text
stringlengths
78
4.36M
domain
stringclasses
2 values
Anton Tsekhov Một chuyện đùa Một buổi trưa mùa đông trong sáng... Trời giá lạnh, rét cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám lên mấy món tóc xoăn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía trên môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi. - Chúng ta cùng trượt xuống dưới đi, Nađia! - tôi van nài nàng - Một lần thôi! Tôi cam đoan với cô là chúng ta sẽ chẳng hề gì đâu. Nhưng Nađia sợ. Cả khoảng gian từ đôi giày cao su nhỏ nhắn của nàng đến chân quả đồi phủ băng này đối với nàng thật ghê sợ, tưởng như là một vực sâu vô tận. Đứng đây, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn xuống dưới, hay tôi chỉ mới gợi ý bảo nàng ngồi vào xe trượt tuyết là nàng đã sợ hết hồn, không thở được nữa, huống hồ nếu nàng liều mạng lao xuống cái vực sâu kia thì không biết rồi ra sao! Nàng sẽ chết mất, sẽ phát điên mất. - Ta trượt đi cô! - Tôi cố nài. - Việc gì mà sợ! Cô phải biết sợ thế là nhát gan, xoàng lắm cô ạ! Cuối cùng, Nađia cũng ưng thuận, nhưng qua nét mặt nàng, tôi biết rằng nàng liều mạng mà nghe lời tôi. Tôi đỡ nàng vào xe trượt; nàng run rẩy, gương mặt nàng tái nhợt. Tôi vòng tay qua giữ lấy Nađia và cùng nhau lao xuống. Chiếc xe lao đi vun vút như một viên đạn. Làn không khí bị xé ra quật vào mặt, gào rít bên tai dữ tợn đâm vào da buốt nhói, gió như muốn giật phăng đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng chừng như có một con quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa kéo xuống địa ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao về phía sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chêt! - Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói. Chiếc xe trượt dần dần chạy chậm lại, tiếng gió gào và tiếng càng trượt xe rít lúc này đã không còn đáng ghê sợ, ngực đã thấy dễ thở, và thế là chúng tôi đã xuống đến chân đồi. Nađia sợ tưởng chết đi được, gương mặt tái nhợt, nàng thở không ra hơi... Tôi đỡ nàng đứng dậy. - Các vàng tôi cũng không trượt lần nữa đâu! - nàng nói và đưa cặp mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn tôi. - Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết! Một lát sau, nàng dần dần hết sợ và đã bắt đầu nhìn vào mắt tôi với vẻ dò xét: có phải tôi đã nói bốn tiếng ấy, hay chỉ là trong tiếng gió gào rít nàng nghe thấy như vậy? Còn tôi, tôi đứng bên cạnh nàng, lấy thuốc lá ra hút và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình. Nàng khoác tay tôi và chúng tôi cùng nhau dạo chơi hồi lâu bên đồi tuyết. Hình như điều bí ẩn làm nàng thấy trong lòng băn khoăn. Có phải anh nói ra những lời đó không? Có những lời đó hay không? Có hay không? Đó là một câu hỏi của lòng tự trọng, của danh dự, của cuộc đời và niềm hạnh phúc - một câu hỏi rất hệ trọng, hệ trọng nhất trên đời này. Nađia chăm chăm nhìn tôi bằng cặp mắt buồn rầu nôn nóng bồn chồn. Nàng chậm rãi do dự trả lời những câu hỏi của tôi như chờ mong tôi sẽ tự nói ra cái điều bí ẩn ấy. Ôi, khuôn mặt nàng lúc ấy đáng yêu biết bao, ý nhị biết bao! Tôi thấy rõ nàng đang tự day dứt với mình, nàng cần nói một điều gì, cần hỏi một điều gì, nhưng nàng không tìm được lời, nàng cảm thấy rụt rè kinh sợ, một niềm vui nào đang ngăn trở nàng nói... - Này anh... - Nàng nói, mắt không nhìn tôi. - Cái gì vậy? - tôi hỏi. - Chúng ta cùng nhau... lao dốc lần nữa đi. Chúng tôi lần theo những bậc thang trèo lên đồi. Tôi lại đỡ Nađia lên xe, mặt nàng tái nhợt, và toàn thân run run. Chúng tôi lại lao xe về phía vực thẳm khủng khiếp và, gió lại gào, tiếng xe lại rít lên. Và cũng đúng vào lúc chiếc xe lao nhanh nhất, tiếng gió gào rít ghê gớm nhất, tôi lại nói: - Nađia, anh yêu em! Khi chiếc xe dừng lại, Nađia vội đưa mắt nhìn quanh quả đồi mà chúng tôi vừa trượt xuống, rồi nhìn đăm đăm vào mặt tôi, lắng nghe giọng nói thờ ơ lãnh đạm của tôi và toàn thân nàng, cả từ cái mũ, cái bao tay và dáng người nàng nữa, đều toát lên một cái gì hồ nghi khó hiểu. Trên gương mặt nàng như hiện lên các câu hỏi: "Điều gì đã xảy ra? Ai nói những lời ấy? Anh ấy hay là chỉ do ta nghe được?" Điều bí ẩn ấy làm nàng không yên lòng chút nào, nàng không chịu được nữa. Cô bé đáng thương ấy không trả lời nổi những câu hỏi, nét mặt rầu rĩ như muốn khóc. - Chúng ta về nhà thôi nhé? - tôi hỏi. - Không, không... tôi thích... trượt xe thế này, - nàng nói, mặt ửng đỏ lên. - Hay là chúng ta cùng nhau trượt lần nữa đi? Nađia nói rằng nàng "thích" cái trò trượt này, thế mà khi ngồi lên xe, nàng vẫn run, gương mặt nàng vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn ngắt quãng vì sợ hãi như những lần trước. Lần thứ ba chúng tôi trượt xuống. Tôi thấy nàng đăm đăm nhìn lên mặt tôi. theo dõi đôi môi tôi. Nhưng tôi lấy chiếc khăn tay che miệng đi rồi khẽ đằng hắng lên mấy tiếng, và khi xe lao xuống lưng chừng đồi, tôi còn kịp nói: - Nađia, anh yêu em! Điều bí ẩn vẫn là điều bí ẩn! Nađia im lặng, nàng đang nghĩ ngợi điều gì... Tôi tiễn nàng từ sân trượt về nhà. Nàng cố đi chậm lại, chờ xem tôi có nói với nàng những lời ấy không. Tôi cảm thấy tâm hồn nàng đang đau khổ, nàng đang cố dằn lòng để khỏi phải thốt lên: - Không, gió không thể nói được những lời ấy! Mà tôi cũng không muốn tin rằng gió đã nói những lời ấy! Sáng hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy của nàng: "Nếu hôm nay anh có đi trượt tuyết, đến rủ tôi cùng đi nhé! Nađia". Từ hôm đó, ngày nào tôi và Nađia cũng lên đồi và mỗi lần lao xe từ trên đồi xuống, tôi lại thì thào nhắc lại những lời đó: - Nađia, anh yêu em! Chẳng bao lâu sau, Nađia quen nghe những lời ấy như quen uống rượu, hay dùng moócphin. Nàng không thể sống thiếu những lời đó nữa. Thực ra, lao xe từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ như xưa, nhưng giờ đây chính cái nguy hiểm, cái kinh sợ đó lại đem đến một cái gì đặc biệt đắm say cho những lời yêu đương ấy, những lời vẫn là điều bí ẩn và dằn vặt lòng người như trước... Kẻ bị nghi ngờ vẫn là gió và tôi... Ai, gió hay là tôi, đã thổ lộ với nàng những lời yêu đương ấy, nàng không biết được; nhưng hình như nàng không để ý đến điều đó nữa bởi vì tục ngữ nói uống rượu từ bình nào, có gì đáng bận tâm dâu, chỉ cốt sao say được thôi. Có lần vào một buổi trưa, tôi đến sân trượt một mình; đi lẫn trong đám đông. tôi bỗng nhìn thấy Nađia đang đi về phía đồi và đưa mắt tìm tôi... Rồi nàng chậm chạp bước theo bậc thang trèo lên đỉnh đồi... Trượt xe một mình thật đáng ghê sợ biết bao, ôi, thật đáng ghê sợ! Mặt nàng tái nhợt, trắng như tuyết, toàn thân run rẩy, nàng bước đi hệt như đến nơi chịu án tử hình, nhưng nàng vẫn xăm xăm đi, đầu không ngoái lại. Chắc là cuối cùng nàng quyết định thử xem: nàng có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy nữa không, khi không có tôi bên cạnh? Tôi nhìn thấy nàng tái nhợt, miệng há ra vì sợ hãi; ngồi lên xe, nhắm mắt lại và, sau khi vĩnh biệt trái đất, bắt đầu lao xuống chân đồi... Tiếng càng trượt xe rít lên... Nađia có nghe thấy những lời đó nữa không, tôi không biết... Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe một cách mệt nhọc, gần như kiệt sức. Qua nét mặt nàng có thể thấy rằng chính nàng cũng không biết nàng có nghe được những lời đó hay không. Nỗi sợ hãi khi xe lao xuống đồi đã làm nàng không còn khả năng nghe được, phân biệt được các âm thanh, không còn khả năng hiểu nữa... Thế rồi những ngày xuân tháng Ba đã tới... Mặt trời như trở nên dịu dàng hơn. Quả đồi tuyết của chúng tôi bắt đầu sẫm lại, dần mất đi cái vẻ óng ánh của nó, và cuối cùng thì tan đi. Chúng tôi thôi không trượt xe nữa. Nađia đáng thương cũng không còn nơi nào để nghe những lời ấy nữa, bởi vì gió thì không còn thổi nữa, mà tôi thì sửa soạn đi Pêterburg - đi rất lâu, có lẽ là suốt đời. Có lần khoảng hai ngày trước khi đi Pêtérburg vào một buổi chiều tà, tôi ngồi trong khu vườn nhỏ. Một hàng rào cao có đinh nhọn ngăn cách khu vườn ấy với sân nhà Nađia... Trời hãy còn lạnh, tuyết hãy còn đọng lại dưới đám phân cây cối vẫn trơ trụi, nhưng hương vị mùa xuân đã đến, từng đàn quạ bay về tổ, trú đêm kêu lên quàng quạc. Tôi đến bên hàng rào và ghé nhìn qua khe hở. Tôi thấy Nađia bước ra thềm và đưa mắt nhìn lên trời buồn bã... Làn gió xuân nhẹ thổi qua khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của nàng... Làn gió xuân gợi lại cho nàng cái tiếng gió rít trên đồi tuyết, khi nàng nghe thấy bốn tiếng ấy, và gương mặt nàng trở nên buồn bã lạ thường, nước mắt lặng lẽ chảy trên má... Nàng đáng thương đưa hai tay mình về phía trước như muốn cầu xin làn gió đem đến cho nàng những lời yêu đương đó một lần nữa. Và tôi, chờ khi có làn gió đến, thì thào nói: - Nađia, anh yêu em! Trời, điều gì đã xảy ra với nàng lúc ấy! Nađia khẽ kêu kên và khuôn mặt nàng bỗng chan hoà một nụ cười rạng rỡ. Nađia đưa hai tay lên đón lấy gió, trông nàng lúc ấy thật là mừng rỡ, đẹp xinh và hạnh phúc. Còn tôi, tôi trở vào nhà và đi thu xếp đồ đạc... Chuyện ấy đã qua lâu rồi. Bây giờ Nađia đã có chồng, gia đình nàng gả chồng cho nàng hay nàng tự nguyện lấy? - điều ấy cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Chồng nàng là thư ký hội đồng giám hộ trẻ con quý tộc. Nađia đã có ba con. Nhưng chút kỷ niệm cùng nhau trượt băng và gió lúc ấy đem đến cho nàng bốn tiếng: "Nađia, anh yêu em!" thì nàng không quên được; đối với nàng, điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng... Còn tôi, bây giờ tôi đã đứng tuổi, tôi không hiểu nổi vì lẽ gì tôi đã nói những lời đó, làm sao tôi đã đùa như thế.../. Mục lục Một chuyện đùa Một chuyện đùa Anton TsekhovChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Conbo2 : sưu tầm Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 12 tháng 10 năm 2005
vanhoc
Tiệp dư (chữ Hán: 婕妤 hoặc 緁伃; Bính âm: jié yú) là một cấp bậc phi tần trong hậu cung phong kiến của Trung Quốc và Việt Nam. Lịch sử Vào thời nhà Hán, ban đầu hậu phi cấp bậc chỉ có Phu nhân, Mỹ nhân rồi Lương nhân. Đến đời Hán Vũ Đế, thiết lập Tiệp dư đứng đầu tần phi, thời Hán Nguyên Đế thì dưới Chiêu nghi, vị ngang Liệt hầu. Về ý nghĩa, Nhan Sư Cổ (颜师古) khi ghi chú sách Hán thư có nói:「"Tiệp, ngôn tiếp hạnh vụ thượng dã. Dư, mĩ xưng dã"」. Thời Hán Chiêu Đế, Hiếu Chiêu Thượng Quan hoàng hậu của Hán Chiêu Đế nhập cung ban đầu phong Tiệp dư, sau đó mới lập làm Hoàng hậu. Trường hợp tương tự xảy ra với Vương Chính Quân thời Hán Nguyên Đế. Về sau, tước vị Chiêu nghi được tạo ra, thì Tiệp dư chỉ còn cao thứ 2 sau Chiêu nghi. Vào thời nhà Đường và nhà Tống, vị Tiệp dư thuộc hàng Chính nhị phẩm và Chính tam phẩm, sang thời nhà Minh và nhà Thanh thì chính thức bị hủy bỏ. Ở Việt Nam, vị Tiệp dư có từ đời Lê Sơ, mẹ của Lê Thánh Tông là Ngô Thị Ngọc Dao vốn là Tiệp dư của Lê Thái Tông. Sau khi Lê Thánh Tông lên ngôi, thiết lập phân vị hậu cung, đã cho Tiệp dư đứng đầu hàng Lục chức là hàng thấp nhất trong hậu cung, dưới Tam phi cùng Cửu tần. Theo lệ, Lục chức ngoài Tiệp dư còn bao gồm: Dung hoa (傛華), Tuyên vinh (宣榮), Tài nhân (才人), Lương nhân (良人), Mỹ nhân (美人). Vào thời nhà Nguyễn, vị Tiệp dư thuộc hàng thứ 6 trong 9 bậc cung giai, gọi là [Lục giai Tiệp dư; 六階婕妤]. Nhân vật nổi tiếng Trung Quốc Triệu Tiệp dư - hưu danh là Câu Dặc Phu nhân, sủng phi của Hán Vũ Đế, mẹ Hán Chiêu Đế Lưu Phất Lăng. Phó Tiệp dư - phi tần của Hán Nguyên Đế, mẹ Định Đào Cung vương Lưu Khang; cùng Phùng Tiệp dư là 2 người đầu tiên phong tước Chiêu nghi. Phùng Tiệp dư - phi tần của Hán Nguyên Đế, mẹ Trung Sơn Hiếu vương Lưu Hưng; cùng Phó Tiệp dư là 2 người đầu tiên phong tước Chiêu nghi. Ban Tiệp dư - phi tần của Hán Thành Đế. Từ Huệ - phi tần cuối đời Đường Thái Tông. Việt Nam Ngô Thị Ngọc Dao - phi tần của Lê Thái Tông, mẹ sinh Lê Thánh Tông. Nguyễn Kính phi - phi tần của Lê Thánh Tông. Nguyễn Nhược Thị Bích - phi tần của Tự Đức nhà Nguyễn. Xem thêm Ấn của Triệu Phi Yến Phi (hậu cung) Tần (hậu cung) Phi tần Chiêu nghi Quý nhân Tài nhân Tham khảo Hán thư Khâm định Đại Nam hội điển sự lệ Đại Việt sử ký toàn thư Tước hiệu hoàng gia
wiki
Đề bài: Em hãy kể vể một trận thi đấu kéo co mà em đã được xem hoặc chứng kiến Trong chuyến tham quan tại Bát Tràng – Đền Đô, chúng em đã được tham gia các trò chơi dân gian do các anh chị hướng dẫn viên và nhà trường tổ chức, nhưng trò chơi để lại cho em nhiều ấn tượng sâu đậm nhất là trò chơi kéo co. Mỗi lớp sẽ cử ra hai mươi bạn để tham gia thi đấu. Cầm chắc trên tay các bạn là sợi dây thừng rất to và dài, ở giữa là một dải lụa màu đỏ đánh dấu điểm mốc. Dưới sân có vạch sơn trắng để phân chia ranh giới hai đội. Khi đã biết đối thủ của mình là lớp 3H, chúng em hồ hởi ra sân thi đấu. Bạn nào cũng thể hiện tinh thần quyết tâm rất cao. Tiếng hô “ bắt đầu” vang lên, cả hai đội đều dồn sức vào đôi tay, hai chân bám chặt xuống đất, người ngả về phía sau ra sức kéo. Sợi dây khi thì nhích về phía đội em, khi thì lại nghiêng sang phía đội bạn. Tiếng trống, tiếng reo hò cổ vũ của các bạn cổ động viên càng làm cho chúng em thêm phấn khích. Cuối cùng, sau hai hiệp thi đấu, chiến thắng đã thuộc về lớp 3I chúng em. Cả lớp ôm nhau nhảy múa, vui mừng chiến thắng. Em rất thích chơi kéo co vì kéo co đem lại cho chúng em sức khỏe và tình đoàn kết. Em mong nhà trường sẽ tổ chức nhiều chuyến đi tham quan hơn nữa để chúng em lại được chơi những trò chơi dân gian đầy bổ ích và lí thú. Nguồn Edufly Xem thêm: Kể lại câu chuyện Giọng quê hương
vanhoc
Nội dung bài viết1 Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 1 2 Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 2 3 Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 3 Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 1 Làng Phương Chiểu quê em nằm dọc theo con đê sông Hồng, kéo dài đến hơn hai cây số. Giáp chân đê là một đầm sen bát ngát đang độ nở hoa, tạo nênmột khung cảnh tuyệt vời. Người dân làng em dù đi đâu xa cũng luôn nhớ về đầm sen ấy, bởi nó được coi như một mảnh hồn làng. Hằng năm, cứ vào đầu mùa hè là hoa sen bắt đầu nở. Sen lan ra che kín mặt đầm, lá sen to xoè rộng, có cái nằm ngay trên mặt nước, có cái nhô cao lên như những chiếc dù xanh. Những búp sen vươn cao khỏi tầng lá xanh thẫm, hướng thẳng lên trời. Hoa sen nở từ từ trong vài ngày. Lúc đã nở hết, bông sen xoè những cánh mỏng và mịn như lụa, màu hồng tươi. Chính giữa là chiếc gương sen hình tròn được bao quanh bằng một lớp nhuỵ vàng, thơm ngát. Nhiều bông hoa đã tàn, chỉ còn lại đài sen màu xanh ngọc, trong chứa đầy hạt non. Giữa hè, hoa sen nở rộ, một màu hồng trải rộng ngút tầm mắt, hương sen ngào ngạt theo gió bay xa. Chiều chiều, chúng em cột trâu vào những gốc dứa dại dưới chân đê, sát bên bờ đầm cho trâu gặm cỏ. Rồi mỗi đứa một chiếc diều, thi nhau thả xem diều ai bay cao hơn. Mặt đê rộn rã tiếng nô đùa. Phía Tây, – mặt trời đang xuống dần. Đỉnh núi Ba Vì sừng sững ln trên nền trời đỏ sẫm. Nô đùa chán, chúng em kéo nhau xuống đầm sen để tắm. Nước trong và mát, lại thoang thoảng hương sen, rất dễ chịu. Trên mặt đầm, hơn chục chiếc thuyền thúng của các bà các chị đi hái hoa sen nhẹ nhàng len lách giữa những đám sen dày đặc. Hoa sen hái về được bó thành từng chục bằng lạt rơm và được bao kín bằng lá sen tươi. Sáng sớm mai, hoa sen làng em sẽ có mặt khắp các chợ nội ngoại thành của Thủ đô Hà Nội. Cây sen rất có ích cho đời sống con người. Hoa sen cắm trong bình, trưng bày nơi phòng khách rất đẹp, rất sang. Nhuỵ sen ướp trà thành thứ trà sen nổi tiếng. Hạt sen nấu chè, làm mứt đều ngon. Lá sen tươi gói cốm làng Vòng, buộc bằng sợi rơm nếp vàng óng, xuất hiện mỗi độ thu về nhắc nhở rằng Tết Trung thu sắp đến. Hoa sen đẹp một vẻ đẹp trong trắng. Hương sen thơm một mùi thơm thanh khiết. Nhiều người yêu hoa sen bởi hoa sen Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Câu ca dao: Trong đầm gì đẹp bàng sen, Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng đã trỏ nên thân thuộc, gần gũi với mỗi người dân đất Việt. Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 2 Hình ảnh làng quê Việt Nam luôn gắn liền với những cảnh đẹp giản dị, quen thuộc như: cánh đồng làng, con đê xanh ngút tầm mắt…Còn với với em ấn tượng về đầm sen đang mùa nở hoa mãi là hình ảnh đẹp đầy thú vị trong kí ức mộng mơ của tuổi học trò. Từ xa nhìn lại, đầm sen như một toà lâu đài màu xanh lấm tấm phấn hồng. Hương sen nồng nàn lan toả theo làn gió bay xa thơm ngát một vùng. Trong làn sương sớm mong manh, huyền ảo làm cho cả đầm sen như khoác lên mình tấm áo choàng bằng voan trắng, có đính thêm những hạt kim cương lấp lánh. Mặt trời từ từ nhô lên chiếu nắng xuống cho đầm sen càng thêm lóng lánh. Gió lùa vào đầm sen như bàn tay người mẹ nhẹ nhàng đánh thức đàn con nhỏ bé. Đầm sen như sực tỉnh giấc vẫy những cánh tay mềm mại chào đón ông mặt trời. Đến bên đầm sen vào mùa hoa nở mới thấy hết vẻ đẹp diệu kì mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Bao quanh đầm sen là bờ cỏ xanh mượt mà, uốn lượn như nét vẽ mềm mại. Mặt đầm phủ kín một màu xanh, lấp ló những đoá sen hồng, sen trắng. không biết sen ở đây được trồng từ bao giờ mà sen cứ mọc chi chít dày đặc không trông thấy mặt nước, từng đoá hồng, đoá trắng thi nhau khoe sắc, toả hương. Sen hồng kiều diễm như đôi má ửng hồng của nàng thiếu nữ. Sen trắng giản dị thanh khiết vươn lên đón ánh bình minh như muốn phô ra tất cả sự trong trắng tinh khiết của mình. Còn các nụ sen mới đẹp làm sao, từng búp, từng búp tròn lẳn, mũm mĩm tràn trề sức sống, e thẹn núp mình sau những chiếc lá ngắm nhìn những bông hoa mà lòng thầm ngưỡng mộ: Các chị hoa thật lộng lẫy, các chị ấy nở bung những cánh tròn xoe xoe, bao cánh hoa úp vào nhau đều đều, xinh xắn là bầy nhiêu chiếc má xinh xin bầu bĩnh. Mỗi bông hoa là một cô thôn nữ xinh đẹp. Các cô đang cố khoe cái nhị vàng anh ánh toả hương thơm lừng mời gọi bướm ong. Xung quanh các bông hoa là những chiếc lá mập mạp, cứng cáp vươn cao như người lính gác ngẩng cao đầu hãnh diện vì mình được đứng bên bảo vệ những nàng hoa xinh đẹp. Còn những gương sen nằm nghiêng nghiêng trên cuống như người có tuổi ung dung ngồi trên ghế mỉm cười ngắm nhìn đàn cháu. Hương sen thoang thoảng bay theo chiều gió lúc đậm, lúc nhạt, cáy mùi thơm dìu dịu ấy xua tan cái nóng bức oi ả của mùa hè. Một vài khách du lịch dừng lại bên bờ chụp ảnh.Giữa đầm các cô các chị đang bơi thuyền thúng hái hoa sen nét mặt ánh lên miềm vui sướng. Sen có thể dùng vào nhiều việc, lá sen dùng để gói hàng, hoa sen dùng cắm lọ, ướp trà, hạt sen dùng để nấu chè hay làm mứt đều ngon… Hoa sen tượng trưng cho cốt cách, tâm hồn người Việt thanh tao mà giản dị. Ngày xưa ông Mạc Đĩnh Chi làm bài phú "Hoa sen giếng ngọc" nên dù dung mạo xấu xí vẫn được vua trọng dụng, quí mến. Ngày nay hoa sen được chọn làm "Quốc hoa" biểu tượng của đất nước bốn mùa xanh tươi hoa lá. Thiên nhiên thật kì diệu sinh ra một loài hoa tuyệt đẹp như hoa sen. Vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết của đầm sen đang mùa hoa nở luôn neo đậu trong trái tim em, dù đi đến bất cứ nơi đâu, được thấy bao nhiêu cảnh lạ thì em cũng không thể quên được vẻ đẹp của đầm sen. Tả quang cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở – Bài làm 3 Con đường đi học của em ngang qua một đầm sen rất rộng. Bởi vậy, em đã đựợc chiêm ngưỡng cánh đầm sen suốt bốn mùa trong năm. Nhưng đẹp nhất vẫn là đầm sen mùa hạ. Nhìn từ xa, đầm sen mênh mông trải rộng trước mắt chỉ thấy rập rờn là sen. Những chiếc lá chao mình đong đưa như làm duyên với gió. Lại gần, ta thấy rõ hơn, đan xen với những lá sen xanh mát là những búp sen, những bông sen hồng tươi như cặp môi của em bé gái. Gió làm đung đưa những lá sen, làm nghiêng nghiêng những nụ sen, làm sóng sánh những bông sen đang nở và làm lả tả những cánh hoa đang tàn. Đứng trên bờ lúc ấy, khẽ nhắm mắt lại, ta sẽ cảm nhận hết được hương thơm thanh mát của đồng quê Việt Nam. Hương sen không gắt như hương nhài cũng không nhạt nhòa, lãnh đạm, nó nồng nàn, say mê mà vẫn vô cùng dịu dàng thanh thoát. Nếu được ngồi trên một chiếc thuyền thúng bơi giữa đầm sen là tuyệt nhất Những thân sen mảnh mai có vô vàn chiếc gai nhỏ, đi không khéo chúng xước vào da khiến ta có cảm giác buồn buồn, nhột nhột. Những chiếc lá sen rợp mát tạo thành một mái che tuyệt vời giữa trưa hè oi ả. Bơi thuyền giữa những thân sen còn có một niềm vui thú nữa đó là được tận tay chạm vào nguồn gốc của những hương thơm nồng nàn. Lá của sen, những chiếc lá già có màu xanh thẫm còn những chiếc lá non lại mang một màu xanh nõn nà dịu mát. Lá sen già tỏa rộng hình tròn giống như một chiếc nong con còn lá non lại cuộn mình như chiếc kén sâu. Trên mặt lá phủ một lớp lông măng li ti. Bao nhiêu hạt mưa sa xuống, lá sen đều nâng niu giữ lại rồi chờ gió đến mà chao nghiêng trút rất nhẹ nhàng xuống đầm. Hoa sen cũng có hoa "non", hoa "già". Hoa "non", ấy là những búp sen chưa nở, các "bé" còn ngại ngùng nên vẫn chúm chím những cánh hồng mơn man. Sen "già" là những bông hoa đã xòe cánh khoe sắc màu tươi tắn, khoe cả đài sen, nhị sen vàng thắm. Cánh sen rất mịn, không một gợn nhỏ, trơn láng, đây là nơi lưu lại những hạt sương đêm mong manh. Chúng khum khum như chiếc thuyền con nên khi sen tàn, cánh rơi xuống vẫn nổi lênh đênh trên nước. Phấn hoa vàng tươi, những hạt bụi vàng thanh khiết. Thật đúng như bài ca dao: "Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng Nhị vàng bông trắng lá xanh". Chỉ có khác, sen ở đầm làng em là sen hồng thôi! Nhưng sắc hồng của cánh, sắc vàng của nhị càng làm bông hoa nổi bật giữa bát ngát màu xanh của lá. Mỗi sáng sớm, giữa dòng nước đầm lại khe khẽ vang lên tiếng chèo khua mái của những người chủ đầm sen, họ đến hái hoa sen để bán hoặc để ướp trà. Lúc ấy, đầm sen vẫn còn đang mơ màng trong lãng đãng sương mai. Càng gần về trưa đầm sen càng nhộn nhịp. Lúc ấy là tan giờ làm đồng, ai cũng muốn lại gần đầm sen nghỉ ngơi một chút, hít vào lồng ngực hương sen mát lành. Những chú bé con thì thích thú ngắt những chiêc lá sen xoay tròn trên đầu làm ô che nắng… Đầm sen là một hình ảnh đẹp của quê hương em. Dầu ngày nào đi học em cũng qua nơi này nhưng chưa bao giờ em hết thích thú ngắm nhìn vẻ đẹp của nó.
vanhoc
"Get Together" (tạm dịch: Đến bên nhau) là một bài hát của ca sĩ nhạc pop người Mỹ Madonna. Bài hát được đồng sản xuất bởi Madonna và Stuart Price và được phát hành dưới dạng đĩa đơn thứ ba trích từ album Confessions on a Dance Floor (2005). "Get Together" đứng đầu bảng tại Tây Ban Nha và Hungary, và lọt vào tốp 10 tại một số quốc gia như Phần Lan, Liên hiệp Anh, Canada, Ý và Trung Quốc. Tại Mỹ, ca khúc thu được thành công trên các bảng xếp hạng nhạc dance với vị trí quán quân tại Hot Dance Airplay và Dance Club. "Get Together" nhận được một đề cử Grammy năm 2007 ở hạng mục Thu âm nhạc dance xuất sắc nhất nhưng để mất giải về nam ca sĩ Justin Timberlake với ca khúc "SexyBack". Danh sách các phiên bản chính thức Phiên bản album (phối) (5:30) Phiên bản album (không phối) (5:16) Radio (3:54) Phiên bản thương mại tại Nhật (4:20) Jacques Lu Cont Mix (6:16) Jacques Lu Cont Vocal chỉnh sửa (4:24) Danny Howells & Dick Trevor Kinkyfunk Mix (9:13) Danny Howells & Dick Trevor Kinkyfunk Edit (5:14) (chỉ có trên i-Tunese) Tiefschwarz Mix (7:34) Tiefschwarz chỉnh sửa (4:55) (chỉ có trên i-Tunese) James Holden Mix (8:00) James Holden chỉnh sửa (5:14) (chỉ có trên i-Tunese) Danh sách bài hát EU CD single (9362 42950-2) AU CD single (9362-42950-2) "Get Together" (Radio Edit) — 3:54 "Get Together" (Jacques Lu Cont Mix) — 6:18 "Get Together" (Tiefschwarz Remix) — 7:34 UK 12" promo vinyl (PRO 15953) A "Get Together" (Tiefschwarz Remix) — 7:34 B "Get Together" (James Holden Remix) — 8:00 UK 12" vinyl (picture disc)(W725T) A "Get Together" (Radio Edit) — 3:54 B "Get Together" (Jacques Lu Cont Mix) — 6:18 EU Maxi-CD (9362 42935-2) US Maxi-CD (42935-2) CA Maxi-CD (CDW 42935) "Get Together" (phiên bản album) — 5:15 "Get Together" (Jacques Lu Cont Mix) — 6:18 "Get Together" (The Danny Howells & Dick Trevor Kinky/Funk Mix) — 9:13 "Get Together" (Tiefschwarz Remix) — 7:34 "Get Together" (James Holden Remix) — 8:00 "I Love New York" (Thin White Duke Mix) — 7:43 UK promo CD single (PR015952) "Get Together" (Radio Edit) — 3:54 "Get Together" (Jaques Lu Cont Vocal Edit) — 4:22 "Get Together" (The Danny Howells & Dick Trevor Kinky/Funk Mix) — 9:13 UK CD single 1 (W725CD) "Get Together" (Radio Edit) — 3:54 "Get Together" (Jaques Lu Cont Vocal Edit) — 4:22 UK CD single 2 (W725CD2) "Get Together" (phiên bản album) — 5:15 "Get Together" (Jacques Lu Cont Mix) — 6:18 "Get Together" (The Danny Howells & Dick Trevor Kinky/Funk Mix) — 9:13 "Get Together" (Tiefschwarz Remix) — 7:34 "Get Together" (James Holden Remix) — 8:00 US 2 x 12" vinyl (0-42935) A1 "Get Together" (phiên bản album) — 5:15 A2 "Get Together" (Jacques Lu Cont Mix) — 6:18 B1 "Get Together" (Tiefschwarz Remix) — 7:34 B2 "I Love New York" (Thin White Duke Mix) — 7:43 C "Get Together" (James Holden Remix) — 8:00 D "Get Together" (The Danny Howells & Dick Trevor Kinky/Funk Mix) — 9:13 US PROMOTIONAL CD (Summer Reel 2006) "Get Together" (The Danny Howells & Dick Trevor Kinky Funk Mix Edit) - 5:13 Video ca nhạc Có hai video ca nhạc hơi khác nhau cho "Get Together" trong đó phiên bản gốc ghi lại màn biểu diễn của Madonna tại câu lạc bộ KOKO ở Luân Đôn tháng 11 năm 2005 nhân chuyến quảng bá cho album Confessions on a Dance Floor. Phiên bản còn lại được quay khi cô trình diễn ca khúc trong chuyến lưu diễn Confessions. Video ca nhạc phiên bản gốc được đạo diễn bởi Logan, một công ty hoạt hình tại Venice, California, chịu nhiều ảnh hưởng từ các họa phẩm khiêu dâm của nghệ sĩ người Ý Milo Manara. Hiệu ứng hoạt họa được sử dụng xuyên suốt video, cho thấy thế giới quay cuồng theo thời gian, với các cảnh phun trào núi lửa, khủng long bay và cuối cùng là toàn cảnh của một khu đô thị. Phiên bản này được ra mắt trực tuyến tại Mỹ ngày 14 tháng 6 trên trang điện tử của Vh1 và ra mắt truyền hình tại Anh trên Kênh 4. Đạo diễn: Logan Sản xuất: Logan Đạo diễn hình: Logan Biên tập: Logan Công ty sản xuất: Logan Xếp hạng và chứng nhận Xếp hạng tuần Chứng nhận Xếp hạng cuối năm Tham khảo Liên kết ngoài Madonna "Get Together" lyrics at MTV.com Madonna "Get Together" music video at Yahoo! Madonna Confessions on a Dance Floor details at Madonna.com Bài hát năm 2005 Đĩa đơn năm 2006 Bài hát của Madonna Đĩa đơn quán quân Billboard Hot Dance Club Songs Đĩa đơn quán quân tại Tây Ban Nha Đĩa đơn quán quân tại Hungary Đĩa đơn quán quân Billboard Dance/Mix Show Airplay
wiki
{| USS Swearer (DE-186) là một tàu hộ tống khu trục lớp Cannon từng phục vụ cùng Hải quân Hoa Kỳ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Nó là chiếc tàu chiến duy nhất của Hải quân Hoa Kỳ được đặt cái tên này, theo tên Đại úy Hải quân Walter John Swearer (1909-1942), người đã phục vụ trên tàu sân bay và đã tử trận trong Trận chiến quần đảo Santa Cruz vào ngày 26 tháng 10, 1942. Nó đã phục vụ cho đến khi chiến tranh kết thúc, xuất biên chế năm 1946, rồi được chuyển cho Hải quân Pháp năm 1950, và tiếp tục phục vụ như là chiếc Bambara (F719) cho đến năm 1959. Con tàu bị tháo dỡ sau đó. Swearer được tặng thưởng chín Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II. Thiết kế và chế tạo Lớp Cannon có thiết kế hầu như tương tự với lớp Buckley dẫn trước; khác biệt chủ yếu là ở hệ thống động lực Kiểu DET (diesel electric tandem). Các động cơ diesel đặt nối tiếp nhau dẫn động máy phát điện để cung cấp điện năng quay trục chân vịt cho con tàu. Động cơ diesel có ưu thế về hiệu suất sử dụng nhiên liệu, giúp cho lớp Cannon cải thiện được tầm xa hoạt động, nhưng đánh đổi lấy tốc độ chậm hơn. Vũ khí trang bị bao gồm ba pháo /50 cal trên tháp pháo nòng đơn có thể đối hạm hoặc phòng không, một khẩu đội pháo phòng không Bofors 40 mm nòng đôi và tám pháo phòng không Oerlikon 20 mm. Vũ khí chống ngầm bao gồm một dàn súng cối chống tàu ngầm Hedgehog Mk. 10 (có 24 nòng và mang theo 144 quả đạn); hai đường ray Mk. 9 và tám máy phóng K3 Mk. 6 để thả mìn sâu. Con tàu vẫn giữ lại ba ống phóng ngư lôi Mark 15 . Thủy thủ đoàn đầy đủ bao gồm 15 sĩ quan và 201 thủy thủ. Swearer được đặt lườn tại xưởng tàu của hãng Federal Shipbuilding and Drydock Company ở Newark, New Jersey vào ngày 12 tháng 8, 1943. Nó được hạ thủy vào ngày 31 tháng 10, 1943, được đỡ đầu bởi bà Walter F. Swearer, và nhập biên chế cùng Hải quân Hoa Kỳ tại Xưởng hải quân New York vào ngày 23 tháng 11, 1943 dưới quyền chỉ huy của Hạm trưởng, Đại úy Hải quân Kenneth N. Hannan. Lịch sử hoạt động USS Swearer 1944 Sau khi hoàn tất việc chạy thử máy huấn luyện tại khu vực Bermuda và sửa chữa sau chạy thử máy vào giữa tháng 1, 1944, Swearer khởi hành từ New York vào ngày 19 tháng 1 để đi sang khu vực Mặt trận Thái Bình Dương. Nó hộ tống một đoàn tàu chở quân đi đến vùng kênh đào Panama, băng qua kênh đào vào cuối tháng 1, rồi tiếp tục hành trình hướng sang quần đảo Hawaii. Sau khi đi đến Trân Châu Cảng vào ngày 15 tháng 2, con tàu được sửa chữa và huấn luyện cho đến ngày 29 tháng 2, khi nó lên đường hộ tống một đoàn tàu vận tải đi ngang qua Kwajalein để hướng sang Eniwetok, đến nơi vào ngày 8 tháng 3. Trong gần một năm tiếp theo, nó đã đảm nhiệm vai trò hộ tống vận tải tại khu vực chiến trường Trung tâm Thái Bình Dương, chủ yếu tại khu vực các đảo san hô Eniwetok và Ulithi, trong nhiệm vụ hộ tống các tàu tiếp liệu phục vụ cho hạm đội đang tác chiến. Trong tháng 3 và tháng 4, Swearer hỗ trợ cho các chiến dịch không kích lên Palau, Yap, Woleai, Truk, Satawan và Ponape. Vào đầu tháng 4, nó cũng tháp tùng bảo vệ các tàu sân bay hộ tống vận chuyển máy bay bổ sung, rồi khởi hành từ Manus đi đến điểm hẹn gặp các tàu sân bay hạm đội đang hoạt động tại khu vực Tây New Guinea. Con tàu trải qua một tháng được sửa chữa tại Trân Châu Cảng trước khi quay lại nhiệm vụ hộ tống các đội tiếp liệu, và từ tháng 6 đến tháng 8 đã hỗ trợ cho Chiến dịch quần đảo Mariana. Chuyển xuống phía Nam và đi đến Manus, nó tiếp tục hỗ trợ các tàu sân bay hộ tống hoạt động tác chiến tại khu vực Tây quần đảo Caroline và sau đó tại Leyte, Philippines. Đến tháng 11, con tàu quay lại vai trò hộ tống các đội tiếp liệu trong các chiến dịch đổ bộ tại Luzon, Philippines cũng như các chiến dịch không kích dọc bờ biển Nam Trung Quốc, Đài Loan và quần đảo Ryukyu. 1945 Sau khi được sửa chữa và bảo trì tại Ulithi thuộc khu vực Tây Caroline từ ngày 21 tháng 1 đến ngày 6 tháng 2, 1945, Swearer gia nhập một đoàn tàu vận tải để tham gia cuộc đổ bộ lên Iwo Jima. Đoàn tàu dừng lại tại Guam trong một tuần trước khi0i đến ngoài khơi vào đúng ngày đổ bộ 19 tháng 2. Nó đã tuần tra để bảo vệ khu vực vận chuyển trong năm ngày, và chống trả các cuộc không kích của đối phương, trước khi lên đường vào ngày 23 tháng 2 để quay trở lại vịnh Leyte, Philippines. Swearer đã ở lại vịnh San Pedro, Philippines cho đến ngày 19 tháng 3 nhằm chuẩn bị cho cuộc đổ bộ lên Okinawa. Nó đã hộ tống cho một đoàn tàu vận chuyển lực lượng và tiếp liệu đi từ Leyte đến Kerama Retto, Okinawa từ ngày 19 đến ngày 26 tháng 3, và đã ở lại khu vực quần đảo Ryukyu trong suốt ba tháng tiếp theo để tuần tra, bảo vệ, hộ tống cũng như chống trả các đợt tấn công tự sát của máy bay Kamikaze đối phương. Vào ngày đổ bộ 1 tháng 4, con tàu bị một máy bay tiêm kích Mitsubishi A6M Zero "Zeke"tấn công, nhưng hỏa lực phòng không đã kịp thời bắn rơi đối thủ trước khi nó có thể đâm trúng con tàu. Sang ngày 16 tháng 4, nó tiếp tục bị một máy bay ném bom bổ nhào Aichi D3A "Val" tấn công, nhưng một lần nữa pháo phòng không đã kịp thời bắn hạ kẻ tấn công. Con tàu tiếp tục tuần tra tại khu vực Kerama Retto cho đến ngày 5 tháng 7, phải chịu đựng têm hai đợt tấn công cảm tử khác, bởi một máy bay ném bom vào ngày 13 tháng 5, rồi bởi một máy bay ném bom-ngư lôi vào ngày 27 tháng 6; trong cả hai lượt máy bay đối phương đều bị bắn rơi mà không gây hư hại gì cho con tàu. Quay trở lại Eniwetok vào ngày 12 tháng 7, Swearer khởi hành vào ngày hôm sau để quay trở về Hoa Kỳ. Sau một chặng dừng tại Trân Châu Cảng, nó về đến San Diego vào ngày 27 tháng 7, và bắt đầu được đại tu. Công việc vẫn đang được thực hiện khi Nhật Bản chấp nhận đầu hàng vào ngày 15 tháng 8 giúp kết thúc cuộc xung đột. Sau khi hoàn tất sửa chữa vào cuối tháng 10, con tàu lên đường để đi sang vùng bờ Đông, băng qua kênh đào Panama vào ngày 4 tháng 11, và đi đến Norfolk, Virginia vào ngày 10 tháng 11. Di chuyển xuống phía Nam đến Green Cove Springs, Florida, chiếc tàu hộ tống khu trục được cho xuất biên chế tại đây vào ngày 25 tháng 2, 1946 và được đưa về Hạm đội Dự bị Đại Tây Dương. Tuy nhiên, những nguồn khác cho rằng con tàu chỉ được cho xuất biên chế vào ngày 27 tháng 8, 1947. Bambara (F-719) Sau hơn bốn năm bị bỏ không trong thành phần dự bị, đến mùa Xuân năm 1950, Swearer được chuyển giao cho Pháp trong khuôn khổ Chương trình Viện trợ Quân sự. Con tàu được sửa chữa và tân trang tại Philadelphia, Pennsylvania, rồi nhập biên chế cùng Hải quân Pháp như là chiếc Bambara (F-719) vào ngày 16 tháng 9, 1950. Tên nó được cho rút khỏi danh sách Đăng bạ Hải quân Hoa Kỳ vào ngày 20 tháng 10, 1950. Bambara đã phục vụ cùng Hải quân Pháp cho đến khi ngừng hoạt động và bị tháo dỡ vào năm 1959. Phần thưởng Swearer được tặng thưởng chín Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II. Tham khảo Chú thích Thư mục Liên kết ngoài Lớp tàu hộ tống khu trục Cannon Khinh hạm và tàu hộ tống khu trục của Hải quân Hoa Kỳ Tàu hộ tống khu trục trong Thế Chiến II Tàu được Hải quân Hoa Kỳ chuyển cho Hải quân Pháp Tàu frigate của Hải quân Pháp Tàu thủy năm 1943
wiki
Rượu nếp cẩm là một loại rượu truyền thống của Việt Nam, xuất xứ từ vùng Tây Bắc, được làm từ nguyên liệu gạo nếp cẩm lên men và được đem đi chưng cất để lấy rượu. Nguyên liệu Nếp cẩm Nếp cẩm hay có tên khoa học là Philydrum lanuginosum Banks, còn được gọi là nếp than, có tới hai loại than lợt (đỏ đậm) khi nấu rượu sẽ thành màu đỏ và than đen (tím đen) khi nấu rượu sẽ thành màu tím đậm) hay còn gọi là gạo đen. Nếp được chọn phải là hạt tròn, dài và điều đảm bảo màu sắc của nếp không phải do nhuộm. Ngoài ra, nếp phải thơm và được thu hoạch cách lúc làm khoảng 3 tháng. Men rượu Men rượu sử dụng làm rượu nếp cũng được làm từ nhiều loại thảo dược có đặc tính cay, nóng. Về cơ bản men rượu là một hỗn hợp gồm các vi sinh vật có khả năng thủy phân tinh bột thành đường và lên men dịch đường thành rượu. Với mỗi địa phương, lại có một bí quyết riêng để chế biến và sử dụng men rượu khác nhau để tạo ra rượu nếp ngon của riêng mình. Quy trình chế biến Rượu nếp cẩm được làm theo một quá trình công phu và chau chuốt, cũng như rượu nếp. Công dụng Theo các nhà nghiên cứu của Đại học Louisiana University, trong nếp cẩm chứa hàm lượng rất cao chất chống oxy hóa anthocyanin - một chất có tiềm năng chống lại bệnh ung thư, tim mạch và nhiều bệnh khác. Anthocyanin tạo ra màu đen sẫm cho nhiều loại rau, quả như việt quất, ớt... Các nhà nghiên cứu cho rằng chất chống oxy hóa màu đen này giúp bảo vệ thành mạch và ngăn ngừa sự phá hủy DNA - yếu tố dẫn đến ung thư. Theo UPI, nếp cẩm có màu đen sẫm, khi nấu lên sẽ chuyển thành màu tím sẫm. Nó chứa nhiều khoáng chất và một vài loại amino acid. Tham khảo Rượu Việt Nam
wiki
Nguyễn Phương Điền (sinh năm 1969) là một nam đạo diễn, diễn viên, biên kịch người Việt Nam. Ông được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú từ năm 2019. Tiểu sử Nguyễn Phương Điền sinh năm 1969 tại Sài Gòn, quê quán ở Tây Ninh. Điền từng tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ ông học nghề may và tình cờ Điền được người quen giới thiệu đăng ký thi vào Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh khoa Diễn viên. Sau khi tốt nghiệp Điền gặp khó khăn khi tìm việc làm, ông từng là diễn viên phụ, trợ lý, phó đạo diễn. Năm 2002, ông làm đạo diễn phim Lục Vân Tiên cùng với Đỗ Phú Hải và Lê Bảo Trung. Sau phim này, ông chuyển hẳn sang làm đạo diễn đến nay. Năm 2010, Nguyễn Phương Điền thực hiện bộ phim Âm tính, gây chú ý với khán giả bởi vai chính được Hoa hậu Việt Nam 2006 - Mai Phương Thuý đảm nhận. Phim đoạt giải vàng Liên hoan truyền hình toàn quốc 2010. Năm 2019, Nguyễn Phương Điền gây dấu ấn khi thực hiện bộ phim Tiếng sét trong mưa chuyển thể từ tác phẩm văn học Lôi Vũ của nhà văn Tào Ngu. Bộ phim vẫn giữ lại những tình tiết theo sát gốc nội dung của Lôi Vũ nên đã tạo ra được những câu chuyện đầy kịch tính, những mối quan hệ trong một gia đình thế lực xưa. Năm 2021, Phương Điền thực hiện bộ phim truyền hình "Lưới trời" lấy bối cảnh miền Tây vào thập niên 1940. Ông cho biết đã chi hơn nửa tỷ đồng để phục dựng bối cảnh và dành một tháng tìm 72 bối cảnh ở Tây Ninh, An Giang, Cần Thơ. Gia đình Nguyễn Phương Điền lập gia đình với Cẩm Giang vào năm 2010. Họ có hai người con, một trai, một gái. Tác phẩm Vai trò Phó Đạo diễn Vai trò Đạo diễn Với phim truyền hình: Với phim điện ảnh: Vai trò diễn viên Giải thưởng Tham khảo Đạo diễn Việt Nam Đạo diễn điện ảnh Việt Nam Nhà biên kịch điện ảnh Việt Nam Người làm điện ảnh Việt Nam Người Tây Ninh Người họ Nguyễn tại Việt Nam Nghệ sĩ ưu tú Việt Nam
wiki
{{Thông tin bài hát|Album=Machine Head|Name=Highway Star|caption=Bìa đĩa đơn năm 1972 ở Nhật Bản|artist=Deep Purple|type=single|released=Tháng 3 năm 1972|recorded=6–21 tháng 12 năm 1971Montreux, Thụy Sĩ|cover=Highway Star-Lazy.png|genre=|length=6:096:39 (bản Remixes 1997)|label=EMI (L.H. Anh)Warner Bros. (Hoa Kỳ)|writer=|producer=Deep Purple|misc=}} "Highway Star" là một bài hát của ban nhạc rock người Anh Deep Purple. Đây là bài mở đầu trong album phòng thu thứ 6 của ban nhạc mang tên Machine Head (1972) và là ca khúc có tiết tấu nhanh nhất trong album. Bài hát đặc trưng bởi những khúc solo guitar và organ dài, lấy cảm hứng từ nhạc cổ điển. Hoàn cảnh ra đời Ca khúc này ra đời trên một chuyến lưu diễn bằng xe buýt đến Portsmouth vào năm 1971 khi một phóng viên hỏi ban nhạc xem họ đã sáng tác những bài hát như thế nào. Để chứng minh, nghệ sĩ guitar Ritchie Blackmore lấy một cây đàn guitar acoustic và bắt đầu chơi một đoạn riff gồm một hợp âm "G" duy nhất lặp đi lặp lại nhiều lần, trong khi giọng ca chính Ian Gillan ngẫu hứng viết lời. Ca khúc được chỉnh sửa và trình bày ngay trong đêm đó. Bài hát xuất hiện lần đầu trên đĩa LP Machine Head năm 1972. Cho đến nay đây vẫn là một trong những bài hát trứ danh của ban nhạc trong các buổi hòa nhạc trực tiếp, đồng thời là tiết mục mở màn ngay cả trước khi ca khúc được phát hành trong bất kỳ album nào.Record World bình luận về bản phát hành đĩa đơn tại Mỹ rằng: "Tác phẩm ăn khách này có màu sắc của Led Zeppelin, do đó có thể đưa nhóm trở lại vị trí dẫn đầu của nhạc pop." Phiên bản trình bày trực tiếp đầu tiên được phát hành, thu hình trực tiếp cho chương trình truyền hình Đức Beat-Club vào tháng 9 năm 1971, có trong đĩa DVD History, Hits & Highlights '68–'76. Đây là bài mở đầu trong các album trực tiếp Nobody's Perfect (1988), Come Hell or High Water (1994) và From the Setting Sun… (In Wacken) (2015). Phiên bản trình bày trực tiếp nổi tiếng nhất có trong album trực tiếp Made in Japan vào năm 1972. Tạp chí The Guardian nhận định: "Lối chơi của Blackmore giống như thế lực tự nhiên trong bản Made in Japan; những hợp âm cực kỳ xuất sắc ấy trong đoạn mở đầu và màn solo tuyệt vời đó có những đoạn chạy nốt giảm dần đặc sắc theo lối tân cổ điển, kết hợp tinh thần của Bach và Jimi Hendrix." Cấu trúc Cấu trúc của bài hát gồm phần mở đầu bằng bass/guitar dài 35 giây, trước khi ban nhạc trình bày đoạn riff mở đầu đặc sắc, ngay sau đó dẫn đến phần giọng hát đầu tiên (0:55). Hai phiên khúc đầu tiên được hát, rồi Jon Lord bắt đầu độc tấu bằng đàn organ (2:14). Phần này chủ yếu gồm các nốt nhanh, các nốt hợp âm rải với cảm giác chịu ảnh hưởng của thời kỳ cuối Baroque/đầu cổ điển và sử dụng âm giai thứ hòa thanh. Phần solo bằng organ kéo dài khoảng một phút, rồi Ian Gillan hát phiên khúc thứ ba của ca khúc (3:24). Khi kết thúc phiên khúc thứ ba, phần độc tấu bằng guitar bắt đầu (4:04) và chỉ kéo dài chưa đầy một phút 20 giây. Blackmore muốn có một thứ âm thanh thật giống Bach và trình bày từng nốt nhạc solo trên chuỗi hợp âm Dm (Rê thứ), Gm (Sol thứ), C (Đô), A (La) tự vay mượn từ Bach. Kế đến phiên khúc thứ tư và cuối cùng (trong bản thu âm gốc chỉ đơn giản là lặp lại của phiên khúc đầu tiên) được hát, kết thúc vào khoảng 6:10. Tùy thuộc vào phiên bản, có thể có phần lặng dài 15 giây trước khi kết thúc bài hát. Khi bài hát được trình bày trực tiếp, Gillan nổi danh là người ứng biến lời ca khúc, như trong MV chính thức của bài hát. Khúc solo guitar được tôn vinh khi độc giả của tạp chí Guitar World bình chọn nó ở vị trí thứ 15 trong danh sách "100 khúc guitar solo hay nhất" của họ. Nhân sự Deep Purple Ian Gillan – hát Ritchie Blackmore – guitar điện Roger Glover – bass Jon Lord – organ Ian Paice – trống Sản xuất Martin Birch – kỹ sư, hòa âm Jeremy "Bear" Gee – trợ lý kỹ sư Nick Watterton – kỹ thuật viên, nhà điều hành Rolling Stones Mobile Studio Các bản hát lại Bài hát được tái trình bày bởi dự án phụ X-Cops của Gwar trong album You Have the Right to Remain Silent... năm 1995 của nhóm, với ca từ được điều chỉnh để phản ánh đề tài sự tàn bạo của cảnh sát. Năm 2012, một album tri ân bao gồm các bài hát cover album Machine Head của Deep Purple đã được phát hành, có nhan đề Re-Machined: A Tribute to Deep Purple's Machine Head. Trong album này, một bản thu âm trực tiếp của "Highway Star" được siêu ban nhạc rock Chickenfoot giới thiệu, cũng như một phiên bản do Glenn Hughes, Steve Vai và Chad Smith thu âm. Năm 2018, một bản cover của Cory Todd được sử dụng trong bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng The Expanse, ở tập mùa 3 "Delta-V". Lời của bài hát được viết lại bằng sự kết hợp giữa tiếng Anh và Belter Creole, một thứ ngôn ngữ được xây dựng cho bộ phim truyền hình của Nick Farmer, cụ thể là được dùng trong chương trình của Belters, cư dân của vành đai tiểu hành tinh và các hành tinh bên ngoài. Lời bài hát đã được điều chỉnh bổ sung để phù hợp với bối cảnh trong vũ trụ, với những liên hệ đến chiếc ô tô trong ca khúc bị thay thế bằng con tàu vũ trụ. Kế đến bản đầy đủ của bài hát được đưa vào phiên bản The Collector's Edition'' nằm trong soundtrack của bộ phim, được thực hiện vào ngày 13 tháng 12 năm 2019. Những ban nhạc khác từng thu âm bài hát gồm có Dream Theater, Point Blank, Stryper, Metal Church, Buckcherry, Type O Negative và Faith No More. Chú thích Bài hát năm 1972 Bài hát về ô tô Bài hát viết bởi Ian Paice Bài hát viết bởi Jon Lord Bài hát viết bởi Roger Glover Bài hát viết bởi Ian Gillan Bài hát viết bởi Ritchie Blackmore Bài hát của Deep Purple
wiki
Swoosh, là một logo của hãng giày thể thao và trang phục sản xuất bởi Nike, Inc.. Ngày nay, nó trở thành một trong những logo thương hiệu dễ nhận biết nhất trên thế giới, và lợi nhuận cao nhất, với $26 tỉ. Giáo sư Trường doanh nghiệp Harvard, Stephen A. Greyser, mô tả biểu tượng như "cuộc sống, biểu tượng sống động của công ty." Bill Bowerman và Phil Knight thành lập Nike vào 25 tháng 1 năm 1964 với tên Blue Ribbon Sports (BRS). Sau đó đổi tên thành Nike, Inc. Vào 30 tháng 5 năm 1971, công ty áp dụng Swoosh như logo chính thức trong cùng năm. Carolyn Davidson, một sinh viên tại Portland State University, người đã tạo ra logo, cố gắng truyền tải chuyển động trong thiết kế của nó. Nó còn tượng trưng cho đôi cánh của Nike, Thần chiến thắng của Hy Lạp, từ đó công ty lấy cái tên này. Logo đã trải qua thay đổi nhỏ từ thiết kế gốc vào năm 1971, ngày nay thường được xem như swoosh đơn, mặc dù trong phần lớn lịch sử của nó, logo kết hợp cùng với tên NIKE bên cạnh Swoosh. Trong những năm gần đây, màu đỏ và màu trắng được sử dụng trên logo, mặc dù hiện tại hầu hết các swoosh đều có màu đen rất được phổ biến. Swoosh xuất hiện cùng với nhãn hiệu "Just Do It" từ năm 1988. Bên cạnh đó, cả hai đã làm nên thương hiệu của Nike, và trở thành bộ mặt của công ty. Tham khảo Nhãn hiệu Nike Biểu tượng quảng cáo Năm 1971
wiki
Đừng nhầm lẫn với Mery, tư tế của thần Amun. Mery là một Đại tư tế của Osiris tại Abydos đã phục vụ dưới triều đại của pharaon Seti I và Ramesses II thuộc Vương triều thứ 19 trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Ông đã kế nhiệm người cha là tư tế Hat dưới thời trị vì của Seti I. Tiểu sử Mery là con trai của Hat, một Đại tư tế của Osiris, với phu nhân Iuy (còn được viết là Wiay). Mery kết hôn với Maianuy, con gái của Đại tư tế Tjay và phu nhân Buia. Hat là người kế nhiệm của Tjay, và cũng được nghĩ là anh em vợ (hoặc rể) của Tjay. Mery và Maianuy sinh được ít nhất một người con trai là Wenennefer, người kế nhiệm Mery sau đó. Wenennefer lấy Tiy-Nefertari, con gái của Người trông coi các mỏ đá Qeni và phu nhân Wiay, sinh được 2 người con trai là Hori và Yuyu đều trở thành Đại tư tế của Osiris. Mery kế nhiệm cha là Hat trong khoảng nửa sau thời trị vì của vua Seti I và tiếp tục công việc trong khoảng một thập niên đầu trị vì của vua Ramesses II. Chứng thực Mery chủ yếu được biết đến cùng với người con trai Wenennefer. Một bức tượng đôi của hai người, hiện được lưu giữ Bảo tàng Cairo (số hiệu JE 35257), là nguồn chứng thực gia phả rõ ràng đối với gia đình Mery. Tên của Maianuy (vợ ông), Tjay và Buia (cha mẹ vợ của Mery) đều được nhắc trên đó. Một tấm bia kỷ niệm của gia đình được tìm thấy tại Abydos cũng đang được lưu giữ Bảo tàng Cairo (số hiệu JE 35258) thuộc về Wenennefer; trên đó, Mery được mô tả là người cầm hai lá cờ trong tay. Khung cartouche của vua Ramesses II xuất hiện khắp trên đó. Một mảnh vỡ từ nhà nguyện trong lăng mộ của Wenennefer tại Abydos có khắc những dòng chữ đề cập đến cha mẹ và vợ của Wenennefer. Chú thích Tư tế Osiris tại Abydos Seti I Ramesses II
wiki
Miếu Xóm Bánh là tên thường gọi của Thanh Sơn Miếu, là miếu thờ nữ thần Thiên Y A na nằm ở Xóm Bánh thuộc phường Đài Sơn, thành phố Phan Rang - Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận, gần cuối đường Huỳnh Tấn Phát. Miếu Xóm Bánh được công nhận là Di tích cấp quốc gia tại Việt Nam (di tích kiến trúc nghệ thuật) theo Quyết định số 39/2002/QĐ-BVHTT năm 2002 của Bộ Văn hóa Thông tin Việt Nam. Lịch sử Thời Minh Mạng, ấp Thanh Sơn (hiện nay là phường Đài Sơn) là vùng đất thuộc thôn Văn Sơn, huyện An Phước, phủ Ninh Thuận, tỉnh Bình Thuận. Thời Tự Đức, cư dân nơi đây đã xây dựng một ngôi Miếu nhỏ để thờ phụng Bà Mẹ xứ sở (bà Chúa Xứ hoặc Chúa Xứ Thánh mẫu) tức là nữ thần Thiên Y A na - bà Chúa Ngọc Thánh phi, được gọi là Thanh Sơn Miếu. Đây là hiện tượng thờ phổ biến của cư dân người Việt từ miền Trung trở vô, trong quá trình di dân, khai hoang lập xong một ấp thì lưu dân xây dựng ngôi miếu thờ Chúa Xứ Thánh mẫu. Đức bà Thiên Y A Na hay Thiên Hậu Thánh Mẫu được cư dân Việt và Chăm thờ phụng rất tôn nghiêm, và đã được triều Nguyễn xếp vào bậc "Hồng nhân phổ tế linh ứng Thượng đẳng Thần". Ban đầu chỉ là một ngôi miếu nhỏ, đến năm Thành Thái thứ 14 được chuyển dời đến địa điểm hiện nay và xây dựng với quy mô lớn còn giữ nguyên vẹn cho đến ngày nay. Tên gọi Miếu Xóm Bánh là do Miếu hiện nay tọa lạc tại Xóm Bánh. Nơi đây, trước kia nổi tiếng làm nghề sản xuất bánh tráng, với hàng trăm lò bánh hoạt động nhộn nhịp quanh năm. Bánh tráng Xóm Bánh có độ dai, dẻo, mùi thơm đặc trưng nhờ được làm bằng 100% bột gạo hạt tròn của địa phương. Kiến trúc Miếu Xóm Bánh nằm trong khu vực đông dân cư nhưng lại được xây dựng trên một khu đất khá rộng đến 4629 m², toàn bộ kiến trúc được bao quanh bởi tường thành xây bằng đá, vữa vôi, chừa hai cổng đi vào khu vực Miếu. Cổng phía trước miếu gọi là Nghi môn nằm hướng Nam, cổng phía sau nằm hướng Bắc. Nghi môn có cấu trúc giống như một ngôi nhà nhỏ có 6 trụ bằng vữa vôi, phân đều hai bên theo chiều dọc, nâng đỡ phần mái ở trên, trụ ở giữa được được gắn hai cánh cửa gỗ, mái lợp ngói âm dương, ở hai đầu đường bờ nóc đắp nổi vân mây xoắn tạo dáng hình thuyền. Hai bên sân xây am thờ sơn thần, ngũ hành. Bên trong xây dựng khá bề thế, thể hiện những mảng chạm khắc gỗ với nhiều đề tài phong phú như: tứ linh, bát hữu, hoa lá, chim thú; các dải hoa dây, hoa lá tập trung ở các khám thờ, hương án, các bức hoành phi, câu đối, đầu dư, đầu bẩy,…với đường nét tỉ mỉ, tinh xảo, đòi hỏi người nghệ nhân phải dày công mới hoàn thành. Lễ hội Hàng năm, vào rằm tháng giêng, tháng 7 và tháng 10 tiến hành lễ cúng Thượng Nguyên, Trung Nguyên và Hạ Nguyên. Vào ngày 25 tháng chạp âm lịch cúng đưa Chư thần về trời. Ngày 30 tháng chạp âm lịch cúng rước Chư thần về Miếu đón năm mới. Ngoài ra Miếu Xóm Bánh còn tổ chức Lễ Kỳ Yên với đầy đủ nghi thức cổ truyền gần giống nghi thức tế Đình ở Ninh Thuận, được bắt đầu từ sáng hôm trước đến trưa ngày hôm sau, đây là lễ lớn nhất trong năm cầu thần phù hộ cho làng xã bình yên, cơm no áo ấm, lễ diễn ra vào Tiết Thanh Minh. Miếu Xóm Bánh được Bộ Văn hóa Thông tin công nhận là di tích kiến trúc nghệ thuật vào năm 2002. Chú thích Miếu Việt Nam Di tích tại Ninh Thuận
wiki
Đây là một danh sách một số thuật ngữ được sử dụng trong hình học Riemannian và hình học metric — không bao gồm các thuật ngữ của tô pô vi phân. Các bài viết sau đây cũng có thể hữu ích, bao gồm nhiều từ vựng chuyên sâu hơn hoặc nhiều chi tiết hơn. Liên kết Độ cong Không gian mêtric Đa tạp Riemann Xem thêm: Tô pô Hình học vi phân Danh sách các chủ đề hình học vi phân Trừ khi có quy định khác, các chữ cái X, Y, Z biểu thị các không gian mêtric, M, N biểu thị các đa tạp Riemann, |xy| hay biểu thị khoảng cách giữa các điểm x và y thuộc X. Các từ in nghiêng tham chiếu về chính danh sách này. Cảnh báo: nhiều thuật ngữ trong hình học Riemann và hình học mêtric, chẳng hạn như hàm lồi, tập lồi, hàm exp,..., được mượn từ các ngành khác, và có ý nghĩa khác với ý nghĩa vốn có của nó. A Ánh xạ bi-Lipschitz. Một ánh xạ được gọi là bi-Lipschitz nếu tồn tại hằng số dương c và C sao cho với mọi x và y thuộc X B Bán kính đơn Bán kính đơn () tại một điểm p của một đa tạp Riemann là bán kính lớn nhất mà vẫn cho phép ánh xạ exp tại p là một vi phôi. Bán kính đơn của một đa tạp Riemannian là chặn dưới lớn nhất (infimum) của tất cả các bán kính đơn tại mỗi điểm. Bán kính đơn là một hàm liên tục. Đối với đa tạp hoàn chỉnh, nếu bán kính đơn tại p là một số hữu hạn r, thì hoặc tồn tại một đường trắc địa có độ dài 2r bắt đầu và kết thúc tại p, hoặc có một điểm q liên hợp với p (xem điểm liên hợp ở dưới) và cách p một khoảng r. Đối với đa tạp Riemannian đóng, bán kính đơn hoặc là bằng một nửa chiều dài tối thiểu của một đường trắc địa đóng, hoặc là bằng khoảng cách tối thiểu giữa hai điểm liên hợp. Bề mặt khai triển hay bề mặt trải được là một bề mặt đẳng cự với một (phần của) mặt phẳng. C D Đ Đa tạp hầu như phẳng Đa tạp trơn (hay nhẵn) Đẳng cự từng cung giống như đẳng cự từng đoạn. Đẳng cự từng đoạn Điểm liên hợp hai điểm p và q trên đường trắc địa được gọi là liên hợp () nếu tồn tại một trường Jacobi trên triệt tiêu tại p và q. Đường cong Jordan Đường trắc địa là một đường cong có khoảng cách cực tiểu cục bộ. E F G H Hàm exp (hay ánh xạ mũ) là một đồng phôi địa phương tại một điểm giữa không gian tiếp tuyến với không gian Riemann. I J K Khối tâm. Một điểm q ∈ M được gọi là khối tâm của hệ các điểm nếu đó là một điểm cực tiểu toàn cục của hàm Một điểm như vậy là duy nhất nếu mọi khoảng cách đều nhỏ hơn bán kính lồi. Không gian Alexandrov. Một sự tổng quát của các đa tạp Riemann với chặn trên, chặn dưới hay chặn nguyên của độ cong (trường hợp cuối cùng chỉ dánh cho không gian 2 chiều) Không gian đầy đủ Kí hiệu Christoffel L M N P Phân thớ tiếp tuyến Q R S T Tenxơ mêtríc Trường véctơ Killing U W Tham khảo Hình học Riemann Hình học mêtric Thuật ngữ toán học
wiki
Phương Diễm Biển Trắng Tập 1 Trời nắng kinh khủng. Buổi trưa tìm trường Ngọc Huyền vừa đói, vừa khát, cô cắn môi chạy xe, chiếc xe đạp quá cũ, càng đạp càng lạch xạch, vì xích líp đã nhão nhẹt, cô không thể xin tiền mẹ sữa xe, bởi mẹ cô đang bệnh nặng, mẹ bệnh ở nhà, cô từ chối lời mời của Minh Minh rủ đi ăn bún rêu. Món bún mà cô thích nhất, bởi nó ngon và rẻ, chỉ hình dung thôi, cô đã nuốt nỗi thèm vào lòng. Hiện tại chỉ một ngàn đồng cũng có thể mua cho mẹ chút đường, miếng chanh, hoặc một ngàn đồng cháo xườn. Mẹ cô cần ăn từng chút cho khỏe. Cô sẳn sàng vì mẹ mà quên đói, quên khát. Ngọc Huyền sợ hãi khi thấy trước ngõ nhà cô rất đông người, có cả những chiếc xe honda. Lạy chúa, là mẹ cô đã bị gì ư ? Ngọc Huyền cơ hồ nghe tim mình đập mạnh, chẵng dám nghĩ thêm, cô quăng chiếc xe đạp đầu nhõ, chạy vô nhà. Cô như không tin vào tai, mắt mình. Một người đàn bà to béo đang đấm tới tấp vào người mẹ cô, miệng bà ta rin rít, chát chúa: - Tao đánh cho bây chừa cái tội lừa đảo. Đói khát, tới vay mượn, tao giúp cho, sao không chịu trả. liếm được mà không trả được, kêu à. Kiêu này. Ngọc Huyền xô dạt mọi người, chạy ào tới đỡ mẹ, người đàn bà thấy cô như tức thêm, bà ta giơ chân lên đạp lên người Ngọc Huyền, miệng không ngớt ngậm ngừ : - Bây sướng quá mà. Nghèo mạt rệp còn bày đặt cho con ăn, học. Tiền của tao, tiền xương, tiền máu. Tao thương tình cho bây vay để rồi theo sau đòi tới khan khô cổ họng, thất đức. Tao không thể không đòi. Ngọc Huyền trân người chịu đòn. Người đàn bà kéo cô ra. Huyền dùng toàn bộ sức lực kéo trì tay bà ta lại : - Mẹ cháu đang bệnh. Xin dì có đánh thì đánh cháu đây ! Cô chợt lạnh tanh : - Nợ thì trả. Do hoàn cảnh gia đình cháu đang khó khăn, mẹ cháu đau nằm một chỗ vẫn lo đũ tiền lời cho bà. Bà nghĩ, chúng tôi không muốn trả cho bà sao ? Để hoài, tiền mất tật mang, ích gì. Bà không được quyền đánh mẹ tôi. Trừ khi bà đánh mẹ tôi để trừ nợ. Người đàn bà rít lên : - Cái gì ? Đánh người để trừ nợ à ? Đùừng nằm mơ giữa ban ngày nghe con ranh.Thân tàn ma dại của mẹ mày, Không đánh nữa xu. Tiền tao, tao đòi. Ngọc Huyền bật lên. Cặp mắt đen tròn đầy sắc giận, bờ môi cô run run : - Tôi đố bà đánh mẹ tôi nữa đó. Tôi ở đây thì không ai động tới mẹ tôi được. Tiền là bạc, người là nghĩa tình. Bà thử đi. Người đàn bà nhếch môi : - Mày thách tao à ? Thách nè ! Miệng nói, tay bà ta giơ lên nhằm bà Hân dáng xuống. - Chát ! - Chết tôi ! Gãy tay mẹ rồi Hưng ơi. mọi người bàng hoàng, gã con trai đứng sớ rớ bên chiếc honda chạy tới. Cánh tay bà mập đang bị Ngọc Huyền bẻ mạnh. Hưng ào vô định kéo mẹ ra, Ngọc Huyền đanh giọng : - Anh động tới, đừng trách tôi. Là do mẹ anh ép người quá đáng. Trừ khi bà ta xin lỗi mẹ tôi, bằng không tôi bẻ cánh tay bà ta ra cho coi. Nợ tôi trả, chứ không thèm giật của các người. - Con nhỏ học Karate tới đai đen, hèn chi nó đánh nhanh thật.Tiếng xì xầm trong đám đông khiến Hưng chựng lại. Gì chứ vớ mấy con nhỏ đi "hàng hai" này, tốt nhất đừng chọc nó nổi giận. Người đàn bà chua ngoa : - Mày thật không biết trời cao đất rộng. tao là chủ nợ, mẹ mày nợ tao, tao đánh cho, cũng không pháp luật nào can được. Đừng... Á... Ngọc Huyền xoay tay, khuôn mặt người đàn bà tái xanh. - Bà chờ coi, tôi sẽ nhờ người đi báo công an. Hưng xen vô : - Mẹ à, đừng nói nữa. Chúng ta sai rồi. Cô bỏ tay mẹ tôi ra đi. Ngọc huyền hất mặt : - Tôi muốn nghe chính lời bà mẹ anh nói. Mặt mũi người đàn bà đau từng chút. Cuối cùng bà ta nói: - Bà Hân, tôi đồng ý cho bà khuất thêm một tháng. Tôi...xin lỗi bà đã quá nóng. Ngọc Huyền lúc này mới bỏ tay bà ta ra. hưng vội kéo tay mẹ : - Chúng ta về đi mẹ. Người đàn bà rít lạnh : - Tao sẽ không tha cho mày đâu. Nhất định cho mày nếm nhục nhã. Ngọc Huyền bỏ ngoài tai những lời đe dọa của bà ta. Cô cúi xuống đỡ mẹ lên : - Mẹ có sao không mẹ ? Bà Hân nghẹn ngào : - Mẹ không sao. Lần sau con đừng có xen vào chuyện của mẹ, nhớ chưa ! Ngọc Huyền giận dỗi : - Cũng tại mẹ bất lực. Nhưng mẹ không muốn con thất học. Muốn thoát cảnh nghèo nàn, tăm tối, muốn khỏi ngày ngày gục đầu quét dọn từng dãy nhà vệ sinh. Con phải học, nhớ không Huyền. Ngọc Huyền chát đắng : - Con hiểu mẹ thương con, muốn con thoát đời cực khổ. Một ngày năm tiết học, con thảnh thơi, vô tư. Còn mẹ, 5 giờ tay vục trong nước xà bông giặt những bộ đồ, tấm drap tanh nồng mùi máu. Con thật chẳng cam lòng mẹ Ơi. Bà Hân khóc nghẹn : - Đừng cải lời mẹ. Trừ khi mẹ cạn sức tàn hơi. Còn nhất định con phải học thành tài. Con muốn mẹ vui sống với con không Huyền ? Sắp thi rồi con ạ. Có tấm bằng trong tay, con sẽ có công việc đàng hoàng. Mẹ nhất định lo cho con. Ngọc huyền lặng lẽ dìu mẹ vào nhà. Cô hiểu mình không thể phụ lại tấm chân tình của mẹ. Buổi chiều, Ngọc Huyền xách giỏ tre xuống bãi biển trước nhà để cào nghêu. Đây cũng là nguồn thu nhập thêm cho gia đình. Dù mẹ cô đã cấm cô không được ra biển trong thời gian này. Biển xanh ngăn ngắt. Xanh giữa nắng và gió trời. Phía xa xa giữa muôn trùng biển khơi, những dãy núi đá đủ hình thù, đang chậm rãi đón từng cơn sóng vỗ vào vách đá. Ngọc Huyền rất thích nhìn biển những lúc trâm trạng cô trĩu nặng. Biển giúp cô xóa tan muộn phiền. Biển giúp cô thấy cuộc sống đánh yêu hơn. Hôm nay cô gặp may, mới cào hơn chục đường, cô đã nhặt được cả giỏ nghêu đầy nhóc. Cẩn thận lấy lá xú đậy lên miệng giỏ. Ngọc Huyền để cây cào nghêu và giỏ nghêu lên hoàn đá đầy hàu bám. Lâu lắm rồi Huyền không tắm biển. Cô sãi chân xuống biển,sóng từng hồi vỗ vào chân cô. Khi đã lội quá đầu gối. Ngọc Huyền bắt đầu sãi tay xuống nước, vừa bơi, cô vừa đùa nghịch từng cơn sóng, nước bám vào miệng cô mằn mặn. - Ngọc huyền ! Đang trồi lên hụp xuống theo từng cơn sóng. Ngọc huyền sững người trong nước khi nghe tiếng gọi. Đôi mắt to đen, ngơ ngác : - Anh là ai ? Người con trai đứng giữa sóng, cặp mắt nhìn cô đăm đăm. Nở nụ cười trên bờ môi quyến rũ của anh, nghe Huyền hỏi, người thanh niên cười nhẹ : - Là hàng xóm của em ! Ngọc Huyền cố rặn óc để hình dung những gương mặt trong xóm nhỏ ven thị xã biển của cô, không có nhiều thanh niên, nên Huyền dám khẳng định anh ta hoàn toàn xa lạ. Như đoán được suy nghĩ của cô, anh thanh niên nhẹ giọng : - Em không tin phải không ? Ánh mắt đen vẫn không hề chớp, bờ môi đỏ au hơi trể xuống như gật như không. Giọng anh trầm ấm : - Anh là người mua nhà của ông Tư lân, phía sau nhà em. Ngọc Huyền nhớ rồi. cả xóm cô, nhà ông Tư Lân đẹp nhất, sang nhất được xây đúng mô đen mới nhất, vài tuần trước cô có nghe thằng Lâm con ông Tư nói nhà nó sẽ lên tỉnh hoặc vào Đà Nẵng ở, cô bận học và phụ mẹ những việc gặt đồ thuê nên không có nhiều thời gian quan tâm đến xung quanh. Thì ra ông Tư Lân đã đi, và người đàn ông có giọng nói êm như nhung, ánh mắt ấm như ngọn lữa này đã dọn đến. Anh ta đã quá tự cao khi xưng "anh em" với cô ngọt xớt, cứ như đã quen lâu lắm vậy. Ngọc Huyền bĩu đôi môi đỏ au. Mặc kệ gã con trai nhà giàu, cô tiếp tục xoay người bơi trong nước. - Ngọc Huyền ! - Đừng gọi tôi nữa được không ? Người thanh niên nhã nhặn : - Thêm bạn bớt thù. Hồi trưa này tôi đã nhìn thấy Huyền chống đối bà mập. tôi muốn kết bạn với em. Ngọc Huyền chua lè : - Hỗng dám đâu. Nhà tôi nợ nần ngập cổ, nghèo mạt, sao dám làm bạn với nhà giàu chứ. Anh thanh niên điềm đạm : - Trong tình bạn không có sự phân biệt. Em chưa biết tôi là ai, tên gì ? Sao biết tôi gìàu nhỉ ? Ngọc Huyền rẽ nước đi vô bờ, cô cong cong bờ môi : - Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa, cả xóm tôi mấy chục nóc nhà. Duy nhất có căn nhà ông Tư đẹp nhất. Người nghèo, mơ ngũ ngàn năm chắc gì được ở trong căn nhà đó. Dứt lời, Huyền xăm xăm đi lên cồn đá, nước nhỏ dài theo bước chân cô. loáng cái, Ngọc Huyền đã cho chiếc giõ vào cây cào sắt, cô khoác một bên và đi khỏi bãi biển đang rực trên cát ánh hoàng hôn tím lịm. Minh Minh chau mày : - Ngọc Huyền mày sao thế ? Ngọc huyền chớp mắt : - Sao là sao ? Mày... Minh Minh ngắt lời : - Còn hỏi nữa, hai hôm nay tao thấy mày mặt mũi ảm đạm như những chiều mưa. Rủ mày đi ăn, mày không cả ậm ừ. vậy không lạ sao ? Ngọc huyền thở dài : - tao xin lỗi. Quã thật, tao đang có chuyện buồn. - Chuyện gì ? Kể tao nghe coi. Phải tên Vinh chọc mày không ? Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : - Vinh không liên quan đến tao. Làm ơn mày đừng có ý nghĩ đó nữa. Minh Minh liếc bạn liếc bạn thật dài : - Tại mày không kể, tao phải đoán mò. Hồi nào giờ Vinh trồng cây si mày đến độ tụi con trai khác khóa hết chẵng dám chàng ràng. Nhỏ Thúy Hiền cũng tức anh ách đó thôi. Ngọc huyền chua chát : - Là tao buồn chuyện nhà. mẹ tao mấy hổm rày bệnh nặng, tiền thuốc không có. Tao muốn bỏ học để lo cho mẹ tao. Vinh thuộc diện con nhà giàu. Mày đừng ngộ nhận cho tao, được không ? Minh Minh kêu lên, nắm chặt tay bạn : - Tao sẽ giúp mày. Còn hơn tháng nữa ra trường rồi. Đừng bỏ nghen Huyền. Tội cho mày đã đành. Còn khiến mẹ mày đau đớn, có thể chết đấy. Ngọc huyền nhạt nhòa : - Tao không thể mãi lạm dụng lòng tốt của mày. Bởi mày cũng chưa tự làm ra tiền. Tao rối rắm lắm, nhưng không thể Minh ạ. Minh Minh chân tình : - Bỏ tật tự ái chết triệt của mày đi. Mỗi ngày ba mẹ lo cho tao tới năm chục ngày đồng. Trong khi mày phồng tay với đống quần áo, của bệnh viện cũng không có hơn hai chục ngàn. Tao là bạn mày, đã thế vui buồn chia hai với mày. Huyền ! Nhận cho tao vui. Dúi vào tay Ngọc Huyền một sấp tiền đủ loại. Minh Minh lành lạnh : - Mày không nhận, đừng coi tao là bạn nữa. Ngọc Huyền ứa nước mắt : - Được rồi ! Được rồi, tao sẽ nhận. Tao không muốn mất tình bạn. Cũng không muốn mắc nợ mày. Thôi thì... Minh Minh xua tay : - Nhận là tốt rồi. Đừng có thôi với nhưng gì nữa. bây gìờ đi ăn với tao, sau đó tao chở mày về thăm dì Hân. Thấy Huyền ngần ngừ, Minh Minh tỉnh bơ : - Đừng có nói không đi đó nha. Chiếc xe của mày đã cũ quá rồi. Tao đã lén nhờ bác bảo vệ đẫy vào viện bảo tàng rồi. Ngọc Huyền ngẩn ngơ : - Vứt xe tao hả ? Đừng đùa tao chứ Minh. Dù chiếc xe có quá đát thật. Nhưng không có nó làm sao tao giao đồ, đi học ? Dứt câu, Huyền bước vội về bãi giữ xe, Minh Minh kéo tay Huyền : - Tao còn chiếc mini nhật để trong nhà kho. tao cho mày đó. Ngọc huyền xụ mặt : - Lại cho ! Tao không nhận đâu. - Mày đúng là đồ cố chấp, tự ái cao hơn cái xẹ..rác. Tao không có em út, lại đi honda. Chiếc xe đem bán được bao nhiêu ? Đủ tao xài một ngày không ? Trong khi tao xót cả ruột mỗi lúc nhìn mày khổ sở bên chiếc xe củ của mày. Đừng có lôi thôi nữa, tao đói muốn chết rồi nè. Ngọc Huyền thở dài, cô biết mình không thể từ chối tấm chân tình của bạn. Bà hân có vẽ ngỡ ngàng khi Ngọc Huyền đẩy chiếc mini màu tím vô nhà. Chiếc xe còn mới toanh khiến bà Hân buột miệng : - Huyền à. Chiếc xe của ai vậy con ? Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : - Minh Minh cho con mẹ ạ. Bà hân trầm giọng : - Con nhận sự giúp đỡ của Minh Minh, con không thấy áy náy sao con. Đừng tập thói lạm dụng lòng tốt của người khác. Ngọc huyền cắn môi : - Con không lợi dụng bạn, là Minh Minh một hai bắt con nhận. Chiếc xe này nó bỏ trong kho từ hai năm nay. Con đâu muốn mắc nợ nghĩa tình mẹ Ơi. Bà Hân day dứt : - tất cả là mẹ không đủ sức lo cho con. Mẹ thật có lỗi, khi... Bà im bặt giữa chừng. Ánh mắt đen như nhung của bà thăm thẳm mêng mông. Ngọc Huyền nhẹ tênh : - Mẹ đừng tự trách mình, 18 năm nay mẹ đã vì con tổn hao sức lực. Ở chốn này có không ít gia đình đủ đầy cha mẹ, mà con cái lỡ học hành. Mẹ ! Trong lòng con mẹ luôn là tuyệt vời. Minh Minh ép mãi, nó còn nghĩ chơi con ra. Mẹ bảo con phải làm sao chứ? Bà Hân buồn buồn : - Mẹ chưa hề gặp ba mẹ Minh Minh, mẹ sợ nhất bị người ta cho chúng ta lợi dụng lòng tốt của con gái họ. Ngọc Huyền cười nhẹ : - Nếu chỉ có thế. mẹ đừng lo. hai bác Nhật - Mai thương con lắm. Luôn coi con như Minh Minh. Mẹ quên hồi đầu năm con học lớp 11, bác Mai, mẹ Minh Minh đã cho con bộ sách giáo khoa, gam vở viết và còn đóng học phí cho con ư. Mẹ Ơi ! Đừng nói gì nữa. Con sẽ cố gắng để trả ơn Minh Minh. bây giờ con nấu cháo cho mẹ ăn nha. Miệng nói, chân Ngọc huyền trở xuống bếp. Còn may mẹ con cô còn căn nhà che nắng che mưa. tuy không tốt nhưng vẫn tốt hơn những căn nhà lá xiêu vẹo trong con hẻm sau công ty hóa chất Nam - Hà kia. Đã bao đêm, Ngọc huyền ước gì sáng ra cô trong căn nhà đầy đủ đầy tiện nghi, có mẹ, có cha vui vầy, ước để mà ước. Chứ hồi nào tới giờ, Ngọc Huyền luôn được mẹ trả lời câu cô hỏi : - Ba con đâu hả mẹ ? Bà Hân nói nhẹ tênh : - Ba con mầt tích trong một lần đi biển rồi. Khi ấy con chưa chào đời. Ngọc Huyền ngây thơ : - Vậy sao mẹ không lấy ba khác cho con ? Nhưng khi ấy, mẹ như buồn hơn, lặng lẽ. Ngọc Huyền sợ hãi không dám hỏi mẹ nữa. Lớn lên, mỗi lần thấy cô được lãnh thưỡng, nhiều đứa bạn độc miệng xì xầm : - Thứ con không cha, luôn ranh mãnh. - Mẹ tao bảo, mẹ nó không có chồng, nó được ông trời bù thiệt thòi. Ngọc Huyền nghe nhức con tim. Ngàn lần muốn kể mẹ nghe, rồi cô lại lặng im. Mẹ đã hi sinh cuộc đời cho cô, dẫu là đứa con hoang, cô cũng không cho phép mình khơi vào vết đau của mẹ. Cô cùng mẹ ngồi bên nhau ăn cơm. Mẹ cô vẫn ăn cháo vì bao tử bà còn đau. Bà Hân nhìn Ngọc Huyền ăn ngon lành, chén cơm chỉ có nước dầm tương ớt, rau muống luộc. Bà xót cả ruột. Lâu nay bà đau ốm, việc nhà, việc giặt giũ đồ ở bệnh viện đều do Ngọc huyền chu tất. Đêm nào cũng quá 11 giờ, cô mới ngồi vào bàn học bài. Ăn uống thiếu thốn, làm việc cực khổ, vậy mà Ngọc Huyền học rất giỏi. Năm nào cô cũng được đi thi học sinh giỏi của tỉnh, toàn quốc. nhờ vậy năm học nay cô được cấp học bổng hơn 700 ngàn đồng, thêm sách vở nữa. Bà Hân nuốt nỗi buồn vào lòng. Bà nhất định phải khỏe mạnh, để Ngọc huyền được tiếp tục học đại học. Thêm năm năm nữa, con gái bà nhất định không còn khổ. - Mẹ ! Mẹ nghĩ gì mà còn gọi không trả lời vậy ? Bà Hân giật mình, Ngọc Huyền nhìn bà bằng đôi mắt trong veo. Bà cười gượng, chân tình : - Mẹ đang nghĩ đến mai này, bữa cơm còn mình mẹ. Ngọc Huyền cau mày : - Sao lại một mình mẹ chứ. Con đi làm... Bà Hân xua tay : - Con đừng nghĩ đến chuyện đi làm. Con còn nhỏ lắm. Dẫu còn hơi thở mẹ nhất định lo cho con học hết đại học. Con phải nhất định lo cho con học hết đại học. Con nhất định phải thi đậu nghen Huyền ? Ngọc huyền chậm rãi : - Con muốn phụ mẹ. Bằng tuổi con nhiều người đã đi làm. Năm năm xa mẹ, con không chịu nổi. Mẹ đừng ép con. Con đã không nộp hồ sơ dự thi đại học. Con muốn gần mẹ thôi. Bà Hân thẫn thờ : - Con nói thật hả Huyền ? Tại sao con giấu mẹ ? Ngọc Huyền trầm tỉnh : - Nhà chỉ có hai mẹ con. Con không vì bản thân mà quên mẹ. Con hứa sẽ cố gắng học tại chức khi công việc ổn định. Ngọc Huyền lẳng lặng thu dọn mâm chén. Cô không muốn mẹ cô hao tâm suy nghĩ lúc này. Qua ngày hôm sau, Ngọc Huyền đi học về, cô ngạc nhiên khi thấy "anh hàng xóm" đang ngồi nói chuyện với mẹ cô ở hiên nhà. Chẳng biết hai người nói gì mà có vẻ tâm đắc. Ngọc Huyền lễ phép : - Thưa mẹ ! Con đi học về. Thưa anh ! Câu chào của cô kéo theo cái liếc dài sắc lãm dành cho "anh hàng xóm".Bà Hân vui vẻ : - Ngọc Huyền, vô cất tập vỡ, ra mẹ biểu. Ngọc Huyền đang đói muốn chết. Cô đã không đi chung với Minh Minh. Ai dè về nhà gặp con kỳ đà to tổ chảng. Mà anh ta nói gì với mẹ nhỉ ? Nhìn vẻ mặt của mẹ, cô đoán chắc anh ta đã "rất được lòng" Mẫu hậu của cô. Ngọc Huyền rất ghét tụi con trai. Cô biết mình đẹp, rất đẹp là khác. Nhưng nghĩ đến số phận của mẹ, nhớ đến câu mẹ Vinh nói ở chợ, cô vô tình nghe được : - Cái ngữ trôi sông lạc chợ. Con không cha, nghèo kiết xác ấy, mẹ đâu có ngu cho con yêu nó. Tự bao giờ cô trở nên lạnh lùng trước những lời tán tỉnh rẽ tiền. Trong lớp cô vui vẻ hòa đồng bao nhiêu, thì khi ra khỏi cổng trường, cô chỉ duy nhất còn Minh Minh và Huệ Lan là bạn. Bà Hân kéo tay con gái : - Đây là cậu Khoa. Người mua căn nhà của ông Tư. Cậu Khoa muốn chúng thành hàng xóm tốt của cậu ấy. Ngọc Huyền lịch sự : - Hân hạnh được biết anh Khoa. Khoa mỉm cười : - Tôi ở đây có một mình, nên rất cần hàng xóm. Hi vọng Ngọc Huyền không từ chối sự giao hữu giữa hai gia đình. Ngọc Huyền ậm ừ. Vô tình cô lập lại lời nói của Khoa : - Vâng ! Thêm bạn bớt thù mà. Bà Hân cười nhẹ : - Cậu Khoa có biếu mẹ ký thịt. Con coi làm cơm mời cậu Khoa ăn cho vui. Khoa từ tốn : - Bác đừng vất vả như vậy. Cháu xin phép bác được ăn bửa cơm vào hôm khác. Hôm nay cháu có việc phải đi rồi. Khoa mỉm cười nói với Huyền khi anh đứng dậy : - Hôm nào Ngọc Huyền dạy tôi cách cào nghêu với nha. Chẳng đợi cô ừ hử. Khoa nhẹ bước đi ra cổng. Ngọc Huyền xụ mặt : - Mẹ ! Sao tự nhiên thay đổi vậy. Bà Hân chau mày : - Mẹ thay đổi ? Thay đổi cái gì ? Ngọc Huyền cong môi : - Chuyện mẹ nhận đồ của anh ta nè. Được ăn thịt kể cũng tuyệt vời, song con thấy thế nào ấy. Khi ta chưa mấy quen biết anh ta. Bà Hân dịu giọng : - Thật ra, mẹ đâu nhận quà từ người ta. Tại cậu Khoa nói sẽ là hàng xóm của chúng ta mãi. Mẹ đang bệnh, cậu ấy mua chút quà, cả đường sữa đầy nhóc trong tủ kìa. Ngọc Huyền phụng phịu : - Thêm nợ nữa rồi. Con không muốn nhận đâu mẹ Ơi. Để con đem qua trả. Bà Hân nghiêm giọng : - Cậu ấy nói đã mua rồi, nếu mẹ không nhận, cậu ấy sẽ vứt đi, con bảo mẹ phải làm sao ? Mẹ đã nhận không vì người ta giàu sang. Mà ở cậu ta có cái gì đó gần gũi vô cùng, mẹ không lý giãi được. Con nghe lời mẹ. Thêm bạn, bớt thù nha Huyền. Thời hạn một tháng đã đến. Dù bà Hân đã đi làm trở lại. Nhưng nghề giặt đồ thuê, đan hàng thủ công mây tre của bà làm sao có được số tiền một triệu đồng để trả nợ ? Buổi chiều, Ngọc Huyền tới trường học thêm vì yêu cầu của nhà trường. Bà Hân đang lúi húi dưới bếp làm đồ ăn. - Chị Hân nè ! Đi đâu mà nhà vắng tanh vầy nè. Bà hân cuống quít, ước gì có thể tránh được người đàn bà dữ dằn kia. Bà lặng lẽ lên nhà, nhẹ giọng : - Chị Ba tôi thật có lỗi, khi thất hứa với chị. Chị cho tôi gỡi trước tiền lời, bởi tôi đau miết, mới nhúc đi lại được hơn tuần nay. Bà Ba mập chua lè : - Hừm ! Hổm rồi hứa ngon lành lắm mà ? Không cho khuất thì chị bảo tôi độc ác, tàn nhẫn. Cho chị khuất những ba mươi ngày, chị phải thu xếp cho tôi chứ. Ở đời này không có gì bằng chữ tín đâu. Bà hân cắn môi : - Tôi biết và để chị đi lại hoài, tôi cũng áy náy lắm. Tại tôi đau quá chị ạ. Ai cũng muốn hoa thơm trong nhà, có ai muốn thúi tha đâu chị. Bà Ba cao giọng : - Hổm rồi tôi không dè chị có đứa con gái dữ dằn thế. Cũng do lỗi ở tôi thật. Nhưng chị cũng thông cảm cho tôi "đồng tiền liền khúc ruột" khi chị tới hỏi, tôi vui vẻ đưa vay, thi khi tôi cần đúng ra chị nên trả tôi đầy đủ. lần này còn lần khác. Bà hân nhẫn nhịn : - Chị cho tôi thêm tháng nữa. Nhất định không để chị buồn nữa. Bà Ba nhìn quanh : - Con gái chị không có ở nhà à ? Bà Hân cười nói : - Cháu nó đi học. Phải chị muốn nó xin lỗi chị không ? Để hôm tới, tôi nhất định bắt nó xin lỗi chị. Bà Ba cười cười : - Không phải tôi cố ý bắt lỗi con chị đâu. Chị có cô con gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ chị chấp nhận cuộc sống cực như vậy mãi sao ? Bà hân nhẹ giọng : - Ai không muốn thay đổi hả chị. Bởi vậy tôi mới ráng lo cho nó học hành. Sau này con nó không phải khổ như tôi. Bà Ba thận trọng : - Xin lỗi chị nha. Tôi nghe nói gia đình nội con gái chị giàu có lắm, sao chị không nhờ họ ? Mặt bà Hân tái hẳn. Chuyện đau đớn của bà. Lâu lắm bà đâu tâm sự cùng ai ? Tại sao bà Ba lại biết chứ ? Bà ba chậm rãi : - Chị đừng sống cam chịu mãi. Dù gì Ngọc Huyền cũng là giọt máu của giòng họ Lý giàu sang tột đỉnh. Bà Hân thẩn thờ : - Chị Ba, tại sao chị lại biết rõ về tôi như thế ? Thật ra chị muốn gì ? Bà Ba cười cười : - Là do tôi muốn tìm hiểu thôi. Tôi nói thiệt, nếu chị muốn đổi đời, tôi sẽ giúp chị vốn. Bà hân kêu lên : - Giúp vốn cho tôi ư ? lãi xuất vay cao như thế, tôi nào dám ? Mà tại sao chị không la hét, la mắng tôi như mọi lần. Tại sao chị muốn giúp tôi ? Bà Ba thẳng thắn : - Không giấu gì chị, tôi thật sự không hề giúp không ai điều gì.Tôi vì con trai tôi. Thằng nhỏ rất mềm con gái chị. Nó muốn tôi giúp chị mở một giang hàng, để sau này không ai dèm chê nó được. Điều nữa là tôi hận gia đình ông nội con Huyền. Cũng như chị, ông ba Công đã bỏ rơi tôi khi bụng mang dạ chữa, cha ông ta chê tôi nghèo. Vì lẽ đó tôi muốn họ phải đau đớn, nhục nhã khi biết rõ số phận của tôi. Sự tiết lộ của bà Ba, khiến bà Hân ngỡ ngàng. Bà quên nhanh chuyện con trai bà Ba thích Ngọc Huyền. Bà đã rõ tại sao bà Ba rành chuyện của bà nhu vậy ? Thì ra cậu Ba cậu Tám nhà họ Lý điều thuộc dạng bạc tình. Bà Hân nào biết đàng sau sự tữ tế của bà Ba là một bến sông xám cho con gái bà. Thằng con trai nhà giàu đã chết chìm trong ánh mắt đen huyền, đôi mắt chứa một thời khát vọng yêu thương của Ngọc Huyền. Ngọc Huyền kêu lên : - Mẹ nói sao ? Bà ta không đòi nợ ? Còn muốn giúp chúng ta nữa à ? Bà Hân gật đầu. Ngọc Huyền cắn môi : - Mẹ à, dù cực một chút, mình vẫn là mình, tự do làm tự do ăn. Con không muốn trở thành kẻ làm công dưới danh nghĩa bà chủ đâu. Đời này làm gì có chuyện tốt lành giữa người xa lạ. Nhất là bà ta từng nói tiền là máu là hơi thở của bà ta mà. Bà Hân gật đầu : - Mẹ biết mà. Chỉ do số nợ một triệu đồng, khiến mẹ không biết phải làm sao ? - Bác à, cháu có thể giúp bác được không ? Giọng Khoa trầm ấm vang lên ngoài cổng. Bà Hân cười gượng : - Cậu Khoa đấy à, vô nhà uống ly nước đã cậu. Mấy hôm rày cậu đi đâu sao tôi không thấy ? Khoa cười nhẹ : - Cháu có việc phải về Hànội. Bác khỏe không ? Cháu biếu bác chút quà. Bà Hân gật đầu. - Cảm ơn cậu. Tô khỏe rồi, cậu đừng bày vẻ quà cáp làm gì. Chúng tôi đâu thể nhận riết của cậu. - Anh ! Mời nước. Ngọc Huyền đặt ly trà nóng trước mặt Khoa, cô nhỏ nhẹ nói : - Anh Khoa đừng cho quà gia đình Huyền nữa. Mẹ tôi khỏe rồi, tôi sợ mắc nợ lắm. Khoa tươi cười : - Có vài phong bánh đậu xanh, bánh cốm vòng, ba thang thuốc bắc, tôi biếu bác và em ăn cho vui. Có đáng là bao. Bác mới khỏe, em nên sắc mấy thang thuốc này để bác uống. Là thuốc ông nội tôi bốc lấy, chứ tôi không đi mua đâu. Bà Hân thở dài : - Cậu đã có lòng, mẹ con tôi không nhận cậu cũng buồn. Nhưng chỉ lần này nữa thôi nha cậu. Khoa cười cười : - Hàng xóm với nhau, khi vui chia vui, khi buồn chia buồn. Cháu ở một mình hay đi nhiều. Qùa bánh để đầy nhà ăn sao hết. Bác đừng ngại. Chợt nhớ, Khoa ôn tồn : - Cháu xin lỗi, hồi nãy cháu có nghe bác nói đến số tiền bà mập, chắc đã tới hạn trả ? cháu muốn giúp bác. Ngọc Huyền bặm môi : - Tôi thật cám ơn tấm lòng của anh nhưng vay của anh để trả cho bà Ba thì tôi vẫn là vay, thà nợ đâu nợ một chỗ cho xong. Khoa điềm đạm : - Một triệu đồng đối với anh không lớn. Nếu em và bác không nhận thi coi như anh cho em mượn, lúc nào có trả anh cũng được, và tiền của anh không có tiền lời. Bác ạ, cháu muốn bác dứt hẳn nợ bà mập kia. Để hoài, lời vẫn phải trả mà họ vẫn bị xài xể mình. Bà Hân ngỡ ngàng : - Cậu cho tôi mượn thật ? Không lấy lời ? Bà Hân xúc động : - Tôi sợ mình trở thành người lợi dụng lòng tốt của cậu. Bia miệng tiếng đời, tủi nhục lắm cậu ạ. Ngọc huyền cũng nói : - Nhận sự giúp đỡ của anh, thà tôi nhận lời bà Ba, bỏ nghề giặt đồ thuê, làm chủ một gian hàng có lẽ tốt hơn. Khoa nhíu mày : - Bà Ba muốn giúp vốn cho bác sao. Bác hai ? Bà Hân chậm rãi kể cho Khoa nghe chuyện bà Ba vừa đề nghị. Bởi trong thâm tâm bà vẫn nghĩ Khoa rất tốt. cậu ta không có ý lợi dụng gia đình bà. nghèo như bà có cái gì để kiếm chát chứ ? Khoa chậm rãi : - Cháu xin lỗi đã xen vào chuyện gia đình bác. Thật ra những người làm nghề cho vay nặng lãi, đã từng đánh chửi mình. Họ không bao giờ chịu nhè đồng tiền của họ cho ai, mà họ không tính tới lợi nhuận đâu. Ngọc huyền đanh đá : - Vậy anh nhất định cũng như họ. Khoa lắc đầu : - Tôi hoàn toàn xuất phát từ tấm chân tình, thấy mẹ đau ốm nên muốn giúp. Một triệu đồng, mẹ em mỗi ngày trả lãi tới 20 ngàn đồng. làm bao nhiêu nuôi bà ta hết, rốt cuộc bác và en ăn gạo hôi, nước mắm gắt. Tôi muốn bác và em không muốn lo toan nợ nần, làm ra tiền sẽ dể tích góp hơn. - Nhưng nhà tôi nghèo mạt rệp, có gì để người ta lợi dụng ? Khoa điềm tỉnh : - Nhà em thì không ? Nhưng họ đang ngắm vào em đấy. Ngọc Huyền trợn mắt : - Nhắm vào tôi ? Anh nói càng khó nghe lọt lỗ tai. Bà Hân thi hỏi : - Cháu nói vậy là sao ? Khoa trầm giọng : - Chả lẽ bác không nhận ra Ngọc Huyền rất đẹp ? Hôm ấy cháu thấy ánh mắt mẹ con bà mập nhìn Ngọc Huyền chăm chăm. Ánh mắt ấy không báo hiệu điều gì tốt đẹp cả. Cháu sợ bà ta đang bày binh bố trận, để tìm cơ hội hại Ngọc Huyền. Nghe Khoa nói, bà Hân toát mồi hôi. Bà nhớ lại thái độ của bà Ba. Quả thật ở người đàn bà này, độc ác không thể lường. Bà Hân chép miệng : - Không ngờ cháu sâu sắc đến vậy. Bà Ba có nói với bác, thằng con trai bà ấy thích Ngọc Huyền. Ngọc Huyền bật dậy : - Mẹ ! Thứ đàn ông con trai yếu ớt như con bà Ba, cho con không cả gia tài, con cũng không thèm đâu. Mẹ làm ơn đừng để bà ta tới đây nói tới chuyện đó nữa. Ghê chết được. Bà Hân rầu rĩ : - Con quên, chúng ta còn nợ bả sao ? Khoa đặt sấp tiền vào tay bà Hân, anh chân tình : - Bác hãy nhận sự giúp đỡ của cháu. Chấm dứt sự tới lui của bà mập ấy. Khi nào bác có, cháu xin lại. Bà Hân nghẹn ngào : - Thôi thì, cậu có lòng giúp, tôi xin nhận. Đúng là tôi không thể quan hệ với họ nữa. Nhưng cậu phải hứa sẽ nhận lại khi tôi trả nhen. Ngọc Huyền lẳng lặng đứng lên. Cô nghe lòng buồn mêng mang. Chậm rãi, cô đi ra biển. Hình như mỗi lần cô buồn, cô đều ngồi tâm sự với biển. Biển quen cô chập chùng màu xanh của nước., chen trong ngàn ngọn núi đá lô nhô. Hạ Long không là Nha Trang tận cuối miền trung xa xôi. Sao cô vẫn thấy biển quê cô qua lời ca ngọt ngào của Lam Trường, thật gần gũi, thân thương : " Ngồi kề bên nhau , nhẹ nhàng ru em trong chiều Nha Trang. Mắt em dịu dàng, hoàng hôn đã vội tắt, nụ hôn thắm nồng say, lối em đi phũ đầy cát vàng. Cuộc tình trôi xa, bỏ lại hoa rơi bên thềm. Đàn chim én bay buồn phiền. Biển trong nỗi buồn, khóc mòn mắt, nắng chiều phai. Nghe đàn chim hót ru biển khơi phôi phai mãi, gót châm em hồng in trong dấu trong tim. Chìm mãi sóng sâu, đại dương cuốn trôi đi. Nỗi đau nào phũ kín con tim. Từng đợt sóng vỗ phiêu bạt nơi nắng gió. Từng đợt sóng vỗ phiêu bạt nắng gió bờ cát xa. Thắp sáng trong tim ngọn nến sáng lung linh. Em đợi bên anh, bình yên sẽ qua mau. Rồi tan biến cuốn sâu vào gió, và biển cát sẽ cạn khô. Anh tìm em dưới biển trắng. Sao không hóa cơn mưa để gần em mãi !" Một bàn tay thật nặng, đặt lên vai Ngọc Huyền. Nắm cát mịn trong tay cô rơi xuống. Ngọc Huyền chưa kịp nói, giọng đàn ông ấm nồng đã vang lên : - Em có tâm sự à ? Phải vì chuyện của tôi không ? Ngọc Huyền cắn môi, lắc nhẹ : - Không ! Mà anh Khoa ra đây chi vậy ? Khoa tủm tỉm : - Để cùng em ngắm hoàng hôn trên biển. Biển trong em đang rất trắng phải không ? Ngọc Huyền ngỡ ngàng : - Sao anh biết hay vậy ? - Xạo nữa. Khoa ngồi cuống bên Huyền, giọng nhẹ ấm : - Huyền thích biển lắm hả ? Ngọc Huyền chớp mắt : - Nếu mai này phải xa nó, tôi không biết mình phải nhớ biển thế nào. Chắc là bằng nổi nhớ mẹ tôi. Còn anh ? Khoa điềm tỉnh : - Tôi cũng thích biển, vì quê tôi ở Nha Trang. Ngọc Huyền nhận xét : - Anh có nói quá không ? Khi giọng nói của anh y chang Hànội gốc. Khoa hóm hỉnh : - Thế nào là Hànội gốc ? Ngọc Huyền điềm nhiên : - Tôi có vài lần lên Hànội dự thi. Nghe người ta nói, người gốc Hànội có giọng nói rất chuẩn, thanh và nhẹ, anh cũng như thế. Khoa mỉm cười : - Em quả là tinh mắt, thính tai. Mẹ tôi là con gái nội thành, hiện gia đình tôi vẫn còn một căn nhà cổ ở phố hàng bạc. Mẹ tôi vào Nam năm 54 và lấy ba tôi ở Nha trang. ngọc Huyền gật đầu : - Ra vậy. Tôi nghe kể ở mỗi tên phố Hànội là nơi chuyên làm mặt hàng đó, như hàng thiếc, hàng buồm, phải không anh ? - Chỉ đúng một nữa thôi. Như phố hàng bạc, quả là cả phố làm nghề thợ bạc, có những cửa hàng vàng bạc lớn, nhưng cũng có phố không hề làm như tên gọi. Sau này Ngọc Huyền lên Hànội học, sẽ có điều kiện tìm hiểu kỷ hơn. Ngọc Huyền chợt thở dài. Tiến thở dài của cô khiến Khoa chú ý. Trong ráng hoàng hôn tím, nữa khuôn mặt trông nghiên của cô thật lung linh huyền ảo. Khoa nhẹ hỏi : - Ngọc Huyền ! Em buồn gì vậy ? Kể tôi nghe đi. - Mai này tôi sẽ không đi học nữa dù tôi rất khát khao học mãi. Khoa nóng nãy : - Học giỏi như em sao lại không đi học ? Khát khao học lại không học là sao ? - Đơn giản là mẹ tôi không đủ khả năng lo cho tôi. Người nghèo luôn chịu những thiệt thòi.Tôi có nhỏ bạn tên Thủy, ba nó là tổng giám đốc xí nhiệp ô tô vận tải của mỏ. Nhà giàu nhất thị xã này. Nhưng nó chẳng thích học bằng nhảy nhót. Ba mẹ nó luôn van nài nó đi học với vạn lần hứa hẹn quà cáp. Còn tôi, tôi khát khao được học hành thì lại không có khả năng. Khoa đã hiểu phần nào, nỗi lòng cô gái. Anh nhẹ giọng : - Tôi nghe bác Hân nói, nếu em đậu đại học, nhất là ăn cháo mỗi ngày một bữa, bác cũng cho em học. Ngọc Huyền khịt mũi : - Tôi có nộp hồ sơ đâu mà thi. Chợt Ngọc Huyền đứng lên : - Tôi phải về. Bước chân cô quấn trong cát mịm. Khoa chậm rãi đi sau cô, chậm rãi nói : - Không dự thi đại học, em sẽ làm gì hả Huyền ? Ngọc Huyền buồn buồn : - Tôi sẽ đi làm công nhân. Anh quên là thị xã này đang rất cần công nhân sao ? - Nhưng em còn nhỏ quá. - Ở bãi than bên Cẩm Phú, còn ối đứa nhỏ hơn tôi cả tuổi lẫn vóc dáng. Hình như khi nói câu này, đôi mắt đen huyền đang mở to, nhìn xa vời vợi. Đôi mắt là tên của cô. Cát vẫn không ngừng quấn bàn chân hai người. Khoa chợt khao khát mình được sống mãi ở mảnh đất này để mỗi ngày nhìn sông biển, mỗi ngày nhìn Ngọc Huyền đi trên cát biển trắng phau. Phải công nhận cô bé đẹp như một nàng công chúa ngũ quên trên hoang đảo xa khơi. - Ngọc Huyền ới ời ơi ! Ngọc Huyền ! Đi đâu mà nhà cửa vắng tanh như chùa bà đanh vậy nè. Huyền ơi ! Đang vun lại những luống hoa sau vườn, Ngọc Huyền khẻ lắc đầu, nụ cười tươi nở trên môi.Cô đã nhận ra tiếng gọi của nhỏ Minh Minh. Cẩn thận dựng cuốc vô góc hàng rào. Ngọc Huyền vội chạy vô nhà, bởi âm thanh loa thùng của nhỏ bạn mở hết công xuất. Ngọc Huyền trề môi, sau khi đã nguýt bạn một cái dài cả trăm mét : - Cháy nhà hay mày bị cướp giật vậy Minh ? Mới sáng sớm đã ầm ầm đến điếc cả tai. Con gái chưa thấy người đã thấy tiếng, ế chết Minh ơi. Minh Minh ré lên : - Cái gì ? Mày trù ẻo tao ế đấy hả. Miệng nói, Minh Minh ào vô thục lét Ngọc Huyền. tiếng là giỏi võ, nhưng kiểu tấn công "cọp cào" này của Minh Minh thật sự khiến Ngọc Huyền chết vì cười : - Chúa ơi...đừng cù nữa...tao đứt ruột...Minh ơi. - Cho mày chết luôn, chưa có một mãnh tình vắt vai mà dám trù tao "ế". Ngọc Huyền khổ sở : - Tha cho tao đi. tao hứa không tái phạm. Nhột quá à. Minh Minh nhìn Ngọc Huyền cong mình uốn lại như con rắn buồn cười. Cô phán đanh thép : - Nói thì nhớ lời. Đừng nghĩ có võ là tao sợ đâu, kẻ nào mạnh tới đâu cũng có điểm yếu. Nhớ chưa ? Ngọc Huyền nhăn mặt : - Dạ nhớ. Minh Minh cười ngặt nghẽo, cười đến mức quên luôn nhỏ bạn đang trợn mắt bồ câu đen nháy vẫn còn ngấn nước. Ngọc Huyền đay đãy : - Khoái lắm nhỉ ? Mày chơi ứ đẹp chút nào, lừa lúc người ta không để ý rồi cù nhột. Ai mà không nhột chứ. Thử cho tao thọc lét mày coi, lại không van trời khóc đất. ghét. Minh Minh nhơn nhởn : - Mày thật điêu khủng khiếp. Đừng có mơ ngủ giữa ban ngày mụ Ơi. Tao đứng cho mày cù lét nè. Thử coi tao có van ra nước mắt không ? Ngọc Huyền trợn mắt : - Mày nói thiệt hả ? Người nào mà là người không nhột ? Không lẽ mày không có cảm giác ? Minh Minh hất mặt : - Cảm giác chết ngũn như con giun của mày, thật tình tao không hề có. Ngọc Huyền chua ngoa : - Chúa ơi ! Nếu đó là sự thật thì tội cho bạn con quá. Mà không nghe cô dạy, người có tính nhột là người có nhiều cảm xúc, đa sầu, đa cảm, yêu thương thù hận đều làm đau trái tim. Kẻ không chút cảm xúc như mày, trái tim không lẽ là đá lạnh. vậy thì mày ế sắc ế là chắc rồi. Còn cãi. Minh Minh thản nhiên : - Cũng được, có chồng như gông đeo cổ. tao đâu ngu tự trói cuộc đời mình. Ngọc Huyền ngồi bệt dưới bậc tam cấp gỗ, cô chậm rãi : - Sáng sớm tìm tao chi vậy ? Minh Minh chợt cười rạng rỡ : - Tại mày đó, suýt chút nữa tao quên tiệt. Mày đậu thủ khoa cao nhất trường với số điểm 59/60, cách xa nhõ Hà Ly những 5 điểm. Ngọc Huyền bàng hoàng : - Mày không nói dối tao phải không ? Sao mày biết vậy ? Còn mày ? Minh Minh hạ giọng : - Tối qua tao với ba mẹ đến nhà thầy Nguyên thăm mẹ thầy bệnh. gặp lúc thầy đi chấm thi về, thầy cả danh sách học sinh đã vào máy vi tính. Tao được 50 chục điểm. Không đến nổi tệ. Ngọc Huyền bật khóc ngon lành. nhìn bạn khóc. Minh Minh đứng ngây ra, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng đặt tay lên mắt Huyền, chậm lau nước mắt cho bạn. - Mày sao vậy ? Đậu cao mà khóc ? - Tao mừng quá. Không ngờ mình còn khả năng làm bài tốt như vậy. - Bây giờ biết rồi, có cần đến lớp coi nữa không ? Ngọc huyền ngậm ngùi : - Tao... thôi khỏi đi há Minh. Đến trường tao sẽ khóc nhiều nữa, vì nghĩ đến cuộc đời mình chẳng còn thêm những lần tin vui. Minh Minh trầm giọng : - Mày không đi học nữa thật hả ? Tao nghe thầy Nguyên nói, tuy mày không nộp đơn thi đại học, nhưng vẫn được xét tuyển thẳng vào một trong ba trường đại học quốc gia. Ráng đi Huyền, bỏ học uổng lắm. Ngọc Huyền thở dài : - Tao cũng tiếc lắm. Nhưng không thể để mẹ ta khổ mãi, 5 năm học chớ ngắn ngũi gì. - Nhưng... Ngọc Huyền đắng ngắt : - tao đã nhận của mọi người quá nhiều. Mẹ tao tình yêu thương, sự hi sinh trọn vẹn. Mày cho tao tình bạn và những tháng năm nhọc nhằn học tập, mày giúp tao cuốn vở, tháng học phí. Đã tới lúc tao không thể nhận được nữa. Minh Minh dè dặt : - Không đi học, mày sẽ làm gì ? Ngọc Huyền chưa kịp trả lời thì ngoài ngõ, một chiếc hoanda dừng lại. Ngọc Huyền chau mày khi nhận ra những người khách không mời. Minh Minh hỏi : - Ai vậy Huyền ? - Bà Ba chủ hụi ở chợ. Mày không biết đâu. Vừa lúc người đàn bà xăm xăm đi vào. Ngọc Huyền lễ phép : - Cháu chào dì. Dì tới tìm mẹ cháu có việc gì không ạ ? Bà Ba tươi cười: - Là dì nghe thằng Hưng nói, hồi sáng này nó có coi bảng đăng danh sách học sinh thi đậu ở trường cháu. Nó bảo cháu đậu thủ khoa. Dì tới chúc mừng cháu. Không ngờ cháu học giỏi quá. Ngọc Huyền khiem tốn: - Học tài thi phận mà dì. Có lẽ số cháu gặp may. Lúc này Hưng mới tươi cười : - Mẹ anh muốn giúp mẹ con em vốn để buôn bán. Huyền thấy sao ? Ngọc Huyền điềm tỉnh : - Chuyện này, tôi nhớ đã trả lời cho dì rồi. Tôi không có gian buôn bán nên không thể nhận sự giúp đỡ của dì. Hưng hỏi tới :- Không đi học, không buôn bán, vậy em sẽ làm gì ? Ngọc Huyền cao giọng : - Tôi làm gì đâu cần anh quan tâm,Cuộc sống này không thiếu việc cho người nghèo chúng tôi. Hưng vẫn nói : - Mẹ tôi muốn em đứng bán hàng quầy mỹ phẫm của bà, em sẽ không phải mưa nắng và tiền lương mẹ anh trả cho em là triệu rỡi một tháng. Em chịu không ? Ngọc Huyền lắc đầu : - Tôi xin lỗi vì tôi không biết bán hàng. Thái độ của cô như đuổi khách. Bà Ba giận lắm, vì thằng quí tử của mình, bà đã hạ cố quan tâm đến thứ nghèo mạt rệp này. Hừ, còn làm cao sang. Chờ coi. Hưng kêu lên : - Mẹ à, từ từ đã, chuyện gì cũng cần thời gian. Bà Ba hét lên : - Con ngu vừa thôi. Đời này hết con gái cho con lấy rồi chắc, thứ con hoang ấy, ham chi cho ô ế. Về ngay. Ngọc Huyền tím ngắt : - Bà ! Các người nghĩ có chút tiền của, rồi muốn hành hạ ai cũng được sao. Đi ngay cho khuất mắt tôi. Bà Ba hầm hừ : - Con ranh, ngọt không ưa, thích cay đắng. tao phải cho mày sáng mắt để biết trời cao đất rộng. Minh Minh nãy giờ làm người lạ theo dõi thái độ của mẹ con bà Ba, thấy bà ta phách lối, cố hết lên : - Cút đi ! Bạn tôi nó hiền với bà, chứ tôi thì không đâu. Các người xéo mau đi. Nhìn chiếc xe mẹ con bà Ba đi xa, Ngọc Huyền bật khóc, Minh Minh vỗ vai bạn : - Mày sao vậy ? Mắc chi rơi nước mắt vì hạng người không biết phải trái chứ, vô thay đồ, đi ăn với tao. Nhưng cả hai chưa kịp đi, nhà lại có khách, Minh Minh thì thầm : - Ai nữa vậy mày ? Ngọc Huyền đáp gọn : - Hàng xóm. Khoa tươi cười : - Chào hai cô bé. Đang định đi đâu phải không ? Ngọc Huyền cắn môi : - Anh sang có chuyện gì à ? Mẹ tôi không có ở nhà. Khoa chậm rãi : - Tôi đi qua cổng trường, thấy người ta đang xem kết quả thi. Tò mò tôi ghé vô. Anh chợt trầm giọng : - Xin chúc mừng Ngọc Huyền. Minh Minh xen vô : - Chúc mừng suông thôi sao ? ngọc Huyền đậu thủ khoa kia mà. Ngọc Huyền gắt nhẹ : - Minh Minh ! Khoa tươi cười : - Minh Minh là bạn Huyền hả ? Minh Minh ngạc nhiên : - Sao anh biết ten tôi vậy ? Phải nhỏ Huyền tọc mạch không ? Ngọc Huyền bỉu môi : - Tao không rỗi hơi nha mày. Khoa bình thản : - Tôi là hàng xóm của Ngọc Huyền, cô hay tới nhà Huyền, tất nhiên tôi phải biết cô thôi. Bây giờ tôi mời hai cô đi ăn nha. Minh Minh cắt cớ : - Vì chuyện gì ? Khoa cười nhẹ : - Tất nhiên ! Vì kết quả thi của hai cô bé rồi. Ngọc Huyền lắc đầu : - Tôi không đi đâu. Tôi nghĩ chúng ta đâu có gì gọi là thân, bắt anh bao ăn trong khi tụi tôi là thứ háo ăn. Khoa nhẹ nhàng : - Huyền từng nói thêm bạn bớt thù. Em đã coi tôi là bạn. thì việc tôi đãi em có gì là không được. Minh Minh gật gù : - Anh Khoa có thiện ý. mày chẳng nên từ chối. huyền ạ. Hai người cho tôi kết tình huynh muội với nha. Dù không mấy vui vẻ, nhưng Ngọc Huyền biết mình không thể từ chối lòng tốt của Khoa. Nơi Khoa đưa hai cô đến là một nhà hàng nằm trong khu du lịch. Hình như Khoa là khách quen của quán. Một quán ăn theo kiểu nhà hàng ở tây nguyên, bàn ăn được kê khuất bởi các chậu kiểng, khóm trúc, mai, mặc dầu đây là biển. Khoa gọi thật nhiều món ăn : Cua hấp, lẫu thái, mực nhồi thịt chiên bơ, cá hấp cuốn bánh tráng, tôm lăn bột chiên, gà rô ti và một thố cơn nhỏ có tên gọi thật kêu sa là cơm chiên hoàng hậu. Minh Minh cười : - Hôm nào tao dẫn mày đi ăn cơm dương châu, cơm hến, cơm gà nha Huyền. Ngọc Huyền cắn môi : - Chi vậy ? Ăn vào rồi thèm mãi, không có được lần nữa mà ăn, tội bao tử tao lắm. Minh Minh thản nhiên : - Từ từ mày sẽ được nắm bắt trong tay. Người như mày không dễ bị đời cho ăn hoài cơm rau hột vịt luộc đâu. Phải không anh Khoa. Khoa cười cười : - Đời mà, ai biết được chữ ngờ. Ngọc Huyền làu bàu : - Chữ nghĩa thì có. Dứt lời cô chăm chú nhìn các món ăn, bối rối vì không phải biết ăn thế nào. Cô sợ quê mùa của mình làm trò cười cho thiên hạ nên phải Minh Minh động đủa trước. Suốt bữa ăn, Minh Minh nói luôn miệng, cô luôn hỏi Khoa về công việc của anh, về gia đình, thậm chí cả bạn gái anh nữa. Ánh mắt Minh Minh dành cho Khoa vừa đầm ấm vừ long lanh rạng rỡ. Chẵng như Huyền cứ lặng lẽ cười, lặng lẽ đếm từng hạt cơm để nghĩ coi tại sao nó có tên hoàng hậu ! Dù sao cô cũng cảm ơn bữa cơm của Khoa. lần đầu tiên trong mười tám năm làm người, cô mới ăn những món ăn cao cấp thế này. Cô còn mỉm cười vu vơ khi phát hiện ra vẻ "thực như miêu" của nhỏ bạn nổi tiếng là háo ăn. Lạy chúa ! Đúng thật nhờ Khoa một bên nên Minh Minh ăn nhẹ, uống nhẹ đúng kiểu con nhà nho giáo, khác hẳn kiểu ăn thường ngày "đánh nhanh rút gọn" của Minh Minh. Cô tự hỏi có phải vì Khoa không ? Nếu Minh Minh chịu Khoa. Ngọc Huyền liều mình làm bà mai một phen ! Ngọc Huyền nộp đơn đi làm ngay sau đó. Một công ty xuất nhập khẩu than đã nhận cô vào làm hợp đồng thời gian thử thách sáu tháng. Cô được điều về nhà ăn, với chức năng kế toán tài vụ. Nghe Ngọc Huyền nói sáng thứ hai tới sẽ đi làm. Minh Minh buồn muốn khóc, Minh Minh ấm ức : - Vậy là mày nhất định bỏ tao ? Ngọc Huyền cười nhẹ : - Sao dùng từ nặng nề thế. lúc nào tao cũng chỉ có mày là bạn.Trừ khi mày thấy tao không xứng đáng. Minh Minh hét nhỏ : - Cái gì mà không xứng đáng ? coi chừng tao giết mày luôn à. Ngọc Huyền bình thản : - Nghĩ chơi luôn cũng được. Tao linh cảm rồi đây hai đứa cách xa nhau về học lực, công việc. Mày đã thấy đúng không, những kỷ sư, bác sĩ chẳng khi nào làm bạn với dân ngu công nhân. Minh Minh gậm chân : - Tao thề với lòng nhất định không thay đổi. Suốt đời tao chỉ có mày là bạn, dù sao tao cũng muốn mày đi học cùng tao. Tương lai của mày nhất định rạng rỡ. Mười tám năm mẹ mày lo cho mày được. Có lẽ nào thêm năm nữa để con thành tài, mẹ mày từ nan. - Vấn đề bây giờ không phải là thời gian, mà là sức khỏe của mẹ tao đã kiệt quệ. Tao không thể ngồi học trong khi mẹ tao mỗi ôm từng thau đồ chất ngất. Minh Minh cắn môi : - Anh Khoa đã hứa chăm sóc mẹ giúp mày. Đi Hànội mày có thể dạy thêm kia mà. Mày bỏ học thực sự tao đau lòng lắm. Ngọc Huyền cười buồn : - Khoa nói với mày à ? Tao biết mày thương tao. Nhưng đừng vì tao mà ép Khoa làm chuyện bao đồng. Thật ra tụi mình đâu đã biết rõ gia đình Khoa ra sao ? Ý tao đã quyết, tao không thay đổi nữa. Bà Hân khóc ngất : - Ngọc Huyền, hãy nghe lời mẹ, ráng đi con, mười hai năm mẹ chắc chiu cho con ăn học, con cam lòng vui cuộc đời ở cuộc sống công nhân vất vả này sao ? Nếu để con làm công nhân, mẹ đâu cần hao tâm, hao lực suốt bao năm ? Ngọc Huyền cắn môi : - Con không thể vì bản thân mình mà nhìn mẹ khổ nữa. Làm công nhân có gì không tốt hở mẹ ? Con muốn có tiền, muốn mẹ thôi gặt đồ thuê cho thiên hạ. Bà Hân bặm môi : - Nếu con nhất định, mẹ cũng không còn cách trách con nữa. Âu cũng là số kiếp của chúng ta không thoát khỏi đời cực khổ. Buổi chiều Ngọc Huyền lại lang thang ra biển. Hai hôm nay cô không thấy Khoa. Nhìn qua nhà anh thì cửa đóng im ỉm. Chắc anh đã về nhà ở thành phố. Đang là mùa hè, nên biển vẫn nóng hầm hập vì nắng, Huyền ngồi bên mép nước, đùa với những ngọn sóng vỗ vào bờ. Sóng nghịch làm ướt quần áo cô, khuôn mặt cô bỗng chốc ướt nhè nước. Cô buâng khuâng nghĩ đến bạn bè, thầy cô, mai này bước chân cô đã tách rời mái trường. Buồn ghê nơi. Mẹ và Minh Minh nào ai biết nỗi buồn trong cô. Tại sao cô không được sinh ra trong gia đình khá giã ? Tại sao cô không có trọn vẹn mẹ cha ? Khoa không hề biết quyết địng chớp nhoáng của Ngọc Huyền. Mấy hôm nay mẹ anh kêu về để tuyên chỉ : - Mẹ đã đi coi thầy. Mồng mười tháng sau là ngày tốt của con, con lo sửa soạn tới nhà Thảo Vy làm đám hỏi. Tháng sau cưới. Khoa kêu lên : - Mẹ ! Con không đồng ý. Bà Khánh chau mày : - Nói rõ coi nào ? Khoa liếm môi: - Con và Thảo Vy chỉ là bạn bè. Tính khí không hợp nhau. Con không yêu cô ấy, nên không thể lấy cổ được. Bà Khánh nhịp nhịp tay : - Lý do nghe ra có vẻ hợp quá nhỉ. Không yêu con người ta. tại sao con cứ lập lờ ? Thảo Vy có gì không tốt chứ ? Để con bé chờ đợi ba bốn năm. Con không thấy mình có lỗi hay sao ? Mẹ đã nhất định rồi. Khoa bật dậy : - Thưa mẹ, lấy vợ là hạnh phúc cả đời con. Con nhất định không chôn đời mình trong một cuộc hôn nhân do cha mẹ đặt để. Bà khánh giận dữ : - Ba mẹ đặt để con hồi nào ? Con theo Thảo Vy, chiều chuộng nó mọi thứ. Như thế ba mẹ phải nhìn ở khía cạnh nào ? Con không yêu nó vậy con yêu ai ? Nói đi. Khoa chợt nhớ đến Ngọc Huyền. Anh không lý giải được vì sao anh lại nghĩ đến cô lúc này. Nhưng rõ ràng hình dáng cô, đang hiện rõ trong anh, không hề có Thảo Vy. Bà Khánh thấy con trai im lặng, bà gằn gằn : - Bao nhiêu năm nay mẹ để con tự do làm việc, chơi bời. Bây giờ là lúc con phải dừng chân. Giòng họ Lưu chỉ còn một mình con để nối dõi tông đường. Con không được quyền quên đi trách nhiệm với giòng họ. Mẹ cho con thời hạn một tháng, chỉ một tháng thôi, con phải đưa bạn gái con về ra mắt mẹ. Mẹ không tin con đẹp trai, giàu có nhu con mà lại mất tài tới mức không thể tìm cho mình một cô gái. Sau ba mươi ngày, mẹ nhất định cưới Thảo Vy cho con. Khoa nhăn nhó : - Mẹ à, năm nay con mới hai mươi sáu tuổi, sự ngiệp vừa bắt đầu. Mẹ nên cho con vài năm nữa đi. Bà Khánh đanh giọng : - Gia đình và sự nghiệp là hai điều cần thiết nhất của người đàn ông. Con đã có sự nghiệp, nên phải có vợ. Người vợ một bên sẽ giúp con hạnh phúc, vui vẻ sau những giờ làm việc. gia đình ta giàu rồi, mẹ không cần con dâu giàu. Con tự chọn cho mình đi. Dứt lời bà Khánh bỏ về phòng. Khoa ngao ngán ngồi thừ người trong phòng khách. - Anh Hai. Chiều nay có đá banh, đội Thái Lan đá với Việtnam, giành vé vào vòng loại Tiger cup. Anh Hai không coi hả ? Thy Khanh nhỏ nhẹ lay vai anh. khoa làu bàu: - Đang rầu thúi ruột, còn đầu óc nào mà coi cơ chứ. Mà sao em là con gái mà lại ghiền đá banh hả ? Thy Khanh cười toe : - Tại hồi hộp theo bước chân đội tuyển việtnam, chứ em có ghiền guiống gì. Thy Khanh hạ giọng : - Mẫu hậu bảo anh lấy vợ hả ? Khoa than vãn : - Bắt cưới ngay tháng sau kìa. Anh chắc trốn quá. Thy Khanh nheo mắt : - Mấy hôm nay bà Vy bám mẹ suốt, cả em cũng được ăn theo quà cáp nữa. Mà anh hai không yêu Thảy Vy sao - Nếu yêu anh đâu phải khổ thế này. Thy Khanh chép miệng : Thực ra trong nhà này chỉ có mẹ ưng Thảo Vy thôi, mẹ biết ba không thích chỉ, nên lúc nhân lúc ba qua Mỹ thăm nội, mẹ nhất định thuyền về bến đó. Bà Vy yêu đương lem nhem lắm, chắc gì còn trong trắng nữa. tại mẹ bị sự giã tạo của bà Vy đánh lừa. Khoa giận dữ : - Anh nhất định không nghe lời mẹ. Thà chết ! Thy Khanh nhăn mặt : - Đừng có suy nghĩ bậy nghe anh Hai. Đàn ông đại trượng phu có đâu liều mình vì một chuyện không đáng. Hồi nãy mẹ cho anh thời hạn gì vậy ? Khoa ngán ngẫm : - Mẹ bảo anh dẫn bạn gái về nếu anh cò người yêu, mẹ sẽ cưới cho anh, bất kể giàu nghèo. Mẹ khăng khăng bắt anh phải lấy vợ vào ngày đó. Sao khi không mẹ mê tín quá vậy ? Thy Khanh nheo mắt : - Vậy là dể cho anh rồi. Anh yêu ai cứ đưa về ra mắt mẹ. Khoa khổ sở : - Khổ nổi anh đã có ai đâu. Ừ mà anh đang để ý một người, mới để ý thôi chứ chưa tỏ tình gì hết thì biết người ta có chịu không ? Thy Khanh ngẩn ngơ : - Anh không xạo em chứ ? Người như anh mà không có người yêu sao ? Khoa lầu bầu : - Bộ cứ giàu hay đẹp trai là được con gái yêu à ? Hơn nữa anh chưa thấy ai làm anh rung động, trừ người ấy. Thy Khanh dè dặt : - Em đọc tiểu thuyết thấy người ta lấy vợ lấy chồng hờ đầy ra. Hay là anh cũng đóng kịch ? - Là sao ? - Thì anh nhờ ai đó giã làm bạn gái anh đưa về nhà cho mẹ gặp. Khoa lắc đầu : - Mẹ muốn anh cưới vợ, chứ đâu phải coi mặt bạn gái anh. Thy Khanh cắn môi : - Hay là anh...cứ mạo hiểm thuê một ai đó, cưới cũng được. Khoa trợn mắt : - Em có điên không ? Tự nhiên nhờ con gái người ta làm vợ mình. Như thế có khác "hôn nhân" không tình yêu đâu. Thy Khanh xua tay : - Anh này, chẳng chịu nghe cho rõ đã phản đối. Theo em, nếu anh không muốn có vợ lúc này, anh cứ tìm một ai đó, tất nhiên phải dể coi, có học, cho họ một số tiền để họ để họ làm đám cưới giã với anh. Sau đó giường ai nấy ngũ. Cao tay lắm anh ở nhà một tháng chứ bao nhiêu. Anh trở ra ngoài ấy, mẹ nào biết. Một năm, hay nữa năm tùy thời cơ, tìm cách chia tay. Khoa sáng mắt : - Hay ! Công nhận nhỏ Út có đầu óc thông minh. - Đừng vội mừng anh Hai ơi. Thời gian một tháng không nhiều đâu. Anh phải tìm được người làm vợ anh kìa. Con gái danh giá ngàn vàng đâu dể dầu ai thắt thòng lọng vô cổ mình. Khoa cười cười : - Cám ơn em gái đã quân sư cho anh. Em chờ đi. Nhất định anh sẽ tìm được. Em nhớ không tiếc lộ nha Út. Thy Khanh gật đầu : - Thấy anh rầu rĩ buồn phiền, em thương anh đứt ruột. Phải bà Vy tử tế, thì em đâu dám xúi anh làm bậy. Em ngu gì cho mẹ biết để mẹ đánh em chết à. Khoa như trút được gánh nặng ngàn câng đè vô tim. Ngay sáng hôm sau, anh trở ra Hạ Long. Bà Hân cười cười, khi thấy Khoa xách một bịch đồ qua nhà : - Khoa à, cháu đi đâu mấy bữa nay vậy ? Lại quà cáp nữa, con Huyền nó cằn nhằn đó. Ờ, sao thấy cháu có vẻ buồn vậy ? Gia đình cháu có chuyện à ? Khoa cười gượng : - Dạ không đâu bác. Cháu đi vội không kịp nhắn bác trông chừng nhà giùm, Ngọc Huyền đâu rồi hả bác. Bà hân thở dài : - Còn đi đâu ngoài biển. Cả tuần nay nó thơ thẩn ngoài bải biển. Chỉ là đi làm thôi, chiều về nhà. Vậy mà con bé làm như nó sẽ xa biển vậy. Khoa thắc thỏm : - Bác nói, Ngọc Huyền đi làm ? Bác đồng ý cho cô bé vào đời sớm vậy sao ? - Bác hết cách rồi. Mọi khi chỉ cần nhìn nó không bao giờ dám để bác buồn. Bây giờ nó rắn lòng quá. Khoa lẫm bẩm : - Thôi rồi. Mình hết còn huy vọng. Bà Hân nhíu mày : - Cháu nói cái gì huy vọng hả Khoa ? Khoa quyết định kể cho bà Hân nghe chuyện của mình. Bà Hân chép miệng : - Không ngờ mẹ cháu lại độc đóan như vậy. Chắc cô gái kia rất tốt. Khoa buồn bã : - Cháu luôn coi Thảo Vy như em gái. Gia đình cô ấy là chổ làm ăn với gia đình cháu. Nhưng cháu không thể lấy cô ấy. - Mẹ cháu cho cháu điều kiện. Cháu nên tận dụng cơ hội này đưa bạn gái về ra mắt mẹ cháu. Khoa khổ sở : - Cháu biết mẹ cháu nói thật. Khổ nổi, cháu chưa có người yêu. Bà Hân cười : - Cháu thật khéo đùa. Người như cháu mà không có cô gái nào của riêng mình đúng là chuyện lạ đấy. Khoa cố thu hết can đảm : - Là cháu nói thật. Bác ạ, cháu có ý định muốn nhờ Ngọc Huyền một chuyện. Cháu sợ nói ra bác giận. Bà Hân nhân từ : - Sao bác lại giận người đã giúp mình chớ. Cháu nói bác nghe thử. Ngọc Huyền giúp cháu được điều gì ? Khoa nói một hơi : - Cháu định nhờ Huyền đóng giã người yêu của cháu. Bà Hân chau mày : - Giả làm người yêu thì không khó là mẹ cháu làm đám cưới thì sao ? Khoa cúi đầu : - Bởi cháu biết chắc chắn, mẹ cháu sẽ chấp nhận Ngọc Huyền. Cháu muốn cô ấy nhận nơi cháu một hợp đồng làm vợ cháu một thời gian. Bà Hân nhăn mặt : - Chuyện này bác không thể giúp cháu được, danh dự một đời con gái, dẫu có nghèo, bác cũng mong con bác được hạnh phúc, một lần xe hoa thôi. Đám cưới, làm vơ....ôi cháu thông cảm, bác không dám liều đâu. Khoa điềm tỉnh : - Cháu hứa sẽ giữ trọn đạo lý, lời thề với bác, trước mặt gia đình cháu phải đóng kịch một chút thôi. Khi có hai đứa, cháu không làm điều thất hứa với Huyền đâu. Cháu xin lỗi khi phải nói câu này có thể khiến bác giận. Song cháu phải nói. Cháu cho sửa lại căn nhà của bác. Cho cô bé một ít tiền để cô bé tiếp tục đi học. Bà Hân chắc lưởi : - Chuyện tiền bạc, không lớn. Cho rằng Ngọc Huyền có làm đám cưới, thì sau này cháu làm sao trả tự do cho nó ? Khoa mừng rỡ : - Bác nói vậy là bác đã bằng lòng. Cháu hứa sau ba tháng, tự cháu có cách ly dị trong danh dự của Ngọc Huyền. Vừa lúc Ngọc Huyền về tới. Ánh mắt cô sáng lên khi thấy Khoa. Cũng thật nhanh, tia mắt ấy biến mất, chỉ còn đôi mắt đen thăm thẳm nhìn Khoa : - Anh Khoa về cưới vợ hả ? Qùa em đâu ? Khoa bất ngờ trước vẻ vui tươi của Ngọc Huyền. Anh kêu lên : - Cưới vợ gì mà chỉ có ba bốn ngày. Ngọc Huyền đi ra biển về hả ? Ngọc Huyền gật đầu : - Chẳng biết mai này em không được mỗi chiều ngắm biển giữa hoàng hôn nữa, em sẽ thế nào. Chứ bây giờ không ra biển, đê về em ngủ không an giấc. - Nghe bác nói tuần tới em đi làm hả Huyền ? Ngọc Huyền cắn môi : - Em không còn cách chọn lựa. Khoa chợt nói : - Vậy là tôi còn huy vọng nhờ em rồi. Không lẽ tôi phải trở thành đứa con bất hiếu ? Ngọc Huyền quan tâm : - Anh gặp chuyện buồn hả ? Huyền giúp được anh sao ? Bà Hân chậm rãi : - Chuyện là thế này, mẹ cậu Khoa muốn cậu lấy vợ. Ngọc Huyền cong môi : - Chuyện vui như vậy mà anh còn than thở. Em có trong danh sách mời không ? Bà Hân nạt đùa : - Huyền à, cậu Khoa không muốn lấy cô gái gia đình sắp đặt. Cũng không thể làm trái lời mẹ, vì mẹ cậu ấy có bệnh tim. Cậu Khoa muốn nhờ con làm cô dâu. Ngọc Huyền hét to : - Hả ? Mẹ nói cái quỉ gì thế ? Tự nhiên nhờ con làm cô dâu. Anh Khoa không bị "man" chứ. Khoa miển cưởng kể lại toàn bộ câu chuyện. Anh kể xong thì đứng lên : - Thật ra thì tôi không hề có ý định lợi dụng em. Tại tôi bối rối quá. Tôi xin lỗi. Ngọc Huyền ngồi chết lặng.Hình như tận đáy tim cô, tin cô cưới vợ khiến cô nhói đau. Tại sao cô lại như thế ? Tại sao mấy hôm nay không có Khoa một bên, cô như thấy biển mêng mông hơn ? Đó là gì ? Cô không tự trả lời được. Nhưng cô biết một điều, cô mãi mãi muốn Khoa ở cạnh cô, trò chuyện cùng mẹ con cô. Mình Minh cũng rất thích Khoa. Sự thăm hỏi nồng nhiệt của Minh Minh về Khoa, khiến cô không vui. Bây giờ anh muốn cô làm vợ anh. Lạy chúa ! Cô có thể nói dối chúa hay sao ? Thật ra cô không phải không đau đớn, xót xa, khi quyết định thôi học. Bây giờ Khoa hứa cho Khoa một số tiền, còn sửa lại nhà cho mẹ con cô ? Có nên nhận lời không ? Cô vẫn muốn đi học nhất là muốn mẹ cô có mái nhà không mưa dột nắng xiên ? Chỉ giã thôi mà. Suốt buổi tối hôm đó. Khoa trở về nhà với tâm trạng buồn, thì Ngọc Huyền cũng đấu tranh với chử "tôi" của mình thật quyết liệt. Trước khi ngủ, cô đã nói với mẹ : - Con đồng ý làm đám cưới với anh Khoa. Bà Hân sững sờ : - huyền ! Con đừng trả ơn Khoa kiểu ấy, nguy hiểm lắm. Đàn ông tốt miệng thì nhiều. Nhưng cái tâm của họ, mẹ sợ lắm. Ngọc Huyền tự tin : - Mẹ ! Con nhất định thử sức mình, dù sao làm vợ giã cũng dể chịu hơn đi làm, há mẹ ! Khoa mừng phát khóc, khi bà Hân nói cho anh hay, Ngọc Huyền đã đồng ý làm vợ anh với điều kiện đạo ai nấy giữ.Và Huyền chấp nhận mang tội trước chúa. Dù mẹ anh nói sẵn sàng cho anh cưới cô gái mà anh yêu thương, bà không cần con dâu giàu, chỉ cần đức hạnh. khoa tin Ngọc Huyền thừa sự dịu dàng thùy mị của người con gái. Cô rất giỏi việc nấu nướng. Đó là điều mẹ anh thích nhất. Dẫu thế, Khoa cũng nhất định sửa sang cho mẹ con Huyền lại căn nhà. Để tránh miệng thiên hạ bàn tán, anh đưa tiền cho bà Hân đi mua vật liệu. Nhà bà Hân quay ra mặt biển nên không thể mở hàng quán. Khoa sang luôn một cửa hàng tạp hóa ngoài chợ để sau này để bà Hân có khoảng thu nhập riêng. Suốt thời gian Khoa sửa nhà, Ngọc Huyền ở luôn ngoài hàng tạp hóa. - Bán cho tôi chai dầu ăn Trường An. Ngọc Huyền đang lúi húi dọn dẹp vài món hàng cho gọn, nghe khách nói, cô vội lấy chai dầu đưa ra : - Dì !... ủa ! Cô Tư. Người đàn bà được Huyền gọi bằng cô Tư nhếch môi : - Ngon há ! Phải ông nội giúp mẹ conmày không ? Làm nhà mới và có nguyên căn hàng này. Ngọc Huyền cố kiềm cơn giận, cô lễ phép : - Cô Tư đừng nghĩ oan cho nội. Có tới hai năm nay, cháu không gặp nội rồi. Cô Tư đi đâu xuống đây vậy ? Bà Tư cười nhạt : - Nội không cho ? Chả lẽ mày trúng số ? Ngọc huyền điềm tỉnh : - Dạ ! Ông trời thương mẹ con nghèo nên cho con trúng số. Con trúng tới hai tờ lận cô ơi, nên mới có tiền để xây nhà, cô à, hồi này nội có khỏe không cô ? Bà Tư nanh nọc : - Khỏe chán. Ổng còn sống vài chục năm nữa, tiền ổng cất khư khư thể nào mày cũng có trong di chúc. Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : - Cô à, bao nhiêu năm nay mẹ cháu giặt thuê, làm mướn nuôi cháu nên người. Nếu có của nội cho. Cháu cũng nhường lại cô thôi. Có khách tới mua hàng, Ngọc Huyền quay về công việc của mình. Sự thờ ơ xen chút kính trọng của cô cháu gái khiến bà Tư giận dữ. Ngọc Huyền nhỏ nhẹ khi vãng khách : - Cháu xin lỗi cô. Từ nhỏ, cháu đã không biết cha mình là ai ? Cháu luôn bị người ta gọi hai tiếng con hoang. Nếu không có chuyện ông nội bệnh nặng, chắc chắn mẹ cháu chưa cho cháu biết giòng họ mình. Cháu thật sự hụt hẫng khi nhìn ông bà, cô chú mình sống trong giàu sang tột bực, còn cháu sống đời hạ cấp, nhục nhã. Cháu không khi nào nghĩ tới nguồn lợi của ông nội đâu. Bà Tư bỏ ra về. Ánh mắt đen buồn loáng nước. Một gia đình có những con người độc ác, ích kỷ như thế, hèn gì mẹ cô không nuốt nhục vào lòng, không cho cô biết cội nguồn của mình là đâu. Bây giờ biết rồi, cô cũng đâu thấy mình hơn gì khi trước. Minh Minh ào vào nhà Huyền, khi thợ đã nghĩ. Mẹ con Huyền che tạm tấm bạt để nghĩ, nên sự vội vã của Minh Minh sém làm đỗ căn lều. Minh Minh nắm vai Huyền lắc mạnh : - Có thật mày lấy Khoa không ? Ngọc Huyền nhăn mặt : - Ối chao, đau gãy vai tao rồi nè. Thật thì sao ? Mày buồn phải không ? Minh Minh buồn buồn : - Tất nhiên tao buồn rồi. Xa mày có mười ngày, tưởng khi về, mày đang làm công nhân. Ai Ngờ mày quay một trăm tám. Mày yêu Khoa, sao còn nói làm mai cho tao ? Ngọc Huyền hạ giọng : - Nếu tao nói, tao lấy Khoa vì tiền, vì căn nhà này và những năm tháng được đi học. Mày tin không ? Minh Minh kêu lên : - Nghĩa là mày không yêu Khoa ? Ngọc Huyền gật đầu. Cô không giấu bạn một điều gì. Nghe xong Minh Minh mãi bức rức : - Lạy chúa, mày đã suy nghĩ kỷ chưa. Là đám cưới, có đầy đủ họ hàng, có cả căn phòng tân hôn nữa. Mày không sợ hả Huyền ? Ngọc Huyền nhắm mắt : - Tao chấp nhận, để có cơ hội cho mẹ tao thoát khổ. Và tao được đi học cùng mày. Chả lẽ mày không muốn có tao học chung ? Tao không sợ nếu như có sự đánh đổi. Ôi trời, nó đãv nói như vậy thì còn gì thuyết phục nữa ? Dù có chút tiếc nuối trong tim, Minh Minh vẫn không nghe buồn giận Huyền. Khoa chưa đủ sức để thay thế tình bạn của Huyền trong cô. Nhấc máy Thy Khanh hỏi : - Alô ! Biệt thự Văn Khoa đây. Ai gọi vậy ? Giọng Khoa vang lên : - Là anh nè Khanh ! Thy Khanh reo lên : - Anh Hai ! Mẹ đang nhắc anh đấy. Còn một tuần nữa là hết hạn. Sao em không nghe anh nói gì hết vậy n? Khoa rên rĩ : - Chắc không xong Khanh ơi !Thy Khanh trề môi : - Không ngờ anh trệ quá vậy. Hay để em nhờ bạn em nha. Khoa dè dặt : - Bạn em ? Nhỏ xíu à, chắc chắn mẹ sẽ chê con nít, không biết làm dâ con. - Vậy thì thua. Coi như anh hết thời, tàn đời, nên phải cưới Thảp Vy. Nói thiệt, em sao không thể thân thiện với Thảo Vy. Chẳng biết bả làm chị dâu, em sẽ thế nào nữa. Khoa hét lên : - Anh nói lấy Thảo Vy hồi nào hả ? Thy Khanh nhăn nhó : - Chết triệt anh đi. Hét muốn lũng màn nhỉ em Út nữa. Mà anh gọi cho em chi vậy ? - Mẹ có nhà không ? - Đi siêu thị với Thảo Vy rồi. Mẹ cũng kỳ, chưa đến đầu đến đũa đã nhận quà Thảo Vy rần rần. Anh nhắn mẹ chuyện gì, nói em sẽ nhắn lại. Khoa chậm rãi : - Ba ngày nữa anh sẽ đưa người ta về. Em nhắn mẹ giùm anh. Thy Khanh hạ giọng : - Người ta yêu anh không ? Hay đóng kịch ? Khoa lơ lững : - Khi gặp em đoán coi nha. Thy Khanh cười dòn : - Mặc kệ người ta là thật hay giả của anh. Anh nhớ phải có quà hậu tạ em nha. - Con nhỏ này còn nhỏ xíu mà đã biết ăn hối lộ. Sau này ai dám giao sự ngiệp cho em. Thy Khanh cười cười : - Mai sau còn ở phía trước xa mù anh Hai ơi. Em chỉ biết hiện tại. Khoa cười to : - Anh Hai tuyệt vời. Anh Hai nhất định việc thành như ý. - Anh Hai không thích ăn bánh ngọt quá đâu. Thôi nha ! Thy Khanh kêu lên : - Khoan đã. Người ta thế nào ? Có đen không ? Khoa cười lớn : - Tò mò quá. Mọi bí mật sẽ được Út đột phá sau ba ngày nữa. Bất ngờ mới hay, nhỏ ơi. Khoa cúp máy mà không cần sự ấm ức của Thy Khanh. - Ủa ! Khanh ! không đi chơi sao ngồi bí xị một đống vậy con gái. Bà Khanh cười cười. Thy Khanh ngơ ngác : - Thy Khanh liếc Thấy Thảo vy đi sau mẹ, cô vội đứng lên ôm vai bà Khanh : - Đố mẹ biết vi sao đấy ? Bà Khanh ngơ ngác : - Vì sao điều gì ? - Chúc ơi, chớ không phải mẹ vừa nói mặt mày con bí xị hay sao ? Bà Khanh bật cười : - Chắc lại giận bạn con phải không ? Thy Khanh cong môi : - Là anh Hai chọc giận con. Bà Khanh nhìn quanh : - Anh con về à ? Nó đâu rồi ? Vô đây đi Vy ! Chiếc cà vạt cháu chọn, bác nghĩ thằng Khao nhất định thích. Khanh lên kêu anh Hai, xuống mẹ biểu. Thy Khanh cười cười : - Ảnh về hồi nào đâu mà mẹ hỏi ? - Chứ con vừa nói ? Thy Khanh cong môi : - Ảnh gọi điện về, báo tin ba ngày nữa sẽ dẫn bạn gái về ra mắt mẹ. Con tức ảnh vì hỏi đẹp hay xấu, ảnh không chịu nói. Bà Khanh chau mày : - Con không dùa mẹ chứ ? Thy Khanh le lưởi : - Con mà dám ! Mẹ này, nếu bạn gái anh Hai nghèo, mẹ vẫn cho ảnh cưới phải không ? Thảo Vy bật dậy : - Thưa bác cháu về. Bà Khánh kêu nhỏ : - Bình tỉnh đã Vy. Cháu sao dể bỏ cuộc quá vậy. Lời bác hứa, bác không thay đổi kia mà. Thảo Vy cắn môi : - Cháu nghĩ anh Khoa đã không chọn cháu. Thôi thì... Bà Khánh chặn lời cô : - Ta chọn cháu, được chưa. Nói là vậy nhưng ta đâu có thể ngồi sui với một người nghèo. Chuyện đâu còn đó, cháu đừng có lo lắng như thế. Thy Khanh mỉm môi : - Mẹ ! mẹ nói thế là sao ? Bà Khanh gạt ngang : - Con còn nhỏ, đừng xen vô chuyện người lớn. Thy Khanh ấm ức : - Không con lớn rồi, năm nay con đã vào đại học, con hiểu rõ nhân tình thế thái. Mẹ hứa với anh Hai, dẫu gia đình bạn gái ảnh có nghèo, mẹ vẫn đồng ý. Anh Hai con không thể lấy Thảo Vy. Chị ấy không xứng đánh với sự ưu ái của mẹ. Thảo Vy tái mặt : - thy Khanh, chị đã có lỗi gì với em ? Chị luôn quí mến em. Tại sao em lại cư xử với chị như vậy ? Em thật quá đáng. Bà Khánh cũng giận dữ : - Khanh ! Con học đâu thói ăn nói mất dạy với Thảo Vy thế hả ? Mẹ cấm con nghe chưa. Thy Khanh phẩn nộ : - Chị có thể qua mặt mẹ tôi. Còn tôi thì không bao giờ, chị nghĩ tôi không biết chị chơi bời như thế nào sao ? Con gái suốt ngày mê chơi, mê nhảy hơn học hành. Tôi nói thiệt, nếu không may mẹ tôi nhận chị làm dâu, chị cũng không bao giờ có hạnh phúc đâu. Cô cắn môi, nén tiếng khóc : - Mẹ đánh con, con nhất định đứng im để mẹ đánh. Con chỉ nói sự thật về Thảo Vy. Tin hay không tùy ở mẹ. Con chỉ xin mẹ giữ lời hứa với anh Hai con. Thảo Vy ôm mặt chạy nhanh ra cửa, mặc cho bà Khánh hốt hoảng gọi, cô cũng không quay lại. Bà Khánh bực bội quát Khanh : - Con thật quá đáng. Phép lịch sự con để đâu hả. Dù gì Thảo Vy cũng là chỗ thân thiết với chúng ta bao năm nay. Thảo Vy xinh đẹp, giỏi giang trong kinh doanh, con nhà giàu, nó chơi bời một chút đã sao? Mẹ còn quan hệ làm ăn với ba mẹ Thảo Vy nữa. Thật là con với cái. Yêu với đương. Thy Khanh điềm tỉnh : - Có thật mẹ cho con tự do đi nhảy, đi chơi với lủ bạn ngoài xã hội không ? Nhà giàu gấp mấy lần nhà Thảo Vy, sao mẹ không dám thả lỏng con ? Con xin lỗi, thà nói thật khỏi mất lòng. Thảo Vy thành con dâu mẹ, không chừng ba bảy hai mươi mốt ngày mẹ lên cơn đau tim mà chết ấy. Mẹ cần, hôm nào con dẫn đi, mẹ nhìn thấy sự thật của chị ta, con dám cá mẹ sẽ khen con đấy. Bà Khánh hoang mang : - Sao con lên án con vy dữ vậy ? Mẹ thấy nó cư sử đẹp với con lắm mà. Thật ra Thảo Vy là thế nào ? Thy Khánh chậm rãi : - Anh Hai con không biết sự chơi bời của Thảo Vy. Tại con có nhỏ bạn, nhỏ Hồng Mai, mẹ chắc nhớ nó. Nhà nó có hai vũ trường lớn ở thành phố này. Thảo Vy là khách quen của Vũ trường "Đêm màu hồng ". Biết Thảo Vy có quan hệ thân thiết với con, Hồng Mai đã cho con thấy rõ chân tướng của Thảo vy. Con sợ rằng cô ta đã thất hân nữa kìa. Bà Khánh thẩn thở : - Đúng là mẹ không thể tin. Nếu đó là lời người khác nói. Không ngờ bề ngoài ngoan hiền của nó, chỉ là giả dối. Khánh à, dù sao con cũng không nên nói thẳng nhu vậy. Thy Khanh cười nhẹ : - Con xin lổi mẹ. Tại mẹ khẳng định chắc chắn quá.Con lo sợ cho hạnh phúc của anh Hai con, nên nói năng không giữ lời. Con hứa lần sau sẽ "uốn tấc đũ ba lần" mới nói. Bà Khánh lừ mắt : - Lẻo mép quá đi cô ơi. Cô chịu uốn lưởi trước khi nói, chắc bà già này hết đau tim. Mà con biết mặt mũi bạn gái anh Hai con chưa ? Xinh xắn, hiền lành haỵ.. Thy Khanh bật cười : - Chúa ơi, mẹ sao vậy ? Anh Hai ở tít ngoài Hạ Long cùng với khu du lịch " Biển Trắng" gì đó cùa ảnh. Mẹ còn chưa ra. Thì con làm sao biết bạn ảnh là ai. Nhưng con tin là người anh Hai con chọn, nhất định phải tuyệt vời. Bà Khánh nạt đùa : - Ở đó mà tưởng tượng. Sợ rằng mai này con lại thành "Giặc bên ngô, không bằng bà cô bên chồng" đấy. Anh Hai con ra đó mới hơn hai tháng, tình yêu đâu lẹ vậy. Thy Khánh ôm vai mẹ, cười khì : - Tình yêu sét đánh mà mẹ. Anh Hai con đâu còn ở tuổi bồng bột, tính ảnh luôn cẩn thận, khing bạc, mẹ lo gì cho mệt. Con nhất định ủng hộ anh Hai, dù vợ ảnh xấu một chút cũng không sao. Xấu gỗ hơn tốt nước sơn là được rồi. Bà Khanh cũng cười : - Cô gái nào đó thật có phước, chưa gì đã được con gái mẹ quí mến. Hai mẹ con vẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện thì bà Lam tới ( Bà Lam là cô ruột của Thảo Vy, cũng là chị em bạn dâu của bà Khanh, vai chị) Bà Khanh vồn vả : - Chị Ba, chị đi đâu giữa trưa nắng thế này ? Thy Khánh mau vô làm nước cho bác Ba con uống. Bà Lam nhìn quanh : - Thằng Khao đâu ? Bà Khanh cười nhẹ : - Cháu đang ở ngoài Hạ Long. Cha con nò nổi hứng lên đòi xây khu du lịch ngoài đó. Chị tìm em có việc gì không ? Bà Lam hờ hững : - Tôi nghe anh Ba thím kể chuyện này, chuyện làm ăn kinh doanh của cánh đàn ông tôi không quan tâm. Tôi muốn hỏi thím một việc. Thy Khánh đặt hai ly nước cam trước mặt bà bác dâu và mẹ. Cô lễ phép : - Con mời bác, mời mẹ dùng nước. Bà Khanh khoát tay : - Con để đó, về phòng học bài đi. Thy Khánh tròn mắt, mẹ cô có sao không nhỉ ? Đang mùa hè, biểu cô vào học bài. Liếc nhìn vẻ mặt bà bác dâu, Khánh đoán chắc một trăm chín mươi phần trăm , bà ta tới đây là vì Thảo Vy. Con nhỏ quỉ này luôn đưa nước mắt ra để vòi vỉnh bà cô ruột của nó cũng là bà bác dâu của Khánh. Dù rất muốn hóng chuyện. Khánh vẫn cúi đầu bước đi, bởi ánh mắt nghiêm khắc của mẹ. Đợi Thy Khánh lên khuất cầu thang , bà Khanh nhẹ hỏi : - Chị muốn hỏi em chuyện gì ? Chậm rãi uống từng ngụm nước cam ngọt mát. Bà Lam nhếch môi : - Thảo Vy đã làm gì để mẹ con thím phải xài xể nó ? Nó về nhà tôi, cứ khóc miết, hỏi sao cũng không nói.Tôi nóng ruột đoán nó qua thím. Nên chạy sang hỏi cho rõ. Bà Khanh bối rối : _thảo Vỵ..nó đã nói gì với chị ? - Nếu nó chịu mở miệng, tôi đất mất công qua thím. Phải thằng Khoa không ? Kiểu nói chuyện bề trên, lấp lững của bà Lam, khiến bà Khanh không mấy vui. Xưa nay bên nhà chồng, bà luôn cư xử đúng vai vế trong nhà nên không hề có chuyện xích mích mất lòng giữa mấy chị em dâu. Dù sao, bà Lam đã hỏi, bà cũng nói thẳng như lời Khánh nói. Bà Khánh chép miệng : - Thằng Khoa có nhà đâu mà khiến con Vy buồn. Nhưng là thế này. Xưa rày tôi thấy con Vy thân thiết với thằng Khoa. Nên cũng muốn hai đứa nên duaên phận. Chị biết tôi thương quí Thảo Vy thế nào. Tôi đã cùng con Vy đi coi thầy. Họ nói thằng Khoa phải cưới vợ vào tháng sau để được hạnh phúc viên mãn. Tôi gọi nó về và quyết định nó phải cùng tôi sang nhà anh Hai chị để làm đám cưới. Bà thở dài : - Ai dè tới lúc đó nó nói nó không yêu Thảo Vy, chỉ coi con bé như con Khanh. Bà Lam tức tối : - Nó là con thím chứ đâu phải là anh Hai Thím. Nghe nó nói thế rồi thím cũng bằng lòng ruồng bỏ Thảo Vy. Thím nghĩ tôi còn mặt mũi nào nhìn anh Hai tôi chứ ? Bà Khánh giận lắm. Lối nói của bà Lam thật quá quắc. Bà phải kìm lắm mới không nổi giận. Bà Khánh từ tốn : - Thời buổi này, chúng ta không thể ép đặt con cái. Em xin lỗi, như thằng Phú nhà chị đó. Anh Ba nghiêm khắc thế nào nói nó cũng không nghe, chơi bời quậy phá. Con trai còn dể tha thứ, con gái mà tập tành nhảy nhót, đi chơi đêm, chị có chấp nhận được không ? Bà Lam gằn giọng : - Thật ra muốn ám chỉ cái quái gì vậy ? Thảo Vy cháu tôi, luôn là đứa con gái ngoan. Bà Khánh điềm tỉnh : - Có thể cả em và chị đều đánh giá về Thảo Vy như vậy. khổ nổi, sự thật thì không thể che giấu. Con Vy tối nào cũng tới vũ trường nhảy nhót. Chuyện này em mới biết đây thôi, song em nghĩ ba mẹ Thảo Vy ắc rành con bé. Chị Ba à, dù sao em cũng chỉ có một mình thằng Khoa người ta nó "cưới vợ xem tông" Em không thể chấp nhận một đứa con gái đêm đêm mở cổng đi chơi. Vũ trường bây giờ có trời biết, ngoài nhảy nhót ra, tụi nhỏ còn làm chuyện gì nữa. Bà Lan giận dữ : - Thím cho là con Vy hư hỏng à ? Bà Khánh nhả nhặn : - Em đâu dám. Là em nói chung chung thôi. Em xin lỗi vì không thể giúp cháu Vy. - Thật tức chết đi được. Thím khiến tôi không biết nói năng thế nào với anh chị tôi nữa. Khi nào thằng Khoa về. Bà Khánh nhỏ giọng : - Em không rõ lắm. Nhưng cũng không hơn một tháng đâu chị. Em coi thầy rồi. Cháu về, em sẽ nói cháu qua thăm anh chị. Bà Lam cau mày : - Tháng sau đám cưới à ? - Dạ ! Đúng mồng mười. Bà Lam hấp tấp : - Rồi vợ Ở đâu ra cho nó cưói ? Bà Khánh vui vẻ : - Là do mình không quan tâm đền con cái, cứ thấy mỗi khi nó về, Thảo Vy luôn quấn quít, nên nghĩ tụi nó thương nhau. Hóa ra thằng Khoa đã có người yêu rồi chị ạ. Bà Lam nhếch môi : - Con bé ấy là ai ? Gai thế nó ra sao, thím phải cẩn thận đó. Không rồi chê con vy lại vớ lầm một con dâu tham lam là tàn đời hết cả. Bà Khánh lấp lững : - Vài hôm nữa, tụi nó về. Em nghĩ chị cũng nhận xét dùm em coi sao. Bà Lam hậm hực : - Tôi vẫn không cam lòng nhìn con Vy đau khổ. Câu nói của bà Lam nhu cố ý đe dọa bà Khánh. Tiển bà chị dâu ra về, bà Khánh còn mãi ở ghế đá dưới gốc cây hoa Ngọc Lan. Buổi trưa nắng gắt, hương ngọc lan tỏa nhẹ trong không gian như xua đi cảm giác nặng nề đang đè nặng lên nổi lòng người mẹ. Nói gì thì nói, bà cũng không thể ép Khoa lấy một người vợ chỉ biết đam mê nhảy nhót. Bà quyết định để con trai chọn hạnh phúc cho nó. Sướng nhờ, khổ chịu. Nhờ vào sự nhạy cảm của mình, Khoa đã tạo cho mẹ con Ngọc Huyền một căn nhà khang trang. Anh còn giữ kẻ đến mức, suốt thời gian nhà xây cất, anh chỉ ghé chơi với tư cách hàng xóm. Miệng đời mà, có trời mới biết họ nói tốt hay xấu về mẹ con Huyền, khi gia đình anh ra đây. Bởi lẽ đó, người trong khu phố không ai biết gì. Họ nghĩ bà Hân trúng số. Và mẹ anh, dẫu nói sẵn sàng nhận con dâu nghèo. Anh không hiểu mẹ mình thì ai hiểu bà nữa. Nói là vậy chứ bắt mẹ phải bước vào căn nhà lụp xụp, bưng cau trầu đi cưới vợ cho anh. Khoa đâu đành lòng. Dòng đời đâu chỉ là " Môn đăng hộ đối" Anh muốn mẹ không bị hụt hẫng về gai thế Ngọc Huyền.Nhà nhỏ, thợ đông, chỉ trong vòng ba tuần. Không sang trọng nhưng cũng không xập xệ. Phòng bà Hân hay phòng Huyền đơn giản sao cũng được. Bởi mẹ anh cũng không vô đó.Khoa tìm mua cho bà Hân bộ salon cũ bằng gỗ đỏ, sau đó đánh vẹt ni lại. Mẹ anh là người sành sỏi nên tốt nhất đừng khoe khoan của cải, bà sẽ biết tất tần tật. Chiếc ảnh thờ treo ảnh chúa Giesu, bên cạnh là bức tranh của mười hai vị thánh của đức chúa trời. Một tivi màu loại mười bảy inch, tuy củ nhưng màn hình rất nét, vài bức mành cửa sổ bằng trúc, khiến phòng khách vừa giản dị vừa thanh nhả. Bà Hân ngẹn ngào nói với Khoa : - Bác không ngờ đời mình còn có ngày được ở trong căn nhà như thế này. Cháu tốt quá. Khoa điềm đạm : - Bác đã không ngại cho Ngọc Huyền giúp cháu. Thì bao nhiêu đây, cháu nghĩ vẫn không xứng đáng lòng ơn đâu. Bà Hân lắc đầu : - Để từ chối một người vợ, cháu phải bỏ ra khá nhiều tiền, cháu không tiếc sao ? Khoa mỉm cười : - Hơn đây nữa, cháu vẫn làm để tránh phải chôn đời trong cuộc hôn nhân địa ngục. Cháu sợ điều đó. Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : Có cần phải sửa sang nhà cửa. Lại còn tung tin là tiền mẹ em trúng số. Em nghĩ anh đang muốn đối phó với mẹ anh, phải không ? Và bác không đơn giản nhận con dâu nghèo ? Khoa điềm tỉnh : - Bác và em thông cảm. Cháu thật sự không muốn mẹ cháu coi thường bác, dù chỉ là " giả tạo một đám cưới" Hơn nữa, gia đình cháu thuộc loại danh giá ở Hànội. Cháu không muốn họ hụt hẫng. Dù sao, thế này vẫn tốt hơn. Ngọc Huyền cao giọng : - Tôi lại nghĩ anh hơi bốc đồng tân bốc đó, anh nên nhớ tôi không đũ sức trả nợ cho anh đâu nha. Khoa cười nhẹ : - Em sẳn sàng mang cuộc đời em nhảy vào lửa để cứu anh thoát khỏi cuộc hôn nhân kia. Anh mang ơn em không hết, có đâu đòi em chứ . Ngọc Huyền tò mò : - Nghe anh nói, tôi nghĩ cô gái ấy chắc là xấu ? Khoa cười nhẹ : - Không ! Thảo Vy khá đẹp, gia thế lại giàu có. Ngọc Huyền chép miệng : - Một cô gái xinh đẹp giàu có, cớ sao anh lại sợ nhỉ ? Anh đúng là khó hiểu. Khoa nhẹ lời : - Tại trái tim tôi nó cứ lạnh như băng, chẳng chút rung động nào. Thử hỏi, tôi đâu thể sống cùng cô gái mình không yêu. Ngọc Huyền cắc cớ : - Thế tôi thì sao ? Không yêu, lại xa lạ, sao anh cưới ? E rằng mẹ anh không tin đó. Khoa tự tin : - Chỉ cần em khéo léo một chút, tôi đảm bảo, mẹ tôi sẽ mến em ngay. Làm đám cưới giả thôi, có gì mà không dám nhỉ ? Ngọc Huyền im lặng. Cặp mắt đen xa vắng rũ buồn, mười tám tuổi, tại sao cô không được nay mắn như bao người ? Cũng là đứa con gái mang họ Lý. Dòng họ giàu sang bậc nhất với hàng chục cửa bán hàng tạp hóa, mỹ phẫm và cả hàng điện tử ở thị xã này, vậy mà đứa con gái Lý Hoàng Ngọc Huyền lại phải sống khổ cực suốt mười tám năm làm người, bên một bà mẹ còn khá trẻ, suốt tháng năm quần qật với hàng chục tấm drap, hàng trăm bộ áo quần vấy máu từ bệnh viện đưa ra. Một giọt nước mắt rưng rưng trên bờ mi cong. Mười tám năm, mẹ giấu kín cội nguồn, giấu luôn người cha bội bạc nhẫn tâm của cô. Phải ! Nếu cô không bị tai biến mạch máu tưởng chết, thì còn lâu cô mới biết cha mình là ai ? Và biết rồi thêm tủi nhục hơn. Nội chưa chết thì di chúc ấy vẫn là những giòng chử vô tri trên giấy. Cô cháu gái duy nhất của dòng họ Lý Hoàng ấy, vẫn mổi ngày lay lất bên người mẹ Ốm đau. Chẳng phải vì muốn vươn lên, muốn thay đổi số phận của mình, để cho nội, để cho các cô chú biết, dù không có họ, đứa cháu lạc loài này vẫn sống, vẫn vươn lên đó sao ! Qua ngày hôm sau. Ngọc Huyền theo Khoa về thành phố. Cảm giác lo lắng sợ hải khiến cô muốn quay trở về. Nhưng rồi khuôn mặt vui vẻ của mẹ khi rưng rưng nhìn căn nhà xây do Khoa tặng. Cô lại thấy mình không được quyền quay đầu. Khoa xiết nhẹ bàn tay cô. Anh nghe bàn tay Huyền lạnh ngắt. - Sao vậy em ? Tay em lạnh ngắt vậy ? Ngọc Huyền bối rối nhìn căn nhà lầu trước mặt : - Tại em hồi hộp quá. Nhà anh đây phải không ? Khoa đưa tay nhấn chuông. Tiếng reo của chuông cửa càng khiến Huyền lo sợ vu vơ. Khoa trìu mến : - Đừng căng thẳng như vậy. Mẹ anh không khó khăn lắm đâu. Dể thương như em, nhất định mẹ em sẽ chịu mà. - Chịu ? Chịu cái gì nhỉ ? Chịu cô làm một đứa con dâu ư ? Cô đâu có yêu Khoa, nên cũng đâu cần lắm. Thái độ của mẹ anh. Vì cuộc sống, tương lai của cô và mẹ, nên cô chấp nhận liều. Một chút ngoan hiền, sự dịu dàng, tháo vát của một cô gái siêng năng, nấu ăn khéo. Cô dư sức thừa điểm tám trên mười những gì trong mắt người đàn bà khó tính. Vậy thì có gì đáng phải sợ chứ. - Ôi ! Anh Hai về ! Chào chị ! Tiếng reo vui của một cô gái trạc tuổi Ngọc Huyền vabg lên thật ngọt, thật vui. Ngọc Huyền khẻ mỉm cười, gật đầu thay cho câu chào xả giao. Khoa kéo tay cô bước qua cánh cổng bằng sắt, anh cười cười. - Thy Khanh,em gái anh đó. Còn Thy Khanh ríu rít đở chiếc giỏ nơi tay Huyền : - Chị Ngọc Huyền, bạn anh chứ gì. Chị xinh hơn sự tưởng tượng của em nhiều. Anh Hai đúng là ác, có bạn gái xinh xắn thế này mà không chịu nói rõ, báo hại mấy ngày nay em tưởng tượng đủ kiểu. Ngọc Huyền thấy dể chịu và không còn lo lắng trước sự vui vẻ của Thy Khanh, Huyền cười : - Chắc Thy Khanh hình dung mình đẹp lắm hả. Bây giờ thất vọng vì mình "ẹ" quá, đúng không ? Thy Khanh cười toe : - Không dám đâu. Chị đẹp ác luôn, phen này mẹ không gật đầu mới lạ. Khoa mỉm cười : - Mẹ có nhà không em ? Thy Khanh tươi cười : - Dù biết hôm nay anh Hai về. Mẹ vẫn không thể, không đi ăn đám giỗ bên nhà bác Ba. - Ủa, nhà mình tháng này đâu có giổ của ai chứ ? Thy Khanh cười cười : - Là bà nội của Thảo Vy. Chị Huyền à, để em đưa chị lên phòng, tắm rửa, nghĩ ngơi cho khảe, rồi cơm nha. Mẹ đã sữa soạn phòng cho chị Ở tạm khi về đây. Thy Khanh vui thật sự. Thái độ của cô không hề có chút kiêu sa, điệu đàng, như những đứa con nhà giàu mà Huyền biết. Ngọc Huyền thở nhẹ. Coi như cửa ải " bà cô" này cũng rất dể chịu, còn sự diện kiến mẫu hậu mới là điều đáng lo ngại. Khoa nhẹ giọng : - Em làm cho Ngọc Huyền ly nước đi Khanh, rồi hãy về phòng. Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : - Em không khát đâu. Khanh dẫn mình đi rữa mặt một chút. Ngồi xe từ sáng tới giờ ngột ngạt quá à. Thy Khanh nheo mắt : - Vậy thì anh Hai chịu khó lo cho mình đi. Để chị Huyền cho em. Theo chân Thy Khanh lên lầu, Khanh mở cửa một căn phòng và cười : - Tạm thời chị Ở đây. Chị vào coi có cần gì thêm không, để em lo. Ngọc Huyền xúc động nhìn căn phòng xinh xắn, đầy đủ tiện nghi mà Khanh nói dành cho cô. Chỉ là khách vài ngày thôi mà mẹ Khoa đã sắm đầy đũ thế kia. Phải bà cũng mong có cô ? Hay là một sự khoe của gián tiếp ? Thấy cô im lặng, Thy Khanh lo lắng : - Chị à ! Phải căn phòng không đẹp lắm ? Ngọc Huyền cười gượng : - Khanh gọi mình bằng tên đi. Huyền nghĩ tụi mình bằng tuổi nhau mà. Căn phòng đẹp lắm, Huyền thật sự cảm động trước sự ưu ái của của bác. Căn phòng của Huyền ở quê "nghèo nàn" lắm thế mà Huyền đã coi sang trọng ghê đi. Thy Khanh cười toe : - Vậy thì em yên tâm rồi. Việc chị để nghị, em không dám thay đổi đâu. Vì còn bao lâu nữa, chị sẽ là chị Hai em. Gọi từ bây giờ cho quen chị ạ. Buồng tắm ở phía trong. Chị tắm cho khỏe, lát em kêu chị xuống ăn cơm. Còn lại một mình trong căn phòng sang trọng. Căn phòng sang trọng. Ngọc Huyền cứ ngẫn ngơ mãi. Thái độ vui mừng, nồng nhiệt của Thy Khanh khiến cô thật bức rức như thấy mình thật xấu xa, lợi dụng và lừa dối tình cảm của gia đình Khoa. Vẫn biết tất cả là do Khoa đề nghị. Anh còn bí mật tiếc lộ với cô " Là nhỏ Khanh quân sư cho anh đấy" Chính vì lời thố lộ này, khiến cô thật khổ sở, bối rối trước Khanh.- Ngọc Huyền ơi ! Em tắm chưa ? Giọng Khoa thật ngọt ngào. Cô vội vã mở cửa. Vừ thấy Khoa đang nhìn ngạc nhiên. Huyển dè dặt : - Có gì không anh Khoa ? Khoa dịu lời : - Nãy giờ em chưa tắm à ? Phải lạ không ? Từ từ em sẽ quen thôi. Em tắm xong xuống ăn cơm nha. Cuối cùng. Ngọc Huyền cũng tắm rửa xong. Nước mát khiến cô dể chịu nhiều. Nó làm tan những mệt mỏi sau những giờ dằn sóc trên xe. Phòng ăn khá rộng. Khoa đang ngồi bên chiếc bàn tròn trải khăn màu xanh nhạt. Thấy cô và Khanh, Khoa rùn vai : - Mau ngồi vào bàn đi, anh đói quá rồi. Mâm cơm có đủ thịt vịt quay, chén tương cay, dĩa thịt bò xào rau cần, xườn ram chua ngọt, cá chim nấu khế chua và dĩa rau sống có xát những lát cà chua để bên trên. Suốt bữa ăn. Ngọc Huyền luôn được Thy Khanh gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô, và cô nhỏ cũng tía lia đủ chuyện. Chết tiệt cái vai "chị dâu"Cô đang đeo mang, nếu không cô ngần ngại hòa theo Thy Khanh những chuyện trên trời dưới đất. Bữa cơm kết thúc trong không khí đầm ấm, vui vẻ. Trở ra phòng khách, mấy anh em đang ngồi uống nước thì bà Khánh về tới. Sau câu chào vui của Khoa, Ngọc Huyền nhỏ nhẹ : - Cháu chào bác ! Bà Khánh gật đầu : - Cháu về chung với Khoa hả ? Ngọc Huyền lễ phép : - Dạ ! - Mẹ à, thời hạn mẹ cho con còn năm ngày nữa mới hết. Hôm nay con mạn phép mẹ, đưa bạn gái con về ra mắt mẹ, cô ấy tên Ngọc Huyền. Thy Khanh rót cho bà Khánh ly trà nóng. Uống xong bà mới nhẹ lời hỏi Ngọc Huyền. - Cháu là thứ mấy ? Ngọc Huyền cười nhẹ : - Dạ ! Cháu chỉ có một mình. - Thế ba mẹ cháu còn đủ cả chứ ? Ngọc Huyền cắn môi. Cô không nghe Khoa dặn điều này. Cô có nên nói thật không nhỉ ? Còn nói dối, mai mốt bà Khánh ra đó, cô sẽ là đứa con gái dối trá. Khoa nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm, khích lệ, Ngọc Huyền nói nhỏ : - Thưa bác, khi cháu lớn lên, cháu chỉ có mẹ. Đìều đó làm cháu đau đớn vì bạn bè gọi là đứa con hoang. Nhưng cách đây bốn năm, cháu được biết ba cháu vì ham mê cờ bạc đã bỏ mẹ cháu sau khi cầm hết cửa nhà. Ôtng nội cháu giận ba, nên cũng bỏ mặc cháu. Bây giờ thì cháu đã có ông và các cô, các chú. Bà Khánh hơi bất ngờ vì vẻ chân thật của Ngọc Huyền. Con bé xinh hơn hẳn Thảo Vy, ánh mắt đen luôn sáng long lanh. Con người có cặp mắt như vậy nhất định không giã dối. Thằng Khoa cũng khéo chọn vợ đấy. Bà Khánh lại từ tốn : - Thế cháu có hận cha cháu không ? Ngọc Huyền cắn môi : - Thưa bác ! Từ nhỏ cháu đã sống bên mẹ, cháu không có khái niệm gì về ba mình, nên cháu không thể khẳng định là cháu thương hay ghét ông. Cháu tự nghĩ, không có ba mẹ thì không có cháu. Nếu mai mốt có gặp lại ba mình, cháu cũng tùy theo tình cảm của mẹ cháu, bác ạ. - Cháu có hiều lắm. Mẹ cháu ở nhà làm gì ? Và cháu còn đi học không ? Sao mà giống hỏi cung tội phạm vậy trời. Một chút bất mãn thoáng qua mắt Huyền. Chỉ một chút thôi, cô đã nghĩ một điều đơn giãn nhất : vì bà Khánh chưa biết cô là ai ? Bây giờ muốn cưới cô cho Khoa, bà phải hỏi để biết về cô thôi. Hơi mỉm cười, khi nhớ đến những gì Khoa làm cho mẹ con cô. Khoa thật tế nhị. Chứ không bây giờ cô chẳng biết nói sao về gia cảnh của mình. Gia đình Khoa giàu quá, tề tệ cũng phải được như mẹ con cô hiện tại. Một bà mẹ sang trọng thế kia, đời nào chịu làm sui gia với bà mẹ giặt đồ mướn chứ ? Vặn vặn những ngón tay, Ngọc Huyền vẫn dịu dàng : - Cám ơn bác đã hỏi thăm. Mẹ cháu có một gian hàng nhỏ bán tạp hóa cũng đủ sống bác ạ. Cháu vừa thi xong lớp mười hai. Thy Khanh reo lên : - Ôi ! Vậy là em có bạn để học chung nữa rồi. Chị Huyền thi trường nào ? Khoa từ tốn trả lời thay : - Ngọc Huyền là học sinh toàn quốc đó Út. Được xét thẳng vô đại học. Thy Khanh xuýt xoa : - Không ngờ thật. Em là học sinh trường chuyên, vẫn còn lâu mới theo kịp chị. Tụi bạn em biết em có chị dâu học siêu thế, nhất định sẽ nể em. Ngọc Huyền nóng bừng mặt, từ chị dâu mà Khanh nhắc trước mặt bà Khánh, khiến cô vừa ngượng vừa khó chịu. Bà Khánh không giấu tình cảm của mình, bằng câu hỏi trìu mến : - Thế, cháu muốn đi học nữa không ? - Dạ ! Cháu... Bà Khánh cười hiền : - Khó nói lắm phải không ? khi cháu nhận lời làm vợ Khoa ? Nhưng ta không hẹp hòi đâu, nếu cháu thích sau đám cưới, cháu vẫn cứ đi học. Nhà đã có người làm, cháu còn nhỏ ở không cũng buốn lắm, đúng không ? Ngọc Huyền hơi bất ngờ trước lời nói chân tình của bà Khánh. Được đi học sau ngày cưới thì quá tốt với cô rồi. Dù Khoa nói chỉ cần cô làm tốt vai trò "vợ" trong ba tháng. Rồi anh sẽ tìm cách trả tự do cho cô. Tình hình này cũng không cần ly dị sớm nữa. Vừa mất danh dự, vừa day dứt vì mình đã lừa dối những người đã quí mến cô. Thy Khanh reo lên : - Ôi mẹ ! Mẹ tuyệt vời ghê đi. Thế là em được học chung với chị rồi. Khoa nheo mắt : - Chưa thi nha Út, đừng mừng vội, đừng ham có bạn đi ăn hàng chung. Thy Khanh cong môi : - Học trò, thì không ai ăn hàng chứ ? Còn em hả ? Đảm bảo đậu. Bà Khánh không còn lo lắng về cô vợ tương lai của Khoa nữa. Gì chứ Ngọc Huyền chắc chắn hơn Thảo Vy rồi. Thật lòng bà cũng không thích mấy Thảo Vy, cũng tại bà chị dâu của bà đốc vô dữ quá, thêm Thảo Vy cứ quấn quít bên Khoa. Thanh thản với niềm vui vừa chợt thấy bên những đứa con, bà Khánh nhẹ đi về phòng riêng. Loáng cái, Thy Khanh cũng biến mất tiêu. Còn lại Khoa và Ngọc Huyền nơi phòng khách. Khoa trầm ấm : - Em lên phòng nghĩ cho khỏe, chiếu mát anh đưa em đi chơi. Ngọc Huyền gật đầu : - Em cũng đang buồn ngủ. Chiều, anh nhớ rũ Thy Khanh đi chung nha. Chẳng ai lại thích có kẻ thứ ba xen trong cuộc vui vủa mình. Khoa muốn từ chối, nhưng nhớ đến những "giao ước" đã ký kết với cô. Khoa lặng lẽ gật đầu. Cũng như thông báo của bà Khánh. Đám cưới sẽ được cử hành vào mùng mười như lời thầy coi tướng bói quẻ. Đám hỏi chỉ trước có một tuần. Ôn Khánh được điện báo cũng từ Mỹ về gấp. Trước ngày đám hỏi, thấy mẹ cứ mãi đăm chiêu, nét mặt đầy băn khoăn một điều gì. Ngọc Huyền nhẹ hỏi : - Mẹ buồn phải không ? Khi mai này căn nhà còn mình mẹ ? Bà Hân mỉm cười : - Ôi con nhỏ này, tại sao mẹ phải buồn nhỉ. Con gái lớn phải lấy chồng. Chỉ ai vô phước mới làm bà cô già bên mẹ. Mẹ đang tự hỏi, với tấm chân tình của gia đình cậu Khoa, chúng ta có quá đáng không, khi lừa dối họ. Ngọc Huyền xụ mắt : - Chuyện này con hổng biết đâu. Là mẹ và ông Khoa xui con chứ bộ. Bà Hân trợn mắt : - Trời đất, sao lại gọi Khoa là "ông" hả con gái. Thì mẹ cũng vì cậu ấy năn nỉ quá nên mới khuyên con. Mẹ đâu biết gia đình cậu ấy lại thương con thật. - Bây giờ mẹ tính sao ? Hay là trả tất cả lại cho Khoa đi. Vẫn còn kịp đấy mẹ Ơi. Bà Hân lắc đầu : - Một lời nói đã thốt ra, không để thay đổi đâu. Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến. Được thì ở, khó quá thì con tự tháo gờ ra. Không chừng đến trái tim con lại hết muốn chia tay với người ta nữa kìa. Ngọc Huyền kêu lên : - Mẹ ngạo con hoài. Mà mẹ Ơi, việc con lấy chồng, phải thông báo cho nội không mẹ ? Bà Hân trầm tư : - Khi nội đã nhận con. Tức lá đã tha thứ cho ba con và không còn ghét bỏ mẹ. Đã có một gia đình, chúng ta phải nói cho nội con và các cô, các chú biết thôi. - Con phải qua đó hả mẹ ? Con không muốn gặp cô Tư chút nào. Bà Hân Thở nặng : - Chuyện hệ trọng của con, mẹ phải đích thân tới mời nội và cô, chú con. Mẹ chỉ ngại họ nghĩ mẹ tới nhờ vả. Ngọc Huyền cau nhẹ môi : - vậy thì mẹ đừng đi. Con dám chắc ai chứ cô Tư sẽ nghĩ chúng ta đến xin xỏ đấy. Bà Hân cười gượng : - Không được. Bất luận mọi người nghĩ thế nào, mẹ cũng phải tới, không thôi sau này cũng bị trách. Vừa lúc Minh Minh chạy ùa vào gian hàng, đem theo một loạt âm thanh chói lói : - Con khỉ kia, tính âm thầm lên xe hoa hay sao, mà sao không trình báo gì với tao hết vậy ? Bà Hân đứng lên : - Hai đứa vừa nói chuyện vừa bán hàng nghe chưa. Mẹ về nhà. Chờ mẹ đi khuất. Ngọc Huyền mới chậm rãi : - Chưa gì đã sợ mất phần. Tao có một con bạn giàu, ngu sao quên ? Minh Minh chợt nhìn đăm đăm vào mặt Huyền. Tia nhìn như lột từng mảng thịt của cô. Ngọc Huyền cau mày : - Mày sao vậy ? Tao nhớ mình vừa vừa rữa mặt bằng sữa rữa mặt Bioré nha mày, không có vết nhọ đâu nhìn. Minh Minh nằm dài xuống chiếc ghế xếp, giọng trầm buồn : - Tao vẫn nghĩ, hôm ấy mày đùa tao thôi. Sau đó người ta nói mẹ mày trúng vé số, nên sửa sang nhà và mở gian hàng này. Bây giờ tao đã hiểu vì sao rồi. mày thật sự không sợ hả ? Ngọc Huyền thở dài : - Sợ chứ. Nhưng để có cơ hội ngữa mặt với đời. Tao nhắm mắt làm liều. Mày đừng buồn. Tao không hề yêu ông Khoa đâu. Nếu mày muốn tiếp cận Khoa sau này, mày có thể tới nhà tao mỗi ngày. tao hứa sẽ tạo điều kiện cho mày. Minh Minh tư lự : - Mày nói nghe đơn giản quá đấy. Tao nghĩ mày vô tư. Chứ anh Khoa thương mày đấy. Tao thấy... Ngọc Huyền giảy nảy : - Dẹp ba cái vụ thấy của mày đi. Với tao chỉ là một hợp đồng màu hồng có giá trị kinh tế để giúp mẹ con tao thoát khổ. tao sẽ chia tay khi có điều kiện hợp lý nhất ? Cả hai đang mỗi người một suy nghĩ thì có khách mua hàng : - Cô bé ơi, ở đây có bán quà lưu niệm không ? Minh Minh chau mày. Giọng nói nghe quen quá. Cô đứng lên nhìn ra, bốn mắt cùng nhau kinh ngạc. - Minh Minh ! - Thế Vinh ! Sao lại bất ngờ thế nhỉ. Đang định đi ra, nghe Minh Minh gọi tên khách. Ngọc Huyền vội ngồi xích vô phía sau tủ. Cô chẳng thích gặp tên lớp trưởng chút nào. Thế Vinh vui vẻ :- Minh Minh mà cũng thích làm bà chủ những món hàng lan nham này à ? Đúng là bất bgờ thật ? Minh Minh thản nhiên : - Tại sao lại không nhỉ ? ông kêu là hàng lam nham, chứ ông vẫn không thể tiếu chúng trong cuộc sống mỗi ngày đâu nha. Định mua quà tặng ai đây hả ? Thế Vinh cười cười : - Sinh nhật con nhỏ cháu. vinh tính mua cho nó chai sữa tắm. Nhưng không biết nó ưa loại nào ? Minh Minh làm bộ cúi tìm, cô thì thào : - Sao mày ? Bán loại nào ? Ngọc Huyền cắn môi, cố nén cười : - Sữa tắm con ngựa loại bốn mươi lăm ngày đồng, chai lớn nhất. Thế Vinh ngơ ngác : - Minh nói chuyện với ai vậy ? Minh Minh cười cười : - Bà chị họ của mình. Vinh à, mua cho cháu gái chai sữa tắm đi. loại mới nhất đó. Thế Vinh gật đầu : - Gói luôn gùm Vinh. Chuyện gói quà thì Minh Minh chào thua. Cô nghe Huyền làu bàu : - Con khỉ chết tiệt. Có mỗi việc đơn giản thế cũng không biết. Ngọc Huyền nhanh nhẹn gói chai sửa tắm cho Vinh. Xong xuôi, cô nhìn lên thì không thấy Minh Minh đâu nữa. Cực chẳng đã, Ngọc Huyền phải đứng lên : - Xong rồi, Vinh ơi ! Đang quay lưng nhìn ra đường, Vinh nghe tiếng nói quen thật quen, bèn quay lại : - Ủa ! Huyền ! Anh lắc đầu ngao ngán : - Thì ra quầy hàng của Huyền. Nhỏ Minh đúng là sạo ke. - Ê ! Người ta đi mua nước về cho uống, còn nói xấu nữa hả ? Minh Minh dứ dứ bịt nước ngọt vào mắt Vinh, gầm gừ. Ngọc Huyền nhìn MInh Minh, lắc đầu, con nhỏ này mắt mũi để đâu không biết. Cả một tủ nước ngọt đủ loại thế kia, không uống còn bày đặt đi mua. Thế Vinh nhìn Huyền : - Lâu ghê không gặp Huyền. Ngọc Huyền nhay nha : - Tại Vinh đi du lịch khắp nơi, thời gian đâu nữa mà nhớ bạn bè. - huyền trách Vinh à ? Ngọc Huyền bật cười : - Không có đâu. Khi Vinh chỉ là bạn đơn thuần, ra trường mấy ai dể nhớ đến ai. Thế Vinh trầm giọng : - Ngọc Huyền lúc nào cũng cay cú với tôi sao ? - Là do Vinh suy diển à nha. Đừng để Huyền phải ghét bạn. Thế Vinh cười cười : - Con gái nói ghét là thương hả Huyền ? Ngọc Huyền chau mày : - Không biết. Tôi và Vinh học cùng nhau mấy năm. Tính nết nhau chúng ta đều biết rõ. Có cần phải ví von nữa không ? Minh Minh giậm chân : - Thôi đi, hai người sao ưa cắn đắng nhau quá. Ông chịu khó nhường Ngọc Huyền chút đi. Chứ vài hôm nữa nó đi xa rồi, ông chẳng còn có cơ hội nói chuyện đâu. Ngọc Huyền lừ mắt : - Minh Minh ! Minh Minh tỉnh bơ : - Sao hả ? Thế Vinh không đáng cho mày gởi một tờ thiệp sao ? Thế Vinh hấp tấp : - Minh Minh nói rõ hơn được không ? - Sao không ? Mồng mười tới này, Ngọc Huyền đám cưới ! Tiện gặp Vinh ở đây mời miệng Vinh đi không ? Đi cho vui nha. Thế Vinh ngẩn ngơ : - Thật như thế sao ? Huyền không học nữa à ? Ngọc Huyền lúc này mới bình thản nói : - Minh Minh nói thiệt đấy. Mai mốt tôi sẽ gởi thiệp mời tới Vinh. Tôi nghĩ lấy chồng là không có gì ghê gớm lắm. Và tôi vẫn được đi học. Ngọc Huyền hơi lạ với mình, khi tự nhiên kể cho Vinh nghe một chút riêng tư của mình. Cô cười nhẹ : - Vinh sẽ đến chứ ? Thế Vinh buồn buồn, ánh mắt như hắt hiu, hụt hẫng : - tôi sẽ đến. Đến nhìn đàn ông nào có phước cưới được em ? Minh Minh kêu lên : - Ông không sao chứ ông Vinh. Cái gì mà có phước với không ? Làm như xưa giờ ông yêu thương nó vậy, mà ghen. Ngọc Huyền khổ sở nhìn Minh Minh múa mép. Thế Vinh lặng lẽ rút tờ năm chục ngàn đặt lên mặt tủ : - Cho tôi gởi tiền. Minh Minh chau mày : - Ông về à ? Cho tôi quá giang được không ? Ngọc Huyền kêu nhỏ : Minh Minh, đừng phá Vinh nữa. Còn xe mày thì sao ? Vinh đừng giận Minh nhé. Tính nó ưa giởn. Thế Vinh cười gượng : - Chào hai bạn. T6o hứa sẽ đến, nếu đó là đám cưới thật. Dứt câu, Vinh đi nhanh khỏi quầy hàng. Ngọc Huyền gắt nhẹ : - Mày điên hả Minh ? Đang không chọc hắn. Minh Minh cong môi : - Tao chỉ muốn thử xem nhận xét của tao chính xác bao nhiêu thôi. Mày thấy không ? Mặt hắn chảy dài một đống, khiến tao mắc cười. - Mày lúc nào cũng đùa được. - Chứ tao phải làm sao ? Khóc thì không có ai lau giùm nước mắt. Đành phải cười để che đi nổi buồn đang giặm nhắm trái tim tao. Mà thôi, đi thang thang với tao một chút đi. Ngọc Huyền trợn mắt : - Tự nhiên đi lang thang là sao ? Minh Minh buồn buồn : - Tao muốn ra biển với mày, đi nha ! Ngọc Huyền nhìn Minh Minh. Hình như mắt nó đỏ lên thì phải. Minh ơi đã nói là tao không có yêu Khoa đâu. tao nhất địng sẽ tạo cơ hội cho mày kia mà. trái tim tao là đá, nó không bị ánh mắt Khoa nung chảy như mày đâu. Khẽ gật đầu. Ngọc Huyền thu dọn gian hàng thật nhanh. Có đến tuần nay cô không ra biển. Nghe nói chỗ cô vẫn ngồi ấy, sau này Khoa sẽ cất một nhà hàng ở đấy. Bao giờ tới hãy hay. Họ đi bên nhau, bước chân trần trên cát. những bước chân mãi mãi là đường thẳng song song. Là nỗi buồn của Minh Minh, buồn mãi. Cuối cùng thì mọi nghi lễ của một đám cưới cũng xong. Ngọc Huyền đã không đến nhà thờ làm lễ cưới, bởi Khoa không theo công giáo. Cô đành chịu làm đứa con chiên tội lỗi. Ông nội cô có vẻ buồn, khi thấy cô không quan tâm tới đạo. Song ông cũng hiểu, ông đâu thể ép buộc đứa c háu gái của mình. Vì mười tám năm qua, ông có cho nó được cái gì ? Nhìn đoàn xe mười chiếc sang trọng vượt hai trăm cây số đường đất về đây đón dâu. Ông Lý Hùng mới giật mình ngỡ ngàng. Cả giòng họ Lý cùng chung tâm trạng như ông. Để gở danh dự. Ông nội đã bắt chú Út ra cửa hàng vàng bạc, mua cho cô sợi dây chuyền 24k đúng một lạng. Ông Lý Hùng cười gượng : - Nội cho cháu làm quà cưới. Chúc cháu hạnh phúc trọn đời. Khi nào rãnh nhớ về thăm mẹ nha cháu. Bây giờ cô đã ở khá xa nội, xa mẹ cô. Gia đình Khoa giàu có nhất nhì Hà Thành này, nên tiệc cưới cũng kéo dài tới nữa ngày trời. Bà Khánh không giấu hết niềm vui trong ánh mắt. Bà cười nhẹ bảo Khoa : - Con đưa vợ về phòng đi. Hết đi xe lại tiệc tùng, lễ nghi, con bé mệt đừ rồi. Khoa nghe lời mẹ, anh nhẹ dìu Huyền về phòng. Cả ngày nay, Ngọc Huyền đã nhập vai khá chuẩn, không chê được điểm gì. Nhất là trước mắt ba mẹ và bà con dòng họ của Khoa, cô tỏ ra rất dể thương, hiền dịu. Cửa phòng vừa khép lại, Ngọc Huyền đã vội rời tay Khoa. Cô than dài : - Làm cô dâu mệt đứt hơi, cả ngày không có gì vô bụng, sao lắm người thích lấy chồng thế chứ. Khoa bật cười : - Để anh phụ tháo tóc cho. Lát nữa anh cho Huyền ăn bù há. Ngọc Huyền lo lắng nhì căn phòng cưới sang trọng, mắt cô chợt buồn, hàng mi cong trĩu nặng rưng rưng : - Anh Khoa ! Rồi anh ngũ ở đâu ? Khoa tủm tỉm : - Trên giường chứ đâu. - Anh nói thiệt hả ? Như vậy là vi phạm hợp đồng. Anh ngũ dưới đất đi, nếu, nếu không muốn ngày mai... Khoa nhẹ giọng : - Anh đùa đấy. Đừng có nói xui xẻo trong đêm tân hôn nha Huyền. Em tắm đi rồi hãy ăn một chút hãy ngũ. Anh ngũ ở ghế được không ?Ngọc Huyền se sẽ gật đầu. Cô nhanh chóng vào phòng tắm. Ngỡ ngàng nhìn phòng tắm sang trọng, để rồi phải nhếch môi xót xa. - Giá như có một phép màu nhiệm làm nóng trái tim cô để cô mãi là vợ của Khoa? Mãi ở trong sự đầy đủ này ? Cũng là kiếp con người, sao kẻ quá dư thừa, sung sướng. Còn như cô, để có một mái nhà không dột nát, để bửa cơm của mẹ có chút cá, thịt, để bàn tay mẹ không bị xà bông ăn lở loét. Cô phải tự dối trái tim, làm cô dâu giả.Một đám cưới rình rang nhất thị xã vùng biển ? Bỏ cả gốc đạo gia đình, chỉ để lấy chút hư danh đây sao ? Ngọc Huyền không đến nổi "quê" lắm khi sử dụng vòi sen. Vì những thứ này cô đã từng xài qua ở nhà Minh Minh. trở ra phòng, cô thấy buồn ngũ kinh khủng. Quên đói, quên cả sự e dè, bởi mi mắt đã sụp xuống. ngọc Huyền trèo lên giường. Niệm hồng êm ái phút chốc đã đưa cô vào giấc ngủ. Khoa ngẩn người với khay đồ ăn đang bốc khói. Cả ngày nay Ngọc Huyền không ăn miếng gì, ngoài uống nước. Nhịn đói ngủ, không biết có sao không nữa. Gọi cô dậy thì sợ mất giấc ngủ của cô. Lạ nhà, tâm trạng bất ổn cô sẽ không ngủ được. Đắn đo mãi, cuối cùng Khoa đành đặt khay đồ ăn xuống bàn. Anh trở xuống bếp tìm lồng bàn đem đậy lại. Cứ để đó, ngủ một giấc, biết đâu đói, cô sẽ dậy tìm đồ ăn. Bằng lòng với suy nghĩ của mình, Khoa tới tủ lấy đồ Đi tắm. Hôm nay anh cũng mệt rã rời. May mà anh không uống nhiều bia.Tắm xong, anh khẻ lấy chiếc gối qua ghế ngủ. Giấc ngủ đến nhanh và anh quên đêm tân hôn, chú rể nằm chèo queo trên ghế của mình. Buổi sáng, Khoa còn ngủ, Ngọc Huyền đã dậy, thói quen bao năm nay của con gái nhà nghèo, dậy sớm quét dọn nhà cửa, tranh thủ phụ mẹ giặt thau đồ, rồi đi học. - Chị Huyền ơi, dậy chưa ? Đang chải đầu, Ngọc Huyền nghe tiếng Thy Khanh gọi, vội bước ra : - Có gì không Khanh ? Gọi Huyền xuống làm điểm tâm hả ? Thy Khanh liếc nhanh vào phòng, cô bật cười khi thấy anh trai ngủ ở ghế. Ngọc huyền lo lắng, khi quên mất chuyện phải giấu. Thy Khanh cười cười : - Chị không phải đề phòng em, chuyện này là do Khanh bày vẻ cho anh Hai. Ngọc Huyền trợn mắt : - Khanh nói thật ? Thy Khanh hạ giọng : - Tại Khanh không ưa Thảo Vy, thấy mẹ ra quân lệnh cho anh Hai dữ quá, đành xúi anh làm liều. Côn nhận Huyền cũng gan ghê đi. Ngọc Huyền cắn môi : - Tất cả vì hoàn cảnh thôi, phải Thảo Vy là cô gái mặc đầm màu huyết dụ, hôm qua ngồi chung bàn với Khanh không ? Thy Khanh gật đầu : - Chị quan tâm đến bà Thảo Vy chi cho mệt. Mẹ coi vậy chớ sắt lắm, bà đã quyết định chuyện gì, thì không ai thay đổi được. Nhà có người làm, Khanh rũ chị đánh cầu lông. Ngọc Huyền vui vẻ : - Chờ Huyền một chút, phải kêu anh Khoa sang giường ngủ, không thôi lở mẹ lên là chết tôi cả lũ. Thy Khanh cười cười : - Đừng gọi, em với chị khênh đại ảnh qua. Khoa nặng kinh dị. Phải cố hết sức cả hai mới kéo được Khoa lên giường. Bị vần như bó rau lật qua trở lại Khoa chẳng hay biết. Thy Khanh cầm tay Ngọc Huyền chạy nhanh xuống lầu. Cô cười cười : - Hồi nãy Khanh buồn cười quá. Cố ghê lắm mới nâng nổi đầu anh Hai. Coi ảnh vậy mà nặng khiếp. Ngọc Huyền cũng cười. Cô yên tâm vì tính nết vui vẻ, thân tình của Thy Khanh. Lâu ghê rồi, Huyền mới cầm lại cây vợt, những cú đánh đầu của cô thật uyển chuyển, nhẹ nhưng mạnh. Thy Khanh không ngờ "Chị Hai" của mình chơi cầu siêu vậy. Từ nay cô có bạn đánh cầu mỗi sáng rồi, không cần phải năn nỉ mẹ hay chị Tín (chị bếp) chơi cùng nữa. Bà Khánh đang ngồi ở phòng khách uống càfê. Thấy mặt mũi hai cô gái đỏ bừng, mồi hôi rịn trên trán. Bà khẻ hỏi : - Khanh à, con rũ chị Hai tập thể dục hả ? Sao không để chị ngủ thêm chút nữa, cả ngày qua Huyền nó bị quay đừ. Thy Khanh lè lưởi : - Con thấy chị Hai dậy, nên mới rũ chỉ chơi cầu lông. Chị Hai đánh cầu hay lắm mẹ Ơi.. Ngọc Huyền cắn nhẹ môi : - Con chào mẹ. Mẹ ngủ ngon không ạ. Còn ba con ? Bà Khánh tươi cười : - Chưa đêm nào mẹ ngủ ngon như đêm qua. Ba con, ổng còn nướng, chắc khi nào khét mới dậy nổi. Thy Khanh cười ngất : - Trời ạ, chưa gì mẹ đã "có mới nới cũ" nói xấu ba nha. Mẹ Ơi, thế đêm qua mẹ có mơ thấy mình lên chức không mẹ ? Ngọc Huyền nóng cả mặt. Cô thừa thông minh để hiểu, Thy Khanh trêu bà Khánh chuyện gì. Bà Khánh nạt đùa : - Ranh con, chỉ nói lung tung. Chị Hai con còn phải học cho xong, sau này mới đủ khả năng phụ anh con. Mẹ cho con đi học, con đồng ý không Huyền ? Ngọc Huyền sững sờ. Cô thật sự không tin mình được ưu ái như vậy ? Cô nhận lời lấy Khoa, cũng không ngoài mục đích có tiền để đi học. Chỉ cần năm đầu thôi. Rồi cô sẽ tìm việc làm. Cô đã nghe cô chủ nhiệm kể rất nhiều về những sinh viên vừa học vừa làm. Vậy mà ! Ngọc Huyền rưng rưng : - Mẹ ! Như thế có thiệt thòi cho mẹ không ? Cưới con dâu về, đã không phụ giúp được gì, mẹ còn phải tốn tiền cho con học. Bà Khánh hiền hòa : - Con chưa trả lời mẹ. Con muốn học tiếp không ? Ngọc Huyền gật đầu : - Các thầy cô nói, con được xét tuyển thẳng vào đại học. Hồi ấy con không dám làm hồ sơ, nên không biết thế nào nữa. Con rất muốn học. Bà Khánh gật gù : - Con muốn là được rồi. Mẹ có vài người quen làm ở bộ giáo dục và bên tuyển sinh đại học, để mẹ liên hệ với họ coi sao ? Ngọc Huyền ứa nước mắt : - Con cảm ơn mẹ ! Bà Khánh cười hiền : - Không cần khách sáo như thế, chỉ cần con yêu thương chồng con, cố học cho giỏi là được. Thy Khanh láu lỉnh : - Thế mẹ không bắt chị Hai sinh cháu cho mẹ bồng hả ? Bà Khánh cốc nhẹ lên đầu Khanh : - Nhiều chuyện quá cô Út, chị Hai còn trẻ, vài năm nữa thì có sao. Bà mẹ còn khỏe để đợi các con trưởng thành kia mà. Thôi lên tắm rữa rồi kêu Khoa dậy, xuống ăn sáng nha Huyền. Ngọc Huyền vẫn không thôi bở ngở trước quyết định của bà Khánh, quyết định của bà cũng đồng nghĩa với sự Ở lại của cô. Bốn năm, hay năm năm làm vợ mà không phải là vợ. Cô có mạo hiểm quá không ? Khi thời gian kéo dài. Thôi thì, chuyện gì đến sẽ đến. Cô cũng mến những người trong căn nhà này rồi. Buổi chiều, Ngọc Huyền cùng Khoa và Thy Khanh đi ngắm phố phường, người ta nói. Hànội ba mươi sáu phố phường thật không ngoa. Phố nào cũng đông đúc và sầm uất. Nghe nói chính phủ có ý định giữ nguyên khu phố cũ, cỗ xưa như văn miếu, hàng Buồm, hàng Cót, hàng Da. Lang thang đến mỏi nhừ đôi chân, Thy Khanh kêu lên : - Tìm chỗ nào uống nước đi anh Hai. Khoa gật đầu. Anh dẫn hai chị em vào một quán càfê máy lạnh. Ngọc Huyền rất khi vô quán, nhất là quán như chỉ dành cho đàn ông thế này, cô cúi đầu đi theo Thy Khanh. - Ai da ! Ngọc Huyền lảo đảo vì cú đập đầu quá mạnh. Chắc chắn có một cục u to tướng nằm chình ình giữa trán. Đang xoa xoa tay lên trán, Ngọc Huyền giật nảy mình vì tiếng la chói lói của một cô gái. Cô ta ngồi bệt dưới nền nhà, dùng chân đẩy chân Huyền ra. - Ui da ! Gãy chân tôi. Tiếng kêu của cô gái khiến nhiều người quay lại, trong đó có Khoa và Thy Khanh. Hai anh em đứng trân người, nhìn Huyền cô đang bối rối bên cô gái : - Chị có sao không ? Tôi xin lỗi, tôi đã vô ý. - Híc híc ! Muốn nát chân người ta rồi còn hỏi nữa. Cô gái bấu chặt vai Huyền la bai hải. Ngọc huyền bối rối : - Chị để tôi coi vết đau, cần thì tôi kêu xe cho chị đi bác sĩ. Ngọc Huyền không hề nhìn thấy ánh mắt cố gái lóe lên vẻ căm ghét cô. Nên khi Huyền định dìu cô ta tới một chiếc ghế, đã bị cô ta xô ra, giọng hằn học : - Thì ra ra mày. Con dâu quí của bà Hoàng Khánh. Gia đình họ luôn kiểu cách, cô dâu đi đứng như mù, như mày chứ. Ngọc Huyền bậm môi. Cô trừng mắt nhìn lên, là cô ta, Thảo Vy, chỉ có cô ta mới nói năng mất dạy như thế với cô. Dẫu sao, cô cũng có lỗi, nên dằn nổi tức. Huyền nhỏ nhẹ : - Chị bị sưng tím bàn chân rồi. Chị có dầu đưa em xức cho. Thảo Vy trợn mắt : - Cái gì ? Mày hỏi tao có đem dầu theo không hả. Chẳng biết ông Khoa yêu mày ở chổ nào, chứ tao thấy mày vừa quê vừa ngu quá sức. Mặc kệ mày, đền chân tao đi. Ngọc Huyền không còn kềm được nữa. Chưa có ai dùng từ đó với cô. Cái thứ chỉ biết nhảy nhót ngang ngược này, cô nhất địng cho cô ta một bài học. ngọc Huyền chưa kịp nói, tay cô đã bị kéo nhẹ, Thy Khanh cười cười : - Chị Thảo Vy xin lỗi nha. Tất cả chỉ là vô tình thôi. Có cần chị cay cù nặng nhẹ với chị Huyền không ? Thảo Vy ấm ức : - Chứ Khanh không thấy chân chị tím ngắt hay sao ? Con gái gì mà chổ đông người mà vô ý quá vậy. Thy Khanh đang giọng : - Chị Huyền đã xin lỗi chị. Như vậy chưa đủ sao ? Chổ đông người, chị không dẹp bớt âm thanh của mình, đừng trách người ta vô tình lần nữa. Thảo Vy hung dữ : - Khanh muốn đánh tôi à ? Đừng sống kiểu vắt chanh bỏ vỏ như thế chứ. Sẽ không hay lắm đâu. Người đàn hoàng không ai vô quán với thái độ lấm lét, cúi đầu chư cô ta. Ngoại trừ ... Thy Khanh mím môi : - Vắt chanh bỏ vỏ đấy, rồi sao ? Sao chị không tự nhìn lại mình, chị định ám chỉ gì, nói luôn đi. Thảo Vy nhơn nhơn : - Nếu cô ta không là vợ Ông Khoa, tôi sẽ nghĩ cô ta vừa giật đồ của ai đó, nên mới cắm mắt xuống đất như vậy. Chúa ơi ! Tới nước này thì Ngọc Huyền không cần tử tế nữa. Cô ta dám ví cô là đồ ăn cướp đấy sao ? Mặc kệ xung quanh Ngọc Huyền giáng thẳng Thảo Vy hai tát tai. Cô hành động nhanh đến nổiThy Khanh không kịp giữ tay cô, và Khoa đứng lịm đi. Thảo Vy nhào tới : - Con ranh, mày đánh tao là mày tới số rồi. Anh Văn đâu, còn không dạy cho nó một bài học. Nghe Thảo Vy kêu, lúc này Khoa mới nhớ ra, đây là quán càfê nhà Thảo Vy. Anh định bước tới can ngăn. Thì Ngọc Huyền đã nhếch môi : - Mày có là bà chủ ở đây đi nữa. Tao cũng khôngt sợ đâu. Tội xúc phạm mạt sát người khác, chị đáng bị như vậy. Ai đánh được tôi, xin mời. Khoa không im lặng được nữa, anh bước tới, chưa kịp lên tiếng đã bị Thảo Vy ào tới, kéo tay anh, mắt rơm rớm : - Anh Khoa, nãy giờ anh có nghe thấy không ? Một con nhà quê không hết mùi bùn, nói năng không biết trời cao đất rộng. Vậy mà anh... Thy Khanh nóng mũi : - Chị bỏ anh tôi ra đi, nhìn dị hợm lắm. Chị cần, tôi chở chị đi bác sĩ. Thảo Vy kêu lên : - Thy Khanh ! Em coi chị không bằng con nhà quê này à ? Em nhìn coi, nó có xứng là chị em không ? Thy Khanh nhếch môi : - Giữa chị và chị Huyền, anh tôi chọn chị ấy, tất chị Huyền phải hơn chị rồi. Đời mà chị. Khi yêu xấu cũng thành tốt mà chị. Nếu biết vào đây mà phiền phức như thế này, tôi thà uống nước vĩa hè. Bán buôn mà nói năng kiểu chị, có ngày không còn khách. Về thôi anh Hai. Dứt câu. thy Khanh kéo tay Ngọc Huyền ra cửa. Còn ném lại một câu. - Đừng tự đánh mất mình, cuộc đời này không chỉ có mỗi tiếng kim loại. Con gái phải dịu dàng, tế nhị mới mong tìm được nữa còn lại của mình đó, chị Vy. Vậy là mất toi một buổi chiều đẹp. Bà Hân sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Mười tám năm, bà tiều tụy như cây khô cạn nưóc. Mười tám năm, người đàn ông từng đầu gối tay ấp với bà, ra đi và trở lại, hồng hào, mập ú. Mấy hôm nay, phần nhớ Ngọc Huyền, phần mỏi mệt trong người, nên bà đã không thể ra cửa hàng. Nhếch môi, bà khô khốc : - Là ông à ? Ông về đây chi nữa ? Người đàn đảo mắt nhìn quanh. Ông không ngờ, bà lại xây được căn nhà khang trang như thế này. Ông Hoàng cười nhẹ : - Em vẫn không lấy chồng ? Vẫn mong tôi trở về đúng không ? Tôi muốn về lại quê hương mình, lo cho em và con. Bé Huyền đâu rồi ? Bà Hân nói như kể vô hồn : - Con tôi, nó đi lấy chồng rồi. Nhờ vậy tôi mới có căn nhà này đó. Ông hiểu không ? Bao năm nay, tôi đã quên ông rồi. Xin hãy cho tôi yên. Ông Hoàng nhíu mày : - Chứ không phải ba cho em tiền xây nhà à ? Cô Tư Hương kể với tôi như vậy mà. Bà Hân đắng ngắt : - Ba ai ? Ông đã nhẫn tâm hất đổ tất cả. Ngọc Huyền đang lên cơn sốt. Những đồng tiền cuối cùng tôi để mua thuốc cho con bé. Ông cũng giật lấy như một kẻ cướp vô lương. Gia đình ông trút mọi giận dữ lên đầu tôi. Căn nhà ấy, họ cũng nhất định đòi lại. Ông và gia đình ông đối xử với mẹ con tôi như cầm thú. Họ thương tiền hơn thương người. Bây giờ họ còn muốn ông đòi hỏi ở tôi ư ? Tàn tạ, bệnh hoạn như tôi, xứng với Việt Kiều hay sao ?Ông đi đi. Ông Hoàng chậm rãi : - Tôi biết mình có lỗi với em, cũng nhờ những đồng tiền sinh mạng của con, tôi đã đi được nước ngoài. Nhờ tôi trúng một canh bạc. Sông có nguồn. Cây có cội. Không có tôi. Bà đâu thể sanh Ngọc Huyền. Bà cho tôi được bù đắp lại. Bà Hân nhếch môi : - Ông muốn bù đắp điều gì? Khi con tôi đã thành con dâu nhà người ta. Ông Hoàng bật dậy : - Bà nói dối. bà hận tôi nên nói như vậy. Tôi có một chổ quen biết bên ấy. Gia đình họ giàu có, cũng là dân di tản, nên muốn có con dâu người Việt. Năm nay Ngọc Huyền cũng đã lớn rồi, gã con vào nơi giàu sang, bà cũng đủ đầy. Bà Hân chua chát : - Rốt cuộc, ông cũng lật ngửa bộ mặt thật của mình. Cũng may, con Huyền đã có chốn có nơi. Ông không xứng đáng là cha của nó. Công sanh không bằng công nuôi dưởng, nó bao năm không biết ông là ai. Ông không cho nó được miếng cơm, chén nước. Giá như buổi chiều cay nghiệt đó, hàng xóm không giúp tôi. Liệu hôm nay con Huyền có còn sống để ông về làm trọn đạo "phụ tử" không ? Ông đi đi, nó có về, cũng không tha thứ cho ông đâu. Với ông, nó không còn cha. Với tôi. Ông không còn tư cách của người chồng. Ông đi đi. Ông Hoàng nghênh nghênh : - Hôm nay bà có khí phách nhỉ? Chua ngoa, thách thức và dám đuổi tôi. Sao hồi đó bà không dữ chút đi. Bà đẹp thật, nhưng sự ủy mị, nghe lời của bà, khiến tôi chán. Ai dạy cho bà vậy ? Tôi ở đây đợi con Huyền. Bà Hân uất nghẹn : - Ông là con người vô liêm sĩ. Gia đình ông và sự phản bội như một con thú của ông dạy cho tôi đấy. Ông Hoàng hét lên : - Tôi nhịn bà nãy giờ rồi đó. Còn móc méo nữa thì đừng trách tôi vô tình.Tôi đã nhận tiền và đã đưa người ta về đây. Tôi là cha nó. Tôi nhất định có quyền. Bà Hân giận lắm. Cơn đau từ trái tim bổng phát tán đau dữ dội. Bà đã không còn bình tỉnh trước những lời nói cạn tình, cạn đạo của ông. Có tiếng xe honda dừng trước cửa. Ngọc Huyền chạy vô nhà, miệng gọi mẹ Ơi ới. - Mẹ Ơi! Con về... Ngọc Huyền trợn mắt, mẹ cô nằm rã rợi dưới đất, bên khóe miệng bà rĩ máu từng giọt. Cô điên cuồng quỳ xuống bên mẹ, nước mắt chan hòa : - Mẹ Ơi, đừng làm con sợ. Anh Khoa ơi, phụ em đưa mẹ đi bệnh viện. Mặc cho Khoa rồi Thy Khanh xúm vô đỡ mẹ lên. Ngọc Huyền ngiến răng nhìn người đàn ông, cô hét lớn : - Ông là ai ? Ông đã làm gì mẹ tôi. Ánh mắt cô rưng rưng, đau đớn. Ở người đàn ông này, sao có nhiều nét thân quen, có lẽ nào ? Ngọc Huyền lao tới cào vào mặt ông Hoàng, cô như một người mất trí : - Mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định giết ông, dù ông có là cha tôi đi nữa. Ông đi đi, đi mau đi, trời ơi. Ông Hoàng bây giờ mới nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của bà Hân. Tim ông nhói lên. Mười sáu năm rồi, ông ra đi để lại cho bà bao đớn đau, uất hận. Bây giờ, ông thật sự giết bà sao? Mới ngoài bốn mươi, bà tàn tạ như người ốm đói. Trừ đôi mắt vẫn rất đen thăm thẳm. Ông đau đớn nói : - Ngọc Huyền cho ta cơ hội chuộc lỗi cùng mẹ con. - Tôi không cần. Ông không đi, tôi nhất định mời công an tới. Khoa kêu lên : - Huyền à, đưa mẹ vô viện đã. Mau đi. Quay sang ông Hoàng. Anh chân tình như một người thân : - Bác về đi. Ngọc Huyền đang trong trạng thái căng thẳng vì lo cho bác gái. Đừng để cô ấy nói những điều đau lòng bác ạ. Cháu sẽ lo cho bác gái. Gương mặt ông Hoàng nhăn nhúm, ân hận. Ông lầm lủi quay đi. Thêm một lần nữa ông tự mình gây nên mối oán hận trong lòng con gái. Hình như vợ Ông nói đúng. Cậu thanh niên và hai chiếc xe honda kia, đủ nói lên tư cách và thân phận của cậu ta. Được người đàn ông ấy che chở, ắt Ngọc Huyền sẽ không khổ như mẹ nó. Những ngày kế tiếp sau đó, Ngọc Huyền luôn ở bên cạnh mẹ. Bà Hân đã qua cơn bệnh hiểm nghèo, bà trở nên trầm lặng hơn. Ánh mắt bà đã buồn giờ càng trĩu nỗi buồn thăm thẳm khó chịu. Vì công việc của Khoa, nên bà Khánh cho cô theo Khoa trở ra Hạ Long. Thy Khanh mến Huyền, cô ước hì anh Hai cô có được Ngọc Huyền trong tay mãi mãi, chứ không là sự giã tạo hiện tại.Ngọc Huyền ngồi luôn trên cát, mắt cô nhìn sang khu du lịch đang náo nhiệt ồn ào. Khoa thuộc típ đàn ông say mê công việc. Dám làm những gì mà mình khao khát. từng đoàn xe Kom- mát- su chở đất đá ra làm đường, lấp biển. Khoa nhất định phải làm cho được con đường từ khu du lịc qua đảo khỉ.Gọ "đảo khỉ" vì hòn đảo rộng lớn ấy, ngoài rừng chuối bạt ngàn, cùng những vạt dừa xanh tươi chạy ven đảo, trên đảo chỉ toàn là khỉ đủ loại, lớn bé, già trẻ khác nhau. Sở thông tin văn hóa và bảo vệ môi trường sinh thái đả thành lập trạm bảo vệ loài khỉ này, khỉ rất dạn dỉ khi có người lên đảo. Khoa muốn du khách được sang đảo, thả hồn trong khung cảnh thiên nhiên rất thật ấy. Thy Khanh lượm được vài vỏ ốc, cô bé chìa trước mặt Huyền: - Đẹp quá hả, chị Hai ? Ngọc Huyền nói : - Lát nữa lên gò hàu kia, Khanh tha hồ nhặt. Nhưng phải thận trọng không thôi hàu cắt đứt chân. Khanh à, ở đây không có mẹ, Khanh đừng gọi mình là chị Hai nữa. Thy Khanh cười cười : - Kệ đi mà. Già trẻ chết chóc gì một câu gọi. Khanh quen rồi, đang cầu trời "Giả thành thật" nữa đó. Ngọc Huyền buồn buồn : - Nhiều khi Huyền thấy day dứt trước sự chăm sóc của ba mẹ. Vì muốn được học, muốn mẹ không còn lam lũ mà Huyền đã sống giả dối. Sự giả dối khiến Huyền đau đớn. Nếu thời gian tới. Huyền tìm được việc làm thêm. Chắc chắn Huyền trả lại sư tự do cho anh Khoa. Anh ấy không thể mãi thiệt thòi. Thy Khanh lắc vai Huyền : - Chị à, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, chị đâu cần căng thẳng quá. Ít lâu nữa chị về Hànội học. Anh Khoa phải làm việc ở đây. Đó cũng là c ơ hội để xem xét lại tình cảm của mình. Đàn ông ba mươi tuổi mới là tuổi chín chắn, trưởng thành. Chị lo làm gì. Hơn nữa, Khanh thấy anh Hai thương chị lắm đó. Không giống đóng kịch đâu. Ngọc Huyền kêu nhỏ : - Lại xét đóan lung tung, Huyền có nhỏ bạn. Hôm đám cưới nó làm phụ dâu ấy. Minh Minh thương anh Khoa, và Huyền muốn giúp họ. Thy Khanh chau mày : - Nghe chị nói. Chắc chị thương chị đó lắm. Nhưng ván đã đóng thuyền rồi. Một gia đình danh giá, chẳng ai chịu cưới chàng rể đã qua một lần vợ đâu. Ngọc Huyền trầm ngâm : - Ngoài tình bạn, Huyền còn mang nặng ơn nghĩa với Minh Minh, thật ra nó khôngt buồn gì Huyền, nhưng thấy nó buồn quá, Huyền chịu không nổi. Thy Khanh kêu lên : - Đừng nói chuyện đó nữa chị. Mình xuống tắm đi. Huyền gật đầu. Giữa làn nước biển xanh ngan ngát. Huyền sãi những đường bơi thật mạnh mẽ. Nước giúp cô xua tan những buồn phiền đời thường. Bên cô. Thy Khanh bơi ngữa trên sóng, hàng mi dài, cong vút nhìn lên bầu trời đang dần tối bởi sắc tím hoàng hôn. Chẳng biết "bà cô chồng" này đang nghĩ gì nhỉ ? Bà Hà đang mãi mê săm soi những viên hồng ngọc, chợt giật mình bởi tiếng thả người đánh uỳnh xuống ghế. Vội thu mấy viên đá bỏ vô túi, bà nhìn lên, mắt chau lại sâu thẳm : - Chuyện gì nữa đây Thảo Vy ? Cha trời ơi ! Con...ai bày cho con ăn mặc kiểu này hả ? Ai? Bà lắc vai Thảo Vy, lạnh tanh : - Con gái, con đứa, mặt mũi sáng rỡ, bộ con sợ không khoe vai, hở rốn, hở đùi thì con không có người yêu hả ? Hèn gì thằng Khoa nó không chịu con cũng phải. Thảy Vy ấm ức : - Mặc thế này thì sao ? Mẹ đừng khắc khe với con quá. Mấy cô tiếp viên của mẹ, không phải mẹ yêu cầu họ ăn mặc moden à ? Bà Hà gận dữ : - Con ăn nói vậy hả ? Công việc là công việc. Con là con gái có ăn học, gia đình sang trọng. Con không thể như mấy người đó. Con tưởng mẹ không xốn xang sao. Chỉ vì cuộc sống của chúng ta, mẹ đành phải chạy theo khách. Con không thể đeo mo vô mặt mẹ. - Mẹ thật là mâu thuẩn. Một người kinh doanh quán càfê đèn mờ. Một người cho vay lấy lãi. Mẹ không có xốn xang cái gì hết, ngoài tiền. Mẹ luôn bắt con hiền lành, nhu mì, không thôi Khoa nó ghét. Bây giờ mẹ đã nhận ra chưa. Con còn ước gì có sức mạnh để giết tụi nó kìa. Bà Hà khựng người : - Thảo Vy ! Thật ra con đã gặp cái gì hả ? Hôm nay con còn xiên xỏ cả mẹ nữa. Thật ra con còn coi ta là mẹ con hay không ? Đàn ông trên thế gian này đã chết hết đâu. Sao cứ hạ thấp tư cách mình vậy. Ta cũng vì con tất cả, nên lương tâm day dứt ta cũng nhắm mắt làm lơ đi. Vì con, ta phải tới nhà dì Khánh. Thà đi vay mượn cũng không nhục bằng, ta phải đi năn nỉ họ cưới con. Vậy mà con chưa vừa lòng ? Con muốn sao hả ? Thảo Vy hơi gờn gợn, bởi mẹ cô rất hiếm khi giận với cô. Liếm môi, cô buông gọn : - Con biết mẹ thương con. Nhưng mẹ làm ơn đi, hãy để con làm theo ý của mình. Bà Hà trợn mắt, nghẹn lời : - Thảo Vy ! Mẹ thật không ngờ những gì mẹ lo lắng cho con, huy sinh tất cả những gì thuộc về danh dự để mong con vui. Bởi con vô phước có một người cha yếu đuối, nhu nhược. Mẹ chỉ có duy nhất một mình con. Mẹ muốn con tự do thoải mái, dè đâu mẹ đã hại chính mình. Đáng ra mẹ không nên cho con bỏ học, không cho con đi chơi, đi nhảy. trời ơi... Nhìn sắc mặt nhợt nhạc của mẹ, Thảo Vy chợt thấy mình có lỗi, song bản tính cao ngạo, được nuông chìu, cô uất ức : - Mẹ tài giỏi. Mẹ là bạn dì Khánh. Cô Ba là ai ? Sao mọi người không kéo được Khoa lại. Con nhà quê ấy nó có gì hơn con. Bà Hà ngậm ngùi : - Con nên nhìn lại mình, để tự tìm ra câu hỏi, vì sao thằng Khoa nó không cưới con ? Thảo Vy kêu lên : - Mẹ ! Bà Hà chua xót nhìn con buồn bã : - Thảo Vy, mẹ nói thiệt con nên tu tỉnh lại. phận nữ nhi, công dung ngôn hạnh phải là cốt yếu. Thằng Khoa có mấy năm bên con, cơ hội trong tay con không nắm bắt. Đàn ông, khi chơi bời. Nó thích con gái đẹp, rực rỡ, ưa chơi bời.Song khi lấy vợ, nó sẳn sàng gạt người phụn nữ rực rỡ để cưới người phụ nữ bình thường bởi sự giản dị. Tính nết hiền hậu mới đích thực đem lại cho nó hạnh phúc. - Mẹ có vẻ bênh vực họ ? Con ghét con nhỏ đó. - Mẹ là mẹ con. Mẹ sao bênh vực người ta mà bỏ con được. Thật ra cô gái đó cũng đáng trân trọng lắm. Thảo Vy tròn môi : - Mẹ ! Bà Hà xua tay : - Con lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm. Chuyện thiên hạ, đừng quan tâm nữa. Hãy tu sửa mình, con gái ạ. Một bóng người đứng ngoài cửa phòng. Thảo Vy chau mày : - Là anh hả Du ? Du Mỉm cười : - Cháu chào dì, hôm nay dì không đến quán sao ? Còn em, mặt mũi anh lạ lắm à ? Khi không nhìn ghê quá Vy ơi. Thảo Vy hơi cười : - Tại thấy lạ. Lâu nay anh đi đâu vậy. Du thản nhiên : - Anh vô Sàigòn tìm nguồn tiêu thụ hàng. Sao rồi, mặt mũi em nhìn bí xị quá vậy. Thảo Vy dậm chân thình thịch : - Tuyệt vời. Anh thích thật. Đi Sàigòn như đi chợ. Còn em thì... Du nhìn như đốt từng vùng da thịt của Vy. Cô nhỏ này, chịu chơi không thua gì dân chơi ngoài đường. Du cười cười : - Hôm nào xin phép mẹ, anh dẫn đi tham quan. Thảo vy tươi cười : - Mẹ Ơi ! Mẹ nghe anh Du nói không, hôm nào mẹ cho con đi Sàigòn nha. Bà Hà nghiêm lạnh : - Khi nào mẹ sắp xếp thời gian, mẹ đưa con đi, mẹ không cho con đi đâu một mình cả. Thảo Vy buồn rũ, Du cũng sượng trân trước câu cảnh cáo của bà Hà. - Con lên thay đồ đi. Thảo Vy bối rối : - Mẹ à, anh Dụ.. - Mẹ sẽ tiếp dùm con. Đi mau đi. Nét mặt của bà Hà trầm lặng, có vẻ gì khắc bạc. Du rụt rè. - Dì vẫn khỏe hả dì ? Bà Hà lơ lững : - Ừm ! Bình thường. Cháu vẫn làm việc cho gia đình à. Du nhẹ lời : - Dạ ! Bố mẹ cháu quyết định mở thêm chi nhánh phía Nam. Hiện tại ngành thời trang đang được đầu tư mạnh. - Cháu sẽ vào đó chứ ? Du điềm tỉnh : - Cháu chưa rõ dì ạ. Đi hay ở đều phải làm việc. Ba cháu thì dì biết đấy, tham việc hơn cả ăn ngủ. Bà Hà gật đầu : - Đàn ông mà. Sự nghiệp phải luôn đặt hàng đầu. Du dè dặt : - Dì à, cháu nghe nó Khoa đã cưới vợ hả dì ? Bà Hà thoáng buồn : - Ừ ! Thằng đó khá đấy, cô gái kia thật có phước. Du xốn xang : - Sao lạ vậy dì ? Khoa và Thảo Vy thân thiết lắm mà. - Thân thì có, nhưng đâu phải thân nhau là cưới được, Thảo Vy nhà dì còn nhiều thói hư lắm. Du cười nhẹ : - Dì lại tự ti rồi. Thảo Vỵ.. Bà Hà cao giọng : - Không cần cháu phải khen nó. Thảo Vy là con dì, tính nết nó thế nào, tự dì biết. Nếu cháu muốn, dì cho phép cháu tìm hiểu nó. Với điều kiện. Du mừng rơn : - Điều kiện gì ạ ? - Không khó lắm đâu. Cháu giúp nó bớt đi chơi, đi nhảy, hướng nó trở lại trường học cho xong chương trình. Nó sẽ được gia đình cháu thương, nếu nó thật sự thay đổi. Du tự tin : - Cháu sẽ cố dì ạ. - Con bé bướng lắm đó, lại đang buồn chuyện thằng Khoa, cháu phải khéo léo lắm mới được. Bà Hà đi về phòng vừa lúc Thảo Vy trở xuống. Nhìn cô gọn gàng, nhẹ nhàng trong bộ đồ lững mặc nhà. Du tự nhủ : Nhất định anh sẽ thay đổi được Vy. Cũng như được trái tim cô yêu thương anh. Phải cố gắng và kiên nhẫn nha Du ! Cuối cùng những ngày cũng chấm dứt. Ngọc Huyền ngậm ngùi chia tay mẹ để lên Hànội. Vừa làm dâu vừa làm học trò. Số phận không quá khắt khe với cô, khi Khoa làm việc ngoài Hạ Long, phải hai tuần hoặc có khi một tháng anh mới về nhà. Cô được tự do học, tự do chơi y như Thy Khanh, bà Khánh đã liên hệ để cô vào đại học với diện tuyển thẳng. Ngọc Huyền chọn nghề y. thy Khanh học ngân hàng và Minh Minh học đại học sư phạm hóa sinh. Buỏi tối Ngọc Huyền ghi danh học thêm vi tính và ngoại ngữ ở trung tâm. thy Khanh không thích học ngoại ngữ và Minh Minh cũng vậy. Thi thoảng Khanh và Minh Minh đi đón Huyền, chủ yếu là đón để đi ăn quà vặt. Ngọc huyền lo lắng bồn chồn khi cô nhìn ra ngoài ô cửa kiếng, sấm chớp đang ì ùng vang lên, chớp rạch sáng bầu trời và không lâu sau đó, mưa bắt đầu trút xuống. Dù giữa mùa thu, chớm vào đông rồi mà sao trời còn mưa chứ. Ngọc Huyền nhấp nhỏm vì lo lắng. Mưa lớn thế này làm sao cô dám về. Mưa không đáng sợ bằng sét. Cô sợ sét vô cùng. Mưa có sấm sét, cô luôn trùm mền kín mít, tìm sự bình yên. Mưa quá lớn và có thể dai nữa. Dù rất muốn về, cô cũng không dám chạy theo bạn. Gió mưa vần vũ trên những ngọn cây. Ngọc Huyền bị nước mưa tạt vào người lạnh run. Cô đành trở vào lớp. Vì học thêm ban đêm, tính cô trầm lặng, nên Huyền không quen ai cả. Dù có đến phân nữa học sinh còn ở lại. Chúa ơi ! Mưa gì mưa mãi thế, hơn nữa giờ trôi qua rồi, thời gian đi qua kéo theo bóng đêm mỗi lúc một sâu thêm. Thy Khanh và Minh Minh hai con nhỏ chết tiệt này, lúc không chờ không mong thì toe toét đến. bây giờ lại trốn miết ở nhà, không thèm nhớ đến cô với cơn mưa dai dẳng. Cắn môi. Ngọc Huyền quyết định độ mưa về nhà. Bà Khánh chắc đang lo lắng cho cô. Cũng may hồi tối, Huyền bỏ tập vô chiếc giỏ xách bằng bao ni lon cứng, nên không sợ bị vở ướt. Có tiếng ai đó ngăn Huyền đừng về, và bên ngoài cổng trường, đường phố vắng vẻ gờn gợn trong mưa. thây kệ, chỉ hơn một con đường thôi, cô sẽ được ủ ấm trong nệm dày, mên len ấm. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, Huyền đanh run vì lạnh, thì một bàn tay to bè, nắm lấy ghi đông xe của cô : - Mưa lớn thế này để anh cho bé mượn áo mưa, không thôi lạnh. Hình như trong giọng nói bị gió đánh tạt ấy đi, cô nghe nồng mùi rượu. Cắn chặt bờ môi, Huyền hét nhỏ. - Mưa kệ mưa, tôi đã ướt rồi cũng không cần đến áo mưa. Ông bỏ tay cho tôi đi. Chiếc xe đã không được nới lõng, bờ vai Ngọc Huyền còn bị bàn tay kia bóp chặt. Mưa gió vẫn vố tình đùa trên áo quần cô ướt nhẹp. Vừa tức vừa sợ. Ngọc Huyền hình dung đến sự thô bạo của kẻ phàm phu. Không đâu. Ngọc Huyền này đâu dể bị ai cướp đi sự trong trắng chứ. Gió như vô tình thổi tóc bay vào mắt cô, dằm dặm, cay cay. Chiếc xe bị hất ra, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt cô, muốn ói mửa, Ngọc Huyền mím môi, bằng một cái co người rồi bật lại, cô đã hất văng tên khốn đó ra xa. Hắn rú lên đau đớn. Ngọc Huyền lạnh tanh : - Mày nằm đó cho mưa dìm mày chết toi đi. Đồ đàn ông khốn kiếp. tao không bè tay mày ra là may lắm đó. Ngọc Huyền dựng xe đạp lên, cô ngước mặt nhìn vào hành lang trường thấy quá vắng vẻ. Nhếch môi, Huyền đạp xe về nhà. Lạnh quá trời. Cô nghe tủi thân dâng đầy mặt. Nước mắt và nước mưa vô tình làm nhạt nhòa khuôn mặt của cô. - Ngọc Huyền phải không em ? Ngọc Huyền nghe tiếng người gọi thảng thốt phía sau. Dù gió đang gào và mưa rơi ào ạt. Cô đã nhận ra tiếng nói ấy là của Khoa. Cô dừng xe lại. Lơ ngơ và run rẩy. Khoa xót xa : - Em lạnh và ướt hết rồi. lên xe anh chở về. - Ngọc Huyền lắp bắp : - Còn xe đạp, em đi được chứ không giữ nó được đâu. Khoa nói như ra lệnh : _vậy em chạy xe về mau lên. Anh chạy xe đạp. Ngọc Huyền không phản đối. Bởi cô thật sự lạnh lám rồi. Nghe tiếng xe dựng trước thềm nhà, cả Thy Khanh lẫn Minh Minh đều chạy ra lo lắng : - Ối Huyền ! Bàn chân như run lên, ánh mắt đen như đen hơn trên giương mặt đầy nước. Ngọc Huyền khụy xuống ngay bậc cửa. Cô tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong chăn nệm, người nóng rực vì sức nóng của dầu. Khoa mừng rỡ : - Ngọc Huyền ! Em thấy trong người như thế nào ? Ngọc Huyền cắn môi : - Đói và rất mệt. Anh về khi nào ? Khoa từ tốn : - Anh về hồi sáu giờ. Để anh xuống bếp lấy đồ ăn cho em. Khi Khoa quay đi thì có Thy Khanh, Minh Minh và bà Khánh đi theo. Thấy bà, Ngọc Huyền đẩy mền ngồi dậy : - Mẹ ! Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng. Bà Khánh cười nhẹ : - Mẹ lo không bằng một góc lo của chồng con. Có nghe lạnh nữa không con ? Cử chỉ lời nói của bà thật ấu yếm, nó không phải tình cảm mẹ chồng dành cho con dâu. Bà thương hơn cả Thy Khanh. Ngọc Huyền nhỏ giọng : - Cũng hơi lạnh mẹ ạ. Con nghĩ ăn cơm vô, con sẽ khỏe thôi. - Vậy thì hãy rán ăn chén súp vi cá trước. Mẹ xuống nhà. Thy Khanh sờ tay Huyền : - Đang mưa sao chị về cho ướt ? Tự nhiên Ngọc Huyền muốn khóc ghê đi. Mắt cô chớp rưng rưng : - ta ghét hai đứa mi. Thấy mưa không chịu đi đón ta. Chờ tạnh mưa đến sáng hay sao ? Minh Minh chép miệng : - Đâu phải lỗi tại tao hay Thy Khanh. Tại Khoa nói chờ tan học đi đón mày chứ bộ. Khoa nhẹ giọng : - Thôi nào, ăn đi rồi hãy nói. Em than đói bụng kia mà. Ngọc Huyền ném cho hai nhỏ bạn cái nhìn đầy hăm dọa. Ai dè, mới ăn được hai phần chén súp, Ngọc Huyền bổng lên cơn sốt. thoạt đầu cô nghe lành lạnh từ trong phổi lạnh ra. Sau đó cô chìm vào cơn nóng rừng rực. Nhiệt kế cho thấy Ngọc Huyền lên cơn sốt đến ba mươi chín độ C. bà Khánh vội bảo Khoa : - Mau đưa Ngọc Huyền đến bệnh viện. Khoa hấp tấp bế Huyền ra xe, Khoa tư tay lái chiếc Mercedes màu đen ra khỏi nhà. Ngọc Huyền ngồi giửa Minh Minh và Thy Khanh. Từ khi Minh Minh thấy Huyền rơi vào cơn mê sảng, cô khóc suốt. Huyền kêu lên : "Bỏ ra cho tôi đi. Đồ khốn kiếp" cô cứ lãi nhãi câu đó trong cơn mê sảng. Khoa muốn điên lên. Anh linh cảm Ngọc Huyền đã gặp chuyện gì đó, trước khi anh tới. Thy Khanh ngẹn ngào : - Anh Hai ơi ! Chị Huyền làm sao vậy. Trong mê, chị vẫn có vẻ sợ hải. Minh Minh cũng nói : - Nhìn vậy chứ Ngọc Huyền gan lắm, nó chẳng sợ một điều gì cả. Tại sao nó lại thế này ? Khoa vẫn im lìm lái xe. Nổi lo lắng đang dâng đầy lòng anh. Xe dừng trước cổng bệnh viện, anh bế thẳng Huyền vào phòng cấp cứu. Ba người ngồi bên ngoài nôn nao chờ đợi. Khoa là người đầu tiên lao tới bên bác sĩ, giọng anh khắc khoải : - Bác sĩ vợ tôi có sao không ? Bác sĩ nghe Khoa nói, có vẻ ngạc nhiên. Ông cười hiền : - Cô ấy là vợ cậu à ? Còn trẻ quá đã làm vợ sao ? Cô ta bị cảm thương hàn. May gia đình đưa tới kịp. Khoa thở ra : - Cám ơn bác sĩ đã cứu cô ấy. Ông bác sĩ cười xòa : - Sao lại cám ơn tôi ? Cậu có cô vợ xinh như thế, sao để đi mưa đến đổ bệnh. Lần sau nhớ cẩn thận. cậu vô trong đó đi. Khoa và Thy Khanh cũng vào phòng bệnh. Chẳng biết sao Minh Minh lại không bước theo. Cô bước đến bên lan can nhìn xuống đường. Buồn quá ! Tại sao cô lại nghe lời Ngọc Huyền ? Lại huy vọng vào tình yêu đơn phương mà càng ngày cô càng chua chát, đau đớn nhận ra Khoa không bao giờ là của cô. Hình ảng Khoa lo lắng cho huyền hoàn toàn xuất phát từ trái tim. Giữa cơn đau bệnh của Huyền. Khoa hoàn để lộ tình cảm của mình. Rõ ràng Khoa yêu Ngọc Huyền ! Đám cưới chỉ là một sợi dây nhỏ cho anh thêm cơ hội gần Huyền. Minh Minh tin Ngọc Huyền không yêu Khoa. Chẳng phải Huyền luôn tạo điều kiện cho cô gặp anh đấy ư ? Khoa coi cô như Thy Khanh, Chỉ có thế. Còn cô ! Cô biết mình yêu Khoa. Yêu thầm lặng đớn đau, khoa chẳng bao giờ dành cho cô lời ấu yếm, cử chỉ ngọt nồng ! Ngọc Huyền vô tư. Khoa cố ý. Ai biết được mấy tháng qua sau cánh cửa kia, họ đã là gì của nhau ? Nén tiếng thở dài. Minh Minh chậm rãi vào phòng. Ngọc Huyền đã tỉnh, dù khuôn mặt vẫn nóng bỏng, rực hồng. Minh Minh ào tới : - Ngọc Huyền ! Mày làm tao sợ quá. Đang ăn ngon lành thì sốt. Thật dể sợ. Ngọc Huyền mỉm cười : - Bây giờ tao tỉnh rồi nè. Tao đâu dể chết được.Hậu của nghề y kia mà. Thy Khanh cười cười : - Đã biết nói đùa là không đáng lo nữa. Em khuấy sửa chị uống nha. Ngọc huyền nhăn mặt : - Huyền không biết uống sửa. Khoa chậm rãi : Không biết thì tập cho quen. Con gái phải biết uống tất cả mọi loại sửa mới khỏe. Minh Minh gật đầu : - Anh Khoa nói đúng đấy. Mày phải cố thôi, đói quá ngất xỉu thì mệt lắm. Khổ sở nuốt từng muổng sửa, cho đến khi được phân nữa ly, thì Huyền nhất định thôi. Nhìn mọi người, Huyền nói nhỏ : - Thy Khanh ở lại với Huyền. Anh Khoa đưa Minh Mình về. Khuya rồi. huyền cũng đở nhiều, không cần tất cả ở lại đâu. Minh Minh biềt Ngọc Huyền muốn gì. Nhưng Thy Khanh đã nói : - Không được đâu. Anh Hai đưa tụi em về nhà ngủ ? Không sợ mẹ nghi ngờ hay sao ? Minh Minh hiểu Khanh nói đúng. Cô chợt nghe trái tim mình nhói buốt làm sao. Quên đi Minh ơi, tìm cho mình một bờ vai khác. Quên đi để Ngọc Huyền không bức rứt với suy nghĩ có lỗi với mình. Khoa sinh ra là để cho Ngọc Huyền, Khoa không là của cô đâu. Cũng như Khoa không chấp nhận Thảo Vy vào đời, dù họ có bao tháng năm cận kề. Tình yêu là điều khó nói lắm. Có thể Huyền vì mặc cảm, vì lời hứa với cô, vì bản hợp đồng kết hôn kia nó đã không nhận ra chính tình cảm của mình. Minh Minh xiết nhẹ tay huyề. Mắt cô như nói " đừng ngốc nữa Huyền ơi ! Khoa là của mày đấy " ! Ngọc Huyền bàng hoàng nhìn theo Minh Minh. Có lẽ nào, Minh Minh nói đúng ?Và đám cưới kia sẽ không có lần thứ hai nữa cho Huyền ? Phương Diễm Biển Trắng Tập 2 Thời gian lặng lẽ trôi theo ngày tháng. Mới ngày bở ngở từng con đường góc phố, không cảm dám ăn hàng trước cổng trường. Bây giờ, Ngọc Huyền đã hoàn tòan dạn dĩ hòa nhập với cuộc sống ở thành phố. Cô cũng hoàn thành chương trình học tập năm thứ tư. Suốt chuổi thời gian gần một năm trăm ngày ấy, Ngọc Huyền cũng chưa nghĩ đến chuyện "xé" hợp đồng hôn ước năm nào với Khoa. Ba mẹ Khoa và Thy Khanh đều rât tuyệt vời trong mọi mối quan hệ, cử chỉ dành cho cô luôn ân cần, thương quí, lo cho cô từng chút, từng chút. Bà Khánh không hề buốn khi thấy cô chưa cho bà chút cu tí để ẩm bồng, bà muốn cô hoàn thành việc học của mình. Hai mươi bốn tuổi, làm mẹ cô sẽ vững vàng hơn. Người mẹ ấy không hề so đo, tính toán mỗi khi hè về bà đều hối cô về nhà. Thăm mẹ và phụ Khoa. Khu du lịch đã đi vào hoạt động. du khách mỗi ngày có tới mấy trăm lượt khách, nghĩ ngơi. Nhất là khách nước ngoài vốn thích vùng biển độc đáo này. Khoa lu bu trong công việc. Lâu lâu anh mới về Hànội ở vài ngày. Những ngày Khoa về. Ngọc Huyền luôn trọn vai vợ hiền, yêu thương chăm sóc cho chồng. Bà Khánh vui lắm. Bà làm sao biết được bốn năm làm vợ, con dâu bà vẫn còn trong trắng, bà làm sao biết khi Khoa và Huyền âu yếm bên nhau đi chơi, nhưng ra khỏi cổng là đường ai nấy đi. Họ chỉ chở về nhà khi đã hẹn nhau ở đâu đó. Nhờ những buổi đi chơi ấy. Ngọc Huyền đã thuộc lòng mỗi gian hàng trong siêu thị, hay nhà sách. Khoa cười cười hỏi Huyền : - Em nghĩ gì vậy ? Ngọc Huyền cười vui : - Huyền đang nhớ tới những buổi tối lang thang trên phố ấy mà. Anh quan tâm làm gì. Khoa vẫn cười nhẹ : - Phải những lúc hai đứa mỗi người mỗi ngã không ? Ngọc Huyền cắn môi : - Phải đó. Mà anh Khoa ơi, những khi đó anh đi đâu nhỉ ? Chắc là tới nhà bạn, đúng không ? Anh có bạn để tới, còn Huyền chẳng biết đi đâu ngoài siêu thị và nhà sách. Vô riết đến nổi bảo vệ quen mặt luôn. Khoa bật cười : - Còn anh thì vào quán uống càfê, chờ thời gian: Cũng cò khi đi theo em nhìn em lang thang qua từng gian hàng. Anh thấy vui vui. Thì ra anh đã đi theo cô ? Bao nhiêu lần mà cô vô tìng không biết chứ. Ngọc Huyền lầu bầu nghĩ trong bụng. Cô nhìn Khoa lái xe, chợt nói : - Bữa nào anh Khoa dạy Huyền lái xe với nha. Khoa kêu lên : - Con gái học nấu cơm ngon canh ngọt được rồi, học chi nghề lái xe. Anh không dạy đâu. Huyền xụ mặt : - Anh sợ gì chứ. Sợ khi Huyền lái được xe, sẽ không nhờ anh lám tài xế hay sao ? - Vấn đề là anh không thích túy con gái cứng rắn quá. - Anh quên là Huyền biết võ hay sao ? Học để phòng thân, để biết mà sử dụng trong lúc cần thiết, chớ Huyền có khi nào "đàn áp" anh không ? Khoa chỉ cười, thành phố biển đã hiện ra trước mắt. Ngọc Huyền nhìn những con tàu đậu san sát ở cảng, những chiếc phà xuôi ngược rời bến. Cô quên ngay vụ tranh cải vừa rồi. Ngọc Huyền nói, khi xe xuống phà : - Sao nhà nước không làm đường qua eo biển này hả anh Khoa ? Khoa cườ nhẹ : - Em không thấy giữa trời nước xanh ngát, một bên là thành phố, một bên là biển. Chiếc phà là một nét đặc trưng độc đáo cho quê em hay sao ? Hơn nữa tuy eo biển không xa, nhưng rất sâu, sử dụng phà sẽ có lợi cho những chiếc tàu muốn vào sâu phía trong. Ngọc Huyền cắn môi : - Ngoài đảo khỉ, khách ra nhiều không anh Khoa ? Khoa gật đầu : - Nhiều nhất là người nước ngoài, họ còn mướn thuyền nhỏ ra hoàn Bút, hoàn chuông nữa. Anh đã không tính sao khi đầu tư ra đây. Ngọc Huyền dè dặt : - Ba mẹ có mình anh là con trai. hànội anh có đủ cơ sở buôn bán và nhà ở. Chả lẽ anh ở mãi ngoài này ? Khoa nheo mắt : - Có thể lắm, Thy Khanh ở Hànội chọn một anh chàng nào đó gởi rể. Anh ghiền biển mất rồi. Về thành phố ồn ào, nhiều khi anh bực bội lắm. Hơn nữa, còn mẹ em ngoài này. Ngọc Huyền cong môi : - Mẹ em thì sao chứ ? Liên quan gì tới anh mà lo. Lạy chúa ! Cô vừa nói cái gì thế nhỉ, nghe không chút tình nghĩa gì vậy ? Khoa chìm vào im lặng. Bên anh Ngọc Huyền đang thiu thiu ngủ. Hơn ba chục cây số nữa mới tới nhà. Để Ngọc Huyền ngủ cho khỏe. Khoa nhìn Huyền, anh biết mình yêu cô. Rất yêu. Anh đã có hàng ngàn lần nhìn cô trong giâc ngủ, với khao khát cháy lòng là được đặt lên bờ môi xinh kia những yêu thương, ngọt ngào của môi hôn. Chỉ là những khát khao mà thôi. Bốn năm hôn ước, họ không một lần cải cọ, dỗi hờn. Bởi có yêu, có là của nhau đâu mà phải quan tâm đến đời thường của nhau. Trước mắt mọi người, Khoa là người chồng hạnh phúc nhất. Hạnh phúc trong sự trinh tiết của cả hai vẫn còn tân xuân ! Huyền ạ ! Dậy đi em, tới nhà rồi. Ngọc Huyền choàng tỉnh. Cô hơi ngượng khi nhận ra mình vừa tựa trên vai Khoa mà ngủ. Khoa cho dừng xe lại trước nhà cô. Mẹ cô đã dời quầy hàng về bán tại nhà, bởi bà không thể ngồi cả ngày ngồi chợ. Bán ở nhà, dù sao khi vắng khách, mẹ cô có thể nằm ngã lưng, có thể tự nấu cơm. Ngọc Huyền tuôn cửa xe nhảy xuống, thoắt cái cô đã ào vô nhà cùng tiếng gọi trong như ngọc : - Mẹ Ơi ! Mẹ đâu rồi. Bà Hân từ dưới bếp đi lên. Bà mừng tới mức suýt làm rơi bình nước : - Ngọc Huyền ! Mẹ nhớ con quá. Ngọc Huyền dụi đầu vào vai mẹ, cô cười khoe hai lúm đồng tiền lủm sâu : - Con cũng nhớ mẹ nữa. Khoa vào nhà với lỉnh kỉnh mọi túi xách trên tay. Anh cười nhẹ : - Con chào mẹ ! Bà Hân kêu lên : - Ngọc Huyền, sao không đở cho anh con. Mẹ ăn được bao nhiêu mà lần nào về, con cũng mua quá trời vậy. Ngọc Huyền hơi khựng lại. Mẹ cô có vẻ rất vui, khi gọi Khoa bằng con. Trò chơi tai hại này, khi kết thúc, chẳng biết hậu quả sẽ thế nào nữa ? Bà Hân vui vẻ : - Hai đứa ăn cơm chưa ? Để mẹ nấu thêm cơm, ăn cho vui. Khoa điềm đạm : - Đúng là con đang đói ghê hồn. Song mẹ không phải nấu cơm thêm. Con đã mua sẳn bánh mì và thịt quay. Ăn tạm cho đở đói hả mẹ ? Ngọc Huyền thêm một ngở ngàng. Chúa ơi, Khoa mua bánh mì hồi nào sao cô không thấy gì hết vậy ? Bà Hân chắt lưởi : - Nhà có ba mẹ con. Mua chi nhiều vậy Khoa ? Khoa cười hiền : - Là mẹ con và Thy Khanh mua đó mẹ. Tính mấy bà mẹ, bao nhiêu cũng còn sợ thiếu ấy mà. Bà Hân chợt nói : - Hồi sáng con Minh có ghé chơi. Ờ hay gọi điện cho nó tới ăn cho vui. Được không con ? Khoa vô tư : - Vậy cũng được. Huyền gọi điện cho Minh Minh đi em. Thời gian chờ đợi, anh về bên nhà tắm rửa thay đồ cho mát. Huyền đi không ? Ngọc Huyền vui vẻ : - Huyền tắm bên đây được rồi. Nhớ đừng có ngủ quên đó. Khoa đi rồi, nhà còn hai mẹ con, Huyền nhanh chóng tắm rửa, mùa hè ỡ biển mát thật, song dọc đường bụi ghê đi. Nhìn con gái trẻ trung trong bộ đồ ka tê hoa giản dị. Bà Hiền vừa xắc thịt vừa hỏi : - Huyền à. Con và Khoa dạo này thế nào rồi ? Ngọc Huyền chau mày : - Mẹ hỏi vậy là sao ? Bà Hân nhẹ giọng : - Thì tình cảm giữa con và cậu Khoa đó. Mẹ thấy Khoa không phải là đóng kịch với con đâu. Cậu ấy thương con thật lòng đấy. Ngọc huyền cắn môi : - Con biết. Nhưng con... - Con làm sao ? Ngọc Huyền như xót xa : - Minh Minh yêu anh Khoa. Con đã hứa sẽ giúp nó có được anh ấy. Bà Hân ngỡ ngàng : - Con nói thật hả Huyền ? - Dạ ! Bà Hân gay gắt : - Mẹ nghĩ con bị gánh nặng tâm lý đè vào tim rồi. Con đừng chạy trốn mình. Đừng vì những ân tình Minh Minh dành cho con, mà con cố tình kéo Khoa vào cho nó. Không phải mẹ vô ơn.Cũng không phải mẹ thấy Khoa giàu, mẹ tham. Trái tim thằng Khoa không có hình ảnh Minh Minh. Dù cố gắng cở nào, con cũng không thay đổi được Khoa đâu. Ngọc Huyền xụ mặt : - Con thấy Minh Minh buồn, con chịu không nổi. Bà Hân lãng chuyện : - Còn chuyện "đám cưới giả"? Bây giờ con tính sao ? Ngọc Huyền khổ sở : - Con không bìết đâu. Cũng tại mẹ khuyên có chứ bộ. Bà Hân rành rẽ : Tuổi xuân có hạn, không thể là của nhau, thì phải có cách gở ra.Mẹ chắc thằng Khoa nó không chia tay con đâu. Mẹ hiểu, mẹ có lỗi với con. Thời gian qua, Mẹ thấy con sống vui vẻ trong tình thương của gai đình Khoa. Mẹ cứ ngở con không thay đổi nữa. Ngọc Huyền căn môi : - Cha mẹ và em gái Khoa đều quí mến, ân cần với con, con phải làm sao để trọn vẹn hả mẹ ? Mẹ anh Khoa có bệnh tim. Nếu sự thật là do nói ra, con sợ mẹ Khánh không chịu nổi. Bà Hân chưa kịp nói lời an ủi với con gái thì Minh Minh chạy xe vô. Khuôn mặt Minh Minh ngời sáng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, bồ đồ đẹp, mắt môi Minh Minh rực rỡ. Là nó vì Khoa. Tim Huyền chợt nhói lên xốn xang. Tự nhiên Ngọc Huyền cười chua chát, cô nghe tê tái dâng đầy con tim. Cô ngậm ngùi xót thương cho tình cảm đang mâu thuẩn của chính mình. Bửa cơm có không khí vui tươi sôi nổi của một gia đình hạnh phúc. Chẳng ai biết rằng mỗi ánh mắt Minh Minh dành cho Khoa là mỗi lúc trái tim Huyền quặn lên nhức nhối. Phải cô đang tự lừa dối mình ? Đang trốn chạy nổi buồn đang chất ngất trong tâm hồn cô ? Tiếng lòng cô rưng rưng như muốn khóc. không ! Huyền ơi, hãy giấu đi nổi đau không ai biết ấy. Quên Khoa đi. Hãy tìm cho mình một chứng cớ "ngoại tình" đau đớn ấy, nhục nhả ấy, nhưng Minh Minh có được Khoa trong đời, dầu muộn màng vẫn còn kịp kia mà. Minh Minh đã cho cô rất nhiều, suốt bao năm ? Thì một chút huy sinh có đáng vào đâu ? ************ Dưới ánh ban mai của ánh mặt trời, biển như được phủ màu hồng trên sóng nước, Ngọc Huyền ngồi dưới hàng phi lao trên đảo khỉ, mắt đen buồn nhìn đăm đắm từng con sóng đang đùa giởn cùng những chiếc thuyền câu cá. Ngọc Huyền ra đảo từ lúc trời còn mờ tối, cô thả bộ trên con đường nhựa rộng hơn tám mét, dài tới mười cây số, đã đến mỏi nhừ, tê cứng đôi chân để bây giờ ngồi cô đơn ở đây đón ban mai trên biển. Cô đi mà không nói chẳng biết ở nhà mẹ cô lo lắng thế nào. Đang miên mang suy nghĩ. Ngọc Huyền chợt thét lên hải hùng khi nghe trên cổ, trên tóc mình có con gì đó đang đánh đu lên. Bất ngờ quá. Huyền quên bén nơi này là đảo khỉ và tiếng khọt khẹt, tiếng gãi tóc trên đầu cô, chính là của một con khỉ tinh nghịch. Ngọc Huyền bật dậy chạy xuống biển, hình như càng chạy, tiếng khọt khẹt càng vang rõ bên tai. Sợ đến rũ người. Huyền té lịm bên mép mé biển. - Ôi ! Tỉnh rồi ! Ngọc Huyền vừa mở mắt đã phải nhắm ngay lại vì chói quá. Nắng ngoài biển thật chói chang hơn trong đất liền. Cô nghe tiếng reo vui của người đàn ông nên mở mắt ra. Cô hốt hoảng khi thấy mình vẫn nằm trên cát dưới bóng hàng dương, và bên cô người đàn ông xa lạ quỳ một bên đang cúi nhìn cô, nửa lo âu nữa mừng rỡ. Choãi tay ngồi dậy, cô lại nhăn mặt vì tiếng khọt khẹt vẫn đâu đấy. Hình như đoán được tâm trạng cô, người đàn ông làm gì đó với con vật, Huyền không còn nghe tiếng nó nữa. - Cô bé, cô thấy trong người ra sao? Hình như bất cứ một trường hợp cứu người bị nạn, người ta cứ hay hỏi câu như thế? Chả lẽ cô bị nạn ? Ngọc Huyền lắc đầu: - Tôi không sao. Người đàn ông trầm ấm : - Không sao thì tốt rồi. Tôi đang đi bộ dọc theo bãi biển, thấy cô chạy đầy vẻ hốt hoảng, phía sau không có ai theo cô. Rồi cô té xĩu. Tôi lo quá. Ngọc Huyền cười gượng : - Cám ơn chú đã giúp tôi. Tiếng "chú" của cô khiến người đàn ông cau mày. Chỉ một thoáng thôi rồi anh lại sôi nổi : - Xin lỗi vì tôi quá tò mò. Cô nói cũng được, không nói cũng chẳng sao. Thật ra cô đã gặp chuyện gì vậy ? Câu nói của người đàn ông khiến cặp mắt đen thẳm nhìn quanh. Biển vẫn chỉ có sóng rất xanh pha lẫn những ánh nắng vàng nhạt, bờ biển cũng yên ắng lạ kỳ. Ngọc Huyền cắn môi : - Tôi đang ngồi tự nhiên có con gì nhảy lên đầu, gải tóc tôi và kêu khọt khẹt. Ánh mắt người đàn ông tràn ngập nụ cười. Trời ạ ! Anh chưa thấy ai sợ khỉ cả. Có hàng trăm cô gái sợ một con sâu róm đến tái mặt, một con cóc da dẻ sù sì hoặc những con chuột đỏ hỏn. Song gặp khỉ họ vẫn đùa với chúng. Ngọc Huyền ngước lên, cô nhăn mặt : - Chú không tin tôi à ? Người đàn ông điềm tỉnh : - Tin chứ. Tại tôi đang ngạc nhiên. - Ngạc nhiên vì tôi nhát gan đấy hả ? - Không, bề ngoài của cô bé có vẻ gan góc, bướng bỉnh, sao cô bé lại sợ khỉ nhỉ ? Ngọc Huyền bật kêu : - Chú nói, đó là khỉ à ? Không chờ câu trả lời của người đàn ông. Ngọc Huyền chợt đỏ bừng mặt. Cô nhớ ra rồi. Tiếng khọt khẹt là tiếng con khỉ thường kêu. Vì thần hồn nát thần tính mà cô đã không nhớ ra. lạy chúa ! Ngọc Huyền bẻn lẻn : - Ôi trời ! Tại bất ngờ quá, tôi nghĩ không ra. Quê thật ! Người đàn ông cười : - Cô bé nói vậy là không phải ở trên đảo hả ? - Dạ không. Tôi ở trong thị trấn trước mặt - Chỉ tay về phía đất liền, cô nói. Người đàn cau mày : - Sao cô bé lại có mặt ở đây sớm thế ? Đi một mình à ? Ngọc Huyền gật đầu : - Tôi có thói quen dậy sớm đi dạo, chẳng hiểu sao tôi lại đi bộ qua đây, một đoạn đường xa đến mức bình thường ai cho tôi tiền, chưa chắc tôi đã đi bộ. Nói xong câu ấy. Huyền biết mình không nói thật nguyên nhân. Suốt đêm cô mất ngủ vì hình ảnh Minh Minh quấn quít bên Khoa. Tại sao cô đã thoát được mình và Khoa vẫn là vợ chồng giả, rồi sẽ đường ai nấy đi. Mẹ Khánh buồn rồi sẽ nguôi ngoa khi hiểu vì sao Khoa phải như thế ! Vậy mà cô vẫn buồn. Tâm trạng ấy đã đẩy bước chân cô lang thang trên mười cây số, suýt gặp nạn vì đầu óc rối ren, lơ mơ đến mức quên luôn những con khỉ. Ngọc Huyền đứng lên : - Chào chú, tôi phải về. Người đàn ông mỉm cười : - Tôi già lắm hay sao, cô bé gọi tới bậc "chú"! Ngọc Huyền vô tư : - Tại Huyền quen miệng. tất cả những ai lớn tuổi đều được Huyền gọi như thế. Mắt người đàn ông lấp lánh : - Bé tên Huyền à? Ngọc Huyền hay Thu Huyền ? Ngọc Huyền cong môi : - Ngọc Huyền là tên tôi. Tôi không còn là "bé" nữa đâu, nếu không muốn tôi gọi bằng chú nữa, sang năm tôi sẽ đi thực tập. Thêm một năm nữa, thêm một năm nữa tôi đã hết sáu năm đại học đấy. Người đàn ông kêu lên : - Thật vậy sao ? Sáu năm đại học, Huyền học Y khoa à ? Ngọc Huyền ngớ ngẩn : - Sao biết ? - Gọi tôi Đình hay Huy Đình, tôi hơn Huyền vài tuổi thôi, vì không trường đại học nào quá năm năm học trừ trường học "Lương y kiêm từ mẫu", Huyền học nội hay ngoại khoa ? Ngọc Huyền vui vẻ : - Huyền thích được cầm dao mổ, xử lý n hững vết đau của con người. Tạm biệt anh Đình nhé. Huy Đình chậm rãi : - Khoan đã Huyền ! Ngọc Huyền chau mày : - Gì nữa đây ? Huy Đình từ tốn chỉ lên trời. Bầu trời xanh ngăn ngắt, xinh hơn cả biển và nắng sẽ rất gắt. - Nắng lắm, đường lại xa, Huyền chờ tôi lấy xe chở về. Sự tốt bụng này đừng nên mầu mè từ chối. Khi quả thực cuốc bộ về nhà, chắc chắn cô phải nằm luôn vì cặp giò quá. Huyền không thuộc túy người tò mò. Cô ngồi sau xe cho Đình chở mà không hề thắc mắc anh làm gì trên đảo. Một chiếc Dream II chạy qua, Huyền khựng người trong tiếng gọi : - Ngọc Huyền ! Huy Đình dừng xe lại, anh kêu lên : - Anh Khoa !Huyền quen anh Khoa à ? Ngọc Huyền im lặng gật đầu nhìn Khoa. Nét mặt Khoa lạnh tanh. Ánh mắt ngầu đỏ nhìn Đình gờm gờm: - Giờ này cậu không làm việc còn đi lonh nhong đâu đây ? Quay sang Ngọc Huyền anh gầm gừ : - Em hay thiệt. Trong lúc mọi người nháo nhác vì lo cho em, thì em lại sang đảo. Tại sao vậy ? Ngọc Huyền thoáng cau mày. Giọng nói nghe bình thường củ Khoa, thật ra không bình thường chút nào, chả lẽ anh ta ghen? Khi thấy cô đi với Đình ? Khoa hất hàn nói : - Cậu về làm việc đi. Đừng để tôi gặp thêm một lần nữa nhân viên của mình vô kỷ luật. Ngọc Huyền bậm môi : - Anh hơi quá đáng đấy anh Khoa. Thật ra anh Đình đã cứu em và có ý đưa em về đây ? Huy Đình nhếch môi : - Đừng mo cho tôi, cô nên lo cho bản thân mình đi. Dứt lời, Đình quay đầu xe về đảo, chỉ một thoáng sau chiếc xe đã đưa anh đi thật xa. Khoa có vẻ ngượng, anh hạ giọng : - Anh xin lỗi, tại sáng ra không thấy em đâu. Dép ở nhà, mẹ nói em ra biển, tìm muốn nát bãi biển không có em.Anh vừa lo vừa giận nên thấy em... Huyền khoát tay : - Em người anh cần xin lỗi là anh Đình kìa, không có ảnh chắc em bị biển cuốn mất xác rồi. Vậy mà anh nạt nộ người ta. Anh nghĩ mình là giám đốc của họ rồi, thích nạt ai thì nạt à ? Hay anh ghen ? Chúng ta có phải là vợ chồng đâu, người yêu cũng không ? Cớ gì anh phải ghen nhỉ ? Khoa khựng người trước câu trách móc của cô. Đìều anh đau đớn nhất vẫn là câu nói tàn nhẫn, nhưng nó đúng, đến mức anh không thể trả lời. "Chúng ta có phải là vợ chồng đâu, người yêu cũng không?" Lẽ nào suốt bốn năm, Ngọc Huyền không có chút tình cảm nào giành cho anh hay sao ? Cố kìm nổi thất vọng đang dâng dâng cao trong lòng, Khoa nói nhỏ, khi rà xe sát bên Huyền: - Lên xe anh đưa về. Mẹ đang lo lắng cho em ở nhà. Suốt chặng đường về nhà, họ không nói với nhau lời nào. Khoa không ngờ có lúc mình lại thất bại một cách cay đắng trong tình yêu. Thứ tình yêu đơn phương mãi mãi chỉ là trái đắng khó nuốt cho một mình anh. Trách ai đây ? Khi chính anh năn nỉ ỉ ôi Ngọc Huyền nhận đóng vai vợ của anh? Bản hợp đồng kéo dài tới bốn năm chưa bị xé, khiến anh nôn nao huy vọng. Bốn năm trong mắt mẹ cha, bạn bè, họ hàng, họ là đôi vợ chồng hạnh phúc đến nổi bờ môi xinh xinh của "vợ" mình ngọt hay đắng, Khoa cũng chưa được chạm vào. Sau lưng anh, Ngọc Huyền lặng lẽ nuốt những tiếng thở dài vào lòng. Tiếng thở dài ân hận cho một trò chơi "quá trớn" vô tình làm đau nhức những trái tim của mẹ cha, của Thy Khanh, của Minh Minh và của cả chính con tim mình. *************** Thiệp mời sinh nhật của Minh Minh. Không hiểu vô tình hay nó cố ý đã gởi cho cô và Khoa mổi người một tấy thiệp. Nhếch môi, Ngọc Huyền cười hoang dại. Cô đau đớn à ? Hay cô ghen nhỉ ? Ngàn lần cô vẫn nói giúp Minh Minh có được Khoa kia mà. Họ mới chính là hạnh phúc là tình yêu là thượng đế ban cho con người. - Chị Huyền ơi, có khách cần gặp chị. Tiếng cô trưởng quầy lễ tân vang lên ngoài cửa phòng. Ngọc Huyền mở cửa : - Khách nào vậy Thúy ? Thúy cười dè dặt : - Em không rõ lắm. Một cặp vợ chồng lớn tuổi vẻ như Việt kiều, và một đôi nam nữ thanh niên. Họ đi chung với nhau và đòi gặp chủ nhà hàng. Ngọc Huyền nhướng mày : - Thế anh Khoa đâu ? - Hình như giám đốc ra đảo. Chị xuống nha. Ngọc Huyền gật đầu : - Em lấy nước mời họ uống, chị xuống sau. Trước khi quay đi, Thúy nhận xét : - Chị không khỏe à ? - Sao Thúy hỏi vậy ? - Tại em nhìn chị xanh xao, bơ phờ quá. Chị phải trang điểm một chút mới được. Thúy nói vậy, vì những ngày Huyền ra đây với chức năng " Giám đốc phu nhân", Cô và đám tiếp viên chưa hề thấy cô xài son phấn. Ngọc Huyền gật đầu : - Cám ơn em, chị biết mà. Khoảng năm phút sau Ngọc Huyền xuống đại sảnh. Thúy có vẻ sững sờ trước vẻ đẹp của Ngọc Huyền. Chị ấy đẹp quá, một chút son phấn phớt trên cánh môi vốn đã đỏ muôn thưở. Cặp chân mày kẻ thêm bút chì đen như đen hơn, thăm thẳm mông lung. - Coi kìa, bộ mặt chị bị lem hả ? Em nhìn chị ghê quá. Khách đâu ? Thúy bẻn lẽn : - Tại chị đẹp ác luôn, em còn đau tim nè.Thúy dẫn Ngọc Huyền đến căn phòng dành cho khách đến đăng ký tham quan du lịch, Ngọc Huyền nhíu mày, trong lúc Thúy vui vẻ gìới thiệu : - Thưa ông bà Cảnh Hoàng, đây là chị Ngọc Huyền, phu nhân giám đốc chúng tôi, cũng là người đủ quyền hạn giải quyết mọi yêu cầu của ông bà. Thưòng khi, đó là câu gìới thiệu cần phải có. Sao hom nay cô cảm thấy Thúy nói hơi dài. Còn thêm câu "Phu nhân giám đốc" chi nữa không biết. Câu nói vô tình kia khiến cô gái mặc mini jup màu vàng chanh ngẩn ngơ, xanh xao hẳn. Ánh mắt đen cau lại, khi người đàn ông được giới thiệu tên Cảnh Hoàng quay lại. Là ông ấy, người đàn ông hôm nào bị cô đuổi ra khỏi nhà mình. Người đàn ông, mẹ cô trong cơn đau đớn đã nói đó là cha cô. Ông Hoàng cũng mất luôn phong thái tự tin khi chạm tia nhìn như có lửa của Ngọc Huyền. Nó là con gái của ông ? Đứa con gái hai mươi năm về trước, nó đang lên cơn sốt cơ giật, ông đã đành doạn giật luôn những đồng tiền bà ấy đang định đưa con vô bệng viện. Từ cái hôm ông bị Ngọc Huyền xua đầy, ông ân hận, song không có ai giúp ông hàn gắn lại gia đình. Thêm bốn năm đi qua, bây giờ nó đang đứng trước mặt ông, rực rỡ kiêu sa và đầy vẻ cứng rắn. Nó là chú của khu du lịch Biển Trắng đang nổi tiếng trên khăp các kênh quản cáo ngoại quốc. Một khu du lịch đẹp nhất nhì đất nước. Hít một hơi dài để trấn tỉnh, Ngọc Huyền điềm đạm: - Qúi khách muốn gặp giám đốc về chuyện gì. Giám đốc đi vắng, xin trình bày, tôi sẽ phục vụ quí khách trong khả năng chúng tôi có. Ông Hoàng đau đớn tận tim gan. Máu của ông, nhưng nó chẳng muốn ông là người cha của nó. Ông cười giượng : - Xin hỏi, khách sạn của cô, có cho thuê phòng dài hạn không ? Ngọc Huyền gật đầu : - Với điều kiện đủ giấy tờ tùy thân hoặc hộ chiếu nếu khách là Việt kiều. Ông bà chắc từ nước ngoài về ? Mỉa mai làm sao ? Câu hỏi nghe như điều xã giao ấy ? Ông Hoàng chậm rãi : - Chỉ tôi và con trai , tên nó là Cảnh Du. Còn bà và cô Thảo Vy ở Hànội. Cô cho biết rõ giá cả được không ? Ngọc Huyền cười giao tiếp : - Tôi nhớ rồi. Thảo Vy là bạn của chồng tôi đây mà. Nếu vậy chỗ quen biết, chúng tôi sẽ tính giá nới cho ông, giá phòng một người cho bốn trăm đô là một tháng. Phòng đôi là năm trăm đô. Đủ tiện nghi và quí khách sẽ được giảm hai mưoi phần trăm tiền phòng, nếu đặt bửa ăn tại khách sạn. Thuê từ một tháng trở lên, giảm thêm mười phần trăm tiền phòng. Tôi sẽ đưa bảng chi tiết về giá cả cho ông bà tham khảo. Ông Hoàng xua tay : - Không cần đâu cô. Cô nói thế, tôi rõ rồi. Ngày mai tôi trở lại, sẽ đưa cô đủ giấy tờ cần thiết. Cô thu xếp cho tôi hai phòng đôi. - Ông còn yêu cầu gì nữa không ? Ông Hoàng lắc đầu và nói : - Cô cho tôi coi qua phòng được không ? Ngọc Huyền gọi Thúy đến : - Em đưa khách lên lầu ba, dãy phòng đôi để ông đây xem phòng. Cảnh Du đi theo ông Hoàng. Ngọc Huyền định quay ra, thì người đàn bà chợt hỏi : - Cô là vợ giám đốc Khoa à ? Thảo Vy lên tiếng : - Không phải mẹ tôi nghi ngờ. Tại bả chưa gặp cô lấn nào. Một thời gian không gặp lại, không ngờ cô đã thay da đổi thịt. Ngọc Huyền bặm môi : - Xin lỗi tôi còn nhiều việc phải làm. Thảo Vy hất mặt : - Chả lẽ một phu nhân giám đốc lại quen câu "khách hàng là thương đế". Ngọc Huyền nhếch môi : - Thật ra chị muốn gì đây? Chị nên nhớ hiện tại chị đang đi với ai, với thân phận gì ? Nếu chị muốn, tôi sẽ gọi điện cho anh Khoa về tiếp chị. Việc của tôi ở đây đã hết, tôi không thể phí thời gian. Bà Hà từ tốn : - Nếu cháu bận thì cứ lo công việc của mình. Chúng ta còn gặp lại kia mà. Cháu đừng chấp nhất Thảo Vy. Thảo Vy bậm môi : - Mẹ ! Bà Hà xua tay : - Cô ấy là chú khu du lịch, công việc đâu chỉ mình chúng ta, con đừng quá khích được không ? Ngọc Huyền lễ phép : - Xin chào bà ! Nhìn theo dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đầy khí khái, quyến rũ của Ngọc Huyền, bà Hà chép miệng : - Thằng Khoa tinh đời thật. Con bé này hơn hẳn con về mọi mặt. Mẹ ganh tị với người mẹ nào có đứa con gái quá tuyệt vời như cô ta. Thảo Vy giận dữ : - Mẹ ! Mẹ sao vậy. Mẹ có biết con căm hận nó lắm không ? - Cảnh Du sẽ phản ứng thế nào khi nghe câu lọt câu nói của con.Vy à, chuyện gì đã qua hãy quên đi. Nếu không con sẽ mất tất cả đó. Công bằng mà nói, Cảnh Du đâu có thua gì Khoa. Đừng cay cú như thế. Khi người đàn ông không chọn mình. Thằng Khoa không yêu con. Lỗi đâu tại cô gái này. Con nên giữ lấy hạnh phúc trong tầm tay con Vy ạ ! Bà Hà ân cần khuyên con gái. Ông Hoàng đã trở xuống cùng Cảnh Du. Mắt ông như tìm kiếm, muộn phiền. Bà Hà vô tình : - Sao anh ? Phòng tốt chứ ? Cảnh Du trả lời thay cha : - Hoàn hảo và tiện nghi sang trọng không thua gì những khách sạn bốn sao hay năm sao ở Hànội đâu mẹ. Bà Hà gật đầu : - Vậy thì tốt rồi. Bây giờ chúng ta về thị xã hả anh Hoàng. Ông Hoàng cười giượng : - Ừ ! Tôi đưa bà và hai con về thăm ông nội Cảnh Du. Bà Ha ngập ngừng : - Còn...bà ấy ? Anh không định ghé chứ. Ông Hoàng không trả lời. Khuôn mặt ông chìm trong nỗi đau xa vắng. Buổi chiều, Khoa không về nhà, cũng không thấy điện thoại.Ngọc Huyền bức rức nhìn kim đồng hồ nhích dần từng chút. Khoa có về dự sinh nhật Minh Minh không nữa ? Thời gian đã không ngồi chờ đợi. Cô đành vào bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt mình trong giương. Huyền khẻ thở dài. Mỗi tuổi mỗi đuổi xuân đi. Sao nó không ứng với cô nhỉ? Càng ngày cô càng đẹp hơn, sâu lắng hơn. Vẻ đẹp khiến ai nhìn qua một lần không thể quên nổi. Vậy mà, trái tim cô vẫn lạnh băng, khép kín. Không chút phấn son, Huyền vén tóc lên, kẹp thành vòng cung trên đầu. - Ngọc Huyền ! Bạn bè gì tệ dữ vậy. Mãi giờ này mới chịu đến. ta mong muốn phát khóc. Minh Minh rực rỡ trong chiếc đầm màu hoàng yền. Sao trên đời này những người con gái thích màu vàng như thế nhỉ ? Thảo Vy mặc áo màu vàng chanh. Minh Minh mặc áo màu hoàng yến, vô tình Ngọc Huyền mặc áo thun màu vàng nhạt, có những chùm hoa hướng dương lung linh trên áo, chiếc quần ống bác cùng màu khiến Ngọc Huyền và Minh Minh như hoa cúc, hướng dương kiêu sa, đài các. Ngọc Huyền điềm tỉnh : - Phải không đây ? Chờ tao, tao đến đây rồi mà mắt mày còn tìm kiếm ai nữa ? Chàng của mày ? Hay ông chồng hờ của tao? Minh Minh bị đóán trúng, cô bối rối đến tội nghiệp: - Nếu tao mong Khoa, mày buồn không ? Ngọc Huyền cười nhẹ : - Mày hỏi hơi bị lạ đó nhen. Mà có ý chờ "chồng" tao, công khai đến vậy còn hỏi tao buồn không hả ? Tao nói rồi, mày cứ tự do đi vào trái tim Khoa, tao còn tạ lễ đó. Minh Minh không mời nhiều bạn, chỉ mười mấy đứa học chung thuở nào. Thế Vinh nhìn Huyền, không che giấu nổi buồn trong ánh mắt. Ngọc Huyền cười toe : - Tổng chào tất cà các huynh muội. lâu ghê mới gặp nhau. Lần lượt báo cáo "thành tích" của mình cho bạn bè nghe coi. Thế Vinh trầm buồn : - Huyền vẫn khỏe chứ ? Sao không rủ ảnh đi cho vui. Ngọc Huyền cười cười : - Anh Khoa là khách mời của Minh Minh, huyền thích tự do. Huệ Liên kêu lên : - Ta nè, tiếng là bạn thân của nó. Nó lấy chồng, tao hổng được uống miếng nước. Ngọc Huyền tỉnh bơ: - Không bị gởi giấy nợ ? Tao cho mày nói lại đó, ai đi Sàigòn chơi vậy nhỉ.Tận khi vô học còn chưa thấy mặt mũi đâu. Chưa bị phạt đền là phút cho mày rồi đó. Huệ Liên rùn vai : - Không dám đâu. Sẽ bị trả nợ cả gốc lẫn lãi, khi mày cho ra đời một thiên thần bé bỏng. Sản xuất mau lên không thôi tao bay qua Mỹ đó. Minh Minh đang định tuyên bố buổi tiệc trong nổi buồn không tên gọi. Chợt có tiếng ai đó kêu lên : - Chồng mày tới Huyền ơi! Mọi người nhìn ra trong ngỡ ngàng. Khoa bước vào, bó hồng vàng trên tay rực rỡ. Một thoáng buồn len nhẹ trên đôi mắt đen long lanh. Một chút nhói đau trong con tim bướng bỉnh: Khoa trao Minh Minh bó hoa kèm theo lời chúc: - Mừng em sinh nhật vui vẻ. Sang năm cho anh ăn tiệc hồng. Huệ Liên xuýt xoa : - Trời ạ, sao mà trùng hợp quá vậy. những đóa hồng vàng lunh linh, rực rỡ như màu áo Minh Minh kìa ! Minh Minh ngất ngây đón bó hồng với hai hai đóa hồng vàng rực rỡ. Cô quên Khoa là ai trong mắt bạn bè. Buổi tiệc của Minh Minh như sinh động hơn khi cô kéo tay Huyền, phụ cô thổi nến. màu vàng của áo. Màu vàng của nơ cột trên kẹp tóc của Ngọc Huyền, màu vàng của hoa hồng soi trong hai mươi mấy ngọb nến, lung linh, huyền ảo. Đẹp quá, cả hai cô gái đang chụm đầu thổi nến cũng đẹp như ráng mây vàng bay trên sóng biển. Ngọc Huyền cố tình ngồi xen kẻ giữa những đứa bạn tinh nghịch như quỷ sứ. Cô chẳng nhìn Khoa lấy một lần. Những ánh mắt tò mò nhìn nhau dò hỏi ? Huyền tỉnh bơ, cầm tay Minh Minh kéo đến ben Khoa : - Hãy nhận những gì thượng đế ưu ái tặng cho anh. Mắt Khoa thoáng tối lại. tại sao hả Huyền? Bốn năm làm nghĩa phu thê. Em không thể dành cho anh một chút tình cảm trong tim ư ? Em đã muốn nhường nhịn, huy sinh. Muốn anh là của Minh Minh. Bốn năm Minh Minh lặng thầm làm chiếc bóng bên đời anh. Minh Minh biết rất rõ, chúng ta không phải vợ chồng, cố ấy vẫn yêu anh trong thầm lặng, không chút tranh giành. Em đã muốn, thì anh cho em toại nguyện. Tiếng nhạc nổi lên. Mọi người vô tư đưa nhau ra sàn nhảy. Minh Minh trong tay Khoa thật đẹp, thật dịu dàng. từ chối nhảy để ngồi gặm nhấm nổi đau đang mỗi lúc mỗi bóp nát con tim. Ngọc Huyền ngậm ngùi khi nhận ra, tình cảm của mình dành cho khoa vẫn đầy ắp ngăn tim. nhìn Minh minh trong tay Khoa, trái tim Huyền muốn hét lên vì điều gì đó. Phải vì cô yêu Khoa không ? Cô đã bứt rứt muộn phiền khi thấy Minh Minh quấn quít bên Khoa. Là sao nhỉ ? Huyền ơi là sao chứ ? Cô không nhớ được mình đang đưa ly bia lên môi. Sao hôm nay bia đắng ngắt thế này ? ********* "Hoàng hôn buông xuống trên sông êm đềm. ngoài xa thành phố lung linh đèn vàng. Tình anh, sóng xô đổ về biển xanh. Trái tim anh luôn nguyện cầu, cho tình mãi mãi dài lâu. Ôi không gian ru ngàn câu ân tình. anh thương em đang ngồi nới đây một mình. Trong bóng đêm anh nhìn về nơi xa ấy Hát ru em trong giấc mộng tình lứa đôi. Đêm trăng thanh, mơ màng sôi đôi bờ. Em nhớ anh đang ngồi nơi đây một mình. Em ước mơ sẽ là bài ca không tắt. Hát ru anh trong giấc mộng tình yêu thương..." Trên sân thượng của nhà hàng Hoa Biển. Ngọc Huyền thả mình trong tiếng nhạc. Ly càfê đen vẫn còn phân nữa trên chiếc bàn nhỏ. Buồn quá, Huyền không biết vì sao mình buồn ? Cô bỏ tất cả, trốn lên đây, nhìn biển về đêm và làm một người khách đơn độc dưới vòm trời chất ngất những yêu thương. - Ngọc Huyền! Là ai nhỉ. Giọng thật ấm, thật nhẹ. Không phải như tiếng gọi của người khách dành cho chủ quán. Một bóng người đứng chắn ngang tầm mắt cô. Bờ môi hé nụ cười thật quyến rũ. Ngọc Huyền kêu lên : - Ôi trời, tôi tệ quá, nhìn anh quen quen mà không sao nhớ là ai. Người thanh niên thoáng trầm giọng: - Là người đã gặp Huyền trên đảo Khỉ. Ngọc Huyền reo nhỏ : - Huy Đình ! Là anh hả ? Ngồi xuống đi. Sao hôm nay anh rảnh vậy. Huy Đình cười : - Tôi đâu làm cho Khoa nữa. Nên thời gian bây giờ tôi làm chủ mình. Ngọc Huyền bức rứt: - Anh Khoa đã xử sự như thế đối với người đã cứu tôi sao ? Tôi hoàn toàn không biết việc này. Anh Đình à, tôi sẽ nói cho anh Khoa hiểu. Dù sao thì anh cũng là người có trách nhiệm với công việc. Anh Khoa không thể để tình cảm giận vu vơ xen vô chứ. Tôi nhất định nói chuyện với anh ấy. Huy Đình ôn tồn : - Huyền không cần quan tâm đến tôi như vậy. Tự ái đàn ông sẽ khiến Khoa nghĩ sai về Huyền. Thật ra là tôi tự nghĩ. Ngọc Huyền vẫn áy náy : - Không ai tự ý bỏ công việc khá tốt như thế. Khoa không bắt anh thôi việc nhưng chắc hẳn anh đã vì lời nói hôm đó của anh Khoa. - Tôi mê biển, thích ngành du lịch. Song ba tôi không cho theo. Bây giờ ông bệnh, tôi dù không muốn cũng phải phụ việc gia đình. Huyền nhẹ nhỏm : - Nghĩa là anh cũng đang làm ông chủ. Không chịu nói sớm để tôi cứ áy náy. Quên nữa, anh Đình uống nước đi. Huy Đình bất chợt nhìn sâu vào mắt Ngọc Huyền. Cô trân người chịu đựng chứ không tránh né. Giọng Đình thoảng trong gió: - Phải Huyền có tâm sự ? Ngọc Huyền nhếch môi : - Tôi có tâm sự, anh cũng chia sẻ được cùng tôi à ? Anh biết tôi và... Giọng Đình trầm ấm : - Em và Khoa một cặp vợ chồng đẹp đôi về hình thức. Nhưng bên trong tôi nghĩ em không hạnh phúc. Chẳng hiểu sao nhìn ánh mắt Đình, cô như thấy sự chở che, chân chất. Ngọc Huyền cắn môi : - Anh lại suy đoán lung tung rồi. - Không, đó không là nhận xét của riêng tôi. Mà dường như mọi người ở các nhà hàng trong khu du lịch này đều nghĩ như tôi. Ngọc Huyền bàng hoàng. Mọi người đều biết điều đó thì chắc chắn ba mẹ Khoa phải biết. Mẹ Khánh là người sâu sắc nhạy cảm. Đình chợt buâng khuâng : - Tôi xin lỗi đã vô tình chạm tới cõi riêng tư của em, tại tôi thấy giữa hai người như chẳng hề là của nhau. Chính xác hơn là Khoa yêu em. Yêu vô cùng và luôn sợ em vượt khỏi tầm tay Khoa. Tôi đã hơn một lần quan sát tò mò để biết rằng em không hề yêu Khoa. Đúng không ? Ngọc Huyền bình thản : - Đúng thì sao nhỉ ? Thì tôi sẽ có cơ hội gần em. Giọng Đình như thì thầm. Ngọc Huyền cười khanh khách, giọng cười mang đầy ngậm ngùi, cay đắng, xót xa: - Anh hơi tự tin vào mình đấy. Tôi không yêu Khoa thì sao chứ? Khi tôi và Khoa có sợi dây tơ hồng trói chặt hai cuộc đời là tờ giấy kết hôn, Khoa cho tôi đỉnh cao quyền uy và giàu sang sung sướng. Khoa cho tôi được nối tiếp ước mơ của mình. Khoa không làm điều gì có lỗi với tôi, ngược lại anh ấy luôn thương yêu trân trọng tôi. Một người đàn ông trên cả tuyệt vời như vậy, tôi đâu ngu ngốc mà bỏ chứ. Ông bà cha mẹ chúng ta ngày xưa lấy nhau về còn chưa biết mặt vợ hay chồng mình. Vậy mà họ vẫn sống với nhau đến đầu bạc răng long. Tôi không muốn thay đổi tờ kết hôn đó. Đời người con gái hay gì đâu hai ba lần làm dâu con người ta. Cám ơn anh đã có chút tình cảm dành cho tôi. Xin lỗi anh, chúng ta chỉ là bạn. Tôi tin là thời gian sẽ bào mòn trái tim tôi để nó nóng lên cho tôi tình yêu hoang sơ buổi ban đầu, mà bất cứ con người nào đến tuổi trưỏng thành đều khao khát ước mơ. Lạy chúa, sao hôm nay cô lắm lời như thế chứ. Chỉ một lời ngỏ được kết bạn thôi mà. Cô chẳng từng nói "Thêm bạn bớt thù" đó sao. Huy Đình hơi nhếch môi : - Xin lỗi Huyền. Tại tôi thấy Huyền vô tư giúp Minh Minh, nên tôi nghĩ... Ngọc Huyền trợn mắt : - Hả ! Tại sao anh lại biết chuyện của tôi ? Thật ra anh là ai chứ ? Huy Đình thản nhiên đưa ly càfê lên miệng. Nhà hàng của Tô trần Khoa luôn luôn có hàng đặt biệt chất lượng cao, y như bà chủ trẻ đang ngồi trước mặt anh vậy. Huy Đình cười nhẹ : - Đơn giản là tôi anh của Minh Minh. Ngọc Huyền kêu lên : - Anh nói dối. Minh Minh không có anh trai. Tôi biết rõ điều này. Hình như đó không phải là lời nói bình thường. Sự tiết lộ của Đình, khiến Ngọc Huyền buâng khuâng lo lắng. - Ngọc Huyền ! Là Khoa ! Hình như anh đứng đó từ lâu lắm rồi. Anh đã nghe tất cả rồi ư ? Chúa ơi. Chết cô rồi, cái tật láu táu thèm tâm sự đã hại cô. Ngọc Huyền đứng lên hỏi một câu thật ngốc : - Anh Khoa ! Sao biết em ở đây. Khoa nói chậm : - Mẹ kêu anh đi tìm em. Ông nội em trở bệnh, có thể không qua được. Ông muốn gặp em trước khi ra đi. - Em... - Huyền à ! Đừng giữ mãi trong lòng sự Oán hận nữa. Dẫu đất trời có đảo lên thì em vẫn là cháu quí của giòng họ Lý. Tên em vẫn mang chữ Lý Huỳnh Ngọc Huyền kia mà. Nào, theo anh về. Đừng để ông nội đau đớn khi em không tới. Nỗi đau sẽ không cho ông siêu thoát. Ngọc Huyền hét lên: - Chúa ơi ! Anh đang nói gì vậy hả ? Thật ra nội em còn sống hay chết ? Khoa kéo tay cô : - Đi sẽ biết mà. Ngọc Huyền quên cả chào Huy Đình. Khuôn mặt Đình như sắt lại, anh nhìn theo dáng đi như chạy của Ngọc Huyền, khẻ thở dài. Ngọc Huyền mặc kệ Khoa chạy xe, gió đêm thổi vào mặt cô lồng lộng. Bầu trời đêm vẫn sáng lung linh ngàn vạn vì sao. Căn nhà cổ theo dạng biệt thự từ thời Pháp, thường khi cổng kín rào cao. Hai con chó đá im lìm bên trụ cổng, đan kín những chùm hoa tóc tiên, nom hoàn mong manh tách biệt với nét thâm nghiêm của của ngôi nhà. Đã hơn mười giờ đêm, cánh cổng vào nhà vẫn mở, đèn trong sân thắp sáng trưng. Bốn năm nữa đã trôi qua, cô không về thăm nội kể từ buổi trưa định mệnh khiến xui cho cô gặp người đàn ông đã tạo nên vóc dáng cô. Phòng khách hầu như có đủ mặt cô chú, dượng, thím. Hàng lông mày Huyền như giao nhau khi nhận ra Thảo Vy cũng có mặt trong phòng cùng Du. Mẹ khẳng ba lấy mẹ cô là người đầu tiên. Vậy ở đâu ông có thằng con trai lớn hơn cô mấy tuổi nhỉ ? Sự xuất hiện của khiến câu chuyện trong phòng vở tan, chìm lắng. Đông đủ quá, đâm ra cô chẳng biết chào hỏi thế nào nữa. - Ngọc Huyền ! Lạy Chúa, cuối cùng rồi cháu cũng về. Tiếng cô Tư chói lói. Ngọc Huyền cắn môi: - Cháu muốn gặp ông, thưa cô ? Ông thế nào ạ ? Bà Tư nắm tay Huyền, mắt sáng lên khi Khoa phía sau lưng cô : - Vô đây mau lên đi cháu. Nội nhắc cháu từ tối tới giờ. Khoa nữa vào đi cháu. Ông Mười Huỳnh nằm trên giường, chiếc giường loại thước tư rộng, vẫn như rộng thêng thang trước thân hình ốm tong, gầy nhom của ông. Ngọc Huyền rưng rưng nước mắt, dù không có được chục lần trong đời gặp nội trong hai mươi hai tuổi đời của cô. Thì giờ đây nhìn ông thoi thóp đang lụi tàn về cỏi hư không, cô chợt đau xót ngậm ngùi : - Nội ơi ! Nội ! Cháu về với nội đây nè nội ơi. Hai hố mắt sâu hút bổng lay động, từ từ hắt ra tia sáng vui mừng, lấp lánh. Ông Mười ra hiệu cho cô cúi xuống gần hơn. Ngọc Huyền nắm tay ông, cô nghe những ngón tay nhăn nheo đang lạnh dần hơi ấm. - Nội ! Nhận ra cháu không ? Ông Mười cười tươi : - Ngọc Huyền ! Cháu của ông. Sao không đưa mẹ cháu đến ? Câu cuối này, nét mặt ông buồ tê tái. Giọng ông run lên, chậm nhưng rõ ràng. Tự khi nào cả nhà đã quây lại bên ông. - Ngọc Huyền ! Tha lỗi cho sự cố chấp, hồ đồ của nội. Nội có tội với mẹ con cháu thật nhiều. Càng những năm cuối đời, hình ảnh cháu bằm bặp trên tay mẹ cháu, thần chết rình rập. Mẹ cháu quì xin nội cho chút tiền để đưa cháu đi bệnh viện. Vậy mà nội đã nghoãnh mặt quay đi, cô con mặc tình xua đuổi mẹ con. Chính giờ phút phẩn uất tột cùng ấy, mẹ con đã nguyện chúa trời hãy đừng cho nội có cháu chắc, trời cao có mắt. Cháu được bà con bên xóm, của ít lòng nhiều, góp tiền cho cháu chữa bệnh. Một giọt nước mắt, rồi nhiều giọt nước mắt lăn trên gò má chỉ còn da bọc xương khô của nội. Các cô, các chú và tất cả dâu rể đều bàng hoàng. Suốt đời bên người cha đầy kêu ngạo, độc đoán, nếu không nói là lạnh lùng, tàn nhẫn, họ không hề thấy nước mắt ông rơi. Vậy mà. Ngọc Huyền đưa tay sẽ sàng chậm những giọt lệ cho ông, trong khi mắt môi cô cũng mặn mòi nước mắt. Ông mười nói như than : - Lời nguyền của mẹ con đã thành quả báo. Năm cô chú con lấy vợ, lấy chồng, kẻ không có phước sang con, người sanh ra cũng bị chết, chỉ tới lúc ấy, nội mới hiểu rằng, chính thằng con mình đã gây nên nghiệp ác. Muốn xin mẹ con tha lỗi, nội lại mắc cở. Không ngờ mẹ con đã nuôi con lớn khuôn, ăn học thành tài, từ những năm tháng giặt đồ thuê cho bệnh viện, từ những giỏ nghiêu sò, cháu lúc cúc cào dưới nắng biển. Nội biết tội mình lớn lắm. Hôm nay có cả cha cháu ở đây, cháu cho nội ngàn lần xin mẹ cháu tha thứ. Ngọc Huyền rưng rưng : - Nội ơi, cháu không giận nội nữa đâu. Con người đâu thề thua loài cầm thú. Con chim có tổ, con người có cội nguồn, cha mẹ Ông bà quê hương. Nội hãy bình tâm dưỡng bệnh. Mưa bảo qua, trời lại nắng. Nhất định đức chúa trời sẽ ban ơn mưa móc. Nội sẽ có cháu nội, cháu ngoại đầy nhà. Nội nha ! Ông Mười cười trong héo hắt: - Cám ơn cháu gái của ông, ông yên lòng lắm rồi. Cháu ngồi xuống đi, nghe luật sư của ông nội đọc di chúc. Dù cô chẳng muốn nghe chút nào. Nhưng vì ông nội, cô đành chờ đợi. Những ôn chú, bà thím, bà cô, ông dượng của cô cũng đang hồi hộp chờ đợi luật sư Phạm Chí Kiên, là một người có trách nhiệm bảo vệ chúc thư lôi từ trong cặp táp ra một tập giấy. Ông chậm rãi đọc :"Hôm nay, ngày mồng 6 tháng 10 năm 1999. Tôi tên là Lý Huỳnh Tấn, quyết định đọc chúc thư này trong tình trạng hoàn toàn mạnh khỏe, có giấy chứng nhận bệnh viện tỉnh. Hiện tại, tôi có hai công ty TNHH may mặc Tấn Ngà và công ty điện máy Huỳnh Cường. Hai công ty vẫn đang hoạt động tốt, số vốn đầu ty cho mổi công ty là 5 tỷ đồng không có vốn lưu động cổ đông. Một cửa hàng kinh doanh v2ng bạc kim hoàng nằm tại chợ thị xã Cẩm trung. Số vốn hiện có là 200 lạng vàng 24k, hai chục lạng bạc kim, 80 lạng vàng 18k dưới dạng đồ trang sức nữ trang. Một đại lý xe gắn máy các loại và 10 du lịch loại 12- 24 chổ ngồi. Cũng nằm trong thị xã, và căn nhà cổ, tổng diện tích 720m nằm trên mặt đường lê lợi của thị xã. Nay tôi quyết định chia cho con trai thứ hai Lý Huỳnh Cường: Công ty điện máy và căn nhà riêng con tôi đang ở. Con gái Lý Huỳnh Tiên: Cửa hàng vàng bạc đá quí. Con gái Lý Huỳnh Ngà: Công ty may mặc Tấn Ngà. Con trai Út Lý Huỳnh Ngọc: Đại lý xe gắn máy và 10 xe du lịch cho thuê. Phần Hai : Con trai cả Lý Huỳnh Hoàng sẽ ở trong ngôi nhà cổ trên đường Lê Lợi cùng diện tích 720m. Phần Ba: Cháu gái tôi Lý Huỳnh Ngọc Huyền được hưởng toàn bộ số tiền 500 triệu đồng cùng 10 lạng vàng theo diện nữ trang. Tôi đang gởi ở ngân hàng phát triển nông thôn của thị xã. Nếu ông Lý Huỳnh Hoàng không trở về Việtnam định cư, căn nhà sẽ giao lại cho con gái ông lá Lý Huỳnh Ngọc Huyền quản lý, chăm sóc, hương khói cho giòng tộc. Cùng với mẹ là Vương Tú Hân ! Di chúc lập xong có sự chứng kiến của ông luật sư : Phan Chí Kiên và Võ Thành Hưng, phó chánh tòa án nhân dân thị xã Cẩm Trung. Người lập di chúc. Lý Huỳnh Tấn." Mọi người lặng đi khi nghe rõ ràng số tài sản từ nay mình được hưởng. Ngọc Huyền sụp xuống : - Nội ơi ! Cháu không nhận đâu. Nội hãy giao lại cho cô hoặc chú đi nội. Ông Mười ứa nước mắt : - Cháu thật đúng là đứa cháu vàng ngọc của nội. Nội đã rất công bằng khi chia tài sản. So ra chàu chỉ được một phần mười so với cha, chú cháu thôi. Nhận được nội yên lòng nhắm mắt. Ông Kiên đưa vào tay từng người giấy tờ chủ quyền tài sản, Ngọc huyền nhận cuốn sổ tiết kiệm màu xanh đã ghi tên họ cô đầy đủ. Vẫy Khoa lại gần, nội cười lay lắt : - Nội tin rằng cháu đủ bản lảnh để bảo bọc đời Ngọc Huyền. Hãy yêu thương nhau, đừng bao giờ lập lại nổi đau ngày xưa của người lớb, nghe cháu. Đếm đó, ông Mười trút hơi thở cuối cùng, khi tay ông đặt trong hai bàn tay Khoa và Huyền. Nét mặt ông thanh thản đầy vẻ mãn nguyện. **************** Suốt ba ngày tang lễ, mẹ con Thảo Vy và Cảnh Du đều có mặt. Khi thi hài ông Mười được nằm im trong lòng đất, con cái xây cho ông ngôi mộ thật đẹp bằng số tiền mặt ông để lại. Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời. Những người con của ông đã hiểu được phần chân lý đạo nghĩa làm người. Chanh chua hay sanh nạnh như cô Tư Ngà, thì sau cái chết của cha cũng thay đổi hẳn thái độ với mẹ con Ngọc Huyền. Ai ngu gì, đi tranh giành với cháu của mình khi tài sản của nó thật kiêm nhường, khi nó là đứa cháu đang có chân đứng cao nhất trong khu du lịch Biển trắng. Vậy mà, có người lại lên tiếng đòi sự công bằng. Là mẹ con Thảo Vy đòi quyền lợi cho Cảnh Du. tất nhiên học chỉ đòi ông Hoàng mà thôi. Lý của họ Cảnh Du là con trai ông. Cực chẳng đành, ông Huỳnh Hoàng đã phải công khai thân phận Cảnh Du. Anh là đứa trẻ còn sót lại với ông trên con tàu vượt biên ngày đó. Bọn hải tặc đã đánh cướp tàu, ông Hoàng trong lúc nguy cấp đã nhào đến ôm Cảnh Du lao xuống biển. Nhờ bơi giỏi, ông đã may mắn gặp được chiếc tàu Mã Lai cứu thoát. Ba năm trong trại tị nạn, chịu bao đau đớn đói khát, ông và Cảnh Du được chính phủ Mỹ cho địng cư. Từ đó ông đặt thêm chử Cảnh cho Du, khi anh vừa năm tuổi. Ông ngậm ngùi: - Suốt bao năm tha hương cầu thực. Tôi một lòng chăm lo cho Cảnh Du. Mong có ngày trở lại quê hương. Bà là bạn của tôi, là mẹ của Thảo Vy, bà đừng nên so đo với Ngọc Huyền. Duy nhất cha tôi chỉ có mình nó là cháu. Bà Hà thất vọng ra mặt. Thảo vy thì đeo bám Khoa nhì nhằng, khiến Khoa bực bội kéo Ngọc huyền về. Tận phút này, cô vẫn chưa hề cất tiếng gọi ông bằng cha ! Dù có biết mẹ cô đã tha thứ cho ông. Những ngày sau đó. Ngọc Huyền lại tiếp tục công việc của mình. Cô lặng lẽ hơn và chiều nào cô cũng ra ngồi với biển. Khoa cũng như quên cô không có bên anh nữa. Anh hay đến nhà Minh Minh ăn cơm, hay đưa cô đi chơi, đi nghe ca nhạc. Bốn năm trong đạo vợ chồng, dẫu không yêu thương cũng nghĩa tình. Khoa không một lần đưa cô đi mua sắm hay đi chơi xa. Bà Khánh đâu biết mỗi lần họ âu yếm trước mặt bà, ra tới đường là mặt ai cũng lạnh băng như đá. trái tim cô như đau buốt rưng rưng khi nhìn Minh Minh đùa vui bên Khoa. Bây giờ cô mới chua chát nghiệm ra rằng khi yêu trái tim nhân từ cũng trở nên quỉ dữ, tàn nhẫn vô tình trước những mối tình cảm thân thương. Ngọc Huyền thở dài. Cô làm sao vậy, không phải suốt bốn năm qua, cô đã nói sẽ giúp Minh Minh có được Khoa hay sao ? Bây giờ họ đang quấn quít bên nhau, cô sẽ có cơ hội xé hợp đồng, xé tờ giấy kết hôn trong danh dự. Tại sao cô không mừng nhỉ ? "Vì ai xui nên bao đắng cay vì tình yêu ! Vì ai xui nên bao đắng cay vì tình mơ. Tình yêu kia trong đắng cay, trong khổ đau. Biết không em. Anh chờ em vì tình mợ.." Biển đang vỗ về cô đấy ư ? Hay lời ca của ai đó đang được gió mang tới cho cô nghe. Hai mươi hai tuổi đời, cô chưa được một lần nghe ai tỏ lời yêu ! Bốn năm làm vợ, bờ môi cô vẫn còn khờ dại ngu ngơ trong trắng. Cô có khi nào mơ không nhỉ? Một tình yêu của trái tim mình? Ánh mắt đen như sâu hơn, đăm đám hơn khi bất chợt nhìn thấy con đường dẫn ra đảo. Khoa đang chở Minh Minh. Họ Thật tình tứ trong vòng ta ôm của Minh minh. Hoàng hôn gần lịm tắt rồi. Họ cvòn ra đó làm gì nhỉ ? Trái tim cô chợt rưng rưng những giọt máu hồng, buồn bã. Chẳng hiểu ma xui quỉ ám gì mà khi về cô lại đi thẳng qua nhà Khoa. Ở đây cô luôn có những bộ đồ, đề phòng bà Khánh bất chợt ra. Tắm xong, bụng sôi lục bục, tủ lạnh chẳng có món gì ăn được ngoài những lon bia ướp lạnh. Vài chùm nho Mỹ va ba trái lê. Qua nhà mẹ chỉ vài bước chân, song cô nghe làm biếng kinh khủng, vậy là cô làm muối ớt, xẻ lê ra ăn. Cô bật lon bia uống ừng ực, hết sạch năm lon bia và ba trái lê cô chẳng nghe say sỉn gì cả. Nhưng bụng cứ òng ọc suốt, Ngọc huyền len giường đi ngủ, sau khi nhấc máy báo cho mẹ biết mình đang ở đâu. Ngọc Huyền không biềt mình đã thiếp đi bao lâu. Cô trở mình tìm mềm đắp bỗng nhận điện vẫn sáng trưng. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm. Khoa ở lại bên đảo ư? Và cả Minh Minh nữa. Họ cố tình bắt cô phải đau đớn ư ? Minh ời! Tại sao mày lại tàn nhẫn đối với tao chứ ? Giấy kết hôn còn đỏ chói con dấu của pháp luật, tao chưa xé chưa ly hôn, thì tại sao mày không biết tự trọng hả Minh ? Thẩn thờ. Ngọc Huyền ra ban con ngồi , ban đêm biển như dác bạc trên sóng bởi ánh sáng như giương. Cô không biết mình ngồi như thế bao lâu trong ánh sáng mờ ảo của trăng trong hơi sương đêm bay vào mặt cô lành lạnh. Cô nghe tiếng xe honda dừng trước cổng, thấy cả cái ngước nhìn lên của Khoa nhìn vô nhà. lặng lẽ, Huyền quay vào phòng như ngủ say. Khoa khựng người, thấy điện sáng anh nghĩ mình quên tắt đèn. Ai dè Ngọc Huyền đang quay mặt vào bức tường ngủ ngon lành. Khoa chậm rãi đến bên giường, lặng nhìn Huyền thật lâ. Bốn năm với hơn ngàn ngày, anh từng ngắm cô nhu thế. Sao đêm nay trái tim anh cứ rừng rực sôi lên, cảm giác thèm muốn một lần chạm vào bờ môi cô. Nghĩ là làm, Khoa xoay người Huyền lại, cô hốt hoảng kêu lên: - Anh...anh định làm gì vậy. - Anh yêu em, Huyền ơi. Hãy là của nhau nha em. Môi anh tìm môi cô, Ngọc Huyền như lả đi trong phút giây trôi nổi bồng bềnh. Yêu là như thế sao ? Những nụ hôn nối tiếp những nụ hôn chất ngất, say nồng, chiếc giướng như oằn xuống khi họ đang hòa tan với nhau đớn đau, bàng hoàng, mệt mỏi rã rời. Ngọc Huyền ứa nước mắt. Chúa ơi, tại sao con cứ mãi đánh mất linh hồn con cho quỉ dữ. tại sao trong khi ta nằm đây để chờ Khoa về nói lời chia tay , xé cho nhau sự ràng buộc. Vậy mà! Khoa dùng môi mình lau những giọt lệ hồng nóng bỏng của cô. - Huyền ơi, anh yêu em. Anh không thể tự lừa dối mình mãi, chúng ta hãy bên nhau trọn đời nha em. Hết rồi đời con gái trinh nguyên. Hết rồi, nụ hôn đầu chưa kịp nếm, vị ngọt đã nghe cay đắng mặn môi. Ngọc Huyền nấc nghẹn, khóc cho cuộc đời cô vừa lật sang trang ư ? Khoa nhẹ nhàng: - Đừng khóc nữa em. Chúng ta vẫn là vợ chồng kia mà. Anh biết em cũng yêu anh. Em đừng huy sinh nhường nhịn nữa. Hạnh phúc một đời đâu phải trò chơi cút bắt hả em. Trong nhạt nhòa nước mắt, khi nhận ra tia mắt ấm như tia lửa mùa đông của Khoa đang nhìn cô khát khao chờ đợi. Giọng Huyền nghẹn tắc: - không đâu, em không yêu anh, thứ em cần là tiền. Em cần tiền để cho cuộc sống đời em thăng hoa cùng giàu sang quyền quí. Bây giờ em đã có một gia tài rồi, em không muốn trói buộc anh nữa. Chúng ta hãy chia tay nha anh. Minh Minh ... Khoa siết chặt cô trong vòng tay nóng rực mùi đàn ông vừa lạ, vừa quen. - Ngốc quá vợ Ơi. Minh Minh muôn đời anh coi như Thy Khanh. Trái tim anh có một ngăn thôi, cô bé Ngọc Huyền đã lấy đi ngăn hồng đó. Anh cấm em không được nhắc đến Minh Minh nữa, nhớ chưa. Ngọc Huyền lặng đi trong vòng tay của Khoa. Có thật cô đang được yêu và sẽ rất hạnh phúc không ? Khoa đã say nồng trong giấc ngủ. Cô không dám cục cựa. Cảm giác ngọt ngào gần gủi của hai làn da khiến cô không thể ngủ. Lần đầu tiên cô ngủ chung giường với người đàn ông đã có bốn năm danh chánh ngôn thuận là chồng cô. Trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực mà sao lòng cô vẫn lượn cợn những suy nghĩ về ai đó. trong giấc ngủ không Khoa đang mơ hay là anh đang vỗ về ru cô ngủ. "Ngủ đi em, giấc ngủ bình thường, Ngủ đi em nhé tình thương dạt dào, ngồi buồn con nhện găng tơ. Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây. Tình anh trong chiếc quạt này. Trăm cơn mộng đẹp về bay đầu giường... Qua ánh đèn ngủ màu hồng, nét mặt anh ngời hạnh phúc. khép bờ mi cong, cô cố ru mình vào giấc ngủ muộn màng. ********** Chì còn ngày nữa thôi, cô phải về trường rồi. Chắc lần xa nhau này không như những năm trước. Cô sẽ nhớ anh thật nhiều. Thy Khanh tha hồ chọc ghẹo cô. Sự chọc phá dể thương nhất vì Khanh thật sự có chi Hai để mè nheo mỗi ngày. Buổi sáng, cô trở dậy Khoa vẫn còn ngủ. Do chẳng có ai nhìn, mặt cô cũng đỏ rần lên khi chạm vào những vết máu hồng trên mặt nệm. Sẽ sàng, cô rời chân khỏi căn phòng vừa cho cô một đếm nồng say hạnh phúc. Bước chân trần, bộ áo thun, quần sọc trắng. ngọc Huyền chạy nhanh xuống biển. Đang giữa con trăng, nước thủy triều rút dần về sáng. Lâu ghê rồi Huyền không đi mò ốc theo nước thủy triều. Những con ốc hương nhỏ bằng đầu ngón chân cái, ngón tay đang bò theo sóng, nước rút tới đâu, ốc hiện ra tới đó, nhiều quá trời luôn. Chẳng có gì đựng ốc. Ngọc Huyền căng mắt tìm kiếm và cắm đầu chạy về phía hàng dương, có vô khối bịch nilon đang nằm ở đó. - Ui da, trời ơi đau quá ! Đang chạy nhanh, Ngọc Huyền đâm sầm vào một người. Cô bị hất văng xuống đất. - Ngọc Huyền, em không sao chứ ? Lại là Đình ư ? Sao lúc nào cô cũng lang thang ngoài biển một mình cô đều gặp anh vậy chứ ? Ngọc Huyền nhăn nhó : - Muốn bể đầu tôi rồi nè. Sao anh không tránh tôi ? Huy Đình giơ tay : - Anh cũng đang chạy bộ, khi phát hiện ra em, thì tránh không kịp nữa. Sao em ra biển sớm thế. - Tại tôi thích ngắm bình minh trên biển. Huy Đình nheo mắt : - ngắm bình minh trên biển. Một bác sĩ tương lai vẫn có tâm hồn ủy mị quá vậy. Mà sao không ngồi ở mé biển, khi không chạy đi đâu vậy ? Em... Ngọc Huyền cong môi : - Em làm sao ? Có thấy trán tôi sưng rồi không ? - Anh nghĩ em đau bụng, nên mới chạy nhanh thế. Ngọc huyền trợn mắt : - Trời đất, anh tưởng tượng cái quái gì vậy hả ? Là người ta đi lượm bịch nilon. Huy Đình ngạc nhiên: - Lượm bịch nilon để bán ve chai ấy hả ? Ngọc Huyền cung tay : Bản mặt tôi thế này mà lượm đồ bán ve chai ư ? Anh thật biết cách mỉa mai. Ý trời, những con ốc của tôi... Ngọc Huyền mặc kệ Đình đang đứng ngẩn ngơ. Cô lượm nhanh hai bịch to nilon, rồi chạy ngược trở lại, quơ nhanh đống ốc vừa nhặt vào bịch, Ngọc Huyền thở phào, mãi nói thêm chút nữa tụi ốc này sẽ bò mất tiêu xuống nước.Trưa nay cô sẽ làm nước mắn thật cay để ăn với ốc. Chỉ nói thôi nước miếng đã nhiểu ra tới chân răng. Ủa, anh Khoa. Chờ em ! Ngọc Huyền hét to thấy Khoa quay đầu chạy lên bãi. Chết cha, rắc rối nữa rồi. Chắc chắn Khoa đi tìm cô, nhưng đã thấy Đình nên anh đã quay trở lại. Đêm qua cô vừa đón nhận những yêu thương. Lẽ nào anh đang ghen vì Đình ? Trời ơi, sao lần nào cô gặp Đình là lần đó anh đều thấy cô và Đình hết vậy. Bịch ốc hương nặng trĩu trên tay, cô đi như chạy về nhà, bỏ mặc Đình ngẩn ngơ, hụt hẫng chơi vơi. Đừng bắt bóng nữa Huy Đình. Người con gái đó mãi mãi là của Khoa. ánh mắt Ngọc Huyền dành cho Khoa chất ngất những yêu thương. Dù lời cô thốt ra toàn cay cú, muộn phiền. Cô yêu Khoa nhưng không thố lộ trái tim mình. Quên đi Đình ơi. Thế gian này thiếu gì con gái đẹp. Tại sao phải yêu đơn phương cô gái đã có "chồng". Dẫu thế nào Khoa vẫn kêu hãnh hơn anh về tờ kết hôn, trói chặt đời cô gái anh yêu rồi ! Nhìn con gái chân đất, tóc xõa tung trong gió rối bời, tay xách lủng lẳng một bịch ốc. Bà Hân nhíu mày kêu nhỏ : - Lạy chúa. huyền ơi, sáng sớm con đi đâu thằng Khoa kiếm con cuống cuồng vậy? Ngọc Huyền đưa tay chận ngực, cố giữ cho hơi thở đều lại, sau những bước chạy gần như tắt thở, Ngọc Huyền buông bịch ốc xuống giữa nền nhà, cô hổn hển: - Mẹ, con mệt quá, con đi băt ốc nè, quá trời ốc hương luôn mẹ Ơi. Bà Hân nhìn cô : - Con gặp Khoa không ? Ngọc Huyề dẩu môi : - Con nhìn thấy ảnh chạy về nhà. Tức ghê đi, con gọi rát cả cổ, ảnh không thèm quay lại. Bà Hân nhăn mặt : - Sao kỳ vậy kìa. Nó qua đây hỏi con. Mẹ nghĩ con ra biển. Thói quen này bỏ đi Huyền ơi. Nó thấy con không ? Ngọc Huyền gật đầu : - Con qua bên nhà coi sao ? Bà Hân nói như răn : - Con gái lớn rồi, phải đàng hoàng nghiêm túc con ạ. Coi kìa, Đầu óc quần áo rối bù, mỏng tanh. Ai gặp con lúc này thật khó coi, con quên thân phận hiện tại của con bây giờ hay sao ? Ngọc Huyền dài giọng : - Đừng tụng nữa mẹ Ơi. Con hứa làm người phụ nữ tuyệt vời nhất khi có chồng. Bây giờ cơn đi đây. Loáng cái, Huyền đã vụt chạy khỏi nhà. Bà Hân ngẩn ngơ trước câu nói của cô. Lạy đức mẹ lòng lành, xin người hảy ban cho con gái con niềm hạnh phúc tình yêu thương của trái tim. Bốn năm qua, con bé vẫn "không" yêu được "chồng" mình là sao ? Thằng Khoa tuyệt vời đến thế, nó còn đòi hỏi gì nữa chứ ? Ngọc Huyền ấm ức trước căn nhà vắng tanh. Phòng ngủ được Khoa thu dọn gọn gàng, tấm drap hồi đêm anh đã thay và ngâm trong bồn giặt. Chứng tỏ Khoa chỉ dậy sau cô vài phút. Khoa ghen !Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa ! Ghen với Đình ư ? Sao vô lý quá vậy. Những lần gặp Đình bất chợt, cô có làm gì quá đáng đâu để anh buồn bực ? Thả người xuống chiếc ghế, Ngọc Huyền bực bội nhìn ly càfê chưa từng uống của Khoa. Cô khuấy đường trong ly mạnh đến nổi tiếng muổng dưới đáy ly rồn rột. Bình thường Huyền không uống càfê đen, trừ những đêm thức khuya học bài thi. Cô sợ đắng từ nhỏ, mẹ bắt uống thuốc phải kem theo ly nước đường ngay sau đó. Nhếch môi, đưa ly càfê lên miệng. Huyền chậm rãi uống. Càfê trung nguyên loại đặc biệt nhất. Vì càfê đắng tê đầu lưởi. Cô đang buồn, dù buồn điều gì, cô không biết được, chỉ biết cô buồn ghê gớm. Vị đắng này đâu thể đắng bằng cuộc tình buồn của cô. Buồn, vì cô lấy chồng không chút rung động con tim. Buồn, vì đúng bốn năm sau ngày cưới ấy, cô chợt nhận ra mình cũng yêu "chồng" mình chứ không chỉ có anh yêu cô. Chúa ơi ! Một phát hiện khiến cô bàng hoàng. Hương yêu còn đọng trên chiếc giường, suốt bốn năm lạnh lẽo kia. Còn hiện hửu trên mắt môi cô.Vậy mà Khoa đã tát cho cô cái tát chí mạng vào mặt. Dù anh không hề dùng bạo lực đến với cô. Sự bỏ của anh. Không là cái tát, là ngọc roi quất mặt, vào tim cô ư. Khoa ơi ! Người ta nói yêu nhiều thì ghen cũng lắm. Nhưng em có yêu ai ngoài anh ? Huy Đình chỉ nhu con sóng nhỏ vỗ bên bước chân em như một kỷ niệm bạn bè. tại sao anh không chịu hiểu ? Minh Minh bàng hoàng buông rơi cánh hồng xuống đất. Cô bật nhanh khỏi ghế xích đu chạy ra cổng : - Anh khao ! Khoa mỉm cười. nụ cười khiến trái tim con gái liêu xiêu, đau nhói : - Minh Minh rảnh không ? - Có gì không anh ? Khoa chậm rãi : - Đi hải Minh với anh. Minh Minh rạng rỡ: - Ngoài móng cái hả anh ? Em thèm đi ra đó lâu rồi, rủ Ngọc Huyền mấy lần, nó đều lắc đầu. Em muốn sang Trung quốc xem hàng hóa. Vô tình, Minh Minh nhắc đến tên Huyền khiến mặt Khoa nhăn nhúm. Anh nặng nề: - Anh chờ em bên quán Trung nguyên nha. Minh Minh gật đầu. Ôi trời. Minh Minh vui quá. Được đi chơi chung với Khoa là điều cô thường khao khát đến cháy lòng. Nhiều lần, cô tìm đủ lý do để mời Khoa đi ăn, đi chơi, Khoa nhận lời cô và Ngọc Huyền luôn bên anh như một cặp uyên ương hạnh phúc. Thà rằng Ngọc Huyền yêu và lấy anh cho cam. Đằng này, nghĩ đến cuộc hôn nhân của bạn. Minh Minh lại ấm ức. Ngọc Huyền nhận lời kết hôn cùng Khoa chỉ để có tiền ăn học và Khoa thoát cuộc hôn nhân anh không có tình yêu. bây giờ, tiền, Huyền có dư thừa. Sao họ không ly dị như cam kết trong hợp đồng mà cô làm nhân chứng. Khoa đâu yêu Huyền? nhất định lần này cô phải hỏi anh cho rõ. Nếu cần, cô cho đi đời con gái để được trói buộc anh vào mãi cuộc đời mình. Ngọc Huyền vẫn muốn Khoa và cô thành một cặp cơ mà : Minh Minh ngã đầu trên vai Khoa, chiếc Mercedes sang trọng vẫn bon bon trên đường ra biên gìới Hải minh. Chặng đường dài hơn trăm cây số, khung cảnh thiên nhiên hai bên đường dường như không có tác động gì đến Khoa. Cả mùi con gái nóng rực một bên cũng không làm nét mặt anh thay đổi : lạnh lùng, vô cảm một cách nhức con tim Minh Minh. Khoa ơi ! Lẽ nào em chỉ là vật thế thân cho nỗi buồn chất ngất của anh ? Anh buồn ai ? Phải Ngọc Huyền không ? Nén tiếng thở dài, Minh Minh dặn lòng hãy kiên nhẫn: ************* Thảo Vy sững sờ kéo ta Cảnh Du : - Anh ! Khoa kìa ! Đang ngồi trầm ngâm bên trách càfê. cảnh Du giật mình nhìn theo ánh mắt Thảo Vy. mặt cảnh Du sắt lại, Quạo đeo khi thấy Khoa đi cùng cô bạn thân với Ngọc huyền, anh đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm. Thảo Vy cười nhạt : - Anh tìm ngọc Huyền à ? Không có cô ấy đâu. nãy giờ họ ra đã lâu và anh nhìn coi, họ khác gì một cặp tình nhân. Cảnh Du gằn lời : - Khốn kiếp ! Phải hỏi nó xem nào. Thảo vy ấn vai Du xuống : - Anh ngồi đây, chuyện này em biết cách giải quyết. Cô chậm rãi thả từng bước chân dài, lượng lờ dưới những gốc cây phi lao, tiến về bàn của Khoa. Hình ảnh là lơi của Minh Minh gần như nằm trong lòng Khoa trên chiếc ghế bố, khiến Thảo vy giận dữ: - Trời ạ ! Giữa nơi tận cùng trời đất này, người ta cũng văn minh hiện đại ghê ta. Tuồng gì đây nhỉ ? Khoa sượng trân trước ánh mắt cười cợt, khinh bỉ của Thảo Vy. Khẻ hất Minh Minh ra, Khoa cười giượng: - Thảo Vy, bất ngờ ghê. Em cũng có hứng thú đi chơi xa vậy sao ? Ngồi đi em. Thảo Vy khoanh tay: - Anh quên nơi cũng là nơi du lịch nổi tiếng vùng địa đầu đất nước hay sao ? Nhất là đi càng xa, càng dể làm những điều mà mình khao khát. Tôi nói có đúng không hả Minh Minh? Bị hỏi bất ngờ. Minh Minh bối rối : - Chi....à tôi, tôi... Thảo vy cười lạnh: - Khó nói lắm phải không ? Tôi nhớ có lần cô đã có lần lên tiếng đã kích tôi, nói tôi là " người con gái không có tự trọng". Vậy bây giờ thì sao hả cô bạn thân nhất của Ngọc Huyền. Tôi không có lòng tự trọng, bời Khoa là người yêu của tôi. Tôi đến trước Ngọc Huyền ngày ấy. Bây giờ tôi phải nói thế nào về cô nhỉ ?. Chơi với bạn mà quyến rũ chồng của bạn. Đồ phản bạn, đồ con gái hư thân trắc nết, đúng không hả ? Minh Minh hét lên : - chị thật quá đáng. Chị ghen với tôi à ? Nếu chị có tư cách thì sao không giữ Khoa lại cho mình. Ừ ! Tôi yêu chồng của bạn đó thì sao ? Ngọc Huyền với anh ấy đâu có thật sự là vợ chồng. Khoa kêu lên : - Minh Minh ! Bình tỉnh đi em. Còn Thảo Vy, cuộc sống của em đã yên bề. Cảnh Du yêu thương, chìu chuộng em hết mình. Em xen vô chuyện của anh làm gì ? Thảo Vy chua ngoa : - Anh nói vậy, lương tâm anh không day dứt ? Ngọc Huyền thua con bé này à ? Anh tìm đủ cách bỏ em để lấy cô ấy. Bây giờ, anh có cô ấy trong tay, anh lại tìm cách xa lánh Ngọc huyền. Anh quên rằng hiện tại bây giờ em là chị dâu của cô ấy sao ? Em nhắm mắt làm ngơ để anh tác tệ à. Nếu thật sự là người đàn ông có lương tâm trách nhiệm, anh nên quay về thị xã ngay đi. Khoa bực bội : - Đủ rồi ! Cô nên trở về chổ của cô ngay đi. Yêu ai, thương ai là quyền của tôi. Cô ghen à ? Môi Thảo Vy run lên. Mắt cô như có lửa. Gả đàn ông chết tiệt này đã làm khổ cô mấy năm trời, nếu không cho hắn một bài học, chắc chắn không mở mắt được. Mím môi, Thảo Vy dùng hết sức tát mạnh vào mặt Khoa. Khoa chết trân vì ngượng và bất ngờ. Phủi bàn tay vào vạt áo, Thảo Vy cười cay đắng. - Đàn ông các anh đúng là lũ sở khanh đểu giả. Tôi thay cho Ngọc Huyền đánh anh, để anh sáng mắt lại. Người con gái bên anh kìa, không phải là người đàn bà đưc hạnh đâu, thua cả tôi nữa đó. Bởi không có người bạn nào quan tâm thái quá tới chồng bạn như cô ta. Còn cô, nếu muốn danh dự còn, danh giá trắng trong, hãy trở về vị trí của mình. Phá gia cang người khác, ông trời không tha cho đâu. Chào ! Thảo Vy xoay bước. Khoa hét nhỏ : - Đứng lại ! Thảo Vy khoát tay : - Muốn nói, để tôi gọi Cảnh Du nói chuyện với anh. Dù sao anh ấy cũng là anh của Ngọc Huyền. Bây giờ cả Khoa và Minh Minh mới nhận ra sự có mặt của Cảnh Du. - Dượng còn cơ hội quay về thị xã trong danh dự. Tôi hứa không kể chuyện hôm nay cho em tôi biết đâu. Tôi tin dượng và tin cả bản lĩnh của em gái tôi. Hai người đừng để điều đáng tiếc xãy ra. Vợ chồng làm sao tránh được cảnh buồn giận. Phải biết khoan dung, vị tha Khoa ạ. Có thể gia đình mới bền được. Tôi nghĩ dượng đang buốn em gái tôi chuyện gì đó. Dượng bị hụt hẫng phải không ? Tôi nghĩ Ngọc Huyền là đứa con gái hiểu xa bìết rộng. Dượng nói điều ấm ức của mình chắc chắn em tôi biết lỗi của nó. Nghe lời tôi một lần đi. Sẽ không còn cơ hội để níu kéo hạnh phúc khi chính người trong cuộc đang buông xuôi. Dượng Khoa, nghe tôi nói không vậy? Khoa hất mái tóc đang rũ trên trán. Môi anh mím lại một cách kiêu ngạo và tàn nhẫn. Lẵng lẽ, anh cầm ty Minh Minh đi trong nắng gió, hình như biển ở đây và biển ở Hạ long chỉ là một, khi ráng hoàng hôn đang rãi xuống muôn vàn sắc tím trên mặt biển, Ngọc Huyền rất ưa nhìn. Nhận được điện báo của Thảo Vy, Ngọc Huyền chết lịm, đớn đau. Anh tàn nhẫn lắm Khoa ơi. Bốn năm vợ chồng, anh trân trọng gìn giữ cho em tất cả. Chỉ một đêm em buông xuôi cuộc đời cho niềm hoang lạc, ái ân, tuyệt vời, mà thượng đế ban cho con người. Em ngở mình đã tìm được hạnh phúc. Ngờ đâu, sau cuộc mây mưa, bẻ cho cánh hoa rời cành, anh phũ phàng chà đạp em tơi tả, chẳng xót thương. Không ! Đâu Khoa ơi ! Em sẽ không ra ngoài ấy, không giàng giật chút hương tình nhạc nhẻo, khi tim anh đã muốn thế. Bốn năm trước, anh chọn em mà không chọn Minh Minh, bởi anh biết em cần tiền, nên sẳn sàng lao vào cuộc chơi đầy nguy hiểm. Bây giờ anh quay về với người con gái cao sang từ trứng nước. Là vợ anh trên pháp lý, là bạn của Minh Minh suốt sáu năm học phổ thông, bốn năm đại học. Em hiểu mình phải làm gì lúc này. Nuốt nước bọt, nuốt nỗi óan hận đang dâng cao tột đỉnh vào lòng. Ngọc Huyền nghe cay đắng, đớn đau vò nát con tim. Sự việc sáng nay ngoài bãi biển, cô vô tư trong sáng như nước biển khơi. Nhưng anh đã gán cho cô một tội lỗi. Tội không đoan chính cho cái cớ để anh rũ bỏ trách nhiệm sau đêm yêu thương. Suốt ngày nay, cô một mình tất bật giải quyết toàn bộ công việc trong khu du lịch rộng lớn này. Đã vậy còn lo lắng gọi điện về Hànội tìm anh. Cô đã làm tất cả một cách trôi chảy, tốt đẹp. Vì lẽ nó sẽ là của cô. Vậy mà ! Cuộc điện thoại đường dài của Thảo Vy như tước hết sinh lực của cô. Khoa ! Nếu anh muốn, em sẽ không níu kéo làm gì. Lương tâm em hoàn toàn thanh thản khi biết em không bao giờ gây nên lỗi khiến anh phải hận em. Chỉ tội cho mẹ anh ? Bà sẽ uất ức, đau đớn lắm khi nhận ra mình bị gạt lừa suốt mấy năm qua. Ngọc Huyền đâu muốn xé bản hợp đồng ấy, cũng vì sự níu kéo tình thâm của mẹ anh mà thôi. Nhếch môi, ngọc Huyền bật dậy. Cô sẽ về Hànội, sẽ thưa thật tất cả mọi chuyện cho bà Khánh biết. Bà có đánh mắng cô. Cô cũng để cho bà hả dạ. Minh Minh ơi ! Tao không oán trách mày đâu. Có chăng là số phận tao vô phước, Khoa và tao, có duyên mà không có nợ với nhau. Đừng lo cho tao, đừng suy tư, day dứt khi mày suốt bốn năm vẫn yêu Khoa không thể quên. Ngọc Huyền không tệ đến mức phải có Khoa mới sống nữa đâu. Bà Hân sững sờ nhìn nét mặt đau đớn không che giấu của con gái : - Ngọc Huyền ! Đã xãy ra chuyện gì ? Ngọc Huyền rưng rưng : - Mẹ Ơi ! Đừng có cuống lên như thế. Bởi mẹ hiểu hơn ai hết, con và Khoa chỉ đóng kịch thôi mà. Đã đến lúc con phải lại sự tự do cho Khoa rồi. Bà Hân day dứt : - Thật ra là gì chứ ? Hôm qua cả hai đứa con đều rất vui. Đêm qua con còn ngủ lại bên đó kia mà. Điều đó không khiến mẹ vui sao, Khi bốn năm trên danh nghĩa vợ chồng, về tới đây là con ngủ cùng mẹ suốt. Đôi mắt buồn rưng rưng những giọt nước mắt nghẹn ngào. Xin đừng hỏi nữa mẹ Ơi. Đừng bắt con nói. Bà Hân lặng nhìn Ngọc Huyền thu xếp quần áo. Bà thốt lên : - Con đừng cố chấp như vậy Huyền ơi. Hôn nhân là điều hệ trọng một đời con từng rắn lòng trước lời van xin tha lỗi của cha con. Lẽ nào bây giờ con muốn bia miệng tiếng đời khinh khi khi con là gái bị chồng bỏ hay sao? Ngọc Huyền hét nhỏ, đớn đau : - Mẹ đừng đem hai chuyện khác nhau ấy chồng làm một. Con chưa đến nỗi là đồ bỏ đâu. Đời này đâu đã hết đàn ông cao thượng vị tha. Người ta sẳn sàng đón vào đời một cô gái lở làng trong bùn nhơ, thì có lý đâu, cái tiếng con gái qua một lần cầu lại không có người yêu quí. khi con vẫn là con chứ. Cô trầm giọng : - Vài hôm nữa là vào năm học, con không còn thời gian dành cho mẹ nữa. Năm nay con phải đi thực tậy đi xa đó mẹ. Mẹ nên về nhà bên kia để có điều kiện hương khói cho ông bà, chờ ngày ba con trở lại. Bà Hân gật đầu, mắt đăm đăm nhìn con : - Con sẽ ở đâu hả Huyền ? - Mẹ lo làm gì. Bây giờ con đâu xa lạ bở ngở như năm ấy nữa. Con sẽ tìm thuê một căn gác trọ mẹ ạ. vấn đề đó đâu phải khó khăn và lớn lao. Khi con gái mẹ là đứa có tay nghề nấu ăn không tệ. Trở qua nhà Khoa, cô gom hết quần áo của mình vô giỏ. Một thoáng đớn đau vời vợi khi mắt cô nhìn về chiếc giường phủ drap hồng. Thôi nào, can đảm quên đi chứ, khi người ta đã còn muốn mày hiện hữu nơi đây. Huyền ơi ! Xé một tờ giấy trong cuốn vở học trò trắng trinh, mong manh, Ngọc Huyền viết : " Anh Khoa ! Tôi tiếc rằng không thể chờ gặp anh. Tôi đồng ý xé bỏ tờ hợp đồng. Anh yên tâm. Tôi gởi kèm đây đơn ly dị của mình, với lý do để tòa xử nhanh nhất. Tôi không yêu anh và đã ngoại tình ! Tôi biết anh sẽ bằng lòng với kết cuộc và sự ra đi của tôi. Không cần day dứt kiếm tìm. Bởi giữa tôi và anh đâ có gì gọi là vợ chồng để tiếc nuối ! Tôi thay anh, thưa chuyện với mẹ. thà cho mẹ biết, còn hơn mãi lừa dối. Tôi không muốn. Tôi gởi chùm chìa khóa văn phòng, két sắc bên mẹ tôi. Tôi đi đây. Chúc anh có hạnh phúc trong tình yêu của mình. Người vợ không là vơ. từ biệt anh. Lý Huỳnh Ngọc Huyền." Đặt tờ giấy lên bàn viết của Khoa. Và trước khi bước lên chuyến xe cuối cùng trong ngày lên Hànội, Ngọc Huyền gọi di động cho anh về lo cho công ty. ********** Minh Minh tươi rói, rực rỡ như đóa hoa hồng vừa hé nụ, đón được hạt sương đêm là ngọc vô nhụy hoa. Chiếc ba lô vắt vẻo sau lưng, cô vừa nhảy chân sáo vào nhà, vừa hát véo con " Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu cẫn đẹp sao..." - Minh Minh ! Giọng nói nghiêm lạnh, ánh mắt sắt như dao của bà Mai nhìn cô, khiến bước chân Minh khựng lại một giây. Cô chợt nhào đến ôm vai mẹ, ngọt ngào : - Mẹ ! Muộn rồi, sao giờ này mẹ vẫn còn ngồi đây ? Sương sẽ làm mẹ lạnh đó. Bà Mai chậm rãi : - Mẹ không thể ngủ, khi con đi cả đêm rồi không về ? Mẹ đợi con. Minh Minh cắn môi : - Con lớn rồi mà mẹ, khi đi con nhớ đã xin pháp mẹ. bà Mai gằn lời : - Mẹ nhớ điều đó. Nhưng con đã giấu mẹ, không cho mẹ biết đi đâu với ai ? Sao vậy Minh ? Tại sao con lại qua đêm với thằng Khoa ? Con muốn ba mẹ phải xấu hổ mà chết vì nhục nhã tai tiếng hay sao? Minh Minh buột miệng : Ngọc Huyền kể mẹ nghe à. Hóa ra bụng nó cũng thối tha chứ thơm tho tốt lành gì. Bà Mai nghiêm giọng : - Khá lâu rồi mẹ không gặp Ngọc Huyền. Tính nết nó thế nào, con rõ hơn mẹ kia mà. Một người, mẹ không hề biết, đã gọi điện thoại báo cho mẹ biết. Con hình dung tình cảnh mẹ khi ấy không ? Nếu mẹ nhìn thấy con lúc đó, mẹ dám giết con chết ngay Minh ạ ! Bà thở dài, đau xót : - Con và Ngọc Huyền như hai chị em ruột, một miếng ăn chia đôi, đứa này buồn, đứa kia rơi lệ. Ngọc Huyền khổ cực, tuổi nhục suốt tuổi thơ, khi ấy con dám san sẻ nỗi đâu với nó. Thà hai đứa thâm thù ghét bỏ nhau. Thà thằng Khoa cưới Ngọc Huyền ở nơi khác, con thế nào, mẹ không nói. Thị xã này tuy thế chứ nhỏ lắm con. Người đầu thị xã biết tận tường người cuối thị xã, chứ không như phố phường Hànội, nhà ai nấy biết đâu con. Đã thế, thằng Khoa còn là giám đốc khu du lịch Biển trắng, tiếng tăm của nó, dân ở đây còn ai mà không biết. Họ còn khen con Huyền có phước. Vậy mà, con ngang nhiên đi chơi với nó, không còn chút đạo lý nhân tâm, nghĩa bạn bè. Tiềnbạc là thứ phù du, hết rồi lại có. Nhưng nhân tâm nghĩa tình, không dể gì có đâu con. Con nghĩ mẹ đồng ý cho con yêu cậu Khoa sao ? Minh Minh bướng bỉnh : - Nhưng mà, Ngọc Huyền không yêu anh Khoa. Hai người ấy làm đám cưới là vì Ngọc Huyền cần tiền, anh Khoa không muốn lấy cô gái đang theo anh. Họ sẽ ly dị, trả tự do cho nhau. Và Khoa yêu con. Con cũng yêu anh ấy, từ khi Khoa hỏi cưới Huyền. Bà Mai nói nhẹ nhưng đanh giọng : - Con ngây thơ trong cái vỏ bọc người lớn? Hay con hiểu mà cố tình không muốn hiểu. Đồng ý là hai đứa nó đóng kịch đi. Hiện tại tụi nó vẫn là vợ chồng được pháp luật và họ hàng công nhận. Nếu chịu khó suy nghĩ hơn, con sẽ nhận ra cậu Khoa có chủ ý trong việc này. tại sao từ chối tình yêu của cô gái thân quen mấy năm trời. lại năn nỉ một cô gái vừa quen làm đám cưới. Con nghĩ dể ly dị lắm hay sao khi đã có sự ràng buộc. Và con dám tin chắc không, Ngọc Huyền suốt bốn năm làm cây gỗ bên cậu Khoa ? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Con quên sao ? Minh Minh xốn xang trong lời nói như khuyên răn, như chỉ dạy. Mắt cô rưng rưng giọt lệ buồn. Cô đã sai thật ư ? Bà Mai chậm rãi :- Con gái mẹ xinh đẹp, nhân hậu. Mẹ tin rằng khi dứt được hình ảnh của Khoa khỏi lòng mình. Con nhất định tìm được cho mình người đàn của con kia mà. Minh Minh lặng lẽ đi vô nhà. Để y nguyên bộ đồ đầy bụi đất sau chặng đường dài, Cô leo lên giường nằm lịm đi, mắt nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại tối hôm qua đang ngồi bên cô trong nhà hàng đặc sản. Khoa có điện thoại. Nghe xong, anh có vẻ bồn chồn muốn về. Nhưng lúc đó, trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa lớn phủ kín thị xã ven biển gần biên gìới. Buổi tối trời mưa, sẽ nguy hiểm trên lộ trình hơn trăm cây số đường xuyên qua những khu rừng hoang vắng. Khoa đã không về là vậy. Nằm một lúc. Minh Minh có ý định qua nhà bà Hân. Cô muốn trực tiếp nói chuyện với Ngọc Huyền. Dù sao nếu cô có Khoa, Ngọc Huyền đau khổ thì cô cũng không vui được. Bà Mai vẫn ngồi dưới phòng khách. Bà nhìn cô bằng sắc giận vô cùng trong ánh mắt có lửa: - Con đi đâu giờ này ? Thấy trời sắp mưa không ? Minh Minh cắn nhẹ vành môi : - Con muốn qua nhà dì Hân. Muốn gặp Ngọc Huyền: Bà Mai buông thõng: - Để van xin nó à ? Hay nhận lỗi. Điều gì cũng không còn kịp nữa. Ngọc Huyền nó đi rồi. Minh Minh lay vai mẹ: - Sao mẹ biết nó đi? Và đi đâu ? Bà Mai trùng thấp : - Hồi sáng, mẹ nóng ruột vì con, nên tới nhà chị Hân. Mẹ Ngọc Huyền ngồi khóc lặng bên bàn. Chị ấy nói con bé bỏ đi từ tối hôm qua. Gió đập từng cơn vào cánh cửa. Gió thổi những hạt mưa bay, vô tình lọt vào căn phòng ấm áp. Minh Minh bật khóc và chạy trở lên phòng. Mắt bà Mai cũng lấp lánh những giọt lệ thương con, vui mừng khi nhận ra con gái bà đang ân hận. Thà là như vậy ! Trong khi ấy, bên nhà bà Hân, Khoa không được câu nào, khi thấy nét mặt đau đớn của bà mẹ vợ. Bà Hân trùng giọng: - Nó đi rồi. Nhắn con đừng tìm nó. Mẹ không biết nó có để lại điều gì cho con không. Chìa khóa của con đây. Khoa buồn tênh: - Con xin lỗi mẹ, đã không chịu suy xét. Tâm hồng Ngọc Huyền mong manh lắm. Cô ấy không chịu được nổi đau vô tình vô nghĩa của con, con nhất định phải tìm cô ấy. Cuộc đời này, con sẽ không còn là con nữa, nếu không có Huyền bên con. Bà Hân nhân từ: - Không cần phải giượng ép Khoa ạ. Lỗi này cũng tại mẹ. Mẹ là người lớn mà dung túng cho con mình dối gạt gia đình con, để Huyền nó buồn mãi. Mẹ không trách con đâu. Nếu được, con cứ dàn xếp, thưa chuyện cho ba mẹ con rõ. Rồi làm đơn ly dị. Dù chưa thành thân một ngày, con vẫn là chồng của Ngọc Huyền. Mẹ quí con ở tư chất đàng hoàng đức độ. Nghe lời mẹ, đừng vội về Hànội. Đàn ông không thể vì đàn bà, buông rơi sự ngiệp. Trở về căn nhà của mình, Khoa cay đắng nhận ra vẻ hoang lạnh trong nhà. Mắt anh nhạt nhòa đọc những giòng chử viết cũng nhạt nhòa trên trang giấy. Không ! Anh không muốn kết cục này Huyền ơi ! Anh sai rồi, khi ghen không chút căn cứ. Ba lần anh gặp em bên Huy Đình, em vô tư hồn nhiên. Em không hoen ố bạn và tình. Chỉ tại anh ích kỷ, ngốc ngếch khi thấy Huy Đình quấn quít bên em. Anh yêu em hơn bản thân mình, nên sợ mất em khi tờ cam kết chưa được em xé đi, để nhận anh và mãi đời em. Yêu nhau nhiều nên ghen tuông hồ đồ vố thức. Anh quên rằng thượng đế sanh ra người đàn bà để người đàn ông chiêm ngưỡng yêu thưong. Hoa nào đẹp lại không bướm ong ve vản, em vô tư không biết Huy Đình ngoài tên gọi. Còn anh sợ mất em. Bởi Đình có những gì anh có. Anh ta được quyền công bằng cạnh tranh với anh sao? Nếu anh đem hôn thú ra ràng buộc em. Bốn năm ben nhau dù rất gần mà lại quá xa xôi. Một đêm ái ân tuyệt vời của lần đầu cho đi và nhận lại. Hai trái tim không phải đã run lên, khi thổn thức vì được yêu đó sao? Mở chai sâm banh của Pháp. Khoa dốc ngược vào miệng, uống ừng ực như kẻ khát nước thèm ly nước lọc. ...Rượu cạn ly, uống say lòng con giá. Hé môi cười, mà nước mắt hoen mi. Xa nhau chưa mà nghe lòng quạnh vắng. Đường thêng thang giá lạnh. Một mình anh. Em ơi em, đừng buồn anh còn đó. Thương em nhiều, tim buốt giá đau thương..." Lâu lắm rồi, anh không uống rượu. Ngọc Huyền nói: Rượu thiêu hết lý trí, tàn phá hết cuộc đời. Cô không muốn anh uống đến chất men nồng cay đó. Khoa gục đầu khi nhận ra sự thật tàn nhẫn do chính anh gây nên. Ya trong nhớ nhung chờ đợi, thử thách, hay mại Khoa không còn những ngày tháng ben em, dù gần lời nói xa trong thăm thẳm, như bốn năm qua anh đã sống Huyền ơi ! ************ Thy Khanh len lén nhìn mẹ: - Mẹ ! Chuyện này thật ra không phải lỗi của chị Huyền. Bà Khánh cười nhẹ: - Thôi nào, mau đứng lên cả đi ! Thy Khanh đở Ngọc Huyền đứng dậy. Nhìn vẻ mặt mẹ vẫn bình thản sau những lời thú nhận của Ngọc Huyền, Thy Khanh đâm hoang mang, cứ ngở mẹ sẽ đau đớn, mẹ sẽ chết đi, sẽ vật vã bởi sự thật "dối tình" khủng khiếp của anh chị Hai. Bà Khánh kêu lên : - Ôi con bé này, sao cứ tròn mắt nhìn ta vậy hả? Có thấy Ngọc Huyền mỏi gối lắm không ? Thy Khanh vụt reo: - Mẹ ! Mẹ không giận chị Huyền hả? Ngọc Huyền theo tay đở của Thy Khanh cũng ngở ngàng nhìn bà Khánh. Bà Khánh than: - Còn hỏi thêm câu nào nữa tao lấy chổi lông gà đánh tét mông hai con nhỏ a đầu này nghe chưa. Khi không ta bị hết con trai đến con gái gạt lừa. Ngọc Huyền rưng rưng : - Mẹ ! Con biết lỗi của mình. Là do vì tiền nên bán rẽ nhân cách, lừa dối ba mẹ, họ hàng, cũng vì lẽ đó, hôm đám cưới, con đâu dám xin cha ban phép cưới. Chúa thiêng liêng cao cả, đâu dể tha thứ cho con. Mẹ đừng trách mắng anh Khoa. Bà Khánh chậm rãi: - thật ra, ta biết chuyện này lâu rồi. Vì danh dự gia đình, dòng tộc, ta đành chờ thời gian thay đổi trái tim con, để con coi đây thật sự là một mái ấm gia đình. Mẹ biết hôm nay con không cần giấu thân phận mình nữa, bởi con đã có trong tay một gia tài lớn. Mẹ chỉ xin con một điều: Nếu mẹ không có duyên làm mẹ chồng con, thì hãy cho mẹ nhận con là con gái. Thằng Khoa chẳng mấy khi về đây. Con đừng ngại, Huyền nhé. Thy Khanh chắc lưởi: - Mẹ ghê thật. Chuyện động trời như vậy mà tỉnh như không? Nghe chị Huyền nói, thưa thật cùng mẹ, con sợ muốn chết. Vậy là tốt rồi. Chị Huyền ơi nhà mình rộng thêng thang, chị Ở quen rồi, cứ ở đây đi chị. Ngọc Huyền cảm kích: - Mẹ ! Con đa tạ tấm chân tình mà mẹ đã ban cho con. Tấm lòng mẹ vị tha bao la. Mẹ không giận, không hận con, mà còn muốn con mãi sống trong căn nhà của mẹ. Nhưng mẹ Ơi, hãy hiểu cho con. Mai này Minh Minh sẽ về đây. Dù sao mẹ cũng không thể không cho Minh Minh ở, khi bốn năm qua mẹ đã thương quí nó. Con không muốn mẹ khó xử. Minh Minh xinh đẹp, hiền lành. Nó xứng đáng với Khoa mẹ ạ. mẹ đã tha thứ cho con, thì mẹ hãy mở rộng vòng tay đón Minh Minh về. Anh Khoa thương yêu ai, mẹ nên tác hợp cho ảnh. Con không muốn sự có mặt của con khiến mọi người khó xử với nhau. Bà Khanh buồn rầu: - Con đã muốn đi. Mẹ làm sao giữ nổi. Cuộc đời đầy cạm bẫy, mưu mô, độc ác khôn lường. Con phải cẩn thận nha Huyền. Ngày nghỉ cuối tuần hãy về với mẹ. Ngôi nhà này luôn mở rộng cửa đón con. Thy Khanh kêu lên: - Mẹ Ơi! Rồi chị ấy ở đâu? Bà Khánh nhẹ giọng: - Ngày mai mẹ sẽ đưa Ngọc Huyền sang ở với bà Vú. Chỉ có vậy mẹ mới yên tâm. Ngọc Huyền bức rức: - Mẹ à, con tự lo cho mình được, mẹ không cần vất vả vì con đâu. Bà Khánh trầm tỉnh: - là Vú nuôi ngày trước anh em thy Khanh. Bà già rồi. Muốn sống một mình, nên mẹ mua cho bà căn nhà nhỏ bên làng hoa Ngọc hà. mẹ nghĩ con sẽ thích Vú Bân và căn nhà ấy. Vậy đi ! Ngọc Huyền bâng khuâng nhìn căn phòng quen thuộc. Chiếc giường đôi suốt bốn năm chỉ mình cô chiếm giữ. Cậu quí tử của căn nhà này, phải ngủ trên chiếc ghế hẹp bề ngang, ngắn chiều dài. Quên đi Huyền ơi. Người ta đâu có yêu mày. Đêm hôm đó hãy cất giữ tận đáy tim buồn, như một kỷ niệm đẹp nhất của đời. Đêm cho đi, để rồi phải nhận những đớn đau, đắng lịm con tim. Đàn ông ! Muôn đời họ chẳng chung tình. Muôn đời họ chỉ ngọt nồng bờ môi, chót lưởi, lượn lờ bên hoa thơm. Khi hoa đã nở, thì họ cũng quên ngay lời nói yêu thương từng thốt đêm nào. Khoa mãi mãi không là của cô đâu. Quên ư ! Sau bốn năm tình nghĩa vợ chồng trên giấy trắng, mực đen...mỉa mai thay cho trò chơi cao ngạo của Huyền, dám thề trước đất trời mãi là con dâ nhà họ Tô. Và cô đã bốn năm thờ phụng khói hương cho ông bà đấy chứ. Thả ánh mắt đi hoang trong từ góc nhỏ căn phòng. bất chợt. Bất chợt Ngọc Huyền đưa tay lên rờ môi mình. Ba ngày trước, bờ môi trinh nguyên của cô đã bị anh khám phá, dẫn vào bến yêu thương. Chỉ một lần duy nhất ấy thôi sao? Duy nhất một lần nghe tiếng yêu, một lần được hôn trong ngàn đam mê ngọt ngào và duy nhất một lần, cô và Khoa là của nhau đem ấy. Nỗi đau, cứ chực trào dâng khóe mắt đen thăm thẳm, mêng mông. Khoa ơi, tận nơi sâu nhất của trái tim mình, em không thể quên được anh. Em không tin tình yêu vừa đến đã chia xa nhau. Phải đó là sự trừng phạt của chúa thiêng liêng cao cả, dành cho em không? Đêm dần đi vào chiều sâu của nó, không hay rằng đêm nay có người con gái thức trọn năm canh vì bao day dứt trong đời. Buổi sáng, Ngọc Huyền thức giấc đã tám giờ sáng. Cô vội vả làm vệ sinh cá nhân. thy Khanh phụ cô dọn dẹp những đồ dùng cần thiết và sách vở, áo quần. Căn nhà của Vú Bân nằm giữa một vườn đào. Vườn độc nhất của làng hoa Ngọc hà. Bà Khánh ôn tồn nói với Vú Bân : - Chị Vú à! Tôi gởi chị đứa con gái của tôi nha. Chị không buồn vì có người đến quấy rầy chứ? Vú Bân cười hiền: - Ai da, sao bà chủ lại nói thế. Đây là nhà của bà chủ, tôi cũng hiu quạnh lắm, nên được con gái xinh xắn thế này đến làm bạn, quí hơn vàng đó chị Ơi. Bà Khánh gật gù: - Chị hứa là tôi anh tâm rồi. Ngọc Huyền còn đi học, ở đây hơi xa trường, tôi sẽ mua cho nó chiếc xe honda. Chị chỉ cần lo cho nó ngày ba bữa ăn đầy đủ chất là đủ rồi. Ngọc Huyền kêu lên: - Mẹ à! Mẹ đừng bận tâm đến việc đi lại của con. Con tự lo cho mình được mà. Bà Khánh vẻ giận lẫy: - Mẹ quên. Bây gìờ con mua xe cũng được nữa là. Ngọc Huyền khổ sở: - Mẹ ! Đừng ép con được không? Thy Khanh cười nói với Huyền: - Chị chọc mẹ buồn. Là trời long đất lở đó chị Ơi. Nếu chị ngại đi xe mới thi chị xe em đi vậy. Bà Khánh nạt đùa: - Khanh à! Xe của con, con để chạy đi, đừng rắc rối. Ngọc Huyền đành miển cưởng: - Mẹ à! Mẹ đã nói vậy, con xin nhận. Con đi xe của Thy Khanh quen rồi. Mẹ mua xe khác cho Thy Khanh nha. Bà Khánh thở phì: - Con thiệt khéo ép ta mà. Gì chứ được xe mới, con nha đầu này nó thích mê ấy chứ. Tất cả cùng cười vang. Vú Bân mời bà Khánh cùng ở lại ăn cơm. Vú vui ghê lắm, có mấy khi Vú được như thế này đâu. Như đọc được nỗi niềm của Vú, Thy Khanh chót chét: - Từ mai, Vú là người sướng nhất đó. Giá mẹ cho con tới ở đây cùng chị Huyền. Con ừ liền. Bà Khánh nữa đùa nữa thật: - Cục vàng mười của tôi đó chị Ơi. Nhớ giữ nó cẩn thận giùm tôi. Tôi e rằng, ngõ vào nhà nầy sẽ mọc nhiều cây si mất thôi. Ngọc Huyền bẻn lẽn: - Mẹ này! Chưa gì đã ngạo con. Bữa cơm chỉ có cá rô chiên xù dằm nước mắn ớt, dĩa rau muống xanh mướt, dĩa cà ghém chấm mấm tôm và tô canh ốc nấu chuối xanh. Đơn giản vô cùng, bà Khánh như thấy bữa cơm ngon hơn. Thy Khanh tròn môi chót chét: - Ngon tuyệt Vú ơi. Ăn hoài những món ăn cầu kỳ, sao con ngán quá. Ờ ! Mà sao mẹ cũng ăn được mắm tôm nhỉ ? Bà Khánh mắng yêu: - Bẻm mép vừa thôi cô. Dân Hànội gốc không biết món ăn này mới lạ đó. Vú Bân chân tình: - Cô Út thích thì lâu lâu ghé tôi chơi. Cơm của Vú chỉ có dưa cà mắm muối thôi. Thy Khanh khịt mũi: - Gì chứ, ghé thì con ghé chắc rồi. Nhưng Vú ơi, Vú cho chị Huyền ăn cà mắm riệt, mẹ con xót lắm đó. Bà Khánh chỉ cười không nói. Cơm nước xong, bà kêu xích lô về nhà sau khi đã dặn dò Vú đủ thứ. Bà đưa cho Vú một cọc tiền dày nữa. Thy Khanh và Huyền kéo nhau lang thang dưới những gốc đào, tìm trái còn sót lại. Những trái đào đỏ đỏ, xanh xanh, được hai cô chùi lông vô vạt áo, rồi đưa lên miệng nhai ngon lành. Ngọc Huyền bằng lòng nơi ở mới của mình. *********** Khoa không dám bỏ công ty về Hànội. Anh điện thoại hỏi mẹ. Bà Khánh trả lời, Huyền không lên đây. Sắp học rồi, em không lên Hànội. Vậy em đi đâu. Hànội còn có nhà Huy Đình, có những cửa hàng thời trang sang trọng của gia đình anh, Huy Đình có máu nghệ sĩ, anh không trói buộc cuộc đời trong bốn bức tường tiền bạc. Đình hát hay, đã từng đạt nhìều giải thi tiếng hát truyền hình đài Hànội. Đoạt giải nhì giọng ca vàng do báo tiền phong tổ chức. tại Huyền không thích ca nhạc, nên vô tình không biết. Khoa đã mời Huy Đình và nhóm hát của anh ra đảo với mục đích biểu diển nhạc sống cho du khách. Huy Đình về Hànội thay cha điều hành công ty. Anh ta có cơ hội gặp Ngọc Huyền. Chỉ nghĩ đến điều này thôi. Khoa đã hoang mang đến sợ hãi. Đêm bên Minh Minh ngoài Hải ninh, khi sắp đón nhận sự dâng hiến của Minh Minh. Ánh mắt đen thăm thẳm, nét mặt trầm buồn thêng thang vẫn không giấu được hai lúm đồng tiền xin xinh quyến rũ trên gò má trắng mịn của cô. Khoa chợt nhận ra càng lúc anh càng yêu Huyền tha thiết. Anh đã thoát được tội lỗi của đời mình, Minh Minh khóc ngất suốt đêm đó. Khoa an ủi vổ về cô thật nhiều. Tật ghen lãng nhách, lãng nhơ của anh, đã thế còn cả gan trêu Ngọc Huyền bằng cách đưa Minh Minh đi chơi. Hậu quả anh không còn cô trong tay cũng là đáng lắm. Đàn ông đúng là ích kỷ nhỏ mọn, độc tài đến ngốc nghếch. Ai đời, thấy vợ mìnhn nói chuyện với người ta đã cho là Ngọc Huyền không tốt, đã vội trả thù bằng cách cặp luôn bạn thân của người ta. Cho chừa cái tật ghen ẩu. Đang miên man trôi theo dòng suy nghĩ anh không hay Minh Minh đã đến tự khi nào. Bàn tay cô đặt lên vai anh run rẩy: - Anh Khoa! Khoa chau mày, bối rối : - Em tìm anh à? Minh Minh nhếch môi: - Và anh không muốn tiếp. Trong mắt anh, anh muốn tống cổ em ra khỏi chổ này, để anh yên tỉnh nhớ vợ mình, đúng không? Khoa nhẹ giọng: - Minh Minh, thật ra em muốn gì. Anh biết mình có lỗi vì đã lôi em vào sự trả thù mù quáng của anh. Ngọc Huyền là bạn em mà. - Em biết điều đó rõ hơn anh, em chỉ muốn tát vào mặt anh cho nguôi ngoa nỗi hận. Em ngu ngốc trong sự huy sinh cao thượng của Ngọc Huyền. Đời sao có nhiều sự tréo ngoe quá vậy. Em yêu anh, còn anh thì yêu mê đắm Ngọc Huyền. ngọc Huyền lại coi tình yêu, cuộc hôn nhân của anh như trò chơi quá trớn của nó. em ngốc quá đúng không, khi cứ điên cuồng chạy theo ảo ảnh? Khoa cúi đầu: - Anh xin lỗi. Anh sai thật rồi. Vì sự hồ đồ của anh, Ngọc Huyền đã bỏ đi. Anh thật đáng bị trừng phạt. Minh Minh nhẹ giọng: - Sao anh không về Hànội? Ngọc Huyền coi trọng việc học hơn tiền tài. Nó không bao giờ bỏ học vì tình cảm của anh đâu. Khoa thở dài: - Mẹ anh mắng anh tơi tả qua điện thoại. Bà nói, Ngọc Huyền không về đó. Còn bảo bà chỉ có duy nhất Ngọc Huyền là con dâu. Người con gái tự anh đưa về, để bà đội cau trầu đi hỏi cưới cho anh. Anh không tìm được cô ấy, đừng gọi bà bằng mẹ. Minh Minh nấc nghẹn: - Nó là đứa con gái tốt. bất cứ hoàn cảnh nào và môi trường sống như thế nào, nó luôn tạo cho người ta thương mến nó. Ngay mẹ em, vốn thương em nhất trên đời. Nghe em làm tổn thương Ngọc Huyền. Bà cũng bắt em đi tìm nó. Mẹ em còn nói: " Đàn ông trên đời này không thiếu, tình yêu cũng hiếm khi yêu một lần là được trọn vẹn. Tất cả đều có thể tìm lại được một lần hoặc hai lần. Duy nhất tình bạn thì không dể tìm được người tâm đầu ý hợp, tri âm tri kỷ của mình. Em cũng không tốt mà. Đúng không anh Khoa. Khoa cười nhẹ: - Cám ơn Minh Minh không giận anh. - Hổng dám đâu. Nếu không phải Ngọc Huyền ấy hả. Còn lâu em mới chịu quên anh. Khoa bối rối: - Nói vậy là sao? Minh Minh cười dòn tan: - Là em, nhất định đoạn tuyệt tình cảm đối phương của mình. Dù sao em cũng không muốn mẹ em buồn và hơn hết Ngọc Huyền khinh khi em. Cô chợt cau mày: - Ngọc Huyền đi đâu chứ? bạn bè học chung nó, em không biết ai cả. Còn về nhà, nó đâu còn ngoài em và nhỏ Khanh. Khoa trầm giọng: - Anh định bàn giao công việc lại cho chú Phụng phó giám đốc một thời gian. Anh nhất định phải tìm Huyền! Cả hai chìm vào yên lặng mêng mang, mổi người đuổi theo một suy nghĩ của mình. Nhưng duy nhất vẫn lả day dứt về Ngọc Huyền. Khoa mãi thì thầm gọi tên cô trong trong hối hận ngập tràn. Trong khi đó Ngọc Huyền đang nằm tòng teng trên võng đọc sách. Những cuốn giáo trình về phẩu thuật luôn cuốn hút Ngọc Huyền, quên đi mọi muộn phiền xung quanh. Vú Bân ngọt miệng: - Vô nhà đi Huyền ơi, sắp mưa rồi đó. Ngọc Huyền bấy gìờ mới rời mắt khỏi trang sách nhìn lên trời. Quả thật xen trong từng tán lá cây, bầu trời đang vần vũ. Mưa buồn, đã vậy còn lạnh nữa. Vú Bân đẩy dĩa khoai lang đỏ mật tới trước mặt Huyền: - Con ăn khoai đi. Loại khoai mật này ngọt lắm. Thy Khanh thích nhất đó. bao giờ cũng vậy con ạ. Cuối thu, đầu đông vẫn còn lác đác những trận mưa cuối mùa. Chấm muối mè nè Huyền. Ngọc Huyền xuýt xoa: - Ngọt thiệt hả Vú. Vú chợt dẻ dặt: - Huyền nè,Vú cứ thắc mắc mãi, không hỏi thì bức rức. Hỏi ra sợ con giận. - Chyện gì vậy Vú. Con không có giận Vú đâu. Giận để Vú bỏ cho con đói à? Vú Bân thở dài: - Vú nhớ hồi ấy con và cậu Khoa làm đám cưói mà. Sao bây giờ bà chủ lại con là con gái. Con và cậu chủ chia tay rồi hả? Miếng khoai đang ngọt lịm, chợt nghẹn ngay đắng chát. Huyền phải dùng tay vuốt cổ mãi, miếng khoai mới xuống hết cổ họng. Ánh mắt cô lại buồn vời vợi, thăm thẳm, khuôn mặt trái xoan mịn màng như se sắt nỗi lòng. Vú Bân lo lắng: - Vú xin lỗi đã khiến con buồn. Ngọc Huyền rưng rưng: - Con biết Vú đã nhận ra con ngay buổi ban đầu, và sẽ hỏi câu này khi cần thiết. Thật ra con đâu có yêu anh Khoa. Vú còn nhớ hồi anh ấy bị mẹ Khánh ép, một hai đòi anh ấy phải cưới chị Vy không? Vú Bân bâng khuâng: - Vú biết cô Vy. Hồi đó thằng Khoa học đại học, mùa đào chín, ngày nào hai đứa nó và cô Khanh cũng tới đây. Vú cứ nghĩ cô Vy sẽ vợ cậu chủ. Ai dè hôm đám cưới cô dâu lại là con. Ngọc Huyền xa vắng: - Hồi ấy gia đìng con nghèo lắm. Mẹ con phải nhận giặt đồ cho bệnh viện và cả gánhn nước mướn cho những quán cơm. Mẹ con muốn con được học thành tài. Vào năm con thi tốt nghiệp mười hai, mẹ con đau nặng, tiền hết, mẹ đau. Con đã nhất định nghĩ học đi làm. Đúng lúc đó anh Khoa xuất hiện, là hàng xóm của con. Và đề nghị con giúp anh làm đám cưới để không phải lấy Thảo Vy. Khoa hứa không xúc phạm con, vài tháng sẽ tìm cách ly hôn. Cần tiền, con nhắm mắt gật đầu. Tưởng vài tháng thôi con xé hợp đồng, đường ai nấy đi. Không ngờ ba mẹ ảnh và Thy Khanh quá yêu quí con. Nên con đã lần lựa cho đến ngày hôm nay. Vú Bân sững sờ: - Lạy Phật. Con liều thật đó Huyền. May cậu Khoa là người đàng hoàng không thôi con tránh sao khỏi ân hận. Đang yên lành thì kệ nó đi. Ngày xưa bằng tuổi Vú, lấy chồng, cưới vợ đều cậy nhờ mai mối. Có phước được người tử tế đàng hoàng. Vô phước cũng cắn răng mà chịu. Con gái quí nhất chữ trinh và hạnh phúc ở lần mặc áo cưới. lỡ rồi, sao con còn trốn chạy? Nỗi đau đã muốn quên lại bị Vú khơi lại, vẫn đau đáu nụ cười, ánh mắt, bờ môi của cô đầy ắp tim cô. Cứ đà này, cô khó mà quên anh nổi. Khi mà trái tim cô mãi mãi gọi tên anh.Bà Khánh giử đúng lời hứa của Mình, mặc kệ cậu con trai điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng. Bà vẫn một mực lạnh lùng. Nếu nó thật sự yêu con bé, bà phải cho nó niếm nổi đau, nổi nhớ quay quắt này. Sự trừng phạt đêm lại hạnh phúc sau này cho con trai bà. Bà tin rằng NGọc Huyền không thay đổi. Đứa conn gái giàu lòng tự trọng, giàu lòng nhân ái, nhất định là con dâu quí của bà. Bà biết tính con trai bà. Thương ai thương đến chết. Thủy chung vô cùng, Minh Minh đã lên đây đi học. Cô biết lỗi, nên mỗi khi Khoa về, cô đều cư xử đúng mực. Bà yên tâm, không sợ cậu con trai tìm người khác. Nhờ vậy Ngọc Huyền mỗi ngày đến trường đều đặn. Khoa tới tìm, là cô trốn luôn trong thư viện, nhịn đói không về luôn. Thời gian mới đó đã hơn hai tháng. Chiều nay, giáo sư chủ nhiệm khoa thông báo danh sách sinh viên về các bệnh viện thực tập. Ngọc Huyền học giỏi, bàn tay cô xử lý những trường hợp mổ trên xác động vật, đều thu phục sự nghiêm khắc của giáo sư. Cô được điều về bệnh viện Việt- Đức, cùng bốn người bạn khác. Tan học. Huyền chạy xe thẳng về nhà. Vừa dắt xe vô cửa, mùi cá chiên bay ra làm cô nôn nao cả ruột gan. Cô bụm miệng chạy ra phía sau hè, ói gần chết, chỉ toàn là nước. Vú Bân sợ điếng người khi thấy cô xanh mướt tựa vách tường thở dốc. - Con trúng gió rồi. Vô giường Vú lấy trầu với rượu ngâm rễ liền để vú đánh cảm cho. Ngọc Huyền khổ sở, khi mùi cá vẫn bay lên nhà: - Vú ơi, đậy chảo cá lại. Con khó chịu lắm ! Cặp mắt già của Vú khẻ nhăn lại. Trong lúc Ngọc Huyền đang lo lắng đến cái đều khũng khiếp ấy. Là bác sĩ không chuyên khoa sản, cô vẫn đoán chắc mình đã có thai. Hai tháng nay, cô tự nhiên mất kinh.Cô vô tình nghĩ tại mình lo nghĩ nhiều quá nên ảnh hưởng đến nhu cầu kinh nguyệt. Vú Bân đem lá trầu và chai rượu lên, Ngọc Huyền bứt rức: - Con không phải cảm đâu. Vú đừng dánh gió. Vú Bân ngập ngừng: - Vú thấy con giống người... Ngọc Huyền cười như mếu: - Sao Vú không nói hết là con có thai. Mắt Vú lấp lánh niềm vui: - Thật hả con? Phải thằng Khoa không ? Ngọc Huyền se sắt: - Con không thân ngoài ảnh cả. Vú ơi, con phải làm sao đây, cái đêm cuối cùng, con định nói với ảnh lời chia tay. Dè đâu,, con không có cơ hội và buống thả đời mình trong tình yêu của anh ấy. Con nghe Khoa nói yêu con, và bàng hoàng nhận ra trái tim con cũng thổ thức gọi tên anh. Đêm đó là đêm tuyệt vời. Vô giá nhất đời con. Con nghĩ số mệnh đã khiến xui nên điều ấa. Ngờ đâu đêm vui chưa trọn, ngày chia tay đã đến. Vú Bân chắc lưỡi: - Trời ơi là cái thằng, sao tệ lậu vậy chứ! Chuyện này con đã nói cho bà chủ biết chưa? Ngọc Huyền ngậm ngùi: - Con vừa nghĩ ra đây thôi. Muốn chắc ăn phải khám Vú ạ. Mai con đi bệnh viện. Vú Bân chớp đôi mắt nhìn theo: - Ủa! Con cũng là bác sĩ, đồ nghề có sẳn cả, con không khám cho mình được à? - Không đâu Vú, conhọc phẩu thuật, con cũng ước đoán được sức khỏe của mình, nhưng không thể bằng bác sĩ chuyên khoa. Cái đó gọi là "Sinh nghề tử nghiệp" đó Vú. - Sao rắc rối vậy chứ. Mai con nhớ phải khám cẩn thận nha. Ngọc huyền mỉm cười: - Con biết mình phải làm gi mà. Vú không được cho mẹ biết đó. Chờ con khám đã. - Được rồi! Được rồi. Con sao thích rắc rối quá vậy. Bây giờ con ăn gì đây nữa. Ngọc Huyền nhăn nhó: - Vú cất cá đi chỗ khác. Con thử ăn cơm rau, coi sao. Rốt cuộc thì mùi rau, mùi mắm đều khiến cô nhộn nhạo ruột gan. Vú lo thật sự. Còn cô thì đói muốn chết luôn. Xới cho mình chén cơm. Cô quyết định mở hủ đường cát trắng ăn thử. May quá là may, cô đã ăn được hai chén cơm với đường. Đúng là cô không thể tin, có ngày cô phải ăn kiểu này. Hồi nhỏ thấy thằng nhóc Lâm tối ngày ăn cơm đường, cháo đường, cả nước đưòng, cô đã cười chết ngất. Con nhà giàu, thịt cá ê hề không ăn. Lại ăn cơm đường, không phải chuyện lạ sao? Chúa ơi! Hôm nay cô bị trừng phạt vì tội nhạo Lâm rồi đây. Qua hôm sau. Ngọc Huyền tới bệnh viện nhận nhóm và ca trực. Cô được phân công trực cấp cứu vào chiều mai. Chạy xe khỏi cổng bệnh viện Việt - Đức, cô chạy xe về phía bệnh viện phụ sản. Khám cho cô là một bác sĩ lớn hơn cô vài ba tuổi, tên Hà Vân. Bác sĩ Hà Vân tháo khẩu trang và cười: - Chúc mừng em. Thai nhi tốt, tim thai khỏe, chắc em bị hành dử lắm phải không? Gần ba tháng rồi. Ngọc huyền đỏ mặt: - Chị đã bị cảm giác như em chưa. Ngửi mùi gì cũng ói khổ ói sở. Ngoài bánh mì chấm sửa, cơm ăn với đường ra, em đầu hàng tất cả các món ăn. Trước đây em ghét sữa kinh khủng. Hà Vân mỉm cười: - Chị có một bé gái hơn một tuổi. Mang thai nhi so. Không ai tránh khỏi đều đó cả. Ông xã em đâu? - Em muốn dành cho anh ấy sự bất ngờ. Nên em đi một mình. Cám ơn chị. Ngọc Huyền đẩy xe khỏi cổng bệnh viện chưa kịp đề máy, cô nghe tiếng gọi thật quen: - Ngọc Huyền! Ngọc Huyền quay lại. Cô thoáng bối rối khi nhận ra Huy Đình. - Ngọc Huyền đi đâu đây? Ngọc Huyền nhướng mắt: - Chuyện đàn bà con gái anh hỏi chi vậ ? Huyền học ngành y, chả lẽ không thể tới đây à? Vậy còn anh? Đàn ông con trai vô bệnh này là có vấn đề đó. Huy Đình vô tư: - Anh có bà chị sanh trong đó. Anh rể đi vắng, mẹ anh vô đây chăm sóc chị ấy nên anh làm chân tiếp vụ thôi mà. huyền có vẻ ốm đấy. Ngọc huyền thản nhiên: - Hình như đò là câu hỏi thường nhật của những người lâu không gặp klại. Nay vô tình gặp lại, đúng không anh Đình? Huy Đình cười ngất: - Ngọc Huyền chẳng bao giờ già được, vì tính tình quá nhạy cảm, sôi nổi. - Cám ơn lời khen đầy tính an ủi của anh. Huy Đình thấy Huyền dợm nổ máy xe, anh vội nói: - Tôi muốn mời Huyền ly nước. huyền không từ chối chứ? Ngọc Huyền đắn đo mãi, rốt cuộc cô gật đầu: - Không quá mười lăm phut1 đâu nha. Chiều Huyền còn phải đi học. Huy Đình gật đầu. Câu chuyện thăm hỏi đời thường diển ra, khi hai chiếc xe chạy song song với nhau. Ngọc Huyền nào hay, cô đã bị Khoa theo từ trường, thấy cô vào bệnh viện phụ sản. Khoa thắc mắc lẫn hoang mang. Anh kiên nhẫn đứng chờ ở bên kia đường. Khoa như bị ai đó tát vào mặt. Khiến anh chơi vơi, liêu xiêu. Ngọc Huyền trở ra có Huy Đình đi cùng. Vậy là đã rõ. Họ đã quan hệ với nhau rất thân thiết. trong khi anh xấc bất lang bang tìm cô như một thằng điên, thì cô vẫn dung dăng dung dẻ bên Huy Đình. Ngọc Huyền không hề đơn giản như anh nghĩ. Mẹ anh hôm nay đã hối anh, muốn gặp cô phải kiên nhẫn đợi ở cổng trường, mẹ cứ luôn miệng khen cô ngoan hiền, học giỏi. Mẹ anh không biết, Thy Khang không biết hay mẹ cố tình mỉa mai anh, muốn anh sáng mắt ra. Không thể như vậy. mẹ anh rõ ràng vẫn bắt anh tìm cho được Ngọc Huyền về cơ mà. Nhìn Ngọc Huyền bên Đình đi vô quán càfê. Tim Khoa nhói lên buốt rát. Anh muốn xông thẳng vô quán lôi Huyền về. Chắc chắn Huyền không thể không theo anh. Vì rõ ràng anh vẫn còn là chồng cô, được pháp luật công nhận kia mà. Khoa đã lặng lẽ bỏ đi. Cái gì đã không còn là của mình thì níu kéo làm gì. Anh là đàn ông, nam nhi đại trượng phu, anh đâu thể dùng tờ giấy đó để chiếm đoạt cô. Nơi Khoa dừng chân là một quán nhậu. Khoa uống từng ly rượu đế không cần mồi. Đầu anh cứ ong óng cứ hỏi tại sao lần nào anh cũng gặp Huy Đình ben Ngọc Huyền, mà không hề có ai khác? Bây giờ thì chảng còn gì để níu kéo nữa rổi. Uống cho say, để quên đi người con gái có đến bốn năm bên anh trong một căn nhà. Ai bảo anh yêu mà không chịu nói. Còn bày ra cái bản ký kết đám cưới nữa. Ừ thì cho là lý do bắt buộc một năm không thể nói, thì năm thứ hai, thì phải nói ra chứ. Yêu mà cứ chôn chắt trong lòng thì làm sao cô biết để đón nhận. Khi mở được lời yêu, thì sóng gió ập đến kéo tuột cô khỏi tay anh. Không đúng! Không phải gió trời, không phải sóng biển. Mà là thằng bạn chết triệt của anh. Huy Đình đã có được cô rồi ư? Rượu nóng như lửa, cũng không thể nào đốt cháy được hình dáng thân yêu của cô trong tim anh. Báo hại Minh Minh và chị bếp phải dìu anh toát mồ hôi. Khoa lè nhè: - Minh Minh! Ở lậi với anh! Say mà còn nhận ra được cô à? Minh Minh bối rối đưa mắt nhìn chị bếp. Cô nói nhẹ: - Anh say rồi nằm nghĩ đi. Cần gì chị bếp sẽ giúp anh. Chiều nay em có hai giờ kiểm tra, em không nghĩ được. Khoa càm ràm: - Đi à! Ai cũng bỏ tôi mà đi hết sao hả? Khoa buông tay nơi thành giường, chìm sâu vào giấc ngủ. Minh Minh nói với chị bếp: - Anh Khoa sao vậy nhỉ? Có bao giờ ảnh nhậu say như vậy không chị? Chị bếp lắc đầu: Tôi chưa thấy cậu ấy say kiểu này. Hồi trưa tôi nghe bà chủ nói cậu chủ đến trường cô Huyền mà. Minh Minh nhíu mày: - Chắc chắn anh ấy đã gặp Ngọc Huyền.Một là nó nhất quyết không quay lại. Hai là Huyền đi chung với bạn trai nên Khoa buồn, mới uống rượu. Chị bếp hạ giọng: - Tôi thấy cô Huyền dể thương và hiền hậu đúnh tính cách của cô ấy sẽ làm bác sĩ sau này. Tôi nghĩ cô Huyền không quen ai đâu. - Chị hơi tự tin đấy. Khi không hiểu đưọc cuộc sống mỗi ngày. Chị bếp cãi ngay: - Ai thì tôi không nói. Cô Huyền không phải là người dể thay đổi, nhất là bà chủ và cô Khanh vẫn ưu ái cổ. Minh Minh hỏi tới: - Chị! Cho em biết đi. Phải chị biết Ngọc Huyền ở đâu không? Chị bếp lắc nhẹ: - Tôi không dám nói đâu. Bà chủ nghiêm lắm. Bà thương cậu Khoa đến cháy ruột, vậy mà mỗi lần cậu ấy về, bà đâu có nói. Cô đừng phiền tôi, phận người ăn kẻ ở trong nhà cô ạ. Minh Minh thẩn thờ đi ra sân. Nghĩa là ngoài chân tình chăm sóc cô như bao năm nay, bà Khánh và cả Khanh cũng chưa tin cô. Không cho cô biết chỗ ở của Huyền vì sợ cô phá bạn ư? Minh Minh mím môi. Ngày mai , cô nhất định chờ Ngọc Huyền ở cổng trường. Giá nào cũng phải gặp cho được. ************ Bà Khánh vừa thấy Ngọc Huyền chạy xe về, đã vội rời ghế đứng lên. Thấy chiếc Spacy màu trắng dựng trong sân, Ngọc Huyền đã ngao ngán cho sự nóng nảy, mau mắn cũa bà Vú. nhất định Vú đã thỏ thọt đủ điều cho bà Khánh nghe, nên giữa trưa nắng chang chang bà vẫn Thy Khanh chở tới đây. - Thưa mẹ, con đi học về. Mẹ tới lâu chưa ạ! Bà Khánh cười hiền: - Mẹ đang suốt ruột muốn chết. Sao rồi con ? Bác sĩ nói sao? Ngọc Huyền nóng bừng mặt, cô nhìn bà Vú như trách móc. Bà Vú vẻ biết lỗi: - Con gái à, tại Vú nôn cái bụng quá. Tin mừng như thế, bắt Vú cất hoài, chịu không nổi. Vú kể cho mẹ con nghe rồi. Thy Khanh cầm tay Ngọc Huyền, giọng như reo: - Em sắp được lên chức rồi. Thích ghê! Bà Khánh nạt đùa: - Coi kìa Khanh. Mau làm cho chị Hai ly cam vắt. Ngày trước mẹ mang thai thằng Khoa, cũng bị nó hành suốt ba tháng. Kệ nó con ạ, trời sanh là vậy, con cố ăn những gì con ăn được, sẽ khỏe thôi. Con ngọt như vậy khả năng là con trai đó. Thy Khanh cười nắc nẻ: - Ý trời ! Mẹ nói y như thật. Muốn biết, siêu âm thì biết trai hay gái thôi mà. Thời đại này mẹ còn xét đoán cảm giác nữa. Bà Khánh điềm tỉnh: - Khoa học cũng cần những kinh nghiệm thực tế chứ. Kinh nghiệm của phụ nữ, ăn ngọt khi mang thai sẽ sinh con trai, ăn chua thì sanh con gái, biết chưa. Thy Khanh lè lưỡi: - Chị Hai, sao im re rè ré vậy? Bác sĩ nói sao? Ngọc Huyền bối rối: - Thai chưa được ba tháng, chưa biết gái trai đâu Khanh. Bà Khánh lẩm nhẩm trên ngón tay một hồi, mới cười rạng rỡ: - Vậy là không trật đâu nữa rồi. Từ khi con Huyền lên tìm mẹ dến nay thiếu sáu ngày nữa được ba tháng. Thằng tiểu yêu cũng khá đấy. Ngọc Huyền ngượng đến đỏ mặt tía tai, cô chưa biết bày tỏ lòng mình thế nào. Bà Khánh bỗng nói: - Huyền à, về nhà ở đi con. Có vậy mẹ mới yên tâm. Vú già rồi, lỡ con có chuyện gì cũng khó lắm. Ngọc Huyền từ tốn: - Con muốn ở đây mẹ ạ. Khí hậu ngoại ô khiến con dể chịu, thoải mái mẹ ạ. Con biết tự chăm sóc cho mình mà. Hơn nữa, từ mai con phải trực ở bệnh viện rồi. Mẹ đừng lo lắng quá. Bà Khánh vẫn nói: - Thực tập lâu mau hả con? Có phải thức đêm không ? - Dạ! Con thực tập hai tháng mẹ ạ. sau đó về thi học kỳ. Con học phẩu thuật, nghề bác sĩ thì trực đêm phải có. Ban đêm phòng phẩu thuật cấp cứu sẽ nhàn hơn ban ngày đó mẹ. Bà Khánh biết không thể thay đổi được cô lúc này. Phải đích thân thằng tiểu tử của bà tới đây thôi. Bà dặn dò Vú Bân cặn kẻ mọi điều, sau đó mới ra về. Thy Khanh nói nhỏ với Huyền: - Minh Minh mấy lần đi tìm chị Ở trường. Khanh nghĩ, Minh Minh đã biết lỗi, với lại cũng tại anh Hai nữa. Chị chi Minh Minh tới đây đi. Không gặp chị, Minh Minh học không ra sao cả. Ngọc Huyền gật đầu: - Mai Huyền trực rồi. khanh nói Minh Minh sáng mốt học xong, rồi tới đây nha. Bà Khánh không biết hai cô con gái thì thầm điều gì. Nhìn nét mặt tư lự của Ngọc Huyền đang giản ra, bà thấy nhẹ lòng. Về tới nhà, nghe chị bếp nói Khoa say ngủ trên phòng. Bà Khánh giận sôi gan. Con với cái, đã chỉ cho rõ ràng còn không chịu tìm vợ. Còn chưa biết thân hay sao mà bày đặt nhậu nhẹt chứ. - Khoa à! Khoa! Dậy mẹ bảo mau đi. Bị mẹ đổ cả ly nước lạnh lên mặt, Khoa giật mình ngồi dậy: - Chơi gì kỳ...u?a mẹ! Con xin lỗi! Bà Khánh cao giọng: - Con đi tìm Ngọc Huyền hay đi nhậu vậy Khoa? Khoa cộc lốc. - Con đi nhậu. Bà Khánh la bai bải: - Trời hởi trời. Con nói vậy mà nghe được hả. Tại sao không tìm Ngọc Huyền? Phải con chán nnó rồi phải không? Khoa lầm lì: - Con không có tư cách hay yêu ai cả. Mẹ đừng nhắc tên người ta nữa. Ngỡ là Khoa bị Ngọc Huyền mắng, nên có thái độ này. Bà Khánh cười hiền: - Cũng đáng tội con lắm, hở chút ghen bậy. - Con không có. Mẹ à! Con phải ra ngoài khu du lịch đây. Bà Khánh ấn vai Khoa ngồi xuống: - Này còn chuyện Ngọc Huyền có... Khoa xua tay, lạnh lùng: - Mẹ à! Con xin mẹ đừng nhắc đến tên cô ta nữa. - Tại sao hả? Con có biết nó mất ăn, mất ngủ vì mang thai không? Khoa bật kêu: - Mẹ nói cái gì? Cô ấy có thai à? - Ừ! Mẹ vừa ở chổ nó về nè, sao mặt con có vẻ nặng nề vậy? Con không thích có con hả? Khoa nhếch môi: - Mẹ à, con nghĩ cô ta đã lừa mẹ rồi. Mẹ biết cô ta và con chưa từng chăn gối rồi mà. Bà Khánh giận dữ: - Thế cái đêm con Huyền qua nhà con ngủ? Không phải con đã nói lời yêu nó. Và nó đã cho con đời con gái hay sao? Đàn ông, vợ còn trinh hay không, con phải biết chứ? Khoa nhớ lại đếm tình yêu tuyệt vời đó. Quả là anh đã hạnh phúc, muốn hét lên khi nhận ra những giọt máu hồng loang trên drap. Dấu ấn đời copn gái trinh nguyên. Nhưng mà, chỉ một lần duy nhất ấy? Không thể nào? Huy Đình buổi sáng trên biển và hôm nay cùng Huyền từ bệnh viện phụ sản đi ra. Đúng rồi... Khoa đắng ngắt: - Mẹ! Con không chối là đã lấy đi đòi con gái của cô ấy. Chỉ một lần thôi, mẹ đừng quá tin người. Giận sôi gan, bà Khánh tát bốp vào mặt Khoa. Khoa ngầu đỏ con mắt: - Tại sao mẹ đánh con? - Để con sáng mắt ra mà nhìn nhận trách nhiệm của mình. Con của ta không phải bất nhân bất nghĩa như vậy. Khoa lạnh tanh : - Con không trốn trách nhiệm. Mà không hiểu bào thai đó là của con hay của Huy Đình? Bà Khánh chau mày: - Còn bày trò gì nữa đây? - Mẹ tin con hay tin người ta, tùy mẹ. Con nhất định không tin nó là con của con đâu. huy Đình sáng nay đưa cô ta đến bệnh viện. Là lý do tại sao con uống rượu đó, mẹ hiểu không? Dứt lời, mặc cho bà Khánh đứng chết trân trong phòng. Khoa băng băng chạy xuống cầu thang, suýt tông vào Thy Khanh và Minh Minh. Khoa như điên lên, anh kéo tay Minh Minh nói: - Minh Minh! đi với anh. Minh Minh kêu lên: - Anh bỏ tay tôi ra đi. Tôi không phải là vật thế thân cho anh đâu. tôi không tin Ngọc Huyền hư hỏng. tôi nhầt định đòi công bằng cho nó. Khoa nhếch môi: - Vậy thì tuỳ. Thằng Khoa này đâu tệ đến mức không tìm cho mình một cô gái khác. Chờ đi! Thy Khanh hét nhỏ: - Anh Hai, anh đừng xử sự như vậy. Có thể anh quá bất ngờ nên không chấp nhận được. từ đêm hôm đó, chị Huyền lên đây, ngoại trừ giờ đi học, chị ấy không đi đâu cả. Anh không được gấy thêm rắc rối nữa. Nếu không chẳng ai gở nổi cho anh đâu. Bà Khánh khàn giọng: - Để nó đi theo ý nó đi. Bóng Khoa khuất nhanh sau cánh cổng sắt. thy Khanh bứt rức: - Mẹ à, tại sao anh Hai có ý nghĩ lạ đời vậy. Ba tháng ghen bậy, còn chưa mở mắt ra nữa. Mẹ tính sao? Bà Khánh mệt mỏi: - Thật ra không thể trách anh con được. Chuyện Huy Đình nào đó, mẹ nhất định phải tìm ra. con nhớ không để Ngọc Huyền biết. Bao năm nay có tiếng mà không có miếng, nó thiệt thòi nhiều rồi. Nếu nó biết anh con chối bỏ giọt máu trong bụng nó. mẹ sợ Huyền sẽ hủy bỏ bào thai. Cho nên con không được hở môi, nghe chưa? Bà than dài: - thật là ngần tuổi này rồi, vẫn còn mệt mõi vì con. Bà chậm rãi đi lên phòng mình. Tại sao những lúc con cái đụng chuyện, là ông lại đi vắng. Gánh nặng gia đình oằn nặng vai bà. Dù sao, tận đáy lòng mình bà vẫn tin giọt máu trong bụng Huyền là cháu của bà. Phải vào cuộc thôi. ********* Minh Minh chạy xem loanh quanh khắp phố. Thy Khanh đã nói, ngày mốt dẫn cô đi gặp Huyền. minh Minh nôn nao vô cùng. Chỉ là con bạn thân thôi, sao cô cứ thấp thỏm mong chờ trong xốn xang, như người yêu chờ gặp người yêu vậy. Cô bàng hoàng đến chết lịm, khi vô tình nghe được câu chuyện của bà Khánh và Khoa. Ngọc Huyền có tha?Chắc chắn là với Kho? Ngọc Huyền không có tính lả lơi, ghét con trai, nên nó không dể dàng trao thân cho ai cả. vậy mà Khoa! Anh ta đã phủ nhận một cách tàn nhẫn. trời ơi!Nếu điều tệ hại này Ngọc Huyền nghe được làm sao nó chịu đựng nổi?Chị chỉ còn một ít để làm vốn, thì còn bao nhiêu cho hết nha, ngày mai chị sẽ cố gắng post thật nhiều cho mấy sis đọc há Minh Minh không biết Huy Đình là ai?Cô nghe có lần Huyền bảo: - Mày có ông anh họ từ trời rơi xuống hả? Minh Minh cau mày: - Anh họ nào? - Hắn tên Huy Đình, nói là anh mà. - Tao không nghe tên đó lần nào cả. Ngọc Huyền cười nhẹ: - Vậy mà hắn dám nói với tao, mày kể hắn nghe chuyện của tao! thật ra hắn là ai mà biết khá nhiều việc liên quan tới hai đứa mình? Chọn một quán phở có tên phở 2000, Minh Minh đựng xe, vô quán. Tên quán phở 2000 nổi như cồn ở Sàigòn, sao Hànội cũng có nhỉ? Mặc kệ mọi chuyện, cô phải ăn đã, từ trưa tới giờ hết Khoa say sỉn, đến chuyện bà Khánh mắng Khoa. Cô đâu có hạt cơm nào vô bụng. Gọi cho mình tô phở bò tái, thêm ít cọng hành lá trụng chín bỏ vào tô. Nhìn thôi đã muốn ăn ngay. - Cô bé! Cho tôi ngồi chung được không? Chẳng thèm nhìn lên. Minh Minh làu bàu: - Muốn ngồi thì ngồi. Nhà tôi đâu mà hỏi. Ăn thêm vài cọng phở, Minh Minh thấy gai gai bởi tia mắt ăi đó, khiến cô ăn hết ngon. - Này! Anh bất lịch sự vừa thôi nha. Vô ăn hay vộ..u?a, anh Huy. Huy mỉm cười: - Sao không rủa cho đã luôn hả Ty. Con gái gì đâu, hư ăn khũng khiếp. Minh Minh cười toe: - Anh biết tính em rồi mà. Em không ăn nhỏ nhẹ được, dù em chính hiệu lá ngọc cành vàng. Dạo này anh biến đâu mất tiêu vậy? Huy kêu lên: - Biến hồi nào. Em quên là gia đình anh ở Hànội hay sao? Cô bạn thân hay cặp kè bên em đâu, sao sôlo một mình vậy? Minh Minh xụ mặt: - Vô duyên, xí gái nên đành chịu sôlô chứ biết sao. bạn em yên bề gia thất rồi anh Huy ơi! Huy buột miệng: - Ngọc Huyền vẫn thấy đi học mà. Minh Minh nhăn mặt: - Sao anh biết Ngọc Huyền! Rõ ràng anh đâu phải người thị xã em. Chúng ta quen nhau cũng do ba mẹ từng là bạn thân mà. Huy điềm tỉnh: - Anh còn biết rõ, em đang chạy đôn chạy đáo tìm cô bạn của em nữa kìa. Minh Minh cắn môi: - Thật anh là ai hả anh Huy? Huy bật cười: - Là anh Huy chứ ai nữa. Nhỏ này đúng là rắc rối. Minh Minh lẩm bẩm điều gì đó thật lâu. Cô buông đủa, tự nhiên dùng hai tay giữ mặt Huy đối diện với mình. Huy trợn mắt: - Em làm cái quỉ gì vậy? Không bị tâm thần chứ? Minh Minh lườm dài: - Anh dám nói em tâm thần hả? Tâm thần mà biêt anh là ai. Huy bật cười: - Lại ngờ ngẩn. Anh là ai chứ còn ai nữa. Minh Minh chậm rãi: - Không! Anh chính là Huy Đình. Đúng không? Huy kinh ngạc: - Sao em biết? - Đấy! Rốt cuộc thì "cháy nhà cũng ra mặt chuột" rồi. huy Đình và Huy chỉ là một. Hèn chi chuyện gì của tụi em anh cũng biết được. Minh Minh chợt nghiêm giọng: - Huy Đình là anh, thì hãy reả lời cho em biết. anh và Ngọc huyền quan hệ thế nào? Huy Đình nhăn mặt: - Gì nữa đây nhỏ? Anh đâu có diễm phúc được cô bé ấy để mắt tới. Nếu không có lần vô tình anh cứu cô ấy ngoài đảo, thì con xơi, anh mới có dịp nói chuyện với cổ. bây giờ cũng khép kín như nhà tu vậy.Minh Minh em hỏi thế nhằm mục đích gì? Phải anh chồng hờ của cô ấy ghen không? Minh Minh thở dài thậm thượt: - Còn hơn cả ghen nữa. anh bị nghi can rồi. - Làm ơn nói rõ đi Minh. minh Minh quyết định kể tất cả cho Huy Đình nghe. Cô ngừng lời đã lâu vẫn chẳng nghe anh nói gì cả. Chả lẽ lời Khoa là đúng? Huy Đình chợt nóng mũi: - Đúng là một thằng đàn ông vô tích sự. không biết rằng anh ta có một báu vật trong tay hay sao? Minh Minh dè dặt: - Nghĩa là anh...không phải. Huy Đình sẳng giọng: - Thêm em nữa hả. Ngọc Huyền chỉ có một trái tim. Cô ta không yêu ai ngoài Khoa đâu. Minh Minh đdứng dậy: - Em biết mình phải làm gì rồi. cảm ơn anh đã cho em biết sự thật. Huy Đình khàn giọng: - Minh Minh! - Gì nữa anh huy? - Anh muốn mời em tối mai đi ăn tối với anh. Được không ? Minh Minh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.- Vậy anh chờ em bên quán càfê đối diện bên nhà anh Khoa nha. Mắt cô tròn xoe: - Sao anh biết nhà anh Khoa? - Đơn giản vì anh và cậu ta là bạn học ngày xưa. Đừng quan tâm đến hắn nữa. Anh hứa sẽ đem lại cho em những niềm vui. Minh Minh bật cười: - Nghe cảm động ghê Huy ơi. - Chờ đã! Cô không chờ Huy Đình, mà nhanh chóng ra cữa, lên xe chạy về nhà: Thy Khanh là người đầu tiên được Minh Minh kể cho nghe chuyện Huy Đình. Thy Khanh reo vui: - Lạy Phật! Vậy là do ông anh của Khanh tất cả. Yêu chi mà đến nổi u mê thiên địa vậy trời. Minh Minh băn khoăn: - Không biết dì Khánh tin không nữa. Bà Khánh đi ra với nụ cười trên môi: - Tại dì không tin nhỉ. Ta vẫn Ngọc Huyền là đứa con gái tốt, tấm lòng nó trong sáng như giương. No không dối ta đâu. Thy Khanh chớp mắt: - Vậy! Tính sao hả mẹ? Con nghĩ chị Huyền không chịu về đây là do anh Hai.Chị ấy vẫn sợ anh Hai khinh khi chị ấy. Bà Khánh chắc lưỡi: - Khổ ghê! mẹ phải ra đó, chứ nói điện thoại thằng tiểu quỉ ấy có thèm nghe cho đâu. Thy Khanh cười cười: - Công nhận mẹ thương con dâu hết ý luôn. Chẳng biết sau này số con gái của mẹ có được bà mẹ chồng như mẹ không nữa. - Tôi không sẵn tiền lẽ cho đâu mà ham nịnh. Khanh này. Nhớ không được để Ngọc Huyền biết gì về thái độ của mình nghe không. Bà Khánh dịu giọng: - Minh Minh, dì cám ơn cháu.Ngọc Huyền đã không chọn lầm bạn. Minh Minh cúi đầu: - Dì à, những gì dì cho cháu mấy năm nay, cháu chưa có chút đáp đền. Cháu kịp nhận ra được đạo lý con người, không thôi cháu ân hận đến chết. Dì về ngoài đó nhớ ghé dì Hân nha dì. Nghe nói, dì ấy về bên nhà ông nội Ngọc Huyền ở luôn rồi. Cô chợt hạ giọng: - Dì à, có lẽ khi dì về lại đây, dì mời luôn ba mẹ Huyền đi theo. Dượng Hoàng vẫn chưa được Ngọc Huyền tha thứ. Cháu nghĩ nhân dịp này chúng ta giúp cha con họ thuận thảo đi dì nhỉ? Bà Khánh lặng gật đầu. Quả là tình cảm con người thật phức tạp. Ngọc Huyền vốn nhân hậu, vậy mà vì nỏi đau đớn lên vì đói nghèo cơ cực, không có cha chú, nên cô bé nhất định không nhận ông Hoàng là cha. Minh Minh thật tế nhị khi nghĩ ra chuyện này. Thằng con trai bà còn được tha thứ. nhất định Ngọc huyền sẽ nhận lại cha của mình. *********** Khu du lịch Biển trắng bề thế bằng bằng mặt nổi của ba nhà hàng khách sạn bốn tầng lầu. Một vũ trường và một nhà hàng Karaoke, nhạc sống ngoài đảo khỉ, lượng khách của mọi miền đất nước đổ về đây vui chơi giải trí, mỗi ngày vài chục lượt người. Thành phố biển vào mùa đông, sức thu hút khách nước ngoài cũng tăng nhiều. Khoa như không dứt nổi công việc. Ba tháng nay, ban ngày anh cứ chạy về đất liền. Công việc cứ cuốn anh như niềm say mê bất tận. Nhưng đêm về đối diện với căn phòng trống vắng, hoang lạnh, anh lại day dứt nhớ người con gái đã cho anh tình yêu tuyệt vời. Dẫu không còn là của nhau, dẫu mai này Ngọc Huyền đi về hướng đời khác bên người đàn ông khác cùng đứa con hạnh phúc của cô. Khoa vẫn không quên em đâu Huyền.Càng tìm quên kỷ niệm bốn năm càng ùa về nhức nhối tim anh, trái tim hoang lạnh như đớn đau tê tái gấp vạn lần. - Khoa à! Khoa, có nhà không? Khoa bừng tỉnh khỏi cơn suy tưởng. Tiếng ai nhỉ? Sao nghe quen thân vô cùng. Anh ngạc nhiên, khi anh nhận ra bà Hân bên ngoài cổng. Anh vừa mở cổng vừa hỏi: - Mẹ! Tìm con có việc gì không, mà mẹ phải qua tối vậy? Mời mẹ vô nhà. Bà Hân cười hiền: - Mẹ về qua nhà quét dọn cho nó có hơi người, nhân thể có ít trái bưởi Đoài, mẹ mang để cho con ăn. Ngọc Huyền nói con thích nhất bưởi phải không? Mắt Khoa thoáng buồn, nụ cười trên môi anh như méo mó, gượng gạo: - Dạ! Con cám ơn mẹ. Hồi ấy có Huyền, cố ấy lột võ cho con. Chứ bây giờ ăn một mình buồn lắm mẹ ạ. Bà Hân khỏa lấp: - Mẹ quên mất đàn ông không thích những việc tỉ mẫn như thế. Bưởi ngon lắm, mẹ không bán. Kệ đi, sáng con vô chổ làm nhờ cô thư ký lột giúp vỏ để vô tủ lạnh, khi nào thích thì ăn. Khoa chạnh lòng: - Mắc công mẹ cực vì con quá. Mẹ à, Dạo này mẹ còn hay đau mệt không? Con lu bu quá nên không ghé thăm mẹ được. "Lại giấu lòng rồi con rể ạ. Tại con đang giận con gái mẹ cũng phải thôi. Ai trách móc đâu?". Nghĩ thầm trong bụng, bà Hân cười: - Mẹ không còn đau như hồi xưa nữa, tất cả cũng nhờ cuộc sống đổi thay. Bữa cơm mẹ có đủ cá thịt, con người ta được ăn ngon, mặc đẹp, tự nhiên hết bệnh con ạ. Con đừng bận tâm, mẹ biết thời gian con nghĩ ngơi cũng ít, nên không trách đâu. Bà chép miệng: - Khoa! Hôm rồi con về nhà, có gặp Ngọc Huyền không? Khoa se sắt: - Con không gặp được Huyền, mẹ ạ. Bà Hân chau mày: - Sao kỳ vậy cà? Mẹ con gọi điện nói với mẹ, Ngọc Huyền vẫn được mẹ con chăm sóc kia mà. Khoa à, nói thật mẹ nghe đi, nếu con còn coi bà già nhà quê này là mẹ. thật ra con và nó lại có hiểu lầm à? Ngọc Huyền có bề ngoài cứng rắn nhưng thật ra trong tâm hốn nó luôn đa ssầu đa cảm. Nó không giận ai lâu bao giờ. Khoa giật mình, hình như ở tất cả những người mẹ, luôn có cái nhìn suốt tâm can con cái. Khoa thở dài. Anh cần người tâm sự, cần người chia sẽ. Nhưng ở đây anh chỉ có công việc và những người cộng sự trung thành với công ty. Anh không tìm được ở ai sự san sẻ. Hay chính xác hơn, anh thuộc loại người quá kiêu hãnh về mình. Người ta tôn sùng anh trong sự thành công mỹ mãn của sự nghiệp. Người đàn ông tuyệt vời không thể không có người vợ thương yêu mình. Bà Hân thì khác, không ohải ngày đầu chân ướt chân ráo tới đây, bà là ngưòi động viên anh nhiều nhất đấy sao? Bà đã thuyết phục cô con gái thân thương nhất của mình. Nhận lời thành vợ anh, mà chẳng chút e ngại. Khoa nhất địng kể cho bà Hân nghe tất cả. Gương mặt người mẹ lặng trầm, kín bưng, không cho người đối diện một phần nhận xét gì. Thật lâu sau bà Hân mới nói, giọng bà như ngậm ngùi, lại như kiêu hảnh: - Khoa à! mẹ đã biết tất cả mọi chuyện. Mẹ tin Ngọc Huyền, nó không phải đứa con gái thấy trăng quên đèn, đứng núi này trông núi nọ cao hơn. Con là người đàn ông mà vì nghĩa quên ơn, mẹ đã vô tình đặt để Ngọc Huyền. mẹ vẫn cầu mong thượng đế cho con gái mẹ tìm được hạnh phúc, trong lần đầu tiên lên xe hoa. Ngọc Huyền không có bạn trai bên ngoài, trừ vài đứa bạn học. Nó đã yêu thương ai thi trái tim nó không bao giờ thay đổi. Mẹ biết rất rõ, nó đã yêu con, nhưng sự e ngại, mặc cảm của đứa con gái khiến nó im lặng. mà thôi, có người mẹ nào đem con mình đi bán rao giữa chợ đâu. Chuyện trái tim con, con tự quyết định lấy. Ngọc Huyền có thế nào mẹ cũng không trách con đâu. Thôi mẹ về. Khoa không giữ bà lại. Anh cũng muốn một mình yên tĩnh để suy nghĩ. Ban đêm, ngồi trên ban con nhà mình, anh không nhìn thấy biển , chỉ cảm nhận biển qua hời gió thổi mặn mòi. Ngọc Huyền có hai thói quen rất khác người. Buổi sáng ngắm bình minh trên biển, buổi chiều nhìn hoàng hôn lên tím trên từng con sóng. Và ban đêm cô thích đếm sao trời, giọng nói vô tư, trong vắt của cô vẫn ấm áp bên tai anh. "Trên trời lắm sao. Dưới ao lắm cá. Thiên hạ nhiều người. Đố ai mà đếm được mười ông sao. Một ông sao sáng , hai ông sáng sao, ba ông sao sáng..." Mỗi lần đếm xong, cô cười dòn tan, hoì thở dồn dập. Bởi bài hát bốn câu thêm mười câu đếm chỉ đạt được yêu cầu trong cùng một hơi nói. Ôi! Càng một mình, anh càng nhớ cô da diết. càng khao khát được ôm cô trong tận cùng nỗi ngọt ngào say đắm, nhớ thương quyện lẫn chất ngất trong tim. vậy mà, anh đã tự vượt qua cái tôi tự ái cao hơn núi của mình. Đôi lúc anh thấy mình vô lý, sai lầm. Nhưng ánh mắt Huy Đình nhìn Huyền là ánh mắt si mê của thằng đàn ông đang yêu. Buổi sáng vừa trở dậy, anh đã nghe mùi càfê nay thơm nồng đâu đó quanh nhà. trái tim anh như đập loạn lên vì ý nghĩ Ngọc Huyền đang ở đâu đó dưới nhà. Chạy nhanh khỏi phòng và chựng lại giữa cầu thang. khoa ngở ngàng khi thấy mẹ anh đang trầm tư bên ly càfê. Anh chậm rãi đi về phía mẹ, giọng trùng thấp: - Mẹ! Ở nhả có chuyện gi sao? Mẹ ra đây sớm quá vậy? Mẹ có thể gọi điện cho con mà. Bà Khánh tư lự: - Gọi điện à? Có chắc là con có chịu nghe hết không? Một câu chuyện trong sạch của một người con gái đang bị cái nhìn của con làm cho tối đen. Con ngồi xuống đi. Giọng mẹ anh thật nhẹ: - Con có biết con đang phạm một tội lỗi không thể tha thứ không?Ngọc Huyền đã biết sự phủ nhận, chối bỏ của con, liệu nó chịu nổi không? Khoa lạnh lùng: - Thì ra vẫn là chuyện đó. Cô ta cho mẹ những lời nói quá ngọt, những giọt nước mắt van xin giã dối, nên mẹ vẫn tin tưởng cô ta. Với con thì không đâu. Con không chấp nhận xài chung một người đàn bà với nó. Bà Khánh cười nhạt: - Con muốn nói đến thằng Đình đấy hả? Hồ đồ trong sự ghen tuông mù quáng của con, thật đáng ăn đòn. Ta đã đích thân tìm hiểu sự thật. Và cậu ấy là người đàn ông tương lai của Minh Minh, Ngọc Huyền chưa coi cậu ta là bạn, chỉ xả giao khi gặp ngoài đường. Khoa bổng thấy hoang mang. Anh hỏi trong vẻ mặt nôn nóng, hấp tấp: - Mẹ nói sao? Bà Khánh điền nhiên: - Nói con là thằng đàn ông đầy bản lỉnh trên thương trường. lại u mê không nhận ra tình yêu và người con gái của mình. Mẹ nói cho con rõ. Nếu con không muốn nhận lỗi. Mẹ cũng không thèm hao hơi với con nữa. Mẹ tự giải quyết lấy. Sau này sợ rằng con van xin trở lại sẽ khó mà mở miệng đó. Mẹ về đây. Khoa chưa biết phải làm sao, thì ngoài cổng chuông reo inh ỏi. Khách nào mà tới làm phiền sớm quá vậy. Khoa như không tin ở mắt mình. Huy Đình đang tay trong tay Minh Minh nhìn anh cười thân ái: - Không định mời tao vào nhà à? Khoa bối rối: - Xin lỗi. tại bất ngờ quá. Hai người vô nhà đi. Minh Minh cười cười: - Thôi khỏi, anh Khoa ơi! Ngọc Huyền hồi đêm qua trực bệnh viện, nó bị té vì chóng mặt. Khoa tái mét: - Té ư? Rồi cô ấy, rồi đứa con, có sao không? Huy Đình mệt mỏi: - Cũng không rõ lắm. Vì tụi tao đi ngay trong đêm để về cho mày biết. gọi điện mà không có ai nhấc máy. Bà Khánh như hóa đá: - Trời ơi! Khổ nữa rồi. Sao con bé gặp hoài sự long đong vậy nữa. Về Hànội ngay đi Khoa! **********3 Vú Bân rưng rưng nưót mắt nhìn Ngọc Huyền thiêm thiếp trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt, xanh xao. Vú nghẹn lời hỏi Thy Khanh: - Bà chủ đâu, tôi không thấy cô Khanh? Thy Khanh nhẹ giọng: - mẹ con ra Hạlong. Vú ngỡ ngàng: - Không phải hôm kia tôi về nhà cậu Khoa đang ở nhà hay sao? Công ty du lịch có rắc rối hả cô? Thy Khanh lắc đầu, cô đưa tay lên miệng ra dấu, mắt cô sáng lên khi thấy Ngọc Huyền mở mắt: - Ôi trời! Chị tỉnh rồi Vú ơi. Chị Hai! Chị nghe trong bụng có sao không? - Thy Khanh hấp tấp hỏi. Ngọc Huyền nhìn quanh: - Chị nằmv viện hả? Chị thấy có đau đớn gì đâu. Sao lạ vậy? Vú Bân nhệch miệng: - Con chóng mặt gì đó, khi vừa phụ xong ca mổ, quay ra cửa con bị té xỉu. Lim từ lúc đó đến giờ. Vú sợ muốn chết. Ngọc huyền nhớ lại. Cô phụ bác sĩ Ngọc trân mổ ca ruột thừa cấp. Khi hoàn tất ca mổ, cô nghe vang vất trong người, địng xuống căn tin tìm chút gì để ăn. Ai dè, tới cửa cô xỉu luôn. Mới thực tập vài buổi, đã trở thành bệnh nhân. Sao cô tệ quá vậy. Thy Khanh vẫn lo lắng: - Chị à! Nghe kỷ lại coi, em sợ thai ảnh hưởng đó. Ngọc Huyền lắc đầu: - Chị không sao thật mà. Tại hồi tối chị ăn có chút cháo, thức đêm, ruột gan nhộn nhạo, nhưng bận việc, chị không đi ăn được. Thy Khanh cười: - vậy thì tốt rồi. lần sau chị đừng có biếng ăn nữa nha chị. Để em mua cho chị chút cháo. Ngọc Huyền kêu lên: - Em pha cho chị ly sữa. Một phầnm ba ly thôi. Chị muốn về nhà nằm. Vú Bân nói: - Con gái ạ, nằm đây có bác sĩ, vẫn hơn về nhà với bà lão này đó. - Vú này, con cũng là bác sĩ, con tự lo cho mình được. Khanh xin bác sĩ trực, cho chị về. Vú Bân càm ràm: - Bác sĩ, khi đau cũng phải đến bệnh viện. Chẳng ai tự chữa bệnh cho mình được.Vú là Vú cấm con ngồi đọc sách nữa đó. - Ai nói với chị. Ngọc Huyền về chổ chị nhỉ? Đau ốm thế này, phải được chăm sóc đặt biệt đó, con dâu ạ. Tiếng bà Khánh vang lên bất ngờ, khiến mọi người cùng quay ra. Ngọc Huyền chớp mắt: - Mẹ! Con đâu có bệnh. Bà Khánh mỉm cười: - Bướng thiệt hết biết. Mẹ nói cho con ăn khi nào nhỉ? Là mẹ lo cục vàng của nội trong bụng con đó. Phải ăn cho khỏe để khi cháu mẹ chào đời, nó khỏe mạnh, mũm mỉm mới được. Ngọc Huyền dừng tia mắt đăm đắm vào khuôn mặt se sắt của Khoa. Cô buột miệng: - Sao nhìn anh giống người rừng quá vậy. Tóc tai, râu ria gì như tướng cướp. Khoa bàng hoàng trong câu nói ngút ngàn yêu thương trách móc của Ngọc Huyền. Thy Khanh trề môi: - Chị trốn thêm vài tháng nữa. Anh Hai em đóng vai người khỉ thời hiện đại được. Mà sao anh cứ đứng đực ra vậy trời. Bà Khánh bật cười: - Con bé này, chọc anh Hai con đến đỏ mặt rồi kìa. hai đứa nói gì thì nói, mẹ qua xin phép bác sĩ cho Ngọc Huyền về nhà. Thoáng cái, căn phòng chỉ còn lại hai người,Khoa quì bên giườnh bệnh đưa tay sờ vào khuôn mặt mặt xanh xao đang ửng hồng của Ngọc Huyền, giọng anh thật êm đềm, day dứt: - Anh ngốc quá phải không em. Hạnh phúc ngay trong tầm tay mà anh không nhận ra. Tha lỗi cho anh nha Huyền. Ngọc Huyền chậm rãi: - Em còn giận được anh sao, khi trong em đứa con tình yeu đang tượng hình. Em cám ơn anh, tình yêu của em. Khoa mừng đến ngẹn ngào. Nướt mắt đàn ông vì nỗi vui mừng hạnh phúc lăn dài trên má. Cởi bỏ được bao nhiêu nỗi đau cứ đeo mang, giằng xé trong tim. Khoa thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất. Anh thì thầm: - Đừng bỏ anh mà đi nữa nha em. Ngọc Huyền rưng rưng: - Em muốn thế đâu, khi nhận ra em đã yêu anh. tại anh chứ bộ. - Ừ! thì tại anh nghĩ bậy, cứ sợ mất em, nên cứ thấy người đàn ông nào thân mật với em là anh lại ấm ức, đau khổ. Ngọc Huyền cong môi: - Bỏ tật ghen ẩu đó đi, không thôi có ngày anh mất vợ như chơi đó. Khoa rạng rỡ: - Anh biết rồi vợ Ơi!Ngọc Huyền đó mặt: - Gọi gì kỳ. Ờ! Thế còn Minh Minh, em muốn gặp nó. Em thật mâu thuẩn với chính mình. Yêu anh, nhưng thương bạn. Em nhận của Minh Minh quá nhiều, nên muốn... - Thôi đi bà bầu. tật cao thượng của bà suýt biến người ta thành tội đồ dưới chân chúa thì có. Coi xem. Ta có ai bên cạnh nè. Ngọc huyền chớp mắt. Là Huy Đình ư? Cô cười như mếu: - Ôi! vậy mà có lần dám sạo là anh của Minh Minh. Lạy Chúa! Huy Đình cười vang: - Anh em ruột dư ruột thừa ấy mà. Chúa không nở bắt tội đâu. Sao hả, hai người khiến tôi bất ngờ thật. Khoa ngượng ngập: - Huy Đình! Tao xin lỗi đã nghĩ quấy cho mày. Huy Đình ân cần: - Không cần lo cho tao. Tao không đến mức đi giận mấy ông chồng có máu hoạn thư đâu. thôi! Nhớ chăm s1c Ngọc Huyền chu đáo là được. Tận lúc này, bà Hân mới chậm rãi bước từng bước đến bên con gái. Mắt bà sáng lên niềm vui: - con gái! Thấy con khỏe là mẹ mừng rồi. Mẹ nghĩ tụi con phải làm lại lễ cưới, hả Khoa? Khoa ngẩn ngơ: - Sao vậy mẹ? - Vì con bé này chưa nhận phép của cha. Phải rửa tội con ạ. Để khi cháu ngoại mẹ ra đời, nó thật sự là thiên thần hạnh phúc. Bà chợt trầm giọng: - Hãy quên đi những gì đi con gái. Con người sống trong trời đất phải biết vị tha và đón nhận. Con không từ chối nhận lại cha con chứ? Ngọc Huyền bật khóc khi nhận ra vẻ cam chịu của ông Hoàng đang đứng phía sau mẹ. Cô mếu máo: - Ba! mẹ! Tha lỗi cho con. Con chê anh Khoa cố chấp. trong khi con còn cố chấp hơn. Ba ơi! thật ra con đã nhận ba từ lâu rồi. Không có ba, con đâ có mặt tren đời này. Và cuộc đời ai không có những thăng trầm. Bị đau đớn một chút, con mới thấy tình mẫu tử thiêng liêng cao quý vô cùng. Ba ơi. ông Hoàng lặng đi trong ánh mắt đen thăm thẳm của con gái: - Cám ơn con gái của ba! Bà Khánh cười trong nước mắt: - tốt rồi, tốt rồi. Chúng ta mau về nhà thôi. Tôi đã chuẫn bị sẵn một bữa tiệc nhỏ để mừng ngày tái hợp của đại gia đình chúng ta. Ông giám đốc Khoa phải lo cho vợ mình thật tốt đó. Một thoáng, ánh mắt họ gặp nhau trong nhạt nhòa mừng vui. Khoa run run đưa tay nâng mặt Huyền lên. anh nhẹ tìm môi cô trong chất ngất đam mê. Mặc kệ những ánh mắt của cha, mẹ, bạn bè đang nhìn họ đầy thích thú. Nụ hôn chứa bao yêu thương say đắm tình người. Rời môi anh, Ngọc huyền nóng bừng mắt môi. Cô gục đầu giấu niềm hạnh phúc trên bờ vai vững chãi của anh. Tình yêu chợt đến sau bốn năm là chồng vợ. Tuyệt vời làm sao khi rong tay Khoa, Ngọc Huyền nghe đâu đó trong gió, có hơi mặn của biển,, có tiếng sóng đang vỗ vào bờ giai điệu hạnh phúc thiêng liêng. Ngọc huyền nói trong hương gió: - Mình về lại biển nha anh, khi em học xong đại học. Khoa nheo mắt: - Anh đồng ý cả hai tay. khu du lịch Biển trắng đang rất cần một bác sĩ có tấm lòng của cô tiên nhân ái như em. - Lại nịnh! Khoa cười vang: - Vợ mình, mình nịnh có gì không tốt nhỉ ? Ngọc huyền cong môi: - Nói thì hay lắm. Nhưng trái tim thì trời biết có mấy ngăn. Khoa nồng nàn: - Em thử xem, cô bác sĩ. trái tim em duy nhất chỉ có em thôi. Anh yêu em như bài ca đang hát kìa em. Ngọc Huyền nghe trong gió chiều đông ca ngọt ngào vang lên đâu đó: "...Vì ai xui lên bao đắng cay vì tình yêu. tưnh yêu kia trong đắng cay trong sầu đau. biết không em, anh đến đây vì tình em!" Đôi mắt đen thăm thẳm sáng bừng lên những tia lửa yêu đương. tình yêu của cô là anh. Anh cho cô một "Biển Trắng" chất ngất những yêu thương. Biển mãi xanh bên bờ cát trắng. Như cuộc đời này cô mãi có anh trong đời! Hết Mục lục Tập 1 Tập 2 Biển Trắng Phương DiễmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: vomngoc Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2004
vanhoc
Lâu đài Žebrák nằm tại thị trấn Beroun, thuộc vùng Trung Bohemia, Cộng hòa Séc. Cụ thể hơn, lâu đài nằm phía trên thị trấn Točník và nằm cách thị trấn Žebrák khoảng 2 kilômét. Lâu đài được xây dựng bởi gia đình Zajíc. Ngay gần lâu đài Žebrák là lâu đài Točník. Từ đằng xa, hai lâu đài này nhìn tựa một "cặp đôi" đẹp như trong tranh. Lịch sử Lâu đài Žebrák được xây dựng từ nửa cuối thể kỷ 13 bởi Oldřich Zajíc III nhưng ít lâu sau thì đại gia đình nhà Zajíc đã chuyển đi nơi khác và bán lại lâu đài này cho hoàng gia. Năm 1336, nhà Luxemburg đã mua lại lâu đài vào năm 1346, Jindřich của nhà Luxemburg đã bắt đầu công cuộc cải tạo lâu đài. Sau đó, Jindřich trao lại lâu đài cho Karl IV, người mà ít lâu sau đã trở thành Hoàng đế La Mã Thần thánh. Con trai của vua Karl IV của Thánh chế La Mã sau này là vua Wenzel IV của Bohemia lại đặc biệt yêu thích lâu đài Žebrák. Tuy nhiên, sau một trận đại hỏa hoạn vào năm 1395, vua Wenzel IV của Bohemia đã phải cho xây thêm một lâu đài khác có vị trí chiến lược hơn gần với lâu đài cũ, đó chính là lâu đài Točník. Trong chiến tranh Hussite, do phiến quân vây hãm hai lâu đài không thành nên đã chuyển qua đốt thị trấn Točník và Hořovice. Năm 1532, lâu đài Žebrák lại một lần nữa phải hứng chịu một trận hỏa hoạn nhưng lần này chẳng ai buồn ngó ngàng đến nữa. Sang đến năm 1923, lâu đài được bán cho Hiệp hội du lịch Séc và giờ đây đã trở thành tài sản của quốc gia. Tham khảo Lâu đài Cộng hòa Séc
wiki
Trạm điều hành Sài Gòn (hay còn gọi là Trạm Bến Thành, Sài Gòn) là trạm trung chuyển hành khách công cộng lớn nhất, quan trọng nhất trong mạng lưới xe buýt tại Thành phố Hồ Chí Minh với 28 tuyến xe buýt đang tham gia hoạt động. Trạm được xây dựng năm 1956, khi mạng lưới xe buýt Sài Gòn được thiết lập và vẫn đóng vai trò là trạm vận chuyển công cộng chính của thành phố cho đến hiện nay. Trạm điều hành cùng Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn, chợ Bến Thành, Công trường Quách Thị Trang (công viên 23 tháng 9) tạo thành một vòng cung có tâm là tượng đài Trần Nguyên Hãn. Tên gọi Cho đến trước ngày 1 tháng 10 năm 2013, trạm giữ tên gọi chính thức là Trạm Điều hành xe buýt Sài Gòn. Khi đầu bến của các tuyến được dời về bãi đậu xe buýt ở khu B Công viên 23 tháng 9, bộ phận trung tâm điều hành xe buýt cũng dời về đó. Vì thế, bãi xe Công viên 23 tháng 9 trở thành Trạm Điều hành xe buýt Sài Gòn mới, hay Ga hành khách xe buýt Sài Gòn. Mặc dù vậy, theo thói quen nhiều cơ quan báo chí vẫn sử dụng tên gọi 'Trạm điều hành Sài Gòn' khi đề cập đến trạm cũ. Hiện tại, trạm được gọi tắt thành Trạm Bến Thành theo tên Chợ Bến Thành ở đối diện trạm. Đồng thời, hầu hết tuyến xe buýt có dừng đón ở đây cũng mang tên có yếu tố Bến Thành, như các tuyến 93 (Bến Thành - Đại học Nông Lâm), 01 (Bến Thành - Bến xe Chợ Lớn). Mặc dù vậy, một số tuyến khác có tên tương tự nhưng không qua trạm mà dừng tại Công viên 23 tháng 9, như tuyến 102 (Bến Thành - Nguyễn Văn Linh - Bến xe Miền Tây), 703 (Bến Thành - Mộc Bài). Trong sơ đồ lộ trình tuyến xe buýt, trạm được gọi tên theo kèm điểm đón trả khách ở mặt sau trạm, như Bến Thành A, Bến Thành D, Bến Thành F. Công trường Quách Thị Trang cũng là một tên gọi không chính thức để chỉ Trạm Điều hành xe buýt Sài Gòn. Lịch sử Trước năm 1975, Trạm điều hành xe buýt Sài Gòn do Công quản Xe buýt Đô Thành (còn gọi là Công quản Xe buýt Sài Gòn) quản lý và là trạm chính của hệ thống xe buýt trong địa phận Sài Gòn và tỉnh Gia Định. Từ năm 1956, bến xe buýt này được nâng cấp thành trạm điều hành xe buýt Sài Gòn, còn trụ sở Công Quản Xe Buýt Đô Thành nằm bên đường Pasteur, cũng ở quận 1. Sau ngày thống nhất đất nước, nơi này tiếp tục là trạm trung chuyển và bãi đậu xe buýt chính của Thành phố, đồng thời là bến xuất phát cho một số tuyến xe chuyên chở công công khác là xe Lam và xe Daihatsu. Thực hiện chủ trương khôi phục và phát triển hệ thống giao thông công cộng, năm 1997, trạm này mới chính thức đặt tên Trạm điều hành xe buýt Sài Gòn. Và từ đó đến tháng 10 năm 2013, nơi này đóng vai trò làm đầu bến cho nhiều tuyến xe buýt đi vào trung tâm thành phố. Trạm cũng có bãi đậu xe buýt ngay mặt sau trạm còn các xe buýt đón trả khách ở mặt trước và mặt sau của trạm cũng như tại bãi đỗ xe buýt. Từ ngày 1 tháng 10 năm 2013, các tuyến xe buýt có đầu bến là trạm điều hành Sài Gòn được điều chỉnh về bến xe tại Công viên 23 tháng 9, đồng thời một số tuyến khác cũng được thay đổi lộ trình để không dừng đón khách tại trạm này. Việc làm này nhằm hạn chế xe buýt đi qua khu vực để thi công dự án đường sắt đô thị Bến Thành—Suối Tiên. Tháng 4 năm 2013, khu vực bãi đỗ xe ở mặt sau được nâng cấp thành khu vực trung chuyển khang trang, hiện đại, với 6 trạm chờ hành khách (platform), được đánh dấu A, B, C, D, E, F. Đồng thời, các tuyến xe buýt được sắp xếp phân luồng một chiều đi vào từng trạm chờ để đón trả khách. Theo đó, các tuyến đi từ phía Đông sang phía Tây vòng xoay Quách Thị Trang ghé trả khách tại các trạm chờ A, B, C. Các tuyến đi vào trạm từ phía Tây sang Đông vòng xoay sẽ ghé các trạm D, E, F. Còn khu vực mặt tiền nhìn ra Công trường Quách Thị Trang chỉ dành để treo pa nô cổ động. Tháng 7 năm 2016, Trung tâm quản lý điều hành vận tải hành khách công cộng TP cho biết đã dời Trạm điều hành Sài Gòn sang phía đầu đường Hàm Nghi. Còn Trạm điều hành hiện tại đã bị đập bỏ để bàn giao mặt bằng thi công tuyến đường sắt đô thị Bến Thành-Suối Tiên. Sơ đồ trạm Tuyến xe buýt Các điểm đón khách Trạm điều hành Sài Gòn hiện sở hữu 6 trạm chờ hành khách, được thiết kế dạng platform, đánh dấu từ A đến F. Mỗi trạm chờ có chiều dài đủ để đón một lượng lớn xe buýt vào đón trả khách cùng lúc. Mỗi trạm này được đánh số như một trạm xe buýt riêng biệt. Các tuyến xe buýt Hiện tại thành phố có 28 tuyến xe buýt đi qua Trạm Điều hành Sài Gòn. Xem thêm Chợ Bến Thành Danh sách tuyến xe buýt Thành phố Hồ Chí Minh Chú thích Bến xe khách tại Thành phố Hồ Chí Minh
wiki
Leon Daudet (16 tháng 11 năm 1867-30 tháng 6 năm 1942) là một nhà văn, nhà báo và chính trị gia Pháp. Danh mục tác phẩm Tiểu thuyết Les Morticoles (1894). Le Voyage de Shakespeare (1896). Suzanne (1896). Sébastien Gouvès (1899). Les Deux Étreintes (1901). Le Partage de l'Enfant (1905). La Mésentente (1911). Le Lit de Procuste (1912). Le Cœur et l'Absence (1917). Dans la Lumière (1919). L'Amour est un Songe (1920). L'Entremetteuse (1921). Le Napus, Fléau de l'an 2227 (1927). Les Bacchantes (1931). Un Amour de Rabelais (1933). Médée (1935). Tự luận L'Avant-guerre (1915). Contre l'Esprit Allemand de Kant à Krupp (1915). L'Hérédo, Essai sur le Drame Intérieur (1916). La Guerre Totale (1918). Le Poignard Dans le Dos: Notes sur l'Affaire Malvy (1918). Le Monde des Images: Suite de L'Hérédo (1919). Le Stupide XIXe Siècle (1922). Notre Provence (with Charles Maurras, 1933). Tản văn Le Nain de Lorraine - Raymond Poincaré (1930). Le Garde des Seaux - Louis Barthou (1930). Le Voyou De Passage - Aristide Briand (1930). Khác Alphonse Daudet (1898). Souvenirs des Milieux Littéraires, Politiques, Artistiques et Médicaux (1914–1921): Fantômes et Vivants (1914). Devant la Douleur (1915). L'Entre-Deux-Guerres (1915). Salons et Journaux (1917). Au Temps de Judas (1920). Vers le Roi (1921). La Pluie de Sang (1932). Député de Paris (1933). Paris Vécu: Rive Droite (1929). Rive Gauche (1930). Quand Vivait mon Père (1940). Works in English translation Alphonse Daudet (1898). Memoirs of Léon Daudet (1925). The Stupid Nineteenth Century (1928). Cloudy Trophy; the Romance of Victor Hugo (1938). The Tragic Life of Victor Hugo (1939). Clemenceau; a Stormy Life (1940). The Napus: The Great Plague of the Year 2227 (translated, annotated and introduced by Brian Stableford, 2013). The Bacchantes: A Dionysian Scientific Romance (translated, annotated and introduced by Brian Stableford, 2013). Selected articles "The Overthrow of German Military Prestige," The Living Age, Vol. 302 (1919). "The Stupid Nineteenth Century," The Living Age, Vol. 312 (1922). "Sulla and His Destiny," The Living Age, Vol. 315 (1922). "Maeterlinck's Book on Ants," The Living Age, Vol. 339 (1930). "My Father Alphonse," The Living Age, Vol. 339 (1930). Tham khảo Đọc thêm Alden, Douglas William (1940). Marcel Proust and his French Critics. Los Angeles, Calif.: Lymanhouse. Bertaut, Jules (1906). "Léon Daudet." In: Chroniqueurs et Polémistes. Paris: E. Sansot, pp. 255–274. Bertaut, Jules (1936). Paris 1870-1935. New York: D. Appleton Company. Buell, Raymond Leslie (1920). Contemporary French Politics. New York: D. Appleton and Company. Chassaigne, J. Coudurier de (1917). "Léon Daudet: A Prophet in France," Land & Water, Vol. LXIX, No. 2887, pp. 9–10. Griggs, Arthur Kingsland (1925). Memoirs of Leon Daudet. New York: The Dial Press. Guillou, Robert (1918). Leon Daudet, son Caractère, ses Romans, sa Politique. Paris: Société d'Éditions Levé. Kershaw, Alister (1988). An Introduction to Léon Daudet, with Selections from His Writings. Typographeum Press ISBN 0-930126-23-8. Leeds, Stanton B. (1940). "Daudet and Reaction." In: These Rule France. Indianapolis: The Bobbs-Merrill Company, pp. 236–247. MacMahon, A. (1912). "Catholic Ideals in Modern French Fiction," The American Catholic Quarterly Review, Vol. 37, pp. 697–717. Muret, Charlotte (1933). French Royalist Doctrines since the Revolution. New York: Columbia University Press. Scheifley, W.H. (1921). "Léon Daudet, Defender of Church and State," The Catholic World, Vol. CXII, pp. 157–170. Weber, Eugen (1962). Action Française: Royalism and Reaction in Twentieth-Century France. Stanford, California: Stanford University Press ISBN 0-8047-0134-2. Liên kết ngoài Works by or about Léon Daudet at Internet Archive Works by Léon Daudet, at Hathi Trust Works by Léon Daudet, at Europeana Works by Léon Daudet, at Gallica Nhà văn Pháp Sinh năm 1867 Mất năm 1942 Nhà văn từ Paris
wiki
"Lonely" (hay còn được biết đến như "Mr. Lonely") là một bài hát của nghệ sĩ thu âm người Senegal gốc Mỹ Akon nằm trong album phòng thu đầu tay của anh, Trouble (2004). Nó được phát hành vào ngày 21 tháng 2 năm 2005 bởi Street Records Corporation và Universal Records như là đĩa đơn thứ ba trích từ album. Bài hát được viết lời bởi nam ca sĩ và được sản xuất bởi Disco D, trong đó sử dụng đoạn nhạc mẫu từ bài hát năm 1964 của Bobby Vinton là "Mr. Lonely", được viết lời bởi Vinton và Gene Allan, với một số hiệu chỉnh trong phòng thu để thay đổi chất giọng của bản gốc giống như Alvin and the Chipmunks. Ban đầu được dự định chọn làm đĩa đơn đầu tay trong sự nghiệp của Akon nhưng đã được thay thế bằng "Locked Up", đây là một bản Hip hop soul với nội dung đề cập đến một người đàn ông đã bỏ rơi bạn gái của mình và khiến cô ra đi, và lúc này chàng trai mới nhận ra cô ấy có ý nghĩa như thế nào và trân trọng cô ấy. Sau khi phát hành, "Lonely" nhận được những phản ứng tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, trong đó họ đánh giá cao quá trình sản xuất của nó cũng như việc sử dụng hiệu quả đoạn nhạc mẫu "Mr. Lonely". Bài hát cũng gặt hái những thành công vượt trội về mặt thương mại, đứng đầu các bảng xếp hạng ở Úc, Áo, Đan Mạch, Đức, Ireland, Hà Lan, New Zealand, Thụy Sĩ và Vương quốc Anh, và lọt vào top 10 ở hầu hết những quốc gia nó xuất hiện, bao gồm vươn đến top 5 ở Bỉ, Pháp, Na Uy và Thụy Điển. Tại Hoa Kỳ, nó đạt vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100, trở thành đĩa đơn đầu tiên của Akon lọt vào top 5 tại đây, và được chứng nhận hai đĩa Bạch kim từ Hiệp hội Công nghiệp ghi âm Mỹ (RIAA). Video ca nhạc cho "Lonely" được đạo diễn bởi Gil Green, trong đó Akon hóa thân thành một người nghệ sĩ thành công nhưng cô đơn và phải sống xa cách với bạn gái của mình (do Kat Graham thủ vai), xen kẽ với những hình ảnh nam ca sĩ trình diễn bài hát ở nhiều địa điểm khác nhau như trước và trong một nhà hát cũng như trên đường phố. Bài hát đã nhận được nhiều lượt yêu cầu phát sóng liên tục trên những kênh truyền hình âm nhạc, như MTV, VH1 và BET. Để quảng bá cho "Lonely", nam ca sĩ đã trình diễn nó trên nhiều chương trình truyền hình và lễ trao giải lớn, bao gồm CD:UK, Sessions@AOL, Top of the Pops và giải thưởng Âm nhạc NRJ năm 2006, cũng như trong tất cả những chuyến lưu diễn của anh. Danh sách bài hát Đĩa CD tại châu Âu "Lonely" - 3:57 "Kill The Dance (Got Something For Ya)" (hợp tác với Kardinal Offishall) - 2:55 Đĩa CD #1 tại Anh quốc "Lonely" (radio chỉnh sửa) - 3:37 "Trouble Nobody" - 3:24 Đĩa CD #2 tại Anh quốc "Lonely" (radio chỉnh sửa) - 3:37 "Trouble Nobody" - 3:24 "Kill The Dance (Got Something For Ya)" (hợp tác với Kardinal Offishall) - 2:57 "Lonely" (video ca nhạc) - 3:58 Đĩa CD maxi tại Hoa Kỳ "Lonely" (bản sạch) - 3:58 "Lonely" (không lời) - 3:34 "Belly Dancer (Bananza)" (đoạn ngắn) - 1:31 Xếp hạng Xếp hạng tuần Xếp hạng cuối năm Xếp hạng thập niên Chứng nhận Xem thêm Danh sách đĩa đơn quán quân thập niên 2000 (Liên hiệp Anh) Tham khảo Liên kết ngoài Đĩa đơn năm 2005 Bài hát năm 2004 Bài hát của Akon Đĩa đơn quán quân tại Úc Đĩa đơn quán quân tại Áo Đĩa đơn quán quân tại Đan Mạch Đĩa đơn quán quân tại Ireland Đĩa đơn quán quân Dutch Top 40 Đĩa đơn quán quân tại New Zealand Đĩa đơn quán quân tại Thụy Sĩ Đĩa đơn quán quân European Hot 100 Singles Đĩa đơn quán quân UK Singles Chart Đĩa đơn quán quân tại Vương quốc Liên hiệp Anh Đĩa đơn quán quân UK R&B Singles Chart
wiki
Thương hiệu Quốc gia Việt Nam (tên tiếng Anh: Vietnam value) là một trương trình được khởi xướng từ năm 2003 do chính phủ Việt Nam giao Bộ Thương mại (nay là Bộ Công Thương) phối hợp với các bộ ngành triển khai lựa chọn và tôn vinh các thương hiệu nội địa nhằm xây dựng hình ảnh, tăng cường nhân biết và nâng cao sức cạnh tranh cho các sản phẩm mang thương hiệu Việt Nam gắn với 3 giá trị chất lượng, đổi mới sáng tạo và năng lực tiên phong Khái quát Ngày 25/11/2003 chính phủ Việt Nam phê duyệt quyết định số 253/2003/QĐ-TTg thông qua đề án xây dựng và phát triển Thương hiệu Quốc gia. Năm 2019, Quy chế xây dựng, quản lý, thực hiện Chương trình Thương hiệu quốc gia Việt Nam được chính phủ Việt Nam thông qua (Quyết định 30/2019/QĐ-TTg) Năm 2008, tổ chức việc xét chọn doanh nghiệp có sản phẩm đạt Thương hiệu quốc gia lần đầu với 30 doanh nghiệp, việc xét chọn được thực hiện định kỳ mỗi 2 năm. Đến năm 2022, đã có tổng số 325 sản phẩm đạt Thương hiệu quốc gia Việt Nam. Mục tiêu đến năm 2030 xây dựng 1000 sản phẩm đạt Thương hiệu quốc gia. Chú thích
wiki
Yên Khang là một xã thuộc huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định, Việt Nam. Đây là xã có dự án Đường cao tốc Bắc–Nam, dự án cầu Nam Bình trên địa bàn, và là quê hương của Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn đương nhiệm Cao Đức Phát. Lịch sử Trong gia phả di tích văn hoá đình và chùa làng Đô Quan, nguyên xưa nơi đây gọi là phường Quán Đổ, huyện Kim Xuyến. Khoảng 800 trước, các ông Cao Đức Đại, Phạm Văn Liên, Nguyễn Quang Khang, Hoàng Văn Bách và 20 gia đình của 4 dòng họ (Phạm, Cao, Nguyễn, Hoàng) hợp lực dựng nhà phá hoang được 500 mẫu ruộng để canh nông, sinh nhai, và tiếp tục mở mang địa danh lập thổ định vị (Nhất tử phong tự Như Quan Đổ Phường). Nơi đấy ngày nay thuộc về thôn Đô Quan. Nhiều địa danh trong xã, tương truyền là do các tổ họ đặt ra như quán Đồng Bưu, gò Ông Liên, Đa quán, Đa thờ, đền Đông, đền Trung, đền Am, Thiền Am tự..... Vị trí địa lý Hành chính Xã Yên Khang có 12 đơn vị hành chính cấp thôn là thôn Quảng Nạp, Đồng Cách, An Châu, Đông Anh, Trung Hưng, Am Bình, Hòa Cụ, Uy Bắc, Mễ Hạ, Mễ Thượng, Uy Nam, và Trại Mễ Tham khảo
wiki
Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 01 GIANG HỒ QUÁI SỰ N gọn núi Thiếu Thất tỉnh Hà Nam, xa xa có thể trông thấy kiến trúc hoành tráng, tường vàng ngói xanh, một ngôi tự viện thật lớn. Đó là Thiếu Lâm Tự, Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm. Lúc chiều tà, Thiếu Lâm Tự như lệ thường đổ một hồi chuông truyền vang tám hướng, dư âm vấn vít theo gió chiều truyền ra xa mấy dặm, tiêu trừ hết những ưu lo buồn khổ của mọi người. Ai ngờ sau hồi chuông đó, lại vẳng ra ba tiếng "Keng ! Keng ! Keng!", thanh âm này so với tiếng chuông tám hướng kia còn ngân vang hơn, chói tai hơn, rung chuyển núi non, chấn động lòng người, hiển nhiên Thiếu Lâm Tự đã phát sinh sự cố rất khác thường. Trên quảng trường Tàng Kinh Các, bóng người dày đặc, mấy trăm vị hòa thượng đứng sừng sững xung quanh, miệng lầm rầm tụng kinh. Âm thanh trầm trầm, xa xôi, gợi mở thần tư của con người. Ở giữa đường đứng sững một vị thiếu niên mặc áo vải thô màu xám tro, với quần áo và đầu tóc của chàng, biết ngay chàng là một tục gia đệ tử, thiếu niên áo xám này hóa ra là một gã hỏa phu, chuyên môn nhóm củi, đốt lò trong Hương Tích Trù của Thiếu Lâm Tự. Người hỏa phu mặt còn dính đầy lọ nghẹ muội chảo này, đôi lông mày và con mắt để lộ anh khí và trí tuệ, giờ đây hai tay chàng đầy máu tươi, đôi mắt mang thần sắc khẩn trương, hoảng sợ, chàng lặng nhìn vào bốn cái xác bị vỡ sọ, vung máu tươi ra ngoài, hàm răng há hốc, con mắt trợn trừng, mặt mũi nhăn nhúm trên mặt đất trước mặt đến xuất thần. Đột nhiên một tăng nhân gầy gò vẹt mọi người ra chạy vội tới. Người này chính là thủ tọa Đạt Ma Đường, Thiên Ma thiền sư. Đôi mắt như điện của Thiên Ma thiền sư khẽ lướt qua xác chết trên mặt đất, ônh "hừ !" lên một tiếng, trong ánh mắt như muốn tóe lửa giận dữ nhìn vào thiếu niên áo xám, đôi mắt chứa đầy vẻ phẫn nộ. Thiếu niên áo xám vừa chạm vào nhãn quang của Thiên Ma thiền sư liền sợ hãi lùi lại một bước. Bỗng Thiên Ma thiền sư cười nhạt nói : - Đại Lực Kim Cương chưởng của mi là do ai truyền cho ? Giọng nói của ông ta cực kỳ sắc bén, tựa như tiếng kêu của loài ác điểu trong đêm lạnh, làm cho người nghe bất giác rùng mình. Thiên Ma thiền sư thấy thiếu niên áo xám đứng lặng không nói, lại quát : - Đại Lực Kim Cương chưởng do ai truyền dạy ? Thiếu niên áo xám run rẩy nói : - Đệ tử ... Đệ tử ... Không có người dạy, tự mình học ... Đệ tử ... lỡ tay giết chết bốn vị sư huynh, xin ... Thiên Ma thiền sư dấn lên một bước, giọng đột nhiên buông nhẹ, nói : - Ngươi nói lại lần nữa cho rõ ràng, Đại Lực Kim Cương chưởng của ngươi không phải do vị sư phó nào của bản tự truyền dạy mà là tự ngươi lén học lấy phải không ? Giọng nói của ông ta tuy thấp nhưng trong khẩu khí vẫn có ý uy hiếp. Thiếu niên áo xám không quen nói dối, tuy chàng biết học lén võ công thì phải chịu sự trừng trị rất nghiêm khắc, nhưng chàng trả lời không chút giấu diếm : - Đệ tử tự mình lén học võ, không có vị sư phó nào truyền dạy. Lúc này hơn mười chiếc chuông trong chùa đều đổ, những tiếng keng keng làm chấn động núi non vang rền. Chỉ thấy trên con đường rợp bóng tùng xanh xuất hiện ra mười tám tăng nhân, nhất loạt đều mặc áo xám, bên ngoài khoác áo cà sa màu vàng nhạt, tuổi tác chừng lớn hơn các đệ tử La Hán Đường, đứng ở xung quanh họ là Đạt Ma đệ tử cao hơn La Hán Đường một bậc. Theo sau mười tám hòa thượng Đạt Ma Đường là bốn vị tiểu sa di mi thanh mục tú vây lấy một vị tăng nhân thân người khôi vĩ, sắc mặt hồng nhuận, tư thái uy nghiêm, vị tăng này là chưởng môn phương trượng của Thiếu Lâm Tự Thiên Minh thiền sư. Thiên Ma thiền sư trông thấy chưởng môn phương trượng tới lập tức quay qua nói : - Chưởng môn phương trượng đại giá quang lâm, xin thứ cho Thiên Ma này không thể thân đón từ xa. Thiên Minh thiền sư khẽ giơ tay nói : - Sư đệ, miễn lễ, vị đệ tử này là do vị sư phó nào quản giáo ? Thiên Ma thiền sư nói : - Bẩm cáo sư huynh, tên phản đồ này là do Thiết Minh sư điệt, đầu bếp trong Hương Tích Trù sơ quản. Thiết Minh sư điệt đã bị tên phản đồ này đánh trọng thương phải cấp cứu. Thiên Minh chưởng môn nghe qua, thần sắc trên mặt hơi biến, con mắt như hai luồng điện quét vàomặt thiếu niên áo xám. Thiếu niên áo xám trông thấy đích thân chưởng môn thiền sư đến, lập tức trong lòng chấn động, cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng, chàng vốn nghĩ mình lỡ tay giết chết bốn vị sư huynh và Thiết Minh hòa thượng, cao lắm là bị giam lỏng mấy năm, bởi vì đêm nay là đêm Trung Thu mở cuộc đại thi đấu khảo duyệt cho toàn tăng nhân tham dự, cứ ba năm một độ, mỗi lần khao duyệt đều có chuyện lỡ tay làm đổ máu, huống chi mình không hề có ý dùng độc thủ, mà do bốn vị sư huynh cứ hung hăng bức bách người, muốn đem mình vào chỗ chết, Thiếu niên áo xám nghĩ đến đây, lấy lại can đảm, nói rằng : - Chưởng môn đại sư minh giám, đệ tử Âu Dương Hải ... Thiên Ma thiền sư đột nhiên nói với Thiên Minh : - Chưởng môn sư huynh, võ công tên phản đồ này do học lén mà thành, tội này đã vi phạm vào luật lệ của bổn tự, phàm là những ai không được thầy truyền cho mà lén tự học võ công, nặng thì xử tử, nhẹ thì bứt đứt gân mạch toàn thân, làm cho hắn trở thành suốt đời tàn phế, rồi trục xuất ra khỏi chùa... Âu Dương Hải nghe những lời này, đầu óc kêu ong ong, như sét nổ giữa trời quang, thần trí kinh hoàng, từ đôi mắt chảy ra hai giọt lệ. Lúc này trong đầu chàng hiện lên một đoạn thân thế thê lương của mình. Từ nhỏ đã mất cha, không huynh đệ, chỉ có một mẹ già, nhà nghèo xác xơ, bảy năm trước muốn ra ngoài buôn bán, nhưng không biết tại sao mẫu thân lại rưng rưng nước mắt bảo mình đến Thiếu Lâm Tự học chút võ công, bà nói : - Cha con là người hiền lành, không có võ công, đi buôn bán ở ngoài bị bọn lưu manh đánh chết... Cho nên mẫu thân muốn mình học chút võ nghệ phòng thân, về sau ra ngoài mưu sinh, gặp phải bọn cường đạo hoặc côn đồ lưu manh cũng không đến nỗi bị thiệt thòi. Do đó mới đến Thiếu Lâm Tự rồi lén học võ? ai dè lại xảy ra đại họa tại đây... Thiên Ma thiền sư ngưng một chút rồi nói : - Tên phản đồ này, rõ ràng đã lén học tuyệt kỷ Thiếu Lâm Tự. "Đại Lực Kim Cương chưởng", thuộc vào tội nặng phải xử tử không thể tha thứ, huống chi hắn còn thương hại đến bốn mạng người, lại phạm vào tội khi sư diệt tổ, nghiêm khắc xử tử thì vẫn còn dư tội, kính xin chưởng môn sư huynh phán quyết. Âu Dương Hải đột nhiên hét lớn : - Đệ tử không thể chết, đệ tử không thể chết ! Đại sư, các người từ bi... Hai đầu gối chàng quì xuống đất, nước mắt như mưa, miệng vẫn kêu la không ngừng. Thiên Minh thiền sư trầm ngâm một lúc rồi nói : - Bản tự trước đến giờ môn qui thâm nghiêm, người này phạm liền mấy tội lớn, khó tránh khỏi được hình phạt. Âu Dương Hải kêu lớn : - Đại sư ơi, các người hãy thương cho đệ tử trong nhà còn có mẹ già, sau khi đệtử chết đi, gia mẫu nhất định đau buồn không muốn sống nữa, mọi người đừng nên xử tử, mọi người đừng nên xử tử đệ tử ... Chỉ nghe Thiên Ma thiền sư quát rằng : - Chúng đệ tử Đạt Ma Đường xông lên bắt lấy hắn. Mười tám người đệ tử Đạt Ma được tập luyện đã có căn cơ, vừa nghe Thiên Ma hạ lệnh lập tức xông ra, bốn phương tám hướng vây chặt lấy Âu Dương Hải vào giữa. Âu Dương Hải vừa khóc vừa nói : - Dược y bất tử bệnh, Phật độ hữu duyên nhân, nhân thục vô thác, trí quá năng cải, thiên mạc đại yên, đại sư ơi, các ngươi là các đấng có đạo, xin tha thứ lỗi lầm đệ tử. Nhưng nghe Thiên Ma thiền sư quát rằng : - Hãy còn chưa động thủ, đợi đến lúc nào ? Mười tám đệ tử Đạt Ma Đường cùng niệm Phật dấn bước xông lên. Lúc này Âu Dương Hải cảm thấy thương tâm vô cùng, cao giọng nói lớn : - Mẫu thân ! Người tha thứ cho đứa con bất hiếu này, con không còn có cách nào để hầu hạ suốt năm suốt tháng được nữa rồi. Mỗi âm vận trong một chữ đều kéo ra rất dài, giống như tiếng đàn ai oán trong đêm trường tịch mịch, làm rung động tâm can của người, khiến người nghe cơ hồ nhỏ lệ, nó thê lương buồn khổ làm sao. Mười tám đệ tử Đạt Ma Đường tuy chấp pháp như sơn, lòng gang dạ thép, bây giờ cũng thấy bùi ngùi, thân mình hơi ngừng lại một lúc, nhưng sau khi họ hơi ngừng thì lập tức lại xông lên. Đột nhiên đôi mắt Âu Dương Hải bắn ra tia sáng kinh người, các cơ thịt trên mặt nhăn nhúm đau khổ, quát lớn : - Đứng lại ! Tiếng quát này lớn như sét đánh làm lùng bùng lỗ tai mọi người, thật kỳ lạ, quả nhiên mười tám tên đệ tử lại đứng yên như trời trồng. Thiên Minh, Thiên Ma, hai vị cao thủ Thiếu Lâm đương thời, nghe tiếng hét của chàng sắc mặt đại biến, họ vụt cảm thấy thanh âm sang sảng này có mang một sức mạnh kinh động tâm thần con người, giống như loại võ công ngoại gia thượng thừa Sư Tử Hống. Nhưng sắc mặt của họ lập tức trở lại bình thường, bởi vì họ biết môn Sư Tử Hống này nếu không có mấy mươi năm công lực thì không cách nào tập luyện thành, ngay cả người từ nhỏ đã nhập tự, được thất lão trong Tâm Thiền Đường, võ công tối cao truyền thụ cũng không cách nào luyện được môn nội công thâm hậu này, họ lại hoài nghi lỗ tai của mình có phải nghe lầm chăng? Âu Dương Hải quát xong giận dữ nói : - Âu Dương Hải ta khổ cầu bi ai muốn thổ huyết ra như vậy các người vẫn không hề động lòng dù rằng ta tự biết tất phải chết nhưng sẽ không dễ dàng cho các người xử tử. Chàng lại nghiếng răng nói tiếp : - Ai tránh ra thì sống, ngăn ta thì chết ! Một tiếng thét cao vút tận trời, rung động cả một khoảng không bao la... Âu Dương Hải như con mãnh hổ vừa xổng chuồng, đột nhiên lắc mình nhanh như tên bắn xông đến mười tám đệ tử Đạt Ma Đường. Các đệ tử Đạt Ma Đường hét : - Âu Dương Hải, ngươi còn dám chống ư ? Cùng lúc ba đệ tử Đạt Ma Đường xuất thủ như gió nhất tề chụp lấy vai Âu Dương Hải. Đôi mắt Âu Dương Hải chói ngời tinh quang, vung tay chém ra một chưởng. Một luồng chưởng phong xé toạc khoảng không đập vào một đệ tử Đạt Ma Đường. Mười tám tay đệ tử Đạt Ma Đường đều là cao thủ vào hàng chữ Thiết trong Thiếu Lâm Tự, ai nấy đều tự phụ, làm sao họ lại sợ một tên làm bếp được. Cho nên người đệ tử kia lật cổ tay tiếp chưởng, nhưng cảm thấy một luồng nội lực rung núi lở non áp thẳng đến, lúc này hắn muốn tránh thì đã không kịp nữa rồi, hự lên một tiếng, cả thân người bị văng lên hơn một trượng. Cũng đồng thời lúc đó hai người đệ tử ở bên trái phải chụp tới bị Âu Dương Hải búng một chỉ, đá một cước, cả hai té lăn ngay, Âu Dương Hải trong thoáng chốc đánh ngã liền ba tay cao thủ, lập tức lao ra khỏi vòng vây của đệ tử Đạt Ma Đường. Tình hình này thật sự làm mọi người đều bất ngờ, ra khỏi ngoài dự liệu, một tên làm công nhà bếp mà chỉ vừa nhấc tay một cái đã đánh ngã ba tay cao thủ. Một chưởng, một chỉ, một cước của chàng làm cho Thiên Minh, Thiên Ma, hai vị cao tăng trông thấy chợt tái mặt. Chẳng những mấy chiêu đó bao hàm tuyệt kỷ Thiếu Lâm Tự mà chiêu thức và sự biến hóa đã đạt đến trình độ thượng thừa. Một tiếng niệm Phật vang lên, đệ tử La Hán Đường vây vòng ngoài đã tiếp xúc với Âu Dương Hải. Âu Dương Hải như con mãnh thú, đôi mắt bắn ra tia hàn quang đầy vẻ oán độc, tay phải vừa tiếp cận đã dùng một chưởng súc tích toàn lực đánh thẳng vào sáu vị La Hán tăng trước mặt chàng. Sáu đệ tử La Hán Đường nghe thấy tiếng thinh phong kêu rít, giật mình hoảng kinh, thầm nghĩ : - Công lực người này thật thâm hậu kinh người... Sáu người đồng thời xoay cổ tay vỗ ra một chưởng nghinh tiếp. Đôi bên chưởng lực vừa va chạm, chấn động đến nỗi Âu Dương Hải hét lên một tiếng, vọt lên cao. Nhưng chàng ngay lúc tung mình lên không liền bay xéo qua đỉnh đầu các đệ tử La Hán bên cạnh bất ngờ vượt khỏi vòng vây. Thân thủ của chàng làm chúng tăng hả miệng trợn mắt đứng nhìn. Hai chân Âu Dương Hải vừa chạm đất liền co giò chạy thật nhanh, không chậm trễ... Chàng chạy ra ngoài mười mấy trượng, chợt nghe tiếng quát lớn : - Phản đồ, ngươi chạy được ư ? Trong bóng cây rậm rạp phóng ra một vị tăng nhân, nhanh chóng phi ra một cước đá vào bụng dưới của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải vội vã lách người tránh được một cước đá tới của vị tăng nhân kia, đồng thời thi triển "Xuyên Tâm Quyền" từ trước ngực đấm ra. Quyền phong mạnh mẽ kỳ lạ, như dời non lấp bể. Tăng nhân nọ là cao thủ hàng chữ Thiết, biết là lợi hại nên hừ một tiếng nhanh chóng nhảy lùi lại năm thước. Âu Dương Hải lúc nàykhông thể suy nghĩ gì khác, chàng quyết ý đào tẩu cho nên chàng liền triển khai thân người, loang loáng vùn vụt phóng người chạy đi như bay biến. Chàng ở Thiếu Lâm đã được bảy năm, rất thông thuộc những đường ngang ngõ tắt trong chùa cho nên với tốc độ chạy trốn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến bức tường vây bọc xung quanh Thiếu Lâm Tự không xa mấy. "Keng keng keng keng... " Một hồi chuông dồn dập vang lên. Một tòa viện thất nho nhỏ bên tường phía tây phóng ra một bóng người áo xám cực nhanh, vụt cái đã tới nơi. Âu Dương Hải trông thấy thân pháp phóng tới của vị tăng nhân này nhang chóng cùng cực, không khỏi giật mình, liền mượn một thế "Bôn Bao Đài Thoái" phi trở ngược lại một cước vào bụng dưới của vị tăng, tay trái câu lại như cái kéo điểm vào "Tỏa Tâm" huyệt của đối phương. Tăng nhân này võ công cực cao, vừa trầm cổ tay đồng thời lách người đã tránh được một chưởng một cước của Âu Dương Hải, chỉ thấy tay y vừa chạm tới đã cấu trúng gân mạch cổ tay trái của Âu Dương Hải. Môn Tỏa Long Thủ kỳ ảo tinh diệu này làm Âu Dương Hải giật thót, nói thầm : - Mạng ta thôi rồi ! Đột nhiên vị tăng này kêu lên một tiếng nói : - Âu Dương Hải phải không ? Âu Dương Hải nghe tiếng nhìn ra tăng nhân trước mặt là một lão tăng từ mi, thiện mục, râu trắng dài quá ngực, Âu Dương Hải nước mắt rưng rưng, run giọng cầu khẩn : - Lão thiền sư, xin người hãy tha đệ tử ... Lão tăng râu bạc này là sư huynh của đương kim chưởng môn Thiếu Lâm Tự - Thiên Sơn tăng, ông là một vị thần tăng võ công cao nhất trong hàng chữ Thiên của phái Thiếu Lâm, người này đạm bạc danh lợi, không muốn đảm nhận chức vị quan trọng của Thiếu Lâm, đơn độc ở tại một tiểu viện, bình thời Âu Dương Hải thường đến đây đánh cờ với ông, cho nên Thiên Sơn tăng rất có thiện cảm với Âu Dương Hải, thậm chí giữa họ còn có một bí mật mà người ngoài không thể biết. Thiên Sơn tăng nghe tiếng chuông cho đến tiếng hô hoán phía sau, khuôn mặt hiền từ hơi thay đổi, trầm giọng hỏi : - Âu Dương Hải, ngươi đã phạm vào tội gì ? Âu Dương Hải thê lương nói : - Lão thiền sư, đệ tử ... đã lỡ tay giết chết sư huynh, đệ tử cầu xin lão thiền sư hãy cho đệ tử một con đường sống, đệ tử nguyện khắc cốt ghi tâm cả đời không quên. Dòng lệ chảy tuôn như mưa, giọng nói thê lương của chàng làm cảm động lòng người. Thiên Sơn tăng đột nhiên quát lớn : - Nghiệt chướng ! Phải chết ! Âu Dương Hải cảm thấy một luồng tiềm lực đẩy thân mình của chàng bay qua tường cao. Đột nhiên một tiếng cười trầm trầm vọng tới, trước mặt chàng đã đứng sững một tăng nhân gầy gò, chính là Thủ Tọa Đạt Ma Đường Thiên Ma thiền sư. Âu Dương Hải vừa trông thấy liền kinh hãi. Thiên Ma thiền sư lạnh lùng quát : - Phản đồ, ngươi có thể chạy được chăng ? Cùng với tiếng quát, Thiên Ma phát ra một chưởng đánh tới Âu Dương Hải. Chưởng phong mạnh ghê gớm, vạch không trung phát ra tiếng gió kinh người. Âu Dương Hải nhảy ngang vung chưởng đón đánh. Nội công của Thiên Ma thiền sư thâm hậu phi thường, Âu Dương Hải tuy tiếp được một chưởng nhưng người bị chấn động đến dộ xáo trộn cả lục phủ ngũ tạng, thân mình bất giác lùi ra sau năm bước. Ða lên một tiếng, chàng phun ra một bụm máu tươi, rồi ngồi bệt xuống đất. Một chưởng vừa rồi của Thiên Ma thiền sư bao hàm sáu thành công lực, đã tưởng một chưởng lập tức có thể đánh chết chàng, nào ngờ Âu Dương Hải vẫn không bị đánh chết, lão tăng không khỏi kinh thầm. Âu Dương Hải bị chấn động khí huyết muốn trào lên, nội phủ đã bị thương, chàng nghĩ : "Hết rồi ! Hết rồi ! Ân nghĩa Thiên Sơn tăng giúp đỡ cũng không làm mình thoát nạn..." Thiên Ma thiền sư sau khi sững lại, trên mặt lập tức xuất hiện sát khí, quát: - Phản đồ, ngươi phải nói cho thật, võ công của ngươi do người nào truyền thụ cho ? Hiển nhiên ông không tin một gã tiểu tử không thầy lại có thể lén học được thứ võ công kinh người, nên biết đạo lý võ công phải hội đủ ba điều kiện : "Thiên tư, thầy giỏi, thời gian". Dù rằng người đó trời sinh đã khác người, tư chất thông minh nhưng không có lương sư chỉ dẫn thì khó nắm được sự ảo diệu võ công, lại nói người đó có lương sư dạy bảo nhưng với tuổi đời quá trẻ, coi như vừa lọt lòng đã học võ, thời gian hai mươi năm cũng khó có võ công như thế này được. Âu Dương Hải cười nhạt nói : - Ta học lén đấy, ông bất tất phải phí lời nói nhiều. Thiên Ma thiền sư sắc mạt biến đổi ghê gớm, hai mắt trợn tròn lập tức phi ra một cước đá vào yết hầu Âu Dương Hải. Âu Dương Hải khẽ nghiêng đầu tránh được một cước, tay vung ra điểm liên tiếp vào ba đại huyệt trên chân của Thiên Ma thiền sư. Thiên Ma thiền sư thoáng giật mình, không ngờ chàng biết chiêu Trảm Long Thủ này, cứ như vậy mà nói, chàng đã học được toàn bộ tuyệt kỷ Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ chàng là phần tử của phái khác được sai đến Thiếu Lâm học nghệ ? Vừa nghĩ đến đây, sát khí nổi lên, dùng một thức "Ngưỡng Quan Thiên Trượng" đảo người ra sau. Âu Dương Hải chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ nổi lên bên người, Thiên Ma thiền sư đã xoay vòng sang bên trái nhanh như xé gió, Âu Dương Hải vụt đứng lên lật cánh tay vỗ một chưởng. Thiên Ma thiền sư cười nhạt, liền trầm cổ tay phải xuống điểm vào đại huyệt bên hông Âu Dương Hải. Vốn Thiên Ma thiền sư muốn đem Âu Dương Hải vào chỗ chết nhưng lúc này ông thay đổi ý định, muốn bắt sống chàng, áp bức hỏi cho ra phái nào sai đến Thiếu Lâm Tự học nghệ. Ông nghĩ : "Người này nếu không phải đã học võ trước, rồi đến Thiếu Lâm Tự trộm lấy tuyệt kỷ, nhất định sẽ không có công lực nhường ấy. Thân hình Âu Dương Hải lắc liền ba cái tránh khỏi một cú điểm huyệt này. Đột nhiên có một thanh âm nhu hòa nói bên tai Âu Dương Hải : - Âu Dương Hải, ngươi mau lùi đến vách tường, ta giúp ngươi chạy trốn, nếu không thì chưa đến mười chiêu nhất định ngươi sẽ bị bại. Âu Dương Hải nghe xong giật mình quay đầu ngó xung quanh nhưng chẳng hề có một ai. Lúc này Thiên Ma thiền sư tung ra vù vù hai chưởng mãnh liệt áp đến, đẩy lùi chàng bốn bước. Âu Dương Hải biết thanh âm kia là của Thiên Sơn tăng phát ra, Thiên Ma không phát giác, bụng nghĩ chắc là thiền sư dùng môn huyền công tối thượng "Truyền Âm Nhập Mật" để nói, thế là chàng lại lùi một bước, dán chặt cả thân người vào vách tường. Đột nhiên lại vẳng đến thanh âm "Truyền Âm Nhập Mật" của Thiên Sơn tăng nói : - Ngươi không nên di động thân mình, ta giúp ngươi đánh lùi ông ta. Thiên Ma thiền sư thấy chàng lùi đến vách tường, ngầm vận công lực, một chưởng vỗ ra chầm chậm ! Âu Dương Hải biết phía sau không đường chạy, một chưởng này của ông ta đánh xuống mình không thể nào không chết, chàng muốn di động thân mình tránh né, nhưng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Thiên Sơn thiền sư. Chỉ trong tích tắc của một tia chớp... Âu Dương Hải bỗng cảm thấy huyệt "Minh Môn" phía sau lưng có một luồng chảy ấm nóng từ bên tường truyền thẳng vào trong thân thể, bất giác tinh thần vô cùng phấn chấn. Một tiếng hét lớn, Âu Dương Hải vung song chưởng mãnh liệt đẩy ra. Kình lực ngọn chưởng của Thiên Ma thiền sư thật ra không muốn đánh Âu Dương Hải mà chỉ muốn dụ Âu Dương Hải tránh qua bên để biến đổi chiêu thức cầm nã bắt lấy chàng, cho nên kình lực không đến nhanh mà từ từ áp đến. Ai dè đâu Âu Dương Hải lại chẳng thèm di động thân mình, Thiên Ma định biến chưởng thành trả để cầm nã thì song chưởng của Âu Dương Hải phóng ra như gió. Thiên Ma thiền sư trông thấy kình lực vững mạnh cùng cực áp lên thân người, hoảng hồn vội vã vận đều chân khí vào toàn tay phải đưa ra tiếp chiêu. "Chát" một tiếng ! Thiên Ma thiền sư hự một tiếng, hai vai rung lên, lùi lại một bước... Trong nháy mắt, thần quang trong đôi mắt ông ta trở nên tán bạc. Ông đứng yên lặng ở đó, hai mắt nhìn Âu Dương Hải không chớp. Đó là kinh hãi hay là căm hận ? Âu Dương Hải nhìn chưởng lực vừa qua của ông, rồi thái độ nhìn mình đăm đăm, trong lòng cũng hơi sợ. Đột nhiên bên người lại v»ng đến giọng nói Truyền Âm Nhập Mật của Thiên Sơn tăng : - Ngươi không chạy đi thì còn lúc nào nữa ! Ôi, hôm nay lão tăng làm trái qui phép, giúp đỡ ngươi là đã phạm vào trọng tội của Thiếu Lâm Tự, nhưng nếu bần tăng không mến đã không ngầm giải thích võ công tuyệt kỷ cho ngươi thì đâu có xảy ra chuyện này. Từ nay về sau ngươi phải cẩn thận giữ mình, đệ tử Thiếu Lâm phủ khắp thiên hạ, hành tung của ngươi phải che dấu một chút, đi đi ! Âu Dương Hải trong lòng cảm kích vạn phần. Nghĩ đến mỗi lúc mình trộm học một môn võ công không hiểu rõ, lúc đánh cờ liền thuận mồm thỉnh giáo Thiên Sơn tăng... ý nghĩ còn chưa hết thì ... Đột nhiên một tiềm lực bên tường xuyên vào, Âu Dương Hải mượn tiềm lực đó tung mình nhảy lên bay vọt đi. Chàng mượn thế đề khí bay cao hai trượng, lộn mấy vòng trên không lọt ra ngoài bốn trượng, nhanh chóng thi triễn khinh công chạy đi như bay như biến... Thiên Ma thiền sư trông thấy khinh công tuyệt diệu của chàng trong lòng đau đớn vô cùng. Ông ụa một tiếng, phun ra một bụm máu tươi, thân hình lắc lư nhè nhẹ, hiển nhiên bị thương rất nặng, cơ hồ muốn té bỗ nhào. Âu Dương Hải chạy bán sống bán chết, tuy chàng đã bị thương trong phủ tạng nhưng vẫn chạy rất nhanh, chàng biết nếu không được Thiên Sơn thiền sư tương cứu thì sớm muộn cũng táng mạng trong tay Thiên Ma thiền sư, nếu mà khi bị bắt về Thiếu Lâm Tự nhất định sẽ bị xử tử theo pháp qui. Nghĩ đến đây, người thiếu niên thân thế thê lương này lại đau đớn gạt nước mắt. Chàng không hề sợ chết, mà cảm thấy sau khi mình chết thì những năm đoạn thân tàn dài lê thê lấy ai phụng dưỡng mẹ già ? Trong đầu chàng hiện lên giọng nói hiền từ : "Con, sau khi con đến Thiếu Lâm Tự, vô luận chuyện khó nào con cũng phải nhẫn nhịn, Âu Dương gia chỉ dựa vào con tiếp tục khói hương thôi, cho nên mạng con trọng yếu hơn tất cả, thực ra gia mẫu không muốn để cho con cực khổ, ôi ... nhưng mà ..." Âu Dương Hải đột nhiên nói lớn : - Mẫu thân ơi ! Con không thể chết, con không thể chết, con phải trở về phụng dưỡng tuổi già cho mẫu thân... * * * Đêm khuya núi rừng hoang vu, cây cối thổi xào xạc, tiếng thú kêu vượn hú văng vẳng, thật là cảnh tượng âm u, khủng bố... Vì chạy trốn nên Âu Dương Hải nào có để ý đến sự âm u khủng bố của hoang sơn, cứ nhắm đường tắt mà đi thật nhanh, ngày đêm đi suốt không nghĩ, qua ba ngày chàng đã đi ra khỏi dãy núi trùng điệp. Sao thưa trăng tàn, đêm khuya đã hết, Âu Dương Hải trông thấy trước mắt có một thị trấn nhỏ, hơn nữa trong bụng cảm thấy đói vô cùng, chàng chợt nghĩ đến mình chẳng có một xu dính túi, bất giác cứ đứng ngẩn ngơ. Lúc chàng chạy trốn khỏi Thiếu Lâm Tự, trừ bộ áo vải thô trên người, ngoài ra không có thứ gì khác, lại thêm bốn đêm đi gấp, cái áo vốn đã cũ rồi giờ lại thêm rách nát tơi tả. Âu Dương Hải nghĩ đến thân thế thê lương của mình, bất giác nước mắt lại tuôn rơi. "Ôi chao !" Chàng khẽ than thở, trông thấy trước mặt không xa lắm có làn khói mỏng vấn vít bay lên, thế là bèn nhắm làn khói đi đến, chàng nghĩ chuyện đã đến mức này rồi thì đành phải đánh liều đi xin cơm người ta để lót lòng rồi hãy tính. Chàng nhắm con đường nhỏ, vượt qua một cái gò, rồi xuyên qua một đám rừng, bên ngoài rừng là một dòng suối nhỏ, cầu đá bắt ngang, nước suối trong xanh chảy róc rách. Bờ bên kia thấp thoáng trong bóng tre có một trang viện. Khí phái của tòa trang viện này không phải nhỏ, cửa lớn màu đỏ chu hồng, trên cửa là một cặp đầu hổ bằng đồng, miệng ngậm dây xích cửa, ở hai bên hùng cứ một đôi sư tử đá, như tăng thêm vào đó mấy phần oai nghiêm, cổ thụ xanh tươi um tùm, thấp thoáng một trang viện to lớn. Nhưng có điều quái lạ, chỉ thấy trang môn đóng chặt, vắng hoe không một bóng người. Âu Dương Hải bồi hồi đứng trước cổng trang viện, hơi sợ cái không khí này nên không dám đường đột gõ cửa. Ai ngờ đợi mãi đến lúc mặt trời đã lên cao, đã sắp trưa rồi mà vẫn không thấy có người ra, Âu Dương Hải cứ đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, chẳng lẽ đây là ngôi nhà không người ở, nhưng làn khói buổi sáng kia rõ ràng ở trong trang viện này. Âu Dương Hải ngước nhìn lên thấy tấm biển trên cửa có ghi bốn chữ đồng lớn "Lý gia đại viện", lại thêm bức tường cao vây bọc trang viện màu đen, gợi ra bầu không khí âm u làm cho người xem có đôi phần mất tự chủ. Âu Dương Hải đợi đã khá lâu, bụng thì sôi lên lụp bụp, ra đi thì không nỡ, thế là giơ tay gõ cửa nhè nhẹ, bên trong không có người lên tiếng. Một lát sau lại gõ hai cái nữa, vẫn không có phản ứng gì, chàng bất giác giơ gay đẩy một cái, không ngờ cửa trang viện không khóa. Cửa viện vừa mở ra, bỗng có một bà lão lom khom xuất hiện ngay trước mắt chàng. Âu Dương Hải vừa nhìn bất giác giật mình, chỉ thấy bà lão này quái gỡ không thể tả, thân người cao to nhưng chân thọt lưng gù, mặt nổi đầy mụn nhọt, gân xanh nổi lộ, mũi tẹt môi dầy, hàm dưới nhô ra, hai gò má gồ cao, tóc trên đầu thì đỏ quạch rồi bù xõa xuống vai. Trong tay bà già tóc đỏ cầm một cây gậy đỏ, Thiếu trang 33, 34, 35, 36, 37, 38 mặc chiếc áo dài màu lam nhạt, kiều diễm vô cùng. Mỷ phụ áo lam vẫn y như hai phụ nhân trước, chẳng nói chẳng rằng quan sát Âu Dương Hải từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, nhìn đến nỗi làm cho hai má chàng đỏ bừng, trong bụng cảm thấy bất an. Lam y mỷ phụ quan sát chàng một hồi, xong rồi quay ra nói với người thiếu nữ phía sau : - Truyền chuẩn bị tữu yến ! Nói xong tự tay trịnh trọng rót trà, ba người phụ nhân ai nấy đều không nói, sáu con mắt dán chặt vào người Âu Dương Hải, làm cho Âu Dương Hải đứng ngồi không yên, đối diện với ba người phụ nữ phong vận thần bí diễm lệ thì quả thực con tim không cách nào an định được. Lúc này chàng nghĩ chắc họ lầm người, coi mình như người mà họ chờ đợi. Một tòa trang viện to như thế, những người xuất hiện hết thảy đều là phụ nữ, không thấy một nam nhân nào. Mà mấy người phụ nữ này đều lạnh lùng, xinh đẹp lộng lẫy mà lại thần bí khó lường, hành động kỳ dị, Âu Dương Hải vừa mới xuất đạo, tâm thần còn bất định, người ta im lặng không nói, chàng cũng không có gì để nói, quả thực chàng cũng không biết nói về cái gì. Một lát sau, một bàn sơn hào hải vị đã bày xong, chén đũa chỉ có một đôi, ba người phụ nữ dẫn chàng đến ngồi chính giữa, rót rượu ra rồi ai nấy lui trở về nguyên vị, rượu thịt thịnh soạn bày trên bàn rõ ràng chỉ dành cho một mình chàng. Âu Dương Hải đang đói ngấu, lúc này chẳng hề khách sáo chi, cứ cắm đầu cắm cổ ăn hết chén cơm này đến đĩa thịt khác, ăn uống như rồng nuốt cọp nhai, chỉ một loáng đã sạch sẽ, làm cho ba người phụ nữ phải bật cười. Âu Dương Hải tuy quần áo rách rưới nhưng mi thanh mục trong sáng, diện mạo tuấn dật, thân thể khôi vĩ. Chàng vừa mỉm cười làm cho ba người phụ nữ xinh đẹp hơi rung động. Âu Dương Hải nói : - Được các đại tẩu chiêu đãi, tại hạ cảm kích vô ngần, thực ha tại hạ có việc phải đi gấp, không tiện lưu lại đây quấy rầy, thôi xin vô cùng cảm tạ. Âu Dương Hải đã ăn no, tính rời khỏi đây lên đường về nhà, chỉ còn sợ người ta biết được mà ngăn trở thôi. Lam y phụ nhân nghe xong khẽ cau mày, nhưng lập tức cười lên khanh khách, nói : - Đường tướng công lời nói văn nhã, xuất khẩu thành chương, thật là một vị anh hào niên thiếu hữu thành, danh mãn giang hồ võ lâm. Nhưng Đường tướng công lâu lắm mới cókhởi từ Đông Bắc đến Trung Nguyên, sao chưa gặp qua chủ nhân chúng tôi mà đã đi ? Âu Dương Hải ngây ra buột miệng kêu lên : - Chủ nhân các người là ai ? Chàng vốn cho rằng lam y mỷ phụ chính là chủ nhân nhà họ Lý. Không ngờ nàng vẫn không phải, thế thì chủ nhân của nàng không biết là nhân vật như thế nào ? Họ đã ngộ nhận mình là Đường tướng công gì gì đó, thôi thì dứt khoát, ráng giả mạo cho xong, nhiều lắm là đợi đến lúc Đường tướng công kia đến thì mình đi cũng được. Âu Dương Hải nghĩ ngợi, rồi nói : - Đã như thế thì xin các đại tẩu dẫn tại hạ đi gặp quí viện chủ nhân, để bái tạ ân tình chiêu đãi. Lam y mỷ phụ mỉm cười nói : - Các hạ chắc đường xa mệt nhọc, phong trần đầy mặt, vậy hãy theo các tiện nữ vào trong rửa mặt thay áo, sớm mai lại tái ngộ chủ nhân chúng tôi. Âu Dương Hải ngó bộ y phục trên người của mình, má bỗng đỏ lên, thầm nghị chủ nhân người ta cao quí đến nhường nào, còn mình dáng hình như ăn mày vậy, làm sao có thể bái kiến chủ nhân người ta ? Hơn nữa mình lại muốn lên đường cho mau... Trong lúc chàng chưa quyết định, lam y mỷ phụ nói với tỳ nữ bên trái : - Xuân Hồng, muội đi thu xếp Tịch Hồng Hiên, Đường tướng công đêm nay sẽ ở lại đó. Tỳ nữ tên gọi là Xuân Hồng trả lời : - Vâng. Âu Dương Hải vội đáp : - Được lắm ! Được lắm ! Xuân Hồng nói : - Chắc tướng công đi nhiều đã mệt rồi, xin hãy nghĩ ngơi một lát đi. Tiểu tỳ bên ngoài sảnh, có chuyện gì cứ gọi. Âu Dương Hải thấy nàng ăn nói văn nhã, giọng nói trong trẻo dịu dàng, bèn trộm nhìn nàng thử xem, Xuân Hồng tuổi chừng mười lăm mười sáu, rất xinh xắn đáng yêu, mặt mũi thông tuệ, chàng buột miệng khen : - Trịnh Gia thơ tỳ, khởi hoàng đa hương ? Nguồn gốc của câu nói này là của nhà đại nho thời Đông Hán Trịnh Huyền Gia. Những người tỳ nữ của ông đều có học, hậu thế xưng là thơ tỳ. Chỉ thấy Xuân Hồng nhoẻn cười nói : - Tiểu tỳ sao dám sánh với tỳ nữ của Trịnh Huyền Gia ? Âu Dương Hải kinh ngạc, một cô tỳ nữ nhỏ bé này lại có thể hiểu được lời của mình nói, từ đó có thể biết chủ nhân của nàng ra sao. Âu Dương Hải nhìn nàng như dò hỏi nói : - Xuân Hồng thư thư, không biết chủ nhân của cô xưng hô như thế nào ? Xuân Hồng hơi biến sắc, nàng ngước đôi mắt nhìn Âu Dương Hải, muốn nói rồi lại thôi, khẽ thở dài một tiếng rồi lập tức đi ra. Âu Dương Hải thấy hành động của nàng kỳ lạ như vậy, chàng đứng lặng yên thở dài, tự nhủ lấy làm đáng tiếc. Tuy Âu Dương Hải cảm thấy Lý gia đại viện này có hơi khác thường, nhưng chàng cũng liều ở lại ngủ một đêm, đợi đến ngày mai thì khe khẽ chuồn đi là xong, dính đến chuyện nhà người ta làm gì cho thêm mệt. Bỗng cô nữ tỳ Xuân Hồng bước nhanh đến nói nhỏ : - Tướng công, tại sao ông lại lặn lội đến nơi nguy hiểm này ? Chẳng lẽ ông không biết Lý gia đại viện này đã không phải là "Nhất cung, nhị viện, tam bang" lừng danh thiên hạ ngày nào hay sao ? Âu Dương Hải nghe xong ngẩn ngơ, nhất thời không nói được gì cả. Xuân Hồng lại nói : - Tướng công, tuy ông võ công cái thế, nhưng tuyệt không cách nào địch nỗi tiểu thư nhà ta đâu... Nàng nói đến đây chợt im bặt, lại quay mình đi ra ngoài sảnh. Âu Dương Hải muốn kêu nàng hỏi cho rõ nhưng thấy nàng đi ra, mặt có vẻ khẩn trương nên lại thôi. Một bầu không khí âm u, khủng bố đè nặng lên người Âu Dương Hải. Người trẻ tuổi luôn là người đầy dẫy sự hiếu kỳ, tuy biết rõ sự tình không phải đơn thuần, nhưng chàng lại muốn nán lại một đêm xem thử tiểu thư nhà này là ai, là nhân vật gì. Xuân Hồng đi ra xong, tuy lại trở vào một lần nữa nhưng trừ lúc nàng đưa cơm tối nói mấy câu ra thì không nói gì thêm nữa. Âu Dương Hải thấy mặt nàng có vẻ bất an cũng không tiện hỏi nàng chuyện trong nhà họ Lý, chàng ở tại Tịch Hồng Hiên chỉ có Xuân Hồng ở bên cạnh, ngoài ra ba người tỳ nữ và ba người phụ nữ xinh đẹp căn bản không thấy đâu cả, cả một khu viện âm u tịch mịch đáng sợ. Trời chiều ngã bóng về tây, màn đêm dần buông, các ngọn đèn vừa thắp sáng. Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Âu Dương Hải thầm nghĩ chắc là cô tỳ nữ Xuân Hồng lại đến, nào ngờ bóng người vụt hiện, một thanh âm êm dịu cất lên : - Đường công tử, hãy còn chưa ngủ ư ? Người mỷ phụ áo lam xinh đẹp đó đã ở trước mặt chàng. Âu Dương Hải đang ngồi trầm tư trước cửa sổ, nghe tiếng lập tức nghinh thân đứng dậy, nói : - Phu nhân có điều chi dạy bảo ? Lá y mỷ phụ đột nhiên trầm sắc mặt nói : - Đường tướng công, ta có lời muốn nói. Giọng nói hơi ngừng rồi lại tiếp : - Đường tướng công, ông là người có danh vọng trong võ lâm thiên hạ. Đường phủ đại viện thiếu viện chủ "Nhất cung, nhị viện, ...... thiếu trang 49, 50 hiếu kỳ lại nổi lên, muốn ở lại đây xem xét ra sao, đương lúc chàng nghĩ ngợi lung tung chưa đi vào giấc ngủ thì ... Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang ra ... Đêm khuya thanh vắng, tiếng kêu thảm thiết này vô cùng chói tai, kinh tâm. Âu Dương Hải giật mình, xuống giường khe khẽ đến trước cửa sổ, màn đêm lặng như nước ao tù, tiếng kêu thảm thiết đi qua không gian lại hồi phục sự yên tĩnh vốn có của nó. Nhưng một bầu không khí âm u ghê rợn lại cứ áp lên người Âu Dương Hải, bởi tiếng kêu đó rõ ràng là tiếng kêu của một người sắp rơi vào cái chết khủng khiếp. Hiển nhiên trong đại viện âm u quái dị của Lý gia đã có một người chết, nhưng không biết người đó là ai ? Bởi vì chàng biết trong đại viện của Lý gia không có một nam nhân nào, mà phân tích tiếng kêu thì người chết là một nam nhân. Âu Dương Hải đứng lặng yên suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên dùng Long Phi Thức vọt ra cửa sổ, chàng lộn người một cái rất nhanh bay lên mái nhà, ngón khinh công thi triển này của chàng đích xác gọn gàng, lanh lẹ không thể tả, cao thủ bậc nhất trong giang hồ bất quá cũng như vầy. Âu Dương Hải lên mái nhà rồi lập tức nằm phục xuống không nhúc nhích, hai mắt quét ra xung quanh như điện, điều kỳ quái là đại viện Lý gia vẫn yên tĩnh, dường như trong viện không có ai nghe thấy tiếng kêu... Thông minh cơ trí như Âu Dương Hải vừa nhìn qua lập tức cảm thấy những bí hiễm trên giang hồ chập chùng đầy dẫy như mây như sóng, thần bí khó lường ghê gớm, ở tình cảnh này làm sao chàng không cảm thấy kinh khủng cho được. Bỗng, một bóng người từ cái sân đối diện bay qua không một tiếng động, khinh công tuyệt diệu, người đó chợt dừng lại trước Tịch Hồng Hiên. Âu Dương Hải quan sát người đó, tuổi chừng trên dưới hai mươi bốn, mình mặc áo dài màu lam, thắt đai lưng trắng bỏ rũ, chân đi phấn hài, lưng hổ eo vượn, mặt như trăng tròn, răng trắng môi đỏ, tay cầm cây quạt Cương Cốt Chiết Phiến, anh khí bực người, bất giác khen thầm : "Thật là một nhân vật anh tuấn". Lam y thiếu niên nọ chăm chú nhìn vào trong Tịch Hồng Hiên, đột nhiên chuyển thân một vòng, cây quạt Cương Cốt Chiếc Phiến trong tay vẫy ra ba bốn cái rồi lại trở về nguyên vị. Âu Dương Hải khẽ cau mày, không biết vì sao hắn lại xuất ra động tác đó, vừa nghĩ xong ... Bịch, bịch, bịch ... trong bóng tối của cây cột góc nhà, đột nhiên có mấy bóng người té lăn ra. Âu Dương Hải vô cùng kinh ngạc, hóa ra trong cây quạt của lam y thiếu niên có giấu vô số ám khí kịch độc, chính trong lúc chàng ta xoay vòng bắn ám khí đã nhẹ nhàng giết chết bốn người. Chỉ một thủ pháp kinh người vừa tung ra đã bao hàm công lực, kinh nghiệm, bịp bợm, tàn độc, Âu Dương Hải đủ thấy lam y thiếu niên này có tâm hồn đáng sợ vô cùng. Một tiếng "hừ" lạnh như băng đá, trong bóng cây chầm chậm đi ra một người áo đen, trừ hai con mắt loang loáng, toàn thân đều là một màu đen sì. Lam y thiếu niên nhìn người áo đen, khi người đó còn cách ngoài một trượng... Lam y thiếu niên cười nhạt, cây Cương Cốt Thiết Phiến trong tay phất ra nhanh chóng. Lúc này Âu Dương Hải trông thấy rất rõ, chàng thấy lam y thiếu niên phất quạt, ba đạo kim quang mảnh như sợi lông vụt bắn ra. Người áo đen như đã đề phòng, thấy cây quạt của lam y thiếu niên vừa động liền hoành bộ tránh qua, thuận thế đảo người, bàn tay phải chụp lấy cổ tay thiếu niên áo lam như chớp. Lam y thiếu niên trầm cổ tay phải, tay trái thò vô bụng lấy ra một thanh đoản kiếm tinh quang lạng lẽo chợt đâm thẳng ra. Dường như gã biết đây là một đường kiếm thông thường, khó mà làm bị thương được người áo đen, do đó thanh đoản kiếm đâm ra nửa đường liền đổi thế kiếm. Người áo đen rõ là một người thân thủ cực kỳ lanh lẹ, vừa trông thấy thế kiếm đâm, lập tức lùi ra sau né tránh. Lam y thiếu niên cười nhạt, nói : - Ngươi né giỏi lắm a ! Người áo đen nói lạnh lùng : - Các hạ tự vào trong đại viện Lý gia, vừa giơ tay đã giết hơn mấy mạng người, nhất định là nhân vật tên tuổi. Hiển nhiên người áo đen cảm thấy kinh ngạc vô cùng, không ngờ lại có một cao thủ võ công trác tuyệt như thế. Âu Dương Hải thấy kinh nghi vạn phần, lúc này trông rõ thân phận hai người, không ngờ trong Lý gia đại viện trông ra chẳng có lấy một nửa nam nhân nào, không chút phòng bị, kỳ thực cảnh vệ nghiêm mật, cao thủ bàng bạc như mây, mà họ sớm đã bày bố phục kích, ngầm giám thị mọi hành động của mình tại Tịch Hồng Hiên. Lam y thiếu niên cười nói : - Ngươi muốn biết danh tánh của ta thì đến điện Diêm La lật sổ sinh tử ra xem đi. Miệng vừa nói, đoản kiếm đâm nhanh ra, nhắm vào trước ngực của người áo đen. Người áo đen thấy gã tấn công, tay phải vung lên chém tới một chưởng, người thì vọt sang trái. Ai ngờ chân chạm đất chưa kịp vững, đoản kiếm của lam y thiếu niên lại đâm tới trước ngực, người áo đen bất giác giật mình, thân mình chuyển động liền liền, song chưởng giao nhau đánh ra. Lam y thiếu niên dưới chưởng phong của đối phương vẫn khéo léo di bộ chuyển vị, đoản kiếm trong tay như nam châm hút sắt, thủy chung vẫn chỉ ngay ngực người áo đen khít khao. Người áo đen vừa kinh ngạc vừa giận dữ, song chưởng liên hoàn trong chốc lát đánh ra mười hai chưởng, biến đổi mười bảy vị trí nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi chiêu kiếm quái dị của thiếu niên áo lam. Âu Dương Hải thấy vậy sợ thầm, cảm thấy thanh kiếm của lam y thiếu niên mềm mại như vật không xương, tùy hành chi ảnh, huy chi bất khứ, chàng tự đánh giá nếu thiếu niên áo lam dùng chiêu kiếm này đối phó với mình, thì chỉ có thức "Đông Hải Bác Long" của phái Thiếu Lâm mới có thể trị được thế kiếm đối phương. Rồi trong chớp mắt, cây quạt nãy giờ không động của thiếu niên áo đam đã từ từ nâng lên nhắm thẳng vào người áo đen, lạnh lùng nói : - Dù ngươi có thể tránh được thanh kiếm phụ cốt của ta, nhưng người khó mà tránh được mười mấy món ám khí của cây Đoạt Hồn Phiến này. Người áo đen dường như biết mình khó thoát khỏi nên thân hình bất động. Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng giá cất lên : - Thế nhưng các hạ đang trong vòng vây tần tầng lớp lớp như vầy, lại tự tin có thể rời khỏi Lý gia đại viện sao ? Âu Dương Hải ngó ra, giật mình khi thấy xung quanh Tịch Hồng Hiên đã có mười mấy người áo đen đứng đó, trong tay mỗi người đều cầm một cây "Tam Giác Xoa" hình chim ưng, ai nấy đều chít vải đen che mặt. Đoản kiếm và cây quạt của thiếu niên aáo lam vẫn không rời khỏi trước ngực người áo đen, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh cười nhạt nói : - Những người này chắc là Hắc Ưng đội, vậy thì ngươi là Hắc Ưng phu nhân rồi. Một phụ nhân áo đen trong đám vụt bước tới nhẹ nhàng, hừ một tiếng, nói: - Các hạ đã nói ra được thân phận của bọn ta, vậy các hạ có biết điều qui của tổ chức bọn ta không ? Thiếu niên áo lam cười ha hả nói : - Hễ võ lâm nhân sĩ nào trên giang hồ muốn hiểu rõ thân phận các ngươi tất phải chết, trước giơ không ai chạy thoát. Mỷ phụ áo đen lạnh lùng nói : - Ngươi đã biết như thế sao không sớm chết đi cho rồi ? Thiếu niên áo lam gầm lên giận dữ, đảo người tay vung quạt tấn công, một tiếng "hự" vang lên, người áo đen đã lăn ra đất chết tốt. Phụ nhân áo đen nhướng đôi mày liễu, quát to một tiếng, lắc mình lướt tới, động tác nhanh không thể tả, tay trái vỗ thẳng lên vai thiếu niên áo lam. Thiếu niên áo lam khẽ đảo vai, đoản kiếm vạch ra một luồng hàn quang điểm nhanh vào yếu huyệt "Hương Kiên" của phụ nhân áo đen. Phụ nhân áo đen co tay lại, không tránh không né, năm ngón tay như câu móc chụp lấy huyệt mạch cổ tay của thiếu niên áo lam. Âu Dương Hải trên nóc nhà trông thấy kinh hãi dị thường, không ngờ phụ nhân áo đen lại là một cao thủ võ công cực cao, thì thấy nàng ta không quay đầu, thân không chuyển động nhưng chỉ dựa vào thính giác tấn công, nhận huyệt cầm nã chuẫn xác vô cùng. Thiếu niên áo lam dạt kiếm trầm cổ tay thoáng chốc lùi ra sau năm thước, gầm gừ nói : - Vài chiêu giao thủ, quả nhiên võ công Hắc Ưng phu nhân thật là bất phàm, ngày sau sẽ lại xin lĩnh giáo... Phụ nhân áo đen tấn công không trúng, bình bộ bước nhanh tới, lam y thiếu niên không để cho nàng xuất thủ, cười ha hả nói : - Lý gia đại viện ở Chu Tiên trấn đây quần hùng tụ tập, long bàn hổ cứ, sát cơ đầy dẫy, chậm thì bảy ngày, sớm thì ba ngày tại hạ sẽ lại bái phỏng chủ nhân. Nói xong hắn vụt xông vào Tịch Hồng Hiên. Bốn người áo đen trấn giữ ở đây vung xoa đâm tới. Thiếu niên áo lam vung chân phóng tới, chiếc quạt liên tiếp vẫy ra, phập, phập, phập, bốn người áo đen đã liên tiếp trúng độc châm chết tươi không kêu một tiếng. Thiếu niên áo lam quạt mạnh đôi tay người đã bay thẳng lên mái nhà, xông thẳng đến chỗ Âu Dương Hải ẩn nấp. Âu Dương Hải náu mình không kịp, chỉ trong nháy mắt gió nhẹ vi vu, ba mũi độc châm vàng chóe lao thẳng vào mặt Âu Dương Hải. Âu Dương Hải biết rằng độc châm lợi hại vô cùng, tay trái chàng tiếp nhẹ vào mái ngói, bay xéo ra ba thước. Thiếu niên áo lam kêu "ý" một tiếng, người đã vọt tới, tay trái đâm nhanh một kiếm nhưng không đâm trúng, tay phải vung quạt vỗ ra liền. Hắn đã biết người trước mặt này võ công cao cường, cho nên có ý muốn giết chết đi, cây quạt của hắn tung ra bảu thành công lực. Âu Dương Hải tránh được một kiếm, thấy cây quạt kình lực dữ dội, vội phất tay, trảo tiếp liền cây quạt của thiếu niên áo lam. Hai người đối kháng một chiêu, Âu Dương Hải cảm thấy thân người chấn động, thiếu niên áo lam bất giác cũng lùi ra sau một bước. Mấy chiêu động thủ vừa rồi của hai người mau như điện xẹt. Những phụ nhân áo đen đưa mắt nhìn trận đấu mau lẹ này, tuy chỉ giao tiếp hai chiêu nhưng đã làm cho người ta hoa mắt. Bỗng nghe phụ nhân ắo đen kêu lên : - Đường tướng công giữ hắn lại ! Thiếu niên áo lam nghe thấy giật mình, đôi mắt nhìn Âu Dương Hải từ trên xuống dưới một lượt rất nhanh, đột nhiên ngẩng mặt nhìn lên trời cười ha hả một tràng, cây quạt trong tay phát ra hai tiếng vù vù, tung ra hai đạo kình phong dữ dội nhắm vào phụ nhân áo đen nhảy lên nóc nhà. Phụ nhân áo đen đầu ngón chân còn chưa đứng vững, kình phong của cây quạt đã tới nơi, chỉ thấy nàng lắc vai tung cả người bay lên ba thước tránh khỏi hai đạo kình lực. Thiếu niên áo lam nhân lúc ấy tung mình bay qua mái nhà khác, thân hình đã mất húy trong đêm tối. Âu Dương Hải đưa tay trái đỡ tay phải đau tê dại, ngẩng nhìn trời đêm đầy sao lấp lánh, thở dài một tiếng, miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng lại cảm khái vô cùng. Âu Dương Hải im lặng hồi lâu, đến khi chàng quay lại nhìn, phụ nhân áo đen và những người áo đen khác đã đi khỏi từ lúc nào rồi.Chàng khẽ nhảy xuống, đi vào trong hiên, sắc trời đa sang canh tư. Trong bụng Âu Dương Hải luôn nghĩ đến người chuyện vừa rồi, nhưng cảm thấy trong đó rối rắm phức tạp, không mò ra được điểm nào, bất giác than thầm : "Trên giang hồ thật là quái lạ khó lường". Chàng thiêm thiếp ngủ đi lúc nào không hay, mãi cho đến mặt trời sáng bạch mới dậy, trên bàn đã có bày s»n đồ ăn và nước rửa mặt. Âu Dương Hải chớp mắt nhìn, những thức ăn này cực kỳ thịnh soạn, một tô miến gà, một đĩa thịt đùi chim câu quay, bình nhỏ màu xanh đựng nước tương. Mùi thơm của thịt và miếng xông thẳng vào mũi. Âu Dương Hải cũng không khách sáo, rửa mặt xong xuôi lập tức ngồi ăn một mình, kỳ lạ là đã nửa ngày rồi mà vẫn không có một tỳ nữ nào tới. Lúc này bóng mặt trời hơi dịch về tây, Âu Dương Hải chậm bước ra khỏi hiên, đứng dưới cây cối hoa cỏ bồi hồi một lúc, tuy những cây hoa đó đều đã rơi rụng không còn sinh khí nhưng vẫn có thể khơi dậy dòng suy nghĩ vô bờ bến của con người. Chàng đang thơ thẫn, bỗng tỳ nữ Xuân Hồng vội vã đi tới, kêu rằng : - Tướng công, phu nhân chúng tôi có lời nói với ông. Một lát sau, một tiếng vòng keư leng keng, trong hành lang đi ra một người phụ nhân áo lam dung nhan kiều diễm, nàng khoan thai đi tới, mỉm cười với Âu Dương Hải, nói : - Tướng công, đợi đã lâu nhỉ ? Âu Dương Hải mời nàng vào sảnh, lam y mỷ phụ vẫy tay bảo Xuân Hồng lui ra. Âu Dương Hải mỉm cười nói : - Không biết phu nhân có điều chi chỉ dạy, tại hạ xin cung kính lắng nghe. Lam y phụ nhân bỗng đứng lên, chầm chậm đưa tay vuốt tóc mai, yểu điệu nói : - Tối qua xảy ra chuyện đó làm kinh động tướng công, thiếp đến đây xin lỗi. Âu Dương Hải thấy nàng cung thân kính trọng, thất kinh vội đáp : - Đâu có... đâu có ... Câu nói còn chưa dứt, Âu Dương Hải đã thấy một ngón tay trắng nuốt như bạch ngọc điểm thẳng vào mình. Âu Dương Hải giật mình thất kinh vội vã dùng tay trái xử ra tuyệt kỷ Thiếu Lâm Trảm Long Thủ đánh vào mạch môn cổ tay nàng. Lam y mỷ phụ khẽ dời gót sen, lách mình tránh qua, tiếp đó khẽ cười nhạt, nói : - Đây là Thiếu Lâm tuyệt kỷ Trảm Long Thủ. Tiếng cười đó như hoàng oanh lúi lo, châu rơi ngọc chuyển, càng thêm mấy phần xinh đẹp thướt tha. Âu Dương Hải cứ ngây ra nhìn. Nhưng lam y mỷ phụ đã lật tay phất tay áo muốn chụp lấy cổ tay của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hết hồn, cảm thấy một luồng nhu kình lạnh lẽo từ trong tay áo nàng xông qua mãnh liệt. Vội vã trầm chân khí tại đan điền, vận kình lực lật cổ tay lùi lại một bước, trầm giọng quát : - Phu nhân nếu không dừng tay, xin tha thứ cho tại hạ vô lễ. Lam y mỷ phụ cười nói : - Quả nhiên lại là võ công của Thiếu Lâm, chưởng lực cương mãnh lắm. Đột nhiên, bóng lam vụt chớp, nàng lại lướt đến bên người Âu Dương Hải, tay phải tung ra ngũ chỉ trảo, chân trái co lên, da thịt trắng ngần, đá ra một cước. Âu Dương Hải chuyển ngang sang nửa bước tránh khỏi một trảo, ánh mắt trông thấy đôi chân trắng như tuyết bạch, mày khẽ cau lại, vận chân khí, hai ngón tay trỏ và giữa chập lại dùng chiêu "Họa Long Điểm Nhãn" điểm vào "Ưng Trung" huyệt trên chân của thiếu phụ. Lam y mỷ phụ né người, một cánh tay nhanh chóng tung ra điểm vào bụng dưới của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nhăn đôi lông mày lưỡi kiếm, xuất ra một chiêu "Bình Huy Ngũ Huyền". Lam y mỷ phụ đã xoay eo dịch chuyển ea năm bước, thân pháp kỳ lạ, phiêu hốt khinh linh, chẳng những tránh khỏi thế công của Âu Dương Hải mà người đã áp sát bên mình. Đây là trận đấu kinh tâm động phách, tại tiểu sảnh chật hẹp này cận chiến, tuy Âu Dương Hải thi triển hết sỡ học, lúc chưởng lúc chỉ, điểm huyệt, chặt chém, phòng thủ môn hộ mười phần nghiêm cẩn, nhưng kinh nghiệm đối địch của chàng không đủ, dần dần bị bức rơi vào thế hạ phong. Trong chốc lát, hai người đã giao đấu hơn ba mươi chiêu. Lam y mỷ phụ càng đánh càng ngạc nhiên, nàng không ngờ giang hồ võ lâm lại nảy ra một vị cao thủ như vầy mà trông thấy chưởng thế của chàng ta rất hùng hậu, càng đánh càng dũng mãnh. Bình sinh nàng hiếm khi gặp kình địch, lần này nàng thật sự giận dữ, song chưởng mềm mại triển khai môn Âm Phong Chương bộ giang hồ. Âu Dương Hải chỉ cảm thấy mỗi lần nàng phát ra một chưởng, chủ vị xung quanh càng lạnh lẽo thêm, sau mấy mươi chiêu, người nàng như đặt trong hàn quang băng tuyết lạnh. Một mặt chàng phải vận công kháng cự cái lạnh buốt, một mặt phá giải chiêu thức kỳ quái của lam y mỷ phụ, sự vận dụng chưởng chỉ hơi chậm lại, không dũng mãnh như hồi nảy nữa. Âu Dương Hải tung ra một luồng chưởng cương mãnh, lùi ra sau ba bước quát rằng : - Dừng tay, ta có lời muốn nói. Lam y mỷ phụ quả nhiên dừng h»n lại, cất giọng cười nói : - Sao, ông chịu thua rồi ? Trong đầu Âu Dương Hải nóng bừng bừng, cười nhạt một tiếng nói : - Ta vẫn chưa bại dưới tay của phu nhân làm sao mà chịu thua, nếu muốn tư thí, chúng ta hãy ra ngoài đấu ba trăm hiệp. Lam y mỷ phụ nghe xong cười khanh khách nói : - Thật là người háo thắng, chúng ta không phải thư thí nữa, ta hỏi ông, ông phải thành thực trả lời. Âu Dương Hải nói : - Phu nhân có gì cứ nói hết ra đi. Lam y mỷ phụ nhẹ chuyển gót sen đến bên chiếc ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ sửa sang lại mái tóc, cười hỏi : - Tướng công, tôn tính đại danh thế nào ? Âu Dương Hải giật mình, quả nhiên nàng đã thấy được mình không phải là thiếu viện chủ của Đông Bắc Đường gia gì gì đó, thực ra mình cũng không hề mạo xưng người khác, nói ra thì có ngại gì, thế là cất giọng nói : - Tại hạ phúc tính Âu Dương, đơn danh Hải. Lam y mỷ phụ cau mày, bởi vì cái tên này chưa hề nghe thấy trong chốn giang hồ võ lâm, nàng lại hỏi rằng : - Âu Dương tướng công, chắc ông mới xuất đạo không lâu nhỉ ? Có thể nói cho biết lai lịch của sư phụ thế nào ? Âu Dương Hải lạnh nhạt nói : - Không phải phu nhân đã thấy được lai lịch võ công của tại hạ rồi sao ? Hà tất phải nói nhiều, thực ra nói cho phu nhân nghe cũng chẳng hề gì, tại hạ là phản đồ của Thiếu Lâm. Lam y mỷ phụ nghe xong nghĩ bụng : "Người này thân thủ bất phàm, lúc này mình đang muốn xử dụng hắn, võ công của hắn trong tương lai nhất định là hảo thủ võ lâm, nếu như thu phục đước hắn thì thật là may mắn". Cuối cùng, nàng làm bộ kinh ngạc nói : - Thiếu Lâm phản đồ, ta nghĩ là không phải ! Miệng nàng tuy nói vậy, nhưng ngữ âm lại nhu hòa. Âu Dương Hải lại hừ một tiếng, nói : - Tại hạ vốn không biết Lý gia đại viện, Đường gia đại viện gì hết, các ngươi lại có mưu mô gì ? Hừ, nói thực với phu nhân, tính tại hạ vốn không muốn dính vào chuyện thị phi của giang hồ võ lâm. Lam y mỷ phụ cười nói : - Ta không tin sự việc đâu có tình cờ như vậy được. Ta hỏi ông : Oâng có mưu kế gì với bổn viện, chỉ cần nói thực ra, tiểu thư chúng tôi nhất định sẽkhoan thứ cho ông. Âu Dương Hải bỗng ngẩng đầu lên cười sằng sặc, nói : - Khoan thứ ! Sao ta lại phải để cho người khoan thứ ? Hư, hừ ! Nói ra cũng không sợ phu nhân cười, hôm qua ta đến chỗ này của các ngươi, định bụng xin cơm để ăn, không ngờ các người nhận lầm ta là thiếu viện chủ Đường gia đại viện. Ha ha, buồn cười ơi là buồn cười, ta thật sự phải đa tạ sự chiêu đãi của các người. Lam y mỷ phụ nói thầm : "Hóa ra là một tên khố rách áo ôm, cùng đường mạt lộ, người này nếu không có cách nào thâu được hắn thì thật vô cùng đáng tiếc". Thế là nàng bèn nói : - Âu Dương tướng công, tiện thiếp có ... chuyện muốn nói với ông, không biết nói có được không ? Âu Dương Hải mỉm cười nói : - Có phải phu nhân muốn lưu giữ ta lại, hoặc là bảo ta gia nhập vào ... Lam y mỷ phụ giật mình, nghĩ : "Thật là người thông minh, hắn lại biết được tâm ý của mình". Nghĩ xong nàng cười nói : - Âu Dương tướng công thông minh vô cùng, thật là chỉ nghe nói, nhìn mặt mà biết được gan ruột người ta. Âu Dương Hải bỗng trầm sắc mặt, lạnh lùng nói : - Tại hạ đã nói rồi, tại hạ không màng chuyện thị phi giang hồ, dù cho bạc vàng lễ lộc, tại hạ cũng không giúp sức cho chủ nhân các người. Lam y mỷ phụ nghe xong hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói : - Âu Dương tướng công, không phải là ta khen ông, nhưng với trình độ võ công của ông, không đến ba năm trong giang hồ ông nhất định là một chưởng môn võ lâm, nếu ông cứ "Đạm bạc danh lợi" xem thường lời nói của chúng tôi thì thật là đáng tiếc, đáng tiếc. Âu Dương Hải nói lớn : - Đáng tiếc cái gì ? Chẳng lẽ không đi lại xông pha trên giang hồ tạo danh lập lợi thì phí cả một đời sao ? Theo sự suy nghĩ cúa các ngươi, lộ vẻ anh hùng, giết người phóng hỏa thì mới là đúng đắn hả ? Lam y mỷ phụ cười nói : - Người ta thường nói : Nam nhi chí tại bốn phương, hùng tâm vạn trượng, bàng trình vạn lý, cái người chí khí bạc nhược như ông may mà được ơn dưỡng dục của cha mẹ, tú tài nằm mơ chờ đợi bảng vàng đề tên, đỗ trúng trạng nguyên... Âu Dương Hải nhướng mày, giận dữ nói : - Phu nhân nói ta chí khí bạc nhược ? Lam y mỷ phụ nói cố ý : - Không sai, với cách nghĩ như ông, đời nào sẽ chịy nổi danh được ! Âu Dương Hải quát : - Với cách cầm giữ người của các ngươi mới là nổi danh hay sao ? Lam y mỷ phụ nghe xong biến sắc, mày liễu cau lại, sát khí hiện ra. Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, khẽ than rằng : - Xin lỗi, xin tha thứ cho tại hạ nhất thời xung động, nói không lựa lời, ôi ... cảm tình khoản đải chi ân, ngày sau Âu Dương Hải này phải báo đáp, vì tại hạ còn có việc khác phải rời khỏi đây ngay, xin phụ nữ chuyển lời càm ơn của tại hạ tới quí chủ nhân. Lam y mỷ phụ khẽ nói : - Ông đã không muốn gia nhập, ta cũng không cưỡng ép, nhưng bèo nước tương phùng chắc là có duyên, nếu phải đi thì bất tất ngay lúc này, nếu ông không ngại, canh ba đêm nay bày rượu tiễn hành, chủ nhân bọn ta rất muốn gặp ông. Âu Dương Hải giật mình nói thầm : "Mình đã lưu lại một đêm rồi, lưu lại thêm một đêm nữa cũng không sao. Không biết chủ nhân của cô ta là nhân vật gì mà có thể chỉ huy nhiều cao thủ như vậy ?" Lam y mỷ phụ đã biết chàng đã muốn lưu lại, thế là đứng lên nói : - Một lời đã định rồi, canh ba với tiếng đàn cầm làm chuẩn, chúng ta tương kiến, tiện thiếp tạm thời cáo từ đây. Nói xong, thong thả ra khỏi sảnh, Âu Dương Hải ngẩn ngơ ngó theo nàng, bên tai lại nổi lên tiếng nói của nàng : "Nam nhi chí tại bốn phương ... Người chí khí bạc nhược như vậy ... " Đột nhiên chàng lẩm bẩm nói : - Phải rồi, từ nhỏ ta sinh trưởng trong một gia đình nghèo khổ, cho nên tất cả những gì trong tương lai thực sự không dám mơ ước cao xa, chỉ nguyện cả đời sống một cách bình thường, phụng dưỡng mẹ già, lấy vợ nuôi con là đủ rồi. Ôi... Chàng khẽ than thở một mình. Thực ra, Âu Dương Hải đâu biết thân thế của mình. Nếu biết thì chàng sẽ không có sự suy nghĩ bi quan như thế, mà chàng sẽ đau khổ không muốn sống thêm nữa. * * * Trăng thu, sao mờ ảo, ánh sao lờ mờ chiếu rọi, đêm đầy dẫy thần bí. Lý gia đại viện vẫn âm u, ghê rợn. Bỗng một tiếng đàn cầm xa xăm từ khoảng không theo gió bay tới Tịch Hồng Hiên. Tiếng đàn mê ly vô cùng. Thân hình Âu Dương Hải phi nhanh ra ngoài cửa sổ, tiếng đàn cầm đầy sức quyến rũ như đang kêu gọi. Chàng theo một hành lang dài, băng qua một tòa viện, nhưng không ai ngăn trở chàng ! Đi ước chừng qua ba bốn tòa viện thì đến một cái sân nhỏ, hiển nhiên tiếng đàn cầm từ trong sân truyền ra. Trong cái sân này đầy là kỳ hoa dị thảo ngũ sắc chen nhau rực rỡ, mùi thơm nức mũi, hai bên tiểu viện trúc xanh xinh tươi, Âu Dương Hải không ngờ đại trang viện cũ kỷ này lại có một nơi u mỷ như thế, chàng bị cảnh sắc u nhã trong tiểu viện thu hút, cất bước đi vào trong ! Tiếng đàn cầm như cao sơn lưu thủy, xa xăm uyển chuyển, người nghe như có cảm giác lâng lâng, tâm hồn phiêu dật, tự hoài nghi rằng thân này vốn không ở phàm trần. Âu Dương Hải lâm vào tình cảnh này, tai nghe tiếng đàn cầm bất giác chàng cảm thấy kính ngưỡng người chơi đàn. Chàng đang bị tiếng đàn u nhã mê hoặc nghe đến nhập thần, bỗng một tiếng rít xé tai, Âu Dương Hải bất giác run người, đây chỉ là lhoảnh khắc l1e lên rồi qua đi, chàng cũng không chú ý mấy. Tiếp đó, phực một tiếng ! Tiếng đàn ngừng lại. Âu Dương Hải lúc này cảm thấy bối rối, mình trộm nghe người ta đánh đàn đến nỗi dây đàn đứt, tiếng đàn ngừng, làm cụt mất nhã hứng của người. Âu Dương Hải đang bối rối thì một tiếng nói trong trẻo cất lên : - Tướng công giá lâm, thất lễ nghinh hầu ! Tiếng vừa dứt, từ trong cửa tiểu viện một thiếu nữ mảnh mai, dáng người liễu yếu đào tơ khoan thai bước ra. Âu Dương Hải quan sát nàng, không khỏi ngạc nhiên. Nàng xinh đẹp, xinh đẹp đến không thể tin được, nhân gian lẽ nào lại có được một mỷ nhân đẹp nhường ấy, thật là thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương, xem ra tuổi chừng không quá hai mươi, mình mặc áo lụa dài màu lục nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo đoạn màu lục đậm, eo nhỏ lưng thon, mặt sáng như ngọc, mi đen như vẽ, mắt như nước hồ thu, mũi thẳng môi anh đào. Nhưng điều đáng quí là tuy nàng xinh đẹp nhưng không phải là vẻ đẹp yêu tà, mà tác phong đoan trang thục nhã, dung nhan tuyệt thế, giai nhân như thế lại có thể đàn được tiếng đàn say người, thật là ... Âu Dương Hải đâu dám chận trễ, tiến lên phía trước cung kính thi lễ, nói : - Tại hạ Âu Dương Hải đã kinh động phương giá tiểu thư, thực cảm thấy có lỗi vạn phần, cúi mong lượng thứ cho ! Người đẹp áo lục nghiêng mình khẽ thi lễ, nói : - Đâu dám, tướng công vào dùng trà. Không đợi chàng trả lời, nàng yểu điệu bước vào trong. Âu Dương Hải bất giác cũng theu sau mà vào. Đây là một gian tiểu sảnh, nàng đi vào phòng bên trái, vừa vén rèm châu vừa nói : - Mời tướng công ! Âu Dương Hải thấy trong viện không có tỳ nữ. Cũng không thấy mỷ phụ áo lam kia, chàng lặng im một lúc rồi mới bước nhẹ vào trong. Đây là một thư phòng cổ xưa tinh nhã, trên vách treo chữ và tranh của danh nhân, bàn ghế bằng gỗ Hồng Mộc không dính một hạt bụi, dựa cửa sổ là một chiếc bàn lớn bằng gỡ Tử Đàn, chính giữa để một chiếc cổ cầm (đàn cổ), lư hương bằng đồng, khói hương vương vấn, kinh văn thư điễn, văn phòng tứ bảo các thứ đều là cổ sắc cô hương. Người đẹp áo lục mời Âu Dương Hải ngồi xuống ghế xong, tự thân đưa một chén trà thơm nói : - Tướng công, nghe nói tướng công xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, thế không biết tướng công thọ giáo vị đại sư nào ? Âu Dương Hải không đợi nàng nói xong, tiếp liền : - Tại hạ là một đồ đệ lén học võ nghệ, không có sư phụ. Người đẹp áo lục nói : - Hiếm có, hiếm có ! Kỳ quái là giọng nói người đẹp áo lục tuy lạnh nhạt nhưng không yếu đuối, lúc này mặt nàng không hiện một vẻ gì, giống như sự vật gì cũng khó làm nàng hứng thú. Âu Dương Hải hỏi : - Không biết quí chủ nhân xưng hô ra sao ? Người đẹp áo lục nói : - Tên họ sớm đã mất theo năm tháng, hỏi mà làm gì ? Âu Dương Hải biết nàng không muốn nói ra tên họ, bèn thấy không tiện hỏi nữa, mục đích của chàng chỉ là hiếu kỳ, muốn trông thấy mặt mũi chủ nhân Lý gia đại viện này, đã thấy qua rồi thì không tiện ngồi lâu, hàn huyên một lúc, hớp một ngụm trà thơm rồi đứng lên cáo từ, người đẹp áo lục cũng không giữ lại. Âu Dương Hải đi ra khỏi tiểu viện xong, đột nhiên ở nơi tâm linh cảm thấy hư không trống rỗng vô hạn, không hiểu sao trong đầu lưu lại một hình bóng, vương vấn mãi không đi. Chàng trở về Tịch Hồng Hiên, nằm lên giường, trong đầu lại hiện lên hình bóng người đẹp áo lục rõ mồn một; chàng vốn là một quân tử chí thành, đương lúc nghĩ đến nàng, bất giác cảm thấy tư tưởng của mình thật là không phải. Lập tức nhiếp tâm định thần, trong đầu không suy nghĩ, vận khí điều tức. Đây hiển nhiên là một chuyện lạ, chàng càng muốn khống chế tư tưởng của mình mà dòng tư tưởng đó lại càng như ngựa sút dây cương, nhất cử nhứt động gì của người đẹp áo lục không ngừng hiện lên trước mắt, hình dáng cao quí đó, thần thái ung dung, vẻ đẹp kiều diễm, thân người ẻo lả, da thịt, ngón tay đánh đàn, tất cả đều in sâu và hiện lên trong đầu chàng. Âu Dương Hải phát ra tiếng thở dài, chàng biết rõ mình từ trước đến giờ chưa từng có một tia tà niệm, cũng không nghĩ đến phải yêu một cô gái nào đó, ai ngờ đêm nay trông thấy người đẹp áo lục thì lại hồn bay phách tán như vậy. Chàng thực sự hồn bay phách lạc rồi, con tim lắc lư dao động, tinh thần bồn chồn hoảng hốt, hai má đỏ bừng, lòng bàn tay bàn chân toát mồ hôi lạnh, chàng bất giác thấy lo sợ. Hình bóng của người đẹp áo lục không ngừng hiện lên trong óc chàng. "Tinh tinh tinh... tưng tưng tưng ... " đột nhiên tiếng đàn từ không trung bay đến. Tiếng đàn đó, ai oán thê lương, tựa như kêu gọi một người. Âu Dương Hải như phong cuồng ma nhập, triển khai khinh công phóng nhanh đến tiểu việ ! Tiếng đàn ngưng rồi, Âu Dương Hải xông cửa mà vào, chỉ thấy lam y mỷ phụ đang chống cằm trên bàn trầm tư suy nghĩ, nhưng không trông thấy bóng dáng người đẹp áo lục đâu. Âu Dương Hải cất tiếng hỏi : - Phu nhân, người đẹp áo lục đâu ? Nàng đi đâu rồi ? Đúng lúc đó bên ngoài cửa sổ có một bóng đen vụt qua, Âu Dương Hải cảm thấy kỳ quái, lập tức lùi ra khỏi phòng, trong nháy mắt chỉ thấy sau lưng một luồng nội kình đánh tới, huyệt linh đài nhói lên rồi hôn mê ngã lăn xuống. Trong bóng tối chập chờn có thể trông thấy một nữ nhân dung nhan tú lệ, mình mặc áo dài xanh, đứng bên cạnh nàng là một thiếu nữ, huyệt Linh Đài của Âu Dương Hải bị khống chế nhưng vẫn chưa lịm đi, đầu óc chàng lúc này rất bình tĩnh, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Chàng biết cô gái áo xanh này không phải là người đẹp áo lục. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân nhẹ hẫng truyền tới... Trong bóng tối ! Rèm cửa tiểu sảnh vén lên, hai người áo đen tay cầm cây Tam Giác Xoa hình chim ưng mau lẹ xông vào. Thân hình nữ nhân áo xanh bỗng phóng ra, hai người áo đen thoáng phân ra trái phải hai bên. Nhưng nữ nhân áo xanh là nhân vật không phải tầm thường, thân hình của nàng chuyển nhanh, tay vung nhẹ. Một chưởng đánh vào cổ tay phải của người áo đen bên trái. Cây Tam Giác Xoa mà người áo đen đó nắm trong tay rớt xuống, nữ nhân áo xanh đá mũi chân một cái, cây cương xoa đã vào tay phải của mình, nàng đâm xéo ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng vừa giơ tay đã liên tiếp hạ được hai người, đủ thấy võ công đã siêu quần bạt tụy. Nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi chói tai. Nữ nhân áo xanh liền phóng ra ngoài, trong sân một người áo đen đang dùng tay thổi còi. Cây Tam Giác Xoa trong tay nữ nhân áo xanh bỗng vụt đi. Một tiếng kêu thảm, người áo đen đó đã bị cây Tam Giác Xoa đâm xuyên qua đầu, chết tươi tức khắc. Nữ nhân áo xanh khẽ quát : - Xuân Hồng, hành tung chúng ta đã bại lộ, muội không cần phải tiềm phục ở đây nữa, mau chạy nhanh đi. Vừa dứt lời thì tỳ nữ Xuân Hồng ôm xốc Âu Dương Hải lên. Nào ngờ lúc đó xung quanh sân đã xuất hiện mười mấy người áo đen, phía sau là một người áo trắng. Nữ nhân áo xanh không để cho mười mấy người áo đen đến gần, khẽ lắc mình phóng tới, vung tay liên tiếp. Hự hự mấy tiếng, đã có bốn người áo đen té lăn xuống. Chợt nghe người áo trắng nọ trầm giọng quát : - Huynh đệ Hắc Ưng đội lui ra, bố vây xung quanh ! Người áo trắng miệng đang nói đã rút từ trong mình ra một cây quạt sấn tới cản đường nữ nhân áo xanh. Cây quạt xòe ra, hai bên mặt quạt có vẻ một con uyên ương trắng hiển nhiên đây là đội Bạch Uyên Ương do Bạch Uyên Ương phu nhân quản lý. Nữ nhân áo xanh kiến thức rộng rãi, vừa trông thấy thế xuất quạt xuất thủ của người đó biết ngay là một cao thủ, nhưng nàng cười nhạt một tiếng, lật cổ tay đìểm vào huyệt mạch cổ tay người áo trắng. Người áo trắng hạ cánh tay tránh khỏi, rồi vỗ ra một chưởng nghênh đón. Nữ nhân áo xanh khẽ cau mày, thầm nghĩ : "Không ngờ một nhân vật địa vị không mấy cao đã có được võ công nhường ấy..." Vừa nghĩ, tả chưởng phóng ra đánh liền ba chưởng. Ba chưởng này vừa lẹ vừa độc, người áo trắng bị đánh lùi nửa bước. Nữ nhân áo xanh tay trái cự địch, tay phải cực kỳ nhanh chóng, búng ngón tay điểm vào trủy huyệt mạch cổ tay của người áo trắng, ngầm gia tăng kình lực quát : - Buông ra ! Ai dè cổ tay người áo trắng trơn tuột như mỡ. Nữ nhân áo xanh kêu "ý" một tiếng, hữu chưởng lại biến thành trảo chụp lấy...Người áo trắng kinh hãi la lên: - Khiên Thủ bang chủ... Câu nói trên còn chưa dứt hẳn thì cổ tay đã bị nữ nhân áo xanh cầm giữ. Nữ nhân áo xanh nói: - Đã biết thân phận của ta thì không thể tha mạng sống cho mi rồi. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 02 KHIÊN THỦ GIAI NHÂN V ừa dứt tiếng, nàng khẽ vung tay, người áo trắng bụng trúng một chưởng, lùi ra sau một bước phun máu tươi chết liền. Công lực kinh người của nàng làm cho những người áo đen bao vây xung quanh trợn mắt há mồm kinh sợ, nữ nhân áo xanh giết người áo trắng xong, khẽ lắc mình tay ngọc liên tiếp vung ra, hự hự liên tiếp, trong chốc lát mười mấy tên áo đen đều táng mạng bởi tay của nàng. Âu Dương Hải được Xuân Hồng ôm trong lòng, chàng đã trông thấy cuộc giết chóc tàn khốc này, bất giác đưa mắt ngó nữ nhân áo xanh một cái. Lúc này sao tàn hết sạch, cảnh vật đang tối tăm nhất, tuy Âu Dương Hải không trông thấy rõ dung mạo nhưng cảm thấy nữ nhân áo xanh ấy rất đẹp. Lúc này chỉ còn nghe tiếng nói lạnh lùng của nữ nhân áo xanh: - Xuân Hồng, chúng ta đi mau. Nữ nhân áo xanh cất bước thong thả nhưng người đã như mũi tên rời nỏ bắn ra ngoài mười trượng. Xuân Hồng ôm Âu Dương Hải theo sát sau người nữ nhân áo xanh. Chớp mắt hai người đã vượt qua sáu bảy ngôi viện, lúc này bên tường góc Đông Nam của Lý gia đại viện bỗng có một tiếng quát: - Người nào đó hãy dừng bước, báo rõ thân phận. Hiển nhiên trong bóng tối, người đó không cách nào phân biệt được, địch hay ta, một tay Xuân Hồng khẽ vỗ vào vai trái nữ nhân áo xanh, cất giọng nói: - Lam Tinh Tinh phu nhân thị tỳ xuất hiện phụng mệnh truyền lệnh. Người nọ dường như nghi hoặc, cười nhạt nói: - Các người tiến gần thêm một bước thì cung tên sẽ bắn dó. Hừ ! Lam Tinh Tinh phu nhân dù là có lệnh sao lại nhờ cô nương tự thân truyền đạt. Nữ nhân áo xanh trong chớp mắt đảo mắt thật nhanh đến từng cây bạch dương trước mặt, nàng nghĩ địch trong bóng tối ta ở chỗ sáng, nếu nhất cử nhất động nào làm cho họ bắn tên ra thì thực sự khó tránh khỏi. Nhưng chợt nghe tiếng cười của Xuân Hồng nói: - Phu nhân truyền lệnh cường địch xâm nhập, đã giết chết mười mấy vị huynh đệ Hắc Ưng đội, muốn các ngươi phải tiếp tục kéo dài phòng thủ, ai rời chỗ phục kích sẽ bị xử tử. Nữ nhân áo xanh bèn ngay lúc đó xông lên phía trước, tay trái vung lên bắn ra mấy đạo ám khí loang loáng. Nhãn lực của nàng quả kinh người, ám khí hình như có mắt, bốp bốp... phập, phập ... Từ trên ba cây bạch dương rớt xuống ba bóng người. Nữ nhân áo xanh vừa xuất thủ, Xuân Hồng ôm Âu Dương Hải chạy nhanh như gió lao đến dưới một cái cây. Một loạt mũi tên vạch không trung kêu vù vù bay thẳng đến chỗ nữ nhân áo xanh. Nữ nhân áo xanh như u linh quỉ mỵ, thân mình vụt chuyển động liền liền, chỗ nào thân mình nàng vừa qua thì bóng người từ trên cây rớt xuống rầm rầm, không kịp kêu lên một tiếng "hự" nữa ! Ám khí của nàng tuyệt độc, nhất định đều đã bắn trúng tử huyệt của địch nhân, với thân thủ của nàng, ngày nay võ lâm e rằng khó kiếm được người thứ hai. Nữ nhân áo xanh cười nhạt, người đã nhảy lên bức tường cao vây bọc xung quanh viện. Xuân Hồng cũng nhảy theo, hai người nhân lúc trời còn chưa sáng, nhanh chóng chạy biến vào bóng đêm yên tịnh. Âu Dương Hải lo sợ, không biết họ muốn đem mình đi đâu? Chàng lấy làm khổ vì huyệt đạo bị điểm không thể mở miệng ra hỏi được, lúc này đang ở trong lòng người ngọc, mùi hương thanh khiết của người xử nữ bay xộc vào mũi. Ước chừng qua thời gian độ một bữa cơm, lúc này vang lên giọng nói của Xuân Hồng: - Xong rồi còn nhắm mắt làm gì? Âu Dương Hải cảm thấy mình được đặt lên một cái giường, chàng mở mắt ra ngó thử xung quanh, đây vốn là một căn phòng ngủ, đứng trước mặt chàng là Xuân Hồng, nhưng không thấy bóng dáng của nữ nhân áo xanh đâu cả. Âu Dương Hải bị điểm trúng huyệt "Linh Đài" đến bây giờ vẫn chưa được giải khai, miệng nói không được, thân không thể nhúc nhích, nhưng nghe Xuân Hồng nói nhỏ: - Tướng công, bây giờ ta sẽ giải huyệt đạo cho ông, đợi đến khi bang chủ của chúng ta hỏi ông, ông phải trả lời cho tốt. Nói xong nàng dùng ngón tay điểm vào "Huyền Cơ" huyệt của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải vươn vai để cho khí huyết từ từ lưu thông, ngay lúc đó trong đầu chàng lại hiện lên hình bóng của người đẹp áo lục, chàng hoảng sợ không biết tại sao mình cứ luôn nghĩ đến, giống như trong lòng chỉ có một mình nàng mà thôi. Xuân Hồng chăm chú nhìn thần sắc trên mặt chàng, bất giác buồn bả than khổ, nói: - Tướng công, trong đầu ông lại hiện lên hình ảnh con yêu nữ đó ư? Âu Dương Hải đỏ bừng mặt, bởi vì chàng cảm thấy đây là một chuyện tế nhị, thấy tâm sự của mình bị cô ta điểm trúng, chàng Xuân Hồng nói: - Tướng công, ông hãy nghĩ ngơi một tí, hãy vứt bỏ hình bóng ma quái ấy đi. Âu Dương Hải biết mình không cách nào vứt bỏ được hình bóng người đẹp trong tim, lúc ở Lý gia đại viện chàng đã tìm hết cách muốn bài trừ hình bóng của người đẹp áo lục nhưng kết quả chỉ làm chàng thêm đau khổ, không biết tại sao, trong đầu chàng lúc này lại thích bóng dáng đó, vĩnh viễn lưu lại trong trái tim. Đây là một chuyện vô cùng thần bí, nếu không trải qua cảnh đó thì ai lại có thể tin được trên thế gian lại có loại nhiếp hồn kỳ diệu này. Âu Dương Hải khẽ hỏi: - Cô nương, đây là đâu? Xuân Hồng nói: Thiếu trang 93, 94 Lý Xuân Hồng nghe vậy bật cười khanh khách. Âu Dương Hải thấy nàng cười càng thêm mơ hồ không hiểu gì cả. Lý Xuân Hồng nói: - Ngươi như ông lại ít biết chuyện võ lâm thật đáng tiếc thay, Khiên Thủ bang vốn không có một nam nhân nào, lấy đâu ra quần hùng? Âu Dương Hải ngạc nhiên, nói: - Sao, Khiên Thủ bang đều là nữ nhân à? Lý Xuân Hồng khẽ trợn đôi mắt đẹp, nói: - Ông xem thường nữ nhân chúng ta ư? Khiên Thủ bang dưới sự lãnh đạo của gia tư, trong võ lâm giang hồ hiện nay bất kỳ môn phái nào cũng đều không dám khinh thị. Âu Dương Hải nghe vậy cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nghĩ thầm: "Con gái yếu không cản nổi gió thế mà lại tạo bang lập hội". Lúc này Lý Xuân Hồng đã dẫn Âu Dương Hải đến cửa một tòa sảnh, bên cửa sổ có hai thiếu nữ quấn khăn xanh trên đầu, cúi người thi lễ. Âu Dương Hải vào đại sảnh, đảo mắt xung quanh chỉ thấy mười hai cô gái áo xanh sắp thành hàng, bọn họ tuổi tác cở chừng đôi mươi, dung mạo xinh tươi, linh hoạt, nhưng thần sắc trên mặt mỗi người đều lạnh lùng. Lý Xuân Hồng chỉ một cái ghế tre nói: - Mời tướng công ngồi giây lát, bang chủ tức thời sẽ đến. Nói xong nàng đi vào nội thất. Âu Dương Hải ngồi tại đại sảnh, ngó xung quanh, cảm thấy không yên, đại sảnh này giống như một ngôi nhà cổ hoang lương từ lâu không người ở, vách tường đều đã bong hết, nhưng trên mặt đất được quét tước rất sạch sẽ. Chừng độ một tuần trà, rèm vải vén lên, Lý Xuân Hồng đã cùng hai cô gái khác đi ra, một cô đó là nữ nhân áo xanh vẻ người kiều mỵ, mặt nở nụ cười, ánh mắt Âu Dương Hải vừa tiếp xúc bất giác giật mình. Nữ nhân này có thể xưng là phong hoa tuyệt đại, tú dật tuyệt luân, thân thể thướt tha xinh xắn, diện mạo tựa như Lý Xuân Hồng, có điều đôi mắt đẹp của nàng bắn ra tia sáng làm cho người không dám xâm phạm, sắc mặt uy nghiêm khiến không cần phải nói cũng làm cho người ta khâm phục được. Âu Dương Hải bỗng nghĩ đến lúc mình ở Tịch Hồng Hiên đã đụng phải nàng, lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa, chàng biết nữ nhân này chính là bang chủ Khiên Thủ bang danh trấn giang hồ. Chợt nghe giọng nói của Lý Xuân Hồng: - Tướng công, vị này là gia tư Lý Xuân Hoa, Lý bang chủ. Nàng chỉ cô gái bên cạnh rồi nói: - Tư tư ấy là hộ pháp Ngọc Tiêu Tiên Tử Liên Mị của bổn bang. Lý Xuân Hồng nói tiếp: - Bang chủ, lời ông ta nói không phải là giả, muội nghĩ ông ta nói không được nguyên nhân. Bỗng nhiên một cô gái áo xanh, lưng đeo trường kiếm từ ngoài sảnh đi nhanh vào, từ xa đã chắp tay quì gối làm lễ, nói: - Bẩm cáo bang chủ, ngoài viện có Đông Bắc Đường gia thiếu viện chủ đến bái kiến bang chủ. Lý Xuân Hoa bang chủ lạnh lùng nói: - Mời ông ta vào trong. Âu Dương Hải giật mình, nghĩ: "Đường gia thiếu viện chủ? Có phải vị Đường tướng công mà mình đã mạo xưng? " Lý Xuân Hoa chăm chú nhìn Âu Dương Hải chậm rãi nói: - Tướng công đã không biết tại sao trúng "Nhiếp Hồn Thuật" ư? Thế thì ông đem những lời nói của họ nói với ông nói hết ra, một câu không được giấu, một chữ không được sai. Âu Dương Hải nghe xong lại giật mình, trong đầu chàng thấp thoáng nhớ lại Lam Tinh Tinh phu nhân đã nói tất nhiều với mình, nhưng hiện giờ không nhớ nổi một câu. Đây là một chuyện thật lạnh lùng, Âu Dương Hải biết trí nhớ của mình từ trước tới giờ rất tốt, nhưng hiện giờ trong đầu chỉ có thể nhớ được người đẹp áo lục kia ra, còn kỳ dư những cái khác trải qua trong óc đều trống rỗng. Âu Dương Hải ngẩn đầu trầm tư, chàng giống như người đang hồi ức, lục tìm dĩ vãng thần thái mơ hồ. Lý Xuân Hoa, Liên Mị và Lý Xuân Hồng là sáu con mắt đều chăm chú nhìn lên mặt của chàng. Bỗng ngoài sảnh vang lên một tràng cười ha hả, nói: - Đường Hải Minh mạo muội bái kiến bang chủ, có điều chi thất lễ mong bang chủ bỏ qua. Vừa nói xong, ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên vận áo dài màu lam tay phe phẩy cây quạt Cương Cổ Thiết Phiến, mày kiếm mắt sao, lưng hổ eo gấu, tư thái anh tuấn trác tuyệt. Sau thiếu niên áo lam, một đạo nhân vận hoàng bào, dáng người thanh phong đạo cốt, mặt như cô nguyệt, vai đeo cổ kiếm đi cùng với bốn vị thanh niên đạo sĩ nữa. Sau cùng chầm chậm đi vào một nho sĩ mặc áo dài trắng tướng mạo hiền hòa, khuôn mặt gầy mà sáng, tuổi chừng trên dưới bốn mưoi. Lý Xuân Hoa vừa trông thấy mọi người lập tức nghinh thân đứng dậy, cười nói: - Không ngờ tòa hoang lương phế viện này nhất thời lại có quí khách giáng lâm, xin thứ cho không thể nghinh tiếp từ xa, các vị đừng lấy làm lạ. Thiếu niên áo lam trông thấy Lý Xuân Hoa hơi giật mình, nhưng vẫn tươi cười hơ hơ một tiếng, vội bước lên một bước cung thân thi lễ, nói: - Võ lâm truyền tụng Khiên Thủ bang Lý Xuân Hoa thống suất quần hùng, dương danh thiên hạ, oai trấn Trung Nguyên, hôm nay lại có thể gặp được phương giá thật là không lỡ chuyến này. Lý Xuân Hoa cười nhạt nói: - Đường thiếu viện chủ từ trước tới giờ tọa trấn Đông Bắc, hiếm khi giá lâm Trung Nguyên, hôm nay lại hành hiệp Trung Nguyên chắc có chuyện gì đây? Đường Hải Minh mỉm cười, nói: - Khách sáo, khách sáo, hành động của tại hạ làm sao có thể qua mắt Lý bang chủ. Lý Xuân Hoa quay người thi lễ với hoàng bào đạo nhân, nói rằng: - Không ngờ Thanh Thành Cổ Mộc đạo trưởng cũng đến đây, thật là một chuyện may. Hoàng bào đạo nhân khẽ niệm Vô Lượng Thọ Phật rồi nói: - Lý bang chủ chớ nói đùa, bần đạo từ nơi xa xôi gấp gáp tới Trung Nguyên đây đương nhiên là có đại sự. Lý Xuân Hoa mỉm cười, quay qua bạch y nho sĩ thi lễ, nói: - Nếu bổn bang đoán không lầm, đại giá chắc là Quan Đông đại hiệp danh mãn giang hồ, Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp? Nho sĩ trung niên cười, nói: - Chỉ là hư danh, sao dám nhận mỷ danh đại hiệp. Lý Xuân Hoa nói: - Xin chư vị ngồi. Lúc này đã có ba thiếu nữ áo xanh mang vào phòng ba cái ghế, Truy Phong Tú sĩ Công Tôn Lạp, Thanh Thành chưởng môn Cổ Mộc đạo trưởng, Đường Hải Minh, ai nấy đều ngồi xuống, bốn đạo sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh Cổ Mộc. Bỗng Đường Hải Minh vừa trông thấy Âu Dương Hải, khẽ kêu một tiếng, nói: - Xin hỏi Lý bang chủ, vị huynh đài đây xưng hô thế nào? Lúc này Âu Dương Hải vẫn cúi đầu trầm tư, mấy người kia tiến vào chàng dường như cũng không thấy, rồi bỗng nhiên Âu Dương Hải mở bừng đôi mắt hổ, khẽ lắc đầu than thở nói: - Một câu ta cũng không nhớ nổi nữa. Chàng nhìn một lượt mấy người trong phòng, người làm chàng chú ý nhất là Đường Hải Minh, Âu Dương Hải khẽ gật đầu mỉm cười. Đường Hải Minh chắp tay nói: - Thỉnh giáo huynh đài cao tánh đại danh, có phải đã có một lần có duyên gặp mặt ở Lý gia đại viện rồi không? Âu Dương Hải cất giọng nói: - Chính là tại hạ, thế thì huynh đài là Đường gia thiếu viện chủ rồi. Đường Hải Minh thấy chàng vẫn chưa nói ra tên họ, bất giác cau mày gật đầu nói: - Không dám, kẻ hèn Đường Hải Minh đây ngày sau hãy còn xin chỉ giáo thêm. Chàng ta vừa nói xong, một thiếu nữ áo xanh đi nhanh đến bên Lý Xuân Hoa nói nhỏ mấy câu rồi lập tức lui ra. Mặt Lý Xuân Hoa lạnh lẽo như băng, quay sang Đường Hải Minh: - Đường thiếu viện chủ, không biết các hạ đến đây có mang theo gia nhân chứ? Đường Hải Minh thấy nàng biến đổi sắc mặt đã biết rằng xảy ra sự cố, nói: - Kẻ hèn này đến bái phỏng bang chủ, không hề mang theo gia nhân. Lý Xuân Hoa nói: - Treo lời đệ tử bổn bang nói bên ngoài gần trang viện phát hiện một đại hán áo lam hành tung khả nghi, trong lúc đệ tử bổn bang tra xét, đại hán nọ chợt xuất thủ đánh trọng thương ba vị hộ pháp của bổn bang, bây giờ đã bị tứ đại đàn chủ của bổn bang bắt được, y là người của Đông Bắc Đường gia đại viện. Đường Hải Minh biến sắc, hỏi rằng: - Không biết trên ngực áo của đại hán áo lam nọ có ký hiệu của bổn viện không? Bỗng bên ngoài vang lên tiếng quát tháo, rồi lại một giọng nói khẩu âm thô hào, Đường Hải Minh vội vã đứng phắt dậy. Trước cửa có bóng người, một đại hán mặc áo lam gọn gàng bước vào, phía sau có bốn thiếu phụ phong tư bất phàm, tóc dài đến lưng đi sát theo. Đường Hải Minh vừa trông thấy đại hán này cảm thấy mặit mũi vô cùng xa lạ, nhưng phục trang trên mình hắn ta thì lại chính là của gia nhân mình, người cơ trí lão luyện như Đường Hải Minh vừa trông thấy đã biết rằng sau khi mình rời khỏi Đông Bắc, nhân gia nhất định đã xảy ra biến cố. Công phu hàm dưỡng của Đường Hải Minh cực cao, dù gặp phải chuyện trọng đại cũng vẫn trấn tỉnh như thường, chàng đi tới chắp tay hỏi: - Các hạ là ... Đột nhiên chàng xuất thủ, chụp lấy đại hán áo lam nhanh không thể tả. Thân thủ đại hán nọ thật lanh lẹ, dù rằng Đường Hải Minh hạ thủ trong lúc xuất kỳ bất ý hắn vẫn trành được, co chân đá vào huyệt Khí Hải ngay bụng dưới của Đường Hải Minh. Đại hán áo lam đã biết người trước mặt là Đường gia thiếu viện chủ, mỉm cười lạnh lùng lật cánh tay đánh vào ngực Đường Hải Minh một chưởng. Đường Hải Minh "hừ" một tiếng, chân phải bước xéo qua nửa bước tránh đòn đá của đối phương, tay phải nhanh chóng truy chưởng, tay trái triển pháp Đại Cầm Nã thủ pháp bấu vào cổ tay đại hán áo lam. Ai dè người áo lam võ công cũng chẳng vừa, thân mình lắc nhẹ đã tránh được hữu chưởng đánh ra và đòn cầm nã tay tả của Đường Hải Minh. Đường Hải Minh hơi sững lại, nói: - Hảo tiểu tử, võ công khá lắm. Vừa dứt tiếng, một chưởng đánh ra cực nhanh. Đường Hải Minh danh dự rất cao trong võ công, cái tên "Thiết Phiến Thần Kiếm" lừng danh nam bắc, cũng vì trong bụng đã phẩn nộ, chưởng này đủ cả mười thành công lực, uy thế mạnh mẽ tuyệt luân. Đại hán áo lam vừa tiếp chưởng liền bị chấn động thối lui ba nước. Đường Hải Minh đắc thủ, tức thời tung mình vung hữu chưởng công liền ba chiêu. Ba chiêu này xuất thủ mau như điện chớp, đại hán nọ bị bức đến nỗi bấn loạn cả tay chân. Hai bên tai vang lên tiếng cười của Đường Hải Minh tay trái liên tục vỗ ra hai chưởng, tay phải lại ra chiêu Kinh Hồng Ly Vĩ nhắm ngay ngực đánh tới. Đại hán áo lam trông thấy thế chưởng hiểm ác khó bề tránh khỏi, chỉ còn biết giơ tay chống đỡ. Ai ngờ chưởng thế của Đường Hải Minh đột nhiên thay đởi từ đánh sang cầm nã, năm ngón tay bấu trúng vào mạch môn của hắn, quát rằng: - Bộ áo trên người mi mặc lấy ở đâu? Đại hán áo lam tuy huyệt đạo bị khống chế không cựa quậy được nhưng mồm vẫn cứng cỏi, giận dữ quát: - Đệ tử Bạch Hoàng Giáo nào có phải là hạng tham sống sợ chết, ngươi chớ nên hỏi làm gì chỉ thêm phí lời. Đường Hải Minh lạnh lùng nói: - Nếu ngươi không muốn thưởng thức sự đau đớn của Ngũ Tuyệt Mạch Thác Cốt Pháp thì hãy thành thực trả lời câu hỏi của ta. Đại hán áo lam quát: - Ngươi có thủ đoạn gì ác độc cứ thi triển ra hết đi, nếu muốn hỏi gì ở ta hả? Thì ngươi chỉ nằm mộng giữa ban ngày. Đường Hải Minh cười nhạt, nói: - Hảo tiểu tử, thật là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tay phải chàng nhanh như chớp điểm vào ba nơi huyệt đạo của người nọ. Các cao thủ trong phòng đều biết đó là thủ pháp làm cho người ta đau đớn cùng cực, thực không một ai có thể chịu nổi, ai ngờ đại hán áo lam bỗng ngẩn đầu cười sằng sặc... Tiếng cười mang vẻ đau đớn, thảm thương khiến người nghe không khỏi kinh tâm động phách không rét mà run. Đại hán áo lam thôi cười, nói lớn: - Các ngươi nghe đây, hể ai dám đối đầu với Bạch Hoàng Giáo của ta thì tất phải chết, trước mắt thì những cao thủ đến Châu Tiên Trấn không quá mười ngày tất phải chết. Lý Xuân Hồng đứng bên cạnh Lý Xuân Hoa chợt lên tiếng: - Mau điểm vào huyệt Nha Tai và huyệt Nhĩ Dung của gã ! Bỗng nhiên thấy các thớ thịt toàn thân đại hán áo lam co giật, Đường Hải Minh không kịp nghĩ ngợi lẹ tay điểm vào huyệt đạo của hắn. Lý Xuân Hồng khẽ thở dài nói: - Đã quá trễ rồi ! Nàng vừa nói xong, sắc mặt đại hán áo lam biến đổi, chết liền tức khắc. Mọi người đều sửng sờ, nói thầm: - Không biết là chất độc gì mà phát tác thật là nhanh. Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp và Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng chậm rãi bước tới chăm chú nhìn xác chết một hồi, rồi lại đưa mắt nhìn Lý Xuân Hồng, hiển nhiên ai nấy đều hoài nghi là không thấy người áo lam uống thuốc thì làm sao lại trúng độc chết đi. Lý Xuân Hồng thở dài nói: - Người trong Bạch Hoàng Giáo trong mình có giấu độc châm, thật là làm cho người ta khó mà lường được, mọi người hãy nhìn phía sau gót giày của hắn. Mọi người bèn nhìn vào gót chân của xác chết, nơi gót chân phải của hắn có găm một cây kim bạc mảnh như lông trâu, lập lòe màu xanh biếc lạnh lẽo, hiển nhiên đã được tẩm chất độc cực mạnh. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Trên giang hồ đồn rằng Khiên Thủ bang Chủ có một người bào muội cơ trí tuyệt vời, xem ra chính là cô nương rồi. Âu Dương Hải nghe vậy bất giác cũng quay đầu ngó Lý Xuân Hồng một cái, chỉ thấy nàng khẽ cúi đầu e lệ nói: - Tiểu nữ làm gì có đức ấy, sao dám nhận lời khen ngợi của Công Tôn đại hiệp. Đường Hải Minh nói: - Các huynh đệ, có một chuyện không được rõ, xin hỏi Lý cô nương, tại sao cô nương biết người này dùng độc châm tự sát? Lý Xuân Hồng nói: - Chuyện này rất đơn giản, bất cứ ai chỉ cần lưu ý một chút thì có thể thấu. Đường Hải Minh nói: - Xin cô nương dạy bảo cho. Lý Xuân Hồng nói: - Chuyện tuy giản đơn Trong lúc đang nói thì Bỗng nhiên vang lên tiếng đàn réo rắt... Tiếng đàn dường như rất xa xăm, xa xăm như từ nơi chân trời góc bể truyền lại, như có như không rất là nhỏ bé, nhưng người trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng, âm điệu khinh tựa như đang gọi một người nào. Âu Dương Hải nghe tiếng đàn, cả người chàng run lên bần bật, trong đôi mắt bỗng xuất hiện màu u ám. Lý Xuân Hồng biến sắc, vội nói: - Tư tư ! Mau điểm huyệt đạo của Âu Dương tướng công ! Lý Xuân Hoa ngồi bên trái Âu Dương Hải lập tức phất chỉ. Ai dè cả người Âu Dương Hải nhảy lên như bị điện giật, tránh khỏi cú điểm huyệt cực nhanh của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hồng la lên: - Tư tư, tốt nhất trong ba chiêu phải điểm trúng huyệt đạo của hắn, nhưng không được làm bị thương, muốn cứu lấy vận mệnh võ lâm chỉ có hắn mới biết được bí mật của "Lạc Phách Cầm Nhiếp Hồn Thuật", mới có thể ... Xuân Hồng lời chưa dứt, Lý Xuân Hoa nhanh như điện, vỗ ra hai chưởng, lại đảo tay điểm ra một chỉ. Ai ngờ ba chiêu như vũ bảo này cũng bị Âu Dương Hải tránh được nốt. Quần hào hiện diện đều kinh hãi, ngay cả người bình thường rất tự phụ như Lý Xuân Hoa cũng ngạc nhiên, nên biết trên giang hồ võ lâm người có thể tránh được bốn chiêu tuyệt nhanh như thế thì không có nhiều, lại không ngờ rằng một người vô danh như Âu Dương Hải lại là người thân hoài tuyệt kỷ. Lúc này, Âu Dương Hải như con mãnh thú mất hết lý trí, xông vào Đường Hải Minh. Bởi vì trong đầu chàng hiện giờ đã quên sạch bản tính của mình, chỉ biết đến lời nhắc nhở của Lam Tinh phu nhân đêm nào: - Giết chết Đường Hải Minh ! Âu Dương Hải xông vào Đường Hải Minh đánh ra một chiêu "Tấn Lôi Hạ Kích". Thế đánh của chàng mạnh mẽ hiểm ác mà lại mau lẹ tuyệt luân khiến cho Đường Hải Minh chẳng kịp tránh, đành vung hữu chưởng đón đỡ. Chưởng lực hai người tiếp nhau, Âu Dương Hải bị chấn động bay lên không cao đến tám, chín thước, nhưng lúc rơi xuống đất vẫn đứng vững vàng. Còn Đường Hải Minh hai vai lắc lư, liên tiếp thoái lùi ra sau ba, bốn bước. Qua một chưởng tiếp chạm nầy, Đường Hải Minh bị chấn động trong người khó chịu vô cùng, trong lòng vô cùng giận dữ. Nhưng Âu Dương Hải lúc này như gã cuồng điên rồi, lao vút đến Đường Hải Minh như điện xẹt. Trong lúc chàng phát chưởng, Đường Hải Minh đột ngột tung mình lên khéo léo tránh cú đánh, đồng thời thân mình lao bổ xuống, hữu chưởng đánh thẳng vào ngực, còn tay trái thủ giữ bên sườn. Không biết Lý Xuân Hồng có quan tâm đến an nguy của Âu Dương Hải hay không, chỉ nghe thấy nàng hô lên: - Đường gia thiếu viện chủ, hắn đã mất cả lý trí rồi, xin hạ thủ ... Âu Dương Hải thần khí công dũng mãnh của đối phương không hề tránh né, song thủ nhập một xuất chiêu "Đồng Tử Bái Phật" phá tung hai chưởng tả hữu hợp bích của Đường Hải Minh. Tình thế bức bách Đường Hải Minh không thể không thoát lùi hai bước, để tránh khỏi thế trả đòn của Âu Dương Hải. Rõ ràng dưới mắt mọi người Đường Hải Minh đã bị ép rơi vào thế hạ phong, trong bụng vô cùng giận dữ, nói thầm ; "Hôm nay không đả thương được hắn thì làm trò cười cho Khiên Thủ bang mất thôi". Nên biết họ Đường là một thiếu niên đắc chí thành danh trong võ lâm, bình nhật rất tự phụ, huống chi đang đứng trước mặt bao nhiêu cao thủ võ lâm như vầy, làm sao y chịu mất mặt? Vừa nghĩ thế, sát cơ nổi lên, tay chân đạp dấn tới, tay trái thi triển thuật cầm nã, chộp lấy yếu huyệt nơi khớp xương của Âu Dương Hải, tay phải nắm quyền vận kình đấm mạnh. Hai tay của họ Đường thi triển hai loại võ công khác nhau, vừa khéo vừa mạnh, đây là thuật võ công phân nhị dụng, khiến cho mọi người có mặt tấm tắc khen ngợi, chả trách y đã thành danh tại Giang Băéc. Nhưng Âu Dương Hải với thân pháp kỳ ảo dị thường đã tránh được cả hai chiêu của Đường Hải Minh, nhanh chóng thi triển quyền cước phản kích trả lại. Chàng vừa xuất thủ, cũng nhanh như sấm chớp, trong nháy mắt đã đánh ra năm quyền ba cước hai chỉ. Trong đại sảnh đã diển ra một trậc ác chiến hiếm thấy trong võ lâm, tiếng gió rít vù vù, trận đánh trở nên kịch liệt dị thường. Lý Xuân Hoa, xuất hiện, Quan Đông Đại Hiệp, Thanh Thành chưởng môn, Ngọc Diện Tiên Tử, Liên Mị cho đến bốn vị đàn chủ võ thuật tuyệt cao của Khiên Thủ bang đều kinh hồn võ công của Âu Dương Hải, không ngờ một người vô danh trên giang hồ lại có thể giao đấu với Đường Hải Minh danh chấn một phương mà không hề tỏ ra kém sút chút nào. Lúc này tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên, cũng chính bị tiếng đàn này tác động Âu Dương Hải mới điên cuồng đánh nhau ác liệt với Đường Hải Minh. Lý Xuân Hồng đi đến bên cạnh Lý Xuân Hoa, mặt lộ vẻ bất an, nói: - Tư tư, Âu Dương tướng công đã trúng phải thuật nhiếp hồn của cổ cầm, ký trí của chàng đã mất hết... Lý Xuân Hoa nhìn Lý Xuân Hồng rồi nói: - Lý Xuân Hồng, tư tư thấy võ công của Thiếu trang 116, 117 ...... dê con đi lạc, tiếng đàn vô cùng ai oán bi thương ! Âu Dương Hải nghe thấy tiếng đàn chuyển biến, gầm lên một tiếng giận dữ, hữu chưởng của chàng tung ra luồng kình lực mãnh liệt vô biên, người như mũi tên bắn nhanh ra cửa đại sảnh. Lý Xuân Hoa biến sắc vội la lên: - Công Tôn đại hiệp bắt lấy chàng ta. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp đứng cạnh cửa đại sảnh, mắt trông thấy Âu Dương Hải xông đến, cười ha hả nói: - Các hạ chớ đi, huynh đệ xin lãnh giáo một chút tuyệt học. Âu Dương Hải đôi mắt hổ bắn tia hung quang, gầm lên một tiếng, tay phải liên tiếp điểm ra ba chỉ. Ba luồng chỉ phong bén nhọn xé toang không khí lao thẳng đến. Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng vội vả la lớn: - Đây là Thiếu Lâm Nhất Chỉ Thiền, không nên đón lấy, mau tránh khỏi đi. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp chỉ thấy chỉ phong điểm tới như kiếm, nghe tiếng quát liền nhảy qua bên cạnh tránh khỏi chỉ lực. Âu Dương Hải điểm ra ba chỉ, người đã nhanh như tên rời khỏi dây, áo quần lướt gió phần phật, lao thẳng ra ngoài sảnh. Hai thiếu nữ áo xanh ngoài sảnh cũng tung mình xông tới. Lúc này trong đầu Âu Dương Hải chỉ biết trở về ngay bên cạnh người đẹp áo lục, chàng xuất thủ nào có e dè nữa? Thế là hai tay đều đánh ra... Hai thiếu nữ áo xanh không kịp kêu một tiếng nào, thân mình bị đánh bay đi ngoài một trượng. Lý Xuân Hoa nghiến rănggiận dữ nói: - Thật là người hung ác. Lý Xuân Hồng kêu lại: - Tư tư xin đừng ... Thân pháp Âu Dương Hải như điện, trong chớp mắt đã ra xa ngoài ba bốn trượng. Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng, Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp, Đường Hải Minh tức tốc đuổi theo. Chỉ thấy bóng người vun vút, trong chớp mắt đã đuổi đến ngoài tòa viện, trừ Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp còn mọi người đều bị bỏ rơi hơn mười trượng. Lý Xuân Hoa ở sau chót, bỗng hét lên một tiếng, mạnh mẽ tung mình nhanh như sao sa. Chỉ vài bước chân trong chớp mắt đã vượt qua người ở trước hết là Công Tôn Lạp. Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp kiến thức rộng rãi, vừa thấy Lý Xuân Hoa triển khai thân pháp, không khỏi giật mình. Cất giọng kêu lớn: - Tuyệt kỷ thần công "Lăng Không Hư Độ", tại hạ hôm nay như mở rộng được tầm mắt ! Ông vừa kêu lên, chúng cao thủ bất giác định thần nhìn kỷ, chỉ một chút phân tâm Lý Xuân Hoa đã đuổi đến sau lưng Âu Dương Hải, nàng giơ tay đánh ra một chưởng. Tuy Âu Dương Hải cất bước chạy như điên cuồng, nhưng thế chưởng của Lý Xuân Hoa đánh ra chàng cũng cảm, chàng quay đầu lại, tay phải nắm quyền, tay trái giơ chưởng nhất tề phản kích đánh trả. Lý Xuân Hoa vận chân khí, đứng vẫn vững vàng, hữu chưởng thâu lại, biến thành chỉ, điểm vào lưng bàn tay nắm quyền của Âu Dương Hải, tả chưởng dùng một chiêu "Vân Phong Vụ Tỏa" chặn đứng tả chưởng của Âu Dương Hải đánh tới. Âu Dương Hải gầm gừ, thuận thế xoay chuyển luôn thế chưởng, tay trái xuất thủ nhanh như điện điểm ngay vào khớp xương cùi chỏ cánh tay phải của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa cau mày, thâu tay phải lại, điểm ngược vào mạch môn của Âu Dương Hải, tả chưởng tung ra đánh mạnh vào mạng sườn của chàng. Chỉ nghe Âu Dương Hải rên lên một tiếng, té lăn xuống đất, nhưng tay phải của chàng vẫn còn tiếp hờ trên cùi chỏ của Lý Xuân Hoa, biến thế cầm nã thành thế đâm, nhắm trước ngực Lý Xuân Hoa đâm tới cực kỳ mãnh liệt. Mấy chiêu giao thủ này của hai người toàn là những thủ pháp chưa từng thấy trên võ lâm, những đòn đánh nhanh như chớp của hai người đều là tuyệt kỷ võ lâm, tất cả đều kinh hiểm vạn phần, sống chết chỉ cách nhau gang tấc. Vốn một chưởng của Lý Xuân Hoa trúng vào mạng sườn Âu Dương Hải có thể giết chết chàng, nhưng vì lời nói của Lý Xuân Hồng cho nên nàng không muốn đánh chết, chỉ đánh trọng thương, ai ngờ Âu Dương Hải người đã bị trọng thương nhưng vẫn dũng mãnh tuyệt luân, biến thức, ngón tay điểm vào giữa hai ngọn nhủ phong của nàng. Lý Xuân Hoa sát cơ nổi lên dùng đùng, giận dữ quát: - Ngươi thật muốn chết ! Hít vào một luồng chân khí, nàng lùi nhanh lại hai bước vận chỉ cách không điểm vào các yếu huyệt "Thiên Trì", Truy Phủ" của Âu Dương Hải, chỉ phong nhanh mạnh vô cùng. Bỗng lúc đó chợt nghe thấy một tiếng sáo vi vút từ xa đưa tới. Tiếng sáo vừa thổi lên, tiếng đàn liền tắt... Fđây quả là một chuyện quái lạ, tiếng sáo đó truyền đến tai của Âu Dương Hải, ngón tay điểm vào Lý Xuân Hoa của chàng đột ngột dừng lại. Chỉ lực cách không điểm huyệt của Lý Xuân Hoa dường như Âu Dương Hải không hề cảm thấy. Ở bên tai chàng vang lên tiếng la của Lý Xuân Hồng: - Tư tư, hạ thủ lưu tình ... Giọng nói thật thê lương, động lòng người nhưng chỉ phong của Lý Xuân Hoa nhanh như điện làm sao có thể thu hồi lại được nữa, xem ra Âu Dương Hải phải chết dưới tay của nàng. Bỗng Lý Xuân Hoa quét chân phải ra ... Âu Dương Hải đang ngẩn ngơ quì trên mặt đất bị đòn đá của nàng nên ngã lăn ra, "phịch !" một tiếng ... Âu Dương Hải tránh được chỉ kình điểm vào tử huyệt Thiên Trì, nhưng chỉ kình điểm vào "Truy Phủ" huyệt đã đánh trúng vào vai trái, chàng rên lên một tiếng ... Âu Dương Hải thân người nằm sóng soài trên mặt đất, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích gì hết. Lý Xuân Hồng kinh hãi kêu lên "úi chao" vội vã xông đến, hai mắt nhìn Lý Xuân Hoa cho đến xuất thần. Lý Xuân Hoa run lên nói nhỏ: - Muội muội, ta lỡ tay rồi sao? Lúc này tiếng sáo thần bí cũng dừng hẳn trong màn trời bao la. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp cảm khái thở dài, nói: - Lý cô nương, tư tư của cô đã không dùng hết sức lực, đây thực sự là một chuyện ngoài ý muốn ! Phải, Âu Dương Hải nếu như không nghe thấy tiếng sáo huyền diệu kia thì chàng chưa chắc đã bị chỉ kình bắn trúng, cho dù tránh nó không kịp chàng cũng vận khí hộ thân. Bỗng nghe một tiếng "Vô Lượng Thọ Phật", Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng bên cânh Âu Dương Hải từ từ đứng lên, nói: - Tuy hắn bị thương rất nặng, nhưng mạch của hắn vẫn đập bình thường, nếu bần đạo không lầm, người này tử nhỏ đã tập được một môn nội công kỳ dị, nội phủ trong người chắc chắn, tinh khí sung mãn, chắc cũng không tới nỗi phải chết đâu. Lý Xuân Hoa nghe vậy liền bước qua đưa tay siờ thử, xem xét mạch của chàng, nét mặt xinh đẹp của nàng lộ vẻ kinh dị. Lúc này hai thiếu nữ áo xanh cùng đi tới, Lý Xuân Hoa vẩy tay gọi: - Các ngươi đem hắn vào trong phòng. Hai thiếu nữ áo xanh đồng thanh nói ! - Vâng ! Thưa bang chủ. Lý Xuân Hoa quay qua ngó Lý Xuân Hồng nói: - Muội muội, muội tinh thông y thuật, chắc có thể làm cho hắn phục hồi được. Lý Xuân Hồng nói: - Chỉ cần mạch của chàng vẫn bình thường thì nhất định có thể cứu được. Nói xong nàng cùng hai thiếu nữ áo xanh bước đi. Lý Xuân Hoa thở dài nói: - Chư vị đến đây chắc có chuyện cần, xin mời vào sảnh nói chuyện. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp và Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng, Đường Hải Minh tuy đều là tôn sư của một phái, là cao thủ danh chấn một phương nhưng họ tận mắt thấy thân thủ của Lý Xuân Hoa, trong bụng không khỏi kinh thầm. Danh tiếng của Khiên Thủ bang chủ Lý Xuân Hoa tuy sớm đã vang xa, nhưng người trên giang hồ trong bụng đều có một kiến giải, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp kia thì có làm được trò gì? Hôm nay tận mắt trông thấy võ công của nàng, mọi người đều dẹp bỏ ý nghĩ đó. Họ cảm thấy Lý Xuân Hoa như con phụng hoàng giữa nhân gian, thân hoài tuyệt nghệ, thống xuất cả một Khiên Thủ bang thế lực đáng kể trong võ lâm, đại khái khoảng trăm năm nay võ lâm mới có một cô gái như vậy. Các cao thủ đi theo Lý Xuân Hoa vào đại sảnh vừa ngồi xuống, bên ngoài cửa vụt tiến vào bốn thiếu phụ xinh đẹp, nhưng trên mặt họ cho đến quần áo đều nhuốm đầy máu tươi, đầu tóc rối bù. Lý Xuân Hoa thất kinh, hiển nhiên bốn người này vừa trải qua một trận đánh nhau khốc liệt, mà có thể mười hai vị hương chủ đều đã một đi không trở lại. Công Tôn Lạp, Cổ Mộc Đạo Trưởng gương mặt ai nấy đều biến sắc, nhưng bọn họ không người nào dám lên tiếng. Chốc lát, từ trong đại sảnh lại đi đến sáu thiếu nữ áo xanh toàn thân nhuốm đầy máu tươi, trên mình các cô đều bị thương. Người trong sảnh đều không lên tiếng, nhưng tâm tình của mọi người rất khẩn trương ! Lo lắng ! Nghi hoặc ! Đông Phương đàn chủ Châu Ngọc Hoa trong bốn thiếu phụ, thân hình run rẩy, đau đớn nói: - Bẩm báo bang chủ, bọn thuộc hạ không tròn nhiệm vụ, mười hai hương chủ đã chết sáu người ... Sắc mặt Lý Xuân Hoa trầm giọng hỏi: - Vậy chứ bọn họ là ai? Đông Phương đàn chủ Châu Ngọc Hoa nói: - Bốn tên áo đỏ, mười hai tên áo lam, mười tám tên áo trắng, bốn tên áo đỏ chính là hung thủ giết sáu vị hương chủ, bốn người này võ công cao nhất, một người trong đó chính là một hào kiệt Giang Nam tên là Hoàng Phổ Kỳ. Đường Hải Minh kinh hãi kêu lên: - Hoàng Phổ Kỳ ! Hiển nhiên mọi người đều kinh ngạc trước việc một cao thủ võ công lại đầu thân cho Bạch Hoàng Giáo. Lý Xuân Hoa khẽ phất tay: - Các ngươi đã cực khổ rồi, hãy mau đi chữa thương điều dưỡng. Bôn Châu Ngọc Hoa đều biết bang chủ tính cách cương nghị, nàng nghe hung tin tuy sắc mặt không biến đổi nhưng trong bụng dạ còn đau xót hơn tất cả mọi người, họ không muốn đứng ở dây thêm phút nào nữa để làm cho bang chủ thêm đau lòng, thế là họ mau chúng cung thân lui ra. Lý Xuân Hoa trầm tư một hồi, đột nhiên nói: - Công Tôn đại hiệp, Cổ Mộc chân nhân, Đường thiếu viện chủ, các vị có ai biết lai lịch và thân phận của bốn vị đàn chủ bổn bang không? Ba người đều ngây ra, không biết nàng hỏi chuyện này là có ý gì, Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp nói: - Bang chủ, tuy chúng tôi không biết lai lịch tứ đại đàn chủ của quí bang, nhưng theo chúng tôi đoán, nhất định họ là những nữ hiệp thành danh trong võ lâm. Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói: - Danh vọng của bốn vị đàn chủ tệ bang trên giang hồ không hề thua kém ba người các hạ. Nàng nói câu này ra tuy trong bụng ba người hơi bất phục nhưng không dám nói gì. Lý Xuân Hoa ngừng lâu một chút rồi hỏi: - Đông Phương đàn chủ Châu Ngọc Hoa, nàng ta là một ma nữ thủ đoạn tàn ác trứ danh vùng Tây Bắc, Tây Phương đàn chủ Cố Thanh là Tây Vực Ngọc Nữ Kiếm, Nam Phương đàn chủ Hàn Tinh Kiều là Nam Hải Nữ Hiệp, đồ đệ của Nam Hải Cửu Chỉ Thần Ni, Bắc Phương đàn chủ Dương Tĩnh Dung là một tay diệu thủ đoạt hồn về môn ám khí lừng danh thiên hạ. Lý Xuân Hoa chậm rãi kể ra lai lịch địa vị của tứ đại đàn chủ Khiên Thủ bang, bọn ba người Công Tôn Lạp đều bất giác buột miệng kêu lên, họ nằm mơ cũng không ngờ tới, bốn thiếu phụ xinh đẹp tuyệt luân kia lạ là những người lừng danh trong hai đạo hắc bạch mà võ lâm phải kiêng nể, hèn nào Khiên Thủ bang mới nổi lên mà thanh danh còn vượt qua cả hai đại bang phái Thiên Kiếm, Thiết Kỵ. Lý Xuân Hoa lại nói: - Các vị sau khi biết địa vị của tứ đại đàn chủ trong tệ bang thì cảm thấy võ công của họ như thế nào. Công Tôn Lạp nghiêm nét mặt nói: - Họ là cao thủ hạng nhất mà giang hồ hiện nay không có nhiều mấy. Lý Xuân Hoa nói: - Nhưng họ và mười hai hương chủ lại thất bại dưới tay của thủ hạ Bạch Hoàng Giáo. Đường Hải Minh mỉm cười nói: - Lý bang chủ có cao kiến gì xin cứ nói hết, chúng tôi hôm nay bái kiến quí bang chủ cũng là chuyện thương thảo để đối phó với Bạch Hoàng Giáo. Lý Xuân Hoa bỗng thở dài nhè nhẹ, nói: - Bổn giáo vốn không xem trọng Bạch Hoàng Giáo, cho rằng với sức của Khiên Thủ bang bang có thể tranh đua cao thấp với họ, nhưng từ khi muội muội của ta lọt vào được Lý gia đại viện dọ thám được kết quả, cho đến thảm bại hôm nay của bổn bang, rõ ràng thế lực của Bạch Hoàng Giáo thì với các đại môn phái Trung Nguyên, nhất cung nhị viện tam bang của võ lâm, bất cứ một môn phái đơn độc nào cũng khó có thể đối kháng nổi. Công Tôn Lạp, Cổ Mộc đạo trưởng nghe vậy đều gật đầu, Đường Hải Minh nói tiếp: - Lý bang chủ cao kiến, khiến lòng người bội phục, chúng tôi đều có cảm giác như vậy, hôm nay ... Lý Xuân Hoa ngó Đường Hải Minh một cái rồi nói: - Chư vị đã có sự suy nghĩ như vậy nhưng lại chậm trễ không có hành động, đến nỗi võ lâm cao thủ từng người một bị ám toán hoặc là quay về đầu hàng Bạch Hoàng Giáo. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp nhẹ thở dài nói: - Lý bang chủ trách móc là phải chuyện Bạch Hoàng Giáo là cái họa cho võ lâm, bảy năm trước, khi Bạch Hoàng Giáo mới xuất hiện. Nếu lúc đó mà có người như bang chủ xuất hiện thì tiêu diệt giáo phái đó không khó, nhưng hôm nay Bạch Hoàng Giáo lông cánh đã đầy đủ, huống chi lại không có ai biết rõ được tổ chức của giáo phái này. Lý Xuân Hoa trầm tư một hồi rồi nói: - Cứ theo sự chạm trán ngày hôm nay, tứ đại đàn chủ của tệ bang với anh hùng Giang Nam Hoàng Phổ Kỳ thì thấy, đại khái trong Bạch Hoàng Giáo đã có thêm nhiều anh hùng danh chấn một phương giúp sức cho, điều làm cho người ta hoài nghi là những nhân vật võ lâm cực kỳ tự phụ cao ngạo này vì sao lại cam tâm để cho người ta điều khiển. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp than rằng: - Như hôm nay nhìn Âu Dương Hải thì thấy, dường như hắn đã bị người ta ám toán, bị tiếng đàn kia thao túng. Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Hắn đã trúng phải Lạc Phách Nhiếp Hồn Thuật của Bạch Hoàng Giáo, thần trí hoàn toàn bị người chế ngự. Cổ Mộc đạo trưởng niệm một tiếng "Vô Lượng Thọ Phật" rồi nói: - Nếu như có người khám phá được nguồn gốc của "Nhiếp Hồn Thuật" thì phá giải không khó, đồng thời cũng có thể cứu được những cao thủ võ lâm trúng phải thuật này. Lý Xuân Hoa nói: - Nếu như muốn phá giải "Nhiếp Hồn Thuật" cũng chỉ truy xét trên mình người này, kỳ quái là người bị trúng phải thuật này một khi nghe tiếng đàn thì lập tức thần trí mất hết, bị tiếng đàn thao túng. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp đột nhiên hỏi: - Chư vị có cảm thấy trong tiếng đàn kia có một tiếng sáo ngân lên, lúc đó Âu Dương Hải vừa nghe thấy lập tưúc đứng lặng đi, không thấy được hai chỉ của bang chủ đánh hắn. Công Tôn Lạp vừa nhắc đến, mọi người đều nhớ lại có tiếng sáo mờ ảo kia, ngươi mọi người đều không biết nguyên nhân từ đâu. Lý Xuân Hoa bỗng cúi đầu trầm tư, dường như nàng nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Rất lâu, Lý Xuân Hoa kêu lên: - Chẳng lẽ lại là ông ta? Trên mặt Lý Xuân Hoa xuất hiện nụ cười thần bí, nói: - Các vị có nhớ bốn mươi bảy năm trước, trên giang hồ xuất hiện một người hiệp sĩ trẻ tuổi cực kỳ lợi hại, tay cầm một ống sáo bằng sắt... Công Tôn Lạp nói: - Đó chính là người được xưng là Thiết Địch Thanh Cân quái hiệp. Hồi Long Chưởng nói: - Phải ! Chính là người đó ! Công Tôn Lạp nói: - Nhưng Thiết Địch Thanh Cân quái hiệp xuất hiện trên giang hồ cực kỳ ngắn ngủi. Như hoa sớm nở tối tàn, như con thần long chỉ thấy đuôi mà chẳng thấy đầu, nghe truyền lại rằng lúc đó hắn bị người tình giết chết, nếu người còn sống trên đời thì làm sao trong hơn bốn mươi năm trở lại đều không thấy xuất hiện trên giang hồ? Lý Xuân Hoa nói: - Ta cũng có nghe sư phụ nói qua người có tao ngộ với Thiết Địch Thanh Cân quái hiệp, nhưng sự tình thực sự như thế nào thì ai nấy đều mơ hồ, không tường tận gì cả. Đường Hải Minh bỗng hỏi: - Lệnh sư của Lý bang chủ là ai? Có thể cho biết được không? Chàng vừa nói ra, mọi người đều rất muốn biết vị bang chủ Khiên Thủ bang xinh đẹp diễm kiều này được cao nhân nào dạy dỗ, mấy cặp mắt đều đổ dồn lên mặt nàng. Chỉ nghe thấy Lý Xuân Hoa ảm đạm nói: - Lệnh sư của tại hạ là một người không chút tên tuổi, hôm nay xin tha thứ cho ta không tiện nói ra danh hiệu của lão nhân gia. Đường Hải Minh thấy nàng không muốn nói đành phải mỉm cười nói: - Lý bang chủ, tại hạ chịu mệnh của gia phụ, từ nơi xa xôi đến Trung Nguyên dò tìm tung tích của Lý Thiên Phát uy chấn tám phương có phải hành tung mờ ám như người ta nói hay không. Hôm trước tại hạ vào trong Lý gia đại viện quả nhiên hoàn toàn không phải, cả một Lý gia đại viện đã bị Bạch Hoàng Giáo khống chế... Lý Xuân Hoa nói tiếp: - Viện chủ Lý gia đại viện Lý Thiên Phát thuộc giòng tôn phủ thế gia. Đường thiếu viện chủ sau khi dò ra sự thật không biết ngày sau có dự định gì, hành động ra sao? Đường Hải Minh trầm ngâm một hồi, nói: - Điều này thì tại hạ cũng không thể quyết định được, đành phải viết thư bẩm cáo sự tình cho gia phụ, nhưng nếu Lý bang chủ muốn thì người của Đường gia cũng rất muốn hợp tác với quí bang, phải điều tra cho rõ ràng chuyện này. Thanh Thành Cổ Mộc Đạo Trưởng niệm "Vô Lượng Thọ Phật" nói: - Viện chủ Lý gia đại viện Lý Thiên Phát đột nhiên mất tích, ngay chính hai vị sư đệ Cảnh Mộc, Khô Mộc của ta cũng thất tung giang hồ ba năm, không còn tin tức, cứ như vậy mà nghĩ, cảnh ngộ của hai vị sư đệ cũng giống y như Lý Thiên Phát. Lý bang chủ tài ba hơn người là tiên phong ở nhân gian, có thể cứu được vận mệnh võ lâm, bần đạo nguyện đem đệ tử toàn phái s»n sàng để cho bang chủ sai khiến, cùng quyết một trận tử chiến với Bạch Hoàng Giáo. Lý Xuân Hoa cười nói: - Tiện nữ làm gì có đức ấy, đâu dám lãnh sự yêu quí của võ lâm, Cổ Mộc chân nhân đừng làm khó tiểu nữ nữa, chẳng qua tệ bang đã dò thám được hành tung của Bạch Hoàng Giáo đang tiềm phục ở Lý gia đại viện, tuy hãy còn chưa biết được giáo chủ Bạch Hoàng Giáo, nhưng cũng biết rằng âm mưu của Bạch Hoàng Giáo là thôn tính cửu đại môn phái võ lâm Trung Nguyên, nếu chúng ta có thể dùng toàn lực thì tiêu diệt được chúng, chí ít cũng có thể tiêu diệt một chút thực lực của Bạch Hoàng Giáo. Binh quí ở thần tốc, nếu các vị nguyện ý cùng tệ bang chống lại cái họa Bạch Hoàng Giáo thì hãy cho người đến đây cùng tính kế sách. Cổ Mộc đạo trưởng đứng dậy nói: - Lý bang chủ kiến giải cực phải, bần đạo xin cáo từ đây. Đường Hải Minh cũng đứng dậy cáo biệt, Lý Xuân Hoa đột nhiên nói: - Tệ bang vào trung tuần tháng sau sẽ rại tòa viện hoang này bày tiệc khoản đãi thiên hạ anh hùng. Lý Xuân Hoa đưa tiển Cổ Mộc đạo trưởng và Đường Hải Minh xong rảo bước vào sảnh, Công Tôn Lạp đứng dậy nói: - Không biết Lý bang chủ có điều chi sai khiến không, nếu không cần thì tại hạ xin được phép cáo từ. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Công Tôn đại hiệp hãy ngồi lại một chút, ta đang có một chuyện muốn thỉnh giáo đại hiệp. Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Lý bang chủ có chuyện gì xin cứ dặn dò. Lý Xuân Hoa ngó ra đám mây trôi ngoài cửa sổ khẽ thở dài nói: - Thời gian tuế nguyệt như mây trôi, một đi không trở lại, ôi, bốn năm trước Khiên Thủ bang được sáng lập trên giang hồ, chính là lúc Bạch Hoàng Giáo bộc phát nguy cơ, nếu vài năm sau vận may có thể xua tan cơn nguy hiểm cho võ lâm, với tấm thân nhi nữ của chúng tôi làm sao có thể trường cửu với giang hồ. Công Tôn Lạp nghe vậy cười nói rằng: - Nhưng Khiên Thủ bang danh mãn thiên hạ, oai chấn giang hồ, nếu như không trường cửu với võ lâm, há chẳng phải phụ đi nguyện ý của bậc sáng lập quí bang. Lý Xuân Hoa nhìn ông một cái, nói: - Nhưng với thân nhi nữ như chúng tôi làm sao có thể vĩnh viễn tồn tại ở võ lâm? Tuy tiểu nữ đã phát thệ, suốt đời cống hiến cho Khiên Thủ bang, nhưng tiểu nữ lại không thể làm làm trái sự bó buộc của luân thường, các đệ tử trong bang vĩnh viễn cũng giống như tiểu nữ, cho nên tiểu nữ sớm đã có ý tụ hội võ lâm hào kiệt để ngày sau thay thế bổn bang. Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp đột nhiên ngẩng đầu cười sang sảng nói: - Công Tôn Lạp nửa đời sống trong võ lâm, không nơi dừng chân, không bị câu thúc, nếu như Lý bang chủ không chê, ta nguyện chịu mệnh của Lý bang chủ, có điều ... Lý Xuân Hoa nghe vậy mừng lắm, ý của nàng hãy còn chưa nói hết, không ngờ Công Tôn Lạp đã tự biểu thị ra, lòng mừng thầm, nói: - Công tôn đại hiệp, với tấm lòng nhiệt tâm hào hiệp này làm cho tiểu nữ kính phục, từ này về sau Khiên Thủ bang có thêm một người chẳng những là điều may mắn với bổn bang, cũng là phúc cho võ lâm ngày nay. Thế là, danh chấn Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp là người nam thứ nhất gia nhập Khiên Thủ bang. Công Tôn Lạp bỗng quay sang Lý Xuân Hoa cúi mình thi lễ, nói: - Bang chủ xem trọng tại hạ như vầy, làm tại hạ áy náy vô cùng. Bỗng Lý Xuân Hồng từ trong phòng đi ra, mặt đầy vẻ lo lắng, Lý Xuân Hoa tới một bước hỏi: - Muội muội, thương thế của Âu Dương tướng công thế nào? Lý Xuân Hoa đáp: - Mạch của chàng khác với người thường, tuy bị thương, nhưng mạch và hơi thở vẫn bình thường, làm cho tiểu muội không biết cách nào chữa trị. Nội tâm của Lý Xuân Hoa rất bất an, nàng hỏi: - Thế thì có gì đáng lo cho sinh mạng của hắn không? Lý Xuân Hồng nói: - Tiểu muội đã giở hết những sách về y học mà gia sư lưu lại vẫn không tìm ra căn nguyên và cách chữa loại bệnh quái dị này. Lý Xuân Hoa run người, nói: - Muội muôi, thật ra lỗi lầm đều do ta cả ... Công Tôn Lạp than rằng: - Bang chủn hộ pháp, đây là một việc ngoài ý muốn, mọi người không nên vì chuyện này mà ... Lý Xuân Hồng nhìn Công Tôn Lạp rồi nói: - Khiên Thủ bang có phước, được Công Tôn Lạp đại hiệp gia nhập bổn bang, Lý Xuân Hồng xin cúi mình hoan nghinh. Nói xong nàng bái Công Tôn Lạp một bái, Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp cúi mình đáp lễ. Lý Xuân Hoa cười nói: - Công Tôn đại hiệp, xin hãy thứ lỗi cho tệ bang, vì đang đứng trước cơn đại loạn của võ lâm nên chưa có một chức vị nào phù hợp, hễ là hào kiệt gia nhập bổn bang, tạm thời là hộ pháp của bổn bang. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Bang chủ đối đãi với tại hạ như thế, tại hạ vĩnh viễn không quên. Lý Xuân Hồng nói: - Tư tư, muội thấy Âu Dương tướng công dường như từ nhỏ đã tập một môn nội công điều tức rất kỳ lạ, hy vọng chàng có thể tỉnh lại, sau đó hỏi xem chàng luyện môn nội công gì thì sẽ tùy bệnh bốc thuốc không khó. Bỗng một thiếu nữ áo xanh vội vã di tới, nói: - Lý hộ pháp, Âu Dương tướng công đã tỉnh rồi. Lý Xuân Hồng nghe vậy thì mừng thầm, nói: - Tư tư, Công Tôn hộ pháp, chúng ta cùng đi xem thử ra sao? Thế là ba người đi nhanh qua một hành lang đến một tiểu viện, trong tiểu viện bày biện rất đơn giản, trên sảnh thư phòng treo bức tranh sơn thủy, sát cửa sổ là hai chậu thủy cúc, một cái giường nhỏ kê ngay dưới cửa sổ. Âu Dương Hải vừa nghe tiếng bước chân, mở bừng đôi mắt, muốn cựa quậy ngồi dậy. Lý Xuân Hồng bước vội lên trước ôn nhu nói: - Âu Dương tướng công thương thế của tướng công chưa bình phục, không nên cựa quậy. Âu Dương Hải khẽ mở mắt nhìn nàng, than rằng: - Âu Dương Hải này vốn không quen biết, nhưng cô nương lại thi ân khoảng đãi, tấm lòng này thật khó quên. Lý Xuân Hoa đột nhiên bước lên một bước nói nhỏ: - Âu Dương tướng công, ta lỡ tay làm các hạ bị thương, xin tha thứ cho. Âu Dương Hải than rằng: - Thật không ngờ tại hạchạy trốn khỏi sự truy sát của chư tăng Thiếu Lâm Tự, vì kiếm miếng ăn mà vào lầm Lý gia đại viện, lại gặp phải chuyện bất ngờ, ôi Chị em Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp không biết thân thế lai lịch của Âu Dương Hải, nghe chàng nói cảm thấy lạ, không biết nguyên nhân chàng chạy trốn sự truy sát của chư tăng Thiếu Lâm Tự là vì sao? Công Tôn Lạp khẽ hỏi: - Âu Dương huynh, xem võ công của tiẻu huynh nhất định học tự Thiếu Lâm, sao lại ... Âu Dương Hải nhìn Công Tôn Lạp cười thảm não: - Tại hạ vốn không muốn nói ra thân thế của mình, nhưng hôm nay đã đến bờ vực của cái chết, thực tình không dám giấu, tại hạ vốn là con của một gia đình nghèo khổ, từ nhỏ đã mất cha, được gia mẫu nuôi dưỡng cho đến khôn lớn, năm tại hạmười bốn tuổi thì đến Thiéu Lâm tự làm một người làm công trong bếp. Mười ngày trước là lúc Trung Thu đại hiệu ba năm có một lần của Thiếu Lâm Tự, vì tại hạ nhất thời không chịu nổi những lời nói áp bức của vài vị sư huynh, bèn tư thí võ nghệ với họ, ai dè trong một chiêu lở tay giết chết bốn năm người, tại hạ nguyện không co thầy truyền dạy võ nghệ, chỉ là học trộm võ công do đó lâm vào đại họa... trải qua một cuộc chạy trốn, hôm trước đến Châu Tiên Trấn, tại hạ không có đến một đồng xu, rồi đi xin cơm đỡ đói, không ngờ lại bị người của Lý gia đại viện ám hại Nghe chàng nói, bọn ba người Lý Xuân Hoa đều nhíu mày, họ thật không tin một người làm công trong bếp mà trình độ võ công của y những người bình thường trên giang hồ đừng hòng sánh nổi. Âu Dương Hải lướt nhìn họ nói: - Có phải mọi người cảm thấy tại hạ nói chưa được tường tận? Ôi ! Tại hạ tự biết mình sắp chết, còn giấu các người làm gì, phải mà, với võ công trên người bất cứ ai cũng không tin lời tại hạ nói, tuy tại hạ không có thầy truyền dạy võ công, nhưng ngấm ngầm được một vị Thiếu Lâm thần tăng truyền cho tuyệt kỷ, thực ra vị thần tăng đó chẳng qua chỉ là giải đáp những nghi nan về võ công khi tại hạ hỏi mà thôi, ông không thừa nhận là người dạy võ công cho tại hạ, bởi vì mỗi lần ông trả lời câu hỏi về từng chiêu từng thức, thì đó là khi tại hạ đánh thắng ông một ván cờ. Bọn Lý Xuân Hoa nghe vậy rất ngạc nhiên. Lý Xuân Hồng đột nhiên hỏi: - Âu Dương tướng công, theo lời nói của huynh, trước khi huynh vào Thiếu Lâm, có phải có người đã dạy cho huynh một cách tu luyện nội công rất kỳ dị phải không? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Thân mẫu tại hạ là người không biết chút võ công nào, đến lúc tại hạ hơi lớn càng không có bất kỳ ai đến thăm nhà. Thực ra lúc tại hạ học trộm võ nghệ ở Thiếu Lâm Tự chẳng qua là muốn học lấy chút thuật phòng thân mà thôi, căn bản là không có học qua môn nội công nào vì Thiếu Lâm thần tăng nọ cũng không dạy cho tại hạ một phép nội công nào cả. Thật là kỳ lạ, một người có được chưởng lực trầm hùng như thế, lại chưa học qua nội công, chuyện này thì bất cứ ai trong võ lâm khó mà tin được? Nhưng quan sát vẻ mặt và lời nói, những lời chàng nói không hề có một chút gì giả dối. Lý Xuân Hoa và mọi người càng nghe càng lấy làm lạ, đối với võ công của chàng càng thêm mơ hồ, Lý Xuân Hoa thấy thất vọng trong lòng. Âu Dương Hải lại nói: - Tự bản thân cũng cảm thấy lạ, tại hạ sao mà lại có được võ công nhường ấy !... Không ngờ tại hạ lại phải chết vì môn võ nghệ kỳ dị đó. Lý cô nương... Lý Xuân Hồng nói: - Âu Dương tướng công, huynh có điều chi căn dặn? Đôi mắt Âu Dương Hải bỗng rơi ra hai giọt lệ nói: - Tại hạ có một việc muốn nhờ Lý cô nương ... Tại hạ tự biết không lâu sẽ chết, nhưng xin cô hãy an táng qua loa, sau đó xin ... Lý Xuân Hồng run giọng nói: - Sau đó thế nào? Huynh nói đi chớ ngại, dẫu thế nào ta cũng đáp ứng yêu cầu của huynh. Âu Dương Hải xúc động một hồi, trong đôi mắt tuôn ra dòng lệ cảm kích, nói: - Sau đó, xin cô nương đến Võ Thắng Quan tỉnh Hồ bắc, dưới chân núi có một mái nhà tranh tìm gặp từ mẫu của tại hạ, đem bà đến quí bang làm chút việc vặt vãnh, để cho bà có thể sống những năm cuối đời mà không phải chết đói, tại hạ chết xong mới yên dạ. Ân đức của cô xin để Âu Dương Hải kiếp sau báo đáp. Nghe lời chàng nói đủ thấy chàng là một người chí hiếu, bọn Lý Xuân Hoa trong lòng thấy cảm thương vô cùng. Lý Xuân Hồng nói: - Âu Dương tướng công, ta sẽ mời tất cả danh y trong thiên hạ đễ chữa thương thế cho tướng công, vạn nhất ... lời dặn dò hôm nay của tướng công, chúng tôi nhất định sẽ đi Võ Thắng Quan nghinh tiếp lệnh đường... Lý Xuân Hồng nói đến đây thì nghẹ ngào không nói được, nàng bỗng quay mình lui khỏi thư phòng. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp cũng lui ra. Lý Xuân Hoa trông thấy em gái nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thấy thương xót không thôi, buồn bả nói: - Muội muội, chàng ta ... Lý Xuân Hồng lau khô nước mắt, nói: - Xem chừng tối đa chàng chỉ có thể sống trong ba hôm. Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp đều yên lặng cúi đầu, một thanh niên thân mang võ công thần bí khó lường, chỉ ba hôm sau là phải xuống suối vàng, một đống đất phủ lên xương tàn, đây quả là chuyện làm cho người ta phải bi thương. Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi: - Muội muội, chúng ta có thể kéo dài thêm sinh mệnh cho chàng ta được không? Lý Xuân Hồng gật đầu nói: - Nếu như tư tư có thể đem chân khí giúp đỡ cho chàng, chắc có thể kéo dài đến sáu ngày, nhưng khắp gầm trời này thì còn có ai có thể chữa được vết thương trên người chàng nữa, trừ khi gia sư sống lại. Lý Xuân Hoa buồn bã nói: - Muội muội ... tư tư hận mình ra tay quá độc... Lý Xuân Hồng nói: - Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tư tư trách mình làm gì, đây là ý trời, ôi ... đợi ba ngày sau xem biến hóa thế nào, nếu thật cần, xin tư tư giúp kéo dài thêm tính mạng cho chàng... Vừa nói hết câu, đột nhiên có một thiếu nữ áo xanh chạy vội đến, nói: - Bẩm báo cáo bang chủ, có cao tăng Thiếu Lâm đến viếng. Mấy người Lý Xuân Hoa nghe vậy đều giật mình, Lý Xuân Hoa vội nói: - Muội tiếp rước họ vào đại sảnh, ta sẽ ra ngay, nhất thiết không để cho họ xông vào ... Câu nói chưa hết, bỗng nghe một tiếng niệm "A Di Đà Phật" oang oang: - Lý thí chủ còn nhớ lão nạp là Thiên tuệ không? Từ hành lang đã có bảy vị hòa thượng Thiếu Lâm chầm chậm bước tới, đi đầu là một vị lão tăng mặc áo cà sa màu vàng nhạt, người hơi mập, thọ mi Phật nhãn, ông chính là thủ tọa La Hán Đường của Thiếu Lâm, Thiên Tuệ thiền sư. Phía sau bên trái là mộtlão tăng gầy còm, người này là thủ tọa Đạt Ma Đường, Thiên Ma thiền sư, phía sau là năm đại đệ tử của La Hán Đường. Lý Xuân Hoahơi biến sắc, lạnh lùngnói: - Thiên Ma thiền sư, các vị xông vào nhà trong như thế này thực là thất lễ, chắc là không coi bổn bang ra gì? Thủ tọa La Hán Đường Thiên Tuệ thiền sư cúi đầu niệm Phật, nói: - Tội xông bừa vào nội viện xin Lý bang chủ khoan lượng, chúng tôi mạo muội như vậy thực là không phải, chẳng qua ... Công Tôn Lạp cười ha hả rồi nói tiếp: - Đại sư mới đến nếu như có chuyện mupn bàn xin mời đến khách sảnh trước mặt dùng trà. Vừa nói xong liền chắp tay thi lễ, Thiên Tuệ ngó Công Tôn Lạp rồi nói: - Xin thứ cho lão tăng mắt kém, không biết đại danh của thí chủ. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp khẽ cười nói: - Tại hạ là Quan Đông Công Tôn Lạp, được lời mời của Lý bang chủ, đã gia nhập Khiên Thủ bang. Thiên Tuệ đại sư khẽ kêu lên: - Hóa ra là Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp thí chủ, lão nạp xin có lễ... Nói xong chắp tay thi lễ, Công Tôn Lạp cười nói: - Chỉ là hư danh mà thôi, ở đây không phải nơi nói chuyện, xin đến khách sảnh đàm đạo. Công Tôn Lạp liền chắp tay mời khách, ai ngờ bảy vị Thiếu Lâm tăng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thiên Ma đại sư cười nhạt bước lên nói: - Hôm nay lão nạp và sư huynh xông vào đây thực ra là muốn bắt đứa phản đồ của bổn phái mà đến, chỉ sợ bị ngăn trở ở ngoài nên cái tội không mời mà đến xin Lý bang chủ và Công Tôn đại hiệp hiểu cho. Câu này vừa thốt ra mọi ngươi đều biến sắc, không ngờ tai mắt Thiếu Lâm Tự lại linh thông như vậy. Âu Dương Hải đến đây làm sao mà họ cũng biết được, Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói: - Nghe ý đại sư nói có phải là ám chỉ chúng tôi che dấu phản đồ của quí phái phải không, Thiên Ma đại sư cười khan, nói: - Không dám ! Không dám ! Nhưng không biết tại sao người của quí bang lại biến sắc mặt, mà còn ... Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, nói: - Im đi ! Đường đường là cao tăng Thiếu Lâm lãnh tụ võ lâm mà lại dẫn người xông vào nội các khuê phòng người ta, một khi truyền ra tới giang hồ, không biết các đại sư nghĩ sao? Thiên Ma tăng nổi giận, chợt nghe Thiên Tuệ đại sư nói nhỏ: - Lý thí chủ, xin chớ giận dữ, tên phản đồ này là người hung tàn ác độc, khi sư diệt tổ, không biết tại sao thí chủ lại muốn giữ loại người này, xin thí chủ suy nghĩ kỷ, giao lại phản đồ để lão nạp trở về phục mệnh với sư huynh. Bỗng nghe một giọng nói rất thê lương từ trong tiểu viện vẳng ra: thiếu trang 155, 156...... Âu Dương Hải đột nhiên ngẩng đầu cười đau khổ... Tiếng cười chợt cắt ngang, thân mình đổ nhào xuống ngất lịm đi. Lý Xuân Hồng thất kinh gọi: - Âu Dương tướng công ! Âu Dương tướng công ... Nàng ôm lấy Âu Dương Hải, lấy giọng quát lớn: - Chàng dù có tội lỗi gì nhưng cũng phải nhìn xem chàng ta ốm đau tàn tật, các người bức hại một người bệnh, sức trói gà không chặt thì đó đâu phải hành vi của người niệm kinh bái Phật. Thiên Ma thiền sư cười nhạt, nói: - Cho dù hắn chết thì thi thể cũng phải mang về Thiếu Lâm Tự, nếu các ngươi muốn kết thù oán với Thiếu Lâm Tự thì ... Câu nói chưa dứt thì nghe Lý Xuân Hồng giận dữ nói: - Cái đám lừa ngu ngốc, các người trên một câu Thiếu Lâm, dưới một câu Thiếu lâm, chẳng lẽ Khiên Thủ bang bọn ta lại sợ Thiếu Lâm các người sao? Thiên Ma tăng tức giận đến tái mặt, hừ một tiếng, chiếc áo lay động, xông thẳng đến trước mặt Lý Xuân Hồng quát: - Quỉ nha đầu, nói mà không lựa lời, ta ... Lời chưa dứt, lão đã giơ tay nhắm ngay mặt Lý Xuân Hồng mà tát... Công Tôn Lạp buông một tiếng cười lớn, vung tay một chưởng đánh tới Thiên Ma tăng ! Thế chưởng chưa đến, nhưng một luồng kình phong mãnh liệt đã cuốn đến trước mặt Thiên Ma tăng đánh lại một chưởng, trực tiếp đón thế chưởng của Công Tôn Lạp. Trong chiêu này ông ta đã dùng đến tám thành chân lực, muốn đánh lùi Công Tôn Lạp. Ai ngờ Công Tôn Lạp thuận thế tiến công biến chưởng thành chỉ, điểm vào Thiên Ma tăng. Thiên Ma tăng quá bất ngờ, buộc phải lui lại. Công Tôn Lạp không đuổi theo, bật cười ha hả ói: - Đường đường là một cao tăng Thiếu Lâm lại ra tay đánh một cô gái, ngày sau truyền ra giang hồ chắc người ta cười cho đến rụng cả răng mất thôi. Thiên Ma tăng tức quá hai mắt trợn tròn nói: - Nghe truyền Quan Đông Truy Phong Tú Sĩ võ công tuyệt luân, hôm nay bần đạo xin được lãnh giáo tuyệt học. Công Tôn Lạp cười nói: - Nói hay lắm, lão thiền sư nếu không sợ tiêu tan danh dự thì cứ ra tay. Công Tôn Lạp nói câu này hiển nhiên là nói Thiên ma không phải là địch thủ của ông, hể chỉ giơ tay một cái thi Thiên Ma tăng tất phải thua ngay. Thiên Ma tăng vốn nóng tính, làm sai chịu được sự diễu cợt này bè tung mình đến đánh ra một quyền. Cú đấm thật mạnh và nhanh xé gió, quả nhiên không phải tầm thường. Công Tôn Lạp sao mà không biết Thiên Ma tăng là sư đệ của đương kim chưởng môn Thiêu Lâm võ công cực cao, vừa thấy cú đấm liền khéo léo lách mình tránh được, rồi chuyền ra phía sau Thiên Ma tăng, cười nói: - Thiếu Lâm tăng, đỡ đây. Quyền chưởng đánh ra như mưa sa gió giật linh lẹ tuyệt luân. Thiên Ma tăng cảm thấy áp lực quá lớn, Công Tôn Lạp dĩ nhiên đã đoạt được tiên cơ. Thiên Ma tăng dùng hết sức chống chọi, hai lần phản kích lại hòng đoạt lại tiên cơ đã mất. Thiên Ma bây giờ mới biết gặp phải kẻ địch cả đời chưa bao giờ gặp phải, nên không dám khinh thường chút nào, thi triển Thập Bát La Hán chưởng vang danh võ lâm để đánh lại. Cục diện trận đấu lúc này thay đổi, quả nhiên Thập Bát La Hán chưởng không phải tầm thường, mỗi chiêu xuất thủ thế mạnh như chém đá xẻ non, với chiêu chưởng hùng dũng mạnh mẽ này, Thiên Ma lập tức đã chiếm lại được tiên cơ. Nhưng Công Tôn Lạp có nhiều kinh nghiệm đối địch, vẫn bình tĩnh thâm trầm vô cùng, tuy uy lực thế chưởng của đối phương rất ghê gớm, ông vẫn không bối rối mảy may, thi triển quyền cước phòng thủ môn hộ kín như bưng. Thiên Tuệ đại sư thấy hai người động thủ, hai đạo thọ mi khẽ nhíu lại, trong bụng nghĩ thầm: "Hôm nay nếu dùng sức mạnh bắt đứa phản đồ thì chắc không thể không xảy ra một trận đấu đẫm máu, nếu như vậy phái Thiếu Lâm và Khiên Thủ bang sẽ kết mối thù không giải, tình thế trên võ lâm hiện nay, Bạch Hoàng Giáo nổi lên thế mạnh như chẻ tre làm hại các môn phái Trung Nguyên, nhìn khắp nhất cung nhị viện tam bang trong võ lâm chỉ có Khiên Thủ bang dưới sự lãnh đạo của Lý Xuân Hoa là ra mặt chống lại Bạch Hoàng Giáo, vị nữ anh hùng có một không hai này thật không thể trở thành thù oán với nàng được, nhưng môn qui của Thiếu Lâm phái thâm nghiêm, làm sao có thể để cho một đứa phản đồ tiêu dao tại ngoại ...? " Thế là Thiên Tuệ đại sư cao giọng cất tiếng niệm Phật. Tiếng niệm Phật của ông cao như trống đánh chuông kêu, hàm chứa sức lực cương mãnh ở trong, làm chấn động mọi người. Lý Xuân Hoa bỗng cau mày, nàng nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng nàng đã nguyện dù sao đi nữa cũng không để cho người Thiếu Lâm Tự bắt Âu Dương Hải trở về. Thiên Tuệ đưa ánh mắt nhìn lên mặt Lý Xuân Hoa trầm giọng nói: - Lý thí chủ, nếu có tâm sự gì khó nói thì hãy thương lượng với lão nạp, chúng ta hà tất phải vì một đứa phản đồ mà kết thù oán, để cho Bạch Hoàng Giáo nhân cơ hội lấn lướt. Lý Xuân Hoa nói: - Bất luận thế nào bổn bang cũng không thể để Âu Dương Hải cho đại sư đem trở về Thiếu Lậm Tự, hắn đã trúng phải "Lạc Phách Cầm Nhiếp Hồn Thuật" của Bạch Hoàng Giáo, chỉ cần khi thần trí hắn tỉnh lại nói ra đã trúng thuật như thế nào, việc này giúp cho võ lâm rất nhiều. Hơn nữa hắn giết người của quí bang cũng là điều khổ tâm, huống chi hắn đã là một người đang hấp hối đang chờ chết... Thiên Tuệ đột nhiên nhìn trận đấu của Công Tôn Lạp và Thiên Ma tăng, trầm giọng quát: - Mọi người dừng tay ... Tiếng quát chưa dứt, chỉ nghe hai tiếng "hự hự", bóng người tách ra. Đôi vai của Thiên Ma tăng run bần bật, liên tiếp lùi lại năm bước, phun ra một bụm máu tươi. Công Tôn Lạp đứng nguyên tại chỗ, mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng, mặt vẫn nở một nụ cười. Hiển nhiên hai người ai nấy đều đã bị thương nghiêm trọng. Lý Xuân Hoa xông đến bên Công Tôn Lạp hỏi: - Công Tôn đại hiệp bị thương ra sao? Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Không nặng cũng không nhẹ, nhưng ông ta bị nặng hơn tại hạ một chút... Bỗng la lên một tiếng, Công Tôn Lạp cũng phun ra một bụm máu tươi. Lý Xuân Hoara tay nhanh như chớp, vỗ vào huyệt "Mệnh Môn" của Công Tôn Lạp nói rằng: - Công Tôn đại hiệp, hãy vào trong viện nghĩ ngơi, để ta ở đây ứng phó là được rồi. Công Tôn Lạp lộ vẻ cười, nói: - Bang chủ, tại hạ hãy còn có thể chịu đựng được. Mặt Thiên Ma tăng dầy vẻ oán độc, nhưng thân mình ông ta lại cứ run lên không ngớt, hai đệ tử La Hán Đường lập tức lại dìu ông ta. Vẻ mặt Thiên Tuệ đại sư vẫn ôn hòa, trầm giọng nói: - Uy danh của Thiếu Lâm Tự luôn luôn là lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên không thể để cho thiên hạ khinh thường được, hôm nay quí bang bao che cho phản đồ bổn phái, vô lý làm to chuyện, rõ ràng là có bụng muốn đối kháng với bổn phái. Lý Xuân Hoa mặt lạnh như băng giá, lạnh lùng nói: - Đã giải thích cho đại sư rõ rồi, là bạn hay là địch hoàn toàn do đại sư quyết định. Thiên Tuệ đại sư khẽ niệm Phật, nói: - Vấn đề to lớn như thế, lão nạp cũng không dám có ý kiến, ba ngày sau bổn phái sẽ trở lại nói chuyện với thí chủ. Nói xong đại sư dẫn quần tăng đi khỏi. Lý Xuân Hoa nhìn bảy vị tăng đi khỏi, sắc mặt càng thêm trầm ngâm, nàng không biết mình làm thế là đúng hay không đúng? Bỗng nghe Công Tôn Lạp nói: - Bang chủ, chúng ta đã có rắc rối với Phái Thiếu Lâm rồi. Chợt thấy Lý Xuân Hồng từ trong tiểu viện đi ra, Lý Xuân Hoa hỏi: - Hắn ra sao rồi? Lý Xuân Hoa cũng không hiểu tại sao mình càng lúc càng quan tâm đến an nguy của Âu Dương Hải. Lý Xuân Hồng nói: - Hôn mê bất tỉnh, răng cắn chặt, mặt đầy vẻ uất ức, phiền muộn, ôi... Lý Xuân Hoa bỗng nói với Lý Xuân Hồng: - Muội muội, tư có chuyện muốn nói với muội. Lý Xuân Hồng buồn bã thốt: - Muội biết tư tư muốn nói cái gì, dẫu sao thương thế của chàng, muội cung không có cách chữa cho thuyên giảm. Lý Xuân Hoa than rằng: - Muội muội, muội hiểu lầm ý ta rồi, trước lúc hắn ta chưa chết ta tuyệt đối sẽ không giao hắn ta cho Thiếu Lâm Tự, thì trong lúc hắn ta còn sống, ta phải tận lực cứu giúp. Lý Xuân Hoa kêu lên nho nhỏ: - Tư tư ! Nàng xông vào lòng Lý Xuân Hoa thổn thức khóc. Lý Xuân Hoa an ủi: - Sống chết có mạng, phú quí tại trời, không nhất định rằng hắn ta sẽ chết ! Muội đã mệt cả ngày rồi chúng ta hãy đi nghỉ ngơi một lát. Mặt trời đã ngã về tây, một áng mây chiều bao trùm vạn vật, vạch ra một màu sắc thê lương. Đêm tối bao giờ cũng thần bí kỳ lạ. Bỗng một tiếng kêu phá vỡ màn đêm: - Âu Dương tướng công ! Âu Dương tướng công ... chàng đi đâu ... Đó là tiếng kêu của Lý Xuân Hồng, dưới ánh trăng, chỉ thấy nàng đang đứng trong sân phát ra tiếng kêu gọi động tâm... Một bóng người nhanh như tên bắn phi tới, kêu lên: - Muội muội, Âu Dương tướng công làm sao rồi? Tiếp đó trong tiểu viện lại phi đến mấy bóng người, họ là tứ đại đàn chủ và Công Tôn Lạp, Ngọc Tiêu Tiên Tử Liên Mị. Lý Xuân Hồng hốy hoảng nói: - Âu Dương tướng công không thấy đâu cả. Lý Xuân Hoa hỏi: - Các đệ tử trông coi hắn ta đâu? Hai thiếu nữ áo xanh lảo đảo đi đến, cung kính nói: - Bang chủ, chúng tôi ở đây. Lý Xuân Hoa trầm giọng hỏi: - Các ngươi làm sao mà để Âu Dương tướng công rời khỏi? Thiếu nữ áo xanh bên trái nói: - Chúng tôi nghe tiếng kêu của Lý hộ pháp mới biết Âu Dương Hải đã rời khỏi ! Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: - Xem thần sắc trên mặt hai người, tuyệt đối không phải bị người đìểm huyệt đạo, nhưng hắn ta bệnh tật như thể sắp chết đến nơi, nếu không phải có người bắt hắn ta đi thì chả lẽ tự rời khỏi, huống chi lúc này đã là sang canh ba ... Lý Xuân Hoa bớt vẻ bi thương, nói: - Tư tư, có phải chàng đã bị phái Thiếu Lâm bắt đi? Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Bạch Hoàng Giáo cũng có khả năng. Tứ đại đàn chủ, các ngươi hãy dẫn những hương chủ không bị thương đuổi đến hướng đông, nếu gặp phải người của Bạch Hoàng Giáo, lập tức bắn tín hiệu cho bổn bang. Công Tôn đại hiệp và Ngọc Tiêu Tiên Tử Liên Mị, giữ vững trong viện, phòng khi biến cố, muội muội, muội và ta truy tầm ở phía tây, mọi người nếu đến canh tư mà không phát hiện thì phải lập tức quay về. Nàng phát ra mệnh lệnh, mọi người lập tức lên đường. Vốn vào lúc canh hai, mọi người trong tòa phế viện của Khiên Thủ bang đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có một số thiếu nữ áo xanh thay phiên nhau canh gác, đi khắp xung quanh viện. Lúc này trong nội viện, Âu Dương Hải ở trong một căn phòng nhỏ, vẳng ra tiếng thở nặng nề, kế tiếp trong lúc đó, một bóng người từ trong căn phòng chàng ở bước ra rất nhanh, chốc lát đã biến mất. Khoảng chừng một tuần trà, Âu Dương Hải đang bệnh nặng bỗng xuất hiện ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng thu vằng vặc đến xuất thần. Chính lúc chàng muốn lên giường, đột nhiên có tiếng sáo vi vu trong gió ... Âu Dương Hải khẽ nhíu mày, nói thầm: "Tiếng sáo này đã từng nghe qua hai lần rồi, mỗi lần mình mất hết lý trí thì nghe tiếng sáo này, lập tức tỉnh lại. Nhưng tiếng sáo như gọi mời, văng vẳng bay vào tai Âu Dương Hải. Đây quả là chuyện hi hữu, sau khi tiếng sáo nọ truyền vào tai Âu Dương Hải, chàng cảm thấy tâm thần chấn động, hình như bệnh tình đả đở nhiều. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, chàng chầm chậm đi ra khỏi phòng, bước lần tới tiếng sáo... Nếu thân thể chàng hoàn toàn khỏe mạnh, khi nghe tiếng sáo kỳ diệu này cũng cảm thấy hiếu kỳ, huống chi thân thể bệnh tật sắp chết nằm trên giường, biết thêm một bí mật vẫn là một chuyện sung sướng. Mà tiếng sáo này giống như có sức mạnh chữa khỏi bệnh tật bản thân. Âu Dương Hải trong đêm đen, như ma đưa lối quỉ đưa đường đi ra khỏi tòa phế viện, chàng cảm thấy tiếng sáo rất gần không xa lắm. Nhưng chàng đi mãi vẫn nghe tiếng sáo ở phía trước. Chàng mơ hồ bước đi trong cả một canh, tự mình cũng không biết có được sức mạnh từ đâu ra mà đi được đoạn đường dài như vậy. Bỗng nhiên, tiếng sáo mất hẳn... Âu Dương Hải đã đến một ngôi chùa Phật tổ, tiếng sáo im bặt, chàng không khỏi hoảng hốt. Chợt nghe bên tai chàng một giọng nói quen thuộc: - Ha ha ! Ta xem cái bộ dạng con khỉ ốm đói của ngươi thì làm gì có khả năng thông thiên kích địa. Âu Dương Hải nghe tiếng nhìn ra, chàng giật mình một cái, dùng tay dụi mắt nhìn kỷ, chàng cho rằng mình hoa mắt hoặc đang nằm mơ. Hóa ra trên nóc lầu chuông cao ngất của ngôi chùa cổ, có hai bóng người đang ngồi. Nóc lầu chuông nghiêng như chảy xuống mặt đất, mà lại không hiểu tại sao hai người nọ làm cách nào ngồi lên trên đó được. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 03 BINH LÂM THÀNH HẠ Đ ột nhiên một giọng nói kêu gọi: - Âu Dương tướng công! Âu Dương Hải giật mình nhìn ra, chỉ thấy dưới ánh trăng thu có hai bóng người mãnh khảnh phóng tới, họ là Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng. Hai nàng trông thấy Âu Dương Hải đứng ngẫn ngơ ở đó, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lý Xuân Hồng giơ tay nắm lấy cổ tay chàng hỏi: - Âu Dương tướng công, huynh bị ai dẫn đến đây vậy? Nàng biết Âu Dương Hải đang trọng thương sắp chết, nếu không bị người bắt đi thì tuyệt đối không thể nào tự mình đến đây được. Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói: - Ta tự mình đến đây. Lý Xuân Hồng cau mày nói: - Huynh đến nới chùa hoang này để làm gì? Lý Xuân Hồng cho rằng thần trí chàng không tỉnh táo, nàng ngó mãi vào mặt chàng, lại thấy trên mặt chàng chả hề có chút bệnh tật nào, đôi mắt hơi loang loáng, thần quang phụ tàng. Vừa trông thấy vậy, người thông minh tuyệt đỉnh như Lý Xuân Hồng cũng vừa mừng, vừa sợ! Muốn hỏi xem tình hình hồi nãy thế nào. Âu Dương Hải bổng kêu lên "Các vị nhìn.... Chàng chỉ tay lên nóc lầu chuông, nhưng khi ánh mắt chàng quét lên, hai bóng người trên nóc lầu chông trong chớp mắt đã mất tiêu rồi, Âu Dương Hải sững sốt lạnh cả sống lưng, bất giác run cầm cập. Cho rằng hai người mới nãy mà chàng trông thấy là quỉ hiện hình. Chị em Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng nhìn theo tay chàng chỉ, không thấy gì cả. Lý Xuân Hồng nói nhỏ: - Âu Dương tướng công, huynh bảo chúng tôi nhìn cái gì? Âu Dương Hải run run nói: - Tại hạ vừa rồi trông thấy ma! Lý Xuân Hồng cười lên khanh khách nói: - Âu Dương tướng công huynh đừng có hù dọa người ta nữa, trên đời này làm gì có ma? Âu Dương Hải vẫn kinh nghi không thôi nói: - Lý bang chủ, các vị nghĩ coi, một người khinh công có cao đến mấy làm sao có thể ngồi ở trên nóc cái gác chuông ấy? Lý Xuân Hoa đứng kế bên theo dõi từng cử chỉ của chàng, nàng cảm thấy Âu Dương Hải không bệnh chút nào, có điều thần trí chưa được yên tĩnh, nói năng hơi thất thường. Nàng chăm chú nhìn kỷ cái gác chuông nọ, cái gác chuông này cao có hơn mười trượng, trên đỉnh nghiêng dài nếu với khinh công của mình thì cũng cố gắng lên được nóc gác chuông đó, nhưng bảo mình ngồi lâu trên đó thì không thể được, bèn nói với Âu Dương Hải: - Âu Dương tướng công, huynh đã trông thấy có người ngồi trên nóc gác chuông ư? Âu Dương Hải nói: - Vào khoảng một khắc trước khi hai vị vừa tới đây. Rồi nói tiếp: - Một người khinh công đạt đến mức tuyệt diệu, đương nhiên có thể ngồi đó, nhưng lúc họ rời khỏi như tên bay biến, không thấy một động tĩnh gì, huống chi võ công của Lý bang chủ đã đạt đến mức hoả hầu cũng không nhìn thấy, thật là tuyệt vời! Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: - Huynh đã thấy người trên nóc gác chuông và họ đã rời khỏi nơi đó? Âu Dương Hải nói: - Chính lúc các vị đang nói, tại hạ chợt thấy bóng người trên gác chuông lây động rồi biến mất trong chớp mắt. Lý Xuân Hoa nghe vậy nghĩ thầm: "Người này đích thực khing công phi phàm" Nàng bất giác ngẩng đầu chăm chú nhìn gác chuông. Lý Xuân Hồng khẽ nói: - Âu Dương tướng công , huynh chỉ cần nói cho chúng ta biết làm thế nào mà huynh đến trước ngôi chùa cổ này, nhất định ta có thể tìm ra chút manh mối. Âu Dương Hải nói: - Đại khái khoảng canh hai, tại hạ đang hôn mê bỗng tĩnh lại, nghe tiếng sáo văng v»ng truyền đến. Lòng hiếu kỳ tại hạ theo tiếng sáo tìm đến đây, lúc ấy tiếng sáo chợt dừng, tại hạ cố gắng lắng nghe, chỉ nghe thấy có tiếng người thì thầm nói chuyện trên nóc gác chuông, ngước nhìn lên thì thấy có hai bóng người ngồi đối diện trên đó. Lý Xuân Hồng nghe nói vậy cũng cảm thấy thần kỳ lạ lùng, ngàng hỏi: - Nếu nói như vậy, thương thế của tướng công đã được tiếng sao kia chữa khỏi ư? Âu Dương Hải mừng rỡ nói: - Thương thế của ta đã khỏi à? Lý Xuân Hồng nói: - Nhìn thần sắc của huynh thì biết không co bệnh, huynh thử vận khí xem? Nhưng ta nghi ngờ tiếng sáo đó chỉ chữa được ám tật, nếu ta đoán không lầm thì cao nhân kia nhất định đã vào trong phòng ra tay chữa vết thương trong người của huynh. Âu Dương Hải thử vận khí, quả nhiên bách mạch điều thông suốt chân khí đầy đủ. Chàng ngẫng đầu chăm chú nhìn lên không trung, suy nghĩ rằng không biết có vị cao nhân nào đã ngầm giúp đỡ mình, nếu nói là Thiếu Lâm Thien Sơn tăng thì thần tăng từ đó đến giờ có biết thổi sáo đâu, thế thì người nào giúp đỡ? Lý Xuân Hồng dịu dàng nói: - Vị cao nhân đó đã có thể chữa khỏi thương thế của huynh, ta nghĩ ông ta tất nhiên phải biết huynh tập luyện môn nội công nào, ta không tin trên thế gian lại có một người nào đó giỏi y thuật hơn gia sư. Âu Dương tướng công huynh thữ nghĩ lại xem, huynh có thể nhớ lại vị cao nhân nào ngầm giúp đỡ huynh không? Âu Dương Hải lắc đầu. Lý Xuân Hoa bỗng nói: - Ta thấy trên gác chuông hơi kỳ quái, mọi người ở đây đợi một lát, ta lên xem thử. Đột nhiên một giọng nói thâm trầm truyền vài tai Âu Dương Hải: - Âu Dương Hải, ngươi ngăn cản nàng ta không nên đi, nếu không nàng ta sẽ chết! Âu Dương Hải nghe vậy kinh hãi, vội vã nói với Lý Xuân Hoa: - Lý bang chủ, cô... Lý Xuân Hoa quay qua hỏi: - Chuyện gì? Trong đầu Âu Dương Hải loé qua giọng nói truyền âm nhập mật kia, khẽthở dài nói: - Lý bang chủ, tại hạ nghĩ, cô nương bất tất phải xông pha vào nơi nguy hiểm, hai người họ là bạn hay là thù không rõ ràng, một khi đối phương ẩn nấp lén ra tay đã thương, thì... Lý Xuân Hồng quan sát mặt của người rất giỏi, đã trông thấy Âu Dương Hải nói không hết được ý, liền nói tiếp: - Tư tư, cao nhân kia đã không xâm phạm đến chúng ta, hà tất quấy rầy họ. Chúng ta đã tìm được Âu Dương tướng công rồi, bây giờ nên đi thôi. Đột nhiên, thanh âm kỳ dị kia lại truyền vào tai Âu Dương Hải, nói: - Vào lúc sơ canh đêm mai ngươi hãy trở lại đây, trên gác chuông có một ván cờ đang ở thế tàn cuộc, nếu ngươi nhìn ra cách phá giải, thì hãy nói cho lão hầu tử quaí dị kia, người này hung tàn tánh tình cổ quái, tàn khốc, quen giết người nếu làm hắn thích thì có thể cứu mạng sống cho ngươi. Người của Bạch Hoàng giáo đang bao vây ngôi phế viện kia, ngươi tạm thời hãy giúp đỡ các cô gái đó Bất thình lình, trên bầu trời phía đông bắc bắn vọt lên một đạo pháo hoả tiễn màu lam, bay thẳng lên tận mây xanh, nổ đùng một tiếng, toé ra những tia ngũ sắc tuyệt đẹp. Lý Xuân Hoa trông thấy tín hiệu, mặt biến sắc, vội nói: - Muội muội, phân viện của chúng ta đã gặp cường địch. Nói chưa hết nàng đã phóng vọt đi. Lý Xuân Hồng cũng lộ vẻ khẩn trương nói: - Âu Dương tướng công, nếu huynh chưa khỏi bệnh thì hãy từ từ, ta đi trước đây. Âu Dương Hải đã được chỉ thị của cao nhân, khẽ lắc mình phóng lên ngang hàng với Lý Xuân Hồng. Lúc này Lý Xuân Hoa đã chìm mất hút vào trong đêm tối. Âu Dương Hải thi triển khinh công, thân hình nhanh như chớpchỉ trong thoáng chốc đã xa đến một hai trượng, thân pháp không kém gì Lý Xuân Hồng. Lý Xuân Hồng trồng thấy công lực của Âu Dương Hải đã phục hồi, mừng thầm, tận lưc phóng đi. Trong chớp mắt, nàng gia tăng tốc độ phóng nhanh lên phía trước, chỉ vừa tung mình đã xa hơn mười trượng. Âu Dương Hải thấy nàng muốn đọ cước trình với mình, bèn mĩm cười cùng vận chân khí gấp rút đuổi theo. Bỗng nhiên một tiếng kêu thét, chỉ thấy Lý Xuân Hồng ở phía trước tung mình trên không theo một thức "Thương ưng hồi tuyền" rồi đáp xuống đất vững vàng. Âu Dương Hải biết có biến liền vọt tới rất mau, mắt trợn trừng, có hai người áo đỏ diện mạo khủng bố, đứng như trời trồng ở phía trước xa chừng một trượng, hiển nhiên hai người áo đỏ này đột ngột xuất hiện làm cho Lý Xuân Hồng sợ hãi thét lên. Âu Dương Hải cảm thấy hai người áo đỏ này lộ vẻ kỳ quái bất thiện. Bên trái là một đại hán cao gầy, xương gò má nổi cao, mũi ửng, mắt sắc, bên hàm có mấy sợi râu bạc, trong tay cầm một thanh trường kiếm đã tuốt ra khỏi võ sáng loà. Còn người bên phải, thần sắc khuôn mặt âm u, nét mặt xấu xa quái gỡ, ở giữa hai gò má cao là cái mũi thấp tẹt, người này mỗi khi chớp mắt, thần quang như diện, cánh tay trái đã đứt lìa, trong tay phải cầm một thanh đoản kiếm tinh quang lấp lánh. Lý Xuân Hồng quan sát kỷ hai người này, càng thêm kinh hãi. Nàng hơi trấn tĩnh hỏi: - Trông thấy Thất tinh thiên kiếm xuất hiện, chắc các hạ là Thiên Kiếm bang chủ Quách Dộc Phiêu danh chấn võ lâm Trung Nguyên? Vị bên trái chắc là tổng hộ pháp Thiên Kiếm bang. Hoàng Thiên nhất kiếm Bắc đẩu Hàn Mạc Bá Thiên? Tuy Lý Xuân Hồng đã nói ra được lai lịch của hai người áo đỏ, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc, bởi vì hai người đó kiếm thuật cao cường, vang danh thiên hạ mà lại gia nhập vào Bạch Hoàng giáo, e rằng võ lâm tất sẽ nổi sóng. Nàng vừa nói xong, đại hán cao gầy bên trái bổng giơ tay, thanh trường kiếm trong tay lập tức biến thành luồng kiếm phong ào ạt như sao sa đâm thẳng vào mặt hai người. Lý Xuân Hồng trông thấy thế kiếm này cả kinh, nhưng nàng vẫn mĩm cười trấn tĩnh chậm rãi nói: - Quả nhiên là Hòng Thiên nhất kiếm Bắc đâu Hàn, cùng thất tinh thiên kiếm Quách Độc Phiêu đại giá giang lâm, Khiên Thủ bang Lý Xuân Hồng xin có lễ Nói xong nàng hướng về phía hai người áo đỏ nghiêng mình thi lễ. Người một tay áo đỏ mặt âm u vẫn không có biểu lộ tình cảm gì, mà đại hán cao gầy kia lại ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng nói: - Hai con nha đầu Khiên Thủ bang quả nhiên khác với người ta, mặt mũi xinh đẹp cơ trí hơn người, giảo hoạt có tiếng, thật danh bất hư truyền. Âu Dương Hải nghe vậy, mặt lộ vẻ giận dữ nhưng Lý Xuân Hồng mĩm cười, nói: - Mạc đại hiệp quá khen, tiểu nữ e không dám? Nàng hơi ngừng lại rồi nói: - Hai vị là nhân vật anh hùng của Thiên Kiếm bang lừng lẫy giang hồ, sao hôm nay lại bỏ địa vị lãnh tụ, mà đầu nhập vào cửa? Bạch Hoàng? giáo việc này làm cho tiểu nữ có phần không hiểu. Hoàng Thiên nhất kiếm Bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên cười rú lên nói: - Mi không hiểu? Ta nói cho mi biết, ngày nay đã đến lúc thế cuộc giang hồ võ lâm thay đổi lớn, Mạc mỗ muốn thống nhất hào kiệt võ lâm, xưng bá giang hồ Lý Xuân Hồng nghe vậy kinh thầm, hoá ra người này tâm địa bất chánh, muốn xưng hùng võ lâm. Mới cam nguyện làm tay sai cho Bạch Hoàng giáo. Thế rồi Lý Xuân Hồng thản nhiên nói: - Đó là thâm ý của các hạ, tiếc rằng phía trên hãy còn giáo chủ? Bạch Hoàng giáo? các hạ quyết không thể độc tôn võ lâm được, nhưng không biết các hạ có chức vụ gì trong Bạch Hoàng giáo? Hoàng Thiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên cười gằn: - Quư nha đầu, thật là uổng phí tâm cơ, mi đã muốn hỏi triệt để thì ta nói thực cho mi biết, nhưng mi có chắc sống qua đêm nay không? Lý Xuân Hồng cười nói: - Phải rồi! một người sắp chết, nếu không rõ được chân tướng mà hồ đồ chết đi thì thật là chết không nhắm mắt, xin mời các hạ cứ nói! Hoàng Thiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên cười nói: - Ta là người Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật trong Bạch Hoàng giáo, hiện xưng là Lạc Phách Nhân? Lý Xuân Hồng bất giác quay đầu ngó Âu Dương Hải một cái, nhưng trên mặt chàng vẫn lãnh đạm, tưa như không biết cái tên Lạc Phách Nhân này. Lại nghe Mạc Bá Thiên cười nói: - Quư nha đầu, mi có biết câu này không?? Diêm vương đã chỉ định canh ba phải chết, thì không để ngươi sống đến canh năm?, mi hãy yên tâm mà chờ chết đi! Gả vừa nói xong, Lý Xuân Hồng bổng cảm thấy ánh kiếm loé lên trước mặt, khí lạnh ào tới, không biết từ lúc nào Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên đã lướt tới, thanh Thất Tinh đoản kiếm trong tay đâm vút vào giữa đôi lông mày của nàng. Kiếm khí lạnh lẽo, hàn quang chói mắt, mơ hồ làm cho người ta khó mà mở mắt ra được. Âu Dương Hải đứng bên cạnh Lý Xuân Hồng trông thấy nhát kiếm bay tới quá nhanh, sợ nàng không đở nỗi Thất Tinh đoản kiếm của Quách Độc Phiêu, thế là quát to một tiếng, chàng xoay người phi ra một cước mãnh liệt vào cổ tay cầm kiếm của Thiên Kiếm bang chủ. Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên không phải là người dễ coi thường. Ông ta không tránh cũng không né, kiếm quang bỗng chúc xuống, điểm vào đầu gối của Âu Dương Hải. Ông takhông nhúc nhích, cánh tay không gập, kiếm chiêu đã biến, chẳng những biến đổi kiếm chiêu nhanh như chớp, mà kiếm chiêu tấn công Âu Dương Hải đến chí mạng, thật không hổ danh là chúa một bang. Âu Dương Hải xoay người nhảy lên, dĩ công chế công, vận song chưởng đánh thẳng vào ngực Quách Độc Phiên. Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên xoay cổ tay đâm xéo lên, kiếm quang loang loáng liên tiếp điểm vào khuưu tay trái, phải của Âu Dương Hải. Chiêu thức của hai người đều mãnh liệt, mau chóng, lấy công làm thủ, không để cho đối phương lấy một cơ hội nhỏ nhoi nào để thở. Hoàng Thiên Nhất Kiếm bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên vốntưởng triệt hạ hai người này không tốn tí sức nào, ai dè Quách Bá Thiên liên tiếp tung ra mấy chiêu mà cũng không làm gì được gã thiếu niên áo xanh này, bất giác cả kinh. Lý Xuân Hồng trông thấy Âu Dương Hải chiến đấu dũng mãnh, đã yên tâm nhiều, biết rằng chàng thắng không nổi Thiên Kiếm bang chủ nhưng cũng chưa rơi vào thế hạ phong hẳn. Chỉ cần kéo thời gian thêm một chút, mình sẽ phát tín hiệu cầu cứu. Bỗng nghe Mạc Bá Thiên cười lạnh lùng, nói: - Quỉ nha đầu, tiểu tử đó là ai? Lý Xuân Hồng mĩm cười nói: - Các ngươi chết chắc rồi, còn dám hỏi hắn là ai? Hề hề! Hắn ta là? Nàng chợt dừng lại không nói tiếp, nên biết Lý Xuân Hồng vốn thông minh nhanh nhạy, nâng biết nếu cho hắn ta một câu đố thần bí làm cho đối phương mãi suy nghĩ về lai lịch của Âu Dương Hải thì tạm thời hắn sẽ không xuất thủ liên công. Hoàng Tiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên, gian xảo, cơ trí, làm sao mà gã không biết tâm ý của Lý Xuân Hồng được, nhưng thiên tính của một con người là vậy, đối với một chuyện không được rõ ràng, vẫn cứ muốn giải đáp cho ra, thế là gã cười nhạt nói: - Quỉ nha đầu, hắn là ai? Mi cứ cương quyết không nói thì mi sẽ nếm mùi đau khổ đấy!Lý Xuân Hồng cười nói:- Nói với các hạ thì không khó, nhưng ta hãy còn vài chuyện không rõ, các hạ nói cho ta biết trước đi. Mạc Bá Thiên nói: - Mi chết đến nơi rồi, hãy còn dám đôi co trả giá nữa ư? Lý Xuân Hồng trầm giọng hỏi: - Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên, xem ra thần trí ngô nghê như vậy, không biết ông ta có phải đã uống mê hồn dược của Bạch Hoàng giáo hay chăng? Mạc Bá Thiên giật mình, con nha đầu này nhăn quang quả nhiên lợi hại, nếu không giết quách nó đi thì di luỵ về sau, nhưng tính gã vốn tự phụ, đương nhiên không sợ Lý Xuân Hồng chạy thoát khỏi tay mình, bèn nói: - Quách Độc Phiên ngày trước tuy là Thiền Kiếm bang chủ chỉ huy bọn ta, nhưng nay đã khác rồi, hiện giờ ông ta là thuộc hạ của ta, ha ha ha? Gã nói xong, ngẫng mặt lên trời cười lên. Lý Xuân Hồng mắng thầm: ? Thân tôi tớ cho người mà còn làm như vui lắm, ba hoa khoác lác, thật là vô liêm sỉ?. Lý Xuân Hồng biết Quách Độc Phiên nếu không phải đã trúng mê hồn dược của Bạch Hoàng giáo thì ông ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào sai khiến, huống chi người đó lại là thuộc hạ của ông ta ngày trước. Lý Xuân Hồng đột nhiên nói: -Mạc Bá Thiên giáo chủ Bạch Hoàng giáo là ai?Hoàng Thiên bắc đẩu Mạc Bá Thiên bỗng biến sắc, gầm gừ nói:- Quỉ nha đầu, mi không sợ hỏi quá nhiều thì xuống âm ty sẽ bị cắt lưỡi hay sao? Lý Xuân Hồng thấy sắc mặt của gã như thế biết rằng sẽ không nói ra tên của giáo chủ Bạch Hoàng giáo, thế là nàng ngẩng đầu lên cười khanh khách, nói: - Mạc Bá Thiên, ngươi đã chết đến nơi rồi mà còn không biết ư? Mạc Bá Thiên bị nàng đột ngột nói như thế bất giác hoảng hốt, đảo mắt nhìn xung quanh. Ngay tức khắc, Xuân Hồng nhanh chóng rút trong bụng ta một cây tín hiệu tiễn, giật điểm hỏa, lậy tức một tiếng? Xì? vang lên, bay vút lên tận trời xanh tóe ra muôn vàn tia lửamàu sắc? Mạc Bá Thiên rú lên: - Quỉ nha đầu! Thanh trường kiếm trong tay nhắmđầu Lý Xuân Hồng xà mạnh xuống. Âu Dương Hải đương kịch đấu với Quách Độc Phiên lập tức nhảy tới đánh một chưởng vào Mạc Bá Thiên. Mạc Bá Thiên cười gằn một tiếng, tả chưởng đưa lên nghênh tiếp. Ai dè ngọn chưởng này của Âu Dương Hải mãnh liệt vô song, nội công thâm hậu. Trong lúc kịch đấu, Âu Dương Hải ngầm vận chân khí, đột nhiên hét to một tiếng, dốc hết toàn lực tung ra một chưởng. Lực đạo đòn chưởng này ghê gớm quá, một luồng kinh khí mãnh liệt tuyệt luân xuyên qua không khí phóng thẳng vào Quách Dộc Phiên, làm cho cát sỏi tung mù. Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên trông thấy uy thế của ngọn chưởng nhưng vẫn đứng vững trên mặt đất không nhúc nhích, trong nháy mắt lóe lên tia sáng hung ác ghê người, thanh Thất Tinh đoản kiếm nâng lên từ từ đâm tới chưởng kình bạt sơn đảo hải kia! Đột ngột nghe Lý Xuân Hồng thét lên: - Đừng đối đòn trực tiếp với lảo, người của chúng ta sẽ đến ngay thôi. Lý Xuân Hồng biết nhát kiếm của Quách Độc Phiên chứa kình lực và sát khí vô biên, nàng sợ Âu Dương Hải bị thương dưới nhát kiếm đó nên lập tức kêu tiếng ngăn lại. Đồng thời nàng biết Mạc Bá Thiên cũng đã có ý rút lui, gã mệnh cho Quách Độc Phiên trong bốn chiêu phải lập tức sát thương Âu Dương Hải, rõ ràng ám thị ông ta rằng sau bốn chiêu thì phải rút. Âu Dương Hải trông thấy nhát kiếm của Quách Độc Phiên đâm tới, một luồng kiếm khí lạnh buốt thâm nhập vào da thịt, kiếm khí ẩn chứa sát cơ vô cùng, lúc này nghe tiếng kêu của Lý Xuân Hồng, chàng lập tức né mình lui lại. Ai ngờ thế kiếm của Tiên Kiếm bang chủ vẫn không thay đổi, hai chân dấn tời kiếm thức độc chiêu giết người cũng lao theo. Bỗng nghe Mạc Bá Thiên kêu lớn: - Lạc Phách Nhân số bảy, chúng ta đi thôi! Thiên Kiếm bang chủ không mấy chống lại, nghe thế lập tức thâu mình lại, ngưng hẳn chiêu kiếm, nhìn Mạc Bá Thiên một cái rồi cúi đầu ủ rũ, mà đi. Trường kiếm của Mạc Bá Thiên rung lên, người nhanh chóng phóng về phía đông nam, Quách Độc Phiên cũng phóng theo sau Mạc Bá Thiên. Lý Xuân Hồng thầm kêu lên: - Nguy hiểm quá! Nàng biết nếu Mạc Bá Thiên ngăn ông ta lại chậm hơn một chút thì Âu Dương Hải chắc phải chết dưới chiêu kiếm thứ hai. Kỳ thực Mạc Bá Thiên dưới tình huống ấy, kêu Quách Độc Phiên nhanh chóng rút lui là vì canh ba đêm nay gã dẫn toàn bộ huynh đệ Hắc ưng đội và Bạch Lộ ty đội năm vị Lạc Phách Nhân đột kích Khiên Thủ bang, đến hiên giờ đã gần canh năm mà lại không thấy một người nào đến đây hội hợp, hiển nhiên là bị tiêu diệt hết rồi, mà Lý Xuân Hồng đã phát tín hiệu tiễn, nếu còn không đi thì vây cánh của Khiên Thu bang sẽ đến, chắc táng mạng như chơi. Âu Dương Hải cũng biết chiêu xuất thủ thứ hai của Quách Độc Phiên mình không cách gì có thể địch nổi. Lúc đó trông thấy hai người hoảng hốt rút đi, bất giác thở phào nói: - Trình độ võ công của người đó cao thâm, quả thật khó lường? Cứ thế xem ra những tay đáng gờm trong giang hồ thật nhiều, Lý Xuân Hồng mĩm cười nói: - Âu Dương tướng công, tiểu nữ thật sự bội phục công lực của huynh, nên biết giang hồ võ lâm hiện nay, người có thể đấu liền năm, sáu mươi hiệp với Thiên Kiếm bang chủ, rằng không tìm đâu ra. Âu Dương Hải than rằng: - Lý cô nương, xin đừng chế giễu tại hạ . Lý Xuân Hồng nghiêm nét mặt nói: - Từ trước đến nay chưa người nào giao đấu với Thiên Kiếm bang chủ qua nổi ba mươi chiêu, làm sao ta lại chọc huynh chứ? Âu Dương Hải nghe nàng nói đành im bặt, kỳ thực trong lòng chàng đang nghĩ:? Đêm mai, lúc sơ canh, phải gặp kỳ nhân trên gác chuông, không biết là phúc hay hoạ??. Lý Xuân Hồng cho rằng chàng nghĩ đến cuộc chiến vừa rồi bèn nói: - Âu Dương tướng công, huynh tuổi còn trẻ mà đã có võ công cao thâm như vậy, nếu tập luyện nhiều thêm nữa thì chẳng đến mười năm sau tất sẽ là một tay cự phách bậc nhất võ lâm. Đột nhiên nghe thấy Âu Dương Hải trầm giọng quát: - Ai? Một giọng nói lạnh lùng trả lời: - Ta đây. Từ trong lùm cỏ ngoài mười trượng, từ từ đi ra một thiếu nữ áo xanh, mặt như phủ sương giá, trên áo nàng vết máu loang lỗ còn chưa lâu, chính là Thiên Thủ bang chủ Lý Xuân Hoa. Rõ ràng nàng đã đến từ lâu rồi, nhưng lắng nghe mọi người nói chuyện, cho nên nhất thời không tiện xuất hiện. Âu Dương Hải trông thấy vết máu trên áo nàng, thầm nghĩ: ? Với máu nhuộm trên người nàng như thế chắc là nàng đã giết nhiều người?. Lý Xuân Hồng thất kinh hỏi: - Tư tư, tình hình Khiên Thủ bang chúng ta ra sao? Các tư muội thế nào? Lý Xuân Hoa buồn rầu nói: - Trong bang đã gặp phải cường địch tập kích, số người chết không phải là ít, nhưng may mà đánh lui được địch nhân.Lý Xuân Hồng nghe vậy hơi an tâm, thở hắt ra một hơi nói:- May mà cả hai cao thủ bọn họ chưa gia nhập vào cuộc chiến. Lý Xuân Hoa hỏi: - Các người đã gặp người nào? Lý Xuân Hồng nói: - Là Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phiên và Hoàng Thiên bắc đẩu Mạc Bá Thiên, họ đã gia nhập? Bạch Hoàng giáo?. Quách Độc Phiên dường như đã trúng mê hồn dược của bọn chúng.Lý Xuân Hoa nghe vậy lộ vẻ lo lắng, trên mặt càng thêm vẻ sầu, nhưngnàng lại trầm mặc không nói gì . Lý Xuân Hoa đảo mắt nhìn lên người Âu Dương Hải, chậm rãi nói: - Muội muội, người của phái Thiếu Lâm lại đến bang viện của chúng ta. Lý Xuân Hồng biến sắc, nói: - Phải họ đến thăm Âu Dương tướng công không? Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Đêm nay nếu không có mười ba vị cao thủ Thiếu Lâm đến bang chúng ta, thì e rằng Khiên Thủ bang chắc toàn bộ bị tiêu diệt hết! Lý Xuân Hồng nghe thế, đã biết hết tình thế gian nan, Âu Dương Hải lặng lẽ không nói, lòng đau đớn vô hạn. Lý Xuân Hoa nói: - Muội muội, muội nghĩ thử coi có cách nào vẹn toàn cả hai hay không? Lý Xuân Hồng chăm chú nhìn vào mặt Lý Xuân Hoa rồi hỏi: - Tư tư, tư có nói hành tung của Âu Dương tướng công cho người phái Thiếu Lâm biết không? Lý Xuân Hoa trầm giọng nói: - Thiếu Lâm Thiên Minh chưởng môn nói: Chỉ cần chuyện này giải quyết xong, thì ông ta sẽ đem những người tinh nhuệ trong Thiếu Lâm dốc toàn lực cùng Khiên Thủ bang chúng ta đối phó với Bạch Hoàng giáo. Lý Xuân Hồng biến sắc run run nói: - Tư tư?tư đã nói cho họ biết rồi ư? Lý Xuân Hoa không trả lời, tiếp tục nói: - Cục thế võ lâm hiện nay, nếu đối phó với Bạch Hoàng giáo thì phải mượn lưc lượng của Thiêu Lâm tự. Lý Xuân Hồng khẽ lau mắt than rằng: - Tư tư đã nghĩ như vậy, muội cũng không có kế nào vẹn toàn cả hai nữa. Bỗng Âu Dương Hải lạnh lùng nói tiếp: - Kế vẹn toàn cả hai thì sớm đã không có rồi, Thiếu Lâm quần tăng kiến nghị cương cường, họ nguyện dù cho cả chùa bị phá nát chứ không thể phản bội qui luật, huống chi quí bang đang trong cơn động loạn của võ lâm, lại không thể đắc tội với Thiếu Lâm, mà mất đi thế lực môn phái? Thực ra tại hạ và quí bang không hề có mối giao tình sâu đậm, các vị hà tất phải vì tại hạ mà khó xử? Chuyện này là án oan của tại hạ với Thiếu Lâm tự, không can thiệp đến quí bang. Âu Dương Hải ngày nay được nhận đại ân tình của quí bang, nếu tại hạ may mắn có thể sống thêm nữa, ngày sau sẽ hết sức giúp đỡ quí bang đối phó Bạch Hoàng giáo để báo đáp ân huệ của quí bang đối với tại hạ. Nói xong, chàng quay minh bước đi, Lý Xuân Hồngvội kêu lên: - Âu Dương tướng công hãy dừng bước, ta? Âu Dương Hải không để ý đến lời kêu gọi thê lương của Lý Xuân Hồng, chàng triển khai khinh công lao đi. Chàng chạy một mạch ra đến ba bốn dặm. Vừng hồng dần dần ló dạng ở phương đông, ánh dương quang chói lọi, đẹp đẽ lạ kỳ. Âu Dương Hải tạm dừng bước, hít một hơi thật sâu. Thình lình, phía sau có người quát: - Âu Dương Hải! Chàng giật mình quay lại . Chỉ thấy Lý Xuân Hoa đứng phía sau mình ba trượng trong ánh mặt trời chiếu rọi trông nàng xinh đẹp tuyệt thế. Nhưng lộ vẻ dử tợn khủng khiếp. Âu Dương Hải hoảng hốt, hỏi: - Lý bang chủ, hkông biết có chuyện gì sai bảo? Lý Xuân Hoa mặt lạnh như sương giá noi: - Ngươi nên biết mục đích của ta truy đuổi! Âu Dương Hải thất kinh, buột miêng nói: - Là vì muốn giết tại hạ? Lý Xuân Hoa cười nhạt nói: - Ngươi là kẻ giao hoạt nhất, là gã nam tử thông minh nhất mà ta đã từng gặp, suýt chút nữa ta bị ngươi lừa, khiến cho cả đời ôm hận! Âu Dương Hải kinh ngạc nói: - Tại hạ không hiểu ý của cô nương? Mặt Lý Xuân Hoa càng thêm lạnh lùng, xuất hiên sát khí quát: - Ngươi nói thực đi, ngươi có phải là người của Bạch Hoàng giáo không? Âu Dương Hải nặng nề đáp: - Ta biết, cô nương muốn giết ta từ lâu rồi, như thế thì trăm điều lợi mà không có hại, dù ta không phải là Bạch Hoàng giáo cô cũng sẽ không tha đâu. Lý Xuân Hoa kinh nạgc nói: - Làm sao ngươi biết được tâm ý của ta? Âu Dương Hải ngẩng đầu cười một hơi, nói: - Cô nương ở trong Lý gia đại viện cửu ta ra, thứ nhất là kh6ong muốn Bạch Hoàng giáo có thêm một cao thủ, thứ hai là muốn nghiên cứu trên mình ta để biết bí quyết của Lạc Phách cầm nhiếp hồn thuật. Nhưng như cô nương biết không có cách nào lấy được bí mật này thì kiên quyết giết ta, để người trong Bạch Hoàng giáo khỏi đến cứu ta trở về để cho chúng điều khiển, huống chi trước mắt đang lâm vào cảnh xung đột với phái Thiếu Lâm, cô nương không giết ta thì không được mà sau khi giết ta, nhất định sẽ bày ra hiện trường mê ly, nói rằng ta bị người của Bạch Hoàng giáo giết chết, để có thể tránh khỏi sự oán hận của tiểu muội đối với cô nương, ta nói thế đúng không? Lý Xuân Hoa nghe chàng nói xong một lượt, mặt lúc đỏ lúc xanh. Bình sinh nàng làm việc quả quyết, cơ trí thông minh, có khi khái của nam tử anh hùng, bây giờ lại yếu đuối do dự không quyết như vậy, nàng biết rõ giết chết Âu Dương Hải thì đúng như điều chàng nói:? chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại? nhưng lại không biết tại sao nàng không hạ độcthủ nổi . Lúc này Âu Dương Hải suy nghĩ rất lung, chàng biếtchỉ cần Lý Xuân Hoa vừa ra tay thì mình khó bề thoát khỏi độc thủ. Nhưng phải nghĩ cách phá mở cục diện tìm cho được đừng sống. Lý Xuân Hoa hằn học nói: - Vì nguy cơ của võ lâm dù ta có giết lầm người thì cũng hkông sao! - Cô nương ra tay đi! Lý Xuân Hoa nói: - Với võ công hiện nay của ngươi khó mà tránh khỏi mười chiêu của ta, thế này vậy. Nếu ngươi có thể tiếp nổi mười chiêu của ta thì cho ngươi sống. Âu Dương Hải kiên nghị đáp: - Tốt! tốt! Vì mạng sống quí báu của ta, đành phải chịu sự khinh khi nhục mạ này, nhưng ta phải nói cho cô biết, có một ngày ta cũng sẽ nhục mạ lại cô nương y như thế. Lý Xuân Hoa lạnh lúng nói: - Nếu thật sự có một ngày như thế, ta nhất định sẽ tự sát. Âu Dương Hải nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, bụng nghĩ. ? Chẳng lẽ mình không địch nổi mười chiêu của cô ta?? Lý Xuân Hoa quát: - Ngươi bảo trong lấy thân! Nàng nhẹ nhàng đảo người, hữu chưởng dùng một chiêu? Tố thủ đoạt hồn? vồ tới thật nhanh. Âu Dương Hải biết cái vung tay nhẹ nhàng của nàng ẩn chưa nội công ghê gớm, chàng không dám trực tiếp đón chưởng, thân mình khẽ di chuyển, tay phải vung ra chém vào vai nàng. Lý Xuân Hồng lắc vai tránh khỏi đòn đánh. Âu Dương Hải như đã vào cửa chết, không đếm xỉa gì hết, lao mình tới thình lình phóng ra bốn chưởng. Chưởng phóng vù vù, tiềm lực mạnh mẽ, chặn đứng đường lùi của nàng. Nào hay Lý Xuân Hoa vẫn đứng nguyên chỗ cũ như không thấy chưởng lưc đánh ra của Âu Dương Hải, nàng đứng im không động. Âu Dương Hải Sững sốt, nhưng chàng biết rằng nàng tất sẽ tung cú sát thủ? vừa nghĩ đến đây chỉ thấy Lý Xuân Hoa chân vẫn thẳng, thân người hkông đảo, nhưng người đã đến trước mặt Âu Dương Hải, nàng duổi tay trái lẹ làng chụp lấy cánh tay phải của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải trông thấy nàng duỗi tay trái đã sắp chạm đến cổ tay mình vội quát lớn? Cổ tay phải của Âu Dương Hải vừa xoay vừa giật, đã tranh khỏi tay trái của Lý Xuân Hoa đồng thời phát ra kình lực mạnhkhông thể tả đánh ngược lại Lý Xuân Hoa. Nội công thế chưởng này của Âu Dương Hải mạnh nhưng lại quá nhiều sơ hở. Tay trái của Lý Xuân Hoa vừa co lại vừa búng ra, vận đủ chân khí vào năm đầu ngón tay phải chập vào ngực Âu Dương Hải. Âu Dương Hải kêu? hự? một tiếng, y phục toàn thân của chàng rung lên phần phật, hai gối khuỵu xuống, cơ hồ té lăng xuống đất, rõ ràng đã bị trọng thương. Lần giao đấu dử dội này của hai người đã trải qua một lần sinh tử. Lý Xuân Hoa gật gù nói: - Võ công của ngươi thật là phi phàm, hãy còn bốn chiêu nữa. Nói xong, thân mình của nàng lao tới mãnh liệt như giông bão, hai bàn tay không liên tiếp vung lên? Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!?.Âu Dương Hải đỡ không kịp, ngực, bụng, vai trái, xương sườn, mổi nơi đều trúng một chưởng. Âu Dương Hải? hự? lên một tiếng nữa, đổ nhào xuống đất. Lý Xuân Hoa đánh ra bốn chưởng xong, không nói một lời, quay mình phóng đi. Âu Dương Hải sắc mặt tái mét, mồ hôi va ra như hạt đậu, nén nhịn đau đớn, gắng gượng muốn đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống.Những dòng suy nghĩ lộn xộn cứ hiện ra trong đầu Âu Dương Hải? Lý Xuân Hoa vì sao không thừa lúc mình bị thương không còn sức phản kháng mà giết chết ta? Chẳng lẽ nàng không muốn mang cái tiếng giết ta có ý để cho ta từ từ chết trong đau đớn chăng? Một người mỷ nữ diễm lệ như nàng mà lại tàn khốc, nham hiểm, độc ác như vậy, quả thực khó làm người ta tin được!Ta với nàng vốn không có oán thu vì sao nàng hạ độc thủ với ta? Giả như nói rằng Lý Xuân Hoa chưa giết chết ta là vì hãy còn tấm lòng nhân từ, thương hại đối với ta, nhưng ta lại cho rằng đó vẫn là một sự sĩ nhục vô cùng lớn! Từ Thiếu Lâm tự trốn ra, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã trãi qua hai lần bị cái chết uy hiếp, hơn nữa lại còn bị cuốn vào vòng ân oán của võ lâm. Sau cùng, Âu Dương Hải nghiến răng căm hận tự nói: - Ta sẽ trả lại mối thù này cho ngươi !***Mặt trời đã lên cao, bầu trời không gió không mây, mặt đất cả vùng oi bức, trên cánh đồng bao la không thấy một bóng người. Trong đám cỏ rậm rạp vang ra những tiếng rên: - Nước, nước, khát quá? nước? Người này chính là Âu Dương Hải, mặt chàng vàng khè, hai mắt đỏ ngầu, khẽ nhúc nhích thân hình, chầm chậm từ trong đám cỏ bò ra. Trong một thời gian dài chàng đã liên tục năm lần, mỗi lần chàng tỉnh lại thì ý niệm cầu sống lại nổi lên, ý chí quyết tâm phục thù càng thêm mạnh mẽ. Lúc này, chàng nghĩ: ? Vào trước lúc sơ canh mình phải bò đến ngôi chùa cổ hoang vu ấy, cầu cứu sự trợ giúp của vị cao nhân nọ?. Bỗng, trên đồng cỏ vang lên những tiếng kêu gọi: - Âu Dương tướng công? Âu Dương tướng công? Đó là tiếng gọi của Lý Xuân Hồng? Chàng nhanh chóng bò vào một lùm cỏ rậm rạp, giấu mình trong đó. Gió nhẹ hây hây, hai bóng người xinh đẹp kề vai lướt đi như gió thổi, đó là Lý Xuân Hồng và Lý Xuân Hoa.Hai người bọn họ đã có đến ba lần đi sát qua nơi Âu Dương Hải nấp, nhưng không có một tiếng động nào nên họ không phát giác ra chàng. Âu Dương Hải kêu thầm trong bụng: Lý Xuân Hoa à Lý Xuan Hoa, ngươi đừng có giả cách không biết gì, ngươi biết đó, ngươi càng giả vờ thì ta càng thêm hận ngươi?. Lý Xuân Hoa và Ly Xuân Hồng bốn đạo mục quang rà quét xung quanh một hồi rồi triển khai khinh công phóng về phía tây. Âu Dương Hải đợi khi hai người đã đi xa mới cố gắng ngồi dậy, ngưng thần vận khí điều hoà hơi thở, mãi cho đến lúc mặt trời lặn chàng mới lao đao đi đến ngôi chùa cổ.Chàng đến dưới một cây bạch dương, phóng mắt nhìn cái chuông nọ đến xuất thần, bụng nghĩ làm sao có thể lên trên đó được? Âu Dương Hải khẽ thở dài một tiếng, cất bước nặng nề loạng choạng, cố gắng leo lên gác. Bỗng nhiên trong đầu như mê muội, chàng lại ngã xuống đất lịm đi? Sương khuya thấm ướt người, gió se se lạnh? Âu Dương Hải từ từ mở mắt ra, trước mắt tối om, đêm đã khuya rồi. Thình lình một tiếng hú choáng người từ trên nóc lầu chuông vọng xuống. Tiếng hú vừa dức từ trên lầu chuông có một bóng người bay vụt xuống như sao sa. Âu Dương Hải dõi mắt nhìn. Thấy khoảng bốn thước phía trước mặt có một quái nhân hình dạng lạ lùng, đôi cánh tay và bộ mặt của hắn lông đen mộc xồm xoàm, hình trạng mười phần giống như một con vượn hay con khỉ, ghê người nhất là đôi mắt của hắn bắn ra hai tia sáng màu vàng sáng rực, chiếu thẳng vào người Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hoảng hốt, chàng nghĩ: ? Người này chắc là Hầu nhân mà kỳ nhân nọ đã nói?? Vị tiền bối kia ơi, xin hãy cứu tôi, mạng vãn bối! Quái nhân nghe vậy đột ngột há miệng cười quát to, nói: Hê hê những ngưới mà cả đời ta đã gặp chắc chỉ có ngươi to gan như vậy? Âu Dương Hải lặng đi một lúc, không hiểu lảo quái nói vậy là có ý gì, quái nhân lại nói: - Chỉ với phần đảm lượng này của mi thì ta phải nên cứu rồi. Âu Dương Hải giờ mới hiểu ý, hoá ra là hắn tán thưởng sự can đảm của chàng, bởi vì với hình dạng xấu xa như quư của hắn thì vào ban ngày cũng làm cho người ta vừa gặp đãkinh sợ rét run, làm sao còn dám nói chuỵên với hắn nữa? Âu Dương Hải cung kính nói: - Lão tiền bối ra tay tương cứu, vãn bối cả đời khó quên. Quái nhân cười hềnh hệch lạnh lùng: - Mi quên hay không quên, ta không cần biết đến? Quái nhân vừa dức lời, Âu Dương Hải cảm thấy toàn thân chấn động, cánh tay của mình đã bị bàn tay to lớn của quái nhân chụp lấy, thân mình bắn vút lên không trung. Chớp mắt, Âu Dương Hải đã trở nên hốc hác chuông cao hơn mười trượng, chàng kính thầm, không thể ngờ khinh công của quái nhân cao cường như thế, thật là cái thế cổ kim. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy phía tây của gác chuông này có bày hai cái ghế dài nhỏ, nhính giữa quả nhiên có một bàn cờ đang ở thế tàn cục. Quái nhân kêu ủa một tiếng, nói rằng: - Thương thế của ngươi thật là hiếm thấy? Âu Dương Hải nghe giọng nói của lão liền biết mình bị tróng thương rất nặng. Chàng thởi dài thê lương, nói: - Lão tiền bối, vết thương của vãn bối không cứu được ư? Đôi mắt dài của quái nhân trợn lên, giận dữ nói: - Thiên hạ võ lâm không có thứ võ công nào mà ta không biết, mi bị võ công của phái Tâm Đạo môn vùng Tây Vực đánh bị thương. Có điều Tâm Đạo môn từ sau khi Vô Tâm đạo trưởng Quan Thiên Thông chết đi, trong võ lâm thất truyền môn võ công này đã có hơn trăm năm rồi, nhưng thương thế trên người của mi rõ ràng là bị Tố Nữ thất âm chỉ của Tâm Đạo môn đánh bị thương? Âu Dương Hải lúc tại Thiếu Lâm tự đã từng nghe Thiên Sơn tăng nói qua, các môn võ công hiểm độc ghê gớm trong thiên hạ đều không vượt qua nổi chân khí vô hình của Tố Nữ thất âm chỉ. Một khi? Thất âm chỉ? đánh ra đều khắp tâm mạch thì trúng bảy nơi trong người, cực kỳ lợi hại. Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi: - Sao? Đó chính là Tố Nữ thất âm chỉ? Quái nhân cười nhạt nói: - Mi cũng cũng biết môn võ công này? Âu Dương Hải khẽ gật đầu nói: - Người trúng phải loại?chỉ? này, tâm mạch nổi ửng đỏ, hai mươi bốn khắc sau huyết khí ngưng hết, dù là thần tiên la hán cũng không chữa khỏi . Đột nhiên quái nhân kêu lên một tiếng lạ lùng, đôi bàn tay to lớn lông lá xồm xoàm của lão ta vỗ vào huyệt đạo của Âu Dương Hải nhanh nhu chớp. Hoá ra ngay lúc Âu Dương Hải vừa nói hết câu mắt bỗng trắng dã, cổ họng phát ra những tiếng hơ hơ quái lạ, bởi vì chàng đã trúng thương gần hai mươi bốn khắc rồi. Nếu không phải quái nhân tức thời phát giác, chỉ hơi chậm một khắc thì dù có Hoa Đà tái thế, Biên Thước sống lại thì Âu Dương Hải khó mà bảo trì được tánh mạng. Khí ấm của ban mai làm Âu Dương Hải từ trong cơn hôn mê tỉnh lại? Chàng nhắm đôi mắt, tiến hít lấy hai ngụm không khí trong lành, tức khắc cảm thấy không khí tràn ngập trong phổi, tinh thần sảng khoái vô cùng, thình lình chàng mở mắt ra? Quái nhân lông lá xồm xoàm nọ đang ngoác cái mồm nhọn mĩm cười với chàng. Âu Dương Hải đứng dậy cúi mình nói: - Nếu không có lão tiền bối ra tay tương cứu thì vãn bối đã xuống suối vàng, công ơn trời bể này khó mà quên được. Quái nhân cười hơ hớ một tràng chói tai nói: - Tiểu tử, ngươi tên gì? Âu Dương Hải nói rõ: - vãn bối họ là Âu Dương, tên Hải . Quái nhân lại hỏi: - Sư phụ của ngươi? Âu Dương Hải nói: - Vãn bối xuất thân là một đứa làm công ở Hương Tích trù của Thiếu Lâm tự, hiện tại là phản đồ bị phái Thiếu Lâm truy sát, ôi? nói ra thì rất dài dòng? Quái nhân nghe thế cười nói: - Âu Dương Hải, ngươi không nên nói ta, tuy ta cứu ngươi nhưng trong mắt ta cũng có thể lấy đi cái mạng của ngươi. Âu Dương Hải vội nói: - Lão tiền bối, những lời vãn bối nói đều là thực, tuyệt đối không giã dối chút nào. Quái nhân nói: - Ngươi biết ta là ai chứ? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Không biết! Đội mắt quái nhân đột nhiên bắn ra một tia hung quang nói: - Thế tại sao ngươi lại đến ngôi chùa cổ này? Âu Dương Hải hoảng hốt, càng biết người này cực kỳ hung tàn quái gở, có thể một lời nói sai sẽ làm lão ta nổi sát khí, nghĩ ngợi một hồi, Âu Dương Hải nói: - Vãn bối? Bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ như muỗi kêu bay vào trong tai chàng: - Ngươi không nên nói ra chân tướng, hắn là Cô Thiên Nhân Viên danh trấn thiên hạ võ lâm bốn mươi năm trước, là một quái vật cực kỳ quái dị hung tàn, hắn đã có hảo cảm với ngươi, sẽ không giết ngươi đâu, ngươi đừng ngại ngần hãy đặt cược điều kiện trao đổi với hắn? Âu Dương Hải nghe vậy tâm trí liền sáng tỏ, nói: - Vãn bối? vãn bối không muốn nói. Quái nhân ấy chính là Cô Thiên Nhân Viên mà măn nào danh chấn thiên hạ, người ta nghe cái tên đó cũng đủ kinh hồn táng đởm, lúc này lão ta thấy Âu Dương Hải to gan cự tuyệt trả lời câu hỏi của lão, không khỏi ngạc nhiên, nói: - Vì sao ngươi không muốn nói? Âu Dương Hải mĩm cười nói: - Vãn bối không muốn nói thì không muốn nói chứ còn sao nữa. Cô Thiên Nhân Viên cười mấy tiếng nói: - Tiểu tử, ngươi thật to gan. Chỉ cần ngươi nói ra người nào kêu ngươi đến ngôi chùa cổ này ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi một chuyện. Âu Dương Hải đã được cao nhân ngầm chỉ bảo, trong bụng đã có tính toán, bèn cười nói: - Đa tạ lão tiền bối, ủa? lão tiền bối, người đánh cờ với ai vậy? Chàng giả bộ ngạc nhiên chỉ bàn cờ trước mặt. Cô Thiên Nhân Viên ham thích cờ tướng, nghe Âu Dương Hải nhắc đến, lão bèn nhớ ngay đến ván cờ tàn này mà đến khi mặt trời lặn lão cũng không tìm ra cách phá giải, định bụng thua chắc rồi. Cô Thiên Nhân Viên nói: - Ngươi cũng biết đánh cờ ư? Âu Dương Hải nhìn chăm chú ván cờ tàn, nói: - Không biết vị cao nhân nào đã đi được nước cờ hay này? Cô Thiên Nhân Viên ngạc nhiên nói: - Sao? Ngươi thấy sự lợi hại của nước cờ này à? Âu Dương Hải mĩm cười nói: - Vãn bối lâu lắm chưa đánh cờ, lão tiền bối, chúng ta đánh thử một ván được không? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Không được không được, ván cờ này là ta với một người bằng hữu đánh cá đó. Âu Dương Hải nói: - Không biết các vị cá độ gì? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Tính cá mạng người. Âu Dương Hải sửng sốt, nói: - Các vị lấy tánh mạng của mình ra cá độ sao? Cô Thiên Nhan Vien ngoác miệng cười, nói: Không phải cá độ mạng chúng ta, mà là mạng của người khác. Âu Dương Hải nghe vậy càng thêm mờmịt, khẽ nhíu mày hỏi: - Là mạng của người nào? Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Võ lâm giang hồ trong thiên hạ mỗi người một mạng. Âu Dương Hải càng nghe càng kỳ lạ, nói như thế ván cờ này có liên quang đến vận mệnh giang hồ võ lâm thiên hạ, làm sao mình có thể nhúng tay vào?? Chàng nghĩ chưa xong, Cô Thiên Nhân Viên cười ha hả nói: - Thằng nhỏ Âu Dương , ngươi có muốn biết câu chuyện này không? Âu Dương Hải nói: - Câu chuyện gì? Cô Thiên Nhan Viên nói: - Vào bốn mươi năm trước, có một quái nhân cực kỳ hunh ác, tính gã vốn hiếu sát, lúc đó giết người khó mà đếm hết được, mà vì võ công của gã quá cao, nên mãi vẫn không có ai là đối thủ của gã, tuy các phái trong thiên hạ đều muốn giết gã nhưng khó mà toại nguyện được? Âu Dương Hải vừa nghe đã biết người mà lão ta nói có thể chính là lão, nhưng Âu Dương Hải vẫn giả vời không biết, hỏi: - Lão tiền bối, không biết người đó là ai? Cô Thiên Nhan Viên đột nhiên ngững đầu hú lên một tiếng? Thân người như mũi tên vừa rời khỏi dây cung bay vút ra? Âu Dương Hải thấy lão từ trên không trung cao mười trượng tung mình nhảy thẳng xuống, rất lấy làm khâm phục, chàng cũng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy thân ảnh của Co Thien Nhân Viên như ánh chớp rơi xuống đất. Hoá ra trước ngôi chùa còn có ba người áo đen đứng đó từ lúc nào, chỉ nghe Cổ Thiên Nhân Viên lại hú lên một tiếng kinh tâm động phách, tiếp liền sau đó là ba tiếng kêu thảm khốc? Ba người áo đen, tất cả đều ngã xuống! Âu Dương Hải trông thấy thủ pháp giết người nhanh như chớp của lão, kinh hãi vô cùng. Một tiếng cười vang lên? Vù một tiếng, Cô Thiên Nhân Viên lại từ mặt đất bay lên nóc chuông lầu. Âu Dương Hải trông thấy vậy chàng mơ hồ không tin rằng võ lâm lại có thứ thân pháp tuyệt nhanh như thế, chàng không khỏi nhìn quái nhân ngẩn ngơ. Cô Thiên Nhân Viên nói: - Tiểu tử, ba tên đó là người của Bạch Hoàng giáo cho nên ta giết chúng liền không do dự. Âu Dương Hải ủa một tiếng: - Nếu không phải vãn bối tận mắt nhìn thấy, thì vãn bối cũng không tin lão tiền bối lại có võ công tinh tuyệt như vậy. Cô Thiên Nhân Viên đắc ý cười nói: - Thiên hạ chỉ có võ công một người làm lão phu bội phục, ngoài ra? hề hề? Sự thực, võ lâm hiện nay người có võ công cao cường giống như Cô Thiên Nhân Viên thật hiếm thấy. Co Thiên Nhân Viên cười một trận, nói: - Thằng Âu Dương, lão phu nói cho ngươi biết, quái nhân mà ta nói đó chính là ta. Âu Dương Hải đã biết trước chính là lão, giả bộ ủa một tiếng, nói: - Không ngờ cả đời vãn bối lại có dịp hạnh ngộ lão tiền bối. Cô Thiên Nhan Viên nói tiếp: - Nếu như bốn mươi năm trước ngươi gặp ta thì coi như ngươi gặp vận xui rồi. Âu Dương Hải hỏi: - Lão tiền bối, tiền bối nói từng có một người võ công làm tiền bối bội phục, không biết là người nào? Co Thiên Nhân Viên không trả lời câu hỏi của chàng, nói: - Năm đó, lão phu cơ hồ làm điên đảo cả giang hồ võ lâm, có một hôm, chợt có một người thanh niên bảo ta không nên giết người, lúc đó ta cảm thấy người thanh niên này thật cả gan. Âu Dương Hải nói: - Lão tiền bối có thử sức với người đó không? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Ta đã xuất thủ đánh gã ba chiêu nhưng gã đều khéo léo tránh được, đột nhiên gã móc ra một cây sáo thổi lên một khúc, thật kỳ quái, tiếng sáo đó làm cho tâm thần của ta hơi phủ động, không suất thủ đánh hắn nữa, thế là thanh niên đó cất cây sáo, nói với ta rằng tuy võ công gã không bằng ta nhưng có thể dúng tiếng sáo điều khiển được tâm thần của ta. Âu Dương Hải than rằng: - Vạn vật trên thế gian này thật lắm điều kỳ lạ, người thổi sáo mà lão tiền bối nói không biết xưng hiệu là gì? Cô Thiên Nhân Viên vẫn không trả lời câu hỏi của chàng, tiếp tục nói: - Từ hôm đó về sau, bọn ta trở thành bạn hữu, nữa bước không rời, mỗi lần lão phu không nhịn được muốn giết người, gã bèn cá độ cờ tướng với ta, gã nói: - Nếu ta chơi cờ thắng gã, gã sẽ không ước thúc ta đi giết người nữa, thế rồi bốn mươi năm qua, cờ tướng của ta vẫn luôn luôn thua gã? Âu Dương Hải nghe vậy bỗng tỉnh ngộ, hoá ra lúc nảy Cô Thiên Nhân Viên nói: ? Ván cờ này cá độ tính mạng của người trong võ lâm giang hồ?, nguyên do của nó chính là đây. Quả nhiên với tuyệt kỷ thân thủ giết người của Cô Thiên Nhân Viên mới rồi, cứ mặc nhiên tha sức tung hoành trên giang hồ thì đích thực là mối hoạ lớn, không biết có bao nhiêu người trong võ lâm phải chết dưới tay lão. Âu Dương Hải nghĩ ngợi, khẽ hít một ngụm không khí trong lành, nói: - Lão tiền bối, có phải người tính trở lại giang hồ để giết người? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Nhưng cờ thức của ta thủy chung vẫn thua gã. Âu Dương Hải nói: - Nếu có một ngày tiền bối đánh cờ thắng người đó, tiền bối có muốn làm theo lời ước. Trở lại giang hồ để giết người chứ? Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Bốn mươi năm nay hung tính của ta đã bị đức tính của gã cảm hoá không ít, nếu không thì ngươi đời nào còn sống nữa! Hề hề? nhưng giang sơn dể đổi, bản tánh khó dời, mới rồi hung tính của ta lại nhen nhóm lên, giết ba người của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải nghe lời nói của lão đầy dẫy mâu thuẫn, cảm thấy tính cách người này kỳ lạ, khó mà đoán bắt được, giống như loài cầm thú tính hoang dã khó thuần. Kỳ thực chàng đâu có biết Cô Thiên Nhân Viên vốn là sự kết tinh hỗn hợp giữa người và thú! Bổng nhiên? Từ nơi xa xăm bay đến một luồng ngư âm rõ ràng, bay vào trong tai Âu Dương Hải: - Âu Dương Hải, hiện tại tuy vết thương của người đã khỏi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa thoát khỏi? Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật?. Nếu không mau chóng giải trừ, tiếng? Lạc phách cầm? vừa nổi lên thì thần trí của ngươi bị khống chế, trên thế gian này người có thể giải trừ? Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật? chỉ có một mình Cô Thiên Nhân Viên, ngươi không nên cho hắn là ngu ngốc, kỳ thực Cô Thiên Nhân Viên rất thông minh linh tri, hơn nữa lão lại có mối quan hệ với giáo chủ Bạch Hoàng giáo rất không bình thường, ngươi tuyệt đối phải đem cách phá giải thế cờ ra tương ước, để lão chưa khỏi bệnh cho ngươi. Âu Dương Hải nghe thấy giọng nói truyền âm nhập mật này liền biết là giọng nói của người thổi sáo đêm qua, nhưng chàng nghĩ không ra kỳ nhân này là nhân vật nào? Dường như người thổi sao biết rất rõ tất cả thình hình của mình, với mấy lần ngầm tương trợ, đương nhiên sẽ không làm hại mình. Nhưng lời nói của ông ta lại làm cho chàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng? Cô Thiên Nhân Viên rõ ràng mới giết chết người của Bạch Hoàng giáo, vì sao người ấy, ta lại nói Cô Thiên Nhân Viên và Bạch Hoàng giáo chủ có quan hệ không bình thường? Đột nhiên, Âu Dương Hải trông thấy đôi mắt của Cô Thiên Nhân Viên bắn ra môt luồng phảng quang rợn người, chăm chú nhìn Âu Dương Hải, chàng kinh thầm, cảnh giác. Chỉ nghe Cô Thiên Nhân Viên cười mấy tiếng quái gỡ, nói: - Thằng nhỏ Âu Dương, người có thể nhìn ra cách phá giải ván cờ này không? Âu Dương Hải nhìn thần sắc đầy vẽ hung dữ của lão, không biết lúc này trong bụng lão đang mưu tính gì, trả lời: - Để vãn bối xem kỷ Chàng chăm chú nhìn vám cờ. Rất lâu! Rất lâu sau? Âu Dương Hải ủa lên một tiếng, chàng nhớ lại đã từng thấy thế cờ này lúc nào rồi, có điều không nhớ ra thấy nó ở đâu và ai đánh. Cô Thiên Nhân Viên sốt ruột quá hỏi: - Sao? Ngươi nghĩ ra chưa? Âu Dương Hải mĩm cười, nói: - Thế cờ này vãn bối có thể phá. Cô Thiên Nhân Viên nói: - Nếu như ngươi có thể đem cờ của quân đỏ chuyển nguy thành an ta sẽ cho người một thứ. Âu Dương Hải cười nói: - Không biết lão tiền bối muốn cho vãn bối cái gì? Cô Thiên Nhân Viên móc từ trong người ra một cái hộp bằng ngọc,? tách? một tiếng, nắp hộp bật mở. Ngay lúc đó Âu Dương Hải cảm thấy một luồng khí lạnh xông lên, bên trong hộp phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, thêm ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho Âu Dương Hải không nhìn rõ là vật gì. Chàng xê dịch vị trí, lại mở mắt nhìn vào? Đó là tám thanh tiểu kiếm chỉ dài chừng ba tấc, bề rồng ước chừng nửa tấc, trắng phau như ngọc, nhỏ nhắn tinh xảo, khiến người vừa nhìn là biết ngay vật báu. Âu Dương Hải sững sờ hồi lâu. Từ trước đến giờ chàng chưa từng thấy thứ tiểu kiếm tân kỳ này. Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Tám thanh tiểu kiếm này, ta được nó vào bốn mươi năm trước, lưỡi kiếm bén nhọn vô cùng, luyện được nó ắt là đoạt cả công phu của trời đất, sau khi ta thấy được đó là thứ quí giá, luôn luôn mang theo bên mình, chỉ cần người nói ra cách phá giải ván cờ này ta sẽ tặng ngươi kiếm. - Tám thanh tiểu kiếm này tuy rằng vãn bối yêu thích, nhưng? Bỗng giọng nói truyền âm nhập mật lại văng vẳng: - Âu Dương Hải, tám thanh kiếm này bất luận thế nào ngươi cũng phải có. -?Nhưng người quân tử bắt cá không thể hai tay. Cô Thiên Nhân Viên nói: - Cái gì mà bắt cá hai tay, ngươi hãy còn muốn thứ gì của ta? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Không phải muốn thứ gì của tiền bối, mà là muốn xin tiền bối giúp cho vãn bối một chuyện. Nhưng tám thanh tiểu kiếm này vãn bối yêu thích vô cùng, không nỡ bỏ qua cơ hội này. Cô Thiên Nhân Viên mắng: - Người có thể phá giải được thế cờ này hay không còn chưa biết, mà lại còn trả giá với ta. Âu Dương Hải nói: - Nói như vậy thì lão tiền bối đáp ứng yêu cầu của vãn bối rồi! Cô Thiên Nhân Viên nói: - Không biết ngươi muốn thỉnh ta giúp chuyện gì? Âu Dương Hải nói: - Chữa cho vãn bối một thứ bệnh khác Cô Thiên Nhân Viên nói: - Ta cứ tưởng chuyện gì khó, được! Ta đáp ứng. Âu Dương Hải không ngờ lão lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình, mừng thầm trong bụng, thế rồi nói: - Thế cờ này rõ ràng bên đen thua, nhưng lợi hại nhất là nghi trận mà bên đen bày ra, làm cho người ta không thể thấy là bên đen thua. Lão tiền bối thấy thế nào? Cô Thiên Nhân Viên trầm ngâm một hồi vẫn nghĩ không ra. Âu Dương Hải cười nói: - Nhưng tuy bên đỏ biết rõ nghi trận của bên đen nhưng lại do dự không quyết bởi vì đi sai một nước cờ thì bên đen chiếu tướng, quân đỏ thua ngay. Cho nên làm cho bên đen không có cơ hội để triển khai thế công. Cô Thiên Nhân Viên nhìn Âu Dương Hải hỏi: - ö của ngươi là quân đỏ phải điều xe giữ tướng? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Đương nhiên là lấy công làm thủ, hư thủ thực công. Cô Thiên Nhân Viên vẫn không hiểu, hỏi: - Thế nào là hư thủ thực công? Âu Dương Hải cười nói: - Quân đỏ điều xe, giữ tướng, tuy giống như thế thủ, nhưng thật sự chính là kế hoạch tấn công địch ghê gớm nhất. Cô Thiên Nhân Viên nói: - Ta vẫn không biết cách đi thế cờ bày của ngươi, nhưng theo lời ngươi nói, hai con xe, pháo của bên đỏ sẽ bị mất, sau đó thì làm sao ngăn chặn quân lực hùng hậu của bên đen được. Âu Dương Hải cười ha ha, nói: - Bên đỏ thí hai con xe và pháo chính dụ cho xe đen và mã đen rơi vào gốc chết, sau đó bên đỏ có thể tiến mã giả vờ công dụ xe địch hồi trân, rồi tiến chế, hợp pháo chiếu tướng? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà kỳ nghệ lại cao minh như thế, vừa nhìn đã có thể thấy được cuộc thế toàn bàn, hiếm có hiếm có. Ha! Ha! ha ha ha ha? Cô Thiên Nhân Viên ta đã ẩn cư giang hồ hơn bốn mươi năm, nhưng hôm nay lại sẽ tái xuất giang hồ, thiên hạ phải lại một phen đảo điên hỗn loạn rồi? Âu Dương Hải nghe nói giật mình, thầm mắng mình vì lợi ích cá nhân lại tạo cơ hội cho tên hỗn thiên ma vương giết hại sinh linh này trở lại võ lâm, như thế sao có thể ăn nói với người trong võ lâm đây? Mà kỳ nhân ẩn thân truyền ngữ tự nhiên biết rõ tình hình này, vì sao lại kêu mình làm như thế? Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân khác? Âu Dương Hải? Ngươi vốn là một người bình thường, không thể ngờ trong một vài ngày ngắn ngủi này, khắp xung quanh ngươi đầy dẫy ân oán giang hồ, thù sát nhuộm máu? Trong đầu chàng nhất thời hỗn loạn, đột nhiên giọng nói thần bí kia lại văng vẳng truyền đến: - Âu Dương Hải, chúc mừng ngươi, chẳng những đây là vận may của ngươi mà cũng là dịp may của thiên hạ. Bây giờ ngươi có thể nhận tiểu kiếm của lão ta, sau đó nói cho lão ta biết tình hình trúng độc? Nhiếp hồn thuật? của mình. Đọi tối nay canh ba ngươi trở lại nơi này gặp ta. Giọng nói vừa dứt, xung quanh im ắng tịch mịch. Bỗng nghe Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Tám thanh kiếm này đã là của ngươi. Trên mình ngươi có bệnh tật gì nói ra đi, ta sẽ lập tức chữa cho ngươi. Nói xong, lão lấy chiếc hộp ngọc đưa cho Âu Dương Hải. Âu Dương Hải đem chiếc hộp cất vào người, nói: - Vãn bối đã trúng? Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật? của Bạch Hoàng giáo. Co Thiên Nhân Viên trầm sắc mặt hỏi: - Sau ngươi biết ta có thể giải được tà thuật này? Âu Dương Hải thấy vẽ mặt khá lạ của lão, trong bụng hơi sợ, vội vã đáp: - Vãn bối thấy lão tiền bối là kỳ nhân cái thế, thứ tà thuật này nhất định có thể giải được, kỳ thực vãn bối cũng không dám đoán định lão có thể chữa được bệnh này hay không. Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Hảo tiểu tử, ta đã vào tròng của ngươi rồi. Nói xong tay trái cũa Cô Thiên Nhân Viên nhanh nhẹn chụp lấy uyển mạch của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải cảm thấy cái bấu chụp tay này của lão ẩn chứa thủ phát vô cùng tinh vi ảo diệu. Làm cho chàng không cách nào tránh khỏi, chỉ cảm thấy mạch môn cổ tay phải đã bị chụp trúng. Đột nhiên một giọng nói lanh lãnh quát lên. - Lão chớ hại hắn ta! Chỉ thấy trên nóc gác chuông một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân đứng đó, nàng là Khiên Thủ bang chủ Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải trông thấy nàng máu nóng bốc lên hừng hực, chàng quên hết sự đau đớn của uyển mạch cổ tay bị bấu, phần Cô Thiên Nhân Viên lại vô cùng kinh ngạc, lão không ngờ thiếu nữ xinh đẹp này lại cũng có thể lên được nóc chuông mà lão không hề phát giác ra! Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Lão tiền bối, lão có chữa hay không chữa cho vãn bối hoàn toàn tuỳ lão, lão bỏ tay ta ra? Cô Thiên Nhân Viên nới tay ra hỏi: - Nha đầu ấy là ai? Âu Dương Hải nói: - Là người Tố Nữ thất âm chỉ đả thương vãn bối. Lý Xuân Hoa nghe thế vô cùng kinh ngạc, không ngờ chàng lại nói trúng võ công sư môn của mình, nhưng nàng thấy Âu Dương Hải với ánh mắt phẫn hận nhìn mình, lòng không khỏi lo lắng. Cô Thi6en Nhân Viên lạnh lùng nói: - Thằng nhỏ Âu Dương, ta nói thực với ngươi, cả gầm trời này, người có thể giải được Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật chỉ có ta và bằng hữu của ta liên thủ mới có thể giải được, như thế thì xem ra ngươi được người bằng hữu đó của ta sai khiến đến đây, kỳ nghệ của ta hơi kém một chút nên bị mắc mưu hắn, thôi cũng đành theo lời ước mà chữa cho ngươi. Âu Dương Hải thảnh nhiên nói: - Lão chữa hay không chữa không can hệ gì mấy! Cổ Thiên Nhân Viên cười một hồi rồi nói: - Đó chính là nhược điểm của ta, cho nên hắn mới thừa cơ hội lừa gạt ta, để cho ta vào tròng, ha ha? nhưng lão phu nầy khi đã hứa thì không bao giờ nuốt lời. Cô Thiên Nhân Viên móc ra một viên thuốc màu đen, nói: - Hoàn thuốc này, năm trước Bạch Hoàng giáo chủ tặng riêng mình ta ba viên, bây giờ còn lại một viên, ngươi giữ lấy, chúng ta sau sẽ còn gặp lại. Nói xong, lão lắc mình nhảy xuống nhanh như tên bắn. Lúc đó chợt nghe Lý Xuân Hoa kêu lên: - Xin tạm thời dừng bước! Lý Xuân Hoa cũng bay vụt xuống . Thế rơi của Cô Thiên Nhân Viên rất mau nhưng Lý Xuân Hoa cũng bay theo nhanh như sao xẹt. Cô Thiên Nhân Viên thình lình đảo người lộn một cái, tay áo phất lên một trận kình phong cuốn ra? Lý Xuân Hoa biết lợi hại, tà áo xanh phiêu động, lưỡng chưởng tả hữu tung ra. Hai đạo ám kình vừa va chạm, tiếng thét vang trời. Lý Xuân Hoa bị chấn động bay lên ba trượng rồi khẽ rơi xuống. Cô Thiên Nhân Viên thấy nàng tiếp được một đạo chưởng lực của mình mà vẫn an nhiên không sao cả, sắc mặt lão trầm xuống, hai mắt nhìn Lý Xuân Hoa chằm chằm hỏi: - Mi là đồ đệ của ai? Lý Xuân Hoa nói: - Gia sư đã tạ thế, xin thứ cho tội không nói đến tên người, tiểu nữ có chút chuyện muốn thỉnh giáo lão tiền bối. Cô Thiên Nhân Viên cười nhạt, nói: - Có chuyện gì cứ nói. Lý Xuân Hoa nói: - Trước tiên xin thỉnh giáo tôn tánh đại danh của lão tiền bối? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Lão phu không bao giờ nói ra danh tánh. Lý Xuân Hoa lại nói: - Thứ hai là xin hỏi lão tiền bối và Bạch Hoàng giáo chủ không biết quan hệ ra sao? Cô Thiên Nhân Viên lạnh lùng mói: - Chuyện này thì lại càng không thể trả lời được, bởi vì ta và hắn có ước hẹn trước kia . Lý Xuân Hoa cau mày nói: - Thứ ba là xin hỏi lão tiền bối? Thất hồn đàn? của Bạch Hoàng giáo và cả thuốc giải? Lạc Phách cầm nhiếp hồn thuật? điều chế thế nào? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Cách điều chế, ta không biết, cho nên không cách nào trả lời được. Lý Xuân Hoa thở dài một tiếng, nói: - Lão tiền bối, xin lão hãy vì chúng sanh mà tạo phúc, nói ra cách phá giải thuốc mê. Cô Thiên Nhân Viên ngửa cổ cười the thé một hồi rồi nói: - Ngươi có biết lão phu là ai không? Ta nói cho ngươi rõ! Ta chính là Cô Thiên Nhân Viên, bốn mươi năm về trước từng giết người không chớp mắt. Lý Xuân Hoa hoảng kinh, nói: - Cô Thiên Nhân Viên?? Không ngờ lão lại? ở nhân gian. Cô Thiên Nhân Viên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Mi còn gì để nói nữa? Lý Xuân Hoa biết được lão là hỗn thiên ma vương của bốn mươi năm trước, trong bụng kinh hãi vô cùng. Nàng vốn được nghe rằng Cô Thiên Nhân Viên là hung thần ngày trước, người này hôm nay nếu lại tung hoành võ lâm đại loạn mất, mới nãy vừa nghe nói lão và Bạch Hoàng giáo chủ rất thân quen, nếu lão gia nhận Bạch Hoàng giáo, thì hậu quả càng thêm khó lường. Lý Xuân Hoa biến động thanh sắc, cất tếing hỏi: - Xin hỏi lão tiền bối hôm nay muốn đi đâu? Cô Thiên Nhân Viên trầm sắc mặt gằn giọng nói: - Cái đó con nít như mi mà cũng lắm làm gì mà lãi nhải hoài không chịu thôi? Lý Xuân Hoa nói: - Xin hỏi lão tiền bối, người đã ẩn cư giang hồ mấy mươi năm, có phải lại muốn tái xuất võ lâm không? Cô Thiên Nhân Viên cười rú lên, nói: - Đã lâu rồi ta lại phải đại khai sát giới, dương oai võ lâm. Lý Xuân Hoa nghe vậy, biến sắc, nghĩ thầm: - Có thể thấy được tánh nết hung hãn độc ác của Cô Thiên Nhân Viên vẫn còn, võ lâm chúng sanh khó tránh khỏi lao lung lần này, Lý Xuân Hoa ta thân đà ở trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, lần này đâu thể để lão ma đầu này rời khỏi đây? Nghĩ xong nàng nói khẽ: - Thứ cho vãn bối thất lễ mạn phép khuyên ngăn lão tiền bối, nên theo chính nghĩa. Thế thiên hành đạo làm việc thiện chớ đừng có giết người bừa bãi nữa . Cô Thiên Nhân Viên trầm nét mặt nói: - Con nha đầu này cả gan dám giáo huấn lão phu? Lý Xuân Hoa nói: - Nếu lão tiền bối còn chấp mê bất ngộ thì e sau này hối hận đã trể! Cô Thiên Nhân Viên lửa giận ngùn ngụt, quát lớn: - Mi còn nói hồ đồ nữa đừng trách ta lấy cái mạng của mi! Lý Xuân Hoa cười nhật nói: - Nếu như lão tiền bối không muốn qui ẩn giang hồ, hôm nay tiểu nữ phải xin lãnh giáo! Cô Thiên Nhân Viên buông tiếng cười đinh tai nhức óc, nói: - Không ngờ lão phu mấy năm nay không đi lại trên giang hồ, ngay cả con nhỏ này cũng dám chọc giận! Lý Xuân Hoa nói: - Nếu lão không tin thì hãy thử một chiêu của ta xem sao! Vừa nói xong nàng đã búng ra một chưởng! ? Soạt!? một tiếng khẽ! Cô Thiên Nhân Viên nhún vai, lùi sau ba bước sắc mặt đột biến. Không ngờ một chỉ này của Lý Xuân Hoa bên trong có kình lực cực mạnh, công lực bá đạo, Cô Thiên Nhân Viên trúng qua chiêu này hơi bị thương nhẹ. Lý Xuân Hoa tung ra chiêu này chỉ thấy Cô Thiên Nhân Viên khẽ lùi ba bước, nàng cũng cảm thấy kinh hãi. Song chưởng của Cô Thiên Nhân Viên chấp lại, mắt bắn ra tia hung quang trừng trừng nhìn Lý Xuân Hoa. Lúc này Âu Dương Hải từ trên nóc gác chuông leo xuống, chàng thấy Cô Thiên Nhân Viên đang tập trung vận công lực, muốn dùng độc chiêu hạ thủ giết chết Lý Xuân Hoa? Lý Xuân Hoa mặt lạnh như sương giá, ngầm điều khí chuẩn bị đề phòng. Bổng nhiên Cô Thiên Nhân Viên quát lớn một tiếng? Hữu chưởng giơ lên đánh thốc tới! Một luồng khí âm hàn sát khí mãnh liệt ập vào người của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa tay cũng đưa lên, kéo vèo đánh ra bốn chưởng. Chân lực nội công của hai bên đều thi triển. Chương kình của Lý Xuân Hoa vừa tiếp xúc nội công cương kình của Cô Thiên Nhân Viên, tâm thần nàng lập tức bị xáo động!? Nàng vội vã tung người nhảy lên, tay hữu lẹ làng rút từ vai ra một thanh trường kiếm? Cô Thiên Nhân Viên quát: Lão tung người lên cao ba trượng, thi triển tuyệt kỷ khinh công? Bình Bộ đăng không? nhắm Lý Xuân Hoa xông tới. Ngay lúc Cô Thiên Nhân Viên tung người lên, Lý Xuân Hoa chuyển vận chân khí nhẹ nhàng đáp xuống đất, Cô Thiên Nhân Viên thuận thế hồi chưởng rơi theo. Lý Xuân Hoa trường kiếm vung lên một đao ngân quang, Lướng vào thân mình rơi xuống của Cô Thiên Nhân Viên đâm tới! Đây là kỷ thuật tối cao trong kiếm pháp, nếu đạt được công lực? thuần thanh thì dùng chiêu kiếm tâm hợp nhất? này có thể đả thương người ở ngoài hai mươi trượng, nhưng công lực của Lý Xuân Hoa đối với kỷ thuật này hãy còn thấp, tuy nhiên có thể ráng sức thi triển được nó, uy lực cũng không kém phần lợi hại. Cô Thiên Nhân Viên bất giác hoảng kinh, tay phải đánh thốc xuống hai luồng chưởng phong mạnh mẽ ngăn chặn kiếm khí phóng lên, mượn thế trầm chân khí tại đan điền thủ lại xung kình, chân vừa chạm đất liền nhảy búng ra sau hơn hai trượng. Kình lực của Lý Xuân Hoa kém hơn, bị thế đánh xuống ngăn chặn đầy uy lực của Cô Thiên Nhân Viên, không thể nào sử kiếm đâm theo người vừa rơi xuống đất, kiếm quang vụt thu về. Bởi vì thuật?ngự kiếm? này rất tiên hao nguyên khí, sau khi Lý Xuân Hoa rơi xuống thì thấy choáng váng, vội vã ngưng thần hành công, vân khí điều tức. Con mắt vàng của Cô Thiên Nhân Viên bắn ra tia sáng rợn người, nói: - Con nhỏ này lợi hại thật, hôm nay nếu mi không chết, không đến mười năm sau, trên giang hồ sẽ không ai thắng nỗi mi. Lý Xuân Hoa cười ngượng nói: - Cũng như vậy, nếu hôm nay ông rời khỏi đây thì giang hồ võ lâm sẽ phải một phen gian khổ. Cô Thiên Nhân Viên cười nhạt, nói: - Nếu mi còn có vận may thì hãy tiếp lão phu một chiêu nữa! Nói xong, Cô Thiên Nhân Viên đánh thốc một chưởng. Lý Xuân Hoa cảm thấy một luồng khí lạnh xâm nhập vào người, vội vã vận khí giữ lấy tạng phủ, phong bế yếu huyệt. Tiếp đó nàng thét lên, thanh trường kiếm chém ra một luồng sáng bạc! Nhưng kiếm quang vừa cất lên thì kiếm khí đã hoàn toàn tắt ngấm? Hai vai Lý Xuân Hoa lắc lư liên tục, mắt trắng bệch như giấy, loạng choạng lùi lại phun ra một búng máu tươi rồi té nhào xuống đất, thanh trường khiếm trong tay văng ra một bên. Một tiếng hú quái dị xé toang mây mù Cô Thiên Nhân Viên quay mình phóng đi? Ngôi chùa cổ hoang tàn trở lại yên tĩnh! Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 04 ÂM DƯƠNG TÁI HIỆN Lúc này, chính vào giờ ngọ. Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây tráng trôi qua... Thình lình... Một tiếng rên yếu ớt... Xé toang bầu không khí tịch mịch của ngôi chùa cổ. Âu Dương Hải chầm chậm đi đến trước Lý Xuân Hoa. Chỉ thấy Lý Xuân Hoa mặt trắng bệch, mắt khép lại, đôi lông mày đen nhíu,vẫn còn khe khẽ thoi thóp, bên góc miệng chảy một dòng máu tươi, hiển nhiên nàng bị thương rất nặng, bất tri bất giác! Âu Dương Hải tuy hận nàng, nhưng bây giờ thấy nàng nằm thoi thóp, bất giác cảm thấy tiếc thương, nhất là sau khi chàng vừa trông thấy tuyệt thế võ công của nàng đấu với Cô Thiên Nhân Viên. Âu Dương Hải cúi xuống nhặt thanh trường kiếm cắm vào bao rồi khe khẽ ôm lấy mình nàng chậm chạp đi đến hành lang đại điện, đặt nàng nằm xuống một nơi tương đối sạch sẽ. Âu Dương Hải khẽ thở dài ngẩng đầu lên nhìn trời, những dòng tư tưởng trongđầu như quấn lại với nhau nổi hiện, lướt qua? Chàng vốn không phải là người trong võ lâm, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trốn chạy tìm mạng sống đã trải qua những kỳ ngộ, bí mật, kinh nghiệm, phân tranh? Liên tục không ngớt, làm cho chàng bất giác bị cuốn nhập vào ân oán giang hồ, tựa như vĩnh viễn không lúc nào ngơi nghỉ? tuy chàng muống chạy trốn khỏi mối hoạ thị phi này, quay trở về quê nhà khai khẩn ruộng nương trồng trọt cày cấy, sống an tĩnh làm niềm vui vô biên, nhưng, vận mệnh sao trớ trêu, nó như từng đợt sóng cồn liên tiếp phủ ập vào người chàng làm chàng lúng túng, hỗn loạn, chìm đắm, trôi dạt đi? Trước mắt, làm sao chàng có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Thiếu Lâm Tự? Và Lý Xuân Hoa trước mặt chàng đây cũng có lúc giành giật tính mạng của chàng? Nghĩ đến Lý Xuân Hoa, chàng bất giác quay đầu ngó nàng một cái. Lúc này nàng vẫn hôn mê bất tỉnh? Âu Dương Hải Lị nghĩ đêm nay gặp kỳ nhân nọ xong. Tương lai sẽ ra sao? Tương lai? Tương lai thật tựa như là giấc mộng, tựa như là ca7u đố!? Bỗng một tiếng hú dài xé bầu không khí bay đến! Một bóng người màu trắng phi nhanh đến ngôi cổ tự. Âu Dương Hải giật mình , nhìn thân pháp của người đó biết ngay là người võ công không phải tầm thường. Người áo trắng khẽ dừng bước, nhìn khắp xung quanh rồi từ từ đi thẳng vào trong đại điện. Âu Dương Hải nhìn kỷ người này, mình mặc áo trường bào màu trắng, thân hình thấp nhỏ, gầy gò như que củi, tuổi độ lục tuần trở lên, đôi mắt lập loáng ánh thần quang nhìn thẳng vào Âu Dương Hải? Bất chợt, ánh mắt của người áo bào trắng chuyện sang nhìn vào người Lý Xuân Hoa, lão ta giật mình sửng sốt rồi đưa mắt nhìn Âu Dương Hải từ trên xuống dưới, quan sát kỷ lưỡng một lượt. Sau đó đằng hắng một tiếng quát: - Ngươi là ai? Âu Dương Hải thấy lão ta xuất ngôn vô lễ, thản nhiên hỏi lại: - Các hạ là ai? Người áo trắng nghe vậy hơi biến sắc, hỏi khô khốc: - Nàng ta bị ai đã thương? Lão ta lấy tay chỉ Lý Xuân Hoa đang nằm bên cạnh, hiển nhiên người áo bào trắng này biết không phải bị Âu Dương Hải đả thương. Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Nói người đó ra các hạ cũng không biết, ông hà tất phải hỏi nhiều. Người áo bào trắng là một cao thủ danh chấn võ lâm, những cao thủ thành danh đối đãi với lão ta không ai là không kính nễ ba phần, không ngờ hôm nay lão ta đụng phải Âu Dương Hải, không khỏi phẫn nộ trong lòng, đột nhiên trừng mắt giận dữ nhìn Âu Dương Hải cười nhạt mấy tiếng, nói: Huynh đài, lá gan của huynh đài thật không phải nhỏ! Âu Dương Hải nhướng mày, giận dữ nói: - Các hạ mở miệng mắng người, gan còn lớn hơn nhiều! Tình huống này làm cho người áo bào trắng vừa tức giận vừa buồn cười, lão ta đứng sửng một lúc mới nói: - Ngươi có quen biết nàng ấy không? Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - thế thì các hạ là người quen của nàng rồi. Người áo bào trắng biến sắc, nói: - Ngươi không quen biết nàng thì đích thị là kẻ địch rồi, hoặc ngươi al2 tặc đạo? hái hoa? Vừa nói đột nhiên áo bào phất lên, không thấy lão ta chuyển bước, đã xông đến sát trước mặt Âu Dương Hải, hai tay tả hữu đánh thốc tới, một đánh vào ngực một chụp lấy uyển mạch tay trái Âu Dương Hải. Thân pháp của lão ta quá nhanh không thể tả. Âu Dương Hải chuyển chân di động ra ba bước tránh khỏi đòn đánh. Người áo bào trắng thấy thân thủ của chàng lanh lẹ kỳ ảo, trong bụng cũng kinh thầm. Lúc này Âu Dương Hải đột ngột chuyển thân, khí tụ đan điền vận công ra tả chưởng, đánh vụt tới mãnh liệt vào sau lưng người áo bào trắng, tay pahỉ điểm nhanh vào huyệt ? não hộ ?. Bạch bào nhân hừ một tiếng, tay phải dùng chiêu ?Cân trần thanh đàm?, chặn đứng hữu chiêu của Âu Dương Hải, ta chưởng dùng chiêu Thần Long hiện trảo? chụp xuống, uy lực mãnh liệt vô biên.Âu Dương Hải trông thấy thế đánh, không tiếp không nhảy lùi lại ra sau nhường một chiêu, bởi vì chàng chưa muốn quyết đấu với người áo bào trắng, cho nên tay trái súc tích một lực, thủ lại không phát ra. Người áo bào trắng cũng không truy bước nữa, bởi vì ông ta thấy mặt mũi Âu Dương Hải nghiêm chánh, thái độ quết không giống như kẻ xấu, do đó lão dừng tay, thảnh nhiên nhìn Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Một chiêu giao tiếp, thân thủ các hạ thật bất phàm, nhưng với công lực của các hạ thì không thể nào đã thương Khiên Thủ bang chủ được? Âu Dương Hải hừ một tiếng nói: - Trước mắt thì võ công của nàng hơn ta một bậc, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày nàng thất bại dưới tay ta. Người áo bào trắng nghe thế sắc mặt đột biến nói: Nói như vậy thì người có sự thù hận với Lý bang chủ. Âu Dương Hải nói: - Đương nhiên là có sự thù hận rất sâu sắc với nàng. Bach bào nhân nghe nói thế, lập tức liền phán đoán người trước mặt nhất định tập trung sức mạnh nhiều người tìm Lý Xuân Hoa báo thù, đánh nàng bị thương, lúc này nhân lúc nàng hôn mê, động tà niệm muốn? Nghĩ xong lão ta nổi sát khí, xông tới mấy bước đồng thời giận dữ quát lên: - Ngươi đừng mong báo thù nữa! Không đợi cho Âu Dương Hải mở miệng, Người áo bào trắng dùng một chưởng rất độc đánh thẳng vào chàng. Âu Dương Hải vội đưa chân phải nhanh lên nửa bước, thân người chuyển xéo qua, hoành chưởng chém qua. Thân hình người áo bào trắng linh hoạt vô cùng, xoay chân trái nhanh lại, song chưởng liên tiếp tung ra, chớp mắt đã đánh ra bốn chưởng mà lực đạo mỗi chưởng mỗi lúc thêm uy mãnh hơn. Âu Dương Hải nhất thời bị lão ta đoạt mất tiên cơ, phải lùi ra sau liền liền. Hai người xoay vòng với nhau, chớp mắt đã giao đấu được mấy chiêu. Người áo bào trắng thầm kinh hãi: - Gã thiếu niên này không biết là ai? Võ công lại thâm hậu như thế, nếu không xuất độc chiêu e rằng khó sát thương được gã? Bỗng chưởng thế của người áo trắng biến đổi, kình lực trở nên vô cùng thâm hậu, hàm ẩn trong đó 1 lực hút, phù trầm biến hoá, từng lúc từng lúc tinh vi như nhện giăng tơ. Cao thủ tư võ, đôi bên phải dành tiên cơ, không được có một chút sơ suất nào, tuy Âu Dương Hải thân hoài tuyệt kỷ nhưng kinh nghiệm đối địch không nhiều, mỗi khi xuất thủ biến chiêu đều bị người áo trắng dùng chưởng truy ra liên miên ngăn đỡ, dù mang một thân bản lĩnh cũng khó mà thi triển. Lúc này Âu Dương Hải bị chưởng kinh âm nhu của đối phương bức lùi lại phía sau liên tiếp. Không đánh trả lại được. Người áo bào trắng thừa thế cứ đánh tới, làm Âu Dương Hải nổi điên, hú một tiếng dài, chân tay đấm, chép, chặt, điểm tất cả đánh ra mười chiêu mãnh liệt. Người áo bào trắng hét lên, đưa song chưởng ra tấn công rất nhanh. Trong khoảng khắc, chưởng ảnh tung hoành, kình phong đầy trời, người áo bào trắng bị Âu Dương Hải đánh một trân điên cuồng, khó mà tiến lên một bước nào. Hai người quyết đấu một hồi lâu. Âu Dương Hải càng đấu càng thâm dũng mãnh, từ từ thế trận trở nên cân bằng. Người áo bào trắng tựa như không kiên nhẫn đánh lâu được nữa, phóng ra hai chưởng vèo vèo rồi nhảy lùi ra sau năm thước, đứng im vận khí hành công. Âu Dương Hải nghĩ: - Nếu để đối phương vận công phát chưởng tất nhiên chống lại không dễ ta phải tiên phát chế nhân mới được. Vừa nghĩ, lập tức tụ chân khí giơ tay quát lớn: - Hãy nếm thử một chưởng của ta! Chàng phát chưởng đánh vù ra một luồng kình lực nóng bỏng ập đến người áo bào trắng. Người áo bào trắng đã biết công lực thâm hậu của Âu Dương Hải, không dám khinh thường, hơi dịch sang bên trái nửa bước, song chưởng cùng đánh ra. Hai luồng tiềm lực vừa tiếp chạm, tức thì nổi lên một trận gió dữ dội. Dường như công lực của người áo bào trắng kém một chút, chưởng lực của lão ta bị chưởng lực mạnh mẽ vô bờ của Âu Dương Hải tiếp chạm đánh tiêu tan hết. Ai ngờ Người áo bào trắng trong lúc đó, song chưởng lại bung trở lại! Đột nhiên một tiếng quát lớn: - Âu Dương Hải lão đệ mau lùi lại, đó là chưởng lực âm độc? Một bóng người vùn vụt chạy đến, cổ tay lắc mạnh kình phong ào ạt tuôn ra! Mấy luồng tiềm lực vừa tiếp chạm, lập tức cuốn tung đá sỏi trên mặt đất, tung bay lên mù mịt. Chỉ thấy ba bóng người ở ba nơi, Âu Dương Hải, Người áo bào trắng và người mới đến, ai nấy đều lùi ra ssau ba bốn bước. Người áo bào trắng đưa mắt quan sát người mới đến, lạnh lùng nói: - Các hạ là ai? Công lực thật thâm hậu! Lúc này Âu Dương Hải nhìn thấy rõ người mới đến, chính là Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp. Truy phing tú sĩ Công Tôn Lạp cười ha ha, nói: - Đâu dám, đâu dám, các hạ đúng là Bách độc Tẩu Lang Dật đạo huynh, ha ha đệ Công Tôn Lạp đã lâu được nghe đại danh của Tôn huynh, mấy lần muốn bái kiến, chỉ vì trưởng huynh như mây bay, khi chỗ này khi chỗ khác, hôm nay được gặp thật là may mắn vô cùng. Bỗng nghe một giọng nói quen thuộc kêu lên: - Âu Dương tướng công? Hoá ra là Lý Xuân Hồng cũng tới, nàng vừa thấy Âu Dương Hải thì vui mừng khôn xiếc đang lúc muốn chạy đến tái chợt thấy Lý Xuân Hoa nằm trong điện, lập tức xông tới thất kinh gọi lớn: - Tư tư? Công Tôn Lạp nghe thấy tiếng kêu của Lý Xuân Hồng, quay người alị nhìn cũng hoảng hốt chạy đến. Âu Dương Hải nói: - Lý cô nương, tư tư của cô bị người ta đánh trọng thương, nàng hôn mê bất tỉnh đã nấy khắc rồi! Lý Xuân Hồng quá đau xót vội vã xem xét kỷ trên người Lý Xuân Hoa, nắm lấy uyển mạch cổ tay của nàng xem thử Lát sau, nước mắt của Lý Xuân Hồng tuôn rơi lả chả, từng giọt từng giọt tựa trân châu. Công Tôn Lạp thấy thế bất giác hoảng kinh, ông vốn biết Lý Xuân Hồng rất tinh tường y thuật, nếu không phải bị thương nặng thì làm sao nàng lại rơi nước mắt, thế là vội vã hỏi: - Lý họ pháp, bang chủ làm sao rồi? Lý Xuân Hồng run run nói: - Tư tư bị thương rất nặng, thật không ngờ tư tư lại bị người đánh trọng thương như thế? Phải, với trình độ võ thuật của Lý Xuân Hoa, võ lâm hiện nay lại có mấy người làm bị thương nàng nổi? Công Tôn Lạp quay đầu nhìn Âu Dương Hải nói: - Âu Dương lão đệ, tình huống này xảy ra thế nào? Bách Độc Tẩu vốn cho rằng Âu Dương Hải dùng nhiều người họp lại đánh bị thương Lý Xuân Hoa, nhưng bây giờ trông thấy họ đều là người thân, nhất thời không dám chỉ ra hung thủ là Âu Dương Hải, kỳ thực lão ta cũng hoang mang không biết được chân tướng sự việc ra sao. Âu Dương Hải nói: - Nàng bị Cô Thiên Nhân Viên đánh bị thương. Mọi người tại đó nghe đến cái tên Cô Thiên Nhân Viên đều kinh hãi, Công Tôn Lạp trầm giọng nói: - Cô Thiên Nhân Viên là hầu nhân quái dị điên cuồng, giết hại vô số người trong giang hồ năm xưa. Âu Dương Hải gật đầu nói: - Trừ lão ta ra, ai lại có thể đã thương được Lý cô nương? Lý Xuân Hồng than rằng: - Tư tư của tôi bị thương nặng như thế này. Âu Dương tướng công có phải huynh còn hận tư tư? Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Bây giờ thì mọi người đã đến đây rồi, ta không cần phải ở lại đây nữa, chúng ta sau này sẽ gặp lại. Nói xong, Âu Dương Hải quay mình bước đi. Bách Độc Tẩu Lang Dật quát: - Tạm dừng bước! Lão phóng đến cản trước mặt Âu Dương Hải nói: - Chuyện của chúng ta còn đã xong đâu? Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Nếu các hạ nhất định muốn quyết một trận thắng phụ thì còn chần chờ gì nữa. Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp biết rõ trình độ võ công của Bách Độc Tẩu, lão là nhân vật bạch đạo trong võ lâm, nhưng không biết lão và Âu Dương Hải có xung đột gì? Công Tôn Lạp nói to: - Lang huynh, Âu Dương Hải lão đệ, hai vị có nể mặt của ta mà ngưng ngay chuyện xung đột này không? Bách Độc Tẩu lang Dật cười nhạt nói: - Nói hay lắm. Dù là chuyện lớn như trời, nhưng trước mặt Công Tôn huynh cũng nên dẹp bỏ, có điều người này ngạo mạn khinh người, không biết sư phụ của hắn là ai? Công Tôn Lạp nói: - Tất cả hãy để đệ giải thích cho Lang huynh sau, không biết Lang huynh vội vã đến đây là có chuyện gì? Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo cười, nói tiếp: - Ngày trước tại Lạc Dương gặp Thanh Thành Cô Mộc đạo trưởng, được biết những chuyện có liên quan đến Khiên Thủ bang, nên đến đây bái hội Lý bang chủ, không ngờ trên đường lại gặp quí bang chủ đang hôn mê và thanh niên này? Lúc này Âu Dương Hải lặng lẽ bỏ đi hơn mười bước, bỗng nghe thanh âm của Lý Xuân Hồng kêu gọi: - Âu Dương tướng công? Âu Dương Hải bất giác dừng lại, Lý Xuân Hồng ôm lấy Lý Xuân Hoa trên tay, chầm chậm đi đến, đôi mắt ngấn lệ, nói: - Âu Dương tướng công, dù tư tư có đối xử với huynh không phải, nhưng tiểu nữ lại? Âu Dương Hải trông thấy dòng lệ đáng thương của nàng, bất giác thở dài, nói: - Tư tư của cô hầu như là đánh chết ta, cô nương có biết không? Lý Xuân Hồng khe khẽ gật đầu, nói: - Tư tư rất hối hận, hai cúng ta đã tìm huynh cả ngày. Âu Dương Hải nói: - Cô nương là người lương thiện, nhưng tư tư của cô cực kỳ độc ác thâm hiểm, nàng có ý biểu thị hối hận, để nhận được sự lượng thứ của cô nương. Lý Xuân Hồng thấy mặt Âu Dương Hải lộ vẻ giận dữ, nội tâm càng thêm đau khổ, nước mắt tuôn rơi lả chả, buồn bã nói: - Hiền huynh không thể quá kích động, đem sự tình nghĩ xấu như vậy. Kỳ thực Lý tư tư không hề có tâm tính như thế. Âu Dương Hải nói: - Được, vậy tại hạ tin cô nương. Lý Xuân Hồng nói: - Nếu tư tư còn có thể sống sót, nhất định sẽ xin lỗi hiền huynh. Âu Dương Hải kinh hãi hỏi: - Sao? Nàng thật sự bị thương ghê gớm vậy ư? Lý Xuân Hồng gật đầu bi thương nói: - Tư tư bị một thứ chưởng âm độc rất lợi hại đã thương, hàn độc đã xâm nhập vào sáu mạch tam dương tam âm, nếu không có nội lực thâm hậu, e rằng đã chết, nhưng? Nàng nói đến đây lại nứa nở, Công Tôn Lạp đứng bên cạnh cũng hiện vẻ ảm đạm, Âu Dương Hải sửng sốt kêu lên: - Lý cô nương, y thuật của cô như thần, chẳng lẽ? Lý Xuân Hồng lắc đầu than rằng: - Chưởng lực âm độc mà tư tư bị trúng thứ chân lực nội gia của Cô Thiên Nhân Viên, mượn sức mà đem chất hàn độc xâm nhập vào trong huyết mạch, loại nội thương này với công lực của tiểu nữ thì không cách nào chữa được. Âu Dương Hải đột nhiên nhớ đến lời nói của Cô Thiên Nhân Viên nói lúc đánh Lý Xuân Hoa: - Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót thì không đến mười năm sao thiên hạ sẽ không có ai thắng nổi ngươi? Nói như thế thì Cô Thiên Nhân Viên nhất định đã hạ độc thủ. Lý Xuân Hoa buồn bã nói: - Nều muốn chữa khỏi thương thế này phải có loại thuốc hồi sinh công hiệu như Tuyết liên, Tuyệt sâm, Thiên niên hà thu ô các loại kỳ trán dược? Nhưng những loại thuốc đó trong lúc nhất thời thì kiếm ở đâu ra? Huống chi thương thế của tư tư e rằng khó qua nổi bay ngày? nếu sư phụ của tiểu nữ hãy còn tạ thế, thì có thể với nội công độc đáo tinh thâm của người có thể đã thông sáu mạch tam dương, tam âm cho tư tư, theo tiểu nữ biết từ khi ân sư chết đi, trong võ lâm chưa thấy có cao nhân nào có công lực kư tuyệt như vậy? Đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo vang lên: - Ta không tin trong thiên hạ lại có chứng bệnh khó trị nào có thể làm khó ta! Tiếp theo đó, một người thân hình cao gầy mặt xương xương, từ trong điện chậm rãi bước ra, người đó mặc chiếc áo dài màu xám.Lão nhân áo xám này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh hãi, nên biết mọi người ở đây đều là cao thủ, nhưng không một ai hay biết người này vào trong điện từ lúc nào, Công Tôn Lạp và Lang Dật Đạo quan sát kỷ lưỡng người này nhưng thấy không quen biết. Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp mĩm cươio chắp tay nói: Công Tôn Lạp thỉnh giáo các quí tánh đại danh?Lão nhân áo xám trên mặt không lộ vẻ gì, hừ một tiếng, nói:- Ta biết ngươi tên Công Tôn Lạp, bất tất phải nói tên với ta. Quan Đông đại hiệp công phu tu dưỡngkhá cao nhưng cũng không chịu nổi sự khinh thị này của lão, nhưng Âu Dương Hải và Bách Độc Tẩu đã giận dữ.Lý Xuân Hồng vội vã hỏi:- Tiền bối muốn thứ gì? Lão nhân áo xám chậm rải nói: - Chỉ là tám thanh tiểu kiếm thôi. Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, Lang Dật Đạo ba người nghe nói đều nhíu mày, còn Âu Dương Hải thì kinh hải vô cùng, thầm nghĩ ? Tám thanh tiểu kiếm? Đó không phải là tám thanh tiểu kiếm của Cô Thiên Nhân Viên cho mình hay sao??. Lý Xuân Hồng hỏi: - Không biết tiểu kiếm đó ra sao? Lão nhân áo xám chỉ Âu Dương Hải, nói: - Ngươi bảo hắn cho ngươi xem! Âu Dương Hải thất kinh, lùi lại một bước, quả nhiên lão ta chỉ tám thanh bảo kiếm trong hộp ngọc của mình, trừ Cô Thiên Nhân Viên và người thổi sáo ra, làm sao lão ta biết mình có thứ này? Nếu nói lão nhân áo xám chính là người thổi sáo, thế tại sao ông ta mấy lần giúp đỡ mình? Huống chi thanh âm của người này không hề giống với người thổi sáo. Như thế thì chỉ có một khả năng, chính là lão ta trông thấy Cô Thiên Nhân Viên tặng kiếm cho mình. Nói như vậy, lão nhân áo xám này đã có thể thoát khỏi tai mắt của Cô Thiên Nhân Viên và người thổi sáo, suy ra võ công của lão cao cường ra sao thì cũng có thể biết rồi. Lý Xuân Hồng chăm chú nhìn Âu Dương Hải, hỏi: - Huynh có thứ ấy không? Kỳ thực chẳng cần nói, với bộ dạng của Âu Dương Hải, ai nấy đều thấy rõ trên mình chàng tất nhiên có tiểu kiếm, nhưng lại không biết đó là vật báu ra sao. Âu Dương Hải khẻ gật đầu, nói: - Đó là vật mà Cô Thiên Nhân Viên cho tại hạ. Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo cười nhạt nói: - Giỏi a! Hoá ra ngươi và tên ma vương đó có tình bạn thắm thiết Âu Dương Hải và Công Tôn Lạp nghe vậy đều biến sắc? Âu Dương Hải bỗng ngửa đầu cười sằng sặc, nói:- Cô Thiên Nhân Viên đối với ta rất tốt, chẳng những lão chửa trị bệnh cho ta mà còn đem tiểu kiếm yêu quí của mình tặng ta. Hừ hừ , chẳng lẽ lão đỏ mắt rôì ư? Công Tôn Lạp trầm ngâm, trầm giọng nói: - Âu Dương lão đệ, đệ nên biết Cô Thiên Nhân Viên là kẻ hung tợn, tàn khốc? Âu Dương Hải không để ông nói hết, nói tiếp: - Tại hạ chỉ biết lão đối với ta rất tốt, mà một số người tự xưng mình là người hiệp nghĩa thì lại đối với ta thâm hiểm, ác độc. Chàng nói đến đây, giọng nói vừa nhanh vừa run run, hiển nhiên trong lòng chàng kích động vô cùng. Quan đông đại hiệp Công Tôn Lạp than rằng: - Âu Dương lão đệ, ta thật sự tiếc cho một lão đệ kiệt nhân tài như đệ? bây giờtạm thời bình tĩnh một chút rồi suy nghĩ một lát xem sao, chẳng lẽ trên thế gian này không có ai thật sự yêu mến đệ? Thực sự, trong lòng Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp là bạn hữu rất tốt với mình, đặc biệt là mấy ngày trước lúc Thiếu Lâm thiền sư Thiên Tuệ xuất linh môn đồ muốn tróc bắt chàng. Công Tôn Lạp lúc nào cũng bảo hộ chàng. Khiếng cho Âu Dương Hải kính phục cảm kích vô ngần, lúc này nghe ông nói như thế, bất giác chàng cảm thấy vừa rồi mình thực quá khích, cho nên bối rối vô cùng. Lý Xuân Hồng quay qua hỏi lão nhân áo xám: - Tiền bối tự tin mình có thể trị được vết thương này ư? Lão nhân áo xám cười nói: - Thì ngươi có tiểu kiếm đó không? Lý Xuân Hồng nói: - Trừ thứ ấy ra, không biết còn thứ gì có thể thù lao được? Lão nhân áo xám lắc đầu: - Không có. Âu Dương Hải bổng thở dài, nói - Được rồi, nếu lão có thể chữa khỏi thương thế cho Lý bang chủ, ta sẽ đưa tiểu kiếm cho lão. Lý Xuân Hồng và mọi người không ngờ Âu Dương Hải lại khẳng khái như vậy. Hai mắt Lý Xuân Hồng rơi ra giọt nước mắt cảm kích nói: - Âu Dương tướng công, huynh? huynh quá tốt, tiểu nữ không biết phải báo đáp cho huynh thế nào? Âu Dương Hải cho tay vào ngươiù lấy ra cái hộp đưc cho Lý Xuân Hồng xem, nói: - Đây là vật của Cô Thiên Nhân Viên, ông ta đả thương lệnh tư, bây giờ lại do vật của ông ta cứu lại tánh mạng của cô ấy, mọi thứ đều có nhân kiếp trước. Lý Xuân Hồng nói: - Âu Dương tướng công, huynh tạm thời giữ lấy, hãy còn không biết tiền bối kia có thể chữa khỏi vất thương này không? Lão nhân áo xám khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng duổi tay nắm lấy mạch môn của Lý Xuân Hoa, chăm chú chẩn đoán, đột nhiên mặt lão nhân biến sắc? Mọi người trông thấy vẻ mặt ông ta như vậy, ai nấy đều kinh hãi, mấy đạo mục quang đều chăm chú nhìn vào người lão. Không biết phải mất bao lâu lão nhân áo xám lắc đầu, phát ra tiếng thở dài, nói: - Không ngờ linh đan dị dược trên mình Vân Trung Nhạc ta lại không có tý bổ ích gì cho thương thế này! Công Tôn Lạp, Lang Dật Đạo nghe lão nhân nói đột nhiên nhớ đến một người, đó là câu nói mà bốn mươi mấy năm trước thiên hạ võ lâm có truyền: Thiên Viên, Vân Nhạc, Đông Hậu, Nam Cơ, Bắc Hiệp, để biểu thị năm vị kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, trừ Cô Thiên Nhân Viên thường tung hoành trong giang hồ, cho nên người ta quen mặt, còn bốn người: Văn Nhạc, Đông Hâu, Nam Cơ, Bắc Hiệp có thể nói là chưa có ai thấy qua mặt mũi thật sự của họ, huống chi họ đều là nhân vật có từ hơn bốn mươi năm trước. Lão nhân áo xám tự nói là Vân Trung Nhạc, Công Tôn Lạp chợt nghĩ đến Vân Trung Nhạc trong ? Võ lâm ngũ kỳ ?,chẳng lẽ lão nhân áo xám trước mặt chính là Vân Trung Nhạc trong ngũ kỳ sao? Lý Xuân Hồng trợn mắt nhình lão nhân áo xám, chậm rãi hỏi: - Xin hỏi lão tiền bối, người là Vân Trung Nhạc trong ?Võ lâm ngũ kỳ? phải không? lão nhân áo xám không trả lời câu hỏi, ảm đạm nói: - Ta không còn cách nào chữa trị vết thương này được, các người đi tìm người cao minh đi! Lão nhân nói xong quay mình bước đi. Lý Xuân Hồng vội vã gọi: - Vân lão tiền bối, xin dừng lại một lát, vãn bối có lời? Lão nhân áo xám quả nhiên dừng lại, quay đầu nói: - Nghe những lời ngươi vừa mới nói, về y thuật ngươi nhất định có trình độ cũng tương đối, không sai, tư tư của ngươi bị Hỗn thiên đồng âm công của Cô Thiên Nhân Viên đánh bị thương, tuy ta đã vận dụng chân nguyên đả thông tam dương tam âm lục mạch của nàng, nhưng vẫn không thể trị được, trừ phi bây giờ có một loại thuốc ở trong tay mới có thể hoàn toàn chữa khỏi vất thương của nàng. Lão nhân nói như vậy làm mọi người đều hoảng hốt. Lý Xuân Hồng vừa kinh lại vừa mừng, nói: - Vân lão tiền bối, người đã đả thông tam âm tam dương lục mạch của tư tư tiểu nữ rồi ư? Bởi vì đây là một việc khó tin, không ngờ trong khoảng khắc lão nhân áo xám vừa bắt mạch đã dùng chân nguyên bản thân đả thông tam ân tam dương lục mạch của Lý Xuân Hoa, với nội công thâm hậu kình người này e rằng chỉ thuộc vào trong năm vị kỳ nhân. Lão nhân áo xám nói: - Lục mạch của nàng tuy thông, nhưng trong vòng trăm ngày nếu không dùng thuốc chữa trị thì võ công của nàng sẽ bị phế hết. Âu Dương Hải đột nhiên móc từ trong người ra cái hộp ngọc, nói: - Tiền bối đã đả thông lục mạch cho nàng ấy, vật trong chiếc hộp như lời ước sẽ tặng cho tiền bối. Lão nhân áo xám lạnh lùng hừ lên một tiếng, nói: - Lão phu tuy rất yêu thích vật này, nhưng cũng sẽ không làm loại người thất tín. Lục mạch của nàng tuy đã thông, nhưng ta vẫn chưa hoàng toàn chữa trị hết thương thế của cô ta. Sau đó lão nghiêm nét mặt nói tiếp: - Ngươi cất vật này chớ để lộ cho người ngoài biết, nếu không thì khó tránh khỏi cái hoạ sát thân, lúc đó có hối hận thì đã trễ. Nói dức, lão nhân áo xám khẽ tung mình người bay vào đêm tối nhanh như làn khói. Lý Xuân Hồng vội gọi lớn: - Vân lão tiền bối, xin tiền bối chỉ thật ở đâu có loại linh dược chữa trị thương thế cho tư tư tiểu nữ? Xa xa văng vãng tới giọng nói của lão nhân áo xám: - Aâm Dương cốc Vạn niên linh xà, Vạn niên linh xà? Bách Độc Tẩu, Lang Dật Đạo thất kinh kêu lên: - Âm Dương cốc! Công Tôn Lạp nhìn vẻ kinh hoàng của Lang Dật Đạo, buột miệng hỏi: - Lang huynh, xảy ra chuyện gì? Bách Độc Tẩu mặt tái mét, vội nói: - Không có, không có! Lý Xuân Hồng khẽ hỏi: - Lang bá bá, có phải bá bá biết rõ chuyện ở Âm Dương cốc đó? - Không biết, không biết. Lão phu phải cáo từ đây! Công Tôn Lạp gọi: - Lang huynh, huynh dừng lại một chút? Nhưng Bách Độc Tẩu như tên rời khỏi đây, lao đi như tên bắn? bỗng một tiếng rên từ miệng Lý Xuân Hoa phát ra. Lý Xuân Hồng vừa mừng vừa sợ, gọi: - Tư tư, tư tỉnh rồi ư? Lý Xuân Hoa nhăn nhó nói: - Muội muội, lại đây ta có một số chuyện quan trong nói cho muội rõ. Lý Xuân Hồng khẽ nói: - Tư tư, hiện giờ trong người tư tư có biến hoá gì không? Lý Xuân Hoa cười khổ, nói: - Muội muội, không phải tư tư coi thường y thuật của muội. Oâi, nhưng ta biết vết thương này không cách nào khỏi được. Lý Xuân Hồng thê lương nói: - Tư tư? vết thương của tư có thể khỏi. Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Muội muội có biết ta bị ai đả thương không? Oâi, dường như Cô Thiên Nhân Viên biết rõ môn Ngọc Nữ thất âm chỉ của ta cho nên hắn dùng một môn võ công cực kỳ lợi hại đả thương kỳ minh bát mạch của ta? Lý Xuân Hồng vội nói tiếp: - Tư tư hãy an tâm nghỉ ngơi đi, vết thương của tư t3y đã được một cao nhân giúp đỡ chữa trị, trong vòng một trăm ngày nếu được chữa trị bằng thuốc thì có thể khỏi hẳn. Lý Xuân Hoa nghe vậy vội hỏi: - Là cao nhân nào? Nàng vừa nói vừa run rẩy, thân người hư nhược của nàng run lên như sắp ngã, Lý Xuân Hồng vội vã vực nàng dậy, trả lời: - Là Vân Trung Nhạc một trong ? Võ lâm ngũ kỳ ? đồng danh Cô Thiên Nhân Viên. Lý Xuân Hoa thất kinh nói: - Vân Trung Nhạc? Lý Xuân Hồng tóm tắc mọi chuyện xảy ra kể một lượt. Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi: - Còn Âu Dương tướng công đâu, có phải đã đi rồi không? Nàng hỏi câu này, Lý Xuân Hồng và Công Tôn Lạp quay nhìn ra sau, trong bóng đêm mịt mờ nào có thấy bóng dáng của Âu Dương Hải ở đâu, không biết từ lúc nào, chàng đã âm thầm bỏ đi rồi. Lý Xuân Hoa than rằng: - Muội muội, ta thật không phải với Âu Dương Hải. Ôi! Trước mắt thì thế cuộc giang hồ võ lâm hiện nay, có quan hệ rất nhiều với Âu Dương Hải, hân một điều là ta đã đả thương huynh ấy vô cớ, làm hắn ôm h6ạn trong lòng, không muốn họp tác cùng với chúng ta. Nếu mà anh ta được Bạch Hoàng giáo thu phục thì thật là tổn thất trọng đại cho chúng ta. Lý Xuân Hồng không hiểu, nói: - Tư tư, tư nói thế là có ý gì? Lý Xuân Hoa nói: - Trên mình Âu Dương Hải có một viên thuốc giải mê dược của Bạch Hoàng giáo, nếu chúng ta nghiên cứu ra cách cấu tạo, thế thì chúng ta có thể giải cứu võ lâm đồng đạo bị trúng thuốc mê của Bạch Hoàng giáo. Lý Xuân Hồng ủa một tiếng, hỏi: - Làm sao mà Âu Dương huynh lại có loại thuốc ấy? Lý Xuân Hoa khẽ thở dài nói: - Cô Thiên Nhân Viên cho hắn , Ôi! Ta vốn hoài nghi hắn là người của Bạch Hoàng giáo, nhưng thấy hắn và Cô Thiên Nhân Viên đặt cược với nhau, ta cảm thấy ta sai rồi, nhưng Âu Dương Hải người này thật sự rất quái dị, hắn có những chỗ làm ta mê hoặc khó hiểu. Lý Xuân Hồng nói: - Chúng ta quay về nghỉ ngơi đi, sau khi đưa tư tư về, muội sẽ lại phải tìm liếm Âu Dương huynh. Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi: - Muội muội, muội nói có loại thuốc gì có thể chữa khỏi thương tật của ta? Lý Xuân Hồng nghe nàng nhắc đến, chợt nhớ đến tình hình Bách Độc Tẩu nghe cái tên Âm Dương cốc mà kinh hoàng vội vã đi mất, nàng quay qua hỏi Công Tôn Lạp: - Công Tôn hộ pháp, ông thường đi lại trên giang hồ, có hiểu biết về Âm Dương cốc không? Quan Đông đại hịêp Công Tôn Lạp không nói một lời, trong đầu ông nhớ đến một chuyện, tức là Âm Dương cốc, một địa danh thần bí. Công Tôn Lạp lắc đầu cười nói: - Cái tên này mười năm trước tại hạ đã từng nghe qua, nhưng ba người nói ra địa danh này vào một đêm nọ đều phơi xác trong một khách đếim, lúc đó ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng, rồi bí mật điều tra trong ba năm, vẫn không có kết quả, lại không còn nghe nói đến cái tên Âm Dương cốc nữa, thật khộng ngờ hôm nay Vân Trung Nhạc lại nhắc đến Âm Dương cốc, lại khiến cho một người đỉnh đỉnh đại danh như Bách Độc Tẩu kinh hoàng đi mất, tình hình này thực làm cho người ta khó giải đáp. Oâng hơi ngừng lại, nói tiếp: - Nếu ta đoán không nhầm, Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo nhất định rất quen thuộc nơi Âm Dương cốc này, tiếc rằng lão đã vội vã bỏ đi mất không thể hỏi lão ta cho rõ. Lý Xuân Hồng nói: - Xem vẻ kinh hãi của ông ta, dù có hỏi ông ta cũng sẽ không nói. Công Tôn Lạp nói: - Không sai. Âm Dương cốc này chắc có liên quan đến một chuyện bí mật gì đây . Lý Xuân Hồng nói: - Vân Trung Nhạc nói muốn chữa khỏi bệnh cho bang chủ phải có Vạn niên linh xà của Âm Dương cốc, nhưng chúng ta không biết Âm Dương cốc ở chỗ nào, làm sao tìm kiếm được đây? Công Tôn Lạp sắc mặt trầm trọng, nói: - Tại hạ sẽ nghĩ cách thám tra nơi Âm Dương cốc này, nhưng ngoài ra chẳng lẽ không còn loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh cho bang chủ sao? Lý Xuân Hồng nói: - Đã biết bang chủ bị loại võ công nào đả thương rồi, đợi tiểu nữ trở về điều tra xem sách thuốc tiên sư để lại thì mới biết. Lý Xuân Hồng dìu Lý Xuân Hoa cùng Quan Đông đại hiệp rời khỏi nơi này. * * * Khi mọi người vừa đi khỏi. Trong sương đêm mờ mịt, có bóng của một người đi chậm chạp đến. Người đó chính là Âu Dương Hải. Chàng ngửa đầu nhìn lên trời, đã đến lúc sơ canh? còn hai canh nữa mới đến lúc hẹn với người thổi sáo, thế là Âu Dương Hải đứng bồi hồi bên cạnh ngôi chùa cổ thỉnh thoảng lấy hoàn thuốc ra ngữi, rồi cho vào miệng nuốt xuống. Chàng cảm thấy hoàn thuốc này chẳng có mùi vị chi cả, giống như một cục đất vậy. Gió thổi cỏ bay, Âu Dương Hải chợi cảm thấy xung quanh ngôi chùa cổ này âm u ghê rợn, nếu lúc bình thường Âu Dương Hải thật không dám đến đây. Đột nhiên một tiếng tiêu vang lên, văng vẳng vọng đến. Âu Dương Hải giật mình tự hỏi: ? Có phải ông ta đến rồi chăng? Nhưng kỳ nhân nọ thổi sáo, chứ không phải thổi tiêu? Mà bây giờ còn lâu mới tới canh ba? Trăng thu tròn vành vạch, sương khuya phủ đầy đất. Âu Dương Hải từ từ cất bước, đột nhiên tiếng tiêu ngừng lại. Âu Dương Hải nói thầm: Chắc là một cao nhân nào khác chăng?.Vừa nghĩ xong, tiếng tiêu dìu dặt lại cất lên? Âm điệu dịu dàng ôn nhu, văng vẳng bay tới. Âm lượng thanh âm này không lớn, nhưng nghe rõ dị thường. Mới nghe âm thanh vận thì thấy nhu mì uyển chuyển, rất là hay. Nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng, tiếng tiêu đó như lời ca ai oán của thiếu nữ phòng khuê, như tiếng hót của con chim phụng lẻ loi, từng tiếng như rung động lòng người. Âu Dương Hải giật mình? Lúc chàng cảm thấy kỳ dị thì đã trễ. Tâm thần của chàng đã bị tiếng tiêu đó nhiếp hồn. Trong lúc nhất thời lục thần không ổn định được, ảo giác phát sinh, cảnh vật trước mắt thay đổi. Bỗng thấy Lý Xuân Hồng mặt mày khóc lóc sầu não, hu hu? hu hu? Như trong nháy mắt lại biến thành khuông mặt của Lam Tinh Tinh phu nhân đang cười cợt với chàng. Chớp mắt lại biến thành Lý Xuân Hoa, mặt nàng lạnh lùng băng giá, mắt đầy sát khí? Sau cùng lại biến thành mỷ nhân áo lục xinh đẹp kiều diễm vô cùng mỉm cười với chàng, Âu Dương Hải trong lúc đó trái tim như xáo động. Thình lình tiếng tiêu dừng lại, ảo giác tan biến. Âu Dương Hải cảm thấy đau đầu, mê muội? Lúc chàng còn chưa tỉnh, tiếng tiêu lại vang lên? Lần này tiếng tiêu khác lạ, quan quan bách chuyển, réo rắt như hót . Âu Dương Hải thấy không tự chủ được nữa, dần dần thần hồn phiêu động, chàng vội vã ngồi xuống tĩnh toa vận công, bắt đầu phương pháp hít thở điều tức, nhưng khôn làm thế nào ngăn chặn được tiếng tiêu réo rắt bay lọt vào tai. Với công lực hiện nay của Âu Dương Hải, chống lại tiếng tiêu này khôgn khó, hiềm một nỗi chàng đã trúng Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật vẫn chưa khỏi, lại thêm vào đó là sức cảm nhiệm của tiếng tiêu đầy dẫy ma lực, càng dễ làm mất lý trí bản thân, thế rồi công lực của chàng càng lúc càng giảm đi. Lát sau? Âu Dương Hải không tự chủ được nữa, trên đầu vã mồ hôi đầm đìa, mơ hờ muốn bật lên múa loạn theo tiếng tiêu. May mà đang lúc nguy cấp, tiếng tiêu đó lại ngừng. Trải qua một hồi giày vò, Âu Dương Hải không chiu nổi nữa, đứng dậy đi mấy bước, nhưng lại ngã lăn ra. Nên biết tiếng tiêu di đó có một sức mạnh nhiếp hồn phách của người, Âu Dương Hải dùng nội công tu luyện của bản thân kháng cự qua lại với ma lực của tiếng tiêu, tiếng tiêu đó vào lúc Âu Dương Hải không chịu nổi nữa thì nó dừng lại, làm tiêu hao chân lực toàn thân của chàng. Chuyện này đối với chàng còn ghê gớm hơn là trải qua một trận ác đấu, sau khi ngã vật xuống, chàng cảm thấy tứ chi vô lực, toàn thân tê dại, tựa như mới qua cơn chết chóc, chàng thử vận khí, nhưng ở tứ chi không còn theo ý muốn được nữa, chân khí ởđan điền vận lên đến ngực thì tan đi không tụ lại được. Chàng thử liền mấy lần, đếu vô ích. Thế rồi chàng dứt khoát cứ nằm lăn trên đất, nhìn mây trắng trôi trên trời, khẽ thở dài thê lương? Đột nhiên tiếng tiêu lại vang lên. Một bóng người áo đỏ phóng nhanh tới, theo sát phía sau là mấy người áo đen. Âu Dương Hải giật mình, chàng biết người áo đỏ là người của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải gắng gượng giãy giụa, nhưng không còn sức nữa, bóng đỏ vụt đến, một người mặt mũi âm u lạnh lẽo đứng trước mặt chàng. Âu Dương Hải nhìn thấy người này chợt kêu lên kinh hãi, gã chính là người đêm nọ đã chỉ huy Thiên Kiếm bang chủ ác đấu với chàng, không ai xa lạ chính là Mạc Bá Thiên. Soạt soạt? bốn gã đại hán áo đen đều đã đến. Hoàng Thiên bắc đẩu Hàn Mạc Bá Thiên, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn Âu Dương Hải nói: - Chúng ta thật hữu duyên, hề hề! Nghe nói ngươi tên là Âu Dương Hải phải không? Âu Dương Hải vẫn nằm trên đất, nói: - Phải thì sao? Mạc Bá Thiên cười nói: - Nghe nói ngươi là Lạc Phách Nhân số mười tám? Âu Dương Hải giật mình hỏi: - Lạc Phách Nhân là gì? Mạc Bá Thiên cười ha hả nói: - Đương nhiên bây giờ ngươi không biết, đợi khi uống hoàn thuốc này xong thì sẽ hiểu ngay. Nói xong gã móc ra một hoàng thuốc màu đỏ. Âu Dương Hải cười ngạo nghể nói: - Chuyện sống chết là cái quái gì, Âu Dương Hải ta không bận tâm. Nhưng nếu ngươi muốn sĩ nhục ta. Hừ! Làm ma ta cũng phải lấy mạng của ngươi Bỗng một tiếng nữ nhân thét lên, tiếp lời: - Chuyện sống chết là chuyện lớn, người kỳ quái như ngươi làm sao lại không bận tâm? Mạc Bá Thiên thất kinh, quay người lại nhìn, không biết từ lúc nào, phía sau họ có thêm một thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ này trang sức lạ lùng, mặt cho một miếng sa đỏ dài đến mấy tấc, toàn thân trừ hai ban tay trắng ngần, ngoài ra không thấy một màu gì khác. Thân hình nàng mảnh mai dị thường, ta phải cầm ống ngọc tiêu phau như bạc ngọc, bộ áo đỏ và vải che mặt của nàng khẽ phiêu đông trước gió đêm, hồng ảnh rực rỡ như cõi u minh làm cho người ta cảm thấy vô cùng ghê rợn. Mạc Bá Thiên vẫn là một bá chủ ngang tàng một đời, tuy gã hơi cảm thấy kinh hãi, nhưng không lộ vẻ gì, lạnh lùng quát: Ngươi là ai? Nói mau, nếu còn giả bộ hù doạ người thì ta phải ra tay đó. Lúc này bốn người áo đen đã vậy chặt xung quanh thiếu nữ áo đỏ. Nữ nhân áo đỏ khẽ huơ cây ngọc tiêu, từ trong tấm lụa che mặt phát ra tiếng cười khanh khách, nói: - Ngươi muốn động thì động thủ thử coi? Nói đến đây, thanh âm của nàng bỗng từ hoà hoàn trả gay gắt, quát: - Mạc Bá Thiên, kiếmbang gia nhập Bạch Hoàng giáo hiện nay ở chức vị nào? Mạc Bá Thiên nghe cảm thấy lạnh mình, thiếu nữ biết mình quá rõ. Gả cười hề hề mấy tiếng, nói: - Ngươi hót ngóc ngách như vậy không biết có dụng ý gì? Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách, nói: - Không có dụng ý gì, chẳng qua? Câu nói vừa thốt ra, chỉ thấy nàng lắc mình. Ngọc tiêu quét bên trái đánh bên phải. Chớp mắt đã đánh mỗi đại hán áo đen mỗi người một chiêu. Hoá ra bốn gả đại hán áo đen được ám thị của Mạc Bá Thiên, muốn chuyên thân xông đến đánh Âu Dương Hải, cho nên thiếu nữ áo đỏ lẹ làng phát công động kích. Thiếu nữ áo đỏ xuất thủ như điện, thế công mỗi một chiêu như có mấy lần biến hoá, vừa đánh vừa điểm, như chém như quét, làm cho người khó mà đỡ gạt Bốn đại hán áo đen võ công rất cao, họ vừa thấy chiêu thức của Thiếu nữ áo đỏ cảm thấy chiêu thuật của đối phương kỳ ảo không lường, bốn người đồng thời lùi lại sáu, bảy bước. Hoàng Thiên bắc đẩu Hàn Mạc Bá Thiên thấy chiêu thức ngọc tiêu của nàng bất giác giật mình, gả đột nhiên nghĩ đến một người, lập tức hỏi: - Xem ra một tiêu của cô nương chỉ lên trời, thì sông Hán cũng phải đổi màu, e rằng phượng giá chắc là Nam Quốc Tiên Cơ? Nữ nhân áo đỏ cười khanh khách, nói: - Ta là Nam Quốc Tiên Cơ ư? Ha ha, không ngờ Mạc Bá Thiên danh chấn giang hồ lại đoán thanh sắc cũng nhầm, thật là buồn cười quá. Thực ra Mạc Bá Thiên nào có phải không nghe được giọng nói của nàng, là một thiểu nữ trẻ tuổi, có điều gả cảm thấy tiêu thức của nàng kỳ ảo vô cùng, theo lời truyền,trong võ lâm có một nữ lang kỳ tài là Nam Quốc Tiên Cơ, tay cầm một cây ngọc tiêu, biến hoá như thần, có thể làm sông Hán biến sắc, nhật nguyệt thất quang. Thế là gả thuận mồm hỏi luôn, định thám thính lai lịch của nàng. Chợt nghe một tiếng quát: - Đứng yên. Hoá ra đột nhiêu Mạc Bá Thiên đưa mũi chân đá vào Âu Dương Hải đang nằm dưới đất.Thiếu nữ áo đỏ quát một tiếng, phóng mình tới, ngọc tiêu đã điểm vào đầu gối Mạc Bá Thiên, Mạc Bá Thiên thất kinh nhanh chóng thu chân lùi lại? Thiếu nữ áo đỏ cười nói: - Nếu chiêu này của ta muốn sát thương ngươi thì ngươi có thể lùi lại được không? Ta nghĩ tốt nhất ngươi mau chóng rút đi thôi. Mạc Bá Thiên tránh được ngọn tiêu, người lạnh toát, gã không ngờ trên giang hồ lại xuất hiện một cô gái võ công tuyệt cao như vậy. Mạc Bá Thiên cười nhạt, nói: - Thế thì coi không được. Đột nhiên thiếu nữ áo đỏ rút từ trong người ra một cây cờ nhỏ có thiêu một cây cổ cầm và một cây ngọc tiêu, nàng khẽ giơ lên nói: - Các ngươi khôgn rút đi thì còn đợi lúc nào? Mạc Bá Thiên một nhân vật ngang tàng ngạo nghễ là thế, vừa trông thấy cây cờ xem biến sắc, gã và bốn đại hán áo đen nhất tề cùng thân thi lễ, xoay mình phóng đi Thiếu nữ áo đỏ trông thấy năm người đã đi xa mới cười lên khanh khách, thanh âm rất trong trẻo, có điều âm thanh phát ra sau tấm sa che mặt, làm cho người ta cảm giác vị lạnh lẽo, Âu Dương Hải nằm nghiêng trên mặt đất bất giác cũng thấy run. Thiếu nữ áo đỏ từ từ bước đến bên cạnh Âu Dương Hải hỏi: - Ngươi từ đâu tới? Vì sao lại sinh chuyện với Bạch Hoàng giáo? Thanh âm của nàng rất nhu hoà, tựa hồ không có chút ác ý gì. Âu Dương Hải nhìn qua tấm sa che mặt, thấp thoáng thấy đôi môi anh đào đỏ mộng của đối phương hé mở, trên mặt như có vẻ cười, chàng lấy lại can đảm, lật mình ngồi dậy, trả lời: - Tại hạ mới rồi nghe tiếng tiêu, trong bụng hiếu kỳ, muốn theo tiếng tìm người, nhưng lại không khống chế nỗi uy lực hàm ẩn trong tiếng tiêu nên bị thụ thương ở đây. Thiếu nữ áo đỏ cười nói: - Thế thì bây giờ muốn chềt ư? Hay muốn sống? Âu Dương Hải nghe thế sững sốt, nói: - Muốn chết là sao? Muốn sống là thế nào? Xin hãy chỉ thị để tại hạ được hiểu. Thiếu nữ áo đỏ khẽ cười nói: - Từ lúc ta xuất đạo ra giang hồ, gặpo phải không ít người van xin cầu sống, nhưng ta từ trước giờ không hề đưa tay cứu người, đương nhiên ngươi cũng không ngoại lệ. Âu Dương Hải nói: - Tại hạ vốn không có cầu cô nương cứu, điều đó không quan hệ gì. Thiếu nữ áo đỏ cươì nói: - Ngươi nghĩ tuyệt lắm, nghĩ ta sẽ cho ngươi sống mà đi? Âu Dương Hải thở dài thê lương, nói: - Chúng ta không oán không thù, vì sao cô nương không để cho tại hạ sống? Thiếu nữ áo đỏ như ngạc nhiên lặng im một hồi rôì bật cười nói: - Mới rồi ta cứu mạng ngươi, bây giờ ta muốn thu lại cái mạng đó, chẳng lẽ lại cần gì đến oán thù? Âu Dương Hải thở dài, nói: - Nếu tại hạ muốn sống thì cô nương sẽ sai khiến tại hạ làm việc gì? Thiếu nữ áo đỏ cười nói: - Ta muốn ngươi đi gặp một người. Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm: Có phải cô ta do người thổi sáo gọi đến tiếp ta? ?.Chàng hỏi: - Muốn đi gặp người nào? Thiếu nữ áo đỏ nói: - Người này không cần phải hỏi, tóm lại là ngươi quen biết. Nói xong thiếu nữ áo đỏ đi đến phía Đông của ngôi chùa cổ. Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc canh ba? Chàng nghĩ: ? Có lẽ người thổi sáo bảo nàng ta đến đây trước để dẫn mình ?. Thế rồi chàng chậm chạp bước theo sau cô gái. Chỉ nghe thấy gió núi xào xạc, từng cơn từng cơn thổi qua, chung quanh yên lặng như tờ, Âu Dương Hải nghe thấy cả tiếng thở của mình. Lúc này thiếu nữ áo đỏ đã leo lên mặt dốc núi, hướng vào núi sâu đi tới. Âu Dương Hải như u mê cứ bước theo nàng, trong đầu không ngớt suy nghĩ, mấy lần chàng không nhịn được muốn hỏi, nhưng nén được. Thiếu nữ áo đỏ đi đến một vách núi cao, quay đầu lại nói: - Đã đến rồi. Thế núi trước mặt kỳ lại độc đáo, hai bên đều là đỉnh núi cao ngất, một ngọn đột như nhơ lên giữa hai ngọn núi, tựa người ta khéo mượn hình thế thiên nhiên mà đắp núi được, sâu vào mấy trượng một dòng suối xuống một khe núi, hình thế hiểm yếu lạ thường. Ở ven núi, khói sương toả mờ mịt, thấp thoáng có một người đang ngồi. Âu Dương Hải chăm chú nhìn? Người đó là một nữ nhân. Trên chiếc bàn tròn thấp có đặt một cây cở cầm. Lại đi vào mấy bước nữa, một khuôn mặt cực kỳ mỷ lệ hiện ra trước mắt. Đáng sợ là nàng chính là mỷ nhân đẹp áo lục, cô nương gảy đàn ở Lý gia đại viện. Thiếu nữ áo đỏ chạy lên mấy bước, nói: - Sư tư, để tư đợi lâu quá. Người đẹp áo lục nói: - Sư muội, muội vất vả quá. Âu Dương Hải không thể ngờ thiếu nữ áo đỏ lại là sư muội của mỷ nhân áo lục, trong lòng chàng bắt đầu cảm thấy bất an. Thiếu nữ áo đỏ gặp người đẹp áo lục thì nàng chầm chậm gỡ tấm sa che mặt ra , để lộ khuông mặt của mình , nàng nói với Âu Dương Hải: - Ngươi đừng sợ, chúng ta không hại ngươi đâu. Âu Dương Hải thấy thiếu nữ áo đỏ này tuổi độ mười bảy, nhưng đẹp đẽ đầy đặn vô cùng, da trắng như tuyết, môi mộng anh đào mày như vẽ, mắt sáng long lanh, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, thái độ kiều mỵ mọi người chẳng dám ngó, Âu Dương Hải bất giác quay mặt đi . Mỷ nhân áo lục lấy ra một viên thuốc màu trắng, nói: - Người uống viên thuốc này đi. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Vì sao ta phải uống nó chứ? Thiếu nữ áo đỏ mĩm cười nói: - Ngươi đã trúng Lạc phách cầm nhiếp hồn thuật của sư tư ta, uống viên thuốc này xong lập tức có thể giải trừ được thuật này. Âu Dương Hải hoảng hốt, sao họ lại biết mình trúng phải bệnh đó? Nếu nói nàng muốn hại ta thế thì Mạc Bá Thiên bắt ta uống Thất hồn đan, vì sao thiếu nữ áo đỏ lại? , họ có dụng ý gì? Âu Dương Hải nhất thời nghi hoặc không quyết, đứng ngây ra đó. Mỷ nhân áo lục nói: - Sao ngươi kỳ quái vậy? Thực ra ta chữa khỏi ngươi thuật này là muốn mặc cả trao đổi với ngươi câu chuyện. Âu Dương Hải tò mò hỏi: - Muốn trao đổi gì? Cô nương nói nghe thử? Mỷ nhân áo lục nói: - Có phải ngươi là phản đồ của phái Thiếu Lâm? Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Thế thì có liên quan gì tới các vị? Mỷ nhân áo lục nói: - Trong lòng ngươi vô cùng phẩn hận người của Thiếu Lâm tụ chứ? Âu Dương Hải cười ha hả, nói: - Cô nương đoán sai rồi, tại hạ không hận họ đâu. Mỷ nhân áo lục lại nói: - Ngươi hận hay không hận bọ họ không liên quan đến ta nhưngta có một chuyện nói cho ngươi rõ, Thiếu Lâm tự luôn luôn không tha muôn đồ phản loạn. Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ mãi lời nàng, rồi nói: - Phải Thiếu Lâm tự nhất định sẽ không tha, với sức của một mình tại hạ đương nhiên không thể nào đối chọi với Thiếu Lâm được sớm muộn gì tại hạ cũng là tù phạm của Thiếu Lâm tự. Mỷ nhân áo lục lai nói: - Ngươi là người rất thông minh, đương nhiên biết được hậu quả, quả nhiên người này khí ngất trời, không sợ cái chết, nhưng người nhân tài như ngươi mà chết đi thì không đáng, quả là tiếc? Âu Dương Hải nghe vậy liền hỏi: - Thế các vị muốn ta phải làm gì? Mỷ nhân áo lục và chàng nói chuyện đều quay nghiêng mặt, lúc này đột nhiên nàgn quay lại, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt Âu Dương Hải, mỉm cười, chậm rãi nói: - Gia nhập vào Bạch Hoàng giáo của bọn ta. Nụ cười của nàng như đoá hoa mấy trăm màu sắc bất đồng nhất tề nở rộ, kết hợp nên vẻ quyến rũ không gì tả nổi, thật là nghiêng nước nghiên thành, như hớp hồn người khác. Âu Dương Hải cảm thấy trong nụ cười của nàng có hàm ẩn sức câu hồn đoạt phách, chàng chỉ nhìn thôi tim cũng đập thình thịch, hoang mang, bèn quay đầu đi tránh nụ cười của nàng. Đôi môi mọng đỏ của mỷ nhân áo lục lại hé mở, một thanh âm trong trẻo uyển chuyển vang lên: - Nếu ngươi gia nhập vào bổn giáo chúng ta, ta sẽ không phụ đãi ngươi đâu, nếu Thiếu Lâm tự muốn tìm người gây phiền phức, trừ phi chỉ phá sạch Bạch Hoàng giáo mới có thể bắt ngươi được. ö ngươi muốn thế nào , suy nghĩ kỷ rồi hãy trả lời. Âu Dương Hải định thần lại, lạnh lùng nói: - Thịnh tình của cô nương Âu Dương Hải xin tâm lãnh, vô luận thế nào tại hạ cũng sẽ không gia nhập Bạch Hoàng giáo, xin các vị hiểu cho. Chàng quay đầu bước đi, kỳ quái là Mỷ nhân áo lục và Thiếu nữ áo đỏ cũng không ngăn trở chàng, Âu Dương Hải đi vài bước bỗng lại quay lại, hỏi: - Cô nương, tại hạ có vài chuyện muốn hỏi . Mỷ nhân áo lục nói: - Ngươi có chỗ nào nghi nan không hiểu cứ hỏi ta là xong. Giọng nói của nàng chợt trở nên lạnh lùng, Âu Dương Hải khẽ hít một hơi mới nói: - Cô nương, có phải cô là giáo chủ Bạch Hoàng giáo? Mỷ nhân áo lục cười nhạt một tiếng, nói: - Không phải, có phải ngươi muốn biết tên giáo chủ? Âu Dương Hải nói: - Diều này tại hạ nghĩ các vị sẽ không nói. Tại hạ chỉ muốn biết phương danh của nàng và vị cô nương đây. Mỷ nhân áo lục hơi trầm ngâm, nói: - Họ của ta là Đông Phương, tên Ngọc. Sư muợi của ta họ Lục tên Thiên Mai. Âu Dương Hải nói: - Nói như thế, Đông Phương cô nương và Lục cô nương quyết không phải là người của Lý gia đại viện rồi, nhưng không biết chủ nhân của Lý gia đại viên danh chấn tám phương Lý Thiên Phát hiện còn sống hay đã chết? Mỷ nhân áo lục nói: - Oâng ta còn sống. Âu Dương Hải nói: - Không biết Lý gia chủ hiện tại ở đâu? Đông Phương Ngọc nói: - Ở Âm Dương cốc. Âu Dương Hải nghe xong giật mình, cái tên Âm Dương cốc lần thứ hai chàng lại được nghe. Âu Dương Hải hỏi: - Không biết Âm Dương cốc ở đâu? Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói: - Người trong giang hồ võ lâm nghe đến tên Âm Dương cốc đều phải chết hết, chẳng lẽ ngươi không sợ chết? Âu Dương Hải nói: - Thế thì các vị nghe cái tên Âm Dương cốc sao không chết? Chàng hỏi câu này thật buồn cười. Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói: - Ngươi hỏi hết chưa? Âu Dương Hải nói: - Chỉ cần các người nói Âm Dương cốc ở đâu thì ta không còn câu hỏi nào nữa. Đông Phương Ngọc nói: - Thật là chưa xuống suối vàng thì chưa chịu chết, Âm Dương cốc tại núi Cửu Cung sơn ở giữa ngọn núi Đông Vân phong và Tây Vân phong. Âu Dương Hải lẩm bẩm: - Cửu Cung sơn ở giữa Đông Vân phong và Tây Vân phong, Cửu Cung sơn? Đông Phương Ngọc cắt ngang: - Ngươi nói đã hết, bây giờ để cho ngươi chọn một cách chết. Âu Dương Hải hỏi: - Ngoài cái chết ra, còn có cách nào nữa? Từ nãy đến giờ thiếu nữ áo đỏ Lục Thiên Mai vẫn trầm ngâm chợt cười khanh khách, nói: - Sư tư, tư nói với hắn quá nhiều rồi, nếu sư phụ quở trách thì hai chúng ta chịu không nổi đâu. Đông Phương Ngọc lại nói: - Sư phụ kêu muội đến Hà Nam chắc là thay thế chức vị của ta? Lục Thiên Mai nói: - Không dám, sư phụ phái muội và đại sư huynh hạ sơn, trừ đại sư huynh chấp hành một nhiệm vụ khác, còn thì giúp đỡ tất cả mọi việc cho sư tư. Đông Phương Ngọc nói: - Nhân tiện giám thị hành động của ta phải không? Lục Thiên Mai cười nói: - Đó là sư tư tụ nghĩ đấy thôi. Âu Dương Hải nghe hai tư muội bọn họ nói chuyện một hồi, chàng cảm thấy tuy họ là sư tư muội chí thân nhưng đôi bên vẫn khôgn tính nhiệm nhau. Thiếu nữ áo đỏ xem ra thì tươi cười luôn miệng nhưng tâm cơ của cô ta vô cùng độc địa thâm trầm. Đông Phương Ngọc nói: - Sư muội võ công hơn ta đến mấy lần, nếu muội muốn đả thương ta thì như trở bàn tay? Lục Thiên Mai cười nói: - Nhưng sư tư đã được hết tuyệt học của sư phụ, nếu muốn ám toán muội thì muội thật sự không cách chi phòng bị. Đông Phương Ngọc bỗng thở dài, nói: - Thiên Mai sư muội, chúng ta bên nhau đã mười năm, chẳng lẽ không có chút tình nghĩa tay chân hay sao? Lục Thiên Mai cười nói: - Sư phụ đã từng nói, giữa sư huynh muội chúng ta, không thể tồn tại một chút tình nghĩa nào, dù là sư tư có phạm lỗi, cũng phải trừng phạt không tha. Đông Phương Ngọc khẽ rùng mình, nói: - Sư muội, phải muội nói ta có chỗ sai? Lục Thiên Mai nói: - Chỉ cần giết gã này diệt khẩu, tư tư sẽ không sai. Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, thầm nghĩ: - Quả nhiên Lục Thiên Mai đối với người thật âm hiểm tàn khốc, thật không thể ngờ một cô gái xinh đep quyến rũ như thế mà tâm địa tàn độc không cùng. Âu Dương Hải nghĩ đến đây, lẳng lặng quay mình bước đi. Chợt nghe tiếng quát: - Đứng lại! Âu Dương Hải ngẩng đầu cười ha hả một hồi rồi đột nhiên quay mình lại, bởi vì chàng biết không thể nào thoát khỏi bọn họ, chỉ bằng quyết liều một trận rồi tính sau. Chỉ thấy chiếc áo đỏ của Lục Thiên Mai lay động, tiếng lại phía chàng. Đông Phương Ngọc đứng phắt dậy, nói: - Sư muội, sư phụ đã nói với muội rồi, nhiện vụ lật đổ chín đại môn phái của Trung Nguyên là do ai chủ trì? Lục Thiên Mai quay lai cười nói: - Tất cả đều do một mình sư tư chủ trì. Đông Phương Ngọc nói: - Thế thì đúng rồi, muội biết dụng ý ta thả hắn ra chứ? Lục Thiên Mai cười nói: - Nhưng tư tư đã phạm vào đại kỵ của Bạch Hoàng giáo. Đông Phương Ngọc đột nhiên rút ra một cây cờ nhỏ màu trắng, hai bên mặt đều có thêu một chiếc cổ cầm, nàng phất cờ lên nói: - Sư muội, hãy lùi lại. Lục Thiên Mai khẽ mỉm cười, cũng rút từ trong người ra một cây cờ nhỏ màu trắng, trên đó một mặt thiêu đàn, một mặt kia thiêu tiêu, nàng cười nói: - Sư tỷ lùi lại và sư tư phải tuân mệnh muội. Đông Phương Ngọc vừa nhìn thấy cây tiêu bạch kỳ mặt liền biến sắc, nói: - Không ngờ sư muội đã có được ? Tiêu cầm tiên tiên kỳ ? vô thượng tối cao của sư phụ. Lục Thiên Mai cất cây cờ, nhìn Âu Dương Hải nói: - Vốn ngươi có thể sống lâu hơn một chút nữa, có điều ngươi lắm mồm quá. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Ngươi nghĩ sao quá dễ dàng, chẳng lẽ ta lại bó tay chờ chết hay sao? Nói xong, tay phải của Âu Dương Hải đưa ngang trước ngực đánh vụt ra một chưởng. Giưa hai vách núi rộng khôgn đến hai trượng mà động thủ, chỉ trừ cách đánh liều lĩnh đối đòn trực tiếp, còn rất khó thi triển thuật bay nhảy né tránh. Âu Dương Hải đánh ra một chưởng mãnh liệt, tiềm lực chưởng phong ào ào trong không khí.Lục Thiên Mai cười nói:- Công lực của ngươi dường như rất thâm hậu. Tai nghe tiếng tay áo phần phật, một bóng đỏ lao sát đến bên chàng nhanh chóng vô cùng. Âu Dương Hải cảm thấy toàn thân bên trái bên phải dao động, bình bình mấy tiếng chát chúa, mỗi bên má đều trúng hai chưởng. Bốn cái bạt tay nãy lửa này chẳng những đánh rất nhanh mà thủ pháp cũng cực kỳ trầm trọng đến nổi Âu Dương Hải tóe máu mồm thần trí tán loạn, đầu óc xay xẩm. Chàng định thần lại, thấy Lục Thiên Mai tươi cười đứng ngay trước mặt. Âu Dương Hải bị một phen nhục nhã, lửa giận của chàng đùng nổi lên, tay trái ra chiêu ? Huyền điểu hoạch sa ? đánh xéo tới, tay phải cũng vương ra lẹ như sao sa. Lục Thiên Mai thấy chiêu này giật mình một cái, tả chưởng cùa Âu Dương Hải lại thình lình biến chuyển, năm ngón tay rất khéo léo chộp trúng vào uyển mạch môm tay phải của nàng. Thủ pháp kỳ ảo thượng thừa này quả là tuyệt học trên giang hồ chưa nghe thấy bao giờ . Lục Thiên Mai lùi nhanh lại . Hoang mang hỏi: - Đây gọi là võ công gì? Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Đây gọi là ? trả lại cái bạt tai ? Hữu chưởng của chàng nhắm ngay không mặt đầy đặn nõn nà của Lục Thiên Mai tát mạnh. Ai ngờ Âu Dương Hải cảm thấy năm ngón tay trái chợt lỏng ra, Lục Thiên Mai đã giật tay ra được ngón tay của nàng dùng một chiêu ? Chỉ Vân chỉ nguyệt ? đâm vào yếu huyêt ?huyền cơ? của Âu Dương Hải. Trong nháy mắt, Âu Dương Hải cảm thấy công lực của thiếu nữ này siêu tuyệt vô luân, chàng quát lên một tiếng. Tay phải đánh một chiêu ?Ngũ ngục tỏa long? chân trái sấn lên một bước, năm ngón tay nhắm cổ tay Lục Thiên Mai chợp xuống, cùi chỏ thúc vào huyệt ?Huyền cơ? trước ngực nàng. Thế công thúc cùi chỏ này là một công phu tài tình, bức Lục Thiên Mai phải thu chiêu lùi lại. Mấy chiêu giao tiếp đã hiện rõ vô kỳ của hai bên tuyệt cao. Lục Thiên Mai nằm mơ cũng khôgn ngờ tới Âu Dương Hải lại có võ công cao cường như vậy, trên mặt nàng thủy chung vẫn giữ nụ cười như gió xuân bây giờ đã trở nên đanh lại. Bỗng nghe Đông Phương Ngọc nói: - Sư muội, chắc muội biết dụng tâm của tư không giết hắn chứ? và cả lý do vì sao bổn giáo vẫn còn trù trừ chưa dám tiến quân tới Thiếu Lâm tự chứ? Lục Thiên Mai nói: - Sư tư, hắn ở Thiếu Lâm có chức vụ gì? Đông Phương Ngọc nói: - Chẳng qua chỉ là một người làm công trong hương trù, chức vị đê tiện. Đột nhiên Lục Thiên Mai phát ra tiếng cười lanh lảnh? Tiếng cười liên tiếp không dứt, chấn động vang rền trong hang núi. Đông Phương Ngọc biến sắc, kêu lên: - Sư tư, muội? Giọng nói chưa dứt, đã thấy Lục Thiên Mai phóng người lao đến. Âu Dương Hải biết nàng muốn hạ độc thủ, trông thấy thế lao tới của Lục Thiên Mai nhanh như điện chớp, chàng lập tức tung người nhảy tránh sang bên cạnh, ngầm vận công lực vào hữu chưởng đợi hai chân nàng vừa đứng vững liền vung lên đánh thốc tới? Một luồng tiềm lực mạnh mẽ xé không khí vút đến như sóng trào. Lục Thiên Mai khẽ cười, tả chưởng vừa kéo lại vừa xoay? Trong nháy mắt một trân cuồng phong xé không gian theo cái bật cổ tay của Lục Thiên Mai vút ra ngược trở lại Âu Dương Hải, kình lực cách khôgn mãnh liệt, tiếng rít gió vù vù. Âu Dương Hải chưa từng thấy loại võ học tinh kỳ ảo diệu này bao giờ, không khỏi thất kinh. Chàng không kịp dời bộ được, vội vã trầm chân khí xuống đan diền, hai cánh tay gồng lại đâm thẳng lên nhanh như cung rời khỏi đây. Nhưng trận cuồng phong đã tới rồi. Bên tai chàng văng vẳng tiếng cười xao động lồng ngực của Lục Thiên Mai, thấy tay phải nàng hơi giơ lên. Phía ngực của Âu Dương Hải giống như bị người đánh mạnh, hự một tiếng? Thân mình chàng bay lên không, bị luồng tiềm lực va chạm thật nhanh, làm chàng bắn vọt đi thẳng lên trời như con ngựa sổng dây cương, không còn năng lực tự chủ được nữa! Ở nơi ranh giới của sự sống và cái chết này, tình thế như ngàn cân treo sợ tóc? Một tiếng hét lo9ng trời lở đất vang lên? Một bóng người bắn tới nhanh nhơ chớp, đã ôm được thân người của Âu Dương Hải.Lục Thiên Mai vừa liếc thấy, đã biết người này vô công cao thâm khó lường. Lục Thiên Mai quát lên, thi triển thân pháp ?Lưu tinh cản nguyệt? bay vèo tới chặn đứng trước mặt người mới đến. Nàng đã thấy người mới đến thân pháp rất nhanh cho nên tung mình nhảy đến vượt qua cự ly mấy thước, song chường cũng đồng thời vận lực cùng xuất kích. Nhưng chỉ thấy tay áo rộng của người mới đến phất lên? Lực đạo của Lục Thiên Mai đánh ra đã bị ngăn chặn, bay ngược trở lại. Lục Thiên Mai biết đây là môn khí công lợi hại, muốn thu chưởng nhảy lùi lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Cảm thấy sức đàn hồi đến như sóng vỗ bờ. Lục Thiên Mai biết rõ nếu miễn cưỡng vận công tiếp chống đỡ tức thì nội phủ tất bị chấn thương. Đành phải trầm chân khí tại đan điền, vận công toả ra tứ chi, hai cánh tay duỗi ra, ráng sức ngăn chặn thế đánh xông tới, vừa lúc đó nàng trượt xuống bên mép vách núi. Ai dè lực đạo phân kích của người mới đến may sao lại dừng. Trong hoáng chốc, người đó đã thu chiêu. Đột nhiêu tiếng đàn ?Tình tang? vang lên. Nên biết một người tu luyện nội công đến tột đỉnh, lực đạo thu phát đều có thể như ý muốn. Người mới đến dường như cũng không sợ ma lực tiếng đàn đầy sát khí của Đông Phương Ngọc. Lục Thiên Mai tung mình tiến công, tuy chưa thể chặn người mới đến lại được, nhưng thế ngăn chặn của nàng cũng làm trì hoãng tốc độ của người mới đến không ít. Đông Phương Ngọc lại đàn lên mấy tiếng đàn vô hiệu, tinh tính tình tang? Tiếgn đàn bay đi văng vẳng? Người mới đến vốn muốn đi, nghe tiếng đàn bên chầm chậm quay lại, nói: - Không ngờ Nam Quốc Tiên Cơ lại dạy được đệ tử như vầy, chả trách khí thế ma quái vang xa ngàn trượng! Người mới đến che mặt bằng một tấm khăn xanh, làn tóc mai bay theo gió, chỉ lộ ra đội mắt có ánh thần quang bức người, tay trái ôm lấy Âu Dương Hải. Trong lúc người đó nói thì Lục Thiên Mai đã công tới! Áo đỏ bay phất phới, thế chưởng như gió bảo tới tấp, toàn là chiêu số công kích, nhanh đến mức hoa mắt. Người mới đến tay trái ơm Âu Dương Hải, một chưởng tay phải truy ra đối phó thế công như vũ bao của Lục Thiên Mai, tựa như có ý thử xem thành tựu võ công của nàng. Hai người giao thủ mười chiêu, Lục Thiên Mai đã liên tiếp sử dụng mười loại chiêu thức khôgn giống nhau, dùng hết tuyệt học của bản thân, chiêu nào chiêu nấy kỳ ảo vô cùng. Tuy Lục Thiên Mai xuất chiêu liên tiếp nhưng thuư chung vẫn không chiếm được ưu thế nào. Người che mặt tuy chỉ dùng mỗi hữu chưởng nhưng vẫn cướp được tiên cơ, dù cho thế công của Lục Thiên Mai có thiên biến vạn hoá đều nó thể đối phó dể dàng. Lúc này tiếng đàn của Đông Phương Ngọc càng lúc càng nhanh? Đột nhiên người che mặt cười lớn nói: - Võ công các ngươi đều giỏi lắm, ha ha? Tiếng cười của người đó xé toang bầu trời? Chớp mắt thân hình đã mất hẳn trong đêm. Lục Thiên Mai như mệt mỏi rã rời, ngồi phệt xuống đất vận công điều tức. Đông Phương Ngọc cũng thu Cổ cầm, buồn bã nói: - Võ lâm giang hồ ngày nay mà lại có người võ công cao cường nhường ấy. Lục Thiên Mai vốn nội công thâm hậu, nàng điều tức hít thở một hồi đã đứng dậy nói: - Sư tư, tư biết hắn là ai không? Đông Phương Ngọc lắc đầu nói: - Ta đã hạ sơn bốn năm, người này là lần đầu tiên được gặp. Lục Thiên Mai nói: - Sư tư, muội phải lập tức trở về báo cáo với sư phụ, nếu người này có ý đối địch với chúng ta thì đại sự của chúng ta nhất định gặp phải trở ngại to lớn. Đông Phương Ngọc nói: - Muội đi đi! Thay mặt ta vấn an sư phụ. Lục Thiên Mai cười nói: - Sư tư, muội có một điều muốn nói, tuy sư phụ rất yêu thương chúng ta, nhưng nếu chúng ta làm sai, sư phụ sẽ trừng phạt nghiêm khắc, sẽ khôgn khoang thứ đâu. Đông Phương Ngọc nói: - Cám ơn sư muội nhắc nhở, phần muội cũng nên cảnh giác nhiều hơn. Lục Thiên Mai cười khanh khách, bóng áo đỏ vụt chớp, người đã biến mất. Đông Phương Ngọc thấy nàng đã đi rồi, ngón tay như ngọc khẽ gảy dây đàn, tình tính tang tang, vang lên một khúc nhạc thê lương. Đôi mắt đẹp của nàng lập tức long lanh những giọt nước mắt? Nàng là cô gái cực kỳ mỷ lệ, đoan trang, trong võ lâm ai trông thấy nàng đều hồn xiêu phách lạc, nhưng nào có ai biết được sự buồn khổ trong nội tâm nàng. Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai mươi năm nay nàng lớn dưới sự đào luyện dạy dỗ tàn khốc cay nghiệt của sư phụ nàng, nhưng bản tính thiên lương của nàng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi tác phong của sư phụ. Đương nhiên nàng không dám phản kháng sư phụ nàng, chỉ vì đêm khuya tinh lặng nơi núi sâu nàng mới dùng tiếng đàn tấu lên tiếng ai oán sâu xa trong lòng mình. Hãy nói lúc ấy Âu Dương Hải nghe thấy tiếng đàn cầm như kêu như gọi trong lúc hôn mê, chàng muốn vùng vẫy mà dậy, nhưng người che mặt đã điểm vào huyệt đạo của chàng.Chàng lại mơ hồ thấy chiêu thức tấn công như điên cuồng của Lục Thiên Mai. Sau đó chàng ngất lịm đi, hoàn toàn mất hết tri giác đến lúc chàng tỉnh lại. Chỉ thấy mình đang ở trên một ngọn núi cao, nằm dài trên một phiến đá, ngoài một trượng trước thấp thoáng có một người đang ngồi xếp bằng. Miệng người đó đang thổi một cây sáo bằng sắt, tiếgn sáo véo von vang lên như chim hót. Lúc này Âu Dương Hải trong lòng bình tỉnh vô cùng, tuy chàng không thể thấy được mặt mũi người thổi sáo, nhưng chàng biết người đó chính là Thiết Dịch Quái khách đã mấy lần giải cứu mình. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 05 CHíN CHIÊU VÕ CÔNG Âu Dương Hải không dám cắt ngang nhã hứng của người thổi sáo, chàng tĩnh tọa ngồi một bên, khép hờ đôi mắt, thư thả lắng nghe... Những âm thanh trong vắt cứ miên man róc rách, nghe hay vô cùng. Không biết từ lúc nào chàng đã ngủ thiếp đi... Sao trời nhấp nháy. Gió sớm vi vu. Phương đông đã lộ ra ánh quang minh rực rỡ. Âu Dương Hải thức giấc. Phát giác mình đang ngủ trong động núi, xung quanh thân người chất đầy cỏ mềm mại dị thường, không biết người thổi sáo phủ lên người chàng từ lúc nào. Chàng trở lại phóng mắt nhìn khắp nơi, nhưng không thấy người thổi sáo đâu, chỉ thấy trên bàn đá bày đầy các loại đồ ăn gồm hoa quả lương khô, bên cạnh là một tờ giấy có dằn lên một cục đá, trên giấy viết mấy chữ... "Cứ tạm thời ở đây tập luyện kỳ thuật võ công, trong quyển sách nhỏ này có ghi chép các tinh hoa võ học của danh phái võ lâm thiên hạ, ta mỗi ngày đêm đều đến thọ giải cho ngươi một chiêu, ngươi phải tận lực học cho thuộc khẩu quyết biến hóa chiêu thức, không được lười biếng, chín ngày sau ta không truyền dạy nữa, nhớ lấy, nhớ lấy!" Bên dưới không có đề tên, Âu Dương Hải cầm tờ giấy lên, đó là mấy tờ giấy quyển mỏng đóng lại mà thành... Âu Dương Hải ngắm nghía, trong lòng dâng lên một niềm cảm khái khôn tả Đây thật là một sự kỳ ngộ cả đời khó gặp, bất cứ ai trong tình huống này nhất định sẽ mừng rỡ như điên, mừng như được báu vật, nhưng chàng lúc này phân vân, bối rối vô cùng... Bởi vì Chàng không phải là người cuồng nhiệt với võ công, chàng không muốn đặt mình vào ân oán giang hồ. Chàng càng căm ghét sự giết chóc của võ lâm! Chàng... Nhưng... Hoàn cảnh mấy ngày rày của chàng giống như từng nút thắt buột chặt bên mình chàng! Thật là không hiểu được, lý lẽ càng thêm loạn, nút kết chưa giải, từng nút lại buột thêm! Tựa như chàng không cách nào giải thoát khỏi ân oán thị phi trên giang hồ, sự ràng buột của giết chóc. Cuối cùng... Vì sự an toàn bảo toàn tính mạng, chàng quyết tâm đối mặt với hiện thực, kiên cường phấn đấu! Vì chống lại sự xâm hại từ bên ngoài, chàng quyết tâm chuyên cần học tập khổ luyện, thu được tuyệt k... cao siêu! Vì đem tấn công chế ngự tấn công, chế thắng địch nhân, chàng quyết tâm xông vào dòng xoáy võ lâm giang hồ! Đây là... ö trời? Số mạng? Con người? Tuy nhiên, quyết không phải là nơi tâm chàng sở nguyện, nhưng chuyện đời luôn luôn là thứ khó mà như tâm sở nguyện! Không sai! Sau khi Âu Dương Hải trầm tư, tạm thời trong lòng chàng nhẹ nhỏm rất nhiều, chàng vươn tay chợp lấy thức ăn ăn cho kỳ no, sau đó cầm quyển sách nọ rảo bước ra khỏi động. Phóng tầm mắt nhìn cảnh vật xung quanh, hóa ra cái động này đặt trong một u cốc, dưới đáy một vách núi sừng sững, trong cốc nở rộ những loại hoa núi màu sắc rực rỡ, róc rách dòng nước chảy, cỏ tươi xanh ngắt, thân tùng cao lớn chọc trời, lác đác lá rơi, thật là một nơi quá tốt để học tập võ công. Âu Dương Hải đứng dưới một cây tùng già xanh ngắt, lật giở quyển sách nhỏ ra, bên trong ghi chép toàn là kinh văn, câu chữ huyền ảo sâu xa, làm người phải tốn công suy nghĩ tham cứu. Âu Dương Hải cau mày, chàng lật sang tờ thú hai cũng vẫn là một đoạn kinh văn, ý chữ hình như càng thêm thâm ảo, chàng giở luôn đến tờ thứ chín, bên trong vẫn không có bất cứ một bức hình chú giải nào, mà toàn là kinh văn hàm ý thâm ảo. Chàng càng xem đầu óc càng mụ mẫm, cảm thấy khô khốc vô vị. Thình lình, Âu Dương Hải nghĩ đến lúc Thiên Sơn tăng thọ giải võ thuật cho mình có nói: - Một người học võ chủ tại luyện khí, khí bình, thần sẽ ngưng, khí phù ( nổi ) thần sẽ loạn... Chàng kêu thầm lên: - Phải rồi! Ta hiện giờ tâm trí phù động, làm sao có thể ngộ giải đoạn kinh văn võ công tinh thâm này. Nghĩ vậy, Âu Dương Hải lập tức ngồi tỉnh tọa dưới gốc cây ngưng khí điều tức. Không lâu sau, khí bình tâm tịnh. Chàng lại lật tờ thứ nhất, miệng tụng đoạn kinh văn: - Tế tôn đại ý, vị học Phật thừa giả sơ cơ hữu nhị, nhất viết thanh hư, nhất viết dũng vãng, thanh hư vô chướng, dũng vãng vô tòng, bất tiên biện thử, tiến thoái vô cơ. Thanh tử vi hà? Huyết tủy thị dã. Dũng vãng thị dã? Dịch cân thị dã, dịch dã biến dã, cân tịnh dã... Âu Dương Hải xem hết một đoạn này, nghĩ ngợi một lúc, bất giác khoan khoái gật gù, tiếp tục xem tiếp đoạn sau, tụng rằng: - Nhân chi nhược biến vi cường, biến phan trường, biến nhu vi cương, cân tinh giả nhu, cân động giả cương. Thức nhất xuất, tinh hóa khí, khí hóa thần, thần hoãn hư, hư hóa ngũ hoa tụ đỉnh, thị vi vô thượng đại lực, lực dục ý hội biến hóa tùy tâm, thị vi tiểu thừa. Đoạn kinh văn này, giải thích khó vô cùng, Âu Dương Hải xem đi xem lại mấy lần đều nhíu mày, tuy chàng biết thủ pháp chiêu thức ở trong ý chữ đoạn kinh văn, nhưng lý giải cả một giờ, dù có đem hai đoạn kinh văn của tờ thứ nhất đọc thuộc lòng như cháo chảy, chàng vẫn khó ngộ giải thâm ý của nó. Sau giờ ngọ, Âu Dương Hải đứng bồi hồi bên ngoài động, trong đầu vẫn nghĩ ngợi động tác của chiêu thức này. Bỗng chàng mừng rỡ kêu lên: - Phải rồi, học phật thừa giả sơ cơ hữu nhị, nhất viết thanh hư... Chàng lập tức đứng ngay ngắn trên mặt đất, hai tay chắp lại, hốt nhiên hít mạnh một luồng không khí xuống đan điền, song chưởng án phía trước, chân đứng theo thế hình chữ đinh. Âu Dương Hải vừa làm thức này, thần sắc trên mặt lập tức trầm ngưng, thần quang lấp loáng của đôi mắt dần dần thu lại, tư thế như một lão tăng nhập định. Ước chừng một tuần trà, Âu Dương Hải vẫn không nhúc nhích.... Dường như chàng đã ngủ say... Lúc này.... Đột nhiên ba con chim nhạn bay lướt qua trước mắt Âu Dương Hải...Chợt nghe Âu Dương Hải quát lên một tiếng. Mắt chàng vẫn nhắm, nhưng người nhanh như tên bắn, dương ngón tay búng một phát. Oác, một tiếng chim kêu... Một con chim nhỏ từ trên không rơi phịch xuống đất. Âu Dương Hải khẽ mở mắt, cất tiếng cười ha hả. Trong tiếng cười, cả niềm vui và hưng phấn lẫn lộn. Chàng chỉ một thức thành công, đương nhiên trong lòng vui mừng khôn tả, nhưng quí hơn nữa là chàng chỉ thấy một chiêu võ công này biết bao nhiêu là xuất kỳ, tuyệt diệu! Chàng cảm thấy thức ... Bảo nguyên thủ ... này, bất kỳ ngoại địch nào xâm nhập đều có thể biến hóa đánh được, nhanh như chớp mắt, lẹ như tên bay làm cho người không cánh khó mà tránh khỏi. Thật là một tuyệt chiêu chí mạng! Mặt trời lặn.... Đêm tới... Âu Dương Hải bồi hồi ngoài động. Lúc này đã là giờ tý Âu Dương Hải ôm ấp niềm vui sướng mong đợi được thấy vị kỳ nhân mấy lần tương cứu mình. Chàng mở mắt nhìn xung quanh... Gió thổi cỏ lay, bóng cây nghiêng ngả. Bất chợt tại u cốc này giọng nói rành rọt vang lên: - Âu Dương Hải, ngươi ngộ giải tờ kinh văn thứ nhất chưa? Âu Dương Hải nghe thế thì trông ra, chỉ thấy ngoài sáu bảy trượng, trên một phiến đá có một bóng người ngồi trên đó, chẳng hỏi cũng biết, người ấy chính là kỳ nhân thổi sáo. Âu Dương Hải mừng rỡ đáp: - Sư phụ con đã ngộ giải rồi. Nói xong chàng rảo bước đi tới phiến đá... Chỉ nghe kỳ nhân thổi sáo cất tiếng: - Ngươi nhận ta làm sư phụ cũng được, không nhận ta là sư phụ cũng xong, nhưng hiện giờ ngươi hãy đứng đó, không được tiếp cận bên ta. Âu Dương Hải nghe vậy lập tức ngưng bước, sau khi ngạc nhiên, chàng nói: - Người dạy võ k... cho con đều là sư phụ của con, đương nhiên thầy là sư phụ của con. Kỳ nhân thổi sáo nói: - Nhưng ngươi lại phải hành lễ bái sư, mà bắt ta nhận lễ bái sư thì rất phiền phức, vậy đợi để sau này lập đàn dựa theo qui củ mà hành lễ, hiện tại coi như ngươi là ký danh đệ tử. Âu Dương Hải nói: - Không biết sư phụ xưng hiệu gì? Kỳ nhân thổi sáo nói: - Ta có hai đệ tử, sống chung bảy năm cũng không biết xưng hiệu của ta, điều này thì ngươi hà tất phải hỏi, nhưng hơn bốn mươi năm trước trong giang hồ họ gọi ta là: Thiết Địch quái hiệp.... Âu Dương Hải nói: - Xin sư phụ có thể chỉ thị sư huynh của đệ tử là ai? Thiết Địch quái hiệp nói: - Họ là phận nữ nhi, chứ không phải là nam đệ tử, để cho ngươi có thể chuyên tâm nhất ý tập võ, tạm thời ta không nói cho ngươi biết hai vị đồng môn sư tư muội là ai? Nhưng họ đều cho rằng ta đã chết rồi. Âu Dương Hải lặng yên không nói, nhưng trong đầu chàng lại nghĩ: - Những gì mình hỏi, ông ta đều không trả lời rõ ràng, không biết là có ý gì? Thiết Địch quái hiệp lại nói: - Ngươi nói chiêu thứ nhất đã ngộ giải rồi, ngươi tập luyện cho ta xem thử xem. Âu Dương Hải đáp: - Đệ tử tuân mạng! Nói xong Âu Dương Hải đứng nghiêm trên mặt đất, hít vào mấy hơi thật sâu xong lập tức ra thế ... Bảo nguyên ... điều tức trong chốc lát, chàng đã điều vận khí bình hòa, sau đó trầm ngưng tại đan điền. Dần dần chàng đã tiến vào cảnh giới ...Vật ngã lưỡng vong (vật và ta đều quên hết) Chợt nghe Thiết Địch quái hiệp cất tiếng: - Chiêu này tên gọi là ... Phản phác qui chân ..., chủ yếu là tĩnh... , càng tĩnh càng có thể phát huy uy lực uyên thâm, ngươi mới bắt đầu khơi thức mà đã làm rất khá. Bây giờ ta thử xem ngươi đã ngộ giải công phu biến hóa trong đó chưa? Thiết Địch quái hiệp vẫn ngồi trên phiến đá, đột nhiên ông ta búng ngón tay bắn ra một viên Phi Hoàng thạch nhanh như điện chớp, phóng vút đến huyệt trên vai trái Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hé mắt nhìn thấy viên Phi Hoàng thạch sắp đánh tới rồi, bèn vung tay đánh vào viên Phi Hoàng thạch. Chớp mắt, chỉ thấy thân hình Âu Dương Hải khẽ lay động, người chàng đã tránh ra xa bốn thước, vút một tiếng, viên đá Phi Hoàng thạch đã bắn trúng tảng đá phía sau. Thiết Địch quái hiệp nói: - Ngươi đã biết được yếu quyết trong đó, nhưng hãy còn chưa thuần thục, cho nên cú đánh của ngươi không đánh trúng viên Phi Hoàng thạch, cũng có thể nói, ngươi phản kích đã không đánh trúng kẻ địch. Chiêu ...Phản phác qui chân... này huyền diệu vô cùng, chính là cơ sở luyện tập võ công thượng thừa, nếu như ngươi có thể luyện tập chiêu này đến mức tuyệt đỉnh, nội công của ngươi cũng vô hình trung tăng tiến một bậc, công phu của ngươi trong một ngày mà lại có thành tựu như vậy thật là hiếm có, ta vốn tính rằng phải thời gian chín đêm để thọ giáo cho ngươi chín chiêu võ công này. Nhưng nay thì xem ra đại khái mất chừng bảy đêm thì ngươi có thể luyện thành. Trong lòng Âu Dương Hải cảm thấy xấu hổ vô cùng, không ngờ cú vừa rồi của mình lại không đánh trúng viên Phi Hoàng thạch, tuy Thiết Địch quái hiệp nói như vậy nhưng trong lòng chàng cảm thấy buồn bã không vui. Thiết Địch quái hiệp lại nói : - Trí tuệ của ngươi cực cao, yếu quyết biến hóa của chiêu ...Phản phác qui chân... này ngươi đã lãnh ngộ rồi, tiến độ của ngươi là chiêu thứ hai thứ ba, nhưng nếu như ngươi không tự tin lãnh ngộ dự ảo diệu trong đó thì không nên tự ép mình tập luyện, nếu không thì sẽ đưa đến chỗ nguy hiểm, tẩu hỏa nhập ma, ngươi nhớ lấy! Âu Dương Hải nói: - Đệ tử tuân mạng, chiếu theo chỉ thị của sư phụ mà hành sự... Thiết Địch quái hiệp nói : - Đêm nay đến đây thì ngừng, ta phải đi đây. Âu Dương Hải vội nói: - Sư phụ! Kính hỏi chín chiêu võ công này có tên gọi thế nào? Thiết Địch quái hiệp nói: - Chín chiêu võ công này là phần còn sót lại trong ...Hải lưu chân kinh... đã từng làm điên cuồng nhân tâm người võ lâm mấy trăm năm nay, niên đại của kỳ thư này lưu truyền rất lâu, từng vì nó mà phát sinh biết bao sự kiện lưu huyết, tranh qua đoạt lại, và cuối cùng đã đem bộ Hải Lưu chân kinh hoàn chỉnh xé tan ra, phần ta được là một bộ phận rất nhỏ, do đó không biết danh xưng của chiêu võ học này là gì... Thiết Địch quái hiệp hơi ngừng lại, nói tiếp: - Chín chiêu võ học này là một loại tuyệt chiêu cực kỳ uy lực, một trăm năm trước đây Tâm đạo chưởng môn giáo Vô Tâm đạo trưởng Quan Thiên Thông học xong chín thức võ học này cơ hồ trong thiên hạ khó tìm địch thủ... Thiết Địch quái hiệp nói đến đây, đôi mục quang lạnh lẽo từ ngoài bảy trượng chiếu tới , Âu Dương Hải vừa đụng phải ánh mắt đó của ông ta bất giác run người. Chàng cảm thấy nhãn thần của Thiết Địch quái hiệp vô cùng oai nghiêm. Thiết Địch quái hiệp trầm mặc một hồi nói: - Ngươi học tuyệt k... này xong nếu hành sự bừa bãi, dựa vào võ thuật để làm chuyện gian tà thì nhất định sẽ giống Vô Tâm đạo trưởng Quan Thiên Thông năm xưa, đi vào con đường chết. Nguyên Vô Tâm đạo trưởng Quan Thiên Thông, một trăm năm trước bị cao thủ võ lâm các phái vây đánh chết tại ngọn núi Hồng Hà thuộc dãy Hoàng Sơn. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không ư võ hại người. Thiết Địch quái hiệp khẽ gật gù, nói: - Rất tốt! Ta biết ngươi là một nhân tài có thể dạy bảo được, không đến nỗi phải uổng phí lời thề mà tự hủy bỏ. Thiết Địch quái hiệp nói xong, khẽ thở dài. Âu Dương Hải nghe thế thất kinh, chàng cảm thấy tiếng thở dài này đầy rẫy những thê lương bi phẫn khôn tả xiết. Cảm thấy kỳ nhân này trong lòng nhất định ẩn dấu nhiều tâm sự ưu sầu không cho người biết. Thiết Địch quái hiệp nói : - Âu Dương Hải, ngươi vào động nghỉ đi, mai ta lại đến. Chỉ thấy ông ta chầm chậm đứng lên, đi xuống phiến đá, biến mất dần vào trong đêm tối. Bảy ngày sau, Âu Dương Hải đã học thành công toàn bộ chín chiêu võ học trong phần sót lại của ...Hải Lưu chân kinh.... Đêm nay, chàng vẫn đứng xa xa ngó Thiết Địch quái hiệp. Bảy đêm truyền thụ tuyệt k..., Âu Dương Hải thủy chung vẫn đứng cách ông ta bảy trượng! Chàng vẫn không thấy mặt mũi thật của con người thần bí này, ngay cả thân ảnh của ông ta cũng chỉ mơ hồ, nhưng ân nghĩa dạy võ bảy đêm thì vĩnh viễn khắc sâu trong tâm khảm Âu Dương Hải. Đêm nay, Âu Dương Hải không cảm thấy buồn ngủ tí nào, đứng bồi hồi trong cốc. Trong đầu chàng nổi lên bóng dáng thần bí của Thiết Địch quái hiệp! Giọng nói thần bí, tiếng sáo thần bí, hành tung thần bí.... Ông ta...Thiết Địch quái hiệp thật sự là một kỳ nhân thần bí khó lường! Càng kỳ quái hơn là dường như ông ta biết rõ thân thế của Âu Dương Hải! Đêm khuya cũng thần bí! Ngọn núi phía đông xuất hiện ánh thái dương, Thiết Địch quái hiệp cũng biến mất ba giờ. Tâm lý Âu Dương Hải hỗn loạn, cùng theo bóng đêm từ từ tan hết, trầm tư mặc tưởng một hồi, hốt nhiên nghĩ đến Thiết Địch quái hiệp giải thích đoạn kinh văn chiêu thức thứ chín ...Vạn vật thiện hư.... Âu Dương Hải đem tâm trí bình tĩnh trở lại, tay trái hoành ngang trước ngực, người đứng thẳng, hữu chưởng từ từ đẩy lên.... Một luồng chân khí theo chưởng đi lên, kình lực mạnh mẽ xé không trung, thanh thế kinh người, đột nhiên một tiếng hét lớn, tay phải Âu Dương Hải bỗng nhẹ nhàng thu về. Kỳ lạ thay, chàng vừa thu tay về thì luồng kình khí mạnh mẽ chợt dừng, giống như cả một lực đạo được chàng thu về hết. Ai ngờ trong lúc ấy. Một cây tùng thân to bằng miệng bát không gió lại đổ. Nhưng thân cây tùng đổ xuống hoàn toàn không bị gì hết ngay cả vỏ cũng liền. Đây quả là chuyện hiển nhiên không bàn cãi gì nữa! Hóa ra Âu Dương Hải dung chân khí hữu hình vận chuyển thành vô hình, đã đánh tan nát phần thân cây sau lớp vỏ. Âu Dương Hải thử nghiệm thành công trong bụng vừa mừng vừa sợ, không ngờ mình học được tuyệt k... chiêu thứ chín này, nội công lại có được thành tựu cao như thế, sự tiến triển thần bí đó làm chàng khó biết được nguyên nhân. Chàng nhớ đến hồi còn ở Thiếu Lâm tự, tuy từng được Thiên Sơn tăng ngầm truyền võ, nhưng nội công thì trước đến giờ chàng chưa học tập, sao mình lại có được công lực thâm hậu dường ấy? Chẳng lẽ thật sự là thiên tư kỳ trí, thông tuệ siêu phàm? Thiết Địch quái hiệp mà Âu Dương Hải được gặp gỡ là một người thần kỳ! Nhưng bản thân chàng cũng chẳng là người vô cùng thần kỳ sao? ...... Âu Dương Hải ở thêm trong u cốc nọ đã qua ba ngày... Trong thời gian ấy, chàng tập đi tập lại chín chiêu tuyệt k.... Tự nhiên, chàng từ trong ...Hải Lưu chân kinh... thể nghiệm ra càng thêm nhiều yếu quyết, mà còn tiến triển thần tốc, công lực gia tăng mạnh mẽ, thật là ngày đi ngàn dặm, thiên hạ vô địch!. Từ đó cũng làm nổi lên sự hứng thú vô bờ của chàng đối với võ nghệ, không ngừng tìm tòi nghiên cứu, không ngừng rèn luyện, không ngừng tiến bộ.... Ngày nọ, lúc hoàng hôn, Âu Dương Hải rời khỏi u cốc. Vốn chàng dự tính trở về gặp mẫu thân trước hết, nhưng bỗng nhớ đến thương thế của Khiên Thủ bang chủ Lý Xuân Hoa không biết đã khỏi hẳn chưa? Tuy Lý Xuân Hoa đối với chàng không được thân thiện lắm, nhưng chàng cảm thấy công đức cứu độ thế nhân của nàng cũng đáng để kính phục. Mà Âu Dương Hải đã dò ra vị thế Âm Dương cốc từ lời nói của Đông Phương Ngọc, thì cũng nên đem tin tức này nói cho họ biết. Không quá một giờ, Âu Dương Hải đã đến bên tòa phế viện của Khiên Thủ bang. Trong màn đêm mông lung, chỉ thấy mái nhà liền san sát nhau, bóng đêm bao trùm tòa viện hoang lương này yên tĩnh không tìm ra dấu vết con người! . Nhưng Âu Dương Hải lại biết xung quanh trang viện bí mật bố trí cao thủ của Khiên Thủ bang luân phiên canh giữ, đây cũng chính là nơi đầm rồng huyệt hổ. Âu Dương Hải đi đến cửa trang viện, kỳ lạ thay, trên cả con đường chàng lại không gặp một đệ tử tuần đêm nào của Khiên Thủ bang ngăn chàng xét hỏi, việc này làm chàng bất giác phải cau mày. Hóa ra cửa lớn của trang viện lại mở toang, Âu Dương Hải cảm thấy ngạc nhiên sinh nghi, nói thầm: ...Lý Xuân Hồng là người thông minh, cơ trí chẳng lẽ nàng có dụng ý khác Chàng chậm rãi đi vào cửa lớn trang viện, đi thẳng vào đại sảnh... Trong bóng đêm, Âu Dương Hải trông thấy cánh cửa đại sảnh đóng chặt. Ngay lúc đó.... Âu Dương Hải bỗng nghe tiếng gió nhẹ nổi ngay sau người. Âu Dương Hải lanh lẹ xoay mình, một bàn tay bất ngờ đã chụp vào áo chàng. Người này xuất thủ rất nhanh, vô thanh vô tức. Âu Dương Hải trong lúc cấp bách, lập tức nghĩ ngay đến tuyệt k... đã luyện trong u cốc, ý vừa nghĩ đến thì chiêu đã xuất ra... Chỉ thấy vai Âu Dương Hải khẽ nghiêng, bàn tay trái chuyển nhanh, năm ngón tay búng trúng vào cổ tay của người nọ. Thật là chiêu thế xảo diệu vô cùng, bạn hay địch không biết, do đó Âu Dương Hải không dùng sức tận lực. Người đánh chàng có nằm mơ cũng không ngờ trên giang hồ lại có một thủ pháp thượng thừa kỳ ảo không thể tả này, nhưng người này võ công cực cao, cơ trí ứng biến cũng rất nhanh, hắn ta thừa lúc Âu Dương Hải không dụng kình lực, cổ tay hắn vận sức giật ra, đầu gối chân phải hắn thúc mạnh vào bụng dưới Âu Dương Hải. Cái thúc này nhanh như điện xẹt, người nào trúng phải nếu không chết thì cũng bị thương. Nhưng nên biết võ công của Âu Dương Hải đã trải qua khổ luyện, đã đạt đến mức cao cường, huống hồ chín chiêu võ công Hải Lưu chân kinh chàng vừa luyện tập đều là võ học thượng thừa thân tùy ý xuất. Do đó đối phương vừa thúc đầu gối, Âu Dương Hải tự nhiên lùi lại một bước tránh khỏi. Lúc này Âu Dương Hải đã thấy rõ đối phương là một người áo lam, mặt mũi xanh xao lạnh lùng, đôi mắt lộ tia sáng kinh dị, ngẩn ngơ nhìn Âu Dương Hải hồi lâu rồi nói: - Ngươi là ai? Âu Dương Hải thản nhiên nói: - Ta muốn tìm Lý Xuân Hồng tiểu thư. Chưa nói xong, người áo lam đột nhiên rút trong người ra một ngọn chủy thủ sáng loáng, sấn tới một bước, một chiêu ...Phất Vân chỉ nguyệt... đâm nhanh vào yếu huyệt của Âu Dương Hải. Người áo lam chỉ một thế đâm mà trong đó ẩn giấu ba lần biến hóa, cực kỳ nhanh chóng và lợi hại. Âu Dương Hải thấy thế đâm tới, mười phần quái dị, thế đâm tuy nhanh nhưng làm như có kình lực ẩn chìm chưa phát. Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Các hạ cứ kiểu ra tay truy bức người thế này thì đừng trách ta vô lễ. Tay phải chàng một chiêu ...Ngũ nhạc tọa long... chân trái sấn lên một bước, cùi chỏ đánh thốc vào yếu huyệt ...Huyền cơ... trước ngực người áo lam. Người áo lam bị bất ngờ, lưỡi chủy thủ đang thế công phải bị chế ngự, làm hắn từ công thành thủ, lùi nhanh lại phía sau. ...Một chiêu thất cơ, toàn bàn thọ chết.... Người áo lam cảm thấy cổ tay phải nhón lên, ngọn chủy thủ đã bị đoạt mất, đồng thời ...Huyền cơ huyệt... cũng bị cùi chỏ Âu Dương Hải điểm nhẹ vào. Chỉ cần Âu Dương Hải gia lực thêm một chút, người áo lam lập tức sẽ bị thương dưới tay của chàng. Người áo lam bình sinh đã trải qua không biết bao nhiêu trận đánh, ngày hôm nay bị người nhẹ nhàng dùng một chiêu đã đoạt được binh khí, điểm trúng huyệt, bất giác kinh hãi đứng trơ ra nhìn Âu Dương Hải... Đột nhiên, trong đại sảnh vang ra một giọng nói quát mắng: - Bạch Hoàng giáo chủ các ngươi là ai? Sao lại không ra đây, đợi đến khi hắn ra đây ta phải chửi đến tổ tông ba đời nhà hắn. Chỉ nghe một tiếng cười lạnh lùng nham hiểm vang lên, rối tiếng nói: - Cái đồ thối tha như ngươi mà cũng muốn gặp mặt giáo chủ của chúng ta.... Tiếng người cuồng bạo kia giận dữ gầm lên... Rồi dường như đánh ra một quyền mạnh đến long nhà đổ cửa. Chợt nghe một tiếng ...A di đà Phật..., nói: - Vu thí chủ, xin hãy bình tĩnh lại. Âu Dương Hải nghe những giọng nói này chàng biết Khiên Thủ bang đã xảy ra biến cố lớn. Chàng bỗng vận lực cấu chặt vào mạch môn của người áo lam, trầm giọng hỏi: - Ngươi là người của Bạch Hoàng giáo? Người áo lam bị Âu Dương Hải dùng kình lực cấu mạnh xương cốt đau muốn gãy lìa, khẽ rên một tiếng nói: - Ngươi đã biết ta là người của Bạch Hoàng giáo sao không ra tay giết ta đi. Âu Dương Hải cười nhạt, tay trái điểm vào huyệt đạo của người áo lam, trầm giọng quát: - Bọn Bạch Hoàng giáo bên trong nghe đây, đồng bọn của các ngươi đã bị ta chế ngự rồi. Giọng nói chưa dứt bên ngoài vang vào một giọng nói lảnh lót: - Phải Âu Dương tướng công không? Âu Dương Hải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau ngoài bảy trượng, có ba người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi đến, họ là Lam Tinh Tinh phu nhân, Hắc Ưng phu nhân, Bạch Lộ Ty phu nhân, theo sát phía sau là một mụ già tóc đỏ tay chống gậy trúc, tất cả đều xúm xít theo Lục y m... nhân Đông Phương Ngọc, trong tay nàng vẫn ôm cây cổ cầm. Âu Dương Hải trông thấy họ, không khỏi sửng sốt... Thiếu phụ áo lam đi thẳng đến trước mặt Âu Dương Hải, cười nói: - Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau ở đây. Âu Dương Hải lạnh lùng hỏi: - Người của Khiên Thủ bang đã bị các người chinh phục rồi ư? Thiếu phụ áo lam cười nói: - Không chỉ là người của Khiên Thủ bang mà bao gồm cả những người trong võ lâm thiên hạ. Chợt nghe thiếu phụ áo đen kêu lớn: - Tiêu cầm lệnh chủ giá lâm, hãy mau mở cửa nghênh tiếp. Âu Dương Hải biết Tiêu Cầm lệnh chủ là chỉ Lục y m... nhân Đông Phương Ngọc. Bỗng cửa đại sảnh mở toang, vụt ra mười hai người áo lam, trong tay mỗi người đều cầm lăm lăm một lưỡi dao chủy thủ sáng lòa. Tiếp đó từ trong sảnh một người áo đỏ đi ra, gã chính là Hoành Thiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên. Lúc này trong đại sảnh đột nhiên thắp sáng lên mấy mươi ngọn nến, ánh sáng rực rỡ chỉ thấy bên trong một đám người ngồi đầy nghẹt, Âu Dương Hải thấy vậy ngạc nhiên vô cùng.... Thiếu phụ áo trắng, thiếu phụ áo đen và mụ già tóc đỏ đi theo sát Đông Phương Ngọc tiến vào đại sảnh. Âu Dương Hải cũng bèn theo sau thiếu phụ áo lam tiến vào! Đảo mắt nhìn một lượt.... Âu Dương Hải giật mình, không ngờ trong đại sảnh này cơ hồ tụ tập đủ anh hùng hào kiệt trong võ lâm tại đây. Trong đại sảnh rộng lớn bày đủ bàn ghế, bên phía đông có mười vị hòa thượng ngồi, họ chính là người của phái Thiếu Lâm, Âu Dương Hải đương nhiên nhận ra người cầm đầu là thủ tọa La Hán đường, Thiên Tuệ thiền sư, và kế đó là chín vị đệ tử La Hán đường, phía sau là sáu vị đạo sĩ áo vàng, Âu Dương Hải cũng nhận ra họ là đồng bọn của Cổ Mộc đạo trưởng phái Thanh Thành. Hơn hai mươi lão nhân, và những đại hán ngồi ở mé Tây, cứ nhìn thần quang trong mắt họ thì biết họ đều là cao thủ thành danh nội công thượng thừa. Phía Nam là đệ tử Khiên Thủ bang, Hộ pháp Liên Mị và Đông Tây Nam Bắc tứ đại đàn chủ đều ở đó, không thấy có Lý Xuân Hồng và Truy Phong tú sĩ Công Tôn Lạp. Đứng xung quanh mọi người thì có chín người áo đỏ cao thấp mập lùn đều có, họ đứng yên như xác chết, hiển nhiên đám người này là ...Lạc Phách nhân.... Lúc Âu Dương Hải đảo mắt nhìn mọi người trong sảnh thì mấy chục đạo mục quang đều đổ dồn vào người Đông Phương Ngọc, chỉ có chín vị đệ tử La Hán đường phái Thiếu Lâm thấy nàng mà vẫn không động dung. Âu Dương Hải sấn tới trước mặt nhị đại hộ pháp Khiên Thủ bang là Ngọc Tiêu tiên tử Liên Mị. Mặt Liên Mị dàu dàu, nói: - Âu Dương tướng công, sao tướng công cũng đến đây? Âu Dương Hải nói : - Liên cô nương, Lý Xuân Hồng cô nương và Công Tôn đại hiệp đâu? Liên Mị trầm giọng nói: - Họ bị Bạch Hoàng giáo bắt giữ. Âu Dương Hải nói: - Các người ở đây làm gì? Liên Mị than rằng: - Chúng tôi muốn tìm kiếm tin tức của Lý bang chủ. Hoá ra trước khi Lý Xuân Hoa bị thương đã bắn thơ hẹn anh hùng hào kiệt thiên hạ các lộ đến tòa phế viện này tụ yến, để cùng thương thảo kế sách đối phó Bạch Hoàng giáo, ai ngờ Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng và Công Tôn Lạp mất tích một cách bí mật, tòa phế viện này đồng thời bị Bạch Hoàng giáo công kích và khống chế. Âu Dương Hải lúc này đã hơi hiểu được tình hình. Bỗng nghe một tiếng cuồng bạo kêu rằng: - Mạc Bá Thiên, người nào là giáo chủ của các ngươi? Âu Dương Hải đưa mắt nhìn thì chỉ thấy người đó là một đại hán mặt đen râu xồm, thân hình rất khôi ngô, nhìn bên ngoài hiển nhiên người này là cao thủ. Mạc Bá Thiên cười lạnh lùng nói: - Vu Bàng, ngươi còn hàm hồ lớn lối nữa thì đừng mong ta nhẹ tay đâu nhé! Hóa ra người này là Hồng Sa Thủ Vu Bàng, vốn là cầm đầu bọn lục lâm bảy tỉnh Giang Nam, tính tình thô bạo nhưng lại là một người chính nghĩa, ông ta nghe Mạc Bá Thiên nói bèn giận dữ quát lớn: - Mạc Bá Thiên, đã lâu nghe nói kiếm pháp của ngươi cực kỳ tàn độc, Vu Bàng ta muốn lãnh giáo ngươi vài cao chiêu! Mạc Bá Thiên thấy họ Vu nắm tay thành quyền, lăm lăm muốn đánh, cười nhạt một tiếng nói : - Tốt lắm, tốt lắm, muốn lãnh giáo thì qua đây. Hồng Sa Thủ Vu Bàng đột nhiên từ trên ghế sộc tới, tay phải vù một chưởng từ ngực đánh thẳng ra. Mạc Bá Thiên cười nham hiểm nói: - Đây là ngươi tự tìm đường chết đấy nhé, không trách ta được đâu. Lời nói chưa dứt, Mạc Bá Thiên xoay cổ tay rút trường kiếm, hàn quang sáng lòa! Hồng Sa Thủ Vu Bàng thấy kiếm thế của gã, vội giật mình tung mình lùi lại. Mạc Bá Thiên lạnh lùng nói: - Ngươi trốn khỏi thanh kiếm này thì ta không xứng là Hoành Thiên nhất kiếm bắc đẩu hàn nữa. Vừa buông lời, Vu Bàng cảm thấy trước mắt bạch quang vụt chớp, không khỏi thất kinh, gia tăng kình lực xuống chân lùi nhanh lại phía sau. Nhưng cảm thấy cánh tay lạnh toát, một cái đau nhói tim, cánh tay phải bị trường kiếm của Mạc Bá Thiên chặt đứt đến cùi chỏ. Mạc Bá Thiên cười lạnh lùng, nói: - Vu Bàng ngươi nên rút khỏi giang hồ đi. Nói xong thanh kiếm trong tay chuyển hướng đâm ra... Âu Dương Hải thấy Vu Bàng bị hại dưới lưỡi kiếm của Mạc Bá Thiên, lập tức quát lên: - Dừng tay lại! Nội công chàng thâm hậu, tiếng quát này lớn như tiếng chuông đồng, chấn động ù ù lỗ tai của quần hùng hào kiệt trong đại sảnh, Âu Dương Hải quát xong người lao đến như thiên mã hành không ( ngựa trời bay trên không trung ). Tiếng quát của chàng chưa dứt, người đã nhảy đến, một ngón tay điểm ra. Trong một thoáng mà nhanh chóng vô cùng. Mạc Bá Thiên kinh hãi nâng vội trường kiếm, một chiêu ...Bạch vân xuất tụ..., múa kiếm như mưa sa phòng giữ yếu huyệt, rồi lùi nhanh ra xa ba bước. Tay trái gã thuận thế chợp lấy , mạch môn cổ tay trái của Vu Bàng. Sự việc diễn ra trong chớp mắt, đợi đến khi Âu Dương Hải xông đến cứu thì Mạc Bá Thiên đã đắc thủ. Âu Dương Hải lao đến nhanh chóng vô cùng, Mạc Bá Thiên vừa cầm nã được mạch môn tay trái Vu Bàng thì chỉ phong của Âu Dương Hải đã đến sau lưng. Mạc Bá Thiên rất nham hiểm, gã vốn biết rõ người lao đến cứu sẽ rất nhanh cho nên khi cầm nã cổ tay Vu Bàng gã lập tức nhảy vút sang bên. Tuy gã ứng biến rất nhanh nhưng phía sau lưng vẫn bị chỉ phong của Âu Dương Hải quét trúng ...soạt... một tiếng, áo sau lưng gã rách tung để lại một lỗ dài mấy tấc. Âu Dương Hải một chiêu chưa đắc thủ, Mạc Bá Thiên đã nhanh tay gia tăng kình lực kéo Vu Bàng thân đến ngay trước mặt. Lúc này chiêu thứ hai của Âu Dương Hải vừa vặn tung ra, tay trái Mạc Bá Thiên vận nội lực đẩy Vu Bàng một cái bay thẳng đến đầu ngọn chưởng của Âu Dương Hải. Đến khi Âu Dương Hải phát giác thì chưởng phong đã đến trước ngực Vu Bàng. Vu Bàng không kịp mở miệng kêu tiếng nào chỉ nhắm nghiền đôi mắt chờ chết. Ngón tay của Âu Dương Hải đã chạm y phục của Vu Bàng rồi. Trong lúc sinh tử đó chàng đột nhiên thâu kịp thế công. Võ công Âu Dương Hải quả làm cho quần hào có mặt đều kinh hãi, nhất là Thiên Tuệ đại sư của phái Thiếu Lâm, đại sư đương nhiên thấy rõ đấy là võ học thượng thừa thu phát tùy tâm, không ngờ một gã xuất thân làm công trong bếp ở Thiếu Lâm tự lại có được môn võ học nội gia tuyệt luân như vậy. Cổ Mộc đạo trưởng ở phía sau hỏi nhỏ: - Thiên Tuệ huynh, hắn là đệ tử của quí phái? Thiên Tuệ đại sư trầm giọng nói: - Hắn là phản đồ của bổn phái đang tróc nã. Chợt nghe Mạc Bá Thiên cười nhạt nói: - Hóa ra là ngươi, thật không ngờ! Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Ngươi thả ngay Vu Bàng ra! Nguyên tay Vu Bàng bị kiếm chặt đứt máu tuôn như suối, lúc này mặt ông ta đã trở nên tím ngắt, nếu không kịp thời cầm máu thì sẽ chảy quá nhiều máu mà chết. Đây là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn... Thiên Tuệ đại sư đã đứng lên, nói: - Mạc thí chủ xin hãy bỏ Vu thí chủ ra. Mạc Bá Thiên thấy thân mình Âu Dương Hải khẽ động, vội quát lên: - Ngươi còn dám động một bước nữa trường kiếm của ta chỉ khẽ đưa lên cũng chém chết hắn ngay tại trận. Âu Dương Hải trợn mắt, nói: - Ngươi cho rằng như thế có thể giải thoát được mình hay sao? Chàng thấy tay Vu Bàng chảy máu không ngừng, thì không còn do dự nữa, cất tiếng cười nhạt tung mình tiến lên, tả chưởng quét một chiêu ...Huy trần thanh đàn..., tay phải dùng hai ngón thực chỉ và trung chỉ điểm nhanh vào yếu huyệt ...Khí môn... của Mạc Bá Thiên.Mạc Bá Thiên khẽ lắc vai, mang theo cả Vu Bàng lùi lại tám bước cổ tay vận trường kiếm vung lên múa vù vù chém xuống. Âu Dương Hải không tránh né kiếm, xoay người lao thẳng đến sát bên người Mạc Bá Thiên. Đây là chiêu dĩ công khắc công, vừa mới xuất thủ thân người đã tiến tới, kinh hiểm vô cùng! Mũi kiếm của Mạc Bá Thiên suýt còn chút nữa thì đâm trúng, nhưng kỳ diệu thay trong khoảng cách nhỏ bé đó, thân thủ của Âu Dương Hải đã đoạt được vị trí an toàn, nếu quá một chút thì máu đã đổ. Mạc Bá Thiên tuy trải qua nhiều trận, gặp vô số cao nhân, nhưng với thân pháp xoay người quái dị của Âu Dương Hải thì gã mới gặp lần đầu, bất giác hơi sửng sốt. Ngay trong lúc gã hơi sửng sốt đó... Âu Dương Hải đã tiến sát đến bên cạnh tay phải đánh ngược lại một chiêu ...Băng phong thủy hà..., tiềm lực theo cánh tay phát ra đánh lại trường kiếm của Mạc Bá Thiên. Tả chưởng liên tiếp đánh thốc ra ba chưởng. Ba chưởng này tuy trước sau nối tiếp đánh tới nhưng vì tốc độ quá nhanh, giống như ba chưởng nhất tề xuất thù, làm mắt người hỗn loạn, không còn thấy đường tránh né. Mạc Bá Thiên thất kinh, toàn thân đột nhiên ngã ra sau, đến khi xương sống cách đất chừng ba tấc, gót chân khẽ dùng lực đẩy mạnh, cả người bắn lùi sát mặt đất ra xa tám chín thước. Choang... một tiếng, trường kiếm của Mạc Bá Thiên đã bị Âu Dương Hải đánh rơi. Lúc này Thiên Tuệ đại sư xông tới đón lấy Vu Bàng, ngón tay điểm lẹ yếu huyệt cầm máu cho họ Vu. Mạc Bá Thiên và Âu Dương Hải qua mấy chiêu giao thủ, ai nấy đều thấy rõ võ công tuyệt học giang hồ hiếm thấy của Âu Dương Hải, quần hào ngồi một bên quan sát ai cũng kinh ngạc. Đồng thời, trong bụng mọi người đều nghĩ: Mạc Bá Thiên sở dĩ được danh hiệu nhất kiếm Hoành Thiên bắc đẩu hàn quả nhiên danh bất hư truyền.... Nên biết Âu Dương Hải vừa mới tránh đòn, xông tới, bức kiếm, thi triển tấn công tất cả đều là một chiêu tuyệt học của Hải Lưu chân kinh, mọi người trong sảnh đều cảm thấy với võ công của mình nhất định khó mà an toàn tránh khỏi chiêu này, mà Mạc Bá Thiên lại có thể tránh được, với trình độ võ công cao thâm như vậy của Mạc Bá Thiên, mọi người đều cảm thấy kinh dị biết chừng nào. Hơn nữa, một người trẻ tuổi như Âu Dương Hải chưa hề nghe danh, mà võ công tuyệt cao như thế làm sao không làm cho người ta kinh hãi vạn phần, mấy mươi đạo mục quang đều đổ dồn nhìn vào chàng. Ngay cả người đã gặp Âu Dương Hải rồi cũng cảm thấy kinh ngạc, nhất là Đông Phương Ngọc, Lam Tinh Tinh phu nhân, càng thêm kinh ngạc, bởi vì họ đã thấy qua võ công của Âu Dương Hải không hề có cao siêu như hồi nay, tuy nhiên, toàn sảnh chỉ có mình Đông Phương Ngọc biết Âu Dương Hải từng được người khăn xanh che mặt cứu đi, nàng nghĩ thầm: Chẳng lẽ trong hơn mười ngày qua hắn được cao nhân chỉ điểm?... Sau khi Mạc Bá Thiên tránh khỏi thức đánh của Âu Dương Hải xong, lửa giận nổi lên đùng đùng, nên biết tính gã vốn thâm trầm, võ công thường là dấu k... không để lộ, người trong giang hồ tuy biết võ công gã cực cao nhưng không một ai biết công phu chân chính của gã ra sao, hôm nay, gã bị đánh rơi kiếm dưới chưởng của Âu Dương Hải làm sao gã không nổi giận cho được. Mạc Bá Thiên trên mặt lộ sát khí, cười nhạt một tiếng, nói: - Võ học của các hạ thực xứng đáng là kình địch, cả đời Mạc mỗ chưa gặp qua, thật là không ngờ tại cái thị trấn nhỏ bé này lại có thể gặp phải một cao nhân.... Gã ngẩng đầu buông tiếng cười lạnh lùng. lại nói: - Nhưng, Mạc mỗ nghĩ không ra võ công của phái nào trong thiên hạ lại kỳ ảo như vậy, không biết vị kỳ nhân dị sĩ nào lại dạy được một đệ tử tuyệt vời như thế? Mạc Bá Thiên đi khắp thiên hạ, kiến văn rộng rãi, biết rõ võ học các phái trong võ lâm tuy không tinh thông, nhưng chỉ cần đối phương vừa xuất thủ là có thể thấy được họ thuộc phái nào. Nhưng gã lại nhìn không ra nguồn gốc võ công của Âu Dương Hải. Mọi người tại đương trường cũng đều muốn biết sư thừa, môn phái của người trẻ tuổi này, mà trong võ lâm lại có vị cao nhân nào dạy được một đệ tử võ nghệ cao cường, thân hoài tuyệt k... như thế. Chợt nghe La Hán đường thủ tọa đệ tử Thiết Trí tăng kêu lên: - Hắn là phản đồ của phái Thiếu Lâm chúng ta! Tiếng nói vừa cất lên, mọi người lại thêm kinh ngạc, đảo mắt nhìn vào người Thiên Tuệ thiền sư, quần hào biết Thiên Tuệ là cao tăng Thiếu Lâm nhất định sẽ không trả lời giả dối. Thiên Tuệ thiền sư lầm rầm niệm phật, nói: - Hắn là một tên làm công trong bếp của bổn tự. Vì phạm phải môn qui bản phái bây giờ lão nạp đang muốn tróc nã hắn luận qui xử trị. Những người trong quần hào khinh thị Thiếu Lâm tự, lúc này nghe nói thế cũng không khỏi biến sắc, nghĩ thầm: ...Chỉ một gã làm công nhà bếp thôi mà đã có võ công kinh nhân hãi thế rồi, từ đó có thể thấy nhân vật của Thiếu Lâm thật không phải tầm thường!.... Mạc Bá Thiên tuy không tin trong đám hòa thượng Thiếu Lâm lại có cao nhân dạy được một cao đồ này, nhưng trong trí nhớ của gã lần thứ nhất gặp Âu Dương Hải cùng giao thủ với Thiên kiếm bang chủ, quả nhiên toàn là tuyệt k... của phái Thiếu Lâm, trong bụng không khỏi bán tín bán nghi, gã cười nhạt nói với Thiên Tuệ thiền sư: - Nói thế thì chiêu mới vừa rồi là tuyệt học Thiếu Lâm. Thiên Tuệ thiền sư lắc đầu nói: - Theo lão nạp biết, phái Thiếu Lâm không có chiêu thức như thế. Âu Dương Hải trong lúc họ đang nói chuyện, cất bước đi lại phía Đông Phương Ngọc. Thiên Tuệ thiền sư cho rằng chàng muốn bỏ đi, trầm giọng nói: - Âu Dương Hải, ngươi chớ đi, xin hãy theo lão nạp cùng trở về Thiếu Lâm. Vừa dứt lời, chín vị La Hán cao đệ đồng lúc bật dậy bao vây Âu Dương Hải. Thần quang đôi mắt Âu Dương Hải lóe sáng như điện, đôi lông mày cau lại lộ vẻ giận dữ lạnh lùng nói: - Ta không phải là đệ tử Thiếu Lâm, chỉ vì muốn no cái bụng nên phải vào Thiếu Lâm tự làm công nhà bếp mà thôi, các người nếu cứ nhì nhằng như vậy thì đừng trách ta xuất thủ không nể người. Thiên Tuệ thiền sư chấp song chưởng nói: - Âu Dương Hải, ngươi chưa hề hành lễ bái sư của bổn phái, đương nhiên không phải là đệ tử Thiếu Lâm, nhưng lão nạp muốn nói một câu, ngươi là người của phái nào sai tới Thiếu Lâm tự? Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Ta đã nói không biết bao nhiêu lần, ta không môn không phái, cũng không bị ai sai khiến đến nằm vùng ở Thiếu Lâm, tin hay không tin tùy ở các người. Thiên Tuệ thiền sư nghe vậy khẽ nhướng đôi mi, chậm rãi nói: - Ngươi đã không phải được người khác sai đến mà lại phạm tội giết người, bổn phái qui luật nghiêm minh, nhất định phải theo công bằng mà luận tội, ngươi phen này phải theo lão nạp trở về chùa Thiếu Lâm. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Các người nếu muốn ta trở về Thiếu Lâm, trừ phi giết chết ta đi. Cổ Mộc đạo trưởng từ từ đứng dậy nói: - Vô lượng thọ phật! Thiên Tuệ thiền sư xin hãy tạm thời bỏ việc tư mà vì việc công. Thiên Tuệ nghe vậy chợt nhớ đến mục đích đêm nay đến đây...Khẽ niệm ...A di đà phật... một tiếng, giơ tay phẩy một cái, chín vị La Hán đệ tử lập tức lùi lại. Bầu không khí lúc đó vô cùng căng thẳng, nhờ một tiếng nói của Cổ Mộc đạo trưởng mà tiêu trừ. Mạc Bá Thiên phẫn nộ cùng cực, cười nhạt nói: - Đồ mũi trâu, các ngươi hôm nay lại muốn rời khỏi đây an toàn sao? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Chúng ta đã dám đến đây, thì sớm đã bỏ ngoài chuyện sống chết ra ngoài. Mạc Bá Thiên, ngươi là một danh gia võ lâm, tất sẽ thủ tín, bây giờ, có thể nói ra tin tức của Khiên Thủ bang chủ được không? Lúc này Âu Dương Hải đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Đông Phương Ngọc như đang hỏi nàng rằng: ...Cô cầm giữ Lý Xuân Hoa và mọi người ở đâu?... Mặt Đông Phương Ngọc không có phản ứng. Đột nhiên Lam Tinh Tinh phu nhân dùng tay vẫy khẽ, Mạc Bá Thiên lập tức đến cạnh nàng, hai người kề tai to nhỏ một hồi. Mạc Bá Thiên ha hả cười lớn nói: - Đương nhiên có thể nói cho biết tin tức của bọn Khiên Thủ bang rồi, có điều Tiên Cầm lệnh chủ giáo ta hỏi trong các người, ai có đảm lượng đi gặp Khiên Thủ bang chủ? Ngọc Tiêu tiên tử Liên Mị vội vã nói: - Bây giờ ta muốn gặp bang chủ của chúng ta. Phiền dẫn đường! Mạc Bá Thiên nói: - Được lắm, được lắm, Liên hộ pháp nàng cùng đi với lệnh chủ của ta! Lúc này, Đông Phương Ngọc, Lam, Hắc, Bạch phu nhân và mụ già tóc đỏ, năm người chậm rãi đi vào trong một viện. Liên Mị hơi kinh nghi một lúc rồi lập tức cất bước đi theo. Đột nhiên Âu Dương Hải kêu lớn: - Khoan đã Liên hộ pháp, tại hạ cùng đi với hộ pháp. Mạc Bá Thiên vụt rút kiếm nhảy tới quát lớn: - Các hạ muốn đi, xin đợi một lát. Âu Dương Hải vung tay phóng một chưởng thẳng vào gã, kêu lên: - Liên hộ pháp, cô không nên đi! Mạc Bá Thiên tránh đòn tấn công của Âu Dương Hải, cười nhạt nói: - Chốc nữa thì các ngươi sẽ không thể nào sống sót! Liên Mị nghe tiếng kêu gọi của Âu Dương Hải bèn dừng bước quay đầu lại.... Ngay lúc đó, bọn Đông Phương Ngọc đã ra khỏi đại sảnh, đồng thời ở viên môn xuất hiện sáu người áo lam, trong tay mỗi người đều cầm một lưỡi chủy thủ. Nến trong đại sảnh đồng loạt tắt phụt, xung quanh một màn tối đen. Trong bóng tối vang lên tiếng cười nham hiểm của Mạc Bá Thiên, nói: - Bây giờ các người đã là chim lồng cá chậu cả rồi, trước mắt chỉ còn hai con đường để đi, một là mỗi người uống một viên thuốc của lệnh chủ chúng ta ban cho, còn một con đường kia là từng người một đi gặp Khiên Thủ bang chủ. Âu Dương Hải lạnh lùng hỏi: - Mạc Bá Thiên, ngươi ở đâu? Nên biết trong đại sảnh một màn tối om mọi người tuy đều võ công thâm hậu nhưng không thể lập tức nhìn được mọi vật trong bóng tối. Mạc Bá Thiên không trả lời câu hỏi của Âu Dương Hải, tiếp tục nói: - Trên cái bàn phía tây có bảy mươi ba viên thuốc, mỗi người các ngươi đi lấy một viên... Âu Dương Hải quay đầu nhìn sang phía tây, chỉ thấy một bóng đen đặt trên bàn một vật, Âu Dương Hải quát to một tiếng tung người qua, song chưởng một trước một sau đánh ra.... Lực đạo mãnh liệt từ thế chưởng bay thẳng đến bóng đen cạnh bàn. Bóng đen phát giác Âu Dương Hải xông đến cười nhạt một tiếng, tả chưởng vận kình lực đẩy ra, tay phải rút ra một lưỡi chủy thủ. Hắn chưa kịp xuất thủ thì đã trễ, chỉ nghe một tiếng kêu rú, thân mình gã như ngựa vuột dây cương lao vào tường đánh sầm, miệng hộc máu tươi chết ngay tại chỗ. Hóa ra lực đạo của Âu Dương Hải đánh tới phân thành hai luồng, trước là hư sau là thực, bóng đen hãy còn chưa tiếp xúc kình lực hư nhược trước mặt thì ngực đã bị lực đạo êm ru phía sau đánh trúng. Nên biết một chiêu này là một chiêu rút từ chiêu thứ chín ...Vạn vật thực hư... trong phần sót lại của Hải Lưu chân kinh. Âu Dương Hải vừa ra tay đã đánh chết người đó, mọi người trong sảnh không khỏi thất kinh. Mạc Bá Thiên vì sợ oai một chưởng của Âu Dương Hải nên không dám lên tiếng. Âu Dương Hải quát lớn: - Mạc Bá Thiên, nếu ngươi không gọi Đông Phương Ngọc ra đây thì ta không còn khách sáo nữa. Lại nghe một tiếng cười nhạt, nói: - Dù ngươi có dũng khí của trượng phu nhưng e rằng ngươi cũng khó mà chống nổi chín người Lạc Phách nhân vây đánh. Trong bóng tối, Âu Dương Hải trông thấy chín cái bóng áo đỏ từ từ ép lại phía chàng. Âu Dương Hải biết Lạc Phách nhân ai nấy đều là cao thủ thành danh trong võ lâm bị Bạch Hoàng giáo đầu độc trở thành mất đi lý trí, võ công của họ cực kỳ lợi hại. Âu Dương Hải lập tức thủ thế, sử ra chiêu ...Phản phác qui chân.... Chàng nghĩ, chỉ cần chín người vừa xuất thủ, mình sẽ ra tay dùng độc thủ. Chợt nghe một tiếng ...Vô lượng thọ phật... trầm trọng vang lên, nói: - Âu Dương Hải thiếu hiệp, xin hạ thủ lưu tình, những người này đều là anh hùng hào kiệt võ lâm lúc trước, chỉ vì trúng mê dược của Bạch Hoàng giáo mới mất đi lý trí. Hóa ra Cổ Mộc đạo trưởng trong bóng tối thấy Âu Dương Hải thủ thế hàm ẩn sát khí cực kỳ lợi hại, nên lên tiếng nhắc nhở Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, nói thầm: ...Phải à! Nếu Nhiếp hồn thuật mà ta bị chưa giải trừ được, thì cùng là một bọn với những người đáng thương kia.... Vừa nghĩ chưa xong thì thấy một Lạc Phách nhân đã xuất thủ, người xuất thủ là Thiên Kiếm bang chủ, cây Thất tinh kiếm trong tay bắn ra luồng hàn quang lạnh buốt đánh tới... Âu Dương Hải tai mắt tỉnh táo, chàng lách người tránh khỏi một kiếm nhưng chưa xuất thủ. Chợt nghe một tiếng kêu rú vang cả đại sảnh. Đồng thời nghe giọng cười nham hiểm của Mạc Bá Thiên kêu lên: - Các người không uống thất hồn đan thì chỉ có chết ở trong tay Lạc Phách nhân ha ha ha ha .... Hóa ra Lạc Phách nhân khác đã hạ độc thủ giết một người trong sảnh. Lại một tiếng rú thê lương... Quần hào và Lạc Phách nhân, và bọn áo lam trong sảnh triển khai một trận đấu đá hung mãnh kịch liệt. Kiếm ảnh chưởng phong vun vút giao thoa lẫn nhau. Máu đổ thịt rơi, tiếng la hét vang rền! Bỗng... Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, một chưởng đánh lùi Thiên Kiếm bang chủ Quách Độc Phong, tránh mình sang bên cao giọng hô lớn: - Ai có mồi lửa! Chợt nghe một tiếng nữ nhân cất lên: - Âu Dương tướng công, tiểu nữ có. Âu Dương Hải xông tới, đánh ra vù vù hai chưởng đẩy lui hai Lạc Phách nhân trước mặt. Lúc này bên người chàng bay lên một mùi hương kỳ dị, lập tức cảm thấy váng đầu mở mắt, Âu Dương Hải vội vã tung chưởng đánh mãnh liệt. - ...i chao! Một tiếng kêu đau đớn. Âu Dương Hải vội xông lại chụp trúng cổ tay người đó quát lớn: - Mau đưa thuốc giải ra đây. Ýa! Là cô nương? Âu Dương Hải trông rõ người này lại là Khiên Thủ bang hộ pháp Ngọc Tiêu tiên tử Liên Mị, không ngờ nàng lại là người của Bạch Hoàng giáo phái đến nằm vùng. Liên Mị thều thào: - Ngươi ra đòn dữ quá.... Âu Dương Hải cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng hôn trầm, chàng một mặt vận công chế ngự sức tấn công của mê dược, một mặt vội hỏi: - Bang chủ đang ở đâu? Nói mau, nếu không thì đừng mong sống sót. Liên Mị khẽ hé mở đôi môi nói: - Là ta hại họ...nhưng ta không thể không nghe sự sai khiến của bọn họ, thuốc giải...trong...người ta...một ...cái bình...bên trong có... Đột nhiên nàng phun ra một bụm máu tươi ngả vào trong lòng Âu Dương Hải tắt thở mà chết! Âu Dương Hải không hiềm kỵ nam nữ phân biệt, đưa tay vào người nàng lấy ra một cái bình nhỏ. Chàng vội vã đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống. Trong giây lát, đầu óc của chàng đã tỉnh táo, đặt thi thể Liên Mị xuống, đang muốn xông lên tiếp tục cuộc chiến...Đột nhiên trong đại sảnh sáng sủa trở lại, rõ ràng đã có người châm lửa đốt nến... Âu Dương Hải liếc thấy ba người áo lam xông lại phía chàng, vù vù vù, chàng liên tiếp phóng ra ba đợt kình phong hùng hậu... Ba người áo lam đồng thời trúng chưởng hự lên một tiếng ngã nhào xuống đất. Mạc Bá Thiên quát lớn: - Mọi người lùi lại! Thủ giữ hai cửa. Chín lạc phách nhân và những người áo lam nọ nhanh chóng tản ra lùi lại giữ vững bên cánh cửa. Trận đấu ác liệt bây giờ đã đình chỉ. Trong sảnh máu tươi, thi thể đầy đất, thê thảm vô cùng. Trận đấu này, Bạch Hoàng giáo bốn người bỏ mạng, quần hào có gần nửa số bị thương vong. Mọi người tựa hồ như trải qua một cơn ác mộng, mà lúc tỉnh lại vẫn còn bàng hoàng... Đông Phương đàn chủ Lạt thủ ma nữ Châu Ngọc Hoa của Khiên Thủ bang đột nhiên phát hiện thi thể của Liên Mị, kinh hoàng kêu lên một tiếng xông lại. Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Nàng ta là người của Bạch Hoàng giáo. Lạt thủ ma nữ Châu Ngọc Hoa thất kinh nói: - Sao ngươi dám nói Liên hộ pháp là người của Bạch Hoàng giáo, có phải ngươi giết nàng không? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Vừa rồi Liên Mị đã dùng thuốc mê ám toán tại hạ... Châu Ngọc Hoa biến sắc, quát: - Ngươi nói bậy, ngươi mới là người của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải khẽ nhướng mày, nói: - Không tin thì cô nương hãy hỏi Mạc Bá Thiên. Mạc Bá Thiên cười hề hề, nói: - Các đại môn phái trong thiên hạ hiện nay đều có người của Bạch Hoàng giáo, có gì là lạ đâu. Châu Ngọc Hoa nghe vậy kinh ngạc vạn phần, vì nàng và Liên Mị có cảm tình rất mật thiết, Liên Mị lại là người của Bạch Hoàng giáo sao nàng không hề biết gì cả. Thiên Tuệ thiền sư đưa mắt nhìn những thi thể trong đại sảnh, luôn mồm niệm phật. Đột nhiên đôi mắt ông bộc lộ một tia sáng, nói: - Cổ Mộc đạo trưởng, đêm nay chúng ta phải đại khai sát giới rồi. Mạc Bá Thiên cười nhạt nói: - Nếu các ngươi không chịu uống Thất hồn đan kia phát động lần tần công thứ hai xem thử các người còn có mấy người có thể sống sót. Vừa nói xong, có mấy người sợ chết đi thẳng đến cái bàn ở phía đông... Âu Dương Hải quát: - Đứng lại! Tiếng quát này của chàng vang rên như tiếng đại hồng chung, chấn tỉnh đầu óc mấy người kia, vội vàng lùi lại. Thiên Tuệ thiền sư chắp tay nói: - Mạc thí chủ, nếu người còn bày ra những việc tàn nhẫn vô nhân đạo như thế này, thì hãy thứ cho ngã Phật không từ bi nữa. Mạc Bá Thiên mỉm cười nói: - Đại sư muốn tế thiên hành đạo ư? Đôi mắt Thiên Tuệ thiền sư phóng ra tia sáng kỳ dị , nói: - Mạc thí chủ, ta muốn lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học của thí chủ. Chợt Thiết Minh tăng vẹt mọi người đi ra, nói: - Xin sư phụ lùi lại để đệ tử thu phục tên hung thủ này. Mạc Bá Thiên thản nhiên nói: - Chết trước hay sau chẳng qua chỉ cách nhau một tý thời gian, vậy mà... Gã vừa nói xong, đột nhiên Âu Dương Hải lao đến. Mạc Bá Thiên giơ tả chưởng đánh ra một luồng kình lực. Âu Dương Hải dường như không kịp phòng bị, bị lực đạo nọ va chấn, toàn thân bay lên rơi xuống ngoài ba trượng đứng vững như không có chuyện gì. Mạc Bá Thiên thất kinh, nghĩ thầm: ...Võ công người này thật khó mà lường được, làm sao bị nội kình của ta đánh trúng mà vẫn không tổn hại gì?... Âu Dương Hải lao nhanh tới cửa đại sảnh, đồng thời kêu lên: - Các vị lui nhanh, thế lực kẻ địch hùng hậu... Vù vù! Âu Dương Hải đánh hai chưởng vào hai người áo lam. Tiếng quát này của chàng làm bừng tỉnh quần hào, liên tiếp những tiếng la hét vang lên. Âu Dương Hải đánh ra hai chưởng, rồi phi thân nhảy lên lao vào Mạc Bá Thiên. Mạc Bá Thiên thấy chàng phi thân đánh xuống biết là lợi hại, không dám đối đòn trực tiếp, phẩy tay áo một cái, nhảy ngang sang trái chín thước. Hóa ra Âu Dương Hải biết chín người Lạc Phách nhân trên đương trường hoàn toàn nghe theo lệnh chỉ huy của Mạc Bá Thiên, nếu như có thể đánh được hắn, hoặc là trói được, thế thì chín người Lạc Phách nhân võ công cao cường kia cũng là đồ vô dụng ngu ngốc. Âu Dương Hải vặn mình lộn một vòng trên không trung, nhanh như sao sa phóng thẳng theo Mạc Bá Thiên, chưởng phong như kiếm quét, đánh vào vai sau. Hai chân của Mạc Bá Thiên còn chưa đứng vững thì chỉ phong của Âu Dương Hải đã sát bên người. Mạc Bá Thiên kinh sợ vội nằm rạp xuống, tay đánh ngược lại một chưởng ...Hồi đầu vọng nguyệt..., kiếm trong tay phải cũng đâm nhanh ra. Gã biết rõ không thể tránh khỏi thế truy kích như điện xẹt của Âu Dương Hải, cho nên quyết liền tận dụng hết sức bình sinh đánh ngược trở lại. Âu Dương Hải tuy thân hoài tuyệt k... võ học nhưng với kinh nghiệm đối địch thì chàng còn thiếu, Mạc Bá Thiên lại liều lĩnh dùng cách đánh lưỡng bại câu thương không đếm xỉa đến nguy hiểm tánh mạng, quả nhiên Âu Dương Hải phải thu chiêu, chàng khẽ vặn mình, thân người đang xông tới đột ngột dừng lại, tiện thể mượn luôn tiềm lực của đối phương bay lùi trở lại sáu bảy thước. Mạc Bá Thiên mạo hiểm hóa giải được một chiêu nguy cấp, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Chín Lạc Phách nhân trong lúc Mạc Bá Thiên chưa phát hiệu lệnh, họ đều đứng trờ trờ trên mặt đất, chỉ còn lại hơn mười người áo lam thủ giữ cửa đại sảnh. Mười mấy người áo lam võ công tuy cao nhưng khó mà chống nổi, bị quần hào vây đánh, trong chớp mắt bên bọn áo lam đã bị thương sáu, bảy người chỉ còn lại sáu người đang cố chết chiến đấu. Mạc Bá Thiên thấy vậy càng thêm giận dữ, tay trái đưa nhanh vào người Âu Dương Hải tung mình tới vung tay đánh xuống một chưởng. Mạc Bá Thiên đã biết sự lợi hại của Âu Dương Hải, thấy chàng đến cực kỳ nhanh, không cách nào rút vật trong người ra được, tay phải kiếm tay trái chưởng nhất tề tấn công trở lại. Một kiếm một chưởng này của gã kỳ ảo, lanh lợi vô cùng. Âu Dương Hải chưa hiểu ra chiêu này, đành phải tạm thời thâu chưởng lùi lại. Chợt nghe một giọng lanh lảnh quát lên: - Lệnh chủ truyền lệnh, lam y đồ sĩ hãy lùi xuống. Lúc này sáu người áo lam lại bị thương thêm một người nữa, còn lại năm người nghe thấy vậy như trút được gánh nặng, nhanh chóng lùi ra, quần hào lũ lượt ra khỏi sảnh. Âu Dương Hải đang nghi hoặc lệnh thoái lùi của lam y phu nhân...bỗng nhiên Một tiếng đàn vang lên. Tang tang... Âu Dương Hải thất kinh quát lớn: - Chư vị mau tránh khỏi nơi đây, rời khỏi càng xa càng tốt... Tuy nhiên, quần hào nghe tiếng đàn, ai nấy đều dừng bước đứng sững lại. Tiếng đàn như khóc. Âm điệu cực kì thê lương... Trong chớp mắt, thần sắc trên mặt quần hào đều lộ ra vẻ bi thương vô hạn. Âu Dương Hải và Mạc Bá Thiên với chín người Lạc phách nhân trên mặt cũng lộ vẻ kích động. Tiếng đàn tưng tưng tang tang... Lúc cao lúc thấp, lúc chậm lúc nhanh! Giống như tiếng châu ngọc chạm nhau, phát tiếng lanh canh thật hay! Giống như vạn trượng phi lão, rung chuyển tâm hồn. Sự biến hóa của tiếng đàn nhanh như chớp mắt, bứt đứt tơ lòng. Hiển nhiên, tâm thần của mọi người bị tiếng đàn kỳ dị này dẫn dụ đến cảnh giớ làm quên đi bản thân mình. Trong đầu óc, chỉ là trống rỗng ...Không nhớ gì nữa, không nghĩ gì, không cầu mong gì. Âu Dương Hải thấy hiện trạng ấy thì giật mình, trong đầu chàng hiện lên chiêu thức Phản phác quy chân thu thần tĩnh trí trong Hải Lưu chân kinh, Âu Dương Hải lập tức bão nguyên thủ khí, đứng yên vận nội công. Trong chốc lát , Âu Dương Hải đã thoát khỏi ma lực tiếng đàn, chàng từ từ bước vào cảnh giới ngã vật lưỡng vong. Lúc này quần hùng ai ai cũng như mất hồn, mục quang vô thần, đứng ngây ra không nhúc nhích... Đột nhiên... Bên ngoài có tiếng người than - Châu nhi, đừng đàn nữa, nếu đàn nữa thì cả lão lão đây cũng không chịu nổi nữa. Thanh âm chợt dừng lại. Từ ngoài cửa viện thất, Đông Phương Ngọc chầm chậm đi đến, mụ già tóc đỏ và Lam, Bạch, Hắc ba người cũng bước theo. Chỉ nghe Lam y phu nhân cười nói: - Ngươi xem kìa, ai ai cũng như pho tượng gỗ Bạch y phu nhân hỏi : - Tiểu thư, những người này xử trí ra sao? Đông Phương Ngọc nói: - Những người khác nội công đều yếu hơn Mạc tổng quản và Lạc phách nhân đợi đến khi Mạc tổng quản tỉnh lại tự sẽ có cách xử trí bọn chúng. Còn người này chúng ta bắt hắn về Lý gia đại viện! Nàng lấy tay chỉ vào Âu Dương Hải. Đột nhiên Âu Dương Hải mở mắt, cười nhạt nói: - Ngươi nghĩ thật chu đáo, nhưng ta tỉnh lại nhanh hơn họ. Bọn Đông Phương Ngọc nghe chàng nói đều thất kinh. Họ thấy đôi mắt Âu Dương Hải thần quang sáng rực, không hề giống như người bị tiếng đàn mê hoặc, nói như thế thì chàng không bị cảm nhiễm tiếng đàn hay sao? Đông Phương Ngọc hỏi nhỏ: - Lão lão, lão cho rằng tiếng đàn ta mới đàn hồi nãy thế nào? Mụ già tóc đỏ nói: - Thật là quái lạ, chẳng nhẽ trong thiên hạ có người không bị cảm nhiễm tiếng đàn này ư? Đông Phương Ngọc nói: - Ta đã từng thấy qua một người và giờ đây hắn là người thứ hai. Mụ già tóc đỏ hỏi: - Châu nhi, người đó là ai? Đông Phương Ngọc lắc đầu nói: - Ta không biết hắn. Âu Dương Hải khẽ hừ một tiếng, nói - Ta hỏi ngươi, tư muội Khiên Thủ bang chủ và Công tôn đại hiệp đang ở đâu? Đông Phương Ngọc thản nhiên nói: - Ngươi muốn gặp những người đó làm gì? Âu Dương Hải bị nàng hỏi đứng sững người một lúc mới nói: - Ta muốn biết vì họ bị các ngươi làm hại? Đông Phương Ngọc nói: - Họ hãy còn chưa chết, ngươi không cần phải đi gặp nữa! Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Nếu ngươi không nói ra họ bị giam cầm ở đâu, đêm nay các ngươi đừng mong rời hỏi đây. Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói: - Ngươi tự tin vậy sao? Âu Dương Hải nói: - Không tin thì hãy thử xem! Đông Phương Ngọc quay lại nói với lam y phu nhân: - Cô đi tiếp hắn vài chiêu xem sao? Lam Tinh Tinh phu nhân mỉm cưới với Âu Dương Hải nói: - Xem ra Âu Dương võ nghệ đại tiến, tiện thiếp xin mạo muội. Âu Dương Hải khẽ khép hờ đôi mắt, bảo nguyên thủ thế, vẽ như không để đến bên ngoài. Lam y phu nhân thấy Âu Dương Hải đứng yên thu thần, trong lòng chột dạ nói thầm: ...Võ công của hắn thật là tinh tiên ghê gớm, chả trách ý lệnh chủ muốn thâu phục hắn, nếu hắn thật sự có thể hiếu trung với lệnh chủ thì thế lực của Tiêu Cầm hội càng thêm lớn mạnh.... Nàng tính thầm như vậy , tay trái đột nhiên móc từ trong người ra một viên thuốc màu đỏ hồng kẹp chặt trong tay. Nên biết lúc này Âu Dương Hải khí bình tâm tịnh, tuy bề ngoài chàng khép hờ đôi mắt, nhưng kỳ thực mỗi cử động nào của kẻ địch đều không lọt khỏi tầm mắt của chàng. Âu Dương Hải mở bừng mắt, phát ra một luồng hàn quang, chăm chú nhìn vào ngón tay lam y phu nhân, lạnh lùng nói: - Ta khuyên phu nhân không nên dùng thử thủ pháp ma qui huyền này, nếu không thì hãy coi chừng tính mạng. Nhất cử nhất động của lam y phu nhân đều bị chàng trông rõ, trong lòng rất kinh hãi, nàng cười khanh khách, nói: - Đây cũng là một loại vũ khí, ngươi đã biết rồi thì càng phải nên cẩn thận. Lam y phu nhân nói xong thì tung người tới. Thân người Âu Dương Hải khẽ tránh sang, năm ngón tay vồ lấy khuưu tay của lam y phu nhân, chiêu này biến hóa thần bí khó lường. Lam y phu nhân khẽ kêu lên, vặn người đá nhanh ra một cước. Âu Dương Hải bị cú đá ...Câu Hoàn Ngọc thoái... của nàng phải lùi lại năm bước... Lam y phu nhân cười khanh khách, tay áo bay phấp phới, đánh ra ba chưởng nhanh như chớp. Âu Dương Hải bị một chiêu này của nàng cướp được tiên cơ, nổi giận khẽ hừ một tiếng song thủ liên hoàn đánh ra, cũng tấn công ba chiêu. Hai bên đánh nhau dần dần trở nên khốc liệt. Quyền bay cước phóng biến hóa vạn phần, thu hút tâm thần người xem. Chả mấy chốc hai người đã đấu được hai mươi chiêu. Trong lúc kịch đấu, lam y phu nhân nghiêng người tránh một chưởng của Âu Dương Hải, bật người khẽ bung ngón tay diểm nhanh vào huệt Khúc trì của chàng. Âu Dương Hải chuyển người xuất chưởng, bỗng nghe tiếng cười của lam y phu nhân nói: - - Cẩn thận. Rồi chụp vào uyển mạch huyệt bên hữu của chàng. Âu Dương Hải cho rằng nàng muốn búng viên thuốc kia ra, lại không ngờ rằng nàng lại chộp lấy uyển mạch của mình, chàng thất cơ một nước, lạnh lùng hừ một tiếng. Bèn chuyển năm ngón tay quật trúng trở lại uyển mạch của nàng. Lam y phu nhân không ngờ Âu Dương Hải lại có chiêu thức tuyệt luân như vậy, nàng cảm thấy uyển mạch nhói lên , thế tấn công lập tức chậm lại. Nhưng lập tức lam y phu nhân đột ngột phi cước đá vào bụng dưới của chàng . Âu Dương Hải cau mày, tay trái chém xuống. Lam y phu nhân lại bị bức, phải thu chân lùi lại. Âu Dương Hải không để nàng cướp tiên cơ nữa, tay phải giơ lên đánh thốc vào ngực...Chiêu thế của chàng kỳ ảo tuyệt luân thế đánh như điểm như chém. Lam y phu nhân nhấc tay phải muốn đem viên mê hồn dược ra bắn . Nhưng thấy trước mắt hoa lên, cổ tay trái bị chộp cứng, phía sau lưng bị Âu Dương Hải chặn một chưởng, lam y phu nhân tuy quý tính mạng nhưng vẫn cười ngạo nghễ, nói : -Ta võ công thừa nhận thua ngươi, nhưng còn bao nhiêu người đứng đó , ngươi nắm tay ta làm gì ? Đến lúc này Mạc Bá Thiên, Lạc phách nhân, Thiên Tuệ thiền sư, Cổ Mộc đạo trưởng, tứ đại đàn chủ Khiên Thủ bang đều đã tỉnh lại , mọi người đang nhìn cuộc đấu của hai người . Âu Dương Hải quay đầu nhìn lại thấy mấy mươi cặp mắt đang nhìn mình, chàng hơi đỏ mặt bỏ tay xuống thả lam y phu nhân. Chợt nghe lam y phu nhân cười khanh khách một tràng ...Trước mắt Âu Dương Hải xuất hiện một luồng khói màu hồng. Hoá lam y phu nhân, ngay lúc Âu Dương Hải buông tay liền búng viên mê hồn dược. Âu Dương Hải không những nội công thâm hậu mà còn thông minh cơ trí, lúc chàng buông cổ tay lam y phu nhân ra thì đã nín thở ngưng hô hấp, thấy làn khói vừa toả ra , chàng liền loạng choạng cố ý giả vờ bị trúng thuốc mê rồi ngã vật xuống đất. Tiếng Đông Phương Ngọc vang lên : - Mạc tổng quản, những người đó tuỳ ngươi xử trí. Nói xong nàng chậm rãi đi tới lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một hoàn thuốc màu trắng nói: - Lam phu nhân, viên thất hồn đan này phu nhân để cho hắn uống . Ai ngờ lúc này lam y phu nhân tiếp lấy viên thất hồn đơn, Âu Dương Hải ở dưới đất đột nhiên dùng chân quét một cái nhắm vào hai chân Đông Phương Ngọc. Chiêu này quả thực bất ngờ. Đông Phương Ngọc đương nhiên không thể nào tránh khỏi, bị đòn đá của chàng ngã lăn xuống đất. Âu Dương Hải lăn người đến sát bên Đông Phương Ngọc, tay trái chụp cùi chỏ của nàng bẻ lại rồi đứng lên. Một tiếng hét vang lên, lam y phu nhân đánh ra ba chưởng . Âu Dương Hải khẽ vung tay phải chặn ba chưởng của lam y phu nhân, chàng cảm thấy sau lưng có một chưởng lực đánh tới . Kình phong xé gió ào ạt... Âu Dương Hải Xoay người kéo theo Đông Phương Ngọc tránh xa ba bước... Quay đầu lại nhìn chỉ thấy mục già tóc đỏ hai tay cầm ngang cây trượng trúc, đảo bước như gió sấn tới đâm một trượng. Âu Dương Hải thất kinh, không ngờ bà già răng muốn rụng này lại đi bước nhanh nhẹn như vậy, vút một cái, trượng trúc đã đâm tới trước ngực. Âu Dương Hải thấy thế truợng của mụ điểm tới kỳ ảo lạ lùng, trước thế trượng biến hoá mờ ám này, Âu Dương Hải đành phải lui một bước. Ai ngờ mụ già đó giữ nguyên chiêu thức không thay đổ trượng trúc lại đâm tới. Cứ thế ba lần, Âu Dương Hải lại bị bức phải kéo Đông Phương Ngọc liên tiếp lùi lại bẩy tám bước. Mụ già tóc đỏ lần thứ tư đâm tới ...Âu Dương Hải cau mày, đánh ra một chưởng. Kình phong ào ạt, uy thế bức người. Quả nhiên lúc một chưởng của Âu Dương Hải đánh ra, mụ già tóc đỏ nhanh nhẹn vứt trượng xông lên, dùng trảo chụp tới, tốc độ nhanh đến hoa mắt . Âu Dương Hải biến sắc, vung tay phải đành liền ba quyền bốn chưởng, thế công mãnh liệt. Bảy chiêu cấp công này quả thực là tuyệt chiêu võ lâm hiếm thấy một lần, mỗi một quyền một chưởng Âu Dương Hải đánh ra đều là sở học chưa từng nghe chưa từng thấy. Thế xông tới của mụ già tóc đỏ bị ngăn trở mặt. Mụ già lùi lại nhưng hai tay liên tiếp thi triển những chiêu thức điểm huyệt bắt gân rất lạ lùng. Chớp mắt, Âu Dương Hải đã đánh hết bảy chiêu. Mụ già áo đỏ múa lộng hai tay liên tục, kình lực kêu vù vù ... Mụ lại đánh ra bảy chiêu. Bảy chiêu, chưởng pháp này rất quái dị, Âu Dương Hải phải lùi bảy bước. Cao thủ giao đấu, tốc độ như điện, một chút sơ hở cũng có thể dẫn đến cái chết, lúc này hai bên đã đánh nhau đến mức độ sống chết. Đôi mắt Âu Dương Hải bắn hàn quang, quát to một tiếng, tả chưởng đẩy ra từ từ ...Mụ già tóc đỏ quả nhiên không phải tầm thường, mụ thấy thế chưởng của Âu Dương Hải đánh ra có tiếng gió nhưng không dám coi thường, bèn thoái bộ né tránh . Bỗng nhiên, một tiếng kêu rú thê thảm ... Chín người lạc hồn phách nhân chầm chậm đi tới, một người trong đó ộc máu chết tươi, thân mình nhũ ra ngã nhoài xuống, người như bị hút sạch máu, tan nát thịt xương, chỉ còn lại một lớp da. Mụ già tóc đỏ nghe tiếng rú ... Chợt nghe Đông Phuơng Ngọc kêu: - Lão lão! Dừng tay! Thân mình của mụ già tóc đỏ quả nhiên dừng lại. Đông Phương Ngọc bị Âu Dương Hải bẻ tay mặt vẫn không biến sắc, nhưng nàng trông thấy thảm trạng của Lạc phách nhân, khuôn mặt xinh đẹp liền biến sắc, nàng lạnh lùng hỏi Âu Dương Hải : - Hắn bị ngươi giết chết phải không? Ngón tay nàng chỉ Lạc phách nhân phía dưới. Lúc này chợt thấy bọn Thiên Tuệ thiền sư đều vây lại. Mạc Bá Thiên phất tay muốn kêu Lạc phách nhân xuất kích. Nhưng Đông Phương Ngọc đã lên tiếng : - Trận chiến hôm nay dừng lại ở đây, Mạc tổng quản, ngươi bãi chiến được rồi. Chợt thấy Cổ Mộc đạo trưởng bước đến bên cạnh cái xác Lạc phách nhân, thê lương nói : - Khô Mộc sư đệ, sư đệ chết sao quá thảm thương! Cổ Mộc đạo trưởng nói mấy câu này, nước mắt lưng tròng, thì ra Lạc phách nhân này là Khô Mộc đạo trưởng trong Thanh Thành tam kiếm. Âu Dương Hải thấy tình cảnh như vậy, trong lòng vô cùng bồi hồi, người chàng run lên, buông rời cánh tay của Đông Phương Ngọc. Mụ già tóc đỏ vụt một cái đã lao đến giữa chàng và Đông Phương Ngọc. Thiếu 2 trang - Hắn là đệ tử của bổn giáo, chuyện hậu sự của hắn, tự khắc có người của bổn giáo an bài . Cổ Mộc mặt nổi sát khí, từ từ đi tới Mạc Bá Thiên ..Nhưng chợt nghe Đông Phương Ngọc quát: - Ta đã nói rồi , không được động can qua nữa, Mạc tổng quản ngươi lui ra, thi thể của Lạc phách nhân số mười hai để họ thu liệm cho xong . Mạc Bá Thiên không dám làm trái lệnh , đáp: - Vâng. Rồi cúi mình đi ra. Âu Dương Hải từ từ đi đến trước Cổ Mộc, cung thân thi lễ, nói: - Vãn bối rất là hối tiếc... Cổ Mộc đạo trưởng biết sự khó xử trong lòng của Âu Dương Hải, ông khẽ nghiêng nét mặt nói: - Âu Dương thiếu hiệp , đừng vì chuyện này mà dằn vặt mình, ôi... Ông thở dài một tiếng, nói tiếp : - Sư đệ của bần đạo đã trúng sự ám toán của Bạch Hoàng giáo sớm muộn gì thì cũng chết, hôm nay y có thể sớm thoát ly khỏi bể khổ, bần đạo phải cám ơn Âu Dương thiếu hiệp. Âu Dương Hải nghe xong ngửa đầu nhìn trời nói : - Tại hạ Âu Dương Hải một ngày còn ở trên đời, thề phải có cách giải cứu bọn họ. Chàng nói xong, quay đầu lại nói với Đông Phương Ngọc: - Ngươi phải dẫn chúng ta đi gặp Khiên Thủ bang chủ .... Đông Phương Ngọc thản nhiên nói: - Các ngươi hãy đi theo ta. Dưới bóng trăng sắp tàn rải rác, Đông Phương Ngọc dẫn đầu chầm chậm đi ra khỏi toà thế viện. Âu Dương Hải và quần hào võ lâm đi sau. Đột nhiên Đông Phương Ngọc dừng lại, quay đầu nói: - Trước tiên ta phải cảnh cáo các người, nếu gặp Khiên Thủ bang chủ xong, các người không một ai có thể sống sót, nếu còn muốn bảo lưu tính mạng thì không nên đi. Nàng vừa nói xong, có rất nhiều ngườiquay đầu đi ra, còn lại hai mươi bảy người. Âu Dương Hải đã biết nơi này hung hiểm khó tránh, nên nói lớn: - Các chư vị, nếu không có liên quan đến Khiên Thủ bang thì bất tất phải mạo hiểm. Thế là trong hai mươi bảy người còn lại có sáu người ra đi. Cổ Mộc đạo trưởng khẽ thở dài mói với bốn đạo sĩ sau lưng rằng: - Thanh Phong, Ninh Hạc, Trùng Dương, Đoan Huy, bốn người các ngươi hãy an táng thi thể sư thúc xong thì cũng nên chôn những cái xác này cho tốt. Thiếu Lâm Thiên Tuệ thiền sư miệng niệm một tiếng A di đà Phật, nói : - Thiết Minh, chín người các ngươi cũng giúp họ chôn cất cho những người chết. Lúc này chỉ còn lại Âu Dương Hải, Thiên Tuệ thiền sư, Cổ Mộc đạo trưởng, Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ tổng cộng bảy người. Đông Phương Ngọc đưa đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn qua bảy người, trên môi hé một nụ cười, nói: - Chư vị xem thường cái chết quả thật làm người ta khâm phục. Mời!. Nói xong nàng liền cất bước, mọi người đều đi theo sau . Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 06 KỲ NGỘ ĐỆ NHẤT CHIÊU Trên trời tối đen. Gió đêm lướt qua những tàn cây phát ra tiếng rì rào. Côn trùng xung quanh cất tiếng gáy u oán, như khóc than kể lể. Mọi người im lặng không nói, sắc mặt trầm trọng, tâm tình trầm trọng, bước chân trầm trọng, tất cả theo sau Đông Phương Ngọc đến trước một tòa cổ lầu đại viện. Âu Dương Hải bất giác giật mình, hóa ra đây là Lý gia đại viện, căn cứ địa của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải bước vọt lên, trầm trọng hỏi:- Khiên Thủ bang chủ ở đây ư?Đông Phương Ngọc thản nhiên nói:- Các ngươi nếu sợ hãi thì hãy nhân lúc này mà đi đi, còn chưa muộn đâu. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Tốt, ngươi cứ dẫn đường đi! Lúc này trước mặt, bốn người áo lam đã mở cửa viện, Đông Phương Ngọc nói: - Mạc tổng quản, hãy dẫn lạc phách nhân lui ra. Mạc Bá Thiên và tám người lạc phách nhân bước vào đại sảnh của ngôi viện thứ nhất, Đông Phương Ngọc đi đầu dẫn mọi người đến cái cửa bên cạnh. Hiện ra trước mắt họ là một cái vườn hoang, cây khô cỏ dại um tùm, lá rụng đầy đất, vách tường đổ nát, dây leo cây dại mọc bám trong vách, phất phơ trong gió. Trong vườn là cả một cảnh hoang lương. Âm u! Ghê rợn! Oác! Một tiếng, một con chim đêm từ chạc cây nhảy ra, đập cách vọt qua đầu mọi người bay trên không?Mọi người bất giác lạnh xương sống. Mọi người ngầm ngưng chân khí, giữ thế phòng bị trong đêm tối mờ mịt, từ từ đi tới... Trừ tiếng chân đạp lên lá khô còn không hề có một âm thanh gì! Yên lặng, tịch mịch, tựa hồ làm tim mọi người ngừng đập. Ước chừng cạn một tách trà, Âu Dương Hải không nhịn được cất giọng hỏi: - Đến chưa? Chỉ nghe phía trước chừng một trượng tiếng Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy mất đâu. Quần hào nghe thấy Đông Phương Ngọc vẫn còn ở phía trước, trong dạ hơi yên. Chợt trước mắt bỗng sáng lên, mọi người đã đi vào một ngõ hẽm nhỏ âm u, trước mặt là một ngôi lầu cổ sừng sững, xung quanh phòng viện san sát, kiến trúc hùng vĩ tráng lệ. Âu Dương Hải đã từng đến Lý gia đại viện, với cảnh vật trước mắt cũng không lạ mấy, nhưng bọn Thiên Tuệ đại sư sáu người thì há hốc cả mồm, khẽ nghĩ thầm: "Chả trách Lý gia đại viện là một viện trong Nhất cung nhị viện tam bằng nổi tiếng võ lâm thiên hạ!". Mọi người đi đến trước lầu, lúc này Đông Phương Ngọc nói: - Khiên Thủ bang chủ ở ngôi nhà dưới cổ lầu. Âu Dươnh Hải lạnh lùng nói: - Phiền ngươi dẫn chúng ta tới. Đông Phương Ngọc cười nhạt, dẫn mụ già tóc đỏ, hắc bạch lam ba người thiếu phụ đi lên bậc cấp bằng đá trước cửa lầu, rồi đứng tại đó. Bọn bảy người Âu Dương Hải trông thấy cửa lầu đóng chặt, lòng chợt sinh nghi, chợt nghe Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói: - Các người đứng ngây ra đó làm gì? Cánh cửa cổ lầu này là giả, thông lộ tại nơi bậc đá này, các ngươi lần lượt hãy đứng trên bậc đá. Âu Dương Hải đi trước đứng lên bậc cấp, Thiên Tuệ, Cổ Mộc và tứ đại đàn chủ Khiên Thủ bang thấy thế cũng làm theo. Chỉ thấy bậc cấp trên cùng, lam y phụ nhấc mũi chân đạp vào một tấm đá thò ra... Đột nhiên mười hai bậc tam cấp bằng đá ngay lập tức sụt xuống. Trong nháy mắt, ước chừng sụt xuống sâu ba bốn trượng thì tự nhiên dừng lại. Đây là một con đường lớn tối om, nhiều ngã rẽ quanh co, ước chừng hơn mười trượng, trên vách cắm một cây đuốc tỏa ra ánh sánh yếu ớt màu vàng. Đông Phương Ngọc nói: - Đã vào đến đây rồi, các người đã cách cái chết không xa nữa. Khiên Thủ bang Đông Phương đàn chủ Lạt thủ ma nữ Châu Ngọc Hoa lạnh lùng nói: - Chúng ta đã dám đến đây thì cũng dám nhận sự khiêu chiến của cái chết, các ngươi cứ dẫn đường đi! Bảy người bọn họ đều là cao thủ võ lâm vô cùng tự phụ, tuy ở nơi đầm rồng huyệt hổ này vẫn không mảy may khiếp nhược hay sợ hãi. Họ vẫn tay không đi theo sau bọn Đông Phương Ngọc, Âu Dương Hải nghĩ thầm: "Chỉ cần bọn họ hơi có cử động mình lập tức sẽ ra tay trước". Đi hết con đường thông đạo, hai bên trái phải lại có một thông đạo nữa, Đông Phương Ngọc dẫn mọi người đi về phía con đường tối om không một ánh sáng. Qua một ngã rẽ, con đường thông đạo dài dằng dặc này vốn không ánh sáng nào, lúc này lại le lói ánh sánh màu lục. Bọn Âu Dương Hải đi vào thận trọng từng bước một ở đầu mút thông đạo có một bức rèm châu (thiếu 2 trang )Tây Vực Ngọc nữ kiếm Như Thanh là một nữ kiệt lừng danh giang hồ, trường kiếm xuất thủ, kình lực như gió, chợt nghe một tiếng kim loại va chạm mạnh, trường kiếm bị hắc y phụ nhân lao tới dùng cây Ưng hình tam giác xoa gạt ra. Như Thanh co cổ tay thu kiếm, chiêu thứ hai hãy còn chưa đánh ra, tam giác xoa của hắc y phụ nhân đã đánh tới. Như Thanh vội đề chân khí đan điền, nội lực thấu ra mũi kiếm, dùng một chiêu "Bảo Long dẫn phụng? hóa giải chiêu tam giác xoa đâm tới mãnh liệt kia. Nàng hét một tiếng, triển khai Ngọc Nữ kiếm pháp. Trong khoảng khắc, kiếm phong mờ mịt, hào quang loang loáng, Tây Vực Ngọc Nữ kiếm pháp vốn lấy nhanh nhẹn khéo léo làm chủ, thích nghi với tấn công, lại thêm nội lực thâm hậu của nàng, thế công càng thêm phần lanh lợi. Các cao thủ ở bên cạnh quan sát cuộc chiến trông thấy lưỡi kiếm của Như Thanh giống như rồng giỡn nước, xuyên qua bay lại trên cây tam giác xoa của hắc y phụ nhân, điểm, đâm, chém, chặt linh hoạt vô cùng, bất giác nghĩ thầm: "Chả trách Khiên Thủ bang chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm mà có thể nổi trội trong giang hồ võ lâm, hóa ra tứ đại đàn chủ tuy toàn là hạng nữ lưu nhưng lại có trình độ võ công xứng đáng làm tông chủ một phái? Từ trước đến giờ Âu Dương Hải chưa từng thấy qua võ công của họ, hôm nay vừa nhìn thấy kiếm pháp của Như Thanh đã thầm kinh phục, chàng nghĩ: "Nếu với sức lực của bảy người chúng ta thì đủ chống lại sự ám toán của bọn chúng..." Âu Dương Hải từ khi học xong chín chiêu tuyệt kỷ trong phần sót lại của "Hải Lưu chân kinh" đã dần dần hứng thú với võ học, lúc này thấy hai người đấu nhau kịch liệt, chàng ngưng chú tinh thần, im lặng quan sát những biến hóa của các chiêu thức, trong đầu thì nghĩ ngợi những đoạn kinh văm uyên thâm, sâu sắc, nghĩ đến những chiêu thức võ công của chín chiêu tuyệt học kia. Chàng vừa nhìn họ giao đấu vừa nghiên cứu kỷ lưỡng, với thành tựu võ công của chàng càng thêm ích lợi vô cùng. Kiếm khí của Như Thanh tung hoành ngang dọc, liên tiếp tấn công mấy mươi chiêu. Nhưng thủy chung vẫn không thể nào bức hắc y phụ nhân lùi lại một bước, đột nhiên thế kiếm của nàng biến chuyển, tay phải kiếm, tay trái chưởng cùng đánh xéo ra. Kiếm quanh như sao bạc lấp lánh đầy trời, chưởng phong như song dữ cao vạn trượng cuốn lên, kiếm được đánh ra rất khéo léo ánh sánh lóa mắt, nội lực của chưởng phát ra uy thế bức người. Quả nhiên hắc y phụ nhân đã rơi vào thế hạ phong, đột nhiên nghe lam y phụ nhân nói: - Hắc Ưng phu nhân, chúng ta bất tất phải hao phí sức lực với hắn. Nói xong, Lam y phụ nhân vung tay đánh ra một luồng tiềm lực ép Như Thanh phải thâu kiếm lùi lại. Trong lúc Như Thanh lùi lại, Đông Phương Ngọc, mụ già tóc đỏ, lam, bạch, hắc phụ nhân quay mình đi vào sau tấm vải màn linh đường... Âu Dương Hải quát: - Các ngươi chậm lại! Chàng tung mình đuổi theo... Chợt nghe một tràng cười quái dị hơ hớ của mụ già tóc đỏ, trong tay áo của mụ đánh hất ra một luồng khói trắng dày đặc bay thẳng vào mặt Âu Dương Hải. Âu Dương Hải sợ là loại thuốc mê hồn dược nên vội thu mình lùi lại. Một tiếng hét vang. Khiên Thủ bang Bắc Phương đàn chủ Diệu thủ thôi hồn Đường Thanh Dung vung tay bắn ra một loạt ám khí Phong Vĩ châm của Đường gia Tứ Xuyên nổi danh thiên hạ. ( Thiếu 2 trang ) "lẹ cùng cực, một chưởng này của Âu Dương Hải lạc không. Người áo trắng tránh né xong thì không thấy xuất hiện trở lại. Âu Dương Hải và mọi người đi vội đến trước hàng rào, không ngờ hàng rào thép này là do loại thép cứng rắn luyện thành, dù lực khí có lớn mạnh đến đâu cũng không làm suy suyễn được nó. Thiên Tuệ thiền sư khẽ thở dài một tiếng, nói: - Không ngờ chúng ta thật sự thành chim trong lồng của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải nghiến răng nói: - Bọn Bạch Hoàng giáo giảo huyệt này, Âu Dương Hải nếu còn sống trở về nhất định giết chúng bay từng đứa một không tha. Một giọng lảnh lót vang lên: - Nếu ngươi có thể còn sống thì đã trở thành người của Bạch Hoàng giáo rồi, chứ đâu lại làm chuyện ngược đời như ngươi nói? Không biết từ lúc nào, xa ba trượng bên ngoài hàng rào, lam y phụ nhân đã đứng đó. Âu Dương Hải hừ một tiếng giận dữ nói:- Chúng ta dù có nhảy vào vạc dầu cũng sẽ không gia nhập Bạch Hoàng giáo. Lam y phụ nhân bật cười khanh khách nói: - Các ngươi không chịu gia nhập bổn giáo, nhưng chúng ta đã có cách khiến các ngươi tự động gia nhập, ha ha ha... Nàng lại phát ra giọng cười đắc ý rồi nói tiếp: - Ở đây có bảy viên Thất hồn đơn, các ngươi mỗi người uống một viên tự sẽ quên mất hết lý trí và ký ức, cảm thấy kỳ thú tuyệt luân. Nói xong, nàng từ từ lại gần hàng rào thép? Vụt thấy Diệu Thủ thôi hồn Đường Thanh Dung khẽ vung tay, bắn ra một loạt độc châm nhanh như chớp, lam y phụ nhân biết ám khí này lợi hại, nàng ném bình thuốc trong tay ra, còn người lao đến sát vách tường, leng keng leng keng mấy tiếng, nhưng cây Phong vĩ chạm đến rơi xuống. Lam y phụ nhân cười nói: - Tốt nhất thì các người nên tự động uống Thất hồn đơn, nếu không thì chúng ta sẽ có cách làm các ngươi trúng thuốc mê rồi sẽ phải bị ép uống Thất hồn đơn. Chư vị đều là người thông minh vì sao rượu mừng không muốn nâng mà lại muốn uống rượu phạt? Nói xong có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, chắc nàng đã bỏ đi. Cổ Mộc đạo trưởng khẽ thở dài, đi lại nhặt bình thuốc đó lên? Âu Dương Hải vội nhảy tới kêu lên: - Lão tiền bối... Hóa ra Âu Dương Hải lầm tưởng Cổ Mộc đạo trưởng muốn uống Thất Hồn đơn. Cổ Mộc đạo trưởng nghiêng đầu mỉm cười với Âu Dương Hải, nói: - Nếu đây quả thật là Thất Hồn đơn, bần đạo sẽ mang thuốc này về để cho những bọn tinh thông y thuật trên giang hồ nghiên cứu thành phần của thuốc, sẽ tìm ra phương thuốc giải không khó? Âu Dương Hải nghe xong giật mình, hỏi: - Chẳng lẽ lọ thuốc này không phải là Thất Hồn đơn ư? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Nếu đây thật sự là Thất Hồn đơn thì nước cờ đi sai này của Bạch Hoàng giáo sẽ dẫn đến thua cuộc toàn bàn. Khiên Thủ bang nam phương đàn chủ Hàn Tịnh Kiều nói: - Chúng ta bị khốn ở căn phòng này, điều đầu tiên phải tìm cách thoát khỏi nơi đây. Đột nhiên Cổ Môc đạo trưởng khẽ vẫy tay kề tai nói nhỏ với Âu Dương Hải: - Âu Dương thiếu hiệp, võ công của ngươi khá cao, thử nghe xem gần nơi đây có người hay không? Âu Dương Hải nghe vậy liền lập tức ngưng thần tịnh khí? Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ và Thiên Tuệ đại sư thấy cử động có vẻ thần bí của hai người đều nghi hoặc. Đông Phương đàn chủ Châu Ngọc Hoa mở miệng định nói. Cổ Mộc đạo trưởng lập tức giơ tay ngăn lại, đột nhiên Âu Dương Hải hơi biến sắc! Chàng chầm chậm ghé sát vào bên cạnh hàng rào sắt. Thình lình tung người lên đánh vụt ra một chưởng vào phía bên phải ở bên ngoài hàng rào sắt. Một tiếng hự vang lên sau đó. Rầm một tiếng! Bên ngoài hàng rào sắt có một người ngã lăn xuống, chính là người áo trắng ban nãy. Mọi người trông thấy đều kinh hãi! Cổ Mộc đạo trưởng mỉm cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp, công lực thật là cao. Âu Dương Hải nói: - Lão tiền bối, người đã thấu triệt được tiên cơ, vãn bối kém cỏi không hiểu, kính thỉnh tiền bối có thể giải trừ sự thắc mắc này cho vãn bối được không? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Nếu Lý cô nương đi thắng nước cờ này thì giang hồ sóng gió sẽ có thể dẹp yên. Thiên Tuệ đại sư nói: - Cổ Mộc đạo huynh, huynh nói chị em họ Lý của Khiên Thủ bang? Họ không ? Vừa nói vừa đưa mắt nhìn ba cỗ quan tài. Cổ Mộc đạo trưởng thở dài nói: - Ba cỗ quan tài đó không phải chứa tư muội Lý Xuân Hoa, đây là mưu kế của Bạch Hoàng giáo. Lạc thủ ma nữ Châu Ngọc Hoa hỏi: - Nếu nói như thế, bang chủ, hộ pháp của chúng tôi đều không bị nguy hiểm ư? Cổ Mộc đạo trưởng lắc đầu nói: - Tin tức của bang chủ hiện tại thì không rõ, nhưng Lý Xuân Hồng cô nương và Công Tôn Lạp tiên sinh thì yên ổn không việc gì. Tây vực Ngọc nữ Kiếm Như Thanh vội nói: - Thế thì Lý hộ pháp và Công Tôn Lạp đang ở đâu? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Hành tung của họ làm sao bần đạo có thể biết được. Ngừng một lát Cổ Mộc lại trầm ngâm tiếp: - Thiên hạ võ lâm giang hồ xuất hiện một kỳ nữ này thật là điều may mắn lớn cho võ lâm. Âu Dương Hải cau mày nói: - Lão tiền bối, tiền bối càng nói càng làm tăng thêm sự thắc mắc của vãn bối! Cổ Môc đạo trưởng cười nói: - Võ lâm thiên hạ hiện nay có hai nàng nữ tử, liên hiệp đối kháng Bạch Hoàng giáo, các người nói là ai? Lạt thủ ma nữ nói: - Là bang chủ và Lý hộ pháp của chúng tôi Cổ Mộc gật đầu nói: - Lý Xuân Hoa dùng võ lực đối kháng Bạch Hoàng giáo, nàng ấy kết minh anh hùng hào kiệt các nơi. Lý Xuân Hồng thì dùng trí lực bày trí đại sự hỗ trợ cho tư tư cô ấy. Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói tiếp: - Võ công của Lý Xuân Hoa có thể nói là người tài giỏi trên thiên hạ, nhưng trong Bạch Hoàng giáo không chỉ có một. Trí lực của Lý Xuân Hồng tuy siêu nhân bất phàm nhưng trong Bạch Hoàng giáo cũng có người ngang ngửa với cô ấy. Không phải tại hạ làm cụt hứng các vị, so sánh Khiên Thủ bang với thế lực của Bạch Hoàng giáo, có thể nói Khiên Thủ bang kém hơn rất nhiều. Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ nghe thế rất khó chịu, nhưng họ vẫn không mở miệng chỉ trích. Cổ Mộc đạo trưởng khẽ mỉm cười, gật gù nói: - Âu Dương thiếu hiệp thấy rất phải, đúng là người tài, hèn nào hai phái chánh tà đều cố sức tranh lấy thiếu hiệp. Ông nói đến đây làm Âu Dương Hải bối rối, mà cũng cảm thấy mê hoặc. Thiền Tuệ thiền sư cũng cảm thấy gã phụ bếp trước đây ba tháng chẳng những công lực hơn người mà còn vô cùng thông minh. Nếu bắt gã về chùa Thiếu Lâm xử tội thực là đáng tiếc nhưng khi ông nghĩ đến những qui củ nghiêm khắc của bản quy ? bất giác thở dài. Âu Dương Hải hỏi: - Lão tiền bối nói chánh tà hai phái tranh lấy vãn bối, sao lại nói như vậy được? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Ngày trước, lúc bần đạo gặp Lý Xuân Hồng cô nương, cô ấy ba bốn lần dặn bần đạo nếu gặp Âu Dương đại hiệp thì phải dẫn dắt thiếu hiệp theo con đường chánh nghĩa. Vì Lý cô nương sợ Âu Dương thiếu hiệp mới ra giang hồ rất dễ đi lầm vào con đường bất chánh. Hiện nay Bạch Hoàng giáo cũng rất xem trọng ngươi, theo bần đạo thấy tất cả mọi hành sự của Tiên Cầm lệnh chủ đêm nay thể hiện thực sự có ý muốn dùng ngươi. Âu Dương Hải thở dài nói: - Được Lý cô nương yêu quí như vậy thật làm cho vãn bối e thẹn, nhưng vãn bối không có ý ở lâu trên giang hồ võ lâm. Cổ Mộc đạo trưởng cười nói: - Âu Dương thiếu hiêp nói như vậy thì làm sao mà bần đạo an tâm. Ông hơi ngừng lại rồi nói: - Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp nói Bạch Hoàng giáo có người gồm đủ mưu trí như Lý Xuân Hồng là chị Tiêu Cầm lệnh chủ? Nhưng không biết có mấy người nào võ công lại hơn Lý Xuân Hoa? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Vãn bối thấy Đông Phương Ngọc trí mưu bách xuất, không thể xem thường, còn nói về võ công thì có một vị sư muội đồng môn của Đông Phương Ngọc tên gọi là Lục Thiên Mai, cô gái này võ công không kém Lý Xuân Hoa, ngoài ra còn có một người chính là Bạch Hoàng giáo chủ, người này là sư phụ của Đông Phương Ngọc, hãy còn có một người nữa chưa lộ diện, là một nam đệ tử nữa của Bạch Hoàng giáo chủ, võ công của hắn vãn bối nghĩ là hơn hẳn Lục Thiên Mai. Theo những tin tức hữu quan của Bạch Hoàng giáo mà vãn bối nghe được, tổ chức và thế lực của Bạch Hoàng giáo chủ to lớn hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Cổ Mộc đạo trưởng khẽ mỉm cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp cho rằng chị em họ Lý chỉ có một tổ chức Khiên Thủ bang này ngoài ra không còn một tổ chức nào khác ư? Lạt ma nữ Châu Ngọc Hoa ngạc nhiên nói: - Chẳng lẽ bang chủ của chúng ta ngoài ra còn có căn cứ địa bí mật nào khác hay sao? Cổ Mộc đạo trưởng nói: - Lý gia tư muội thành lập bang ba năm trời, ngoài Khiên Thủ bang ra, nàng còn xếp đạt một loạt các cao thủ tại nơi bí mật do Quan Đông đại hiệp Truy Phong tú sĩ Công Tôn Lập làm chủ trì, căn cứ địa bí mật đó bao gồm các cao thủ về y thuật các nơi trong thiên hạ, chuyên nghiên cứu thuốc giải của loại thuốc Bạch Hoàng giáo dùng để khống chế võ lâm cao thủ ? Âu Dương Hải và mọi người nghe xong đều thốt lên kinh ngạc, không ngờ Công Tôn Lạp mới gia nhập Khiên Thủ bang ba tháng trước mà đã là người của Khiên Thủ bang từ lâu rồi. Âu Dương Hải cảm thấy giang hồ võ lâm thật là kỳ bí vô cùng, nếu Cổ Mộc đạo trưởng không nói ra những bí mật ấy thì có ai biết được Công Tôn Lạp đã là người của Khiên Thủ bang ba năm trước. Cổ Mộc đạo trưởng cảm khái than rằng: - Tư muội họ Lý làm việc này bí mật như vậy hoàn toàn đều nghĩ đến đại cuộc của thiên hạ võ lâm. Người võ lâm có nhiệt huyết đều theo Lý Xuân Hoa và tôn Lý Xuân Hoa làm minh chủ, mọi người không nên trách họ. Ông vừa nói vừa đưa mắt nhìn Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ, tứ đại đàn chủ đồng thanh nói: - Bang chủ và Lý hộ pháp làm việc luôn luôn ẩn hành huyền cơ?cách làm thế này của họ là có dụng ý làm sao ai dám trách. Diệu Thủ thôi hồn Đường Thanh Dung hỏi tiếp: - Cổ Mộc chưởng môn, ngài nói hành tung của bang chủ đến nay không được rõ, có phải là bị Bạch Hoàng giáo bắt đi không? Cổ Mộc đạo trưởng lắc đầu nói: - Tông tích của Lý bang chủ, Lý Xuân Hồng và Công Tôn Lạp đã phái nhiều cao thủ điều tra nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Thiên Tuệ thiền sư cúi đầu niệm Phật, rồi nói: - Lý bang chủ có thể nói là cây cột trụ võ lâm hiện nay, nếu nàng xảy ra chuyện gì có thể gây ra sự náo loạn thảm khốc. Ông ta khẽ thở dài rồi nói tiếp: - Bạch Hoàng giáo dẫn chúng ta đến xem ba cỗ quan tài này nói là tư muội họ Lý đã chết. Kỳ thực là để làm tiêu tan ý chí phấn đấu của chúng ta, sau đó thì họ sẽ chỉ giơ tay một cái là phá tan các phái trong võ lâm. ?ột nhiên, Âu Dương Hải nghe thấy một tiếng động khẽ...Chàng bất động thanh sắc, ngưng thần lắng nghe, sắc mặt hơi biến. Từ từ đi thẳng đến một cỗ tài....Thình lình chàng tung người, vươn tay bật nắp quan tài lên... Ai ngờ thân hình của chàng vừa động trong quan tài một thanh trường kiếm lạnh toát đâm vút ra. Âu Dương Hải nghiêng người tránh khỏi... Rắc! Rắc! Rắc! Ba nắp quan tài đều bật tung, từ bên trong ba người áo lục nhảy ra! Âu Dương Hải hừ một tiếng lao mình tới điểm huyệt. Ngay lúc Âu Dương Hải xuất chỉ điểm huyệt một người áo lục, một người áo lục trong số ba người có khuôn mặt xương xương đột nhiên đảo tay vung kiếm chém vào một người áo lục khác. Sự biến hóa lạ lùng này làm người áo lục kia nằm mơ cũng không thấy, một tiếng rú lên, đã bị trường kiếm chém ngang thành hai đoạn máu tươi rồi đổ nhào xuống đất. Người áo lục còn lại tránh được Âu Dương Hải điểm huyệt quay lại thấy tình cảnh như vậy thầm kinh ngạc kêu lên: - Trương Vân, ngươi .... Người áo lục khuôn mặt xương xương chẳng nói chẳng rằng nhảy tới chém soạt một chiêu kiếm "Nghiệp phong cuồng khiếu?, kiếm quang từ đỉnh đầu người áo lục kia xả xuống. Người áo lục khuôn mặt xương xương chém một kiếm không trúng, hét lên một tiếng, huy động trường kiếm liên tiếp đánh ra ba chiêu tuyệt học. Trong phút chốc, kiếm trở nên dày đặc như mưa sa, người áo lục kia phải lùi ba bước, người có khuôn mặt xương xương phi thân lên vọt tới theo thế "Cô nhạn hoành phi? bay xa hơn một trượng. Thân mình hãy còn chưa chạm đất thì kiếm trong tay đã đánh vút đến! Chiêu này vừa nhanh vừa độc! Một tiếng rú lên, người áo lục kia bị đâm trúng huyệt "Thiên Linh" chết ngay tức khắc. Người áo lục mặt xương xương nhanh như chớp giết chết hai người xong lau vết máu trên kiếm tra kiếm vào vỏ, vội nói: - Mọi người hãy theo ta. Cổ Mộc đạo trưởng khẽ hỏi: - Các hạ là ai? Người đó nói: - Việc không nên để chậm, để lát sau hãy nói, mọi người nhanh lên theo ta. Nói xong người áo lục vội chạy vào sau tấm màn, chợt nghe tiếng ken két, người áo lục vội vã chạy ra nói: - Mọi người mau lên! Nếu chậm thì chạy không thoát. Hóa ra mọi người đều đứng nguyên ở đó, còn nghi ngờ không quyết. Âu Dương Hải cảm thấy giọng nói người này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu rồi, chỉ thấy khuôn mặt xương xương của người áo lục trắng bệch như không có chút huyết sắc. Mọi người bị người áo lục này thôi thúc một lần nữa đành phải theo người đó. Không biết từ lúc nào, bức tường sau tấm màn vải đã lộ ra một cánh cửa tròn, người áo lục dần dần bước vào! ?ây là một con đường hẹp cao sáu thước, chỉ có thể một người đi lọt. Âu Dương Hải theo sau người áo lục, mọi người đi sau, liên tiếp chuyển qua mười ngã rẽ, người áo lục như rất quen thuộc con đường này nên đi mau như gió. Trong chớp mắt mọi người đã đi ước chừng ba trăm trượng, đột nhiên đường dần dần rộng rãi. Rồi trước mặt xuất hiện ánh mặt trời... Vừa rồi trong lúc mọi người hành tẩu, ai cũng ngưng thần phòng bị, lúc này chợt thấy ánh dương quang thì biết đã đi khỏi căn nhà giam dưới đất bất giác ai cũng thở một hơi dài khoan khoái. Lúc này ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi. Người áo lục khẽ đưa tay bóc lớp mặt nạ da người ra, thì ra y chính là Đường gia thiếu viện chủ Đường Hải Ninh. Âu Dương Hải mừng rỡ nói: - Hóa ra là Đường thiếu viện chủ. Đường Hải Ninh cười ha hả một tràng, nói: - Âu Dương huynh, chúng ta tạm biệt hai tháng đã có dư, huynh gần đây khỏe chứ? Âu Dương Hải nói: - Hôm nay nếu không được Đường huynh ra tay cứu giúp chắc bọn này phải chết trong căn phòng dưới đất kia. Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ ai nấy đều qua bái tạ. Đường Hải Ninh mỉm cười nhìn Âu Dương Hải: - Xem ra võ công của Âu Dương huynh tiến triển thật thần tốc. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Không biết Đường huynh tiềm phục trong Lý gia đại viện này bao giờ? Đường Hải Ninh nói: - Mười ngày trước, tại hạ được Lý Xuân Hồng tiểu thư chỉ thị phải tiềm phục trong Bạch Hoàng giáo để dò la tông tích của Lý bang chủ, người chủ trì Lý gia đại viện chủ Bạch Hoàng giáo ? ?ông Phương Ngọc, người này cơ trí thật cao hơn người một bậc, hễ một động hướng nào trong giang hồ võ lâm hiện nay hoàn toàn được thao toán trong bàn tay cô ta. Cổ Mộc đạo trưởng hỏi: - Đường gia thiếu viện chủ ở tại Lý gia đại viện mười mấy ngày không biết đã tìm ra tung tích của Lý bang chủ chưa? Trên mặt Đường Hải Ninh lộ vẻ buồn, nói: -Thật vô cùng mắc cỡ, trong mười ngày nay, tại hạ sớm tối tiềm phục Bạch Hoàng giáo nhưng lại không tìm ra chút tin tức nào có lien quan đến Lý bang chủ. Âu Dương Hải đột nhiên hỏi: - Đường huynh, mười ngày trước huynh gặp Lý Xuân Hồng, vậy có biết hành tung của nàng ấy chứ? Đường Hải Ninh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: - Nơi đây tiếp cận Lý gia đại viện, chúng ta tìm một nơi kín đáo rồi hãy nói. Nói xong đi thẳng vào sơn cốc. ?ến dưới một dốc núi, Đường Hải Ninh dừng bước quay đầu lại nói: - Âu Dương huynh, tuy tại hạ gặp được Lý Xuân Hồng tiểu thư nhưng lại không biết được hành tung cố định của nàng, nàng cũng không thấu lộ cho tại hạ biết nơi ẩn thân của nàng, không biết huynh có chuyện gì, nếu tại hạ gặp được sẽ chuyển báo. Âu Dương Hải trầm ngâm một lúc, nói: - Chuyện này có quan hệ đến tánh mạng của Lý bang chủ, nếu chưa tường được tung tích của Lý bang chủ thì nói lại với Lý Xuân Hồng cô nương cũng vô dụng. Đường Hải Ninh biến sắc nói: - Chuyện gì mà có quan hệ đến tánh mạng của Lý bang chủ. Âu Dương Hải thấy mọi người đều muốn biết đành phải nói: - Lý bang chủ nửa tháng trước trúng phải độc chưởng của Cổ Thiên Nhân Viên tính mạng nguy hiểm cần phải có Vạn Niên linh xà dược vật chữa trị. Tại hạ hiện giờ biết được chỗ hái thuốc, nhưng Lý bang chủ tung tích biền biệt. Hôm nay được Đường huynh tương cứu, ơn này tiểu đệ nguyện không quên, hiện tại vì còn chuyện riêng phải cáo từ đi trước. Cổ Mộc đạo trưởng thấy Âu Dương Hải muốn đi vội nói: - Âu Dương thiếu hiệp, xin tạm dừng bước! Âu Dương Hải quay đầu lại nói: - Không biết tiền bối có gì chỉ thị? Cổ Mộc đạo trưởng đi nhanh lên mấy bước ghé vào tai chàng nói nhỏ: - Âu Dương thiếu hiệp ta nhận lời dặn dò của Lý Xuân Hồng cô nương, không thể không nói cho thiếu hiệp biết. Nếu thiếu hiệp muốn tìm Lý Xuân Hồng, đêm nay canh ba đến bờ hồ Chu Tiên, huýt sáo ba cái... Âu Dương Hải gật đầu nói: - Xin đa tạ, lão tiền bối hãy tự bảo trọng. Chàng chắp tay chào mọi người rồi quay mình ra đi. Từ đêm qua tới giờ, Âu Dương Hải chưa có nửa hột cơm vào bụng, đói muốn hoa mắt, chàng rảo bước phóng về phía Chu Tiên trấn. Mặt trời gay gắt nóng như thiêu đốt, người đi trên đường thưa thớt. Âu Dương Hải vào một tiểu điếm nhỏ, gọi cơm và ăn ngấu nghiến hết sạch. Cơm nước xong xuôi thì những dòng suy nghĩ cứ lũ lượt hiện lên... Ba tháng lại đây thân mình như trong mộng ảo, cả một chuỗi kỳ ngộ kinh hiểm lại hiện lên rõ mồn một trong đầu chàng... Từ nay về sau biết làm thế nào? Chẳng lẽ dựa vào vận mệnh đã an bài mà bước vào giang hồ võ lâm? Chàng trong cơn mê loạn, cảm thấy mệt mỏi rã rời. ?ột nhiên sau lưng phát ra tiếng thở dài khe khẽ nói: - Huynh đang nghĩ gì mà nhập thần vậy? Người ta đứng sau lưng huynh nửa ngày rồi à! Âu Dương Hải như tỉnh giấc mộng, quay đầu nhìn lại... ?ứng sau lưng chàng là một cô gái áo trắng, nghi thái kiều mị nhàn tịnh, trong sáng như hoa sen trắng mới nở. Nàng chính là Lý Xuân Hồng. Âu Dương Hải mừng rỡ kêu "a" lên một tiếng, đang muốn nói thì Lý Xuân Hồng cướp lời: - Ta đã trả tiền ăn ở cho huynh rồi, chúng ta đi. Âu Dương Hải ngạc nhiên nói: - Phải đi đâu? Lý Xuân Hồng nói: - Huynh gặp tứ đại đàn chủ của bổn bang vào lúc nào? Âu Dương Hải thấy mặt nàng lộ vẻ thê lương thì giật mình hỏi: - Vào mấy giờ trước, họ làm sao rồi? Lý Xuân Hồng rơi lệ, buồn bã nói: - Tứ đại đàn chủ đều đã chết rồi, mà chết vô cùng thảm khốc. Âu Dương Hải kinh ngần vô ngần, vội vã hỏi: - Làm sao họ chết? Lý Xuân Hồng thở dài nặng nề, bi ai nói: - Huynh đi xem với ta sẽ rõ. Âu Dương Hải cảm thấy chuyện đã xảy ra quá nghiêm trọng vội vã bước theo Lý Xuân Hồng ra khỏi tửu điếm. Lúc này trước cửa có đậu một chiếc xe ngựa, Lý Xuân Hồng ngồi vào trong khoang xe, Âu Dương Hải ngồi cạnh người xa phu. Chỉ thấy người xa phu vung cây roi da trong tay, xe ngựa phóng vút về con đường lớn phía tây. Bánh xe lăn lộc cộc bắn tung bụi mù... Âu Dương Hải trong lòng suy nghĩ, có phải tứ đại đàn chủ chết vì độc thủ của Bạch Hoàng giáo? ?ột nhiên có tiếng ngựa hí vang...Xa phu thất kinh kêu lớn: - Lý cô nương coi chừng! Tiếng còn chưa dứt, hai con tuấn mã trước xe ngã khuỵu xuống, xe đang chạy có trớn cho nên thân xe lật nghiêng! Người xa phu dùng tay ấn nhẹ càng xe người đã tung mình lên không! Âu Dương Hải muốn phi thân lên, đột nhiên chàng nghĩ đến Lý Xuân Hồng trong xe. Thế là chàng nhảy xuống đất, tay phải vận chân lực nắm giữ càng xe rắc rắc một tiếng...Càng xe lập tức gãy đôi do đó ngăn cản được trớn xe đổ về phía trước, Lý Xuân Hồng trong xe thừa cơ tung mình nhảy ra. Người xa phu còn ở trên không vươn tay nắm cánh tay của Lý Xuân Hồng từ từ rơi xuống đất. Lúc đó, ầm ầm một tiếng cực lớn? Cả chiếc xe ngựa tông vào một vách đá bên tường, thân xe tan nát. Ba người đều la thầm: - Thật may! Sau phút kinh hồn trấn định lại, Âu Dương Hải cau mày lạnh lung quát: - Hãy xuất hiện ra đây cho ta, hà tất phải co đầu rụt cổ. Bởi vì hai con tuấn mã vô duyên ngã khuỵu, hiển nhiên là có người ám toán. Lý Xuân Hồng nghe tiếng quát của Âu Dương Hải, đảo mắt nhìn hình thế xung quanh, thấy bên đường là núi đá và rừng, cây cỏ âm u um tùm, nơi như thế này thì bất cứ chỗ nào cũng có thể có người ẩn núp, nhưng sau tiếng quát của Âu Dương Hải, chung quanh vẫn không có một chút phản ứng nào. Lý Xuân Hồng hỏi người xa phu: - Trịnh Hổ, ngươi có nghe tiếng người không? Người xa phu khẽ lắc đầu. Lý Xuân Hồng biết võ công của Trịnh Hổ không kém Âu Dương Hải cho nên nàng nghe tiếng hô của Âu Dương Hải thì cảm thấy rất hoài nghi, kỳ thực nàng đâu có biết mới cách biệt bao ngày mà võ công của Âu Dương Hải đã thăng tiến vô kể. Lúc này, xung quanh im phăng phắc, Xuân Hồng thấy Âu Dương Hải đứng yên chỗ cũ, vững như sơn nhạc, không nhúc nhích, trong bụng đã biết chàng đang vận một thứ nội công thượng thừa để đối phó với địch nhân hữu thực vô hình, không ngờ võ công của Âu Dương Hải đã bước sang giai đoạn mới! Hồi lâu! ...Vẫn không thấy đông tĩnh gì! Người xa phu Trịnh Hổ và Lý Xuân Hồng hơi mất kiên nhẫn, đồng thời phát sinh hoài nghi. Họ hoài nghi Âu Dương Hải có phải thực sự đã phát giác ra có địch nhân hay chưa? Quả thật như thế, từ khoảng thời gian không thể coi là ngắn, hai bên cùng chờ đợi, nếu có thể biết địch nhân dấu mặt, tất có thành tựu võ công cực cao! ?ột nhiên Âu Dương Hải cất tiếng: - Ta đã phát hiện ngươi nấp trên cây bạch dương bên phải ngoài bảy trượng. Chàng vừa nói xong, một giọng cười lạnh lẽo như băng vang lên?Quả nhiên trên cây bạch dương ngoài bảy trượng có một bóng người bay xuống. Lý Xuân Hồng dõi mắt trông ra chỉ thấy người này toàn thân khoác áo Hoàng kim trường bào, sắc mặt tái nhợt như ván gỗ, trên vai có một thanh trường kiếm. Nhìn cước bộ của gã nhanh như hành vân lưu thủy đủ biết người này võ công cực cao. Lý Xuân Hông thấy người mặc kim hoàng trường bào đi tới trước Âu Dương Hải, giật mình quay đầu nói với người xa phu: - Trịnh Hổ, ngươi hãy cản người đó lại. Người xa phu tung người phi đến trước mặt Âu Dương Hải. Âu Dương Hải từ lúc lên xe ở tiểu điếm trong trấn đến bây giờ không hề quan sát kỷ người xa phu này, trong ấn tượng của chàng chỉ cảm thấy người xa phu này rất khôi vĩ to lớn. Bây giờ trông thấy thân pháp người xa phu nhanh nhẹn cực kỳ, không khỏi ngạc nhiên, quan sát hắn ta từ đầu đến chân. Chỉ thấy Trịnh Hổ thân hình cao lớn, hai cánh tay cường tráng, trên mặt mọc lông dài, mặt tròn đầu hổ, mày rậm mắt to, tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, uy vũ hữu lực. Người Kim hoàng trường bào nhìn thấy Trịnh Hổ đã tới, khuôn mặt âm u của gã chẳng hề có một chút biểu tình gì, chỉ có đôi mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ. Lý Xuân Hồng kêu lên: - Âu Dương tướng công, tướng công tạm thời lùi lại một bên. Âu Dương Hải nghe thế lùi lại đến bên cạnh nàng, một mặt có ý bảo vệ nàng. Trịnh Hổ quát: - Hai con ngựa của chúng ta có phải ngươi làm hại không? Người mặc Kim hoàng trường bào lạnh lùng cười hề hề hai tiếng nói: - Là ta đánh chết đó, ngươi muốn làm gì? Trịnh Hổ giận dữ quát: - Chúng ta và ngươi không quen biết, không oán không thù ngươi vô duyên vô cớ đánh chết ngựa, phá hủy xe của ta, ý muốn gì? Âu Dương Hải nghe Trịnh Hổ nói một lưọt, bất giác cau mày, từ những từ cực ngắn gọn này đã biết họ Trịnh là người không có chút tâm cơ. Vì sao Lý Xuân Hồng lại chọn dùng người này? Âu Dương Hải bất giác nhìn nàng một cái, Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Hắn ta tên là Trịnh Hổ. Tuy bất tác tâm cơ nhưng lại rất thông minh, có thể nói là một viên ngọc chưa mài dũa, hiện nay là thị vệ của ta. Người mặt Kim hoàng trường bào nghe Trịnh Hổ chỉ trích cười nhạt nói: - Ta muốn giết người tên là Âu Dương Hải, còn đối với các ngươi không có chút ý muốn gia hại, nếu ngươi có thể phân biệt ( thiếu 10 trang ) ...một ngón tay một bàn chân cũng đủ làm chết người, mà Trịnh Hổ trúng liền ba chiêu mà vẫn không chết. ?iều này khiến chàng nghĩ mãi không ra, Lý Xuân Hồng vội lao tới kêu lên: - Sao ngươi quay lại làm chi hả? Trịnh Hổ nhìn Lý Xuân Hồng hung quang thu lại, lắc đầu nói: - Lý tiểu thư, tiện nhân có thể chịu đựng được. Hắn ta nói xong thì vùng đứng dậy nhưng hai vai liên liếp run rẩy. Lý Xuân Hồng vội nói: - Ngươi mau ngồi xuống vận khí điều tức, để ta và Âu Dương công tử đối phó với hắn. Trịnh Hổ y lời ngồi xuống điều tức chân khí. Âu Dương Hải hỏi: - Thương thế của Trịnh huynh? Lý Xuân Hồng nói: - Hắn ta dã luyện qua công phu Kim chung trạo, Thiết bố sam đao kiếm đâm không thủng, hai chưởng một cước này không làm hại đến tính mạng hắn ta đâu. Âu Dương Hải nói: - Lý cô nương, nàng hãy chăm sóc vết thương cho Trịnh huynh. Lý Xuân Hồng hơi ấp úng. Âu Dương Hải nói xong tiến lên phía trước mấy bước, nói: - Các hạ võ công tuyệt cao, xuất thủ lại vừa hiểm vừa độc. Người mặc Kim hoàng trường bào lạnh lùng nói tiếp theo: - Khách sáo khách sáo, xem cách ngươi động thủ với thần nội thị pháp lúc nãy cũng đủ biết?? Âu Dương Hải trầm sắc mặt lạnh lùng nói: ( thiếu 2 trang ) ?động vị trí thì biết ngay là chân đạp huyền cơ, bộ thái bát đẩu, muốn tìm vị trí có lợi. Lý Xuân Hồng tinh tuờng về Kỳ môn đạo thuật, nàng vừa trông thấy bộ thế của hai nguời thì cả kinh, nhất là cách thức mà Âu Duơng Hải bày ra thật là kỳ ảo huyền bí khó luờng! Mà dù có nguời từ bất cứ góc độ nào đánh tới đều cũng không cách nào đánh được mà phải bị chàng phản kích. Rõ ràng người mặc kim hoàng trường bào nhìn thấy ngay sự ảo diệu trong đó, cho nên liên tục thay đổi vị trí cố ý làm rối loạn tâm thần của Âu Duơng Hải. Nhưng Âu Duơng Hải tâm vẫn tĩnh, cả mi mắt cũng không động, chàng đã tiến nhập vào cảnh giới vật ngã luỡng vong! Nguời mặc kim hoàng truờng bào đứng đối diện với Âu Duơng Hải, không nhúc nhích, đôi mắt chăm chú nhìn Âu Duơng Hải không chớp. Rất lâu sau! Xung quanh đều tĩnh lặng. Trong sự tĩnh lặng đó, đầy dẫy khẩn trương, kinh hiểm ghê sợ! Đây tất là một trận quyết đấu sinh tử tồn vong! Lý Xuân Hồng ngưng thở yên lặng quan sát? Trong lòng nàng tim đang đập thình thịch? ?ột nhiên? Tay phải của nguời mặc Kim hoàng trường bào chầm chậm di động về phía sau, "Xoảng" một tiếng tựa như tiếng long ngâm năm ngón tay của gã nắm chặt chuôi kiếm từ từ rút ra một thanh trường kiếm hàn quang lạnh buốt. Tay phải gã cầm kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của Âu Dương Hải, tay trái bắt kiếm quyết. Qua thời gian chừng cạn chén trà? Hai người đều giữ vững vị trí không một cử động. Lý Xuân Hồng có cảm giác rằng nếu người mặc kim hoàng trường bào tranh tiên xuất chiêu trước, Âu Dương Hải tất sẽ trúng độc thủ, nàng cơ hồ muốn mở miệng nhắc nhở chàng chú ý ? Nhưng nàng sợ làm phân tán tâm thần của Âu Dương Hải nên không dám mở lời. Đột nhiên, người mặc kim hoàng trường bào từ từ thu kiếm về, xoảng một tiếng, trường kiếm đã vào vỏ. Sau đó gã dần dần di động bước chân lùi lại? Gã lùi lại mười mấy bước, sau đó quay đầu phóng vụt đi như tên bắn, thoáng chốc đã biến mất trong rừng cây bóng lá hoang lương. Nguyên người mặc kim hoàng trường bào là một người vô cùng cẩn trọng , lại có tính nhẫn nại vượt hẳn người thường, đối với việc mình không nắm chắc thì chưa từng khinh xuất vọng động bao giờ! Bởi vì gã thanh niên vừa rồi với chiêu phản phát qui chân của Âu Dương Hải, tự biết võ công của mình khó mà phá giải được, không muốn mạo hiểm thí mạng, cho nên mới thu chiêu chạy đi! Đây quả thật đáng gọi là ?biết người biết ta? ... Sau khi người mặc Kim hoàng bào đi rồi. Âu Dương Hải mới mở mắt ra, khẽ thở ra một hơi dài nói: - Người không động, ta không động. Người động ta chủ động. Ôi! Nếu người ta biết mà lui đi thì ta không cách nào hạ được địch thủ, thiên hạ đệ nhất kỳ chiêu này của ta cũng có khiếm khuyết. Xuân Hồng nghe vậy mừng rỡ kêu: - Âu Dương tướng công! Nàng vội chạy đến, đôi mắt lấp lánh lệ quang, hỏi: - Chiêu võ công huynh vừa sử dụng tên gọi là gì? Âu Dương Hải thấy nàng có vẻ xúc động như vậy không khỏi ngạc nhiên, trả lời: - Tên goi là Phản pháp qui chân. Lý Xuân Hồng hỏi: - Tịnh giả hằng tĩnh, động tác chủ động, thiên hạ chỉ có một chiêu này của huynh đáng được nói như vậy, vừa rồi ta sợ lắm. Âu Dương Hải nói: - Tiểu thơ sợ gì? Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Ta sợ huynh bị hại dưới tay người. Âu Dương Hải khẽ than một tiếng,nói: - Đa tạ Lý cô nương! Võ công của người đó thật là lợi hại. Chợt nghe Trịnh Hổ chửi: - Con bà nó, sau này còn gặp lại hắn, nhất định phải trả mối thù này. Âu Dương Hải quay đầu lại nhìn, bỗng giật mình hoá ra Trịnh Hổ đã đứng dậy, thần quang đôi mắt sáng rực, tinh thần hoán phát giống như là chưa hề bị người khác đánh trọng thương . Nên biết là Trịnh Hổ mới rồi bị trọng thương, nếu không có linh dược chữa thì không thể trong một thời gian mau chóng hồi phục trở lại thế lực, Âu Dương Hải hoài nghi hỏi: - Trịnh huynh, thương thế của huynh đỡ chưa? Thịnh Hổ cười ha ha một tiếng, nói: - Cảm ơn Âu Dương tướng công lo lắng, thương thế của tiểu nhân khỏi rồi, mà lại còn thêm mạnh mẽ hơn nữa. Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Bình sinh ta gặp được hai nhân vật thần kỳ Trịnh Hổ hỏi: -Lý tiểu thư, hai người đó là ai? Lý Xuân Hồng nói: - Một người là Âu Dương tướng công, người kia chính là ngươi. Trịnh Hổ Trịnh Hổ vô cùng bối rối, lắp bắp nói: - Tiểu ? tiểu nhân sao dám nhận là người thần kỳ. Lý tiểu thư đừng nói đùa nữa. Tiểu thư và Âu Dương tướng công mới là người thần kỳ trong thiên hạ Âu Dương Hải cười một tiếng, nói: - Trịnh huynh, đệ có muốn thỉnh cầu huynh. Trịnh Hồ nói: - Chuyện gì? Âu Dương tướng công. Âu Dương Hải cười nói: - Trịnh huynh, đệ muốn huynh đừng gọi đệ là Âu Dương tướng công, chúng ta xưng danh là được rồi. Trịnh Hổ nói: - Không được, không được. Tướng công là ân nhân của Lý tiểu thư, tiện nhân là thị vệ của Lý tiểu thư nếu không xưng hô như thế thì e không phân được cao thấp tiện nhân phải gọi người là Âu Dương tướng công. Âu Dương Hải quay đầu ngó Lý Xuân Hồng một cái, nói: - Lý cô nương, mọi người xưng hô Trịnh huynh thế nào? Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Trịnh Hổ là thị vệ của ta, vẫn là xuất phát bởi giới tâm thành ý của hắn nguyện suốt đời bảo vệ cho ta. Âu Dương Hải ủa một tiếng ? Lý Xuân Hồng thấy thế chợt nghĩ ra mình nói lỡ lời, vội nói: - Tướng công đùng hiểu lầm, hắn ta chỉ bảo vệ cho ta đến khi ta lấy... Trịnh Hổ cười ha hả, nói: - Âu Dương tướng công, Lý tiểu thư là một kỳ nữ trong thiên hạ võ lâm đối kháng lại với Bạch Hoàng giáo, sớm tối đều có người muốn giết tiểu thư ấy cho nên tiện nhân tự động bảo vệ sự an toàn của nàng. Âu Dương Hải cau mày nói: - Trịnh huynh xin đừng gọi tôi là Âu Dương tướng công nữa có được không, xưng hô như vậy có vẻ xa cách quá. Lý Xuân Hồng nói với Trịnh Hổ: - Ngươi nên tuân theo ý của Âu Dương huynh đi! Trịnh Hổ lập tức đáp: - Vâng! Âu Dương Hải khẽ cười nói: - Trịnh huynh, nếu hôm nay ta và huynh được kết làm bằmg hữu nhỉ! Trịnh Hổ ngửa mặt cười lớn,nói - Trịnh Hổ cả đời này từ nay chỉ nghe lời có hai người, một là Lý tiểu thư, hai là Âu Dương huynh. Nên biết Trịnh Hổ tính tình bộc trực, một khi có người tôn kính hắn thế thì hắn cũng kính ái lại người đó đến chết thôi. Hắn đã đồng ý cùng Âu Dương Hải kết làm tri kư. Lý Xuân Hồng như chợt nhớ ra điều gì, à lên một tiếng nói: - Hỏng bét! Âu Dương Hải nói: - Lý cô nương có chuyện gì? Lý Xuân Hồng nói: - Chúng ta bị sự ngăn trở của Bạch Hoàng giáo nơi đây thật bất ngờ, kỳ thực là trúng vào quư kế của Bạch Hoàng giáo, ôi... hết rồi, chắc bọn họ lại phải chết dưới tay Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải nói - Nhưng sự tình không đến nỗi tồi tệ như vậy, chúng ta mau đi ngay. Trịnh Hổ, Lý Xuân Hồng, Âu Dương Hải lập tức triển khai khinh công phóng về phía nam! Một lát sau, ba người đã đến bên ngoài một khu rừng âm u. Trịnh Hổ đi đầu cùng Âu Dương Hải tiến vào. Vào rừng hơn mười trượng, trước mặt là một gò đá, vượt qua gò đá, một tòa mao ốc thỏa lư ẩn hiện thấp thoáng trong rừng cây. Trừ tiếng gió thổi vi vu, bên trong ngôi nhà tranh ấy rất tĩnh lặng. Lý Xuân Hồng run người, sự ước đoán của nàng đã thành sự thật. Âu Dương Hải và Trịnh Hổ xông vào đẩy cánh cửa bằng tre ra, một mùi máu xộc vào mũi ? Kinh hãi, một xác chết đầm đìa máu nằm ngang trước cửa đại sảnh. Lý Xuân Hồng kêu lên: - Giang Phong trại chủ! Giang Phong trại chủ? Nàng xông đến nâng xác chết dậy, người chết là một ông lão tóc râu đều bạc, đôi mắt bị móc đi, thân người trúng ba nhát kiếm bẩy nhát đao, chân trái bị chặt đứt tới đầu gối, tử trạng cực kì thảm khốc. Âu Dương Hải thấy Lý Xuân Hồng bi ai đau đớn, chàng khẽ vỗ vai nàng thở dài nói: - Lý cô nương, xin đừng vì đau thương mà có hại đến thân thể. Lý Xuân Hồng loạng choạng đứng dậy, đang muốn đi ra vườn sau, thì thấy Trịnh Hổ cản trước mặt, nói rằng: - Tiểu thư không nên qua đó. Lý Xuân Hồng rưng rưng nước mắt, ảm đạm nói: - Đều chết hết rồi ư? Trịnh Hổ gật đầu nói: - Mười bảy người, không một ai sống sót Âu Dương Hải đưa mắt nhìn ra sau vườn, cảnh nhìn thấy làm nhiệt huyết chàng bừng bừng choáng váng ? Chỉ thấy vườn sau rộng dài chừng bốn trượng, một xác chết nằm đứt đầu đứt chân, bị chém đứt ngang hông ruột gan đẻ lòng thòng, máu tươi tung toé thê thảm vô cùng. Lý Xuân Hồng nép vào vai Âu Dương Hải khóc nức nở, nói: - Những anh hùng hào kiệt này vì tiêu diệt ma đạo mà đều rời bỏ quê hương, đồng phất cờ nghĩa, không ngờ tráng chí chưa thành thì thân đã... Nàng khóc lên không nói thành lời. Quả thực hơn mười ngày nay, nàng luôn gặp phải thất bại, thân xác Khiên Thủ bang tứ đại đàn chủ chưa lạnh thì tiếp những người này lại chết trong vũng máu. Nàng tuy là một kỳ nữ, nhưng trong thất bại này quả thật đã làm nàng thối chí. Âu Dương Hải khẽ vỗ vai nàng nói: - Lý cô nương, xin đừng quá buồn khổ. Họ đều đã chết rồi, chúng ta chỉ có báo thù rửa hận cho họ mà thôi! Lý Xuân Hồng chợt nghĩ đến Trịnh Hổ đang ở bên cạnh vội vã lùi lại một bước lau nước mắt nói: - Âu Dương tướng công, tướng công hãy đến xem thi thể của tứ đại đàn chủ. Nói xong, nàng dẫn Âu Dương Hải đi vào một gian nhà cỏ, vừa vào cửa đã thấy cỗ quan tài đỏ xếp thành hàng, hãy còn đậy nắp. Âu Dương Hải đưa mắt nhìn vào trong quan tài thứ nhất, một khuôn mặt máu me hiện ra trước mắt chàng, người chết này chính là Đông phương đàn chủ quyền thủ ma nữ Hà Ngọc Hoa, chỉ thấy trên khuôn mặt của nàng và ở chính giữa ngực, ở trước bụng đều găm một cây phi tiêu bạc, ngoài ra thân thể không có thương tích gì khác. Âu Dương Hải chăm chú nhìn ba cây phi tiêu nhỏ trên xác chết, buột miệng kêu lên: - Thiếu Lâm tuyệt hồn tiêu! Lý Xuân Hồng nói: - Âu Dương tướng công xem kỷ đi có phải thật sự là Thiếu Lâm tuyệt hồn tiêu hay không? Âu Dương Hải gật đầu trầm giọng nói: - Tuyệt hồn tiêu là một trong bảy mươi hai tuyệt kỷ của Thiếu Lâm, cũng là ám khí độc nhất vô nhị của Thiếu Lâm, cây tiêu này cấu tạo rất linh xảo kỳ dị. Thiếu Lâm tự vì thấy tiêu này quá ư tịch độc, đã trăm năm không truyền, mà loại tiêu pháp này rất khó luyện, hiện tại Thiếu Lâm quần tăng đệ tử đời thứ hai không có một ai biết sử dụng, Thiên Tuệ đại sư thuộc hàng chữ Thiên là truyền nhân duy nhất Thiếu Lâm tự hàng chữ Thiên học được tiêu pháp này. Lý Xuân Hồng nói: - Cách nói của huynh và điều Đường Hải Nình nói không sai mảy may. Nàng lại nói tiếp: - Âu Dương tướng công xin xem thử thi thể khác. Âu Dương Hải lại dòm vào ba cỗ quan tài, người nằm trong đó chính là Tây phương đàn chủ Ngọc nữ kiếm Như Thanh, Nam phương đàn chủ Nam Hải nữ hiệp Hàn Tịnh Kiều, Bắc phương đàn chủ Diệu thủ thôi hồn Đường Thanh Dung ba người. Nhưng họ chết cực kỳ an lành, trên mặt không có vẻ nào đau khổ, trên người cũng hoàn toàn không thương tích, không biết nguyên nhân nào làm họ phải chết? Âu Dương Hải nhìn thi thể bốn người con gái, nghĩ đến mới sáng nay họ vẫn còn sống và nói chuyện với mình, chàng bất giác thở dài! ?ây thật là một cơn ác mộng? Lý Xuân Hồng hỏi: - Ba người này làm sao mà chết? Huynh nhìn có ra không? Âu Dương Hải lắc đầu: - Lý cô nương, nàng đã khám nghiệm qua thi thể của họ chưa? Lý Xuân Hồng nói: - ?ã khám qua rồi, trên người không một vết thương. Âu Dương Hải đột nhiên nói: - Làm thế nào mà nàng biết tin về cái chết của họ? Lý Xuân Hồng hỏi trở lại: - Sáng nay trừ tứ đại đàn chủ và huynh ở một nơi còn có ai nữa? Âu Dương Hải nói: - Sau khi tại hạ rời khỏi bọn họ, tứ đại đàn chủ và Cổ Mộc đạo trưởng, Đường gia thiếu viện chủ, và cả Thiếu Lâm thiền sư Thiên Tuệ đều ở một nơi. Lý Xuân Hồng gật đầu nói: - Không sai một điểm nào. Âu Dương Hải biết nàng muốn coi sự quan sát phán đoán của mình để truy ra nguyên nhân vụ án này. Âu Dương Hải than: - Không biết mấy người này có ai may mắn sống sót? Lý Xuân Hồng nói: - Chỉ còn Âu Dương tướng công và Đường Hải Ninh, Thiên Tuệ đại sư hãy còn chưa biết sống hay chết. Cổ Mộc đạo trưởng hãy còn lại tánh mạng nhưng đã trở thành phế nhân, hai tai đã bị điếc, mắt trái cũng bị mù, lưỡi đã bị cắt đứt, gân mạch tứ chi đều bị bứt đứt, khớp xương bị bẻ sai khớp, huyệt Thiên Nhai nơi hàm bị điểm, tuy thần trí ông ta vẫn còn tỉnh táo, nhưng không có sức lực nào đem chuyện cực kỳ cơ mật nói cho chúng ta biết, bởi vì bất cứ khí quan nào có thể thông đạt với người khác đều bị phá hủy hết, điều hung thủ làm thật là tàn khốc triệt để! Âu Dương Hải nghe vậy đầu nóng bừng, căm hận nói: - Hung thủ quá ư tàn khốc! Lý Xuân Hồng lại nói: - Theo như Đường Hải Ninh nói, có hai người có khả năng rất lớn là hung thủ, một là Thiên Tuệ đại sư vì ông rời khỏi sau huynh, hai là Âu Dương tướng công người rời khỏi đầu tiên? Âu Dương Hải trợn mắt trầm giọng nói: - Âu Dương Hải xin thề với trời... Lý Xuân Hồng cắt ngang lời chàng, nói: - ?ó là phán đoán của Đường Hải Ninh bởi vì huynh là người phái Thiếu Lâm mà Tuyệt hồn tiêu trên người Hà Ngọc Hoa lại là vật của Thiếu Lâm cho nên Đường thiếu chủ khó tránh khỏi hoài nghi. Âu Dương Hải than thở nói: - Duy chỉ có ba người còn sống, đương nhiên khó tránh khỏi nghi ngờ, nhưng tại hạ hỏi tiểu thư, thi thể Tứ đại đường chủ được phát hiện ở đâu? Lý Xuân Hồng nói: - Phát hiện trong phân đà đại viện của bổn bang. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Có khả năng Cổ Mộc đạo trưởng và tứ đại đàn chủ trở về nơi đó là muốn đi gặp bốn đệ tử phái Thanh Thành lưu lại đó mai táng xác chết, do đó mà tham ngộ độc thủ. Lý Xuân Hồng trầm ngâm một hồi nói: - Căn cứ các hiện tượng quan sát được mà phán đoán, hung thủ là người trong Bạch Hoàng giáo. Đường Hải Ninh và Thiên Tuệ đại sư trong đó có một người, hoặc...là cả hai người chính là người của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi: - ?iều này không thể có được. Lý Xuân Hồng lại nói: - Nếu ta phán đoán không sai thế thì võ công của hai người đó nhất định cao siêu tuyệt vời. Âu Dương Hải nói: - Tiểu thư nói thế nghĩa là sao? Lý Xuân Hồng nói: - Với cái chết của Tứ đại đàn chủ và vết thương của Cổ Mộc đạo trưởng, chỉ có dấu tích hai thủ pháp không giống nhau. Cái chết của Như Thanh, Hàn Tịnh Kiều, Đường Thanh Dung giống như trúng độc uống phải một loại biệt tính xuân dược? vì hạ thể ba người đều chảy máu, hiển nhiên là bị người cưỡng hiếp? Lý Xuân Hồng nói đến đây mặt ửng đỏ. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Không ngờ nàng lại xem xét tường tận như vậy. Lý Xuân Hồng ngừng lại một lúc, rồi lại nói: - Mà cái chết của Hà Ngọc Hoa, giống như trong lúc bị người cưỡng hiếp, cô ấy cố gắng kháng cự lại vì vậy có dấu máu lưu lại ở móng tay nàng, có thể? có thể là? cào bị thương đối phương? mà khiến cho hung thủ giận dữ điểm huyệt đạo của nàng, dùng Tuyệt hồn tiêu đâm vào ngực, bụng, sau đó còn chưa hả cơn giận lại hủy luôn bộ mặt của nàng ấy. Hơn nữa, thủ pháp làm cho Cổ Mộc đạo trưởng bị trở thành tàn phế cũng y hệt thủ pháp điểm huyệt Hà Ngọc Hoa, cho nên cách làm những người này chết chỉ có hai thủ pháp, cũng có thể nói là do một người ra tay vậy. Âu Dương Hải nghe lời phán đoán lý giải của nàng thì rất khâm phục, không ngờ cách phân giải của nàng lại tường tận tư mư như vậy cứ như là tận trông thấy. Lý Xuân Hồng lại tiếp tục nói: - Căn cứ Đường Hải Ninh tự nói, Đường thiếu chủ ngay lúc Thiên Tuệ đại sư rời khỏi thì từ biệt năm người mà đi, nhưng không lâu sau quay trở lại và trông thấy vụ án thảm khốc này mới vội vã thông báo cho ta biết ngay. Với con người như Đường Hải Ninh, ta cảm thấy tính tình thâm trầm khó hiểu với hành tung đáng ngờ của họ Đường trong ba ngày nay thì khả năng Đường thiếu chủ là hung thủ rất cao. Nhưng tựa hồ như có thể không phải vì tuyệt đối Đường Hải Ninh không có món ám khí duy nhất của Thiếu Lâm là Tuyệt hồn tiêu, còn một hung thủ có khả năng nữa chính là Thiên Tuệ đại sư vì ông ta là truyền nhân duy nhất Thiếu Lâm tuyệt tiêu. Nhưng với đạo hạnh của Thiên Tuệ và cả môn qui của Thiếu Lâm tự thì bất kỳ ai cũng không Thiên Tuệ đại sư gây ra vụ án mạng xấu xa ghê tởm này. Âu Dương Hải nghe thấy nàng nói có lý, nhưng chàng cho rằng Đường Hải Ninh không phải là hung thủ, vì chàng đã tận mắt thấy Đường Hải Ninh ban đêm đột nhập vào Lý gia đại viện, liên tiếp đánh hạ mấy mươi mạng người của Bạch Hoàng giáo, lại nữa chàng ta đã từng cứu mình và mấy người thoát khỏi sự gian cầm dưới tầng ngầm, thì sao chàng ta lại làm chuyện này được? Nếu nói là Thiên Tuệ đại sư, mình ở Thiếu Lâm bảy năm đương nhiên biết rõ phẩm hạnh của Thiếu Lâm cao tăng Thiên Tuệ đại sư, và đại sư cũng tuyệt đối không thể phản bội môn qui đi theo Bạch Hoàng giáo. Lý Xuân Hồng hỏi: - Không biết Âu Dương tướng công có kiến giải gì khác? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Tại hạ thấy hai người này không phải là hung thủ. Thực ra với tài trí hơn người của Lý Xuân Hồng, nàng cũng không dám võ đoán chỉ rõ Đường Hải Ninh và Thiên Tuệ đại sư là hung thủ, những lời nàng nói ban nãy chỉ là một giả thiết, suy đoán. Quả thực vụ án mờ ám phức tạp này đã làm nàng đau đầu không ít. Lý Xuân Hồng khẽ thở dài buồn bã, nói: - Ta cũng không dám nói là họ. Âu Dương Hải hỏi: - Lý tiểu thơ, sao tiểu thơ không nghi ngờ tại hạ? Lý Xuân Hồng chăm chú nhìn chàng với đôi mắt tình cảm, chậm rãi nói: - Ta tin là huynh không gây ra vụ án thảm khốc này. Âu Dương Hải nhìn ánh mắt của nàng bất giác giật mình. Lý Xuân Hồng than rằng: - Âu Dương tướng công, ta cảm thấy mình không còn ý chí phấn đấu kiên nghị nữa! Âu Dương Hải thất kinh hỏi: - Sao vậy? Lý Xuân Hồng buồn bã nói: - Nếu tìm không ra tung tích của tư tư, ta sẽ rời bỏ giang hồ võ lâm. Âu Dương Hải thấy nàng gặp phải bao nhiêu sự công kích ác liệt mà phải thối lòng, bèn nói: - Lý cô nương, hãy nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta từ từ rồi hãy nói chuyện sau. Âu Dương Hải không muốn nàng vì câu chuyện mà cảm thương nữa, bèn dìu dắt tay nàng bước ra khỏi nhà. Gió nhẹ nhàng phảng phất, từ người Lý Xuân Hồng bay ra mùi hương thơm ngát xao xuyến cả tâm thần. Âu Dương Hải nhìn qua, thấy Lý Xuân Hồng giống như thứ hoa lan nơi u cốc làm cho lòng người có cảm giác thanh thản, nhàn nhã. Mà với tâm tính thiện lương, cử chỉ thuần phác trí tuệ tuyệt thế của nàng, quả thực làm cho người kính phục. Âu Dương Hải chăm chú nhìn nàng, trong lòng bất giác dâng lên tình cảm ái mộ. Lúc này Lý Xuân Hồng tựa hồ như nhận ra thần thái kỳ lạ trong ánh mắt của Âu Dương Hải, bất giác cũng chăm chú nhìn chàng... Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói??ột nhiên Lý Xuân Hồng khẽ nói: - Âu Dương tướng công, ta đã quyết định rút ra khỏi ân oán thị phi trên giang hồ, ta cũng giống nguyện vọng của huynh, tìm một nơi tựa núi kề sông yên tĩnh, náu mình quy ẩn. Âu Dương Hải trầm ngâm một lúc, nói: - Tiểu thư có thể bỏ hết sự nghiệp bao năm tâm huyết dựng nên ư? Tiểu thư không vì cái chết của những anh hùng hào kiệt mà báo thù ư? Lý Xuân Hồng bề ngoài điềm tĩnh yếu đuối, kỳ thực nội tâm nàng kiên nghị, cương cường không kém Lý Xuân Hoa, cái chết của tứ đại đàn chủ tuy nàng rất bi ai thương xót nhưng hãy còn chưa đến nỗi làm cho nàng khuất phục, nàng nói những lời như thế với Âu Dương Hải là để quan sát tâm tính của chàng, bởi vì nàng hy vọng Âu Dương Hải có thể có thể gia nhập vào hàng lối của, vĩnh viễn làm bạn cùng nàng. Lúc này nàng vừa nghe Âu Dương Hải nói bụng đã mừng thầm. Vì trong những câu nói ấy đã chứng tỏ Âu Dương Hải là một người có lòng hiệp cốt nhiệt trường. Lý Xuân Hồng thở hắt ra, nói: - Sự nghiệp trước mắt đã bị phá hủy hết sạch, nếu bọn chúng cứ tiếp tục ra tay như trước cuối cùng cũng có một ngày chúng ta gặp phải cảnh tượng thảm khốc như tứ đại đàn chủ, không bằng bây giờ bỏ chuyện đó đi, giải tán chư vị anh hùng hào kiệt. Ôi, người chết thì cũng đã chết rồi, với thân nữ nhi như tiểu nữ thì có sức mạnh nào để bao thù cho họ? Âu Dương Hải thầm nghĩ: Phải à! Nàng là một nữ nhân, làm sao có đủ sức báo thù cho họ? Âu Dương Hải nhìn mặt trời sắp lặn về tây đến xuất thần. Đột nhiên Âu Dương Hải lẩm bẩm nói: - Mặt trời lặn rồi, nhưng ngày mai mặt trời lại mọc, sinh mệnh con người một đi không trở lại, trong chớp mắt chỉ còn là nắm xương trắng vùi trong đất cát? Chàng nói đến đây thì thở dài, quay qua nói với Lý Xuân Hồng: - Lý cô nương, nếu nàng cần đến, tại hạ nguyện đem sinh mạng có hạn của mình cùng kề vai chiến đấu với cô nương diệt trừ yêu ma, phấn đấu chấn chỉnh đạo nghĩa võ lâm. Lý Xuân Hồng mừng rỡ kêu lên: - Âu Dương ca, ca ca thật sự sẽ cùng ta chiến đấu chứ? Nàng nói xong đưa tay nắm bàn tay của Âu Dương Hải, mặt tươi cười rạng rỡ. Tiếng ?Âu Dương ca ?này làm Âu Dương Hải xao xuyến cả tâm thần, khi tay nàng vừa nắm lấy, Âu Dương Hải bất giác giật mình? Lý Xuân Hồng thấy vẻ măt của Âu Dương Hải chợt cảm thấy mình quên giữ ý, vội vã rút hai tay lại. Âu Dương Hải hỏi nhỏ: - Xuân Hồng muội muội, muội thật sự vui mừng ư? Tiếng ?Âu Dương ca? vô hình trung đã thay đổi cách xưng hô của hai người. Lý Xuân Hồng nghe thấy chàng gọi ngọt ngào vô cùng, nàng đột nhiên sà vào lòng Âu Dương Hải, phục vào đôi vai rộng của chàng, nàng nói: - Muội rất vui mừng, vui mừng hơn tất cả mọi thứ, có ca ca cùng kề vai chiến đấu sẽ làm tăng thêm dũng khí vô cùng cho muội. Âu Dương Hải như ngất ngây trong giọng nói ngọt ngào của nàng, đôi mắt Lý Xuân Hồng khẽ ngước lên nhìn chàng. Âu Dương Hải nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, bất giác cúi xuống hôn một cái?Lý Xuân Hồng ứ một tiếng, thân mình khẽ run rẩy, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng được hôn cho nên vô cùng nhạy cảm... Một mùi vị ngọt ngào vô cùng dâng trào trong lòng nàng?Âu Dương Hải cũng cảm thấy như máu chảy mạnh hơn, đôi tay chàng khẽ ôm siết lấy nàng?Lúc đó, đột nhiên?Trong căn nhà tranh vang ra tiếng kêu của Trịnh Hổ: - Lý cô nương, chim câu đưa thơ đến rồi. Lý Xuân Hồng cựa thoát ra vòng tay của chàng, mỉm cười nói: -Chúng ta đi mau, chắc có chuyện khẩn cấp. Hai người đến căn nhà tranh, Trịnh Hổ đã đứng bên cửa, trong tay có một con chim bồ câu, dưới chân nó có buộc một bức thư cuộn lại, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng đi nhanh vào đại sảnh. Xác chết trong đại sảnh và sau vườn, Trịnh Hổ đã mai táng hết, cả vết máu trên đất cũng được lau chùi sạch sẽ. ?êm đã tới. Trong sảnh, Trịnh Hổ thắp một ngọn đèn dầu, Lý Xuân Hồng lấy cuộn giấy nhỏ dưới chân con chim câu, tay trái nàng thả ra, con câu trắng lập tức bay vút lên trời. Lý Xuân Hồng mở cuộn giấy nhỏ ra, trên tờ giấy có viết một hàng chữ: ?Lúc hoàng hôn, phát hiên một người một ngựa lướt qua, người kỵ sĩ ôm một người cô gái tựa như Lý minh chủ, xin mau phái người truy đuổi, ta đã thuận đường đuổi theo đến Hà Bắc. Kiếm Dã chân nhân?. Âu Dương Hải hỏi: - Vị Kiếm Dã chân nhân này là ai? Lý Xuân Hồng nói: - Là người đứng đầu Côn Luân tam chân, theo lời ông ta nói trong thơ, địch nhân đi về hướng bắc. Âu Dương Hải kinh thầm không ngờ tổ chức của chị em Lý Xuân Hồng thật là to lớn, ngay cả Côn Luân phái trong chín đại môn phái cũng gia nhập vào hệ thống của họ. Lý Xuân Hồng trầm ngâm một hồi, mặt biến sắc, chậm rãi nói: - Với võ công của Côn Luân tam chân, nếu muốn chặn đường kỵ mã đó lại, nhất định không khó khăn gì, nhưng Kiếm Dã chân nhân vội vã viết thư cầu viện như vậy hiển nhiên địch nhân cực mạnh. Âu Dương Hải nói: - Chúng ta không nên chậm nữa, mau lên đường truy đuổi ngay! Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 07 THẦN CÂU TẦM CHỦ Lý Xuân Hồng nói: - Trịnh Hổ, mau chuẩn bị ngựa! Trịnh Hổ đáp: - Vâng! Lập tức vào vườn sau, Âu Dương Hải theo Lý Xuân Hồng ra khỏi nhà, hỏi: - Chúng ta dùng ngựa? Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Có ba con thần câu... Nàng chưa nói hết, Trịnh Hổ đem ra ba cái yên ngựa ra, đồng thời chu miệng huýt một tiếng...Tiếng huýt lanh lảnh, vang xa trong không trung. Lát sau, xa xa vang vang tiếng vó ngựa. Một bóng ngựa lao tới như bay! Âu Dương Hải nhìn vó ngựa không khỏi buột miệng kêu lên:- Thật là một con thần câu hùng tuấn!Hóa ra bóng ngựa đó chính là một con ngựa ô cao to hùng tráng, toàn thân đen tuyền, lông bờm dài, mục quang lấp lánh thần lý. Lát sau, lại thấy hai con thần câu một trắng một vàng phi tới, sắc lông của nó cũng trắng bóng thần khí vạn trượng. Lý Xuân Hồng chỉ ba con người nói: - Bạch mã thì Xuân Hồng này cưỡi, vàng mã thì tư tư cưỡi, còn con Ô Vân cái tuyết ( mây đen che phủ ) là di vật của ân sư. Âu Dương Hải cảm khái than rằng: - Chỉ nhìn con thần câu đủ biết tôn sư là vị kỳ nhân của võ lâm. Lý Xuân Hồng buồn bã nói: - Sư phụ đã tạ thế, đến nay con thần câu Ô Vân cái tuyết vẫn chưa có chủ. Âu Dương Hải nói: - Sao? Con thần câu này không ai có thể cưỡi à được ư? Lý Xuân Hồng nói: - Con Ô Vân cái tuyết tính tình kỳ quặc, linh mẫn cực kỳ, hiểu được ý người, chỉ để cho sư phụ cưỡi, nhưng hai chị em muội nếu gặp phải chuyện cần kíp nó như hiểu được và tạm cho cưỡi. Năm trước không biết nó ở đâu dẫn đến hai con ngựa trắng và vàng tặng chị em muội, do đó có thể cưỡi biết nó không muốn để cho người khác cưỡi. Âu Dương Hải nghe vậy lấy làm tò mò, bất giác quay mặt ngó con ngựa ô một cái. Chỉ thấy nó khẽ hí lên một tiếng, gật đầu, vẫy đuôi với Âu Dương Hải. Lúc này Trịnh Hổ đem ba bộ yên cương lắp lên ngựa xong xuôi. Âu Dương Hải thấy con ngựa ô gật đầu chàng, trong lòng mừng rõ đi tới khẽ vỗ vào cổ ngựa, nói: - Ô Vân, có chịu cho ta cưỡi không? Thật kỳ lạ, con ngựa ô nghe nói vậy thì gật đầu liền liền, nó đưa mõm đến trước mặt Âu Dương Hải ngửi ngửi, hí lên không ngớt, làm như thân quen lắm vậy. Trịnh Hổ và Lý Xuân Hồng thấy vậy đều ngẩn ngơ, họ biết con Ô Vân, trừ chị em Lý Xuân Hồng cưỡi nó một hai lần ra, đến bất cứ người nào chỉ cần tiếp cận nó thì nó lồng lên đá lung tung, đừng hòng mà cưỡi được. Lý Xuân Hồng thấy vậy rất mừng, nói: - Câu nói ? Linh câu tầm chủ ? không ngờ đêm nay lại ứng nghiệm. Âu Dương ca. Ô Vân đã thuộc về ca ca rồi. Âu Dương Hải vội nói: - Như thế sao được, Ô Vân là di vật của tôn sư, là sao Âu Dương Hải này dám xứng? Lý Xuân Hồng cười nói: ( thiếu 2 trang ) ...Lý Xuân Hồng bỗng nói: - Địch nhân từ Châu Tiên trấn theo hướng Bắc mà đi, trạm thứ nhất là Đào Hoa cư, với bồ câu đưa thư mà nói, chúng ta còn cách địch nhân ước chừng một giờ, nếu quả đi đúng đường, thì bốn giờ sau chúng ta sẽ đuổi kịp kẻ địch. Âu Dương Hải trầm ngâm một lúc rồi nói: - Theo thơ của Kiếm Dã chân nhân, địch nhân đi về phía Hà Bắc, nhưng từ trấn này đến Hà Bẳc có đường thủy, đường núi, đường lớn bằng phẳng, ba đường đều có thể đi được, không biết đối phương đi đường nào? Lý Xuân Hồng nói: Theo muội phán đoán, địch nhân nhất định đi tắt theo đường núi, bởi vì đối phương có mang theo người, đi trên đường núi có thể ẩn giấu mình, tránh khỏi sự chú ý của người khác. Âu Dương Hải nói: - Tốt nhất chúng ta chia ba đường truy đuổi, nếu không lỡ tính nhầm đường thì hỏng hết. Lập tức, ba con thần câu đã phi đến ngã ba Đào Hoa cư, đột nhiên từ trong bóng cây đào vang ra giọng nói yếu ớt: - Có phải Lý tiểu thư không? Côn Luân Kiếm Dã ở đây. Ba người nghe thấy vội ghìm ngựa lại tung mình nhảy xuống, thấy một vị đạo sĩ ngồi xếp bằng dưới bóng cây, ở dưới gốc cây có hai người một nam một nữ nằm vật ra đó. Lý Xuân Hồng trố mắt hỏi: - Mọi người đều đã bị trọng thương rồi sao? Đạo sĩ râu trắng thở dài một tiếng nói: - Địch nhân võ công cao kinh người, sư đệ sư muội của bần đạo đều bị trọng thương, ôi, chân ta cũng bị trúng một chưởng, cử động khó khăn, do đó không thể truy đuổi theo kẻ địch, Lý cô nương hãy lượng thứ cho. Lý Xuân Hồng bước đến thấy hai người nằm dưới gốc cây, máu tươi vẫn còn rỉ ra từ vết thương, nàng vội quay lại nói với Trịnh Hổ: - Trịnh Hổ, mau lấy hòm thuốc lại đây. Kiếm Dã chân nhân trầm giọng nói: - Lý cô nương, đừng để lỡ thời gian nữa, trước đây một giờ địch nhân bắt theo minh chủ chạy lên đường núi, mọi người mau gấp... Câu nói chưa hết, ông ta đưa mắt nhìn người Âu Dương Hải và Trịnh Hổ mặt lộ vẻ lo lắng vì chỉ thấy Lý Xuân Hồng bất quá mang theo có hai người, kẻ địch võ công cao cường như thế dù là đuổi kịp cũng khó mà kiềm chế nổi hắn. Chợt nghe Âu Dương Hải nói: - Mọi người ở lại chăm sóc người bị thương.Tại hạ đi truy kích địch nhân. Nói xong chàng đã tung người lên ngựa. Lý Xuân Hồng thấy Côn Luân tam chân bị đánh trọng thương, thì biết võ công của kẻ địch rất cao cường cho nên vội kêu: - Trịnh Hổ, hãy cùng đi với Âu Dương huynh! Âu Dương Hải quay đầu ngựa lại nói: - Trịnh huynh, hãy bảo vệ Lý cô nương phòng bị địch nhân vòng trở lại. Ô Vân thần câu hí dài một tiếng, phóng đi hơn hai mươi trượng như tên bắn, tốc độ nhanh vô cùng. Trịnh Hổ nhìn theo bóng dáng của Âu Dương Hải, ngơ ngẩn xuất thần. Kiếm Dã chân nhân trông thấy thân pháp tung mình lên ngựa của Âu Dương Hải thì ngạc nhiên hỏi: - Xin hỏi Lý cô nương, thanh niên nọ là ai? Xem ra võ công không phải tầm thường. Lý Xuân Hồng nói: - Người ấy là Âu Dương Hải. Kiếm Dã chân nhân ồ lên một tiếng, nói: - Người này đêm qua độc chiến mười mấy cao thủ Bạch Hoàng giáo, chỉ một đêm danh dương thiên hạ giang hồ võ lâm. Lý Xuân Hồng có thoáng nghe thấy chuyện đêm qua của Âu Dương Hải, lúc này nghe Côn Luân chưởng môn Kiếm Dã chân nhân xưng tụng chàng như thế thì hả dạ, cười nói: - Âu Dương Hải, hiện giờ đã là người của chúng ta. Kiếm Dã chân nhân than rằng: - Kẻ địch đêm nay võ công rất cao, thủ đoạn thâm độc, Âu Dương thiếu hiệp võ công không phải tầm thường, nhưng chỉ sợ... Lý Xuân Hồng nghe vậy thầm lo, hỏi: - Không biết địch nhân đó ăn mặc ra sao? Là người của phái nào? Kiếm Dã chân nhân nói: - Người đó mặc kim hoàng trường bào... Lý Xuân Hồng biến sắc thất kinh nói: - Đó là Tiên Cầm Ngọc tiêu mỷ nhân lệnh chủ của Bạch Hoàng giáo. Kiếm Dã chân nhân kinh nghi hỏi: - Lý cô nương đã gặp qua người này ư? Lý Xuân Hồng nói: - Đã gặp qua, người này võ công quái lạ, Âu Dương thiếu hiệp muốn thắng gã thì cực kỳ khó, Trịnh Hổ mau đuổi theo trợ lực! Trịnh Hổ nghe nói đến kẻ thù đã đánh mình bị thương liền đáp: - Vâng tiện nhân đi. Dứt lời Trịnh Hổ tung người lên ngựa và phóng đi. * * * Ô Vân thần câu phóng như bay trong đêm!Âu Dương Hải điều khiển ngự phi như đằng vân giá vũ, tốc độ càng lúc càng nhanh vó ngựa dồn dập vang cả sơn cốc! Một lát sau, Âu Dương Hải đã phóng qua ba mươi mấy dặm, thân mình đang ở giữa núi non trùng điệp tầng tầng. Thình lình hẻm núi trước mặt có tiếng ngựa hí.  u Dương Hải liền đoán định ngay rằng địch nhân nhất định nghe tiếngvó ngữa mà rẽ đường khác lẩn trốn. Chàng quát to một tiếng. Ô Vân thần câu phóng tới chỗ tiếng ngựa hí như sấm sét. Âu Dương Hải phi thân xuống ngựa, triển khai khinh công lao vào hẻm núi. Quả nhiên trước mặt hiện ra một kỵ sĩ đang ôm một người trước ngựa. Kỵ sĩ nọ vừa thấy bóng người đuổi đến, hoang mang bay xuống ngựa chạy nhanh như tên bắn vào đám rừng rậm phía trước. Âu Dương Hải quát: - Hãy đứng lại đó cho ta! Miệng vừa quát thân hình như sao sa vọt tới đuổi theo. Khinh công người trước mặt cũng thật là nhanh, tuy gã cắp một người nhưng thân người nhẹ như chim én, loáng một cái thân mình đã tung ra xa ba bốn trượng, Âu Dương Hải khó mà tiếp cận được. Âu Dương Hải thấy thế càng nóng lòng. Đột nhiên có tiếng vó ngựa, Ô Vân thần câu chạy tới như gió cuốn. Âu Dương Hải vừa kinh vừa mừng, chàng phi thân lên lưng ngựa. Ô Vân thần câu là một con ngựa thiên lý lương câu, ở con đường núi nhỏ hẹp này mà vẫn phi như trên đất bằng, trong chớp mắt đã đuổi đến sau lưng người nọ. Âu Dương Hải hú lên một tiếng, quẫy người tung mình lên không vung tay đánh xuống... Đồng thời Âu Dương Hải thấy rõ đối phương toàn thân kim hoàng trường bào, chàng giật mình, thế chưởng đánh ra gia tăng ba thành kình lực. Người mặc kim hoàng trường bào nhận biết Âu Dương Hải vung chưởng, gã cảnh giác quay đầu lại, tay phải vận chỉ thình lình đánh lại. Âu Dương Hải trầm chân khí, chân vừa chạm đất, hữu chưởng thâu nhanh bàn tay trái mãnh liệt phất vào uyển mạch của đối phương, hữu chưởng chứa hàm kình tống ra nhanh như điện. Chiêu thức của người mặc kim hoàng trường bào thật quái dị mau lẹ, tuy tay trái gã cắp một người, nhưng tay phải linh hoạt phi thường, chỉ thấy gã biến thế dùng chiêu ? Vân phong vụ tỏa ? chặn đứng được thế công của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải cảm thấy lực đạo hữu chưởng của mình đánh ra bị thủ pháp người mặc kim hoàng trường bào khéo léo đưa vào chỗ không, đánh trúng vào cây tùng thấp ngoài mấy thước, cây tùng bị chấn động lá rơi ào ào thân cây gãy lìa.Hữu chưởng của Âu Dương Hải hoảng kinh hơi bị khựng lại, người mặc kim hoàng trường bào đã thuận thế đánh thốc một chưởng đến, tốc độ mau kinh người. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên nương theo thế chưởng đảo người qua một bên, hít hơi chân khí, lực tỏa đều khắp lòng bàn chân, thân mình còn cách đất cỡ một thước bỗng vùng mạnh xoay người tiến sát bên lưng người mặc kim hoàng trường bào, năm ngón tay đã chém lên khớp xương cùi chỏ cánh tay của người mặc kim hoàng trường bào. Đây là một chiêu trong ? Hải lưu chân kinh ?, người mặc kim hoàng trường bào có nằm mơ cũng không thể ngờ Âu Dương Hải có được chiêu thức ảo diệu này, trong lúc sửng sốt thì khớp xương đã bị cấu trúng. Nhưng gã là người cực kỳ trầm tĩnh, tuy rơi vào cảnh nguy hiểm, vẫn trầm tĩnh như thường. Gã lạnh lùng cười một tiếng, hữu cước phi ra như điện, đá vào huyệt khí hải của Âu Dương Hải.Nếu Âu Dương Hải muốn tăng kình lực bóp gãy khớp xương cùi chỏ của người mặc kim hoàng trường bào, thì chàng cũng không thể tránh khỏi một cước chí mạng của đối phương. Âu Dương Hải giận dữ hừ một tiếng dịch ra nửa bước, nhưng bàn tay phải chàng nắm khớp xương của người mặc kim hoàng trường bào biến cầm nã thành thế đâm, chỉ lực nhắm trước ngực của người mặc kim hoàng trường bào đâm tới. Người mặc kim hoàng trường bào lạnh lùng mỉm cười, vội lùi về hơn trượng. Đồng thời nhanh chóng để người đang ôm xuống đất. Hai người giao thủ mấy chiêu, không chiêu nào không phải là thủ pháp chưa từng thấy trên giang hồ. Âu Dương Hải quét mắt nhìn người trên mặt đất, chỉ thấy toàn thân người này bị một tấm khăn trải giường quấn chặt, nhưng hơi lộ ra mái tóc dài, không trông thấy mặt. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Các hạ lại là hạng xúc phạm nữ lưu! Âu Dương Hải, ngươi đâu đâu cũng đối chọi với ta, tự cho là võ công cao cường mà tự đại ngông cuồng. Hôm nay ngươi phải biết thế nào là trời cao đất rộng. Mới rồi, hai người giao tiếp mấy chiêu đều cảm thấy hoang mang vì võ công kinh nhân của đối phương, cho nên lúc này hai bên chưa dám xuất thủ công kích, bởi vì kỳ phùng địch thủ hơi sơ suất một chút thì sẽ gặp thất bại, nhất là người mặc kim hoàng trường bào còn có âm mưu khác, gã giả vờ nói chuyện bất thình lình xuất thủ cướp tiên cơ. Âu Dương Hải quát: - Cô gái này là ai? Người mặc kim hoàng trường bào cười nói: - Ngươi nghĩ cô ta là ai? Âu Dương Hải giật mình nghĩ: Nếu cô gái này không phải là Lý Xuân Hoa thì ta cố sức đuổi tới đây chỉ là công cốc ?. Kim hoàng trường bào nhân nói tiếp: - Cô ta là người nào ư? Ngươi có thể xem qua thử!. Gã nói xong liền cúi xuống vươn tay mở tấm vải che mặt, Âu Dương Hải ngưng thần mục nhìn, ai ngờ trong lúc đó... Người mặc kim hoàng trường bào đột nhiên bật người bắn tới, thi triển chỉ kình cách không điểm vào huyệt ? Thiên trì ?, ? Trung phủ ? của Âu Dương Hải, chỉ phong mạnh mẽ tuyệt luân. Nên biết Âu Dương Hải sau khi luyện thành chín chiêu võ học thượng thừa trong Hải lưu chân kinh thì nội công đã tiến nhập vào cảnh giới ? ý niệm do tâm ? đương lúc chỉ phong của người mặc kim hoàng trường bào dính sát bên người thì chàng đã bay vọt lên như cánh chim hồng. Âu Dương Hải tung mình lên không bay thẳng ra xa hơn ba trượng, khinh công hiếm có này làm cho người mặc kim hoàng trường bào đứng sững ra đó. Âu Dương Hải thân vừa rơi xuống, lạnh lùng hừ một tiếng từ từ đi lại. Đột nhiên chàng thấy người mặc kim hoàng trường bào sắc mặt cứng đơ không biểu cảm gì, liền nói: - Vì sao các hạ không lộ chân diện mục ra đi? Kim hoàng trường bào nhân nghe thấy vậy lấy làm sửng sốt, tức thì cười hề hề nói: - Mắt ngươi thật sắc sảo, đã thấy được đây không phải là mặt thật của ta. Trong đầu Âu Dương Hải vụt lóe lên một tia sáng, chàng quát hỏi: - Ta hỏi ngươi, ngươi có phải hung thủ giết tứ đại đàn chủ của Khiên Thủ bang không? Người mặc kim hoàn trường bào cười nói: - Không sai, mười mấy nhân mạng của bọn giang Phong trại chủ cũng đều là kiệt tác của ta, ngươi muốn gì nào? Âu Dương Hải nghe vậy trong lòng vừa căm hận vừa kinh sợ, căm hận là vì gã độc ác, tàn khốc, kinh sợ là võ công của gã quả thực cao cường không thể tả. Âu Dương Hải quát lớn: - Ngươi là hung thủ tàn khốc độc ác, đêm nay ta phải báo thù cho họ. Người mặc kim hoàng trường bào cười nói: - Đêm nay ngươi tất phải chết dưới kiếm của ta. Soạt một tiếng, người mặc kim hoàng trường bào đã rút thanh trường kiếm sau lưng ra, cổ tay rung động, một chiêu ? Hạnh hoa xuân vũ ? tung ra, kiếm quang đầy trời. Gã vừa ra một chiêu kiếm thuật mà uy thế vô cùng to lớn, Âu Dương Hải giật mình nghĩ thầm: Kiếm pháp thật lợi hại ?.Âu Dương Hải trông thấy kiếm quang đến gần ngầm vận chân khí, chân không co, vai không động, người đột nhiên lùi nhanh lại năm thước, thoát khỏi làn kiếm quang ào ạt đổ xuổng. Người mặc kim hoàng trường bào vừa trông thấy thân pháp né tránh kiếm thế của Âu Dương Hải, gã cũng không khỏi kinh thầm, gã lại tung ra chiêu Xuyên vân trích nguyệt, người và kiếm nhất tề xông tới. Lần này Âu Dương Hải không lùi lại né tránh nữa, tay phải của chàng ngăn trường kiếm đối phương, tay trái tiện thể chụp vào cổ tay của người mặc kim hoàng trường bào. Tay phải của Âu Dương Hải đã ngăn chặn được kiếm thế của đối phương, và tấn công luôn vào phía trái của gã, Âu Dương Hải nghĩ người mặc kim hoàng trường bào chỉ còn đường lùi lại phía sau. Ai ngờ, kiếm quang của đối phương thu lại thật nhanh, chẳng những chiêu cầm nã của Âu Dương Hải bị hụt mà còn bị kiếm khí lạnh lẽo của đối phươg bay vèo đến trước ngực, Âu Dương Hải thất kinh vội vã lùi lại sáu bảy thước. Người mặc kim hoàng trường bào cười nói: - Thân pháp tránh né của ngươi nhanh thật! Tiếp đó soạt soạt soạt gã chém liền ba nhát kiếm. Ba kiếm này rất lạ rất nhanh, Âu Dương Hải không biết là thủ pháp gì, bèn đưa tay ngăn chặn ba kiếm. Đôi mắt người mặc kim hoàng trường bào lộ ra một tia sát khí, nói: - Ta không tin ngươi lại có thể tránh được kiếm pháp này của ta. Gã thi triển tuyệt học, quẫy động song chưởng cũng đánh ra muôn vàn chưởng ảnh, thân người di động liền liền. Người mặc kim hoàng trường bào đã sử dụng kiếm thành một đạo cầu vồng dài quấn lấy Âu Dương Hải. Chính trong chiêu kiếm này hai người đã tạo một cuộc chiến đấu sinh tử tồn vong vô cùng ác liệt. Kiếm khí lạnh buốt, chưởng lực trùng trùng, nhưng không nghe một tiếng động nào. Điều này chứng minh hai người đã dùng nội công thượng thừa giao đấu, ai nấy đều thi triển sở học, tận lực ra sức muốn đem chiêu thuật kỳ diệu để chế phục đối phương. Đây là một trận ác chiến kinh tâm động phách. Trong lúc kịch đấu, chợt nghe một tiếng hự. Thân hình Âu Dương Hải thoát khỏi vòng vây kiếm khí, thân mình chàng không tự chủ phải liên tiếp lùi lại ba bốn bước. Mặt chàng tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa, cánh tay trái thõng xuống, hiển nhiên đã bị trọng thương. Hóa ra Âu Dương Hải dưới vòng vây kiếm của đối phương, song chưởng đánh ra hơn bảy mươi chiêu, thủy chung vẫn không phá được thế kiếm nọ, chợt chàng nghĩ đến một chiêu thức trong Hải lưu chân kinh có thể phá vòng vây. Ai ngờ lúc Âu Dương Hải thi triển ra chiêu thức đó, tuy xông ra khỏi bức màn kiếm nhưng vai trái lại bị thanh kiếm của người mặc kim hoàng trường bào đánh trúng. Người mặc kim hoàng trường bào bật ra tiếng cười quái gở, nói: - Âu Dương Hải, nử nhân mà ngươi muốn tìm có phải là Lý Xuân Hoa đã từng đánh ngươi bị trọng thương không? Hề hề... không ngờ hôm nay nàng lại ở trước mặt ngươi chờ chết... Âu Dương Hải trong lòng kinh dị khôn xiết, chàng không biết người mặc kim hoàng trường bào làm sao biết được chuyện chàng từng bị Lý Xuân Hoa đánh bị thương? Người mặc kim hoàng trường bào lại nói: - Ngươi biết nữ nhân này là ai chứ? Hề hề... Lý Xuân Hồng tự nhận mình là cơ trí tuyệt đỉnh, liệu sự như thần, nhưng mấy ngày nay bất cứ hành động nào của nàng cũng hoàn toàn nằm trong sự tính toán của ta, cuối cùng cũng có một ngày ta phải làm nàng phát điên lên, mất hết ý chí mà lui khỏi giang hồ võ lâm. Trong lúc gã đang nói, Âu Dương Hải đã nhanh chóng vận chân khí chữa trị vết thương trên vai, nhưng xương vai đau đớn như vỡ vụn, vai trái không thể thi triển sức lực được chút nào. Đột nhiên người mặc kim hoàng trường bào tiến tới hai bước, nói: - Giờ ngươi chỉ còn có đợi chết nữa mà thôi, ngươi có trăn trối lại gì không? Âu Dương Hải lạnh lùng mỉm cười, không chút nào e sợ hoang mang, chàng ngẩng đầu hỏi: - Ngươi tin rằng có thể làm hại được ta sao? Người mặc kim hoàng trường bào thầm ngạc nhiên, đôi mắt nghi ngờ nhìn Âu Dương Hải, cười nói: - Ta không tin dưới một tuyệt chiêu nữa của ta lại có người sống sót. Âu Dương Hải cười nói: - Trịnh Hổ trúng liền ba chiêu của ngươi nhưng không chết, mà ngược lại còn thấy khỏe thêm, không tin thì ngươi cứ đánh đi, thử xem chưởng kình vô hình của ta. Ngay lúc đó, Âu Dương Hải đã ngưng vận một luồng chân khí đưa vào hữu chưởng, chân đứng vững như núi trên mặt đất. Người mặc kim hoàng trường bào đã nghe qua chuyện Âu Dương Hải dùng một chưởng giết chết Lạc phách nhân, gã bất giác lùi lại ba bước. Kỳ thực Âu Dương Hải lúc này không thể nào vận dụng được chiêu ? vạn vật thực hư ?. Dù có miễn cưỡng thi triển chiêu này cũng không cách nào đủ lực đả thương được người mặc kim hoàng trường bào. Người mặc kim hoàng trường bào đột nhiên thu trường kiếm lại, tay trái tung một cú phách không chưởng bay thẳng vào Âu Dương Hải. Âu Dương Hải xoay chân nửa bộ, hữu chưởng từ từ đẩy ra... Người mặc kim hoàng trường bào mỉm cười, thân mình gã di động nhanh như loài vượn đột nhiên xoay người phi thân thẳng lên trời, gã đã kiếm đường tháo lui. Âu Dương Hải nhìn theo bóng gã mất dần thở dài một tiếng... Chân chàng nhũn ra, ngồi bệt xuống đất mồ hôi tuôn ròng ròng... Bỗng sau lưng chàng có một giọng nói vang lên: - Một kẻ hiểm độc tàn khốc, tâm cơ thâm trầm, giảo hoạt gian tà, một vị đại hiệp tâm trường, tính tình trung hậu, nếu biết vận dụng trí não thì thắng địch nhân không khó! Âu Dương Hải nghe nói giật mình quay đầu lại nhìn. Chàng nhìn thấy một lão nhân áo xám vóc người gầy gò đứng đằng sau mình ngoài ba trượng. Âu Dương Hải lướt mắt qua thất kinh nói: - Hóa ra là Vân lão tiền bối... Lão tiền bối có điều chi dạy Âu Dương Hải xin nguyện nghe theo. Người áo xám không phải ai xa lạ mà chính là Vân Trung Nhạc. Vân Trung Nhạc đi đến nói: - Vai của ngươi đã trật khớp sao ngươi còn vận khí, điều này khiến ngươi không làm sao hết đau được. Nói xong Vân Trung Nhạc cúi người, tay trái nắm vai Âu Dương Hải, tay phải khẽ nâng cánh tay, chỉ thấy lão nhân khẽ vặn một cái... ? Rắc! ? một tiếng nhỏ... Lập tức Âu Dương Hải cảm thấy bớt đau, chàng khẽ xoay chuyển tay trái vài lần là có thể hoạt động bình thường. Chàng mừng rỡ cúi mình thi lễ nói: Đa tạ Vân lão tiền bối ra tay chữa trị vết thương, nếu lão tiền bối có dặn dò điều gì thì vãn bối có chết cũng không dám từ! Vân Trung Nhạc cười nhạt một tiếng, nói: - Ngươi thật lợi hại, lại biết được cả tâm sự của ta, ta hỏi ngươi, điều ước khi trước của chúng ta đến nay có còn hiệu lực không? Âu Dương Hải ngạc nhiên, hỏi: - Chuyện gì, xin lão tiền bối nói rõ hơn một chút. Vân Trung Nhạc nói: - Ngày trước tại ngôi chùa cổ ngươi nói chỉ cần lão phu có thể chữa khỏi thương thế của Lý Xuân Hoa thì ngươi sẽ đem tiểu kiếm cho ta, không biết lời nói đó có còn hiệu lực đến hôm nay không? Âu Dương Hải nghe vậy rất ngạc nhiên nghĩ thầm: ?Ông ta là một vị tuyệt đại kỳ nhân, đối với các loại báu vật đều coi như bùn đất, hôm nay ông ta cứ nhắc đi nhắc lại mấy thanh tiểu kiếm của mình chắc tám thanh kiếm nhỏ đó nhất định là vật có giá trị hoặc là vô cùng quan trọng đối với ông ta... ? Vân Trung Nhạc lại nói: - Ngươi đem tám thanh tiểu kiếm tặng cho ta, nói ra thì ngươi cũng thiệt thòi, nhưng nếu như ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi một thanh kiếm khác nhân tiện sẽ dạy luôn cho ngươi mấy chiêu kiếm pháp. Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, nói: - Đương nhiên những lời nói với lão tiền bối khi trước vẫn còn có giá trị, nhưng... Vân Trung Nhạc nghe vậy khuôn mặt lạnh như băng của ông ta hé lộ vẻ vui mừng, nói: - Nhưng như thế nào? Âu Dương Hải đưa mắt nhìn cô gái ở trên mặt đất ngoài một trượng, muốn nói lại thôi, nguyên là chàng thấy người mặc kim hoàng trường bào bỏ đi thì biết người nằm đó tuyệt đối không phải Lý Xuân Hoa, nếu không thì người mặc kim hoàng trường bào đâu dễ dàng bỏ nàng lại. Vân Trung Nhạc mỉm cười nói: - Trong cái bọc đó chẳng qua chỉ là hình nhân ngụy trang bằng tóc giả! Âu Dương Hải nghe vậy kinh thầm, chàng đi đến đưa tay xé lớp vải, quả nhiên bên trong là một cuộn chăn bông, Âu Dương Hải đứng ngây ra tại đó. Âu Dương Hải nói: -Lão tiền bối, có phải lão tiền bối đã tìm thấy Lý Xuân Hoa? Vân Trung Nhạc gật đầu: - Gã tiểu tử Bạch Hoàng giáo đó từ ba ngày trước đã cho mộ chiếc xe ngựa đưa Lý Xuân Hoa đi, sau đo gã tráo người giả để dụ các người đuổi theo. Âu Dương Hải thở dài nói: - Giang hồ võ lâm toàn là những chuyện quái dị làm người khó mà ngờ được. Vân Trung Nhạc mỉm cười nói: - Nhưng người của Bạch Hoàng giáo đâu có biết sau khi lão phu tím được linh dược xong thì bí mật khám phá tung tích của Lý Xuân Hoa. Cho nên hành động của gã tiểu tử đó thủy chung vẫn nằm trong sự giám sát của lão phu. Âu Dương Hải rất mừng nói: - Nói vậy là lão tiền bối đã tìm ra được Lý cô nương, chữa khỏi vết thương cho nàng rồi? Vân Trung Nhạc nói: - Vết thương của Xuân Hoa không đáng lo ngại mấy, chỉ cần điều dưỡng vài ngày thì có thể phục hồi. Âu Dương Hải hỏi: - Nàng ở đâu? Vân Trung Nhạc đưa tay chỉ phía Đông Bắc nói: - Tại một ngọn núi cách đây ngoài tám mươi dặm. Âu Dương Hải rút chiếc hộp ngọc trong người ra nói: - Lão tiền bối, xin tiền bối hãy dẫn vãn bối đi gặp nàng, vật này xin báo đáp. Vân Trung Nhạc đưa tay tiếp lấy cái hộp ngọc, ?tách? một tiếng, nắp hộp mở ra, tám luồng hàn quang kiếm khí lạnh tỏa ra chừng ba trượng. Âu Dương Hải thất kinh than thầm: - Chỉ với kiếm quang như thế cũng đủ biết đấy là một báu vật giá trị liên thành. Vân Trung Nhạc ngó qua một cái, nói: - Không sai, chính là vật này. Nói xong ông ta đậy nắp hộp lại nhét vào trong người, cười nói: - Lời hứa cho và truyền thụ kiếm thuật, đợi đến nơi xong lão phu sẽ thực hiện. Chúng ta đi thôi. Âu Dương Hải chu miệng huýt một tiếng vang động cả hẻm núi... Tiếng huýt chưa dứt đã nghe tiếng vó ngựa gõ dồn dập... Ô Vân thần câu phóng như gió đến hẻm núi. Vân Trung Nhạn nhìn con ngựa quí tán thưởng liền miệng: - Thật là một con thần câu, thật là một con bảo mã ngày đi ngàn dặm. Âu Dương Hải đưa tay khẽ vỗ lên lưng ngưa nói: - Ô Vân có chuyện cần gấp, ngươi có thể chở hai người đi được không? Ô Vân thần câu hí nhỏ một tiếng, lắc đầu dậm chân. Vân Trung Nhạc cười ha hả nói: - Tám mươi mấy dặm đường, chỉ hai khắc lão phu đã tới, Âu Dương Hải ngươi cưỡi ngựa lão phu đi bộ cũng được. Âu Dương Hải nói: - Như thế coi sai được, vãn bối cùng đi với tiền bối. Vân Trung Nhạc nói: - Ngươi tự tin là đi kịp ta sao? Nói xong, Vân Trung Nhạc đã phóng đi ngoài bảy tám trượng. Âu Dương Hải thấy vậy thất kinh biết không thể theo kịp, đành phải nhảy lên ngựa. Ô Vân thần câu hí dài một tiếng, từ phía sau phóng vọt lên,... Nội công của Vân Trung Nhạc đã đến bậc thượng thừa, ông ta đi như bay chân không chấm đất một cái tung mình đã lướt qua năm sáu trượng! Con ngựa Ô Vân thần câu như con thần long ở trong mây chạy sát theo Vân Trung Nhạc không nhanh không chậm. Âu Dương Hải ngồi vững trên yên ngựa, gió thổi ào ào bên tai, cảnh vật xung quanh lùi lại như bay. Quả nhiên không đến hai giờ họ đã đến trước một ngọn núi, Vân Trung Nhạc quay lại nói: - Đã đến nơi rồi! Ô Vân thần câu khẽ hí một tiếng, đang chạy nhanh đột ngột dừng lại! Vân Trung Nhạc ca ngợi: - Con bảo mã này xứng đáng là thiên hạ đệ nhất thần câu. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Cái danh ấy kể cũng xứng với nó, nhưng nó muốn so cước trình với tiền bối thì còn kém xa. Nói xong chàng nhảy xuống yên ngựa, theo Vân Trung Nhạc bước vào trong cốc, chỉ thấy trong cốc các loài hoa núi muôn màu nở rộ, cỏ mọc xanh rờn, mùi hương hoa lan tỏa bốn bề. Một dòng nước róc rách chảy qua một chiếc cầu gỗ, trước mặt bảy tám trượng có một cây tùng thấp rườm rà tươm tất, cánh cây duỗi thẳng lên không, gió thổi cây reo, khu rừng phía sau thấp thoáng một gian nhà cỏ. Vân Trung Nhạc và Âu Dương Hải đi qua chiếc cầu, từ trong nhà một hán tử râu rậm đi ra, từ xa đã cúi mình nói: - Sư phụ, người đã về! Âu Dương Hải nhìn trung niên hán tử. thấy y trên người mặc quần áo nhà nông, thần quanh của đôi mắt thu tang không lộ, hiển nhiên là một tay cao thủ. Vân Trung Nhạc khẽ hất hàm với hán tử râu rậm nói: - Vị này là Âu Dương Hải. Hán tử râu rậm nhìn Âu Dương Hải cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp gần đây danh chấn giang hồ, hôm nay lại được gặp mặt thật là có phước, tại hạ Chấn Sơn Dân xin có lễ. Nói xong đưa tay vào trong. Lúc này trong nhà có một người nữ phụ đi ra, cười nói: - Vị nào là Âu Dương thiếu hiệp? Lý cô nương muốn gặp ngay. Âu Dương Hải nói: - Kẻ hèn này là Âu Dương Hải, xin đại tẩu dẫn đi gặp Lý cô nương. Nói xong chàng đưa mắt quan sát người nữ phụ này, chỉ thấy phụ nhân cũng mặc y phục và trang sức như phụ nữ nhà nông, nhưng dù trang phục thô bằng vải thô cũng không che được nhan sắc của nàng. Nữ phụ trang sức kiểu nhà nông này nhìn Âu Dương Hải nói: - Công tử hãy theo ta vào! Trong một gian phòng nhỏ bày trí giản đơn, trên cái giường sát vách, một nữ nhân đầu tóc rối tung, sắc mặt tiều tụy đang ngồi, nàng mở đôi mắt phụng mông lung suy nghĩ... Chợt thấy Âu Dương Hải và người nữ phụ nông dân tiến vào, nàng thật sự buồn bã nói: - Âu Dương tướng công, người thật sự đã đến rồi. Nhưng ta trước sau vẫn không tin, vì... ta... vô cùng xin lỗi tướng công... Âu Dương Hải không ngờ nàng trong lòng quả nhiên hối hận, lòng mừng thầm đi đến hỏi nhỏ: - Lý minh chủ, thương thế của Minh chủ tốt rồi chứ? Người phụ nữ nông dân nọ cười nói: - Anh yên tâm, Lý cô nương đã hoàn toàn khỏi vết thương, bất quá chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày. Lý Xuân Hoa nghe Âu Dương Hải gọi mình là minh chủ thì ngạc nhiên, hỏi: - Tướng công...Người đã là... Âu Dương Hải nói tiếp: - Tại hạ đã là người của Thanh ?ạo Minh dưới quyền bang chủ. Lý Xuân Hoa lộ vẻ vui mừng trong ánh mắt, nàng run run nói: - Muội muội của ta khỏe chứ. Tình hình Khiên Thủ bang ra sao? Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm: - Chuyện Khiên Thủ bang thảm bại và bị hủy diệt không nên nói với nàng... Trên mặt lộ một nụ cười, nói: - Lý hộ pháp rất khỏe, chỉ có điều ngày đêm lo lắng cho minh chủ. Lý Xuân Hoa thở dài nói: - Nếu không được Vân lão tiền bối tương cứu, mệnh ta sớm đã xuống suối vàng, vĩnh viễn không thể gặp lại muội muội được nữa... ?ột nhiên, một thanh âm lạnh lùng cất lên, nói: - Lý cô nương là Âu Dương thiếu hiệp cứu mạng, lão phu từ trước đến giờ vẫn là người thấy chết không cứu đã nổi danh giang hồ , trừ phi có một cái gì xứng đáng . Vân Trung Nhạc từ bên ngoài chầm chậm đi vào, trong tay ông cầm một thanh cổ kiếm. Lý Xuân Hoa nghe vậy đưa mắt nhìn Âu Dương Hải, trong ánh mắt đầy vẻ hồ nghi , hỏi: - Âu Dương tướng công, thế này là thế nào? Lý Xuân Hoa đương nhiên hiểu rõ vị võ nhân cái thế kỳ nhân Vân Trung Nhạc này chẳng những tính tình cô độc , lạnh lùng cao ngạo mà còn rất ít tình cảm , ông ta binh sinh không thụ ơn người khác mà cũng không thi ơn với người khác , cho nên Vân Trung Nhạc giải cứu nàng làm cho nàng cứ mãi hồ nghi không hiểu nổi vì sao một lão nhân cực kì ích kư này lại cứu mình? Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Vân Lão tiền bối nói đùa mà! Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Lão phu xưa nay ân oán phân minh , hiện tại lão phu thi hành điều ước của chúng ta , thanh kiếm này tên là ?Thanh qui kiếm? là do lão phu chữa trị cho một người bệnh mà được . Lão phu từ trước tới giờ chưa từng dùng thanh kiếm này , căn cứ theo kiếm phổ ghi lại , Thanh Qui kiếm có vào thời Xuân Thu Chiến quốc , là một trong mười hai thanh kiếm mà ? Luyện kiếm danh thần ? Công Ôn Dã đã luyện , thanh kiếm này vì chôn vùi dưới đất đã lâu năm lắm rồi , nên trên võ lâm giang hồ người biết tên thanh kiếm này rất ít , hiện giờ thanh kiếm này thuộc về ngươi . Âu Dương Hải tiếp nhận thanh cổ kiếm không khách sáo, tay cầm chuôi kiếm khẽ rút ra tách một tiếng nhỏ, kiếm đã rời khỏi vỏ, ánh khí sáng ngời, sáng đến nỗi che lấp ánh đèn trong nhà . Âu Dương Hải quan sát kỷ lưỡng thanh kiếm chỉ thấy toàn thanh kiếm có những đường vân mai rùa màu xanh tinh xảo , chỉ xem những vân mai rùa khéo léo này cũng đủ biết đây là một thanh danh kiếm . Chỗ rất kì lạ là những vân mai rùa tinh xảo đó đã bị màu trắng của hai thanh lưỡi kiếm ánh vào thì kiếm khí hơi động , những đường vân mai rùa chạy lăn tăn thật sống động , ánh sáng xanh loé chớp chói mắt người xem ... Lý Xuân Hoa buột miệng khen: - Thật là một danh kiếm! Âu Dương tướng công . Tướng công có thanh kiếm này thì như được giúp thêm sức không ít! Hàm ý trong câu nói của nàng là ám thị Âu Dương Hải chớ có từ chối thanh kỳ trân bảo kiếm này . Đột nhiên đèn trong nhà sáng lên , thanh Qui Kiếm đã vào vỏ . Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Vân lão tiền bối tặng vãn bối thanh kiếm quí giá này không biết có bị thiệt thòi không? Vâm Trung Nhạc lạnh lùng nói: - Không hề , không hề . Nhưng lão phu muốn nói cho ngươi rõ , đương kim thiên hạ bảo kiếm đã vào tay ngươi , đối với sự an nguy của bản thân phải thêm chú ý. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Cảm ơn lão tiền bối đã nhắc nhở Vân Trung Nhạc nói: - Lão phu vì có chuyện cần , sang sớm mai sẽ đi nơi khác , từ giờ đến sáng sớm hãy còn hai canh nữa , ta sẽ dùng thời gian ngắn ngủi này thực hiện lời hứa sau cùng của ta , truyền dạy ngươi một chiêu kiếm thuật . Không biết ngươi cảm thấy thời gian có đủ không? Nếu không đợi để lần khác ta sẽ dạy. Âu Dương Hải nói: - Tôi cứ thử xem sao! Vân Trung Nhạc gật đầu nói: Tốt! Việc này không nên chậm trễ , ngươi đi theo ta. Âu Dương Hải cáo biệt Lý Xuân Hoa cùng với Vân Trung Nhạc đi lên chóp núi. Vân Trung Hạc nhặt từ dưới đất một cành cây khô, nói: - Kiếm thuật ta dạy cho ngươi tuy chỉ là một chiêu , nhưng trong đó có sự biến hoá vô cùng , nếu ngươi lãnh hội được ảo diệu thì có thể tận dụng như ước muốn , phát huy công hiệu chí cao! Vân Trung Nhạc ngừng một lát rồi nói tiếp: - Điều tối thượng trong kiếm đạo là ngự kiếm , cái bây giờ ta muốn dạy cho ngươi chính là muốn tiếp nhận vào bát môn kiếm thuật của kiếm đạo thượng thừa , ngươi hãy quan sát động tác của ta. Chỉ thấy Vân Trung Hạc ngầm vận khí , tay cầm cành cây khô đứng yên , thần tình trên mặt ông ta trang nghiêm , đôi mắt nhìn vào đỉnh chóp của cành cây khô . Âu Dương Hải nhìn ông ta không chớp , đột nhiên Vân Trung Hạc lui lại một bước , rồi lại tiến tới , biến thành cung hữu tiền bộ thức , cả một thân người phục xuống , nhưng cành cây vẫn nắm trong tay , liên tiếp dao động phải trái cực nhanh , phát ra những tiếng vun vút ... Bỗng nhiên tiếng vun vút ngừng lại . Cả người Vân Trung Nhạc bật trở lại nhanh như chớp, lại cầm cành cây khô đứng vững, sau đó thu chiêu thở ra mấy hơi dài nói: - Chiêu Vạn Lưu qui tông này tuy là một chiêu nhưng lại hàm chứa ba thức. Thức thứ nhất là luyện khí , thức thứ hai là phòng thủ ,thức thứ ba là tấn công . Các phái võ thuật trên giang hồ ngày nay , không có một chiêu kiếm nào có thể tấn công nổi thế kiếm phòng thủ này ... ? Trong lúc Vân Trung Nhạc nói , mồ hôi từ trên đầu chảy xuống ròng ròng . Âu Dương Hải thấy vậy thất kinh , nghĩ thầm: ? Chẳng lẽ một chiêu kiếm thuật của ông ta diễn qua sơ sài , lại khiến người phí công lực đến vậy? Trong đó chẳng qua lúc cành cây khô quẫy động phát ra tiếng vù vù là có công lực , còn dư hai thức khác căn bản không thấy xuất lực , với công lực của Vân Trung Nhạc sao lai chảy mồ hôi? ?. Mục quang lạnh băng của Vân Trung Nhạc quét vào mặt Âu Dương Hải, nói: -Mới rồi ngươi thấy ta thi triển kiếm thuật này , bí quyết của thức thứ hai nằm ở đâu? Ngươi hãy nói những gì ngươi thấy được cho ta nghe . Âu Dương Hải đáp: - Thức thứ hai phòng thủ, lùi lại trầm mình xuống thấp tránh kiếm của kẻ địch song chưởng ôm kiếm , đó là chủ yếu nhất của tấn công địch trong phòng thủ , nhưng vãn bối... Vân Trung Nhạc lạnh lùng tiếp: - Ngươi có thể nhận ra được thức giản đơn này , phòng thủ sự tấn công của kẻ địch như thế nào không? Vân Trung Nhạc nói xong , hít vài hơi bước tới nói: -Cho ta mượn tạm Thanh Qui kiếm của ngươi! Ông ta rút kiếm theo nguyên thức thi triển một hồi . Âu Dương Hải lần này trông rất rõ ràng chính xác , chàng trợn mắt nhìn Vân Trung Nhạc đến xuất thần . Chàng thấy rõ lúc Vân Trung Nhạc ôm kiếm ngồi gập xuống, thanh kiếm kẹp giữa hai lòng bàn tay, có lúc vạch ra một vòng tròn . Bởi vì tốc độ quá nhanh , nhãn lực không nhìn rõ , chỉ có thể nghe mũi kiếm rung động phát ra tiếng vùn vụt , còn thanh kiếm thì không thể nào trông thấy di động và chuyển biến thế nào . Vân Trung Nhạc hỏi: - Ngươi đã trông rõ biến hoá trong thức thứ hai chưa? Âu Dương Hải nói: - Chỉ thấy một cách khái quát , khó hiểu hết sự biến ảo kỳ diệu trong đó . Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói: - Nếu kiếm pháp dễ ngộ được như vậy thì làm sao có thể nói là chiêu kiếm thuật đệ nhất thiên hạ , ngươi thử nói xem , thức thứ ba chính là chiêu sát địch , ảo diệu trong đó ở chỗ nào? Âu Dương Hải đáp: - Thức này không giống với kiếm pháp các phái trong võ lâm , là nắm ngược chuôi kiếm . Biến hoá cuối cùng là dùng tay phải thi triển kiếm rồi chuyển sang tay trái đâm kẻ địch . Vân trung Nhạc nghe vậy kinh hãi nghĩ: - Ngộ lực của người này thật là siêu tuyệt , nếu ta dốc sức truyền thụ e rằng hắn sẽ khám phá ra nhiều kỳ thức nữa! Vốn Vân Trung Nhạc truyền cho chàng chiêu kiếm pháp này không hề tận tâm , ông ta chẳng qua không muốn làm trái lại lời hứa của mình.Vì ông ta nghĩ Âu Dương Hải dù rất thông minh cũng khó mà học hết được tuyệt chiêu này trong hai canh , vốn ông ta muốn thi triển mấy lần nữa cho Âu Dương Hải xem nhưng bây giờ chàng lại thấy được bí quyết của thức thứ ba cho nên ông ta đột nhiên thay đổi thâm ý. Vân Trung Nhạc ngẩng đầu nhìn trời khẽ thở ra một tiếng rồi tự nói: - Thời gian đã gần canh tư ,lão phu phải đi đây ... Ông ta thở dài một tiếng , sau đó nói: - Bây giờ ta thi triển một lần nữa , ngươi phải xem cho kĩ lưỡng , nhớ kĩ những ảo diệu trong đó , rồi phải chuyên cần luyện tập thì sẽ ngộ đươc bí quyết chiêu này không khó. Ông ta nói xong rút thanh kiếm Thanh Qui rồi đặt vỏ kiếm ở một bên , rồi lại nói: - Lần này ta dùng kiếm thật để phân giải , kiếm khí có thể toả ra ngoài bốn trượng tốt nhất thì ngươi đứng ở xa để khỏi bị kiếm khí làm bị thương. Âu Dương Hải nhìn kĩ Vân Trung Nhạc thi triển lại lần thứ hai chiêu Vạn Lưu qui tông chàng cảm thấy chiêu kiếm pháp này vô cùng lạ lùng Chàng cũng biết tâm ý của Vân Trung Nhạc không muốn truyền tuyệt kĩ này cho chàng lắm . Âu Dương Hải y lời lùi ra ngoài bốn trượng nhưng chàng lập tức thi triển chiêu thức Phản thác quy chân trong Hải lưu chân kinh , ngưng thần tập trung. Vân Trung Nhạc đổi tay nâng kiếm đứng ngoài bốn trượng . Thình lình ... Kiếm quang loé chớp Soạt soạt... soat soạt ... tiếng kiếm khí cất lên xé gió ... Vân Trung Nhạc đã nâng kiếm đứng nghiêm , phục hồi nguyên trạng . Một chiêu gồm ba thức này thì lúc bắt đầu cho đến hoàn tất đều có tia lửa xẹt ra như điện chớp , nhanh đến nỗi làm người ta chỉ thấy quang kiếm liên tục lóe sang mà thôi. Âu Dương Hải đứng ngoài bốn trượng cảm thấy kiếm khí lạnh buốt da thịt , chỉ xem một lần , Âu Dương Hải đã thấy toàn bộ biến hoá của chiêu Vạn Lưu qui tông này . Hoá ra trong kiếm chiêu như sấm sét này lại ẩn thức mười hai thức biến hoá . Chợt nghe thấy Vân Trung Nhạc khẽ bước tới nói: - Chiêu kiếm pháp này đã truyền giải xong rồi . Ân oán giữa hai chúng ta đã sạch , không ai còn nợ ai nữa. Sau khi lão phu và đồ đệ rời khỏi đây , ngươi cứ ở lại đây thêm vài ngày nữa , tập luyện cho thuần thục , với trí lực của ngươi kì ngộ giải bí quyết trong chiêu kiếm này không khó , lão phu xin cáo từ đây . Âu Dương Hải nhận lại Thanh Qui kiếm , cúi chào Vân Trung Nhạc nói: - Ân tình lão tiền bối truyền thụ tuyệt học vãn bối xin khắc cốt ghi lòng vĩnh viễn không quên , lão tiền bối có việc phải đi , thứ cho vãn bối không đưa tiễn xa được . Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói: - Hôm nay truyền tuyệt kĩ cho ngươi cũng chỉ là sự trao đổi , không dám nhận tiếng cám ơn. Nói xong ông ta tung mình phóng đi... Lão nhân này thật là người lạnh nhạt , cô độc , dường như trên thế gian này không một ai có thể lưu lại trong tim ông ta một chút tình cảm . Âu Dương Hải nhìn theo bóng dáng ông ta khuất dần , lắc đầu thở dài cảm khái . Qua một lúc lâu tự mình diễn luyện chiêu Vạn Lưu qui tông . Đầu tiên chàng cảm thấy mấy thức này đơn giản , nhưng lúc diễn luyện thì rất khó thuận theo tâm ý mình , qua hai lần biểu diễn , Âu Dương Hải chợt phát giác ra bộ pháp của chiêu kiếm này giống như mỗi bước đều hàm ẩn huyền cơ , kiếm thức cũng vô cùng kì lạ , hoàn toàn không giống với kiếm của các môn phái trong võ lâm . Trong khoảnh khắc ấy , Âu Dương Hải cảm thấy chiêu kiếm thuật này quả có chỗ độc đáo của nó , do vậy mà khó có thể nhất thời tập luyện thuần thục được. Phương đông xuất hiện ánh mặt trời , Âu Dương Hải đành phải thâu kiếm trở về ngôi nhà cỏ. Lý Xuân Hoa đã đứng ở trước cửa . Âu Dương Hải vội đi tới hai bước , hỏi: - Lý Minh chủ , họ đã đi rồi ư? Lý Xuân Hoa nói: - Ta không biết vì sao họ lại vội vã ra đi, nhưng như vậy thì cũng rất yên tĩnh . Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Nơi này thật có ích để cho Minh chủ điều dưỡng viết thương. Lý Xuân Hoa cau mày nói: - Âu Dương tướng công , tướng công có thể đổi cách xưng hô với ta được không? Trên môt câu minh chủ , dưới câu minh chủ, cảm thấy phiền chết đi được . Âu Dương Hải cười ha hả nói:- Thế thì còn nàng , trái một câu tướng công, phải cũng một câu tướng công , không biết dành cho người cảm tưởng nào? Lý Xuân Hoa cười nói: - Cơm đã nấu chín rồi , huynh đói chưa? Âu Dương Hải than một tiếng ,nói: - Sao? Nàng đã khoẻ hẳn rồi ư? Lý Xuân Hoa cười nói: - Tóm lại chết không nổi , đợi huynh luyện kiếm thuật xong chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây. Âu Dương Hải sáng sớm tối khuya mỗi ngày tiêu phí rất nhiều thời gian tập luyện chiêu kiếm thuật nọ , mỗi khi chàng luyện xong , Lý Xuân Hoa đều đã nấu cơm xong đợi chàng cùng ăn. Trong thoáng chốc đã bẩy ngày .Một người lạnh lùng cương nghị như Lý Xuân Hoa trong mấy ngày này lại tỏ ra cực kỳ dịu dàng , tuy nàng cư xử với Âu Dương Hải rất hoà hợp nhưng giữa đôi lông mày của nàng lại ẩn chứa lo buồn . Nỗi lo buồn đó theo thời gian càng ngày càng thêm sâu . Âu Dương Hải cả ngày chìm đắm trong võ công cho nên vẫn không phát hiện được nỗi lo buồn trong lòng nàng . Chàng chỉ cảm thấy Lý Xuân Hoa không hề lạnh lùng cao ngạo như trước kia khi chàng mới gặp , nàng lại là một nữ ân nhân rất dễ hoà hợp , mà cũng ôn nhu hiền hòa vô cùng .Tối hôm nay Âu Dương Hải luyện xong chiêu kiếm pháp , một mình ngồi trên mỏm núi ngẩng đầu nhìn trăng sao tinh tú trên trời ... Một tiếng nói trong trẻo từ sau lưng cất lên: - Đã luyện thuần thục kiếm pháp chưa? Âu Dương Hải quay đầu nhìn lại , Lý Xuân Hoa đã đi đến cạnh sau lưng.Âu Dương Hải cười nói:- Thời gian còn nhiều , ở gần bên Xuân Hoa tư tư ta cảm thấy rất vui , ở đây luyện tập thêm vài ngày nữa có ngại gì? Lý Xuân Hoa nghe vậy biến sắc , thần quang trong đôi mắt phụng loé chớp . Âu Dương Hải thấy khí độ uy nghi bức người của nàng thì cúi xuống khẽnói: - Xuân Hoa tư tư , xin tư tư không nên có ý nghi ngờ , thứ cho tội nhất thời tại hạ nói không lựa lời . Giọng nói của chàng rất nhỏ, dường như rất hoảng hốt. Lý Xuân Hoa thấy chàng cúi đầu giống như cảm thấy có lỗi , trong lòng cũng thấy bất an cười nói: - Sao thế? Ta có nói gì đâu? Âu Dương Hải nói: -Với thần thái uy nghi của tư tư làm cho người ta vô cùng bất an . Lý Xuân Hoa cười nói: - Sao ta lại không cảm thấy nhỉ? Âu Dương Hải nói: - Tại hạ lần đầu tiên gặp mặt Xuân Hoa tư tư liền cảm thấy tư tư không giống người thường . Lý Xuân Hoa hỏi: - Âu Dương thiếu hiệp , huynh còn hận ta không? Âu Dương Hải ngạc nhiên,trả lời: - Vì sao tôi phải hận tư tư? Lý Xuân Hoa bỗng cúi xuống ngồi bên cạnh Âu Dưong Hải , khẽ nói: - Âu Dương thiếu hiệp , lần đầu gặp huynh ta tưởng huynh là tay chân của Bạch hoàng giáo cho nên mới xuất thủ đả thương huynh . Ôi! Tuy huynh đã không hận ta nhưng trong lòng ta vẫn thấy không yên . Âu Dương thiếu hiệp , huynh đánh ta mấy cái đi được không? Như thế ta mới an tâm . Âu Dương Hải nói: - Khi trước thái độ của tư tư đối với ta thật sự không tốt , Nhưng Âu Dương Hải này nhất quyết không hề có như thế , chỉ vì ngẫu nhiên tình cờ mà hiểu lầm thôi . Lý Xuân Hoa nghe vậy lòng mừng rỡ ... Lúc này Lý Xuân Hoa hình như hoàn toàn thay đổi thành một người khác , vẻ kiêm cốt cao ngạo đã hoá thành ôn nhu dịu dàng , nàng ngồi sát bên người Âu Dương Hải , thần thái kiều mỵ mê người . Từ người nàng tỏa ra hương thơm kỳ dị , như chi như lan, hương bay xộc vào mũi làm người đê mê ... Âu Dương Hải bị hương thơm đó làm tâm hồn chàng xao động , chàng không tự chủ được nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của nàng . Bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa tình cảm dạt dào , cả hai im lặng không nói .Kỳ thực, lúc này nên biết nói gì? Ánh mắt thay cho lời nói tất cả , hơn ngàn vạn lần những lời nói . Lý Xuân Hoa từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên được một người con trai nắm lấy đôi tay của mình . Trái tim nàng hơi dao động ,khuôn mặt áp vào ngực Âu Dương Hải , thân mình từ từ nhích sát vào người chàng . Đối diện với người ngọc , Âu Dương Hải chẳng phải là Liễu Hạ Huệ , không tự chủ được , đang muốn dang tay... Đột nhiên thân mình Lý Xuân Hoa run rẩy ,nàng từ từ xích ra , đứng dậy lùi ra một bước , quay mình ngắm nhìn trăng sao trên trời đến xuất thần . Âu Dương Hải ngạc nhiên thầm nghĩ , vì sao nàng đột nhiên vùng ra? Chẳng lẽ ngộ nhận ta có cử chỉ không phải với nàng . Âu Dương Hải lặng đi một hồi mới kêu lên nho nhỏ: - Tư tư! Lý Xuân Hoa chợt quay đầu lại , đôi mắt trong xanh đầy nước mắt , thần sắc trên mặt buồn bã . Âu Dương Hải vội nói: - Tư tư... ta đã làm tư tư thương tâm? Trong mắt Lý Xuân Hoa lộ ra muôn ý như tình, nói nhỏ - Không phải , vì ta nghĩ đến một chuyện mà bất giác chảy nước mắt Kỳ thực Âu Dương Hải đâu biết nỗi ưu phiền trong đáy lòng nàng ... Vốn qua mấy ngày cùng ở chung trong nơi núi sâu này .Lý Xuân Hoa bất giác nảy sinh tình cảm ái mộ đối với Âu Dương Hải , nàng tuy là kỳ nữ , nhưng dẫu xao nàng cũng là người! Đương nhiên , nàng và nữ nhân thông thường đều có nhiều tình cảm như nhau, chẳng qua trước đây , nàng đem phần tình cảm nóng bỏng đó chôn dấu tại nơi sâu xa của tâm hồn , nhưng bây giờ cánh cửa ái tình của nàng đã được Âu Dương Hải mở ra. Nhưng nàng biết ý trung nhân của nàng chính là người mà muội muội của mình yêu. Theo tình hình lúc trước muội muội đối đãi với chàng và cả việc đem Ô vân thần câu tặng chàng thì có thể biết Xuân Hồng muội muội yêu chàng quá sâu sắc rồi. Lý Xuân Hoa là ngươi chị ruột, có thể nào đoạt người yêu của muội muội đựợc? Nhưng ái tình quả thực có một ma lực kỳ diệu không thể tả. Lý Xuân Hoa biết rõ mình không thể yêu chàng, nhưng không hiểu sao đã không khống chế nỗi tình cảm của bản thân. Tuy nhiên trong lúc khẩn yếu đó, trong đầu nàng xuất hiện nụ cười của Xuân Hồng muội muội... , nàng như lại bị dội một gáo nước lạnh, lòng nhiệt hứng giảm xuống, con tim lại trở lại lạnh lùng, thần chí tỉnh táo. Âu Dương Hải khẽ than một tiếng, nói: - Sanh tồn ở chốn trần giang này, ai cũng khó tránh khỏi những chuyện cay đắng. Lý Xuân Hoa chuyển câu chuyện: - Âu Dương thiếu hiệp, huynh dùng bảo vật gì mà để cho lão Vân Trung Nhạc chữa vết thương cho ta và truyền cả kiếm thuật cho huynh? Âu Dương Hải cười nói: - Chắc tư tư cũng biết, đó là tám cây tiểu kiếm Cổ Thiên nhân niên cho Âu Dương Hải này. Lý Xuân Hoa lắc đầu nói:- Tiểu kiếm đó ta chưa thấy qua, lúc đó ta chỉ đứng từ xa trông thấy nóc gác chuông bắn ra tám đạo kiếm quang tỏa lên trời, mấy thanh kiếm đó nhất định quí báu vô cùng. Âu Dương Hải nói: - Lão nhân Vân Trung Nhạc tuy tánh tình cô độc bất cận nhân tình, nhưng ông ta lại biết giữ tín nghĩa, nếu ông ta ư có võ công cao, cưỡng đoạt lấy tám cây tiểu kiếm thì có thể nói chẳng tốn chút hơi sức nào. Đôi mắt phụng của Lý Xuân Hoa nhìn vào mặt Âu Dương Hải nói: - Âu Dương thiếu hiệp, nếu ta đoán không lầm, gần đây nhất định huynh có nhiều kỳ ngộ, đặc biệt về võ công, huynh tiến bộ rất nhanh, có phải không? Âu Dương Hải cười, nói: - Hơi có tiến bộ nhưng với võ nghệ bé mọn hiện có thì chưa đủ. Lý Xuân Hoa nói: - Ta ở trước nhà cỏ, trông lên mỏm núi thấy kiếm quang loang loáng, kiếm khí xung thiên, nghĩ chắc kiếm thuật của huynh đã tập luyện thành công rồi. Âu Dương Hải chợt nhớ lại mục đích truy tìm tung tích, kẻ địch của mình, chẳng than một tiếng: - Mấy ngày nay tại hạ chỉ lo luyện kiếm mà lại quên đi chính sự. Lý Xuân Hoa cau mày thở dài: - Muội muội của ta chắc chờ đợi nóng ruột lắm. Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời đêm, trăng sáng vằng vặc, lúc này đã là canh ba... Chàng trầm ngâm một lát rồi nói: - Chúng ta nên trở về đi. Lý Xuân Hoa than thầm trong bụng: - Ở đây thêm một phần quyến luyến, sẽ tăng thêm ngàn vạn sầu khô... Âu Dương Hải chợt quay đầu lại hỏi: - Xuân Hoa tư tư, hình như tư tư có tâm sự nặng nề. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Ta hiện giờ chỉ nhớ đến Xuân Hồng muội muội và cả an nguy của các anh hùng hào kiệt võ lâm. Âu Dương Hải trong lòng cảm khái vạn phần nghĩ: - Nàng thật là một vị cân quắc anh hùng, lúc nào cũng lo lắng cho chính nghĩa võ lâm và sự an nguy của người khác. Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã vào hang núi. ?ột nhiên Lý Xuân Hoa đưa tay kéo Âu Dương Hải, tung mình lướt đến bóng cây tùng. Âu Dương Hải lập tức cảnh giác, chàng vụt thấy một bóng người lướt đến trước ngôi nhà thật nhanh. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 08 NGƯỜI CHE MẶT Lúc này, từ trong nhà có một người đi ra, người đó đưa mắt chăm chú nhìn vào một tảng đá to ngoài mấy trượng, cất giọng quát: - Người nào! Lén lén lút lút ẩn nấp không ra đây thì đừng có trách Chấn mỗ phải ra tay! Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa thấy người từ trong nhà đi ra lại là đồ đệ của Vân Trung Nhạc là Chấn Sơn Dân, không biết sau khi Chấn Sơn Dân rời khỏi đây đã hai ngày vì sao lại trở lại đây. Sau phiến đá to, vang lên một tiếng cười sằng sặc, vụt một cái, một đại hán mình mặc chiếc áo sợi gai vàng dài trên đầu gối, chân mang giày thảo lưu, trên mặt hằn vết bơ phờ mệt mỏi tung người nhảy ra. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy Chấn Sơn Dân tai mắt tinh tường như vậy, không khỏi thầm bội phục, nghĩ: Võ công của y như vậy làm sao không thấy đi lại trên giang hồ? Chấn Sơn Dân thấy rõ bóng người này rồi, dường như giật mình, lập tức cười nói: - Ta tưởng là ai? Hoá ra là Tróc Quỉ thần sứ Địch Thiên Sử huynh. Lý Xuân Hoa nghe cái tên này thì kinh thầm. Hoá ra Tróc Quỉ thần sứ này mười mấy năm trước là một cao thủ võ lâm hắc đạo tung hoành Tây Bắc, gần đây đã ít nghe thấy nói đến, không ngờ hôm nay lại xuất hiện. Tróc Quỉ thần sứ Địch Thiên Sử cười lạnh lùng nói: - Hơn mười năm nay được nhận sự quan tâm của vợ chồng Chấn huynh, Địch Thiên Sử cả đời khó quên! Chấn Sơn Dân biến sắc, hỏi: - Địch huynh, đêm nay chắc đến đây tầm thù phải không? Tróc Quỉ thần sứ đột nhiên cười lên the thé: - Hay lắm hay lắm, Sử mỗ đêm nay đến đây tính sổ món nợ với Chấn huynh. Chấn Sơn Dân đáp: - Đã như thế thì tại hạ liều mạng phụng bồi. Âu Dương Hải nghe những lời nói cuồng ngạo của Địch Thiên Sử trong bụng thất kinh. Tróc Quỉ thần sứ đột nhiên ngẩng đầu cất một tràng cười quái gỡ, tiếng cười đó như quỉ khóc sói tru, khó nghe vô cùng. Chợt trong hẻm núi cũng cất lên một tràng cười dài, cùng tương ứng với tiếng cười của Địch Thiên Sử. Tiếng cười tuy xa mà lại gần, như tiếng sấm rền. Chấn Sơn Dân nghe thấy tiếng cười đó thì biến sắc. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải cũng đông thời cảm thấy tràng cười này xé toang mây mù mà còn sang sảng kéo dài, hiển nhiên người phát ra tiếng cười này có nội công cực tinh thâm! Ngay lúc đó có một người đã đứng ngoài mười trượng! Địch Thiên Sử nhướng mày, nói: - Khi xưa vợ chồng Chấn huynh hai người đả thương một mình ta, hà hà, đêm nay ta cũng chỉ cần một người giúp sức là đủ rồi. Thình lình, người đứng ở đằng xa mười trượng lạnh lùng nói: - Chấn Sơn Dân, ngươi ám phục hai người giúp sức, nên mời họ ra đây. Câu này vừa nói ra, Chấn Sơn Dân và Địch Thiên Sử đều ngơ ngác. Nhưng Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa lại kinh ngạc vô cùng. Không ngờ người đó vừa hiện thân đã phát giác ra hai người mình, nhãn quang quá sắc sảo thật đáng khâm phục. Hành tung đã bị người phát giác rồi, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đành phải đi ra. Tróc Quỉ thần sứ Địch Thiên Sử vừa trông thấy hai người bè cười ré lên, nói: - Hoá ra là hai đứa oắt con, ha ha, Chấn huynh mà cũng thâu được đồ đệ. Chấn Sơn Dân thấy hai người thì mừng thầm ông ta vội bước tới nói: - Lý cô nương, tại hạ cho là các vị đã đi rồi. Âu Dương Hải quay đầu nhìn người đứng ở xa nói: - Vị cao nhân này đã đến đây, thì tại sao không đến trước mặt nói chuyện. Người đó cười ha ha hai tiếng, nói: - Lão đây há tuỳ tiện để cho người thấy mặt sao? Người đó nói xong, rút ra một dải lụa nhanh chóng bịt mặt lại, chầm chậm đi tới. Chỉ thấy trong đêm tối người này râu bạc dài quá ngực, thân mặc chiếc áo bằng vải đoạn màu lam, thân hình bình thường, không ốm không mập, chỉ vì lão ta che mặt bằng dải lụa cho nên không trông thấy rỏ mặt mũi như thế nào. Chấn Sơn Dân, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều cau mày. Chấn Sơn Dân lúc này đã biết người che mặt võ công cực cao, nhưng không biết là ai lòng thầm nghĩ: ?Tróc Quỉ thần sứ làm sao lại lại mời được một cao thủ thế này?? Mặt Chấn Dân Sơn biến sắc, hỏi: - Địch huynh, hình như không phải vì tầm thù mà tới? Tróc Quỉ thần sứ Địch Thiên Sử cười nhạt nói: - Hảo hán không để hạt cát trong mắt, lai lịch xuất thân của Chấn Sơn Dân ngươi thì người khác không biết, nhưng lại không dấu nổi Địch Thiên Sử này, ha ha, người đã ẩn tức giang hồ mười tám năm là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi có thể dấu ta được sao? Chấn Dân Sơn nghe vậy chấn động, nhưng lập tức khôi phục lại như thường, thản nhiên nói: - Địch Thiên Sử, ngươi muốn báo mối thù năm xưa thì hãy ra tay đi. Tróc Quỉ thần sứ nói: - Ngươi đừng vội, đợi lát nữa ta sẻ tính sổ với ngươi, ha ha? Chấn huynh nghe ta hỏi, vào bốn mươi năm trước, giang hồ võ lâm xuất hiện một vị kiến trúc sư thần uy, tên gọi Chấn Thổ Công, dám hỏi người này có phải lệnh tôn của Chấn huynh? Thần sắc của Chấn Sơn Dân trở nên cực kỳ khẩn trương, hoảng hốt, giống như một bí mật trọng đại đã bị người ta bóc trần, tình cảnh này của Chấn sơn Dân mọi người tại đó đều trông thấy hết. Tróc Quỉ thần sứ Địch Thiên Sử mỉm cười đắc ý, lại nói: - Lệnh tôn Chấn Thổ Công thật là một vị kiến trúc kỳ tài, lão đã xây dựng rất nhiều công trình kiến trúc vĩ đại trong thiên hạ, đặc biệt nhất là Âm Dương cốc là kiến trúc mà cả đời lão khó quên nhất. Ngoài ra lão cũng đã phát hiện một đại bí mật của thiên hạ trong Âm Dương cốc? do đó mà lão đã đem kiến trúc tất cả của Âm Dương cốc vẽ lại một tấm bản đồ. Cái tên Âm Dương cốc lại một lần nữa đến tai Âu Dương Hải, làm chàng cảm thấy kỳ bí vô cùng. Lý Xuân Hoa nghe cái tên ?Âm Dương cốc? cũng biến sắc, nàng vốn đã nghe qua những truyền thuyết về tử cốc thần bí này. Lúc này Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều chăm chú lăắngnghe Tróc Quỉ thần sứ nói tiếp, nhưng gã lại không nói nữa. Tróc Quỉ thần sứ ngừng một lát, sau đó mỉm cười gian xảo, nói: - Sự việc đã nói rỏ rồi, Chấn huynh đương nhiên biết đêm nay bọn ta đến đây là muốn vật gì? Ha ha? nếu Chấn huynh có thể dâng tấm bản đồ bí mật đó, cùng hợp tác với chúng ta thì thù hận khi xưa đều giải trừ hết, ý muốn thế nào? Xin Chấn huynh nghĩ kỷ. Gã vừa nói xong, Chấn Sơn Dân lập tức tung mình nhảy lên, đánh thốc song chưởng ra, một luồng kình lực lật núi nghiêng sóng bay thẳng vào ngực Tróc Quỉ thần sứ. Chấn Sơn Dân đánh ra thế này, vận dụng hết công lực toàn thân, vì ông ta đã thấy người che mặt có võ công tuyệt thế, nếu để bọn họ ra tay trước thì chỉ sợ địch không nổi, tình cảnh hiểm ác dị thường, chi bằng sớm hạ độc thủ diệt trừ đi một người. Ai ngờ Tróc Quỉ thần sứ lại là một tên cực kỳ giảo hoạt, hắn đã liệu Chấn Sơn Dân sẽ bất ngờ đột kích, cho nên song chưởng Chấn Sơn Dân vừa đánh ra hắn đã nhảy lui, cười lên the thé: - Chúng ta đã mười mấy năm không gặp, chưa thương lượng gì thì đã ra tay, không biết như thế có kỳ lắm không? Một chiêu của Chấn Sơn Dân rơi vào chỗ không, bèn lắc vai một cái đã áp sát bên người Tróc Quỉ thần sứ, tốc độ mau vô cùng.Chỉ thấy hai tay áo Chấn Sơn Dân bay phần phật, thân người nhảy tới như tên rời khỏi cung thốc ra ba chưởng. Tróc Quỉ thần sứ kinh hãi, không ngờ võ công của Chấn Sơn Dân tiến bộ hơn trước đến mấy lần, may mà còn có vị cao thủ kia trợ giúp, chứ nếu đơn độc một mình chắc là đã uổng mạng. Chợt nghe lão già che mặt nói: - Địch Thiên Sử, võ công của ngươi không bằng hắn, mau lùi lại? Lão già che mặt thân hình bất động, giơ tay phải nhẹ nhàng đánh ra một chưởng cách không. Âu Dương Hải thấy thế chưởng của ông già che mặt đánh ra không có một chút lực đạo nào, bất giác thầm nghĩ: - Chưởng này nếu không có ám kình ngầm chứa trong đó, thì nhất định có biến hoá lạ lùng gì đây. Mấy tháng nay, liên tiếp trải qua đại biến, nhiềud lần gặp cường địch, Âu Dương Hải đã tăng thêm nhiều kinh nghiệm lịch duyệt, cho nên trông thấy một chưởng của lão già che mặt thầm biết trong đó tất có ẩn dấu sát cơ vô tận! Vừa nghĩ đến đây? Chỉ thấy Chấn Sơn Dân lộn người bay nhanh ra phía sau. Lão già che mặt cười ha hả một tràng, vụt một cái đã đến sát bên người Chấn Sơn Dân, năm ngón tay khẽ búng ra. Chấn Sơn Dân lại la lên một tiếng lảo đảo ngã xuống. Lão già che mặt đắc ý bật cười, nói: - Địch Thiên Sử, ngươi bắt lấy nó. Lý Xuân Hoa phóng người tới quát: - Lùi lại! Nàng vung tay đánh ra một đạo phách không chưởng lực nhằm vào Tróc Quỉ thần sứ. Tróc Quỉ thần sứ cười hề hề lạnh lùng nói: - Nhãi con! Cả ta mà mi cũng dám ra tay! Nói xong hắn vung chưởng lên đón đỡ, tự đắc cho rằng một chưởng của mình có thể đánh chết nàng. Chưởng kình của đôi bên chạm nhau? Tróc Quỉ thần sứ ụa lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một bụm máu tươi, cả người loạng choạng lùi lại phía sau, mặt tái mét, da thịt co rúm. Lúc đó, Âu Dương Hải cũng xông đến bên cạnh Chấn Sơn Dân, thình lình lão già che mặt lao vút tới. Lý Xuân Hoa sợ Âu Dương Hải thọ thương, nàng quát lên một tiếng, thân hình bay nhanh như hành vân lưu thuư cản ngay lão già che mặt lại. Lão già che mặt nhướng mày, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Mi muốn chết? Tả chưởng tung một chiêu đánh thẳng vào Lý Xuân Hoa. Thế chưởng này trông thì có vẻ không dụng lực tí nào, chỉ là tiện tay đánh ra mà thôi, nhưng thực ra lão ta đã ngầm vận nội gia phách không cương lực. Lý Xuân Hoa võ công cao thâm, kiến thức phong phú, nghe thấy tiếng gió hơi khác, nàng đột ngột trầm mình khẽ đánh xéo hai chưởng. Lão già che mặt nghĩ: ?Con nhãi ranh, dù mi có võ công cao cũng khó tiếp nổi chưởng này của ta.? Ai ngờ luồng lực đạo ập tới, lão già che mặt cảm thấy nội kình cương lực đánh ra của mình bị luồng tiềm lực đánh xéo tới đó dẫn trật qua một bên, lão không khỏi thất kinh. Lão già che mặt đột nhiên quát lớn một tiếng, hữu chưởng tung ra tả chưởng rút về liền? Luồng kình lực liên miên ào ạt đánh vào Tróc Quỉ thần sứ bị lão ta đánh tan. Lý Xuân Hoa thất kinh kêu lên: - Thu phát do tâm, ý tuỳ niệm phát? Âu Dương Hải cũng cảm thấy chiêu đó của lão già che mặt chính là võ học nội công thượng thừa. Lão già che mặt sau khi lộ ra một chiêu thức nội công thượng thừa đó, đưa mắt nhìn vào mặt Lý Xuân Hoa, nói: - Lão không đã thương ngươi, chuyện này không có liên quan gì với các ngươi, hai người bọn ngươi bất tất nhiều chuyện. Lý Xuân Hoa lạnh lùng đáp: - Chúng ta đã từng nhận ân huệ của người, làm sao có thể thấy ân nhân gặp nguy mà không cứu? Lão già che mặt nghe Lý Xuân Hoa nói, đôi mắt loé lên một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng cười nói: - Lão biết hai ngươi với chút võ nghệ bé mọn ấy thì chẳng phải là địch thủ của lão, thức thời mau tránh qua một bên sẻ khỏi chết uổng mạng. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải nghe lão nói biết mình, không khỏi ngạc nhiên? Âu Dương Hải lạnh lùng tiếp: - Lão tiền bối võ công cao như vậy, là người có danh trên giang hồ. Vì sao lại học những trò quỉ mị mờ ám của hạng tiểu bối, giấu đầu giấu đuôi, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn với người đời hay sao? Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải châm biếm lão ta như thế thì biết hỏng rồi? Quả nhiên dự đoán không sai, lão già che mặt lạnh lùng hừ một tiếng vung hữu chưởng ngang ngực đánh tới. Lý Xuân Hoa vội kêu lên: - Mau lùi lại. Nàng biết chưởng này của lão già che mặt có kình lực mạnh khôn tả. Ai ngờ Âu Dương Hải đã phòng bị sẳn vừa thấy chưởng lão già đánh tới, chàng bỗng hét lớn một tiếng, vung tay trái ra đón đánh. Lý Xuân Hoa không ngờ chàng đối chưởng trực tiếp với lão, nàng thấy vậy thất kinh, ngưng vận mười thành công lực đưa ra ngọn chưởng đánh vào chưởng kình của lão gia che mặt. Chưởng Lý Xuân Hoa phát ra trong tình thế khẩn cấp, uy thế vũ bão, luồng tiềm lực trong tay đánh ra như bạt sơn đảo hải. Lão già che mặt lạnh lùng cười ha hả hai tiếng, quát lên: - Khá lắm! Hữu chưởng phát ra của lão chợt rút về rồi lại đột ngột phóng ra. Tại một thế rút về và đánh ra này, lực đạo tăng mạnh hơn gấp bội. Ba luồng kình lực va chạm nhau. Bùng! Một tiếng nổ lớn như sấm sét xé tan mây mù. Ba người đều đứng nguyên chỗ cũ, đôi vai của họ đều lắc lư không ngớt? Chợt Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, hữu chưởng tức thì phóng vút ra. Chưởng thế vừa đánh ra không tiếng động, không có gió, vô ảnh vô hình? Đôi mắt của lão già che mặt lộ ra vẻ kinh hãi, lão không dám tiếp chưởng, thân mình bay vèo đi ngoài bảy tám thước nhanh như tia chớp. Rắc rắc rắc một tràng vang lên liên tiếp. Cây tùng phía sau không gió mà đổ, nhưng cây tùng này đổ thật quái dị, bên trong thân cây nát bét, vỏ cây vẫn liền. Lão già che mặt đưa mắt xem kỷ cây tùng đổ xuống, nhãn quang lộ tia sát khí lạnh lùng hỏi: - Chưởng lực này của ngươi do ai dạy? Với thanh âm lạnh lùng này, cách hỏi này, làm Âu Dương Hải nhớ đến hồi ở Thiếu Lâm bị Thiên Ma Thiền Sư hỏi lai lịch võ công của mình vậy. Âu Dương Hải đột nhiên phát ra một trận cười ha hả không ngớt, thanh âm bi tráng cùng cực.Lý Xuân Hoa thấy uy phong một chưởng của Âu Dương Hải nàng cũng thấy kinh hãi vô cùng, nàng chợt nhớ đến một loại chưởng lực năm xưa ân sư đã nói qua. Âu Dương Hải vừa ngừng tiếng cười, lùi sa sau ba bước, lạnh lùng nói: - Lão mà cũng xứng hỏi lai lịch võ công của ta sao? Sự cuồng ngạo cùng cực này làm lão già che mặt vừa kinh hãi vừa giận dữ, cả đời lão thì trên giang hồ chỉ có người sợ lão chứ nào có ai dám ngang nhiên khiêu khích lão? Hữu chưởng của lão già che mặt vừa mới giơ lên? Ai dè động tác của Âu Dương Hải còn nhanh hơn. Thanh quỉ kiếm sau lưng Âu Dương Hải rời khỏi vỏ, chém một kiếm như sấm sét. Lão già che mặt lắc vai một cái, thân người né ra ba thước tránh khỏi nhát kiếm. Thủ pháp rút kiếm của chàng nhanh cực, tuyệt diệu thiên hạ. Âu Dương Hải không tiếp tục xuất kích, chàng đứng yên hai tay cầm kiếm, sắc mặt ngưng trầm. Lão già che mặt và Lý Xuân Hoa làm sao biết được kiếm thức đó của Âu Dương Hải chính là khởi thủ thức ngự kiếm thuật thượng thừa. Lý Xuân Hoa mừng rỡ, Âu Dương Hải bảy ngày luyện kiếm nàng không trực tiếp xem, không ngờ chàng lại luyện thành môn kiếm pháp thượng thừa này. Lý Xuân Hoa cũng là một tay kiếm thủ tuyệt học, lúc này thấy tư thức cầm kiếm của chàng, vững như núi, đối với kiếm đạo đường như đã có mấy mươi năm hoả hầu, do đó nàng cảm thấy kinh nghi vô cùng, nàng không thẻ ngờ vì sao trong bảy ngày ngắn ngủi Âu Dương Hải lại có thể luyện thành hoả hầu kiếm pháp này? Nên biết trong võ công, chỉ cần yếu quyết được tỏ thì vạn sự đều thông. Lão già che mặt thấy kiếm thức của Âu Dương Hải, lão đứng sững không xuất thủ. Đột nhiên Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Lão tiền bối, người hảy lùi đi, vãn bối không muốn thấy tiền bối phải đổ máu dưới kiếm. Thình lình một tiếng thét vang lên? Lão già che mặt lướt tới? Âu Dương Hải đột nhiên trầm người xuống, thanh quỉ kiếm đâm bên tả quét bên hữu. Tức khắc, hàn quang lưu động, kiếm khí đầy trời. Kiếm trên tay của Âu Dương Hải đổi sang tay trái, chém ra? Kiếm quang loé chớp? Lão già che mặt thất kinh kêu lên một tiếng, tấm lụa che mặt đã bị Âu Dương Hải dùng kiếm đánh rớt. Lý Xuân Hoa kêu lên: - Đường bá bá, là ông? Tấm vải che mặt đã bị khều rớt nhưng tay áo lão già đã đánh trúng vào thân thanh quỉ kiếm. Âu Dương Hải kêu lên một tiếng, thanh quỉ kiếm lập tức rớt xuống. Lúc lão già che mặt đánh rớt thanh quỉ kiếm của Âu Dương Hải, nghe Lý Xuân Hoa kêu lên lão liền quay mặt vội vã phóng đi liền. Tróc Quỉ thần sứ Đich Thiên Sử cũng quay mình vọt đi. Lý Xuân Hoa thấy trường kiếm của Âu Dương Hải rơi xuống, đi tới hỏi: - Âu Dương huynh, huynh có bị thương không? Âu Dương Hải mỉm cười, nói: - Chỉ bị đau hộ khẩu mà thôi. Nói xong chàng lượm thanh quỉ kiếm cho vào vỏ. Âu Dương Hải nói tiếp: - Xuân Hoa tư tư, tư tư thấy rỏ mặt lão già đó không? Lý Xuân Hoa gật đàu, nói: - Mày dài, mắt hổ, miệng rộng, mặt tròn, da dẻ hồng hào, thật là một khuôn mặt phúc tướng. Âu Dương Hải khen rằng: - Nhãn quang của tư tư thật là sắc sảo. Xuân Hoa tư tư, vì sao tư tư gọi ông ta là Đường bá bá? Tư tư quen biết ông ta sao? Lý Xuân Hoa than: - Mong rằng không phải là ông ấy. Âu Dương Hải quay lại đến gần Chấn Sơn Dân. Chấn Sơn Dân vội vã đứng thẳng người, nói: - Hôm nay được hai vị giúp đỡ, thật vô cùng cảm kích? Lý Xuân Hoa cũng đi đến hỏi: - Chấn tướng công, các hạ bị trọng thương ư? Chấn Sơn Dân lắc đầu nói: - Không có quan hệ gì, tại hạ có thể chịu được vết thương này. Lý Xuân Hoa khẽ nói: - Chấn tướng công, không biết các hạ có thể giải thích vài mối nghi nan cho chúng ta được không? Chấn Sơn Dân nghe vậy biến sắc, hỏi: - Cô nương dù có chuyện nghi nan gì, hãy tha thứ cho Chấn mỗ khó mà giải thích cho được. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe vậy bất giác cau mày. Lý Xuân Hoa nói: - Bí mật của Chấn tướng công tuyệt đối chúng ta không hỏi, nhưng ta muốn biết Âm Dương cốc ở chỗ nào, ở đó có những nhân vật gì? Chấn Sơn Dân vòng tay nói: - Lý cô nương, xin hãy tha thứ, Chấn mỗ không thể nói, nếu cô không chuyện gì thêm hãy ở lại đây mấy ngày đừng ngại, Chấn mỗ có mấy chuyện lặt vặt phải xin cáo từ đây. Chấn Sơn Dân vừa nhỏm mình định đi. Hốt nhiên? Trong đêm tối loé lên một tia sáng? Tiếp theo đó? Một tiếng sấm nổ vang trời. Tiếng sấm này thật bất ngờ, ba người không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một đám mây đen từ phía tây bắc ập tới rất nhanh, chốc lát đã che phủ hết ánh sáng trăng sao. Hiển nhiên chỉ chốc lát nữa mưa to sẽ trút xuống. Âu Dương Hải nói: - Chấn huynh, trời sắp đổ mưa rồi. Chúng ta vào nhà nói chuyện. Chấn Sơn Dân chắp tay nói: - Âu Dương huynh, xin hãy thứ lỗi, tại hạ thụ mệnh sư phụ không thể ở lâu nơi đây, xin phép hai vị. Nói xong, Chấn Sơn Dân lao mình vào đêm tối. Lý Xuân Hoa lắc đầu than rằng: - Nếu y không có việc gấp thì cũng tuyệt đối không nên đội mưa mà đi. Âu Dương Hải nói: - Chấn Sơn Dân rời khỏi đây bảy ngày, hôm nay bỗng trở lại, không biết vì cái gì? Lý Xuân Hoa khẽ ừ một tiếng, nói: - Chắc là đến để tìm đồ vật. Âu Dương Hải tò mò hỏi: - Đến tìm cái gì? Lý Xuân Hoa cười nói: - Mới rồi Tróc Quỉ thần sứ không phải đã bảo Chấn Sơn Dân lấy tấm bản đồ Âm Dương cốc ra hay sao, nên ta đoán không lầm, Chấn Sơn Dân bảy ngày trước vội vã ra đi có thể quên lấy tấm bản đồ ấy đi, đêm nay trở lại để lấy. Ôi? cái nơi Âm Dương cốc thần bí ta nghe đã lâu rồi, nhưng vẫn không thể tìm ra chân tướng của cái cốc thần bí đó, bởi vì hễ người nào đàm luận về Âm Dương cốc đều chỉ trong khoảnh khắc bị chết một cách thần bí. Âu Dương Hải mỉm cười, nói: - Tại hạ biết Âm Dương cốc ở nơi nào. Lý Xuân Hoa kinh ngạc hỏi: - Sao? Huynh biết chỗ Âm Dương cốc ư? Âu Dương Hải gật đầu, từ từ kể lại Vân Trung Nhạn đã nói ra tên Âm Dương cốc, rồi Vạn Niên Linh Xà? và mình gặp Đông Phương Ngọc như thế nào, vân vân? kể qua cho Lý Xuân Hoa nghe một lượt. Lý Xuân Hoa khẽ cau mày, nói: - Nếu như vậy thì Âm Dương cốc và Bạch Hoàng Giáo có quan hệ rất lớn. Âu Dương Hải nói: - Theo tại hạ đoán căn cứ địa của Bạch Hoàng Giáo có thể ở tại Âm Dương cốc. Đột nhiên? Lại một tia chớp loé lên, sấm nổ điếc tai. Lúc này gió núi chuyển sang thổi mạnh, vù vù thổi qua, cát bay đá chạy. Chớp sáng liên tiếp, sấm nổ ầm ầm. Lý Xuân Hoa cười nói: - Đêm nay chúng ta không thể nào rời khỏi nơi đây, mưa to lát nữa sẽ ập xuống, chúng ta hãy vào trong? Nàng nói chưa hết, thình lình? Vài tiếng la hét cùng với tiếng sấm và tiếng gió vi vút vang lên. Ngay sau đó? Tiếng cười lớn? Tiếng giận dữ chửi mắng? Liên tiếp những tiếng vang lên văng vẳng. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều ngạc nhiên, Âu Dương Hải nói: - Chấn Sơn Dân có thể bị người bắt, chúng ta đến đó xem sao? Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi, nói: - Những thanh âm này hình như ở tại một nơi, Chấn Sơn Dân chạy sang hướng tây bắc sao? Âu Dương Hải nói: - Đêm khuya thế này chẳng lẽ lại có người nào khác của giang hồ võ lâm cũng đến nơi này? Đột nhiên, một tiếng rú thê thảm vang lên? ¨m ầm ầm ầm? Dư âm của tiếng rú đó bị tiếng sấm che lấp. Âu Dương Hải nói: - Xuân Hoa tư tư, chúng ta đi mau! Lý Xuân Hoa nói: - Không nên vội, hình như họ đang đến đây. Quả nhiên thanh âm những tiếng hỗn tạp đó càng lúc càng gần. Trong chớp mắt đã đến trước Tây Phong cốc. Đột nhiên một luồng điện quang loé lên mãnh liệt? Ngoài bốn mươi trượng chỉ thấy bóng người chập chờn, một chiếc kiệu trúc được bốn người khiêng chạy ở phía trước. Lý Xuân Hoa vội nói: - Chúng ta mau tìm chỗ kín đáo ẩn thân. Âu Dương Hải nói tiếp: - Tốt nhất là chỗ có thể tránh được mưa gió. Lý Xuân Hoa tung người nhảy về bên trái? Âu Dương Hải cũng nhảy theo. Nơi đây là một hang đá cạn, Lý Xuân Hoa đã ở đây bảy ngày, cảnh vật nhà cửa xung quanh nàng biết rất rỏ, cho nên nàng dẫn Âu Dương Hải đến đây ẩn nấp. Sấm sét vang lên, chớp giật ngang trời. Âu Dương Hải nhân ánh chớp nhìn ra, chỉ thấy chiếc kiệu lúc đó đã đến ngoài mười trượng, đủ thấy cước bộ của người khiêng kiệu nhanh như thế nào cũng có thể biết được. Bốn người khiêng kiệu thân hình thấp nhỏ, mình mặc áo gai trắng, lưng thắt dây đai đỏ, để bộ râu sơn dương bạc trắng. Người ngồi trong kiệu cũng mặc áo trắng. Tia chớp trong sáng làm chói mắt, soi rõ khắp ngọn núi, nhưng vừa loé lên rồi tắt. Trong khoảnh khắc lại trở về đêm tối, Âu Dương Hải trông rỏ bốn người khiêng kiệu ra còn thoáng thấy phía sau có bóng người vụt tới. Chợt nghe ầm một tiếng lớn, chấn động núi non bốn bề. Lúc tiếng sấm mới nổi lên, bỗng Lý Xuân Hoa đưa bàn tay mềm mại khẻ nắm lấy cổ tay Âu Dương Hải, nói: - Âu Dương thiếu hiệp, chúng ta tạm thời không nên lên tiếng, hiện tại không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm tập trung tại đây, chúng ta ở đây yên lặng xem thử nhiệt náo, người trong kiệu huynh đã thấy rỏ chưa? Âu Dương Hải lắc đầu nói nhỏ: - Chưa! Lý Xuân Hoa nói: - Đó là một người tàn phế, hai tay và hai chân đều cụt. Vừa nói xong, chợt nghe một giọng nói quát lên: - Không để chúng nó chạy vào nhà, mau chận lại. Chỉ nghe những tiếng cười điên cuồng, tiếng hô hét tạp loạn đan xen lẫn nhau. Tiếp đó lại vang lên mấy tiếng rú thê thảm, hiển nhiên có người đã bị trọng thương. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải nội công tinh thâm, tuy trong bóng tối, nhưng cảnh vật xung quanh bảy trượng cũng thấy rõ. Lúc này chiếc kiệu trúc đã ở ngoài năm trượng, thình lình? Mấy bóng người bay tới như chim đáp xuống bên cạnh cản đường đi của chiếc kiệu trúc. Ở chính giữa có một người mặt đỏ râu dài như Quan Vân Trường, ha hả cười lớn, nói: - Hải lão nhi, đêm nay ngươi đã rơi vào trùng vây rồi, nếu muốn rút lui an toàn, e rằng còn khó hơn đi lên trời, ta nghĩ đến thân phận địa vị của ngươi trên chốn giang hồ, cho ngươi được toàn thây, mau hãy tự sát đi. Lý Xuân Hoa nói nhỏ với Âu Dương Hải: - Người nói đó là đương kim chưởng môn nhân Hoa Sơn, Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc, nghe nói Hoa Sơn chưởng môn gần đây ra mặt liên kết chín đại môn phái ở Trung Nguyên, đảm trách cuộc thế võ lâm giang hồ hiện nay, nhưng cùng liên kết với ông ta chỉ có hai phái Điểm Thương và Chung Nam. Hai người đứng bên tả hữu xem ra chính là chưởng môn phái Điểm Thương Bát Tý Đồng Vũ Chính Cương và chưởng môn Chung Nam phái Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung. Âu Dương Hải nghe xong vô cùng khâm phục kiến thức rộng rãi của Lý Xuân Hoa. Chỉ nghe thấy người áo trắng trên kiệu cười nhạt, lát sau mới nói: - Ngươi cho rằng chút âm mưu thủ đoạn của các ngươi mà làm kinh hãi được lão phu hay sao? Ha ha? Trong tiếng cười lạnh lùng đó? Bỗng hự một tiếng và một tiếng rú vang lên? Âu Dương Hải thất kinh nói: - Chiếc kiệu trúc đó hình như giấu đầy ám khí kịch độc. Hoá ra lúc người áo trắng trong kiệu cười, trong cán kiệu đột nhiên bắn ra ba đạo lục quang vào chưởng môn nhân ba phái trước mặt. Chưởng môn phái Điểm Thương Bất Tý Đồng Vũ Chính Cương gầm lên: - Hải Lão Nhi, ngươi thật độc ác vô cùng. Lão nhân tàn phế áo trắng trong kiệu lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ chưởng môn Điểm Thương phái hôm nay mới biết sự độc ác của Hải Hồn Quỉ. Lý Xuân Hoa đột nhiên kêu lên kinh hãi? Âu Dương Hải hỏi nhỏ: - Lão già đó có lợi hại không? Lý Xuân Hoa nói: - Lão già đó chính là một kỳ nhân, hiệu xưng ?Tàn Độc? trong ngũ kỳ võ lâm, người này trời sinh đã tàn tật, tứ chi đều bị cụt tới khuưu, nhưng trí lực của lão hơn hẳn bất kỳ ai, nhất là lão giỏi dùng độc, bốn mươi năm trước, lão vang danh hắc bạch hai đạo trong võ lâm thiên hạ, nhưng nghe nói lão Tàn độc Kỳ Tẩu này đã chết rồi, không ngờ lúc này lại xuất hiện? Lý Xuân Hoa nói đến đây, một tia sáng loé lên trong đầu, nàng khẽ kêu lên: - Hỏng rồi! Âu Dương Hải hỏi: - Chuyện gì? Lý Xuân Hoa nói: - Trông thấy lão Tàn độc Kỳ Tẩu này làm ta nghĩ đến lời nói của một người trong võ lâm lúc sắp chết nói với ta. Ông ta nói Bạch Hoàng Giáo có hai vị thống soái, ba vị lệnh chủ, một vị thống soái trong đó là Tàn độc. Người chết vừa nói đến hai chữ ?Tàn độc? thì chết, lúc đó ta nghĩ không ra ?Tàn độc? là chỉ người nào, không ngờ đêm nay lại gặp lão độc quư này, nghĩ lại ?Tàn độc? chắc là chỉ lão tàn tật Hải Hồn Quỉ này, nếu người này đúng là thống soái của Bạch Hoàng Giáo thì thật là đau đầu cho mọi người. Âu Dương Hải nói: - Xuân Hoa tư tư, chúng ta đi ra dốc toàn lực giết lão già đó. Lý Xuân Hoa nói: - Khoan đã, lão già này trí lực hơn người, giảo hoạt vô cùng, đêm nay lão một mình đến đây có thể hoàn toàn không phải bị đám Hoa Sơn Thiết Quải Tử đuổi đến? Chúng ta chờ một chút nữa xem sao? Lúc này chớp giật đầy trời, sấm sét vang lừng? Gió thổi điên cuồng, cây lá xào xạc? Những hạt mưa to như hạt đậu ập xuống như trút, Lý Xuân Hoa đột nhiên xích lại gần Âu Dương Hải, hoá ra chỗ nàng đứng là ngay dòng nước chảy xuống, lúc này khoảng cách hai người rất gần, từ người Lý Xuân Hoa toả ra mùi hương xử nữ. Âu Dương Hải thình lình quay đầu lại? Ai ngờ mặt Lý Xuân Hoa sát bên vai chàng, vừa quay qua, Âu Dương Hải cảm thấy môi mình chạm ngay vào đôi môi đỏ mọng của nàng. Lý Xuân Hoa run lên như bị điện giật? Âu Dương Hải hỏi nhỏ: - Tư tư lạnh không? Đêm khuya mưa gió, không khí mang theo chút hơi lạnh. Lý Xuân Hoa ừ một tiếng, nói: - Trong gió lớn có hơi lạnh. Kỳ thực với nội công cao thâm của Lý Xuân Hoa thì có trong trời đông băng tuyết nàng cũng không cảm thấy lạnh. Âu Dương Hải nói: - Tư tư không nên để bị mưa làm ướt. Lý Xuân Hoa lại ừ? Nàng nhích sát vào Âu Dương Hải, hai ngươi đã tựa sát vào nhau. Âu Dương Hải cảm thấy bên người thơm mùi hoa lan, một hương vị ngọt ngào dâng lên trong lòng hai người, họ đều cám ơn trời đã cho cơn mưa này. Trận mưa kéo dài suốt một giờ, làm cho đất xung quanh như cái chậu nhỏ ở đâu cũng tích nước. Trong một tiếng đồng hồ đó không nghe thấy tiếng hò hét của hai bên. Bỗng nhiên mưa tạnh mây tan, thế gió mạnh giảm dần. Mặt trăng lại xuất hiện trên trời cao, trong sáng như nước, soi rọi quần sơn. ¨m? một tiếng pháo nổ? Làm kinh tỉnh hai người, Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào, họ định thần nhìn ra? Chỉ thấy hướng tây bắc một hoả tiễn bắn vọt lên trời, nổ bùng trên không. Lý Xuân Hoa nói: - Chẳng lẽ người của Khiên Thủ Bang chúng ta cũng đến ư? Nguyên tín hiệu hoả tiễn xung thiên đó là loại lân quang hoả pháo độc nhất vô nhị của Khiên Thủ Bang, Âu Dương Hải đã từng thấy Lý Xuân Hoa sử dụng loại hoả tiễn này rồi, chàng mừng rỡ nói: - Có lẽ là Lý Xuân Hồng và mọi người đã đến. Lúc này ngoài bốn năm trượng đã đứng đầy người, thì ra trong lúc mưa to như trút, môn hạ đệ tử của đôi bên đều đuổi đến. Đệ tử Hoa Sơn, Điểm Thương, Chung Nam đã vây dày đặc xung quanh Tàn Độc Kỳ Tẩu. Chiếc kiệu đã đặt trên một nơi đất cao không có nước, Hải Hồn Quỉ vẫn ngồi trên chiếc kiệu, bốn người áo trắng khiêng chiếc kiệu đứng thủ trước và sau. Quần hào trông thấy hảo pháo xung thiên phía tây bắc họ đều không hề kinh dị. Hoa Sơn Thiết Quải Tự Khấu Thời Cuộc cười ha ha một tràng, nói: - Hải Lão Nhi, trận mưa to vừa rồi đó chính là trời giúp cho ngươi cơ hội chạy trốn, không ngờ ngươi lại bỏ qua cơ hội tốt đó, gió ngừng mưa tạnh mây tan trăng hiện trở lại rồi, e rằng những thủ đoạn của ngươi cũng không đủ bảo vệ lấy thân ngươi đâu. Chung Nam Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung liếc nhìn Điểm Thương Vũ Chính Cương một cái rồi nói: - Không ngờ lão độc vật này lại đầu nhập Bạch Hoàng Giáo, đêm nay nếu không hợp lực diệt trừ hắn đi thì sẽ để lại hậu quả vô cùng. Điểm Thương Bát Tý đồng mỉm cười, nói: - Khấu huynh, xin ra tay trước, đệ sẽ đảm nhận trận thứ hai. Hoa Sơn Thiết Quái Tử nói: - Đối phó với tên độc vật Hải Hồn Quỉ tội danh của thiên hạ này bất tất phải nói qui luật giang hồ với hắn, chúng ta cùng tiến lên đi! Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ trong lúc họ đang nói, lão vẫn ung dung ngồi trên kiệu, mỉm cười lạnh lùng không ngớt, dường như trong lòng lão không hề e sợ, mà vô cùng trấn tĩnh. Điểm Thương Bát Tý Đồng Vũ Chính Cương cười nói: - Đương nhiên rồi. Bất quá chúng ta xem lão độc vật như? như? hà hà hà? Tàn Độc Kỳ Tẩu ngồi trên kiệu đột nhiên lạnh lùng nói tiếp: - Đêm nay lão phu thật sự thấu rõ được các ngươi đường đường chính chính là chưởng môn danh phái mà ai ai cũng tham sống sợ chết. Ha ha? Nếu Bạch Hoàng Giáo phát động tấn công thì chỉ trong nữa tháng là đã có thể nắm được giang hồ võ lâm trong tay. Chung Nam Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung quát lên giận dữ, phi thân nhảy lên, phóng một chưởng vào Tàn Độc Kỳ Tẩu trong kiệu. Chưởng phong cương mãnh hung hiểm vô cùng. Chưởng kình đã sát bên người, đột nhiên hai người áo trắng phía sau vung lên bốn chưởng. Từ trong tay bắn ra một luồng lực đạo ghe gớm đánh thẳng vào Bàng Chung đang bay trên không? Chung Nam Phiên Thiên Bàng Chung lạnh lùng hừ một tiếng lộn người rơi xuống đất, đưa tay rút kiếm? Ai ngờ trong lúc Bàng Chung vừa rút kiếm? thì thân hình run rẩy, đôi vai lắc lư sém té xuống. Các đệ tử phái Chung Nam thấy hình như chưởng môn của mình trúng phải ám toán, có hai người vội vã phóng ra. Chợt nghe Bàng Chung run rẩy kêu lên: - Các ngươi đừng đến, trong nước có độc? Tiếng kêu chưa dứt, hai đệ tử Chung Nam phái chạy đến đó đều loạng choạng ngã nhào. Hoa Sơn Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc thấy tình hình này mặt mày biến sắc, đề khí phi thân lên không muốn cứu Chung Nam Phiên Thiên Kiếm. Ai ngờ một luồng gió tạt tới dữ dội. Khấu Thời Cuộc đành trầm mình xuống phía dưới nhưng không dám đưa chân chạm đất, cây thiết quải trong tay khẽ điểm lên mặt đất, người lại bắn lộn ra sau. Trong khoảnh khắc đó, hai tên đệ tử phái Chung Nam ngã xuống đất miệng rên rỉ thê thảm, cả người lăn lộn trong vũng nước như cực kỳ đau đớn. Thân hình Phiên Thiên Kiếm lúc này lảo đảo liên tiếp. Chợt nghe một tiếng hú dài, một bóng người bay đến như phi mã hành không. Chỉ thấy người này vụt một cái đã bay trên đầu Bàng Chung, một tay nắm lấy cánh tay của Phiên Thiên Kiếm. Lúc đó bốn người áo trắng đứng trước sau chiếc kiệu, đều đánh ra vù vù mỗi người hai luồng chưởng lực? Tám đạo chưởng kình cương mãnh vô song cuộn đến thế nhanh như bạt sơn đảo hải. Chợt nghe một tiếng hét lên: - Huynh cứ cứu Chung Nam chưởng môn, ta ngăn cản chưởng kình! Âu Dương Hải một tay nắm trúng cánh tay Bàng Chung, hít mạnh chân khí, đảo người một cái, chàng chẳng cần điểm tựa, mang luôn cả người Bàng Chung ra ngoài ba trượng. Còn Lý Xuân Hoa tay không liên tiếp đánh ra ba chưởng, vận dụng xảo kình đánh tám luồng chưởng lực kia. ?Vèo? một tiếng? Trong kiệu đột nhiên bắn ra bốn đạo lục quang, phân làm ba hướng thượng trung hạ đâm vào Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa biết những ám khí đó đều là những thứ cực độc, nàng không dám đụng đến nó, chân khẽ búng nhẹ, thân hình khéo léo lông một vòng bay ra ngoài ba trượng. Bốn tiếng pháo nổ? Bốn đạo lục quang đó nổ tung trong không trung, bắn ra những vạt lửa màu lục, khi rơi xuống đất thì bùng cháy lên sáng rực cả một vùng xung quanh. Quần hào đều kinh hãi toát mồ hôi. Lý Xuân Hoa thấy oai liệt của ám khí đó, buộc miệng kêu lên: - Nguy hiểm thật! Nếu như nàng không kịp bay trở lại thì nhất định bị những tia lửa kia thiêu cháy mất rồi. Âu Dương Hải cứu Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung trở về, chỉ thấy mặt ông ta đổ mồ hôi dầm dề ngồi bệt xuống đất, dường như đang vận dụng công lực mấy mươi năm của bản thân để chống lại độc khí. Âu Dương Hải xoay mình định cứu hai đệ tử phái Chung Nam, chàng vừa nhìn thì giật mình? Hai người đều bị tia lửa màu lục thiêu cháy. Đột nhiên kiếm quang loé lên? Một tiếng rên? Chung Nam chưởng môn Bàng Chung rút trường kiếm trên vai chặt đứt chân phải từ gối trở xuống, máu phọt ra như suối. Máu chảy ra toàn một màu đen sậm. Bàng Chung cắn răng chịu đau, để cho sắc máu trở lại màu đỏ mới vận chỉ phong bế mạch máu, ông ta lúc này đã sức cùng lực kiệt, hơi thở dồn dập. Rõ ràng Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ nhan lúc mưa to đã lén dời lên chỗ cao, sau đó phóng độc vào những chỗ đọng nước xung quanh. Không biết chất độc gì mà lợi hại như vậy. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy thảm trạng này đều kinh hãi. Hề, hề, hề? Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ ngồi trên kiệu trúc phát ra tiếng cười gian xảo thâm độc lạ lùng, lão nói: - Đây là một sự giáo huấn, hề hề? lão phu bốn mươi mấy năm nay không xuất hiện trên giang hồ võ lâm, đã có rất nhiều người quên sự lợi hại của lão phu rồi. Người của ba phái Chung Nam, Hoa Sơn, Điểm Thương đều tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không một ai dám phát động tiến công, nên biết vũng nước xung quanh chỗ đất cao đó ước chừng hai trượng, người khinh công hơi kém thì không thể nào nhảy qua, làm sao có thể động thủ với người ta được? Ngay cả Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải cũng cảm thấy chỗ đất cao nơi đặt chiếc kiệu của Tàn Độc nguy hiểm vô cùng, làm người phải chùn bước. Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ lại cười nói: - Lão phu đến đây là có ước hẹn với một người, chứ không có ý muốn gặp đám các người. Hà hà? các ngươi nếu biết lợi hại thì hãy mau rời khỏi đây, chớ nhúng vô chuyện người khác. Hải Hồn Quỉ nói như vậy là có ý như cảnh cáo Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải. Thực ra Tàn Độc Kỳ Tẩu thực sự lợi hại, lão vừa trông thấy thân pháp khinh công cứu người của Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải thì đã biết hai người này võ công cực cao, lão không biết hai người thuộc phái nào, do đó lão vừa thẩm tra lai lịch thân phận của hai người vừa đe doạ hai người. Âu Dương Hải hừ một tiếng, cất bước định đi tới, chợt thấy Lý Xuân Hoa đưa tay nắm chàng lại, nói nhỏ: - Lão này quỉ kế đa đoan, không nên xem thường, lão chỉ ngồi bất động trong kiệu kỳ thực chỉ chỗ đất nhỏ xíu vuông tròn chừng bốn trượng lão đứng đó, thật chẳng khác nơi đầm rồng huyệt hổ, sát khí tầng tầng lớp lớp. Âu Dương Hải nghe vậy đành phải dừng lại, nhưng trong bụng chàng rất không phục. Âu Dương Hải khẽ nói: - Chẳng lẽ chúng ta đứng trơ ra ở đây? Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Lão nói muốn ước hẹn một người, chúng ta đứng im xem người lão đợi là ai, xem người đó đối phó với lão thế nào, chúng ta quan sát tình thế ra sao rồi hãy hạ thủ. Tiếng hai người nói chuyện cực nhỏ cho nên người bên cạnh không nghe thấy gì. Hoa Sơn Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc đột nhiên đi đến chắp tay nói: - Xin hỏi vị cô nương. Lý Xuân Hoa thản nhiên nói: - Không biết Khấu chưởng môn có việc gì? Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc ngạc nhiên nói: - Khấu mỗ nếu đoán không sai, cô nương nhất định là? Lý Xuân Hoa đột nhiên nháy mắt, Khấu Thời Cuộc là người rất cơ trí thấy vậy liền im bặt, ông ta phát ra tràng cười lớn để thay cho mấy câu nói sau. Chợt nghe Tàn Độc Kỳ Tẩu ngồi trên kiệu mỉm cười lạnh lùng, tự nói cho mình nghe: - Lão phu kại lỡ hẹn rồi, hà hà, chẳng lẽ hắn cũng sợ sự lợi hại của lão phu mà rụt cổ quay về? Thình lình? một thanh âm lạnh lẽo cất lên: - Hải lão quỉ, lão đừng nhân trời tối mà lật thuyền, người mà lão đợi đã đi mất tăm rồi. Câu nói vừa dứt, ngoài bảy trượng đột nhiên xuất hiện một lão già áo lam che mặt, ông ta chính là lão già che mặt mới rồi dùng chưởng đánh Chấn Sơn Dân. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải thấy lão già che mặt lại xuất hiện, không khỏi ngạc nhiên? Nhất là Lý Xuân Hoa, nàng đã thấy qua khuôn mặt của lão già này lúc thanh quỉ kiếm của Âu Dương Hải đánh rớt tấm khăn che mặt. Khuôn mặt của lão nhân rất quen thuộc xuất hiện trong mắt nàng, cho nên nàng buột miệng kêu: - Đường bá bá! Nàng đã cho rằng lão già che mặt chính là viện chủ Đường gia đại viện. Nhật Nguyệt Luân Đường Tông Chủ. Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ trông thấy ông ta, đột nhiên hừ một tiếng, nói: - Hữu thống soái, lão phu thấy giáo chủ thường thường lễ nhượng ngươi, mà ngươi lại chuyên làm cho lão phu xúi quẩy. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải đều biến sắc. Nói như vậy lão già bịt mặt lại là hữu thống soái, nhân vật cực cao của Bạch Hoàng Giáo. Lão già bịt mặt lạnh lùng cười nói: - Hải Hồn Quỉ, lão là quân sư duy nhất của bổn giáo, lão phu mỗi lần gặp chuyện khó đều phải thỉnh giáo Hải huynh, làm sao dám đắc tội với lão, hơ hơ? Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ cười nham hiểm: - Hữu thống soái, nếu ngươi không phục lão phu chỉ huy, thì chúng ta hãy làm một cuộc so tài cao thấp. Lão già bịt mặt cười nói: - Hay lắm, hay lắm. Chúng ta tiếp xúc với nhau mấy năm rồi, nhưng trước sau vẫn ngầm thử nhau, ai cũng không phục ai, khó lắm chúng ta mới được ngày hôm nay so tài cao thấp như ý muốn, nhưng? Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ nói tiếp: - Nhưng làm sao? Ngươi nói ra đi? Lão già bịt mặt cười khan một tiếng, nói: - Hôm nay chúng ta giao đấu, nếu lão thua thì làm sao? Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ lạnh lùng cười nói: - Lão phu nếu bại dưới tay ngươi, thì sẽ lập tức rút lui khỏi Bạch Hoàng Giáo. Lý Xuân Hoa nghe vậy mừng thầm, không ngờ đại thống soái Bạch Hoàng Giáo lại cùng nhau tranh quyền, như thế chỉ có lợi cho phe mình chứ không có hại. Lão già bịt mặt cười nói: _Hải huynh, một khi lão đã rút khỏi bổn giáo thì tổn thất sẽ rất lớn. Hơ hơ? ngay cả giáo chủ cũng không để cho lão rút khỏi bổn giáo. Huống chi ý muốn của ta cũng không phải đẩy lão ra khỏi bổn giáo, mà là chỉ muốn lão nghe lời chỉ huy của ta thôi. Tàn Độc Kỳ Tẩu lạnh lùng hỏi lại: - Nếu ngươi bại thì thế nào? Lão già bịt mặt đáp nhanh: - Vĩnh viễn phục tùng sự chỉ huy của lão. Ông ta vừa nói xong, phía tây bắc đột nhiên có một đạo hào quang bắn vọt lên trời. Lúc này đã canh năm, trăng sao đã lặn mặt đất tối mò, cho nên luồng hoả qung đó vô cùng rõ ràng sáng sủa, trong ánh hào quang thấp thoáng có tiếng la hét. Lão già bịt mặt đột nhiên nói: - Hải huynh, cuộc tư võ của chúng ta tại đây đổi sang ngày khác đi. Xem tình hình thế này người của bổn giáo đã trúng quỉ kế của địch nhân, bị bao vây trong biển lửa rồi. Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ cười hề hề hai tiếng, nói: - Có phải là gã tiểu tử cuồng điên thuộc hạ của Bạch Hoàng Giáo chủ không? Lão già bịt mặt vội nói: - Hải huynh, nếu lão không mau đi cứu thì thương vong của bổn giáo lão hoàn toàn phải chịu trách nhiệm. Tàn Độc Kỳ Tẩu cười lạnh lùng nói: - Gã tiểu tử đó được giáo chủ nuông chiều quá mức rồi, để cho gã nếm mùi đau khổ một phen đi. Đột nhiên lão già bịt mặt rút từ trong người một ngọn hoàng kỳ, nói: - Tả thống soái tiếp Bạch Hoàng Lệnh Kỳ. Tàn Độc Kỳ Tẩu và bốn người áo trắng thấy Lệnh Kỳ đột nhiên rập mình thi lễ, yên lặng đợi mệnh lệnh. Lão già bịt mặt trầm giọng nói: - Bây giờ mệnh lệnh cho tả thống soái lập tức đi giúp sức Bạch Hoàng Lệnh Chủ. Tàn Độc Kỳ Tẩu Hải Hồn Quỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Món nợ của hữu thống soái ngày hôm nay ngươi nhớ lấy. Bốn người áo trắng đột nhiên nâng kiệu tung mình nhảy qua vũng nước xung quanh. Âu Dương Hải hét lớn một tiếng vội vã xông đến phóng một chưởng cách không. Lão già bịt mặt vọt tới, tả chỉ điểm ra mãnh liệt. Lý Xuân Hoa cũng biết đây là thời cơ tốt nhất nếu có thể cản hai người bọn họ lại một khắc thì chiến sự bên kia phần thất bại nặng nề sẽ thuộc về Bạch Hoàng Giáo. Tuy nàng vẫn không biết phe nào đối địch với Bạch Hoàng Giáo, nhưng hảo pháo mới rồi xuất hiện là của Khiên Thủ Bang thì có thể Lý Xuân Hồng muội muội đã xuất lĩnh huynh đệ trong Khiên Thủ Bang truy kích địch nhân. Lý Xuân Hoa quát lớn: - Khấu chưởng môn, chúng ta tận lực ngăn chúng lại. Lý Xuân Hoa như một cánh én lướt đến tấn công Tàn Độc Kỳ Tẩu. Hoa Sơn Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc đắc ý cười ha hả, nói: - Lý bang chủ, chúng ta đã nhận lệnh của Lý Xuân Hông cô nương truy kích lão độc vật này. Ha ha? Lý Xuân Hồng cô nương thật là người mưu trí hơn người, làm địch nhân phải trúng kế. Người bịt mặt trông thấy Lý Xuân Hoa xuất thủ liền quát lớn một tiếng, tả chưởng tống ra một luồng kình phong ào ạt đánh tới.. Lý Xuân Hoa không tiếp chưởng, lách mình nhảy tránh, nói: - Khấu chưởng môn, muội muội của ta đã đến đây rồi ư? Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc cười nói: - Hảo thư của Thanh Đạo Minh, đại bộ phận đều đã tập trung ở đây. Lý Xuân Hoa nghe vậy mừng rỡ vô cùng, hỏi: - Xin hỏi Khấu chưởng môn, các vị có phải đã gia nhập vào Thanh Đạo Minh? Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc nói: - Ba phải Hoa Sơn, Chung Nam, Điểm Thương mấy ngày trước nhận được sự hậu ái của Lý Xuân Hồng cô nương và đã gia nhập Thanh Đạo Minh. Cuộc chiến hôm nay rất khẩn yếu, hai bên đều tung hết chủ lực? Chợt Lý Xuân Hoa hét lên một tiếng, thân người vụt xông tới dùng một chiêu ?Hoàng Tảo Ngũ Nhạc? vỗ vào yếu huyệt ?Huyền Cơ? của lão già bịt mặt. Lúc này đệ tử ba đại phái đều đã vây chặt chiếc kiệu của Hải Hồn Quỉ. Lão già che mặt thấy Lý Xuân Hoa xuất thủ, cười nhạt một tiếng, thân hình đột nhiên lướt ra mấy bước tránh một chiêu của Lý Xuân Hoa, đồng thời bay thẳng đến sát bên người Âu Dương Hải. Âu Dương Hải giận dữ hét lên, tả chưởng từ trước ngực tống nhanh ra. Một luồng lực đạo ghê gớm từ ngọn chưởng đánh thẳng vào lão già che mặt. Thân người lão già che mặt vẫn còn chưa chấm đất hữu chưởng cất lên nghênh đón cương lực nội gia của Âu Dương Hải, chỉ một cái quạt tay, thân người đã chạm xuống đất. Âu Dương Hải cảm thấy cương lực nội gia đánh ra của mình bị một lực âm nhu hút qua một bên, bất giác thất kinh vội trầm khí tại đơn điền, đảo người di động sang trái ba thước. Lão già che mặt mỉm cười lạnh lùng, nói: - Công lực của ngươi khá lắm, tiếp một chưởng nữa của lão phu xem sao? Tay phải lão giơ lên, một chưởng phiêu diêu bay thẳng tới. Thế chưởng của lão đánh ra không có một chút tiếng gió nào, cứ như tiện tay đánh ra vậy. Chợt nghe Lý Xuân Hoa kêu lên: - Không nên tiếp chưởng lực của lão. Soạt, soạt, soạt? Lý Xuân Hoa đã rút trường kiếm, liên tục đánh ra năm nhát kiếm. Năm nhát kiếm này đều là chiêu thức cực kỳ tinh diệu. Chỉ thấy kiếm quang lưu động, kiếm ảnh tung hoành biến hoá ra một bức màn kiếm, ngăn chặn thế công của lão già bịt mặt. Âu Dương Hải trông thấy kiếm chiêu của Lý Xuân Hoa, cười nói: - Xuân Hoa tư tư, trình độ kiếm pháp của tư tư cao thâm vô cùng. Chàng nói xong cũng liền đánh ra một chưởng thẳng vào lão già bịt mặt. Uy thế đòn chưởng này của Âu Dương Hải rất ghê gớm. Chưởng phong vù vù mãnh liệt âm chưởng dữ va đập vào vách đá. Lý Xuân Hoa nghe lời khen của Âu Dương Hải lòng dạ hoan hỉ, cổ tay lắc một cái, kiếm ảnh đang lưu động chợt hợp lại làm một, đâm thẳng vào ngực lão già bịt mặt. Lão già bịt mặt trước sau đều thọ địch mà hai người trẻ tuổi này lại là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, lúc này chưởng phong và mũi kiếm sắp trúng người ông ta rồi.Chợt lão toàn thân nằm rạp xuống đất.Lý Xuân Hoa hét lên vội trầm cổ tay, một chiêu ?Khu Châm Địch Hải? đâm vào huyền cơ huyệt của lão già bịt mặt. Âu Dương Hải đánh một chưởng vào lưng lão già bịt mặt, nhưng lão lại đột ngột nằm rạp xuống, thế chưởng bay vào không trung, một luồng tiềm lực bay thẳng vào Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa vận khí vào tay trái chuẩn bị hoá giải chưởng kình mãnh liệt của Âu Dương Hải, trường kiếm ở tay phải vẫn đâm vào yếu huyệt của lão già bịt mặt. Ngay lúc đó lão già bịt mặt đã dán mình sát xuống đất, bay ra ngoài một trượng rồi nhảy thẳng dậy. Âu Dương Hải quát lớn một tiếng, người như cung tên bắn vọt theo. Bỗng nghe lão già bịt mặt buông tiếng cười quái gỡ? Tay trái cất lên, chưởng phong bay vút vào Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa thấy lão già che mặt xuất chưởng, trong tiếng hơi gió có mùi lạ, giật mình hét lên: - Lùi lại mau lên, chưởng phong có độc. Hốt nhiên, một tia sáng loé lên. Một đạo bạch quang phi thẳng vào lão già che mặt. Âu Dương Hải hừ một tiếng, hít mạnh chân khí đan điền, phi thân bay lên cao ba trượng, lôn người một cái biến thành thân pháp ?Thương Ưng Tróc Yến? rút kiếm bổ xuống đầu lão già che mặt. Chưởng thế của lão già che mặt đánh ra thì luồng hàn quang đã đến sát bên người, ai ngờ lão không hề loạng choạng, rút tay lại, một thanh đoản kiếm đã cầm ở tay, thù pháp xảo diệu cực kỳ. Lão vừa cầm đoản kiếm, thanh quỉ kiếm của Âu Dương Hải đã xé gió xoay tít. Lão già che mặt mỉm cười nham hiểm, thanh đoản kiếm trong tay lão chia ra đón chưởng Âu Dương Hải đánh tới, liền đó? Lão lắc vai, đột nhiên vọt ra xa chín thước, cánh tay phải vận chỉ tung ra cương khí nội gia theo thế ?Thiệt Tụ Thần Công?, cách không quét ngay vào hạ bộ của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hít một hơi chân khí tại đơn điền, xoay mình trên không trung vọt thẳng tới trước đến sát bên lão già bịt mặt. Cú xoay người trên không này hoàn toàn nhờ vào một hơi chân khí tại đơn điền vận chuyển, nếu không có khinh công thượng thừa và nội công thâm hậu thì khó mà làm được. Thình lình? Kiếm trong tay phải Âu Dương Hải đảo qua tay trái cầm ngược chuôi kiếm, thúc ngược mũi kiếm lại. Chiêu này có thể nói mau lẹ tuyệt luân, kỳ bí vô cùng. Lúc lão già bịt mặt cảnh giác thì thanh quỉ kiếm đã đến sát người. Ngay lúc khẩn cấp đó? Lão già che mặt lạnh lùng hừ một tiếng, ống tay áo trái phất mạnh vào thân kiếm, lập tức có một luồng tiềm lực đánh bạt thanh kiếm ra, tay phải vung tới bấu vào cổ tay cầm kiếm của Âu Dương Hải. Nhưng Âu Dương Hải đột nhiên biến thức, tay trái cầm ngược chuôi kiếm lại chuyền qua tay phải cầm kiếm quét xéo ra. Ánh sáng xanh loé chớp nhanh như điện. Một tiếng hự? Vạt áo lão già bịt mặt bị kiếm chém đứt tung. Tuy chưa chạm đến da thịt lão già che mặt, nhưng chiêu kiếm thuật này cũng làm cho lão cảm thấy kinh hãi vô cùng, và lão cũng cực kỳ phẫn nộ? Nhát kiếm của Âu Dương Hải không sát thương được lão chàng cũng hết hồn. Lúc này mắt chàng tiếp xúc mục quang ghê rợn của đối phương, chàng không khỏi sững lại? Âu Dương Hải vội cầm kiếm đứng vững, rút lại thủ thế. Chợt nghe mấy tiếng rú thê thảm, liên tục vang lên. Lý Xuân Hoa quay đầu lại nhìn? Chỉ thấy Tàn Độc Kỳ Tẩu bị các đệ tử phái Hoa Sơn, Chung Nam, Điểm Thương vây bọc trùng trùng, đột nhiên lão triển khai thế kiệu cùng cực kỳ dị. Bốn người áo trắng đồng loạt khiêng kiệu xoay vòng tròn xông thẳng vào đám người. Nơi chiếc kiệu lập tức có ba bốn người đệ tử rú lên ngã xuống. Lý Xuân Hoa thấy vậy thất kinh lắc mình phi thân lên không? Nhưng thân hình của lão già che mặt còn nhanh hơn, bay vọt lên phóng ra một đạo kình lực trầm hùng bay thẳng vào Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải vung kiếm thành một đạo cầu vồng, cả người và kiếm đuổi theo rất nhanh.Ba người xuất thủ tuy có trước có sau nhưng tốc độ rất nhanh làm người xem tưởng ba người đồng loạt phát chiêu? Mấy tiếng hự vang lên? Ba bóng người từ trên không bay xuống. Chỉ thấy đôi mắt Lý Xuân Hoa loé sáng giận dữ nhìn lão già che mặt. Còn Âu Dương Hải mặt mày tái nhợt, thanh quỉ kiếm rơi xuống, chàng cúi xuống nhặt lên. Lão già che mặt đứng yên trên mặt đất cực kỳ ung dung, cười nhạt nói: - Lão phu mấy mươi năm nay chưa gặp cường địch, không ngờ hôm nay lại đụng phải hai kẻ địch trẻ trung như các ngươi, võ công cao cường của các ngươi làm lão phu kinh ngạc. Chính trong lúc này kiệu trúc của Tàn Độc Kỳ Tẩu đã xông ra khỏi trùng vây, nhắm hướng mặt trời mọc lao đi. Bốn người áo trắng cước bộ thật nhanh, ngay cả chưởng môn nhân hai phái Hoa Sơn, Điểm Thương đuổi theo cũng không kịp họ. Lão già bịt mặt hơi ngừng lại rồi nói: - Nhưng lão phu không rõ trên đời này trừ Bạch Hoàng Giáo ra lại còn có ai có thể dạy được đệ tử như vầy? Lý Xuân Hoa thấy trong lúc lão nói, đôi mắt lấp loáng hung quang? Nàng kinh hãi vội hét lên: - Âu Dương thiếu hiệp, chú ý? Vừa mới buông lời. Chỉ nghe lão già bịt mặt cười ha hả một tràng? Tay phải điểm ra hai chỉ? Hai đạo bạch quang bắn thẳng vào Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa. Chỉ phong rít lên, xé gió. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải trường kiếm trong tay mỗi người múa tít thành một bức màn kiếm, người nhanh chóng lùi lại. Âu Dương Hải vì phát giác hơi trễ, cảm thấy cổ tay tê dại, trường kiếm rơi xuống đất, còn người cũng ngã nhào. Lão già bịt mặt dánh ra hai chỉ xong thì đã tung mình lên không đi mất. Lý Xuân Hoa vội tiến lại xem, thấy cổ tay Âu Dương Hải trầy sát mạch môn máu đang tuôn chảy, nàng bất giác cau mày. Lúc này Hoa Sơn Thiết Quải cũng đến gần, nói: - Nếu không bị thương đến mạch môn, có thể dùng Kim Thương được cầm máu. Nói xong, ông ta lấy ra một bao thuốc, Lý Xuân Hoa rắc thuốc lên vết thương ở cổ tay Âu Dương Hải, xé một miếng vải băng vết thương lại. Âu Dương Hải thở ra một hơi nói: - Chỉ lực của người đó lợi hại vô cùng, nếu phát giác chậm thì nhất định không tránh kịp. Lý Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn ra, nàng thấ ngoài bảy tám trượng xác chết đầy đất, nàng buồn bã thở dài, nói: - Dù bị thương nhiều người như thế này nhưng có thể cũng có ích lớn lao. Thiết Quải Khấu Thời Cuộc cười mếu, nói: - Chiến sự phía bên kia của Lý Xuân Hồng cô nương chắc đã thu được thắng lợi hoàn toàn. Âu Dương Hải đứng dậy nói: Bị mờ 1 dòng không đọc được? Lý Xuân Hoa quay nói với Khấu Thời Cuộc: - Chúng tôi có ngựa cưỡi, phải đi trước đây! Khấu Thời Cuộc gật đầu nói: - Việc rất gấp, tiểu thư cứ đi trước đi! Âu Dương Hải che miệng huýt một tiếng? Chàng và Lý Xuân Hoa phóng thẳng đến hướng Tây Bắc. Vừa đến miệng cốc, phía sau đã vọng lên tiếng vó ngựa, Ô Vân Thần Câu đã đuổi đến. Lý Xuân Hoa hơi đỏ mặt, nói: - Chúng ta chỉ có một con ngựa mà hai người cùng cưỡi, huynh lên trước đi. Âu Dương Hải nhìn nàng một cái, tung mình lên ngựa. Lý Xuân Hoa nhẹ nhàng nhảy lên sau? Một tiếng ngựa hí, Ô Vân Thần Câu đã tung bốn vó phi ra khỏi hẻm núi. Chợt nghe Lý Xuân Hoa thở dài buồn bã, nói: - Âu Dương huynh, huynh có biết thân thế của chị em chúng tôi không? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Không biết. Lý Xuân Hoa nói: - Huynh có cảm thấy lạ rằng ta gọi lão già che mặt là Đường bá bá không? Âu Dương Hải khẽ ừ một tiếng nói: - Tư tư không nhắc đến thì ta cũng quên hỏi. Lý Xuân Hoa thở dài: - Lão già che mặt đó cực giống viện chủ Đường Gia Đại Viện Nhật Nguyệt Luân Đường Tông Chủ. Âu Dương Hải thất kinh hỏi: - Thế tại sao tư tư lại gọi ông ta là Đường bá bá? Lý Xuân Hoa nói: - Đường Gia Đại Viện mười mấy năm trước và phụ thân của ta giao tình rất thắm thiết. Âu Dương Hải hỏi: - Không biết Xuân Hoa tư tư lênh tôn xưng hô thế nào? Lý Xuân Hoa nói: - Phụ thân của ta chính là Lý gia đại viện chủ, Uy Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát. Âu Dương Hải kinh ngạc ồ lên một tiếng quay đầu lại, trông thấy mắt Lý Xuân Hoa ngấn lệ. Lý Xuân Hoa chớp mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống bị gió thổi đi thật xa, nàng cười buồn bã nói: - Lúc phụ thân ta còn tại thế, Đường gia đại viện Đường Tông Chủ thường đến nhà ta, cho nên mặt mũi ông ta rất quen thuộc với ta. Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, hỏi: - Tư tư nói hữu thống soái của Bạch Hoàng Giáo là Đường Gia Đại Viện Chủ? Lý Xuân Hoa than rằng: - Đây là chuyện không thể có, mới rồi lão già bịt mặt giao thủ rất lâu mà ta vẫn không thấy chiêu thức của lão ta là võ công của Đường Gia. Bị mờ 2 dòng? Lý Xuân Hoa ừ một tiếng, không đáp lại. Ô Vân Thần Câu phóng vun vút như bay. Đột nhiên phong cốc trước mặt có một cụm khói đen, hai người phi ngựa đến? Tiến vào phong cốc, nghe thấy mùi hôi theo gió đập vào mũi. Lúc này chung quanh rất tĩnh lặng, không có dấu tích của cuộc chém giết nào. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều xuống ngựa đi đến một hẻm núi, trước mắt là một bải cỏ rộng lớn. Trên bãi cỏ này bị cháy ba bốn khoảnh đất, trên chỗ cháy có một cái xác đen thui như than, đao thương kiếm gãy vất bừa trên đất. Vài nowi hãy còn bốc khói đen. Đây là một cảnh tượng cực kỳ thê lương. Từ đó có thể tưởng tượng rằng chiến sự nơi đây thật kịch liệt. Nhưng không biết tại sao xung quanh lại không có một người nào, hình như người của đôi bên tham chiến đều chết sạch cả rồi. Mặt Âu Dương Hải vẽ bi thương? Rõ ràng chàng thấy cảnh tượng thảm khốc này mà lòng cảm thấy buồn thương. Chàng nghĩ: - Vì sao nhân loại cứ phải tàn sát lẫn nhau?? Sự suy nghĩ của Lý Xuân Hoa thì lại khác, nàng chỉ nghĩ: - ?Không biết bên mình chết bao nhiêu người? Thắng hay là thua? Hiện giờ Hồng muội muội đang ở đâu?? Hai người đứng rất lâu tại cánh đồng này? Đột nhiên? Lý Xuân Hoa nghe thấy phía sau có tiếng chân bước? Hai người bất giác vội quay lại? Bốn đạo mục quang tiếp xúc? Chỉ thấy phía sau hiện ra ba mươi mấy đại hán vạm vỡ, trong tay họ đều nắm chặt một cây cung đã lắp tên, nhắm thẳng vào hai người. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều kinh hãi. Hiển nhiên hai người đã đứng trong tầm bắn khoảng ngoài bảy trượng, đã là mục tiêu của cung tên, bất cứ khinh công cao đến đâu cũng không thể thoát được. Chợt Lý Xuân Hoa hạ giọng: - Âu Dương huynh, nếu họ vừa buông tên, chúng ta đồng thời rút kiếm, huynh yểm hộ cho ta, dùng tốc độ cực nhanh xông vào trận địa địch, thì có thể giảm trừ được uy hiếp của cung tên. Lúc này những đại hán vạm vỡ kia từ từ di động bước chân, bao vây thành hình vòng cung. Với những cử động nhẹ nhàng của họ đủ biết ba mươi sáu tay cung thủ này đều có sở lực nội công cực thâm hậu. Lý Xuân Hoa kinh thầm, không ngờ kẻ địch lại có đám cung thủ này. Âu Dương Hải cũng cảm thấy ba mươi sáu tay cung thủ này vô cùng đáng sợ? Vòng này chặt chẽ đến đáng sợ? Đây là phút làm người ta ngừng thở? Thình lình? Một tiếng huýt vang lên lanh lảnh? Một bóng người màu xám lao tới như bay. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe thấy tiếng huýt này đều giật mình. Sau khi thấy rõ mặt người mới đến, trên mặt hai người lộ vẻ mừng rỡ. Người mới đến cũng thấy rõ Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, ngạc nhiên rồi mừng rỡ kêu lên: - Âu Dương huynh, Lý minh chủ. Thanh âm chưa dứt, người đó đã xông vào trận cung tên. Ba mươi sáu tay cung thủ nghe thấy tiếng kêu ?Lý Minh Chủ? dây cung nhất tề thu lại, đồng loạt kêu lên ?Minh chủ về rồi, Minh chủ về rồi!? Hoá ra những người này toàn là người của Thanh Đạo Minh, chỉ vì những cung thủ này sau khi Lý Xuân Hoa mất tích, gần đây mới được Lý Xuân Hồng tổ chức, cho nên Lý Xuân Hoa không nhận ra họ. Âu Dương Hải đi lên hai bước để đón, nói: - Trịnh huynh, lâu quá không gặp, Lý Xuân Hồng cô nương khoẻ chứ? Người mới đến chính là Trình Hổ. Trịnh Hổ cúi mình chào Lý Xuân Hoa xong, cười với Âu Dương Hải: - Âu Dương huynh, ta và Lý tiểu thư tìm các người muốn chết! Âu Dương Hải khẽ siết tay Trịnh Hổ, nói: - Trịnh hổ, huynh cực khổ quá! Với cử chỉ thăm hỏi đơn giản ngắn gọn của hai người đã bộc lộ tình cảm bằng hữu rất sâu sắc. Lý Xuân Hoa hỏi: - Trịnh Hổ, sau khi ta mất tích, tình hình xảy ra thế nào? Trịnh Hổ khẽ thở dài nói: - Từ khi minh chủ mất tích, người trong toàn bang phân toả ra các nơi tìm kiếm thăm dò? tứ đại đàn chủ Khiên Thủ Bang đã thảm tử và những biến cố liên tiếp xảy ra, đã làm Lý Xuân Hồng tiểu thư rất bi phẫn? Lý Xuân Hoa không đợi Trịnh Hổ nói hết, thất kinh hỏi: - Sao? Ngươi nói tứ đại đàn chủ thảm tử? Âu Dương Hải buồn bã thở dài nói: - Phải đó, Khiên Thủ Bang đã bị huư diệt toàn bộ, tứ đại đàn chủ thảm tử, Liên Mị hộ pháp lại là người của Bạch Hoàng Giáo, và chết dưới tay Âu Dương Hải này? Lý Xuân Hoa nghe vậy tái mặt, thân người run rẩy, đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào mặt Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nói tiếp: - Lúc tại hạ gặp minh chủ, vì sợ làm minh chủ đau lòng cho nên không nói ra tin dữ này? Chàng thở dài một tiếng, kể lại tường tận tất cả những chuyện xảy ra cho Lý Xuân Hoa nghe. Lý Xuân Hoa nghe xong hừ một tiếng, nói: - Ta, Lý Xuân Hoa thề báo thù cho các huynh đệ tư muội đã chết. Toàn thân nàng run rẩy, răng cắn chặt, tức giận đến tái mặt. Trịnh Hổ nói: - Hôm nay cùng với kế sách thần cơ diệu toán của Lý Xuân Hồng cô nương, đã giết được hơn một trăm tên Bạch Hoàng Giáo? Trịnh Hổ hơi ngừng lại, kể qua vắn tắt: - Tám ngày trước, vì Âu Dương huynh vội tìm kiếm tông tích của minh chủ rồi thất tung luôn. Lý Xuân Hồng cô nương lo lắng vô cùng. Lúc đó chúng tôi truy đến Hà Bắc vẫn không thấy hành tung của Âu Dương huynh? Ở tại Hà Bắc, chúng tôi nghe được một tin rằng Bạch Hoàng Giáo muốn phát động một cuộc tấn công tàn khốc, thế là Lý Xuân Hồng tiến thủ nhanh chóng điều động một loạt nhân thủ theo kế giương đông kích tây dụ địch đuổi theo, cuối cùng với sự bố trí như thần của Lý Xuân Hồng tiểu thư, bên ta với bốn mươi mấy người đánh bại bên địch thu được thắng lợi lớn, tên mặc Kim hoàng trường bào cũng bị trúng tên phải chạy trốn. Trịnh hổ nói đến người mặc kim bảo trường bào trên mặt lộ vẻ rất kích động, Âu Dương Hải đương nhiên biết Trịnh Hổ đã từng bị người mặc Kim hoàng trường bào đánh bại, hôm nay thấy đối phương bỏ chạy nhục nhã nên vui mừng khó tả xiết. Lý Xuân Hoa hỏi: - Muội muội của ta hiện giở ở đâu? Trịnh Hổ nói: - Lý tiểu thư hiện giờ đang ở tại hang núi chữa thương cho những người bị thương. Tiểu nhân dẫn các vị đi đến đó ngay. Lúc này ba mươi sáu tay cung thủ đã xếp thành hai hàng cung kính hầu một bên, thấy Lý Xuân Hoa đi đến, nhất tề cúi mình nói: - Thanh Đạo Minh tam thập lục xuyên tâm tiễn bái kiến Lý minh chủ. Lý Xuân Hoa mỉm cười, gật đầu nói: - Chư vị khổ cực quá, mọi người xin hãy lui về nghỉ ngơi. Âu Dương Hải nghe đến cai tên ?Tam thập lục xuyên tâm tiễn? nghĩ thầm: - ?Họ dùng hiệu đặt tên như vậy, chẳng lẽ ai ai cũng có tài thần tiễn xuyên tâm?? Trịnh Hổ cười, nói: - Lý minh chủ, hôm nay đại chiến thắng lợi, toàn đều nhờ vào ba mươi sáu Xuyên tâm tiễn thủ, mỗi một người bọn họ đề đáng xưng là thần tiễn, bá phát bá trúng, mũi tên nào cũng bắn trúng tim kẻ địch. Lý Xuân Hồng biết Trịnh Hổ không hề khoa trương, nàng bất giác ngó bọn cung thủ một cái? Chỉ thấy bọn họ ai ai thân thể cũng cường tráng khoẻ mạnh, lưng hổ tay vượn, đặc biệt nhất là thần quang hai mắt lấp lánh như điện, nàng bất giác khen thầm: - ?Thật đúng là vóc dáng của tay thần tiễn!? Trịnh Hổ dẫn mọi người đến một khe núi, băng qua một khu rừng tùng rậm rạp, đến một thâm cốc mọc đầy tùng xanh, cỏ xanh tươi tốt, đối diện với vách núi. Thâm cốc này quanh co ngoằn ngoèo, đi chừng nửa dặm, chuyển qua một góc núi, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy xung quanh vách núi sừng sững rừng cây trước mặt lộ ra vài căn nhà tranh mới xây dựng lên. Âu Dương Hải thấy hình thế xung quanh phải khen thầm: - Lý Xuân Hồng thật có tài điều quân bố trận, nàng chọn lấy khe núi này chỉ cần giữ được con đường thông đạo kia thì có thể cự lại quân địch đông ngàn vạn người. Đột nhiên một tiếng kêu mừng rỡ từ trong căn nhà tranh vọng ra: - Tư tư, tư tư? Tiếp đó một cô gái áo trắng chạy ra? nàng như mọt con Yến bay khỏi tổ, lao thẳng vào ôm lấy Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa giang đôi tay, hai người ôm nhau thật chặt? Họ không nói một câu nào, nhưng đôi mắt hai người đều ràn rụa nước mắt. Hồi lâu? Lý Xuân Hoa mới nói một câu: - Muội muội, muội thật là được việc! Lý Xuân Hồng thổ thức nói: - Tư tư, muội nhớ tư tư chết được, nếu tư tư không về chắc muội đau lòng chết mất. Lúc này trong nhà tranh có mười mấy người đi đến, trên vai, cánh tay, đùi họ đều quấn bằng vải trắng, trên áo dấu máu hãy còn, họ dều tươi cười. Lý Xuân Hoa vừa trông thấy họ vội bước tới cười nói: - Chư vị anh hùng hào kiệt, các vị đã đến đây, Lý Xuân Hoa này cảm kích vô ngần? Nàng thấy người trong bản minh đối với thân hữu ái như vậy, cảm động đến rơi lệ. Côn Luân chưởng môn Kiếm Dã Chân Nhân trong số đó vuốt râu cười nói: - Minh chủ bình an trở về, xin thứ lỗi cho chúng tôi không ra nghinh đón được. Trong mười mấy người của phái Côn Luân, có người là đẹ tử tục gia. Đột nhiên trên con đường trong khe núi vang lên tràng cười ha ha rất lớn: - Kiếm Dã đạo trưởng, các vị khổ cực quá. Chỉ thấy miệng cốc xuất hiện hai mươi mấy người, họ chính là bọn Hoa Sơn Thiên Quải Tử Khấu Thời Cuộc, Điểm Thương Bát Tý Đồng Vũ Chính Cương và Chung Nam Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung. Lý Xuân Hồng vừa trông thấy Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung được mọi người dìu tới thì vội vã chạy tới hỏi: - Bàng chưởng môn, người? Phiên Thiên Kiếm Bàng Chung cười ha hả nói: - Chúng tôi tổn thất mười mấy người đệ tử và ta mất một chân, nhưng đổi lại là một trận thắng. Lý cô nương, cô naói chúng tôi có bị thiệt không? Lý Xuân Hồng buồn bã than rằng: - Nếu không có mọi người và Bàng Chưởng môn dẫn dụ Tàn Độc Kỳ Tẩu thì chúng ta chắc phải mất mát, cho nên nói công lao trận này Bàng Chưởng môn đứng đầu. Điểm Thương Bát Tý Đồng Vũ Chính Cương mỉm cười: - Một lũ võ phục bọn chúng tôi nếu không có Lý cô nương dụng quân như thần, quyết thắng ngàn dặm thì có thể tranh nổi cao thấp với bọn ma đầu Bạch Hoàng Giáo được. Hoa Sơn Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc khẽ than một tiếng, nói tiếp: Vũ huynh nói rất phải, ngày trước chúng ta cho rằng Bạch Hoàng Giáo chỉ là một lũ tà ma ngoại đạo, thân phận nhỏ bé, không đáng đánh, nhưng qua mấy trận kịch đấu chúng ta cảm thấy thực hổ thẹn, chẳng nhứng Bạch Hoàng Giáo thế lực mạnh mẽ mà còn có những tên ma đầu đủ làm mọi người kinh khiếp. Dù chín đại môn phái trong Trung Nguyên liên minh đối kháng Bạch Hoàng Giáo, nhưng nếu không có người mưu trí tuyệt thế như Lý cô nương đến điều hành thông suốt thì e rằng chỉ mấy ngày là giang hồ võ lâm thiên hạ bị huư diệt. Lý Xuân Hồng đột nhiên nghiêm mặt, thi lễ nói với Lý Xuân Hoa: - Minh chủ đã trở về, mọi việc từ nay về sau hoàn toàn do minh chủ chủ định, không biết minh chủ có mệnh lệnh gì? Lý Xuân Hoa khẽ đưa tay, nói: - Mọi người tạm thời vào trong nghĩ ngơi, có lời thiết yếu gì từ từ hãy nói. Quần hào nghe lời, cung thân lui bước. Trịnh Hổ, Âu Dương Hải, Kiếm Dã Chân Nhân, Thiết Quải Tử, Vũ Chính Cường, Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa bảy người chậm rãi bước vào một căn nhà tranh. Bên ngoài có mấy phiến đá, Lý Xuân Hoa đợi mọi người ngồi xuống xong, còn mình bước đến ngồi bên trái Âu Dương Hải, nói: - Đầu tiên ta giới thiệu cho chư vị, vị này là Âu Đương thiếu hiệp, tên chỉ một chữ ?Hải?. Lý Xuân Hồng cười nói: - Minh chủ, Âu Dương thiếu hiệp gần đây danh chấn thiên hạ võ lâm, mọi người ở đây đều đã biết đại danh của chàng. Nói xong, nàng mỉm cười với Âu Dương Hải. Âu Dương Hải đứng dậy, chắp tay thi lễ với mọi người, nói: - Âu Dương Hải này là lạc phách nhân của giang hồ võ lâm, mà lại được Lý tiểu thư khen thưởng thật làm cho tại hạ mắc cỡ vô cùng. Kiếm Dã Chân Nhân cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp, tính cách khiêm tốn, thật là phong độ của một đại hiệp, chúng tôi rất khâm phục. Lý Xuân Hoa từ khi thụ thương mất tích, chuyện Âu Dương Hải trổ tài ở ngôi phế viện ngày trước nàng không biết tý gì cho nên hiệp danh của chàng gần đây chấn động giang hồ nàng căn bản không biết. Nàng chăm chú nhìn thẳng vào Âu Dương Hải tỏ ý ngạc nhiên. Lát sau nàng cười nói: - Lý Xuân Hoa ly biệt chư vị gần một tháng, không ngờ võ lâm lại có biến đổi to lớn. Lý Xuân Hồng buồn bã than: - Bẩm cáo minh chủ, Khiên Thủ? Thiếu 2 trang 37 và 38? - Sa mạc thất tiễn! Họ nổi danh một vùng Mông Cổ, Tân Cương, Thanh Đảo? Lý Xuân Hồng nói: - Họ đã thu lại tính hung hãn vốn có, thề sống chết với Thanh Đạo Minh. Lý Xuân Hoa gật gù nói: - Sa mạc thất tiễn, thuật xạ tiễn sớm đã nổi danh toàn quốc, Thanh Đạo Minh may mắn có được họ thật là một chủ lực lớn. Lý Xuân Hồng nói: - Hôm nay đại thắng Bạch Hoàng Giáo, theo tiểu nữ suy đoán, đã làm cho bọn chúng thu bớt sự hung hãn, đại khái trong nữa tháng, bọn chúng sẽ không tiến công chúng ta. Tiểu nữ nghĩ, chúng ta nên nhân lúc này chỉnh đốn lại tổ chức bản minh để chuẩn bị cho thắng lợi lần đại chiến sau. Lý Xuân Hoa lại nói: - Ta vốn đã muốn nơi phân đà Khiên Thủ Bang triệu tập võ lâm đại hội cùng thương lượng đại sự, nhưng vì sau khi ta thọ thương thì phải bỏ . Hôm nay, quần hào thiên hạ liên tiếp gia nhập Thanh Đạo Minh, điều này có thể chính thức dương danh Thanh Đạo Minh được rồi. Nàng dừng lại một chút, đổi giọng nói: - Thanh Đạo Minh từ lúc trù bị đến nay đã hai năm, được sự yêu mến của chư vị anh hùng, chọn tiểu nữ làm minh chủ, nhưng lại chưa qua tuyển cử chính thức, và đối với tổ chức của bản minh chưa có sự an bày thoả đáng, cho nên tiểu nữ muốn dịp gần đây triệu tập người trong toàn minh tuyển chọn minh chủ mới. Kiếm Dã Chân Nhân trầm giọng nói: - Thanh danh của Lý minh chủ trên giang hồ võ lâm có thể nói là người được chọn xứng đáng nhất hiện nay của bản minh, bần đạo nghĩ chuyện chọn minh chủ có thể miễn đi. Thiết Quải Tử Khấu Thời Cuộc đêm qua đã tận mắt thấy võ công của Lý Xuân Hoa, ông ta nói tiếp: - Theo lão phu thấy, thiên hạ giang hồ võ lâm trừ Lý minh chủ ra không có một người nào khác có thể vinh đăng ngôi vị Thanh Đạo Minh chủ. Lý Xuân Hoa nghiêm mặt nói: - Thanh Đạo Minh nhân tài đầy dẫy, bất cứ một vị nào đều có thể vinh đăng ngôi vị Thanh Đạo Minh chủ , ví dụ như Quan Đông đại hiệp Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp, ông ta có thể nói là người được tuyển chọn tốt nhất cho chức vị Thanh Đạo Minh chủ. Mọi người nghe vậy đều nghĩ thầm: _Phải rồi! Công Tôn Lạp có thể đảm nhiệm vị trí trọng yếu này. Lý Xuân Hoa lại nói: - Ngoài ra hãy còn những người mới nổi danh trên giang hồ cũng có thể tuyên nhậm chức vị minh chủ. Mọi người đều biết nàng đang ám chỉ Âu Dương Hải. Tuy thanh danh của Âu Dương Hải trên giang hồ không bằng Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng nhưng mọi người đều biết chàng là nhân tài mới nổi trong võ lâm, tiền đồ còn thênh thang vô hạn lượng. Âu Dương Hải trông thấy ánh mắt của Lý Xuân Hoa thì biết tâm ý của nàng, chàng đứng dậy cười ha hả nói: - Lý minh chủ giữ chức đã hai năm, tài năng xuất chúng, không ai có ý kiến gì khác, nếu Thanh Đạo Minh thay đổi minh chủ, một khi xảy ra bất cứ tranh chấp nào thì thực là cơ hội tốt cho kẻ địch thừa cơ tấn công, với ý nghĩ của tại hạ, chức vụ Minh chủ tuyệt đối không thể thay đổi, không biết các chư vị tại đây nghĩ thế nào? Kiếm Dã Chân Nhân, Thiết Quải Tử, Bát Tý Đồng, đồng thanh nói: - Âu Dương thiếu hiệp nói rất phải, mong Lý Minh chủ hãy nghĩ đến đại cuộc võ lâm. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Tiểu nữ lui khỏi chức vụ Minh chủ chứ không hề lui khỏi Thanh Đạo Minh. Nàng thở dài nói: - Chư vị đều biết Lý Xuân Hoa vốn là một thân nhi nữ, làm sao có thể sống lâu dài trên võ lâm giang hồ được, cho nên tiểu nữ muốn tuyển một người vĩnh viễn giữ chức vị Minh chủ, làm cho Thanh Đạo Minh vĩnh cửu với võ lâm, vì người trong giang hồ thiên hạ hoà giải nhưng tranh chấp, giương cao chính nghĩa. Âu Dương Hải cười khẽ nói: - Lý Minh chủ tuy thân nhi nữ, nhưng chúng ta ngày nay phát thệ đoàn kết tiêu diệt ma đạo, tiêu diệt Bạch Hoàng Giáo, tại hạ nghĩ Bạch Hoàng Giáo cũng không tồn tại lâu mà không bị tiêu diệt, Lý Minh chủ có thể công thành thân thoái. Chàng nói rất có lý làm Lý Xuân Hoa không thể biện giải được nữa. Nàng trầm ngâm một hồi mới nói: - Các chư vị tuy suy tôn tiểu nữ làm Minh chủ, nhưng Thanh Đạo Minh cơ hồ tụ tập anh hùng hào kiệt các nơi trong thiên hạ, không chắc mỗi vị đều có sự ủng hộ giống nhau, do đó tiểu nữ quyết định vào ngày hai mươi bảy tháng mười một triệu tập người trong toàn bản minh, tự do tuyển cử Minh chủ. Lý Xuân Hoa nếu được tuyển đương nhiên sẽ không nói lời nào khác nữa. Nàng vừa nói xong, Trịnh Hổ lên tiếng: - Ai dám không phục Lý Minh chủ, Trịnh Hổ sẽ giết chết người đó. Lý Xuân Hoa quát lên: - Trịnh Hổ, ngươi nói gì? Trịnh Hổ thấy mục quang uy nghiêm của nàng,cúi đầu nói: - Trịnh Hổ nhất thời lỡ lời. Xin Minh chủ thứ tội. Lý Xuân Hoa thấy vậy, mỉm cười nói: - Thanh Đạo Minh do các anh hùng hào kiệt các nơi trong thiên hạ tập hợp lại mà thành, tuy nhiên trong tổ chức trên hình thức phải có chức vị, nhưng người trong cùng một minh nên tôn trọng lẫn nhau, tuyệt đối không thể tồn tại tâm lý bá đạo. Mọi người nghe vậy thầm phục mỷ đức của Lý Xuân Hoa, nên biết bọn Kiếm Dã Chân Nhân, Thiết Quải tử, Bát Tý Đồng đều là thân phận tông chủ của một phái, họ một khi gia nhập minh, lại bị người khu sử, đây chẳng phải là một chuyện rất hiếm có hay sao? Lý Xuân Hoa quay lại hỏi Lý Xuân Hồng: - Hồng muội, không biết muội có ý kiến gì với lời ta vừa nói? Lý Xuân Hồng nói: - Cách nhìn của tư tư giống với muội. Thanh Đạo Minh nên chính thức tuyển ra một vị Minh chủ mới. Lý Xuân Hoa hỏi: - Không biết muội muội định chọn nơi nào để tổ chức buổi lễ hội thề với bản minh? Lý Xuân Hồng nói: - Chúng ta đặt mình ở nơi sơn cốc này. Xung quanh vách núi cao vút, địa thế hiểm trở, chỉ có một thông đạo, người của Bạch Hoàng Giáo nếu trong buổi lễ hội thề của chúng ta bất ngờ đột kích, thì nơi này quả thật dễ thủ. Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Tốt! Chúng ta chọn u cốc này làm tổng đàn của Thanh Đạo Minh. Lý Xuân Hồng nói: - Ngày hai mươi bảy tháng mười một, hãy còn mười lăm ngày nữa, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút. Trịnh Hổ, ngươi cưỡi ngựa đến ba căn cứ địa của bản minh đi thông báo. Trịnh Hổ gật đầu đáp: - Vâng! Tiểu nhân lập tức đi ngay. Âu Dương Hải đột nhiên đứng dậy, nói: - Trịnh huynh, khoan đã! Lý Xuân Hoa hỏi: - Âu Dương huynh, huynh có chuyện gì? Âu Dương Hải nói: - Lý Minh chủ, tại hạ đã ba năm chưa về nhà, trong lòng luôn mong nhớ gia mẫu, tại hạ muốn nhân mấy ngày này trở về cố hương thăm lão mẫu, tuyệt đối sẽ trở lại đây trước ngày hai mươi , tham gia buổi lễ hội thề. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp là người rất chí hiếu, thật làm mọi người phải kính. Thiếu hiệp nên mau trở về thăm lão nhân gia. Xin Âu Dương thiếu hiệp chuyển giùm lời thăm hỏi gia mẫu của chúng tôi. Đôi mắt của Lý Xuân Hồng trong xanh như thu thuư, nhìn Âu Dương Hải cười nói: - Nếu không bận rộn nhiều việc, chị em chúng tôi sẽ cùng đi với huynh đài bái kiến bá mẫu. Lý Xuân Hoa thấy ánh mắt của muội muội, trong lòng khẽ thở dài? * * * Âu Dương Hải và Trịnh Hổ lên ngựa phóng đi. Trời chiều lặn về Tây, ráng đỏ ngập trời. Một con thiên lý thần câu, người cưỡi là một vị thiếu niên phong thái như ngọc. Đó là Âu Dương Hải, chàng cưỡi ngựa chậm rải đi vào trấn Võ Thắng Quan đôi nhãn thần của chàng quét vào lầu phòng phố tiệm tấp nập phồn vinh trong trấn, trên mặt lộ một nụ cười vui sướng. Thì ra đây là cố cư của chàng, khi nãy thấy sự phát đạt của cố cư chàng đương nhiên mừng vui. Người trong trấn đều đưa ánh mắt kỳ dị nhìn chàng. Bởi vì chàng cưỡi thần câu, trông rất cao lớn hùng tráng, thu hút cái nhìn của mọi người. Kỳ Vân Sơn là một ngọn núi duy nhất trong trấn, cách trung tâm trấn chừng nửa dặm. Âu Dương Hải khẽ xuống ngựa, chạy thẳng vào Kỳ Vân Sơn. Thần sắc vốn cực vui mừng của chàng đột nhiên lộ vẻ kỳ dị, kinh hoàng. Ba năm trước, chàng có về thăm nhà, lúc ấy chàng còn ở Thiếu Lâm Tự, chàng nhớ dưới chân núi Kỳ Vân Sơn trừ căn nhà tranh của nhà mình ra hãy còn bốn hộ dân cư khác, nhưng hôm nay dãy nhà tranh đó ở đâu? Âu Dương Hải chạy nhanh đến, chỉ thấy mảnh đất này hiện ra tàn tích của lửa cháy. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, chàng ngẩn ngơ nhìn mảnh đất đen ngòm này đến xuất thần. Tịch dương đã qua đầu núi, màn đêm từ từ buông xuống? nơi này trở nên cực kỳ âm u, thê lương. Đột nhiên, một người tiều phu gánh một gánh củi từ trong núi đi ra. Tiều phu nọ ngẩng đầu lên thấy Âu Dương Hải không nhúc nhích, kinh hãi kêu lên: - ?i ma? ma ma ma lại xuất hiện. Tiếng kêu này làm kinh tỉnh Âu Dương Hải. Âu Dương Hải đột nhiên tung mình xuống ngựa đuổi theo. Tiều phu nọ thấy bóng người vụt một cái, Âu Dương Hải đã đứng ngang ngay trước mặt, tiều phu kêu lớn một tiếng quay mình toan chạy. Tiều phu nọ cả người run cầm cập, run run nói: - Ma oan, ma oán? tiện dân với các vị không oán không thù, xin đừng bắt tôi? Nam mô a di đà Phật! Nam mô a di đà Phật! Thượng Đế!... Diêm La Vương? Tiều phu như quá sợ ma, lẩm bẩm tụng những tên thần không ngớt. Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Vị lão huynh này, hãy quay đầu qua xem thử coi, ta là người hay là ma? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 09 Thiếu Lâm Tranh Hùng Tiều phu sợ qúa kinh hãi tuy nghe thất đấy là tiếng người, nhưng vẫn không dán quay lại nhìn, gã nói: - Tiện dân không tin, người là oan hồn mà hoá thân, xin hãy thương cho tôi, tôi có nội tôi chín mươi tuổi, cả đời tôi chưa làm chuyện xấu bao giờ, chưa từng hại một ai ? Âu Dương Hải nói: - Ta có là quỷ dữ cũng không hại ngươi, hãy quay đầu lại ta có điều muốn nói. Tiều phu nghe vậy mới từ từ quay mình lại nhưng ánh mắt của gã vẫn mang vẻ hãi hùng, đứng ngây ra nhìn Âu Dương Hải, hai chân run lẩy bẩy. Âu Dương Hải khẽ nói: - Xin hỏi lão huynh những nhà ở đây chuyển đi đâu rồi? Tiều phu nghe vậy biết chàng đích thực là người rồi, gã vẫn còn e sợ hỏi: - Ông là...? Công tử là người ngoài đến phải không? Trong lòng Âu Dương Hải ngầm lo lắng, lúc này chàng cảm thấy sự tình có hơi bất bình thường bèn nói: - Trước đây ta ở nơi này, hôm nay trở lại tìm một người. Tiều phu đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Âu Dương Hải hỏi: - Công tử nói thật không? Âu Dương Hải nói: -Ta nói thật !- Công tử không phải tìm nữa, người ở tại đây toàn bộ đều chết hết rồi. Âu Dương Hải nghe vậy đưa tay chụp vào vai tiều phu, quát lên: - Ngươi nói láo . Chỉ nghe thấy gã tiều phu rống lên như heo bị thọc tiết. Hoá ra Âu Dương Hải chợp một cái, cơ hồ làm vai gã nát vụn.  dương Hải biết mình hơi qúa đáng, bèn nới lỏng tay, chỉ thấy tiều phu mồ hôi đổ dầm dề, rên rỉ không ngớt. Âu Dương Hải rút trong người ra một thỏi bạc nói: - Xin lỗi lão huynh, ta vì nhất thời làm bị thương lão huynh, chút bạc này lão huynh cầm lấy mà uống trà. Tiều phu thấy bạc lập tức thôi rên, nhưng vẫn nhăn nhó mặt mày, rõ ràng vai của gã hãy còn đau. Âu Dương Hải nhét bạc vào tay gã nói: - Lão huynh, huynh nói người ở đây toàn bộ chết hết rồi có phải không? Tiều phu nói: - Tiện dân tận mắt thấy, làm sao mà không thật. Tin tức về cái chết của người ta mà dám nói láo hay sao? Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh vội hỏi: - Lão huynh thấy thế nào xin kể lại kỷ cho ta nghe. Tiều phu thấy chàng kinh hãi, đột nhiên làm gã nhớ đến một chuyện, đưa mắt chăm chú nhìn vào mặt Âu Dương Hải, chợt hỏi: - Xin hỏi công tử có phải họ Âu Dương? Âu Dương Hải ngạc nhiên, nói: - Sao huynh biết được họ của ta? Tiều phu khẽ thở dài nói: - Cuối cùng công tữ đã đến ? Âu Dương Hải biến sắc, hỏi: - Huynh nói gì? mau kể những gì xảy ra cho ta nghe. Tiều phu nhìn Âu Dương Hải nói: - Đây là câu chuyện đáng sợ, là một vu án giết người vô nhận đạo? ? Vào hai tháng trước, tiện dân đốn củi ở trong núi, chợt nghe tiếng kêu cứu vang lên ? ? Lúc này tuy trời đã tối, trong lòng tiện dân rất sợ sệt, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây đắp bảy bức phù đồ. Thế là tiên dân tìm theo tiếng kêu mà tới đến chân núi, nhưng tiếng kêu không còn nữa, đột nhiên trước mặt sáng lên, nhà của bốn năm hộ gia dình bị lửa thiêu cháy rừng rực. Tiện dân chay mau qua, dưới ánh lửa chỉ thấy các người đầy đất, trẻ nhỏ phụ nữ không biết bị người nào giết chết, máu tươi ngập tràn, cực kỳ ghê rợn kinh người. Lúc đó tiện dân sợ qúa ngây ra, ngay lúc đó một tiếng kêu vang lên, từ trước cửa căn nhà ở mạn nam, có một người phụ nữ đứng nhưng rồi lại ngã xuống. Âu Dương Hải không đợi gã nói hết, vội hỏi: - Có phải người phụ nữ đó trên bốn mươi tuổi không? Sau đó thế nào? Tiều phu nhìn Âu Dương Hải buồn bã nói: - Lúc người phụ nữ đó chưa ngã xuống, hình như huơ tay gọi tiện dân, cho nên tiện dân chay nhanh đến, chỉ thấy người phụ nữ này máu tươi đầy mặt, quần áo rách bươm, máu tươi v»n chảy ròng ròng trên người. Lúc đó bà ta hãy còn chưa chết, thấy tiện dân chay tới, lại vùng vẫy ngồi dậy, nhưng bà ta bị thương qúa nặng, chỉ nghe bà ta nói một câu, mở mồm phun ra một bụm máu tươi rồi ngã xuống đất chết ? Âu Dương Hải vội hỏi: - Bà ta nói gì? Tiều phu nói: - Bà ta nói, Âu Dương hai chữ rồi chết. Âu Dương Hải tái nhợt, cả mặt mày, toàn thân run rẩy. Tiều phu thở ra một hơi, lại nói: - Lúc tiện dân đưa tay dìu bà ta dậy, đột nhiên thấy đôi tay đầy máu của bà ta nắm chặt một cái khăn tay màu trắng, trên mặt khăn viết mấy hàng chữ, tiện dân là người không biết chữ, đương nhiên không biết bên trong viết gì ! Nhưng theo tiện dân nghĩ, người phụ nữ này lúc sắp chết nói ra hai chữ Âu Dương hình như là họ người, cho nên có thể đó là lời bà ta nhờ tiện dân truyền đạt lại cho người thân của bà ta ? Âu Dương Hải đối mắt trợn trừng, hỏi: - Sau đó làm sao? Tiều phu nói: - Tiễn dân lấy chiến khăn đó, nếu bà ta muốn tiện dân truyền đạt lời nói thì cuối cùng cũng có một ngày thân nhân của bà ta đến đây. Sự việc đã phát sinh đến nay cũng hai tháng, công tử là người đầu tiên đến nơi này, cho nên tiện dân mới hỏi ông có phải họ ?Âu Dương ? không .. Tiện dân thấy người phụ nữ đó có thể là thân nhân của công tử, mảnh khăn tay tiện dân hãy còn cất giữ trong nhà, công tử đi với tiễn dân xem có phải là người công tử quen hay không. Ngưng một chút tiều phu nói tiếp: - Còn một việc này tiện dân suýt nữa quên. Trước khi sự việc xảy ra mấy ngày tiện dân thấy có một vị hoà thượng lạ mặt lai vãng trong tiểu trấn này. Âu Dương Hải lúc này trong lòng bi thương khôn tả, bởi vì người phụ nữ nói giống y như mẫu thân của mình, nhưng chàng không tin là mẫu thân gặp thảm họa. Bởi vì mẫu thân của chàng không thù không oán với người ta, đương nhiên sẽ không có thù địch. Nếu là đạo tặc, mà những hộ ở đây đều rất nghèo, đạo tặc làm sao mà đến? Âu Dương Hải hỏi: - Nhà lão huynh ở đâu, chúng ta đi nhanh lên ! Tiều phu xốc gánh củi lên, đột nhiên kêu một tiếng ngã lăn xuống đất. Âu Dương Hải cau mày, biết rằng vai gã hãy còn đau, thế là tay trái chàng nhẹ nhàng nhấc gánh củi lên vai, nói: - Huynh hãy dẫn đường. Tiều phu thấy Âu Dương Hải nhẹ nhàng nhấc gánh củi hơn trăm cân lên vai, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khôn tả, vì bề ngoài của Âu Dương Hải giống như một thư sinh yếu đuối, làm sao có được lực khí như vậy. Tiều phu đi trước dẫn đường, Âu Dương Hải đi theo sau. Ô vân thần câu cũng khẽ bước đi theo. Đẹm khuya tĩnh mịch, tiếng vó của Ô vân Thần câu như tiếng nhạc bi ai, nặng nề đơn điệu. Tâm tình Âu Dương Hải lúc này vô cùng trầm trọng, chàng thầm hy vọng với trời cao rằng tấm khăn tay đó không phài để lại cho mình. Hai người đi chừng một tuần trà, tại một dãy nhà cổ đơn sơ ngoài trấn, tiều phu lấy tay chỉ vào một căn nhà rách nát nói: - Ở đây ! Âu Dương Hải khẽ bỏ gách củi xuống, tiều phu đẩy cửa, bên trong có tiếng người già hỏi: - A Cát con đã về ư? Hôm nay sao con về muộn vậy? Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn dầu, soi chiếu lên dường một bà lão nằm trên đó. Tiều phu chạy nhanh tới, nói: - Bà bà, điệt tôn ở dưới núi gặp một vị công tử, công tử họ Âu Dương ? Lão bà đó đưa tay vào người, hỏi: - Có phải con muốn lấy mảnh khăn tay cho người ấy xem không? Nói xong , bà lão rút ra một khăn tay màu trắng. Âu Dương Hải đi tới khẽ nói: - Xin chào lão bà bà , cho tiểu điệt mượn tấm khăn tay. Lão bà khẽ ?ho? một tiếng nói: - Mời vị tướng công này ngồi, ta là người già tàn phế, không thể ngồi dây nghinh khách. Đôi tay Âu Dương Hải run run nhận lấy khăn tay. Dưới ánh đèn dầu, chỉ thấy tấm khăn dính máu tươi loang lổ, trến đó viết mấy chữ lớn, dùng máu tươi viết nên. Âu Dương Hải đôi mắt nhận ra nét chữ, khi thấy ba chữ đầu tiên đập vào mắt chàng, lá người chàng bất giác lảo đảo mấy lần, hóa ra trên đó viết ?Âu Dương Hải, con không phải là con trai ta, tiếc là ta không thể nói cho con nguyên do trong đó?. Mấy chữ cực kỳ giản đơn này đã chứng minh cái chết của mẫu thân Âu Dương Hải. Âu Dương Hải xem xong, đôi vai run rẩy mắt tối xầm, lạong choạng ngã lăn trên mặt đất. Tiều phu vội bước tới dìu chang dậy, kêi lên: - Tướng công ? tướng công. Âu Dương Hải đứng thẳng người dậy, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, gió đêm vừa thổi, chàng không nén nổi đau thương cực độ trong lòng, bất giác bật khóc lên đau đớn. Ai nói anh hùng không rơi lệ, chỉ vì chưa đến lúc thương tâm. Nước mắt chảy hết rồi, cái thay thế là máu. Âu Dương Hải ngắm nhìn sao lạnh trời đêm, trong đầu chàng không ngừng suy nghĩ đến hai câu: ?Âu Dương Hải con không phải là con ta, tiếc rằng ta không thể nói cho con nguyên do trong đó ? Âu Dương Hải tự nói:Thế thì ta là con ai? Ta là con ai? Con của ai? Còn nữa, ai đã giết mẫu thâncủa ta?Đột nhiên chàng kêu lên: - Mẫu thân à ! Vì sao người không nói rõ cho con biết ! Chàng không ngớt hồi ức lại bao sự tình lúc trước, nhưng không có một chuyện khả nghi nào có thể chứng minh mình không phải là con của người. Nhưng vì sao lúc lâm tử, lại vô cớ lưu lại lá huyết thư này? Chẳng lẽ lại đem đứa con tự mình sanh ra nói rằng không phải con mình ư? Âu Dương Hải như mê chàng không cách nào giải thích cho mình được. Chợt Âu Dương Hải nghĩ đến một chuyện, hai tháng trước chàng bị Lý Xuân Hoa dùng thiên cang chỉ đả thương, ngọa bệnh nằm trong phân đà của Khiên Thủ bang, Lý Xuân Hoa nói mình lúc ấu thơ luyện một môn nội công huyền diệu, chẳng lẽ chàng thực sự từ nhỏ đã luyện nội công ư? Nhưng mình nhớ lại thì đâu có người nào dạy nội công tâm pháp cho mình? Âu Dương Hải chợt nhớ lại Thiếu Lâm sơn Thần tăng nói qua cách hô hấp của một môn nội công kỳ diệu, ông ta nói: - Cách hô hấp của môn nội công này, cần phải luyện trong thai người mẹ, là nói trong lúc mang thai người mẹ phải tập luyện cách hô hấp này, suốt cho đến khi đứa bé ra đời là một giai đoại cơ bản sơ bộ. Sau đó, vừa rời khỏi thân thể người mẹ, phải bắt đầu nhờ sức người dẫn đạo hô hấp cho đứa bé, dùng cách hô hấp kỳ đặc này của đứa trẻ luyện tập nội công, nhưng môn ?Anh nhi nội công tâm pháp? này rất khó luyện thành, bởi vì bản thân người mẹ cần phải là một người có nội công cực kỳ tinh thâm, và thứ giai đoạn luyện công thứ hai, lúc hướng dẫn đức trẻ hô hấp, người truyề thụ hoàn toàn dùng trân khí bản thân dẫn đạo cơ quan hô hấp của đứa bé, trong đó nếu có một sai sót nhỏ thì đứa bé lập tức huyết khí chảy ngược, ngừng thở mà chết. Âu Dương Hải nhớ đến câu nói ấy, lâm bâm tự nói: - Thiếu Lâm tự Thiên Sơn Tăng chưa từng dạy mình cách tu luyện nội công, mà ta cũng chưa luyện tập qua, một người luyện võ nếu không có nội công thì không thể vận chân khí đến tứ chi, nếu ta không học qua nội công thì sao lại vận chuyển được, chân khí lưu thông bách mạch? Lại có thể đề khí phi than nhảy lên, vì sao ta học và luyện võ công lại có thể vượt hẳn người thường? Chẳng lẽ ta thật sự từ nhỏ đã luyện thành ?Anh nhi nội công tâm pháp? ư? Mà cha mẹ sinh ra ta là cao thủ tuyệt thế võ lâm. Thế thì họ là ai? Họ đang ở đâu? Ở đâu? Âu Dương Hải lúc này như phong cuồng, rú lên thật lớn. Bao nhiêu suy nghĩ, suy đoán, chàng vẫn không nghĩ ra nguyên do. Với câu đố về thân thế của chàng, chàng đã không cách nào hiểu rõ. Tiếp theo là bí mật cái chết của mẫu thân chàng nghĩ: ?Chẳng lẽ là một chuyện sảy ra trùng hợp?? Nếu thế càng không có thể, nếu là tình cờ ngoài ý thì sẽ không đến nỗi những người lân cư đều bị giết sạch, đó hiển nhiên, là thủ phạm tàn khốc giết người diệt khẩu. Thù hận ư? Đương nhiên mẫu thân của mình không có thù hận với người, như vậy sự tình trong đó có hai khả năng. Thứ nhất: là thù địch của cha mẹ không rõ của mình tìm đến đây giết người diệt khẩu. Thứ hai: là thù địch của mình, nổi lên tâm lý báo thù, tàn sát gia mẫu cho hả giận. Thù địch của mình thì có những người nào? Người của Bạch Hoàng giáo? ? Nhưng, người của Bạch Hoàng giáo không có một người nào biết gia thế của mình, như vậy đương nhiên không phải là người của Bạch Hoàng giáo giết. ?Hay là hoà thượng Thiếu Lâm tự?? Nghĩ đến Thiếu Lâm tự, Âu Dương Hải chợt bùng lên ngọn lửa thù hận kinh người. Chàng nghĩ: ? Khả năng là người trong Thiếu Lâm tự rất cao.? Một người của Thiếu Lâm tự biết nhà mình ở đâu, hai là quần tăng Thiếu Lâm không thể bắt được mình, họ mới hạ độc thủ giết hại mẫu thân ta, bức ta lên Thiếu Lâm tự tầm thù. Thế thì quần tăng Thiếu Lâm tự vì sao phải giết cả những người hàng xóm trông thấy, sợ mốt lúc nào đó sẽ đến tai giang hồ võ lâm, tổn hại đến danh dự Thiếu Lâm tự cho nên mới giết sạch diệt khẩu. Âu Dương Hải càng nghĩ càng thấy đúng, ngay lúc đó, thù hận dâng trào trong tim, chàng kêu lớn: - Thiếu Lâm quần tăng ạ ! thiếu lâm quần tăng ! Ta Âu Dương Hải nếu không moi tim bụng các ngươi tế mẫu thân thì thề không làm người. Nói đến đây, chàng giận dữ gầm lên một tiếng, phi thân lên ngựa. Tiếng vó ngựa dồn dập xé ta màn đêm yên tĩnh. Âu Dương Hải ra roi thúc ngựa, phóng nhanh đến đỉnh Thiếu Thất tịnh Hà Nam. Đông nguyệt như móc câu, hàn tinh vạn điểm. Trong ánh trăng sao sương chưa xuống, có thể lờ mờ thấy một quần thể kiến trúc luên miên trên đỉnh núi Thiếu Thất, vách màng ngói xanh màu bích lục. Đó là Thiếu Lâm tự. Lúc này đã sơ canh, các hoà thượng đã tụng xong kinh tối, chìm vào giấc mộng. Một thiếu niên áo xanh đứng trước cửa lớn tự viên, đôi mắt lộ ra ánh hàn quang ghê người, góc miệng của chàng hé ra nụ cười lạnh lùng. Nụ cười đó chứa đầy phẫn hận, bi thương ? Và có hơi mang theo một vẻ tàn khốc. Chàng cất bước đi thẳng đến cửa tự viện. Rầm rầm rầm, chàng đưa tay đập cánh cửa. Chàng chính là Âu Dương Hải, một thiếu niên mang trong người mối thù hận sục sôi. Thanh âm này vang lên trong đêm, hòa thượng giữ cửa bị tiếng gõ cửa làm kinh tỉnh, mắt nhắm mắt mở từ cái cửa nhỏ bên cạnh đi ra. Âu Dương Hải lại đưa tay gõ cửa lớn rầm rầm, hoà thượng áo xám nọ quát hỏi: - Sao ngươi gõ cửa, lại cứ gõ cửa lớn làm gì? Âu Dương Hải như không nghe thấy, rầm rầm rầm ? tiếp tục gõ cửa lớn tự viện. Hòa thượng mở cửa xong phóng bước chạy ra đưa tay chộp lấy Âu Dương Hải. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái khẽ đưa lên, vận nội kình tống ra một cái ? Hòa thượng kêu lên ?úi chao? một tiếng. Cổ tay phải xương như muốn thoát khớp, đau đớn vô cùng. Nhưng hòa thượng này vùng nhấc chân phải lên, hung hãn đá vào huyệt hạ âm của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải trừng mắt, dùng chân phải cản đòn đá của đối phương rồi đá bật trở lại.Hòa thượng rú lên một tiếng xương chân bị va chạm gẫy rời, bắn ra hơn một trượng ngã ngồi xuống không dậy nổi. Lúc này từ cửa bên cạnh ba vị hòa thượng vội vã chạy ra, họ xông đến xem xét thương thế của hòa thượng nọ, một người trong bọn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hải, trầm giọng nói: - Vị thí chủ đêm khuya lên Thiếu Lâm tự dùng độc thủ đả thương người, không biết định làm gì? Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Các người mau mở cửa lớn tự viện nghênh tiếp sát thần. Hòa thượng nọ ngạc nhiên, liền cười một tiếng, nói: - Hoá ra thí chủ định đến Thiếu Thất này để tầm thù? Hừ hừ ! Thiếu Lâm tự mấy mươi năm nay không ai dám đến gây náo loạn, các hạ thật gan to hơn trời, xin báo danh tính. Hòa thượng nọ cơ trí thâm trầm, ông biết người này này đến đây có tâm thiện bất, huống chi sư đệ của mình trong chớp mắt bị hắn đánh nát xương tay, đánh gãy xương chân, hiển nhiên cả một thân đầy tuyệt kỷ. Âu Dương Hải lạnh lùng hỏi: - Các người có mở cửa lớn không? Hòa thượng trầm giọng nói: - Cửa lớn đại viên trừ phi có chuyện cấp kỳ, cấp bách, ngoài ra tuyệt đối không mở, thí chủ đã đến đây tầm thù, xin theo cửa nhỏ mà vào, đợi ta thông báo sư phụ định đoạt. Cửa lớn Thiếu Lâm tự đối với hương khách hoặc là người của võ lâm bài phỏng thì trước giờ không mở, trừ phi là cao nhân cực kỳ danh vọng, hoặc là tự viện có đại lễ mới mở cửa lớn này. Âu Dương Hải ở Thiếu Lâm tự bảy năm làm sao chàng jkhông biết quy củ, chỉ vì đêm nay chàng đến tầm thù, đương nhiên cố ý làm khó bọn họ. Âu Dương Hải lạnh lùng mỉm cười, nói: - Các người không mở cửa lớn nghênh tiếp tự mình ta sẽ vào. Nói xong, chàng nhẹ nhàng đề khí nhày lên cửa lớn, tung bước mà vào. Cử chỉ này đã phạm vào đại kỵ củ Thiếu Lâm tự, nên biết nhảy vào cửa lớn chính là miệt thị Thiếu Lâm vô cùng, những hoà thượng nọ thấy vậy biến sắc. Họ chạy nhanh vào cửa bên cạnh cản Âu Dương Hải lại, quát: - Thí chủ đã khinh miệt sự tôn nghiêm của bổn tự, thứ cho những người xuất gia chúng ta khồng còn khách sáo nữa. Mắt Âu Dương Hải quét vào mặt ba người lạnh lùng nói: - Các người muốn cản đường ta, đừng trách ta hạ độc thủ? Vị hoà thượng gầy gò nọ nói với hòa thượng bên trái: - Sư đệ, ngươi mau gióng chuông (x) cảnh Ông ta nói xong đột nhiên xông lên, một chiêu ?Hắc long du tâm? đáng thẳng vào người Âu Dương Hải. Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Võ công của ngươi còn chưa đủ hạ hầu, hãy kêu Thiên Minh ra đây, ta có lời hỏi với ông ta. Vị hòa thương này thất kinh, nên biết với võ công của mình, trong Thiếu Lâm tự đã được các vị sư phó khen ngợi. Âu Dương Hảo?i đột nhiên dùng tay trái khua một cái, đem vị hòa thượng này ném ra ngoài một trượng, quanh người rảo bước đi vào ! Keng keng keng ? keng ? Chuông canh báo hiệu của Thiếu Lâm tự đã vang lên. Tiếng chuông, ba tiếng ngăn một tiếng dài. Âu Dương Hải biết đây là tín hiệu khẩn cấp khi Thiếu Lâm tự gặp phải sự cố nghiêm trọng, chàng cười thầm, nói: - Ha ha ? một gã làm công trong bếp mấy tháng sau trở lại Thiếu Lâm tự lại làm cho họ kinh hãi trọng thể, ha ha ha ha ? Chàng đột nhiên ngẩng đầu cười sằng sặc ? Nội công của chàng cực cao, tràng cười đó sang sảng còn hơn cả tiếng chuông. Âu Dương Hải vừa cười, thân mình cũng đã xông vào tự viện. Thiếu Lâm tự trăm ngàn con đường lớn nhỏ chàng đã thuộc lòng, cho nên chàng phóng đi không có gi ngăn trở. Chàng vừa bay vèo qua một nóc nhà, đột nhiên một tiếng niệm Phật vang lên. Mấy luồng kình phong mang theo tiếng gió vù vù đánh ập vào người Âu Dương Hải. Âu Dương Hải cười ha ha, song chưởng cách không đánh ra. Kình đạo chàng đánh ra uy mãnh kinh người, tiềm lực chưởng phong bức thẳng ngoài mấy trượng. Trong bóng tối vang ra mấy tiếng rên đau đớn ? Bốn hòa thượng mặc cà sa màu xám lảo đảo lùi lại ba bốn bước. Âu Dương Hải không đánh họ nữa, thân mình bay vút sát qua mình họ, bay qua một viện lạc khác. Chàng giống như xông vào chỗ không người. Trong chốc lát Âu Dương Hải lần ngăn chặn đột kích, nhưng tất cả đều bị chưởng lực hùng hậu của chàng đánh bị thương. Âu Dương Hải có ý muốn làm láo loạn nghiêng ngửa Thiếu Lâm tự một phen, cho nên đi không có mục tiêu, chàng phóng đi vô mục đích trong các viện lạc trùng trùng điệp điệp của Thiếu Lâm tự, gặp phải hòa thượng nào ngăn trở hoặc đột kích chàng bèn ra tay đả thương họ. bởi vì lúc chàng động thủ cực kỳ ngắn ngủi mau lẹ, cho nên các hòa thượng chùa Thiếu Lâm đều không nhận ra chàng. Lúc này tiếng chuông chùa Thiếu lâm vang lên còn dồn cập hơn. Âu Dương Hải biết trận loạn náo này đã làm kinh động người trong toàn chùa, chàng ngửa đầu phát ra tiếng rú rùng rợn, bi thương. Người chàng như tên bắn, bay thẳng đến quảng trường Tàng Kinh Các của chùa Thiếu Lâm. Đột nhiên mấy bóng người đuổi theo nhanh như chớp. Ngươi đi đầu chính là thủ tọa Đạt Ma Đường Thiếu Lâm tự. Thiên Ma thiền sư, hãy còn có bốn vị cao đệ Đạt Ma Đường. Thiên Ma thiền sư vừa trông rõ Âu Dương Hải, trong lòng ông ta chấn động, sau đó cười lạnh lùng, nói: - Hóa ra là đức phản đồ. Thiên Đàng có đương ngươi không đi, địa ngục không có cửa mà ngươi tự nhảy xuống, hôm nay ngươi chớ mong sống sót rời khỏi Thiếu Lâm tự nữa. Âu Dương Hải nghe vậy đôi mắt bắn ra tia lửa căm thù, nhìn chằm vào người Thiên Ma. Thiên Ma thiền sư thấy đôi mắt sắc bén của chàng, trong lòng hơi chấn động? Âu Dương Hải nhếch mép phát ra giọng cười lạnh như băng giá, nói: - Thiên Ma đại sư đã lâu không gặp, hôm nay ta phải giáo huấn ông một phen. Bốn đại đệ tự Đạt Ma Đường bên cạnh gầm lên, nói: - Phản đồ ! Ngươi thật là vô pháp vô thiện, trông thấy trưởng tôn còn dám hỗn ? Trong tiếng quát, bốn đại đệ tử Đạt Ma Đường lao mình tới.  Dương Hải cười nhạt nói: - Ta không hề là người của thiếu Lâm tự, nói cái gì là phản đồ? Tôn trưởng? Ha ha ? Các người không phải là đối thủ của ta hãy còn không cút đi sớm. Nói xong chàng lắc đôi vai lướt qua vòng vậy của bốn vị tăng, lao thẳng vào Thiên Ma tăng. Thiên Ma tăng quát lớn: - Thiết Hoàn, các ngươi lui lại. Đôi tay ông ta đã nắm quyền thủ trước ngực nghênh đón Âu Dương Hải lao đến. Âu Dương Hải thấy trong thế thủ của Thiên Ma tất có biến hoá quái qủy gì đây, đột nhiên chàng tung mình lên không hít một luồng chân khí xuống đan điền rồi chuyển người. Cao thủ đến bậc này xuất thủ giao đấu nhanh như điện, Âu Dương Hải vừa rồi chuyển mình, Thiên Ma đại sư đánh đến bên người, không một tiếng động. Âu Dương Hải xoay mình qua, Thiên Ma đại sư đã đến sát chàng trong vòng hai thước. Thiên Ma đại sư cử song quyền vung ra với cú đánh này uy thế to lớn vô cùng một luồng kình phong tựa như núi băng nồ tung. Âu Dương Hải cười nhạt, tay phải vỗ ra một chưởng, người lập tức tung mình nhảy ra sau. Chợt nghe một tiếng quát trầm trầm: - Sư đệ, đừng tiếp chưởng của hắn. Thân mình Thiên Ma đại sư từ phía trước xông tới, đột nhiên như bị lực đạo nào đó ngăn cản, vội rơi xuống, chân đứng vững trên mặt đất, thân mình hãy còn lắc lư không ngừng. Một bóng người áo xám nhảy tới, ông ta chính là Thiên Tuệ thiền sư của La Hán Đường. Thiên Tuệ đại sư đi đến bên cạnh Thiên Ma hỏi: - Sư đệ ! có phải bị thương không? Chiếc áo dài trên người Thiên Ma thiền sư không ngừng rung động, cả một thân thể mềm nhũn. Thiên Tuệ vội đưa tay dìu lấy mình Thiên Ma, đột nhiên một luồng nhiệt khí từ trên người Thiên Ma thiền sư truyền qua. Thiên tuệ đại sư trong lòng thất kinh, tay trái khẽ rờ vào chán Thiên Ma thiền sư, cảm thấy da thịt nóng như lửa. Bốn vị cao đệ Đạt Ma Đường thấy sư phụ bị thương dưới tay Âu Dương Hải, đồng giận dữ gầm lên, lao thẳng vào Âu Dương Hải Thiên tuệ đại sư quát lớn: - Thiết Hoàn, bốn người các ngươi mau khiêng sư phụ về Tâm Thiền Đuờng. Bốn người đệ tử Đạt Ma Đường nghe lời lập tức ngừng lại thế công, xoay lại díu thân mình mềm nhũn của Thiên Ma thiền sư vộ vã bước đi. Thiên Tuệ thiền sư niệm phật nho nhỏ, nói: - Âu Dương thí chủ, xin thí chủ hãy nghĩ đến lúc chúng ta cùng tương xư, hãy nói ra dụng tâm của thí chủ. Âu Dương Hải ảm đạm nói: - Đêm nay ta có ý lên Thiếu Lâm tự tầm thù, ra tay quyết không lưu tình, thiên Ma bị nội kình của ta đáng bị thương ?tiêu tâm mạch? trong kỳ Kinh Bát Mạch, phong tỏa huyết khí toàn thân. Thiên Tuệ đại sư nghe vậy lập tức nói với tăng nhân phía sau: - Mau đi đến Tâm Thiền Đường nói là Thiên Ma sư thúc bị người đánh bị thương tiêu tâm mạch. Thiên tuệ thiền sư nói xong, sắc mặt đột nhiên trầm lại quay đầu đối diện với Âu Dương hải, hỏi: - Đêm nay Âu Dương thí chủ xông bừa vào thiếu thất, liên tiếp đả thương hơn sáu mươi đệ tử, có thể nói là sự việc mấy trăm năm nay Thiếu Lâm chưa hề xảy ra, tuy lão nạp cảm niệm đến tình chúng ta đã từng cùng liên thủ đối phó với Bạch Hoàng giáo, nhưng cũng không thể bỏ qua tỗi lỗi của thí chủ đêm nay. Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Nhưng nếu đại sư là kẻ thù giết chết mẫu thân của ta thì ta cũng sẽ không tha ông. Thiên Tuệ đại sư nghe vậy thất kinh, hỏi: - Thí chủ, thí chủ nói gì? Âu Dương Hải nói: - Thiếu Lâm phái các người giết chết mẫu thân của ta và hơn hai mươi mạng người hàng xóm. Lời chàng vừa dứt, đột nhiên ? Một tiếng quát lớn: - Chưởng môn đến. Bốn vị tiểu sa di hòa thượng mi thanh mục tú dẫn trước một vị tăng nhân thân hình khôi vĩ, đoan chính tiêu sài, đi thẳng đến, vị tăng này chính là đương kim trưởng môn Thiếu Lâm tự - Thiên Minh thiền sư. Thiện Tuệ đại sư quay đầu hành lễ với Thiên Minh thiền sư, nói: - Người đêm nay loạn xông vào Thiếu Lâm chính là Âu Dương Hải, bốn tháng trước chay trốn khỏi Thiếu Lâm. Đôi mắt Thiên Minh quét một vòng xung quanh nói: - Chúng đệ tử lập tức bố trí trận La Hán một trăm linh tám người, đêm nay tuyệt đối không để cho tên cuồng đồ này tiêu dao ngoài nghiêm luật. Âu Dương Hải nghe vậy nhướng mày, chàng ứng tiếng quát lớn: - Thiên Minh chưởng môn, ông đã sai khiến những người vừa đến Võ Thắng quan vâ Kỳ Vân sơn sát hại mẫu thân của ta, nếu ông không giao hung thủ ra đây, đêm nay tả phải dùng máu rửa Thiếu Lâm tự. Thiên Tuệ đại sư nghe vậy chấn động trong lòng, thầm nghĩ: ?Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự đêm nay gặp phải một trường máu đổ hay sao??. Thiên Minh chưởng môn quát lớn: - Cuồng đồ, đêm nay ngươi đã sát thương sáu mươi đệ tử bổn tự, tạo thành một sự sỉ nhục cho chùa Thiếu Lâm mấy trăm năm nay, nếu không đem ngươi trừng phạt theo chính pháp thì đệ tử Thiếu Lâm vĩnh viễn không thể đi lại trên giang hồ võ lâm được. Chúng đệ tử tiến lên bắt lấy tên cuồng đồ này. Thiên Minh vừa nói xong, trên quảng trườn tiếng niệm phật vang lên rầm trời. La Hán trận đã phát động rồi, một trăm lẻ tám vị hòa thượng xung quanh, giống như một xe lớn từ từ lăn tới, dần dần khép chặt vòng vây. La Hán trận này là một đại tuyệt nghệ của chùa Thiếu Lâm, La Hán trân có một trận Tiêu La Hán do ba mươi sáu người tổ chức thành, trân này có uy lực vô cùng, mấy trăm năm nay, phái Thiếu Lâm rất ít khi dúng đến đại La Hán trận. Đêm nay Thiền Minh thiền sư vì thấy Thiên Ma sư đệ đã bị thương dưới tay chàng, biết Âu Dương Hải thân hoài tuyệt mỷ, mình cũng không chắc có thể bắt được chàng, cho nên vận dụng đến đại La Hán trận. Âu Dương Hải tuy biết rõ sự lợi hại của La Hán trận, nhưng chàng có ý muốn thử La Hán trận nổi danh võ lâm này một tý xem có những ảo diệu gì. Trận La Hán này vừa mới phát động, nếu từ ngoài nhìn chỉ thấy quần hùng tăng di động, ngang có tám người một hàng, công tám hàng, phân chia đứng bốn phái đông tây nam bắc, thẳng là bốn người một hàng, cộng mười hàng, cắm xuyên qua vị trí tăng nhân hàng ngang trừ những bước chân, thân pháp ra, không thấy chỗ nào kỳ lạ. Nhưng Âu Dương Hải đứng ngay chính giữa thì không cảm thấy như vậy. Tiếng quần tăng niệm phật vang trời, đầy dẫy một oai lực uy hiếp hồn phách của người. Những tăng nhân đó lui tới giao thoa lẫn nhau, thay đổi cước bộ, tăng y bay phần phật làm người hoa cả mắt Âu Dương Hải xem một hồi, chợt cảm thấy bóng người trước mắt biến ảo, đầu óc hôn mê, chàng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: Quả nhiên La Hán trận này lợi hại vô cùng, hỏng rồi, ta phải phá trận này thế nào đây?? Chàng vừa hoảng loạn, huyết khí phù động, thân hình như muốn di động theo cước bộ của những tăng nhân kia. Thiên Minh thiền sư bên ngoài thấy sắc mặt khủng hoản của Âu Dương Hải trong bụng mừng rỡ, ông ta hô lên: - Lập tức phát động thế công. Thiên Tuệ đại sư xem xong, than thầm: Vị thiếu niên nhân tài võ lâm này đêm nay ắt phải táng mạng trong La Hán trận rồi. Thình lình ? Âu Dương Hải giận dữ gầm lên, song chưởng đánh ra mãnh liệt. Hóa ra một dãy tăng nhân phía bắc áp tới chàng. Nào ngơ Âu Dương Hải vừa đánh chưởng ra dãy tăng nhân này đột nhiên lui lại. Một dãy tăng nhân phái tây lao đến sát bên người nhanh như hành vân lưu thủy, một tăng nhân trước mặt đã đánh ra một chưởng ra. Tốc độ biến hóa nhanh cùng cực, thật đáng kinh người. Âu Dương Hải thất kinh, chàng vung mạnh tả chưởng ra đón đánh? Nhưng tăng nhân này vừa thấy Âu Dương Hải giơ chưởng ra, thì lại thu chưởng lùi lại. Tiếp theo ? Dãy tăng nhân phía đông lại áp đến. Trong chốc lát ? Trên mình Âu Dương Hải liên tiếp bị trúng bảy chưởng, may mà nội công của chàng tuyệt cao, vân cương khí hộ thân, tuy là như vậy chàng cũng bị đánh cho khí huyết nhộn nhào, hai vai lắc lư. Thiên Minh và Thiên Tuệ đại sư bên ngoài thấy vậy rấy kinh ngạc, họ rõ ràng trông thấy trên mình Âu Dương Hải bị trúng bảy chưởng sao lại còn có thể cầm cự được nữa? Đạôt nhiên Âu Dương Hải vụt nghĩ đến chiêu ?Phan nguyên Qui chần? trong hai lưu chân kinh. Cháng quát to một tiếng, song chưởng vung lên trong nháy mắt đánh ra mười ba đạo chưởng lực hùng mạnh vô biên, làm cho tăng nhân bốn phía đông tây nam bắc phải lùi lại ngoài hai trượng. Âu Dương Hải đột nhiên ra thế bảo nguyên thủ nhất.? Bảo nguyên thủ nhất? là gì? là đứng yên một chỗ bất động, người không động ta không động, người động ta động trước. Chàng vừa mới ra thế, hít thở vài lần xong. lập tức não trí rõ ràng sáng tỏ, tiếng niệm chú nhiếp tâm thần của quần tăng đã không thể cảm nhiễm được chàng. Âu Dương Hải thấy một tăng nhân hàng ngang đã xông tới, tức khắc Âu Dương Hải thân nhanh như ma qủy ập sát vào người tăng nhân này. Vị tăng nhân này miệng phún máu tươi ngã lăn xuống đất mà chết. Âu Dương Hải chợt lại đứng nguyên vị, đôi mắt khẽ khép lại, Thiên Minh Thiện Tuệ bên ngoài biên sắc, họ không nhìn ra Âu Dương Hải dùng thủ pháp nào đáng trúng vị đệ tử La Hán đó. Tiếp theo đó, mất tiếng hư hự liện tiếp vang lên ? Bốn vị tăng nhân đều đổ xuống. Trong chớp mắt, tăng nhân trong La Hán trận đã có bảy vị bị đánh chết, bốn vị bị trọng thương, tuy lập tức có người xông lên, trận thức chưa loạn, nhưng chúng tăng nhân đã không dám áp đến nữa. Đột nhiên một thanh âm sang sảng vang lên nói: - Người này đã ngộ thấu được tinh hoa võ công, tinh lặng như nước, không gì có thể làm xáo động, La Hán trận tuy rằng uy lực cực lớn nhưng không thể đả thương được hắn ta, chưởng môn Thiên Minh đời thứ ba mươi bảy, ngươi mau phát lệnh cho La Hán trận lui lại để tránh khỏi thương vong thêm nữa. Thiên Minh chưởng môn nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nói lớn: - La Hán trận, lập tức lui lại, chúng đệ tử thủ ngoài hai mươi trượng, đứng im chờ lệnh. Mệnh lệnh của Thiên Minh vừa xuất, chúng đệ tử La Hán trận mồm niệm phật, từ từ lùi lại hai mươi trượng. Tiến niệm phật vừa dứt, hơn một trăm vị tăng nhân nhưng thần đứng im tại chỗ, thần thái rất là trang nghiêm tiêu sái. Âu Dương Hải lúc này vẫn ?bảo nguyên thủ nhất? đứng nguyên chỗ cũ. Thiên Minh chưởng môn phát lệnh lui La Hán trận xong, cúi mình nói: - Chưởng môn Thiên Minh đời thứ ba mươi bảy xin bái kiến bảy vị sư thúc bá Tâm Thiền Đường. Âu Dương Hải nghe vậy đôi mắt đột nhiên mở bừng, chỉ thấy trên bậc đá Tàng Kinh các không biết từ lúc nào đã có bảy vị cổ tăng già nua đang ngồi xếp bằng. Bảy người này chính là thất lão Thiếu Lâm, xưa nay chân không rời khỏi Tâm Thiền đường một bước. Nên biết thất lão Tâm Thiền đường này chính là cao thủ thiếu Lâm trước một đời, tuổi tác mỗi vị bọn họ đều đã bảy tám mươi tuổi, võ công của thất lão có cao không, không ai biết, họ vô luận Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện gì cũng đều không muốn nhúng vào, năm này qua năm khác tham thiền trong Tâm thiền đường.  u Dương Hải thấy thất lão Tâm Thiền đường trong bụng kinh hãi, nghĩ: Nếu bảy tăng này xuất thủ bắt ta, thì nhất định ta không thể nào trốnthoát?. Thất lão Tâm Thiền đường ngồi xếp bằng trên bực đá, đôi mắt nhắm nghiền, Thiên Minh với quần tăng cúi mình thi lễ với thất lão xong, Thiên Minh cất giọng nói: - Bẩm cáo bảy vị sư thúc bá, người này chính là một tên làm công nhà bếp của bổn tự, vào bốn ngày trước lễ Trung thu đại hiệu, hắn đã giết chết bốn vị đệ tử, đêm nay tìm đến Thiếu Lâm, trong một đêm đã làm hại bảy mươi mấy đệ tử bản phái. Người này liên tiếp mấy lần đánh giết đã có mối thù như biển với Thiêu Lâm ta, đêm nay nếu không bắt hắn lại, án theo môn quy xử tử, để tử Thiếu Lâm phái ta nay về sau không còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa, kính thỉnh bảy vị sư thúc bá định đoạt. Thất lão Tâm Thiền đường nghe xong vẫn không động tĩnh gì, hình như họ đều đã nhập định rồi v à kh ông nghe thấy lời của Thiên Minh. Kỳ thực bọn Thiên Minh đâu biết thất lão Tâm Thiền đường đang dùng Mã Nghị Thần Công (công phu của kiến) để cùng nhau thương lượng vấn đền trọng đại này. Sự quyết định vấn đề này, liến quan đến đại cuộc giang hồ võ lâm nay về sau. Âu Dương Hải cũng biết thất lão Thiếu Lâm này nếu ra tay mình khó tránh khỏi cái chết. Âu Dương Hải đột nhiên hét lớn: - Thiên Minh chưởng môn, ông không giao trả hung thủ giết người ra ư? Thiện Tuệ đại sư khẽ niệm A di đà phật, nói: - Âu Dương thí chủ, vì sao thí chủ chỉ chích người trong bản phái giết gia nhân của thí chủ? Âu Dương Hải quát: - Chẳng lẽ ta ngậm máu phun người ư? Thiên Tuệ đại sư, ông hỏi Thiên Minh thì biết, ông ta phái người đến nhà ta bắt ta như thế nào? Hừ. Các người bái phật tụng kinh để che lấp hung thủ, thật không còn nhân tính, giết gia mẫu ta không kể, còn giết luôn bốn nhà hàng xóm bất hạnh, phụ nữ trẻ thơ già trẻ đều giết sạch, thủ đoạn vô nhân đạo này làm người trong thiên hạ bi phẫn giận dữ, các người cho rằng giết người phóng hỏa như vậy sẽ hủy đi chứng cứ, nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt, đã bị một người tiều phu trông thấy những gì xảy ra. Thiên Minh chưởng môn, nếu ông không giao hung thủ ra, Âu Dương Hải ta đêm nay dùng bao kiếm chém sạch thiếu Lâm tự từng cọng cỏ ngọn cây. Âu Dương Hải đối với Thiếu Lâm tự vốn không có hảo cảm, cho nên với vụ án này chàng chỉ dựa vào một điểm nhỏ nhặt, mà cho rằng hung thủ đích xác là người của Thiếu Lâm không sai. Bởi vì chàng thám thính trong trấn, nghe người nói đêm trước khi vụ án xảy ra có mấy vị tăng nhân đi đến nhà mình. Thiện Tuệ đột nhiên dùng ánh mắt nhìn vào mặt Thiên Minh, khẽ hỏi: - Chưởng môn sư huynh, có thật người trong phái đến nhà hắn? Thiên Minh khẽ gật đầu, nói: - Hai tháng trước thật sự có Thiên Ma sư đệ và bốn vị đệ tử hàng chữ thiết đến nhà hắn, tróc nã hắn. Sư đệ có tin bốn vị đệ tử lại làm ra chuyện thảo khốc này không? Thiên Tuệ đại sư hơi biến sắc hỏi: - Bốn vị đệ tử đó hiện nay ở đâu? Thiên Minh chưởng môn trầm giọng nói: - Họ ra khỏi nhà đến hôm nay hãy còn chưa trở về, ta định một hai ngày nữa sẽ phái người đi tìm kiếm. Thiên Tuệ nghe vậy biến sắc, than một tiếng nói: - Thế thì chúng ta không thể biện hộ nữa rồi ! Thiên Minh trầm giọng nói: - Tên cuồng đồ này liên tiếp gia hại biết bao nhiêu là đệ tử phái ta, chẳng lẽhãy còn muốn hắngiảng đạo lý nữa ư? Thiên Tuệ nói: - Chưởng môn sư huynh, danh hiệu thiếu Lâm trên giang hồ luôn luôn là lãnh tụ các phái trên thiên hạ, nếu đệ tử phái ta thực sự làm ra chuyện rợn người ấy, thì một khi truyền ra thì danh dự Thiếu Lâm lập tức tiêu tan mất hết, bị võ lâm thiên hạ nguyền rủa suốt đời. Mặt Thiên Minh phủ một lớp băng sương nói: - Chúng ta chỉ cần đem tên cuồng đồ này giết đi thì chẳng lẽ nhân sĩ giang hồ biết chuyện đó được hay sao? Thiên Tuệ đại sư nghe vậy nội tâm đau xót vô cùng, ông không ngờ sư huynh của mình lại tàn ác như vậy. Thiên Minh khẽ thở dài: - Vi danh dự của bổn phái, chúng ta không thể không làm như vậy. Thiên Tuệ ngao ngán nói: - Sư huynh là chưởng môn đời thú ba mươi bảy của bản phái, nhất thiết đều do sư huynh chủ định. Chỉ nghe Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, quát lớn: - Thiên Minh chưởng môn, ông không muốn giao hung thủ ra đây hay sao? Thiên Minh trầm giọng quát: - Cuồng phu, ngươi liên tục giết hại đệ tử của bổn phái, lại còn ngậm máu phun người. Âu Dương Hải giận dữ quát: - Chứng cứ rõ rành rành, chẳng lẽ ta lại nghi oan người tốt? Thiên Minh quát: - Im mồm ! ngươi xúc phạm đến mấy đại tội của bản phái, sắp chết đên nơi hãy còn không khoanh tay chịu trói thì còn đợi đến lúc nào? Âu Dương Hải ngẩng đầu phát ra tràng cười bi tráng, thê lương. Tay phải rút kiếm, soạt một tiếng rồng hú hổ gầm, thanh qui kiếm đã ra khỏi vỏ, một luồng hàn quang màu xanhchiếu lên mặt chàng, lộ ra vẻ sát khí rợn người. Thiên Tuệ miệng niệm A di đà phật, nhẹ bước đi thẳng tới Âu Dương Hải nói: - Âu Dương thí chủ, thí chủ muốn gia hại người khác, đầu tiên phải giêết lão nạp này. Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Thiên Tuệ đại sư, ta biết ông nhân từ, rộng rãi, oan có đầu, trái có chủ, Âu Dương Hải chỉ muốn giết hung thủ giết người, nếu các người có thể giao ra đây thì tuyệt đối ta không gia hại bất cứ ai. Thiên Tuệ đại sư nói: - Không biết Âu Dương thí chủ có chứng cớ gì, nói đệ tử bản phái là hung thủ giết người?  Dương Hải lạnh lùng nói: - Chứng cứ? Đã đủ lắm rồi, thứ nhất Âu Dương Hải ta bình sinh chỉ có dây mơ rễ má với phài Thiếu Lâm, thứ hai cố cư của ta chỉ có phài Thiếu Lâm các người biết, thứ ba Thiếu Lâm tự đã thực sự phái ra bốn đệ tử đến nhà ta, tổng hợp các lý do ấy lại thì đích xác đệ tử Thiếu Lâm làm ra chuyện này. Thiên Tuệ niệm phật một tiếng, nói: - Âu Dương thí chủ, thí chủ có thể đợi lão nạp điều tra vụ án này cho ra chân tướng rồi hãy quyết định được chứ? Chợt nghe Thiên Minh chưởng môn nói to: - Thiên Tuệ đại sư đời thứ ba mươi bảy tiếp lệnh, lập tức bắt lấy tên phản đồ này. Thiên Tuệ nghe vậy quay mình hướng Thiên Minh thi lễ nói: - Thiên Tuệ tiếp lênh. Sau đó quay lại nói với Âu Dương Hải: - Lão nạp không thể không lãnh giáo thí chủ vài chiêu tuyệt học. Âu Dương Hải đột nhiên nâng kiếm đứng thẳng thản nhiên nói: - Binh khí không có mắt, đại sư phải chú ý. Thiên Tuệ đại sư võ công tuyệt cao, ông nhìn Âu Dương Hải nâng kiếm đứng thẳng, than thầm: ?Thiên Tuệ đêm nay chết mà không hận rồi?? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy ? Chột nghe thất lão Tâm thiền đường trên bực đá người ngoài cùng bên phải lên tiếng: - Tư thế cầm kiếm của người này chính là ?ngư kiếm thuật khởi thủ thức? cực kỳ thượng thừa, hàm chứa trong đó biến hóa vô cùng, sát khí ghê gớm kỳ dị, Thiên Tuệ ngươi không phải là địch thủ của hắn, mau lùi lại. Thiên Tuệ đại sư đã từng thấy qua võ công của Âu Dương Hải, ông thừa biết mình không phải là địch thủ của chàng, sự việc ông ra giao đấu là bất đắc dĩ vì không dám kháng lại mệnh lệnh. Thiê Minh chưởng môn nói: - Sao bảy vị sư thúc bá không ra tay, các đệ tử đành phải liều thôi. Tâm Thiền đường thất lão đột nhiên mở bừng mắt, mười bốn đạo thần quang sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm người Âu Dương Hải họ từ từ đứng dậy. Thiên Minh thấy vậy đã biết thất lão sắp xuất thủ, kêu lên: - Thiên Tuệ lùi lại. Thiên Tuệ đại sư hư trút được gánh nặng lùi lại. Âu Dương Hải cầm kiếm đứng thẳng, bất giác quay mình lại đối diện với thất lão trên bực đá thầm nghĩ: ?Dù rằng địch không nổi Thiếu Lâm thất lão nhưng cũng phải liều mạng một phen, nếu mình không cách nào báo thù được thì có chết ở đây? Ngay lúc đó ? Âu Dương Hải bỗng nghe trong tai một thanh âm rõ ràng, kêu rằng: - Âu Dương Hải thất lão đã nhìn ra lai lịch chiêu thức của ngươi, họ sắp kêu Thiên Minh chưởng môn, hiệu lênh Thiên Sơn tăng xuất thủ bắt ngươi ? Thanh âm vừa dứt, chợt nghe lão tăng bên phải trong thất lão từ từ nói: - Thiên Minh, võ công của người này rất kỳ dị, trong bổn tự đại phái chỉ có một người có thể phá được chiêu thức của hắn. Thiên Minh nói to: - Kính xin đại sư bá chỉ thị. Tinh thiền lão tăng nói: - Người đó chính là Thiên Sơn tăng sư huynh của ngươi, ba mươi mấy năm nay thi6en Sơn đã học được tinh tuý của võ học, ngươi mau dùng Lục ngọc trượng chí cao vô thượng của bổn môn truyền lệnh Thiên Sơn sư điệt đến đây. Thiên Minh nghe lời cất bước đi ngay. Âu Dương Hải nghe thấy giọng nói truyền âm nhập mật kia biết ngay là giọng nói của Thiết Địch quái hiệp, chàng kinh thầm, làm sao mà lão nhân gia cũng xuất hiện ở Thíâu Lâm tự? Lúc này lại vang lên giọng nói của Thiết Địch quái hiệp: - Âu Dương Hải, ngươi không đi còn đợi lúc nào, Thiên Sơn tăng là bạn chí giao hảo hữa của ta, ông ta mà tới đây thì ngươi toi mạng. Âu Dương Hải nghe vậy, hú lên một tiếng phi thân lên không. Đột nhiên một vị lão tăng cuối cúng trong thất lão là Tĩnh Thổ cười nhạt nói: - Tâm Thiền thất lão ở đậy, ngươi có thể chạy được ư? Nói xong, Tĩnh Thổ lão tăng đã phi thân tới chém xuống một chưởng. Thiếu Lâm đời thứ ba mươi sáu đều dùng thứ bậu chữ ?Tĩnh?, người chưởng môn đời này là Tĩnh Công đại sư, còn thất lão này là: Tĩnh Thiền, Tĩnh Tâm, Tĩnh Kim,Tĩnh Mộc, Tĩnh Thuư, Tĩnh Hỏa, Tĩnh Thổ. Thân mình Âu Dương Hải bay lên không chợt cảm thấy chưởng phong réo sau lưng, giật mình đảo người, thanh qui kiếm một chiêu ?Nghinh Phong đoạn thảo? chém ngược lại sau, còn thân người bay xuống ngoài ba trượng. Chỉ nghe thấy Tĩnh Thổ lão tăng nói: - Kiếm thuật của ngươi khá lắm, tiếp thêm mấy chưởng của lão tăng thử Nói xong, chân khẽ đạp xuống tưng người bay tới. Âu Dương Hải thấy thân hình của Tĩnh Thổ lão tăng nhanh như ma qủi, trong lòng kinh hãi, tung kiếm đánh xéo ra một chiêu ?Phi bảo lưu truyền?, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái của kẻ địch, ngầm giấu sự biến hóa của một chiêu ?Đảo chuyển âm dương?, chỉ cần Tĩnh thổ lão tăng nhượng một chiêu lập tức sẽ biến đâm thành quét ép địch phải lùi. Ai ngờ tĩnh thổ lão tăng không tránh chiêu thế, tả chưởng chụp lấy cổ tay chàng uy thế mãnh liệt bức dừng ngay thế kiếm, hữa chưởng một chiêu ?Trực khấu thiên môn?, chém thẳng xuống. Chưởng này uy mãnh tuyệt luân, áo của các hòa thượng xung quanh đều bay phần phật. Trong tai Âu Dương Hải nghe giọng nói của Thiết Địch quái hiệp, nói: - Âu Dương Hải, thất lão nếu đồng thời ra tay thì cả ta cũng khó địch nổi. Sao ngươi còn dám đánh lâu? Mau rút vào phía Tàng Kinh Các. Âu Dương Hải nghe lời, thân mình vùng mạnh bay ra sau. Đột nhiên hai đệ tử La Hán đường bộ tới. Tà áo xanh của Âu Dương Hải phiêu động tả chưởng duỗi ra rồi rút lại, rồi nghe hai tiếng kêu rú, hai đệ tử La Hán đường mỗi người đều trúng một chỉ, ngã oạch xuống đất. Thất lão Tĩnh Hỏa lão tăng quát to một tiếng, phất tay áo, một luồng kình phong từ tay áo cuốn ra ? Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo thanh quang bay vút về phía hai lão tăng. Đây là thuật ngự kiếm tối cao trong kiếm pháp, lúc công lực tới mức hỏa hầu thuần thanh thì có thể sát thương người ngoài mười trượng, nhưng công lực hỏa hầu của Âu Dương Hải hãy còn nông cạn, chỉ có thể miễn cưỡng sử được thân kiếm hợp nhất. Dù không đủ hỏa hầu nhưng thần công chí cao của thuật ngự kiếm này của chàng uy thế cũng to tát vô cùng. Tĩnh thổ, Tĩnh Hỏa hai lão tăng chỉ cảm thấy một luồng hàn quang cuộn theo gió kiếm ập đến, không thể nào xuất thủ chống đỡ được, bất giác tâm thần chấn động ? Hai lão tăng đồng thời tung ra hai luồng chưởng phong cương mãnh vội vã cản lại kiếm khí đang đánh tới, muợn thế trầm chân khí xuống đan điền, thâu kình đạo lại, chân rơi xuống đất nhảy lùi lại phía sau một trượng xa. Âu Dương Hải một kiếm bức lùi hai lão tăng, liền chuyển người lướt đi mấy trượng, chạy nhanh đến phía Tàng Kinh Các. Tĩnh Thổ, Tĩnh Hỏa, Tĩnh Thuư, Tâm Thiền đường thất lão, đã có ba lão xuất thủ đuồi theo. Lúc này tám người đệ tử La Hán đường đứng thành hàng ngang cản đường đi của Âu Dương Hải.  u Dương Hải gầm lên một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo cầu vồng phóng vọt ra. Tám vị tăng này là cao đệ đời thứ ba mươi tám nhưng họ làm sao cản được thế kiếm này, hai vị tăng tránh né hơi chậm, hai cánh tay đứt lìa, kêu lên thê thảm, máu phun tung téo. Nhờ một thế ngăn cản này, Tĩnh Hỏa, Tĩnh Thuư đã đuổi tới. Tĩnh Hỏa vận công phóng thẳng một chưởng vào lưng Âu Dương Hải. Tĩnh Thủy lại dùng chiêu ?Phi Ưng bắt Thỏ ? cách không ập xuống. Âu Dương Hải nhảy lẹ sang bên phải, Âu Dương Hải không dám đối đòn, tung mình nhảy vọt lên ? Một chân cuồng phong cuốn vèo qua thân chàng trong gang tấc, may mà không đánh trúng. Vừa mới tránh khỏi chưởng lực của Tĩnh Thổ thì tĩnh Thủy, Tĩnh Hỏa lại bổ tới sau lưng, một tả chưởng ?Thần long thám trảo? bổ uống đầu, một hữa chưởng ?Phán quan phiến bạc? chộp vào cổ tay. Âu Dương Hải lắc cổ tay, kỳ chiêu đột nhiên xuất ra ? Thanh qui kiếm như đâm như chém, hoa ra chiêu này chính là chiêu chưởng thức trong Hải lưu chân kinh, chàng đột ngột biến thành kiếm thực thi triển ra. Chỉ thấy hàn quang lưu động, đâm nhanh vào ba đại yếu huyệt ?Huyền cơ?, ?Đường môn?, ?Tương đài? của Tĩnh Hỏa tăng. Chiêu này kỳ ảo không thể tả, dù là Tĩnh Hỏa thân hoài tuyệt học cũng không giải được, lão tăng vội thu thế công, gấp rút nhảy lùi lại ba bước. Âu Dương Hải tuy đánh lùi được Tĩnh Hỏa lão tăng, nhưng không cách nào tránh khỏi một đòn cấu vào uyển mạch cổ tay trái của Tĩnh Thủy lão tăng. Chính ngay lúc đó, Âu Dương Hải chợt cảm thấy một luồng khí lực mềm mại đẩy thân mình nhảy ra ba bước, may mắn tránh được đòn của Tĩnh thũy lão tăng. Âu Dương Hải biêết là Thiết Địch quái hiệp ngầm giúp đỡ, trong lúc gấp rút chàng nảy ra ý, nhân tiên chém vút ra một kiếm rồi hảy lên mược lực kiếm phong thi triển tuyệt học ?Lăng không hư độ? bay véo ra ngoài bảy tám trượng. Tĩnh Thổ, Tĩnh Hỏa, Tĩnh Thủy, tam lão muốn xông lên truy đuổi, đột nhiên một luồng tiềm lực mềm mại cản ngăn trước người họ, ba người kinh nghi thầm, ai nấy đếu phóng chưởng đánh tan tiềm lực kỳ dị kia xong, thì chỉ thấy Âu Dương Hải liên tiếp tung mình mấy cái, thân hình mất hút trong ánh trăng. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 10 THANH ĐẠO MINH TUYỂN CHỦ Tam lão hãy còn muốn đuổi theo, chợt thấy bọn tứ lão Tĩnh Thiền chạy lên, nói: - Người này một thân võ học, thế gian hiếm thấy nhưng công lực hãy còn chưa đến hoả hầu, qua vài năm nữa chúng ta chúng ta khó mà bì nổi hắn. Nghe nói hắn và Thên Sơn sư điệt tương xử với nhau rất thân, có thể Thiên Sơn sư điệt biết lai lịch người này. Đột nhiên sắc mặt của Tĩnh Thiền lão tăng vụt biến đổi mười phần âm trầm, ngửa mặt nhìn lên mặt trăng trên trời, ngẩn ngơ đến xuất thần. Sự chuyển biến thái độ này làm cho sáu lão kia ngạc nhiên, họ đều biết sư huynh đã luyện được tâm hồn như nước lặng, hỉ nộ ai lạc trước giờ không hề hiện lộ ra ngoài. Qua một khắc, Tĩnh Thiền lão tăng can dặn rằng: - Tĩnh Hoả sư đệ, đệ nói lại với Thiên Minh sư điệt xuất hết đệ tử Thiếu Lâm hàng chữ Thiết, nội trong vài ngày phải tìm được Âu Dương Hải, bắt sống là tốt nhất, đánh chết cũng được. Tĩnh Tâm, Tĩnh Kim, Tĩnh Mộc, Tĩnh Thuư, Tĩnh Thổ năm vị sư đệ, chúng ta chia nhau đuổi theo. Ông ta vừa phát lệnh, cả Thiếu Lâm Tự đã s»n sàng lên đường. Lại nói, Âu Dương Hải chạy như bay ra khỏi chùa, nhắm hướng con thần câu của mình chạy đến. Chàng phi thân nhảy lên Ô Vân Thần Câu, nhắm thẳng hướng núi mà chạy? Con ngựa thiên lý thần câu này phóng bước dồn dập, thật như con thần long chơi giỡn trên không, trong nháy mắt đã phi qua mấy ngọn núi. Trong lúc chạy như giông như gió, Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy phía sau yên ngựa hình như có một người? Chàng kinh hãi ghê gớm, tay trái đánh mạnh ra một chưởng? Ai ngờ chưởng vừa đánh ra, phía sau chẳng có tiếng gì cả. Lúc thế chưởng của chàng đánh ra, chàng đưa mắt lẹ làng liếc ra sau một cái? Chàng vừa liếc thấy liền vô cùng kinh hãi? Hoá ra đuôi con ngựa Ô Vân Thần Câu một người đang nắm lấy. Âu Dương Hải muốn lên tiếng quát hỏi? Chợt nghe người ấy nói: - Ngươi cứ phi ngựa về phía trước, Thiếu Lâm Thất Lão đã chia đường đuổi theo rồi. Âu Dương Hải nghe vậy vừa kinh vừa mừng? Mừng là vì giọng nói của người này là Thiết Địch Quái Hiệp. Kinh là vì ngựa đã chạy nhanh như thế mà Thiết Địch Quái Hiệp lại có thể nắm được đuôi ngựa, dựa vào lực của lông đuôi mà phi hành chân không chấm đất, khinh công tuyệt cao này trên đời chỉ có một. Âu Dương Hải đã từng thấy qua Vân Trung Nhạc, Cổ Thiên nhân viên, khinh công của hai người này tuy có thể nói là thiên hạ khó kiếm, nhưng nếu so sánh với Thiết Địch Quái Hiệp thì hãy còn kém một bực. Ô Vân Thần Câu phi một giờ, đã chạy được hơn bốn mươi dặm Âu Dương Hải chọn một khe núi xa khuất, mới dừng ngựa lạiChàng tung mình xuống ngựa, đảo mắt nhìn phía sau đuôi ngựa không còn thấy Thiết Địch Quái Hiệp nữa. Đột nhiên Ô Vân Thần Câu khẽ hí lên một tiếng, bốn vó khẽ giơ lên, đầu ngựa gật gật liên tục, đi thẳng tới một phiến đá bên trái. Âu Dương Hải quay đầu nhìn. Trên phiến đá nọ có một người ngồi xếp bằng, ông ta bịt mặt bằng khăn xanh, râu dài quá ngực, trong tay cầm một cây sáo bằng thép đen bóng. Ông ta chính là Bắc hiệp trong Ngũ Kỳ, Thanh Cân Thiết Địch Quái Hiệp. Ô Vân Thần Câu chạy đến bên cạnh Thiết Địch Quái Hiệp, hí lên khe khẽ, dùng đầu chuyển qua chuyển lại trên người ông ta, coi bộ rất thân. Âu Dương Hải thấy vậy kinh nghi không ngớt, nên biết Ô Vân Thần Câu linh thông tính người, đối với người lạ xưa nay không dễ gì gần gũi, con ngựa này đối với Thiết Địch Quái Hiệp tốt như thế, chẳng lẽ bảo mã cũng biết được đại hiệp ? Chỉ thấy Thiết Địch Quái Hiệp đưa tay khẽ vuốt lên mặt ngựa: - Ô Vân, ngươi đã chọn chủ khác rồi, không nên thân thiết như vầy để chủ ngươi khỏi ghen ghét, hãy mau qua bên kia ăn cỏ, ta có lời muốn nói với chủ ngươi. Ô Vân Thần Câu nghe vậy nhẹ nhàng sải bốn vó chạy đi. Âu Dương Hải đứng ngẩn ngơ tại đó?Trong đầu chàng loé lên một tia sáng, chàng buột miệng nói: - Sư phụ, sư phụ là? Thiết Địch Quái Hiệp lắc tay ngăn trở câu nói của Âu Dương Hải, trầm giọng quát: - Âu Dương Hải ! Tiếng quát này của ông ta oai nghiêm, tiêu sái khôn tả. Âu Dương Hải nghe thấy, giật mình ngước nhìn lên? Mục quang của chàng và đôi mắt sắc bén của Thiết Địch Quái Hiệp vừa tiếp xúc, bất giác chàng vội cúi đầu xuống. Trong lòng Âu Dương Hải thấp thỏm không yên, chẳng lẽ mình đã làm sai chuyện gì ? Âu Dương Hải nói nhỏ: - Sư phụ, người khoẻ chứ ? Nói xong cung kính thi lễ với Thiết Địch Quái Hiệp. Thiết Địch Quái Hiệp chậm rãi nói: - Ngươi đã đả thương bao nhiêu người của chùa Thiếu Lâm ? Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, hoá ra ông ta đến đây là để chỉ trích mình giết hại người của Thiếu Lâm Tự. Âu Dương Hải run run nói: - Gia mẫu đệ tử bị người của Thiếu Lâm Tự giết? Thiết Địch Quái Hiệp đột nhiên thở dài nói: - Máu đổ đêm nay là do sai sót của lão. Ôi? Ông ta ngẩng đầu thở dài. Trong tiếng thở dài này? Đầy dẫy những thống khổ, bi thương, thê lương khôn xiết. Âu Dương Hải nghe vậy lại giật mình, nói thầm: ?Vì sao sư phụ nói máu đổ đêm nay là sai sót của người, đây là ý gì ??. Đôi mắt Thiết Địch Quái Hiệp nhìn vào mặt Âu Dương Hải, chậm rãi nói: - Người đàn bà dưới chân núi Kỳ Vân Sơn tại Võ Thắng Quan, không phải là mẫu thân sinh ra ngươi, mà là người thị tỳ thân thiết của mẫu thân ngươi. Âu Dương Hải thất kinh lắp bắp nói: - Bà? bà ấy không phải là mẫu thân của đệ tử, có? thật không ? Kỳ thực Âu Dương Hải hiện tại đã biết đích xác mình có một bí mật về thân thế lạ lùng mà không thể nói cho người khác, vốn chàng thấy lời di ngôn được viết từ máu tươi, trong bụng vẫn không tin, nhưng giờ nghe Thiết Địch Quái Hiệp nói, chàng hoàn toàn tin rồi. Trong nháy mắt? Chàng nhớ lại những bí mật khó giải thích trước kia, bây giờ đều rõ rồi. Như Lý Xuân Hồng nói: - Mình từ nhỏ đã luyện qua một môn nội công thần bí. Như vị Thiết Địch Quái Hiệp này, vì sao bao lần giải cứu mình, giúp đỡ mình, hiển nhiên ông ta biết rõ thân thế của mình. Thiết Địch Quái Hiệp khẽ thở dài, nói: - Ngươi từ nhỏ đã được ta giải cứu, giao cho người thị tỳ của mẫu thân ngươi nuôi dưỡng cho đến lớn, đây là sự việc hoàn toàn có thực, làm sao mà giả được? Âu Dương Hải buồn bã nói: - Thế thì phụ mẫu thân sinh của đệ tử là ai ? Họ hãy còn sống trên đời này không ? Thiết Địch Quái Hiệp than rằng: - Điều này thì bây giờ ta không thể nói cho ngươi rõ. Nhưng ta có một túi gấm, bên trong có một tờ giấy, viết tên của cha mẹ ngươi và một số chuyện? Ông ta nói xong, đột nhiên rút tử trong người ra một túi gấm, ném nhẹ cho Âu Dương Hải. Âu Dương Hải đưa tay đón lấy túi gấm, chỉ nghe Thiết Địch Quái Hiệp dặn: - Cái túi gấm này bây giờ ngươi không được mở ra, phải đợi đến lúc có người muốn lấy kim tiền này, mới có thể mở ra, hoặc là? Đột nhiên Thiết Địch Quái Hiệp vung tay trái, một tia sáng bắn qua. Âu Dương Hải đưa tay tiếp lấy, đó là một đồng tiền vàng chế từ vàng nguyên chất, to nhỏ y như đồng tiền bình thường khác, nhưng trên chính diện có khắc bốn chữ ?Minh Âm Kim Tiền?. Mặt sau khắc bốn chữ ?Thiết Địch Quái Hiệp?. Âu Dương Hải bị những sự việc kỳ diệu này làm cho ngẩn ngơ. Vì sao muốn biết cha mẹ mình là ai thì phải phiền phức như thế này, đây là ý gỉ ? Nhưng sự việc mà Âu Dương Hải bình sinh đã gặp, tất cả đều là một bí mật vô cùng? Lúc chàng giải được một bí mật trước? Một bí mật mới lại len vào đầu óc chàng. Thiết Địch Quái Hiệp nhìn chàng một cái nói: - Có phải ngươi cảm thấy chuyện này quá kỳ quái phải không ? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Đệ tử không thể hiểu được nguyên nhân trong đó, kính thỉnh sư phụ giải thích cho. Thiết Địch Quái Hiệp than rằng: - Âu Dương Hải, ta nói cho ngươi rõ, cha mẹ của ngươi là danh nhân võ lâm giang hồ khi xưa, bởi vì trong đó có nhiều ân oán liên miên không dứt, cho nên hôm nay ngươi mới khổ cực như vậy. Ôi? Ông ta thở dài buồn bã, nói: - Nếu không phải lão và cha mẹ ngươi kết nghĩa kim lan thì hôm nay ngươi vẫn là một người bình thường, cungc không có khổ não như vầy. À, lão làm như vầy không biết là thương ngươi hay là hại ngươi ? Âu Dương Hải rơi nước mắt, quì xuống nói: - Ơn sư phụ bồi đắp, cả đời Âu Dương Hải khó quên. Tay trái Thiết Địch Quái Hiệp khẽ phất, một luồng tiềm lực mềm mại tuôn ra nâng Âu Dương Hải dậy, nói: - Hài nhi, ngươi cứ làm theo lời của ta, đợi có người đòi Minh Âm Kim Tiền, ngươi mới có thể mở túi gấm trước mặt người đó, nếu không thì vĩnh viễn ngươi không thể biết bí mật của cha mẹ ngươi. Âu Dương Hải nghe vậy liền hỏi: - Vì sao đệ tử mở túi gấm trước thì không thể biết được bí mật của cha mẹ ? Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Với bí mật ân oán trên giang hồ của cha mẹ ngươi cực kỳ phức tạp lạ lùng, lão cũng không được tường tận lắm. Chuyện trong thiên hạ không chuyện kỳ lạ nào không có, nhưng không có chuyện nào ly kỳ, phức tạp hơn chuyện này. Âu Dương Hải vốn muốn tự mở túi gấm ra, nghe vậy giật mình, nghĩ: Nếu là như vậy ta tuyệt đối không thể mở túi gấm ra trước. Nhưng? Âu Dương Hải lại hỏi Thiết Địch Quái Hiệp:- Sư phụ, đệ tử còn một chuyện không hiểu, nếu không có ai đòi Minh Âm Kim Tiền thế thì vĩnh viễn không thể mở túi gấm ư ?Thiết Địch Quái Hiệp ngẩng đầu nhìn trời không, chậm rãi nói:- Đã hai mươi năm rồi, ta đã đúng lời ước hẹn, trong năm nay giao chongươi túi gấm? Câu nói sau vì quá nhỏ, Âu Dương Hải không nghe thấy, chàng muốn vận nội công để nghe trọn, đột nhiên Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Nếu đến tiết đoan ngọ năm sau, vẫn chưa gặp người đòi Minh Âm Kim Tiền thì ngươi hãy mở ra vào giờ tý, sau đó theo trong đó đi tìm người. Nhưng ta muốn nói với ngươi trong thời gian này ngươi phải nỗ lực luyện tập võ công, tương lai sẽ có chỗ dùng. Âu Dương Hải biết mình có cha mẹ thân sinh khác, trong lòng chàng đã thấp thoáng cảm thấy cha mẹ có thể đã chết rồi, và mang theo cả huyết thù phức tạp. Chàng nghe lời của Thiết Địch Quái Hiệp nói, âm thầm quyết định: ?Từ nay về sau ta nhất định phải nỗ lực luyện tập võ công?. Thiết Địch Quái Hiệp than rằng: - Bởi vì ta trước đây không nói cho ngươi rõ những chuyện này, làm cho ngươi nộ nhận người trong phái Thiếu Lâm giết hại mẫu thân nuôi dưỡng ngươi, tạo thành mối thù hận không thể giải giữa ngươi và phái Thiếu Lâm. Ôi? Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh hỏi: - Sư phụ, người sát hại nghĩa mẫu của đệ tử không phải là người của phái Thiếu Lâm ư ? Thiết Địch Quái Hiệp lắc đầu nói: - Không phải. Âu Dương Hải nói: - Xin sư phụ có thể chỉ rõ hung thủ giết nhũ mẫu, để đệ tử báo thù, trả lại phần nào ơn nuôi nấng của lão nhân gia ? Thiết Địch Quái Hiệp trầm giọng nói: - Hung thủ về sau ngươi sẽ biết, bây giờ ngươi không cần hỏi. Âu Dương Hải nói: - Đệ tử hãy còn nhiều chuyện không hiểu, không biết sư phụ có thể giải đáp không ? Thiết Địch Quái Hiệp chậm rãi nói: - Trong thiên hạ không có một chuyện nào mà người ta không hiểu, chuyện hiện nay ngươi không hiểu, chỉ cần qua một thời gian chờ đợi thì sẽ rõ, cũng có thể nói thiên hạ không có chữ ?bí mật?. Âu Dương Hải hỏi: - Sư phụ trước kia có nói, đệ tử có hai sư tư đồng môn, không biết là vị nào ? Thiết Địch Quái Hiệp đột nhiên cười ha hả nói: - Họ nói ta đã chết rồi, nhưng ta vẫn còn sống trên trần gian. Đã như thế thì ngươi bất tất phải nói cho họ rằng ta vẫn còn sống. Âu Dương Hải than: - Không ngờ sư tư muội của đệ tử lại là hai vị kỳ nữ Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng? Thì ra Âu Dương Hải thấy tình cảm giữa con Ô Vân Thần Câu và Thiết Địch Quái Hiệp chàng đã ngầm đoán ra vị Thiết Địch Quái Hiệp này có thể là ân sư của chị em nhà họ Lý. Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Tình hình hiện nay ba người các ngươi bay nhảy trên giang hồ lão rất mừng, mong ba người các ngươi đừng phụ tấm lòng tài bồi của ta. Quái Hiệp trả lời như vậy, hiển nhiên Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng là đẹ tử của ông ta. Âu Dương Hải nói: - Sư phụ yên tâm, ba người bọn đệ tử tuyệt đối không phụ ân đức dạy dỗ của sư phụ. Nói xong, Âu Dương Hải quì xuống nói: - Xin sư phụ tha thứ, Hải nhi biết trước đây đã sai lầm. Thiết Địch Quái Hiệp gật đầu nói: - Biết sai thì có thể sửa, phải nên làm điều thiện. Ngươi đứng dậy, từ nay về sau ngươi lúc nào cũng phải bảo vệ người của Thiếu Lâm, mối thù hôm nay từ từ giải được. Âu Dương Hải hỏi: - Sư phụ, đại nghiệp đối kháng Bạch Hoàng Giáo của các đệ tử không biết sư phụ có thể chỉ thị thêm không ? Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Nhất thiết do các ngươi chủ định, ta không can thiệp chuyện của các ngươi, nếu Bạch Hoàng Giáo Chủ xuất hiện ở giang hồ, ta sẽ tự xuất hiện. Hải nhi, ngươi mau trở về hiểm cốc, ta đi đây. Nói xong, Thiết Địch Quái Hiệp từ từ đứng dậy, thân hình vừa nhích động đã đi biệt tăm. Âu Dương Hải thấy ông rời khỏi, trong lòng cảm khái khôn xiết? Chàng cảm thấy tuy sư phụ đi khỏi, nhưng kỳ thực ông ta vẫn ở bên mình, bởi vì nhất cử nhất động của mình ở trên giang hồ, hình như đều không thoát khỏi tai mắt của ông. Ông thật là thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, luôn luôn thần bí. Âu Dương Hải cầm trong tay đồng Minh Âm Kim Tiền và cái túi gấm, lật qua lật lại khi nhìn ngắm, trong đầu nhớ lại những lời nói của Thiết Địch Quái Hiệp. Hồi lâu? Chàng mới đem những vật đó cất kỷ vào trong người, ngẩng đầu thở dài buồn bã? * * * Tiếng vó ngựa dồn dập đã mang chàng ra khỏi khe núi này. Một đêm trước ngày hai mươi bảy tháng mười một, Âu Dương Hải mới cưỡi ngựa phi đến hiểm cốc nọ. Trong thời gian nhàn rỗi bảy ngày, chàng chọn một khe núi đem võ công của bản thân nghiên cứu tập luyện trở lại mấy lần, trong khoàng thời gian này, Âu Dương Hải lãnh ngộ được rất nhiều điều lạ trong võ công. Buổi trưa hôm ấy, mặt trời bao giờ cũng làm người ta cảm thấy nóng bức khó chịu, Âu Dương Hải cưỡi ngựa Ô Vân Thần Câu từ từ đi qua thảo nguyên. Thình lình từ trong bụi cỏ có hai hán tử mặc áo màu xanh gọn gàng nhảy ra, tay cầm trường kiếm cùng đứng chắn ngang đường, quát: - Các hạ là người nào ? Có giấy thông hành không ? Âu Dương Hải dừng ngựa lại hơi ngạc nhiên, liền hỏi: - Hai vị có phải là người của Thanh Đạo Minh ? Hai hán tử cầm kiếm nhìn chăm chú Âu Dương Hải một hồi, hỏi: - Không biết các hạ là người của phái nào ? Âu Dương Hải cười đáp: - Tại hạ Âu Dương Hải, là thị vệ của Lý Minh Chủ. Hán tử bên phải nói: - Âu Dương thiếu hiệp, nổi danh thiên hạ võ lâm giang hồ, nhưng các hạ không có giấy thông hành, lại không có người biết các hạ ở bên cạnh, vậy mời các hạ chờ đợi giây lát để chúng ta xin ý kiến cấp trên thì mới có thể đi tiếp. Vị đại hán này nói xong, quay qua nói với người đại hán bên trái: - Lý huynh, huynh đứng đây với Âu Dương thiếu hiệp, đệ đi sẽ về ngay. Chỉ thấy hán tử áo xanh vội vã chạy lên phía trước. Còn hán tử kia tay phải bỏ trường kiếm xuống, đứng tránh qua một bên. Âu Dương Hải thấy vậy thầm kinh dị, không ngờ chị em Lý Xuân Hoa đã bố trí ở quanh đây? Chưa nghĩ xong, vút một tiếng, một mũi tên bay vọt lên không. Vị hán tử này lập tức cúi mình thi lễ, cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp có thể đi tiếp được rồi, tha cho chúng tôi ngăn trở trong giây lát. Âu Dương Hải nghĩ thấm:Họ không biết liên hệ như thế nào mà lại tuyền ngôn nhanh đến vậyChàng mỉm cười nói: - Làm phiền hai vị quá ! Âu Dương Hải vừa qua một vách núi, đã có thể thấy con đường cốc đạo ở trước mặt, chỉ thấy miệng cốc đạo đã làm một bức hàng rào gỗ cao ba trượng, sắp hàng sáu hán tử lưng đeo trường kiếm, hai người đeo cung tên, Âu Dương Hải vừa liếc mắt đã nhận ra hai vị cung tiễn thủ chính là hai vị trong ba mươi sáu tay xuyên tâm cung thủ, chàng chắp tay mỉm cười với họ, nói: - Chư vị tận trung với chức vụ, quả thực là điều may cho bản minh chúng ta. Hai vị cung tiễn thủ cười nói: - Âu Dương thiếu hiệp ra khỏi đây mười mấy ngày trời. Hôm nay trở lại nhất định thiếu hiệp sẽ cảm thấy lạ. Âu Dương Hải khẽ gật đầu mỉm cười, cưỡi ngựa đi vào, ai ngờ con đường thâm cốc này đã bố trí bảy bức tường rào, mỗi hàng rào đều có người thủ giữ trùng trùng điệp điệp rất chặt chẽ, nếu địch nhân muốn xông qua từng hàng rào này thật không phải chuyện dễ. Âu Dương Hải đi qua bức tường rào cuối cùng, ngước đầu nhìn lên, chàng ngẩn người. Một tiếng cười lanh lãnh vang lên? Lý Xuân Hồng đã chạy đến trước mặt chàng, cười nói: - Hải huynh, sao huynh tới chậm thế ? Âu Dương Hải đưa mắt lướt nhìn cảnh vật chung quanh luôn mồm khen ngợi: - Kiến trúc nơi đây quá đẹp, quá u mỷ ! Làmcho tại hạ cảm thấy lạ. Vốn thung lũng này đâu có đầm nước, vì sao đột nhiên lại có đầm nước lớn này, chẳng lẽ người của Thanh Đạo Minh chúng ta biết phép di sơn dẫn hải ư ? Hoá ra cái thung lũng này đã biến thành một toà trang viện cảnh vật u mỷ, như bước vào tiên cảnh. Chỉ thấy ở giữa thung lũng có hai đầm nước rộng chừng hai mẫu, làn nước xanh biếc ánh nước chọi rọi lên trời, bên bờ đầm cũng có vài ba con chim bói cá, xung quanh đều có trăm ngàn cây cối hoa cỏ, trên mặt đất cỏ mọc xanh rờn, trên gò đất gần vách núi lại xây một toà viện phòng bằng gỗ, trên mặt đều quét sơn trắng, xem ra như một phiến mây trắng - đẹp vô cùng. Lý Xuân Hồng cười nói: - Hải huynh, đây có thể nói trời đã cho Thanh Đạo Minh chúng ta một chỗ tốt, sau khi huynh rời khỏi, muội và tư tư vào giờ tý bỗng nghe tiếng nước chảy ầm ầm, đi ra khỏi nhà tranh xem, cái thung lũng này nào có nước chảy, nhưng tiếng nước chảy ầm ầm vẫn không dừng, thế là, muội phát hiện tiếng nước chảy ở tại vách núi góc tây bắc, mà vách núi cao ngất đó hình như có một mạch nước, không biết bị người ta lấp đi từ lúc nào, lúc đó muội lại phát hiện mạch nước này hình như có một con đường chạy thẳng vào chỗ đất lõm của thung lũng? và muội mở cửa dẫn nước cho chảy vào đầm, và thường thường có một bầy chim bói cá bay đến giỡn nước. Huynh thấy có ngộ không ? Âu Dương Hải hỏi: - Nhưng tại hạ nghĩ không ra vì sao ở một nơi thần tiên ấm áp như mùa xuân, hàn đông không có tuyết này, lại làm cho người ở trước đây huư đi tất cả mà chuyển đi nơi khác ? Vừa đi vừa nói, đã qua đầm nước, trong viên lạc ra nghênh đón có Lý Xuân Hoa, Công Tôn lạp, Trịnh Hổ và các chưởng môn các phái Côn Luân, Hoa Sơn, Chung Nam, Điểm Thương còn cả những anh hùng hào kiệt các nơi trong thiên hạ mà Âu Dương Hải không biết. Những người mỉm cười chắp tay thi lễ với chàng. Mặt trời lặn về tây, màn đêm buông xuống, người của Thanh Đạo Minh trong u cốc đều bận rộn đến nửa đêm, rồi ai nấy mới vào viện lạc nghỉ ngơi. Âu Dương Hải ngủ trên lầu trong nội viện, dưới lầu là phòng ngủ của chị em Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ về thân thế bí mật của mình. Vậy cha mẹ thân sinh của mình là ai ? Họ còn sống hay đã chết rồi ? Vì sao nhũ mẫu của mình nuôi mình cho đến lớn, trong hai mươi năm dài ấy lại không nói rõ chân tướng của mình, chẳng lẽ như sư phụ nói mình có thân thế không thể nói cho người nghe? Âu Dương Hải càng nghĩ càng thêm mê loạn. Lúc này đã canh ba, chàng nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được. Thình lình? Âu Dương Hải thấy một bóng nử nhân từ lan can bay vào không tiếng động. Khinh công tuyệt cao đó trong u côc này chắc chỉ có một mình Lý Xuân Hoa mới có, cho nên Âu Dương Hải cho là Lý Xuân Hoa đến đây tìm mình nói chuyện. Trong lúc Âu Dương Hải muốn ngồi dậy chào hỏi thì chàng phát giác bóng người này lại không phải là Lý Xuân Hoa, chàng giật mình, muốn xem thử người này có ý đồ gì với mình ? Âu Dương Hải lại cảm thấy võ công người này cao hơn Lý Xuân Hoa, lại còn cao hơn bất kỳ người nào mà chàng đã từng thấy qua, đương nhiên bao gồm cả Cổ Thiên Nhân Viên, Vân Trung Nhạc. Bởi vì Âu Dương Hải trông thấy đôi mắt người mới đến trong bóng đêm phát ra một luồng ánh sáng màu lục, giống như mắt mèo phát sáng trong đêm vậy, người đó hiển nhiên nội công đã đến mức độ cao không thể bì được nên mới xuất hiện thần quang như thế. Lúc đó Âu Dương Hải kinh hãi ghê gớm, tim chàng bỗng đập bình bình. Đột nhiên người đó lạnh lùng hỏi: - Ngươi hãy còn chưa ngủ ? Âu Dương Hải thất kinh: ?Người này vẫn ở ngoài cửa sổ, mà đã thấy mình vẫn còn chưa ngủ?! Âu Dương Hải vừa nghe là giọng nữ bèn trầm giọng hỏi: - Cô nương là ai ? Chàng vừa lên tiếng, lập tức đánh lên một qua diêm. Nữ nhân nọ lạnh lùng hừ một tiếng lập tức quay mặt đi. Trong lúc que diêm sáng lên, Âu Dương Hải thấy rõ người đó quả nhiên là một nữ nhân, mình mặc bộ quần áo trắng như tuyết, da thịt của nàng hình như còn trắng hơn cả bộ quần áo. Thần thái cực kỳ mĩ lệ, đầy đặn, tiếc rằng không thấy được khuôn mặt của nàng. Âu Dương Hải trong lúc ánh diêm quẹt loé lên đột nhiên vặn mình xông đến nhanh như chớp ! Nhưng võ công của nữ nhân tuyệt cao, như quỉ mị u linh không thấy nàng cử động nhưng cả một thân người đã lộn xuống lầu. Một tiếng quát hỏi vang lên: - Ai ? Hoá ra Lý Xuân Hoa ở dưới lầu đã tỉnh, nàng nhanh như chớp xông đến nữ nhân áo trắng, trường kiếm trong tay, trái đâm phải quét kiếm thế quái dị như điểm như cắt. Chỉ thấy hàn quang lưu động, đánh lên mười mấy nơi huyệt đạo trên người nữ nhân áo trắng. Nữ nhân áo trắng trông thấy thế kiếm lạ kỳ ảo diệu, hét lên một tiếng? Không biết nàng tránh né thế nào, ba nhát kiếm tuyệt chiêu của Lý Xuân Hoa đều rơi vào chỗ không. Âu Dương Hải đã nhảy xuống lầu, chỉ thấy nữ nhân áo trắng vừa mới chuyển thân, trên mặt của nàng đã được che bằng một tấm lụa trắng. Lý Xuân Hoa biết đã gặp phải kình địch chưa bao giờ thấy qua, nàng nghĩ: - Đối phương tránh khỏi nhát kiếm này đến tài tình, quỉ không hay thần không biết, võ công quả cao cường thật. Lý Xuân Hoa chém hụt ba kiếm, chuyển xéo người, cầm kiếm đâm tới. Nhát kiếm này kỳ ảo khôn xiết, trong đó hàn âm biến hoá và sát cơ vô cùng? Nữ nhân áo trắng che mặt cười nhạt một tiếng, vung mạnh cổ tay phất lên thân kiếm, lập tức một luồng tiềm lực đánh bạt lưỡi kiếm, tay trái nhẹ nhàng đưa ra bấu vào cổ tay cầm kiếm của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa giật mình lùi nhanh lại ba bước, kiếm thế bất ngờ thay đổi? Lại nghe một loạt những tiếng soạt soạt. Hàn quang loé chớp, thế như cuồng phong gió táp cuốn đến. Nữ nhân áo trắng tà áo bay phần phật, búng người nhảy vào màn kiếm của Lý Xuân Hoa, tay trái đỡ kiếm, tay phải công địch. Nháy mắt? Hai người đã tiếp năm chiêu? Âu Dương Hải chỉ thấy mắt hoa lên, với võ công cao cường như chàng mà cũng không nhìn thấy được thân pháp kiếm chiêu của nữ nhân áo trắng và Lý Xuân Hoa. Chợt nghe tiếng kiếm gãy. Lý Xuân Hoa trong tay cầm nửa đoạn kiếm, mặt tái nhợt, lùi lại hơn một trượng. Nữ nhân áo trắng đứng nguyên chỗ cũ, trông cực kỳ nhàn nhã, nàng phát ra tiếng cười uyển chuyển như oanh vàng, nói: - Võ công của ngươi quả nhiên không tồi. Âu Dương Hải sợ nàng lại đột kích Lý Xuân Hoa, vụt nhảy tới, tay trái nhắm nữ nhân áo trắng tân công luôn ba quyền một chỉ. Nữ nhân áo trắng khẽ đảo đôi vai, Âu Dương Hải cảm thấy bốn chiêu đánh ra của mình đều lạc không. Nữ nhân che mặt cười lạnh lùng, một bàn tay như bạch ngọc đã vươn đến trước ngực của Âu Dương Hải, một luồng khí lạnh từ trong tay nàng toả ra. Âu Dương Hải đã luyện đến mức ý khí do tâm, chàng khẽ hừ một tiếng, né qua một bên, tay phải đánh ra một chưởng vào nữ nhân áo trắng. Nữ nhân áo trắng che mặt không ngờ Âu Dương Hải vừa tránh né vừa đánh trả, đành phải lùi lại một bước. Âu Dương Hải thuận thế xông lên tấn công, chân phải phi một cú đá vào bụng nữ nhân áo trắng, tay trái vươn ra chụp vào cổ tay nàng nhanh như chớp. Nữ nhân áo trắng bật lên tiếng cười nhạt. Âu Dương Hải hãy còn chưa đánh trúng thì thế chưởng của đối phương đã đến, chàng kinh hãi xoay cước bộ, ai ngờ nữ nhân áo trắng đảo người một cái, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa hét lên, nửa đoạn kiếm trong tay bay vụt đến như mộ dải cầu vồng. Nữ nhân áo trắng tung mình né tránh, lạnh lùng nói: - Đêm nay ta không đả thương các ngươi, mà đến để lấy Minh Âm Kim Tiền. Đoạn kiếm gãy của Lý Xuân Hoa bắn ra thì người của nàng cũng nhảy tới. Âu Dương Hải nghe nói: Lấy ?Minh Âm Kim Tiền? trong đầu chàng như sét nổ. Chàng vội vã kêu: - Sư tư, tạm thời dừng tay lại. Lý Xuân Hoa nghe tiếng kêu của Âu Dương Hải, vội ghìm mình lại, nói: - Âu Dương huynh không bị thương chứ ? Âu Dương Hải nói: - Không có ! Lúc này nữ nhân áo trắng rút bàn tay lại lùi về một bước nói: - Ngươi mau lấy Minh Âm Kim Tiền ra đây, túi gấm cũng đem ra cho ta xem. Trên mặt Âu Dương Hải lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: - Minh Âm Kim Tiền ! Minh Âm Kim Tiền ! Tại hạ sẽ đưa cho cô nương, sao cô nương không nói sớm. Âu Dương Hải nói lắp ba lắp bắp? Tay phải chàng vội vã rút từ trong người ra một túi gấm và Minh Âm Kim Tiền, đưa ra lại nói: - Cô nương xem, tại hạ hãy còn chưa mở nó ra. Nữ nhân áo trắng cầm lấy Minh Âm Kim Tiền lập tức cất vào người, cầm túi gấm xem xét một hồi rồi nói: - Ngươi có thể mở túi gấm này rồi, ngoài ra còn một túi gấm khác và một Minh Âm Kim Tiền, ngươi phải đợi có người đến lấy mới có thể mở ra. Nữ nhân áo trắng, tay trái đưa ra một túi gấm xinh xắn khác và một đồng Minh Âm Kim Tiền y hệt như đồng tiền trước, Âu Dương Hải nhận túi gấm và Minh Âm Kim Tiền, không khỏi ngẩn ngơ. Lý Xuân Hoa thấy những hành động lạ lùng của họ cũng ngẩn ra? Nữ nhân áo trắng giao túi gấm và Minh Âm Kim Tiền xong, thân người vụt một cái đã bay đi mất. Âu Dương Hải như vừa tỉnh mộng, kêu lớn: - Cô nương? tạm dừng lại để tại hạ có lời? Chàng vội đuổi theo sau ! Lý Xuân Hoa cũng đuổi theo ! Nhưng khinh công của nữ nhân áo trắng cao siêu như hồn ma bóng quỉ. Chỉ thấy thân hình của nàng bay vèo lên vách núi cao nghìn trượng? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa thấy khinh công không thể tưởng tượng được đó, bất giác ngẩn ngơ. Trong nháy mắt, thân ảnh của nữ nhân áo trắng đã chìm xa tắp trong sương trắng mờ mờ. Lúc này một giọng nói phía sau vang lên: - Sư tư, Âu Dương huynh, mọi người gặp địch ư ? Lý Xuân Hồng đã nghe tiếng chạy đến, tiếp đó? Quần hào nghe tiếng cũng rầm rập chạy lại. Lý Xuân Hoa quay lại phía quần hào nói: - Cường địch đã đi rồi, mọi người hãy vào trong an giấc. Mọi người nghe vậy, ai nấy đều về phòng ngủ của mình. Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng đi vào khách sảnh của Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nói: - Nữ nhân này võ công cao tuyệt, bình sanh cả đời ta mới thấy, không biết nàng ta là ai ? Đôi mắt nàng nhìn vào mặt Âu Dương Hải, như muốn hỏi chàng. Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Sư tư, tại hạ không quen biết nàng. Lý Xuân Hoa nhướng mày, nói: - Sao huynh gọi ta là sư tư ? Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, lắp bắp trả lời: - Ta? gọi sai rồi. Âu Dương Hải từ khi nghe Thiết Địch Quái Hiệp nói Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng là sư tư muội đồng môn của mình xong, trong đầu chàng trước sau vẫn nhớ mãi chuyện đó, chàng nhất thời quên đi lời dặn của Thiết Địch Quái Hiệp, nên kêu lên như vậy. Lý Xuân Hoa hỏi: - Thế thì huynh có một người sư tư nào không ? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Ta? ta không có. Lý Xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, vậy huynh có thể nói ra chúng ta biết Minh Âm Kim Tiền và túi gấm kia là thứ gì không ? Âu Dương Hải lắc đầu thở dài nói: - Đây là chuyện riêng của tại hạ, các vị bất tất phải biết làm gì. Đôi mắt Lý Xuân Hồng hàm chứa vẻ dịu dàng nhìn vào mặt Âu Dương Hải nói: - Âu Dương ca, hình như huynh rời khỏi nơi đây mới mười mấy ngày mà có hơi thay đổi. Tuy huynh trước mặt chúng tôi có nói có cười, nhưng thực ra giữa hàng mi của huynh có vẽ bi thương, muội vốn định vào ban ngày muốn hỏi, nhưng cho rằng huynh không được khoẻ, nhưng bây giờ nhìn ra hình như huynh có tâm sự lớn lắm, không biết sau khi huynh trở về nhà, mẫu thân an khang chứ ? Nếu huynh không muốn cứ cách xa bá mẫu, chị em muội sẽ đón tiếp lão nhân gia về đây ở một ngày gần nhất. Âu Dương Hải nghe nàng vừa nhắc đến mẫu thân, thở dài một tiếng cực kỳ thê lương, đôi mắt chảy ra hai dòng lệ. Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng thấy vậy đều giật mình, thầm nghĩ: - Chẳng lẽ mẫu thân của chàng gặp chuyện bất ngờ gì chăng ? Nếu không tại sao chàng lại rơi nước mắt ? Lý Xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, chẳng lẽ huynh không rõ chị em chúng ta đối đãi với huynh một dạ chân thành, huynh có gì uẩn khúc khó nói cứ nói ra đi, huynh tự đau khổ như vậy trong lòng chúng ta càng khó chịu thương tâm hơn, Âu Dương Hải, huynh nói đi, nói nhanh lên ! Nàng tuy là một cô gái rất kiên nghị, nhưng lúc này trở nên cực kỳ ôn nhu, yếu đuối. Âu Dương Hải nghe vậy cảm động vô cùng, nước mắt tuôn ròng ròng, nói: - Sư tư, sư tư, ta? Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng đều ngạc nhiên, bốn mắt chăm chú nhìn chàng đến xuất thần. Âu Dương Hải đưa tay lau nước mắt, rồi cười, nói: - Sư tư, sư muội, các vị không phải thắc mắc nữa, ta sẽ đem toàn bộ những gì xảy ra trong mười mấy ngày kể cho các vị nghe, các vị nhất định phải cảm thấy lạ lùng. Làm sao ta lại gọi các vị là sư tư, sư muội, thực ra hai vị và ta là đồng môn sư huynh sư đệ, ôi? đây là sự thực, ta cũng gần đây mới biết được. Lý Xuân Hồng thất kinh nói: - Huynh? huynh là đồng môn sư huynh đệ với chúng ta, huynh không phải là đồ đệ Thiếu? Âu Dương Hải cắt ngang lời nàng đem những sự việc chàng đã gặp trong mười mấy ngày qua từ đầu đến cuối nhất nhất kể ra tường tận. Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng nghe vậy đều kinh ngạc vô cùng, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Âu Dương Hải lại gặp bao nhiêu chuyện kinh người. Lý Xuân Hoa thở dài: - Nói như vậy, sư phụ hãy còn tại thế ? Âu Dương Hải chậm rải nói: - Thật giống như cơn mộng, nhưng lại là một sự thực? Lý Xuân Hồng nhìn Âu Dương Hải nói: - Âu Dương ca, bây giờ sao không mở túi gấm của sư phụ đưa cho huynh, xem thử thân thế bí mật của huynh có dính dáng đến sự việc trọng đại như thế nào. Âu Dương Hải buồn bả nói: - Ta vốn cho rằng người đến lấy Minh Âm Kim Tiền này không biết đến ngày nào mới đến, không ngờ lại đến nhanh như vậy, do đó trong lòng cảm thấy càng khủng hoảng? Lý Xuân Hoa đột nhiên nói: - Âu Dương Hải, huynh xem thử phía sau Minh Âm Kim Tiền có khắc danh hiệu gì không ? Âu Dương Hải nghe vậy vội vã lấy ra đồng Minh Âm Kim Tiền mà nữ nhân áo trắng đưa cho mình, lật lại xem, phía trên có khắc bốn chữ: ? Bắc Quốc Thiên Cơ ?. Lý Xuân Hoa biến sắc nói: - Không ngờ nàng là một trong ngũ kỳ danh chấn thiên hạ giang hồ võ lâm hơn bốn mươi năm trước. Bắc Quốc Tiên Di, hèn nào võ công của nàng lại cao siêu như vậy. Âu Dương Hải cũng cảm thấy chấn kinh vô cùng, nói như vậy phụ mẫu thân sinh của mình thật sự là người có tiếng trong giang hồ. Chàng cầm túi gấm của Thiệt Địch Quái Hiệp giao cho chàng, ? roẹt ? một tiếng, miệng túi đã được xé ra. Một tờ giấy màu vàng hiện ra trước mắt chàng? Đôi tay Âu Dương Hải run run cầm tờ giấy đó mở ra? Chỉ thấy nét chữ trên mặt giấy bay bướm như rồng bay phượng múa, viết rằng: - Âu Dương Hải, cha mẹ của ngươi chính là danh chấn giang hồ võ lâm, Đế Vương Cung Chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt và Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc? Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng thấy vậy tròn xoe mắt, họ dường như nắm mơ cũng không ngờ tới phụ thân của Âu Dương Hải lại là Đế Vương Cung Chủ danh chấn thiên hạ võ lâm, Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, mẹ chàng lại là Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc xếp trong ngũ kỳ võ lâm. Âu Dương Hải biết tên cha mẹ mình rồi, đôi mắt chàng hoang manh nhìn Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng hai người, hoá ra cái tên này đối với chàng rất lạ lẫm, bởi vì những chuyện chàng biết về nhân vật võ lâm giang hồ không nhiêu. Âu Dương Hải khẽ niệm lẩm bẩm trong miệng: - Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc, Ngọc Tu La? Sau đó chàng lại xem tiếp: - Với những ân oán giang hồ mà cha mẹ ngươi dính vào, sự tình cực kỳ lạ lùng, nhân vật cực kỳ phức tạp mà mối quan hệ rất trọng đại, ta vì chuyện này đi khắp chân trời góc bể mười tám năm, ai phải ai trái bất quá chỉ biết hơi đại khái mà thôi, nhưng vì chuyện này có liên can rất nhiều, ta cũng không thể vô căn cứ đem chuyyẹn này tuỳ tiện nói cho ngươi. Tức là để hiểu được cúng giống như tìm theo bóng chim tăm cá, vì cha mẹ ngươi trong giang hồ tuy được hưởng danh dự to lớn, nhưng lại rất ít người biết họ. Ngươi muốn biết được đầu đuôi nguyên nhân của sự việc, tốt nhất hãy y theo lời chỉ bảo cuả người ta, từng bước từng bước thăm hỏi, cuối cùng cũng có một ngày có thể làm rõ được sự thật, còn trái lại thì sẽ nguy đến tính mạng của ngươi, nhớ kỷ, nhớ kỷ? Âu Dương Hải xem xong bức thơ này, thở dài một tiếng nói: - Tuy được biết tên của cha mẹ, nhưng chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau khổ trong lòng. Chàng cầm bức thư đó chầm chậm đi đến cửa sổ, ngước mắt nhìn trăng lạnh ngoài song. Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng đứng dậy đi đến bên cạnh chàng, nói: - Âu Dương Hải, trên trần thế này đâu cũng có người thương tâm, chị em ta từ nhỏ mất mẹ, còn phụ thân thì hành tung không rõ. Ôi ! Xem ra cũng dính dáng đến một chuyện ân oán giang hồ. Khi huynh bỗng nghe được thân thế của mình thì trong lòng khó tránh khỏi bi thương chua xót, nhưng anh bất tất phải bi thương quá mức mà làm hại đến thân thể, sư phụ đã nói là hy vọng huynh có thể từng bước điều tra thân thế, lúc này huynh chỉ có chờ đợi thời gian. Âu Dương Hải quay lại hỏi: - Hoa tư tư, thanh danh của phụ mẫu Âu Dương Hải này trước kia trên giang hồ rất lớn phải không ? Lý Xuân Hoa nói: - Trước kia hùng bá thiên hạ chính là võ lâm ngũ kỳ. Thiên Viên, Vân Nhạc, Đông Hải, Nam Cơ, Bắc Hiệp thanh danh lớn nhất, lại thêm nhất cung, nhị viện, tam bang. Trừ Khiên Thủ Bang do tư muội chúng ta sáng lập ba năm trước ra. Thiên Kiếm,Thiết Kỵ hai bang đều có danh vọng giang hồ hơn mười năm. Cha của huynh là Đế Vương Cung Chủ, mẫu thân của huynh là Đông Hậu trong ngũ kỳ, quả nhiên là người danh chấn thiên hạ. Âu Dương Hải nghe vậy trong lòng rất tự hào, rõ ràng cha mẹ của mình là cao nhân trong võ lâm. Lý Xuân Hoa lại nói: - Ngũ Kỳ và Đế Vương Cung Chủ năm xưa tuy danh dự rất lớn, nhưng vì võ công của họ quá cao, thiên hạ võ lâm căn bản có thể nói là chỉ nghe tên của họ mà không thấy được họ. Đến nay, ngũ kỳ lại xuất hiện, trừ song thân của anh ra, Thiên Viên, Vân Nhạc, Nam Cơ, Bắc Hiệp chúng ta đều thấy qua rồi. Âu Dương Hải than rằng: - Nói như vậy, sư tư cũng đã rõ sự tích của cha mẹ ta rồi ư ? Lý Xuân Hoa nói: - Về cái tên ?Nhất Cung? này tuy bốn mươi mấy năm trước đã có, nhưng thật ra Đế Vương Cung ở chỗ nào, căn bản không có ai biết. Lý Xuân Hồng đột nhiên nói: - Muội nhớ đến một người, người đó hình như biết đến cái tên Đế Vương Cung. Âu Dương Hải vội hỏi: - Hồng muội, người đó là ai ? Lý Xuân Hồng đột nhiên xoay người đi xuống lầu, nói: - Mọi người ở đây đợi một chút, muội đi gọi người đó đến. Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: - Không biết muội muội muốn đi gọi ai ? Lý Xuân Hoa thấy Lý Xuân Hồng đi xuống lầu rồi, nàng thở dài nói: - Âu Dương Hải, không ngờ chúng ta là người đồng sư đồng môn, nếu sớm biết được chuyện này thì trước đây sẽ không xảy ra những hiểu lầm đáng tiếc. Âu Dương Hải cười nói: - Hoa tư tư, sao sư tư lại nhắc đến chuyện cũ làm gì ? Lý Xuân Hoa nói: - Chúng ta từ nay về sau hiến thân cho Thanh Đạo Minh, quên đi chuyện cũ giữa ta và huynh. Âu Dương Hải ngạc nhiên, không hiểu hàm ý của câu nói này là gì ? Lý Xuân Hoa chợt nhìn Âu Dương Hải, nói: - Âu Dương Hải, ta có một câu hỏi huynh, xin huynh hãy thẳng thắn nói ra ? Âu Dương Hải nói: - Không biết Hoa tư tư có lời gì muốn nói ? Lý Xuân Hoa nói: - Từ khi cha mẹ của ta chết đi, ta là người lớn trong Lý gia, cho nên ta có trách nhiệm của người lớn, bây giờ ta có một tâm sự trước sau vẫn không thể giải quyết, nhưng từ khi gặp huynh xong ta đã? Âu Dương Hải tròn mắt hỏi: - Tư tư, ngươi muốn nói gì xin nói thẳng ra đừng ngại. Lý Xuân Hoa nói: - Chính là chuyện chung thân đại sự của muội muội? Âu Dương Hải nghe vậy giật mình? Lý Xuân Hoa ngừng một lát, rồi nói tiếp: - Quan sát mười mấy ngày nay, ta biết Hồng muội đã yêu huynh sâu sắc, muội muội từ nhỏ đã mất đi sự yêu thương của cha mẹ, ta chỉ mong muốn rằng trong tương lại muội muội có một mái ấm tốt đẹp, hưởng được thú vui trời ban, Âu Dương Hải, ta hỏi huynh, ta muốn đem Hồng muội chung thân uư thác cho huynh không biết? Âu Dương Hải nghe vậy đưa mắt nhìn chăm chú vào mặt của nàng, chỉ thấy ánh mắt Lý Xuân Hoa ẩn một vẻ nhu tình u oán, tuy sắc mặt của nàng rất là bình tĩnh, không biểu lộ vẻ vui buồn gì ra ngoài, nhưng Âu Dương Hải biết trong nội tâm của nàng có một tình cảm oán hờn, khó quyết? Phải, lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa cực kỳ đau khổ, nên biết hình ảnh Âu Dương Hải lờ mờ trong tim của nàng, bởi vì nàng không muốn đoạt người yêu của muội muội, cho nên nguyện ý hy sinh thình yêu của mình cho muội muội. Tuy lúc đầu Âu Dương Hải nảy sinh tình cảm với Lý Xuân Hồng, nhưng chàng và Lý Xuân Hoa bảy tám ngày đêm sống bên nhau, chàng cảm thấy Lý Xuân Hoa quả đoán, dũng cảm kiên nghị mà lại có sự ôn nhu của người con gái, có thể nói là thiên hạ khó kiếm, nên biết rằng trong thiên hạ không có nữ nhân nào thập toàn thập mỷ, nhưng chàng cảm thấy Lý Xuân Hoa thực sự là một người thập toàn thập mỷ. Còn Lý Xuân Hồng tuy thông minh hơn người, mỷ lệ thuần khiết, dịu dàng, nhưng khuyết điểm của nàng chính là vẻ ngoài của nàng quá yếu đuối. Âu Dương Hải không hề muốn chuyển đổi tình cảm sang yêu Ký Xuân Hoa, mà chàng lại có tâm lý nhất tiễn song điểu (một mũi tên trúng hai con chim). Lúc ở trong núi hoang chàng đã nghĩ nếu mình có thể thành hôn với cả hai chị em nàng thì đúng là hạnh phúc mỷ mãn. Chàng khẽ thở dài nói: - Hoa tư tư, rất cảm tạ tư tư đã xem trọng, nhưng? Lý Xuân Hoa hơn ngạc nhiên nói: - Huynh? huynh không yêu muội muội ? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Không phải. Lý Xuân Hoa chợt nhìn thấy trong mắt Âu Dương Hải lộ ra một tia tình cảm nhìn mình, nàng giật mình, nói thầm: - Hỏng rồi ! Không ngờ chàng đã có tình cảm với mình, nếu ta không mau chóng nghĩ ra biện pháp thì nhất định ta sẽ rơi vào tội danh đoạt người yêu của muội muội? Lý Xuân Hoa vội quay đầu đi nơi khác, lạnh lùng nói: - Đã không phải thì là nguyên nhân gì ? Âu Dương Hải thở dài nói: - Chúng ta lúc này nói chuyện đó thì quá sớm, huống chi gần đây Âu Dương Hải này biết được bí mật thân thế của mình, trong lòng rất phiền muộn, cho nên xin tư tư đem chuyện này đợi đến ngày sau hãy nói cũng chưa muộn. Vừa nói xong, dưới lầu vang lên tiếng bước chân, Lý Xuân Hoa thở dài, xoay mình đi đến cửa sảnh. Chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả, khe khẽ có tiếng nói: - Nghe nói Âu Dương lão đệ có chuyện quan trọng muốn bàn? Âu Dương Hải nghe tiếng biết là Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lập, chàng vội bước ra đón, cười nói: - Đêm hôm khuya khoắt làm quấy rầy giấc mộng điệp của Công Tôn Đại Hiệp, thật là không phải, Âu Dương Hải trước hết xin lỗi huynh. Nói xong chàng cúi mình thi lễ với Công Tôn Lập. Công Tôn Lập cười ha hả, nắm lấy bàn tay của Âu Dương Hải, nói: - Làm sao nói quấy rầy giấc mộng đẹp của ta được, thực ra ta nằm trên giường mà vẫn không chợp mắt ! Nếu không phải Lý bang chủ đã cấm trò chuyện đêm, trước hôm đại tuyển thì ta chắc phải nói chuyện suốt đêm với lão đệ. Lý Xuân Hoa nói: - Công Tôn Đại Hiệp vì chuyện lớn của bản minh, thường xuyên nghĩ ngợi đến đêm khuya, thật làm cho người bội phục, bội phục. Tiếp đó, Lý Xuân Hoa nói: - Công Tôn Đại Hiệp, sư đệ của ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lập nghe vậy, tròn mắt hỏi: - Sao ? Các ngươi đều là môn đồ của Thiết Địch Quái Hiệp lão tiền bối ư ? Lý Xuân Hoa nói: - Vô cùng xấu hổ, đêm nay ta mới biết Âu Dương Hải và chị em chúng ta cùng một ân sư. Truy Phong Tú Sĩ CCông Tôn Lập cười nói: - Trừ Thiết Địch Quái Hiệp ra, trong thiên hạ còn có vị cao nhân nào có thể dạy được một nhân tài xuất chúng như Âu Dương lão đệ đây. Âu Dương Hải thở dài nói: - Công Tôn Đại Hiệp, huynh đừng làm khó đệ mà. Truy Phong Tú Sĩ nghiêm nét mặt lại nói: - Âu Dương lão đệ, không phải ta quá khen, từ lúc mới gặp Âu Dương lão đệ, ta đã cảm thấy đệ là một thanh niên kiệt xuất. Lý Xuân Hồng cười nói: - Bây giờ mọi người nói vô đề đi. Công Tôn Đại Hiệp, tiểu nữ từng nghe đại hiệp nói qua về chuyện Đế Vương Cung, đêm nay sư huynh của tiểu nữ muốn hỏi ông một số chuyện về Đế Vương Cung. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lập nghe vậy lập tức nhíu mày trầm giọng hỏi: - Lý cô nương, người đã nghe ta kể về chuyện Đế Vương Cung lúc nào ? Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Âu Dương Hải trông thấy sắc mặt Công Tôn Lạp biến đổi, ai nấy đều giật mình. Lý Xuân Hồng nói: - Công Tôn đại hiệp, từng tại một đêm gió dữ, đứng bồi hồi một mình dưới bóng cây, thở ngắn than dài lẩm bẩm tự nói một mình? xin tha cho tiểu nữ đã trộm nghe những lời nói ấy. Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp đột nhiên ngẩng đầu thở dài, nói: - Âu Dương lão đệ muốn hỏi chuyện gì ? Ta sẽ nói hết những gì ta biết. Âu Dương Hải trong lòng xúc động, nói: - Công Tôn đại hiệp, điều đệ muốn hỏi rất quan trọng đối với bản thân, xin huynh có thể nói rõ, Âu Dương Hải này nhật định ghi nhớ trong lòng không quên. Công Tôn Lạp thấy vậy ngạc nhiên hỏi: - Đế Vương Cung và đệ có quan hệ ư ? Âu Dương Hải gật đầu, nói: - Đế Vương Cung Chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt là phụ thân của ta, Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc là mẫu thân? Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp đột nhiên đứng dậy, xông vào Âu Dương Hải? Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng thấy vậy thất kinh cũng đồng thời đứng dậy? Chỉ thấy Công Tôn Lạp hai ta ôm lấy Âu Dương Hải, xúc động nói: - Đệ? đệ là con của sư phụ ? Có thật không ? Thật sự phải không ? Tư muội Lý Xuân Hoa nghe vậy vừa kinh ngạc vừa mừng, không ngờ Công Tôn Lạp lại là đồ đệ của Đế Vương Cung Chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, nên biết người trong võ lâm hiện nay không một ai biết Công Tôn Lạp là người của phái nào, mà ông cũng chưa hề nói qua sư môn của mình. Âu Dương Hải cũng lặng người đi, chàng nình chăm chăm vào những nước mắt xúc động của Côn Tôn Lạp từng giọt lăn xuống ! Công Tôn Lạp khẽ lau nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nói: - Không ngờ sư phụ đã có hậu nhân, tiếp tục hương hoả, ha, ha, ha? Công Tôn Lạp này quá đỗi vui mừng. Âu Dương Hải a lên một tiếng, kêu lên: - Công Tôn đại hiệp, không sư huynh, huynh thật sự là đồ đệ của phụ thân ta ư ? Lý Xuân hoa và Lý Xuân Hồng cũng cảm thấy nội tình trong đó phức tạp, Công Tôn Lạp là đồ đệ của Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt tại sao lại không biết sư phụ có đứa con trai này ? Công Tôn Lạp lại thở dài một tiếng, nói: - Tuy ta là đồ đệ duy nhất của Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, nhưng ta lại là người bị sư phụ đuổi khỏi sư môn. Âu Dương Hải kinh nghi hỏi: - Phụ thân tôi tại làm sao đuổi huynh ra khỏi sư môn ? Đôi mắt Công Tôn Lạp nhìn lên trần nhà đến xuất thần? Hồi lâu sau ông mới thở hắt ra nói: - Đó là lỗi lầm của ta, ta không hề oán trách sư phụ, chỉ có trong lòng mình cảm thấy thẹn với công ơn dạy dỗ của sư phụ. Ôi ! Chuyện này nói ra dài lắm. Âu Dương hải nói: - Công Tôn sư huynh, nếu huynh không ngại, có thể nói nguyên nhân bị phụ thân đuổi khỏi sư môn không ? Công Tôn Lạp trầm ngâm một hồi, nói: - Ta phạm vào tội phản sư khi tổ? Sau khi ta theo sư phụ được ba năm, vào một buổi hoàng hôn, ta ở tại một khe núi cứu lấy một thiếu nữ muốn nhảy xuống núi tử tự, cô gái này xinh đẹp mê người. Lúc đó ta hỏi cô ta vì sao muốn tìm lấy cái chết ? Cô ấy khóc thút thít nói, cả nhà cô trên đường gặp phải cường đạo, già trẻ lớn bé ba mươi người đều bị giết sạch, chỉ còn cô ấy trốn thoát, cô cảm thấy trên cõi trần thế bao la này không còn ai để nương tựa, do đó mà muốn tìm cái chết. Lúc đó ta cảm thấy cô gái trẻ trung thế kia, lại gặp phải thảm biến này thực là đáng thương? ôi ! Công Tôn Lạp lại thở dài, nói tiếp: - Lúc đó ta nói với cô ấy muốn đem cô gửi đến một nhà bà con xa. Mà cô ấy cứ lắc đầu cự tuyệt, đôi mắt lộ vẻ buồn bã ai oán nhìn ta khẩn cầu. Thực là mắc cỡ, ta lại bị ánh mắt hàm chứa vẻ nhu tình u oán đó của nàng làm mềm lòng? Ta liền dấu sư phụ đem nàng vào trong phòng ta hai tháng, một buổi xế chiều nọ ta từ chỗ sư phụ trở về, cô gái này đã đi biệt tăm. Cô gái đay đi ba hôm, sư phụ phát hiện một bộ bí kíp võ lâm bị mất, và cả một bản nhật ký bình thường của sư mẫu cũng bị mất, lúc đó sư phụ sư mẫu rất lo lắng, hiển nhiên bộ bí kíp võ lâm và quyển nhật ký đó đối với sư phụ mẫu rất quan trọng, ta thấy sư phụ sư mẫu khủng hoảng lo lắng, thì trong lòng rất sợ, bèn kể cho sư phụ rõ mình cứu cô gái nọ và lưu cô ta lại ra sao, sư phụ truy vấn hỏi ta hình trạng của thiếu nữ đó, sư phụ sư mẫu nghe xong biến sắc, và giận dữ vô cùng? Ta không ngờ người con gái yếu đuối đáng thương kia lại là tên diễm tặc nổi danh giang hồ Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội? Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội, năm xưa thực sự là nổi danh hai đạo hắc bạch trên giang hồ võ lâm, nhưng tên của nàng hình như không còn nghe có người nói đến nữa, không biết? Công Tôn Lạp than rằng: - Sư phụ sư mẫu lúc đó tự thân đi khắp chân trời góc bể truy tìm nhưng hình bóng của Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội không biết đã ở nơi nào ? Lúc đó sư phụ muốn xử tử ta, nhưng dưới sự khẩn cầu của sư mẫu người, chị đuổi ta ra khỏi sư môn cắt ssứt mọi quan hệ? Công Tôn Lạp nói đến đây, giọng nói lộ vẻ đau đớn. Âu Dương Hải khe khẽ thở dài nói: - Sự gặp gỡ đó bất cứ ai cũng sẽ phạm sai lầm, sư huynh, huynh bất tất phải tự trách mình làm chi. Công Tôn Lạp xúc động, nói: - Lúc đó ta cảm thấy mình đã gây nên tội lớn, ai ngờ một năm sau nghe nói sư phụ sư mẫu xảy ra thảm biến? Ta mới biết bộ bí kíp và nhật ký đó có quan hệ đến thảm biến này. Ta ? thật có lỗi với sư phụ và sư mẫu? Công Tôn Lạp lại để rơi ra vài giọt lệ? Âu Dương Hải run run hỏi: - Phụ mẫu đệ? đã chết rồi ư ? Công Tôn Lạp lắc đầu nói: - Không biết, mười mấy năm nay ta dò la khắp nơi những chuyện có liên quan đến sư phụ sư mẫu, nhưng thuư chung vẫn không có một đầu mối, đó là Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội, nàng ta như đá chìm biển lớn vậy, nhưng ta biết có thể sư phụ sư mẫu gặp có thể bị thọ hại rồi ! Bởi vì hễ một người nào có duyên thấy mặt hoặc có quan hệ với sư phụ sư mẫu trước kia toàn bộ đều bị sát hại, tổng cộng có hơn ba trăm mạng người, mà đều chết một cách thần bí. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng nghe vậy đều kinh hãi, không ngờ chuyện này lại can hệ rộng đến vậy. Âu Dương Hải chợt hỏi: - Sư huynh, huynh có thể hình dung ra khuôn mặt của gia phụ gia mẫu để đệ có thể biết được hình dáng của họ như thế nào chăng ? Công Tôn Lạp nói: - Phụ thân của đệ hiệu là Ngọc Tu La, bởi vì cực kỳ anh tuấn, ung dung tiêu sái, có thể nói là đương thời cư thể mỷ nam tử, gia mẫu người được thiên hạ võ lâm xưng là Đông Phương Hậu, bà xinh đẹp thông minh như thế nào thì có thể biết, người và Bắc Quốc Tiên Cơ được người ta suy tôn là hai mỷ nhân trong thiên hạ. Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Công Tôn huynh nói không sai, tuy Bắc Quốc Tiên Cơ đêm nay che mặt băng vuông lụa trắng, nhưng thể thái, da dẻ, hình dạng của bà người ta khỏi nhìn cũng biết là một người rất đẹp. Công Tôn Lạp mỉm cười hỏi: - Sao ? Mới rồi địch nhân lại là Bắc Quốc Tiên Cơ à ? Âu Dương Hải gật đầu, đem tình hình xảy ra lúc nãy kể lại. Công Tôn Lập than một tiếng nói: - Bức thơ Thiết Địch Quái Hiệp để cho đệ, đưa đây ta xem thử. Âu Dương Hải rút từ trong người ra lá thư đó, Công Tôn Lạp xem xong đôi mắt nhìn lên trần nhà đến xuất thần, thực ra trong đầu Công Tôn lạp đang nghĩ đến bao nhiêu nguyên nhân của sự việc này. Vừa đủ thời gian cạn một ấm trà nóng?Công Tôn Lạp mới nói:- Sư đệ, từ đây có thể thấy phụ mẫu của đệ thực sự dính dáng đến một bí mật trọng đại trong võ lâm, đệ không nên vội, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta dò ra chân tướng, cả đời Công Tôn Lạp này bất luận thế nào cũng phải bôn ba vì chuyện này, đến chết cũng không từ. Âu Dương Hải than rằng: - Vì chuyện này mà làm phiền các vị cả đêm, bây giờ đã sắp đến canh năm rồi, không biết Hoa sư tư có gì chỉ dụ để làm ? Lý Xuân Hoa nói: - Ta và muội muội thương lượng rất lâu, vấn đề tuyển chọn minh chủ nhất thiết không được tuyển chị em ta, vì chúng ta là phận nhi nữ cuối cùng sẽ có một ngày từ bỏ giang hồ không thể gắn bó mãi được. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Sư tư, sao lại làm thế được? Lý Xuân Hoa nói: - Nếu huynh tuyển ta đương nhiên ta và huynh rất khó xử. Âu Dương Hải cười nói: - Tư tư lại uy hiếp ta rồi, ha ha? Âu Dương Hải này tuy không có thuật tiên tri nhưng sớm biết chức Minh Chủ Thanh Đạo Minh sớm đã thuộc về tư tư rồi. Lý Xuân Hoa nói: - Tổ chức Thanh Đạo Minh chúng ta trừ Minh Chủ ra còn có Phó Minh Chủ, phụ cho chức Phó Minh Chủ còn có nhị Đàn, dưới Đàn thì lập Đường, dưới Đường thì có chức vị Hương Chủ. Công Tôn Lạp gật đầu nói: - Lý cô nương sắp xếp như vậy cực kỳ thích hợp. Lý Xuân Hoa nhìn lướt ra bầu trời ngoài cửa sổ, nói: - Bây giờ chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị công tác tuyển cử. Hoá ra lúc này dưới sườn núi đã vang lên tiếng người, hiển nhiên đệ tử Thanh Đạo Minh đã bắt đầu làm việc rồi. U cốc này bốn bề vách núi cao sừng sững, trừ mấy giờ trước và sau chính ngọ ra, trong cốc đầy bóng tối như hoàng hôn. Lúc chính ngọ, trời xanh trong vắt, ánh thái dương toả chiếu trong không trung. Trên bãi cỏ rộng ba bốn mẫu trong u cốc đã bày đầy bàn ghế, bóng người xung quanh ước chừng năm sáu trăm người, những người này đều là tinh hoa của Thanh Đạo Minh, bao gồm nhân vật võ lâm giang hồ khắp nơi trong thiên hạ. Họ vào lúc giờ ngọ, tổ chức nghi thức cắt máu ăn thề vì bản minh, trên cánh tay mỗi người đều rạch một đường, để máu tươi của mình nhỏ vào một thùng lớn đây rượu. Sau đó mỗi người múc đầy một ly rượu pha máu, chỉ thấy Lý Xuân Hoa nâng cao ly rượu nói lớn: - Cạn ly ! Một tiếng ?Cạn ly? lặp lại rền vang. Lúc đó, đệ tử Thanh Đạo Minh trong cốc toàn bộ đều tụ tập tại nơi đây để làm nghi thức cắt máu ăn thề, một số cửa không có người thủ giữ. Đột nhiên ba lão tăng áo xám dưới ánh mặt trời bay vút đến như ma quỉ trước chiếu rượu. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 10(b) THANH ĐẠO MINH TUYỂN CHỦ Một người trong đó mau như điện chộp lấy cổ tay của Âu Dương Hải đang nâng ly rượu uống. Điều này xảy ra quá bất ngờ, dù là người võ công cao đến mấy cũng không phòng bị nổi, huống chi người đột kích lại là một trong thất lão của phái Thiếu Lâm võ công cao tuyệt. Âu Dương Hải vừa thấy bóng người lao đến bên mình thì mạch môn trên cổ tay đã bị ngón tay của người cấu trúng, chàng thất kinh, ly rượu nắm trong tay vội búng ra, năm ngón tay lật lại và cũng cấu trúng mạch môn người đó. Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, hai người đều vận nội công chọi lẫn nhau nhưng không ai thoát nổi năm ngón tay rắn như sắt thép của đối phương. Âu Dương Hải thấy rõ người đánh lén, chợt biến sắc? Hoá ra ba vị lão tăng này chính là Tĩnh Thuư, Tĩnh Hoả, Tĩnh Thổ trong thất lão Tâm Thiên Đường mà Âu Dương Hải đã từng đấu quá, người bấu chặt lấy chàng là Tĩnh Thuư lão tăng. Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hồng, Trịnh Hổ? đều bay đến. Chợt nghe Âu Dương Hải quát: - Mọi người dừng chân, đây là ba vị trong Thiếu Lâm thất lão tăng. Người trong chín đại môn phái của võ lâm, nghe thấy ba vị tăng là Thiếu Lâm thất lão vô luận là đời nào, thông thường đều không bước ra khỏi Thiếu lâm một bước, mà hôm nay thất lão lại hạ thủ với Âu Dương Hải hiển nhiên giữa họ đã có chuyện cực kỳ trọng đại. Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp sớm biết chuyện Âu Dương Hải hiểu lầm đại náo chùa Thiếu Lâm, lúc này nghe nói là Thiếu Lâm Thất Lão Tăng, sắc mặt họ đều biến, họ đều biết chuyện đã phiền phức rồi đây. Tính Thuý lão tăng thấy nội công của mình không thể nào khống chế nổi mạch môn ở cổ tay phải của Âu Dương Hải, tay trái dùng một chiêu ?Đàn Trần Thanh Đàn"?chém vào ngực Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nhanh nhẹn tránh chưởng này, tay trái cuộn lại thành quyền đánh vào Tĩnh Thuư lão tăng. Tĩnh Thuư lão tăng không ngờ Âu Dương Hải vừa tránh vừa đồng thời trả đòn, chưởng của Âu Dương Hải ép thân người lão tăng đổ bật ra phía sau, bàn tay của hai người đang bấu chặt lẫn nhau vẫn chưa chịu buông ra. Thân người Tĩnh Thuư lão tăng đổ bật ra sau đột nhiên bật dậy, tay trái dùng chiêu ?Triều Phiếm Nam Hải? đánh tới. Âu Dương Hải giật mình, nghĩ: - Thiếu Lâm Thất Lão quả thực là khó đấu. Tả chưởng của chàng dùng chiêu ?Nghinh phong Đoạn Thảo? quét vào mạch môn đối phương. Tĩnh Thuư lão tăng liền trầm thế chưởng tránh đòn đánh, tay trái thi triển Thập Bát La Hán Quyền vù vù tấn công ba chiêu như sấm chớp. Âu Dương Hải tránh khỏi ba quyền xong lập tức trả miếng, tay trái chàng nhanh như điện trả lại ba chỉ. Hai người tay vẫn bấu chặt không buông, thân mình cách nhau không quá một thước, mỗi người đều dùng tay trái đánh xáp la cà. Cánh tay tung ra tức thì đã đến yếu huyệt chết người của đối phương, chỉ hơi không để ý một chút thì không chết cũng bị thương. Lối đánh xáp la cà này, bao gồm cả cơ trí võ công, kinh nghiệm đối địch vân vân, cuộc đấu rất kịch liệt, khẩn trương ghê hồn. Quần hào xem thảy đều kinh hãi, người của chín đại môn phái đều cho rằng Âu Dương Hải dù võ công cao đến đâu cũng khó mà địch nổi bảy quyền của Tĩnh Thuư Lão Tăng đánh ra. Ai ngờ trong chốc lát, hai người đã trao đổi hơn hai mươi chiêu. Trong hai mươi chiêu này Âu Dương Hải dùng chiêu thức kỳ lạ để bù đáp phần kinh nghiêm không đủ của mình. Tĩnh Hoả, Tĩnh Thổ hai lão tăng, muốn xuất thủ nhưng bị các cao thủ Thanh Đạo Minh ngăn cản lại, Lý Xuân Hoa biết võ công của Âu Dương Hải cao cường, nhất định có thể cự nổi Tĩnh Thuư lão tăng, trong lòng hơi yên tâm. Giữa lúc kịch đấu, một tiếng hừ vang lên. Thân hình hai người chợt tách ra, chỉ thấy Âu Dương Hải thần trí bình tĩnh lướt ra ngoài sáu thước, nói lớn: - Tĩnh Thuư lão thiền sư, tạm thời dừng tay, để cho tại hạ nói vài câu. Chỉ thấy trên mặt Tĩnh Thuư lão tăng hiện lên sát khí, trầm giọng quát: - Cuồng đồ, ngươi còn gì để nói, bổn phái đã có mối thù với ngươi sâu tợ biển, ngươi không theo bọn ta lên Thiếu Lâm Tự còn đợi đến lúc nào. Công Tôn Lạp cười ha hả bước tới, chắp tay thi lễ với Tĩnh Thuư lão tăng, nói: - Lão thiền sư, xin các vị nghe ta giải thích, chuyện hôm đó hoàn toàn đều do hiểu lầm? Tĩnh Thổ lão tăng cười nhạt, quát: - Hiểu lầm cái gì ? Người trong phái Thiếu lâm lại nói dễ như vậy sao ? Âu Dương Hải nói lớn: - Lão thiền sư, xin các vị tha thứ cho tại hạ lúc bấy giờ không rõ nguyên nhân? Tĩnh Thổ lão tăng quát: - Cuồng đồ, ngươi có nói sao cũng không tránh khỏi phải chết, hãy khôn hồn mau đưa tay chịu trói. Lý Xuân Hoa từ từ đi đến trước mặt ba vị tăng Tĩnh Thuư, Tĩnh Thổ, Tĩnh Hoả lạnh lùng hỏi: - Ba vị đắc đạo cao tăng, các vị biết bản minh hôm nay làm lễ cắt máu ăn thề chứ ? Tĩnh Hoả lão tăng khẽ hừ một tiếng, nói: - Chẳng lẽ Thanh Đạo Minh các người muốn đỡ đầu cho tên cuồng đồ kia ? Lý Xuân Hoa quát: - Dù người trong bản minh của ta có thù hận gì với quí phái thì hành động nhập môn đàn bắt người của các vị có phải là làm trái qui cũ của Thiếu Lâm không ? Lý Xuân Hoa vừa nổi giận, đôi mắt phượng của nàng hàm ân tia anh khí bức người, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra thần sắc khiến người bất khả xâm phạm. Ba vị tăng nhân nghe nàng nói như vậy, ai nấy đều sửng sờ. Lý Xuân Hoa tiếp tục nói tiếp: - Các vị xông bừa vào tổng đàn là đã có ý miệt thị bản minh, lại còn đảo loạn nghi thức cắt máu ăn thề, hiển nhiên là muốn phá hoại sự đoàn kết của bản minh. Câu nói của Lý Xuân Hoa vừa dứt, trong quần hào có một tiếng chửi cất lên: - Đuổi cổ ba con lừa ngu ngốc này đi ! Hừ ! Cả đời ta ghét nhất cái bọn hoà thượng giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch? Quần hào người này một câu, người kia một câu, trong chốc lát đã rầm rầm hẳn lên. Chợt nghe ba vị tăngThiếu lâm gầm lên một tiếng? Mỗi người đều tung ra hai luồng kình phách không nhắm quần hào đánh tới. Nên biết công lực của ba vị lão tăng tuyệt cao, sáu chưởng này lại do họ giận dữ điểm phát ra, chưởng thế như dời non dốc biển, chưởng kình vừa xuất? Một loạt tiếng rú vang lên, bốn người đệ tử của Thanh Đạo Minh bị trúng chưởng chết tại trận, người hộc máu mồm, thân người bắn lên cao mấy trượng. Tĩnh Thổ lão tăng cười lanh lùng, nói: - Nếu các ngươi không giao tên cuồng đồ đó, thì ba chúng ta sẽ đại khai sát giới đây. Chợt nghe một tiếng cười vang lên, có tiếng quát: - Đồ lừa ngu xuẩn, các ngươi lại còn dám hại người. Trong quần hào một người thân hình thấp nhỏ đi ra, đó là một lão già thân người khô đét, người đó là tên tướng cướp lừng lẫy vùng Hắc Long Giang, Vũ Tan Hiệp Liễu Phiêu Dương. Liễu Phiêu Dương nói xong, nhanh như chớp mắt, cái ô trong tay rít gió ào ào đâm về phía ba vị tăng Thiếu Lâm, phựt phựt phựt?Cái ô trong tay Liễu Phiêu Dương bán ra ba luồng sáng màu đen, cùng thuận theo chiêu thức bắn ra. Chiêu này kịch độc cùng cực, ba vị tăng không ngờ trong cái ô của lão ta lại bắn ra ám khí, nhất thời lùi lại không kịp, trên áo cà sa ba người bị ba tia sáng đen rạch đứt một lỗ to, máu tươi rịn ướt. Liễu Phiêu Dương vừa tấn công, quát to một tiếng phi thân lên trời huy động cái ô, hoá ra bóng ô rợp trời, cả người và ô lao nhanh xuống ba vị tăng. Chiêu này chính là chiêu ?Thiên Hà Đảo Quái? kỳ ảo nhất trong Phục Ma tâm pháp của Liễu Phiêu Dương. Ba vị tăng Thiếu Lâm đột nhiên gầm lên một tiếng, thân hình ba người hơi khuỵu xuống, sáu chưởng đều phất lên. Chỉ nghe Liễu Phiêu Dương khẽ hự một tiếng, bóng ô đang đánh nhanh xuống thình lình rút lại, người trong không trung bay ra ngoài hai trượng, mặt xanh lè như chàm đổ, không nói một lời. Một lão nhân mảnh khảnh, tướng mạo hiền lành từ trong quần hào nhảy ra, đưa tay vào người lấy một hoàn thuốc, nói: - Liễu huynh nhận lấy, thử xem Tuyết Liên Hoàn của đệ công hiệu như thế nào ? Liễu Phiêu Dương đón lấy hoàn thuốc xong liền bỏ vào miệng nuốt, cảm thấy một chất nước mát hơi đắng trôi xuống cổ họng, lập tức trong bụng mát lạnh, thoải mái vô cùng, liền cười nói: - Gặp được Mệnh Bất Tuyệt tặng cho linh đơn, lão đây chắc chết không nổi. Hoá ra lão nhân nọ chính là thần y vang danh thiên hạ, Mênh Bất Tuyệt Niên Long Hồi, tiên sinh. Chỗ bị trúng ám khí của ba vị tăng Thiếu Lâm đột nhiên hơi phát nhiệt, trong bụng kinh hãi, biết rằng trong ám khí có chất độc, ba vị lão tăng giận dữ vô cùng, hét lên một tiếng, ba người xông vào quần hùng, sáu cánh tay vung múa loạn xạ, chém, chặt, đâm triển khai những chiêu thức sát thủ như điên cuồng. Trong chớp mắt, nhưng tiếng rú liên tiếp vang lên. Đã có sáu người đệ tử của Thanh Đạo Minh bị chưởng lực đánh chết. Chợt nghe Lý Xuân Hoa hét lớn: - Mọi người mau tránh ra. Nàng tuy đẹp như hoa mùa xuân, nhưng lại có khí độ hơn người, nàng vừa mới cất tiếng, quần hào đang muốn xông lại ba vị tăng đều bất giác thu cước bộ lại. Lý Xuân Hoa vừa hét xong, Âu Dương Hải đứng bên trái đã rút thanh Quỉ Kiếm ra, lắc mạnh cổ tay một cái, thân kiếm cách không bay thẳng đến. Hoá ra, Âu Dương Hải trông thấy sự tàn sát của ba vị tăng Thiếu Lâm, chàng đã không thể nhịn được nữa, chàng muốn dùng ngự kiếm thuật để ngăn cản cuộc tàn sát của họ. Nên biết rằng ngự kiếm thuật là một loại công phu tối cao trong kiếm thuật, Âu Dương Hải tuy chưa luyện đến tuyệt đỉnh, nhưng uy thế đã kinh người. Chỉ thấy một làn sáng xanh nhanh như chớp bổ xuống ba vị tăng. Trong quần hào, có những người thường say sưa đắm chìm trong kiếm thuật, họ đều muốn theo lên đỉnh cao của thuật ngự kiếm, nhưng đều không được yếu quyết, cho nên không ai thành tựu, lúc này trông thấy thuật ngự kiếm phi không, đều kinh hãi, lớn tiếng khen ngợi: - Hảo kiếm pháp, hôm nay coi như mở được tầm mắt ! Ba vị tăng thấy một làn sáng xanh cuồn cuộn theo gió kiếm ghê gớm ập tới mà không trông thấy bóng của đối phương đâu, không biết ra tay chống đỡ thế nào, ai nấy đều kinh hãi? Họ tung mình nhảy lùi lại, đều vươn tay tóm lấy một người ném mạnh vào làn ánh sáng xanh, tiếp đó lại đánh ra ba luồng chưởng lực phách không. Âu Dương Hải sợ bị tổn thương đến đệ tử của Thanh Đạo Minh, đành phải làm tan chân khí ngự kiếm, ánh sáng xanh vừa thu lại bóng người liền hiện ra. Nhưng ba người đệ tử bị ném ra không trung lại bị chưởng lực của ba vị tăng đánh ra làm tứ chi gãy rời, tâm mạch bị đứt tung , hự lên một tiếng rồi chết. Ba cái xác rơi bịch xuống đất, máu tươi dầm dề, thê thảm vô cùng. Chợt thấy bóng ba vị tăng bay thẳng ra ngoài cốc? Vèo một cái, Lý Xuân Hoa đã phi thân nhanh như tia chớp tung mình xuống trước mặt ba vị tăng cản đường lại, nói: - Ba người các vị đi dễ vậy sao ? Tĩnh Thuư lão tăng giận dữ gầm lên vung tay đánh ra một chưởng. Lý Xuân Hoa đảo người tránh né, ngón tay khẽ búng một luồng chỉ phong đánh thẳng vào mạch môn của Tĩnh Thuư lão tăng. Tinhy Thuư kinh hãi nhảy lùi lại năm thước, ngẩn người nhìn Lý Xuân Hoa. Lão biết một chỉ này của Lý Xuân Hoa chính là thần công ?Đàn Chỉ Đả Huyệt? rất khó luyện của Phật gia, đơn thuần chỉ một môn công phu này phải cần thời gian tập luyện ba mươi năm mà Lý Xuân Hoa xem ra bất quá chỉ là hai mươi tuổi đổ lại. Lý Xuân Hoa lắc vai tung mình tới tung ra ba chưởng xẹt lửa. Ba vị tăng thi triển thân pháp tuyệt kư Thiếu Lâm ?Di Hình Hoán Vị?, tránh khỏi ba chưởng lanh lẹ này, liền đó phản kích trở lại, triển khai tấn công nhanh. Trong chốc lát đã đánh ra liên tiếp hơn hai mươi chưởng. Chợt nghe Âu Dương Hải quát: - Sư tư, hãy tránh ra ! Quát xong, Âu Dương Hải cầm kiếm xông đến. Thanh Quỉ Kiếm chuyển động vun vút, như điểm, như chém, như quét, như đâm? khí lạnh rợn người. Một tiếng hự vang lên, kiếm quang thu lại? Ba vị tăng loạng choạng lùi lại mấy bước? Chỉ thấy máu tươi trên cánh tay họ tuôn rơi trên mặt đất, họ xoay minh tung người nhảy đi rất nhanh biến mất. Âu Dương Hải quay ngược múi kiếm, đứng nhìn theo hướng ba vị lão tăng vừa đi, buồn bã than rằng: - Sư phụ bảo ta nhượng cho họ mấy phần, không ngờ hôm nay huyết thù với hộ càng thêm sâu. Lý Xuân Hoa đưa mắt nhìn Âu Dương Hải đầy vẻ kinh ngạc. Nàng thấy chiêu kiếm sau cùng của Âu Dương Hải quả là thần sầu. Quần hào không thấy Âu Dương Hải xuất kiếm thế nào mà đã thương được ba vị tăng Thiếu Lâm, ngay cả nhãn quang sắc sảo của Lý Xuân Hoa cũng không thể nào nhìn ra kiếm thức của chàng. Nên biết chiêu kiếm này của Âu Dương hải chính là chiêu kiếm thuật kỳ ảo cử thế vô song mà Vân Trung Nhạc đã truyền thụ cho chàng, chiêu Vạn Lưu Qui Tông?. Dù rằng ba vị lão tăng Thiếu Lâm nội ngoại công lực đều đã đến mức hoả hầu thuần thanh, nhưng cũng không cách nào phá giải được chiêu kiếm cái thế cổ kim này, do đó bị kiếm chém trọng thương phải bỏ đi. Trên mặt Lý Xuân Hoa lộ vẻ giận dữ, hừ một tiếng nói: - Hôm nay để cho họ đột nhập vào đây thật quá dễ dàng. Âu Dương Hải quay đầu nhìn mấy cái xác trên mặt đất, thở dài: - Đây là lỗi lầm của ta đã hại chết những huynh đệ này, tôi thực đắc tội vô cùng. Lý Xuân Hoa biết trong lòng chàng bị dằn vặt, bèn cười nói: - Huynh đừng nên tự làm khổ mình, Thiếu Lâm tam lão cũng thật quá hung hăng tàn bạo. Chúng ta tức khắc cử hành cuộc tuyển chọn trong bang thôi ! Âu Dương Hải từ từ tra kiếm vảo vỏ, cùng Lý Xuân Hoa đi đến vị trí cao nhấnt của buổi lễ. Lý Xuân Hoa đứng trước quần hào, hơi chỉnh lại mái tóc, lớn tiếng nói: - Những huynh đệ chết đi, sau khi bản minh đại tuyển xong sẽ long trọng cử hành lễ an táng để an ủi vong linh, bây giờ chúng ta tuyển chọn Minh Chủ ngay, xin mọi người giơ tay chỉ tên. Nàng vừa nói xong, tiếng hô vang lên ầm ầm, nói: - Chúng tôi chọn Lý Xuân Hoa tiểu thư làm Thanh Đạo Minh Chủ, chúng tôi chọn? Tiếng hô vang lên như sấm, chấn động không gian. Lý Xuân Hoa thấy mọi người nhiệt liệt ủng hộ mình, khiến cho nàng sững sờ. Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hồng đều vỗ tay hoan hô. Lý Xuân Hoa khẽ đưa tay, tiếng hô của mọi người mới ngớt, nàng xúc động nói: - Tiểu nữ Lý Xuân Hoa có tài đức gì đâu mà dám được hưởng sự yêu mến của chư vị, thật làm cho tiểu nữ vô cùng cảm động? không biết dùng ngôn từ nào để cám ơn các vị nữa? Một người khi bi thương cực độ hoặc khi vui mừng quá mức thì ngon ngữ đều bị vấp váp, trong lòng Lý Xuân Hoa hiện tại có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không ra, chỉ có thần sắc trên mặt và đôi mắt của nàng thay thế cho lời nói. Lúc lâu sau, Lý Xuân Hoa mới nói: - Thanh Đạo Minh Minh Chủ đã tuyển chọn rồi, bây giờ tuyển vị Phó Minh Chủ. Đột nhiên trong quần hào có người nói: - Việc tuyển Phó Minh Chủ và những người khác xin Lý Minh Chủ quyết định, bởi vì chúng tôi không quen thuộc những vị anh hùng hào kiệt kia mấy. Vừa nói xong, quần hào đồng thanh tán thành để Lý Xuân Hoa cử người. Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi rồi nói: - Chư vị đã tín nhiệm ta, ta sẽ chỉ tên người được tuyển, sau đó lại để cho các vị tuyển lại, nếu các vị đối với người mà tôi nêu tên có ý kiến gì xin lên tiếng. Thanh Đạo Minh là của anh hùng hào kiệt thiên hạ vì tiêu diệt tà ác, nêu cao chính nghĩa võ lâm hợp lại mà thành, người ta tuyển làm lãnh đạo chính là tuyển hiền đức và năng lực. Bây giờ ta chỉ danh Phó Minh Chủ là Quan Đông Đại Hiệp Truy Phong Tú Sĩ Công Tôn Lạp tiên sinh rất quen thuộc, không cần ta phải giới thiệu nhiều, không biết ý kiến của chư vị thế nào ? Quần hào vỗ tay hoan hô nói: - Người Lý Minh Chủ cử ra chính là người trong bụng chúng tôi muốn chọn, mọi người đều ủng hộ Công Tôn đại hiệp làm Phó Minh Chủ. Quan Đông Đại Hiệp Công Tôn Lạp đứng dậy, cúi mình thi lễ với Lý Xuân Hoa: Công Tôn Lạp cảm ơn Minh Chủ chỉ danh. Nói xong quay lại chắp tay thi lễ với quần hùng. Lý Xuân Hoa nhìn quần hùng, nói: - Bản minh ngoài chính phó Minh Chủ ra còn lập hai đàn, dưới đàn lập? Thiếu 2 trang? Lý Xuân Hoa quay lại mỉm cười với Âu Dương Hải: - Hồng Võ Đàn là chủ lực của bản minh, dưới Đàn thiết lập Nội Nhất Đường và Ngoại Ngũ Đường, ba mươi sáu vị Hương Chủ, tất cả sẽ đợi Âu Dương Hải Đàn Chủ bố trí? Âu Dương Hải lắp bắp nói: - Ta? ta? ta? làm sao có thể làm Đàn Chủ ? Lý Xuân Hoa đưa cặp mắt hàm uy, nhìn Âu Dương Hải nói: - Quần Hào tuyển chọn huynh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu này chẳng lẽ huynh lại mượn cớ từ chối hay sao ? Âu Dương hải nói: - Hồng Võ đàn chủ xin tuân theo lệnh của Minh Chủ. Lý Xuân Hoa mỉm cười, quay lại nói với quần hào: - Bản minh được năm phải trong Trung Nguyên là Côn Luân, Thanh Thành, Hoa Sơn, Chung Nam, Điểm Thương gia nhập, thật là điều vinh hạnh. Côn Luân Kiếm Dã Chân Nhân, Hoa Sơn Khấu Thời Cuộc, Điểm Thương Vũ Chính Cương, Chung Nam Bàng Chung chư vị chưởng môn và cả Bách Độc Tẩu Lang Dật Đạo tiên sinh, Trịnh Hổ huynh tất cả đều biên nhập vào Khúc Tinh, đảm nhiệm chức vị hộ pháp. Nên biết những người này đều là tông chủ một đời của giang hồ võ lâm, họ gia nhập vảo Thanh Đạo Minh tuy rất khâm phục Lý Xuân Hoa nhưng trong nội tâm lại nghĩ: ? Nếu Lý Xuân Hoa kêu những người chúng ta đảm nhận những nhiệm vụ không xứng đáng thì làm sao đây ? ?. Lúc này nghe thấy Lý Xuân Hoa phân phái họ làm hộ pháp dưới Khúc Tinh Đàn, không khỏi mừng thầm, họ ngầm cảm kích Lý Xuân Hoa tuổi còn trẻ mà hiểu được ý người. Lý Xuân Hoa quay sang hỏi Công Tôn Lạp: - Cao thủ ba nơi trọng yếu của bản minh có phải đã đi đến đây hết ? Công Tôn Lạp đáp: - Ngoài những đại quốc thủ vẫn còn ở chỗ cũ, những người còn lại toàn bộ đã đến. Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi, nói: - Hồng Võ Đàn nội nhất đường chính là Chính Đạo Đường duy trì kư luật của bản minh, đường chủ do Liễu Phiêu Dương tiên sinh đảm nhiệm, không biết ý kiến của Hồng Võ Đàn Chủ thế nào ? Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Minh Chủ nói rất phải, Liễu Phiêu Dương đại hiệp võ công tuyệt cao, nếu thay đổi chức khác e không thích hợp. Tân hiệp Liễu Phiêu Dương cười lớn, nói: - Liễu Phiêu Dương ngày xưa là đạo tặc, không ngờ hôm nay lại đảm nhiệm Chính Đạo Đường Chủ duy trì kư luật của Thanh Đạo Minh. Lý Xuân Hoa lại nói: - Thập nhị sát thủ biên nhập vào Chính Đạo Đường. Chỉ thấy mười hai vị trung niên áo lam ứng tiếng bước ra, mười hai người này ai nấy mặt lạnh như băng, làm người vừa nhìn thôi cũng thấy phát sợ. Âu Dương Hải thầm nghĩ: Chị em của họ thật biết dùng nhân tài, bề ngoài mười hai người này trông đến sợ, dùng họ vào Chính Đạo Đường thì không gì tốt hơn nữa ?. Lý Xuân Hoa nói với Lý Xuân Hồng: - Khúc Tinh Đàn Chủ, Hồng Võ Đàn ngoại ngũ đường do Đàn Chủ và Âu Dương Hải Đàn Chủ bố trí. Lý Xuân Hồng từ từ đứng dậy, nói _ - Hồng Võ đàn ngoại ngũ đường là Tiên Y Đường, Thần Xạ Đường, Độc Kiếm Đường, Huyết Đao Đường, Tản Hoa Đường. Tiên Y Đường do Mệnh Bất Tuyệt Kiên Lang Hồi tiên sinh đảm nhiệm, thống soái đại quốc thủ các nơi trong thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, tế thế cứu nhân, bởi vì những đại quốc thủ này đại bộ phận đều không có võ công, cho nên phải phái mười hai vị chuyên gia ám khí của Tản Hoa Đường gia dĩ bảo vệ, đây là mười hai vị được liệt vào Tiên Y Đường. Thần Xạ Đường là ba mươi sáu vị Xuyên Tâm Tiễn, Đường Chủ do Sa Mạc Thất Tiễn đứng đầu, Nhất Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hô đảm nhiệm. Độc Kiếm Đường là ba mươi hai Độc Long Kiếm của Thanh Đạo Minh. Đường Chủ là Phi Hồn Độc Kiếm nổi danh Tây Vực Tây Môn Dương. Huyết Đao Đường là chín mươi chín cây Huyết Quang Đao của bản minh. Đường chủ là Song Đao Lục Tâm nổi danh giang hồ Dã Lương Anh. Tản Hoa Đường là một trăm lẽ tám vị cao thủ về ám khí trong thiên hạ, hiện giờ phân ra mười hai vị liệt nhập vào Tiên Y Đường, chỉ còn lại chín mươi sáu vị. Đường chủ là Cách Quang Sa Cừu Ưng của Phái Cổ Mộ. Còn lại những người chưa xếp vào Hồng Võ Đường tạm thời quản lý sự vụ của tổng đàn trong bản minh và trách nhiêm phòng thủ kẻ địch bên ngoài xâm nhập vào trong cốc. Các vị trí Đường Hương chủ do các Đàn chủ và các Đường chủ phân phó. Lý Xuân Hồng xếp đặt an bải hoàn tất, quần hào đều biểu lộ tán thành. Lý Xuân Hoa đứng dậy nói: - Thanh Đạo Minh đã chính thức thành lập ngày hôm nay, hễ là người đã gia nhập vào bản minh đều phải tuân thủ qui cũ, ai vi phạm thì tuyệt đối không khoan dung. Nội qui của bản minh hôm sau công bố. Đêm nay bày rượu đặt yến chúc mừng sự thành lập của bản minh, để làm tăng thêm cảm tình các huynh đệ đồng minh. Bây giờ đã là giờ mùi, mọi người hãy mau chóng chuẩn bị tiệc rượu đêm nay. Âu Dương Hải đột nhiên đứng dậy nói lớn: - Các Đường chủ thuộc Hồng Võ Đàn đêm nay xin chuyển lên đồng chỗ ngồi với tại hạ. Âu Dương Hải đối với sáu vị Đường chủ dưới Đàn mình có người hãy còn chưa thấy mặt, cho nên chàng muốn nhân cơ hội này để tụ hợp làm quen với họ. Trăng lưỡi liềm treo trên không, ngàn vạn ngôi sao nhấp nháy. Trong rừng cây tại u cốc đèn đuốc sáng trưng, dưới mỗi gốc cây đều bày một chiếu rượu, tiếng trò chuyện, cười nói uống rượu đan xen lẫn nhau. Trên chiếc chiếu cao nhất phía đông có người nam người nữ, chính là chị em Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp, Âu Dương Hải và sáu vị Đường chủ, họ vừa uống rượu vừa đàm luận đại sự võ lâm. Âu Dương Hải nhân lúc này nói đến Đế Vương Cung Ngọc Tu La, nhưng kỳ lạ là đối với cái tên Âu Dương Kiệt, quần hào đều có nghe thấy, nhưng mỗi người khi nghe đến cái tên này đều hơi biến sắc. Vành trăng trên bầu trời đã ngả về tây, bởi vì là trăng hạ huyền cho nên chỉ là giờ tý mà mặt trăng đã bắt đầu di chuyển về phía tây. * * * Tiệc rượu chúc mừng tuy đã tàn từ rất lâu, nhưng huynh đệ trong Thanh Đạo Minh vẫn bận rộn chỉnh lý mọi thứ. Lý Xuân Hoa và các quần hào đều đã say sưa đi vào giấc mộng mà Âu Dương Hải mãi vẫn không ngủ được, bởi vì trong đầu chàng thuư chung vẫn ngĩ đến thân thế bí mật của mình và cả cha mẹ chưa hề thấy mặt của mình. Chàng nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, từ từ đi ra quãng trường. Đôi mắt chàng lướt nhìn vào màn đêm trong cốc, thật biết bao nhiêu là thanh tân u nhã, đặc biệt nhất là ánh trăng sao chiếu xuống mặt đầm, hiện lên trong vắt lung linh như là một tấm gương sáng, hiện ra cả vạn vật chung quanh. Âu Dương Hải nhìn bóng mình trong đầm nước, bất giác thở dài, nghĩ: Nếu ta có một tấm gương thần như trong thần thoại thì có thể bảo nó chiếu lên hình bóng của cha mẹ mình? ? Đêm khuya tĩnh lặng rất dễ dẫn con ngườdễ đến chỗ suy nghĩ mông lung. Còn Âu Dương hải bây giờ cũng trầm tư mải miết không dứt. Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên: - Đêm khuya như vầy, huynh hãy còn chưa ngủ sao ? Âu Dương Hải hơi quay đầu lại, thấy Lý Xuân Hồng đứng ngay sau lưng mình. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - Hơi uống có chút rượu làm ta ngủ không được. Hồng muội, sao muội không đi ngủ ? Lý Xuân Hồng nói: - Muội ngủ vừa tỉnh dậy, chợt nghĩ đến lễ thành lập minh ngày hôm nay, toàn bộ huynh đệ đều uống say khướt, sợ rằng người thủ giữ cửa cũng ngủ mất, cho nên muốn ra đi tuần đêm. Tiếp đó Lý Xuân Hồng mỉm cười, nói: - Hải ca, nếu huynh không ngủ chúng ta cùng đi tuần đêm chứ ? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Được, chúng ta cùng đi. Hai người kề vai nhau thong thả đi dưới trăng. Lý Xuân Hồng khẽ nói: - U cốc này địa thế hiểm yếu, nếu như chúng ta bố trí thêm nữa nhất định là một chốt chặn bất khả xâm phạm. Âu Dương Hải ừ một tiếng nói: - Điều này hoàn toàn phải xem tài lực của muội đó. Đột nhiên ngoài bảy trượng có người lên tiếng hỏi: - Ai đó ? Xin báo tên ra ?  u Dương Hải hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm: Huynh đệ của Thanh Đạo Minh thật có trách nhiệm, trong lúc vui vẻ thế mà vẫn không bỏ trễ công việc ?. Lý Xuân Hồng đáp: - Là Hồng Võ, Khúc Tinh Đàn Chủ đi tuần đêm. Nói xong hai người cùng cất bước đi qua. Chỉ thấy hai đại hán vạm vỡ xuôi tay cúi mình nói: - Bọn thuộc hạ uống chút rượu mà lại phiền đến các Đàn Chủ phải chưa ngủ. Âu Dương Hải vẫy tay nói: - Hai vị huynh đệ rất xứng đáng với nhiệm vụ. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng đi thẳng qua bảy cửa phòng thủ, không có một ai bê trễ công việc, trong lòng rất vui. Lý Xuân Hồng mỉm cười nói: - Thanh Đạo Minh huynh đệ ở ba căn cứ địa, từng được huấn luyện nghiêm khắc, họ ai ai cũng biết rõ là vì tập thể nên đương nhiên không bê trễ công việc. Âu Dương Hải nhìn nàng một cái, cười nói: - Thế sao vừa rồi muội lo rằng họ ngủ đi ? Lý Xuân Hồng cười khanh khách nói: - Huynh làm sao vậy, thật là khờ à ! Âu Dương Hải nói: - Đúng, tiểu huynh rất khờ. Lý Xuân Hồng vùng vằng nói: - Huynh thật là? muội không đi với huynh nữa. Âu Dương Hải thấy vậy hơi ngạc nhiên hỏi: - Hồng muội, huynh đối xử không phải với muội ư ? Lý Xuân Hồng nói: - Huynh cho rằng muội thật sự ra để đi tuần đêm ư ? Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, mỉm cười nói: - Thế thì cám ơn Hồng muội cùng đi với ta ra đây chơi ! Lý Xuân Hồng hừ lên một tiếng nói: - Huynh biết rằng muội nhớ huynh biết bao. Âu Dương Hải thấy vẻ mặt u oán của nàng, vội nói: - Tiểu huynh cũng rất nhớ muội, có điều? có điều không có thời gian để thổ lộ điều ấy với muội. Hai người cùng tựa vào nhau mà đi, múi hương trên mình nàng làm Âu Dương Hải cảm thấy rất dễ chịu. Lý Xuân Hồng chỉ một bãi cỏ ở góc núi nói: - Chúng ta ra đó ngồi một lát. Âu Dương Hải đột nhiên đưa tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của nàng, nói: - Hồng muội, huynh có lời nói với muội? Lý Xuân Hồng quay người lại đối diện với chàng, hỏi: - Sư huynh nói với muội điều gì ? Dưới ánh trăng sao, chỉ thấy đôi mắt của nàng long lanh trong vắt, ẩn hiện tia dịu dàng đến mê người, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng lộ ra một nụ cười, gió đêm thổi những sợi tóc trên trán nàng éo vào hai bên thái dương, nàng đẹp đẽ, thuần khiết biết bao, như đoá hoa sen có những giọt sương trên đó. Âu Dương Hải trìu mến nhìn nàng nói: - Muội rất đẹp ! Nói xong, ngón tay của chàng khẽ gạt mấy sợi tóc bị gío ép vào môi nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái. Lý Xuân Hồng hứ lên một tiếng, nói: - Huynh thật hư ! Muội không chịu đâu. Nàng nói xong, chuyển người ngã lên mặt cỏ mềm mại. Âu Dương Hải cũng khẽ nằm xuống bên cạnh nàng, hỏi nhỏ: - Hồng muội, huynh hư chỗ nào ? Cặp môi Lý Xuân Hồng muốn mở ra, nhưng? Môi của Âu Dương Hải đã áp lên môi nàng? Nụ hôn này? Huyết mạch của hai người như tăng tốc? Có hơi rượu trợ lực, nhiệt tình của thiếu nữ lập tức bùng lên. Đôi tay ngọc của Lý Xuân Hồng khẽ đưa lên cổ chàng. Ngực của nàng phập phòng đều đặn. Hai người đắm chìm trong nụ hôn tình yêu nóng bỏng mà ngọt ngào. Đột nhiên bên khe núi vang lên một tiếng ca? Tiếng ca này tuy rất nhỏ nhưng đã làm thức tỉnh đôi nam nữ đang say sưa trong hạnh phúc. Âu Dương Hải lật mình ngồi dậy, lắng tai nghe? Tiếng ca này rất là bi thương, thê lương. Lý Xuân Hồng vẻ mặt kinh dị, nói: - Người nào đó ? Lại ca nơi hoang sơn khuya khoắt này ? Âu Dương Hải nói nhỏ: - Người đó ở khe núi trước mặt. Lý Xuân Hồng chợt ý lên một tiếng nói: - Tiếng ca người đó hát rất là quái dị, giống như kêu gọi tên của ai đó vậy ? Âu Dương Hải hơi biến sắc, nói: - Tiếng ca của người đó hình như là đối thẳng vào chúng ta mà hát. Hồng muội, muội đi ra phía nam khoảng mười trượng xem có nghe thấy tiếng ca hay không ? Lý Xuân Hồng y lời chạy ra ngoài mười trượng, ai ngờ tiếng ca im bặt. Nàng chạy về chỗ cũ, tiếng ca vẫn còn y nguyên. Nàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng, Âu Dương Hải nói: - Chúng ta qua đó xem thử. Hai người triển khai khinh công nhảy qua một sườn núi, đến một con dốc nhỏ, dưới bóng tùng lưa thưa có một bóng người áo đen ngồi im lìm. Người đó đang ngưa cổ ca hát, vận âm buồn bã thê lương. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng từ từ đi đến. Người áo đen thấy hai người đi đến thì chẳng có chút cử động nào, vẫn tiếp tục ngửa cổ hát? Âu Dương Hải khẽ nhíu mày, quan sát kỷ lưỡng người áo đen này, chàng thấy mặt mũi người đó đã già, tóc bạc trắng, thân người thấp nhỏ, mặc một cái áo dài đen. Tiếng ca cao vút ngân dài bay thẳng lên tận mây, vương vấn không dứt. Lão già áo đen khẽ lướt mắt nhìn hai người, quay người định đi? Âu Dương Hải thấy ông ta muốn đi, vội kêu: - Xin tiền bối dừng bước. Hắc y lão nhân dường như không nge thấy tiếng nói của Âu Dương Hải, vẫn đi về phía trước. Âu Dương Hải đi nhanh lên hai bước, nói: - Tiền bối đi chậm lại đã. Đột nhiên Hắc y lão nhân quay mình lại không nói không rằng nhảy bổ lại phía Âu Dương Hải. Vù một tiếng, tay phải phóng ra một chưởng mãnh liệt vào huyệt ? Kỳ môn ? của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải ngạc nhiên, không ngờ lão nhân này chẳng nói một câu lại ra tay đánh liền, mà chưởng này hàm ẩn nội kình cực kỳ lợi hại. Âu Dương Hải khẽ đảo người, nhảy xéo ra bốn bước, quát hỏi: - Tiền bối ra tay hung hăng như vậy, vì sao? ? Hắc y lão nhân không để cho chàng nói hết câu, búng người nhảy tới thật nhanh, đưa tay chụp lấy Âu Dương Hải. Lão ta xuất thủ tốc độ cực nhanh, chiêu thức kỳ lạ vô cùng. Âu Dương Hải giật mình, nhảy ra sau hơn một trượng. Ai ngờ hắc y lão nhân như bóng với hình phi đến, song chưởng một trước một sau liên tiếp phóng ra. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Các hạ hung hăng như vậy đừng trách ta vô lễ. Nói xong chàng tung chưởng tấn công. Nội kình của Âu Dương Hải và đối phương tiếp chạm ? bùng ? một tiếng? Cả người Âu Dương Hải bị tiềm lực của đối phương chấn động làm khí huyết nhộn nhạo lùi ra sau ba bốn bước? Lý Xuân Hồng thất kinh kêu lên, bổ tới. Lúc này thân người của hắc y lão nhân vừa rơi xuống đất, hữu chưởng từ từ đẩy ra? Một luồng tiềm lực mang theo tiếng gió rít ấp đến. Âu Dương Hải hét lên: - Hồng muội, lùi ra. Tay trái của Âu Dương Hải vươn ra thật nhanh kéo Lý Xuân Hồng lại. nội kình của Hắc y lão nhân đẩy ra đã gần đến người, hữu chưởng của Âu Dương Hải lật nhanh lại tiếp chạm kình đạo lợi hại tuyệt luân của đối phương. Nội kình của hai bên vừa va chạm, Âu Dương Hải hơi biến sắt, thân hình lắc lư tà áo lay động. Hắc y lão nhân thấy Âu Dương Hải liên tiếp đối liền hai chưởng của mình, hơi giật mình. Lão lại nghiến răng gia tăng kình lực mạnh thêm, trùng trùng điệp điệp áp thẳng đến Âu Dương Hải cảm thấy luồng kình lực trùng điệp ập đến này mỗi lúc một mạnh hơn, ghê gớm hơn, lại còn liên miên không dứt. Chàng bất giác sợ hãi, không ngờ lão già thấp nhỏ này chưởng lực lại hùng hậu như vậy. Trong chốc lát, Âu Dương Hải đổ mồ hôi như tắm. Lý Xuân Hồng cũng cảm thấy công lực của Hắc y lão nhân này còn hùng hậu hơn so với bất kỳ một người nào trong Thiếu Lâm tam lão, không biết người này là ai ? Lý Xuân Hồng biết Âu Dương Hải đã tư thí nội lực với đối phương, đã khó di động một bước, lại không thể thâu chưởng lùi lại được. Trong lòng nàng rất lo, nói: - Âu Dương ca, muội đi gọi tư tư đến. Tuy nàng nói như thế, nhưng vẫn không chịu rời khỏi, vì nàng sợ hễ vừa rời khỏi thì Âu Dương Hải có bề nào thì biết làm sao. Luồng kình đạo trùng điệp áp tới đó liên miên như sóng trào, mỗi lúc một gay gắt hơn. Âu Dương Hải tiến đã không được, lùi cũng không xong, bối rối vô cùng? Lý Xuân Hồng lúc này vô cùng hoang manh, nàng kêu lên: - Hải ca, hãy ráng chống đỡ, muội bắn tín hiệu tiễn. ? Xoẹt ? một tiếng, Lý Xuân Hồng đã đốt cháy một cây hoả pháo thăng thiên, xé không trung bay vút đi? Đùng một tiếng, hoả pháo nổ tung trêng không. Lúc này Hắc y lão nhân co tay lại rồi vung tay ra. Âu Dương hải bỗng cảm thấy tiềm lực áp trên người của mình vừa giảm đi rồi lại tăng lên, chàng bị chấn động bật lùi ra sau ba bước, nhưng chàng vẫn tiếp được chưởng lực của Hắc y lão nhân. Hắc y lão nhân thấy Âu Dương Hải không bị luồng tiềm lực này đánh bị thương, trong bụng không khỏi kinh hãi, lão ta nhớ trong thiên hạ không có một ai thoát khỏi ngọn chưởng của lão mà sống sót. Ngay cả Ngũ kỳ trong võ lâm ngang hàng với lão cũng không có một ai dám tiếp chạm chưởng lực trực tiếp với lão. Không ngờ một đứa tiểu tử hậu bối này lại có thể tư thí chưởng lực với mình, chống chọi lại lâu như vậy. Âu Dương Hải lúc này đã mệt mỏi rã rời, chàng than thầm: Không ngờ Âu Dương Hải này lại phải chết trong tay một lão già không biết tên họ !? Chàng không biết lão già này vì sao khi vừa thấy mặt đã muốn cho mình chết ? Âu Dương Hải ta thật sự lại phải chết dưới ta của lão ư ? Lúc này thân mình của Âu Dương Hải đã từ từ đổ nghiêng về phía sau, hiển nhiên chàng đã không thể chống chọi lại được nữa. Đôi mắt của Hắc y lão nhân lộ ra tia sát khí? Lý Xuân Hồng kêu lên một tiếng, nàng lao lại phía sau Âu Dương Hải. Đột nhiên nàng hự lên một tiếng, cả người bắn ra hơn một trượng? Hoá ra Hắc y lão nhân và Âu Dương Hải tư thí chưởng lực, không gian xung quanh họ toả đầy cương khí mạnh mẽ vô song, làm cho người ta không thể nào tiếp xúc bên người họ được. Âu Dương Hải nghe tiếng kêu của Lý Xuân Hồng, trong lòng rất lo? Trong lúc nguy nan, chợt sinh trí? Trong nháy mắt, Âu Dương Hải hét to một tiếng song chưởng của chàng đang trực diện với Hắc y lão nhân chợt thu về đánh trắc diện bên hông? Thân mình chàng phi thân vọt lên, rồi như con diều đứt dây lôn vàivòng trên không rồi mới rơi xuống. Tuy vậy chàng lại không hề bị một vết thương nào. Trong lúc Âu Dương Hải phi thân lên. Hắc Y lão nhân thâu hồi chưởng lực không kịp, cả thân gnười bị bắn ra bảy tám trượng? Rắc rắc ! Một tiếng, luồng chưởng kình của lão đã đánh đổ ba cây tùng ngoài bảy trượng. Hắc y lão nhân dừng thân người lại, không tiếp tục ra tay đánh Âu Dương Hải nữa, lão ta ngẩng đầu phát ra tiếng thở dài vô cùng thê lương buồn bã? Dường như Hắc y lão nhân vì Âu Dương Hải thoát ra khỏi chưởng lực của lão mà phải thở dài? Lý Xuân Hồng vội hỏi Âu Dương Hải: - Huynh? huynh bị thương rồi ư ? Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Không có, còn muội thì sao ? Lý Xuân Hồng đứng dậy, nở nụ cười vui vẻ nói: - Huynh đừng lo. Muội không có sao cả. Âu Dương Hải hít thở vài hơi, đột nhiên vươn ta rút thanh Quỉ Kiếm ra. Chợt nghe Hắc y lão nhân cười lạnh lùng nói: - Ngươi đem Minh Âm Kim Tiền và túi gấm của Bắc Quốc Tiên Cơ đwa ra đây. Câu nói này như tiếng sấm nổ giữa trời quang. Âu Dương Hải mừng rỡ nói: - Tiền bối, tiền bối đến lấy Minh Âm Kim Tiền phải không ? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 11 Bí MẬT THIÊN KIẾM ĐÀM - Ngươi mau đem Minh Âm kim tiền và túi gấm ra đây. Âu Dương Hải là người thông minh, trong lúc mừng rỡ chàng chợt nghĩ lại rõ ràng , Hắc y lão nhân đến để lấy Minh Âm kim tiền, vì sao lão ta lại hạ độc thủ mình? Âu Dương Hải nắm chặt thanh qui kiếm cười nhạt, nói: - Dám hỏi lão tiền bối tôn tính đại danh là gì? Hắc y lão nhân giận dữ hừ một tiếng, nói: - Ngươi muốn hay không muốn đem Minh Âm kim tiền và túi gấm ra? giọng nói của lão lần này đầy vẻ uy hiếp. Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Tại hạ và tiền bối vốn không quen biết, làm sao có thể dễ dàng đưa Minh Âm kim tiền và túi gấm cho tiền bối được? Hắc y lão nhân nói: - Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi muốn hay không muốn đưa Minh Âm kim tiền và túi gấm của Nam Quốc Tiên Cơ ra đây? Âu Dương Hải thấy lão ta trước sau chỉ nói mỗi một câu này, chàng ngạc nhiên nói: - Tiền bối, nếu không nói ra thân phận lai lịch, thì vãn bối không thể lấy ra. Hắc y lão nhân nghe vậy chẳng nói chẳng rằng quay mình định đi. Chợt nghe có tiếng quát ở hơn mười trượng vọng lên: - Ngươi đã nằm trong tầm cung tên rồi, nếu còn đi tiếp một bước nữa thì e không toàn mạng. Hắc y lão nhân kông nghe lời cảnh cáo vẫn cứ đi lên phía trước ? Véo véo véo ? tiếng vũ tiễn xé gió bay đến. Ba mũi tên nhanh như chớp tới ba (x-x) thượng, trung, hạ trên mình của hắc y lão nhân. Tốc đọ ba mũi tên này nhanh cực kỳ như một tia chớp vậy. Hắc y lão nhân nghe tiếng tên xé gió, sắc mặt hơi biến, hiển nhiên lão ta đã (x-x) Ba mũi tên đó tuy bị lão ta phá đi, nhưng kình lực vẫn chưa suy yếu, vẫn rít gió bay ra ngoài bảy tám trượng. Âu Dương Hải trông thấy Hắc y lão nhân một hơi phá liền ba mũi tên, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: ? Võ công lão gí này cao ghê gớm?. Chỉ nghe ngoài mười trượng, vang lên tiếng hỏi của thần cung xạ nhật Chấn Thiện Hổ, nói: - Thủ pháp của các hạ kỳ diệu lắm, xin tiếm ba mũi tên nữa của ta xem sao? Vừa nói xong, ba mũi tên dài bay đến không một tiếng động. Tốc độ rất nhanh, so với ba mũi tên trước còn kinh người hơn. Điều kỳ lạ là ba mũi tên này không phát ra một tiếng gió nào. Lão già áo đen như biết được sự lợi hại của ba mũi tên này, hừ một tiếng, thân người bay ra ba bước. Vèo vèo vèo ? tiếng rít cực lớn. Ba mũi tên nọ đột nhiên lại trở nên phát ra tiếng, bắn nhanh qua bên người của Hắc y lão nhân. Âu Dương Hải chưa thấy qua tiễn pháp của Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ, lúc này vừa mục kích thấy thì thất kinh, không ngờ tiễn pháp của Chấn Thiên Hổ lại tinh xảo cao minh như vậy. Lúc đó ngoài mười trượng có bảy bóng người từ từ đi tới. Bảy người này chính là Sa Mạc thất tiễn của thần xạ đường. Lão già áo đen trông thấy Sa Mạc thất tiễn lạnh lùng hỏi: - Sáu mũi tên vừa rồi do ai bắn ra vậy? Một người mặt có râu là Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ lạnh lùng nói: - Là ta bắn đó, thì làm sao? Vừa nói xong thì sa Mạc thất tiễn đã nhanh chóng bao vây xung quanh Hắc y nhân. Thấ cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ từ đằng xa cúi mình thi lễ với Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng nói: - Thần xạ đường Sa Mạc thất tiễn tiếp tín hiệu đã nhanh chóng đến đây, xin Âu Dương Hải đàn chủ phát lệnh. Âu Dương Hải nói to: - Chấn đường chủ, các vị đừng để cho lão chạy thoát là được rồi. Hắc y lão nhân lạnh lùng nói: - các ngươi có tăng thêm người gấp mười lần cũng khó mà ngăn được lão phu ! Nhất cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ cười nhạt nói: - Các hạ tự tin có thể chạy thoát thì cứ thử xem? Nói xong Sa Mạc thất tiễn đã lắp tên. Hắc y lão nhân hừ một tiếng thân người phi thân bay lên ? Vút vút ? tên bay một loạt như mưa bắn tới trước mặt hắc y lão nhân. Hắc y lão nhân quạt cánh tay, thân mình của lão đã dừng trên không trung. Ai ngờ loạt tên đó mũi này tiếp đuôi mũi kia liên tiếp không dừng, hắc y lão nhân dù khinh công độc bộ thiên hạ cũng khó treo mình lâu trên không trung. Lão bị bức phải rơi xuống, khẽ hít một luồng chân khí rồi thân mình chuyển sang hứơng tây bắc lao đi. Vút ? tên đã bay đến. hắc y lão nhân thất kinh, lão không ngờ tiễn pháp của bảy người bọn họ cực nhanh, nên biết một mũi bắn ra là một mũi khác bay theo không hề có một khẽ hở nào. Hắc y lão nhân trong lòng ngầm tính toán mình biến hướng bay nhảy như vậy phải nhanh hơn cung tên của họ, ai ngờ cung tên vẫn nhanh hơn lão một mức. Kỳ thực lão đâu biết Sa Mạc thất tiễn, tiễn pháp cao siêu khó tả, mỗi người bọn họ có thể một phát cùng bắn ra ba mũi tên, Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ một phát có thể lên sáu mũi. Họ tuy ba mũi tên cùng lên dây, nhưng lại từng mũi từng mũi liên tiếp bắn ra như thể một người có thể chống lại ba người, cho nên nói bảy người bọn họ chia làm ba tốp bắn tên, ba người trước bắn tên ra, tốp ba người thứ hai đã chờ s»n, và người cuối cùng tiếp ứng tốp thứ nhất đổi tên, như thế họ tự nhiên không có phí thời gian đổi tên. Âu Dương Hải vừa thấy tuyệt kỷ bắn tên của Sa Mạc thần tiễn thì mừng rỡ vô cùng. Hắc y lão nhân liên tiếp đổi hướng bay nhảy ba bốn lần mà vẫn bị mưa tên cản lại. Lần này lão lại nhảy vọt đến chỗ Lý Xuân Hồng và Âu Dương Hải. Âu Dương Hải vung tay trái phóng ra một đạo chưởng kình, Thanh qui kiếm trong tay phải ra chiêu ?Phân vân phụng nguyệt? quét vào người lão. Âu Dương Hải vừa ngăn thân mình nhảy tới của hắc y lão nhân, vừa nói: - Lão tiền bối, người hà tất phải cố chấp như vậy. Miêng vừa nói thanh qui kiếm vẫn không dừng trái đâm phải điểm, liên tiếp tấn công bốn chiêu. Bốn nhát kiếm này đều biến hóa từ chín chiêu tuyệt học trong Hải Lưu chân kinh mà ra, chiêu nào chiêu nếy kỳ dị khó lường, bốn nhát kiếm liên công, bức hắc y lão nhân lùi lại ba bước. Âu Dương Hải đánh ra bốn nhát kiếm xong, lùi lại một bước, mỉm cười nói: - lão tiền bối, vãn bối chẳng qua chỉ muốn biết danh hiệu của ông? Hắc y lão nhân bị bốn nhát kiếm của Âu Dương Hải đánh lùi, mặt hầm hầm, hai mắt nhìn vào mặt của Âu Dương Hải bốc lửa. Chợt nghe một giọng nói vang lên - Âu Dương đàn chủ bất tất phải hỏi lão, lão là người danh vang thiên hạ võ lâm, Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần. Hắc y lão nhân nghe vậy giật mình, đôi mắt quét nhanh như điện. Lúc này dưới bóng cây ngoài bảy trượng, một người nam một người nữ từ từ đi ra, họ chính là chánh phó minh chủ của Thanh Đạo Minh, Lý Xuân Hoa và Quản Đông đại hiệp Cống Tôn Lạp Âu Dương Hảo thấy hai người đi đến trong bụng hơi yên tâm, Lý Xuân Hồng ra đón. Lý Xuân Hoa liếc nhìn muội muội, chỉ thấy đầu tóc Xuân Hồng bù xù, đôi mắt còn ngấn ánh nước mắt, nành biết có thể vừa rồi Âu Dương Hải gặp tai biến. Nhưng nàng quay sang nhìn Âu Dương Hải thì thấy chàng vẫn bình thường, nàng hỏi: - Hồng muội, muội bị thương ư? Chuyện này xảy ra như thế nào? Lý Xuân Hồng nghe vậy nghĩ lại chuyện mình và Âu Dương Hải đ6em hôm khuya khoắt ra đây tản bộ, mặt nàng lập tức đỏ lên, ấp úng không nói nên lời, Lý Xuân Hoa hơi biết tâm ý của muội muội nên cũng không hỏi nữa. Hắc y lão nhân trông thấy Công Tôn Lạp liền hỏi: - Ngươi là người nào? sao lại biết lão phu? Công tôn Lạp cười khẽ, nói: - Dương lão tiền bối là người cao quí, đương nhiên không nhận ra tại hạ ! Công Tôn Lạp vẫn chưa nói ra vì sao ông lại biết hắc y lão nhân. Tàn Kim CHưởng Dương Đổng Thần nghe xong đột nhiên giơ cao tay ra chỉ thấy năm ngón tay trái của lão thiếu mất một ngón trỏ và ngón vô danh. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng vô cùng kinh ngạc, mới rồi năm ngón tay trái của lão hoàn toàn đầy đủ, sao bây giờ thiếu đi hai ngón, vậy đây là chuyện gì? Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Hay lắm hay lắm, nếu Dương lão tiền bối cho rằng tại hạ vô lý đoán ra thì cũng được. Tàn Kim Chưởng Dương Đổng Thần dường như rất sợ người ta nhận ra lão, lão lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Ngươi là ai? Trước đây đã gặp ta ở đâu? Công Tôn Lạp mỉm cười nói: - Dương lão tiền bối danh tiếng lừng lẫy, có ai mà không biết. Ha ha ! tại hạ cũng quên là đã gặp tiền bối ở đâu ? Công Tôn Lạp hơi ngừng lại ở một tiếng rồi nói: - Tại hạ nhớ ra rồi, lão tiền bối có phải đã từng đến đế vương cung? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần hơi biến sắc, nhưng trong chốc lát đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm: Lão già này đã từng quen biết với phụ mẫu mình ư? Nếu vậy thì từ lão ta có thể biết được những chuyện về phụ mẫu mình đây !? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cười gằn, nói: - Đến Vương cung chủ Âu Dương Kiệt ư? Hề hề hề ? hôm nay ta đến chính vì chuyện của họ đấy. Âu Dương Hải nói lớn: - Dương lão tiền bối, nói như thế nghĩa là tiền bối đã biết rõ phụ mẫu vãn bối ư? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần hừ một tiếng, nói: - Ngươi đưa Minh Âm kim tiền cho ta, ta có thể trả lời ba câu hỏi của ngươi . Âu Dương Hải vội thò tay lấy ra Minh Âm kim tiền và túi gấm của Nam Quốc Tiên Cơ đưa cho lão. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cất Minh Âm kim tiền vào trong người, cầm túi gấm nói: - Ngươi có thể mở bức thư trong túi gấm được rồi đấy. Âu Dương Hải nhận lại túi gấm hỏi: - Lão tiền bối, người có túi gấm và Minh Âm kim tiền giao cho tại hạ không? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng nói: - Không có, ta chỉ có thể tra lời ngươi ba câu hỏi quan hệ đến phụ mẫu ngươi, ngươi hãy suy nghĩ cho kỷ đi rồi hỏi, Âu Dương Hải nghe vậy, tâm trí lập tức trầm tĩnh lại, chàng muốn từ ba câu hỏi này phải thâu được những chuyện quan trọng về phụ mẫu mình năm xưa, chàng trầm ngân một lát, rồi nói lớn: - Xin hỏi lão tiền bối, phụ mẫu của vãn bối hiện nay ở nơi nào? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng cười nói: - Ngọc Tu La, Đông Phương Hậu hiện nay ở đâu ư? trong thiên hạ không có ai biết được. Âu Dương Hải biến sắc, nói: - Dương lão tiền bối trả lời như vậy có tính là một câu hỏi không? Tàn Kim chưởng thản nhiên nói: - Sao mà không tính? Âu Dương Hải nói: - Như thế với không trả lời có khác gì đâu ! Tàn Kim chưởng lạnh lùng nói: - Thế thì người phải bao ta cách trả lời như thế nào? Âu Dương Hải hỏi: - Tiền bối phải nói ra nguyên nhân phụ mẫu ta mất tích? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần nói: - Thế thì nó lại là một vấn đề khác. Âu Dương Hải nói: - Như thế làm sao có thể nói là một chuyện khác được? Tàn Kim chưởng hừ một tiếng, nói: - Đã nói rõ rồi, có phải ngươi muốn hỏi câu hỏi thứ hai không? Âu Dương Hải thở dài, nói: - Được, tiền bối hãi nói nguyên nhân mất tích của phụ mẫu ta. Tàn Kim chưởng ngẩng đấu nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi từ từ nói: - Mười chín năm trước, Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc, Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt bị người vây đánh tại Thiên Kiếm đàm ở núi Cửu Cung, qua một trận huyết chiến ba ngày ba đêm kinh thiên động địa, Lâm Đại Ngọc bị người đánh rơi xuống Thi6en Kiếm Đàm, Âu Dương Kiệt mang thương thế trầm trọng nhảy xuống theo. Mười chín năm nay thi thể của họ không ai thấy, cho nên ngày nay họ sống chết ra sao thì không ai trong thiên hạ có thể khẳng định. Âu Dương Hải nghe đến đây, thần sắc trên mặt lộ vẻ phẫn oán và xúc động vô cùng, chàng hét lên: - Gia phụ, gia mẫu ta vì sao bị người vây đánh? nhưng hung thủ là ai? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Ta nói là trả lời câu hỏi của ngươi, đã nói hai rồi, chỉ còn lại một câu hỏi, vì sao cha mẹ ngươi bị nguời vây đánh hay là những người tham dự? Đó là hai câu hỏi ngươi muốn ta trả lời câu nào? Âu Dương Hải giật mình nghĩ: Dương Đổng Thần nói trả lời ba câu hỏi của ta, đương nhiên lão ta sẽ không nói nhiều thêm một chuyện nào, bậy giờ đã biết đích thực rằng phụ mẫu có dính dáng đến một cừu hận rất to lớn, tuy nhiên đầu đuôi của mối ân cừu này ra sao vẫn chưa rõ, nhưng cái quan trọng nhất là mình phải hỏi cho ra kẻ thù là ai? Để đến mai sau trả thù ? ? Âu Dương Hải nói lớn: - Vãn bối muốn biết hung thủ mười chín năm trước vây đánh phụ mẫu tại Thiên Kiếm đàm. Tàn Kim chưởng lạnh lùng nói: - Ta sớm biết ngươi sẽ phải hỏi chuyện này, nhưng ta nói với ngươi bằng sự thực, về những cao thủ võ lâm vây đánh cha mẹ ngươi tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung, ta không rõ lắm. Âu Dương Hải giận dữ nói: - Hiển nhiên là lão cố ý không muốn thổ lộ, nên biết trong giang hồ trọng nhất là lời hứa, lão nói trả lời ta ba câu hỏi. Vì sao cứ úp úp mở mở, ch8ảng lẽ lão là hung thủ can dự vào lần đó hay sao? Tàn Kim chưởng biến sắc, quát lên: - Im đi ! ngươi còn nói một câu nữa ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Lý Xuân Hoa từ từ đi tới, nói: - Nếu ngài động thủ thì đêm nay đừng có mong rời khỏi đây. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần nghe vậy đột nhiên ngửa cổ cười sằng sặc, nói: - Lão phu mười mấy năm không đi lại trên giang hồ, không ngờ con nhãi a đầu này cũng đâm ra khinh thường ? Lý Xuân Hoa tung mình xông đến, hỏi: - Lão mắng ai? Nói xong một ngón tay búng ra. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần thấy Lý Xuân Hoa lao đến cực nhanh và chỉ kình lợi hại, lão giật mình đảo người né tránh qua được một chỉ. ?ng tay áo của lão khẽ phất, một đạo kình phong đã ập đến Lý Xuân Hoa. Tay áo của Tàn Kim chưởng vừa phất ra thì thân mình của lão đã áp sát đến bên trái Lý Xuân Hoa. Lão hơi khụy người xuống , tả chưởng đánh vào bụng Lý Xuân Hoa mãnh liệt. Lý Xuân Hoa thấy vậy kinh thầm không ngờ lão ta tránh chiêu và xuất chiêu nhanh cực kỳ, cơ hồ đồng thời chỉ trong một thời gian, hơn nữa trong chưởng hàm ẩn tiềm lực rất lớn. Nành khẽ nhướng mày, mặt lộ sát khí, thân mình khéo léo bay lên, đôi chân đá cực nhanh vù vù hai cước vào mắt và yết hầu của Tàn Kim chưởng. Hai cước này nàng đá rất khéo, kình lực ghe gớm, tốc độ cực nhanh. Tàn Kim chưởng là cao thủ hạng nhất võ lâm, tuy rằng hai cước của Lý Xuân Hoa rất ác nghiệt nhưng vẫn không đá ngã được lão. Chỉ thấy thân người của Tàn Kim chưởng lách một cái, hữa chưởng giống như một cây đoản kiếm sắc nhọn đâm vào chân trái của nàng. Lý Xuân Hoa trống thấy chưởng của lão vừa phóng ra, một luồng kình phong bén nhọn đã tới, thân mình treo trên không vùng mạnh một cái, hai chân đột nhiên co xếp lại. Hữa chưởng của Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đã bay vèo qua gót chân nàng. Nàng búng người lên không trung cao đến năm thước. Nàng dùng thế chim ưng vồ mồi bổ xuống, đôi bàn tay trắng như ngọc ép một đạo kình phong mạnh mẽ chụp thẳng xuống đỉnh đầu Tàn Kim chưởng. Sự biến hóa của chiêu này thực sự là kỳ diệu xuất thần. Mọi người và Âu Dương Hải đều kêu thầm: ?Tuyệt !? Kình lực mà Lý Xuân Hoa phát xuất đã theo thế chưởng đổ ra ào ào như sông Hoàng Hà, uy mãnh siêu phàm, thế như dời non dốc biển, từ trên trời đổ ụp xuống. Một chiêu của Dương Đổng Thần rơi vào hư không, liền biết là hỏng rồi, nhưng lão ta nằm mơ cũng không ngờ được Lý Xuân Hoa biến chiêu công kích lại nhanh như vậy. Bởi vì bất cư một cao thủ nào trong lúc ra chiêu hụt đều còn có một khoảng thời gian biến chiêu ứng phó. Dương Đổng Thần đã nghĩ như vậy, mình vừa đánh không trúng hãy còn thời gian để ứng phó đối phương đánh xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc lão ta muốn biến chiêu ? Một luồng kình khí lạnh toát tới xương đã từ góc quỉ quái nào không biết đã đánh xuống như sấm sét. Đôi mắt của Tàn Kim chưởng bắn ra một tia thần quang ghê người, hai cánh tay múa tít vù vù kín như bưng, hình thành một bức tường kình khí tầng tầng lớp lớp, tia sáng lạnh buốt bắn ra ngoài. Chợt nghe Công Tôn Lạp la lớn: - Minh chủ, chú ý ngón tay của lão bay ra ! Âu Dương Hải cũng kêu lên: - Đừng tiến chưởng lực với lão . Thân Hình của Âu Dương Hải đã bay ra nhanh như một mũi tên. ?Bốp ! ? một tiếng nổ như sét đánh, lùng bùng lỗ tai. Tiếp đó, một tiếng hự vang lên ? Thân hình của Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lắc lư liên tục, lùi lại ba bốn bước. Khí huyết của lão dội cả lên đầu, nhưng lão cố nén chân khí, áp chế không để nôn ẹo ra ngoài. Thân mình của Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải bị va chấn văng ra ngoài một trượng rồi từ từ rơi xuống đất. Trên cổ tay hai người đều hiên ra một vết máu đỏ, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống. Lý Xuân Hồng, CÔng Tôn Lạp vội vã chạy đến? Lý Xuân Hoa không đợi họ hỏi, đã nói: - May nhờ Hồng võ đàn chủ giúp đõ, bất quá chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đứng nguyên tại chỗ, trong mắt lộ tia bi phẫn vô cùng. Đó là sự phẫn hận, bi thương bất tận ? Bởi vì lão tung hoành giang hồ mấy mươi năm, Tàn Kim chưởng chậm rãi nói: - Người đó là sư thẩm của mẹ ngươi, là sư tư của ta. Bà ta từ mười chín năm trước đã ở riết tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung, ngươi muốn biết tất cả các nguyên nhân thì hãy đi hỏi bà ấy. Nhưng lão phu nói cho ngươi biết trước, lúc ngươi còn chưa đến chỗ ở của bà ấy, thì ngươi có thể đã bị bà ấy giết chết. Âu Dương Hải nói: - Đa tạ Dương Lão tiền bối chỉ bảo, chẳng cần Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung nguy hiểm ra sao, vì mốt huyết thù của phụ mẫu, vãn bối dù có tan xương nát thịt cũng thề phải báo cho được mối thù này. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cười lạnh lùng nói: - Nếu ngươi đến Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung thì ngay cả có mười cái mạng cũng khó bề bảo toàn hề hề hề ? Lão phát ra một tràng cười gian xảo, xong quay người bỏ đi ? Sa Mạc thất tiễn đột nhiên dương cung ngắm thẳng vào lão. Âu Dương Hải khoát tay nói: - Thần Kiếm Đường chủ, các huynh để lão đi đi ! Sa Mạc thất tiễn nghe vậy đồng thời tránh mình lui lại một bên. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đi thẳng vào màn đêm không thèm ngoái đầu lại. Âu Dương Hải nói: - Đêm nay vì việc của tại hạ mà làm phiền đến minh chủ và mọi người, A?u Dương Hải thật là có lỗi Lý Xuân Hoa nói: - Lão già này võ công cực cao, nhất là trưởng lực rất trầm hùng. Công Tôn Lạp tiếp lời: - Mấy mươi năm trước ông ta với uy mãnh của chưởng lực đã nổi danh võ lâm thiên hạ, nhưng hôm nay lại bại dưới tay Lý minh chủ và Âu Dương đàn chủ. Lý Xuân Hoa nói: - Công Tôn đại hiệp, sao huynh lại nói lão bại dưới tay chúng tôi? Công Tôn Lạp cười nói: - Mới rồi hiển nhiên lão đã bị nội thương hơn nữa thương thế rất nghiêm trọng. Hoặc là ? Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, nói: - Ta thấy lão ta không hề bị thương, Thế thì tại sao đại hiệp lại nói lão bị thương rất nặng? Công Tôn Lạp nói: - Theo cách nghĩ của ta, nếu không phải lão bị trọng thương thì tuyệt đối đêm nay không dễ bỏ qua Âu Dương Hải đàn chủ. Âu Dương Hải chợt hỏi: - Công Tôn huynh, huynh đã gặp qua lão bao nhiêu lần rồi? Công Tôn Lạp khẽ thở dài, nói: - Lão Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần này đã từng đến Đế Vương cung mấy chục lần, khi nãy lão ta nói sư thẩm của mẫu thân đệ lại là sư tư của lão, nhưng theo kết qủa giả thiết suy đoán về nhiều phương diện của ta hiện nay, đoạn ân cừu thảm khốc của sư phụ, sư mẫu Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần ắt có dính dáng đến. Âu Dương Hải nói: - Sư huynh có phải huynh nói lão chính là một trong những hung thủ tại Thiên Kiếm đàm? Công Tâo Lạp gật đầu nói: - Tuy ta không biết đích xác nhân vật trong vụ án xảy ra tại Thiên Kiếm đàm này, nhưng đêm nay ta trông thấy Tàn Kim chưởng và tổng hợp dữ liệu dò la trong mười mấy năm, có thể khẳng định Dương Đổng Thần là người can dự vào vụ đó. Âu Dương Hải biến sắc nói: - Sư huynh, sao huynh không nói sớm, bây giờ đệ phải truy đuổi lão ta. Vừa nói xong chàng quay mình định đi, chợt nghe Lý Xuân Hoa kêu lên: - Âu Dương đàn chủ hãy tạm dừng lại. Công Tôn Lạp nói: - Sư đệ, đệ phải biết chuyện báo thù không nên nôn nóng, huống chi nội tình mối thù còn chưa tuờng tận được, hà lại lỗ mãng hành sự. Mối thù bất cộng đới thiên này của phụ mẫu sư đệ cũng làm cho ta ngày đêm không quên lập trí báo thù. Nỗi lòng ai thương bi phẫn mười mấy năm của ta đã nhịn đến ngày hôm nay, chẳng lẽ sư đệ không thể nhất thời nhịn được hay sao? Âu Dương Hải nghe vậy không còn nôn nóng nữa, nhìn thẳng Công Tôn Lạp nói: - Về nội tình mối thù của song thân và những vấn đề khác, xin sư huynh hãy chỉ lại cho. Công Tôn Lạp nói: - Chúng ta quay về cùng xem túi gấm của bắc Quốc Tiên Cơ viết những chuyện gì rồi hãy suy đoán nghiên cứu thêm nữa. Thế rồi họ cũng trở về trong cốc. Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, Âu Dương Hải bốn người đi đến đại sảnh lầu. Âu Dương Hải dưới ánh đèn từ từ mở túi gấm ra, thấy bên trong có một lá thư viết đầy những chữ mềm mại uyển chuyển, hiển nhiên là thủ bút của Bắc Quốc Tiên Cơ. Chỉ thấy trên tờ giấy viết: ?Đây là một biến cố lớn kinh động giang hồ võ lâm, sự sống hay chết của Đế Vương cung chủ Âu Dương Kiệt quan hệ đến cả một vận mệnh võ lâm thiên hạ. Sự sống và chết của Đế Vương là tốt? Là xấu? vào lúc nào đó những người can dự vào vụ Thiên Kiếm đàm đếu muốn Đế Vương chết. Nhưng, ngày hôm nay mười chín năm sau, Ngọc tu La Âu Dương Kiệt đã không còn trong giang hồ võ lâm nữa, mà giang hồ võ lâm hiện nay không có chuyển biến mối nguy cơ ẩn tàng năm xưa ? ? Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Âu Dương Hải ba người xem đoạn văn khó hiểu như câu đố này bất giác nhìn nhau, họ không thể thấy được ý những lời nói này chỉ những gì? Chỉ có Công Tôn Lạp lại chìm đắm trong sự trầm tư mải miết. Âu Dương Hải tiếp tục xem tiếp, trong ấy nói rằng: Cho nên nói, những người tham dự vào vụ Thiên Kiếm đàm năm xưa, đến giờ đều đầy dẫy những mâu thuẫn. Họ mười chín năm nay đều buồn rầu suy nghĩ, mình đã làm đúng, hay là sai? Thực ra đúng và sai, thiên và ác, chẳng qua chỉ trong ý niệm của một cá nhân. Nếu với tội ác của Đến Vương cung Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt năm xưa và cả kế hoạch hung hăng diên cuồng muốn đảo lộn hủy diệt cả giang hồ của Đế Vương, thế thì ông ta thực đáng bị giết chết ? ?Âu Dương Hải xem đến đây, bất giác giận dữ hừ một tiếng. Lý Xuân Hoa quay đầu lại nhìn Công Tôn Lạp, nói: - Công Tôn đại ca, điều mà Bắc Quốc Tiên Cơ nói có thật không? Sắc mặt của Công Tôn Lạp trầm ngưng, lắc đầu nói: - Tại hạ theo thầy ba năm, với những sự việc của sư phụ, ta không hề hỏi tới, và ta cũng chưa hề cảm thấy sư phụ có những kế hoạch gì. Nhưng ? Ông đột nhiên dừng lại không nói nữa, đưa mắt nhìn Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thấy ánh mắt của Công Tôn lạp, hơi ngạc nhiên, nói- Sư huynh, huynh cứ nói ra đi, bất tất phải kiêng kỵ gì Công Tôn Lạp khẽ thở dài một tiếng, nói: - Nhưng mà, căn cứ theo tư liệu ta có được, năm xưa đích thực su phụ có một mưu toan lớn ? Âu Dương Hải nghe vậy run rảy cả người, nói: - Nói như thế, phụ mẫu của ta là người xấu ư? Công Tôn đại hiệp trầm giọng nói: - Đã là con, có thù phải báo, ta là đồ đệ vì công ơn to lớn của thầy, mối huyết thù này đương nhiêu không báo không được, huống chi những nội tình trong đó còn rất kỳ bí. Nhìn trước mắt Bắc Quốc Tiên Cơ cũng là người tham gia vào vụ Thiên Kiếm đàm, lời của bà ta chẳng lẽ lại là thât ư? Âu Dương Hải vốn luôn mang nhiệt huyết báo thù rửa hận, nhưng bâh giờ có hơi nguôi đi phần nào, sợ rằng cha mẹ mình lại là người làm điều gian trá, giết hại sinh linh. Bởi vì chàng là người chính nghĩa, đối với thiện và ác, có một cách nhìn chính xác, cho nên nói, nếu cha mẹ chàng là người ác thì mối thù lớn như thế mà chàng muốn báo sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Âu Dương Hải lại tiếp tục xem tiếp: về tội ác của vợ chổng Ngọc Tu La A?u Dương Kiệt, trong thiên hạ chỉ có một người căn cứ sự thật nói ra chân tướng, bởi vì bà ta yêu Âu Dương Kiệt ghê gớm. từ sau khi Âu Dương Kiệt chết ở Thiên Kiếm đàm, mười chín năm nay bà ta ở luôn bên hồ Thiên Kiếm đàm mà tưởng nhớ Âu Dương Kiệt. Nhưng, ta nói cho ngươi rõ, nữ nhân này võ công cực cao, vì cái chết của Âu Dương Kiệt đã đau buồn và trở thành điên. thấy người thì giết, cho nên Thiên Kiếm đàm đã không còn ai dám tới. Nếu ngươi muốn vì song thân mà báo thù thì hãy đi hỏi bà ta đi !? Âu Duơng Hải và mọi người xem những lời cuối của bức thu xong, thần sắc trên mặt họ đều khác nhau, nhưng bốn người đều không nói một câu nào mà chỉ trầm tu suy nghĩ? Qua một lúc lâu ? Âu Dương Hải nói như trong mơ: - Ta phải đi tìm bà ta, bất luận thế nào ta cũng phải hỏi cho ra đầu đuôi đoạn huyết thù này. Chợt nghe Công Tôn Lạp trầm giọng nói: - Đê không thể đi tìm bà ta được, đây chính là kế mược đao giết người của Bắc Quốc Tiên Cơ và Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần ? Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi: - Tại sao? Nếu nói là âm mưu của họ chẳng lẽ sư thẩm của mẩu thân ta ở mãi tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung là chuyện giả hay sao? Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp nói: - Có thể người đàn bà ấy cứ ở riết bên hồ Thiên Kiếm đàm là chuyện thực, nhưng mà Bắc Quốc Tiên Cơ muốn mượn người đàn bà điên đó giết đệ. Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Bất luận chuyến này hung hiểm ra sao, ta vẫn không thể nói là không đi ! Lý Xuân Hồng nói: - Âu Dương ca, Công Tôn đại ca nói rất đúng, Tàn Kim chưởng và huynh tư thí chưởng lực, chẳng phải là lão ta đã có ý muốn cho huynh chết hay sao? Từ đó có thể thấy, hình như họ không buông tha huynh, Âu Dương Hải nói: - Nếu họ muốn giết hại ta, vì sao lại phải nói cho ta biết dấu vết của mối huyết thù này? Lý Xuân Hồng nói: - Tuy muôi không hiểu ẩn tình trong đó, nhưng từ chỗ thấy được mà muội suy đoán ra, họ vốn không muốn nói cho huynh những chuyện này, nhưng bị bức bách không thể không nói ra? Âu Dương Hải hỏi: - Nói như thế thì người nào đã bức bách họ? Lý Xuân Hồng khẽ thở dài nói: - Người đó có thể chính là ân sư của chúng ta. Âu Dương Hải chợt ừ một tiếng, lúc này chàng chợt nhớ lại rất nhiều chuyện. Những chuyện này đều làm cho chàng sinh nghi không hiểu. Chàng nghĩ, sư phụ có thể biết chân tướng mối huyết thù của mình, nhưng vì sao ông không nói cho mình biết? Hãy còn một điểm nữa là, Nam Quốc Tiên Cơ, Tàn Kim chưởng sao lại tình cờ như vậy, đồng thời đến đây đòi mình Minh Âm kim tiền, nếu không phải sư phụ thông báo cho họ biết thì chắc đã ước định từ trước rằng mười chín (x-x) (x-x) Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng đều biết chàng đang quyết định một việc, mọi người đều im lặng, chờ đợi quyết định của chàng. Nên biết mối huyết thù ân oán này của Âu Dương Hải có thể dính dáng đến cuộc thế của giang hồ võ lâm từ nay về sau, một khi chàng rõ kẻ thù là ai thì cả một Thanh Đạo Minh cũng bĩ dính vào trong đó. Vì thế Lý Xuân Hồng cũng không thể không quan tâm đến mối huyết thù của người yêu. Chợt Âu Dương Hải dừng bước, đảo mắt nhìn lý Xuân hoa trầm giọng nói: - Sư tư, ta phải đi đến Thiên Kiếm đàm một chuyến. Lý Xuân Hoa nói: - Huynh thật sự quyết định phải đi ư? Trong ánh mắt Âu Dương Hải lộ ra thần sắc cực kỳ bi thương nói: - Tại hạ thường nghĩ mình vốn là một người vô danh tiểu tốt, không ngời nay lại có biết bao những chuyện phiền phức như vậy. Tại hạ giờ đã biết một chút về mối thù của phụ mẫu, đương nhiên tại hạ phải cố hiểu rõ được đầu đuôi sự tình. Tuy nhiên chuyến đi đến Thiên Kiếm đàm lần này nguy hiểm vô cùng, nhưng phận làm con, vì báo huyết thù, dù có tan xương nát thịt chết cũng không sao. Thật là không phải, vì từ khi tại hạ gia nhập Thanh Đạo Minh tới nay, trước sau cũng vì chuyện của mình. Ôi ! ? Chàng thở dài một tiếng? Lý Xuân Hoa nói: - Huyết thù của huynh cũng có thể nói là mối thù của chị em chúng ta, vốn ta muốn cùng đi với huynh, nhưng vì Thanh Đạo Minh mới vừa sáng lập, nhiều chuyện vụn vặt phải đợi ta giải quyết, nhưng, chuyến đi này của huynh đến Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung nếu gặp phải vấn đề trọng đại gì phải cần gấp người hỗ trợ thì lập tức thả chim câu đưa thư về. Sa Mạc thất tiễn của Thần Xạ Đường cùng đi với huynh, tiễn pháp của bảy người này độc đáo, bảy người thần tiển có thể đương cự nổi ngàn người. Âu Dương Hải nói: - Được sự Chiếu cố của Minh chủ, tại hạ cảm kích vô ngần, tại hạ muốn ngày mai lên đường. Lý Xuân Hoa biết tâm tình hiện tại của Âu Dương Hải biết bao nhiêu là bức thiết, nôn nóng. Còn trong mắt Lý Xuân Hồng lộ ra vẻ như tình u oán, giống như một thiếu phụ mới cưới, nghe tin chồng phải đi xa chinh chiến mà vô cùng luyến tiếc nhớ thương ? * * * Trời không trăng không sao, gió lạnh vi vu, mặt đất một màu hôn ám. Đây là lúc tối tăm nhất trước khi trời sáng ? Trên con đường núi tối om. Chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự im lặng tĩnh mịch. Dần dần phương đông hiện ra một vừng hồng, đêm đem biến trở nên sắc trắng mờ mịt. Trong sương khói mờ mịt, thấp thoáng thấy một thiếu niên anh tuấn cưỡi một con ngựa ô cao lớn bay vút qua như đằng vân giá vũ. Chàng là Âu Dương Hải, bời ví không muốn để cho người khác nhúng vào trong mối huyết thù của song thân chàng, cho nên chàng khẽ rời khỏi u cốc, không mang theo người nào khác, cung không nói cho Lý Xuân Hoa và mọi người biết. Âu Dương Hải biết chuyện đi đến Thiên Kiếm Đàm này nguy hiểm vô cùng, bản thân vì báo thù thì dù có bị thương vong thì cũng làm hết đạo hiếu, nhưng chàng không muốn làm cho những anh hùng hào sĩ khác vì chuyện riêng của chàng mà táng mạng ! Trong lòng chàng vô cùng cảm kích sự quan tâm của Lý Xuân Hồng và Lý Xuân Hoa, cũng vì thế chàng càng không thể để cho họ vì mình phải vất vả, lo lắng bời vì chàng đã mang nợ họ qúa nhiều rồi. Điều chủ yếu nhất chính là chàng đã hơi cảm thấy hành vi của song thân mình năm xưa có thể là hạng người xấu xa làm nhiều điều tôi ác, thương thiên bại lý, đương nhiên chàng không muốn sự việc này để cho người ta biết. Cho nên chàng muốn một mình đi điều tra nguyên nhân mối oan thù của song thân, một tay gánh vác huyết thù của mình, khôngn cần bất cứ người nào giúp sức. Qua ba ngày bốn đêm phóng ngựa thât nhanh, Âu Dương Hải đã đến thành Hán Dương tỉnh Hồ Bắc. Vượt qua sông trường giang, bất qúa chỉ còn đi qua địa phận hai huyện Cảm Ninh, Thông Sơn nữa thì đến núi Cửu Cung tỉnh Giang Tây. Lúc ở Vũ Hương, Âu Dương Hải bỗng cảm thấy có người bám theo, nhưng chàng vẫn giả vờ không hay biết, cứ vội vã đi tiếp. Đến thành Hán Dương thì đã chiều rồi ? Hán Dương, Vũ Hương, Hán Khẩu xưng là Vũ hán tam trấn, thành Hán Dương này khí phái bất phàm, đường đi rộng rãi, ngựa xe tấp nập, lầu cao, nhà cửa san sát. Âu Dương Hải thấy trời sắp tối nếu băng qua Trương Giá thì nhất định không thể tìm được chỗ trọ, nên chàng quyết định ở lại Hán Dương một đêm, ngày mai có thể kịp đến núi Cửa Cung. Thế là chàng trọ ở ?Triệu Dương khách đếim? phía Đông thành. Âu Dương Hải ăn cơm tối xong, đang muốn chỉnh lý lại đầu óc rồi đi ra phía ngoài dạo chơi thì trước mái hiên một bóng người bay xuống nhẹ như một chiếc lá rơi. Dù khinh công người này rất cao, nhưng vẫn bị Âu Dương Hải phát giác, chàng giật mình trầm giọng quát: - Ai? Xông bừa vào nội viên làm gì? Một tiếng cười nho nhỏ, người đó đã bước vào trong nhà. Chỉ thấy đó là một lão già mặc trường bào xanh, ong ta chấp tay chào Âu Dương Hải, nói: - Dám hỏi các hạ là Hồng Võ đàn chủ Âu Dương Hải của Thanh Đạo Minh? Âu Dương Hải giật mình nghĩ: - Tại sao ông ta lại biết mình, người này là ai? Thanh bào lão giả cười, nói: - Không biết Âu Dương Hải đàn chủ đơn độc đi một mình hay là có mang người theo? Âu Dương Hải biết người này bất thiện, mình há lại nói thực với ông ta, thế là chàng trầm sắc mặt, nói: - Các hạ xưng hô thế nào? hỏi điền đó làm chi? Thanh bào lão giả cười, nói: - Các hạ nghĩ thật ngây thơ, buồn cười ! chúng ta chưa hề biết nhau chẳng lẽ Thanh Đạo Minh lại giúp các hạ sao? Thanh bào lão giả thản nhiên nói: - Đạo võ lâm ra tay cứu giúp, chính là lẽ thường tình, sao lại nói là buồn cười. Hừ ! Âu Dương Hải đàn chủ, nếu người giúp lão phu đánh lùi địch nhân thì lão phu nhất định sẽ thù lao hậu tạ. Âu Dương Hải thấy lão này nhân quang di động không ngừng, lộ rõ là người xảo quyệt, nên chàng thấy không có hảo cảm, huống chi mình lại có chuyện cần, cho nên nói: - Các vị có bảo vật gì hậu tạ, tại hạ cũng không thể rỗi hơi giúp được, xin thứ cho tại hạ khỏi đưa tiễn. Nói xong Âu Dương Hải cháp tay chào. Thanh bào lão giả lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu bứơc đi ? Âu Dương Hải thấy lão già áo xanh đi ra, trong lònh cảm thấy kinh dị vô cùng, không ngờ nhân vật giang hồ võ lâm hiện nay toàn là hạng kỳ quái, hành động thần bí khó lường, hành tung của mình đã bị người phát giác rồi, chàng thầm tính: Nếu lão già áo xanh này vì mình mà đến, thì lão ta hơi có cử động gì khác, E rằng mình phải hạ độc thủ giết chết lão ? ? Âu Dương Hải bỏ ý định ra ngoải dạo chơi, chàng biết nhất định đêm nay địch nhân sẽ tìm đến, thế là nhân thời gian rỗi rãi, chàng ngồi tĩnh tọa luyện khí dưỡng thần. Tung tung ! Trong đêm khuya tĩnh lặng vang lên hai tiếng trống canh ? Ngay trong tiếng trống canh, Âu Dương Hải nghe thấy trong khách điếm, cách phòng của mình không xa, vang lên mấy tiếng hự hự ? Vốn những thanh âm này rất nhỏ, nhưng Âu Dương Hải ngồi tĩnh tọa đến nhập vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, ngay cả tiếng lá rơi ngoài mười mấy trượng, chàng cũng có thể nghe thấy. Âu Dương Hải chợt mở bừng mắt, trong đầu lướt qua lời nói của ông già áo xanh ? Lão nói, muốn ta giúp đỡ lão chống lại kẻ địch, chẳng lẽ lão ta thật sự cần sự giúp đỡ của ta? Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải bay vụt ra ngoài cửa sổ phóng lên trên nóc nhà. Đêm nay mây đen phủ đầy trời, gió lạnh se sắt, không trang không sao. Trong bóng đêm dày đặc, Âu Dương Hải chợt trông thấy bảy tám bóng đen từ phía tây khách sạn vượt tường qua.  u Dương Hải thấy vậy bèn cau mày, bởi vì thấp thoáng trông thấy bảy, tám người này phục sức thật là kỳ hình quái dạng. Âu Dương Hải hít một hơi, triển khai công phu khinh thân khe khẽ đuổi theo. Trong chớp mắt, nhóm người này đã chạy ra ngoài thành, chạy thẳng một mạch đến bến tàu ? Sóng của dòng sông vỗ đập vào vách đá ầm ầm không dứt. Chính lúc đó chợt nghe tiếng người đi đầu tiên huýt nhỏ một tiếng, mọi người đều dừng chân, người dẫn đầu quát hỏi: - Ai? Trong bóng đêm có một thanh âm khàn khàn nói: - Phải bang chủ đó không? tất cả đều bố trí xong rồi, đang đợi bang chủ khởi hành. Trong tám người vang lên một dọng nói: - Trần đường chủ, thuyền buồm đã chuẩn bị xong rồi ư? Âu Dương Hải nghe dọng nói này rất quen, chính là lão già mặc áo bào xanh nọ, không ngờ lão ta đã cải trang thành ngư phủ, trà trộn vào trong tám người, nhưng điều làm Âu Dương Hải hoài nghi là họ thuộc bang hội nào? Nên biết trong võ lâm trừ ba bàng Thần Kiếm, Thiết Kiếm, Khiên Thủ nổi danh ra, giang hồ võ lâm không có một bang hội nào khác nội tiếng trong võ lâm hiện nay, chẳng lẽ lão già áo bào xanh lại là Thiết Kỵ bang chủ? Trong lúc suy nghĩ, chỉ thấy bọn họ đã phóng nhanh tới một bãi cát ? Qủa nhiên bên đó có một chiếc thuyền buồn lớn, ba lá buồn đón gió bay phần phật, chỉ cần rút mỏ neo là đi ngay. Bỗng nhiên, mấy người phía trước bước chân loạng choạng rồi ngã vụt ra rú lên một tiếng, tực hồ như thân bị trọng thương. Chỉ nghe thanh bào lão nhân quát mắng: - Trần đường chủ, ngươi đã phản bội lão phu ? Trần đường chủ đứng trên cùng cười ? hề hề hề? ba tiếng quay mình lại nói: - Trừ bảy người trước mặt ra, toàn bộ người ở Thiết Kỵ bang đều đã phản lại ngươi. Thanh bào lão giả giận dữ gầm lên một tiếng, lắc mình một cái, tay trái đột ngột tung ra, thò những ngón tay vừa gầy vừa nhọn chộp vào mặt Trần đường chủ. Trần đưởng chủ lắc mình né chánh ngọn trảo, cười nhạt nói: - Ngươi đã trúng độc Kỵ Đinh, chẳng lẽ ? Gã nói chưa xong, thanh bào lão giả bất ngờ quạt đôi tay, người bay vụt lên ngón tay quập như vuốt gà tấn công rất nhanh Trần đường chủ. Một tiếng rú vang lên ? Trân đường chủ đã trúng ngọn trảo ngã lăn xuống đất, mà thân mình của thanh bào lão gia cũng lảo đảo lùi lại ba bốn bước rồi ngồi phịch xuống bãi cát. Thình lình, trong không trung bỗng vang lên tiếng huýt sáo ? Thanh bào lão giả té ngồi trên mặt cát nghe thấy tiếng huýt sáo, vội vã vừa bò vừa lăn tới phía trước ? Thần sắc của lão lộ vẻ kinh khủng, sợ hãi cùng cực ? Âu Dương Hải phi thân tới, một tay xốc lão già áo xanh, chạy vù đi mấy chục trượng trong đêm tối. Âu Dương Hải chạy một hồi, bên tai chỉ nghe tóêng sóng triều vỗ ì oạp, phía sau không có người đuổi theo, chàn hỏi: - Các hạ làm sao rồi? Lão già áo xanh hừ một tiếng, không hề trả lời, chỉ có rên rỉ. Lúc này thanh âm tuy không vang, nhưng nghe tiếng rên của lão giống như con thú bị thương, hiển nhiên là lão đau đớn khổ sở vô cùng, Âu Dương Hải xốn lão chạy lên một gò đất nhỏ, ngó nhìn bốn xung quanh chỉ thấy trên sườn núi phía tây bắc có một gian nhà. Thế là chàng ôm lão già áo xanh chạy đến ? Hóa ra nơi đó là một nghĩa địa, xung quanh những một bia mọc tua tủa, âm khí vượng vấn, còn cái nhà kia lại là một ngôi mộ lớn. Âu Dương Hải xốc lão già áo xanh vào trong mộ, đưa tay đánh một mồi lửa, chỉ thấy mặt lão già áo xanh tái ngắt, rõ ràng đã trúng độc rất nặng. Lúc này đôi mắt lão già áo xanh lộ ra ánh mắt cực kỳ ghê rợn, ngây ra nhìn Âu Dương Hải ? Thình lình thanh bào lão giả nhảy lên đứng dậy gằn giọng quát: - Ngươi muốn chìa khóa Âm Dương của ta thế thì ngàn vạn lần không thể được. Âu Dương Hải nghe vậy giật mình nghĩ thầm: Chìa khóa âm dương là vật gì vậy??Nghĩ xong, Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Tính mạng của các hạ gặp nguy hiểm, dù có bảo vật bên người thì có ích gì ! Thanh bào lãi giả run giọng nói: - Ta nguyện có thể không cần tính mạng, nhưng mà chìa khóa âm dương vẫn là của ta, Ê ! ngươi là ai? Lão ta nói xong lùi lại ba bước, cự ly cách xa, hai tay ôm lấy bụng, hình như sợ rằng vật cất trước bụng bị Âu Dương Hải cướp đi. Điều càng làm cho Âu Dương Hải buồn cười là lão ta lại không biết mình là ai? Thực ra chàng đâu có biết lão già áo xanh trong một thời gian ngắn ngủi này, thần trí của lão ta đã bị loạn rồi, những điều ghê rợn vừa xảy ra lúc nãy đã làm cho lãi hồn phi phách tán. Âu Dương Hải nảy tính hiếu kỳ, muốn hỏi xem chìa khóa Âm Dương có tác dụng gì. Nhưng lúc này thấy trong đôi mắt của lão chứa đầy vẻ hung hãn, chàng bất giác cảm thấy chán ghét quay đầu bước đi. Chợt nghe thanh bào lão giả quát: - Đứng lại ! ngươi muốn đi đâu ! Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Ta đi đâu thì các hạ quan tâm làm gì? Nói xong bèn bỏ đi. Đi chưa được mấy bước, chợt nghe lão già áo xanh khóc lớn. Lão khóc rất là đau đớn, thê lương ? Giống như con thú bị thương tru trong đêm, đầy dẫy những tuyệt vọng, buồn khổ. Tiếng khóc này xúc động tấm lòng hiệp nghĩa của Âu Dương Hải, chàng quay đầu lại hỏi: - Vì sao các hạ khóc? Thanh bào lão giả nói: - Ngày trước lão phu là thống soái cả một bang, hôm nay toàn bộ người trong bang phản lại ta, mà tính mạng của ta chỉ trong chốc lát nữa là phải chết, chìa khóa âm dương này còn có ích gì nữa? Âu Dương Hải ?ủa? lên một tiếng, trong lòng ngầm kinh hãi, không ngờ lão già này qủa nhiên là Thiết Kỵ bang chủ Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức. Thiết Kỵ bang chủ khóc nói: - Nếu ta phải đem chìa khóa âm dương này tặng cho người ta thì ta không nỡ a. !ta không nỡ a ! Trông thần thái của lão ta thật là hài hước. Âu Dương Hải muốn cười, nhưng cười không nổi, bởi vì chàng tôn trọng lão là chúa của một bang, một lác sau mới chậm rãi nói: - Kim tiền, bảo vật chính là vật ngoài thân, được cũng không đủ vui, mất cũng không đủ buồn, Thành bang chủ vì sao lại phiền não như vậy? Chủ yếu nhất là làm thế nào đển cứu tính mạng của bang chủ. Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức giận dữ quát lên: - Ngươi có biết chìa khóa Âm dương là bảo vật quí giá thế nào không? Người trong giang hồ không ai là không xem trọng nó hơn tính mạng của mình. Âu Dương Hải khẽ hỏi: - Thế chì khóa Âm Dương là vật gì? bang chủ có thể cho tại hạ muợn ngó qua xem có gì ; ạ không? Ưng Trảo Vương thành Thanh Đức vội vã ôm chặt lấy bụng cười nhạt nói: - Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi ư? muốn lừa ta mà lất chìa khóa Âm Dương hả? Lão nói một hơi rồi đột nhiên rên rỉ, rõ ràng lão ta trúng độc rất nặng. Âu Dương Hải cười nhạt, nói: - Không cho ta xem thì không xem. Thành Thanh Đức trầm ngâm một hồi rồi nói: - Lão đệ, ta đính ước với ngươi, ngươi cứu tính mạng ta, ta đem công dụng của chìa khóa Âm Dương phân một nửa cho ngươi, không biết ý ngươi thế nào? Âu Dương Hải ngẩng đầu cười lớn, nói: - Cứu nguy giải khốn để rồi được báo đáp đâu phải là chuyện của ta? Lão trúng độc gì ta cũng không biết, xin tha thứ cho, tính mạng cửa các hạ chắc là khó cứu. Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn trời. Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức biết chàng muốn bỏ đi, nếu không dùng đến mối lợi lớn thì không cầu được chàng ra tay cứu mạng, bèn nói: - Lão đệ, ta sẽ đưa chìa khóa âm dương cho ngươi coi ? Lão nói đến đây chợt hạ thấp giọng, nói: - Lạo đệ có biết rằng có chiếc chìa khóa Âm Dương này thì có được toàn bộ báu vật dấu trong Âm Dương cốc không? Âu Dương Hải nghe đến cái tên Âm Dương cốc liền biến sắc. Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức lúc này từ trong người lấy ra một cái hộp ngọc. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, đưa tay đón lấy cái hộp ngọc. Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức vội vã đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của chàng, run giọng nói: - Ngươi không nên cướp chìa khóa Âm Dương của ta, không nên cướp .. Hóa ra Âu Dương Hải trông thấy chiếc hộp ngọc này trong lòng thất kinh, chiếc hộp ngọc này chính là chiếc hộp ngọc đựng tám thanh tiểu kiếm, chàng muốn cầm lấy xem thử. Âu Dương Hải cảm thấy năm ngón tay của lão ta lạnh toát như băng siết chặt lấy cổ tay của mình. Âu Dương Hải lật cổ tay, xoay một vòng, lập tức thoát khỏi năm ngón tay của lão. Xương ngón tay của Ưng Trảo Vương đau như muốn gãy lìa, nhưng để cho vật chí bảo của võ lâm này dễ dàng bị Âu Dương Hải cướp đi như vậy thì còn khó chịu hơn là cắt một miếng thịt của lão, lão bèn giang hai tay ôm siết lấy hông của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thất kinh, đánh mạnh vào hai tay của lão muốn thoát ra. Ai ngờ Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức như một người sắp chết đuối vớ được một vật gì cứu mạng, nói gì lão cũng không buông tay, chỉ nghe thấy gân cốt kêu lục cục ? Âu Dương Hải đành phải tăng thêm kình lực muốn bẻ gãy hai tay của lão. Nhưng chàng trong lòng không nỡ, không vận lực nữa, quát lên: - Các hạ còn không buông tay? Vừa nói xong thì ở trong nghĩa địa có tiếng chân bước, bóng người thấp thoáng. Vút vút ? một loại ám khí xé gió bay đến. Âu Dương Hải biến sắc, thu mình lại, khéo léo sử dụng kình lực trôi tuột khỏi vòng tay của Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức như một con lươn. Thân pháp của chàng cực nhanh, xông lên trước loạt ám khí này, tung mình lên cái cây bên cạnh ngôi mộ. Chợt nghe Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức gầm lên một tiếng, múa xong trảo lao nhanh về phía những người từ bốn phía ap đến ? Chợt ? Từ ngoài xa vang lên một tiếng hú ? Tiếng hú này vừa cất lên, dài dằng dặc, the thé chói tai, chấn động tâm hồn của người nghe. Âu Dương Hải sững người ? Trong chốc lát, tiếng hú đã đến dưới gò hoang. Thật là nhanh chóng, lúc mời nghe tiếng rõ ràng hãy còn ở ngoài một dặm, nhưng trong chớp mắt, tiếng hú đã đến trước mặt, trong thiên hạ trừ phi là con chim bay nhanh nhất mới có thể trong chốc lát đã bay được một đoạn đường dài như vậy, nếu không thì dù là ngựa thiên lý cũng không thể đến ngay được. Mà tiếng hú này rõ ràng là của người chứ không phải của chim. Âu Dương Hải nghe tiếng hú đến cực nhanh giật mình nép người vào bóng cây. Trong chốc lát chợt nghe Ưng Trảo Vương Thành Thanh Đức thất thanh la lên, thanh âm sợ hãi vô cùng nói: - Ngươi ? ngươi là Bạch Hoàng ? giáo chủ ? Câu nói chưa hết thì giọng nói chợt ngừng lại. Kỳ quái là những người đứng đầy xung quanh nghĩa địa cũng không thốt một lời. Bốn bề im phăng phắc. Tựa hồ như ai ai cũng đột nhiên biến thành đá hết, lại giống như trông thấy một (x-x). Âu Dương Hải cảm thấy quái dị vô cùng, từ trên cây khẽ dòm qua khe hở ? Bởi vì đêm không trăng không sao, nghĩa địa lại qúa tối tăm, mờ mịt, chỉ thấy có một bóng đen đứng sừng sững nư hồn ma bóng quư. Bóng đen này giống như một ảo ảnh khiến người ta không thể nào nhân ra hình dạng người. Lại một bóng màu đỏ nữa đã đến sát bên cạnh bóng đen êm như ru. Chợt nghe ầm một tiếng, đột nhiên nghẹn lại. Âu Dương Hải nghe thấy bốn chữ Bạch Hoàng giáo chủ, giật mình một cái ? Chàng cảm thấy Bạch Hoàng giáo chủ cực kỳ lợi hại, mới làm cho những người này sợ đến như vậy? Chợt nghe một giọng nói trong trẻo lạnh như băng: - Giáo chủ hỏi các ngươi, chìa khóa Âm Dương ở đâu mau đem ra đây, giáo chủ đại phát từ bi, tính mạng của các người đều có thể được tha. Âu Dương Hải nghe giọng nói này, giật mình nghĩ - Nữ nhân này không phải là hồng y thiếu nữ Lục Thiên Mai hay sao? Chỉ nghe thấy trong đám người có người nói: - Bang chủ của chúng tiểu nhân cầm đi rồi, chúng tiểu nhân đang muốn cườp lại. Giáo chủ, giáo chủ ? Thanh âm lạnh như băng ấy nói: - Ê ! Thành Thanh Đức, thế chìa khóa Âm Dương đâu? Ai ngờ nghe ?huỵch? một tiếng, có người té xuống đất. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Hỏng bét, Thiết Kỵ bang chủ đã trúng độc thủ của họ rồi ! Chàng biế rõ kẻ địch quá lợi hại, mình cô thân có một mình chỉ sợ không phải là đối thủ của kẻ địch, nhưng đã trót nhúng tay vào thì tuyệt đối không thể đứng ngoài nhìn. Bụng nghĩ: - Lâm sự mà sợ hãi co rúm thì không phải là trượng phu . Đang muốn nhảy ra thì chợt nghe một người lạnh lùng nói: - Người này đã sợ hãi mà chết rồi, khám trong người hắn. Âu Dương Hải thất kinh, nghĩ thầm: - Tại sao sợ hãi mà chết? Chỉ nghe thấy tiếng quần áo kêu sột soạt, tiếng thân người lăn chuyển. Giọng nói lạnh như băng của Lục Thiên Mai cất lên: - bẩm cáo giáo chủ, trên mình của người này không có vật khác lạ nào. Qua một lúc, trong đám người có một người run rẩy nói: - Giáo ? giáo chủ, rõ ràng là lão lấy đi chúng tiểu nhân quyết không dám giấu. Nghe giọng nói của gã cũng biết dưới ánh mắt uy hiếp của Bạch Hoàng giáo chủ, gã đã sợ đến vỡ mật. Thanh âm hãi hùng này trong đêm tối bay vào tai Âu Dương Hải, thuy chàng nghệ cao đảm đại nhưng cũng không khỏi phát run: Chỉ nghe thấy Lục Thiên Mai cất tiếng hỏi: - Các ngươi nói là chìa khóa Âm Dương do Thành Thanh Đức lấy đi sao lại không thấy? Nhất định là các ngươi đã cất dấu nó. Thôi thì thế này, ai đem sự thật nói ra trước, ta sẽ xin giáo chủ tha thứ cho ngừơi đó khỏi chết. Trong đám người các ngươi chỉ chừa lại một người không chết, ai nói trước người đó sẽ sống. Nghĩa địa im ắng phăng phắc, một lúc có người nói: - Khải bẩm giáo chủ, chúng tiểu nhân thật sự không biết, nhưng chúng tiểu nhân nhất định điều tra sự thật ? Bóng đen của Bạch Hoàng giáo chủ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng vẫng không nói: Nghe tiếng Lục Thiên Mai nói: - Ai bẩm báo sự thật trước thì sẽ để người đó sống. Qua một lát, chợt có người kêu lên: - Hôm nay bọn ta phản bội bang chủ nghe các người khú sử, hoàn toàn tưởng rằng Bạch Hoàng giáo chủ có thể ưu đãi thuộc hạ, không ngờ các người lại độc ác xảo quyệt như vậy, bây giờ trước sau gì cũng chết, chỉ có liều mạng với các người ? Câu nó còn chưa hết, thình lình im ? Chẳng có một tiếng động nào, thế là xong một mạng. Âu Dương Hải thất kinh, chàng ở trong cây mà không sao thấy được họ giết người như thế nào. Chỉ nghe một người khác nói: - Mới rồi tiểu nhân ở trên thuyền trông thấy Trần Đường chủ bị Thành thanh Đức giết chết, xong một bóng người bay vụt tới, như chớp chụp lất Thành Thanh Đức phóng chạy đến đây, chúng tiểu nhân đến đây thì chỉ thấy Thành Thanh Đức, mà không thấy người kia. Chắc chìa khóa Âm Dương nhất định do người kia cvướp đi. Bóng đen giáo chủ ?ừ? một tiếng. Chỉ nghe thất tiếng gió phiêu động. Bóng đen giáo chủ và Hồng y thiếu nữ Lục Thiên Mai đã bay xuống gò hoang. Lúc này bốn bề im lặng như tờ, tực như không còn một tiếng người nào. Âu Dương Hải từ trên cây từ từ tuột xuống, chỉ thấy mọi người còn đứng ở đó, có điều không nhúc nhích gì cả, hiệ ra vẻ âm u lạ lùng Âu Dương Hải khẽ đi đến, đưa mắt nhìn vào mặt họ, không nhịc đuợc kêu à lên một tiếng.Hóa ra những người này đứng đó rõ ràng là bị người điểm trúng huyệt đạo, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh khủng. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Bạch Hoàng giáo chủ này thật là một nhân vật hung tàn quán thế, những người này trông ra ai nấy cũng đều là những tay dũng sĩ khỏe mạnh, nhưng vừa trông thấy Bạch Hoàng giáo chủ thì kinh hãi đến độ như vậy. Thế là, chàng đưa tay ấn vào huyệt ?hoa cái? của người bên cạnh, muốn gỉa khai huyệt đạo cho hắn. Ai ngờ người đó chẳng nhúc nhích gì hết Lại thoa mũi hắn, thấy đã ngừng thở tự bao giờ, hóa ra hắn đã bị điểm trúng tử huyệt. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, đưa mắt nhìn hai mươi mấy người xung quanh, họ đứng rải rác trong nghĩa địa, chàng lại không thấy Bạch Hoàng giáo chủ hoặc Lục Thiên Mai xuất thủ, hai mươi mấy người này đều bị chết, thật là một chuyên thần bí không thể tưởng tượng nổi. Trên nghĩa địa chỉ có một người đứng ngây ra không dám thở mạnh, đó là người lên tiếng sau cùng, được Bạch Hoàng giáo chủ lưu lại mạng sống. Âu Dương Hải kinh nghi bất định, nên biết khoảng cách chàng xuất hiện và Bạch Hoàng giáo chủ rời đi thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối phương lại có thể hạ thủ độc thủ cả hai mươi mấy người này, thủ pháp cực nhanh qủa là hiếm thấy. Chàng hỏi người chưa chết này: - Ê ! ngươi làm sao vậy? Hỏi liền mấy câu mà đại hán này chỉ chợn mắt trắng dã, thần sắc ngơ ngơ ngắc ngắc. Âu Dương Hải bắt mạch của hắn liền phát giác nhịp mạch của hắn rối loạn, xem ra tính mạng tuy còn nhưng đã bị người ra tay làm đứt mấy nơi kinh mạch, biến thành một gã khờ không biết nói chuyện, không biết suy nghĩ. Lúc này Âu Dương Hải trở nên giận dữ, bụng nghĩ: - Bạhc Hoàng giáo chủ lại độc ác tàn khốc như vậy ! Nghĩ đến võ công cao cường của đối phương, mà minh đơn phương độc mã, qủa thật không phải là đối thủ. Âu Dương Hải cảm thấy võ công của mình biết bao là bé nhỏ, nếu mà so sánh với Bạch Hoàng giáo chủ thì thật là ngọn đồi so với núi cao, dòng sông so với biển lớn ! Chàng buồn bã thở dài một tiếng. Chợt phía sau lại vang lên một tiếng than thở khe khẽ. Âu Dương Hải thất kinh, quay phắt người lại. Trong nghĩa địa ghê rợn, lổn nhổn mô bia, khung cảnh mờ mịt, âm u nào có thấy bóng người. Âu Dương Hải ngạc nhiên, nghĩ: - Rõ ràng phía sau có tiếng than thở, sao quay lại thì không thấy bóng người, chẳng lẽ mình nghe lầm chăng? Âu Dương Hải không tin lỗ tai mình nghe lầm, mà là có ngươờ nấp ở nơi nào đó trong ngôi mộ cho nên mình không thấy. Âu Dương Hải đưa tay rút kiếm, lạnh lùng quát: - Ai? Sao không ra mặt tương kiến. Chỉ nghe thấy sau một ngôi mộ ngoài mườ mấy trượng vang lên một giọng nói: - Ta đã sắp chết đến nơi rồi, sao còn có thể tương kiến với ngươi được. Âu Dương Hải cau mày, hỏi: - Sao ngươi nói là sắp chết, ngươi là ai? Người đó thở dài nói: - Ngươi là Thanh Đạo Minh hồn Võ đàn chủ gần đây mà nổi danh trên giang hồ phải không? Ôi ! ngươi có thể cứu mạng ta chứ? Âu Dương Hải kinh dị vô cùng, chàng cảm thấy giọng nói này hơi quen, nhưng lại không nhớ ra là ai? Âu Dương Hải đi lên trước vài bước, quát lên: - Ta có thể cứu ngươi, nhưng trừ phi người có thể đứng dậy để ta xem thử. Người đó than thở nói: - Nếu ta có thể đứng dậy thì sao lại muốn ngươi cứu. Âu Dương Hải hỏi: - Ngươi bị thương ra sao? Người đó nói: - Bị thương rất nghiêm trọng? Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng quay mình bước đi. Chợt nghe người ấy than rằng: - Ngươi mà đi thì đại bí mật kinh động giang hồ võ lâm kia sẽ không ai biết nữa. Âu Dương Hải nghe vậy quay trở lại, hỏi: - Bí mật gì? Người đó nói: - Bí mật của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương Hải nói: - Ngươi biết Bạch Hoàng giáo chủ là ai à? Người đó nói: - Ngươi qua đây, ta nói cho ngươi biết. Âu Dương Hải bất giác bước lên bốn năm bước, bỗng lại dừng lại hỏi: - Vậy thế các hạ là ai? Hãy hiện thân ra đi. Người đó chậm rãi nói: - Ngươi bước lên ba bước nữa thì có thể trống thấy ta. Âu Dương Hải biết trên giang hồ võ lâm đâu đâu cũng đầy dẫy những âm mưu qủi kế, người này nghe tiếng hơi quen, nhưng chàng lại không đoán ra là ai, thầm nghĩ: ?Hắn bị thương rất nặng, nhưng giọng nói lại không yếu ớt như người bị thương, mình không thể trúng qủi kế của hắn ? ? Vừa nghĩ đến đó thì chợt người đó nói: - Bạch Hoàng giáo chủ là ? Người đó nói vài câu nữa tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, Âu Dương Hải nghe không rõ, bất giác đi lên một bước, hỏi: - Ngươi nói gì? Người đó nói mấy câu nho nhỏ thanh âm lại càng thêm nhỏ nữa, Âu Dương Hải chỉ nghe thấy cái gì ?Âm Dương cốc Bạch Hoàng giáo chủ ? ? mấy chữ. Âu Dương Hải lại bước lên mấy bước, hỏi: - Ngươi nói gì? Bất chợt Âu Dương Hải cảm thấy trên bụng và trên đùi đồng thời muỗi cắn phải. Lúc này là mùa đông, gió lạnh sé da, làm gì có muỗi, Âu Dương Hải cũng không để ý, thậun tay vỗ lên chỗ bị cắn hai cái. Bỗng Âu Dương Hảo ngẩng đầu lên ? Chỉ thấy sau một ngôi mộ cách hai trượng trước mắt, có một người mặc hoàng kim trường bào đứng đó. Âu Dương Hải kinh hãi lùi lại ba bốn bước, giận dữ quát lên: - Hóa ra là thứ gian đồ nhà ngươi ! Người mặc hoàng kim trường bào chính là một trong tam kỳ lệnh chủ mà Âu Dương Hải đã gặp qua hai lần. Gã cười hề hề hề ? một tràng gian xảo, nói:- Âu Dương Hải, ngươi đem chìa khoá Âm Dương để lại, ta sẽ dâng thuốc giải Văn Tu Châm (Kim râu muỗi) cho ngươi. Âu Dương Hải nghe thấy ba chữ ?Văn tu châm? liền giật mình, vội đưa tay rờ vào chỗ bị muỗi chích ở bụng hồi nãy. Chỉ cảm thấy hơi buốt, rõ ràng là cảm giác sau khi bị muỗi cắn, nhưng cáng nghĩ cáng thấy không đúng, lúc này làm gì có muỗi? Mà muỗi làm gì có thể cắn vào bụng xuyên qua áo được. Vừa nghĩ đến đây liền hiểu ! vừa rồi gã cố ý nói nhỏ để dụ ta đến gần, thế là bắn lạot ám khí nhỏ xíu này vào người ta. Âu Dương Hải không khỏi giận dữ, hừ một tiếng ? Tả chưởng che mặt, hữu chưởng che ngực, tung người xông đến. Người chưa chạm đất, người mặc kim hoàng trường cười nhạt một tiếng, phóng ra một chưởng. Âu Dương Hải trong lúc thịnh nộ đã vận đến mười thành công lực vào ngọn chưởng. Song chưởng của hai người gieo tiếp ?bình? một tiếng, mỗi người đều bị chấn động lùi lại mấy bước. Âu Dương Hải cùng với gã đấu chưởng, cảm thấy bàn ta đau đớn kịch liệt. Hóa ra chưởng này trong lòng bàn tay đối phương lén dấu vũ khí sắn nhọn, song chưởng vừa tiếp chạm thì bảy mũi nhọn đồng thời xuyên vào lòng bàn tay của chàng. Ngườ mặc kim hoàng trường bào và Âu Dương Hải đối một chưởng, hai vai lắc lư, lùi lại ba bốn bước, ựa lên một tiếng, trong miệng phun một bụm máu tươi. Nhưng người mặc Kim hoàng trường bào cười lạnh nói: - Thất Tinh Đinh trong chưởng của ta độc tính không vừa. CHưởng lực kinh người của người qủa thật bất phàm, bội phục bội phục. Âu Dương Hải giận dữ điên cuồng rút thanh Qui Kiếm chém mạnh xuống. Người mặc kim hoàng trường bào né người tránh khỏi nhát kiếm, phập một tiếng, trường kiếm đã chém tấm bia mộ sau lưng gã làm đôi như cắt miếng đậu hũ.  u Dương Hải vung cổ tay, soạt, soạt ! lại chém ra hai nhát. Ánh sánh xanh lòe chớp, kiếm phong buốt tới tận xươngNgười mặc Kim hoàng trường bào trông thấy kiếm thức dũng mãnh như vậy, nhảy lùi lại một trượng, kêu lên: - Ngươi trúng liền hai thứ độc, lại còn ra oai được nữa sao? Âu Dương Hải hét lên một tiếng, chân bước theo thế cung tiễn bộ, trường kiếm đâm xéo ra ? Nhát kiếm này nhanh như chớp, mà góc độ chém ra cực kỳ quái dị. ?Phực? một tiếng, tay áo của người mặc kim hoàng trường bào bị chém rách, bay phất phơ trong gió. Người mặc kim hoàng trường bào thất kinh, quát lên: - Ngươi muốn tính mạng hay là muốn chìa khóa Âm Dương? Âu Dương Hải nói: - Được ! Ngươi đưa ra thuốc giải, ta đưa ngươi chìa khóa Âm Dương. Nguyên là bị trúng Văn Tu Châm trên đùi của Âu Dương Hải dần dần tê dại, biết rằng độc tính đã phát tác, người này võ công cực cao, chàng cũng không tin rằng trước khi độc tính phát tác lại có thể đánh bại được gã. Chàng trên người mang mối huyết hải thâm cừu, há lại chết như vậy, mà chìa khóa Âm Dương này nói ra cũng là do chàng lấy được từ trong tay Thành Thanh Đức. Thế là chàng rút từ trong người ra chiếc hộp ngọc, ném trên mặt đất. Cạch một tiếng, nắp hộp mở ra để lộ tám đạo kiếm quang chói lọi. Âu Dương Hải thấy vậy trợn mắt há mồm qủa nhiên là tám thanh tiểu kiếm đó, mà vật này chàng đã tặng cho Vân Trung Nhạc, sao Thành thanh Đức lại có? Người mặc kim hoàng trường bào mừng rỡ, cúi mình nhặt lên, ngắm nghía mải mê, khen ngợi: - Hảo kiếm ! hảo kiếm ! chỉ vậy thôi mà giá trị liên thành ? Âu Dương Hải thấy gã ngắm nghía tám thanh kiếm mà không lấy thuốc giải ra, lúc này Âu Dương Hải cảm thấy bàn tay đau đớn dữ dội, bất giác kêu lên: - Ta dùng chìa khóa Âm Dương đổi thuốc giải, thế thuốc giải đâu? Người mặc áo kim hoàng trường bào lớn tiếng cười ha ha không ngớt. Âu Dương Hải giận dữ nói: - Ta đòi ngươi thuốc giải, có gì mà buồn cười? Người mặc kim hoàng trường bào cười nói: - Sao ngươi ngu vậy, không đợi ta đưa thuốc giải mà lại đưa chìa khóa Âm Dương cho ta trước? Âu Dương Hải giận dữ nói: - Nhất ngón ứng xuất, tứ mã nan truy, ta đồng ý lất chìa khóa. Âm Dương đổi thuốc giải chẳng lẽ lại còn trì hoãn hay sao? đưa trước đưa sau cũng đều như nhau chứ? Người mặc kim hoàng trường bào cười khẽ nói: - Ta biết võ công của ngươi rất cao, ta vẫn phải kém ngươi ba phần, ngay cản ngươi đánh không lại ta phải chay trốn thì ta cũng không giám chắc là bắt được ngươi, như thế thì ta làm sao mà được chìa khóa Âm Dương. Bây giờ chìa khóa Âm Dương đã vào tay ta rồi thì ngươ hay còn muốn ta dùng thuốc giải cứu ngươi ư? Âu Dương Hải nghe vậy một luồng khí lạnh từ đáy lòng bốc thẳng lên. Người mặc kim hoàng trường bào lại nói: - Âu Dương Hải , có một chuyện này mà ngươi không thể không biết, Văn Tu CHâm của tại hạ thật hãy cònh không hơn nổi Thâm tinh đinh độc tính trong Thất tinh đinh này mới qủa thực là lợi hại đấy. Trong vòng hai mươi bốn giờ, cơ nhục toàn thân của ngươi sẽ rơi vô hình ? Vạn vật thực hư? trong Hải Lưu Trân Kinh. Uy lưc mạnh mẽ của loại chưởng vô hình này đã có người thấy qua, nhưng Âu Dương Hải không phải lúc nào cũng có thể tung ra loại chưởng lực này mà phải trong lúc bất ngờ mới vận ra được. Đường Hải Ninh thấy nhát kiếm bên tay phải của Âu Dương Hải hung ác ghê gớm, tránh người né qua rất nhanh nhưng lúc này soạt một tiếng chiếc khăn bịt mặt của người kim bào đã bị Âu Dương Hải kéo xuống Chàng sửng sốt kêu lên !- Là ngươi ? thì ra người áo vàng cũng chẳng phải ai xa lạ chính là Đường Hải Ninh, trong một sát na Âu Dương hải bỗng thấy tay hữu đường hải ninh khẽ vung lên mũi chàng liền ngửi thấy một mùi hương khác lạ. Gầm lên một tiếng chàng dồn hết chân lực bản thân vào một thức vô hình chưởng phóng sang Đường Hải Ninh, chỉ nghe thấy Đường Hải Ninh hự lên một tiếng, thân người đã ngã xuống. Mà Âu Dương Hải cũng vì vận phát ra kình lực cực lớn nên làm cho độc khí phát tác mau lẹ. Trong cơn hôn mê chàng vụt thấy một người đi đến như một bóng ma, giống như là Bạch Hoàng giáo chủ. Sau đó ? Chàng đã bất tỉnh nhân sự, hôn mê đi. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu ? Lúc chàng tỉnh lại phát giác mình nằm trên một cái nền cưng cứng, chàng cảm thấy toàn thân vô lực, cả mí mắt cũng không mở nổi. Chỉ có não trí là tỉnh táo. Đột nhiên chàng nghe một giọng rất quen thuộc nói: - Bắc Quốc Tiên Cơ, nội tâm của ngươi rất rõ, công lực của ngươi luôn kém ta một bậc, nếu như ta vận động nội lực thì tuy ta phải mất đi ba bốn mươi năm công lực, nhưng còn ngươi thì bỏ mạng tại đây, cho nên, ta xin ngươi giao hắn cho ta. Âu Dương Hải nghe vậy rất mừng, hóa ra người đang nói này chính là sư phụ Thiết Địch quái hiệp của mình, thế thì đối phương là Bắc Quốc Tiên Cơ. Chỉ hận mình không thể mở mắt được để trông thấy hai vị tuyệt đại cao thủ này giao đấu võ công, nghe họ nói chuyện, hình như là đang tỉ thí nội lực. Chỉ nghe giọng nói trong trẻo của Bắc Quốc tiên Cơ, nói: - Bây giờ tuy ta yếu thế nhưng viên binh của bổn giáo lát nữa sẽ đến. Âu Dương Hải kinh hãi vô cùng, nói như vậy Bạch Hoàng giáo chủ lại là Bắc Quốc Tiên Cơ. Chỉ nghe thấy Thiết Địch quái hiệp nói: - Hiện giờ ta và ngươi ở tại lòng sông mênh mông, chẳng lẽ người của ngươi sẽ đến ngay ư? Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng nói: - Thiết Địch quái hiệp, ngươi luôn luôn nhân từ, cho nên thất bại hoàn toàn đều tại khuyết điểm này. mời rồi ngươi thả tên phu thuyền, kỳ thực tên phu thuyền này là người của bổn giáo, hắn ở trong võ lâm có một trác hiệu ?Phiên giang thủ quỉ? có thể lăn trong nước một ngày một đêm, thuư tĩnh rất thành thạo, tính ra hắn đã bơi qua sông, chỉ lát nữa thôi thì viện binh của bổn giáo sẽ tới. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 12 Gặp viên thần học được Kiếm ma Thiết Địch quái hiệp hỏi: - Viện binh của ngươi chắc chừng nào tới? Bắc Quốc Tiên cơ nói: - Mau thì một khắc, chậm thì ba khắc. Thiết Địch quái hiệp nói: -Trong thời gian đó đủ cho ta diệt trừ ngươi rồiBắc Quốc Tiên Cơ cười nói: - Ta tính toán sẽ không ngu ngốc như vậy đâu, chết dưới chưởng của ngươi nhưng trong khi phần công lực của ngươi chưa hồi phục, viện binh của ta sẽ đến, ngươi khó lòng mà sống sót. Một chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt giữa dòng sông. Trong chiếc thuyền có một người nằm như chết, và hai người nữ đều che mặt bằng khăn xanh và lụa trắng, bốn bàn tay của họ đan vào nhau, vẫn đứng nói chuyện, thần thái cực kỳ nhàn nhã. Người ngoài cuộc đâu biết hai người này đang dùng nội lực tuyệt đỉnh, cùng nhau giao đấu một mất một còn, sự sống hay chết, hoàn toàn quyết định chỉ trong khoảnh khắc ; Thiết Địch quái hiệp nói: - Lão phu tuy chết đi nhưng Bạch Hoàng giáo cũng bị huư theo cái chết của ngươi. Bắc Quốc Tiên Cơ cười khanh khách nói: - Thiết Địch quái hiệp, ngươi cho rằng ta là người chỉ cao vô thương của Bạch Hoàng giáo ư? Thiết Địch quái hiệp nói: - Giáo chủ của một giáo thì là chí cao vô thượng, trừ phi người không phải là giá chủ. Ngươi nằm là Âu Dương Hải nghe vậy giật mình? Chàng nghĩ đến bóng đen mà chàng đã gặp tại nghiă địa ở Hán Dương, chàng đã từng thấy qua một lần, tuy không có thấy rơ diện mạo của người đó, nhưng từ bóng người mà nhìn thì bóng đen trên nghĩa địa tuyệt đối không giống Bắc Quốc Tiên Cơ, hơn nữa chàng cảm thấy bóng đen trên nghĩa địa võ công so với Bắc Quốc Tiên cơ cho đến Thiết Địch quái hiệp, Văn Trung Nhạc, Cổ Thiên nhân viên còn cao hơn một bậc, như vậy thì chẳng lẽ Bạch Hoàng giáo chủ là một người khác. Bắc Quốc Tiên Cơ cười nói: - Người trong giang hồ võ lâm đều cho rằng ta là Bạch Hoàng giáo chủ, kỳ thực họ đều sai cả. Thiết Địch quái hiệp nghe vậy hình như kinh ngạc vô cùng, nói: - Sao? Thế thì Đông Phương Ngọc, Đường Hải Ninh, Lục Thiên Mai không phải là đồ đệ của ngươi? Bắc Quốc Tiên cơ nói: - Ngươi cho răng công phu của ba người bọn họ người nào cao nhất? Thiết Địch quái hiệp nói: - Phải kể là Lục Thiên Mai. Bắc Quốc tiên cơ lại nỏi: - Người đă từng tiếp qua mấy chiêu của Lục Thiên Mai, cảm thấy võ công của cô gái này so với ta thế nào? Thiết Địch quái hiệp nói: - Hãy còn kém ngươi rất nhiều. Bắc Quốc Tiên Cơ thở dài nói: - Ngươi sai rồi, võ công của cô gái này hình như cao thâm hơn ta, Lục Thiên Mai vốn là đồ đẹ của ta, nhưng bời vì tính cách lạnh lùng tàn khốc của cô ta cho nên đặc biệt được Bạch Hoàng giáo chủ sủng ái, truyền thụ thêm tuyệt kỷ, hiện giờ Lục Thiên Mai đã là mối lo trong lòng ta. Bà ta nói xong, chẳng những Âu Dương Hải nghe thấy ù ù cạc cạc mà ngay cả Thiết Địch quái hiệp cũng cảm thấy hoài nghi vô cùng. Thiết Địch quái hiệp nói: - Người không phải la Bạch Hoàng giáo chủ, thế thì Bạch Hoàng giáo chủ là ai? Trong thiên hạ lại có người nào có thể sai khiến đựoc Bắc Quốc Tiên cơ? Bắc Quốc tiên cơ nói: - Nói ra cũng thật buồn cười, Bạch Hoàng giáo chủ thật ta vẫn không biết là ai? Thiết Địch quái hiệp nói: - Cuộc nói chuyện hôm nay làm cho suy nghĩ của ta đối với Bạch Hoàng giáo chủ càng cảm thấy đáng sợ rồi đấy. Bắc Quốc tiên cơ cười nói: - Chảng những ngươi thấy sợ mà ngay như ta nghĩ đến Bạch Hoàng giáo chủ cũng ngay đêm không thể ngon giấc. Thiết Địch quái hiệp nói: - Với một câu nói của ngươi cũng đã chứng minh rằng ngươi không trọn vẹn với Bạch Hoàng Giáo, vì sao ngoài mặt vẫn làm Bạch Hoàng giáo chủ? Bắc Quốc Tiên cơ ảm đạm nói: - Ta bị người ta khống chế. Thiết Địch quái hiệp ngạc nhiên nói: - Chuyện gì của ngươi mà bị người ta khống chế? Bắc Quốc tiên cơ cười nhạt nói: - Đỉều này người bất tất phải hỏi, chúng ta hiện nay văn ở thế đối địch. Trong lòng Thiết Địch quái hiệp lúc này cảm thấy chấn kinh, hoài nghi khôn tả. Mọi sự của Bắc Quốc tiên cơ, ông đều biết rất rõ, ông không ngờ với danh vọng của Bắc Quốc Tiên cơ mà lại cam chịu làm thuộc hạ dưới chân người, chịu sự sai khiến, trong thiên hạ lại có một ai có thể sai khiến khống chế được bà ta? Trừ phi Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt mới có thể trên tình cảm mà khống chế được bà ta, nhưng vợ chồng Âu Dương Kiệt thật sự đã bỏ mạng lại Thiên Kiếm Đàm. Vốn Thiết Địch quái hiệp cho rằng Bắc Quốc tiên cơ là người chí cao vô thượng của Bạch Hoàng giáo, ai ngờ sau bức màn lại còn có người chủ trì, thật là một chuyện biết bao lạ lùng. Thiết Địch quái hiệp trầm tư suy nghĩ như vậy, tâm thần phân tán, một luông kình lực cực mạnh từ bàn tay của Bắc Quốc tiên cơ ập tới, ông giật mình vội vã ngưng tụ tâm thần, hóa giải luông nội lực đánh tới đó, hỏi: - Thế ngươi chuẩn bị đem hắn đi đâu? Bắc Quốc tiên cơ noi: Chủ nhân của ta hạ lệnh đưa hắn đến một căn cứ địa bí mật của Bạch Hoàng giáo. Âu Dương hải biết là đang chỉ mình . Thiết Địch quái hiệp nói:- Người sau bức màn sai khiến người ư?Bắc Quốc tiên cơ nói: - Hắn ta trúng Văn tu châm và Thất Tinh đinh của Đường Hải Ninh, loại ám khí có chứa chất độc này chính là do giáo chủ của bổn giáo chế tạo ra, hiện nay trong thiên hạ không có ai có thể giải được độc này. Nếu người cướp hắn từ trong tay ta thì hắn cũng chỉ có chết, bổn giáo chủ đã có lệnh đưa hắn đi, biết đâu có thể sống sót không chừng. Thiết Địch Quái hiệp nói: - Ta sợ lúc hắn được cứu sống lại thì lại trở nên một con người mất hết bản tính, thành người của Bạch Hoàng giáo. Lúc đó hắn tàn hại sinh linh, gây nên tội ác vô cùng, chi bằng bây giờ ta đánh chết hắn đi. Âu Dương Hải nghe vậy hồn phi thiên lý , không ngờ vận mệnh của mình lại bấp bênh như vậy. Chàng nghĩ đến mối huyết thù xưa kia? Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa, hai người tâm ái của mình? Nhưng khoảnh khắc đó lại như khói mây bây qua trước mắt, đã tiêu tan mất hết. Một giọt nước mắt từ trong khoé mắt của chàng chảy ra. Âu Dương Hải không còn nghe thấy giọng nói của Thiết Địch quái hiệp và Bắc Quốc tiên cơ nữa, chàng đã hôn mê đi không biết từ lúc nào. Lúc chàng tỉnh lại lần thứ hai?. Mắt chàng đã có thể mở ra, nhưng toàn thân vẫn vô lực, không thể cất tiếng. Vật đầu tiên chàng thấy là một lá tiêu kì, trên lá cờ có thêu một con hổ bay. Âu Dương Hải nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, vẫn trông thấy lá tiêu kỳ nhỏ đó. Chiếc tiêu kỳ này cắm trong một lọ hoa, con hổ bay trên lá cờ, đang bay nhảy trong mây, trông rất uy vũ. Âu Dương Hải nghĩ: Sao ta lại ở trong tiêu cục vậy?Chàng phát giác là mình đang nằm trên một cái cáng, trước sau có người khiêng, mà nơi ở hình như là một toà đại sảnh. Chàng muốn quay đầu dòm sang trái, sang phải, nào hay cái cổ cứng ngắc, không thê chuyển động được. Âu Dương Hải than thầm: Chẳng lẽ toàn than mình bị tàn phế rồi ư?Chỉ nghe thấy hai người nói chuyện, một thanh âm nói oang oang: - Xni hỏi quí tánh của cô nương. Một thanh âm nữ nhân nói: - Ngươi không cần phải hỏi danh tánh của ta làm gì, ta chỉ hỏi ngươi Hắc Phi Hổ Du Cầm Bang hãy còn bảo tiêu hay không? Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, giọng nói đó chính là của Lục Thiên Mai. Người có giọng nói oang oang giận dữ nói: - Phụ than ta sớm đã qui ẩn giang hồ võ lâm, cô nương nếu cần bảo thiêu thì nói danh tánh ra, nếu không xin hã sang tiêu cục khác đi. Chỉ nghe Lục Thiên Mai cười nhạt, nói: - Món tiêu này, trừ Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng ra, các tiêu cục khác tiếp không được người mau đi gọi Du Cầm Bàng ra đay, ta có lời muốn nói với ông ta. Nàng nói giọng điệu xấc xược, rât không lịch sự. Chỉ nghe thấy ?bình ? một tiếng, chắc là tiêu đầu đó giơ tay vỗ bàn, quát lên: - Ngươi muốn kiếm người tiêu khiển cũng không thể tìm đến Phi Hổ tiêu cục của ta, nếu ta không coi ngươi là nữ nhi thì hôm nay ngươi phải nếm mùi đau khổ. Lục Thiên Mai cười ha hả hai tiếng?. Chợt nghe vù vù mấy tiếng, mười mấy cay kim bạc nhỏ xíu phóng vút ra, đâm vào cái bình gốm đựng lá tiêu kì, choang một tiếng, bình vỡ làm chục mảnh bay toé ra bốn phía. Công phu phóng ám khí này quả thực rợn người. Tiêu đầu nọ ?ối ? lên một tiếng kinh hăi? Âu Dương Hai cũng lạnh người. Nêu biết bình gốm rất là trơn láng, thể mà từng cây kim bạc giống như mũi dùi thép xuyen vào trong bình, loại thủ kinh này thật là ghê gớm. Chợt nhà sau vang lên một giọng đã già nua, nói: - Hoả thủ kinh! Hảo thủ kính! Tiếp đó từ nhà sau đi ra một lão hán than thể vạm vỡ, mày rậm mắt to, mặt đen sì như đít nổi, không cần hỏi cũng biết người này chính là danh chấn bảy tỉnh Giang Nam, Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng bước ra, đôi mắt to có thần nhanh chóng quét vào mặt Lục Thiên Mai và cả Âu Dương Hải đang nằm trên cáng. Dù ông ta lão luyện trên giang hồ đến đâu, nhưng cũng không thể đoán ra chuyện này thế nào. Lục Thiên Mai mỉm cười nói: - Vậy các hạ chính là danh chấn bảy tỉnh Giang Nam Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng rồi! Nguyên Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng là đệ tử tục gia của phái Thiếu lâm, quyền chưởng đơn đao đều đến trình độ độc đáo, đặc biệt chất là nghề Liên hoàn cương tiêu, có thể phóng bốn chin mũi cương tiêu liên tục không ngừng, bách phát bách trúng. Hai mươi mấy năm trước ông ta lãnh đạo việc bảo tiêu của bảy tỉnh Giang Nam, thanh danh lừng lẫy, thong thường người trong võ lâm đối với ông ta đều xưng hô một tiếng lão tiền bối, hoặc là Du lão anh hung, lúc nãy Lục Thiên Mai lại gọi thẳng tên ông ta, trong long hơi tức, Du Cầm Bàng cười ha ha một tiếng sang sảng nói: - Quí tánh của cô nương là chi? Không biết môn phái nào dỵa được một nữ đệ tử xuất sắc như vây a! Lúc ông ta nói, âm dưới kéo ra rất dài có hàm ý giễu cợt. Lục Thiên Mai cười nhạt nói: - Các hạ đừng hỏi danh tánh của ta, cũng đừng hỏi sư thừa môn phái của ta, ta chỉ hỏi các hạ có nhận biết lá cờ này không? Nói xong nàng rút ra một lá cờ trên mặt thêu một vết tay màu đỏ máu. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng trông thấy lá cờ đỏ liền biến sắc, tiểu đầu kia cũng tái mặt mày kêu lên: - Bạch Hoàng giáo huyết ma lênh kỳ. Lục Thiên Mai thâu lá cờ nhỏ đó lại, lạnh lung nói: - Các ngươi đừng có sợ, chỉ cần Hắc Phi Hổ hãy ngoan ngoãn nhận món tiêu này thì có thể cứu được mấy chục mạng người. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng mặt biến sắc cực kỳ khó coi, đôi mắt nhìn Lục thiên Mai chậm chập hồi lâu không nói. Đầu và cổ của Âu Dương Hải không thể chuyển động mắt thì có thể nhìn về phía có bình hoa bị vỡ, luc này trong sảnh im phăng phắc, chỉ thấy có con nhặng xanh vù vù bay qua. Một lúc sau nghe tiếng Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng hỏi: - Cô nương muốn ta bảo tiêu gì? Lục Thiên Mai nói: - Món tiêu muốn các hạ bảo vệ chính là người nằm trên cáng. Vừa nói ưong, Du Cầm Bangf khẽ kêu lên một tiếng vô cùng kinh ngạc. Âu Dương Hải càng kinh ngạc hơn, không biết cô gái lạnh lung tàn khốc này muốn làm gì mình, chàng không nén được kêu lên: - Um? Ai ngờ chàng mở to miệng, nhưng lại không phát ra tiếng giống như đang nằm mơ vậy, bất luận dùng sức thế nào nhưng vẫn không nghe thấy tiếng kêu của mình. Lúc này mới biết chất độc của Thất Tình đinh ác nghiệt vô cùng, chẳng những tứ chi thân thể tê liệt mà cả giọng nói cũng bị độc mà câm luôn, nhưng cũng may bây giờ mắt còn chưa mù, tai còn chưa điếc. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng hỏi: - Là? là vị huynh đài này ư? Lục Thiên Mai thản nhiên nói: - Không sai, nhất định người pahỉ đích thân đi hộ tống dù có thay xe ngựa cũng không thay người, ngày đêm đi gấp, trong ba ngày phải đưa đến núi Võ Đang tỉnh Hồ Bắc và đem theo phong thư này giao cho Thiếu lâm chương môn. Nói xong nàng rút ra một phong thư còn lấm lem vết máu. Nàng ngừng một lát, trầm giọng nói: - Bức thư này nếu ngươi lén mở ra coi hoặc trong ba ngày không thể đưa người này lên núi Thiếu Lâm thì Phi Hổ tiêu cục của các người già trẻ lớn bé một trăm hai mươi bảy mạng sẽ bị giết sạch. Nói xong, nàng bỏ phong thư xuống, quát lên: - Bốn người các ngươi có thể đi được rồi. Bốn đại hán to lớn vạm vỡ nghe xong như trút được gánh nặng, hạ cáng xuống rồi đi ra, Lục Thiên Mai cũng bước đi. Qua một lúc, vị tiêu đầu tuổi trung nên kia mới nói: - Gia gia ! chúng ta phải chấp nhận món tiêu này ư? Vị tiêu đầu trung niên kia chính là con trai độc nhất của Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng, trác hiệu là Du Tý Hùng Du Đại Võ. Hắc Phi Hổ sắc mặt trầm trọng đi đến trước mặt Âu Dương Hải hỏi: - Vị lão đệ này cao tính đại danh là gì? Là người của phái Thiêu Lâm ư? Âu Dương Hải đưa mắt nhìn ông ta, không thể nào trả lời được. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng cau mặt lại hỏi: - Thế thì ngươi là người của Bạch Hoàng giáo rồi. Ông ta hỏi liền mấy tiếng. Âu Dương Hải nhắm mắt lại, không để ý đến ông ta nói:Lúc này tâm tính của Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng thật nặng nề. Đa Tý Hùng Du Đại Võ thấy phụ thân trầm trọng sắc mặt, bất giác giận dữ nói: - Phi Hổ tiêu cục của chúng ta không có đắc tội với người của Bạch Hoàng giáo không ngờ bọn chúng lại tìm đến chúng ta. Hắc Phi Hổ Du Cầm Bàng nói: - Đai Võ, con tính thử xem toàn bộ Phi Hổ tiêu cục này tất cả có bao nhiêu người? Du Đai Võ nói: - Không nhiều, không ít, vừa vặn có một trănm hai mươi bảy người. Mặt gã biến sắc, ngó Du Cầm Bàng, Hắc Phi Hổ thở dài một tiếng nói: - Dăn mọi người mau chuẩn bị xe ngựa hôm nay lên đường ngay. Du Đại Võ nói: - Gia gia ! Sao chúng ta không cầu viện phái Thiếu Lâm? Du Cầm Bàng thở dài buồn bã nói: - Sự lớn mạnh của Bạch Hoàng giáo ngày nay con đã biết rồi đấy, dù tất cả cao thủ Thiêu Lâm đến cũng không tin chắc có thể thắng được Bạch Hoàng giáo, huống chi kỳ hạn ba ngày chỉ khoảnh khắc là tới, nước xa không cứu được lửa gần, nếu không có sự cố gì khác thì chúng ta có thể trong ba ngày đưa người này bình an đến Thiếu thất sơn. Du Đại Võ giọng oán trách nói: - Chúng ta và Bạch Hoàng giáo không oán thù, chẳng lẽ chúng lại độc ác với chúng ta? Du Cầm Bàng nói: - Giang hồ võ lâm tuy chú trọng đến ân oán phân minh, nhưng Bạch Hoàng giáo từ trước tới nay luôn không từ mọi thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích. Mấy ngay trước bên bờ song Hán Dương, hai mươi mấy người củ Thiết Kỵ bang tất cả đêu bị chết thảm, con không có nghe ư? Cô gái vừa rồi đưa ra sát huyết thu lệnh kỳ của Bạch Hoàng giáo là đã nói rõ bọn họ muốn tiến hành một cuộc chem. giết tàn khốc. Du Đại Võ lăn lộn trong giang hồ võ lâm rất lâu đương nhiên hiểu sự nghiêm trọng của sự việc. Thần trí tỉnh táo của Âu Dương Hải vừa rồi chẳng qua hcỉ là mọt thời gian ngắn ngủi, trong lúc cha con họ nói chuyện thì chàng ngáp liền mấy cái rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy lần thứ ba?. Chỉ nghe thấy ?. Gió hú vi vút, xe lăn lộc cộc?. Mình nằm trong một chiếc xe ngựa, trừ tiếng bánh xe nghiến đá mà tai nghe thấy , chàng không thể nao trông thây cảnh sắc bên ngoài, cũng không nghe thấy tiếng hò hét dẹp đường. Thật giống như một chiếc xe tang, còn Âu Dương Hải giống như một người chết đem đi chon. Tâm tình của chàng buồn bã. Bởi vì tình hình của chàng hiện tái so với một người chêt càng thê thảm, bi ai hơn? Người chết, đã là chết rồi, thì không có trí giác, không còn sướng vui buồn khổ, tất cả những gì bình thường của đời người nữa. Mà Âu Dương Hai lại là một người sống dở chết dở, cả một thân người giống như đã chết rồi, nhưng trí giác của chàng lại không. chết và cũng chính vì thần trí chưa chết này làm chàng buồn bã đau thương. Nhưng sự buồn bã đau thương này lại là vấn đề nan giải cho nên chàng cố gắng khống chế tình cảm tự đáy lòng. Mà tình cảm của con người cũng kì quái nếu ta muốn khống chế nó thì nó lại càng trỗi lên gớm. Sau mí mắt của Âu Dương Hải lại xuất hiện lên từng chuyện cũ? Sướng vui buồn khổ của nay trước lại lướt qua đầu chàng, cuối cùng, chàng lại hôn mê ngủ thiếp đi? Một tiếng ngựa hí lanh lảnh. Âu Dương Hải tỉnh lại lần thứ tư? Chàng hãy còn chưa mở mắt, mũi đã ngửi thấy một mùi máu tanh tưởi? Trong lòng chấn động? Chàng từ từ mở mắt ra? Gió lạnh thấu xương, sao trời nhấp nháy? Đây là một đêm mùa đông. Âu Dương Hải lại ở dưới một gốc cây, bốn phía xung quanh thân người chàng la liệt những xác chết đẫm máu. Âu Dương Hải cảm thấy mình như đang nằm mơ. Chàng nhắm mắt, chuyển động nhãn cầu mấy lần rồi lại mở ra. Chỉ thấy bên những xác người đó, dưới một cái cây thấp thoáng có một bóng người màu đen, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm ánh sáng xanh lập loè. Âu Dương Hải giật mình, thanh kiếm đó khổng phải là Thanh Quỉ kiếm của mình hay sao? Mà bóng người áo đen không phải là bóng đen giáo chủ Bạch Hoàng giáo mình đã gặp ở nghĩa địa Hán Dương ư? Đột nhiên bên sơn cốc vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp? Một con ngựa ô cao lớn từ từ đi tới. Đó chính là con Ô Vân thần câu mà Âu Dương Hải đã lạc mất ở Triệu Dương khách điếm. Trên yên ngựa, ngồi một người áo xanh râu bạc phất phơ, tay cầm một cây sáo bằng thép, mặt che một tấm khăn xanh. Âu Dương Hải mừng rỡ? Người này chính là sư phụ của chàng- Thanh Cần Thiết Địch quái hiệp. Ô Vân thần câu từ từ đi đến bên những xác chết thì dừng lại. Thiết Địch quái hiệp ngồi trên ngựa đảo mắt nhìn qua các xác chết, sau đó nhãn quang chuyên qua Âu Dương Hải dưới gốc cây ngoài bảy trượng. Ông ngẩng đầu thở dài? Trong miệng khẽ nói: - Đây là một cuộc chém giết thảm khốc lão phu mới thấy trong đời, cúng có thể nói phái Thiếu Lâm từ khi khai sơn lập phái đến nay, đây là một lần tử thương thảm khốc nhất?một trăm hai mươi bảy vị, không một ai may mắn sống sót. Âu Dương Hải nghe xong thất kinh, nói:- Như thế thì những người chết ở đây toàn là người của phái thiếu lâm.Chàng chăm chú nhìn vào những xác chết tất cả đều là nhưng tục gia đệ tử của Thiếu Lâm. Bảo vệ tiêu phu xa lẫn với những tăng nhân mặc huýnh y lẫn lộn. Thiết Địch quái hiệp hơi ngừng lại một hồi rồi nói: - Nhưng điều làm lão phu kinh ngạc khó hiểu là nguyên nhân về cai chết của một trăm hai mươi bảy vị đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm này. Lời ông nói chính là nói với tên hung thủ tàn khốc dưới bóng cây. Nhưng bóng người màu đen vẫn đứng đó không lên tiếng, chỉ có Thanh Quỉ kiếm vẫn lấp lánh ánh sang xanh chói mắt. Người này giống như một bóng ma. Điều làm cho người kỳ quái là Âu Dương Hải căng hết cả mắt vẫn không thể thấy rõ được bóng người màu đen. Người này giống như một cái bóng có hình thế mà không có thực chất. Chỉ nghe Thiết Địch quái hiệp thở dài rồi nói: - Các hạ có thể hoá thân thể của mình thành hư vô, võ học cao thâm như vậy thật kinh người. Bỗng bóng người áo đen thở ra khe khẽ? ? xì ? một tiếng? Một đạo kiếm khí màu xanh bắn vọt tới Thiết Địch quái hiệp trên yên ngựa? Luồng kiếm khí vô hình này quả đã làm Thiết Địch quái hiệp giật mình? Đạo kiếm khí màu xanh ấy bắn nhanh qua? Chỉ thấy thân hình của Thiết Địch quái hiệp bay lên không trung bảy thước, đơi kiếm khí qua rồi, ông lại từ từ rơi xuống trên yên ngựa. Âu Dương Hải thấy võ công điêu luyện như vậy thì kích động vô cùng. Chàng cảm thấy võ học thật là vô cùng vô tận, mênh mông như biển, nếu đem võ kư.. (chuyện rách) Ngươi có thể nói cho lão phu biết vì sao ngươi biết ta? Bóng người ao đen cười khẽ nói: - Khách sào! Cô Lân Thiên, đây chảng qua là ?Thiên Cự thần quang? của ngươi thua ?Ảo Ma hư ảnh ?. Ta là ai? Bạch Hoàng giáo chủ chính là ta. Cái tên mà Thiết Địch quái hiệp muốn hỏi, thì bây giờ người đó đã nói như thế ông biết bà ta không muốn thổ lộ ra, hỏi nhiều cũng vô ích, cho nên ông bắt đầu suy đoán... Thiết Địch quái hiệp biết người đó là người mà mình rất quen biết. Bởi vì trong thiên hạ hiếm có ai mà minh không quen biết lại biết được danh tính thật của mình, còn một điểm nữa, người đó trước sau vẫn thi triển ? Ảo ma hư ảnh ? chính là sợ bị mình nhận ra diện mục. Mà trong những người mà mình quen biết trước mắt chỉ có một Bắc Quốc Tiên Cơ. Nhưng theo mình biết, Bắc Quốc Tiên Cơ không có công lực như vậy mà công phu ? Thiên cự thần quang ? mới vừa rồi có hơi thấy được thân hình của người đó, thân hình này không hải là thân hình của Bắc Quốc Tiên Cơ. Không nghi ngờ gì nữa, bà ta là một người khác? Thế thì bà ta là ai? Thiết Địch quái hiệp Cổ Lão Thiên trong lúc này đầu óc hiện ra những gương mặt của những cao thủ trong võ lâm, nhưng ông vẫn không tìm được bà ta là ai? Thiết Địch quái hiệp hỏi khẽ: - Ngươi là người thần bí nhất mà lão phu bình sinh được thấy, cũng là người quỉ quyệt tàn ác nhất. Bạch Hoàng giáo chủ khẽ cười một tiếng nói: - Cổ Lão Thiên, ngươi trong giang hồ không phải cũng cực kỳ thần bí sao? Nói cho cùng thì đôi bên cũng như nhau cả thôi. Thiết Địch quái hiệp trầm giọng nói: - Giáo chủ, ngươi có thể đáp phúc cho ta vài chuyện chưa hiểu rõ được chăng? Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Chỉ cần không vượt quá phạm vi quyền hạn thì ta đều có thể đáp được, ngươi nói đi. Thiết Địch quái hiệp hỏi: - Xin hỏi tôn chỉ của Bạch Hoàng giáo do giáo chủ sáng lập ra như thế nào? Bạch Hoàng giáo chủ cười nói: - Huyết tẩy thiên hạ giang hồ võ lâm. Thiết Địch quái hiệp nghe vậy thất kinh nói: - Với kỳ tài quân thế của giáo chủ nếu theo chính đạo thì đạt tới đại thừa vô vi, vì sau giáo chủ lại ra tay giết người miệt thị trời xanh, nên biết một người sinh ra không phải dễ, trời xanh có đức hiếu sinh, mong giáo chủ suy nghĩ kỷ hãy làm? Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Cổ Lão Thiên, ngươi khổ công khuyên nhủ như vậy, có thể nói là chọn nhầm đối tượng rồi. Thiết Địch quái hiệp thở dài nói: - Ta tự biết cũng không thể nào khuyên được ngươi cải tà qui chính, nhưng xưa nay không có ai có thể chinh phục được thiên hạ võ lâm, hễ là yêu ma tất phải diệt, chính khí tất phải thịnh. Bạch Hoàng giáo chủ cười nói: - Ngươi nói như thế hình như có ý hù doạ? Dù ngươi nói thế nào yêu ma tất diệt chính khí tất thịnh. Nhưng ta cũng phải là cho võ lâm một cơn chao đảo thì chết mới nhắm mắt. Thiết Địch quái hiệp than rằng: - Giáo chủ, tại sao ngwoi lại thủ hận giang hồ võ lâm? Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Bởi vì oán thù. Thiết Địch quái hiệp kêu lên: - Oán thù! Chẳng nhẽ những người chết này đều có oán thù to lớn với ngươi? Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Bọn chúng phá hoại hành động của ta, đương nhiên phải chết. Kỳ thực phái Thiếu lâm cũng có oán thù với ta, ngay cả những người trong võ lâm tự cho là nhân nghiă hiệp đạo cũng có huyết thù với ta! Người đó nói xong làm cho Thiết Địch quái hiệp kinh hãi. Ông nghĩ bụng: ? Toàn bộ giang hồ võ lâm đều có ân oán huyết thù với ma đầu này, chẳng lẽ là thật ư? Thiết Địch quái hiệp ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: - Còn một chuyện nữa, ngươi sắp sửa là gì đồ đệ của ta? Bạch Hoang giáo chủ nói: - Chuyện này ta hãy còn chưa quyết định, không thể nói với ngươi. Thiết Địch quái hiệp nói: - Lão phu bình sinh không cầu ở người nhưng đêm nay lão phu thỉnh cầu với Bạch Hoàng giáo chủ, ngươi có thể để ta mang Âu Dương Hải đi không? Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Vô luận thế nào ngươi cũng không thể mang hắn đi. Thiết Địch quái hiệp trầm giọng nói: - Giáo chủ nếu ta chấp ý không chịu thì đêm nay chúng ta chỉ có thể giải quyết bằng võ lực. Bạch Hoàng giáo chủ cười nói: - Ngươi không thể thắng nổi ta? Bạch Hoàng giáo chủ nói chưa xong chợt nghe Thiết Địch quái hiệp hú lớn một tiếng xé tai? Thân hình của ông từ trên mình ngựa bắn vụt tới bóng người màu đen. Cung trong lúc ấy con Ô Vân thần câu nhảy tung đến bên ngoài Âu Dương Hải, cúi đầu xuống ngoạm vào ngực ào của Âu Dương Hải, hât đầu một cái, ném Âu Dương Hải lên lưng ngựa. Bạch Hoàng giáo chủ không ngờ con vật này lại có linh tính như vậy, vừa tránh khỏi đòn đánh của Thiết Địch quái hiệp thì Ô Vân thần câu đã phóng đi như bay. Bạch Hoàng giáo chủ giận dữ gầm lên? Thân hình như cánh chim bay vút đi như chớp? Thiết Địch quái hiệp trầm giọng quát: - Giáo chủ, hãy tiếp một chiêu của ta. Quát xong, tay trái của ông phất ra? Một đạo kình khí vô hình đã bay đến sau người của Bạch Hoàng giáo chủ. Bức Bạch Hoàng giáo chủ xoay người bay xéo ra năm trượng. Ngay trong một chút chậm trễ đó, Ô Vân thần câu đã biến mất trong bóng đêm. Trong đêm tối tĩnh mịch chỉ truyền lai tiếng vó ngựa phóng về hướng đông nam? Thiết Địch quái hiệp biết Bạch Hoàng giáo chủ khinh công rất cao, dù Ô Vân thần câu đã rời khỏi nhưng bà ta vấn có thể đuổi theo cho nên ông ta lại tung ra một chưởng? Cây sáo bằng thếp trên tay phải đưa lên môi thổi? Một tiếng sáo vi vu bay ra. Uy lực tiếng sáo của ông cực kỳ lợi hại. Bạch Hoàng giáo chủ vốn đã đô khí muốn phóng đi lần nữa, nhưng nghe tiếng sáo, đôi vai bà ta lắc lư liên tục, lùi lại một bước? Thiết Địch quái hiệp thổi liền ba tiếng sáo dài nghe xé tai. Chỉ thấy Bạch Hoàng giáo chủ liên tục lùi lại ba bước. Đột nhiên ba ta phá lên cưòi thê lương? Bà ta cưới xong, gằn giọng nói: - Cổ Lão Thiên hôm nay ngươi muốn cứu hắn nhưng lại là hại chết nó, bởi vì thiên hạ không còn có ai có thể chữa được độc tren mình hắn. Thiết Địch quái hiệp sau khi thổi xong ba tiếng ?Thiên Địa tiên âm? cực thương thừa xong đã bị tổn thương nhiều đến chân khí, lúc này ông biết Ô Vân thần câu đã chạy xa ngoài mười dặm dù khinh công của Bạch Hoàng giáo chủ có cao mấy đi nữa cũng không đuổi kịp. Thế rôi, tay phải cầm sáo của ông khẽ bỏ xuống - Dù hắn bị chết như thế cũng còn tốt hơn bị ngươi độc sat lính hồn của hắn. Bạch Hoàng giáo chủ nghe xong chẳng nói một câu, thân người đă bay đi ngoài bảy trượng. Thiết Địch quái hiệp thấy thân pháp mau lẹ của bà ta, chỉ than thầm, ông cũng không truy đuổi theo nữa, đứng nguyên tại chỗ, mắt nhì vào hư không đến xuất thần. Không biết ông đang nghĩ gì? Nhưng mà qua thần quang đôi mắt, khiến người ta biết rằng trong lòng ông biết bao nhiêu là đau khổ buồn thưong?. Bớ suối? Ngay đông.. Ngựa hí? Sói tru? Một thiếu niên giông như đã chết rồi thân mình khẽ nhúc nhích. Chàng từ từ mở đôi mắt? Chỉ thấy đây là một khe suối chảy, Ô Vân thần câu đang đánh nhau với hai con sói đói, có hai con sói đói khác thịt xương tan nát nằm gục một bên, chắc là bị Ô Vân Thần câu đá chết. Âu Dương Hải thấy vậy than thầm:- Nếu không có ngựa tinh khôn này thì ta sớm đã bị bốn con sói đói ăn thịt rồi. Âu Dương Hải ta hôm nay sống dở chết dở, ngay cả một con vật cũng có thể cứu tính mạng của ta? Chỉ nghe thấy một tiếng hí của Ô Vân thần câu, tunh vô đá hậu một cái lại đá chết một con sói đói, còn lại một con tự biết không đánh lại, giận dữ tru lên một tiếng co giò bỏ chạy. Ô Vân thần câu đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, bướm bay theo gió, trông ung dung vô cùng. Con ngựa tính không đuổi theo chó sói, lùi lại bên mình chủ, cúi xuống hí lên nho nhỏ. Âu Dương Hải lúc này thần trí tỉnh táo, nhưng lại không thể nói năng, không thê cử động. Linh mã tựa như biết chủ nhân bị thương nặng hí lên khe khẽ rồi ngoạm lấy ngực áo Âu Dương Hải ném chàng lên yên ngựa, ngay lúc đó? Một loạt tiếng sói tru vang lên? Âu Dương Hải thất kinh, biết con soi vừa rồi đã đi gọi đồng loại, cả bầy sói kéo đến, dù là Ô Vân thần câu có linh thông đến đâu cũng không thể đánh lại, tình thế tất phải bị chó sói ăn thịt. Một tiếng sói tru, một loạt tiếng tru từ khắp nơi đáp lại, không biết có bao nhiêu con sói lớn đuổi tới. Linh mã ngẩng đầu hí lên một tiếng tung vó chạy đi? Âu Dương Hải nằm phục trên yên ngựa, nằm thấy ngựa nhanh như sao sa, chỉ một khác là không còn nghe tiếng bầy sói tru nữa, toàn thân Âu Dương Hải không thể cử động, may mà con thần câu phóng chạy rất bình ổn, nếu không thì chàng đã rơi xuống. Chàng nằm trên lưng ngựa, hôn mê trầm trầm, nghĩ đến một đời cô khổ, hiếm khi, có một nay vui, lúc này tính mạng lâm nguy cái chết gần kề. Nghĩ đến đây, bất giác rơi nước mắt. Ô Vân thần câu phóng chạy trong núi hoang hiểm trở. Đến khi chàng tỉnh lại, sắc trời đã quá lúc sở canh, chỉ thấy ánh trăng rực rỡ, toả ánh trăng khắp núi, còn minh nằm dưới một góc núi! Ô vân thần câu đứng dưới một cây tùng cách chàng không xa. Đêm trắng tuyệt đẹp, càng làm tăng thêm cảm giác thê lương của Âu Dương Hải gấp lên. Chàng trông lên mây nổi trên trời, than thầm: - Chẳng lẽ Âu Dương Hải này lại chế lặng lẽ thế này sao?.. Chợt Âu Dưong Hải nghĩ đến một điều. Chàng nghĩ: - Mình từ khi trúnh ám toán ở Hán Dương đến bây giờ đã có bảy tám ngay, tai sao bụng vẫn không cảm thấy đói, mà chât độc không phát tác ra rồi chết? Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải bất giác ngầm vận khí? Nhưng chàng thất vọng.. Cả thân người của chàng hình như là của người khác, toàn thân không một chút khí lực nào, đừng nói di lai mà cả nói năng cũng không thể được. Âu Dương Hải than thầm, nhìn thế núi liên miên hùng vĩ, nghĩ rằng: Không biết còn có thể sống được bao lâu, đă sống mà chịu cơ khổ như vậy không bằng chết quách đi cho xong? Bỗng lúc đó? Âu Dương Hải chợt nghe thấy phía đông nam vang lên một tiếng kêu lánh lót, uyển chuyển, không biết đó là tiếng gì, nhưng khi nghe cảm thấy hay vô cùng. Chợt Ô Vân thần câu hí lên một tiếng nhỏ? Vó trước cât lên, nhanh chóng phi đến thanh âm nọ. Âu Dương Hải giật mình, không biết linh mã đi đâu? Tiếng kêu đó tựa như liên tục không dứt? Âu Dương Hải lăng im nghe một lúc, nghĩ không ra đấy là tiếng kêu gì mà cât lên lại dễ nghe như vậy, nếu mf thân chàng không thể cựa quậy được thì chắc chắn phải đi xem thử thế nào? Chỉ nghe tiếng kêu đo lúc cao lúc thấp lúc mau lúc chậm, thật giống như một vị nhạc sư đánh đàn thổi sáo. Ước chừng thời gian, uống cạn một ấm trà? Tiếng kêu ấy mới dừng, từ xa xa, vang lên một tiếng ngựa hí? Trong nháy mắt Âu Dương Hải trông thấy Ô Vân thần câu phóng nhanh tới. Ngồi trên yên ngựa có một quái vật toàn thân lấp lánh lông vàng. Lốc cốc! hai tiếng, Ô Vân thần câu đã dừng lại trước mặt Âu Dương Hải. Lúc đó Âu Dương Hải, trông rõ quái vật trên yên ngựa là một con vượn nhỏ, lông dai trên mình nó có mầu vàng óng, mặt nó trắng ửng hồng, rất là mịn màng đẹp đẽ, không có một nếp nhăn nào, hai mắt đen láy không phải màu vàng như loài khỉ vuợn. Âu Dương Hải thấy vậy kinh thầm, chàng thủơ nhỏ ở Thiếu lâm Tự trông thấy khỉ vượn, mặt nó đều có nếp nhăn, chứ không trơn láng, đẹp đẽ như mặt người. Nhưngcon vượn nhỏ này chẳng những trên mặt không có nếp nhăn, mà mầu da cũng mềm mại, xinh đẹp, giống như khuôn mặt có làn da mịn màng của một cô gái đẹp. Nếu trên người nó không có lông dài màu vàng và hình dạng khuôn mặt của loài vượn, thì người ta nhất định sẽ ngỡ ngàng nó là một cô gái nhỏ. Âu Dương Hải ngẩn ngơ nhìn con vượn nào đến xuất thần. Bỗng con vượn kêu lên mấy tiếng?. Con ngựa Ô Vân thần câu gật đầu liên tiếp. Âu Dương Hải không hiểu tiếng của loài thú, đương nhieen không biết chúng nó đang nói nhưng gì? Nhưng chàng cảm thấy rất kỳ lạ, không biết linh mã mang con vượn cỏh này lại làm gi? Đột nhiên chàng thấy trước mắt vụt chớp ánh sáng vàng. Con vương nhỏ đẹp đẽ đã đáp xuông trước mặt chàng. Âu Dương Hải thấy vậy thất kinh, nên biết rằng con vượn nhỏ đó đáp xuống thân hình rất nhanh lẹ, ngay cả Cổ Thiên nhân viên bất quá cũng như vậy. Chỉ thấy con vượn nhỏ đi một vòng trước sau người Âu Dương Hải, sau đó, hai con mắt đen dừng lại trên mặt chàng, hình như đang quan sát kỷ lưỡng. Thình lình, con vượn nhỏ đưa tay ra nắm lấy vai và hông của Âu Dương Hải khẽ nhấc lên. Âu Dương Hải đã bị đưa lên yên ngựa. Con vượn nhỏ cao không đầy hai thước, mà lại có sức lực nâng chàng lên mạnh như vậy, đây quả thực là chuyện lạ lùng. Con vượn như ngồi trên cổ ngựa, nó khẽ kêu mấy tiếng? Ô Vân thần câu sải bốn vó, phóng thẳng tới trước. Âu Dương Hải ngồi trên yên ngựa, trong đầu suy nghĩ thật nhanh:- Con vượn nhỏ này nhất định là do một vị kỳ nhân nuôi dưỡng, có thể nó muốn mang mình đi gặp kỳ nhân đó? Trong lúc suy nghĩ, linh mã đã phi qua một hẻm núi? Đột nhiên, trong mũi Âu Dương Hải ngửi thấy mùi máu tanh. Chàng dõi mắt nhìn ra, khẽ giật mình? Chỉ thấy dưói ánh trăng trên đám cỏ và đá ở mặt đất, mưòi mấy con mãng xà vằn vện loang lổ đầu phun máu tươi nằm tê liệt không động đậy trên mặt đất, hiển nhiên đã chết rồi.  u Dương Hải kinh thầm, nghĩ: Vị cao nhân nào lại có năng lực lớn như vậy, đánh chết mười mấy con mãng xà??. Nên biết mười mấy con măng xà này con nhỏ nhất cũng dài bảy tám trượng, thân nó to như cái thùng nước loại nhỏ, hiển nhiên đây là hung vật kỳ độc không thể tả, nếu giết sạch được chúng nó thật là một chuyện không dễ dàng. Chỉ nghe con vượn nhỏ trên cổ ngựa khẽ kêu mấy tiếng? Con vượn nhỏ nhảy xuống mặt đất, từ từ đi đến một cái cây cổ thụ to lớn? Cây đại thụ này to lớn vô cùng, cành cây duỗi lên trời, lá cây toả rợp đến phạm vi mười tám trượng, dưới ánh trăng chỉ thấy một mầu tối om om, nhìn cái cây này e rằng có tuổi từ một nghìn năm trở lên. Chỉ thấy con vượn nhỏ ở dưới bóng cây bỗng cất tiếng kêu như hát? Hoá ra tiếng nhạc vừa rồi mà Âu Dưong Hải nghe chính là tiếng kêu của con vượn nhỏ này. Âu Dương Hải càng nhìn càng thấy lạ, không ngờ tạo vật của trời đất lại thần diệu đến như vậy. Nhưng không biết sao con vượn nhỏ lại nhằm vào cái cây mà kêu cái gì? Bỗng? Âu Dương Hải ngửi thấy mùi tanh tưởi thổi ra nồng nặc? Linh mã khé hí một tiếng, lùi lại ngoài ba trượng? Âu Dương Hải biết trên cái cây to đó nhất định có ẩn nấp một con mãng xà to lớn, trông thấy tình hình con linh mã lùi lại, thì độc khí của con mãng xà nhất định rất ghê gớm. Con vượn nhỏ kêu lên oác oác ba tiếng tựa như khiêu chiến với kẻ địch. Chỉ nghe thấy vù một tiếng khẽ. Trên cây đại thụ to lớn âm u bắn ra một con m»ng xà mâu đỏ như máu. Con rắn to này dài ước chừng một trượng to chừng bắp tay, đầu hình tam giác, con rắn này có thể nói là to, nhưng so với những con mãng xà nằm chết trên mặt đất thì chỉ là một con rắn nhỏ. Nhưng con rắn này hoàn toàn thân đỏ máu, làm cho người ta vừa nhìn thấy biết rằng nó không hể là một con rắn bình thường, hiển nhiên độc tính của nó ghê gớm bất cứ con mãng xà nào. Đương nhiên Âu Dương Hải không hiểu được con rắn đó chính là vua trong các loài rắn ở trên đời. Tên là Vạn niên Linh xà vì loài rắn này có tuổi thọ rất cao. Trên mình loài rắn này không lớn, số năm của nó càng lâu thì thân mình càng lớn, nghe nói loài rắn này mười năm dài một tấc, trăm năm dài một thước, do đó nhìn thân mình con rắn này có thể biết nó đã có hơn một ngàn năm rồi. Vạn Niên linh xà vừa há mồm, một luồng khí độc lấm tấm đỏ phun thẳng vào con vượn nhỏ. Con vượn nhỏ không hề lùi lại, ngược lại còn tiến lên trước, há mồm nuốt khói độc vào bụng. Vạn Niên linh xà liên tiếp phun ra ba lần khói đó, đều bị con vượn nhỏ nuốt sạch. Đây quả là một chuyện bất khả tư nghị nên biết Vạn Niên linh xà kỳ độc vô cùng, động vật thông thường chỉ cần hớp phải hơi độc lập tức trúng độc chết tươi, mà con vượn nhỏ này lại không sợ khí độc. Vạn Niên linh xà hình như biết có chuyện bất ổn, hơi có ý sợ. Ngay lúc đó, hai tay con vượn nhỏ nhanh như chớp lấy cai đuôi của Vạn Niên linh xà. Con Vạn Niên linh xà toàn thân gươm đao đâm không thủng, ngay vả cái đuôi cũng cứng chắc vô cùng nhưng nó tựa như rất sợ đôi tay của con vượn nhỏ. Cái đuôi bị tóm thân mình chợt quàng vào cổ con vượn nhỏ năm vòng, dần dần siết lại. Âu Dưong Hải thất kinh, chàng bao cảm với con vượn nhỏ, nếu không phải toàn thân chàng không thể động đậy được thì chàng sớm đã ra tay giúp đỡ. Lúc đó, vượn và rắn đều khống chế yếu điểm lẫn nhau. Con Vạn Nien linh xà càng lúc càng siết chặt, con vượn nhỏ dựng đứng lông vàng cơ hổ kháng cự, hai tay nắm chặt đuôi con Vạn Niên linh xà. Âu Dương Hải thầm lo, trông thấy con vượn nhỏ phải chết. Chợt nghe con vượn nhỏ rít lên một tiếng. Rồi một bóng đỏ bay quanh qua. Âu Dương Hải cảm thấy một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, và cánh tay đau đớn kịch liệt, cả người chàng run lên như bị điện giật lập tức thần trí mê man... Đợi đến khi chàng tỉnh lại, cảm thây toàn thân nóng sốt, miệng khát vô cùng. Cựa quậy một hồi, miệng rên rỉ: - Nước, nước! Ta khát nước. Chàng vẫn hôn mê trầm trầm, cho nên chàng không biêt mình đã có thể lên tiếng nói được. Âu Dương Hải kêu lên mấy tiếng, cảm thấy trong miệng thơm tho, môi răng còn dư vị ngọt, tựa hồ như trong lúc hôn mê có người đút cho gì vào miệng của mình. Chàng mở bừng mắt, chỉ thấy con vượn nhỏ cầm trái gì đỏ tươi đút vào miệng chàng .  u Dương Hải nuốt xuống, mùi vị của nó giống như dư vị trong miệng, chàng bất giác cắn thêm mấy miếng nữa. Lúc này Âu Dương Hải cảm thấy cơn sốt, đã lùi, sự hô hấp đã được dễ dàng. Chàng đảo mắt nhìn quanh, hoá ra mình đang nằm trên một phiến đá, m»ng xà chết đầy đất trong bụi cỏ trước mặt, nhưng lại không có xác con rắn đỏ, hiên nhiên nó đã chạy trốn rồi. Ô Vân thần câu và con vượn nằm ở bên người.  u Dương Hải từ từ nhớ lại sự việc lúc nãy, trong hôn mê chàng nhớ rằng con rắn đỏ phun vào mình một luồng khói độc, cắn vào tay mình một cái. Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải bất giác nhìn vào cánh tay phải. Chỉ thấy tay áo bị rách, trong tay lộ ra hai vết rắn cắn, nhưng lạ thay da thịt lại không bị sưng lên. Âu Dương Hải ngẩn ngơ, chợt phát giác rằng cánh tay mình cử động được, chàng ngầm lấy làm kỳ quái, nghĩ: ? chẳng nhẽ mình bị con rắn đó cắn một cái mà lại tốt lên ư? Hay là từ quả cây màu đỏ tươi kia chữa khỏi vết thương của mình? Nghĩ xong chàng bất giác ngồi dậy, vừa đưa tay duỗi chân đã ngồi ngay dậy được như ý muốn, không cảm thấy bị gò bó rằng buộc chút nào. Âu Dương Hải nhìn linh mã và c on vượn nhỏ. Tuy chúng nó có linh tính dị thường nhưng lai là loài vật hỏi không biết nói, Âu Dưong Hải chỉ thấy thần thái chúng nó rất là vui sưóng mà thôi. Hoá ra thương tật trên ngươi Âu Dương Hải hoàn toàn nhờ vào tuyệt độc của Vạn Niên linh xà chữa khỏi. Trên sách thuốc có nói: phương pháp trị độc công hiệu nhất là dĩ độc công độc. Nên biết Âu Dương Hải trúng Thất tình đinh, Văn tu châm của Đường Hải Ninh chính là chất độc lợi hại nhất trên thế gian, chỉ có tuyệt độc của Vạn Niên Linh xà mới có thể áp dụng môn dĩ độc công độc. Nhưng vì chất độc ám khí mà trên mình Âu Dưong Hải bị trúng còn thua kỳ độc của Vạn Niên linh xà cho nên Âu Dương Hải mới hôn mê đi, toàn thân phát nóng, nêu không có loại quả tươi kia giải chât độc còn dư lại thì Âu Dương Hải khó tránh khỏi cái chết. Điều đáng tiếc nhất là con Vạn Niên Linh Xà đã chạy trốn mất. Nếu không, Âu Dương Hải chỉ cần uống máu con ứăn đó thì có thể chữa được vết thương trên người, mà lại còn rất bổ dưỡng cho thân thể. Âu Dương Hải khẽ thở dài một tiếng, nói:- Tiểu Viên huynh, hôm nay huynh đã cứu tính mạng của ta, đến chết ta cũng không quên ân huệ to lớn này, bây giờ xin huynh nhận nơi ta một lạy Nói xong Âu Dương Hải lạy con vượn nhỏ một lạy. Con vượn nhỏ không biết có hiểu được lời nói của chànghay không, kêu lên mấy tiếng nhỏ, tay nâng Âu Dương Hải dậy. Âu Dương Hải chỉ cảm htấy trong tay con vượn toả ra một lực rất lớn nâng mình dậy không thể kháng lại được. Chàng kinh thầm, không ngờ con vượn nhỏ này thần lực lại kinh người như vậy. Tay trái con vượn nhỏ giật giật chéo áo của chàng mấy cái rồi bỏ ra, quay đi Âu Dương Hải từ lúc thấy quái bệnh của mình đã khỏi, trong lòng vui vẻ vô cùng, chàng biết con vượn nhỏ tất có hàm ý, thể là đi theo sau. Linh mã chầm chậm di bên cạnh Âu Dương Hải khẽ hí lên liên tục. Bước chân của con vượn nhỏ nhanh vô cùng nhầm hướng bụi cỏ, dá núi mà đi nhânh như ngựa chạy. Âu Dương Hải tận lực thi triển công phu khinh thân, vẫn đuổi theo không kịp. Chàng quyết định nhảy lên Ô Vân thần câu đuổi theo. Với cước trình của Ô Vân thần câu, phi nhanh nữa thời thần thì đến một toà sơn động rất lớn. Con vượn nhỏ đứng trước sơn động kêu lên ba tiếng, lạy ba lạy,quay đầu ngó Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nhảy xuống ngựa chỉ thấy linh mã đi nhanh lên ba bước, vó trước quì xuốngba lần, miệng hí không ngớt, Âu Dương Hải thấy chúng nó đều hướng vào trong động mà thi lễ, bụng nghĩ: - Trong động này nhất định là có cao nhân dị sĩ tiền bối nào đó, con vượn nhỏ này chắc là được ông ta nuôi dưỡng, mình không thể thiếu lễ được ! Thế là, Âu Dương Hải cũng quì trước động lạy vài lạy nói: - Đệ tử Ậu Dương Hải ngưỡng kiến lão tiền bối, xin thứ cho tôi đường đột đến trước động. Đợi hồi lâu, trong độn không hề có tiếng trả lời. Con vượn nhỏ kéo vạt áo của chàng bước vào. Trong động tối om om, thấp thoáng có dáng một ngôi mộ cổ, con vượn nhỏ kéo Âu Dương Hải tới rất gần, chàng thấy trên mộ bia có khắc mấy chữ ?Độc Kiếm Ma Thiên hạ Vô địch kiếm chí mộ ? Con vượn nhỏ kêu lên hai tiếng, tay trái nắm lấy tay phải của Âu Dương Hải, tay phải của nó nắm vào tảng đá của nấm mộ. Âu Dương Hải ngẩn ngơ nói:- Mộ này chính là nơi vùi xương côt của Độc Kiếm Ma, sao viên huynh lạiphá hoại nó. Con vượn nhỏ lắc đầu, kêu lên mấy tiếng, hait ay lấy đi hai phiến đá chất trên mộ.  u Dương Hải đứng một bên, nghĩ bụng:- Có thê trong mộ có bao vật lưu lại của Độc Kiếm Ma tiền bối, hoặc là võ học kỳ thư? Một lát, con vượn nhỏ đã lấy ra hết những phiến đá trên mộ, ai ngờ trong mộ trống không chẳng có vật gì, làm gì có xương cốt của Độc Kiếm Ma. Con vượn nhỏ nhảy vào mộ huyệt, tách một tiếng, phẩt một tiếng của kim loại? Hoá ra trong mộ huyệt là một tấm thép lơớ, chỉ thấy con vượn nhỏ đưa tay đẩy qua, lộ ra một động huyệt rộng chừng ba thước. Âu Dương Hải đứng bên mộ, cảm thấy trong động huyệt tối mò, xông lên một luồng gió lạnh lẽo, hiển nhiên động này còn có một cửa khác. Con vượn như quay đầu kêu lên với Âu Dương Hải. Lúc này Âu Dương Hải cảm thấy rất kinh ngạc, xem ra xương cốt của Độc Kiếm Ma có thể chôn bên trong, chàng quay đầu nhìn Ô Vân thần câu nói: - Ô Vân, ta và Viên huynh vào trong bái vọng di cốt của Độc Kiếm Ma tiền bối rồi ra ngay. Linh mã gật đầu, quay mình đi ra ngoài động: Âu Dương Hải nói:- Viên huynh, xin đi đầu dẫn đường.Nói xong chàng khẽ nhảy vào trong mộ huyệt. Âu Dương Hải bước vào trong động, ai ngờ bên dưới lại có bậc đá, đi xuống một mạch luôn ba bốn trượng, Âu Dương Hải bật lửa lên. Chỉ thấy con đường này bên trong không khí lưu thông, khôngchút ẩm ướt nào, có điều không biết địa đạo này thông đến nơi nào? Con vượn nhỏ kéo tay Âu Dương Hải, rảo bước đi nhanh về phía trước. Âu Dưong Hải biết con vượn nhỏ linh dị võ công, dù bên trong có độc vật gì cũng không sợ, thế là chàng triển khai khinh công chạy nhanh theo về phía trước. Địa đạo này hình như là xông thẳng đến đỉnh núi, Âu Dương Hải cảm tháy mình đã chạy năm sáu mươi trượng mà vẫn không đến nơi, càng chạy lên trên, khí lạnh càng trầm trọng. Ước chừng đi được trăm trượng, trước mặt hiện ra một tia sáng. Con vượn nhỏ cũng chạy nhanh như tên bắn? Âu Dương Hải theo sau ra khỏi địa đạo, mắt nhìn cảnh tượng phía trước, chàng bất giác ngẩn ngơ. Hồi lâu, Âu Dương Hải mới thở dài nói: - Thật là một nơi nhân gian tiên cảnh. Âu Dương Hải nếu có thể sống mãi ở đây thì sinh ra cũng không uổng. Chỉ thấy phương Đông một vừng thái dương ló ra khỏi đỉnh núi, ánh sáng chiểu rọi cảnh vật khắp xung quanh. Đấy là một cai nhà mái bằng rộng ước chừng hai mươi trượng, mọc lên ngang vách núi, khói mây vần vít tựa như treo ở nơi hư không vậy. Chóp đỉnh của nhà mái bằng là một vách núi cao ngất trời, xuyên thẳng vào mấy mù, không biết cao bao nhiêu, đoéi diện nhà mái bằng là một ngọn núi cao vút, từ trên đỉnh núi một thác nước đổ xuống ầm ầm. Mặt trời mới mọc chiếu vào thác nước, bụi nước văng tung toé như muôn vàn châu ngọc khiến người vừa thấy là muốn ở luôn lại nơi thần tiên diệu cảnh này. Âu Dương Hải chăm chú nhìn cảnh sắc xung quanh, càng nhìn càng thêm xuất thần. Bỗng chàng trông thấy phía tây của nhà mái bằng có hai lấm mộ lớn, đầu của ngôi mộ đều hướng về phía đông. Âu Dương Hải thấy hai ngôi mộ thì thầm ngạc nhiên, tự hỏi:- Hoà ra Độc Kiếm Ma tiền bối mai táng ở đây, còn ngôi mộ kia thì chôn ai? Chàng từ từ bước quả, chỉ thấy con vượn nhỏ đã quì lạy trước ngôi mộ đ, bia mộ có khắc năm chữ: ? Độc Kiếm Ma chi mộ ?. Bên phải có hai hàng chữ viết: Võ công cái thế thiên hạ, độc tôn võ lâm một đời, Thiên nhai vô tri kư, đại hạn vừa đến, tự chết trong mô. Hai câu này vô cùng cuồng ngạo, nhưng lại rất bi thương thảm thiết. Âu Dương Hải quì gối xuống, lạy bốn lạy, đứng dậy quay sang ngôi mộ kia, chỉ thấy bia mộ khắc hai chữ lớn: ?Kiếm mộ ?. Âu Dương Hải giật mình nghĩ:- Sao kiếm cũng có mộ, chẳng lẽ Độc Kiếm Ma tiền bối chặt gãy cây kiếmyêu quí chôn trong mộ ư? Chỉ thấy bên cạnh hai chữ ? Kiếm mộ ? hãy còn có hai chữ khác nữa, khắc rằng :Độc Kiếm Ma sinh bình vô địch trong thiên hạ nên chôn kiếm ở đây Ô bớ quần hùng độc thủ, trường kiếm sắc bén hư không bất diệt phù  u Dương Hải thấy vậy vừa kinh vừa hâm mộCảm thấy vị tiền bối này ngạo nghễ, độc vãng độc lai, cùng với tiính tình của mình thật có nhiều chỗ giống nhau, nhưng nói đến đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, mình làm sao bì kịp? Âu Dương Hải nhìn hàng chữ trên bia đá đến xuất thần. Bụng nghĩ:- Đừng nói bản thân Độc Kiếm Ma anh hùng như thế nào, chỉ nhìn hai cổ mộ này lưng hướng cốc, tư thế rộng rãi phóng khoàng, nhìn hình thế đủ biết người này văn võ toàn tài. ? Nhưng trong lịch sử và truyền thuyết võ lâm chưa từng nói qua tên họ và sự tích của ông ta, chon nên làm cho người ta khó mà hiểu rõ.? Âu Dương Hải đứng bên ngôi mộ ngẩng đầu hú lên? Tức khắc hồì âm vang vọng lại không ngớt. Bụng nghĩ: ? Người xưa nói: Phủi áo qua nghìn ngọn núi, vung chân qua vạn dăm đường, là đã vui rồi? Chàng có ý muốn dòm thử binh khí trong mộ xem thử hình dạng thế nào, nhưng vẫn không dám mạo phạm tiền nhân, thế là khoanh gối ngồi xuống, đón hướng gió mà hô hấp. Cảm thấy không khí trong lành đầy bụng, lâng lâng như muốn cưỡi gió bay di. Con vượn nhỏ đến bên Âu Dương Hải, kêu lên mấy tiếng. Âu Dương Hải nói:- Viên huynh, tiếc rằng ta không hiểu lời của huynh, nếu không thì chắc huynh kể lại cuộc đời của Độc Kiếm Ma tiền bối cho ta biết rồi. Con vượn nho kêu lên vài tiếng, tay chỉ vào tấm bia Kiếm Mộ Âu Dương Hải tâm cơ chợt động nghĩ: ? Vị Độc Kiếm ma tiền bối này thân hoài tuyệt kỷ võ công, chẳng lẽ không lưu lài những gì đại loại như kiếm kinh quyền phô đê cho người sau ngưỡng mộ một chút uy phong của người xưa hay sao?? Con vượn nhỏ bỗng lên trước một bước, hai ngón trỏ và giữa của tay phải ấn vào hai chữ ?Ô hô! ? của hàng chữ nhỏ thứ hai trên tấm bia mộ. ¨m một tiếng, tấm bia mộ kiếm từ từ sụt xuống. Lúc tấm bia mộ sụt xuống, một tấm bia mộ khác lai xuất hiện ở phía sau. Âu Dương Hải mừng thầm:?Độc Kiếm Ma tiền bối thật sự có lưu lại kiếm phổ?? nghĩ chưa xong con vượn như đã kéo chàng đi tới hai bước, chỉ vào tấm bia mộ. Âu Dương Hải nhìn kỷ tấm bia này, to nhỏ tương đương với tấm bia thứ nhất, trên mặt khắc mấy hàng chữ, chỉ thấy viết rằng: ?Ô hô, ai tai? ? Người đời nếu biết ta chôn ở đây, nhất định sẽ gây nên thù địch, hoặc là đạo tặc sẽ tới đây đào trộm mộ phần, ngày nay ta tuy không còn ở nhân gian nữa, nhưng cũng không thể để cho người ta miệt thị hùng uy của ta năm xưa, cho nên tại hai ngôi mộ của ta đều chế tạo cơ quan, chỉ cần di động mộ của ta lập tức cơ quan sẽ phát động và phải chết ngay trước mộ. ? Người đã đến được đây, mở ra tấm bia mộ này, nếu không phải là vượn thần chỉ dẫn cho dù có hữu duyên, ắt cũng khó toàn mạng. ? Thế gian vạn sư, minh minh chí trung, đều có nhân quả kiếp trước đã định ? Ngươi trên chử ? định ? ở hàng thứ sáu, dùng tay khẽ di động một lần, từ trái sang phải ?. Âu Dương Hải xem xong chữ trên bia mộ, sống lưng vã mồ hôi lạnh. Chàng thầm kêu lên: ? May phước! Mình không có ý cướp di vật của ông ta, nếu không thì đã vong mạng trước bia mộ, như thế mà nói, Độc Kiếm Ma tiền bối đã chết rồi, nhưng xem xong chữ của ông ta trên bia mộ thì hình như đang còn sống nói chuyện với mình?. Âu Dương Hải cung kính hương bia mộ xa dai một cái, bước lên một bước, đưa ngón tay ấn vào chữ ?định? trong câu ?nhân quả kiếp trước đã đình? từ từ di động sang phải. Quả nhiên chữ ?định? này chuyển một vòng? hiện ra tấm bia mộ thứ ba. Một đạo kim quang chói mắt? Hoá ra trên tấm bia mộ thứ ba có cai máng bằng đá, trong máng để một thanh kiếm lấp lánh ánh vàng và một vỏ kiếm màu kim hoàng, ánh mặt trời chiếu vào làm chói lọi muôn vàn tia sáng vàng rực rỡ. Giữa thanh kiếm vàng và vỏ kiếm có khắc một hàng chữ nói: - Dương Quang Kiếm, sắc phong cương mãnh, vỏ kiếm bất thời. Nhược quán tiền di chi dử Hà Sóc quần hùng tranh phong. Âu Dương Hải đưa tay cầm Dương Quang Kiếm lên, chỉ thấy thanh kiếm này dài ước chừng bốn thước, sắc vàng lấp lánh, hơi có một luồng khí ấm. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, đại phần là bảo kiếm đều có khí lạnh buốt, mà thanh Dương Quang Kiếm này lại khác kiếm thường có một luồng nhiệt khí thật là xứng với cái tên Dương Quang Kiếm. Âu Dương Hải cầm kiếm ngắm nghía một hồi, cảm thấy thanh kiếm này quí báu vô cùng, nhưng đây là vật của Độc Kiếm Ma, mình cũng không thể tham lam lấy thanh kiếm làm của riêng cho mình. Nghĩ xong, chàng đem Dương Quang Kiếm và cả vỏ kiếm bỏ vào máng trong bia mộ. Ai ngờ kiếm và vỏ vừa đặt vào chỗ cũ, tấm bia mộ này lập tức sụt xuống. Rõ ràng đây là khởi động cơ quan, tấm bia mộ thứ tư. Âu Dương Hải ủa một tiếng, nghĩ: Nếu minh nhất thời tham lam thì sẽ không thể nào biết được bí mật của Độc Kiếm Ma tiền bối nữa?? nghĩ chưa xong, tấm bia mộ thứ tư đã hiện lên trước mặt. Chỉ thấy tấm bia mộ này, trong máng phía bên trái cũng có một thanh kiếm màu đen, không có vỏ kiếm, bên phải khắc mấy hành chữ, một chữ đầu tiên là: ? Ha? ha ha Tiểu tử có thể dạy được, xem cái chuyện không tham lam của người, ngươi chính là một vị chính nhân quân tử, thần binh lợi khí trong thiên hạ chọn chủ, đương nhiên là tìm người như ngươi, cho nên, thanh Dương Quang Kiếm sẽ tặng cho ngươi?. Âu Dương Hải xem xong tim đập thình thình, ngờ Độc Kiếm Ma suy tính chu đáo như vậy, mới rội mình mà tham lam lấy Dương Quang Kiếm đi, lại còn muốn khởi động bịa mộ thứ tư thì cơ quan sẽ phát động và mình sẽ chết. Con vượn nhỏ trước san vẫn đứng canh Âu Dương Hải, lúc này nó trông thấy thanh kiếm đen của bia mộ thứ tư, huơ tay huơ chân kêu lên không ngớt. Âu Dưong Hải hiểu dấu hiệu con vượn nhỏ là kêu mình lấy thanh kiếm đenAi ngờ chằng nắm lấy thanh kiếm mà không dùng đủ sức nhấc lên, leng keng một tiếng, thanh kiếm đen lập tức rơi xuống đá, tia lửa bắn lên bốn phía, làm chàng giật mình. Hoá ra thanh kiếm đen này trong không có gì lạ thương nhưng lại nặng nề vô cùng, một thanh kiếm dài hơn ba thước nhưng trọng lượng đến hơn trăm cân. So sanh với nhưng vũ khí nặng nhất trên chiến trường như Kim đao, đai xích còn nặng hơn mấy lần. Lúc Âu Dương Hải nhấc lên không đề phòng nên nắm không nổi làm rớt xuông đất. Chàng chăm hcú nhìn một lúc, vận kinh lực vào tay cầm thanh kiếm đen lên. Thanh Kiếm này tuy nặng hơn trăm cân, nhưng chàng đã có chuẩn bị, với công lực của chàng, vật nặng hơn trăm cân cũng nhấc lên dễ dàng. Chỉ thấy thanh kiếm đen này, hai bên lưỡi kiếm đều dẹt, mũi kiếm lại tròn tròn như một nửa trái cầu. Bụng nghĩ rằng: ? Thanh kiếm này nặng nề như vậy thì làm sao có thể sử dụng cho linh hoạt? Huống chi mũi kiếm và lưỡi kiếm đều không bén cũng thật là kì?? Chợt? ngước đầu lên? Âu Dương Hải trông thấy chỗ lõm của cái máng đặt thanh kiếm đen có một hàng chữ nhỏ nói: ? Trọng kiếm vô phong, đại xáo bất công với nó trước ba mươi tuổi có thể tung hoanh trong thiên hạ mà không có địch thủ?. Âu Dương Hải lẩm bẩm đọc đến ?Kiếm nặng không bán, đại xảo bất công ? tám chữ, trong lòng tựa như ngộ được. Nhưng Âu Dương Hải nghĩ, kiếm thuật trên thế gian, bất luận môn phái nào biến hoá cũng không giống nhau, nhưng lại đều coi nhẹ nhàng lanh lẹ làm đầu. Mà thanh kiếm này nặng như vây, thì không biết cách sử dụng nó như thế nào. Chợt nghe âm một tiếng, bia mộ thứ tư tự động sụt xuống? Mà lạ thay bia mộ thứ nắm lại là bia mộ thư ba, trong máng là Dương Quang Kiếm và vỏ kiếm. Âu Dương Hải bất giác quay đầu nhìn phía sau, trên nền đá xanh rất bằng phẳng, thật không biết bia mộ thứ ba di động đến phía trước như thế nào. Chàng than thầm.. Cảm thấy Độc Kiếm Ma là một vị kư tài cái thế. Âu Dương Hải khẽ bỏ thanh kiếm đen xuống, cẩm thanh Dương Quang Kiếm và vỏ kiếm lên. Bởi vì Độc Kiếm Ma có di ngôn đem thanh kiếm này tặng cho chàng, nên chàng cầm lấy không hề khách khí. Lúc Âu Dương Hải muốn đem thanh kiếm nặng bỏ vào máng của Dương Quang Kiếm thì... Ai ngờ bia mộ thứ năm nhanh chóng sụt xuống. Tiếp tục là... Phía sau xuât hiện bia mộ thứ sáu. Trên bia mộ có treo một thanh bạch kiếm. Âu Dương Hải khẽ bỏ Dương Quang Kiếm bên cạnh thanh kiếm nặng, đi lấy thanh bạch kiếm, chàng biết thanh kiếm này nhất định nặng hơn thanh kiếm đen, do đó lúc nhấc kiếm lên lực dồn vào tay phải . Ai ngờ thanh kiếm trong tay lại nhẹ hầu như chẳng có vật chi cả. Hoá ra đây chỉ là một thanh kiếm gỗ, ở chuôi có khắc một hàng chữ: - Sau ba mươi sáu tuổi bất tiết ư vật, cây có tre trúc đều có thể làm kiếm, từ đây mà tu luyện thì dần dần đạt đến cõi vô kiếm thắng hữu kiếm Chợt con vượn nhỏ kêu mấy tiếng. Tay trái của nó mang theo một luông kình phong, đánh vào Âu Dương Hải. Âu Dương Hải ngạc nhiên, ai ngờ con vượn nhỏ lại rụt tay về, luồng kình phong lập tức tiêu tan mất. Âu Dương Hải cười nói:- Viên huynh, huynh muốn thử võ công của ta ư? Không ngại gì, ta sẽ thử với nhau. Chàng cầm Dương Quang Kiếm lên, ai ngờ con vượn nhỏ đưa tay can lại, kêu lên mấy tiếng, tay chỉ thanh kiếm đen. Âu Dương Hải hiểu ngay con vượn nhỏ muốn chàng dùng thanh kiếm nặng. Chàng cũng nghĩ: ? Nếu mình muốn biết đường lối võ công của Độc Kiếm Ma tiền bối thì đại khái phải biết một chút về thanh kiếm đó... ?. Thế là Âu Dương Hải nâng thanh kiếm đen lên, vận khí vào đơn điền. Lực quán cổ tay, từ từ đâm ra một nhát. Con vượn nhỏ không tránh né, mãnh liệt, tử thân kiếm truyền qua, chàng kinh hãi vận lực kháng lại... Hự ? một tiếng, thân kiếm lắc lư. Âu Dương Hải thấy mặt tối sầm, lập tức lịm đi.Cũng không biết qua bao lâu. Âu Dương Hải ngồi thẳng dậy, trong long kinh hãi, hiển nhiên vừa rồi mình bị nội lực của con vượn nhỏ va chấn làm ngất đi. Chàng không ngờ với công lực của mình lại địch không nổi con vượn nhỏ, chẳng nhẽ sau khi mình trúng độc thì công lực đã mất hết ư? Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải ngầm vận chân khí, tay phải cách không đánh một chưởng vào vách đá ngoài bảy trượng. ? ¨m ? một tiếng cực lớn , bụi đá bay tứ tung, vách đá bị cách không chưởng của Âu Dưong Hải đánh khuyết một lỗ, ngay ca nền đất cung hơi rung rinh. Âu Dưong Hải ngẩn ngơ, với kình lực một chưởng vừa rồi, chẳng những võ công của mình không mất đi mà hình như còn manh hơn xưa, hùng hậu hơn một chút. Lúc này, Âu Dưong Hải mới biết công lực của con vượn nhỏ vượt xa mình cho nên mới bị thần lực của nó va chấn làm ngất đi. Với công lực kinh người của con vượn nhỏ, từ đó có thể biết công lực của Độc Kiếm Ma năm xưa. Âu Dương Hải từ kinh hãi chuyển sang tôn kính, chàng đi đến trước mộ kiếm, cung kính lạy mấy lạy, vừa ngẩng đầu lên... Âu Dương Hải thấy bia mộ thứ sáu vẫn không sụt xuống. Chàng nghĩ: - Hình như sau bia mộ này lại có một bia mộ nữa, nhưng biết bia mộ thứ bảy có lưu lại di vật của Đôc Kiếm Ma thủơ sinh tiền hay không? Âu Dưong Hải xem xét lâu, vốn không thể nào biết bí mật bia mộ thứ bảy, con vượn nhỏ cũng nhìn tấm bia mộ thứ sau đến xuất thần ! Trên mặt lộ vẻ hoang mang. Một sự hiếu kì sai khiến Âu Dương Hải, chàng nghĩ vô luận thế nào mình cũng phải biết được Độc Kiếm Ma có lưu lại kiếm phổ hay không. Thế là chàng bất giác đưa tay ấn vào tấm bia mộ. Chàng nghĩ chỉ có phương pháp này mới làm cho tấm bia mộ thứ sau sụt xuống. Quả nhiên, tấm bia mộ thứ sau lập tức từ từ sụt xuống... Tấm bia mộ thứ bảy dần dần hiện ra trước mặt chàng... Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 13 BÁI VIÊN PHI SƯ Chỉ thấy chính giữa bia mộ thứ bảy treo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm long lanh trắng ngần, giống như được chế từ bạch ngọc. Chỗ đáng quí là dưới ánh mặt trời soi rọi, không có ánh sáng chói mắt người, chỉ phát ra một thứ ánh sáng trắng rất dịu, chàng nhìn vỏ kiếm, Âu Dương Hải đã cảm thấy thanh kiếm này quí báu dị thường, hơn cả Dương Quang kiếm, hắc kiếm và thanh kiếm gỗ. Hai bên bia mộ đều khắc đầy chữ. Âu Dương Hải đi tới một bước, con vượn nhỏ bỗng kéo chàng quì xuống lạy thanh kiếm đó. Âu Dương Hải đọc kỷ sự tích trên bia, chỉ thấy viết: Tử Vi kiếm, vô ý làm bị thương người tình Tử Vi của ta. Là vật bất tường, vốn muốn đem nó ném vào thâm cốc, nhưng lại yêu kiếm như mạng mình, đành phải gọi thanh kiếm này là ?Tử Vi? để nhớ đến người tình Tử Vi. Cũng có thể nói, thanh kiếm này là hiền thê... ?. Âu Dương Hải xem xong, trong lòng cảm khái vô ngần, khẽ thở dài một tiếng rồi lại xem tiếp... Độc Kiếm Ma một đời võ công cái thế thiên hạ, muốn truyền ở hậu thế, nhưng tấm lòng đã nguội lạnh, ý chết đã quyết, cho nên đem một loại kiếm thuật huyền ảo nhất, hóa phức tạp thành đơn giản, ngõ hầu truyền cho người có duyên. Người muốn được võ công của ta không phải là bậc cái thế đệ nhất kỳ tài thì không thể được kiếm thuật huyền ảo này, cho nên ta cũng không chỉ thị lưu ngôn. Lời dặn sau cũng cho người có duyên, người nếu sau khi ngộ được sự huyền ảo của kiếm thuật, xin hãy mở mộ phần của ta ra?. Âu Dương Hải xem xong chữ lưu trên bia mộ khẽ nói: - Độc Kiếm Ma tiền bối, vãn bối mượn Tử Vi kiếm của tiền bối xem thử. Nói xong chàng đưa tay lấy Tử Vi kiếm ra khỏi bia mộ, bỗng chàng trông thấy trong máng kiếm có chín chữ lớn màu đỏ: ?Cơ quan đã phá, mau lui khỏi kiếm mộ?. Lúc này, một loạt những tiếng ầm ầm vang lên... Mặt đất khẽ rung rinh, bảy tấm bia mộ đã sụt xuống. Âu Dương Hải ngơ ngác, cầm Tử Vi kiếm nhảy ra khỏi kiếm mộ. Con vượn nhỏ cũng phóng ra... Ngay trong lúc đó... Ầm một tiếng như sét nổ... ?Kiếm mộ? đã trở thành bình địa. Những phiến đá, gạch xanh, không biết đã tan biến đi nơi nào. Tử Vi kiếm và thanh kiếm đen đều ở trong tay Âu Dương Hải và con vượn nhỏ, mà thanh Dương Quang kiếm đã biến mất, Âu Dương Hải rất kinh ngạc, không biết mộ kiếm biến mất như thế nào? Chàng kinh hãi cho sự thần bí của cơ quan này, nếu mình nhảy chậm ra một bước, có thể cũng mất tích luôn? Một luồng khí lạnh xông lên cánh tay Âu Dương Hải, chàng chợt tỉnh ngộ mình đang cầm thanh Tử Vi kiếm. Âu Dương Hải buột miệng kêu lên một tiếng... Hóa ra thanh Tử Vi kiếm cả kiếm lẫn vỏ, trọng lượng cực nhẹ, nhẹ đến nỗi so với kiếm làm bằng tre còn nhẹ hơn gấp bội. Âu Dương Hải chăm chú nhìn vào vỏ kiếm, trơn láng trắng phau, giống như được chế từ ngọc lạnh ngàn năm, nhưng tại sao lại nhẹ như thế, chàng cảm thấy rất kỳ quái. Chàng từ từ rút Tử Vi kiếm ra, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, thân kiếm tỏa ra tử khí như mây mù, cách lưỡi kiếm chừng ba tấc trên mình Âu Dương Hải đã cảm thấy lạnh. Tử Vi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ . Làn khí màu tím tăng thêm lên, lạnh thấu xương. Thanh kiếm này dài ba tấc, trên dốc kiếm có hai chữ vàng chóe, chính là hai chữ ?Tử Vi?. Âu Dương Hải cầm thanh kiếm mà cảm thấy kiếm nhẹ như không có vật gì, chàng khẽ lắc, thanh kiếm lập tức rung động, phát ra tiếng vu vu. Hoá ra thân kiếm nhu nhuyễn vô cùng. Âu Dương Hải cầm kiếm đi đến, trước vách núi khẽ vung tay,phóng kiếm vào vách núi? Thanh Tử Vi kiếm như một đạo cầu vồng màu tím bay tới. Phập một tiếng, vách đá rắn như thép giờ giống như tàu hủ, thanh Tử Vi kiếm dài ba thước đâm lút vào vách núi đến tận cán, thật quả là thứ vũ khí sắc nhọn vô cùng, cả đời chưa hề thấy qua. Nếu nói Thanh Quỉ kiếm sắc nhọn, thế thì thanh Tử Vi kiếm này càng sắc nhọn hơn, đặc biệt thanh kiếm này nhẹ tựa lông chim hồng, khác với loại kiếm khác, thật là một bảo kiếm hiếm thấy trong thiên hạ. Âu Dương Hải khẽ rút Tử Vi kiếm từ vách đá ra, chợt nghe con vượn nhỏ kêu chí choé? Con vượn nhỏ chỉ vào thanh kiếm đen, sau đó chỉ vào thanh Tử Vi kiếm. Âu Dương hải tâm cơ chợt động chàng nhớ lại sự tích của Độc Kiếm Ma : Trọng kiếm vô song, đại náo bất công .Và chữ lưu lại trên thanh kiếm gỗ: Sau ba mươi sáu tuổi, bất tiết ư vật, cỏ cây trúc lá đều có thể làm kiếm, từ đây tu luyện dần tiến vào cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm? . Âu Dương Hải trong khoảnh khắc. Chàng ý thức được hai câu nói này, hàm chứa tuyệt học võ công rất uyên thâm, nhưng mình nhất thời không thể nào ngộ thấu được tuyệt học tinh thâm trong đó. Con vượn chỉ vào trọng kiếm (kiếm nặng), sau lại chỉ Tử Vi kiếm ý là muốn nói: trước tiên luyện trọng kiếm, sau tập Tử Vi kiếm, bởi vì kiếm này nhẹ như lông hồng, tuy là kiếm hữu hình, nhưng lại như không có kiếm, thế thì không phải là phù hợp với câu nói lưu lại của Độc Kiếm Ma hay sao? Âu Dương Hải tra Tử Vi kiếm vào vỏ cười nói: - Viên huynh, có phải huynh muốn dạy ta kiếm chiêu? Chàng nói xong, đưa tay tiếp trọng kiếm trong tay thần viên, hãy còn chưa đứng cho vững, con vượn nhỏ đã đưa tay trái đánh tới. Âu Dương Hải đã từng nếm mùi đau khổ cho nên không dám đánh tiếp, tránh người né qua. Thần viên dấn lên một bước, hay tay cùng áp tới, thế đánh rất uy mãnh. Âu Dương Hải ngẩn ngơ, chàng không ngờ thần viên sấn mình tới nhanh như vậy, đặc biệt nhất là cách thức ra chiêu của nó trông tuy rất bình thường nhưng lại thành kỳ quái dị không thể tả. Lúc này hai tay thần viên đã đến, Âu Dương Hải vội lùi lại hai bước. Ai ngờ thần viên cúi người, hai tay nhập lại đâm vút vào Âu Dương Hải. Âu Dưong Hải thất kinh bèn đưa kiếm ra đỡ. Chát một tiếng, tay thần viên và trọng kiếm đã tiếp xúc Âu Dưong Hải cảm thấy cánh tay bị chấn động, trọng kiếm như muốn rời khỏi tay, thần viên chẳng chút lưu tình, tay phải quét vào hạ bàn, lướt qua chân của chàng. Âu Dương Hải hết hồn, tung người nhảy lên bay qua đầu thần viên. Chàng sợ Thần viên thuận thế đánh theo nên vung kiếm chém lại, chát một tiếng, trọng kiếm lại tiếp xúc với thủ chưởng của Thần viên. Âu Dương Hải hổ khầu chấn động, sợ vã mồ hôi, kêu lên: -Viên huynh, huynh không thể xem ta như Độc Kiếm Ma tiền bối đâu à? Con vượn nhỏ nhếch mép cười, không truy kích nữa. Âu Dương Hải và Thần viên động thủ vài chiêu, thấy cách của nó nhảy tới nhảy lui hàm ẩn chiêu thức võ học uyên thâm, thầm nghĩ: ?Hài cốt của Độc Kiếm Ma tiền bối đã rữa nát, tuyệt thế võ công từ đây mai một. Nhưng hôm nay có thể nói mình có thể từ Thần viên mà tìm được phong thái, diện hình của vị tiền bối này?. Chàng nghĩ đến đây, bụng mừng rỡ, kêu lên: -Viên huynh, kiếm chiêu của ta lại đến đây! Một nhát kiếm rất nhanh đâm thẳng vào ngực thần viên. Tay trái thần viên đưa ngang, tay phải đâm mạnh ra. *** Từ giữa trưa mãi cho đến chiều tối, Âu Dương Hải thủy chung vẫn chiến đấu với Thần viên. Có điều Thần viên nội lực quá mạnh, một lần đánh ra, kình lực rít gió, tựa như chưởng lực của mười mấy tay cao thủ nhất tề phóng ra, võ công vốn có của Âu Dương Hải không có một chiêu nào dùng được, chỉ có phòng thủ tránh né. Đến chiều tối, Âu Dương Hải ngủ ở trước mộ Độc Kiếm Ma. Âu Dương Hải bệnh tật mới khỏi lại thêm lao lực cả ngày, nhưng thật lạ, không hề cảm thấy mệt mỏi, thần thái sảng khoái, trái lại còn dễ chịu hơn ngày thường có thể là công hiệu của quả cây nọ. Sớm hôm sau? Thần viên đem tới bảy tám quả màu đỏ tươi đặt bên mình của chàng. Âu Dương Hải ăn xong từng quả rồi ngồi tĩnh toạ điều tức vốn lúc bình thường các nơi quan mạch khí tức không dễ đi đến, lúc này đột nhiên lưu thông không trở ngại. Âu Dương Hải mừng thầm cho là công hiệu .Người tĩnh tọa tu tập nội công rất kị là tâm không tập trung. Cứ như quá buồn hay quá vui càng là hung hiểm, nhưng lúc này Âu Dương Hải quá mừng kêu lên, chân khí lưu thông khắp người vẫn lưu chuyển liên miên, không hề bị trở ngại. Chàng đứng dậy cầm lấy trọng kiếm cùng thần viên lại luyện kiếm. Ngày hôm qua chàng cầm trọng kiếm đã cảm thấy rất mệt, nhưng hôm nay cầm kiếm lên lại thấy nhẹ đi nhiều . Chàng biết trong một ngày, công lực của mình lại tăng tiến, thế rồi trong lúc tiếp chiêu với Thần viên, chàng đã bớt sợ đi mấy phần, lại còn có thể nhìn rõ được thủ pháp của Thần viên tung ra. Tuy nhiên dưới chiêu thức của Thần viên thi triển ra, chàng vẫn tránh né nhiều hơn chống đỡ, nhưng thỉnh thoảng vẫn thừa cơ trả chiêu . Luyện kiếm như vậy mấy hôm Âu Dương Hải cầm trọng kiếm nâng lên như bỡn, từng nhát từng nhát dần dần cảm thấy được như ý, mỗi ngày chàng cầm trọng kiếm qua chiêu với Thần viên, mỗi lúc cảm thấy so với kiếm thuật đã học trước kia biến hoá phức tạp hơn nhiều, kỷ xảo cũng lắm, nghĩ đến câu nói của Độc Kiếm Ma tiền bối: ?Trọng kiếm vô phong , đại xảo bất công? Tám chữ, thật là ứng dụng vô cùng . Chàng một mặt đấu với Thần viên, một mặt suy nghĩ thế kiếm, cảm thấy kiếm chiêu càng bình thường thì kình nhân càng kháng cự khó khăn. Tư như một kiếm đâm thẳng trước ngực, chỉ cần kình lực mạnh mẽ thì uy lực còn lớn hơn so với kiếm chiêu biến ảo. Trong mấy ngày này, sáng sớm mỗi ngày chàng ăn loại quả tươi mà không biết Thần viên hái ở đâu đem về, dần dần nội lực tăng ra thấy rõ. Sau mười ngày? Âu Dương Hải đã có thể cố gắng tương kháng lại kình lực kinh người của con vượn nhỏ. Một kiếm đâm ra, kiếm phong mãnh liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa ý. Võ công của chàng đến cảnh giới này như trèo lên Thái Sơn mà nhìn thiên hạ, hồi tưởng lại võ công đã học lúc xưa, cảm thấy thật non nớt . Nhưng lại nghĩ, nếu không có căn bản võ học trước kia thì tuy hôm nay gặp kỳ ngộ nhưng quyết không thể đạt tới trình độ này, vì Thần viên vẫn là loài vật không biết nói, nếu muốn nó dậy từ đầu thì không thể được, huống chi Thần viên không thể nói võ công gì, bất quá nó tiếp xúc với Độc Kiếm Mã lâu ngày, cùng ông ta động thủ tiếp chiêu, cho nên nhớ được những phương pháp tiến thoái chiến đấu mà thôi. Sáng sớm một ngày vừa thức dậy, mây đen đầy trời, mưa to như trút. Âu Dương Hải nói với Thần viên: -Viên huynh, mưa to thế này, chúng ta luyện hay không luyện? Thần viên tay chỉ thác nước cao vút trước mặt kêu chí choé. Âu Dương Hải nghĩ:Chẳng lẽ thác nước đó có sự vật gì kỳ quái?Thế là, chàng cầm trọng kiếm đội mưa mà đi. Đi mấy dặm, vượt qua bảy tám toà phong cốc. Thấp thoáng nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên không dứt, càng đi thì thanh âm càng vang rõ, rõ ràng là tiếng nước cực lớn. Âu Dương Hải nghĩ bụng : ?Nước to thế này, lũ ở trên núi bộc phát, phải cẩn thận một chút !? Qua một khe suối hẹp giữa hai ngọn núi, tiếng nước vang lên muốn điếc tai. Chỉ thấy giữa hai ngọn núi, một thác nước như con rồng trắng tuôn xuống trắng xoá, thác nước cao ngất đến tận mây, thế nước chảy mạnh dị thường. Dòng nước cuốn theo cành cây và sỏi đá từ trên đỉnh núi xuống, chớp mắt đã trôi đi mất hút . Lúc này mưa càng to hơn? Quần áo của Âu Dương Hải ướt sũng xung quanh hơi nước mịt mù, tạo nên khung cảnh kỳ ảo. Chàng nhìn thế chảy của thác nước quá mãnh liệt, trong lòng cũng hơi sợ. Thần viên kéo vạt áo của Âu Dương Hải, đi đến bên khe suối, tựa như muốn chàng nhảy xuống. Âu Dương Hải lấy làm lạ hỏi: -Xuống làm gì? Thế nước chảy mạnh, chỉ sợ không đứng vững. Thần viên buông vạt áo của Âu Dương Hải, khẽ hú một tiếng, nhảy vào trong khe suối, hai chân đứng vững trên một tảng đá lớn giữa dòng suối, tay trái phất tới trước một cái, đánh một tảng đá trôi tới văng trở lại. Đợi tảng đá đó bị nước cuốn ào đến một lần nữa, lại đánh bật trở lại. Thế là đánh năm sáu lần, tảng đá thuư chung vẫn trôi không qua được bên người nó. Lần thứ bảy theo dòng nước trôi tới, hai tay trái phải của Thần viên liên tiếp đánh ra, tảng đá to vọt lên khỏi mặt nước, rớt trên bờ phải, Thần viên lập tức nhảy trở về bên cạnh Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hiểu ý, biết rằng Độc Kiếm Ma khi xưa hễ gặp trời mưa to thì đến thác nước luyện kiếm, mình lại không có công lực như vậy, không dám thử. Trong lòng đang do dự ? Thần viên tung ra một chưởng? Thân mình Âu Dương Hải rơi thẳng xuống thác nước. Chàng cắn răng, sử dụng thân pháp ?Thiên cân truỵ? rơi xuống trên tảng đá lớn mà Thần viên đã đứng vững. Hai chân vừa nhập nước, dòng thác nước ào đến làm chàng lảo đảo, khó mà đứng nguyên vị được. Hùng khí bừng lên Âu Dương Hải nghĩ: ?Độc Kiếm Ma tiền bối có thể luyện đến tuyệt cảnh này, chẳng lẽ ta không thể ư?? Thế là vận khí, dùng sức chống lại dòng nước, nhưng muốn dùng kiếm đâm vào những tảng đá từ trên núi theo dòng thác trôi xuống thì lại không đủ lực. Đứng chống chọi một hồi, Âu Dương Hải mệt mỏi rã rời, đành chống kiếm vào tảng đá bên phải nhảy lên bờ. Chàng còn chưa kịp thở thì Thần viên lại vung tay. ?Vị viên huynh này thật là nghiêm khắc, bức mình luyện công. Không cho nghỉ ngơi một tí nào, nó đã có mỷ ý như vậy chẳng lẽ mình lại không cố gắng?? Chàng vội trầm khí xuống hạ bàn, đứng vững. Thời gian khá lâu. Âu Dương Hải dần dần ngộ được pháp môn ngưng khí dùng lực. Suối nước tuy càng lúc càng mạnh, ngập lên đến hông chàng, nhưng chàng chống chọi lại không còn khó khăn như trước. Lại qua một lát, suối nước dâng lên đến ngực rồi từ từ lên đến miệng, bụng nghĩ: ?Tuy ta đã đứng đứng vững, nhưng không thể tránh khỏi nước dìm chết? Thế rồi chàng nhảy lên bờ. Ai dè Thần viên đứng ở trên bờ, nhưng lại bị nó đánh cho văng trở xuống lòng suối, ?tõm? một cái, thân người rơi vào trong suối nước. Hai chân chàng đứng trên tảng đá dưới khe suối, nước còn chưa ngập đầu, một luồng nước ào vào miệng. Nếu chàng vận khí phun nước ra thì khí ở đơn điền cũng dâng lên theo, gót chân tất bị hững, chàng bèn ngưng khí lại, hai chân bình ổn chắc chắn, không hô hấp nữa. Qua một lúc, chống chân nhảy lên không một ngụm nước từ trong miệng bắn ra, rồi lập tức lại chìm vào lòng suối, để cho suối nước ngập qua đầu, thân mình đóng chắc như cột trụ dưới lòng suối không nhúc nhích. Chàng từ từ định thần lại, chợt ồ lên một tiếng, bởi vì lúc này,nghĩ đến cách tu luyện nội công huyền ảo này, hoá ra là Độc Kiếm Ma tiền bối kêu Thần viên mượn dòng suối này truyền lại nội công của ông ta năm xưa. Nên biết rằng những nội công kinh vận chính là một thứ câu chữ hành ý cực kỳ uyên thâm, nếu như ở trên sách thì dù thông minh cái thế cũng khó mà lãnh hội mà Độc Kiếm Ma lại mượn nước của dòng suối để cho người ta tự thể hội lấy, cách truyền thụ nội công này có thể nói là công minh hơn một bậc. Âu Dương Hải say sưa luyện tập môn nội công này chàng ở trong nước vừa thấy cành cây hay sỏi đá liền dùng kiếm đâm, đánh ngược trở lên trên. Chàng luyện tập đến khi sức cùng lực kiệt, chân run thì mới nhảy lên bờ. Âu Dương Hải sợ Thần viên lại đuổi chàng xuống nước, lúc này chân không còn sức nữa nếu không nghỉ ngơi chút ít thì khó mà chống? Nhưng thần viên không nói gì, để yên cho chàng nghỉ ngơi, sáng hôm sau khi chàng tỉnh dậy đã thấy mấy trái cây Đỏ tươi để bên cạnh chàng bèn ăn cùng với Thần viên , ăn hết xong lại nhảy xuống suối luyện kiếm . Luyện đến nửa đêm, cũng thật kỳ lạ, càng luyện tinh thần càng mạnh mẽ, dòng nước lũ đã giảm sức nước dần dần yếu đi. Tối đó Âu Dương Hải không thể ngủ ngon, ở trong dòng nước, chàng ngộ được rất nhiều kiếm lý tuyệt kỳ và trong chín chiêu võ học trong Hải Lưu chân kinh, trước kia chàng chưa hiểu nguyên nhân tại sao mà mình không thể tức khắc vận khí phát chưởng ra chiêu ?Vô ảnh chưởng? được. Lúc này chàng mới đại ngộ, hiểu ra hàm ý tám chữ ?Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công?. Lúc này mưa to bắt đầu tạnh, mây xanh xuất hiện? Một vầng trăng non tỏ ánh sáng bạc, khắp rừng cây khe suối. Âu Dương Hải nhìn thấy dòng nước lũ suy giảm, tâm đã thông được đạo lý của nó, tuy đã tinh thụ kỷ thuật của nó, nhưng chàng... Thiếu 2 trang ... nó hiện về quyến luyến, khẽ kêu mấy tiếng nhận lại thanh trọng kiếm, còn thanh Tử Vi kiếm thì bỏ vào tay Âu Dương Hải. Âu Dương Hải biết nó muốn tặng thanh Tử Vi kiếm cho mình, bèn nói: - Đa tạ viên huynh, đệ sẽ mượn dùng Tử Vi kiếm. Nói xong, cúi mình chào, rồi chàng lạy mấy lạy trước mộ Độc Kiếm Ma. Tuy Độc Kiếm Ma đã từng dặn lại trên tấm bia mộ kiếm thứ bẩy rằng: ?Mở ngôi mộ của ông ta?. Nhưng thời gian ở lại ở đây ba tháng. Âu Dương Hải nghĩ ngợi mấy ngày nhưng nghĩ không ra cách mở ngôi mộ này, nếu muốn dùng Tử Vi kiếm phá mộ thì chàng lại sợ phá hoại sự tôn nghiêm của bậc tiền bối. Thế rồi chàng bỏ đi không nghĩ cách mở mộ nữa. Trời đã về chiều. Đường sơn đạo xa xôi tít tắp. Dưới núi Cửu Cung vang lên tiếng la hét? Một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp, tay cầm một thanh kiếm dài ra sức đánh với mười mấy người,trên mình nàng đã bị thương, toàn thân đầy vết máu. Người thiếu nữ này tuy ống tay áo trái trống không nhưng một cánh tay duy nhất của nàng sử dụng trường kiếm cũng rất mãnh liệt, mười mấy người áo đỏ không thể nào vượt qua được làn kiếm của nàng, nhất là người thiếu nữ này nét mặt uy phong lẫm liệt, làm người ta không dám nhìn lâu. Một giọng cười sằng sặc vang lên, một người áo đỏ tay cầm trường kiếm lướt đền nói: - Lý minh chủ. Hôm nay một mình lẻ loi chọi với số nhiều, chẳng lẽ còn muốn ngoan cố chống cự hả? Hoá ra thiếu nữ một tay lại là Thanh Đạo minh chủ Lý Xuân Hoa danh chấn giang hồ, không biết vì sao nàng lại cụt một cánh tay. Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, tay phải vung kiếm đâm tới. Miệng quát: - Mạc Bá Thiên, người có bản lĩnh thì tiếp ta một kiếm này. Mười ba người áo đỏ nọ chính là Lạc phách nhân của Bạch Hoàng Giáo, người cao gầy sử dụng trường kiếm chính là cầm đầu Lạc phách nhân, Hoành Thiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên. Mạc Bá Thiên biết Lý Xuân Hoa kiếm thuật cao minh dù nàng đã bị thương, nhưng hắn vẫn không dám tiếp kiếm chiêu của nàng, bèn tránh ra năm bước. Lý Xuân Hoa cười nhạt, trường kiếm khẽ rung chuyển, kiếm đã bay vút vào người của một lạc phách nhân phía sau. Người lạc phách nhân này nằm mơ cũng không ngờ thanh kiếm trong tay Lý Xuân Hoa lại bay ra. Một tiếng rú thê thẩm? Máu văng tung toé, ngực của người lạc phách nhân này đã bị phi kiếm đâm trúng. Trường kiếm Lý Xuân Hoa bay ra thì bong người vụt lao theo, tay nắm lấy đốc kiếm tung chân trái đá vào thi thể của người lạc phách nhân ngã xuống. Ngay lúc đó, bên tai nàng vang lên tiếng cười lạnh lùng?Tay trái Mạc Bá Thiên phất lên cổ tay của nàng còn kiếm tay phải đâm vào tay của nàng. Mạc Bá Thiên thống suất lạc phách nhân, võ nghệ tinh thâm, cơ trí gian xảo, gã vừa tung đòn cay độc? Cổ tay của Lý Xuân Hoa bị gã phất trúng trường kiếm nắm không vững, rời khỏi tay rơi xuống, nhưng Lý Xuân Hoa đá hất lên, keng một tiếng? Nhát kiếm này đã gạt được thế đâm của đối phương, làm cho Mạc Bá Thiên kinh hãi lùi lại một bước. Cao thủ đấu võ, mỗi một chiêu đều là sinh tử. Lý Xuân Hoa vươn tay ra, đã nắm được kiếm, soạt soạt hai kiếm nàng đã gạt đỡ được chiêu thức của hai người lạc phách nhân . Chợt lúc đó? Trên đường núi vang lên tiếng cười oang oang? Một lão nhân râu dài, bịt mặt bằng khăn đen từ từ đi tới. Mạc Bá Thiên trông thấy người này, vội lùi lại ba bước, cung kính nói: - Hữu thống soái giá lâm, không tiếp rước từ xa, xin tha thứ tội. Lý Xuân Hoa trông thấy lão nhân che mặt xuất hiện, trong lòng hoảng kinh, sức lực của mình đã khó địch nổi những người lạc phách nhân, giờ lại thêm một tuyệt thế cao thủ nữa thì mình làm sao có thể địch nổi? Lão nhân che mặt cười ha hả nói: - Mạc Bá Thiên, lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi là người của Hữu thống soái hay là người của Tả thống soái? Mạc Bá Thiên cười nói: - Không biết Hữu thống soái hỏi như thế làm chi? Chúng ta đều là người trong Bạch Hoàng giáo thì có gì khác nhau đâu? Lão nhân bịt mặt cười nhạt, nói: - Phải?chúng ta đều là người trong Bạch Hoàng giáo, nhưng?nhưng người của bổn giáo thường là xâu xé lẫn nhau. Mạc Bá Thiên cười nói: - Lời của Hữu thống soái, tại hạ thật không hiểu. Lão nhân che mặt nói: - Hừ, ta hỏi ngươi Mạc Bá Thiên, Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo nửa tháng trước bị hại về tay ai? Lý Xuân Hoa biết Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ mà ông ta nói là chỉ người mặc kim hoàng trường bào. Mạc Bá Thiên chỉ vào Lý Xuân Hoa nói: - Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ bị hại về tay nha đầu này, người của bổn giáo đều trông thấy. Lão già che mặt hừ một tiếng, nói: - Lời của ngươi nói thật chứ? Mạc Bá Thiên nói: - Không tin thì ngài gặp Lục Thiên Mai cô nương mà hỏi. Lý Xuân Hoa chợt cất tiếng: - Các hạ bất tất phải hỏi nữa, người đó do ta hại đó thì làm sao? Nhưng trước khi hắn trúng kiếm của ta thì hình như trước đó hắn đã bị thương rất nặng bởi chưởng lực. Lão nhân che mặt gật gù nói: - Ngươi rất thẳng thắn, điều lão phu muốn hỏi là chưởng thương mà mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo trúng phải là chưởng thương gì? Ngươi có biết chứ? Lý Xuân Hoa thản nhiên nói: - Đương nhiên là ta biết là chưởng thương gì, nhưng ta không thể nói cho các hạ biết, trừ phi ngươi lộ mặt thật ra đây. Lão nhân che mặt lạnh lùng nói: - Ngươi sát hại mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo, bây giờ lão phu muốn ngươi đền mạng. Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, nói: - Dù các ngươi thế lực đông đảo, nhưng ta vẫn không hề khiếp sợ. Mạc Bá Thiên cười hề hề, nói: - Hữu thống soái, chúng ta phải ra tay mới được. Nói xong, Mạc Bá Thiên vung kiếm chém xuống Lý Xuân Hoa. Ai ngờ kiếm chiêu mới xuất nửa chừng bỗng nghe Mạc Bá Thiên hự lên một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, miệng phun bụm máu tươi, lùi lại ba bước. Lý Xuân Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn ra, nàng xúc động kêu lên: - Âu Dương Hải, có thật là huynh không? Lão nhân che mặt cũng bất giác quay đầu nhìn lại. Vừa mới quay đầu, lão thấy một bóng người từ trên cây tùng bay ra, một tay giơ ra đón lấy Lý Xuân Hoa. Người đó chính là Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa mỉm cười, một giọt lệ trong mắt chảy ra, nói: - Âu Dương Hải, đây có phải ta đang nằm mơ không? Âu Dương Hải cúi đầu xuống khẽ nói: - Không phải nằm mơ, tư tư không thấy ta đang ôm tư tư đấy ư? Nhìn trên áo nàng vết máu loang lổ, toàn thân là máu, kinh hãi nói: - Tư tư bị thương nặng ư? Lý Xuân Hoa buồn bã nói: - Ta?ta? Âu Dương Hải thấy vẻ mặt nàng buồn khổ, tiếc rằng không gánh nỗi khổ thay cho nàng được, nói: - Hoa tư tư, ta dến đây chậm một bước. Lý Xuân Hoa nói: - Không, huynh đến rất đúng lúc, ta đã cho rằng trên đời này không còn nhìn thấy huynh được nữa! Trong lòng Âu Dương Hải trăm thứ tình cảm lẫn lộn, hai tay xiết chặt lại, bỗng chàng phát hiện tay trái Lý Xuân Hoa trống không, chàng thất kinh kêu lên: - Hoa tư tư, tả thủ tư tư đâu? Lý Xuân Hoa cười thảm não nói: - Huynh chê ta thiếu một cánh tay ư? Âu Dương Hải vội nói: - Không, không?cánh tay trái của tư tư đâu? Sao lại mất rồi? Sao lại mất rồi? Chàng nói xong, đưa tay khẽ giơ ống tay áo. Quả nhiên trong tay áo không có cánh tay, chàng buồn bã nói: - Thật đáng thương, tại sao thế này? Tại sao thế này? Tư tư có còn đau không? Lý Xuân Hoa lắc đầu, nói: - Không đau nữa, chỉ cần biết huynh còn bình yên trên cõi đời này thì dù có chết ta cũng yên lòng, thiếu một cánh tay kể đến làm gì? Âu Dương Hải khẽ ôm nàng trước ngực, nước mắt lăn xuống rơi trên mặt nàng nói: - Ta biết từ sau khi ta rời khỏi mọi người, đã làm cho tư tư chịu khổ biểt bao! Ta? ta? Sự cương nghị, cứng cỏi của Lý Xuân Hoa biến mất, nàg trở nên yếu đuối, buồn rầu, nàng khóc thút thít trong vòng tay Âu Dương Hải. Lão nhân che mặt, Mạc Bá Thiên và cả những người lạc phách nhân mọi người đều im phăng phắc, đứng sững nhìn Lý Xuân Hoa va Âu Dương Hải. Trong lúc đó ai cũng không muốn động thủ. Cũng có thể nói rằng không ai dám động thủ với họ. Bởi vì sự trúng thương ói máu vừa rồi của Mạc Bá Thiên làm cho họ quá kinh hãi . Xưa đã có câu: ?Xung quanh như chỗ đông người? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa quyến luyến bên nhau trước đám cao thủ, coi họ như chẳng là vật gì cả, đó mới thật là coi xung quanh như chỗ không người. Nên biết khi yêu đến cùng cực, chẳng những công danh chức tước, phú quý vinh hoa trong thiên hạ, hoàn toàn không để vào lòng. Thậm chí chuyện sống chết cũng xem như không. Âu Dương Hải không nén được lòng hỏi rằng: - Hoa tư tư, cánh tay của tư tư làm sao mà bị cụt? Mau nói ra đi! Bởi vì trong lòng Âu Dương Hải, một cánh tay của Lý Xuân Hoa còn quan trọng hơn nhiều so với bất kỳ thứ gì của mình, vì chàng đã thầm yêu nàng mất rồi. Với tình yêu của chàng đối với Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng, chàng cảm thấy mình yêu Lý Xuân Hoa nhiều hơn. Lý Xuân Hoa cười khẽ nói: - Tay ta bị cụt, đương nhiên là bị người chém. Âu Dương Hải buồn bã nhìn nàng, trong lòng không buồn hỏi xem ai đã hạ độc thủ. Đã gặp điều bất hạnh, thế thì ai hạ độc thủ cũng như nhau Lý Xuân Hoa bỗng khẽ nói: - Ta muốn thỉnh cầu huynh một việc. Âu Dương Hải nói: - Tư tư muốn ta làm việc gì? Bất luận thế nào ta cũng đáp ứng cho tư tư. Lý Xuân Hoa nói: - Ta mong cầu huynh gánh vác chức vị Thanh Đạo minh chủ, và thành thân với Xuân Hồng muội muội. Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi; - Thế còn tư? Lý Xuân Hoa cười buồn nói: - Ta đã sắp chết rồi Âu Dương Hải nhìn thương thế trên mình nàng, tuy không nhẹ, nhưng không đến nỗi làm nàng phải chết, tại sao nàng lại nói rằng sắp chết? Âu Dưong Hải nói: - Tư tư sẽ không chết, ta có thể chữa vết thương cho tư, trước mắt thì ta có thể đánh lui được những người này. Lý Xuân Hoa thở dài: - Ta biết huynh trong mấy tháng này nhất định gặp kỳ ngộ, võ công vượt hơn ta rất nhiều, nhưng võ công của huynh có cao đến mấy cũng không thể cứu ta. Nàng buồn bã thở dài? Tiếng thở dài này bi thương buồn khổ vô cùng Âu Dương Hải vội nói: - Hoa tư tư, làm sao vậy? Vì sao không nói rõ hơn một chút? Chợt nghe lão nhân che mặt lạnh lùng nói: - Các ngươi nói hết chưa? Lão phu đã hết nhẫn nại chờ đợi rồi đó. Âu Dương Hải vụt đứng thẳng người, đôi mắt lấp lánh như điện chăm chú nhìn vào người lão nhân che mặt, lạnh lùng nói: - Ta đã biết ngươi là ai rồi, sao lại còn không chịu lộ mặt thật ra đây? Lão già che mặt cười khẽ nói: - Ta không tin rằng ngươi biết lão phu là ai, đừng nói nhiều lời, ngươi hãy tiếp lão phu một chiêu. Lão nhân che mặt phóng một chưởng đến? Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Các hạ chính là Viện chủ của Đường gia đại viện Nhật nguyệt Luân Đường tông chủ. Vừa nói, tay trái Âu Dương Hải khẽ hất một luồng tiềm lực bắn trở ra? Lão nhân che mặt đột ngột lùi lại ba bước, rõ ràng lão kinh hãi vô cùng, đó không phải là thân phận lão bị tiết lộ mà là luồng tiềm lực mà Âu Dương Hải đánh ra. Hoá ra một đạo chưởng kình của lão này vừa phóng ra lại bị luồng kình lực của đối phương đánh ngược lại. Âu Dương hải nói: - Thật không ngờ đường đường là Đường gia đại viện chủ danh chấn giang hồ lại đầu thân cho Bạch Hoàng giáo, nếu trước kia đứa con trai quý báu của ngươi không tự lộ chân tướng thì bí mật này ai mà biết được. Lý Xuân Hoa nghe xong, mặt nàng chẳng hề kinh hãi chút nào, hình như nàng đã sớm biết chuyện này rồi. Nhật nguyệt luân Đường Tông Chủ phát ra tràng cười sằng sặc ? Lão đưa tay tháo tấm khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tròn béo hồng hào, lão cười vang. Đưa mắt nhìn vào Lý Xuân Hoa nói: - Hoa nhi, lão phu hỏi ngươi, có phải là ngươi hại Đường Hải Ninh không? Lý Xuân Hoa nghe lão gọi là ?Hoa nhi? nước mắt tuôn rơi. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi: - Hoa tư tư, người sao vậy? Lý Xuân Hoa vội lau nước mắt nói: - Không có Nàng nghiêm mặt lại nói: - Đường bá bá, ông đi theo ác ma, mỗi người đếu đứng ở thế đối lập. Ông bất tất phải nhận ta nữa, bây giờ ta thay phụ thân cắt đứt quan hệ với Đường gia các ngươi. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nghe vậy, mặt biến sắc trở nên xanh lè, quát: - Cẩu trệ, ngươi dám hại phu quân, phỉ báng gia phụ, loại con gái phản lại luân thương như vậy, há để cho ngươi sống trên đời? Lý Xuân Hoa nghe vậy thì run lẩy bẩy, mặt tái nhợt lảo đảo muốn ngã,  u Dương Hải vội đưa tay đỡ lấy người nàng, kêu lên:- Hoa tư tư, Hoa tư tư?Lý Xuân Hoa ngã vào lòng Âu Dương Hải, nước mắt tuôn như suối. ÂuDương Hải nhìn Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ đến toé lửa. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nói: - Người mà ngươi ôm ấp chính là hiền túc của ta, hiện bây giờ lão phu muốn tự lo liệu sự việc, chỉ cần ngươi đừng nhiều chuyện, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi. Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, quát lên: - Ngươi nói láo! Chợt nghe giọng nói yếu ớt của Lý Xuân Hoa: - Điều ông ta nói là? sự thật, ta từ nhỏ đã hứa gả cho Đường gia? Nàng nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa. Âu Dương Hải nhìn nàng, run run nói: - Tư tư?tư tư?Thiểm Điện kim tiền Đường Hải Ninh là phu quân của tư? Nguyên là Đường Hải Ninh là phu quân của tư? Nguyên là Đường gia đại viện và Lý gia đại viện đã thề giao chi gia, Lý Xuân Hoa ra đời không lâu, cha nàng là Lý Thiên Phát đã hứa gả cho Đường gia thiếu viện chủ Đường Hải Ninh, lúc nàng bảy tuổi, Đường gia đón nàng về, chỉ vì lúc đó mẫu thân của nàng bị bệnh mà chết nên lúc đó chỉ để hai đứa trẻ tiên bái thiên địa, cho nên tuy Lý Xuân Hoa và Đường Hải Ninh vẫn chưa kết thành phu phụ, nhưng đã là danh nghĩa vợ chồng rồi. Lý Xuân Hoa gật đầu, cười buồn nói: - Nhưng gã đã không thể sống được nữa. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nghe vậy bèn cười như điên, nói: - Ngươi là con tặc phụ làm bại hoại môn phong của Đường gia và Lý gia, lão phu hôm nay không giết ngươi không được. Lý Xuân Hoa quát lên: - Im đi? Tiểu nữ tuy tôn chiếu phụ mẫu hứa gả cho Đường gia, nhưng hãy còn chưa qua cửa Đường gia, chẳng lẽ ta? Minh Nguyệt Luân Đường Tông Chủ cười lạnh lùng, nói: - Ngươi hãy còn chưa qua cửa Đường gia, nhưng đã bái thiên địa rồi, thì trở thành người của Đường gia, chẳng lẽ ngươi còn cố cãi hay sao? Con ta tuy là chết rồi, ngươi cũng phải chịu tang, thửa còn sống nó không thể cưới ngươi, chết đi ta cũng muốn cho các ngươi thành thân, bây giờ ngươi không tự sát đi còn đợi đến lúc nào? Lý Xuân Hoa nghe những lời như vậy, mặt biến sắc... Nàng là người thông hiểu xự việc, đương nhiên không thể phủ nhận chuyện hôn nhân này, nàng chỉ căm hận vận mệnh của mình. Lúc này nàng hiểu được sự việc, nàng trước sau vẫn phản đối chuyện hôn nhân, nàng từng nghe phụ thân nói với mình : ? Hoa nhi, con không nên thương tâm, nếu con cho rằng Đường Hải Ninh là người không tốt thì phụ thân nhất định sẽ thủ tiêu cuộc hôn nhân? ? Nhưng... Ngày nay phụ thân sống chết thế nào không rõ, ta làm sao có thể biện bạch cuộc hôn nhân này? Ôi... Chết, chỉ có cái chết mới giải được đau khổ trong lòng ta. Lý Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Hải đang nhìn nàng u oán. Nàng biết hiện giờ trong lòng chàng cực kỳ khó chịu. Bởi vì chàng yêu mình, khi chàng ngẫu nhiên nghe được câu chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, cầu mong chàng có thể dưới sự yêu thương của muội muội mà dần quên mình đi. Chỉ có ta... người con gái đau thương này, vết thương trong lòng vĩnh viễn không thể bù đắp, mãi cho đến chết cũng không giảm đi. Chợt nghe Âu Dương Hải thở dài nói : - Hoa tư tư đừng buồn nữa, thứ người như Đường Hải Ninh không đáng cho tư lưu luyến? Âu Dương Hải hơi ngừng một lát rồi tiếp : - Hoa tư tư, tư có biết tứ đại đàn chủ của Khiên Thủ bang bị ai giết không? Nếu không phải chính miệng Đường Hải Ninh nói ra thì ta nằm mơ cũng không ngờ được cái việc tồi bại ấy là do hắn làm ra. Tư tư nghĩ coi, thứ người xảo quyệt, tàn khốc ấy có thể thành thân với tư được ư? Nếu giết hắn rồi thì với trời đất, tư cũng không có gì hổ thẹn. Nhật Nguyệt luân Đường tông chủ không để cho Âu Dương Hải nói tiếp, vung tay điểm vào ngực của Âu Dương Hải, lão chính là nhất đại tôn sư, lúc giận dữ xuất thủ, chỉ thế mãnh liệt như sấm sét. Âu Dương Hải khẽ phất tay áo đón chỉ thế. Soạt soạt soạt... Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ liên tiếp lùi lại ba bước. Thần sắc trên mặt lão thập phần kinh dị, tay phải rũ xuống, tựa như là bị thương. Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ chỉ trong một chiêu liền bị thương dưới chưởng của Âu Dương Hải điều này làm Lý Xuân Hoa ngạc nhiên vô cùng, nàng không biết Âu Dương Hải xuất thủ đả thương lão như thế nào, chẳng lẽ thủ chưởng của Âu Dương Hải vừa xuất thì kình khí cách không đã đánh trúng đối phương? Thần sắc trên mặt Âu Dương Hải bình tĩnh vô cùng, chàng lạnh lùng nói : - Cuộc hôn nhân của Lý Xuân Hoa với Đường Gia các ông, đêm nay ta tuyên bố phế trừ, nếu ngươi còn cưỡng bách chuyện hôn nhân thì trừ phi ta không còn sống nữa. Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ thần sắc trầm trọng, lão khẽ hít một hơi chân khí, tay phải móc từ trong người ra một đôi vòng vàng, nói : - Ngươi đã muốn tham dự vào chuyện riêng của chúng ta, mọi việc bất thành hoàn toàn đều do ngươi, đôi vòng vàng này đã ba mươi năm chưa hề đụng đến, hôm nay ta phải phá lệ đem ra dùng đây. Âu Dương Hải mỉm cười, nói: - Đa tạ ngài đã xem trọng Âu Dương Hải này, Thanh ?ạo Minh và Bạch Hoàng giáo trước sau thề không đội trời chung, ta không giết ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta, hôm nay ta phải dùng hết toàn lực rồi đây. Nói xong, Âu Dương Hải đưa tay ra sau vai rút Tử Vi kiếm ra. Trong đêm tối, một vầng sáng màu tím tỏa chiếu ra ngoài sáu trượng. Đường Tông chủ, Mạc Bá Thiên, Lý Xuân Hoa nhìn thanh kiếm trong tay Âu Dương Hải, ai nấy đều biến sắc... ?ột nhiên Đường Tông chủ nói :- Kiếm trên tay ngươi tên gọi là gì?Âu Dương Hải đáp gọn:- Tử Vi kiếm !Thiếu 2 trang ?... chàng bị cuốn vào đôi vòng của Đường Tông chủ. Nên biết rằng đôi vòng của Đường Tông chủ có giấu lò xo bí mật, nếu đôi vòng vừa tiếp cận Âu Dương Hải thì khẽ ấn cơ quan, dù Âu Dương Hải võ công cao đến đâu cũng khó tránh khỏi bị ám toán. Nhưng Âu Dương Hải đã khéo kéo sử dụng Thiên Tàng kiếm, tình huống đã khác. Tuy Thiên Tàng kiếm chỉ là một chiêu, nhưng biến hóa không ngừng, ảo diệu tuyệt luân. Chỉ thấy trong ánh sáng màu tím vun vút tầng tầng lớp lớp, đột nhiên phóng vọt ra ba đạo kiếm khí lao thẳng đến Đường Tông chủ. ?ôi vòng vàng của Đường Tông chủ cùng đánh ra, keng một tiếng, vòng vàng đã tỏa ra vô số ánh hào quang hình mặt trăng bảo vệ lấy thân thể. Kiếm quang xoắn xuýt lấy Minh Nguyệt luân, kiếm ánh tỏa ra như một lớp khí mù bao bọc lấy Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ. Mạc Bá Thiên và lạc phách nhân đều bị cuộc ác đấu này lội cuốn tâm thần. Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nàng lén đi ra ngoài, bởi vì nàng trông thấy kiếm thuật của Âu Dương Hải cực kỳ cao siêu, Đường Tông chủ sớm muộn gì cũng bại dưới kiếm của chàng, mình bất tất phải lo gì nữa. Kiếm khí lạnh buốt, vòng vàng loáng loáng nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở nào. Trong lúc kịch đấu, bỗng nghe một tiếng hự... kiếm quang thu lại, kiếm ảnh tan biến hết.Đường Tông chủ tay cầm đôi vòng, thân mình lùi lại ba bước. Âu Dương Hải mỉm cười, tay cầm Tử Vi kiếm đứng yên chỗ cũ. Thình lình...Thân hình của Âu Dương Hải từ từ bay lên, Tử Vi kiếm nhắm chính xác vào Đường Tông chủ phóng tới... Một chiêu này của chàng làm cho Đường Tông chủ kinh hãi vô cùng, thầm kêu lên: - Hết rồi, một đời thanh danh của lão phu đêm nay trôi theo dòng nước. Chiêu kiếm thuật này của Âu Dương Hải chính là kỷ thuật ngự kiếm thượng thừa trong kiếm đạo, vốn lúc Âu Dương Hải được Vân Trung Nhạc thụ giải chiêu Vạn Lưu qui tông, kiếm thuật thượng thừa tuy đã nhập môn nhưng có thể nói là hãy còn nông cạn, gần đây Âu Dương Hải ngộ hiểu được kiếm thuật uyên thâm của Độc Kiếm Ma xong đối với thuật ngự kiếm có thể nói đã tới giai đoạn tột bậc, tất cả đều ở võ công vận khí của Độc Kiếm Ma, nội lực gia tăng thêm gấp nhiều lần. Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ là anh hùng một đời, lão thấy mình không thể thắng Âu Dương Hải, trong lòng vụt hiện sát cơ... Lão búng đôi vòng vàng bay thẳng vào kiếm quang của Tử Vi kiếm. Còn lão cũng chẳng kể chiêu có trúng hay không ngửa đầu cười vang, tung mình vọt đi. Chỉ nghe chát chát hai tiếng? Hai chiếc vòng vàng đều bị xẻ làm hai nửa, rơi xuống đất, đổ ra một thứ nước màu đỏ. Mấy tiếng rú từ bên cạnh vang lên... Âu Dương Hải thâu Tử Vi kiếm lại, quay đầu nhìn ra, ba người lạc phách nhân ngã xuống đất chết một cách thần bí. Chỉ thấy Mạc Bá Thiên tay cắp trường kiếm vọt chạy, tám người lạc phách nhân còn lại nhanh chóng chạy theo gã... Lúc này Đường Tông chủ đã biến mất trong đêm tối. Âu Dương Hải vì cái chết lạ lùng của ba người lạc phách nhân nên đứng sững người, quên truy sát bọn Mạc Bá Thiên. Âu Dương Hải chợt thấy chiếc áo đỏ trên mình ba người lạc phách nhân mau chóng biến thành màu đen, mặt ba người cũng trở nên tím đen. Âu Dương Hải thất kinh lùi lại bốn năm bước, kêu lên: - Hoa tư tư, đây là chất độc gì mà ghê gớm như vậy. Hóa ra trong đôi vòng nhật nguyệt của Đường Tông chủ đã được chế đặc biệt, bêb trong rỗng, chứa đầy chất nước độc màu đỏ, có giấu lò xo cực mạnh, khi đánh nhau, chỉ làm lò xo phát động thì nước độc giấu bên trong chiếc vòng sẽ bắn ra ngoài theo những cái lỗ cực nhỏ, bắn được rất xa, phun như hơi sương, rất khó phát giác, vừa trúng người thì lập tức người đó rữa ra chết ngay, độc địa vô cùng. Lúc Đường Tông chủ phóng đôi vòng ra đã phát động lò xo bắn ra chất nước độc, nhưng lão đâu ngờ với chiêu kiếm của Âu Dương Hải , kiếm khí tỏa ra hơn một thước, hai tia nước độc bị kiếm khí đánh bạt ra, ba người lạc phách nhân đứng gần bên cạnh Âu Dương Hải bị trúng vài giọt nước độc chết ngay lập tức. Âu Dương Hải gọi hai tiếng, không nghe Lý Xuân Hoa trả lời, giật mình nhìn quanh, chẳng thấy bóng Lý Xuân Hoa đâu cả. Chàng đâu biết Lý Xuân Hoa đã lén bỏ đi rồi . * * * Một vầng trăng sáng chiếu chênh chếc trên đầu núi, hương thơm vô cùng nồng nàn lan tỏa, đây là tiết xuân vạn vật tràn đầy sức sống. Nhưng một thiếu nữ tình sầu, trong lòng chỉ nghĩ đến cái chết. Nàng đứng trên một vách núi cao, gió xuân lay động tay áo bên trái của nàng, trên không một đám mây trắng bay qua, chỉ có khu rừng bên vách núi là tràn đầy sức sống, hoa dại xung quanh toả hương thơm thanh khiết. Lý Xuân Hoa nhìn trời chảy nước mắt nói: - Âu Dương Hải, muội đi đây, muội không thể bầu bạn cùng huynh, huynh nhớ bảo trọng! Tiếng than chưa dứt Lý Xuân Hoa lao mình xuống.Ngay lúc đó,bên kia núi đối diện vụt hiện ra một bóng đen, hét lên, hét lên: - Cô nương dừng bước. Bóng đen, lướt đến nhanh kinh người, nắm lấy Lý Xuân Hoa giữ lại, lúc đó Lý Xuân Hoa trong lúc đau buồn nhất đã mất đi tri giác. Lý Xuân Hoa tỉnh lại, cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế này là thế nào đây? Đây là âm gian hay là giấc mơ,nàng nhìn thấy một người phụ nhân đứng trước mặt, nàng hiểu ra, mình đã được cứu. Nàng vô cùng xúc động gùi xuống lạy phụ nhân trước mặt Lý Xuân Hoa nói: - Dám hỏi ân nhân cứu mạng là ai? Nữ nhân nói: - Ngươi đừng sợ ta, ta là Bạch Hoàng giáo chủ Lý Xuân Hoa vừa nghe, dù nàg đã tận lực khống chế tình cảm xúc động cũng không khỏi thất kinh kêu lên một tiếng. - Bà là Bạch Hoàng giáo chủ? Nàng không tin ở tai của mình nữa, không tin tất cả mọi sự bây giờ là sự thật. Cho nên nàng từ từ đưa tay phải lên mồm cắn mạnh một cái, cảm thấy vô cùng đau đớn, rõ ràng đây không phải là nằm mơ, cũng không phải là dưới âm phủ. Nhưng nàng không tin người giải cứu mình lại là Bạch Hoàng giáo chủ, mà nàng từng đối chọi lại thề không đội trời chung. Bạch Hoàng giáo chủ nói: - Phải ta là Bạch Hoàng giáo chủ, người mà võ lâm chính phái đều căm ghét, thống hận. Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Nhưng ta không tin, bà đã cứu một người đối chọi lại với bà, thế này là thế nào? Chẳng lẽ ta? Bạch Hoàng giáo chủ lẩm bẩm tự nói cho mình nghe: - Trong thiên hạ có ai biết được tâm tình của ta, có ai đủ hiểu được thù hận của ta, có ai có thể biết được âm mưu của ta? Lý Xuân Hoa nghe vậy ngạc nhiên, nàng vận thị lực cố gắng nhìn Bạch Hoàng giáo chủ như một bóng ma đứng trước mặt . Nhưng dù nàng cố gắng đến đâu cũng không nhìn rõ thân hình của bà ta . Lý Xuân Hoa thất kinh, từ từ bước lại gần bà ta. Mới vừa đi một bước, nghe thầy Bạch Hoàng giáo chủ nói : - Ngươi đừng bước lại, Lý Xuân Hoa, chẳng qua đêm nay ta để cho ngươi hiểu rằng mình không gặp cường bạo, trong lòng ngươi đừng nghĩ ngợi vì sao ta làm như vậy, ngươi cũng đừng cảm kích ân huệ này, từ nay về sau ngươi cứ hành động theo cách giải quyết xưa của ngươi, vì chính nghĩa võ lâm mà phấn đấu, thề giệt Bạch Hoàng giáo mà nỗ lực. Người yêu ngươi đã sắp đến rồi, ta phải đi đây. Lý Xuân Hoa vội kêu: - Bà đừng? Chỉ thấy Bạch Hoàng giáo chủ lắc người một cái, bóng người đã mất hút, nhưng còn vẳng lại một giọng nói: - Ngươi đừng phát sinh thêm nghi vấn nào nữa, chuyện ngày hôm nay hãy quên hết đi! Lúc này từ xa có tiếng gọi to: - Hoa tư tư? Đó là tiếng kêu của Âu Dương Hải Trong nháy mắt, bên vách núi hiện ra một bóng người Lý Xuân Hoa run run kêu lên: - Ta?ta ở đây Âu Dương Hải chạy tới mừng rỡ kêu lên: - Hoa tư tư, tư?bình an vô sự đệ thật vui mừng. Hai người gặp nhau vô cùng thú vị. Lý Xuân Hoa như con dê lạc bầy tìm được mẹ, lao vào lòng Âu Dương Hải, nước mắt nàng rưng rưng. Đôi tay cứng cáp của Âu Dương Hải ôm xiết lấy thân hình nàng, khẽ nói: - Hoa tư tư, sao tư lại nghĩ không ra chứ, cái chuyện hôn nhân đấy đáng cho tư dùng tính mạng để báo đáp hay sao? Lý Xuân Hoa ngước lên, nở lộ nụ cười, nói: - Âu Dương Hải, ta đã nghĩ ra rồi, ta? ta sẽ sống, vĩnh viễn sống? Âu Dương Hải đưa tay lấy một tấm khăn, khẽ lau nước mắt cho nàng nói.: - Hoa tư tư, tư thật đẹp! Tư cười rất đẹp. Lý Xuân Hoa vùng tay khỏi vòng tay của chàng nói: - Ngươi càng lúc càng to gan. Âu Dương Hải ngẩn ngơ nói: - Đệ khen ngợi tư đẹp không được ư? Lý Xuân Hoa nói: - Thế sao huynh đưa cái miệng càng lúc càng gần? Âu Dương Hải mỉm cười , nói: - Hoá ra tư hiểu lầm rằng đệ khinh bạc ư? Ha ha ha? Chàng nói xong cất tiếng cười vang. Lý Xuân Hoa cũng cười khanh khách? Tiếng cười của hai người cùng cất lên. Tâm tình trong lòng hai người cùng hiểu ý. Lúc này họ vô cùng cao hứng, vô cùng hạnh phúc thoải mái. Bỗng ngọn núi trước mặt cũng vang lên tiếng cười ha hả, văng vẳng tiếp ứng lấy tiếng cười của hai người. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều giật mình, ai nấy đều thôi cười? Chỉ nghe tiếng cười nọ vang vang ngân dài. Âm vận hơi run run, bồng bềnh, có một sức mạnh vô hình làm chấn động lòng người. Âu Dương Hải mặt biến sắc nói: - Tiếng cười này hình như phát ra từ ngoài mười mấy dặm Lý Xuân Hoa nói: - Ta cũng cảm thấy như vậy, người này nội lực rất thâm hậu. Âu Dương Hải chợt hỏi: - Đây là nơi nào? Lý Xuân Hoa nói: - Là dãy núi thuộc mạch núi Cửu Cung sơn. Âu Dương Hải lại hỏi: - Cách Thiên Kiếm đàm bao xa? Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Ta không biết Thiên Kiếm đàm ở đâu? Âu Dương Hải nói: - Ta hình thấy như người phát ra tiếng cười này là người đàn bà điên ở bên bờ Thiên Kiếm đàm. Lúc này tiếng cười oang oang kia đã dừng lại. Mặt Lý Xuân Hoa lộ vẻ lo lắng, hỏi: - Huynh muốn đi gặp bà ta ư? Âu Dương Hải khẽ thở dài: - Bí mật thân thế của song thân, cho đến ân oán huyết thù, trong thiên hạ chỉ có người đàn bà điên bên bờ Thiên Kiếm đàm biết. Đệ không hỏi bà thì mối ân oán huyết thù này vĩnh viễn chìm dưới đáy biển. Lý Xuân Hoa bỗng nói: - Âu Dương Hải, ta có chuyện muốn nói với huynh. Âu Dương Hải nói: - Chuyện gì? Tư tư nói đi! Lý Xuân Hoa nói: - Về mối huyết thù của song thân huynh, ta cảm thấy có liên quan đến vận mệnh của cả giang hồ võ lâm. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi: - Vì sao? Lý Xuân Hoa than rằng: - Từ sau khi huynh mất tích trong giang hồ, mấy tháng nay ta phái toàn bộ cao thủ trong Thanh Đạo Minh đi dò la khắp nơi dò xét thấy một số những cao thủ có danh vọng ngày nay, thanh sắc sợ sệt, hình như đang trù hoạch một vụ mưu sát? Âu Dương Hải nhíu mày hỏi: - Muốn mưu sát ai? Lý Xuân Hoa nói: - Người mà họ muốn mưu sát chính là người đàn bà điên bên bờ Thiên Kiếm Đàm. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Nói như vậy, những cao thủ muốn mưu sát người đàn bà điên bên bờ Thiên Kiếm Đàm nhất định có liên quan đến mối huyết thù của song thân. Hoa tư tư, tư nói cho ta biết những cao thủ đó là ai? Lý Xuân Hoa nói: - Ta chỉ biết người bày kế hoạch là Tân Kim chưởng Dương Đống thần. Âu Dương Hải nói: - Đệ biết Dương Đống thần là một trong những hung thủ của vụ Thiên Kiếm ?àm, quả nhiên sở liệu không sai. Cặp mắt của Lý Xuân Hoa nhìn Âu Dương Hải nói : - Ta ở Lạc Dương gặp được ân sư. Âu Dương Hải nói: - Sư phụ nói với tư tư những gì? Lý Xuân Hoa nói : - Lúc sư phụ gặp ta, nói rằng tính mạng của huynh lâm nguy, chắc không còn hy vọng nữa. Sau cùng người nói người phát hiện một bí mật lớn trong võ lâm, mà bí mật này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn đồng đạo võ lâm giang hồ. Âu Dương Hải nói : - Sư phụ có nói bí mật ấy là gì không? Lý Xuân Hoa lắc đầu nói : - Không có, nhưng người đã có dặn dò, nếu vạn nhất huynh chưa chết, thì kêu ta truyền lời cho huynh : người không ngăn cản huynh điều tra thân thế của mình, nhưng tốt nhất là có thể bỏ đi mối huyết thù ân oán của bản thân này. Âu Dương Hải than rằng: - Sư phụ chính là rồng giữa loài người, cách làm việc xử thế của sư phụ luôn suy tính cho chúng sanh thiên hạ, sư phụ truyền lời cho tư, chẳng qua kêu đệ đừng nên giết hại sinh linh. Ôi... Âu Dương Hải thở dài thê lương, đưa mắt nhìn lên trời đến xuất thần. Lý Xuân Hoa biết lúc này nội tâm của chàng đau khổ vô cùng, theo lời nói của sư phụ, hiển nhiên người kêu Âu Dương Hải bỏ cuộc điều tra mối huyết thù, do đó làm cho Âu Dương Hải còn bối rối hơn ! Chợt Âu Dương Hải trầm giọng nói : - Tuy đệ hãy còn chưa quyết định báo thù hay không nhưng bí mật về mối huyết thù của phụ mẫu, vô luận thế nào đệ cũng phải điều tra cho rõ. Hoa tư tư, tư hãy tha thứ cho sự đau khổ nội tâm của đệ, ta biết tư cũng muốn khuyên ta vứt bỏ mối ân oán huyến thù này, nhưng làm sao ta lại có thể như vậy được ! Lý Xuân Hoa dịu dàng nói : - Âu Dương Hải vô luận huynh quyết định thế nào, ta cũng đứng bên huynh, ta sẽ dốc sức lực của mình giúp huynh hoàn thành tâm nguyện. Âu Dương Hải cảm động cầm lấy tay nàng nói : - Hoa tư tư, đệ rất cảm ơn tư, tư tư là người mà đệ tin nhất đời. Lý Xuân Hoa khẽ nói : - Hãy còn muội muội của ta. Âu Dương Hải mỉm cười nói: - ?ệ lại quên Lý Xuân Hồng, nàng hiện giờ thế nào? Lý Xuân Hoa thở dài, nói : - Muội muội rất lo lắng cho huynh, chỉ có điều đã một tháng rồi mà ta chưa gặp mặt muội. Âu Dương Hải bỗng nhìn cánh tay trái bị cụt của nàng than thở nói: - Xuân Hồng muội nếu biết tư cụt một cánh tay, nhất định nàng sẽ rất thương tâm. Hoa tư tư, tư hãy còn chưa nói cánh tay do ai chặt gãy. Lý Xuân Hoa nghe vậy mắt bỗng đỏ lên, một giọt lệ long lanh lăn xuống, nàng nghẹn ngào nói: - Là tự ta chặt gãy. Âu Dương Hải thất kinh nói: - Là tư chặt gãy? Sao tư lại tự... Bỗng chàng nhớ đến vẻ thê lương của Lý Xuân Hoa sau khi gặp mình, chàng nghĩ: ? Trong mấy tháng ngắn ngủi này, không biết nàng gặp phải chuyện gì trọng đại !? Lý Xuân Hoa run rẩy nói: - Huynh đừng hỏi vì sao ta tự chặt cách tay, ta van xin huynh... Hai tay Âu Dương Hải ôm lấy vai nàng, nói : - Hoa tư tư, dù sao đi nữa ta cũng yêu tư tư, tư hãy quên đi những chuyện đau lòng của mình đi ! Lý Xuân Hoa nói:- Âu Dương Hải ta... ta sẽ không làm những việc không phải với huynh...Thình lình...Một tràng cười xé toang không trung... Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa vội buông nhau ra. Tiếng cười đó giống như chạy băng băng đến đây.Nhanh như điện chớp, ngựa phi, trong nháy mắt đã đến dưới chân núi. Âu Dương Hải giật mình, trong đời chàng chỉ qua một lần nghe tốc độ tiếng cười nhanh vô cùng, đó là tốc độ khinh công tuyệt nhanh của Bạch Hoàng giáo chủ trên nghĩa địa thành Hán Dương. Nhưng tiếng cười này không hề do Bạch Hoàng giáo chủ phát ra, vì tiếng cười này và tiếng cười vừa nghe ban nảy mang vẻ thê lương, bồng bênh. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không hẹn mà cùng nhảy lên một cây tùng? Vừa mới ẩn thân xong, một bóng người từ dưới chân núi lao vút lên rất nhanh. Nhưng theo sát bóng người đó là một bóng đỏ như ma quỉ. Một tiếng kêu rú vang lên? Bóng đỏ vọt qua bên ngoài của bóng người nọ. Bóng người đó ngã xuống... Bóng đỏ cũng đáp xuống đất, điều khiến cho người kinh hãi là bóng người màu đỏ này không biết làm thế nào mà trong thế phi hành tốc độ cực nhanh lại dừng lại ngay được. Dưới ánh trăng sao, chỉ thấy bóng người màu đỏ ấy là một phụ nhân đầu tóc bù xù, mình mặc quần áo màu đỏ, từ xa có thể thấy đầu tóc bà ta bạc trắng, trên mái tóc lấp lánh phát ngân quang, hình như cắm đầy những đóa hoa rừng màu trắng. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa kinh ngạc là bà ta làm thế nào mà đánh một cái đã giết chết người trước mặt? Với mục quang sắc bén của họ vẫn không thể nhìn rõ cú đánh tuyệt nhanh này. Lúc này phụ nhân tóc bạc áo đỏ cúi nhìn xác chết dưới đất, bà ta bỗng cười vang... Tiếng cười đó đầy bi thương, thê lương khôn tả?nhưng cũng có một ma lực nhiếp tâm hồn làm người ta không thể kháng cự lại. Trong bóng tối, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa ai nấy đều run rẩy. May mà tiếng cười này không dài, phụ nhân tóc bạc cười xong, bỗng than thở rất buồn bã... Tiếng than thở này tựa như ma cười quỉ khóc, làm người nghe dựng tóc gáy. Phụ nhân tóc bạc nói lẩm bẩm như mê: - Thật đánh thương, vì sao ngươi đến Thiên Kiếm ?àm làm gì? Ngươi không biết ra muốn giết sạch những người đến Thiên Kiếm ?àm ư? Chỉ với câu nói ngắn ngủi này. Đã chứng minh thần trí của phụ nhân này không bình thường, bà ta là một người điên. Phụ nhân tóc bạc nói xong, chợt thấy bà ta rút một đóa hoa ở trên đầu xuống, cắm vào miện người chết, tiếp đó phát ra tiếng cười lộng óc. Phụ nhân tóc bạc đã biến mất dưới triền núi. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa từ từ đứng dậy, hai người đi đến bên cạnh xác chết, Lý Xuân Hoa nhìn kỷ xác này. Chỉ thấy người này mình mặc áo đen, là một người ngoài năm mươi tuổi, trên người không có một vết thương nào, thất khiếu đều không chảy máu. Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, nếu phụ nhân tóc bạc dùng cương khí nội gia chấn động đứt tâm mạch của người áo đen thì thất khiếu của hắn phải chảy máu mới phải, mà người này thất khiếu lại không chảy máu. Vậy cú đánh mới rồi của phụ nhân tóc bạc là thủ pháp gì? Bỗng nghe Âu Dương Hải than rằng: - Khí đạt chân cảnh, huyền ngưng hóa hư, hư trung hữu thực, cương trung hữu nhu, nhu phong sát nhân, trong vòng bảy trượng vạn vật đều khó tránh khỏi bị khống chế. Võ công tu dưỡng của Lý Xuân Hoa rất cao, nghe thấy đoạn kinh văn này, bỗng giật mình tỉnh ngộ, nói: - Cú đánh vừa rồi của bà ta là lăng hư kìch khí võ học? Âu Dương Hải khẽ thở dài nói: - Võ công tối cao tuyệt cảnh chính là lăng hư kích khí võ học, với cú đánh vừa rồi của phụ nhân tóc bạc, hiển nhiên bàn tay của bà ta không động đậy, thân không tác sự, một luồng kình khí vô hình mạnh mẽ vô cùng đã làm đứt toàn bộ khí mạch của người này. Nhưng mà nội mạch của một người bị đứt bao giờ thất khiếu cùng chảy máu, còn người này thì lại không, rõ ràng phụ nhân tóc bạc luyện đến mức cao siêu của thuật ngưng khí đông huyết, do đó vô hình chân khí vừa xuất ra, hóa thành một dòng khí lạnh lẽo vô cùng, làm cho máu toàn thân người này đông cứng lại, cho nên mới không chảy máu ra, không tin tư tư thử sờ thi thể hắn xem. Lý Xuân Hoa đưa tay sờ vào xác chết, quả nhiên một luồng khí lạnh xông lên cánh tay, nàng kinh ngạc, đứng ngẩn ngơ nhìn Âu Dương Hải. Nàng kinh ngạc là vì sao Âu Dương Hải chỉ trong vài tháng mà kiến thức võ công của chàng đã tăng tiến vô cùng. Âu Dương Hải lại nói: - Loại võ học lăng hư kích khí này đệ đã hơi nắm được qui tắc, nhưng muốn đạt đến tuyệt cảnh thì vẫn còn khoảng cách. Nếu so sánh với trình độ đến ngưng khí đông huyết của phụ nhân tóc bạc thì cũng như múa rìu qua mắt thợ. Nói xong Âu Dương Hải thở dài. Lý Xuân Hoa mừng rỡ nói: - Âu Dương Hải, huynh đã học được võ học lăng hư kích khí rồi ư? Âu Dương Hải gật đầu nói: - Nửa năm trước sư phụ truyền lại cho đệ một chiêu Vạn Vật thực hư trong Hải Lưu chân kinh, đó chính là võ học ?Lăng hư kích khí?, lúc đó tuy đệ có thể xuất chưởng vô ảnh vô hình, nhưng lại không thể tùy ý mà phát, vào tháng trước, đệ ngộ kiến được võ học uyên thâm của Độc Kiếm Ma, từ đó đã có thể tùy ý phát ra loại chưởng lực này? Lý Xuân Hoa vẻ mặt hoang mang, hỏi: - Độc Kiếm Ma là ai? Huynh có thể đem những kỳ ngộ trong mấy tháng nói cho ta nghe được không? Âu Dương Hải than: - Độc Kiếm Ma là ai ta vẫn còn không biết? Thế là Âu Dương Hải kể làm thế nào gặp được Thiết Kỵ bang chủ tại thành Lạc Dương... cho đến được thần duyên truyền thụ bí kỷ cũa Độc Kiếm Ma toàn bộ kể ra. Lý Xuân Hoa mừng rỡ nói: - Huynh thật là hồng phước tề thiên?ta vui quá! Âu Dương Hải nói: - Hoa tư tư, tuy phụ nhân tóc bạc võ công cao như vậy, nhưng dù sao đi nữa đệ cũng phải đi đến Thiên Kiếm ?àm xem thử ! Lý Xuân Hoa nói: - Phụ nhân ấy xem ra thần trí mê loạn, không phân biệt được bạn hay thù, bà ta cấm chỉ tất cả những ai đến Thiên Kiếm ?àm, nếu... Âu Dương Hải nói: - Tư tư, với võ công của tư và đệ, đệ nghĩ có thể cự nổi bà ta. Lý Xuân Hoa biết dù thế nào chàng cũng phải đến Thiên Kiếm ?àm, nên nàng trả lời: - Thôi được ! ?ã là phận con vẫn phải đi bái kiến nơi tàng cốt của phụ mẫu. È, ta quên mang theo những đồ tiền giấy hương khói đi cúng rồi ! Âu Dương Hải cười nói : - Những thứ này đệ đã chuẩn bị cả rồi, tất cả đều có trong gói hành lý trên lưng Ô Vân thần câu. Qua một lúc, trong khe núi vang lên tiếng vó ngựa, hai người đi xuống triền núi, Ô Vân thần câu chạy đến ngay trước mặt họ, khẽ hí lên một tiếng. Nguyên lúc chàng luyện kiếm trong huyệt mộ trở ra, thì Ô Vân thần câu Linh Mã vẫn còn chờ chàng ở ngoài hang động, chàng đã cùng Linh Mã dự tính đến Thiên Kiếm ?àm, nửa đường gặp Lý Xuân Hoa đang giao đấu cùng Lạc Phách Nhân chàng ra tay tiếp trợ. Thần câu vẫn quanh quẩn không rời xa chàng. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 14 NGƯỜI ĐIÊN TÓC BẠC Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa lấy từ trên ngựa xuống một gói hành lý nhỏ, triển khai khinh công nhằm ngọn núi hướng Đông Nam phóng đi! Vượt qua bảy tám dãy núi, trước mặt bỗng xuất hiện một ngọn núi cao. Ngọn núi cao này so với ngọn núi khác rất khác nhau, ngọn núi này không những rất cao mà còn rất hùng vĩ thô tráng, chóp núi không nhọn, đỉnh núi tựa như bằng phẳng rộng răi, trên núi tùng bách xanh tươi, u nhã lạ thường. Âu Dương Hải thấy vậy ngạc nhiên hỏi nhỏ: - Chẳng nhẽ Thiên Kiếm Đàm chính là ở trên ngọn núi cao này? Lý Xuân Hoa nói: - Chín mươi phần trăm là Thiên Kiếm Đàm ở trên ngọn núi cao này, nhưng chỉ mong lúc chúng ta lên Thiên Kiếm Đàm thì người đàn bà điên đừng có phát hiện. Âu Dương Hải nói:- Một ngọn núi to ngần này với hành tung của chúng ta chẳng lẽ lại bị bà ta bắt gặp. Hai người vừa nói vừa lên núi, chẳng mấy chốc đã lên đến sườn núi, chợt nghe Lý Xuân Hoa nói: - Huynh lạnh không? Âu Dương Hải nhíu mày nói:- Bây giờ là tháng ba, dù trên núi cao không khí cũng ấm áp, nhưng tại sao ngọn núi này nhất định lạnh thấu xương như vậy? Hoá ra hai người lên tới sườn núi, cảm thấy nơi đây âm u lạnh lẽo vô cùng. Chừng một giờ, hai người mới lên tới đỉnh núi. Vừa tới đỉnh, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều bị cảnh vật trước mắt thu hút. Địa thế đỉnh núi rộng rải, bằng phẳng, xung quanh tùng bách xanh tươi, vây quanh cỏ xanh phủ đầy, hoa núi đỏ trắng rực rỡ, thoang thoảng hương thơm. Mà đỉnh núi u mỷ này ngoài phía xa có một dải cao trăm trượng, tựa như một toà núi nhỏ. Đài cao vách đá này xung quanh trơ trọi, trên đỉnh trắng phau phau một màu. Lúc này Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa cảm thấy trên đỉnh núi lạnh buốt, nghĩ bụng: - Trên ngọn núi đó trắng phau một màu, nhất định là tuyết trắng quanh năm. Âu Dương Hải nói nhỏ:- Thiên Kiếm Đàm ở trên đài cao đó ư? Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Không còn nghi ngờ gì nữa đài cao này chính là Thiên Kiếm Đàm. Hai người kề vai phóng lên đỉnh núi. Lên trên đài cao? Đầu tiên là làm cho ngườI ta cảm thấy như mình vào nơi băng giá lạnh lẽo, nhưng trong không khí giá lạnh này lại có mùi hương hoa thơm ngát. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải ngước nhìn... Trong lòng họ thầm kêu lên: - Cảnh vật nơi đây đẹp quá! Hoá ra ngọn núi trên đỉnh, một đài trắng phau ấy lại là cả ngàn vạn cây hoa mai đang nở rộ, đẹp như cẩm tú, cảnh vật u mỷ vô cùng, trên mặt đất không có chút tuyết nào. Mai trắng nở rộ, mùi thơm thoang thoảng. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không hề biết được trên đài cao này còn có chỗ đất trống nào không? Cũng không biết chu vi của ngọn núi nhỏ trên đỉnh núi cao này là bao nhiêu? Đôi mắt nhìn ra chỉ thấy cây mai dày đặc. Âu Dương Hải lấy làm lạ hỏi:- Bây giờ chính là tháng ba, mùa xuân, đã gần sang hạ, làm sao mai trắng lại nở rộ? Lý Xuân Hoa nói: - Bây giờ tuy là tiết xuân, nhưng ở đây lại lạnh lẽo như mùa đông, nếu ta đoán không nhầm, hoa mai ở nơi đây là loại bốn mùa không tàn.Âu Dương Hải khẽ than rằng:- Chúng ta muốn tìm chỗ của Thiên Kiếm Đàm, không ngờ lại chẳng thấy. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Thiên Kiếm Đàm chính ở trong rừng mai. Âu Dương Hải nói:- Sao Tỉ tỉ lại đoán định Thiên Kiếm Đàm ở trên này?Lý Xuân Hoa nói: - Vạn vật trong thiên hạ không có thứ gì kỳ lạ mà không có. Ở đây tuy lạnh lẽo khác thường, nhưng không phải là không có nguyên nhân, cho nên ở đây nhất định có một nơi phát hàn khí, đương nhiên là nước trong Thiên Kiếm Đàm rồi. Âu Dương Hải thoát nhiên đại ngộ, nói:- Tỉ tỉ suy nghĩ chín chắn hơn người, đệ thật không bằng.Thế rồi Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa tiến vào rừng mai ngàn vạn cây trước mặt. Quả nhiên qua mấy chục trượng trong rừng mai, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi. Chỉ thấy địa thế sáng sủa, hình thành một khoảng đất trống, xung quanh khoảng đất trống này là hoa mai. Ở giữa khoảng đất đó có một cái đầm to. Hình dạng cái đầm này như hình cây kiếm dài, phía cực tây đầm, trái phải lồi ra một dặm, giống như phần bảo hộ đốc kiếm của một thanh kiếm, phía cực đông hơi nhọn, đó chính là mũi kiếm. Khoảng cách giữa đông và tây của cái đầm ước chừng dài mấy dặm, rộng gần một dặm, mặt nước đầm màu xanh biếc phẳng lặng, mặt nước phản chiếu ánh sáng lên trời, thật là một cái đầm lạ. Hoa mai Tùng thấp... Cỏ xanh Hương núi... Đầm biếc...mây khói. Tất cả những thứ trên trần điểm xuyết cho nơi đây trở lên u mỷ tuyệt lệ, nơi như tiên cảnh. Đầm này ở trên núi cao, phóng mắt nhìn xuống thấy núi non trập trùng, thật cứ như ở trên trời, Thiên Kiếm Đàm, chỉ nghe tên mà hình dung được hình dạng. Âu Dương Hải nhìn thấy Thiên Kiếm Đàm nhiệt huyết trong người lập tức nổi lên bừng bừng. Chàng nghĩ đến song thân mình mười tám năm trước đã chết ở đây. Lý Xuân Hoa biết Âu Dương Hải đau khổ, nàng từ từ cầm gói hành lý đi đến bên bờ đầm, bày ra trên mặt đất một tấm khăn lông, đem trái cây, rượu ly, giấy tiền, nhang bày lên trên. Nàng rút chín que nhang, bật lửa. Âu Dương Hải nói khẽ:- Tỉ tỉ, cám ơn tỉ tỉ.Chàng nhận nhang, quì xuống đất khóc lạy. Không biết chàng lạy bao nhiêu lạy, chỉ thấy Lý Xuân Hoa đưa tay, cầm những que nhang của chàng cắm vào đất. Âu Dương Hải quì trên mặt đất, đôi mắt lặng nhìn vào mặt nước xanh biếc của Thiên Kiếm Đàm. Nước mắt của chàng tuôn rơi lã chã. Lý Xuân Hoa cũng đốt ba que nhang, quì lạy ba lạy, sau đó cắm nhang lên mặt đất. Khói nhang lan toả, lượn vòng bay lên không. Trong đầu nàng tưởng tượng mười tám năm trước, bên bờ đầm này đã xảy ra câu chuyện thảm khốc. Nàng nghĩ: - Nhất định có nhiều cao thủ võ lâm giang hồ chết ở nơi đây, đó nhất định là cuộc thảm sát đổ máu kinh động lòng người. Trong lúc hai người đang suy nghĩ mông lung? Trong rừng mai một bóng đen của một phụ nhân từ từ đi ra, đôi mắt bà ta chăm chú nhìn vào Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa. Không biết từ lúc nào, trong mắt phụ nhân này lấp lánh những giọt lệ. Bỗng bà ta khẽ thở dài vô cùng thê lương. Lý Xuân Hoa quay phắt lại. Vụt một cái, bóng người sau lưng biến mất. Nàng ngạc nhiên, ai lại có thân pháp cực nhanh như vậy, có thể thoát khỏi ánh mắt của mình bởi vì rõ ràng nàng nghe thấy tiếng thở dài, lúc quay lại liếc thấy một bóng người, chứ không hề là ma quỉ, mà nếu là người sao lại có thân pháp nhanh đến nỗi vụt biến mất? Lý Xuân Hoa chợt kêu ? ý ? một tiếng? Nàng nghĩ đến bóng người này chín mươi phần trăm là Bạch Hoàng Giáo Chủ mà mình đă gặp. Bạch Hoàng Giáo Chủ vì sao lại đến đây? Vì sao bà ta lại than thở thê lương? Lý Xuân Hoa nghĩ ngợi tìm tòi câu trả lời cho chuyện kỳ lạ này, nhưng nàng nghĩ rất lâu vẫn không hiểu ra một điểm nào. Một làn khói nhang bay qua. Lý Xuân Hoa quay đầu lại, mới biết Âu Dương Hải đã đốt giấy tiền, vàng bạc, nàng cúi mình xuống lấy từng tờ giấy tiền thiêu cháy. Bỗng nghe thấy Âu Dương Hải kêu to một tiếng nói: - Gia phụ, mẫu thân? nếu có linh thiêng xin bảo vệ cho hài tử giết chết kẻ thù? Tay phải của Lý Xuân Hoa khẽ phất lên vai chàng, dịu dàng khuyên: - Âu Dương Hải, người chết đã không thể sống lại được, huynh không nên quá bi thương mà làm tổn hại đến bản thân, bá phụ mẫu ở dưới cửu tuyền có linh thiêng cũng khó an lòng. Âu Dương Hải lau nước mắt, từ từ đứng dậy. Lý Xuân Hoa lại nói: - Hiện tại huynh không nên quá vội báo thù, luật nhân quả trên đời đã tuần hoàn, sẽ có một ngày chuyện báo thù sẽ được đền đáp như ý nguyện, trước mắt ta linh cảm rằng quanh chúng ta kẻ địch đã bổ vây. Âu Dương Hải nghe vậy trợn mắt, hỏi nhỏ:- Sao? Tỉ tỉ đã phát hiện dấu vết của kẻ địch?Lý Xuân Hoa gập đầu nói: - Vừa rồi, ta phát hiện một bóng người vụt qua, sau lưng. Âu Dương Hải thất kinh nói:- Thật không?Chợt Âu Dương Hải nghĩ đến người đàn bà điên. - Huynh phát hiện ra người ư? Âu Dương Hải chợt quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen như luồng khói bay vụi vào rừng mai, chàng kinh hãi quát lên: - Các hạ dừng bước... Chàng triển khai khinh công đuổi theo. Nhưng không quá mười trượng, bóng đen trước mặt đã biến mất. Lý Xuân Hoa từ phía sau nhảy tới khẽ than rằng: - Thân pháp người này quá nhanh, nhất định chúng ta đuổi theo không kịp. Trong mắt Âu Dương Hải loé lên tia sáng kỳ dị, nhìn vào mặt Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa tránh khỏi mục quang của Âu Dương Hải. Chợt nghe Âu Dương Hải than thở: - Trong giang hồ võ lâm, kỳ nhân dị sĩ thật vô cùng, khinh công của người này có thể nói là người nhanh nhất trong số những võ lâm cao thủ mà đệ đã từng thấy. Lý Xuân Hoa nghe vậy cảm thấy bối rối, nàng biết Âu Dương Hải phát hiện chuyện mình dấu diếm, nhưng chàng cố ý không hỏi mình. Lý Xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, huynh đừng hiểu lầm ta... Âu Dương Hải mỉm cười nói:- Hoa Tỉ tỉ, đệ hiểu lầm tư cái gì?Lý Xuân Hoa chợt hỏi: - Âu Dương Hải ta hỏi huynh một chuyện, huynh biết Bạch Hoàng Giáo Chủ là ai không? Âu Dương Hải nói:- Tỉ tỉ gặp bà ta rồi ư? Bà ta là ai?Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Ta không biết mới hỏi huynh. Âu Dương Hải chợt nghiến răng căm hận nói:- Bạch Hoàng Giáo Chủ, người này và ta thề không đội trời chung, phụ nhân này tàn ác thâm độc vô cùng, xem mạng người như cỏ rác, một trăm hai mươi bảy người của Phi Hổ tiêu cục vì hộ tống đệ đến Thiếu Thất, toàn bộ bị sát hại, chỉ còn lại Hắc Phi Hổ Du Cầm, đang không biết chạy về phương nào, tung tích không rõ. Hoá ra sau khi Âu Dương Hải ly biệt Thần Viên, trên đường qua Khai Phong thuận tiện đến Phi Hổ tiêu cục, ai ngờ Phi Hổ tiêu cục lừng lẫy Giang Nam đã đóng cửa, nghe người ta nói lại: - Vào một đêm bốn tháng trước toàn bộ người của Phi Hổ tiêu cục bị chết một cách bí mật. Lý Xuân Hoa thất kinh nói: - Phi Hổ tiêu cục một trăm hai mươi bảy người đều do Bạch Hoàng Giáo giết hại ư? Bỗng một giọng nói vang lên rành rành, nói tiếp: - Phải, hơn một trăm mạng người của Phi Hổ tiêu cục là do Bạch Hoàng Giáo sát hại. Hắc Phi Hổ Du Cầm bị Bạch Hoàng Giáo Chủ làm cho thần trí mê muội, tham gia vào Bạch Hoàng Giáo. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe xong đều giật mình, đảo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Đầu tiên Âu Dương Hải kêu lên: - Sư phụ! Chỉ thấy ngoài mấy trượng ở phía nam có một bóng người cao cao đứng ở đó, ông ta chậm rãi đi tới gần hai người chừng bảy trượng, mặt ông ta che bằng một tấm khăn xanh, râu bạc quá ngực. Lý Xuân Hoa nghe giọng nói liền biết ngay là ân sư Thiết Đich Quái Hiệp đã từng truyền thụ mười năm võ công cho mình. Hai người vái lạy Thiết Địch Quái Hiệp. Chợt nghe Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Các con miễn lễ. Hoa nhi, sao con? cánh tay của con đâu? Lý Xuân Hoa buồn bã kêu lên: - Sư phụ... Nàng chạy bổ tới Thiết Địch Quái Hiệp... Đó là hiện tượng rất tự nhiên, như đứa con gái gặp phải điểu uư khúc, trông thấy mẹ hiền liền muốn thổ lộ tâm tình vậy! Ai ngờ Thiết Địch Quái Hiệp vụt một cái đã rời xa sau bảy trượng, trầm giọng nói: - Hoa nhi, con đă quên qui củ của ta rồi ư? Bất luận thế nào cũng không được tiếp cận bên người sư phụ, sao con lại quên đi. Lý Xuân Hoa bổ vào chỗ trống, lập tức dừng thân người lại, đứng ngẩn ngơ. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, chàng không hiểu sao sư phụ lại định ra cái qui củ không hợp tình hợp lý này, mình được sư phụ truyền thụ tuyệt kĩ cũng thuư chung cách ông mấy trượng. Vì sao sư phụ không muốn để cho đệ tử dứng gần bên người ông? Vì sao? Vì sao? Dù là Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều là người thông minh, nhưng họ vẫn không thể nghĩ ra một nguyên nhân nào, chỉ tự nói chắc là tính tình sư phụ cô độc cổ quái chăng? Lý Xuân Hoa buồn bã nói: - Sư phụ, con nhớ sư phụ quá cho nên nhất thời quên đi chuyện này. Thiết Địch Quái Hiệp bỗng thở dài một tiếng, nói: - Hoa nhi, ta biết con gặp chuyên vô cùng bi thương, không nói cũng được! Với cả những việc làm mấy năm qua của con trên giang hồ, cũng không mất đi tâm huyết bồi dưỡng của sư phụ. Ông ngừng lại, bỗng gọi:- Hải nhi...Âu Dương Hải đáp:- Sư phụ...Thiết Địch Quái Hiệp chậm rãi nói: - Con có biết việc làm của con đã gây ra rất nhiều chuyên hay không? Âu Dương Hải ngạc nhiên, chàng không biết sư phụ chỉ trích mình đã gây chuyện gì? Nhớ lại từ khi mình ly biệt Thần Viên đến nay, không qua bảy ngày, mình có làm chuyện gì đâu. Nội tâm của Âu Dương Hải tuy nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn cung kính nói: - Sư phụ, đệ tử ngu muội, tội đáng chết ngàn lần, xin sư phụ tha thứ. Thiết Địch Quái Hiệp khẽ nói: - Biết sai có thể sửa được là điều rất tốt... Âu Dương Hải nghe vậy nghĩ:- Mình đã gây ra chuyện gì? Vì sao sư phụ không nói rõ?Chỉ nghe Thiết Địch Quái Hiệp lại nói: - Hải nhi, ta hỏi con một câu, với mối thù của phụ mẫu con, con báo hay không báo? Âu Dương Hải nghe vậy lại ngạc nhiên trầm ngâm một lát rồi kêu lên:- Sư phụ, đã là phận làm con, có thù sao không báo?Thiết Địch Quái Hiệp cắt ngang: - Con đă muốn rửa mối thù bất cộng đới thiên, vì sao con lại đến đây? Chẳng lẽ con không cần tính mạng ư? Lý Xuân Hoa biết Ân sư sợ Âu Dương Hải sát hại mọi người, cho nên mới chỉ trích như vậy, thế là nàng nói: - Sư phụ, sư đệ vì mong nhớ song thân đã mất cho nên đến đây cúng bái, để thể hiện tấm lòng hiếu thảo. Thiết Địch Quái Hiệp khẽ thở dài một tiếng nói: - Hải nhi, đương nhiên ta biết tâm ý của con, nhưng con đến Thiên Kiếm Đàm như vậy vô hình trung gây nên rất nhiều chuyện trong đời, các con rời Thiên Kiếm Đàm ngay bây giờ. Câu nói sau của ông như một mệnh lệnh uy nghiêm. Âu Dương Hải nói:- Sư phụ, con...con...Chàng muốn nói với Thiết Địch Quái Hiệp rằng chàng muốn gặp người đàn bà điên, hỏi cho rõ những chuyện liên quan tới bí mật cha mẹ mình, và cả kẻ thù đã giết hại song thân. Nhưng Thiết Địch Quái Hiệp nói xong người đã quay mình bỏ đi. Âu Dương Hải nói mấy tiếng: - Đệ tử? Bóng người của Thiết Địch Quái Hiệp biến mất. Âu Dương Hải cảm thấy bi thương trong lòng hình như sư phụ giận dữ vô cùng, theo ý của sư phụ là muốn mình thôi truy tìm chân tướng kẻ thù hay sao? Hoặc là thật sự quan tâm đến tình trạng của mình? Lý Xuân Hoa thở dài: - Âu Dương Hải, ta biết tâm tính của huynh, nhưng người đàn bà tóc bạc thật sự điên rồi. Ta nghĩ: - Chúng ta không cần lưu lại đây gặp bà ta, hay là chúng ta đi đi! Lý Xuân Hoa đă được lời cảnh cáo truyền âm nhập mặt của Bạch Hoàng Giáo Chủ, lúc nãy lại nghe mệnh lệnh của sư phụ, thế là nàng lên tiếng khuyên Âu Dương Hải . Âu Dương Hải im lặng trầm tư không nói? Chợt Lý Xuân Hoa cảm thấy sau thân mình có một luồng gió nhẹ. Nàng quay phắt lại? Chỉ thấy phía sau ba trượng, một phụ nhân tóc bạc áo đỏ đầu tóc bù xù đứng đối diện cười hi hi. Nành kinh hãi lùi lại hai bước, đến sát bên người Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thấy người đàn bà điên này đến sát sau người như bóng ma, trong lòng cũng kinh hãi thuật khinh công tuyệt thế của bà ta. Chàng đột nhiên cúi mình thi lễ với người đàn bà điên, cung kính nói: - Xin hỏi phương giá, người có phải là chủ nhân của Thiên Kiếm Đàm? Người đàn bà điên nghe xong lại cười hi hi? Âu Dương Hải thấy vậy than thầmn:- Xem ra người này đã điên thật rồi, làm sao mình biết được ân oán ngày xưa của phụ mẫu nữa? Âu Dương Hải lại cung kính nói:- Xin chủ nhân Thiên Kiếm Đàm tha cho tội đường đột, vì chúng tiểu bối có một chuyện không được rõ, muốn đến đây thỉnh giáo bà. Bỗng người đàn bà điên cất giọng cười sằng sặc? Tiếng cười rất lớn và kéo dài. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa biến sắc mặt, họ biết người đàn bà điên này cười xong sẽ hạ độc thủ sát hại hai người. Âu Dương Hải bỗng rút thanh kiếm. Một ánh sáng chói rọi ra ngoài một trượng? Lý Xuân Hoa cũng nhanh chóng rút trường kiếm, trong khoảng khắc.. Nơi đầm Thiên Kiếm vắng lặng tịch mịch này bị người đàn bà điên lại chăm chú nhìn vào Âu Dương Hải. Hoá ra Âu Dương Hải thủ một chiêu kiếm thuật rất kỳ lạ, chiêu kiếm thức tinh thần này dù cho thế công của đối thủ có lợi hại đến đâu cũng bị phá bởi chiêu kiếm thức này. Hiển nhiên người đàn bà chưa thi triển cũng thế, chính là do kiếm thức của Âu Dương Hải thu hút sự chú ý. Lúc này Tử Vi Kiếm của Âu Dương Hải chỉ lên sao trời, kiếm quyết tay trái, chính giữa hai mắt của, chân trái hơi kiễng lên, ngón chân hơi co lại, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn bà điên. Kiếm thức này chính là Âu Dương Hải ngộ được từ trong võ công uyên thâm của Độc Kiếm Ma, cho nên chàng cũng không biết chiêu kiếm này tên là gì? Đột nhiên, tay phải của người đàn bà điên từ từ nâng lên? Lộ ra một cánh tay trắng như tuyết? Thân mình của bà ta khẽ di động? Tử Vi Kiếm thượng chỉ thiên tinh của Âu Dương Hải từ từ hạ xuống chỉ ngang? Trong chớp mắt, Tử Vi Kiếm đã chỉ ngay trước mặt? Người đàn bà điên hình như ngạc nhiên giơ thủ chưởng lên rồi thu nhanh về? Lý Xuân Hoa đứng bên cạnh thấy những cử động của hai người nàng kinh hãi vô cùng, nàng biết trong khoảng khắc, Âu Dương Hải và người đàn bà điên đã tư thí chiêu thức vô cùng lợi hại, nguy hiểm. Người đàn bà điên lại cười lên điên cuồng? Chợt nghe Âu Dương Hải trầm giong nói: - Hoa Tỉ tỉ, chúng ta mau lùi lại, người nay sắp phát động tấn công! Câu nói chưa dứt...Tiếng cười đã dừng. Âu Dương Hải chợt cảm thấy một làn gió lạnh âm hàn thổi tới? Âu Dương Hải trợn mắt quát lớn một tiếng Tử Vi Kiếm trong tay loé chớp? Một tiếng hự? Mặt Âu Dương Hải tái nhợt lùi lại ba bước.. Lý Xuân Hoa thất kinh kêu lên: - Âu Dương huynh ? Âu Dương Hải vội nói:- Tỉ tỉ, tỉ mau đi đi? võ công phụ nhân này quá lợi hại, đệ có thể đỡ được đợt tấn công thứ nhất của bà ta, nhưng không thể nào cự với lần thứ hai? Lý Xuân Hoa nói: - Còn huynh? Ta không đi, chúng ta nếu chết thì cùng chết! Âu Dương Hải vội nói:- Tỉ tỉ, hà tất phải như thế, tư mau đi trước đi đệ tiếp lần tấn công thứ hai của bà ta xong lập tức chạy ngay. Lúc này, đòn ngọc chưởng của người đàn bà điên đang xoay chuyển. Âu Dương Hải lại nói:- Bà ta sắp phát ra nội gia cang khí, Tỉ tỉ mau chay đi...Nói chưa dưt lời, chợt thấy người đàn bà điên lao tới trước mặt... Lý Xuân Hoa hét lên một tiếng vung kiếm đâm tới... Kiếm quang như mây mù xoay chuyển loá mắt, làm cho người không thể biết mũi kiếm của chiêu kiếm này ở đâu. Lý Xuân Hoa bụng nghĩ thế kiếm này uy lực tuyệt luân, dù người đàn bà điên võ công tuyệt cao cũng phải bị chiêu kiếm này bức lùi lại. Ai ngờ chiêu kiếm vừa đâm ra, bóng người trước mặt vọt tránh, Lý Xuân Hoa lập tức cảm thấy một luồng chí phong bay tới huyệt ? huyền cơ ? trước ngực mình. Chỉ nghe một tiếng rít... Tử Vi Kiếm trong tay Âu Dương Hải đã hoá thành một đạo cầu vồng, thể như sao băng sa xuống đất, điểm thẳng vào người đàn bà điên. Chát một tiếng... Và hự một tiếng... Người đàn bà điên đã bay lùi lại bảy trượng... Tay phải của Lý Xuân Hoa đã rủ xuống trường kiếm rơi xuống dưới đất... Âu Dương Hải tay cầm Tử Vi Kiếm, ánh mắt hàm ẩn uy nghiêm, sắc mặt trầm ngâm, chàng nói nhỏ: - Tỉ tỉ, tỉ bị thương ư? Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Đừng lo, may mà ta kịp thời buông rơi trường kiếm. Lúc đang nói... Chợt thấy người đàn bà điên từ ngoài trượng lao tới trước mặt... Tay trái Âu Dương Hải dùng chiêu ?Tản Lôi Bôn Phát ? chém ra mãnh liệt, hữu kiếm loang loáng, như điểm như đâm, đánh tới. Tay phải Lý Xuân Hoa ngầm vận chân khí thi triển ?Đàn Chỉ Thần Công ? tung ra, ống tay áo trái phất lên... Lý Xuân Hoa tuy tàn phế một cánh tay nhưng công lực vẫn còn, nàng và Âu Dương Hải liên thủ tấn công lần này, uy thế to lớn vô cùng. Người đàn bà điên dù là một cao thủ nhưng vẫn không thể xông vào luồng cang khí toả ra từ chiêu thức của hai người. Một tiếng cười thê lương... Người đàn bà thê lương... Người đàn bà điên lại lùi lại bảy trượng. Bà ta đến không một tiếng động lùi cũng mau lẹ vô cùng, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều kinh hãi... Âu Dương Hải vội nói:- Tỉ tỉ, chúng ta cùng lùi.Âu Dương Hải biết với sức lực của hai người liên thủ cũng không thểthắng người đàn bà này, nếu không nghĩ cách thoái lui thì sẽ chết dưới tay bà ta. Lý Xuân Hoa nghe vậy đã hất trường kiếm dưới đất lên, giơ tay tiếp lấy. Bỗng thấy thân mình của người đàn bà điên lắc một cái phi thân bay tới... Âu Dương Hải không dám khinh thường, tả chưởng vạch nửa vòng tròn, mang theo tiếng gió mãnh liệt, vù một tiếng, một chiêu ?Di Sơn Đảo Hải? vận phát kình lực toàn thân hay thẳng lên người đàn bà điên. Chưởng này do Âu Dương Hải ngưng tụ công lực toàn thân, uy thế vô cùng ghê gớm, kình khí tràn ngập không trung, thế như dời non dốc biển bổ thẳng tới. Ai ngờ luồng kình khí hùng hậu này đánh trúng người đàn bà điên, bất quá chỉ đánh bà ta bay lên mấy trượng, bà ta vẫn đáp xuống đất vững vàng. Chỉ nghe Âu Dương Hải hự một tiếng. Thân hình của chàng bỗng bắn lùi ra phía sau, ngã xuống, mặt tái ngắt, mồ hôi vã ra như mưa. Hoá ra cú đánh dốc toàn lực của chàng bị nội lực của người đàn bà điên chấn động đàn hồi trở lại nên... Lực phản chấn này và công lực của chàng đánh ra cùng tiếp chạm. Chiêu Di Sơn Đảo Hải của chàng dùng đủ chín thành công lực trở lên, kình đạo trên ngàn cân, sau khi đánh trúng lực phản chấn của người đàn bà điên, cũng gần ngàn cân. Âu Dương Hải bị chấn động, khí huyết ngũ tạng nhộn nhạo, xương cổ tay trái đau như muốn gãy. Lý Xuân Hoa chạy vội đến, kêu lên: - Âu Dương Hải. Chợt Âu Dương Hải hét lên: - Tỉ tỉ mau tránh ra... Hoá ra người đàn bà điên lại đang lao tới. Âu Dương Hải đang ngồi trên mặt đất phóng vọt lên như mũi tên. Tử Vi Kiếm trên tay phải phát ra kiếm khí vù vù... Kiếm quang lấp loáng... Biến hoá rất nhanh thành thế chém... Nhưng người đàn bà điên trông kiếm khí của chàng né trái né phải, đôi mắt bà ta lộ ra một tia sáng kinh dị. Soạt một tiếng... Tử Vi Kiếm thâu lại... Âu Dương Hải đổi kiếm từ tay phải sang tay trái... Người đàn bà điên hình như ngạc nhiên đứng nguyên chỗ cũ. Hoá ra trong chớp mắt Âu Dương Hải đã thi triển chiêu kiếm ?Vạn Lưu Qui Tông? Ngưòi đàn bà điên thật là lợi hại, chỉ thấy bà ta tả hữu trên dưới mau chóng tránh khỏi lưỡi kiếm của Âu Dương Hải. Chợt bà ta hú lên một tiếng, hữu chưởng phóng ra, một luồng chân khí ép vào ngực Âu Dương Hải. Âu Dương Hải lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, thân hình lảo đảo, một bụm máu tươi trào ra khỏi miệng. Lý Xuân Hoa thất kinh, vội kêu lên: - Mau tránh ra, tiếp đó nàng tung người nhảy tới tung tuyệt chiêu ?Lê Mẫu Phách Sơn? đánh vào người đàn bà điên. Người đàn bà điên vừa đánh hạ được Âu Dương Hải, nhất thời sơ hở, nên bị tuyệt chiêu của Lý Xuân Hoa đánh cho tay phải tê dại, chiêu số của bà ta cũng chậm đi rất nhiều. Lý Xuân Hoa nhân cơ hội này yểm hộ Âu Dương Hải triển khai khinh công chạy ra khỏi Thiên Kiếm Đàm, chạy đến một ngọn núi cao ngất. Người phụ nhân tóc bạc nhìn theo cất tràng cười man dại... Núi cao vút, động đá cheo leo, cổ tùng xanh tốt. Lý Xuân Hoa ở lại đây cùng Âu Dương Hải dưỡng thương mấy ngày. Lúc đầu Âu Dương Hải ngồi trên phiến đá, nhớ lại tình cảnh xảy ra liên tiếp mấy ngày qua, thầm cảm kích may mà được Lý Xuân Hoa không tiếc mạng tương cứu chăm sóc cẩn thận, cho nên hôm nay mới khỏi, trong lòng càng thêm yêu thương kính mộ Lý Xuân Hoa nhiều hơn. Chàng bản tính trung thực, yêu thì sâu sắc, làm chàng bất giác than thở. Chàng biết mình bị trọng thương trầm trọng, Xuân Hoa dù công lực tuyệt cao nhưng cũng không thể nào chữa khỏi nội thương cho mình được, hiện tại chàng thấy trong người khoẻ khoắn như xưa, lòng không tránh khỏi kỳ quái. Chỉ nghe Lý Xuân Hoa nói: - Huynh than thở cái gì? Âu Dương Hải nói:- Đệ cảm thấy tỉ quá khả ái!Nói xong, khẽ nâng tay phải của nàng bàn tay nàng mềm mại vô cùng. Lý Xuân Hoa bĩu môi nói: - Huynh càng ngày càng to gan. Thiếu hay sao? Lý Xuân Hoa mỉm cười, nói: - Mong rằng huynh đem đại ân đó để lên muội muội, vĩnh viễn yêu muội muội, được như vậy Xuân Hoa này đã mãn nguyện lắm rồi. Nàng mỉm cười mà nói nhưng lúc nói đến Đây cũng thiếu hay sao? Kỳ thực nàng đâu biết trong lòng Âu Dương Hải đã có một dự định, nên biết rằng hiện giờ chàng yêu Lý Xuân Hoa hơn cả Lý Xuân Hồng. Chàng biết Lý Xuân Hoa không muốn đoạt tình yêu của tiểu muội, cho nên nàng cự tuyệt tình yêu của mình, không phải là nàng không yêu mình. Nếu lúc này mà mình khuyên giải thêm thì có thể sẽ làm cho Lý Xuân Hoa vĩnh viễn tránh xa mình, để cho mình chuyên tâm yêu một mình Lý Xuân Hồng, cho nên chàng vội chuyển đề tài nói chuyên. Lý Xuân Hoa thở dài nói: - Ta nói theo sự thực, vết thương của huynh không phải do ta chữa khỏi. Âu Dương Hải ngạc nhiên kêu lên:- Sao? Thế thì ai?Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Ta cũng không trông rõ bộ mặt của bà ta, đây thật là một chuyên vô cùng thần bí... Lý Xuân Hoa hơi ngừng một chút, rồi nói tiếp: - Lúc huynh lại thổ huyết nữa, ta kinh hãi vô cùng, bởi vì trong khi hôn mê, trong miệng huynh máu vẫn rỉ ra, vào lúc đó, ngoài động vang lên tiếng gió nhẹ, ta tưởng là người đàn bà điên, muốn quay người lại thì hông tê dại đi, lập tức bị người đó điểm trúng huyệt đạo, cho đến lúc tỉnh lại, ta và huynh ở trong động đá này. Âu Dương Hải nhíu mày hỏi: - Tỉ tỉ không nhìn thấy mặt người đến cứu đệ ư? Lý Xuân Hoa lắc đầu, nói: - Không phải ta tự khoe, với võ công của ta, trong võ lâm ngày nay có thể xem là cao thủ hạng nhất xưa nay chưa có thất bại, nhưng mười mấy ngày nay, ta gặp phải một số kỳ nhân dị sĩ, mới biết võ công của mình hãy còn rất kém cỏi. Âu Dương Hải cũng nói:- Đạo võ học mênh mang như trời bể, không bến không bờ, người cao còn có người cao hơn, ví như võ công của người đàn bà điên, thật kinh người. Lý Xuân Hoa nói: - Lúc ta tỉnh lại, chợt nghe bên ngoài động vang lên giọng nói của một phụ nhân. Vết thương của Âu Dương Hải rất nặng, những mạch máu nhỏ khắp cơ thể bị một môn công âm độc, lợi hại làm tổn thương, khí huyết lưu thông ngược, hiện giờ đã được ta ngăn chặn thế chạy ngược của huyết dịch, nhưng muốn chữa khỏi vết thương này phải phí rất nhiêu công sức. Lý Xuân Hoa, nếu ngươi tin ta, mỗi đêm vào giờ tý, ta cần hai giờ để chữa trị vết thương này. Âu Dương Hải càng nghe càng thấy kỳ, bất giác hỏi:- Người đó là ai? Sao lại biết tên của tư? Sau đó thế nào?Lý Xuân Hoa nói: - Lúc đó ta nghe xong cảm thấy kinh ngạc, đứng dậy muốn đi ra ngoài động, chợt nghe giọng nói của phụ nhân ấy cất lên: - Ngươi không nên đi ra, cũng đừng hỏi ta là ai? Ta chỉ hỏi ngươi có tín nhiệm ta không? Âu Dương Hải nói:- Sau đó Tỉ tỉ tín nhiệm bà ta phải không?Lý Xuân Hoa nói: - Ta nghe xong lại ngạc nhiên, trở lại bên cạnh huynh xem xét kỷ lưỡng thương thế trên người huynh, chỉ thấy hơi thở của huynh yếu ớt, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái mét như người chết, tôi xem một lúc vẫn không nhìn ra huynh trúng loại âm công gì? Đương nhiên không thể nào chữa khỏi vết thương cho huynh, mà phụ nhân đó bạn hay thù không rõ, không thể tin tưởng người đó ngay, trong lúc trù trừ không quyết định, thì giọng nói bên ngoài động cất lên: - Bây giờ đã đến lúc ta tạm thời ngăn chặn huyết khí đảo lộn của hắn, nếu ngươi trù trừ không quyết định, chỉ có hại chết hắn thôi. Đôi mắt Lý Xuân Hoa loé lên một tia sáng dịu dàng nói: - Âu Dương Hải, huynh biết tính mạng của huynh đối với ta quan trọng như thế nào không? Thế là ta đáp ứng người đó. Âu Dương Hải khẽ nói:- Cám ơn Tỉ tỉ, nhưng tính mạng của Tỉ tỉ, đệ cũng xem quí hơn bất cứngười nào, không biết Tỉ tỉ có thấy rõ tình hình người đó chữa thương cho đệ không? Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Không có, người đó thần bí vô cùng, nghe ta đáp ứng, lập tức nói: - Lý Xuân Hoa, trong hai giờ chữa vết thương cho Âu Dương Hải, bất luận thế nào ngươi cũng không được nhìn trộm, phải rời xa khỏi động ba mươi trượng, nếu ngươi có hành động dòm ngó thì đừng trách ta ra tay hại luôn cả ngươi và mạng của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nói:- Thế thì Tỉ tỉ thật sự không trông rõ người đó rồi.Lý Xuân Hoa nói: - Sau đêm đầu huynh được người đó chữa trị, sắc mặt tái mét của huynh dần dần hồng nhuận, hô hấp cũng có hơi, thế là lòng hoài nghi của ta lập tức tiêu tan. Trong ba đêm đều vào giờ tý, người đó đến chữa thương cho huynh. Sau cùng khi sắp đi người đó nói: - Hoàng hôn hôm nay hắn sẽ tỉnh lại, quả nhiên huynh thật sự tỉnh lại. Âu Dương Hải nghe xong câu chuyên ly kỳ, lông mày nhíu lại... Chàng ngầm vận một hơi chân khí, cảm thấy trong ngực chân khí tràn đầy, tay chân nhẹ nhõm, không giống như lúc bệnh vừa khỏi, sự việc này làm cho Âu Dương Hải nghĩ ngợi rất nhiều. Lý Xuân Hoa lúc này đang cũng trầm tư suy nghĩ... Kỳ thực nàng biết phụ nhân đó là ai. Tuy Lý Xuân Hoa không nhìn thấy khuôn mặt của bà ta, nhưng với giọng nói hiền hoà của bà ta và bóng người mà nàng nhìn thấy, nàng biết người này là Bạch Hoàng Giáo Chủ. Chuyện này không hiểu là vì sao Bạch Hoàng Giáo Chủ lại mấy lần giúp đỡ mình? Vì sao bà ta cứ ép mình phải thề không được nói chuyện gặp bà ta cho người khác? Trong hang động im lặng, tĩnh mịch. Nhưng trong đẩu hai người như sóng trào. Thình lình? Từ sơn cốc vang lên một tiếng quỉ gào, làm đứt dòng suy nghĩ của hai người. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhảy ra ngoài động. Mặt trời lặn về Tây, ráng chiều bao phủ. Trong cảnh hoàng hôn, mặt trời dần dần lặn sau đỉnh núi xa. Ở nơi ngàn vạn núi non trùng điệp. Trừ tiếng hú vừa rổi, cảnh chiều tối tịch mịch vô cùng. Bỗng Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Ở bên kia. Lý Xuân Hoa nhìn ngón tay của Âu Dương Hải chỉ ra? Sườn núi trước mắt xuất hiên một bóng người, hướng về phía đông bắc mà chạy. Tốc độ chạy của người đó, cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy xuống sườn núi. Âu Dương Hải nói:- Tỉ tỉ, người đó hiển nhiên là hung thủ, chúng ta truy đuổi xem là người của môn phái nào? Lý Xuân Hoa gật đầu, hai người truy đuổi theo nhanh như chớp. Bỗng người trước mặt đã phát hiện phía sau có người đuổi theo, bèn gia tốc độ. Lý Xuân Hoa kinh ngạc: - Khinh công của đối phương cao thật, hình như vượt xa chúng ta. Âu Dương Hải khẽ mỉm cườI:- Chúng ta đã đuổi hắn thì dù cho hắn đến chân trời góc bể, chúng ta cũng phải đuổi. Lý Xuân Hoa biết chàng ngứa nghề, liền mỉm cười, hai người đã vận dụng tốc độ khinh công lên cao nhất. Ba người đều là cao thủ hiếm có trên giang hồ hiện nay, khinh công nhanh như sấm chớp, gió cứ vùn vụt bên tai. Thung lũng rộng trong núi bị ba người chạy qua làm cát bụi, lá khô bay mù mịt. Rồi thung lũng thảo nguyên cũng hết, tiếp đó là đồi núi nhấp nhô. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đuổi qua mấy ngọn núi, bóng người trước mặt biến mất vào màn đêm. Hai người ngơ ngác, dừng chân đứng lại. Âu Dương Hải hỏI:- Tỉ tỉ, người đó đã biến đi mất rồi?Lý Xuân Hoa phì cười nói: - Không ngờ chúng ta để cho người vừa rồi mất tích.  u Dương Hải trầm giọng nói:- Tỉ tỉ, hình như đệ cảm thấy bất thường.Lý Xuân Hoa kinh ngạc hỏi: - Cái gì bất thường? Âu Dương Hải lắc đầu nói:- Rất là kỳ quái, đệ cũng không thể nói ra là điểm bất thường gì.Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi, nói: - Chúng ta chỉ lo truy đuổi người này mà lại quên đi tìm nguyên nhân của tiếng hú kia. Âu Dương Hải nói:- Tiếng hú đó vang lên rồi lại dừng ngay, hiển nhiên nạn nhân đã bị hạ độc thủ, chúng ta qua đó bất quá chỉ phát hiện một cái xác đầy máu me mà thôi. Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Huynh nói không sai, nhưng chúng ta cứ chạy mãi thế này, chẳng lẽ? Câu nói chưa dứt? Từ xa vang lên tiếng, ?Tưng, tưng?. Tang, tang..? Trong đêm khuya vắng lặng, bỗng có tiếng đàn vang lên réo rắt. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều biến sắc, ngưng thần chú ý lắng nghe. Âm vận của tiếng đàn tuyệt diệu, êm ái, ai oán, thê lương. Nhưng lại có một ma lực làm xao xuyến tâm hồn. Đôi mắt Âu Dương Hải bỗng lóe sáng trầm giọng nói: - Đó là tiếng đàn lạc phách. Lý Xuân Hoa nói: - Nói như vậy, người vừa rồi là người của Bạch Hoàng Giáo? Âu Dương Hải nói:- Trừ Bạch Hoàng Giáo ra còn có môn phái nào lại tàn độc như vậy đâu!Với tiếng đàn này, người gẩy đàn chính là lục y nữ Đông Phương Ngọc, nữ nhân này là người cơ trí thâm trầm nhất trong Bạch Hoàng Giáo, nàng ta đã xuất hiện ở núi Cửu Cung này thì chắc chắn rằng Bạch Hoàng Giáo có mưu mô gì ở nơi đây. Lý Xuân Hoa nói: - Từ khi huynh rời khỏi tổng đàn của Thanh Đạo Minh, mấy tháng trở lại đây, Bạch Hoàng Giáo hình như đình chỉ tất cả hành động, trong bọn mình cũng không có ai tiếp xúc qua với Bạch Hoàng Giáo, thật không ngờ lúc này Bạch Hoàng Giáo đã chuyển phương hướng hoạt động sang núi Cửu Cung, ta nghĩ bọn chúng muốn tiêu diệt cao thủ võ lâm trong thiên hạ đến núi Cửu Cung. Âu Dương Hải gật đầu nói:- Tỉ tỉ nói như vậy, khiến đệ chợt nghĩ ra một chuyện.Lý Xuân Hoa hỏi: - Là chuyện gì? Âu Dương Hải nói:- Sáu tháng trước, đệ ở Bạch Thủy trấn gặp lục y nữ Đông Phương Ngọc,nàng ta từng trả lời đệ một câu hỏi, nói rằng Âm Dương Cốc tức ở giữa ngọn Đông Vân Phong và ngọn Tây Vân Phong của núi Cửu Cung. Mấy tháng trước, Bạch Hoàng Giáo được chìa khoá Âm Dương từ trong tay đệ, nếu đệ đoán không sai, người của Bạch Hoàng Giáo vì Âm Dương Cốc mà đến. Lý Xuân Hoa hơi cau mày hỏi: - Lúc trước huynh đã nói chìa khoá Âm Dương chính là tám thanh tiểu kiếm mà huynh đã tặng cho Vân Trung Nhạc, thế thì Vân Trung Nhạc võ công tuyệt luân tại sao lại bị người cướp đi vật mà ông ta yêu thích? Đấy thực là chuyện làm cho người ta khó hiểu! Âu Dương Hải nói:- Mấy tháng này Tỉ tỉ có phát hiện tung tích của thầy trò Vân Trung Nhạc không? Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Không có, ngay cả Cổ Thiên Nhân Viên cũng không có chút tin tức gì. Lúc này, tiếng đàn tuyệt diệu lại vang lên? Lý Xuân Hoa nói: - Chúng ta đi xem thử! Âu Dương Hải trầm giọng nói:- Tiếng đàn lạc phách kỳ ảo quái dị tuy chúng ta nghe được tiếng của nó nhưng lại không thể tìm được chỗ của người gảy đàn bởi vì đây là thủ pháp ? Nhật Nguyệt Lưu Âm ? được tấu lên. Lý Xuân Hoa nói: - - ! Quả nhiên âm ba của tiếng đàn, dài ngắn, mạnh yếu, biến đổi luôn luôn. Âu Dương Hải đột nhiên nói:- Bây giờ đệ đã đoán ra tiếng đàn phát xuất ngoài ba dặm, nếu không phải là góc đông nam thì là hướng tây bắc, chúng ta chạy đến góc đông nam trước. Nói xong, hai người triển khai khinh công phóng đi. Chạy qua một ngọn núi, chợt thấy dưới một chân núi không xa có một toà tự viện cao ngất, trong tự viện đó có bảy ngọn tháp, ngói tía tường đỏ, huy hoàng tráng lệ, giống như cổ lập trong vòng các dãy núi, xung quanh bức tường đó, vây bọc xung quanh là tùng trúc mười phần sum xuê xanh tốt. Âu Dương Hai và Lý Xuân Hoa thấy vậy đều giật mình. Không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại có tháp cao hùng vĩ như thế. Xa xa chỉ thấy tháp cao tự viện, xung quanh một mầu tối om, bây giờ mới đêm xuống không lâu, tự viện đó có người ở thì nhất định phải có đèn đuốc sáng rực, sao lại tối om thế này? Hai người đi xuống núi, đi thẳng đến toà cao tháp tự viện đó... Vừa đi tới gần, chỉ thấy bảy ngọn tháp của toà tự viện này, cái cao nhất có mười hai tầng, thấp nhất là bảy tầng, hùng vĩ vô cùng. Nhưng hình như lâu năm không có người tu bổ, mặt đất xung quanh mọc đầy hoa cỏ dại, hành lang mục nát, vách tường gãy đổ, trông thê lương vô cùng. Trong đêm tối càng cảm thấy âm u kinh khủng. Gió nhẹ thổi qua, khiến cho người hơi cảm thấy lạnh. Đột nhiên.... Âu Dương Hải trông thấy một bóng người chạy như tên bắn vụt một cái đã biến mất. Chàng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn kỷ lần nữa. Đêm tối âm u, làm gì có bóng người nào. Lý Xuân Hoa hỏi khẽ: - Huynh có trông thấy bóng người lướt qua không? Âu Dương Hải gật đầu nói:- Chúng ta đi lên xem thử. Đệ cảm thấy ngọn tháp này đầy dẫy những bí mật. Tỉ tỉ, tư từ phía Bắc lên tháp, đệ từ phía Nam mà đi, hội hợp ở ngọn tháp cao nhất. Nói xong, thân hình bay vút như chim ưng... Hai cú nhảy, Âu Dương Hải đã đến trước ngọn tháp phía nam. Âu Dương Hải ngước nhìn lên đỉnh, chàng thấy bảy ngọn cao này cấu tạo đặc dị, bảy ngọn tháp cũng liên tiếp với nhau, tháp hai mặt nam bắc có bảy tầng, dần dần cao lên, tháp cao ở giữa đạt đến mười hai tầng. Âu Dương Hải đảo mắt nhìn phía bắc, thấy Lý Xuân Hoa đã bay qua. Chàng hít mạnh một hơi chân khí, thân mình bật mạnh như tên rời khỏi dây, bay thẳng lên cao năm sáu trượng. Lúc bắn mình lên đến tầng bảo tháp thứ tư, chàng vươn tay ấn nhẹ vào tháp, mượn lực đẩy thân hình bay lên cao hơn một trượng. Vài lần đổi chân khí, chàng đã bay lên mái tháp tầng thứ bảy của ngọn tháp thứ nhất hướng nam. Âu Dương Hải thở vài hơi. Bất chợt, một tiếng cười lạnh lùng vang lên. Một luồng kình phong bay thẳng vào người Âu Dương Hải Âu Dương Hải lúc này mới đổi một hơi chân khí đan điền, thân hình hãy còn chưa di động nửa bước, gót chân chỉ vừa đặt lên góc tháp, sau lưng là khoảng không. Cho nên, chàng không thể vận chưởng tiếp chiêu, chỉ có cách tránh né. Kình phong lạnh thấu xương đã áp sát lên người, chàng không còn chần chờ nữa, mũi chân liền dùng lực thân hình lập tức nhảy sang góc thấp hướng đông. Nhưng khi ngọn chân của chàng vừa chạm mặt tháp thì một luồng kình khí ào ạt tạt thẳng đến. Âu Dương Hải hừ một tiếng, hai cánh tay quành mạnh, cả thân người lại chuyên sang góc phía tây. Nhưng vừa lúc chân chạm lên mặt tháp. Hai luồng gió mạnh như sóng trào lại nhanh chóng cuộn đến. Lúc này trong lòng Âu Dương Hải vừa kinh hãi vừa giận dữ? Kinh hãi là không biết đối phương nấp ở đâu, mấy lần đánh lén, bức không cho mình một giây để quan sát hình thế xung quanh. Giận là mấy lần bị đối phương hạ độc thủ đánh lén. Chàng trông thấy kình phong ào tới, lông mày dựng ngược, không tránh né nữa, trầm giọng quát một tiếng? Song chưởng vung ra tiếp chạm chưởng lực của đối phương. Chát! Hai luồng chưởng lực vừa tiếp chạm xao động không khí, tạo thành gió cuốn. Thân người của Âu Dương Hải cheo leo trên mái tháp lảo đảo vài cái nguy hiểm cực kỳ, nhưng thân mình chàng bỗng xông thẳng lên. Một giọng cười lạnh lẽo vang lên, nói: - Hoá ra người là Huyền Võ Đàn Chủ của Thanh Đạo Minh. Trong bóng tối ngọn tháp cao vụt xuất hiện một bóng người, tay trái nhanh như điện xẹt chộp thẳng vào Âu Dương Hải, đối phương nhận vị trí rất chính xác, vụt một cái đã tới nơi. Âu Dương Hải kinh thầm, lúc này chàng đã trông thấy bóng người này chính là người mới nãy mình truy đuổi, chàng vung cước né người tránh thế cầm nã của đối phương nói: - Chúng ta không oán không thù thì bất tất phải liều mạng. Người đó khẽ hừ một tiếng nói: -Nước sông không đụng tới nước giếng, chúng ta không oán không thù thế sao ngươi cứ truy đuổi ta? Soạt một tiếng, người đó vận chưởng đánh lại. Hai bên xuất thủ tránh né nhanh như chớp, mà lại chiếu đấu trên mái tháp có độ nghiêng rất lớn, có thể nói là nguy hiểm vạn phần, chỉ hơi sơ hở là có thể trượt chân rơi xuống đất. Với địa thế của hai người mà nói, chỗ đứng của Âu Dương Hải bất lợi sau hai chiêu giao thủ, Âu Dương Hải đã thấy võ công đối phương rất cao, cho nên không dám khinh thường chút nào. Chàng trông thấy thế chưởng của đối phương đánh ra kỳ dị không thể tả, vội hít một hơi chân khí xuống bụng, lùi lại phía sau ba thước. Nhưng đối phương mượn thế xông lên song chưởng liên hoàn phóng ra. Chưởng ánh loang loáng, kình phong vù vù... Chiêu nào chiêu nấy đều nằm vào tử huyệt của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải bị sáu chưởng độc địa của đối phương đánh liên tiếp, ép lùi ra đến ngoài rìa mái tháp. Âu Dương Hải nghiến răng, nhân lúc đối phương chưa đổi chiêu... song chưởng cùng giương lên, hai chân bay lên. Liên tiếp tung ra bốn chưởng, đá hai cước, xỉa ra ba chỉ... Chín chiêu khoái kích này đánh liền một hơi, so với thế công của đối phương còn độc địa hơn. Âu Dương Hải vùng xoay người, vòng chuyển ra sau lưng đối phương và chiếm luôn ưu thế. Chợt nghe tiếng tay áo bay phần phật người đó đã tung mình nhảy xuống tháp. Âu Dương Hải thất kinh chợt tỉnh ngộ mục đích của đối phương là muốn thoát khỏi sự truy đuổi của mình, chàng trầm giọng quát: - Các hạ đừng chạy! Âu Dương Hải khom người phóng nhanh tới, giơ tay ra chộp trúng vào cổ tay trái đối phương. Đây là chiêu Cầm Long Thủ, nhanh nhẹn tinh thâm vô cùng cho nên người đó bị chụp ngay. Uyển mạch cổ tay trái của người đó bị chụp, vùng lật người lại, dùng vai huých vào khuưu tay của Âu Dương Hải. Lối biến thức của hắn vượt hẳn lối bình thường trong võ lâm, Âu Dương Hải không ngờ đối phương lại tiến công, chàng cảm thấy khuưu tay đau nhói, kình lực nơi tay trái tiêu tan. Nhưng Âu Dương Hải không muốn để cho hắn chạy khỏi, tay phải lại nhanh chóng vươn ra chộp. Xoạc một tiếng, Âu Dương Hải chỉ nắm trong tay một ống tay áo của đối phương, còn hắn đã tuột xuống tháp mất. Trong bóng tối, chỉ thấy người này nhảy vài cái, đã biến mất. Âu Dương Hải biết đuổi không kịp hắn đứng lặng trên tháp... Đột nhiên chàng cảm thấy trong ống tay áo mà mình tóm được hình như có dấu một vật, chàng cúi đầu xuống nhìn... Đây là một sợi dây chuyền bạc, có buộc một tấm ngân bài hình tròn dưới ánh trăng nó phát ra tia sáng trắng yếu ớt, chính diện ngân bài khắc một cái đầu lâu. Âu Dương Hải mừng thầm, có tấm ngân bài này còn lo gì không tìm ra lai lịch của đối phương, chàng lật mặt sau ra coi, hiện ra mấy chữ đỏ tươi, khắc rằng: ? Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ cô lâu hung thủ ?. Mười hai chữ này làm Âu Dương Hải đứng ngây người ra, chàng lẩm bẩm: ? Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ cô lâu hung thủ... ? Chàng nghĩ không ra mười hai chữ này đại biểu cho cái gì? Nếu nhìn ý chữ mà nói thì là một tổ chức nêu cao chính nghĩa, vì giang hồ võ lâm trừ hại. Nhưng tổ chức này sao chưa nghe nói qua, chẳng nhẽ mới xuất hiện trên giang hổ ư? Âu Dương Hải thầm nghĩ:- Lý Xuân Hoa kiến thức rộng rãi, có thể nàng biết tổ chức này...Chàng nghĩ xong, cất tấm ngân bài vào người hai lần bay nhảy tiếp theo đã đến đỉnh ngọn tháp thứ hai, hai lần bay nhảy đã đến ngọn tháp thứ ba. Tháp thứ tư chính là ngọn tháp cao nhất trong bảy ngọn tháp. Âu Dương Hải đang muốn ngẩng đầu lên nhìn mười hai tầng tháp cao này, bỗng có một bóng người từ cửa sổ tầng tháp thứ mười xông ra nhanh chóng phóng tới. Âu Dương Hải giật mình, nhảy né qua một bên. Động tác tránh né của chàng cực nhanh, nhưng một luồng chỉ phong âm hàn lại phất tới, một bóng ngươi nhanh như cắt lao bổ xuống chàng, liên tiếp đánh ra ba chiêu. Âu Dương Hải thấy chiêu thức của người này, trong lòng kinh hãi, bởi vì ba chiêu của đối phương đểu hung hãn, mãnh liệt. Chàng bèn nhảy lùi lại bảy tám bước, không đợi đối phương xuât chiêu, quát to một tiếng giơ tay chụp lấy người đó. Người này khéo léo lộn người sang một bên. Người đó lại đánh trả một đòn cầm nã kỳ dị, mãnh liệt chụp vào cổ tay Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thất kinh, co tay thu chưởng về, phi một cước, tay trái cũng đồng thời phóng ra. Người đó là một nữ nhân, thấy chiêu này của Âu Dương Hải, kêu lên một tiếng, thân mình khéo léo dạt qua một bên tránh một cú đá, một chưởng của Âu Dưong Hải. Chỉ thấy chiêu ác đấu nhanh như chớp của hai người cũng đủ làm cho người ta kinh hãi! Đôi mắt Âu Dương Hải quét vào người đó, chàng lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Hoá ra là người thật không ngờ chúng ta lại hội ngộ. Dưới ánh trăng, đúng là một thiếu nữ mình mặc áo lụa đỏ, mặt mày xinh đẹp, da dẻ trắng ngần, nàng chính là Ngọc Tiêu Lệnh Chủ Lục Thiên Mai của Bạch Hoàng Giáo. Mặt Lục Thiên Mai như phủ sương, không hề lộ chút tình cảm nào, lạnh như băng. Bỗng nàng phát ra một giọng cười như gió lạnh, cặp môi anh đào hé mở, phát ra giọng nói lạnh lẽo: - Mấy tháng không gặp, võ công của người hình như tinh tiến rất nhiều, thật bội phục. Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Hôm nay gặp ngươi, trước tiên ta muốn hỏi ngươi bốn chuyện.Đôi mắt của Lục Thiên Mai trước sau vẫn nhìn thẳng vào mặt của Âu Dương Hải, nàng nói: - Người đừng hao hơi phí lời, chuyện mà người muốn hỏi, ta đều không thể trả lời được cho ngươi. Nói xong nàng xoay người muốn phi thân bay xuống. Bỗng một tiếng quát to: - Sát nhân hung thủ, đứng lại cho ta. Từ tầng tháp cao thứ mười hai, môt bóng người bay thẳng xuống, nhanh chóng chặn Lục Thiên Mai lại. Người này là Lý Xuân Hoa, nhưng lúc này trên mặt nàng lộ vẻ ưu uất, đau thương vô cùng, trong mắt loé lên tia lửa căm hận. Lý Xuân Hoa vừa bay xuống, năm ngón tay xỉa vào mạch môn của Lục Thiên Mai. Lục Thiên Mai khẽ đảo vai, cả một thân hình khéo léo di chuyển ra hai thước trầm giọng nói: - Lý Thiên Phát không phải do ta giết? Lý Xuân Mai hình như kích động, phẫn nộ vô cùng, nàng hét lớn, hữu chưởng biến thế đâm xỉa tới. Âu Dương Hải trông thấy vẻ xúc động của Lý Xuân Hoa, trong lúc nhất thời nghĩ không ra điều gì cả. Lục Thiên Mai biết rõ Lý Xuân Hoa chính là Thanh Đạo Minh minh chủ, không dám xem thường, chân nàng quét nửa vòng tròn, thân người lạng theo tránh khỏi thế đâm của Lý Xuân Hoa. Tay trái nàng lật lại, ngón tay như lưỡi dao điểm vào hai yếu huyệt ?U môn?, ?Thông cốc? của Lý Xuân Hoa. Chiêu phản kích này của Lục Thiên Mai thi triển mau lẹ, hiểm độc, quái dị vô cùng. Lúc này trong thần trí của Lý Xuân Hoa tuy kích động nhưng cũng biết lợi hại, nàng đảo người tránh né. Lục Thiên Mai cười nhạt, tung người lên song chưởng vung lên đập xuống. Chưởng thế như gió thu quét lá khô, kình phong cuốn lên liên miên không dứt. Lý Xuân Hoa hét một tiếng hữu chưởng rung một cái, một đạo kình lực ngấm ngầm lao vút vào ngực Lục Thiên Mai. Lục Thiên Mai cúi người xuống, chưởng của Lý Xuân Hoa bay vụt qua người . Tả chưởng của Lục Thiên Mai đập vào huyệt Khí Hải ngay bụng của Lý Xuân Hoa. Chiêu này ảo diệu vô cùng, làm cho đối phương không thể dự liệu trước được. Âu Dương Hải bỗng quát lên:- Lục Thiên Mai xem kiếm!Phựt, phựt, một luồng kiếm thế dao động. Lục Thiên Mai cảm thấy toàn bộ yếu huyệt phía sau người hình như bị mấy mươi đạo kiếm quang chụp xuống, nàng trong lúc kinh hãi, không thể thu hồi tả chưởng, lộn người bay ra ba bốn thước. Soạt, soạt, soạt! Một đạo cầu vồng bắn vọt tới. Âu Dương Hải nhanh chóng chém ra ba kiếm, xuất thủ ba chiêu kiếm phong ào ạt, đều nhằm đánh toàn thân Lục Thiên Mai. Lục Thiên Mai bị kiếm chiêu quái dị của Âu Dương Hải bức lùi lại. Âu Dương Hải xoay người như gió lốc hoành kiếm đâm ra. Lục Thiên Mai phất tay áo lên song kiếm. Lập tức một luồng kình lực đánh bạt kiếm ra, nhanh như chớp nắm chặt cổ tay cầm kiếm của Âu Dương Hải. Âu Dưong Hải giật mình, vội lùi lại ba bước, kiếm thế bỗng thay đổi, chỉ nghe tiếng kiếm rung động, ánh sáng màu tím loang loáng thế như cuồng phong cuộn lên. Lúc Âu Dương Hải ở trong chiếc thuyền giữa dòng sông, chàng đã từng nghe Bắc Quốc Tiên Cơ và sư phụ nói chuyện, với một thiếu nữ trẻ trung như Lục Thiên Mai lại có thể làm cho Bắc Quốc Tiên Cơ uý kỵ, hôm nay xem ra Lục Thiên Mai thật sự có võ công hơn người, nhất là các chiêu thức của nàng vô cùng quái dị. Lục Thiên Mai phất phới tà áo, nhảy vào trong làn kiếm của Âu Dương Hải, tay trái gạt kiếm, tay phải tấn công kẻ địch, trong thoáng chốc, hai người đã giao đấu năm chiêu. Bất chợt... Chỉ nghe một tiếng hự khẽ. Thân hình của Lục Thiên Mai bắn ra như mũi tên... Mấy giọt máu tươi dính vào mặt Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa muốn truy cản, chợt nghe Âu Dương Hải khẽ thở dài nói: - Tỉ tỉ, tư đừng truy đuổi, đệ... Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải buông thõng tay kiếm, nàng giật mình vội nói: - Huynh bị thương ư? Âu Dương Hải thở dài buồn bã:- Không ngờ võ công của Lục Thiên Mai lại ghê gớm như vậy, nguyên là vừa rồi nàng ta có thể đả thương cánh tay của đệ, nhưng không hiểu sao nàng ta lại không hạ độc thủ, nàng ta đã nhường đệ nửa chiêu nên đệ cũng tha nàng ta một mạng. Lý Xuân Hoa chăm chú nhìn Âu Dương Hải, bỗng nhiên đôi mắt nàng long lanh những giọt lệ...  u Dương Hải tra kiếm vào vỏ khẽ hỏi:- Tỉ tỉ, tư sao vậy?Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, lao vào người Âu Dương Hải, nghẹn ngào bật khóc. Âu Dương Hải vốn biết Lý Xuân Hoa tính cách rất cương cường, nếu không phải có sự bi thương to lớn, xưa nay nàng không bao giờ rơi lệ, hai tay Âu Dương Hải cầm lấy vai nàng, hỏi: - Tỉ tỉ, tư phát hiện chuyện gì bất ngờ chăng? Lý Xuân Hoa khóc nói: - Gia gia, gia phụ của ta.... Âu Dương Hải thất kinh hỏI:- Phụ thân của tư, người ở đâu?Lý Xuân Hoa rơi lệ nói: - Người? người? thật thê thảm? Ngón tay nàng chỉ lên tầng tháp mười hai. Bỗng trên tháp cao vang lên tiếng xích sắt? Lý Xuân Hoa biến sắc, phi thân nhảy lên. Âu Dương Hải nhảy theo sau? Lên tới lan can, chỉ thấy bên trong tối om. Âu Dương Hải bật một mồi lửa chiếu xung quanh phía trong tháp, chàng thấy ngọn tháp cao rộng chừng hai mươi trượng này có một chiếc giường đá, một lão già râu tóc rất dài nằm trên giường đá, quần áo trên người lão rách rưới để lộ da và xương gầy guộc. Lý Xuân Hoa bổ đến chiếc giường, khóc lóc kêu: - Gia gia, gia? Âu Dương Hải lại gần xem, chàng thấy khuôn mặt tái nhợt của ông lão đó quả có mấy phần giống chị em Lý Xuân Hoa, trên người và đôi cánh tay có một sợi dây xích sắt buộc chặt vào chiếc giường đá. Lúc này đôi mắt lão nhân nhắm nhiền khoé miệng rỉ máu tươi, lão nghe tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, thân mình run rẩy. Âu Dương Hải vội vọt đến, vận khí đan điền vào hữu chưởng, áp nhanh vào bụng lão nhân, chỗ huyệt ?Khí Hải?. Lão nhân được chân khí của Âu Dương Hải trợ lực, mí mắt khẽ động mấy cái rồi chợt mở mắt ra, lão nhân hoang mang nhìn Âu Dương Hải, mục quang lập tức lộ vẻ cảm kích. Lý Xuân Hoa đưa mắt lại trước mắt ông già, kêu lên: - Gia gia? con là Hoa nhi! Con là Hoa nhi! Gia gia... người còn nhớ con không?... Ông già nghe vậy, đôi mắt vô thần nhìn rất lâu vào mặt Lý Xuân Hoa, chợt trong mắt lão nhân chảy ra vài giọt lệ, toàn thân run rấy, khoé miệng giật giật, phát ra một âm thanh yếu ớt nói: - Con?con là Hoa nhi ư? Đây là âm cảnh hay dương gian? Lý Xuân Hoa trào nước mắt, nhưng nàng biết chút thời gian này sẽ không kéo dài, nàng miễn cưỡng ngăn lại tình cảm đau thương, nói: - Gia gia, con tìm người khổ quá! Không ngờ đêm nay trong lúc vô ý tìm thấy được gia gia, nhưng gia gia đã bị người ám toán. Lão nhân nghe xong, trên mặt nở nụ cười mừng rỡ nói: - Ta vui quá, ta quá sung sướng, không ngờ tâm nguyện trong bảy năm lại có thể thực hiện, dù ta có chết cũng được nhắm mắt. Với mấy câu ngắn ngủi này, đã chứng minh lão bị giam ở đây bảy năm, và trong bảy năm này, lúc nào cũng nhớ con gái của ông. Ông ngày đêm cầu mong có thể gặp mặt con gái một lần.Âu Dương Hải vốn hoài nghi Lý Xuân Hoa nhận lầm người, lúc này chàng thấy cảnh tượng thương tâm ấy, liền biết lão nhân này là Lý Gia Đại Viện Chủ danh chấn giang hồ, Lý Thiên Phát. Âu Dương Hải ngồi xếp bằng ở góc giường, chàng vận huyền công, đem chân khí bản thân nạp vào huyệt Khí Hải của Lý Thiên Phát, chàng biết Lý Thiên Phát có nhiều điều muốn nói với con gái, bất luận thế nào mình cũng phải kéo dài sinh mệnh của lão. Oai chấn bát hoang Lý Thiên Phát nhận thấy Âu Dương Hải chân khí hùng hậu, lão run run nói: - Hoa nhi?vị? vị thiếu hiệp này là ai? Lý Xuân Hoa nói: - Gia gia, huynh ấy tên gọi là Âu Dương Hải, là? Âu Dương Hải nói tiếp:- Bá bá, Xuân Hoa, Xuân Hồng là đồng sư tư muội của tiểu điệt.Lý Thiên Phát lại phun một bụm máu tươi, thân mình run bần bật nói: - Ta? ta không xong rồi, ngươi? ngươi đừng uổng phí chân khí nữa. Hoa nhi, con và chuyện hôn nhân với Dương Gia, chuyện ấy hãy xoá bỏ, con tự làm chủ. Giọng nói của Lý Thiên Phát mỗi lúc mỗi yếu sau cùng không thể nghe thấy được. Lý Xuân Hoa vội nói: - Gia gia, người bị ai hảm hại vậy! Hãy nói, nói mau đi! Lúc này mắt của Lý Thiên Phát đã khép lại rồi khoé miệng của lão khẽ động đậy, nhưng không phát ra một âm thanh nào. Lý Xuân Hoa vội nói: - Có phải là người của Bạch Hoàng Giáo giam gia gia ở đây? Nếu là như vậy thì gia gia hãy biểu hiện bằng sự động đậy cho con biết! Thân mình Lý Thiên Phát không động, nhưng trong cổ ú ớ một hồi, rồi phát ra tiếng nói: - Ân oán huyết thù, một lời khó nói hết, vì ta là một trong Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ cô lâu hung thủ , những việc làm khi xưa của ta, chết có báo ứng, con không nên bi thương? bởi vì ta cắn rứt lương tâm, muốn tiết lộ bí mật tổ chức này, mới bị?. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 15 QUÁI NHÂN Nói đến chữ "bị" câu nói phía sau trở nên mơ hồ không rõ. Mấy câu trước, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe thấy rất rõ. Âu Dương Hải nghe đến mười hai chữ ?Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ cô lâu hung thủ?, trong lòng kinh hãi. Chỉ nghe Lý Xuân Hoa kêu khóc: - Gia gia?gia? Oai Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát đã lìa trần. Sao trời nhấp nháy, sương đêm lành lạnh? Tiếng khóc lóc của Lý Xuân Hoa và tiếng gáy của gà rừng giao kết lại thành một khúc nhạc buồn vô cùng thê lương. Sinh ly tử biệt là một chuyện thê lương nhất của đời người. Trong lòng Âu Dương Hải cũng cảm thương khôn xiết, chàng khẽ thở dài một tiếng, chầm chậm bước ra lan can, ngắm nhìn núi non trùng trùng đến xuất thần. Chàng nghĩ đến những lời nói của Lý Thiên Phát trước khi chết? Thật không thể ngờ "Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ cô lâu hung thủ" lại là một bang hội được tổ chức rất sớm, theo những lời nói của Lý Thiên Phát có thể thấy tổ chức này là một tổ chức ngụy thiện gia nhân gian nghĩa đạo thế khi danh. Lý Thiên Phát nói, lão lương tâm cắn rứt muốn vạch trần bộ mặt của Cô Lâu hung thủ cho nên bị giam ở đây, xem ra Lý Thiên Phát nhất định biết rất nhiều bí mật của tổ chức này, tiếc rằng lão không thể nói ra những bí mật đó và đã chết rồi, cái chết của ông hôm nay hiển nhiên là do người áo xám lúc nãy giết hại. Thế thì tại sao Lục Thiên Mai lại đến đây! Chẳng lẽ Bạch Hoàng Giáo có quan hệ với tổ chức "Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ Cô lâu hung thủ" ư? Âu Dương Hải lặng lẽ trầm tư rất lâu. Chàng từ từ đi đến bên cạnh Lý Xuân Hoa dìu nàng dậy nói: - Hoa tỉ tỉ, Lý bá bá đã mất rồi, buồn thương cũng chỉ vô dụng! Chúng ta là lớp người sau, chỉ cần báo thù cho người cũng là báo được hiếu. Lý Xuân Hoa làm sao không hiểu đạo lý, nàng bèn lau nước mắt, nói: - Âu Dương Hải, theo lời nói của gia gia tôi trước lúc mất, người đã bị Võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu hung thủ gia hại, nhưng không biết Võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu sát thủ là tổ chức gì? Âu Dương Hải than: - Đệ cũng không biết. Cô Lâu hung thủ là một tổ chức thế nào, nhưng ở đây đệ có một vật có thể làm manh mối, không biết tỉ tỉ đã thấy qua vật này chưa? Nói xong chàng lấy từ trong người ra sợi dây chuyền có ngân bài. Lý Xuân Hoa xem kỷ tấm ngân bài, mặt biến sắc, thốt lên: - Mười hai năm trước, ta đã từng thấy gia gia có một tấm ngân bài như vậy. Nói xong nàng lục soát trên người Lý Thiên Phát nhưng không thấy trên người ông có vật này. Âu Dương Hải ngay lúc đó chợt hiểu rằng tấm ngân bài này có thể là của Lý Thiên Phát và bị người áo xám lúc nãy lấy đi. Lý Xuân Hoa hỏi: - Sao huynh lại có tấm ngân bài Cô Lâu hung thủ này? Âu Dương Hải liền đem chuyện gặp người áo xám và đánh nhau với hắn kể lại một lượt. Võ lâm giang hồ hiện nay thật là hỗn loạn, trừ Bạch Hoàng Giáo ra lại có một tổ chức kỳ quái bí mật này. Lý Xuân Hoa là người thông minh nhưng nàng vẫn không biết được Cô Lâu Hung Thủ là bang hội như thế nào? Theo lời của gia gia, người là người của tổ chức này. Nàng nghĩ, Võ lâm giang hồ không có một ai có thể biết chuyện này, cứ nhiên với một người có danh vọng như phụ thân mà lại là người của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, thế thì những người khác trong tổ chức này chắc là những tay lục lâm cự phách hùng bá một phương, vang danh một thời. Lý Xuân Hoa buồn bã nói: - Âu Dương Hải, gia gia bị giam ở tháp này bảy năm, thi thể sau khi mất ta muốn mang về quê cũ an táng? Nàng nói chưa xong, chợt ở dưới tháp có tiếng chân bước khe khẽ? Âu Dương Hải phát hiện bảy ngọn tháp cao này, tháp cao ở hai đầu phía Bắc và phía Nam, có tiếng người phi hành, chàng biết rằng mình đã bị người ta bao vây. Lý Xuân Hoa biến sắc, nói nhỏ: - Xem tình hình chúng ta đã bị bao vây! Âu Dương Hải mắt loé tinh quang, khẽ nói:- Hiển nhiên bọn chúng vì tấm ngân bài Cô Lâu Hung Thủ này mà đến?Vừa nói xong, chợt nghe trên bậc đá của tầng thứ mười một vang lên tiếng cười nói: - Ngươi đã biết như vâỵ thì mau đem tấm ngân bài giao ra đây. Âu Dương Hải sấn bước tới bậc thang nhìn xuống có một bóng người đứng dưới bậc thang mắt lấp loé phát quang. Lý Xuân Hoa trầm giọng nói: - Nghe ngươi nói có thể biết ngươi là người của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ. Người dưới cầu thang lạnh lùng quát: - Đừng nhiều lời, mau đưa ngân bài ra đây. Âu Dương Hải cười ha hả, nói:- Không biết các hạ lấy ngân bài xong, còn muốn xử trí bọn ta thế nào đây? Bóng đen dưới cầu thang nói: - Các ngươi thật tinh minh, ngươi đã biết khó tránh khỏi cái chết, thì mau tự sát cho được toàn thây. Âu Dương Hải nói:- Ta chết cũng không quan hệ gì mấy, có điều không muốn chết môt cách vô ích. Bỗng người nói: - Thế các ngươi muốn chết thế nào cho khỏi vô ích? Âu Dương Hải nói:- Bọn ta muốn biết vì sao mà chết, chết trong tay người nào?Bóng đen cười lạnh lùng nói: - Các ngươi chết vì tấm ngân bài kia, chết trong tay Cô Lâu hung thủ. Âu Dương Hải ồ một tiếng, nói:- Nhưng lại không biết Cổ Lâu hung thủ là nhân vật gì?Bóng đen cười nói: - Hảo tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng đã hỏi, các ngươi nhìn xung quanh xem thử, bảy toà tháp mỗi góc đều đã bố trí đầy người, dù ngươi có cánh bay cũng không thoát. Nói xong, hắn bật cười hể hả... Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa liếc nhìn các toà tháp xung quanh, quả nhiên thấp thoáng bóng người, đang triển khai thế bao vây. Âu Dương Hải kinh thầm, nghĩ:- Những người đến đây nếu ai ai cũng võ công như người áo xám thì tình thế hôm nay thật nguy hiểm. Hoá ra vào lúc này, ngoài tháp sáng lên mấy ngọn lửa chiếu rọi khắp xung quanh là những người áo đen, ai nấy vai đeo cung tên. Vài người đã lên dây cung lắp tên, đầu mũi tên vừa thô lại vừa tròn, rõ ràng được quấn vải dầu bắt lửa. Bóng đen bật cười lớn, nói: - Nếu ta hạ lệnh một cái, hai người các ngươi lập tức sẽ chết dưới hoả tiễn, dù không chết vì cung tên thì cũng chết vì bị thiêu cháy. Bóng đen nói chưa hết, chợt một tiếng rú cực kỳ thê lương vang lên. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều giật mình, tiếng rú này phát ra từ xung quanh bảy ngôi tháp cao, tiếng rú đó không phải ngừng ngay mà vang vang không dứt . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa phi ra ngoài cửa sổ, một cú xoay mình khéo léo, hai người đã chạm tay tới đỉnh tháp tầng thứ mười hai. Bốn ánh mắt sáng quắc nhìn lướt xung quanh trên đỉnh tháp cao nhất này, nhưng tình hình trước mắt thấy rất rõ ràng. Trên mái tháp phía Nam có một bóng người và một ánh sáng màu lam, bay tới thật mau lẹ, làm cho hai người cho rằng không phải là kỷ năng mà con người có. Tiếng rú ở phía sau ánh sáng màu lam không ngừng vang lên. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều biết ánh sáng lam đó là một thanh trường kiếm sắc bén, có điều thân pháp của người này quá nhanh cho nên người ta không thể biết đó là thanh kiếm. Trong khoảnh khắc đó, từ bóng tối xung quanh tháp nhanh chóng vọt ra mười mấy người áo đen, tiếp đó, sau người áo đen ngay bên trong tháp mà Âu Dương Hải đứng, nhảy ra sáu người lụa áo đen dài. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa giật mình, hoá ra vừa rồi trong tháp đã mai phục sáu người mà chỉ có một người nói chuyện, nếu vừa rồi quan sát không kỷ mà động thủ với họ thì có thể bị ám toán. Sáu người mặc áo lụa đen dài xuất hiện. Chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên như xé lỗ tai. Tiếng cười quái dị vừa vang lên, một bóng người từ trên mặt tháp đáp xuống rất mau, đáp xuống đỉnh tháp cao chín tầng không một tiếng động. Người này đến thật nhanh, quả thực xưa nay hiếm thấy. Người đáp lên mái ngói, tay trái khẽ đưa lên lập tức phát ra một tiếng gió nhẹ. Trong tiếng gió có mang theo một mùi hương dìu dịu. Âu Dương Hải ở trên cao chăm chú nhìn người vừa đến, chỉ thấy người đó là một thân hình to lớn, tay cầm một thanh cổ kiếm, toả ánh sáng mầu lam lập loè, kiếm quang ánh xạ lên người hắn thành màu ...... và bộ râu trước ngực hắn cũng là màu.... Tiếc rằng người đó dấu mặt bằng một chiếc mặt nạ đầu lâu vô cùng ghê rợn. Mười mấy người áo đen và sáu người áo dài lụa đen không biết tại sao lại đứng tại chỗ không động đậy. Người mặt nạ đầu lâu thân hình di chuyển không hề dừng lại, chỉ một loáng, đã đến chỗ sáu người áo dài lụa đen, kiếm quang bắn vút ra. Người mặc áo dài đen như bừng tỉnh muốn nhảy lùi lại ... Nhưng mũi kiếm lạnh lẽo đã đâm vào chỗ hiểm của hắn, một tiếng rú vang lên, chết ngay trên đỉnh tháp. Năm người áo dài còn lại như bừng tỉnh cơn mê, đồng loạt nhảy lùi lại. Người mặt nạ đầu lâu thân pháp nhanh vô cùng, đâm chết người kia xong, thân người nhảy lại, trường kiếm trong tay loé lên. Hai người áo dài đen kêu rú lên, đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi tung toé. Người mặt nạ đầu lâu lại vụt đến bên một người áo dài đen, trường kiếm sắc bén đã đâm thẳng ra. Kỳ quái là những người áo dài đen này xem ra võ công đều rất cao diệu, nhưng lúc này lại như mất hết cả hồn phách, động tác chậm chạp và người áo dài đen này lại chết dưới lưỡi kiếm của quái nhân. Một tiếng hét:- Ngươi là ai?Hai người áo dài đen còn lại đều rút một thanh trường kiếm trên vai xuống tấn công quái nhân. Người mặt nạ đầu lâu không nói một lời chỉ thấy thanh kiếm của hắn rung lên, hai tiếng kêu rú xé không gian, hai người áo dài đen đã xuống âm ty. Người mặt nạ đầu lâu trong một lúc đã giết liền sáu vị cao thủ, trong lòng cảm thấy vui sướng liền cất tiếng cười lớn. Tiếng cười như ngàn vạn con ngựa phi chạy âm vang khiến người nghe hốt đảm kinh hồn. Những người áo đen xung quanh bị trận cười này uy hiếp sợ hãi, có người co chân muốn chạy. Kiếm quang loé chớp? Tiếng rú vang lên liên tiếp? Người mặt nạ đầu lâu thật tàn ác, xem mạng người mỏng như giấy, thanh kiếm màu làm trong tay hắn vung lên xông nhập vào đám người, bắt đầu cuộc chém giết hiếm thấy trong võ lâm. Bảo kiếm vung lên tới đâu, máu tươi phun lên tới đó. Chỉ thấy đầu người lăn lóc, máu phọt như suối? Một cuộc chém giết tàn khốc? Làm cho người sống trông thấy phải kinh hồn. Người chết, thi thể la liệt, máu tươi ướt đẫm mặt ngói, giống như nước mưa thấm chảy. Một tiếng cười quái dị như quỉ khóc sói gào vang lên? Tay hung thủ giết người như ngoé này biến mất vào trong bóng đêm. Chợt trên không trung lại vang lên tiếng hú, một bóng người bay nhanh tới. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nín thở nấp vào chỗ tối trên đỉnh tháp. Người mới tới là một người mặt mày như con khỉ, toàn thân là lông dài rậm rạp, Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải ai nấy trong lòng thầm kêu lên: - Cổ Thiên Nhân Viên. Đôi mắt vàng khè của Cổ Thiên Nhân Viên quét qua những xác chết, không nói không rằng lao vút theo hướng người mặt nạ đầu lâu đã đi. Trên mặt ngói ba toà tháp phía Nam la liệt cả gần trăm cái các chết, máu tanh ngập ngụa, thê thảm vô cùng. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải từ từ xuống tháp đâu đâu cũng nghe gió lạnh căm căm, huyết tích loang lổ. Âm u! Ghê rợn! Thê lương! Dưới ánh trăng sao lạnh lùng, vết máu trên mái ngói ánh lên đỏ tía. Lý Xuân Hoa than thở: - Ta không ngờ được trên thế gian lại có một hung thủ tàn khốc, ác độc như vậy quả thật không còn chút nhân tính nào nữa nhưng võ công của hắn ta lại quá cao siêu, cơ hồ trên đời này khó kiếm ra một người như vậy. Âu Dương Hải buột miệng nói: - Hắn là ai? Lý Xuân Hoa ngạc nhiên nói: - Làm sao ta biết hắn là ai? Âu Dương Hải nói:- Hoa tỉ tỉ, chuyện này là thế nào, đệ cũng mơ hồ không hiểu nổi.Lý Xuân Hoa hỏi: - Huynh có cảm thấy trong đó có nhiều điều quái dị, nghi hoặc không? Vì sao hắn lại phải giết hết những người này? Âu Dương Hải gật đầu nói:- Chẳng nhẽ đây là thù hận ư?Nhưng những người chết này lại là ai? Vốn Âu Dương Hải cho rằng những người chết này là người của Võ Lâm Nghĩa Vụ Cô Lâu Hung Thủ, nhưng khi trông thấy cuộc chém giết kỳ lạ này, chàng lại cảm thấy hoài nghi, người chết không hề là người của Cô Lâu Hung Thủ. Còn người đầu lâu kia mới giống là Võ Lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ. Bởi vì kiếm của hắn là Cô Lâu Kiếm và hắn mang mặt nạ đầu lâu. Lý Xuân Hoa cũng không đoán nổi bí mật trong đó! Nàng lắc đầu hỏi: - Huynh có thấy Cổ Thiên Nhân Viên không? Âu Dương Hải nói: -Không sai, người đến sau chính là Cổ Thiên Nhân Viên, nhìn biến hoá nơi mặt của ông ta khi nhìn những người chết, có thể biết Cổ Thiên Nhân Viên là người đứng phía những người chết. Từ lúc trước gặp mặt ông ta tới nay, vừa rồi mới tái kiến bóng dáng ông ta. Lý Xuân Hoa ồ lên một tiếng hỏi: - Huynh có thấy rõ bóng dáng của người đeo mặt nạ đầu lâu chứ? Hắn giống ai? Âu Dương Hải ngẫm nghĩ rồi hỏi lại:- Hắn giống ai?Lý Xuân Hoa nói: - Ta cảm thấy thân hình của người đeo mặt nạ đầu lâu có hơi hao hao giống sư phụ. Âu Dương Hải biến sắc, lắc đầu nói: - Sư phụ từ bi hiền lành, người đầu lâu tuyệt đối không phải là sư phụ cải trang. Lý Xuân Hoa thở dai nói: - Ta không hề ám chỉ là sư phụ, mà hình dáng người này có mấy phần giống như sư phụ. Âu Dương Hải nói:- Đệ từng thấy qua một lần cuộc chém giết tàn khốc như vậy, đó là cảnh tượng Bạch Hoàng Giáo Chủ giết người của Thiết Kỵ Bang tại nghĩa địa thành Lạc Dương, màn giết chóc điên cuồng vừa rồi có mấy phần tương tự, nếu đệ đoán không sai, người mặt nạ đầu lâu có thể có quan hệ với Bạch Hoàng giáo... Chàng vừa dứt lời, bỗng phía sau lưng có người hừ một tiếng nói: - Ngươi ngu ngốc như heo, bất cứ chuyện gì cũng chỉ dựa vào ấn tượng hay dở của mình mà luận đoán... Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa vội quay lại nhìn... Chỉ thấy đứng tại một cái đình không xa có một bóng người vóc dáng yểu điệu, mình mặc áo lụa, nàng ôm một cây đàn cổ, uyển chuyển bước tới. Lý Xuân Hoa thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân áo lụa, khẽ than rằng: - Nhân gian lại có người con gái xinh đẹp đến nhường này, chắc nàng ta là Lạc Phách Cầm lệnh chủ của Bạch Hoàng giáo! Lục y nữ nhân kiều diễm như một đoá hồng mới nở, mắt sáng môi đỏ, mũi cao, răng trắng, da thịt mịn màng, vóc dáng thanh tú, thật là nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng chính là Lạc Phách Cầm lệnh chủ Đông Phương Ngọc. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng nói:- Đông Phương cô nương, cô chửi người nào?Đôi mắt Đông Phương Ngọc lướt nhìn đánh giá khắp người Lý Xuân Hoa, mỉm cười nói: - Dám hỏi ngươi có phải là Thanh Đạo Minh minh chủ Lý Xuân Hoa không? Lý Xuân Hoa cười nói: - Ta chính là Lý Xuân Hoa, không biết ngươi có chuyện chi cần đến? Âu Dương Hải thấy Đông Phương Ngọc không ngó ngàng gì đến mình, trong lòng rất bực bội, nhưng chàng thấy Lý Xuân Hoa và nàng nói chuyện thì không dám phát tác, đành phải miễn cưỡng nuốt giận. Đông Phương Ngọc nói: - Ta có mấy chuyện muốn nói với cô nương. Lý Xuân Hoa nói: - Lý Xuân Hoa xin lắng nghe, Đông Phương Ngọc, ngươi nói đi! Đông Phương Ngọc nói: - Hung hiểm trước mặt đã qua, chúng ta ngại gì mà không vào trong nói chuyện. Nói xong, nàng quay mình đi vào trong Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải đi theo sau? Âu Dương Hải đi vào trong, đầu tiên lướt nhìn xung quanh, xem có gì khác thường không. Đông Phương Ngọc cười nói: - Ngươi cứ yên tâm, nếu ta muốn hại ngươi thì nửa năm trước đã ra tay rồi, huống chi võ công của ngươi hiện nay thì ta không phải là đối thủ. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng bèn ngồi lên một phiến đá. Đông Phương Ngọc ngồi xuống xong, chậm rãi nói: - Lý cô nương, trước tiên ta có lời xin lỗi, bởi vì ta bảo vệ không được chu đáo khiến cho lệnh tôn phải chết. Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, nghe vậy đều giật mình. Trên mặt Lý Xuân Hoa lộ vẻ kinh dị, hỏi: - Đông Phương cô nương, nàng nói thế là thế nào? Đông Phương Ngọc chợt nói: - Có phải cô nương đã biết lệnh tôn là một người trong Võ Lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ chứ? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trong lúc này cảm thấy những chuyện mà mình không biết quá nhiều, họ chăm chú lắng nghe. Đông Phương Ngọc ngừng lại một lúc, mắt nhìn vào mặt Lý Xuân Hoa, lại nói: - Không biết trước khi lệnh tôn chết có nói với cô nương những gì? Lý Xuân Hoa kinh thầm, nàng ta thật lợi hại, chỉ nhìn đã biết mình biết gia gia là một phần tử trong Cô Lâu Hung Thủ . Năng lực quan sát nét mặt và lời nói mà đoán ý thật là cao minh. Âu Dương Hải lạnh lùng nói: - Có phải ngươi muốn chúng ta tiết lộ bí mật mà chúng ta được biết. Đông Phương Ngọc hơi biến sắc, nhưng lập tức khôi phục lại ngay, nói: - Nếu ta không đem sự tình nói rõ ra trước, các ngươi nhất định sẽ cho rằng Bạch Hoàng Giáo có quan hệ với võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ. Mặt Âu Dương Hải đầy vẻ hoài nghi, nói: - Bạch Hoàng Giáo và Võ Lâm hung thủ không hề có dây mơ rễ má với nhau ư? Đông Phương Ngọc trầm giọng nói: - Các ngươi chắc cũng không thể ngờ rằng sáu mươi mấy mạng người đêm nạy bị chết dưới kiếm của người đầu lâu chính là đệ tử của Bạch Hoàng giáo! Lý Xuân Hoa thất kinh nói: - Những người chết là đệ tử của quí giáo ư? Âu Dương Hải nói: - Với hàm nghĩa của mười hai chữ Thiên Hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ Cổ Lâu Hung Thủ, chẳng lẽ tổ chức này thật sự là một tổ chức vì chính nghĩa võ lâm sao? Đông Phương Ngọc đưa mắt nhìn Âu Dương Hải nói: - Với cái tên Thiên Hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ Cổ Lâu Hung Thủ làm cho người ta hiểu lầm là một tổ chức chính nghĩa, thực ra bản chất tổ chức đó tàn khốc thâm độc vô cùng, chúng khống chế các môn phái trong giang hồ, võ lâm môn phái nào cường thịnh sẽ gặp tai hoạ ngay? Lý Xuân Hoa nghe xong, lúc này mới nghĩ ra một chút nguyên do bên trong? Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Cho nên Bạch Hoàng Giáo các ngươi cảm thấy khiếp sợ Cô Lâu Hung Thủ phải không? Đông Phương Ngọc thản nhiên nói: - Ngươi đừng vui với tai hoạ, nếu Bạch Hoàng Giáo bị huư diệt thì Thanh Đạo Minh của các người sẽ là mục tiêu thứ hai của Cô Lâu Hung Thủ. Cô Lâu Hung Thủ chỉ ra tay chống lại những người có danh vọng lớn, bất luận là người của chính phái hay tà phái. Thanh Đạo Minh của các ngươi tự xưng là vì chính nghĩa, thế thiên hành đạo, nhưng vẫn chạy không thoát bàn tay của Cô Lâu Hung thủ đâu. Âu Dương Hải bật cười nói:- Thật là chuyện hoang đường.Thình lình một giọng nói vang lên: - Âu Dương đàn chủ, nàng ta nói không sai, lão huynh đệ cũng nghe thấy điều ấy. Lý Xuân Hoa kêu lên: - Phải Công Tôn Tiên sinh không? Trong lùm cỏ ngoài mười trượng vụt đứng lên tám người, người đầu tiên là Thanh Đạo Minh phó minh chủ Truy Phong tú sĩ Công Tôn Lạp, bảy người phía sau là sa mạc thất tiễn của Thần Xạ Đường. Âu Dương Hải mừng rỡ kêu lớn:- Sư huynh, chúng ta xa nhau thật lâu.Công Tôn Lạp, bước nhanh đến, nắm lấy tay của Âu Dương Hải, nói: - Sư đệ, sau khi đệ mất tích, ngu huynh ngày đêm mong nhớ, mấy tháng ngắn ngủi thế mà như năm tháng dài dằng dặc? Sa Mạc Thất Tiễn đồng loạt đến chào Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải. Bỗng Công Tôn Lạp trông thấy tay trái trống không của Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải lập tức nháy mắt ra hiệu, Công Tôn Lạp bèn im lặng không hỏi. Lý Xuân Hoa quay qua nói với Đông Phương Ngọc: - Đông Phương cô nương, nếu cô nương không ngại thì cứ nói ra, chúng tôi xin lắng nghe. Đông Phương Ngọc bỗng đứng dậy, nói: - Chẳng qua ta muốn biết lệnh tôn trước khi mất đã nói những gì với Xuân Hoa ngươi. Lý Xuân Hoa trầm ngâm một lát, nói: - Những lời nói mà gia phụ đã nói trước khi mất chình là chuyện riêng của tiểu nữ, ta biết ngươì muốn nói với ta nhiều bí mật, tiếc rằng thời gian để nói quá ngắn ngủi. Đông Phương Ngọc thở dài nói: - Ta ở đây vốn là do bổn giáo chủ sai đến, muốn hỏi xem lệnh tôn về bộ mặt thật của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, không ngờ đêm nay đến chậm một bước, lệnh tôn đã gặp đối phương hạ độc thủ. Nhưng ta có một chuyện muốn nói với các ngươi, tấm ngân bài Cô Lâu Hung Thủ kia chính là tiêu chí dấu hiệu của Cô Lâu Hung Thủ, trong đó quan hệ đến rất nhiều sự việc quan trọng, Cô Lâu Hung Thủ nhất định sẽ đến lấy nó, nếu các vị cảm thấy vật này không cần lắm thì hãy tặng cho ta, không biết ý kiến các vị như thế nào? Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi nói: - Sau khi gia phụ mất, chẳng qua chỉ lưu lại một di vật này, ta muốn giữ nó bên người cho nên không thể tặng cho cô nương được. Đông Phương Ngọc cười nói: - Đã như thế thì ta cáo từ đây. Nói xong nàng đứng dậy bước đi, đi được mấy bước, nàng quay lại nói: - Lý cô nương, những lời nói chuyện của ta hôm nay đều là sự thực, kẻ thù chung của quí minh và bổn giáo chính là Cô Lâu Hung Thủ, quí minh và bổn giáo đối địch nhau chính là sở nguyện của Cô Lâu Hung Thủ, các vị hãy suy nghĩ thêm. Nói xong, Lục y nữ nhân xinh đẹp thông minh nay, từ từ biến mất vào màn đêm. Đông Phương Ngọc đi khỏi, Âu Dương Hải trầm giọng nói: - Minh chủ, người có tin lời của cô ta không? Lý Xuân Hoa thở dài nói: - Cuộc thế võ lâm hiện nay thay đổi liền liền, thật nằm ngoài sở liệu của mọi người. Bạch Hoàng Giáo tàn ác, thâm độc, mọi người đều đã sớm thấy, Thanh Đạo Minh chúng ta thành lập là để tiêu diệt Bạch Hoàng Giáo, vô luận thế nào chúng ta cũng sẽ không hợp tác với Bạch Hoàng Giáo. Nhưng chúng ta cũng phải điều tra ra võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ là một tổ chức thế nào. Công Tôn tiên sinh, có phải huynh đã hơi biết về Cổ Lâu Hung Thủ? Công Tôn Lạp nói: - Về tổ chức Cô Lâu Hung Thủ này, hai mươi mấy năm trước tại hạ đã nghe gia sư nói qua một chút? Âu Dương Hải vội nói: - Người đã nói những gì? Công Tôn Lạp nói: - Gia sư không hề nói Cô Lâu Hung Thủ là tổ chức gì, nhưng lại nghe sư mẫu nói: Cổ Lâu Hung Thủ là một tổ chức nhằm hạ thủ những người có danh vọng cao trong võ lâm. Đêm nay vì nghe đến tên của Cô Lâu Hung Thủ, cho nên làm cho ta nghĩ đến lời nói chuyện của sư phụ mẫu hai mươi mấy năm trước. Âu Dương Hải bỗng biến sắc mặt?. Bởi vì chàng nghĩ đến một chuyên, chuyện này rất quan trọng với mối huyết thù của song thân. Lý Xuân Hoa nhìn Âu Dương Hải nói: - Dù rằng Cô Lâu Hung Thủ tánh ác đa đoan như thế nào, nhưng gia phụ đã mất, mà người đã hối hận vì chuyện đã làm xưa kia cho đến lúc chết, ta nghĩ trời cao nhất định thông cảm. Công Tôn Lạp lên tiếng nói: - Minh chủ Lý Thiên Phát lão tiền bối qua đời như thế nào? Âu Dương Hải than thở:- Đã là người ai mà chẳng sai lầm, biết sai mà sửa thì tốt lành vô cùng rồi?Chàng thở dài buồn bã, thế rồi đem sự tình vừa rồi ra thuật lại cho Công Tôn Lạp biết. Công Tôn Lạp chợt hỏi: - Về việc hậu sự, không biết minh chủ muốn lo liệu ra sao? Lý Xuân Hoa nói: - Vốn ta muốn chuyển thi thể của gia phụ về quê nhà, nhưng xem ra tình thế ở đây rất khẩn cấp, cho nên ta muốn an táng là xong. Công Tôn Lạp nói: - nếu minh chủ, muốn vận chuyển về quê mai táng, tại hạ lập tức lo liệu ngay, tất cả mọi chuyện minh chủ bất tất phải bận tâm. Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi: - Khúc Tỉnh đàn chủ hiện giờ ở đâu? Công Tôn Lạp nói: - Khúc Tỉnh đàn chủ đã lên đường đi Cửu Cung Sơn, chắc còn đang ở nửa đường hiện nay người của bản mình chúng ta đến Cửu Cung Sơn chỉ có Thần Xạ Đường Sa Mạc Thất Tiễn mà thôi. Nhìn cuộc thế hiện nay, sẽ khó tránh khỏi một trận đại chiến kinh thiên động địa gần núi Cửu Cung Sơn, các huynh đệ Thanh Đạo Minh chúng ta đông đảo túc trực để ứng phó với trận đại chiến này, đành phải tạm thời cư thủ tại phụ cận núi Cửu Cung Sơn, bọn tại hạ đang tìm kiếm nơi ở thì may mắn gặp được minh chủ và Âu Dương đàn chủ, bảy toà tháp cao kia địa thế rất hiểm yếu, tại hạ định lập ngay nơi đây, làm phân đà lâm thời của bản minh, không biết ý kiến của minh chủ thế nào? Lý xuân Hoa nghe vậy gật đầu nói: - Công Tôn tiên sinh nói rất phải, chẳng qua nơi đây vừa xảy ra cuộc tàn sát lớn, phải nên chỉnh lại. Công Tông Lạp cười nói: - Sau khi người đã chết, thây cốt phơi ra cùng sương gió, khó tránh khỏi thái quá thê lương, chúng ta chỉnh lý phân đà, thuận tiện mai táng người chết luôn thể, cố gắng tạo được một chuyện công đức, để cho linh hồn đệ tử của Bạch Hoàng Giáo đã chết cảm thấy nhẹ nhõm siêu thoát. Âu Dương Hải, Lý xuân Hoa và Sa Mạc Thất Tiễn đều phá lên cười. Trong tiếng cười sang sảng, Công Tôn Lập và Sa Mạc Thất Tiễn phóng chạy đến các ngọn tháp. Trong sân chỉ còn lại hai người là Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, hai người trầm mặt không nói, trong lòng mỗi người đều có những ưu tư khác nhau. Bỗng Lý Xuân Hoa thở dài nói: - Âu Dương Hải, huynh đã cảm thấy có đầu mối gì mới về hung thủ trong vụ Thiên Kiếm Đàm không? Âu Dương Hải ừ một tiếng nói:- Với sự suy đoán của đệ thì không nghi ngờ gì nữa tổ chức Võ Lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ là nghi nhất. Tiếc rằng lệnh tôn mất quá sớm, không thể kịp hỏi những chuyện có liên quan đến tổ chức này. Lý Xuân Hoa nói: - Ta hỏi huynh một câu, nếu như phụ thân của ta là một người tham dự vào vụ Thiên Kiếm Đàm? không biết huynh có tha thứ cho ta không? Âu Dương Hải khẽ thở dài:- Người đã chết rồi tất cả đều như mây khói tiêu tan, Huống chi lúc Lý bá bá lâm tử người đã hốí hận vô cùng. Từ đó mà nhìn, để biết năm xưa nhất định lệnh tôn có tham dự vào vụ Thiên Kiếm Đàm, bởi vì người cảm thấy hối hận, hoặc là nguyên nhân nào khác, để lộ ra hành vi phản bội lại tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, cho nên bị giam trên tháp, đến như việc thảm tử ngày hôm nay của lệnh tôn, chắc là Cô Lâu Hung thủ giết người để diệt khẩu, không muốn bí mật của chúng bị Bạch Hoàng Giáo biết được? Âu Dương Hải suy đoán rất có lý, Lý xuân Hoa nghe vậy cũng gật đầu. Lý xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, với mỷ đức nhân từ rộng lượng của huynh, ta và muội muội vĩnh viễn không quên sự khoan thứ của huynh đối với phụ thân ta? Bỗng Lý Xuân Hoa ngừng lại. Trên mặt Âu Dương Hải cũng lộ vẻ trầm ngưng mê hoặc. Chỉ nghe Lý Xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, huynh có nghe thấy tiếng đàn không? Âu Dương Hải gật đầu nói:- Chính là tiếng đàn Lạc Phách Cầm của Đông Phương Ngọc.Lý Xuân Hoa nói: - Tiếng đàn của nàng rất khẩn trương cầu cứu. Âu Dương Hải nói:- Với tiếng ? Thiên Lý Truyền Ma Âm Cảm ? này chính là cầu cứu chúng ta, nhưng Đông Phương Ngọc là kẻ địch của chúng ta, Hoa tỉ tỉ, phải làm thế nào, xin người ra lệnh. Lý Xuân Hoa là minh chủ Thanh Đạo Minh, cho nên Âu Dương Hải hỏi ý kiến của nàng. Lý Xuân Hoa nói: - Chúng ta đi xem thử! Âu Dương Hải đoán chính xác hướng phát ra tiếng đàn rồi, chàng cùng Lý Xuân Hoa tăng tốc chạy vụt đi. Trong lúc chạy, tiếng đàn đã ngừng. Nhưng từ đằng xa vang lên một tiếng kêu? Và một tiếng cười ha ha điên cuồng? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe thấy tiếng cười đấy, ai nấy đều biến sắc, gia tăng tốc độ phóng đi! Dưới bóng cây tại một sườn núi. Đông Phương Ngọc ôm cây đàn cổ cầm nằm trên một phiến đá, dừng bước trước mặt nàng là người mặt nạ đầu lâu vô cùng tàn khốc. Âu Dương Hải hét lên một tiếng, phi thân đến như rồng bay! Người mặt nạ đầu lâu thấy Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đến, tiến một bước đưa tay ôm lấy thân người của Đông Phương Ngọc. Chợt Lý Xuân Hoa quát lớn: - Chú ý đề phòng hắn phóng độc dược. Nguyên lúc Lý Xuân Hoa ở trên tháp nàng đã trông thấy người mặt nạ đầu lâu thảm sát sáu bảy mươi cao thủ của Bạch Hoàng Giáo, hình như đã phóng độc dược trước, nếu không thì những cao thủ, Bạch Hoàng Giáo đó đâu có thể bị chết sạch. Lúc này nàng thấy Âu Dương Hải xông tới người mặt nạ đầu lâu, chợt nhớ lại sự việc khả nghi đó. Âu Dương Hải xông tới, trong lúc còn treo mình trên không, chàng đã rút Tử Vi Kiếm ra, múa tít thành một vòng tròn che kín thân mình, cho nên dù cho người đầu lâu đột kích thể nào cũng sẽ bị kiếm quang kiếm khí dày đặc đánh bạt đi. Người mặt nạ đầu lâu hình như không muốn đụng Âu Dương Hải, hắn ôm lấy Đông Phương Ngọc xong lập tức quay mình bỏ đi. Âu Dương Hải quát:- Đừng chạy!Kiếm quang hộ thân bỗng ngừng lại, kiếm ảnh nhất thời làm một, biến thành chiêu ?Thần long xuất vân ? một tia sáng tím bắn vọt ra. Nhất kiếm này uy mãnh bất ngờ, lưỡi kiếm như gió cuốn đâm thẳng vào ngực. Người mặt nạ đầu lâu trông thấy kiếm thế của chiêu này ghê gớm, thần quang trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, hắn hừ một tiếng, vung cổ tay vỗ vào thân Tử Vi Kiếm. Âu Dương Hải thất kinh, chàng nằm mơ cũng không ngờ người mặt nạ đầu lâu lại xuất chiêu này. Chát một tiếng? Cổ tay Âu Dương Hải đau đớn vô cùng, Tử Vi Kiếm trong tay bị đánh bật khỏi tay. Chàng kinh hãi bay ra ngoài bảy trượng. Lý Xuân Hoa hét lên một tiếng, tung mình xông lên thế chỗ Âu Dương Hải. Một ngón tay điểm ra. Người mặt nạ đầu lâu đảo mình né tránh liên tiếp tránh khỏi ba chỉ mãnh liệt của Lý Xuân Hoa. Người mặt nạ đầu lâu tuy không xuất thủ , nhưng thân pháp tránh né của hắn, đã lộ rõ thân thủ biến hoá kỳ ảo phi thân. Lúc này Âu Dương Hải đã cúi người nhặt kiếm, nhanh chóng nhảy tới, nhưng chàng chưa xuất thủ đứng nguyên tại chỗ, kỳ thực chàng đã vận chuyển Vô Ảnh Chưởng vào tay trái. Hình như người mặt nạ đầu lâu biết tất cả tình hình, hắn tránh ba chỉ của Lý Xuân Hoa xong, lạnh lùng cười nói: - Hễ người nào biết bí mật của Cô Lâu Hung Thủ thì lập tức phải chết, hai người các ngươi cũng không ngoại lệ, nhưng bây giờ ta không muốn giết các ngươi, nếu các ngươi chán sống thì đừng trách ta hạ sát thủ. Lý Xuân Hoa đánh ra ba chiêu xong, trong lòng kinh hãi vô cùng, tay phải cuộn lại tung ra một chiêu ? Tây Lai Chú Âm ? vào ngực đối phương. Chiêu này kỳ ảo tuyệt luân, chưởng thế như điểm như đâm. Ai ngờ khi chiêu chưởng của nàng đánh ra, người mặt nạ đầu lâu đã tránh khỏi, phương vị mà hắn tránh né, toàn là phương vị mà Lý Xuân Hoa không hề thi triển được một chiêu sát thủ nào. Lý Xuân Hoa phẫn nộ quát lên: - Các hạ là ai vì sao không lộ mặt ra. Người mặt nạ đầu lâu nói: - Bất thức Sư sơn chân diện mục, chi duyên thân tại thử sơn trung, ha ha.... Nói xong, người mặt nạ đâu lâu phát ra giọng cười điên cuồng như muốn nổ tung lỗ tai... Trong tiếng cười, thân mình của hắn đột nhiên phóng đi như chớp. Âu Dương Hải hét lên một tiếng, kình lực Vô Ảnh Chưởng đã đánh vụt ra, nhưng lại không sao đánh trúng người hắn được, trong nháy mắt, người mặt nạ đầu lâu thần bí đã biến mất trong sương núi mù mịt. Âu Dương Hải hừ một tiếng mắng: - Xảo quyệt thật, ghê gớm thật! Không ngờ hắn đã biết ta sắp phát ra Vô Ảnh Chưởng Lực. Lý Xuân Hoa thở dài: - Người này rất hiểu rõ võ công của chúng ta. Âu Dương Hải hoang mang hỏi:- Hoa tỉ tỉ, tư cho rằng người đó là ai?Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Ta không tài nào đoán ra hắn là ai nhưng ta dám quyết định người này là người mà chúng ta quen biết. Lúc này trong đầu Âu Dương Hải hiện lên những người mà mình đã quen biết, nhưng chàng thuư chung vẫn không tìm ra một người nào có khả năng là người mặt nạ đầu lâu. Âu Dương Hải thở dài:- Chỉ có vén được mặt nạ của hắn mới có thể biết hắn là ai!...Lý Xuân Hoa cũng cùng một cảm tính như vậy. ***********Trước một ngôi đền cũ kỷ, một người đeo mặt nạ đầu lâu chầm chậm bước tới, Trong góc miếu Đông phương Ngọc Hoa dung tơi tả ngồi vạ vật tựa lưng vào bức tường, đôi mắt như bắn ra hai mũi tên căm hờn nhìn vào cô lâu hung thủ .Cô lâu hung thủ cất tiếng:-Đông phương Ngọc ta sẽ trả cho ngươi ngàn vạn lần cái mà ta vừa lấy của ngươiĐông phương ngọc căm hờn nghĩ : hắn không thể mua được trinh tiết của ta. Hừ! Đồ ác tặc khốn khiếp. Nàng cất tiếng hỏi: - Ngươi muốn thế nào? Người mặt nạ đầu lâu nói: - Ta muốn truyền thụ võ công kỳ tuyệt nhất thiên hạ cho ngươi, để báo đáp trinh tiết của ngươi. Đông Phương Ngọc bỗng trở nên vô cùng yêu đuối, sầu khổ, buồn bã nói:- Ngươi...ngươi nhẫn tâm, không lo đến ta nữa ư?Người mặt nạ đầu lâu hừ một tiếng nói: - Ngươi muốn ta lo cho ngươi thế nào? Đông Phương Ngọc nói: - Ngươi đã làm ô uế thân thể ta, khiến cho ta kiếp này mặt mũi nào mà gặp người khác? Huống chi giáo phái ta qui luật nghiêm khắc, nếu biết được chuyện này ta còn có thể sống được ư? Dù rằng ngươi đã làm ô uế thân thể ta, nhưng ta không oán hận ngươi, xưa có câu gạo sống thổi cơm chín. Cho nên ta muốn đi theo ngươi vĩnh viễn. Người mặt nạ đầu lâu lạnh lùng nói: - Ta nói thật với ngươi, hôm nay ta làm điều xấu xa đó, hoàn toàn là do ảo tưởng gây lên, nguyên ta bắt ngươi về là muốn thâu ngươi làm đệ tử, để quấy rối Bạch Hoàng Giáo, nhưng vì ta nhớ đến mối hận tình vĩnh viễn không quên kia, trông ngươi thành ra người mà ta yêu năm xưa, cho nên không ngăn được, lửa dục làm mờ lý trí. Với tính cách của ta, giết hại một người là chuyện dễ dàng, nhưng ta quyết định không giết ngươi, mà muốn bồi thường tổn hại cho ngươi. Nói đã rõ ràng rồi ngươi muốn thế nào tuỳ ngươi lựa chọn. Thứ nhất người tự vẫn tại đây. Nhưng ta sẽ xây cho ngươi một ngôi mộ đẹp nhất thế gian này cho ngươi. Thứ hai.... Hắn hơi ngừng lại một chút, chợt rút từ trong người ra một cuộn giấy đặt trên bục thờ thần nói: - Đây là tinh hoa võ học các môn phái trong thiên hạ mà cả đời ta thu thập được, chỉ cần cố luyện được thì cả đời dùng không hết, xưng bá giang hồ, vẫy vùng võ lâm, hiệu quả không thể tưởng tượng đựơc. Đặc biệt trong đó có một đoạn võ học là một loại tuyệt môn bí kíp, đoạn võ công đó chính ta cũng chưa luyện qua, uy lực như thế nào ta cũng không rõ... nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có thể ngộ thấu được pho võ công này, trong thiên ha không còn ai là địch thủ của người nữa. Đông Phương Ngọc nghe vậy mừng thầm, nghĩ: - Nếu là như vậy, cuối cùng ta sẽ có một ngày có thể báo thù được mối nhục này... Nên biết rằng Đông Phương Ngọc cố ý muốn theo hắn, chính là tồn tâm báo thù. Thứ quí báu nhất của nữ nhân chính là trinh nữ, một khi trinh tiết bị cưỡng đoạt, mà người cưỡng đoạt trinh tiết của nàng là người mà nàng căm ghét nhất, thế thì người đó nàng vĩnh viễn căm hận. Đông Phương Ngọc từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dưỡng mà nàng thù ghét, cho nên một khi nàng bị kích động, thì sự thù ghét còn mạnh hơn bất cứ người nào. Người mặt nạ đầu lâu lại nói: - Với não lực cơ trí của ngươi, trong võ lâm hiện nay, phải kể người là người thứ nhất, dù Lý Xuân Hoa có tài, nhưng vẫn kém ngươi một bậc, Bắc Quốc Tiên Cơ và Bạch Hoàng Giáo Chủ vì sao không dạy ngươi trở thành một cao thủ võ công, đó là có nguyên do lớn của nó, bởi vì trí lực của ngươi quá cao, sợ rằng về sau võ nghệ của ngươi vượt hơn bọn họ, cho nên mới làm uổng đi viên ngọc quí này. Ở đây có ba hoàn thuốc, uống xong có thể giúp sức công lực để luyện công. Bây giờ ngươi chọn điều nào tuỳ ngươi, ta phải đi đây. Nói xong, người mặt nạ đầu lâu lấy ra ba hoàn thuốc, đặt lên cuộn giấy rồi rời khỏi đại điện. Đông Phương Ngọc nhìn lên thần đài, từng giọt lệ trong mắt nàng rơi ra, vật hắn để lại đó là cái giá cho trinh tiết của nàng. Thân thể thuần khiết của mình, lại có thể bán được ư? Vì sao số mạng của ta lại bi thảm như vậy? Nghĩ đến đây, nàng không nén nỗi xót xa trong lòng, bật khóc khe khẽ. Nàng khóc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tượng thần phía trên. Nàng quì xuống đất lạy mấy lạy, cất giọng nói thê lương: - Thần ơi! Những chuyện này ngài đã trông thấy, từ nay về sau Đông Phương Ngọc này phải dùng tấm lòng căm hận báo thù tất cả nam nhân trên đời này. Ta muốn nam nhân trên thế gian này đều phải gặp số mạng thảm khốc. Đông Phương Ngọc bái lạy và thề trước tượng thần... Bên ngoài có một người nam cười lạnh lùng, hắn nói nhỏ: - Hai mươi năm sau, chắc ta sẽ chết rồi thì lại có một ma nữ trên thế gian, năng lực tàn hại nhân loại trên giang hồ võ lâm của ma nữ này vượt xa hẳn ta. Ha ha ha ha... Ta phải làm cho võ lâm vĩnh viễn không có lấy một phút giây yên tĩnh, một tên khốn kiếp chết rồi. Dưới ánh mặt trời, một người đeo mặt nạ đầu lâu vụt chạy đi.... Đông Phương Ngọc từ trong đại điện từ từ bước ra... Bỗng có một thanh niên áo xanh từ đằng xa đi tới. Đông Phương Ngọc trông thấy thiếu niên áo xanh này, liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thiếu niên áo xanh bước tới trước mặt Đông Phương Ngọc, thần sắc trên mặt chàng vô cùng lạnh lùng nói: - Đông Phương cô nương, nàng đã thoát nguy rồi, cung hỉ, cung hỉ. Đông Phương Ngọc cảm thấy lòng đau quặn, thân nàng lảo đảo bổ nhào xuống đất. Thiếu niên áo xanh vụt bước lên dìu lấy người nàng, lạnh lùng nói: - Cô nương đã trúng thương của người mặt nạ đầu lâu ư? Hai hàng nước mắt của Đông Phương Ngọc chảy xuống gò má, buồn bã nói: - Vì sao người không đến sớm? Thiếu niên áo xanh ngạc nhiên nói: - Vì sao ta phải đến sớm? Đông Phương cô nương, nàng biết ta và nàng là cừu địch không đội trời chung... Đông Phương Ngọc bỗng giang tay đánh vào mặt thiếu niên áo xanh hét lên: - Thế vì sao ngươi đến đây tìm ta? Thiếu niên áo xanh đưa tay chụp lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng nói: - Ta quyết không phải đến tìm ngươi mà là truy đuổi người mặt nạ đầu lâu. Đông Phương Ngọc lại hỏi: - Thế vì sao ngươi lại dìu ta? Mặt thiếu niên áo xanh ửng đỏ, hừ một tiếng buông tay lùi lại! Đông Phuơng Ngọc bỗng kêu lên: - Âu Dương Hải! Tiếng kêu của nàng đầy nhưng bi thương đau khổ. Thiêu niên áo xanh chính là Âu Dương Hải, chàng từ từ xích lại, thản nhiên nói: - Ngươi muốn nói gì? Đông Phương Ngọc buồn bã nói: - Ta muốn hỏi ngươi mấy câu, hy vọng ngươi trả lời đừng giấu diếm. Âu Dương Hải nói:- Ta nghe!Đông Phương Ngọc nói: - Đầu tiên ta hỏi ngươi, có phải trước sau ngươi vẫn thù hận ta phải không? Âu Dương Hải nói:- Như thế có gì phải hỏi.Đông Phương Ngọc kêu lên: - Ta cầu xin ngươi, ngươi hãy trả lời ta theo ý nghĩ từ đáy lòng. Âu Dương Hải ngạc nhiên thầm nghĩ:- Sao cô ta lại buồn bã bi thương như vậy? Câu hỏi cô ta kêu mình trả lời có dụng ý gì? Âu Dương Hải thản nhiên nói:- Đúng tự ngươi biết đấy, ngươi từng hại ta đương nhiên ta hận ngươi.Đông Phương Ngọc nghe vậy biến sắc, nhưng nàng lại hỏi: - Ngươi nói đến đây tìm kiếm người mặt nạ đầu lâu đó là vì ta bị hắn bắt đi hay là đơn thuần chỉ vì tìm hắn mà thôi?Âu Dương Hải nói:- Ta thật sự là vi tìm kiếm người mặt nạ đầu lâu mà tới.Đông Phương Ngọc lại hỏi: - Ta vừa ngã xuống, ngươi đến dìu ta, đó là tâm ý gì? Âu Dương Hải ngạc nhiên, nghĩ thầm:- Chẳng nhẽ mình dìu cô ta, cô ta không vui hay sao?Âu Dương Hải trầm ngâm một lúc, trả lời:- Ta cũng không biết đó là tâm ý gì, đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên củanhân tình, giống như một đứa bé ngã bên vệ đường và người đi đường dìu nó dậy mà thôi. Đông Phương Ngọc nghe xong, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Âu Dương Hải ngạc nhiên, chàng không biết vì sao mình đã làm nàng xúc động. Âu Dương Hải kêu lên:- Đông Phương cô nương, Đông Phương cô nương...Đông Phương Ngọc đưa tay bưng mặt, buồn bã nói: - Ngươi đi đi! Chúng ta là kẻ đối địch, ngươi cũng đừng quan tâm đến ta. Âu Dương Hải khẽ thở dài quay mình bước đi. Đông Phương Ngọc giống như một người bịnh nặng mới bớt, lảo đảo đi trên con đường núi , gió núi thổi rối tung tóc nàng, thổi bay phần phật chiếc áo đơn bạc của nàng. Nàng thật vô cùng sầu thảm, đáng thương. Tưng! Tưng! Tưng! Ngón tay không sức lực của nàng khẽ phất lên dây đàn, tấu lên nỗi buồn thảm trong lòng nàng. Gió núi vi vu, như chuyện trò to nhỏ, nàng thầm kêu lên: - Đông Phương Ngọc! Người mà trong thiên hạ ngươi tự nhận là có hảo cảm, đã không hề thông cảm, tiếc thương ngươi chút nào, ngươi hãy còn ôm hi vọng gì? Người đó sẽ không yêu ngươi, sẽ không lấy ngươi, càng không tiếc thương ngươi... Đột nhiên Đông Phương Ngọc bật cười khanh khách. Tiếng cười của nàng thật thê lương. Nhưng lại phóng túng, miệt thị, khinh khỉnh biết bao. Cười xong, Đông Phương Ngọc lấy lại tinh thần. Khuôn mặt trắng bệch của nàng loé lên tia sát khí ghê người. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Được, để rồi thời gian đi qua xem thử! Do một quyết định này của nàng, từ đây, một ma nữ không tiền tuyệt hậu bắt đầu được hình thành. Đáng tiếc là, nếu Âu Dương Hải có thể cho nàng lời an ủi, hoặc có thái độ tiếc thương cho nàng, thì ma nữ này sẽ không trưởng thành. Ở một bên hẻm núi, Âu Dương Hải chầm chậm bước đi. Chàng vừa đi vừa nghĩ đến tình huống gặp gỡ Đông Phương Ngọc vừa rồi. Chàng nghĩ đến ngày trước bị trúng thuật nhiếp hồn của Lạc Phách Cầm, trong mắt chàng hiện lên hình bóng tuyệt đẹp của Lục y nữ nhân trong tim bất giác xao xuyến... Bỗng Âu Dương Hải như nghĩ đến chuyện gì? Quay mình lại tới ngôi miêu cổ. Chàng tiến vào đại điện, chợt nhiên thấy trong góc điện có những giọt máu đỏ. Trong lòng chợt đại ngộ, Đông Phương Ngọc vì sao buồn khổ, đau thương như vậy, chàng nhất thiết đều rõ cả . Âu Dương Hải khẽ thở dài... Tiếp thở dài này đầy dẫy sự thông cảm và tiếc thương. Chàng nghĩ, Đông Phương Ngọc dù khả ố như thế nào nhưng cũng không đáng chịu sự báo ứng như thế, huống chi trong đám Bạch Hoàng Giáo, chàng cảm thấy Đông Phương Ngọc là người luơng thiện nhất. Nghĩ đến đây Âu Dương Hải triển khai khinh công chạy đi. Chàng muốn tìm Đông Phương Ngọc, khuyên nàng đi theo chính nghĩa. Nhưng chàng chạy qua mấy ngọn núi mà vẫn không thấy bóng dáng của Đông Phương Ngọc. Đang lúc chạy nhanh, Âu Dương Hải chợt nghe thấy rừng cây phía trước có tiếng người đi. Chàng ngạc nhiên, rảo bước khe khẽ vọt đến. Âu Dưong Hải ẩn thân trong đám cỏ gần một cây tùng, một lát, chàng bỗng trông thấy trong rừng có một người đi ra. Đó là một người râu dài quá ngực, khăn xanh che mặt.Âu Dương Hải giật mình, cơ hồ muốn hiện ra bái kiến sư phụ. Nguyên người quấn khăn che mặt chính là Thanh Can Thiết Địch Quái Hiệp. Lúc Thiết Địch quái hiệp đi ra khỏi rừng cây, bỗng dừng lại khẽ quát: - Ai? Âu Dương Hải kinh thầm, nhĩ lực của sư phụ thật là tinh nhạy, phát giác ngay là có người. Nhưng chàng nghe một tiếng cười khẹc khẹc quái gở, từ sườn núi phía nam, một người mặc áo đen, mồm nhọn gò má cao, toàn thân mọc lông lá xồm xoàm. Quái nhân đó chính là Cô Thiên Nhân Viên trong võ lâm ngũ kỳ. Cô Thiên Nhân Viên vọt đến ngay trứơc mặt Thiết Địch Quái Hiệp, cười nói: - Cổ Lão huynh, đã lâu không gặp khẹc khẹc khẹc... Lão lại cười một hồi. Thiết Địch Quái Hiệp cười ha hả nói: - Hoá ra là lão khỉ này, lão tưởng ai chứ? Từ khi ở cái gác chuông kia đến nay, không biết Viên huynh đã đi những đâu? Cô Thiên Nhân Viên cười nói: - Cổ huynh, hôm nay ta đến tìm ngươi chắc ngươi đã biết tâm ý của ta rồi đó! Thiết Địch Quái Hiệp trầm giọng nói: - Viên huynh, vì sao lại muốn hoành hành trở lại giang hồ? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Lời nói của chúng ta đã huỷ, ta nghĩ rằng ngươi đã không thể ước thúc ta được nữa. Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Viên huynh thế này nói nghe được à, ván cờ đó chính là do người khác phá giùm cho ngươi. Âu Dương Hải nghe vậy kinh thầm, chàng nhớ lại chuyện nửa năm trước, trên nóc lầu chuông mình đã chỉ Cô Thiên Nhân Viên phá giải thế cờ. Cổ Thiên Nhân Viên cười nhạt nói: - Không sai, cờ không phải do ta phá giải, nhưng lại là do ngươi chỉ thị đồ đệ của ngươi đến phá giải thế cờ đó, thâm tâm của người là muốn được tám thanh tiểu kiếm của ta. Hề hề hề... Không ngờ tám thanh tiểu kiếm đó là chìa khoá Âm Dương... Cổ huynh, ngươi đã chỉ thị đồ đệ của ngươi đến phá thế cờ, chẳng lẽ điều này không kể đến hay sao? Âu Dương Hải nghe vậy kinh hãi, chàng không hiểu vì sao Cổ Thiên Nhân Viên lại biết những nguyên do này? Thiết Địch Quái Hiệp còn kinh hãi hơn Âu Dương Hải gấp nhiều lần. Thiết Địch Quái Hiệp khẽ cười, nói: - Chuyện này chẳng lẽ là do tên đồ đệ của ta nói cho ngươi biết? Âu Dương Hải nghe vậy rất đau lòng, vì sao sư phụ lại không tin mình. Cô Thiên Nhân Viên cười nhạt nói: - Cổ huynh xưa nay đoán việc như thần, nhưng lần này lại đoán sai rồi, hề hề. Cổ huynh, hai mươi năm trước ngươi từng ước thúc ta không ra giang hồ, chắc là người cũng có dụng tâm đó! Thiết Địch Quái Hiệp hình như nổi giận, lạnh lùng nói: - Viên huynh, chúng ta quen biết nhau hai mươi mấy năm chẳng lẽ huynh lại hoài nghi dụng tâm cảm hoá huynh của ta? Cô Thiên Nhân Viên nói: - Không dám không dám. Nhưng ta lại có nhiều chuyện không được tỏ tường cho lắm. Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Huynh có chuyện gì không đựơc tỏ tường cứ nói ra đi. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Cổ huynh, chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng có một chuyện thuư chung ta vẫn không biết, vì sao khi ngươi hành sự vẫn luôn che mặt... Thiết Địch Quái Hiệp ngẩng đầu cười lớn nói: - Ta từ khi ra giang hồ võ lâm, thuư chung không để cho người trông thấy mặt thật, đây chính là tính tình kỳ quặc, xin Viên huynh thứ cho. Cổ Thiên Nhân Viên nghe xong cười hề hề hai tiếng, nói: - Cổ huynh, chắc biết ta có một số đệ tử đồng môn chứ! Mà người với sư đệ ta cũng có bái huynh đệ chi giao mà! Thiết Địch Quái Hiệp dường như kinh dị vô cùng nói: - Viên huynh, sư đệ của huynh là Đế Vương Cung Chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt? Âu Dương Hải trong bụi cây nghe vậy, trong lòng xúc động vô cùng, không ngờ phụ thân và Cổ Thiên Nhân Viên chính là sư huynh đệ cùng học một thầy. Cổ Thiên Nhân Viên lạnh lùng nói: - Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt chính là sư đệ của ta, từ hai mươi mấy năm trước đã bị ngươi ước thúc qui ẩn võ lâm giang hồ, mãi cho đến khi cùng sư đệ mất đi liên lạc, nhưng ngày hôm sau mười mấy năm, ta mới nghe được sư đệ và hiền phụ của hắn đã bị hại ở Thiên Kiếm Đàm mười tám năm trước. Thiết Địch Quái Hiệp thở dài nói: - Cái chết của phu phụ Âu Dương Kiệt huynh, lão phu cũng rất bi thương... Mười mấy năm nay, lúc nào cũng tìm kiếm chân tướng của đoạn huyết thù này. Cổ Thiên Nhân Viên nói vẻ xúc động: - Cổ huynh, mười mấy năm điều tra chắc ngươi đã hiểu ra chân tướng vụ huyết thù này rồi, nhưng vì sao ngươi lại không đem sự thực nói cho nam tử của Âu Dương Kiệt là Âu Dương Hải biết? Thiết Địch Quái Hiệp lặng im rất lâu mới nói: - Chân tướng về mối huyết thù của phu phụ Âu Dương Kiệt tuy đệ đã hơi tỏ tường nhưng không thể nói với Âu Dương Hải bây giờ, huynh biết đấy, khi Âu Dương Hải biết được chuyện này xong thì hắn sẽ không thể luyện võ công trở lên cao siêu được. Cổ Thiên Nhân Viên lạnh lùng hừ một tiếng nói: - Người giải thích hay lắm. Thiết Địch Quái Hiệp trầm giọng hỏi: - Viên huynh, huynh nói thế có ý gì? Cổ Thiên Nhân Viên cười hề hề nói: - Hôm nay ta đến là để nói rõ với ngươi lời ước của chúng ta đã huư bỏ, từ nay về sau lão phu sẽ xuất hiện trên giang hồ trở lại, điều tra cho ra chân tướng cái chết của phu phụ sư đệ của ta. Thiết Địch Quái Hiệp giận dữ nói: - Với thiên tính bạo tàn của ngươi, chẳng những không thể tìm ra chân tướng mối huyết thù mà ngược lại còn thảm sát nhiều người vô tội, lão phu còn ở trên đời này một ngày thì ngươi vĩnh viễn không thể xuất hiện trên võ lâm. Cổ Thiên Nhân Viên cười nhạt nói: - Lão phu tâm ý đã quyết, chẳng lẽ ngươi còn có thể ước thúc được ta hay sao? Âu Dương Hải thất kinh, biết rằng hai người này đã trở mặt thành thù. Trong lúc nhất thời, chàng không nghĩ ra một cách nào để can ngăn hai người. Thiết Địch Quái Hiệp nói: - Viên huynh nếu ra giang hồ, thì sẽ trở thành kẻ địch của ta. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Ta nói đã rõ ràng rồi, xin cáo từ đây. Nói xong, Cổ Thiên Nhân Viên quay mình định đi. Chợt nghe Thiết Địch Quái Hiệp trầm giọng quát: - Viên huynh, xin lỗi, ta phải hạ độc thủ với huynh đây. Cổ Thiên Nhân Viên quay phắt lại, hai chưởng liên tiếp tung ra bốn lần. Chát chát chát... liên miên như pháo nổ. Chỉ thấy Thiết Địch Quái Hiệp và Cổ Thiên Nhân Viên, áo của hai người rung lên phần phật. Thình lình, Thiết Địch quái hiệp di chuyển ra bốn bước, miệng thốt ? bội phục, bội phục ? Nói xong, Thiết Địch Quái Hiệp bỏ đi. Cổ Thiên Nhân Viên vẫn còn đứng chỗ cũ, sắc mặt Cổ Thiên Nhân Viên mồ hôi nhỏ từng giọt, từ xa có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của Cổ Thiên Nhân Viên. Âu Dương Hải thất kinh, không ngờ một chiêu vừa rồi, Cổ Thiên Nhân viên đã bị trọng thương, chàng không biết sư phụ làm thế nào mà đánh bị thương được Cổ Thiên Nhân Viên. Mặt trời lên cao, dương quang toả chiếu. Toà phong cốc trước mặt bắn ra một bóng đen như điện. Trong chớp mắt, bóng đen đó đã dừng trước mặt Cổ Thiên Nhân Viên. Đó là một nữ nhân áo đen che mặt. Âu Dương Hải thấy nữ nhân này, thầm kêu lên: - Bạch Hoàng Giáo Chủ! Chàng nghĩ Cổ Thiên Nhân Viên thân bị trong thương, đương tự vận công chữa thương làm sao có thể địch nổi Bạch Hoàng Giáo Chủ, chàng lo lắng, muốn hiện thân ra. Trong lúc đó... Chỉ nghe Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Không ngờ hắn lại là một tay giỏi dùng độc, may mà ta đã đề phòng, nếu không thì ta táng mạng với chất độc của hắn. Âu Dương Hải nghe vậy kinh ngạc, mới vừa rồi sư phụ đã dùng độc đánh bị thương Cổ Thiên Nhân Viên ư? Bạch Hoàng Giáo Chủ nói: - Huynh đã đẩy chất độc còn lại ra khỏi chưa? Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói: - Không còn trở ngại nữa. Bạch Hoàng Giáo Chủ nói: - Việc không nên chậm trễ, chúng ta mau chia đường đuổi theo hắn. Nói xong, Cổ Thiên Nhân Viên và Bạch Hoàng Giáo Chủ mau chóng phóng mình rời khỏi. Âu Dương Hải ngẩn ngơ... Chàng không đoán được đây là chuyện gì? Với lời nói vừa rồi của Cổ Thiên Nhân Viên và sự biểu lộ tình cảm của ông ta, ông ta đích thực xót xa cho cái chết của gia phụ gia mẫu, nhưng tại sao Cổ Thiên Nhân Viên lại cấu kết với Bạch Hoàng Giáo Chủ? Trầm tư hồi lâu... Âu Dương Hải khẽ thở dài:- Người trong võ lâm giang hồ tâm địa khó lường, nếu không tận mắt thấy chuyện này chắc ta cho Cổ Thiên Nhân Viên là người tốt, quả nhiên tính ác của Cổ Thiên Nhân Viên vĩnh viễn khó cải... Nghĩ xong ngẩng đầu lên. Chàng chợt thấy ngay chỗ Cổ Thiên Nhân viên và sư phụ nói chuyện lúc nãy, người đeo mặt nạ đầu lâu đứng im như một bóng ma, không hề cử động. Không biết hắn xuất hiện từ lúc nào. Nhân vật huyền bí này liên tục xuất hiện làm cho Âu Dương Hải phát sợ. Bỗng người mặt nạ đầu lâu cười lạnh lùng... Thân mình của hắn lướt về phía đông bắc như một làn khói! Âu Dương Hải choàng tỉnh, ? mình phải truy tìm người mặt nạ đầu lâu này mới được ? Âu Dương Hải triển khai khinh công đuổi theo hướng đông bắc... Chạy qua bảy tám ngọn núi vẫn không thấy bóng dáng của người mặt nạ đầu lâu đâu. Âu Dương Hải thầm kinh dị, mình ngay khi người mang mặt nạ đầu lâu rời khỏi liền truy đuổi ngay, tại sao đuổi không kịp hắn, chẳng nhẽ khinh công của người mặt nạ đầu lâu đã đạt đến cảnh giới thần xuất quỉ nhập hay sao? Lúc này Âu Dương Hải chạy thẳng đến một khe núi sâu, chỉ thấy núi non xung quanh cao ngất, vách núi sừng sững, hình thế rất là hiểm trở, chàng lại chạy đi một lúc nữa... Âu Dương Hải thình lình ngừng bước, hai mắt chăm chú nhìn vào trong lùm cỏ rậm bên trái vách núi. Chàng thấy bên cạnh lùm cỏ, có một người áo lam nằm phủ phục, bên cạnh người cách mấy thước để một ngọn roi bạch cốt, cái cán của ngọn roi khắc một hình đầu lâu. Âu Dương Hải tung người nhảy đến... Lật người áo lam nằm dưới đất ngửa lên, đưa tay rờ thử, người này đã ngừng thở từ lâu rồi. Xem ra đã chết từ đời nào, Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Người chết này là ai? Cô Lâu Hung Thủ? Chàng xem kỷ người áo lam, toàn thân không thấy một vết thương, tai mũi miệng mắt đều không có chảy máu, nếu không phải trúng binh khí quyền chưởng, thì cũng không phải bị nội lực đánh chết. Không biết bị người ta dùng thủ pháp gì đánh chết, vứt xác vào bụi cỏ. Âu Dương Hải xem xét xong, giơ bàn chân đá hất xác bay vào bụi. Lúc này Âu Dương Hải đã cảm thấy xung quanh ẩn phục sát cơ, chàng không khỏi cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía. Chàng đi qua khe núi sâu này, đến một ngọn núi mọc đầy tùng xanh, cước bộ chợt dừng lại không tiến lên nữa. Hoá ra trên mấy cây tùng mỗi cây treo bảy xác chết, đung đưa qua lại. Âu Dương Hải bước tới ngẩng đầu nhìn kỷ xác chết, cái xác nào cũng thè lưỡi lồi mắt, hình dạng ghê rợn, dù là ban ngày nhưng Âu Dương Hải bất giác cũng rùng mình. Đang nhìn thì Âu Dương Hải bỗng nghe phía sau có tiếng động khẽ... Chàng vừa muốn quay lại phía sau một giong nói lạnh lùng cất lên: - Không được nhúc nhích, nếu người động đậy coi chừng độc sa của ta. Âu Dương Hải thầm đoán người này độ ngoài ba mươi mấy trượng, chàng nghĩ dù hắn công lực hơn người cũng không thể bắn độc sa ra mười trượng để hại người được.Âu Dương Hải bất ngờ phi thân nhảy vọt lên không. Vù một tiếng, trăm ngàn hạt độc sa bắn vụt tới. Âu Dương Hải hết hồn, hữu chưởng tung ra một luồng lực phách không đánh bật độc sa, thân mình đáp xuống đất. Phía xa ngoài bảy trương có một người áo lam, hai tay bốc từ trong túi ra hai nắm độc sa, nắm độc đầu tiên, vì kình lực xuất ra không đủ, cho nên bay di bảy trượng đã yếu, bị chưởng phong Âu dương Hải đánh tung tứ phía. Âu Dương Hải mỉm cười, cất bước đi thẳng tới người áo lam. Người áo lam dường như kinh hoảng vô cùng, lập tức lùi lại mấy bước, quát lớn: - Ngươi còn bước thêm bước nữa thì hãy nếm thứ Thất Bộ truy hồn của ta xem thử mùi vị thế nào? Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Độc sa của các hạ tuy lợi hại, nhưng không thể bắn ra ngoài bảy trượng , các hạ sợ hãi lùi lại như vậy, khoảng cách giữa chúng ta luôn luôn giữ bảy trượng không thay đổi. Người áo lam hoảng sợ hỏi: - Ngươi là ai? Âu Dương Hải nói:- Ta họ Âu tên Dương Hải.Vừa nói Âu Dương Hải lao tới trước mặt người áo lam nhanh như cắt. Người áo lam vung tay phải, muốn bắn độc sa ra! Âu Dương Hải cười nhạt, một chiêu Huy Trần Thanh Đàm quét vào cánh tay phải của người áo lam. Người áo lam thân thủ chằng phải xoàng trong nháy mắt đã lùi lại ba bước tránh khỏi đòn đánh của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hơi ngạc nhiên, sấn thẳng đến, bất thình lình đá ra bốn cước phóng ra ba chưởng. Bảy chiêu này nhanh nhẹn tuyệt luân. Bình bình.. người áo lam bị trúng đòn ngã lăn xuống đất không kêu được tiếng nào. Âu Dương Hải đứng ngẩn người, chàng đưa tay sờ mũi má người áo lam, nhưng hắn đã tắt thở chết rồi. Chàng cứ cho rằng người áo lam có thể tránh khỏi bảy chiêu này, ai ngờ hắn không chống nổi một chiêu. Âu Dương Hải vốn muốn bắt người áo lam để thầm vấn hắn mấy câu, bây giờ trông thấy người này đã chết, bất giác thở dài, cất bước đi vào rừng tùng... Ngọn núi này không cao lắm, nhưng tùng xanh rậm rạp, cành lá che rợp trời, đi sâu vào trong rừng không thấy một chút ánh sáng mặt trời trên mặt đất cỏ mọc um tùm. Đi hồi lâu mới tới đỉnh núi, chợt thấy ánh mặt trời chói lọi, hoá ra ở trên đỉnh núi trọc lốc, cỏ cây lại không mọc, bên đỉnh núi là một cái cốc nghiêng xuống dưới mà ở đó lại là rừng cây âm u. Đi sâu vào cốc đạo trăm trượng cảnh vật lại thay đổi, chỉ thấy khắp nơi đều là màu xanh, hoa cỏ rườm rà, hai vách núi cao kẹp lấy u cốc. Ở tận đầu u cốc, một phiến đá to chắn đường. Sau phiến đá là một vách núi nh»n thín như gương, Âu Dương Hải nhảy lên phiến đá trông thấy giữa vách đá hiện ra một sơn động, Âu Dương Hải nghĩ ngợi một lúc rồi tung mình nhảy vào sơn động. Âu Dương Hải từ khi xuống Thiếu Lâm Tự, trải qua không ít những sự việc hiểm nguy và cũng có thêm nhiều kinh nghiệm, chàng biết rằng trong ngọn núi sâu này có rất nhiều thạch động tự nhiên, sâu đến mấy trăm dặm, thường xuyên qua bụng núi, cho nên chàng thử đi một đoạn rồi dần dần tăng tốc độ, ước đi chừng hai dặm thì bỗng thấy trước mặt hiện ra ánh sáng thiên nhiên. Quả nhiên thạch động này xuyên qua bụng núi, thông đến một sơn cốc khác. Trong lòng mừng rỡ, chân bước nhanh hơn, bỗng Âu dương Hải nghe tiếng nước chảy ầm ầm... Âu Dương Hải vụt nhớ lại những người chết mình gặp trên đường, không khỏi đề phòng, chàng đứng nguyên một chỗ, vận nội công hit thở ? Phản Phác Qui Chân ? Sắc mặt Âu Dương Hải chợt biến... Chàng nghe thấy ba bốn trượng ngoài động có một thác nước, trước thác nước ấy có rất nhiều võ lâm cao thủ võ công rất cao. Sự phán đoán này, Âu Dương Hải không tin chắc lắm, nhưng cũng không khỏi hoang mang... Thế là chàng khe khẽ nhích ra cửa động... Thân người vừa đến của động, ánh mắt liền trông thấy... Âu Dương Hải thầm kêu lên:- Nguy thật! Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 16 TỤ HỘI Chỗ Âu Dương Hải đứng ngay miệng hang là một phiến đá, cách mặt đất cao chừng sáu bảy trượng, bên ngoài miệng hang là một sơn cốc. Trong sơn cốc hoa cỏ xanh tươi, xéo chỗ Âu Dương Hải đứng là một vực núi treo trên đỉnh bờ vực cao mấy mươi trượng có một thác nước chảy tuôn xuống. Trên bãi cỏ trước mặt thác nước, có hơn bốn mươi người áo lam, trên người họ đều mang binh khí đứng im phăng phắc. Âu Dương Hải thấy vậy kinh thầm, chàng biết những người áo lam này nhất định là người của tổ chức Thiên Hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ, có thể họ muốn hội kiến người mang mặt nạ đầu lâu. Bất chợt... Âu Dương Hải nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, phát ra từ trong cái hang mà mình đang đứng. Chàng giật mình, ngầm vận toàn thân chân khí thủ thế chờ đợi. Từ từ, bóng người phía sau đã đến sau lưng hai mươi trượng. Âu Dương Hải lúc này khẩn trương vô cùng, nếu mình quay người lại đánh mà không đánh trúng kẻ địch, hoặc là phát ra bất cứ tiếng động nào, bị những người trước mặt nghe thấy được, thì việc nhìn trộm sẽ bị bại lộ. Âu Dương Hải tính toán rất nhanh, nếu chỉ đánh một cái giết chết đối phương, không phát ra bất cứ tiếng động nào là hay nhất, chàng nhớ đến "Vô Ảnh Chưởng" cực kỳ lợi hại. Thế là chàng đã vận Vô Ảnh Chưởng Lực, ngưng tụ vào tay trái. Nhanh như điện chớp... Chàng xoay người vung tay trái... Ánh mắt chàng vừa liếc thấy người phía sau là một nữ nhân. Chàng muốn thu hồi lực đạo nhưng đã không kịp. Vô Ảnh chưởng lực rời khỏi tay... Âu Dương Hải hết hồn, bởi vì chàng đoán nữ nhân này có thể là Lý Xuân Hoa, hoặc là người mà mình quen biết, vì hình dáng đó rất quen thuộc. Âu Dương Hải cơ hồ muốn kêu to lên! Trong nháy mắt! Người kia ngã xuống không kêu một tiếng nào. Âu Dương Hải bổ nhanh tới... Vừa nhìn thấy... Nước mắt của Âu Dương Hải đã trào ra... Nữ nhân này là Đông Phương Ngọc. Chỉ thấy đôi mắt nàng mở nhìn Âu Dương Hải, khóe miệng chảy máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc. Âu Dương Hải cúi người xuống vận chân khí nắm lấy bàn tay giá lạnh của nàng. Đông Phương Ngọc nhìn thấy Âu Dương Hải, đôi mắt nàng lộ vẻ cực kỳ ai oán, thê lương, trong miệng thốt ra giọng nói yếu ớt: - Ngươi... ngươi thật sự căm ghét ta thế này sao? Âu Dương Hải vội nói: - Ta... ta... không biết là ngươi... Đông Phương cô nương, Đông Phương cô nương... cô... cô... Đông Phương Ngọc thốt lên mấy câu xong, mắt nhắm nghiền, hôn mê đi. Âu Dương Hải trong lòng đau đớn bi thương vô cùng, vì sao mình lại lỗ mãng như vậy. Chàng đưa tay chẩn đoán mạch và hơi thở của nàng. Mạch và hơi thở đều yếu, cách cái chết không còn xa nữa. Âu Dương Hải lại rơi nước mắt... Chàng đối với Đông Phương Ngọc không có chút tình nghĩa nào, nhưng giờ này lại không có ý muốn sát hại nàng, ngược lại còn thông cảm với nàng, nhưng nàng lại vô duyên vô cớ chết đi dưới Vô Ảnh Chưởng của chàng. Điều đó làm cho Âu Dương Hải tự cảm thấy bi thương vô cùng. Bỗng trong hang động lại xuất hiện một nữ nhân, nữ nhân này chính là Lý Xuân Hoa. Nàng vừa nhận ra Âu Dương Hải liền xông tới, kêu lên khe khẽ: - Âu Dương Hải... Nàng bỗng thấy Đông Phương Ngọc nằm dưới đất, và khuôn mặt đau khổ của Âu Dương Hải, nàng đã hơi hiểu là chuyện gì. Âu Dương Hải ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: - Hoa tỉ tỉ, đệ... giết lầm cô ấy! Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, thở dài: - Còn có thể cứu được không? Nói xong, nàng cúi xuống bắt mạch cho Đông Phương Ngọc. Lúc này, toàn thân Đông Phương Ngọc đã dần dần băng lạnh. Lý Xuân Hoa nói: - Cô ta không thể cứu được nữa. Âu Dương Hải kêu lên: - Hoa tỉ tỉ, ta phải làm thế nào đây! Lý Xuân Hoa hơi ngạc nhiên, nói: - Cô ta... và huynh... ö của Lý Xuân Hoa là muốn nói, cô ta và huynh không hề có cảm tình riêng tư, mà còn đứng ở thế đối địch, dù huynh không có bụng dạ giết cô ta nhưng đã giết rồi thì có hề gì? Âu Dương Hải nói: - Tỉ tỉ, đệ không có ý muốn giết nàng! Hơn nữa nàng gặp phải thảm cảnh... Lý Xuân Hoa nói: - Tuy huynh không giết người ta, nhưng bây giờ người ta đã táng mạng dưới tay huynh, sự sơ xuất vô ý, cô ấy chết đi cũng sẽ không oán hờn huynh. Đông Phương Ngọc ở Bạch Hoàng Giáo tuy không phải là cầm đầu, nhưng cô ta mấy năm nay ở trong Bạch Hoàng Giáo đã gây ra nhiều vụ giết chóc, dùng tiếng đàn Lạc Phách Cầm hại rất nhiều cao thủ võ lâm giang hồ. Âu Dương Hải nói: - Tôi thống hận sự lỗ mãng này của tôi, nếu như chị lại đến trước chứ không phải cô ấy thì tôi biết phải làm sao! Lý Xuân Hoa nghe vậy giật mình, nghĩ: - Vừa rồi mình ở bên u cốc kia trông thấy Đông Phương Ngọc tiến nhập vào trong hang động, thế là đi theo sau, nếu như mình không phát giác Đông Phương Ngọc mà đi vào hang động trước thì... tình huống này thật không thể tưởng tượng nổi... Lý Xuân Hoa nghĩ xong bèn hỏi: - Bên ngoài động có sự vật gì mà để cho huynh gây ra sự việc này? Âu Dương Hải chợt quì xuống bên người Đông Phương Ngọc, lẩm bẩm cầu nguyện: - Đông Phương cô nương, cô an tâm mà ra đi! Tôi đã lỡ tay làm hại cô, nhưng tôi thề sẽ báo thù mối nhục cho cô, giết chết người đầu lâu cho cô. Âu Dương Hải cầu khấn xong, trong lòng chàng hơi an định, tuy nhiên trong nội tâm của chàng rất xấu hổ, nhưng không còn bi thương như hồi nãy. Tiếc thay Đông Phương Ngọc lúc này đã hôn mê rồi, không nghe thấy lời cầu khẩn của chàng. Lý Xuân Hoa khẽ nắm lấy cổ tay của Âu Dương Hải, nói nhỏ: - Chúng ta đi thôi! Âu Dương Hải theo Lý Xuân Hoa đi ra cửa hang...Âu Dương Hải liếc mắt nhìn ra sơn cốc, ngoài sơn cốc đã có sự biến động lớn. Bốn mươi mấy người áo lam đã đi khỏi từ lúc nào. Thay vào đó là bảy người đầu lâu mặc áo xám, trắng, lam, vàng, bảy người này cao thấp béo gầy không như nhau, trên mặt họ là cái mặt nạ đầu lâu hung tợn, nhìn quần áo của họ, Âu Dương Hải thấy trong bảy người này không có người đầu lâu gian ác xảo quyệt mà mình đã từng gặp qua mấy lần. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy bảy người đầu lâu này có trình độ võ công rất cao thâm, mà nhất định danh vọng của họ trên võ lâm giang hồ cũng thật rực rỡ. Lý Xuân Hoa bất chợt trông thấy bảy người đầu lâu này, có một người giống như hòa thượng, nhìn kỷ lần nữa, một người mặc áo màu vàng, lại giống như một vị đạo sĩ. Lý Xuân Hoa kinh thầm. Chẳng lẽ trong bảy người đầu lâu này cũng có nhân vật của chín đại môn phái Trung Nguyên hay sao? Âu Dương Hải kề tai nàng nói nhỏ: - Bảy người này không có ai tôi quen biết, không biết chị có biết họ không? Lý Xuân Hoa lắc đầu, nói nhỏ: - Xem ra bảy người này võ công rất cao, chúng ta chỉ nên ngầm quan sát, tuyệt đối không được hiện thân ra, mãnh hổ nan địch quần hồ. Âu Dương Hải cũng biết hai người bên mình một khi bị đối phương phát hiện, họ nhất định giết để diệt khẩu. Với sức của hai người cũng không dám tin có thể chống nổi bảy người đầu lâu này. Âu Dương Hải nói: - Bảy người này chắc đang chờ đợi thủ lãnh của họ, nếu tôi đoán không lầm, thủ lãnh của võ lâm nghĩa vụ Hung Thủ nhất định là người đã xuất hiện ở ngôi tháp cao chém giết người của Bạch Hoàng Giáo. Lý Xuân Hoa nói: - Không sai, thủ lãnh của họ chính là người đó. Âu Dương Hải nói: - Tôi đã từng truy đuổi người đó, nghĩ rằng hắn đã đến đây lâu rồi, không biết tại sao lại chậm trễ chưa xuất hiện... Chưa nói xong, trong hẻm núi bỗng vang lên một giọng nói rin rít: - Cô Lâu Thiên Tôn giá lâm. Giọng nói này rin rít chói tai, làm người nghe muốn sởn gai ốc. Thanh âm chấm dứt đã lâu, nhưng trong hẻm núi vẫn không có nhân vật nào khác xuất hiện. Nhưng bảy người đầu lâu nọ bỗng cúi mình hướng tới thác nước thi lễ, nói: - Nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ Truyền Sứ, bái kiến Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa ai nấy đều cau mày, nghĩ: - Cô Lâu Thiên Tôn ở đâu vậy? Chẳng lẽ là ở bên trong thác nước kia? Hai người kinh nghiệm từng trải, biết rằng phía sau những thác nước thường hay có hang động. Quả nhiên sau thác nước vang lên một giọng nói rành rọt, nói: - Cô Lâu Truyền Sứ miễn lễ, xin các ngươi hãy đưa truyền sứ lệnh bài ra. Bảy người đầu lâu nghe nói, đồng loạt giơ tay trái lên, cổ tay mỗi người đều có một sợi dây xích buộc ngân bài, giống y như tấm ngân bài Âu Dương Hải cất trong người, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp loáng. Sau thác nước lại vang lên giọng nói: - Mười hai Cô Lâu Truyền Sứ, từ khi tạm biệt ở Thiên Kiếm Đàm mười tám năm trước tới nay lại được tụ hội, bản Thiên Tôn cảm vui lòng, điều làm ta cảm thấy đáng tiếc là ngày hôm nay sau mười tám năm, mười hai vị lại trở thành bảy vị, trong đó từ Uy Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát bội phản tổ chức chúng ta ra, hãy còn ba vị truyền sứ ngoài quan ngoại còn chưa tới... Thình lình... Trong rừng cây ở hẻm núi vang lên một giọng nói: - Khải bẩm Cô Lâu Thiên Tôn, ba vị Cô Lâu Truyền Sứ ở quan ngoại đã tới... Tiếp đó, một người đầu lâu lảo đảo từ trong rừng tùng đi ra. Người đầu lâu này áo quần rách nát, toàn thân đầy máu, lảo đảo đi tới. Bỗng nhiên ngã nhoài xuống trước thác nước, run rẩy nói: - Ba vị Cô Lâu Truyền Sứ quan ngoại đã bị Bạch Hoàng Giáo Chủ và Cổ Thiên Nhân Viên sát hại. Chữ "hại" vừa thốt lên, người đầu lâu này đã gục xuống không nhúc nhích, rõ ràng người đầu lâu này đã bị trọng thương mà chết. Biến cố bất ngờ này hình như làm cho mọi người rất kinh ngạc, bất ngờ mãi mãi vẫn không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước thở dài một tiếng, nói: - Thật không ngờ Bạch Hoàng Giáo đã tiên hạ thủ vi cường, đây chính là chỗ thất sách của tổ chức chúng ta, bản Thiên Tôn phải chịu trách nhiệm này, ôi... Một tiếng thở dài thê lương từ sau thác nước vọng ra. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều cảm thấy kinh dị vô cùng, tiếng thở dài này rất quen thuộc, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn hừ một tiếng nói: - Thiên hạ giang hồ Võ Lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ chính là tổ chức đề cao chính nghĩa võ lâm, chúng ta một khi bị tiêu diệt thì giang hồ võ lâm còn có chính nghĩa nào tồn tại được. Bản Thiên Tôn gửi thư mời các chư vị, là muốn chỉnh đốn lại nghĩa quân võ lâm, tiêu diệt Bạch Hoàng Giáo là vì đạo nghĩa võ lâm mà trừ hại, bảo vệ cơ nghiệp bao đời của chúng ta, không biết ý kiến các vị như thế nào? Bảy người Cô Lâu Truyền Sứ nghe xong không nói một tiếng. Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước lại nói: - Ta nhớ lại bản Thiên Tôn mười tám năm trước cùng với các vị đã có lời ước hẹn là sau vụ Thiên Kiếm Đàm đường ai nấy đi, không được tụ họp, nhưng hôm nay phá lệ, cùng mời mọi người, chính là sự bất đồng của thời cuộc, các vị có biết rằng vợ chồng Âu Dương Kiệt mười tám năm trước chết ở Thiên Kiếm Đàm có đứa con trai đã trưởng thành, bây giờ chính là Huyền võ đàn chủ của Thanh Đạo Minh, hắn ôm đầy mối thù hận, muốn trả nợ máu mười tám năm trước. Đương nhiên, với danh vọng võ công của chư vị, không sợ một đứa hậu sinh trả thù, nhưng bản Thiên Tôn nói cho các vị, con của Âu Dương Kiệt võ công hiện nay không thua bất cứ vị nào, nếu thêm thời gian nữa, người này nhất định là mối lo lớn của chúng ta. Bỗng trong bảy người đầu lâu có một người áo xám nói: - Âu Dương Hải người này đã từng đại náo Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm Tâm Thiền Đường tam lão lại bị thương dưới tay hắn, võ công thật không phải tầm thường. Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Thiếu Lâm Truyền Sứ nói không sai, võ công gã tiểu tử đó thâm hậu đến không ngờ, mấy ngày gần đây hắn xông lên Thiên Kiếm Đàm mà lại có thể chạy trốn thoát khỏi tay Dao Trì Ma Nữ, xin hỏi các chư vị, có người nào dám tự tin thoát khỏi tay Dao Trì Ma Nữ hay không? Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh. Cô Lâu Thiên Tôn gọi người áo xám là Thiếu Lâm Truyền Sứ, thế thì người đó tất phải là người của phái Thiếu Lâm rồi, nghe giọng nói đó rất là già nua, chẳng lẽ người đó là một người trong thất lão của Thiếu Lâm Tâm Thiền Đường? Điều làm người ta kinh ngạc là một vị lão tăng Thiếu Lâm tâm lặng như nước, võ công danh vọng cực cao mà cũng gia nhập vào tổ chức này. Lập tức Âu Dương Hải cảm thấy sự việc này rất là nghiêm trọng. Còn điều làm cho Lý Xuân Hoa kinh ngạc là người đàn bà điên ở Thiên Kiếm Đàm lại là Dao Trì Ma Nữ mấy mươi năm về trước, nghe đồn rằng người đàn bà này đã từ trần, không ngờ bà ta lại là sư phụ của mẫu thân Âu Dương Hải! Cô Lâu Thiên Tôn lại nói: - Với tình hình như trên, bổn nhân muốn chư vị lại làm Cô Lâu Truyền Sứ chính là muốn hoàn thành việc mười tám năm trước chưa xong, bởi vì mọi người đều không ngờ Âu Dương Kiệt lại còn hậu nhân ở trên đời. Một người áo trắng trong bảy người đầu lâu lạnh lùng hỏi: - Xin hỏi Thiên Tôn, con trai của Âu Dương Kiệt có phải học nghệ ở Thiếu Lâm? Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Không sai, Tuyết Sơn Truyền Sứ hỏi điều này làm gì? Âu Dương Hải biết ngay người áo trắng này nhất định là người của phái Tuyết Sơn. Tuyết Sơn Truyền Sứ nói: - Ta có một điểm nghi vấn, có phải Thiếu Lâm Truyền Sứ cũng biết Âu Dương Hải chính là con của Âu Dương Kiệt? Chợt nghe Thiếu Lâm Truyền Sứ nói: - Tuyết Sơn Truyền Sứ không nên nghi ngờ, Thiếu Lâm phái nếu biết hắn là con của Âu Dương Kiệt thì đã giết quách hắn từ lâu rồi. Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói tiếp: - Chắc là Thiếu Lâm Truyền Sứ không dưỡng hổ di hoạn đâu. Một người đầu lâu áo vàng nói lớn: - Cô Lâu Thiên Tôn, nhớ lại lúc mười tám năm trước chúng ta liên hợp tiêu diệt vợ chồng Âu Dương Kiệt, ngài chính là lấy cương vị chủ nhân chiêu tập chúng tôi, có thể nói là những người chúng ta nếu rời bỏ mặt nạ thì ai cũng không biết là ai? Thân phận của chúng ta chỉ dựa vào dấu hiệu của một tấm ngân bài... Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước hỏi: - Võ Đang Truyền Sứ, ý của ngài là gì? Âu Dương Hải thầm ngạc nhiên: - Không ngờ phái võ Đang cũng có phần, xem ra những người giết hại song thân của mình bao gồm người của các đại môn phái trong thiên hạ, hèn nào sư phụ đã nói mối thù của ta rất phức tạp, dính dáng đến người trong toàn giang hồ võ lâm, khiến cho lão nhân gia không dám chỉ ra. Võ Đang Cô Lâu Truyền Sứ nói: - ö của ta là chúng ta nên nhìn thấy mặt thật của nhau. Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói: - Với địa vị danh vọng của Võ Đang Truyền Sứ, chẳng lẽ ngài cam nguyện để cho mọi người trong giang hồ biết ngài tham dự vào tổ chức Cô Lâu Hung Thủ hay sao? Võ Đang Truyền Sứ nói: - Tổ chức Cô Lâu Hung Thủ vì chính nghĩa mà phấn đấu, sao lại sợ người khác biết? Bỗng Cô Lâu Hung Thủ sau thác nước trầm giọng nói: - Võ Đang Truyền Sứ, ta cảm thấy sự ức đoán của mình không lầm, các hạ không phải là Võ Đang Truyền Sứ của mười tám năm trước, các hạ nhận lệnh của người nào đến đây hội ước? Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều thầm kinh hãi, không ngờ Cô Lâu Thiên Tôn lợi hại như vậy, hắn ở sau thác nước mà nhận ngay ra Võ Đang Truyền Sứ không phải là Cô Lâu sứ giả mười tám năm trước. Võ Đang Truyền Sứ nghe vậy cười ha hả nói: - Ta vốn hoài nghi gia sư vì sao chịu để cho tôn giá sai khiến, hôm nay xem ra quả nhiên Cô Lâu Thiên Tôn thật có năng lực bá vương anh hùng một đời, bội phục, bội phục. Gia sư bởi vì tọa quan ba mươi năm, đến nay hãy còn mười hai năm nữa mới có thể xuất quan, cho nên lão nhân gia đem thân phận Cô Lâu Truyền Sứ này giao phó cho ta, không biết ý của Cô Lâu Thiên Tôn thế nào? Võ Đang Truyền Sứ vừa nói ra, sáu người Cô Lâu sứ giả kia đều biến sắc, mười hai con mắt sắc bén xoáy thẳng vào người Võ Đang Truyền Sứ. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều cảm thấy vị Võ Đang Truyền Sứ này đang tìm phiền phức, có thể là...Chưa nghĩ xong, chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói: - Võ Đang Cô Lâu Truyền Sứ mười tám năm trước, dù là đang tọa quan nhưng hễ nhận được thư của ta cũng phải tự động xuất quan, đến bây giờ, Võ Đang Truyền Sứ đã phá hoại lời ước năm xưa, lại còn đem sứ mệnh Cô Lâu Truyền Sứ giao phó cho đệ tử, càng là phá hoại lời ước, quy luật của Cô Lâu Hung Thủ, ngươi đã biết rồi chứ? Võ Đang Cô Lâu Truyền Sứ cười nhạt, nói: - Chuyện gia sư giao phó sứ mệnh Cô Lâu Truyền Sứ và những chuyện có liên quan trong đó, đương nhiên ta chưa từng hay, không biết quy luật của Cô Lâu Hung Thủ như thế nào? Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Ngươi lộ mặt thật của ngươi trước đi, sau đó để cho các thủ vị truyền sứ phán xử. Võ Đang Truyền Sứ lạnh lùng nói: - Cô Lâu Truyền Sứ có quyền lợi che đi mặt thật của mình, vì sao chỉ một mình ta lộ mặt thật ra? Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh lùng từ sau thác nước vang lên... Hai bóng người từ sau phía làn nước phóng vụt ra nhanh như chớp. Trên mặt hai người này đều che mặt nạ đầu lâu, một người mặc áo đen, thân hình nhỏ thó, một người mặc áo gai trắng, cao gầy lêu đêu. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy người đầu lâu áo đen, lập tức cảm thấy thân hình người này rất quen thuộc. Âu Dương Hải nói nhỏ: - Ta nghĩ ra rồi, người áo đen là Tàn Kim Độc Chưởng Dương Đống Thần. Lý Xuân Hoa cũng đã thấy trên ngón tay trái của người áo đen có một chiếc nhẫn vàng lấp lánh, quả nhiên đó là Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần, lão ma đầu lại đã gia nhập vào hàng ngũ Cô Lâu Hung Thủ rồi, từ đó có thể tưởng tượng được thế lực của tổ chức này to lớn, kỳ bí như thế nào... Âu Dương Hải biết Dương Đống Thần và người áo trắng cao lêu nghều kia không phải là Cô Lâu Thiên Tôn mà là hai sứ giả theo hầu bên cạnh Cô Lâu Thiên Tôn mà thôi. Quả nhiên sau thác nước lại vang lên một giọng nói: - Võ Đang Truyền Sứ, nếu ngươi không tự lộ mặt ra thì đừng trách ta hạ lệnh bắt ngươi đó. Võ Đang Truyền Sứ vẫn không sợ hãi chút nào, lạnh lùng nói: - Xem ra hai vị này chính là Cô Lâu Pháp Sứ rồi. Dương Đống Thần cuời nói: - Các hạ thật to gan, dám đến đây lén dọ thám bí mật của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ! Ngươi là ai? Mau nói ra đi. Đôi mắt Võ Đang Truyền Sứ lộ ra một tia hàn quang, nói: - Ta là Cô Lâu sứ giả, chẳng lẽ các ngươi dám hạ độc thủ Cô Lâu sứ giả hay sao? Người mặc áo trắng quát lên chói tai: - Hễ người nào dám phản bội tổ chức Cô Lâu Hung Thủ thì giết ngay khỏi suy nghĩ. Dù ngươi đại biểu cho Võ Đang sứ giả đến đây tụ hội, nhưng đã phá hủy hiệp định của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, ngươi còn không giở mặt nạ ra thì chúng ta phải chấp pháp đây. Võ Đang sứ giả khẽ cười nói: - Hay, hay lắm, các ngươi đừng động thủ, ta giở mặt nạ ra là được. Vừa nói xong, Võ Đang sứ giả như cơn gió cuốn, vụt một cái, bay dạt ra năm sáu trượng. Lúc này Lý Xuân Hoa khẽ ý lên một tiếng, nói: - Ông ta giống như Công Tôn Lạp tiên sinh! Âu Dương Hải vội nói: - Vậy thì chúng ta xuất hiện đi. Lúc này Dương Đống Thần và người áo gai trắng từ hai phía tả hữu xông tới. Võ Đang sứ giả hét to một tiếng, hữu chưởng rít gió vù vù bay tới Dương Đống Thần, xoay mạnh người một cái, bay dạt ra ba trượng. Chỉ thấy bóng trắng nháng lên, người áo gai trắng đã phi thân lên như một tia chớp bay thẳng qua đầu của Võ Đang Truyền Sứ, lắc người một cái chặn lấy đường quát lên: - Ngươi còn muốn chạy ư? Nói xong, một chưởng mãnh liệt phóng tới. Thân người của Võ Đang Truyền Sứ xoay nửa vòng, công lực vận vào tả chưởng, đợi khi bàn tay của người áo trắng tới gần, tay trái bèn phóng ra một luồng kình như sấm chớp, quát to một tiếng, tiếp chạm đối phương một chưởng. Chát! Một tiếng đinh tai! Võ Đang Truyền Sứ lùi lại bốn năm bước mới đứng vững lại được. Lý Xuân Hoa đứng trong hang thấy vậy thất kinh, nói: - Võ công người áo trắng thật cao, chúng ta ra nào... Ngay lúc đó... Dương Đống Thần đã hét to một tiếng xông tới, tay phải vung lên một chiêu "Thủ Hung Tì Bà" nhắm đánh ngay ngực Võ Đang Truyền Sứ, vì Dương Đống Thần là một cao thủ cực lợi hại nên chỉ một cái vung tay, một đạo cuồng phong đã cuốn lên ghê gớm. Một tiếng cười the thé... Người áo trắng đã xông tới sau lưng Võ Đang Truyền Sứ, năm ngón tay như vuốt chim ưng chộp ra! Bỗng nghe một tiếng kêu: - Công Tôn tiên sinh, huynh lùi mau vào trong hang... Lý Xuân Hoa đã từ trên cao nhảy xuống, tới ngay sau lưng người áo trắng. Người áo trắng thật là lợi hại, hắn đã sớm phát hiện ra Lý Xuân Hoa xông tới, thế tay phải chộp vào Võ Đang Truyền Sứ không đổi, hừ một tiếng, tay trái đánh ngược một chưởng lại! Võ Đang Truyền Sứ nghe thấy tiếng kêu, khẽ cười ha ha một tiếng, người chợt co rụt lại né tránh, cách né tránh rất xảo diệu, tránh khỏi một chưởng của Dương Đống Thần và hữu trảo của người mặc áo trắng, lúc đó chưởng kình của Dương Đống Thần lại bay thẳng đến người áo trắng, may mà Dương Đống Thần vội thu kịp chưởng kình mới không làm bị thương người áo trắng. Lý Xuân Hoa khẽ búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào mạch môn người áo trắng. Người áo trắng kinh hãi nhảy lùi năm thước, đôi mắt tam giác trợn trừng nhìn Lý Xuân Hoa, nên biết một chỉ này của Lý Xuân Hoa chính là công phu "Đàn Chỉ Đả Huyệt", loại công phu võ học thượng thừa này mà cô gái trẻ tuổi này lại có, làm sao không làm hắn kinh dị, hoài nghi cho được? Võ Đang Truyền Sứ rướn người phi thân lên mỏm đá. Dương Đống Thần bay đuổi theo như hình với bóng. Đột nhiên, trên mỏm đá một đạo chưởng kình mạnh như dời non dốc bể đánh thẳng vào Dương Đống Thần. Dương Đống Thần trông thấy chưởng kình quá mãnh liệt, đành lộn trở xuống. Võ Đang Truyền Sứ đã bay lên mỏm đá, Âu Dương Hải từ trong hang đi ra, nói lớn: - Sư huynh, không ngờ huynh lại đến đây. Võ Đang Truyền Sứ nói: - Tất cả đợi lát nữa hãy nói, bây giờ chúng ta mau rời khỏi nơi đây. Khi đó, Lý Xuân Hoa bên dưới mỏm đá cùng người áo trắng triển khai một trận ác đấu. Người áo trắng hét: - Con nhãi, ngươi là ai, sao dám to gan xem trộm tổ chức của ta tụ họp. Nói xong hắn lại xông tới nhanh như chớp đánh ra ba chưởng. Lý Xuân Hoa vặn người tránh ba chưởng của địch, nàng khoa chưởng phản công trở lại. Vùn vụt như bánh xe lăn, trong chớp mắt đã đánh ra hai mươi mấy chưởng. Những chiêu này đánh cho người áo trắng chân tay rối rít cả lên. Lý Xuân Hoa không muốn đánh lâu, đánh xong một chiêu cuối cùng bèn bay lên mỏm đá. Người áo gai trắng là một ma đầu hung hăng cuồng ngạo, hắn bị hơn hai mươi chiêu tấn công của Lý Xuân Hoa làm cho nổi giận xung thiên, thấy Lý Xuân Hoa nhảy lên, bèn quát lớn: - Tiện nữ, mi còn chạy được ư? Thân hình đã song song với Lý Xuân Hoa nhảy lên mỏm đá. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, vọt tới giáng xuống một chưởng. "Bịch" một tiếng cực lớn... Thân hình người áo trắng ngã lộn xuống mấy vòng... Âu Dương Hải cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, lùi lại hai bước. Ngay lúc ấy Giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn vang lên sau thác nước: - Chư vị Cô Lâu Truyền Sứ, mau chặn chúng lại, nữ lang cụt tay chính là Minh chủ Thanh Đạo Minh, thiếu niên áo xanh là hậu nhân của Âu Dương Kiệt Vừa nói xong, sáu vị Cô Lâu sứ giả từ ngoài mười trượng chạy như bay đến. Lý Xuân Hoa nói: - Chúng ta mau vào trong hang. Cùng lúc đó Võ Đang Truyền Sứ, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đã vọt vào hang. Bỗng phía sau có tiếng tay áo phần phật... Người áo trắng và Dương Đống Thần đã đuổi đến sau lưng. Âu Dương Hải giận dữ hét lên, xoay người phóng ra hai chưởng, hai người kia bèn dạt sang hai bên để tránh. Thấy dưới mỏm đá sáu vị Cô Lâu sứ giả đã bay lên. Âu Dương Hải kinh hãi, biết rằng đám người này võ công rất lợi hại. Võ Đang sứ giả và Lý Xuân Hoa đã vào hang, trông thấy Âu Dương Hải vẫn còn ở ngoài động. Lý Xuân Hoa lại nhảy vụt ra, kêu lên: - Âu Dương đàn chủ mau lùi lại! Âu Dương Hải nhảy tới trước ba bước, chặn cửa hang, đưa tay ra sau vai rút Tử Vi Kiếm, nói: - Minh chủ và phó minh chủ lùi trước đi, ta ở đây chống địch. Lúc này Âu Dương Hải đã biết tám người trước mặt đều là kẻ thù sát hại song thân, tuy chàng hãy còn chưa biết chân tướng mối huyết thù, nhưng khi nhìn thấy kẻ thù, mắt chàng đỏ ngầu lên, máu nóng hừng hực, muốn lợi dụng địa thế cửa hang, dùng kiếm đánh bại tám người đầu lâu. Thực ra chàng dẫu biết tám người đầu lâu này, bất cứ một ai võ công cũng đều không kém hơn chàng, nhưng với tâm niệm trả thù cho song thân làm cho chàng quên đi sự an nguy của tính mạng. Lý Xuân Hoa thấy vậy thất kinh, vội vã kêu lên: - Âu Dương Hải... huynh không lùi, ta cũng không lùi, chúng ta đều chết tại đây! Âu Dương Hải ngạc nhiên, cầm kiếm lùi vào trong hang một bước. Lúc đó người áo trắng xông vào trước. Lý Xuân Hoa kêu lên: - Âu Dương huynh, chú ý. Cái hang rộng ước chừng hơn trượng, chỉ có thể vừa một người thi triển kiếm pháp, cho nên Lý Xuân Hoa không dám chạy qua, để tránh cho Âu Dương Hải khỏi bị cản trở tay chân. Âu Dương Hải trông thấy người áo trắng xông tới hừ một tiếng, đột nhiên vặn người lao ra, Tử Vi Kiếm trái đâm phải quét, đánh liền ba chiêu. Trong bảy vị Cô Lâu Truyền Sứ, Thiếu Lâm Cô Lâu Truyền Sứ mặc áo xám khẽ gầm lên, tung mình nhảy lên lao bổ xuống Âu Dương Hải. Người áo trắng bị thế kiếm quái dị của Âu Dương Hải đánh cho luống cuống tay chân. Thiếu Lâm Truyền Sứ phi thân đáp xuống. Âu Dương Hải cười nhạt, vung kiếm đâm ra. Thiếu Lâm Truyền Sứ khẽ phất tay trái, lập tức một luồng tiềm lực đánh bạt kiếm, tay phải một chiêu Thiếu Lâm Đoạt Long Thủ bấu vào cổ tay cầm kiếm của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thất kinh, nhảy lùi vào động ba bước! Kiếm thế bỗng thay đổi... Tử Vi Kiếm phát tiếng gió vù vù, kiếm quay loay loáy, thế như bão tố bốc lên. Thiếu Lâm Truyền Sứ hừ một tiếng, người đã bay ra ngoài hang. Âu Dương Hải hoành kiếm đứng yên, mắt nhìn các cao thủ ngoài hang, trong lòng cảm khái vạn phần, chỉ vài chiêu giao thủ, chàng cảm thấy tám người này, ai nấy võ công cũng không kém hơn mình, nếu mình không đứng ở thế có lợi thì tám người kia vây đánh liệu có sống nổi không? Nên biết rằng trong hang chật hẹp, người bên ngoài tuy đông nhưng Âu Dương Hải thủ ở trong thì họ nhiều nhất cũng chỉ có một người vào, mấy chiêu kiếm thuật vừa rồi của Âu Dương Hải đã làm họ kinh hãi vô cùng. Cho nên sau khi Thiếu Lâm Truyền Sứ bị kiếm thức của Âu Dương Hải đánh lùi, trong lúc nhất thời, không có một người nào dám ra tay nữa. Trong hang vang ra tiếng kinh ngạc của Võ Đang Truyền Sứ: - Nàng ấy sao lại ở đây? Hóa ra Công Tôn Lạp chỉ Đông Phương Ngọc đang nằm trong hang. Lý Xuân Hoa quay đầu lại nói: - Cô ta bị Âu Dương đàn chủ đánh lầm đấy. Ngoài hang có tiếng Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Chư vị sứ giả, các vị mau bao vây lấy cửa ra bên kia, bản Thiên Tôn ở đây truy cản bọn chúng. Lý Xuân Hoa nghe vậy thất kinh, cánh tay duy nhất của nàng nắm tay áo của Âu Dương Hải nói: - Chúng ta mau đi ngay! Âu Dương Hải cũng thấy nếu bọn mình trước sau đều bị người bao vây, nhất định phải gặp nguy. Thế là, chàng thu kiếm chạy vội sang lối ra bên kia. Kỳ lạ thay, cửa hang bên đó không có động tĩnh gì của tám người đầu lâu. Kỳ thực tám người đầu lâu đó, có bảy người đã chạy sang lối ra phía bắc của hẻm núi, cửa hang bên này chỉ có một mình Dương Đống Thần. Dương Đống Thần trông thấy Âu Dương Hải chuyển thân chạy như bay, hắn vừa đuổi theo ba bước! Phía sau vang lên tiếng gió lộng... Dương Đống Thần liền dừng bước, nói: - Thiên Tôn khinh công diệu tuyệt thiên hạ, nhất định có thể đuổi kịp bọn chúng. Trong hang động tối om, Cô Lâu Thiên Tôn bỗng xuất hiện, chính là người đã làm điều xấu xa với Đông Phương Ngọc. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Dương pháp sứ, ngươi với ta tiếp xúc đã mấy mươi năm rồi, chẳng lẽ không biết tình cách của ta ư? Dương Đống Thần hừ một tiếng, nói: - Ta thật không biết ý tứ của ngài, hạ lệnh phải giết bọn chúng nhưng cố ý tha bọn chúng chạy mất cũng là ngài, thật không biết Thiên Tôn có dụng ý gì? Thiên Tôn không sợ thằng tiểu tử Âu Dương Hải tầm thù, nhưng ta lại sợ hắn ngày sau lớn mạnh thêm, hôm nay ngài không giết hắn, nhưng ta lại muốn giết hắn, để mai sau khỏi nằm mơ thấy ác mộng. Nói xong cất bước đi liền. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Dương pháp sứ, ngươi đã không đuổi kịp hắn rồi. Chợt nghe Dương Đống Thần hừ một tiếng nói, thân người loạng choạng. Hóa ra chân của hắn va phải người của Đông Phương Ngọc nằm dưới đất. Ánh mắt của Cô Lâu Thiên Tôn ở phía sau rất sắc bén, hắn liền nhìn ra ngay người nằm trong hang là Đông Phương Ngọc, khẽ kêu lên ngạc nhiên, thân mình lướt tới. Dương Đống Thần quay lại nhìn Đông Phương Ngọc, hỏi: - Nữ nhân đó là ai? Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Ngươi muốn truy đuổi Âu Dương Hải thì mau đi đi! Hà tất phải nhiều chuyện. Dương Đống Thần chẳng nói chẳng rằng phóng chạy đi. Trong hang chỉ còn Cô Lâu Thiên Tôn đứng lặng im như bóng ma và Đông Phương Ngọc, trong bóng tối. Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay bắt mạch Đông Phương Ngọc, rồi áp tai nghe nhịp tim của nàng, hắn thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Hóa ra mạch nơi cổ tay Đông Phương Ngọc lúc này đã đập nhè nhẹ, tim cũng đã đập. Tình hình bất ngờ này là điều mà Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không thể tưởng tượng nổi. Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một lúc, đột nhiên kêu ồ lên một tiếng... Hai tay hắn nhanh như chớp vỗ lên ba mươi sáu đại huyệt toàn thân Đông Phương Ngọc. Sau đó hắn lẩm bẩm tự nói: - Thật là ý trời, dù mi có tồn tâm muốn tạo thành một ma nữ cũng không thể được như ý. Hắn lẩm bẩm như vậy, làm cho người ta thật khó hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một hồi lại nói: - Vốn ta đã cảm thấy rất hoài nghi... Đông Phương Ngọc tư chất thông tuệ chính là bậc kỳ tài luyện võ, vì sao Bạch Hoàng Giáo Chủ, Bắc Quốc Tiên cơ, không nuôi dưỡng nàng đến nơi đến chốn, hiểu lầm là họ sợ cô gái này thông minh quá người, về sau còn giỏi hơn thầy, cho nên không dám truyền thụ võ nghệ cho nàng. Không ngờ trong đó lại có bí mật lớn, cô ta từ nhỏ đã mắc phải tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết", không thể luyện tập võ công. Nguyên là người bị phải chứng bệnh "Hàn Âm Lãnh Huyết" cấm kỵ luyện tập võ công, nếu như tập luyện võ thì tuổi thọ của người đó sẽ không sống tới ba mươi mùa nóng lạnh. Võ công càng cao, tuổi thọ càng ngắn. Đông Phương Ngọc hồng nhan bạc phận, tuy nàng thông tuệ cử thế, nhưng lại mắc phải tuyệt chứng Hàn Âm Lãnh Huyết, Bạch Hoàng Giáo Chủ, Bắc Quốc Tiên Cơ biết được nội tình, cho nên không truyền thụ tuyệt kỷ cho nàng. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Nhưng mà trời giúp lòng ta, tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết" của nàng lại được người ta trong lúc vô ý chữa khỏi, ha ha... như thế này ma nữ đã thành rồi... Cô Lâu Thiên Tôn cười như điên cuồng... Thân người hắn đã biến mất. Đương nhiên người giải phá tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết" của Đông Phương Ngọc chẳng phải ai khác chính là Âu Dương Hải với một chiêu Vô Ảnh Chưởng gây nên. Trên đời này vạn vật vạn sự đều ra khỏi ý liệu của con người. Một miếng ăn một hớp nước... Đều do tiền định. ... * * * Trời đã chiều tà. Trên một ngọn núi cao, một thiếu niên áo xanh, một nữ lang một tay, một người áo vàng che mặt nạ đầu lâu chậm rãi rảo bước, họ là Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải và Võ Đang Truyền Sứ. Lý Xuân Hoa đảo nhìn các dãy núi khắp xung quanh, cất giọng nói: - Công Tôn tiên sinh, huynh thật là con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, không biết huynh biến trở thành người đầu lâu lúc nào? Võ Đang Truyền Sứ cười khẽ! Ông ta đưa tay lấy mặt nạ đầu lâu xuống để lộ khuôn mặt tiêu sái tuấn dật, chính là Quan Đông đại hiệp Truy Phong tú sĩ Công Tôn Lạp. Âu Dương Hải nhìn Công Tôn Lạp, thở dài nói: - Sư huynh, vì mối huyết thù của song thân mà không nề hà gian khổ, đơn thân vào nơi nguy hiểm, linh hồn song thân dưới cửu tuyền có biết, nhất định rất là cảm khái. Công Tôn Lạp nghe vậy mặt buồn u uất, nói: - Thật không ngờ ta bao gian khổ mới biết được sự việc Cô Lâu Hung Thủ tụ hội, nhưng rồi lại tan thành mây khói, do thám bí mật không thành, còn suýt nữa mất mạng! Ông thở dài buồn bã... cảm thấy việc mình muốn bức Cô Lâu Thiên Tôn tiết lộ thân phận, rõ ràng là việc ngu xuẩn, vô cùng hối hận. Lý Xuân Hoa biết tâm ý của Công Tôn Lạp, nói: - Ta thấy Cô Lâu Thiên Tôn cực kỳ xảo quyệt gian hiểm, huynh không lên tiếng thì hắn cũng đã nhìn rõ thân phận đáng ngờ của huynh rồi. Công Tôn Lạp nói: - Lý minh chủ, Cô Lâu Thiên Tôn đã sớm biết thân phận khả nghi của ta rồi ư? Lý Xuân Hoa nói: - Cô Lâu Thiên Tôn chẳng những sớm biết thân phận của huynh mà hình như hắn còn cố ý thả huynh và bọn ta chạy thoát, với công lực cơ trí của người đó, nếu muốn chặn bắt chúng ta thật không phải là chuyện khó. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Thế tại sao Cô Lâu Thiên Tôn lại để chúng ta chạy thoát. Lý Xuân Hoa nói: - Nguyên nhân vì sao hắn để chúng ta chạy thoát, điều này cũng khó có thể biết được. Công Tôn Lạp ồ lên một tiếng, nói: - Lý minh chủ nói không sai, ta nghĩ ra rồi... Âu Dương Hải nói: - Không biết sư huynh nghĩ ra chuyện gì? Công Tôn Lạp trầm ngâm một hồi, rồi nói: - Trên đường tới nơi tụ hội trong hẻm núi ta đã gặp một người áo lam đeo mặt nạ đầu lâu, khi đó ta gật đầu với hắn, hắn nhìn ta cười nói: - Mười tám năm sau gặp lại, chúng ta mặt mũi đã hoàn toàn khác hẳn. Lúc đó ta chỉ ậm ừ vài câu rồi chia tay. Đến hẻm núi ta không còn thấy người đầu lâu áo lam nữa, thế thì Cô Lâu Thiên Tôn chính là người mà ta nói chuyện trên đường. Âu Dương Hải gật đầu nói: - Không sai, chính là người đó. Không biết sư huynh có nhìn rõ hình dáng của hắn có giống một ai trong võ lâm không? Công Tôn Lạp dường như đang nhớ lại hình dạng của người áo lam. Hồi lâu... Công Tôn Lạp lắc đầu nói: - Ta đoán không ra người này là ai? Lý Xuân Hoa nói: - Tôi thấy Cô Lâu Thiên Tôn hình như thường đi lại trên võ lâm giang hồ... Âu Dương Hải không đợi nàng nói hết, nói: - Hắn thường xuyên đi lại trên giang hồ thế tại sao không có ai biết rõ... Lý Xuân Hoa nói: - Mà hắn đã dùng rất nhiều khuôn mặt để đi lại trên giang hồ, dường như với mọi chuyện trên giang hồ hắn đều rõ như lòng bàn tay, không một chuyện gì có thể bịp được hắn, nếu ta đoán không lầm, người này thường giám thị bên người chúng ta. Âu Dương Hải nghe vậy bất giác dòm khắp xung quanh. Lý Xuân Hoa thấy vậy phá lên cười, nói: - Huynh lo gì vậy? Âu Dương Hải nói: - Sao tỉ tỉ lại dọa người ta? Lý Xuân Hoa nghiêm nét mặt, nói: - Suy đoán của ta không phải là vô căn cứ, thực ra Cô Lâu Thiên Tôn nếu muốn sát hại huynh thì còn dễ hơn lấy đồ trong túi. Âu Dương Hải lắc đầu nói: - Sao hôm nay tỉ tỉ toàn nói những chuyện xui xẻo, làm tăng thêm uy phong của người khác. Sắc mặt Công Tôn Lạp rất trầm trọng, nói tiếp: - Lý minh chủ nói không sai, nhưng nguyên nhân tại sao người đó không ám hại chúng ta thì thật là khó đoán. Lý Xuân Hoa nói: - Cô Lâu Thiên Tôn lòng dạ bí ẩn, ai mà biết được tâm ý của hắn như thế nào, ôi... Lý Xuân Hoa nói đến đây, buông tiếng thở dài... Nàng nhớ lại một chuyện! Chuyện này chính là chuyện có liên quan đến Cô Lâu Thiên Tôn. Bởi vì nàng đã hơi đoán ra thân phận lai lịch của nhân vật thần bí này, nàng cảm thấy hiện nay trên đời này chỉ có người đó có đủ mười phần là Cô Lâu Thiên Tôn. Nàng còn chưa xác định được sự thực nên không thể nói cho Âu Dương Hải biết người đó là ai. Người mà nàng cho rằng là Cô Lâu Thiên Tôn có rất nhiều chuyện làm nàng hoài nghi, khó hiểu, nhưng tất cả chỉ là những ý niệm nghi ngờ, nàng không dám thổ lộ ra. Nàng phải ngầm đề phòng, để thời gian biến lộ chiếc mặt nạ của Cô Lâu Thiên Tôn. Màn đêm buông xuống, trái đất tối sầm. Lý Xuân Hoa đứng lên khẽ nói: - Chúng ta đi thôi! Ba người trên đường trở lại, Âu Dương Hải hỏi chuyện làm thế nào mà Công Tôn Lạp có được mặt nạ đầu lâu. Công Tôn Lạp nói: - Nói ra chuyện này quả thực có hơi thần kỳ, làm cho người không thể nào tin. Vào lúc sáng sớm, sau khi ta và Sa Mạc Thất Tiễn của thần xạ đường quét dọn ngọn tháp xong, phát giác minh chủ và Âu Dương sư đệ không còn ở đó nữa, thế là tìm kiếm xung quanh. Ta phát hiện một xác chết, chính là một người áo vàng đeo mặt nạ đầu lâu. Người này hình như mới bị đánh chết, thân thể còn hơi ấm, lúc đó ta cảm thấy vô cùng kinh dị, thình lình có một giọng nói vang lên sau lưng ta: - Nếu ngươi muốn biết bí mật của Cô Lâu Hung Thủ thì mặc quần áo và mặt nạ của người này vào đi, mang danh là Võ Đang Truyền Sứ đến một phong cốc cách đây bảy dặm mà tìm kiếm một phen thử xem. Ta nghe xong rất kinh hãi quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không thấy người nói ở đâu. Âu Dương Hải nhíu mày, chàng có hơi không tin sự việc kỳ quái này, nhưng xưa nay Công Tôn Lạp không nói dối bao giờ. Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: "Người ngầm chỉ thị này chắc là Bạch Hoàng Giáo Chủ, hành tung của người này thần xuất quư nhập, thường giúp đỡ mình, thật không biết là bạn hay là thù?". Công Tôn Lạp lại nói tiếp: - Lúc đó ta quát hỏi đối phương là ai? Qua một lúc lâu, xa xa có một giọng nói: - Tổ chức Cô Lâu Hung Thủ là một hung thủ giết hại sư phụ của ngươi. Người đầu lâu áo vàng này là một đệ tử của phái Võ Đang, hắn thay sư phụ đi ước hội, bị ta ra tay giết chết, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ngươi đừng nên bỏ lỡ. Ta nghe xong, tuy trong lòng kinh dị vạn phần, nhưng không thể truy vấn người đó rõ hơn, bởi vì người đó đã bỏ đi. Âu Dương Hải trợn mắt hỏi: - Chuyện này có thật không? Công Tôn Lạp thở dài: - Đây là một sự thật như một giấc mộng! Âu Dương Hải nghe xong, trầm mặc không nói. Tối hôm nay màn đen đầy trời, che phủ cả ánh sáng trăng sao mới mọc. Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp ba người đi nhanh trong đêm tối. Trong lúc đi nhanh, Âu Dương Hải bất chợt đưa tay kéo Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp đều là những người có kinh nghiệm nhiều trên giang hồ, hai người lập tức dừng thân hình lại. Chỉ nghe Âu Dương Hải nói nhỏ: - Khe núi trước mặt có người trong võ lâm. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp lắng nghe một hồi, nhưng không nghe thấy tiếng động nào. Âu Dương Hải lại nói: - Họ đi tới phía này, chúng ta mau tìm một nơi để ẩn nấp. Nói xong, Âu Dương Hải nhảy lên một cây tùng cao bên sườn núi. Lý Xuân Hoa nhảy theo Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp nấp sau một tảng đá. Quả nhiên một lúc sau, dưới sườn núi vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp ngầm kinh dị, không ngờ nhĩ lực của Âu Dương Hải lại tịnh mãn đến vậy. Tiếp đó, dưới sườn núi đi lên sáu người. Trên trời không trăng không sao, nhưng mục quang của bọn ba người Âu Dương Hải là hơn hẳn sức nhìn của người thường, họ thấy sáu người này là sáu người đầu lâu. Họ chính là sáu vị Cô Lâu sứ giả hội họp ở thác nước. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Không biết sáu người đầu lâu này đến đây làm gì? Lúc này sáu vị Cô Lâu sứ giả đi nhẹ như mèo đêm, đến ngay chỗ ba người Âu Dương Hải chừng mấy trượng. Bỗng một người trong bọn họ cười nói: - Chư vị sứ giả, chúng ta ở đây nói chuyện chút vậy. Nói xong sáu vị Cô Lâu sứ giả ngồi xuống đất. Âu Dương Hải nhớ giọng nói của người vừa rồi chính là giọng nói của Tuyết Sơn Cô Lâu sứ giả, Âu Dương Hải sau khi được biết sáu người này là hung thủ sát hại song thân, chàng đã nhớ rất rõ giọng nói, dáng hình của sáu người, vì họ đều che mặt nạ đầu lâu, che lấp đi mặt thật nên Âu Dương Hải càng lưu ý đặc tính của sáu người bọn họ để sau này tìm kiếm. Một Cô Lâu sứ giả giọng hơi khàn, cười ha hả nói: - Từ mười tám năm trước, sau khi chúng ta tụ họp ở Thiên Kiếm Đàm, chư vị ai nấy đều quy ẩn, rất ít đi lại trên giang hồ, hôm nay lại được tái ngộ, quả thực hiếm có, chỉ tiếc rằng nơi thâm sơn cùng cốc này không thể nào bày yến tiệc được để chén mừng một phen, thật đáng tiếc. Một giọng nói già nua của một người, thở dài nói: - Hoa Sơn sứ giả, bây giờ chúng ta mượn nơi này để thương lượng đại sự, còn bụng dạ nào mà uống rượu chúc mừng. Âu Dương Hải nghĩ thầm: - Trong sáu vị Cô Lâu sứ giả này, một là Tuyết Sơn, một là Thiếu Lâm, một là Hoa Sơn, hãy còn ba người nữa... Hà hà... đêm nay biết được lai lịch môn hộ những kẻ thù này thật không khó. Còn Lý Xuân Hoa thì không ngờ mối huyết thù của cha mẹ Âu Dương Hải lại liên quan đến Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Tuyết Sơn, các đại môn đại phái, chắc là những người tham dự vụ Thiên Kiếm Đàm năm xưa bao gồm hết cả cao thủ võ lâm các nơi trong thiên hạ, nhưng điều làm cho người ta kinh dị là cha mẹ của Âu Dương Hải vì chuyện gì mà làm cho những cao thủ này căm thù, sát hại họ, ngay cả phụ thân của mình cũng là một trong những hung thủ, giết hại cha mẹ Âu Dương Hải. Hoa Sơn sứ giả cười khô khốc, nói: - Chúng ta phải thương lượng chuyện gì? Chuyện đã đến thế này còn có gì để mà thương lượng. Tuyết Sơn sứ giả nói: - Hoa Sơn sứ giả nói không sai, sự việc đến hôm nay, chúng ta chỉ bị người sai khiến, lợi dụng sau đó từng người một bị sát hại, ngấm ngầm, hừ hừ... chư vị sứ giả, tuy chúng ta không dùng mặt thật tương kiến, nhưng chư vị đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, thật không ngờ là người có danh vọng như chư vị lại cam nguyện quì gối trước người khác, bị thụ chế bởi một người mà chúng ta chưa hề quen biết. Nghe Tuyết Sơn sứ giả nói xong, Âu Dương Hải và mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Thật không ngờ những Cô Lâu sứ giả này, mỗi người đều chưa từng thấy mặt thật của Cô Lâu sứ giả khác, có thể nói không ai quen biết ai. Càng ngạc nhiên hơn, những Cô Lâu sứ giả này cũng không quen biết Cô Lâu Thiên Tôn. Như vậy, Cô Lâu sứ giả chính là những du hồn vô chủ, toàn bộ bị khống chế bởi Cô Lâu Thiên Tôn. Sự việc này thật là chuyện lạ từ xưa tới nay giang hồ võ lâm chỉ có một. Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói: - Mọi người đều bị người ta chế ngự, còn ra cái gì nữa? Hề hề, thế mà các ngươi lại chịu đựng được những mười tám năm, nhưng Hoa Sơn phái của ta đã có dự định. Bỗng một Cô Lâu sứ giả áo đỏ lạnh lùng nói tiếp: - Một cây không làm nổi cái nhà, hai tay không địch nổi bốn tay. Hoa Sơn sứ giả nghe vậy hừ một tiếng, nói: - Không Động sứ giả, không hẳn là ông hơn ta bao nhiêu. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, nghĩ: - Lại là một phái lớn, ha ha! Hãy còn hai vị. Cô Lâu sứ giả áo đỏ đằng hắng, nói: - Nói hay lắm, Hoa Sơn Thiên Thủ Chưởng sớm đã vang danh thiên hạ, đương nhiên là phái Không Động địch không nổi rồi. Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói: - Không Động sứ giả, không biết mười tám năm nay, tuyệt kỷ Thất Thương Quyền, Phi Lăng Kiếm của quí phái đã luyện thành chưa? Không Động sứ giả nghe xong hình như chấn kinh vô cùng, đứng dậy nói: - Không ngờ tin tức của Hoa Sơn phái lại linh thông như vậy, xem ra quí phái đã khổ công lo toan cho bản phái rồi đấy! Tuyết Sơn sứ giả cười lớn, nói: - Mời hai vị ngồi xuống, nghe đệ trình bày, việc Không Động sứ giả bế sơn tập luyện Thất Thương Quyền, Phi Lăng Kiếm, chư vị ở đây đều đã sớm biết, ha ha. Đây hoàn toàn trúng phải thủ pháp khiêu khích ly gián của Cô Lâu Thiên Tôn. Hoa Sơn sứ giả vuốt râu cười nói: - Mười tám năm trước, đệ đã cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn lợi dụng chúng ta, quả nhiên sau vụ Thiên Kiếm Đàm ta khám phá ra Cô Lâu Thiên Tôn lúc nào cũng nghĩ phương pháp hại từng người chúng ta, hơn nữa phương pháp rất thâm độc, khiêu khích, ly gián, không điều gì không làm... hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến qui củ và tín nghĩa giang hồ... Nói đến đây, ông ta cố ý giả vờ ho, im lặng không nói nữa. Không Động sứ giả dường như hoài nghi vô cùng, nói: - Huynh đệ, vì sao ta không biết. Tuyết Sơn sứ giả nói: - Không Động đã lâu đời ở non cao biên thùy, rất ít khi vào Trung Nguyên, mà tại hạ thường đi lại vùng đại giang nam bắc, đương nhiên với những hành vi của Cô Lâu Thiên Tôn thì ta hiểu rõ như lòng bàn tay. Hoa Sơn sứ giả khàn khàn nói: - Tuyết Sơn sứ giả với những chuyện Cô Lâu Thiên Tôn chắc là am tường, tại hạ nguyện nghe cao kiến. Tuyết Sơn sứ giả cười ha ha, nói: - Huynh đệ đã cùng Thiếu Lâm sứ giả thương lượng chuyện này, thấy rằng lúc này chúng ta bất tất phải nói nhân nghĩa đạo đức với hắn nữa, và cả lời ước khi xưa... Tuyết Sơn sứ giả ngừng lại, quay đầu nhìn hai vị Cô Lâu sứ giả mặc áo màu bạc và màu tím, mà từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng, hỏi: - Không biết Thiên Sơn, Chung Nam hai vị sứ giả, với sự việc này có cách nhìn như thế nào? Âu Dương Hải nghe vậy mừng thầm, tự nhủ: - Không ngờ sáu người này đều là người các đại môn phái trong thiên hạ. Thình lình. Nơi sườn núi vang lên tiếng bước chân... Tuyết Sơn sứ giả quát lớn: - Người nào... Hai chữ này vừa nói thốt ra, đã nghe tiếng cười ha ha vang lừng... Một bóng đen như bóng ma đi đến. Người này chính là Cô Lâu Thiên Tôn, hành tung đầy kỳ bí. Sáu vị Cô Lâu sứ giả trông thấy hắn đều nhất tề đứng dậy. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp trong lòng đều kinh ngạc, Cô Lâu Thiên Tôn đến đây từ lúc nào sao bọn mình không hay biết. Cô Lâu Thiên Tôn cười xong, vuốt râu nói: - Không ngờ chư vị sứ giả tụ họp ở đây bàn chuyện đại sự, thật là một cuộc họp lớn, ha ha ha... Nói xong, người này lại cười vang, thanh âm vang rền khắp núi. Tuyết Sơn sứ giả khẽ cười, nói: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngài tự đến đây thật là tốt quá, chúng ta khỏi phải đi tìm ngài. Tuyết Sơn sứ giả lúc này đã ngầm phòng bị, ông ta biết Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, có thể sẽ hạ độc thủ với mình, ông ta liếc nhìn năm vị Cô Lâu sứ giả kia nói: - Phải, đám du hồn vô chủ của chúng ta có rất nhiều sự việc không được rõ muốn ngài giải thích cho. Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải nghe vậy mắng thầm: - Thật là người xảo quyệt, hắn sợ một mình cô thế, cho nên dùng lời nói lôi kéo thêm năm người khác. Âu Dương Hải ngầm cảm thấy người trong giang hồ thật không đơn giản, ai ai cũng xảo quyệt gian hiểm như hồ ly. Cô Lâu Thiên Tôn gật đầu nói: - Được! Các ngươi đã hỏi thì ta nói những điều ta biết cho các ngươi. Tuyết Sơn sứ giả trầm ngâm một hồi rồi hạ giọng: - Về việc Không Động sứ giả bế môn luyện tập Thất Thương Quyền, Phi Lăng Kiếm, có phải ngài đã nhờ người nói cho chúng ta biết? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói: - Ta tưởng rằng ngươi muốn hỏi chuyện gì, chẳng ngờ cũng chỉ vì tính mạng của ngươi mà thôi. Tuyết Sơn sứ giả hừ một tiếng, nói: - Chưa chắc là ngài đã có thể làm thế nào được ta. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói: - Có phải ngươi muốn thử võ công của ta? Tuyết Sơn sứ giả nói: - Ngài hãy còn chưa trả lời câu hỏi của ta, còn muốn giao đấu e cũng chưa muộn. Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Ngươi vừa đánh, vừa hỏi. Tuyết Sơn sứ giả bị Cô Lâu Thiên Tôn ép bức trở nên giận dữ... Chợt nghe giọng của Hoa Sơn sứ giả quát lên: - Cô Lâu Thiên Tôn, ta tiếp mấy chiêu của ngươi xem thử. Tuyết Sơn sứ giả, huynh cứ hỏi hắn những chuyện mà huynh muốn hỏi. Nói xong, Hoa Sơn sứ giả nhảy tới, tay phải đánh thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt nói: - Sáu người các ngươi, ai muốn thì hãy vào đây. Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn di chuyển mấy thước, đã tránh khỏi một chưởng của Hoa Sơn sứ giả. Hoa Sơn sứ giả gầm lên, tả chưởng trước ngực phóng nhanh ra. Lực đạo mãnh liệt từ ngọn chưởng áp thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn thản nhiên nói: - Ngươi cứ dốc toàn lực dùng Hoa Sơn Thiên Thủ chưởng đi xem nào! Tay áo của hắn khẽ phất lên rồi thu lại, người đã di chuyển ra ba bước. Hoa Sơn sứ giả bỗng cảm thấy cương lực nội gia của mình đánh ra bị một lực âm nhu thu hút qua một bên, không khỏi thất kinh. Ông ta vội trầm khí đan điền, giữ vững thân người rồi di chuyển nhanh sang trái ba bước. Mấy chiêu giao thủ, mọi người ở đó đã thấy Cô Lâu Thiên Tôn võ công cao thâm khó lường. Tuyết Sơn sứ giả quát lớn: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi là người nào? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói: - Ta là ai ư? Nói ra thì các ngươi cũng không biết. Hoa Sơn sứ giả lại tung mình tiến lên, nói: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi hãy tiếp một chưởng nữa của ta xem nào? Tay phải đưa ra, khẽ đánh thẳng đến. Chưởng thế lần này của Hoa Sơn sứ giả đánh ra không có một tiếng gió nào. Cô Lâu Thiên Tôn nhấc chân trái, năm ngón tay khẽ búng, thân người vọt đi năm thước, nói: - Dù là mười chưởng cũng được, ngươi cứ việc ra tay đi. Hoa Sơn sứ giả hừ một tiếng, hai vai lảo đảo lùi lại hai bước. Tuyết Sơn sứ giả hét: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi trả lời câu hỏi như vậy, nào có như lời ngươi đã hứa. Bỗng Thiếu Lâm sứ giả đánh vù một chưởng vào lưng Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Ngươi cũng tiếp thử một chưởng của ta xem sao? Thiếu Lâm sứ giả công lực rất hùng hậu, một chưởng đánh ra uy lực ghê gớm, chỉ nghe chưởng phong ào ào như sóng vỗ bờ đá. Tuyết Sơn sứ giả nhìn thấy Thiếu Lâm sứ giả ra tay, trong bụng mừng thầm, cao giọng nói: - Sứ giả các phái, Cô Lâu Thiên Tôn đã nói trước rồi, các ngươi cứ việc ra tay đi. Cô Lâu Thiên Tôn cười sằng sặc, cả một thân mình của hắn bay vọt lên cao, rồi khéo léo lộn một vòng đáp xuống ngoài tám thước, nói: - Ta họ Khô, tên Thủy. Ha ha, các ngươi biết tên này không? Cho nên nói ra các ngươi cũng đâu có biết được. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nghe vậy mắng thầm: - Thật là một người đê tiện vô liêm sỉ... Cô Lâu Thiên Tôn vừa dứt tiếng... Chợt nghe tiếng cười quái dị của Không Động sứ giả vang lên, nói: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi tiếp Phi Lăng Kiếm của ta thử xem! Thình lình, hàn quang rợn người... Một đạo bạch quang bay vút thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn cười đáp: - Phi Lăng Kiếm chính là tuyệt kỷ thất truyền của phái Không Động đã vang danh võ lâm, không biết Phi Lăng Kiếm mà ngươi luyện có phải thật sự là tuyệt kỷ chính truyền không? Nói chưa xong, đạo hàn quang đã tới sát người, nhưng Cô Lâu Thiên Tôn vẫn không hoang mang, vừa nói vừa vung tay phải ra phía sau chộp một cái. Trong tay hắn đã nắm được một thanh đoản kiếm bay tới, thủ pháp xảo diệu vô cùng. Cô Lâu Thiên Tôn vừa tiếp được đoản kiếm, lại có thêm hai đạo bạch quang nữa xé gió bay vù tới. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha, nói: - Hai kiếm này, đường bắn tới có hơi không giống nhau, trong đó nhất định có giấu bí mật. Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn phất tay một cái, thi triển "Thiết tụ thần công" dùng nội gia cang khí chặn đứng thế lực bắn tới của hai thanh kiếm nọ. Điều kỳ quái là Cô Lâu Thiên Tôn phất tay một cái, hai thanh kiếm cách nhau mấy thước trong không gian bỗng nhập lại. Bất chợt... Cô Lâu Thiên Tôn hất cổ tay phải, thanh đoản kiếm tiếp rời khỏi tay bay đi nhanh như sao sa, đánh trúng vào hai thanh kiếm trên không trung. Keng keng mấy tiếng, ba thanh kiếm bay tung lên cao ba trượng. Đột nhiên ba thanh kiếm trên không trung biến thành mười mấy đạo bạch quang bắn xuống sáu người phía dưới. Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Đây là sự lợi hại của Phi Lăng Kiếm, mọi người chú ý, đừng để bị tiểu kiếm đâm trúng. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, ẩn thân trong lá cây rậm rạp trong thấy mấy chiêu thi triển của mấy người, trong lòng đều tán thán. Cô Lâu Thiên Tôn trong lúc mười mấy đạo bạch quang bắn xuống, thân người phi lên không... Chỉ thấy thân mình của hắn bay trong không trung, từng đạo bạch quang đều bị đánh rơi. Tốc độ, thủ pháp của hắn nhanh như sấm sét. Cô Lâu Thiên Tôn đánh rơi đạo bạch quang cuối cùng... Hắn ngẩng đầu cất một tràng cười ha ha đắc ý. Sáu vị Cô Lâu sứ giả trong lòng đều chấn động. Tuyết Sơn sứ giả quát lên: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đắc ý cái gì? Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Ta cười sáu người các ngươi quá ngu ngốc, đã dám phản bội lại ta! Không Động sứ giả lạnh lùng nói: - Ngươi không phải ba đầu sáu tay, tại sao chúng ta phải phục ngươi cơ chứ? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói: - Nhưng sự đã đến hôm nay, các ngươi không phục ta thì cũng phải phục. Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói: - Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đừng quá khoa trương, chúng ta cùng nhau ba trăm hiệp quyết phân thắng phụ. Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Khỏi phải đánh nữa, trước mắt thì sáu người các ngươi không sống quá hai giờ nữa. Thiên Sơn sứ giả lạnh lùng nói: - Ta không tin trên đời này lại có quỉ, ngươi đứng đây với bọn ta hai giờ xem chúng ta có chết không. Vị sứ giả của phái Thiên Sơn này lại là một người nữ, giọng nói trong trẻo, cao vút. Cô Lâu Thiên Tôn quay đầu nhìn Thiên Sơn sứ giả nói: - Nói thực cho các ngươi biết, vừa rồi sáu người các ngươi đã trúng phải "Mai hương kịch độc" của ta, nếu không tin thì các ngươi hít vài hơi chân khí vận công thử coi! Sáu người Cô Lâu sứ giả nghe vậy thất kinh... Họ bất giác hít vài hơi dài. Ngay trong lúc sáu người hít hơi, trên sườn núi thoang thoảng một mùi hương hoa mai. Bỗng Cô Lâu Thiên Tôn cười như điên cuồng, nói: - Ai thuận với ta thì sống, trái ta thì chết, bây giờ các ngươi đều trúng "Mai hoa kịch độc" của ta rồi, trong bảy ngày độc tính phát tác, bọn ngươi nếu còn muốn sống thì phải cúi đầu nghe lệnh của ta, ha ha ha... Tiếng cười xé toang khoảng không, bóng Cô Lâu Thiên Tôn đã mất hút. Lý Xuân Hoa nói: - Đi mau lên, chúng ta đừng để trúng độc. Nàng và Âu Dương Hải nhảy xuống đất, Công Tôn Lạp từ sau phiến đá chạy ra... Ba người chạy xuống sườn núi nhanh như điện. Sự đột biến này làm cho sáu vị Cô Lâu sứ giả đều trợn mắt há mồm. Bởi vì chẳng qua chỉ trong một tích tắc, dù rằng ai ai cũng cơ trí tuyệt luân, kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không biết phải ứng phó với sự việc đột biến này như thế nào. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp chạy liền một mạch ba bốn dặm mới ngừng thân hình lại. Công Tôn Lạp thở dài, nói: - Cả đời ta cũng chưa thấy qua người nào thâm hiểm như vậy, dù có cơ cảnh đến mấy cũng khó tránh khỏi bị trúng độc thuật của Cô Lâu Thiên Tôn. Nguyên là trong lúc sáu vị Cô Lâu sứ giả hít không khí vô, Cô Lâu Thiên Tôn mới phóng "Mai Hương độc" ra, sáu vị Cô Lâu sứ giả bất giác đều bị trúng độc. Sự xảo quyệt, thâm hiểm này quả thực làm cho người ta kinh hãi. Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân... Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp đồng loạt quay lại nhìn... Vừa mới nhìn, ba người đều giật mình. Chỉ thấy ngoài bảy trượng có một người từ từ đi lến, người đó chính là Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải đưa tay rút phắt thanh Tử Vi kiếm sau vai. Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp cũng đều rút binh khí, bước chân ba người khẽ di động, đứng thành một thế công thủ đều có lợi. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói: - Sóng Trường giang lớp mới thay lớp cũ, võ lâm giang hồ thật sự có hậu sinh khả úy. Hắn nói xong chợt quay mình định đi. Âu Dương Hải quát lên: - Cô Lâu Thiên Tôn dừng bước. Âu Dương Hải tay cầm Tử Vi kiếm, tung mình nhảy một cái, cản đường đi của hắn. Trường kiếm trong tay khẽ vung lên, trong thoáng chốc... Liên tục đánh ra năm kiếm. Kiếm phong ào ạt, lạnh thấu xương. Cô Lâu Thiên Tôn cười cuồng ngạo, liên tục di động năm vị trí, ung dung tránh khỏi năm kiếm nói: - Kiếm thuật của ngươi khá lắm, tiếc rằng hãy còn chưa phải là đối thủ của ta. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói: - Âu Dương Hải ta ngày hôm nay vì báo mối cừu song thân, dù rằng võ công kém hơn ngươi, chết cũng không hận! Ngươi phát chiêu đi, ta không quen nhìn thái độ giả nhân giả nghĩa của ngươi. Quát xong, Âu Dương Hải dùng một chiêu kiếm "Tiếu Chỉ Thiên Nam" đâm nhanh tới. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ đảo người tránh khỏi. Hai người đều xông tới, chiến đấu liền mười hiệp. Cô Lâu Thiên Tôn chợt biến chiêu, lật tay trái chộp lấy cổ tay phải của Âu Dương Hải, tay phải hắn vỗ một chưởng vào ngực trái Âu Dương Hải. Âu Dương Hải không thể né kịp. Đang lúc nguy cấp, Lý Xuân Hoa từ một bên xông tới phóng chưởng đánh tạt vào chưởng lực của Cô Lâu Thiên Tôn, Âu Dương Hải mới tránh khỏi chiêu này. Cô Lâu Thiên Tôn hình như không muốn chiến đấu, thế là hắn liên tiếp tung ra mấy chiêu khoái công. Bỗng Âu Dương Hải hét lớn: - Hoa tỉ tỉ, tránh ra. Lý Xuân Hoa đang đánh ra mười tám chiêu, chợt nghe Âu Dương Hải hét bèn nhớ ra Vô Ảnh Chưởng cực kỳ lợi hại của Âu Dương Hải. Nàng vội lùi lại phía sau... Quả nhiên cùng với tiếng hét của Âu Dương Hải, tả chưởng đã đánh thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Vô Ảnh Chưởng của Âu Dương Hải từ tay trái của đánh ra... Tử Vi Kiếm bên tay phải lại triển khai một chiêu kiếm pháp "Vạn Lưi Qui Tông" nhanh như điện chớp. Vút vút vút... Tử quang loang loáng! Kiếm khí xung thiên! Bóng của Cô Lâu Thiên Tôn chập chờn như bóng ma. Đột nhiên... Kiếm quang bỗng thu lại... Một tiếng cười ha hả vang lừng... Thân hình của Cô Lâu Thiên Tôn bay vọt lên không cao bảy trượng rồi bay vụt đi. Âu Dương Hải đứng thế cung tiễn bộ, tay phải cầm kiếm, ánh mắt đầy vẻ bâng khuâng nhìn mũi Tử Vi Kiếm máu tươi nhỏ xuống từng giọt, mừng rỡ nói: - Hắn đã bị thương dưới kiếm Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 17 THẦN THÁNH MẪU THÂN Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp triển khai khinh công, truy đuổi thật nhanh theo hướng Cô Lâu Thiên Tôn đã mất hút! Ba người chạy một hồi, đã thể hiện rõ kình lực của ba người ai mạnh ai yếu. Lý Xuân Hoa vẫn còn theo sát bên người Âu Dương Hải, nhưng Công Tôn Lạp đã rơi lại mấy trượng. Lý Xuân Hoa ngầm kinh ngạc, nàng thấy võ công Âu Dương Hải gần đây tăng tiến vượt bậc. Từ khi chàng bị Dao Trì Ma Nữ đánh bị thương tại bên bờ Thiên Kiếm Đàm, sau khi được Bạch Hoàng Giáo Chủ chữa trị, hình như võ công của chàng nay lại tăng tiến. Tuy võ công khi xưa của Âu Dương Hải đã có tiến bộ xuất kỳ, nhưng đặc biệt nhất là trong thời gian gần đây, mức tiến bộ mỗi ngày nhanh hơn, giống như ngàn dặm mỗi ngày. Sự tiến bộ này tự Âu Dương Hải cũng không biết. Bỗng Âu Dương Hải dừng lại, quay qua nói với Lý Xuân Hoa: - Hoa tỉ tỉ, hai người hãy quay trở về ngọn tháp, một mình đệ đuổi theo Cô Lâu Thiên Tôn là được rồi! Chàng không đợi Lý Xuân Hoa trả lời, đột nhiên phóng vụt đi như một làn khói. Lý Xuân Hoa vội kêu lên: - Âu Dương Hải, huynh dừng lại đã? Âu Dương Hải không để ý tới tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, bóng người chàng đã mất hút. Lý Xuân Hoa vội nói với Công Tôn Lạp: - Công Tôn tiên sinh, huynh trở về ngọn tháp tụ tập Sa Mạc Thất Tiễn đi tuần thị núi Cửu Cung Sơn, chờ đợi tiếp ứng? Nói chưa dứt lời, thân người Lý Xuân Hoa như chim én bay, chỉ vài cú nhảy, đã không còn tăm dạng. Âu Dương Hải thấy rõ ràng viết máu trên mũi kiếm, chàng biết Cô Lâu Thiên Tôn đă bị thương dưới kiếm, nhưng chàng không biết Cô Lâu Thiên Tôn bị thương có nặng không? Âu Dương Hải chạy một mạch sáu bảy dặm, nhưng bóng ma của Cô Lâu Thiên Tôn như chim én vào biển cả, không tìm thấy một vết tích nào. Âu Dương Hải đột nhiên giảm tốc độ chạy, chàng bước chậm rải. Trong đầu chàng tái hiện lại trận đánh hung hiểm khi nãy, chàng bất giác vả mồ hôi, nếu không phải Lý Xuân Hoa liều mạng tiếp cứu thì khuư tay của mình bị kẹp gãy rồi, hậu quả khó mà lường được. Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải tự nhiên thấy sợ cho võ công của Cô Lâu Thiên Tôn, nhưng khi chàng nghĩ tới thù hận thì nỗi sợ bị áp chế. Chàng cứ vừa đi vừa suy nghĩ vậy. Bỗng nhiên? một giọng nói từ phía sau vang lên: - Âu Dương Hải? Giọng nói nặng nề, kéo dài? Giống như một ngươì đang than thở. Lại giống như, tiếng ma qủi đang gọi. Âu Dương Hải giật nảy mình. Chàng quay lại, ngầm vận chân khí đến hai cánh tay, sau đó quay hẳn lại, đôi mắt chàng quét nhanh về phía trước? Chỉ thấy trên một phiến đá ngoài bảy trượng, có một bóng người ngồi xếp bằng. Âu Dương Hải cho rằng người đó là sư phụ của mình, bởi vì thói quen của Thiết Địch Quái Hiệp là ngồi xếp bằng trên một phiến đá. Nhưng khi chàng nhìn rõ bộ mặt nạ đầu lâu trên mặt người kia thì chàng biết không phải. Cô Lâu Thiên Tôn mà lúc nãy chàng trực đuổi, bây giờ đang ngồi trên phiến đá, nhưng Âu Dương Hải lại trù trừ không dám tiến lên. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói: - Âu Dương Hải, ngươi qua đây. Âu Dương Hải khẽ hừ một tiếng? chàng không trả lời, cũng không cất bước đi tới. Chỉ dương mắt nhìn chằm chằm vào Cô Lâu Thiên Tôn. Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng trên phiến đá, hai mắt khép lại. Âu Dương Hải không nhận thấy trên mình Cô Lâu Thiên Tôn bị thương ở chỗ nào. Lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói: - Âu Dương Hải ngươi sợ à? Âu Dương Hải khịt mũi một cái rồi cất bước đi tới. Đi được ba bước, Âu Dương Hải bỗng nhớ ra một chuyên? Chàng vội dừng bước. Âu Dương Hải nhớ lúc mình ở nghĩa địa Hán Dương thành, bị Đường Hải Ninh ám toán, chàng không dám đi tiếp nữa. Có câu nói rằng: Một ngày bị rắn cắn, bảy ngày sợ dây thừng. Huống chi chàng cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn xảo quyệt, thâm hiểm còn hơn Đường Hải Ninh rất nhiều, không biết hôm nay Cô Lâu Thiên Tôn muốn dùng cách gì để ám toán mình. Co Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói: - Âu Dương Hải, sao ngươi không dám bước tới ba bước nữa? Âu Dương Hải nghe vậy, lại hừ một tiếng? Chàng ngầm vận công lực lên đến mức cao nhất, rồi bước tới ba bước. Bởi vì Âu Dương Hải cảm thấy khoảng cách giữa mình với hắn còn rất xa, làm sao có thể giết hắn được? Làm sao có thể trả được mối thù? Nhưng Âu Dương Hải đi lên ba bước xong thì không dám đến gần hơn nữa. Lúc này khoảng cách giữa Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn từ bảy trượng thu ngắn còn năm trượng. Cô Lâu Thiên Tôn chậm răi nói: - Âu Dương Hải, ngươi đi tới ba bước nữa đi! Tiếng nói của hắn y như tiếng quỉ câu hồn. Âu Dương Hải bất giác đưa chân? Ngay khi đó? Âu Dương Hải tỉnh ngộ rằng đó là một âm mưu, chàng muốn rút chân lại, nhưng chân trái đã đạp xuống. Xa xa trong phong cốc vang lên tiếng quát: - Mau dừng bước không nên tiếp cận hắn Âu Dương Hải nghe thấy tiếng quát này thì giật mình, chàng đẩy chân trái muốn lùi lại ngay. Ai ngờ dưới chân Âu Dương Hải chợt cảm thấy một vật sắc nhọn xuyên thủng đế giày, rồi cảm thấy một cơn đau thấy xương, mắt lập tức tối sầm, đầu óc hôn mê. Âu Dương Hải la thầm: ?Hỏng rồi! Đây là độc khí gì??. Lúc đó, Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả điên cuồng? Hắn nói: - Lăng Hình Đinh bên trong nội chứa hàng trăm thứ độc trên thế gian! Ha ha? Trong thiên hạ còn có ai có thể giải được độc này? Cô Lâu Thiên Tôn nói xong tung mình đi mất. Âu Dương Hải chỉ nghe ba chữ ?Lăng Hình Đinh? còn những lời khác chàng đã không thể nào nghe rõ được, hai vai run lẩy bẩy, người Âu Dương Hải ngã nhào xuống. Cô Lâu Thiên Tôn bay đi, Âu Dương Hải ngã xuống và đồng thời một bóng đen bay tới cực nhanh. Người đó phi thân tới chộp lấy thân người Âu Dương Hải. Tốc độ nhanh như sấm chớp, có thể nói là Cổ Lâu Thiên Tôn vừa mới bay khỏi phiến đá thì tiếp đó là một phu nhân đáp xuống phiến đá. Phu nhân không hề truy kích Cô Lâu Thiên Tôn, đem Âu Dương Hải đặt lên phiến đá, hai tay điểm cách không liên tiếp huyệt đạo toàn thân Âu Dương Hải. Thủ pháp cách không điểm huyệt của bà ta thật là hiếm thấy trên võ lâm. Lúc này, bên ngoài cốc vang lên một tiếng hú dài? Một bóng người trong chốc lát đã bay xuống. Phu nhân trên phiến đá đột nhiên nói: - Sáu trượng xung quanh phiến đá đầy độc dính, sư huynh chú ý. Người bay tới nghe vậy khẽ đảo người hai cái, thân người vừa đáp xuống lại phi lên phiến đá. Người này mà hộp mõm dài y như con khỉ, ông ta chính là Cổ Thiên Nhân Viên. Hai tay phu nhân vẫn vỗ liên tiếp lên huyệt mạch của Âu Dương Hải, miệng nói: - Sư huynh, huynh mau xem ?Lăng Hình Đinh? rơi đầy trên mặt đất xem có chứa độc chất gì? Cổ Thiên Nhân viên nhìn Âu Dương Hải nằm trên phiến đá, ông ta đã biết Âu Dương Hải trúng kịch độc, trông thấy vẻ hoang mang của phu nhân, ông ta cũng thất kinh. Cổ Thiên Nhân Viên không nói tiếng nào, từ trên phiến đá khẽ nhảy ra ngoài bảy trượng. Quay mình nhìn lại, chỉ thấy khắp xung quanh, phiến đá trong vòng năm trượng, vương vãi cả trăm cây đinh nhỏ sắc cạnh, những cây đinh nhỏ bé này bén nhọn, màu đen tuyền, cho nên trong đêm tối dù cho ánh mắt có tinh đến đâu cũng không thể phát giác những cây Lăng Hình Tiểu Đinh này vương vãi trên mặt đất. Cổ Thiên Nhân Viên đưa tay nhặt một cây đinh, đưa trước mắt ngửi mấy cái. Ông ta khẽ kêu lên một tiếng, cầm cây đinh nhỏ nhảy lên phiến đá nói:- Đại Ngọc, ta đến thay muội đây, muội thử xem thứ đấy là độc gì?Phụ Nhân nói: - Sư huynh muội vừa điểm huyệt ?Thần Đại ? của nó, huynh mau dùng Thiên Lang Chỉ Kình điểm vào huyệt ?Khí Trụ?, thuận theo mạch mà xuống, không được ngừng lại. Vừa trong lúc đó, phụ nhân đã điểm lên huyệt ?Thần Đại? của Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên tay phải khẽ điểm tiếp vào huyệt ?Khí Trụ?. Nữ nhân cầm lấy ?Lăng Hình Đinh? quan sát? Một lúc lâu! Đôi mắt sau tấm lụa đen che mặt bà ta bắn ra tia sáng kinh sợ. Thân người bà ta run lên. ?Tách ? một tiếng, mũi ám khí Lăng Hình Đinh rơi trên phiến đá. Đôi mắt phụ nhân đã long lanh nước mắt. Tình huống này rõ ràng tính mạng của Âu Dương Hải bị trúng độc cực kỳ nghiêm trọng. Lúc này bàn tay Cô Thiên Nhân Viên đặt lên huyệt ?Khí Hải ? ngay bụng Âu Dương Hải, lên tiếng nói:-Đại Ngọc, chất độc toàn thân nó đã bị ép ra đến chân trái. Không biết?Phụ nhân buồn bã nói: - Độc của Lăng Hình Đinh là tổng hợp ba loại độc làm chủ là Miêu Cương Độc Cổ, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thủ, còn có loại độc làm phó là rết, rắn độc, nhện độc, bò cạp và thêm mấy mươi loại cỏ độc phụ thêm, tất cả chế thành chất kịch độc ?Đích Trường Hồng?. Cổ Thiên Nhân Viên kinh hăi nói: - Nó trúng phải chất độc ?Đích Trường Hồng? ư? Phụ nhân thở dài nói: - Chất độc Đích Trường Hồng này là một loại độc lợi hại nhất trên đời, được ghi trong ? Hải Lưu Chân Kinh ?, không ngờ tên khốn khiếp kia cướp được bộ chân kinh này xong, thì những kỳ môn dị học kia lại giúp cho hắn càng hung hăng hơn. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Đại Ngọc, muội đã biết hắn là ai hay sao? Phụ nhan nói: - Không, chỉ là hoài nghi. Bởi vì chất độc ?Đích Trường Hồng? chỉ có ghi trong ?Hải Lưu Chân Kinh? ?. Người đó biết chế chất độc này đương nhiên là căn cứ những điều ghi trong sách. Khi xưa ?Hải Lưu Chân Kinh? ở trong tay ta, phần bị rơi vào tay Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Chính là phần sau có ghi chép ?Đích Trường Hồng?. Cổ Thiên Nhân Viên lên tiếng: - Thế thì chất độc trên người nó không thể tiêu trừ được ư? Nữ nhân thở dài: - Sư huynh, huynh biết đấy, nếu nó có mệnh hệ gì thì muội biết đối xử thế nào với Kiệt ca ca dưới chín suối? Dù sao đi nữa, ta cũng không thể để nó chết đi, dù ta có mất mạng ở đây cũng không tiếc, ta muốn nó sống măi. Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy chăm chú nhìn phụ nhân che mặt, tuy ông ta không thể thấy được sự biểu lộ tình cảm trên khuôn mặt của bà, nhưng với thần thái lộ ra đôi mắt, Cổ Thiên Nhân Viên đă biết tâm ý của bà. Cổ Thiên Nhân Viên biết rõ nếu trúng phải chất độc Đích Trường Hồng thì không thuốc nào có thể chữa được, ông ta không biết phụ nhân che mặt muốn dùng cách nào để cứu tính mạng Âu Dương Hải. Cổ Thiên Nhân Viên im lặng một chập rồi hỏi: - Đại Ngọc, chẳng lẽ trong Hải Lưu Chân Kinh không có ghi cách giải trừ chất độc ?Địch Trường Hồng? hay sao? Nữ nhân lắc đầu nói: - Không có! Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Thế thì muội muội cứu nó như thế nào? Phụ nhân buồn rầu nói: - Sư huynh, huynh có biết ngàn vạn chất độc trong thiên hạ, trong lúc bức bách không biết phải làm sao, cách giải duy nhất là gì không? Cổ Thiên Nhân Viên đáp: - Dĩ độc công độc Phụ nhân gật đầu nói: - Sư huynh, có lúc nào huynh cảm thấy võ công của muội tiến triển quá nhanh không? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Nhớ lại khi xưa, sau khi tiểu muội đã thoát ly môn hạ Dao Trì Ma Nữ, cùng Kiệt sư đệ học tập võ công trở lại, đại bộ phận võ nghệ là do ngũ huynh thay nhau truyền thụ, ta biết muội và Kiệt sư đệ trí tuệ rất cao, ngày qua tháng lại nhất định sẽ vượt cả ta, và từ hai mươi mấy năm trước, lúc ta đến Đế Vương cung thăm Kiệt sư đệ, liền tcảm thấy võ công của Kiệt sư đệ hình như đã vượt ta rất xa, lúc đó ta hoài nghi vô cùng, nhưng vẫn không nghĩ ra gì cả. Chẳng nhẽ trong đó có nguyên nhân to lớn. Phụ nhân ngẩng đầu nhìn sao trời, hình như nhớ lại chuyện xưa? Đột nhiên bà thở dài, lẩm bẩm tự nói: - Chuyên xưa như giấc mộng, một giấc mộng đẹp biết bao? Nhưng mộng đẹp chưa dứt, đôi én đã phân ly, âm dương cách biệt? Kiệt ca ơi? Phụ nhân bỗng kêu lên bi ai vô cùng? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Đại Ngọc, muội đưng bi thương quá. Phụ nhân nói: - Sư huynh, huynh có biết rõ tình yêu của ta và Kiệt ca, huynh biết muội và Kiệt ca một nay không thể phân ly không? Nhưng nay Kiệt ca đã rời bỏ muội mà ra đi mười tám năm dài đằng đ»ng rồi, nhất định sư huynh sẻ hỏi vì sao muội không cùng với Kiệt ca chết dưới đáy đầm Thiên Kiếm? Vốn lúc đó muội đã tính cùng Kiệt ca vùi thân xuống đáy đầm, nhưng khi vừa nhảy xuống Thiên Kiếm Đầm thì nước đầm lạnh buốt đă làm muội nhớ lại mối huyết thù này không ai báo? Cho nên, mười tám năm nay muội thời khắc nào cũng sống trong sự căm hận, do đó muội sáng lập một Bạch Hoàng Giáo để hại thiên hạ giang hồ võ lâm, tụ tập những kẻ thù năm xưa tham dự vào vụ Thiên Kiếm Đầm làm thuộc hạ cho muội, sau đó muội ở sau bức màn điều khiển họ làm việc xấu xa hung ác, để cho người đời nguyền rủa họ, thống hận họ? Cô Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Đại Ngọc, hôm trước gặp muội, ta liền hoài nghi một nữ nhân nhân từ như muội tại sao lại trở nên tàn khốc như vậy, thì ra? Ông ta nặng lẽ thở dài, không nói nữa! Phụ nhân đột nhiên ảm đạm nói: - Ta tự biết những việc đă làm từ mười mấy năm qua là quá đáng, nhưng ta không sợ sự trừng phạt của trời, chỉ cần báo được mối thù năm xưa thì dù ta có chết đi bị thế nhân nguyền rủa, ta cũng không hối hận. Nhưng từ khi muội biết được mảnh cốt nhục này vẫn còn trên nhân gian, muội dần dần cảm thấy hối hận. Nói đến đây, đôi mắt phụ nhân đăm đắm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt như người chết của Âu Dương Hải, lúc lâu sau bà trầm giọng nói: - Sư huynh, khi xưa võ công của Kiệt ca tăng tiến thần tốc như vậy, đương nhiên có nguyên nhân trong đó. Đạo võ học bao la như bể, muốn luyện đến tuyệt cảnh, vẫn không thể rời khỏi yếu tố thời gian, nhưng trên trần thế lại có một loại võ công, chuyên đi theo con đường tà đạo, thu ngắn sự lâu dài của thời gian. Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu và nói: -Lúc ân sư còn tại thế, từng nói qua loại võ học mau chóng thành tựu này, nhưng người nói: Muốn học tập loại võ học tốc thành này đầu tiên nhất phải có dược vật, tương bổ, hoặc là những loại thuốc tương khắc với sinh lý của con người, nhưng loại võ này có nhiều điểm tinh thâm kỳ bí hơn võ học chính tông, chỉ một sự sai sót thì người tập luyện lập tức mất mạng, do đó người luyện võ thà rằng tiêu phí năm dài tháng rộng cả đời để học võ công chính tông, mà không muốn mạo hiểm tập môn võ học kia. Phụ nhân nói: - Người luyện võ không muốn nguy hiểm tính mạng để nghiên cứu loại võ học tà môn tốc thành này, tuy là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là không hiểu cách luyện môn võ công này mà thôi. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Không sai, môn võ học này rất là khó hiểu, không biết Kiệt sư đệ? Phụ nhân khẽ thở dài, nói: - Bộ kỳ thư ?Hải Lưu Chân Kinh? chính là chuyên môn ghi chép loại võ công tà môn tốc hành này. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Bộ kỳ thư đó ngu huynh sớm đã nghe qua, là một bộ võ học bảo bối tinh diệu huyền ảo nhất thiên hạ. Nhưng không biết trong đó có ghi chép những võ học kỳ lạ gì, khiến cho hàng ngàn hàng vạn người trong giang hồ phát điên phát cuồng lên. Phụ nhân nói: - Nghe nói ?Hải Lưu Chân Kinh? phân làm ba phần thượng, trung, hạ ba bộ chân kinh. Thượng bộ chân kinh ghi chép võ công luyện khí, nghe nói người ta chỉ cần bộ chân kinh tinh tuý này thì có thể luyện được một thân kim cương bất hoại, trường sinh bất lăo. Phần trung thì ghi chép võ học quyền kiếm, đương nhiên học xong những võ kỷ này rồi thì thiên hạ vô địch. Phần hạ của chân kinh ghi chép tuy có ít chiêu thức võ công, nhưng nó chủ yếu là những tạp kỷ độc thuật, ám khí, vân vân. Năm đó Kiệt ca ca với muội được ?Hải Lưu chân kin? chính là phần ba. Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy kinh ngạc vô cùng nói: - Thật sự có một bộ sách như vậy ư? Phụ thân nói: - Kiệt ca được bộ chân kinh phần hạ, chỉ đơn luyện có vài loại võ công, chiêu thức ghi chép trong đó cũng đã khó tìm được địch thủ điều đó đủ chứng minh lời nói lưu truyền là có thật. Cổ Thiên Nhân Viên liền hỏi: - Đại Ngọc, muội còn muốn dùng cách dĩ độc công độc trị liệu chất độc ?Đích Trường Hồng? của nó, không biết trong thiên hạ còn có độc vật nào có thể đề kháng chất độc ?Đích Trường Hồng? được không? Phụ nhân nói: - ?Đích Trường Hồng? dùng các loại kỳ độc trong thiên hạ chế thành, không có một loại độc vật nào có thể kháng cự được ?Đích Trường Hồng?. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Lời nói của muội ta càng cảm thấy mơ hồ. Phụ nhân nói: - Năm xưa muội và Kiệt ca vì luyện tập tuyệt kỷ tốc hành này, đã từng uống một loại chất độc mạnh đặc biệt, muội muốn vận chất kỳ độc của bản thân ra để khắc chế độc trên người nó! Cổ Thiên Nhân Viên thất kinh kêu lớn: - Như thế sao được, độc khí hộ nguyên trên ngưòi, một khi mất đi thì chẳng phải là hại đến tính mạng của muội ư? Phụ nhân lặng lẽ gật đầu nói: - Sau khi ta chữa chất độc trên người nó xong, độc khí hộ nguyên của ta sẽ dần dần tiêu trừ hết, trăm ngày sau sẽ hư hao mà chết, nhưng trong thời gian một trăm ngày đó, võ công của ta sẽ không có ảnh hưởng gì, trong thời gian ba tháng, đủ có thể cho ta làm nốt những việc còn chưa xong. Cổ Thiên Nhân Viên vội nói: - Đại Ngọc, muội không thể tự hại mình như vậy được, nếu như Kiệt đệ có biết thì nhất định không để cho muội làm như vậy đâu. Phụ nhân buồn bã trả lời: - Sư huynh, huynh muốn bảo ta nhìn đứa con của mình chết như thế này sao? Hoá ra phụ nhân chính là đương kim Bạch Hoàng Giáo Chủ. Người trong võ lâm dù là thông minh, cơ trí đến đâu, nhưng họ cũng không thể ngờ được Bạch Hoàng Giáo Chủ chính là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nổi danh trung nguyên khi xưa. Âu Dương Hải đương nhiên không biết Bạch Hoàng Giáo Chủ người mà làm chàng thù hận lại chính là mẫu thân Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thân sinh ra chàng, trên cõi trần thế mờ mịt này thật có nhiều chuyện khiến cho người ta nằm mơ cũng không thấy được. Bởi vì tạo hoá đùa cợt con người nên cũng tạo nên rất nhiều mối hận thiên cổ bi thảm khôn nguôi. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Hiện giờ đại bộ phận độc khí trên người Âu Dương Hải đã bị ép chế đến chân trái, chỉ cần chặt đứt cái chân này của nó sau đó uống thêm những thuốc quí trong thiên hạ thì ta cũng hơi tin là có thể chữa khỏi dư độc trên người nó. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc buồn bã trả lời: - Sư huynh, huynh biết rằng Hải nhi không phải là của một mình muội, nó là kết hợp giữa muội và Kiệt ca, dù sao chăng nữa cũng không thể hại nó. Nó từ nhỏ đã mất đi nơi nương tựa, chịu bao đau khổ, tấm lòng người làm cha mẹ của muội cũng đã thấy không an tâm, muội còn có thể chặt chân của nó nữa hay sao? Qua lời nói của bà, đủ làm người ta cảm thấy sự vĩ đại của người từ mẫu trong thiên hạ, bà cam nguyện nhận lấy sự khổ sở vô cùng cho mình, mà không muốn cho đứa con của mình phải chịu sự đau khổ tàn phế. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ngừng một lát lại nói: - Huống chi ba loại chất độc Miêu Cương Độc Cốt, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thụ như trong ?Đích Trương Hồng? có tính tiềm phục rất lợi hại, hễ một khi lưu truyền thì tử tôn về sau sinh ra toàn những người khờ ngốc, điên khùng, vì một nhà họ Âu Dương chẳng nhẽ muội còn tiếc chi cái tính mạng hà tiện này? Cổ Thiên Nhân Viên biết tính cách của vị sư muội này, sự tình một khi đã được bà quyết định thì dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi được, ông ta biết sự việc thê lương này đã thành cuộc thế chắc chắn rồi có nói cũng vô dụng. Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Hài điệt nhi nếu biết chuyện này thì không biết nó đau đến đâu. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc bỗng trầm giọng nói: - Sư huynh, khi muội còn chưa chết, huynh tuyệt đối không được để cho nó biết thân thế của muội. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Sao? Muội không muốn nó biết muội là mẹ của nó? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc gật đầu nói: - Vì muội để cho nó căm hận kẻ thù muội muốn Hải nhi hận Bạch Hoàng Giáo để sau khi muội chết nó biết được chân tướng thì sẽ vĩnh viễn biết ơn sự vĩ đại của tấm lòng người mẹ. Cổ Thiên Nhân Viên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả, hỏi: - Thế cuối cùng muội muốn làm như thế nào? Đông Hâu Lâm Đại Ngoc thở dài nói: - Đêm nay thứ cho muội không thể nói cho huynh biết. Cổ Thiên Nhân Viên im lặng trầm tư. Đông Hậu Đông Phương Ngọc đột nhiên trầm giọng nói: - Sư huynh, huynh có thể hứa rằng trước khi muội chết không nói rõ chân tướng cho nó biết được không? Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Đại Ngọc, muội biết rằng ngu huynh đối với muội và Kiệt đệ rất là yêu mến, dù hai người khi xưa làm những chuyên gì, trước đến giờ ta vẫn chưa hỏi qua hai người. Ôi... Kiệt sư đệ, trẻ trung là thế, không ngờ đã ly biệt, nhân gian mười tám năm rồi mà muội lại phải sắp rời khỏi nhân thế! Nghĩ ngợi lại chuyện xưa làm Cổ Thiên Nhân Viên cảm thấy thê lương buồn bã vô cùng... Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Sư huynh, muội và Kiệt ca hưởng được đại ân vô cùng của huynh, chưa có thể báo đáp, mà ngày nay lại muốn phiền huynh nhiều việc, coi sóc giùm Hải nhi. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Đại Ngọc, muội yên tâm, ngu huynh nhất định sẽ chăm sóc nó, ta sẽ coi nó như đứa con của mình vậy! Hồi lâu Đại Ngọc nói: - Công ơn của huynh như trời bể, muội và Âu Dương Hải nguyện kiếp sau xe rơm kết cỏ báo đáp. Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Sư muội đã trả một giá quá đắt, nhưng có tự tin trừ hết độc trong người nó không? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Muội có thể, muội trong thời gian cực ngắn ngủi, công lực đã vượt qua hơn huynh. Chất độc rất mạnh, nếu chậm trễ lâu e có biến hoá, chúng ta đi thôi! Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ôm lấy thân mình Âu Dương Hải phóng đi? * * * Lý Xuân Hoa triển khai khinh công chạy như giông gió vượt qua mấy ngọn núi, nhưng nàng và Âu Dương Hải lại lạc phương hướng, cho nên không đuổi kịp được Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa không biết rằng mình đuổi sai phương hướng, tưởng lầm rằng khinh công của mình yếu hơn Âu Dương Hải rất nhiều, do đó nàng càng chạy nhanh, đem khinh công nâng tới mức cao nhất mà nàng có thể đạt tới. Thân hình của nàng như một luồng khói lướt qua vùn vụt trên mặt cỏ, ngọn cây. Trong thoáng chốc nàng đă đuổi đến một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Trước mặt là một thảo nguyên bao la rộng lớn. Lý Xuân Hoa ngẩn ngơ, dừng thân hình lại, ngắm nhìn thảo nguyên bao la đến xuất thần. Nàng biết rằng mình đă đuổi sai phương hướng, nhưng bốn phía đông tây nam bắc mênh mông không biết Âu Dương Hải ở phương nào? Lý Xuân Hoa tính rằng mình đã chạy mười bảy mười tám dặm, nếu Âu Dương Hải đã gặp Cô Lâu Thiên Tôn thì có thể đã phát sinh trận đấu ác liệt? Đang nghĩ ngợi, phía đông bắc của thảo nguyên bỗng hiện ra một bóng người, chạy đến phía này rất nhanh. Lý Xuân Hoa đảo người nấp vào trong bụi cỏ gần đó. Vù một tiếng bóng người đó như một luồng khí chạy qua trước mặt nàng. Lý Xuân Hoa vừa liếc thấy, trong lòng kinh hãi. Chị thấy người này mặc áo dài mầu tím, râu dài tới ngực, khăn xanh che mặt, trên vai có một thanh cổ kiếm, người đó là Thiết Địch Quái Hiệp. Lý Xuân Hoa bỗng loé lên một ý nghĩ đáng sợ. Chẳng lẽ đó chính là sư phụ ư? Nhìn thân hình của ông và cả thanh kiếm sau vai nữa... Lý Xuân Hoa đuổi theo. Nàng vốn đã hoài nghi hình trạng của Co Lâu Thiên Tôn rất giống với ân sư Thiết Địch Quái Hiệp. Mười năm đi theo thầy, nàng rất rành dáng hình của Thiết Địch quái hiệp, dù sao đi nữa, Lý Xuân Hoa cũng đều có thể nhận ra ân sư, nhưng bởi vì nhiều mối nguyên nhân làm nàng không dám khẳng định chính xác. Đứng về lý lẽ mà nói, đây là một chuyện không thể có. Ân sư Thiết Địch Quái Hiệp nhân từ, hiệp nghĩa như thế ? Nhưng Lý Xuân Hoa lại suy nghĩ thêm, trong giang hồ võ lâm, lai lịch của Thiêt Địch Quái Hiệp vẫn là một bí mật, rất ít người biết được tên tuổi lai lịch và cả mặt thật của ông nữa. Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thấy mình phán đoán không sai. Đang đi, Lý Xuân Hoa bỗng ngẩng đầu, một bóng người đứng trước mặt nàng ba bốn thước! Lý Xuân Hoa thất kinh kêu lên một tiếng vội lùi lại ba bốn bước. Chỉ thấy bóng người mà mình suýt đụng phải chính là Thiết Địch Quái Hiệp. Lý Xuân Hoa trong lòng kinh hãi lo sợ vô cùng! Nàng buột mồm kêu lên: - Sư phụ! Chi nghe Thiết Địch Quái Hiệp cười hỏi: - Hoa nhi phải không, sao con sợ ta như vậy? Lý Xuân Hoa là một người cơ trí, lanh lợi, nhưng những sự việc cực kỳ bí ẩn này liên tục làm nhiễu loạn thần trí của nàng, mà nàng không biết xử trí ra sao cả. Lý Xuân Hoa ráng trấn tĩnh, nói: - Con...con...con... Nói liên tục ba chữ ?con?, nàng không biết nói tiếp làm sao nữa. Qua một lúc lâu, Lý Xuân Hoa dần dần bình tĩnh lại. Nàng nghĩ: ?Âu Dương Hải thật sự gặp phải ám toán hay sao? Thiết Địch Quái Hiệp có thể nào là Cô Lâu Thiên Tôn ư? Nếu là như thế thì lời của sư phụ lại là thật ư?? Lý Xuân Hoa lặng lẽ bước đi như hồn ma vật vờ. Trong đầu nàng chỉ nghĩ những câu hỏi này. Nên biết rằng trong tim nàng Âu Dương Hải đă chiếm một vị trí rất quan trọng, nàng nguyện có thể không cần tính mạng của mình, nhưng không muốn tình lang gặp bất cứ sự không may nào. Nghe hung tin về tình lang, nàng khó tránh khỏi trạng thái mất hồn. Bỗng một tiếng kêu của chim đêm làm bừng tỉnh thần trí hôn trầm của Lý Xuân Hoa. ?Quác! Quác! ? Hai tiếng chim đêm lại cất lên điếc tai... Lý Xuân Hoa quay đầu xem xét xung quanh, bất giác cảm thấy lạnh người. Không biết từ lúc nào mình đă đi đến một nơi âm u lạnh lẽo như vậy. Chỉ thấy đây là một nghĩa địa, dưới bóng đen của các loại cây bạch dương, tùng ngoài đồng. Mộ bia rải rác khắp nơi, thật là âm u thê lương rùng rợn. Trừ tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng chim đêm ra, còn xung quanh thì vắng lặng, tĩnh mịch. Lý Xuân Hoa đi đến nghĩa địa này, đột nhiên cảm thấy điềm gở. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh phát giác trong rừng cây xa xa nơi nghĩa địa này, hình như có một toà trang viện, nàng nghĩ: ?Ở nơi âm u lạnh lẽo thế này sao lại có người ở?? Lý Xuân Hoa tập trung mục lực quan sát kỷ lại một lần nữa, ai ngờ những nhà cửa trông thấy hồi nãy, bây giờ không thấy nữa. Lý Xuân Hoa kinh ngạc, nói thầm: - Chẳng nhẽ mắt ta hoa hay sao? Bỗng một tiếng hú bay qua nghĩa địa, bóng cây nghiêng ngả... Lý Xuân Hoa lại nhìn vào lùm cây, xa xa trong nghĩa địa, quả nhiên xuất hiện một ánh đèn, nhưng ngay lập tức lại bị rừng cây dày đặc che lấp đi. Hoá ra xung quanh toà trang viện đó là rừng cây, cho nên từ nơi xa thế này nhìn ra thì thật không dễ dàng gì phát hiện ra một toà trang viện. Ngay lập tức, trong đầu Lý Xuân Hoa nảy ra một ý niệm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này mây trên không trung đã tan, chỉ thấy sao đêm nhấp nháy, bây giờ đã là đêm khuya. Lý Xuân Hoa, đột nhiên cất bước đi tới! Đột nhiên, Lý Xuân Hoa tung mình lướt qua ba ngôi mộ nhảy ra sau một ngôi mộ. Lúc nàng vừa núp xuống, bỗng nghe tiếng gió ào ào. Chỉ thấy một người áo dài đen từ sâu trong nghĩa địa chạy tới. Lý Xuân Hoa trông thấy người mặc áo đen này thân hình vừa phải, sắc mặt lạnh lẽo như không có huyết sắc, nàng nghĩ đến thân hình người nảy rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra. Người áo đen mặt tái nhợt này có ánh mắt âm u, hẳn từ từ di động khắp xung quanh nghĩa địa, rõ ràng là hắn đang tìm kiếm một chỗ nào đó. Đột nhiên người áo đen huýt sáo ba tiếng dài ngắn không đều nhau. Tiếp đó? Trong nghĩa địa ngoài mấy mươi trượng vang lên tiếng hú như quỉ khóc ma gào. Tiếng hú liên tục vang lên, vây phủ bốn phương tám hướng. Lý Xuân Hoa kinh hãi, nghe tiếng hú này, nàng không ngờ rẳng ở nơi hoang vu không người này lại có phục kích, từ đó có thể thấy toà trang viện kia nhất định có tiềm phục võ lâm cao thủ. Tiếng hú sau cùng hình như phát ra ở ngoài một dặm. Xung quanh lại trở nên im lặng như tờ. Lý Xuân Hoa kinh thầm, nếu không phải là tình cờ mình vừa mới đi, thì nhất định bị họ phát hiện hành tung. Người áo đen nghe tiếng hú cuối cùng xong, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ đắc ý tựa cười nhưng không phải cười, thình lình lại có hai bóng người chạy nhanh tới. Hai người này đến trước mặt người áo đen, cúi mình thi lễ. Chỉ nghe người áo đen nói với hai đại hán: - Vương Cửu, Lý Lục, hôm nay các ngươi giữ ở đây thay cho Trần Ngưu, Dương Thành Chí đã chết, chỉ cần các ngươi tiềm phục trong mộ tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng các ngươi nến ngủ gục, lơ là nhiệm vụ thì nên nhớ rằng qui luật của tổ chức rất nghiêm khắc, sẽ không dung thứ đâu. Hai đai hán áo đen gật đầu lia lịa nói ?Dạ?. Người áo dài đen cười hề hề hai tiếng nói: - Nếu các ngươi làm tốt thì sẽ có ngày ta bẩm lên trên đưa các ngươi làm thị vệ trong nội các. Lý Lục đại hán đứng ở bên trái cười: - Ân đức của Tiền gia, Vương Cửu, Lý Lục mãi cảm kích không quên, nhất thiết đều nhờ Tiền gia đề bạt cả. Người áo đen cười lạnh lùng, quay đầu chạy vào sâu trong nghĩa địa. Lý Xuân Hoa kinh thầm, tổ chức mà họ nói là gì? Lại còn có danh xưng nội các nữa. Người áo đen đi rồi, người tên là Vương Cửu đắc ý cười nói: - Lý Lục, vị họ Tiền này là thị vệ trưởng trong nội các phải không? Lý Lục cười nhạt nói: - Vương Cửu, nhà ngươi thật là có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, vị họ Tiền này là một trong tám đại huyết ma của tổ chức chúng ta, quyền lợi và địa vị của người ấy trong tổ chức chỉ thấp hơn có mấy người mà thôi. Chỉ cần chúng ta được người ấy để mắt hà hà, cuối cùng sẽ có một ngày họ Lý ta sẽ gặp vận hên được điều vào nội viện, khỏi phải ở nơi đây làm bạn với người chết! Lý Xuân Hoa nghe mấy câu nói chuyện ngắn ngủi giữa họ với nhau, đã biết tổ chức mà họ nói to lớn vô cùng, với thành tựu khinh công của người áo dài đen kia thì hẳn là tông sư của một phái. Mà người áo dài đen là một trong tám đại huyết ma vậy thì người có võ công như người áo đen quyết không phải chỉ có vài người mà thôi. Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thêm ngạc nhiên, không biết tổ chức này mới nổi trên giang hồ hay là tổ chức thế lực của Cô Lâu Hung Thủ. Nghĩ đến đây, chỉ thấy Lý Lục từ từ đi đến phía nàng. Lý Xuân Hoa im phăng phắc, nhắm kỷ Lý Lục đến còn cách một trượng, nàng lao vọt ra nhanh như bóng ma, tay phải bấu vào uyển mạch của Lý Lục. Ai dè võ công của Lý Lục không phải xoàng, hắn nhìn thấy bóng người xông ra, vội vã vặn người lùi lại ba bước, hét lên: - Ai đó? Cùng lúc đó Lý Lục đã rút thanh quỉ đầu đao ra. Lý Xuân Hoa trông thấy Lý Lục tránh khỏi một chiêu cầm nã của mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ nhân vật hạ đẳng như thế này lại có được võ công nhường ấy. Vương Cửu trông thấy kẻ địch, đột nhiên rút từ trong người ra một thanh tre đưa lên miêng thổi? Te? te..te? Một loạt những thanh âm rin rít lập tức bay ra. Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lên một tiếng giơ tay bắn ra mấy mũi kim châm vào Vương Cửu. Nàng lắc mình xông tới vung tay phóng ra ba chưởng. Một tiếng hự vang lên, nhưng chỗ nguy hiểm trên người Lý Lục đều bị trúng thương, lăn ra chết ngay. Vương Cửu cũng bị kim châm nhỏ xíu bắn trúng, không kịp kêu lên tiếng nào cũng chết nốt. Lý Xuân Hoa hạ độc thủ như vậy là vì sợ người của đối phương tới và mình bị bại lộ, vốn nàng muốn bắt sống một tên để hỏi xem tổ chức ấy là gì? Lý Xuân Hoa trong tích tắc giết chết Vương Cửu, Lý Lục, bèn triển khai thân hình lướt đi trong bóng đêm thẳng tới toà trang viện nguy nga trong rừng kia. Lý Xuan Hoa là cao thủ đệ nhất trong giang hồ, chỉ thấy nàng nhảy lên đáp xuống vài cái, người đã ra xa đến sáu bảy trượng hơn nữa rơi xuống rất êm, ống tay áo quạt gió không nghe thấy một tiếng nào. Trong lúc phi hành, chỉ thấy Lý Xuân Hoa lộn người mấy vòng đáp xuống một cây tùng rậm rạp. Vù vù vù? trong rừng cây bao vây ngoài trang viện phi ra bốn bóng người. Họ đột nhiên chia ra nhằm hướng mà Lý Xuân Hoa vừa tới chạy chạy vụt đi. Chỉ thấy bốn bóng người thấp thoáng rồi mất hút trong đêm đen. Lý Xuân Hoa mỉm cười từ trên cây khẽ đáp xuống. Nàng nhảy qua vài lùm cây, trong đêm tối chỉ thấy ngoài mười tám trượng, ẩn hiện một toà trang viện cực lớn, thình lình có một tiếng cung tên xé gió. Cách chỗ Lý Xuân Hoa đứng mấy bước, trên một cây ngô đồng rậm rạp, một mũi tên bay ra, nhằm hướng trang viện bắn vọt lên không. Lý Xuân Hoa kinh thầm, không ngờ xung quanh cảnh giới nghiêm ngặt như vậy. Lý Xuân Hoa vung tay phải bắn kim châm ra. Đột nhiên một bóng đen từ trên cây ngô đồng cao hơn bốn trượng rơi thẳng xuống. Lý Xuân Hoa hạ xong kẻ phục kích, vận chân khí, như con én liệng phi thẳng tới dưới chân tường của toà trang viện, tung mình nhảy vào. Trong toà trang viện rộng lớn này, trừ phòng ốc hàng lầu cao gác lớn ra, còn đều là tre trúc xanh rờn, hoa lan thơm ngát. Khắp xung quanh không thấy một ánh lửa nào, âm khí lạnh lẽo. Lý Xuân Hoa đã thấy sự canh gác nghiêm ngặt bên ngoài nên không dám khinh suất, rón rén bước đi. Nào ngờ nàng đi qua mấy toà viện lạc mà xung quanh vẫn không thấy bóng người. Điều kỳ lạ là trong trang viên này hình như không có chủ nhân, ở đâu cũng có lá rơi đầy đất, cỏ dại um tùm, cửa phòng ốc đã mục nát, cũ kỷ. Sư im lặng bất thường này, làm cho người ta càng thấy ghê rợn. Lý Xuân Hoa là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng biết rằng trên giang hồ có lắm điều xảo trá lường gạt, bên ngoài làm có vẻ yên lặng bình thường thì ngầm bên trong là đầm rồng hang hổ. Cho nên, Lý Xuân Hoa càng không dám lộ hành tung. Đi như vậy chừng một khắc, vòng khắp cả trang viện, Lý Xuân Hoa vẫn không phát hiện một bóng người khả nghi nào. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc này đã là canh năm, phương đông hơi xuất hiện sắc trắng. Lý Xuân Hoa biết không thể ở đây lâu được nữa, thế là nàng quay mình chạy tới viện lạc hướng đông! Ai ngờ vừa tung mình lên một nóc nhà, Lý Xuân Hoa thầm kêu ?ý? một tiếng: Nguyên là ở hai hàng viện lạc trước mặt, trên một lầu gác có treo bốn cái đèn lồng mầu đỏ. Bốn cái đèn lồng này, ánh nến toả chiếu xung quanh toà lầu đó, trên đèn lồng có bốn chữ lớn viết bằng mực đen: ?Có vào không ra? (Hữu nhập vô xuất). Lý Xuân Hoa kinh thầm nàng biết bốn cái đèn lồng này nhất định là mới treo lên, nêu không thì sao hồi nãy mình không trông thấy ngọn đèn? Không còn nghi ngờ gì nữa, hành tung của mình đã bị người ta phát giác, không ngờ toà trang viện hoang phế lạnh lẽo này lại là một nơi đầm rồng hang hổ. Mọi sự đều đã có sắp xếp, nơi nơi đều có ám phục. Lý Xuân Hoa biết mình đã đặt thân vào nơi nguy hiểm. Nàng nghĩ: ?Mình phải mau chóng rút khỏi nơi này hay là tiếp tục do thám thêm nữa?? Chưa nghĩ xong, bỗng một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói: - Ta tưởng là ai? Lại có gan đột nhập vào trang viện của người ta, hoá ra là Thanh Đạo Minh Chủ Lý Xuân Hoa Đại Minh Chủ đỉnh đỉnh đại danh! Lý Xuân Hoa thất kinh quay đầu lại nơi phát ra tiếng nói. Lúc đó từ phía trước mặt có bốn người áo đen nhảy ra nhẹ nhàng, bốn người này thân thủ mẫn tiệp trong chớp mắt bốn người đã chắn đường bốn phía xung quanh Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa trông thấy thân hình bốn người, đã biết bốn người áo đen này chính là bốn bóng đen nhảy ra lúc mình muốn vào trong trang viện. Nàng thấy bốn người này đều là trung niên hán tử, hông đeo một thanh trường kiếm. Lý Xuân Hoa biết rõ người vừa nói không phải là bốn hán tử áo đen đeo kiếm, nàng cười nhạt nói:- Các hạ đã biết tên của ta, vì sao không xuất hiện để cùng tương kiến?Hà hà hà... một tràng cười lạnh lẽo vang lên. Trên mái nhà hiên căn nhà phía bắc có một người áo đen bay ra. Lý Xuân Hoa nhìn rõ mặt người áo đen này, khẽ ồ lên một tiếng nói: - Lại là ngươi! Hoá ra người áo đen này chính là người họ Tiền mặt tái nhợt, đã xuất hiện ở trên nghĩa địa. Người áo đen nghe vậy hình như lặng người, hoá ra câu nói ?lại là ngươi? của Lý Xuân Hoa dường như nói rằng nàng rất quen thuộc người áo đen. Người ao đen sau lúc sững sờ, cười nhạt nói: - Lý minh chủ nhận được lão phu là ai à? Lý Xuân Hoa cười nhạt nói: - Các hạ là một trong tám đại huyết ma, thật không thẹn là cao thủ, bội phục bội phục. Người áo đen họ Tiền nghe xong giật mình, nên biết rằng trong võ lâm giang hồ hiện nay rất ít người biết được lai lịch của hắn không ngờ Lý Xuân Hoa lại biết được. Người áo đen cười sằng sặc, nói: - Hay lắm, Thanh Đạo Minh chủ thật không phải là tầm thường. Hề hề! Lý Minh chủ đã đến thăm thì chủ nhân của bọn ta cũng rất là hiếu khách, lão phu mời Lý minh chủ đi uống ly trà thơm, gặp gỡ chủ nhân của bọn ta. Lý Xuân Hoa hỏi: - Không biết quí chủ nhân của các hạ xưng hô thế nào? Người áo đen họ Tiền cười nói: - Cái này thì phải gặp chủ nhân bọn ta mới biết. Lý Xuân Hoa cau mày nói: - Hôm nay ta vội vã qua đây, nếu tương kiến với chủ nhân e rằng ảnh hưởng đến tôn nhan chủ nhân của các hạ, hay là để hôm khác đến bái phỏng cũng được. Người áo đen họ Tiền nghe vậy cười nói: - Lý minh chủ cự tuyệt lời mời như vậy, thì quá phụ lòng hiếu khách của chủ nhân. Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói: - Tại hạ nói đã rõ rồi, xin các hạ tránh đường cho. Người áo đen họ Tiền nói: - Nếu Lý minh chủ không gặp chủ nhân của bọn ta thì không thể nào rời khỏi đây được đâu. Lý Xuân Hoa cười nhạt, nói: - Các hạ tin rằng có thể giữ ta lại được ư? Người áo đen họ Tiền cười hề hề nói: - Một tấc đất của trang viện này đều có bố trí phục kích, dù võ công của minh chủ có cao đến đâu cũng khó mà qua ba hàng viện lạc. Lý Xuân Hoa giận dữ nói: - Nếu các ngươi không tránh đường thì đừng trách ta vô lễ. Người áo đen họ Tiền cười nói: - Lý minh chủ giữ ý muốn đi, cũng đừng trách lão phu ép ở lại. Lý Xuân Hoa đột nhiên bước lên! Một hán tử áo đen trước mặt nhảy ngang hai bước chặn đường Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa vung cánh tay duy nhất tung chưởng ra quát: - Tránh ra. Ai ngờ hán tử áo đen đeo kiếm không hề tránh ra, tay trái dùng một chiêu ?Phân Hoa phất liễu? muốn ngăn đỡ thế chưởng của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa nhìn thấy hán tử nọ vừa xuất thủ, thủ kình trầm hùng, nội lực ngấm ngầm, nàng kinh ngạc nghĩ: ?Xem ra người của trang viện này đều là cao thủ có võ công giỏi, nếu mà mình không nhanh chóng hạ độc thủ thì có thể bị tổn hại trong trang viện này?? Lý Xuân Hoa chưa nghĩ xong, thủ kình của hán tử áo đen đeo kiếm đã chạm mạch môn cổ tay của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa lạnh lùng quát lên một tiếng, lật cổ tay, hai ngón trỏ và giữa co lại rồi búng nhanh ra! Người áo đen họ Tiền quát lớn: - Tạ Cương mau lùi lại, đó là Thiên Cang Chỉ. Hự một tiếng, đại hán áo đen đeo kiếm mặt tái nhợt đi, tay ôm bụng khuỵu xuống. Lý Xuân Hoa vận Thiên Cang Chỉ hạ xong một người, lắc mình một cái đã qua sát bên cạnh một đại hán đeo kiếm khác. Soạt một tiếng, đại hán áo đen nọ đã rút trường kiếm ra đâm thật mạnh. Lý Xuân Hoa thấy kiếm thế mau lẹ, khẽ cau mày, giơ tay phóng một chưởng. Một luồng tiềm lực bay thẳng đến. Đại hán áo đen nọ đột nhiên đảo ngang sang bốn bước tránh chưởng lực, rồi lao nhanh tới trước mặt Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa kinh thầm, nàng biết rằng hôm nay nếu không dùng độc thủ thì không thể thoát được khỏi đây. Lý Xuân Hoa trông thấy kiếm thế của đối phương đã sát tới người, nàng thét lên một tiếng, ống tay áo bên trái cuốn lên vù vù, tiềm lực nội kình đánh bạt thế kiếm của đối phương, hữu chưởng phóng ra thật mạnh? Một đạo chưởng lực mạnh mẽ tuyệt luân xông thẳng tới. Đại hán áo đen không ngờ tay áo trống không của Lý Xuân Hoa lại thi triển được tuyệt chiêu đánh bạt trường kiếm, hắn kinh hãi, muốn tránh chưởng lực của Lý Xuân Hoa nhưng nào có kịp nữa? Chỉ cảm thấy ngực nhói lên, bị trúng một luồng kinh khí phách không, bay thẳng lên trời rồi bịch một tiếng hắn từ trên nóc nhà cao sáu bảy thước lăn thẳng xuông đất. Lý Xuân Hoa trong chớp mắt hạ liền hai đại hán áo đen đeo kiếm võ công cao cường làm cho người họ Tiền bất giác biến sắc mặt. Lý Xuân Hoa một chưởng đánh trúng kẻ địch xong, thân mình như én liệng, bay thẳng từ trên mái nhà xuống. Chỉ nghe một tiếng hét lên giận dữ.... Một bóng người ở góc nhà cao ra cản đường Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa lúc này sát cơ đã lộ, cười nhạt một tiếng, tay phải đánh ra mãnh liệt một chưởng. Chưởng này của nàng chính là vận đủ phách không cang khí mà phát, uy thế ghê gớm, chưởng phóng đến đâu thì tiếng rú vang lên đến đó. Một người áo đen bị chưởng phóng mãnh liệt đánh trúng vào ngực, miệng phun mấy ngụm máu tươi, ngã gục xuống đất. Nhưng một chưởng này đã làm thân pháp của nàng chậm trễ, người áo đen họ Tiền và hai đại hán áo đen đeo trưòng kiếm đã nhảy xuống. Lý Xuân Hoa không đợi cho họ sấn tới nàng lao ngược trở lên, hữu chưởng huy động vù vù! Nhẳm thẳng vào hai đại hán áo đen mang kiếm đánh ra hai chưởng. Hai chưởng này của nàng hàm ấn phách không cang khí cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh. Hai người áo đen họ không ngờ rằng Lý Xuân Hoa lại quay mình lao trở lại. - Bình bình! Hai tiếng khẽ. Hai đại hán áo đen đeo kiếm không kịp kêu tiếng nào, thân người tung lên rồi rớt xuống, tâm mạch của cả hai đều bị thoát khỏi ngay tức khắc. Lý Xuân Hoa dùng độc thủ hạ luôn năm người làm cho người họ Tiền vô cùng tức giận, một tiếng cười sằng sặc, người họ Tiền vung tay đánh tới. Lý Xuân Hoa đưa tay đánh bật chưởng thế của hắn, ra chiêu trả đũa tức khắc. Lúc này hai người đều giận dữ, chiêu thức vô cùng hiểm độc. Người áo đen họ Tiền quả nhiên là một cao thủ võ lâm, trong trận giao đấu này, quyền chưởng như mưa sa gió táp, kình lực toả ra đến một trượng. Lý Xuân Hoa dưới quyền chưởng cương mãnh của hắn, nàng thi triển thủ pháp bắt gân đả huyệt, cánh tay phi đạo liên tục ép chiêu thức và kinh lực của người họ Tiền nửa đường bị tan hết. Người áo đen họ Tiền đánh liền hai mươi mấy chiêu xong, đột nhiên dừng tay lại nhảy lùi lạnh lùng nói: - Lý cô nương võ công cao cường, hãy nhận mấy chiêu ?Quư Lân Chưởng? của ta xem sao! Lý Xuân Hoa nghe thấy ba chữ ?Quư Lân Chưởng? sắc mặt biến đổi... Bởi vì nàng nhớ lại năm xưa phái Cổ Mộ có một vị tên là ?Cổ Mộ Quư Lân? chuyên luyện một loại tuyệt kỷ tà môn là ?Quư Lân Chưởng? độc địa vô cùng. Nếu người ta và lão động thủ thì chỉ cần lão thi triển ra ?Quư Lân Chưởng? xong, bèn thu chưởng lùi lại không đánh với đối phương nữa, bởi vì đối phương đã bị hạ dưới chưởng phong độc địa ?Quư Lân Chưởng? của lão rồi. Nên biết rằng ?Quư Lân Chưởng? vừa phát ra thì độc khí tự nhiên toả ra không khí trong phạm vi bảy thước, đối phương và lão động thủ bảy chiêu đã hít vào rất nhiều khí độc, tự nhiên mà trúng độc, thật là lợi hại vô cùng. Lý Xuân Hoa thản nhiên hỏi: - ?Cổ Mộ Quư Lân? là người gì của ngươi? Người áo đen họ Tiền nghe vậy kinh thầm, nghĩ bụng: ?Con nhãi này thật là lợi hại, tuy mi biết rõ sự ghê gớm của ?Quư Lân chưởng?, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi chưởng của ta, trừ phi mi lập tức trốn khỏi nơi này?...? Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói: - Thế thì ngươi là Quư Lân Kiếm Tiền Mộng Sinh rồi... Người áo đen họ Tiền lạnh lùng cười, nói: - Ha ha, lợi hại lợi hại! Lão phu cả đời đánh nhau, hôm nay sém chút nữa bị nhạn mổ mắt. Hiện giờ danh hiệu của lão phu đổi thành ?Quư Lân huyết ma?. Lúc này Quư Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã ngầm vận công lực, lão chuẩn bị trong bảy chiêu dùng Quư Lân Chưởng hạ ngay Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa thấy lão trong lúc nói, mặt vốn trắng nhợt, đột nhiên biến thành xanh lè, hai mắt cũng loé lên tia sáng. Nàng vội vận chân khí chuyển đến toàn thân, ngầm phòng bị. Quư Lân Huyết Ma sau khi vận đủ Quư Lân chưởng xong, mỉm cười nham hiểm, nói: - Lý cô nương, có thể ngươi hãy còn không biết lão phu là người sát hại phụ thân ngươi đó! Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lớn: - Ngươi nói gi? Quư Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh thấy tình hình Lý Xuân Hoa kích động như vậy trong bụng mừng thầm, bởi vì lão sợ Lý Xuân Hoa uý kỵ sự lợi hại của Quư Lân Chưởng mà không đánh thì lão không thể làm hại cho nàng được nên lão muốn đem mối huyết thù mà nói ra. Tiền Mộng Sinh cười nói: - Uy chấn Bát Hoàng Lý Thiên Phát bội phản Cô Lâu điện, điện chủ phái lão phu giết chết hắn. Lý Xuân Hoa nghe xong máu nóng hừng hực. Lúc mình ở nghĩa địa trông thấy lão ta cảm thấy thân hình rất là quen thuộc, không ngờ lão ta chính là hung thủ áo xám mà mình và Âu Dương Hải dượt đuổi hôm trước. Trong lửa giận hận thù, Lý Xuân Hoa vẫn giữ được bình tĩnh, lạnh lùng nói: - Hoá ra tổ chức Cô Lâu Thiên Tôn hành tung kì bí. Ngươi đã để lộ thân phận lai lịch ra như vậy chẳng lẽ ngươi không hối hận sao? Chữ ? sao ? vừa ra khỏi mồm. Tay phải Lý Xuân Hoa vung lên, năm ngón tay nửa co nửa duỗi búng mạnh tới Quỉ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh, tốc độ cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động nào, tựa như không có chút xíu kình lực. Quỉ Lân Huyết Ma như biết sự lợi hại của chiêu này, hắn tung mình qua một bên né tránh cười nhạt một tiếng, tay phải đã chộp tới! Nhưng vừa chộp ra thì Lý Xuân Hoa đă di chuyển phương hướng, năm ngón tay lại búng ra. Quỉ Lân Huyết Ma cũng không dám tiếp chỉ lực của nàng, lại lui ra! Thế là hai lần, mỗi người đều đánh ra ba chiêu. Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ ngoài một trượng xa. Đột nhiên một tiếng cười vang lên! Hai tay Quỉ Lân Huyết Ma múa lên, chưởng ảnh đầy trời, kèm theo gió lạnh phủ xuống. Lý Xuân Hoa ý thức được rằng gập phải loại võ công tuyệt độc hiếm thấy này, đừng nói là bốn phương tám hướng, chưởng ánh dầy đặc, có phòng bị cũng không được, chỉ đơn độc luồng khí lạnh lẽo kia cũng đã có cảm giác khó mà chống cự nổi rồi. Lý Xuân Hoa biết rõ sự lợi hại của Quỉ Lân Chưởng, nhưng nàng không muốn lùi lại né tránh, bởi vì người này là kẻ thù đã sát hại cha mình. Chỉ thấy Lý Xuân Hoa phi thân lên không ước chừng cao năm sáu thước, thình lình lộn trở xuống, một tia cầu vồng trắng xoá bắn tới nhanh như chớp. Hoá ra Lý Xuân Hoa trên không trung đã rút ra một thanh đoản kiếm. Lý Xuân Hoa vốn hay đeo trường kiếm bởi vì đêm trước kiếm bị Cô Lâu Thiên Tôn đánh gẫy, thanh đoản kiếm này là bảo khí thiết thân bên người nàng rút kiếm từ trong người ra tốc độ cực nhanh, khiến người ta không thể nào biết trong tay nàng sao lại có một thanh kiếm. Kiếm quang và luồng kình khí âm hàn tiếp chạm nhau. Kiếm quang bỗng thu lai.... Lý Xuân Hoa mặt tái nhợt đứng nguyên chỗ cũ trên mặt đất. Vai trái Quỉ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh rướm máu, mặt xanh lè, hai mắt lộ tia sát khi ghê người. Trong chiêu này, vai của Quỉ Lân Huyết Ma bị thương, nhưng Lý Xuân Hoa lại bị khí độc âm hàn xâm nhập vào da thịt, lúc sau này hai người đều chuẩn bị, lại làm một đòn đánh chí mạng. Trong viện lạc im ắng lúc này vang lên tiếng giày rầm rập chạy đến. Lý Xuân Hoa liếc nhìn, chỉ thấy bốn phương tám hướng xung quanh xuất hiện mấy chục người. Đó là một đoàn người áo đen, hông đeo kiếm. Lý Xuân Hoa thầm kêu lên: - Khó rồi! Một mình Quỉ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cũng đủ làm mình ứng phó khó khăn huống hồ chi còn thêm những người áo đen này nữa. Mấy chục người áo đen kia tiến tới và tất cả đều dừng lại ngoài mười trượng. Thình lình.... Sau cánh cửa của một viện lạc phía tây bắc mở toang, từ trong đó đi ra tám tiểu đồng mình mặc áo trắng tay cầm đoản kiếm. Tám tiểu đồng áo trắng tuổi chừng mười ba, mười bốn, trong đó có một tiểu đồng tuổi hơi nhỏ hơn, ước chừng mười tuổi. Bọn chúng đều mi thanh mục tú, làm cho người ta thấy thích, có điều chúng hiện giờ tay đang cẩm đoản kiếm, sắc mặt trang nghiêm thần thái lẫm liệt. Một tiểu đồng áo trằng đi thẳng tới. Quỉ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh trông thấy tám tiểu đồng áo trắng đột nhiên nhảy lùi lại mấy bước, quay mình lại gật đầu với các tiểu đồng hỏi: - Chẳng hay Thiên Tôn điện chủ giá lâm phải không? Chỉ thấy tiểu đồng tuổi nhỏ nhất, giọng nói trong trẻo, nói rằng: - Tiền thúc thúc, Thiên Tôn có lệnh Lý Xuân Hoa cô nương giao cho huynh đệ chúng tôi xử trí. Giọng nói của tiểu đồng này tuy rất là trong trẻo nhưng lại mang hơi hướng lạnh lùng. Lý Xuân Hoa ngầm kinh dị cho cùng khí sắc khá lẫm liệt của tám tiểu đồng này, khi nghe xong liền tránh lùi ra, nói: - Cố Xuân, không biết Thiên Tôn còn có lời dặn dò nào nữa không? Tiểu đồng nhỏ nhất tên là Cố Xuân, nói: - Thiên Tôn gọi thúc thúc lập tức đến chỗ của người ngay! Tiền Mộng Sinh đáp: - Vâng! Bèn quay mình định đi, nhưng ... Thân mình Lý Xuân Hoa như tên bắn nhảy tới Quỉ Lân Huyết Ma. Ngay lúc đó tám đồng tử áo trắng tay cầm đoản kiếm cũng nhất tề nhảy tới. Chỉ thấy kiếm quang ngợp trời chói mắt, thân hình đang phi của Lý Xuân Hoa dừng lại đột ngột. Chỉ chậm một thế, Quỉ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã đi được hơn bảy trượng. Tám đồng tử áo trắng vây bọc lấy Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa liếc nhìn qua tám đồng tử áo trắng, trong lòng cảm thấy kỳ dị, không ngờ thân ảnh của tám đồng tử này lại nhanh đến mức trong tích tắc đã có thể cản được mình. Với người võ công như Lý Xuân Hoa thật sự vừa rồi nàng không trông rõ tám đồng tử nhảy tới như thế nào. Đồng tử Cố Xuân nhỏ nhất tay cầm đoản kiếm, cúi mình thi lễ Lý Xuân Hoa, nói: - Lý thư thư, xin thư thư hãy đến gặp Thiên Tôn điện chủ của chúng tôi. Lý Xuân Hoa nhìn thấy tám đồng tử này, ai ai cũng mày thanh mắt sáng, xinh đẹp, trẻ trung, trong lòng đã có hảo cảm, lại thấy tiểu đồng nhỏ tuổi nhất lại thi lễ với mình, thì dù nàng có giận dữ đến mấy cũng không nổi giận được. Lý Xuân Hoa nhìn tiểu đồng Cố Xuân hỏi: - Tiểu đệ, tám người đây có phải là huynh đệ không? Cổ Xuân tiểu đồng nói: - Tám người chúng tôi tên xếp theo các chữ: Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc. Thiên tôn điện chủ là nghĩa phụ của chúng tôi. Lý Xuân Hoa đột nhiên cúi đầu trầm tư nghĩ ngợi. Lúc lâu sau, nàng mới trầm giong nói: - Tiểu đệ, ta thấy tám người các đệ trời sinh tuệ lan tư chất, những đứa trẻ trên thế gian này không có được nhiều, thật không hiểu tại sao các đệ lại nhận giặc làm cha, học những điều xấu... Tám đồng tử nghe vậy, thần sắc trên mặt sa sầm, chợt nghe Cố Xuân quát: - Im đi! Lý Xuân Hoa nghe quát, giật mình, im lặng. Cố Xuân đồng tử lạnh lùng nói: - Lý thư thư, tám huynh đệ chúng tôi nói chuyện khách khí với thư thư, không ngờ thư thư lại mắng chửi nghĩa phụ của chúng tôi, nếu người còn vô lễ như vậy nữa thì đừng trách huynh đệ chúng tôi ra tay giáo huấn đấy. Lý Xuân Hoa nghe nó nói xong, thật là vừa tức vừa buồn cười. Lý Xuân Hoa cười nói: - Tiểu huynh đệ, bởi vì ta tiếc rẻ cho các ngươi nên mới nói thế. Cố Xuân tiểu đồng tay vung đoản kiếm, hét: - Huynh đệ chúng ta bắt lấy minh chủ Thanh Đạo Minh Nói xong, tám đồng tử liền di động, chọn một thế bao vây lấy Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa trông thấy tám người tay lăm lăm đoản kiếm, ánh sáng loang loáng, vừa nhìn một cái biết ngay không phải là binh khí bình thường. Lý Xuân Hoa kinh thầm, nghĩ: ?Chẳng nhẽ tám cậu bé còn hôi sữa này lại có võ công?? Chưa nghĩ xong, chỉ thấy tám đồng tử tay cầm đoản kiếm từ từ chuyển động, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm, thần sắc trên mặt nghiêm trang, thành kính. Lý Xuân Hoa vội vã đề chân khí thu lại đan điền, ngưng thần vận kình, thu thế đứng nguyên một chỗ. Nguyên là nàng đã phát hiện tám đồng tử ai ai cũng có võ công kiếm thuật thượng thừa. Nên biết rằng lúc tay nâng bảo kiếm, thái độ nghiêm trang không nói cười, thấn sắc thành kính chính là tư thế chuẩn bị xuất thủ của kiếm thuật thượng thừa. Lý Xuân Hoa biết rõ những cậu bé này thật là ngây thơ trong sáng, nhưng lại không ngờ rằng bị gian tặc lợi dụng, làm hại cả đời chúng nó thật là đáng tiếc. Cho nên, nàng muốn nói cho chúng biết những chuyện về Cô Lâu Thiên Tôn, để cho chúng biết hiểu bộ mặt gian ác của nghĩa phụ chúng nó. Thực ra Lý Xuân Hoa đã quá ngây thơ. Bọn đồng nhi tuy rất dễ bị người xấu lừa gạt, nhưng những cậu bé này là những người trung thực nhất! Chỉ cần chúng nó được một chút lợi nhỏ của người chỉ huy thì đến chết cũng trung thành với chủ nhân dù cho Lý Xuân Hoa có nói đến khuya thì tám đồng tử này cũng không dễ gì quay lưng lại với nghĩa phụ mà chúng nó cho là thần thánh Cô Lâu Thiên Tôn. Lý Xuân Hoa nghĩ đến lúc này, nàng đã biết rất rõ lai lịch của Cô Lâu Thiên Tôn, nàng cảm thấy người này là người nham hiểm xảo quyệt nhất trên đời. Chợt nghe Lý Xuân Hoa trầm giọng nói: - Tiểu đệ đệ, hay là ta đi theo các ngươi gặp Thiên Tôn điện chủ, các ngươi không cần phải động thủ nữa. Cố Xuân tiểu đồng nghe vậy, trên mặt lộ một nụ cười, nói: - Tốt! Bãi bỏ kiếm trận. Hoá ra Cố Xuân tiểu đồng chính là kẻ cầm đầu tám đồng tử, nó vừa hạ lệnh, bảy đồng tử khác mau chóng lùi lại vài bước, tay cầm kiếm đứng một bên. Lý Xuân Hoa nói: - Thiên Tôn điện chủ ở đâu, các ngươi hãy đi trước dẫn đường Cố Xuân đồng tử cúi mình thi lễ với Lý Xuân Hoa, nói: - Lý thư thư, xin đi theo ta. Lý Xuân Hoa thấy tám đồng tử này, thần sắc vụi giận đổi thay như chớp, trong bụng thầm nghĩ: - Tám người này nếu được ô Lâu Thiên Tôn huấn luyện lâu ngày thì nhất định sẽ trở thành tám tên hỗn thế ma đầu, ngày sau làm hại giang hồ võ lâm, giết hại chúng sanh, chắc còn hơn cả Cô Lâu Thiên Tôn. Chỉ thấy Cố Xuân tiểu đồng cất bước đi trước dẫn đường, còn bảy tiểu đồng còn lại đi theo sau Lý Xuân Hoa. Tám đồng tử đi ngang qua những người áo đen, ai ai cũng cúi đầu hành lễ với chúng, rõ ràng tám đồng tử này có vị trí quan trọng trong Cô Lâu ma đầu. Lúc này mặt trời đã lên cao, đã là giờ Tỵ. Xuân Hoa theo sau Cố Xuân đồng tử đi qua mấy hàng viện lạc, đến một toà dinh viện rất thanh nhã. Lý Xuân Hoa quan sát kỷ toà dinh viện này chỉ thấy trong viện cúc thu nở rộ. Đan Quế đưa hương thơm ngát, đến đâu cũng một màu xanh, con đường nhỏ lát gạch xanh dưới đất được quét rất sạch sẽ, không có một chiếc lá rơi. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nàng nhận ra nơi dinh viện này đêm qua mình chưa tới. Đi qua dinh viện xuyên qua một cửa tròn nhỏ, trừ những cây hoa trân quí ra, còn có một hòn giả sơn do người chế thành, dưới hòn giả sơn có một cái ao rộng sáu bảy trượng. Vườn hoa này tuy không phải là to, nhưng xinh xắn tinh xảo vô cùng. Phía tây của vườn hoa, phòng ốc liên tiếp, ở giữa có ba toà lầu dứng đối góc với nhau. Cố Xuân đồng tử chợt quay đầu lại nói với Lý Xuân Hoa: - Lý thư thư, ta vào thông báo với nghĩa phụ rồi ra ngay! Nói xong, thân người của nó vụt đi vào một đại sảnh, không lâu sau qủa nhiên thấy Cố Xuân mặt mũi tươi cười đi ra nói: - Nghĩa phụ đã đợi Lý tiểu thư rất lâu rồi. Mời Lý tiểu thư vào trong uống trà. Lý Xuân Hoa đi lên bậc đá, vào trong đại sảnh, trong sảnh này, bàn ghế bày biện chỉnh tề, bố trí trang nhã. Đi qua đại sảnh này, hiện ra một hành lang bằng gỗ đàn, đi thông qua ba chính sảnh sạch sẽ không nhuốm chút bụi, hai bên hành lang bày những chậu bạch cúc, u lan, hương hoa lan tỏa khắp xung quanh, thật là cực kỳ u nhã thanh tịnh. Lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa cực kỳ trầm trọng, nàng rảo bước đi vào đại sảnh của ngôi lầu kia, không ngờ đại sảnh này lại rất lớn, mà sự bầy biện xung quanh hoa lệ đến vượt sức tưởng tượng của người ta. Trên mặt đất được phủ bởi tấm thảm lông cừu thuần màu trắng, những bức hoạ sơn thuư nổi tiếng treo khắp trên vách, lại còn có bốn thanh cổ kiếm trên vỏ có khảm một viên ngọc ngũ sắc to bằng mắt rồng, lấp lánh phát quang, ngay cả hai bên cửa sổ trong sảnh cũng khảm những chữ như ?Ngũ Phúc Bàn Thọ? , ?Vạn Thọ Vô Cương?. Lý Xuân Hoa quan sát một vòng trong sảnh, chính giữa ngoài một cái bàn thấp hình chữ nhật bằng gỗ đàn và bốn chiếc ghế chạm trổ tinh xảo hình rồng ra, còn thì không có một bóng người. Cố Xuân dẫn Lý Xuân Hoa đi đến bên chiếc bàn lớn nói: - Lý thư thư mời ngồi dùng trà, nghĩa phụ chúng tôi ra ngay. Lý Xuân Hoa khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng phía đông. Khi nàng vừa mới ngồi xuống, ở bức vách phía tây ngoài bảy trượng đột nhiên tự động hiện ra một cái bục rộng chừng ba trượng, trên bục là một chiếc ghế rồng vàng, có một người áo lam che mặt nạ đầu lâu ngồi đó. Lúc này tám đồng tử áo trắng chia làm hai, Cố Xuân, Cố Hạ, Cố Thu, Cố Đông bốn người đứng phía sau Lý Xuân Hoa ; Cố Mai, Cố Trúc, Cố Cúc, Cố Lan bốn người đứng phía trước bên phải Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, liền đứng phắt dậy. Đột nhiên Cố Xuân đồng tử ở phía sau quát: - Lý thư thư, xin ngồi yên chớ loạn động. Lý Xuân Hoa quay lại nhìn Cố Xuân, lạnh lùng nói: - Tiểu huynh đệ, đừng có gọi bừa. Cố Xuân đồng tử lạnh lùng hừ một tiếng, quát: - Thư thư còn không nghe cảnh cáo thì đừng có trách chúng tôi vô lễ. Chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn trên bục nói: - Xuân nhi, các con không được vô lễ với quí khách. Lý Xuân Hoa bỗng cười nói: - Không phải là quí khách mà là sư tư. Câu nói này của nàng làm cho tám đồng tử hoang mang không hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói: - Lý Xuân Hoa, ngươi biết ta gặp ngươi có chuyện gì không? Lý Xuân Hoa đột nhiên nghiêm nét mặt, cung kính nói: - Sư phụ! Đệ tử đã biết tất cả rổi. Hôm nay Xuân Hoa đến yết kiến sư phụ, không phải vì trách móc sư phụ mà đến, mà là muốn báo ân dạy dỗ mười năm của sư phụ. Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, chẳng nói chẳng rằng vẫn ngồi đó. Lý Xuân Hoa nói: - Tất cả mọi chuyện trên đời đều giống như giấc mộng nam kha, sau khi tỉnh lại tất cả đều là hư không, dù khi xưa sư phụ có làm chuyện gì, nhưng cũng là quá khứ đã qua rồi, đệ tử tuyệt đối không oán hận sư phụ, chỉ cần sư phụ hảy vì nhân loại, tạo phúc cho người dân như sư phụ đã dạy tư muội chúng con khi xưa. Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, đột nhiên ngửa cổ, cười sằng sặc. Tiếng cười làm chấn động rung chuyển vách tường, tai nghe ù ù, hồi lâu không dứt. Tiếng cười đó có mang theo vẻ điên cuồng. - Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười liền biến sắc. Nàng không biết là lo hay mừng, hay là buồn? Đột nhiên tiếng cười thâu lại. Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Lý Xuân Hoa, ngươi biết rằng sự sống hay chết của ngươi đều do ta quyết định hay không? Lý Xuân Hoa nói: - Chuyện sống chết, khi xưa sư phụ dạy rằng sự sống của con người, hay là chết cũng là một chuyện, sống sao không khổ? Chết sao không buồn? Mấy năm nay, Xuân Hoa cùng muội muội theo lời dạy của sư phụ. Vượt qua vô số nguy hiểm, mà vẫn bình an vô sự, cho nên nói, Xuân Hoa đối với chuyên sống chết, từ lâu đă xem thường rồi. Nàng nói mấy câu này hào khí xung thiên, đại nghĩa ngút trời. Cô Lâu Thiên Tôn trên bục, đôi mắt hình như hơi có sững sờ, nhưng trong chốc lát liền hồi phục lại thấn sắc bình tĩnh. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên hỏi: - Ngươi cho rằng ta là sư phụ của ngươi hoá thân ư? Lý Xuân Hoa nói: - Mười năm kề cận, giọng nói và tất cả những cử động của sư phụ, đều khắc sâu trong đầu con. Vì sao sư phụ không lộ mặt thật ra? Cổ Lâu Thiên Tôn lại bình thản nói: - Ngươi nhận được mặt thật của ta ư? Lý Xuân Hoa nói: - Đệ tử chỉ cần sư phụ hiện ra diện mạo thật của Thiết Địch Quái Hiệp mà vạn người kính ngưỡng Cô Lâu Thiên Tôn lại nói: - Thiết Dịch Quái Hiệp là ai? Mặt mũi của hắn như thế nào? Lý Xuân Hoa sững người, thầm nghĩ: ? Chẳng lẽ ông ta không phải là sư phụ? Mình nhận lầm rồi ư? Không, không? ông ta quá xảo quyệt, gián trá, trong thiên hạ ngoài ông ta ra còn có ai có thể làm một ma vương như thế này??. Bỗng Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nói: - Sư phụ đã từng mấy lần tha đệ tử và Âu Dương Hải sư đệ, nhưng không biết hôm qua sư phụ đã làm gì Âu Dưong Hải rồi? Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Âu Dương Hải trúng độc ?Đích Trường Hồng? trong Lăng Hình Đinh của ta, độc này trong thiên hạ không có thuốc nào có thể cứu giải, đương nhiên hắn ta chết rồi. Lý Xuân Hoa nghe vậy người run bần bật, nước mắt tuôn trào, bi ai kêu lên: - Sư phụ! Sao sư phụ lại giết sư đệ. Âu Dương Hải do một tay sư phụ khổ cực bồi dưỡng mà thành, làm sao sư phụ lại giết sư đệ đi! Ông? Ông tên ma đầu? Cô Lâu Thiên Tôn lại cười ha ha nói: - Lý Xuân Hoa, bây giờ lão phu nói với ngươi, nếu ngươi muốn chết, bây giờ ta sẽ ban cho ngươi một viên thuốc độc cực mạnh, uống xong sẽ chết liền không đau đớn gì cả. Ngươi muốn sống lão phu sẽ để cho ngươi sống lâu trên đời này. Nhưng khi sống, thì lão phu phải nói trước cho ngươi rõ, trước tiên ta phải phá huư đi lý trí và trí nhớ của người xưa kia, sau đó dùng thủ thuật, chuyền đạt đại nghĩa vào trong đầu ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn vì chính nghĩa mà chiến đấu, nhận được sự khen ngợi kính ngưỡng của người đời. Trước đó lão phu đă bồi dưỡng được một ma nữ tàn bạo vô song, bây giờ ta lại muốn tạo ra một nữ hiệp vì chính nghĩa mà chiến đấu. Ta muốn thiên hạ giang hồ võ lâm, chính và tà, thiện và ác, vĩnh viễn tranh đấu với nhau, để cho người trên đời này đều bíêt con ma nữ hại người và vị nữ hiệp tế thế cứu người này đều do một tay ta bồi dưỡng mà thành. Ta muốn người đời không biết phải phê bình phán đoán ta như thế nào. Để cho người đời vĩnh viễn đối với thiện và ác tồn tại một mâu thuẫn khó chọn lựa. Giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng từ tốn, bình thản. Mà ngôn ngữ của hắn thì thật là điên khùng. Lý Xuân Hoa nghe vậy thầm kinh hãi, nàng không biết hắn làm như thế là có ý gì, mà lời của hắn có thật không? Cô Lâu Thiên Tôn lấy ra hai hoàn thuốc nói: - Hoàn thuốc màu đỏ là thuốc độc, màu trắng là hoàn thuốc làm mất trí nhớ, nếu ngươi không thể chọn được hoàn thuốc nào thì để ta giúp cho ngươi quyết định. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ đưa tay phải, hai hoàn thuốc đỏ và trắng bay lên trên chiếc bàn trước mặt Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa đưa tay lấy thuốc trắng nói: - Sau khi đệ tử uống hoàn thuốc trắng này, trí nhớ trước kia sẽ mất hết, nhưng trước khi mất trí nhớ, đệ tử muốn thấy mặt thật của sư phụ một lần, không biết sư phụ có thể để đệ tử nhìn mặt thật của sư phụ không? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 18 TƯƠNG KIẾN BẤT TƯƠNG THỨC Cô lâu Thiên Tôn cười ha ha, nói: - Sau khi ngươi uống hoàng thuốc trắng, hễ những nhân vật nào mà qúa khứ ngươi quen biết và những chuyện cũ, tất cả đều quên lãng, bây giờ người đòi thấy mặt ta thì có tác dụng gì? Lý Xuân Hoa thở dài buồn bã, nói: - Bởi vì đệ tử muốn chứng thực sự quan sát của mình có chính xác hay không? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói: - Có phải ngươi muốn hỏi, ta có phải là Thiết Địch quái hiệp sư phụ của ngươi không , ha ha ha? Đúng, Lý Xuân Hoa tuy cho rằng Cô Lâu Thiên Tôn chính là Thiết Địch quái hiệp nhưng lúc này nàng không tự tin rằng mình đoán chính xác, bời vì ông ta biết bao là xảo quyệt, trong lúc nói chuyện ông ta vẫn thuư chung không lộ một chút gì khả nghi để có thể quyết định ông ta là Thiết Địch quái hiệp. Lý Xuân Hoa trầm giọng nói: - Ta không tin là ta lại phán đoán lầm. Cô Lâu Thiên Tôn cười xong, đột nhiên dừng giọng nói trầm trầm lạnh lẽ nói: - Trước khi ngươi uống hoàn thuốc màu đỏ màu trắng, bởi vì ta muốn làm thay cho ngươi một việc vô luận chuyện đại sự nào trong thiên hạ ta d8ều muốn làm cho ngươi, nếu ngươi muốn giữ ý thấy mặt ta thì quyền lợi của việc đó sẽ hỏng, sao ngươi lại không chọn một việc cần thiết nhất. Lý Xuân Hoa nói: - Việc này mà cũng có giá ư? Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Thiết Địch quái hiệp hành sự một đời, chưa từng để lộ mặt cho người đời trông thấy, mà dù cho rằng những người đã thấy mặt thì cũng đều chết cả rồi. Mà bản thân, Cô Lâu Thiên Tôn, cũng không có người nào thấy được mặt thật của ta, nếu như sau khi ta giở mặt nạ này ra thì ngươi cho rằng ta giống ai? Đó chỉ là người mà cả đời ngươi chưa từng thấy qua. Thiết Địch quái hiệp ư? Cô Lâu Thiên Tôn ư? Vĩnh viễn ngươi sẽ không quyết định được hắn là ai? Lý Xuân Hoa nghe nói xong nghĩ thầm: "Phải rồi ! Mặt của sư phụ ta chưa hề thấy qua, nếu như Cô Lâu Thiên Tôn để cho ta thấy mặt thật thì ta làm sao có thể quyết định được ông ta là người nào !? Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói: - Lão phu biết ngươi uống hoàn thuốc trắng chỉ là giả vờ, nhất định ngươi sẽ không uống. Bây giờ ta cảnh cáo ngươi, ta đã quyết định tiêu diệt linh hồn hiện hữa của ngươi., tạo nên một con người khác, dù ngươi có phản kháng như thế nào ta cũng phải đạt được mục đích. Lý Xuân Hoa nghe vậy kinh hãi, một khi mình không chạy thoát khỏi đây thì coi như số mạng thảm khốc sẽ không thể tưởng tượng được? nghĩ đến đây ? Lý Xuân Hoa đột nhiên đưa tay cầm lấy hoàn thuốc độc màu đỏ. Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng cười nói: - Bây giờ người muốn kiếm đường chết ư? Hà hà ? Hai hoàn thuốc đỏ chỉ khác có màu đỏ và trắng mà thôi, còn phần bên trong vẫn là thuốc huư diệt trí nhớ. Lý Xuân Hoa giận dữ hét lên: - Ngươi là ai? đồ ma quỉ. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Ngươi cho rằng ta là ai thì ta là người đó ! Lý Xuân Hoa vụt suy nghĩ, mình làm thê nào để thoát khỏi đây? Âu Dương Hải thật như hắn nói, đã chết rồi ư? Thi thể chàng ở đâu? Chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt nói: - Lý Xuân Hoa ngươi đừng mắc công suy nghĩ tìm cách trốn, nội với tám tiểu đồng này thôi thì ngươi cũng không thể chay khỏi ? Thất Tinh bát quái ? kiếm trận của chúng nó. Lý Xuân Hoa vôi đưa mắt nhìn nhanh trước sau, tám đồng tử áo trắng đứng hai bên trước sau đã di động thân hình, mỗi người đứng một góc trong bốn phương tám hướng xung quanh mình. Trong tay chúng cầm kiếm, ngưng thần động kình khí vận đan điền, đứng im thủ thế, Lý Xuân Hoa kinh thầm, nghĩ: ?Tám đồng tử cao chưa đầy ba thước này qủa nhiên không thể khinh thường?. Lý Xuân Hoa biết tám đồng tử áo trắng này võ công nhất địng không xoàng, nếu mình không hạ độc thủ thì không thể thoát khỏi nơi đây, sự việc cấp bách, mình đành phải thi triển độc thủ. Bỗng Lýa Xuân Hoa tung người lên, trái phải một chiêu ?Nữu chuyểng đông nhạc? đánh nhanh tới Cổ Mai phía chính bắc. Chưởng này Lý Xuân Hoa vận dụng tám thành công lực, bụng nghĩ: - Cổ Mai đồng tử cho dù võ công rất cao cũng khó tránh khỏi chường này. Ai ngờ sự đã đổi khác. Đồng thời với lúc Lý Xuân Hoa nhảy lên phát động thế công, kiếm trận ? Thất Tinh bát quái ? do tám đồng tử bày thành cũng đồng thời phát động. Chỉ thấy Cổ Mai đồng tử tránh qua một bên, bên trái, phải của nó là Cổ Thu, Cổ Lan đồng tử lại nhanh chóng xông lên, đoản kiếm trong tay thành hai đạo hàn quang đâm thẳng vào Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa kinh thầm, miệng quát: - Tám đứa con nít các ngươi mà cũng đòi vây ta sao? Cùng lúc, người nhỏ nhất là Cổ Xuân đồng tử đã tung kiếm đâm tới, kiếm khí lạnh buốt phả vào mặt. Lý Xuân Hoa nhướng mày, ống tay áo trái trống không mau chóng phi cuộn lên. Nhưng Cổ Xuân đồng tử rất tinh ranh, nó biết được lợi hại, không để cho tay áo của nàng cuốn lấy kiếm, đoản kiếm trong tay đổi hướng, thân đi theo kiếm bay xéo qua một bên. Lúc này phía sau, Cổ Mai đồng tử nhảy tới êm ru, đâm một nhát kiếm. Nhát kiếm này hướng về Lý Xuân Hoa, thế đâm cực nhanh, vụt một cái đã tới. Do sự biến hóa qúa nhanh của kiếm trận, Lý Xuân Hoa đã ý thức được Cổ Xuân, Hạ, Thu, Đông, Mai, Lan, Cúc, Trúc tám tên đồng tử võ công thật là ghê gớm. Trong nháy mắt, kiếm quang của Cổ Mai đã tới sát người, Lý Xuân Hoa vội lùi một bước. Lý Xuân Hoa ứng biến tuy có thể là nhanh nhưng nàng không nắm hết biến hóa của thế kiếm Cổ Mai. ?Xoẹt? một tiếng, ống tay áo bên trái của Lý Xuân Hoa đã bị chém đứt. Nhát kiếm này làm Lý Xuân Hoa giật mình. Nếu như cánh tay trái của mình không phải đã cụt từ trước thì hôm nay chắc phải bị đoạn ở đây. Lý Xuân Hoa giận dữ hét lên, hữa chưởng đánh thốc ra. Một đạo âm kình trầm hùng tuyệt luân bay thẳng tới. Ai ngờ thân pháp của Cổ Mai đồng tử cực nhanh, sau khi nó chém đứt ống tay áo của lö Xuân Hoa xong thì đã lùi nhanh lại, Cổ Lan, Cổ Cúc, Cổ Trúc ở bên cạnh lanh lẹ tấn công tới. Nên biết rằng ?Thất Tinh bát quái? kiếm trận này kỳ ảo vô cùng, nếu như không biết được bí mật biến hóa của kiếm trận thì dù võ công có cao đến đâu củng khó thoát khỏi kiếm trận . Lúc này cả người Lý Xuân Hoa đã rơi vào thế công biến hóa ảo diệu của thế trận. Trong chốc lát, nàng bị tám đồng tử áo trắng dùng kiếm thế liên tục ép nàng vào thế hạ phong. Chỉ thấy kiếm quang loang loáng đầy trời ép đánh Lý Xuân Hoa phải trợn mắt vã mồ hôi. Còn Cô Lâu Thiên Tôn vẫn ngồi ung dung xem cuộc đấu. Nhưng Lý Xuân Hoa vẫn là người có võ công trác tuyệt cơ trí linh mẫn. Lúc này nàng bỗng nhớ ra cách đối phó kiế trận kỳ diệu này, cần phải giữ bình tĩnh, trầm trọng, quan sát đối phương kỷ lưỡng rồi mới toàn lực xuất thủ, còn nếu không thì chỉ tấn công. Sau khi Lý Xuân Hoa bình tĩnh lại, cuộc thế đã trở nên ổn định. Tám tiểu đồng lúc này cũng trầm tĩnh, không còn vung kiếm tiến đánh nữa, chỉ dùnh kiếm trận biến hóa kỳ dị của chúng vậy lấy Xuân Hoa. Hà hà ? một tràng cười lạnh lẽo vang lên, Cô Lâu Thiên Tôn trên bục xoay qua nói: - Lý Xuân Hoa, võ công của ngươi khá lắm ! Hà hà ? Nhưng ngươi cho rằng công lực và kiếm trân của tám cậu bé này như thế nào? Lý Xuân Hoa đối với lời nói của Cô Lâu Thiên Tôn không nghe không hỏi, toàn thân chủ ý cự địch. Chợt Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: Kiếm trận thất tinh bát quái này do tám đồng tử phân làm ba tổ liên hoàn bổ khuyết cho nhau, trong hai tổ, là do Cổ Xuân và Cổ Mai cầm đầu, cũng có thể nói, Bát quái là do Cổ Xuân toàn bộ phát động chỉ huy, chỉ đợi lúc Cổ Xuân lùi ra ngoài trận thì thế trận lập tức biến thành Thất Tinh, mà Thất Tinh thì do Cổ Mai nắm toàn trận, hai người yếu nhất trong toàn trận là Cổ Đông và Cổ Trúc, mạnh nhất là Cổ Xuân và Cổ Mai, lúc lùi ra ngoài trận thì bổ khuyết cho Cổ Đông, Cổ Trúc? ? Lý Xuân Hoa vừa thấy được sự bí mật của kiếm trận liền mừng thầm, nhưng vẫn không động thanh sắc, nàng từ từ rút đoản kiếm từ trong người ra, ngầm vận trân khí. Chợt thấy thân người Cổ Xuân luồn qua bên cạnh Cổ Động, đâm một nhát kiếm vào Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa cười nhạt, đoản kiếm trong tay nàng vung lên, một chiêu ? Tà Phích thất tinh? gạt phăng kiếm của Cổ Xuân, lúc này ba thanh kiếm của Cổ Đông, Cổ Mai, Cổ Trúc đâm tới như chớp. Lý Xuân Hoa không để ý kiếm quang cuốn lên của ba người, hét một tiếng, đoãn kiếm trong tay bắn vọt thẳng vào Cổ Xuân lúc đang lùi nhanh lại. Cổ Mai, Cổ Trúc, Cổ Đông trông thấy Lý Xuân Hoa truy kích Cổ Xuân, trong bụng kinh thầm, ba người đồng thời thâu kiếm nhảy lùi lại, ngay lúc đó, Cổ Lan, Cổ Hạ, Cổ Thu, Cổ Cúc từ kiếm trận phân thành hai tổ vòng tới Lý Xuân Hoa. Ai ngờ Lý Xuân Hoa ngay khi họ thay đổi phương vị, thân mình như mũi tên bắn lao ra khỏi vòng vây tấn công của Cổ Hạ, Cổ Lan, Cổ Thu, Cổ Cúc, áp thẳng tới Cổ Mai, Cổ Trúc, Cổ Đông ba người. Lúc này Lý Xuân Hoa không còn chút cố kỵ gì nữa, đoản kiếm trong tay nàng lóe lên một tia hàn quang, soạt soạt soạt, chém ra ba kiếm. Kiếm thế như chém, như đâm, như quét ? Biến hóa kỳ ảo lanh lợi cực kỳ. Từng nhát kiếm đều đánh vào nơi nguy hiểm. Hàn quang vừa léo lên chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng quát: - Lý Xuân Hoa chớ có hại chúng nó Chỉ nghe mấy tiếng kêu kinh hãi ? Cổ Trúc, Cổ Đông hai đồng tử đã bị thương ngã xuống đất. Chiêu kiếm thức của Lý Xuân Hoa đắc thủ, nàng đảo người một cái bắn vọt ra cửa. Cô Lâu Thiên Tôn từ trên bực mau lẹ lướt tới bên cạnh hai đồng tử Cổ Trúc, Cổ Đông liếc nhìn hai cái. Chỉ thấy ngực của hai đồng tử chảy máu, bốn con mắt lộ tia sáng đáng thương ngước nhìn Cô Lâu Thiên Tôn. Bỗng Cô Lâu Thiên Tôn cười vang một tràng điếc lỗ tai ? Lúc này Lý Xuân Hoa đã lướt ra đến hành lang của đại sảnh, nghe thấy tiếng cười thì không khỏi quay đầu lại nhìn. Vụt thấy thân hình của Cô Lâu Thiên Tôn lao ra đại sảnh như gió lốc. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt nói: - Ngươi còn chạy được hay sao? Lão tung mình nhảy tới đuổi theo sát như bóng với hình. Một chiêu ?Ô Long thám trảo? tả chưởng của hắn chợp vào vai phải của Lý Xuân Hoa. Cô Lâu Thiên Tôn từ khi phóng ra khỏi và xuất thủ chợp lấy vai phải của Lý Xuân Hoa như đồng thời một lúc, tốc độ mau lẹ không thể tả. Lý Xuân Hoa nghe chưởng phóng đã đến sát bên người, lật tay lại dùng một chiêu ?Hoành gia kim lương? gạt tay trái của Cô Lâu Thiên Tôn ra, hai chân dùng liên hoàn cước đá mạnh. Cô Lâu Thiên Tôn dường như biết rõ Lý Xuân Hoa sẽ ra một chiêu chí mạng này, hắn đột nhiên chuyển người tránh khỏi hai cước rồi xông thẳng tới sát người, tay trái vung lên đấm chéo xuống. Lý Xuân Hoa thất kinh, vội nhảy ra sau lùi lại bốn bước, tuy tránh được một chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn, nhưng vì trong lòng hoảng hốt nên lưng đụng phải lan can. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói: - Ngươi có thể thoát khỏi thủ chưởng của ta điều này thật là một kỳ tích trong thiên hạ. Tay phải Lý Xuân Hoa nắm đoản kiếm, hai mắt nhìn toàn thân Cô Lâu Thiên Tôn, nàng kinh ngạc, người này không phải là Thiết Địch quái hiệp thì là ai? Thân hình của hắn và bộ râu dài bạc trắng ? Cô Lâu Thiên Tôn cười khanh khách, nói: - Ngươi có bản lãnh gì thì cứ thi triển ra đi, hôm nay nếu muốn ra khỏi nơi này thì khó hơn lên trời. Lý Xuân Hoa bất chợt vung kiếm, hữa chưởng thủ thế chờ đợi, Lý Xuân Hoa vừa bước tới một bước thì phóng chưởng ra, lại ép Lý Xuân Hoa lùi vào lan can. Lý Xuân Hoa rất nóng ruột, soạt soạt soạt, chém liền ba kiếm. Ba kiếm này có thể nói là độc địa vô cùng. Cô Lâu Thiên Tôn bị ba nhát kiếm này đánh phải né trái né phải rồi lùi hai bước. Nguyên là ba chiêu kiếm thuật này là của Lý Xuân Hoa tự nghiên cứu ra, ngay lập tức Lý Xuân Hoa đã hiểu, Cô Lâu Thiên Tôn qủa nhiên là Thiết Địch quái hiệp ! Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói: - Ông không còn dấu nổi đuôi hồ ly nữa rồi .. Hừ ! Ba kiếm này đủ để chứng thực thân phận của ông, không ngờ một người mẫu mực vì nhân loại, thế mà ? Cô Lâu thiên Tôn hình như nổi giận, cười nhạt một tiếng hét lên: - Ngươi rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, thế thì chớ trách ta. Nói xong vung chưởng đánh thốc ra một chiêu ?Lực Phách hoa sơn? xéo xuống vai. Lý Xuân Hoa thi triển thế kiếm: - ?Nghinh phong đoạn thảo? chém ngang vào cánh tay của Cô Lâu Thiên Tôn. Ai ngờ tả chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên vừa thu lại, mà phát ra một nguồn tiềm lực đánh bại đoản kiếm, chân phải sấn lên nửa bước, đột nhập vào trung cung, tay phải đánh ra như chớp ? Thật kỳ dị, ngay tức khắc tóm ngay được cổ tay cầm kiếm của Lý Xuân Hoa, khẽ gia tăng kình lực, đoản kiếm của Lý Xuân Hoa đã rời khỏi tay. Cô Lâu Thiên Tôn dùng chiêu biến hóa này kỳ diệu tinh thâm vô cùng, Lý Xuân Hoa nào có thể phòng thủ được, hơi chậm một chút đoản kiếm đã rơi xuống đất. Ngay lúc đó Lý Xuân Hoa đã biết vận mạng bi thảm của mình. Nàng hét lên một tiếng muốn vũng vẫy chống cự lần chót. Chân phải ra chiêu, thúc mạnh đầu gối vào huyệt ?Hạ âm? của Cô Lâu Thiên Tôn. Chiêu này rất là độc địa và không được quang minh chính đại cho lắm. Lý Xuân Hoa lâm vào đến mức này mới tung một chiêu ấy. Chân nàng còn cách hắn ba tấc thì bỗng cảm thấy sức lực toàn thân mất hết, mặt tối sầm, đầu nặng trịch, thân mình mềm nhũn xuống. Sau đó nàng chẳng còn biết gì cả. * * * Cửu Cung Sơn, bên một khe suối hẻo lánh, u nhã ? Từ một cánh cửa tròn của một tiểu viện nho nhỏ, một người phụ nữ áo đen chầm chậm đi ra. Bà ta đi đến bên bờ suối, cúi đầu nhìn xuống dòng suối, hiện lên khuôn mặt của bà ta, trắng bệch, không còn một chút huyết sắc. Khuôn mặt và ngữ quan của người nữ phụ này thật đúng là một khuôn mặt mỷ nhân chim sa cá lặn, cử thế giai lệ, quốc sắc thiên hương. Có điều lúc này trên mặt bà trắng bệch, dường như vừa mới ốm dậy. Người phụ nữ áo đen nhìn khuôn mặt của mình trước nứơc suối đến xuất thần, hồi lâu thì lắc đầu than thở: - Xinh đẹp tuyệt thế nhân gian, đến sau cùng cũng chỉ là một nắm xương tàn mà thôi ! ? Ôi ? Bà ta thở dài cực kỳ thê lương, buồn bã, rồi lại lẩm bẩm nói: - Không ngờ hộ nguyên độc khí vừa tiêu trừ, thể chất của ta lại biến đổi nhiều như vậy, chẳng lã ta còn có thể bảo trì công lực cho đến sáu trăm ngày ư? Bà ta lắc đầu lại nói: - Trông thấy mức thương tổn này, ta biết mình đã không làm được gì nữa, ta sao không đem trách nhiệm báo thù này đặt lên người con trai ta. Sao ta không đem chân nguyên tàn dư còn lại của bản thân mà đả thông huyết mạch toàn thân cho nó, để nó trong những ngày ngắn ngủi này hấp thụ được công lực của bản thân ta. Người đàn bà áo đen tự nói một mình như vậy, rồi lại đi vào trong tiểu viện. Cho đến khi mặt trời lặn? Từ cửa tiểu viện lại đi ra người đàn bà áo đen. Điều quái dị lạ lùng là, người phụ nữ áo đen này chỉ trong một ngày mà lại dường như già đi mười năm. Lúc sớm mai khi bà ra đây thì là một nữ phụ ba bốn mươi tuổi xinh đẹp, mà bây giờ khi bước ra đã như năm mươi tuổi rồi. Người phụ nữ áo đen đi đến bên dòng suối cúi đầu soi khuôn mặt của mình. Trên mặt bà lộ vẻ kinh dị ? Bà ta đưa tay vuốt làn tóc mai bạc trắng, và những nếp nhăn trên trán, hồi lâu không nói. Hình như bà ta không nghĩ đến trong một ngày này mình đã già đi gần hai mươi năm, tóc từ đen biến thành trắng. Đột nhiên bà ta cười lớn ? Tiếng cười bi thương, cùng cực ? Bà ta cười xong ảm đạm nói: - Lâm Đại Ngọc, Lâm Đại Ngọc ? trong thiên hạ có ai nhận ra ngươi là Đông Hậu xinh đẹp nhất trần thế khi xưa ! Ha ha ha ha ? Kiệt ca ơi ! Nếu muội gặp huynh ở cõi âm cảnh thì huynh còn nhận ra muội không??. Người đàn bà áo đen này chính là Bạch Hoàng giáo chủ danh chấn thiên hạ, cũng là hồng phấn giai nhân đẹp nhất võ lâm năm xưa. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc đột nhiên trầm tư suy nghĩ ? Chợt, dường như bà đã nghĩ ra cái gì, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: - Hôm nay ta đã biến đổi dung nhan thế này, Hải nhi có còn nhận ra ta là Bạch Hoàng giáo chủ hay không? Bà nói xong, ngẩng đầu nhìn lên trời ? Đông Hậu Đại Ngọc lẩm bẩm nói: - Hải nhi chắc đã tỉnh rồi. Bà từ từ quay lại, đi vào tiểu viện Bóng một vị thiếu niên áo xanh khẽ bước đi ra. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nhìn thiếu niên áo xanh này, trên mặt nở một nụ cười hiền từ, nói: - Tướng công người đã khỏe rồi ư? Thiếu niên áo xanh đưa mắt nhìn vào mặt Lâm Đại Ngọc hồi lâu, kinh ngạc hỏi: - Sao ta lại ở đây? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ đưa tay trái, nói: - Âu Dương tướng công, chúng ta tạm vào trong nói chuyện Đương nhiên vị thiến niên áo xanh này là Âu Dương Hải. Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc đi đến vách tường, thắp hai ngọn nến, chiếu sáng khắp xung quanh phòng. Lâm Đại Ngọc thắp nến xong, ngồi xuống trước mặt Âu Dương Hải. Âu Dương Hải ngỡ ngàng nhìn ngắm sự bố trí trang nhã trong phòng khách, hỏi: - Vị lão phu nhân đây, vì sao bà lại biết ta? Câu hỏi đấy qủa là một chuyện làm cho người phải xót xa, làm sao Lâm Đại Ngọc lại không biết con trai của mình được? Còn Âu Dương Hải lại không ý thức được người trước mặt lại chính là người mẹ thân sinh yêu quí của mình? Ôi ! Đông Hậu Lâm Đại Ngọc còn sinh tồn trên thế gian này thì thiên hạ còn có ai biết được? Huống chi Âu Dương Hải từ khi sinh ra đến giờ đã có lúc nào trông thấy cha mẹ của mình đâu? Chàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được người phụ nhân trước mặt lại là mẫu thân của chàng? Nếu vào lúc sáng sớm thì Âu Dương Hải có thể nghĩ ra những chỗ khả nghi. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc mỉm cười nói: - Gần đây trên giang hồ võ lâm xuất hiện một vi anh hùng hiệp sĩ, tên là Âu Dương Hải, trong lúc công tử hôn mê ta nghe thấy công tử kếu tên Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, ta đã đoán ra cậu là Âu Dương Hải? Âu Dương Hải ồ lênmột tiếng nói:- Hóa ra lão phu nhân là người trong võ lâm giang hồ ư? Thất lễ thất lễ.Vì Âu Dương Hải thấy ánh mắt vô thần và vẻ đau nặng nề của bà ta cho nên không nghĩ rằng bà ta là một cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc cười nói: - Năm xưa ta là một cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ đã không phải nữa. Âu Dương Hải ngạc nhiên nói:- Không biết lão tiền bối nói thế là nghĩa gì?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thở dài thê lương, nói: - Nói ra thì dài, bởi vì hiện nay võ công toàn thân của ta đã phế, cho nên không thể tung hoành trên giang hồ võ lâm được nữa. Âu Dương Hải lại ồ lên, nói:- Không biết tiền bối xưng hô thế nào?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thở dài, nói: - Ta chính là một người bi thương đoạn trường, mấy chục năm nay, ta đã không muốn nhác d9ến tên ta nữa. Đến đây Lâm Đại Ngọc ngầm thương xót, nước mắt tuôn rơi. Âu Dương Hải cho là mình đã làm cho bà đau lòng, vội nói:- Xin lỗi lão tiền bối, trong lúc vô ý vãn bối đã chạm đến nỗi đau của người. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc lau nứơc mắt, nói: - Lão phụ vì không khống chế được nỗi đau thương của mình, làm cho công tử phải bối rối. Âu Dương Hải vội nói:- Không ! Không ! Không !...Chàng nói liền mấy tiếng ?không? nhưng trong đầu lại suy nghĩ nhanh những tình hình vừa qua. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thấy chàng có vẻ cau mày, liền nói: - Công tử có chuyện gì nghi nan thì cứ hỏi ta, dù cho chuyện đại sự võ lâm hiện nay hoặc là nhân vật võ lâm năm xưa, ta đều có thể nói cho công tử biết, chỉ có thân phận lai lịch của ta thì không thể nói cho bất cứ một người nào biết, bởi vì sẽ đụng đến những chuyện bi thương khi xưa thì không muốn sống nữa. Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh dị, bà ta ở một nơi hẻo lánh thế này, chẳng lẽ lại rõ những chuyện trong võ lâm? Âu Dương Hải trầm giọng nói:- Vãn bối nhớ lại là bị người ta ám toán, không biết tại sao lại đến được đây? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Công tử chính là bị Cô Lâu Thiên Tôn ám toán, phải không nào? Âu Dương Hải nghe vậy kinh hãi nhìn bà, hỏi: - Sao lão tiền bối lại biết? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Lúc đó ta ở chỗ tối trông thấy công tư đi đến gần Cô Lâu Thiên Tôn ? Ôi ? đáng tiếc rằng võ công của ta đã phế không thể lên tiếng cảnh cáo công tử, cho nên mới để cho công tử chịu nỗi đau khổ này. Âu Dương Hải nghe xong liền hiểu tất cả, biết rằng mình được vị lão phu này cứu. Thế là Âu Dương Hải qùi xuống đất nói: - Lão tiền bối, tiền bối là ân nhân tái tạo mạng sống Âu Dương Hải, hãy xin nhận ba lạy của Âu Dương Hải này. Nói xong, Âu Dương Hải liền bái lạy Đông Hậu Lâm Đại Ngọc. Thân mình Lâm Đại Ngọc run run, nói thầm: - Con ta ơi ! Con lạy mẫu thân là nên lắm ! Mẹ rất vui mừng, có chết cũng không tiếc. Lâu Đại Ngọc đợi Âu Dương Hải lạy ba lạy xong, đưa tay đỡ chàng dậy. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc dìu hai vai Âu Dương Hải, thở dài nói: - Con trai của ta nếu như không chết thì cũng lớn như công tử rồi. Ôi ! Âu Dương tướng công, ta có một thỉnh cầu vô lễ, không biết công tử có đáp ứng không? Âu Dương Hải nói:- Lão tiền bối thỉnh cầu việc gì, tiểu bối sẽ đáp ứng ngay không nghĩ ngợi. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Lão phu muốn nhận công tử làm nghĩa tử để an ủi những năm còn lại. Âu Dương Hải xúc động, nói: - Tình này nghĩa này, Âu Dương Hải khắc sâu trong tâm kham, vậy thì giờ đây trước mặt là nghĩa mẫu, xin nhận của đứa con bất hiếu này tám lạy. Nguyên là từ khi Âu Dương Hải trông thấy khuôn mặt Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, không biết là hai mẹ con có công hưởng của luân thường, hay là thế nào trước sau chàng vẫn thấy vô cùng thân thiết đối với bà. Cho nên, Âu Dương Hải mau chóng đáp ứng sự việc này. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nước mắt tuôn rơi, nhận Âu Dương Hải tám lạy. Âu Dương Hải lạy xong đứng dậy nói:- Nhũ mẫu ới, hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu, huyết thù vẫn còn trên thân người, không thể nào ở đây phụng dưỡng cho lão nhân gia được ? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc đợi chàng nói xong, bèn cố ý giả vờ kinh ngạc hỏi: - Sao? Hải nhi, con có mối huyết thù ư? Âu Dương Hải bùi ngùi nói:- Con chính là con trai của Đế vương cung chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt và Đông Hậu Lâm Đại Ngọc năm xưa. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nghe vậy, mặt tở nên tái nhợt run run nói: - Thật không ngờ, thật không ngờ, con là con trai của Đại Ngọc tỉ tỉ ? Âu Dương Hải kinh ngạc nói:- Sao? Nhũ mẫu là di mẫu của con ư?Âu Dương Hải rất mờ mịt về thân thế lai lịch của mẫu thân, cho nên Lâm Đại Ngọc liền nói bừa rằng bà là em gái của mẹ chàng. Lâm Đại Ngọc rơi lệ nói: - Hải nhi ơi, sự việc trên thế gian chẳng lẽ lại tình cờ như thế sao? Hay là tỉ tỉ chết đi anh linh của tư phu có biết, đệ cho di mẫu gặp được điệt nhi. Âu Dương Hải kêu lên:- Di mẫu ?Chàng nhào vào lòng Lâm Đại Ngọc, đau khổ bật khóc. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc hai tay nâng đầu chàng, nước mắt tuôn rơi lả chả. Nhìn mẹ con họ bên nhau, ai cũng bùi ngùi cay sống mũi. Âu Dương Hải khẽ nói:- Di mẫu ơi ! Cha mẹ của con thật là bi thảm biết bao !Lâm Đại Ngọc lẩm bẩm nói: - Đứa con đáng thương, người bi thảm là con, ta không biết hai mươi mấy năm nay con lại lớn như thế ! Ôi ta qủa thật không phải ? Âu Dương Hải đương nhiên không hiểu được tiếng lòng của câu nói này.Âu Dương Hải bỗng đứng dậy, hỏi:- Di mẫu ! Nhất định người biết sự thật về sự thảm tử của cha mẹ cháu?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Trong thiên hạ trừ ta biết rõ vụ huyết án này ra, thì không còn có ai biết nữa. Hai mắt Âu Dương Hải mở tròn xoe, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nói: - Trời ơi ! Không ngờ trong đêm tối lại có công đạo để cho tiểu diệt gặp được di nương, ha ha. Ta phải thay cha mẹ rửa sạch huyết thù, Lâm Đại Ngọc đột nhiên nói: - Diệt nhi có biết Cô Lâu Thiên Tôn là ai không? Âu Dương Hải nói: - Thưa di mẫu, với sự điều tra gần đây nhất của tiển diệt. Cha mẹ cháu thảm tử bên bờ Thiên Kiếm Đàm là bị Cô Lâu Hung Thu vây đánh. Lâm Đại Ngọc căm hận nói: - Sao chỉ một Cô Lâu Hung Thủ, có thể nói là cả giang hồ võ lâm đều có tham dự, nhưng đứng đầu tội ác là Cô Lâu Thiên Tôn và Hồng Yến Tử Diệu Huân Muội. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, nói:- Di mẫu, Cô Lâu Thiên Tôn là ai?Lâm Đại Ngọc thở dài, nói: - Người này dù cho cháu có nằm mơ cũng không thể ngờ được, Cô Lâu Thiên Tôn chính là ân sư đã dạy cho nhi diệt Thiết Địch Quái Hiệp. Âu Dương Hải nghe xong ngẩn ngơ, hồi lâu không nói: Chàng nghĩ thầm: ?Chuyện này có thể chăng? Hắn lại là sư phụ sao?? Lâm Đại Ngọc trầm giọng nói: - Hiền diệt mới nghe tin này đương nhiên tránh khỏi hoài nghi, bây giờ hãy nhớ lại kỷ xem. Thiết Địch Quái Hiệp đã dạy võ công cho con trong tình hình như thế nào. Ôi ! nếu ta chậm phát giác ra những chuyện này, con phải ? Đột nhiên, Lâm Đại Ngọc cản thấy mình lỡ lời, vội im lặng không nói. Âu DƯơng Hải nhìn vào mặt Lâm Đại Ngọc hỏi:- Người thật sư là di nương của tiểi diệt chứ?Lâm Đại Ngọc không trả lời câu hỏi của chàng nói: - Theo ta thấy, nhất định Lý Xuân Hoa đã phát giác ra Cô Lâu Thiên Tôn là Thiết Địch Quái Hiệp. Âu DƯơng Hải bỗng nhớ lại Lý Xuân Hoa đã từng nói một câu:- Ngoại hình của Cô Lâu Thiên Tôn rất giống sư phụ ? chẳng lẽ hắn thật sự là sư phụ ư? Âu Dương Hải nói:- Hồng Yếu Tử Diêu Huân Muội còn sống trên đời này không?Lâm Đại Ngọc gật đầu nói: - Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội hãy còn sống, nhưng người này nếu ta không nói ra thì hiền diệt không thể đoán được ? Âu Dương Hải đột nhiên nói:- Điệt nhi đoán được rồi.Lâm Đại Ngọc hỏi: - Hiền điệt đoán xem mụ ta là người nào? Âu DƯơng Hải nói:- Di mẫu ! tên tặc nhân đó là đương kim Bạch Hoàng Giáo chủ phảikhông? trừ nó ra điệt nhi nghĩ không có một nữ nhân nào tàn ác âm hiểm như thế. Trong đầu Lâm Đại Ngọc lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: - Chính là mụ ấy. Âu Dương Hải nói:- Di mẫu ơi, tham gia vào vụ Thiên Kiếm Đàm còn có ai?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Vụ Thiên Kiếm Đàm mười tám năm trước, người tham dự có hầu hết các môn các phái trong thiên hạ, ta cũng không thể nói được tường tận, vì có người đến chỉ để xem nhiệt náo. Bây giờ ta đem những nhân vật chủ yếu nhất nói ra cho hiền điệt biết, hiền điệt phải nhớ kỷ. Lửa hận trong người Âu Dương Hải bừng bừng, xâm chiếm cả đầu óc chàng. Chàng khẽ gật đầu, nói: - Di mẫu nói mau đi, cháu sẽ nhớ kỷ vào tim óc. Lâm Đại Ngọc thở một hơi dài, chậm rãi nói: - Trong chín đại môn phái, có mười hai vị Cô Lâu Hung Thủ, chia đều Võ Đang, Thiếu Lâm, Tuyết Sơn, Hoa Sơn, Không Động, Chung Nam, Thiên Sơn bảy phái, hãy còn ba người ở quan ngoại, viên chủ Lý gia đại viện cũng là một trong Cô Lâu Hung Thủ, nhưng năm ấy Lý Thiên Phát không tham chiến quá đáng ? Âu Dương Hải hỏi:- Cô Lâu Hung Thủ trong bảy đại phái không biết là bảy vị nào?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Bảy vị Cô Lâu Hung Thủ này, đến nay ta vẫn không biết là bảy vị nào, nhưng ta nói cho hiền điệt nghe, bảy người này là trưởng lão cõ công cao nhất trong các phái của họ quyết không phải là những trưởng môn.  u Dương Hải hù một tiếng nói:- Thân hình bảy người đó tiểu điệt đã nhớ rõ, sau này tìm trong phái củahọ không khó, giết người đền mạng, Âu Dương Hải nhất định phải để cho họ được báo ứng. Lâm Đại Ngọc thấy Âu Dương Hải lộ vẻ sát khí, trong lòng mừng thầm. Bà nói: - Ngoài mười hai Cô Lâu Hung Thủ ra, hãy còn có Tàn Kim Chưởng Dương Đổng Thần, Đương gia đại nguyệt chu Nhật Nguyệt Lâu Đường Tông Chủ, Tàn Độc Tấu Hải Hồn Qui, giang nam bảy tỉnh ? tổng tiêu đầu Phi Hổ tiêu cục Du Cẩm Bàng ? Âu Dương Hải thất kinh nói: - Hắc Phi Hổ Du Cẩm Bàng cũng có ư? Những người này di mẫu đều không lầm chứ? Lâm Đại Ngọc nói: - Ta nói những người này không có người nào là không có phần tham gia giết cha mẹ của hiền điệt, họ đều dùng chưởng hoặc kiếm đánh lên thân mình cha mẹ của hiền điệt. Âu Dương Hải kinh ngạc vô cùng, bởi vì toàn gia hơn trăm mạng người của Hắc Phi Hổ bị Bạch Hoàng giáo chủ giết sạch, cho nên chàng đối với thảm ngộ của toàn gia Hắc Phi Hổ có sự cảm thông vô cùng. Lâm Đại Ngọc nói: - Trừ những người này ra, hãy còn có mấy vị ác bá trong hai đạo hắc bạch, những người đó đều đã chết cả rồi, ta cũng không nói ra tính danh của họ. Dương nhiên trong vụ Thiên Kiếm Đàm, cha mẹ của cháu đã tỏ rõ uy phong, triển khai một trận tham đấu trong mất trăm năm nay võ lâm chưa hề có. Người trong giang hồ võ lâm tử thương trong vụ Thiên Kiếm đàm khó mà đếm hết được. Vì cha mẹ của cháu bị thương rất nặng cho nênmột số người võ lâm đứng xem nhiệt náo cũng tham gia, nhưng những người đó không phải là hung thủ chính, cho nên ta không biết tên của họ. Âu Dương Hải mắt lộ vẻ giận dữ, hỏi:- Chỉ có những người ấy thôi ư?Lâm Đại Ngọc cúi đầu suy nghĩ một hồi nói: - Hãy còn ba tên ma đầu võ công và danh vọng rất cao. Âu Dương Hải hỏi:- Chúng là ai?Lâm Đại Ngọc nói: - Ba người này võ công cực cao, nhất là có hai người, cha mẹ hiền điệt vẫng không phải là đối thủ của họ, ôi , nếu hiền điệt muốn tìm kiếm ba người thì tốt nhất nên đợi thời gian. Âu Dương Hải nghe vậy thầm kinh hãi, không biết ba người đó là ai? Lâm Đại ngọc nói: - Ba người đó chính là Dao Trì Ma Nữ, là người đàn bà điên bên bờ Thiên Kiếm Đàm hiện tại. Còn một người nữa đến nay vô ảnh vô tung, là Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Niên Nguyệt. Người này võ công tuổi tác còn hơn cả Dao Trì Ma Nữ, ngày nay không biết đã chết hay chưa. Cñn một người nữa tức là Vân Trung Nhạc, một trong võ lâm ngũ kỳ. Âu Dương Hải nói:- Ba người này là kẻ cầm đầu ư?Lâm Đại Ngọc nói: - Ba người này không phải là kẻ cầm đầu, nhưng cái chết của song thân hiền điệt hoàn toàn là do ba người này gây nên ? Với công lực của Âu Dương huynh lúc đó, dù có bị các cao thủ vây đánh nhưng tư phu muốn thoát vòng vây, nhất định không phải là chuyện khó, nhưng ta biết khi xảy ra cuôc đấu, Cô Lâu Thiên Tôn dùng lời nói khích Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Niên Nguyệt và tư phu tỉ thí một chiêu chưởng lực, lúc đó mẹ hiền điệt bị chưởng của Uất Thiên Nguyệt làm bị thương nhẹ ? Tiếp đó là Vân Trung Nhạc dùng một chiêu kiếm pháp ?Vạn Lưu Qui Tông? tỉ thí với phụ thân hiền điệt, làm cho người tiêu hao rất nhiều sức lực. Âu Dương Hải nghe xong máu nóng bừng bừng, căm hận nói:- Cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ kiếm được hai người này, cũng dùng một chiêu sát thương họ. Lâm Đại Ngọc trầm giọng nói: - Hải nhi, Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Niên Nguyệt võ công rất cao, ngày sau hiền điệt gặp hắn tốt nhất là dừng nói thân thế của mình ra, để tránh khỏi họa sát thân. Võ công của hiền điệt muốn thắng hắn chắn còn phải cần thời gian dài. Âu Dương Hải nghĩ thầm:Chắc di mẫu không biết công lực của mình hiện nay như thế nào, cho nên mới lo lắng như vậy? Thưc ra Âu Dương Hải đâu hay biết võ công của chàng một nửa là do mẫu thân của chàng truyền sang cho, đương nhiên Lâm Đại Ngọc rất biết rõ công phu của Âu Dương Hải nông sâu thế nào. Âu Dương Hài nói:- Thế còn Dao Trì Ma Nữ? Nghe người ta nói, bà ta yêu thầm phụ thân, không biết bà ta có ra tay đánh phụ thân tiểu điệt không? Lâm Đại Ngọc nghe vậy thầm phì cười nói: ?Không ngờ chuyện tình năm xưa ngay cả con ta cũng biết, ôi ??. Lâm Đại Ngọc thở dài nói: - Đương nhiên là Dao Trì Ma Nữ không ra tay, nhưng một chiêu của bà ta lại làm bị thương mẹ của hiền điệt.  u Dương Hải nói:- Thật là ngườ đàn bà vô liêm sỉ, bà ta muốn cướp đoạt tình yêu của đệ tử mình, rồi ra tay đánh bị thương đệ tử, hừ, nữ nhân này thật là mặt dày. Lâm Đại Ngọc buồn cười, bỗng bà nghiêm nét mặt lại nói: - Dao Trì Ma Nữ là sư phụ của mẫu thân hiền điệt, võ công bà ta cao thấp thế nào không ai biết, hiền điệt phải tự cảnh giác trong các kẻ thù ai ai cũng là ma đầu ghe gớm trong võ lâm, hiền điệt muốn báo thù tuyệt đối không được hành sự sơ suất. Âu Dương Hải gật đầu nói:- Tiểi diệt biết. Thưa di mẫu, có một chuyện điệt nhi không rõ, vì sao những cao thủ võ lâm lại muốn sát hại gia phụ gia mẫu? nghe nói trong đó có dính dáng đến một bí mật lớn của võ lâm, chẳng hay di mẫu biết ngọn nguồn nguyên nhân của nó không? Lâm Đại Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói: - Ngọc nguồn nguyên do những chuyện này ta quyết định vào tối ngày mùng bảy tháng bảy thì trở lại đây gặp ta, dắt theo Lý Xuân Hoa về đây cũng được, ta sẽ kể nguồn gốc câu chuyện này. Âu Dương Hải bấm đốt tay tính toán, nói:- Dêm mồng bảy tháng bảy cách hôm nay còn chín mươi bảy ngày, vì sao phải đợi lâu như vậy? Lâm Đại Ngọc thở dài nói: - Điều này? đến lúc đó hiền điệt sẽ biết Trầm ngâm một lúc, Lâm Đại Ngọc lại nói: - Hải nhi, vết thương trúng độc của hiền điệt vừa mới khỏi, cũng nên nghỉ ngơi một lúc đã. Âu Dương Hải nói:- Di mẫu, hình như người không được khỏe lắm, để Hải nhi đỡ di mẫu vào trong nghỉ ngơi. Lâm Đại Ngọc nở nụ cười an ủi, nói: - Gần đây ta có hoi không khỏe, ôi ! Chắc ta không còn sống lâu nữa. Âu Dương Hải dìu Lâm Đại Ngọc vào phòng hỏi:- Di mẫu nói võ công của di mẫu bị phế rồi, không biết kẻ thù là ai?Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói: - Hải nhi, hãy đi ngủ đi ! Mồng bảy tháng bảy, ta mới nói cho con biết. Âu Dương Hải đêm nay được biết rất nhiều về bí mật mối huyết thù của song thân, nhưng nguyên nhân chủ yếu của mối huyết thù thì chàng vẫn không biết. Chàng không biết vì sao di mẫu lại muốn để đến mồng bảy tháng bảy mới nói cho chàng biết? Chẳng lẽ trong đó có bí ẩn khó nói? Sáng sớm. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thân tiễn Âu Dương Hải rời khỏi nơi u cốc này, mắt bà nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Hải đã khuất rồi, nước mắt rơi ướt cả vạt áo, bà chậm chạp trở về tiển viện, hiện rõ vẻ già nua, trong hai ngày trước, bà vẫn là một Bạch Hoàng giáo chủ làm cho người ta phải run sợ, là một cao thủ đệ nhất võ lâm xuất thiên nhập địa, nhưng hôm nay lại biến trở thành suy nhược như vậy. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc than thầm: Ta có thể cầm cự đến mồng bảy tháng bảy được không?Sự đau đớn do ngoại độc tấn công thân thể trong chín mươi bảy ngày, ta có thể cầm cự được không? Mười mấy năm lại đây, ta vì mối huyết hải thâm thù này, tổ chức nên Bạch Hoàng giáo tàn hại sinh linh rất nhiều, ta nghĩ đây chắc là báo ứng !? Hai dòng lệ nóng của Lâm Đại Ngọc chảy dài trên gò má nhăn nheo. * * * Lại nói Âu Dương Hải sau khi li biệt Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, trong lòng chàng dường như mất một bảo vật qúi giá, cảm thấy trống rỗng rất là khó chịu. Trong đầu chàng bỗng nhớ thiết tha Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ? Chàng cũng không biết nguyên nhân ra sao? Có lẻ là tình cảm mẹ con gây nên ? Âu Dương Hải ra khỏi u cốc, triển khai khinh công chạy đi. Chạy đủ hơn hai giờ, đã đến một miệng cốc. Xa xa có thể thấy đỉnh của mười hai ngôi tháp cao bay phất phới một ngọn cờ Thanh Đạo Minh. Đột nhiên sau vách núi, hai bên miệng cốc, hán từ áo xanh gọn gàng nhảy ra. Âu Dương Hải nhận ngay ra là Độc Kiếm Thủ của Độc Kiếm Đường, tám vị đệ tử Độc Kiếm Đường trông thấy Âu Dương Hải lập tức cúi mình thi lễ, tránh qua một bên cùng hô: - Âu Dương đàn chủ trở về rồi ? rồi ? ! Âu Dương đàn chủ về rồi ? Thanh âm sung sướng vui vẻ vô cùng, tang váng động khắp sung quanh cốc. Trong nháy mắt, từ trong tháp rất nhiều người rầm rập chạy ra. Âu Dương Hải trong lòng rất mừng, không ngờ đệ tử của bản minh đều đã đến Cửu Cung sơn rồi. Chàng ngẩng đầu buống tiếng cườ dòn dã, thân người lao tới đón tiếp. Bỗng Âu Dương Hải giật mình, chàng không trông thấy Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp và Lý Xuân Hồng. Trong phút chốc, A?u Dương Hải đã ở trước mặt quần hào đang chạy đến. Người đầu tiên đến là Hộ pháp Trịnh Hổ thuộc Khúc Tinh đàn, tiếp theo là Độc Kiếm đường chủ Phi Hồn Kiếm Tây Môn Đường, Huyết Đao đường chủ Song Đao Lụ Trị Lãng Anh, chính Đạo Đường chủ Tán Hiệp Liễu Phiên Dương. Trịnh Hổ vừa trông thấy Âu Dương Hải bèn kêu lên: - Âu Dương đàn chủ đã lâu mới trở về, bọn chúng tôi rất là mong nhớ. Âu Dương Hải cười ha hả, nói:- Trịnh huynh, chư vị Đường chủ, mọi người mạnh giỏi a. !Chàng dấn bước đi đến từng người cháp tay thi lễ. Đột nhiên Âu Dương Hải trông thấy các đường chủ và Trịnh Hổ, trên mặt hình như phủ lớp ưu sầu, giật mình hỏi: - Trịnh huynh, có phải bản minh xảy ra chuyện gì chăng? Chính Đạo đường chủ Tân Hiệp Liễu Phiêu Dương trầm giọng nói: - Bẩm cáo đàn chủ, chúng tôi đều không làm tròn trách nhiệm bảo vệ minh chủ, xin đàn chủ trách phạt. Âu Dương Hải cau mày, hỏi vội:- Liễu Đường chủ, minh chủ sao rồi?Trịnh Hổ khẽ lắc đầu, nói: - Lý minh chủ, Công Tôn phó minh chủ. Lý đàn chủ và Sa Mạc thất tiễn đã mất tích ba hôm rồi.Âu Dương Hải nghe vậy hơi nhẹ nhõm, vốn chàng cho rằng bạo Lý Xuân Hoa đã gặp bất trắc. Âu Dương Hải mỉm cười nói:- Có phải họ cùng lúc mất tích không?Chính Đạo Đường chủ Liễu Phiêu Dương nói: Vào lúc canh tư ba hôm trước, Công Tôn phó minh chủ trở về nói đàn chủ truy đuổi theo kẻ địch, cần kíp tăng thêm trợ thủ, trước hết dẫn Lý Xuân Hồng và Sa Mạc thất tiễn ra đi trước. Nhóm cao thủ thứ hai bôn chúng tôi ra đi sau đó, tức tốc tìm kiếm trên đỉnh Cửu Cung sơn nhưng lại không thấy hành tung của Công Tôn phó minh chủ, cả Lý đàn chủ cũng không thấy tung tích, đến hôm nay thì Âu Dương đàn chủ trở về, không biết? Âu Dương Hải ngh vậy biến sắc, chàng sợ rằng bọn Lý Xuân Hoa có thể bị Cô Lâu Thiên Tôn tiêu diệt, bởi vì mình nếu không phải được di mẫu cứu giúp thì chắc đã phơi thây ngoài đồng rồi. Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải hỏi: - Trong ba ngày này các vị có ai tìm được manh mối khả nghi nào không? Tản Hiệp Liểu Phiêu Dương nói: - Ba ngày nay, chúng tôi hầu như đi khắp hết mấy mươi dặm xung qunh núi Cửu Long, nhưng lại không thấy bất kỳ tin tức nào, bây giờ chúng tôi muốn bắt đầu triển khai tìm kiếm ở đồng cỏ gò đồi quanh núi. Âu Dương Hải trầm ngâm hồi lâu, hỏi:- Có phải tất cả cao thủ bản minh đều đến Cữu Cung sơn phải không?Trịnh Hổ đáp: - Ước khoảng chừng hai phần ba. Âu Dương Hải nói:- Bây giờ tứ đãi đàn chủ và Trịnh huynh, mỗi người dẫn theo nhân thủ, chia làm năm đường tìm kiếm hướng đông tây nam bắc và chính giữa của núi Cử Cung và luôn cả trong vòng mười dặm của núi Cửu Cung, nếu có chuyện gì thì phải báo hiệu tiễn liên lạc, bây giờ ta đi trước, các vị hia người lập tức hành động ngay. ?Năm lộ binh mã tạm thời đi chính Đạo Đường chủ Liễu Đại Hiệp hiệu lệnh.? Nói xong, Âu Dương Hải không đợi họ trả lời, chàng xoay mình chạy nhanh ra khỏi cốc. Âu Dương Hải cảm thấy bọn Lý Xuân Hoa nhất định là bị Cô Lâu Thiên Tôn ám toán, hoặc là bị bắt. Âu Dương Hải ngầm cảm thấy sào huyệt của Cô Lâu Thiên Tôn cũng nhất định cũng ở gần núi Cửu Cung Âu Dương Hải nhắm hướng u cốc mà Cô Lâu Hung Thủ tụ hội chạy đi. Lát sau, Âu Dương Hải đã đến trước miệng cốc. Đột nhiên một bóng người từ trong rừng cây phóng qua. Âu Dương Hải lập tức triển khai khinh công ?Nhiếp ảnh truy phong ?đuổi theo. Đó là một người áo dài xám, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, người đó phóng đi thoát ẩn thoát hiện trong rừng cây.Nhanh như điện chớp, mau như khỉ vượn. Âu Dương Hài đuổi một lúc, vẫn còn cách xa đối phương mười mất trượng, chàng kinh thầm, hơn nữa Âu Dương Hải cảm thấy bóng dáng người này rất quen thuộc. Lúc này người áo xám đã chạy xuyên qua một ngọn núi đến hướng đông bắc. Âu Dương Hải hừ một tiếng, lập tức nâng khinh công lên đến mức cao nhất, truy theo sát thủ? Người áo xám trước mặt hình như đã biết có người đuổi theo, Âu Dương Hải gia tăng tốc độ khinh công, người đó chạy cũng càng nhanh hơn, trong chớp mắt liên tiếpvượt qua mấy ngọn núi. Tuy Âu Dương Hải biết người này cố ý để cho mình đuổi theo, nhưng tính của chàng quật cường, bụng nghĩ ; ?Mình phải xem cho được người này là ai?? Lập tức chàng hít một hơi chân khí, trong chớp mắt chàng cảm thấytoàn thần mình nhẹ nhõm, giống như đằng vân giá vũ, cỏ cây hai bên vùn vụt chạy qua. Âu Dương Hải kinh thầm, khinh công của mình sao lại lên tới tuyệt cảnh Lăng Không phi hànhMấy ngày trước, công lực của chàng căn bản hãy còn kém môn khinh công thượng thừa kia mấy năm, tại sao trong lúc này khing công lại tăng nhanh chóng thế này? Trong lúc nghi ngờ, Âu Dương Hải đã đuổi đến cách người kia bãy tám trượng. Người áo xám như phát hiện Âu Dương Hải đuổi đến gần, trong lòng rất kinh ngạc, người đó cũng triển khai loại khing công tuyệ đỉnh ?Ngự Khí phi hành? Cự ly của hai người lại từ từ kéo dài ra như trước. Tóm lại là khing công của người áo xám hơi cao hơn một bậc. Âu Dương Hải trong lònh kinh hãi vô cùng, chàng không ngờ trong thiên hạ lại có ngừôi có khing công tuyệt cao thế này. Âu Dương Hải vận một hơi chân khí, quát lên:- Lão tiền bối trước mặt, xin dừng bứơc, vãn bối thừa nhận khing công của mình còn kém, chúng ta đừng tỉ thí nữa. Lúc đáo hai người chạy vào một u cốc. Đột nhiên người áo xám trước măt mất hút. Âu Dương Hải ngạc nhiên, lập tức dừng lại, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người áo xám, chàng nhíu mày nghĩ thầm: ?Lã nào trong chớp mắt người đó đã chạy qua u cốc mấy trăm trượng này ư?? Đang nghĩ, bên tai Âu Dương Hải nghe tiếng thở ra. Chàng quay mắt nhìn, bên một phiến đá ngoài mấy trượng lộ ramột góc đá. Âu Dương Hải từ từ đi đến, nói:- Khinh công của tiền bối thật là bao trùm thiên hạ, vãn bối khâm phục vô cùng. Bên phiến đá có tiếng thở dài, nói: - Không được rồi, ta đã già rồi ! Ôi ? Một vì kỳ nữ chết rồi, lại tạo ra một vị cao thủ không tiền tuyệt hậu ! bỗng nghe Âu Dương Hải kêu lên một tiếng, gọi: - Lão tiền bối, là người ! Hoá ra người áo xám này chính là Cổ Thiên Nhân Viên. Cổ Thiên Nhân Viên lưng dựa vào phiến đá, thở ra chầm chậm hai hơi, nói: - Hải diệt nhi, là ta đây, là Viên báb bá của người đây. Chuyện Cổ Thiên Nhân Viên là su huynh của Âu Dương Kiệt cha của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải đã biết, nhưng chàng vẫn hoài nghi chuyện này. Bởi vì chàng thấy Cổ Thiên Nhân Viên cùng đi với Bạch Hoàng Giáo chủ, chàng cho rằng Cổ Thiên Nhân Viên cũng là người tà ác. Âu Dương Hải nghe vậy, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:- Sao? Ông ? người là bá bá của ta ư?Cổ Thiên Nhân Viên thở dài thê lương, nói: - Nội tình trong đó nói ra thì dài, ôi ? Hải diệt nhi, ta nằm mơ cũng không ngờ rằng Âu Dương Kiệt sư đệ lại có đứa con này. Âu Dương Hải xúc động, run run hỏi:- Viên bá bá, chẳng lẽ ? cha cháu và bá bá cùng học ở một thầy hay sao?Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói: - Ngươi bất tất hoài nghi, ta chính là bá bá thật sự của người. Âu Dương Hải chợt hỏi:- Viên bá bá, thế sao bá bá lại đi cùng Bạch Hoàng giáo chủ?Cổ Thiên Nhân Viên giật mình, thầm nói: Mình đã có hứa với Đại Ngọc, mình cần phải nói ra sự thật cho nó không? Mà Đại Ngọc lại dặn dò chuyện này rất là trịnh trọng ?? Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Điều này về sau ngươi sẽ hiểu. Âu Dương Hải ngẩn ngơ lẩm bẩm nói:- Về sau tôi mới biết?...Cổ Thiên Nhân Viên bỗng nói: - Điệt nhi, ta nói với ngươi một chuyện, ngưới có biết lai lịch của sư phụ ngươi không? Âu Dương Hải nghe vậy biến sắc, trầm giọng nói:- Chuyện gì?Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Tên Thiết Địch Quái Hiệp đó chính là kẻ thù giết phụ thân của ngươi. Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải nghe vậy, đầu óc ù ù ? Ân sư lại là kẻ thù sát hại phụ thân của mình ư? ? Cỗng trước mắt chàng hiện lên một hình ảnh hiền từ của sư phụ, giọng nói nhu hòa, điềm đạm Âu Dương Hải hừ một tiếng, kêu lên:- Không phải, không phải, ta không tin, ông nói láo.Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói: - Cũng khó trách ngươi không tin, ôi ! Bá bá cũng bị lừa gạt hai mưới mấy năm rồi. Âu Dương Hải thấy vẻ mặt thành khẩn, u uất của Cổ Thiên Nhân Viên tuyệt không có chút nào là không thật, chàng bất giác ngẩn người, hỏi: - Thế đây lại là thật ư? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Hải nhi, sao ngươi không tin lời của ta? Âu Dương Hải nghĩ bụng: Nếu sư phụ là kẻ thù giết hại cha mẹ ta, sao lại dạy võ công cho mình. Mà lại là tuyệt kỷ võ lâm !? Âu Dương Hải nhìn lên trời, nghĩ ngợi, suy tính ? Bất chợt chàng khẽ thở dài, nói: - Viên bá bá có chứng cớ gì mà chỉ trích sư phụ điệt nhi là kẻ thù sát hại song thân. Cổ Thiên Nhân Viên mặt biến sắc nói: - Không biết gã đó có bất chợt hạ độc thủ không?  u Dương Hải chẳng hiểu làm sao cả, lại trầm giọng hỏi:- Viên bá bá có chứng cứ?Cổ Thiên Nhân Viên không đợi chàng nói hết, liền nói: - Có có ! ta dẫn ngươi đi xem chứng cứ liền. Âu Dương Hải lại ngơ ngác, hỏi:- Xem chứng cớ gì?Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Ngưới có phải muốn tìm kiếm chị em Lý Xuân Hoa? Âu Dương Hải vội nói:- Bá bá đã biết họ ở đâu?Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Họ đều bị Thiết Địch Quái Hiệp bắt đi, nhốt trong một thuư lao, hạn kỳ ba ngày đã đến tối hôm nay. Chúng ta mau chuẩn bị đi cứu họ. Âu Dương Hải nói: - Viên bá bá họ bị nhốt chỗ nào? Cổ Thiên Nhân Viên đứng dậy nói: - Ngươi đi theo ta. Nói xong người lão phóng vụt đi như tên bắn. Âu Dương Hải theo sau Cổ Thiên Nhân Viên, chạy qua tầng tầng lớp lớp ngọn núi Cửu Cung Sơn, rồi chạy trên cánh đồng hoang đã một hồi, đến một cái gò đồi hoang. Cổ Thiên Nhân Viên chợt dừng lại, ngó lên trời, nói: - Giờ này còn sớm lắm, chúng ta nghỉ một lát rồi vô đó cứu họ cũng không muộn. Nói xong, ông ta ngồi xếp bằng trên mặt đất. Âu Dương Hải ở trên gò đồi nhìn ra xa, xung quang trừ góc tây nam là một nơi nghĩa địa ra, ba mặt đều là thảo nguyên hoang dã, nghĩa địa kia cũng xa chừng nửa dặm. Lúc này Âu Dương Hải lo cho sự an nguy của bọn Lý Xuân Hoa, lên tiếng nói: - Viên bá bá, sào huyệt của Cô Lâu Thiên Tôn ờ đâu? Cổ Thiên Nhân Viên cười nói: - Thì ở chỗ nghĩa địa góc tây nam đó. Âu Dương Hải nói:- Bây giờ đến xế chiều còn hơn bốn tiếng nữa, tiểu điệt muốn trở về điều thêm người tới. Cổ Thiên Nhân Viên lắc đầu nói: - không đưỡc Thiết Địch Quái hiệp giỏi nghề dùng độc, nếu thêm đông người cũng chẳng ăn nhằm gì, huống hồ đêm nay hành tung của chúng ta nhất định phải giữ bí mật để trong lúc xuất kỳ bất ý thì hạ thủ, nếu không thì cứu người không xong mà còn làm hại cả bọn Lý Xuân Hoa nữa ? Nói đến đây, Cổ Thiên Nhân Viên khẽ thở dài, rồi nói tiếp: - Không phải là ta ca ngợi chí khí của người ta, tên Thiết Địch Quái Hiệp này võ công rất cao, hơn nữa cơ trí trắc tuyệt, xưa nay hiếm thấy, không phải là hạng tầm thường dễ đối phó đâu. Âu Dương Hải nói:- Viên bá bá, Cô Lâu Thiên Tôn thật sự là sư phụ của tiểu điệt hóa thân à? Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói:- Cái tên Thiết Địch Quái Hiệphai mưới mấy năm trước đã được toàn giang hồ võ lâm truyền tụng, vô luận các đại môn phái, hắc bạch lưỡng đạo trong thiên hạ đều kính ngưởng hắn vạn phần, tuy nhiên trong võ lâm có rất ít người thấy qua hắn, nhưng mọi người đều tôn kính hắn là một người đại trung đại nghĩa, chính khí lẫm liệt. Ôi Lão phu hai mưới mấy năm trước cũng chính vì kính ngưỡng hắn cho nên nhận sự ước thúc của hắn, không ngờ hắn ước thúc ta không ra giang hồ chính là để bố chí kế hoạch giệt hại cha mẹ của ngươi, hứ ? nếu mà lão phu không bị sự ước thúc của hắn thì chắc song thân của ngươi không chết thảm vậy đâu. Bởi vì Thiết Địch Quái Hiệp vẫn úy kỵ ta ba phần.Âu Dương Hải nghe đến chuyện song thân của mình thảm tử, máu nóng bốc lên phừng phừng, trong lúc xúc động, buột miệng kêu lên. - Vì sao hắn muốn giết hại phụ mẫu của điệt nhi chứ? Cổ Thiên Nhân Viên nói tiếp: - Vì là chữ tình. Âu Dương Hải ngây người, hỏi:- Sao? Là chữ tình?Cổ Thiên Nhân Viên nói: - CHữ ?Tình? này, từ xưa đến nay, không biết đã hại bao nhiêu anh hùng tuấn kiệt, họ có thể xem châu báu bạc vàng như cỏ rác, nhưng mãi mãi không thể chiến thắng được tình trường. - Huống chi thân mẫu của ngươi là một tuyệt đại mỷ nhân, bất kỳ ai trông thấy cũng không thể cầm lòng được? Âu Dương Hải thầm nghĩ: ?Mẫu thân thật sự đẹp đến thế sao?? Cổ Thiên Nhân Viên nói tiếp: - Năm xưa mẫu thân của ngươi là Lâm Đại Ngọc và Thiết Địch Quái Hiệp quen thân nhau từ thuở nhỏ, khi ấy gia phụ của ngươi đi xuống giang nam lo một số việc, sau khi gặp gỡ Lâm Đại Ngọc, khong ngờ thân mẫu của ngươi đối với gia phụ ngươi một dạ chung tình? Khi đó tuy Thiết Địch Quái Hiệp đã có danh trên giang hồ nhưng võ công của hắn đương nhiên không phải là địch thủ của gia phụ ngươi, cho nên hắn ngầm hờn, kết bái làm huynh đệ với gia phụ ngươi, thực ra trong thâm tâm hắn thống hận gia phụ ngươi vô cùng, lúc nàu cũng muốn hạ thủ, tuy phụ mẫu ngươi biết mưu mô của hắn, nhưng vì thề niệm tình ngày trước nên làm như không biết. Thiết Địch Quái Hiệp là một người cực kỳ nham hiểm, hắn tự biết võ công không địch nổi gia phụ ngươi, đành bỏ đi ngầm tự học nghệ ? Với qúa khứ đó, đương nhiên Thiết Địch Quái Hiệp sát hại gia phụ ngươi ở Thiên Kiếm đàm chủ yếu là vì chữ ?Tình?. Kế đến là vì một bộ kỳ thư, cho nến hắn mới dẫn cả người trong giang hồ võ lâm vây đánh song thân ngươi. Âu Dương Hải nói:- Đó là bộ sách gì?Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Hải Lưu chân kinh. Âu Dương Hải nghe thấy ?Hải Lưu Chân Kinh?, nghĩ đến chính chiêu tuyệt học mà Thiết Địch Quái hiệp truyền thụ cho mình, vốn chàng hãy còn hoài nghi chuyện này, nhưng nghĩ kỷ lại những chuyện sư phụ đối với mình năm xưa thực sự có rất nhiều điểm khả nghi, chàng bỗng nghiến răng nói: - Thiết Địch Quái Hiệp thât sự là Cô Lâu Thiên Tôn thì Âu Dương Hải này không còn chút tình nghĩa thầy trò nào với hắn nữa, ta phải báo thù rửa hận cho song thân. Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói: - Đương nhiên là các ngươi không còn tồn tại tình nghĩa thầy trò nữa, có thể là hắn truyền thụ võ công cho ngươi là có âm mưu gì khác, không biết hắn dạy những võ công gì cho ngươi. Âu Dương Hải nói:- Chủ yếu là chín chiêu trong Hải Lưu CHân Kinh.Cô Thiên Nhân Viên nhíu mày trầm tư hồi lâu, nói: - Bộ ?Hải Lưu Chân Kinh? ấy ta chưa thấy qua, đương nhiên ta không biết hắn có truyền thụ có chính xác hay không, nhưng theo sự suy đoán của ta, Thiêt Địch Quái Hiệp nhất định trong chín chiêu đó đã có dụng ý. Âu Dương Hải lắc đầu:- Từ trước đến giờ tiểu điệt không thấy chín chiêu đó có chỗ nào khả nghi đâu. Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Hải lưu Chân kinh nghe nói là một bộ kỳ thư rất thâm thúy, có ba phần thượng, trung, hạ, song thân của ngươi năm xưa được chính là phần hạ. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng. Cổ Thiên Nhân Viên bỗng móc từ trong người ra một cuộn giấy trắng, nói: - Hải nhi, chăn trong lòng ngươi rất muốn biết được dung mạo của cha mẹ ngươi phải không? Âu Dương Hải trợn tròn mắt nhìn cuộn trắng gật đầu. Cổ thiên Nhân Viên nói: - Bức họa này khi xưa ta vẽ cho cha mẹ ngươi, không ngờ vẽ xong rồi lại chưa kịp đưa cho cha ngươi đã tạ tuyệt trần thế, ôi ? Âu Dương Hải run run nói:- Viên bá bá, bức họa này phụ thân của tiển điệt nhờ bá bá vẽ ư? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Gia phụ ngươi đã mất, bức vẽ này tặng cho ngươi đó. Âu Dương Hải đột nhiên nước mắt tuôn trào nói:- Viên bá bá, tiển điệt qúa vui sướng, không ngờ tiểu điệt lại có thể trông thấy dung mạo của song thân, việc này Âu Dương Hài không dám quên. Chàng run run đưa tay nhận lấy cuộn giấy khẽ mở ra. Trên mặt giấy láng bóng có vẽ một đôi tình nhân. Người nam anh tuấn ngang tàng, cao lớn hiên ngang, mình mặc chiếc áo dài màu vàng. Vai đeo trường kiếm, đặc biệt nhất là đôi mắt ần chứa thần uy khôn tả, sống động như thực. Người nữ thì mội đỏ mũi cao, mày liễu đen láy, mặt mày cân đối sáng sủa, sinh đẹp tuyệt luân. Âu Dương Hải ngẩn ngơ, gương mặt của nữ nhân này mìng đã thấy qua ở đâu rồi. Cổ Thiên Nhân Viên than thở: - Song thân người xưa kia xứng đôi vô cùng, không biết bao người trong thiên hạ phải hâm mộ. Âu Dương Hải nhìn vào bức họa hồi lâu, nói: - Qúa giống, chị em họ qúa giống nhau. Cổ Thiên Nhân Viên hỏi: - Ngưới nói gì? Âu Dương Hải nói:- Mẫu thân của điệt nhi qúa giống muội muội của người.Cổ Thiên Nhân Viên ngơ ngác, nghĩ bụng: Chẳng lẽ Lâm Đại Ngọc gạt nó, nói là di nương của nó chăng??Âu Dương Hải bụon bức họa lại, nói:- Nếu di mẫu trông thấy bức họa này, nhất định cũng rất vui sướng. Ta nhất định phải đi gặp di mẫu, ta tuyết đôi không đợi đến mồng bảy tháng bảy nữa. Cổ Thiên Nhân Viên giật mình, nghĩ thầm: Lâm Đại Ngọc thật sự đã ước hẹn với Hải nhi một trăm ngày sau sẽ hội kiến. Ôi, thằng bé thật đáng thương, ngươi đâu biết rằng người đó lại chính là mẫu thân sinh ra ngươi Cô Thiên Nhân Viên nói: - Hải nhi, cuộc chiến đêm nay chắc sẽ hung hiểm vô cùng, ngươi tạm thời nhắm mắt hít thở, dưỡng đủ tinh thần. Nói xong, ông ta liền nhắm mắt điều hòa hơi thở. Âu Dương Hải cũng nhắm mắt, nhưng được một hồi chàng mở mắt lại nhìn bức vẽ cha mẹ mình, đủ hai giờ, chàng đã quen thuôc nét mặt của họ. Mặt trời mới bắt đầu lặn, cả trái đất phủ lên một màu vàng thê lương. Trong thoáng chốc, màn đêm bao trùm. Cổ Thiên Nhân Viên mở mắt, nói: - Hải nhi, chúng ta phải bắt đầu hành động, chúng ta phải vào trang viên âm u nằm giữa nghĩa địa, xung quanh cái nghĩa địa rộng lớn này đều có phục kích, chúng ta từ bất cứ một phương hướng nào cũng khó tránh khỏi bị phục kích của bọn chúng phát hiện. Âu Dương Hải hỏi rằng: Thế thì chúng ta tiềm nhập vào bằng cách nào đây? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Chỗ phục kích, canh gác của bọn chúng bố tr1i trong động, tuy là rất bí mật, không dễ bị người phát giác, nhưng có một khuyết điểm là tầm nhìn hẹp, cho nên nếu gặp phải người có khinh công tuyệt đỉnh thì chỉ cần dùng tốc độ cực nhanh phi qua thì chúng nó sẽ cho rằng bị hoa mắt. Bây giờ ta và ngươi chia hai đường đột nhập vào trong trang viện, sau khi ngươi vào trong trang viện rồi thì hãy hiện hình, phóng hỏa đốt nhà và chém giết bọn chúng, để dẫn dụ Cô Lâu Thiên Tôn ra. Lão phu sẽ thừa cơ giải cứu bọn Lý Xuân Hoa, vì lão phu tính rằng Thiết Địch Quái Hiệp ở ngay trong thuư lao, cho nên ngươi chớ từ thủ đoạn nào để dụ hắn ra. Âu Dương Hải gật đầu nói:- Viên bá bá, tiểu điệt biết rồi.Cổ Thiên Nhân Viên đứng dậy, lại nói: Trong trang viện, xem ra không có chút động tĩnh gì nhưng thực ra bên trong còn nguy hiểm hơn ở bên ngoài, ngươi phải cẩn thận lắm mới được, nếu như ngươi gặp phải Cô Lâu Thiên Tôn thì phải kéo dài thời gian để ta và bọn Lý Xuân Hoa kịp đến. Nói xong, Cổ Thiên Nhân Viên lao vút đi như tên bắn, chỉ thấy bóng xám vụt một cái đã biến mất tăm, Âu Dương Hải thấy khing công tuyệt đỉnh của bá bá như vậy, không khỏi bội phục. Âu Dương Hải vận khí nhảy lên không, lộn vài vòng trên không rồi đáp xuống bốn năm mươi trượng, đột nhiên chàng nghĩ đến những ổ phục kích chính là ở trong ngôi mộ, nếu mình bay qua nghĩa địa mà chân không chạm đất thì sẽ không bị bọn chúng phát hiện. Nghĩ đến đây, lại tung người, lần này đáp xuống ngoài sáu bãy trượng, khing công của chàng đủ để làm người trong vỏ lâm kinh hãi. Trong nháy mắt đã đến gần sát nghĩa địa, khing công của Âu Dương Hải lúc này đã lên tới mức tối đa, thân hình như một luồng khói đen bay qua không một tiếng động. Nếu ban ngày mà dùng tốc độ tuyệt nhanh này lào qua bên thân ngườithì người bình thường bất qúa chỉ hoa mắt lên mà thôi, huống chi lúc này đã tối, chăng sao còn chưa xuất hiện. Không tới nửa khắc, Âu Dương Hải đã đến trước tòa trang viện. Âu Dương hải bay vào trong trang viện luôn không chần chờ, liên tục chay qua ba bốn dãy viện lạc, sau đó đứng trên nóc nhà phóng mắt nhìn xung quanh. Qủa nhiên trong tòa trang viện rộng lớn này trừ những phòng ốc liên tiếp, lầu cao sừng sững ra, còn lại đều là những cây cối to cao như ngô đồng, bạch dương, tre, cổ tùng, quì thụ ? Xung quanh tối om om, không thấy một ánh đền. Gió đêm khẽ thổi qua cành lá trên cây, càng làm tăng thêm bầu không khí lạnh lẽo âm u cho tòa trang viện hoang lương này, Âu Dương Hải ở trên nón nhà lưỡng lự một hồi, không biết phải đi hướng nào. Nghĩ ngợi rất lâu, Âu Dương Hải cảm thấy phải dùng cách phóng hỏa đốt nhà theo lời của Cổ Thiên Nhân Viên chỉ bảo thì mới có thể bức họ ra ngoài. Âu Dương Hải thầm suy nghĩ, đưa mắt nhìn dãy nhà trước mặt, chàng tung mình nhảy lên nóc điện trước ngôi nhà cỏ. Âu Dương Hải đang muốn đưa tay móc mồi lửa ra, bỗng nghe thấy tiếng gió nhẹ nổi lên phía sau lưng, Âu Dương Hải cảnh giác quay mình lại nhìn ? Bởi vì luồng gió này rất êm, chứng tỏ khing công của người này rất cao. Âu Dương Hải vừa nhìn đã hết hồn, người đó đã đứng ngoài bảy tám thước, hai đạo mục quang loang loáng đang nhìn thẳng vào mình. Người đó là một lão nhân mặt như cổ nguyệt lạnh như băng giá, râu tóc bạc phơ, vai đeo một thanh cổ kiếm. Âu Dương Hải nhìn rõ gương mặt của lão nhân, giật mình nói:- Là ông, Vân Trung Nhạc.Lão nhân này chính là Vân Trung Nhạc, một trong võ lâm ngũ kỳ. Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói: - Ta đây, ngươi muốn phóng hỏa hay sao? Âu Dương Hải trông thấy ông ta, trong đầu bất chợt hiện lên những lời di mẫu của chàng nói về mối huyết thù song thân, chàng đột nhiên bừng cơn lửa hận, hừ một tiếng, nói: - Ngài là người của Cô Lâu Thiên Tôn phải không? Đôi mắt Vân Trung Nhạc bắn ra tia sáng kỳ dị, lạnh lùng quát: - Tiểu tử, ngươi nó tầm bậy cái gì? Âu Dương Hải cười nhạt, nói:- Đã không phải là người của Cô Lâu Thiên Tôn, thế sao ngài lại ngăn ta phóng hỏa làm gì? Vân Trung Nhạc trầm giọng quát: Hễ ngươi vừa phóng hỏa thì ta lập tức giết ngươi liền. Âu Dương Hải nghe vậy nổi giận nói:- Thì ta sẽ đốt cho lão xem?Nói xong, Âu Dương Hải quẹt một mồi lửa. Vân Trung Nhạc lao tới, một chỉ điểm ra thật nhanh. Âu Dương Hải xoại tay bỏ mồi lửa, cất một tiếng cười như tiếng chuông đồng, chấn động đến nỗi khắp xung quanh viện lạc nghe ù ù điếc tai. Vân Trung Nhạc kinh thầm nghĩ: ?Sao nội công của nó lại tinh thâm đến thế ? ? Nghĩ chưa xong, đã thấy song chưởng của Âu Dương Hải liên hoàn đánh xéo ra. Vốn Âu Dương Hải trong bụng biết Vân Trung Nhạc cũng là một trong những kẻ thù giết hại song thân, lần quẹt lửa này chẳng qua là thế để dụ lão xuống tới mà thôi. Đương lúc Vân Trung Nhạc xông đến, chàng đã ngầm ngưng tụ Vô ảnh chưởng kình vào tả chưởng, thình lìbnh đánh ra nhanh như chớp hữu chưởng kình phong ào ạt, lực đạo bức người, còn tả chưởng không có tiếng gió, nội kình thu vào trong. Vân Trung nhạc thất kinh, xoay eo thu thế nhảy lùi tám thước. Ai ngờ một đạo ám kình đánh sát theo lão không một tiếng động. Vân Trung Nhạc khẽ hự lên một tiếng thân mình bạt ra phía sau, mặt thở nên trắng bệch, hai mắt léo ra ngọn lửa ghê người. Âu Dương Hải núm cười nói:- Vân Trung Nhạc, mười tám năm trước bên bờ Thiên Kiếm Đàm. Lão đã bức bách Âu Dương Kiệt tiếp lão một kiếm, hôm nay Âu Dương Hải trả lại lão chiêu Vạn lưu qui tông kiếm pháp. Nói xong Âu Dương Hải rút phát tử vi kiếm xông lên. Vân Trung Nhạc kinh hãi quát lên: - khoan đã ! Âu Dương Hải thét:- Lão tiếp ta một kiếm rồi hãy nói.Ánh sáng của tử vi kiếm như sấm chớp bổ xuống. Cơ thịt trên mặt Vân trung Nhạc co rúm lại, thân hình lão thoát ẩn thóat hiện như bóng ma, vụt một cái, cả người lão đã lùi ra ngoài ba bốn trượng. Vạn Lưu Qui tông kiếm pháp của Âu Dương Hải đã thi triển ra hết, tay trái nắm kiếm chi, thân hình nghiêng ra trước, ra thế cung tiễn thức. Trên mặt Vân Trung Nhạc lộ vẻ kinh hãi, lão không ngờ Âu Dương Hải này lại là con của Âu Dương Kiệt, mà võ công của chàng lại tiến bộ thần tốc. Lão thầm nghĩ: ?Người này nếu không giết hôm nay thì ngày sau không thể nào giết hại được nj74a. Nhưng mình đã trúng một chưởng ám toán của hắn, bụng đau như xé, không biết bị trúng chưởng lực gì?? Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Lão có gí muốn nói?Một Vân Trung Nhạc nhanh nhúm, không nói nửa lời, quay mình bước đi. Bỗng trong một góc viện lạc vang lên tiếng cười sang sảng, nói: - Vân huynh, huynh đài trúng Vô ảnh chưởng kình của hắn rồi. Ta có thuốc ở đây, nếu Vân huynh tin ta thì mời theo ta vào nhà trong một lát. Âu Dương Hải nghe giọng nói này chính là giọng của Cô Lâu Thiên Tôn, chàng king hãi quát lên: - Cô Lâu Thiên Tôn, chớ đi ? Đột nhiên, Âu Dương Hải nhớ lại Cô Lâu thiên Tôn là mộ người cực kỳ xảo quyệt, thân hình vừa mới bay xuống đã vội quạt tay bay ngược lên cao hai trượng. Chỉ nghe một tiếng cười khẽ: - Hảo tiểu tử, sáng sớm bị rắn cắn, cả ngày sợ dây thừng, ha ha? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 19 THÙ SÁT SƯ TÔN Cùng lúc với tiềng cười, trong bóng tối hiện ra một bóng người, nói:- Xin đi theo ta.Thân mình Âu Dương Hải trên không cảm thấy một mùi hương thoang thoảng đưa đến, chàng kinh hãi ngưng thở, bay dạt ra ba bốn trượng. Ngước mặt lên nhìn, Vân Trung Hạc và bóng ma Cô Lâu Thiên Tôn đã mất tăm.Thay vào đó trước mặt chàng là một hàng mười ba đại hán mặc áo đen, trong tay cánh cung dài đã lắp tên, Âu Dương Hải giật mình lùi lại mấy bước.Phía sau lại vang lên mấy tiếng sàn sạt. Âu Dương Hải quay đầu lại nhìn, đó là mười tám người áo trắng, trong tay mỗi người đều cầm một cây đạn cung, mười tám người áo trắng này vừa xuất hiện lập tức đã tản ra vây phủ tất cả bốn phương tám hướng. Sau khi những người áo trắng bày thành trận thế rồi, một người áo đen mặt tái nhợt từ từ bước tới, hắn chính là một trong tám đại huyết ma Cô Lâu Ma Điện, Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh. Âu Dương Hải trông thấy Tiền Mộng Sinh lập tức nhận ra hắn là người động thủ với mình trên đỉnh tháp cũng chính là hung thủ sát hại Uy Chấn Bát Hoàng Lý Thiên Phát.Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cười hề hề nói:- Hay lắm, hay lắm, chúng ta thật là có duyên gặp nhau. Âu Dương Hải nghe vậy, lạnh lùng nói:- Các hạ phải là người áo đen đêm nọ ở trên đỉnh tháp phải không? Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cười nhạt nói:- Chính phải, ta tên là Tiền Mộng Sinh, hề hề. Ta hỏi ngươi, đêm nay ngươi đến viện lạc này là muốn làm quí khách của bọn ta hay muốn làm kẻ địch?Âu Dương Hải đáp:- Như thế là thế nào?Tiền Mộng Sinh mỉm cười nói: - Làm quí khách thì xin hãy theo bọn ta vào trong nội viện, sau đó bái yết Thiên Tôn Điện Chủ, nếu như làm kẻ địch của chúng ta, Thiên Tôn có lệnh giết ngay khỏi nói nhiều.Âu Dương Hải nói:- Thiên Tôn Điện chủ của các ngươi là ai?Tiền Mộng Sinh nói: - Thiên hạ võ lâm chí cao vô thượng, duy chỉ cao nhất là Cô Lâu Ma Điện Thiên Tôn của chúng ta. Thiên Tôn Điện Chủ của chúng ta đã có lời truyền, nếu ngươi giữ ý hòa thuận thì nhất định sẽ lấy hảo ý khoản đãi ngươi, ý của ngươi ra sao, hoàn toàn trong một ý niệm. Ngươi đừng xem thường những tay cung thủ này, nếu ngươi muốn chống lại thì mười tám cây cung sẽ bắn ra, ngươi sẽ chết bỏ thây nơi đây. Âu Dương HảI nghĩ ngợi rất lâu, mặt nở nụ cười nói:- Ta đến quí trang viện, tuy giận điện chủ của ngươi ám toán, nhưng chỉ cần chủ nhân của các ngươi có thể ra mặt giải thích, tại hạ quyết không cần? Âu Dương Hải vừa nói vừa buớc tới gần Tiền Mộng Sinh. Chợt nghe Tiền Mộng Sinh quát:- Đứng lại! Ngươi còn bước một bước nữa thì cung tên sẽ phát động. Âu Dương Hải thấy bộ dạng của hắn như thế, cười nhạt một tiếng nói:- Những tay cung thủ này có gì thần bí đâu, ha ha? người sợ không đến, người đến không sợ!Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đột nhiên lùi lại mấy bước, quát lên: - Động thủ!Nguyên là Âu Dương Hải muốn đến gần Tiền Mộng Sinh, sau đó dùng Vô ảnh Chưởng đánh chết hắn, không ngờ Tiền Mộng Sinh rất cơ trí không dám để cho Âu Dương Hải đến gần. Vù vù, đột nhiên hai mũi tiễn thủ bắn tới. Âu Dương Hải cười nhạt, lắc vai đảo người, hai mũi tiễn thủ đã bay vào khoảng không, nhưng thân người của chàng lại xông thẳng đến trước mặt một người áo trắng, vung chưởng phóng ra. Một luồng chưởng lực rung núi, đổ cây ập đến. Người áo trắng này không ngờ Âu Dương Hải lại có thể trong lúc tránh tên từ ngoài bốn trượng lao đến trước mặt, hắn muốn tránh nhưng đời nào còn kịp nữa? Chỉ cảm thấy ngực nhói lên, trúng phải một luồng kình khí phách không, chấn động đến nỗi tâm mạch như muốn đứt rời, thân mình bay lên sáu bảy trượng.Một chưởng sát nhân này làm cho tất cả mọi người tại đương trường đều kinh hãi?Lúc này Âu Dương Hải đã máy động sát cơ, lúc chàng dùng chưởng đánh chết người áo trắng, Tử Vi Kiếm trong tay phải vung lên, vạch ra một đạo cầu vồng bắn vọt tới những người áo trắng. Phựt phựt? hai tiếng vang lên.Hai viên thiết đạn từ cây đạn cung của người áo trắng bắn ra. Hai viên đạn này từ hai phía đông và tây bắn tới, mà hình như nhắm trật, không bay tới Âu Dương Hải mà cự ly cách đỉnh đầu Âu Dương Hải ba thước.Tai Âu Dương Hải nghe tiếng viên đạn xé không trung, ngước mắt liếc nhìn, trông thế bay của viên đạn giật mình nghĩ:- "Chẳng lẽ viên đạn này có gì ảo diệu ?" Trong lúc nhất thời chàng không phóng kíếm đánh người áo trắng nữa, tung mình nhảy ra ngoài một trượng. Chỉ thấy hai viên đạn đó mang theo tia lửa xẹt, cả hai viên đụng nhau trên không. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, hai viên đạn đồng thời nổ tung, hai bựng màu lửa màu lửa tím to như bánh xe từ trên không chụp xuống, rơi xuống đất bùng cháy lên.Âu Dương Hải nghĩ thầm:"Nếu mình không nhảy ra ngoài một trượng thì bựng lửa kia đổ ụp lên thân người chết cháy như chơi".Lại một tiếng đạn cung bay vút.Nhưng viên đạn màu lam bay trong không trung tạo nên một màu sắc tuyêt đẹp. Âu Dương Hải thất kinh, quạt tay nhảy lên mái nhà tranh nhanh như tên bắn.Vù vù ? mười mấy tia sáng màu lam bắn nhanh theo. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng bị bức bách phải xoay người bay trở xuống.Một loạt tiếng nổ vang lên?Trong chớp mắt cả một vùng bốc cháy dữ dội, khói lam mù mịt. Âu Dương Hải bị hoàn đạn bức phải nhảy đông nhảy tây, phi lên cao hạ xuống thấp?mấy lần chàng xuýt bị lửa liếm trúng. Các cung thủ vẫn bắn đạn ra, lúc này Âu Dương Hải càng thêm nguy hiểm, trong giây lát, cả một chỗ đất rộng chừng mười mấy trượng cơ hồ đều bốc cháy.Nếu kéo dài nửa khắc nữa, Âu Dương Hải sẽ không có chỗ trống để đặt chân nữa. Âu Dương Hải vừa kinh vừa giận ? Kinh là mình đã khinh thường sự lợi hại của những tay cung thủ này, có thể nói đây là ám khí kịch độc nhất thiên hạ, giận là mình đã chưa gặp được nhân vật chủ yếu bên địch đã bị người vây khốn tại đây.Chợt nghe một tiếng hú dài, từ ngoài vòng vây một bóng người áo xám bắn vụt tới.Mấy tiếng kêu rú vang lên?Bảy tay cung tiễn thủ đã ngã xuống đất? Âu Dương Hải nghe thấy tiếng hú sang sảng, trong lòng mừng rỡ, đó là Cổ Thiên Nhân Viên. Âu Dương Hải nhân lúc đó thân mình bay đến bên một người áo trắng, quát lớn một tiếng, tả chuởng vung ra một luồng kình lực Vô Ảnh Chưởng.Người áo trắng hự lên một tiếng rồi gục xuống.Một tiếng hét lớn vang lên, Tử Vi Kiếm trong tay Âu Dương Hải loé lên, thêm hai người áo trắng nữa gục trước kiếm. Lúc này bóng người áo xám lại hú lên rồi mất dạng. Âu Dương Hải kinh thầm, chẳng lẽ Cổ Thiên Nhân Viên hãy còn chưa cứu bọn Lý Xuân Hoa hay sao? Âu Dương Hải phục xuống lăn sát đất, mười mấy mũi lục châm mảnh như sợi tóc bay vụt qua. Âu Dương Hải vùng dậy, thấy ngoài một trượng có một nữ lang áo xanh một tay.Nàng không phải Lý Xuân Hoa thì còn ai ? Âu Dương Hải mừng rỡ kêu lên:- Hoa tỷ tỷ?Đột nhiên ..Một tiếng gió rít lên, mười mấy điểm sáng bắn vụt tới. Âu Dương Hải giật mình, hóa ra lúc này những tay đạn cung thủ và tiễn thủ áo trắng đã thay tốp người khác, ám khí bắn ra cũng không giống nhau. Âu Dương Hải đề khí đan điền, chém vút Tử Vi Kiếm ra, thân kiếm vạch ra một luồng kiếm khí.Một loạt những tiếng keng keng vang lên. Những viên ngân hoàn bay tới đều bị kiếm quang xung quanh chàng đánh rớt hết.Lý Xuân Hoa người không một tấc sắt, nàng chỉ nhảy qua nhảy lại tránh ám khí dày đặc như mưa.Âu Dương Hải cất tiếng kêu lên:- Hoa tỷ tỷ nhận lấy kiếm. Âu Dương Hải rút thanh Tử Vi Kiếm khỏi vỏ rồi ném cho Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải phóng mắt tìm kiếm, hóa ra những ám khí đó từ ở trên nóc nhà, khắp bốn phương tám hướng xung quanh phóng ra. Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải ném thanh kiếm cho mình, trong lòng cảm kích vô cùng, nàng kêu lên:- Âu Dương Hải, huynh ?huynh không có kiếm?Âu Dương Hải nói:- Ta có vỏ kiếm phòng thân, tỷ tỷ không cần lo cho ta. Bỗng nghe Âu Dương Hải hú một tiếng, thân mình bay vọt lên nóc viện phía bắc.Vù vù? một loạt ám khí xé không gian bay đến trước mặt. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, khụy chân búng người lên cao một trượng, lộn hai vòng rồi đáp lên mái nhà. Khinh công kỳ diệu siêu tuyệt giang hồ bao trùm thiên hạ này làm cho Lý Xuân Hoa trông thấy cũng ngây người, nàng thầm nghĩ:"Võ công của chàng sao lại tăng tiến ghê gớm đến vậy, đôi lúc lại thấy chàng tỏ ra kỳ công tuyệt kỷ chưa từng thấy trong võ lâm thật làm cho người phải kinh dị"Thực ra, nàng đâu có biết những võ công của Âu Dương Hải đại bộ phận là do ngộ ra kiếm pháp bí ảo của Độc Kiếm Ma, thuật khinh công vừa rồi là học được cách nhào lộn của con vượn nhỏ. Sự sáng tạo võ công thời cổ cũng đại bộ phận lấy từ động tác của loài cầm thú, nội công thì rút tỉa từ cách hô hấp của các loài cầm thú như hạc, qui, tượng, hùng (gấu), hổ, xà, vân vân?? Âu Dương Hải ở trên mái nhà thấy bóng người loang loáng , chàng hét lớn một tiếng tay trái đánh thốc ra một luồng kình phong bạt sơn đảo hải. Rắc rắc rắc? mái ngói vỡ tung bay tứ phía. Có mấy người rớt xuống đất, vỏ kiếm trong tay Âu Dương Hải vung tới. Mấy tiếng rú vang lên, có bốn người áo đen bị vỏ kiếm đánh cho ngã lộn cổ xuống đất.Nên biết rằng công lực của Âu Dương Hải lúc này rất thâm hậu, dù chỉ là một thanh kiếm gỗ trong tay cũng thắng những người thường dùng kiếm bén, cho nên vỏ kiếm của chàng đi tới đâu là máu rơi đến đó. Âu Dương Hải đã nổi hung, chưởng đánh, tay đấm, chân đá, vỏ kiếm đánh vút ra ?Chàng như nhảy vào chỗ không người, những tiếng rú thảm thiết vang lên không ngớt .Trong chốc lát, trên nóc nhà có mười mấy người bỏ mạng dưới tay chàng. Chợt nghe một tiếng quát:- Âu Dương Hải, ngươi tiếp lão phu một chiêu. Một ngọn roi bạch cốt lân quang vung ngay quất dọc xé gió rin rít. Âu Dương Hải ngước nhìn ra thì Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh, hắn cười nói: - Ngươi sắp chết tới nơi rồi. Âu Dương Hải vung tay áo đánh bật cây roi Bạch Cốt Lân Quang của Tiền Mộng Sinh, thuận thế vung chưởng đánh vào trước ngực Tiền Mộng Sinh. Chiêu này vừa thủ vừa công, thi triển ra rất là tuyệt diệu. Nhưng Tiền Mộng Sinh không phải tay tầm thường. Cây roi Bạch Cốt Lân Quang của hắn chuyển một vòng, đánh bật một chưởng của Âu Dương Hải, nói:- Âu Dương Hải, đêm nay ngươi đừng hòng ra khỏi nơi đây. Trong lúc nói, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trái đâm phải vụt đánh liền bốn chiêu. Âu Dương HảI thấy chiêu thức ngọn roi của hắn kỳ dị lạ lùng, chàng kinh thầm:"Không ngờ võ công của người này không hề yếu hơn Dương Đống Thần hay là người áo gai trắng"Tay phải Âu Dương Hải dùng vỏ kiếm đánh ra ba chiêu lạ, làm tiêu tan bốn chiêu thức ngọn roi của Tiền Mộng Sinh, nói:- Nếu ta có chết ở nơi đây thì ngươi cũng phải đi theo theo ta đến chỗ chết. Vỏ kiếm của chàng điểm mạnh ra, vù vù vù? liên tiếp tấn công năm chiêu. Năm chiêu kỳ ảo tân kỳ mặc dù cùng xuất bằng vỏ kiếm, nhưng bức Tiên Mộng Sinh phải múa thành một bức màn che kín thân người, lùi lại liền hai bước.Bỗng nghe một âm thanh trong trẻo bay tới, nói: - Âu Dương huynh, hãy để ta tới báo thù. Lý Xuân Hoa bay vọt lên nóc nhà. Âu Dương Hải nghe vậy liền tung người lùi ra. Lý Xuân Hoa vốn biết Tiền Mộng Sinh võ công rất cao, nàng đã có Tử Vi Kiếm trong tay, trong nháy mắt đánh ra liền ba nhát kiếm nhanh không thể tả.Tiền Mộng Sinh cười nhạt, thi triển cây roi Bạch Cốt Lân Quang vun vút, tung ra liền ba sát chiêu Bạch Xà Thổ Tín, Thương Ưng Lợi Trảo, Độc Long Xuất Vân. Tả chưởng của hắn cũng đồng thời ra chiêu tấn công mãnh liệt.Trong nháy mắt hai người đã đấu mười mấy chiêu. Quỉ Lân Huyết Ma với ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trong tay, kỳ chiêu xuất ra uy lực mỗi lúc một lớn, thoắt vụt thoắt điểm, tất cả đều nhắm đánh vào các yếu huyệt chết người, làm cho Lý Xuân Hoa nhất thời không cướp được một chút tiên cơ nào, điều thiệt thòi là Lý Xuân Hoa bị mất một cánh tay nên không phát huy được hết uy lực. Âu Dương Hải lo cho an nguy của Lý Xuân Hoa chàng vẫn đứng ở bên cạnh, lúc này những tay cao thủ ám khí ở khắp xung quanh cũng đã ngưng phát ám khí.Tuy Lý Xuân Hoa chưa chiếm đươc ưu thế, nhưng kiếm pháp của nàng ảo diệu lại được thêm thanh kiếm sắc bén vô cùng, thật sự cũng làm cho Tiền Mộng Sinh chột dạ. Đây là một trận ác chiến không tiền khoáng hậu, mỗi bên đánh qua đánh lại, không chiêu nào là không công thủ kiêm phòng bị, là những chiêu sát thủ chết người, đầy rẫy hiểm hóc cay độc. Trong lúc đấu, bên ngoài vang lên một loạt tiếng rú thê thảm. Âu Dương Hải kinh ngạc quay đầu nhìn lại bốn phía, chỉ thấy trên nóc nhà phía tây, nam, đông từng bóng từng bóng người lăn xuống, nhưng lại không thấy có đánh nhau. Âu Dương Hải vốn cho rằng Cổ Thiên Nhân Viên đến, nhưng không trông thấy bóng dáng của ông ta đâu, chàng không khỏi cảm thấy kinh dị. Thình lình ?Một loạt tiếng nổ tiễn vang lên xé không khí.Tiếng hự, tiếng rú, tiếng la hét vang lên liên tiếp như ma đêm kêu gào.Âu Dương Hải mừng thầm, lên tiếng: - Sa Mạc Thất Tiễn!Quỉ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh nghe thấy những tiếng kêu kêu rú trước khi chết ấy, trong bụng hắn không khỏi hoang mang. Bỗng nghe Lý Xuân Hoa hét lên:- Tiền Mộng Sinh hãy mau nạp mạng. Nàng vung Tử Vi Kiếm đâm nhanh tới Tiền Mộng Sinh. Quỉ Lâu Huyết Ma phát hoảng, quên đi trong tay Lý Xuân Hoa là thanh cổ kiếm chém sắt như chém bùn, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang với một chiêu Hoành Quyền Thiên Quân quật vụt tới. Kiếm quang, lân quang cùng lóe chớp.Phựt lên một tiếng kêu khẽ?Lân quang thu lại, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trong tay Tiền Mộng Sinh đã đứt làm bốn đoạn.Lúc này Tiền Mộng Sinh nào dám đánh tiếp nữa, hắn kinh hãi lùi lại mấy bước, xoay người bay đi. Một tiếng quát lớn:- Quay lại! ã mái hiên căn phòng phía đông bắc bắn ra ba mũi tên, phóng thẳng đến tới mặt Tiền Mộng Sinh.Tiền Mộng Sinh kinh hãi, xoay chưởng đánh ra một luồng phách không chân khí, đánh tới ba mũi tên.Ba mũi tên bị chưởng lực của hắn đánh phải, bất quá chỉ nghiêng đi một chút, vèo vèo vèo ? vẫn bay nhanh đến. Tiền Mộng Sinh kinh sợ vô cùng vùng nhảy xéo đi. Nhưng đã quá chậm rồi, hai mũi tên bắn trúng vai hắn sâu vào thịt hơn một tấc, Tiền Mộng Sinh đau quá rú lên, thân mình lảo đảo. Lúc này Lý Xuân Hoa hét lên một tiếng, cả người và kiếm lao vút tới. Tiền Mộng Sinh trong lúc cùng đường tuyệt lộ gầm lên đánh thốc song chưởng ra?Nhưng chưởng lực này của hắn làm sao ngăn được một mũi kiếm của Lý Xuân Hoa.Một tiếng rú vang lên, máu rơi tung tóe.Hai cánh tay và thân mình của Tiền Mộng Sinh bị kiếm chém làm mấy đoạn.Lý Xuân Hoa giết Tiền Mộng Sinh rồi, đột nhiên quì gối xuống đất, cất tiếng kêu thê lương:- Gia phụ ơi, con đã vì gia phụ giết được một kẻ thù ? Thanh âm chưa dứt, chợt nghe Âu Dương Hải quát to một tiếng, vỏ kiếm trong tay múa tít.Bên tai Lý Xuân Hoa nghe thấy chát chát mấy tiếng nhỏ, vài mũi ngân châm mảnh như sợi tóc rơi xuống đất. Âu Dương Hải lướt đến, kêu lên:- Hoa tỷ tỷ, chú ý ?Tay trái chàng kéo Lý Xuân Hoa nằm phục xuống mái ngói, mấy mươi ngân hoàn đạn bay vù qua người, có mấy hạt bay xẹt qua đầu tai và da thịt. Thật là hung hiểm vạn phần, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đứng dậy, hai người đều ướt mồ hôi lạnh.Lúc đó phía tây bắc có bóng một người, vù vù vù ?bốn mũi tên nhọn đã bắn vụt tới như chớp. ?i ối, mấy tiếng rú vang lên, trên cây dương liễu, ngô đồng gần bên ngôi nhà có ba bốn bóng người lăn xuống. Vù vù ?lại một loạt tiếng nỗ tiễn xé gió bay đi. Lại có mấy người từ trên cây lăn xuống. Âu Dương Hải mừng rỡ kêu lên:- Chấn Đường Chủ!Hóa ra người đó chính là thủ lĩnh của Sa Mạc Thất Tiễn, Thanh Đạo Minh Thần Xạ đường Chủ Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ, tuyệt kỷ thần tiễn của ông ta quả là thiên hạ hiếm có. Bắn một phát ra bốn mũi tên, không rơi không sai mũi nào.Trong nháy mắt những tay phóng ám khí trên cây bị ChấnThiên Hồ dùng tên bắn rớt xuống mười mấy người. Đột nhiên một tiếng hú chói tai vạch không trung bay tới.Một bóng trắng từ trên trời ập xuống, vừa chạm đất liền vung chưởng đánh Chấn Thiên Hồ lùi lại năm thước. Âu Dương Hải trông thấy bóng người áo trắng, lập tức biết ngay là người mặc áo gai trắng mà mình đã gặp qua ở u cốc, là một trong hai đại Cô Lâu Pháp Sư của Thiên Ma Điện.Người này võ công rất cao, Âu Dương Hải sợ Chấn Thiên Hồ có điều chi sơ sót, lập tức xông tới, vung một ngọn chưởng phách không đánh qua, miệng hét:- Chấn đường chủ lùi qua một bên, để ta tới tiếp hắn. Chấn Thiên Hồ bị người đánh trúng ngực khí huyết nhộn nhạo, biết ngay là võ công đối phương cao hơn mình, nghe lời Âu Dương Hải bèn lùi lại mấy bước, ai ngờ người áo trắng vẫn sấn tới. Âu Dương Hải thấy vậy vô cùng giận dữ, vung tay đánh ra một chưởng mãnh liệt.Cô Lâu Pháp Sư bạch y nhân võ công thật là cao, tay phải dùng một chiêu Huy Trần Thanh Đàn ngăn chặn chưởng lực của Âu Dương Hải, tả chưởng thì dùng chiêu Thành Ưng Hiện Trảo nhắm Chấn Thiên Hồ mà chộp.Tiềm lực trong tay tuôn ra, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân. Âu Dương Hải mắt tóe hào quang, hét lớn một tiếng, hữu chưởng lại phóng ra.Kình phong cuốn lên ào ạt, cương mãnh vô cùng.Cô Lâu Pháp Sứ bạch y nhân dường như biết được lợi hại, hắn cười nhạt một tiếng, người như bóng ma dạt ra, đạo tiềm lực cương mãnh của Âu Dương Hải lúc này nhắm đánh thẳng vào Chấn Thiên Hồ. Chợt nghe Âu Dương Hải quát lớn một tiếng, thu chưởng đang đánh ra chợt rút phắt lại?Luồng nội kình đã đánh ra kia mà lại bị chàng thu lại được.Chấn Thiên Hồ ở ngoài ở ngoài một trượng cảm thấy một hấp lực hút thân người của mình nghiêng về phía trước. Loại công lực chí cao vô thượng này làm Chấn Thiên Hồ kinh hãi vô cùng, không ngờ công lực của Âu Dương Hải lại thâm hậu đến thế, đã đạt đến cảnh giới thượng thừa Lăng Không Trảo Vật. Ông ta không ngờ một thiếu nên chừng hai mươi mấy tuổi lại tu luyện được loại công lực này.Pháp Sứ bạch y nhân hình như cũng bị thần công của Âu Dương Hải làm cho sợ hãi, làm tiêu tan sự cuồng ngạo của hắn đi rất nhiều, chỉ thấy mắt hắn trợn nhìn Âu Dương Hải, cười gằn mấy tiếng, nói:- Thân thủ của các hạ thật bất phàm, chỉ trong khoảng khắc đã liên tiếp hạ luôn bốn mươi mấy đệ tử của bổn ma điện. Nói xong, chợt tay áo phất lên, không thấy hắn ra thế di động bước chân mà ập đến gần Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, hai cánh tay dài vung ra, một chụp Lý Xuân Hoa, một đánh Âu Dương Hải. Thân pháp thật mau lẹ, chiêu thức cay độc tuyệt luân. Âu Dương Hải quát to một tiếng, không thèm lùi, đánh ra vù vù hai chưởng, thân mình tiến đến sát bên Lý Xuân Hoa đỡ đòn trảo của đối phương nhắm vào Lý Xuân Hoa.Cô Lâu Pháp Sứ bạch y nhân bị Âu Dương Hải đánh phải lùi lại năm thước, ngưng thần đứng yên, vận khí hành công. Âu Dương Hải hiểu là lần vận công này của hắn, đánh ra nhất định sẽ là chưởng lực rất lợi hại, chàng liền không để cho đối phương cơ hội vận công, lao mình tới, tả chưởng hữu chưởng cũng đánh ra. Âu Dương Hải đánh rất hung mãnh, mỗi một quyền một chưởng đánh ra đều là võ học hiếm thấy, kình phong rít gió uy hiếp tâm thần đối thủ. Cô Lâu Pháp Sư dưới quyền chưởng của Âu Dương Hải, hắn nhảy tránh thoát hiện như bóng ma, mỗi một quyền một chưởng của Âu Dương Hải đều đánh vào chỗ không.Trong lúc kịch đấu, bỗng nghe một tiếng hú vang đến rồi tiếng quát:- Mau lùi lại! Trong Quỉ Lân Độc Chưởng của hắn có hàm ẩn lân phong kỳ độc.Lý Xuân Hoa nghe thấy tiếng nhắc nhở, chợt nhớ lại lai lịch thân phận của tên Cô Lâu Pháp Sứ này??..Nàng kinh hãi kêu lên: - Âu Dương Hải, mau lùi lại, hắn là Cổ Mộ Quỉ Lân!Cùng lúc đó, một bóng người màu xám từ trên không đáp xuống. Âu Dương Hải nghe tiếng quát, ngẩng đầu lên trông thấy trong đôi mắt người áo trắng lóe lên một tia sáng như lửa lân tinh, trông vô cùng hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống người.Chàng giật mình vội lùi lại.Người áo trắng cười lạnh lùng, song chưởng đã tung ra. Lúc đó người áo xám trên không đáp xuống hú một tiếng, tay áo phất lên. Hai luồng tiềm lực tiếp chạm, lập tức cuồng phong nổi dữ dội. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Chấn Thiên Hồ, đều cảm thấy một luồng gió lạnh âm hàn thấu xương ập thẳng đến. Mọi nguời thất kinh, nhớ lại lời cảnh cáo của Cổ Thiên NhânViên là âm độc có thể xâm nhập vào thân thể trong vòng bảy trượng, ai nấy bất giác vận cương khí phủ khắp bách huyệt nơi chân thân, nhanh chóng lùi ra ngoài bảy tám trượng.Chỉ nghe ầm một tiếng kinh thiên động địa.Tiếp đó là một loạt tiếng răng rắc vang lên. Tòa lạc viện bị những luồng kình khí vô hình đến đến nỗi mái nhà đổ sụp xuống.Hai bóng người quấn lấy nhau lên không trung rồi cùng lúc rơi xuống đất. Người áo xám chính là Cổ Thiên Nhân Viên. Lúc này trong mắt ngưòi áo trắng bắn ra tia sáng oán độc, trợn trừng nhìn Cổ Thiên Nhân Viên, lạnh lùng nói:- Con khỉ già, coi bộ Quang Thiên Cung Khí của ngươi đã tăng tiến nhiều rồi đó.Cổ Thiên Nhân Viên cất giọng cười quái gở nói: - Hay lắm, không ngờ Cổ Mộ Quỉ Lân hãy còn sống trên đời này, ta vốn cho rằng ngươi đã chết trong Tần Hoàng mộ đất Kim Lăng rồi. Hà hà, khẹc khẹc?Nói xong Cổ Thiên Nhân Viên lại ngẩng đầu cất giọng cười kỳ quái. Âu Dương Hải nhìn uy lực ngọn chưởng của người áo trắng, trong bụng hơi kinh, quay đầu lại hỏi:- Hoa tỷ tỷ, hắn là ai vậy?Lý Xuân Hoa nói: - Người này là sư bá của Tiền Mộng Sinh, là một lão ma vương phái Cổ Mộ, Cổ Mộ Quỉ Lân, hắn luyện thành một thứ Quỉ Lân Độc Trảo, âm độc vô cùng, trong vòng bảy trượng, người bị trúng âm phong kịch độc thì hết thuốc chữa, vừa rồi nếu không có Cổ Thiên Nhân Viên lão tiền bối ra tay cứu ứng thì chắc chắn chúng ta phải chết dưới độc chưởng của hắn rồi. Âu Dương Hải đột nhiên nghĩ đến một chuyện:- Hoa tỷ tỷ, Tân hoa đàn chủ Lân Quang Sa Cửu Ưng trong Thanh Đạo Minh của chúng ta cũng là người của phái Cổ Mộ hay sao? Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cười, nói:- Huynh yên tâm, Lân Quang Sa Củu Ưng cũng là ngừơi của phái Cổ Mộ, nhưng ông ta là một nhánh khác, là người vì chính nghĩa võ lâm mà phấn đấu, trước khi Công Tôn tiên sinh thu nạp, đã điều tra qua hết rồi. Nói xong, Lý Xuân Hoa tay phải nàng đưa kiếm cho Âu Dương Hải, nói:- Âu Dương Hải, bảo kiếm trả lại cho huynh. Đa tạ huynh cho mượn kiếm giết chết kẻ thù giết phụ thân.Âu Dương Hải nói:- Hoa tỷ tỷ, kiếm này tỷ tỷ tạm thời dùng để phòng thân. Lý Xuân Hoa mỉm cười, nói:- Âu Dương Hải, bọn họ đã mang bảo kiếm của ta đến rồi. Nói chưa dứt thì một tiếng gọi vang lên lanh lảnh:- Hải ca?Từ phía đông nam của lạc viện chạy tới tám người, họ là Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hồng và sáu vị phiên chủ trong Sa Mạc Thất Tiễn, Âu Dương Hải nhìn thấy quần họ họ rách rưới, biết họ đã bị hành hạ nhiều, chàng nói lớn:- Xuân Hồng muội muội, Công Tôn sư huynh, mọi người khổ cực quá. Công Tôn Lạp cười nói:- Không ngờ bọn ta từ bên cầu Âm Dương lại trở về gặp mặt nhau. Câu nói ngắn ngủi này thể hiện rõ họ đã trải qua biết bao nhiêu hiểm nguy tàn khốc.Âu Dương Hải nói:- Tất cả đều do ta mà mà mọi người phải khổ. Lý Xuân Hồng đã mấy tháng không gặp mặt Âu Dương Hải, lần này vui mừng khôn xiết được đến bên cạnh Âu Dương Hải, nàng nhìn vào mặt Âu Dương Hải một hồi rồi cười nói:- Hải ca, dạo này huynh ốm quá.Âu Dương Hải khẽ cười nói:- Xuân Hồng muội, muội cũng ốm đi nhiều.Lý Xuân Hoa nói tiếp: - Bao nhiêu chuyện xảy ra làm sao người ta không ốm cho được. Ôi?muội muội!Lý Xuân Hồng bỗng quay sang ngó Lý Xuân Hoa, kinh dị:- Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao nên nông nỗi này?. Âu Dương Hải ngẩng mặt lên nhìn mặt nàng, quả nhiên trong ba ngày này Lý Xuân Hoa hình như ốm đi nhiều, hơn nữa mặt tái xanh, hình dung tiều tụy. Lý Xuân Hồng lại kinh hãi kêu lên:- Tỷ tỷ, cánh tay của tỷ sao lại không có??. Lúc này nàng mới phát hiện Lý Xuân Hoa bị mất một cánh tay trái. Âu Dương Hải biết rằng câu hỏi này của nàng lại sẽ làm cho Lý Xuân Hoa thương tâm, bèn nói:- Xuân Hồng muội muội, bây giờ chúng ta hãy còn chưa thoát khỏi nơi nguy hiểm, đợi sau đó chúng ta hãy nói chuyện tiếp. Chàng nói xong, đưa mắt nhìn Lý Xuân Hoa, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thương vô cùng.Thình lình một tiếng cười lớn vang lên, nói: - Cung hỉ, cung hỉ, các vị đều thoát hiểm rồi. Cùng với tiếng cười, một người áo lam che mặt nạ màu đầu lâu rảo bước đi đến, theo sau hắn là một lão già đen dáng người thấp nhỏ, chính là Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần, phía sau rốt là tám đồng tử áo trắng, chúng chính là tám đứa nghĩa tử của Cô Lâu Thiên Tôn điện chủ, Cố Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc. Âu Dương Hải trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn thì chợt biến sắc, quay lại hỏi nhỏ Lý Xuân Hoa:- Hoa tỷ tỷ, hắn?..hắn là Thanh cân Thiết Địch Quái Hiệp? Lý Xuân Hoa thở dài nói:- Thật là hổ thẹn, người mà chúng ta hằng kính ái lại là kẻ thù của chúng ta.Lý Xuân Hồng hãy còn chưa biết ngọn nguồn, nghe vậy thất kinh hỏi:- Các người nói gì?Lý Xuân Hoa hạ giọng: - Muội muội, sức quan sát của muội còn hơn cả bọn ta, bây giờ muội nhìn kỷ thử xem, Cô Lâu Thiên Tôn này có giống với sư phụ của chúng ta không?Lúc đó Cô Lâu Thiên Tôn đưa mắt nhìn Cổ Thiên Nhân Viên cười nói: - Không ngờ, không ngờ, danh trấn thiên hạ võ lâm Cổ Thiên Nhân Viên cũng giá lâm tòa cổ viện hoang phế này. Ha ha, nếu các vị không sợ ta hại các vị thì xin mời các anh hùng vào trong sảnh thưởng chút trà thơm rồi đàm đạo.Cổ Thiên Nhân Viên cười khẹc khẹc mấy tiếng, rồi nói:- Người khác không biết gốc gác của ngươi, nhưng bọn lão phu lại biết ngươi quá rồi, khẹc khẹc? Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi dám một mình đấu với lão phu chín trăm hiệp không?Nếu ngươi bất phục khiêu chiến thì giớ tý đêm mai ở bên hồ Thiên Kiếm dám xin chờ lãnh giáo.Cổ Lâu Thiên Tôn cười sằng sặc, nói: - Đêm nay mấy vị còn muốn rời khỏi tòa viện hoang phế này ư? Âu Dương Hải cười nhạt, nói: ?Ngươi cho rằng chúng ta không thể vượt khỏi đây hay sao? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói:- Ngươi không tin thì cứ thử đi xem sao? Âu Dương Hải trầm sắc mặt, lạnh lùng nói:- Ngươi sao không dám lộ bộ mặt thật của ngươi ra?Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp bảo ta phải lộ mặt như thế nào? Bỗng nhiên nghe Lý Xuân Hồng kêu "ý" một tiếng, kề tai nói nhỏ mấy câu với Lý Xuân Hoa.Lý Xuân Hoa hơi biến sắc, đi đến bên người Âu Dương Hải nói nhỏ:- Căn cứ theo sự quan sát của muội muội, hắn chính xác là sư phụ. Âu Dương Hải nghe xong, sắc mặt đột biến, tuy chàng đã cho rằng tin này rất có thể là thật, nhưng vẫn còn một chút hoài nghi, bây giờ nghe thấy lời phúc đáp chắc chắn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi phát sinh tình cảm vừa kinh dị vừa bi thương.Âu Dương Hải quát lớn:- Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi ?ngươi là đồ xảo trá gian hiểm, Âu Dương Hải hận ngươi rằng không thể chẻ xương ngươi ra?.. Nói xong Âu Dương Hải đi tới từng bước thẳng tới Cô Lâu Thiên Tôn. Giọng nói của chàng chưa dứt, hai đồng tử Cô Xuân, Cô Mai song song nhảy lên, đâm bổ tới Âu Dương Hải.Lúc này Âu Dương Hải lửa giận bừng bừng, thấy hai đồng tử xông tới, song chưởng tả hữu đột nhiên đánh thốc ra.Hai tiếng kêu xé tai ?Hai đồng tử Cô Xuân, Cô Mai mỗi người trúng một chưởng, bị bắn lùi lại mấy bước.Công lực của hai đồng tử không phải xoàng, sau khi trúng một chưởng của Âu Dương Hải, chúng không ngã xuống, nhưng khóe miệng đã chảy máu, từ từ lùi đến bên cạnh Cô Lâu Thiên Tôn. Rồi bất chợt hai đồng tử ụa ra một tiếng, phun ra một bụm máu tươi, cả hai té xuống. Cô Lâu Thiên Tôn rất thương yêu tám người nghĩa tử này, nhất là Cô Xuân, Cô Mai, hai đồng tử này được hắn yêu quí hơn, lúc này trông thấy chúng bị thương dưới tay Âu Dương Hải, trong lòng phẫn nộ cực điểm. Hắn cười cười lạnh lùng, cặp mắt hung quang chiếu thẳng vào mặt Âu Dương Hải.Cô Lâu Thiên Tôn vẫn tiếp tục cười mãi?.Lúc đầu mọi người nghe chẳng cảm thấy gì cả, sau một lúc, chợt cảm thấy tâm thần đảo lộn, khí huyết nhộn nhạo, có một cảm giác vô cùng khó chịu.Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa vừa nhìn thấy thần thái của Cô Lâu Thiên Tôn đã biết rằng hắn đang vận công lực, sợ rằng Âu Dương Hải đỡ không nổi một đòn đánh của hắn, vội vàng bước đến sát bên người chàng. Cổ Mộ Quỉ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần cũng ngầm vận công, lúc này đều đã vận đủ công lực, nhưng vẫn chờ đợi Cô Lâu Thiên Tôn ra tay trước.Bỗng nhiên Cô Lâu Thiên Tôn hét lớn.Cúng lúc đó Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn, Dương Đống Thần, Cổ Mộ Quỉ Lân đồng thời xuất chưởng, cùng nhau nghênh kích, mấy luồng tiềm lực chạm nhau? Lập tức cuộn lên một cơn gió lốc.Bỗng Cổ Thiên Nhân Viên hét to:- Mau lùi lại?? Đột nhiên Âu Dương Hải lật cổ tay rút phắt Tử Vi Kiếm ra, kêu lớn:- Lý minh chủ, hãy dẫn mọi người mau lùi lại, ta và Viên bá bá cự địch. Lý Xuân Hoa lúc đó cũng rút một thanh trường kiếm thanh quang lạnh buốt, kêu lên:- Công Tôn phó minh chủ, Sa Mạc Thất Tiễn, Xuân Hồng muội muội, các ngươi rút lui trước đi.Hóa ra trận giao tiếp vừa rồi, Cổ Thiên Nhân Viên, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa dường như ai nấy cũng đều bị thương nhẹ, bởi vì họ thấy trong người họ có một luồng âm phong rất kỳ dị, lại có thể xung phá được cương khí của bản thân, làm xao động huyết khí của bản thân đến ba bốn lần. Thứ kình lực này làm cho họ cảm thấy điềm không tốt lành của ngày hôm nay.Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn ha hả hét lớn, nói: - Các ngươi hãy còn muốn chạy ư?Lý Xuân Hoa đột nhiên liếc thấy bốn phương tám hướng xung quanh đều thấp thoáng có kẻ địch bao vây, nàng cau mày nói:- Cuộc thế hôm nay nguy hiểm vạn phần, Công Tôn phó minh chủ hãy dẫn họ quay về, bây giờ ta mở đường cho họ xông ra. Lời nói của nàng tuy chậm rãi, nhưng thần thái lại có sức mạnh không thể kháng cự lại.Lý Xuân Hồng run rẩy nói: - Tỷ tỷ, muội theo các người.Lý Xuân Hoa vội nói:- Muội muội, nếu cácngươi mau ra khỏi được đây đi gọi viện binh thì bọn ta hãy còn có hy vọng, nếu không thì ắt phải chết ở đây, tính mạng của ta và Âu Dương Hải hoàn toàn dựa vào cứu binh của muội muội đến cứu. Câu này quả nhiên hữu hiệu, Công Tôn Lạp than thở một tiếng, đi đầu huy động mở đường máu, Sa Mạc Thất Tiễn cùng phát động thần uy, dùng liên châu tiễn mở vòng vây.Bỗng nghe Lý Xuân Hồng lên tiếng hỏi: - Trên người vị nào có mang pháo tín hiệu của bản mình? Âu Dương Hải nghe vậy vội nói:- Ta có.Chàng lấy trong người ra mấy viên hình tròn ném cho Lý Xuân Hồng. Lý Xuân Hồng nhìn lướt xung quanh, mỉm cười ung dung, nói:- Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải lùi nữa, mọi người mau theo ta. Nói xong nàng đi đầu nhằm lạc viện hướng tây nam mà đi. Lý Xuân Hoa vốn biết muội muội thông minh cái thế, tất nhiên thông thạo bài binh bố trận, nghe vậy liền hỏi:- Viên bá bá, mọi người không cần phải lùi, ý kiến của lão nhân gia thế nào?Cổ Thiên Nhân Viên cười lớn, nói: - Không lùi thì không lùi, ta không tin tên súc sinh đó lại có thể làm gì đuợc chúng ta?Lý Xuân Hồng cất tiếng quát: - Sa Mạc Thất Tiễn bắn tên,Viên bá bá, Hải ca, Hoa tỷ tỷ, Công Tôn tiên sinh ở giữa tiếp ứng Sa Mạc Thất Tiễn, chúng ta mau gấp rút xông ra khỏi đây thì vô sự.Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Con tiểu a đầu, nhãn quang thật là khá, nhưng ngươi chớ coi thường sự lợi hại của lão phu.Quần hào nghe lời Lý Xuân Hồng, lập tức xông chạy ra hướng tây nam. Cổ Mộ Quỉ lân, Dương Đống Thần đồng thời hét to một tiếng, tung mình nhảy lên cao ba trượng, khai triển tuyệt kỷ khinh công Bạt Bộ Đăng Không truy đuổi theo bọn Lý Xuân Hồng. Âu Dương Hải đi sau thấy hai người nhảy tới, bèn vung kiếm đón đánh hai người, nhát kiến của Âu Dương Hải mang theo kiếm khí lạnh buốt đổ ụp xuống, làm cho hai người không thể nào xuất thủ ngăn đỡ. Cổ Mộ Quỉ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần đồng thời phóng ra hai đạo chưởng phong mãnh liệt để ngăn chặn kiếm khí đánh tới, rồi trầm khí tại đan điền rút lui lại hơn một trượng xa. Cô Lâu Thiên Tôn ở sau cùng trông thấy nhát kiếm này của Âu Dương Hải, lập tức kêu lớn:- Hai vị pháp sứ, người khác thì có thể thả, nhưng người này muôn vàn không thể để cho hắn chạy thoát.Lúc này Lý Xuân Hồng, Cổ Thiên Nhân Viên, Công Tôn Lạp, Sa Mạc Thất Tiễn xông ra ngoài vòng vây, chỉ còn Lý Xuân Hoa vẫn còn đứng ngoài bảy trượng, quay lại gọi Âu Dương Hải:- Mau chạy nhanh lên. Âu Dương Hải ngăn chặn hai người truy kích xong, cười nhạt một tiếng, xoay người lướt đi mấy trượng, cùng Lý Xuân Hoa đồng thời chạy vào ngỏ hẻm nhỏ phía tây nam.Nhưng Cổ Mộ Quỉ Lân và Dương Đống Thần lại truy kích theo. Đột nhiên Âu Dương Hải nhìn thấy sáu người áo đỏ, trong tay họ cầm một tấm thiết bài, đứng xếp thành hàng chữ nhất cản mất lối ra ngõ hẻm. Lý Xuân Hoa thét lớn vung kiếm vung tới.Sáu nguời áo đỏ đồng loạt giơ thiết bài, hóa thành một bức tường thép chắc chắn vô cùng.Nhưng họ đâu có hay thanh kiếm trong tay Lý Xuân Hoa là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, kiếm phong vừa cuốn tới, sáu tấm thiết bài đồng loạt bị chém đứt, mấy tiếng rú vang lên, máu rơi tung toé, ba người áo đỏ lập tức bỏ mạng dưới kiếm của Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải thấy bảo kiếm của Lý Xuân Hoa thật sắc bén, bất giác liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng, trong bụng cảm thấy kinh ngạc cất tiếng kêu lên:- Đó có phải là Thanh Qui Kiếm?Lý Xuân hoa gật đầu cười nói: - Thanh kiếm này chính là Thanh Qui Kiếm của huynh, do Viên bá bá tặng cho. Âu Dương Hải biết Thanh Qui Kiếm bị Bạch Hoàng giáo chủ cướp mất, không ngờ Bạch Hoàng Giáo Chủ lại đưa kiếm cho Cổ Thiên Nhân Viên trả về chủ cũ.Khi sáu người áo đỏ bày thành thế trận thì Cổ Mộ Quỉ Lân và Tàn Kim Chưởng đã đuổi đến.Cổ Mộ Quỉ Lân thi triển chiêu Phi Ưng Cầm Thố, từ trên không bổ xuống chụp mắt Âu Dương Hải.Tàn Kim Chưởng Dương ĐốngThần phóng ra một chưởng đánh thẳng vào sau lưng Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải cười nhạt, nhảy sang bên phải tránh khỏi thế xông đánh của Cổ Mộ Quỉ Lân, đảo người vung kiếm, một chiêu Hải Thị Thần Lâu, lóe chớp đâm thẳng vào Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần thét lớn một tiếng, song chưởng liên hoàn phóng ra.Hai luồng kình đạo thế như bạt sơn đảo hải, xông thẳng vào Âu Dương Hải. Âu Dương Hải tung mình nhảy lên không, một trận cuồng phong thổi lướt qua chân, Âu Dương Hải từ trên cao biến thức đánh xuống. Kiếm quang trong tay chàng lưu động, liên tiếp đâm vào ba đại huyệt Huyền cơ, U môn, Tương đài của Dương Đống Thần. Chiêu này kỳ ảo vô song, dù cho Dương Đống Thần thân hoài tuyệt học cũng không thể phá giải, chỉ đành lùi nhanh ba bước. Ai ngờ Âu Dương Hải quát lên:- Trúng!"Vù!"một tiếng, một tia sáng như điện chớp bay đến Dương Đống Thần. Công lực Âu Dương Hải thật kinh người, đã luyện đến mức bắn ra kiếm khí, tuy nhiên kiếm khí này bất qua chỉ dài một thước, nhưng đủ để làm cho cao thủ võ lâm cảm thấy kinh hồn.Dương Đống Thần nằm mơ cũng không ngờ Âu Dương Hải lại có thể vận xuất ra được kiếm khí, lão ta trong lúc kinh hãi dùng hết sức bình sinh dạt sang trái.Nhưng phải biết rằng tốc độ của kiếm khí thật không thể nghĩ bàn, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng thì trên người đã trúng kiếm khí rồi, Dương Đống Thần hự lên một tiếng.Ngực của lão phọt máu?May mà kiếm khí của Âu Dương Hải tung ra công lực hãy còn thấp, bất quá chỉ dài một thước, cho nên Dương Đống Thần chỉ bị thương vào trong thân thể chừng nửa tấc, không có tổn thương đến nội tạng bên trong. Nhưng chiêu kiếm thuật thượng thừa này đã làm cho Cổ Mộ Quỉ Lân, Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần kinh hãi vạn phần. Trong lúc hai người vừa chần chờ, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đã ra xa mười mấy trượng rồi, tiếp theo vài cú nhảy nữa, thân hình họ biến mất trong ánh trăng. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa triển khai tuyệt đỉnh khinh công, bay vượt qua sáu bảy dãy viện lạc, đã đuổi kịp bọn Lý Xuân Hồng, Cổ Thiên Nhân Viên.Bọn Cổ Thiên Nhân Viên thấy hai người chạy đến không dám lưu lại lâu, trong chớp mắt, một hàng mười một người đã đã xông đến bức tường vây quanh trang viện.Chợt nghe một tiếng cười chói tai, nói: - Ta đã ở đây đợi các ngươi lâu rồi.Từ trong bóng tối, Cô Lâu Thiên Tôn chậm rãi bước ra. Âu Dương Hải đảo mắt nhìn xung quanh rất là quái dị, lúc này lại khôngcó một ai khác.Mọi người thấy Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, đều sững người. Vút vút vút?Sa mạc thất tiễn đồng loạt bao vây và phát tên bắn vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay rút cổ kiếm ra sau lưng, lam quang lóe chớp, mấy mươi mũi tên bén đầu đều bị chém gãy, rớt tứ tung trên mặt đất. Lý Xuân Hoa nói:- Sa Mạc Thất Tiễn, không nên lãng phí thần tiễn. Cô Lâu Thiên Tôn cho lam kiếm vào vỏ, cười ha hả nói:- Quả nhiên vị Thanh Đạo Minh minh chủ này thức thời hơn người, các người chạy đến đây chắc đã ý thức được rằng cùng đường mạt lộ rồi. Ha ha?.Hắn ngẩng đầu lên cười sằng sặc vang động không trung?.. Cổ Thiên Nhân Viên đột nhiên đi tới Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn dường như có mấy phần úy kỵ Cổ Thiên Nhân Viên lập tức ngưng cười mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Thiên Nhân Viên, nói:- Hôm nay ngươi chết chắc không có gì để nói hả?Cổ Thiên Nhân Viên cười nhạt, nói: - Thiết Địch Quái Hiệp, lão phu sợ nhất là tiếng sáo của ngươi, sao ngươi không dùng tiếng sáo để hại bọn ta?Cô Lâu Thiên Tôn cười khẽ, nói:- Thế thuật dùng độc của ta ngươi cho là thế nào? Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy giật mình vội ngừng thân người lại, đôi mắt nhìn lướt xung quanh, lạnh lùng nói:- Độc thuật của ngươi tuy cao minh, nhưng không thể nào hại được ta. Cô Lâu thiên Tôn ung dung nói:- Cổ Thiên Nhân Viên, ngươi đã trúng độc thuật của ta rồi, không tin à? Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy giật mình, nói:- Những quỉ kế giảo quyệt của ngươi có thể hù họa con nít ba tuổi, chớ đừng gạt nổi lão phu, Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi có gan thì đấu với ta mấy trăm chiêu.Cô Lâu Thiên Tôn thản nhiên nói: - Nếu ngươi không tin thì thử cuốn tay áo của ngươi lên xem. Bỗng nhiên Lý Xuân Hoa kêu lên một tiếng ngạc nhiên, đi đến trước mặt Cổ Thiên Nhân Viên.Cô Lâu Thiên Tôn nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lý Xuân Hoa, lập tức biết ngay có điều gì đó bất thường, ông ta vội vén tay áo lên nhìn, bất giác kinh hãi.Hóa ra trên cánh tay của Lý Xuân Hoa va Cổ Thiên Nhân Viên, xuất hiện những chấm lốm đốm đỏ. Âu Dương Hải cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nhưng không có một đốm đỏ nào, Lý Xuân Hoa thấy vậy kinh hãi vô cùng, nói:- Âu Dương huynh, huynh không có ư?Âu Dương Hải lắc đầu, hỏi:- Bây giờ trên người tỷ tỷ có cảm giác gì không? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Vừa rồi ba người các ngươi tiếp chưởng lực của ta, và đã trúng độc của ta. Ha ha?loại độc này, lúc đầu chẳng có hiện tượng gì, bất quá trên da chỉ nổi đốm đỏ mà không đau ngứa gì, nhưng qua hai ngày sau thì khác đấy, đốm đỏ sẽ biến thành đen, rồi nếu như từ màu đen biến trở lại thành màu da lúc trước thì thần tiên giáng thế cũng không có thuốc cứu chữa đâu, ta nói thật đấy, tin hay không tin là do các ngươi. Cổ Thiên Nhân Viên và Lý Xuân Hoa nghe vậy đều ngẩn ngơ. Âu Dương Hải lại cảm thấy hoài nghi vô cùng, vì sao mình lại không bị nổi vết ban đỏ, kỳ thực Âu Dương Hải đâu có biết rằng thân thể của mình vạn độc bất khả xâm phạm.Bởi vì huyết khí bản thân chàng đã được Đông Hậu Lâm Đại Ngọc chữa thương, đã tạo nên cho chàng thành một người kháng độc khác hẳn người thường.Cô Lâu Thiên Tôn nhìn thần sắc của Âu Dương Hải, trong bụng kinh thầm:?Chẳng lẽ hắn lại không trúng độc hay sao?? Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói:- Đến như trên tay không có hiện tượng nổi đốm đỏ, người ấy cũng sẽ trúng độc rất nặng, hai giờ sau sẽ chết. Âu Dương Hải nghe xong lời của hắn không hề cảm thấy kinh hoàng, nhưng Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa lại biến sắc, bốn con mắt đổ dồn vào vào mặt Âu Dương Hải?.Đó là sự kinh sợ, là niềm bi thương?Bỗng nghe Lý Xuân Hoa thở dài buồn bã, nói:- Bây giờ huynh thấy thế nào?Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói: - ö của ngươi là không tiếc bản thân của mình với bất kỳ cái giá nào cũng phải cứu tánh mạng của Âu Dương Hải phải không? Lý Xuân Hoa gật đầu nói:- Chỉ cần ngươi có thể giải có thể giải trừ chất độc trên người Âu Dương Hải.Lý Xuân Hồng kêu lên: - Tỷ tỷ??..Nàng đột nhiên lao vào lòng Lý Xuân Hoa khóc thổn thức. Một cánh tay của Lý Xuân Hoa ôm lấy vai Lý Xuân Hồng, nàng không nó nửa lời, nhưng trong lòng lại thầm nói: ?Muội mụội, muội muội đáng thương, muội có biết tỷ tỷ yêu chàng cũng như em không?Do hai tỷ muội cùng yêu một người, cho nên hai người chúng ta phải có một người chết mới có thể làm cho người kia được sung sướng, đương nhiên là tỷ tỷ phải chết. Bởi vì ta yêu muội muội không kém gì Âu Duơng Hải. Ta chết rồi, để cho muội được sung sướng, chiếc cầu vui sướng đó ta dùng tánh mạng của ta xây dựng lên cho hai người, ta chỉ cần hai người vĩnh viễn sung sướng hạnh phúc bên nhau. Tình yêu! chính là sự hy sinh, không phải là cái gì cả. Muội muội, chỉ cần Cô Lâu Thiên Tôn chữa khỏi chất độc trên mình của muội và Hải lang, ta chết ngay cũng không tiếc ?. Lý Xuân Hoa nghĩ đến đây, trên mặt nở nụ cười, giống như một đóa hoa hải đường trong mưa bão.Đột nhiên Âu Dương Hải quát lớn:- Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi tiếp một chiêu của ta xem sao?Nói xong, tay phải chàng đánh vù một chiêu Thần Long Xuất Động thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn.Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Ngươi vận chân khí như vậy càng làm chất độc của ngươi mau phát tác. Lý Xuân Hoa kinh hãi kêu lên:- Âu Dương Hải?.Nàng tung mình xông đến.Tay trái Âu Dương Hải đột nhiên đưa ra ngăn Lý Xuân Hoa lại ,nói: - Dù hai giờ sau ta bị chất độc phát tác mà chết, cũng phải giết được hắn. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói:- Ngươi vừa dùng lực thì sinh mạng đã thu lại thu lại còn một giờ. Âu Dương Hải đột nhiên cười lớn, nói:- Nửa giờ cũng đủ rồi.Tả chưởng của chàng vung lên, một đạo Vô Ảnh Chưởng kình đã ập đến. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ lách mình, thân người phi ra sáu bảy thước. Rắc rắc rắc?một cây bạch dương cổ thụ ngoài mấy trượng đổ xuống. Mắt Âu Dương Hải ló tia hung quang, quát lên:- Cô Lâu Thiên Tôn, sao ngươi không dám tiếp chưởng lực của ta? Lý Xuân Hoa nhìn thấy sát thế của Âu dương Hải, lại muốn ra căn ngăn? Bỗng nghe Cổ Thiên Nhân Viên kêu lên:- Lý cô nương không chắc Hải nhi sẽ chết trong hai giờ như tên Thiết Địch Quái Hiệp nói đâu.Lý Xuân Hoa ngạc nhiên: - Vì sao?Cổ Thiên Nhân Viên mỉm cười nói: - Ngươi không tin thì đợi một tiếng nữa xem sao? Bỗng một âm thanh lạnh như băng giá vang lên, nói: - Âu Dương Hải, ta đến tiếp chưởng lực của ngươi. Một bóng người lao ra nhanh như chớp, người đó chính là Vân Trung Nhạc.Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Vân huynh thức thời đến đây cứu ứng, ta rất cảm kích, nếu không thì ta lại phải mãnh hổ nan địch quần hồ đấy. Vân Trung Nhạc hừ một tiếng nói:- Cổ Lão Thiên, bộ mắt xảo quyệt của ngươi đã lộ, vì sao lại còn giả vờ giả vịt nữa? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói: - Vân huynh, công lực của hắn phi phàm, huynh phải hơi chú ý mới được, nếu như trúng một chưởng của hắn thì ta không có thiên niên linh chi kỳ trân dược để cứu chữa cho huynh đâu. Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng nói:- Cổ Lão thiên, ngươi đợi ta giáo huấn hắn xong thì ta sẽ tính sổ với ngươi. Âu Dương Hải thấy Vân Trung Nhạc đứng cản trước mặt, giận dữ quát:- Vân Trung Nhạc, lão tránh ra!Vân Trung Nhạc đột nhiên vung ngón tay điểm vào yếu huyệt Huyền cơ của Âu Dương Hải nhanh như gió lốc. Âu Dương Hải gầm lên một tiếng, song chưởng liên tiếp phóng ra.Trong nháy mắt hai người đã triển khai trận quyết đấu sanh tử. Hai người càng đánh càng nhanh, đôi bên đều nôn nóng cướp tiên cơ. Vốn hai người trong lòng đều căm hận nhau cho nên đánh rất kịch liệt. Vân Trung Nhạc tuy đã từng truyền thụ kiếm pháp cho Âu Dương Hải nhưng võ công của Âu Dương Hải tiến bộ vượt bực làm lão cảm thấy kinh hãi vô cùng, vừa nãy lão cho rằng mình đã bi Vô Ảnh Chưởng kình của chàng đánh trúng chỉ là do khinh xuất gây nên. Mà trận đấu này diễn ra hai mươi mấy hiệp làm cho lão cảm thấy võ công của Âu Dương Hải thực sự đã tăng tiến đến mức không tưởng tượng nữa, đặc biệt nhất là hỏa hầu không mảy may kém mình một chút nào. Thực ra chẳng những Vân Trung Nhạc kinh hãi mà cả bọn Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, ngay cả Cô Lâu Thiên Tôn cũng lộ vẻ bất ngờ.Lý Xuân Hồng mừng rỡ nói nhỏ: - Tỷ tỷ thấy võ công của Hải ca thế nào? Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nói:- Võ công của chàng bao la tợ bể, vô cùng vô tận, không ai biết được nông sâu thế nào, mỗi một lần chiến đấu, ta đều cảm thấy công lực của chàng cao hơn trước gấp bội, nhưng lần này võ công của chàng như không chỉ cao hơn trước gấp bội nhiều lần mà vừa rồi chàng lại có thể vận được kiếm khí xuất ra đánh người.Công phu vận xuất kiếm khí đả thương người chính là kiếm thuật thượng thừa cao thâm, cho dù hiểu được yếu quyết, nhưng nếu không có hỏa hầu công lực mấy mươi năm thì cũng khó mà luyện thành. Nhưng chàng còn trẻ tuổi, lại có được thành tựu này thật là làm cho ta cảm thấy hoài nghi về sự hạn chế của thời gian. Cổ Thiên Nhân Viên nói tiếp:- Thành tựu võ công càng cao, về sau tiểu tử ấy sẽ càng thương tâm? Lý Xuân Hoa nghe vậy cau mày, hỏi:- Viên bá bá, thế là thế nào? Cổ Thiên Nhân Viên nói: - Thành tựu võ công của tiểu tử ấy chính là do một vị cao thủ võ lâm vất bỏ tính mạng của mình mà xây đắp cho.Lý Xuân Hoa lập tức hỏi: - Viên bá bá, người đó là ai?Lý Xuân Hồng nói tiếp:- Âu Dương hải có biết chuyện này không? Cổ Thiên Nhân Viên lắc đầu nói:- Hắn không biết một chút nào cả. Ôi! vận mệnh tàn khốc không biết lúc nào sẽ xảy ra?..Lý Xuân Hoa vội nói: - Viên bá bá, ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Ta đã nhận lời hứa với người ta, nên không thể nói rõ chuyện này được, chẳng qua rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ biết được chân tướng sự việc. Lý Xuân Hồng buồn bã nói:- Viên bá bá, vận mệnh tàn khốc đó, bá bá có thể ngăn chặn được không? Cổ Thiên Nhân Viên lắc đầu thở dài:- Chuyện này không thể nào ngăn trở được, chỉ có thể theo thiên mệnh mà làm theo lẽ tự nhiên?..Cổ Thiên Nhân Viên nhìn chị em Lý Xuân Hoa, nói:- Các ngươi đừng ghi nhớ chuyện này làm gì, có thể nó sẽ không xảy ra đâu, bởi vì lão phu quá quan tâm cho Âu Dương Hải nên cứ nghĩ đến những việc không hay mà thôi.Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, Thiết Địch Quái Hiệp nói Âu Dương Hải đã trúng độc chất rất nặng nhưng thực ra hắn không có trúng độc, bất kỳ chất độc nào trên đời này cũng không thể nào làm hại hắn đựơc. Lý Xuân Hoa nhíu mày hỏi:- Vì sao?Cổ Thiên Nân Viên nói: - Bởi vì trong đan điền của hắn đã có một loại độc khí hộ nguyên kỳ diệu, có thể hóa giải bất cứ chất độc nào từ bên ngoài xâm nhập vào làm cho hắn trở thành người vạn độc bất xâm.Lý Xuân Hoa đột nhiên ủa một tiếng, lẩm bẩm nói:- Ta nghĩ ra vị cao nhân đó rồi?Cổ Thiên Nhân Viên lập tức nói: - Cho là ngươi đoán đúng, ngươi cũng không được nói ra. Lý Xuân Hoa khẽ than thở:- Thiên hạ vạn sự biên ảo khó lường, tiểu nữ nghĩ không chắc là vị cao nhân kia, nhưng?.người đó và Âu Dương Hải có quan hệ như thế nào? Hoá ra người mà Lý Xuân Hoa nghĩ đến là Bạch Hoàng Giáo Chủ, bởi vì nàng biết Bạch Hoàng giáo chủ đã từng nhiều lần cứu mình và Âu Dương Hải.Nhưng dù thế nào đi nữa Lý Xuân Hoa vẫn không ngờ rằng Bạch Hoàng Giáo Chủ lại là mẫu thân của Âu Dương Hải đã chết từ mười tám năm trước là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc.Nên biết rằng đầm nước Thiên Kiếm lạnh lẽo thấu xương, lông ngỗng cũng không nổi được, lại thêm trong nước có một dòng xoáy có lực hút rất mạnh, bất kỳ ai rơi xuống đầm thì không ai còn sống. Cho nên người trong giang hồ không có một vị nào lại tin rằng Đông Hậu Lâm Đại Ngọc với thương thế đầy mình lại còn sống trên nhân gian. Bỗng nghe Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, nói:- Vân Trung Nhạc, quả thật không phải là hư danh, thử với ta mấy chiêu nữa xem sao?Vân Trung Nhạc lạnh lùng đáp: - Ngươi có bản lãnh gì cứ đem ra hết đi. Nói xong chưởng thế của Vân Trung Nhạc đột biến, năm ngón tay như vuốt rồng khép lại thành kiếm, tay phải dùng kiếm pháp Hoành Kiếm Tinh Đẩu.Hai chiêu kiếm chưởng, một cái hàm ẩn ám kình mạnh mẽ, còn một cái mãnh liệt dữ dội. Âu Dương Hải bỗng giật mình, chàng sực nhớ trên kiếm mộ của Độc Kiếm Ma có khắc một đoạn kinh văn nói rằng: Hữu kiếm thắng vô kiếm, vô kiếm thắng hữu kiếm?.Chẳng lẽ công lực của Vân Trung Nhạc đã tới được trình độ thượng thừa này?Trong lúc suy nghĩ, tay trái Âu Dương Hải chầm chậm đưa ra ba chưởng ngăn chặn chiêu Hoành Kiếm Tinh Đẩu, hai ngón trỏ và giữa tay phải điểm vào uyển mạch cổ tay của Vân Trung Nhạc. Nguyên là Âu Dương Hải đã nhìn ra tay trái của Vân Trung Nhạc đánh ra một chiêu Tây Thiên Lôi Âm, trong đó ngầm dấu nội kình, sợ rằng trong chưởng thế còn ẩn giấu biến hóa lợi hại, cho nên chàng đột xuất dùng một chiêu Họa Long Điểm Nhãn điểm vào uyển mạch cổ tay Vân Trung Nhạc, muốn cướp được bảy phần tiên cơ.Nào ngờ Vân Trung Nhạc dẫu sao cũng là người trong Võ Lâm Ngũ Kỳ, dù cho hai chiêu của Âu Dương hải biến hóa đến bực nào chẳng lẽ lão lại không đoán được?Vân Trung Nhạc trông thấy ngón tay Âu Dương Hải điểm tới, lập tức khẽ trầm cổ tay, hữu chưởng bất chợt thu lại rồi mượn thế trầm cổ tay, lão ngầm phóng kình lực giấu trong thế chưởng ra. Một luồng tiềm lực êm ru không tiếng động phóng thẳng đến. Âu Dương Hải cảm giác được ám kình đánh tới, trong bụng thất kinh, vội vận tập nội công kháng cự lại ám kình đánh tới. Lần vận công kháng cự này chàng lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, bất giác không làm chủ được lùi lại sau ba bốn bước. Lý Xuân Hoa kinh hãi, cho là Âu Dương Hải đã bị thương dưới chưởng lực của Vân Trung Nhạc.Bỗng nghe Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, chân lùi lại đến bước thứ tư, thân mình gập xuống rồi bất thình lình lao tới Vân Trung Nhạc, song chưởng vươn tới trước điểm thẳng vào ngực Vân Trung Nhạc. Biến thế này chẳng những rất bất ngờ mà còn cao thâm khó lường. Nói chi với thế lao tới của chàng cũng làm cho người khó mà trống đỡ nổi. Vân Trung Nhạc thất kinh, tay phải biến chiêu Băng Hà Khai Đông chưởng thế đánh xéo vào hai cánh tay của Âu Dương Hải. Đột nhiên vang lên tiếng rẹt rẹt?.Ngực và vai trái của Vân Trung Nhạc bị rách hai mảng lớn. Vân Trung Nhạc trước tình hình này sắc mặt đột biến. Lúc này nghe Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Vân huynh đã dùng chưởng lực đánh trúng, theo như qui củ tỷ võ trên giang hồ mà luận thì Âu Dương Hải đã thua từ lâu rồi. Nhưng hai chiêu ứng biến không kịp đó là chuyện thường có trong võ lâm. Vân Trung Nhạc nghe vậy im lặng không nói, quay đầu bỏ đi. Âu Dương Hải cao giọng nói:- Vân Trung Nhạc, lão đã từng có ơn truyền thụ võ cho ta, tối nay ta không muốn quyết chiến đến cùng với lão, ngày sau nếu có gặp lại, ta sẽ rửa sạch mối thù cho phụ thân.Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Hôm nay ngươi đã khó sống, vậy mà còn đòi tái ngộ lại.. ha..ha.. Âu Dương Hải giận dữ hừ một tiếng, phóng vù một chưởng vào Cô Lâu Thiên Tôn.Bỗng nghe Cổ Thiên Nhân Viên hét: - Hải nhi, ngươi hãy nghỉ ngơi một lát, đợi ta tiếp hắn mấy chiêu. Cô Lâu Thiên Tôn dạt sang một bên tránh né, đánh lại một chiêu Vân Hải Vụ Hi cười nói:- Sự sống sót của các ngươi cũng không quá canh năm đêm nay, hà tất phải tranh giành trước sau làm gì.Âu Dương Hải kêu lên:- Viên bá bá, người lùi lại dẫn mọi người chạy ra khỏi đây trước đi. Nói xong tay trái chàng dùng chiêu Long Đàng Vân Cổn đánh thẳng vào thân Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn dùng chiêu Cửu Long Kích Vân biến thành chưởng ảnh ngăn cản thân mình xông lên của Âu Dương Hải, sau đó dùng Thiên Lang Chỉ đâm ra. Nào ngờ thân pháp của Âu Dương Hải kỳ ảo không tả, hai vai khẽ đảo một cái đã tránh khỏi chưởng ảnh hộ thân của Cô Lâu Thiên Tôn rồi chàng xông thẳng lên.Thân pháp kỳ ảo này chẳng những làm cho Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng kinh hãi mà Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa đứng bên xem đấu cũng chấn động tâm thần.Họ cảm thấy một cái đảo người khéo léo ấy của Âu Dương Hải bất cứ một chiêu nào cũng không thể ngăn cản được. Âu Dương Hải xông lên, hai tay đều tung ra, tả chưởng hữu chỉ cùng tấn công.Trong thoáng chốc, phóng ra năm chưởng điểm ra bốn chỉ.Năm chưởng bốn chỉ này chẳng những mau lẹ tuyệt luân mà còn độc địa vô cùng.Chỉ đâm vào đại huyệt, chưởng thì nhắm đánh chỗ hiểm, mỗi một chiêu đủ để đưa người vào chỗ chết. Cô Lâu Thiên Tôn bị đánh liền một hơi bức phải lùi liền liền để tránh khỏi chín chiêu, người hắn cũng vừa vặn lùi lại chín bước. Hắn cười ha hả nói:- Quả nhiên võ công của ngươi không chỉ có một kiểu. Âu Dương Hải hét lên:- Ngươi nếm thử một chưởng nữa của ta. Cô Lâu Thiên Tôn lại cười lớn nói:- Phóng mắt tìm kiếm nhữna anh hùng trong thiên hạ cũng chỉ có ngươi về sau có thể cùng lão phu tranh ngôi thứ, đáng tiếc là đêm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây. Âu Dương Hải dùng chiêu Khởi Phụng Đằng Giao phóng thẳng ra. Chân trái Cô Lâu Thiên Tôn bước ngang một bộ đã tránh khỏi, lật tay điểm ra ba chỉ, ép Âu Dương Hải đang xông lên phải thụt lùi hai bước. Âu Dương Hải kinh thầm, nghĩ bụng: "Võ công của hắn thật là cao cường, chẳng lẽ mình không địch nổi hắn sao? Ba chỉ điểm tới này của hắn không một đòn nào không có hàm chứa thủ pháp điểm huyệt bắt mạch".Chàng lập tức đề chân khí, đánh trả lại năm chưởng. Âu Dương Hải đã biết Cô Lâu Thiên Tôn chính là Thiết Địch Quái Hiệp, cho nên chàng không dám thi triển công phu mà hắn đã dạy hoặc là tuyệt kỷ Thiếu Lâm nữa.Năm chỉ này do một chiêu thức của Độc Kiếm Ma Phổ và con vượn nhỏ dạy cho chàng từ đó biến hóa ra, mỗi chiêu đều ngầm chứa nội kình, bức Cô Lâu Thiên Tôn lùi lại hai bước. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng hỏi: - Năm chưởng này của ngươi học ở đâu ra vậy? Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Ngươi đoán thử xem?Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói:- Ta không tin rằng có bất cứ môn võ công nào trong thiên hạ mà ta chưa học qua.Câu nói này lộ rõ hắn đã học hết các môn tuyệt học cường dị trong thiên hạ.Nói xong, tả chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn quét ngang, hữu chưởng đánh thẳng, tung mình xông tới. Âu Dương Hải thấy trong một quyền sau của hắn không biết có hàm ẩn bao nhiêu là biến hóa kỳ dị trong đó.Chàng không dám tiếp chiêu với hắn, tung mình tránh sang một bên. Lướt ra ngoài bốn thước, cười nhạt, tay phải chập hai ngón tay tù từ đâm tới ngang ngực.Cô Lâu Thiên Tôn dường như sửng sốt, hắn thấy hai ngón tay đó ẩn tàng chiêu sát thủ cực lợi hại, hắn dường như chưa nghe thấy môn phái nào có loại võ công mà ngón cái và ngón vô danh chập lại như vậy. Cô Lâu Thiên Tôn vội lùi lại năm thước, cười ha hả:- Chiêu này của ngươi danh xưng là gì vậy? Âu Dương Hải lạnh lùng quát:- Câu mạng ngươi, bắt hồn ngươi.Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Giỏi cho chiêu "Câu Mạng Tróc Hồn" của ngươi đó. Âu Dương Hải tung mình nhảy thẳng tới, chưởng thế ngang ngực phóng thẳng ra, nói:- Chiêu này của ta gọi là Tam Canh Nhiếp Mệnh Hồn. Âu Dương Hải vung tay phải lên đánh thẳng vào chưởng thế của Cô Lâu Thiên Tôn đẩy ra.Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, thế chưởng chợt trầm xuống, năm ngón tay xòe ra, từ thế vỗ biến thành cầm nã. Âu Dương Hải xoay chưởng, hai ngón tay trỏ và giữa đột nhiên câu lại rồi búng ra rất mau.Hai người từ khi xuất chưởng và tiếp chưởng trong đó đã có mấy lần biến hóa, trong mỗi một lần biến hóa đều ẩn chứa võ công sát thủ rất lợi hại. Bỗng nghe Âu Dương Hải hự một tiếng, mặt tái nhợt lùi lại ba bốn bước. Cô Lâu Thiên Tôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hắn mỉm cười nham hiểm nho nhỏ?Bởi vì hắn được che bởi mặt nạ đầu lâu cho nên không ai bíêt được hắn có bị thương hay không?Với nhãn lực của Cổ Thiên Nhân Viên và Lý Xuân Hoa cũng đều không nhìn thấy hai người tiếp chưởng như thế nào, bởi vì không nghe thấy tiếng động của chưởng tiếp chạm nhau. Lý Xuân Hoa vội vã chạy tới, khẽ hỏi Âu Dương Hải:- Huynh bị thương ư?Âu Dương Hải mở bừng mắt, gật đầu nói:- -!Lý Xuân Hoa hỏi: - Vết thương có nặng không? Âu Dương Hải lắc đầu:- Ta không biết.Bỗng nghe Lý Xuân Hồng nói: - Thế là rất nặng rồi đó.Trên khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Hải xuất hiện một nụ cười, nói: - Chắc không nhẹ không nặng, nhưng ta ý thức được rằng mình đã gần kề cái chết.Cổ Thiên Nhân Viên lao tới kêu lên: - Hải nhi! Ngươi thật sự đã bị thương rất nặng ư?Bởi vì qua câu trả lời của chàng làm cho hai cô gái không đoán ra ý chính xác của chàng. Âu Dương Hải ngước nhìn Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Viên bá bá, độc thương của tiểu điệt lại phát tác rồi. Lý Xuân Hoa kêu lên một tiếng, nói:- Viên bá bá, người đã nói chàng vạn độc bất khả xâm phạm??. Trên mặt Cổ Thiên Nhân Viên như phủ một lớp sương giá nói:- Hải nhi, hiện tại trong cơ thể của ngươi cảm thấy thế nào? Âu Dương Hải nó:- Bụng đau như xé, trong người nôn nao như muốn ói mà lại ói không đuợc.Cổ thiên Nhân Viên cau mày nói: - Hãy còn cảm giác gì khác không? Âu Dương Hải nói:- Tâm mạch đập nhanh, huyết dịch như cuộn chảy ào ạt. Lý Xuân Hoa vội nói:- Muội muội, mau chẩn đoán cho chàng?? Lý Xuân Hồng khẽ bắt mạch môn cổ tay trái của Âu Dương Hải, cẩn thận xét đoán một hồi, vẻ ưu sầu trên mặt biến mất hết, vui mừng kêu lên:- Sao lại kỳ quái thế này, toàn thân của chàng tinh khí xung mãn, không hề có hiện tượng bệnh gì.Âu Dương Hải thở dài thê lương:- Tinh thần của ta rất tốt, nhưng tứ chi lại vô lực. Đột nhiên trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn giơ tay khẽ vỗ một cái. Tiếng vỗ vang đi rất xa trong tòa viện lạc im lặng tịch mịch này. Tiếng vỗ vừa phát, xung quanh viện lạc xuất hiện bóng người, có sáu người đầu lâu từ từ đi tới, đó là các vị Cô Lâu Truyền Sứ. Sau lưng sáu vị Cô Lâu Truyền Sứ này bay ra hai người là Cổ Mộ Quỉ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần.Lý Xuân Hoa trông thấy sáu vị Cô Lâu hung thủ xuất hiện, thầm nghĩ không biết lần này kiết hung ra sao?.Nguyên vừa rồi trong chiêu giao thủ với Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn đã bị thương nhẹ, Cô Lâu Thiên Tôn biết rằng đêm nay nếu không giết Âu Dương Hải thì nhất định về sau sẽ hối hận vô cùng. Vù vù vù?Sa Mạc Thất Tiễn đã nhất tề phát tên nhắm bắn thẳng vào những người đầu lâu đang bước tới như bóng ma. Nhưng tám người này chính là cao thủ nhất nhì trong võ lâm giang hồ, làm sao họ để cho loạn tiễn bắn trúng được, chỉ thấy bóng người vụt chớp?.Tám người đã lướt đến, mấy tiếng hự vang lên??Trong Sa Mạc Thất Tiễn có ba người ngã xuống. Lý Xuân Hoa kinh hãi, quát lên:- Mọi người mau rời khỏi nơi đây.Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ trông thấy ba vị huynh đệ bị người đả thương, trong lòng rất phẫn nộ, ông gầm lên, giương cung bắn một phát bay ra liên tiếp bảy mũi tên phóng thẳng vào tám người. Thuật thần tiễn kinh người này của Thần Cung Xạ Nhật không khỏi làm cho tám người đầu lâu chấn động tâm thần. Bóng tám người lướt đến, nhất tề xông thẳng vào Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ. Lý Xuân Hoa quát lên:- Chấn đường chủ lùi lại.Lý Xuân Hoa vừa quát tay vung Thanh Qui Kiếm thành một bức màn che chở cho Chấn Thiên Hồ lùi đến sau lưng Âu Dương Hải và Cổ thiên Nhân viên.Lúc này Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp và bốn vị còn lại của Sa Mạc Thất Tiễn đứng thành một trận thế xảo diệu, bảo vệ Âu Dương Hải ở giữa đang ngồi trên mặt đất. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói:- Viên Huynh, có câu là hổ lớn thì ăn thịt tiều phu, nhân từ dưỡng họa, thứ cho ta đêm nay phải giết sạch các ngươi mới nghe. Cổ thiên Nhân Viên cười khẹc khẹc, nói:- Người đã sớm biết câu đó rồi sao lại phải đích thân tự truyền thụ võ công cho Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng? Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, thầm nghĩ: "Phải rồi, vì sao hắn lại mấy lần cứu tính mạng của mình, lại còn truyền thụ võ công tuyệt đỉnh cho bọn mình nữa?". Cô Lâu Thiên Tôn cười quái gở, không trả lời câu hỏi:- Bây giờ các ngươi phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng chết cũng có nhiều cách chết, ta đây luôn luôn nhân từ hòa ái, không muốn các ngươi chết đi mà máu me đầy người, hiện tại có mấy viên thuốc độc?Hắn nói chưa dứt, trên không vang lên tiếng cười đinh tai nhức óc?. Tiếng cười đó là tiếng cười của một nữ nhân, có mang theo khí vị man dại khùng điên.Bọn Cô Lâu Thiên Tôn nghe tiếng cười từ trên không trung vang tới, ai nấy đều giật mình. Tiếng cười đó lúc đầu hình như xa ngoài ba bốn dặm, nhưng trong nháy mắt đã đến trong nghĩa địa, tốc độ thần sầu quỉ khốc này làm cho ai cũng cảm thấy hoang vía. Âu Dương Hải ủa một tiếng,chàng đột nhiên nghĩ ra tiếng cười này do ai phát ra.Thình lình?.Trong nghĩa địa vang lên một loạt tiếng rú thê thảm. Bỗng nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Hai vị Cô Lâu Pháp Sứ các người hãy tận lực ngăn cản con mụ điên ấy đến đây??..Tiếng nói chưa dứt thì tiếng cười khanh khách đã đến ngoài trang viện? Bỗng thấy ngoài trang viện, bóng người lấp loáng những tay tiềm phục bên ngoài đồng thời đâm bổ ra??Bóng người loang loáng.Tiếng kêu rú thê thảm.Tiếng hự.Tiếng kêu tiếng quát thét, tiếng chửi mắng liên tục vang lên. Cổ Mộ Quỉ Lân hú lên một tiếng, tung người bay lên không. Khi ấy bên ngoài tường một bóng đỏ bay thẳng vào Cổ Mộ Quỉ Lân. Một tiếng thét lạnh lùng, chỉ thấy Cổ Mộ Quỉ Lân lộn ba bốn vòng trong không trung. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 20 MA NỮ TÁI HIỆN Lúc Cổ Mộ Quỉ Lân vừa đáp xuống đất, bóng áo đỏ nháng lên. Trên đương trường xuất hiện thêm một nữ nhân áo đỏ, đầu tóc rối bù, có cắm một đóa hoa mai trắng, nữ nhân này chính là Dao Trì Ma Nữ trên bờ Thiên Kiếm Đàm. Người đàn bà điên vừa xuất hiện, mọi người có mặt đều kinh hãi trợn mắt há mồm, kinh sợ cho thân pháp thần tốc như ma qủi của bà ta. Sau khi Dao Trì Ma Nữ đáp xuống đất, đôi mắt theo thân người bà ta chuyển một vòng, đột nhiên ngẩng đầu phát ra giọng cười sằng sặc như tiếng chuông bạc, nghe the thé chói tai? Cổ Mộ Quỉ Lân bị Dao Trì Ma Nữ đâm rơi xuống đất, trong lòng giận dữ, từ từ hướng về phía bà ta. Đột nhiên Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng kêu lên:- Cô Lâu Pháp Sứ, hãy lùi qua một bên. Cổ Mộ Quỉ Lân muốn nhân lúc Dao Trì Ma Nữ đang cười, thì sử dụng độc chiêu đánh bà ta, nghe vậy bèn thu bước chân, nhảy sang một bên bảy thước. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên cất bước đến Dao Trì Ma Nữ, cười ha hả nói:- Dám hỏi trước mắt có phải là Lâm Nguyệt Hồng nữ sĩ không? Tên của Dao Trì Ma Nử trong giang hồ rất ít người biết tới, trong mười tám năm căn bản bà ta chưa hề nghe người ta gọi tên của mình, nghe lời của Cô Lâu Thiên Tôn, bà ta chợt ngưng tiếng cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người Cô Lâu Thiên Tôn rất lâu, rồi lại ngẩng đầu ngó trăng sao ở trên trời.Đột nhiên, bà ta dường như nhớ ra gì đó, toàn thân run rẩy nói:- Ngươi .. ngươi? ngươi là Cô Lâu Thiên Tôn? Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói:- Lâm nữ sĩ, từ khi ly biệt từ mười tám năm trước, người mạnh giỏi chứ? Âu Dương Hải ngồi xếp bằng nhắm mắt, lúc này đột nhiên mở bừng mắt ra. Lý Xuân Hoa hỏi nhỏ:- Âu Dương Hải, bây giờ huynh thấy thế nào? Âu Dương Hải nói:- Rất tốt, nếu ta đoán không lầm, hình như công lực của ta lại tăng tiến rất nhiều. Lý Xuân Hoa nghe vậy nhíu mày, tại sao mổi lần chàng bị thương thì đều là họa mà đắc phúc, tăng trưởng công lực, chăng lẽ cấu tạo thân người chàng không giống với bất cứ người nào ư? Cổ Thiên Nhân Viên nghe nói, thở dài nói:- Không sai, Hải nhi, công lực của ngươi lại tăng tiến gấp bội. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi:- Viên bá bá, tại sao người lại biết? Cổ Thiên Nhân Viên giật mình nghĩ thầm: "Hỏng rồi, sao mình cứ không dằn được tình cảm, làm sao mình lại có thể đem chân tướng chuyện này nói cho nó nghe" Cổ Thiên Nhân Viên than rằng:- Đây bất quá chỉ nhìn mặt ngươi mà biết. Cổ Thiên Nhân Viên tuy không nói ra nguyên do, nhưng đã làm cho Âu Dương Hải hoài nghi vô cùng, bởi vì chàng biết mình vẫn là một người bình thường tuyệt đối không có chổ nào khác mọi người, trong đó nhất định có nhiều điều lạ lùng, nhưng nghĩ đến những việc quá khứ của mình, hoàn toàn là những chuyện khó hiểu, cho mình mơ hồ nan giải.Đột nhiên một tiếng cười lớn từ trong miệng Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng phát ra làm Âu Dương Hải bừng tỉnh, chàng đột nhiên đứng dậy. Dao Trì ma nữ Lâm Nguyệt Hồng cười xong, hét lớn:- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi là ai? Mọi người có mặt đều biết người ma nữ này thần kinh không được bình thường, mà khi xuất hiện ở đây chỉ vài câu nói, dường như đã tỉnh lại. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại nói vớI Lý Xuân Hoa:- Hoa tỷ tỷ, chúng ta bị bà ta lừa gạt ư? Lý Xuân Hoa không hiêu ý câu nói của chàng, hỏi lại:- Chúng ta bị ai gạt? Âu Dương Hải nói:- Xem ra nữ nhân này đâu có điên? Hừ! Ta nghĩ bà ta cố ý giả bộ điên khùng ngơ ngác. Âu Dương Hải bởi vì căm hận bà ta năm xưa đánh bị thương mẫu thân của mình, lúc này trông thấy vẻ tỉnh táo của bà ta, cho nên hiêu lầm bà ta là giả bộ điên. Lý Xuân Hoa lắc đầu nói:- Ta xem ra không phải như vậy. Âu Dương Hải nói:- Ta không tin rằng có nữ nhân trong thiên hạ lại có thể si tình như vậy, phụ thân của ta chết rồi bà ta trở thành điên? Lý Xuân Hồng thở dài buồn bã nói:- Hải ca? Âu Dương Hãi nghe tiếng của nàng, chàng nghĩ lại câu nói của mình hơi thất thố, Âu Dương Hải quay sang nhìn ánh mắt của Lý Xuân Hồng. Dường như con mắt của Lý Xuân Hồng nói:- Hải ca, nếu huynh chết rồi, muội nhất định cũng trở thành điên, hoặc tự tử. Lúc này Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Cô Lâu Thiên Tôn chính là Cô Lâu Thiên Tôn, chứ còn là ai nữa? Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng đột nhiên thân mình như không thấy cất bước lao ngay đến trước mặt Cô Lâu Thiên Tôn. Thân pháp kinh người này làm cho mọi người đều thất kinh biến sắc. Cô Lâu Thiên Tôn dường như không sợ bà ta chút nào, khẽ cười nói:- Thân pháp Ma Ảnh Phiêu Hương này trừ Lâm Nguyệt Hồng ra, trong thiên hạ đâu có thân pháp khinh công chấn kinh võ lâm này. Dao Trì Ma Nữ vốn muốn tung chưởng, nghe thấy câu nói ấy lại lùi hai bước, quát lên:- Nếu như ngươi không lộ mặt thật ra thì hôm nay ta phải xé mặt của ngươi mới nghe. Âu Dương Hải chợt nghe Cổ Thiên Nhân Viên bên cạnh nói:- Lần giao thủ này của họ thật là kỳ phùng địch thủ, ai cũng không đánh hơn ai. Nếu mà mạo hiểm đánh thì cả hai sẽ là lưỡng bại câu thương, ma nữ này thật là một vị cao nhân. Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp, Chấn Thiên Hồ, nghe vậy đều không hiểu Cô Lâu Thiên Tôn và Dao Trì Ma Nữ chẳng lẽ trong khoảnh khắc đã giao đấu một chiêu rồi hay sao? Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn kỷ, chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bàn tay phải thỏng xuống, ngón tay khẽ giương lên, tay trái vuốt râu, ngón vô danh câu lại. Chàng nhìn thấy chiêu thức của hắn kỳ diệu tinh thâm vô cùng, nếu như Cổ Thiên Nhân Viên không nói thì mình thật không biết Cô Lâu Thiên Tôn trong lúc cười nói lại xuất ra chiêu tuyệt học này. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Lợi hại, lợi hại, Viên huynh có biết chiêu thức của ta danh xưng là gì không? Cổ Thiên Nhân Viên lạnh lùng nói:- Đại Chu Thiên Cửu Hồi chuyển thu, tiêu chu thiên ta, thập lục hồi chuyển thủ. Cô Lâu Thiên Tôn cười lớn nói:- Quả nhiên kiến văn ngươi cũng có hạng. Trong lúc Cô Lâu Thiên Tôn nói, đôi mắt Dao Trì Ma Nữ đột nhiên bắn ra một đạo lục quang, thân mình xoay ba vòng xông thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Nhãn quang Cô Lâu Thiên Tôn vụt thay đổi tay phải thõng xuống đột nhiên vũ động, ngón vô danh tay trái cũng chuyển động. Xa xa chỉ thấy hai bánh xe lớn nhỏ xoay chuyển trước thân người hắn. Môn võ công này nếu quần hào không tận mắt thấy thì họ cũng không tin một ngón vô danh lại có thể chuyển động xuất ra một đạo luân ảnh hình vòng tròn, quả là không thể tưởng được. Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng dường như không công phá nỗi hai đạo thủ chỉ luân ảnh kia, bà ta lại lùi về phía sau, đưa mắt chăm chú nhìn Cô Lâu Thiên Tôn. Hai vòng bánh xe to nhỏ của Cô Lâu Thiên Tôn đã thu lại, hắn chậm rãi nói:- Lâm Nguyệt Hồng, chúng ta vừa gặp mặt nhau bà tất phải đánh nhau sống chết làm gì, nàng muốn thấy mặt thật của ta. Ta có thể vào trong viện nói chuyện được không? Đột nhiên Âu Dương Hải nói nhỏ với Lý Xuân Hoa:- Hoa tỷ tỷ và Viên bá bá rời chỗ này trước đi, ta phải đấu với con ma nữ này một trận. Nói xong Âu Dương Hải cất bước định đi ra. Chợt Lý Xuân Hoa nắm cổ tay chàng lại nói:- Âu Dương Hải, Sa Mạc Thất Tiễn đã chết ba người, chúng ta người đơn thế cô không thể phân tán lực lượng thêm nữa, bây giờ chúng ta cùng lùi ra khỏi tòa trang viện này. Âu Dương Hải nghe vậy, đảo mắt nhìn xung quanh, bên địch Cô Lâu Thiên Tôn, Tàn Kim Độc Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân và sáu vị Cô Lâu nhân, ai ai cũng là cao thủ tuyệt thế, bên mình trừ Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp, Cổ Thiên Nhân Viên có thể chống lại bên địch, còn Lý Xuân Hồng và bốn người còn lại của Sa Mạc Thất Tiễn thì còn kém xa bên địch, huống chi bây giờ lại thêm kẻ giết người không chớp mắt là Dao Trì Ma Nữ nữa. Sau khi Âu Dương Hãi đánh giá lực lượng hai bên xong, chàng gật đầu nói:- Được, chúng ta cùng đi. Một tiếng cười lạnh lẽo từ trong mồm Tàn Kim Độc Chưởng Dương Đống Thần phát ra, nói:- Các ngươi hãy còn muốn thoát khỏi đây ư? Lúc này sáu vị Cô Lâu nhân chia ra đứng thủ bốn phương tám hướng, đôi mắt mỗi ngườI bắn ra một đạo hào quang lạnh lẽo, chăm chú nhìn Âu Dương Hải, hiển nhiên họ đều quyết định giết chết Âu Dương Hải, để tránh khỏi hậu hoạn về sau. Cổ Thiên Nhân Viên đột nhiên ngẩng đầu cười khèn khẹc, nói:- Hải nhi, các ngươi đi mau đi. Nói xong, thân hình Cổ Thiên Nhân Viên lao vút tới sáu vị Cô Lâu nhân. Người mặc áo đỏ, Không Động Cô Lâu truyền sứ nói:- Nhất định các hạ là Cổ Thiên Nhân Viên danh chấn thiên hạ rồi, hãy tiếp mấy chiêu Thất Thương Quyền của ta thử xem. Thất Thương Quyền là một trong những tuyệt kỳ trấn sơn của Không Động, Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy thế xông lên chậm lại, cười gằn nói:- Ngươi có bản lảnh gì cứ trổ ra đi, ta không muốn nói nhiều với ngươi. Nói xong, song chưởng của Cổ Thiên Nhân Viên đồng loạt vung lên. Một đạo ám kình mãnh liệt bay thẳng đến Không Động Truyền Sứ. Không Động Cô Lâu truyền sứ không nói một lời, hữu chưởng từ từ đánh ra. Lực đạo Thất Thương Quyền không một tiếng động phóng vút ra. Ai ngờ Cổ Thiên Nhân Viên không thèm tiếp ngọn chưởng lực ấy, một tiếng cười lớn, một luồng kình khí ào ạt từ trên không đánh dử dội vào Cô Lâu Truyền Sứ. Sự biến hóa này của Cổ Thiên Nhân Viên làm cho mọi ngườI bất ngờ, hơn nữa tốc độ nhanh cực kỳ. Chỉ nghe một tiếng hự, Không Động Cô Lâu truyền sứ bị kình lực của Cổ Thiên Nhân Viên đánh lùi mấy bước. Lý Xuân Hoa thấy vậy bèn kêu lên:- Chúng ta đi mau. Nàng dẫn Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp đi đầu xông qua chỗ hở. Hoa Sơn Cô Lâu truyền sứ, Chung Nam Cô Lâu truyền sứ ở bên cạnh song song lao tới vây cản. Âu Dương Hải hét lên một tiếng, song chưởng tả hữu vù vù đánh ra. Chàng thuận tay đánh liền hai chưởng. Kình đạo lớn mạnh kinh người, kình phong ào ạt như sóng vỗ bờ, Hoa sơn, Chung Nam hai vị Cô Lâu Truyền Sứ bị chưởng lực của chàng ép bật trở lại. Lúc này Cổ Thiên Nhân Viên cũng triển khai thế công, đánh đông kích tây mau như sấm chớp, thân mình của ông ta nhảy tung lên không trung bổ xuống đánh những đầu lâu ngăn chặn bọn Lý Xuân Hoa, phối hợp cùng chưởng lực của Âu Dương Hải trên mặt đất, đánh riết làm cho sáu vị Cô Lâu Nhân đều là cao thủ có hạng trong võ lâm cũng không thể truy cản bọn Lý Xuân Hoa được. Trong nháy mắt, Lý Xuân Hoa đã dẫn bọn Công Tôn Lạp bảy người xông qua tường bao quanh trang viện. Âu Dương Hải trông thấy bọn Lý Xuân Hoa đã rút rồi, cất giọng kêu lên:- Viên bá bá, chúng ta cũng đi thôi Cổ Thiên Nhân Viên cười lớn, thân mình đã đáp xuống bên người Âu Dương Hải. Hai người song song phi thân lên sáu, bảy trượng cao, nhắm thẳng bức tường của trang viện phóng qua. Chợt nghe một tiếng cười khanh khách vang lên? Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên đồng thời cảm thấy sau lưng một luồng khí lạnh đánh tới, hai người đều kinh hãi, duỗi chân lộn một vòng bay dạt ra hai hướng, một tiếng vù khẽ vang lên. Bóng của Dao Trì Ma Nữ cực nhanh, bay vút qua chính giữa hai người. Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên đáp xuống đất, thân người đã ở ngoài bức tường trang viện. Hai người một lần nữa lại tung mình bay lên nhưng trước mặt họ, Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng đã đứng sừng sững từ bao giờ, đôi mắt bà ta nhìn Âu Dương Hải đến xuất thần. Cổ Thiên Nhân Viên kinh thầm, không ngờ thân pháp của Dao Trì Ma Nữ lại cao hơn mình một bậc, thấy bà ta trên không bay qua, nhưng lại đáp xuống đồng thời. Khinh công siêu tuyệt này thật là vượt xa khinh công vô địch thiên hạ của mình. Cổ Thiên Nhân Viên thầm nghi hoặc, bởi vì khinh công của ông ta từ trước đến giờ trong thiên hạ vô địch thủ, lúc này ông ta thấy thân pháp cực mau lẹ của Dao Trì Ma Nữ thì không khỏi thầm thán phục. Âu Dương Hải thấy Dao Trì Ma Nữ trợn mắt nhìn mình, mặt chàng đanh lại, đôi mắt tóe ra tia lửa kinh người, ha ha? chàng phát ra một tràng cười vang lên nhức óc. Trong tiếng cười đầy dẫy những bi thương. Thê lương khôn tả? Tiếng cười này vừa lọt vào tai Dao Trì Ma Nữ? Lại làm cho Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng toàn thân run rẫy. Đôi mắt bà ta bắn ra tia sáng kinh hãi hoang mang. Không phải bà ta sợ sức mạnh tiếng cười của Âu Dương Hải. Mặc dù công lực trong tiếng cười của Âu Dương Hải đã làm cho mọi người khí huyết đảo lộn, nhưng chàng vẫn không thể nào làm cho khí huyết của vị ma nữ này đảo lộn. Thế thì Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng nghe tiếng cười của Âu Dương Hải sao lại kinh hãi, sợ sệt? Bởi vì khuôn mặt giận dữ của Âu Dương Hải và cả tiếng cười sằng sặc bị khốc kia quá giống tiếng cười bi khốc của Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt trước khi lâm tử mười tám năm về trước tại Thiên Kiếm Đàm??ặc biệt nhất là nét mặt cau lại? Cái miệng đầy vẻ oán hờn. Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng run rẩy kêu lên:- Ngươi... ngươi? ngươi là Âu Dương Kiệt? Bà ta tưởng lầm Âu Dương Hải là Âu Dương Kiệt tái sinh. Âu Dương Hải đột nhiên thâu lại tiếng cười, mặt lạnh lùng như băng giá, trầm giọng kêu lên:- Lâm Nguyệt Hồng a Lâm Nguyệt Hồng? Mười tám năm trước ngươi thảm sát đôi phu phụ Âu Dương Kiệt, Lâm Đại Ngọc! Hôm nay con trai họ là Âu Dương Hải muốn đòi lại món nợ máu này, ngươi hãy còn không nạp mạng ra đây. Cùng lúc đó, Âu Dương Hải xông tới, tả chưởng phóng thẳng ra, hữu chưởng xung kích. Một thế tấn công hai chiêu cùng xuất, kình phong lạnh đến thấu xương. Nhưng Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng vẫn đứng ngẫn ngơ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên trời, bà ta hình như đang nhớ lại một chuyện đã làm bà ta quên đi. Luồng cang khí của Âu Dương Hải đã phóng đến, bà ta vẫn không hay biết. Bình! Một tiếng khẽ vang lên. Người Lâm Nguyệt Hồng đã trúng kình khí của Âu Dương Hải. Dao Trì ma nữ kêu lên một tiếng? Miệng bà ta phun ra một bụm máu tươi, dường như vô cùng kinh hãi lùi lại ba bốn bước, thân mình lảo đảo, nhưng vẫn không ngã xuống. Bà ta không hề kinh hãi vì chưỡng lực của Âu Dương Hải. Mà hình như trước mắt bà ta như nhìn thấy chuyện mười tám năm trước. Chuyện đó đã kích thích đầu óc bà ta, làm lý trí bà ta tỉnh táo lại. Mười tám năm điên loạn mê cuồng, cũng trong chớp mắt đã tỉnh lại. Âu Dương Hải đánh trúng Dao Trì Ma Nữ, chàng cho là vô cùng may mắn. Với võ công của bà ta, Âu Dương Hải mãi mãi không thể đánh trúng Lâm Nguyệt Hồng được. Âu Dương Hãi ngạc nhiên sửng sốt, vì sao bà ta không tránh né? Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, lại xông tới? Đột nhiên một đạo hàn quang lạnh ngắt từ bên trái đánh tới. Rồi tiếng hét của Cổ Thiên Nhân Viên:- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi tiếp ta một chưởng. Một luồng tiềm lực mạnh mẽ vô biên ập thẳng đến luồng kình phong lạnh lẽo kia. Âu Dương Hải ngẩng đầu lên nhìn? Chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn cười nham hiễm nói:- Âu Dương Hải, bà ta đã nhường một chưởng, ngươi lại đắc thế không nhường người, thật không biết tiến thoái chút nào. Cổ Thiên Nhân Viên đánh bạt luồng kình phong của Cô Lâu Thiên Tôn xong, lạnh lùng nói:- Cô Lâu Thiên Tôn, hai người chúng ta phải tranh cao thấp mới được, mười mấy năm nay, lão phu bị ngươi xỏ mũi, thủy chung vẫn chưa giao đấu với ngươi, dù cái mạng già này có hề gì cũng không hận. Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong ngẫng mặt cười sằng sặc?Tiếng cười như tiếng rồng kêu hổ rống đinh tai nhức óc. Cổ Thiên Nhân Viên và Âu Dương Hải ai nấy đều thất kinh, thầm nghĩ: "Nội công của hắn tinh thâm thế này, thật không thể khinh địch, xem ra hắn vẫn còn giấu bản lãnh không lộ". Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói:- Hay lắm, hay lắm. Thật là cơ hội tốt để ta trừ ngươi đi, bởi vì ngươi thủy chung vẫn là cái gai trước mắt ta. Một ngày ngươi còn chưa chết thì trong lòng ta không yên. Giọng nói vừa dứt, song chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn chập lại phóng thẳng vào Cổ Thiên Nhân Viên. Cổ Thiên Nhân Viên là nhân vật bực nào, đâu có dễ để hắn đánh trúng. Ngọn chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn vừa phóng ra, Cổ Thiên Nhân Viên cùng đồng thời xuất thủ đánh trả, tay trái ông ta quét ngang chém vào đôi tay của Cô Lâu Thiên Tôn, tiềm lực bức người. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên thu thế, lùi nhanh lại tám thước, lạnh lùng cười nói:- Cổ Thiên Nhân Viên, võ công của ngươi không thẹn là cao thủ hiếm thấy trong võ lâm. Đáng tiếc là ngươi đêm nay phải đem mấy mươi năm tuyệt học đưa hết vào tay ta. Cổ Thiên Nhân Viên hú một tiếng, hữu chưởng đột nhiên phóng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn đảo người, ngón vô danh tay phải nhanh như điện điểm vào chưởng lực đánh tới của Cổ Thiên Nhân Viên, chiêu này ảo diệu tuyệt luân. Chợt nghe Cô Thiên Nhân Viên kêu lên một tiếng kinh hãi? Thân mình ông ta vội nhảy lên cao hơn ba trượng. Uỵch một tiếng, ông ta ngã lăn xuống đất, mặt mày phẫn nộ đến tái xanh lại. Cô Lâu Thiên Tôn cười hề hề, nói:- Cổ Thiên Nhân Viên, ngươi không ngờ được Băng Tâm Chỉ này của ta đã chờ đợi được từ lâu rồi. Ha ha? Thái Ất Tiềm Nguyên Khí của ngươi bất cứ võ công nào trong thiên hạ cũng không phá được, nhưng Băng Tâm Chỉ này lại làm được, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Ha ha ha ha? Một đời danh tiếng anh hùng lại để trôi theo dòng nước? Bỗng nhiên Âu Dương Hải hét to một tiếng? Tả chưởng một chiêu Nginh Môn Kích Thoái phóng mạnh vào Cô Lâu Thiên Tôn, tay hữu duỗi ngón ra điểm vào hai huyệt Cự cốt, Thiên trụ của Cổ Thiên Nhân Viên. Cổ Thiên Nhân Viên khuôn mặt tái nhưng được Âu Dương Hải điểm vào huyệt kịp, la một tiếng, thân mình run rẫy lập tức ngưng lại. Tả chưởng Âu Dương Hải phóng vào Cô Lâu Thiên Tôn, chưởng thế rất mãnh liệt nhưng Cô Lâu Thiên Tôn lại không tránh né một chiêu Nginh Môn Kích Thoái đã đánh thẳng vào sườn của hắn. Nhưng Âu Dương Hải cảm thấy xương và bắp thịt ở hông của Cô Lâu Thiên Tôn mềm nhũn, như ấn trên bông vậy, chàng bất giác kinh hãi, tình huống này thật quá bất ngờ. Trong lúc Âu Dương Hải phân tán tâm thần Cô lâu Thiên Tôn bước ngang ra mấy bước nhanh như chớp, xông đến bên người Cổ Thiên Nhân Viên, một chiêu Tam Dương Khai Thái, ba ngón tay duỗi ra điểm vào ba nơi yếu huyệt của Cổ Thiên Nhân Viên. Chưởng thế chưa đến, ba luồng chỉ phong đã làm rung chuyển không khí xung quanh. Âu Dương Hải giật mình kinh hãi, hiễn nhiên Cô Lâu Thiên Tôn muốn đặt Cổ Thiên Nhân Viên vào chỗ chết. Nên biết rằng vừa rồi Cổ Thiên Nhân Viên bị Cô Lâu Thiên Tôn dùng một chiêu Băng Tâm Chỉ đánh cho khí huyết lưu thông ngược trở lại, chân khí bị tắc nghẽn, nếu không có Âu Dương Hải nhanh chóng nhận ra tình hình, xuất thủ điểm vào hai huyệt Cự cốt và Thiên trụ của Cổ Thiên Nhân Viên, đả thông huyết khí bị bế tắc thì Cổ Thiên Nhân Viên trong chốc lát sẽ bị khí huyết tắc nghẽn mà chết. Cô Lâu Thiên Tôn nham hiểm độc ác hắn biết rõ võ công của Cổ Thiên Nhân Viên đã từng được người trong võ lâm úy kỵ, hắn đã đánh trúng một đòn chí mạng này có thể nói là một chuyện không dễ dàng gì, hôm nay nếu không đưa Cổ Thiên Nhân Viên vào chổ chết thì còn lúc nào mới lấy được tính mạng ông ta nữa. Cho nên Cô Lâu Thiên Tôn lập tức xông lên tấn công. Cô Lâu Thiên Tôn tung chỉ phong cực nhanh, Âu Dương Hải giật mình, chỉ phong của hắn đã bay đến sáu đại huyệt trước ngực Cổ Thiên Nhân Viên, xem ra quái kiệt này sẽ phải chết ở đây. Bỗng một luồng kiếm phong bắn tới. Kiếm phong u hàn lạnh lẽo, nhưng không có một tiếng động. Cô Lâu Thiên Tôn hình như không ngờ đột nhiên lại có luồng kiếm phong quái dị này, nếu hắn muốn bức hại Cổ Thiên Nhân Viên thì sau lưng sẽ lãnh trọn một kiếm. Dù sao đi nữa, thân thể con người vẫn không phải là đao thương bất nhập.Đột nhiên hắn hừ một tiếng, ba luồng chỉ phong quét về phía Cổ Thiên Nhân Viên chưa biến đổi, thì cả người đã rời đất bốc lên rồi hình thành thế lao xuống đánh đầu dưới chân trên. Thân pháp xảo diệu này vừa may tránh khỏi kiếm phong từ phía sau đánh tới. Trong nháy mắt Âu Dương Hải đánh thốc ra chưởng kình phách không như chớp vào thân mình đang treo trên không của Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn thất kinh, nghĩ thầm: "Chưởng lực mạnh dữ a!". Thân mình của hắn khẽ chạm đất lập tức thu lại chỉ kình phóng về phía Cổ Thiên Nhân Viên. Hắn cười nhạt nói:-?êm nay ngươi chớ có mong chạy thoát. Nói xong, tay trái sử chiêu?ảo Chuyển Âm Dương, đánh ngang qua trong đó hàm ẩn thủ pháp cầm nã, bấu vào mạch môn của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải nhìn thấy chiêu cầm nả thủ này, buột miệng nói:- Đây là Thiếu Lâm cầm nã thủ. Cô Lâu Thiên Tôn cười lạnh lùng nói:- Ngươi cũng đã từng thấy qua rồi, đáng tiếc rằng ngươi chưa ngộ được ảo bí trong đó. Cô Lâu Thiên Tôn vừa nói, tả hữu song thủ phất lên, ngón tay xoay chuyển, từ góc độ rất khéo léo chụp trúng cổ tay Âu Dương Hải. Cao thủ giao đấu, ưu thì thắng, thất thế thì thua, ch»ng qua chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Âu Dương Hãi không hổ danh là nhân tài kiệt xuất võ lâm, chàng lâm nguy không loạn, trong đầu tái hiện lại đoạn kinh văn võ học kỳ ảo của?ộc Kiếm Ma. Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, năm ngón tay trái lật lên trên, cũng bấu trúng uyển mạch cổ tay của Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn không ngờ võ nghệ của Âu Dương Hải thật cao cường, còn tinh diệu hơn môn Cầm Long Thủ độc bộ thiên hạ của phái Thiếu Lâm. Hắn vội vã vận khí đến năm ngón tay tăng thêm lực bấu. Âu Dương Hải biết rõ sự lợi hại của Cô Lâu Thiên Tôn, nghĩ thầm: "Mình đã để mất tiên cơ, không thể để cho hắn dùng nội lực nữa". Chàng lập tức phát ra nội kình. Sự suy nghĩ của hai người tuy không giống nhau, nhưng nội lực thì đồng thời xuất thủ, đôi bên đều cảm thấy cổ tay cứng ngắc, như bị một kềm sắt kẹp lấy.Thiếu? Người vừa phát kiếm vừa rồi chính là Lý Xuân Hoa. Vốn nàng dẫn bọn Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, xông ra khỏi nghĩa địa, thấy Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên chưa đến, lập tức vòng trở lại, vừa đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này Lý Xuân Hoa đã lướt đến trước Cổ Thiên Nhân Viên, đưa tay vung kiếm nhanh chóng đâm vào lưng Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn tay trái chợt quạt ra sau, thân mình đột nhiên chuyển nửa vòng, hữu chưởng một chiêu Hành Vân Yểm Nguyệt biến thành một bức màn chưởng ảnh bảo vệ thân mình. Lý Xuân Hoa thấy chưởng thế vung ra kiếm trong tay mình lập tức bị đánh bay ra, một luồng ám kình đánh thẳng vào ngực. Nàng kinh thầm, biến đổi kiếm thế lùi nhanh lại hai bước. Âu Dương Hải vừa vận lực bấu chặt mạch cổ tay của Cô Lâu Thiên Tôn, và nói nhỏ:- Hoa tỷ tỷ, mau dẫn Viên bá bá rời khỏi đây ngay. Một giọng cười lạnh lẽo vang lên, nói:- Bây giờ muốn lùi cũng đã quá trễ rồi. Tiếp đó, sáu người đầu lâu xuất hiện như bóng ma, và cả Cổ Mộ Quỉ Lân, Tàm Kim?ộc Chưởng Dương Đống Thần cũng từ từ bước tới. Lý Xuân Hoa trông thấy họ xuất hiện đã thấy lo, thực ra trong lòng nàng cũng không muốn để cho một mình Âu Dương Hải ở lại, nàng trước sau vẫn giữ tâm lý "thà cho ngọc nát chứ không để ngói lành". Nàng vung kiếm đánh ra ba tuyệt chiêu, tấn công Cô Lâu Thiên Tôn. Kiếm thế như xé tầng mây, hàn quang lan tỏa tứ phía. Cổ Mộ Quỉ Lân đột nhiên nhảy tới, song chưởng tung ra chia ra đánh vào thượng hạ bàn của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa vung kiếm biến thế "Hồng Nhạn Thư Dực" chém vào hông Cổ Mộ Quỉ Lân. Trường kiếm của nàng thi triễn rất nhanh, ép cho Cổ Mộ Quỉ Lân phải lùi lại phía sau, hắn giận dữ gầm lên rồi lại xông tới, một quyền "Phi Bảo Lưu Tuyền" đánh thẳng qua. Bỗng nghe Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:- Thuận với ta thì sống, trái ta thì chết. Cô Lâu sứ giả, các ngươi đừng chú ý đến hậu quả, cứ giết sạch bọn chúng đi. Câu nói vừa dứt, sáu vị Cô Lâu nhân đã áp đến gần một trượng. Bỗng thấy bóng người vụt chớp, Dao Trì Ma Nữ đang trầm tư ở bên ngoài bỗng nhảy vào, không thấy bà ta xuất thủ ra sao. Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn chợt cảm thấy huyệt "Phúc cốt" tê dại, hai người buông kình lực, thân hình lập tức tách ra. Dao Trì Ma Nữ hét lên:- Hai người các ngươi dừng ngay cho ta. Lý Xuân Hoa và Cổ Mộ Quỉ Lân giao đấu, đột nhiên một trận nhu phong phất đến. hai người không tự chủ được lùi lại bốn năm bước mới đứng vững. Lý Xuân Hoa, Cô Mộ Quỉ Lân thấy võ công kỳ lạ của Dao Trì Ma Nữ, bất giác kinh hãi. Mái tóc vốn rối bù của Dao Trì Ma Nữ bây giờ đã được cột lại thẳng thớm bỏ sau và bông hoa mai trắng trên đầu cũng đã vất đi, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan trắng trẻo mềm mại như ngọc. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa từ trước tới giờ chưa từng thấy rõ mặt thật của Dao Trì Ma Nữ, không ngờ bà lại là một mỷ nhân.?ặc biệt nhất là với tuổi tác của Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng, tính ra đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng vẫn giữ được dung nhan trường xuân bất lão, thật là một chuyện quá ư lạ lùng. Hình như thần trí của Dao Trì Ma Nữ đã hoàn toàn hồi phục. Lúc này sắc mặt bà lạnh lùng, đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt Âu Dương Hải, nghĩ ngợi hồi lâu? Bà buồn bã phát ra tiếng thở dài thê lương? Sau đó chậm rãi hỏi Âu Dương Hải:- Ngươi là là con của?ế Vương Cung Chủ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt phải không? Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Ta là con của người ấy, bà muốn gì? Dao Trì Ma Nữ lắc đầu than rằng:- Chẳng qua ta chỉ cảm thấy kỳ quái, Âu Dương Kiệt có đứa con này sao ta chẳng biết. Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng giận dữ, quát:- Lâm Nguyệt Hồng, ta hỏi bà một câu,?ông Hậu Lâm Đại Ngọc có phải là đệ tử của bà không? Dao Trì Ma Nữ nói:- Phải! Ngươi hỏi làm gì? Âu Dương Hải căm hận nói:- Mẫu thân của ta đã là đồ đệ tâm ái của bà, nhưng tại sao mười tám năm trước ở Thiên Kiếm?àm bà lại sát hại mẫu thân của ta? Bà nói đi! Mẫu thân của ta đã phạm trọng tội gì mà bà hạ thủ sát hại mẫu thân ta. Dao Trì Ma Nữ nghe vậy mặt biến sắc, lạnh lùng nói:- Mẫu thân của ngươi đã phạm tội bội sư khi tổ, cưỡng tình đoạt lý, năm đó ta có thể giết chết nó để thanh lý môn hộ, nhưng nghĩ đến tình xưa ta đã tha cho nó. Âu Dương Hải giận dữ quát:- Bà nói láo! Hừ, ai mà không biết câu chuyện đáng sỉ nhục năm xưa của bà? Âu Dương Hải tính đem chuyện mối tình tay ba của song thân và Lâm Nguyệt Hồng ra kể, nhưng chàng cảm thấy không tiện nói ra, đành ngừng lại không nói. Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng nhướng mày liễu, hỏi:- Ngươi đã gặp qua phụ mẫu của ngươi chưa? Song thân ngươi còn sống ở trên đời này ư? Âu Dương Hải trầm giọng nói:- Họ đã bị các ngươi gia hại, ngươi đã biết rồi lại còn hỏi. "Hừ! Lâm Nguyệt Hồng, ta nói thẳng ra cho bà biết, sẽ có một ngày ta phải rửa hận cho song thân ta, hễ người nào có tham dự vào vụ Thiên Kiếm?àm, Âu Dương Hải này thề không dung thứ." Dao Trì Ma Nữ đột nhiên lẫm bẫm nói như trong mơ:- Chàng? chàng thật sự đã chết rồi ư? Ôi? Mười tám năm, tháng năm dài đằng đ»ng, chẳng lẽ không khoan dung cho ta sao? Kiệt đệ? kiệt đệ? ngươi tha thứ cho ta! Những câu nói sau của bà ta, ngay cả chính bản thân bà ta cũng không thể nghe rõ. Với nhĩ lực của Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đứng kế bên, mọi người chỉ có thể nghe tiếng bà ta khẽ gọi Kiệt đệ, Kiệt đệ. Âu Dương Hải nghe câu "Mười tám năm, tháng năm dài đằng đ»ng?," chàng nghĩ thầm: "Nếu bà ta thật sự có lòng hối hận thì mười tám năm này quả là quá thê lương?". Lý Xuân Hoa trong lòng cảm thấy thương cho sự si tình của vị ma nữ này. Bỗng nhiên một tiếng hú dài, Cổ Thiên Nhân Viên từ trên mặt đất vụt bật dậy, song chưởng phóng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Chỉ nghe một tiếng hự! Hai vai của Cô Lâu Thiên Tôn lắc lư, lùi lại liên tiếp bốn năm bước. Soạt! Một tiếng ngân vang? Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay rút thanh trường kiếm, lam quang lấp loáng, hai mắt bắn ra tia sáng kinh người. Âu Dương Hải cũng rút Tử Vi Kiếm. Trong nháy mắt, trong không gian tĩnh lặng này lại nổi lên sát khí. Chỉ nghe thấy Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng trầm giọng nói:- Âu Dương Hải, với sức của ba người các ngươi, tuyệt không phải là địch thủ của hắn, các ngươi mau rời khỏi đây gấp. Nói xong, bà ta quay đầu nói với Cô Lâu Thiên Tôn:- Không phải ngươi đã nói muốn nói chuyện với ta ư? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Nếu Lâm Nguyệt Hồng muốn vào trong nhà nói chuyện, ta sẽ tạm thả chúng nó một lát. Nói xong hắn đi thẳng vào trang viện. Âu Dương Hải nhìn theo bóng của họ biến mất dần, bất giác thở dài, ba người không nói một câu nào, lập tức phóng ra khỏi nghĩa địa. Một tiếng than thở thê lương từ miệng Cổ Thiên Nhân Viên phát ra, nói: -?ịch mạnh ta yếu, từ nay về sau cũng không thể nào phát dương được nữa. Lý Xuân Hoa nghe vậy cũng có đôi phần đồng cảm, sự thực ma đạo đang hoành hành đạo nghĩa thì suy yếu. Phóng tầm mắt ra võ lâm giang hồ hiện nay lại còn có thế lực tổ chức chính nghĩa nào có thể lớn mạnh hơn Cô Lâu Ma?iện, chẳng lẽ võ lâm lại suy sụp như thế này sao? Lý Xuân Hoa than thở nói:- Dao Trì Ma Nữ nếu liên kết với Cô Lâu Thiên Tôn thì vận mệnh võ lâm này về sau thật không sao tưởng tượng được nữa. Âu Dương Hải trong lúc hai người nói, thủy chung lặng yên không nói. Bỗng nghe Cổ Thiên Nhân Viên gọi:- Hải nhi chúng ta lại xem thử Cô Lâu Thiên Tôn dùng âm mưu quỉ kế gì để hại Dao Trì Ma Nữ. Âu Dương Hải ngạc nhiên nói:- Viên bá bá, sao bá bá biết Cô Lâu Thiên Tôn muốn ám hại bà ta? Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Ngươi biết đấy, tại sao thằng giặc Cô Thiên lại dễ dàng thả chúng ta? Hiển nhiên là âm mưu của hắn đối vớI Dao Trì Ma Nữ còn hơn cả đối với chúng ta, nếu ta đoán không lầm, Cô Lâu Thiên Tôn có ý muốn ám hại Lâm Nguyệt Hồng. "Mà Lâm Nguyệt Hồng dường như cũng biết âm mưu của Cổ Lão Thiên". Lý Xuân Hoa nói:- Lâm Nguyệt Hồng mười tám năm nay thần trí hôn mê, nếu bà ta gặp phải kích động thì rất dễ trúng kế của ngưòi khác. Cổ Thiên Nhân Viên gật gù biểu thị đồng ý. Âu Dương Hải nói:- Sao? Các người cho rằng Dao Trì Ma Nữ mười tám năm trở lại đây thực sự điên loạn ư? Lý Xuân Hoa nói:- Âu Dương Hải, sự tỉnh táo của Lâm Nguyệt Hồng hoàn toàn do huynh kích động mà hồi phục. Ta tin rằng mười tám năm nay bà ta thần trí mê loạn không tỉnh. Âu Dương Hãi lắc đầu nói:- Người trong giang hồ võ lâm âm mưu khó lường, có thể Lâm Nguyệt Hồng và Cô Lâu Thiên Tôn âm mưu liên kết với nhau, giả bộ làm điên khùng để che mắt đồng đạo võ lâm trong thiên hạ. Lý Xuân Hoa nói:- Cho là như vậy, chúng ta cũng phải dò xét xem sao, để đề phòng bất trắc, bây giờ chúng ta lén trở lại trang viện, bọn chúng nhất định sẽ không ngờ đâu. Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói:- Việc không nên chậm trễ, chúng ta đi mau. Âu Dương Hải hỏi:- Mọi người với Công Tôn huynh đâu? Lý Xuân Hoa đáp:- Họ đã trở về Thanh Phong tháp, địch nhân võ công quá cao, nói thực rõ ràng có thêm bọn họ ở bên cạnh càng làm chúng ta phân tâm chiếu cố cho họ. Ba người nói xong, quay người trở lại phóng đi tới hướng trang viện? Quả nhiên lúc này tòa trang viện vắng tanh, không một bóng người nào. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Cổ Thiên Nhân Viên vẫn không dám khinh suất, nhón chân phi qua các đại sảnh. Nhưng trên lầu của tòa đại sảnh kiến trúc độc đáo kia chỉ tối om. Bọn ba người Âu Dương Hải đều ngạc nhiên, nghĩ thầm:- Nếu nói Lâm Nguyệt Hồng và Cô Lâu Thiên Tôn ở đây sao không thấy một ánh đèn, chẳng lẽ Lâm Nguyệt Hồng đã bị ám toán. Bỗng một giọng nói vang lên quát hỏi:- Ai đó? Lý Xuân Hoa thất kinh, cho rằng bên mình đã bị bạI lộ. Chưa nghĩ xong thì một giọng nói trong trẻo tiếp:- Ta đây. Trên mái hiên phía trước một bóng người màu trắng bay xuống. Lúc này từ trong đại sảnh tối om, một ngườI bước ra, chính là Cô Lâu Thiên Tôn, hắn khẽ cười nói:- Hóa ra là? Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa thấy thân pháp của nữ nhân áo trắng, ai nấy đều kinh thầm, họ đã biết nữ nhân này là ai rồi ư? NgườI đó chính là đương kim giáo chủ trên danh nghĩa của Bạch Hoàng Giáo - Bắc Quốc Tiên Cơ. Cổ Thiên Nhân Viên không biết Bắc Quốc Tiên Cơ, khi ông ta thấy đối phương từ trên lầu bay xuống, ông ta không khỏi ngạc nhiên, vô cùng kinh hãi cho khinh công tuyệt cao của nữ nhân này. Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn lại cười ha hả, nói:- Người đến thật đúng lúc, ta đã đợi ngươi từ lâu rồi, kính thỉnh hạ giá vào trong sảnh. Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng nói:- Ta có thể đem hành tung của nàng nói cho ngươi biết, nhưng lời hứa của ngươi? Cô Lâu Thiên Tôn nghe câu nói đó, hình như xúc động vô cùng, run run nói:- Chẳng lẽ thật sự là nàng? Nàng? nàng hãy còn sống ở trên đời? Âu Dương Hãi và Lý Xuân Hoa nghe vậy không khỏi nhíu mày, họ không biết đó là người nào mà lại có thể làm cho Cô Lâu Thiên Tôn xúc động như thế? Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng nói:- Hừ! Ngươi vừa nghe đến tin tức của ả ta thì cứ như mất hồn vậy, hừ hừ? Âu Dương Hải thầm nghĩ: "Bắc Quốc Tiên Cơ nói nàng là chỉ ai? Nhi nữ trên giang hồ ngày nay có vị nữ nhân nào đáng làm cho Cô Lâu Thiên Tôn nghe đến người đó lập tức như mất hồn?". Nghĩ đến đây, trong đầu Âu Dương Hải nghĩ đến một chuyện? Sắc mặt của chàng biến đổi. Lúc này Lý Xuân Hoa cũng đồng một ý nghĩ như vậy, trong đầu đầy dẫy những hoài nghi, suy đoán. Chỉ có Cổ Thiên Nhân Viên sắc mặt trầm ngưng, hình như ông ta đang tập trung lắng nghe. Cô Lâu Thiên Tôn sau khi bị Bắc Quốc Tiên Cơ chế giễu, lập tức thu lại vẻ ngơ ngẫn mất hồn, hắn cười lớn nói:- Bắc Quốc Tiên Cơ, ngươi biết rằng ta hận nàng đến mức nào, một ngày nàng không chết thì ta không ngủ ngon giấc, cho nên thoạt nghe nàng còn sống trên đời này, ta khó tránh khỏi chấn kinh trong lòng? Ha ha? ch»ng lẽ ngươi không cảm thấy kinh hãi hay sao? Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng nói:- Người khác không biết lòng dạ của ngươi, riêng ta lại biết rõ. Nhưng, ta cũng cảm thấy rất hoài nghi bao nhiêu năm như thế, ngươi đối với nàng vẫn không phai nhạt lòng! Ha ha ha? Bắc Quốc Tiên Cơ nói xong, ngẩng đầu phát ra tiếng cười khanh khách? Tiếng cười của bà ta lúc đầu giòn tan dễ nghe nhưng lúc sau thì trở nên the thé, mang theo ý vị bi thương, thất vọng. Cô Lâu Thiên Tôn nghe tiếng cười của Tiên Cơ, hơi lộ vẽ ngạc nhiên, đột nhiên cất bước đi tới. Bỗng nghe Bắc Quốc Tiên Cơ quát lên:- Ngươi không được bước tới. Cô Lâu Thiên Tôn dừng lại, nhỏ nhẹ nói:- Ta không ngờ ngươi lại đối với ta như vậy, sao ngươi không? Bắc Quốc Tiên Cơ đột nhiên cắt ngang lời của hắn, nói:- Phải, ta đã từng thầm yêu ngươi, nhưng tất cả chỉ là chuyện rất lâu, rất lâu rồi. Mười mấy năm nay, thời gian đã làm nguội lạnh lòng ta rồi. Ngươi đùng hòng lấy được cảm tình của ta, ta không còn tình cảm yếu đuối như vậy đâu. Hôm nay ta lợi dụng ngươi, ngươi lợi dụng ta, bởi vì trong đó có nhiều mối quan hệ qua lại, cho nên ta mới đến tìm ngươi. Ngươi phải nhớ lấy lời hứa giữa hai chúng ta, đem "Hải Lưu Chân Kinh" giao cho ta. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nghe xong kinh dị vạn phần, không ngờ Cô Lâu Thiên Tôn và Bắc Quốc Tiên Cơ lại có một đoạn tình yêu ân oán, hai người than thầm: "Chuyện ái tình xưa nay quả thực bất khả tư nghị." Cô Lâu Thiên Tôn thở dài nói:-?ó là chỗ ngu ngốc của ta, đã không thấy được chân tình của ngươi, có thể nói là một chuyện đáng tiếc nhất đời ta, ôi? Chẳng lẽ thật sự trong khoảng thời gian này tấm lòng của ngươi đã nguội lạnh rồi ư? Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng nói:- Mười mấy năm nay lãnh đạo Bạch Hoàng Giáo, ta đã có mưu đồ bá nghiệp võ lâm, chỉ cần nàng chết đi, cuộc thế thiên võ lâm tai biến, sẽ không còn sự tranh đấu giữa chính và tà nữa mà là sự đối lập giữa ngươi và ta cho nên giữa chúng ta vĩnh viễn không thể cùng tồn tại! Cô Lâu Thiên Tôn cắt ngang hỏi:- Ngươi nói gì? Nàng ta? Bắc Quốc Tiên Cơ cười nhạt nói:- Ta nói nàng sắp chết rồi. Cổ Thiên Nhân Viên đang nghe lén, dường như chợt nhớ ra chuyện gì trọng đại, sắc mặt đại biến, kêu "ồ" một tiếng! Cô Lâu Thiên Tôn quát lên:- Ai? Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa biết chuyện đã bại lộ, quay sang nhìn Cổ Thiên Nhân Viên, thì ông ta vội nói nhỏ:- Chúng ta vội rút lui mau Cổ Thiên Nhân Viên từ trước tới giờ là người rất quật cường hiếu thắng, nếu không phải có sự việc trọng đại thì ông ta tuyệt đối không rút lui. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nghe lời, không dám chần chừ, triển khai khinh công phóng đi? Một tiếng quát lớn:-?ứng lại! Một bóng người lao vút theo. Âu Dương Hải ở sau cùng, chàng biết ngưòi đuổi theo là Cô Lâu Thiên Tôn, chàng liền xoay người lại, hữu chưởng một chiêu "Phi Bạt Chàng Chung", nhắm thẳng trước ngực Cô Lâu Thiên Tôn đánh tới? Tay tả thì lại đánh ra một luồng kình lực vô hình mau như chớp. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt một tiếng, nói:- Các ngươi thật to gan, lần này đừng hòng thoát khỏi tay ta. Hắn vừa nói, tay trái ngang ngưc phóng một chiêu "Lực Triễn Thiên Nam" vào thẳng chưởng thế của Âu Dương Hải, cổ tay hữu trầm xuống, ngón tay nhất tề bung ra, năm luồng chí phong đều hướng vào chưởng kình vô ảnh của Âu Dương Hải. Chỉ nghe "phựt" một tiếng, chưởng lực của họ đã tiếp chạm nhau. Âu Dương Hải cảm thấy thân mình bị chấn động bay lùi ra phía sau? Cô Lâu Thiên Tôn lùi lại ra sau một bước. Ngay lúc Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn tỷ chí, Bắc Quốc Tiên Cơ và Lý Xuân Hoa đã giao thủ một chiêu. Âu Dương Hải mượn thế dạt ra ngoài sáu trượng, Cổ Thiên Nhân Viên khẽ quát lớn:- Chúng ta đi mau! Chậm trễ sẽ hối hận đấy. Nhưng Lý Xuân Hoa vẫn ở ngoài bốn trượng. Lúc này Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng cưới nói:- Các ngươi có thể chạy được ư? Lúc đó hắn đã xông tới. Cổ Thiên Nhân Viên vận kình lực, một chiêu "La Hán Phi Xoa" phóng ra một chưởng cương mãnh tuyệt luân ập thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. NộI kình của Cổ Thiên Nhân Viên thâm hậu, kình phong phóng ra mạnh mẽ không kém Cô Lâu Thiên Tôn, ám kình ào ạt, bức Cô Lâu Thiên Tôn dạt sang trái ba bước. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, nói:- Chưởng lực của Viên huynh hùng hậu thật! Hắn nói xong, ngón vô danh chỉ tay hữu, đã vận chiêu "Băng Tâm Chỉ Kình" chuẩn bị điểm ra. Bỗng vụt thấy kiếm khí lóe lên rồi chụp xuống. Âu Dương Hải cả người và kiếm xông thẳng tới. Hai người đêm nay động thủ giao tranh, Cô Lâu Thiên Tôn đã không dám khinh thị Âu Dương Hải nữa, cổ tay hữu của hắn hất lên, tay áo phất ra một luồng tiềm lực bảo vệ thân mình. Bỗng thấy kiếm quang thấp thoáng, Âu Dương Hải lộn một vòng trong không trung, chân vừa chạm đất, thân hình đột nhiên xoay chuyển, xông thẳng về hướng Lý Xuân Hoa và Bắc Quốc Tiên Cơ. Vốn lúc này Lý Xuân Hoa đã bị chưởng ảnh liên miên của Bắc Quốc Tiên Cơ ép lùi lại liền liền. Bắc Quốc Tiên Cơ trong thấy Âu Dương Hải, lạnh lùng quát lên, đánh ngược một chưởng, tay áo phất qua. Âu Dương Hải trợn mắt, hữu kiếm phóng ra mau như chớp. Kiếm vừa đâm ra, tử quang chói lòa, kiếm khí như cầu vồng. Bắc Quốc Tiên Cơ hết hồn, bay người né tránh liên tục xuất ra, thật là oai phong lẫm liệt. Chỉ nghe chàng cao giọng kêu lên:- Viên bá bá, Hoa tỷ tỷ, hai người đi trước đi! Lúc này Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa đã phóng ra ngoài sáu bảy trượng. Âu Dương Hải mang kiếm truy kích Cô Lâu Thiên Tôn đang đuổi theo Lý Xuân Hoa. Vút vút? Kiếm quang loang loáng, kiếm khí xung thiên. Âu Dương Hải đơn kiếm lại ngăn cản được Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn quát lớn một tiếng, ngón vô danh tay trái xỉa nhanh vào Âu Dương Hải. Âu Dương Hải biết chiêu "Băng Tâm Chỉ" của hắn lợi hại vô cùng, đảo người tránh né, chuyển thân dùng một chiêu "Thôn Vân Thố Nguyệt". Một luồng kiếm khí từ mũi kiếm bắn ra. Luồng kiếm khí màu tím mờ mờ, dài cả hai thước. Luồng kiếm khí làm Cô Lâu Thiên Tôn kinh hãi vô cùng, hắn nằm mơ cũng không thể ngờ công lực của Âu Dương Hải đã đến cảnh giới tinh thâm tuyệt diệu, hôm nay nếu không giết chàng thì thật sự sau này sẽ không kịp hối. Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy thần kỳ, mấy giờ trước, kiếm khí của Âu Dương Hải đả thương Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần bất quá chỉ dài một thước mà thôi, mà trong thời gian ngắn ngũi này, công lực của chàng lại tiến triển gấp bội, sự tăng tiến võ công không tiền khoáng hậu này làm sao không làm cho mọi người kinh hãi cho được. Kiếm khí đả thương người, là cảnh giới tối cao của kiếm thuật, Cô Lâu Thiên Tôn cũng không dám liều, tung mình lùi lại. Âu Dương Hải yễm hộ Lý Xuân Hoa, Cổ Thiên Nhân Viên rút lui, Cô Lâu Thiên Tôn vừa tránh né Âu Dương Hải đã tung mình phóng ra ngoài sáu bảy trượng, nhập cùng Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa, ba người phóng vút như tên bay, biến mất vào màn đêm trước khi trời hững sáng. Cô Lâu Thiên Tôn ngẫn ngơ nhìn theo, lặng im không nói. Chỉ nghe Bắc Quốc Tiên Cơ chậm rãi nói: - Đây là đứa đệ tử giỏi do ngươi dạy nên. Cô Lâu Thiên Tôn thản nhiên nói:- Một thân võ học của nó, thế gian hiếm có, nhưng công lực hãy còn chưa đến hỏa hầu, nếu qua vài năm nữa, chúng ta khó mà vượt khỏi nó. Nhưng võ công của nó càng cao, tính mạng của nó càng thâu ngắn lại, ta đã ngầm đảo lộn cách vận chuyển khí huyết trong chín chiêu tuyệt học của "Hải Lưu Chân Kinh", tương lai không lâu sau hắn sẽ chết ta chưa thể làm cho hắn hoàn toàn nghe ta sai khiến được. Nói xong, thở dài một tiếng, giống như cảm thán vô hạn. Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên ngước nhìn sao mọc lưa thưa trên trời, cười to một hồi, nói:- Cuối cùng nó cũng phải bỏ mạng dưới âm mưu của ta, dù có một thân tuyệt thế võ công cũng phỏng có ích gì? Thiên hạ giang hồ võ lâm duy chỉ có Cổ Lão Thiên là độc tôn. Nói xong hắn cười lên điên cuồng không ngớt. Tựa hồ như hắn cho rằng Âu Dương Hải cuối cùng tất phải chết, kết cục sau cùng hắn phải chinh phục thiên hạ võ lâm, hắn là duy ngã độc tôn. Nhưng trong nháy mắt? Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên thôi cười, nét mặt hắn ngẫn ngơ đến xuất thần. Sự thay đổi tình cảm liên tiếp này cũng làm cho Bắc Quốc Tiên Cơ đồng thời sững sốt. Qua một lúc, Cô Lâu Thiên Tôn nhìn Bắc Quốc Tiên Cơ, hỏi:- Ngươi cho rằng công lực tiềm kình của Âu Dương Hải như thế nào? Bắc Quốc Tiên Cơ thản nhiên nói:- Hình như cao hơn chúng ta. Cô Lâu Thiên Tôn lại hỏi:- Ngươi có thể nhìn ra lai lịch võ công của tiểu tử đó không? Bắc Quốc Tiên Cơ khẽ hừ một tiếng, nói:- Võ công của hắn bao la vạn tượng, làm sao có thể nói hết. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Ta hỏi ngươi, võ công của hắn có giống với võ công của Lâm Đại Ngọc không? Bắc Quốc Tiên Cơ lắc đầu đáp:- Không giống. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Nhưng ta cảm thấy sự tăng tiến về võ công mau chóng của hắn giống như Âu Dương Kiệt năm xưa. Âu Dương Kiệt đã tập luyện một môn "Huyền Âm?ộc Khí Tâm Pháp" giúp sự tăng triển võ công, mà tên tiểu tử này đã từng tránh khỏi hai lần ta phóng độc, hiển nhiên hắn cũng luyện "Huyền Âm Độc Khí Tâm Pháp?" Bắc Quốc Tiên Cơ kêu lên ngạc nhiên, nói:- Ch»ng lẽ là như vậy ư? Nếu không thì nàng ta sao lại ngã bệnh?? Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Nếu ngươi không muốn tương lai sẽ có thêm một kình địch, chúng ta nên hợp lại diệt trừ Âu Dương Hải đi! Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng cười, nói:- Ngươi hãy còn chưa giao cho ta "Hải Lưu Chân Kinh" như trong giao ước, bởi vì ta không muốn sau này trúng ám toán bằng chất độc của ngươi, cho nên ta phải biết bí quyết cách dùng độc trong sách đó. Cô Lâu Thiên Tôn cười, nói:- Được lắm! Ngươi vẫn cứ cho rằng ta là kẻ địch. Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn lấy từ trong người ra một quyển sách nhỏ, lại nói:- Người nói Lâm Đại Ngọc còn ở trên đời, bây giờ nàng ở đâu? Bắc Quốc Tiên Cơ dùng tay tiếp cuốn sách, nói:- Dưới một vách núi ở ngọn núi phía đông Cửu Cung sơn. Nói xong, Bắc Quốc Tiên Cơ xoay mình định đi. Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn cười nói: - Lời của ngươi có thể tin được chứ? Bắc Quốc Tiên Cơ nói:- Hoàn toàn có thể tin được, nhưng khi ngươi đến đó, chìa khóa Âm Dương đã bị ta nhanh chân lấy mất rồi. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:-?ã vậy, ngươi hà tất phải đi vội như thế. Bắc Quốc Tiên Cơ quay đầu lại nói:- Ta rất sợ bị ngươi ám toán. Cô Lâu Thiên Tôn bỗng thở dài thê lương nói:- Hình như lúc nào ngươi cũng đề phòng ta? Ta nói cho ngươi biết một tin không hay, Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng đã tỉnh táo lại không điên cuồng như trước nữa, nhưng bà ta lại đứng về phía đối địch với chúng ta, nếu hai người chúng ta không tồn tâm đối địch, ngươi thử nghĩ coi, với sức của Âu Dương Hải và Lâm Nguyệt Hồng, ngươi có thể đối phó được không? Bắc Quốc Tiên Cơ ngạc nhiên hỏi:- Lời nói của ngươi là thật hay giả? Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Chỉ cần chúng ta liên hợp đứng về một phía trừ đi hai kẻ cường địch này, từ nay về sau võ lâm thiên hạ sẽ là của chúng ta. Bắc Quốc Tiên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:- Ta có thể liên thủ hợp tác với ngươi một lần nữa, có điều ta mãi mãi vẫn không tin ngươi. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Chỉ cần ngươi muốn, mọi việc sẽ tốt hơn nhiều, nếu ngươi không chê thì xin hãy vào sảnh đàm đạo, dù ngươi có đề ra yêu cầu gì ta vẫn có thể tiếp nhận. Bắc Quốc Tiên Cơ gật đầu nói:- Được, ta cũng không sợ ngươi giở trò gì. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, cất bước đi vào đại sảnh? Lại nói Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên , Lý Xuân Hoa ba người chạy như bay ra khỏi tòa trang viện, nhắm hướng thảo nguyên chạy thẳng một hồi. Âu Dương Hải quay đầu lại nhìn thấy không có ai truy đuổi, ngừng lại nói:- Viên bá bá, bây giờ chúng ta phải đi đâu? Cổ Thiên Nhân Viên ngừng lại, thở dài một tiếng, nói:- Ta cũng không biết nàng bây giờ ở đâu. Âu Dương Hải như nhớ ra chuyện gì, thở dài thê lương, nói:- Viên bá bá, tiểu điệt có nhiều chuyện không được rõ muốn hỏi bá bá. Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Ngươi có chuyện gì muốn hỏi? Hỏi đi! Âu Dương Hải nói:- Từ khi tiểu điệt và Viên bá bá gặp mặt đến nay, tiểu điệt cảm thấy trong lòng Viên bá bá như có một chuyện ưu sầu, mà chuyện này lại có liên quan rất mật thiết đến tiểu điệt, có phải vậy không? Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu nói:- Phải, đó là chuyện liên quan đến mẫu thân ngươi. Âu Dương Hải kinh hãi kêu lên:- Mẫu thân của tiểu điệt thật sự còn sống ở trên đời này ư? Cổ Thiên Nhân Viên than thở:- Mẫu thân của ngươi?ông Hậu Lâm Đại Ngọc hiện nay vẫn còn sống. Âu Dương Hải vừa nghe tin này, nhất thời muôn vàn cảm xúc dâng lên, nước mắt tuôn trào. Lý Xuân Hoa đột nhiên hỏi:- Viên bá bá, người mà Cô Lâu Thiên Tôn và Bắc Quốc Tiên Cơ đàm luận chắc là Lâm bá mẫu rồi. Không biết Viên bá bá trong lúc họ nói chuyện đã nghĩ ra một chuyện trọng đại gì? Lý Xuân Hoa nói chưa hết, Cổ Thiên Nhân Viên đột nhiên tỉnh lại, mặt biến sắc nói:- Hải nhi, ngươi mau đi gặp mẫu thân, bọn chúng hình như đã biết mẫu thân ngươi ở đâu mà còn có ý đồ tấn công mẫu thân của ngươi, ngươi đi mau. Cổ Thiên Nhân Viên tính tình bao thái, mỗi lần ông ta gặp phải chuyện hệ trọng thì có thái độ hoang mang vội vã, bây giờ ông ta cứ kêu Âu Dương Hải đi tìm mẫu thân, mà Âu Dương Hải còn chưa biết mẫu thân của chàng là ai . Âu Dương Hải kêu lên:- Viên bá bá, mẫu thân của tiểu điệt là ai, bây giờ người ở đâu? Cổ Thiên Nhân Viên ngây ra, nói:- Ta cũng không biết bây giờ đệ muội ở đâu. Hải nhi, người trị liệu vết độc thương cho ngươi chính là mẫu thân của ngươi?ông Hậu Lâm Đại Ngọc. Âu Dương Hải kinh hãi kêu lên:- Bà ta? di nương của ta, chính là mẫu thân yêu quí của ta! Bà ấy quả thật là? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 21 GIẤC MỘNG NAM KHA Trong đầu Âu Dương Hải lập tức hiện lên dung mạo hiền từ của Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, và cả những lời trò chuyện hôm trước với mình. Âu Dương Hải a lên một tiếng, nói:-Sao ta hồ đồ như vậy, sao ta không phát giác chuyện này! Mẫu thân ơi! Sao không nói cho con biết sự thật?Cổ Thiên Nhân Viên nói:-Mẫu thân của ngươi tạm thời không nói cho ngươi biết, đương nhiên là có dụng ý của bà ta. Nhưng bây giờ sự tình diễn biến vô cùng nguy cấp, mẫu thân của ngươi trong lúc chữa thương cho ngươi đã đem công lực bản thân truyền thụ cho ngươi... Âu Dương Hải nói:-Sao? Mâu thân đã truyền hết công lực cho tiểu điệt? Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói:-Hiện tại, đệ muội từ một tuyệt đại cao nhân biến thành một phàm nhân, hành tung của đệ muội bị Bắc Quốc Tiên Cơ phát hiện, tính mạng cực kỳ nguy hiểm, ngươi và Lý Xuân Hoa mau đi gặp bà ấy, ta đi đến bảy ngọn tháp để triệu tập nhân thủ, chuẩn bị phản công . Âu Dương Hải vội nói:-Viên bá bá, tiểu điệt đi ngay, mẫu thân tiểu điệt đang ở tại phía bắc một ngọn núi, cách đây trăm dặm tại một u cốc... Âu Dương Hải chưa nói xong đã tung mình lao đi. Thật là một chuyện đáng buồn, đáng hận lúc này Cổ Thiên Nhân Viên lại quên nói cho Âu Dương Hải biết là mẫu thân của chàng chính là Bạch Hoàng Giáo Chủ. Âu Dương Hải vì muốn gặp mặt mẫu thân ngay, nên thân mình hướng về hướng đông nhanh như tên bắn, Lý Xuân Hoa chạy theo sau vã cả mồ hôi. Âu Dương Hải vừa chạy như điên, vừa suy nghĩ... Chàng nghĩ... mẫu thân hẹn với mình một trăm ngày, lúc này xem ra có thể mẫu thân vì công lực đã hết, có thể trước trăm ngày thì vận mạng chấm dứt... Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải nước mắt tuôn rơi, nước mắt nhỏ xuống từng giọt bị gió thổi đi rất xa. Chạy miết hơn hai giờ, Âu dương Hải đã đến ngọn núi phía đông của Cửu Cung Sơn. Thình lình... Trong khe núi tịch mịch, vang lên tiếng kêu xé tai... Âu Dương Hải giật mình, nghĩ: "Chẳng lẽ họ đã phái người đến chỗ mẫu thân?". Trong lòng Âu Dương Hải rất sốt ruột quay đầu lại nói:-Hoa tỷ tỷ, ta đi trước một bước đây.Nói xong, Âu Dương Hải tung mình như cách chim bay thẳng xuống khe núi, lòng chàng lo lắng cho an nguy của mẫu thân nên vượt cả mọi nguy hiểm mà đi. Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải từ trên vách núi cao mấy chục trượng bay xuống nàng kinh hãi kêu lên:-Âu Dương Hải, nguy hiểm... Nhưng Âu Dương Hải đã bay xuống khỏi núi, lao thẳng xuống khe suối.... Từ khi tiếng kêu kia đã tắt, không còn nghe thấy một âm thanh nào nữa. Âu Dương Hải lòng nóng như lửa đốt trong nháy mắt, chàng đã trông thấy ngôi đình viện nho nhỏ. Gió sớm vi vu, Âu Dương Hải nghe trong gió một mùi máu tanh. Chàng đã trong thấy trên chiếc cầu nhỏ và xung quanh đình viện, xác chết nằm la liệt rõ ràng một trận ác đấu thảm khốc vừa diễn ra. Chàng không biết mẫu thân mình còn sống không? Âu Dương Hải còn chưa tới đã kêu lớn:-Mẫu thân ơi, con đã về đây... Thanh âm bi thương, thê lương. Hoang mang, lo lắng. Đột nhiên Âu Dương Hải trông thấy từ cửa viện một người áo đen đi ra. Âu Dương Hải thất thanh la lên:-Bạch Hoàng giáo chủ ngươi là hung thần... Đáng thương thay cho Âu Dương Hải, chàng tưởng lầm chính là người đến sát hại mẫu thân của mình, mà Bạch Hoàng Giáo Chủ xuất hiện như vậy, hiển nhiên là mẫu thân bỏ mạng dưới tay hắn Âu Dương Hải kinh hãi phẫn nộ, thật khó nói hết bằng lời. Chàng hét lớn như điên khùng, thân mình như mãnh hổ xuất chuồng, lao thẳng đến người áo đen vung chưởng phóng ra . Từ trong cửa tiểu viện vụt xuất hiện một cô gái áo đỏ, cô ta xông tới trước mặt người áo đen, kêu lên:-Âu Dương Hải, không được động thủ Nhưng luồng kình khí phách không của Âu Dương Hải đã trúng đích rồi. Cô gái áo đỏ vung tay phóng ra hai luồng ám kình tiềm lực... Một tiếng nổ rung chuyển không trung ... Cô gái áo đỏ hự lên một tiếng, cả người bị chấn động bay vào tường tiểu viện, rồi rớt xuống đất. Cô gái áo đỏ vùng dậy kêu lên: Bà ấy là mẫu thân của ngươi, ngươi... ngươi... Miệng cô gái áo đỏ phun ra một búng máu tươi, lại ngã vật xuống! Lúc này Âu Dương Hải đang định phóng chưởng thứ hai đánh ra, nghe vậy vội vã thâu lại. Phía sau vang lên tiếng thét của Lý Xuân Hoa:-Âu Dương huynh, đừng động thủ. Âu Dương Hải sửng sốt ngây ra Hình như chàng bị một việc cực kì ghê rợn làm cho chàng sợ hãi. Lúc này nữ nhân áo đen nằm trên mặt đất bỗng đưa tay tháo bỏ miếng lụa đen che mặt, lộ ra một mái tóc bạc, một khuôn mặt hiền từ đang mỉm cười. Âu Dương Hải thất kinh la lên:-Mẫu thân... Chàng bổ tới, ôm lấy vị lão phụ nhân áo đen này. Phụ nhân áo đen khẽ gật đầu, gượng cười nói:-Con trai ta đã không lảm cho ta thất vọng, công lực con đã tăng nhanh như vậy. Ôi! Lục Thiên Mai là cô gái tốt con hãy mau cứu trị nó... Lúc này Âu Dương Hải đau buồn không muốn sống nữa, kêu lên:-Mẫu thân, mẫu thân ơi! Con...con...! Con giết thân mẫu rồi... Giọng chàng run rẩy, khổ sở, buồn thương. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ lắc đầu nói:-Không! Con ơi, con không có sát hại mẫu thân. Âu Dương Hải nước mắt ràn rụa, khóc lóc nói:-Mẫu thân! Vì sao người không nói cho con biết, sao thân mẫu không sớm nói cho con biết! Đông Hậu Lâm Ngọc, tay trái vò đầu Âu Dương Hải, khẽ nói:-Con trai! Con đến thật đúng lúc, ôi! Nếu đúng hạn kỳ trăm ngày nữa con mới tới, ta sẽ không thể gặp mặt con lần chót ta rất vui mừng, con biết rằng bây giờ ta vui mừng biết bao nhiêu! Giọng nói của bà từng câu từng chữ đều đầy huyết lệ. Âu Dương Hải nghe mà đau khổ không muốn sống nữa, kêu lên một tiếng:-Mẫu thân ơi! Nước mắt chàng ràn rụa, cơ hồ muốn ngất đi. Lý Xuân Hoa nghe tiếng kêu của Âu Dương Hải, trong lòng kinh hãi vội chạy đến đưa ngón tay điểm vào yếu huyệt "Huyền cơ? của Âu Dương Hải, nàng nói:-Bá mẫu còn nhiều lời muốn nói với huynh, huynh đừng để lỡ cơ hội này mà cuộc đời nuối tiếc. Lý Xuân Hoa biết lúc này Lâm Đại Ngọc đang gắng chút sức tàn để cầm cự, một khi chân khí đã tuyệt thì bà sẽ tắt thở. Trên khuôn mặt tái nhợt của Đông Hậu Lâm Đại Ngọc hiện một nụ cười vui sướng, nói nhỏ:-Xuân Hoa, ta rất vui là con cũng tới, ôi... Đứa con trai đáng thương của ta nếu có thể được một vị tài nữ như con chiếu cố thì trong tâm ta thấy an lòng. Bà nói mấy câu này, hai mắt vô thần nhìn Lý Xuân Hoa, như muốn đợi câu trả lời của nàng. Lý Xuân Hoa đương nhiên biết tâm ý của Lâm Đại Ngọc:-Bá mẫu! Người yên tâm con sẽ chiếu cố Âu Dương Hải. Đáng hận là điệt nữ không ngờ bá mẫu, lại là mẫu thân của Âu Dương Hải. Con thật là ngốc, nếu không thì hôm nay đâu xảy ra chuyện đáng tiếc này. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ mỉm cười, nói:-Xuân Hoa! Ta rất vui mừng . Không biết thương thế của Thiên Mai như thế nào. Lý Xuân Hoa nói:-Thương thế của Lục cô nương con đã xem qua rồi, đã cho nàng uống thuốc rồi. Tuy bị thương rất nặng nhưng công lực của nàng rất thâm hậu. Con nghĩ không có gì đáng lo đến tính mạng đâu. Bây giờ nàng ta đang vận khí điều tức tĩnh dưỡng, chỉ có bá mẫu không biết chúng con phải làm thế nào để cứu đây? Âu Dương Hải nghe nói như tỉnh cơn mơ, bây giờ chàng mới nghĩ đến tính mạng của mẫu thân nguy ngập, Âu Dương Hải vội vã bồng mẫu thân vào trong viện thất đặt lên ghế dài. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, cười nói:-Con ơi, đừng cứu ta nữa, nếu con vọng động dùng chân khi truyền sang cho ta thì con sẽ làm ta chết mau đó. Âu Dương Hải kinh hãi kêu lên:-Mẫu thân! Người thật sự phải chết ư? Sau khi mẫu thân chết rồi, biết bảo con làm thế nào đây! Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ nói: -Con, vốn ta phải chết từ lâu rồi, nhưng trời xanh còn cho ta sống để gặp mặt con, ta đã mãn nguyện rồi. Con, con người trước sau gì cũng phải chết, đời người đâu có cảnh mãi đoàn tụ mà không chia ly, không phải là ta không có lòng trách nhiệm, con đã trưởng thành đến thế này rồi, ta ra đi cũng yên lòng, ta đi tìm hồn của phụ thân con dưới âm gian. Hai tay Âu Dương Hải ôm lấy Lâm Đại Ngọc, kêu gọi:-Mẫu thân! Số mạng của người và phụ thân sao lại thê thảm thế này? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc chậm rãi nói:-Con ơi, số của con mới là khổ. Ôi! Chỉ cầu mong trời xanh ban cho con hạnh phúc, sung sướng, những ngày tháng hưởng phúc yên lành, phú quí, thế thì ta có làm trâu ngựa nơi âm cảnh cũng cam nguyện. Âu Dương Hải nghe xong ruột gan như đứt từng đoạn , thổn thức kêu lên:-Thân mẫu! Con... con.... Trong lòng chàng bị thương cực độ, làm cho tiếng nói của chàng tắt nghẹn. Đột nhiên Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ phát ra tiếng rên. Trên mặt bà tái nhợt, cơ thịt trên mặt co rúm lại đau đớn. Lý Xuân Hoa cầm tay phải bắt mạch cho Lâm Đại Ngọc, nói:-Bá mẫu! Người có cần điệt nữ giúp không? Đông Hậu Lâm Đại Ngọc hình như cố gắng nén nhịn sự đau đớn trong người lắc đầu nói:-Xuân Hoa bây giờ khí huyết của ta đã tận rồi, chắc chẳng còn bao lâu nữa thì ta lìa bỏ cõi trần, trong thời gian ngắn ngủi này, ta muốn nói với con một số chuyện và muốn tận mắt nhìn con và Hải nhi giao bái thiên địa Câu nói này của bà làm cho Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa ai nấy đều kinh ngạc, họ cho rằng lúc này thần trí không tỉnh táo, nói năng lung tung, cho nên hai người không nói năng gì cả Nhưng Đông Hậu Lâm Đai Ngọc lại nói:-Hai người các con nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái. Thật ra đây là môt tâm sự lớn nhất cả đời ta, ta muốn thấy con trai ta thành thân, ta chết mới nhắm mắt. Xuân Hoa! Bây giờ ta hỏi con, có phải con và Hải nhi yêu nhau phải không? Trong mắt Đông Hậu Lâm Đại Ngọc bắn ra tia sáng lạnh lùng, hình như ám thị một việc gì với Lý Xuân Hoa. Còn Lý Xuân Hoa nàng không thể nào hiểu được tâm ý của Lâm Đại Ngọc. Lúc này Lý Xuân Hoa không thẹn thùng nhi nữ nữa nàng gật đầu nói:-Bá mẫu, phải, con... Đông Hậu Lâm Đại Ngoc chậm rãi nói:-Ta muốn Hải nhi và Hoa nhi lập tức kết làm phu phụ, con đồng ý không? Lý Xuân Hoa nói:-Bá mẫu, con không muốn lúc này, bởi vì bá mẫu... Nàng muốn nói rằng trước lúc bá mẫu lâm tử, nếu hai người kết duyên, hợp chúc thì còn ra thể thống gì nữa. Đột nhiên Âu Dương Hải kêu lớn:-Mẫu thân ơi! Mẫu thân chết đi. Hải nhi không muốn sống nữa ... Lý Xuân Hoa nghe vậy, giật mình, bỗng nghĩ ra Lâm Đại Ngọc muốn mình và Âu Dương Hải giao bái thiên địa là hàm ý gì. Hoá ra bà biết Âu Dương Hải là một người ý chí rất kiên cường, hôm nay chàng nhất định sơ suất, gây nên kết quả là cái chết của mẫu thân, Âu Dương Hải cho rằng mình là hung thủ giết chết mẫu thân. Lâm Đại Ngọc nhìn ra điểm này của Âu Dương Hải, cho nên bà muốn Lý Xuân Hoa lập tức cùng chàng kết làm phu phụ, để Lý Xuân Hoa với ân tình ôn tồn nhu thuận của nàng khuyên giải ý không muốn sống của Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nghĩ đến đây, gật đầu nói:-Bá mẫu, con... con đồng ý... Âu Dương Hải hét lên:-Không! Không được, con... con sát hại mẫu thân, trên đời này không thể để cho đứa con nghịch tử này sống... Âu Dương Hải đột nhiên đưa tay phải ra sau lưng nắm lấy thanh Tứ Vi Kiếm. Lý Xuân Hoa kêu lên:-Âu Dương Hải, huynh không được chết... Âu Dương Hải đã rút kiếm ra một nửa, cổ tay bị Lý Xuân Hoa nắm chặt, đôi mắt chàng nhìn mẫu thân, nước mắt tuôn trào. Lý Xuân Hoa cũng rưng rưng nước mắt. Cổ tay Âu Dương Hải lỏng ra, kêu lên:-Mẫu thân! Hải nhi làm sao sống đây! Trừ phi mẫu thân có thể sống lại, con... Đông Hậu Lâm Đại Ngọc đột nhiên phun ra một búng máu tươi, phát ra giọng nói cực kỳ bi thảm thê lương, ai oán:-Hải nhi, con không thể chết, nếu con chết đi, ta và phụ thân của con dưới cửu tuyền sẽ vĩnh viễn hận đứa con bất hiếu này. Hải nhi, không phải con giết mẫu thân đâu, bởi vì trong lúc trị độc thương cho con, nhất thời không biết sự lợi hại võ công đã luyện của bản thân đã tự làm tổn thương kinh mạch, mấy ngày này có thể nói là đã đối diện với bờ vực của cái chết, hôm nay lại gặp phải cường địch vây đánh, nếu không có đồ đệ là Lục Thiên Mai gắng sức chống địch thì bản thân đã chết từ lâu rồi, một chưởng của con chỉ là đánh trúng Lục Thiên Mai mà thôi. Hải nhi nếu con biết mười tám năm trước, ta và phụ thân của con chịu sự hành hạ tàn khốc của Thiên Kiếm Đàm, thì con sẽ cương quyết sống ở trên đời này, rửa nhục phục thù cho cha mẹ Huống chi hương hỏa của nhà họ Âu Dương là phải do con tiếp tục, "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Hải nhi, con hãy đáp ứng cho lời ta, con không được chết. Hãy nghe lời ta, lập tức cùng Lý Xuân Hoa giao bái thiên địa, để lòng ta thanh thản ra đi. Âu Dương Hải sắc mặt đau khổ lặng lẽ nhìn Đông Hậu Lâm Đại Ngọc Lúc này Lý Xuân Hoa cũng đầy vơi sầu muộn hiện lên giữa lông mày. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc khẽ thở dài một hơi... giọng nói rất thống khổ bi ai:-Hải nhi ch»ng lẽ con nhẫn tâm không đáp ứng nhu cầu của mẫu thân ư? Âu Dương Hải bật khóc kêu:-Mẫu thân! Con đồng ý... con... Âu Dương Hải đến gần Lý Xuân Hoa, hai người song bái thiên địa và bái mẫu thân xong, lại bái nhau một bái xong rồi đứng dậy. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc yếu ớt nói:-Con yêu quí, ta rất vui mừng. Con ơi, chắc phụ thân của con cũng vui mừng lắm đấy. Âu Dương Hải nghe vậy, trong lòng thêm đau khổ vạn phần. Lý Xuân Hoa nhìn Âu Dương Hải, định nói nhưng lại thôi, khẽ thở dài ai oán thê lương... Đông Hậu Lâm Ngọc lại nói:-Hải nhi, hình như ta cố gắng không còn bao lâu nữa, con đừng oán trách, ta... phải rời bỏ các con rồi... Hải nhi, ta nói cho con biết, Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội chính là Bắc Quốc Tiên Cơ... Sự bi thương, sầu thảm lúc này của Âu Dương Hải khó mà hình dung được. Cả núi Cửu Cung Sơn bao trùm một tầng mây sầu thảm . Rất lâu sau... Lý Xuân Hoa đột nhiên nói:-Âu Dương huynh, đây là sự an bài sắp xếp của trời, người chết thì không thể sống lại, chàng đừng khóc mà có hại cho thân thể... Âu Dương Hải vẫn thổn thức nói:-Chẳng lẽ số mạng của Âu Dương Hải lại khổ như vậy sao? Từ nhỏ phụ mẫu đã lìa xa, mất đi tình thương của mẹ, người dưỡng mẫu duy nhất nương tựa lại bị thảm sát, mà bây giờ mới biết người mẹ thân sinh mình còn sống, thì thần chết không dung tình cướp đi sinh mạng của người, sinh tử ly biệt... đây... đây chẳng lẽ chính là số mạng của Âu Dương Hải ư? Trời ơi... ông quá không công bằng ... Xuân Hoa... nàng bảo ta phải làm gì bây giờ... Âu Dương Hải chẳng đợi nói xong đã khóc không thành tiếng Lúc này Âu Dương Hải thực như đứt rời ruột gan từng đoạn Lý Xuân Hoa nói:-Âu Dương huynh, đừng khóc nữa, nên nghĩ cách báo mối huyết hải thâm cừu này mới là... Âu Dương Hải trong lúc bi ai nghe vậy đôi mắt loé lên tia sáng kinh người đầy vẻ oán hận, tàn độc. Chàng tự nói như nằm mơ. Phải... phải... ta phải báo thù... ta phải báo thù... ta muốn giết hết những người trong thiên hạ có thù với ta... ta phải giết sạch những kẻ giả nhân giả nghĩa... ha ha ha ha... ta tàn sát những kẻ ngăn cản ta báo thù... ha ha ha ha... Nói xong ngẩng đầu cất một tràng cười sằng sặc... Tiếng cười cực kỳ thê thảm, đau đớn tuyệt vọng... Lý Xuân Hoa thấy chàng cười như điên cuồng,không khỏi kinh hãi, vội điểm vào hai huyệt đạo "Khí hải", "Thiên linh" của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hự lên một tiếng, cả thân người hôn mê ngất lịm đi. Lý Xuân Hoa lo lắng cúi đấu nhìn chàng, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Hải cặp lông mày hơi nhíu lại, giữa ấn đường hiện lên sát khí dày đặc. Nàng nghĩ thầm: "E rằng từ nay về sau võ lâm phải vì chàng mà dẫn đến một cuộc tàn sát lớn. A! Mình không nghĩ cách cảm hóa chàng để cứu chàng ra khỏi cuộc chém giết này thì không được" Âu Dương Hải đột nhiên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Lý Xuân Hoa đến xuất thần. Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải bị mình điểm trúng hai nguyệt "Khí hải", "Thiên linh" mà có thể tạm thời tỉnh lại như vậy, nàng không khỏi kinh ngạc. Lý Xuân Hoa hỏi:-Âu Dương huynh hiện thời chàng cảm thấy thế nào? Nguyên là Âu Dương Hải từ khi được Đông Hậu Lâm Đại Ngọc đem công lực chân nguyên toàn thân truyền cho chàng từ đó thể trạng chàng lúc nào cũng đang biến hoá, công lực dần dần gia tăng, hai huyệt "Nhâm Đốc" sớm đã được đả thông, mỗi một lần chiến đấu nội lực gia tăng lên rất nhiều, khi Lý Xuân Hoa điểm trúng hai nguyệt "Khí hải", "Thiên linh" của chàng, nhất thời vì bị thương quá độ, khí quyết bị ngăn trở mà hôn mê đi, nhưng nội lực vô cùng tiềm phục ở đan điền lập tức hóa thành luồng nhiệt khí từ từ bốc lên, làm phá tan những khí huyết bế tắc, cho nên Âu Dương Hải mới trong thời gian ngắn đã lập tức tỉnh lại. Trong sơn động phủ đầy mây sầu mù thảm, hai người đứng lặng im không nói. Tĩnh lặng. Tất cả đều yên lặng tĩnh mịch. Thình lình. Một tiếng chim đêm kêu quang quác, làm thức tỉnh con người.Thiếu một đoạn, cần check với truyện Lý Xuân Hồng giật mình, hét lên một tiếng, tay phải trầm xuống vỗ vào huyệt "mệnh môn" của Lục Thiên Mai. Lục Thiên Mai kinh ngạc Lý Xuân Hồng trong khi thụ chế lại có thể phản kích nhanh, nàng lắc vai lùi lại bốn, năm thước. Lý Xuân Hồng đánh ra liên hoàn ảnh chưởng, chưởng ảnh phiêu phiêu, trong nháy mắt đánh ra chín chưởng. Lục Thiên Mai mấy lần bị đánh cho phải né trên né dưới, trong lòng giận dữ cao độ, mày liễu dựng ngược, nên không tránh né nữa, trầm giọng quát lên một tiếng. Song chưởng đánh thốc ra thẳng vào ngay giữa chưởng ảnh của Lý Xuân Hồng. Hai luồng cường kình chưởng lực tiếp chạm, không khí lay động rồi cuốn lên thành gió. Lý Xuân Hồng té lùi năm, sáu bước mặt tái xanh. Lục Thiên Mai đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích miệng phun ra một bụm máu tươi rồi ngồi bệt xuống đất. Luận công lực mà nói thì Lý Xuân Hồng hãy Thiếutrị vết độc thương cho ngươi mà không tiếc rẻ truyền hết nội lực cho ngươi, vì ngươi mà bà ta đã hi sinh tính mạng quí báu, ngày hôm nay mới chết thi thể hãy còn chưa lạnh, ngươi lại còn dám ra đây... ngươi nói, ngươi nói, ngươi hãy còn là người không? Ngươi thật sự không bằng chó heo... Những tiếng nói phía sau trở thành tiếng nghẹn ngào xúc động. Lúc này Âu Dương Hải xấu hổ quá, chỉ mong trên mặt đất có lỗ để mà chui xuống. Lý Xuân Hồng đã rơi rơi nước mắt thảm thiết nói:-Âu Dương Hải, huynh có biết lúc huynh đi khỏi thì huynh đệ Thanh Đạo Minh chúng ta đã gặp những tai hoạ nào không... chết... chết, mà huynh và tỷ tỷ ta lại ở đây. Nói đến đây, nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng. Lý Xuân Hồng lúc này ruột gan đau thắt, nên biết rằng nàng đối với Âu Dương Hải kính mộ sâu sắc đến cỡ nào, mà bây giờ giấc mộng đẹp của nàng đã như khói mây tiêu tan mất hết...Âu Dương Hải nói:-Ta... ta... nàng nghe ta... Lý Xuân Hồng lạnh lùng nói:-Hừ! Có chuyện gì đáng nói nữa... Lục Thiên Mai nói:-Chẳng lẽ chuyện này còn cho ngươi biện giải hay sao? Hừ, may mà ngươi hãy còn tự xưng là người hiệp nghĩa! Âu Dương Hải lúc này như có hàng vạn mũi kim đâm vào lòng, mặt trở nên tái nhợt, không dám nói tiếng nào, chỉ hận không độn thổ quách cho rồi. Toàn thân Âu Dương Hải run rẩy, cúi đầu xuống hai mắt tuôn trào hai hàng lệ. Lý Xuân Hồng thấy vẻ đau buồn của chàng, vô cùng đáng thương, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, miệng lạnh lùng nói:-Khóc! Hừ, nam tử khóc có thể giải quyết được sự việc không? Không biết Lý Xuân Hoa đã tỉnh dậy từ lúc nào, nàng vụt xuất hiện, quì gối xuống đất, vừa khóc vừa nói:-Lục cô nương, Hồng muội, tất cả do ta không tốt, xin mọi người đừng trách móc chàng nữa... Chàng không có tội gì... do ta đã hại chàng... do ta không tốt... các ngươi giết ta đi... các ngươi giết ta đi... Âu Dương Hải nghẹn ngào nói:-Xuân Hoa... nàng không có lỗi... nàng không có lỗi... tất cả là do ta. Lý Xuân Hồng và Lục Thiên Mai thấy tình cảnh như vậy, dù là lòng dạ sắt đá, cũng nguôi đi một nửa, ai nấy đều cất tiếng thở dài buồn bã. Đột nhiên Âu Dương Hải đẩy Lý Xuân Hoa ra đưa tay lau vết máu trên khoé miệng, cắm đầu chạy về phía đông. Lý Xuân Hoa kêu lớn một tiếng, cũng vội vã đuổi theo. Trong nháy mắt, bóng hai người đã biến mất trong màn đêm. Lý Xuân Hồng và Lục Thiên Mai đưa mắt nhìn theo bóng hai người biến mất dần nơi góc núi, rồi lại nhìn nhau, ai nấy đều thở dài một tiếng rồi mỗi người đi mỗt ngả. Một lát sau Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa quay trở lại thần thái thẫn thờ. Gió lạnh sao tàn. Lúc này trên đỉnh Cửu Cung Sơn lại trở về sự im lặng tĩnh mịch vốn có... Trái đất trở nên hoang vu lạnh lẽo ... * * * Qua một ngày, ánh tàn dương phủ chiếu khắp mặt đất, ánh xạ lên một thế giới hoàng kim. Tại Cửu Cung Sơn bên bờ Thiên Kiếm Đàm. Trời không chút gió, trăm hoa nở im lìm, một không gian lặng lẽ. Mặt đầm Thiên Kiếm Đàm mấy mươi dặm, nước xanh ngắt phẳng lẳng, thuỷ quang trong vắt, phản chiếu ánh tà dương như trăm ngàn dải lụa vàng, xa xa nơi chân trời những cánh chim tung cánh bay lượn. Yên tĩnh. Tất cả đều im lìm, tĩnh lặng. Bên bờ đầm lạnh lẽo, có một nam và nữ đang đứng, sau lưng hai người, trên mặt đất là một cỗ quan tài sơn màu đỏ sậm, phía trước linh tiền có bày một ít đồ cúng, lư hương đồng có cắm một nén nhang. Hương khói thoang thoảng bốc lên không. Họ chính là Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, lúc này ruột gan rối bời vì vừa mới mất mẹ, trong quan tài chính là vị hào hùng võ lâm giang hồ Đông Hậu Lâm Đại Ngọc. Lúc này họ đứng trầm tư nhớ lại chuyện cũ. Đột nhiên, trong rừng hoa mai có một bóng đen bay ra, bắn vút tới trước linh cửu Lâm Đại Ngọc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là toàn thân run lẩy bẩy, trong hai khoé mắt tuôn rơi những giọt lệ to bằng hạt đậu, khoé miệng khẽ giật giật, hiển nhiên nội tâm cực kỳ xúc động. Âu Dương Hải vụt ngẩng đầu lên chàng nhoáng trông thấy người vừa đến. Trong lòng kinh hãi vô cùng. Với khinh công vừa đến ngay sau lưng mình, mà mình không hề phát giác ra này.Võ lâm khó tìm người thứ hai. Khi chàng thấy rõ người này, lòng càng thêm kinh hãi, liên tưởng đến, mối huyết hải thâm thù, huyết mạch như muốn đứt tung, chàng quát lớn:-Cô Lâu Thiên Tôn đừng có giả bộ từ bi nữa.Âu Dương Hải đợi ngươi đã lâu, hãy còn không mau nộp mạng ra đây... Song chưởng vung lên hai luồng chỉ phong mạnh mẽ tuyệt luân, chưởng kình rít gió như sấm rền, đánh thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn không dám xem thường Âu Dương Hải, hai tay áo phất ra một luồng chưởng lực bảo vệ thân mình, né vội sang bên tay tránh khỏi một đòn đánh trực diện. Chưởng lực của họ vừa tiếp chạm, chỉ nghe bùng một tiếng, chu vi khoảnh ba trượng xung quanh cát sỏi bay tứ tung. Âu Dương Hải gầm lên một tiếng song chưởng biến hóa thành chưởng ảnh đầy trời nhắm Cô Lâu Thiên Tôn liên tiếp đánh ra tám chưởng, điểm ra ba chỉ phóng một đá, chiêu nào chiêu nấy nhằm nơi hiểm yếu mà đánh. Chân chưa chạm đất mà Tử Vi Kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Một chiêu "Phân Quang Tróc Ảnh", kiếm quang đầy trời, bóng kiếm loang loáng như điện, đâm thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn bị Âu Dương Hải đánh một trận ào ạt, làm hắn nổi xung lên, hú lên một tiếng, ngón vô danh tay tả xỉa vào Âu Dương Hải. Lý Xuân Hoa đứng bên ngoài hô lên:-Cẩn thận "Băng Tâm Chỉ"... Âu Dương Hải biết "Băng Tâm Chỉ" của hắn vô cùng lợi hại, chàng lách người né thế đánh, Tử Vi Kiếm sử dụng một chiêu "Lãng Dũng Thiên Lý" kiếm quang như sóng lớn vỗ bờ chém tới cổ tay địch thủ Một chiêu kiếm này cũng là chiêu từ trong Độc Kiếm Ma võ công bí kíp lãnh ngộ ra, chính trong lúc xuất kiếm, ngay cả chàng cũng không biết có bao nhiêu uy lực trong đó. Kiếm khí như cầu vòng bắn vọt đi, một bức màn kiếm vây kín thân mình của Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng kinh hãi, hắn không ngờ chỉ sau một ngày mà võ công của Âu Dương Hải tăng tiến rất nhiều, có thể xuất ra chiêu kiếm kỳ dị này. Thân mình Cô Lâu Thiên Tôn thoăn thoắt ẩn hiện liên tục, chỉ nghe "soạt" một tiếng thân mình hắn tuy đã đã xuyên qua kiếm ảnh đầy trời, nhưng bộ áo khinh trang đã bị Tử Vi Kiếm vạch một lổ rách dài. Đột nhiên Cô Lâu Thiên Tôn ngẩng đầu cười sằng sặc. Tiếng cười oang oang điếc tai, hiển nhiên là do trong lúc giận dữ cực điểm mà phát ra. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa thấy vậy mặt biến sắc, họ ngầm hiểu Cô Lâu Thiên Tôn sau tràng cười này sẽ có cái gì nữa đây. Tiếng cười đột nhiên ngưng lại... Hai con mắt của Cô Lâu Thiên Tôn bắn ra tia hung quang tàn khốc, cay độc, gian hiểm, chăm chú nhìn thẳng vào Âu Dương Hải Âu Dương Hải hai mắt nhìn mũi kiếm, sử dụng thế "Vạn Lưu Qui Tông" kiếm thức, tay bắt kiếm quyết, thân và kiếm hợp nhất đối diện thẳng với Cô Lâu Thiên Tôn. Trong chớp mắt, kiếm khí bắn vụt ra năm thước, kiếm quang toả sáng khắp xung quanh. Lý Xuân Hoa cũng lẹ làng rút trường kiếm. Chỉ chốc lát, bên bờ Thiên Kiếm Đàm này vốn bình thường yên tĩnh, bỗng chốc phủ lên một bầu không khí khẩn trương, ghê rợn... Cô Lâu Thiên Tôn nhìn Âu Dương Hài thủ thế, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, lùi lại một bước, rồi bước sang bên hữu hai bước. Hắn nhìn Âu Dương Hải chăm chú một hồi, lại di chuyển thân mình. Cô Lâu Thiên Tôn trù trừ mà vẫn chưa phát động thế công như vậy hiển nhiên là hắn bị một chiêu thức một vị của Âu Dương Hải làm cho hắn bị e dè. Âu Dương Hải cũng thấy hắn liên tiếp di động vị trí, nhưng mỗi bước chân đều hàm ẩn huyền cơ vô cùng, đó là hắn chọn vị trí có lợi nhất. Âu Dương Hài kinh thầm, bước chân cũng từ từ di động phía sau, sau cùng đứng xéo trước mặt Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn đứng nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích, hai mắt bất động nhìn chàng chăm chú. Lý Xuân Hoa ngừng thở, im lặng quan sát cuộc đấu sinh tử lập tức sẽ xảy ra! Tim nàng đập thình thịch. Hồi lâu... Qua thời gian uống cạn một ấm trà, hai người vẫn giữ nguyên vị trí, không có một động tác nào. Một hồi lâu nữa... Cô Lâu Thiên Tôn phát ra tràng cười sằng sặc. Nhưng lòng Âu Dương Hải vẫn lặng như nước, không hề chớp mắt lần nào, không hề có một cử động. Cô Lâu Thiên Tôn cười và nói:-Âu Dương Hải lúc này ngươi đã trúng "Huyền Âm Độc Khí" của lão phu rồi... Không đến ba khắc nữa thì huyết mạch toàn thân của ngươi sẽ đông lại hết, thân thể bị lạnh mà chết... ha ha ha... Thanh âm chứa dứt... Âu Dương Hải nghe nói thoáng kinh ngạc chợt cảm thấy một luồng gió lạnh cực kỳ âm hàn ập đến... Âu Dương Hải trợn mắt, gầm lên một tiếng Tử Vi Kiếm trong tay hoá thành ngàn lưỡi kiếm, kiếm khí như sóng vỗ bờ, thế mạnh bất khả đương, cuộn thẳng đến Cô Lâu Thiên Tôn. Lý Xuân Hoa đồng thời hét một tiếng, đâm ra một kiếm như chớp giật... Nhất thời tại đương trường kiếm khí bắn vọt ra như cầu vồng, đan xéo nhau như những tia lửa điện trong không trung loang loáng chói mắt, uy trấn sơn hà. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, song chưởng hoá thành chưởng ảnh đầy trời, một chưởng lực mạnh mẽ kèm theo luồng kình đạo âm nhu, đón kiếm quang lao thẳng tới, Trong nháy mắt ba người trên đương trường đã đấu sáu mươi mấy chiêu, Cô Lâu Thiên Tôn không muốn kéo dài cuộc chiến nên mỗi lúc một cay độc hiểm ác hơn. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa hai người kiệt lực ứng phó, dần dần trở thành thế bằng nhau. Lúc này ngoài rừng mai đột nhiên vang lên một tiếng hú dài dằng dặc, nội khí cực kỳ sung mãn. Cô Lâu Thiên Tôn cười hà hà nói:-Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, hôm nay các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây một bước... ha ha... Lý Xuân Hoa vừa nghe tiếng hú, thầm ngạc nhiên, nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói như vậy, trong bụng rất lo lắng, điều này làm cho tâm khí phù động, bộ pháp đã hơi loạn. Nên biết rằng Cô Lâu Thiên Tôn rất xảo quyệt, vừa nghe tiếng hú, không biết là bạn hay là thù, nhưng tóm lại là một cao thủ tuyệt đỉnh, do đánh lâu mà vẫn không hạ được địch nhân nên lập tức sinh kế độc, thầm biết rằng hạ một trong hai người không phải chuyện dễ nên dùng kế khích tướng. Lý Xuân Hoa nào có biết, trong lòng đã lo, kiếm pháp hơi loạn. Cô Lâu Thiên Tôn đâu chịu bỏ qua cơ hội tốt, mỉm cười nham hiểm song chưởng khẽ giương lên, từ trên không phất xuống một cái. Chỉ nghe tiếng hự, thân mình lắc lư một chập, lùi lại ba bước. Cánh tay phải của Lý Xuân Hoa xụi xuống trường kiếm rớt xuống đất, mặt trắng bệt như giấy, không một chút huyết sắc nào. Âu Dương Hải thấy Lý Xuân Hoa bị trọng thương vừa lo lắng vừa giận dữ lẫn lộn, gầm lên một tiếng dốc hết sức lực toàn thân lao vào tấn công Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn độc chưởng phóng ra, kình phong như sóng dữ trào bờ, lực đạo lớn mạnh tuyệt luân nghinh đón kiếm khí đầy trời. Một chưởng được tung ra, một chưởng khác tiếp tục phóng ra mấy luồng kình khí, giống như dòng suối, hình thành dòng khí lưu cực lớn. Âu Dương Hải hừ lên một tiếng, tay tả một chiêu "Hải Để Trầm Lôi" phóng ra, hữu kiếm chấn xuất cả ngàn đợt kiếm khí, kiếm quang lưu động loang loáng. Tiếng "Chát", "Chát" vang lên như tiếng pháo nổ liên châu. Âu Dương Hải hự một tiếng... Thân hình của chàng bay về phía sau, té lăn ra ngoài hai trượng, trường kiếm rơi xuống đất, mặt tái xanh, trên đầu vã mồ hôi. Nguyên là chàng dốc toàn bộ lực tấn công lần này hình như bị phản chấn trở lại, kình đạo cú đánh của chàng nặng đến mấy ngàn cân, sức phản chấn còn hơn cả ngàn cân, Âu Dương Hải bị chấn động đến nỗi khí huyết nhộn nhạo khớp xương cổ tay đau như muốn gãy. Cô Lâu Thiên Tôn cũng té lùi năm sáu bước hình như đã bị nội thương không phải là nhẹ, toàn thân khẽ run lên. Đột nhiên một tiếng hú vang tới, chỗ tiếng hú cất lên còn ở ngoài nửa dặm và truyền tới thẳng một mạch. Cô Lâu Thiên Tôn tung mình tới, cười lạnh lùng nói:-Âu Dương Hải lần này ngươi chết chắc rồi! Hê hê... Âu Dương Hải lượm Tử Vi Kiếm lên quát lớn:-Lão thất phu xem thử ngươi có bao nhiêu vây đảng, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi trong Thiên Kiếm Đàm này. Tử Vi Kiếm tay phải phát ra luồng kiếm khí tím ngát... Cô Lâu Thiên Tôn cười nhẹ, song chưởng múa lên nửa vòng,từ từ đẩy ra tựa hồ như không có một âm thanh nào phát ra. "¨m" một tiếng cực lớn thân mình Cô Lâu Thiên Tôn lắc lư. Âu Dương Hải loạng choạng lùi lại ba bước. Cánh tay cầm kiếm thùng xuống khoé miệng rỉ máu tươi. Đột nhiên trên không trung vang lên tiếng cười khanh khách như chuông kêu lanh lanh. Bóng đỏ vụt chớp... trên đương trường xuất hiện thêm một nữ nhân áo đỏ. Cô Lâu Thiên Tôn thấy người này thất kinh lùi lại một bước. Người này chính là Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng, cười khanh khách nói:-Một chiêu "Lưỡng Cực Huyền Nghi" giỏi thật. Xem ra so với mười tám năm trước còn tinh tiến hơn nhiều, không ngờ mười tám năm sau ngươi lại cố ý dùng để đánh một thiếu niên hậu bối! Ha Ha Ha... Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:-Đâu dám! Đâu dám! Chắc Dao Trì nữ hiệp cũng nên thử một chút xem sao... Trong lúc nói hai mắt bắn ra một đạo hung quang, song chưởng không ngừng xoay chuyển vũ động, hai đạo vô hình chưởng kình phóng ra như điện. Thân hình Dao Trì Nữ như bóng ma, không thấy bất cứ sự ra thế cử bộ nào, mà đã chuyển đến bên người Cô Lâu Thiên Tôn, thủ chỉ xoay chuyển từ một góc độ cực kỳ ảo diệu đã bấu trúng cổ tay của Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn hơi bất thần, hắn cảm thấy uyển mạch có vẻ tê dại, huyện môn đã bị Dao Trì bấu trúng rồi. Cô Lâu Thiên Tôn hừ lên một tiếng năm ngón tay lật lại, cũng chụp được uyển mạch môn, tay hữu của Dao Trì Ma Nữ. Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng cười khanh khách nói:-Cô Lâu Thiên Tôn Ta chỉ cần vận dụng nội công là có thể bứt đứt tâm mạch của ngươi! Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng cười nói:-Ngươi khoan hãy vội đắc ý, chắc ngươi cũng biết uy lực của chất độc "Địa Âm Huyền Quán Quân" rồi chứ! Chỉ cần ta khẽ búng ngón tay một cái thi ngươi đừng có mong sống sót! Âu Dương Hải đứng một bên thấy vậy cũng run người, thầm nghĩ, võ lâm ngày nay ai cũng xảo huyệt gian trá, võ công càng cao thì người đó càng hung hãn tàn độc. Dao Trì Ma Nữ phát ra giọng nói lạnh lẽo:-Cô Lâu Thiên Tôn giả sử ta muốn lấy cái mạng già của ngươi, trừ một mối hoạ lớn cho thiên hạ thì sao? Cô Lâu Thiên Tôn cười hề hề nói:-Hôm nay Cô Lâu Thiên Tôn này có thể đường đường đổi một mạng với Dao Trì nữ hiệp cũng đáng... Chỉ sợ ngươi không dám. Dao Trì Ma Nữ hừ một tiếng, nói:-Ngươi dám khẳng định ta không dám ư? Nói xong liền vận kình lực bấu chặt Cô Lâu Thiên Tôn đâu chịu để mất tiên cơ, cũng lập túc phát xuất nội kình. Hai người không hẹn mà nội lực đồng thời xuất thủ, đôi bên đều cảm thấy mệnh môn bị siết chặt như bị kẹp bằng kìm sắt, cả hai đều cố gắng không cho đối phương nắm chặt mệnh môn. Dao Trì Ma Nữ hừ một tiếng, một ngón tay mang theo kình phong điểm nhanh vào huyệt "Khí hải", "Huyền cơ" của Cô Lâu Thiên Tôn. Năm ngón tay của Cô Lâu Thiên Tôn như móc câu lật lại ngăn thế phản công, năm ngón tay đánh nhanh liên hoàn đánh ra chín chiêu... Trong chốc lát hai người đã triển khai trận quyết đấu sinh tử... Hai người càng đánh càng mau, họ vội vã cướp lấy tiên cơ. Chỉ thấy chưởng ảnh phiêu phiêu, chỉ phong rít gió. Chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào yếu huyệt của đối phương. Nên biết rằng đánh xáp la cà ở vị trí gần thì nguy hiểm tăng lên rất nhiều, chỉ trong khoảng cách một ly thôi cũng có thể chết như chơi, Âu Dương Hải đứng xem cũng thấy kinh hãi vạn phần. Bỗng nghe "Bốp" một tiếng chưởng ảnh thâu lại. Dao Trì Ma Nữ và Cô Lâu Thiên Tôn vẫn bấu chặt mạch môn của đối phương, và còn một tay thì dán chặt, không một cử động nào. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy họ cùng nhau giao thủ mà thần thái rất ung dung, thực ra lúc này họ dùng nội lực thiệt cao để phân thắng bại, sinh tử tồn vong, tất cả chỉ trong nháy mắt. Dao Trì Ma Nữ cười nói:-Cô Lâu Thiên Tôn nếu lúc này có một người khác tới cho ngươi một kiếm thì sao? Ngươi nghĩ thế nào? Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt nói:-Ta chỉ có một câu... hà hà... hà hà, ngươi có chắc là ngươi sống nổi không? Hà hà... Dao Trì Ma Nữ nghe ngạc nhiên, vốn bà ta nói câu đó vốn nhắc Âu Dương Hải hoặc Lý Xuân Hoa ở bên cạnh không nên bỏ qua cơ hội này, chỉ cần một nhát kiếm là Cô Lâu Thiên Tôn bỏ mạng, ai ngờ hắn hỏi lại câu này có dụng ý gì. Dao Trì Ma Nữ hỏi:-Chẳng lẽ ngươi hãy còn có trợ thủ? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:-Tuy ta không có trợ thủ nhưng Âu Dương Hải sau khi giết ta rồi hắn lại thả nguyên hung Dao Trì Ma Nữ giết hại phụ thân hắn là Âu Dương Kiệt hay sao? Dao Trì Ma Nữ mắng thầm: " Đúng là thủ đoạn đê tiện! " Đoạn quát lớn:-Cô Lâu Thiên Tôn ngươi đừng mong gắp than bỏ lửa tay người, nợ máu mười tám năm trước tự nhiên sẽ có người thanh toán với ngươi. Tự nhiên đôi mắt Cô Lâu Thiên Tôn loé lên tia oán độc nói:-Dao Trì Ma Nữ những việc ngươi làm thì tự ngươi biết lấy, hà tất phải nói nhiều với ta làm gì? Dao Trì Ma Nữ cười nhạt nói:-Chắc ngươi cũng không dám nhận cái nhục đó. Âu Dương Hải nhìn hai người, nói:-Cô Lâu Thiên Tôn nghe đây, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:-Hay lắm! Âu Dương Hải, ta và Dao Trì Ma Nữ đang đợi ngươi đấy. Âu Dương Hải thầm nghĩ: "Thật là xảo quyệt, hắn lại còn lôi cả Dao Trì Ma Nữ vào nữa". Chàng lạnh lùng nói:-Cô Lâu Thiên Tôn ta chỉ nói với ngươi. Bỗng nghe giọng nói của Dao Trì Ma Nữ:-Cô Lâu Thiên Tôn, có nghe không, người ta chỉ nói với ngươi đó. Cô Lâu Thiên Tôn nói:-Được! Được! Được, Cô Lâu Thiên Tôn này ngày khác sẽ nhất định phục bồi. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói:-Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng bà khoan vội đắc ý, sẽ có lúc ta tính sổ với bà. Bỗng nhiên lúc đó một tiếng hú vang lên. Tiếp đó, một tràng cười khanh khách và một giọng nói:-Cô Lâu Thiên Tôn, tưởng đi đâu, hoá ra lại ở đây. Tiếng xuất người hiện, một bóng áo trắng lướt tới như sao sa. Lý Xuân Hoa kinh hãi kêu lên:-Bắc Quốc Tiên Cơ. Bắc Quốc Tiên Cơ đảo mắt nhìn mọi người một vòng cười nói:-Ái chà! Sao các ngươi thân mật thế này! Bỗng nghe tiếng quát lại:-Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội, nộp mạng ra đây... Kiếm khí trên không trung xé gió bổ xuống đầu. Âu Dương Hải cả người và kiếm lao nhanh đến. Bắc Quốc Thiên Cơ thấy Âu Dương Hải không dám khinh địch, tay áo phất lên hai luồng kình lực bay thẳng đến Âu Dương Hải. Trong làn kiếm quang, Âu Dương Hải từ không trung bay lên bảy thước tránh khỏi chưởng kình đánh tới, kiếm hoá thành muôn ngàn chấm sao đổ xuống. Mọi người trên đương trường đều kêu lên tuyệt diệu. Bắc Quốc Thiên Cơ thất kinh, vội đảo người sang một bên để tránh né. Âu Dương Hải hú một tiếng, chân không chạm đất thân mình đã phóng mình tới sát Tiên Cơ. Bắc Quốc Tiên Cơ kinh hãi vô cùng không ngờ Âu Dương Hải nhanh lẹ đến vậy. Lúc đó kiếm khí từ bốn thước đã phóng tới. Bắc Quốc Tiên Cơ không thể tránh né, vận tập công lực toàn phần, song chưởng vung lên, hai cuồng đạo kình phong cực kỳ mãnh liệt hướng thẳng tới kiếm khí. "Chát chát chát" liên tiếp vang như tiếng pháo nổ. Bắc Quốc Tiên Cơ hự một tiếng, thân mình lắc lư lùi lại năm sáu bước, trước ngực phun máu đỏ, hổ khẩu hai bàn tay toạc ra mặt trắng bệt như giấy. Thân hình của Âu Dương Hải cũng lảo đảo lùi lại ba bước rồi phun ra một bụm máu tươi, ngồi bệt xuống đất. Lý Xuân Hoa kinh ngạc lao đến dìu Âu Dương Hải và, nói:-Âu Dương Hải... huynh sao vậy? Âu Dương Hải dựa vào người Lý Xuân Hoa, khẽ lau vết máu trên khoé miệng, và nói:-Xuân Hoa, đừng lo... Miệng tuy nói đừng lo, nhưng lại phun ra thêm một bụm máu tươi nữa. Bỗng nghe Âu Dương Hải hét lên một tiếng,nói:-Diêu Huân Muội... chạy đi đâu! Để cái mạng lại đây... Thân mình Âu Dương Hải lao như mũi tên bắn... Hóa ra Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội trong lúc Lý Xuân Hoa khẽ nói, khẽ lắc vai, tung người đi ra ngoài mười mấy trượng thật nhanh. Âu Dương Hải tung mình nhảy lên không người và kiếm hợp nhất, chỉ thấy kiếm quang lưu động, Tử Vi Kiếm phát ra tia sáng chói lạ như con linh xà quẫy lộn quấn lấy các yếu huyệt trên người Hồng Yến Tử. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội cảm thấy một luồng hàn khí đang áp đến, vô cùng kinh hãi thân mình nhảy ngoài ba trượng. Đôi mắt HồngYến Tử loé lên tia hung quang tàn khốc, giận dữ nói:-Âu Dương Hải ngươi bức ngươi như vậy chẳng lẻ Hồng Yến Tử này lại sợ người hay sao? Bổn Tiên Cơ hôm nay phải phân thây ngươi làm muôn mãnh mới hả dạ. Âu Dương Hải quát lớn:-Hôm nay ta không giết được ngươi bên bờ Thiên Đàm Kiếm này thì ta không phải họ Âu Dương. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng cười quái dị... Cùng lúc đó bà ta lao đến bên người Âu Dương Hải mười ngón tay như mười luồng chỉ phong mau lẹ tuyệt luân bay vụt tới, trông như thiên la địa võng, phân kích yếu huyệt toàn thân của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải liền tung ra chiêu "Phản Phác Qui Chân" trong "Hải lưu Chân Kinh" tả chưởng múa lên một đạo kình khí dày đặc, Tử Vi Kiếm thượng thừa của Độc Kiếm Ma, trường kiếm hoá thành bốn năm lưỡi kiếm nhất tề đâm vào chỉ kình phóng tới. Lập tức mười luồng chỉ của Diêu Huân Muội bắn ra đều tan biến. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội đánh không trúng, lắc vai một cái, tung mình lao lao tới như hình với bóng, một trận cuồng phong từ song chưởng phóng ra, đánh vào Âu Dương Hải. Bắc Quốc Tiên Cơ dốc sức toàn thân tấn công vào kình lực rít gió như sấm nổ, mạnh như núi băng tan vỡ, như nước sông phá bờ đê. Uy lực đến nỗi đủ làm phong vân biến sắc. Âu Dương Hải hơi biến sắc quát lớn một tiếng Tử Vi Kiếm quay tít trên không trung, kiếm ảnh quét xuống như mưa rào, uy chấn sơn hà. Thế như lấp sông lấp biển, huy kiếm tựa như cầu vồng, kiếm phong như điện chớp, một mặt yểm trợ thân mình, một mặt khéo léo chui lách vào giữa chưởng phong. Trong chớp mắt, chưởng phong của Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội phát ra hình như bị chìm ngợp vào luồng kình khí liên miên, biến mất không còn tung tích gì, thật là ảo diệu vô cùng. Âu Dương Hải không đợi đối phương biến thế, Tử Vi Kiếm cuốn thành một luồng sấm, đâm thẳng đến. Cao thủ giao đấu chỉ trong cái giơ tay nhấc nhân cũng đều ngấp nghé bờ vực cái chết. Nhát kiếm này xuất ra cực kỳ nhanh, kỳ dị, biến hoá, cay độc vô cùng. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội đâu dám đương, chân trái khẽ huơ một vòng, cả thân hình khéo léo dạt đi sáu thước. Âu Dương Hải cướp được tiên cơ, lạnh lùng quát một tiếng, một chiêu "Câu Mạng Nhiếp Hồn" cả người và kiếm thành một đạo cầu vồng bay lên không trung rồi bắn tới. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội đã thất thế một lần, liền biết rằng lợi hại, đầu hơi nghiêng, tả chưởng đánh thốc ra, hữu chưởng vung lên, hai luồng kình phong rít gió, như sấm chớp cuộn đến, thân mình mượn thế bay ra ngoài một trượng. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội và Âu Dương Hải thật là một cặp kình địch, mỗi người đều hò hét vang lừng, đồng thời tung mình tiến lên, tuyệt chiêu hiểm ác được tung ra liên miên. Chỉ đâm, chưởng phóng, cước đá, kiếm chém! Thân hình hai ngươi phiêu động, kỳ chiêu như cuồng phong mưa bão tấn công ào ạt. Hai ngươi đều là cao thủ hạng nhất đương thời một người đã học nửa bộ "Hải Lưu Chân Kinh", một người đã học kiếm pháp vô địch của Độc Ma Kiếm, mỗi người có một sở trường sở đoản riêng, thật là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài. Công lực của họ hơn kém nhau chẳng bao nhiêu, trận đấu toàn lực này, có thể nói là trận thảm đấu kinh tâm động phách, nhất thời khó phân kẻ thắng người bại. Âu Dương Hải từ khi biết Bắc Quốc Tiên Cơ chính là Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội, lại nghe Công Tôn Lạp nói Hồng Yến Tử là đầu mối tai hại dẫn đến các phái mười tám năm trước vây đánh vợ chồng Âu Dương Kiệt, chàng thề báo mối huyết thù, hôm nay gặp được kẻ thù nào có dễ bỏ qua, kiếm thuật đánh ra nhằm đưa Diêu Huân Muội vào chỗ chết. Về mặt công lực, Âu Dương Hải tuy gặp kỳ duyên, tập được tuyệt kỷ kiếm thuật, nhưng bất quá trongthời gian ngắn ngủi, đương nhiên những tuyệt học cực kỳ thâm bát thì không thể ứng dụng thuần thục khéo léo được, mà đối thủ lại là người vang danh võ lâm từ mấy mươi năm trước, danh liệt vào một trong võ lâm ngũ kỳ, cho nên tuy Âu Dương Hải có binh khí tuyệt thế là Tử Vi Kiếm tương trợ, nhưng trong lúc nhất thời chỉ có thể đấu ngang ngửa. Nhưng Âu Dương Hải càng đấu càng hăng, đột nhiên chàng phát ra tiếng hú dài chói tai, chấn động tầng mây. Tử Vi Kiếm trong tay phóng ra hai đạo kiếm khí, rít lên tiếng lạ chói tai bay thẳng đến Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Thế kiếm nhanh cực kỳ, thật là thiên cổ hiếm thấy. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội kinh hãi, không ngờ thế kiếm của Âu Dương Hải lại đột ngột bất ngờ bắn tới như vậy, song chưởng bà ta cùng vung lên, ngưng vận công lực toàn thân liên tục phất ra sáu luồng kinh khí. Môt loạt tiếng "Chát! Chát! Chát" vang lên. Hai luồng kình khí của Âu Dương Hải bị chưởng kình thâm hậu của Hồng Yến Tử Diêu HHuân Muội đánh lùi. Một tiếng hú làm chấn động lòng người... Tử Vi Kiếm trong tay Âu Dương Hải lại hoa lên trùng trùng điệp điệp, như nước sông trút xuống, liên miên không dứt. Trong kiếm ảnh mênh mang, Tử Vi Kiếm bắn ra sáu luồng khí sắc bén khôn tả, mang theo hơi gió lạnh buốt tới xương. Khắp quanh người Âu Dương Hải được vây bọc kiếm quang loang loáng, hàn quang nhấp nháy như tia lửa điện, từ bốn phía bắn tới, kỳ ảo khó lường tất cả đều nhắm vào thân người Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội biết rõ chiêu này lợi hại, song chưởng phóng ra liên hồi, cuộn lực thành từng đợt sóng ào ạt như biển, thân người bay vụt lên, cười nhạt một tiếng đã chuyển người ra phía sau. Âu Dương Hải cười nhẹ thân mình phi lên không lộn ba vòng trong không trung, kiếm quang lóe sáng, kiếm như con thần long từ trên không lao bổ xuống. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội không biết chiêu đó phía sau ngầm chứa chiêu sát thủ, hú lên một tiếng đánh ra một đạo kình phong, mang theo luồng khí lưu mãnh liệt xông thẳng lên luồng kiếm khí trên không trung. Đột nhiên, kình khí như sóng lớn bài không đã tiếp xúc với kiếm khí. Một loạt tiếng nổ như sấm sét. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội cảm thấy trong tim đau nhói lên, miệng phun ra một bụm máu tươi, thớ thịt trên mặt bà ta co rúm lại, trong mắt bắn ra tia oán độc ghê người. Tiếp đó là tiếng rên, thân mình treo trên không của Âu Dương Hải đột nhiên rớt xuống đất, thân người lảo đảo loạng choạng lùi lại bảy tám thước, sắc mặt tái nhợt lại càng tái nhợt thêm. Lý Xuân Hoa thấy vậy hét lên một tiếng tay phải cầm trường kiếm biến thành kiếm khí đâm thốc vào Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội trong lòng rất kinh hãi, lúc này cảm thấy châu thân đau đớn vô cùng, sức lực không theo ý muốn mình nữa, thở dài một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, bó tay chịu chết. Trong chớp nhoáng ngàn cân treo sợ tóc đột nhiên một tiếng hú dài cùng với một bóng người từ trên không cao mười mấy trượng của đỉnh núi Cửu Cung Sơn bay xuống đương trường nhanh như tên bắn, trong tay hình như cầm một vật màu đỏ đánh thẳng vào kiếm khí, kình lực nặng ngàn cân, làm Lý Xuân Hoa phải bật lùi mấy thước. Tiếp theo một tiếng cười quái gỡ như ma khóc sói tru vang lên... Trên đỉnh núi lao xuống năm bóng người mau như điện chớp. Trong nháy mắt năm người đã lướt đến nhanh vô cùng. Hai bóng người đi đầu phi đến trước, một là Tàn Kim Chưởng, một là Cổ Mộ Qui Lân, có điều họ không có che mặt nạ đầu lâu mà thôi. Ba người phía sau đều che mặt nạ đầu lâu, Âu Dương Hải thấy vậy kinh thầm, chàng nhận ra là Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Tuyết Sơn Cô Lâu truyền sứ của tổ chức "Thiên hạ giang hồ võ lâm nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ". Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy những người đến, trong lòng nặng trĩu, họ cảm thấy hôm nay lành ít dữ nhiều, nhưng họ vẫn không lộ thanh sắc, đứng vững như núi trên mặt đất. Năm người đã đến đương trường đưa mắt quét nhìn mọi người, mười đạo nhãn quang dừng lại trên người đến đầu tiên, chỉ thấy người áo đỏ thân hình cao gầy, trên đầu đã thấy hai màu tóc, mình mặc đạo bào màu xám, tay cầm một cây phất trần màu đỏ, lưng đeo một thanh kỳ cổ trường kiếm, mặt che miếng lụa đen, tựa như một đạo nhân. Lúc này người đó nhìn quan tài linh vị của Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, ngẩn ngơ xuât thần, hình như chẳng hề coi năm người vừa rồi tới đây là cái gì cả. Âu Dương Hải nghĩ thầm: "Chẳng lẻ họ không phải đến cùng một đường ư?" Bọn năm người Tàn Kim Chưởng đều là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, đâu chịu nổi thái độ mục trung vô nhân của người kia, năm người đều lộ vẻ giận dữ. Cổ Mộ Qui Lân cười một tràng, trợn mắt quát:-Đồ tạp chủng, ngươi là nhân vật ở đâu tới, mau báo danh ra đây, lão phu từ trước đến giờ không giết những người vô danh... Đạo nhân mặc áo bào xám tựa hồ như không nghe thấy, không có một cử động nào. Hồi lâu, mới quay đầu từ từ lại, hai mắt bắn ra hai đạo hàn quang, quét nhìn mọi người. Mục quang Âu Dương Hải vừa tiếp xúc ánh mắt của đạo nhân, bỗng giật mình, như nhìn thấy hai ngọn lửa nóng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Bỗng nghe đạo nhân áo xám lạnh lùng nói:-Ai là Âu Dương Hải? Âu Dương Hải thoạt nghe đã giật mình, đang định trả lời... Cổ Mộ Quỉ Lân đã nói lớn:-Đồ thối tha ngươi có nghe lão phu hỏi ngươi cái gì không? Tia sáng trong mắt đạo nhân áo xám chợt lóe lên lạnh lùng nói:-Cổ Mộ Qui Lân ngươi muốn chết? Cổ Mộ Quỉ Lân ngẩng đầu lên cười sằng sặc, Qui Lân Độc Trảo cuốn lên luồng gió lạnh thấu xương, chụp vào đạo nhân áo xám. Cũng không thấy đạo nhân áo xám cử động thế nào, người đã lướt ra sau lưng Cổ Mộ Qui Lân như bóng ma, tay áo phất lên, một đạo vô hình cang khí bắn ra. Quỉ Lân Độc Trảo của Cổ Mộ Quỉ Lân vừa tung ra thì bóng xám phía trước vụt chớp, thân mình của đạo nhân áo xám đã mất tiêu, chợt cảm thấy gió lạnh từ phía sau bức tới, hắn kinh hãi tung mình nhảy tránh. Chỉ nghe giọng lạnh lùng của đạo nhân áo xám, nói:-Nếu không phải lão phu hôm nay phụng mệnh không giết ngươi, thì ngươi đã toi mạng. Âu Dương Hải rất kinh hãi, với thân pháp né tránh Quỉ Lân Độc Trảo của đạo nhân vừa rồi, đủ chứng tỏ hung thủ Tàn Kim Chưởng , Cổ Mộ Quỉ Lân không phải là đối thủ, bây giờ lại nghe đạo nhân nói là phụng mệnh mà tới, thế thì võ công của người chủ nhân sai khiến đạo nhân đủ biết thế nào rồi. Trong lúc Âu Dương Hải nghĩ ngợi, Cổ Mộ Quỉ Lân, Tàn Kim Chưởng, Dương Đống Thần và ba vị Cô Lâu truyền sứ đã chia nhau đứng các góc, im lặng vây lấy đạo nhân áo xám vào giữa. Mặt đạo nhân áo xám đổi sắc, lạnh lùng nói:-Các ngươi muốn làm gì? Xem ra ta không động thủ cũng không xong rồi đó. Tàn Kim Chưởng quát lớn một tiếng, song chưởng từ từ phóng ra. Một luồng lình lực vô hình xé gió bay tới. Đạo nhân áo xám tả chưởng khẽ phất lên. Nội lực hai bên chạm nhau, sắc mặt đạo nhân áo xám hơi biến, hai người đều lùi lại một bước, Tàn Kim Chưởng Đống Thần không ngờ chưởng lực của đạo nhân áo xám lại hùng hậu như vậy, một người có chưởng lực trứ danh như hắn bất giác cũng kinh hãi. Đạo nhân áo xám dường như cũng kinh ngạc cho chưởng lực hùng hậu của Dương Đống Thần, sắc mặt hới biến, mục quang lóe lên kỳ dị, ngước nhìn lên lạnh lùng nói:-Xem ra ngươi chính là Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần hừ một tiếng, nói:-Đã biết được lão phu, chắc ngươi cũng là một nhân vật có tiếng tăm, nếm thử một chưởng nữa của lão phu xem sao. Song chưởng tung ra, hai luồng kình phong như núi băng tan lở, ào ạt đổ xuống. Cây phất trần màu đỏ trong tay đạo nhân phất lên liên hồi, từng sợi tua nhỏ biến thành ngàn vạn luồng kình khí bay thẳng vào Dương Đống Thần. Thật là kỳ quái, hai luồng kình khí mãnh liệt vô cùng vừa tiếp chạm, lập tức tiêu mất không còn hình bóng gì. Đạo nhân áo xám điềm nhiên ngẩng đầu cười liên hồi, tiếng cười oang oác như muốn điếc tai. Tiếng cười vừa dứt, sắc mặt đạo nhân đột nhiên trầm lại, sát khí ẩn hiện. Năm người kia đồng thời ý thức được người này đã động sát cơ, họ không dám khinh thường, ai nấy ngầm vận công lực, súc thế chờ đợi. Lập tức bầu không khí trở nên khẩn trương, kiếm đao lăm le s»n sàng, chỉ chờ đợi bùng phát. Âu Dương Hải tuy thấy đạo nhân áo xám không ngó ngàng gì đến mình, nhưng chàng vẫn cảnh giác mười phần, ngầm vận công lực toàn thân phòng bị vô cùng cẩn thận. Trong tình thế căng thẳng này, xung quanh yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến nỗi tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, bầu không khí đó làm người ta rợn tóc gáy. Đột nhiên... Đạo nhân áo xám múa phất trần thành một bức màn màu đỏ, hào quang chói lạ, bắn ra bốn phía trong rất đẹp mắt. Nhưng điều mà người ta khó đoán là bức màn phất trần ấy sẽ chụp vào người nào trong năm người. Cổ Mộ Quỉ Lân, Tàn Kim Chưởng biết chiêu này lợi hại, năm người không hẹn mà cùng phóng ra song chưởng. Mấy mươi đạo chưởng kình hùng hậu từ các góc độ khác nhau đều tập trung đánh vào bức màn phất trần của đạo nhân áo xám. Đạo nhân áo xám xoay chuyển thân mình, phất trần uyển chuyển như con linh xà, thổ tín, phất nhẹ vào kình chưởng năm người đánh tới. Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân và ba người Cô Lâu truyền sứ, ai nấy đều cảm thấy kình chưởng của mình phát ra hình như đánh vào gối bông, không có chút sức lực nào, và cơ hồ như một chưởng kình do mình đánh ra bị phản chấn đang bật trở lại. Hầu như năm người thất thanh hô lên:-Đạo Âm Từ Dương! Tiếp đó, thân mình năm người bay vù ra sau. Nguyên là "Đạo Âm Từ Dương" thần công sớm đã thất truyền ở võ lâm hơn một trăm năm trước, mà nay lại được thi triển ra từ trong tay đạo nhân áo xám lạ hoắc chứa hề thấy qua, điều này làm sao không làm cho năm cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm kia kinh hãi cho được? May mà hỏa hầu đạo nhân áo xám này không cao thâm lắm, nếu được một công lực tuyệt đỉnh siêu phàm thì có thể dẫn được kình lực của kẻ địch, đánh ra sức mạnh gấp mấy lần, hạ gục địch thủ không phí một chút sức lực nào. Bỗng thấy Thiếu Lâm Truyền Sứ dùng cước bộ như hành quân lưu thủy tiến sát đến bên người đạo nhân áo xám, nhanh chóng chụp vào uyển mạch tay hữu cầm phất trần của đạo nhân áo xám, tốc độ cực nhanh đến kinh người. Đạo nhân áo xám hơi thất thần, cảm thấy mạch môn bị siết chặt như gọng kềm, trong lòng kinh hãi, tả chưởng án ngay ngực tung ra. Thiếu Lâm Cô Lâu truyền sứ vội thu chưởng bảo vệ trước ngực, chân dùng một thức "Tao Đường Phi Đằng" biến thành muôn vàn cước ảnh đá lia lịa vào các yếu huyệt thân dưới của đạo nhân áo xám. Đạo nhân áo xám hét một tiếng, tay hữu vung phất trần thành một dãi hào quang màu đỏ, thế mau như lưu tinh, nghênh đón cước ảnh. Hai người đều là cao thủ, chỉ mấy chiêu giao đấu, nhìn bên ngoài tựa hồ như chỉ vài động tác sơ sài, nhưng kỳ thực chiêu nào cũng hàm ẩn sát thủ, mỗi một chiêu thức đều là một tuyệt học tinh thâm cao diệu, trong đó bất cứ một cú điểm, xỉa vào đều đưa đối thủ vào chỗ chết. Trong nháy mắt kẻ qua người lại, đã giao thủ với nhau được mười mấy chiêu. Phất trần của đạo nhân áo xám với chiêu quái dị đã đánh lùi Thiếu Lâm Cô Lâu truyền sứ, rồi cũng tự thu thế lại, lạnh lùng nói:-Ngươi là người nào trong thất lão của Thiếu Lâm Thiền Đường? Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, làm sao mà đạo nhân áo xám này lại có thể mở mồm khẳng định ngay Thiếu Lâm Cô Lâu truyền sứ chính là một trong Thiếu Lâm Thất Lão? Ngay cả Tuyết Sơn, Hoa Sơn truyền sứ và Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân cùng kề vai sát cánh với lão ta cũng chỉ ngầm đoán Thiếu Lâm truyền sứ võ công cao cường, chắc là một vị có chức bậc rất cao trong phái Thiếu Lâm mà thôi, đâu ngờ rằng lão ta lại là một trong thất lão Tâm Thiền Đường cả năm cứ ngồi trong Tâm Thiền Đường mà tham thiền? Âu Dương Hải ngầm kinh hãi, lúc chàng đại náo Thiếu Lâm Tự đã từng thấy qua Thiếu Lâm thất lão một lần, ấn tượng rất sâu sắc, lúc này nghe vậy không khỏi quan sát kỷ thân mình của Thiếu Lâm Cô Lâu truyền sứ, quả nhiên cảm thấy mười phần quen thuộc, giống như vị thứ nhất trong thất lão Tâm Thiền Đường, chàng nghĩ đến lúc ở Thiếu Lâm Tự mình suýt bị bắt sống, nghĩ đến Thiết Địch Quái Hiệp đã mấy lần cứu mình thoát khỏi nguy hiểm, rồi nghĩ đến Cổ Thiên Nhân Viên và Dao Trì Ma Nữ đang dùng nội lực tỷ đấu ở bên cạnh, chàng quay đầu lại, ai ngờ không thấy hai người đó nữa, không biết hai người đó đi biệt tăm từ lúc nào. Lúc này Thiếu Lâm truyền sứ cười nhạt nói:- Hê hê hê... Tại sao ngươi biết lão phu là thất lão cái quái gì đó. Giọng nói dường như không phủ nhận mình là một trong thất lão Tâm Thiền Đường của phái Thiếu Lâm. Đạo nhân áo xám nói diễu cợt:-Không ngờ Tâm Thiền Thất lão lại đeo cái mặt nạ quỉ kia, làm Võ lâm giang hồ Cô Lâu Hung Thủ gì đó, làm những chuyện không ra con người nữa. Thiếu Lâm Cô Lâu truyền sứ quát:-Tổ chức Cô Lâu Hung Thủ là phấn đấu vì chính nghĩa trong thiên hạ, có chuyện gì là sợ người biết đâu! Đạo nhân áo xám nói:-Nói hay thật, không có chuyện gì xấu xa, thế thì hôm nay các ngươi đến bên bờ Thiên Đàm Kiếm này làm cái gì? Có phải là đến đây để giết người diệt khẩu, diệt trừ hậu hoạn của mười tám năm trước phải không? Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần nghe vậy vô cùng kinh hãi, kỳ quái là một đạo nhân chưa từng thấy qua lại biết rõ đến như vậy, ngay cả Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Tàn Kim Chưởng cảm thấy tình hình như vậy, khẽ ra hiệu với mấy người còn lại, lạnh lùng nói:-Không biết các hạ còn gì để nói không hả? Đạo nhân áo xám hừ một tiếng nói:-Với chút đạo hạnh nhỏ nhoi của các ngươi mà muốn giao đấu với ta, điều đó hãy còn xa lắm. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần ngửa mặt cười lớn, con mắt tam giác nhân khẽ đảo, lạnh lùng nói:-Hay hay hay! Để lão phu xem thử vị đại hiệp này là nhân vật gì? Đạo nhân áo xám nói gằn từng chữ:-Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần lão phu hôm nay không làm cho ngươi thất vọng đâu. Cách nói của đạo nhân áo xám tuy cuồng ngạo, nhưng trong lòng không dám khinh suất chút nào, hàm quang loang loáng bắn ra xung quanh, tựa như mười phần thận trọng phòng bị. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần hừ một tiếng, hai cánh tay đột nhiên chuyển động, gió cuốn vù vù đánh ra mười hai chưởng nhanh như gió. Đạo nhân áo xám cười ha hả, tung một chưởng ra thành một đạo ám kình tuôn ra ào ạt. "Chát" một tiếng khô khốc. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần hự một tiếng, như bị trúng phải đòn nặng, lùi lại liên tiếp mấy bước, đạo nhân áo xám cũng lắc lư thân hình. Trong lúc đạo nhân áo xám đánh lùi Tàn Kim Chưởng bóng người vụt chớp, Hoa Sơn truyền sứ đã lướt tới lẹ làng điểm vào ba tử huyệt "Khí hải", "Thần đường", "Thận Du" của đạo nhân. Một tiếng hự vang lên, phát ra từ Hoa Sơn Cô Lâu truyền sứ, hai mắt vô thần, toàn thân run rẩy, tay trái nắm lấy bàn tay phải lùi lại năm sáu bước, chỉ thấy trên bàn tay hắn máu tươi chảy xuống ròng ròng. Âu Dương Hải thấy vậy cũng không biết đạo nhân áo xám dùng công phu gì mà đả thương được hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm hiện nay. Thình lình trong lúc đó... Trên không trung tựa vang lên một tiếng hét, nghe tiếng cười ha hả, nói:-Hảo công phu, hảo công phu! Thanh âm vừa dứt, một bóng đen nhanh nhẹn bay đến nhanh như chớp. Lúc này mọi người đều giương mắt lên ngó người vừa tới. Chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn bay tới hiện trường không một tiếng động. Đạo nhân áo xám thấy Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, nói:-Đợi ngươi đã lâu, còn không đưa chìa khóa cho Âm Dương nạp ra đây... Âm Dương Chi Sứ. Cô Lâu Thiên Tôn cười lớn nói:-Nói cho ngươi biết,chìa khóa Âm Dương đã không còn ở chỗ lão phu nữa. Âu Dương Hải thất kinh, đạo nhân áo xám võ công cực cao vì chìa khoá Âm Dương mà đến, mà chía khoá Âm Dương chính đang ở trong người chàng. Đạo nhân áo xám trầm sắc mặt, lạnh lùng cưởi nói:-Xem ra lần này phải quyết đấu ba ngày ba đêm mới có kết quả! Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:-Âm Dương Chi Sứ, ngươi lấy lại chìa khóa Âm Dương không khó, vật tưởng xa xôi đó lại ở ngay trước mắt. Đột nhiên... Đạo nhân áo xám quát lớn:-Chạy đi đâu. Thân mình bắn vụt ra mấy trượng như tên bắn. Nguyên là Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội vốn ngồi thủ toạ điều trị vết thương trên mặt đất, lúc này chuồn đi lặng lẽ đến mấy mươi trượng, nhắm rừng hoa mai phi đến. Trong nháy mắt, Âm Dương Chi Sứ đã chặn đường Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội vừa kinh vừa giận, quát lên:-Ngươi muốn gì? Ngọc chưởng vung lên, phóng ra ba chưởng. Âm Dương Chi Sứ đột nhiên xòe năm ngón tay thành thế Ngoạ Hổ Cầm Dương chụp xuống! Thân hình Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội khẽ né tránh, đã thoát khỏi phạm vi chỉ lực của đạo nhân, tư thức khéo léo, tựa như tiên giáng phàm. Âm Dương Chi Sứ quát lên:-Giỏi! Xem ra phải quyết đấu rồi đây! Cùng lúc đó đạo nhân hai tay tả hữu phất lên, mười ngón tay xoay chuyển, từ góc độ cực kỳ khéo léo đã chụp vào cổ tay Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội không hổ danh là một trong ngũ kỳ, cổ tay trầm xuống, đã vùng thoát được bị chụp cổ tay, bật lùi lại ba bước. Âm Dương Chi Sứ chỉ cảm thấy tay đối phương mềm nhũng như không xương tuột ra khỏi tay mình, thầm kinh ngạc, hét lên một tiếng. Thân mình bổ nhào tới rất mạnh... -Khoan đã! Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội đã lủi ra ngoài một trượng. Âm Dương Chi Sứ thu song chưởng, cười nhạt nói:-Ngươi có giao chìa khóa Âm Dương ra không? Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội cười khanh khách nói:-Ai nói ngươi chìa khoá Âm Dương ở chỗ ta? Âm Dương Chi Sứ giận dữ quát:-Không trong tay ngươi thì ở trong tay ai? Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội cười nhạt, nói:-Ngươi hói ta, ta biết hỏi ai? Âm Dương Chi Sứ giận dữ hừ một tiếng, phất trần phất lên vô số đạo hào quang tua tủa từng sợi tơ như kiếm, kèm theo kình phong dữ dội đâm mạnh ra. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội trong lúc bất ngờ không phòng bị, chỉ cảm thấy, hào quang loé lên, từng sợi tua phất trần đâm tới nhanh như điện xẹt, bà ta hoang mang vung song chưởng lên đón đỡ. Một tiến rên thảm thiết vang lên. Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội mặt tái xanh, hai vai lảo đảo, lùi lại bảy tám thước. Khóe miệng máu trào ra. Rồi lại một tiếng hét, một dải hào quang màu đỏ chụp xuống mặt. Âu Dương Hải quát lớn:-Dừng tay Tử Vi Kiếm trong tay chàng vung lên. Kiếm thế như phong vân vây phủ, kiếm khí lạnh lẽo đâm vào bức màn phất trần đang đánh tới Hồng Yến Tử. "Chát! Chát! Chát!" một loạt âm thanh liên tiếp vang lên. Bức màn phất trần tung rời ra. Âu Dương Hải cầm kiếm trước ngực, tĩnh khí ngưng thần, bảo nguyên thủ nhất, một thần thái cực kỳ trầm trọng không dám khinh thị. Âm Dương Chi Sứ bằng thân pháp tuyệt nhanh, bật lùi ngoài hai trượng những sợi tua của cây phất trần màu đỏ cầm trong tay bị đứt quá nửa, kinh ngạc kêu lên:-Tử Vi kiếm! Ngươi là người thế nào với Độc Kiếm Ma hai trăm năm trước? Âu Dương Hải bình thản, nói:-Ta là ta, chẳng phải là gì của Độc Kiếm Ma cả. Âm Dương Chi Sứ lạnh lùng nói:- Hảo tiểu tử, lại còn giả bộ ngu ngốc! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Âu Dương Hải nói lớn:-Nói cho ngươi biết ta không phải là người gì của Độc Kiếm Ma cả, ta gạt ngươi làm gì! Chẳng qua chìa khoá Âm Dương đang ở trong tay ta. Nếu ngươi muốn, có bản lãnh thì đoạt đi! Âm Dương Chi Sứ thấy Âu Dương Hải khí phái chân thành, không một chút giả tạo nào, hừ một tiếng, nói:-Thế thì chiêu "Tử Qui Phi Hồng" vừa rồi chém đứt phất trần ta thì từ ở đâu ra? Âu Dương Hải cười nhạt nói:-Vì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ. Điều này ngươi không có quyền hỏi. Kỳ thực, Âu Dương Hải chỉ lãng ngộ từ trong ý, trong lúc nguy cấp bèn sử ra một chiêu kiếm kỳ dị của Độc Kiếm Ma mà thôi, căn bản không biết đến cái tên "Tử Qui Phi Hồng" là gì. Âm Dương Chi Sứ cười sằng sặc, độn nhiên trầm sắc mặt, nói:-Bất kể ngươi là truyền nhân của Độc Kiếm Ma cũng được, hôm nay lão phu phải giáo huấn đứa cuồng đồ này. ö trong lời của đạo nhân tựa hồ như uý kỵ Độc Kiếm Ma. Thần sắc của Âu Dương Hải ung dung, chỉnh đốn môn hộ, trường kiếm chỉ xéo ra ngoài, nói:-Mời ra chiêu! Cô Lâu Thiên Tôn thấy thế kiếm của Âu Dương Hải bất giác kinh thầm, nghĩ rằng: "Võ công của tiểu tử này tăng tiến thật thần tốc, chỉ nhìn thế thủ của hắn cũng rất là kỳ dị may mà mình sớm đảo lộn "Hải Lưu Chân Kinh", làm cho hắn khí huyết lộn xộn, nếu không còn để đến ngày khác thì thật không thể tưởng tượng được". Âm Dương Chi Sứ cũng thầm kinh ngạc, nhét phất trần vào trong tay áo, thân hình đột nhiên đằng không bay lên, phảng phất như Cửu Thiên Phi Long, thân hình quẫy lộn một hồi, quát lớn một tiếng, lao nhanh xuống, trường bào bay phần phật, trông hệt như sao sa trên bầu trời. Song chưởng hoá làm ngàn vạn đoá vân hoa rải xuống. Âu Dương Hải hét lên:-Xem kiếm! Thân mình chuyển động, tung ra chiêu ảo diệu ngộ được trong kiếm pháp của Độc Kiếm Ma, một chiêu "Trường Hồng Xuất Hải " kiếm quang phủ đầy trời lao thẳng vào chưởng ảnh lấy công làm thủ, phi thân lên không tiến đánh. Trong chớp mắt kiếm quang và chưởng ảnh đan xéo nhau, một loạt tiếng kình khí va chạm nhau phát nổ. Hai ngươi đột ngột dạt ra. Âm Dương Chi Sứ dạt ra ngoài hai trượng đứng im bất động, Âu Dương Hải cũng cầm kiếm đứng lặng, diện sắc mười phần ngưng trầm. Mọi người đứng ngoài nhìn, đều thấy trong chớp nhoáng họ lao vào, đôi bên đã đấu mấy chiêu, mà chiêu nào cũng lợi hại, tịch độc, ảo diệu cùng cực. Âu Dương Chi Sứ hơi sợ, không ngờ Âu Dương Hải lại có thể sử được mấy chiêu kiếm thuật thượng thừa ảo diệu này. Lúc này Âu Dương Hải lại vung kiếm phóng ra ba tuyệt chiêu, tấn công Âm Dương Chi Sứ. Kiếm khí như cầu vồng, kiếm quang bộc phát, hàn quang lóe chớp. Âm Dương Chi Sứ hú dài một tiếng, thân hình chuyển động, hoá thành hàng trăm ngàn bóng hình quấn lấy Âu Dương Hải, chưởng ảnh như thiên la địa võng, uyển chuyển như sóng vỗ bờ đá, từ tám phương bốn hướng ập tới. Âu Dương Hải nhìn thầy tình thế nguy hiểm, vận hết công lực toàn thân, trường kiếm chấn xuất kiếm khí hộ vệ toàn thân, cố thủ bất động. "¨m ầm!..." Một loạt tiếng hự, Âu Dương Hải toàn thân rung chuyển, lùi lại bảy tám thước, trường kiếm chống xuống đất, mặt tái xanh. Âm Dương Chi Sứ cười nói:-Mau nạp chìa khoá Âm Dương ra đây, lão phu có đức hiếu sinh, sẽ tha cái mạng nhỏ bé của ngươi. Âu Dương Hải giận dữ nói:-Đừng có nhiều lời, ngươi có bản lãnh thì đến lấy đi! Vừa dứt lời, hai luồng kiếm khí rít gió kêu tiếng quái lạ bắn tới, Âm Dương Chi Sứ tái mặt, tung chưởng, vung chân đá, ngón tay búng, làm liền một hơi ba động tác, đánh thẳng tới luồng kiếm khí. Kình khí và kiếm khí tiếp chạm, Âu Dương Hải lại thấy trong người chấn động, miệng phun ra một bụm máu tươi, mặt chàng co rúm, Tử Vi Kiếm chống xuống đất, tựa như chịu đựng sự đau đớn vô cùng. Âm Dương Chi Sứ lùi lại bảy tám thước, hai mảnh tay áo bị cắt đứt rơi xuống đất, mặt biến sắc. Đột nhiên Âm Dương Chi Sứ phát ra tràng cười sằng sặc oang oang nhức óc. Đạo nhân cười lớn, hai hàng nước mắt chảy xuống, tiếng cười thê thảm làm cho ngươi nghe khó đoán được là đang khóc hay đang cười. Hiển nhiên, lúc này tâm tình của đạo nhân kích động vạn phần. Rồi... Một tiếng hú xé tai, Âm Dương Chi Sứ vung ra mười đạo kình khí ầm ầm dữ dội, từ bốn phương đánh thẳng tới. Âu Dương Hải trừng mắt, quát lớn một tiếng, một bức màn kiếm bắn ra hàng vạn tia sáng. Cách đánh hung hãn này của hai người làm cho chúng nhân đều kinh hãi. Một tiếng hú vang động không trung. "Keng" một tiếng, Tử Vi Kiếm rớt xuống đất, cả người Âu Dương Hải đánh bay ra ngoài ba trượng xa. "Bịch!" chàng rớt xuống đất, nằm im không nhúc nhích. Lý Xuân Hoa kêu lên một tiếng, xông thẳng tới bên người Âu Dương Hải. Thân người Âu Dương Hải run rẩy liên hồi. Rồi đột nhiên chàng lại lật mình lại gắng gượng đứng lên, nhưng rồi ụa ra một bụm máu tươi, ngã sóng soài dưới đất, Âm Dương Chi Sứ thở dài một tiếng, thân mình lao vút lên như cánh chim bay đi mấy mươi trượng, biến mất trong màn đêm đen tối. Cô Lâu Thiên Tôn, Cổ Mộ Quỉ Lân, Hồng Yến Tử, Cô Lâu truyền sứ ba người cũng lặng lẻ bỏ đi. Trong khoảnh khắc. Nơi thảm cỏ giờ đây chỉ còn lại một thi thể im lìm như xác chết, và một người ngồi ôm thi thể ấy khóc lóc thê lương. Gió lạnh trăng mờ, lúc này không gian lại hồi phục lại sự yên tĩnh tĩnh mịch... Trong đêm khuya vang lên tiếng thổn thức sầu thảm. Không biết bao lâu, tiếng thổn thức thê lương kia cũng không còn nữa. Tất cả đều trở lại sự im lìm. Trên không, sao trời nhấp nháy, mờ ảo. Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu xuống bên bờ Thiên Kiếm Đàm hoang vu. Hiện rõ một cảnh sắc u thanh, lạnh lẽo. Bỗng nhiên... Trên bãi cỏ tối om, có một bóng người đứng dậy. Người đó chính là Âu Dương Hải vừa trải qua một trận ác chiến kinh hồn và bị thương trầm trọng. Chàng nhìn khắp xung quanh miệng lẩm bẩm nói:-Ta lại không chết... Ta lại không chết... Ánh mắt xoay chuyển dừng lại trên người Lý Xuân Hoa đang nằm bên cạnh chỉ thấy nàng nhắm mắt an tường nằm đó, đôi lông mày đen khẽ nhíu, khóe mắt còn ngấn lệ, thực là một tuyệt đại giai nhân. Bất giác chàng đưa tay vuốt tóc nàng, bàn tay không ngừng run rẩy, rồi lại từ từ thu lại. Chàng từ từ đứng dậy, khẽ cất bước đi lại linh vị Đông Hậu Lâm Đại Ngọc. Chàng qùi xuống, lầm rầm khấn vái. Rồi hai tay nâng quan tài ném xuống đầm. Chiếc quan tài xẻ đôi làn nước, rồi chìm xuống thật nhanh, mặt đầm sôi ùng ục, làn nước trào lên. Chàng đứng lặng bên bờ, nước mắt tuôn trào. Hồi lâu! Chàng lại thẫn thờ. Đưa mắt nhìn Lý Xuân Hoa đang ngủ say sưa, chàng hạ quyết tâm, răng cắn thân bước về phía đông nam Âm Dương Đã đi mười trượng xa còn dừng bước quay đầu nhìn lại chỗ nàng vẫn nằm ngủ say sưa ở đó. Lúc này trong lòng chàng trở nên do dự, bồi hồi không quyết. Cuối cùng... Chàng thở dài, tung mình phóng đi, tan biến trong sương mờ... Đi rồi! Chàng đã đi thật rồi! Gió vi vu! Đêm lành lạnh! Dưới ánh trăng sao mờ thưa, chỉ còn lại bóng người ngẩn ngơ đứng đó. Ngẩng đầu lên nhìn dãi ngân hà lấp lánh trên không đến xuất thần. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 22 LỤC Y NỮ Âu Dương Hải ? Âu Dương Hải? "Sao chàng không trở lại! Sao chàng không trở lại?" Mỗi lúc mặt trời lặn, và trong đêm khuya tịch mịch. Bên bờ Thiên Kiếm Đàm văng vẳng tiếng kêu gọi thê lương ai oán. Năm xưa bên bờ Thiên Kiếm Đàm này cũng vang lên tiếng kêu oán hận: "Âu Dương Kiệt?" Nhưng vì tháng năm qua dần, người vật biến đổi, đời trước đã không còn nữa, thay vào đó lại là một đời sau. Hoá ra, người thay cho Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng ở bên bờ Thiên Kiếm Đàm lại là Lý Xuân Hoa. Vào đêm mà Lý Xuân Hoa vừa tỉnh cơn ác mộng, bóng dáng Âu Dương Hải đã biến mất từ lâu. Âu Dương Hải đã mất tích trên giang hồ ba năm rồi. Ba năm, năm tháng không thể coi là dài, nhưng đối với Lý Xuân Hoa mà nói thì trải qua ba mươi năm. Nhân vật võ lâm đã thay đổi nhiều, xem ra lúc này võ lâm tất cả đều bình tĩnh dị thường, kỳ thực đang ấp ủ một nguy cơ bùng nổ không tiền khoáng hậu. Những cao thủ võ lâm ngày trước, họ như cũng biết trước nguy cơ của võ lâm còn chưa hết, tất cả bọn họ đều nhân thời gian ba năm đó để luyện tập võ công của mình hơn nữa. Cho nên, nhân vật võ lâm giang hồ từ ba năm sau thay đổi bao nhiêu? Quả thực khó mà lường được. Như Lý Xuân Hoa bên bờ Thiên Kiếm Đàm, nàng vốn là nữ anh hùng tung hoành giang hồ khi xưa, mà nay, nàng lại là một quả phụ ôm bế con thơ, cả ngày ngóng nhìn dòng nước trong đầm Thiên Kiếm Đàm đến xuất thần. Trong đêm Lâm Đại Ngọc lìa đời, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa vì để Lâm Đại Ngọc ngậm cười nơi chín suối, hai người đã bái thành phu phụ, kết hợp giao hoan. Nàng đã sinh cho Âu Dương Hải một đứa con trai, đặt tên cho nó là Tiểu Linh. Lúc này là giờ tý ? Lý Xuân Hoa ôm đứa con thơ bên bờ đầm đến xuất thần, tình hình này, nàng đã có thời gian ba năm làm như vậy rồi. Mổi khi gió thổi cỏ lay, hoa mai ám hương phù ảnh, Lý Xuân Hoa vẫn tưởng rằng Âu Dương Hải trở về, nhưng nàng quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy bóng tình lang đâu cả, Thế rồi, những giọt lệ long lanh của nàng lại tuôn rơi:- Âu Dương Hải ơi, chẳng lẽ chàng lại nhẫn tâm như vậy sao? Chàng bảo hai mẹ con thiếp làm sao sống được? ? Chàng trở về đi! Chàng trở về, con trai chàng sẽ biết gọi ba ba, má má. Âu Dương Hải , huynh có nghe thấy tiếng gọi gia gia của con đó không? Nếu nghe thấy sao chàng không trở về đi. Chẳng lẽ chàng đã chết rồi ư? Có phải đêm đó chàng đã nhảy xuống đầm tự sát? Không, không, không ta nghĩ nhất định chàng sẽ không bỏ thiếp mà đi, Âu Dương Hải ơi, ba năm rồi tại sao chàng vẫn bặt vô âm tín? Âu Dương Hải rời bỏ nàng mà đi, muội muội của nàng Lý Xuân Hồng cũng vĩnh viễn ly biệt nàng Lý Xuân Hoa đã từng kêu người tứ xứ tìm kiếm tung tích hai người, nhưng ở nơi chân trời góc bể mênh mông biết tung tích của hai người ở đâu. Ba năm nay Thiên Kiếm Đàm này chỉ có nàng và con trai. Vốn Thanh Đạo Minh do Lý Xuân Hoa làm minh chủ, đã thay đổi lại một mình Công Tôn Lạp gánh lấy trọng trách. Thanh Đạo Minh dưới sự lãnh đạo của Công Tôn Lạp, phạm vi thế lực dần dần lớn mạnh, giang hồ võ lâm thiên hạ ngày nay thanh danh của Thanh Đạo Minh đã bao trùm cả chín đại môn phái trong võ lâm Trung Nguyên, và cả Bạch Hoàng Giáo thanh thế to lớn năm xưa. Công Tôn Lạp thường xuyên đến Thiên Kiếm Đàm thăm hỏi Lý Xuân Hoa, ông thường khuyên Lý Xuân Hoa dứt bỏ bi thương mà trở về tổng đàn Thanh Đạo Minh, nhưng Lý Xuân Hoa phát thệ một trong hai người Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng nếu còn chưa xuất hiện giang hồ thì nàng vĩnh viễn không rời khỏi Thiên Kiếm Đàm một bước. Năm tháng thê lương, thật quá tàn khốc với Lý Xuân Hoa, một mỷ nhân tuyệt thế.* * * Vào lúc canh ba, Thiên Kiếm Đàm vẫn có một người bi ai đứng im lìm, ở đó. Thình lình lúc đó cành lá xào xạc, từ trong rừng mai xuất hiện hai bóng người kỳ lạ như bóng ma, họ đi như lướt gió thẳng về phía Lý Xuân Hoa bên bờ đầm. Cách sau người Lý Xuân Hoa chừng ba trượng, một tiếng kêu u lãnh ai oán vang lên:- Âu Dương Hải! Chàng trở về đấy ư? Lý Xuân Hoa quay nhanh người lại, nhưng nàng bỗng đứng lặng. Đó không phải là Âu Dương Hải mà là một đạo nhân mặc áo đạo bào xám, mặt che lụa đen, vai mang cổ kiếm, tay cầm phất trần màu đỏ. Nhân vật thần bí này trước mặt Lý Xuân Hoa nàng cảm thấy không hề lạ lẫm. Đạo nhân này chính là Âm Dương Chi Sứ ba năm trước quyết đấu kịch liệt với Âu Dương Hải bên bờ Thiên Kiếm Đàm . Còn một người kia mình mặc áo dài xanh cũng che mặt bằng lụa đen, thân hình dong dõng cao, tay cầm một cây quạt, vai đeo kiếm, người này làm cho Lý Xuân Hoa nhất thời mê hoặc, nghi ngờ? Bởi vì thân hình người áo xanh che mặt này đối với Lý Xuân Hoa hình như rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời nàng không nhớ ra hắn là ai? Hai người thần bí kỳ dị này thấy Lý Xuân Hoa chuyển thân tới, hai người đồng loạt dừng thân hình lại. Người áo xanh ngó đứa con Lý Xuân Hoa đang ôm trong lòng. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, qua một lúc trong ánh mắt hắn lại bắn ra tia nhãn quang ác độc, oán hận, nhìn chằm chằm vào đứa con của Lý Xuân Hoa . Lý Xuân Hoa là người cơ trí, từ khi nàng nhìn thấy hai người này, nàng biết đêm nay có thể khó tránh khỏi xảy ra một trận ác đấu, nên biết rằng người thiện thì không đến, người đến thì bất thiện, huống chi đạo nhân áo xám Âm Dương Chi Sứ, đã từng có mối thù với mình và Âu Dương Hải trước kia. Nhưng lúc này Lý Xuân Hoa nhìn thấy ánh mắt ghê rợn của người áo xanh, làm nàng bất chợt lùi lại một bước, tay áo bên hữu khẽ che lấy mặt đứa bé, lên tiếng quát lớn:- Ngươi là ai? Tiếng quát hỏi của Lý Xuân Hoa là nhằm vào người áo xanh che mặt. "Ha Ha Ha", một tràng cười nhan hiểm lạnh lùng từ miệng người áo xanh phát ra:- Xuân Hoa, ngươi không nhận ra ta hay sao? Ta hỏi ngươi, đứa bé ngươi đang bế là con của ai? Lý Xuân Hoa nghe hắn nói vậy bỗng giật mình: "Hắn là ai? Hắn là ai? Tại sao thanh âm quen thuộc đến thế?". Nàng lên tiếng:- Ngươi là ai? Ngươi hỏi đứa bé này con ai làm gì? Người áo xanh nghe Lý Xuân Hoa hỏi ngược lại như vậy, cả người hắn run rẩy, nhưng lập tức trở về nguyên trạng, lạnh lùng nói:- Xuân Hoa, ngươi thật sự không nhận ra ta ư? Ta hỏi ngươi đứa bé này có phải ngươi sinh ra không? Lý Xuân Hoa là người thông tuệ, từ trong mấy câu hỏi, nàng đã thấy được lời đáp phát trong câu hỏi của hắn, có thể mình với người áo xanh thần bí này có mối quan hệ rất lớn. Vì sao hắn lại hỏi là con ai, điều này có quan hệ gì đến với hắn? Đương nhiên Lý Xuân Hoa có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải là Âu Dương Hải. Thế thì hắn là ai? Trong giang hồ võ lâm còn có ai có giao tình với nàng? È! Hắn ? chẳng lẽ lại là hắn? Lý Xuân Hoa đột nhiên nhớ ra một người. Ngay lúc đó, Âm Dương Chi Sứ từ nãy đến giờ im như hến, lạnh lùng hừ một tiếng, nói:- Trung Dương sứ giả, thì ngươi cứ lộ mặt thật ra để nàng xem! Người áo xanh nghe vậy, quay lại cúi mình thi lễ, nói:- Đã có lệnh của Đông Dương sứ giả vãn bối đâu dám không nghe theo. Người áo xanh đưa tay trái gỡ miếng lụa đen che mặt, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú phong lưu, có điều sắc mặt của hắn tái xanh nhợt nhạt, làm cho người vừa nhìn liền cảm thấy trong vẻ đẹp của hắn có mang một luồng âm khí. Lý Xuân Hoa nhìn rõ khuôn mặt của hắn trong lòng vô cùng kinh hãi, bởi vì lúc đầu nàng đã đoán ra hắn là ai rồi, cho nên vẻ kinh dị của nàng không hề để lộ ra ngoài. Nguyên người áo xanh này chính là Đương gia thiếu viện chủ, Bạch Hoàng Giáo Tiêu lệnh chủ Đường Hải Ninh. Tưởng rằng hắn không còn sống trên đời nữa, không ngờ ba năm sau lại xuất hiện trong giang hồ ? Lý Xuân Hoa là một cao thủ võ lâm kiệt xuất, trong khoảnh khắc nàng đã ý thức được rằng chuyện này có thể phát sinh hậu quả. Nên biết rằng Lý Xuân Hoa và Đường Hải Ninh từ nhỏ đã có hôn ước. Lúc này Lý Xuân Hoa suy nghĩ mình làm sao thoát được hai cao thủ vây đánh, võ công của đạo nhân áo xám rất cao cường, ba năm trước Âu Dương Hải đã đánh không lại hắn. Tuy nhiên ba năm lại đây mình vẫn không xao lãng luyện tập võ công, nhưng bảo mình đối phó với Âm Dương Chi Sứ thần xuất nhập quỷ này thì tuyệt đối không phải là địch thủ của hắn, huống chi bây giờ lại ôm đứa trẻ trong tay, lại không có đao kiếm bên mình. Đột nhiên Lý Xuân Hoa thở dài, nói:- Sự việc theo năm tháng vô tình, như dòng nước đã qua rồi, chúng ta không nói nữa cũng được. Hai vị cao nhân đêm khuya đã đến Thiên Kiếm Đàm, xin hai vị di giá về tệ xá dùng trà. Lý Xuân Hoa nói xong, thân hình lui ra sáu bảy bước. Bỗng nghe tiếng gió khẽ vù một tiếng ? Bóng người loé lên trước mặt, đạo nhân áo xám đã chặn đường Lý Xuân Hoa, phất trần trong tay phất một chiêu "Khinh Phất Vi Phong", một luồng tiềm lực cực mạnh bay thẳng vào Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa biến sắc, thân xéo đi ba bước, nói:- Ta có hảo ý mời hai vị vào trong uống trà, chẳng hay các hạ ra tay động võ là có ý gì? Đạo nhân áo xám tay cầm phất trần hừ một tiếng, nói:- Nếu như bổn sứ giả muốn ra tay với ngươi thì bây giờ ngươi còn sống nữa chăng! Hừ hừ, đêm nay ta đến Thiên Kiếm Đàm này là muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời cho tốt, bổn sứ giả sẽ không làm khó dễ ngươi. Lý Xuân Hoa biết rất rõ võ công của ngươi này, nhưng với những lời nói của hắn vừa rồi, nàng đã có mấy phần giận dữ, nàng vận lực khống chế cơn giận, mỉm cười nói:- Có gì xin cứ hỏi? Đường Hải Ninh lúc này đã đi đến trước mặt Lý Xuân Hoa, nói tiếp:- Xuân Hoa, ta hỏi ngươi thi thể Đông hậu Lâm Đại Ngọc do ai mai táng? Lý Xuân Hoa thản nhiên đáp:- Là ta và Âu Dương Hải mai táng, ngươi hỏi làm gì? Đường Hải Ninh mỉm cười nói:- Trước khi Đông Hậu chết đã đem chìa khoá Âm Dương giao cho ai? Lý Xuân Hoa nói:- Điều này thứ cho ta không thể nói được. Đạo nhân cười nhạt, nói:- Ngươi không nói, đó là tự ngươi tìm đau khổ, chớ trách ta ra tay độc ác. Đường Hải Ninh nói tiếp:- Xuân Hoa, ngươi phụ ta quá nhiều, nhưng những việc trước kia có thể bỏ qua được, nhưng ngươi cứ không chịu nói thực chìa khoá Âm Dương ở đâu thế thì đừng trách chúng ta đã có lời ước hẹn là vợ chồng mà còn bội ước. Lý Xuân Hoa nghe vậy, lửa giận bừng bừng. Nàng nhớ lại năm xưa Đường Hải Ninh trong khách điếm đã vũ nhục nàng, từng làm nàng muốn đi tìm cái chết, sau được Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói nàng hãy còn chưa bị hắn làm nhục, nhưng đã hại nàng chặt gãy một cánh tay, sự sỉ nhục này làm nàng căm hận Đường Hải Ninh tới tận xương tuỷ. Nàng đã từng một kiếm đâm chết hắn rồi thế mà, hiện giờ hắn vẫn còn sờ sờ ở đây. Việc này nàng chưa từng nói qua với ai. Nàng không nén giận được nữa, trợn mắt hét lớn:- Đường Hải Ninh, ngươi đừng có nói xàm, ngươi đã vũ nhục ta, phụ thân ta trước khi lâm chung đã giải trừ hôn ước của ta với ngươi. Bây giờ ta đã là hiền thê danh chính ngôn thuận của Âu Dương Hải, ngươi còn mở mồm sỉ nhục ta nữa thì đừng trách ta ra tay đánh ngươi? Đường Hải Ninh nghe Lý Xuân Hoa nói xong, đột nhiên ngẩng mặt lên cười sằng sặc, thanh âm chấn động núi non, xé tan mây mù. Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười của Đường Hải Ninh, bỗng giật mình nghĩ thầm: "Hỏng rồi, không ngờ công lực hiện nay của hắn so với công lực của Âu Dương Hải ba năm trước còn cao thâm hơn". Nguyên là Lý Xuân Hoa muốn vào trong nhà, đặt đứa bé xong rút kiếm chiến đấu với hai người, nàng nghĩ bụng: "Võ công của Âm Dương Chi Sứ tuy là cao siêu kỳ dị, nhưng mình tự bảo vệ được an toàn thi chắc không có vấn đề, dù có thêm một Đường Hải Ninh cũng sẽ không đưa mình đến chỗ chết được". Đường Hải Ninh cười xong trên mặt như phủ một lớp băng sương, đôi mắt loé lên tia sáng oán độc, tàn nhẫn. Đột nhiên đứa con được Lý Xuân Hoa ôm trong cánh tay duy nhất bị tràng cười làm tỉnh giấc, cất tiếng kêu:- Má má, ba ba đã về rồi ư? Tiểu Linh ở trong lòng Lý Xuân Hoa ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mềm mại vừa trắng vừa đáng yêu của nó, mắt nó chớp chớp nhìn Đường Hải Ninh và đạo nhân áo xám.Lý Xuân Hoa nghe tiếng kêu của con, trong lòng bất giác cảm thấy thê lương, nàng lập tức dùng tay ôm chặt nó, dịu dàng nói:- Tiểu Linh, con ngoan nào, ba ba sẽ trở về với con, bây giờ con nhắm mắt lại. Đường Hải Ninh nhìn đứa bé, trong lòng không biết là hận hay là oán, hai mắt chăm chú nhìn Tiểu Linh rất lâu. Tiểu Linh cũng mở mắt, ngước nhìn lên Đường Hải Ninh. Đột nhiên, trên mặt Đường Hải Ninh hiện một nụ cười nham hiểm, khẽ nói:- Tiểu Linh, có phải điệt nhi muốn tìm ba ba không, thúc thúc dẫn con đi tìm ba ba được chứ? Đường Hải Ninh bất chợp dấn mạnh lên một bước, hai tay vươn ra, muốn ôm lấy Tiểu Linh trong lòng Lý Xuân Hoa . Lý Xuân Hoa giật mình, lắc mình một cái, thân người đột ngột lùi ra sau ba bốn bước, ngay trong lúc lùi, cánh tay áo trống không bên tay trái của Lý Xuân Hoa đã thay cánh tay phải che lấy thân hình của Tiểu Linh. Đường Hải Ninh cười lạnh lùng lại sấn tới, vung tay muốn chụp. Lý Xuân Hoa quát:- Ngươi thật không có lương tâm, ai xuất thủ với đứa trẻ thơ không biết gì này. Lý Xuân Hoa lật tay phất lại, chém vào cổ tay đang chụp tới của Đường Hải Ninh. Đường Hải Ninh thấy chiêu phất tới của Lý Xuân Hoa kỳ ảo vô cùng, nội hàm thủ pháp phất huyệt chấn mạch thượng thừa, vội thu tay hữu lại, cười nói:- Xuân Hoa, ngươi phải biết điều một chút chứ, bọn ta đã điều tra ra chìa khóa Âm Dương là do Đông Hậu Lâm Đại Ngọc lấy được. Lúc khi Lâm Đại Ngọc chết thì chỉ có ngươi và Âu Dương Hải ở bên cạnh. Hà hà ? Hắn lại mỉm cười lạnh lùng, rồi nói:- Nếu ngươi không nói, thế thì đừng trách Đường Hải Ninh này độc ác, ngươi biết đó, bất cứ chuyện gì ta đều có thể làm cả vì đứa con yêu của ngươi, ta khuyên ngươi hãy nói chìa khóa Âm Dương ở đâu? Nguyên là tám thanh tiểu kiếm, chìa khóa Âm Dương vốn do Cổ Thiên Nhân Viên lấy được từ trên người của một tay giang hồ đại đạo, sau đó Cổ Thiên Nhân Viên tặng cho Âu Dương Hải, Âu Dương Hải lại dùng nó tặng cho Vân Trung Nhạc để lão ta chữa trị vết thương của Lý Xuân Hoa, nhưng không biết làm thế nào chìa khóa Âm Dương lại rơi vào tay Thiết Kỵ Bang, sau khi Âu Dương Hải bị ám toán, tung tích của chìa khóa Âm Dưong ở đâu không rõ. Nhưng sau đó chìa khóa Âm Dương lại do Đông Hậu Lâm Đại Ngọc lấy được. Nên biết rằng Đường Hải Ninh là một trong Tam kỳ lệnh chủ năm xưa của Bạch Hoàng Giáo, cho nên hắn biết chìa khóa Âm Dương rơi vào tay Bạch Hoàng Giáo, đương nhiên là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc lấy đi. Lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa không hề nghĩ đến chìa khoá Âm Dương, nàng đang nghĩ đến lời nói của Đường Hải Ninh. Tiểu Linh chiếm một địa vị trong sinh mạng của nàng có thể nói quan trọng ngang như Âu Dương Hải, trong ba năm, nếu không phải vì mảnh cốt nhục này nàng sớm đã nhảy xuống đầm tự sát lâu rồi. Lý Xuân Hoa biết hai người trước mặt tâm tính độc ác không thua Cô Lâu Thiên Tôn, những lời bọn chúng nói ra là đương nhiên có thể làm được. Lý Xuân Hoa thản nhiên nói:- Về chìa khóa Âm dương, ba năm trước đây, các người đã tìm khắp trong người chúng ta hết rồi, chẳng lẽ không có lại thành có hay sao? Hừ! Trước khi Đông Hậu chết, tuy chỉ có ta và Âu Dương Hải bên cạnh lão nhân gia, nhưng trước khi chết người gặp bộ hạ của Cô Lâu Thiên Tôn và Bắc Quốc Tiên Cơ, Diêu Huân Muội vây đánh, đến như Lục Thiên Mai cũng đến trước bọn ta, ở cùng với lão nhân gia, chẳng lẽ những người đó không có khả năng đi trước một bước lấy chìa khoá Âm Dương hay sao? Lý Xuân Hoa vốn không muốn nói với chúng những lời như vậy, nhưng tình hình bây giờ đã khác, nàng nếu có thể cứu vãn khỏi tay kẻ thù được phát nào thì nàng cố gắng cứu vãn. Quả thực ba năm ở tại Thiên Kiếm Đàm này đã cải biến tính cách của nàng không ít, và vì nàng biết lúc này quyết không phải là việc tranh cường đấu thắng. Đạo nhân áo xám lạnh lùng nói:- Những lời nói của ngươi tuy rất khéo léo, nhưng ta lại không tin ngươi, phàm là những người mà ngươi nói sớm muộn gì cũng phải chết dưới tay ta, đương nhiên ngươi cũng khó tránh. Đạo nhân vừa nói xong, tay lại vung phất trần lên, phựt một tiếng, từ trên đầu đánh xuống. Lý Xuân Hoa lùi xéo sang phải ba bước tránh khỏi phất trần, ống tay áo cánh tay bị gãy vụt cuốn lên đỡ lấy lưng của Tiểu Linh. Lý Xuân Hoa biết rằng đêm nay không động thủ không được, lúc này lửa giận đã bốc lên, nàng quát lớn:- Chẳng lẽ Lý Xuân Hoa này lại sợ các người hay sao? Hừ hừ, các ngươi cứ xông lên đi. Đạo nhân áo xám Âu Dương Chi Sứ lạnh lùng nói:- Ngươi có bản lãnh gì thì thi triển ra, bổn sứ giả quyết định trong mười chiêu sẽ lấy mạng của ngươi. Nói xong, cây phất trần trong tay đạo nhân áo xám phất lên tả kích hữu đả, tấn công liên tiếp ba chiêu. Ba chiêu này, chẳng những mau lẹ tuyệt luân mà chiêu nào cũng đều hàm ẩn nội kình mạnh mẽ, phất trần cuốn theo gió rít, làm xao động nước trong đầm. Lý Xuân Hoa né trái né phải tránh được ba chiêu tấn công mãnh liệt, vung chưởng phản kích, đột ngột phóng ra ba chưởng, đá ra hai cước miệng quát:- Ngươi đã đánh bốn chiêu, nếu như mười chiêu không thể lấy được mạng ta thì ngươi tính sao? Lý Xuân Hoa phản kích liên miên bất tận, không một chiêu nào không phải là võ học nội gia, làm cho đạo nhân áo xám phải liên tiếp lùi lại ba bước mới an nhiên tránh qua được. Lão lên tiếng:- Hừ? nếu trong mười chiêu ta không hạ được ngươi thì lập tức rời khỏi đây. Phựt một tiếng, phất trần của đạo nhân vung lên điểm thẳng tới Lý Xuân Hoa . Lý Xuân Hoa nghe hắn nói như vậy, trong lòng rất mừng, nên biết rằng người trong giang hồ võ lâm, dù là hung hãn thế nào đi nữa nhưng với lời hứa của họ thì đại bộ phận đều không nuốt lời. Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: "Dù cho võ công người này tuyệt cao tới đâu, nhưng mình vẫn có thể tiếp được mười chiêu của hắn, bây giờ bất giá chỉ còn lại sáu chiêu?". Nàng chưa nghĩ xong, thấy Âm Dương Chi Sứ sử phất trần tung ra đến mấy thước, những sợi lông đuôi ngựa cực kỳ mềm nhuyễn mà lúc này thẳng đứng như kim. Lý Xuân Hoa kinh thầm, lách mình sang một bên tránh qua một chiêu? Đạo nhân vai không đảo, chân không nhấc, người đã vọt thẳng tới, cổ tay vừa lật phất trần từ trên phất xuống rồi mau lẹ điểm lên. Lý Xuân Hoa thấy tư thế một chiêu này dường như hàm ẩn mấy lần biến hoá sát thủ cay độc, bèn không dám chậm trễ, tay hữa vận Thiên Cang Chỉ búng ra. Đạo nhân áo xám lạnh lùng nói:- Trúng! Những sợi phất trần trong tay đột ngột hợp lại thành một bó, nhắm cổ tay Lý Xuân Hoa cuốn lấy, thế như điện chớp, mang theo một luồng gió rít, uy thế cực kỳ kinh người. Thiên Cang Chỉ kình Lý Xuân Hoa búng ra là muốn ngăn chặn sự biến hoá chiêu sau của phất trần, không ngờ chiêu thức của đạo nhân biến hóa nhanh chóng như vậy, một luồng kình phong dữ dội như kiếm, trong cương có nhu quấn lấy cổ nàng. Lý Xuân Hoa kinh hãi, thi triển một chiêu Lật Phong Phất Liễu, tay hữu búng lại một luồng chỉ phong, thân mình nghiêng người xoay nửa vòng, tránh khỏi ngọn phất trần. Nào ngờ sự biến hoá phất trần của đạo nhân áo xám thần bí khó lường. Chỉ nghe phựt một tiếng, phất trần đột ngột hạ xuống quấn vào ngực Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa kêu lên kinh hãi:- ?i chao! Nguyên là ống tay áo cánh tay trái bị gãy của Lý Xuân Hoa bị đuôi phất trần cắt đứt, Tiểu Linh từ trên lưng nàng tuột xuống, Lý Xuân Hoa thất kinh, vung tay phóng ra một luồng cuồng phong đánh ra mãnh liệt. Nàng lập tức cúi người vớt lấy thân người của Tiểu Linh vừa lăn xuống, cười nhạt nói:- Hãy còn ba chiêu! Chiêu thuật cây phất trần của đạo nhân áo xám liền biến đổi, những sợi phất trần mềm mại được đạo nhân dùng chân lục nội gia vận lên, lúc vung lên tấn công từng sợi phất trần thẳng đứng như kim châm, có thể đâm điểm huyệt mạch, độc địa vô cùng. Một lần nữa Tiểu Linh lại rơi xuống. Một tiếng con nít khóc oà lên:- Má má, má má! Tiểu Linh vừa rơi xuống Đường Hải Ninh đã ôm trong tay. Lý Xuân Hoa trong lòng bấn loạn, nàng quát lên một tiếng, tay hữu hoá thành một luồng chưởng đánh thẳng vào bóng phất trần vùn vụt của đạo nhân áo xám, nàng đâm bổ tới Đường Hải Ninh .- Xuân Hoa, ngươi qua đây, ta sẽ giết đứa bé này trước. Đường Hải Ninh né qua cú đánh của Lý Xuân Hoa, lên tiếng quát tháo, tay hữu giơ lên như muốn đánh vào đầu Tiểu Linh. Lý Xuân Hoa thấy vậy tấm lòng tan nát, đột ngột dừng thân mình đang xông tới lại. Đạo nhân áo xám phía sau bật cười nói:- Ngươi tiếp ta một chiêu cuối cùng Cửu Quyển Qui Âm. Phất trần trong tay đạo nhân đột nhiên tản xuất ra thành chín luồng hồng quang, tập kích vào tâm nơi yếu huyệt sau lưng Lý Xuân Hoa, thế như điện chớp, trong chớp mắt đã cách thân người nàng chừng ba tấc. Dù Lý Xuân Hoa võ công cao siêu đến đâu, cũng khó tránh được cú đánh này. Sinh tử treo trên đầu sợi tóc, bỗng một bóng người lướt tới không một tiếng động, thuận tay chộp cứng lấy những sợi phất trần. Đạo nhân cảm thấy trên tay người kia truyền ra một luồng kình khí vô hình từ trên ngọn phất trần xông qua. Đạo nhân áo xám bị luồng nội kình đột ngột đánh tới làm rung chuyển cổ tay, lòng vô cùng kinh hãi, tay ta vung ra một luồng nội kình đẩy bạt luồng kình khí kia. Người vừa đến cùng lúc ra tay giải cứu Lý Xuân Hoa, thân mình như luồng gió lướt đến trước mặt Đường Hải Ninh, đột nhiên vươn tay tả mau như điện chớp chụp trúng cổ tay hữu của hắn. Người vừa đến ra tay cầm nã chẳng những nhanh chóng bất ngờ không thể tả mà thủ pháp mười phần quái dị, Đường Hải Ninh muốn tránh né nhưng đã chậm một bước. Chỉ cảm thấy cổ tay hữu nhói lên, một bàn tay mềm mại đã bấu chặt cổ tay hữu của hắn, lập tức hắn cảm thấy xương cổ tay đau nhói kịch liệt, kình lực toàn thân tiêu tan, mất đi khả năng kháng cự. Lý Xuân Hoa định thần đưa mắt nhìn, thì chỉ thấy đó là một nữ nhân mình mặc áo lục, tóc dài xõa vai, thể thái tuyệt mỷ, bàn tay phải có mang một cái găng tay trắng bằng tơ, tay trái thì không, nhưng mặt của nàng thì lại có che bằng một lớp lục, làm cho người ta không thể thấy rõ chân diện mục. Nữ nhân áo lục từ khi ra tay xuất thủ đến lúc này, tất cả động tác chỉ như một luồng điện xẹt, cho nên Lý Xuân Hoa, đạo nhân áo xám, Đường Hải Ninh đều không trông rõ nhân ảnh của nàng. Lúc này mọi người đều thấy nàng là một cô gái che mặt, ai nấy đều giật mình. Lý Xuân Hoa chưa kịp tạ ơn người cứu giúp nàng, đã xông tới muốn ôm lấy Tiểu Linh. Ai ngờ nữ nhân áo lục vung tay phải ra sau, một luồng tiềm lực phóng thẳng vào ngực của Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hoa đành phải dạt sang một bên. Lúc Lý Xuân Hoa vừa né người, Đường Hải Ninh phát ra một tiếng rên, hắn lảo đảo lùi lại ba bước, Tiểu Linh trong tay đã rơi vào lòng nữ nhân áo lục. Nữ nhân áo lục cũng lách sang một trượng. Soạt một tiếng Đường Hải Ninh rút trường kiếm cầm trong tay, bỗng nghe nữ nhân áo lục lạnh lùng hừ một tiếng, cất tiếng nói:- Đông Dương sứ, Trung Dương sứ tiếp lệnh, lập tức trở về Âm Dương Cốc, chờ đợi cốc chủ truyền lệnh. Đạo nhân áo xám Âm Dương Chi Sứ và Đường HảI Ninh nghe vậy đều giật mình. Đạo nhân áo xám lạnh lùng hỏi:- Ngươi là ai? Lại dám cả gan giả mạo mệnh lệnh? Nữ nhân áo lục khẽ nói:- Âm Dương Tam Sứ, Đông Dương, Trung Dương, Tây Dương mau trở về Âm Dương Cốc đợi lệnh, nếu chậm trễ thì chết tức khắc. Nữ nhân áo lục vừa nói vừa giơ tay hữu, trong lòng bàn tay đeo găng trắng của nàng đột nhiên xuất hiện ba vầng mặt trời, lấp lánh tỏa sáng, đẹp đẽ tuyệt luân.- È! Tam Dương Điện Chủ, Đông Dương sứ, Trung Dương sứ xin nhận lệnh. Đạo nhân áo xám và Đường Hải Ninh cung thân thi lễ, lập tức quay mình phóng đi. Lý Xuân Hoa thấy trong lòng bàn tay của nữ nhân áo lục lộ ra ba vầng mặt trời đỏ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bàn tay hữu của nữ nhân áo lục giơ lên liền thu lại, cho nên ba vầng mặt trời vừa lóe lên rồi tắt ngay, Lý Xuân Hoa không thể nào xem rõ được. Tiểu Linh rơi vào tay cô ta đương nhiên là rất nguy hiểm, nhưng vừa rồi cô ta hiện thân cứu mình một mạng, chắc là có ý giúp đỡ. Lý Xuân Hoa suy nghĩ một hồi, tâm thần dần dần trở nên ổn định, khẽ cúi mình thi lễ với nữ nhân áo lục, nói:- Được ơn cô nương ra tay giải nguy, Xuân Hoa này mãi ghi nhớ, xin cô nương hãy làm ơn cho trót, giao đứa con yêu lại cho tiểu nữ, thịnh tình ơn sâu này xin mãi không quên. Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói:- Đứa bé này có phải là con của Âu Dương Hải không? Lý Xuân Hoa giật mình, ngạc nhiên, than rằng:- Phụ thân Âu Dương Hải của nó đã mất tích ba năm rồi, sống hay chết vẫn chưa hay, mẹ con chúng tôi được ở bên nhau là mạng sống, xin cô? Đôi mắt của nữ nhân áo lục đột nhiên bắn ra tia sáng oán hận nhìn thẳng vào Tiểu Linh. Lúc này Tiểu Linh đột nhiên mỉm cười kêu lên nho nhỏ:- Cô cô ơi, buông tiểu điệt ra, tiểu điệt muốn má má. Ánh mắt đầy oán hận của nữ nhân áo lục bỗng trở nên nhu hoà, nhỏ nhẹ nói:- Tiểu Linh đừng sợ, cô bế Tiểu Linh đến một nơi rất vui, qua mấy ngày ba ba với má má Tiểu Linh sẽ đến với cháu. Nữ nhân áo lục ngừng lại một lát rồi quay lại nói với Lý Xuân Hoa:- Đứa bé này ta mang đi, ta tuyệt đối sẽ không làm hại nó một sợi tóc, một khi Âu Dương Hải tái xuất giang hồ, ngươi bảo hắn tự đến tìm ta mà đòi người. Nàng vừa nói xong khẽ lắc mình, thân hình đã bay đi bảy tám trượng? Lý Xuân Hoa vô cùng lo lắng kêu lên: Cô nương không được mang nó đi. Tiểu Linh, Tiểu Linh? Lý Xuân Hoa như chim én vỗ cánh, lao vút đi. Nhưng khinh công của nữ nhân áo lục cơ hồ đã đạt đến cảnh giới quỷ mị, thân hình nàng biến mất vào rừng mai, Lý Xuân Hoa đuổi đến trước rừng mai, thì bóng người đã mất tăm. Khắp đỉnh núi, vang lên tiếng kêu gọi đau khổ của Lý Xuân Hoa:- Tiểu Linh, Tiểu Linh? Núi non hồi âm trở lại nghe thanh âm sao mà thê lương thống khổ. Lý Xuân Hoa đuổi đến mười mấy dặm vẫn không tìm thấy tung tích nữ nhân áo lục và Tiểu Linh đâu, đứa con trai gần gũi bên mình hơn ba năm nay đã bị người mang đi. Nơi chân trời góc bể mênh mông, biết lúc nào ngày nào mẫu tử mới có thể tương hội, bất giác làm cho Lý Xuân Hoa cảm thấy chua xót, lệ châu tuôn trào, nàng khóc đến cơ hồ ngất lịm đi. Không biết qua bao lâu, nàng ngẩng đầu dậy lẩm bẩm tự nói:- Nữ nhân ấy là ai? Vì sao nàng lại nói một khi Âu Dương Hải tái xuất giang hồ, phải bảo Âu Dương Hải đi nhận Tiểu Linh? Nếu Âu Dương Hải không tái xuất giang hồ, Tiểu Linh của ta sẽ không có ngày tương kiến? Lý Xuân Hoa nói đến đây, nàng thi triển khinh công trở về nơi ở bên bờ Thiên Kiếm Đàm mang theo Thanh Qui Kiếm và hành lý xuống núi Cửu Cung Sơn. Trời đã chiều tà.* * * Trong nơi u cốc ánh lên một ánh tà dương le lói. Chung quanh im lìm tịch mịch. Bỗng nhiên trong nơi thâm cốc vang lên một tiếng hú dài, như rồng kêu hổ rống, chấn động núi non, mây mù. Cùng lúc, từ nơi xa xa cũng vang lên một tiếng hú tiếp ứng. Tiếng hú đến thật nhanh, như sét chạy giữa không trung, mới nghe như ngoài mấy dặm trong nháy mắt đã đến sau núi. Ngay lúc này, trong khe núi hiểm trở xuất hiện một con thần câu tuấn mã. Cưỡi trên ngựa là một người thanh niên tuổi độ hai mươi lăm, phong thái ung dung, tuấn dật, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm, chậm rãi phóng ngựa vượt qua gò núi. Con thần câu lên đến gò núi, dưới ánh tà dương, một quái nhân như một dải lụa đỏ lướt qua thảo nguyên rộng lớn, bay qua đỉnh đầu người thanh niên lộn một vòng trong không trung, đáp nhẹ nhàng xuống đất hiện nguyên hình. Quái nhân này lại là một con vượn cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh mặt trời chiều, toàn thân nó đỏ rực lên.- È! Viên huynh, công phu phi hành của huynh trên đời này không có một người hoặc một vật nào nhanh hơn nữa. Câu nói của người thanh niên dường như vô cùng cảm khái. Điều làm người ta kinh ngạc là con vượn nhỏ mở mồm phát ra tiếng người:- Hải đệ, đệ quá khen. Không cần hỏi cũng biết, thanh niên này chính là Âu Dương Hải, con vượn nhỏ chính là vật lưu lại của Độc Kiếm Ma. Hoá ra ba năm trước ở Thiên Kiếm Đàm, Âu Dương Hải bỏ đi không từ biệt Lý Xuân Hoa, chàng lập tức tìm đến nơi trước kia Độc Kiếm Ma đã chôn thây. Bởi vì ở Thiên Kiếm Đàm, chàng và Âu Dương Chi Sứ trải qua một trận chiến, Âu Dương Hải cảm thấy võ công của mình hãy còn chưa thể báo thù cho nên chàng nhất tâm nhất ý rèn luyện võ công cho giỏi, sau đó sẽ tái xuất giang hồ. Âu Dương Hải lúc đó trong đầu chàng thể hội được những võ học của Độc Kiếm Ma nhưng ghi nhớ không tường tận, có nhiều điều vô cùng thần bí khó hiểu, và vì kẻ thù của chàng đại bộ phận đều là cao thủ với trình độ có thể làm sư phụ chàng được, nếu tự thân không nghiên cứu chuyên luyện võ công độc đáo thì vĩnh viễn không thể báo thù, do đó Âu Dương Hải đến ngọn núi cao nơi Độc Kiếm Ma chôn thây. Ba năm nay, Âu Dương Hải dưới sự chỉ bảo của con thần viên, khai phá ngôi mộ của Độc Kiếm Ma tìm được một bộ võ học kỳ thư hoàn chỉnh của Độc Kiếm Ma. Trong bộ kỳ thư đó, có thể nói là một thân võ học của Độc Kiếm Ma là sự kết tụ máu huyết cả đời, trải qua thời gian ba năm, Âu Dương Hải nghiên cứu luyện tập toàn bộ võ học trong bộ kỳ thư vừa thành. Trong ba năm, Âu Dương Hải ngày đêm không ngừng cùng thần viên đấu kiếm dưới thác nước, chàng và thần viên có tình cảm thâm hậu, bèn bái làm huynh đệ, trong ba năm Âu Dương Hải dạy tiếng người cho thần viên. Kinh ngạc thay, trong ba năm, thần viên đã học được những tiếng đơn giản. Âu Dương Hải tuy kết bạn với thần viên nhưng lúc nào chàng cũng hoài niệm đến người đã cùng mình kết thành phu phụ, Lý Xuân Hoa và Lý Xuân Hồng, đã ôm hận bỏ đi. Ngày hôm nay sau ba năm, Âu Dương Hải dẫn thần viên, bái biệt linh mộ của Độc Kiếm Ma cùng hạ sơn. Âu Dương Hải nghĩ rằng sau khi ly biệt Lý Xuân Hoa tại Thiên Kiếm Đàm, nàng nhất định sẽ quay trở về tổng đàn Thanh Đạo Minh. Cho nên Âu Dương Hải đầu tiên là đến tổng đàn Thanh Đạo Minh. Thực ra Âu Dương Hải đâu ngờ Lý Xuân Hoa từ hôm chàng ly biệt, nàng cứ ở luôn bên bờ Thiên Kiếm Đàm, Âu Dương Hải có nằm mơ cũng không thể tưởng nổi là Lý Xuân Hoa đã sinh cho chàng một đứa con trai, nếu Âu Dương Hải biết sớm điều này chàng sẽ không trở về lâu như vậy. Lúc này? Âu Dương Hải phóng ngựa vượt qua gò núi, đi xuyên qua khu rừng, đi tới san đạo. Xung quanh tĩnh lặng, im phăng phắc. Âu Dương Hải cảm thấy kỳ quái chẳng lẽ Thanh Đạo Minh giải tán rồi ư? Lúc trước kia san đạo có người thủ giữ mà bây giờ lại vắng tanh. Bỗng nhiên, Âu Dương Hải cảm thấy điều gì chẳng lành, vội giục ngựa tiến lên.- Xuân Hoa? Hồng muội? Công Tôn Lạp, Công Tôn huynh? Âu Dương Hải cao giọng kêu gọi một hồi. Trừ những tiếng hồi âm vang vọng lại còn tất cả đều im ắng tĩnh mịch đến ghê người. Thanh âm của chàng run rẩy? Âu Dương Hải nhảy xuống ngựa, vội chạy tới trước mở tung cửa hàng rào. Một cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt chàng? Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, tay đứt chân gãy, ruột đổ ra ngoài, máu me tung toé. Trước nhà, trong nhà, bụi cỏ, đều ngập máu, mỗi một tấc đất đều có vết máu. Cái ao u tĩnh trong vắt cũng nhuộm thành màu đỏ tươi. Chút tàn dương le lói trên bầu trời rọi xuống. Thật là thê lương, rùng rợn. Tàn khốc, khủng bố. Từ những vết máu chưa khô, hiển nhiên có thể thấy vừa xảy ra một cuộc tàn sát không lâu. Âu Dương Hải trợn mắt như muốn rách khóe mắt, máu nóng bừng bừng, huyết mạch nổi phồng như muốn đứt tung. Đột nhiên? Tiếng gió thổi nhẹ, một tiếng rên rỉ vang lên yếu ớt. Khi lần thứ hai tiếng rên vang lên bên tai Âu Dương Hải, chàng lập tức đoán ra nơi phát ra thanh âm là sau căn nhà gỗ hướng đông, ước chừng mười mấy trượng. Âu Dương Hải lao tới không chút nghĩ ngợi. Kỳ quái! Rõ ràng là ở đây, tại sao không có? Lúc ấy? Ngoài một dặm vang lên tiếng cười như ma khóc nghe điếc tai, văng vẳng không dứt. Đột nhiên, tiếng rên lại vang lên. Lúc Âu Dương Hải phóng tới chỗ phát ra tiếng rên. Đảo mắt nhìn quanh, bất giác dựng tóc gáy, tay chân nổi da gà, lập tức Âu Dương Hải nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhướng mày. Hóa ra sau bụi cỏ có chín cái xác cụt tay cụt chân, hoặc là cụt đầu, máu tanh nồng nặc. Thật là thê thảm. Chàng thấy Độc kiếm đường chủ Phi Hồn Độc Kiếm Tây Môn Dương hai mắt biến thành hai cái lỗ sâu hoắm, xương cổ bị chém đứt, nhưng hãy còn dính chút da, bên sườn bị đâm thủng lỗ chỗ. Bên cạnh là mấy người Độc Long Kiếm Thủ, hai cánh tay đến vai, hai đùi bị chặt đứt, thân thể tím đen nhỏ máu. Thê thảm nhất là họ bị người điểm huyệt đạo, hãy còn sống mà chịu sự đau khổ khốc hình máu chảy ra cho tới chết. Hai người trong đó đã cắn lưỡi tự tử, khóe miệng đầy máu. Hai người kia hơi thở còn chưa tuyệt, ước chừng tiếng rên là phát ra từ họ. Âu Dương Hải hú lên một tiếng, búng liền hai ngón tay giúp cho hai người Độc Long kiếm thủ được mau giải thoát. Trong các thi thể nơi đương trường, trừ Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, Trịnh Hổ và mấy người nữa không thấy xác, còn chúng huynh đệ Thanh Đạo Minh có thể nói là bị giết sạch. Âu Dương Hải đang nghĩ ngợi làm thế nào an táng những thi hài này, nhãn quang chàng vụt chuyển liếc thấy trên một tảng đá lớn ngoài hai trượng có cắm một lá cờ máu đen. Cán cờ bằng thép cắm ngập vào đá, có thể thấy kình lực của kẻ cắm ấy mạnh lạ kỳ. Nhìn kỷ, trên lá cờ có thêu một mặt trời đỏ lặn một nửa vào núi còn mặt sau lại thêu một cái đầu lâu ghê rợn, dưới đầu lâu là hai khúc xương trắng bắt chéo. Lá cờ bay phần phật trong gió. Âu Dương Hải hừ một tiếng trung mình lao tới chỗ phát ra tiếng cười hồi nãy. Đây là một khu rừng âm u, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động. Âu Dương Hải đang bồi hồi suy nghĩ. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng cười lạnh lẽo, nói: - Âu Dương Hải, ngươi đến chậm quá rồi, hà hà... Âu Dương Hải quay phắt người lại, tung người nhảy lên không, chàng tung song chưởng phóng một luồng kình đạo như sấm sét vào nơi phát ra tiếng nói. Âu Dương Hải trong lúc giận dữ phát ra chưởng này, chưởng thế long trời lở đất, ầm ầm, rắc rắc, một loạt tiếng nổ vang lên. Sáu bảy cây tùng bằng miệng chén đều gẫy đổ, thanh thế kinh tâm động phách.- È, ba năm không gặp, không ngờ chưởng lực của ngươi hùng hậu đến mức này. Ha ha, khả kính khả kính! Thân hình Âu Dương Hải trên không trung quẫy lộn một vòng, vù một tiếng, thân hình bay ra ngoài bảy trượng. Chàng đưa mắt nhìn, trên một mỏm núi có một người che mặt nạ đầu lâu, áo dài xanh, râu dài tới ngực đang ngồi xếp bằng. Người này chính là Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải nói:- Thật không ngờ, không ngờ thế gian chật hẹp, chúng ta có phước lại gặp nhau rồi. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng cười nói:- Hay lắm, hay lắm. Chắc lão phu và ngươi có duyên kiếp trước, cho nên đi đâu cũng gặp. Đột nhiên Âu Dương Hải quát lớn:- Cô Lâu Thiên Tôn, tội ác của ngươi tày trời, còn chưa nạp mạng ra đây. Thân hình của Âu Dương Hải như chim ưng nhảy vọt lên mỏm đá lớn, hai luồng kình phong như bánh xe bay phóng tới. Tiếng kình phong bay đi rít gió, Âu Dương Hải đã nhảy lên mỏm đá, Cô Lâu Thiên Tôn vung tay áo tiếp đạo chưởng kình, hai mắt bắn ra tia sáng kinh dị. Nguyên là hắn cảm thấy chưởng kình của Âu Dương Hải trong đó kình lực vô cùng thâm hậu, so với ba năm trước không chỉ có gấp bội. Nên biết rằng đạo võ công không thể một sớm một chiều mà luyện đến trình độ, đừng nói thời gian ba năm cho dù là mười năm thì cũng chưa chắc tiến triển bao nhiêu, vốn Cô Lâu Thiên Tôn nghĩ bụng, dù cho Âu Dương Hải trong ba năm sớm tối khổ luyện, cao lắm cũng chỉ làm cho võ nghệ của chàng thuần thục thêm một chút mà thôi, ai ngờ sự thực không phải thế, nội công của chàng đã tăng tiến đến trình độ mấy mươi năm công lực. Thân hình Âu Dương Hải đáp xuống mõm đá, vai không lắc, gối không cong, xông thẳng đến trước Cô Lâu Thiên Tôn, đánh vù một quyền vào ngang ngực. Cô Lâu Thiên Tôn cảm thấy lực đạo thế quyền của Âu Dương Hải đánh tới cực kỳ mãnh liệc, không dám khinh suất, vận nội công tiếp cú đánh. Hai đạo quyền phong cực mạnh va chạm nhau, chấn động đến nỗi Cô Lâu Thiên Tôn toàn thân khí huyết phù động, thân hình bất giác lùi ra sau hai bước, hai vai Âu Dương Hải khẽ lắc lư, lùi lại ba bước. Nhưng lúc này Âu Dương Hải căm hận Cô Lâu Thiên Tôn cùng cực, chàng cho rằng Cô Lâu Thiên Tôn chính là hung thủ tàn sát huynh đệ Thanh Đạo Minh, cho nên chàng lại tung mình xông lên, tay tả vươn ra chộp vào vai của Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn sau khi tiếp hai quyền của Âu Dương Hải xong, đã biết nội lực chàng hùng hậu, quyền phong rất là mạnh mẽ, so với khi xưa thì tiến triển rất nhiều, đại khái đã đạt đến nội lực tương đương mình, nếu Âu Dương Hải lại liên tiếp phát liền mấy quyền thì e rằng mình khó mà chống đỡ nổi, lúc này hắn thấy tay tả của Âu Dương Hải vươn ra, khẽ cười ha hả... Cô Lâu Thiên Tôn lập tức vung chưởng đánh xéo ra, chân trái tung một cú đá vào bụng dưới của đối phương. Âu Dương Hải hừ một tiếng, tay hữu quét một chưởng ngăn đỡ một cước của Cô Lâu Thiên Tôn đá tới. Tay tả vội thu về, lùi lại một bước, không xuất thủ tấn công nữa. Cô Lâu Thiên Tôn cũng nhân đấy dừng lại, kỳ thực họ nhân thời gian tạm dừng tay này là đang tìm chiêu thức giao thủ tiếp theo sau, phải biết rằng hai người đều là nhân vật lợi hại. Âu Dương Hải trong hai chiêu giao đấu, chàng cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn thực sự võ học cao thâm khôn lường, lần xuất thủ vừa rồi, Cô Lâu Thiên Tôn đã sử dụng ba loại nội lực thượng thừa điểm phất huyệt mạch âm nhu không giống nhau, cơ hồ muốn hạ ngay Âu Dương Hải. Cô Lâu Thiên Tôn cũng cảm thấy trong ba chiêu thức của Âu Dương Hải, không chiêu nào là không thâm hậu, mà còn ẩn giấu một lực đạo phản đánh ngược trở lại, quả nhiên võ công của Âu Dương Hải đã không chỉ như ba năm trước, lúc này Cô Lâu Thiên Tôn thầm hối hận vì sao ba năm trước không giết quách nó đi, để bây giờ Âu Dương Hải quả là kẻ kình địch từ nay về sau rồi.- Ha ha, Âu Dương Hải, thủ pháp võ công của ngươi đã khác nhiều so với khi xưa, chắc trong ba năm ngươi đã được rất nhiều kỳ duyên... Âu Dương Hải không nói, đá liền bốn cước vào Cô Lâu Thiên Tôn. Mấy chiêu này đều hàm ẩn kình khí nội gia cực kỳ ghê gớm, hung mãnh độc địa, đôi mắt Cô Lâu Thiên Tôn bắn ra một đạo tinh quang, hai tay áo phất lên, lùi lại ba bốn bước liên tiếp. Cô Lâu Thiên Tôn tiếp luôn mấy chiêu của Âu Dương Hải đã phí rất nhiều sức lực. "Hây!" một tiếng quát, Cô Lâu Thiên Tôn phóng ra một quyền chênh chếch. Âu Dương Hải cảm thấy trong một quyền này của hắn, tư thế rất quái dị, tựa như có đầy rẫy sát cơ, chàng không dám tiếp quyền, vặn người né tránh ba bước.- Ha ha ha, sao ngươi không dám tiếp quyền của ta? Âu Dương Hải lạnh lùng nói hừ một tiếng năm ngón tay trái đều xòe ra, từ từ búng tới. Năm ngón tay búng ra không một tiếng động cũng không có chút kỳ lạ quái dị nào nhưng Cô Lâu Thiên Tôn trông thấy thì tựa như kinh hoàng vô cùng, lùi lại sáu bảy bước lên tiếng hỏi:- Âu Dương Hải, chiêu này của ngươi gọi là "Ngân Hà Đàn Huyền" phải không? Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Ngươi cũng biết sự lợi hại của chiêu " Ngân Hà Đàn Huyền" sao? Âu Dương Hải lại hừ liền mấy tiếng, kỳ thực lúc này trong lòng Âu Dương Hải càng thấy kỳ quái vô cùng, chiêu thức của mình chính là một tuyệt học có ghi trong bộ kỳ thư võ học của Độc Kiếm Ma, chàng không hiểu Cô Lâu Thiên Tôn tại sao lại biết tên chiêu này. Cô Lâu Thiên Tôn nghe lời nói của Âu Dương Hải, trầm tư rất lâu, hai mắt ngước nhìn trời ngẩn ngơ xuất thần, một tên ma đầu xảo quyệt, nham hiểm nhất đời này không hiểu hắn nghĩ ngợi những gì? Trong lòng Âu Dương Hải cũng cảm thấy mịt mù khó giải, lúc này chàng rất muốn biết Cô Lâu Thiên Tôn vì sao biết được lai lịch một chiêu tuyệt học của chàng. Đương lúc hai người đang trầm tư không nói, trên mỏm đá có một bóng màu đỏ nhảy lên như điện xẹt, chính là con vượn nhỏ. Đôi mắt sâu tựa bể của con vượn nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, đột nhiên phóng vọt đến Cô Lâu Thiên Tôn. Cú đánh này nhanh chóng tuyệt luân, Cô Lâu Thiên Tôn tai nghe tiếng gió cái vù, đã thấy một quái vật lướt gió lao tới, hắn vô cùng kinh hãi, phóng ra một chưởng. Chỉ nghe một tiếng hự, thủ chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn và con vượn nhỏ cùng tiếp chạm, Cô Lâu Thiên Tôn bị chấn động đau buốt bàn tay, một luồng kình lực đánh bạt hắn lùi lại bốn bước. Con vượn nhỏ sau cú đánh này, vù một tiếng, nhảy tót lên vai Âu Dương Hải. Cô Lâu Thiên Tôn định thần, căng mắt ra nhìn thấy là một con vượn nhỏ, hắn kinh ngạc vô cùng. Âu Dương Hải thấy con vượn nhỏ chỉ một lần xuất thủ đã có thể đánh Cô Lâu Thiên Tôn lùi mấy bước, trong lòng rất vui, lên tiếng nói:- Viên huynh, xin hãy giữ lấy người này, đừng để cho hắn chạy thoát khỏi đây. Con vượn nhỏ nhìn Âu Dương Hải cười khèng khẹc, nói:- Âu Dương đệ, hắn là kẻ thù của đệ? Con vượn nhỏ vừa cất tiếng nói, Cô Lâu Thiên Tôn trợn mắt há mồm, nghĩ thầm: "Hôm nay thật gặp phải quỷ quái hay sao ấy? Nếu không thì tại sao một con vượn lại biết nói tiếng người? Nghe truyền rằng Cổ Thiên Nhân Viên là do người và vượn giao phối mà sinh ra, nhưng hắn còn có một nửa là huyết thống loài người, có thể nói tiếng người, cũng không lấy làm lạ, mà đằng này con vượn có chút xíu kia lại hiểu được tiếng người?". Âu Dương Hải lạnh lùng mỉm cười, nhìn Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Cô Lâu Thiên Tôn, đêm nay ngươi chớ mong chạy thoát khỏi đây, vị viên huynh này của ta khinh công độc bộ võ lâm, thiên tính linh dị, đã được tinh hoa của nhật nguyệt, ngàn năm đạo hạnh, phản lão hoàn đồng, trên thế gian không có một vật nào có thể làm sứt mẻ một sợi lông của Viên huynh, chỉ một chiêu vừa qua chắc ngươi đã biết sự lợi hại của Viên huynh rồi chứ? Hừ hừ... Bây giờ ta hỏi ngươi, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng và Công Tôn Lạp và những người chưa chết của Thanh Đạo Minh ta, ngươi đem họ cầm giữ nơi nào? Nếu ngươi thành thực nói ra, Âu Dương Hải sẽ tạm thời thả ngươi lần này, muốn báo thù rửa oán cũng đợi lần sau gặp mặt mới gia dĩ tính sạch. Nếu ngươi bỏ đi thì hãy ẩn nấp ở nơi chân trời góc bể nào đó đừng để ta tìm thấy, thì cũng coi như số hên của ngươi rồi đó. Cô Lâu Thiên Tôn trong lúc Âu Dương Hải đang nói, trong đầu hắn suy nghĩ rất lung, lúc này hắn khẽ cười nói:- Âu Dương Hải, ngươi cho rằng con vượn súc sinh này lại có thể uy hiếp được ta sao? Ha ha, ngươi cho rằng võ công của ta thế nào? Âu Dương Hải nghe hắn nói, bất giác ngẩn người, không biết thật sự hắn có ý gì? Chàng nghĩ: "Chẳng lẽ võ công tên ma đầu này có tài phi thiên độn thổ hay sao?". Cô Lâu Thiên Tôn thấy Âu Dương Hải lặng im, khẽ cười nói một tiếng, lại nói:- Ba năm trước, ngươi cho rằng võ công của ta đạt đến trình độ nào? Lúc ấy ngươi cảm thấy ta so với Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng như thế nào? Âu Dương Hải lạnh lùng một tiếng, nói:- Chắc võ công của ngươi lúc ấy không hơn võ công của mẫu thân Đông Hậu Lâm Đại Ngọc của ta, đương nhiên cũng không thể thắng nổi Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên lại hỏi:- Võ công của ngươi và Lý Xuân Hoa không biết hai ngươi hơn kém bao nhiêu? Âu Dương Hải biết rằng Cô Lâu Thiên Tôn nham hiểm vô cùng, có lẽ hắn lại nghĩ ra kế độc gì để ám toán mình, bèn quát lớn:- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đừng có làm bộ nữa, nếu ngươi không mau nói ra tin tức của Lý Xuân Hoa thì đừng trách ta đấy. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Âu Dương Hải, ngươi nghe kỷ đây, ta nói cho ngươi, đương kim thiên hạ võ lâm chỉ có Cổ Lâu Thiên Tôn ta là độc tôn, nếu ngươi không tin lời của ta, ngươi hãy thử nghĩ xem, năm xưa lão phu và Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng động thủ, có lúc nào là dốc toàn lực đâu... Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, nghĩ thầm: "Phải rồi! Tính tình tên ma đầu này giảo quyệt, mỗi lần hắn cùng người động thủ vô luận là võ lâm cái thế thiên hạ Lâm Nguyệt Hồng, hoặc là mình, hình như hắn đều dùng ngang sức đối phương, chỉ bình thủ với người mà thôi, chẳng lẽ Cô Lâu Thiên Tôn có võ công tinh thâm mà giấu không lộ ra hay sao?". Lúc này lại vang lên giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn:- Nhưng võ công một phái mà Cô Lâu Thiên Tôn ta kỵ nhất, là võ học của Âm Dương Cốc, trừ võ học Âm Dương Cốc ra, không có bất kỳ một võ công một phái nào mà ta chưa học qua. Chiêu Ngân Hà Đàn Huyền vừa rồi của ngươi hình như có gốc rễ với võ công Âm Dương Cốc... Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, buột miệng hỏi:- Cái gì? Chiêu võ học của ta và võ học Âm Dương cốc có gốc rễ hay sao? Nguyên Âu Dương Hải dù được kỳ thư võ học một đời của Độc Kiếm Ma, nhưng bên trong cũng không ghi rõ lai lịch tên tuổi của Độc Kiếm Ma, lúc này nghe Cổ Lão Thiên nói chiêu Ngân Hà Đàn Huyền và võ học Âm Dương Cốc có gốc gác, không khỏi buột miệng hỏi, bởi vì chàng đối với vị kỳ nhân Độc Kiếm Ma có rất nhiều tâm lý hiếu kỳ. Lúc Cô Lâu Thiên Tôn nói, mắt nhìn chăm chú vào Âu Dương Hải, lúc này thấy chàng có vẻ xúc động, trong bụng mừng thầm, hắn cố ý mỉm cười thần bí, nói:- Đâu chỉ gốc gác thôi đâu, thực ra có thể nói Âm Dương Cốc có một bí mật khôn lường. Âu Dương Hải thực sự đã bị những lời nói kỳ lạ của Cổ Lão Thiên dẫn vào cảnh giới hiếu kỳ, là người ai mà chẳng có tâm lý hiếu kỳ. Nhưng, trong lòng Âu Dương Hải căm hận hắn, lúc này không mở miệng hỏi hắn những chuyện có liên quan đến Âm Dương Cốc, kỳ thực Âm Dương Cốc này trong đầu của các nhân vật võ lâm giang hồ đương thời, là một nơi mù mịt, ghê rợn.- Hừ, Cổ Lão Thiên, ngươi nói quá nhiều rồi đó, tóm lại ngươi nên nói bọn Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp ở đâu đi thì hơn. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Lý Xuân Hoa , ồ cô gái đáng thương ấy từ khi ngươi mất tích, nàng đã ở luôn ở bên bờ Thiên Kiếm Đàm chờ đợi ngươi. Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, hỏi:- Ngươi nói cái gì? Thật có chuyện ấy hay sao? Thế thì bọn Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp đâu? Âu Dương Hải nghe nói Lý Xuân Hoa vì mình sau khi mất tích, ở mãi bên bờ Thiên Kiếm Đàm trong lòng bồi hồi xúc động, chàng vụt nhớ lại chuyện Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng ở mãi nơi đó đợi phụ thân chàng, chàng thật sự sợ Lý Xuân Hoa vì chờ đợi mình mà giống như Lâm Nguyệt Hồng phát điên. Cô Lâu Thiên Tôn thấy vẻ ngẩn ngơ như trong mộng của Âu Dương Hải, cố ý ngẩng đầu lên nhìn trời, Âu Dương Hải thấy vậy vội hỏi:- Cổ Lão Thiên sao ngươi không nói? Ngươi nói mau đi! Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Ngươi đừng sốt ruột, Lý Xuân Hoa vẫn khoẻ, nàng không như Lâm Nguyệt Hồng đâu. Ngươi hỏi Lý Xuân Hồng ư? Từ khi nàng thất tình, chẳng hề thấy xuất hiện trên giang hồ võ lâm nữa, hành tung không rõ... Âu Dương Hải bị Cổ Lão Thiên nói đúng gan ruột của mình, mặt chàng hơi đỏ, nhưng chàng cảm thấy kỳ quái, vì sao những chuyện riêng của bọn mình mà Cô Lâu Thiên Tôn lại tỏ tường như vậy. Cô Lâu Thiên Tôn hơi ngừng một lát, lại nói:- Đến như Công Tôn Lạp, trong ba năm hắn thật sự có công, hắn đã phát dương Thanh Đạo Minh trở nên có tiếng tăm, đáng tiếc rằng công lao của hắn trong ba năm đã đổ xuống sông biển hết rồi. Âu Dương Hải nghe vậy, trước mắt lại hiện ra những thi thể đầy máu me lúc nãy lửa giận bốc lên, quát lớn:- Cổ Lão Thiên, món nợ ngươi tàn sát Thanh Đạo Minh, ta thề phải rửa sạch. Cô Lâu Thiên Tôn nghe vậy hừ một tiếng nói:- Với khả năng của ngươi, suốt đời cũng đừng mong báo được thù này. Âu Dương Hải giận dữ nói:- Ngươi nói ta không thể báo được mối huyết hải thâm thù này, thế thì ngươi đợi xem đây. Cô Lâu Thiên Tôn bỗng cười vang lừng, nói:- Buồn cười, thật buồn cười. - Hừ, buồn cười cái gì? Âu Dương Hải giận dữ quát hét, một luồng kình khí quét tới Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn di động thân hình ba bước, tránh khỏi chưởng lực này, quát lên:- Âu Dương Hải ... Tiếng quát của Cô Lâu Thiên Tôn đầy rẫy uy nghiêm, Âu Dương Hải bất giác thu lại luồng kình đạo sắp phóng ra.Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Âu Dương Hải, ngươi cho rằng những người chết của Thanh Đạo Minh là do ta giết phải không? Âu Dương Hải nói:- Cái gì, họ không phải ngươi giết hại, hừ hừ! Võ lâm giang hồ ngày nay, lại còn có ai tàn khốc ác độc như ngươi? Nếu ngươi không làm ra chuyện thê thảm này thì còn có người nào làm ra? Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên phát ra tiếng thở dài thê lương, nói:- Âu Dương Hải, ngươi biết rằng Cổ Lão Thiên ta và ngươi cùng với chị em Lý Xuân Hoa vẫn là tình sư đồ, dù cho bao nhiêu sự tình gây ra trở mặt thành thù, nhưng Cổ Lão Thiên ta đối với các ngươi, thực sự hãy còn tồn tại một chút tình thầy trò, nếu không, ba người các ngươi đã chết dưới tay ta từ lâu rồi. Âu Dương Hải không chút cảm kích nói:- Hừ, Cổ Lão Thiên, ngươi đừng có nói năng cảm động như vậy, Âu Dương Hải ta đã sớm biết chuyện sát hại cha mẹ ta... Kỳ thực vạn sự trong thế gian, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà không lọt, nếu muốn người ta không biết, trừ phi đừng làm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sự bại thân vong cho coi...Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Chuyện cũ đã qua, nhai lại làm gì? Ha ha ha ha... Thi thể cha mẹ ngươi đã băng lạnh rồi, Cổ Lão Thiên ta cũng đã sắp chết... Việc khi xưa, Cổ Lão Thiên cả đời dám làm dám chịu, vô luận lúc nào ngày nào, ta cũng vẫn chờ đợi người đến đòi nợ... Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên trầm giọng nói:- Nhưng hôm nay ta nói với ngươi là vào lúc xế chiều. Thanh Đạo Minh đã bị người chém giết tàn khốc, chính là một lần tàn sát đầu tiên của người trong Âm Dương Cốc với giang hồ võ lâm đó.- Cái gì? Người trong Âm Dương Cốc đã làm? Âu Dương Hải thất kinh hỏi. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Ngươi không có thất cây cờ Âm Dương cô lâu kỳ cắm trên tảng đá sao? Một câu nói làm Âu Dương Hải sực nhớ lại cây cờ kinh tâm động phách kia, chàng bất giác quay đầu nhìn. Ai ngờ vừa nhìn chàng giật mình đánh thót, lá cờ ngoài hai mươi mấy trượng đã không thấy nữa. Nên biết rằng đêm nay trăng sáng vằng vặc, sao trời lung linh, những gì xảy ra trong vòng ba mươi trượng với mục lực của Âu Dương Hải vẫn nhìn thấy rõ rành, nhưng lá cờ kia đã biến mất tự hồi nào. Âu Dương Hải vô cùng nghi hoặc, hú một tiếng, phi thân nhảy xuống mỏm đá chạy đến bên tảng đá, quả nhiên lá cờ Âm Dương cô lâu kỳ đã biến mất rồi. Một luồng gió nhẹ, Cô Lâu Thiên Tôn và con vượn nhỏ cũng chạy nhanh tới. Như vậy, trong khe núi này đã xuất hiện người thu lá cờ, nhưng với thính lực của chàng lại không thể nghe được thanh âm của người đó tới lúc nào, thật là một chuyện dị thường. Âu Dương Hải nhìn ánh mắt của Cô Lâu Thiên Tôn, hình như hắn cũng không nhìn thấy người đến thu lá cờ. Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn đứng lặng lẽ hồi lâu. Cô Lâu Thiên Tôn buông một tiếng thở dài nặng nề, nói:- Âm Dương Chi Sứ, với võ công tối cao của Tây Dương Sứ, chẳng lẽ Tây Dương Sứ đã tái xuất giang hồ rồi hay sao? Âu Dương Hải liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói:- Những người chết của Thanh Đạo Minh thật sự là do người trong Âm Dương Cốc hại chết hay sao? Nhưng có điểm đáng ngờ là Thanh Đạo Minh và Âm Dương Cốc có dây mơ rễ má thù hận gì? Đến nỗi bọn họ đều trúng độc thủ. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói:- Người trong võ lâm giang hồ, nếu muốn gây chuyện với người thì cần gì phải thù với hận, thực ra ngươi và Âm Dương tam sứ sao lại nói rằng không có thù oán?- Ba năm trước ở Thiên Kiếm Đàm, chẳng phải ngươi đã quyết đấu một trận với đạo nhân áo xám Đông Dương Sứ trong Âm Dương tam sứ đó sao? Âu Dương Hải nghe nói, nghiến răng nói:- Được, Âm Dương Cốc, Âu Dương Hải này và các ngươi thề không đội trời chung. Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, nói:- Âu Dương Hải, ngươi không cảm thấy kẻ thù của ngươi nhiều quá hay sao? Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, thầm nghĩ: "Phải rồi! Ta phóng mắt nhìn ra giang hồ hình như mỗi một cao thủ võ lâm đều có mối huyết thù không thể giải được với ta. Thiếu Lâm phái, Cô Lâu hung thủ Cô Lâu Thiên Tôn, Bạch Hoàng Giáo, Dao Trì Ma Nữ, Vân Trung Nhạc, Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội... Nay lại còn thêm Âm Dương Cốc nữa. Thật là đơn thân thế cô, bốn phía đều là kẻ thù...".- Ôi!... Âu Dương Hải nghĩ đến đây bất giác cất tiếng thở dài thê lương, cảm khái vô hạn... Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt vẻ khinh miệt, hắn lại lên tiếng:- Ngươi hãy còn trẻ lắm, không ngờ kẻ thù của ngươi lại còn nhiều hơn kẻ thù của ta nữa, hình như người trong thiên hạ đều chống đối lại với ngươi... Âu Dương Hải nghe vậy nổi giận quát:- Cổ Lão Thiên, ngươi câm miệng lại cho ta, hừ! Hễ là ai có thù hận với Âu Dương Hải này thì bất cứ một người nào cũng đừng mong thoát khỏi sự báo phục của ta. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Âu Dương Hải ngươi có bao nhiêu năng lực để đối phó với kẻ thù khắp thiên hạ? Nội chỉ có một Âm Dương cốc thôi cũng đủ cho ngươi mất mạng rồi. Âu Dương Hải vụt nhớ lại trận ác đấu với đạo nhân áo xám ở Thiên Kiếm Đàm và chuyện lá cờ bỗng nhiên mất tích! Đủ để thấy người trong Âm Dương Cốc thật ghê gớm. Nhưng Âm Dương Cốc là một tổ chức gì, không ai biết. Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói:- Cổ Lão Thiên, có phải ngươi biết bí mật tổ chức Âm Dương Cốc không, nếu ngươi có thể nói ra, Âu Dương Hải này... Cô Lâu Thiên Tôn cười vang, cắt ngang lời Âu Dương Hải, nói:- Âu Dương Hải, ta đang muốn bắt tay hợp tác với ngươi cùng chống lại ngọn lửa hung tàn Âm Dương Cốc, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói hết những bí mật về Âm Dương Cốc cho ngươi. Âu Dương Hải cười lớn, nói:- Cổ Lão Thiên, ta lại hợp tác với ngươi ư? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Lợi hại tương quan, ta tin rằng ngươi sẽ hợp tác với ta. Nên biết rằng không chỉ bản thân của Âm Dương Cốc thần bí khó giải, mà còn thế lực to lớn của nó nữa, trong đó ai ai võ công cũng cao cường, chỉ nội Âm Dương tam sứ của Âm Dương Cốc thôi cũng đủ cho ngươi ứng phó không nổi, huống chi Tam Dương điện chủ của Âm Dương cốc, và người thủy chung không trông thấy nữa, từ trước tới giờ chưa hề bước ra khỏi cửa Âm Dương cốc một bước, đó là Âm Dương cốc chủ... Này Âu Dương Hải, nếu ngươi đáp ứng cùng với ta hợp tác chống lại người của Âm Dương Cốc, đến ngày thành sự. Cổ Lão Thiên này sẽ đợi báo thù cũng chưa muộn. ö ngươi như thế nào, sau khi nghĩ kỷ rồi hãy trả lời. Bây giời thứ cho ta còn có việc khác , phải cáo từ đây, chúng ta sẽ còn gặp lại. Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên, một người đầy thần bí, kỳ quặc, nham hiểm, tàn khốc, mà lại giống như nhân từ, trang nghiêm, chính khí lẫm liệt, sau khi nói xong rồi, khẽ chắp tay hành lễ rồi thân người biến mất trong đêm tối. Chỉ còn lại Âu Dương Hải với bao sầu tư, hoài nghi bất định, đứng ngẩn ngơ chỗ cũ. Một làn gió nhẹ thổi tới, Âu Dương Hải cảnh giác quay phắt lại nhìn... Dưới ánh trăng sao, ngoài ba trượng có một người râu dài phất phơ, mặt mũi hiền lành, tay cầm một lá cờ thiết kỳ màu đen tung bay theo gió. Lá cờ này chính là lá cờ Âm Dương cốc Cô Lâu Kỳ hồi nãy cắm trên tảng đá. Mà người cầm lá cờ này chính là người Âu Dương Hải vô cùng quen biết. Âu Dương Hải buột miệng kinh hãi kêu lên "Thiên Sơn Thiền Sư". Nguyên người cầm lá Âm Dương Cô Lâu Kỳ là một vị hoà thượng, hoà thượng này chính là sư huynh của chưởng môn Thiên Minh phái Thiếu Lâm ngày nay. Người đã từng chỉ dẫn võ công cho Âu Dương Hải khi xưa, đó chính là "Thiên Sơn Thiền Sư". Vị thần tăng Thiên Sơn trước giờ chưa bước ra giang hồ một bước, rất hiếm khi ra khỏi tiểu viện nhỏ trong chùa Thiếu Lâm bao giờ, mà đêm nay lại xuất hiện ở đây. Đôi mắt Âu Dương Hải bùng lên tia lửa, run run hỏi:- Lão tiền bối, người tham dự vào cuộc chém giết này, không biết có... Thiên Sơn thiền sư nói:- Lão nạp đã hơn bốn mươi năm không khai sát giới, những người chết của Thanh Đạo Minh, lão nạp không có tham gia. Âu Dương Hải cười lớn nói:- Được! Được! Vãn bối luôn nhận định có ân trả ân, có oán trả oán, Âm Dương Cốc đã giết mấy trăm nhân mạng của Thanh Đạo Minh. Âu Dương Hải này cũng sẽ hồi kính Âm Dương cốc. Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói:- Âu Dương Hải, lão nạp phụng kiến ngươi không nên mạo hiểm đi Âm Dương cốc, không phải lão nạp nhiều lời, khi ngươi hãy còn chưa mò được một chút bí mật về Âm Dương cốc thì ngươi đã toi mạng rồi. Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Lão tiền bối bao ngôn tương cáo, vãn bối cảm ơn bất tận, nhưng Âu Dương Hải này từ lâu đã đặt chuyện sinh tử ra bên ngoài rồi, trừ phi vãn bối bỏ thây nơi đây, còn không sớm muộn gì vãn bối cũng sẽ tới Âm Dương cốc. Thiên Sơn thần tăng nghe vậy hơi biến sắc, nói:- Âu Dương Hải, nếu ngươi muốn đi Âm Dương cốc thì trước tiên phải để cho lão nạp khảo nghiệm võ công đã. Âu Dương Hải nghe vậy cũng biến sắc, nói:- Lão tiền bối, vãn bối xin người đừng làm như vậy, vãn bối không bao giờ dám lãnh giáo tiền bối võ công. Thiên Sơn thần tăng nói:- Ngươi muốn đi Âm Dương cốc, trước tiên phải đánh ngã được Âm Dương tam sứ, nếu không thì vĩnh viễn không thể bước vào Âm Dương cốc một bước. Âu Dương Hải hỏi:- Như thế là thế nào? Vãn bối ngu muội, không thể hiểu được ý đó. - Ngươi đã muốn vào Âm Dương cốc thì khó tránh khỏi bị người đột kích, võ công của ngươi bình thường, há chẳng phải bỏ mạng ngay lập tức ở trong cốc. Bây giờ ngươi tiếp lão phu ba lá cờ, nếu ngươi tiếp không được lão phu ba lá cờ thì ngươi đừng có mong đi Âm Dương cốc. Khí huyết của Âu Dương Hải bừng bừng, nghĩ bụng:- Âu Dương Hải này nếu tiếp không được ba lá cờ của ông thì hà tất ra giang hồ làm gì nữa, đừng nói ba lá cờ, mười ba lá ta cũng tiếp được. Âu Dương Hải nghĩ vậy, bèn nói:- Lão tiền bối, người đã nói như thế, vãn bối cung kính bất như tòng mệnh, kính thỉnh phát chiêu đi! Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói:- Ba lá cờ của ta, lực đạo đủ rung chuyển núi non, ngươi cứ rút trường kiếm ra, để tránh tiếp không được một chiêu. Âu Dương Hải nói:- Đầu tiên vãn bối dùng tay không tiếp một chiêu thử xem. Thiên Sơn thần tăng nghe vậy biết chàng rất quật cường, cao ngạo bèn không nói thêm nữa, lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ trong tay dùng một chiêu "Hoành Tảo Thiên Quân" từ từ quét tới Âu Dương Hải. Chiêu quét này đến không một tiếng động không nghe thấy một tiếng gió nào, dường như không có một chút kình lực, Âu Dương Hải cho rằng chiêu thứ nhất là hư chiêu của Thiên Sơn, quan trọng là chỗ biến hoá tiếp theo, cho nên Âu Dương Hải không né, hai đạo mục quang loang loáng nhìn vào chiêu thức đánh tới. Ai ngờ lúc Âm Dương Cô Lâu Kỳ sắp sửa đến gần ba thước thì đột nhiên luồng tiềm lực cực lớn hiếm thấy xưa nay áp đến người Âu Dương Hải đến không kịp thở, hô hấp bị bế tắc. Âu Dương Hải kinh thầm, chân khí tiềm phục trong thân thể đã mau chóng vận ra song chưởng. "Hây" một tiếng quát lớn, song chưởng chụp vào cán cờ quét tới. Bỗng nghe Âu Dương Hải hự một tiếng, hai vai chàng lắc lư, lùi lại một bước. "Vù", một luồng kình phong xé gió ào tới, rắc rắc rắc, một loạt tiếng răng rắc vang lên. Âu Dương Hải biết rằng sau lưng mình ba bốn cây tùng gãy gục liên tiếp. Uy lực kình phong kinh người này làm cho Âu Dương Hải kinh hãi thất sắc. Thiên Sơn thần tăng thấy Âu Dương Hải tiếp thẳng một đòn, hơi động dung, thần tăng vẫy cổ tay, Âm Dương Cô Lâu Kỳ móc lên trên, cấp công hồi khứ, "phực" một tiếng, kỳ chiêu lại xuất thủ. Chiêu cờ thứ hai từ chậm biến thành nhanh, vừa xuất thủ lập tức nghe tiếng gió rít ghê người. Âu Dương Hải đã biết Thiên Sơn thần tăng thật là một người lợi hại, chàng không dám chậm trễ, vận khí đan điền, bão nguyên thủ nhất, tay trầm vai ngay, thấy thế cờ vụt tới, song chưởng phóng ra! "È!" một tiếng kêu kinh ngạc, thân người Âu Dương Hải bị một luồng đại lực từ lá cờ truyền sang hất cho đến nỗi hai chân phải động, bắn vọt lên mấy thước cao. Hai chiêu giao tiếp, Âu Dương Hải đã cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo vô cùng, đang còn ở trên không, Âu Dương Hải mau chóng rút kiếm ra. Khi thân hình chàng vừa rơi xuống đất, Thiên Sơn thần tăng tiếp lên một bước, chiêu cờ thứ ba liền xuất thủ. Chiêu này, cán cờ, lá cờ phiêu động, phát ra tiếng gió cực lớn, chỉ nhìn cũng đủ biết chiêu thứ ba so với hai chiêu trước, sức mạnh còn hùng hậu hơn. Âu Dương Hải đứng tấn mã bộ, tay cầm kiếm điểm vào chiêu cờ đánh tới. "Soạt!" một tiếng, tiếp đó, "rắc!" một tiếng! Trường kiếm trong tay Âu Dương Hải đã chém rách lá cờ, nhưng chàng cảm thấy hổ khẩu bàn tay đau nhói, trường kiếm đã gãy đứt đoạn. Một luồng tiềm lực chấn động làm cho Âu Dương Hải liên tiếp lùi lại ba bước, miệng phun ra một bụm máu tươi. Khóe miệng Âu Dương Hải rỉ máu, chàng đưa mắt nhìn trường kiếm trong tay, thanh trường kiếm đã cụt ngủn, mặt chàng phủ làn sương lạnh. Thiên Sơn thần tăng thâu lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ lại, đưa mắt nhìn vầng mặt trời đỏ thêu trên lá cờ đã bị rách toạc mấy mươi đường, thần tăng khẽ thở dài một tiếng, nói:- Ngươi đã tiếp được ba chiêu cờ của ta, nội lực của ngươi lão nạp bình sinh hiếm thấy. Trên mặt Âu Dương Hải hiện vẻ bi thương run run hỏi:- Lão tiền bối, Âm Dương cốc hãy còn có người võ công cao hơn tiền bối ư? Thiên Sơn thần tăng nói:- Võ công của Âm Dương cốc thần bí lạ lùng mênh mông như biển, lão nạp võ công bậc này, trong Âm Dương cốc bất quá chỉ là nhân vật hạng hai mà thôi, ôi lão nạp thực sự đã già rồi. Thiên Sơn thần tăng nói đến đây, rồi chầm chậm cất bước, biến mất vào trong khe núi. Âu Dương Hải từ khi nghe Thiên Sơn thần tăng nói đến trong Âm Dương cốc bất quá chỉ là nhân vật hàng thứ hai, chàng bi thương trong lòng, ngẩn nhìn thanh kiếm gãy trong tay đến xuất thần. Lúc này trong bóng đêm nơi khe núi, có một bóng người từ từ đi tới. Người ấy đi tới trước mặt Âu Dương Hải cúi xuống nhặt đoạn kiếm gãy rơi trên mặt đất, quả nhiên như sở liệu của hắn, thanh trường kiếm đã gãy của Âu Dương Hải lại là một thanh kiếm bằng tre. Người ấy cất tiếng nói:- Thật là kinh hãi, xem ra võ công của Âu Dương Hải ngươi đã đạt đến trình độ thượng thừa, đã có thể dùng kiếm tre đâm xuyên sắt đá, nội lực như thế này, giang hồ võ lâm ngày nay còn có ai có được công lực như thế?- Cổ Lão Thiên, ngươi trở lại đây làm gì? Âu Dương Hải ngước nhìn người vừa nói, hắn là Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn bật cười ha hả, nói:- Âu Dương Hải, không ngờ công lực của ngươi ba năm nay càng lợi hại hơn ta sở liệu, cung hỉ cung hỉ. Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Hừ! Ba chiêu của Thiên Sơn thần tăng ta cũng tiếp không được, lại còn nói anh hùng cái nỗi gì. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Ha ha, kẻ thắng không kiêu, người bại không nản, thật là anh hào một đời, là tư cách của một đại hiệp. Âu Dương Hải, nếu thêm thời gian nữa, về sau nhất định ngươi sẽ hơn lão phu không biết bao nhiêu lần. Âu Dương Hải trầm giọng quát:- Cổ Lão Thiên, cao thủ của Âm Dương cốc chắc ngươi rõ lắm! Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Phóng mắt nhìn ra võ lâm giang hồ, những người có thể biết tường tận về Âm Dương cốc, có thể nói là đã hiếm lại càng thêm hiếm. Nhưng mà lão phu cũng biết được một chút, có phải ngươi muốn hỏi ta trong Âm Dương cốc có bao nhiêu người võ công cao hơn Thiên Sơn thần tăng, phải không? Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm: "Người này thật là lợi hại, biết ngay được tâm ý của ta.". Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói:- Thực ra, lão phu rất tin tưởng vào sức của hai chúng ta, nếu chúng ta cùng chống lại Âm Dương cốc, dù cho chúng có bao nhiêu người võ công cao hơn Thiên Sơn thần tăng, chúng ta cũng có thể đối phó, ha ha. Chắc là trong ba chiêu Kỳ pháp, Thiên Sơn thần tăng đã tiêu hao hết toàn lực rồi, nhất là một chiêu cuối cùng, bị kiếm thế hùng hậu của ngươi đã làm chấn thương nội tạng, nếu không thì Thiên Sơn thần tăng sẽ không dễ gì tha ngươi mà đi như vậy. Thiên Sơn thần tăng nói với ngươi: "Võ công của ta trong Âm Dương cốc chỉ là nhân vật hạng hai", đó cũng chưa nói hết, Thiên Sơn chính là Âm Dương cốc tam đại nguyên lão, từng nhậm chức thủ lĩnh Âm Dương tam sứ, địa vị Tây Dương sứ giả, võ công cao cường, nhất định là cao thủ hạng nhất trong Âm Dương cốc. Âu Dương Hải nghe vậy, trong đầu chàng suy nghĩ trăm mối, chàng nghĩ: "Mình cam nguyện hợp tác với hắn ư? Ôi! Không bằng mau đi gấp Thiên Kiếm Đàm gặp Lý Xuân Hoa rồi hãy quyết định". Cô Lâu Thiên Tôn dường như đoán được tâm ý của Âu Dương Hải, cười ha hả nói:- Chuyện hợp tác này cũng bất tất phải vội, đợi người quyết định xong rồi hãy nói cũng chưa muộn, ha ha, lão phu phải đi đây, nếu có chuyện gì, lão phu ở tòa trang viện dưới núi Cửu Cung hầu giá. Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn thật sự đã bỏ đi. Trăng sáng vằng vặc, bây giờ là giờ tý... Âu Dương Hải và con vượn nhỏ đào một cái hố lớn trong khe núi, đem những xác chết hợp táng trong ấy, phía trên lập một tấm mộ bia, khắc: "Thanh Đạo Minh ba trăm mười sáu vị chính nghĩa tranh đấu bị hại ở tay người trong Âm Dương cốc". "Hồng Võ đàn chủ Âu Dương Hải lập". Âu Dương Hải dùng Tử Vi Kiếm chặt một cây tre già, đẽo thành một thanh kiếm tre, xong chàng và con vượn nhỏ nhảy lên ngựa, rời khỏi tổng đàn Thanh Đạo Minh.Nên biết rằng Âu Dương Hải trong ba năm, chàng đã đạt đến công lực của Độc Kiếm Ma khi xưa dùng tre làm kiếm, cho nên bây giờ lúc nào chàng cũng chuẩn bị một thanh kiếm tre.* * * Hai giờ sau khi Âu Dương Hải đi khỏi... Trong khe núi lại vang lên tiếng vó ngựa, một con thần câu bạch mã phóng đến. Trên ngựa là một thiếu phụ áo xanh một tay nàng phi ngựa vào trong cốc, khi nàng nhìn thấy trong cốc chỉ là một cảnh tượng hoang tàn chết chóc, trên mặt nàng vụt thay đổi thần sắc. Thiếu phụ áo xanh một tay ấy chính là Lý Xuân Hoa, nàng đưa mắt nhìn khắp những vết máu khắp nơi trong cốc, mặt nàng hiện ra vẻ khẩn trương, lo lắng, run rẩy kêu lên: "Công Tôn đại hiệp, Công Tôn minh chủ". Đương nhiên, trong cốc không có một tiếng trả lời nào, đột nhiên nàng liếc thấy nấm đất gồ lên bên ao nước, nàng vội vã chạy qua! Tấm bia mộ mà Âu Dương Hải đã lập hiện ra trước mắt nàng. Nhìn trên mộ bia, chuyện toàn quân của Thanh Đạo Minh đều bị giết làm nàng vô cùng phẫn nộ, nhưng phía dưới lại khắc ba chữ "Âu Dương Hải", làm nàng xúc động rơi nước mắt. "Âu Dương Hải! Chàng... chàng trở về rồi!... Đây có phải là giấc mơ không? Phải không?... "Chàng trở về rồi, tất cả sẽ tốt thôi, tất cả sẽ tốt thôi!..." Lý Xuân Hoa xúc động vô cùng, chỉ qua giọng nói run run của nàng cũng có thể hiểu được. Nguyên là Lý Xuân Hoa từ khi đứa con yêu quý bị nữ nhân áo lục Âm Dương cốc Tam Dương điện chủ bắt đi, nàng trải qua một phút suy nghĩ, nghĩ rằng, trước tiên, phải thương lượng với Công Tôn Lạp, rồi hãy quyết định sau. Cho nên nàng đi gấp một đêm, qua một ngày một đêm thì đến đây, ai ngờ nơi đây đã trở nên khác hẳn, nhưng bởi vì nàng biết rằng tin tức Âu Dương Hải tái xuất võ lâm, tin tức này đã trấn áp được sự giận dữ của nàng, phải biết rằng ba năm nay Lý Xuân Hoa mong chờ Âu Dương Hải đến mức nào. Một khi Âu Dương Hải còn sống ở trên đời, nàng cảm thấy sự tình dù có to lớn đến mấy cũng có thể giải quyết được. Ôi, Âu Dương Hải, sao chàng nỡ nhẫn tâm bỏ đi ba năm... "Quá chậm rồi, quá chậm rồi, chàng có biết Tiểu Linh của chàng đã bị người bắt đi không?" Tình cảm xúc động của Lý Xuân Hoa dần dần bình tĩnh lại, nàng suy đoán Âu Dương Hải nhất định là vừa rời khỏi đây không lâu, có thể chàng sẽ đi đến Thiên Kiếm Đàm. Suy nghĩ xong, Lý Xuân Hoa lập tức nhảy lên ngựa, lại nhắm hướng Thiên Kiếm Đàm phóng đi... Lúc này Âu Dương Hải phi ngựa đi qua núi, chàng không đi theo đường lên núi Cửu Cung Sơn mà đi theo đường lớn đến một toà thành. Bởi vì chàng nghe nói Lý Xuân Hoa ở mãi bên Thiên Kiếm Đàm, thì nghĩ: "Ba năm nay, Xuân Hoa nhất định cô đơn, tẻ lạnh vô cùng, ôi! Quả thực ta đã không phải với nàng, lần này nhất định ta phải an ủi nàng, bù đắp cho nỗi đau khổ ba năm nay của nàng". Chàng đi vào thành mua cho Lý Xuân Hoa rất nhiều vật dụng mà nữ nhân dùng, cũng do đó mà chàng và Lý Xuân Hoa đã lệch đường... Ánh dương quang gay gắt, Âu Dương Hải phi ngựa dưới trời nóng bức ban trưa, chàng tính rằng vào lúc mặt trời lặn sẽ đến Thiên Kiếm Đàm. Con ngựa mà Âu Dương Hải cưỡi là con thần câu đệ nhất thiên hạ, nhưng qua nhiều giờ chạy, trên lưng thần câu cũng vã mồ hôi. Trong lòng Âu Dương Hải cảm thấy bất nhẫn, chàng giục ngựa đi chậm lại, đến một nơi rậm mát cái khe suối chảy, dừng lại nghỉ ngơi. Âu Dương Hải dùng tay vốc nước suối rửa mặt, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đột nhiên trong tiếng gió văng vẳng một tiếng kêu thê lương:- Âu Dương Hải... chúng ta vĩnh viễn không có ngày gặp nhau nữa... Âu Dương Hải giật mình, tập trung tinh thần lắng nghe lần nữa... Gió nhẹ phảng phất, nhưng không còn nghe tiếng kêu nào nữa... Chẳng lẽ tai mình nghe lầm? Hay là do quá nhớ mong Lý Xuân Hoa mà gây nên... Âu Dương Hải chợt hỏi:- Viên huynh, huynh có nghe tiếng người kêu không? Con vượn nhỏ gật đầu nói:- Có! Hình như cách đây nửa dặm. - È, đi, chúng ta mau đi qua đó. Âu Dương Hải vụt nhìn thấy bên bờ suối có cắm một lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ bay phần phật trong gió. Bên dưới lá cờ, có mười mấy xác chết nằm ngổn ngang.- Hừ! Không ngờ người trong Âm Dương cốc lại đến đây hành hung! Âu Dương Hải tung mình nhảy một cái, đã đạp xuống bên cạnh lá cờ, chàng đưa tay sờ thử những người chết, tuy thân thể họ hãy còn chưa cứng, nhưng lồng ngực mỗi người đều đã ngừng đập, rõ rành là đã chết rồi, nhưng tiếng kêu mới rồi là ở đâu ra? "È!" Âu Dương Hải đột nhiên trông thấy một lùm cỏ cách bảy tám trượng, hình như có người... Âu Dương Hải tung mình đến trước lùm cỏ... Đưa mắt nhìn, Âu Dương Hải bỗng lặng người... Nằm trong lùm cỏ là một thiếu phụ áo xanh, cánh tay trái đã cụt, khắp người máu tươi, vết thương ngang dọc khắp mình, áo rách nát. Gương mặt thiếu phụ này trong mắt Âu Dương Hải sao mà quen thuộc. "Nàng là Xuân Hoa ư? Nàng là Xuân Hoa!" Âu Dương Hải nhất thời đứng sững người ở đó. Đột nhiên thiếu phụ cựa quậy, tuy không dậy được, nhưng trong miệng lại phát ra tiếng kêu yếu ớt: Âu Dương Hải, chỉ hận rằng ta không thể gặp mặt chàng... "Ôi không phải Lý Xuân Hoa thì còn là ai?". Lần này Âu Dương Hải đã nghe rõ chàng đã ôm xốc lấy thân mình nàng, run run kêu lên:- Xuân Hoa... Xuân Hoa... ta... ta là Âu Dương Hải... ta là Âu Dương Hải. Thiếu phụ một tay áo xanh, mở bừng đôi mắt, nhìn Âu Dương Hải, nói: - Hoá ra chàng đã ở âm cảnh rồi, ôi! Thiếp cho rằng chàng thật sự hãy còn sống chớ? Rất... rất tốt, dù là ở âm cảnh, chúng ta vẫn tương kiến, sau này chàng đừng lìa xa thiếp, thiếp rất vui sướng, có điều... có điều là Tiểu Linh, Tiểu Linh đáng thương... không ai chăm sóc nó... Ôi, nữ nhân áo lục... Tuyệt thu cổ kim...- Xuân Hoa, Xuân Hoa... đây là chuyện gì vậy, chúng ta hãy còn ở trên nhân gian, nàng chưa chết, ta cũng chưa chết, Tiểu Linh là ai, Tiểu Linh là ai vậy? Người thiếu phụ một tay này chính là Lý Xuân Hoa từ tổng đàn Thanh Đạo Minh đuổi theo Âu Dương Hải. Nàng nghĩ đến đây đã trúng độc thủ, địch nhân tuyệt nghệ bất phàm, chỉ qua vài chiêu giao đấu nàng đã trúng một chưởng và bị ám khí kịch độc, e rằng mạng sống khó có thể duy trì. Lúc này Âu Dương Hải thấy Lý Xuân Hoa ở trong tình trạng thập phần nguy hiểm, trong lòng rối tung, qua lối để tóc và ăn mặc của Lý Xuân Hoa chàng nhớ Lý Xuân Hoa là một thiếu nữ như hoa như ngọc, sao lại trở thành một thiếu phụ, chẳng lẽ trong ba năm nay nàng đã lấy một ai đó? Nếu không sao nàng lại gọi Tiểu Linh, Tiểu Linh là ai? Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 23 CUỘC ĐỐI THOẠI CỦA NHỮNG KẺ THÙ NHAU Lý Xuân Hoa nghe tiếng gọi của Âu Dương Hải, đôi mắt nàng mở thật lớn, nói:- Âu Dương Hải, đây là thực sự ư? Chàng? chàng? chàng hãy còn sống? Ôi! Nhưng thiếp sắp chết rồi, điều này không quan hệ, chỉ cần chàng còn sống là thiếp an tâm rồi, Tiểu Linh cũng có người chăm sóc! Ô! Tiểu Linh đâu? Nó là con trai của chàng đấy! Âu Dương Hải, chàng chắc không biết thiếp đã sinh cho chàng một đứa con trai. Âu Dương Hải bây giờ thiếp có lời dặn dò chàng, sau khi thiếp chết rồi, Tiểu Linh sẽ không có mẹ, nhưng chàng có thể đi tìm Xuân Hồng muội muội, gọi nàng trở về, thay cho thiếp làm mẹ Tiểu Linh. Nguyên là Lý Xuân Hoa từ khi Lý Xuân Hồng ôm mối oán tình bỏ đi, nàng lúc nào cũng không ngớt tự trách mình. Nàng mong nhớ Lý Xuân Hồng không kém gì mong nhớ Âu Dương Hải. Những lời nói của Lý Xuân Hoa làm cho Âu Dương Hải vừa buồn vừa vui.- Ôi chao! Không ngờ ta có con trai. Nhà Âu Dương ta đã có người tiếp tục hương hỏa rồi! Xuân Hoa, Xuân Hoa, nàng sẽ không chết, nàng đừng chết, ta quá vui, nàng đã sinh con trai cho ta. Xuân Hoa, Xuân Hoa! Nàng hãy cố gắng một chút, trước hết ta sẽ trị liệu vết thương cho nàng. Lý Xuân Hoa cảm thấy từ trong lòng bàn tay Âu Dương Hải, truyền qua luồng nhiệt lưu ấm nồng, tinh thần của nàng hơi tỉnh, lại than thở nói:- Âu Dương Hải, thật quá nguy hiểm! Thiếp suýt chút nữa không bảo vệ được trinh tiết cho chàng... - Xuân Hoa, nàng đừng nói nữa mà làm vọng động chân nguyên, tuy rằng thương thế của nàng rất nặng nhưng ta có thể chữa khỏi cho nàng, nàng có gì sau hãy nói. Âu Dương Hải vừa nói vừa lấy thuốc Kim Thương dược phân ra, rắc lên vết thương trên người Lý Xuân Hoa, lại lấy từ trong yên ngựa ra một cái bình bằng bạch ngọc, bên trong chứa ba bốn chục viên thuốc màu đỏ, dốc ra hai viên cho Lý Xuân Hoa uống, rồi lập tức đưa tay điểm vào "thụy huyệt" của Lý Xuân Hoa. Chàng ôm lấy Lý Xuân Hoa đưa lên ngựa, con vượn nhỏ thì ngồi trên lưng con ngựa của Lý Xuân Hoa, phi thẳng đến Thiên Kiếm Đàm. Đợi khi Lý Xuân Hoa tỉnh lại, thì đã là nửa đêm... Một đĩa đèn dầu bên giường soi chiếu khuôn mặt hơi xanh xao tiều tụy của nàng. Lý Xuân Hoa từ từ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nàng là vẻ mặt lo lắng khẩn trương đứng ngồi không yên của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thấy nàng tỉnh lại, trên mặt lập tức lộ một nụ cười đau khổ, hỏi nhỏ:- Xuân Hoa, nàng đã tỉnh lại rồi ư? Lý Xuân Hoa tỉnh lại, trông thấy thần sắc Âu Dương Hải, nàng giật mình, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ thương thế của ta cực kỳ nghiêm trọng làm cho chàng thương tâm? Nhưng lúc này ta cảm thấy thân thể trừ ra không có chân khí sung túc ra, còn thì tinh thần rất tốt, đây là nguyên nhân gì? ".- Âu Dương Hải, sao chàng lại sầu mục khổ diện, chẳng lẽ thương thế của thiếp... Âu Dương Hải mỉm cười nói:- È! Xuân Hoa, thương thế của nàng không đáng lo ngại nữa?ta ?ta Lý Xuân Hoa tuy bị trúng kiếm và chưởng rất nặng, nhưng vì nội lực của nàng thâm hậu bảo vệ được chân nguyên không tan, lại thêm Âu Dương Hải cho nàng uống "Huyết Liên tử" đây là thứ trân châu dị quả mà người luyện võ coi như không có gì quý bằng, chẳng những có thể bồi bổ chân nguyên mà còn có hiệu quả cải tử hoàn sinh. Lý Xuân Hoa kỳ thực đâu biết rằng lúc này trong lòng Âu Dương Hải lo lắng vì không thấy đứa con yêu. Nguyên là Âu Dương Hải nghe Lý Xuân Hoa nói: Mình có con trai, cho rằng có thể đứa con ở trong tiểu viện tại Thiên Kiếm Đàm và được tỳ nữ chăm sóc, ai dè Âu Dương Hải đến tiểu viện này lại không thấy một bóng người.Chàng xem sét kỷ lưỡng đồ trong phòng, tuy có đồ chơi trẻ con, nhưng không thấy dấu tích tỳ nữ cùng ở, lúc này Âu Dương Hải bèn lo, chàng hiểu lầm là Lý Xuân Hoa để con ở trong nhà một mình, còn nàng thì ra ngoài và phát sinh điều bất ngờ, cho nên Âu Dương Hải lập tức kêu con vượn nhỏ ra ngoài tìm kiếm Tiểu Linh, tìm khắp xung quanh núi Cửu Cung sơn xem có đứa bé không. Con vượn nhỏ đã đi lâu rồi vẫn không thấy quay trở về, cho nên Âu Dương Hải sốt ruột lo lắng như vậy. Đột nhiên lúc đó trên không trung có một tiếng hú từ xa bay tới gần. Lý Xuân Hoa nghe thấy biến sắc mặt kinh hãi nói:- Người này khinh công mau lẹ, thiên cổ hiếm thấy, nhất định là Âm Dương cốc chủ? Âu Dương Hải thấy nàng có vẻ kinh hãi lập tức nói:- Xuân Hoa, nàng yên tâm đó là huynh đệ của ta. Vừa mới dứt tiếng, một tiếng gió nhỏ trong tiểu sảnh đã vang lên tiếng con vượn nhỏ, nói:- Tứ xứ đều đã tìm khắp, ta không thấy đứa nhỏ đâu. Ngay lúc ấy, bỗng vụt xuất hiện thân ảnh của một người mặc áo lục, che mặt. Đồng thời Cô Lâu Thiên Tôn cũng không hẹn mà đến. Họ nhìn thấy Âu Dương Hải đang ôm lấy Lý Xuân Hoa thương thế trầm trọng. Người che mặt mặc áo lục cười ha hả nói:- Các ngươi chưa chết? Âu Dương Hải nghe vậy nộ khí xung thiên, nhưng vì để cứu Lý Xuân Hoa, chàng bèn đổi giọng cầu khẩn nói:- Cô nương, chúng ta vốn không thù không oán, lúc này Lý Xuân Hoa thương thế trầm trọng, xin cô nương giúp đỡ, chữa trị thương thế cho Xuân Hoa. Nữ nhân che mặt cười khanh khách, nói:- Ngươi nói chuyện thật là buồn cười, vì sao ta lại phải chữa thương cho Lý Xuân Hoa chứ! Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Phu phụ tại hạ tin rằng không có oán thù với Âm Dương cốc, vì sao cô nương lại hạ độc thủ như vậy? Âu Dương Hải nói mấy tiếng sau này, thanh âm gấp gáp, sát khí đầy mặt, thần uy vô cùng lẫm liệt. Nữ nhân nghe chàng nói xong, đột nhiên thở dài ngẩng đầu bâng khuâng nhìn trời... Âu Dương Hải chăm chú nhìn vào thân hình của nàng ta, chàng cảm thấy dưới vẻ mặt ma quái kia, thân mình này biết bao là mỷ diệu, hình như chàng đã từng thấy qua rồi, nhưng không thể nhớ ra là ai? Còn Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên "È!" một tiếng ánh mắt hắn hình như lộ vẻ vô cùng khẩn trương, hốt hoảng. Tiếng ồ này đã làm bừng tỉnh nữ nhân áo lục, nàng cười lạnh lùng nói:- Âu Dương Hải, ngươi đừng hỏi ta vì sao lại hạ độc thủ Lý Xuân Hoa, kỳ thực ta nói cho ngươi biết, Âm Dương cốc hôm nay tiến quân ra giang hồ, đó là ý của cốc chủ chúng ta, không tới một năm, người của Âm Dương cốc sẽ hủy diệt các phái võ lâm thiên hạ. Nếu ngươi muốn hỏi, Âm Dương cốc vì sao lại ra tay trước tiên với Thanh Đạo Minh của ngươi, nguyên nhân là các ngươi có chìa khóa Âm Dương. Âu Dương Hải nghe đến chìa khóa Âm Dương, bỗng giật mình, tám thanh tiểu kiếm chính đang ở trong người chàng, không ngờ mấy trăm mạng người của Thanh Đạo Minh hoàn toàn là vì chìa khóa Âm Dương này mà hy sinh. Âu Dương Hải nghĩ đến đây, cười lớn một tiếng, nói:- Được! Được! Món nợ máu này, Âu Dương Hải này nhất định sẽ báo, ta muốn huyết tẩy Âm Dương cốc. Hừ! Hừ! Chìa khóa âm dương ở trong người ta đây, ngươi muốn thì bây giờ đến mà lấy. Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói:- Dám chắc rằng ngươi chưa biết biết đường vào Âm Dương cốc thì đã bỏ xác ngoài cốc rồi, ngươi đừng có huênh hoang. Bây giờ ngươi tự động nói ra chìa khóa Âm Dương ở trên mình ngươi, tốt lắm! Nhưng ta sẽ không ép ngươi đâu. Ta nói cho ngươi biết: nếu ngươi muốn tính mạng của Lý Xuân Hoa hoặc là Tiểu Linh thì hãy biết điều đưa chìa khóa Âm Dương ra đây. Âu Dương Hải bình sinh chưa từng bị người uy hiếp như vậy, chàng tức giận hừ một tiếng, thân mình lao vút tới... Nhưng thân hình của chàng vừa động, bóng nữ nhân áo lục khẽ lắc một cái, bay dạt qua một góc tối, quát:- Âu Dương Hải, nếu ngươi không muốn tánh mạng của Tiểu Linh thì ngươi cứ động vào đi. Lúc này trong ngọa thất vang lên thanh âm thê lương của Lý Xuân Hoa, kêu lên:- Âu Dương Hải đừng... Âu Dương Hải biết Lý Xuân Hoa lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Linh như thế nào bèn ngừng thân nhìn lại, trong mắt như muốn bắn ra tia lửa, chàng cảm thấy nữ nhân áo lục này quá khả ố, quá xảo quyệt! Trong góc tối lại vang lên tiếng nói:- Lý Xuân Hoa, ngươi yêu quí con của ngươi, nhưng ta cũng yêu thích Tiểu Linh làm sao ta lại hại nó? ö của ta là nói Âu Dương Hải trao đổi tính mạng của ngươi, thế thì Tiểu Linh coi như là của ta, vĩnh viễn cùng ta sống trong Âm Dương cốc, ta không hề muốn hại nó đâu, còn nếu muốn Tiểu Linh thì ta sẽ lập tức ôm Tiểu Linh đến để đổi lấy mạnh sống của Xuân Hoa ngươi. Nữ nhân áo lục nói dứt, thì nghe Lý Xuân Hoa nói ngay không do dự:- Tiểu Linh là cốt nhục của Âu Dương Hải, vĩnh viễn không thể lìa khỏi phụ thân của nó, nàng cứ ôm Tiểu Linh đến đổi ta vậy! Nữ nhân áo lục hừ một tiếng, nói:- Tình thương con vĩ đại của ngươi thật làm cho người cảm động, đáng tiếc là sau bảy ngày, ngươi sẽ chết một cách lặng lẽ... Nếu ngươi không tin, thì hãy xem kỷ sau lưng sẽ rõ. Nói đến đây quay lại hỏi Âu Dương Hải:- ö của ngươi thế nào? Nếu muốn thì đưa chìa khóa Âm Dương ra. Âu Dương Hải cười nhạt, nói:- Chìa khóa Âm Dương, nói thực ra rằng đối với ta chỉ có hại mà không có lợi, vốn ta có thể tặng cho người ta vô điều kiện. Không ngờ người trong Âm Dương cốc các ngươi lại vì vật này mà sát hại mất trăm nhân mạng... Nữ nhân áo lục cười khanh khách, tiếp lời Âu Dương Hải:- Phải đấy! Chìa khóa Âm Dương ở trên người chẳng có ích gì, đợi đến lúc nào đó Cổ Lão Thiên sẽ ngầm hại ngươi cướp đi chìa khóa Âm Dương, đã là như vậy, thì ngươi mau giao cho ta! Cô Lâu Thiên Tôn từ nãy đến giờ trầm ngâm không nói. Lúc này khẽ cười ha hả nói:- Nói hay lắm, e rằng chìa khóa Âm Dương trên người Âu Dương Hải không phải là chìa khóa thật. Hắn vừa nói xong, Âu Dương Hải ngẩn người. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Trong thiên hạ chỉ có một người đủ khả năng lấy tính mạng của ta, nhưng ta tin rằng trước khi ta chưa chết, võ công của người đó vĩnh viễn không thắng nổi ta, cho nên trong thiên hạ không ai có đủ khả năng lấy mạng của ta. Mỷ nhân áo lục cười nhạt, nói:-Thế cho nên ngươi không ngần ngại đến Âm Dương cốc thử một chuyến? Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Âm Dương cốc, nơi đây là nơi huyền bí, nhân vật trong võ lâm có một người nào lại không mong muốn biết được cái cốc trong Âm Dương cốc, nhưng chổ ảo bí thật sự của Âm Dương cốc chắc chắn ngươi cũng chưa tới. Nữ nhân áo lục cười khanh khách, không trả lời câu nói của hắn. Âu Dương Hải lúc này hừ một tiếng, nói:- Ngươi nói không làm hại Tiểu Linh như thế thì rất tốt, thế thì ta sẽ dùng chìa khóa Âm Dương trao đổi với ngươi, ngươi phải chữa khỏi vết độc thương của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa đột nhiên kêu lên:- Sao chàng lại không muốn Tiểu Linh, dù thiếp thật sự sẽ chết, nhưng thiếp cũng không muốn cốt nhục của mình để cho người ta nuôi dưỡng. Âu Dương Hải ơi! Muội cầu khẩn huynh hãy đổi lấy Tiểu Linh trở về? ö của nàng thật vô cùng kiên quyết thành khẩn vô cùng bi lương. Nữ nhân áo lục mỉm cười, nói:- Lý Xuân Hoa, ngươi nói ngươi không muốn đem cốt nhục của mình cho người ta nuôi dưỡng, thế thì tại sao ngươi lại bảo nên đưa Tiểu Linh cho Lý Xuân Hồng nuôi dưỡng. Câu nói này làm cho Âu Dương Hải kinh ngạc, những lời của Lý Xuân Hoa nói với chàng bên bờ suối, không ngờ rằng nữ nhân áo lục đã hại Lý Xuân Hoa xong vẫn không bỏ đi mà nghe được câu này. Nữ nhân áo lục nói tiếp:- Hừ! Chẳng lẽ ta không chăm sóc Tiểu Linh tốt hơn Lý Xuân Hồng hay sao? Đã là như thế thì ta không muốn Tiểu Linh. Âu Dương Hải nghe xong càng thêm ngơ ngác, dù chàng thông minh nhưng cũng không đoán ra tâm ý của nữ nhân này. Trong ngọa thất vang lên giọng nói run run của Lý Xuân Hoa, hỏi:- Nàng..nàng?là Xuân Hồng muội muội phải không? Nữ nhân áo lục nghe vậy đột nhiên bật ra tiếng cười lớn, nói:- Ta là Lý Xuân Hồng ư? Thật buồn cười, vì sao ngươi ngay cả Lý Xuân Hồng từ nhỏ sống chung đến lớn cũng không nhận ra, hèn nào như mà ngươi không màng đến liêm sỉ đoạt lấy người yêu của muội muội ngươi. Câu nói này quá khinh bạc, lại tàn độc nữa. Âu Dương Hải nghe vậy quát lớn:- Ngươi câm ngay cho ta! Cùng lúc với tiếng quát, hữu chưởng Âu Dương Hải phóng ra một luồng kình khí phách không đánh thẳng đến nữ nhân áo lục che mặt. Nữ nhân áo lục cũng không phải tay vừa, chỉ thấy bàn tay hữu có đeo găng trắng của nàng khẽ tung ra một vầng sáng màu hồng, chưởng kình đủ để lật núi nghiêng sông của Âu Dương Hải tan biến mất không còn gì, loại thủ pháp quái dị này làm cho Âu Dương Hải vô cùng kinh hãi. Lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn kêu lên:- Âm Dương chưởng lực thật là kỳ diệu tuyệt luân, lão phu đã mở được tầm mắt. Nữ nhân áo lục hình như không muốn đánh nhau với Âu Dương Hải, nàng khẽ lắc mình, người đã dạt ra ba trượng, cười nhạt nói:- Trong bảy ngày này, ta sẽ chữa trị cho Lý Xuân Hoa, Tiểu Linh hoàn toàn sẽ thuộc sở hữu của ta, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại. Nói xong nàng quay người phóng đi, Âu Dương Hải thấy nàng kêu lên:- Viên huynh, giúp ta chận nàng ta lại. Con vượn nhỏ nghe tiếng gọi, thân theo đà lao đi. Nữ nhân áo lục đột nhiên cảm thấy sao lưng có một luồng nội kình ập đến, nào kịp xoay người bắn vọt xéo đi bảy thước, ai ngờ luồng kình lực vẫn bám theo như bóng hình. Nữ nhân áo lục khéo léo xoay người rơi xuống trên mái nhà, nàng liếc thấy con vượn nhỏ lao tới nhanh như điện. Nữ nhân áo lục hình như đã nổi giận, tay hữu vung lên, ba luồng ánh sáng màu hồng đột nhiên phóng ra, bay thẳng vào con vượn nhỏ. Chỉ nghe con vượn nhỏ kêu "khẹc" một tiếng... Bóng hồng vụt chớp, thân người con vượn nhỏ lăn xuống mái nhà. Thân mình nữ nhân áo lục nhanh như một tia chớp, đã biến mất vào bóng đêm. Âu Dương Hải nghe tiếng kêu của con vượn nhỏ, cho rằng nó đã bị nữ nhân áo lục đả thương, lướt tới bên người con vượn nhỏ, rồi nghe con vượn nhỏ hú lên một tiếng muốn phi thân đuổi theo. Âu Dương Hải một tay chụp lấy con vượn nhỏ, hỏi:- Viên huynh, huynh có bị thương không? Bất tất phải đuổi nữa. Con vượn nhỏ nhìn Âu Dương Hải, mặt hiện rõ vẻ kinh khủng nói ra ba chữ: "Độc Kiếm Ma", những lời phía sau không nói ra được, Âu Dương Hải nhíu mày nói:- Viên huynh, Độc Kiếm Ma lão tiền bối làm sao? Con vượn nhỏ trầm ngâm một hồi, mới nói:- Chưởng lực màu hồng?và Độc Kiếm Ma?có? Nó không phải thuộc loài người cho nên nghĩ một hồi vẫn chỉ nói như thế mà không nói tiếp được. Âu Dương Hải là người thông minh, chàng đã hơi đoán ra ý của nó có thể nói Âm Dương chưởng và Độc Kiếm Ma có liên quan gì.. Lúc này đột nhiên nghe Cô Lâu Thiên Tôn lẩm bẩm tự nói một mình:- Là nàng ấy ư? Nhưng ta không tin lại nhanh như thế! Trong thiên hạ không có một người nào trong thời gian ba năm ngắn ngủi lại có thể luyện được võ công đến độ cao siêu ấy. Trừ phi nàng được bí mật của Âm Dương cốc. Nhưng nếu không phải là nàng? Nhưng hình như là nàng, thật là khó đoán quá... Âu Dương Hải vội vào trong ngọa thất, chỉ thấy Lý Xuân Hoa khóc lóc vô cùng bi thương khổ sở, lúc nãy Âu Dương Hải không khỏi anh hùng khí đoản, khẽ thở dài nói:- Xuân Hoa, Tiểu Linh ta nhất định sẽ tìm về được. Ôi! Bây giờ ta lo cho thương thế của nàng, nàng thấy trong người đã khỏe chưa? Lý Xuân Hoa ngẩng đầu dậy, nước mắt rưng rưng, nói:- Âu Dương Hải, muội tuyệt đối không tiếc cái mạng này, nhưng Tiểu Linh vô luận thế nào chàng cũng phải chiếu cố cho nó. Âu Dương Hải nói:- Xuân Hoa, sao nàng không tin ta, chẳng lẽ ta lại không yếu đứa con của mình hay sao? Ôi, nhưng chuyện này mỗi lúc càng thêm sốt ruột, càng cảm thấy phiền phức, trước hết chúng ta phải biết tình hình của Âm Dương cốc, sau đó mới có thể hành động được! Nữ nhân đó đã nói sẽ không làm hại Tiểu Linh, chắc là chỉ trong thời gian ngắn Tiểu Linh sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Xuân Hoa, nàng để ta xem thương thế như thế nào. Âu Dương Hải nói những lời như vậy, đã hơi áp chế được sự bi thương trong lòng Lý Xuân Hoa, nàng khẽ gật đầu. Âu Dương Hải từ từ vén áo sau lưng Lý Xuân Hoa, vừa nhìn một cái, Âu Dương Hải liền biến sắc, đứng ngây ra đó. Lý Xuân Hoa thấy thần sắc trên mặt Âu Dương Hải, đã biết sau lưng mình đã nổi vòng vòng tròn màu phấn hồng như nữ nhân áo lục nói, trên mặt Lý Xuân Hoa không có chút gì sợ hãi, nàng cười nói:- Âu Dương Hải, chàng đừng buồn rầu nữa, số mạng của muội đã định là không thể cùng chàng sống tới bách niên giai lão. Ôi! Chàng đã cho muội một đứa con, muội đã mãn nguyện rồi, huống chi chúng ta hãy còn thời gian mấy ngày nữa, tuy rằng rất ngắn, nhưng đủ cho chúng ta hồi ức một đời hạnh phúc. Ngừng một chút để lấy hơi, Lý Xuân Hoa lại tiếp:- Âu Dương Hải, bây giờ thiếp duy nhất khẩn cầu chàng một điều, là trước khi thiếp chưa chết, thiếp muốn thấy mặt Tiểu Linh lần cuối, chàng... chàng có thể tìm được Tiểu Linh về không? Và sau đó chàng tìm Hồng muội muội?Âu Dương Hải khẽ thở dài nói:- Lý Xuân Hoa, nàng biết sau khi nàng chết rồi, sẽ xảy ra kết quả nghiêm trọng gì, chẳng lẽ ta lại đối với nàng không có một chút xíu ân tình phu phụ hay sao? Nàng nói thật là ngây ngô, sau khi nàng chết rồi, ta lại theo ý nàng mà kết hôn với Hồng muội ư? Lý Xuân Hoa nghe vậy xúc động đến nỗi rơi nước mắt, run run nói:- Âu Dương Hải, tình yêu chân thành của chàng làm thiếp quá cảm động, thiếp thật khó mà báo đáp được tình ái nồng hậu này của chàng được! Muội phải nghe lời chàng mà sống. Nhưng... Âu Dương Hải hai tay nắm lấy cánh tay duy nhất của Lý Xuân Hoa, nói:- Xuân Hoa, ta sợ nhất là tự nàng không muốn sống nữa, như vầy thì tốt quá, nàng yên tâm, dù sao đi chăng nữa ta cũng sẽ tìm người chữa vết thương cho nàng, bây giờ ta đi một lát. Lý Xuân Hoa đột nhiên nói:- Âu Dương Hải, chàng phải hết sức đề phòng hắn đấy! Nàng nói hắn ở đây đương nhiên là Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải cảm kích nhìn nàng mỉm cười, đi ra ngọa thất. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói:- Âu Dương Hải, ta hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi đã quyết định hợp tác với ta? Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, nói:- Chuyện này để Lý Xuân Hoa khỏi vết thương xong rồi hãy quyết định. Nhưng ngươi yên tâm, trong thời gian ngắn ta sẽ không tìm ngươi báo thù. Đến lúc đó sẽ cùng ngươi ước định ngày quyết đấu. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Hay lắm! Nếu lão phu sợ ngươi tầm thù thì cũng sẽ không đến đây mời ngươi hợp tác. Thực ra, ta chỉ vì đồng đạo võ lâm trong thiên hạ mà thôi... Âu Dương Hải cau mày, hỏi:- Cổ Lão Thiên, lời nói của ngươi khó mà làm cho người ta tin, khi Âm Dương cốc muốn tiêu diệt các phái võ lâm, chẳng phải chính đã hợp với tâm ý của ngươi sao? Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên thở dài, nói:- Người trong võ lâm giang hồ ngày nay có một ai hiểu tâm ý của lão phu đâu. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói:- Ngươi bất tất phải giả vờ giả vịt trước mặt ta nữa. Cổ Lão Thiên, ta đã nhận rõ bộ mặt tàn ác của ngươi rồi. Trước khi chúng ta còn chưa hợp tác, ta muốn biết ngươi đối với Âm Dương cốc có dã tâm gì? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Ngươi muốn hợp tác với ta, hà tất phải hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải Âm Dương cốc đã có mối thù với ngươi hay sao? Ta giúp ngươi tiêu diệt Âm Dương cốc, có thể nói rằng đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại. Âu Dương Hải nghĩ thầm: "Phải rồi! Ta hà tất phải quan tâm hắn có dụng tâm gì đối với Âm Dương cốc?" Chưa nghĩ xong, bên ngoài viện vang lên một giọng nói:- Xin tha cho lão phu không mời mà đến tham gia vào cuộc hội đàm của các vị... Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài sảnh vang lên tiếng gió nhẹ, một lão nhân áo dài màu xám bước vào, mặt mũi lão nhân lạnh như băng, không có biểu lộ một chút nhân tình nào. Cô Lâu Thiên Tôn trong thấy lão nhân này, cười ha hả một tràng, nói:- Vân huynh! Từ khi ly biệt có khỏe chứ? Không ngờ đêm nay tại Thiên Kiếm Đàm lại gặp huynh. Hóa ra người đó chính là một trong võ lâm ngũ kỳ, Vân Trung Nhạc. Âu Dương Hải thấy Vân Trung Nhạc, giật mình thầm nghĩ:- Đêm nay tại đây mấy lần xuất hiện kẻ thù, không biết đối với mình họ có tâm ý gì, mình phải ngầm đề phòng độc kế của họ. Âu Dương Hải mỉm cười nói:- Vân Trung Nhạc, mời ngồi. Vân Trung Nhạc lướt nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, rồi dừng lại trên người Âu Dương Hải, nói:- Âu Dương Hải, ngươi biết hắn đối với Âm Dương cốc có dã tâm gì không? Để lão phu nói cho ngươi biết. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Hay lắm, hay lắm! Ta đây đang cảm thấy không thể nào đem chuyện cơ mật của Âm Dương cốc nói cho Âu Dương thiếu hiệp biết, bây giờ Vân huynh đến thật đúng lúc, ta cũng rất muốn nghe những chuyện có liên quan đến bí mật của Âm Dương cốc. Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng nói:- Thực ra, bí mật về Âm Dương cốc mà ngươi biết cũng không ít hơn lão phu, có điều ngươi không muốn công khai nói những bí mật đó ra cho người biết mà thôi. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Nói hay lắm, thứ cho ta hỏi Vân huynh một câu, đêm nay huynh xuất hiện tại Thiên Kiếm Đàm, chắc không phải chỉ vì nói bí mật của Âm Dương cốc mà tới. Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, trong lòng chàng vốn cảm thấy Vân Trung Nhạc xuất hiện rất đột ngột, nên biết rằng chàng và lão ta có thù hận, vì sao lão ta lại tự động đến. Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng, nói:- Cổ Lão Thiên, điểm này ngươi tự hỏi chính ngươi sẽ biết, đại khái là lão phu với ý định tới đây cũng chẳng có khác ngươi bao nhiêu. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói:- Hai người bất tất phải đấu võ mồm nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, giữa chúng ta đều có mối hận thù không thể giải, vĩnh viễn không đội trời chung, nhưng đêm nay các ngươi giá lâm tệ xá, trước hết ta cũng phải tỏ ra phong độ của chủ nhân, mọi người có gì cứ nói thẳng ra. Cô Lâu Thiên Tôn chợt nói:- Âu Dương Hải, không phải lão phu khoa trương ngươi, ba năm nay hình như ngươi đã học tập được rất nhiều chuyện, nếu ngươi không chết, tương lai võ lâm giang hồ chắc chỉ có ngươi là độc tôn. Phải, Âu Dương Hải trong ba năm ngắn ngủi, tính cách của chàng đã cải tiến rất nhiều, chàng thực sự đã như một vị trung niên, với tất cả sự việc đều xem xét chín chắn, thận trọng. Sự biểu hiện vượt tuổi tác của chàng hoàn toàn là do năm xưa chàng trải qua tận hết những cảnh tang thương, đói no ấm lạnh. Âu Dương Hải cười lạnh lùng, nói:- Chắc là Âu Dương Hải này sẽ không chết trước Cổ Lão Thiên đâu. Cô Lâu Thiên Tôn quay sang nhìn Vân Trung Nhạc nói:- Ta chính đang bắt tay hợp tác với Âu Dương thiếu hiệp, không biết Vân huynh cùng có ý này không? Nếu như vậy thì thật là may mắn. Vân Trung Nhạc khẽ bước đến ngồi xuống chỗ ngồi, chậm rãi nói với Âu Dương Hải:- Theo suy đoán của lão phu, chìa khóa Âm Dương nhất định ở trên người Âu Dương thiếu hiệp? Âu Dương Hải nghe thấy lão đột ngột hỏi ngay chuyện này, khẽ cau mày nói:- Không sai, chìa khóa Âm Dương luôn ở trên người tôi. Vân Trung Nhạc chuyển sang Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Nếu ngươi nói hiểu được cơ mật của Âm Dương cốc, nhưng bảo triệt để nói ra chỗ cơ mật của Âm Dương cốc thì nhìn khắp thiên hạ chẳng có mấy người. ... Dù là ngươi tự khoe có thể nói ra được thì chắc chắn chỉ có thể nói được một nhúm chứ không thể nào nói cho đại khái được. Lão nói đến đây ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Cổ Lão Thiên. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói:- Vân huynh kiến thức rộng rãi, ta nguyện lắng nghe. Vân Trung Nhạc thong thả nói:- Ước chừng ba trăm năm trước, ở tại Âm Dương cốc có một vị tài tử là La Cơ chân nhân. Vị La Cơ chân nhân này chưa hề xuất hiện trên võ lâm giang hồ, nhưng trong võ lâm thịnh truyền rằng La Cơ chân nhân là một đại sư về đan dược, trừ thuật y đạo luyện đan ra, người này cũng tinh thông thiên văn, bói toán, đặc biệt nhất là võ công, hầu như có thể nói là cái thế Cổ Kim đệ nhất nhân... Âu Dương Hải trong lúc lão ngừng lại, mở miệng hỏi:- Lão nói La Cơ chân nhân không hề ra giang hồ võ lâm một bước, vì sao người trong võ lâm lại biết rằng La Cơ chân nhân tinh thông võ thuật và cả y đạo, thiên văn bói toán? Vân Trung Nhạc hãy còn chưa trả lời, Cô Lâu Thiên Tôn đã mỉm cười nói:- Âu Dương thiếu hiệp hãy còn chưa biết. La Cơ chân nhân tuy không ra giang hồ, nhưng hai vị đệ tử của người lại xuất hiện giang hồ võ lâm. Vân Trung Nhạc liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói:- Hơn trăm năm trước, có hai người nam nữ tính cách rất lạ lùng xuất hiện trên giang hồ, người nam anh tuấn tú vĩ, người nữ quốc sắc thiên hương. Người nam tính tình cuồng ngạo, thích tàn sát, vừa ra giang hồ đã như một trận cuồng phong cuốn theo cát gió mù mịt thiên hạ. Còn người nữ cực kỳ từ bi, mỗi lần người nam giết xong, thì nàng vẫn theo sau thu thập mai tang thi hài... Âu Dương Hải cảm thấy hiếu kỳ, buột miệng hỏi:- Không biết hai người này có danh hiệu là gì? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Trong lần thứ nhất ra giang hồ của họ, không có ai biết đích danh của họ, bởi vì sau một năm, người nam bỗng nhiện biệt tích. Âu Dương Hải nhíu mày hỏi:- Nói như thế, họ lại ra giang hồ lần thứ hai ư? Vân Trung Nhạc nói:- Mười năm sau, người nam lại tái xuất giang hồ, lập tức thanh danh lừng lẫy, quần hùng trong giang hồ không ai không tránh xa sợ phục, trong mấy tháng ngắn ngủi, trong chín đại môn phái không biết có bao nhiêu cao thủ bị hạ dưới kiếm của hắn, do đó đã gây nên sự phẫn hận trong võ lâm các phái, ngầm truyền thư liên hệ các anh hùng, nơi nơi đều lập bẫy để mưu giết hắn... Âu Dương Hải hỏi:- Thế còn người nữ đâu? Có tái xuất giang hồ không? Vân Trung Nhạc hình như không muốn Âu Dương Hải hỏi nhiều, trừng mắt nhìn chàng nói:- Sau khi tổ chức công đạo võ lâm được thành lập, thì người nam lại mất tích trong võ lâm. Sau đó, lại xuất hiện người nữ, bôn tẩu chín đại môn phái Trung Nguyên tạ tội. Võ công của người nữ này kỳ diệu đến nỗi làm cho người không dám tin, chín vị đệ tử trong chín phái may mắn được nàng truyền thụ, trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, võ công của mỗi người đều vượt hơn những bậc trưởng lão, thượng bối trong phái của họ. Âu Dương Hải nghe càng cảm thấy thần kỳ, chàng hỏi:- Thế người nam kia thật sự tái xuất giang hồ lần thứ ba không? Vân Trung Nhạc gật đầu nói:- Mười năm sau, hắn lại xuất hiện trên giang hồ lần thứ ba. Âu Dương Hải hỏi: - Sau đó thì sao? Cô Lâu Thiên Tôn mỉm cười nói:- Sau khi thiên hạ võ lâm đạo tiếp được thiếp mời, lập tức phần thành chín đội thiết kỵ, do chín vị truyền nhân của người nữ kia, mỗi người suất lãnh một đội đi đến Hoa Sơn, ai ngờ mỗi một đội không có ai đến được đỉnh núi Hoa Sơn. Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi:- Chẳng lẽ họ đều bị hắn giết hại ư? Cô Lâu Thiên Tôn lắc đầu nói:- Không có, không một người nào bị thương. - Thế thì là sao, chẳng lẽ chín đội thiết kỵ nửa đường thay đổi không lên Hoa Sơn? Vân Trung Nhạc liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn vẻ ngạc nhiên, Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha một tràng nói:- Vân huynh, huynh đừng hoài nghi, những điều huynh biết, ta cũng hơi nghe người ta nói một chút. Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng nói:- Chín đội thiết kỵ ấy, nửa đường thì mỗi đội đều gặp hắn, từng người một bị hắn dùng kiếm khí điểm trúng huyệt đạo, nhưng không có làm hại đến tính mạng của họ. Một tay cao thủ kiếm thuật, luyện kiếm tuyệt cảnh, phóng ra kiếm khí không khó, nhưng muốn đem kiếm khí bắn ra, khống chế không làm thương tổn đến tính mạng người, mà những người bị điểm trúng huyệt đạo sau khi tự giải thoát thì tự động rút lui trở về, bởi vì họ biết có hội họp cao thủ thiên hạ cũng không thể nào thắng được hắn. Âu Dương Hải nghe vậy kinh thầm, chàng vụt nhớ lại trong võ học của Độc Kiếm Ma hình như có ghi một đoạn "ngưng tụ kiếm khí, từ sắc bén biến thành thuần phác, tức là kiếm thuật tối cao vô thượng tuyệt cảnh?". Chẳng lẽ đây chính là tuyệt học dùng kiếm khí bắn trúng huyệt đạo của người mà không làm thương hại đến người! Lúc này Vân Trung Nhạc lại nói: - Lần này hắn xuất hiện giang hồ mà không làm hại người, quả thực làm người ta cảm thấy kỳ quái. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên lên tiếng hỏi:- Câu chuyện đến đây là hết hay sao? Vân Trung Nhạc nói: - Hãy còn chưa hết. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Phải đó! Hãy còn chưa hết. Vân Trung Nhạc lại tiếp:- Hai người đó chính là Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát. Sau cùng hai người tương hội tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh đấu liền bảy ngày bảy đêm. Âu Dương Hải thất kinh hỏi:- Cái gì? Người nam tên là Độc Kiếm Ma? Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói:- Hai vị nam nữ quái kiệt cái thế này từ khi mới xuất hiện đến sau này, thủy chung vẫn không nói tính danh của họ ra. Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát là tên do người võ lâm đặt cho. Bởi vì người nam cả đời dùng kiếm, kiếm thuật thiên hạ vô địch, cho nên mọi người tặng cho hắn biệt hiệu Độc Kiếm Ma. Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đêm nay mình lại được biết lai lịch của Độc Kiếm Ma, chàng nhớ lại trong bia mộ của Độc Kiếm Ma có khắc, nói rằng ông ta lúc hai mươi tuổi, kiếm thuật đánh khắp cao thủ võ lâm thiên hạ, ba mươi tuổi đã là thiên hạ đệ nhất kiếm. Nói như vậy, thật sự Độc Kiếm Ma đã có được thành tựu qua ba lần xuất hiện giang hồ, vốn lúc trước khi Âu Dương Hải mới nhìn mộ bia, chàng cho rằng khẩu khí của Độc Kiếm Ma không khỏi quá lớn. Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói tiếp:- Về chuyện mà Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát quyết đấu tại Hoa Sơn, thì không có bất cứ một khảo cứ nào. Ai mà biết họ có thực sự quyết đấu hay không?Những sự tình này bất quá chỉ là nghe đồn mà thôi. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Ai dám nói không thể nói ra chân tướng của chuyện này, Vân huynh chắc cũng biết chứ? Độc Kiếm Ma có một vị đệ tử, bây giờ vẫn còn sống trong giang hồ võ lâm. Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên. Vân Trung Nhạc cười nhạt nói:- Cổ Lão Thiên chẳng lẽ tự khoe mình là đệ tử của Độc Kiếm Ma. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Không dám không dám, đệ tử tâm truyền của Độc Kiếm Ma chính là Âu Dương thiếu hiệp, nếu như lão phu đoán không lầm, võ công của thiếu hiệp nhất định xuất từ Độc Kiếm Ma. Câu này vừa nói ra, chẳng những Vân Trung Nhạc thấy kinh dị vạn phần, mà ngay cả Âu Dương Hải cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng, phải biết rằng chàng có bao giờ nói ra lai lịch võ công của mình đâu, không ngờ Cô Lâu Thiên Tôn lại biết võ công của chàng bắt nguồn từ Độc Kiếm Ma, người này quả thực lợi hại, từ nay về sau phải đề phòng hắn hơn nữa. Thực ra, Cô Lâu Thiên Tôn sớm đã hoài nghi võ công của Âu Dương Hải, có rất nhiều chỗ quyết không phải do hắn truyền thụ, cũng không phải là võ công của Lâm Đại Ngọc và Thiên Sơn tăng. Lần này Âu Dương Hải tái xuất giang hồ, võ công tăng tiến làm hắn rất kinh hãi, hơn nữa hắn phát giác ra đường lối võ công của Âu Dương Hải và võ học trong truyền thuyết của Độc Kiếm Ma có những chỗ tương tự. Và vừa rồi Cô Lâu Thiên Tôn nói ra danh hiệu Độc Kiếm Ma, thái độ kinh hoảng của Âu Dương Hải, đã làm cho Cô Lâu Thiên Tôn xác định chàng chính là truyền đồ của Độc Kiếm Ma. Vân Trung Nhạc quay đầu nhìn Âu Dương Hải, hỏi:- Âu Dương thiếu hiệp, thật sự thiếu hiệp là truyền đồ của Độc Kiếm Ma? Âu Dương Hải lắc đầu nói:- Không phải. Viên huynh của ta mới là đệ tử sở truyền duy nhất của Độc Kiếm Ma lão tiền bối. Ta chẳng qua chỉ may mắn được Viên huynh chỉ cho mấy chiêu kiếm thuật mà thôi. Vân Trung Nhạc cười nhạt nói:- Như thế, đoạn cố sự mà ta nói này, có thể nói là múa rìu qua mắt thợ, Âu Dương thiếu hiệp, vậy thì xin kể ra tất cả những chuyện về cuộc quyết đấu của Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát trên đỉnh Hoa Sơn cho mọi người được biết. Âu Dương Hải cười nói:- Thật là đáng thẹn, về những sự tích của Đại Kiếm Ma tiền bối, ta chẳng hề được biết tí nào, vậy xin mời các vị có thể nói tiếp đi. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Vân huynh, thế thì xin mời huynh mói tiếp vậy! Vân Trung Nhạc trầm ngâm một hồi, nói:- Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát đấu liền bảy ngày bày đêm, Độc Kiếm Ma đã thắng nửa chiêu... sau đó không có chút tin tức nào nữa. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Vân huynh, chuyện của huynh tuy đã nói hết, nhưng cái chủ yếu vẫn còn chưa nói. Vân Trung Nhạc hừ một tiếng, nói:-Cái chủ yếu gì? Có phải ngươi nói là chìa khóa Âm Dương phải không?Cô Lâu Thiên Tôn nói: - Hình như ta có nghe người ta nói qua, Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát đều là truyền nhân của La Cơ chân nhân. Nghe nói họ hội chiến ở Hoa Sơn chính là vì bảo tàng của La Cơ chân nhân, mới quyết đấu sinh tử. Vân Trung Nhạc cười nhạt, nói:- Ngươi biết cái gì! Hừ hừ?có phải ngươi nói là chìa khóa Âm Dương không? Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Không phải là ta khoe hiểu được tâm ý của ngươi, Vân huynh, huynh cũng nên nói ý định của mình cho Âu Dương thiếu hiệp biết đi. Âu Dương Hải ngạc nhiên, không biết Vân Trung Nhạc sẽ nói những gì với mình? Vân Trung Nhạc cười nói:- Nghe nói lúc La Cơ chân nhân đạo thành phi thăng, đối với võ công, sở học đan đạo trải qua một đời tinh chuyển, lưu ở trên vách đá, và nghe truyền bên trong có bào tàng vô số, chủ yếu là kỳ trân linh dược của La Cơ chân nhân đã luyện... Âu Dương Hải cười nói:- Tuy bên trong có bảo vật quí giá gì, nhưng khắc cũng đã bị người trong Âm Dương cốc lấy từ lâu rồi, chúng ta hà tất phải phí tâm tư suy nghĩ. Vân Trung Nhạc nói:- Bảo tàng của La Cơ chân nhân nếu dễ để cho người lấy được thì cũng chẳng phải là vật thần bí, trân quí nữa, chúng ta đâu có cần phải dụng tâm nhiều như vậy. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, nói: - Những người hiện cư trú trong Âm Dương cốc hiện nay đều là những người thèm thuồng bảo tàng của La Cơ chân nhân mà tiềm phục trong Âm Dương cốc, nhưng ba trăm năm này có ai có thể lấy được bảo tàng của La Cơ chân nhân đâu. Vân Trung Nhạc khoát tay nói:- Với những lắng nghe những chuyện về Âm Dương cốc của lão phu, nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân chia ra làm ba nơi, hiện nay đại khái đã có người vào, nhưng một nơi thần bí nhất, ta tin rằng hãy còn chưa có người tới. Năm xưa phụ thân Âu Dương Kiệt của ngươi truyền ngôn trong võ lâm nói rằng trùng tu xây dựng Âm Dương cốc, thực ra Âu Dương Kiệt đang khai quật bảo tàng của La Cơ chân nhân. Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Lão có thể khẳng định những điều đã nói là sự thực chứ? Vân Trung Nhạc nói:- Theo sự thuật lại của đứa học trò lão phu, năm xưa Âu Dương Kiệt từ mấy mươi năm về trước đã mời một vị kiến trúc sư lừng danh là Chấn Thổ Công bàn việc khai quật bảo tàng của La Cơ chân nhân. Tuy rằng Chấn Thổ Công gia phụ của đứa học trò Chấn Sơn Dân của ta, là một nhà kỳ tài trên đời hiếm có, nhưng đã phí tâm huyết cả một đời, bất quá cũng chỉ đào được một nơi dấu bảo tàng xong thì tâm não kiệt quệ tinh huyết khô kiệt, không thể nào tìm được nơi mà La Cơ chân nhân tạo hóa phi thăng. Vân Trung Nhạc nói đến đây, liếc nhìn Âu Dương Hải, hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói:- Cho nên nói, lệnh tôn Âu Dương Kiệt hơn bốn mươi năm trước đã mượn sức của Chấn Thổ Công đem Âm Dương cốc bí mật xây dựng thành một nơi tường đồng vách sắt... Âu Dương Hải đột nhiên hỏi:- Từ khi cha ta hai mươi mốt năm trước chết dưới đáy Thiên Kiếm Đàm, ngày nay Âm Dương cốc là do ai chủ trì? Chàng hỏi câu này làm Vân Trung Nhạc ngẩn người, lát sau mới nói:- Điều này lão phu không biết, hôm nay ta quyết không phải nói với thiếu hiệp chủ trì Âm Dương cốc là ai? Mà là muốn chuyện trở về bí mật nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Vân huynh, nghe huynh nói như vậy thì Âm Dương cốc bí mật kinh qua Chấn Thổ Công cải tạo kiến thiết, đã không dễ để cho người trông thấy nữa, phải không? Vân Trung Nhạc nói:- Không sai. Theo lão phu biết, trong Âm Dương cốc đầy dẫy cơ quan, dù cho người có võ công cao đến đâu nếu không biết được cơ quan môn hộ thì đừng hòng vào Âm Dương cốc một bước. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Rất đúng, lão phu đã biết được cơ quan trong Âm Dương cốc lợi hại đến mức nào. Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:- Ngươi đã vào Âm Dương cốc tới đâu? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Bất quá "chỉ" qua cửa thứ nhất. Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:- Không sai, ngươi không có chìa khóa Âm Dương thì đừng hòng tiến nhập vào cửa sinh, chỉ có đi qua cửa tử, qua chín tầng thiên quan, đánh được những cao thủ võ lâm mà năm xưa Âu Dương Kiệt giam cầm trong đó, trừ phi... Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh ngạc nói:- Cái gì? Phụ thân của ta... Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên khẽ thở dài nói:- Âu Dương thiếu hiệp, nếu thiếu hiệp không ngại, ta sẽ kể thêm những chuyện phụ thân của thiếu hiệp khi xưa đã làm. Âu Dương Hải lạnh lùng nói:- Nếu ngươi muốn nói thì hãy nói thực lòng, ta nguyện lắng nghe. Cô Lâu Thiên Tôn nói:- Năm xưa song thân thiếu hiệp vì sao bị võ lâm giang hồ vây đánh ở Thiên Kiếm Đàm, nguyên nhân chủ yếu là Âu Dương Kiệt xây dựng Âm Dương cốc bí mật và năm đó rất nhiều cao thủ võ lâm đã mất tích một cách thần bí, cho nên dẫn đến sự điều tra trên khắp võ lâm, trải qua mười mấy năm điều tra mới biết những cao thủ mất tích kia là bị giam cầm trong Âm Dương cốc, do đó mới xảy ra vụ Thiên Kiếm Đàm... Âu Dương Hải thầm nghĩ:- Nói như vậy, phụ thân của mình thật sự đã làm ra những chuyện tai họa cho võ lâm rồi?nhưng, dù cho cha mẹ ta năm xưa có làm những gì thương thiên hại lý, mối huyết thù giữa Cô Lâu Thiên Tôn và ta vĩnh viễn ta không thể dung thứ cho hắn. Âu Dương Hải nói:- Hừ! Cổ Lão Thiên, vô luận thế nào, thù hận giữa hai chúng ta vẫn sẽ có một ngày giải quyết. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Chúng ta đã có ước hẹn lúc đầu, tiêu diệt Âm Dương cốc xong rồi, lão phu sẽ tùy thời chờ đợi sự báo thù của thiếu hiệp. Vân Trung Nhạc lúc này lên tiếng nói:- Cửa vào Âm Dương cốc chia làm cửa sinh và cửa tử. Cửa sinh nếu không có chìa khóa Âm Dương mở ra thì vĩnh viễn không thể vào được. Còn cửa tử, tuy là một cửa để trống, nhưng phải đi qua chín tầng thiên quan, có thể nói còn khó hơn lên trời. Âu Dương Hải trầm giọng hỏi:- Cái gì gọi là chín tầng thiên quan, xin hãy nói rõ. Vân Trung Nhạc nói:- Chín tầng thiên quan chính là do năm xưa phụ thân của ngươi thiết lập ra, mỗi một quan có một số cao thủ võ lâm trấn giữ, những người này đều là những đại ma đầu năm xưa, võ công của họ cao siêu tới đâu từ trước tới giờ trong thiên hạ không có một ai qua nổi, cho nên không người biết. Chín tầng thiên quan trừ những cao thủ kia trấn giữ ra còn có cơ quan dày đặc, người thủ giữ mượn những cơ quan âm hiểm tịch độc bên trong, ngầm sát hại những ai vào, có thể nói dù ngươi vào có phòng bị cũng không được nữa?Vân Trung Nhạc nói đến đây, giọng nói ngừng lại, Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Vân huynh, với ý định của huynh có phải là muốn thỉnh Âu Dương thiếu hiệp dùng chìa khóa Âm Dương khai mở cửa sinh để tiến nhập vào nơi cất dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân, phải không? Vân Trung Nhạc khẽ hừ một tiếng, nói:- Nếu từ cửa sinh tiến vào, dùng chìa khóa Âm Dương có thể tiến nhập vào nơi cất dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân thì lão phu hà tất phải nói nhiều như thế, chẳng lẽ Âu Dương thiếu hiệp không tự mình đi mở được hay sao? Âu Dương Hải khẽ nhíu mày, hỏi: - Thế thì ý của lão như thế nào? Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:- Các ngươi tưởng dùng chìa khóa Âm Dương là có thể lấy được bảo tàng của La Cơ chân nhân hay sao? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Vân huynh, hà tất phải lập lờ nữa, sao không nói dứt khoát ra đi, kỳ thật bí mật của "Đồ Long Bảo Đồ" cũng không chỉ mình huynh biết mà thôi. Âu Dương Hải nghe vậy kinh ngạc không thôi, hỏi:- Cái gì? "Đồ Long Bảo Đồ"? Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng nói:- Cổ huynh, chắc ngươi biết rất rõ về cơ mật của Âm Dương cốc, nhưng vì sao ngươi lại giữ kín như bưng, mãi chẳng nghe ngươi nói qua bao giờ. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Đôi bên đều có lợi hại tương quan, Vân huynh hà tất hỏi nhiều. Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Âu Dương Hải nói:- Khi La Cơ chân nhân đạo thành phi thăng, chân nhân tự thân đem chìa khóa Âm Dương cùng Đồ Long bảo đồ tặng cho Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát. Lão tằng hắng rồi tiếp:- Nguyên là La Cơ chân nhân biết rõ hai người đệ tử này của chân nhân tính cách khác nhau, không thể tương hợp, cho nên người đem sở học cả đời mình dấu tại ba nơi cơ mật, nơi thứ nhất có lẽ là nơi năm xưa Âu Dương Kiệt khai quật. Nơi dấu bảo tàng thứ hai chỉ cần có chìa khóa Âm Dương là có thể mở được. Nhưng chủ yếu nhất là nơi La Cơ chân nhân tọa hóa. Nơi giấu bảo tàng thứ ba chỉ cần tấm bản đồ "Đồ Long Bảo Đồ" thì mới có thể y chiếu theo sự chỉ dẫn trên bản đồ mà đến được nơi ấy. Âu Dương thiếu hiệp tuy có chìa khóa Âm Dương nhưng vẫn không thể đến được nơi dấu bảo tàng chính xác, trừ phi có Đồ Long bảo đồ. Như có một chuyện... Cô Lâu Thiên Tôn nghe Vân Trung Nhạc đột ngột dừng lại, vội vã hỏi: - Chuyện gì? Sao Vân huynh không nói? Vân Trung Nhạc nói:- Có một chuyện cơ mật, có lẽ Âu Dương thiếu hiệp cũng không biết, đó là không có Đồ Long bảo đồ cũng có thể tiến nhập vào nơi La Cơ chân nhân tọa hóa. Nên biết rằng La Cơ chân nhân là một bậc tài năng xuất chúng, người làm ra ba nơi dấu bảo tàng, kỳ thực rất có dụng ý. Tuy nhiên ba nơi ấy rõ ràng không có thông với nhau nhưng lại có điểm liên quan. Cô Lâu Thiên Tôn hỏi: - Như thế là thế nào? Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:- Nguyên là ở nơi giấu bảo tàng thứ nhất của La Cơ chân nhân còn có một cửa có thể mở ra cơ quan nơi người tọa hóa, chỉ cần có chìa khóa Âm Dương có thể mở được, nhưng đầu tiên phải xông qua chín tầng thiên quan. Cô Lâu Thiên Tôn hỏi:- Không biết làm sao Vân huynh lại biết được bí mật này? Vân Trung Nhạc nói:- Chẳng lẽ Cổ huynh cho rằng ta nói lão? Cô Lâu Thiên Tôn ồ một tiếng, cười nói:- Chắc là Vân huynh có ý dùng di vật của Chấn Thổ Công hợp tác với Âu Dương thiếu hiệp tiến nhập vào Âm Dương cốc. Chẳng hay Vân huynh có thể cho ta tham gia không? Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:- Cổ Lão Thiên, ngươi đã có cách tự mình vào Âm Dương cốc, hà tất phải cùng đường với bọn ta. Âu Dương Hải nghe đến đây, đương nhiên đã biết ý định Vân Trung Nhạc rồi, chàng lên tiếng nói:- Dụng tâm vào Âm Dương cốc của các ngươi hoàn toàn là vì bảo tàng của La Cơ chân nhân, nhưng ta đáp ứng hợp tác với các ngươi chính là muốn biết gia phụ xây dựng Âm Dương cốc như thế nào, đây là một sự hiếu kỳ mà thôi. Vân Trung Nhạc nghe Âu Dương Hải đã đáp ứng, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười, đây là một nụ cười mà cả đời lão cũng khó thấy, nói:- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp đã đáp ứng lão phu, thế thì ta tuyệt đối sẽ không độc chiếm bảo vật. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên phát ra tiếng cười khinh miệt, nói:- Vân huynh, đừng có vì lợi mà tối mắt, ha ha, ai mà không biết chúng ta và Âu Dương thiếu hiệp có mối thù không đội trời chung. Vân huynh, sau khi vào Âm Dương cốc rồi, đối với đường lối của chín tầng thiên quan đã rất rõ ràng, đương nhiên có thể mượn những cơ quan âm hiểm mà yểm hộ, không sợ bất cứ người nào nữa. Vân Trung Nhạc lạnh lùng cười nói:- Không sai, Cổ huynh nếu không sợ vùi thây trong Âm Dương cốc thì lúc đó cũng cùng đến Âm Dương cốc một chuyến xem sao? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Vân huynh cứ yên tâm đi, lúc đó nhân vật giang hồ võ lâm tiến nhập vào Âm Dương cốc không chỉ có mấy người chúng ta đâu, mà là toàn bộ cao thủ hạng nhất võ lâm thiên hạ. Vân Trung Nhạc đứng lên định cáo từ, bỗng nghe đến đây thì lại ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:- Chẳng lẽ lại còn có người khác? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Ngày nay Âm Dương cốc đã gây nên bao vụ huyết án khiêu chiến giang hồ võ lâm đồng đạo, đã làm chấn động thiên hạ, võ lâm Trung Nguyên bảy ngày trước đã bầu lão phu làm nghĩa sự tổ chức một đội chống lại sự hung uy Âm Dương cốc. Vân Trung Nhạc nói:- Không biết Cổ huynh đã triệu tập được bao nhiêu cao thủ rồi? Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Điều này xin thứ cho không thể phụng cáo. Vân Trung Nhạc cười nhạt, quay lại chắp tay nói với Âu Dương Hải:- Chúng ta đã ước định như vậy, lão phu cáo từ đây. Nói xong, lão lắc mình bay ra ngoài sảnh. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hự, và tiếng tiếp chạm của song chưởng? Chỉ thấy thân mình Vân Trung Nhạc lảo đảo từ bên ngoài lại lui vào trong sảnh. Sự biến hóa bất ngờ này làm cho Cô Lâu Thiên Tôn, Âu Dương Hải đều kinh hãi, hai người không hẹn mà cùng phóng ra ngoài viện. Vù một tiếng, một bóng người trên mái nhà lao bổ tấn công xuống Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn như một con chim ưng khổng lồ. Thế lao bổ đó như cuồng phong chớp giật, Cô Lâu Thiên Tôn là người cơ cảnh, âm trầm, không muốn tiếp chưởng lực của người kia, hơi rùn mình xuống, thân mình hắn xoay tít như con vụ. Âu Dương Hải giận dữ "hừ" một tiếng, hữu chưởng một chiêu "Trích Thiên Tinh", kình lực phóng ra thành cuồng phong ập tới. Hai luồng nội kình tiếp xúc trung chuyển cả không khí xung quanh. Âu Dương Hải "hự" một tiếng, rồi phun ra một bụm máu tươi. Chưởng lực của đối phương mạnh mẽ thâm hậu vô cùng, trong một chiêu mà đánh Âu Dương Hải khí huyết trước ngực nhộn nhạo miệng phun máu lập tức. Nội lực lợi hại như thế, khó có thể tưởng tượng được. Cô Lâu Thiên Tôn kinh hãi, phóng tay phất ra ba đạo kình phong đối không. Ai ngờ trong khoảnh khắc tiếp xúc chưởng lực với Âu Dương Hải, kẻ địch đã bay lên không năm sáu trượng, chưởng kình của Cô Lâu Thiên Tôn vừa tới, người kia liền mượn luồng nội kình ấy bắn lên cao bốn năm trượng cao nữa. Chỉ nghe một tràng cười ha hả quái gỡ như ngàn vạn con ngựa cùng phi chạy, đinh tai nhức óc, chấn động không trung. Thân hình người kia như một luồng điện vạch một đường cầu vồng rồi phi thân bay đi như thiên mã hành không. Một tiếng hú vang lên? Con vượn nhỏ như tia chớp đuổi theo người kia sát nút. Cô Lâu Thiên Tôn nhìn Âu Dương Hải hỏi:- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp có bị thương không? Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng nói:- Ta mỗi lần khí huyết xáo trộn đều thổ huyết, nhưng vẫn không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này Vân Trung Nhạc đã đi đến, lạnh lùng nói:- Chưởng lực của hắn thật là hùng hậu kinh người, các người có nhìn rõ mặt của hắn không? Đột nhiên một tiếng hú từ trong không trung vang tới. Âu Dương Hải nói:- Viên huynh của ta đã giao đấu với đối phương, các người muốn thấy mặt của hắn hãy cùng đi với ta. Âu Dương Hải thầm lo thần viên không địch nổi đối phương, nói xong, người đã bay đi như tên bắn.Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc cùng phóng theo! Âu Dương Hải đi đầu chạy xuống Thiên Kiếm Đàm nhắm hướng núi phía đông nam chạy nhanh tới. Chạy qua một tòa phong cốc, thấy có hai cái bóng trong vòng hai mươi mấy trượng đang đánh nhau kịch liệt, cát bay đá chạy mù mịt. Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc cũng đến nhưng trong lúc trước rạng sang, trái đất vẫn còn hôn ám, dù cho ba người là đương kim cao thủ hạng nhất võ lâm cũng không thể dùng nhãn lực nhìn xuyên qua sương mù để thấy rõ mặt người kia. Âu Dương Hải lúc này nóng lòng như lửa đốt, chàng thấy thần viên và người kia đấu nhau ác liệt, bình sinh hiếm thấy, nhất thời cũng không biết làm sao. Đột nhiên chàng nói lớn:- Viên huynh hãy lùi lại, để đệ đến thay thế. Âu Dương Hải nói xong, đã rút Tử Vi Kiếm sau lưng ra, Âu Dương Hải từ khi tái xuất giang hồ, có thể nói đây là lần thứ nhất rút Tử Vi Kiếm. Từ đó có thể biết được Âu Dương Hải rất xem trọng võ công của người kia như thế nào. Thần viên đã lâu năm sống bên Độc Kiếm Ma, tuy nói là một loài cầm thú, nhưng thiên tính của nó rất kỳ dị, được kề cận bên Độc Kiếm Ma, có thể nói võ công của nó đã được chân truyền của Độc Kiếm Ma, nhất là thần lực trời sinh và khinh công độc đáo, nhân loại còn lâu mới theo kịp. Nhưng xem trận đấu hiện tại này thần viên đã bị chưởng lực đối phương dẫn đến thế bị động. Mũi kiếm của Âu Dương Hải lúc này từ từ xuyên qua lớp sương mù. Đột nhiên lúc đó, từ khe núi xa xa vang lên tiếng cười kinh hồn động phách. Và thân mình thần viên bị một luồng đại lực ném vút lên không? Âu Dương Hải vô cùng kinh hãi, một nhát kiếm bắn vọt ra như cầu vồng! Người kia dùng một chưởng đánh bay thần viên, bèn phi thân lên không, nhưng kiếm quang của Âu Dương Hải đã bắn theo sau lưng, kiếm chưa đến, kiếm khí đã rung động không trung? Người kia trông thấy một đạo kiếm khí bắn tới, bèn lộn người đằng không dạt ra ba thước một chưởng đánh thốc ra mang theo một lực hút, Tử Vi Kiếm trong tay Âu Dương Hải bị hút muốn bay khỏi tay. Công lực "Lăng Không Tróc Vật" cực cao siêu này làm Âu Dương Hải kinh hãi, vù một tiếng, tay trái Âu Dương Hải đã đánh ra một đạo chưởng kình vô hình. Vô Ảnh chưởng kình vừa xuất thủ, người kia lập tức phát giác được, hắn cười điên cuồng, thân hình vụt phi chuyển đến bên trái Âu Dương Hải, soạt một tiếng? Tay áo rộng thùng thình của hắn đã quét nhanh vào mạng sườn bên trái của Âu Dương Hải. Cao thủ giao đấu, chỉ có một chút sơ suất cũng đủ đưa đến chỗ chết. Sinh tử tồn vong bất quá như một khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, không để cho người chậm trễ trong giây lát. Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy tay áo đối phương phất ra sắc bén như lưỡi kiếm, vội vã vận cang khí phủ toàn thân, chân phải dấn lên trước một bước... Một cú xoay người, kiếm chiêu đã xuất thủ. Người kia hình như không ngờ Âu Dương Hải né tránh kỳ dị như thế, hơi sững lại, kiếm phong của Âu Dương Hải đã đến, kiếm quang vây phủ xung quanh hai trượng, không có ai có thể chống đỡ nổi kiếm khí lợi hại như vậy. Nhưng người kia thật là ghê gớm, kiếm khí Âu Dương Hải vừa xuất thủ, chiêu thứ hai hãy còn chưa thi triển ra thì hắn đã bắn ra ngoài hai trượng. Cười sằng sặc đinh tai nhức óc? Tiếp đó nói rằng:- Vạn Lưu Qui Tông chiêu thức, thật chẳng phải tầm thường, để hôm khác lão phu sẽ lãnh giáo, hôm nay ta đấu nhiều rồi, ha ha ha ... Một tràng cười như rung chuyển núi non? Thân mình của hắn đã biến mất trong khe núi. Trong thời gian giao đấu, Âu Dương Hải cũng không thấy rõ mặt của đối phương, bởi vì bốn chiêu giao thủ vừa rồi nhanh như điện chớp lấy một cơ hội để ngừng lại thở. Âu Dương Hải biết có đuổi theo hắn cũng vô dụng, chàng tra Tử Vi Kiếm vào vỏ, quay lại thấy hai mắt thần viên chăm chú nhìn mình, Âu Dương Hải thờ dài nói:- Viên huynh, võ công người này rất cao, không biết huynh có bị thương không? Thần viên lắc đầu nói:- Âu Dương đệ?kiếm thuật lợi hại? Nguyên là nó nhìn thấy kiếm thuật của Âu Dương Hải rất lợi hại, muốn nói vài câu khen ngợi, nhưng nó chỉ có thể nói ra một câu ấy mà thôi. Vân Trung Nhạc đột nhiên thở dài thê lương, nói:- Không ngờ "Vạn Lưu Quy Tông" kiếm thức, hôm nay ngươi thi triển ra, lão phu thật biết mình không bằng nữa. Câu nói này của lão chính là lời nói từ đáy lòng, Âu Dương Hải nhìn thấy vẻ thê lương, bi thảm trên mặt lão, bất giác nhớ lại ơn truyền kiếm khi xưa mà nay lão lại là thù địch của mình. Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói:- Các người biết người đó là ai không? Cô Lâu Thiên Tôn từ nãy vẫn đứng im bên cạnh bỗng nhiên nói:- Không ngờ hắn lại còn sống trên đời rồi! Ha ha! Đương kim thiên hạ ma đầu đều đã xuất động rồi. Vân Trung Nhạc hỏi:- Cổ Lão Thiên, ngươi nói hắn là ai? Cô Lâu Thiên Tôn chậm rãi nói:- Vân huynh, kiếm thuật của huynh đã bị hắn nhận ra, chẳng lẽ huynh hãy còn không biết hắn là ai ư? Vân Trung Nhạc nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói có vẻ chế diễu, lập tức nổi giận không nói một câu nào, quay mình định đi. Chân dợm bước đi nhưng Vân Trung Nhạc vẫn cao giọng nói:- Hắn chính là Hỗn Thế ngoại ma vương Uất Đại Niên. Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:- Không sai, chính là hắn, tiếng cười phát ra trước đó không cần hỏi cũng biết, là Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng. Âu Dương Hải đột nhiên quay người nói:- Thiên Kiếm Đàm mấy lần xuất hiện cường địch, Xuân Hoa ngọa bệnh trong nội viện, không ai coi sóc, ta phải cáo từ đây. Cô Lâu Thiên Tôn nói lớn:- Âu Dương thiếu hiệp, lời ước của chúng ta thế nào? - Được! Ta sẽ y lời ước của ngươi. Nguyên là Âu Dương Hải thực sự đã cảm thấy kẻ thù của mình quá nhiều, đơn độc một mình mà báo được thù hận chăng? Âu Dương Hải triển khai khinh công phóng về hướng Thiên Kiếm Đàm, mau chóng phi tường nhảy vào viện, đột nhiên một giọng nữ nhân trong trẻo quát:- Các người đứng lại cho ta! Âu Dương Hải nghe tiếng quát giật mình, tiếng nói này chính là vang lên từ trên giường Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải không chú chận trễ, phi thân vào trong nội sảnh. Lúc này nữ nhân kia lại quát:- Nếu ngươi tiến tới một bước, nhất định sẽ lãnh hậu quả khôn lường đấy, ngươi còn không mau dừng lại. Âu Dương Hải thất kinh lập tức dừng bước, lên tiến hỏi:- Ngươi là ai? Nguyên là giọng nói của nữ nhân này không phải là giọng nói của nữ nhân áo lục Tam Dương điện chủ mà là một nữ nhân khác. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 24 KỲ DIỆU NỮ NHÂN Âu Dương Hải vừa hỏi vừa dùng mục lực muốn nhìn thấu qua bức rèm, nhưng dù cho ánh mắt Âu Dương Hải có sắc bén đến đâu cũng không đủ trông thấy bóng người bên trong. Trong thất đột nhiên lại vang lên giọng nói đó, nói :- Ngươi đừng hỏi ta là ai. Bây giờ ta đang chữa trị Âm Dương chưởng cho Lý Xuân Hoa, đang lúc gay go nguy hiểm nhất, tốt nhất là ngươi đừng quấy rầy ta phân tâm trị liệu, mau giữ bên ngoài cho ta. Âu Dương Hải nghe vậy, trong lòng như bỏ được khối đá nặng ngàn cân, đương nhiên là không dám nhiều lời, lập tức gọi thần viên nói :- Viên huynh không được vọng động, người bên trong đang chữa thương cho Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải nói xong, lập tức ngồi xếp bằng ngoài sảnh, nhưng thần lặng nghe xung quanh bên ngoài viện có tiếng động nào khác không. Tuy trong lòng Âu Dương Hải đã hơi an tâm, nhưng chàng vẫn khẩn trương dị thường, bởi vì nữ nhân có phải thật sự chữa thương cho Lý Xuân Hoa không.Mà nàng có biết chữa trị Âm Dương chưởng thương? Nữ nhân áo lục trước khi đi đã nói, trúng phải Âm Dương chưởng, trừ Âm Dương cốc chủ và cô ta có thể chữa trị được ra, trong thiên hạ không có người chữa được.Thế thì nữ nhân này lại là Âm Dương cốc chủ sao??Vì sao lúc này không nghe thấy tiếng thở của Lý Xuân Hoa chút nào? Bao nhiêu là câu hỏi làm cho Âu Dương Hải trong lòng không thể nào bình tĩnh được.Kỳ quái là, nữ nhân kia chữa thương cho Lý Xuân Hoa tại sao lại không có tiếng vận khí hít thở, hô hấp. Một khắc trôi qua chậm chạp? Âu Dương Hải không thể nhẫn nại nổi đợi đến một giờ, nhưng không nghe thấy thanh âm của nữ nhân kia. Âu Dương Hải không nén được buộc miệng hỏi :- Chẳng hay chữa thương đã xong chưa? Đột nhiên trong thất vang lên tiếng thở dài nói: Hãy còn chưa xong, nhưng không có nhiều vấn đề lớn nữa, giò tý đêm mai, ta càn phải chữa trị cho nàng một lần nữa. Âu Dương Hải đứng dậy, hỏi:- Ta có thể vào chứ?- Ngươi đứng đó cho ta, không thể vào được. Nữ nhân kia trả lời khẩn trương giọng khác thường. Âu Dương Hải nghe vậy nhíu mày, nói:- Nếu ta không thể vào, thì xin ân nhân ra đây cho tại hạ bái tạ. Nữ nhân trong thất lạnh lùng nói:- Ngươi hà tất phải bái tạ ta.Âu Dương Hải hỏi:- Xin thứ cho tại hạ lại hỏi phương giá, có phải người chính là Âm Dương cốc chủ?Nữ nhân trong thất lạnh lùng hỏi lại : - Vì sao ngươi lại nói ta là Âm Dương cốc chủ? Âu Dương Hải nói:- Bởi vì vết thương bởi Âm Dương chưởng trừ Âm Dương cốc chủ và Tam Dương điện chủ có thể chữa trị ra. Người khác thì không thể. Nữ nhân kia lạnh lùng nói:- Nhưng trong thiên hạ trừ Tam Dương điện chủ, Âm Dương cốc chủ biết chữa thương ra, hãy nên thêm một mình ta vào nữa. Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi:- Thế ân nhân không phải là Âm Dương cốc chủ rồi! Vậy cô nương là ai? Nữ nhân trong thất hừ một tiếng, nói:- Ta là ta chứ còn là ai? Hừ, ngươi hỏi để làm gi? Âu Dương Hải bất giác hoài nghi, nói:- Cô nương có thể ra ngoài không?Nữ nhân trong thất nói: - Ta ra người phải lùi tránh ta. Âu Dương Hải nói:- Vì sao?Nữ nhân trong thất lạnh lùng nói: - Bởi vì ta không muốn để cho ngươi trông thấy thân ảnh của ta. Âu Dương Hải hừ một tiến, nói:Có phải là cô nương đang đùa với ta phải không?- hừ ! Ai thèm nói đùa với ngươi, ta phải đi đây, ngưoi hãy còn không mau tránh đi.Âu Dương Hải cười nhạt nói:- Ta phải xem thử chân diện mục của cô nương như thế nào? Nói xong Âu Dương Hải dấn bước xông thẳng đến trước bực rèm. Đột nhiên từ trong ngọc thất một luồng gió nhẹ ôn hòa hàm ẩn một tiềm lực kinh chấn vô cùng. Âu Dương Hải bật lùi lại ba bước, vung tay muốn dùng chân khí nội gia đánh bạt tiềm lực của đối phương. Nào ngờ đối phương lại thâu luồng nội lực đó trở về.Trong thất vang lên giọng nói lạnh lùng như băng sương:- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không nghe lời ta, Lý Xuân Hoa có chuyện nguy hiểm gì thì đừng có trách ta. Âu Dương Hải lúc nào cảm thấy công lực của nữ nhân nọ, sao diệu tuyệt luân, chàng kinh thầm, lên tiếng hỏi:- Cô nương có thể thề rằng sẽ đảm bảo Lý Xuân Hoa bây giờ bình yên vô sự chứ?Nguyên là Âu Dương Hải sợ nữ nhân nọ có cử chỉ nguy hiểm với Lý Xuân Hoa, nếu không sao cô ta không muốn để cho người nhìn thấy. Lúc này nữ nhân trong thất giận dữ nói:- Vì sao ta lại phải đảm bảo với ngươi, ngươi không lánh đi thì ta đi đường cửa nhỏ? Âu Dương Hải không chậm trễ nữa, chàng vội tung mình lướt tới. Bóng người vụt chớt trước mặt, nữ nhân đang xông thẳng đến. Âu Dương Hải tay dùng một chiêu "Tý Đáng thiên quân", đã ngăn chặn lấy cửa thất rộng chừng hai thường, hữu chưởng biến thành cầm nã chộp vào cổ tay của nữ nhân. Âu Dương Hải xuất chiêu lần này có thể nói là mau lẹ tuyệt luân, nên nữ nhân này không lùi ra sau né tránh, tất nhiên không thể tránh khỏi đòn cầm nã?Nhưng sự thực và điều Âu Dương Hải nghĩ không giống, "soạt" một tiếng?, Nữ nhân không biết xuất thủ từ lúc nào, ngón tay đã vạch vào khuỷu tay Âu Dương Hải một đường, thân người như cá quẩy, đã luồn qua người Âu Dương Hải.Tay trái Âu Dương Hải tê nhức, nhưng tay phải vẫn bình thường, một thế đảo người như rồng lộn tay hữu nhanh như điện chộp vào sau vai của nữ nhân. Lúc thần viên cũng cản ngay cửa. Nữ nhân nọ dường như đã nổi giận, thân hình xuyên qua trong chớp mắt đã đến sau lưng Âu Dương Hải, cùi chỏ tay phải khẽ thúc một cái. Âu Dương Hải hự một tiếng, thân mình không tự chủ được té nhào vào Lý Xuân Hoa.Lúc này lại vang lên tiếng kêu của thần viên. Âu Dương Hải ngừng ngay thân người lại, ngầm vận chân khí, thấy không bị thương, vội vã quay mình phóng ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn. Chỉ thấy thần viên nằm trên mặt đất, còn bóng dáng nữ nhân đã biến mất tăm.Âu Dương Hải thấy vậy trong lòng buồn thương vô hạn? Chàng ngẩng đầu phát ra tiếng cười thê lương? Nên biết rằng chàng là một người cực kì cuồng ngạo, tự phụ, chàng vốn nghĩ mình đã trải qua ba năm rèn luyện võ kỷ, tái xuất giang hồ, sẽ tung hoành võ lâm vô địch thủ?Nào ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi, chàng liên tiếp gặp phải cường địch, mà những người đó hình như võ công cao hơn mình, như Thiên Sơn tăng, Cô Lâu Thiên Tôn, nữ nhân áo lục che mặt, Hỗn Thế Ngoại ma vương Uất Đại Niên, tuy nhiên những người này trữ nữ nhân áo lực chưa tiếp chiêu chàng với chàng ra, ba người đều cùng mình tỉ thí qua mấy chiêu, tuy võ công họ rất cao, nhưng mình cũng không thừa nhận là thua họ. Nhưng mà nữ nhân thần bí này lại cho mình thất bại thảm hại. Một người luyện võ, nếu người đó trải qua tháng năm dài khổ luyện. Hào khí trong lòng ngất trời, một khi người đó vừa xuất sơn đã bị đánh thua thì thực khó tránh khỏi bi ai, nguội lạnh trong lòng. Huống chi Âu Dương Hải lại trên người mang mối huyết thù trọng đại. Đột nhiên trong thất vang lên tiếng than thở, kêu rằng :- Phải Âu Dương Hải không ?Sao chàng cười thê lương tuyệt vọng đến vậy ?... Âu Dương Hải nghe giọng nói của Lý Xuân Hoa vội đi vào trong, nhưng chàng nghĩ đến thần viên còn nằm trên đất, vùng đi trở lại? Ai ngờ lúc này Thần Viên từ từ đứng dậy, nói :- Ta? không sao.Hóa ra thần viên muốn ngăn cản nữ nhân kia, bị nữ nhân xuất thủ điểm trúng huyệt đạo. Âu Dương Hải nghe vậy mới vào trong thất, thấy Lý Xuân Hoa đã ngồi trên giường, mặt nàng hơi có chút huyết sắc. Không có vẻ xanh xao nhu đêm qua. Đôi mắt nàng hình như ánh liềm một tia thần quang. Âu Dương Hải rất ngạc nhiên, chẳng lẽ nữ nhân nọ thực sự đã chữa thương thế Âm Dương độc chưởng cho Lý Xuân Hoa? Âu Dương Hải trong lòng vẫn không yên tâm, lập tức lên tiếng hỏi :- Xuân Hoa, vết thương Âm Dương độc chưởng mà nàng trúng đã đở chút nào không?Lý Xuân Hoa gật đầu nói : - Đã đỡ một chút, ôi! Nữ nhân đó thực sự đến đây chữa thương cho muội, nhưng Tiểu Linh? nàng nói đến đây, trong lòng thương cảm nước mắt tuôn rơi xuống gò má. Âu Dương Hải nhíu mày, hỏi :- Xuân Hoa, nàng trông thấy rõ nàng ấy là nữ nhân áo lục chứ? Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, hỏi :- Sao? Không phải nữ nhân áo lục? Thế người ấy là ai? Âu Dương Hải vốn muốn hỏi nàng, không ngờ Lý Xuân Hoa hỏi ngược lại mình, Âu Dương Hải khẽ thở dài nói :- Ta tin rằng tuyệt đối không phải là Tam Dương điện chủ, nhưng ta không biết người này là ai?Lý Xuân Hoa à lên một tiếng, nói: - Phải rồi! Lúc chàng đi ra, thiếp dường như cảm thấy một mùi hương thơm bay vào mũi, mở mắt ra, bỗng thấy một bóng người che mặt bằng lụa đen, đứng sững trước giường, ta muốn lên tiếng quát lớn, nhưng cảm thấy ngón tay người ấy khẽ nhấc lên, thiếp đã bị điểm trúng huyệt đạo, hôn mê đi. Âu Dương Hải nghe vậy biết rằng nữ nhân thần bí kia sau khi điểm huyệt đạo Lý Xuân Hoa xong mới ra tay chữa thương. Thần trí Âu Dương Hải bình tĩnh lại, chàng đột nhiên cảm thấy nữ nhân thần bí kia hình như không muốn làm hại mình, tuy nàng ta ra tay chế ngự được mình nhưng phát ra nội kình, chi điểm đến rồi ngừng. Người nàng là ai? Vì sao lại đến chữa thương cho Lý Xuân Hoa? Mà nữ nhân này hình như là quen biết mình? Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải lập tức nghĩ đến hình bóng của nữ nhân lúc động thủ vừa rồi, nhưng ba chiêu giao đấu nhanh như điện chớp, căn bản làm cho chàng cũng không thể nào thấy được một chút ấn tượng nào của hình bóng nữ nhân." È! Giọng nói của nữ nhân, đúng rồi, giọng nói của nàng hình như là đổi giọng, trước kia hình như đã nghe qua ở đâu, như vậy nàng nhất định là người mình quen biết, thế thì nàng ta là ai?... Nữ nhân mà đời ta gặp đâu có mấy người?...Lý Xuân Hoa đưa mắt nhìn lên mặt Âu Dương Hải, trong lòng nàng cảm thấy mơ hồ.Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một ngày đã qua.Giò tý?Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải sớm đã vào trong ngọa thất chờ đợi nữ nhân thần bí kia.Nhưng bên ngoài cửa sổ trừ tiếng gió lạnh lùng, xung quanh im lìm đến phát sợ. Âu Dương Hải chắp tay đi qua đi lại trong ngoạ thất, đột nhiên Lý Xuân Hoa nói:- Thiếp nghĩ người ấy không đến rồi, chàng đã một ngày một đêm chưa ngủ, nhất định rất mệt nhọc, chàng mau đi nghỉ ngơi đi ! Âu Dương Hải trầm giọng nói:- Ân nhân đã đến rồi, chẳng qua không muốn vào đây tương kiến chúng ta. Vừa dứt tiếng, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng hừ lạnh lùng, nói:- Ngươi sớm biết như vậy, sao hãy còn không mau lùi ra ngoài thất. Lý Xuân Hoa nghe giọng nói này, thân mình run lên, trong bụng kêu thầm:"Không ngờ là nàng, ồ! Thật sự là nàng ư? Nếu mình lên tiếng hỏi, nàng có vào không? Nàng có thừa nhận không?"Âu Dương Hải khẽ thở dài :- Được rồi! ta đi ra! Âu Dương Hải quay mình định đi, đột nhiên nữ nhân nọ kêu lên :- Không cần nữa! Ngươi chỉ cần tắt đèn trong ngọa thất, đóng cửa nhỏ lại là được.Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên thầm nghĩ :" Dù cho bên trong có tối đến đâu, nhưng nhãn lực của ta vẫn có thể nhìn thấy ra mặt và hình dáng của nữ nhân này ?". Âu Dương Hải nghĩ xong, mừng thầm, y lời tắt hết đèn đóm, đóng cửa nhỏ lại, trong ngọa thất lập tức trở nên tối om đưa bàn tay lên trước mặt không thấy ngón.Một luồng gió nhẹ mang theo mùi hương lành lạnh, rèm đã vén lên, một bóng người to mập đứng đó.Âu Dương Hải giật mình, muốn quát hỏi là ai? Đột nhiên Âu Dương Hải trông thấy đó là một bộ quần áo rộng thùng thình, quyết không phải là thân hình to mập của một người, chắc là nàng sợ người nhận ra cho nên mới mặc bộ y phục rộng như thế này.- Âu Dương Hải, ngươi lùi ra một trượng. giọng nói của nữ nhân lúc này rất lạnh lùng, nhưng Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều nghe ra đó là giọng đã đổi tiếng, bởi vì thanh âm hơi cứng. Âu Dương Hải không nói một câu, lùi lại một trượng, nhưng trong lòng lại nghĩ:" Cự ly một trượng, ta vẫn có thể thấy được rõ ràng". Nữ nhân thần bí kia đợi cho Âu Dương Hải lùi ra ngoài một trượng xong, thân hình như bóng ma, quần áo không phát ra tiếng gió nào, người đã dời đến trước gương của Lý Xuân Hoa.Lý Xuân Hoa mở to đôi mắt nhìn kĩ vào mặt nàng.Ai ngờ mặt của nữ nhân được lớp lụa đen che khuất, chỉ có đôi mắt sâu như bể, lấp lánh tia sáng như sao lạnh. Lý Xuân Hoa thở dài thê lương nói:- Được mang ơn cứu giúp, Lý Xuân Hoa không được vọng bái phương nhan, thật là tiếc rẻ suốt đời!Nữ nhân thần bí lạnh lùng hừ một tiếng, nói : - Lý Xuân Hoa đêm nay ta chỉ cần lấy ra ngân châm trên người của nàng thì hoàn toàn khỏi hẳn, hãy mau quay lưng lại. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe vậy ngạc nhiên, nữ nhân này nói trên lưg Lý Xuân Hoa có nhân châm, tại sao Lý Xuân Hoa không có chút cảm giác nào cả?Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, y lời quay lưng lại.Nữ nhân thần bí đưa tay vén áo sau lưng của Lý Xuân Hoa. Bông ngay lúc đó, đèn trong thất đột nhiên sáng lên. (hết tập IX)Nữ nhân thần bí hét lên, nói : - Âu Dương Hải, ngươi giở trò gì vậy ? Nữ nhân thần bí kẽ vùng tay trái, một luồng kình phong đánh thẳng vào đĩa đèn. Nhưng Âu Dương Phong đã lường trước được, lúc chàng thắp đèn, đã cầm đèn dạt ra bốn năm thước, nói lớn :- Trong thất tối tăm, nếu như không thắp đèn thì sợ người khó lấy ngân châm ra.Nữ nhân thần bí lạnh lung nói : - Ngươi mượn ánh đèn này, chẳng lẽ có thể thấy được diện mục của ta ư ? Đúng như lời nàng nói, dưới ánh đèn chiếu sang, nàng vẫn coi như đêm tối. Lúc này chỉ thấy một bàn tay trắng phau của nữ nhân thần bí ấn lên lưng Lý xuân Hoa, phựt một tiếng nhỏ ? Bàn tay nữ nhân nhấc lên, chỉ thấy ngón tay kẹp ba mũi ngân châm dài hai tấc. Âu Dương Hải thấy bàn tay nữ nhân nhấc lên một cái tức thì đã lấy ra từ trên lưng Lý Xuân Hoa ba mũi ngân châm, thủ pháp tuyệt diệu làm Âu Dương Hải ngẩn ngơ.Nữ nhân thần bí thâu lấy ba mũi ngân châm, lạnh lùng nói:- Lý Xuân Hoa, hãy vận công thử xem chân khí đã thuận chưa. Lý Xuân Hoa cảm thấy lúc thủ chưởng của nữ nhân nhấc lên, đột nhiên cảm thấy khí huyết lưu thông, tinh thần sảng khoái, liền thử vận khí, khí đã đạt đến tứ chi, lưu thông khắp cơ thể? Nữ nhân thần bí lạnh lùng nói :- Nếu gia dĩ thêm vài ngày nữa thì sẽ đả thông sinh tử huyền quan. Ân huệ của ta đối với ngươi đến đây chấm dứt, ngày sau gặp lại, chúng ta có thể sẽ là thù địch không đội trời chung. Nữ nhân nói xong, chuyển thân định đi. đột nhiên Lý Xuân Hoa từ trên giường nhảy xuống, kêu lên :- Hồng muội, muội đừng đi?Trong mắt Lý Xuân Hoa lệ tuôn rơi lã chã. Âu Dương Hải nghe vậy thân mình run rẩy nghĩ : " Nàng ? nàng la Lý Xuân Hồng ? A ! Sao không phải cơ chứ, giọng nói của cô ta tối hôm qua không phải Lý Xuân Hồng muội hay sao !". Âu Dương Hải đột nhiên mừng rỡ kêu lên :- Hồng muội ! Hóa ra là muội. Hồng muội ! Âu Dương Hải nhảy bổ tới. Ai ngờ nữ nhân thần bí khẽ phất tay trái, đánh bật thân mình Âu Dương Hải lùi lại ba bước, cười nhạt nói :- Ai là Hồng muội của ngươi ? Thật là vô sỉ nói càn. Âu Dương Hải bị nữ nhân sỉ nhục một trận lập tức đứng ngây ra. Lý Xuân Hoa lệ tuôn như mưa, khóc lóc nói :- Hồng muội! cho dù muội thay đổi thế nào, ta cũng nhận được muội. Hồng muội, tỷ tỷ xin lỗi muội, muội tha thứ cho tỷ tỷ? Nữ nhân thần bí đột nhiên kêu lên :- Ta không phải là muội muội của nàng, nàng đừng nói càn. Âu Dương Hải khẽ thờ dài nói :Nếu cô nương không phải là Lý Xuân Hồng, trừ khi lộ mặt thật cho chúng tôi thấy, nếu không tại sao lại sợ lộ mặt với chúng tôi. Và vì sao lại cứu Lý Xuân Hoa tỷ tỷ?Chàng lại nói tiếp, giọng bi thảm:Xuân Hồng muội muội, muội biết không khi muội bỏ đi, tỷ tỷ của muội cơ hồ thương tâm muốn chết. Thực ra chuyện này chính là sai lầm của ta, ta rất xin lỗi tỷ tỷ và muội muội.- Im đi! Im đi! Ta không muốn nghe những lời nói hoang đường của ngươi! Nữ nhân thần bí quát hét lên, tâm tình nàng như mới bình tĩnh lại, nàng thở dài thê lương hỏi:Các người thấy mặt ta xong sẽ không quấy rấy ta chứ ? Âu Dương Hải nhíu mày gật đầu nói :- Phải ! Trừ phi mặt của nàng không giống Lý Xuân Hồng chút nào. Thân mình Nữ nhân thần bí run rẩy, nói:- Ngươi thật sự muốn thấy mặt ta rồi sẽ xảy ra hậu quả gì các ngươi biết chứ ?Âu Dương Hải ngạc nhiên, hỏi :- Hậu quả gì? Nói thử xem sao?Nữ nhân thần bí cười nhạt, nói : - Hễ đã thấy mặt ta thì đừng hòng sống trên nhân gian nữa. Âu Dương Hải khẽ cười ha hả, nói :- Nói như vậy, bọn ta thấy mặt của nàng rồi chúng ta phải chết ư ? Nữ nhân thần bí gật đầu nói :- Không sai. Ta nghĩ các ngươi đừng nên xem là hơn ! Âu Dương Hải nghe nàng nói vô cùng thẳng thắn, kinh thầm, bất giác quay đầu nhìn Lý Xuân Hoa, muốn thỉnh cầu ý kiến của nàng. Lý Xuân Hoa thở dài lặng lẽ, nói :- Hồng muội, ta thật sự không tin muội lại nhẫn tâm như thế, muội mở tấm lụa đó ra đi!Nữ nhân thần bí nghe vậy, thân mình run rẩy, đưa tay đột nhiên mở ra tấm lụa che mặt nàng, lộ xa một khuôn mặt cực kì xấu xí? Nàng kêu lớn: Đây là mặt Lý Xuân Hồng u? ói chao Hồng muội ! Muội ? Lý Xuân Hoa kinh hãi kêu lên một tiếng, người đột nhiên hôn mê ngã xuống đất. Âu Dương Hải vội đưa tay ôm lấy thân mình sắp ngã của Lý Xuân Hoa, điểm vào huyệt thiên cơ của nàng, bỗng nghe Nữ nhân thần bí thở dài một tiếng, nói:- Cô ta kinh hãi quá (chỗ này có mấy chữ tại hạ đọc không được (trang 11).)???. hoàn thuốc này cho cô ta uống.Nữ nhân thần bí búng ngón tay một cái, một viên thuốc đã bay vào miệng Lý Xuân Hoa, nàng lại nói:- Ta đã nói rồi, thấy mặt ta tất chết, ngươi cũng uống viên độc dược này. Âu Dương Hải vốn mở miệng muốn nói, đột nhiên một đạo hào quang bắn vào miệng Âu Dương Hải, lập tức hóa thành một luồng nhiệt khí trôi xuống bụng?Chàng muốn mở miệng ói ra, nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy thân người lập tức như lửa đốt, bụng đau đớn như xé, mồ hôi vã ra đầm đìa. - ?i chao! Cô? cô thật sự cho chúng ta uống độc dược? Giọng nói Âu Dương Hải chưa dứt, Nữ nhân thần bí đã quay mình bỏ đi. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa song song ngã xuống trong ngọa thất. Thần viên ở ngoài đại sảnh trông thấy Nữ nhân thần bí đi ra, lập tức cản nàng lại.Nữ nhân thần bí chậm rãi nói : - Viên huynh, nếu tin lời của ta thì hãy ỏ đây hộ vệ hai người kia, ta đã cho họ uống một loại trân dược nhằm dịch cân hoàn cốt, chắc khoảng chừng hai giờ sau, hai người họ sẽ tỉnh lại.Thần viên thông linh dị thường, nó lên tiếng hỏi :- Cô là Lý ? ö nó nói là Nữ nhân thần bí có phải là Lý Xuân Hồng không, hóa ra cuộc nói chuyện vừa rồi thân viên đã nghe được. Nữ nhân thần bí thở dài nói:- Ngươi đừng hỏi ta là ai? Tóm lại ta sẽ không hại Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa.Nói xong nàng đi ra tiểu viện, rời khỏi Thiên Kiếm Đàm. Nàng ! Vốn có một dung nhan diễm lệ, nhưng bây giờ nàng là một cô gái xấu xí.Cái giá của một dung nhan, đã đổi cho nàng được võ công siêu quần trong thiên hạ, võ công của nàng có thể nói là thiên hạ vô địch, nhưng đối với vết thương trong lòng nàng thì làm sao bù đắp nổi. Nước mắt từ đôi mắt đẹp của nàng trào ra, thấm ướt cả vạt áo nàng, mà nàng vẫn cứ đi, gió đâu thổi lạnh như cắt da, như thấu tiếng lòng thê lương, bi ai trong tim nàng?Lúc này nàng buồn bã nói: - Cắt không đứt, tình vẫn còn vương, tình là ly sầu còn vương tư vị trong lòng? Ôi ! Ta nên rời bỏ họ? Đèn xanh cá gỗ, đó là duyên phận của ta? Tỷ tỷ, ta không oán hận tỷ tỷ, ta chỉ oán trời, hận cho số mạng của ta? ? Ta nguyện với phận cá gỗ, thầm chúc phúc cho hai người, bách niên giai lão, hưởng tận niềm vui trên đời. Ôi ! bây giờ ta cảm thấy sai rồi, ái tình có thể gặp mà không thể cần, là ban cho, không phải của tư hữu. Tỷ tỷ ta biết tỷ rất yêu quí ta, cho nên hôm nay ta cũng không muốn làm cho hai người phiền não, thương tâm vì ta. Ta phải đi đây, ta phải đi đến nơi chân trời góc biển xa xăm, các người quên ta đi?Trịnh Hổ đáng thương, huynh thực tình yêu ta, nhưng ? huynh tìm kiếm tâm tình của ta, và cả sau khi thấy mặt ta, tình cảnh bi ai? Huynh nói với ta : Dù cho hôm nay thay đổi khó coi thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu ta?Ta vốn nên tiếp nhận tình yêu của huynh, nhưng trong lòng ta lại chỉ có Âu Dương ca, bởi vì linh hồn, thể xác ta đều đã thuộc về chàng. Cho nên ta dùng lời nói khích Trịnh Hồ, làm cho huynh từ yêu biến thành hận, lời nói trước khi đi của huynh thật đã làm ta sợ, huynh đã nói thật sự sẽ phá hoại gia đình của tỷ tỷ?Ta nên đi tìm Trịnh Hồ? có thể chiếc cầu hạnh phúc ta xây cho tỷ tỷ sẽ bị Trịnh Hồ phá hoại, nên biết rằng Trịnh Hổ đã trở nên một cao thủ không phải tầm thường rồi. Ôi? Thế gian vạn sự vạn vật đều là tùy theo thời gian mà biến hóa? Ta đâu có ngờ rằng, ta kiếm được "Đồ Long bảo đồ", trở thành một người võ công đệ nhất?Nàng nói lung tung như trong mơ?Tự nàng cũng không biết mình đang đi vào một vách núi cao ngất, rồi đạp vào đám sương mù vương vấn xung quanh vực thẳm? Lý Xuân Hồng? bên dưới là vực sâu ngàn trượng. Một tiếng kêu lanh lảnh vang tới.Nhưng thân hình của nàng đã từ vực cao ngàn truong mây mù rơi xuống ! Một hán tử mày rậm mắt to đứng bên vách núi, đôi mắt của chàng lăn ra vài giọt lệ, đứng nhìn vực thẳm đến xuất thần.Âu Dương Hải sau khi uống hoàn thuộc kia xong, toàn thân như lửa đốt, hồi lâu cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm sảng khoái, nơi đan điền có một luồng khí ấm áp kỳ dị lưu thông ba trăm sáu mươi bảy huyệt khắp cơ thể, nơi khí đến, xương cốt khẽ kêu lách cách. Hiện tượng kỳ dị này làm cho Âu Dương Hải ngẩn ngơ, chàng cúi đầu nhìn Lý Xuân Hoa, nàng cũng đang dùng ánh mắt kì dị nhìn mình. Hồi lâu?Lý Xuân Hoa khẽ than một tiếng nói : - Không ngờ ta lại nhân họa mà đắc phúc, trong mấy ngày, chân khí có thể tự thông sinh tử huyền quan, đem công lực nâng lên một bực. Âu Dương Hải ngạc nhiên, nói :- Cái gi? Sinh tử huyền quan của nàng đã thông, thế thì nàng ấy không phải hại chúng ta. Lý Xuân Hoa than thở: - Âu Dương Hải! Thiếp cảm thấy đó là Hồng muội, nếu không thì trong thiên hạ không có một người nào khác lại đối đãi với chúng ta tốt như thế. Hồng muội ơi, ta thực là không phải với muội. Âu Dương Hải trong đầu suy nghĩ một hồi? Đột nhiên chàng kêu lớn một tiếng, nói:- Đúng, nàng là Xuân Hồng, nhất định nàng ấy là? Xuân Hoa, chúng ta mau chia đường đi tìm Hồng muội.Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, thần viên lập tức chia làm ba hướng đuổi theo Lý Xuân Hồng. Âu Dương Hải đuổi đến đây, đột nhiên nghe trên vách núi có tiếng kêu : - Xuân Hồng muội?Chàng vội vã đề khí bay lên vách núi đó.Nhưng miệng vực lại không thấy bóng dáng Lý Xuân Hồng đâu? chàng lại trông thấy một hán tử tay vượn lưng gấu, anh ta không phải là Trịnh Hổ đấy sao! Chẳng lẽ chàng lại nhân lầm người ? Âu Dương Hải từ khi tái xuất giang hồ tới nay trong mấy ngày liên tiếp gặp phải những nhân vật đầy thần bí, cho nên chàng thật sự khônh dám tin vào mắt mình nữa.Âu Dương Hải đứng lặng một hồi, khẽ chắp tay cười nói:- Dám hỏi huynh đài quí tính đại danh? Hán tử nọ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn? Tiếng cười sang sảng như hàng vạn con ngựa phi chạy, bi tráng ngạo nghễ, nhưng mang vẻ đau thương, phẫn nộ oán hận, ghen ghét. Tiếng cười của chàng thu lại, thản nhiên nói:- Ta là Trịnh Hồ, nhưng là một Trịnh Hồ khác, Trịnh Hồ muốn khiêu chiến với Âu Dương Hải.Âu Dương Hải vẫn nghe không hiểu lời nói của chàng ta, hỏi :- Có phải huynh là Trịnh Hồ hộ pháp dười Khúc Tinh đàn của Thanh Đạo Minh không?Mắt Trịnh Hồ loé lên tia sáng kỳ dị, gầm lên: - Ngươi lải nhải cái gì? Trịnh Hồ này muốn báo thù cho Xuân Hồng muội, ngươi hãy còn chưa rút kiếm ra.Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, vội hỏi:- Cái gì? Xuân Hồng muội, nàng làm sao rồi? Âu Dương Hải nghe Trịnh Hồ nói đến Lý Xuân Hồng, đội nhiên nhớ lại tiếng kêu vùa rồi, và cả đôi mắt ngấn lệ của Trịnh Hồ, trong lòng chàng lập tức có điềm bất tường.Trịnh Hồ cười lớn, tay trỏ vào vực thẳm mây khói mù mịt, kêu lên: - Chết rồi! Nàng đã nhảy xuống vực thẳm tự sát rồi. Âu Dương Hải nghe câu nói này, như có một tiếng sấm nổ ngay tren đầu. Trong đầu chàng nghu lùng bùng, suýt chút nữa ngất đi.- Thật không? Xuân Hồng đã nhảy xuống vực tự sát? Hai chân Âu Dương Hải run rẩy, loạng choạng đi ra bờ vực thẳm? Chàng cúi đầu xuống nhìn, trước mắt chỉ là biển mây vô cùng vô tận, nào có thấy bóng hình của Lý Xuân Hồng, đột nhiên bên tai Âu Dương Hải nghe tiếng kêu ai oán:- Âu Dương ca ơi! Chàng nhảy xuống đi! Nếu chàng yêu ta, chàng cứ nhảy xuống đi!Đó giống như ảo giác, nhưng lại tựa hồ như thật.Thình lình?Trịnh Hồ phía sau bật cười, nói: - Âu Dương Hải, nếu ngươi thật sự yêu Lý Xuân Hồng, thì cùng nàng chết chung đi. Âu Dương Hải như choành tỉnh mộng, chàng muốn xoay người tránh, nhưng một luồng tiềm lực cực mạnh đẩy vào thân chàng bay ra ngoài. Nhưng Âu Dương Hải nửa đường liền vận chân khí xoay thân ngược lại, mặt đối với Trịnh Hồ.Chàng đột nhiên trông thấy thần sác trên mặt Trịnh Hồ vô cùng tàn ác, một đạo cuồng phong lại phóng thẳng vào ngực chàng.- ?! Trịnh Hồ, ngươi ? ngươi muốn hại ta?Thân hình Âu Dương Hải treo trong khọng trung, chàng cấp tốc phóng ra một chưởng.Hai đạo cuồng phong tiếp chạm, đánh tan mây mù xung quanh. Trịnh Hồ hự mộ tiếng, lùi lại ba bốn bước. Nhưng Âu Dương Hải đã không thể nào vận khí nhảy trở lên vực được nữa, bởi vì chàng không ngờ chưởng kình của Trịnh Hồ lại mạnh mẽ như vậy, đánh thân mình chàng bay ra sau một thước.Âu Dương Hải tuy tận lực đề khí nhảy lên trên, nhưng thân người của chàng vẫn từ từ rơi xuống, trong nháy mắt đầu của chàng đã thấp hơn miệng vực?Trịnh Hồ phát ra một tràng cười vô cùng đắc chí, hắn cúi xuống nhình Âu Dương Hải đang chìm trong mây khói rồi quay đầu bỏ đi. Âu Dương Hải trong mây mù, liên tục vận sáu bảy hơi chân khí, nhưng vẫn không làm cho thân hình đang rơi xuống chậm lại, ngược lại thế rơi mỗi lúc một nhanh hơn.Chàng than thầm:" Hôm nay mình thật không tránh khỏi vận xui, không ngờ Trịnh Hồ lại hại ta, đúng là thế thái nhân tình, ai đa ! Ta thật chết không nhắm mắt?" Mấy câu sau " Ta thật chết không nhắm mắt?" Âu Dương Hải do tức qua buột miệng kêu lên, điều đó làm cho chân khí của chàng phân tán, thế rơi cành nhanh hơn. Âu Dương Hải biết rằng bất cứ một người có khinh công tuyệt cao đến đâu, cũng không thể nói rơi tư vực sâu ngàn trượng mà không chết, lúc này tâm ý chàng nguội lạnh, quyết định nhắm mắt lại, bên tai tiếng gió lướt vù vù, trong nháy mắt đã rơi xuống mười mấy trượng. Đột nhiên Âu Dương Hải nghe thấy một giọng nói rất ôn như, nói:- Chàng mau lộn người nhảy đến đây. Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy một đạo kình lực như nhuyễn từ phía dưới, đem thân hình đang rơi xuống của chàng thúc ngược lên trên.Âu Dương Hải mở bừng mắt, chỉ thấy trên một mỏm đá nhỏ ra từ vách đá có một bóng người đứng, Âu Dương Hải vùng xoan người nhảy bổ xuống mỏm đá: È ! Hồng muội là nàng?Người trên mỏm đá chính là nữ lang che mặt bằng lụa đen, nàng nghe tiếng kêu của Âu Dương Hải buồn bã hỏi:- Sao chàng lại rơi xuống đây, nếu chàng chết rồi còn Lý Xuân Hoa thế nào? Âu Dương Hải nghe lời nói của nàng, tất cả đã có thể chứng minh nàng chính la Lý Xuân Hồng.Chàng vô cùng phấn khởi nói: - Xuân Hồng muội, nàng đã thừa nhận nàng là Xuân Hồng, ta quá vui mừng! Lúc này trong lòng Âu Dương Hải rất cao hứng, chàng không trả lời câu hỏi của Lý Xuân Hồng, xông bổ tới hai tay ôm chặt lấy thân người nàng vào lòng.Lý Xuân Hồng trong vòng tay cường tráng của Âu Dương Hải, không vùng ra, nhưng cũng không ôm lấy Âu Dương Hải, nàng không có một phản ứng nào.Đôi mắt Âu Dương Hải bắn ra vạn luồng nhu tình, khẽ thở dài nói:- Hồng muội, ta biết chàng rất hận ta, nhưng ta ? trước hết ta phải nói cho nàng rõ, ta yêu nàng và cũng yêu tỷ tỷ của nàng. Lý Xuân Hồng nghe vậy, đôi mắt trong veo như nước của nàng đầy những ánh lệ, cắt ngang lời của Âu Dương Hải, nói:- Lúc đó ta hận chàng và tỷ tỷ. Nhưng cảm thấy nội tâm rất là bất an, bởi vì hôm đó ta đã làm tỷ tỷ thương tâm?Lý Xuân Hồng lại thở dài nói tiếp: -Ôi, lúc này ta đã thể hiện được tình yêu chân chính là gì? bây giờ ta sẽ chúc phúc hai người, mãi mãi chúc phúc, chỉ cần tỷ tỷ có thể được sung sướng vui hạnh phúc thì tôi cũng cảm thấy vui. Âu Dương Hải nghe vậy ngẩn ngơ, hồi lâu không thốt nên lời. Lý Xuân Hồng đột nhiên hỏi nhỏ:- Chàng? có phải chàng tìm ta chứ ? Âu Dương Hải cảm động, nước mắt lưng tròng, hai tay ôm lấy thân người nàng, đáp:- Phải! Hồng muội, huynh và Hoa tỷ tỷ đều tìm kiếm nàng, chúng ta cần nàng và chúng ta trở về nhà, ba người chúng ta vĩnh viễn sống bên nhau. Lý Xuân Hồng khẽ vùng ta khỏi vòng tay Âu Dương Hải, khẽ ngâm :- Lệ đã hết với nỗi sầu, chi nghĩ đến mây Sở xa xăm, người xa thiên nhai gần?Ngâm xong, nàng ngẩng đầu nhìn mây khói đến xuất thần. Âu Dương Hải khẽ gọi:- Hồng muội !Lý Xuân Hồng cúi đầu nói:- Mỏm đá này cách trên bờ vực, đại khái khoảng hai mươi mấy trượng, vách đá trơn láng dị thường, bất cứ một người có khinh công cao siêu cũng khó bay lên được bờ vực.Âu Dương Hải kêu lên:- Hồng muội, chẳng lẽ nàng thật sự không tha thứ cho chúng ta sao? Lý Xuân Hồng dường như không muốn nhắc tới chuyện tình ái giữa ba ngườinữa, nàng nói:- Vách đá cao hai mươi mấy trượng này nếu có một nơi đứng để đổi hơi thì ta có thể lên được! A ! Có rồi, song kiếm trên người chàng cho ta mượn dùng.Âu Dương Hải thấy nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng thương tâm, đột nhiên lạnh lùng nói:- Hồng muội, nếu nàng không đáp ứng cùng huynh trở về thì huynh cũng không muốn lên.Lý Xuân Hồng nghe vậy, nước mắt tuôn rơi lã chã. Nàng nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Hải, không nói một lời, nhưng trong lòng nàng lại thầm nói :" quá trễ rồi, Âu Dương ca, Hoa tỷ tỷ, bộ mặt này của muội làm sao chung sống với hai người được, Ôi! Ta sao nỡ lìa bỏ hai người, nhưng đã quá muộn rồi".Lý Xuân Hồng nói : - Hoa tỷ tỷ đã cô độc đợi chàng ba năm rồi, chẳng lẽ chàng muốn tỷ tỷ ấy đợi chàng suốt đời chăng? Huống chi hai người đã có ái tử! Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm:" Sao nàng biết chuyện Lý Xuân Hoa đợi ta suốt ba năm ở Thiên kiếm Đàm?"Đột nhiên Lý Xuân Hồng nói :- Hải ca, nếu chàng hãy còn tình yêu giữa ta và chàng năm xưa thi chàng đem tình yêu này chuyển sang tỷ tỷ của muội, thế là muội vui rồi. Nói xong khẽ đưa tay rút lấy hai thanh kiếm trên vai của Âu Dương Hải xuống, khi nàng rút Tử Vi kiếm ra, nàng khẽ hỏi:- Hải ca, có phải thanh kiếm này gọi là "tử vi", di vật năm xưa của Độc Kiếm Ma.Âu Dương Hải đáp:- Không sai. Hồng muội, không biết nàng có nghe huynh nói qua chuyện Độc Kiếm Ma chưa?Lý Xuân Hồng lắc đầu than rằng : - Chưa, nói như thế chàng đã được võ học của Độc Kiếm Ma rồi. Nàng nói đến đây, hơi ngừng lại rồi lẩm bẩm, tự nói một mình:- Xem Độc Kiếm Ma đặt hai chữ " Tử Vi" trên kiếm, chứng tỏ ông ta không phải là không hoài niệm người ấy, ôi!? Giữa họ thật cũng có một đời yêu nhau?Âu Dương Hải lên tiếng hỏi: - Hồng muội, nàng đang nói dì? Hai chữ "tử Vi" trên kiếm là kỷ niệm ai? Lý Xuân Hồng nhìn Âu Dương Hải hỏi :- Chàng có biết ngoại hiệu Từ Tâm Bồ Tát không? Âu Dương Hải gật đầu nói:- Bà ta là một vị nữ kiệt anh hung ba trăm năm trước, chuyện về bà và Độc Kiếm Ma tiền bối tối qua huynh mới nghe Vân Trung Nhạc và Cô Lâu Thiên Tôn nói tới.Lý Xuân Hồng nói : - Hai chữ Tử Vi chính là tên của Tử Tâm Bồ Tát. Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, như vậy hai vị nam nữ này tuy tình cách của họ rất trái ngược nhưng vẫn là một đôi tình tứ? Lý Xuân Hồng rút thanh kiếm tre ra, quay đầu lại nói:- Hải ca, không ngờ kiếm thuật của chàng đã đạt đến tuyệt cảnh thượng thừa.Âu Dương Hải mỉm cười nói:- Võ công của huynh kém Hồng muội rất nhiều. È không biết HÈng muội trong ba năm do đâu mà học được công lực tuyệt cao như vậy, có phải đã thọ đắc được võ học của Từ Tâm Bồ Tát ? Lý Xuân Hồng đột nhiên thở dài, nói:- Muội học được một than võ công này, cho nên mới không thể trở về cùng hai người được.Âu Dương Hải không hiểu hỏi:- Vì sao? Hồng muội, võ công của nàng cao đến thế, chẳng lẽ trong thiên hạ hãy còn có ai có thể ước thúc được nàng. Lý Xuân Hồng dường như không muốn nói nhiều, lắc đầu than rằng:- Đương nhiên chàng không biết. Ôi! Tóm lại chúng ta phải xa cách. Bây giờ muội mượn sức của hai thanh kiếm lên trên bờ, sau đó muội tìm một sợi dây thòng xuống để tiếp chàng lên trên. Nói xong, hai tay Lý Xuân Hồng nắm Tử Vi kiếm và thanh kiếm tre, không thấy nàng đề khí như thế nào, cả thân hình đã từ từ bay lên? Một lát, thân ảnh của nàng đã chìm vào trong biển mây. Trong khoảnh khắc Âu Dương Hải đã nghe giọng nói của Lý Xuân Hồng trên miệng vực truyền xuống, nói:- Âu Dương ca, ta thả dây leo xuống rồi, chàng theo dây mà leo lên đi. Quả nhiên một sợi dây leo thòng xuống, Âu Dương Hải khinh công vốn đã là thiên hạ hiếm có, nếu đã có sợi dây leo thì từ trăm trượng cũng có thể lên được.Trong nháy mắt Âu Dương Hải đã lên bờ vực.Nhưng khi chàng lên rồi, Lý Xuân Hồng đã mất tăm. Sợi dây leo buộc vào một cây tùng thấp, dưới cây tùng đặt thanh Tử Vi kiếm, dưới ánh trăng sao lấp loáng tia hàn quang lạnh lẽo.Âu Dương Hải trong lòng vô cùng bi thương, không ngờ Lý Xuân Hồng thật sự đã bỏ đi rồi. Âu Dương Hải uể oải đi đến cây tùng, đột nhiên liếc thấy trên thân cây tùng Lý Xuân Hồng dùng Tử Vi kiếm khắc một đoạn chữ nói : Một phần quyến luyến, tăng thêm ngàn mối ly sầu, cớ gì mà phải lưu luyến nữa? Cho nên, lâm biệt, khuyên chàng nhớ đừng đến Âm Dương Cốc.Trong mắt Âu Dương Hải lệ tuôn ra ướt đẫm vạt áo, thần sắc trên mặt chàng thật vô cùng khổ sở, nhưng lại không thốt được một lời, đứng nhìn hàng chữ đến xuất thần.Không biết qua bao nhiêu lâu, gió nhẹ thổi tới, một bàn tay ngọc ngà đưa một chiếc khăn tay đến khẽ lau nước mắt cho Âu Dương Hải vô cùng dịu dàng, bùi ngùi nói:- Âu Dương Hải, Hồng muội thật sự đã nhẫn tâm rời bỏ chúng ta ư? Âu Dương Hải quay lại, chàng thấy Lý Xuân Hoa không biết từ lúc nào đã đứng sau lừng. Âu Dương Hải thở dài nói:- Hồng muội đã lặng lẽ bỏ đi rồi, chân trời góc bể mênh mông, chúng ta làm thế nào tìm được muội muội trở về. Lý Xuân Hoa nhìn câu cuối cùng khắc trên thân cây tùng:- Khuyên chàng nhớ đừng đến Âm Dương cốc. Nghĩ ngợi một hồi lâu, nàng nói: Âu Dương Hải, Hồng muội khuyên chúng ta đừng đi Âm Dương cốc, có thể Hồng muội?Âu Dương Hải nghe vậy đột nhiên nhớ lại Lý Xuân Hồng từng nói? nàng vì học được võ công tuyệt cao cho nên không thể đoàn tụ với mình? nên vội nói:- A ta biết rồi, Hồng muội bị Âm Dương cốc chủ khống chế. Thế là Âu Dương Hải đem chuyện gặp Trịnh Hổ, Lý Xuân Hồng vừa rồi kể lại tường tận cho Lý Xuân Hoa.Lý Xuân Hoa nghe xong, đôi mày khẽ nhíu lại, nói:- Thiếp nghĩ nhất định không phải Hồng muội bị Âm Dương cốc chủ khống chế, với võ công của Hồng muội hiện tại, trên đời này có ai có thể thắng được? Hồng muội kêu chàng đừng đi Âm Dương cốc, có thể là sợ chàng xông pha nguy hiểm. Nhưng, hiện nay Tiểu Linh rơi vào tay Tam Dương điện chủ trong Âm Dương cốc, chúng ta vô luận thế nào cũng phải đi Âm Dương cốc một chuyến.Ngừng một chút nàng lại tiếp: - Còn tên Trịnh Hổ ấy, không ngờ hắn lại thù chàng, theo sự suy đoán của thiếp, Trịnh Hổ vì ghen ghét chàng mà sinh ra dã tâm muốn hại chàng, bởi vì tôi biết Trịnh Hổ thầm yêu Xuân Hồng muội. Âu Dương Hải nghe Lý Xuân Hoa nói như vậy, chàng khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng hỏi nhỏ:- Xuân Hoa, thương thế của nàng đã phục hồi chưa? Lý Xuân Hoa nói:- không biết Hồng muội cho chúng ta uống thuốc gì, bây giờ chẳng những thương thế của thiếp bình phục, mà nội lực so với trước kia thâm hậu hơn nhiều lần.Kỳ thực họ đâu biết viên thuốc hoàn của Lý Xuân Hồng chính là "Dịch mệnh đan" do vị cái thế thần y kỳ nhân La Cơ chân nhân luyện nên. Người trong võ lâm giang hồ hiện nay và cả phụ thân Âu Dương Hải, Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt trước kia tìm đủ trăm phương ngàn kế để mở được nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân chủ yếu chính là vì chín viên "Dịch mệnh đan". Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mỗi người uống một viên, công lực bản thân họ đã tăng thêm lên hơn nửa con giáp. Âu Dương Hải nói lớn:- Xuân Hoa, công lực của nàng đã hồi phục, vậy thì chúng ta bắt đầu đi Âm Dương cốc.Tam Dương điện chủ đã không nghe theo lời ước mà đến chữa thương cho nàng, chúng ta dùng chìa khóa Âm Dương để đổi lấy Tiểu Linh trở về. Lý Xuân Hoa nghe Âu Dương Hải nói, khẽ thở dài. Đột nhiên trong lúc đó?Trên không trung văng vẳng một tiếng hú quái dị? Âu Dương Hải nghe tiếng hú, sắc mặt hơi biến, nói:- Đó là tiếng của viên huynh, chúng ta mau đi xem thử. Âu Dương Hải đã nghe ra phương hướng tiếng hú của thần viên, chàng và Lý Xuân Hoa phóng đi như chớp, chạy qua mấy toà phong cốc, kỳ quái thay, lại không thấy bóng dáng của thần viên, cũng không nghe thấy tiếng hú của nó nữa. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa cảm thấy hoài nghi, lập tức dừng thân hình lại, phóng mắt nhìn lướt các ngọn núi xung quanh, đột nhiên Lý Xuân Hoa kêu "ý" một tiếng, nói:- Âu Dương Hải chàng nhìn hai ngọn núi kia sao mà cao đến thế ? Âu Dương Hải nhìn theo ngón tay Lý Xuân Hoa chỉ. Chỉ thấy trong các dãy núi, có hai ngọn núi cao chót vót chọc trời, hùng vĩ vô cùng, trên đỉnh mỗi ngọn núi đều có một đốm tinh cầu sáng rực, lóe ra tia hàn quang chói mắt.Âu Dương Hải giật mình, nói:- Hai đốm tinh cầu trên đỉnh núi kia chắc không phải là tinh tú đâu! Lý Xuân Hoa nói:- Hải ca! Thiếp ở Thiên Kiếm Đàm núi Cửu Cung lâu như thế, sớm chiều ngắm trông các dãy núi xung quanh, sao không thấy qua hai ngọn núi cao này.Âu Dương Hải tâm cơ chợt động, nói:- Hai ngọn núi cao đến nhất trời, quanh năm mây phủ, làm cho người ta khó phát hiện?Như vậy đây là ngọn Đổng Vân Phong của núi Cửu Cung rồi. Chúng ta mau đến đó thử xem.Âm Dương cốc chính ở giữa ngọn Đông Vân Phong và Tây Vân Phong của núi Cửu Cung.Trên đường đi, chàng lại nhớ đến nữ nhân áo lục, chàng cứ nghĩ ngợi suốt dọc đường không biết nữ nhân áo lục đó thật ra là ai?- È! Cô ta là ? Âu Dương Hải đột nhiên kêu lớn, Lý Xuân Hoa thắc mắc hỏi: - Hải ca, chàng kêu "Cô ta là" đó là ai? Lý Xuân Hoa thấy chàng vẫn không trả lời câu hỏi của mình, nàng biết Âu Dương Hải lúc này nhất định nghĩ ra một chuyện trọng đại gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của chàng đầy vẻ tình sầu, thế thì người đó nhất định là một nữ nhân.Nguyên là Âu Dương Hải sực nhớ lại Đông Phương Ngọc đã từng nói với mình Âm Dương cốc ở đâu, làm chàng nhất thời nhớ lại Đông Phương Ngọc đã chết bởi Vô Ảnh chưởng của mình. Âu Dương Hải sau một lúc trầm tư, khẽ thở dài nói:- Xuân Hoa! Vừa rồi huynh vừa nghĩ ra nữ nhân áo lục che mặt. Âm Dương cốc Tam Dương điện chủ là Đông Phương Ngọc, nhưng không phải là Đông Phương Ngọc đã chết rồi ư? Lý Xuân Hoa nghe vậy hơi biến sắc, nói:- Phải rồi! Tam dương điện chủ hao hao như Đông Phương Ngọc, nàng lúc sinh tiền chẳng phải rất thích màu áo lục đó sao? Nhưng Đông Phương Ngọc bị Vô Ảnh chưởng của chàng đánh lầm đã chết rồi, Tam Nương Điện Chủ làm sao có thể là Đông Phương Ngọc được? Âu Dương Hải thở dài thê lương nói:- Vạn sự vạn vật trên thế gian đều hay vượt khỏi ý liệu con người, chẳng lẽ Đông Phương Ngọc thật sự chưa chết dưới Vô Ảnh chưởng của ta? Nếu thế thì Tiểu Linh bên mình cô ta tất nhiên rất nguy hiểm. Lý Xuân Hoa vội hỏi:- Vì sao?Âu Dương Hải nói:Tính tình Đông Phương Ngọc rất kì quái, nhớ lại mối thù ta đã lỡ tay đả thương nàng, thế thì nhất định sẽ cho rằng ta có tà tâm muốn giết nàng? ôi!Lúc tao ngộ với nàng khi xưa, ta rất cảm thông, thương tiếc, ta nào lại hạ độc thủ nàng như vậy? chẳng qua? nhưng nguyện trời xanh phù hộ, nàng ta không phải là Đông Phương Ngọc? Bỗng nhiên giọng nói cực kì lạnh lẽo, mang theo vẻ phẫn nộ, kích động nói:- Bụng dạ các người quá từ thiện đấy! kha kha kha?Người đó nói xong, ngẩng đầu cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo nhưng lại có ý vị thê lương. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không hẹn mà cùng quay người lại. Trong thung lũng, một nữ nhân mặc áo lục, che mặt, đứng sững sờ ở đó, lần này nàng không thi triển " Vạn huyền ma ảnh" thần công cho nên thân ảnh của nàng người ta nhìn thật rõ.Thật biết bao xinh xắn, tuyệt mĩ.Hình bóng mỷ lệ tuyệt vời này chẳng phải đã có lúc từng lam cho tình cảm Âu Dương Hải say mê ư?Nữ nhân áo lục cười xong, nàng đứng lặng yên cách họ ngoài ba trượng, đôi mắt nhìn ra nơi xa xăm đến xuất thần, hình như nàng đang nghĩ gì? Kỳ thực bây giờ nàng nghĩ rất nhiều chuyện, chờ đợi một sự quyết định? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, trong lúc nhất thời cũng đứng lặng? Bởi vì người mà họ hoài nghị lại xuất hiện ngay trước mắt, chính nàng là Đông Phương Ngọc hay sao?- ? Đông Phương tiểu thư, tiểu thư là Đông Phương NGọc ư ? Câu hỏi này của Âu Dương Hải làm nữ nhân áo lục choàng tỉnh, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, hét lên:- Đừng gọi là là Đông Phương tiểu thư, chẳng phải Đông Phương Ngọc đã chết dưới Vô Ảnh chưởng của ngưoi rồi hay sao? Ngươi? ngưoi thật là tâm địa tàn độc, ta phải báo thù cho nàng, ta phải giết hết nam nhân trong thiên hạ, phá hết những gia đình nào có hạnh phúc mỷ mãn, làm cho họ phải ly tán chia lìa.Lý Xuân Hoa nghe vậy sắc mặt đại biến, run run nói:- Tiểu thư chẳng phải đã nói rằng không sát hại Tiểu Linh, dùng chìa khóa Âm Dương cốc đổi lấy Tiểu Linh mà? Âu Dương Hải nghe giọng nói đầy vẻ hận thù, hung tợn của nữ nhân áo lục, trong lòng cũng kinh thầm, nghĩ: "nói như vậy, nàng ta có ý phá hoại gia đình mình rồi" Nữ nhân áo lục cười nhạt nói:- Kế hoạch của ta đã thay đổi rồi, đương nhiên Tiểu Linh ra sẽ không sát hại nó, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không quay về với các ngươi. Lý Xuân Hoa, ngươi đã không chết vì Âm Dương độc chưởng, coi như là mạng lớn, nhưng hôm nay ta muốn ngươi vĩnh viễn làm quả phụ. Âu Dương Hải trợn mắt giận dữ, lạnh lùng quát:- Ngươi không phải la Đông Phương Ngọc, thế thì ngươi là ai? Phu thê chúng ta có thù hận gì với ngươi?- Hứ! Ta là ai? Ngươi và ta có thù hận gì?Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói xong, cười lớn một tiếng rồi lại tiếp : - ngươi muốn biết? Được ta nói cho ngươi nghe, Đông Phương Ngọc là muội muội của ta, như thế là ngươi biết rồi chứ! Vì sao ta lại tìm ngươi báo thù.Âu Dương Hải nghe nói xong, mỉm cười nói: - Rất tốt! Cô nói Đông Phương Ngọc là muội muội của cô, thế thì chắc hai chị em cô từ nhỏ đã xa lìa! Lúc Đông Phương Ngọc chết chắc cô cũng không rõ, như vậy có thể nói cho cô biết, về chuyện Đông Phương Ngọc, ôi ? cô ấy thật là một cô gái đáng thương?Nữ nhân áo lục quát lớn : - im đi! Ngươi đừng có nói nữa. Âu Dương Hải đột nhiên nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: - Thoi khỏi phải diễn nữa, ta biết nàng là Đông Phương Ngọc rồi, Đông Phương tiểu thư với lương tâm mà nói Âu Dương Hải này đối với nàng có thể nói là vô ân tình, nhưng cũng không có thù oán! Lời của nàng hôm nay, thật sự làm ta khó hiểu. Ôi! Người sống trong cõi trần thế này, có một người nào thủy chung như ý đâu! Đông Phương tiểu thư, cuộc tao ngộ với nàng ta rất cảm thông, hận rằng không thể báo thù rửa nhục cho nàng được. Nữ nhân áo lục nghe Âu Dương Hải nói, thân mình khẽ run rẩn, lúc này nàng lạnh lùng quát:- Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe những lời khẩu thị tâm phi của ngươi.Lý Xuân Hoa đương nhiên không biết chuyện Đông Phương Ngọc bị Cô Lâu Thiên Tôn bắt đi làm nhục, cho nên những lời nói của Âu Dương Hải, nàng cảm thấy mơ hồ.Âu Dương Hải khẽ thở dài nói:- Đông Phương tiểu thư, nàng sống lại, làm ta rất vui mừng, nếu nàng cần ghi nhớ mối thù một chưởng của ta thì ta sẽ tùy ý để cho nàng báo thù. Nhưng, đứa con nhỏ của ta, xin nàng hãy xem trọng đạo nghĩa võ lâm? Nữ nhân áo lục cười nhạt, cắt ngang câu nói của chàng, nói:- Xem ra ngươi cứ nhận định ta là Đông Phương Ngọc. Hừ hừ! Ngươi đổ cho ta tùy ý báo thù rồi ta trả Tiểu Linh của người. Thật đáng tiếc, đáng tiếc! Ngưoi chưa thấy mặt con yêu thì đã ở suối vàng, không cảm thấy chết không nhắm mắt sao hả?Âu Dương Hải khẽ mĩm cười, nói:- ö của ta là xin nàng trước tiên hãy trả ái tử trở về, sau đó tùy ý nàng làm gì ta cũng được.Nữ nhân áo lục hừ một tiếng nói: - Không đơn giản như vậy đâu, ngươi muốn Tiểu Linh thì dùng mạng ngươi ra đổi bấy giờ ta lấy mạng ngươi. Vừa dứt lời, nữ nhân áo lục thình lình từ ngoài ba trượng xông thẳng đến. Lý Xuân Hoa đưa tay hữu rút Thanh Qui Kiếm, thanh quang vụt chớp, hoành kiếm thủ thế, nói:- Âu Dương ca, coi bộ nàng quả thực tồn tâm muốn hại chúng ta, sự tình đã tới mức này, bất tất phải khách khí nữa. Nữ nhân áo lục cười khanh khách, nói:- Lý Xuân Hoa, sao ngươi không nói dứt khoát một chút, bây giờ ngươi yêu cái mạng của Âu Dương Hải còn hơn cả Tiểu Linh, hừ! Nhưng ta cứ muốn lấy mạng Âu Dương Hải, để cho ngươi làm quả phụ, xem thử ngươi có thủ tiết suốt đời vì hắn không?Lý Xuân Hoa nghe những lời châm chọc của nàng, tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược, mặt trở nên xanh lè, khẽ hét một tiếng, Thanh Qui kiếm đã chém ra?Nữ nhân áo lục cười nhạt nói : - Công lực của ngươi khá lắm, tiếc rằng hãy còn chưa có năng lực cản trở ta được.Nàng nói xong, hai tay tả hữa phóng ra một luồng kình khí cương trung hữu nhu, liên miên bất tuyệt, mang theo một khí lạnh âm hàn bức người, đánh ập ra. Âu Dương Hải vùng xoay chuyển thân người, cản phía trước bên trái Lý Xuân Hoa, vung tay đánh thốc ra một đạo cang khí rồi mau lẹ chộp lấy tay áo Lý Xuân Hoa lùi ra ba bốn trượng? Nữ nhân áo lục cười khanh khách nói:- Âu Dương Hải ngươi muốn chạy trốn? Nàng đột nhiên thâu hồi lực đạo đã đánh ra, tung mình nhảy lên cao ba trượng, từ trên không đánh xuống.Lý Xuân Hoa hét một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bạc phi lên, ngênh hướng vào thân hình của nữ nhân áo lục đang bổ xuống. Đây là phép ngự kiếm tối cao trong kiếm thuật, Lý Xuân Hoa sớm đã biết được môn kiếm thuật thượng thừa này, hôm nay nàng đã được uống "Dịch mệnh đan" của Lý Xuân Hồng tặng cho, nội lực càng thêm thâm hậu, lúc này vận kiếm xuất kích, kiếm khí lạnh buốt, bắn ra kiếm quang dài một thước.Nữ nhân áo lục hình như không ngờ được công lực của Lý Xuân Hoa lại thâm hậu như vậy, thân mình nàng quẫy lộn một vòng tròn trên không trung rồi bay vọt đi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải chống kiếm đứng ngẩn ngơ nhìn theo đến xuất thần. Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 25 ÂM DƯƠNG TUYỆT BÍ CỐC Vào một ngày khí trời âm u !Tại một nơi ở giữa hai ngọn núi Đông Vân Phong và Tây Vân Phong thuộc núi Cửu Cung Sơn .Nơi ấy chính là Âm Dương Cốc ? ã một nơi hoang vu tĩnh mịch này, không biết từ bao giờ đã xuất hiện rất nhiều người, tất cả đều là những tay cao thủ võ lâm . Họ là những nhân vật lỗi lạc nhất võ lâm đương kim . Chỉ thấy có mấy xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất .Khi ấy chợt nghe một tiếng niệm phật vọng tới : - Âm Dương Cốc là thánh địa, trong mấy năm nay không có người dám đột nhập, lão nạp khuyên các vị hãy bỏ ý định xâm nhập Âm Dương Cốc đi, nếu không các vị sẽ khó tránh khỏi vong mạng . Quần hùng nghe tiếng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói . Chỉ thấy một lão tăng râu tóc bạc phơ, tay cầm một lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ, lão tăng không phải ai khác, chính là Thiên Sơn thần tăng . Thiên Sơn thần tăng từ đâu chui ra, các cao thủ võ lâm thiên hạ không một ai biết, trong lúc nhất thời mọi người đều đứng sững . Vân Trung Nhạc quát lớn :- Ngươi là ai ? Chẳng lẽ với mấy câu của ngươi có thể ngăn cản võ lâm, làm tiêu tan ý tiêu diệt Âm Dương Cốc được ư?Thiên Sơn thần tăng khẽ niệm phật hiệu, nói : - Các hạ chắc là Vân thí chủ mà người ta xưng là Vân Trung Nhạc, phải không ? Lão nạp là Thiếu Lâm Thiên Sơn tăng, cũng là Tây Dương sứ giả trong Âm Dương Cốc Tam Dương sứ ? Thiên Sơn thần tăng vừa nói xong, chúng võ lâm cao thủ đều ồ lên, họ có nằm mơ cũng không tưởng nổi đường đường là Thiên Sơn tăng có danh dự là thần tăng phái Thiếu Lâm cũng gia nhập vào trong Âm Dương Cốc, đảm nhận chức vụ Âm Dương tam sứ .Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói : - Lãng tử hồi đầu kim bất hoán, nếu là chấp mê bất ngộ, mối tai ương tày trời này sẽ làm cho cả võ lâm thiên hạ vĩnh viễn suy nhược không chấn hưng nổi .Câu nói này của lão tăng dường như hàm ẩn huyền cơ vô cùng và hậu quả nghiêm trọng . Âu Dương Hải từ khi nghe lời cảnh cáo của Lý Xuân Hồng, chàng đã có phần dè dặt đối với Âm Dương Cốc, lúc này nghe Thiên Sơn thần tăng nói như vậy, bất giác cau mày hỏi :- Thiên Sơn lão tiền bối, lời cảnh báo của tiền bối làm vãn bối có hơi không hiểu, vì sao chúng ta tiến nhập Âm Dương Cốc làm cho võ lâm giang hồ thiên hạ mà suy yếu ?Thiên Sơn thần tăng nói : - Bởi vì các ngươi toàn bộ sẽ chết tại Âm Dương Cốc, mọi người ở đây tuy không phải ngàn vạn đồng đạo võ lâm toàn thiên hạ, nhưng có thể nói là tinh hoa toàn võ lâm, một khi các người chết đi, giang hồ võ lâm từ nay về sau không có người kế tục .Âu Dương Hải ung dung hỏi :- Âm Dương Cốc thật sự có năng lực hủy diệt bọn chúng ta ư ? Thiên Sơn thần tăng đáp :- Không sai, mấy chục năm nay, đã có người chuyên môn chế tạo mộ phần vùi chôn cao thủ võ lâm thiên hạ . Câu này lại càng làm cho Âu Dương Hải không hiểu, chàng lại hỏi :- Thứ cho vãn bối ngu muội , khó hiểu ý câu nói của thần tăng, xin thần tăng nói rõ hơn một chút .Thiên Sơn thần tăng đột nhiên thở dài, nói :- Lão nạp nói đã hết lời, Âu Dương thiếu hiệp nghe lời ta trở về là được . Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên cười sằng sặc nói : - Thiên Sơn huynh, khoan đã ! Không biết Âm Dương Cốc từ khi Âu Dương Kiệt chết đi, người nào tiếp nhận chức Âm Dương Cốc chủ ? Thiên Sơn thần tăng liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói :- Ngươi đã ba lần vào Âm Dương Cốc chắc đã biết Âm Dương Cốc hiểm địa thế nào, chẳng lẽ ngươi còn dám xông vào Âm Dương Cốc lần nữa ? Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :- Nhân loại vốn có tính hiếu kỳ, nơi càng thần bí càng thích đi, tình huống càng không thể biết càng muốn biết . Ta quyết không phải là thánh hiền, hôm nay phải tiến nhập Âm Dương Cốc lần thứ tư xem ra nhưng bí mật của nó, dù thật sự chết trong Âm Dương Cốc cũng không hối hận . Nên biết rằng đời người như cơn gió thoảng, trong nháy mắt chỉ là đống xương tàn, ở cái tuổi của lão phu, một chữ "chết" có gì đáng sợ .Cô Lâu Thiên Tôn nói câu này hào khí ngất trời, bi tráng hiên ngang, quần hào trên đương trường nghe xong bất giác nhiệt huyết bừng bừng, hào khí rung động, nhìn sắc mặt của mọi người, biết họ đều quyết định vào Âm Dương Cốc .Thiên Sơn thần tăng thấy tình hình như vậy, lẩm bẩm tự nói :- Chẳng lẽ đây là vận tai ương ? Bất cứ một ai cũng không thoát khỏi ?Đột nhiên một tiếng cười ha hả vang động trời không . Đó là Hỗn Thiên thế ngoại ma vương Uất Đại Niên, hắn vung song chưởng vào Thiên Sơn thần tăng .Thiên Sơn tăng là nhân vật nào, đâu để Uất Đại Niên đánh trúng, Hỗn Thiên thế ngoại ma vương chưởng vừa đánh ra, lão tăng đồng thờI xuất thủ đánh trả .Ngọn Âm Dương Cô Lâu Kỳ trong tay Thiên Sơn tăng hoành ngang quất một phát nghênh đánh tớI song chưởng, lá cờ mang theo kình phong, lực đạo bức người .Uất Đại Niên giật mình, xoay người thu thế vội lùi lại tám bước, hắn không ngờ thế nghênh địch của đối phương lại thần tốc như vậy, suýt nữa bị lá cờ quét trúng .Thiên Sơn tăng một đòn đánh lui Uất Đại Niên, tay tả lập chưởng thủ ở ngực, hỏi :- Các hạ là Hỗn Thiên thế ngoại ma vương ? Uất Đại Niên cườI lạnh lùng thâm hiểm, không trả lời lại đến nữa câu, vụt lao mình tới . Song chưởng liên hoàn đánh thốc ra, chưởng kình như gió cuốn ập qua .Thiên Sơn tăng thấy lực đạo của hắn xuất ra cương mãnh khôn xiết, Âm Dương Cô Lâu Kỳ xuất mộ chiêu "Cản Sơn Chấn Hải" nghênh chưởng Uất Đại Niên quét tới .Uất Đại Niên thấy thế cờ của Thiên Sơn tăng mãnh liệt quá, cũng không dám dùng nhục chưởng tiếp chạm, thân mình của hắn đột ngột xoay chuyển, tránh khỏi bị lá cờ của Thiên Sơn tăng đánh trúng, tả chưởng phóng xuống, hữu chưởng đánh ngang . Thiên Sơn tăng trầm sắc mặt, vội lùi ba bước, lá thiết kỳ vung một chiêu "Lực Tảo Ngũ Nhạc" .Một luồng kình phong theo lá cờ cuộn ra .Nhưng Uất Đại Niên không lùi không tiến, chân vẫn đứng giữa trung cung rồI bất ngờ dùng thân pháp cực nhanh lao thẳng tới, vung chưởng đánh thẳng ra một luồng tiềm lực cản được thế thiết kỳ của Thiên Sơn tăng, tay còn lại xuất chiêu "Ngũ Đinh Phá Thạch" đánh ập xuống đỉnh đầu . Thiên Sơn tăng thất kinh nhảy lùi ra, tiếp đó nhảy tới như hổ vồ, triển khai hai mươi bốn thức Phục Long kỳ, dốc toàn lực tiến công, trong nháy mắt .Bóng cờ như núi, gió lộng như bão tố .Võ công của Thiên Sơn tăng vốn đi theo lối cương mãnh, thế Phục Long kỳ này lại là tuyệt học khí cao trong ngoại gia công phu, chú trọng kình lực cương mãnh khắc chế địch thủ . Thức này vừa thi triển ra quả thật đất và trờI kinh, lạI thêm Hỗn Thiên thế ngoại ma vương chưởng lực trầm hùng độc bộ thiên hạ, họ triển khai một trận ác đấu sinh tử kình lực dạt ra đến bảy trượng xa, những ngườI võ công hơi kém đều lùi ra ngoài bảy trượng, bọn Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa ? đứng khỏang bốn trượng, cũng cảm thấy kình phong mãnh liệt kinh người .Đây là một trận chiến hung hãn hiếm thấy trong võ lâm, hai vị cao thủ không tiền tuyệt hậu đấu càng lúc càng hăng, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại .Trong lúc kịch đấu, bỗng nghe một thanh âm quát lên :- Tây Dương sứ giả tiếp lệnh lui ra . Thiên Sơn tăng nghe tiếng quát đầy vẻ uy nghiêm này lập tức thu thiết kỳ lùi ra ba trượng . Mọi người đều nghểnh cổ mở mắt ra dòm, chỉ thấy trong vách núi có ba người bịt mặt chậm rãi đi ra, ở giữa là một nữ nhân áo lục, bên trái là đạo nhân áo xám Đông Dương Sứ, bên phải là Trung Dương sứ Đường Hải Ninh . Đông Dương Sứ, Trung Dương Sứ vừa nhìn thấy Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa hình như hơi sửng sốt, dừng chân đứng lại . Nữ nhân áo lục chẫm rãi đi thẳng tới Uất Đại Niên . Đôi mắt trong veo của nàng khẽ lướt nhìn mấy cái xác trên mặt đất, lạnh lùng hỏi :- Bảy người này chết trong tay ngươi phải không ? Nói đến đây, thanh âm đột nhiên chuyển thành nghiêm túc, nói tiếp :- Ngươi hạ một mạch bảy người này đủ thấy một nhân vật có cỡ rồi, ngươi là ai ?Uất Đại Niên cườI ngạo nghễ, nói : - Ta là ai ? Ngươi không xứng để hỏi ! Nữ nhân áo lục cười nhạt, đột nhiên một chưởng phóng ra . Hóa ra nàng vô cùng giảo hoạt, mượn lúc đang hỏi đã ngấm ngầm vận công lực, chưởng này phóng ra đã tụ tập hết công lực của nàng . Chưởng kình đi cực nhanh, mà không một tiếng động . Uất Đại Niên dù là ma đầu nổi tiếng thiên hạ, nhưng hắn cũng không kịp tránh né, đành phải vận chân khí, tay tả phóng ra một chưởng, chuẩn bị một đòn liều mạng .Ai ngờ chưởng vừa phóng ra lại không chút lực cản nào, trong lòng cảm thấy rất quái, bất giác thu lại kình đạo đã đánh ra . Hắn cảm thấy một trận khí âm hàn theo lực đạo thu hồi thâm nhập vào trong thân thể, bất giác hết hồn vội vã vận chân khí hộ vệ nội tạng . Nữ nhân áo lục cườI lạnh lùng nói :- Ngươi đã bị Âm Dương chưởng của ta đã thương rồi, khó sống qua bảy ngày, nếu ngươi muốn giữ tính mạng thì hãy đi theo ta . Hỗn Thiên thế ngoại ma vương Uất Đại Niên giận dữ không biết nhường nào mà kể, kêu lên một tiếng long óc, hữu chưởng vung lên phóng ra một luồng kình phong mãnh liệt đánh thẳng vào nữ nhân áo lục .Nữ nhân áo lục cười nhạt, xoay người lướt đi mấy trượng, tránh khỏi đòn đánh này .Cùng lúc đó ngọn Thiết Kỳ của Thiên Sơn tăng tung ra một đạo kình phong, Đường Hải Ninh và Đông Dương Sứ cũng vận nội lực vào chưởng kình, tất cả đều đánh ập vào Uất Đại Niên . Mấy luồng tiềm lực vừa tiếp nhau, lập tức cát đá bay mù mịt . Uất Đại Niên chưởng kình hùng hậu đến đâu cũng khó chống đỡ nổi Âm Dương Tam Sứ hợp kình, hắn bị đánh bật lùi ra sau ba bốn bước . Âu Dương Hải thấy nữ nhân áo lục định đi, quát lớn :- Tam Dương điện chủ đứng lại !Chàng rút Tử Vi Kiếm, ngườI và kiếm lao vụt đi như một luồng khói ! Tiếng cườI lạnh lùng, tiếng quát thét, Đông Dương Sứ và Đường Hải Ninh phi thân cản lại . Đường Hải Ninh vận kình lực phóng ra một chưởng đánh thẳng vào sau lưng Âu Dương Hải, Đông Dương Sứ lại dùng một chiêu "Phi Ưng bố thố" từ trên không đánh ập xuống, hai người này đều là kẻ đại thù địch của Âu Dương Hải, nên xuất thủ đều không chút lưu tình . Âu Dương Hải hừ một tiếng, nhảy lẹ sang bên hữu né tránh chưởng lực của Đường Hải Ninh, lộn người vung kiếm, một chiêu "HảI Thi Thần Linh" kiếm hóa thành một bức màn kiếm hộ thân, ngăn cản thế bổ kích từ trên xuống của Đông Dương Sứ . Đường Hải Ninh cười nhạt, song chưởng liên hoàn đánh ra . Mục đích của Âu Dương Hải là muốn giữ nữ nhân áo lục để hỏi về chuyện Tiểu Linh cho nên chưởng thế của Đường Hải Ninh tung ra, chàng đã tung mình chạy theo sau lưng nữ nhân áo lục, hỏi lớn :- Tiểu thư, ái tử của ta, lúc nào thì ?Giọng nói chàng chưa dứt, Đông Dương Sứ đã bổ tớI sau lưng, tả chưởng dùng chiêu "Thần Long thám trảo" chụp xuống đầu, hữu thủ dùng chiêu "Phán Quan Phiêu Bạc" đánh vào cổ tay .- Đông Dương Sứ, Trung Dương Sứ lui lạI, không được làm khó hắn . Nữ nhân áo lục quát lên, trường kiếm trong tay Âu Dương Hải quét một đường đánh bật lùi Đông Dương Sứ ra mấy bước, lúc đó nữ nhân áo lục lạnh lùng nói :- Âm Dương Tam Sứ dẫn họ vào Âm Dương Cốc . Thiên Sơn tăng nghe vậy biến sắc, nói :- Điện chủ, những người này cũng có ?Nữ nhân áo lục không để lão tăng nói hết, lạnh lùng nói : - Tây Dương sứ giả, ngươi dám bất tuân lệnh của giáo chủ ? Thiên Sơn tăng nghe vậy biến sắc, thở dài nói :- Chỉ nguyện ngã phật từ bi, có thể cứu vớt những sinh mạng này . Nữ nhân áo lục quay lại nói với Âu Dương Hải :- Ngươi muốn thấy ái tử Tiểu Linh của ngươi, thì theo ta vào .Lý Xuân Hoa lúc này đã đến bên cạnh Âu Dương Hải, nghe vậy bèn nói : - Chỉ cần nàng đem Tiểu Linh trả lại, phu thê chúng ta tuyệt đối sẽ đi khỏi đây ngay, không làm khó người trong Âm Dương Cốc nữa . Nữ nhân áo lục cười nhạt, nói :- Các ngươi gặp Tiểu Linh, không phải ta không thả các ngươi đi, lúc đó dù có chắp cánh cũng đừng mong bay ra khỏi Âm Dương Cốc một bước . Nàng vừa nói vừa dẫn đầu đi tới vách núi, Âu Dương Hải mấy lần nhìn thấy Thiên Sơn tăng, nữ nhân áo lục từ nơi đó xuất hiện một cách bất ngờ không một tiếng động, trong lòng thầm nghĩ "Vách núi này nhất định có cơ quan, nếu không tại sao họ lạI đều xuất hiện như bóng ma vậy ?" Lúc này Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa kề vai đi phía sau cách nữ nhân áo lục ba thước,  Dương tam sứ cách Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mấy trượng xa, quần hào thì đi sát theo sau Âm Dương tam sứ . Nữ nhân áo lục xoay ngườI hướng về một phía của vách đá lách vào, nói :- Các ngươi muốn gặp Tiểu Linh thì theo sát ta, Âm Dương Cốc cơ quan trùng trùng, đường đi rối rắm, hơi đi sai là vào tử đạo ngay . Lý Xuân Hoa thấy nàng lánh vào khe hở, sinh nghi khẽ kéo Âu Dương Hải một cái, nhưng nghe lời nói của nàng lập tức lách vào, hai tay nắm chặt áo Âu Dương Hải .Thế giới tự nhiên huyền bí, thật làm cho con ngườI trong mơ cũng khó mà tưởng tượng được .Từ một khe nứt hẹp tiến vào lại có một hang động khác . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mò mẫm đi trong đêm tối không thấy gì cả, con đường trong hang liên tục chuyển biến chỗ ngoặc, trước mắt lạI xuất hiện một ánh sáng màu kim hoàng sắc, đường hang cũng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn . Nữ nhân áo lục chỉ miệng hang, nói :- Ra khỏI cái hang này là giới địa của Âm Dương Cốc, khi các ngươi thấy diện mạo của Âm Dương Cốc, thì sẽ biết vì sao Âm Dương Cốc truyền bá trên giang hồ võ lâm là nơi được xem là thần bí . Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa lúc này nghe giọng nói của nàng đã không lạnh lùng như trước, Âu Dương Hải bất giác khẽ nói :- Đông Phương tiểu thư, ta có một câu muốn hỏi .Nữ nhân áo lục hình như không nghe thấy giọng nói của Âu Dương HảI, cất bước đi ra khỏi hang . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nhìn nhau, đành lặng lẽ đi tiếp . Đột nhiên phía sau vang lên tiếng la hét, hiển nhiên Âm Dương tam sứ và quần hào đã xảy ra xung đột .Chỉ nghe tiếng cười ha hả của Cô Lâu Thiên Tôn :- Âu Dương thiếu hiệp, các ngườI hãy cẩn thận một chút, nếu không trúng phải gian kế của bọn chúng, mãnh hổ nan địch quần hồ . Bỗng nghe tiếng niệm phật hiệu trầm hùng của Thiên Sơn tăng, nói - Nếu các ngươi bỏ được ý niệm tiến vào Âm Dương Cốc, bây giờ quay đầu lại hãy còn chưa muộn . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe thấy như vậy, bất giác dừng bước quay lại nhìn .Lúc này phía trước vang lên giọng nói lạnh lùng của nữ nhân áo lục, nói :- Nếu các ngươi hội họp vớI bọn Cô Lâu Thiên Tôn thì kiếp này đừng mong gặp lại Tiểu Linh . Âu Dương Hải đột nhiên gia tăng cước bộ, đến trước mặt nữ nhân áo lục, nói :- Đông Phương tiểu thư, nàng muốn tìm Cô Lão Thiên báo thù, đương nhiên ta không cản trở nàng, nhưng mà nàng thật sự thành tâm thành ý dẫn chúng ta đi gặp Tiểu Linh chứ ? Nữ nhân áo lục lạnh lùng hừ một tiếng, nói :- Thế thì ngươi cho rằng ta có mưu mô gì ? Lúc này ba người đã ra khỏi hang động . Trước mặt họ là một sơn cốc thần bí ly kỳ . Tạo hình của nó thật là thần kỳ, làm cho người ta vĩnh viễn không thể mò ra bí mật trong nó . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa hai người đều ngẩn người bởi vì cảnh vật Âm Dương Cốc như cảnh giới ảo mộng này đã thy hút ánh mắt hai người . Âm Dương Cốc ?Là một sơn cốc kỳ lạ hình thành từ hai (mất 1 dòng) Phong, hai mặt nam bắc là hai vách núi và cao sừng sững, Âm Dương Cốc lọt thỏm ở giữa . Nơi cốc địa chu vi bảy tám dặm này, lại có cảnh vật khác với sơn cốc khác, đá trong cốc không phải là đá cheo leo, lởm chởm thông thường mà là những cây cột đá cao ngất trời đến mấy chục trượng, những cột đá này hầu như bày khắp cả cốc địa .Trong rừng, những cột đá thấp thoáng hiện như nhà cửa như ảo ảnh, điều làm cho người ta càng kinh ngạc là ở trung tâm cốc dường như có một vầng mặt trời đỏ, thực ra đó là cái đầm lửa, đầm lửa phụt ra những tia lửa đỏ, phát ra một ráng mây kỳ dị, chiếu sáng mọi nơi trong cốc, đâu đâu cũng là một màu vàng rực .- Ôi ! Ba chữ Âm Dương Cốc, chắc lấy tên từ đây . Âu Dương Hải cảm khái nói .Nữ nhân áo lục quay đầu nhìn Âu Dương HảI, nói : - Âm Dương Cốc thần bí, người đời mãi mãi không thê biết, những cung điện nhà cửa như ảo ảnh trong cốc, chính là sự thần bí của Âm Dương Cốc, nhưng bất cứ ai trong thiên hạ cũng không thể nào đến được nơi thần bí cuối cùng là những cung điện đó .Âu Dương Hải bỗng nhiên hỏI :- Đông Phương tiểu thư, những cung điện nhà cửa đó chính là chín tầng thiên quan phải không ?Nữ nhân áo lục gật đầu nói : - Không sai, chín tầng thiên quan được bảo vệ bởi những cao thủ lợi hại nhất thiên hạ, dù có tụ tập quần hùng trên giang hồ cũng khó phá nổi "Chín tầng thiên quan" .Lý Xuân Hoa hỏI : - Tiểu Linh có phải ở trong "Chín tầng thiên quan" không ? Có phải nàng muốn dẫn chúng ta đến đó .Nữ nhân áo lục cườI nhạt, nói : - Ngay cả ta cũng chưa đi vào đó . Tiểu Linh ở trong Tam Dương điện của ta . Âu Dương Hải bất giác cau mày, chàng vẫn cho rằng nàng là Đông Phương Ngọc, nếu như thế thì nàng lạI không phảI là Đông Phương Ngọc nữa . Nguyên là Âu Dương Hải nàng là Đông Phương Ngọc, được cao nhân của "Chín tầng thiên quan" trong Âm Dương Cốc truyền thụ võ công, cho nên võ công tăng tiến như vậy, nhưng nàng nói chưa hề vào "Chín tầng thiên quan" . Vậy võ công của nàng đương nhiên không phảI thuộc về Âm Dương Cốc, thế thì nàng là ai ?Âu Dương Hải thở dài, nói :- Nói như vậy cô nương không phải là người trong Âm Dương Cốc rồi ! Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói :- Ta là Tam Dương điện chúa của Âm Dương Cốc, sao không phải là người của Âm Dương Cốc ?Lúc này Âu Dương Hải càng thêm mơ hồ, đột nhiên Lý Xuân Hoa nói :- Cô nương, không phải nàng đã từng nói nàng vừa tiếp thế chức Tam Dương điện chủ của Âm Dương Cốc ? Nữ nhân áo lục đột nhiên phát ra tiếng cười khanh khách, nói :- Đúng, ta vừa mới tiếp thế chức Tam Dương điện chủ . Ta biết hiện giờ các ngươi còn nhiều nghi vấn . Đợi đến Tam dương điện rồi ta mới nói rõ cho các ngươi ?Lúc này trong hang vang lên tiếng hò hét, tiếng đánh nhau . Hiển nhiên Âm Dương tam sứ và quần hào xảy ra đánh nhau . Tam sứ lúc nãy mượn địa thế đánh quần hào, còn bây giờ lại bị quần hào xông pha phòng tuyến, chợt nghe một tiếng cười dữ dội từ trong hang bay ra nhanh như chớp .Nữ nhân áo lục vội nói : - Lý Xuân Hoa, ngươi mau nắm lấy tay ta, những cột đá này chính là Kỳ Môn trận thức, đi sai một bước lập tức rơi vào tuyệt địa ? Nói xong, nữ nhân áo lục đưa bàn tay trái ra, đã nắm được tay phải của Lý Xuân Hoa, khẽ lắc mình một cái, đã lách vào hàng cột đá thứ nhất . Âu Dương Hải biết ngườI chạy tức là Hỗn Thiên thế ngoại ma vương Uất Đại Niên, chàng vừa nghe nữ nhân áo lục nói xong thì đột nhiên cảm thấy Uất Đại Niên phát ra một luồng kình phong từ sau lưng đánh tới, chàng không kịp nghĩ ngợI đưa tay khẽ nắm lấy áo Lý Xuân Hoa mau chóng theo sau chuyển nhập vào trong trận đá . "¨m" một tiếng .Luồng kình phong của Uất Đại Niên đã đánh trúng cột đá, phát ra một tiếng nổ .Nữ nhân áo lục kéo tay Lý Xuân Hoa, thân người như mây trôi nước chảy, mau lẹ chạy xuyên vào rừng cột đá . Âu Dương Hải nhìn kỷ cách di bước của nữ nhân áo lục, không khỏi kinh thầm, nguyên là bộ pháp của nàng rất quái dị, ngầm ẩn huyền cơ . Đi ước chừng hai dặm, đột nhiên cảnh sắc trước mặt thay đổi, như thay hẳn một thế giới khác . Đây là một nơi cao ráo xung quanh cỏ xanh mượt, phồn hoa như gấm, thực là nơi mà cảnh thắng địa bình thường rất hiếm thấy, ánh cầu vồng như ráng mây, chỉ thấy bên đường tiên hạc, hưu trắng thành bầy, sóc, thỏ thấy người không sợ .Âu Dương Hải sửng sốt hỏi :- Đây là nơi nào ?Nữ nhân áo lục lúc này đã dừng thân hình lại, thản nhiên đáp :- Âm Dương Lãnh trong Âm Dương Cốc .Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy nơi này thì thật sự nghĩ rằng mình đã không ở trong Âm Dương Cốc nữa . Lý Xuân Hoa cười nói :- Trong Âm Dương Cốc lại có một nơi tiên cảnh mỷ lệ như vầy, hèn nào Tiểu Linh chơi vui quá không muốn về nữa . Nữ nhân áo lục lạnh lùng hừ một tiếng, nói :- Tiểu Linh tuy rằng rất thích nơi này, nhưng nó vẫn cứ đòi tìm ngươi . Lý Xuân Hoa nghe vậy, suýt nữa rơi nước mắt .Âu Dương Hải nói :- Cô nương, chắc cô nương có thể dẫn chúng ta đi gặp Tiểu Linh chứ ? Nữ nhân áo lục liền nói :- Đương nhiên có thể, nhưng nếu ngươi không đáp ứng ta một việc thì vĩnh viễn không thể rời khỏi Âm Dương Cốc một bước . Âu Dương Hải nghe vậy cau mày, nói :- Cô nương, nàng muốn ta đáp ứng việc gì, chỉ cần sức ta có thể, nhất định sẽ đáp ứng .Nữ nhân áo lục nói : - Việc này để phụ tử các ngươi gặp mặt nhau rồI nói cũng không muộn, dẫu sao ta cũng không sợ các ngươi trốn khỏi Âm Dương Cốc, nên biết rằng những cột đá kia chính là một môn Cửu Cung điên đảo mê hồn trận pháp, trong thiên hạ không có mấy người có thể hiểu được sự biến ảo của trận đồ này .Lời nói của nàng tựa như cảnh cáo, lại như thuyết minh . Ba người vừa nói vừa đi qua Âm Dương Lãnh .Chỉ thấy dưới Âm Dương Lãnh, là một dãi đất bằng, cỏ mọc xanh rờn, đâu đâu cũng mọc hoa cỏ cây cốI thơm thơ tươi tốt, trên dãi đất bằng phẳng ấy có xây một tòa lầu viện nguy nga . Nữ nhân áo lục đưa tay chỉ vào tòa lâu viện ấy, nói :- Khi xưa tòa lâu viện này là nơi ở của vợ chồng Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt ? Âu Dương Hải nghe vậy trong lòng nhiệt huyết một phen phù động, chàng nghĩ đến cha mẹ mình nay đã là người thiên cổ ? mà tòa lâu viện này vẫn sừng sững, chàng không khỏi xót thương trong lòng . Nữ nhân áo lục tiếp tục nói với Âu Dương Hải :- Tòa lâu viện này là do song thân ngươi xây dựng nên, nhưng mấy chục năm nay, chủ nhân lầu viện thay đổi bao nhiêu lần, hiện nay ta thừa kế song thân ngươi làm chủ nhân lầu viện . Nói xong, ba người đi vào bức tường vây quanh lầu viện, nhưng thấy trong lầu viện không có một ánh đèn, âm u tịch mịch, dường như không có một bóng người . Âu Dương Hải trong lòng cảm thấy hoài nghi, chàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng nữ nhân áo lục đã phi thân đến đại sảnh lầu viện nhanh như chớp . Đột nhiên bên trong ánh đèn sáng lên, nữ nhân áo lục đã thắp ngọn bạch lạp trong sảnh . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa song song nhảy vào đại sảnh, chỉ thấy trong sảnh bố trí như hoàng cung, đường hoàng hoa lệ, tranh sơn thủy danh họa treo trên vách, đồ chơi, đồ cổ trưng bày, tất cả đều có đủ nhưng lại không có một bóng người nào .Nữ nhân áo lục quay đầu lại nói với Âu Dương Hải : - Các ngươi tạm thời đợi một lát ? Tiếng nói chưa dứt, nàng đã xông vào nội viện . Với thần sắc khẩn trương của nàng, hình như trong tòa lâu viện này đã xảy ra chuyện gì ? Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa tuy cảm thấy có điều kì dị nhưng hai ngườI cũng đành tạm thời ngồi lên chiếc đôn gấm trong sảnh .Một lát sau ?Từ trong nội viện nữ nhân áo lục vụt xuất hiện . Nàng đi đến trước mặt hai người, hai mắt nhìn Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không nói một lời .Tình hình này làm cho hai người giật mình, Lý Xuân Hoa đầu tiên hỏi :- Tiểu Linh của ta đâu ? Nó ?Nữ nhân áo lục không trả lời, nàng từ từ đưa tay gỡ tấm lụa màu lục che mặt ra . Âu Dương Hải thấy thần thái cử động của nàng, nhất thời cũng lặng người ."Phực !" một tiếng ?Lớp lụa cuối cùng đã gở ra ?Một dung nhan quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp tuyệt thế, phong tư có thừa, hiện ra trước mắt Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa .Nàng ! Không phải Đông Phương Ngọc thì còn ai ? Một tiếng thở dài cực tận thê lương từ đôi môi anh đào của nàng thốt ra . Nàng lẩm bẩm khẽ nói như nằm mê :- Ta biết tên ma đầu ác tặc đó, muốn lợi dụng tâm lý yêu, hận của ta, khiến ta thù hận thế nhân ? tuy ta biết rõ như vậy, nhưng ta làm sao có thể khống chế yêu và hận trong tim mình, ba năm nay, ta luôn tồn tại thù hận báo phục ?Nhưng ? nhưng từ khi Tiểu Linh ở cùng ta trong mấy ngày ? Lời của nàng, hình như tự nói, nhưng tựa như kể cho Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa .Âu Dương Hải cảm khái nói :- Đông Phương tiểu thư, nàng ? cuối cùng nàng vẫn còn sống trên đời này . Ta thật rất vui mừng !Đông Phương Ngọc nói :- Ngươi thật sự vui mừng ?Quay sang Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc nói :- Lý Xuân Hoa, ta muốn cùng với Âu Dương huynh nói chuyện riêng một chút . Không biết nàng có thể lánh mặt một lát được không ? Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi, nói :- Tiểu Linh, ta cũng phảI đi nói chuyện với nó một lát ! Đông Phương Ngọc thở dài nói :- Lý tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nghi ngờ ta . Tam Dương điện này đã xảy ra biến cố, thủ hạ của ta toàn bộ bị giết sạch, điều ta muốn nói, cũng là có liên quan đến Tiểu Linh ?Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh nói :- Sao ? Nơi này đã xảy ra hung sát ?Đông Phương Ngọc nói :- Các ngươi không tin, xin theo ta vào trong xem thử ! Nói xong xoay mình đi vào nội viện . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa theo sau nàng, đi xuyên qua đại sảnh, ngoài sảnh là có một đoạn hành lang, lan can đỏ cột chạm trổ, kiến trúc rất tinh xảo, ngoài hành lang, đình viện thâm trầm, một con đường nhỏ rảI đá trắng ngoằn ngoèo thông vào sâu trong đình viện . Đột nhiên Âu Dương Hải đã trông thấy hai bên con đường nhỏ có thi thể của hai đại hán nằm gục trên mặt đất, trên đỉnh đầu tóe máu . Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa càng đi vào sâu càng cảm thấy lạnh người, đến đâu cũng thấy thi thể đầy máu, mà mỗi lúc một nhiều . Đi qua đình viện này, có sáu bảy chục cái xác .Vào trong nội viện, một mùi máu tanh xộc vào mũi, chỉ thấy thi thể nằm ngổn ngang, không dưới ba chục người . Những người chết này đều là những nữ nhân . Lý Xuân Hoa run run hỏi :- Tiểu Linh đâu ? Nó ? có phải xảy ra chuyện gì với nó ? Âu Dương Hải lúc này cũng lo lắng, chàng chăm chú nhìn vào mặt Đông Phương Ngọc . Trên mặt Đông Phương Ngọc cũng là một vẻ thê lương, nói :- Tiểu Linh mất tích, người tỳ nữ chăm sóc nó cũng không thấy xác đâu . Lý Xuân Hoa nói :- Nàng muốn nói chuyện với Âu Dương Hải, để ta tạm thời lánh ra một lát .Nguyên là Lý Xuân Hoa muốn nhân cơ hội này nhìn kỷ lưỡng những xác chết bởi vì nàng sợ Tiểu Linh gặp bất trắc, nấp ở trong góc nào đó . Đông Phương Ngọc nói :- Không cần nữa ! Ta đã không sợ tỷ tỷ nghe lời của ta nữa, chúng ta đến cái đình kia nói chuyện một lúc . Âu Dương Hải thấy được tâm ý của Lý Xuân Hoa, bèn trầm giọng hỏi :- Đông Phương tiểu thư, thi thể ở đây, tiểu thư đã xem qua cả chưa ? Đông Phương Ngọc nói :- Huynh yên tâm, ta đã đi khắp mỗi một góc của tòa lầu viện này, cũng không nhìn thấy Tiểu Linh và tỳ nữ kia . Nàng nói xong, đã đi đến một cái đình lục giác ở trong vườn, ba người ngồi xuống ghế đá trong đình, Âu Dương Hải cau mày nói :- Những người chết này chắc không phải là người ngoài làm ra ! Chẳng lẽ Âm Dương Cốc lại xảy ra nội đấu ?- Đương nhiên đây là Âm Dương cốc chủ hạ thủ, không thể ngờ rằng cốc chủ lại tiên hạ thủ vi cường, xảo lực của người này thật cao hơn ta một bậc !Âu Dương Hải hỏi :- Âm Dương cốc chủ là ai ?Đông Phương Ngọc thở dài :(thiếu 2 trang)Nàng nói đến đây, đột nhiên ngừng lại .Lúc này Âu Dương Hải ngó Lý Xuân Hoa bên cạnh một cái, muốn nói rồi lại thôi .Lý Xuân Hoa thấy ánh mắt của Âu Dương Hải, tâm cơ chợt động, thầm nói :- "Chẳng lẽ Âu Dương Hải cũng yêu nàng hay sao ? Nếu như vậy sao ta không ngầm thúc đẩy họ ? phảI biết rằng tình yêu không phải là của riêng ai, ta sẽ không tính toán đến những điều ấy, nếu Đông Phương Ngọc có thể cùng với Hồng muội muội cộng sự nhất phu thì cuộc sống sẽ vui vẻ hơn, hà tất phải làm nàng ta thất tình, vĩnh viễn mang mối oán tình kia, chịu nỗi dày vò năm tháng".Lý Xuân Hoa phải nói là một nữ nhân cực kỳ thánh thiện, cao thượng, nàng không có tính ích kỷ độc chiếm, mà có sự thông cảm vị tha . Kỳ thực Lý Xuân Hoa hiểu lầm tâm ý của Âu Dương Hải, chàng quyết không phải là loại nam nhân tham lam sắc đẹp, nhưng hiện tại nghe lời nói của Đông Phương Ngọc, trong lòng cảm khái vạn phần, chàng nghĩ đến sự bất hạnh bị Cô Lâu Thiên Tôn làm ô nhục của Đông Phương Ngọc . Đông Phương Ngọc trong lúc Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trầm tư không nói, nàng ngầm xem xét biểu lộ tình cảm của hai người, nàng dường như đoán ra được tâm ý của Lý Xuân Hoa, buồn bã nói :- Quá muộn rồi, đúng là quá muộn rồi ! Lý tỷ tỷ, tâm ý của tỷ tỷ ta rất là cảm tạ, tỷ thật là một người đạo hạnh cao cả . Lý Xuân Hoa nghe vậy giật mình thầm nghĩ :- "Tâm tư của nàng sao lợi hại như vậy, ta hãy còn chưa nói ra mồm thì nàng đã biết tâm ý của ta" .Đông Phương Ngọc lại nói :- Lý tỷ tỷ, tỷ có thể không biết, có một chuyện Đông Phương Ngọc này hận mãi ngàn năm ? Âu Dương Hải biết nàng muốn nói ra chuyện Cô Lâu Thiên Tôn làm nhục nàng, cho nên đứng dậy, chậm rãi đi xuống đình lục giác . Lý Xuân Hoa khẽ nhíu mày, nói :- Ngọc muội, muội có chuyện căm hận gì ? Đông Phương Ngọc thấy nàng đổi cách xưng hô, trong lòng xúc động vô cùng, đôi mắt nàng bỗng long lanh nước mắt, ai oán nói :- Lý tỷ tỷ ? thân thể hai mươi năm băng thanh ngọc khiết của muội đã bị ác tặc làm ô uế ba năm trước ? làm cho muội mãi mãi không thể yêu chàng được nữa ?Lý Xuân Hoa nghe mà trong lòng cảm thấy thê lương, nàng bất giác rất cảm thông cho Đông Phương Ngọc . Nàng cảm thấy Đông Phương Ngọc thật là hồng nhan bạc mệnh, nếu với tính cách của Đông Phương Ngọc, bản thân gặp phải kích động thì thật dễ làm cho nàng trở thành một nữ ma vương giết người không nháy mắt, đây là một sự việc cực kỳ quan trọng, mình tuyệt đối không thể để cho nàng biến thành ma nữ, cái nàng cần phải là sự an ủi, vỗ về ?Trên mặt Đông Phương Ngọc đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí, căm hận nói :- Sau chuyện đó, tinh thần ta bị kích động mạnh, ta căm hận tất cả nam nhân trên đời này ? trong cái hang nọ ta lại bị Âu Dương Hải đánh cho một chưởng, khiến ta thề phảI dùng tâm lý "hận thù" để trả thù tất cả mọi người trong thiên hạ ?Âu Dương Hải đột nhiên đi đến, thở dài nói : - Đông Phương Ngọc ? Ngọc muội muội, ta quả thực, ta không cố ý ? Lý Xuân Hoa nghe Âu Dương Hải nói ấp a ấp úng, lập tức giải thích : - Ngọc muội muội, khi đó Âu Dương Hải đang lén nghe cuộc tụ hội của Cô Lâu Hung Thủ, chàng tưởng nhầm muội là người của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, cho nên ngay cái bóng của muội cũng chưa nhận rõ, đã phát Vô Ảnh chưởng đánh vào muội ? sau đó chàng rất hối hận về sự lỗ mãng của mình, trong lòng vô cùng thương tâm, ôi ! ? Ngọc muội muội, ta thật không ngờ muội lại gặp phải căm hận này .Đông Phương Ngọc lại nói :- Không biết là trờI xanh không muốn ta chết đi như vậy hay là oán thù đã giúp ta còn sống . Trải qua sự dày vò đau khổ, rồi đến Âm Dương Cốc, ta biết muốn báo thù phải có võ công siêu nhân, Âm Dương Cốc là nơi thần kỳ bí mật nhất thiên hạ, huống chi ta lại có chìa khóa Âm dương để mở bảo tàng của La Cơ chân nhân trong Âm Dương Cốc . Đông Phương Ngọc nói chưa xong, Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi :- Cái gì ? Nàng có chìa khóa Âm dương ! Đông Phương Ngọc gật đầu nói :- Không sai, chìa khóa Âm dương thật trên người của muội, chìa khóa Âm dương mà chàng có là đồ giả bị thay rồI, chuyện này cũng chỉ có mình ta biết . Khi chàng bị Đường Hải Ninh ám toán, ta bèn dùng chìa khóa Âm dương giả đổi lấy, bởi vì chìa khóa Âm dương thật và giả đều chế tạo rất khéo léo, cho nên ngay cả mẫu thân chàng cũng không thể phân biệt được thật giả, nếu chàng không tin thì lấy chìa khóa Âm dương trong người ra, ta thử nghiệm cho chàng xem . Đông Phương Ngọc nói xong, đã rút từ trong bọc ra, một cái hộp ngọc, vừa mở hộp, tám đạo kiếm khí chói lòa, Đông Phương Ngọc vừa mở tức thì đóng lại cho vào người . Âu Dương Hải thấy thái độ thần bí của nàng cũng cảm thấy nghi ngờ . Đông Phương Ngọc đưa tay tiếp lấy cái hộp ngọc của Âu Dương Hải, mở ra, cũng thấy xuấ hiện tám đạo kiếm khí, nhưng kiếm khí này không sáng sủa bằng tám đạo kiếm khí trước, đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc nói nhỏ :- Đợi lát nữa sẽ có người đến cướp đoạt chìa khóa Âm dương giả này, người đến cũng chính là hung thủ giết chết người trong Tam Dương Điện, tuy ta đoán là Âm Dương cốc chủ hạ thủ, nhưng cũng không có nắm chắc tự tin .Nói xong Đông Phương Ngọc đóng hộp ngọc lại, khẽ đặt lên hòn đá . Đông Phương Ngọc lại nói :- Tiểu muộI vào Âm Dương Cốc rồi, trờI xanh không phụ người khổ tâm, để cho tiểu muội lấy được bảo tàng võ công của La Cơ chân nhân, làm cho muội trong một thời gian ngắn biến thành một võ lâm cao thủ . Sau khi học tập võ công xong, lòng "thù hận" càng thêm bốc cháy . Thế là muội giả lệnh truyền của Âm Dương cốc chủ, ngầm giết chủ nhân lầu viện này -Âm Dương tam dương điện chủ, tiếp nhận lấy toàn bộ cao thủ của Tam Dương Điện . Đến hôm nay dẫn cao thủ võ lâm thiên hạ đến Âm Dương Cốc cũng là một kế hoạch ác độc của muội . Muội muốn lợi dụng địa thế thần bí của Âm Dương Cốc trừ đi võ lâm cao thủ trong thiên hạ, sau đó người trong Tam Dương Điện của muội có thể nhân lúc cao thủ võ lâm Trung Nguyên và Âm Dương cốc chủ tranh đấu lưỡng bại câu thương rồi sẽ đánh vào chín tầng thiên quan ?Nàng nói chưa dứt, đột nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói tiếp :- Chín tầng thiên quan, thiên hạ không có người nào có thể phá, hễ là ai bội phản Âm Dương cốc chủ nhân thì phải chết ? Tiếp đó, ngoài đình lục giác đột nhiên xuất hiện chín bóng người lạ lùng . Âu Dương Hải liếc thấy chín người mình mặc áo đỏ, trên mặt che mặt nạ, bất giác kinh ngạc, thầm nghĩ :- "Chín người này từ đâu ra, sao lại xuất hiện đột ngột như vậy ?" Lý Xuân Hoa cảm thấy cách ăn mặc của chín người này càng làm tăng thêm không khí ghê rợn .Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười nói :- Chín người các ngươi là ai ?Người áo đỏ chính giữa đáp : - Hồng lâu cửu đồ sĩ dưới trướng của Âm Dương cốc chủ : Triệu Đại, Tiền Nhị, Tôn Tam, Lý Tứ, Chân Ngũ, Ngô Lục, Vương Bát, Phùng Cửu . Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, họ của chín người này rõ ràng là y chiếu theo bách gia tính mà sắp đặt theo thứ tự ! Đông Phương Ngọc lạnh lùng hỏi :- Toàn bộ cao thủ Tam Dương Điện chắc là do các ngươi giết, phải không ? Triệu Đại nói :- Hồng lâu cửu đồ sĩ, chuyên giết kẻ bộI phản Âm Dương Cốc . Đông Phương Ngọc đột nhiên hét lên :- Hồng lâu cửu đồ sĩ, các ngươi đáng chết ! Quát xong, tay hữu của Đông Phương Ngọc vừa cất lên ? Nhưng chín vị Hồng lâu đồ sĩ thân hình biến hóa nhanh cùng cực, Âm Dương độc chưởng của Đông Phương Ngọc hãy còn chưa phát ra, chín người đó đã di động ba lần . Đông Phương Ngọc thấy vậy, kinh thầm, nghĩ :- "Thân pháp họ sao lại nhanh chóng, kỳ dị như vậy ?" Đông Phương Ngọc khẽ bỏ hữu chưởng xuống, nói :- Sao các ngươi không dám tiếp Âm Dương chưởng của ta ? Triệu Đại nói :- Không ngờ ngươi thực sự đã học được tuyệt học tàng bảo thứ hai của La Cơ chân nhân .Đông Phương Ngọc nghe vậy ngạc nhiên nói :- La Cơ chân nhân có mấy nơi tàng bảo ? Âu Dương Hải đột nhiên cướp lời, nói :- La Cơ chân nhân có ba nơi tàng bảo, nơi thần bí quí báu nhất chính là nơi La Cơ chân nhân tàng thân tạo hóa . Hồng lâu cửu đồ sĩ nghe xong câu nói này, mười tám đạo mục quang rợn người bất giác đổ vào người Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa . Triệu Đại tay chỉ Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, nói :- Hai người này là ai ? Chẳng lẻ cũng là bọn thèm muốn tàng bảo của La Cơ chân nhân trong Âm Dương Cốc mà đến ?Đông Phương Ngọc nói :- Ta hỏi các ngươi, vốn là trong lầu viện có một nữ tỳ và một đứa bé, tung tích ở đâu ?Triệu Đại nói : - Hễ là người trong lầu viện này, không để một ai sống sót . Lý Xuân Hoa nghe vậy biến sắc, bởi vì câu nói này hiển nhiên là nói : Tiểu Linh cũng khó tránh khỏi số chết, đã bỏ mạng trong tay chúng rồi . Lý Xuân Hoa rút kiếm, muốn động thủ, Đông Phương Ngọc nắm lấy cổ tay nàng, nói :- Hoa tỷ tỷ , Tiểu Linh tuyệt đối không chết trong tay chúng nó đâu, nó không phảI là người có tướng mạo uống tử . Đông Phương Ngọc hỏi Triệu Đại :- Hồng lâu cửu đồ sĩ, ý định của ngươi là gì ?Triệu Đại lạnh lùng nói : - Lấy chìa khóa Âm dương .Tay trái Đông Phương Ngọc liền cầm lấy cái hộp ngọc của Âu Dương HảI, thản nhiên nói :- Với sức của Hồng lâu cửu đồ sĩ các ngươi mà cũng muốn lấy chìa khóa Âm dương trên tay ta ư ?Triệu Đại cười nhạt nói : - Hồng lâu cửu đồ sĩ là đệ tử thân truyền của Âm Dương cốc chủ, võ công cái thế thiên hạ, không tin ngươi thử xem, có thể thoát nổi chín người bọn ta không . Đông Phương Ngọc đột nhiên cười khanh khách, nói :- Đã như thế, ta cũng không muốn làm các ngươi thất vọng, chìa khóa Âm dương đây các ngươi cầm đi !- Bóc ! Một tiếng vừa dứt, hộp ngọc bật mở, tám thanh tiểu kiếm nhảy lên, hóa thành tám đạo kiếm khí bắn vụt vào tám vị Hồng lâu cửu đồ sĩ, hữu chưởng của nàng cũng giơ lên, đánh ra một đạo Âm Dương thần chưởng, ba luồng hồng quang phóng vào Triệu Đại ở giữa .Đông Phương Ngọc xuất thủ công kích mau như sấm chớp, khắp thiên hạ làm sao có thể tìm được môn võ công tuyệt kỷ đánh cả chín cao thủ một lúc .Mấy tiếng rú vang lên .Hồng lâu cửu đồ sĩ ngã xuống ba người, còn năm người né tránh khỏi bị kiếm đâm trúng chỗ hiểm, nhưng cũng đều bị thương, Triệu Đại cũng bị Âm Dương chưởng đánh cho loạng choạng . Đông Phương Ngọc nghĩ cú đánh này ít ra có thể diệt được một nửa số chín vị cửu đồ sĩ trở lên, không ngờ họ hãy còn những sáu người . Triệu Đại đột nhiên hét lên :- Giết !Thanh âm chấn động không trung, núi non hồI âm trở lại . Sáu vị Hồng Cân Đồ Sĩ đồng loạt rút ngân đao sáng loáng, dàn hàng chữ nhất xông tớI Đông Phương Ngọc, Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa . Âu Dương Hải mắt sáng tay nhanh, hét một tiếng, Tử Vi kiếm đã lìa khỏI vỏ, một chiêu "thanh sương ngưng quang" đánh bạt hai đao đâm vào Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa .Chàng xoay cổ tay, kiếm khí như điện chớp bắn ra, lập tức ngăn cản khí thế tấn công dũng mãnh của sáu vị đồ sĩ . Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa như tĩnh cơn mộng, trông thấy kiếm của Âu Dương Hải như du long, tung hoành xuyên qua bay lạI trong ánh đao của sáu vị đồ sĩ, điểm, đâm, chém, chặt, linh hoạt vô cùng, cho nên không nhúng tay vào .Kiếm khí của Âu Dương Hải liên tiếp tiến công liền mấy chục chiêu, nhưng thủy chung vẫn chưa thể đẩy lui sáu vị đồ sĩ một bước, mà chiêu thức của ngọn đao trong tay sáu đồ sĩ càng đánh càng kỳ dị, phối hợp khéo léo đánh trả .Lúc này đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc nói : - Âu Dương ca, sáu đồ sĩ này hung ác vô cùng, chàng bất tất hạ thủ lưu tình, chúng ta giết chết bọn chúng rồi, cũng có thể giảm thiểu một phần kình địch .Nguyên ý của Đông Phương Ngọc là thấy Âu Dương Hải vẫn không thể hạ được sáu đồ sĩ, mình muốn giúp đỡ chàng nhưng thẹn không nói rõ ra như thế . Đông Phương Ngọc lập tức bay ngườI xông vào, Lý Xuân Hoa khẽ kêu lên :- Ngọc muội muội, muội muội phải thi triển sát thủ rồI đấy . Vừa nói xong, chỉ thấy Âu Dương Hải tả chưởng hữu kiếm cùng tấn công . Kiếm quang như ngân tinh lưu động đầy trời, chưởng phong như sóng trào, cuốn lên vạn trượng .Bỗng nhiên một đạo cầu vồng từ trong hàn tinh đầy trời vụt chớp ?ối ?.Một loạt tiếng rú đau đớn vang lên ?. thân hình năm đồ sĩ bị mũi kiếm của Âu Dương Hải xả nát như tương, máu thịt bay tung tóe, trên ngườI Triệu Đại găm thanh Tử Vi Kiếm của Âu Dương Hải, đôi mắt lộ ra tia lửa oán độc, đưa tay muốn rút Tử Vi Kiếm ra . Nhưng hắn không còn sức lực nữa, lùi lại hai bước ? Kiếm chưa rút ra, người đã ngã xuống chết liền . Chín vị Hồng Cân Đồ Sĩ chỉ trong nháy mắt đã toàn bộ chết hết . Đông Phương Ngọc đột nhiên thở dài nói :- Âu Dương ca, kiếm thuật của chàng cao hơn muội tưởng tượng, ta cho rằng sau khi học được võ công của La Cơ chân nhân, đã là thế gian vô địch thủ, nhưng công lực của chàng lại làm cho muội thán phục . Đông Phương Ngọc đã nói thực sự từ đáy lòng, nàng thật không biết kiếm thức của Âu Dương Hải đã đạt đến cảnh giới độc bộ thiên hạ, ngay cả Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy kiếm chiêu của Âu Dương Hải vừa rồI, đã đạt đến đỉnh cao kiếm thuật thượng thừa, kiếm vừa xuất thủ, kiếm khí vạn trượng, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể né tránh . Âu Dương Hải cúi người rút kiếm, thở dài nói :- Công lực của ta còn chưa đến cảnh giới này, nhưng không hiểu sao lại có thể thi triển được chiêu kiếm đỉnh cao của Độc Kiếm Ma năm xưa "Kinh Hồng nhất kiếm" ."Ôi chắc là trong đó có nguyên nhân, chẳng lẽ là do ở linh đan Xuân Hồng muội đã cho ?" . Âu Dương Hải thở dài xong, ngữ âm đã trở thành tâm tư, Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa đều không nghe thấy, lặng lẽ nhìn Âu Dương Hải . Bỗng Âu Dương Hải ngẩng đầu về phía Đông Phương Ngọc, hỏi :- Ngọc muội, Hồng lâu cửu đồ sĩ đã chết nhưng làm sao chúng ta đi tìm tung tích của Tiểu Linh ? Đông Phương Ngọc đột nhiên rút ra một tấm mộc bài, nói :- Các vị xem thử chữ trên tấm mộc bài này . Lý Xuân Hoa đưa tay tiếp lấy tấm mộc bài, chỉ thấy trên mộc bài có bốn chữ "Tại Âm Dương Cốc" .Âu Dương Hải nhíu mày, hỏi :- Mộc bài này tiêu biểu cho cái gì ?Đông Phương Ngọc nói :- Muội đã nhặt được tấm mộc bài này, nó là của ai muội không biết, nhưng bốn chữ "tại Âm Dương Cốc" trên mặt là bút tích của người tỳ nữ coi giữ Tiểu Linh . Cho nên căn cứ theo sự suy đoán của muội, khi Tiểu Linh bị người bắt đi, người tỳ nữ này lập tức dùng ngón tay khắc ra bốn chữ này . Theo ý của chữ, Tiểu Linh bị người trong Âm Dương Cốc bắt đi, mà người bắt nó quyết không phải là Hồng lâu cửu đồ sĩ, cho nên Hồng lâu cửu đồ sĩ không biết chuyện này .Lý Xuân Hoa nói :- Ngọc muội thế thì muội đã đoán ra ai bắt Tiểu Linh đi ? Đông Phương Ngọc nói :- Đại khái chắc là Âm Dương cốc chủ . Âu Dương Hải nói :- Hắn bắt Tiểu Linh là có dụng ý gì ? Đông Phương Ngọc trầm ngâm một lát, nói :- Dụng ý là có, nhưng điều làm người ta hoài nghi là Âm Dương cốc chủ vì sao không đến đây để ra điều kiện .Lý Xuân Hoa nói : - Ngọc muội muội, chúng ta đã biết chín mươi phần trăm Tiểu Linh bị Âm Dương cốc chủ bắt, nhưng bây giờ phải đi tìm Tiểu Linh ở đâu ? Đông Phương Ngọc nói :- Tiểu Linh là do muội làm thất lạc, đương nhiên muội không tìm ra nó không được .Nàng lại thở dài rồi tiếp : - "chín tầng thiên quan" của Âm Dương Cốc nguy hiểm vô cùng, hay là chúng ta chuẩn bị , một chút rồI đi cũng không muộn, một mặt có thể ở đây chờ đợi tin tức của đối phương . Âu Dương Hải nghĩ thấy rất đúng, mình và Lý Xuân Hoa đã mấy ngày chưa ăn, thế là họ nán lại trong lầu viện một ngày, trong thời gian này, ba người tìm khắp các nơi trong Âm Dương Cốc cũng không có người tới . Trong trận cột đá cũng không có thấy một bóng người nào, cả một Âm Dương Cốc như một toà thành chết .Màn đêm buông xuống, trong trận cột đá di động ba bóng người, phóng về phía Ma Cung ảo ảnh trong cốc, họ đương nhiên là Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa và Đông Phương Ngọc . Đột nhiên nghe Âu Dương Hải thốt lên :- Sao chúng ta càng đi thì càng cách ma cung kia càng xa ? Đông Phương Ngọc cười nói :- Hiện tượng này là điều bình thường, biểu thị chúng ta không đi sai . Lý Xuân Hoa hỏi :- Ngọc muội muội, sao muội nói là hiện tượng bình thường ? Đông Phương Ngọc mỉm cười nói :- Đây hoàn toàn là sự ảo diệu của Kỳ môn dị thuật trận thức, nếu như không tin chúng ta chỉ cần đi bảy bước nữa sẽ đến Âm Dương ma điện . Nụ cười của Đông Phương Ngọc làm Lý Xuân Hoa nhìn thấy mà nghĩ thầm :- Nàng ta thật quá xinh đẹp .Phải biết rằng Đông Phương Ngọc một ngày qua hình như tâm tình đặc biệt vui vẻ, nụ cười này của nàng như trăm hoa nở rộ, lung linh diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành .Đông Phương Ngọc nắm tay Lý Xuân Hoa đi tới trước ba bước, lùi lại sau bốn bước . Âu Dương Hải theo sau ngườI Lý Xuân Hoa, đột nhiên thấy hai người phía trước dừng lại, mọi người nhìn ra thấy Ma điện đã hiện ra trước mắt . Một vùng lửa chói lòa cháy hừng hực trông tựa như một cái đầm lửa, đó chính là một cái đỉnh lớn đặt chính giữa sân Ma điện . Sự biến hóa kỳ dị này làm mọi người tưởng đang mơ, Đông Phương Ngọc chưa đến qua nơi này, nàng cũng cảm thấy bất ngờ . Cái đỉnh lớn đó không ngừng phun lửa ra, chiếu rọi sáng xung quanh, cả một ma điện rộng lớn, không thấy một bóng người . Đông Phương Ngọc chỉ một cánh cửa tròn lớn, nói :- Vào trong viện môn này chắc chính là tầng thiên quan thứ nhất, tương truyền rằng chín tầng thiên quan, thiên binh vạn mã không có ai có thể lọt, chúng ta phải cảnh giác phòng bị .Âu Dương Hải hỏi :- Thế thì tám tầng thiên quan khác ở đâu ? Đông Phương Ngọc cười nói :- Chín tầng thiên quan của Âm Dương Cốc được xây dựng bí mật, đương nhiên chúng ta bên ngoài không thể thấy . Tiến nhập vào quan thứ nhất, tiếp ngay đó là quan thứ hai, chắc đại khái là như vậy, bởi vì muội cũng chưa đi qua . Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa đều là người thông hiểu kỳ môn dị thuật, nhất là Đông Phương Ngọc so với Lý Xuân Hoa còn thâm trầm hơn, nếu như nơi đây có cơ quan ám phục thì cũng khó lọt qua khỏi tuệ nhãn của nàng .Đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc thốt lên :- Chín tầng thiên quan xem ra có người đã đi trước chúng ta một bước rồi . Hóa ra Đông Phương Ngọc đã nhìn thấy ngay cửa viên môn có bố trí hầm chông, nhưng đã bị người đi trước phá rồi . Âu Dương Hải gật đầu nói :- Trong quần hào, bọn Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc, ai ai cũng đều là cao thủ hạng nhất võ lâm, nhất là đệ tử Vân Trung Nhạc là Chấn Sơn Dân, là con của tay kiến trúc nổi tiếng năm xưa, Chấn Thổ Công, chắc hẳn cũng tinh thông thủ thuật lắm, cho nên đại khái họ đã đi trước chúng ta một bước rồi .Giọng nói vừa dứt, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng nói tiếp : - Không sai, quần hào đã đi trước một bước tiến nhập vào Quỉ môn quan, các vị hãy nghe lời nói của ta mà quay đầu lại . Chín tầng thiên quan của Âm Dương Cốc thiên hạ không ai phá nổi .- È ! Công Tôn sư huynh ?. Âu Dương Hải kinh ngạc kêu lên :- Hóa ra ở viên môn đột nhiên xuất hiện một văn sĩ phong tư ung dung tiêu sái, vai đeo trường kiếm, tay cầm quạt, người này chính là Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp !Lý Xuân Hoa thấy vậy cũng giật mình, ba năm nay Công Tôn Lạp vẫn lãnh đạo huynh đệ Thanh Đạo Minh, vì sao giờ lại đến Âm Dương Cốc ? Chẳng lẽ người đó không phải là Công Tôn Lạp ? Nhưng, thân hình, dung mạo, giọng nói, cách ăn mặc, không điểm nào không phải là Công Tôn Lạp .Người kia trầm giọng nói : - Không sai, Âu Dương sư đệ, ta chính là Công Tôn Lạp, nhưng ta là đồ đệ trung tín của Âm Dương cốc, nếu như đệ còn nhận ta làm sư huynh thì hãy mau nghe lời ta rời khỏi Âm Dương Cốc . Âu Dương Hải nghe vậy ngẩn ngơ, nếu nói rằng Công Tôn Lạp bị người làm mê loạn thần trí thì không đúng, thần thái nói chuyện của Công Tôn Lạp lại tỉnh táo như thế kia .Vì sao truy phong tú sĩ lại gia nhập Âm Dương Cốc ? Âu Dương Hải sau phút ngạc nhiên, hỏi :- Công Tôn sư huynh, vì sao huynh lại bị người ta khống chế, nếu không sao huynh lại gia nhập Âm Dương Cốc ? Công Tôn Lạp lạnh lùng nói :- Âu Dương sư đệ, đệ bất tất hỏi nhiều, mau lui khỏi đây là thượng sách . Âu Dương Hải trầm giọng hỏi :- Sư huynh, huynh có thể nói cho chúng tôi biết Âm Dương cốc chủ là ai ? Sắc mặt Công Tôn Lạp hơi biến, nói :- Âu Dương sư đệ, nếu đệ không nghe lời nói của ta, nhất định là hối hận đấy .Nói xong Công Tôn Lạp chuyển mình định đi, Âu Dương Hải vội kêu lên : - Công Tôn sư huynh, xin tạm dừng bước ! Nhưng Công Tôn Lạp như không nghe thấy, đi vào trong ma điện . Âu Dương Hải nói to :- Công Tôn sư huynh, huynh có biết mấy trăm huynh đệ của Thanh Đạo Minh bị chết thảm bởi tay của người trong Âm Dương Cốc không ? Chỉ nghe giọng nói của Công Tôn Lạp vẳng tay, nói rằng :- Chúng huynh đệ Thanh Đạo Minh, có người chết tức tưởi, có những người chết oan khiên, tự ta sẽ báo thù cho họ . Câu nói này làm Âu Dương Hải ngẩn ngơ, khó hiểu được ý câu nói . Lý Xuân Hoa thở dài nói :- Sự xuất hiện của Công Tôn Lạp làm cho chúng ta đối với Âm Dương Cốc càng cảm thấy thần bí, nếu không phải đã trúng phải mê thần dược vật của người, vì sao Công Tôn Lạp lại đi theo giặc, gia nhập Âm Dương Cốc ? Đông Phương Ngọc nói :- Xem tình hình tuyệt đối không phải đã trúng phải mê thần dược vật .Âu Dương Hải nói : - Nhưng ta không tin Công Tôn Lạp lại bội phản chúng ta . Đông Phương Ngọc nói :- Đó cũng không chắc, xem tình hình Công Tôn Lạp vừa nói, đối với Âm Dương cốc chủ hình như rất là cung kính, bội phục đến sát đất, thật ra không biết chắc người đó là ai ?Âu Dương Hải đột nhiên hỏi :- Ngọc muội, huynh đệ Thanh Đạo Minh do ai giết, nàng biết không ? Đông Phương Ngọc nói :- Âu Dương ca, muội nghĩ chàng cho rằng ta giết phải không ? Ôi ?. kỳ thực chuyện này cũng rất kỳ, Âm Dương tam sứ vốn làm theo mệnh lệnh của Tam Dương điện chủ, họ muốn làm chuyện gì đương nhiên ta phải biết, nhưng hôm đó không biết sao Âm Dương tam sứ đi ra ngoài mà không nhận mệnh lệnh, chắc là chuyện hủy diệt Thanh Đạo Minh là do tam sứ làm ra .Âu Dương Hải hỏi :- Chuyện nàng chấp chưởng Tam Dương điện chủ, Âm Dương tam sứ có biết không ?Đông Phương Ngọc nói :- Đại khái chỉ có Tây Dương sứ Thiên Sơn tăng biết chuyện này, nhưng thần tăng cũng không biết ta là ai .Lý Xuân Hoa kêu lên : - Âu Dương huynh, chúng ta phải vào chứ ? Âu Dương Hải nói :- Nhân loạI luôn hiếu kỳ, Âm Dương Cốc thần bí như vậy, càng tăng thêm sự hấp dẫn đi tìm hiểu bí mật .Đông Phương Ngọc gật đầu nói tiếp :- Huống chi Tiểu Linh đang ở trong Âm Dương Cốc, chúng ta càng phải tiến nhập vào chín tầng thiên quan .Lý Xuân Hoa hỏi : - Ngọc muội muội xác định là Tiểu Linh đang ở trong chín tầng thiên quan của Âm Dương Cốc ?Đông Phương Ngọc nói :- Cả Âm Dương Cốc trừ nơi "Chín tầng thiên quan" chúng ta chưa tìm qua, có thể nói là toàn bộ các nơi đều đã tìm, Tiểu Linh nếu còn trong Âm Dương Cốc thì chính là ở trong "Chín tầng thiên quan" . Lúc này Âu Dương Hải đi đầu bước vào cửa Ma cung, Đông Phương Ngọc sợ bên trong có cơ quan trùng trùng cho nên nàng vội bước lên hai bước đi ngang bên vai trái Âu Dương HảI, Lý Xuân Hoa thì bên phải . Sau khi vào Ma Cung, đi đến tận đầu hiện ra một địa đạo thẳng tắp, trước địa đạo có một tấm bia đá, trên khắc bảy chữ : "quang minh đệ nhất tầng thiên quan" .Âu Dương Hải phóng mắt nhìn vào địa đạo, chỉ thấy trong địa đạo sáng trưng, hóa ra trên tầng địa đạo, cứ cách một trượng có một đĩa đèn, đèn đuốc sáng choang, nhìn ra ở tận đầu, có bảy tám cái xác nằm ngổn ngang ở đó .Chợt nghe Đông Phương Ngọc khẽ thở dài, nói : - Những người đã chết kia hiển nhiên là chết bởi cơ quan của tầng thiên quan thứ nhất, nếu muội đoán không lầm, những người chết vì ám khí hoặc là nước độc . Âu Dương Hải nhìn qua Đông Phương Ngọc, hỏi :- Sao nàng biết chuyện này ?Nguyên là ba người đã đến bên mấy cái xáv này, quả nhiên thi thể những người chết đã rửa nát, xương lại bị khô đen, hiển nhiên những người này đã trúng nước độc cực mạnh, cơ nhục mới rửa nát hết . Đông Phương Ngọc cườI nói :- Đây không phải là muội có sự sáng suốt tiên kiến trước, Âu Dương ca, chàng nhìn những đĩa đèn trên đầu vì sao không sáng . Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn, con đường địa đạo này trên trần cách nhau một trượng là đĩa đèn, nhưng độc chỉ có một đĩa đèn bên đây không sáng .Đông Phương Ngọc nói tiếp :- Từ đây có thể thấy, trong đĩa đèn này chứa đầy nước độc, khi đạp trúng cơ quan bố trí trên mặt đất, nước độc trong đèn lập tức sẽ từ những ống nhỏ phun ra, dày đặc như sương mù, làm cho người ta không dễ tránh né . Lý Xuân Hoa thở dài nói :- Nói như vậy, sự hung hiểm của "Chín tầng thiên quan" quả là danh bất hư truyền .Đông Phương Ngọc nói :- Xuân Hoa tỷ tỷ, chúng ta không cần lo lắng nữa, "Chín tầng thiên quan", sớm đã có người vào trước chúng ta, nếu có cơ quan thiết bị tịch độc nào thì đã có ai đó đã phá đi cho chúng ta rồI, trước khi gặp bọn Cô Lâu Thiên Tôn, không có chi đáng lo, sẽ không có ai ngăn cản đường đi . Quả nhiên giống như Đông Phương Ngọc sở liệu, ba người đi qua "Quang Minh đệ nhất thiên quan", lại phát hiện nhiều xác chết, đi vào tầng thiên quan thứ hai, xác chết ngổn ngang đầy đất, dù rằng xác chết nhiều như thế nhưng bọn Âu Dương Hải liên tục đi qua sáu tầng thiên quan cũng không thấy xuất hiện người cản trở . Đến tầng thiên quan thứ bảy, Âu Dương Hải vừa trông thấy chữ "Quỉ Môn thiên quan", tâm cơ chấn động, nghĩ lại lúc Công Tôn Lạp xuất hiện, nói quần hào đã bị khốn tại Quỉ Môn quan, chẳng lẽ là ở đây ? Chưa nghĩ xong, Đông Phương Ngọc đã lên tiếng nói :- Môn quan này trùng trùng điệp điệp, e rằng hư thực khó phân, chúng ta tạm thời dừng bước .Chỉ thấy tận địa đạo thẳng tắp có mở bốn cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều có treo bảng chữ : "Thiên Môn, Địa Môn, Nguyên Môn, Hoàng môn" . - Thiên địa nguyên hoàng, tứ tượng hóa sinh, tóm lại phải có một sinh môn mới đúng, thế thì sinh môn ở đâu ? Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, vô cùng thán phục sự cơ cảnh của Đông Phương Ngọc, ngay lập tức đã thể hội được hàm ý bốn cửa này . Âu Dương Hải nói nhỏ :- Thiên địa nguyên hoàng, tứ tượng hóa sinh, cửa sinh phải ở trước bốn cửa . Đông Phương Ngọc nghe nói, trên mặt lập tức nở một nụ cười, nói :- PhảI rồI, cửa sinh chính ở trên trần . Âu Dương Hải y theo ý chữ thiên địa nguyên hoàng, suy đoán cửa sinh phải ở phía trước bốn cánh cửa, kỳ thực chàng cũng không biết ở đâu, lúc này nghe vậy, bất giác ngẩng đầu lên nhìn . Đột nhiên Âu Dương Hải cảm thấy vách đá trên đỉnh đầu hình như đang di động áp thẳng xuống .Đông Phương Ngọc đột nhiên kêu lên :- Mau lên ! Chúng ta tránh vào "Nguyên môn" . Cùng lúc đó nàng nắm tay Lý Xuân Hoa cấp tốc lướt vào "Nguyên môn" . Âu Dương Hải cảm thấy có điều khác lạ, chàng nhìn lên trần một cái nữa . Ngay lúc đó ?Vách đá trên đầu sập xuống như núi lỡ . Âu Dương Hải thất kinh, chàng muốn di chuyển vào "Nguyên môn", ai ngờ dưới chân nhẹ hẫng, mặt đất đột nhiên sụt xuống, bên tai nghe tiếng Lý Xuân Hoa kêu lên kinh hãi ? Âu Dương Hải lăn xuống đất, vách đá đã áp xuống cách mặt đất chừng hai thước, nếu không muốn bị đè chết thì chỉ đành phải rơi xuống theo đất xụt .Trong nháy mắt ?."ầm !" một tiếng dữ dội .Vách đá rơi xuống đã tiếp xúc mặt đất, Âu Dương Hải bị lăn xuống bên dưới tối om . Âu Dương Hải trong lúc ấy đã rút phắt Tử Vi Kiếm, ánh kiếm tỏa sáng miếng đất rộng chừng ba trượng có chàng đứng trên này đang từ từ trầm xuống . Âu Dương Hải cảm thấy kì quái vô cùng, miếng đất này không biết phải rơi đến sâu bao nhiêu, đến tận cùng rồi không biết có thứ quái quỉ gì tập kích mình không .Cho nên Âu Dương Hải tạ tinh hội thần, bảo nguyên thủ nhất, chờ đợi biến hóa ."Rầm" một tiếng, miếng đất đã đến đáy rồI .Nhưng Âu Dương Hải vẫn đứng nguyên, hai tay cầm kiếm, đề phòng xảy ra bất ngờ, trong mũi Âu Dương Hải không có ngửi thấy mùi vị gì khác, tai cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm nào . Chàng mở bừng mắt, mượn kiếm quang của Tử Vi Kiếm lướt nhìn xung quanh . Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn lên, tối om om, không có đường ra, Âu Dương Hải khẽ thở dài, thầm nghĩ . "Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc không biết ra sao rồI ?" Âu Dương Hải từ từ đi đến bờ vách, đột nhiên chàng phát hiện chỗ dưới đáy này có rất nhiều thông đạo, thông tỏa bốn phương tám hướng . Chàng đứng im một hồi, đành phải đi vào một con đường địa đạo . Âu Dương Hải rơi xuống đáy, không hề cảm thấy hô hấp khó khăn, như vậy ở dưới đáy này không phải là tuyệt cảnh, nhất định có đường ra khác . Chàng men theo vách đá mà đi chầm chậm, bên tai Âu Dương Hải đột nhiên nghe một tiếng thở dài, nói :- Sự tình trong thiên hạ thật là biến ảo khôn lường . Mấy ngày trước nếu có ngườI nói : Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt hãy còn sống trên đời thì Vân Trung Nhạc này chẳng những không tin mà còn cho đó là khùng, nhưng mà bây giờ sự thực ? Ôi ? Vân Trung Nhạc lần này nếu có thể ra khỏi đây thì ta không muốn dính vào chuyện giang hồ nữa . Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh hãi, trong đầu như có tiếng sấm nổ : " Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt ! Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt ? sao ?""Phụ thân mình vẫn còn sống trên đời ư ? Hay là ảo giác ?" Âu Dương Hải vội vận chân khí, ngưng thần lắng nghe ? Chỉ nghe một tiếng cười khẽ, nói :- Vân huynh không ngờ huynh cũng nói ra những lời như vậy . ồ ! Đó chẳng phảI là giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên đó sao ? Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói tiếp :- Người sắp chết, lời nói rất thành thật, Vân Trung Nhạc chắc biết sống không lâu nữa .Tiếng nói này là của Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần phát ra . Âu Dương Hải đã xác định đây không phải là mộng ảo, mà clà chuyện thực tế, bọn Cô Lão Thiên bị vây cách đây không xa . Những lời nói của Vân Trung Nhạc : Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt vẫn còn sống trên đời . Câu này làm cho Âu Dương Hải chấn kinh, máu chảy rần rật, chàng hận không qua được đó để hỏi chuyện này là thật hay là giả ?Nhưng Âu Dương Hải suy nghĩ rằng : - " Nếu là thật thì họ sẽ đối với mình thế nào ?" Lúc này nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói :- Dương Đống Thần, cả ngươi cũng cho rằng không sống nổi hay sao ? Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần nói :- Nếu sống thì chúng ta làm sao ra khỏi nơi đây ? Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười :- Chúng nhân đồng tâm, lực mạnh hơn sắt đá, với võ công của chúng ta, nếu có thể đồng tâm hợp lực thì đừng nói chín tầng thiên quan Âm Dương Cốc bé xíu này mà ngay cả thiên la địa võng chúng ta cũng có thể xông ra được .Vân Trung Nhạc lạnh lùng cười nói : - Cổ Lão Thiên, Âu Dương Kiệt đã còn sống trên nhân gian, mà hai mươi mấy năm nay hắn không ra giang hồ tầm thù, hiển nhiên trong tâm hắn có mưu đồ, hôm nay chúng ta bị khốn ở trong đây, chính là trúng vào mưu sâu của hắn . Nếu ta đoán không sai, "Chín tầng thiên quan" này do hắn xây dựng, không nghi ngờ gì nữa là ngôi mộ chôn vùi võ lâm thiên hạ . Trong một gian thạch thất có những người đang ngồI xếp bằng là Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc, Cổ Mộ Quỉ Lân, Tàn Kim Chưởng, sáu vị Cô Lâu Hung Thủ và phu thê Chấn Sơn Dân . Ngoài ra một người đang đứng là Hỗn Thiên thế ngoại ma vương Uất Đại Niên . Những tay cao thủ võ lâm đi theo Vân Trung Nhạc thì đều không thấy, chắc họ đã chết hết trong bảy tầng thiên quan rồi .Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên cười nhạt nói :- Nói như vậy, Vân huynh có phải cam nguyện bó tay chịu trói ? Vân Trung Nhạc nói :- Trước khi lão phu tiến nhập vào Âm Dương Cốc sớm đã ngờ đến nguy cơ ngày hôm nay, nếu nói chúng ta đồng tâm hiệp lực, đương nhiên đủ cự lại Âu Dương Kiệt, nhưng hình như Cổ Lão Thiên ngươi ?. Lão nói đến đây đột nhiên dừng lại, Cô Lâu Thiên Tôn cười hỏi :- Ta hình như làm sao ?Vân Trung Nhạc nói : - Hình như có mưu mô gì khác .Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên cười ha hả nói : - Buồn cười, buồn cười, Vân huynh nghi ngờ thế này, thật làm cho ngườI ta lo lắng .Vân Trung Nhạc nói : - Hai mươi mốt năm trước, vụ Thiên Kiếm Đàn là do ngươi bày ra, hôm nay vụ Âm Dương Cốc cũng là do ngươi bày ra, cho nên lão phu bất đắc dĩ phả phòng bị ngươi hạ thủ lúc sự đã thành . Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :- Nói hay lắm, Vân huynh cứ đề phòng cũng được, nhưng bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tiến công vào một cửa phía trước ? (thiếu 2 trang )Cổ Lão Thiên đột nhiên quay đầu lại hỏi Uất Đại Niên :- Uất huynh, ý huynh thế nào ?Hỗn Thiên thế ngoại ma vương từ đầu đến giờ im lặng, lúc này cười lớn nói :- Hay hay ?Cùng lúc đó mọi người đều đã đứng dậy xông qua một cửa . Bỗng thấy kiếm quang vụt chớp, kiếm khí mãn thiên, như sóng trào lên, ngăn cản mọi người .- Các ngươi muốn qua, đầu tiên phải cầm chân được ta ở đây . Thì ra Âu Dương Hải đang đứng ở cửa, chàng vung ngang Tử Vi Kiếm, mặt đầy sát khí . Sự xuất hiện của chàng làm cho quần hào đều giật mình . Bỗng nghe Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần lạnh lùng quát :- Nếu như hôm nay chúng ta bắt được hắn, nhất định có thể ước thúc được sự hành động của Âu Dương Kiệt .Cổ Mộ Quỉ Lân lớn tiếng nói : - Không sai, thằng tiểu tử này thiên đường có lối mà không đi, cứ chui xuống Quỉ Môn Quan .Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân thân hình đều chuyển động, một người từ bên trái, một người từ bên phải tấn công Âu Dương Hải, Tử Vi Kiếm trong tay Âu Dương Hải khẽ rung động, một vừn sáng bắn ra, Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân võ công tuy cao, nhưng cũng không thể nào vượt lên được một bước .Bỗng nghe sáu vị Cô Lâu Hung Thủ quát lên : - Hai vị hãy lùi lại .Chỉ thấy sáu người mười hai cánh tay đều vươn lên, hơn trăm mũi ngân châm mảnh như sợi lông phóng vụt ra . Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, Tử Vi Kiếm vung tít, những ám khí do sáu vị Cô Lâu Hung Thủ phóng ra đều bị đánh bạt đi mất hết . Chiêu kiếm pháp này làm cho quần hào đều kinh thầm . Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên chầm chậm bước ra cười nói :- Các vị ở đây bàng quan, đợi ta sẽ mở đường máu cho các vị . Âu Dương Hải hừ một tiếng, quát :- Cổ Lão Thiên, ân oán huyết thù của chúng ta cũng nên kết thúc đi thôi . Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :- Xin mời !Trong hai chữ ngắn ngủI đó vừa phát ra, Cô Lâu Thiên Tôn đã thuận tay đánh liền chín chiêu . Âu Dương Hải chợt thấy không khí chung quanh đột nhiên có một lực đạo từ tính, như bức chàng không thể nào rút kiếm ra được . Chàng kinh hãi, giờ mới biết tay anh hùng võ lâm này chẳng những tâm trí siêu tuyệt, mà võ công cũng hơn người . Nhưng kiếm khí như núi rồi cũng rít gió bay ra . Bỗng nghe một thanh âm vẳng đến kêu lên :- Hài nhi, mau lui lại, để cho chúng tiến vào . Âu Dương Hải giật mình, tiếng nói này nghe rất quen thuộc . Trong một lúc phân tâm, Hỗn Thiên thế ngoại ma vương Uất Đại Niên cười sằng sặc như quỷ gào, vung tay từ xa phóng một chưởng vào Âu Dương Hải .Một luồng khí âm hàn theo thế chưởng xuất ra, ập thẳng đến Âu Dương Hải . Âu Dương Hải không kịp đề phòng, chàng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua . Âu Dương Hải bất giác thất kinh, vội vã vận khí bảo vệ nội phủ, tự bế yếu huyệt, đẩy luồng hàn khí xâm nhập ra khỏi cơ thể . Uất Đại Niên cười lạnh lùng, nói :- Ngươi đã bị Thái Âm khí đánh bị thương, dù nội công thâm hậu cũng khó qua ba khắc . Âu Dương Hải cườI nhạt, quay mình định đi, Cô Lâu Thiên Tôn đã ập đến sau lưng, tả chưởng chụp xuống, hữu chưởng bấu vào cổ tay chàng . Âu Dương Hải xoay ngườI, kỳ chiêu đột xuất, trường kiếm như chém như đâm ?Kiếm quang lưu động, đâm nhanh ba huyệt, "Huyền Cơ", "Đương môn", "Tương đài" của Cô Lâu Thiên Tôn .Chiêu này kỳ ảo khôn xiết, dù Cô Lâu Thiên Tôn một thân tuyệt học cũng không thể chiết giải, bèn thâu lại thế công, lùi nhanh ba bước . Âu Dương Hải nhân thế cướp công, người như gió lốc xoay chuyển vù vù bay vọt đi . Đây là một thông đạo, Âu Dương Hải chuyển qua chỗ rẻ, đột nhiên trong một viên môn vụt xuất hiện một quái nhân . Âu Dương Hải thấy người này, kinh ngạc kêu lên :- Viên bá bá, là người !Nguyên quái nhân này là Cổ Thiên Nhân Viên, mấy năm nay không thấy xuất hiện trong giang hồ, không ngờ hôm nay lại đến Âm Dương Cốc . Cổ Thiên Nhân Viên nói :- Hài nhi, mau theo ta ! Âu Dương Hải nước mắt rưng rưng, xúc động nói :- Viên bá bá, nghe nói phụ thân tiểu điệt hãy còn sống trên trần thế ? Cổ Thiên Nhân Viên lúc này đã lách mình vào viên môn, trầm giọng nói : - Không sai, sư đệ chính là đương kim Âm Dương cốc chủ ! Âu Dương Hải nói :- Viên bá bá, bá bá mau dẫn tiểu điệt đi gặp gia phụ . Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :- Phụ thân ngươi đã là một người không còn chút lý trí, chỉ có thù hận . Ngươi không đi là hơn .Âu Dương Hải hỏi :- Viên bá bá, thế bá bá muốn dẫn tiểu điệt đi đâu ? Cổ Thiên Nhân Viên nói :- Ta muốn dẫn ngươi bình yên ra khỏi Âm Dương Cốc . Âu Dương Hải nghe vậy đột nhiên dừng chân nói :- Nếu như tiểu điệt chưa thấy mặt gia phụ thì vĩnh viễn không rời khỏI Âm Dương Cốc một bước .Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói : - Hài nhi, ngươi phải nghe lời ta, nhà Âu Dương chỉ có ngươi tiếp tục hương hỏa, nếu ngươi chết trong Âm Dương Cốc thì không nghi ngờ gì nữa đã làm tuyệt mạch nhà Âu Dương .Âu Dương Hải thê lương hỏi :- Phụ thân chẳng lẽ lại giết tiểu điệt ?Cổ Thiên Nhân Viên than : - Hài nhi, ngươi có điều chưa biết, từ vụ Thiên Kiếm Đàn hai mươi mốt năm trước, phụ thân ngươi may mắn đào sinh, nhưng bị dòng nước lạnh của Thiên Kiếm Đàn hại đến yếu huyệt sau đầu, lý trí đã mất hết, người còn sống hoàn toàn do thù hận chống chỏi giúp sống, cho nên sau khi đến Âm Dương Cốc, liền tự mình bế quan trong "Chín tầng thiên quan" . Trong thạch đạo ở ngoài quan có chín cao thủ tuyệt thế bảo vệ, người trong thiên hạ không một ai thoát ra khỏi sự tấn công của chín đại cao thủ . Âu Dương Hải đột nhiên hỏi : - Viên bá bá, bá bá gặp phụ thân tiểu điệt không ? Cổ Thiên Nhân Viên nói :- Không, hai mươi mốt năm nay, toàn bộ cao thủ Âm Dương Cốc đều không gặp phụ thân ngươi .Âu Dương Hải nhíu mày nói :- Thật lạ kỳ, Viên bá bá đã không gặp được gia phụ, vì sao lại biết người trong "Chín tầng thiên quan" là gia phụ ! Tại sao lại nói gia phụ đã là người mất hết lý trí ? Đột nhiên một tiếng niệm phật hiệu vang lên, trong địa đạo xuất hiện Thiên Sơn tăng, lão tăng cất tiếng :- Âu Dương thiếu hiệp, ngườI trong thiên quan là gia phụ của thiếu hiệp, Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt, điều này chính xác, nên biết rằng Tàn Khuyết Cửu kỳ nhân trong thiên quan cả đời chỉ nghe lời của phụ thân thiếu hiệp, nếu không phải phụ thân thiếu hiệp thì bất kỳ ai cũng đừng hòng đi qua "Chín tầng thiên quan" . Đến như phụ thân của thiếu hiệp lý trí mất đi thì cũng có sự thực chứng minh, hai mươi mốt năm nay, trong thiên quan xuất hiện tiếng nói như khùng điên của phụ thân thiếu hiệp . Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, hỏi :- Lão tiền bối, sao người tự tin nói là chín vị kỳ nhân tàn phế trong thiên hạ chỉ nghe lời phụ thân của ta, vĩnh viễn không thay đổi ?Thiên Sơn tăng trầm giọng nói : - Tàn Khuyết Cửu kỳ nhân đã uống mê hồn loạn thần dược của phụ thân thiếu hiệp, cho nên trong đầu Tàn Khuyết Cửu kỳ nhân chỉ có một mình phụ thân thiếu hiệp, bất cứ ai họ cũng coi như thù địch . Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, không ngờ thủ đoạn của phụ thân lại tàn độc như vậy, để đạt đến mục đích của mình mà lợi dụng mê dược mà phá hủy thần trí người . Ngọa Long Sinh Chiến Yên Hùng Cái Đánh máy: Cao thủ Mai Hoa Trang, chuyển sang HTML: Mọt Sách Hồi 26 VẠN SỰ GIAI KHÔNG Âu Dương Hải nghĩ đến hành vi tàn khốc của phụ thân, bất giác máu nóng trong ngực bừng bừng?. Nhưng nghĩ đến phụ thân hơn hai mươi năm nay đã qua những tháng năm thê lương cay đắng, chàng không khỏi thương cầm rơi lệ? Chàng đứng ngẩn ngơ đến xuất thần, hồi lâu mới kiên nghị nói:- Thiên Sơn lão tiền bối, Viên bá bá dặn các vị dẫn ta đi gặp phụ thân, dù phụ thân năm xưa có làm gì đi nữa ? Phận làm con không thể không hỏi đến, nếu ta không giải cứu lão nhân gia thoát ly bể khổ thì quả thực hổ thẹn làm con người. Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói:- Hải nhi, ta đã hiểu tâm sự của ngươi, nhưng mà hay là ngươi bỏ ý niệm đó đi, nên biết rằng phụ thân ngươi đã không còn bình tĩnh, dù gặp được thì tương kiến mà không tương thức, càng làm tăng thêm vết thương trong tâm linh, ngươi hà tất phải làm như thế ? Huống chi chín quái nhân tàn phế thủ hạ của cha ngươi võ công độc bộ thiên hạ, dù có tập trung cao thủ võ lâm cũng khó mà đi qua tầng thiên quan thứ chín. Âu Dương Hải nghe xong nói:- Viên bá bá, Hải nhi dù thịt nát xương tan cũng phải gặp mặt gia phụ một lần. Viên bá bá đã không muốn dẫn đường, tiểu điệt tự tin có thể tìm được. Chàng nói xong, đảo ngược Tử Vi kiếm, quay mình nhảy tới một thạch môn khác. Bỗng nghe Thiên Sơn tăng kêu lớn:- Âu Dương thiếu hiệp, lão nạp là người trong Âm Dương cốc, với quan hệ chức trách hiện tại, không thể không ngăn cản ngươi lại. Lời vừa dứt, Âu Dương Hải cảm thấy một trận kỳ phong ào ạt bít chặt lấy trước cửa. Mắt Âu Dương Hải đột nhiên bắn ra một tia tinh quang, hét lớn một tiếng, Tử Vi kiếm trong tay hào quang chói lòa bắn ra, cả người và kiếm đã xông vào thạch môn. Âu Dương Hải không quay đầu lại, người đã vào một cửa khác. Thiên Sơn tăng nhìn thân hình của Âu Dương Hải than rằng:- Tấm lòng nhiệt tình của đứa con này có thể nói làm người cảm động. Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Thiên Sơn huynh, ta nhìn một kiếm của nó biểu thị công lực cực cao, không biết có thể xông qua sự tập kích của chín quái nhân tàn phế không ? Thiên Sơn tăng trầm ngâm một hồi nói:- Viên huynh, chắc huynh không rõ lai lịch và võ công của Cửu tàn quái nhân? Võ công của Âu Dương Hải, thâm ảo uyên bác, nhất là nội lực càng làm cho người ta khó lường, nhưng nếu như muốn đơn độc đi qua tầng thiên quan thứ chín còn khó hơn lên trời. Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Thiên Sơn huynh, trong cả đời lão phu xem Âu Dương Kiệt như huynh đệ của mình, hôm nay vợ chồng Kiệt đệ đã rơi tới nước này, nếu đứa con cũng bỏ mạng tại đây thì lão phu sao có thể yên lòng ? Thiên Sơn tăng nói:- Viên huynh, nếu muốn giải cứu nó trừ phi ngăn cản nó tiến nhập vào tầng thiên quan thứ chín. Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Chúng ta có thể giúp nó một tay. Thiên Sơn tăng nghe vậy sắc mặt hơi biến, nói:- Viên huynh, ý nói muốn giúp nó đi qua Cửu tàn quái nhân ? Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Thiên Sơn huynh, ta biết hành động này là kêu huynh phản bội Âu Dương Kiệt, nhưng bây giờ tình huống đã khác, chúng ta phải cứu vãn tánh mạng của Âu Dương Hải mới được ! Mà huynh phải biết bọn Cổ Lão Thiên, tất cả đều đi qua thạch thất của Cửu tàn quái nhân, chúng ta không tiến nhập thì bọn chúng cũng sẽ tiến nhập. Thiên Sơn tăng nói:- Bọn Cổ Lão Thiên chỉ cần đến đuợc thiên quan thứ bảy thì đã thương vong quá nửa, có khi đến trước mặt Âu Dương Kiệt thì hoàn toàn tiêu diệt chẳng còn ai. Cổ Thiên Nhân Viên nói:- Cửu tàn quái nhân thật sự lợi hại như thế ư ? Thiên Sơn tăng nhìn Cổ Thiên Nhân Viên:- Đương nhiên, tầng thiên quan thứ chín ấy trừ Cửu tà quái nhân thủ giữ ra, bên trong phân bố rất nhiều cơ quan còn kinh hiểm hơn thập phần. Cổ Thiên Nhân Viên thất kinh nói:- Như vậy thì phải làm sao, Thiên Sơn huynh chúng ta mau đi giúp nó. Thiên Sơn tăng ngưng thần trầm tư một hồi, lẩm bẩm nói:- Tầng thiên quan thứ chín của Âu Dương Kiệt được sắp đặt để chôn vùi nhân vật võ lâm giang hồ, lúc trước lão nạp đã dùng hết sức lực?cũng chưa thể ngăn cản tai ương này?Nếu cuộc thế hôm nay diễn biến đến cuối cùng, quần hào chết hết ở đây, thế thì võ lâm nay về sau từ đây suy yếu, nhưng cái ác trên võ lâm nhất định cũng bị tiêu diệt tại đây?* * * Lúc này Âu Dương Hải liên tục chạy qua mấy đạo thạch môn, chàng vừa chạy vừa nghĩ: "Nếu như cửu tàn quái nhân thực sự lợi hại như Thiên Sơn tăng đã nói, thế thì mình sao không giả vờ mượn lực của bọn Cổ Lão Thiên để phá chín gian thạch thất ấy ! " Nhưng chàng lại nghĩ: "Nếu hiệp sức với bọn Cổ Lão Thiên tiêu diệt Cửu tàn quái nhân rồi, thì lúc gặp phụ thân ta làm thế nào chống lại bọn chúng". Âu Dương Hải nghĩ tới nghĩ lui, đều không biết phải làm thế nào mới phải, chàng lại nghĩ bây giờ mình tiến nhập vào tầng thiên quan thứ chín, rõ ràng là giúp bọn Cổ Lão Thiên phá đi một đại kình địch. Lúc này Âu Dương Hải đi trong một địa đạo tối mò?thình lình? Bên tai chàng nghe một tiếng thở dài nặng nề. Âu Dương Hải giật mình kinh ngạc, dừng bước chân lại, tiếp đó chàng lại nghe thấy tiếng xích sắt va lách cách. Âu Dương Hải nhạy cảm nghĩ rằng Cửu tàn quái nhân đã đến rồi?tiếng thở dài đó và tiếng xích sắt, chẳng phải là do những quái nhân ấy phát ra? Đột nhiên Âu Dương Hải thầm nghĩ: "Cửu Tàn quái nhân bị phụ thân giam tại Âm Dương cốc, không biết đã bao nhiêu năm tháng trời rồi, não trí của họ bị độc dược làm cho mê muội đi?thực là một chuyện thảm khốc trong nhân gian, ôi ! phụ thân ơi?phụ thân?chẳng lẽ người là một người xấu xa vô nhân tính.." Lúc này tiếng thở dài và tiếng xích sắt không vang lên nữa, xung quanh yên lặng, tịch mịch. Mà trong lòng Âu Dương Hải lại hỗn loạn, rối bời. Bỗng nhiên Âu Dương Hải nghe có tiếng động? Chàng vội vã quay đầu nhìn, đâu cũng chỉ là một màn đen ngòm.- A ! Hoa tỷ tỷ, ta tìm thấy nút bấm ở đây. ã vách đá bên kia vang lên giọng nói mừng rỡ của một nữ nhân?Thanh âm này còn cách một vách tường, nhưng Âu Dương Hải cũng nghe được. Thanh âm đó chính là của Đông Phương Ngọc. Âu Dương Hải hãy còn chưa kịp lên tiếng. Một tiếng ken két vang lên? Vách đá trơn bóng kia đột nhiên hiện ra một cách cửa đá. Cửa vừa mở, một bóng người đã chạy thẳng qua mau lẹ tuyệt luân. Một luồng gió nhẹ đà phất lên cổ tay Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hết hồn, chàng không biết người tập kích này là ai ? Trong lúc kinh hãi cũng vung tay ra chụp?. Không một tiếng động, hai người đều đã bấu trúng vào uyển mạch tay của đối phương, Âu Dương Hải cảm thấy đây là bàn tay mềm mềm của nữ nhân.- ö ! Chàng?Âu Dương ca. Đối phương đã thấy rõ mặt của Âu Dương Hải. Lúc này phía sau vang lên một giọng nói gấp gáp:- Ngọc muội muội?muội nói gì ? Muội đã thấy Âu Dương huynh ? Đông Phương Ngọc vội buông tay ra, nhưng không biết tại sao Âu Dương Hải vẫn đứng ngẩn ngơ? Đông Phương Ngọc thấy mặt Âu Dương Hải, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng, lúc này thấy tình hình của chàng, bất giác lùi lại một bước. Nàng cho rằng mình đã nhận lầm người. Hoặc là phát sinh chuyện bất ngờ ? Âu Dương Hải chậm rãi nói:- Hoa muội và Ngọc muội muội, phải ta đây. Lý Xuân Hoa kêu lên:- Âu Dương Hải là chàng ? Chàng sao thế ? Âu Dương Hải lắc đầu thở dài nói:- Không có gì ! Ta rất khỏe, hai người làm sao mà tới đây ? Lý Xuân Hoa nhìn Đông Phương Ngọc một cái rồi nói:- Âu Dương huynh, do Ngọc muội mở từng cơ quan cho nên mới đến được đây. È ! Âu Dương Hải, chàng đã thấy Âm Dương cốc chủ rồi ? Âu Dương Hải thở dài nói:- Xuân Hoa, chắc chúng ta mãi mãi không thể tìm thấy Tiểu Linh nữa. Đông Phương Ngọc vội hỏi:- Vì sao ? Âu Dương Hải hít một hơi, chậm rãi nói:- Âm Dương cốc chủ chính là gia phụ Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt. Lý Xuân Hoa thất kinh hỏi:- Điều này thật không ? Âu Dương Hải nói:- Ta ở bên trong gặp Cổ Thiên Nhân Viên bá bá và Thiên Sơn tăng, bọn Cô Lâu Thiên Tôn, nói rằng Âm Dương cốc chủ chính là gia phụ Âu Dương Kiệt, ôi !... Âu Dương Hải nói đến đây, thở dài cực kỳ thê lương. Đông Phương Ngọc hỏi:- Âu Dương ca, đương kim Âm Dương cốc chủ chính là Âu Dương bá phụ, thế thì chúng ta phải gặp cốc chủ, nhất định cốc chủ sẽ không làm khó Tiểu Linh, vì sao nói chúng ta không còn có thể gặp mặt Tiểu Linh được nữa ? Âu Dương Hải nói:- ö của ta là nói Tiểu Linh không ở trong Âm Dương cốc? Đông Phương Ngọc nghe vậy ngạc nhiên nghĩ thầm: "Người tỳ nữ của mình võ công rất cao mà cũng rất cơ trí, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ư ?" Âu Dương Hải khẽ thở dài nói:- Nghe nói gia phụ từ hai mươi mốt năm trước trong vụ Thiên Kiếm Đàm đã may mắn thoát chết, nhưng lão nhân gia đã phát điên, mãi không rời khỏi thạch thất của người một bước. Từ đó suy đoán, đương nhiên Tiểu Linh không phải bị người bắt đi. Lý Xuân Hoa nghe vậy, cũng đồng tình với Âu Dương Hải. Đông Phương Ngọc lúc này lại trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên một loạt tiếng rú từ bên vách vang lên. Tiếng rú chói tai, bi thảm, hiển nhiên là tiếng rú của một người sắp chết. Đông Phương Ngọc nói:- Âu Dương đại ca, nếu muội đoán không lầm, nơi đây nhất định là tầng thiên quan thứ chín của Âm Dương cốc, bây giờ chúng ta mau đi diện kiến Âu Dương bá phụ, hỏi xem Tiểu Linh ở đâu, theo lời nói của người tỳ nữ giữ Tiểu Linh, Tiểu Linh tuyệt đối ở trong Âm Dương cốc không sai, có điều không biết ai bắt mà thôi. Lý Xuân Hoa đến mức này có sốt ruột cũng vô dụng, nàng đành nén lòng lo lắng lại, nói:- Âu Dương huynh, muội nghĩ Tiểu Linh sẽ không xảy ra chuyện gì, cát nhân tự hữu thiên tướng. Âu Dương Hải nói:- Bây giờ trước mặt lại là một vấn đề lớn, ôi, tiếng kêu rú đó, có thể là của đám người Cô Lâu Thiên Tôn, có người bị giết trong tay Cửu Tàn quái nhân !... Đông Phương Ngọc hỏi:- Có vấn đề trọng đại gì ? Cửu Tàn quái nhân là ai ? Âu Dương Hải nói:- Nghe nói Cửu Tàn quái nhân là chín vị ma đầu võ lâm tuyệt đỉnh, họ bị gia phụ dùng độc dược làm mất đi trí lực, bắt thủ giữ ở tầng thiên quan thứ chín, nếu chúng ta muốn yết kiến gia phụ, nhất định phải đi qua tầng thiên quan ấy, xuất thủ đánh bại họ, nhưng bây giờ có một vấn đề là : nếu chúng ta ra tay trước đánh hạ họ thì bọn Cổ Thiên Nhân Viên sẽ trừ được kình địch mà trở thành kình địch với chúng ta, bởi vì cuối cùng chúng ta vẫn phải tìm họ mà báo thù rửa hận. Lý Xuân Hoa nói:- Thế thì chúng ta không cần, đánh hạ Cửu Tàn quái nhân, chỉ xông qua là được rồi. Âu Dương Hải lắc đầu nói:- Sự việc không đơn giản như vậy, võ công của Cửu Tàn quái nhân chắc bọn chúng ta không thể địch nổi. Họ thủ giữ ở đấy mấy mươi năm vẫn không ai dám tiến nhập vào. Đông Phương Ngọc nói:- Vậy thì thế này ! Chúng ta đi xem thử, sau đó tùy cơ hành sự. Âu Dương Hải nói:- Ngọc muội, nghe nói tầng thiên quan thứ chín trừ Cửu Tàn quái nhân ra hãy còn có cơ quan ám phục trùng trùng. điều này hoàn toàn phải nhờ vào nàng. Lúc này, ba người chầm chậm đi qua con đường địa đạo tối om dài mấy mươi trượng, chuyển qua một chỗ ngoặt, đột nhiên nghe một giọng nói:- Cổ huynh, họ còn có thể cứu được không ? Đông Phương Ngọc giật mình, trên mặt lập tức hiện sát khí. Lý Xuân Hoa lập tức nói:- Ngọc muội muội, tên ma đầu đó đã sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, bây giờ tạm thời muội hãy khống chế tâm tư lại. Đông Phương Ngọc rút ra một chiếc khăn màu lục, từ từ bịt lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình. Chuyển qua một chỗ ngoặt, trong địa đạo lập tức sang lên, đây là một giang thạch thất rộng chừng nắm sáu trượng, xung quanh như tường đồng vách sắt, kín mít không một khe hở. Góc phía đông, thạch thất có một cái cửa tối mò, mười mấy người đang đứng, họ chính là Cổ Lão Thiên, Vân Trung Nhạc, Thế Ngoại Ma Vương, Cổ Mộ Quỉ Lâu, Tàn Kim Chưởng, bọn Cô Lâu truyền sứ. Nằm sóng soài trên mặt đất lại là phu thê Chấn Sơn Dân. Chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên lắc đầu nói:- Mạch đã tuyệt, ngực hơi ấm, chắc đã hết thuốc chữa. Vân Trung Nhạc nghe vậy, đột nhiên cười sằng sặc. Nên biết rằng cả đời Vân Trung Nhạc chỉ thu vợ chồng Chấn Sơn Dân làm đồ đệ, coi như con mình, lúc này trông thấy hai người đã bỏ mạng, kh6ong khỏi bi thương vô cùng. Đột nhiên lão lao tới cái cửa tối om? Cô Lâu Thiên Tôn không ngăn cản, Hỗn Thiên Thế Ngoại xuất thủ chụp lấy, nhưng lại không nắm trúng lão. Trong nội thất im phăng phắc, im lặng đến rợn người? Lúc này Âu Dương Hải, Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa đã đến gian thạch thất này? Cô Lâu Thiên Tôn liếc nhìn họ, rồi quay đầu đi? Vân Trung Nhạc đâm bổ vào trong thạch thất trước mắt không thấy bóng dáng đâu. Uất Đại Niên bỗng nhiên tiến vào trong thạch thất. Một tiếng cười sằng sặc trong thạch thất vang ra? Trong thất có tiếng kình khí bay vù vù. Một tiếng hự? Vân Trung Nhạc từ trong thạch thất từ từ bước ra? Lão khắp người đầy máu, đầu tóc rối tung, hình trạng vô cùng thảm hại ! Mọi người thấy vậy đều lặng người. Tiếp đó Hỗn Thiên Thế Ngoại cũng đi ra? Vân Trung Nhạc hít thở nặng nề nói:- Uất huynh, sự giúp sức hôm nay của huynh, lão phu nhất định báo đáp? Vân Trung Nhạc vái Uất Đại Niên một vái, giang tay ôm lấy thi thể của vợ chồng Chấn Sơn Dân, cất bưới định đi, bỗng nghe Cô Lâu Thiên Tôn gọi:- Vân huynh, huynh muốn đi đâu ? Vân Trung Nhạc đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: - Cổ Lão Thiên, hôm nay tụ tập quần hào đến Âm Dương cốc, chính là do ngươi bày ra, nhưng làm cho người nghi ngờ là võ lâm từng mạng người một bỏ mạng trong Âm Dương cốc mà ngươi lại không hề động tâm, trái lại còn có vẻ vui sướng với tai họa của người khác, nếu ta đoán không sai, trong bụng ngươi thật nhất định có âm mưu quỉ kế gì. Uất huynh, các vị nếu cùng cảm giác đó thì hãy theo lão phu rời khỏi Âm Dương cốc là thượng sách. Lão vừa nói dứt lời, bọn sáu người Cô Lâu truyền sứ bất giác đều chú mục nhìn Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:- Vân huynh , huynh nói vậy nghe sao được ? Nếu Vân huynh muốn rút lui lão phu cũng không tiễn vậy. Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng quay mình định đi ra khỏi gian thạch thất này. Đột nhiên từ trong địa đạo mà Âu Dương Hải vừa đi ra, vọt ra hai người. Vân Trung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, hai người này chính là Đông Dương sứ đạo nhân áo xám và Trung Dương sứ Đường Hải Ninh. Đạo nhân áo xám lạnh lùng nói:- Vân Trung Nhạc, ngươi có thể ra được sao ? Vân Trung Nhạc cười lớn, đem thi thể của vợ chồng Chấn Sơn Dân bỏ xuống, vung một chưởng từ xa đánh thẳng vào đạo nhân áo xám. Thế chưởng phóng ra, Vân Trung Nhạc đột nhiên rút từ trên vai ra một thanh cổ kiếm. Cổ tay vung mạnh, tuyệt học tung ra? Vân Trung Nhạc đã thi triển ra chiêu "Vạn Lưu qui tông" kiếm pháp. Trường kiếm xoay chuyển, lấp lánh hóa ra quang ảnh trùng trùng, che kín lấy người Vân Trung Nhạc. Kiếm pháp "Vạn Lưu qui tông" danh tuy chỉ là một chiêu, thực ra thì biến hoá vô cùng tận, kỳ ảo tuyệt luân, chỉ thấy trong kiếm ảnh loang loáng, kiếm tỏa hào quang như điện. Đạo nhân áo xám trong lúc trường kiếm của Vân Trung Nhạc chém ra, cũng rút kiếm, kiếm quang hóa thành một đạo cầu vồng từ từ đâm vào màn kiếm của Vân Trung Nhạc. Một loạt tiếng va chạm rổn rang của trường kiếm ! Một tiếng hự, kiếm quang đột nhiên thâu lại? Thân hình đạo nhân áo xám không tự chủ được lùi lại liên tiếp ba bước, cánh tay phải xụi xuống, hiển nhiên là đã bị thương dưới kiếm của Vân Trung Nhạc. Chỉ thấy Vân Trung Nhạc nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã như mưa. Hai người gườm gườm nhìn nhau, một lát sao Vân Trung Nhạc đột nhiên cười lớn nói:- Ta đã nhận ra ngươi là ai rồi ! Võ lâm giang hồ, kiếm pháp tinh diệu nhất chính là Võ Đang Thái cực kiếm pháp, thật không ngờ ! Không ngờ, ngươi lại là chưởng môn đời trước của Võ Đang, Linh hạc đạo trưởng. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc cũng thời cảm thấy chiêu kiếm vừa rồi của đạo nhân áo xám dường như là Thái Cực kiếm thức danh chấn thiên hạ võ lâm. Sáu vị Cô Lâu truyền sứ dùng mục quang ngầm hỏi Cô Lâu Thiên Tôn, ai ngờ Cô Lâu Thiên Tôn vẫn im lặng không nói. Năm xưa lúc Cô Lâu Hung Thủ tụ hội ở Cửu Cung sơn, Công Tôn Lạp giả làm Võ Đang truyền sứ, làm cho nmọi người biết rằng Linh Hạc đạo trưởng, vẫn bế quan không ra giang hồ. Đương nhiên chân tướng việc này chỉ là một mình Cô Lâu Thiên Tôn biết được. Lúc này đạo nhân áo xám từ từ tháo bỏ mặt nạ, để lộ khuôn mặt xương xương, Hoa Sơn truyền sứ của Cô Lâu Hung Thủ kinh ngạc kêu lên.- Thanh Tòng đạo nhân ! Hóa ra Thanh Tòng đạo nhân chính là sư đệ của Linh Hạc đạo nhân, năm xưa được giang hồ xưng là Võ Đang song hiệp. Thanh Tòng đạo trưởng lạnh lùng cười nói:- Vân Trung Nhạc, bây giờ ngươi đã biết Võ Đang Thái cực kiếm chưa ? Hừ ! Nếu ngươi?. ( thiếu 3 trang ) ?môn góc phía nam có một bóng người, không nhúc nhích. Bỗng nghe Âu Dương Hải trầm giọng quát:- Ai ? Cùng với tiếng quát, Âu Dương Hải đã đánh vụt ra một đạo vô ảnh chưởng kình ra phía sau?. Nguyên là Âu Dương Hải tiến nhập vào trong thạch thất, lập tức ngưng vận nội thị võ công, lắng nghe tất cả tiếng động xung quanh, môn công phu này vừa vận ra có thể nghe được tiếng lá rơi ngoài mười mấy trượng. Bởi vì Âu Dương Hải nghe thấy sau lưng có tiếng người, người này khinh công đã đạt đến đỉnh điểm, đi không một tiếng động, nêu Âu Dương Hải không vận ra ngưng thần nội thị công lực thì nhất định sẽ khó phát giác ra. Âu Dương Hải đánh ra một chưởng, quay phắt thân người lại thật nhanh. Chỉ thấy người kia đảo người hai lần, mau chóng né khỏi vô ảnh chưởng của Âu Dương Hải, lại chỉ còn có cách người Âu Dương Hải chừng ba thước. Âu Dương Hải giật mình kinh hãi, tay tả hàm ấn chỉ kình, muốn đánh ra ! Bỗng nghe giọng nói truyền âm nhập mật của người này, nói:- Âu Dương Hải, ta dẫn ngươi đến gặp một người. Giọng nói này là giọng của một phụ nhân trong trẻo dễ nghe. Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa ở phía trước phát giác được, quay bổ trở lại. Âu Dương Hải nghe giọng nói này rất là quen thuộc, trong bóng tối, không nhìn rõ mặt người thế là chàng cũng dùng giọng truyền âm nhập mật nói:- Ngươi là ai ? Ngươi dẫn ta đi gặp người nào. Lúc này Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa vây lấy lão nhân nọ, dù cho phụ nhân võ công có cao đi nữa cũng khó thoát khỏi vòng vây của hai người. Phụ nhân nọ lên tiếng:- Ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân của ngươi, nếu không đi gấp thì ngươi sẽ hối hận suốt đời. Đông Phương Ngọc lên tiếng hỏi:- Âu Dương ca, người ấy nói là gì ? Âu Dương Hải nói:- Người đó là Lâm Nguyệt Hồng muốn dẫn huynh đi gặp gia phụ. Dao Trì ma nữ nói tiếp:- Tầng thiên quan thứ chín này cơ quan ám phục trùng trùng, chỉ có bản đồ của phụ thân ngươi mới có thể thoát được cơ quan mai phục, các người nắm lấy tay ta mau đi theo ta. Âu Dương Hải nói:- Bà nói thật chứ ? Dao Trì ma nữ Lâm Nguyệt Hồng vội nói:- Thời gian không nhiều, không thể giải thích cho ngươi, hãy mau đi theo ta. Âu Dương Hải nghe giọng nói cấp bách của Lâm Nguyệt Hồng, biết là không phải giả vờ. Lúc này Đông Phương Ngọc đã khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay trái của Lâm Nguyệt Hồng, tay phải nắm lấy Lý Xuân Hoa. Dao Trì ma nữ triển khai cước bộ, đột nhiên đi nhanh sang bên trái. Đi chừng mười trượng, Âu Dương Hải hỏi:- Gia phụ làm sao rồi ? Lão nhân gia có sao không ? Dao Trì ma nữ Lâm Nguyệt Hồng nói:- Phụ thân ngươi mạng sống đã như ngọn đèn sắp tắt? Âu Dương Hải không để bà ta nói nữa, vội nói:- Sao ? Lão nhân gia sắp chết rồi ư ? Dao Trì ma nữ Lâm Nguyệt Hồng nói:- Mau gia tăng cước bộ, ngươi vẫn có thể gặp mặt phụ thân ngươi lần cuối cùng, cũng là lần đầu tiên. Âu Dương Hải nghe vậy nước mắt rơi uớt đẫm, chàng hận không được bổ nhào vào lòng phụ thân ngay. Chàng chẳng kể phụ thân là người như thế nào. Chàng vẫn yêu quí phụ thân? Cước bộ của Dao Trì ma nữ vẫn không ngừng gia tăng, Đông Phương Ngọc thầm tính ước đi chừng một trăm mười trượng đã đến một cái cổng tựa như cổng thành. Người ta nằm mơ cũng không tưởng nổi trong địa đạo này lại xây dựng một cửa thành nhỏ xinh xắn. Trong cửa thạch nhỏ là một thông đạo dài, trong thông đạo không có đèn đuốc nhưng lại phả một ánh sáng nhu hòa, cũng không biết từ đâu mà tới. Dao Trì ma nữ nói nhỏ:- Đã đến rồi ! Tận đầu thông đạo có một bức rèm châu, vách tường trơn láng như phản ánh rèm châu sắc màu rực rỡ. Dao Trì ma nữ khẽ vém rèm châu, đó là một gian thạch thất, trong thất không có bày biện gì, dựa vào vách là một chiếc giường đá. Nằm trên giường đá là một quái nhân hình dung xấu xí quái dị, họ chưa từng gặp bao giờ. Âu Dương Hải sửng sốt, dừng chân lại, bởi vì chàng không tin quái nhân đó là phụ thân của mình, thiên hạ mỷ nam tử Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt. Ánh mắt Lý Xuân Hoa lướt nhìn chiếc giường đá, nàng bỗng giật mình. Nàng nhớ lại một chuyện dĩ vãng thê thảm. Phụ thân của nàng là Uy Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát, chẳng phải cũng nằm trên giường đá như vầy hay sao ? Chỉ thấy tóc của quái nhân đó dài mấy thước, toàn thân lõa lồ, trên mặt vết sẹo ngang dọc, từ bụng trở xuống, bắp thịt đã khô quắt lại, chỉ còn khung xương. Hai cổ tay bị dây xích sắt khảm chặt vào giường đá. Cảnh tượng này ngày xưa Lý Thiên Phát cũng bị như vậy ở trên ngôi cao tháp. Âu Dương Hải đột nhiên cũng nhớ lại cảnh tượng đó, chàng giật mình, trầm giọng hỏi Dao Trì ma nữ:- Người này là gia phụ ? Dao Trì ma nữ khẽ thở dài nói :- Không sai, đây chính là phụ thân của ngươi, Âu Dương Kiệt. Âu Dương Hải không tin lắm, lại hỏi:- Phụ thân vì sao bị người giam ở đây ? Bởi vì Âu Dương Hải đã nghe nói gia phụ lý trí đã mất, thần kinh tác loạn, nhưng không thể dùng xích sắt cột mình tự giam ở thạch thất này được. Dao Trì ma nữ nói:- Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên ! - Cái gì ? Là Cổ Lão Thiên ? Âu Dương Hải kêu lớn, chàng không tin vào lỗ tai mình nữa. Dao Trì ma nữ nói:- Bí mật này, trong thiên hạ rất ít người biết, nếu ngươi không tin, lúc phụ thân ngươi tỉnh lại sẽ nói tường tận cho ngươi rõ ! Đông Phương Ngọc nói:- Nói như thế, hai mươi năm nay chấp trưởng Âm Dương Cốc chính là Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên ư? Dao Trì ma nữ nói:- Đáng buồn cười là cả ngàn vạn đồng đạo võ lâm giang hồ không ai biết được chuyện này, Cô Lâu Thiên Tôn gởi thiệp mời quần hào tiến công Âm Dương Cốc chính là gian kế của hắn, muốn đem tinh anh của võ lâm thiên hạ vùi chôn chết trong Âm Dương cốc, trước mắt bọn Uất Đại Niên, Vân Trung Nhạc?có thể nói đều bị Cổ Lão Thiên khống chế. Âu Dương Hải nghe chuyện này xong, chàng kêu thầm: " Chuyện này có thật hay sao? Nếu là như vậy tại sao cả Thiên Sơn tăng, Viên bá bá cũng không biết chuyện này ?" Âu Dương Hải từ từ đi đến quái nhân trên giường đá ! Bỗng nhiên quái nhân trên giường đá toàn thân co giật, yếu ớt kêu:- Lâm nữ sĩ, Lâm nữ sĩ, Âu Dương Hải đã đến chưa ? Âu Dương Hải thấy vậy, trong lòng xao xuyến buồn bã kêu lên:- Gia gia hài nhi đến rồi. Âu Dương Hải quì bên mép giường, nước mắt ràn rụa, quái nhân quay đầu lại nhìn rồi nói:- Công tử chính là con của Âu Dương Kiệt ?Âu Dương Hải? Đến hồi này làm cả bốn người đều ngẩn ngơ. Đông Phương Ngọc vội đến bên Dao Trì ma nữ, hỏi:- Đây là chuyện gì vậy? Dao Trì ma nữ run run quát hỏi quái nhân:-Ngươi ?Ngươi không phải là Âu Dương Kiệt? Quái nhân lắc đầu nói:-Không phải! Âu Dương Hải đứng phắt dậy, hỏi:- Thế lão là ai? Dao Trì ma nữ cũng quát hỏi:-Vì sao ngươi lại nói gạt ta ? Ngươi là Âu Dương Kiệt ? Quái nhân thở dài thê lương nói:- Lâm nữ sĩ, thật là xin lỗi, nếu ta không nói dối ta là Âu Dương Kiệt thì bà sẽ không tìm Âu Dương Hải đến cho ta, ôi?đầu đuôi câu chuyện này, ta không thể nói tường tận được nữa rồi?Ta?Ta là Linh Hạc đạo trưởng của Võ Đang! Lý Xuân Hoa kinh ngạc nói:- Cái gì ? Ngươi là Linh Hạc đạo trưởng ? - Bần đạo chính là Võ Đang Linh Hạc, hai mươi mấy năm nay, bần đạo mang mối hận thiên cổ, đến giờ vẫn khó quên hận sự này? Âu Dương Hải hỏi :- Linh Hạc đạo trưởng, đạo trưởng tìm ta đến không biết có chuyện gì ? Linh Hạc đạo trưởng thở dài nói:- Ta muốn nói cho ngươi biết chỗ phụ thân ngươi bị giam. Âu Dương Hải nói:- Sao ? Gia phụ bị ai giam cầm ? Linh Hạc đạo trưởng đột nhiên hít một hơi dài, nói:- Âu Dương Hải, ta đã bị người rưới thuốc độc trên người, kinh mạch đều đã chai, huyết dịch cạn khô, bây giờ có thể nói nhiều như vậy chính là ngọn đèn bùng lên sắp tắt, có thể chết ngay, bây giờ ta kể qua những gì trải qua một cách sơ lược, ngươi chỉ nghe đừng hỏi, một người sắp chết, lời nói rất trung thực, ngươi phải tin ta? Câu nói này linh Hạc nói rất nhanh, giọng nói hơn run rẩy. Âu Dương Hải gật đầu nói:- Đạo trưởng nói đi! Đạo trưởng cứ tin ta? Linh Hạc đạo trưởng nói tiếp:- Hai mươi năm trước,ta và Cổ Lão Thiên phát động vụ Thiên Kiếm Đàm. ?Sau đó, cha mẹ ngươi sống chết không rõ, nhưng tình cờ ta phát hiện phụ thân ngươi chưa chết thế là ta đưa phụ thân ngươi về Âm Dương cốc, giam cầm phụ thân ngươi trong một nơi bí mật, ngày đêm hành hạ, muốn phụ thân ngươi thổ lộ ra võ công , ta đã chặt đứt hai tay hai chân của phụ thân ngươi, khoét mắt, cắt hai tay, cắt mũi, thi triển ra thủ đoạn tàn nhẫn để phụ thân ngươi nói ra bí mật bảo tàng của La Cơ chân nhân? Âu Dương Hải nghe đến đây, chàng đứng lặng người. Đột nhiên chàng gầm lên một tiếng nói:- Ngươi là hung thủ, phụ thân ta với ngươi có thù hận gì? Âu Dương Hải vung tay như đánh xuống người Linh Hạc đạo trưởng. Lý Xuân Hoa vội kêu lên:- Âu Dương Hải, dừng tay ! Âu Dương Hải nghe Linh Hạc nói ra những thủ đoạn tàn khốc hành hạ phụ thân mình, bi phẫn dồn lên ngực, thế chưởng của chàng vỗ xuống, nghe tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, đột nhiên nghĩ đến Linh Hạc đạo trưởng chỉ còn là một nắm xương, mình đánh thế này lão chịu sao nổi, huống chi lão này còn chưa nói ra chỗ gia gia bị giam. Thế là Âu Dương Hải nội lực phóng ra. Tuy nội lực Âu Dương Hải thu hồi rất nhanh, nhưng đã có một chút khí kình đánh trúng vào ngực Linh Hạc đạo trưởng, lão bèn hự một tiếng? Linh Hạc đạo nhân hai mắt trợn lên, miệng mở to không khép lại được, hiển nhiên khí đã tán , tâm trạng bế tắc không thở nổi nữa Dao Trì ma nữ vội đưa tay điểm vào huyệt Tương đài hai bên ta hữu trước ngực của Linh Hạc. "Ða" một tiếng. Một bụm máu tươi từ trong miệng Linh Hạc phun ra, yếu ớt nói:- Nào biết được cuối đời ta bị báo ứng, Cổ Lão Thiên ba năm sau, tiến nhập vào Âm Dương cốc? đem ta giam ở đây, dùng thuốc độ rưới vào người ta, bức ta nói ra chỗ Âu Dương Kiệt bị giam?bởi vì nhiều năm nay, ta đã thấu triệt đại ngộ, cảm thấy cả đời tội ác cực lớn ? ta không thổ lộ ra nơi Âu Dương Kiệt bị giam bởi vì?bởi vì?Nói đến đây, giọng nói của Linh Hạc đạo trưởng nhỏ đi làm cho người ta khó mà nghe rõ. Âu Dương Hảo vội hỏi:- Gia phụ bị giam ở đâu, ngươi nói đi.Ngươi nói nhanh đi. Ngừng một lát, miệng Linh Hạc đạo trưởng thốt ra mấy dư âm nói:- Ta?trong bụng?hộp ngọc? Nói đến đây, Linh Hạc đạo trưởng đã tắt thở rồi. Bỗng nghe Dao Trì ma nữ quát lên: - Ai ? Tấm rèm châu chợt vén lên, Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên đi vào Đông Phương Ngọc trông thấy hắn, vẻ oán hờn lập tức phát ra. Lúc này Âu Dương Hải vẫn quay mặt về hướng thi thể của Linh Hạc đạo trưởng , trong lòng chán nản vô cùng khó xử, nên biết rằng Linh Hạc đạo trưởng chính là kẻ thù lớn của chàng nhưng bây giờ lão ra đã chết rồi. Những lời nói trước khi chết của ông ta, hiển nhiên là lão đã rất hối hận?Câu cuối cùng của lão "Ta? trong bụng? hôp ngọc?không biết là cái gì ?" Đột nhiên Đông Phương Ngọc quát lớn:- Cô Lâu Thiên Tôn ! Cô Lâu Thiên Tôn từ từ đi đến, cười khẽ nói:- Ngươi kêu ta có chuyện chi ? Đông Phương Ngọc hừ một tiếng, nói- Ngươi xem ta là ai ? Bỗng Đông Phương Ngọc mở tấm khen che mặt, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm, nhưng lúc này mặt nàng đầy sát khí. Cô Lâu Thiên Tôn cười lớn, nói:- Không ngờ là ngươi, được lắm, ngươi muốn báo thù rửa hận, ta cũng kính hầu giáo. Hắn thản nhiên nói mấy câu, lại làm cho Đông Phương Ngọc sững người? Âu Dương Hải lúc này quay phắt mình lại, rút thanh Tử Vi kiếm ra, chăm chú nhìn Cô Lâu Thiên Tôn , nói:- Cổ Lão thiên, oán thù giữa hai chúng ta phải tính cho xong! Cô Lâu Thiên Tôn mỉm cười nói:- Rất tốt, ân oán cả đời ta phải tính sổ! Thái độ ung dung của Cổ Lão Thiên, làm cho bốn người bọn Âu Dương Hải hoài nghi. Không biết rằng hắn tội ác tày trời, hôm nay khó tránh khỏi cái chết nên cố ý giả bộ không hề sợ hãi? Hay là hắn có sức mạnh ghê gớm, đủ để đối phó với bọn bốn người của Âu Dương Hải? Âu Dưong Hải nghiêng người nói với Đông Phương Ngọc:- Ngọc muội muội, để ta giết chết tên ma đầu này. Đông Phương Ngọc tiến lên trước một bước, cản Âu Dương Hải lại nói: Âu Dương Hải đại ca, người này nếu không chết trong tay muội, thì khó mà tiêu nỗi hận trong lòng muội. Lúc này Cô Lâu Thiên Tôn chầm chậm di động thân hình , đi lên trước hai bước lạnh lùng nói: - Hai người các ngươi cứ nhất tề xông lên đi ! Đông Phương Ngọc tiến lên một bước nói:- Ác ma, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn chưa hiện bộ mặt của ngươi ra ? Cô Lâu Thiên thản nhiên nói:- Ngưoi có thể tiếp được một chưởng này của ta thì ta sẽ lộ diện cũng chưa muộn ? Hắn nói xong lập tức vung tay phóng ra một chưởng. Chưởng thế của hắn phóng ra, đã không có tiếng gió, cũng không có tiềm lực ào ạt không trung. Tuỳ thủ phóng ra, nhẹ như một nét phẩy. Đông Phương Ngọc mặt hằm hằm sát khí, cổ tay xoay tròn, súc kình lực vào chưởng tâm phóng ra? Khí thế chưởng lực của Đông Phương Ngọc phóng ra, lập tức tóe ra ba đạo hồng quang. Cô Lâu Thiên Tôn như biết lợi hại, chưởng thế hắn vừa phóng ra liền thu về, lùi về một bước. Đông Phương Ngọc đang muốn xông lên mượn thế tấn công , đột nhiên một luồng áp lực thẳng tới , bất giác thất kinh thầm nghĩ: " Võ công tên ma đầu này thật không thể khinh thường, lại có thể đem nội lực trầm mạnh chứa trong không gian vô hình, lúc né người ta thì nội lực ào ào tới:. Nàng thấy một luồng ám kình đánh thẳng vào chưởng tâm, kình đạo mạnh mẽ vô cùng, hai vai Đông Phương Ngọc run lên, thân hình lại ngã ra phía sau. Âu Dương Hải thất kinh, đưa tay muốn đỡ thân hình ngã xuống của nàng. Ai ngờ Đông Phương Ngọc lại bật thẳng lên. È, một tiếng? Cô Lâu Thiên Tôn Cô Lão Thiên lùi ra sau ba bước mới đứng tấn được, hình như hắn bị một sức mạnh vô hình đánh bật lùi. Đông Phương Ngọc lạnh lùng nói (thiếu từ 175-178) Đông Phương Ngọc cười nhạt nói:- Cổ Lão Thiên , nếu như ngươi cho rằng ta không thể lấy được cái mạng già của ngươi thì ngươi lầm rồi. Trong khoảnh khắc, hai người đã đấu với nhau hai muơi hiệp vẫn ở thế bất phân thắng bại. Thủ pháp Cổ Lão Thiên thi triển ra đều là võ học bình thường. Nhưng trong loạt chiêu thuật bình thường đó, trong tay hắn lại thi triển ra uy lực lại kinh người dị thường, tựa nhủ trong thủ pháp bình thường kia hàm ẩn rất nhiều chiêu thức thần kỳ, bất kỳ chiêu thức của ĐôngPhương Ngọc biến hoá kỳ ảo thế nào cũng đều bị Cô Lão Thiên bình thản phá giải. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa và Dao Trì ma nữ chăm chú nhìn không rời mắt khỏi tình hình giao đấu của Đông Phương Ngọc và Cổ Lão Thiên, mọi người thấy thấy Đông Phương Ngọc xuất thủ ra chiêu, vung tay nhấc chân, không một chiêu nào là không tinh vi. Cổ Lão Thiên càng đấu trên mặt xấu xa càng xuất hiện vẻ kỳ dị. Đông Phương Ngọc, thời gian càng dài, thế công của nàng càng mãnh liệt, chưởng đánh, chỉ đâm cùng giao nhau nhất tề công kích. Mỗi một chỉ một chưởng của nàng không chiêu nào không phải là tuyệt học hiếm thấy. Chưởng pháp lúc này của Cổ Lão Thiên cũng từ bình thường trở nên kỳ ảo, điểm huyệt chiết mạch, kỳ dị cùng cực. Lát sau, thế công mãnh liệt của Đông Phương Ngọc đột nhiên bị kiềm chế, bị thủ pháp của Cổ Lão Thiên bức cho thi triển không thể nào hết được. Trong lúc kịch đấu, Cổ lão Thiên đột ngột thu chưởng lùi lại. Đông Phương Ngọc quát lớn:- Sao ngươi không tiếp ta vài chiêu nữa? Cổ Lão Thiên cười nhạt nói:- Lão phu không biết võ công của ngươi học ở đâu ra? Đông Phương Ngọc nói:- Đến khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi biết Cổ Lão Thiên cười ha hả nói:- Nói như vậy ngươi không có cơ hội nói cho ta nữa rồi Đông Phương Ngọc ngạc nhiên thầm nghĩ: " Võ công tên ma đầu này thật là kỳ lạ tuyệt luân, chẳng lẽ mình đã học tuyệt học của La Cơ chân nhân cũng không thể thắng hắn ư ?" Cổ Lão Thiên mỉm cười , nói tiếp:- Lão phu đối địch với các phái trong võ lâm, lão phu đã sớm nghiên cứu võ công các môn phái trong thiên hạ, nếu ta đoán không lầm, những chiêu thức của ngươi nhất định là võ học của La Cơ chân nhân, nếu ngươi không tin, những chiêu thức này ta cũng biết thi triển. Đông Phương Ngọc kinh thầm nghĩ:- Hắn thật sự đã học qua võ công này hay sao? Kỳ thực, Cổ Lão Thiên không hề học qua võ học của La Cơ chân nhân, chỉ vì hắn trong lúc chiến đấu vừa rồi, nhưng chiêu thức mà Đông Phương Ngọc thi triển ra, hắn đều đã hcj được. Nên biết rằng Cổ Lão Thiên là một người thông minh xuất chúng, bất cứ võ công môn phái nào chỉ cần hắn nhìn qua một lần liền lập tức có thể thi triển , cho nên hắn nói " Võ học các môn phái trong thiên hạ hắn đều biết".Câu nói này không phải là khoa trương mà là chân thực. Mấy chục năm nay, hắn chu du các phái trong thiên hạ, võ học trong võ lâm hắn đều sớm học hết rồi. Âu Dương Hải trong lúc này chàng cũng cảm thấy võ học của Cô Lâu Thiên thật là cao thâm khó lường, năm xưa hắn đã nói: đấu với bất cứ người nào, không hề xuất hết toàn lực? Hoặc là, với võ công hiện nay của Đông Phương Ngọc, vẫn không thể hạ hắn ? Lời nói này quả nhiên là sự thật. Cổ Lão Thiên lại cười nói:- Đông Phương Ngọc, nguơi muốn tìm ta báo thù rửa hận, có thể nói là quá sớm đấy, nếu như ngươi học tập võ học bí kíp mà ta cho ngươi thì mười năm sau, nhất định ngươi có thể cho ta chết như ý muốn, nhưng ngươi lại bỏ đi võ công của ta không học, đây có lẽ là vận mạng chủ định ta không nên chết sớm như vậy? Hắn nói đến đây, ngoài thạch thất vang lên tiếng chân người. Âu Dương Hải biến sắc , chàng nghĩ: " Những người này nhất định là võ lâm quần hào, hoặc là những cao thủ mà Cô Lão Thiên tổ chức trong Âm Dương cốc." Mình ở đây nếu như Dao trì ma nữ muốn giúp đỡ ta, chỉ bất quá hai người, làm sao có thể chống cự nổi bao nhiêu cao thủ võ lâm như vậy? Cô Thiên Nhân Viên, Công Tôn Lạp?họ sao đều không thấy đến?" Cô Lão Thiên liếc nhìn Âu Dương Hải, nhủ đọc được ý nghĩ của chàng, chậm rãi nói:- Âu Dương Hải, ngươi đừng sợ, những người này là tìm lão phu tính sổ đây? Hắn nói đến đây, hơi ngừng một chút, nói tiếp-Nhưng ngươi cũng chớ có mừng, tuy họ hãy còn sống, nhưng đã thương tích đầy mình, sống dở chết dở rồi, không thể uy hiếp được lão phu đâu Bọn bốn người Âu Dương hải đều mơ hồ khó hiểu, họ không biết Cổ Lão Thiên đang nói những gì. Chẳng lẽ tên ma đầu này tồn tâm đối địch với võ lâm đồng đạo, hắn đã tiêu diệt tất cả mọi người? Kỳ quái là tiếng những giầy đi đó lại rất chậm rãi. Âu Dương Hải nói:- Hôm nay nếu ta không giết ngươi, thì thật không có cơ hội nữa. Cổ Lão Thiên cười nói:- Không sai, đương kim thiên hạ chỉ có một mình ngươi mới xứng là địch thủ của lão phu, bởi vì chiêu thuật cao thâm trong thiên hạ vĩnh viễn không thể uy hiếp được ta, chỉ có công lực chân thực mới có thể khắc chế được ta. Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, vì sao hắn lại cố ý nói những chuyện này. Âu Dương Hải nhíu mày hỏi:- Ngươi muốn dùng binh khí gì? Cổ Lão Thiên mỉm cười nói:- Cả đời ta cùng với người động thủ, chưa hề đụng qua binh khí, chỉ có hôm nay phá lệ sử dụng, ngươi xuất thủ đi. Cổ Lão Thiên nói như vậy, nhưng lại không thấy hắn cầm bất kỳ binh khí gì, trên mình hắn cũng không có trường kiếm. Cổ Lão Thiên lại cười ha hả nói:- Hôm nay ta dứt khoát nói rõ toàn bộ với ngươi, để cho ngươi chết được tâm phục một chút. Ngươi đừng cho rằng ta không có đeo binh khí, kỳ thực trên mình ta ám tàng có mười bảy món binh khí, món nào cũng kịch độc tuyệt luân, trong khi chúng ta động thủ, ta sẽ tự nhiên thi triển ra trong lúc bất ngờ, ngươi cứ yên tâm. Mọi người đều hoài nghi không tin, hắn nói thân mình có ám tàng mười bảy món binh khí, vì sao không thấy dấu vết binh khí của hắn đâu. Âu Dương Hải nói lớn:- Ngươi cứ thi triển, nếu ta bị hạ trong tay ngươi, chết cũng không hận. Âu Dương Hải nói xong, Tử Vi kiếm đã muốn đâm ra? Bỗng nghe Cổ Lão Thiên nói:- Ngươi khoan đã. Âu Dương Hải hỏi:- Ngươi còn gì muốn nói? Cổ Lão Thiên trầm giọng nói:- Ngươi tiếp chiêu thử xem. Cổ tay của chàng dao động, Tử Vi kiếm bắn ra một tia sáng bay thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cổ Lão Thiên đột nhiên vung tay kiếm quang loé chớp, "keng" một tiếng? Cổ Lão Thiên bước đi ba bước, trong tay hắn đã nắm một quả thiết chuỳ. Tử Vi kiếm của Âu Dương Hải đâm ra bị chấn động bạt trở về. Cổ Lão Thiên trầm giọng nói:- Âu Dương Hải nếu ngươi bại trong tay ta, ta có một yêu cầu, đó là vĩnh viễn ngươi không được gặp phụ thân ngươi. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi:- Vì sao ngươi không cho ta gặp gia phụ? Cổ Lão Thiên nói:- Âu Dương Hải, ngươi biết vì sao lão phu không giết ngươi mà còn thu ngươi làm đệ tử! Âu Dương Hải nhớ lại lời nói khi nãy của Cổ Lão Thiên nói mình không phải là con ruột của Âu Dương Kiệt, chàng trầm giọng hỏi:- Ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Cổ Lão Thiên lúc này dường như có niềm kích động, hắn đứng lặng một hồi mới chậm rãi nói:-Khi ta hãy còn chưa gặp Âu Dương Kiệt, ta sẽ không nói cho ngươi rõ. Âu Dương Hải hỏi:- Vì sao? Cổ Lão Thiên nói:- Hơn hai mươi năm nay, ta hành hạ Linh Hạc đạo trưởng nói ra chỗ Âu Dương Kiệt bị giam, mục đích không phải là bí mật của La Cơ chân nhân mà là ta muốn hỏi hắn một câu. Âu Dương Hải nói: - Ngươi muốn hỏi cái gì? Cổ Lão Thiên nói:- Điều này thứ cho ta không nói. Bây giờ ngươi hãy nói: nếu bại trong tay ta,?vĩnh viễn ngươi không hội kiến Âu Dương Kiệt. Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, nghĩ: "Nếu mình thua hắn, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết?" Thế là nói:- Được. Ta đáp ứng. Ngươi tiếp chiêu đây! Tử Vi kiếm của Âu Dương Hải hoá thành một một đạo cầu vồng, triển khai kiếm thuật dữ dội. Tay phải Cổ Lão Thiên lúc này nắm một mũi Lăng giác thích, cũng triển khai chiêu thức tuyệt diệu. Kiếm khí lạnh lùng, Lăng giác thích loang loáng. Hai người đấu mấy chục chiêu, nhưng không nghe tiếng binh khí chạm nhau. Trong lúc chiến đấu, rèm châu lay động, một số người áo quần rách bươm, toàn thân đầy vết thương, chầm chậm đi vào, họ chính là bọn Uất Đại Niên, Vân Trung Nhạc, Dương Đống Thần, Cổ Mộ Quỉ Lân và sáu vị Cô Lâu truyền sứ. Những người tiến vào tiếp theo là Thiên Sơn tăng, Cổ Thiên Nhân Viên, Thanh Tòng đạo trưởng, Đường Hải Ninh. Ai nấy trông họ dường như đều bị thương, kẻ nặng người nhẹ không giống nhau. Từ ánh mắt giận dữ của họ, hiển nhiên đều rất bi phẫn. Lý Xuân Hoa thất kinh nghĩ thầm: "Có phải họ thật sự tìm đến tính sổ với Cổ Lão Thiên không? Cả đường Hải Ninh, Thanh Tòng đạo trưởng cũng vậy?..." Đám người này tiến nhanh vào thạch thất xong, rầm rập toả ra bao vây Cổ Lão THiên vào giữa.Mấy mươi con mắt đổ dồn vào cuộc ác đấu kinh tâm động phách này. Bỗng nghe tiếng hự. Kiếm quang của Âu Dương Hải thu lại, máu tươi nhỏ giọt từ cánh tay phải của chàng. Mũi Lăng giác thích trong tay Cổ Lão Thiên lúc này lại rớt trên mặt đất, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn vào cánh tay đang chảy máu của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hừ một tiếng nói:- Cổ Lão Thiên, vừa rồi sao ngươi không chặt đứt cánh tay ta? Cổ Lão Thiên cười nói:- Trước khi ta hãy còn chưa gặp mặt Âu Dương Kiệt thì ta không muốn sát hại ngươi. Trong mắt Âu Dương Hải phóng ra tia lửa phẫn nộ, nói:-Trận đấu này hãy còn chưa thể quyết định ai sống ai chết. Cổ Lão Thiên nói:- Ta nghĩ võ công của ngươi kém hơn ta một bậc, nếu đấu lâu dài ngươi sẽ khó thắng nổi ta. Âu Dương Hải lạnh lùng nói:-Cổ Lão Thiên, ngươi cứ tiếp được chiêu kiếm này mà vẫn không hề hấn gì, thì ta lập tức rút khỏi Âm Dương cốc. Nói xong, Tử Vi kiếm trong tay Âu Dương Hải từ từ xoay chuyển. Cổ Lão Thiên hơi biến sắc, tay hữu đưa vào người lấy ra một thanh đoản kiếm. Thanh đoản kiếm trong tay hắn xuất hiện màu hồng nhạt, ánh xạ thần quang, đôi mắt hắn càng thêm mạnh mẽ, chăm chú nhìn vào thân hình di động của Âu Dương Hải. Thình lình Âu Dương Hải chầm chậm dừng lại, đứng im không động, sau đó chàng từ từ đưa tay phải ra bắt kiếm quyết, dùng tay trái cầm kiếm. Lúc này trên trán Cổ Lão Thiên lăn xuống mặt mấy giọt mồ hôi. Trong thạch thất im phăng phắc, quần hào ai nấy đầu nín thở, xem trận long tranh hổ đấu quyết địnhvận mệnh võ lâm này. Âu Dương Hải và Cổ Lão Thiên (?) hai người đều không giống nhau. Sắc mặt Âu Dương Hải càng lúc càng trang nghiêm, hiện ra một luồng chánh khí mãnh liệt. Cổ Lão Thiên lại khẩn trương dị thường, mồ hôi rịn trán. Đột nhiên Cổ Lão Thiên phá lên cười sằng sặc. Tiếng cười làm rung chuyển vách đá, trong thạch thất tràn ngập tiếng cười. Hai đạo kiếm quang thình lình loé lên. Rồi vang lên tiếng keng keng, hai đạo kiếm quang thâu lại. Cạch ?đoản kiếm của Cổ Lão Thiên đã rớt xuống đất, sắc mặt của hắn tái nhợt, lùi lại ba bước, từng giọt máu tươi từ góc trán của hắn nhỏ xuống. Âu Dương Hải thì buông rũ trường kiếm, ngẩn ngơ đứng đó. Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải đứng lặng, cùng xông đến bên người chàng hỏi:- Chàng sao rồi? Âu Dương Hải đột nhiên phát ra tiếng thở dài thê lương nói:- Không biết hắn thế nào cứ không hại tính mạng ta. Hoá ra trong nháy mắt song kiếm đối kích vừa rồi. Công lực kiếm chiêu của Âu Dương Hải đâm thẳng vào thái dương huyệt của Cổ Lão Thiên, nhưng Âu Dương Hải chợt cảm thấy một bàn tay của Cổ Lão Thiên lại ấn ngay trước ngực mình, chỉ cần Cổ Lão Thiên phóng ra nội lực thì Âu Dương Hải sẽ bị đánh nát tâm mạch, chết ngay tại chỗ, nhưng Âu Dương Hải thu kiếm nhảy lùi lại, Cổ Lão Thiên vẫn không xuất nội kình.Cú đánh của họ nhanh như chớp, trên đương trường bất cứ một cao thủ nào cũng không nhìn ra chuyện này. Âu Dương Hải thật không biết tên ma đầu hung hãn tàn độc này sao lại mấy lần khoan hậu cho mình, đây là nguyên nhân gì? Đương nhiên chàng cũng không hiểu nổi. Cổ Lão Thiên từ đầu chí cuối vẫn là người thần bí quái dị. Trong đời Âu Dương Hải, mãi mãi không thể giải đáp được những việc của hắn đã làm. Bỗng nghe một tiếng kêu: - Cổ Lão Thiên, ngươi đã hại chết sư huynh của ta?. Đông Dương sứ Thanh Tòng đạo trưởng quát lớn, đột nhiên tung mình xông tới Linh Hạc đạo trưởng trên giường đá. Cổ Lão Thiên trầm giọng quát :- Đứng lại. Lão nhặt thanh đoản kiếm lên như chớp, rồi vụt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Thanh Tòng đạo trưởng. Thanh Tòng đạo trưởng quát lớn:- Cổ Lão Thiên, cả đời ta tìm sư huynh không được, hóa ra bị ngươi giam ở đây, đáng hận là mười mấy năm, nay ta lại mở mắt mà làm việc cho ngươi?. Cổ Lão Thiên không để Thanh Tòng nói hết, đoản kiếm bay vọt vào ngực Thanh Tòng đạo trưởng, nhanh đến nỗi không thể né kịp. Chỉ nghe một tiếng rú ! Thân mình cao gầy của Thanh Tòng đạo trưởng từ từ nhũn xuống. Quần hào vô cùng giận dữ, nhất tề xông tới Cổ Lão Thiên. Cổ Lão Thiên cười ha hả nói:- Các ngươi muốn báo thù ? Tiếc rằng đã qua muộn rồi, Cổ Lão Thiên này sớm đã an bài kế hoạch tàn sát, điên đảo võ lâm giang hồ, không ngờ chuyện này ta đã thực hiện được rồi, ha ha ha? Hắn ngẩng đầu cười sằng sặc?. Tiếng cười biết bao cuồng ngạo, hình như hắn không phải là một người hoàn chỉnh nữa, mà là một người tâm lý biến dạng. Bỗng lúc này, dưới mặt đất bỗng vọt lên tiếng nổ như núi lở xé toang mặt đất !. Tiếng nổ này gây nên một trận địa chấn, mọi người bị sức chấn động kịch liệt làm cho nghiêng ngả, sắc mặt đột biến, Cổ Lão Thiên thâu tiếng cười lại. Mặt đất rung rinh và tiếng ầm ầm vang lên không ngớt. Khi mọi người bị hiện tượng quái dị đột xuất này làm cho kinh ngạc. Rèm châu thạch thất vén lên, vọt vào ba người, Lý Xuân Hoa kêu lên:- Tiểu Linh, Công Tôn sư huynh, Xuân Hồng muội?. Hóa ra ba người xông vào chính là Công Tôn Lạp và Lý Xuân Hồng che mặt bằng miếng lụa đen, và cả Tiểu Linh đang được Công Tôn Lạp ôm trong lòng. Âu Dương Hải nghe tiếng Lý Xuân Hoa kêu Tiểu Linh, chàng lập tức biết ngay đứa bé đó là con yêu của mình, chàng lao bổ tới ! Tiếp theo là Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc cũng lao đến.. Lý Xuân Hồng đưa tay nắm chặt lấy Âu Dương Hải, vội vã nói:- Âu Dương ca, chạy mau ! Phụ thân của chàng đã phát động cơ quan làm đổ sụp cả Âm Dương cốc?Hoa tỷ tỷ, các người một tay nắm một người?mau chạy theo ta. Lý Xuân Hồng nói xong, tay phải nàng kéo Công Tôn Lạp tựa như phi yến vọt ra? Âu Dương Hải kinh hãi hỏi:- Sao ? Nàng gặp phụ thân của ta ? Phụ thân ở đâu ? Lý Xuân Hồng vội nói:- Chuyện không nên chậm trễ, nếu chúng ta chậm một bước, mọi người sẽ bị chon vùi trong Âm Dương cốc? Lý Xuân Hồng hai tay nắm Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp, hai người cùng đưa tay mình ra nắm lấy Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc mau chóng phi ra. Lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội như núi lở, bão tố, thật kinh hồn động phách. Mọi người trong thạch thất kêu la kinh hãi? Âu Dương Hải cao giọng kêu lên:- Viên bá bá ! Thiên Sơn lão tiền bối mau ra đi ! Xuân Hồng muội, nàng chậm một chút, ta đi tiếp họ ra? Lý Xuân Hồng vội nói:- Không được, chàng không thể đi vào, phụ thân chàng nói hễ cơ quan nhận chìm Âm Dương cốc phát động, thì chỉ trong chốc lát tất cả cửa sinh sẽ đóng lại?.chúng ta đã không còn thời gian nữa. Âu Dương Hải lúc này đã biết Công Tôn Lạp và Lý Xuân Hồng đã gặp được phụ thân, chàng có nhiều chuyện về phụ thân muốn hỏi, nhưng lúc này đã không để cho chàng hỏi nhiều nữa, Trong nháy mắt, Lý Xuân Hồng dẫn bốn người phi qua thông đạo, lách vào một thạch môn. Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Cổ Lão Thiên, nói:- Lý Xuân Hồng, Âu Dương Kiệt ở đâu ? Đông Phương Ngọc là người đi cuối cùng, nàng thấy Cổ Lão Thiên đuổi theo rất nhanh. Đông Phương Ngọc hét lên: - Cổ Lão Thiên, mạng ngươi đã tuyệt rồi ! Nàng đưa tay rút Thanh Qui Kiếm sau lưng Lý Xuân Hoa, một nhát kiếm bắn vọt ra. Nhát kiếm này của Đông Phương Ngọc cực kỳ mau lẹ, mà Cổ Lão Thiên cũng không ngờ Đông Phương Ngọc lại xuất kích trong tình huống này, khoảng cách giữa họ không quá ba thước, đạo thạch môn này rộng chỉ hai thước, làm cho người khó bề tránh né. Một tiếng hự, Thanh Qui kiếm đâm trúng vào bụng Cổ Lão Thiên, máu tươi phun ra như suối. Lý Xuân Hoa vội vã kéo Đông Phương Ngọc, kêu:- Ngọc muội, chạy mau lên ! Cả mặt đất đột nhiên vỡ tan ! Đông Phương Ngọc được Lý Xuân Hoa kéo bay vào đạo thạch môn? Một trận rung chuyển dữ dội làm Cổ Lão Thiên ngã xuống đất? Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, rút Thanh Qui kiếm ra khỏi bụng. Mặt Cổ Lão Thiên co rúm lại đau đớn vô cùng, nhìn theo bóng hình của Đông Phương Ngọc khuất dần, lẩm bẩm tự nói:- Cổ Lão Thiên này cuối cùng chết trong tay nàng, chẳng lẽ đây là báo ứng ?- Âu Dương Kiệt, Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu ? Ngươi ở đâu ? Cổ Lão Thiên kêu lớn. Thanh âm của hắn tuy to nhưng bị tiếng ầm ầm che lấp mắt. "Ầm ! Ầm ! Rắc rắc ! Một loạt những tiếng rung chuyển địa chấn vang lên cực lớn. Cổ Lão Thiên cảm thấy trong đầu hôn mê đi, bị hất văng xuống đất lăn qua lăn lại. "Ầm ! Ầm ! Sầm ! Sầm ! Đùng ! Đùng ! Rắc ! Rắc !" Những tiếng nổ vang lên một loạt. Vách đá trơn nhẵn vỡ toác, từng tảng đá cực lớn rơi xuống thông đạo ào ào. Đây giống như ngày tàn của thế giới, trời đất muốn hủy diệt tất cả. Cổ Lão Thiên mình đầy máu, dãy dụa đứng dậy, lẩm bẩm nói:- La Cơ chân nhân, chẳng lẽ Âm Dương cốc này lại có cơ quan phá hủy ? "Âu Dương Kiệt thật sự đã phát động cơ quan rồi ư ? Hắn muốn đem kiến trúc ngàn năm hiếm có của Âm Dương cốc vùi chôn dưới lòng đất hay sao ? Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu ? Ta muốn hỏi ngươi? Ôi?ta nhất định phải gặp Âu Dương Kiệt khi còn chưa chết?mới có thể chết được nhắm mắt?" Cổ Lão Thiên đi loạng choạng, ngã rồi lại bò lên, miệng hét lớn:- Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt? Ầm ! Ầm ! Vách đá trên trần vỡ thành từng khối đá ào ào đổ sụp xuống. Đột nhiên một tiếng kêu thét, Cổ Lão Thiên bị đá bay tán loạn đánh trúng, nằm ngất xỉu. Không biết qua bao lâu?hắn tỉnh lại bên tai vẫn còn nghe tiếng ầm ầm. Cổ Lão Thiên mở mắt ra nhìn, cả người hắn bị những tảng đá lớn đè cứng, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra ngoài. Cổ Lão Thiên dùng sức dãy dụa mấy lần muốn bò lên, những toàn thân không nhúc nhích được. Cổ Lão Thiên thở dài thê lương, nói:- Cổ Lão Thiên này chẳng lẽ lại chết thế này ư ? Âu Dương Kiệt, ngươi ở đâu ? Đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo từ trên đầu vang lên nói:- Cổ Lão Thiên, ngươi kêu ta chuyện gì ? Cổ Lão Thiên kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên. Trên đỉnh đầu hắn có một đóa hoa sen lớn bằng đá, khảm ngay trên vách, ngồi trên hoa sen là một quái nhân không tai, không mắt, không tay, không chân. Cổ Lão Thiên hỏi:- Ngươi là ai ? Quái nhân trên tòa sen đột nhiên phát ra trận cười hô hố nói:- Ta là Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt, Cổ Lão Thiên, không ngờ ngươi hôm nay cũng quì trước mặt ta, ha ha ha? Khuôn mặt ghê rợn của Cổ Lão Thiên nhăn nhúm lại, nói:- Ngươi là Âu Dương Kiệt ? Quái nhân giận dữ quát:- Ta không phải là Âu Dương Kiệt thì là ai ? Thứ ác nhân các người cho rằng đã hủy đi hai tay hai chân hai mắt hai tai của ta là ta không thể báo thù ? Nhưng hôm nay cuối cùng cũng báo thù được rồi, bọn ác đồ trong võ lâm giang hồ đều vùi chôn theo ta trong Âm Dương cốc, còn ngươi cũng chìm luôn dưới lòng đất, tất cả đều hết rồi ! Cổ Lão Thiên gắng hết sức hỏi:- Trước khi chết ta muốn hỏi ngươi một câu, xin ngươi hãy nói theo sự thật. Âu Dương Kiệt nói:- Đúng lát nữa chúng ta sẽ chìm xuống lòng đất, ngươi có gì hỏi ta ? Cổ Lão Thiên nói:- Âu Dương Kiệt?đứa con trai Lâm Đại Ngọc sinh ra, thật sự là con của ai ? Là của Âu Dương Kiệt ngươi ? Hay là của Cổ Lão Thiên này ? Âu Dương Kiệt nghe vậy cười lớn nói:- Trời ! Ngươi mà cũng có con hay sao ? Mặc dù ngươi đã cùng Lâm Đại Ngọc, nhưng trời xanh chẳng lẽ lại cho ngươi một đứa con ? Âu Dương Hải là tinh huyết kết tinh của ta và Lâm Đại Ngọc, không có tạp huyết của Cổ Lão Thiên ngươi. Cổ Lão Thiên nghe xong câu nói này, trong đầu như bị sét đánh, hắn run run hỏi:- Ngươi nói thật ? Âu Dương Kiệt giận dữ nói:- Nó là con trai của Âu Dương Kiệt, chẳng lẽ ngươi không tin ? Cổ Lão Thiên nói:- Âu Dương Kiệt, ngươi biết đấy, tấm thân xử nữ của Lâm Đại Ngọc là ta tới trước ngươi, sau đó nàng mới bị ngươi dụ dỗ, trong lúc đến với ngươi nàng đã hoài thai. Âu Dương Kiệt gầm lên:- Ngươi quá vô sỉ rồi ! Lâm Đại Ngọc dù đã đến trước với ngươi. Nhưng khi đến với ta nàng đã phế bỏ thai nhi. Âu Dương Hải chính là con của ta. Con của Âu Dương Kiệt này?. Cổ Lão Thiên nghe vậy phá lên cười rồi lại lẩm bẩm nói như mơ:- A ! Đúng rồi?Lâm Đại Ngọc?nàng đã phụ ta?Nói như thế Âu Dương Hải thật sự không phải là tinh huyết của ta ! ? Ôi, ta lại sai rồi?sai lầm lớn?đặc biệt sai ! Cả đời ta nhìn mạng người như cỏ rác, đối với thiên hạ võ lâm thì căm thù, tàn sát, nhưng duy nhất đối với Âu Dương Hải thì không sát hại, bởi vì ta tồn tại một tia hy vọng?.Hôm nay nếu biết hắn không phải là con ta thì ta đã giết hắn rồi nhưng ta không còn sức nữa rồi? "Ầm ! Ầm !" Hai tiếng nổ lớn, rung chuyển tâm phách con người. Đóa hoa sen Âu Dương Kiệt ngồi, từ trên không đứt rơi xuống đè vào đầu Cổ Lão Thiên, một tảng đá đổ sụp cũng đè nát đóa hoa sen. ??.* * * Chiều tà, trên đường cổ đạo thênh thang. ?? Một áng mây chiều ảm đạm, làm cho trái đất nhuộm một sắc thái thê lương. Lại là hoàng hôn của một ngày ! Ngọn Đông Vân Phong, Tây Vân Phong của Cửu Cung Sơn đã không thấy nữa. Tiếng núi non gầm gào giận dữ liên tục bảy ngày bảy đêm đã ngừng rồi. Trái đất như đầy vẻ ghê rợn, âm u, thê lương? Trên một ngọn núi cao thuộc Cửu Cung sơn có ba người nữ hai người nam và một đứa bé trai đang đứng?. Không hỏi cũng biết họ là những người sống sót sau tai ương là Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp, Tiểu Linh, Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hồng. Đột nhiên Âu Dương Hải phát ra tiếng thở dài nặng nề, nói:- Thật như một cơn ác mộng, một giấc mộng làm người ta không dám tin ! Công Tôn Lạp nói tiếp:- Đáng buồn là?.những tinh hoa võ lâm như thế lại chôn vùi trong Âm Dương cốc hết. Lý Xuân Hoa nói:- Âm Dương cốc, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến trong hoàng hôn âm dương này ! Ôi ! Mặt trời vẫn phải lặn về tây ! Đông Phương Ngọc nói:- Đời người vốn như mặt trời vậy ! Lý Xuân Hồng đưa mắt nhìn mặt đất cát đá rêu phong như thửa hồng hoang sơ khởi. đứng lặng yên không nói ! Âu Dương Linh mở to mắt nhìn Âu Dương Hải, nói:- Ông là ba ba của Tiểu Linh hả ? Âu Dương Hải đưa tay ôm lấy nó, mỉm cười nói:- Tiểu Linh, ta chính là ba ba của con đấy ! Âu Dương Linh nói:- Ba ba, má má, Công Tôn bá bá và các cô cô đều rất thương yêu con ! Con muốn họ vĩnh viễn yêu thương con. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói:- Tiểu Linh ! Vô luận thế nào, má má cũng muốn các cô cô và Công Tôn bá bá sống mãi bên chúng ta. Câu nói này của Lý Xuân Hoa, đã nói ra kết cục của bộ sách. Tuy Lý Xuân Hồng và Đông Phương Ngọc sau một đêm ấy, lặng lẽ bỏ đi, nhưng qua mấy ngày Lý Xuân Hoa va Âu Dương Hải truy tìm, cả hai cô gái cuối cùng cũng trở về bên mình Âu Dương Hải. Âu Dương Hải dẩn con trai và ba người vợ xinh đẹp đi ngao du khắp chân trời góc bể, hành hiệp trượng nghĩa. Họ trong giang hồ võ lâm được mỷ hiệu là Thần Tiên Quyến Lữ. Công Tôn Lạp sau này và Lục Thiên Mai tương ngộ, hai người đồng tâm đồng lòng, gầy dựng lại "Thanh Minh Đạo", chủ trì chính nghĩa võ lâm giang hồ. Pho truyện đến đấy là hết, có thể để lại cho người đọc những điều không thỏa mãn, nhưng cuộc đời này có cái gì làm cho con người thỏa mãn được đâu. Chỉ biết rằng tất cả là hư vô cát bụi và "vạn sự đều không"Hết Mục lục Hồi 01 Hồi 02 Hồi 03 Hồi 04 Hồi 05 Hồi 06 Hồi 07 Hồi 08 Hồi 09 Hồi 10 Hồi 10(b) Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Chiến Yên Hùng Cái Ngọa Long SinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mai Hoa TrangĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
vanhoc
Bài làm Bê- li- cốp là một giáo viên dạy tiếng Hi Lạp ở thành phố nhỏ nước Nga, ông nổi tiếng với phong cách ăn mặc hết sức đặc biệt. Quanh năm ông đều đi giày cao su, cầm ô và luôn luôn phải mặc them áo bành tô ấm cốt bông. Ông luôn để những dụng cụ cá nhân của mình vào một cái bao.
vanhoc
Thời kỳ ấm Trung cổ là một giai đoạn khí hậu ấm lên ở vùng Bắc Đại Tây Dương và có thể có mối liên hệ với các sự kiện khí hậu khác trên thế giới trong giai đoạn này như ở Trung Quốc, New Zealand, và các quốc gia khác kéo dài trong khoảng 950–1250. Tiếp sau thời kỳ này là thời kỳ lạnh hơn được gọi là thời kỳ băng hà nhỏ. Mặc dù còn nhiều điểm không chắc chắn, đặc biệt trong khoảng thời gian trước 1600 do hiếm có dữ liệu, thời kỳ ấm nhất trước thế kỷ 20 rất giống với những gì đã xảy ra vào khoảng năm 950 và 1100, nhưng nhiệt độ lúc đó có lẽ thấp hơn khoảng trung bình 1961-1990 khoảng 0,1 °C và 0,2 °C và thấp hơn nhiều so với mức mà các công cụ đo đạc ghi được sau năm 1980. Sự không đồng nhất của khí hậu trong suốt ‘thời kỳ ấm Trung cổ’ được thể hiện qua nhiều di chỉ riêng lẻ được tìm thấy rộng rãi. Các nghiên cứu ban đầu Thời kỳ ấm Trung cổ (MWP) diễn ra trong khoảng thời gian 950–1250, vào thời kỳ Trung cổ châu Âu. Nghiên cứu ban đầu về MWP và thời kỳ băng hà nhỏ sau đó đã được tiến hành rộng khắp ở châu Âu, nơi mà hiện tượng này được ghi nhận rõ ràng nhất. Ban đầu người ta tin rằng sự thay đổi nhiệt độ đã diễn ra trên toàn cầu. Tuy nhiên, quan điểm này vẫn còn bị nghi ngờ, theo bản cáo tóm tắt của IPCC năm 2001 về nội dung này ghi nhận rằng "... các dấu hiệu hiện tại không đặc trưng cho các thời kỳ dị thường ấm/lạnh diễn ra đồng bộ trên toàn cầu trong khoảng thời gian này, và các tên gọi như thời kỳ băng hà nhỏ hay thời kỳ ấm Trung cổ chỉ đề cập đến xu hướng thay đổi nhiệt độ trung bình toàn cầu hay ở từng bán cầu trong vài thế kỷ qua". Các giá trị nhiệt độ toàn cầu ghi nhận được từ lõi băng và trầm tích hồ cho thấy ở phạm vi toàn cầu rằng Trái Đất trong thời kỳ ấm Trung cổ có thể đã lạnh hơn (khoảng 0,03⁰C) so với đầu và giữa thế kỷ 20. Crowley và Lowery (2000) cho rằng "chưa có đủ tài liệu để chứng minh sự tồn tại của thời kỳ này ở Nam bán cầu." Các nhà cổ khí hậu học đã mô phỏng khí hậu cho một khu vực đặc biệt trong thế kỷ 20 về thời điểm lạnh nhất trong thời kỳ băng hà nhỏ và thời điểm ấm nhất trong thời kỳ ấm Trung cổ. Tham khảo Lịch sử khí hậu Thời Trung cổ Holocen
wiki
Chi Tôm gõ mõ (Alpheus) là chi tôm thuộc họ cùng tên. Chi này bao hàm hơn 250 loài và là chi lớn nhất trong toàn bộ nhóm tôm thực sự. Giống như các loài tôm gõ mõ khác, các thành viên trong chi Alpheus có cặp càng bất đối xứng với một chiếc càng nhỏ và chiếc càng còn lại rất to có chức năng phát ra âm thanh với cường độ mạnh. Danh sách loài Danh sách các loài thuộc chi Tôm gõ mõ: Alpheus acutocarinatus De Man, 1909 Alpheus acutofemoratus Dana, 1852 Alpheus adamastor Coutière, 1908 Alpheus aequus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus agilis Anker, Hurt & Knowlton, 2009 Alpheus agrogon Ramos, 1997 Alpheus albatrossae (Banner, 1953) Alpheus alcyone De Man, 1902 Alpheus alpheopsides Coutière, 1905 Alpheus amblyonyx Chace, 1972 Alpheus amirantei Coutière, 1908 Alpheus anchistus De Man, 1920 Alpheus angulosus McClure, 2002 Alpheus angustilineatus Nomura & Anker, 2005 Alpheus antepaenultimus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus architectus De Man, 1897 Alpheus arenensis (Chace, 1937) Alpheus arenicolus Banner & Banner, 1983 Alpheus arethusa De Man, 1909 Alpheus armatus Rathbun, 1901 Alpheus armillatus H. Milne-Edwards, 1837 Alpheus arnoa Banner, 1957 Alpheus astrinx Banner & Banner, 1982 Alpheus audouini Alpheus australiensis Banner & Banner, 1982 Alpheus australosulcatus Banner & Banner, 1982 Alpheus baccheti Anker, 2010 Alpheus bahamensis Rankin, 1898 Alpheus balaenodigitus Banner & Banner, 1982 Alpheus bannerorum Bruce, 1987e Alpheus barbadensis (Schmitt, 1924) Alpheus barbatus Coutière, 1897 Alpheus batesi Banner & Banner, 1964 Alpheus beanii Verrill, 1922 Alpheus belli Coutière, 1898 Alpheus bellimanus Lockington, 1877 Alpheus bellulus Miya & Miyake, 1969 Alpheus bicostatus De Man, 1908 Alpheus bidens (Olivier, 1811) Alpheus bisincisus De Haan, 1849 Alpheus blachei Crosnier & Forest, 1965 Alpheus bouvieri A.Milne-Edwards, 1878 Alpheus brachymerus (Banner, 1953) Alpheus bradypus Coutière, 1905 Alpheus brevicristatus De Haan, 1844 Alpheus brevipes Stimpson, 1860 Alpheus brevirostris (Olivier, 1811) Alpheus brucei Banner & Banner, 1982 Alpheus bucephaloides Nobili, 1905 Alpheus bucephalus Coutière, 1905 Alpheus buchanorum Banner & Banner, 1983 Alpheus bullatus Barnard, 1955 Alpheus bunburius Banner & Banner, 1982 Alpheus californiensis Holmes, 1900 Alpheus canaliculatus Banner & Banner, 1968 Alpheus candei Guérin-Méneville, 1856 Alpheus chacei Carvacho, 1979 Alpheus chamorro Banner, 1956 Alpheus chilensis Coutière in Lenz, 1902 Alpheus chiragricus H. Milne-Edwards, 1837 Alpheus christofferseni Anker, Hurt & Knowlton, 2007 Alpheus clamator Lockington, 1877 Alpheus clypeatus Coutière, 1905 Alpheus coetivensis Coutière, 1908 Alpheus collumianus Stimpson, 1860 Alpheus colombiensis Wicksten, 1988 Alpheus compressus Banner & Banner, 1981 Alpheus confusus Carvacho, 1989 Alpheus coutierei De Man, 1909 Alpheus crassimanus Heller, 1865 Alpheus cremnus Banner & Banner, 1982 Alpheus crinitus Dana, 1852 Alpheus cristatus Coutière, 1897 Alpheus cristulifrons Rathbun, 1900 Alpheus crockeri (Armstrong, 1941) Alpheus cylindricus Kingsley, 1878 Alpheus cythereus Banner & Banner, 1966 Alpheus dasycheles Coutière, 1908 Alpheus davaoensis Chace, 1988 Alpheus dentipes Guérin, 1832 Alpheus deuteropus Hilgendorf, 1879 Alpheus diadema Dana, 1852 Alpheus digitalis De Haan, 1844 Alpheus dissodontonotus Stebbing, 1915 Alpheus distinctus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus distinguendus Alpheus djeddensis Coutière, 1897 Alpheus djiboutensis De Man, 1909 Alpheus dolerus Banner, 1956 Alpheus edamensis De Man, 1888 Alpheus edwardsii (Audouin, 1826) Alpheus ehlersii De Man, 1909 Alpheus estuariensis Christoffersen, 1984 Alpheus euchirus Dana, 1852 Alpheus eulimene De Man, 1909 Alpheus euphrosyne De Man, 1897 Alpheus exilis W. Kim & Abele, 1988 Alpheus explorator Boone, 1935 Alpheus facetus De Man, 1908 Alpheus fagei Crosnier & Forest, 1965 Alpheus fasciatus Lockington, 1878 Alpheus fasqueli Anker, 2001 Alpheus felgenhaueri W. Kim & Abele, 1988 Alpheus fenneri Bruce, 1994 Alpheus firmus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus floridanus Kingsley, 1878 Alpheus foresti Banner & Banner, 1981 Alpheus formosus Gibbes, 1850 Alpheus frontalis H.Milne-Edwards, 1837 Alpheus fujitai Nomura & Anker, 2005 Alpheus funafutensis Borradaile, 1899 Alpheus fushima Nomura, 2009 Alpheus galapagensis Sivertsen, 1933 Alpheus georgei Banner & Banner, 1982 Alpheus glaber (Olivi, 1792) Alpheus gracilipes Stimpson, 1860 Alpheus gracilis Heller, 1861 Alpheus grahami Abele, 1975 Alpheus haanii Ortmann, A., 1890 Alpheus hailstonei Coutière, 1905 Alpheus halesii Kirk, 1887 Alpheus hebes W. Kim & Abele, 1988 Alpheus heeia Banner & Banner, 1974 Alpheus heronicus Banner & Banner, 1982 Alpheus heterocarpus (Yu, 1935) Alpheus heterochaelis Say, 1818 Alpheus heurteli Coutière, 1897 Alpheus hippothoe De Man, 1888 Alpheus holthuisi Ribeiro, 1964 Alpheus homochirus (Yu, 1935) Alpheus hoonsooi W. Kim & Abele, 1988 Alpheus hoplites Nobili, 1906 Alpheus hoplocheles Coutière, 1897 Alpheus hortensis Wicksten & McClure, 2003 Alpheus hululensis Coutière, 1905 Alpheus hutchingsae Banner & Banner, 1982 Alpheus hyeyoungae W. Kim & Abele, 1988 Alpheus hyphalus Chace, 1988 Alpheus idiocheles Coutière, 1905 Alpheus immaculatus Knowlton & Keller, 1983 Alpheus inca Wicksten & G. Méndez, 1981 Alpheus inopinatus Holthuis & Gottlieb, 1958 Alpheus intrinsecus Bate, 1888 Alpheus japonicus Miers, 1879 Alpheus javieri Anker, Hurt & Knowlton, 2009 Alpheus kagoshimanus Hayashi & Nagata, 2000 Alpheus kuroshimensis Nomura & Anker, 2005 Alpheus labis Banner & Banner, 1982 Alpheus lacertosus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus ladronis Banner, 1956 Alpheus lanceloti Coutière, 1905 Alpheus lanceostylus Banner, 1959 Alpheus latus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus lepidus De Man, 1908 Alpheus leptocheles Banner & Banner, 1975 Alpheus leptochiroides De Man, 1909 Alpheus leptochirus Coutière, 1905 Alpheus leviusculus Dana, 1852 Alpheus lobidens De Haan, 1849 Alpheus longecarinatus Hilgendorf, 1879 Alpheus longichaelis Carvacho, 1979 Alpheus longiforceps Hayashi & Nagata, 2002 Alpheus longinquus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus lottini Guérin-Méneville, 1829 Alpheus luciae Barnar Alpheus lutosus Anker & De Grave, 2009 Alpheus macellarius Chace, 1988 Alpheus macrocheles (Hailstone, 1835) Alpheus macrochirus Richters Alpheus macrodactylus Alpheus macroskeles Alcock & Anderson, 1899 Alpheus maindroni Coutière, 1898 Alpheus malabaricus (Fabricius, 1775) Alpheus malleator Dana, 1852 Alpheus malleodigitus (Bate, 1888) Alpheus martini W. Kim & Abele, 1988 Alpheus mazatlanicus Wicksten, 1983 Alpheus microrhynchus De Man, 1897 Alpheus microscaphis (Banner, 1959) Alpheus microstylus (Bate, 1888) Alpheus miersi Coutière, 1898 Alpheus migrans Lewinsohn & Holthuis, 1978 Alpheus millsae Anker, Hurt & Knowlton, 2007 Alpheus minikoensis Coutière Alpheus mitis Dana, 1852 Alpheus moretensis Banner & Banner, 1982 Alpheus naos Anker, Hurt & Knowlton, 2007 Alpheus nipa Banner & Banner, 1985 Alpheus nobili Banner & Banner, 1966 Alpheus nonalter Kensley, 1969 Alpheus normanni Kingsley, 1878 Alpheus notabilis Stebbing, 1915 Alpheus novaezealandiae Miers, 1876 Alpheus nuttingi (Schmitt, 1924) Alpheus oahuensis (Banner, 1953) Alpheus obesomanus Dana, 1852 Alpheus ovaliceps Coutière, 1905 Alpheus pachychirus Stimpson, 1860 Alpheus pacificus Dana, 1852 Alpheus packardii Kingsley, 1880 Alpheus paludicola Kemp, 1915 Alpheus panamensis Kingsley, 1878 Alpheus papillosus Banner & Banner, 1982 Alpheus paracrinitus Miers, 1881 Alpheus paradentipes Coutière, 1905 Alpheus paraformosus Anker, Hurt & Knowlton, 2008 Alpheus paragracilis Coutière Alpheus paralcyone Coutière, 1905 Alpheus paralpheopsides Coutière, 1905 Alpheus parasocialis Banner & Banner, 1982 Alpheus pareuchirus Coutière, 1905 Alpheus parvimaculatus Nomura & Anker, 2005 Alpheus parvirostris Dana, 1852 Alpheus parvus De Man, 1909 Alpheus peasei (Armstrong, 1940) Alpheus percyi Coutière, 1908 Alpheus perezi Coutière, 1908 Alpheus perplexus Banner, 1956 Alpheus philoctetes De Man, 1909 Alpheus platydactylus Coutière, 1897 Alpheus platyunguiculatus (Banner, 1953) Alpheus polystictus Knowlton & Keller, 1985 Alpheus polyxo De Man, 1909 Alpheus pontederiae Rochebrune, 1883 Alpheus pouang Christoffersen, 1979 Alpheus praedator De Man, 1908 Alpheus proseuchirus De Man, 1908 Alpheus pseudopugnax (Banner, 1953) Alpheus puapeba Christoffersen, 1979 Alpheus pubescens De Man, 1908 Alpheus pugnax Dana, 1852 Alpheus pustulosus Banner & Banner, 1968 Alpheus quasirapacida Chace, 1988 Alpheus randalli Banner & Banner, 1980 Alpheus rapacida De Man, 1908 Alpheus rapax Fabricius, 1798 Alpheus rectus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus ribeiroa Anker & Dworschak, 2004 Alpheus richardsoni Yaldwyn, 1971 Alpheus romensky Burukovsky, 1990 Alpheus roquensis Knowlton & Keller, 1985 Alpheus roseodigitalis Nomura & Anker, 2005 Alpheus rostratus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus ruber Alpheus rugimanus A. Milne-Edwards, 1878 Alpheus samoa Banner & Banner, 1966 Alpheus savuensis De Man, 1908 Alpheus saxidomus Holthuis, 1980 Alpheus schmitti Chace, 1972 Alpheus scopulus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus serenei Tiwari, 1964 Alpheus sibogae De Man, 1908 Alpheus simus Guérin-Méneville, 1856 Alpheus sizou Banner & Banner, 1967 Alpheus socialis Heller, 1862 Alpheus soelae Banner & Banner, 1986 Alpheus soror Bruce, 1999 Alpheus spatulatus Banner & Banner, 1968 Alpheus splendidus Coutière, 1897 Alpheus spongiarum Coutière, 1897 Alpheus stanleyi Coutière, 1908 Alpheus stantoni Banner & Banner, 1986 Alpheus staphylinus Coutière, 1908 Alpheus stephensoni Banner & Smalley, 1969 Alpheus strenuus Dana, 1852 Alpheus styliceps Coutière, 1905 Alpheus sublucanus (Forsskål, 1775) Alpheus sudara Banner & Banner, 1966 Alpheus sulcatus Kingsley, 1878 Alpheus suluensis Chace, 1988 Alpheus supachai Banner & Banner, 1966 Alpheus superciliaris Coutière, 1905 Alpheus talismani Coutière, 1898 Alpheus tasmanicus Banner & Banner, 1982 Alpheus tenuicarpus De Man, 1908 Alpheus tenuipes De Man, 1910 Alpheus tenuis W. Kim & Abele, 1988 Alpheus thomasi Hendrix & Gore, 1973 Alpheus tirmiziae Kazmi, 1974 Alpheus tricolor Anker, 2001 Alpheus triphopus Nobili, 1906 Alpheus tuberculosus Osorio, 1892 Alpheus tungii Banner & Banner, 1966 Alpheus umbo W. Kim & Abele, 1988 Alpheus utriensis Ramos & von Prahl, 1989 Alpheus vanderbilti Boone, 1930 Alpheus villosus (Olivier, 1811) Alpheus villus W. Kim & Abele, 1988 Alpheus viridari (Armstrong, 1949) Alpheus waltervadi Kensley, 1969 Alpheus websteri Kingsley, 1880 Alpheus wickstenae Christoffersen & Ramos, 1987 Alpheus williamsi Bruce, 1994 Alpheus xanthocarpus Anker, Hurt & Knowlton, 2008 Alpheus xishaensis R. Liu & Lan, 1980 Alpheus zimmermani Anker, 2007 Alpheus zulfaquiri Kazmi, 1982 Chú thích
wiki
trái|nhỏ|269x269px|Vị trí của đá Hải Sâm trong quần đảo. Đá Hải Sâm (tiếng Anh: Antelope Reef; , Hán-Việt: Linh Dương tiêu) là một rạn san hô vòng thuộc nhóm đảo Lưỡi Liềm của quần đảo Hoàng Sa. Đá này nằm cách đảo Quang Ảnh khoảng 1,5 hải lý (2,8 km) về phía đông và cách đảo Hữu Nhật khoảng 0,5 hải lý (0,9 km) về phía nam. Đá Hải Sâm là đối tượng tranh chấp giữa Việt Nam, Đài Loan và Trung Quốc. Hiện nay, Trung Quốc đang kiểm soát rạn vòng này. Đặc điểm Rạn san hô đá Hải Sâm dài khoảng 3 hải lý (5,6 km), rộng khoảng 2 hải lý (3,7 km) và chìm xuống nước khi thủy triều lên. Ở góc đông nam của ran san hô nổi lên một cồn cát cao 1 m so với mực nước biển và rộng 1,5 ha; Trung Quốc gọi nó là bãi cát Khuông Tử (tiếng Trung: 筐仔沙洲; bính âm: Kuāngzǎi Shāzhōu; Hán-Việt: Khuông Tử sa châu), có tọa độ địa lý là . Xã khu Linh Dương Xã khu Linh Dương là một đơn vị hành chính không chính thức (tương đương cấp thôn ở Việt Nam) được Trung Quốc thành lập năm 2010 trên địa phận đá Hải Sâm và đảo Hữu Nhật, thuộc Khu quản lý hành chính Quần đảo Vĩnh Lạc, quận Tây Sa, thành phố Tam Sa, tỉnh Hải Nam. Năm 2014, đảo Hữu Nhật được tách ra khỏi xã khu Linh Dương để thành lập xã khu Cam Tuyền. Chú thích Hình ảnh Hải Sâm
wiki
Bài làm 1 Trong dịp mừng sinh nhật của em, chị Hoa đã thật tâm lý đã tặng một chiếc hộp đựng bút rất xinh xắn và em cũng rất thích chiếc hộp bút này. Chiếc hộp bút của em cũng đã được làm bằng nhựa dẻo nên cũng rất nhẹ. Chiều dài của chiếc hộp bút này em lấy thước kẻ đo được thì nó được khoảng hai mươi phân, còn khi đo sang chiều rộng khoảng bảy, tám phân và về phần chiều cao khoảng ba phân mà thôi. Đặc biệt hơn em thấy được chính trên chiếc nắp hộp có hình ảnh của một người nhện mà em rất thích nữ, hình in đẹp lắm đi học các bạn của em cũng phải trầm trồ và khen chiếc hộp bút của em có hình đẹp. Chiếc nắp hộp như được mở ra, đóng vào một cách thật là dễ dàng. Khi nhìn vào trong lòng hộp có thể chứa được bốn năm cây bút các loại đã khéo léo được để ngăn nắp không bị mất đi đâu được. Đặc biệt chiếc hộp bút như cũng đã cùng cây thước nhỏ và vài thứ đồ lặt vặt khác để có thể phụ vụ đắc lực cho công việc học tập của em Có thể nói khi có một hộp đựng bút, chiếc cặp sách của em dường như cũng đã trở lên ngăn nắp hẳn lên. Khi mà bút dùng xong em đem cất vào hộp thật gọn gàng không sợ quên ở đâu hay rơi ở đâu mất. Mỗi khhi đến trường, muôn dùng loại bút nào như trong giờ vẽ chẳng hạn thì em chỉ cần lấy hộp bút ra là có ngay, tiện lợi biết bao. Em Luôn luôn yêu quý hộp bút ấy lắm vì nó là quà tặng của người thân, và đặc biệt hơn nó dường như cũng chính là của chị Hoa em đã tặng, hơn nữa gia đình mong muốn em học giỏi và chăm ngoan hơn nữa. Bài làm 2 Có thể thấy được rằng chính cái hộp bút là niềm kiêu hãnh của em. Hộp bút đẹp đẽ này của em chính là một trong những phần thưởng mà mẹ em mua cho em khi em có thành tích học tập tốt. Chiếc hộp bút bằng nhựa rất nhẹ và có một màu mận chín, trên đó có hình của một nàng công chúa với mái tóc vàng hoe thật là đẹp biết bao nhiêu. Chiếc hộp bút của em có hình chữ nhật có kích cỡ chiều dài, chiều rộng và chiều cao theo thứ tự đó chính là 18 X 6 X 2 (cm), được chia thành 4 ngăn thật là thận tiện biết bao nhiêu. Em cũng đã phân chia các ngăn ra chi tiết, đó là ngăn ngang để tẩy. Còn đâu 3 ngăn dọc để bút máy, những chiếc bút bi, bút chì, thước kẻ và cả chiếc com-pa đáng yêu của em nữa. Khi mà ở trong nắp hộp, em lúc này đây cũng đã dán bức tranh màu cắt ở họa báo “Vũ khúc bầy thiên nga” thật đẹp biết bao. Dường như em cũng đã thấy được cứ mỗi lần mở hộp bút ra, là em cũng như đã cảm thấy trong tâm hồn mình sáng bừng lên một giấc mơ đẹp đẽ biết bao nhiêu. Đó chính là giấc mơ mà em mơ được chim thiên nga chở đi chu du bốn cõi phương trời và cũng với nàng công chúa tóc vàng như bước dạo chơi. Và cũng chính là nhờ có cái hộp bút mà em có đầy đủ dụng cụ học tập. Thì lúc này em cũng đã không còn phải mượn thước kẻ của bạn Tân, mượn tẩy của bạn Ngọc… trong giờ học nữa.
vanhoc
Phạm Hữu Nhật (chữ Hán: 范有日; 1804 - 1854), tên thật là Phạm Văn Triều, là thế hệ thứ tư của thủy tổ họ Phạm (Văn) ở cù lao Ré (Lý Sơn, Quảng Ngãi) và là thủy quân chánh đội trưởng suất đội Hoàng Sa triều Nguyễn trong lịch sử Việt Nam. Tiểu sử Ông là người xã An Vĩnh, cù lao Ré, nay thuộc thôn Đông, xã An Vĩnh, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi và là con của ông Phạm Văn Nhiên và bà Dương Thị Lãng. Ngay từ khi còn trẻ, Phạm Hữu Nhật đã cùng ngư dân trong làng gia nhập đội Hoàng Sa. Sách Đại Nam thực lục (Chính biên, đệ nhị kỉ, quyển 165) chép rằng năm Minh Mạng thứ 17 (1836), bộ Công tâu vua cứ hàng năm thì cử người ra Hoàng Sa đo đạc thủy trình, vẽ bản đồ, cắm cột mốc, dựng bia và được vua phê chuẩn. Cũng trong năm này, khi nhận được tấu của bộ Công tâu về việc cử thủy quân, chánh đội trưởng Phạm Hữu Nhật vãng thám Hoàng Sa, vua Minh Mạng châu cải: "Báo gấp cho Quảng Ngãi thực thụ ngay, giao cho tên ấy [Phạm Hữu Nhật] nhận biên". Đại Nam thực lục (Chính biên, đệ nhị kỉ, quyển 6) còn cho biết nhà vua "sai suất đội thủy quân Phạm Hữu Nhật đưa binh thuyền đi, đem theo mười cái bài gỗ dựng làm dấu mốc. Một bài gỗ dài 5 thước rộng 6 tấc và dày 1 tấc; mặt bài khắc những chữ: "Minh Mạng Thập Thất Niên Bính Thân thủy quân chánh đội trưởng suất đội Phạm Hữu Nhật phụng mệnh vãng Hoàng Sa tương đồ chí thử, hữu chí đẳng tư" (tờ 25b), nghĩa là "Năm Minh Mạng thứ 17, năm Bính Thân, thủy quân chánh đội trưởng suất đội Phạm Hữu Nhật, vâng mệnh ra Hoàng Sa xem xét đo đạc, đến đây lưu dấu để ghi nhớ.)"" Sau khi đến nơi, đội của ông đã dừng lại cắm mốc, dựng bia chủ quyền, đo đạc thủy trình, trồng thêm cây cối, thu lượm hải vật ở từng điểm đảo. Mỗi lần ra Hoàng Sa, Phạm Hữu Nhật dẫn đầu từ năm đến sáu chiếc thuyền với khoảng mười người trên mỗi thuyền. Năm 1854, Phạm Hữu Nhật mất tích trên biển. Sau đó, gia đình và họ tộc đã an táng ông bằng một nấm mộ chiêu hồn không có hài cốt (tức mộ gió) tại thôn Đông làng An Vĩnh, bên cạnh ngôi mộ của cụ thủy tổ họ Phạm Văn, một trong sáu vị tiền hiền khai cư làng An Vĩnh trên đảo Lý Sơn. Từ đó về sau, các thế hệ luôn ghi nhớ công trạng của Phạm Hữu Nhật. Cụ thể, linh vị Phục vì vong Cao Bình Quận Phạm Hữu Nhật thần hồn chi linh vị của ông luôn hiện diện trong các miếu thờ lính Hoàng Sa cũng như tại lễ khao lề thế lính Hoàng Sa diễn ra vào ngày 20 tháng 2 âm lịch hàng năm. Ngày 28 tháng 3 năm 2005, tộc họ Phạm (Văn) ở thôn Đông, xã An Vĩnh, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi đã dựng bia cho Chánh đội trưởng thủy quân Phạm Hữu Nhật. Tên của ông được đặt cho một hòn đảo trong nhóm Lưỡi Liềm thuộc quần đảo Hoàng Sa. Xem thêm Hữu Nhật (đảo) Phạm Quang Ảnh Chú thích Liên kết ngoài Người dựng bia chủ quyền ở Hoàng Sa Hoàng Sa thời nhà Nguyễn Sinh năm 1804 Mất năm 1854 Người Quảng Ngãi Quan lại nhà Nguyễn
wiki
USS Dionne (DE-261) là một tàu hộ tống khu trục lớp Evarts được Hải quân Hoa Kỳ chế tạo trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Nó là chiếc tàu chiến duy nhất của Hải quân Mỹ được đặt theo tên Thiếu úy Hải quân Arthur Louis Dionne (1915-1942), người phục vụ trên tàu tuần dương hạng nặng và đã tử trận trong Trận Tassafaronga ngày 30 tháng 11, 1942. Nó đã phục vụ cho đến khi chiến tranh kết thúc, xuất biên chế vào ngày 18 tháng 1, 1946 và xóa đăng bạ vào ngày 7 tháng 2, 1946. Con tàu bị bán để tháo dỡ vào ngày 12 tháng 6, 1947. Dionne được tặng thưởng sáu Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II. Thiết kế và chế tạo Những chiếc thuộc lớp tàu khu trục Evarts có chiều dài chung , mạn tàu rộng và độ sâu mớn nước khi đầy tải là . Chúng có trọng lượng choán nước tiêu chuẩn ; và lên đến khi đầy tải. Hệ thống động lực bao gồm bốn động cơ diesel General Motors Kiểu 16-278A nối với bốn máy phát điện để vận hành hai trục chân vịt; công suất cho phép đạt được tốc độ tối đa , và có dự trữ hành trình khi di chuyển ở vận tốc đường trường . Vũ khí trang bị bao gồm ba pháo /50 cal trên tháp pháo nòng đơn có thể đối hạm hoặc phòng không, một khẩu đội 1,1 inch/75 caliber bốn nòng và chín pháo phòng không Oerlikon 20 mm. Vũ khí chống ngầm bao gồm một dàn súng cối chống tàu ngầm Hedgehog Mk. 10 (có 24 nòng và mang theo 144 quả đạn); hai đường ray Mk. 9 và tám máy phóng K3 Mk. 6 để thả mìn sâu. Dionne được đặt lườn tại Xưởng hải quân Boston ở Boston, Massachusetts vào ngày 27 tháng 1, 1943. Nó được hạ thủy vào ngày 10 tháng 3, 1943; được đỡ đầu bởi bà Lea A. Dionne, mẹ Thiếu úy Dionne, và nhập biên chế vào ngày 16 tháng 7, 1943 dưới quyền chỉ huy của Hạm trưởng, Thiếu tá Hải quân R. S. Paret. Lịch sử hoạt động Sau khi hoàn tất việc chạy thử máy và huấn luyện, Dionne khởi hành từ Boston, Massachusetts vào ngày 7 tháng 9, 1943 để hộ tống một đoàn tàu vận tải đi Norfolk, Virginia. Sau đó nó tiếp tục huấn luyện tại khu vực vịnh Chesapeake cho đến ngày 2 tháng 10, khi nó lên đường đi sang khu vực Mặt trận Thái Bình Dương. Đi đến Trân Châu Cảng vào ngày 26 tháng 10, nó đảm nhiệm vai trò cột mốc radar canh phòng ban đêm tại khu vực phụ cận Oahu cho đến ngày 15 tháng 11, khi nó lên đường đi sang khu vực quần đảo Gilbert. Nó đã hộ tống cho các tàu chở dầu phục vụ cho các đội đặc nhiệm tham gia Chiến dịch Galvanic nhằm chiếm đóng quần đảo Gilbert, cho đến khi nó quay trở về Trân Châu Cảng vào ngày 12 tháng 1, 1944 để sửa chữa. Tiếp tục phục vụ trong chiến dịch chiếm đóng quần đảo Marshall, từ ngày 4 tháng 2 đến ngày 1 tháng 3, Dionne đã hộ tống các đoàn tàu vận tải và canh phòng lối ra vào cảng tại Kwajalein. Sau khi được bảo trì tại Xưởng hải quân Mare Island, California từ ngày 9 tháng 3 đến 8 tháng 4, nó quay trở lại khu vực Kwajalein và Eniwetok để phục vụ hộ tống vận tải, rồi quay về Trân Châu Cảng vào ngày 10 tháng 5 để thực hành đổ bộ. Khởi hành từ Trân Châu Cảng vào ngày 1 tháng 6 để tham gia chiến dịch đổ bộ lên quần đảo Mariana, nó hoạt động tuần tra vào ban ngày và bảo vệ cho các tàu vận chuyển vào ban đêm; nó đã vớt bảy tù binh chiến tranh cùng một em bé Nhật Bản chín tuổi. Vào ngày 21 tháng 6, nó hộ tống cho thiết giáp hạm hoạt động bắn phá Saipan, rồi đi đến Eniwetok từ ngày 25 tháng 6 đến ngày 16 tháng 7 để tiếp liệu. Nó lại tham gia bắn phá xuống Guam trong các ngày 20 và 21 tháng 7 nhằm chuẩn bị cho cuộc đổ bộ lên đảo này, rồi ba ngày sau đó lại tiếp tục bắn phá Tinian, và tuần tra ngoài khơi đảo này cho đến khi quay trở về Trân Châu Cảng vào ngày 3 tháng 9. Rời Trân Châu Cảng vào ngày 23 tháng 9, Dionne hướng đến Ulithi cùng lực lượng đồn trú, và ở lại khu vực này từ ngày 8 đến ngày 24 tháng 10 để hoạt động tuần tra và hộ tống vận tải tại chỗ. Sau khi hộ tống tàu bè đi Eniwetok và Saipan, nó quay trở về Trân Châu Cảng vào ngày 23 tháng 11 trong thành phần hộ tống cho tàu ngầm , vốn bị hư hại do trúng mìn sâu Nhật Bản, và với tàu tiếp liệu tàu ngầm . Nó tiếp tục phục vụ thực tập chống tàu ngầm và huấn luyện đổ bộ tại khu vực quần đảo Hawaii cho đến ngày 20 tháng 1, 1945, khi nó bắt đầu hộ tống các đoàn tàu vận tải đi lại giữa Trân Châu Cảng và Eniwetok. Dionne khởi hành từ Eniwetok vào ngày 21 tháng 2 để đi Saipan và tiếp tục hướng đến Iwo Jima, nơi nó cho đổ bộ lực lượng đồn trú vào ngày 7 tháng 3. Nó tiếp tục ở lại khu vực Iwo Jima cho đến ngày 20 tháng 3, rồi lên đường quay trở về Trân Châu Cảng, đến nơi vào ngày 4 tháng 4. Nó lên đường bốn ngày sau đó để quay về vùng bờ Tây, đến San Francisco, California để được đại tu. Khi quay trở lại Trân Châu Cảng vào ngày 15 tháng 6, nó hộ tống các đoàn tàu vận tải đi Eniwetok và Ulithi, rồi rời Ulithi vào ngày 25 tháng 7 để hộ tống các tàu chở dầu phục vụ cho Đệ Tam hạm đội đang hoạt động không kích xuống các đảo chính quốc Nhật Bản. Nó làm nhiệm vụ này cho đến khi chiến tranh kết thúc. Từ ngày 4 tháng 9, Dionne hộ tống các tàu chở dầu phục vụ cho Đệ Thất hạm đội đang hoạt động tại biển Hoàng Hải và ngoài khơi Jinsen, Triều Tiên. Nó rời Jinsen vào ngày 5 tháng 10 để quay về vùng bờ Tây ngang qua Trân Châu Cảng, về đến San Francisco vào ngày 25 tháng 11. Dionne được cho xuất biên chế vào ngày 18 tháng 1, 1946; con tàu bị bán để tháo dỡ vào ngày 12 tháng 6, 1947. Phần thưởng Tham khảo Chú thích Thư mục Liên kết ngoài Lớp tàu hộ tống khu trục Evarts Khinh hạm và tàu hộ tống khu trục của Hải quân Hoa Kỳ Tàu hộ tống khu trục trong Thế Chiến II Tàu thủy năm 1943
wiki
"Un-Break My Heart" là một bài hát của nghệ sĩ thu âm người Mỹ Toni Braxton nằm trong album phòng thu thứ hai của cô, Secrets (1996). Nó được phát hành như là đĩa đơn thứ hai trích từ album vào ngày 7 tháng 10 năm 1996 bởi LaFace Records. Bài hát được viết lời bởi Diane Warren, trong khi phần sản xuất được đảm nhận bởi David Foster. Ban đầu, Braxton không muốn thể hiện nó, nhưng sau khi được chủ tịch hãng đĩa L.A. Reid ra sức thuyết phục, cô quyết định thu âm bài hát và đưa vào album. Đây là một bản R&B ballad kết hợp với những yếu tố của pop và soul với nội dung thể hiện nỗi day dứt của một người phụ nữ về mối tình đã qua, trong đó Braxton cầu mong người yêu quay về và sẽ bỏ qua tất cả những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô. Sau khi phát hành, "Un-Break My Heart" nhận được những phản ứng tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, trong đó họ đánh giá cao chất giọng của Braxton thể hiện trong bài hát. Nó còn gặt hái nhiều giải thưởng và đề cử tại những lễ trao giải lớn, bao gồm chiến thắng một giải Grammy cho Trình diễn giọng pop nữ xuất sắc nhất tại lễ trao giải thường niên lần thứ 39. "Un-Break My Heart" cũng đạt được những thành công vượt trội về mặt thương mại, đứng đầu các bảng xếp hạng ở Áo, Thụy Điển và Thụy Sĩ, và lọt vào top 10 ở hầu hết những quốc gia nó xuất hiện, bao gồm vuơn đến top 5 ở Bỉ, Canada, Đan Mạch, Phần Lan, Đức, Ireland, Hà Lan, Na Uy, Tây Ban Nha và Vương quốc Anh. Tại Hoa Kỳ, bài hát đạt vị trí số một trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 trong 11 tuần không liên tiếp. Tính đến nay, nó đã bán được hơn 10 triệu bản trên toàn cầu, trở thành một trong những đĩa đơn bán chạy nhất mọi thời đại. Video ca nhạc cho "Un-Break My Heart" được đạo diễn bởi Bille Woodruff, trong đó Braxton thể hiện sự đau thương trước sự ra đi đột ngột của người yêu, và nhớ lại khoảng thời gian họ bên nhau hạnh phúc. Nó đã nhận được hai đề cử tại giải Video âm nhạc của MTV năm 1997 cho Video xuất sắc nhất của nữ ca sĩ và Video R&B xuất sắc nhất, nhưng không thắng giải nào. Để quảng bá bài hát, Braxton đã trình diễn "Un-Break My Heart" trên nhiều chương trình truyền hình và lễ trao giải lớn, bao gồm Top of the Pops, giải thưởng Âm nhạc Billboard năm 1996 và giải thưởng Âm nhạc Mỹ năm 1997, cũng như trong tất cả những chuyến lưu diễn của cô kể từ khi phát hành. Được ghi nhận là bài hát trứ danh trong sự nghiệp của Braxton, bài hát đã được hát lại bởi một số nghệ sĩ, bao gồm Il Divo và Weezer. Danh sách bài hát Đĩa CD tại Hoa Kỳ "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "Un-Break My Heart" (bản tiếng Tây Ban Nha) – 4:32 Đĩa CD maxi tại Hoa Kỳ "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "Un-Break My Heart" (Soul-Hex Anthem Vocal) – 9:36 "Un-Break My Heart" (Classic Radio phối) – 4:26 "Un-Break My Heart" (bản album không lời) – 4:44 Đĩa 12" tại Hoa Kỳ A1. "Un-Break My Heart" (Soul-Hex Anthem Vocal) – 9:38 A2. "Un-Break My Heart" (Soul-Hex No Sleep Beats) – 3:56 A3. "Un-Break My Heart" (Acappella) – 3:50 B1. "Un-Break My Heart" (Frankie Knuckles - Franktidrama Club phối) – 8:40 B2. "Un-Break My Heart" (Frankie Knuckles - Classic Radio phối) – 4:26 Đĩa CD tại châu Âu "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "You're Makin' Me High" (bản Radio chỉnh sửa) – 4:07 Đĩa CD tại Vương quốc Anh "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "You're Makin' Me High" (Norfside phối lại) – 4:19 "How Many Ways" (R. Kelly phối lại) – 5:46 "Un-Break My Heart" (bản tiếng Tây Ban Nha) – 4:32 Đĩa CD maxi tại châu Âu "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "Un-Break My Heart" (Frankie Knuckles Radio phối) – 4:29 "Un-Break My Heart" (Frankie Knuckles Franktidrama phối) – 8:38 "Un-Break My Heart" (Soul-Hex Anthem Vocal) – 9:36 "Un-Break My Heart" (Soul-Hex No Sleep Beats) – 3:56 Đĩa CD maxi tại Úc "Un-Break My Heart" (bản album) – 4:30 "You're Makin' Me High" (Norfside phối lại) – 4:19 "How Many Ways" (R. Kelly phối lại) – 5:46 "Un-Break My Heart" (Classic Radio phối) – 4:26 "Un-Break My Heart" (Soul-Hex Sleep Beats) – 3:56 Xếp hạng Xếp hạng tuần Xếp hạng mọi thời đại Xếp hạng cuối năm Xếp hạng thập niên Chứng nhận Lịch sử phát hành Phiên bản tại Việt Nam Năm 1997, ca sĩ Thu Phương của Việt Nam đã ra mắt đĩa đơn đầu tay của cô bằng phiên bản song ngữ Anh-Việt của ca khúc này. Bài hát được sản xuất bởi nhạc sĩ Nguyễn Hà và được nhạc sĩ Đỗ Quang viết lời Việt. Đĩa đơn cũng trở thành đĩa đơn đầu tiên của một ca sĩ Việt Nam được thực hiện theo tiêu chuẩn MTV Châu Á. Nó cũng được Quỹ Văn Hóa & Đài truyền hình Việt Nam chứng nhận là Đĩa hát Vàng năm 1997 khi tiêu thụ được 20.000 bản. Danh sách bài hát Un-Break My Heart - 4: 07 You (track bổ sung) - 4: 43 Chứng nhận Xem thêm Danh sách đĩa đơn bán chạy nhất thế giới Danh sách đĩa đơn quán quân Hot 100 năm 1996 (Mỹ) Danh sách đĩa đơn quán quân Hot 100 năm 1997 (Mỹ) Tham khảo Nguồn Liên kết ngoài Bài hát năm 1996 Đĩa đơn năm 1996 Bài hát của Toni Braxton Bài hát của Il Divo Đĩa đơn quán quân Billboard Hot 100 Đĩa đơn quán quân Billboard Adult Contemporary Đĩa đơn quán quân Billboard Hot Dance Club Songs Đĩa đơn quán quân European Hot 100 Singles Đĩa đơn quán quân tại Áo Đĩa đơn quán quân tại Thụy Điển Đĩa đơn quán quân tại Thụy Sĩ Bài hát viết bởi Diane Warren Pop ballad R&B ballad Ballad thập niên 1990 Đĩa đơn năm 1997 Đĩa đơn của Thu Phương
wiki
Trong toán học, đặc biệt là trong đại số, một vành đa thức là một vành tạo bởi tập các đa thức một hay nhiều biến với hệ số trong một vành R hay một trường k nhất định. Nó là một R-đại số (hay k-đại số). Định nghĩa (trường hợp đơn biến) Định nghĩa (trường hợp đa biến) Cấu trúc phân bậc Các thuộc tính truyền từ đến Vành đa thức không giao hoán Với một vành đa thức, các tích X · Y và Y · X được định nghĩa đơn giản là bằng nhau. Một khái niệm tổng quát hơn về vành đa thức thu được khi hai tích này được coi là khác nhau. Chính thức, vành đa thức n biến không giao hoán với hệ số trong vành R là vành monoid R[N], trong đó N là monoid tự do sinh bởi n chữ cái, với phép nhân cho bởi viết liên tiếp. Các hệ số không cần giao hoán với nhau. Các biến cũng không cần giao hoán với nhau. Nhưng hệ số giao hoán với biến. Tham khảo Lang, Serge (2002), Algebra, Graduate Texts in Mathematics, 211 (Revised third ed.), New York: Springer-Verlag, ISBN 978-0-387-95385-4, MR 1878556 Đa thức Lý thuyết vành Đại số giao hoán
wiki
Vương Dụ Nhân Tình Ảo Dịch giả : Nguyễn Tuấn Anh ấy đi xem phim rồi đem lòng yêu một nữ diễn viên đóng vai chính trong bộ phim đó. Thế rồi tình yêu sẽ ra sao nhỉ ? Nữ diễn viên đóng vai chính trong phim đã hút mất hồn anh. Xưa nay, anh chưa từng gặp một cô gái nào có nhan sắc nghiêng nước, nghiêng thành làm anh mê mệt đến thế. Trên màn ảnh, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của cô diễn viên đó khiến cho trái tim anh xốn xang, thổn thức. Bộ phim chiếu ở rạp chưa tới một tuần mà anh đã đi xem tới ngót hai chục lần. Khách xem phim đông là vậy mà cô nhân viên xé vé vẫn nhớ mặt anh. Cô nhìn anh chăm chú và trên môi cô thóang nét cười. Anh quyết định sẽ đi tìm và làm quen với cô diễn viên xinh đẹp đó. Nhưng khi hỏi thăm thì mới hay cô ấy đã chết trong một tai nạn giao thông chỉ lưư lại nụ cười mê hồn và dáng vẻ yêu kiều vĩnh hằng trên màn bạc, nghĩa là anh chỉ còn có thể gặp được cô trong rạp chiếu phim mà thôi. Kể từ khi đem lòng yêu cô nữ diễn viên trong phim, anh không bỏ sót một buổi chiếu nào bất kể là sáng, trưa hay chiều, tối. Người tới rạp xem đã thưa dần. Hôm nay là buổi chiếu cuối cùng , ngày mai sẽ chiếu sang phim khác. Điều đó có ý nghĩa là anh phải chia tay với người mình yêu. Anh hỏi người bán vé phim này rồi sẽ chiếu ở đâu ? Anh quyết định lên gặp giám đốc rạp chiếu bóng để điều đình mua lại bộ phim này. Giám đốc chiếu bóng cho anh biết sau khi chiếu xong bộ phim này sẽ đưa vào kho lưư trữ. Chiếu hết buổi hôm nay thì còn lâu mới chiếu lại. Nghe được câu chuyện giữa anh và giám đốc, một cô nhân viên của rạp, mắt đeo kính mát lấy làm lạ nói : _ Thực ra phim này cũng xòang thôi, có gì đặc sắc lắm đâu !Rồi đến một lúc nào đó, rạp cũng loại đi ấy mà ! Mắt anh như bốc lửa nhìn cô gái vừa nói khiến cô luống cuống, cúi mặt xuống, hai má đỏ bừng... Anh vào rạp xem buổi chiếu cuối cùng trong lòng đau xót, tuyệt vọng. Cô nhân viên xé vé vô tình không nhận ra sự đổi thay tình cảm trên gương mặt anh nên bật cười thành tiếng. Anh định nổi khùng cho cô ta một trận nhưng anh chưa kịp hành động thì cô xé vé nói nhỏ với anh : _ Cô ấy đã vào rạp rồi đó anh ạ ! Cô xé vé nói vẻ mặt tỏ ra mình đã biết hết câu chuyện rồi . Anh hốt hoảng hỏi lại : _ Cô bảo ai đã vào rạp rồi ? _ Cô gái mặc áo chòang xám ấy ! Anh và cô ấy ngày nào mà chẳng hẹn nhau tới đây. Hai người ngày nào mà chẳng xem phim đến mấy lần đấy thôi. Anh tỏ vẻ thất vọng vì biết cô xé vé đã nhầm lẫn mà nói những chuyện không đâu. Nhưng cô lại nói thêm: _ Hẹn hò nhau mà đến rạp chiếu bóng mà làm gì ? Sao không cùng nhau đến thuê khách... Biết mình lỡ lời , cô rụt cổ, lè lưỡi rồi im lặng quay mặt đi Anh biết cô xé vé đã hiểu lầm nên anh không trách cứ gì cô. Anh nghĩ : " Chắc là thấy mình đi xem quá nhiều nên cô ấy mới hiểu lầm mình đi xem với mục đích khác. Như vậy nghĩa là trên đời này cũng có một cô gái có tình cảm cuồng nhiệt như mình. Vậy thì tại sao mình không tranh thủ cơ hội này mà làm quen với cô ta ? " Nghĩ vậy anh hỏi cô nhân viên xé vé : _ Này cô ..., cô ấy vào đã lâu chưa ? _ Vừa mới vào xong ! Không kịp nghe hết câu, anh vội lao vào trong rạp. Trong rạp không một bóng người. Anh cố căng mắt nhìn ra xung quanh. Nào có ai ? Anh thở dài và nặng nề ngồi xuống ghế. Trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Đèn trong rạp tắt dần, xung quanh tối như hũ nút. Anh ngồi chờ thời khắc cô diễn viên chính mà anh yêu thương xuất hiện trên màn bạc. Bỗng có tiếng nói không phải từ trên màn ảnh mà ngay ở cạnh anh : _ Anh ...anh chờ em sao ? Anh kinh ngạc nhìn sang bên có tiếng nói thì thấy người ngồi bên cạnh mình chính là cô diễn viên chính mặc áo chòang xám đang mỉm cười với anh. Lúc này, anh quên mất là cô đã bị tai nạn giao thông và đã không còn trên cõi đời này. Anh chỉ lấy làm lạ là sao cô lại xuống ngồi ngay ở ghế bên cạnh anh. Niềm vui sướng dâng trào. Anh không kịp hỏi gì mà chỉ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cô. Anh sợ sau khi hết phim, cô lại biến mất thì biết bao giờ gặp lại. Cô cứ để yên bàn tay nhỏ bé của mình trong bàn tay của anh. Cô nhìn anh đắm đuối... _ Thật là lạ, hết phim rồi mà sao không thấy người nào ra thế nhỉ ? Sau khi chiếu hết phim, cô xé vé tay mang chổi, tay xách cái sọt đựng rác vào rạp, miệng lẩm bẩm : _ Rõ ràng là có người vào rạp mà sao không thấy người nào nhỉ ? ** Truyện ngắn của Vương Dụ Nhân ( Trung Quốc ) Nguyễn Tuấn dịch từ " Thanh niên văn học " Mục lục Tình Ảo Tình Ảo Vương Dụ NhânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: CXVNĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 30 tháng 6 năm 2005
vanhoc
Helena Dragaš (, Jelena Dragaš; , Elenē Dragasē; 1372 – 1450) là Hoàng hậu vợ của Hoàng đế Đông La Mã Manuel II Palaiologos. Bà được tôn kính như một vị thánh của Giáo hội Chính Thống giáo Hy Lạp và Giáo hội Chính Thống giáo Serbia dưới tên Saint Hypomone (Ὑπομονὴ), dịch sang tiếng Anh là Thánh Patience. Gia đình Helena là con của Konstantinos Dragaš thuộc dòng quý tộc Dejanović. Konstantinos là một tiểu vương Serbia, cai trị một trong những công quốc nổi lên sau sự tan rã của Đế quốc Serbia, trung tâm đặt tại Velbăžd (Kyustendil). Mẹ bà là người vợ vô danh đầu tiên của Konstantinos (không phải người vợ thứ hai của ông, mẹ kế của Helena là Eudokia xứ Trebizond). Mẹ kế của bà là con gái của Alexios III xứ Trebizond và Theodora Kantakouzene, và góa phụ Tadjeddin Pasha xứ Sinop, Emir xứ Limnia. Cha của bà tử trận vào năm 1395 trong trận Rovine, trong khi chiến đấu dưới trướng Sultan Bayezid I của Đế quốc Ottoman nhằm trấn áp quân phiến loạn Mircea I xứ Wallachia. Hoàng hậu Bà nổi tiếng với vẻ đẹp, lòng mộ đạo, tài trí và công minh. Chồng bà (khi làm cựu hoàng đế) đã trở thành một tu sĩ với tên Matthiew (Ματθαῖος). Sau khi ông mất vào ngày 21 tháng 7 năm 1425, bà cũng trở thành một nữ tu tại Tu viện Kyra Martha và lấy pháp danh tại đó. Bà đã giúp xây dựng một ngôi nhà dành cho người già với cái tên "Niềm hy vọng của sự tuyệt vọng". Ngôi nhà được đặt tại Tu viện Thánh Gioan ở Petrion, nơi lưu giữ các di tích của Thánh Patapius thành Thebes. Helena qua đời vào ngày 23 tháng 3 năm 1450 ở Constantinopolis và được Giáo hội Chính Thống giáo Hy Lạp phong thánh. Hồi úc về bà được tưởng nhớ vào ngày 29, ngày thành Constantinopolis rơi vào tay người Thổ và sự tuẫn tiết của người con Konstantinos XI Palaiologos. Đầu lâu của bà được xem như một thánh tích và giữ gìn trong Tu viện Thánh Patapios ở Loutraki, Hy Lạp. Hôn nhân Vào ngày 10 tháng 2 năm 1392, Helena kết hôn với Manuel II Palaiologos. Họ có vài đứa con. Danh sách theo thứ tự sinh của nhà sử học George Sphrantzes đưa ra: Một người con gái. Được nhắc đến như là trưởng nữ nhưng không có tên. Có thể nhầm lẫn với Isabella Palaiologina, một người con gái ngoài giá thú của Manuel II sau này được gả cho Ilario Doria. Konstantinos Palaiologos. Chết trẻ. Johannes VIII Palaiologos (18 tháng 12, 1392 – 31 tháng 10, 1448). Hoàng đế Đông La Mã, 1425–1448. Andronikos Palaiologos, Lãnh chúa xứ Thessalonike (mất 1429). Một người con gái thứ hai. Còn không có tên trong thư tịch. Theodore II Palaiologos, Lãnh chúa xứ Morea (mất 1448). Michael Palaiologos. Chết trẻ. Konstantinos XI Dragases Palaiologos (8 tháng 2, 1405 – 29 tháng 5, 1453). Despotēs xứ Morea và sau là Hoàng đế Đông La Mã cuối cùng, 1448–1453. Demetrios Palaiologos (1407–1470). Despotēs xứ Morea. Thomas Palaiologos (1409 – ngày 12 tháng 5 năm 1465). Despotēs xứ Morea. Gia phả Chú thích Tham khảo "Life, akolouthia, paraklitikos kanonas and egomia of the holy mother ‘’Saint Hypomone" [Dr. Charalambos Busias, edition of Holy Monastery of Saint Patapios, Loutraki 1999] "Saint Hipomoni: History and asmatiki akolouthia" [Archpriest Makrystathis Sotirios, Athens, 1993] "Kanon parakletikos & Hairetistirioi oikoi to the Blessed Mother's Saint Hypomone" [Dr. Charalambos Busias, edition of the Holy Monastery of Saint Patapios Loutraki 2007 "The Holy Monastery of Saint Patapios in Loutraki" [edition of the Metropolis of Corinth, Sikyon, Zemenou, Tarsus and Polyfengous, 2012]. «The Greek Monasteries» [Ev. Lekkou, Ihnilatis, Athens, 1995]. "Agiologio of Orthodoxy," [Christos Tsolakidis, Athens, 2001 edition] «O Megas Synaxaristis of the Orthodox Church" Saint Patapios, p. (254) - (261) [m Victoras Mattheos, 3rd edition, Metamorfosi Sotiros Monastery, Athens, 1968] "Saint Patapios" [Stylianos Papadopoulos, professor of the University of Athens, Holy Monastery of Saint Patapios, Loutraki, Greece, edition 2006). "St. Patapios and his miracles," [Dr. Charalambos Busias, edition of Holy Monastery of Saint Patapios Loutraki 2004] "Deltos of Miracles of our miraculous father St. Patapios" [Dr. Charalambos Busias, edition of Holy Monastery of Saint Patapios 4th Edition, Loutraki 2011] Liên kết ngoài Information about St Hypomone from the Church of Sparta http://www.impantokratoros.gr/agiaypomoni.el.aspx http://www.globalusers.com/monastir_eng.htm Sinh năm 1372 Mất năm 1450 Vương triều Palaiologos Hoàng hậu Đông La Mã Nhân vật Đông La Mã thế kỷ 14 Nhân vật Đông La Mã thế kỷ 15 Hoàng gia Serbia thế kỷ 14 Hoàng gia Serbia thế kỷ 15 Nữ tu Chính Thống giáo Đông phương Nữ thánh Chính Thống giáo Đông phương Phụ nữ Serbia thời Trung Cổ Thánh Chính Thống giáo Đông phương
wiki
Giáo án điện tử Theo tài liệu "Những vấn đề chung về đổi mới giáo dục THCS - môn Tin học" do Vụ Giáo dục Trung học - Bộ Giáo dục và Đào tạo phát hành năm 2007 (trang 95) thì "Giáo án điện tử có thể hiểu là giáo án truyền thống của giáo viên nhưng được đưa vào máy vi tính – giáo án truyền thống nhưng được lưu trữ, thể hiện ở dạng điện tử. Khi giáo án truyền thống được đưa vào máy tính thì những ưu điểm, thế mạnh của CNTT sẽ phát huy trong việc trình bày nội dung cũng như hình thức của giáo án. Như vậy, giáo án điện tử không bao hàm có ứng dụng hay không việc ứng dụng CNTT trong tiết học mà giáo án đó thể hiện." Giáo án điện tử là bản thiết kế cụ thể toàn bộ kế hoạch hoạt động dạy học của giáo viên trên giờ lên lớp, toàn bộ hoạt động dạy học đó đã được số hóa và minh họa bằng các dữ liệu đa phương tiện (multimedia) một cách trực quan, có cấu trúc chặt chẽ và logic được quy định bởi cấu trúc của bài học. Giáo án điện tử là một tập hợp các bài giảng điện tử được người dạy thiết kế để người học có thể giao tiếp trực tiếp với thiết bị (ở đây là máy tính) và hoạt động dựa trên những gì đã được người dạy lập trình trước, và người dạy lúc này không cần phải giao tiếp trực tiếp với người học nữa. Qua đó người học có thể rút ra kiến thức cho bản thân mình. Một giáo án điện tử hay phải đảm bảo một số yếu tố như: sức thu hút đối với người dùng, lượng kiến thức đưa vào đó có phù hợp với người dùng chưa, kiến thức mở rộng có đáp ứng được nhu cầu của người học không v.v. Tham khảo Phương pháp giáo dục
wiki
iPod Touch thế hệ thứ bảy (được bán trên thị trường là iPod touch và được biết đến với cái tên thông thường là iPod touch 7 hoặc iPod touch (2019)) là một thiết bị cảm ứng đa năng được Apple Inc. thiết kế và bán trên thị trường với màn hình cảm ứng giao diện người dùng dựa trên. Nó là thế hệ kế tiếp cho iPod touch (thế hệ thứ 6), và là bản cập nhật lớn cho iPod touch kể từ năm 2015. Nó được phát hành trên trang web Apple Store vào ngày 28 tháng 5 năm 2019 và ngừng sản xuất vào ngày 10 tháng 5 năm 2022. Đây là sản phẩm cuối cùng trong dòng IPod. Tính năng Phần mềm iPod touch thế hệ thứ bảy chạy iOS, hệ điều hành di động của Apple. UI của iOS dựa trên khái niệm thao tác trực tiếp, sử dụng cử chỉ đa chạm. Các yếu tố điều khiển giao diện bao gồm thanh trượt, công tắc và nút. Tương tác với HĐH bao gồm các cử chỉ như vuốt, chạm, chụm và chụm ngược, tất cả đều có định nghĩa cụ thể trong ngữ cảnh của hệ điều hành iOS và giao diện Multi-Touch của nó. Gia tốc kế được một số ứng dụng sử dụng để phản hồi rung thiết bị (một kết quả phổ biến là lệnh hoàn tác) hoặc xoay theo chiều dọc (một kết quả phổ biến là chuyển từ chế độ dọc sang chế độ nằm ngang). iPod touch thế hệ bảy được giới thiệu vào ngày 28 tháng 5 năm 2019, chạy phiên bản iOS 12.3.1. Nó có thể phát nhạc, phim, chương trình truyền hình, audiobook và podcast và có thể sắp xếp thư viện phương tiện theo bài hát, nghệ sĩ, album, video, danh sách phát, thể loại, nhà soạn nhạc, podcast, sách nói và các album tổng hợp. Cuộn theo danh sách được thực hiện bằng cách vuốt một ngón tay ngang qua màn hình. Ngoài ra, điều khiển tai nghe có thể được sử dụng để tạm dừng, phát, bỏ qua và lặp lại các bản nhạc. Tuy nhiên, EarPods đi kèm với iPod touch thế hệ thứ bảy không bao gồm các nút điều khiển từ xa hoặc micrô. Phiên bản này hỗ trợ từ IOS 13 cho đến IOS 15, nhưng không hỗ trợ IOS 16. Con chip Apple A10 trong iPod touch thế hệ thứ 7 cho phép các tính năng cao cấp hơn so với các thiết bị tiền nhiệm. Điều này bao gồm các ứng dụng ARKit và chức năng gọi FaceTime nhóm. Phần cứng iPod touch thế hệ thứ bảy có bộ xử lý Apple A10 và bộ đồng xử lý chuyển động M10. Đây là bộ vi xử lý tương tự được sử dụng trong iPhone 7 và iPad thế hệ thứ 6. Tuy nhiên, nó được giảm ép xung từ 2,34 GHz thành 1,63 GHz, khiến iPod touch yếu hơn các thiết bị khác có cùng loại chip. iPod touch thế hệ thứ bảy có hệ thống camera phía trước và phía sau giống như iPod touch thế hệ thứ sáu. Nó bao gồm một camera 8 MP phía sau, có khả năng quay video ở độ phân giải 1080p 30 fps và slow-motion ở 720p 120 fps. Máy ảnh cũng hỗ trợ các tính năng chụp khác nhau, chẳng hạn như chụp liên tục, HDR và ảnh panorama. Camera trước là camera FaceTime HD có khả năng chụp ảnh 1.2MP và quay video ở 720p 30 fps. Camera này cũng có tính năng HDR tự động để quay video và khả năng chụp liên tục. Thiết bị này là chiếc iPod touch đầu tiên và duy nhất có lựa chọn bộ nhớ lưu trữ 256 GB, dung lượng cao nhất từng được cung cấp trên iPod, vượt qua dung lượng 160GB của iPod Classic thế hệ thứ sáu, đã ngừng sản xuất vào năm 2014. Đây cũng là iPod duy nhất có thể hiển thị dung lượng pin mà không cần jailbreak. Thiết kế Thiết kế bề ngoài của iPod touch thế hệ bảy cũng tương tự như thế hệ tiền nhiệm, tuy nhiên loại chữ được dùng cho logo của iPod touch ở mặt sau được đổi thành font San Francisco. Phụ kiện iPod touch thế hệ thứ bảy đi kèm với EarPods và cáp sạc Lightning to USB. Thiết bị cũng hỗ trợ AirPods và EarPods với cổng Lightning. Tham khảo Sản phẩm được giới thiệu năm 2019 IOS
wiki
Đề bài: Tả một bác nông dân đang cày ruộng Bài làm Nói đên bác nông dân đang cày ruộng, em nhớ đến bác Tám ở quê ngoại. Bác là một nông dân cần cù chất phát, bác chuyên đi cày thuê kiếm cơm, nên bác là người sử dụng cày rất thành thạo. Em biết được bác là nhờ hôm Trung thu về thăm quê ngoại. Hôm ấy, trên đường em phải qua một cánh đồng rộng mênh mông. Em đang ngồi trên xe mà lòng cứ nôn nao mong chóng về gặp ngoại. Nhưng mà oái ăm thay, giữa đường xe bị hỏng nên em phải đi bộ qua con đường khá dài. Chính trên con đường này, em được làm quen với bác Tám cày ruộng. Tiếng “ví tá” của bác làm em chú ý và tìm cách làm quen. Bác trạc năm mươi tuổi. Khác với những người ở phố, bác có một thân hình cường tráng, vạm vỡ rắn chắc làm sao. Gương mặt bác trông hơi khắc khổ: da sạm nắng, tay chân chắc nịch bị phủ một lớp bùn đất vì bác đang cày. Quần bác xắn cao, đôi tay nhanh nhẹn chỉ lái cặp trâu. Một tay bác nắm sợi dây đang mắc vào mũi trâu, còn tay kia thì nắm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng không đi. Mồ hôi bác đang đầm đìa nhỏ giọt, miệng bác luôn “ví thá, tá ví” làm em thấy lạ tai. Hai con trâu đi chậm chạp vì phải kéo cá lưỡi cày lật bao nhiêu lớp bùn đất. Lúc ấy trong ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó đê lại trong nước những hình xoắn tròn to, rồi nhỏ dần dần. Bác cày rất kĩ. Không để sót khoảnh đất nào. Nhìn cách làm, em thấy được đức tính kĩ lưỡng của bác. Tả một bác nông dân đang cày ruộng Khi cày gần nửa đám ruộng, bác nghỉ giải lao. Lúc đó, bác đến một gốc cây đa, nằm gác chăn lên rễ cây để nghỉ, mắt bác lim dim như muốn ngủ. Lúc này hai con trâu đang vẫy đuôi gặm cỏ. Khi bác tiếp tục công việc, trời đã nắng gắt. người và vật bắt đầu thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại. Em thấy thương và cảm phục bác làm sao. Nhìn những hàng đất cày thành luống trông rất đẹp dưới nắng trưa, em nhớ đến câu tục ngữ: Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng. Hình ảnh vất vả trên đồng ruộng của bác Tám theo em mãi về thành phố đến hôm nay.
vanhoc
Viết đoạn văn ngắn tả cái cặp sách Gợi ý Đầu năm học mới, mẹ mua cho em một chiếc cặp sách rất đẹp. Cặp làm bằng nhựa cứng và vải màu hồng nhạt. Bên hông cặp có hai ngăn mềm dùng để đựng nước và ô che mưa. Mở cái nắp màu hồng có bọc mica trắng ra, em thấy bên trong có tận ba ngăn lớn. Hai ngăn hở và một ngăn được đóng lại bằng một chiếc khoá nhỏ. Ngăn này em sẽ để đựng túi bài kiểm òn có mộttra và thẻ học sinh. Hai ngăn hở kia một cái đựng vở và một cái đựng bút. Bên mép ngoài cặp có ngăn nhỏ bằng lưới, em sẽ đựng khăn đỏ ở đó cho dễ lấy. Và hai ô vải nhỏ gần đấy sẽ là nơi cư trú lâu dài của những chiếc bút kim tinh và bút chì. Vanmau.edu.vn Xem thêm: Nghị luận về tình yêu quê hương
vanhoc
Curcuma meraukensis là một loài thực vật có hoa trong họ Gừng. Loài này được Theodoric Valeton mô tả khoa học đầu tiên năm 1913. Mẫu định danh: Versteeg n. 1953. Từ nguyên Tính từ định danh meraukensis lấy theo tên huyện Merauke, nơi thu thập mẫu vật. Phân bố Loài này tìm thấy ở miền nam đảo New Guinea, trong huyện Merauke, đông nam tỉnh Papua, Indonesia. Mô tả Cây cao tới 40 cm. Thân rễ hình cầu nhỏ, không phân nhánh. Rễ ngắn với các củ hình thoi ép dẹp ở tận cùng. Lá hình elip hoặc thuôn dài, cuống trung bình, nhẵn nhụi, dài 20–30 cm, cuống dài 8–12 cm. Cụm hoa ở giữa, mào màu tía dài 15 cm, rộng 5 cm. Lá bắc hoa dài 3,2 cm, rộng 2 cm, hình trứng ngược, đỉnh thuôn tròn, có mấu nhọn, hợp sinh đến giữa. Lá bắc mào hình mác, dài 5,5 cm rộng 1,8 cm, đỉnh tù, có mấu nhọn, hợp sinh ở đáy tới 0,8 cm, cả hai mặt có lông tơ mịn, non màu tía, già xanh lục. Lá bắc con ngắn. Hoa dài 4,5 cm, màu vàng nhạt. Bầu nhụy rậm lông. Đài hoa 3 răng, răng lưng có gờ, rậm lông; các răng bên hình trứng ngắn tù, nhẵn nhụi, dài 1,2 cm. Ống tràng dài 1,5 cm, vòng rậm lông và dày. Thùy lưng môi dài, có nắp dài 3 mm, nhiều lông. Cánh môi hình trứng, dài rộng 1,2 cm. Nhị lép thuôn rất dài, xấp xỉ dài bằng cánh hoa lưng, 2 lần dài hơn nhị hoa, thuôn dài-thuôn tròn, dài 1,4-1,6 cm rộng 0,6 cm. Nhị ngắn, cựa thẳng, 2 lần ngắn hơn mô vỏ bao phấn. Phần phụ liên kết thuôn tròn, tách biệt (0,5 mm). Chú thích M Thực vật được mô tả năm 1913 Thực vật Indonesia
wiki
Paweł Małaszyński (sinh ngày 26 tháng 6 năm 1973) là một diễn viên truyền hình và diễn viên điện ảnh người Ba Lan. Anh cũng là thủ lĩnh của ban nhạc "Cochise". Tiểu sử Paweł Małaszyński sinh tại Szczecinek. Khi còn là một thiếu niên, anh tham gia câu lạc bộ điện ảnh "Projektor" nôi tiếng ở Białystok. Năm 2002, Paweł Małaszyński tốt nghiệp Học viện nghệ thuật sân khấu quốc gia AST - chi nhánh Wrocław. Thành tích nghệ thuật Weekend (2010) Guardians of the Galaxy - Peter Quill / Star-Lord (lồng tiếng Ba Lan) Teraz albo nigdy! (2008) - Paweł Małaszyński Latający Cyprian (2008) - Martin Trzeci oficer (2008) - Jacek Wielgosz "Grand" Twarzą w twarz (2007) - Wiktor Waszak "Ważka" Katyń (2007) - Piotr Baszkowski Świadek koronny (2007) - Marcin Kruk Tajemnica Twierdzy Szyfrów (2007) - Johann Jorg Oficerowie (2006) - Jacek Wielgosz "Grand" Stowarzyszenie (2005) - Mareczek Oficer (2004-2005) - Jacek Wielgosz "Grand" Magda M. (2005-2007) - Piotr Korzecki Biała sukienka (2003) - Damian Przeździecki M jak miłość (2003) - Marcin Polański-Van Burgen Na dobre i na złe (2002) - Łukasz Sadowski Pianista (2002) Kameleon (2001) Wiedźmin (2001) Tham khảo Liên kết ngoài Sinh năm 1973 Nhân vật còn sống Diễn viên Ba Lan Nam diễn viên điện ảnh Ba Lan Nam diễn viên truyền hình Ba Lan
wiki
Một Danna Giao hưởng số 7 7 nốt nhạc để xây dựng nên bản giao hưởng. 7 kì quan kiến trúc. 7 sắc cầu vồng. Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Quay tròn ra màu trắng. Trắng là gì? Là ngược với đen. Đen là gì? Là ngược với trắng. Trắng là gì? Là không phải đen. Không phải đen là gì? Là trắng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím… À còn màu nâu, màu của phát xít. À còn màu nâu, màu của đất mẹ. À còn màu nâu, màu của áo bà ba. À, vẫn là màu nâu, màu của thầy tăng. Thầy tăng theo đạo Phật. Phật ngồi 49 ngày dưới gốc cây bồ đề. 49 là bình phương của 7. 7 gầm trời. 7 đường ra đi. 7 cõi đi về. 7 kiếp người lăn lộn trong đấu tranh tàn khốc. 7 lần cất tiếng khóc chào đời. Lần nào chào đời cũng phải khóc, khóc, khóc, khóc, khóc, khóc, khóc. Khóc thì mới thở được, mới sống được. Sự sống bắt đầu bằng nước mắt. Trẻ con khóc. 7 dòng nước mắt. 7 con mắt nhìn lên chữ vạn trong chùa. 7 cái gương soi dấu thập ngoặc của nước Đức. Người đệ tử Phật gia đeo chữ vạn lên ngực. Người lính phát xít gắn dấu thập ngoặc trên đầu. Người lính vui mừng. Chỉ huy nghiêm nghị. Đại tá nhìn lên cầu vai. Đại tướng bốn sao. Năm sao. Sáu sao. Bảy sao. 7 sao. 7 ngôi sao trên bầu trời phương Bắc. 7 ngọn pháo sáng. 7 tiếng pháo nổ. 7 tiếng trẻ con khóc. 7 tấm thân non nớt trần truồng. Chết đói. Mắt hau háu. Cô gái gầy gò xanh xao. Cũng trần truồng. Tấm váy rách toang thành 7 mảnh. 7 dòng máu trào ra giữa hai chân cô gái. 7 tên lính. 7 con thú. 7 khẩu súng lạnh toát. Đâm vào người cô gái. Bóp cò. Đồng thanh kêu “đoàng”. 7 tiếng thét kinh hoàng. 7 miếng thịt văng ra. Người đàn bà lao tới lấy miếng thịt nhai ngấu nghiến. 7 con chó gầy đét lao tới cắn xé. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Kêu thất thanh. Xác những con chó ngổn ngang. Những người lính cười. 7 tiếng cười dài tặng cho người đàn bà đang ăn mảnh thịt vỡ. Bà ta ăn một chất nhầy mà trong đó có 7 con tinh trùng. Đau bụng. Quằn quại. Dữ dội. Cuồng cội. Dằn dại. Rằn rụng. Tung toác. Roạt. Đẻ ra 7 đứa trẻ. Oe. Ee. Ie. Ơ..ơ. Hơ…i. Ea. A…i. Ai là cha của chúng? Ai? Chúa? 7 đứa trẻ đẹp như thiên thần, mọc cánh ở sau lưng. 7 thiên thần bay lên cao. Va vào 7 máy bay thả bom. Bùm. Bùm. Bùm. Bùm. Bùm. Bùm. Bùm. 7 chiếc lông rơi lả. Lả. Lả tả. Cánh xác xơ. Trẻ con rơi xuống hầm trú ẩn. Trẻ con muốn khóc. Trẻ con không được khóc. Trẻ con sợ. Trẻ con đái dầm. Người lớn khát. Người lớn uống nước đái của trẻ con. Người lớn trở lên khỏe mạnh. Người lớn nhảy lên ụ pháo. 7 khẩu pháo phóng hỏa. 7 máy bay rơi xuống. khét lẹt. Trẻ con cười, vỗ tay hoan hô. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. 7 máy bay nữa đến. Đen kịt bầu trời. Ruồi nhặng bay. Hôi thối. Khét lẹt. Trẻ con sợ. Người lớn xuống hầm. Đất đá rầm rầm tung tóe. 7 cái tai bị điếc. 7 con mắt bị mù. 7 làn da bị cháy. 7 ngày trôi qua. Trẻ con không khóc. Trẻ con không còn sức để khóc. Trẻ con nhịn đói 7 ngày. Trẻ con nhìn thấy mắt bố mẹ lờ đờ, trắng đục. Trẻ con thều thào: “Bố mẹ ơi, con cũng sắp chết rồi, hãy ăn thịt con đi!” Bố mẹ ứa nước mắt. 7 giọt lệ. Trẻ con hứng lấy nước mắt. Mặn chát. Cay xè. A xít cháy họng. Trẻ con bất động. Người ta kéo trẻ con đi. Vào lò mổ. Bố mẹ gào thét. Bom đạn gào thét. Bố mẹ ngất. Bom đạn vẫn gào thét. 7 xác chết. 7 đứa trẻ chết đói. 7 con dao. Người mổ xác rơi lệ. 7 đường xẻ toạc thịt da. 7 phần cơ thể. Đầu. Tay phải. Tay trái. Chân phải. Chân trái. Bụng. Ngực. 7 quả tim nhỏ nhoi. Vẫn đập… Năm 2007. 7 tượng đài. 7 ngọn nến. 7 bông hoa. 7 chiếc bánh mì. 7 cốc sữa. 7 chiếc kèn harmonica. Bản giao hưởng số 7. Một Danna xin dâng tặng bản giao hưởng này cho những trái tim nhỏ nhoi bất tử. Cúi đầu cầu nguyện. 7 tiếng chuông nhà thờ… Saint Petersburg, tháng Năm 2007. Một Danna. Mục lục Giao hưởng số 7 Giao hưởng số 7 Một DannaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Danna Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 12 tháng 5 năm 2007
vanhoc
Aelurillus là một chi nhện trong họ Salticidae. Loài đặc trưng là Aelurillus v-insignitus. Các loài Chi này có các loài: Aelurillus aeruginosus (Simon, 1871) Aelurillus afghanus Azarkina, 2006 Aelurillus andreevae Nenilin, 1984 Aelurillus angularis Prószyński, 2000 Aelurillus ater (Kroneberg, 1875) Aelurillus balearus Azarkina, 2006 Aelurillus basseleti (Lucas, 1846) Aelurillus blandus (Simon, 1871) Aelurillus bokerinus Prószyński, 2003 Aelurillus bosmansi Azarkina, 2006 Aelurillus brutus Wesolowska, 1996 Aelurillus catherinae Prószyński, 2000 Aelurillus catus Simon, 1886 Aelurillus cognatus (O. P.-Cambridge, 1872) Aelurillus concolor Kulczyński, 1901 Aelurillus conveniens (O. P.-Cambridge, 1872) Aelurillus cretensis Azarkina, 2002 Aelurillus cristatopalpus Simon, 1902 Aelurillus cypriotus Azarkina, 2006 Aelurillus dorthesi (Audouin, 1826) Aelurillus dubatolovi Azarkina, 2003 Aelurillus faragallai Prószyński, 1993 Aelurillus galinae Wesolowska & van Harten, 2010 Aelurillus gershomi Prószyński, 2000 Aelurillus guecki Metzner, 1999 Aelurillus helvenacius Logunov, 1993 Aelurillus hirtipes Denis, 1960 Aelurillus improvisus Azarkina, 2002 Aelurillus jerusalemicus Prószyński, 2000 Aelurillus jocquei Wesolowska & A. Russell-Smith, 2011 Aelurillus kochi Roewer, 1951 Aelurillus kopetdaghi Wesolowska, 1996 Aelurillus kronestedti Azarkina, 2004 Aelurillus laniger Logunov & Marusik, 2000 Aelurillus latebricola Spassky, 1941 Aelurillus leipoldae (Metzner, 1999) Aelurillus logunovi Azarkina, 2004 Aelurillus lopadusae Cantarella, 1983 Aelurillus lucasi Roewer, 1951 Aelurillus luctuosus (Lucas, 1846) Aelurillus lutosus (Tyschchenko, 1965) Aelurillus madagascariensis Azarkina, 2009 Aelurillus marusiki Azarkina, 2002 Aelurillus minimontanus Azarkina, 2002 Aelurillus mirabilis Wesolowska, 2006 Aelurillus m-nigrum Kulczyński, 1891 Aelurillus monardi (Lucas, 1846) Aelurillus muganicus Dunin, 1984 Aelurillus nabataeus Prószyński, 2003 Aelurillus nenilini Azarkina, 2002 Aelurillus numidicus (Lucas, 1846) Aelurillus plumipes (Thorell, 1875) Aelurillus politiventris (O. P.-Cambridge, 1872) Aelurillus quadrimaculatus Simon, 1889 Aelurillus reconditus Wesolowska & van Harten, 1994 Aelurillus rugatus (Bösenberg & Lenz, 1895) Aelurillus russelsmithi Azarkina, 2009 Aelurillus sahariensis Berland & Millot, 1941 Aelurillus schembrii Cantarella, 1982 Aelurillus simoni (Lebert, 1877) Aelurillus simplex (Herman, 1879) Aelurillus spinicrus (Simon, 1871) Aelurillus stanislawi (Prószyński, 1999) Aelurillus steinmetzi Metzner, 1999 Aelurillus steliosi Dobroruka, 2002 Aelurillus subaffinis Caporiacco, 1947 Aelurillus subfestivus Saito, 1934 Aelurillus tumidulus Wesolowska & Tomasiewicz, 2008 Aelurillus unitibialis Azarkina, 2002 Aelurillus v-insignitus (Clerck, 1757) Aelurillus v-insignitus morulus (Simon, 1937) Aelurillus v-insignitus obsoletus Kulczyński, 1891 Chú thích Tham khảo Aelurillini
wiki
Nguyễn Văn Quang (sinh năm 1959) là một chính khách Việt Nam. Ông nguyên là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long khóa IX, nhiệm kỳ 2016–2021. Lý lịch và học vấn Nguyễn Văn Quang sinh ngày 1 tháng 6 năm 1959, quê quán xã An Khánh, huyện Châu Thành, tỉnh Đồng Tháp; Trình độ chuyên môn tiến sỹ, trình độ lý luận chính trị cao cấp. Sự nghiệp Ngày 9/12/2014, Hội đồng nhân dân tỉnh Vĩnh Long khóa VIII, kỳ họp thứ 12 đã tiến hành bầu bổ sung ông Nguyễn Văn Quang - Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Vĩnh Long giữ chức Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh nhiệm kỳ 2011-2016 với tỷ lệ phiếu bầu 100%. Ngày 7/1/2015, theo quyết định 979/QĐ/TTg, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phê chuẩn kết quả bầu chức vụ Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long nhiệm kỳ 2011 - 2016 đối với ông Nguyễn Văn Quang, Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Vĩnh Long. Ngày 16/6/2015, Hội đồng nhân dân tỉnh Vĩnh Long khóa VIII tổ chức kỳ họp thứ 13 (phiên bất thường) bầu Nguyễn Văn Quang, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long giữ chức Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh nhiệm kỳ 2011-2016, với tỷ lệ phiếu bầu 92,85%. Ngày 3/7/2015, theo định 979/QĐ-TTg, Thủ tướng Chính phủ vừa phê chuẩn kết quả bầu chức vụ Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long nhiệm kỳ 2011 - 2016 đối với ông Nguyễn Văn Quang, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long. Ngày 20/10/2015, Đại hội Đại biểu Đảng bộ tỉnh Vĩnh Long lần thứ X, đã bầu Nguyễn Văn Quang tái đắc cử chức vụ Phó Bí thư Tỉnh ủy, nhiệm kỳ 2015 - 2020. Ngày 20/6/2016, tại kỳ họp thứ nhất, Hội đồng nhân dân tỉnh Vĩnh Long khóa IX đã bầu ông Nguyễn Văn Quang - phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long - tái đắc cử Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, nhiệm kỳ 2016 - 2021, với 48/49 số phiếu bầu đạt tỉ lệ 97,95%. Ngày 1 tháng 7 năm 2019, Nguyễn Văn Quang nghỉ hưu. Tham khảo Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam Người Đồng Tháp Sống tại Vĩnh Long Người họ Nguyễn tại Việt Nam Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vĩnh Long Tiến sĩ Việt Nam Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Việt Nam nhiệm kì 2016–2021
wiki
Amazona diadema là một loài vẹt trong họ Psittacidae trước đây được coi là cùng loài với loài Amazona autumnalis. Amazona diadema bị giới hạn ở bang Amazonas ở phía tây bắc Brazil. Phân loại Amazona diadema trước đây được coi là một phân loài biệt lập của loài Amazona autumnalis, một loài phổ biến ở Nam Mỹ; sự nghiên cứu cho thấy sự khác biệt giữa khối lượng và phân tử trong bộ lông có thể cho thấy tình trạng loài của nó không được đảm bảo. Mô tả Amazona diadema phát triển đến chiều dài khoảng . Nó có phần lớn là màu xanh lá cây với một chút màu đỏ và đen; nhiều lông vũ có viền màu tương phản tạo ra hiệu ứng sò mịn. Mào, gáy, vú và bụng có màu xanh lá cây trong khi trán, cổ và da gốc mỏ có màu đỏ. Màu đỏ này không kéo dài trên mắt và kết thúc ở lông mày. Lông cánh có màu chính là đen sẫm và có một phần là màu xanh lục. Tròng có màu cam, chân và bàn chân có màu xám nhạt. Phân bố Amazon diadema là loài đặc hữu của lưu vực Amazon ở miền bắc Brazil; phạm vi phân bố của nó bị giới hạn ở phần dưới của Rio Negro và phần trên của sông Amazon ở bang Amazonas. Nó được tìm thấy trong tất cả các tầng rừng vùng thấp cũng như các khu vực có chứa cây và đồn điền. Ở Khu bảo tồn Adolfo Ducke, gần Manaus, nó phân bố trong tán của khu rừng ẩm ướt và xung quanh rìa rừng. Nó cũng xuất hiện ở Vườn quốc gia Jaú, nhưng không phổ biến. Sinh thái Thức ăn chủ yếu của chúng là quả và hạt. Hành vi của chúng có lẽ tương tự như loài Amazona autumnalis, với chúng thường đậu trên cành cây trong mùa sinh sản, với các chuyến bay hàng ngày đến các khu vực kiếm ăn, nơi chúng có có thể ngụy trang. Trạng thái Loài này có phạm vi phân bố hạn chế và bị đe dọa do mất môi trường sống do các khu rừng nơi nó đang sinh sống đang bị chặt phá để chăn nuôi gia súc và sản xuất đậu tương. Một số loài chim bị bắt bởi bẫy trong nước để dùng trong mục đích buôn bán. Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế đã đánh giá tình trạng bảo tồn của loài chim này là "ít quan tâm". Tham khảo Liên kết ngoài Amazona Động vật được mô tả năm 1824 Chim Brasil
wiki
Luật Quy định quyền lập hội là đạo luật được Quốc hội Việt Nam khóa I thông qua tại kỳ họp thứ 6 ngày 1 tháng 1 năm 1957, ban hành ngày 20 tháng 5 và có hiệu lực thi hành từ ngày 4 tháng 6 năm 1957. Bố cục Đạo luật bao gồm 12 điều: Điều 1. Quyền lập hội của nhân dân được tôn trọng và bảo đảm. Lập hội phải có mục đích chính đáng, phù hợp với lợi ích nhân dân, có tác dụng đoàn kết nhân dân, để góp phần xây dựng chế độ dân chủ nhân dân của nước ta. Điều 2. Mọi người đều có quyền lập hội, trừ những người mất quyền công dân hoặc đang bị truy tố trước pháp luật. Mọi người có quyền tự do vào hội thành lập hợp pháp, và có quyền tự do ra hội. Không ai được xâm phạm quyền lập hội và quyền tự do vào hội, ra hội của người khác. Điều 3. Để bảo đảm việc lập hội có mục đích chính đáng, bảo vệ và củng cố chế độ dân chủ nhân dân, lập hội phải xin phép. Thể lệ lập hội sẽ do Chính phủ quy định. Điều 4. Những hội đã thành lập trước ngày ban hành luật này và đã hoạt động trong vùng tạm bị chiếm trong thời kỳ kháng chiến, nay muốn tiếp tục hoạt động, đều phải xin phép lại. Điều 5. Hội thành lập hợp pháp phải hoạt động theo đúng điều lệ của hội và theo đúng các luật lệ hiện hành, được phép thu hội phí của hội viên, mua bán đổi chác tài sản cần thiết cho sự hoạt động của hội và thưa kiện trước toà án. Những người chịu trách nhiệm chính của hội, tuỳ trường hợp, là những người sáng lập hay là những uỷ viên ban chấp hành của hội. Điều 6. Nếu vi phạm những điều 3, 4 và 5 trên đây thì tuỳ theo trường hợp nặng nhẹ, những người có trách nhiệm sẽ bị cảnh cáo hay là bị truy tố trước toà án, và hội có thể bị giải tán, tài sản của hội có thể bị tịch thu. Trường hợp bị truy tố trước toà án, những người có trách nhiệm sẽ bị phạt tiền từ mười vạn đồng (100.000 đ) đến năm mươi vạn đồng (500.000 đ) và phạt tù từ một tháng đến một năm, hoặc một trong hai hình phạt ấy. Trường hợp hội đã bị giải tán mà vẫn cứ tiếp tục hoạt động hoặc tổ chức lại một cách không hợp pháp, thì những người có trách nhiệm sẽ bị truy tố trước toà án và sẽ bị xử phạt tiền từ hai mươi vạn đồng (200.000 đ) đến một triệu đồng (1.000.000 đ) và phạt tù từ một tháng đến hai năm, hoặc một trong hai hình phạt ấy, hội sẽ bị giải tán, tài sản của hội sẽ bị tịch thu. Điều 7. Người nào xâm phạm đến quyền lập hội hoặc đến quyền tự do vào hội, ra hội của người khác có thể bị cảnh cáo hoặc bị truy tố trước toà án và bị xử phạt tù từ một tháng đến một năm. Điều 8. Người nào lợi dụng quyền lập hội để hoạt động nguy hại đến lợi ích nước nhà, lợi ích nhân dân như là chống pháp luật, chống lại chế độ, chống lại chính quyền dân chủ nhân dân, chia rẽ dân tộc, hại đến thuần phong mỹ tục, phá hoại sự nghiệp đấu tranh cho hoà bình, thống nhất, độc lập, dân chủ của Tổ quốc, phá tình hữu nghị giữa nhân dân ta với nhân dân các nước, tuyên truyền chiến tranh, sẽ bị truy tố trước toà án và xử phạt theo luật pháp hiện hành, hội có thể bị giải tán và tài sản của hội có thể bị tịch thu. Điều 9. Các đoàn thể dân chủ và các đoàn thể nhân dân đã tham gia Mặt trận dân tộc thống nhất trong thời kỳ kháng chiến, được Quốc hội và Chính phủ công nhận, không thuộc phạm vi quy định của luật này. Điều 10. Các hội có mục đích kinh tế không thuộc phạm vi quy định của luật này. Điều 11. Tất cả luật lệ nào trái với luật này đều bãi bỏ. Điều 12. Chính phủ quy định những chi tiết thi hành luật này. Tham khảo Luật của Việt Nam được ban hành năm 1957 Khởi đầu năm 1957 ở Việt Nam
wiki
Tắt đèn là một trong những tác phẩm văn học tiêu biểu nhất của nhà văn Ngô Tất Tố (tiểu thuyết, in trên báo Việt nữ năm 1937). Đây là một tác phẩm văn học hiện thực phê phán với nội dung nói về cuộc sống khốn khổ của tầng lớp nông dân Việt Nam đầu thế kỉ XX dưới ách đô hộ của thực dân Pháp. Tắt đèn gồm 26 chương, trong đó chương XVIII của tác phẩm là 1 trong những tác phẩm được học trong chương trình Ngữ văn 8 tập 1 do Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam phát hành với tựa đề "Tức nước vỡ bờ". Nội dung Tác phẩm kể về nhân vật chính là chị Dậu. Trước khi lấy chồng chị có tên là Lê Thị Đào, một cô gái đẹp, giỏi giang, tháo vát và (theo nhà văn) sinh ra trong gia đình trung lưu. Vốn lúc đầu, gia cảnh anh chị Dậu có dư giả, nhưng vì liền lúc mẹ và em trai anh Dậu cùng qua đời, anh chị dù đã hết sức cần kiệm nhưng vẫn phải tiêu quá nhiều tiền cho hai đám ma. Chưa hết, sau khi đám ma cho em trai xong, anh Dậu bỗng mắc bệnh sốt rét, không làm gì được, mọi vất vả dồn lên vai chị Dậu, khiến gia cảnh lâm vào cảnh 'nhất nhì trong hạng cùng đinh trong làng. Mùa sưu đến, chị Dậu phải chạy vạy khắp nơi vay tiền để nộp cho chồng, nhưng không kiếm đâu ra. Anh Dậu dù bị ốm nhưng vẫn bị bọn cai lệ cùm kẹp lôi ra giam ở đình làng. Cuối cùng, bần cùng quá, chị buộc lòng phải dứt ruột bán đi cái Tí, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi ngoan ngoãn, hiếu thảo và ổ chó mới đẻ chưa kịp mở mắt đã bán cho vợ chồng lão Nghị Quế bên thôn Đoài để lấy hai đồng nộp sưu. Nhưng vừa đủ tiền nộp xong suất sưu cho chồng, bọn cai trong làng lại ép chị nộp cả tiền sưu cho em trai anh Dậu với lý do chết ở năm ta nhưng lúc đó lịch năm tây đã sang năm mới. Vậy là anh Dậu vẫn bị bắt không được về nhà. Nửa đêm, anh Dậu dở sống dở chết được đưa về. Được bà con lối xóm giúp đỡ, anh dần tỉnh lại. Một bà lão hàng xóm ái ngại cảnh nhà chị nhịn đói suốt từ hôm qua, mang đến cho chị bát gạo nấu cháo để anh ăn lại sức. Nhưng vừa kề bát cháo lên miệng, bọn cai lệ và người nhà lí trưởng ập vào ép sưu. Chị Dậu ra sức van xin không được, cuối cùng uất ức quá không thể chịu được nữa, chị đã ra tay đánh cả cai lệ và tên người nhà lý trưởng. Phạm tội đánh người nhà nước, chị bị thúc giải lên quan. Tên quan huyện lại là tên dâm ô, định ra tay sàm sỡ chị. Chị bèn vứt tọt nắm bạc vào mặt hắn rồi vùng chạy. Sau đó, chị may mắn gặp một người nhà quan cụ trên tỉnh. Người này cho chị 2 đồng nộp nốt tiền sưu và hứa hẹn cho chị công việc vắt sữa của mình để quan cụ uống (do quan cụ đã rụng hết răng không ăn được cơm). Chị bèn về bàn với anh Dậu, cho cái Tỉu làm con nuôi nhà hàng xóm, lên tỉnh làm việc. Thời gian đầu, chị làm được tiền và gửi về cho anh Dậu. Nhưng vào một đêm tối, quan cụ mò vào buồng của chị định giở trò đồi bại với chị... Tác phẩm kết thúc bằng câu "Chị vùng chạy ra ngoài giữa lúc trời tối đen mực, đen như cái tiền đồ của chị vậy!" Nhân vật Chị Dậu (nhân vật chính): 24 tuổi, một người phụ nữ nông dân nghèo, vừa xinh đẹp, chu đáo, tháo vát, đảm đang, yêu thương chồng con hết mực nhưng đồng thời là người dũng cảm, mạnh mẽ, bất khuất muốn đấu tranh vì công lý, là biểu tượng cho nét đẹp tiềm tàng mạnh mẽ của những người phụ nữ trước Cách mạng tháng Tám. Anh Dậu: 26 tuổi, một nông dân hiền lành chất phác, là chồng của chị Dậu. Anh bắt đầu đi làm ruộng từ năm lên tám, và là một tá điền lực lưỡng. Sau khi lo ma cho em trai xong, anh bị mắc bệnh sốt rét, không làm ăn được gì. Tới mùa sưu, anh bị cùm kẹp ra đình làng để vợ ở nhà phải bán con kiếm tiền nộp sưu chuộc anh về. Cái Tí: là con gái đầu lòng của vợ chồng anh chị Dậu. Đây là một cô bé ngoan ngoãn, hiếu thảo, đảm đang, tháo vát. Mới 7 tuổi nhưng đã thay mẹ đảm đương việc nhà, chăm em, biết thương thầy u. Vì không có tiền nộp sưu cho thầy, em buộc lòng bị bán làm con ở cho Nghị Quế để gánh bớt đi bệnh tật. Trong đoạn bị bán cho vợ chồng lão Nghị, em bị vợ lão ép phải ăn cơm thừa của chó cho tới khi nào ăn hết mới được ăn cơm mới. Thằng Dần: đứa con trai năm tuổi của vợ chồng anh chị Dậu. Nhõng nhẽo và chưa biết nghĩ tới thầy bu (cha mẹ) như cái Tí nhưng rất quý chị. Sau khi cái Tí bị bán, đã nằng nặc bắt bu phải dẫn chị về. Cái Tỉu: đứa con gái út mới hai tuổi, luôn khát sữa mẹ. Vợ chồng Nghị Quế: hai kẻ địa chủ độc ác. Nhân mùa sưu thuế đã đi xiết đồ của các dòng họ với giá rẻ. Vợ chồng lão tuy giàu nhưng lại kiệt sỉ, ngu dốt và thủ đoạn. Một số câu thoại như: "Đồng hồ Tây có bao giờ sai ?", "Bếp! Dọn mâm! Bà đã đếm rồi! Đúng đủ 14 miếng giò! Thiếu miếng nào là mày chết với bà"... Khi trả tiền bán con, bán chó cho chị Dậu, bà Nghị cố tình thiếu mấy đồng trinh trong cọc tiền làm chị Dậu cũng phải thốt lên: "Vợ chồng Nghị Quế giàu thế mà còn điêu"! Cai lệ: nghiện nặng, kẻ đi thúc sưu và bị chị Dậu đánh ngã ngửa ra giữa nhà. Quan huyện: tên quan dâm ô, lợi dụng xử án cho chị Dậu định cưỡng bức chị và cũng là người bị Chị Dậu hoảng hốt ném núm bạc vào mặt. Cụ "Cố": cha đẻ của quan cụ, ngoài 80, rụng hết răng, uống sữa người như một dạng thuốc bổ vì không còn ăn được gì. Quan cụ: con cụ "Cố". Trong đêm tối mưa gió, lão đã mò vào buồng chị Dậu định giở trò với chị. Mụ cửu Xung: vợ quan cửu Xung trên tỉnh. Người này đã cho chị Dậu hai đồng nộp tiền sưu còn thiếu và giới thiệu cho chị công việc mới. Cụm từ "Chị Dậu" trong xã hội hiện đại Cụm từ "Chị Dậu" trong xã hội thực dân nửa phong kiến nhắc ta nhớ đến số phận nô lệ, những con người nông dân chịu nhiều áp bức của bộ máy cai trị mục ruỗng, thối nát và tàn bạo. Trong xã hội hiện đại, cụm từ "Chị Dậu" cũng vẫn thường được dùng để chỉ những con người hoặc gia đình có hoàn cảnh quá khó khăn, nghèo khổ so với mặt bằng chung của xã hội. Ví dụ: "nhìn như chị Dậu", Gia cảnh nhà nó "chị Dậu lắm", hoàn cảnh còn "tối hơn cả tiền đồ chị Dậu",... Tham khảo Văn học hiện thực phê phán Tiểu thuyết của Ngô Tất Tố Tác phẩm văn học Việt Nam
wiki
Du khách đến Singapore có thể nhập cảnh không cần thị thực hoặc bắt buộc phải xin thị thực. Công dân của gần 80% các quốc gia trên thế giới có thể đến Singapore trong khoảng thời gian 30 ngày hoặc 90 ngày mà không cần thị thực, tùy thuộc vào quốc tịch của họ. Các quốc gia cần phải xin thị thực được xếp vào loại các quốc gia có thể xin thị thực điện tử và các quốc gia cần tem nhãn thị thực. Tất cả du khách đến Singapore phải: sở hữu một hộ chiếu hoặc giấy tờ du hành có hiệu lực hơn 6 tháng kể từ thời gian khởi hành, sở hữu vé khứ hồi hoặc vé chuyến tiếp theo, có đủ tiền để ở Singapore, có giấy tờ nhập cảnh (bao gồm thị thực) đích đến tiếp theo nếu cần thiết, có thẻ Xuất/Nhập cảnh có chứng nhận khám sốt vàng để nhập cảnh Singapore (nếu thích hợp). Bản đồ chính sách thị thực Miễn thị thực Công dân của tất cả các quốc gia không bao gồm trong danh sách Kiểm định cấp độ Level I và Kiểm định cấp độ II được cho phép ở lại tối đa 30 ngày mà không cần thị thực tại Singapore, ngoại trừ người sở hữu các hộ chiếu sau được cho phép ở lại 90 ngày: 1 - Nhập cảnh miễn thị thực đối với người sở hữu hộ chiếu Anh không có bằng chứng về quyền cư trú tại Vương quốc Anh được rút ngắn xuống còn 30 ngày. Người sở hữu hộ chiếu Đài Loan không có bằng chứng về quyền cơ trú tại Đài Loan phải có giấy phép tái nhập cảnh Đài Loan. Cần thị thực Singapore phân nhóm các quốc gia cần thị thực thành hai nhóm — quốc gia Kiểm định cấp độ I và Kiểm định cấp độ II. Quốc gia Kiểm định cấp độ I Người sở hữu hộ chiếu thông thường hoặc giấy từ du hành cấp bởi các quốc gia hoặc vùng lãnh thổ sau có thể xin thị thực trực tuyến qua một liên hệ của Singapore tại địa phương hoặc đối tác chiến lược tại Singapore, hoặc tại phái vụ ngoại giao Singapore gần nhất hoặc một trong những đại lý thị thực có ủy quyền của Singapore gần nhất. Thị thực sẽ thường được cấp trong 1 ngày làm việc, và người xin có thể du hành với thị thực điện tử đã được in ra. Người sở hữu Giấy tờ Danh tính của Hồng Kông cho mục đích thị thực Người sở hữu Giấy phép Du hành Vùng hành chính Đặc biệt của Macao Quốc gia Kiểm định Cấp độ II Công dân của các quốc gia sau có thể xin thị thực trước. Họ có thể xin qua một liên hệ tại địa phương của Singapore hoặc đối tác chiến lược của Singapore, hoặc taị phái vụ ngoại giao của Singapore gần nhất hoặc một trong các đại lý thị thực có ủy quyền ngoài Singaapore. Thị thực thường được cấp trong 3 ngày làm việc, và một tem nhãn thị thực đóng vào hộ chiếu của người xin. Người sở hữu hộ chiếu tạm thời cấp bởi Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất Người sở hũu giấy tờ du hành tị nhạn cấp bởi các nước Trung Đông Người không có tư cách công dân Hộ chiếu không phổ thông Yêu cầu thị thực không áp dụng với người sở hữu hộ chiếu ngoại giao hoặc công vụ của Bangladesh, Jordan, Tunisia và hộ chiếu ngoại giao của Ả Rập Saudi và Maroc. Thẻ đi lại doanh nhân APEC Người sở hữu hộ chiếu cấp bởi các quốc gia sau mà có Thẻ đi lại doanh nhân APEC (ABTC) có mã "SGP" ở mặt sau nghĩa là họ có thể đến Singapore không cần thị thực để công tác lên đến 60 ngày. ABTC được cấp cho công dân của: Quá cảnh không cần thị thực Công dân các quốc gia Kiểm định Cấp độ I và II không cần thị thực để quá cảnh tại sân bay Changi Singapore miễn là họ đạt được các yêu cầu sau: có vé chuyến tiếp theo, ở lại khu vực quá cảnh, đã kiểm tra hành lý, do not clear immigration to enter Singapore, and, không đến bằng hãng hàng không giá rẻ (trừ hành khách bay bằng Scoot với Scoot-thru và bằng Tigerair với Tigerconnect). Công dân của một số quốc gia có thể đến Singapore quá cảnh không cần thị thực. Công dân của Cộng đồng các quốc gia độc lập, Gruzia, Turkmenistan và Ukraina Công dân của các quốc gia sau có thể nhập cảnh Singapore không cần thị thực trong vòng 96 giờ nếu họ quá cảnh hoặc đến từ bất cứ quốc gia thứ ba nào. Các công dân này sử dụng VFTF trên cả chuyến đến và đi. Họ có thể đến Singapore bằng mọi phương tiện nhưng phải rời bằng đường hàng không. Yêu cầu chứng nhận vắc cin sốt vàng Công dân của các quốc gia sau hoặc đến từ các quốc gia sau cần có Chứng nhận Vắc cin Sốt vàng để đến Singapore. Vắc cin có hiệu lực 10 ngày sau tiêm. Chứng nhận có hiệu lực 10 năm. Không có chứng nhận này có thể dẫn đến trượt thị thực hoặc từ chối nhập cảnh. Thống kê Hầu hết du khách đến Singapore ngắn hạn đều đến từ các quốc gia sau: Xem thêm Yêu cầu thị thực đối với công dân Singapore Tham khảo Liên kết ngoài Singaporean Visa Information, Immigration & Checkpoints Authority List of Singapore Embassies, Ministry of Foreign Affairs of Singapore Singapore Quan hệ ngoại giao của Singapore
wiki
Tiến sĩ Bùi Sĩ Tiêm (chữ Hán: 裴仕暹; 1690-1733) là quan nhà Lê Trung Hưng trong lịch sử Việt Nam. Ông đỗ Hoàng giáp khoa thi Ất Mùi niên hiệu Vĩnh Thịnh năm thứ 11 thời Lê Dụ Tông, tức năm 1715. Tiểu sử Bùi Sĩ Tiêm quê ở làng Kinh Lũ, huyện Đông Quan (nay là làng Kinh Hào, xã Đông Kinh, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình). Ông sinh ra trong một gia đình nghèo, được cha chăm sóc dạy dỗ chu đáo, 4 tuổi Bùi Sĩ Tiêm đã biết đọc sách, 7 tuổi biết làm thơ, 8 tuổi thông hiểu văn bài, 10 tuổi theo học ở Quốc Tử Giám. Năm 1715 đời vua Lê Dụ Tông, ông mới dự khoa thi Đình. Khoa thi này có tới 3.500 sỹ tử, ông là một trong số 20 người được chọn vào sân rồng, đích thân nhà vua sát hạch kiểm tra và vua đã phê chuẩn ông đỗ: Đệ nhị giáp, Đệ nhất danh Tiến sĩ, chiếm bảng Khôi nguyên được khắc tên vào bia Tiến sĩ.. Sau khi đỗ đạt ông được bổ làm quan Hiệu lý ở Viện hàn lâm. Năm 1718, ông được chuyển làm Tuần phủ Sơn Tây. Với quyền chức của mình, ông hết lòng chăm lo việc nước, săn sóc dân lành, trị bọn tham nhũng. Đến năm 1727, ông liên tục được thăng chức Đông Các hiệu thư rồi thăng Hoàng tín đại phu Thái thường tự khanh làm việc ở kinh thành. Thập điều khải Năm 1729, chúa Trịnh Cương qua đời, Trịnh Giang lên ngôi chúa. Tháng 2 năm 1731, Thái thượng hoàng Lê Dụ Tông mất, Trịnh Giang liền phế Duy Thường lập Duy Phường làm vua (từ 1729 đến1732). Thời này chúa Trịnh Giang ăn chơi sa đọa, các quan lại thừa cơ vơ vét cho đầy túi tham, đặt thuế khóa quá cao, đời sống nhân dân điêu đứng. Tuy vậy, Chúa Trịnh Giang vẫn xuống dụ tỏ ý lo lắng đến nỗi gian nan của trăm họ, kêu gọi các bề tôi lớn nhỏ trong ngoài triều trình bày hết những điều cốt yếu thiết thực thích hợp với thời cuộc để chọn lựa thi hành. Dụ ban ra cuối tháng 5, đầu tháng 6 Bùi Sĩ Tiêm dâng tờ khải trình bày về 10 điều thiết yếu, cấp bách đối với thời cuộc Điều thứ nhất: Ông thẳng thắn nêu lên mối nghi ngờ của dư luận về việc các chúa Trịnh ức hiếp vua Lê. Điều thứ hai: Phê phán tệ tham nhũng hối lộ công khai ở triều đình. Điều thứ ba: Lên án tệ nạn cường hào chiếm đoạt ruộng đất khiến cho dân chúng đói khổ phiêu bạt. Điều thứ tư: Nêu lên sự phiền nhũng đối với dân chúng trong việc cung đốn phu phen binh dịch. Điều thứ năm: Phê phán tệ nạn quan liêu "dân ít quan nhiều". Điều thứ sáu: Nói về năng lực của quan lại, đề nghị thanh lọc ra những kẻ tham ô nhũng nhiễu dân chúng, đuổi về. Điều thứ bảy: Phê phán lối học khoa cử, vô bổ đối với việc cai trị, đề nghị chấn hưng thực học để đào tạo nhân tài. Điều thứ tám: Làm rõ lệ xét xử để chấm dứt tệ nạn trong xét xử kiện tụng. Điều thứ chín: Sự cần thiết phải cử các quan có trách nhiệm đi điều tra tình hình thực tế của dân chúng ở các địa phương. Điều thứ mười: Phê phán việc buông lỏng quản lý đối với người nước ngoài đến khai thác rừng và tài nguyên khoáng sản, lưu ý về âm mưu vơ vét sản vật và nhòm ngó đất nước của ngoại bang. Trịnh Giang nhận "Khải" của Bùi Sĩ Tiêm cho là ngạo mạn, phạm thượng bèn bắt tống giam, đoạt hết quan chức, sau đuổi về quê. Thấy cảnh vua, chúa, triều đình quan lại như thế, Bùi Sĩ Tiêm ngán cảnh nhân tình thế thái, chán cảnh quan trường sâu mọt. Ông cáo quan về quê, trả nghĩa cho dân bằng cách mở trường dạy học nâng đỡ mọi người. Đến thời chúa Trịnh Doanh (từ 1740 đến 1767), do ý thức được những đề nghị của Bùi Sĩ Tiêm thực sự là quan trọng trong tình hình chính trị xã hội đương thời nên triều đình đã cho ban hành một số luật lệnh nhằm vãn hồi thiện chính, trong đó có những luật lệnh liên quan đến việc cư trú của người nước ngoài và lệ về khai thác mỏ cùng các khoản thuế liên quan đến vấn đề này. Truy tặng ông hàm Tham chính Đại học sĩ, tước Trung Tiết hầu và cấp cho ruộng thờ. Quan điểm khai khoáng Vả lại sản vật núi rừng vốn là của dành cho quốc dụng, nhưng trong khoảng ấy về sự nộp thuế, trăm phần không được một phần mà hầu hết đều vào tay bọn cầu may, còn số phân tán vào tay khách nước ngoài không biết là bao nhiêu nghìn, ức, vạn.Huống nữa chúng không phải nòi giống ta, lòng chúng tất nghĩ khác. Những bọn chợt đi chợt đến biết đâu chẳng mưu làm gián điệp, những bọn ở tản ra các nơi biết đâu lại chả có ý dòm ngó. Đó lại là cái không nên nuôi dần cho nó lớn lên mà là việc có quan hệ to lớn đến quốc kế vậy. Kính xin bỏ mối lợi nhỏ mà mở rộng cơ mưu sâu sa, xem những mỏ xưởng nào thổ sản còn ít, thuế má còn ít đều nên triệt bỏ. Xưởng mỏ nào thổ sản nhiều, thuế lợi đã thành mới cho đào bới lượm lặt như cũ. Lại sức cho quan cai quản chỉ cho chiêu mộ người bản quốc để làm phu mỏ còn người nước ngoài không được nhận vào nữa. Ai làm trái thì khán thủ phải tội xử trảm. Còn các hộ bóc quế cũng chiếu theo lệ này mà làm. Còn như khán thủ quế hộ là người khách đều nên đình bãi đuổi về. Đánh giá Sĩ Tiêm là người khẳng khái, trọng nghĩa khí, hay nói thẳng, vì việc trình bày mười điều xúc phạm vào những điều kiêng kỵ, nên bị tước mất quan chức. Tính tình khẳng khái cứng cổ (lời Phan Huy Chú) bướng bỉnh nhưng không có âm mưu chính trị. Ông được đặt tên đường ở phường Tiền Phong thành phố Thái Bình. Ghi chú Người Thái Bình Quan lại nhà Lê trung hưng Sinh năm 1690 Mất năm 1733 Hoàng giáp Việt Nam
wiki
Pensacola (/ ˌpɛnsəˈkoʊlə /) là thành phố cực tây ở Florida Panhandle và là bộ phận quận Escambia, thuộc bang Florida của Hoa Kỳ. Theo điều tra dân số năm 2010, thành phố có tổng dân số 51.923 người, giảm từ 56.255 người trong cuộc điều tra dân số năm 2000. Pensacola là thành phố chính của khu vực đô thị Pensacola, có khoảng 461.227 cư dân vào năm 2012. Pensacola là một cảng biển trên Vịnh Pensacola, được bảo vệ bởi đảo chắn Santa Rosa và kết nối với Vịnh Mexico. Một trạm không quân hải quân lớn của Hoa Kỳ, trạm đầu tiên ở Hoa Kỳ, nằm ở phía tây nam của Pensacola gần Warrington; nó là cơ sở của nhóm trình diễn chuyến bay Blue Angels và Bảo tàng Hàng không Hải quân Quốc gia. Khuôn viên chính của Đại học West Florida nằm ở phía bắc trung tâm thành phố. Khu vực này ban đầu là nơi sinh sống của người dân tộc Muskogean. Người dân Pensacola sống ở đó vào thời điểm tiếp xúc với Châu Âu, những người Creek thường xuyên ghé thăm và giao dịch từ miền nam Alabama ngày nay. Nhà thám hiểm người Tây Ban Nha Tristán de Luna đã thành lập một khu định cư ngắn ngủi vào năm 1559. Năm 1698 người Tây Ban Nha thành lập một đồn lủy trong khu vực, từ đó thành phố hiện đại dần dần phát triển. Khu vực này đã thay đổi nhiều lần khi các cường quốc châu Âu tranh nhau ở Bắc Mỹ. Trong thời cai trị của Anh ở Florida (1763–1781), các công sự được củng cố. Nó có biệt danh là "Thành phố của năm cờ", do năm chính phủ đã cai trị nó trong suốt quá trình  lịch sử: các lá cờ của Tây Ban Nha (Castile), Pháp, Anh, Hoa Kỳ và các quốc gia liên minh của Mỹ. Các biệt hiệu khác bao gồm "Bãi biển trắng nhất thế giới" (do cát trắng của các bãi biển panhandle Florida), "Cái nôi của hàng không hải quân", "Cổng phía Tây đến Tiểu bang Sunshine", "Nơi ổn định đầu tiên của Mỹ", "Bờ biển Emerald", "Red Snapper " "Thủ đô của thế giới ", và" P-Cola ". Địa lý Địa hình Pensacola nằm ở 30 ° 26′13 ″ N 87 ° 12′33 ″ W (30.436988, −87.209277), ở phía bắc của Vịnh Pensacola. Nó cách 59 dặm (95 km) về phía đông của Mobile, Alabama, và 196 dặm (315 km) về phía tây của Tallahassee, thủ phủ của bang Florida. Theo Cục Thống Kê Dân số Hoa Kỳ, Pensacola có tổng diện tích là 40,7 dặm vuông (105,4 km2), bao gồm 22,5 dặm vuông (58,4 km2) đất và 18,1 dặm vuông (47,0 km2), 44,62%, nước. Kiến trúc Pensacola không những tòa nhà cao tầng nổi bật, nhưng có một số tòa nhà thấp tầng. Cao nhất là khách sạn Crowne Plaza Grand Hotel 15 tầng, với chiều cao 146 feet (45 m). Các tòa nhà cao tầng khác gồm có Scenic Apartments (98 feet (30 m)), Tháp SunTrust (96 feet (29 m)), Tháp Seville (88 feet (27 m)) và Tòa nhà AT & T (76 feet (23 m)). Các tòa nhà lịch sử ở Pensacola bao gồm Tòa nhà Ngân hàng Quốc gia Đầu tiên. Khí hậu Cantonment Clinch bắt đầu cung cấp các quan sát khí tượng trong những năm 1820 cho đến những năm 1830. Quan sát từ khu vực Pensacola bởi các nguồn khác diễn ra liên tục trong vài thập kỷ sau đó. Thống kê thời tiết kể từ cuối thế kỷ 20 đã được ghi nhận tại sân bay. Thành phố đã thấy nhiệt độ một chữ số (dưới −12 °C) trên ba lần: 5 °F (−15 °C) vào ngày 21 tháng 1 năm 1985, 7 °F (−14 °C) vào ngày 13 tháng 2 năm 1899 và 8 °F (−13 °C) vào ngày 11 tháng 1 năm 1982. Theo hệ thống phân loại khí hậu Köppen, Pensacola có khí hậu cận nhiệt đới ẩm, (Köppen Cfa), với mùa đông ngắn, nhẹ và mùa hè nóng ẩm. Các điều kiện của một mùa hè điển hình là nhiệt độ thấp hơn 90 °F (32–34 °C) và thấp hơn vào giữa những năm 70 °F (23–24 °C). Giông bão buổi chiều hoặc buổi tối phổ biến trong những tháng mùa hè. Do một phần đến vị trí ven biển, nhiệt độ trên 100 °F (38 °C) là tương đối hiếm, và cuối cùng xảy ra vào tháng 6 năm 2011, khi hai trong bốn ngày đầu tiên của tháng ghi nhận đạt mức cao thế kỷ. Nhiệt độ cao nhất từng được ghi nhận trong thành phố là 106 °F (41 °C) vào ngày 14 tháng 7 năm 1980. Nhiệt độ trung bình hàng ngày trong tháng 1 là 51,4 °F (10,8 °C); nhiệt độ đóng băng xảy ra trên trung bình 13,7 đêm mỗi mùa, với trung bình điều kiện đóng băng từ ngày 13 đến ngày 20 tháng 2. Nhiệt độ dưới 20 °F (−7 °C) rất hiếm và xảy ra lần cuối vào ngày 8 tháng 1 năm 2015, khi thấy nhiệt độ thấp 19 °F (−7 °C). Nhiệt độ thấp nhất từng được ghi nhận trong thành phố là 5 °F (−15 °C) vào ngày 21 tháng 1 năm 1985. Dân cư Theo điều tra dân số năm 2010, nơi đây có 51.923 người, 23.600 hộ gia đình, và 14,665 gia đình cư trú trong thành phố, và 402.000 người ở Pensacola MSA. Mật độ dân số là 2.303,5 người trên một dặm vuông (956,8 / km²). Có 26.848 đơn vị nhà ở với mật độ trung bình 1.189,4 mỗi dặm vuông (459,2 / km²). Tỷ lệ chủng tộc của thành phố là 66,3% người da trắng, 28,0% người Mỹ gốc Phi, 2,0% người châu Á, 0,6% người Mỹ bản xứ, 0,1% người dân Thái Bình Dương, 2,3% từ hai hoặc nhiều chủng tộc. 3,3% gốc Tây Ban Nha hoặc La tinh của bất kỳ chủng tộc nào. Có 24.524 hộ gia đình, trong đó 24,6% có trẻ em sống chung với họ, 39,7% là cặp vợ chồng chung sống với nhau, 16,7% là phụ nữ độc thân và 40,2% không phải là gia đình. 32,9% hộ gia đình được tạo thành từ các cá nhân và 11,7% có người sống một mình 65 tuổi trở lên. Quy mô hộ trung bình là 2,27 và quy mô gia đình trung bình là 2,92. Trong tổng dân số ở Pensacola, 45,9% xác định có tôn giáo, thấp hơn một chút so với mức trung bình quốc gia là 48,3%. Hơn 48% người Pensacolians có một tôn giáo được xác định là người Báp-tít (22,1% của tất cả cư dân thành phố). Các giáo phái Kitô giáo khác gồm Công giáo La Mã (9,2% cư dân thành phố), Ngũ Tuần (3,8%), Methodist (3,8%), Episcopal (1,1%), Presbyterian (1,1%) và Orthodox (0,3%). Pensacola là nơi sinh sống của một số ít người Do Thái (0,2% cư dân thành phố) nhưng cộng đồng Do Thái rất quan trọng, có nguồn gốc chủ yếu là người nhập cư Do Thái của Đức vào giữa thế kỷ 19. Cũng có những người Do Thái  di cư theo kiểu Do Thái từ các khu vực khác của miền Nam, và những người nhập cư từ các khu vực khác của châu Âu. Tham khảo Liên kết ngoài Official website Pensacola Scene and Events Pensapedia, the Pensacola encyclopedia Pensacola Bay Area Convention & Visitors Bureau www.hurricanecity.com/city/pensacola Hurricane history for Pensacola Historic issues of the Pensacola Journal (1905-1904) at Florida and Puerto Rico Digital Newspaper Project Thành phố của Florida
wiki
BTR-D là một loại xe bọc thép chở quân đổ bộ đường không bánh xích đa năng của Liên Xô, đưa vào trang bị năm 1974 và phương Tây nhìn thấy nó lần đầu vào năm 1979 trong Chiến tranh Xô viết ở Afghanistan. BTR-D là từ viết tắt của Bronetransportyor Desanta (БТР, Бронетранспортер Десанта, nghĩa là "xe bọc thép chở quân dùng cho đổ bộ đường không"). Nó dựa trên xe chiến đấu bộ binh đổ bộ đường không BMD-1. Tên định danh NATO là BMD M1979. Phát triển Năm 1969 xe chiến đấu bộ binh đổ bộ đường không BMD-1 được đưa vào trang bị cho Lục quân Liên Xô. Xe có nhiều nhược điểm, nhưng lớn nhất là khoang chở quân quá chật hẹp và chỉ có thể chở được 4 lính; nhưng thực tế chỉ chở được 3 lính. Do đó đầu thập niên 1970, phòng thiết kế của Nhà máy máy kéo Volgograd từng thiết kế ra BMD-1 bắt tay vào thiết kế một xe bọc thép chở quân dựa vào xe BMD-1. Mẫu thử hoàn thành vào năm 1974 và cùng năm nó vượt qua được các cuộc thử nghiệm và đưa vào sản xuất, trang bị cho Lực quân Liên Xô với tên gọi BTR-D. Quốc gia sử dụng – 117 xe vào năm 1995, 22 xe vào năm 2000, 2003 và 2005. - khoảng 92 xe vào năm 2012. – 44 xe BMD-1, BMD-1P và BTR-D. – khoảng 514 xe. – 40 xe vào năm 1995, 42 xe vào năm 2000 và 44 xe vào năm 2005. – 70 xe vào năm 1995, 50 xe vào năm 2000 và 2005. Từng sử dụng Tham khảo Xe chỉ huy Xe bọc thép chở quân của Liên Xô Xe chiến đấu đổ bộ đường không Xe bọc thép chở quân bánh xích Vũ khí Liên Xô Xe bọc thép chở quân
wiki
"Gee" là bài hát chủ đề nằm trong mini-album cùng tên của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc Girls' Generation, được phát hành trực tuyến vào ngày 5 tháng 1 và cùng với mini-album vào ngày 7 tháng 1 năm 2009. Bài hát nhanh chóng đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc đồng thời phá kỷ lục của Music Bank với vị trí thứ nhất trong 9 tuần liên tiếp. Video âm nhạc của "Gee" là video K-pop được xem nhiều nhất trên YouTube từ tháng 9 năm 2011 sau khi vượt qua một màn biểu diễn "Nobody" của Wonder Girls, đến ngày 1 tháng 9 năm 2012 trước khi bị "Gangnam Style" của Psy soán ngôi. Đến ngày 1 tháng 5 năm 2013, "Gee" đã đạt 100 triệu lượt xem. Đến ngày 15 tháng 8 năm 2015, ca khúc đạt hơn 144 triệu lượt xem, một con số mà mọi nhóm nhạc Hàn Quốc đều mong ước. Ban đầu bài hát chủ đề cho mini-album đầu tiên của Girls' Generation là "Dancing Queen", nhưng do những vấn đề về bản quyền ở phút chót, bài hát đã được thay thế bởi "Gee". "Dancing Queen" sau đó xuất hiện trong album tiếng Hàn thứ tư của nhóm, "I Got a Boy" và được phát hành thành đĩa đơn vào ngày 1 tháng 3 năm 2013. Lịch sử Nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin rằng Girls' Generation sẽ quay trở lại vào tháng 1 năm 2009 sau 9 tháng nghỉ ngơi. Trước khi bài hát được phát hành, những tấm áp phích quảng bá đã được treo ở Seoul từ ngày 26 tháng 12 năm 2008. Một đoạn video giới thiệu dài 25 giây cũng đã được đăng tải vào ngày 2 tháng 1 năm 2009. Sau khi được phát hành trực tuyến, "Gee" đã ngay lập tức đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc của Cyworld và sau đó là 6 bảng xếp hạng âm nhạc khác trong vòng 2 ngày. Phiên bản tiếng Nhật Ngày 20 tháng 10 năm 2010, phiên bản tiếng Nhật của "Gee" được phát hành dưới dạng CD và DVD với 3 phiên bản. Doanh số Hàn Quốc Một tuần sau khi được phát hành, "Gee" đạt vị trí đầu bảng trên Music Bank; tuy nhiên, nhiều câu hỏi đã được đặt ra do nhóm đã không xuất hiện trên chương trình này. "Gee" cũng chiến thắng ở Inkigayo của đài SBS. "Gee" xếp ngang hàng với "Nobody" của Wonder Girls khi đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc của Mnet trong 6 tuần liên tiếp. Sau đó bài hát đã phá kỷ lục này với 7 tuần ở vị trí thứ nhất, và tiếp tục trụ hạng tới tuần thứ 8. Điều này một lần nữa xảy ra ở chương trình Music Bank của đài KBS khi "Gee" phá kỷ lục 7 tuần ở vị trí thứ nhất do "One More Time" của Jewelry lập nên vào năm 2008. "Gee" đứng đầu đến tuần thứ 9 vào ngày 13 tháng 3 năm 2009. SM Entertainment cho biết mini-album Gee đã bán được hơn 100,000 bản, với hơn 30,000 bản trong tuần đầu tiên. Nhật Bản Girls' Generation cũng đạt được thành công ở Nhật Bản với "Gee". Ngày 26 tháng 10 năm 2010, họ trở thành nhóm nhạc nữ nước ngoài đầu tiên đứng đầu bảng xếp hạng đĩa đơn hàng ngày của Oricon. Bài hát đạt vị trí thứ 57 trên bảng xếp hạng Japan Hot 100 cuối năm 2010. Ngày 20 tháng 12 năm 2012, RIAJ chứng nhận đĩa Bạch kim ba dành cho "Gee" với hơn 750,000 lượt tải về trên điện thoại di động. Danh sách bài hát Video âm nhạc Phiên bản tiếng Hàn Có ba video âm nhạc cho "Gee". Phiên bản có cốt truyện với sự góp mặt của Minho, thành viên nhóm SHINee, được ra mắt vào ngày 7 tháng 1 năm 2009. Phiên bản này nhận được hơn 1 triệu lượt xem trong ngày đầu tiên và đã đạt mức 101 triệu vào ngày 1 tháng 5 năm 2013. Hai phiên bản vũ đạo bao gồm. Ban đầu ý tưởng của video âm nhạc này được sử dụng cho "Dancing Queen" trước khi việc phát hành bài hát này bị hủy bỏ. Phiên bản tiếng Nhật Teaser và video âm nhạc của "Gee" được ra mắt lần lượt vào các ngày 30 tháng 9 và 3 tháng 10 năm 2010. Minho tiếp tục xuất hiện trong phiên bản này. Bảng xếp hạng Oricon Khác Doanh số và chứng nhận Giải thưởng Chú thích Bài hát của Girls' Generation Bài hát năm 2009 Đĩa đơn năm 2010 Bài hát nhạc dance-pop Bài hát tiếng Nhật Đĩa đơn năm 2009 Bubblegum pop Bài hát tiếng Triều Tiên Đĩa đơn được chứng nhận đĩa vàng của Hiệp hội Công nghiệp ghi âm Nhật Bản Bài hát nhạc electropop Đĩa đơn của SM Entertainment
wiki
Liberty Hyde Bailey (1858-1954) là một nhà thực vật học người làm vườn và là đồng sáng lập ra Hội Khoa học Làm vườn Hoa Kỳ. Tiểu sử Sinh ra tại Nam Haven, Michigan là con thứ ba của một gia đình nông dân. Cha của ông là Liberty Hyde Bailey Sr. và mẹ là Sarah Harrison Bailey. Bailey theo học Trường Đại học Nông nghiệp Michigan (hiện tại là Đại học bang Michigan) vào năm 1878 và tốt nghiệp vào năm 1882. Một năm sau đó, ông trở thành phụ tá cho một nhà thực vật học danh tiếng là Asa Gray. Trong cùng năm, ông kết hôn với Annette Smith, con gái của một người gây sống súc vật ở bang Michigan. Họ cùng theo học tại Trường Đại học Nông nghiệp Michigan. Họ có hai con, đầu tiên là Sara May, sinh năm 1887, và tiếp theo là Ethel Zoe, sinh vào năm 1889. Năm 1885, ông chuyển tới làm việc tại Đại học Cornell ở Ithaca, New York, nơi ông đảm đươm công việc Thực hành và Thí nghiệm làm vườn vào năm 1888. Ông thành lập Trường Đại học Nông nghiệp và Khoa học cuộc sống Cornell, vào năm 1904 ông đã có đủ khả năng ổn định nguồn tài trợ từ công chúng. Ông làm chủ nhiệm khoa của Trường Đại học Nông nghiệp bang New York từ năm 1903 đến năm 1913. Năm 1908, ông được bổ nhiệm làm Chủ tịch Ủy ban Quốc gia về đời sống Thôn quê bởi Tổng thống Theodore Roosevelt. Bản báo cáo vào năm 1909 của ủy ban này yêu cầu tái xây dựng nền đại nông nghiệp văn minh ở Hoa Kỳ. Năm 1913, ông về hưu, trở thành một học giả cá nhân và cống hiến thời gian của mình cho các vấn đề xã hội và chính trị. Ông đã đóng góp biên tập một loạt các cuốn sách The Cyclopedia of American Agriculture (1907-09), Cyclopedia of American Horticulture (1900-02), và Rural Science, Rural Textbook, Gardencraft, và Young Folks Library. Ông là người sáng lập ra tạp chí Country Life in America và Cornell Countryman. Các ấn phẩm của ông tập trung vào lĩnh vực văn học làm vườn, bao gồm khoảng 65 cuốn sách, và được bán hơn 1 triệu bản, bao gồm các công trình khoa học, các nỗ lực để giải thích thực vật học cho những người thông thường, một tuyển tập thơ; biên tập hơn một trăm cuốn sách được viết bởi nhiều tác giả và xuất bản ít nhất 1.300 bài báo và hơn 100 bài luận về phân loại học thuần túy. Ông cũng là người đặt ra các thuật ngữ "cultivar" (giống trồng trọt), "cultigen", và "indigen". Đóng góp quan trọng và lâu bền của lông là những nghiên cứu về khía cạnh thực vật học của các giống cây được trồng trọt. Tái khám phá công trình của Gregor Mendel Liberty Hyde Bailey là một trong những người đầu tiên nhận thấy hết tầm quan trọng công việc của Gregor Mendel; và ông đã thuê Herbert John Webber làm giáo sư về giống các loài cây, đây là giáo sư được bổ nhiệm đầu tiên của Trường Đại học Nông nghiệp Cornell bang New York. L.H. Bailey trích dẫn các bài luận của Mendel vào năm 1865 và 1869 trong thư mục đi kèm với bài luận của ông vào năm 1892 là, "Cross Breeding and Hybridizing" và được đề cập một lần trong ấn phẩm năm 1895 của Bailey là "Plant Breeding." Thư mục tham khảo chủ yếu là của tác giả William Bateson, với bản dịch tiếng Anh của Nguyên lý Di truyền Mendel được chú thích trang 434 dưới cái tên của Bateson trong cuốn sách cổ điển của LH Bailey là, Plant Breeding. Một số công trình chọn lọc Talks Afield About Plants and the Science of Plants (1885) The Forcing-Book (1897) The Principles of Fruit-Growing (1897) The Nursery Book (1897) Plant-Breeding (1897) The Pruning Manual (1898) Sketch of the Evolution of our Native Fruits (1898) Principles of Agriculture (1898) The Principles of Vegetable Gardening (1901) The State and the Farmer (1908) The Nature Study Idea (1909) The Training of Farmers (1909) Animal biology; Human biology. Parts II & III of First course in biology with W.M. Coleman (1910) Manual of Gardening (1910) The Outlook to Nature (1911) The Survival of the Unlike (1911) The Country Life Movement (1911) The Practical Garden Book (1913) The Holy Earth (1915) Wind and Weather (poetry) (1916) Các ấn phẩm chọn lọc Bailey, L.H. - Canna x generalis. Hortus, 118 (1930); cf. Standley & Steyerm. in Fieldiana, Bot., xxiv. III.204 (1952). Bailey, L.H. - Canna x orchiodes. Gentes Herb. (Ithaca), 1 (3): 120 (1923). Tham khảo Liên kết ngoài Liberty Hyde Bailey Museum, South Haven, Michigan A Man for All Seasons: Liberty Hyde Bailey. Cornell University Library Online Exhibition The Columbian Exposition, 1893 Introduction to Bailey's volume of poetry, WIND AND WEATHER Đọc thêm Rodgers, A.D. 1949. Liberty Hyde Bailey: A Story of American Plant Sciences, Princeton University Press, Princeton,N.J. Sinh năm 1858 Mất năm 1954 Nhà thực vật học Hoa Kỳ Người thuộc Đại học Cornell Cựu sinh viên Đại học Tiểu bang Michigan Người Ithaca, New York Người quận Van Buren, Michigan Nhà dương xỉ học Người nhận Huy chương Tưởng nhớ Veitch Nhà thực vật học với tên viết tắt Nam nhà văn Mỹ thế kỷ 20
wiki
Saint Louis hoặc Saint-Louis còn được biết đến bởi những người dân địa phương là Ndar là một thị trấn, thủ phủ của vùng Saint-Louis, Sénégal. Nó nằm ở phía tây bắc của đất nước, tại cửa sông Sénégal và cách 320 km về phía bắc của thủ đô Dakar. Dân số của thị trấn này ước tính là 176.000 người năm 2005. Thị trấn từng là thủ đô của thuộc địa Sénégal của Pháp từ năm 1673 đến 1902 và Tây Phi thuộc Pháp từ năm 1895 đến 1902 khi thủ đô được rời về Dakar. Từ 1920 đến 1957, nó cũng từng là thủ đô của thuộc địa láng giềng của Mauritanie. Tên Saint Louis () được đặt theo tên của Louis IX, một vị vua thế kỷ 13 của Pháp được phong thánh. Một cách gián tiếp thì cái tên này cũng vinh danh Louis XIV, vị vua trị vì của Pháp tại thời điểm khu định cư hình thành trên đảo vào năm 1659. Ban đầu nó được gọi là Saint Louis of the Fort () để phân biệt nó với nhiều địa điểm cùng tên khác. Langue de Barbarie thuộc thị trấn cũng được đặt theo tên của một người Pháp cho "Dải cát Barbary" thay thế cho một cái tên Berber trước đây. Tên địa phương của nó là Ndar hoặc N'dar trong tiếng Wolof để đặt cho một hòn đảo và có từ trước khi người Pháp có mặt tại đây. Ndar Tout hoặc Toute là một hình thức Pháp hóa cái tên trong tiếng Wolof có nghĩa là "Tiểu Saint Louis". Vùng lân cận của Goet Ndar lấy tên từ một từ Wolof cho một "đồng cỏ". Lịch sử Một khu định cư của người Wolof tại nơi được gọi là Guet Ndar có từ khoảng năm 1450 và là nơi gặp gỡ và điểm khởi hành của những người hành hương Hồi giáo đến Mecca ở Ả Rập. Thương nhân Bồ Đào Nha, Hà Lan và Anh đã đến thăm khu vực này trong hai thế kỷ tiếp theo nhưng pháo đài thuộc địa đầu tiên được người Pháp xây dựng vào năm 1638 lại nằm trên đảo Bocos, cách đó . Lũ lụt lặp đi lặp lại khiến pháo đài được di rời đến hòn đảo, được người dân địa phương gọi là Ndar vào năm 1659. Vào thời điểm đó, hòn đảo là một nơi không có người ở, được cho là bởi người dân địa phương tin rằng nó bị ma quỷ ám. Diagne của Sor là một lãnh đạo địa phương cho phép người Pháp định cư trên đảo và trả phí hàng năm là ba cuộn vải xanh, một cuộn vải đỏ, bảy thanh sắt, và mười lọ eau de vie. Công sự của nó cho phép thương điểm này có thể chỉ huy hoạt động ngoại thương dọc theo sông Sénégal. Nô lệ, da thú, sáp ong, long diên hương và gôm arabic đã được xuất khẩu. Trong Chiến tranh Bảy Năm, những người Anh đã chiếm giữ Sénégal vào năm 1758. Vào tháng 2 năm 1779, các lực lượng của Pháp đã chiếm lại đuơc Saint-Louis. Vào cuối thế kỷ 18, Saint-Louis có khoảng 5.000 cư dân, không kể số lượng nô lệ. Nó trở thành trung tâm đô thị hàng đầu ở châu Phi cận Sahara. Từ năm 1659 đến 1779, thị trấn này được điều hành bởi chín công ty. Như ở Gorée đặc trưng bởi người Pháp gốc Criollo Phi thì thị trấn này những người Métis có vai trò quan trọng đối với đời sống kinh tế, xã hội, văn hóa và chính trị. Họ đã tạo ra một nền văn hóa đô thị đặc trưng với các màn hình công cộng thanh lịch, giải trí tinh tế và các lễ hội phổ biến. Họ kiểm soát hầu hết các hoạt động buôn bán trên sông và họ tài trợ cho các tổ chức Công giáo chính. Một thị trưởng Métis lần đầu tiên được chỉ định vào năm 1778. Quyền thương mại được củng cố thêm vào năm 1872, khi Saint-Louis trở thành một "công xã" của Pháp. Méduse là một tàu chiến của Pháp với 40 khẩu pháo từng tham gia Chiến tranh Napoléon đầu thế kỷ 19. Con tàu đã sống sót sau nhiều trận chiến và chỉ gặp nạn trên một bãi cát vào năm 1816 trong quá trình tái lập thuộc địa của Pháp sau khi Anh chuyển giao thuộc địa. Do thiếu xuồng cứu sinh mà chỉ có 10 trên tổng số 150 thủy thủ tàu còn sống. Địa lý Thị trấn nằm ở phía bắc Sénégal, trên khu vực biên giới với Mauritanie, mặc dù biên giới gần nhất giữa hai quốc gia là ở Rosso, cách cửa sông Sénégal khoảng . Trung tâm của thị trấn thuộc địa cũ nằm trên một hòn đảo giữa sông có chiều dài hơn nhưng chỉ rộng . Nó nằm cách cửa sông khoảng về phía bắc và ngăn cách với Đại Tây Dương về phía tây bởi Langue de Barbarie, một Dải cát nhô rộng . Langue de Barbarie là một địa điểm của bờ biển lân cận Ndar Toute và Guet Ndar. Trong đất liền, bờ đông của dòng sông là địa điểm của Sor, một khu định cư cũ hiện được coi là vùng ngoại ô của Saint-Louis. Nó gần như được bao quanh bởi đầm lầy thủy triều. Ba đặc điểm mang lại cho Saint-Louis diện mạo địa lý đặc biệt, đó là Sahel, đầm lầy và Langue de Barbarie. Saint-Louis có Khí hậu sa mạc nóng. Nó chỉ có hai mùa, mùa mưa từ tháng 6 đến tháng 10 đặc trưng bởi sức nóng, độ ẩm và bão; mùa khô từ tháng 11 đến tháng 5 đặc trưng bởi gió biển mát mẻ và bụi gió Harmattan. Một bộ phim tài liệu năm 2011 mô tả Saint-Louis là thành phố châu Phi bị đe dọa lớn nhất bởi mực nước biển dâng. </div> Tham khảo Di sản thế giới tại Sénégal
wiki
WHO: Phải chấm dứt đại dịch trong năm 2022 Tổng giám đốc WHO cho rằng thế giới phải kề vai sát cánh, đưa ra lựa chọn khó khăn cần thiết để chấm dứt đại dịch Covid-19 trong năm tới. “2022 phải là năm chúng ta chấm dứt đại dịch”, Tổng giám đốc Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) Tedros Adhanom Ghebreyesus nói trong cuộc họp báo tại trụ sở ở Geneva, Thụy Sĩ hôm 20/12. Theo ông, trong bối cảnh lễ hội cuối năm đang đến gần, các quốc gia nên hạn chế sự kiện vì cho phép đám đông tụ tập sẽ là “nền tảng hoàn hảo” để Omicron lan rộng. “Sẽ tốt hơn nếu hủy các sự kiện ngay bây giờ và tổ chức sau, hơn là ăn mừng ngay bây giờ và đau buồn sau này”, ông nói thêm. Từ khi được báo cáo lần đầu ở Nam Phi tháng trước, Omicron đã được phát hiện ở hàng chục quốc gia và hiện là chủng trội ở Mỹ, vùi tắt hy vọng thời kỳ tồi tệ nhất của đại dịch đã qua. WHO cho biết biến chủng này đang lây lan với tốc độ chưa từng có. Tedros chỉ ra rằng bất kể mức độ nghiêm trọng của biến chủng mới ra sao, “số lượng ca nhiễm tăng đột biến có thể áp đảo hệ thống y tế” và thêm nhiều người có thể tử vong. Hơn 5,3 triệu người đã chết kể từ khi đại dịch bùng phát, song con số thực sự được cho là cao hơn nhiều lần. Trong bối cảnh mối lo ngại về Omicron ngày càng tăng, nhiều chính phủ đang đẩy mạnh tiêm mũi tăng cường cho người dân, với dữ liệu ban đầu cho thấy liều thứ ba cung cấp khả năng bảo vệ cao hơn trước biến chủng mới. Tuy nhiên, WHO cho rằng chương trình tiêm mũi tăng cường có thể làm sâu sắc thêm bất bình đẳng tiếp cận vaccine giữa nước giàu và nghèo. “Nếu muốn kết thúc đại dịch trong năm tới, chúng ta phải chấm dứt bất bình đẳng”, Tedros nói. Có những dấu hiệu cho thấy Omicron gây triệu chứng ít nghiêm trọng hơn so với các chủng trước, nhưng nhà khoa học hàng đầu WHO Soumya Swaminathan nói rằng “còn sớm để kết luận đây là biến chủng nhẹ hơn”. Bà cảnh báo Nam Phi và những nơi khác báo cáo tỷ lệ nhập viện do Omicron thấp hơn đều là những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề trong các đợt bùng phát trước đó, nhiều ca nhiễm Omicron có thể đã bị tái nhiễm. “Các biến chủng có thể hoạt động khác nhau ở những người có khả năng miễn dịch trước đó”, bà cho hay. Huyền Lê (Theo AFP )
vanhoc
Isidor Isaac Rabi (; 29.7.1898 – 11.01.1988) là nhà vật lý người Mỹ đã đoạt Giải Nobel Vật lý năm 1944 cho công trình phát hiện cộng hưởng từ hạt nhân của ông. Tiểu sử Thời trẻ Rabi sinh ngày 29.7.1898 trong một gia đình Do Thái truyền thống ở Rymanów, Galicia, Đế quốc Áo-Hung (nay thuộc Ba Lan), là con của David Rabi và Janet Teig. Ông theo gia đình sang Hoa Kỳ khi còn là một đứa trẻ. Năm 1919, ông đậu bằng cử nhân hóa học ở Đại học Cornell. Ông tiếp tục học ở Đại học Columbia và đậu bằng tiến sĩ năm 1927. Ông được một học bổng sang châu Âu nghiên cứu 2 năm với các nhà vật lý nổi tiếng như Niels Bohr, Werner Heisenberg, Wolfgang Pauli và Otto Stern. Khi trở về Hoa Kỳ, ông gia nhập ban giảng huấn Đại học Columbia suốt đời. Sự nghiệp Năm 1930 Rabi bắt đầu nghiên cứu bản chất của lực liên kết giữa các proton với các hạt nhân nguyên tử. Nghiên cứu này cuối cùng dẫn tới việc tạo ra phương pháp dò tìm cộng hưởng từ của chùm phân tử, do đó mà ông được trao giải Nobel Vật lý năm 1944. Năm 1940 ông được nghỉ phép ở Đại học Columbia để sang làm phó giám đốc Phòng thí nghiệm bức xạ của Học viện Công nghệ Massachusetts nghiên cứu việc phát triển radar và bom nguyên tử của Dự án Manhattan. Một số người nói rằng ông miễn cưỡng đồng ý phục vụ như một cố vấn đến làm việc ở Phòng thí nghiệm Quốc gia Los Alamos, nơi ông là một trong số rất ít ngoại lệ được miễn các quy tắc an ninh nghiêm ngặt ở đây. Tướng Leslie Groves đã thực hiện một nỗ lực đặc biệt để mang Rabi - người đã từng là bạn sinh viên với Oppenheimer và 2 người có mối quan hệ gần gũi cùng tôn trọng lẫn nhau - đến Los Alamos trong những ngày trước cuộc thử nghiệm Trinity để ông có thể giúp Oppenheimer duy trì sự tỉnh táo của mình dưới áp lực lớn như vậy. Các nhà khoa học làm việc trong vụ nổ thử Trinity đưa ra vụ cá cược cho kết quả của vụ nổ thử, với các dự đoán từ bom hoàn toàn tịt ngòi tới sức nổ là 45 kiloton của đương lượng nổ. Lời đoán của Rabi là 18 Kiloton tỏ ra gần đúng nhất với hiệu suất thực tế 18,6 Kiloton của vụ nổ, và ông đã thắng cược. Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, ông tiếp tục nghiên cứu đóng góp vào việc phát minh laser và đồng hồ nguyên tử. Ông cũng là một trong những người sáng lập ra cả Phòng thí nghiệm quốc gia Brookhaven (ở Long Island, New York) lẫn CERN, và làm cố vấn khoa học thứ hai cho tổng thống Harry S. Truman. Thay mặt Oppenheimer, Rabi đã làm chứng tại một buổi điều trần gây tranh cãi của Ủy ban Năng lượng nguyên tử Hoa Kỳ vào năm 1954 mà cuối cùng đã dẫn tới việc Oppenheimer bị tước quyền được bảo vệ an ninh. Rabi làm khoa trưởng Phân khoa Vật lý học của Đại học Columbia từ năm 1945 tới 1949, thời kỳ này trường có hai người đoạt giải Nobel (Rabi và Enrico Fermi) cùng 11 người sẽ đoạt giải Nobel trong tương lai, trong đó có bảy người trong ban giảng huấn (Polykarp Kusch, Willis Lamb, Maria Goeppert-Mayer, James Rainwater, Norman Ramsey, Charles Townes và Hideki Yukawa), một nhà khoa học nghiên cứu (Aage Niels Bohr), một giáo sư thỉnh giảng (Hans Bethe),một sinh viên tiến sĩ (Leon Lederman) và một sinh viên chưa tốt nghiệp cử nhân (Leon Cooper). Khi Đại học Columbia lập ra hạng bậc giáo sư đại học năm 1964, thì Rabi là người đầu tiên được xếp hạng giáo sư như vậy. Ông nghỉ dạy học năm 1967 nhưng vẫn hoạt động trong Phân khoa và giữ chức giáo sư danh dự (Professor Emeritus) cùng chức Giảng viên đặc biệt cho tới ngày qua đời 11.01.1988. Rabi là người đại diện Hoa Kỳ trong Ủy ban Khoa học của NATO vào thời điểm mà thuật ngữ "Software Engineering" được đặt ra. Khi phục vụ trong cương vị đó, ông đã phàn nàn là thực tế có nhiều dự án phần mềm lớn bị trì hoãn. Điều này gây ra một số cuộc thảo luận dẫn đến sự hình thành một nhóm nghiên cứu và nhóm này đã tổ chức hội nghị đầu tiên về Kỹ thuật phần mềm. Ông cũng là thành viên trong Ban quản trị của Cơ quan Khoa học (Science Service) từ năm 1956 tới 1959 (nay là Society for Science & the Public). Ông nổi tiếng về câu nhận xét là "thế giới sẽ tốt hơn nếu không có một Edward Teller" Ông cũng nổi tiếng về câu hỏi liên quan tới hạt muon: "Who ordered that?" Giải thưởng Huy chương Elliott Cresson (1942) Giải Nobel Vật lý (1944) Giải Nguyên tử vì Hòa bình (1967) Huy chương Oersted (1982) Public Welfare Medal (Huy chương Phúc lợi công cộng) của Viện Hàn lâm Khoa học quốc gia Hoa Kỳ (1985). Giải Vannevar Bush (1986) Đời tư Rabi kết hôn với Helen Newmark năm 1926. Họ có hai người con gái. Tác phẩm Báo cáo kỹ thuật Rabi, I.I. "The Role of Atomic Energy in the Promotion of International Collaboration", Columbia University, (ngày 31 tháng 10 năm 1959). Xem thêm Đồng hồ nguyên tử Cộng hưởng từ hạt nhân Tham khảo và Chú thích Rabi, scientist and citizen by John S. Rigden (Sloan Foundation Series; Basic Books, 1987). A biography that is close to an autobiography, as it was based on extensive interviews with Rabi. Liên kết ngoài Nobelprize.org, Giải Nobel Vật lý 1944 Nobelprize.org, Isidor Isaac Rabi - Tiểu sử Isidor Isaac Rabi Biography and Bibliographic Resources, from the Office of Scientific and Technical Information, United States Department of Energy Rigden, John S. (ngày 1 tháng 11 năm 1999). "Isidor Isaac Rabi: walking the path of God" . Physics World. Rabi biography (brief) Annotated bibliography for Isidor Isaac Rabi from the Alsos Digital Library for Nuclear Issues Sinh năm 1898 Mất năm 1988 Người Mỹ gốc Ba Lan Người đoạt giải Nobel Vật lý Nhà vật lý Mỹ Nhà vật lý hạt nhân Nhà vật lý Ba Lan Người Mỹ gốc Do Thái Người Hoa Kỳ đoạt giải Nobel Nhà vật lý lý thuyết Người Ba Lan đoạt giải Nobel Bắc Đẩu Bội tinh Cựu sinh viên Đại học Columbia
wiki
Mèo túi da đồng, tên khoa học Dasyurus spartacus, là một loài động vật có vú trong họ Dasyuridae, bộ Dasyuromorphia. Loài này được Van Dyck mô tả năm 1987. mô tả Mèo túi da đồng sống trong các vùng đồng cỏ nhiều cây ở phía nam của đảo New Guinea và là một loài ăn thịt sống về đêm. Nó có kích thước của một con mèo nhỏ, với tổng chiều dài lên tới 70 cm và nặng tới 1,3 kg và 70 cm. Khối lương trung bình của con cái là 0,68 kg và của con đực là 1,0 kg Hình ảnh Chú thích Tham khảo Van Dyck, 1987: The bronze quoll, Dasyurus spartacus (Marsupialia: Dasyuridae), a new species from the savannahs of Papua New Guinea. Australian Mammalogy, , n. 1/2, . Groves, Colin (ngày 16 tháng 11 năm 2005). in Wilson, D. E., and Reeder, D. M. (eds): Mammal Species of the World, 3rd edition, Johns Hopkins University Press, 25. ISBN 0-801-88221-4. Shuker, Karl (1993). The Lost Ark: New and Rediscovered Animals of the 20th Century. HarperCollins Publishers, 91. ISBN 0-00-219943-2. Firestone, Karen. Population genetics of New Guinean quolls. University of New South Wales. Abgerufen am 19. Mai 2008 S Động vật được mô tả năm 1987 Động vật có vú Papua New Guinea
wiki
"Starlight" là bài hát được thu âm bởi ca sĩ Hàn Quốc Taeyeon và Dean cho mini-album thứ hai Why (2016) trước đây. Bài hát phát hành vào ngày 25 tháng 6 năm 2016 bởi S.M. Entertainment như một lead single của mini-album. Lời bài hát được viết bởi Lee Seu-ran của Jam Factory, trong khi âm nhạc được sáng tác bởi Jamil "Digi" Chammas, Taylor Mckall, Tay Jasper, Adrian McKinnon, Leven Kali, Sara Forsberg và MZMC. "Starlight" là một bài hát pop and R&B đặc trưng với âm thanh của synthesizer. Lời bài hát mô tả một mối tình lãng mạn. Single đạt được những nhận xét tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, những người đã tán thành đối với phong cách âm nhạc của bài hát và sự xuất hiện của Dean. Đạt vị trí thứ 5 trên Gaon Digital Chart của Hàn Quốc và vị trí thứ 6 trên US Billboard World Digital Songs. MV của bài hát được đạo diễn bởi Im Seong-gwan và được phát hành đồng thời với việc phát hành bài hát. Được quay tại Los Angeles, California, hình ảnh mô tả Taeyeon và Dean như một đôi tình nhân. Mặc dù, Taeyeon chưa bao giờ trình diễn trực tiếp trên các chương trình âm nhạc, "Starlight" vẫn đạt được vị trí thứ nhất trên Music Bank của KBS2 vào ngày 8 tháng 7 năm 2016. Track bao gồm danh sách series Butterfly Kiss concert của Taeyeon, tại Seoul và Busan vào tháng 7 và tháng 8 năm 2016. Tiểu sử và bình luận Taeyeon chính thức ra mắt như một ca sĩ solo vào tháng 10 năm 2015 với mini-album I, với thành công về thương mại, đạt vị trí thứ 2 trên Gaon Album Chart của Hàn Quốc và đạt doanh số 140,000 bản tại Hàn Quốc. Tiếp nối sự thành công của I, Taeyeon phát hành single cho SM Station của S.M. Entertainmet tựa đề "Rain", đạt vị trí thứ nhất trên Gaon Digital Chart của Hàn Quốc. Khi sự nổi tiếng của cô được chắc chắn, S.M. Entertainment thông báo vào ngày 17 tháng 6 năm 2016 rằng mini-album thứ hai của Taeyeon Why sẽ phát hành vào ngày 28 tháng 6. Cũng thông báo rằng "Starlight" kết hợi với ca sĩ alternative R&B Dean sẽ phát hành như một lead single của mini-album vào ngày 25 tháng 6. "Starlight" là một bài hát midtempo 1990s retro pop và R&B mà đặc trưng âm thanh của synthesizer. Trong khi đó, người viết từ Special Broadcasting Service viết rằng "Starlight" ảnh hưởng từ R&B and EDM. Lời bài hát mô tả một mối tình lãng mạn với lời "You are my starlight, shine on my heart / When I’m with you, it feels like I’m dreaming all day / You are my starlight, I get so happy / Your love is like a gift." Đón nhận Single đạt được những nhận xét tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, người đã ca ngợi phong cách âm nhạc của bài hát. Jung So-young từ OSEN (Online Sports and Entertainment News) miêu tả bài hát có cảm giác "dịu dàng". Quảng bá Taeyeon bắt tay vào concert với tựa đề Butterfly Kiss. Concert tổ chức ở Seoul tại Olympic Park vào ngày 9–10 tháng 7 năm 2016 và ở Busan tai KBS Hall vào ngày 6–7 tháng 8 năm 2016. "Starlight" nằm trong danh sách bài hát của concert, với tổng cộng 22 bài hát. Credits và nhân viên Trích từ ghi chú CD của Why. Thu âm tại S.M. Blue Ocean Studio Lời bởi Lee Seu-ran () (Jam Factory) Sáng tác bởi Jamil "Digi" Chammas, Taylor McKall, Tay Jasper, Adrian Mckinnon, Leven Kali, Sara Forsberg, MZMC Arranged bởi Jamil "Digi" Chammas, Taylor McKall, Tay Jasper, Leven Kali Administer bởi MARZ Music Group, LLC và MZMC Publishing Bảng xếp hạng Chú thích Tham khảo Đĩa đơn năm 2016 Bài hát năm 2016 Bài hát của Kim Tae Yeon Bài hát tiếng Triều Tiên Đĩa đơn của SM Entertainment
wiki
Rất nhiều người học Tử Vi bối rối về Tuần Triệt mà không biết luận thế nào. Cách xem của mình cũng khá đơn giản, chẳng có cầu kỳ phức tạp gì. Tuần Triệt gặp cung tốt thì giảm tốt, gặp cung xấu thì giảm xấu. Thực tế mình ít khi phân loại khác nhau giữa Tuần Triệt. Tuần Triệt đóng cung VCD thì tốt thì có lợi thế ngăn chặn sát tinh từ tam phương tứ chính xâm nhập gây nguy hiểm, trừ cung VCD có hung tinh đắc địa, thì Tuần Triệt lại ngăn chặn chính hung tinh đắc địa này làm cho nó trở nên vô dụng, cho nên không còn tốt nữa. Bởi vi hung tinh đắc địa phát rã như lôi, nếu bị Tuần Triệt kìm hãm thì sao phát được nữa, dù có tài năng cũng vô dụng vì bị kìm hãm. Còn cung VCD không có hung tinh thì Tuần Triệt giúp ngăn chặn sự xâm nhập của sát tinh, hãy tưởng tượng sát tinh như bọn trộm cướp, còn cung VCD như nhà vô chủ, bọn cướp thấy nhà vô chủ thì chúng xông vào cướp, Tuần Triệt lúc này như cái hàng rào bảo vệ chống sát tinh xâm nhập, nên nó tốt. Mà tốt là tốt so với các cung VCD không có hung tinh đắc cách, chứ không phải tốt như có chính tinh, hay có hung tinh đắc cách. Cho nên nếu nói VCD có Tuần Triệt tốt lắm là sai lầm, chỉ là nó đỡ xấu mà thôi. Đối với Tuần Triệt sách cổ như Tam Mệnh Thông Hội có viết, người tuổi Dương, Tuần Triệt đóng cung Dương là rất mạnh, gọi là chính Tuần Triệt, đóng cung Âm là rất yếu, chỉ là phụ Tuần Triệt. Ví dụ tuổi Ngọ, Tuần Triệt đóng tại Tuất Ngọ, thì 2 cung này xem như bị Tuần Triệt ‘tàn phá’. Còn 2 cung Mùi Hợi chỉ bị nhẹ. Tuổi Âm thì ngược lại. Phân ta vậy sẽ thấy Tuần Triệt thực chất chỉ tác dụng nhiều lên 2 cung mà thôi. Chứ không phải cứ nhìn 4 cung rồi thấy chỗ nào cũng Tuần Triệt mà sợ hãi. Đó là chưa kể tác dụng tốt của Tuần Triệt. Trên nguyên tắc xem Tử Vi phải biết hội sao, không biết hội sao xem rất dễ sai, không khác gì tra sách để xem. Tuần Triệt đóng vào cung có chính tinh, sẽ cắt đứt tinh hệ liên kết của cung đó với tam phương tứ chính, như Tuần Triệt đóng vào mệnh sẽ chia cắt Mệnh Tài Di, 4 cung này không hỗ trợ được cho nhau, như đội bóng mất một vài cầu thủ, đá sao tốt được. Cho nên dù có cách tốt cũng giảm tốt, xấu cũng giảm xấu. Còn ngay tại bản cung có Tuần Triệt thì bị nó hãm lại. Khi các cung bị chia cắt thì cách cục cũng bị chia cắt, như Tử vi – Liêm Trinh – Vũ khúc đóng tại 3 cung tam hợp. Tuần Triệt cắt vào 1 cung thì cách này bị ảnh hưởng mạnh, mất Vũ Khúc thì xem như mất tài tinh (khó giàu), mất Liêm Trinh là mất quyền tinh (khó làm sự nghiệp), còn đóng ngay Tử Vi thì Vua bị nhốt trong cung, không lãnh đạo được. Tương tự như vậy với các Cách Cục như Quần thân khánh hội… sao đôi xuất hiện thì rất mạnh, như Văn Xương ở Mão, Văn khúc ở Hợi, sao đôi xuất hiện trong tam hợp nên mạnh. Mà Văn khúc bị Tuần thì bộ Xương Khúc bị chia cắt, xem như mất nhiều năng lực, Xương khúc vì thế giảm mạnh tác dụng. Với người Xương Khúc thì không tốt, nhưng nếu là Tuần Triệt đóng vào Không Kiếp hãm có khi lại tốt ! các cách khác tương tự. Mệnh chủ giàu nghèo, Tuần Triệt đóng cung mệnh thì khó giàu được, dù là mệnh VCD hay có chính tinh. đóng cung Quan thì lận đận sự nghiệp, đóng cung Tài khó tích lũy tài sản, đầu tư kinh doanh. Tương tự các cung khác, nhưng quan trọng vẫn phải xem Tuần Tiệt đóng vào là tốt hay xấu mới nhận định đúng được.
vanhoc
Thành phố cấp phó địa hoặc còn được gọi là phó địa cấp thị (tiếng Trung: 副地级市; bính âm: fùdìjíshì) là một đơn vị hành chính không chính thức, xảy ra khi một huyện cấp thị trực thuộc các đơn vị cấp tỉnh mà không qua cấp địa khu. Danh sách Một số phó địa cấp thị tại Trung Hoa đại lục: Tế Nguyên (Hà Nam) Thiên Môn (Hồ Bắc) Tiềm Giang (Hồ Bắc) Tiên Đào (Hồ Bắc) Ngũ Chỉ Sơn (Hải Nam) Đông Phương (Hải Nam) Vạn Ninh (Hải Nam) Văn Xương (Hải Nam) Quỳnh Hải (Hải Nam) Trường hợp đặc biệt Bên cạnh đó, có 9 huyện cấp thị tại Tân Cương có địa vị phó địa cấp thị nhưng lại không do chính quyền Tân Cương quản lý mà do Binh đoàn sản xuất và xây dựng Tân Cương trực tiếp quản lý theo chế độ hợp nhất sư đoàn-thành phố. Mặt khác, Binh đoàn sản xuất và xây dựng Tân Cương cũng có địa vị như một thành phố phó tỉnh tại Tân Cương, chịu sự lãnh đạo song song của Quốc vụ viện Trung Quốc và Đảng ủy khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Aral (Tân Cương) Côn Ngọc (Tân Cương) Bắc Đồn (Tân Cương) Ngũ Gia Cừ (Tân Cương) Thạch Hà Tử (Tân Cương) Thiết Môn Quan (Tân Cương) Tumxuk (Tân Cương) Kokdala (Tân Cương) Song Hà (Tân Cương) Tham khảo Thành phố của Trung Quốc Đơn vị cấp huyện Trung Quốc Đơn vị hành chính Trung Quốc
wiki
Harald Zwart (sinh ngày 1 tháng 7 năm 1965) là một đạo diễn phim người Na Uy. Cuộc đời và sự nghiệp Mặc dù được sinh ra tại Hà Lan, Zwart lớn lên tại Fredrikstad, Na Uy. Khi mới tám tuổi, ông bắt đầu thực hiện các bộ phim ngắn. Ông theo học tại Học viện Điện ảnh Hà Lan ở Amsterdam nơi ông được biết đến với bộ phim học sinh Gabriel's Surprise. Bộ phim sau đó đã được chiếu trên truyền hình. Ngoài các phim ngắn, video âm nhạc và các đoạn quảng cáo, ông còn tham gia đạo diễn nhiều phim điện ảnh như Agent Cody Banks, One Night at McCool's, Hamilton and Lange Flate Ballær 2. Ông cũng là đồng đạo diễn và nhà sản xuất cho Long Flat Balls, một bộ phim Na Uy về một cổ động viên bóng đá đến từ Fredrikstad, Na Uy. Bộ phim này đã trở thành một hiện tượng ở Na Uy. Tới nay bộ phim đạt doanh thu cao nhất của Zwart là Siêu nhí Karate với sự tham gia diễn xuất của Jaden Smith và Jackie Chan. Harald Zwart đã đạo diễn nhiều video âm nhạc cho ban nhạc Na Uy a-ha, bài hát "Velvet" và "Forever Not Yours". Danh sách phim Hamilton (1998) One Night at McCool's (2001) Agent Cody Banks (2003) Lange flate ballær (2006) Lange flate ballær 2 (2008) The Pink Panther 2 (2009) Siêu nhí Karate (2010) Vũ khí bóng đêm: Thành phố Xương (2013) Tham khảo Liên kết ngoài Sinh năm 1965 Nhân vật còn sống Người Fredrikstad Đạo diễn phim người Hà Lan Đạo diễn phim người Na Uy
wiki
Ri Myŏngkuk hay Ri Myong-Guk (Chosŏn'gŭl: 리명국, Hancha: 李明國), sinh 9 tháng 9 năm 1986 tại Bình Nhưỡng) là một cựu cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người CHDCND Triều Tiên thi đấu ở vị trí thủ môn. Anh đã chơi 15 trận đấu trong khuôn khổ Vòng loại Giải vô địch bóng đá thế giới 2010 cho CHDCND Triều Tiên. Ri chỉ mới 20 tuổi khi anh có trận đấu đầu tiên cho đội tuyển quốc gia trong trận đấu với Mông Cổ. Sau đó, nhờ thi đấu xuất sắc trong trận thắng Jordan 1-0, anh trở thành thủ môn chính thức của đội tuyển. Tại vòng loại, Ri đã lập kỷ lục 6 trận liên tiếp giữ sạch lưới (625 phút). Anh đã từng được đề cử cho danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất châu Á năm 2009. Tại vòng 4 vòng loại World Cup 2010 khu vực châu Á, Ri chỉ để thủng lưới 5 bàn trong 8 trận đấu với các đối thủ Hàn Quốc, Ả Rập Saudi, Iran và UAE. Trong trận đấu cuối cùng ở vòng loại với Ả Rập Saudi, anh đã giữ sạch lưới giúp Triều Tiên chính thức trở lại World Cup sau 44 năm. Sau khi trận đấu đó kết thúc, anh đã nói "Tôi cảm thấy tôi đã bảo vệ được cửa ngõ vào quê hương tôi". Ri có tên trong danh sách 23 cầu thủ CHDCND Triều Tiên tham dự World Cup 2010 tại Nam Phi. Tại World Cup 2010, anh thi đấu đầy đủ cả ba trận của đội tuyển CHDCND Triều Tiên tại giải, để lọt lưới 12 bàn. Tuy nhiên, theo thống kê của FIFA, anh là thủ môn có số lần cứu thua nhiều nhất sau vòng bảng với 21 lần. Ri tiếp tục có tên trong đội hình đội tuyển CHDCND Triều Tiên tham dự Cúp bóng đá châu Á 2011 tại Qatar. Tuy nhiên, đội tuyển Triều Tiên đã rời giải ngay sau vòng bảng với chỉ 1 điểm và không ghi được bàn thắng nào, để thủng lưới 2 bàn. Bốn năm sau, anh tiếp tục là thủ môn bắt chính của đội tuyển CHDCND Triều Tiên tại Cúp bóng đá châu Á 2015 ở Úc và lần này đội tuyển Triều Tiên cũng bị loại ngay sau vòng bảng với ba trận thua và bảy lần bị chọc thủng lưới. Cha và chú của Ri cũng từng là thủ môn của đội tuyển CHDCND Triều Tiên còn mẹ anh là vận động viên bóng chuyền. Chú thích Liên kết ngoài Ri Myong-guk tại Asian Games Incheon 2014 Sinh năm 1986 Nhân vật còn sống Vận động viên Bình Nhưỡng Cầu thủ bóng đá Bắc Triều Tiên Thủ môn bóng đá Cầu thủ đội tuyển bóng đá quốc gia Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên Cầu thủ Giải vô địch bóng đá thế giới 2010 Cầu thủ Cúp bóng đá châu Á 2011 Cầu thủ bóng đá Đại hội Thể thao châu Á 2014 Cầu thủ Cúp bóng đá châu Á 2015 Cầu thủ Cúp bóng đá châu Á 2019 Huy chương bóng đá Đại hội Thể thao châu Á Huy chương Đại hội Thể thao châu Á của Bắc Triều Tiên Huy chương Đại hội Thể thao châu Á 2014 FIFA Century Club
wiki
Viết khoảng 5 câu nói về bạn thân trong lớp em Gợi ý Lớp em có tất cả bốn mươi bạn, trong đó người em thân nhất là Minh Hương. Minh Hương rất cao, em đứng chỉ đến tai bạn ấy. Bạn ấy rất tốt, luôn giúp đỡ mọi người. Nhà Hương ở gần trường nên bạn ấy hay đi học sớm, lau bảng và kê bàn ghế ngay ngắn. Tất cả bạn bè đều yêu quý Minh Hương. Vanmau.edu.vn Xem thêm: Phân tích bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng của học sinh giỏi
vanhoc
Nokwanda Mngeni là một kế toán viên và giám đốc kinh doanh người Nam Phi. Bà là Giám đốc điều hành trước đây của Eskom Uganda Limited (EUL), một công ty điện lực quản lý hai nhà máy thủy điện thuộc sở hữu của chính phủ, trong một nhượng bộ 20 năm trong khuôn khổ quy định của chính phủ Uganda. EUL là một công ty con thuộc sở hữu của Eskom, tập đoàn năng lượng Nam Phi. Bối cảnh và giáo dục Mngeni được sinh ra ở Đông Cape, Nam Phi, khoảng năm 1962 với cha mẹ là Mercy Nisipho và Belton Bonsile. Bà là con thứ tư trong một gia đình có tám anh chị em. Mngeni học tại Đại học Fort Hare, tốt nghiệp Cử nhân Thương mại. Sau đó, bà chuyển đến Đại học Nam Phi, nơi cô có bằng Cử nhân Khoa học Kế toán. Sau đó, Mngeni đã nhận được bằng Cao đẳng Quản lý Chiến lược và Chứng chỉ Nâng cao về Kiểm toán của Đại học Thành phố New York ở Hoa Kỳ. Lịch sử công việc Sự nghiệp của Nokwanda bắt đầu từ năm 1993 khi cô gia nhập Eskom với tư cách là một kế toán viên. Bà vươn lên qua các cấp bậc, làm giám đốc tài chính, rồi làm tổng giám đốc tài chính. Năm 2003, bà được chuyển sang công ty con 100% Eskom Uganda Limited của Eskom vào năm 2003, làm giám đốc tài chính cho đến năm 2008, và sau đó được bổ nhiệm làm CEO của EUL. Trong nhiệm kỳ của mình tại EUL, Mngeni được ghi nhận với việc thành lập một chương trình quản lý nhân tài tại công ty. Chương trình xác định các nhân viên có năng lực, sau đó được đào tạo để phù hợp với vai trò lãnh đạo trong lĩnh vực năng lượng. Kể từ năm 2003, hơn mười cá nhân đã được đào tạo và thuê / giữ lại tại EUL. Mngeni cũng được ghi nhận với việc thành lập các Nhà sản xuất và phân phối điện của Uganda (EGADOU), một hiệp hội nhằm thúc đẩy thực tiễn tốt nhất và chia sẻ thông tin giữa các công nhân trong ngành. Những thành tích khác Vào tháng 5 năm 2015, Nokwanda Mngeni đã được ESI Châu Phi, một cổng thông tin về các bên liên quan về quyền lực và tiện ích nêu tên trong số 60 nhân vật có ảnh hưởng nhất ở Đông và Tây Phi Tham khảo Tổng giám đốc điều hành Nhân vật còn sống Sinh năm 1962
wiki
USS Caperton (DD-650) là một tàu khu trục lớp Fletcher được Hải quân Hoa Kỳ chế tạo trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Nó là chiếc tàu chiến duy nhất của Hải quân Mỹ được đặt theo tên Đô đốc William B. Caperton (1850–1941), người tham gia cuộc Chiến tranh Tây Ban Nha-Hoa Kỳ và Chiến tranh Thế giới thứ nhất. Nó hoạt động cho đến hết Thế Chiến II, ngừng hoạt động một thời gian ngắn rồi tiếp tục phục vụ trong Chiến tranh Triều Tiên cho đến khi được cho xuất biên chế năm 1960 và rút đăng bạ năm 1974. Caperton được tặng thưởng mười Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II, và thêm một Ngôi sao Chiến trận khác tại Triều Tiên. Thiết kế và chế tạo Caperton được đặt lườn tại xưởng tàu của hãng Bath Iron Works ở Bath, Maine vào ngày 11 tháng 1 năm 1943. Nó được hạ thủy vào ngày 22 tháng 5 năm 1943; được đỡ đầu bởi cô M. Caperton; và nhập biên chế vào ngày 30 tháng 7 năm 1943 dưới quyền chỉ huy của Hạm trưởng, Trung tá Hải quân W. J. Miller. Lịch sử hoạt động Thế Chiến II Caperton khởi hành từ Boston, Massachusetts vào ngày 8 tháng 10 năm 1943 để đi Trân Châu Cảng, đến nơi vào ngày 6 tháng 11, và đã hoạt động thuần túy tại Mặt trận Thái Bình Dương trong suốt cuộc chiến tranh. Sau khi chuyển giao chất nổ đến Funafuti, quần đảo Ellice trong các ngày 28-29 tháng 11, nó tuần tra tại khu vực quần đảo Gilbert cho đến ngày 8 tháng 1 năm 1944, khi con tàu quay trở lại Trân Châu Cảng. Tại đây nó gia nhập Lực lượng Đặc nhiệm 58, lực lượng tàu sân bay nhanh trực thuộc Đệ Ngũ hạm đội, và đến ngày 30 tháng 1 đã tham gia cuộc bắn phá Kwajalein, và xuất phát từ căn cứ tại Majuro để tiến hành Chiến dịch Hailstone, cuộc không kích xuống Truk vào các ngày 16-17 tháng 2, và xuống các căn cứ đối phương tại quần đảo Mariana vào các ngày 21-22 tháng 2. Sau khi quay trở lại Majuro, Caperton rời Espiritu Santo vào ngày 15 tháng 3 để hỗ trợ các tàu sân bay bảo vệ cho cuộc đổ bộ lên Emirau từ ngày 20 đến ngày 25 tháng 3, rồi bắn phá Palau, Yap, Ulithi và Woleai từ ngày 30 tháng 3 đến ngày 1 tháng 4. Lực lượng Đặc nhiệm 58 tiếp tục các chiến dịch bắn phá không ngừng nghỉ, và sang tháng 4, chiếc tàu khu trục lại hộ tống các hoạt động không kích chuẩn bị nhằm chiếm đóng Hollandia, không kích Truk một lần nữa, và bắn phá bờ biển Satawan và Ponape. Vào ngày 6 tháng 6, Caperton khởi hành từ Majuro để tham gia Chiến dịch Mariana, lên đến cao điểm trong Trận chiến biển Philippine vào các ngày 19 và 20 tháng 6. Nó hộ tống các tàu sân bay trong trận chiến vốn đã đánh bại không lực trên tàu sân bay của Hải quân Đế quốc Nhật Bản, ngăn chặn máy bay đối phương tiếp cận các tàu sân bay bằng hỏa lực phòng không. Nó tiếp tục hỗ trợ bắn phá chuẩn bị cho việc tái chiếm Guam, tiếp cận gần bờ hỗ trợ tìm kiếm giải cứu cho các phi vụ không kích, và vào ngày 25 tháng 6 đã đánh chìm một tàu hàng trong cảng Apra bất chấp hỏa lực các khẩu đội pháo phòng thủ duyên hải đối phương. Trong suốt tháng 7, nó hoạt động tại khu vực quần đảo Mariana, rồi hộ tống cho các cuộc không kích xuống Yap và Palau. Caperton khởi hành từ Eniwetok vào ngày 30 tháng 8 để gặp gỡ Lực lượng Đặc nhiệm 38 trực thuộc Đệ Tam hạm đội, và tham gia một loạt kế hoạch không kích và bắn phá để dọn đường cho việc quay trở lại Philippines. Palau, Mindanao, Visayas và Luzon bị không kích trong khi Peleliu, Angaur và Ngesebus bị bắn phá bằng hải pháo. Chiếc tàu khu trục được tiếp liệu tại Ulithi trước khi tiếp tục nhiệm vụ hộ tống các đợt không kích tiếp theo, nhằm vô hiệu hóa việc sử dụng các căn cứ không quân tại Okinawa và Đài Loan, chuẩn bị cho cuộc đổ bộ lên vịnh Leyte. Trong đợt không kích kéo dài ba ngày xuống Đài Loan, các tàu tuần dương và bị hư hại do trúng ngư lôi phóng từ máy bay, và Caperton được phân công hộ tống chúng rút lui về khu vực hậu cứ an toàn. "Đội hư hỏng 1" này cũng được sử dụng như mồi nhữ lực lượng tàu nổi Nhật Bản. Khi Canberra và Houston đã rút ra khỏi tầm hoạt động của máy bay đối phương đặt căn cứ trên đất liền, chiếc tàu khu trục quay trở lại hộ tống cho Lực lượng Đặc nhiệm 38 trong khuôn khổ trận Hải chiến vịnh Leyte, nỗ lực toàn diện cuối cùng của Hải quân Nhật nhằm chống trả cuộc đổ bộ lên Philippines. Các cuộc không kích từ tàu sân bay thuộc đội của Caperton đã gây những thiệt hại sau cùng cho lực lượng Nhật Bản, khi nó cùng các tàu khác truy kích đối phương đang rút lui lên phía Bắc mà không trực tiếp gặp mặt đối thủ. Tiếp tục hỗ trợ cho Chiến dịch Philippines, chiếc tàu khu trục hoạt động cách xa căn cứ tại Ulithi. Khi tàu tuần dương hạng nhẹ bị trúng ngư lôi vào ngày 4 tháng 11, nó đã đón những người bị thương cùng những người sống sót khác lên tàu; và sau khi chịu đựng cơn bão khốc liệt vào ngày 18 tháng 12, nó lại tiếp tục tham gia các cuộc không kích xuống Đài Loan, Luzon, vịnh Cam Ranh, Hong Kong, Quảng Châu và Oknawa vào đầu năm 1945. Sau một đợt đại tu tại vùng bờ Tây, Caperton làm nhiệm vụ cột mốc radar canh phòng ngoài khơi Okinawa trong suốt tháng 5 và tháng 6. Các cuộc không kích tự sát tuyệt vọng của Nhật Bản nhằm cố ngăn chặn cuộc đổ bộ khiến cho nhiệm vụ cột mốc canh phòng trở thành một trong những hoạt động nguy hiểm nhất trong chiến tranh, nhưng con tàu đã thoát được mà không bị hư hại, và sừ dụng thiết bị radar hiệu quả để cảnh báo trước các cuộc không kích của đối phương đến hạm đội. Nó gia nhập trở lại Lực lượng Đặc nhiệm 38 vào ngày 29 tháng 6 cho những cuộc không kích cuối cùng xuống các đảo chính quốc Nhật Bản, kéo dài cho đến khi Nhật Bản đầu hàng kết thúc cuộc xung đột. Sau nhiều tháng làm nhiệm vụ chiếm đóng tại khu vực Tokyo, Caperton quay trở về vùng bờ Đông Hoa Kỳ, và được cho xuất biên chế tại Charleston, South Carolina vào ngày 6 tháng 7 năm 1949. Chiến tranh Triều Tiên và sau đó Caperton được cho nhập biên chế trở lại vào ngày 6 tháng 4 năm 1951, khi hạm đội cần được tăng cường nhắm đối phó với những mối đe dọa sinh ra do cuộc Chiến tranh Triều Tiên. Đặt cảng nhà tại Newport, Rhode Island, nó hoạt động tại chỗ cho đến mùa Thu năm 1952, khi nó lên đường đi sang Bắc Âu tham gia cuộc tập trận Chiến dịch Mainbrace của Khối NATO. Sau các cuộc thực tập hạm đội nhằm chuẩn bị tại vùng biển Caribe vào đầu năm 1953, nó rời Newport vào ngày 27 tháng 4, băng qua kênh đào Panama để nhận nhiệm vụ tại Viễn Đông, đi đến Yokosuka, Nhật Bản vào ngày 2 tháng 6, và hoạt động cùng các Lực lượng Đặc nhiệm 77 và 95. Nó hộ tống cho các tàu sân bay thuộc Lực lượng Đặc nhiệm 77 trong các cuộc không kích xuống lực lượng Trung Quốc và Bắc Triều Tiên; và cùng Lực lượng Đặc nhiệm 95 phong tỏa và bắn phá bờ biển bán đảo này. Sau các đợt thực tập tìm-diệt tàu ngầm ngoài khơi Triều Tiên, nó lên đường vào ngày 9 tháng 10, ghé qua Philippines, Singapore, Colombo, Suez, Cannes và Lisbon, hoàn tất một chuyến vòng quanh trái đất khi về đến Newport vào ngày 21 tháng 5 năm 1954. Trong năm 1955, Caperton thực hiện các hoạt động cùng lực lượng Khối NATO tại Bắc Âu, cùng một chuyến viếng thăm thiện chí đến Guayaquil, Ecuador, xen kẻ với các hoạt động tại chỗ dọc theo vùng bờ Đông Hoa Kỳ. Nó đã tuần tra tại Đại Tây Dương vào lúc diễn ra vụ Khủng hoảng Kênh đào Suez vào tháng 11 năm 1956. Nó lên đường vào ngày 21 tháng 1 năm 1957 cho một lượt phục vụ cùng Đệ Lục hạm đội tại Địa Trung Hải, khi nó tháp tùng lực lượng tấn công tàu sân bay tại khu vực Đông Địa Trung Hải. Quay trở về Newport vào tháng 6, con tàu lại tham gia cuộc tập trận Chiến dịch Strikeback của Khối NATO tại Bắc Đại Tây Dương và Địa Trung Hải từ ngày 3 tháng 9 đến ngày 27 tháng 11, tiếp nối bằng một giai đoạn hoạt động dọc theo vùng bờ Đông và vùng biển Caribe. Chiếc tàu khu trục lại cùng Đệ Lục hạm đội viếng thăm biển Hồng Hải và các cảng trong vùng vịnh Ba Tư; cũng như các hoạt động phối hợp cùng lực lượng Hải quân Hoàng gia Canada trong năm 1959. Caperton được cho xuất biên chế vào ngày 27 tháng 4 năm 1960 và đưa về lực lượng dự bị tại Norfolk, Virginia; tên nó được rút khỏi danh sách Đăng bạ Hải quân vào ngày 1 tháng 12 năm 1974. Phần thưởng Caperton được tặng thưởng mười Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II, và thêm một Ngôi sao Chiến trận khác tại Triều Tiên. Tham khảo Bài này có các trích dẫn từ nguồn Dictionary of American Naval Fighting Ships thuộc phạm vi công cộng: http://www.history.navy.mil/research/histories/ship-histories/danfs/c/caperton.html Bài này có các trích dẫn từ nguồn Naval Vessel Register thuộc phạm vi công cộng. Liên kết ngoài USS Caperton navsource.org: USS Caperton hazegray.org: USS Caperton Lớp tàu khu trục Fletcher Tàu khu trục của Hải quân Hoa Kỳ Tàu khu trục trong Thế Chiến II Tàu khu trục trong Chiến tranh Lạnh Tàu khu trục trong Chiến tranh Triều Tiên Tàu bị đánh chìm như mục tiêu Tàu thủy năm 1943
wiki
Giờ UTC–4 được dùng cho Giờ chuẩn Đại Tây Dương tại Canada trong mùa đông và là Giờ tiết kiệm ánh sáng ngày của Giờ miền Đông Bắc-Mỹ (DST) cũng như các nước khác. Các khu vực dùng giờ UTC−4 Có một múi giờ, không có giờ tiết kiệm ánh sáng ngày Anguilla Antigua và Barbuda Aruba Barbados Bolivia Dominica Cộng hòa Dominica Grenada Guadeloupe Guyana Martinique Montserrat Antille thuộc Hà Lan Puerto Rico (Giờ chuẩn Đại Tây Dương) Saint Kitts và Nevis Saint Lucia Saint Vincent và Grenadines Trinidad và Tobago Venezuela Có một múi giờ, có giờ tiết kiệm ánh sáng ngày Bermuda* Quần đảo Falkland** Paraguay** Saint Pierre và Miquelon Các quốc gia có nhiều múi giờ Brasil Amazonas (tất cả ngoài mũi đông nam), Mato Grosso**, Mato Grosso do Sul**, Pará (miền tây), Rondônia, Roraima Canada (AST—Giờ chuẩn Đại Tây Dương) Labrador (tất cả ngoài mũi đông nam)*, New Brunswick*, Nova Scotia*, Đảo Prince Edward*, Quebec (phía đông Sông Natashquan) (NAO) Quebec (phía đông kinh tuyến 63°Tây) (CIA) Chile Lục địa (tất cả Chile trừ Đảo Phục sinh)** Greenland—Kalaallit Nunaat tây bắc Khu vực Pituffik* (theo quy định Giờ tiết kiệm ánh sáng ngày của Hoa Kỳ) Quần đảo Virgin Quần đảo Virgin thuộc Anh và Quần đảo Virgin thuộc Mỹ (AST——Giờ chuẩn Đại Tây Dương) Hoa Kỳ — là giờ tiết kiệm ánh sáng ngày của Múi giờ miền Đông (Bắc Mỹ) Xem thêm Giờ tiết kiệm ánh sáng ngày Tham khảo Múi giờ cs:Časové pásmo#UTC-4 Q, AST (Atlantic Standard Time) es:Huso horario#UTC−04:00, Q
wiki
Phân tích cụm (hay phân nhóm, gom cụm, tiếng Anh: cluster analysis) là một tác vụ gom nhóm một tập các đối tượng theo cách các đối tượng cùng nhóm (gọi là cụm, cluster) sẽ có tính giống nhau (theo các đặc tính nào đó) hơn so với các đối tượng ngoài nhóm hoặc thuộc các nhóm khác. Phân tích cụm là một tác vụ chính của khai phá dữ liệu, và là một kỹ thuật phổ biến trong thống kê phân tích dữ liệu, được dùng trong nhiều lĩnh vực, bao gồm nhận dạng mẫu, phân tích ảnh, truy hồi thông tin, tin sinh học, nén dữ liệu, đồ họa máy tính và học máy. Phân tích cụm có nguồn gốc ở lĩnh vực nhân chủng học do Driver và Kroeber đề xuất năm 1932 và giới thiệu trong tâm lý học bởi Joseph Zubin năm 1938 và Robert Tryon năm 1939 cũng như được dùng khá nổi tiếng bởi Raymond Cattell bắt đầu từ năm 1943 để phân loại lý thuyết tính trạng trong lĩnh vực tâm lý học nhân cách. Xem thêm Các dạng phân tích cụm chuyên biệt Automatic clustering algorithms Balanced clustering Clustering high-dimensional data Conceptual clustering Consensus clustering Constrained clustering Community structure Data stream clustering HCS clustering algorithm Sequence clustering Phân vùng quang phổ Các kỹ thuật được dùng trong phân tích cụm Mạng thần kinh nhân tạo (ANN) Nearest neighbor search Neighbourhood components analysis Latent class model Affinity propagation Tiền xử lý và tham chiếu dữ liệu Giảm chiều dữ liệu Phép phân tích thành phần chính Multidimensional scaling Khác Cluster-weighted modeling Curse of dimensionality Determining the number of clusters in a data set Parallel coordinates Phân tích cấu trúc dữ liệu (thống kê) Tham khảo Phân tích cụm Khai thác dữ liệu Địa thống kê
wiki
BingX là một nền tảng trao đổi tiền điện tử cung cấp giao dịch tiền điện tử giao ngay, dẫn xuất và giao dịch tiền điện tử xã hội. Theo BuiltWith, nền tảng này đang tích cực sử dụng 29 công nghệ cho trang web của mình. Chúng bao gồm SPF, Google Font API và Content Delivery Network (mạng phân phối nội dung). Trụ sở chính của công ty đặt tại Singapore, Vùng Trung Tâm, với các chi nhánh tại Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Việt Nam, Ấn Độ, Indonesia, và Bắc Mỹ. BingX có 4 giấy phép hoạt động từ các khu vực EU, Hoa Kỳ, Canada và Châu Đại Dương; cung cấp dịch vụ giao dịch giao ngay và các dịch vụ phái sinh cho hơn 2 triệu khách hàng tại hơn 100 quốc gia và khu vực trên toàn cầu. Lịch sử BingX được thành lập vào năm 2018 với tư cách là một sàn giao dịch xã hội tiền điện tử và được đặt tên là Bingbon. Vào ngày 18 tháng 11 năm 2021, Bingbon được đổi tên thành BingX. Vào tháng 10 năm 2019, công ty đã ra mắt tính năng Sao Chép Giao Dịch (Copy Trading) để nổi bật so với các sàn giao dịch khác. Vào tháng 9 năm 2021, BingX đã có sáng kiến ​​bằng cách phân bổ một khoản ngân sách đặc biệt cho dự án được gọi là "Bingbon Carbon-Free and Afforestation Project” (dự án trồng rừng và không có carbon của Bingbon), đầu tư vào việc mua đất chưa sử dụng để trồng cây. Công ty có kế hoạch bổ sung và hồi sinh hệ động thực vật của Thổ Nhĩ Kỳ thông qua các nỗ lực trồng rừng. Vào tháng 12 năm 2021, BingX đã chính thức ra mắt chức năng "Nguồn cấp dữ liệu" xã hội, cung cấp nền tảng cho các nhà giao dịch toàn cầu chia sẻ ý tưởng giao dịch của họ và thảo luận về các xu hướng thị trường mới nhất trong thời gian thực. Vào tháng 4 năm 2022, công ty đã thành lập một doanh nghiệp tiền điện tử được cấp phép ở Lithuania. Vào năm 2022, công ty đã công bố quan hệ đối tác với Sumsub, một bộ tất cả trong một để xác minh danh tính, tuân thủ và chống gian lận tự động. Việc tích hợp với hệ thống KYC của Sumsub, sử dụng công nghệ AI tiên tiến để phát hiện và ngăn chặn tội phạm mạng tiềm ẩn. Đồng thời BingX đã nhận được sự chấp thuận chính thức ở Hoa Kỳ và Canada để hoạt động như một sàn giao Tiền dịch vụ kinh doanh (MSB) dưới sự kiểm soát của pháp luật. Vào năm 2022, BingX đã giới thiệu Giao dịch sao chép lưới giao ngay (Spot Grid Copy Trading) cho các nhà giao dịch thực hiện các chiến lược giao dịch tự động (Traders Execute Automatic Trading Strategies). Giải thưởng và xếp hạng Theo hồ sơ của CoinMarketCap, BingX vẫn nằm trong top 10 xếp hạng của các Sở giao dịch Phái sinh. Vào tháng 1 năm 2022, BingX đã được trao giải thưởng là “Nhà môi giới / Sàn giao dịch tiền điện tử tốt nhất năm 2021” do TradingView Broker Awards trao tặng. Tham khảo Tiền mã hóa
wiki
Tố Uyên tên đầy đủ là Phạm Thị Tố Uyên (sinh năm 1963 tại An Lão, Hải Phòng) là một nữ ca sĩ dòng nhạc truyền thống và dân gian nổi tiếng trong thập niên 80 tại miền bắc Việt Nam. Tiểu sử Gia đình Tố Uyên ở huyện An Lão ngoại thành của Tp. Hải Phòng, bố mẹ quanh năm vất vả gắn với ruộng đồng. Một năm đầu, Tố Uyên ở trong Đoàn Chèo của Đoàn Văn công Quân khu III, sau đó được cử đi học Trường Trung cấp Nghệ thuật Quân đội rồi lại tiếp tục hoàn thành chương trình học thanh nhạc ở Nhạc viện Hà Nội (nay là Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam). Đầu năm 1990, nghệ sĩ Tố Uyên xin chuyển từ Đoàn Văn công Quân khu III lên Đoàn Ca múa Trung ương, nay là Nhà hát Ca Múa Nhạc Việt Nam. Dù trước đó đã có được một vài giải thưởng danh tiếng, xong khi trở về địa phương rồi lại quay trở lại Hà Nội, Tố Uyên gần như phải bắt đầu lại từ đầu trong việc tạo dấu ấn của riêng mình trong mắt khán giả. Chị tích cực tập luyện và tham gia nhiều chương trình ca nhạc của nhà hát cũng như trên sóng truyền hình. Thời gian rảnh rỗi, chị đạp xe đi làm thêm bằng việc trang điểm cô dâu - là một công việc nhiều nghệ sĩ biểu diễn thời đó thường làm để kiếm thêm thu nhập trong những năm tháng khó khăn thiếu thốn. Vốn được đào tạo bài bản, chính quy, sở hữu một chất giọng "rất rền" mang âm hưởng của chèo nên giọng hát của nghệ sĩ Tố Uyên luôn luyến láy, đằm thắm, mượt mà, da diết. Bởi thế, Tố Uyên đã tạo được dấu ấn trong lòng khán giả tại Hà Nội với dòng nhạc mang âm hưởng dân gian rõ nét. Đặc biệt là sau khi đoạt giải nhất cuộc thi đơn ca toàn quốc năm 1985 với bài hát văn "Vịnh Hương Sơn", tên tuổi của Tố Uyên dường như "đóng đinh" với những bài hát mang màu sắc dân ca như "Bình Trị Thiên khói lửa" của Nguyễn Văn Thương, "Giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh" của Trần Hoàn, "Tìm về lời ru" của Đào Đăng Hoàn, "Làng tôi" của Văn Cao, "Đôi bờ sông quê" của Đặng An Nguyên, "Chuyến đò quê hương" của Vy Nhật Tảo, "Dòng sông quê anh, dòng sông quê em" của Đoàn Bổng. Hai album của chị đều hát về... sông mang tên "Dòng sông quê anh, dòng sông quê em" phát hành năm 2005 và album "Khúc hát sông quê" phát hành năm 2008. Tố Uyên được phong tặng nghệ sĩ ưu tú và hiện chị sống và hoạt động âm nhạc cùng gia đình tại Hà Nội. Các album đã phát hành Dòng sông quê em, dòng sông quê anh (2005) Mãi Còn Kỷ Niệm (2006) Khúc hát sông quê (2008) Tuyển tập Đoàn Bổng - Tố Uyên (2010) Tuyển Tập Thánh Ca Tin Lành (2021) Liên kết ngoài Facebook Fanpage NSƯT Tố Uyên SoundCloud NSƯT Tố Uyên YouTube NSƯT Tố Uyên Chú thích Người Hải Phòng Ca sĩ Hải Phòng Nghệ sĩ ưu tú Việt Nam Nữ ca sĩ Việt Nam
wiki
Bãi biển Thiên Cầm là một bãi biển thuộc huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh. Truyền thuyết Vào đời Vua Hùng thứ 13, qua đây nghe tiếng gió, sóng biển và tiếng lá thông reo cùng dội vào vách núi tạo nên một bản nhạc du dương, ngỡ như tiên gẩy đàn. Nhà Vua lệnh cho nhân dân leo lên núi thấy giống chiếc đàn tỳ bà, liền hạ bút phê ba chữ Thiên Cầm Sơn. "Thiên cầm" (天琴) có nghĩa là "đàn trời". Truyền thuyết khác Hồ Quý Ly khi bị quân Minh đuổi đến đây thì bị bắt nên gọi là Thiên Cầm (天擒) (trời giữ). Đặc điểm Bãi biển cách Thành phố Hà Tĩnh 20 km về phía Đông Nam theo Quốc lộ 1 là bãi biển mang dáng vẻ hoang sơ. Sát bờ biển là núi Thiên Cầm (rú Gườm) hùng vỹ, trên núi có bàn cờ tiên, có dấu chân trái của người khổng lồ in trên phiến đá qua hàng triệu năm giờ vẫn rõ. Có đảo nhỏ Hòn Én, Hòn Bớ gần bờ biển rất đẹp. Có chùa Yên Lạch xây dựng từ thế kỷ 15 gần bãi tắm, chùa có bộ tranh "Thập Điện Thủy Tề" nổi tiếng (sống trên đời và sự trừng phạt dưới âm phủ) Trên núi Thiên Cầm có đền Cầm Sơn được xây dựng từ trước thế kỷ thứ 13, hay còn gọi là đền cha con Hồ Quý Ly, nay còn thờ cả phật và có tên là chùa Cầm Sơn. Núi cao 108 m so với mực nước biển, đứng đỉnh núi có thể nhìn rõ toàn bộ bãi biển và đảo gần đó. Bãi biển Thiên Cầm như hình cánh cung hay giống cây đàn cầm, có tới 3 bãi tắm, bãi chính dài 3 km đẹp, bãi khác dài khoảng 10 km, bãi cát trắng thoai thoải phẳng ít lồi lõm, nước biển xanh trong vắt màu ngọc bích, có thể nhìn xuống tận đáy, bờ biển thoai thoải, có thể tắm ở xa bờ hơn 100 m, nước biển có độ mặn rất cao. Cách bãi biển hơn 10 km có đập Hồ Kẻ Gỗ, nơi có phong cảnh sơn thủy hữu tình, nước trong xanh, có sóng giống như biển hồ. Cách khu du lịch Thiên Cầm 1 km về phía tây là khu du lịch sinh thái Đồng Nôi, một khu du lịch sinh thái mới khai trương giữa năm 2016 với nhiều trò chơi, cảnh vật và điểm nhấn là vườn hoa hướng dương và hoa cải rất đẹp. Đây là một điểm dừng chân rất đáng chờ đợi trong chuyến du lịch đến Thiên Cầm. Cùng với đó, du khách có thể ghé thăm khu lưu niệm và mộ phần của cố Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Hà Huy Tập cách Thiên Cầm 15 km. Món ăn đặc sản Các đặc sản vùng Thiên Cầm nói riêng và Hà Tĩnh nói chung có kể kể đến chim cu kỳ, tôm hùm, mực ống, nước mắm Cửa Nhượng, kẹo Cu Đơ Cầu Phủ... Khu du lịch Thiên Cầm Ngày 26/1/2010, Sở Văn hóa - Thể thao - Du lịch Hà Tịnh phối hợp với Viện Nghiên cứu phát triển Du lịch Việt Nam tổ chức công bố quyết định phê duyệt đồ án quy hoạch tổng thể phát triển Khu du lịch quốc gia Thiên Cầm, mục đích đưa khu du lịch này đủ điều kiện công nhận là khu du lịch quốc gia. Khu du lịch quốc gia Thiên Cầm được tỉnh Hà Tịnh phê duyệt tại Quyết định Số: 4210/QĐ-UBND, ngày 25/12/2009. Theo Quy hoạch, khu du lịch quốc gia Thiên Cầm thuộc một phần xã cẩm nhượng xã Cẩm Dương, Cẩm Lĩnh và toàn bộ diện tích đất tự nhiên của thị trấn thiên cầm, huyện Cẩm Xuyên với quy mô khoảng 1.557 ha. Phía Bắc và Đông Bắc là đường bờ biển; phía Tây Bắc giáp thôn Liên Hương của xã Cẩm Dương; phía Nam và Tây Nam từ Cẩm Dương đến Cẩm Lĩnh giáp ranh với xã Kỳ Bắc - Kỳ Anh; phía Đông thuộc địa phận xã Cẩm Lĩnh, giáp huyện Kỳ Anh. Tính chất khu du lịch được xác định là khu du lịch nghỉ mát tắm biển và sinh thái, kết hợp các hoạt động vui chơi giải trí, thể thao. Khu du lịch được phân khu gồm;: Khu A (khu Bắc Thiên Cầm): 266,5 ha; Khu B (Nam Thiên Cầm: 57,3 ha; Khu C (khu làng nghề Cẩm Nhượng: 209 ha; Khu D (khu sinh thái núi Cẩm Lĩnh): 576 ha; Khu E (xã Cảm Dương và một phần thị trấn Thiên Cầm): 448,2 ha. Phân kỳ đầu tư: Giai đoạn đầu (đến năm 2015): Phát triển khu du lịch nghỉ mát tắm biển chất lượng cao Bắc Thiên Cầm với kinh phí dự kiến khoảng 5.000 tỷ đồng; Giai đoạn 2 (2016-2020): Phát triển khu du lịch biển tổng hợp Nam Thiên Cầm; phát triển du lịch cộng đồng ở Cẩm Dương giai đoạn 1; xây dựng sân golf 18 lỗ; phát triển các loại hình du lịch thể thao với tổng kinh phí dự kiến khoảng 7.000 tỷ đồng; Giai đoạn 3 (2021-2025): Phát triển du lịch làng nghề Cẩm Nhượng; du lịch gắn với cộng đồng ở Cẩm Dương giai đoạn 2; Dự án xây dựng tuyến monorial du lịch với tổng kinh phí dự kiến khoảng 45.500 tỷ đồng. Tham khảo Liên kết ngoài Hà Tĩnh quy hoạch bãi biển Thiên Cầm Bãi biển đẹp ở Việt Nam Bãi biển Việt Nam Khu du lịch Việt Nam Du lịch Hà Tĩnh
wiki
Hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh (SIDS), còn được gọi là những cái chết trong nôi (crib death, cot death), là cái chết xảy đến đột ngột mà không rõ nguyên nhân ở đứa trẻ chưa đầy một tuổi. Kết quả chẩn đoán cái chết vẫn không giải thích được ngay cả khi đã khám nghiệm tử thi kỹ lưỡng và điều tra hiện trường tỉ mĩ. SIDS thường xảy ra trong khi ngủ. Thường cái chết xảy đến trong khoảng thời gian từ 00:00 đến 09:00. Và cũng thường không có bằng chứng vật lộn và không có tiếng kêu. Chính xác nguyên nhân của SIDS vẫn còn chưa biết rõ. Một tập hợp các yếu tố bao gồm tính nhạy cảm cơ bản riêng, thời gian nhất định trong phát triển và những nguyên nhân gây căng thẳng trong môi trường sống đã được đề xuất. Những tác nhân gây căng thẳng môi trường này có thể bao gồm ngủ ngửa hoặc nằm nghiêng, quá nóng và tiếp xúc với khói thuốc lá. Tai nạn ngạt thở do ngủ chung giường hoặc đồ vật mềm cũng đóng một vai trò. Một yếu tố nguy cơ khác là được sinh ra trước tuần thứ 39 của thai kỳ). SIDS chiếm khoảng 80% trường hợp trẻ sơ sinh tử vong đột ngột và bất ngờ (SUID). Các nguyên nhân khác bao gồm nhiễm trùng, rối loạn di truyền và bệnh về tim. Mặc dù lạm dụng trẻ em dưới hình thức gây nghẹt thở có chủ ý có thể bị chẩn đoán nhầm là SIDS, nhưng điều này chỉ chiếm ít hơn 5% các trường hợp. Phương pháp hiệu quả nhất để giảm nguy cơ SIDS là đặt trẻ dưới một tuổi nằm ngửa khi ngủ. Các biện pháp khác bao gồm nệm cứng tách rời nhưng gần với người chăm sóc, không trải bộ đồ giường lỏng lẻo, môi trường ngủ vừa đủ mát mẻ, sử dụng núm vú giả cho em bé ngậm và tránh tiếp xúc với khói thuốc lá. Nuôi con bằng sữa mẹ và tiêm chủng cũng có thể được phòng ngừa. Các biện pháp không hữu ích bao gồm các thiết bị định vị và theo dõi bé. Sử dụng quạt không đủ bằng chứng. Hỗ trợ đau buồn cho các gia đình nạn nhân bởi SIDS là điều rất quan trọng, vì cái chết của trẻ sơ sinh là đột ngột, không nhân chứng và thường đi cùng với một cuộc điều tra. Tỷ lệ SIDS thay đổi gần mười lần ở các nước phát triển từ một phần nghìn đến một phần mười. Trên toàn cầu, SIDS đã dẫn đến khoảng 19.200 cái chết trong năm 2015, giảm từ 22.000 cái chết vào năm 1990. SIDS là nguyên nhân gây tử vong thứ ba ở trẻ em dưới một tuổi ở Hoa Kỳ vào năm 2011. Đây là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu ở trẻ từ một tháng đến một tuổi. Khoảng 90% trường hợp xảy ra trước sáu tháng tuổi, trong đó thường xảy ra nhất là từ hai tháng đến bốn tháng tuổi. SIDS phổ biến ở các bé trai hơn các bé gái. Liên kết ngoài Đọc thêm Liên kết ngoài Curlie Bệnh chưa rõ nguyên nhân Nguyên nhân tử vong Sơ sinh Rối loạn giấc ngủ Hội chứng
wiki
Xuân Phước là một xã đồng bằng của huyện Đồng Xuân tỉnh Phú Yên. Với diện tích khoảng 7900ha và dân số là 7.325 người, 2.416 khẩu là xã có diện tích lớn đứng thứ hai của huyện. Về vị trí địa lý: - Phía Đông: Giáp xã An Nghiệp (huyện Tuy An). - Phía Tây: Giáp xã Xuân Quang 1 (huyện Đồng Xuân). - Phía Nam: Giáp xã Sơn Hội, xã Sơn Định (huyện Sơn Hoà). - Phía Bắc: Giáp xã Xuân Quang 3 (huyện Đồng Xuân). Xã cách thị trấn La Hai khoảng 12 km về hướng Đông, xã Xuân Phước gồm có 5 thôn: Phú Xuân A; Phú Xuân B; Phước Hoà; Phú Hội và Suối Mây. Về văn hóa, giáo dục: - Hệ thống giáo dục ở xã Xuân Phước từ trường mầm non xuân phước đã đạt chuẩn quốc gia, cấp tiểu học đến Trung học phổ thông gồm các trường: Tiểu học Xuân Phước số 1,2. Trung học cơ sở Nguyễn Hào Sự và Trường Trung học phổ thông Nguyễn Thái Bình. - Xã Xuân Phước có trại giam A20 thuộc Tổng cục VI của Bộ Công An. - Trong thời ký chống Pháp và Mỹ, Xuân Phước đã ghi danh mình với những trận thẳng vẻ vang như chiến dịch Đồng Tre, chiến Thắng Tiền Đồn 1, Tiền Đồn 2 và nhiều chiến thắng khác phải buộc quân đội Pháp, Mỹ rút quân khổi lãnh thổ Xuân Phước. Về du lịch: Xã có hồ chứa nước Phú Xuân, phong cảnh ở đây rất thơ mộng và trữ tình. Ngoài ra còn có đập Suối Cối, Đá Cầu, mộ của Nguyễn Hào Sự, hay đi dọc theo con sông Trà Bương với nhiều thắng cảnh đẹp dọc ven sông khá nhiều phong cảnh rất mộc mạc và mang vẻ đẹp rất tự nhiên. Về du lịch tâm linh có 2 chùa lớn là Từ Tâm và Viên Lâm, 1 nhà thờ Đồng Tre và một Niệm Phật Đường Hòa Quang được xây dựng khang trang, tiện cho du khách tham quan du lịch. Về giao thông: Có trục đường Quốc lộ 19C chạy ngang qua xã nối liền với các tỉnh Gia Lai và Daklak tạo cơ hội thông thương giữa các tỉnh ngày càng dễ dàng thuận lợi hơn. Ngoài ra còn có đường TL 647 được tiếp nối với QL 19 với Thị Trấn Công ChoRo, tỉnh Gia Lai, các tuyến liên Thôn - Xóm trong xã đã bê tông hóa và chương trình Thắp Sáng Đường Quê đã được phủ kín ở các địa bàn dân cư, thuận tiện cho nhân dân đi lại. Về kinh tế: Xã Xuân Phước chủ yếu làm lúa nước, trồng cây công nghiệp ngắn ngày và cây công nghiệp lâu năm. Nhờ vào nguồn thu cây công nghiệp nên đời sống dân cư ngày càng thay đổi, đến cuối năm 2018 tổng thu nhập bình quân đầu người trên địa bàn xã đạt 36,46 triệu đồng/người/năm. Ngày nay, cùng với sự phát triển của đất nước, Xuân Phước luôn luôn chứng tỏ mình là một xã đứng đầu của huyện về kinh tế, văn hoá và giáo dục. Được chính phủ công nhận xã đạt chuẩn quốc gia về nông thôn mới, người dân Xuân Phước rất mến khách và chí thú làm ăn. Tầm nhìn: Đến năm 2025 xã Xuân Phước phấn đấu trở thành Thị Trấn Xuân Phước. Chú thích Tham khảo
wiki
Trận Tarinkot diễn ra vào năm 2001 trong Chiến tranh ở Afghanistan. Vào ngày 14 tháng 11 năm 2001, ODA 574 và Hamid Karzai đã chèn vào tỉnh Uruzgan thông qua 4 máy bay trực thăng MH-60K với một lực lượng du kích nhỏ. Đáp lại cách tiếp cận của lực lượng Karzai, cư dân của thị trấn Tarinkot đã nổi dậy và trục xuất các quản trị viên Taliban của họ. Karzai đi đến Tarinkot để gặp gỡ những người lớn tuổi trong thị trấn. Trong khi anh ta ở đó, Taliban đã thống trị một lực lượng gồm 500 người để chiếm lại Tarinkot. Lực lượng nhỏ của Karzai cộng với đội ngũ Mỹ, bao gồm Lực lượng đặc biệt của Quân đội Hoa Kỳ từ ODA 574 và Kiểm soát viên không quân Hoa Kỳ của họ, Trung sĩ công nghệ Alex Yoshimoto, đã được triển khai trước thị trấn để ngăn chặn bước tiến của họ. Dựa vào sự hỗ trợ trên không của đạo diễn Yoshimoto, lực lượng Mỹ / Afghanistan đã ngăn chặn bước tiến của Taliban và đẩy họ ra khỏi thị trấn. Thất bại của Taliban tại Tarinkot là một chiến thắng quan trọng đối với Karzai, người đã sử dụng chiến thắng để tuyển thêm nhiều người vào ban nhạc du kích non trẻ của mình. Lực lượng của anh ta sẽ tăng kích thước lên đến đỉnh điểm khoảng 800 người. Vào ngày 30 tháng 11, họ rời Tarinkot và bắt đầu tiến vào Kandahar. Câu chuyện đã được Eric Blehm kể lại trong The Only Thing Worth Dying For, kể chi tiết về những trải nghiệm của Detachment Alpha 574, một ODA của Lực lượng đặc biệt quân đội Hoa Kỳ. Chú thích & nguồn dẫn Chú thích Nguồn dẫn Nội chiến Afghanistan Xung đột năm 2001 Trận đánh trong Chiến tranh Afghanistan Afghanistan năm 2001 Sơ khai trận chiến
wiki
Nguyễn Thị Châu Giang Bữa Tiệc Mưa lác đác từng hạt lớn. Sao vẫn nhì nhằng con mở con tỏ trên nền trời không một gợn mây. Trăng một vầng non tơ hoà với ánh đèn rải vàng trên khắp bờ cỏ, trườn lên những hàng ghế dựa, bám đầy lên quần áo. Bạn bè ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ kê dưới tán cây mít. Những chiếc lá mít to, hắt bóng đen sẫm xuống khiến không khí buồn buồn, dù tiếng nói chuyện vẫn lao xao. Mến kêu: “Sinh nhật gì thế này. Mở nhạc to lên đi”. Người ta kéo hai cái loa từ trong nhà ra, đặt trên những thùng gỗ cũ chất ở góc sân. Nhạc vỡ ra ồn ã. Tiếng đũa gõ vào chén, tiếng chân dậm thịch thịch. Bầu không khí đậm đặc loãng ra đầy hứng khởi.Cách cổng sắt bật mở, rít lên ken két. Hinh hỏi to: “Phải Ngạc không?” Tôi giật mình quay lại. Hai cái bóng mờ mờ tiến lại gần, một nam một nữ. Thôi đúng là Ngạc rồi. Dáng đi lùi lũi vai hơi khòm, lưng bè ra vạm vỡ. Anh chẳng có gì thay đổi cả.Tôi rời ghế, chạy lại mừng rỡ: “Anh Ngạc!”. Ngạc tặng hoa cho tôi, hôn nhẹ nhàng lên má tôi: “Ôi, anh nhớ em quá!”. Tôi đờ người. Một làn hơi cay xộc lên mũi. Tôi nhủ thầm: “Mình đã nghe lầm” và lấy lại bình tĩnh. Nhưng bàn tay của anh vẫn nắm tay tôi xiết mạnh. Rất đau. Tôi liếc sang bên cạnh. Một cô bé con nhút nhát nhìn tôi cười. Đôi mắt mở to hơi ngơ ngác. Mến đến gần quàng vai Ngạc: “Ê này, giới thiệu đi chứ”. Ngạc ngớ người: “Quên mất, đây là Thiên, bạn gái tôi”. Trán hơi cau lại vẻ tự ái nhưng cô vẫn cười. Tôi tôij nghiệp: “Anh Ngạc với Thiên vô nhập tiệc đi. Cũng vừa mới bắt đầu thôi”. Mến hí hửng: “Sinh nhật của Tiên là nhất. Có người muôn năm cũ quay về”. Tôi kéo mạnh áo Mến làm cậu ta ngượng im bặt. Tôi trịnh trọng giới thiệu: “Đây là anh Ngạc, đây là Thiên, bạn gái anh Ngạc. Ở đây ai cũng biết anh Ngạc rồi. Còn một nhân vật quan trọng – Tôi dừng lại hắng giọng – Anh Lẫm, bạn trai em”. Mọi người gật đầu chào nhau rồi lại cắm mặt ăn như chẳng biết gì ngoài việc ấy. Tôi bối rối. Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện giữa tôi và Ngạc. Chỉ có Lẫm và Thiên là hai người tới sau. Họ tin tưởng hoàn toàn vào hạnh phúc họ đang có.Nhạc chuyển sang một bài hát buồn. Những mối tình dang dở thường rất buồn. Tôi đề nghị “đổi nhạc”. Lẫm can: “Đừng em, Anh thích nó” và lại vô tư cười, mắt mơ màng nhìn ra xạ Tôi thở phào. Thật may vì cả Thiên lẫn anh Lẫm đều chưa nhận ra điều gì khác thường cả.Ngạc hết nhìn tôi lai ngọ nguậy người, chén đã đầy thức ăn nhưng vẫn máy móc gắp tiếp thức ăn trên đĩa. Anh đang bối rối. Đúng là anh đang bối rối. Tôi thấy mình lại bắt đầu tò mò hệt như lần đầu tiên thấy anh ngồi một mình trong quán ăn, chén đầy ngập mà vẫn lơ đãng gắp. Tôi hỏi: “Anh sao thế?. Ngạc cúi đầu: “Anh tiếc”. Không, đúng ra là anh đang bối rối. Với cô bé con ngồi sát bên anh.Một vài đôi rời bàn ăn ôm nhau nhảy. Sau mỗi bữa tiệc nên nhảy như thế để dạ dày nhẹ bớt hơn là nhu cầu giao lưu tình cảm. Cô bé con háo hức. Tôi từ chối Lẫm: “Hôm nay em không muốn, xin lỗi”. Lẫm dìu cô bé ra giữa sân. Một đám mây lớn nuốt chửng mặt trăng vào bụng. Mưa tiếp tục đầy lên. Tôi dúi miệng vào lòng bàn tay, bật cười. Lẫm ngước nhìn tôi, cau mày khó hiểu.Đến giờ Ngạc phải đưa Thiên về. Một lúc thì quay trở lại. Bây giờ mọi người đã tản mác hết. Ra đến cổng, Lẫm nhìn vào mắt tôi, hôn rất sâu vào môi tôi: “Ngủ ngon nhé, bé”. Tim tôi nhói đau. Tôi không biết anh có nhận ra điều gì bất thường không.Tôi kéo ghế ngồi trước mặt Ngạc. Anh đăm đăm nhìn mặt đồng hồ mờ nước: “Còn sớm, tụi mình đi dạo chút nghe Tiên?”. Tôi cười khẽ: “Anh hệt như xưa”. Tôi bứt mạnh môt lá cây làm nước bắn tung toé. Anh phá cười: “Em cũng có khác gì đâu”. Chúng tôi chậm rãi đi ra đường. Tôi không thể nào dứt ra được hình ảnh ban đầu cả anh trong quán ăn ẩm mốc. Chén ngày càng đầy thức ăn nhưng anh nhất định không ăn miếng nào.Nhanh thật. Đã trôi qua một năm. Mà cũng có thể là hai năm. Từng cặp tình nhân đi dạo trên những con đường nhỏ, giữa trời Noel se lạnh. Anh lơ đãng nghe tôi nói, ngẩn ngơ nhìn cô gái đi đằng trước. Một cô gái đẹp và quyến rũ. Anh hỏi: “Đẹp phải không?”. Tôi im lặng. Cô gái sửa lại dáng. Anh ngạc nhiên: “Em sao thế?”, “Em đang tự hỏi nếu cô ấy ngồi sau lưng anh lúc này, cô ấy nghĩ gì?” “Em lại ghen vớ vẩn”, “Không, em buồn”. Anh là một người thích đẹp. Tôi chỉ là cô gái bình thường. KHông, tôi chỉ buồn. Có thể khóc lên được.Nhưng mẹ bảo khóc vì những chuyện như thế là ngơ ngẩn. Hãy để dành đến một lúc nào đấy. Và tôi để dành.Ngạc vuốt tóc tôi: “Em có muốn đi làm không?”, “Công việc thế nào?”, “Rất đơn giản. Họ muốn em đưa ra những ý tưởng độc đáo để làm quảng cáo”, “Nhưng em chưa tốt nghiệp”, “Còn anh đã đi làm từ năm mười sáu tuổi”, “Em không biết Anh văn và vi tính”, “Anh cũng không biết nhưng anh đã học. Bây giờ thì không gì là không biết”. Tôi nhằn: “Lúc nào anh cũng so sánh anh với em”, “Vì anh vào đời sớm hơn mà”. Anh vẽ ra trước mặt tôi thiên đường đầy kẹo. Tôi lạc đường đành ở lại trong đó.Tôi đến công tỵ Sếp là một người đàn ông đẹp trai, phong trần, nụ cười bặt thiệp và duyên dáng. Sếp dẫn tôi đi các phòng, giải thích công việc, giới thiệu tôi với mọi người như tôi là nhân viên văn phòng. Trở về phòng, sếp hỏi: “Thế nào cổ”, “Rất tuyệt ạ”. Trong bụng tôi thầm nghĩ, như thế là mình lạc nghề rồi. Quảng cáo không thể, không phải là công việc mình chọn, Tiên ạ.Ngạc nhăn mặt: “Em thật trẻ con, chứ?Tôi cảm thấy khó khăn khi nói câu: “Xin lỗi…” Nhưng sếp đứng dậy và bảo: “Tôi hiểu”. Sếp chìa tay ấm ra trước mặt. Từ đó sếp trở thành Lẫm của tôi bây giờ từ khi cả tuần Ngạc không gọi điện lại. Ngạc đi công tác xa mà không nói với tôi một tiếng nào.“Cô ấy còn trẻ con lắm” - Ngạc bảo. Tôi bật cười: “Ngày xưa anh cũng bảo em trẻ con. Người ta thì nghĩ khác. Họ bảo em già trước tuổi”, “Vì sao?”, “Vì yêu anh. Em cảm thấy đau khổ vì yêu anh”.Anh luôn kể cho tôi nghe về những người bạn gái của anh. Những mẩu ký ức được nghiền nát, xay đi xay lại nhiều lần. Trong đó có Linh duyên dáng và dịu dàng. Mỗi lần nhớ đến người ấy, anh lại bối rối.Chén vẫn đầy thức ăn nhưng anh vẫn tiếp tục gắp. Anh đau đớn. Anh không biết rằng tôi cũng đau khổ không kém gì anh. Ôi, những mối tình đầu dang dở thường hay buồn và khó quên. Thật khó quên.“Sao không bao giờ em nói với anh về chuyện đó?” “Anh cho em là nhỏ nhặt. Có bao giờ anh chịu hiểu em. Lúc nào anh cũng cho mình là đúng.” Ngạc im lặng. Điếu thuốc quơ một vòng trong bóng tối. “Buồn cười, hồi đó em đã nghĩ anh là một người bạn thân sẽ tốt hơn là người yêu. Bây giờ em vẫn nghĩ – Tôi kéo cao cổ áo – Anh tốt và chiều tất cả nhiều người bạn gái mà anh quí. Nhưng trong tình yêu, không có từ “tất cả”. Còn Thiên, hy vọng cô ấy khác. Cô ấy sẽ chịu đựng được”. “Em đang phán xét anh”. “Đấy – Tôi cười – Anh lại không hiểu em rồi”.Chúng tôi quay trở về. Mưa nhẹ và đều hơn như phải bụi vào mặt. Tiếng chân bước trên cỏ ướt lụp phụp. Vài con côn trùng ngái ngủ, kêu rền rĩ.“Em muốn anh đối xử với Thiên đừng như với em. Đừng khơi dậy quá khứ làm gì. Cô ấy yêu anh lắm”, “Cô ấy cũng biết là anh yêu em. Anh luôn nhớ em, Thiên không thay được chỗ của em trong anh”, “Nhưng anh Lẫm thì thay được”. Tôi lại cay xè mũi. Tôi có nói dối mình không khi ở bên Lẫm tôi lại quay quắt nhớ Ngạc? Ôi, không thể nào dễ dàng quên đi mối tình đầu được. “Lẫm có biết chuyện chúng mình không?” - Ngạc nhấn mạnh từ “chúng mình” với vẻ cay đắng hiếm có. Hai gò má đẫm nước của tôi lạnh buốt. Cả bàn tay và người cũng lạnh. Anh ấy thông cảm và bỏ qua hết những chuyện xưa của em”, “Thế em có tiếc không?”, “Em chỉ tiếc là không hiểu anh sớm hơn, từ lần đầu gặp anh trong quán ăn. Em đã hỏi anh sao thế. Và anh trả lời: “Anh tiếc…”. Em thật tò mò. Nhưng thật lòng em yêu anh”. Tiếng tôi nhẹ bỗng như gió thoảng. Tôi muốn khóc.Bất thần Ngạc cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn lơ lửng rơi trên trán. Tôi lách người ra, hoảng hốt: “Đừng anh Ngạc. Em yêu anh. Em yêu anh Lẫm. Em đã cho anh tất cả. Còn anh Lẫm thì chẳng có gì, ngoài tình yêu của em. Đừng kéo em ra khỏi anh ấy”. Nước mắt tôi chảy ra nhoè nhoẹt. Tôi thấy khó thở. Chúng tôi im lặng. Sau cùng tôi hỏi: “Anh giờ làm ở đâu?”, “Tháng sau anh chuyển sang công ty mới. Ba bốn công ty rồi nhưng anh chưa tìm được chỗ của mình”. Chúng tôi lại im lặng suốt quãng đường về còn lại.Tôi tiễn Ngạc ra cổng. Tôi nhìn rất lâu gương mặt yêu dấu của anh, vuốt lại mớ tóc bồng đẫm nước trên trán anh và bảo: “ Anh lẫm yêu em và hiểu em khủng khiếp”.Nhưng tôi vẫn khôgn dứt ra được hình ảnh thiểu não cuả Ngạc bên chén thức ăn đầy ắp, tay vẫn gắp lia lịa mà không ăn một miếng nào trong quán nhỏ ẩm ướt. Ra khỏi quán, anh là người đầu tiên nói: “ôi, anh đói quá!”.Và cho đến bây giờ anh ấy vẫn đang là người đói. Hết Mục lục Bữa Tiệc Bữa Tiệc Nguyễn Thị Châu GiangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
vanhoc
Thuốc trị tiểu đường / thuốc trị đái tháo đường điều trị đái tháo đường bằng cách hạ thấp mức glucose trong máu. Ngoại trừ insulin, exenatide, liraglutide và pramlintide, tất cả đều được dùng bằng đường uống và do đó còn được gọi là thuốc hạ đường huyết đường uống. Có nhiều nhóm thuốc chống tiểu đường khác nhau, và việc lựa chọn chúng phụ thuộc vào bản chất của bệnh tiểu đường, tuổi tác và tình trạng của người bệnh, cũng như các yếu tố khác. Bệnh tiểu đường loại 1 là một căn bệnh gây ra do thiếu insulin. Insulin phải được sử dụng trong loại 1, và phải được tiêm. Bệnh tiểu đường loại 2 là một bệnh về kháng insulin của các tế bào. Đái tháo đường loại 2 là loại tiểu đường phổ biến nhất. Các phương pháp điều trị bao gồm (1) các chất làm tăng lượng insulin do tuyến tụy tiết ra, (2) các chất làm tăng độ nhạy cảm của các cơ quan đích với insulin và (3) các chất làm giảm tốc độ glucose được hấp thu từ đường tiêu hóa. Một số nhóm thuốc, chủ yếu được dùng bằng đường uống, có hiệu quả ở loại 2, thường được kết hợp. Sự kết hợp trị liệu ở loại 2 có thể bao gồm insulin, không nhất thiết là do thuốc uống đã thất bại hoàn toàn, nhưng để tìm kiếm sự kết hợp hiệu quả mong muốn. Ưu điểm lớn của việc tiêm insulin ở loại 2 là một bệnh nhân được giáo dục tốt có thể điều chỉnh liều, hoặc thậm chí dùng liều bổ sung, khi mức đường huyết được đo bởi bệnh nhân, thường là bằng một máy đo đơn giản, khi cần thiết bằng lượng đường đo được trong máu. Insulin Insulin thường được tiêm dưới da, bằng cách tiêm hoặc bơm insulin. Nghiên cứu về các cách đưa insulin khác vào cơ thể người bệnh đang được tiến hành. Trong các cơ sở chăm sóc cấp tính, insulin cũng có thể được tiêm tĩnh mạch. Nói chung, có ba loại insulin, được đặc trưng bởi tốc độ chúng được chuyển hóa bởi cơ thể. Chúng là những loại thuốc có tác dụng nhanh, loại thuốc có tác dụng trung gian và loại thuốc có tác dụng dài. Tham khảo
wiki
Bộ Tham mưu trực thuộc Tổng cục Kỹ thuật thành lập ngày 10 tháng 9 năm 1974 là cơ quan chỉ huy, tham mưu của Tổng cục Kỹ thuật, đặt dưới sự lãnh đạo toàn diện của Đảng ủy Tổng cục Kỹ thuật, trực tiếp là sự lãnh đạo của Đảng ủy Bộ Tham mưu và chỉ huy, quản lý toàn diện của Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật nhằm thực hiện nhiệm vụ chiến đấu và sẵn sàng chiến đấu. Lịch sử Chức năng Bộ Tham mưu thuộc Tổng cục Kỹ thuật có chức năng tham mưu cho Đảng ủy và Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật chỉ đạo ngành Kỹ thuật toàn quân thực hiện các nội dung công tác kỹ thuật trong Quân đội và dân quân tự vệ, thực hiện chức năng quản lý Nhà nước về công tác quân sự trong Tổng cục Kỹ thuật. Chỉ đạo nghiệp vụ công tác tham mưu kỹ thuật trong toàn quân. Chỉ huy, chỉ đạo, điều hành toàn diện công tác quân sự trong Tổng cục Kỹ thuật gồmː tác chiến, tổ chức lực lượng, huấn luyện, thông tin, cơ yếu, kỹ thuật, xây dựng chính quy. Lãnh đạo hiện nay Tham mưu trưởngː Thiếu tướng Phùng Ngọc Sơn, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật Tổ chức Đảng Từ năm 2006 thực hiện chế độ Chính ủy, Chính trị viên trong Quân đội. Tổ chức Đảng bộ của Bộ Tham mưu như sau: Đảng bộ Tổng cục Kỹ thuật là cao nhất. Đảng bộ Bộ Tham mưu thuộc Đảng bộ Tổng cục Kỹ thuật Đảng bộ các đơn vị trực thuộc Bộ Tham mưu (tương đương cấp Tiểu đoàn và Trung đoàn) Chi bộ các cơ quan đơn vị trực thuộc các đơn vị cơ sở (tương đương cấp Đại đội) Ban Thường vụ của Bộ Tham mưu gồmː Bí thư Đảng ủy Bộ Tham mưuː Phó Tham mưu trưởng đảm nhiệm Phó Bí thư Đảng ủy Bộ Tham mưuː Tham mưu trưởng đảm nhiệm. Ủy viên Thường vụ Bộ Tham mưuː Thường là các Phó Tham mưu trưởng còn lại. Tổ chức chính quyền Cơ quan Phòng Kế hoạch - Tổng hợp Phòng Chính trị Phòng Quân huấn - Nhà trường Phòng Quản lý Xí nghiệp - Sửa chữa Phòng An toàn, Bảo hộ lao động Quân đội Phòng Quân lực Phòng Tác chiến Phòng Vật tư Phòng Kỹ thuật Phòng Thông tin Phòng Cơ yếu Phòng Tiêu chuẩn - Đo lường - Chất lượng Ban Bản đồ Ban Tài chính Ban Công nghệ Thông tin Phòng Hành chính Cơ sở Đoàn 15 Trung tâm 334 Trung tâm Kiểm định Kỹ thuật an toàn Quân đội Tiểu đoàn 18 Khen thưởng Huân chương Chiến công hạng Ba (1995). Huân chương Bảo vệ Tổ quốc hạng Ba (2009). Huân chương Bảo vệ Tổ quốc hạng Nhì (2017). Hệ thống cơ quan Tham mưu trong Quân đội Bộ Tổng Tham mưu thuộc Bộ Quốc phòng. Bộ Tham mưu thuộc các Quân khu, Quân đoàn, Quân chủng, Binh chủng, Tổng cục, Bộ đội Biên phòng, Cảnh sát biển, Học viện Quốc phòng, Bộ Tư lệnh Thủ đô Hà Nội, và tương đương. Phòng Tham mưu thuộc các Sư đoàn, Lữ đoàn, Vùng Cảnh sát biển, Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, Bộ chỉ huy Biên phòng tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương và tương đương. Ban Tham mưu thuộc các Trung đoàn, Ban chỉ huy quân sự quận, huyện, thị xã và tương đương. Phó Chủ nhiệm kiêm Tham mưu trưởng qua các thời kỳ Phó Tham mưu trưởng qua các thời kỳ 2000-2005, Nguyễn Đình Thắng, Đại tá 2000-2009, Hoàng Định, Đại tá 2001-2009, Nguyễn Văn Biển, Đại tá 2005-2012, Cao Sơn Hải, Đại tá 2007-2009, Đoàn Nhật Tiến, Đại tá, sau Trung tướng, Viện trưởng Viện Khoa học Công nghệ Quân sự 2009-2013, Phạm Văn Sinh, Đại tá 2009-2013, Trịnh Đình Tư, Đại tá, sau Thiếu tướng, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật 2010-2015, Ngô Tất Thắng, Đại tá 2012-2014, Đỗ Đình Phong, Đại tá, sau Thiếu tướng, Cục trưởng Cục Kỹ thuật Binh chủng 2013-2016, Trần Minh Đức, Đại tá, sau Thiếu tướng, Cục trưởng Cục Xe-Máy, Phó Chủ nhiệm kiêm Tham mưu trưởng Tổng cục Kỹ thuật 2013-2018, Hoàng Tiến Tùng, Đại tá, sau Thiếu tướng, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật 2015-2019, Đỗ Đình Phong, Đại tá, sau Thiếu tướng, Cục trưởng Cục Kỹ thuật-Binh chủng 2016-2018, Nguyễn Minh Tuấn, Đại tá 2015-2020, Đoàn Minh Định, Đại tá, sau Phó Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật 2018-nay, Nguyễn Quang Anh, Đại tá 2018-nay, Đỗ Anh Tuấn, Đại tá, nguyên Phó Cục trưởng Cục Kỹ thuật Quân chủng Hải quân Xem thêm Bộ Quốc phòng Tổng cục Kỹ thuật Bộ Tham mưu (Quân đội nhân dân Việt Nam) Chú thích Tổng cục Kỹ thuật, Bộ Quốc phòng Việt Nam
wiki
Hai vụ bạo loạn nhà tù xảy ra tại Trung tâm tái hòa nhập xã hội khu vực Cieneguillas, Zacatecas, México trong vòng ba ngày. Vụ thứ nhất là vào ngày 31 tháng 12 năm 2019, khiến 16 tù nhân thiệt mạng. Vụ thứ hai vào ngày 2 tháng 1 năm 2020, khiến thêm một tù nhân thiệt mạng. Bối cảnh Nhà tù Cieneguillas là trung tâm an ninh mức độ trung bình. Tù nhân là những người có mối quan hệ mật thiết với các tổ chức băng đảng tội phạm khác nhau như Los Zetas, Gulf Cartel và Sinaloa Cartel. Do phải nhốt phạm nhân rất nguy hiểm khiến nhà tù bị đánh giá là rất nguy hiểm, không đạt tiêu chuẩn an toàn. Trong đánh giá mới nhất, nhà tù thiếu sự quản lý và an ninh vô cùng lỏng lẻo. Nhà tù được phân vùng thành các khu vực, ngăn cách tù nhân tham gia băng đảng và những không nằm trong băng đảng hoàn toàn tách biệt nhau. Tuy nhiên, khi các phóng viên El Universal đến điều tra nhà tù năm 2019, chính quyền biện hộ cho việc thiếu cơ sở hạ tầng cũng là hình thức vận hành nhà tù một cách tối ưu. Năm 2009, 53 tù nhân đặc biệt nguy hiểm được thả tự do nhờ vào tiền hối lộ của băng đảng. Phát biểu năm 2019, một quan chức nhà nước nói rằng từng bước thực hiện sau sự kiện này đã cải thiện an ninh. Một kế hoạch gây nên bạo loạn vào đêm giao thừa năm 2018 cũng hòng vượt ngục nhưng bất thành do bị phát hiện và ngăn chặn. Bạo loạn Bạo loạn đêm giao thừa Bạo loạn nổ ra lúc 2:30 chiều giờ địa phương (20:30 GMT) và kéo dài đến khoảng 5 giờ chiều giờ địa phương. Các tù nhân dùng dao và súng làm vũ khí. Một phạm nhân bị bắt khi đang mang theo súng, 3 khẩu súng khác và rất nhiều dao cũng được phát hiện trong toà nhà. Chưa biết làm thế nào mà vũ khí xuất hiện ở nhà tù, nhưng theo suy đoán từ một vị quan chức nhà nước cho rằng vũ khí có thể bị tuồn vào trong chuyến thăm trước đó cùng ngày. Một cuộc tìm kiếm vũ khí được tiến hành ngay trong những ngày trước đêm giao thừa. Người ta cho rằng bạo loạn nổ ra là do mâu thuẫn giữa các băng đảng, trong khi truyền thông địa phương lại đưa tin nguyên nhân của vụ việc là do mâu thuẫn trong một trận bóng đá khi các cầu thủ bị kích động. Khi bạo loạn bắt đầu, thân nhân vẫn ở trong nhà tù, nhưng đã được hộ tống ra ngoài. Một số thân nhân nói với báo chí rằng họ chứng kiến tận mắt tù nhân bị giết chết và bị thương trong vụ bạo loạn. Vụ bạo loạn ngày 2 tháng 1 Sau vụ bạo loạn đầu tiên, an ninh nhà tù tuyên bố sẽ đề cao cảnh giác với bất kỳ phản ứng nào giữa các tù nhân. Một vụ bạo loạn khác nổ ra vào sáng ngày 2 tháng 1, chưa đầy 48 giờ sau vụ đầu tiên. An ninh nhà nước nói rằng nguyên nhân vụ bạo loạn thứ hai này chính là từ vụ bạo loạn đầu tiên. Các tù nhân tấn công những người mà họ tin là kẻ phản bội. Vụ bạo loạn này nhanh chóng dừng lại; cảnh sát và xe cứu thương điều đến đến hiện trường nhanh chóng. Nạn nhân Trong vụ bạo loạn đầu tiên, 16 tù nhân thiệt mạng và năm người khác bị thương. 15 người chết trong tù, người còn lại sau đó chết tại bệnh viện. Một quan chức nhà nước cho biết nguyên nhân gây chết là cho nạn nhân bị bắn, đâm và bị đánh đập. Trong vụ bạo loạn thứ hai, một tù nhân thiệt mạng và năm người khác bị thương. Thủ phạm dùng thanh cửa kim loại bị tháo ra và đập nạn nhân đến chết. Tất cả các thương tích trong vụ bạo loạn này là bị đánh, không phải là do vũ khí. Phản ứng Một cuộc điều tra đã được bắt đầu với nhiều nhân viên tại nhà tù làm việc theo ca xung quanh vụ bạo loạn đầu tiên. Ngày 1 tháng 1, các quan chức nhà nước cho biết họ đã tăng cường an ninh trong và xung quanh nhà tù. 120 tù nhân đã được di dời để ngăn chặn gây thêm nhiều vụ bạo loạn. Tuy nhiên, vụ bạo loạn thứ hai vẫn xảy ra kể cả khi các biện pháp nêu trên được thực hiện. Sau vụ bạo loạn thứ hai, con đường từ thị trấn Cieneguillas đến nhà tù bị phong tỏa, và lối vào thị trấn từ bên ngoài cũng bị chặn. Bộ trưởng Bộ Công an tuyên bố rằng vụ bạo loạn ngày 31 tháng 12 là do mẫu thuẫn giữa các thành viên băng đảng Gulf Cartel và Sinaloa Cartel. Bộ trưởng An ninh cho Zacatecas đến nhà tù trực tiếp sau vụ bạo loạn thứ hai. Tổng cộng 165 tù nhân được chuyển đến Guanajuato. Elian Peltier của tờ New York Times nói rằng đây là "một trong những vụ bạo lực tồi tệ nhất trong nhiều năm, dưới một hệ thống an ninh đầy bất cập". Ngày 3 tháng 1, giám đốc nhà tù tên là Antonio Solís bị sa thải. Ngày 8 tháng 1, cựu chuẩn tướng Ignacio López Flores được bổ nhiệm làm giám đốc. Tham khảo Sự kiện tội phạm có tổ chức ở México Giết người hàng loạt năm 2020
wiki
Quận Pondera là một quận thuộc tiểu bang Montana, Hoa Kỳ. Quận lỵ đóng ở , Montana. Quận được đặt tên theo. Dân số theo điều tra năm 2000 của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ là người. Địa lý Theo Cục điều tra dân số Hoa Kỳ, quận này có diện tích km2, trong đó có km2 là diện tích mặt nước. Các quận giáp ranh Thông tin nhân khẩu Theo điều tra dân số năm 2000, quận này đã có dân số 6.424 người, 2.410 hộ gia đình, và 1.740 gia đình sống trong quận hạt. Mật độ dân số là 4 người trên một dặm vuông (2/km ²). Có 2.834 đơn vị nhà ở với mật độ trung bình 2 trên một dặm vuông (1/km ²). Thành phần chủng tộc của cư dân sinh sống trong quận gồm 83,66% người da trắng, 0,09% da đen hay Mỹ gốc Phi, 14,46% người Mỹ bản xứ, 0,14% châu Á, Thái Bình Dương 0,05%, 0,12% từ các chủng tộc khác, và 1,48% từ hai hoặc nhiều chủng tộc. 0,84% dân số là người Hispanic hay Latino thuộc một chủng tộc nào. 24,1% là người gốc Đức, Na Uy 13,8%, Ailen 8,3%, 5,7% và 5,1% người Mỹ gốc tiếng Anh theo điều tra dân số năm 2000. 92,0% nói tiếng Anh, 5,1% của Đức và Blackfoot 1,8% là ngôn ngữ đầu tiên của họ. Có 2.410 hộ, trong đó 35,30% có trẻ em dưới 18 tuổi sống chung với họ, 60,00% là đôi vợ chồng sống với nhau, 8,40% có một chủ hộ nữ và không có chồng, và 27,80% là không lập gia đình. 25,50% hộ gia đình đã được tạo ra từ các cá nhân và 12,30% có người sống một mình65 tuổi hoặc cao hơn. Cỡ hộ trung bình là 2,63 và cỡ gia đình trung bình là 3,18. Trong quận cơ cấu độ tuổi dân cư được trải ra với 29,60% dưới độ tuổi 18, 6,40% 18-24, 24,80% 25-44, 22,90% từ 45 đến 64, và 16,30% từ 65 tuổi trở lên người. Độ tuổi trung bình là 39 năm. Đối với mỗi 100 nữ có 97,40 nam giới. Đối với mỗi 100 nữ 18 tuổi trở lên, đã có 95,40 nam giới. Thu nhập trung bình cho một hộ gia đình trong quận đạt mức USD 30.464, và thu nhập trung bình cho một gia đình là USD 36.484. Phái nam có thu nhập trung bình USD 27.125 so với 19.314 USD đối với phái nữ. Thu nhập bình quân đầu người là 14.276 USD. Có 15,00% gia đình và 18,80% dân số sống dưới mức nghèo khổ, bao gồm 23,40% những người dưới 18 tuổi và 8,30% của những người 65 tuổi hoặc cao hơn. Tham khảo Quận của Montana
wiki
Benzingia là một chi thực vật có hoa trong họ Orchidaceae. Chúng thuộc phân họ Epidendroideae. Đây là một chi mới được tạo ra với Chondrorhyncha, được đặt theo tên James D. Ackerman, một nhà phân loại học về Lan của Mỹ. Chúng thường được tìm thấy ở vùng núi Trung Mỹ và vùng tây bắc Nam Mỹ, từ Costa Rica đến Peru. Các loài Tính đến tháng 5 năm 2012, đã ghi nhận được 9 loài thuộc chi này: Benzingia caudata (Ackerman) Dressler – Peru (Cordillera del Cóndor), Ecuador Benzingia cornuta (Garay) Dressler - Colombia, Ecuador Benzingia estradae (Dodson) Dodson - Ecuador Benzingia hajekii (D.E.Benn. & Christenson) Dressler – Peru Benzingia hirtzii Dodson - Ecuador (Esmeraldas) Benzingia jarae (D.E.Benn. & Christenson) Dressler – Peru Benzingia palorae (Dodson & Hirtz) Dressler - Colombia, Ecuador Benzingia reichenbachiana (Schltr.) Dressler - Costa Rica, Panama Benzingia thienii (Dodson) P.A.Harding - Ecuador Chú thích Xem thêm Danh sách các chi Phong lan Tham khảo Pridgeon, A.M., Cribb, P.J., Chase, M.A. & Rasmussen, F. eds. (1999). Genera Orchidacearum 1. Oxford Univ. Press. Pridgeon, A.M., Cribb, P.J., Chase, M.A. & Rasmussen, F. eds. (2001). Genera Orchidacearum 2. Oxford Univ. Press. Pridgeon, A.M., Cribb, P.J., Chase, M.A. & Rasmussen, F. eds. (2003). Genera Orchidacearum 3. Oxford Univ. Press Berg Pana, H. 2005. Handbuch der Orchideen-Namen. Dictionary of Orchid Names. Dizionario dei nomi delle orchidee. Ulmer, Stuttgart Ackermania A la tercera se gana: the validation of Benzingia (Orchidaceae: ZYGOPETALINAE) LANKESTERIANA 9(3): 526—528. 2010 January. Danh sách các chi phong lan Benzingia
wiki
Francesco Buzomi (1576–1639) là một nhà truyền giáo, linh mục người Ý. Ông là một trong những nhà truyền giáo chính thức đầu tiên tại Đàng Trong và thuộc thế hệ các thừa sai Dòng Tên tại Việt Nam nửa đầu thế kỷ 17 có vai trò trong quá trình hình thành chữ Quốc ngữ như Francisco de Pina, Gaspar do Amaral, Antonio Barbosa, và Alexandre de Rhodes. Thân thế Francesco Buzomi sinh năm 1576 tại Napoli, miền nam nước Ý. Ông được phái đến Ma Cao (Áo Môn) năm 1608 và theo học thần học tại đây một năm. Thuyền trưởng Ferdinand de Costa sau khi đậu bến Hội An đã cho bề trên Dòng Tên tại Ma Cao biết rằng tại đó đang thiếu linh mục coi sóc cộng đoàn Công giáo Nhật Bản và cũng chưa có giáo sĩ truyền đạo cho người Việt. Buzomi liền xin phép được đi truyền giáo tại Đàng Trong và được chấp thuận. Tại Việt Nam Ngày 6 tháng 1 năm 1615, Buzomi cùng với hai tu sĩ Dòng Tên khác là linh mục Diego Carvalho và tu huynh Antonio Dias (cả hai là người Bồ Đào Nha) đáp tàu buôn từ Áo Môn đi Đàng Trong. Họ đến Cửa Hàn (Đà Nẵng) ngày 18 tháng 1 rồi sau đó xuống Hội An. Tại đây, hai linh mục chăm lo mục vụ cho các thương gia Nhật. Việc truyền đạo cho người Việt ban đầu còn thưa thớt; dịp lễ Phục Sinh năm ấy linh mục Buzomi mới làm phép rửa tội cho mười người đầu tiên, trong đó có Augustinô, sau làm thầy giảng phụ tá ông. Ông chuyển đến Thanh Chiêm (Dinh trấn Quảng Nam, còn gọi là Dinh Chiêm hoặc Kẻ Chàm), cách Hội An khoảng 10 km, vừa học tiếng Việt vừa truyền đạo, số người được rửa tội năm đó lên tới 300 người. Năm 1616, Carvalho sang Nhật Bản truyền giáo nhưng có tu huynh người Nhật Paulus Saito (1577–1633) đến trợ giúp Buzomi. Năm 1617 có thêm linh mục Francisco de Pina và tu huynh người Nhật Joseph (1568–?) tới tăng cường. Năm 1639, chúa Thượng Nguyễn Phúc Lan trục xuất hết các nhà thừa sai, Buzomi được yêu cầu quay về Áo Môn lo liệu một sứ mệnh gì đó cho chúa Thượng, tuy nhiên ông bị bệnh và qua đời tại Áo Môn cùng năm đó. Chú thích Nhà truyền giáo tại Việt Nam Tu sĩ Dòng Tên Nhà truyền giáo người Ý Chữ Quốc ngữ Sinh năm 1576 Mất năm 1639 Người Napoli
wiki
Núi Voi, được Nhà nước xếp hạng cấp quốc gia là trọng tâm khai thác điểm đến thu hút khách du lịch trong và ngoài nước đến tham quan, nghiên cứu giá trị nhiều mặt. Trong hành trình tua khảo đồng quê về An Lão- Tiên Lãng- Vĩnh Bảo, trên trục đường 10 cách ngã 3 giao với đường ô-tô cao tốc Hà Nội – Hải Phòng chừng hơn 3km, du khách đến khu di tích, danh thắng Núi Voi, huyện An Lão. Ấn tượng đầu tiên với du khách là hình ảnh từ xa với hình dáng Voi khổng lồ như một đàn voi từ từ tiến ra biển. Địa danh quen thuộc này ẩn chứa nhiều điều mới lạ, đem lại cho du khách những trải nghiệm và chiêm ngưỡng cảnh đẹp cũng như tìm hiểu giá trị lịch sử, văn hóa của khu di tích, danh thắng này. Trong những năm gần đây, huyện An Lão chú trọng phát triển du lịch, xác định di tích, danh thắng Núi Voi, được Nhà nước xếp hạng cấp quốc gia là trọng tâm khai thác điểm đến thu hút khách du lịch trong và ngoài nước đến tham quan, nghiên cứu giá trị nhiều mặt. Trưởng phòng Văn hóa- Thông tin huyện An Lão Bùi Đức Bốn cho biết: Khu di tích và danh thắng Núi Voi có giá trị nổi bật về khảo cổ học; văn hóa, lịch sử; thắng cảnh du lịch; tiềm năng về văn hóa ẩm thực và văn hóa dân gian. Bề dày lịch sử của Núi Voi được minh chứng qua công cụ đồ đá, đồng, sắt được khai quật trong hang động với nhiều dấu vết của cư dân thời Hùng Vương. Về địa lý, địa chất học, vẫn còn sò, hến bám ở trong các hang, vách đá ở độ cao 5- 10 m. Đặc biệt, hệ thống hang động huyền bí, có sức cuốn hút. Cùng với vị trí của Núi Voi với hai dòng sông Lạch Tray và Đa Độ uốn khúc chảy quanh tạo nên cảnh đẹp sơn thủy hữu tình, cảnh đẹp quần thể nhìn từ trên đỉnh núi như một bức tranh thiên nhiên kỳ thú được thêu dệt từ chính cảnh đẹp sông núi, cánh đồng nơi đây, có thể ví như một “Hạ Long cạn”. Hành trình thăm quần thể di tích Núi Voi, bắt đầu từ hang chân núi, nơi thờ nữ tướng Lê Chân, người có công khai phá vùng đất An Biên xưa, Hải Phòng ngày nay. Ngôi đền nay được tu bổ, tôn tạo khang trang, bề thế, tạo điểm đến lịch sử ấn tượng với mỗi du khách. Tới thăm đền Hang trước khi leo dốc lên đỉnh núi theo đường mòn nhà Mạc. Con đường nay được khôi phục, lát đá thành bậc để du khách đi lại thuận tiện hơn. Cũng trên đỉnh núi ấy thời kháng chiến chống Mỹ làm nên “Huyền thoại Núi Voi” với chiến tích 29 cô gái năm xưa hạ gục máy bay phản lực Mỹ. Đặc biệt, hang Thành ủy là một bằng chứng hùng hồn về điểm tựa Núi Voi để ông cha ta trụ vững chiến đấu trong thời chiến gian khổ, ác liệt. Đúng là, khu di tích Núi Voi mang trong mình giá trị lịch sử, và tô điểm đậm đà hơn về giá trị của một danh thắng hấp dẫn mỗi du khách đến đây. Nơi ấy chẳng những có di tích như đình chùa Chi Lai ở sườn phía Bắc với tán cây cổ thụ và vườn chè nổi tiếng Chi Lai. Bảo tàng truyền thống ở phía nam lại là câu chuyện lịch sử trung thực ghi lại hình ảnh, hiện vật vô cùng quý giá của Núi Voi từ xưa đến nay. Hoặc bàn cờ tiên trên đỉnh núi đưa du khách đến với câu chuyện ngày xưa các nàng tiên xuống chơi cờ ở đỉnh Núi Voi rồi xuống hang Họng Voi để tắm giếng ngọc. Trong hành trình, du khách có thể thú vị hơn khi được thưởng thức “Chè Chi Lai, khoai Tiên Hội” hay mía ngon nổi tiếng ở khu Kênh Mía thuộc khu vực ven sông Văn Úc để kết thúc một chuyến đi còn nhiều điều chưa khám phá hết mong một lần trở lại. Núi Voi – Xuân Sơn là một quần thể núi đá, núi đất khá cao, xen kẽ lẫn nhau, nhấp nhô, uốn khúc qua địa phận của 3 xã Trường Thành, An Tiến và An Thắng của huyện An Lão, thành phố Hải Phòng. Cảnh sắc thiên nhiên và những giá trị lịch sử văn hoá của Núi Voi Xuân sơn là niềm tự hào của người Hải Phòng. Núi Voi – Xuân Sơn, một trong các địa điểm được Nhà nước xếp hạng di tích lịch sử, thắng cảnh sớm nhất của thành phố Hải Phòng( ngày 28/4/1962). Từ những thập kỷ 30 của thế kỷ XX, những nhà khảo cổ Pháp đã khám phá và khẳng định: khu vực núi Voi Xuân Sơn là một di tích khảo cổ học. Nơi đây là một cái nôi của những người tiền sử và sơ sử. Những công cụ lao động của người cổ hiện nay được trưng bày tại Bảo tàng Núi Voi như: rìu đá, bôn đá, quả cân đá, bàn mài đá… Những vũ khí bằng đồng: giáo đồng, dao găm đồng… đã minh chứng cho một thời kỳ phát triển của văn hoá Đông Sơn ở núi Voi Xuân Sơn. Thế kỷ thứ XVI, vương triều Mạc đã từng đóng binh, thiết lập và xây dựng căn cứ tiền tiêu lớn ở đây để bảo vệ vùng cửa ngõ Dương Kinh(Dương Kinh Ngũ Đoan, quê hương nhà Mạc). Nhà Mạc đã cho xây cung điện, thành quách, đào sông, khơi lạch, tu tạo chùa chiền ở khu vực núi Voi. Tiếc rằng những công trình này nay không còn nữa, chỉ lưu vết lại qua dấu tích tên một số địa danh như hang Chạn(bếp ăn), Đấu đong quân, kênh nhà Mạc, cung công chúa… Với vị trí hiểm yếu, thuận về tấn công, phòng thủ và lưu binh bảo toàn lực lượng, khi thực dân Pháp xâm lược nước ta, núi Voi trở thành căn cứ khởi nghĩa chống Pháp do Lãnh Tư, Cử Bình chỉ huy. Đặc biệt trong cuộc kháng chiến chống Pháp do Đảng lãnh đạo, núi Voi là một trận địa phòng không quan trọng bảo vệ cửa ngõ Tây Bắc Hải Phòng. Trung đội nữ du kích núi Voi đã bắn rơi máy bay Mỹ, thành tích đó đã được Bác Hồ gửi thư khen và tặng huy hiệu của Người. Cũng tại đây, Đại hội Đảng bộ Thành phố lần thứ hai(tháng 4/1968) đã thông qua nghị quyết động viên nhân dân Thành phố Cảng quyết tâm đánh bại mọi âm mưu và hành động xâm lược của đế quốc Mỹ, đánh bại cuộc chiến tranh phá hoại bằng không quân và hải quân của địch. Khu di tích danh thắng núi Voi còn ghi dấu nhiều địa chỉ đỏ, mãi mãi là niềm tự hào của Đảng bộ, chính quyền và nhân dân thành phố như hang Thành uỷ, hang Huyện uỷ, hang ông Vin, trận địa súng phòng không… và truyền thống Du kích Núi Voi. Khu quần thể di tích, thắng cảnh núi Voi còn nổi tiếng với các công trình kiến trúc văn hoá cổ tử lâu đã trở thành câu ca trong dân gian: Chùa Long Hoa bốn mùa thanh tịnh Tương truyền, chùa Long Hoa xây dựng từ thời nhà Lý(thế kỷ 11).Do chiến tranh phá huỷ,ngày nay chùa không còn nữa. Song tên tuổi và vẻ đẹp u tịnh, cổ kính của nó vẫn lắng đọng và được truyền lại từ đời này qua đời khác.
vanhoc
Kể về một người bạn của em Gợi ý Em có một người bạn ở quê ngoại. Bạn ấy tên là Lam, cùng tuổi và cùng học lớp 3 giống em. Bạn ấy thấp hơn em một chút, da cũng đen hơn nhưng bạn ấy lại có mái tóc dài rất đẹp. Thỉnh thoảng em và Lam mới gặp nhau. Đó là những dịp em được về quê thăm ông bà ngoại. Mỗi lần về quê ngoại, em thường mang theo vài cuốn truyện để Lam đọc. Lam dạy em chơi chuyền, chơi ô ăn quan. Em hướng dẫn Lam làm tranh cát. Lam rất khéo tay. Bạn ấy biết nấu cơm, trông em, cho gà ăn và cả tưới rau nữa. Bạn ấy còn biết khâu nón nữa mới tài chứ. Em và Lam luôn mong được gập nhau. Vanmau.edu.vn Xem thêm: Kể lại một đoạn của câu chuyện Người con của Tây Nguyên
vanhoc
Cá bơn thông thường, cá bơn Dover hay cá bơn đen (Solea solea) là một loài cá bơn thuộc họ cùng tên thuộc bộ Cá thân bẹt. Chúng sinh sống ở những vùng nước nông với đáy nước bao phủ bởi cát hay bùn. Phân bổ địa lý của loài này ở vùng Đông Đại Tây Dương, từ miền Bắc Na Uy đến tận Senegal và hầu như ở khắp vùng Địa Trung Hải. Vào mùa Đông chúng tới trú đông ở các vùng biển ấm hơn ở phía Nam của biển Bắc. Giống như các loài cá bơn khác, Solea solea có cả hai mắt nằm trên mặt quay hướng lên trên của cơ thể, ở đây là mặt phải (và mặt trái, nằm hướng xuống dưới đất, thì không có mắt nào). Vị trí của mắt nằm khá sát nhau nhờ đó khiến cá có thể đặt một phần lớn cơ thể chìm ngập trong cát bùn để săn mồi. Và cũng tương tự như các loài cá bơn khác, Solea solea lúc mới sinh có hai mắt nằm trên hai mặt của cơ thể như các loài cá thông thường và quá trình di chuyển vị trí của mắt chỉ bắy đầu khi các con dài được 1 cm. Kích thước của Solea solea có thể đạt đến 70 cm. Trong ẩm thực, cá bơn Solea solea được ưa chuộng vì vị ngọt dịu và hơi béo béo như bơ, cũng dễ được lóc bỏ xương (phi-lê). Phi-lê cá bơn cũng rất thích hợp với nhiều loại gia vị khác nhau. Cái tên "cá bơn Dover" bắt nguồn từ cảng Dover của Anh, nơi nhận về nhiều cá bơn từ các chuyến đi biển nhất trong thế kỷ 19. Tuy nhiên "cá bơn Dover" cũng là tên của loài cá thân bẹt Microstomus pacificus ở Thái Bình Dương, với thân mỏng hơn, phi-lê ít dày hơn và giá rẻ hơn. Năm 2010, Greenpeace International đã bổ sung thêm cá bơn vào danh sách đỏ của những loài cá được tiêu thụ rộng rãi do nhu cầu cao của người dân thế giới có thể dẫn đến nạn đánh bắt cá quá mức gây suy giảm nghiêm trọng quần thể loài ngoài tự nhiên." Hình ảnh Chú thích Tham khảo S Cá biển Bắc Cá ăn được Cá thương mại Động vật được mô tả năm 1758
wiki
Kids in Love là phim điện ảnh chính kịch tuổi mới lớn của Anh do Chris Foggin đạo diễn, với phần kịch bản do Sebastian de Souza và Preston Thompson đảm nhiệm. Phim có sự tham gia diễn xuất của Will Poulter, Alma Jodorowsky, Jamie Blackley, Sebastian de Souza, Preston Thompson, Cara Delevingne và Gala Gordon, với nội dung xoay quanh một nhóm bạn trẻ ở London có niềm yêu thích nghệ thuật và lối sống nhanh. Kids in Love được công chiếu ra mắt vào ngày 22 tháng 6 năm 2016 tại Liên hoan phim quốc tế Edinburgh. Phim được công chiếu với số lượng hạn chế tại các rạp chiếu, đồng thời được phát hành dưới dạng video theo yêu cầu vào ngày 26 tháng 8 năm 2016 bởi Signature Entertainment. Nội dung Jack là một sinh viên năm cuối ở London vốn không thích cái cuộc sống đã được vạch ra cho mình. Cậu gặp một cô gái trẻ tên Evelyn, và cô đã giới thiệu cậu tới thế giới Bohemian ẩn trong thành phố này. Diễn viên Will Poulter vai Jack Alma Jodorowsky vai Evelyn Sebastian de Souza vai Milo Preston Thompson vai Cassius Cara Delevingne vai Viola Gala Gordon vai Elena Jamie Blackley vai Tom Pip Torrens vai Graham Geraldine Somerville vai Linda Jack Fox vai Lars Genevieve Gaunt vai Issi Jack Bannon vai Alex Sản xuất Là một bộ phim kinh phí thấp, quá trình quay phim chính bắt đầu từ ngày 19 tháng 8 năm 2013 và kết thúc sau bốn tuần vào ngày 14 tháng 9. London là địa điểm chính thực hiện các ảnh quay. Một số cảnh quay được thực hiện tại lễ hội Notting Hill Carnival. Phát hành Vào tháng 2 năm 2016, Signature Entertainment và Factoris Films đã mua lại bản quyền phân phối bộ phim lần lượt tại hai thị trường Anh Quốc và Pháp. Phim được công chiếu ra mắt vào ngày 22 tháng 6 năm 2016 tại Liên hoan phim quốc tế Edinburgh. Kids in Love được công chiếu với số lượng hạn chế tại các rạp chiếu, đồng thời được phát hành dưới dạng video theo yêu cầu vào ngày 26 tháng 8 năm 2016 bởi Signature Entertainment. Tham khảo Liên kết ngoài Phim năm 2016 Phim Vương quốc Liên hiệp Anh Phim độc lập của Vương quốc Liên hiệp Anh Phim chính kịch lãng mạn Vương quốc Liên hiệp Anh Phim hãng Ealing Studios Phim tiếng Anh Phim lấy bối cảnh ở Luân Đôn Phim quay tại Luân Đôn
wiki
Người Nguyên Mưu hay người đứng thẳng Nguyên Mưu, trước đây còn gọi là người vượn Nguyên Mưu (tiếng Hoa giản thể: 元谋人/元谋直立人/元谋猿人; truyền thống: 元謀人/元謀直立人/元謀猿人; bính âm: Yuánmóu Rén/Yuánmóu Zhílí Rén/Yuánmóu YuánRén), danh pháp khoa học: Homo erectus yuanmouensis, đề cập đến một thành viên của giống Homo có di cốt hai răng cửa, được phát hiện gần thôn Thượng Na Bạng, huyện Nguyên Mưu ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Sau đó đã phát hiện và khai quật tại di chỉ các hiện vật bằng đá, mảnh xương động vật,... cho thấy dấu hiệu của con người và tro từ lửa trại. Việc xếp người Nguyên Mưu vào loài Homo erectus dựa trên sự tương tự của nó với người Bắc Kinh tìm thấy ở Chu Khẩu Điếm. Các hóa thạch đang được trưng bày tại Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc tại Bắc Kinh. Phát hiện Di cốt người Nguyên Mưu được nhà địa chất Tiền Phương (钱方) của Viện Nghiên cứu Cơ học Địa chất phát hiện vào ngày 01/05/1965. Xác định niên đại Độ tuổi của mẫu vật hiện không rõ ràng, do vị trí chính xác của chúng tại di chỉ trong cuộc khai quật năm 1973 không thể được tái tạo một cách chắc chắn tại Viện Cổ sinh Động vật có xương sống và Cổ nhân loại học Trung Quốc (tiếng Hoa: 中国科学院古脊椎动物与古人类研究所). Dựa theo định tuổi bằng cổ địa từ của đá có mặt tại di chỉ, thì tuổi được ước tính ban đầu của những hóa thạch là khoảng 1,7 Ma (Mega annum, triệu năm). Số liệu này dẫn đến nó được coi là đại diện hóa thạch đầu tiên của tổ tiên con người tìm thấy ở Trung Quốc và Đông Nam Á. Nó đã từng được cho là có thể có trước cả "người Vu Sơn", nhưng di cốt này đã bị loại ra vì là loài đười ươi (Ponginae). Tuy nhiên Geoffrey Pope gián tiếp nghi vấn số liệu định tuổi này, bởi nó không phù hợp với các bằng chứng về sự xuất hiện của họ người ở châu Á trước 1 Ma. Hiện vẫn còn ý kiến mâu thuẫn nhau về độ tuổi của thành hệ Nguyên Mưu và người vượn Nguyên Mưu. You et al. (1978) cho rằng Đoạn 4 ở phần trên của thành tạo là giữa Pleistocen, và cần được chỉ định là thành hệ Shangnabang, trong khi các trầm tích tiếp xúc tại Shagou chứa Enhydriodon cf. falconeri nên cần được xếp vào thành hệ Shagou với tuổi Pliocen. Dựa trên các hóa thạch động vật gần đó có tuổi được xác định tin cậy, đối chiếu với các lớp đất đã được sắp xếp lặp đi lặp lại, thì tuổi của tầng chứa di cốt là ít hơn 900 Ka (Kilo annum, ngàn năm). Các ước tính khác dựa trên lịch sử phát tán Homo erectus ở châu Á, dựa trên các công cụ tạo tác, thì cho ra độ tuổi chỉ cỡ 600-500 Ka. Tham khảo Liên kết ngoài Danh sách các hóa thạch tiến hóa của con người ChinaCulture - Yuanmou Man Site Yuanmou, website with pictures of remains Human Timeline (Interactive) – Smithsonian, National Museum of Natural History (August 2016). Người Thế Pleistocen Địa điểm khảo cổ Khảo cổ Trung Quốc Khoa học bổ trợ của lịch sử
wiki
{{Infobox Former subdivision |native_name = West Florida |conventional_long_name = Tây Florida |common_name = Tây Florida |nation = Vương quốc Anh (1763–83), Tây Ban Nha (1783–1821). Các khu vực tranh chấp giữa Tây Ban Nha và Hoa Kỳ từ 1783–1795 và 1803–1821. |subdivision = Lãnh thổ |event_start = Hiệp định Paris |date_start = 10 tháng 2 |year_start = 1763 |event1 = Chuyẻn nhượng cho Tây Ban Nha |date_event1 = 1783 |event2 = Hiệp ước San Lorenzo |date_event2 = 1795 |event3 = Hiệp ước San Ildefonso |date_event3 = 1800 |event4 = Cộng hòa Tây Florida |date_event4 = 1810 |event5 = Sáp nhập vào Hoa Kỳ |date_event5 = 1810 |event_end = Hiệp ước Adams–Onís |date_end = 22 tháng 2 |year_end = 1821 |p1 = Louisiana (Tân Pháp) |flag_p1 = Pavillon royal de France.svg |p2 = Florida thuộc Tây Ban Nha |flag_p2 = Flag of New Spain.svg |p3 = |flag_p3 = |s1 = Cộng hòa Tây Florida |flag_s1 = West Florida Flag.svg |s2 = Lãnh thổ Mississippi |flag_s2 = Star-Spangled Banner flag.svg |s3 = Lãnh thổ Orleans |flag_s3 = Star-Spangled Banner flag.svg |s4 = Lãnh thổ Florida |flag_s4 = US flag 23 stars.svg |image_flag = Civil ensign of Great Britain (1707–1800).svg |image_flag2 = Flag of Cross of Burgundy.svg |flag_type = Trái: Biểu tượng màu đỏ của Vương quốc An Phải: Quốc kỳ Đế quốc Tây Ban Nha |image_coat = |symbol = |symbol_type = |image_map = West Florida Map 1767.svg |image_map_caption = Tây Florida thuộc Anh năm 1767 |stat_area1 = |stat_pop1 = |stat_year1 = |stat_area2 = |stat_pop2 = |stat_year2 = | |capital = Pensacola |government_type = |title_leader = Thống đốc |leader1 = 5 dưới Anh |year_leader1 = 1763–1783 |leader2 = 10 dưới Tây Ban Nha |year_leader2 = 1783–1821 |_noautocat = no }} Florida thuộc Tây Ban Nha () là một khu vực trên bờ biển phía bắc của vịnh Mexico với ranh giới và quyền sở hữu khác nhau. Tỉnh Tây Florida được Anh thành lập năm 1763 từ các vùng lãnh thổ do Tây Ban Nha và Pháp đầu hàng. Khu vực này được thành lập từ phần phía Tây Florida, Tây Ban Nha và một số khu vực được lấy từ Louisiana thuộc Pháp. Thuộc địa Tây Florida bao gồm khu vực hiện được gọi là Florida Panhandle cộng với một phần của khu vực hiện là một phần của Louisiana, Mississippi và Alabama. Thủ đô Tây Florida nằm ở Pensacola. Lịch sử Vương quốc Liên hiệp Anh thành lập Tây và Đông Florida từ các vùng lãnh thổ lấy từ Pháp và Tây Ban Nha sau chiến thắng của Anh trong Chiến tranh Pháp và người da đỏ. Bởi vì lãnh thổ mới được mua lại này quá lớn để được quản lý từ một trung tâm hành chính, người Anh đã chia nó thành hai thuộc địa được ngăn cách bởi sông Apalachicola. Chính phủ Tây Florida của Anh có hàng ngàn thành phố ở Pensacola và thuộc địa này bao phủ khu vực Florida cũ của Tây Ban Nha ở phía tây Apalachicola cộng với một phần của Louisiana thuộc Pháp. Do đó, Tây Florida thuộc Pháp bao gồm tất cả các khu vực giữa sông Mississippi và Apalachicola, trong khi giới hạn phía bắc thay đổi trong những năm tiếp theo. Tây và Đông Florida vẫn trung thành với Anh trong Cách mạng Mỹ và trở thành nơi ẩn náu cho những người trung thành chạy trốn khỏi Mười ba thuộc địa. Tây Ban Nha xâm chiếm Tây Florida và chiếm được Pensacola vào năm 1781, và sau khi chiến tranh kết thúc, người Anh đã đầu hàng Florida sang Tây Ban Nha. Tuy nhiên, ranh giới không rõ ràng đã gây ra tranh chấp biên giới giữa Tây Florida, Tây Ban Nha và Hoa Kỳ. Tranh chấp này được gọi là tranh cãi Tây Florida. Sự bất đồng giữa những người định cư Mỹ và Anh với chính phủ Tây Ban Nha khiến họ tuyên bố độc lập của Cộng hòa Tây Florida tại một khu vực nằm giữa sông Mississippi và Perdido vào năm 1810. Khu vực này sau đó bị Hoa Kỳ sáp nhập, người tuyên bố rằng khu vực này là một phần của Vùng đất mua Louisiana vào năm 1803. Năm 1819, Hoa Kỳ đã đàm phán mua khu vực Tây Florida còn lại và khắp Florida Phía đông trong Hiệp ước Adams–Onís, và vào năm 1822, hai lãnh thổ đã được sáp nhập vào Lãnh thổ Florida ở Hoa Kỳ. Xem thêm Lãnh thổ Florida Chú thích Tham khảo — online here Gannon, Michael (1996). The New History of Florida. University Press of Florida. . West Florida Collection, Center for Southeast Louisiana Studies, Linus A. Sims Memorial Library, Southeastern Louisiana University, Hammond. For a summary of the holdings, click here. Liên kết ngoài British West Florida , by Robin Fabel (2007) at Encyclopedia of AlabamaHistory of West Florida – Histories and Source Documents — includes full text of Arthur (1935) and other materials (compiled by Bill Thayer) "Not Merely Perfidious but Ungrateful": The U.S. Takeover of West Florida , by Robert Higgs (2005) West Florida , by Ann Gilbert (2003) <--Broken link, February 2017.'' Map of West Florida, 1806, by John Cary A Page of History from the Deepest of the Deep South – British West Florida, by Charlsie Russell (2006) The Sons & Daughters of the Province & Republic of West Florida 1763 – 1810 — Republic of West Florida descendants' organization Cựu thuộc địa ở Bắc Mỹ Cựu quốc gia Bắc Mỹ Các cựu vùng và cựu lãnh thổ của Hoa Kỳ Cựu cộng hòa Cựu thuộc địa Tây Ban Nha Cựu quốc gia không được công nhận Lịch sử Nam Hoa Kỳ Tranh chấp lãnh thổ quốc tế của Hoa Kỳ Tân Tây Ban Nha Lịch sử tiền bang Louisiana
wiki
Đông Phú là thị trấn huyện lỵ của huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam, Việt Nam. Địa lý Thị trấn Đông Phú nằm ở trung tâm phía tây huyện Quế Sơn, có vị trí địa lý: Phía đông giáp xã Quế Châu Phía tây giáp xã Quế Long Phía nam giáp xã Quế Minh và xã Quế An Phía bắc giáp xã Quế Hiệp. Thị trấn Đông Phú có diện tích 13,37 km², dân số năm 2019 là 7.563 người, mật độ dân số đạt 566 người/km². Hành chính Thị trấn Đông Phú được chia thành 6 tổ dân phố: Cang Tây, Lãnh Thượng 1, Lãnh Thượng 2, Mỹ Đông, Tam Hòa, Thuận An. Lịch sử Trước năm 1986, địa bàn thị trấn Đông Phú là một phần của các xã Quế Châu, Quế Long Ngày 11 tháng 1 năm 1986, Hội đồng Bộ trưởng ban hành Quyết định số 05/HĐBT về việc điều chỉnh địa giới hành chính một số xã, thị trấn của các huyện Hiệp Đức, Quế Sơn và Hòa Vang thuộc tỉnh Quảng Nam - Đà Nẵng. Theo đó, thành lập thị trấn Đông Phú trên cơ sở: Điều chỉnh 884,29 ha diện tích tự nhiên với 5.281 nhân khẩu của xã Quế Châu Điều chỉnh 243,1 ha diện tích tự nhiên với 1.084 nhân khẩu của xã Quế Long. Sau khi điều chỉnh, thị trấn Đông Phú có 1.127,39 hécta với 6.365 nhân khẩu. Kinh tế Nghề truyền thống của thị trấn Đông Phú là nghề làm phở sắn. Giao thông Hùng Vương Phan Châu Trinh Tôn Đức Thắng Trường Chinh Trưng Nữ Vương Nguyễn Thị Minh Khai Ngô Quyền Đỗ Quang Phạm Nhữ Tăng Phan Tứ Phan Thanh Trần Thị Lý Thái Phiên Đồng Phước Huyến Nguyễn Duy Hiệu Trần Cao Vân Lê Duẩn Cấm Dơi Trần Đình Đàn Chu Văn An Hòn Tàu Vũ Trọng Hoàng. Chú thích Xem thêm Danh sách thị trấn tại Việt Nam Huyện lỵ Việt Nam
wiki
Nghêu Nhật (Danh pháp khoa học: Lajonkairia lajonkairii) hay còn gọi là nghêu Manila, là một loài động vật hai mảnh vỏ trong họ Nghêu (Veneridae). Chúng là một trong những đối tượng được thu hoạch, khai thác với sản lượng lớn trên thế giới. Loài nghêu này phân bố khá rộng, chúng là loài bản địa của bờ biển Ấn Độ, Philippines và Thái Bình Dương từ Pakistan và Ấn Độ cho tới Trung Quốc, Nhật Bản và quần đảo Kuril, chúng cũng được du nhập đi nhiều nơi như là một đối tượng thủy sản quan trọng. Loài này chiếm 25% số nhuyễn thể được sản xuất thương mại trên thế giới, chúng được coi là một sản phẩm nuôi trồng thủy sản bền vững. Nó được bán trực tiếp hoặc đông lạnh. Hình ảnh Chú thích Tham khảo Milan, M. et al. Transcriptome sequencing and microarray development for the Manila clam, Ruditapes philippinarum: genomic tools for environmental monitoring. BMC Genomics 2011 12:234. Talley, D. M., Talley, T. S., and Blanco, A. Insights into the Establishment of the Manila Clam on a Tidal Flat at the Southern End of an Introduced Range in Southern California, USA. PLoS One 2015; 10(3): e0118891. L Động vật được mô tả năm 1850 Động vật thân mềm ăn được
wiki
Trần Đại Định (chữ Hán: 陳大定, ?-1732) là võ tướng thời chúa Nguyễn Phúc Chú trong lịch sử Việt Nam. Ông chính là người cho đắp lũy Hoa Phong để bảo vệ Sài Gòn vào năm 1731, và là một trong số ít người đã góp phần đem đất Pream Mesar (Mỹ Tho) và Longhôr (Vĩnh Long) sáp nhập vào Đại Việt. Thân thế Trần Đại Định là người Việt gốc Hoa, quê ở Trấn Biên (Biên Hòa). Ông là con của Tổng binh Trần Thượng Xuyên, một tướng cũ của nhà Minh (Trung Quốc) chạy sang Đại Việt vào năm 1679 đời chúa Nguyễn Phúc Tần. Năm 1720, cha mất, Trần Đại Định được tập phong giữ chức tổng binh, tước Định Viễn hầu, chỉ huy cả hai đạo binh Phiên Trấn và Long Môn. Sự nghiệp Đánh đuổi quân ngoại xâm Ngày 18 tháng 4 (âm lịch) năm Tân Hợi (1731) một lãng nhân tên Prea Sot (Sà Tốt) thuộc Chân Lạp, đã xúi giục những người dân bản xứ nổi dậy (kể từ đây gọi tắt là "quân Sà Tốt") chém giết tất cả những người Việt Nam đang sống trong vùng Banam, rồi cùng kéo xuống Gia Định cướp phá. Đang yên ổn bất thần có biến, quan dân thảy đều hoảng sợ. Lúc bấy giờ, Cai cơ Trương Phước Vĩnh đang nắm quyền Thống suất có nhiệm vụ bảo vệ di dân Việt ở Gia Định, vội phái Cai cơ Đạt Thành hầu (tước hầu, không rõ họ) đem binh chống ngăn quân Sà Tốt ở Bến Lức. Vì quân ít, viện binh lại tới không kịp, nên Đạt Thành hầu bị giết tại trận. Được tin, tướng Phúc Vĩnh liền cử Giám quân cai đội Nguyễn Cửu Triêm (hay Nguyễn Phúc Triêm, tước Triêm Ân hầu) đến ứng cứu quân ở Bến Lức, đẩy được quân Sà Tốt về Vũng Gù (Mỹ Tho). Lại điều thêm Tổng binh Trần Đại Định đem quân Long Môn chận đánh ở Vườn Trầu (Hóc Môn), và phá được tiền binh của đối phương. Để bảo vệ Sài Gòn lâu dài, Trần Đại Định bèn đốc quân đắp nối thêm lũy Hoa Phong (1731). Song song đó, tướng Phúc Vĩnh chia quân ra làm ba đạo, tự mình cầm thủy quân theo đường sông Tiền, còn Phúc Triêm và Đại Định thì theo đường bộ rồi đồng loạt tiến công. Quân Sà Tốt chống cự không nổi tháo chạy về nước. Tổng binh Trần Đại Định liền thúc quân truy đuổi sang tận đất Chân Lạp. Ở Lovek (La Bích), vua Chân Lạp là Satha II (Nặc Tha) sợ vạ lây bèn ẩn trốn, rồi gởi thư cho tướng Đại Định để thanh minh rằng mọi việc không do mình gây ra, cam kết sẽ bắt nạp nhóm cầm đầu, khẩn xin dừng đại binh. Trần Đại Định đem việc ấy báo về, nhưng tướng Phước Vĩnh không nghe theo, muốn truy nã đến cùng. Vua Nặc Tha nghe vậy cả sợ, bèn chạy trốn xa. Đến tháng 7 năm ấy gặp kỳ mưa lụt, việc quân nhiều gặp bất lợi, tướng Phước Vĩnh vì thế mới chấp thuận, và truyền cho Đại Định dẫn quân về lại Gia Định Tức thì tàn quân Prea Sot tụ tập lại, rồi đi cướp phá như cũ. Vua Nặc Tha khi này đã trở về La Bích, sức yếu không chống nổi phải bỏ chạy. Tháng giêng năm Nhâm Tý (1732), tướng Trương Phước Vĩnh tiếp được tin ngoài biên báo về, liền đốc binh tiến sang Chân Lạp, quân Sà Tốt lại chạy trốn. Tháng 3, tướng Trương Phước Vĩnh để Trần Đại Định ở lại ứng phó, còn mình thì kéo đại binh về Gia Định. Bị vu oan Đã nhiều năm dùng binh mà việc biên giới chưa yên, tướng Phước Vĩnh bị triều đình nghiêm trách. Sợ giáng tội, tướng Vĩnh bèn bí mật tâu rằng: việc ấy là do Trần Đại Định chần chừ trong việc hành quân, lại tư thông với vua Cao Miên... Trong lúc đó, Trần Đại Định đóng binh ở La Bích, vừa tấn công, vừa phủ dụ, còn vua Nặc Tha thì dùng mưu kế diệt được hết nhóm cầm đầu quân nổi dậy. Để chuộc lỗi, vua Chân Lạp cắt hai vùng là Pream Mesar (Mỹ Tho) và Longhôr (Vĩnh Long) dâng lên chúa Nguyễn. Thành công, tướng Đại Định kéo binh về báo tiệp, nhưng khi về đến Gia Định, thì mới hay tướng Phúc Vĩnh đang định họp để tra vấn mình. Trịnh Hoài Đức, tác giả sách Gia Định thành thông chí, kể: Đại Định tự nghĩ rằng: Trước đây do Đại soái (chỉ Phúc Vĩnh) điều độ không đúng, đến nỗi Đạt Thành hầu bị quân giặc giết, tiếp đến lại ăn của hối lộ rồi rút quân, tiến thoái bừa bãi, thế mà nay lại đổ tội cho ta, nếu để cho hắn bắt giữ hạch hỏi, thì hắn lấy quyền thế áp đảo thành ra bản án, thì mối oan ở dưới cái chậu úp, lấy ai bộc bạch cho. Chi bằng ta về kinh để tâu xin cứu xét, có chết cũng cam tâm.Ông nghĩ thế, bèn nhân đang đêm cùng thuộc hạ cưỡi một chiếc thuyền chiến về kinh. Khi thuyền đến gần núi Bút La có người em chú bác của Đại Định là Thành can rằng: Phúc Vĩnh là người thế thần của nước Nam, trong triều có nhiều người thân thích, nay anh muốn tỏ rõ được sự uẩn khúc thì ai là người biện bạch, chi bằng chạy thẳng về Việt Đông (Trung Quốc) tìm nơi an thân cho khỏi bị người ta giết. Đại Định nói: Cha ta là Thượng Xuyên công nhờ ân dày của triều đình...Nay nhất thời viên biên soái (chỉ Phúc Vĩnh) có lòng che lấp riêng tư, nếu mình không về triều đình bày tỏ, tất là có tội phản nghịch, thì sự nghiệp của tổ tông khác gì núi đổ thành hang hốc, chẳng những làm tôi bất trung mà làm con cũng bất hiếu, còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất nữa. Nói đoạn bèn quát bắt thuyền phải vô cửa Hàn (Đà Nẵng), Thành cương quyết không nghe, giành lấy tay lái với đà công rồi cho thuyền nhắm thẳng biển Đông mà chạy. Đại Định thấy gió Nam thổi mạnh, sợ khi thuyền đến Quỳnh Hải thì khó trở buồm quay lại, trong lòng tức bực, gấp gáp bèn rút gươm ra chém Thành, rồi quát người lái thuyền phải quay vào cửa Hàn để thả neo, rồi đem hết chuyện trình lên quan dinh Quảng Nam nhờ đề đạt. Mất trong ngục Từ đêm Đại Định trốn đi, thì Trương Phước Vĩnh cho là ông đã trốn về Quảng Đông, nên lệnh bắt cả nhà Đại Định, và đem việc ấy tâu lên để thỉnh chỉ...Chúa Nguyễn Phúc Chú bèn hạ dụ câu lưu Trần Đại Định ở Quảng Nam và sai quan vào Gia Định phúc thẩm. Trần Đại Định ở trong lao suốt ngày không xiết phẫn uất, thọ bệnh đến 12 đêm sau thì mất. Kịp khi tờ phúc thẩm tâu lên, có Nguyễn Cửu Triêm làm chứng nói Đại Định không hề chần chừ việc quân để tư thông cùng Cao Miên, Đại Định mới được minh oan. Chúa Nguyễn truy tặng ông làm Đô đốc đồng tri, thụy là Tương Mẫn. Nhân quân Sà Tốt sợ Cửu Triêm như "sợ cọp" (chữ của Trịnh Hoài Đức), nên ông này được thăng chức Cai cơ. Còn Trương Phúc Vĩnh mắc tội tâu bày không thật, nên bị bãi quyền Thống suất, giáng xuống làm Cai đội, rồi điều Cai cơ Nguyễn Hữu Doãn đến thay chức Điều Khiển ở Gia Định. Cũng ngay năm này (1732), chúa Nguyễn Phúc Chú sai đặt dinh Long Hồ và lập châu Định Viễn để cai quản hai vùng đất vừa thu được. Hậu duệ Vợ Trần Đại Định là con gái của Tổng binh Mạc Cửu. Bà sinh ra Trần Đại Lực (còn gọi là Trần Hầu; ?-1770). Khi ông bị giam cầm ở Quảng Nam, bà đã dẫn con từ Trấn Biên (Biên Hòa) về lại quê mình, tức trấn Hà Tiên. Sau Trần Đại Lực được phong làm cai đội, cầm quân dưới quyền của cậu là Mạc Thiên Tứ. Xem thêm Nguyễn Phúc Chú Long Hồ (dinh) Trần Thượng Xuyên Trần Hầu Lũy Hoa Phong (còn gọi là lũy Lão Cầm) Chú thích Nguồn tham khảo Quốc sử quán triều Nguyễn, Quốc triều sử toát yếu (phần Tiền biên). Nhà xuất bản Văn Học, 2002. Trịnh Hoài Đức, Gia Định thành thông chí (quyển 6: Thành trì chí, tiểu mục: Cầu Cao Miên, bản điện tử) Nguyễn Đình Đầu, Địa lý lịch sử Thành phố Hồ Minh, in trong "Địa chí Văn hóa Thành phố Hồ Chí Minh" (quyển 1). Nhà xuất bản Thành phố Hồ Minh, 1987. Nhóm Nhân Văn Trẻ, Hỏi đáp Lịch sử Việt Nam (tập 3). Nhà xuất bản Trẻ, 2007. Võ tướng chúa Nguyễn Người Việt gốc Hoa Người Đồng Nai Mất năm 1732 Hầu tước nhà Lê trung hưng
wiki
Những năm tháng chiến tranh khói lửa của Việt Nam qua đi thật hào hùng, oanh liệt và đáng nhớ. Có lẽ chẳng ai có thể lãng quên hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ, những anh thanh niên xung phong ra mặt trận, cô dân quân vượt đèo,… Những thế hệ trẻ của thế kỉ trước đã đi vào trang sử hảo hùng của dân tộc, trang văn của tác giả và trang thơ của thi nhân. Họ mạnh mẹ, quả cảm và kiên cường. Ta có thể cảm nhận được tinh thần cao cả của họ qua bài thơ của nhà thơ Phạm Tiến Duật: Bài thơ về tiểu đội xe không kính trong chương trình ngữ văn lớp 9. Dưới đây là hướng dẫn soạn bài Bài thơ về tiểu đội xe không kính lớp 9 đầy đủ và hay nhất do biên soạn để các bạn tham khảo và dễ dàng tiếp cận bài học nhé. 1.Tác giả 2.Tác phẩm 3. Bố cục: Câu 1 trang 132 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1 Điểm khác biệt ở nhan đề bài thơ là: Câu 2 trang 132 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1 Những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn được Pham Tiến Duật khắc họa rất nổi bật. Với một tư thế và phong thái rất đỗi anh hùng Câu 3 trang 132 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1 Giọng thơ ngang tàn, pha chút nghịch ngợm nhưng lại rất phù hợp dùng để miêu tả tư thế và phong thái những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn đầy gian nan hiểm trở Ngôn ngữ giản dị gần gũi với lời nói thường ngày, như lời đối thoại tâm tình: Câu 4 trang 132 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1 Cảm nhận về hình ảnh những người lính lái xe: Câu 1 trang 133 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1 Học sinh tự học thuộc lòng bài thơ Câu 2 trang 133 sgk ngữ văn lớp 9 tập 1
vanhoc
Nhà núi lửa học hay nhà nghiên cứu núi lửa là một nhà địa chất học nghiên cứu về núi lửa học. Ngành khoa học này nghiên cứu các quá trình liên quan đến sự hình thành và hoạt động phun trào của núi lửa, sự phun trào hiện tại và lịch sử của nó . Các nhà nghiên cứu núi lửa thường xuyên ghé thăm núi lửa, đặc biệt là núi đang hoạt động, để theo dõi các vụ phun trào núi lửa, thu thập các sản phẩm phun trào bao gồm tefrit (tephra) (gồm tro hoặc đá bọt [pumice]), đá và dung nham. Một trọng tâm chính của cuộc điều tra là dự đoán của phun trào. Song dẫu vậy thì cho đến nay không có cách nào chính xác để làm việc này, nhưng dự đoán các vụ phun trào có thể làm giảm tác động đến các quần thể xung quanh và có thể cứu được nhiều mạng sống . Các nhà núi lửa học có danh tiếng Plato (428–348 BC). Pliny the Elder (23–79 AD). Pliny the Younger (61–c. 113 AD). Déodat Gratet de Dolomieu (1750–1801) Georges-Louis Leclerc, Comte de Buffon (1707–1788) George P. L. Walker (1926–2005) Katia Krafft (1942–1991) và Maurice Krafft (1946–1991), người Pháp, tử nạn ngày 3/06/1991 trong dòng nham pyroclastic ở núi Unzen, Nhật Bản David A. Johnston (1949–1980), chết vì tai nạn năm 1980 khi quan sát Núi St. Helens Keith Rowley, Thủ tướng Trinidad và Tobago Tham khảo Xem thêm Núi lửa học Liên kết ngoài European Volcanological Society United States Geological Survey- Volcanic Hazards Program Volcano Live- What is a volcanologist? World Organization of Volcano Observatories Núi lửa học
wiki
Hoa hậu Du lịch Việt Nam 2022 là cuộc thi Hoa hậu Du lịch Việt Nam lần thứ hai, được tổ chức vào ngày 13 tháng 11 năm 2022 tại Quảng trường Grand World, Phú Quốc, Kiên Giang. Hoa hậu Du lịch Việt Nam 2008 - Phan Thị Ngọc Diễm đến từ Khánh Hòa đã trao lại vương miện cho người kế nhiệm, cô Lương Kỳ Duyên, đại diện của tỉnh Thái Bình. Kết quả Thứ hạng Giải thưởng phụ Thứ tự công bố Top 10 Huỳnh Kim Anh Lương Kỳ Duyên Đinh Ngọc Thư Trần Thị Mỹ Phụng Trịnh Thị Trúc Linh Trương Thị Bích Kiều Trần Nguyễn Phương Thanh Đào Thị Hiền Lê Phan Hạnh Nguyên Phạm Thị Thùy Trang Top 5 Lương Kỳ Duyên Trịnh Thị Trúc Linh Trần Nguyễn Phương Thanh Đào Thị Hiền Trương Thị Bích Kiều Thí sinh tham gia Top 39 thí sinh chung kết Top 59 thí sinh bán kết Thông tin thí sinh Lê Phan Hạnh Nguyên: Top 41 Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2022 cùng giải phụ Top 12 Người đẹp Bản lĩnh, Top 10 Hoa hậu Sắc đẹp Việt Nam 2023. Nguyễn Đoàn Hải Yến: Top 38 Hoa hậu Thế giới Việt Nam 2022. Ngô Thị Hồng Nhi: Top 45 Hoa khôi Sinh viên Việt Nam 2018. Trần Thị Mỹ Phụng: Á khôi 3 Hoa khôi Đại học Nam Cần Thơ 2021. Trần Nguyễn Phương Thanh: Á khôi 1 Người đẹp Xứ Dừa 2019, đại diện Việt Nam dự thi Miss Tourism Metropolitan International 2019. Lê Trần Bình An: Á khôi 1 Hoa khôi Kiên Giang 2018, Top 10 Hoa khôi Du lịch Việt Nam 2020, đăng quang Miss Tourism Queen Worldwide 2022. Trần Thị My: Hoa khôi Cao đẳng Y tế Bạc Liêu 2016, tham gia Hoa hậu Việt Nam 2016 và dừng chân sau vòng Chung khảo phía Nam, Top 30 Hoa khôi Du lịch Việt Nam 2020, Top 45 Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2019. Đào Thị Hiền: Á hậu 1 Hoa hậu Thế giới Việt Nam 2023 cùng giải phụ Người đẹp Nhân ái, Có chị gái là Đào Thị Hà đăng quang Người đẹp Phố biển Cửa Lò 2016, lọt Top 5 Hoa hậu Việt Nam 2016, Top 5 Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2019. Trần Hoài Phương: Á hậu 3 Hoa hậu Sinh thái Việt Nam 2022, đại diện Việt Nam tham dự Hoa hậu Sinh thái Quốc tế 2022 cùng các giải thưởng phụ (Miss Eco Asia và Top 11 Best Eco Dress). Trần Ngọc Huyền: Giải Nhất Người đẹp Du lịch Quảng Bình 2019. Dự thi quốc tế Tham khảo Cuộc thi sắc đẹp Cuộc thi sắc đẹp 2022
wiki
Ryan John Seacrest (sinh ngày 24 tháng 12 năm 1974) là một người dẫn chương trình truyền hình, nhân vật nổi tiếng và doanh nhân người Mỹ và từng được đề cử giải Emmy. Ryan Seacrest nổi tiếng với vai trò người dẫn chương trình của cuộc thi âm nhạc American Idol trên kênh FOX. Bên cạnh đó, anh còn là người đồng dẫn chương trình cho nhiều chương trình khác nhau như E! News và Dick Clark's New Year's Rockin' Eve trên kênh ABC. Bên cạnh đó, anh còn làm cho một số chương trình phát thanh như On Air with Ryan Seacrest trên sóng KIIS-FM tại Los Angeles và American Top 40 trên Premiere Radio Networks. Tiểu sử Ryan Seacrest ra đời tại Dunwoody, Georgia, là con trai của Constance Marie née Zullinger, một người nội trợ và Gary Lee Seacrest, một luật sư. Anh còn có một em gái nữa là Meredith mà mang trong mình dòng máu Thụy Sĩ. Khi còn nhỏ, mong ước của anh là sau này trở thành một DJ và anh đã thần tượng Casey Kasem và Dick Clark, những người dẫn chương trình truyền hình của Mỹ. Khi học trung học, anh là phát thanh viên buổi sáng cho trường. Anh còn là một thành viên của báo trường, tham gia câu lạc bộ người mẫu Liên Hợp Quốc và là đội trưởng đội bơi của trường trung học. Anh tốt nghiệp trung học năm 1993 và đến học tại Đại học Georgia. Năm 19 tuổi, anh rời trường đại học để đến Hollywood theo đuổi sự nghiệp của mình. Cuộc sống riêng tư Ryan Seacrest nổi tiếng với nhiều mối quan hệ khác nhau với phụ nữ. Anh từng hẹn hò với Kerri Kasem năm 2003, Shana Wall từ 2003-2005, Paulina Rubio 2005-2006, Sherryl Crow 2006, Holly Huddleston và Sophie Monk hồi đầu năm 2008. Tháng 12 năm 2008, anh được cho là có quan hệ với cựu Miss USA Tara Conner. Tháng 3 năm 2006, một bức ảnh Ryan Seacreast hôn Teri Hatcher bị tiết lộ. Sau đó anh trả lời trong chương trình The Ellen DeGnerous Show rằng hai người đã từng hẹn hò vài lần với nhau nhưng mối quan hệ chỉ dừng lại như vậy. Trong một bài phỏng vấn khác năm 2003, anh phủ nhận tin đồn mình là gay. Sự nghiệp Ryan Seacrest nổi tiếng với vai trò người dẫn chương trình của cuộc thi American Idol. Anh là người đồng dẫn chương trình với Brian Dunkleman trong mùa đầu tiên của cuộc thi diễn ra năm 2002 và sau đó trở thành người dẫn chương trình duy nhất của cuộc thi hiện tại. Bên cạnh American Idol, Ryan Seacrest còn tham gia nhiều chương trình khác nữa như vào tháng 1 năm 2004, anh tham gia chương trình On Air with Ryan Seacrest nhưng không thành công do lượng khán giả thấp. Cũng trong tháng đó, anh trở thành người dẫn chương trình American Top 40. Tháng 1 năm 2005, anh dẫn chương trình buổi hòa nhạc "Celebration of Freedom" tại Wasshington, D.C. Chú thích Tham khảo Trang chủ của Ryan Seacrest Sinh năm 1974 Người dẫn chương trình truyền hình Người Georgia Người Mỹ gốc Thụy Sĩ Nhân vật còn sống Nhà sản xuất truyền hình Mỹ American Idol Người đoạt giải Daytime Emmy
wiki
Nakark Kaew (tiếng Thái: หน้ากากแก้ว, tên tiếng Việt: Mặt nạ thủy tinh) là bộ phim truyền hình Thái Lan phát sóng vào năm 2018. Phim lấy đề tài Phẫu thuật thẩm mỹ. Phim phát sóng vào ngày Thứ 6 - thứ 7 từ ngày 16 tháng 11 năm 2018 trên kênh One HD 31. Phim với sự tham gia của Thanapat Kawila và Aniporn Chalermburanawong. Nội dung Lukkaew là con gái độc nhất của người sáng lập Trung tâm Thẩm mĩ La Belle, bà Rachawadee. Được mẹ nuông chiều từ bé, tính cách của Lukkaew trở nên kiêu kì, cô coi tình yêu như một trò chơi và đùa giỡn hết người này đến người khác. Trong khi đó, Nudda vốn dĩ là một cô gái với tính cách hiền lành, dễ thương và trong sáng. Nudda lớn lên trong một gia đình bình thường, ngoại hình không mấy nổi bật, nhưng cô gái này luôn có cái nhìn tích cực về cuộc sống. Ba của Rath và người ba quá cố của Lukkaew là bạn thân, Rath và Lukkaew lớn lên bên nhau và sắp kết hôn. Bà Rachawadee đang điều hành bệnh viện thẩm mỹ La Belle danh tiếng, có mối quan hệ mập mờ với bác sĩ Goson, một nhân tài trong bệnh viện. Dee đã đem tiền ký gửi của một chính trị gia đi đầu tư và thua lỗ buộc phải tìm cách hoàn trả, nhưng đó là một số tiền rất lớn, nên khi nghe tin Rath đã cầu hôn Lukkaew, Dee đã yêu cầu tiền hồi môn là 500.000 baht. Nhưng sau đó Rath lại phát hiện ra Lukkaew ngủ với Petch, một tay chơi nên tức giận bỏ đi. Lukkaew lái xe đuổi theo Rath và đụng phải Nudda đang bị hỏng xe bên đường. Sau một tai nạn nghiêm trọng, Lukkaew hôn mê bất tỉnh còn Nudda bị chấn thương dẫn đến mất trí nhớ. Điều này khiến bà Rachawadee trở nên lo lắng vì nếu con gái bà không tỉnh lại, cơ hội kết hôn giữa Lukkaew cùng cậu ấm giàu có Rath sẽ vụt mất. Lợi dụng Nudda mất trí nhớ, bà Rachawadee cùng với bác sĩ Goson đã phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt của cô sao cho giống Lukkaew. Từ đó, bà Rachawadee dùng tất cả các thủ đoạn để Nudda xuất hiện thay con gái mình đang hôn mê, cứu vớt mối quan hệ của Lukkaew và Rath. Thế nhưng điều mà bà Rachawadee không ngờ chính là Rath và nàng Lukkaew "giả" này lại nảy sinh tình cảm với nhau. Diễn viên Thanapat Kawila vai Rathkerk (Rath) Paiboon Aniporn Chalermburanawong vai Nudda (Dada) Chunyadee / Lookkaew Mongkolsilpa Phutanate Hongmanop vai Bác sĩ Goson Sukhavej - nhân tình Rachawadee / Namtip, bố Kwan Piyathida Woramusik vai Rachawadee (Dee) Mongkolsilpa - mẹ Lookkaew / Namtip (Tip) Kulrathiran (sau phẫu thuật) Norraphat Vilaiphan vai Dindan - bạn trai Nudda Alisa Kunkwaeng vai Bác sĩ Khongkwan "Kwan" Sukhavej - con gái Goson Sedthawut Anusit vai Petch Dechalertpiphat - bồ Lookkaew ngoại tình Linpita Jindapoo vai Pim - bạn Lookkaew Pollawat Manuprasert vai Chatchai Paiboon - bố của Rath Dilok Thong wattana vai Pingpan Dechalertpiphat - bố Petch Primrata Dejudom vai Sariya (Riya) Decha Lertpiphat - vợ hai Pingpan, mẹ kế Petch Sarocha Watitapun vai Wassana (Was) Chanyadee - mẹ Nudda Oliver Pupart vai Bác sĩ John Connor Smith - người theo dõi bệnh của Lookkaew Araya Prathumthong vai dì Paa - người làm nhà Rath Punnissa Sirisang vai Surija - thư ký Ratchawadee Kittipong Pluempreeda vai Tee Songchai Pornnam vai Bác sĩ Manop Mongkolsilpa (bố Lookkaew, chồng Rachawadee - đã mất) Natharinee Kanasoot vai Namtip (Tip) Kulrathiran (trước phẫu thuật) Chotiros Chayowan (xuất hiện tập cuối) Ca khúc nhạc phim ไม่มีวันปล่อยมือ / Mai Mee Wan Bploi Meu - Arunpong Chaiwinit ไม่มีวันปล่อยมือ / Mai Mee Wan Bploi Meu - Arunpong Chaiwinit (MV phim) Rating Nguồn: ig_fanlakorn Tập 1: 1.33 Tập 2: 1.86 Tập 3: 1.21 Tập 4: 1.59 Tập 5: 1.5 Tập 6: 2.0 Tập 7: 1.5 Tập 8: 1.7 Tập 9: 1.8 Tập 10: 1.9 Tập 11: 1.66 Tập 12: 1.95 Tập 13: 2.22 Tập 14: 1.87 Tập 15: 1.94 Tập 16: 2.39 Tập 17: 2.24 Tập 18: 2.43 Tập 19: 2.92 Tập 20: 2.57 Tập 21: 2.46 Tập 22: 2.67 Tập 23 (cuối): 2.74 Trung bình: 2.02 Tham khảo Phim truyền hình Thái Lan Phim truyền hình Thái Lan ra mắt năm 2018
wiki
Các nhà vật lý tại Đại học British Columbia (UBC) đã giải quyết được một trong những bài toán lớn nhất của tự nhiên: Điều gì gây ra sự giãn nở gia tốc của vũ trụ? Nghiên cứu sinh PhD Qingdi Wang đã nêu ra vấn đề này trong một nghiên cứu với cố gắng giải quyết mâu thuẫn chủ yếu giữa hai trong số những lý thuyết thành công nhất trong lịch sử về cách mà vũ trụ của chúng ta vận hành, đó là cơ học lượng tử và thuyết tương đối rộng của Einstein. Nghiên cứu mới gợi ý rằng nếu chúng ta phóng to vũ trụ lên để quan sát sâu vào nó, chúng ta sẽ thấy nó được tạo thành bởi không gian và thời gian biến động không ngừng. "Không-thời gian không phải là tĩnh dù nó dường như là vậy, nó chuyển động liên tục," Wang nói. "Đây là một ý tưởng mới trong một phạm vi mà không có nhiều ý tưởng được đưa ra để đi tới đích trong vấn đề này," Bill Unruh - giáo sư vật lý và thiên văn học đang giám sát nghiên cứu của Wang - cho biết. Năm 1998, các nhà thiên văn học đã phát hiện ra rằng vũ trụ của chúng ta đang giãn nở với vận tốc tăng nhanh hơn bao giờ hết, điều đó cho thấy không gian không trống rõng mà được lấp đầy bởi năng lượng tối. Chính năng lượng tối đã đẩy cho vật chất ra xa khỏi nhau và làm cho vũ trụ giãn nở gia tốc. Ứng viên tự nhiên sáng giá cho sự tồn tại của năng lượng tối là năng lượng chân không. Khi các nhà vật lý áp dụng lý thuyết của cơ học lượng tử vào năng lượng chân không, nó dự đoán rằng có một mật độ cực lớn của năng lượng chân không, lớn hơn nhiều so với tổng năng lượng của tất cả các hạt cơ bản (tức vật chất mà chúng ta biết) trong vũ trụ. Nếu điều đó là đúng, thuyết tương đối rộng của Einstein gợi ý rằng năng lượng đó cũng có hiệu ứng hấp dẫn mạnh mẽ và hầu hết các nhà vật lý cho rằng điều đó sẽ dẫn tới sự bùng nổ của vũ trụ. May mắn thay, điều đó không xảy ra và vũ trụ vẫn giản nở rất chậm. Nhưng đó là một vấn đề cần được giải quyết đối với sự tiến bộ của vật lý cơ bản. Khác với những nhà khoa học khác cố gắng hiệu chỉnh những lý thuyết của cơ học lượng tử hoặc thuyết tương đối rộng để giải quyết vấn đề này, Wang và các cộng sự của ông là Unruh và Zhen Zhu (cũng là một nghiên cứu sinh PhD của UBC) gợi ý một cách tiếp cận khác. Họ tập trung vào mật độ lớn của năng lượng chân không đã được cơ học lượng tử dự đoán và tìm ra rằng có những thông tin quan trong về năng lượng chân không đã bị bỏ qua trong những tính toán trước đây. Tính toán của họ đưa ra một bức tranh hoàn toàn khác về vũ trụ. Trong bức tranh mới này, không gian mà chúng ta đang sống có sự biến động trên diện rộng. Tại mỗi điểm, nó có sự dao động giữa sự giãn nở và sự co lại. Khi dao động như vậy, hai điểm bất kỳ triệt tiêu sự giãn nở hoặc co lại lẫn nhau. Tuy vậy, vẫn có một hiệu ứng nhỏ khiến cho vũ trụ giãn nở chậm nhưng vẫn có gia tốc (giãn nở ngày càng nhanh). Nhưng nếu không gian và thời gian biến động, tại sao chúng ta không cảm thấy? "Việc này xảy ra ở qui mô cực nhỏ, nhỏ hơn hàng tỷ lần so với kích thước của một electron," Wang nói. "Điều này tương tự như những cơn sóng chúng ta thấy ở biển," Unruh bổ sung. "Chúng không bị ảnh hưởng bởi những chuyển động của từng nguyên tử riêng biệt trong đó." : Đầu năm nay, VACA cũng đã đăng một tin có tựa đề " ". Đây là hai nghiên cứu hoàn toàn độc lập, ngoài ra những ý tưởng này hiện mới chỉ là những cách tiếp cận để giải quyết những vấn đề còn tồn tại trong lý thuyết. Cho tới thời điểm bài viết này được đăng, mô hình về vũ trụ như chúng ta đã biết vẫn đang đứng vững.
vanhoc
Động Sơn Lương Giới (zh. dòngshān liángjiè 洞山良价, ja. tōzan ryōkai, 807-869) là Thiền sư Trung Quốc đời Đường, pháp tự của Thiền sư Vân Nham Đàm Thạnh. Cùng với môn đệ là Tào Sơn Bản Tịch, sư sáng lập tông Tào Động - một dòng Thiền vẫn còn lưu truyền đến ngày nay tại Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam và được truyền sang phương Tây. Sư quyền khai Ngũ vị để giáo hoá học đồ, đời sau gọi là Động Sơn ngũ vị. Cơ duyên và hành trạng Sư họ Du, húy là Lương Giới, quê ở Cối Kê, tỉnh Triết Giang. Thuở nhỏ theo thầy tụng Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh đến câu: "Vô nhãn, nhĩ, tĩ, thiệt, thân, ý", sư lấy tay rờ mặt hỏi thầy: "Con có mắt, tai, mũi, lưỡi sao kinh nói không?". Thầy thấy lạ và giới thiệu sư đến núi Ngũ Duệ yết kiến Thiền sư Linh Mặc (trước học với Mã Tổ, sau đại ngộ nơi Thạch Đầu). Năm 21 tuổi, sư đến Tung Sơn thụ giới cụ túc. Sau đó sư du phương, yết kiến Nam Tuyền Phổ Nguyện. Gặp ngày kị trai Mã Tổ, Nam Tuyền hỏi chúng: "Cúng trai Mã Tổ, vậy Mã Tổ có đến hay chăng?". Tất cả chúng không đáp được, sư bước ra thưa: "Đợi có bạn liền đến". Nam Tuyền khen: "Chú nhỏ này tuy là hậu sinh rất dễ giũa gọt". Sư thưa: "Hoà thượng chớ ếm kẻ lành thành đứa giặc". Sư đến Quy Sơn Linh Hựu tham vấn. Quy Sơn lại chỉ đến Vân Nham. Đến Vân Nham sư hỏi: "Vô tình thuyết pháp, người nào được nghe?" Vân Nham bảo: "Vô tình thuyết pháp, vô tình được nghe." Sư hỏi: "Hoà thượng nghe chăng?" Vân Nham bảo: "Ta nếu nghe, ngươi đâu thể được nghe ta thuyết pháp." Sư thưa: "Con vì sao chẳng nghe?" Vân Nham dựng phất tử, hỏi: "Lại nghe chăng?" Sư thưa: "Chẳng nghe." Vân Nham bảo: "Ta thuyết pháp mà ngươi còn chẳng nghe, huống là vô tình thuyết pháp." Sư hỏi: "Vô tình thuyết pháp gồm những kinh điển gì?" Vân Nham bảo: "Đâu không thấy kinh A-di-đà nói: nước, chim, cây rừng thảy đều niệm Phật, niệm pháp?" Ngay câu này sư có tỉnh, thuật bài kệ: Hán văn 也大奇!也大奇! 無情說法不思議 若將耳聽終難會 眼處聞時方得知 Phiên âm Dã đại kì, Dã đại kì Vô tình thuyết pháp bất tư nghì Nhược tương nhĩ thính chung nan hội Nhãn xứ văn thì phương đắc tri. Dịch nghĩa Cũng rất kì! Cũng rất kì! Vô tình thuyết pháp chẳng nghĩ nghì Nếu lấy tai nghe trọn khó hội Phải đem mắt thấy mới liễu tri. Sắp rời Vân Nham, sư hỏi: "Sau khi Hoà thượng trăm tuổi, chợt có người hỏi ‘tả được hình dáng của thầy chăng?’ con phải đáp làm sao?". Vân Nham lặng thinh hồi lâu, bảo: "Chỉ cái ấy". Sư trầm ngâm giây lâu, Vân Nham bảo: "Xà-lê Lương Giới thừa đương việc lớn phải xét kĩ". Sư vẫn còn hồ nghi. Sau, sư nhân qua suối nhìn thấy bóng, đại ngộ ý chỉ, liền làm bài kệ: Hán văn 切忌從他覓 迢迢與我疏 我今獨自往 處處得逢渠 渠今正是我 我今不是渠 應修甚麼會 方得契如如 Phiên âm Thiết kị tòng tha mịch Thiều thiều dữ ngã sơ Ngã kim độc tự vãng Xứ xứ đắc phùng cừ Cừ kim chính thị ngã Ngã kim bất thị cừ Ưng tu thậm ma hội Phương đắc khế như như. Dịch nghĩa Rất kị tìm nơi khác Xa xôi bỏ lãng ta Ta nay riêng tự đến Chỗ chỗ đều gặp va Va nay chính là ta Ta nay chẳng phải Va Phải nên như thế hội Mới mong hợp như như. Đến thời pháp nạn phế Phật Hội Xương (845), Đường Vũ Tông ra lệnh phá bỏ chùa chiền, cưỡng bức tăng ni hoàn tục. Sư lánh nạn chờ thời cơ hoằng dương Phật pháp. Niên hiệu Đại Trung (zh. 大中, 847-860), sư đến trú tại động Tân Phong ở vùng Cao An, tỉnh Giang Tây. Có vị đại thí chủ là Lôi Hoành xin quy y theo sư và phát tâm xây cất Động Sơn Quảng Phúc tự (zh. 洞山廣福寺), tức là Phổ Lợi Thiền viện (zh. 普利禪院) để cúng dường sư. Sư trụ trì ở đây và xiển dương tông phong của mình rất được thịnh hành, đồ chúng không dưới một nghìn người . Dưới sư có rất nhiều môn đệ nổi danh, trong đó điển hình nhất là Vân Cư Đạo Ưng, Tào Sơn Bản Tịch, Sơ Sơn Khuông Nhân, Long Nha Cư Độn. Đặc biệt, pháp hệ của Tào Sơn Bản Tịch hợp lại với sư mà trở thành tông Tào Động. Lúc Tào Sơn sắp rời đi nơi khác, sư dạy: "Thời mạt pháp, con người phần nhiều là càn huệ, nếu muốn phân biệt chân ngụy thì có ba loại Sấm lậu. Thứ nhất là Kiến sấm lậu, tức căn cơ không lìa địa vị, đọa lạc tại biển độc; thứ hai là Tình sấm lậu, tức bị kẹt tại thủ xả, chỗ thấy thiên khô; thứ ba là Ngữ sấm lậu, tức chuyên nghiên cứu ngữ cú của Tổ sư mà đánh mất Tông chỉ, trước sau mờ mịt. Trí ô trọc của người học lưu chuyển, tất cả chẳng ngoài ba loại này, ông cần phải biết rõ!". Sư răn dạy chúng: Sắp tịch, sư sai cạo tóc tắm gội xong, đắp y bảo chúng đánh chuông, giã từ chúng ngồi yên mà tịch. Đại chúng khóc lóc mãi không dứt. Sư chợt mở mắt bảo: "Người xuất gia tâm chẳng dính mắc nơi vật, là tu hành chân chính. Sống nhọc thích chết, thương xót có lợi ích gì?". Sư bảo chủ sự sắm trai để cúng dường. Chúng vẫn luyến mến quá, kéo dài đến ngày thứ bảy. Thụ trai cùng chúng xong, sư bảo: "Tăng-già không việc, sắp đến giờ ra đi, chớ làm ồn náo!". Nói xong sư vào trượng thất ngồi yên mà tịch. Bấy giờ là ngày 8 tháng 3 năm thứ mười (869), niên hiệu Hàm Thông đời Đường. Sư thọ 63 tuổi, 42 tuổi hạ. Vua sắc phong là Ngộ Bản Thiền sư, đệ tử đem nhục thân sư nhập tháp Huệ Giác ở Động Sơn Quảng Phúc tự, đến nay vẫn còn. Tác phẩm của sư để lại có Thuỵ Châu Động Sơn Lương Giới Thiền Sư Ngữ Lục (zh. 瑞州洞山良价禪師語録), Bảo Kính Tam Muội Ca (zh. 寶鏡三昧歌), Huyền Trung Minh. Nguồn tham khảo và chú thích Thiền sư Trung Quốc Sinh năm 807 Mất năm 869 Đại sư Phật giáo Tào Động tông Người Chiết Giang
wiki
Vovcha () hay Volchya () là một phụ lưu tả ngạn của sông Seversky Donets, dài . Sông chảy trên địa bàn tỉnh Belgorod của Nga và tỉnh Kharkiv của Ukraina. Đầu nguồn sông gần làng Volchya Alexandrovka thuộc tỉnh Belgorod, gần biên giới Nga-Ukraina. Sông chảy chủ yếu theo hướng tây. Trên sông Vovcha, cách cửa sông 6 km, có thành phố Vovchansk. Lưu lượng nước cách cửa sông 6 km là 3,11 m³/s. Sông Vovcha chảy vào Seversky Donets ở điểm cách nguồn sông này 111 km. Sông đi vào biên giới của tỉnh Kharkiv, Ukraina ở phía đông của làng Zemlianka thuộc huyện Vovchansk. Tổng chiều dài của sông là khoảng 90 km, trong đó 62 km thuộc tỉnh Kharkiv. Diện tích của lưu vực sông là 1.340 km², trong đó 868 km² thuộc tỉnh Kharkiv. Độ dốc trung bình của sông là 0,74 m/km. Chiều rộng của thung lũng sông đạt 6–11 km, các sườn dốc không đối xứng đáng kể: sườn bên hữu ngạn khá dốc và phân nhánh bởi các khe cạn và rãnh núi, sườn bên tả ngạn thoai thoải và có đặc điểm là các khe cạn dài ít phân nhánh. Dòng chảy của sông ở tỉnh Kharkiv gần như không được điều tiết. Vùng bãi bồi có chiều rộng từ 350–400 m, các phần thấp của vùng bãi bồi phần lớn là đầm lầy, trong khi các vùng giữa và cao được sử dụng làm ruộng cỏ khô, một phần được cày bừa để gieo trồng cây nông nghiệp. Sông Vovcha có phụ lưu tả ngạn - sông Plotva (32 km), cũng như các suối cạn: Budarivskyi Yar, Reznikivskyi Yar, Karaiichnyi Yar, Bilyi Yar, Buzova. Có một truyền thuyết mô tả sự xuất hiện của sông Vovcha, từng được gọi là vùng nước Sói. Theo đó, thuở xưa có nhiều con sói sống trên lãnh thổ của huyện Volchansk ngày nay. Tuy nhiên, vào những năm 50 của thế kỷ XX, do sói ăn cắp gia súc nên có quyết định tiêu diệt hết sói. Giờ đây, sói hiếm khi xuất hiện trong khu vực sông Vovcha. Tham khảo Tỉnh Belgorod Tỉnh Kharkiv Sông của Nga Sông Ukraina Sông quốc tế Châu Âu
wiki
Bài làm 1 Chiếc giường là một trong những đồ dùng quan trọng của mỗi gia đình và nó như là một nơi êm ái để cho con người chúng ta có thể chìm sâu vào giấc ngủ sau những ngày làm việc căng thẳng và mệt mỏi. Trong ngôi nhà thì phòng ngủ của em cũng không rộng lắm, nó được bày trí bằng chiếc giường tiện nghi và có cái tủ quần áo và bàn học. Chiếc giường ngủ chính là món đồ nội thất chính trong căn phòng ngủ. Chiếc giường ngủ của em rộng 1,5 mét và dài 1,8 mét nên rất thoải mái cho em ngủ. Chiếc giường được đóng rất chắc chắn với vật liệu là gỗ tự nhiên nên càng gia tăng độ chắc chắn cho chiếc giường này. Đường nét hoa văn của chiếc giường thật đơn giản và tinh tế biết bao nhiêu. Chiếc giường của em có màu vàng vàng của gỗ tự nhiên với những đường vân gỗ thật đẹp biết bao nhiêu. Trên lại còn có những ngăn kéo ở hai bên đầu giường, chính những ngăn kéo nhỏ này sẽ giúp cho em thấy được và để những vật dụng cá nhân hay những đồ nhỏ nhỏ như con búp bê,…Sau đó được phủ bằng một bộ chăn ga gối đệm thật là đẹp mắt. Chính điều này dễ dàng đưa em vào giấc ngủ êm ái và sâu giấc nhất có thể. Chiếc giường như làm bừng sáng cho không gian phòng khác nhà em. Em cũng rất yêu quý chiếc giường ngủ này. Và cũng chính là nhờ có nó mà em như có được những giấc ngủ ngon sau ngày học tập mệt mỏi. Bài làm 2 Chiếc giường ngủ là một trong những đồ dùng quan trọng nhất đối với mỗi thành viên trong gia đình. Và em như thấy được em cũng rất yêu chiếc giường xinh xắn mà bố em mới mua cho em. Chiếc giường được làm bằng gỗ thật chắc chắn. Đường nét tinh tế, nó không có những bông hoa chạm trổ như những thiết kế đồ nội thất mỹ nghệ uốn lượn mà giường ngủ của em thật đơn giản biết bao nhiêu. Chiếc giường được sơn màu trắng tinh và có viền hồng và đây là màu mà em thích thú nhất. Có lẽ chính vì biết em có thích màu trắng với màu hồng nên bố em đã mua cho em chiếc giường có hai màu sắc chủa đạo này. Và em cũng rất vui vì điều đó, bộ chăn ga gỗi đẹp của em cũng được mẹ em chọn cẩn thận biết bao nhiêu. Tất cả như đã tạo lên được một căn phòng ngủ tuyệt đẹp. Chiếc giường của em có chiều rộng là 1,2 mét và độ dài là 1,6 mét rất phù hợp vì nó nhỏ nhắn xinh xinh đúng với căn phòng nhỏ cũng như là đáp ứng được sở thích của mình.
vanhoc
USS Frankford (DD-497) là một tàu khu trục lớp Gleaves được Hải quân Hoa Kỳ chế tạo trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Nó đã tham gia suốt Thế Chiến II, sống sót qua cuộc xung đột, ngừng hoạt động năm 1946 và bị đánh chìm như một mục tiêu năm 1973. Nó là chiếc tàu chiến duy nhất của Hải quân Hoa Kỳ được đặt theo tên John Frankford, thuyền trưởng chiếc tàu lùng Belvedere trong cuộc Chiến tranh Quasi với Pháp. Thiết kế và chế tạo Frankford được chế tạo tại xưởng tàu của hãng Seattle-Tacoma Shipbuilding Corporation ở Seattle, Washington. Nó được đặt lườn vào ngày 5 tháng 6 năm 1941; được hạ thủy vào ngày 17 tháng 5 năm 1942, và được đỡ đầu bởi bà William F. Gibbs. Con tàu được cho nhập biên chế cùng Hải quân Hoa Kỳ vào ngày 31 tháng 3 năm 1943 dưới quyền chỉ huy của Thiếu tá Hải quân T. J. Thornhill. Lịch sử hoạt động Sau các hoạt động hộ tống ven biển, từ ngày 27 tháng 6 đến ngày 29 tháng 11 năm 1943, Frankford thực hiện ba chuyến đi hộ tống các đoàn tàu vận tải vùng bờ Đông đến Casablanca và Bắc Ireland. Sau đó nó quay trở lại nhiệm vụ hộ tống ven biển, tuần tra chống tàu ngầm, cũng như huấn luyện thủy thủ đoàn cho tàu khu trục tại Căn cứ Hải quân Norfolk cho đến ngày 18 tháng 4 năm 1944, khi nó khởi hành từ New York để đi Plymouth, Anh Quốc. Để chuẩn bị cho cuộc Đổ bộ Normandy sắp đến, nó hộ tống các tàu vận chuyển và các tàu khác đến huấn luyện tại vùng biển Scotland và đến điểm tập trung phía Nam Anh Quốc. Vào ngày 5 tháng 6, nó rời Plymouth hướng đến bãi Omaha, và sang hôm sau, ngày D 6 tháng 6, nó bắn pháo hỗ trợ cho cuộc đổ bộ đang bị ngăn trở rồi tham gia bảo vệ cho khu vực. Ngoài việc vớt những người sống sót từ các con tàu bị trúng mìn và phi công bị bắn rơi, nó còn phải đánh trả các tàu phóng lôi E-boat đối phương. Ngoại trừ một chuyến đi kéo dài hai ngày quay trở về Plymouth để tiếp tế và tiếp nhiên liệu, nó ở lại làm nhiệm vụ ngoài khơi Baie de la Seine cho đến ngày 15 tháng 7. Ba ngày sau, Frankford khởi hành từ Plymouth để hộ tống cho một nhóm tàu đổ bộ đi sang Địa Trung Hải, và vào ngày 6 tháng 8 đã đi đến Naples chuẩn bị tham gia Chiến dịch Dragoon, cuộc đổ bộ của lực lượng Đồng Minh lên miền Nam nước Pháp. Lực lượng đặc nhiệm của nó lên đường vào ngày 13 tháng 8, và chiếc tàu khu trục đã tuần tra ngoài khơi bãi đổ bộ trong những ngày tiếp theo. Trong đêm 17-18 tháng 8, nó cùng một tàu khu trục khác đối đầu với một nhóm tàu phóng lôi đối phương, đánh chìm ba chiếc và chiếm giữ một chiếc mà sau đó cũng bị đắm. Đến ngày 30 tháng 8, nó đi đến và sau khi ghé qua nhiều cảng tại Địa Trung Hải, đã về đến New York vào ngày 3 tháng 10 để đại tu. Frankford hoạt động thực tập, tuần tra và săn tìm tàu ngầm đối phương dọc theo vùng bờ Đông cho đến ngày 21 tháng 1 năm 1945, khi nó khởi hành từ Norfolk, Virginia cho một cuộc gặp gỡ ngoài khơi quần đảo Azores. Tại đây nó hộ tống cho tàu tuần dương hạng nặng đưa Tổng thống Franklin D. Roosevelt đi Malta trên đường tham dự Hội nghị Yalta. Nó phục vụ tuần tra giải cứu không-biển tại khu vực Đông Địa Trung Hải trong chuyến bay khứ hồi của Tổng thống, trước khi quay trở về New York vào ngày 27 tháng 2. Chiếc tàu khu trục tuần tra chống tàu ngầm dọc bờ biển Đại Tây Dương và hộ tống các chuyến đi huấn luyện của tàu sân bay cho đến ngày 10 tháng 5, khi nó quay trở về New York. Frankford đi đến Trân Châu Cảng vào ngày 8 tháng 8, và sau khi thực tập tại khu vực quần đảo Hawaii đã lên đường đi sang Tây Thái Bình Dương làm nhiệm vụ chiếm đóng. Nó hoạt động cùng các tàu quét mìn ngoài khơi bờ biển Nhật Bản, bảo vệ cho các cuộc đổ bộ lên Honshū, và vào ngày 25 tháng 10 đã khởi hành từ vịnh Tokyo để quay về vùng bờ Đông. Chiếc tàu khu trục được cho xuất biên chế vào ngày 4 tháng 3 năm 1946 và được đưa về lực lượng dự bị tại Charleston, South Carolina. Frankford được cho rút khỏi danh sách Đăng bạ Hải quân vào ngày 1 tháng 6 năm 1971, rồi bị đánh chìm như một mục tiêu ngoài khơi Puerto Rico vào ngày 4 tháng 12 năm 1973. Phần thưởng Frankford được tặng thưởng hai Ngôi sao Chiến trận do thành tích phục vụ trong Thế Chiến II. Tham khảo Bài này có các trích dẫn từ nguồn Dictionary of American Naval Fighting Ships thuộc phạm vi công cộng: http://www.history.navy.mil/danfs/f4/frankford.htm Liên kết ngoài history.navy.mil: USS Frankford navsource.org: USS Frankford hazegray.org: USS Frankford Lớp tàu khu trục Gleaves Tàu khu trục của Hải quân Hoa Kỳ Tàu khu trục trong Thế Chiến II Tàu bị đánh chìm như mục tiêu Xác tàu đắm tại biển Caribe Sự kiện hàng hải 1973
wiki
Bộ Văn hóa – Thể thao & Du lịch vừa có quyết định công nhận Lễ hội truyền thống, tập quán xã hội và tín ngưỡng Tết Trung thu ở Hội An là Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Múa Lân, hoạt động truyền thống trong dịp Tết Trung thu ở Hội An (ảnh Dinh Trấn Võ). Cùng với Lễ hội Tết Nguyên tiêu ở Hội An, Lễ hội Tết Trung thu ở Hội An cũng được công nhận Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Tết Trung thu cũng được gọi là Tết đoàn viên, có ý nghĩa quan trọng trong đời sống văn hóa, tinh thần của người Việt. Tết Trung thu/ tiết Trung thu là tiết giữa mùa Thu, diễn ra vào ngày rằm tháng 8 âm lịch. Trong ngày vui này, theo phong tục người Việt, tất cả các thành viên trong gia đình đều mong muốn quây quần bên nhau cùng làm cỗ cúng gia tiên. Khi đêm xuống, mặt đất ngập tràn ánh trăng vàng, xóm làng cùng nhau tụ họp uống nước chè xanh, ăn bánh Trung thu, ngắm trăng và bày hoa quả, bánh kẹo cho trẻ em vui chơi, rước đèn, múa Lân, múa sư tử, trông trăng, phá cỗ… Tết Trung thu lúc đầu chỉ dành cho người lớn, nhưng rồi lâu dần, cho đến nay đã trở thành lễ hội cho trẻ em gọi là Tết thiếu nhi, dịp mà người lớn dành sự quan tâm yêu thương cho thế hệ mai sau. Ở Hội An , vào dịp Tết Trung thu, vào ngày 14, 15 tháng 8 âm lịch, khắp các làng trên xóm dưới, từ khối phố đến thôn quê, không khí lễ hội đều diễn ra rất sôi nổi với nhiều hình thức hoạt động văn hóa truyền thống như: việc lo lễ bái trời đất, gia tiên, tục bày mâm cỗ thưởng trăng, múa lân – sư – rồng, rước đèn, ca hát… Từ năm 2010 đến nay, chính quyền TP. Hội An thống nhất với cộng đồng người dân Hội An cùng quản lý và tổ chức các hoạt động, sự kiện văn hóa mang tính cộng đồng. Giá trị đặc trưng của lễ hội Trung thu ở Hội An ngày nay chính là chỗ nó được hình thành trên cơ sở truyền thống văn hóa bản địa – Việt Nam và có sự giao lưu văn hóa của Trung Hoa – Nhật Bản; được bảo tồn khá nguyên vẹn các yếu tố tích cực, có bổ sung bởi các hoạt động văn hóa truyền thống và hiện đại một cách hài hòa, vừa tạo nên được sự phong phú, đa dạng, sôi động, hấp dẫn thế hệ trẻ, nhưng vẫn giữ được đậm đà những nét văn hóa đặc trưng của Hội An; vừa mang tính giáo dục sâu sắc vốn có của lễ hội đối với thế hệ trẻ về yêu chuộng hòa bình, tính nhân ái, long yêu thương hướng về những giá trị văn hóa của con người: Chân – Thiện – Mỹ.
vanhoc
K1 Xe tăng chủ lực (MBT) được phát triển vào những năm 1980 bởi Hyundai để đáp ứng các yêu cầu của nước Cộng hòa của Quân đội Hàn Quốc dựa trên các xe tăng quân đội Hoa Kỳ M1 Abrams. Nó có tính năng một 105mm súng chính cùng với một khẩu súng máy đồng trục 7,62mm và súng máy 12,7 mm của một chỉ huy. Bên cạnh đó, cấu hình thấp, nhỏ gọn, giáp bảo vệ, và tính di động cao làm cho K1 một xe tăng chiến đấu rất survivable. Khoảng 1.500 loạt xe tăng K1 đã được mua sắm bằng nước Cộng hòa của Quân đội Hàn Quốc từ cuối năm 1980 đến năm 2010.  Các K1A2 là một dự án nâng cấp xe tăng được phát triển bởi Hyundai Rotem từ năm 2008 đến năm 2010 với sản xuất hàng loạt sẽ diễn ra sau năm 2012. Các xe tăng mới tiêu chuẩn tập trung vào việc cải thiện hiệu suất để đáp ứng các yêu cầu của chiến trường trong tương lai.Việc nâng cấp K1A2 bao gồm kiểm soát chỉ huy tự động, hệ thống phòng thủ chủ động với mềm diệt vũ khí chống lại tên lửa và tên lửa và không khí lạnh. Việc kiểm soát chỉ huy tự động bao gồm các bạn xác định hay thù (IFF), công nhận vị trí (GPS + INS), thông tin liên lạc không dây kỹ thuật số, và hiển thị. Các dự án K1A2 sẽ cung cấp bộ dụng cụ nâng cấp cho xe tăng K1 và K1A1 hiện hành của nước Cộng hoà của Lục quân và Thủy quân lục chiến Hàn Quốc. Các nhà khai thác & Thiết bị liên quan Xe tăng Hàn Quốc Xe tăng chiến đấu chủ lực Xe tăng thời Chiến tranh Lạnh
wiki
Phước Hưng Tự (còn gọi là chùa Hương) là một cổ tự, hiện tọa lạc tại số 461 đường Hùng Vương, phường 1, thành phố Sa Đéc, tỉnh Đồng Tháp, Việt Nam. Nguồn gốc Chùa do Hòa thượng Thích Minh Phước xây dựng năm Minh Mạng thứ 19 (Mậu Tuất, 1838). Đến năm Thiệu Trị thứ 6 (Bính Ngọ, 1846), vì một biến cố nào đó khiến chùa Minh Hương của người Hoa ở Sa Đéc sáp nhập vào chùa Phước Hưng, nên được gọi tắt là chùa Hương. Kiến trúc, thờ phụng Chùa Phước Hưng có lối kiến trúc khá đặc biệt hơn các cổ tự ở miền Nam Việt Nam, đó là kiểu giống ngôi đình làng hơn là ngôi chùa (ảnh bên). Chùa có 8 mái và 2 cấp, được lợp ngói âm dương, gồm: Chánh điện là một tòa nhà hình chữ nhật (dài 19,50 m x rộng 14 m). Mái lợp ngói âm dương, hai tầng, tạo gợn sóng, các góc cạnh cong vút lên cao. Trên nóc là phù điêu hình long, lân, quy, phụng...được tô đắp bằng miễn chén kiểu, màu sắc sặc sỡ. Các bức hoành phi, liễn đối khắc trên gỗ hoặc trên cột đều sơn son thếp vàng. Mặt tiền chánh điện có đôi câu đối bằng chữ Hán: 福种菩提地 興培般若門 Phiên âm Hán -Việt: Phước chủng Bồ đề địa Hưng bồi Bát nhã môn. Tạm dịch: Phước gieo đất Bồ đềHưng bồi cửa Bát nhã. Trong chánh điện thờ các tượng: - Bộ tượng Tây phương Tam Thánh, gồm: A Di Đà, Quán Thế Âm và Đại Thế Chí. Đặc biệt, tượng A Di Đà được tạc năm 1838 (tức năm xây dựng chùa), bằng đất sét thếp vàng không nung, nhưng vẫn còn nguyên vẹn cho tới nay. - Các tượng gỗ: Phật Mẫu Chuẩn Đề, Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng, Tiêu Diện Đại sĩ, Thiện Hữu (tiền thân Phật Thích Ca), Ác Hữu (tiền thân Đề Bà Đạt Đa), Ngọc Hoàng Thượng đế, Nam tào, Bắc đẩu. - Tượng Hộ pháp bằng đồng . Các hạng mục khác: Bên trong Đông lang là phòng khách để tiếp khách thập phương. Sau Đông lang là Tổ điện gồm 5 gian, đặt bàn thờ chư vị Tổ sư và các vị trụ trì. Những linh vị và di ảnh đều nằm trong chiếc khánh bằng gỗ sơn son thếp vàng, chạm trổ hoa văn sắc sảo. Phía sau bàn thờ Tổ là phòng của Ban quản tự và tăng xá dành cho tăng sinh nội trú tu học. Bên trái Tổ điện là Tây lang để tiếp khách tăng. Ở đây có tủ trưng bày bộ Đại Tạng kinh, kinh Nhật tụng và các loại kinh sách khác. Sau Tây lang là khu Bảo tháp chứa di cốt của chư vị Trụ trì tiền nhiệm. Từ khi xây dựng cho đến nay, chùa đã trải qua nhiều lần trùng tu, đáng kể là năm Giáp Dần (1854), Hòa thượng Thích Minh Phước (trụ trì đời thứ nhất) đã cho tái tạo Tổ điện, Đông lang và Tây lang; năm Nhâm Ngọ (1882), Hòa thượng Thích Quảng Đức (trụ trì đời thứ hai) cho đại trùng tu Chánh điện, và tồn tại cho đến nay. Dù đã phục chế lại các phần hư hao xuống cấp nhiều lần, nhưng chùa vẫn bảo tồn được nét cổ . Hiện chùa là nơi đặt trường cơ bản Phật học của tỉnh. Hiện vật quý Trong chùa có một số hiện vật có giá trị như: - Chiếc mõ gỗ hình song ngư có từ năm Mậu Tý (1888), đặc tính là khi thời tiết nắng nhiều thì tiếng kêu chát, trời mát lại kêu ấm hơn. - Chiếc mõ gỗ lớn, nặng khoảng 15 kg, đường kính bề ngang 1,4 m, bề dọc 70 cm do cố Hòa thượng Thích Vĩnh Tràng (trụ trì đời thứ 4) ra tận miền Bắc chiêm bái các Thánh tích rồi thỉnh về. Khi đi cũng như lúc về, Sư đều đi bộ (lúc về đội mõ trên đầu), mỗi bước chân niệm một tiếng "A Di Đà Phật". - Các bản gỗ khắc chữ để in những kinh, luật (gồm kinh Kim Cang, phẩm Phổ Môn trong Diệu pháp liên hoa kinh, kinh Địa Tạng, kinh A Di Đà, Tỳ Ni Nhật Dụng Yếu Lược, Sa Di Luật Giải...) trong thời Hòa thượng Vạn Hiển làm trụ trì (đời thứ 3). Do làm bằng loại gỗ tốt nên các bản gỗ còn nguyên vẹn . Các đời Trụ trì Tính đến nay, chùa Phước Hưng đã trải qua 6 đời Trụ trì: - 1838 – 1882: Đại lão Hòa thượng Thích Minh Phước, hiệu Tư Trung, viên tịch ngày 19 tháng 7 năm Giáp Thân (1884). - 1882 – 1890: Hòa thượng Thích Quảng Đức, pháp húy Như Diệu, viên tịch ngày 13 tháng 5 năm Canh Dần (1890). - 1890 – 1936: Hòa thượng Thích Vạn Hiển, pháp húy Kiểu Ấn, hiệu Tâm Pháp, Viên tịch năm Bính Tý (1936). - 1937 – 1962: Hòa thượng Thích Vĩnh Tràng, pháp húy Hồng Tỵ, viên tịch ngày 19 tháng 2 năm Quý Mão (1963). - 1962 – 1987: Hòa thượng Thích Vĩnh Đạt, pháp húy Hồng Hạnh, viên tịch ngày rằm tháng 9 năm Đinh Mão (1987). - Hiện nay chùa do Hòa thượng Thích Thiện Huệ, Thành viên Hội đồng Chứng minh TW Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Chứng minh Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Đồng Tháp làm viện chủ. Trụ trì là Đại đức Thích Chơn Trí, Trưởng Ban Trị sự GHPGVN Thành phố Sa Đéc.. Chú thích Chùa tại Đồng Tháp
wiki
Quan sát một bức ảnh về lễ tắm Phật, kể lại quang cảnh và hoạt động của những người tham gia lễ hội Gợi ý Trong ảnh, từng đoàn người kéo nhau và ngôi chùa Ân Hoà để dự lễ hội tắm Phật. Lễ Phật đản được tổ chức vào ngày 8/4 (ÂL) hàng năm. Phía trên khán đài linh thiêng là một bức tượng Phật to thể hiện sự thành kính của các phật tử. Xung quanh là một số những bức tượng Phật nhỏ khác. Tất cả đều được đặt trên những đoá hóa hồng rực rỡ và những đài hoa sen thơm ngát. Các Phật tử thành kính trong bộ trang phục màu nâu, áo của nhà Phật. Lần lượt từng người một bước lên khán đài. Thành kính cúi lạy và múc nước tắm Phật. Cứ như vậy hết dòng người này đến dòng.người khác nối tiếp nhau như một dòng suối chảy mãi không thôi. Mỗi người về đây đều như được sống trong vòng tay ôm ấp của Đức Phật từ bi.
vanhoc