text
stringlengths
0
1.48k
Thu tay xong, Fiona còn định nói điều gì đó, nhưng lúc này, đèn trong sảnh lớn đột nhiên tắt vụt.
“Đi thôi.” Thời Yến kéo Trịnh Thư Ý đi vào bên trong, “Phim sắp bắt đầu rồi.”
Fiona nhìn hai người rồi cũng theo bạn mình vào chỗ.
Trùng hợp là, chỗ của bọn họ lại nằm ngay hàng sau.
Nhưng mà ghế VIP có thể điều chỉnh độ dựa, khoảng cách trước sau rất rộng rãi, cho nên Trịnh Thư Ý chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt rập rờn từ phía sau, chứ không thể cảm nhận thấy bất kỳ hành động nào khác.
Toàn bộ quá trình, Trịnh Thư Ý đều đứng ngồi không yên, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên màn ảnh lớn, điểm ấn tượng đầu tiên và duy nhất đối với bộ phim này chính là tựa đề《 Hoa hảo nguyệt viên 》.
Ngược lại, Thời Yến ở bên cạnh xem có vẻ rất nghiêm túc.
Trịnh Thư Ý không ngồi yên nổi, sau khi rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô đột nhiên hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Giữa chỗ ngồi của hai người còn có bàn gập, trên đó có mã QR, quét qua là có thể gọi thức ăn, sau đó sẽ nhân viên bưng đồ vào.
Thời Yến nhìn chằm chằm vào màn ảnh: “Không uống.”
Trịnh Thư Ý: “Vậy anh muốn ăn bỏng ngô không?”
Thời Yến: “Không ăn.”
Không thú vị.
Trịnh Thư Ý gọi cho mình một phần bỏng ngô.
Cô không muốn đi WC giữa chừng, cho nên không gọi đồ uống.
Chỉ chốc lát sau, có người lập tức khom lưng bưng đồ vào.
Trịnh Thư Ý ăn bỏng ngô, sự chú ý vẫn dồn về Fiona ở đằng sau.
Chỉ bằng trực giác thôi thì cô cũng có thể khẳng định, Fiona không xem phim mà đang nhìn Thời Yến.
Đột nhiên, Trịnh Thư Ý cảm giác người phía sau đứng dậy, hành động nhai bỏng ngô của cô bỗng khựng lại, cô huy động thần kinh toàn thân, không nhúc nhích.
“Bọn em vừa gọi nước khoáng.”
Fiona đưa tay lên vỗ bả vai Thời Yến một cái, “Các anh có muốn uống không?”
Trịnh Thư Ý dùng sức cắn bỏng ngô, ép mình không nhìn về phía bên kia.
“Không cần.” Giọng Thời Yến vang lên bên tai cô, “Cảm ơn.”
Muốn giả vờ thản nhiên không quan tâm.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cảm giác nguy cơ trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, giống như bị mèo cào vậy, không làm chút chuyện gì, cô sẽ không yên lòng.
Mấy phút sau, Trịnh Thư Ý bỗng đưa bỏng ngô cho Thời Yến.
“Muốn ăn không?”
Thời Yến không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Không ăn.”
Trịnh Thư Ý cảm giác được Fiona đang nhìn bọn họ.
Bị từ chối như vậy chẳng phải buồn cười lắm sao.
Vì vậy, Trịnh Thư Ý dứt khoát nhón một hạt bỏng ngô, đưa đến trước mặt Thời Yến.
“Ăn một hạt đi mà, ngọt lắm.”
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, nhưng không giấu được vẻ mặt khẩn cầu của Trịnh Thư Ý.
“Ăn đi.”
Cô cau mày, trông như nếu Thời Yến không ăn, cô sẽ khóc ngay tại đây.
Hình ảnh trên màn ảnh lớn biến ảo, khiến cho ánh sáng giữa hai người lúc sáng lúc tối.
Thời Yến đột nhiên vươn cổ về phía trước, sau đó cúi đầu.
Trong bóng tối, Trịnh Thư Ý nhìn thấy đôi mắt anh dán chặt vào cô, sau đó là ngón tay cô, rồi anh ngậm lấy hạt bỏng ngô kia.
Dường như đôi môi của anh còn chạm vào đầu ngón tay của cô một chút.
Cảm giác ấm áp vừa chạm vào liền bùng nổ, chảy theo huyết dịch, lan khắp toàn thân Trịnh Thư Ý.
Cô sững sờ một hồi, sau đó chợt xoay người, nghiêm túc nhìn màn ảnh.
Hai tay không biết để ở đâu, cô bèn tùy tiện bốc mấy hạt bỏng ngô nhét vào miệng.
Lúc cắn phải đầu ngón tay của mình, cô lại sửng sốt lần nữa.
Cô lập tức như kẻ gian vậy, nhanh chóng để tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay.
Mãi hồi lâu sau, Trịnh Thư Ý cũng không nói thêm lời nào.
Vào thời điểm Thời Yến cho là Trịnh Thư Ý rốt cuộc đã chịu an phận, anh thấy cô chậm rãi xoay người, nói với Fiona ở sau lưng: “Chúng tôi gọi bỏng ngô, cô có muốn ăn không?”
“…”