text
stringlengths
78
4.36M
domain
stringclasses
2 values
Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tính Cơ (姬) thị Triển (展), tên Cầm (禽), tên tự là Trạch (禽), lại có tự là Quý (季), nên còn gọi là Liễu Hạ Quý (柳下季), Triển Cầm (展禽), hay Triển Hoạch (展獲), là người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông. 柳下惠墓 吳店橋通泗水波 士師名蹟未消磨 事人直道寧三黜 作聖全功在一和 相對尼山長有魯 可憐盜跖已無家 碑殘字沒埋荒草 天古聞風一下車 Liễu Hạ Huệ mộ Ngô Điếm kiều thông Tứ thủy ba Sĩ Sư danh tích vị tiêu ma Sự nhân trực đạo ninh tam truất Tác thánh toàn công tại nhất hòa Tương đối Ni Sơn trường hữu Lỗ Khả liên Đạo Chích dĩ vô gia Bi tàn tự một mai hoang thảo Thiên cổ văn phong nhất há xa Mộ Liễu Hạ Huệ (Dịch nghĩa) Dưới cầu Ngô Điếm sông Tứ chảy Tiếng tăm của bậc Sĩ sư vẫn chưa mất Lấy đạo ngay thẳng thờ người, ba lần chịu mất chức Nên công bậc thánh ở chữ "Hòa" Đối mặt Ni Sơn, nước Lỗ còn mãi mãi Thương cho Đạo Chích kẻ không nhà Bia tàn chữ mất chôn vùi nơi cỏ hoang Nghìn năm còn nghe tiếng, tôi xuống xe (Dịch thơ: Đặng Thế Kiệt) Sông Tứ dưới cầu Ngô Điếm qua Danh thơm kẻ sĩ chửa phôi pha Đạo ngay xử thế ba lần truất Bậc thánh nên công một đức Hòa Đối mặt Ni Sơn vinh nước tổ Thương thân Đạo Chích hổ danh nhà Bia tàn chữ mất vùi gai góc Nghe tiếng nghìn năm tôi xuống xe Điển tích gần phụ nữ Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. Chú thích Liên kết ngoài Nguyễn Du viếng mộ Liễu Hạ Huệ Nhân vật chính trị Xuân Thu Năm 621 TCN Thập niên 720 TCN
wiki
Rogers là một thành phố thuộc quận Benton trong tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ. Thành phố có diện tích km², dân số theo điều tra năm 2000 của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ là 38.829 người, dân số năm 2008 là 56.726 người. Thành phố có mức tăng dân số nhanh nhất vùng đô thị Fayetteville-Springdale-Rogers. Thông tin nhân khẩu Theo điều tra dân số năm 2000, thành phố đã có dân số 38.829 người, 14.005 hộ gia đình, và 10.209 gia đình sống trong thành phố. Mật độ dân số là 1,158.0 người trên một dặm vuông (447.1/km ²). Có 14.836 đơn vị nhà ở mật độ trung bình của 442.4/sq mi (170.8/km ²). Cơ cấu chủng tộc của thành phố là 90,75% người da trắng, 0,47% da đen hay Mỹ gốc Phi, 1,05% người Mỹ bản xứ, 1,43% châu Á, Thái Bình Dương 0,07%, 9,43% từ các chủng tộc khác, và 1,80% từ hai hoặc nhiều chủng tộc. 19,29% dân số là người Hispanic hay Latino thuộc một chủng tộc nào. Có 14.005 hộ, trong đó 39,4% có trẻ em dưới 18 tuổi sống chung với họ, 58,4% là đôi vợ chồng sống với nhau, 10,1% có nữ hộ và không có chồng, và 27,1% gia đình được không. 22,2% của tất cả các hộ gia đình đã được tạo ra từ các cá nhân và 8,9% có người sống một mình 65 tuổi hoặc lớn tuổi hơn là người. Cỡ hộ trung bình là 2,74 và cỡ gia đình trung bình là 3,21. Độ tuổi dân cư thành phố đã được trải ra với 29,4% ở độ tuổi dưới 18, 9,0% 18-24, 31,5% 25-44, 18,3% 45-64, và 11,8% từ 65 tuổi trở lên người. Độ tuổi trung bình là 32 năm. Đối với mỗi 100 nữ có 95,3 nam giới. Đối với mỗi 100 nữ 18 tuổi trở lên, có 91,5 nam giới. Thu nhập trung bình cho một hộ gia đình trong thành phố là 40.474 USD, và thu nhập trung bình cho một gia đình là $ 45.876. Phái nam có thu nhập trung bình $ 30.911 so với $ 22.020 cho phái nữ. Thu nhập bình quân đầu người của thành phố là 19.761 $. Có 9,4% của các gia đình và 12,8% dân số sống dưới mức nghèo khổ, bao gồm 17,6% của những người dưới 18 tuổi và 10,1% của những người 65 tuổi hoặc hơn. Tham khảo Thành phố của Arkansas
wiki
Bộ Cá răng kiếm, tên khoa học Aulopiformes, là một bộ cá vây tia biển bao gồm 15 họ còn tồn tại và một số họ tiền sử với khoảng 45 chi và trên 230 loài. Chúng được nhóm lại với nhau vì cấu trúc mang vòm phổ biến của chúng. Thật vậy, nhiều tác giả đã xem xét chúng quá khác biệt để đảm bảo tách biệt trong một siêu bộ đơn loài của Teleostei, dưới tên Cyclosquamata. Tuy nhiên, đơn vị phân loại đơn loài thường được tránh bằng cách phân loại hiện đại nếu không cần thiết, và trong trường hợp này một siêu bộ khác biệt dường như không có cơ sở: cùng với siêu bộ đáng ngờ " Stenopterygii ", dường như có liên quan rất chặt chẽ với một số Protacanthopterygii. Đặc biệt, nhóm này có thể là đơn vị phân loại chị em của Salmoniformes (cá hồi và đồng minh). Như một sự thay thế, siêu bộ đôi khi được thống nhất như một nhánh không phân hạng tên là Euteleostei, nhưng trong trường hợp đó, Protacanthopterygii sẽ cần phải được chia thêm vào cho các phát sinh loài không chắc chắn. Điều này sẽ cho kết quả trong một nhóm rất cồng kềnh và phân loại học dự phòng và không ít hơn 4 siêu bộ đơn loài. Phân loại Phân bộ Alepisauroidei Họ Alepisauridae – lancetfishes Họ Anotopteridae – daggertooths (may belong in Paralepididae) Họ Evermannelidae – sabertooth fishes Họ Omosudidae – Cá hàm búa (sometimes included in Alepisauridae) Họ Paralepididae – barracudinas Họ Scopelarchidae – pearleyes Phân bộ Chlorophthalmoidei Họ Bathysauroididae – bathysauroidids Họ Bathysauropsidae – lizard greeneyes (sometimes included in Ipnopidae) Họ Chlorophthalmidae – greeneyes Họ Ipnopidae – deepsea tripodfishes Họ Notosudidae – waryfishes Phân bộ Enchodontoidei (including Halecoidei, Ichthyotringoidei, may belong in Alepisauroidei; fossil) Chi Nardorex (fossil, tentatively placed here) Chi Serrilepis (fossil, tentatively placed here) Chi Yabrudichthys (fossil, tentatively placed here) Họ Apateopholidae (fossil) Họ Cimolichthyidae (fossil) Họ Dercetidae (fossil) Họ Enchodontidae (fossil) Họ Eurypholidae (fossil) Họ Halecidae (fossil) Họ Ichthyotringidae (fossil) Họ Prionolepididae (fossil) Phân bộ Giganturoidei Họ Bathysauridae – deepwater lizardfishes Họ Giganturidae – telescopefishes Phân bộ Synodontoidei Họ Aulopidae – flagfins Họ Paraulopidae – "cucumberfishes" Họ Pseudotrichonotidae – sandliving lizardfishes, sand-diving lizardfishes Họ Synodontidae – cá mối, cá mối vện, cá khoai Chú thích Tham khảo (2008): On the cephalic and pectoral girdle muscles of the deep sea fish Alepocephalus rostratus, with comments on the functional morphology and phylogenetic relationships of the Alepocephaloidei (Teleostei). Anim. Biol. 58(1): 23-29. (2000): Order Aulopiformes. Version of 2000-OCT-17. Truy cập 2009-SEP-28. (1968–1982): Oxford Latin Dictionary (1st ed.). Oxford University Press, Oxford.ISBN 0-19-864224-5 (1998): Aulopiformes. In: : Encyclopedia of Fishes: 123-126. Academic Press, San Diego.ISBN 0-12-547665-5 (2006): Fishes of the World (4th ed.). John Wiley & Sons, Inc.ISBN 0-471-25031-7 (2009): Catalogue of Organisms – Living Larvae and Fossil Fish. Version of 2009-FEB-05. Truy cập 2009-SEP-28. (1910): English-Greek Dictionary - A Vocabulary of the Attic Language. George Routledge & Sons Ltd., Broadway House, Ludgate Hill, E.C. Searchable JPEG fulltext
wiki
Cô Nastya tội nghiệp (tiếng Nga: Бедная Настя) là một bộ phim lịch sử dưới dạng telenovela của hãng Amedia. Dựa trên những sự kiện có thật, có sự xuất hiện của nhiều nhân vật lịch sử, nhưng hoàn cảnh và cốt truyện là hoàn toàn hư cấu, bộ phim đã gây được tiếng vang và đến nay đã trình chiếu tại 34 quốc gia. Nội dung Diễn viên Yelena Korikova — Anna Platonova Daniil Strakhov — Hầu tước Vladimir Korf Пётр Красилов — князь Михаил Репнин Екатерина Климова — княжна Наталья Репнина Дмитрий Исаев — цесаревич Александр Николаевич Антон Макарский — князь Андрей Долгорукий Анна Табанина — княжна Елизавета Долгорукая Людмила Курепова — княжна Соня Долгорукая Ольга Остроумова — княгиня Мария Алексеевна Долгорукая Александр Филиппенко — Андрей Платонович Забалуев Владимир Качан — граф Александр Христофорович Бенкендорф Виктор Вержбицкий — император Николай I Павлович Алёна Бондарчук — императрица Александра Фёдоровна Анна Горшкова — Полина Пенкова Дмитрий Шевченко — Карл Модестович Шуллер Альберт Филозов — барон Иван Иванович Корф Игорь Дмитриев — князь Сергей Степанович Оболенский Марина Александрова — принцесса Мария Гессен-Дармштадтская Марина Казанкова — Ольга Калиновская Александр Калягин — Василий Андреевич Жуковский Эммануил Виторган — князь Петр Долгорукий Светлана Тома — Сычиха Нина Усатова — Варвара Ольга Сёмина — Татьяна Верёвкина Алексей Осипов — 1-й Никита Хворостов Илья Соколовский — 2-й Никита Хворостов Теона Дольникова — Рада Мария Романова — Фрейлина Александр Дзюба — цыган Седой Алексей Весёлкин — великий князь Константин Николаевич Юрий Шибанов — боярин Силантий Сергей Астахов — Шишкин, помощник директора императорского театра Фархад Махмудов — Аббас Урус, посол Персии Лариса Шахворостова — Марфа Ê-kíp Hậu trường Xem thêm Thông tin trên Website RusKino Thông tin trên Website KinoExpert Thông tin trên Website KinoPoisk Thông tin trên Website Kino-Teatr Phim của Amedia Phim của RWS Phim của Sony Pictures Phim hãng Columbia Pictures Phim truyền hình Nga Phim truyền hình Mỹ Phim tâm lý Phim lãng mạn Telenovela Phim năm 2001 Phim năm 2002 Phim năm 2003 Phim năm 2004 Phim năm 2005 Phim năm 2006 Phim năm 2007 Telenovela năm 2003
wiki
ORP Kujawiak (L72), nguyên là chiếc HMS Oakley (L72), là một tàu khu trục hộ tống lớp Hunt Kiểu II do Hải quân Hoàng gia chế tạo nhưng được chuyển cho Hải quân Ba Lan. Nó được hạ thủy năm 1940 và đưa ra phục vụ năm 1941, phục vụ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai và bị đắm do trúng mìn gần Malta vào ngày 16 tháng 6 1942. Thiết kế và chế tạo Oakley thuộc vào số 33 chiếc tàu khu trục lớp Hunt nhóm II, có mạn tàu rộng hơn nhóm I, tạo độ ổn định cho một tháp pháo QF Mark XVI nòng đôi thứ ba, cũng như cho phép tăng số lượng mìn sâu mang theo từ 40 lên 110. Oakley được đặt hàng cho hãng Vickers-Armstrongs trong Chương trình Chế tạo Khẩn cấp Chiến tranh 1939 và được đặt lườn tại xưởng tàu High Walker ở River Tyne vào ngày 22 tháng 11 năm 1939. Nó được hạ thủy vào ngày 30 tháng 10 năm 1940, nguyên được nhập biên chế cùng Hải quân Hoàng gia, nhưng được đổi tên thành ORP Kujawiak và nhập biên chế cùng Hải quân Ba Lan vào ngày 17 tháng 6 năm 1941. Lịch sử hoạt động 1941 Chỉ một ngày sau khi nhập biên chế, 18 tháng 6 năm 1941, lúc đang trên đường đi từ Tyne đến Scapa Flow nhằm chuẩn bị hoạt động cùng các tàu chiến thuộc Hạm đội Nhà, Kujawiak bị máy bay Đức Quốc xã tấn công. Hỏa lực từ máy bay đã bắn trúng hộp đạn pháo 4-inch, gây nổ khiến một người thiệt mạng. Nó được sửa chữa tại Dundee trước khi tiếp tục đi đến Scapa Flow. Đến ngày 25 tháng 7, Nó gia nhập Chi hạm đội Khu trục 15 đặt căn cứ tại Plymouth và hoạt động tuần tra cùng hộ tống vận tải tại chỗ, tại Khu vực Tiếp cận phía Tây và tại eo biển Manche. Vào ngày 23 tháng 10, Kujawiak được bố trí cùng tàu chị em ORP Krakowiak (L115) hộ tống cho chặng cuối của Đoàn tàu SL89 đi từ Freetown đến Liverpool; chúng tách khỏi đoàn tàu sau khi đến nơi vào ngày 25 tháng 10, và quay trở lại Plymouth. Sang ngày 24 tháng 11, nó cùng tàu khu trục hộ tống cho thiết giáp hạm di chuyển từ Plymouth đến Scapa Flow để gia nhập Hạm đội Nhà, đến nơi vào ngày 27 tháng 11 và quay trở lại Plymouth. Nó được tạm thời điều sang Hạm đội Nhà vào ngày 15 tháng 12, hộ tống các tàu chở quân đổ bộ và đi từ Clyde đến Scapa Flow vào ngày hôm sau; rồi cùng Prince Albert chuẩn bị tham gia Chiến dịch Anklet, trong khi Princess Josephine Charlotte quay trở lại Greenock, Scotland. Kujawiak khởi hành từ Scapa Flow vào ngày 22 tháng 12 trong thành phần Lực lượng J để tiến hành Chiến dịch Anklet, cuộc đột kích lên đảo Lofoten, Na Uy. Lực lượng J còn bao gồm tàu tuần dương hạng nhẹ các tàu khu trục , , , , , và Krakowiak; các tàu quét mìn , và ; các tàu corvette Na Uy HNoMS Andenes (K01) và HNoMS Eglantine (K197) cùng một số tàu phụ trợ khác. Lực lượng tiến hành càn quét Vestfjord vào ngày 26 tháng 12, nơi họ lưu giữ hai tàu đánh cá Na Uy và một đội đổ bộ của Ashanti đã chiếm tàu phụ trợ Đức Geier (V5904). Mặc dù đã bị hư hại, họ vẫn tìm cách kéo Geier, nhưng sau đó buộc phải đánh đắm nó khi bị đối phương không kích. Tuy nhiên mục đích chính của Chiến dịch Anklet là nhằm thu thập thông tin về mật mã Enigma đã hoàn thành, khi họ thu được một máy Enigma, các vòng mã hóa và tài liệu mật trên chiếc Geier để gửi đến Cơ quan Giải mã Anh tại Bletchley Park. Kujawiak bị hư hại nhẹ bởi không kích do bom ném suýt trúng trong chiến dịch này, và nó cùng Lực lượng J quay trở về Scapa Flow vào ngày 28 tháng 12. 1942 Vào ngày 4 tháng 1 năm 1942, Kujawiak cùng Krakowiak hộ tống các tàu chở quân đổ bộ Princess Josephine Charlotte và Prince Albert đi từ Scapa Flow đến Clyde, rồi cùng Krakowiak quay trở lại Plymouth vào ngày hôm sau. Nó tiếp tục hoạt động hộ tống vận tải từ Plymouth cho đến tháng 6, khi được tạm thời điều động sang Hạm đội Nhà để tham gia Chiến dịch Harpoon, một nỗ lực nhằm tăng viện cho Malta đang bị đối phương phong tỏa. Vào ngày 6 tháng 6, Kujawiak cùng tham gia thành phần hộ tống cho Đoàn tàu WS119S để đi Gibraltar; lực lượng hộ tống còn bao gồm các tàu tuần dương và , các tàu khu trục , Bedouin và Krakowiak. Đến ngày 12 tháng 6, nó tham gia cùng tàu tuần dương , các tàu khu trục Bedouin, , , , , các tàu khu trục hộ tống , , Krakowiak, các tàu quét mìn , , và như Lực lượng X tại Gibraltar để hộ tống đoàn tàu vận tải đi Malta ngang qua eo biển Sicily. Vào ngày 14 tháng 6, đoàn tàu chịu đựng không kích ác liệt của đối phương, khiến Liverpool bị hư hại phải rút lui về Gibraltar. Sang ngày hôm sau 15 tháng 6, đoàn tàu tiếp tục chịu đựng không kích và đụng độ với các tàu chiến Ý vốn tìm cách đánh chặn và tấn công đoàn tàu. Gần nữa đêm 16 tháng 6, đang khi tiến vào Grand Harbor, Malta cùng hai tàu buôn còn sống sót, Kujawiak trúng phải một quả mìn khi đang tiến đến trợ giúp cho vốn cũng trúng mìn. Vụ nổ làm hư hại nặng cấu trúc lườn tàu, và trước khi một nỗ lực nhằm kéo nó được tiến hành, nó đắm ở tọa độ ; 13 thủy thủ Ba Lan đã thiệt mạng và 20 người khác bị thương. Khám phá xác tàu đắm Vào tháng 12, 2011, nhà làm phim tài liệu đại dương Emi Farrugia công cố kế hoạch tìm kiếm xác tàu đắm của Kujawiak. Một tọa độ áng chừng do Bộ Quốc phòng Anh Quốc đưa ra đã không thể chỉ định rõ địa điểm đắm của con tàu, nên Farrugia quyết định việc tìm kiếm sẽ tập trung vào ít nhất chung quanh ba địa điểm nghi ngờ qua những thông tin thu được. Đến ngày 22 tháng 9, 2014, một nhóm các nhà thám hiểm Ba Lan cùng một thành viên Hoa Kỳ thuộc tổ chức Wreck Expeditions Association đã tìm thấy địa điểm đắm của Kujawiak, ngoài khơi Malta. Nhóm bao gồm trưởng nhóm Peter Wytykowski, trưởng toán thám hiểm Roman Zajder, Michał Szczepaniak, Robert Głuchowski, Bartek Grynda – một chuyên viên về kỹ thuật dưới nước và chuyên gia về thiết bị lặn dưới nước điều khiển từ xa (ROV), Marcin Sadowski, Agata Radecka – người có ông cố cậu là chỉ huy của Kujawiak, và Chris Kraska thuộc Nhóm khảo sát Khảo cổ Hàng hài Ohio – có cha là một thủy thủ của Kujawiak và sống sót qua vụ đắm tàu. Sử dụng video quay lại từ thiết bị ROV và bản vẽ lớp tàu khu trục Hunt Loại II, nhóm xác định được đúng tên của xác tàu tìm thấy. Việc khám phá được chia sẻ cho các viên chức Malta và Ba Lan, nhưng vị trí chính xác của xác tàu đắm Kujawiak được giữ kín. Chính phủ Malta vẫn đang chờ đợi báo cáo chính thức sau cùng của nhóm; và xác định địa điểm tàu đắm là một di tích lịch sử và là một nghĩa trang chiến tranh. Nhóm đã quay trở lại Malta vào mùa Hè 2015 và thực hiện nhiều chuyến lặn để quay phim xác tàu đắm. Họ cũng đặt một biển tưởng niệm các thủy thủ đã thiệt mạng khi đắm tàu. Nhóm đã quay trở lại đây vào năm 2016, với nhiệm vụ vẽ bản đồ khu vực xác tàu đắm và tìm kiếm chiếc chuông của con tàu. Nhóm còn có sự tham gia của Edd Stockdale và Steve Wilkinson thuộc nhóm Shadow Technical, John Wood, Paul V Toomer và Gianmichele Iaria. Vào tháng 5, 2017, nhóm quay trở lại địa điểm này lần sau cùng, và Steve Wilkinson, Dr Timmy Gambin, John Wood cùng Dave Gration đã tháo chiếc chuông của con tàu để bảo tồn và trưng bày tại Bảo tàng Hàng hải Malta. Tham khảo Chú thích Thư mục Lớp tàu khu trục Hunt Tàu khu trục của Hải quân Hoàng gia Anh Tàu khu trục của Hải quân Ba Lan Tàu khu trục trong Thế Chiến II Xác tàu đắm trong Thế Chiến II tại Địa Trung Hải Tàu đắm do trúng thủy lôi Sự cố hàng hải năm 1942 Tàu thủy năm 1940
wiki
nhỏ|330px|Đài tưởng niệm Frédéric Chopin, Żelazowa Wola (2010) Đài tưởng niệm Frédéric Chopin ở Żelazowa Wola (tiếng Ba Lan: Pomnik Fryderyka Chopina w Żelazowej Woli) là một tượng đài nổi tiếng nằm trong một công viên tại ngôi làng Żelazowa Wola, Ba Lan. Ngôi làng Żelazowa Wola đẹp như tranh vẽ cũng chính là nơi chào đời của nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc huyền thoại người Ba Lan Frédéric Chopin. Tượng đài Frédéric Chopin được nhà điêu khắc Józef Gosławski thiết kế vào năm 1955. Tác giả thiết kế phần giá đỡ tượng đài là nghệ sĩ mỹ thuật Wanda Gosławska và việc đúc đồng do công ty Bracia Łopieńscy thực hiện. Ngày 13 tháng 7 năm 1969, Thứ trưởng Bộ Văn hóa và Nghệ thuật Tadeusz Zaorski (lúc bấy giờ) khánh thành Đài tưởng niệm Frédéric Chopin ở Żelazowa Wola. Tầm ảnh hưởng Đây là một di tích đáng tự hào của cư dân nơi đây. Mô hình bức tượng này thường được trưng bày tại Cuộc thi piano quốc tế Frédéric Chopin. Ngoài ra, Tượng đài còn là nguồn cảm hứng bất tận cho một loạt các bức tranh của họa sĩ Piotr Pawiński. Tổ chức Mennica Polska đã xuất bản bộ sưu tập Huy chương những người nổi tiếng, trong đó có một huy chương mang hình ảnh Tượng đài Frédéri Chopin ở Żelazowa Wola. Huy chương được nhà điêu khắc Hanna Jelonek thiết kế vào năm 2009. Tham khảo Liên kết ngoài Đài tưởng niệm Ba Lan Tượng đài Ba Lan
wiki
Cú và những người bạn (Tiếng Anh: The Owl & Co; Tiếng Pháp: La Chouette et Cie) là một loạt phim hoạt hình CGI của Pháp do Studio Hari sản xuất chủ yếu dành cho trẻ em, dựa trên bộ phim ngắn The Owl. Nội dung Bộ phim kể về một con cú gắt gỏng màu hồng có hình dáng giống một nhân vật bằng nhựa. Cú sống trong một khu rừng có nhiều loài khác sinh sống, trong đó đáng chú ý nhất là bọ que thông minh, ếch hung hãn, dơi lôi cuốn và cừu đầu không. Giống như loạt phim ngắn gốc, Cú không quan tâm đến bất kỳ ai khác xung quanh mình, thay vào đó nó thà ăn một con sâu. Tuy nhiên, Cú thường không may mắn và gặp phải một số tình huống hài hước. Một điều thú vị ở cuối mỗi tập phim là lúc Cú bị tách thành nhiều mảnh hay bị biến dạng một cách hài hước, kèm một giai điệu ngắn bằng đàn băng cầm. Phát sóng Cú và nhũng người bạn ra mắt lần đầu tiên tại Pháp trên France 3 vào năm 2013. Bộ phim ra mắt lần đầu bằng tiếng Anh trên Boomerang UK vào ngày 2 tháng 5 năm 2015. Phim kết thúc vào ngày 5 tháng 11 năm 2016. Bản lồng tiếng Anh của loạt phim cũng được phát sóng quốc tế trong một khoảng thời gian, một trong số đó là Disney Channel Asia. Phim cũng được ra mắt ở Ấn Độ trên Sony YAY! vào ngày 19 tháng 9 năm 2022 với tên gọi khác là Dhakki Chiki Aaool! Giải thưởng Pulcinella Award 2015 - Best Kids TV series - Cartoons on the bay, Venise. Tham khảo Liên kết ngoài Trang web chính thức
wiki
7 Flowers hay 7F (; Hán-Việt: Thất Đóa Hoa) là một nhóm nhạc nữ của Đài Loan, nằm dưới sự quản lý của công ty Jungiery. 7F lần đầu ra mắt công chúng là trong album nhạc phim "Vũ Vương". Nhóm được thành lập năm 2004, ban đầu có tất cả bảy thành viên, sau đó Khâu Vĩ Phân (Man Đầu), Châu Lịch Sầm (Tử Tử) và Vương Vũ Tiệp rời nhóm nên chỉ còn bốn thành viên hoạt động chung là Trần Kiều Ân, Triệu Hồng Kiều (Tiểu Kiều), Khuất Mân Khiết (Tiểu Khiết) và Lại Vi Như. Năm 2005, Tiểu Kiều và Trần Kiều Ân trở nên nổi tiếng sau khi tham gia bộ phim "Hoàng tử Ếch", kéo theo vào tháng 10 cùng năm, album "7 Flowers" ngay ngày đầu tiên đã tiêu thụ được hơn 40.000 bản. Thành viên 7F còn tham gia phim "Phép màu" với tư cách khách mời và hát ca khúc nhạc phim là "Maze". Năm 2007, bốn thành viên ra hoạt động riêng lẻ ở các lĩnh vực khác nhau. Đến năm 2010 thì nhóm không còn là "Bảy đoá hoa" nữa mà chỉ còn hai thành viên là Tiểu Kiều và Vi Như. Tham khảo Liên kết ngoài 7 Flowers trên trang của Warner Music Đài Loan 7 Flowers trên YesAsia kpopwiki: 7 Flowers Love 7F Forever 7Flowers Vietnamese Fansclub (7FVNFC) 7Flowers VN Fanclub Hà Như Song- Vương Vũ Tiệp (cựu thành viên 7 Flowers) Ban nhạc Đài Loan Nhóm nhạc thần tượng Đài Loan
wiki
Fadhila Louati (; sinh ngày 3 tháng 3 năm 1979 tại Tunis) là một đô vật tự do nghiệp dư người Tunisia đã nghỉ hưu, từng thi đấu ở hạng cân của phụ nữ. Được coi là một trong những đô vật hàng đầu của quốc gia trong thập kỷ của mình, Louati đã mang lại một kỷ lục tuyệt vời về ba huy chương vàng trong phần cứng sự nghiệp của cô tại Đại hội Thể thao toàn châu Phi (1999 và 2003), và tại Đại hội Thể thao Địa Trung Hải năm 2001 ở Tunis. Cô cũng có cơ hội đại diện cho quốc gia Tunisia của mình trong hạng cân 48 kg tại Thế vận hội Mùa hè 2004, hoàn thành thứ mười bốn trong quá trình này. Louati cũng là một thành viên của đội đấu vật cho Trung tâm Intégré de Radès ở Tunis quê hương của cô, dưới quyền huấn luyện viên cá nhân của cô Noureddine Mefri. Khi Tunisia đăng cai Đại hội Thể thao Địa Trung Hải năm 2001 tại Tunis, Louati nổi lên trong sự nổi tiếng về thể thao, khi cô đánh bại Agora Papavasiliou của Hy Lạp để giành huy chương vàng ở hạng cân 46 kg. Sau thành công thể thao ngay lập tức của mình, Louati tiếp tục tạo ra một chiến thắng đáng tự hào khác cho người Tunisia cho danh hiệu vô địch hạng cân của phụ nữ tại Đại hội Thể thao toàn châu Phi 2003 ở Abuja, Nigeria. Tại Thế vận hội Mùa hè 2004 ở Athens, Louati đủ điều kiện cho đội tuyển Tunisia của cô, với tư cách là một đô vật đơn độc, trong lớp 48 kg khai mạc. Trước đó, cô đã xếp hạng tư từ Giải đấu vòng loại Olympic ở Madrid, Tây Ban Nha, nhưng đã tìm cách điền vào một mục của Liên đoàn đấu vật quốc tế thông qua một lời mời ba bên. Louati thua hai trận đấu trước Fani Psatha của Hy Lạp và Lidiya Karamchakova của Hy Lạp khi bị ngã kỹ thuật, và ngay lập tức bị nhà vô địch Olympic cuối cùng là Irini Merleni của Ukraine chặn lại trước khi giành được điểm hai phút do quy tắc vượt trội 10 điểm, khiến cô rơi xuống đáy. của bể sơ bộ và đặt cuối cùng trong số mười bốn đô vật trong bảng xếp hạng cuối cùng. Tham khảo Nhân vật còn sống Sinh năm 1979
wiki
Soạn bài: Tập đọc Sự sụp đổ của chế độ A-Pác-Thai Hướng dẫn A.KĨ NĂNG ĐỌC DIỄN CẢM -Phát âm chuẩn xác các từ phiên âm và tên riêng như: A-pác-thai, Nen-xơn Man-đê-la, các từ ngữ tiếng Việt: phân biệt, trồng trọt, chữa bệnh, yêu chuộng, tổng tuyển cử. -Ngừng nghỉ đúng chỗ các dấu câu. Tốc độ vừa phải, ngữ điệu đọc phù hợp với nội dung từng đoạn. Đoạn 1: Ngữ điệu bình thường như kể chuyện. Đoạn 2: Biểu hiện sự bất bình. Đoạn 3: Mang âm hưởng ca ngợi cuộc đấu tranh anh dũng của nhân dân Nam Phi. B.TÌM HIỂU NỘI DUNG BÀI Câu 1: Dưới chế độ A-pác-thai, người da đen bị đối xử như thế nào? Trả lời: Dưới chế độ A-pác-thai người da đen bị đối xử vô cùng thậm tệ. Họ phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu nhưng đồng lương thì quá thấp chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống và chữa bệnh, làm việc ở những khu riêng, không được hưởng một chút tự do dân chủ nào. Câu 2: Người dân Nam Phi đã làm gì để xóa bỏ chế độ phân biệt chủng tộc? Trả lời: Người da đen đã đứng lên đòi quyền bình đẳng. Cuối cùng, họ đã giành được thắng lợi. Chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Trả lời: Ông tên là Nen-Xơn Man-đê-la một luật sư da đen. Vì phát động đâu tranh xóa bỏ chế độ A-pác-thai, chính quyền Nam Phi đã bắt ông bỏ tù suốt 27 năm liền. Sau khi được thả tự do, ông tiếp tục cùng với nhân dân lao động Nam Phi dũng cảm đấu ti anh đòi quyền bình đẳng. Cuối cùng họ đã giành được thắng lợi. Chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27 – 4 – 1994 cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc được tổ chức. Nen- xơn Man-đê-la được bầu làm tổng thống – vị tổng thống đầu tiên của nước Nam Phi mới. * Nội dung chính: Phản đối chế độ phân biệt chủng tộc, ca ngợi cuộc đâu tranh đòi quyền bình đẳng giữa các dân tộc của nhân dân Nam Phi.
vanhoc
Bộ Quản lý Huấn luyện Quân ủy Trung ương Trung Quốc (中央军事委员会训练管理部) tiền thân là Cục Quản lý Huấn luyện trực thuộc Bộ Tổng Tham mưu Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, là một trong 15 cơ quan trực thuộc Quân ủy Trung ương Trung Quốc có chức năng tham mưu giúp Quân ủy Trung ương Trung Quốc về công tác bảo đảm đào tạo và huấn luyện trong Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lịch sử Trước năm 2016, tiền thân là Cục Quản lý Huấn luyện trực thuộc Bộ Tổng Tham mưu Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc Từ ngày 11 tháng 1 năm 2016, Đảng Cộng sản Trung Quốc tiến hành cải cách cơ cấu, tổ chức của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc trong đó nâng cấp Cục Quản lý Huấn luyện thành Bộ Quản lý Huấn luyện trực thuộc Quân ủy Trung ương Trung Quốc. Tổ chức Văn phòng (办公厅) Cục Công tác Chính trị (政治工作局) Cục Kế hoạch Tổng hợp (综合计划局) Cục Quân huấn (训练局) Cục Nhà trường (院校局) Cục Giáo dục Nghề nghiệp (职业教育局) Cục Thanh tra Huấn luyện (训练监察局) Lãnh đạo Bộ Bộ trưởng Trịnh Hòa (1/2016—1/2017) Lê Hỏa Huy (1/2017—) Chính ủy Trương Thăng Dân (1/2016—11/2016) Phó Bộ trưởng Phương Bắc Quần (2016—) Dương Kiếm (2016—) Xem thêm Bộ Tham mưu liên hợp Bộ Công tác Chính trị Bộ Quốc phòng Trung Quốc Quân ủy Trung ương Trung Quốc Chú thích Ủy ban Quân sự Trung ương (Trung Quốc)
wiki
ResearchGate là một nền tảng mạng xã hội thương mại của Châu Âu dành cho các nhà khoa học và nhà nghiên cứu với mục đích chia sẻ các bài báo khoa học, hỏi đáp cũng như tìm cộng tác viên. Theo một nghiên cứu năm 2014 của Nature và một bài viết trên Times Higher Education vào năm 2016, đây là mạng xã hội học thuật có lượng người dùng tích cực lớn nhất, bất chấp việc vẫn tồn tại nhiều dịch vụ tương tự với lượng người dùng đăng ký cao hơn, cũng như theo cuộc khảo sát trong giai đoạn 2015–2016, gần như nhiều học giả đều có thông tin cá nhân trên Google Scholar. Mặc dù trang web cho phép người dùng đọc các bài báo khoa học mà không cần đăng ký, nhưng những người muốn trở thành thành viên của trang web này bắt buộc phải có địa chỉ email thuộc một tổ chức nghiên cứu đã được thừa nhận hoặc được xác nhận là nhà nghiên cứu có công trình đã xuất bản. Khi đã là thành viên của ResearchGate, mọi thành viên đều có một hồ sơ cá nhân và họ có thể tải lên kết quả nghiên cứu của mình dưới nhiều dạng thức khác nhau. Người dùng cũng có thể theo dõi hoạt động của những cá nhân khác và tham gia thảo luận với họ, cũng như chặn tương tác với những người dùng khác. ResearchGate từng bị chỉ trích vì gửi những email mời mọc không mong muốn đến những nhà khoa học là đồng tác giả của một nghiên cứu mà tên của họ được liệt kê trên trang web với mục đích mời mọc những người này tham gia trang web của mình, cũng như tự động tạo hồ sơ cho những nhà khoa học chưa đăng ký tài khoản, khiến cho những người này cảm thấy đôi khi những thông tin đó không chính xác. Một nghiên cứu còn cho thấy rằng hơn phân nửa số bài được tải lên trang web này có khả năng vi phạm bản quyền. Tham khảo Liên kết ngoài Mạng lưới chuyên ngành Truyền thông học thuật Website việc làm Mạng xã hội
wiki
Đông Makedonía và Thráki (, chính thức ) là một trong 13 vùng của Hy Lạp, giáp biên giới với tỉnh Edirne của Thổ Nhĩ Kỳ và các tỉnh Blagoevgrad, Smolyan, Kardzhali, Haskovo của Bulgaria. Vùng bao gồm phần đông bắc của đất nước, tức phần phía đông của vùng Makedonía cùng với vùng Thráki, và các đảo Thasos và Samothrace. Hành chính Đông Makedonía và Thráki được thành lập trong cuộc cải cách đơn vị hành chính năm 1987. Với kế hoạch Kallikratis năm 2010, quyền lực và thẩm quyền của vùng được tổ chức lại và mở rộng. Cùng với Trung Macedonia, nó đơ]cj điều hành bởi Chính quyền Phân quyền Macedonia và Thrace đặt tại Thessaloniki. Thủ phủ của vùng là Komotini. Vùng được phân chia thành các đơn vị thuộc vùng Drama, Kavala và Thasos thuộc vùng lịch sử Macedonia và Xanthi, Rhodope andvà Evros thuộc vùng lịch sử Thrace. Trước cải cách Kallikratis, các đơn vị thuộc vùng (ngoại trừ Thasos, là một phần của Kavala) được quản lý như các quận riêng biệt. Đô thị chính Alexandroúpoli (Αλεξανδρούπολη) - 65.894 người Dráma (Δράμα) - 56.062 người Kavála (Καβάλα) - 74.186 người Komotiní (Κομοτηνή) - 66.580 người Xánthi (Ξάνθη) - 55.360 người Liên kết ngoài Vùng Đông Makedonía và Thráki Vùng hiện đại của Hy Lạp Macedonia (Hy Lạp) Vùng cấp hai Liên minh châu Âu
wiki
Triron dodecacarbonyl (tri-i-ron do-de-ca-car-bon-yl) là một hợp chất vô cơ của sắt có công thức hóa học Fe3(CO)12. Nó là một chất rắn màu lục đậm và thăng hoa trong chân không. Nó hòa tan trong dung môi hữu cơ không phân cực để tạo ra các dung dịch màu xanh lục đậm. Chất rắn bị phân hủy chậm trong không khí, và do đó các mẫu thường được bảo quản lạnh trong môi trường khí trơ. Nó là một nguồn phản ứng sắt(0) mạnh hơn so với sắt pentacarbonyl và diron nonacarbonyl. Công thức của hợp chất còn được viết là [Fe(CO)4]3. Tổng hợp Đó là một trong những carbonyl kim loại đầu tiên được tổng hợp. Nó đôi khi thu được từ quá trình nhiệt phân Fe(CO)5: 3Fe(CO)5 → Fe3(CO)12 + 3CO↑ Dấu vết của hợp chất dễ dàng được phát hiện vì màu lục đậm đặc trưng của nó. Phản ứng quang phân UV của Fe(CO)5 tạo ra Fe2(CO)9, không phải Fe3(CO)12. Sự tổng hợp thông thường của Fe3(CO)12 bắt đầu bằng phản ứng của Fe(CO)5 với base: 3Fe(CO)5 + (C2H5)3N + H2O → [(C2H5)3NH][HFe3(CO)11] + 3CO↑ + CO2↑ , tiếp theo là quá trình oxy hóa của cụm hydride với axit: [(C2H5)3NH][HFe3(CO)11] + HCl + CO → Fe3(CO)12 + H2↑ + [(C2H5)3NH]Cl Tổng hợp ban đầu của Walter Hieber et al. kéo theo quá trình oxy hóa H2Fe(CO)4 bằng MnO2. Các cụm ban đầu được xây dựng không chính xác là "Fe(CO)4". Phản ứng Giống như hầu hết các carbonyl kim loại, Fe3(CO)12 trải qua các phản ứng thay thế, ví dụ, Fe3(CO)11{P(C6H5)3} khi phản ứng với triphenylphotphin. Đun nóng Fe3(CO)12 cho hiệu suất thấp của cụm carbide Fe5(CO)15C. Những phản ứng như vậy tiến hành thông qua việc phân hủy CO để tạo ra CO2 và carbon. Fe3(CO)12 tạo thành "ferroles" khi phản ứng với các dị vòng như thiophen. Fe3(CO)12 phản ứng với các thiol và disulfide để tạo ra phức chất cầu nối thiolat, chẳng hạn như methylthioirontricarbonyl dime: 2Fe3(CO)12 + 3(CH3)2S2 → 3[Fe(CO)3SCH3]2 + 6CO↑ Những phức hợp này được nghiên cứu như là bắt chước hydroase. An toàn Fe3(CO)12 nguy hiểm khi là nguồn sắt dễ bay hơi và là nguồn carbon oxit. Các mẫu rắn, đặc biệt là khi được phân chia mịn và dư lượng từ các phản ứng có thể là thảm họa, có thể đốt cháy các dung môi hữu cơ được sử dụng cho các phản ứng đó. Tham khảo Hợp chất sắt
wiki
Nguyên Đỗ Làm Thơ Văn Và Sưu Tầm Phổ Biến Thơ Văn Làm thơ, viết văn cũng như sưu tầm thơ văn đều là một giải trí nghệ thuật tao nhã. Lúc xưa khó khăn hơn vì phải viết tay, tốn thời gian, rồi tới khi kỹ thuật in ấn thịnh hành, thì dễ dãi hơn vì sách báo tương đối rẻ, nhưng chưa bao giờ việc viết lách và sưu tầm thơ văn lại dễ như thời đại thông tin vi tính hiện nay. Chỉ cần có máy vi tính và khả năng vào các mạng lưới là có thể viết và chuyển tới bạn đọc những giòng suy nghĩ, những tư tưởng, những lời thơ của mình. Người sưu tầm cũng chẳng cần viết tay lại chỉ cần bấm "Sao chép" là có trọn vẹn một bài thơ, một bài văn trong máy hay đĩa nhựa của mình. Thật giản đơn và dễ dàng. Sự đơn giản và dễ dàng này cũng đưa tới một vài rắc rối trong vấn đề bản quyền. Dù tác giả không hề nộp đơn giữ bản quyền tại toà (Copyright) nhưng mỗi bài thơ, bài văn, bản nhạc khi được viết ra tự nó đã là thuộc quyền của tác giả. Hẳn nhiên giữ bản quyền không phải nhằm vào lợi nhuận riêng tư nhưng đó là sở hữu tâm trí ( Intellectual Property) của tác giả. Không phải ai cũng bo bo giữ bản quyền những bài thơ, bài văn, bản nhạc. Khi tác giả viết ra, thường mong được đưa sâu vào quảng đại quần chúng, vào rộng rãi trong giới yêu văn học nghệ thuật. Lâu nay trên các mạng lưới thông tin, văn học, nghệ thuật, hiện tượng sưu tầm và phổ biến thơ văn các tác giả thật nhiều, nhưng hiện tượng quên ghi danh người viết cũng không phải không có. Hiện tượng đầu phổ biến các tác phẩm của các tác giả là một vấn đề tế nhị, một số tác giả vì một lý do này hay một lý do khác không muốn được vậy, nhưng đa số các tác giả cảm thấy hãnh diện vì thế hệ thời đại thông tin vi tính vẫn chưa quên hay thấy bài của mình đăng tải nhiều nơi tạo một giao lưu tư tưởng, nghệ thuật trong thế giới siêu vi. Hiện tượng sau là phổ biến tác phẩm mà quên ghi tên tác giả là một thiếu sót lớn và nguy hại đã rải rác xảy ra trên nhiều mạng lưới. Để hạn chế việc đáng tiếc xảy ra này, các bạn sưu tầm thơ văn nên nhớ Sao Chép tên của tác giả để khi đăng lại mình không phải mang tiếng đạo văn tức là kẻ ăn cắp văn thơ của người khác. Có những trường hợp chỉ là sơ sót, nhưng chúng ta ở thế hệ vi tính nên chú ý để việc đó không xảy ra. Những trường hợp đạo văn chuyên nghiệp hay bán chuyên nghiệp có khi đến ngây ngô thì Nguyên Đỗ không dám bàn tới khi thấy những bài thơ bài văn đầu Sở mình Ngô, chép chỗ này, cắt chỗ kia, sửa lại chút đỉnh, làm sai hẳn ý tác giả nguyên bản. Văn chương nghệ thuật là món giải trí tinh thần, hãy giữ môn giải trí nghệ thuật đó được tao nhã. Nguyên Đỗ Mục lục Làm Thơ Văn Và Sưu Tầm Phổ Biến Thơ Văn Làm Thơ Văn Và Sưu Tầm Phổ Biến Thơ Văn Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy; Nguyên Đỗ Nguồn: Nguyên ĐỗĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 11 năm 2005
vanhoc
Niedzica , (, , ) là một thị trấn nghỉ mát ở quận Nowy Targ thuộc tỉnh Lesser Poland, Ba Lan, nằm bên bờ hồ Czorsztyn. Nó nổi tiếng với lâu đài Niedzica, còn được gọi là Lâu đài Dunajec, một trung tâm quan trọng của mối quan hệ Ba Lan - Hungary được xây dựng từ những năm 1320 đến 1326 trên nền móng của một khu vực chim đậu thời tiền sử. Ban đầu, ngôi làng gần như chỉ có người dân tộc Slovakia (một phần của Hungary, từ năm 1939 đến năm 1945 thuộc về Slovakia) vào năm 1920 và một lần nữa vào năm 1945 trực thuộc Ba Lan. Thị trấn nằm khoảng phía đông bắc của Łapsze Niżne, về phía đông của Nowy Targ và phía nam thủ đô khu vực Kraków. Niedzica đã phát triển thành một điểm du lịch nổi tiếng do kết quả của việc xây dựng con đập trên sông Dunajec trong khoảng thời gian 1975-1997. Các cơ sở gần trung tâm thị trấn bao gồm: cửa khẩu biên giới với Slovakia (khoảng cách vào tầm 2 km), khách sạn Pieniny, khu phức hợp căn hộ du lịch "Pod Taborem", Phòng triển lãm và bến thuyền để đi bè dọc theo hẻm núi sông Dunajec đến thị trấn nghỉ mát Szczawnica. Đây là một trong 14 ngôi làng thuộc vùng Ba Lan thuộc vùng lịch sử Spiš (tiếng Ba Lan: Spisz). Nó được đề cập lần đầu tiên trong một tài liệu bằng văn bản vào năm 1320 với tên gọi là biệt thự Nisicz. Xem thêm Vườn quốc gia Pieniny (Ba Lan) Hẻm núi sông Dunajec liên kết ngoài Cộng đồng Do Thái ở Niedzica trên Virtual Shtetl Tham khảo Làng ở Ba Lan
wiki
Balbinus (; 165 – 238), là Hoàng đế La Mã với Pupienus trong ba tháng vào năm 238, năm của sáu vị Hoàng đế. Thiếu thời Hầu như không biết gì nhiều về cuộc đời của Balbinus trước khi ông được chọn làm hoàng đế. Có tài liệu phỏng đoán rằng ông là hậu duệ của Publius Coelius Balbinus Vibullius Pius, chấp chính quan vào năm 136 hoặc 137 và vợ là Aquilia. Nếu điều này là thật thì ông cũng có liên quan đến gia đình của Quintus Pompeius Falco, một gia tộc đã cung cấp cho triều đình nhiều chính trị gia giữ chức chấp chính quan trong suốt thế kỷ thứ 3, cùng nhiều chính trị gia, công trình sư và nhà văn Julius Frontinus của thế kỷ thứ 1, cũng như một hậu duệ của một người anh em họ đầu tiên của Hoàng đế Trajan. Ông vốn xuất thân là một quý tộc từ khi sinh ra và là con trai (hoặc bằng cách sinh hoặc con nuôi) của Caelius Calvinus, đại sứ Cappadocia vào năm 184. Ông còn là một trong những thầy tế cấp bậc Salii thờ thần Mars. Theo Herodianus thì ông từng là tỉnh trưởng, nhưng danh sách bảy tỉnh được đưa ra trong Historia Augusta, cũng như các bản tuyên bố rằng Balbinus từng là thống đốc tỉnh của cả châu Á và châu Phi. Ông chắc chắn đã từng giữ chức chấp chính quan hai lần; lần đầu giữ chức thì không được rõ nhưng cho là vào khoảng năm 203 hoặc tháng 7 năm 211; lần hai là vào năm 213 cùng với Caracalla, cho thấy ông rất mực ủng hộ hoàng đế và nhận được nhiều ân sủng. Triều đại Theo nhà sử học Edward Gibbon (như sự mô tả từ bài tường thuật của Herodianus và trong cuốn Historia Augusta): Balbinus là một nhà hùng biện được mến mộ, một nhà thơ nổi tiếng cá biệt và là một thẩm phán khôn ngoan, người đã thi hành với sự ngây thơ và hoan nghênh thẩm quyền dân sự ở hầu hết các tỉnh bên trong của đế quốc. Dòng dõi cao quý, tài sản giàu có, lối cư xử hào phóng và niềm nở. Ở ông hiện lên niềm say mê yêu thích khoái lạc đã được sửa lại bởi một ý thức về phẩm giá, cũng như không có thói quen bị ràng buộc đã lấy đi của ông năng lực làm việc. (...) Cả hai người [Pupienus và Balbinus] đều từng là chấp chính quan (Balbinus đã hai lần được vinh dự giữ chức vụ danh giá này), cả hai đều có tên trong hai mươi phụ tá của Viện Nguyên lão và, kể từ khi một người đã sáu mươi tuổi và người kìa thì bảy mươi bốn tuổi, họ đều có cả sự trưởng thành đầy đủ về tuổi tác lẫn kinh nghiệm. Khi Gordianus I và con trai của ông tự xưng là Hoàng đế ở Africa, Viện nguyên lão đã bổ nhiệm một ủy ban gồm hai mươi người, bao gồm cả nghị viên già Pupienus phối hợp các hoạt động chống lại Maximinus Thrax cho tới khi Gordianus về đến. Khi nghe tin về thất bại và cái chết của cha con nhà Gordianus, Viện Nguyên lão đã tổ chức một phiên họp kín trong ngôi đền thờ thần Jupiter Capitolinus và bầu chọn hai thành viên của ủy ban làm đồng hoàng đế là Pupienus và Balbinus, dù họ đã sớm buộc phải chọn đứa trẻ Gordianus III cùng làm hoàng đế trước sức ép từ các phe phái đối lập trong Viện Nguyên lão. Không giống với tình hình năm 161 như trường hợp của Marcus Aurelius và Lucius Verus, cả hai vị hoàng đế đều được bầu làm Pontifices Maximi, trưởng tư tế chính của giáo phái. Điều này là không tưởng trong thời kỳ Cộng hòa. Balbinus có lẽ lúc này đã vào độ tuổi thất thập cổ lai hy: khả năng trị vì của ông thì không rõ, ngoại trừ có lẽ rằng ông là một nghị viên cấp cao, giàu có và có mối quan hệ rộng. Trong khi Pupienus hành quân đến Ravenna, nơi ông giám sát chiến dịch chống lại Maximinus, thì Balbinus vẫn còn ở lại Roma nhưng đã thất bại trong việc giữ gìn trật tự trị an ở thủ đô. Các nguồn tài liệu đều cho rằng sau khi Pupienus chiến thắng trở về sau cái chết của Maximinus, Balbinus đã sớm nghi ngờ là Pupienus muốn thay thế ông, căng thẳng đôi bên bắt đầu nên ít lâu sau thì họ chuyển đến sống trong các khu riêng biệt trong hoàng cung. Điều này có nghĩa rằng họ đều lo ngại những thành phần bất mãn trong đám Cấm vệ quân Praetorian Guard, vốn đã phật ý khi phụng sự dưới quyền hoàng đế đã được Viện Nguyên lão bổ nhiệm rồi giờ đây định âm mưu giết họ. Pupienus đã nhận thấy mối đe dọa này nên xin Balbinus cho gọi đội vệ binh người German của ông về triều trừ diệt phản tặc. Balbinus vì ngờ rằng đó là một phần trong một âm mưu của Pupienus nhân cơ hội này sẽ ra tay ám sát ông nên đã từ chối, khi cả hai bắt đầu tranh luận thì đột nhiên đội Cấm vệ quân lập tức xông vào phòng, bắt giữ cả hai vị hoàng đế và kéo lê họ trở về trại lính của Cấm vệ quân để tra tấn và đâm chém dã man cho đến chết Tham khảo Liên kết ngoài good portrait bust portrait head from the sarcophagus as an example of Roman 'pathetic' style Livius.org: Balbinus Sinh năm 165 Mất năm 238 Vụ án năm 238 Hoàng đế La Mã thế kỷ 3 Chấp chính quan của Đế quốc La Mã Hoàng đế La Mã bị Cấm vệ quân sát hại Khủng hoảng thế kỷ thứ Ba Caelii Hoàng đế La Mã chết bởi Praetorian
wiki
Iran, còn được gọi là Ba Tư (Persia), tên chính thức là Cộng hòa Hồi giáo Iran, là một quốc gia có chủ quyền ở Tây Á. Phía tây bắc giáp với Armenia, Cộng hòa Nagorno-Karabakh và Azerbaijan; phía Bắc giáp biển Caspi; phía Đông Bắc giáp Turkmenistan; phía Đông giáp Afghanistan và Pakistan; phía Nam giáp Vịnh Ba […] Thông tin nhanh Hành chính Vị trí Iran trên bản đồ Tên đầy đủ: Cộng hòa Hồi giáo Iran Tên tiếng Anh: Iran Loại chính phủ: Cộng hòa Hồi giáo. ISO: ir, IRN Tên miền quốc gia : ir Múi giờ : +3:30 Mã điện thoại: +98 Thủ đô : Tehran Các thành phố lớn: Isfahan, Tabriz, Mashhad, Shiraz. Địa lý Diện tích : 1.648.195 km². Địa hình: Sa mạc và núi. Khí hậu: phần lớn khô cằn hay bán khô cằn cho tới cận nhiệt đới ở dọc bờ biển Caspia. Nhân khẩu Dân số : 83.992.953 người (07/2020 theo DanSo.org ) Dân tộc chính: Người Iran. Hiện nay, người Ba Tư (Persia) chỉ chiếm khoảng 51% dân số. Danh từ người Iran (tộc Âu Ấn) bao gồm người Ba Tư và thêm vài dân tộc khác như Kurd, Baloch, Tôn giáo: Hồi giáo Shi'a 89%; Hồi giáo Sunni 9%; Zoroastrian, Do Thái, Kitô giáo, và Baha'i 2%. Ngôn ngữ : Tiếng Ba Tư 58%, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ 26%, Kurdish 9%, Luri 2%, Balochi 1%, tiếng Ả Rập 1%, Thổ 1% và khác. Kinh tế Tài nguyên: Dầu khí, khí tự nhiên, than, crom, đồng, quặng sắt, chì, mangan, kẽm, lưu huỳnh. Sản phẩm Nông nghiệp: Lúa mì, gạo, ngũ cốc khác, củ cải đường, quả, hạt, bông; sản phẩm từ sữa, len; trứng cá muối. Sản phẩm Công nghiệp: Dầu khí, hóa dầu, hàng dệt, xi măng và các vật liệu xây dựng khác, chế biến thực phẩm (đặc biệt là tinh chế đường và sản xuất dầu thực vật), chế tạo kim loại, vũ khí. Tiền tệ : Rial Iran (IRR) GDP: 458,50 tỷ USD (2019 theo IMF) Tổng quan Iran, còn được gọi là Ba Tư (Persia), tên chính thức là Cộng hòa Hồi giáo Iran, là một quốc gia có chủ quyền ở Tây Á . Phía tây bắc giáp với Armenia , Cộng hòa Nagorno-Karabakh và Azerbaijan ; phía Bắc giáp biển Caspi; phía Đông Bắc giáp Turkmenistan ; phía Đông giáp Afghanistan và Pakistan ; phía Nam giáp Vịnh Ba Tư và Vịnh Oman; phía Tây giáp Thổ Nhĩ Kỳ và Iraq . Iran có diện tích đất là 1,648,195 km 2 , đây là quốc gia lớn thứ hai ở Trung Đông và lớn thứ 18 trên thế giới. Với 80.7 triệu dân, Iran là nước có dân số đông thứ 17 trên thế giới. Đây là quốc gia duy nhất giáp cả Biển Caspian và biển Ấn Độ Dương. Vị trí trung tâm ở Á-Âu và Tây Á, gần với eo biển Hormuz, làm cho Iran có tầm quan trọng chiến lược. Tehran là thủ đô và thành phố lớn nhất của đất nước, cũng như trung tâm kinh tế và văn hoá hàng đầu. Iran là quê hương của một trong những nền văn minh lâu đời nhất thế giới, bắt đầu với sự hình thành của vương quốc Elamite trong thiên niên kỷ thứ 4 TCN. Nó lần đầu tiên được thống nhất bởi các Medes Iran trong thế kỷ thứ 7 TCN. Đạt đến kích thước lãnh thổ lớn nhất vào thế kỷ thứ 6 TCN, khi Cyrus Đại đế thành lập Đế chế Achaemenid, kéo dài từ Đông Âu đến vùng đồng bằng sông Ấn, trở thành một trong những đế chế lớn nhất trong lịch sử. Vương quốc Iran rơi vào tay Alexander Đại đế vào thế kỷ thứ 4 TCN và được chia thành nhiều bang thuộc Hy Lạp. Cuộc nổi loạn của Iran lên đến đỉnh điểm khi thành lập Đế chế Parthia thành công. Vào thế kỷ thứ 3 TCN, được thay thế bởi Đế quốc Sasanian, một cường quốc hàng đầu thế giới kéo dài trong bốn thế kỷ tiếp theo. Người Hồi giáo Ả Rập đã chinh phục đế chế vào thế kỷ 7 sau Công nguyên. Việc Hồi giáo hóa Iran đã dẫn đến sự suy tàn của chủ nghĩa Zoroastrian, lúc đó là tôn giáo thống trị của đất nước. Sau hai thế kỷ, sau khi trải qua thời kỳ cai trị các triều đại Hồi giáo bản địa khác nhau, Iran bị chinh phục bởi người Thổ Nhĩ Kỳ và người Mông Cổ. Trong thế kỷ 15, sự trỗi dậy của Safavids đã dẫn đến việc tái lập một quốc gia Iran với bản sắc dân tộc thống nhất. Với việc chuyển đổi đất nước thành nhà nước Hồi giáo Shia đánh dấu một bước ngoặt trong lịch sử Iran và Hồi giáo. Dưới thời Nader Shah trong thế kỷ 18, Iran là một trong những quốc gia hùng mạnh nhất, mặc dù đến thế kỷ 19, một loạt các cuộc xung đột với Đế quốc Nga đã dẫn đến những tổn thất lãnh thổ đáng kể. Cuộc cách mạng Hiến pháp Iran đầu thế kỷ 20 đã dẫn đến việc thành lập một chế độ quân chủ lập hiến và cơ quan lập pháp đầu tiên của đất nước. Một cuộc đảo chính năm 1953 do Vương quốc Anh và Hoa Kỳ xúi giục dẫn đến một chế độ chuyên chế hơn và ảnh hưởng chính trị phương Tây ngày càng tăng. Sau đó, sự bất mãn và bất ổn lan rộng chống lại chế độ quân chủ đã dẫn đến Cách mạng 1979 và thành lập một nước cộng hòa Hồi giáo, một hệ thống chính trị bao gồm các yếu tố của một nền dân chủ nghị viện được kiểm soát và giám sát bởi một “nhà lãnh đạo tối cao”. Trong những năm 1980, đất nước này có chiến tranh với Iraq , kéo dài gần chín năm và dẫn đến một số lượng lớn thương vong và thiệt hại kinh tế cho cả hai bên. Tháng 6 năm 2005, Mahmoud Ahmadinejad, Tehran, nổi tiếng về cách tiếp cận bảo thủ và những cải cách lùi bước đã được bầu làm tổng thống. Ông không hề ngần ngại khi phải đối đầu với phương Tây và đã thúc đẩy một chương trình hạt nhân quốc gia bị quốc tế lên án. Điều đó góp phần cơ sở cho các lệnh trừng phạt quốc tế đối với nước này. Kế hoạch hành động toàn diện chung, một thỏa thuận đạt được giữa Iran và P5 + 1, được tạo ra vào ngày 14 tháng 7 năm 2015, nhằm nới lỏng các lệnh trừng phạt hạt nhân để đổi lấy sự hạn chế của Iran trong việc làm giàu uranium. Theo báo cáo quốc tế, hồ sơ nhân quyền của Iran đặc biệt xấu. Chế độ ở Iran là phi dân chủ, thường xuyên đàn áp và bắt bớ các nhà phê bình. Hạn chế nghiêm ngặt sự tham gia của các ứng cử viên trong các cuộc bầu cử đại trà cũng như các hình thức hoạt động chính trị khác. Nhà nước chủ quyền Iran là thành viên sáng lập của Liên hợp quốc, ECO, NAM, OIC và OPEC. Đây là một cường quốc khu vực. Với trữ lượng lớn nhiên liệu hóa thạch – bao gồm khí đốt tự nhiên lớn nhất thế giới và trữ lượng dầu được chứng minh lớn thứ tư – có ảnh hưởng đáng kể trong an ninh năng lượng quốc tế và nền kinh tế thế giới. Di sản văn hóa phong phú của đất nước được phản ánh qua con số 22 di sản thế giới được UNESCO công nhận, số lượng lớn thứ ba ở châu Á và lớn thứ mười một trên thế giới.
vanhoc
Mùa hè đỏ lửa là nhan đề thiên tùy bút do tác giả Phan Nhật Nam thực hiện tháng 03 năm 1973 tại Quảng Trị. Lịch sử Theo tự thuật, vào thời điểm khởi thảo - tháng 04 năm 1972, tác giả theo Lữ đoàn II Nhảy Dù đổ bộ xuống đồi Charlie (nơi được lính đặt biệt danh "nồi cơm điện National" vì mức độ quyết liệt) nhằm cắt đứt tuyến tiếp tế qua quốc lộ 14 của các sư đoàn cộng quân. Sau đó, nhân vật xưng Tôi lại theo nhiệm vụ tiếp ứng Tiểu đoàn I Thủy Quân Lục Chiến giải phóng quốc lộ 1 và toàn tỉnh Quảng Trị tới hết tháng 03 năm 1973. Tác phẩm được gửi in tại nhà Sáng Tạo ở đô thành Sài Gòn trong năm 1973 và liên tục được các san hành xã khác nhau tái bản, trở thành ấn phẩm chiến tranh ăn khách và gây ấn tượng nhất thập niên 1970 ở cả hai miền Việt Nam. Tới thời điểm 30 tháng 04 năm 1975, các nhà in này thậm chí chưa thanh toán hết nhuận bút cho tác giả. Sau sự kiện 30 tháng 4, Mùa hè đỏ lửa cùng mọi tác phẩm kí danh Phan Nhật Nam bị đem ra đường phố đốt trong "chiến dịch bài trừ văn hóa phẩm đồi trụy" năm 1978. Tuy nhiên, những ấn bản khác vẫn tồn tại ở nhiều thư viện tư thục nên nội dung không hề mai một theo thời đại. Ở thập niên 1980, tác phẩm lại được các nhà san hành hải ngoại cho tái xuất cả nguyên bản và dịch bản, đồng thời nội dung được đưa vào tàng trữ tại thư khố Đại học Michigan. Đến năm 1998, nhân kỉ niệm Ngày Quân lực Việt Nam Cộng hòa, tác giả Phan Nhật Nam bổ sung trong bản in mới các bài tựa để củng cố chiều sâu tác phẩm và tới nay được công nhận là bản lưu hành chính thức. Nội dung Bản ấn loát tác phẩm Mùa hè đỏ lửa được chia thành 4 chương, xen 2 bài phi lộ. Tác phẩm tiếp nối phong cách Dấu binh lửa nhưng chủ đích khắc họa rõ hơn những mặt người thời chiến. Hiện thực chiến tranh tuy tàn khốc nhưng không bi lụy, thậm chí có những đoạn kể truyện rất vui đời lính. Trong ấn bản cuối cùng năm 1998, tác giả đã hiệu chính tác phẩm theo thi pháp ca khúc Người ở lại Charlie của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh và thi phẩm Chiều trên phá Tam Giang của thi sĩ Tô Thùy Yên, mà ở thời kì Mùa hè đỏ lửa mới phát hành, những bài này chưa công bố. Lời Mở Đầu Chương 1: Phác họa cứ điểm Tân Cảnh. Charlie - tên nghe lạ quá Đến đây - người gặp người Trận đánh trên cao điểm Ngày cuối của một người Chương 2: Chân dung trung tá Nguyễn Đình Bảo - tiểu đoàn trưởng 11 Nhảy Dù. Đốt Charlie Người ở lại với Charlie Anh Năm kính yêu Tạm kết - Charlie mất Chương 3: Thư chị Nguyễn Thị Hàng (giáo viên ở Nghệ An) gửi người yêu Lê Văn Hưu - chiến sĩ trung đoàn 124 Bắc Việt, hi sinh ngay trận đầu sau 6 tháng vượt Trường Sơn vào Nam. An Lộc - miền Đông không bình yên Quê hương của loài nai Địa ngục trước mặt Mãn thiên hoa vũ Chân dung người giải phóng Chiến trường lộ mặt Thư của người tình hư vô Chương 4: Đất và người Trị Thiên giữa hai làn đạn. Trị Thiên - đất vinh danh cho người Về quê hương điêu tàn Huế còn thở Bay trong hoàng hôn Dậy đường tử khí Người Lính Việt Nam - một nhiệm mầu Đêm trên bờ Thạch Hãn Ảnh hưởng Trước khi Mùa hè đỏ lửa phát hành, tác giả Phan Nhật Nam đã được đánh giá là một trong những cây bút thượng hạng trong giới văn chương về đề tài chiến tranh. Nhưng ngay khi công bố, tác phẩm đã gieo những kinh ngạc trong báo giới về doanh thu và phải tái bản 30 lần để đáp ứng nhu cầu độc giả. Thành công vang dội này đem tên tuổi ông ra quốc tế, đồng thời, nhan đề tác phẩm về sau được coi là định danh phi chính thức của chuỗi chiến dịch Xuân Hạ 1972 trong các văn bản khoa học. Còn theo nghiên cứu gia Vương Trí Nhàn, từ những năm trước và sau sự kiện 30 tháng 04 năm 1975, tác phẩm Mùa hè đỏ lửa cùng một số ấn phẩm khác của tác gia Phan Nhật Nam đã được các nhà văn khoác áo lính ngoài Bắc tìm đọc khi có cơ hội vào thành thị miền Nam. Riêng với tác phẩm Mùa hè đỏ lửa, Phan Nhật Nam đã trở thành một vấn đề văn học thời chiến, gây nên những tranh luận sôi nổi trong giới văn bút Hà Nội từ thập niên 1970 mãi tới những năm 2020. Ngày 04 tháng 03 năm 1973, tác giả Phan Nhật Nam tới phi trường Lộc Ninh chứng kiến lễ trao trả tù binh với tư cách kí giả quân sự. Theo lời khuyên của hai bạn văn Nguyễn Văn Thành và Đỗ Ngọc Yến, ông đem theo cuốn Mùa hè đỏ lửa. Tại đây, trước mặt 30 phóng viên quốc tế, ông gặp kí giả Bùi Tín (tư cách phóng viên báo Nhân Dân) và cho ông Bùi Tín coi bức ảnh in trong Mùa hè đỏ lửa để chứng minh vụ thảm sát Huế. Sau cuộc gặp này, ông bị phạt 60 ngày trọng cấm vì tội "phát biểu bất lợi cho quốc gia và phổ biến tác phẩm bất hợp pháp". Sự kiện này về sau cũng được kí giả Bùi Tín xác nhận. Tác phẩm được trao Giải thưởng phóng sự chiến trường năm 1973. Tham khảo Chiến dịch Xuân Hạ 1972 Liên kết Tài liệu Võ Phiến, Văn học Miền Nam: Tổng quan, Văn Nghệ xuất bản, California, Mĩ, 1987. Liễu Trương, Phan Nhat Nam: Un été embrasé, Éditions L'Harmattan, Paris, France, 2018. Tư liệu Với "một người lính viết văn" Phan Nhật Nam (Hoàng Lan Chi) Phan Nhật Nam - Hè vẫn còn đỏ lửa Phan Nhật Nam và những chấn thương không chảy máu Bút thép, mực máu, trái tim lửa Phan Nhật Nam Hồi ký Việt Nam Tác phẩm về chiến tranh Việt Nam
wiki
Ivan Antonovich Efremov (Ivan Yefremov, 22/4/1908-5/10/1972) là một nhà văn người Nga, nổi tiếng với các tác phẩm khoa học viễn tưởng và là một nhà cổ sinh vật học tại Viện Cổ sinh vật học (Палеонтологический институт РАН) thuộc viện Hàn lâm Khoa học Nga, người đã đoạt giải Stalin năm 1952 cho các công trình nghiên cứu mồ học. Ông bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm 1944, với tác phẩm đầu tay xuất bản khi đó là "Đất nổi sóng" (The Land of Foam, nguyên bản tiếng Nga: На краю Ойкумены). Nhiều tác phẩm của ông như "Đất nổi sóng", "Tinh vân Tiên Nữ", "Trái tim của rắn" (Сердце Змеи), "Những con tàu vũ trụ" (Звёздные корабли), truyện ngắn "Ôl-gôi Khôr-khôi" (Олгой-Хорхой kể về một loài giun tử thần Mông Cổ) đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và một số đã được dựng làm phim. Tác phẩm Giả tưởng Tiểu thuyết Đất nổi sóng: 1946 Những con tàu vũ trụ: 1947 Tinh vân Tiên Nữ: 1957 Thais, kỹ nữ thành Athens, 1972 Truyện ngắn Ôl-gôi Khôr-khôi: 1942-1944 Kim cương ống: 1942-1943 Không giả tưởng Con đường gió: 1958 Chuyển thể Tinh vân Tiên Nữ: phim dài 77 phút năm 1967 của đạo diễn Yevgeni Sherstobitov Giải thưởng Huân chương Lá cờ Đỏ Lao động năm 1945 cho các nghiên cứu trong cổ sinh vật học Huân chương Lá cờ Đỏ Lao động năm 1968 cho các thành tựu phát triển văn học và giáo dục chủ nghĩa cộng sản Huân chương Huy hiệu Danh dự Giải Stalin năm 1952 cho các cồng trình mồ học đăng tải trong cuốn sách "Тафономия и геологическая летопись" xuất bản năm 1950 Vinh danh Một tiểu hành tinh trong vành đai tiểu hành tinh chính, phát hiện tháng 2 năm 1976 bởi Nikolay Stepanovich Chernykh đã được đặt theo tên ông: 2269 Efremiana Tên của ông được đặt cho thư viên Efremova tại quê hương ông, làng Vyritsa. Tại đây, từ 1997, hàng năm có tổ chức hội nghị độc giả Efremov. Giải thưởng văn học Ivan Efremova trao cho các đóng góp cho sự phát triển và thăng tiến của các tiểu thuyết. Tham khảo Liên kết ngoài Tiểu sử Efremov Ivan Efremov Các sách có thể tải về của Yefremov Ivan Antonovich Yefremov, cuộc sống và sự nghiệp Club of SF and prognostication "Ivan Yefremov" Olson, E.C. The other side of the medal: a paleobiologist reflects on the art and serendipity of science. Blacksburg, Virginia, The McDonald & Woodward Publishing Company, 1990, 182 p. Nhà văn Liên Xô Sinh năm 1907 Mất năm 1972
wiki
Chu Thiên (2 tháng 9 năm 1913 - 1 tháng 6 năm 1992) là nhà văn, nhà phê bình, nghiên cứu văn học Việt Nam. Tiểu sử Ông tên thật Hoàng Minh Giám, còn có bút danh khác là Dương Hoàng, sinh năm 1913 tại thôn Đô Hoàng, xã Yên Thành, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định trong dòng họ Hoàng nhiều người yêu nước như cụ Hoàng Văn Tuấn lãnh đạo nhân dân đánh Pháp ở vùng sông Đáy. Có anh họ là Hoàng Nhượng Tống Trước Cách mạng tháng 8, ông dạy học tư và viết văn, tiểu thuyết ở Hà Nội. Những tác phẩm của ông thời kì tập trung về tiểu thuyết lịch sử, dã sử và nghiên cứu lịch sử, đặc biệt là tập Bút nghiên (1942). Kháng chiến chống Pháp, ông cùng gia đình tản cư vào Thanh Hóa, vừa dạy học tại trường cấp III Cù Chính Lan của Liên khu III, vừa viết cho các báo Nam Định, Kháng chiến, báo Cứu quốc Thủ đô, và Cứu quốc. Hòa bình lập lại (1954), ông lần lượt đảm nhận các công viêc như Hiệu trưởng trường Trung học thị xã Phủ Lý, Tổ trưởng Tổ phiên dịch trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, giảng viện lịch sử cận hiện đại và cổ trung đại Việt Nam tại trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Ông còn là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1957). Ông viết bộ sách Bóng nước Hồ Gươm (gồm 2 tập, 1970), phản ánh tinh thần yêu nước của người Hà Nội trong những năm đầu thực dân Pháp chiếm đóng thủ đô. Ngoài ra ông còn viết nhiều giáo trình, bài báo và sách nghiên cứu về lịch sử và văn học. Ông mất vào 1 tháng 6 năm 1992, hưởng thọ 80 tuổi. Tên của ông đã được đặt cho một con đường ở Thành phố Hồ Chí Minh. Tác phẩm Văn - tiểu thuyết lịch sử Lê Thái Tổ (1941) Bà Quận Mỹ (1942) Chày cung Chương võ (1942) Thoát cung vua Mạc (1942) Trúc Mai sum họp (1942) Mợ Tú Tần (1942) Bút Nghiên (1942) Nhà nho (1943) Biến đổi (1944) Bóng nước Hồ Gươm (1970) Sách nghiên cứu văn học và lịch sử Lê Thánh Tông (1943) Tuyết Giang phu tử (1943) Văn Thiên Tường (1944) Hồ Quý Ly (1945) Khí tiết (1946) Giá trị Cách mạng Phan Bội Châu (1946) Chống quân Nguyên (1957) Hùng khí Thăng Long (1960) Thơ văn yêu nước nửa sau thế kỷ XIX (viết chung) Bài báo khoa học Xã hội Việt Nam có trải qua một thời kì của chế độ chiếm hữu nô lệ hay không? (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 16, 1960. Mấy nhận xét nhỏ về những cuộc nông dân khởi nghĩa triều Nguyễn. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 19, 1960. Vài nét về công thương nghiệp triều Nguyễn. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 33, 1962. Hai nhà thơ trào phúng ở làng Vị Xuyên. Nghiên cứu Văn học, số 9, 1962. Cao Bá Quát và cuộc khởi nghĩa Mĩ Lương. Thông báo khoa học Sử học, tập I, Đại học Tổng hợp Hà Nội, 1962. Ba bài thơ xuân nói đến sự thái bình phồn thịnh ở đời Tây Sơn. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 48, 1963. Chính sách khẩn hoang của triều Nguyễn. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 56, 1963. Nhân dịp kỉ niệm 180 năm ngày mất của Lê Quý Đôn (1726-1783), đính chính về một số chú thích sai về lịch sử trong một bài thơ hoài cổ của ông. Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 59, 1964. Một bài thơ nói về Cao Bá Quát tử trận. Tạp chí Văn học, số 6, 1964. Một bài phú Nôm yêu nước làm ở Côn Đảo. Tạp chí Văn học, số 7, 1965. Một bài thơ viết về thực dân Pháp đánh chiếm thành Nam Định lần thứ nhất(12-12-1873): "Khốc Bảo Long Trần Chí Thiện". Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 60, 1965. Đề đốc Tạ Hiền và phong trào chống Pháp ở Nam Định và Thái Bình cuối thế kỉ XIX (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 83, 1966. Một lãnh tụ Cần Vương miền sông Đáy: Thủ khoa Hoàng Văn Tuấn (Nam Hà). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 84, 1966. Một điển hình của phong trào nông dân dưới triều Nguyễn: Cuộc khởi nghĩa Phan Bá Vành (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 86, 1966. Lã Xuân Oai và những hoạt động chống Pháp của ông trong những năm 1882-1889 (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 89, 1966. Tìm hiểu một đặc điểm có liên quan đến nguyên nhân cuộc bạo động Lê Văn Khôi: Vấn đề Lê Văn Duyệt (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 105, 1967. "Tây dương Gia tô bí lục" một tài liệu lịch sử quý giá nêu cao tinh thần yêu nước chống xâm lược (viết chung). Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 107, 1968. Tham khảo Kỷ yếu Nhà văn Việt Nam hiện đại, Hội Nhà văn Việt Nam, 1997. Chu Thiên trên trang của Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội. Chu Thiên (1913 - 1992) . Nhà văn Việt Nam thời Pháp thuộc Nhà văn Việt Nam thời kỳ 1945–1975 Nhà nghiên cứu văn học Việt Nam Người Nam Định Nhà văn Việt Nam
wiki
Trong thuyết siêu hấp dẫn (thuyết kết hợp thuyết tương đối và siêu đối xứng), gravitino (G͂) là một fermion siêu đối xứng của graviton, nó là ý tưởng đưa ra giả thuyết graviton. Nó được đề nghị như một bằng chứng cho vật chất tối. Nếu gravitino tồn tại, nó là một fermion có spin 3/2 và do đó nếu tuân theo phương trình Rarita-Schwinger, hàm số sóng gravitino viết như: ψμα với μ = 0, 1, 2, 3 và α = 1, 2. Nếu μ = 0, ta sẽ nhận được chế độ tiêu chuẩn của khối lượng các hạt có spin 1 hoặc cao hơn. Gravitino là fermion lượng tử của thuyết siêu hấp dẫn, chỉ cần như photon là lượng tử của điện từ, và graviton là lượng tử của tương tác hấp dẫn. Bất cứ khi nào tính siêu đối xứng bị sai sót trong thuyết siêu hấp dẫn, nó làm cho khối lượng của các đối tác siêu đối xứng cũng bị sai sót theo. Điều này nói lên sự khác nhau giữa mô hình khác nhau của siêu đối xứng phá vỡ, nhưng nếu tính siêu đối xứng là để giải quyết các hệ thống cấp bậc vấn đề của Mô hình chuẩn, khối lượng của các gravitino không được lớn hơn khoảng 1 TeV/c2. Gravitino và các vấn đề trong vũ trụ học Nếu gravitino thực sự có khối lượng, nó tạo ra một vấn đề trong vũ trụ học. Một giải pháp là gravitino ổn định. Đây sẽ là trường hợp nếu gravitino là hạt nhẹ siêu đối xứng và R - tương đương được ổn định. Trong trường hợp này các gravitino là một bằng chứng cho vật chất tối, như vậy gravitino sẽ được tạo ra trong vũ trụ. Họ có thể tính toán mật độ của gravitino trong vũ trụ và nó có thể quan trọng hơn nhiều so với những nghiên cứu về vật chất tối. Giải pháp khác là các gravitino không ổn định. Vì vậy, các gravitino sẽ phân rã và không đóng góp vào nghiên cứu vật chất tối. Tuy nhiên, nếu chúng phân rã chỉ thông qua tương tác hấp dẫn thì sẽ rất dài, theo công thức Mpl2 ∕ m3 với: Mpl là khối lượng Planck m là khối lượng của một gravitino. Một thể phân rã phải bao gồm cả một photon, một lepton điện tích hoặc một meson, đó sẽ là đủ năng lượng để phá hủy một hạt nhân. Trong thực tế, trường hợp như vậy vũ trụ sẽ tự tạo hydro, và việc hình thành sao có lẽ là không thể. Và giải pháp tốt nhất cho các vấn đề vũ trụ gravitino là mô hình tiêu chuẩn siêu đối xứng, nơi gravitino có khối lượng cao hơn rất nhiều so với những mô hình khác, các hạt fermion khác đã xuất hiện ở mô hình này. Một giải pháp khác là R-tương đương vi phạm các nguyên tắc và gravitino là hạt nhẹ siêu đối xứng. Điều này làm cho hầu như tất cả các hạt siêu đối xứng của vũ trụ vào trong Mô hình chuẩn. Xem thêm Graviton Tương tác hấp dẫn Thuyết siêu hấp dẫn Siêu đối xứng phá vỡ Tham khảo Liên kết ngoài Fermion Hấp dẫn lượng tử
wiki
Thử nghiệm lâm sàng là các thí nghiệm hoặc quan sát được thực hiện trong các nghiên cứu lâm sàng. Các nghiên cứu tiến cứu về mặt hành vi hoặc y sinh trên người tình nguyện tham gia được thiết kế để trả lời những câu hỏi cụ thể về những sự can thiệp hành vi hoặc y sinh, bao gồm phương pháp điều trị mới (ví dụ như một loại vắc-xin, thuốc mới, chế độ dinh dưỡng, thành phần dinh dưỡng và thiết bị y tế mới) và những sự can thiệp đã biết cần nghiên cứu và so sánh thêm. Thử nghiệm lâm sàng đưa ra các kết luận về liều lượng, độ an toàn và tính hiệu quả. Thử nghiệm lâm sàng chỉ được thực hiện sau khi đã được ủy ban thẩm quyền/đạo đức sức khỏe chấp thuận ở đất nước nơi cần sự chấp thuận của phương pháp trị liệu đó. Những phòng ban có thẩm quyền này thì chịu trách nhiệm cho việc xem xét chặt chẽ tỉ lệ rủi ro/lợi ích của thử nghiệm – sự chấp thuận của họ không có nghĩa phương pháp trị liệu đó 'an toàn' hay hiệu quả, mà chỉ là thử nghiệm ấy có thể được tiến hành. Tùy vào loại sản phẩm và giai đoạn phát triển, ban đầu các nhà nghiên cứu đưa các tình nguyện viên hoặc bệnh nhân vào các nghiên cứu sơ bộ, sau đó tiến hành thêm các nghiên cứu so sánh với độ lớn tăng dần. Mỗi thử nghiệm lâm sàng khác nhau về độ lớn và chi phí, có thể chỉ diễn ra tại một trung tâm hoặc đa trung tâm, ở một quốc gia hoặc đa quốc gia. Thiết kế thử nghiệm lâm sàng nhằm mục đích chắc chắn nghiên cứu sẽ có giá trị khoa học và đưa ra được kết quả. Chi phí cho thử nghiệm lâm sàng có thể rơi vào hàng tỉ đô-la cho mỗi dược phẩm được chấp thuận. Nhà bảo trợ có thể là một tổ chức chính phủ hoặc một công ty công nghiệp dược phẩm, công nghệ sinh học hoặc thiết bị y tế. Chỉ 10% các dược phẩm đưa vào thử nghiệm lâm sàng ở người được chấp thuận sử dụng trên lâm sàng. Nhà tại trợ có thể là tổ chức chính phủ hoặc tập đoàn dược phẩm, công nghệ sinh học hoặc thiết bị y tế. Các hoạt động cần thiết khác của thử nghiệm như theo dõi hoặc xét nghiệm có thể được quản lý qua các đối tác ngoài như tổ chức nghiên cứu theo hợp đồng hoặc phòng thí nghiệm trung tâm. Chỉ 10% các thuốc đưa vào thử nghiệm lâm sàng trên người được chấp thuận. Tổng quan Các thử nghiệm thuốc Một số thử nghiệm lâm sàng diễn ra trên các đối tượng không mắc bệnh lý trước đó. Một số thử nghiệm khác diễn ra trên những người mắc một bệnh lý nhất định và sẵn sàng thử một phương pháp điều trị thử nghiệm. Nghiên cứu sơ bộ được tiến hành để có cơ sở thiết kế nghiên cứu sau đó. Kiểm tra phương pháp điều trị có hai mục tiêu: hiệu quả và tính an toàn. Không có tiêu chuẩn nào là tuyệt đối, cả tính hiệu quả và độ an toàn được đánh giá dựa trên việc phương pháp điều trị được đưa vào điều trị như thế nào, có phương pháp điều trị nào khác và mức độ nặng của bệnh. Lợi ích cần lớn hơn nguy cơ. Ví dụ, nhiều thuốc điều trị ung thư có nhiều tác dụng phụ nặng nên không thể bán không kê đơn mà cần được điều trị dưới sự giám sát của bác sĩ. Tại Mỹ, người già chiếm 14% dân số trong khi tiêu thụ hơn một phần ba lượng thuốc. Người trên 55 tuổi (hoặc ngưỡng tuổi tương đương) thường bị loại khỏi thử nghiệm lân sàng vì có nhiều vấn đề sức khỏe và sử dụng nhiều thuốc, có sinh lý khác với người trẻ. Trẻ em và người có các bệnh lý không liên quan cũng thường bị loại. Phụ nữ có thai cũng thường bị loại khỏi thử nghiệm lâm sàng do có nguy cơ tiềm ẩn với thai nhi. Nhà tài trợ hợp tác với đội ngũ chuyên gia lâm sàng thiết kế nghiên cứu bao gồm các phương pháp điều trị đang có hoặc thay thế để so với loại thuốc mới và xác định nhóm bệnh nhân nào có thể hưởng lợi từ phương pháp điều trị đó. Nếu nhà tài trợ không thể có đủ đối tượng ở một địa điểm nghiên cứu thì có thể tuyển thêm các địa điểm khác cùng tham gia nghiên cứu. Trong thử nghiệm, nhà nghiên cứu tuyển các đối tượng với các đặc điểm định trước, chỉ định các phương phác điều trị và thu thập số liệu về sức khỏe của đối tượng trong một khoảng thời gian xác định. Dữ liệu là các phép đo như chỉ số sinh tồn, nồng độ thuốc trong máu hoặc mô, thay đổi các triệu chứng và tình trạng cải thiện hay xấu đi. Nhà nghiên cứu gửi số liệu đến các nhà tài trợ cho thử nghiệm để phân tích dữ liệu bằng kiểm định giả thuyết thống kê. Tham khảo Đọc thêm Liên kết ngoài The International Conference on Harmonization of Technical Requirements for Registration of Pharmaceuticals for Human Use (ICH) ClinicalTrials.gov Clinical Trials for cancer research – National Cancer Institute Dịch tễ học Thử nghiệm sản phẩm
wiki
Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 1 Cuộc ước đấu khốc liệt Mai là sứ giả đầu tiên báo xuân về, dù đông hàn vẫn nở rộ, cùng hai loài cây khác đầy sức sống là thông và trúc trở thành “Tam hữu”, thách thức giá rét mà khoe hương sắc.Xuân vừa chớm, trong một khu rừng gọi là Ngũ Hoa Sơn ở Côn Minh thành ngoại, bên những loài cây trơ trọi giữa mênh mông tuyết trắng, rừng mai vàng rực như một phép mầu. Vô số những cành vàng theo gió dưa hương điểm xuyết tuyết trắng, càng khiến lòng người thêm ngây ngất.Ở hậu sơn nơi vách đá cao vút tận mây xanh lại càng vàng rực với những cội mai già cả trăm năm tuổi cành lá chen nhau, hương hoa đẫm ngát, thật không biết còn ở đâu trong trời đất đáng để con người tấm tắc ngợi khen hơn?Giữa quang cảnh nên thơ ấy, một vị văn sĩ áo nho khăn vấn không biết xuất hiện tự bao giờ chầm chậm bước đi giữa rừng mai.Văn sĩ bước đi chậm nhưng nhẹ nhàng đến nỗi tuyết rơi dầy cả thước vẫn không thấy một vết chân nào. Hướng tới vách núi cao ngất rồi dừng lại dưới một cội mai già, ngưng thần nhìn những cánh hoa, y phục phất phới trong gió.Trong khung cảnh này, nhìn vị nho y văn sĩ giống như một vị thần tiên đứng giữa chốn bồng lai. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi ra, không gian thật yên tĩnh, vẳng nghe tiếng côn trùng từ xa dưới chân vách núi những khi gió lặng.Văn sĩ chợt cúi nhặt một cành khô trong tuyết, vẫn còn lơ thơ vài cánh hoa bám theo và lạ thay vẫn tươi rói. Chẳng biết vì được lớp tuyết gìn giữ hay là do sức sống mãnh liệt của loài hoa ấy?Xa xa có tiếng chân người nhưng cũng vang rất nhỏ.Văn sĩ thần sắc chợt thay đổi, nhếch miệng cười rồi tay bỗng phất nhẹ, cành mai khô vút đi cắm sâu vào vách đá.Bây giờ mới thấy có mấy nhân ảnh. Chớp mắt đã đến gần, tốc độ thật kinh nhân, mà người thường không thể tưởng tượng được.Văn sĩ đã phát hiện từ trước, miệng vẫn giữ nụ cười trông lãnh đạm như cũ nhưng vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn.Mấy nhân ảnh kia ngang qua một cốc khẩu mới phát hiện ra văn sĩ liền dừng lại trong chốc lát, thoáng ngập ngừng rồi thận trọng tiến đến gần.Văn sĩ lẩm bẩm :- Tại sao chỉ có bốn tên? Chẳng lẽ lần này không thỏa mãn tâm nguyện?Bốn người đến gần nho y văn sĩ khoảng một trượng thì dừng lại. Một người trong bọn mặt đỏ, vận đạo y, thân hình cao lớn giọng sang sảng lên tiếng :- Thần quân thật là người thủ tín! Hóa ra chúng tôi là người đến chậm...Ha ha ha!Tiếng cuời vang dội vào vách đá nghe chấn động cả màng tai.Nho y văn sĩ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người như để đánh giá đối phương, rồi ánh mắt dừng lại nơi một lão nhân khô gầy.Lão nhân vận một cái áo bông dệt rất tinh tế, lưng đeo một thanh trường kiếm quá dài so với thân hình nhỏ bé nên hầu như sắp chấm đất.Nho y văn sĩ chú ý đến lão nhân có lẽ do tướng mạo khác thường của lão ta :mắt sâu, má hóp lại thêm cái mũi khoằm xuống như mỏ diều hâu. Khiến chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó là một con người nham hiểm.Cả bốn người tuy mặt đều lộ vẻ tươi cười nhưng có thể nhận ra đó là sự miễn cưỡng, không sao che giấu được sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng.Khi người ta biết được rằng mình sắp sửa lao vào sự sinh tử tồn vong, đều không khỏi có thái độ ấy, trong đó có một thiếu niên diện mạo rất anh tuấn mặt lại càng tái xanh vì sợ, toàn thân run lên.Biểu hiện của bốn người không qua được ánh mắt sắc bén của văn sĩ, từ bên trong lóe ra một tia dị sắc nhưng thoáng qua rất nhanh rồi mới bắt đầu lên tiếng đáp :- Rất tốt! Chưởng môn nhân của Ngũ đại môn phái hôm nay đã đến đây.Ba vị đã khiến cho Mai Sơn Dân này rất cao hứng. Tuy nhiên...Dừng lại một chút, đôi mắt của văn sĩ lại ánh lên sát cơ rất đáng sợ, nói tiếp :- Hai vị Chưởng môn nhân các phái Côn Luân và Điểm Thương là Lăng Không Bộ Hư Trác Đằng và Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh đại hiệp sao còn chưa đến?Phải chăng hai vị ấy khinh thị Mai mỗ?Đạo nhân mặt đỏ là người cầm đầu Ngũ đại tông phái, cũng là Chưởng môn nhân Võ Đương phái Xích Dương đạo trưởng nghe nói thế cười đáp :- Thần quân đã hẹn, chúng tôi đâu dám không đến, chỉ là...Lão nhân khô gầy lạnh giọng tiếp lời :- Chỉ là có kẻ so với Thần quân ngươi còn ghê gớm hơn, đã mang họ đi...Tới đây lão dừng lại, nhếch miệng cười khan đầy bí ẩn rồi mới thêm :- Nếu Thần quân ngươi gặp phải người đó. Lệ Ngạc đây sẽ là người cao hứng nhất!Mai Sơn Dân biến sắc hỏi :- Lão nói thế là có ý gì?Xích Dương đạo trưởng ngắt lời :- Xin Thần quân chớ giận. Hồi Phong Kiếm Tạ đại hiệp và Lăng Không Hư Bộ Trác đại hiệp chỉ mấy tháng trước đã theo nhau quy tiên rồi, vì thế họ không giữ được lời ước với Thần quân ba năm về trước. Tuy vậy...Lão chỉ tay về phía thiếu anh tuấn tiếp :- Vị này là di côi của Hồi Phong Kiếm Tạ đại hiệp danh hiệu Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh, hiện là Chưởng môn nhân đệ thất đại của phái Điểm Thương, hôm nay đến hội ước thay cha.Mai Sơn Dân đánh mắt nhìn Lệ Ngạc, sau đó quay sang Tạ Trường Khanh :- Tạ thế huynh anh tuấn phi phàm, quả là phúc dầy của lệnh tôn. Tạ thế huynh đến đây thay cha theo lời hẹn ước, Mai mỗ rất khâm phục. Tuy nhiên, đây là việc của người trước để tự chúng ta giải quyết với nhau là được. Tạ thế huynh nếu thấy không cần thiết thì không cần phải nhúng tay vào việc này.Câu này hợp với ý tưởng của Tạ Trường Khanh.Hắn biết rõ đây là cuộc đấu sinh tử, và đối phương đã dám thách đấu với năm vị Chưởng môn nhân Ngũ đại tông phái đương thời, đương nhiên công lực và võ học rất siêu phàm. Hơn nữa trên giang hồ không ai lạ gì danh hiệu Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân này.Thế nhưng hiện giờ hắn là Chưởng môn nhân của một trong ngũ đại phái, có nhiều chuyện phải gắng sức mà làm. Vì danh dự của phái Điểm Thương cũng có và vì chức vị trên giang hồ cũng không phải là nhỏ.Bởi thế sau khi suy nghĩ một lần nữa. Tạ Trường Khanh hết sức cố khống chế không để tình cảm biểu lộ ra mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương đáp :- Thần quân nói vậy rất đúng. Nhưng đại trượng phu một lời đã xuất không nên thay đổi dù theo nổi hay không, việc đó xin không dám biết! Tiên phụ và Thần quân đã đính ước, nay tại hạ tuân di lệnh thực hiện lời ước đó. Cho nên dù thành bại, sinh tử thế nào đi nữa cũng không bận tâm.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân gật gật đầu, lòng thầm thán phục hào khí của thiếu niên, cất tiếng :- Mọi người đều có chí riêng không nên gượng ép. Thế huynh đã quyết định như thế, Mai mỗ chỉ đành chấp nhận và bái phục.Nói xong, Mai Sơn Dân liền quay sang Xích Dương đạo trưởng :- Ba năm trước, tuyệt đỉnh Thái Sơn. Ngũ đại tông phái các ngươi thách thức đồng đạo võ lâm đến để tranh đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm...Mai Sơn Dân chợt ngưng lời, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Tiếng cười dội vào vách đá, vang vang không dứt. Cười xong nói tiếp :- Thất Diệu Thần Quân ta đâu cần chấp nhặt hành động điên cuồng đó!Các ngươi thích việc ấy, cứ tự tiện xưng là “Thiên hạ đệ nhất kiếm thuật” cũng chẳng sao. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng Chưởng môn của năm phái tự xưng là Ngũ đại tông phái liên thủ dùng hành vi ti tiện đả thương bằng hữu của ta Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngũ Chiếu Vân bên thác nước ở Thiên Tân...Đột nhiên Lệ Ngạc nhẩy tới trước mặt Mai Sơn Dân hùng hổ nói :- Không cần nói nhiều! Ngô Chiếu Vân chết là tự gánh lấy hậu quả do mình gây ra còn trách ai được! Hôm nay bốn chúng ta vượt nghìn dậm đến đây chỉ với mục đích mở mang kiến thức trước võ học của Thất Diệu Thần Quân ngươi vang danh thiên hạ xem thực hư như thế nào! Bây giờ từng người trong chúng ta lần lượt phụng bồi ngươi là được!Mai Sơn Dân cười nhạt đáp :- Chỉ sợ các ngươi không đủ tư cách lãnh hội Thất Nghệ của ta!Xích Dương đạo trưởng không chút phẫn nộ trước sự khinh thị của đối phương, vẫn cười thản nhiên :- Đương nhiên! Thất Diệu Thần Quân về cả kiếm thuật, khinh công, chưởng lực lẫn thi, thư, họa, sắc đều là bậc tuyệt luân trong thiên hạ. Còn chúng ta chỉ là kẻ vũ phu, đâu có thể sánh với Thần quân văn võ song toàn!Lệ Ngạc cướp lời :- Đặc biệt là khoản cuối cùng, chúng ta không sao bì kịp.Xích Dương đạo trưởng cười hô hố tán thưởng :- Lệ đại hiệp nói cực phải! Thần quân phong lưu đĩnh đạc, chúng ta chỉ là những kẻ hủ lậu làm sao sánh nổi? Hôm nay lão phu cùng vị Chưởng môn phái Không Động là Kiếm Thần Lệ đại hiệp cùng Chưởng môn nhân Nga Mi Khổ Am Thượng Nhân và Chưởng môn nhân Điểm Thương phái Lạc Anh Kiếm Tạ hiền điệt tới đây cùng ước đấu lãnh giáo kiếm thuật và chưởng lực của Thần quân. Nếu chúng ta may mắn mà thắng được Thần quân một trường thì tiếp tục lãnh giáo bản lĩnh thứ ba là khinh công... riêng Tứ Diệu còn lại là thi, thư, họa, sắc thì không dám!Mai Sơn Dân cười nhạt đáp :- Nếu vậy thì rất tốt! Đầu tiên Mai mỗ xin lãnh giáo vị tự xưng là “Thiên hạ đệ nhất kiếm thuật” Lệ đại hiệp xem kiếm pháp thần thông thế nào mà dám ngông cuồng đến thế...Nhếch môi cười nhạt, Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân lại nói tiếp :- Sau đó nếu các vị có võ công xuất quần bạt chúng như thế nào, Mai mỗ cũng xin bồi tiếp không đến nỗi nào làm các vị thất vọng. Dù sao hôm nay ai đã đến đây, nếu không thắng được Mai mỗ thì xin đừng nghĩ đến việc sống sót mà trở về! Ngược lại Mai mỗ bại dưới tay các vị cũng táng mạng ở đây! Như vậy Mai mỗ đã trình bày rõ, các vị chẳng cần thuyết giáo về đạo nghĩa giang hồ làm gì!Cứ việc đối phó với Mai mỗ y như trước đây đối phó với Ngô Chiếu Vân cũng được!Bây giờ đã hoàng hôn. Hôm nay trăng không có, nhưng mặt đất vẫn sáng vì khắp nơi rực lên màu tuyết trắng ngời.Thêm nữa năm người có mặt tại đây đều có nội công thâm hậu nên nhìn mọi vật vẫn còn rõ như ban ngày.Mai Sơn Dân mục quang như ánh chớp quét nhìn đối phương, chợt nhận ra tuy mỗi người bên phía đối phương thần sắc khác nhau nhưng hình như đã bàn bạc có kế hoạch từ trước nên vẫn giữ được vẻ kiên định.Phát hiện đó làm Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân động tâm, tuy vậy vẫn trấn tĩnh nghĩ thầm :- “Cho dù chúng giở mưu ma chước quỷ gì, chẳng lẽ ta không ứng phó được? Huống chi chúng lẽ ra phải có đủ năm người, bây giờ chỉ có ba với một thằng nhỏ miệng còn hôi sữa?”Kiếm Thần Lệ Ngạc “hừ” một tiếng :- Các hạ nói thế, chính hợp ý mỗ. Không cần nhiều lời, bắt đầu động thủ ngay đi.Dứt lời rút phắt trường kiếm múa nhanh một vòng như ánh chớp, phát ra muôn ngàn ánh sáng tỏa ra chung quanh.Bấy giờ chợt thấy Khổ Am Thượng Nhân từ đầu không nói câu gì, lúc này mới lên tiếng :- Thần quân vừa nói rất hay. Hôm nay ước hẹn ở đây nên xem là trường sinh tử chiến. Bọn bần đạo ở đây tuy chưa phải là Thái Sơn Bắc Đẩu, nhưng động thủ với chúng ta không đến nỗi mất thanh danh. Bởi thế nên có quy định rõ ràng...Thất Diệu Thần Quân hỏi :- Thượng nhân có cao kiến gì?Khổ Am Thượng Nhân đáp :- Theo bần tăng, trận thứ nhất nên tỉ kiếm, nhưng không cần động thủ quá chiêu...Rồi chỉ tay trước mặt nói tiếp :- Chúng ta hãy vẽ một vòng tròn. Bần tăng sẽ cùng Xích Dương đạo trưởng, Lệ đại hiệp và Tạ thiếu thí chủ thì mỗi người đứng một phượng vị trên vòng tròn. Thần quân đứng giữa vòng tròn đó, nếu trong thời hạn nửa canh giờ có thể thoát ra được khỏi vòng kiếm trận đó, coi như chúng ta thua!Mai Sơn Dân suy nghĩ rất nhanh rồi gật đầu :- Rất tốt! Mai mỗ chấp nhận!Khổ Am Thượng Nhân tiếp :- Đã vậy Thần quân vui lòng vẽ vòng tròn đi!Mai Sơn Dân với tay bẻ một cành mai đang nở rộ tới hai, ba chục đóa cầm trên tay, vận nội công vào đó làm cành mai rụng hết hoa, cười nói :- Không ngờ hôm nay ta đang tâm vùi dập những cánh hoa này...Dứt lời dùng tay áo phất nhẹ, những bông hoa bị hút lên tay áo rồi thứ tự rơi xuống thành một vòng tròn trên mặt tuyết!Thủ thuật trông quá ngoạn mục!Khổ Am Thượng Nhân gật đầu thán phục, không phải chỉ vì phương pháp vẽ vòng siêu việt đó mà còn vì vòng tròn do những cánh hoa tạo nên rất nhỏ.Hiển nhiên vòng tròn càng nhỏ thì người bị khống chế bên trong càng khó xông ra. Trước cuộc đấu sinh tử, đối phương tự tước đi lợi thế của mình như thế, chỉ là kẻ mất trí coi thường mạng sống của mình hoặc là người quá tự tin vào bản lĩnh của mình mà thôi, việc đó sao không làm cho bọn Xích Dương đạo trưởng kinh sợ?Thất Diệu Thần Quân đứng giữa vòng, xẵng giọng :- Xin các vị động thủ để Mai mỗ lãnh giáo cái gọi là “Đệ nhất kiếm thuật”!Kiếm thần Lệ Ngạc là người đầu tiên xuất trường kiếm chiếm vị trí phía nam vòng tròn.Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân Và tạ Trường Khanh cùng xuất kiếm chiếm ba vị trí còn lại.Xích Dương đạo trưởng lên tiếng :- Trận này là tỉ kiếm, vậy xin Thần quân hãy lượng kiếm!Thất Diệu Thần Quân khẽ giương cành mai đã rụng hết hoa, cười đáp :- Mười năm gần đây, Mai mỗ không dùng đến binh khí. Nhưng hôm nay động thủ với các vị đều là cao thủ đỉnh danh trên võ lâm, nên Mai mỗ đành phải dùng cành mai này để thỉnh giáo cao chiêu. Các vị cứ động thủ!Nghe câu nói này, tất cả đối phương đều biến sắc.Thất Diệu Thần Quân ngửa mặt cười to :- Các vị chớ xem thường cành mai này. Nó ở trong tay Mai mỗ sẽ không kém gì đao kiếm.Xích Dương đạo trưởng thay lời cho cả bọn :- Thần quân đã nói thế, chúng ta đành thất lễ vậy!Lập tức bốn thanh kiếm vạch những đường sáng chói tạo thành một màn kiếm ảnh dày đặc chung quanh Thất Diệu Thần Quân.Mai Sơn Dân nhận thấy thế kiếm rất ngụy dị, không phải là một thế kiếm nào của bất cứ một phái nào trong Võ Đang, Nga Mi, Điểm Thương hoặc Không Động. Kiếm ảnh liên miên bất tận, dầy đặc như bức tường thép, có thể nói như mưa rơi không lọt.Hiển nhiên mọi người đã xác định từ đầu đây là cuộc chiến sinh tử, nên không hạn chế việc lấy mạng đối phương.Vòng tròn chỉ chừng một trượng, chỉ cần hai thanh kiếm ở hai phía đối diện là có thể chạm nhau. Mai Sơn Dân đứng giữa phải có thân pháp thật vô cùng kỳ diệu mới tránh khỏi thụ thương.Mai Sơn Dân vừa thi triển khinh công tránh chiêu vừa nghĩ thầm :- “Chẳng trách gì chúng nêu ra phương sách này, nguyên là đã có chủ tâm từ trước, dùng kiếm thuật kỳ dị không thuộc phái nào. Chắc trong vòng ba năm trở lại đây, chúng đã nghĩ ra với chỉ ý đồ sử dụng trong cuộc chiến sinh tử hôm nay... cứ tưởng chúng dùng kiếm thuật bổn môn, cho dù bốn kiếm hợp lực cũng không dễ đối phó”.Mai Sơn Dân bỗng thấy hối hận. Nếu mang theo Mai Hương Kiếm, dùng nó thi triển “Cù Chi kiếm thức” để trực tiếp nghênh chiêu phá vỡ kiếm trận đối phương. Nhưng bây giờ chỉ có một cành mai không thể đánh bạt trường kiếm của bốn người đều là loại danh kiếm. Như vậy thoát ra ngoài kiếm trận thật không dễ chút nào. Đang chú tâm quan sát kiếm trận. Mai Sơn Dân chợt nghe tiếng kiếm chạm nhau...Nguyên kiếm trận này do Khổ Am Thượng Nhân, Xích Dương đạo trưởng, Kiếm thần Lệ Ngạc và Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh nghĩ ra để đối phó với Thất Diệu Thần Quân mà họ biết trước sẽ vô cùng ác liệt.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vốn được truyền danh trên võ lâm là người tâm độc thủ lạt, chế người đoạt mệnh, lại có võ công cao tuyệt. Hành khứ giang hồ đã lâu nhưng chưa ai đấu qua nhân vật này quá hai mươi chiêu.Bởi vậy bốn người đã chuẩn bị kiếm trận để đối phó với cuộc chiến và với bốn nhân vật Chưởng môn phái liên thủ, đồng thời được chuẩn bị công phu, kiếm trận nhất định sẽ là một kiệt tác của bốn người.Tiếc rằng nay Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh đã chết, người được bổ sung là tạ Trường Khanh công lực chưa đủ, lại mới tập luyện trong vòng vài tháng nên chưa thể tinh thông, đương nhiên không thể phối hợp được một cách thành thục với ba người kia nên mới để kiếm chạm vào kiếm người khác, bày ra sơ hở của kiếm trận.Thất Diệu Thần Quân là người lịch lãm, phản ứng rất nhanh, chỉ cần nghe có tiếng kiếm chạm nhau là biết ngay kiếm trận có chỗ sơ hở. Lập tức dùng cành mai vốn đã được truyền nội lực nên không kém gì đao kiếm thật, thọc vào nơi vừa phát ra tiếng kiếm chạm nhau, đồng thời tả chưởng đánh ngược lên, chưởng phong như dao nhắm chuẩn xác hai đạo kiếm quang.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh cảm thấy cổ tay chấn động, một cổ kình lực quái dị khiến hắn chững người, toàn thân run lên, kiếm trong tay dừng lại.Kiếm trận vốn vô cùng nghiêm mật, nhưng nay một người dợt dừng tay, tức là đã tự phá vỡ kiếm trận. Đâu dễ gì phối hợp lại như trước được nữa!Thất Diệu Thần Quân không bỏ lỡ thời cơ tiếp tục phát chưởng,đồng thời cành mai liên tiếp điểm ra, tạo thành những đốm sáng tựa như cành mai phát xạ bốn phía mang một kình lực mãnh liệt công phá kiếm trận...Kiếm thần Lệ Ngạc thấy tình hình bất lợi nên thâu kiếm thoát khỏi chiêu thức liên miên của kiếm trận. Vung kiếm chém xả vào vai trái đối phương với một tuyệt chiêu của lão “Trường Hồng Kình Thiên”.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân thấy ánh kiếm lóe lên như đạo cầu vồng. Lập tức triển khai bộ pháp tránh hiểm chiêu và cành mai thì vừa khéo điểm vào thân kiếm của Tạ Trường Khanh.Tạ Trường Khanh chưa kịp định thần lại bị cành mai điểm tới, cố giữ cho thanh kiếm không bật khỏi tay nhưng vì thế mà người không trụ vững phải lùi lại.Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó xảy ra rất nhanh.Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương đạo trưởng thấy kiếm trận tan vỡ, mỗi người vội vàng nhằm Thất Diệu Thần Quân đâm vào một kiếm.Kiếm Thần Lệ Ngạc một chiêu thất thủ vội thu kiếm về quát to một tiếng, phát liền ba kiếm đâm vào các trọng huyệt của đối phương.Thất Diệu Thần Quân vận công thêm vào cành mai điểm vào lưỡi kiếm của Khổ Am Thượng Nhân, là người đâm kiếm trước tiên khiến thanh kiếm lạng sang bên. Thừa thế nhún mình nhảy vọt ra ngoài.Cả bốn người đối phương liến thu kiếm về mặt đỏ bừng Khổ Am Thượng Nhân bước lên ngượng nghịu nói :- Thân pháp Thần quân quả nhiên siêu phàm. Trận tỉ kiếm này đương nhiên chúng ta bại trận!Thất Diệu Thần Quân vội đáp :- Nếu vậy trận thức thứ hai thế nào xin Thượng nhân cho biết...Khổ Am Thượng Nhân nói :- Trận này do lão nạp và Thần quân tỉ thí chưởng lực.Lão cúi xuống định lấy lên một đóa mai hoa do Thất Diệu Thần Quân vứt xuống vẽ vòng cho cuộc đấu vừa qua, chợt phát hiện những bông hoa đều cắm ngập xuống, chỉ xòe cánh lên. Kinh dị nghĩ thầm :- “A! Thất Diệu Thần Quân thật là võ lâm quái kiệt, chỉ rắc nhẹ nhánh cây mà hoa rắc đều tăm tắp, chỉ có những người công lực thượng thừa mới cùng một lúc vận công vào bấy nhiêu cánh hoa mảnh dẻ đó... Xem hắn niên kỷ chưa lớn lắm mà có công lực thâm hậu như thế. Nếu hôm nay chúng ta không chuẩn bị kế hoạch từ trước, tất Chưởng môn nhân của Ngũ đại tông phái đều phải táng thân ở Hoa Sơn này!”Tuy nghĩ thế, nhưng lão vẫn điềm nhiên nhặt lên một cánh hoa mai và nhìn Thất Diệu Thần Quân :- Công lực của Thần quân quả thật là lần đầu lão nạp được thấy, bây giờ xin được đề xuất phương pháp đấu chưởng lực...Lão kẹp cánh hoa trong tay tiếp :- Được thử chưởng lực với võ lâm đệ nhất cao thủ trong khung cảnh thần tiên này, lão nạp chợt sinh nhã hứng, muốn dùng bông hoa thử chưởng với Thần quân.Thất Diệu Thần Quân nhướng mày hỏi :- Thượng nhân nói kỹ hơn...Khổ Am Thượng Nhân đặt bông hoa vào lòng bàn tay phải rồi từ từ vươn bàn tay xòe rộng tới trước lật nghiêng lại nhưng bông hoa vẫn không rơi xuống, cười :- Thần quân cũng để một bông hoa trong chưởng tâm như thế này. Chúng ta đấu chưởng sao cho bông hoa trong chưởng tâm không rơi, cũng không bị nhầu nát. Nếu trận này lão nạp thua thì cả bốn chúng ta đều phủ đầu tuân theo Thần quân quyết định. Không biết Thần quân có tán thành cách đó?Thất Diệu Thần Quân cười to đáp :- Thượng nhân quả thật là người có nhã hứng! Nghĩ ra cách đấu chưởng tuyệt diệu như thế ai chẳng tán đồng? Hiển nhiên tại hạ có lý đâu lại phản đối?Nói xong cúi mình nhặt lên một bông hoa đặt vào lòng bàn tay duỗi ra trước đối diện với Khổ Am Thượng Nhân và nói thêm :- Trận này xin Lạc Kiếm Anh Tạ thế huynh làm nhân chứng. Nếu một canh giờ không phân thắng phụ thì tính tại hạ thua cuộc.Tạ Trường Khanh nghe nói bụng cả mừng, liền bước sang một bên, còn Xích Dương đạo trưởng và Kiếm thần Lệ Ngạc vẫn đứng sau lưng Khổ Am Thượng Nhân.Thất Diệu Thần Quân chẳng để tâm nhiều, bước lê hai bước, khuỷu tay hơi chùng, lòng bàn tay phải hướng ra phía trước.Khổ Am Thượng Nhân cũng bước tới một bước, động tác hoàn toàn như đối phương, hai bông hoa giữa hai chưởng tâm chạm vào nhau, nhưng vừa mới tiếp xúc đã dính chặt lại.Tuy cảm nhận ngay luồng chưởng lực âm nhu cực mạnh từ phía đối phương đẩy vào cơ thể, nhưng Thất Diệu Thần Quân nghĩ thầm :- “Khổ Am Thượng Nhân quả là tự chui vào huyệt! Chỉ không tới nửa canh giờ tất hắn sẽ thụ thương bởi chưởng lực “Ám Ảnh Phù Hương”... không ngờ hắn lại nghĩ ra cách này...”Nhưng vừa nghĩ tới đó, Thất Diệu Thần Quân bỗng cảm thấy luồng áp lực vào chưởng tâm mình đột ngột tăng lên uy mãnh lạ thường. Hiểu rằng vừa rồi mình đã quá khinh địch.Lúc này bàn tay đã hơi tê, suýt nữa lạc bại. Thất Diệu Thần Quân vội trấn định lại, dồn toàn thần ngưng chú vận hết công lực ngưng tụ vào chưởng tâm.Yếu tố này nảy sinh ngoài dự tính của Thất Diệu Thần Quân vì một lý do đơn giản.Chưởng lực Khổ Am Thượng Nhân kém hơn của đối phương, nhưng bốn vị Chưởng môn nhân đã có ngụy kế từ trước nên để cho Khổ Am Thượng Nhân đề xuất phương án đấu chưởng này.Trong bốn người tại đấu trường, Kiếm Thần Lệ Ngạc không những kiếm thuật cao tuyệt mà chưởng lực cũng thâm hậu nhất. Hơn nữa lão còn luyện được thuật “Tá lực đả lực” mà từ lâu thất truyền trên võ lâm.Lúc này Lệ Ngạc đứng giữa Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương đạo trưởng, tả chưởng ấn chặt vào Xích Dương đạo trưởng còn lòng bàn tay phải ấn vào hậu tâm của Khổ Am Thượng Nhân lấy công lực của mình và Xích Dương đạo trưởng dẫn vào cơ thể của Khổ Am Thượng Nhân khiến kình lực đẩy vào đối phương đột ngột tăng lên gấp ba lần!Như vậy Thất Diệu Thần Quân phải đấu nội lực với cả ba đại cao thủ, bởi vậy mặc dù công lực đã đạt cảnh giới thượng thừa nhưng lại phải đối phó một cách hết sức vất vả.Mãi đến lúc này Thất Diệu Thần Quân mới phát hiện ra mình bị lừa thì đã muộn, bởi vì nội gia cao thủ khi đã đấu nội lực buộc phải ngưng thần tận lực. Chỉ cần sơ xuất hoặc phân tâm một chút là nội phủ bị trọng thương ngay.Ước qua thời gian một tuần trà, cả bốn người đều dốc hết nội lực quyết đấu, bởi thế trên trán mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, không ai dám phân thần, toàn bộ công lực dồn vào chưởng tâm, còn các bộ phận khác của cơ thể như không còn là của mình nữa.Vào thời điểm như vậy, chỉ cần một người lực khí bình thường cũng có thể làm họ ngã và lập tức bị thụ thương bởi chưởng lực của đối phương.Nội lực làm tuyết tan ra dưới chân họ từ từ chảy qua làm ướt giày của Tạ Trường Khanh đứng bên cạnh.Tuy vậy Tạ Trường Khanh vẫn không cảm thấy điều đó. Hắn bị hút chặt vào cuộc đấu chưởng đáng sợ kia, trong đầu băn khoăn tự hỏi :- “Ta phải làm gì đây? Phải làm gì bây giờ?”Tạ Trường Khanh quan sát cuộc diện trận đấu và dần đi đến quyết định.Bấy giờ Thất Diệu Thần Quân đã qua cơn đột biến lấy lại thế cân bằng và dần dần thắng thế, chưởng tâm của Khổ Am Thượng Nhân đã hơi run.Nên biết Khổ Am Thượng Nhân đã ở vào tuổi cổ lai hy, tuy nội lực thâm hậu nhưng tuế nguyệt không cho phép giữ được dẻo dai nữa, trong cơ thể không tự sinh nội lực như lúc trẻ tuổi.Kiếm Thần Lệ Ngạc dùng thủ pháp “Tá lực đả lực” truyền nội lực của mình và Xích Dương đạo trưởng vào cơ thể Khổ Am Thượng Nhân nhưng vì đó là ngoại lực nên đương nhiên cơ thể không thích ứng ngay được, rất dễ xảy ra phản ứng.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh cũng nhận rõ điều này và thấy bại cục của ba vị Chưởng môn không còn xa nữa, liền nghĩ bụng :- “Đây là cuộc đấu sinh tử, là tính mạng của cả bốn người. Ta không thể chết! Cần phải hành động! Tuy nhiên như thế là không quang minh chính đại, nhưng ai cũng có chút từ tâm? Lúc này trong khu vực đấu trường không còn ai khác, hành động của ta đâu truyền ra giang hồ? Cơ hội này thật chỉ có một lần!”Thế rồi hắn từ từ bước tới chọn vị trí thuận lợi nhất, khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên độc ác và đầy sát cơ.Hắn nhìn lại chiếc trán rộng, khuôn mặt hơi gầy của Thất Diệu Thần Quân có vẻ gì thoát tục, và đôi mắt phát thần quang không rời đối thủ...Tạ Trường Khanh hơi do dự một chút rồi nghiến răng, song thủ cùng giương lên điểm liên tiếp vào hai tử huyệt Kiên Tĩnh và Thương Hải của Thất Diệu Thần Quân bằng tuyệt học “Thất Tuyệt thủ pháp” của phái Điểm Thương.Thất Diệu Thần Quân tập trung hết thần lực đấu chưởng, hoàn toàn không để ý đến diễn biến bên ngoài. Đột nhiên cảm thấy tê dại, tay nhũn ra, sau đó một luồng kình lực uy mãnh truyền nhập vào thân thể.Cảm giác cuối cùng mà Thất Diệu Thần Quân còn cảm thụ được là khuôn mặt tuấn tú nhưng độc ác của một thiếu niên thoáng qua trước mặt mình rồi hoàn toàn chìm vào cõi vô thức.Rừng mai vẫn tỏa hương ngào ngạt, mặt đất vẫn phủ đầy tuyết trắng...Ngũ Hoa Sơn trở lại sự yên tĩnh như chưa hề phát sinh chuyện gì.Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân, Kiếm Thần Lệ Ngạc và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh tuy thắng trận trở về nhưng lòng đầy u ám.Từ cốc khẩu chợt hiện ra một thiếu niên hóa tử với chiếc áo kết trăm mảnh vá, đang đi tới rất nhanh bên thân thể bất động của Thất Diệu Thần Quân nằm trên mặt tuyết, cúi xuống sờ mũi sau đó sờ ngực nạn nhân rồi đứng lên thở dài.Thiếu niên hóa tử đứng một lúc định ôm thi thể Thất Diệu Thần Quân lên nhưng chợt dừng lại lẩm bẩm :- Cứ để ông ta nằm lại ở đây thì hơn, tuyết sẽ phủ lên thành một nấm mồ.Ông ta sẽ được ngắm nhìn phong cảnh kỳ thú ở đây, làm bạn của rừng mai, như thế là trời đất đã không phụ ông ấy!Nói rồi từ từ ngẩng mặt lên, bỗng trông thấy chiếc vỏ kiếm của Kiếm Thần Lệ Ngạc vẫn còn nằm trên phiến đá cách chừng ba trượng, trong đầu chợt nảy ra một ý liền chạy lại nhặt chiếc vỏ kiếm lên rồi mới băng mình khỏi khu rừng. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 2 Thiếu niên lâm ngịch cảnh Tân gia thôn là một thôn nhỏ ở phía bắc Côn Minh giáp với triền núi Ngũ Hoa Sơn, dân trong thôn có mười người thì hết chín là mang họ Tân, bởi thế mới có tên là Tân gia thôn.Tuy chỉ là thôn nhỏ nhưng Tân gia thôn rất nổi danh suốt một vùng Vân Quí. Nguyên nhân là mười mấy năm gần đây ở Tân gia thôn có hai nhân vật rất khác thường, một nam một nữ.Họ là đôi phu thê, từ nhỏ vốn sinh trưởng ở Tân gia thôn, hơn nữa còn là anh em cô cậu.Nam tên là Tân Bằng Cửu, còn nữ là Tân Nghi, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm cùng tháng năm trở nên thắm thiết, cho đến khi trưởng thành thì hai người đã ngầm đính ước, thế nhưng thời bấy giờ lễ giáo rất nghiêm, mà họ lại là huynh muội cô cửu, thì tuyệt không được phép lấy nhau, không những bị phụ mẫu hai bên phản đối mà ngay cả các cư dân khác trong thôn cũng ra sức công kích, cho rằng việc đó là đại nghịch vô đạo.Thế nhưng tình yêu của hai người đã quá nồng đậm, không vì bất cứ áp lực nào bên ngoài mà chịu thay đổi.Thế rồi mùa xuân năm ấy cả hai người cùng thất tích. Không ai biết họ đi đâu.Hơn mười năm sau, khi mọi người ở Tân gia thôn đã quên bẵng chuyện ngày xưa thì Tân Bằng Cửu và Tân Nghi đột nhiên trở lại dắt theo một hài tử chừng bảy tám tuổi.Nam hài nhi đó là nhi tử của họ, tên là Tân Tiệp.Bấy giờ cha mẹ của hai phu thê đều đã theo nhau từ giã cõi thế còn những người khác coi chuyện trước đây là chuyện đã rồi. Thêm vào đó sau chuyện hồi hương, Tân Bằng Cửu tỏ ra rất hào phóng. Phàm là người quen biết hay không đều có sẵn quà biếu mang tới tận nhà.Người ở Tân gia thôn xưa nay vốn chắt bóp keo kiệt, đã thấy ai hào phóng như thế? Vì thế không còn ai đàm tiếu gì về chuyện ngày xưa nữa, ngược lại Tân Bằng Cửu rất được dân thôn trọng vọng.Quanh khu cực Côn Minh đa phần dân chúng theo nghề điêu khắc và chế đúc đồng khí, Tân gia thôn cũng không ngoại lệ.Tân Bằng Cửu và Tân Nghi trước đây là thợ khéo, sau khi hồi hương, những sản phẩm của họ lại càng xuất thần nhập hóa.Cần biết trong nghề điêu khắc, ngoài đôi tay khéo léo và trí tưởng tượng phong phú ra, cần phải có nội lực để nét khắc dứt khoát và chính xác mới làm ra những sản phẩm sống động như thật.Sau khi trở về, vào những lúc nhàn hạ, phu thê Tân Bằng Cửu thường tạo ra những pho tượng nhỏ để tiêu khiển, đôi khi đem tặng cho người khác.Dân thôn thấy những vật phẩm do họ làm ra, ai cũng hết sức thán phục tài nghệ của họ.Có lẽ xưa nay ở Tân gia thôn chưa từng có người nào điệu nghệ như thế.Trong thôn có vài người hám lợi lén đem những vật phẩm được tặng ra thành phố bán, không ngờ kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí chỉ một pho tượng nhỏ còn cao giá hơn những vật phẩm to lớn mà họ cất công làm cả tháng trời...Quả là chuyện bất khả tư nghị!Những người này thấy béo bở lại đến nài nỉ xin thêm tặng vật. Vì chẳng tốn bao nhiêu công sức làm ra những vật nhỏ nên phu thê Tân Bằng Cửu ít khi làm họ thất vọng, vì thế nên những vật phẩm do họ làm ra được bán trong thành phố ngày một nhiều.Chưa đầy một năm, quanh khu vực Côn Minh đều biết ở Tân gia thôn có một vị “Thần Điêu”.Khá nhiều thương nhân thấy món lợi không dễ gặp liền tìm đến Tân gia thôn cầu kiến phu thê Tân Bằng Cửu. Lúc đầu họ không thấy đó là điêu, nhưng sau khi nghe rằng mình được xưng là “Thần điêu”, cả hai vợ chồng đều biến sắc.Dù thế nào cũng không để người ta gọi mình bằng danh hiệu đó.Nhưng trong thiên hạ, việc xảy ra mấy khi chiều ý người ta? Ai không muốn nổi danh thì danh tiếng lại nổi như cồn, trái lại những ai muốn nổi danh thì càng ít người biết đến. Bởi thế danh hiệu “Thần điêu” chẳng những không mai một mà ngày càng được lan truyền.Kể từ ngày phu thê Tân bằng Cửu trở về thấm thoắt đã bốn năm dư. Trong thời gian đó, ngoài việc nổi danh trái với ý muốn của họ, cuộc sống gia đình đều bình yên vô sự.Tân Tiệp bây giờ đã mười hai tuổi, thông minh lanh lợi lạ thường, thân thể so với bọn trẻ cùng lứa cũng cường tráng hơn nhiều.Những nếp nhăn ưu tư của phu thê Tân Bằng Cửu dần dần tiêu mất.Một mùa xuân nữa lại đến với Tân gia thôn.Hôm ấy trong tiểu viện của mình, Tân Bằng Cửu tổ chức ba bàn tiệc mời các phụ lão và người quen biết trong thôn đến uống rượu thưởng mai.Tân Nghi vốn xưa nay thông thạo nghề nấu nướng, nên bốn năm vừa rồi đã trở thành một đầu bếp lão luyện, cất rượu cực ngon, được thực khách hết lời tán thưởng.Sau khi khách nhân về hết, phu thê Tân Bằng Cửu gọi nhi tử cùng ngồi vào bàn vừa ăn uống vừa chuyện vãn. Chẳng bao lâu trống điểm canh đầu. Tân Bằng Cửu chợt bưng chén rượu lên, thở dài nhìn thê tử nói :- Mấy năm nay nàng thật khổ... đến nay tính là năm năm rồi... chỉ cần hết ngày hôm nay nữa, chúng ta sẽ không còn lo nơm nớp ngày đêm...Tân Nghi cười đáp :- Nếu việc qua đi bình an, sau này chúng ta sẽ không bao giờ còn dấn thân vào chốn giang hồ nữa, ở đây làm một người lương dân an phận thủ thường...Thiếp đã chán ngấy việc cầm dao động kiếm!Tân Bằng Cửu cười nói :- Thật tình mấy năm nay ta rất lo lắng. Hai tên ma đầu đó quả là lợi hại khó mà đối phó. May mà...Tân Nghi lộ vẻ ưu tư :- Không biết sau hôm nay. Chúng có chịu bỏ qua không?Tân Bằng Cửu cười hô hố nói :- Không sao đâu! Hải Thiên song sát tuy tâm độc thủ lạt nhưng đã nói là làm, khí chúng ta ra kỳ hạn năm năm, sau thời hạn đó dù chúng ta có đối mặt, chúng cũng không đụng đến một sợi lông đâu!Tân Bằng Cửu vừa dứt tiếng, đột nhiên nghe truyền lại một tiếng cười lạnh lùng, tiếp đó là giọng nói rất nhỏ :- Tân lão lục thật là tri kỷ của chúng ta! Với lời tán dương đó của ngươi, tiêu lão đại ta sẽ để ngươi được chết thanh thản!Phu thê Tân Bằng Cửu mặt xám ngoét chẳng khác gì thấy quỷ vào nhà, đồng thời đứng bật dậy.Đêm lạnh như nước, xung quanh vẫn không thấy nhân ảnh nào...Tân Bằng Cửu cố ghìm cơn sợ nói to :- Đại ca, nhị ca đã tới đây sao không vào tệ cư?Trong đêm tối lại vang lên tiếng cười lạnh lùng :- Ngươi còn muốn ta phí sức động thủ nữa sao? Hạn trong thời gian tuần trà, nếu vợ chồng cha con ngươi cả ba không chịu tự quyết thì sẽ chết rất thảm!Tân Bằng Cửu mặt không còn chút huyết sắc nói :- Phu thê chúng tôi biết mình có lỗi với đại ca và nhị ca nên tự nguyện chịu tội chết. Nhưng mong đại ca nhị ca niệm tình tha mạng cho hài tử còn nhỏ dại.Tiếng người trong bóng tối lại vang lên :- Ta vừa nói ngươi là người tri kỷ, vậy sao còn nói ra câu đó? Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết tính khí của huynh đệ ta xưa nay giết người không lưu hậu hoạn?Tân Nghi nghe câu đó mặt xám ngoét, tức giận thét lên :- Lũ tàn phế các ngươi đừng hãm người ta vào chốn đường cùng! Chẳng lẽ chúng ta đây ngay cả chuyện không muốn mình làm kẻ cường đạo nữa cũng không được? Hãy biết rằng chúng ta là Điền Quế song điêu chẳng dễ bị người khi hiếp! Tân đại nương ta muốn xem các ngươi có bản lĩnh thần kinh quỷ khốc thế nào!Ngay lúc ấy trước viện hiện ra hai nhân ảnh.Một người tuy đầy đủ cả tứ chi, nhưng mặt phẳng lỳ như tấm phản, không tai không mũi, ngay cả lông mi cũng không có, chỉ hai mắt ẩn sâu trong hố mắt phát ra những ánh sáng xanh đến rợn người.Người kia lại càng kỳ quái hơn, đầu và thân đều rất lớn, trái lại hai chân tay vừa nhỏ, vừa ngắn chỉ bằng chân tay của đứa trẻ chỉ sáu bảy tuổi.Hai người đều vận y phục màu xám nên trong đêm tối chẳng khác nào ma quỷ hiện hình.Hai quái nhân này là huynh đệ song sinh tự hiệu Thiên Tàn Tiêu Hóa và Thiên Phế Tiêu Hao, giang hồ gọi chúng là Hải Thiên song sát, khét tiếng trong giới lục lâm đương đại.Lãnh tụ của giới lục lâm Trung Nguyên lúc đó là Quang Trung cửu hùng.Sau khi Tân Bằng Cửu và Tân Nghi bỏ nhà đi đã phải bôn ba nhiều chỗ, tình cờ được một kỳ nhân trên giang hồ đã rửa tay gác kiếm truyền thụ võ nghệ nên đều có nhất thân võ công rất cao cường.Vốn bị đời ruồng rẫy nên hai người sinh ra ác cảm, sau khi học được võ nghệ liền cùng nhau hành khứ giang hồ chuyên cướp bóc.Chẳng bao lâu, danh hiệu Điền Quế song điêu truyền đi khắp võ lâm, nhiều người biết tiếng đôi nam nữ cường đạo này không những võ công cao cường mà còn tâm độc thủ lạt, đã hại không biết bao nhiêu người.Về sau Hải Thiên song sát tổ chức ra Quang Trung cửu hùng, thấy Điền Quế song điêu hợp với tính khí của mình nên đã lôi kéo về nhập bọn.Trong Hắc đạo, Quang Trung cửu hùng được coi là Thái Sơn, bởi thế Điền Quế song điêu gia nhập ngay.Những năm đó Điền Quế song điêu cũng tàn ác, giết người đốt nhà chẳng kém gì những tên ma đầu lừng danh khác, nhưng sau đó Tân Nghi sanh được một hài tử kháu khỉnh, tâm tính cả hai thay đổi dần, hiểu ra những hành động tàn ác của mình trước đây là nghịch thiên đạo, bí mật bàn định nhau rửa tay gác kiếm.Nhưng tổ chức của Quang Trung cửu hùng hết sức nghiêm mật, chỉ trừ người chết, không ai có thể thoái xuất. Hơn nữa Hải Thiên song sát võ công cao hơn phu thê Tân Bằng Cửu nhiều, bởi thế hai người không dám vọng động, cố chờ thời cơ thích hợp.Mãi đến khi Tân Tiệp lên bảy tuổi, Hải Thiên song sát có việc phải ra quan ngoại, trong số Cửu hào ở lại chỉ còn lão thất Tử Mẫu Ly Hồn Thụ Trần Kỷ Chiêu và phu thê Tân Bằng Cửu. Hai người thấy thời cơ đến liền giết Trần Kỷ Chiêu rồi dắt con rời khỏi Tổng đàn.Hải Thiên song sát trở lại Trung Nguyên. Biết được tin này chúng rất tức giận truyền tin cho thiên hạ lục lâm rằng nếu trong vòng năm năm Điền Quế song điêu không chịu quay về đầu thú thì tháng cuối cùng của năm năm đó cả ba người sẽ bị giết.Phu thê Tân Bằng Cửu cho rằng thiên hạ rộng lớn, làm gì không kiếm được chỗ dung thân cho ba người. Sau khi tính kỹ, họ quyết trở lại quê hương. Giới lục lâm không mấy ai tiết lộ cố cư của mình, và cũng ít người hỏi vì chúng là những kẻ trôi nổi vô gia cư. Điền Quế song điêu quyết định trở lại Tân gia thôn vì chưa bao giờ lộ địa danh đó và cho rằng đây là nơi dung thân lý tưởng.Năm năm yên ổn trôi qua, tưởng rằng mọi việc đã yên ổn, ngờ đâu chính ngày cuối cùng của kỳ hạn năm năm, Hải Thiên song sát đột nhiên xuất hiện.Theo Tân Bằng Cửu, võ công của hai phu thê không sao địch nổi đối phương, hơn nữa những tội ác mà hai người gây ra trước đây thì chết cũng đáng tội, chỉ cầu xin cho Tân Tiệp mà thôi. Thế nhưng Tân Nghi lại không chịu nổi sự bức hiếp như vậy nên đã cất lời nhục mạ.Hải Thiên song sát là huynh đệ song sinh, mới ra đời đã mang tàn phế, một người chân tay cũn cỡn, người kia vừa điếc vừa câm. Tuy chúng tự xưng là Thiên Tàn, Thiên Phế nhưng rất hận người khác gọi chúng là tàn phế. Bởi vậy nghe Tân Nghi chửi rủa, Thiên Tàn Tiêu Hóa độc địa nói :- Không ngờ Tân cửu nương ngươi còn cứng đầu hơn cả Tân lão lục! Tốt lắm! Nếu hôm nay các ngươi không chết thảm thì từ đây trên giang hồ không còn danh hiệu Hải Thiên song sát nữa!Tân Nghi bình thản kêu lên :- Bằng Cửu! Hãy liều mạng với chúng một phen!Dứt lời lao ra sân vung chưởng xuất một chiêu “Cơ Ưng Phọc Thố” nhằm vào Thiên Tàn Tiêu Hóa, uy thế kinh nhân.Nhưng vì đang tức giận nên Tân Nghi xuất thủ đã phạm vào điều tối kỵ.Chiêu “Cơ Ưng Phọc Thố” này chỉ nên dùng với người có võ công dưới mình, nếu gặp đối thủ cao tay hơn thì sẽ gặp bất lợi.Tân Bằng Cửu thấy vợ xuất chiêu này biết trước rằng thất thế kêu lên mấy tiếng nhưng không kịp nữa...Thiên Tàn Tiêu Hóa thấy Tân Nghi lao tới liền rụt nhanh người lại. Lão ma đầu này vốn đã thấp, nay lại dùng thuật thúc cốt nên chỉ còn ba thước như ngồi bết xuống đất.Tân Nghi vừa rồi xuất tuyệt chiêu lao thẳng vào đối phương với mục đích lưỡng bại câu thương, nào ngờ Thiên Tàn Tiêu Hóa dùng thuật Thúc cốt đã đạt cảnh giới thượng thừa, chờ khi kình lực uy mãnh của Tân Nghi sạt qua đầu mới nhanh như chớp vung cả song thủ chộp lấy tay đối phương bẻ quặp xuống.Tân Nghi đau đớn thét lên, cả hai tay đều bị chấn gãy, thân thể bị quật mạnh xuống đất.Tân Bằng Cửu cũng rú lên kinh hoàng.Thiên Tàn Tiêu Hóa nhìn Tân Bằng Cửu nói :- Tân lão lục! Nếu cha con ngươi cứ ngồi yên ở đó xem huynh đệ ta xử trí vợ ngươi, chúng ta sẽ phá lệ một lần tha mạng cho hài tử ngươi, nếu không cả ba sẽ cùng chết thảm!Tân Bằng Cửu đưa mắt tuyệt vọng nhìn nhi tử, thấy thân hình của Tân Tiệp rất cương nghị không chút sợ hãi, thậm chí còn trấn định hơn cả mình, chỉ là trong mắt lấp lánh lệ quang. Tân Bằng Cửu ngạc nhiên nghĩ rằng một hài tử mới có mười hai tuổi mà nghị lực phi thường như vậy so với hầu hết những hài nhi khác mà mãi đến lúc này Tân Bằng Cửu mới nhận ra. Y tin rằng nếu khôn lớn thành người, nhi tử mình sẽ trở thành một kỳ nhân.- “Phải bằng mọi giá cứu sống nhi tử...”Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.Tân Bằng Cửu biết rằng Thiên Tàn Tiêu Hóa đã đề xuất đề nghị đó, tất nhiên chúng sẽ dùng thủ đoạn vô cùng tàn khốc đối với vợ mình, nhưng bây giờ đã tin chắc không còn khả năng phản kháng nên dù thế nào cũng phải chịu đựng để giữ mạng sống cho Tân Tiệp! Bởi thế nên ra hiệu cho nhi tử ngồi yên bên cạnh mình.Thiên Tàn Tiêu Hóa biết đối phương đã chấp nhận, cao hứng cất một tràng cười đắc ý.Đối với hạng quái nhân có những ý tưởng ngông cuồng, nhiều tên tàn bạo đến nỗi lấy nỗi thống khổ của người khác làm nguồn lạc thú cho mình. Hải Thiên song sát là hạng như thế.Thiên Tàn Tiêu Hóa liền quay lại hướng sang Thiên Phế Tiêu Hao từ trước vẫn đứng bất động đưa tay ra hiệu những gì mà người khác không sao hiểu được.Thiên Phế Tiêu Hao nhếch đôi môi khuyết hơn một nửa phát một nụ cười, nụ cười đó khiến Tân Bằng Cửu nổi gai ốc như con mồi đứng trước một dã thú trước khi bị xé xác.Cơn đau nhói vừa dịu bớt Tân Nghi đang cố giãy dụa định nhổm lên thì Thiên Tàn Tiêu Hóa nhanh như chớp xuất mấy chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn của Hải Thiên song sát làm Tân Nghi không còn cử động được nữa, nhưng thần trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo.Hắn lại hướng sang Thiên Phế Tiêu Hao gật đầu, tên câm điếc nhún vai rồi cúi xuống cầm y phục Tân Nghi xé toạc một đường lộ gần hết da thịt.Thân hình trần trụi của Tân Nghi lộ hết ra, huyệt đạo bị khống chế nên không cử động được, chỉ có da thịt run lên vì lạnh.Tân Bằng Cửu vô cùng thống khổ, cố hết sức ngăn lại ý định muốn xông ra liều mạng với hai tên ác ma chỉ vì một ý nghĩ duy nhất là bảo vệ tính mạng của nhi tử, tuy vậy huyết khí sôi lên, răng nghiến chặt đứt cả vành môi!Nỗi thống khổ của Tân Nghi lúc đó không thể dùng ngôn từ mà hình dung được. Toàn thân lộ hẳn ra dưới gió rét, hai tay bị gãy vẫn còn đau nhức nhối, nhưng tất cả nỗi đau xác thịt còn chưa sánh bằng với nỗi lòng dày vò nhức nhối và tuyệt vọng khi mình bị làm nhục ngay trước mặt chồng con.Tân Nghi lúc này không thể cắn lưỡi tự tử và cũng không thể nói, ngay cả muốn phong bế hô hấp để được chết thanh thản hơn cũng không làm được. Chợt có cảm giác những bộ phận trên thân thể mình đau buốt, biết rằng đang diễn ra việc bi thảm nhất.Với nỗi bất lực và tuyệt vọng, Tân Nghi thống khổ nghĩ rằng mình giờ đây chỉ có nỗi thù hận trào dâng, không những đối với Hải Thiên song sát mà hận cả chính mình, hận chồng...Thiếu phụ nghiến răng rủa thầm :“Sau khi chết, ta sẽ biến thành quỷ trả thù tất cả mọi người!”Đối với Tân Tiệp, một hài tử mới có mười hai tuổi mà phải chịu chứng kiến hành vi của bọn ác quỷ mất hết nhân tính này là nỗi bất hạnh khủng khiếp.Ký ức trong trắng của trẻ thơ sẽ vĩnh viễn hoen ố, trái tim sẵn sàng yêu thương trở thành thù hận đối với loài người!Nếu nó là kẻ yếu nhược, tất đã òa khóc từ lâu, sẽ điên dại gào lên, bất chấp tất cả. Nhưng nó cố trấn tĩnh, cố chịu đựng, biết rằng cha mình cũng đang cố chịu đựng như thế, thậm chí còn thống khổ hơn chỉ vì bảo toàn mạng sống cho mình.Bởi thế đôi mắt nó ráo hoảnh, chỉ phát ra những tia căm thù ngùn ngụt.Đối với một hài tử chỉ mới mười hai tuổi mà hành động được như vậy là một kỳ tích.Hải Thiên song sát không chú ý đến hành động của Tân Tiệp, chúng đang bị nguồn đam mê của loài dã thú cuốn hút, trở nên điên cuồng, dùng tay dùng chân thọc vào những nơi nhạy cảm nhất của thiếu phụ vô lực phản kháng trong tiếng cười sằng sặc như của bầy quỷ đói tranh mồi...Tân Bằng Cửu đột nhiên lao ra như con mãnh thú, song chưởng cùng vung lên xuất một chiêu “Tỉ Dực Song Phi” đánh vào trọng huyệt Huyền Châu và Kiên Tĩnh của Thiên Tàn Tiêu Hóa.“Tỉ Dực Song Phi” là tuyệt chiêu của dị nhân truyền thụ, nhờ đó mà Điền Quế song điêu thành danh trong giang hồ, cũng là chiêu sát thủ.Với tất cả nỗi bi thương và thù hận, Tân Bằng Cửu đem hết sức bình sinh xuất thủ nên uy lực tăng gấp bội so với lúc bình thường, hung mãnh vô luân!Thêm nữa, Thiên Tàn Tiêu Hóa đang trong cơn hí hửng chìm đắm trong cơn hưởng lạc thú súc vật, khi phát hiện ra thì chưởng lực đã cận kề.Nhưng hắn là kẻ xưng hùng của lục lâm Trung Nguyên nên bản lĩnh có chỗ siêu quần bạt chúng.Chưởng lực của Tân Bằng Cửu sắp chạm đến, cơ thể hắn đột nhiên chùn xuống tránh chiêu sát thủ, đồng thời nhún chân nhảy phắt sang bên thoát được cái chết trong chân tơ kẽ tóc!Tân Bằng Cửu nghiến răng, cố diệt bằng được đối phương, tuy biết rằng chiêu vừa rồi thất thủ thì không còn hy vọng lấy mạng đổi mạng được nữa, nhưng trước sau gì cũng chết nên thân ảnh chùn xuống, thân hình quay sang trái xuất chưởng liên hoàn “Thần Điêu chưởng pháp” không quản đến gian nguy của bản thân xuất chưởng như mưa sa bão táp, không cần biết nội lực, không cần tính chiêu số!Cách động thủ như vậy chỉ trừ khi người ta liều mạng hoặc đối với kẻ thù sinh tử, ngoài ra chẳng mấy khi dùng.Thiên Tàn Tiêu Hóa tuy võ công cao cường nhưng vẫn phải vất vả ứng phó với cách đánh liều mạng đó.Sau một lúc, do vận hết nội lực nên chiêu thức của Tân Bằng Cửu phát ra rời rạc hẳn.Thiên Phế Tiêu Hao vẫn lạnh lùng đứng một bên đưa mắt nhìn cuộc chiến.Hắn biết tuy hung mãnh nhưng Tân Bằng Cửu không đủ sức sát thương Thiên Tàn Tiêu Hóa.Tân Bằng Cửu xuất một hơi đến cả trăm chiêu “Thần Điêu chưởng pháp”, tới mấy chiêu cuối cùng “Thần Điêu Xuyên Vân”, chợt liếc sang thấy Thiên Phế Tiêu Hao sơ hở bộ vị liền biến chiêu nhằm tên câm điếc xuất một chiêu “Phá Phong Thả Khởi”!Hải Thiên song sát không ngờ tới biến cố đó. Thiên Tàn Tiêu Hóa chợt thấy đối phương bỏ mình mà tấn công Thiên Phế Tiêu Hao bỗng sững người vì ngạc nhiên.Thiên Phế Tiêu Hao về thuật thúc cốt không bằng lão huynh, nếu bất ngờ bị song chưởng đánh sang chỉ đành dùng nội lực và chân khí hộ thân để giữ vững cho khỏi ngã.Sự tình diễn biến thật nhanh không bút pháp nào miêu tả được.Thiên Phế Tiêu Hao còn chưa trụ vững thì trố mắt kinh hoàng khi thấy đối phương lao cả người tới, miệng hoác ra nhằm vào cổ mình!Nếu đối phương cắn vào cổ, cho dù võ công có cao tuyệt bao nhiêu cũng phải tuyệt khí lập tức, làm sao không kinh hoảng?Vốn là kẻ lão luyện giang hồ, từng lâm nhiều đại địch nên Thiên Phế Tiêu Hao phản ứng rất nhanh, đó là ứng biến theo bản năng mỗi khi gặp nguy cấp.Chỉ chớp mắt, Thiên Phế Tiêu Hao đã nhô vai lên, rụt đầu xuống, bởi thế chiếc cổ nhanh chóng được giấu dưới cằm và vai.Tân Bằng Cửu chỉ đớp trúng là bả vai khiến đối phương bị gãy xương quai xanh và mất hẳn một miếng thịt.Thiên Phế Tiêu Hao cố nén cơn đau buốt, xuất chỉ điểm vào tử huyệt Thương Hải ngay dưới sườn đối phương.Tân Bằng Cửu bị luồng chỉ phong rất mạnh điểm trúng tử huyệt không kịp kêu lên một tiếng, miệng rời khỏi vai đối phương, thân ảnh đổ xuống chết ngay.Thiên Phế Tiêu Hao sờ vào vết thương bị cắn nơi vai lóe máu đau buốt tận xương, đưa mắt lạnh lùng nhìn tử thi dưới đất, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, như thể mọi biến cố trên đời đều không thể khiến hắn thay đổi nét mặt. Thiên Tàn Tiêu Hóa tức giận nói :- Để hắn chết như vậy thì quá dễ dàng!Đột nhiên hắn chợt nghĩ ra trong viện, ngoài huynh đệ mình ra vẫn còn một người chưa chết liền vội vã quay vào nhà.Tân Tiệp vẫn ngồi trên bàn ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn trân trân vào tử thi cha mẹ trước thềm.Thiên Tàn Tiêu Hóa kinh ngạc nghĩ thầm :- “Tiểu hài này sao kỳ quái như vậy? Đừng nói chi là đứa bé, cho dù là tráng hán, gặp tình cảnh này không thể không kêu thét lên, hoặc chí ít cũng thất kinh đổi sắc... Nếu không phải là kẻ điên thì tất là một dị nhân... đã điên thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu hắn là dị nhân tất sau này sẽ là mối đại họa...”Nghĩ đoạn, hắn từ từ bước tới trước mặt Tân Tiệp vung chưởng lên.Với chưởng lực của Thiên Tàn Tiêu Hóa, đừng nói huyết thịt con người mà cho dù có luyện được xương đồng da sắt cũng phải nát thây!Nhưng trước khi phát chưởng, mắt hắn ngưng chú vào Tân Tiệp và nhận thấy đôi mắt nam hài đang mở to đầy căm hận nhìn mình. Trong đầu Thiên Tàn Tiêu Hóa bỗng nẩy ra một ý niệm. Hắn không hạ thủ nữa mà hạ tay xuống. Tính mạng của Tân Tiệp cũng thay đổi theo ý niệm này.Đêm như nước, bốn bề thúc tĩnh. Đột nhiên nghe như có tiếng gió rít lên...Chốc lát từ phía hậu viện vang lên tiếng chân nặng nề và gấp gáp chừng như không phải chỉ một người. Tiếng chân nặng nề trong đêm thanh tĩnh nghe thật khác thường. Thiên Tàn Tiêu Hóa thất kinh đưa tay ra hiệu cho Thiên Phế Tiêu Hao nhẹ nhàng ẩn vào một góc tối trong viện.Chỉ thấy từ hậu viện, một con trâu lớn đi ra, chắc rằng vừa sổng khỏi chuồng. Hải Thiên song sát thấy vậy nhìn nhau cười.Con trâu mộng có lẽ được nuôi dưỡng rất tốt nên to lớn vạm vỡ khác thường.Nó dừng lại trước sân đánh hơi, và sợ hãi khi phát hiện có mùi tử thi liền co chân chạy ra cửa.Thiên Tàn Tiêu Hóa không hiểu nghĩ gì chợt lao ra chận trước con trâu.Những quái nhân thường hành động trái với ý nghĩ của người thường, không ai hiểu hắn làm thế với mục đích gì, có lẽ nghĩ ra một trò tiêu khiển nào khác.Nhưng dù sao hành động bất thường đó cũng làm biến đổi vận mạng của hài tử Tân Tiệp.Con trâu chợt thấy người đứng chắn trước mặt liền cúi ngay đầu theo bản năng chực húc tới, nhưng Thiên Tàn Tiêu Hóa xuất thủ như chớp chộp cứng lấy đôi sừng rồi vận tiềm lực nội gia giữ chặt lấy khiến con trâu không thể húc lên nổi đành phải chúi mũi xuống thở phì phò vừa dẫm chân làm bùn đất bay lên tung tóe.Thiên Tàn Tiêu Hóa giữ một lúc rồi chờ cho con trâu hơi lặng đi, tay trái vẫn giữ chặt một bên sừng, tay kia ra hiệu rất nhanh cho Thiên Phế Tiêu Hao mấy ký hiệu mà chỉ huynh đệ chúng biết với nhau, hiển nhiên mang ý nghĩa nào đó.Cặp huynh đệ song sinh từ nhỏ sống với nhau, phải nói là tâm ý tương thông, ngoài những động tác làm hiệu của Thiên Tàn Tiêu Hóa ra, chắc rằng Thiên Phế Tiêu Hao không còn hiểu ý ai khác trong nhân gian nữa. Bởi thế từ nhỏ Thiên Tàn Tiêu Hóa đại biểu luôn cho Thiên Phế Tiêu Hao và hai người này như một cơ thể không thể tách rời được.Thiên Phế Tiêu Hao nhanh chóng mở cửa viện rồi lao nhanh vào nhà cắp Tân Tiệp vào nách.Hài tử không sợ hãi, cũng không phản kháng bởi vì nó hiểu rõ rằng làm thế là vô ích. Nó biết bây giờ vận mạng mình là ở trong tay hai quái vật này, nhưng không hiểu sao nó tin tưởng rằng sẽ có một ngày mình sẽ bắt đối phương trả giá cho những hành vi thú vật mà hôm nay chúng đã gây ra. Tân Tiệp cứ để cho Thiên Phế Tiêu Hao cắp đến gần con trâu đang phát cuồng.Con trâu lúc này đang vô cùng quẩn bách quì cả hai chân trước xuống đúng lúc Thiên Phế Tiêu Hao ném Tân Tiệp vào đầu nó!Biết rằng tính mạng mình chỉ còn khoảnh khắc, nhưng theo bản năng Tân Tiệp bám được vào bờm cổ.Vừa lúc đó, Thiên Tàn Tiêu Hóa lắc mạnh khiến một sừng trâu gãy lìa phún máu.Con trâu vô cùng đau đớn, điên lên cực điểm lấy hết sức bình sinh chồm dậy!Thiên Tàn Tiêu Hóa thừa thế lấy chiếc đầu nhọn của chiếc sừng vạch mạnh vào da trâu làm đứt một đường máu chảy túa ra.Khi một sừng bị gãy, con trâu chồm lên húc mạnh khiến chiếc sừng còn lại thoát khỏi lực giữ của Thiên Tàn Tiêu Hóa, đồng thời Tân Tiệp cũng nảy ngược lên rơi đúng vào lưng trâu. Nó chỉ kịp nép mình xuống bám chặt vào lưng trâu thì con trâu đã lồng lên chạy băng ra cửa như một mũi tên.Cha mẹ Tân Tiệp tuy thân hoài võ học nhưng sau khi sinh hạ nhi tử đã chán ghét cảnh giang hồ, nên không muốn truyền thụ võ công cho Tân Tiệp, vì thế ngoài cơ thể cường tráng do được nuôi dưỡng tốt, nó hoàn toàn không có chút võ công nào.Con trâu bị đau phát cuồng chạy suốt đêm.Tân Tiệp nằm rạp trên lưng trâu, cố sức bám chặt cho khỏi ngã, nghe gió thổi qua tai ù ù, tưởng chừng như con trâu sẵn sàng vứt nó khỏi lưng.Thật là sự hãi hùng không sao tả nổi đối với một hài tử mới mười hai tuổi.Có lẽ phải đưa hết nghị lực, Tân Tiệp mới khỏi buông tay bỏ mặc cho con trâu quật mình xuống rồi quay lại dày xéo cho đến khi chỉ còn đống thịt. Bởi thế nó rất coi trọng tính mạng mình. Nó đã lập trọng thệ trong lòng rằng cảnh tượng thê thảm mà nó vừa chứng kiến, chính nó sẽ bắt đối phương trả giá gấp nhiều lần.Phải cố bảo vệ tính mạng trước khi thực hiện được mục đích.Quyết định đó hãy còn lờ mờ trong đầu đứa bé mười hai tuổi nhưng trái lại những ký ức bi thảm vừa qua khắc vào tâm trí nó hết sức rõ rệt.Tuy giờ đây nó không đủ khả năng khắc phục hoàn cảnh nguy hiểm này nhưng quyết không chịu buông tay trước số phận nghiệt ngã. Do vậy nó đưa hết sức lực bám chặt lấy lưng trâu cho đến sức lực cuối cùng.Một hài tử không có võ công bám trên lưng một con trâu đang điên cuồng vì đau đớn và giận dữ với hy vọng sao mà nhỏ nhoi và thảm hại!Con trâu đã chạy không biết bao nhiêu thời gian và đường đất. Dần dần Tân Tiệp thấy những ngón tay mình đau buốt rồi tê đi, thần trí cũng dần dần mê loạn, chỉ có cảm giác hình như con trâu đang lao lên mỏm núi cao, tuy vậy nó không thấy rõ vật gì.Trời sáng dần.Tân Tiệp cố tỉnh trí lại. Nó hy vọng gặp người qua đường chận con trâu lại, nhưng chợt gạt bỏ ý định đó đi, vì cho dù gặp người đi đường cũng không sao chặn được con trâu vẫn còn trong tình trạng điên cuồng như thế. Nó lại hy vọng con trâu sẽ kiệt lực, nhưng chợt hiểu rằng nó sẽ kiệt lực sớm hơn.Quả thật sức lực của nó chẳng còn duy trì được bao lâu, chỉ cần buông tay rơi xuống là mất mạng.Cảm giác ban đầu của nó là đúng, con trâu đang chạy thẳng lên núi Ngũ Hoa Sơn.Vì trên lưng con trâu rất xóc mà nó bám chặt vào lưng cúi gập người nên không nhìn thấy gì cứ tưởng đang phi trên một trái núi cao nhưng kỳ thật Ngũ Hoa Sơn không hiểm trở mà khá bằng phẳng.Con trâu điên cuồng vẫn không hề giảm tốc độ.Đang chạy, con trâu chợt đổi hướng ngoặt sang bên, làm cho Tân Tiệp bị bất ngờ buông lỏng tay và bị bắn nhào về phía trước!Nó có cảm giác mình bị rơi vào một đám tuyết rồi mất hẳn tri giác. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 3 Mối duyên kỳ ngộ Thất Diệu Thần Quân đang đấu chưởng với ba vị Chưởng môn nhân các phái Nga Mi, Không Động, Võ Đương thì bất thần bị Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh dùng tuyệt học “Thất Tuyệt thủ pháp” độc môn của phái Điểm Thương điểm vào hai tử huyệt Kiên Tỉnh và Thương Hải, nội phủ còn bi nội lực của Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân và Kiếm Thần Lệ Ngạc làm trọng thương, nếu đổi vào trường hợp của bất kỳ ai khác thì một trong hai tai họa đó cũng đủ táng mạng.Nhưng Thất Diệu Thần Quân vốn có tài trí và công lực thượng thừa, không một người nào trên võ lâm có thể sánh được về nội lực và bản lĩnh. Trong khi mất tri giác, do sự tu luyện siêu quần nhiều năm tạo thành sự vận chuyển tiên thiên khí trong cơ thể mà duy trì được hoạt động con tim và tự sinh cảm ứng hô hấp, cùng với tác động của mặt tuyết lạnh nên sau một thời gian không lâu ông ta liền tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên là khí huyết không thể chuyển vận được, Thất Diệu Thần Quân biết rằng với thủ pháp điểm huyệt của Điểm Thương cần phải có nội công thượng thặng hoặc thủ pháp độc môn mới giải được. Nhưng lúc này, cả hai khả năng đó đều vô vọng. Ông cảm thấy tứ chi nhũn đi vô lực, ngay cả việc cử động ngón tay cũng không làm được. Thêm vào đó hiện tượng đông huyết trong tâm phế cũng dần dần lan ra. Bây giờ chỉ có thể giãy giụa trong thống khổ để đón nhận cái chết, hoặc đợi kỳ tích xuất hiện.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vẫn nằm bất động trên mặt đất để mặc cơn lạnh ngấm vào cơ thể...Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên Thất Diệu Thần Quân nghe có tiếng vó ngựa rất gấp truyền lại. Với lòng tràn trề hy vọng, ông cố ngước đầu lên mong sao có người giúp đỡ mình.Tiếng vó ngựa như cuồng phong lao đến rất nhanh, bất ngờ Thất Diệu Thần Quân mới nhận ra một con trâu đang phát cuồng đang chạy thẳng tới mình, chua chát nghĩ thầm :- “Với một con trâu điên, ngoài việc mang đến tai họa, có thể giúp gì được?”Con trâu lao thẳng vào người, Thất Diệu Thần Quân không thể trốn tránh, đành nhắm mắt lại để mặc nó xéo lên.Đó chính là lúc con trâu giẫm phải người Thất Diệu Thần Quân, hoảng sợ nhảy tránh sang bên làm Tân Tiệp đổ nhào xuống.Lại nói con trâu giẫm vào người Thất Diệu Thần Quân, trong lúc ông nhắm mắt lại thì chợt cảm thấy hai huyệt Nhũ Tuyên và Huyền Cơ bị xung động mạnh, biết rằng do vó trâu giẫm qua nhưng điều kỳ diệu là ông chợt cảm thấy toàn thân thông sướng, chân khí trong cơ thể tuy vẫn còn rất yếu nhưng đã có thể tự do chuyển vận. Hy vọng sống dâng lên tràn trề, Thất Diệu Thần Quân vô cùng hứng khởi, nghĩ rằng mình có thể vận khí tất tứ chi cũng sẽ vận động được, thương thế lo gì không trị khỏi?Một lúc Thất Diệu Thần Quân thử cử động tay chân. Quả nhiên tay chân đã có lực, tuy rằng lực đó chỉ có thể nhúc nhắc lên được mà thôi, nhưng so với trước đây cả ngón tay còn không nhúc nhích nổi thì bước đầu như thế là đáng mừng rồi.Ông cố vận hành chân khí một lúc nữa rồi cố chống tay ngồi dậy. Bỗng nhiên Thất Diệu Thần Quân thấy đầu óc choáng váng và do gắng sức nên mệt rã rời, cố đề tụ chân khí chống lại nhưng lúc này mới phát hiện ra chân khí không thể đề tụ. Như vậy là công lực đã tiêu tán!Trong khi bị nội lực ngoại xâm, bản thân bị nội thương nếu có thể dùng chân khí còn lại của bản thân mà duy trì công lực, cho dù không thể hồi phục nhanh nhưng không đến nỗi vô vọng. Tiếc rằng lúc đó ông bị ngất đi để tiêu tán kiệt quệ công lực. Và thủ thuật “Thất Diệu thủ pháp” của phái Điểm Thương là làm người ta bị táng tận công lực mà chết mòn, Thất Diệu Thần Quân tuy công lực cái thế, nhưng bây giờ đã thành một kẻ phế nhân!Một người có võ công mà thành phế nhân là điều bi đát nhất. Bỗng nhiên Mai Sơn Dân chợt lóe lên một ý nghĩ tìm sự siêu thoát, đó là cái chết!Đột nhiên một tình huống làm đứt đoạn ý định siêu thoát vừa nảy ra. Ông chợt nghe có tiếng rên rỉ. Theo phản ứng tự nhiên, Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân ngồi thẳng lên nhìn về nơi vừa phát ra tiếng rên, chợt phát hiện thấy cách mình chừng ba bốn trượng có một người nằm và khẽ cựa quậy.Lúc này trời đã đã sáng rõ, Mai Sơn Dân chú mục nhìn và nhận ra đó là một hài tử, nhạc nhiên tự nhủ :- “Hài tử đó là ai! Tại sao lại bị thương nằm nơi hoang dã này?”Ông gượng đứng lên, khó nhọc đi về phía hài tử.* * * * *Tân Tiệp rơi xuống tuyết nhưng không hề hấn gì, do bị rơi xuống mạnh và kiệt lực mà ngất đi, nhưng nằm trên tuyết lạnh chỉ một lúc là đã tỉnh lại. Nó vừa mở mắt, chợt thấy một nhân ảnh đứng trước mặt. Tân Tiệp cố trấn định lại thần trí chớp chớp mắt nhìn kỹ lại lần nữa, bấy giờ mới thấy rõ một người cao gầy, dáng điệu nho sĩ, gương mặt tiều tụy đang cúi nhìn mình.Sắc mặt người đó xanh mét như đang bị bệnh, thậm chí như từ nấm mộ mới chui lên. Tân Tiệp sợ hãi đưa mắt nhìn quanh, thấy khắp nơi chỉ núi rừng và tuyết trắng, sợ hãi chống tay định đứng bật dậy nhưng không đủ sức.Người kia cất tiếng :- Hài tử, đừng sợ...Chỉ mấy tiếng làm cho Tân Tiệp yên tâm, nhìn kỹ lại đối phương.Ông ta tuổi độ tứ tuần, mình bận bào y văn sĩ phong phanh trong gió tuyết, miệng mỉm cười hiền hậu.Thấy nụ cười đó, Tân Tiệp quên đi cơn sợ lúc đầu, lại cố nhỏm lên.Trung niên văn sĩ nhẹ nhàng nói, giọng rất yếu :- Đừng động, hãy nằm yên chút nữa!Tuy nói bằng giọng run run vô lực, nhưng dường như từ cơ thể yếu nhược đó có uy lực rất khó tả. Ông ta giơ tay định ngăn Tân Tiệp nhưng bỗng lảo đảo ngã quỳ xuống.Bấy giờ thì Tân Tiệp gượng đứng lên đỡ lấy văn sĩ yếu nhược đang mang bệnh kia. Người đó chính là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.Cả hai người đều thấy mình có hy vọng sống, tình cảnh hiện tại không còn quá bi đát nữa, vì bên cạnh đã có người có thể giúp đỡ, đồng thời nảy sinh hảo cảm với đối phương. Thất Diệu Thần Quân cất tiếng hỏi :- Hài tử, vì sao nằm ở đây? Nhà cháu ở đâu?Tân Tiệp thở dài đáp :- Cháu ở Tân gia thôn, bị hai tên ác quỷ ném lên một con trâu điên...Chưa hết câu bỗng ôm mặt khóc lên.Thất Diệu Thần Quân chợt nhớ là con trâu điên cuồng mới rồi đã vô tình giải huyệt đạo cho mình, “à” một tiếng nghĩ thầm rằng trên đời sao có những chuyện ngẫu nhiên kỳ diệu đến thế? Ông dịu dàng xoa đầu Tân Tiệp nói :- Hài tử, đừng khóc! Có điều gì buồn khổ cứ nói với ta...Tân Tiệp hơi nghi ngại nghĩ thầm :- “Nỗi bi thảm của gia đình có nên nói với một người lạ, lại yếu nhược thế này không? Việc đó có giúp được gì cho mình?”Thế nhưng con người chung quy đều có nhu cầu giãi bày tâm sự, nhất là trong hoạn nạn gặp người đồng cảnh, và có lẽ với Tân Tiệp bây giờ, trước mặt nó là người thân duy nhất. Thế rồi Tân Tiệp vừa khóc vừa kể lại thảm cảnh của gia đình mình.Thất Diệu Thần Quân nghe xong nghĩ bụng :- “Lẽ nào có chuyện trùng hợp kỳ diệu thế được? Hay có kẻ dùng kế khổ nhục để mong chiếm được võ công của ta? Ta bây giờ võ công tuy đã mất, nhưng còn võ học tinh diệu...”Chợt hỏi :- Cháu có biết ta là ai không?Tân Tiệp lắc đầu. Bấy giờ mới đưa mắt nhìn quanh và chợt lóa mắt vì thấy rừng mai khoe sắc vàng như giữa cõi thần tiên.Nhìn vẻ sững sờ của Tân Tiệp, Thất Diệu Thần Quân tin rằng lời nói vừa rồi của hài tử là đúng sự thực, ôn tồn nói :- Hài tử, theo lời cháu vừa kể thì bây giờ cháu thành người tứ cố vô thân.Có muốn theo ta không?Tân Tiệp nhìn trung niên văn sĩ yếu nhược, chợt thoáng có ý nghĩ hào hiệp rằng mình có thể giúp được người này, liền khẳng khái gật đầu :- Dạ! Cháu nhất định đi theo lão trượng. Cháu sẽ chiếu cố đến lão trượng!Đừng tưởng bây giờ cháu mất hết khí lực thế này, chỉ cần nghỉ một chút là việc gì cũng làm được!Thất Diệu Thần Quân rất cảm động trước khí khái của hài tử gật đầu :- Tốt lắm! Ta chính đang cần cháu giúp đỡ!Nói xong nhắm mắt tĩnh tọa, nhưng vừa đói vừa lạnh, vừa kiệt lực, vừa đau đớn và nhiều cảm giác khác chưa từng trải qua khiến ông phải mở mắt ra hỏi :- Cháu có thể dìu ta xuống khỏi núi này không?Tân Tiệp duỗi tay chân cho đỡ đau nhức rồi đi thử vài bước, tuy thấy vẫn còn đau và mỏi nhưng cố làm như không việc gì, dìu Mai Sơn Dân chập chạp xuống núi.Ngũ Hoa Sơn cách Côn Minh không xa, là một thắng cảnh nên thường có nhiều du khách. Hai người vượt qua một hẻm núi đã bắt đầu gặp du khách.Thấy hai người một lớn một bé, thần sắc đều tiều tụy dìu nhau từ trong núi ra sớm như vậy, ai cũng tò mò xúm đến hỏi.Mai Sơn Dân chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện rồi bảo Tân Tiệp dìu xuống núi, hỏi thuê một chiếc kiệu vừa đưa du khách lên núi cùng lên kiệu về Côn Minh.Giây phút này Tân Tiệp chưa hề ý thức được rằng cuộc gặp gỡ vị kỳ nhân đệ nhất võ lâm này đã thay đổi hẳn số phận của mình. Nó sẽ trở thành vị sát tinh khét tiếng trong giang hồ mà danh tiếng và võ học làm cho cả võ lâm phải kinh hoàng.* * * * *Thành Côn Minh được mệnh danh là nơi có bốn mùa xuân, khí hậu vào đầu xuân ấm áp hơn nhiều trong núi, quanh năm hầu như không thấy tuyết rơi.Tân Tiệp rất ngạc nhiên khi thấy Mai Sơn Dân sinh hoạt rất hào phóng, đi bằng kiệu sang trọng nhất, chọn khách điếm tiện nghi nhất và gọi những món ăn ngon đắt tiền nhất. Ông còn mua cho nó rất nhiều quần áo cỡ từ nhỏ tới lớn, từ mười hai tuổi trở lên. Không những thế, ông còn mua cả những vật dụng khác mà sau này Tân Tiệp có thể dùng đến.Ngày hôm sau, Mai Sơn Dân thuê một chiếc xe ngựa lớn rời khỏi Côn Minh từ từ lăn bánh trên con đường cái.Tân Tiệp không biết xe đi qua những địa danh nào, chỉ thấy đi rất chậm, hết ngày này qua ngày khác.Nằm trong xe thoải mái và ấm áp nên chỉ sau vài ngày Tân Tiệp đã thấy cơ thể phục hồi lại như trước, nhưng ngạc nhiên khi thấy Mai Sơn Dân tuy đã nghỉ ngơi suốt mấy hôm và vẫn còn rất yếu.Cuộc hành trình kéo dài một tháng cho đến giữa mùa xuân.Tân Tiệp thấy cây cối hai bên đường đã phủ lá xanh um, nhưng hoàn toàn không biết mình đang tới nơi đâu.Dọc đường Mai Sơn Dân đã đổi xe ngựa mấy lần, hôm ấy đến một làng nhỏ không to lớn hơn Tân gia thôn bao nhiêu. Mai Sơn Dân cho xe dừng lại, rồi cùng Tân Tiệp đi bộ vào làng. Tân Tiệp thấy rằng dân lành rất niềm nở và mến khách.Tuy vậy Mai Sơn Dân không dừng lại mà vượt qua làng, đi chừng nửa dặm thì tới một khu rừng. Thấp thoáng trong rừng có một trang viện nhỏ.Mai Sơn Dân dáng vẻ mệt mỏi nhưng thần tình tỏ ra vui vẻ, chỉ tay vào trang viện cười nói :- Cháu xem, đó là nhà ta!Tân Tiệp rất ngạc nhiên.“Làm sao mà nhà của Mai thúc thúc ở mãi tận đây, thế mà đổ bệnh nằm ở tận Ngũ Hoa Sơn, từ đó đến đây đi bộ mất hơn một tháng?”Tuy băn khoăn trong lòng, nhưng cậu ta không dám hỏi.Mai Sơn Dân đưa Tân Tiệp vào sâu trong rừng đến thẳng cửa trang viện gõ cửa mấy tiếng, không lâu cánh cửa mở ra. Người vừa mở cửa là một trung niên hán tử khô gầy, thấy Mai Sơn Dân liền cung kính chào :- Tiên sinh đã về!Nhưng trên mặt không biểu hiện gì.Mai Sơn Dân mỉm cười gật đầu rồi kéo Tân Tiệp đi vào thẳng đại sảnh.Tân Tiệp vừa đi vừa quan sát, choáng ngợp trước vẻ tráng lệ của trang viện.Tuy nhỏ nhưng cách kiến trúc và bài trí rất lộng lẫy. Nhưng có một điều đáng kinh ngạc là sảnh đường và nhiều dãy phòng thênh thang, tịnh không thấy bóng người nào, cũng không nghe âm thanh gì cả.Ba người ngồi vào bộ bàn bát tiên giữa sảnh đường rộng lớn.Trung niên hán tử liếc mắt nhìn Tân Tiệp không chút thiện cảm.Mai Sơn Dân vỗ nhẹ vào đầu Tân Tiệp giới thiệu với người kia :- Đây là đồ đệ ta mới thu nhận. Lão đệ xem có vừa ý không?Không chờ trung niên hán tử trả lời, lại hỏi tiếp :- Bọn nó thế nào rồi?Trung niên hán tử hơi bối rối, một lúc mới trả lời :- Tôi đã đuổi chúng đi cả rồi!Mai Sơn Dân mặt biến sắc, vội hỏi :- Đuổi đi ư? Sao lại thế?Trung niên hán tử cúi đầu, thấp giọng trả lời :- Trên giang hồ truyền ngôn rằng tiên sinh đã bị Kiếm Thần Lệ Ngạc hạ độc thủ ở Ngũ Hoa Sơn thuộc Vân Nam. Ngoài ra phân đà Cái bang ở Giang Nam báo tin đã có người tận mắt trông thấy thi thể tiên sinh. Tôi sợ giữ chúng lại chỉ thêm rắc rối nên đã đuổi đi...Mai Sơn Dân thở dài một tiếng, ngắt lời :- Thế cũng được. Đúng là lần này ta chết lại phục sinh. Có lẽ ngươi làm như thế là tốt. Chỉ là ta đã thu nhận chúng, sợ rằng chúng sẽ bị thiệt thòi... còn Mậu Cửu Nương thì sao?Trung niên hán tử thần tình vẫn lạnh lùng, đáp :- Tiên sinh yên tâm. Tôi không để chúng bị thiệt thòi đâu. Còn Mậu Cửu Nương... mới được tin tiên sinh gặp chuyện bất trắc, ngay trong đêm bỏ đi ngay.Tôi không biết đi đâu nữa.Mai Sơn Dân gật đầu, trầm giọng :- Thôi được, không sao...Tân Tiệp nghe hai người đàm luận hoàn toàn không hiểu họ nói về điều gì ngẩn người nhìn Mai Sơn Dân. Vị Thất Diệu Thần Quân thấy vậy kéo nó đứng dậy chỉ trung niên hán tử nói :- Đây là vị huynh đệ của ta. Sau này cháu hãy gọi vị đó là Hầu nhị thúc.Chỉ cần ngươi thích thì sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây!Tân Tiệp nhìn đối phương, cúi người lễ phép nói :- Hầu nhị thúc!Nhưng trung niên hán tử chỉ nhìn nó bằng ánh mắt lành lạnh, không nói gì.Tân Tiệp có cảm giác rằng vị Hầu nhị thúc này khó tính, không dễ thân như Mai thúc thúc. Mai Sơn Dân lại nhìn trung niên hán tử nói :- Ngươi vẫn cứ ở lại trên này, bảo lão Du lo chuyện ăn uống như trước.Không có việc gì thật cần thiết thì đừng ra ngoài. Có lẽ mấy năm ta không lên tới trên này đâu!Trung niên hán tử gật đầu “Dạ” một tiếng, bỗng mở to mắt nhìn Mai Sơn Dân hỏi :- Tôi thấy tiên sinh lần này trở về rất khác, chẳng lẽ...Mai Sơn Dân thở dài, lắc đầu đáp :- Việc đó để sau này sẽ kể lại cặn kẽ cho ngươi, bây giờ hãy làm những việc trước mắt đã!Dứt lời đứng lên cầm tay Tân Tiệp ra khỏi sảnh đường đi qua mấy hành lang thơm mát, sau đó rẽ vào một thư phòng rất trang nhã.Ông ta sờ tay lên tường ấn vào một chỗ. Chợt thấy hình hoa văn trên giá sách mở ra để lộ cả mảng tường lớn, bên dưới là một động khẩu có thạch cấp dẫn sâu xuống đất.Tân Tiệp đang đứng ngẩn ra vì kinh ngạc thì bị Mai Sơn Dân kéo tay vào thạch thất, lại ấn vào một chỗ trên vách làm động khẩu đóng lại như cũ, nhưng không vì thế mà thạch động tối đi. Tân Tiệp được dẫn sâu vào lòng đất, lấy làm kinh dị. Nhưng vốn là người can đảm, hơn nữa còn tin chắc rằng Mai thúc thúc đưa nó vào đây tuyệt không có ác ý gì, bởi thế vẫn bình tĩnh bước theo Mai Sơn Dân.Tân Tiệp hết sức bất ngờ khi thấy thạch đạo mở ra thành một tiểu viện với những thạch thất sáng sủa và trang trí rất hoa lệ, thậm chí còn lộng lẫy hơn nhiều biệt thự của những bậc phú gia.Mai Sơn Dân đưa Tân Tiệp đi một vòng quanh tiểu viện. Hai bên tiểu viện có tới bảy gian thạch thất, phòng nào cũng lộng lẫy với những vật dụng đắt tiền nhìn hoa cả mắt.Tân Tiệp vừa thích thú vừa ngỡ ngàng trước vẻ diễm lệ của một nơi nằm sâu dưới mặt đất thì bị Mai Sơn Dân kéo vào một gian phòng khác hoàn toàn khác với bảy phòng kia mà nó đã thấy.Mới bước vào thạch thất đã cảm thấy hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, đồ dùng trong phòng từ giường phản đến bàn ghế đều làm bằng đá, các bức tường cũng xây bằng đá khối. Trên tường đá có treo một thanh kiếm, cạnh đó còn một chiếc túi gấm nhỏ không biết đựng vật gì. Trên bàn có mấy chồng sách xếp đặt ngăn nắp, nhưng có lẽ lâu ngày không ai đọc. Ngoài ba vật vừa kể trên, trong thạch thất không còn gì khác.Mai Sơn Dân cười nói :- Từ hôm nay cháu sẽ ở trong phòng này.Tân Tiệp bỗng thấy lòng phát ớn, nghĩ thầm :- “Quanh đây có nhiều phòng đẹp như thế mà Mai thúc thúc không để mình ở lại đưa mình vào thạch thất lạnh lẽo xấu xí này...”Tuy trong lòng hơi bực, nhưng không biểu lộ ra, Tân Tiệp chỉ lẳng lặng gật đầu.Mai Sơn Dân chừng như đoán ra ý nghĩ của đối phương, cười nói :- Ta biết cháu đang trách ta bắt mình ở trong căn phòng thiếu tiện nghi này.Nhưng nói thật để cháu hiểu rằng nếu người nào khác muốn ở một trong bảy phòng kia thì ta sẵn lòng, nhưng muốn vào đây ở thì khó như đi lên trời vậy!Tân Tiệp nhìn thanh kiếm và túi gấm treo trên tường, nhớ lại ánh mắt khó hiểu của Hầu nhị thúc trước khi Mai thúc thúc dẫn mình đi và những lời khó hiểu của họ, chợt động tâm linh, quả quyết nói :- Cháu thích phòng này!Mai Sơn Dân chợt thu liền nụ cười, lướt mắt nhìn khắp phòng một lượt cất giọng nói :- Từ hôm nay ta phải tuyệt duyên với gian phòng này mất, Thất Nghệ của ta còn không thì còn phải xem quá trình khổ luyện nữa...Tân Tiệp kinh dị hỏi :- Thất Nghệ?Mai Sơn Dân gật đầu :- Đúng thế! Thất Nghệ... Nếu cháu có thể tham ngộ hết thất nghệ của ta thì sau này lo gì không báo được đại cừu!Ông ngước mắt nhìn lên trần, thở dài nói thêm :- Không những cháu sẽ báo được gia cừu mà còn giúp ta phục cừu rửa hận...Tân Tiệp nhìn Mai thúc thúc, trong đầu đầy ắp những ý nghĩ mới lạ nhưng nó không biết nói thế nào. Tuy mấy ngày gần đây Tân Tiệp đoán rằng Mai thúc thúc không phải là một người bình thường nhưng mãi tới lúc đó, nó còn chưa biết vị văn sĩ yếu nhược đang đứng trước mặt mình là đệ nhất kỳ nhân của võ lâm đương đại Thất Diệu Thần Quân danh chấn giang hồ...* * * * *Thạch thất đào sâu dưới đất lại được xây toàn bằng đá nên rất lạnh. Đặc biệt vào buổi tối ngủ phải đặt lưng lên tấm phản bằng đá. Tân Tiệp thấy lạnh thấu xương, không sao chịu nổi.Thời gian thấm thoát qua mau, Tân Tiệp không biết đã qua bao nhiêu ngày tháng ở trong thạch thất. Dần dần nó đã thích ứng với giá rét. Hàng ngày chỉ trừ tới bữa có người mang cơm nước tới, Tân Tiệp không được tiếp xúc với ai, cả Mai thúc thúc cũng không thấy mặt. Vì không có việc gì làm, Tân Tiệp bắt đầu đọc chồng sách để trên bàn đá và nó bắt đầu thấy hứng thú với việc này. Mặc dù trong sách có nhiều chỗ không hiểu nhưng vẫn rất cuốn hút.Chẳng bao lâu, Tân Tiệp đã đọc hết chồng sách, người mang cơm đưa thêm những cuốn sách mới. Đôi lúc Mai thúc thúc tới giảng giải những gì mà nó còn chưa hiểu.Năm tháng trôi qua, Tân Tiệp đã đọc khá nhiều sách, bởi thế kiến thức của nó tăng lên rất rõ. Tân Tiệp vốn là đứa bé có tư chất thông minh lại chăm chỉ và có ý thức tìm hiểu nên qua mấy năm, nó hiểu biết thêm rất nhiều.Một hôm vì đọc hết sách trên bàn, nó chợt lấy chiếc túi gấm treo bên cạnh thanh kiếm, mở ra thấy trong đó có một cuốn sách chép tay mỏng, ngoài bìa viết mấy chữ “Ám Ảnh Phù Hương”. Chỉ đọc lướt qua vài trang. Tân Tiệp hiểu ngay đó là một bí kíp võ học, lòng mừng không xiết.Từ ngày đó, Tân Tiệp bắt đầu khổ luyện vô thượng nội công tâm pháp “Ám Ảnh Phù Hương” mà vị đệ nhất kỳ nhân võ lâm Thất Diệu Thần Quân đã mất hàng chục năm tu luyện nghiên cứu viết nên.Tân Tiệp không biết sự tăng tiến của mình trong việc học môn tâm pháp chí thượng đó nhưng Mai Sơn Dân thì lại biết, bởi vì đã thấy trước cậu bé đó có thiên bẩm võ học và thông minh tuyệt đỉnh. Nay ở trong thạch thất lại chú tâm tu học.Qua một thời gian, Tân Tiệp cảm thấy rằng chân khí trong cơ thể mình như biến thành vật hữu hình. Có thể điều khiển một cách tùy ý muốn. Hơn nữa thân thể so với trước đây linh hoạt hơn rất nhiều, chỉ cần đề khí là thấy thân thể nhẹ bổng, tưởng chừng như bay vút lên cao.Trong túi gấm còn một cuốn sách mỏng khác gọi là “Cù Chi kiếm kíp” đối với Tân Tiệp còn hứng thú hơn...Thời gian âm thầm trôi qua, chẳng mấy chốc đã được năm năm sống một mình trong thạch thất. Từ một đứa bé, bây giờ chàng đã trở thành một thiếu niên tuấn tú và tráng kiện, tâm tính cũng biến đổi, trầm tư và lạnh lùng, thậm chí có phần khắc khổ. Cùng với võ học tối thượng, Tân Tiệp từ một thường nhân đã biến thành một người phi thường.Thất Diệu Thần Quân bây giờ đã trở thành một lão hân tóc hoa râm, tuy nhiên lòng lại rất sảng khoái khi thấy Tân Tiệp trưởng thành nhanh chóng, như thể điều đó làm ông ta trẻ lại, bù đắp cho mất mát lớn lao mà ông đã phải gánh chịu...Sáu năm... Bảy năm...Thời gian thấm thoát thoi đưa. Tân Tiệp ở trong thạch thất tựa hồ quên hẳn thế giới bên ngoài.Chàng lúc này có thể tiến hành mọi động tác: nhảy lên bám vào trần nhà, leo bằng chân lên các bức tường dựng đứng, thân thể vút lên tùy ý, có thể đặt chân lên bất cứ đâu trong phòng, trong tăm tối cũng vận mục lực đọc sách được, chỉ một điều duy nhất chưa biết là chưởng lực và kiếm pháp của mình đạt tới trình độ nào.Mười năm qua.Ngay cả Tân Tiệp cũng không sao tưởng tượng được chính mình đã trải qua thời gian dài đến thế trong thạch thất tăm tối và lạnh lùng tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.Tân Tiệp có một khát vọng lớn lao là trở thành người phi phàm, bởi vì chàng có nhiều việc phải làm mà chỉ có người phi phàm mới hoàn thành được.Cuối cùng Mai Sơn Dân hiểu rằng Tân Tiệp đã lĩnh hội được tất cả những gì mà ông muốn truyền thụ, thậm chí trước đây mình ở vào độ tuổi đó vẫn chư thể đạt được như chàng bây giờ. Đã đến lúc Tân Tiệp phải rời khỏi gian thạch thất sau mười năm khổ luyện.Lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng mặt trời, Tân Tiệp thấy lòng mình rất khó tả, chen lẫn niềm sung sướng và thư thái cùng nỗi ngạc nhiên tưởng như lạ lẫm.Mai Sơn Dân bảo Tân Tiệp ngồi lên một chiếc ghế trong thư phòng, cười nói :- Chắc bây giờ cháu đã tự hiểu được rằng mười năm khổ luyện trong thạch thất đã không uổng phí...Tân Tiệp cúi đầu đáp :- Tất cả những gì bây giờ điệt nhi đạt được đều do Mai thúc thúc ban tặng.Mai Sơn Dân gật đầu vẻ hài lòng :- Cháu biết vậy là tốt rồi.Ông soi vào tấm gương đồng để trên bàn, cười hỏi :- Cháu xem ta già hơn trước đây khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở Ngũ Hoa Sơn nhiều không?Tân Tiệp thấy quả tình giờ đây vị Mai thúc thúc với mái đầu điểm bạc và trên mặt đã có nhiều nếp nhăn trông hoàn toàn khác với vị trung niên văn sĩ trước đây nghĩ thầm :- “Mai thúc thúc thật đã già đi nhiều, nhưng hình như sức khỏe tốt hơn trước đây”.Mai Sơn Dân chợt hỏi :- Cháu có biết ta là ai không?Tân Tiệp khẽ lắc đầu rồi nhìn Mai thúc thúc với vẻ chờ đợi. Nhưng mãi đến bây giờ ngoài cái tên Mai thúc thúc, chàng không biết thêm điều gì khác về con người mà càng ngày chàng càng cảm thấy bí ẩn.Mai Sơn Dân không để ý đến thái độ của Tân Tiệp, thở dài nói :- Cháu từng kể rằng cha mẹ cháu cũng là những nhân vật trong Quang Trung cửu hùng, nếu vậy chắc chắn đã nghe câu “Quang Trung bá Cửu Hào, Hà Lạc suy Nhất Kiếm, Hải Nội tôn Thất Diệu, Thế Ngoại hữu Tam Tiên”?Tân Tiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.Mai Sơn Dân giảng giải :- Cháu không biết cũng chẳng trách gì vì lúc đó còn nhỏ. Nếu có nghe cũng chưa chắc hiểu gì. Câu đó ý nói là ở Quang Trung có Cửu hào xưng hùng xưng bá. Cha mẹ cháu đều là thành viên trong Cửu hào do Hải Thiên song sát cầm đầu. Câu thứ hai nghĩa là vùng Hà Lạc suy tôn vị Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân là nhân vật đệ nhất, còn Hải Nội tức võ lâm Trung Nguyên đều tôn trọng Thất Diệu Thần Quân. Tất cả những nhân vật trên đây đều rất thịnh danh trong võ lâm Trung Nguyên. Ngoài ra thì còn ba người theo truyền ngôn thì họ đã luyện đến trình độ nhất thân Kim cương bất hoại. Tuy nhiên người ta chỉ nghe nói vậy mà không ai thấy họ bao giờ bởi thế mới gọi là Thế Ngoại Tam Tiên.Nói tới đó, đôi mắt Mai Sơn Dân chợt ánh lên những tia mơ màng như chìm vào hồi ức xa xăm...Tân Tiệp thấy vậy không dám cắt đứt dòng suy tư của Mai thúc thúc, chỉ nín lặng chờ nghe tiếp. Hồi lâu Mai Sơn Dân mới kể tiếp :- Bây giờ Quang Trung tan tác cả, Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân bị thương bởi tay bọn tiểu nhân ti tiện tự xưng là võ lâm Ngũ đại tông phái và chết từ lâu. Còn người năm xưa được xưng là Thất Diệu Thần Quân... Ài... Hiện đang ngồi trước mặt cháu... chính là ta đây!Tân Tiệp kinh dị mở to mắt. Chàng hoàn toàn không sao ngờ tới văn sĩ yếu nhược Mai thúc thúc chính là nhân vật hiển hách đến như vậy.Mai Sơn Dân đưa tay khẽ vuốt chòm râu thở dài nói tiếp :- Xem ra trong khắp giang hồ thì chỉ có Thế Ngoại Tam Tiên là vẫn tròn danh tiếng nữa thôi, nhưng dù được vang danh thế nào chăng nữa mà không được du ngoạn cùng sơn thủy thì có ích gì?Tân Tiệp nghe câu đó, thảm cảnh mười năm trước hiện ra rõ mồn một như mới diễn ra ngày hôm qua và đột nhiên trong lòng nảy sinh hào khí. Chàng muốn những gì chàng vừa học được phải đem ra thi thố trên đời để tranh trường đoản với thiên hạ võ lâm.Mặc dù suốt mười mấy năm sống trong thạch thất đã biến Tân Tiệp thành người lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng Mai Sơn Dân vẫn nhận ra thay đổi trên mặt chàng và hiểu nội tâm đang nghĩ gì, liền nói :- Cháu nên biết rằng ta đưa cháu tới đây, ngoài việc thông cảm với cảnh ngộ bi thảm của cha mẹ cháu mà giúp cháu báo thù rửa hận mà còn một nguyên nhân khác là thấy cháu thiên bẩm võ học để có thể đào tạo thành người có võ công thượng thặng và kết quả hôm nay đã không làm ta thất vọng. Với võ học mà cháu đã luyện thành bây giờ có thể xưng bá võ lâm. Kể từ hôm nay cháu là Thất Diệu Thần Quân đệ nhị!Mặt Mai Sơn Dân giãn ra bởi nụ cười, nói tiếp :- Từ đây Thất Diệu Thần Quân lại trùng hiện giang hồ! Cháu sẽ thay ta làm nốt những việc mà ta còn chưa hoàn thành.Tân Tiệp thấy lòng đầy hào khí. Tuy chàng chưa hoàn toàn tin vào lời Mai thúc thúc rằng mình có thể xưng bá võ lâm nhưng rất muốn tung hoành trên giang hồ để thử xem bản lĩnh.Đột nhiên ở hậu viện có tiếng động rất khẽ, giống như có người nào từ trên cây đáp xuống rất khẽ. Tân Tiệp sau mười năm khổ luyện, các giác quan tinh nhạy lên rất nhiều nên tuy âm thanh đó rất nhỏ nhưng vẫn không sao lọt khỏi tai chàng. Tân Tiệp liền đề khí rồi nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ nhẹ như làn khói.Nhưng ở hậu viện vắng ngắt không một bóng người.Tân Tiệp rất nhanh vòng quanh hậu viên xem xét nhưng vẫn không phát hiện được gì đành thất vọng đi vào phòng. Nhưng mới bước vào, Tân Tiệp đứng ngẩn người khi thấy ngay trên ghế mình vừa ngồi đã thay vào một người, vậy là trong lúc chàng vượt qua cửa sồ, người kia đã thừa cơ vào phòng mà chàng không hề phát hiện ra. Nhưng nhìn kỹ lại, Tân Tiệp chợt nhận ra đó là Hầu nhị thúc mình đã từng gặp mười năm trước. Chợt nghĩ rằng do vừa rồi do hoảng hốt mà hành động khinh suất, ngượng đỏ mặt cúi đầu ấp úng nói :- Hầu nhị thúc...Vị mới vào cười nói :- Mười năm không gặp, hiển nhiên hiền điệt đã có thân thủ phi phàm, đúng như người xưa thường nói: “Sóng Trường Giang sóng sau xô lớp sóng trước, trong thế thượng tân nhân đối cựu thân”!Tân Tiệp chợt nhớ tới biến cố vừa rồi, hổ thẹn cúi mặt xuống.Mai Sơn Dân hiểu ý, lắc đầu nói :- Cháu đừng buồn, việc đó không phải do thiếu bản lĩnh đâu, chỉ vì chưa đủ kinh nghiệm thôi!Rồi quay nhìn Hầu nhị hỏi :- Sự việc thế nào?Hầu nhị đáp :- Mọi việc đều ổn thỏa. Tiểu đệ đã kinh lý các điểm ở Vũ Hán và dọc Trường Giang, thiết lập mười ba Châu bảo hiệu. Chỉ cần đại ca ra lệnh, Tiệp nhi có thể đến chủ trì được ngay.Mai Sơn Dân gật đầu, lại nhìn Tân Tiệp nói :- Tuy ta muốn cháu xuất sơn hành khứ giang hồ nhưng trước mắt chưa cần cùng các nhân vật võ lâm tranh danh đoạt lợi. Thúc thúc đã sắp xếp mọi chuyện, chuẩn bị cho cháu một cơ nghiệp lớn. Hầu nhị thúc vừa thiếp lập suốt dải Trường Giang mười mấy chỗ Châu bảo hiệu, cháu sẽ là chủ nhân của những cửa hiệu châu báu đó. Làm như thế cháu sẽ không phải lo lắng chuyện tiền nong. Hơn nữa có tiền sẽ giúp cháu thuận lợi hơn khi hoàn thành công việc sau này.Dừng một lúc, ông lại tiếp :- Lần này xuất sơn, cháu có thể tự do đi lại làm mọi việc theo ý mình. Thúc thúc chỉ dặn cháu không được làm hại đến lương dân. Trừ Hải Thiên song sát mà cháu phải phục thù, ngoài ra còn tìm cách đối phó với bọn người gian trá tự xưng là Ngũ đại tông phái của võ lâm.Ông vỗ mạnh tay xuống bàn, mặt lộ vẽ tức giận nói thêm :- Bọn người này mạo xưng hành thiện nghĩa hiệp, lấy chiêu bài “Võ lâm chánh tông” để che giấu những hành động ti tiện vô sỉ của mình. Nhưng đối phó với chúng không dễ, cháu phải hết sức thận trọng mới được!Tân Tiệp không biết gì về tình hình võ lâm, bởi thế chỉ biết tin lời Mai thúc thúc. Những lời đó in đậm vào tâm thức thiếu niên, vì thế sau này gây nên những cơn phong ba lớn trên võ lâm.Hầu nhị trầm giọng nói :- Kiếm Thần Lệ Ngạc hiện đã trở thành lãnh tụ của võ lâm Trung Nguyên.Mọi người chỉ cần nghe “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” triệu tập là tức tốc tới ngay, việc lớn đến đâu cũng có thể hóa giải. À... giá như năm xưa ta không bị trọng thương đến nỗi hai tay không còng dụng lực được nữa, nếu không chắc đã tìm hắn tranh trường luận đoản một phen! Bây giờ mọi việc chỉ còn biết trông cậy vào Tiệp nhi thôi!Dừng một lúc, ông ta chợt cười nói :- Kể từ ngày mai. Ta không thể gọi cháu là Tiệp nhi rồi!Tân Tiệp nghe vậy sửng sốt.Mai Sơn Dân giải thích :- Cháu trước mắt chưa đủ kinh nghiệm hành khứ giang hồ, lại chưa biết cách liên lạc và điều hành sự vụ ở các Châu bảo hiệu. Để thuận tiện, Hầu nhị thúc sẽ giúp đỡ chỉ bảo cho cháu, nhưng để đảm bảo bí mật nên Hầu nhị thúc sẽ xuất hiện trước mọi người với tư cách lão gia nhân của cháu sẽ gọi cháu là Thiếu gia mà không gọi là Tiệp nhi nữa.Tân Tiệp hoảng hốt nói :- Thế sao được...Hầu nhị ngắt lời :- Tất cả mọi việc đó, chúng ta đều cân nhắc kỹ, cháu không cần phải bận tâm nhiều và đừng áy náy gì cả. Từ ngày mai cứ gọi ta bằng cái tên Hầu Nhị là xong! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 4 Kết bạn phong lưu Vũ Xương, Hán Khẩu và Hán Dương đối ngạn qua Trường Giang, từ xưa nay là ba trấn của Hồ Bắc hay còn gọi là Xứ Ngạc.Hôm đó tại bến đò Hán Khẩu, từ sáng sớm đã có một đoàn thương nhân ăn vận rất sang trọng, cùng một loại đồng phục của chủ hiệu màu lam giống nhau đứng tụ tập, thỉnh thoảng nhìn về phía thượng lưu như đang chờ ai.Tất cả thương nhân đều là chưởng quầy của những chu bảo hiệu có tên là “Sơn Mai” mới được mở gần đây suốt dải sông Trường Giang này, và họ tụ tập ở bến sông Hán Khẩu để chờ chủ nhân.Người ta còn đồn rằng chủ nhân của những chu bảo hiệu đó là một cự phú, tài sản đếm không xuể, không chỉ mười mấy chu bảo hiệu trong tỉnh Hồ Bắc mà còn nhiều cửa hiệu lớn nhỏ khác được thiết tập khắp nơi.Đám người đợi rất lâu, phải qua một canh giờ mới thấy từ thượng lưu xuôi về một con thuyền lớn, không những vải buồm mới toanh màu sơn còn mới mà trang trí cũng cực kỳ hào nhoáng mỹ lệ. Đầu mũi thuyền nổi rõ hai chữ thếp vàng “Sơn Mai” mà cách xa mấy dặm vẫn thấy rõ.Mười mấy chưởng quầy lập tức cung kính xếp thành hàng ngũ, hướng ra sông.Y chừng chủ nhân Sơn Mai chu bảo hiệu đã tới.Thuyền vừa cập bến, những thủy thủ khéo léo buông neo cách bờ chừng hai trượng rồi bắc ngay một chiếc cầu ván từ mạn thuyền nối lên bờ. Động tác trông rất lão luyện, chứng tỏ chúng đều là những thủy thủ nhiều kinh nghiệm.Tấm rèm cửa khoang thuyền được vén lên, từ khoang bước ra hai người.Đi đầu là một lão nhân cao gầy, tuổi trên dưới ngũ tuần. Bọn chưởng quầy đều biết rõ đó là người đích thân đứng ra lập các chu bảo hiệu mấy năm gần đây.Người thứ hai lại là một thiếu niên rất trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, tuổi mới trên dưới hai mươi.Tất cả đều biết đó chính là chủ nhân của Sơn Mai hiệu, tuy vậy họ đều hết sức bất ngờ vì trong tưởng tượng của họ thì chủ nhân là một vị trung niên thương nhân mặt to bụng bự, chứ không phải là vị thiếu niên trẻ tuổi thế này. Bởi thế họ đều chụm đầu rỉ tai bàn tán.Hai vị đó, một là Hầu Nhị đóng vai lão nô của chủ nhân, một là Tân Tiệp sau mười năm khổ luyện võ học trong thạch thất tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, nay mới lần đầu tiên dấn thân vào chốn giang hồ.Vừa lên bờ, Tân Tiệp đã tỏ ra rất đường hoàng trong việc ứng xử với những chưởng quầy đang đón đợi mình, ân cần chào đón mọi người sau đó chàng cùng Hầu Nhị ngồi lên một chiếc xe kiệu đã được chuẩn bị sẵn.Vài hôm sau, ở ba trấn lớn Vũ Hán, Hán Khẩu và Hán Dương mọi người đều truyền nhau một tin tức đặc biệt. Tin tức đó là vị tân chủ nhân Sơn Mai chu bảo hiệu gởi thiệp mời tất cả các vị tiêu đầu của võ lâm trong khu vực đến tham gia tiệc vui ở Nhạc Dương lâu, một tửu lâu lớn và sang trọng bậc nhất Hồ Bắc.Sự việc này không khỏi làm người ta ngạc nhiên. Một là vị chủ nhân của chu bảo hiệu dù giàu có đến đâu cũng không có mối liên hệ mật thiết với các nhân vật trên võ lâm. Hơn nữa vị chủ nhân mới dến đây vài ngày, lẽ ra trước hết phải mời những người buôn bán làm ăn với mình mới đúng. Thế mà vị chủ nhân trẻ tuổi này lại mời khách giang hồ, điều khác thường ấy ai lại không ngạc nhiên.Lại nói các tiêu cục ít nhiều vẫn có mối quan hệ với thương nhân, nhưng chỉ giới hạn trong những cuộc bảo tiêu tiền trao cháo múc mà thôi. Bởi thế những vị tiêu đầu khi nhận được thiệp mời thì không khỏi kinh dị.Nhưng nói gì thì nói, điều gì khác thường vẫn gợi lòng hiếu kỳ. Bởi vậy hầu hết những vị nhận được thiệp mời đều quyết định nhận lời, mục đích chủ yếu của họ là xem chuyện khác thường này diễn biến ra sao.Hôm đó trời chưa tối, trước cửa Nhạc Dương lâu ngựa xe như nước. Bọn tửu bảo và người phục vụ của tửu lâu đã được dặn bảo từ trước, phàm là khách nhân đến, dù có thiệp mời hay không thì đều mời vào đón tiếp chu đáo.Khách nhân hầu hết đều là những nhân vật khá danh tiếng của hai giới võ lâm các phái và tiêu cục các nơi. Người ta thấy trong số đó có Tổng tiêu đầu Vũ Uy Tiêu Cục là Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành, Tổng tiêu đầu Cáp Viễn Tiêu Cục là Ngân Thương Mạnh Bá và một số vị tiêu sư hoặc Tổng tiêu đầu danh tiếng khác.Trên lầu thượng của Nhạc Dương lâu được bài trí hết sức trang trọng. Mọi khách nhân được xếp vào bàn hầu như dã đầy đủ, thế mà vẫn chưa thấy chủ nhân đâu, chỉ có mấy tên chưởng quầy hoặc nhân viên của Sơn Mai Hiệu mời mọc tiếp rước. Những hào sĩ võ lâm không khỏi bất bình, nhiều người muốn nổi giận phát tác thì ngoài cửa có tiếng nói to :- Tân chủ nhân đến rồi! Tân chủ nhân đến rồi!Trong tiếng ồn ào sôi động, mọi người quay nhìn về phía cầu thang. Ai cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi thấy chủ nhân của mười mấy Sơn Mai chu bảo hiệu lại trẻ tuổi và tuấn tú đến thế.Tân Tiệp vừa lên lầu đã nhã nhặn chắp tay hướng tới mọi người, cười nói :- Tiểu đệ thật có lỗi lớn để các vị phải chờ lâu, chỉ là vì bận vài việc vặt, dám xin chư vị tha tội!Tiệc yến lập tức được bày ra. Tân Tiệp ân cần mời khách nhập tiệc. Rượu được ba tuần, Tân Tiệp đứng lên sãng giọng nói :- Tiểu đệ tuy chỉ là thương nhân trói gà không chặt, nhưng từ nhỏ đã thích kết giao với hào kiệt võ lâm. Lần này tổ chức tiệc yến nhỏ khai trương bổn hiệu, tiểu đệ có ý muốn kết giao bằng hữu với anh kiệt các nơi nên mạo muội gởi thiệp mời chư vị đại giá tới đây, vì tiểu đệ nghe rằng hào sĩ Hồ Bắc như mây vần quần tập, đặc biệt phái Võ Đương đều thân hoài tuyệt nghệ...Tới đó chàng quét mắt nhìn các bàn cử tọa để xem thần tình của mọi người, rồi tiếp :- Tiểu đệ tuy không biết võ nghệ, nhưng mong sau này nếu có dịp sẽ được chứng kiến cảnh chư vị tranh tài diễn võ. Thực ra từ lâu tiểu đệ đã ngưỡng mộ kiếm pháp của Võ Đương rồi...Tân Tiệp hai lần nhắc đến Võ Đương với sự khâm phục không giấu diếm là có ý đồ, cũng là chủ ý của Mai Sơn Dân.Cử tọa nghe chàng nhắc đến Võ Đương mà không đề cập đến bốn môn phái khác trong Ngũ đại tông phái, nên nhiều người lộ vẻ bất mãn.Tân Tiệp bưng chén, nhìn sang một võ sĩ ngồi cách mình một bàn, nói tiếp :- Chén rượu đầu tiên hôm nay, tiểu đệ muốn cung vị cao đồ của phái Võ Đương là Cửu Cung Kiếm Lý đại hiệp. Xin mời đại hiệp nâng chén!Nói rồi chàng đứng lên chờ đợi.Hán tử đó là Cửu Cung Kiếm Lý Trị Hoa, tuy là cao thủ của phái Võ Đương nhưng ở ba trấn trong Vũ Hán này chưa thể được coi là vào hàng nhất lưu, lúc này được Tân Tiệp cung rượu đầu tiên thì lòng hết sức cao hứng.Hắn liền bưng chén rượu đứng dậy nói :- Được lão phẩm ưu ái Võ Đương phái như thế, Lý Trị Hoa tôi rất lấy làm cảm kích. Tuy bản thân tiểu đệ chỉ là một cao thủ hạng xoàng xoàng nhưng quả thật Võ Đương vẫn đứng đầu các phái trên võ lâm nên xin phép mạo muội tiếp nhận thịnh tình của Tân lão phẩm mà cạn chén rượu này...Hắn vừa nói xong, chưa kịp nâng lên môi thì bỗng nghe choang một tiếng, chén rượu vỡ tan! Hắn đang lúc đắc ý vì được thay mặt phái Võ Đương đứng đầu thiên hạ thì không ngờ bị người xuất thủ làm vỡ chén, rượu bắn tung tóe ướt cả y phục. Tại tọa đều là người trong võ lâm nên nhãn quang rất sắc sảo, đã nhìn ra người vừa xuất thủ là một hán tử mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh Tổng tiêu đầu Cáp Viễn Tiêu Cục Ngân Thương Mạnh Bá.Hán tử hình như chướng mắt khi thấy Lý Trị Hoa ngạo nghễ nói rằng Võ Đương đứng đầu các phái trên võ lâm, vì thế y dùng chiếc đũa ngà làm ám khí, làm vỡ tan chén rượu trên tay Lý Trị Hoa.Lý Trị Hoa mặt biến sắc, đưa mắt nhìn hán tử mặt lạnh lùng vừa xuất thủ.Thoạt tiên hắn có phần ngơ ngác khi thấy đó là một người lạ hoặc, chừng như không phải là nhân vật võ lâm ở vùng Hồ Bắc này. Như vậy tức là y chẳng có thù oán gì với hắn, sao lại xuất thủ hạ nhục hắn như vậy? Hành động đó trước đông đảo quần hùng đều có tiếng tăm là sự làm mất thể diện không thể tha thứ.Trong giang hồ, khi xảy ra hành động tương tự thì người ta ngoài việc động thủ ra thì không còn cách giải quyết nào khác. Lý Trị Hoa trừng mắt nói :- Tốt lắm, ngươi đã có hành động ngông cuồng như vậy đương nhiên là rắp tâm gây náo. Muốn đối phó bằng hình thức nào thì cứ nói ra, Lý mỗ sẽ chiều tất!Tân Tiệp thấy có người xuất thủ làm vỡ chén Lý Trị Hoa thì mừng thầm nghĩ bụng :- “Quả nhiên là không ngoài dự tính của Mai thúc thúc! Hơn nữa còn đến nhanh hơn ta tưởng”.Tuy vậy bề ngoài chàng tỏ ra hoảng sợ, vội xua tay nói :- Xin đừng làm thế! Có gì không phải thì cứ nói với nhau, chớ nên tức giận!Làm vậy tiểu đệ thấy khó xử...Hán tử có bộ mặt lạnh lùng đứng lên, mắt không thèm để ý đến Lý Trị Hoa mà chỉ chắp tay hướng sang Tân Tiệp nói :- Tại hạ là Vu Nhất Phi, chỉ tình cờ ngao du đến Hán Vũ này, nghe nói Tân lão phẩm tổ chức thịnh hội mời các danh sĩ trên võ lâm nên trơ tráo làm khách không mời. Hoài vọng Tân lão phẩm thứ tội!Tân Tiệp nghe hán tử phục danh tính thì càng mừng vì chàng đã được nghe Hầu nhị thúc nhắc dến danh hiệu Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi là một trong Tam Tuyệt Kiếm của phái Không Động danh chấn võ lâm. Nay chính Địa Tuyệt Kiếm sinh sự trong tiệc là việc vượt quá mong muốn của chàng. Tuy vậy chàng vẫn thản nhiên hoàn lễ nói :- Tiểu đệ cử hành tiệc hội hôm nay với mục đích kết giao với hảo hán trong thiên hạ võ lâm. Vu đại hiệp đã quang lâm, tiểu đệ chỉ sợ mong còn chưa được, sao Vu đại hiệp lại nói vậy?Tới đó chàng đưa mắt kín đáo nhìn Lý Trị Hoa.Tên này thấy đối phương không thèm để mắt tới mình thì hỏa khí đã bốc đầy đầu, nhưng khi nghe đối phương tự xưng danh thì thần tình biến đổi hẳn, mặt lộ vẻ lo lắng. Hiển nhiên hắn không lạ gì danh hiệu Địa Tuyệt Kiếm của Vu Nhất Phi.Thế nhưng chẳng lẽ đành chịu hạ mình nuốt hận nhịn nhục, nếu thế thì đâu còn thể diện của phái Võ Đương nữa?Tân Tiệp nói tiếp :- Chuyện vừa rồi... vị Lý đại hiệp này là cao đệ của phái Võ Đương, nếu Vu đại hiệp với vị đó có chuyện xích mích thì tới...Chàng lại nhắc đến Võ Đương, tất nhiên là có ý đồ.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi ngửa mặt cười to nói :- Vu mỗ tuy bất tài nhưng nói rằng cùng tên họ Lý này có chuyện xích mích thì... hắn còn chưa xứng! Chẳng qua vì nghe hắn nói lời ngông cuồng trước mặt quần hùng nên tại hạ chướng tai gai mắt mà giáo huấn hắn một trận vậy thôi!Mọi người trong tiệc đều biết rằng việc vừa phát sinh sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.Một bên Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi là đệ tử của “Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm” Kiếm Thần Lệ Ngạc. Đệ tử chân truyền của Kiếm Thần Lệ Ngạc có ba người là Tam Tuyệt Kiếm, bài danh lần lượt là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh, Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi và Nhân Tuyệt Kiếm Tô Ánh Tuyết. Như vậy Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi là nhân vật thứ hai trong Không Động tam tuyệt kiếm gần đây đã làm chấn động võ lâm.Còn Lý Trị Hoa trên võ lâm tuy chỉ là hạng tầm tầm nhưng lại là đệ tử của phái Võ Đương, được coi là thiên hạ đệ nhất tông phái, môn hạ đệ tử đều thuộc hàng anh kiệt, có lý đâu dễ bị người khi nhục?Mọi người trong tiệc không ai lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn hai đối thủ chờ xem diễn biến tiếp theo.Lý Trị Hoa vẫn đứng nguyên vị, sắc mặt luôn thay đổi, lúc tái xanh, lúc trắng bệt. Hắn biết mình không phải là đối thủ của Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, nhưng vốn có mặt ở Vũ Hán này đã lâu, vẫn được coi là người có danh tiếng trong vùng, dù giá nào cũng phải nghĩ cách vớt vát lại sĩ diện. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn liền có quyết định, trên mặt chợt hiện lên vẻ giận dữ, nghiến răng quát lớn :- Tên họ Vu kia! Ngươi chớ ngông cuồng! Người khác còn sợ hảo danh Không Động tam tuyệt kiếm của các ngươi, nhưng Lý Trị Hoa này còn định thử xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!Quần hùng nghe câu đó ai nấy đều tỏ ra kinh dị, bởi vì ngày thường Lý Trị Hoa là kẻ múa môi khoác lác, khi gặp chuyện nguy hiểm thường thúc đầu rụt cổ, không ngờ hôm nay lại dám công khai thách thức một nhân vật lợi hại như Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi! Xem ra hắn chẳng phải là kẻ non gan như người ta vẫn nghĩ. Nhưng đâu biết thâm tâm Lý Trị Hoa rất sợ đối phương. Bản tính của hắn đời nào dám mạo hiểm lao vào hoàn cảnh bất lợi để nếm mùi khổ đầu? Chẳng qua là hắn đã có kế sách... Biến mâu thuẫn hôm nay thành sự tranh chấp của hai phái Võ Đương và Không Động. Khi đó sẽ có cao thủ khác của Võ Đương xuất diện đối phó, hắn sẽ tránh khỏi khổ đầu và vớt vát được thể diện.Hắn không sao có thể ngờ rằng chỉ bằng vào thủ đoạn này của mình mà làm cho võ lâm nổi lên một trường phong ba lớn và hai phái Võ Đương, Không Động danh tiếng hiển hách khắp võ lâm bấy lâu nay sẽ tàn sát lẫn nhau.Đó chính là điều mà Tân Tiệp mong muốn. Chàng tuy thầm mừng nhưng lại làm ra vẻ sợ sệt nói :- Các vị sao phải khổ thế? Lý đại hiệp...Lý Trị Hoa hùng hổ xua tay nói :- Tân lão phẩm không cần nói nhiều. Lý Trị Hoa này đâu phải hạng non gan bé mật. Kẻ sinh sự hôm nay là tên họ Vu kia. Nếu ngươi có giỏi thì ba hôm sau đúng vào giờ Tý, ngươi và ta đến dưới Hoàng Hạc lâu quyết một trận sinh tử!Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi phóng ánh mắt như mũi kiếm xoáy vào mặt Lý Trị Hoa.Lý Trị Hoa thấy ánh mắt đó thì bụng phát run. Hắn biết rằng nếu đối phương lập tức động thủ thì hắn không còn cơ may nào thoát chết nên liền đánh bài chuồn, vội vã xuống lầu.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi cười nhạt nói :- Không ngờ một tên cao đệ của Võ Đương lại là một kẻ tiểu nhân ti tiện đến thế!Tân Tiệp bụng cười thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra đáng tiếc, lắc đầu nói :- Ài... Tiểu đệ không ngờ sự thể lại như vậy, cứ tưởng rằng...Chàng cố tình dừng lại giữa câu, nói lảng sang chuyện khác :- Vu đại hiệp anh tư tài mạo tuyệt luân, chẳng hay có thể cho biết là môn hạ của vị cao nhân nào...Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi là người háo danh, thấy đối phương kiến thức kém cỏi như vậy thì không khỏi cao hứng, liền cười đáp :- Tân lão phẩm khách khí thế... Ân sư là nhân vật được toàn võ lâm tôn kính. Tân lão phẩm là người hâm mộ nghề võ tất đã từng nghe nói đến danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”...Tân Tiệp liền vỗ trán, giả bộ sợ hãi kêu lên :- Tiểu đệ thật hồ đồ! Làm sao lại không nhớ ra ngay Vu đại hiệp là một trong Không Động tam tuyệt kiếm danh chấn giang hồ, môn hạ của Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm Lệ đại hiệp chứ.Chàng vội vã bưng chén rượu lên uống cạn rồi nói :- Vì tội vô tư mà tiểu đệ xin tự phạt mình một chén!Rồi chàng rót thêm chén nữa, hướng về mọi người :- Chư vị hãy đừng vì chuyện vừa rồi mà mất tửu hứng. Hôm nay xin uống một bữa thật say mới được!Mọi người hưởng ứng, cùng nâng chén uống cạn.Tân Tiệp vỗ tay mấy tiếng. Một tên tửu bảo vội chạy ra chờ lệnh.Tân Tiệp cười bảo hắn :- Hôm nay tân khách ở đây đều là các bậc anh hùng, bởi thế đương nhiên phải có mỹ nhân bầu bạn. Ngươi gọi thêm huynh đệ đi khắp thành, tìm tất cả ca nhi danh tiếng tới đây cho ta. Chỉ cần họ chịu tới góp vui, ta sẽ thưởng cho mỗi người một trăm lượng bạc!Tên tửu bảo nghe nói thế thì vừa kinh vừa mừng. Kinh vì xưa nay mỗi ca nhi góp vui chỉ được trả công vài ba lượng một đêm, thế mà vị chủ hiệu hào hoa này trả đến một trăm lạng. Chừng ấy tiền đủ nuôi sống một gia đình vào cỡ trung bình sống đủ mấy tháng trời! Còn hắn mừng vì biết người hào phóng như vậy thì thế nào cũng thưởng công cho mình rất hậu. Bởi thế hắn cúi mình “Dạ” liền mấy tiếng rồi chạy đi.Còn quần hùng lại càng phấn chấn, không những khâm phục sự hào phóng của Tân lão phẩm mà việc đó chính hợp với mong muốn của mọi người. Bởi thế họ cùng hoan hô vang dội, đồng thời ai cũng thấy có hảo cảm ngay với vị chủ nhân hào phóng và mến khách này.Vu Nhất Phi cũng cười nói :- Tân lão phẩm quả là vị công tử hào hoa coi tiền như nước! Thật khác hẳn với hầu hết thương nhân máu mê hơi đồng! Tiểu đệ dám mạo muội xin được kết giao bằng hữu!Tân Tiệp ân cần cầm tay Vu Nhất Phi nói :- Đó là điều mà bình sinh tiểu đệ luôn mong ước.Chàng lại đưa mắt nhìn quần hùng nói tiếp :- Tiểu đệ chỉ là một kẻ phàm phu, hôm nay được nhiều vị anh hùng ưu ái nhận lời đến đây thì thật là tam sinh hữu hạnh. Nào, xin mọi người cùng cạn chén!Mọi người nhao nhao hưởng ứng rồi cùng nhau uống cạn.Sự hào phóng và lịch thiệp đó khiến nhiều người trong số quần hùng có ý muốn kết giao với chàng.Tiệc rượu vui nhộn hẳn lên, tửu khách hết bình phẩm về chủ nhân lại đàm luận về sự cố vừa rồi.Chợt một tên tửu bảo từ dưới lầu, cao giọng vọng lên :- Cung nhân của Thúy Hỷ Ban gồm Ngọc Phụng, Ngọc Lan, Tiểu Thúy và Ngọc Hỷ bốn vị cô nương đã tới!Tiếp đó là tiếng chân bước lên lầu. Quần hùng không ai bảo ai đều đưa mắt ra phía cầu thang. Quả nhiên thấy bốn vị cô nương sắc nước hương trời yểu điệu bước lên lầu. Vừa lên hết cầu thang, họ đã mỉm miệng cười duyên.Quá nửa quần hùng là khách đa tình, quen với chuyện trăng hoa nên thấy bốn thiếu nữ đều tươi cười chào đón, có nhiều người đã quen từ trước nên tỏ ra rất thân thiết. Thêm nữa là bốn vị cô nương lại quá tự nhiên khiến quang cảnh trên lầu càng thêm náo nhiệt.Qua thêm một lúc, dưới lầu lại vang lên tiếng thông báo :- Cung nhân của Phượng Lâm Ban gồm Thúy Phụng, Mỹ Lâm và Bạch Lê ba vị cô nương đã tới!Đây là những ban cung nhân nổi tiếng nhất Vũ Hán. Đó cũng là do đồng tiền có phép thần thông. Những cung nhân vốn lấy nghề mua vui cho mọi người mà sinh sống, nay gặp được khách phong lưu thì ai có thể bỏ qua cơ hội?Sau khi các cung nhân lên lầu, mọi người trở nên khác hẳn, tươi vui, trẻ trung và hoạt bát hơn.Vả chăng cung nhân cũng không làm họ thất vọng. Người bá cổ, kẻ tỳ vai, có nàng lại còn nũng nịu ngồi lên đùi tửu khách, tình tứ không sao nói hết.Tân Tiệp tuy là người đề xuất chủ ý, nhưng vốn lần đầu xuất đạo nên không quen với cảnh tượng đó. Chàng rất khốn khổ, phải cố hết sức mới trấn định được.Thấy chàng vẫn ngồi một mình, Kim Cung Thần Đạn cười nói :- Chúng ta cứ mặc sức vui thú, còn chủ nhân cứ ngồi một mình lạnh lùng như thế thì thật là đắc tội!Tân Tiệp đáp :- Xin các vị cứ tự nhiên vui vẻ, tiểu đệ lần đầu đến đây nên không dám đường đột.Bấy giờ bọn ca nhi mới biết chủ nhân là ai. Thấy vị phú gia hào phóng chỉ là một thiếu niên lại rất anh tuấn, mấy cặp mắt ngậm tình đều hướng về chàng.Thúy Phụng trong ban Phụng Lâm là ca nhi danh tiếng hơn cả, liền đứng lên đi tới bên bàn Tân Tiệp, nhoẻn miệng cười duyên nói :- Công tử đến thành sao chưa tới chỗ chúng tôi vậy chứ? Chỉ nhìn qua đã biết công tử là khách phong lưu, thế mà...Nói rồi nàng đặt hai tay lên vai chàng rất tự nhiên.Tân Tiệp cảm thấy mùi hương từ cơ thể đối phương làm lâng lâng khó tả.Lần đầu tiên tiếp xúc với nữ nhân khiến tim chàng đập rộn lên.Thúy Phụng đưa tay mân mê, vuốt má Tân Tiệp, thủ thỉ :- Chàng nói gì đi chứ!Tân Tiệp đỏ bừng mặt, vừa sợ vừa thẹn, luống cuống nói :- Sau này... ta sẽ đến.Thúy Phụng buông tay, ngồi phắt lên đùi chàng, phát nhẹ vào má, cong môi nói :- Thiếp biết chàng nói dối mà!Ngân Thương Mạnh Bá đứng lên chỉ tay sang hai người cười hô hố nói :- Nha đầu Thúy Phụng nay thấy vị chủ nhân tuấn tú hào hoa đã kết ngay, quên phắt chúng ta hết rồi!Quần hùng cười rộ cả lên. Kim Cung Thần Đạn tiếp lời :- Thế cũng chẳng sao. Chỉ cần Thúy Phụng ca cho chúng ta nghe một khúc là được...Mọi người nhao nhao hưởng ứng. Thúy Phụng không phản đối, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn Tân Tiệp đưa tình :- Mặc họ, thiếp chỉ muốn ca cho một mình chàng nghe thôi!Rồi nàng đứng dậy, cất giọng cao vút, ca rằng :Ngồi bên nhau vui vầy khoảnh khắc Tiếng loa vang đã nhắc lên đường Mênh mang yên ngựa sa trường Để riêng mình thiếp canh trường lệ rơi...Tiếng vỗ tay bốn phía nổi lên vang dậy. Giọng ca chợt trở nên trầm lắng :Xin nán lại ái ân chút nữa!Biết chàng đi đến thuở nào về Chàng đi muôn dặm sơn khuê Vui vầy tình mới, nhớ về thiếp chăng?Tiếng vỗ tay lại vang lên. Ngân Thương Mạnh Bá cất giọng sang sảng :- Các vị bằng hữu xem kìa! Tân lão phẩm mới tới đây có mấy hôm mà chiếm hết lòng mỹ nhân rồi đó. Chúng ta sau này chỉ biết ôm gối nằm không thôi!Thúy Phụng không chút thẹn thùng, vươn tay ôm cổ Tân Tiệp làm chàng đỏ mặt tía tai không biết giấu mặt vào đâu trước mấy chục đôi mắt cứ hướng thẳng vào mình.Tiếng ca dìu dặt, hơi men chếnh choáng. Thật là quang cảnh thần tiên...Nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc tàn.Tửu khách tâm mãn ý đủ, cung kính từ biệt chủ nhân, lục tục rời khỏi Nhạc Dương lâu.Tân Tiệp trọng thưởng cho bọn cung nhân và tửu bảo, giữ Vu Nhất Phi lại, nói :- Vu đại hiệp, chúng ta tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng có thể coi như bằng hữu thâm giao, đại hiệp hãy ở lại vui chơi cùng tiểu đệ lúc nữa...Vu Nhất Phi vu vẻ nhận lời. Tân Tiệp sai tửu bảo bày thêm tiệc mới, còn lưu Thúy Phụng và Mỹ Lâm ở lại góp vui.Có mỹ nhân bên mình bầu bạn, câu chuyện giữa hai người càng thêm tâm đắc...Rượu qua mấy tuần, Tân Tiệp chừng như vẫn còn lo lắng đến cuộc thách đấu của Lý Trị Hoa, ân cần nói :- Việc ước đấu ba ngày sau... Xin Vu huynh hết sức cẩn thận. Tên họ Lý đó nhất định kéo thêm trợ thủ đến. Ài... tiểu đệ thật vô năng, sức trói gà không chặt nên không thể giúp Vu huynh một tay...Vu Nhất Phi cười cười, vỗ vai Tân Tiệp nói :- Tân huynh cứ yên têm đi! Tiểu đệ còn chưa coi hạng người hèn hạ đó vào đâu cả!Xem ra thái độ của y rất tự tin.Tân Tiệp thử thăm dò :- Tiểu đệ có nghe phong thanh Võ Đương và Không Động xưa nay giao tình không nhạt. Vu huynh làm thế chỉ e...Vu Nhất Phi bĩu môi, “hừ” một tiếng nói :- Tiểu đệ nếu không vì chút giao tình của gia sư với phái Võ Đương mười năm trước thì đêm nay đâu có để cho tên họ Lý dễ dàng đi khỏi tửu lâu như vậy?Dừng một lúc, y lại thêm :- Tân huynh còn chưa biết, Võ Đương cậy vào chiêu bài Võ Lâm Đệ Nhất Tông Phái mà ngông cuồng, tự cao tự đại lắm. Thực chất môn hạ Võ Đương chỉ toàn hạng vá áo túi cơm. Chỉ là gia sư đã dặn dò huynh đệ chúng tôi trước khi Kiếm Hội năm nay ở tuyệt đỉnh Thái Sơn cử hành thì không được kết oán với phái Võ Đương... Nhưng hôm nay sự việc đã thế, tiểu đệ cũng đành giáo huấn cho chúng một trận để bớt thói ngông cuồng đi... Gia sư có trách tội cũng ráng chịu!Tân Tiệp hỏi :- Kiếm Hội sắp tới ở Thái Sơn, theo tiểu đệ biết là do Ngũ Đại Tông Phái đứng ra tổ chức, mời cao thủ khắp nơi lên Thái Sơn tỷ kiếm để dành danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, đúng không Vu huynh?Vu Nhất Phi gật đầu :- Đúng thế!Tân Tiệp thắc mắc :- Nếu vậy thì cần gì phải tranh chứ. Thiết tưởng đương kim võ lâm còn ai thắng nổi lệnh sư?Vu Nhất Phi cười đắc ý :- Đương nhiên là thế rồi! Kiếm Hội Thái Sơn được tổ chức mười năm một kỳ. Mười năm trước gia sư đã dùng võ học “Chưởng Trung Kiếm” trấn áp quần hùng, giành được danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”. Ngay cả Chưởng giáo Võ Đương Xích Dương đạo trưởng, Chưởng môn Nga Mi Khổ Am Thượng Nhân đều phải bái hạ phong. Chỉ là Kiếm Hội Thái Sơn có quy định từ trước rằng không cho phép ai được tham dự hai lần.Tân Tiệp gật đầu :- Thì ra thế...Vu Nhất Phi nói tiếp, giọng không giấu vẻ tự mãn :- Kiếm Hội Thái Sơn lần này, nói thực tình, chỉ là thiên hạ của huynh đệ chúng tôi...Tân Tiệp tán dương :- Không Động tam tuyệt kiếm danh chấn võ lâm, hiển nhiên danh hiệu đó lần này vẫn sẽ không tuột khỏi tay Không Động phái!Vu Nhất Phi phá lên cười ha hả.Tân Tiệp cố giấu vẻ ác cảm, nhưng ánh mắt vẫn lấp lóe hàn quang, may là Vu Nhất Phi đang đắc ý nên không thấy. Vu Nhất Phi đang tưởng tượng như mình đang đứng trên tuyệt đỉnh Thái Sơn, được thiên hạ tung hô là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”.* * * * *Mãi đến canh ba, Tân Tiệp mới cùng Vu Nhất Phi lên xe rời khỏi Nhạc Dương lâu.Chưa ra khỏi thành, đột nhiên chiếc xe ngựa bị chấn động mạnh như có vật gì nặng rơi vào nóc xe. Cả Tân Tiệp lẫn Vu Nhất Phi đều kinh hãi không biết có chuyện gì. Cả hai chỉ nghe từ nóc xe có tiếng nữ nhân giục :- Đi nhanh! Đi nhanh... không được dừng lại!Không hiểu nữ nhân kia dùng vật gì để uy hiếp mà tên phu xe không dám trái lời, quất ngựa lao đi như tên bắn.Bấy giờ tron xe cả hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm.Tân Tiệp nhíu mày thầm nghĩ :- “Chẳng lẽ nữ nhân kia bị bọn cướp chặn đường? Cứ xem cách rơi vào xe thì bất quá nữ nhân kia chỉ thuộc hàng tầm thường. Đồng thời nghe hơi thở gấp như thế thì chắc là đang bị truy đuổi.”Vu Nhất Phi khẽ kéo áo Tân Tiệp, nói nhỏ :- Tân huynh, nữ nhân đó thật chẳng biết xấu tốt gì, lại nhảy đúng vào xe chúng ta. Nhưng thế cũng may, nàng sẽ thoát được hiểm cảnh. Tiểu đệ sẽ nhường Tân huynh vui vẻ một đêm. Nàng đáng bị trừng phạt như thế!Vừa dứt lời, Vu Nhất Phi đã trườn ra cửa sổ, leo lên nóc xe. Động tác của y vừa nhẹ nhàng vừa khéo léo, không hổ danh là một cao thủ danh chấn võ lâm.Tân Tiệp nghe rõ tiếng nữ nhân hoảng hốt la lên :- Ngươi sao dám...Tiếng la bị tắt giữa chừng. Tân Tiệp biết rằng nữ nhân kia đã bị khống chế huyệt đạo.Từ bên ngoài, Vu Nhất Phi gọi vào :- Tân huynh tiếp lấy này!Tân Tiệp vừa thò đầu ra cửa sổ thì đã thấy Vu Nhất Phi đẩy một nữ nhân vào. Tân Tiệp nhẹ nhàng tiếp lấy, nhưng chợt nhớ là mình đang giả bộ không biết võ công nên giả vờ như không đủ sức, cùng nữ nhân đó ngã lăn xuống sàn xe.Chàng cảm thấy thân thể mềm mại của nữ nhân áp lên mình. Hơn nữa hai khuôn mặt áp sát vào nhau, hơi thở gấp gáp của nữ nhân phả vào mặt chàng nóng hổi. Mặt Tân Tiệp nóng bừng, biết rằng nữ nhân tuy huyệt đạo bị khống chế nhưng thần trí vẫn tỉnh. Tuy thế, đã lỡ đóng vai không biết võ công nên Tân Tiệp chỉ biết nằm im chịu trận.Thiếu nữ thấy mặt mình áp sát mặt một nam nhân thì hổ thẹn không biết ngần nào, nhưng không thể cử động được nên chỉ biết nhắm nghiền mắt lại.Vu Nhất Phi chui vào, thấy hai người ngã sóng soài đè lên nhau thì khoái chí cười ha hả, sau đó kéo xốc nữ nhân lên.Tân Tiệp lồm cồm ngồi dậy, vừa thở hổn hển vừa nói :- Vu huynh biết rằng tiểu đệ không tiếp được mới phải...Vu Nhất Phi cười đáp :- Tân huynh lẽ ra nên cảm ơn tiểu đệ mới đúng. Được một thiếu nữ xinh đẹp thế này rơi vào vòng tay mình thì sao còn oán tiểu đệ?Bấy giờ thiếu nữ đã được đặt ngồi dựa vào thành xe.Tân Tiệp thấy rằng tuy nàng tóc tai rũ rượi, y phục không được chỉnh tề nhưng dung mạo quả thật là rất xinh đẹp. Chàng chợt nghĩ đến màn kịch vừa rồi mà mặt đỏ bừng lên, vội hỏi một câu để che giấu sự bối rối của mình :- Vị cô nương này làm sao đêm khuya lại nhảy lên nóc xe chúng ta thế?Thiếu nữ nghe nói mở mắt ra lướt nhìn khắp xe, ánh mắt ngưng lại trên mặt Tân Tiệp, hình như nhận ra đối phương không phải là hạng người xấu như mình tưởng tượng nên lòng nhẹ ra phần nào. Cô ta muốn nói gì nhưng không nói được.Vu Nhất Phi duỗi tay điểm vào sườn thiếu nữ, đồng thời dùng chưởng cách không đẩy nhẹ tới.Thiếu nữ nặng nề thở hắt ra một hơi, thân thể lập tức cử động được.Bấy giờ xe đã chậm lại. Đường phố rất yên tĩnh, mọi điếm gia đã tắt đèn ngủ từ lâu.Đột nhiên sau xe có tiếng người láo nháo :- Lão Triệu! Chắc ả chui vào chiếc xe này rồi. Quanh đây không còn nơi nào trốn được...Thiếu nữ vừa nghe câu đó thì mặt biến sắc, vội quỳ xuống sàn xe, khẩn thiết nói :- Xin hai vị tướng công cứu mạng tỳ nữ. Bọn chúng không phải là người tốt đâu. Chúng định...Hai người đều hiểu thiếu nữ định nói gì. Vu Nhất Phi dù sao cũng là người của võ lâm chính phái, nghe vậy nổi giận quát lên :- Bọn thú vật đó dám hành hung tác ác giữa thành sao?Rồi y nhìn thiếu nữ thấp giọng hỏi :- Chúng là ai?Thiếu nữ lắc đầu.Âm thanh bên ngoài đã đến rất gần, lại có mấy tiếng thình thịch, chắc là có người mới từ mái nhà nhảy xuống. Một giọng nói khàn khàn như vịt đực ré lên :- Chiếc xe kia dừng lại cho ta!Tân Tiệp tuy không thể động thủ nhưng tin chắc chỉ với thân thủ của Vu Nhất Phi cũng dễ dàng đối phó được với bọn người kia nên ghé mắt ra cửa định xem diễn biến ra sao, thâm tâm chàng muốn qua cuộc chiến mà biết phần nào bản lĩnh của Địa Tuyệt Kiếm.Xe dừng lại.Thiếu nữ ngồi lùi vào góc xe, thu mình lại, đưa mắt hoảng sợ nhìn ra ngoài.Có tới bảy tám tên hán tử vây lấy cửa xe, tay vung đao sáng loáng, bộ dạng rất hung hãn. Một tên nói :- Các người trên xe nghe đây! Chúng ta là thủ hạ của Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng, làm ăn trên thủy lộ ở hạ lưu Trường Giang. Hôm nay có việc tới đây, không có ý làm phiền lương dân, chỉ là mới rồi có một nữ nhân chạy trốn khỏi thuyền. Theo huynh đệ ta phán đoán thì ả đã trốn vào xe này. Các ngươi mau đưa trả nữ nhân đó, ta bảo đảm sẽ không có chuyện gì ảnh hưởng đến các ngươi đâu.Vu Nhất Phi hừ một tiếng, mở cửa nhảy ra quát :- Cái gì mà nữ nhân với không nữ nhân? Trong xe không có ai cả. Mà dù có người như các ngươi nói thì ta cũng không thể giao cho các ngươi được!Tên hán tử thấy Vu Nhất Phi lưng đeo trường kiếm, thái độ khinh mạn nên cũng hơi lo, vội đấu dịu, ôm quyền nói :- Xem ra các hạ cũng là một vị bằng hữu trong võ lâm. Xin hãy phục danh tính rồi cùng chúng ta giao tình, ngày sau nhất định Hạ đương gia của chúng ta sẽ hậu thưởng.Vu Nhất Phi lạnh lùng đáp :- Giao tình gì với các ngươi? Đại gia không thích khách sáo. Nếu các ngươi còn thiết sống thì cúp đuôi chạy cho mau, nếu không lúc nữa có muốn đi cũng không được.Hán tử thấy mình đã quá nhân nhượng mà đối phương vẫn ngang ngược như thế liền nộ khí xung thiên quát lớn :- Được lắm. Đó là tại ngươi tự mình tìm chết thì đừng trách chúng ta!Dứt lời lướt người lao tới, đại đao trong tay thi triển một chiêu “Lập Bích Hoa Sơn” chém bổ xuống đầu Vu Nhất Phi.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi không thèm tránh, chờ khi lưỡi đao sắp bổ tới đầu mới duỗi tay phải ra dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi đao xoay mạnh, miệng nói :- Nằm xuống!Hán tử quả nhiên ngã nhào xuống đất.Tân Tiệp thấy hán tử kém cỏi như thế thì không khỏi thất vọng. Chàng vốn có ý xem Vu Nhất Phi thi thố bản lĩnh xem võ công thế nào, nhưng xem tình hình thì bọn hán tử này không đủ để Vu Nhất Phi bộc lộ sở học.Bọn hán tử thấy vậy kinh hãi kêu lên, nhưng cậy thế đông liền nhất loạt múa đao xông vào. Trong ánh đao quang loang loáng, bọn hán tử xuất chưa hết một chiêu, còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã thi nhau ngã xuống bình bịch như sung rụng.Tên hán tử bị đánh ngã đầu tiên đã bò lên được, mắt chớp nhìn tới trước mặt, hô to :- Tốt lắm! Nhị đương gia tới rồi. Để xem tiểu tử ngươi còn dám ngông cuồng nữa không?Quả nhiên, chỉ chốc lát đã thấy một bạch y hán tử dong dỏng cao từ một góc phố la nhanh tới. Y vừa lướt mắt đã thấy thủ hạ mình đứa còn nằm phủ phục, đứa vừa đứng dậy còn chưa vững, cả bọn mặt đều xanh mét như chuột thấy mèo, còn Vu Nhất Phi thì đỉnh lập bên xe ngựa trông oai phong lẫm liệt. Y đoán ra ngay chuyện gì vừa xảy ra liền nhíu mày rồi bước đến trước mặt Vu Nhất Phi nói :- Bằng hữu, chúng ta vốn chưa quen biết, bởi thế chưa có gì xâm phạm tới nhau. Nếu quả tình bằng hữu có quan hệ gì với nữ nhân đó cho dù vì thế mà phải sinh chuyện tranh chấp thì chẳng nói làm gì. Bằng hữu xin cứ nói ra danh tính, nếu quả là nhân vật thành danh thì Giang Lý Bạch Long ta sẽ lập tức đi ngay. Nữ nhân đó sẽ được coi là của bằng hữu.Vu Nhất Phi nghe danh hiệu Giang Lý Bạch Long thì biết rằng người này uy danh không nhỏ.Xưa nay bọn lục lâm ở thủy lộ suốt một dải Trường Giang này đều răm rắp nghe theo lệnh của Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng, nhưng kỳ thực mọi việc lớn nhỏ đều do Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn làm chủ. Về bản lĩnh, Giang Lý Bạch Long không những giỏi thủy công mà bộ chiến cũng không kém. Y lại là người cơ trí nên uy danh vang lừng cả vùng Trường Giang và truyền cả ra khắp giang hồ.Vu Nhất Phi nhẹ giọng nói :- Thực ra thiếu nữ đó với Vu mỗ không có quan hệ gì. Chẳng qua Vu mỗ không quen mắt khi thấy bọn chúng khi hiếp một thiếu nữ yếu nhược. Tôn đương gia những tưởng cũng là nhân vật thành danh trong chốn giang hồ, cớ sao phải khổ nhọc truy theo một nữ nhân? Nào hãy nể mặt Vu Nhất Phi này mà tha cho cô ấy được không?Thực chất Vu Nhất Phi chẳng phải là nhân vật khí khái trượng nghĩa gì. Mới rồi đứng trước bọn lục lâm nên nổi hào khí, nhưng nay gặp Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn là người có tiếng tăm, tuy Vu Nhất Phi không sợ nhưng lại chẳng muốn phiền hà. Y thầm hối hận vì vừa rồi nhất thời đã nổi hào khí mà gây chuyện lôi thôi, không chừng lại kết thêm cường địch.Bởi thế hắn xuống giọng, nếu như nữ nhân kia không đáng giá thì đối phương có thể bỏ qua cho yên chuyện. Nhược bằng Tôn Chiêu Viễn tỏ ra căng thẳng thì hắn cũng đành nhượng bộ. Dĩ hòa vi quý mà!Giang Lý Bạch Long nghe đối phương phục danh thì lòng bỗng thấy chấn động, đưa mắt nhìn Vu Nhất Phi từ đầu đến chân rồi mới nói :- Thì ra các hạ là Địa Tuyệt Kiếm Vu nhị gia trong Không Động tam tuyệt kiếm. Nếu Vu nhị gia đã nói thế thì việc nữ nhân kia lẽ nên theo ý của nhị gia...Hắn ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp :- Chỉ là... nữ nhân kia không phải là người của tệ bang mà là của một nhân vật nhờ tệ bang bảo quản. Nhân vật đó lợi hại đến nỗi tệ bang không dám làm phật ý... nói thế có lẽ Vu nhị gia đã biết đó là ai...Vu Nhất Phi nhíu mày hỏi :- Nhân vật nào mà ghê gớm vậy?Tôn Chiêu Viễn cười vẻ bí ẩn, đưa tả chưởng lên không phát nhẹ một chưởng, ngón cái của bàn tay phải duỗi ra làm một động tác, nói :- Chính là vị đó!Vu Nhất Phi chợt biến sắc, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói :- Nếu nữ nhân kia đã được nhân vật đó ủy thác thì đương nhiên không có gì đáng nói nữa!Lại chỉ tay vào xe nói tiếp :- Nữ nhân đó hiện đang ở trong xe, xin Tôn đương gia cứ tùy tiện!Tân Tiệp ở trong xe nghe hết câu chuyện, lòng kinh hãi nghĩ thầm :- “Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi không phải là kẻ non gan, võ công lại vào hàng nhất lưu, còn dựa vào thanh thế vang lừng thiên hạ của sư phụ hắn là Kiếm Thần Lệ Ngạc, thế mà chỉ thấy mấy động tác ra hiệu là đã ngoan ngoãn khuất phục đối phương, đủ biết nhân vật huyền bí kia lợi hại đến mức nào... Nhưng hắn là ai mới được?”Nữ nhân lúc đầu thấy Vu Nhất Phi ung dung đối phó với bọn hán tử thì bụng đã mừng, tin chắc mình sẽ được cứu thoát, nay thấy sự tình biến chuyển đến nước này thì lòng vô cùng đau đớn, đưa mắt tuyệt vọng nhìn Tân Tiệp.Chàng cảm thấy ánh mắt cầu khẩn tuyệt vọng đó xoáy vào tận tim can mình, tưởng chừng chàng sắp bất chấp tất cả đánh lùi đối phương cứu nữ nhân thoát hiểm. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tân Tiệp cố ghìm ý định đó.- “Hiện chàng còn mang sứ mệnh lớn lao phải thực hiện cho bằng được, chỉ cần một chút sơ suất là có thể hoàn toàn thất bại”.Ý nghĩ đó giúp Tân Tiệp thêm nghị lực trấn áp nổi xúc động vừa bừng lên.Lúc này Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn đã nhảy lên xe, cười hăng hắc nói :- Phương cô nương! Hãy ngoan ngoãn theo ta, bỏ chạy đâu có được gì chứ?Chút bản lĩnh của cô nương không thoát được đâu!Thiếu nữ kia run bắn, người co tròn lại.Tân Tiệp thấy vậy thì thương xót không biết ngần nào, nhưng biết mình không giúp gì được cho cô ta... Tân Tiệp chợt nói :- Cô nương hãy mau theo họ đi! Nếu không...Thiếu nữ nghe chàng nói thế liền ngẩng phắt lên oán hận nhìn chàng khiến Tân Tiệp nóng bừng mặt vì hổ thẹn...Tôn Chiêu Viễn thò tay kéo thiếu nữ ra khỏi xe. Thiếu nữ giằng ra, đưa mắt nhìn Tân Tiệp lần nữa bằng ánh mắt khinh bỉ rồi ngạo nghễ bước ra khỏi xe.Hai tên hán tử đã chờ sẵn, chộp lấy hai cánh tay thiếu nữ kéo đi.Tôn Chiêu Viễn ôm quyền nói với Vu Nhất Phi :- Vu đại hiệp hôm nay thi ân khiến Tôn mỗ vô cùng cảm kích. Sau này về thuyền, Tôn mỗ sẽ nói lại với Hạ đương gia, nhất định đại ca sẽ tìm cách báo đáp.Hôm nay xin từ biệt ở đây.Dứt lời đi ngay.Vu Nhất Phi ngượng ngùng bước lên xe nhìn Tân Tiệp gượng cười nói :- Hôm nay chúng ta mất một đêm thú vị... Ài! Ai ngờ được chủ của cô ta lại là nhân vật đó...Tân Tiệp vội hỏi :- Nhân vật đó là ai? Tiểu đệ hoàn toàn không hiểu gì cả!Vu Nhất Phi lắc đầu đáp :- Trong võ lâm có những việc mà Tân huynh không nên dây vào. Có lẽ lúc nào đó tiểu đệ xin bẩm rõ.Tân Tiệp biết rằng đối phương không chịu nói, hơn nữa chàng đã có kế hoạch của mình nên không gặng hỏi nữa.Không lâu sau, xe đã tới Sơn Mai chu bảo hiệu.Phu xe dọc đường gặp chuyện bất trắc sợ mất vía, nay về tới nhà mới hoạt bát hẳn lên, vội chạy vào gọi cửa. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 5 Thần quân trùng hiện Nửa đêm hôm đó, từ Sơn Mai chu bảo hiệu có một nhân ảnh vô cùng linh diệu nhẹ nhàng xuyên qua mấy dãy hành lang vượt bức tường cao ở hậu viện lướt mình tung ra hướng bờ sông.Căn cứ vào thân pháp của nhân ảnh đó cũng biết rằng khinh công đã đạt tới mức thượng thừa võ lâm hiếm thấy, trong bóng đêm hầu như không thấy chân chạm đất mà lướt đi như cơn gió.Nhân ảnh tới bờ sông thì dừng lại đưa mắt tìm kiếm trên mặt sông như đang xác định mục tiêu.Mấy chiếc thuyền neo gần bến không thấy đèn lửa gì, nhưng những thuyền nhỏ của ngư phủ giữa sông vẫn còn đèn sáng nhưng từ xa chỉ lập lòe như con đom đóm.Nhân ảnh kia đứng một lúc, hình như đang thất vọng, rồi đột nhiên phi thân nhảy lên một chiếc thuyền lớn không một tiếng động đáp xuống nóc thuyền đưa mắt quan sát xung quanh. Nhưng hình như không tìm được cái định tìm, nhân ảnh lại chuyển sang chiếc thuyền thứ hai, rồi thứ ba...Cuối cùng nhân ảnh đó phát hiện thấy cách đám thuyền một khoảng khá xa có hai chiếc thuyền lớn neo gần nhau, hơn nữa từ một chiếc còn phát ra ánh đèn.Từ xa trông lại, hình như có cả bóng người lay động. Hai chiếc thuyền đó đậu cách bờ tới ba mươi trượng.Hiện giờ nhân ảnh đang đứng trên một trong những chiếc thuyền đậu thành bãi gần bờ, nhưng từ chiếc gần nhất tới hai chiếc thuyền kia cũng tới mười mấy trượng. Nhân ảnh đứng tần ngần hồi lâu.Khoảng cách như vậy là quá xa, là người thường không ai nhảy qua được khoảng cách ấy.Lúc này gió trên mặt sông khá lớn khiến cây đèn lồng treo ở mui thuyền ngay bên cạnh nhân ảnh kêu lên phần phật.Nhân ảnh đột nhiên nhìn cây đèn, mắt sáng lên như n nghĩ tới điều gì. Cuối cùng nhân ảnh cởi sợi dây buộc cây đèn lồng cầm lên tay do dự một lát, sau đó quả quyết buộc cây đèn lồng vào một bàn chân mình!Làm xong việc kỳ quặc đó, nhân ảnh đề khí rồi nhằm phía hai chiếc thuyền lớn đậu bên nhau lao người sang. Nhưng mới được năm sáu trượng thì nhân ảnh rơi xuống nước. Hình như nhân ảnh đó đã tính kỹ. Người còn cách mặt nước chỉ vài thước, nhân ảnh đặt chân trái có buộc cây đèn lồng xuống.Cây đèn lồng vốn được bao bọc bằng một lớp giấy kín có dung tích khá lớn, khi vừa tiếp nước liền tạo thành một lực phản chấn bật ngược lên một đoạn rồi lặng đi. Nhân ảnh chỉ cần lợi dụng điều này, nhờ lực phản chấn mà tiếp tục đề khí lướt tới thêm được bốn năm trượng nữa. Sau lần chạm nước tiếp theo, nhân ảnh nhún mình lướt tới thêm ba trượng và nhảy lên thuyền lớn.Nếu có người nào thấy nhân ảnh kia thi triển khinh công có áp dụng một chút thủ thuật chắc khó tin đó là người thật mà nghĩ rằng ma quỷ hiện hình vì hầu như người này không có trọng lượng.Quả thật khó tin, ngay cả bản thân nhân ảnh kia cũng kinh ngạc trước thành công của mình, môi thoáng hiện nụ cười mãn nguyện.Nhân ảnh sửa lại thanh kiếm đeo bên hông rồi hướng thẳng tới khoang thuyền có ánh sáng phát ra.Trong khoang đặt một bộ bàn bát tiên, trên bàn đầy đồ ăn thức nhấm, có hai hán tử đang đối ẩm.Nhân ảnh vừa tới nhận ra một người trong số đó chính là Giang Lý Bạch Long Công Tôn Chiêu Viễn. Người vừa tiếp cận nghĩ thầm :- “Hán tử kia chắc là Tiểu Long Hầu Hạ Tín Hùng”.Rồi đi tiếp đến cửa sổ phòng bên, Phòng kế cận khong có đèn nhưng nhờ ánh sáng từ phòng bên hắt sang có thể thấy cảnh vật lờ mờ.Người vừa tới vận hết mục lực nhìn vào, quả nhiên thấy một nữ nhân nằm trên giường mắt mở thao láo nhìn ra cửa, không biết đang nghĩ ngợi điều gì?Người kia áp lòng bàn tay vào tờ giấy dán trên cửa sổ một lúc làm nó bong đi một mảng, nhưng nữ nhân bên trong vẫn chưa hay biết, chắc rằng cô ta bị cuốn hết thần trí vào suy tưởng. Người kia chờ một lúc rồi đột nhiên vung tay đánh mạnh vào cửa sổ khiến nó nát vụn rồi lao vào khoang.Nữ nhân quay lại há hốc miệng kinh hoàng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì bị điểm vào Thông Tuyền huyệt, không kêu cũng không cử động được nữa.Hai người ở khoang bên cạnh nghe động đạp cửa chạy sang, quát hỏi :- Ai?Người kia vẫn tự nhiên như không, bế thốc lấy nữ nhân lướt đi giữa hai người xuyên qua cánh cửa vừa được mở ra đường hoàng ngồi vào bộ bàn bát tiên, đặt nữ nhân ngồi xuống cạnh mình.Hai người tern thuyền đúng là trưởng đảng lục lâm trên thủy lộ Trường Giang Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng và Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn, võ công không phải hạng tầm thường, thế mà đối phương lướt đi giữa hai người vẫn không kịp trở tay ngăn cản, làm sao không kinh hãi?Chúng vội vàng quay lại, thấy đối phương ngồi điềm nhiên trên ghế, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn tẩu thoát cả, trong lòng lại càng kỳ quái. Teiủ Long Thần Hạ Tín Hùng quát hỏi :- Bằng hữu là ai? Tới đây làm gì?Người kia ngẩng mặt cười, chỉ tay vào tấm khăn đen che trên mặt mình hỏi :- Ngươi không nhận ra được ta sao?Bấy giờ Hạ Tín Hùng và Tôn Chiêu Viễn mới để ý thấy trên tấm khăn có thêu bảy đóa hoa mai màu đỏ tươi.Hai tên đầu đảng này đã tung hoành trên dải Trường Giang này mười mấy năm nên kiến thức không phải ít, liền nghĩ ngay đến một nhân vật khét tiếng võ lâm. Nhưng nhân vật đó đã tuyệt tích giang hồ mười năm nay, theo truyền ngôn thì đã chết bởi tay bốn vị Chưởng môn nhân trong Ngũ đại tông phái hợp công rồi, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng nghi hoặc hỏi :- Chẳng lẽ các hạ là...Người kia lại cười một tràng, tiếp theo đanh giọng thốt ra năm tiếng :- Hải Nội Tôn Thất Diệu!Dứt lời rút trường kiếm vung lên...Hai tên hải tặc chỉ thấy kiếm ảnh trùng trùng, kiếm hoa điểm điểm, một lát ngưng tụ thành bảy đóa hoa mai lớn.Cuối cùng người kia thu kiếm.Nói thì chậm, nhưng kỳ thực diễn ra hết sức nhanh chóng, việc rút kiếm, múa kiếm và thu kiếm diễn ra chỉ trong chớp mắt.Hạ Tín Hùng và Tôn Chiêu Viễn vừa kịp hoàn hồn thì đã thấy bảy đóa kiếm hoa áp sát trước ngực mình mát lạnh. Hiển nhiên đối phương chỉ định biễu diễn, nếu có ý sát nhân thì chúng đâu còn tính mạng?Lúc này, cả hai không ai dám hoài nghi nữa. Chỉ nhân vật đó mới có thể có kiếm thuật cao siêu như vậy, ngay cả thiên hạ đệ nhất kiếm cũng không dám sánh ngang. Cả Tiểu Long Thần lẫn Giang Lý Bạch Long không dám nghi ngờ nữa, run giọng kêu lên :- Thất Diệu Thần Quân!Tuy danh tiếng Tiểu Thần Long và Giang Lý Bạch Long vang rền suốt dải Trường Giang nhưng việc Thất Diệu Thần Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt làm chúng kinh hồn bạt vía là điều không có gì khó hiểu.Thất Diệu Thần Quân vẫn ngồi trên ghế cười nhạt, không biết trong tấm khăn che mặt biểu hiện thế nào?Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn là người cơ trí, thấy thiếu nữ họ Phương được đặt ngồi bên cạnh đối phương, bụng nghĩ thầm :- “Theo truyền ngôn trên giang hồ thì Thất Diệu Thần Quân có bảy tuyệt nghệ và diệu nghệ thứ bảy là chữ sắc. Nếu vậy hôm nay người đó chỉ vì nữ nhân kia mà tới đây. Vừa khéo là nữ nhân kia thuộc về người khác không dính dáng gì đến chúng ta. Nhân vật đó trong mấy năm gần đây uy danh hiển hách, nổi tiếng là thiên hạ vô địch trong Hắc đạo. Kết cục hôm nay sẽ dẫn đến sự xung đột của hai nhân vật huyền thoại trong võ lâm, ít nhất chúng ta cũng sẽ được chứng kiến một cuộc đấu kinh tâm động phách”.Nghĩ đoạn, lập tức trấn tĩnh, cười nói :- Vãn bối không có ý đó, chỉ xin Thần quân lưu lại một tín vật gì để sau này người kia đến hỏi, chúng vãn bối sẽ có bằng chứng mà trả lời...Tôn Chiêu Viễn đánh bạo nói ra được câu đó sợ đến toát mồ hôi, nhưng vì thế kẹt buộc phải nói. Hắn biết rằng tính khí của những dị nhân thường rất cổ quái, chỉ cần hơi trái ý là có thể mất mạng như chơi, nhưng nhân vật giao phó nữ nhân kia cho hắn cũng không dễ đối phó, nếu không có bằng chứng chỉ sợ kết cục chẳng tốt đẹp gì...Nào ngờ Thất Diệu Thần Quân trầm ngâm một lúc rồi lấy trong túi ra một chiếc kim bài ném lên bàn nói :- Đây là tín vật của ta. Nếu có người không chịu phục, các ngươi cứ việc nói lại, tự ta sẽ tìm đến hắn!Tôn Chiêu viễn tuy buộc phải đề xuất yêu cầu nhưng đâu dám hy vọng đối phương đáp ứng dễ dàng như thế? Bây giờ cả hắn lẫn Hạ Tín Hùng cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trong giang hồ người ta thêu dệt nên những chuyện đáng sợ về Thất Diệu Thần Quân, nhưng nay xem lại vị đó không đến nỗi hung tàn như chúng đã tưởng tượng. Chúng nhìn lại chiếc kim bài, thấy trên mặt khắc hình bảy đóa hoa mai.Thất Diệu Thần Quân lại bế thiếu nữ lên bước ra khoang thuyền, đưa mắt nhìn mặt nước mênh mang, lòng không khỏi băn khoăn. Bây giờ trên tay còn thêm một người, đâu thể thi triển tuyệt đỉnh khinh công như vừa rồi để lướt trên mặt nước với khoảng cách hai mươi trượng? Nếu buộc hai tên hải tặc chuẩn bị thuyền nhỏ đưa vào bờ há chẳng làm mất thân phận mình đi?Chợt trông thấy chiếc đèn lồng mà lúc nãy lên thuyền mình mở ra vứt xuống nước nay vẫn nổi dập dềnh cách thuyền chừng sáu trượng, Thất Diệu Thần Quân thầm tính toán trong đầu :“Nếu thi triển “Hương Vân Thập Lý” thân pháp trong “Ám Ảnh Phù Vân” thì có thể lướt qua mặt sông này. Nhưng “Ám Ảnh Phù Vân” mình mới chỉ tĩnh tọa luyện khí trong thạch thất mà chưa sử dụng lần nào, huống chi trên tay còn có thiếu nữ, nếu lỡ xảy điều gì sơ suất chẳng hóa ra xấu mặt?”Nên biết “Ám Ảnh Phù Vân” tuy chỉ là yếu quyết để luyện nội công nhưng khi luyện thành lại đạt tới trình độ khinh công tuyệt diệu, đó là nguyên nhân vì sao Thất Diệu Thần Quân có khinh công độc bộ võ lâm.Lúc này cả Tôn Chiêu Viễn và Hạ Tín Hùng cũng đã đứng ra ở mũi thuyền.Tiểu Long Thần cúi người chắp tay nói :- Thần quân hôm nay đến quá vội vàng làm bọn vãn bối hết sức áy náy vì không cung nghênh chu đáo. Hoài vọng lần sau có dịp Thần quân xin đại giá quang lâm, bọn vãn bối sẽ vô cùng vinh hạnh mà hết sức cung hầu!Thất Diệu Thần Quân xua tay, nhưng bụng nghĩ :- “Chúng đối với ta cung kính nghiến răng, đủ biết địa vị của Thất Diệu Thần Quân trên võ lâm hiển hách thế nào. Từ hôm nay ta có trách nhiệm phải giương cao danh hiệu đó”.Nghĩ đoạn ôm thiếu nữ hướng đầu về phía trước rồi đột nhiên đẩy mạnh tới.Người này nội lực siêu phàm, nay lại vận toàn lực nên thiếu nữ phóng vút ra giữa mặt sông như một mũi tên.Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn và Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng đứng ngẩn ra vì kinh ngạc, không hiểu đối phương có ý định thế nào?Chỉ thấy người đó vừa buông tay thì đã phi thân lao theo thiếu nữ, tốc độ còn nhanh hơn. Khi người đó đạp được mũi bàn chân lên chiếc đèn lồng nổi bập bềnh trên sóng thì thân thể thiếu nữ cũng vừa tới nơi, người đó liền đưa tay đỡ lấy. Sau đó lại nhờ xung lực của thiếu nữ đang lao ngang, lại nhún chân bật lên khỏi chiếc đèn lồng hướng về phía chiếc thuyền gần nhất.Nhưng người đó chưa kịp đáp lên mạn thuyền thì đã hết xung lực, vừa may một ngọn sóng đào lên, người đó chợt nhận ra một chiếc phao buộc bên mạn thuyền bị sóng đánh căng dây cách con thuyền tới gần một trượng, bụng mừng quýnh đạp lên, chỉ cần nhờ một chút lực nhỏ đó đã nhảy được lên thuyền.Từ đây lên bờ chỉ còn năm sáu trượng, không còn vấn đề gì đáng lo nữa.Tuy vậy, người đó tới được bờ sông, lòng cũng thầm kêu lên :“Hú vía!”Tôn, Hạ hai người đứng ở mũi thuyền nhìn theo Thất Diệu Thần Quân lướt đi trên mặt sóng nhẹ bổng trông chẳng khác gì thần tiên bay lượn giữa mây, lòng vừa kinh sợ vừa đầy thán phục. Lẽ nào người trần lại có khinh công tuyệt đỉnh như thế?Người kia vừa lên tới bờ đã lao nhanh về phía thành, chẳng bao lâu mất hút giữa màn đêm.* * * * *Khi thiếu nữ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một gian phòng cực kỳ hoa lệ, cả giường nệm cũng thơm tho mềm mại, gối nhung nệm gấm như chốn cung đình mà một thiếu nữ bình dân không bao giờ dám mơ tưởng đến.Thiếu nữ duỗi tay chân rồi chớp mắt nhìn quanh, lòng đầy mê hoặc. Cô ta chợt nhớ lại mình bị giam trong khoang thuyền, sau đó một người đột ngột xuất hiện rồi ngay lúc ấy mình mê đi không còn biết gì nữa. Vậy thì tại sao bây giờ cô ta lại nằm trong phòng này?Với lòng đầy mê hoặc, thiếu nữ nhớ lại những sự kiện quái dị xảy đến với mình trong hai tháng vừa qua và có cảm giác rằng chỉ chừng ấy biến cố đủ nhiều hơn tất cả mười mấy năm mà mình từng sống.Thiếu nữ tên Phương Thiếu Khuê, gia cảnh khá bình thường ở một tiểu trấn với cuộc sống vật chất tương đối thoải mái. Phụ thân cô tên là Phương Vân Kỳ, có mở một trường dạy võ ngay tại nhà thu nhận ba bốn chục võ sinh.Tuy chưa phải là phú gia hào khách nhưng gia cảnh tương đối khang trang, Phương Vân Kỳ được dân cư trong tiểu trấn kính nể.Phương Thiếu Khuê chợt nhớ tới ngày bất hạnh cách đây hơn hai tháng, từ đó xảy ra biết bao nhiêu tai bay vạ gió thay đổi hẳn cuộc đời mình... Không biết từ đâu xuất hiện một thiếu niên ăn mặc sang trọng tới nhà, và từ đó cuộc sống bình yên của cô hoàn toàn đảo lộn...Thế nhưng phụ thân cô ta lại hết sức vui mừng, lúc đầu bắt cô gọi thiếu niên là ca ca, sau đổi thành Kỳ ca hoặc Kim Kỳ, nói rằng đó là con ruột của mình đã mất tích hơn mười năm nay.Phương Thiếu Khuê hết sức ngạc nhiên về điều đó. Làm sao phụ thân là Phương Vân Kỳ mà nhi tử lại họ Kim và vì sao gia đình không đến nỗi túng bấn mà để con thất tích lâu như vậy? Phụ thân cô giải thích rằng Kim Kỳ mười năm trước đã gặp những chuyện rất kỳ quái, sau đó được một dị nhân truyền thụ võ công cho.Nhưng Phương Thiếu Khuê lại có ác cảm với Kỳ ca của mình. Ánh mắt hắn vừa hung ác vừa lạnh lùng, nhiều khi nhìn như muốn nuốt tươi người khác.Tuy nhiên đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.Một hôm Phương Vân Kỳ bắt cô phải lấy Kim Kỳ. Phương Thiếu Khuê sợ muốn chết. Trên đời sao có chuyện anh em ruột lấy nhau? Phương Vân Kỳ bấy giờ mới tiết lộ rằng Phương Thiếu Khuê không phải là con ruột của mình, hơn nữa Kim Kỳ không những võ công cao cường mà còn có địa vị rất lớn. Nhưng cô ta kiên quyết từ chối, trái lại Phương Vân Kỳ vẫn nhất mực ép buộc cho bằng được.Hôm ấy Phương Thiếu Khuê ngồi đóng cửa khóc một mình trong phòng. Đột nhiên Kim Kỳ xuất hiện khiến cô giật nẩy mình, không biết hắn đã vào phòng bằng cách nào.- Khuê muội! Ta rất yêu muội... Vì sao muội nhất quyết không chịu lấy ta?Phương Thiếu Khuê vừa tuyệt vọng vừa tức giận, gào lên :- Tôi không lấy! Tôi không yêu!- Nhưng cha đã...- Không cha mẹ gì cả...Cô ta đã mất đi lý trí, gào lên :- Anh cứ giết chết họ đi may ra tôi mới lấy anh!Kim Kỳ chợt đi ra khỏi phòng. Không ngờ chỉ lát sau hắn mang hai chiếc đầu máu me đầm đìa đi vào phòng Phương Thiếu Khuê ném phịch xuống đất.Phương Thiếu Khuê không còn hồn vía nào nữa khi nhận ra đó là đầu lâu của phụ mẫu, nàng gào lên thảm thiết.Kim Kỳ vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh, lạnh lùng, tàn bạo, hiểm độc, không thốt một câu.Khi tỉnh lại, Phương Thiếu Khuê không những căm ghét mà còn căm hờn ghê sợ con người mất hết nhân tính đứng trước mặt mình. Cô ta biết rằng ngoài cái chết, cô ta không sao thoát khỏi tay con người tàn bạo đó. Chỉ vì một người thiếu nữ mà đang tâm giết đi chính cha mẹ mình thì còn thủ đoạn nào hắn không dám làm?Phương Thiếu Khuê chợt nghĩ :- “Chắc rằng phụ thân nói dối mình, có lẽ do quá sợ tên súc sinh đó... Trên đời làm gì có kẻ nào tàn bạo đến mức dám giết cha mẹ mình chỉ vì một nữ nhân? Vậy rốt cuộc ai là con đây? Mình hay hắn?”Nhưng cô ta biết hỏi ai vào lúc này? Bây giờ cô đã thành một kẻ côi cút không còn ai thân thích...Từ đó Kim Kỳ luôn bám sát cô, có lúc Phương Thiếu Khuê định tự vẫn nhưng không thành. Một hôm hắn nói :- Thiếu Khuê! Đừng cho rằng ta không có biện pháp đối với nàng. Chỉ cần ta điểm vào mấy huyệt, muốn nàng làm gì đều chịu theo ý ta ngay. Nhưng ta lại không thích thế, chỉ muốn nàng tự nguyện. Bởi vì ta quá yêu nàng mà không muốn cưỡng bách.Ở lại trong căn nhà đầy tội lỗi đó được một thời gian, một lần Phương Thiếu Khuê nghe bên ngoài như có tiếng chim kêu rất đáng sợ, hình như có cả tiếng vượn hú nữa. Chưa bao giờ cô ta nghe thứ âm thanh như vậy.Đêm dấy Kim Kỳ không ngủ.Hôm sau, trời vừa sáng, hắn liền mang Phương Thiếu Khuê đi khỏi tiểu trấn.Mãi đến lúc ấy, thiếu nữ mới biết rằng võ công của hắn hết sức cao cường.Sợ hắn cưỡng ép, cô đành theo hắn, đến tối hôm đó thì được hắn đưa lên hai chiếc thuyền lớn neo đậu cách thành Hán Khẩu không xa, gửi lại cho hai tên chủ thuyền rồi vội vã bỏ đi đâu đó.Sau vài hôm, Phương Thiếu Khuê mới biết hai tên dó danh hiệu là Tiểu Long Thần và Giang Lý Bạch Long, là đầu sỏ của bọn thủy tặc khắp dải Trường Giang.Ban đầu, bọn chúng đều tỏ ra nể sợ Kim Kỳ, nhưng một hôm, sau khi uống rượu say, Tiểu Long Thần đến phòng cô ta định cưỡng hiếp. Vừa lúc ấy tên Giang Lý Bạch Long cũng xông vào và giữa hai tên lập tức xảy ra cuộc ẩu đả, Phương Thiếu Khuê thừa cơ chạy thoát khỏi thuyền vào trấn nhảy lên được một chiếc xe ngựa nhưng ngay sau đó bị bắt trở về...* * * * *Phương Thiếu Khuê nhớ lại mấy ngày qua, tưởng như là một cơn ác mộng...Chợt một tiếng ho khan làm cô ta trở về với thực tại, người xuất hiện là một thiếu niên tuấn tú mà Phương Thiếu Khuê đã thấy trên xe ngựa, hoàn toàn không giúp gì trước hoạn nạn của mình...Tân Tiệp cười hỏi :- Cô nương tỉnh dậy rồi ư?Phương Thiếu Khuê hết sức kinh dị, cứ nghĩ rằng đây là sào huyệt của bọn hải tặc, không ngờ lại gặp thiếu niên này... Đối phương là ai? Chẳng lẽ chính là người vừa cứu mình thoát khỏi tay bọn dâm tặc đó? Vậy căn phòng sang trọng này là ở đâu?Tân Tiệp thấy cô ta ngơ ngác, đoán biết đối phương đang nghĩ gì, liền từ tốn nói :- Cô nương đừng nghi ngờ. Tuy tại hạ vô năng nhưng lại có một người bằng hữu bản lĩnh rất cao cường. Vị đó đã cứu cô nương từ trên thuyền về đây. Xin cứ tĩnh dưỡng một thời gian. Đây là tịnh thất của tại hạ, đảm bảo sẽ không có bất cứ ai đến làm phiền cô nương đâu!Nói xong, chàng không chờ đối phương đồng ý hay không liền quay gót đi ra.Lúc này Vu Nhất Phi ngồi chờ trong đại sảnh, thấy Tân Tiệp đi vào, hắn vội đứng lên nói :- Tân huynh sao dậy muộn thế? Tiểu đệ ngồi đây đã lâu, còn ra ngoài tản bộ một lúc...Rồi sực nhớ chuyện gì, hắn nói thêm :- Tân huynh, vừa rồi ở ngoài phố, tiểu đệ nghe một quái sự...Tân Tiệp cười đáp :- Tiểu đệ thường ngủ dậy muộn, hôm nay vậy là sớm đấy... Vu huynh nghe được chuyện gì?Giọng Vu Nhất Phi trở nên kích động :- Tối qua bọn ngư phủ trên sông nói rằng họ đều thấy Long Vương hiển thánh đi lại trên mặt sông. Ngay từ sáng tin đồn đã truyền khắp Vũ Hán rồi.Tân Tiệp à một tiếng, cười thầm :“Hóa ra vì mình thi triển khinh công mà ngư phủ cho rằng Long Vương hiển thánh.”Vu Nhất Phi nói tiếp :- Theo tiểu đệ thấy thì cái gọi là Long Vương hiển thánh chỉ là một nhân vật có thân thủ cao cường thi triển khinh công mà thôi. Chỉ không biết người đó tới Vũ Hán làm gì và tại sao lại thi triển khinh công trên mặt sông vào lúc đêm khuya như thế?Tân Tiệp góp lời :- Nếu có người tự do đi lại trên mặt sông như vậy, thân thủ quả là kinh nhân. Tiểu đệ chưa từng nghe ai nói có nhân vật nào như thế...Vu Nhất Phi lộ vẻ lo lắng :- Chắc rằng bọn ngư phủ hư cấu thêm lên mà thôi. Nhưng dù sao cũng phải nhận đó là cao thủ. Chẳng biết hắn tới Vũ Hán này có phải mục đích đối phó với Vu Nhất Phi này không?Tân Tiệp nhịn cười nói :- Vu huynh quá lo... cho dù Lý Trị Hoa có nhờ người giúp sức cũng không thể tới nhanh như thế!Vu Nhất Phi đỏ mặt nói thác đi :- Tiểu đệ không phải sợ hắn nhờ người tới giúp đâu, chỉ thấy có gì đó kỳ quái...Tân Tiệp thấy đối phương quẫn bách liền thay đổi đề tài để làm dịu tình hình :- Tiểu đệ lần đầu tới Vũ Hán, còn Vu huynh đã lịch lãm giang hồ nhiều năm.Tiểu đệ có ý lưu vãng một vài nơi, không biết Vu huynh có thể hướng dẫn tiểu đệ không?Vu Nhất Phi sốt sắng :- Đương nhiên!Hai người dùng trà xong, cùng nhau ra phố.Vũ Hán là một trấn lớn của vùng Hồ Bắc nên rất nhộn nhịp, từ sáng khách thương ngựa xe đã tấp nập.Tân Tiệp giam thân trong thạch thất suốt mười năm, nay được tự do chứng kiến sự phồn hoa náo nhiệt thì rất cao hứng.Họ ghé vào một tửu lâu uống rượu, sau đó quay về khách điếm của Tân Tiệp.Một tên điếm tiểu nhị bưng trà đến, cung kính nói :- Lão gia, vừa rồi có hai vị tổng tiêu đầu tới thăm, một vị họ Phạm, còn vị khác họ Mạnh, hiện đang ở trong điếm.Tân Tiệp cười nói với Vu Nhất Phi :- Không ngờ Phạm tiêu đầu tới thăm chúng ta sớm như thế!Nói rồi cùng Vu Nhất Phi tới phòng khách.Kim Cung Thần Đạn và Phạm Trị Thành thấy hai người vào, liền ra cửa đón cười kha kha nói :- Hai vị thật có nhã hứng, mới sáng sớm đã dạo phố rồi... Hay vừa tới Phụng Lâm Ban thế?Tân Tiệp chắp tay nói :- Đâu có. Để hai vị phải chờ lâu, tiểu đệ thật có lỗi...Cả bốn người vui vẻ uống trà, một lúc Ngân Thương Mạnh Bá mở chuyện :- Hôm nay chúng tôi tới đây, ngoài việc viếng thăm Tân huynh còn có một việc rất quan trọng muốn báo cho Vu huynh biết.Vu Nhất Phi vội hỏi :- Không biết Mạnh huynh có việc gì quan trọng thế?- Vị kỳ nhân Thất Diệu Thần Quân đã mười năm bặt tích giang hồ, tối qua đột nhiên xuất hiện ở Vũ Hán.Vu Nhất Phi biến sắc, trầm ngâm nói :- Làm sao có thể như thế được? Theo lời gia sư thì mười năm trước tại Ngũ Hoa Sơn, Thất Diệu Thần Quân bị trúng một chưởng của gia sư, sau đó còn bị Chưởng môn nhân của phái Điểm Thương dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế trọng huyệt, đâu còn sống đến bây giờ?- Nhưng tin tức này hết sức xác thực. Tiểu đệ có một vị bằng hữu chi giao là Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn, chắc Vu huynh cũng biết người này. Tối qua Tôn Chiêu Viễn đã tận mắt thấy Thất Diệu Thần Quân.Vu Nhất Phi mặt biến đi trông đến khó coi, còn Tân Tiệp vẫn ngồi yên nghe chuyện. Mạnh Bá lại nói tiếp :- Sáng nay Tôn Chiêu Viễn vừa đến chỗ tiểu đệ nói chuyện này, còn dặn tiểu đệ phải đề phòng, nhất định trên giang hồ sắp tới sẽ nổi phong ba...Kim Cung Thần Đạn chen lời :- Kỳ thực Tôn Chiêu Viễn đã quá lo xa. Nếu có xảy ra phong ba tih cũng chưa đến nỗi ảnh hưởng gì đến chúng ta. Cứ để cho hai nhân vật đáng sợ đó phân tranh thắng phụ, chúng ta ở ngoài quan sát càng khoái.Tân Tiệp từ đôi mắt lóe lên một tia chớp nhưng tắt đi rất nhanh, nói :- Tiểu đệ nghe nói đến danh hiệu Thất Diệu Thần Quân là kỳ nhân trong võ lâm, võ công cái thế. Vậy người nào có thể phân thắng phụ với vị đó?Phạm Trị Thành đáp :- Đó là nhân vật mới gần đây nổi lên và nhanh chóng trở thành khét tiếng.Người ta chỉ biết hắn họ Kim, tên Kỳ, hiệu xưng là Thiên Ma, thế nhưng không ai biết sư thừa lai lịch. Hắn mới xuất đạo tung hoành giang hồ có mấy năm nhưng đã từng gây nên không biết bao nhiêu chuyện động trời. Minh chủ võ lâm vùng Lưỡng Hà là Bát Quái Du Thân Chưởng Hồ Đại Chi không biết đắc tội gì với hắn, chỉ biết tên ma đầu đó đơn thân độc mã đang đêm tìm đến thượng môn giết sạch không còn một người. Lúc đó tại trường còn có hai vị kiếm khách lừng danh ở phương bắc là Cổ Di Cương và Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao Bành Thiên Kỳ. Thế mà cả ba vị không địch nổi tên ma đầu đó và đều gặp độc thủ. Lần này Thất Diệu Thần Quân đoạt mất nữ nhân, đời nào hắn cam chịu?Vu Nhất Phi à lên một tiếng, quay sang Tân Tiệp nói :- Không ngờ nữ nhân tối qua mà khiến Thất Diệu Thần Quân phải động thủ, chẳng hay có quan hệ gì...Hắn trầm ngâm một lúc, nói thêm :- Lần này Thất Diệu Thần Quân trùng nhập giang hồ là chuyện hết sức trọng đại. Sau cuộc ước đấu với Lý Trị Hoa, tiểu đệ phải lập tức trở về Không Động bẩm lại với gia sư. Tiếc rằng không được xem trường đấu náo nhiệt giữa Thất Diệu Thần Quân và Thiên Ma...Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Ngươi muốn xem trường nhiệt náo của ta, há không biết rằng trường náo nhiệt của ngươi còn đáng xem hơn nhiều!”Phạm Trị Thành thở dài nói :- Võ lâm được bình lặng mười năm nay sắp trải qua một trường giông tố, gió tanh mưa máu sắp nổi lên rồi. Ngũ đại tông phái trong võ lâm đã nảy sinh tranh chấp, nay Thất Diệu Thần Quân trùng hiện, lại còn thêm tên Thiên Ma Kim Kỳ nữa... Ài!Kim Cung Thần Đạn rầu giọng tiếp :- Đâu chỉ có thế? Còn có hai kẻ cầm đầu của Quan Trung cửu hào năm xưa là huynh đệ Thiên Tàn và Thiên Phế nữa... Nghe nói chúng định trùng phục uy danh. Xem ra việc tiêu cục chúng ta kiếm bát cơm ngày càng khó khăn đấy!Tân Tiệp nghe nhắc đến danh hiệu Hải Thiên song sát bỗng chấn động trong lòng. Nhưng may mỗi người đều chìm đắm trong dòng tâm sự nặng nề của mình, không ai chú ý biểu hiện của chàng. Tân Tiệp chấn chỉnh lại ngay, hỏi :- Hải Thiên song sát định trùng nhập giang hồ thật sao?Kim Cung Thần Đạn ngạc nhiên nhìn chàng nói :- Làm sao Tân huynh biết rõ nhiều chuyện trên võ lâm thế? Nhưng còn may rằng Tân huynh không phải là người trong võ lâm cho nên những chuyện sóng gió trên giang hồ không ảnh hưởng gì...Tân Tiệp chỉ mỉm cười.Đương nhiên không ai phát hiện được hàm ý sâu xa trong nụ cười đó. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 6 Lão khất cái bí ẩn Ba ngày sau, trời vừa tối Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đã ngồi trong phòng điều tức vận công.Tân Tiệp nhìn vào thấy vậy nghĩ thầm :- “Chẳng trách Vu Nhất Phi danh mãn giang hồ. Tuy hắn cuồng ngạo nhưng không chủ quan chút nào”.Chừng nửa canh giờ, Vu Nhất Phi thu công đứng dậy, sửa lại y phục, đeo lại kiếm cho khỏi vướng víu khi động thủ rồi mới ra khỏi phòng. Thấy Tân Tiệp vẫn đi lại trước sân, Vu Nhất Phi lại gần nói :- Tối nay tiểu đệ sẽ cố sức cẩn thận, không xảy ra chuyện gì đáng lo đâu.Tân huynh cứ yên tâm! Xin cứ đi ngủ sớm...Tân Tiệp cười đáp :- Vu huynh cũng biết rằng tiểu đệ rất hâm mộ võ nghệ. Nay sắp có một trận đấu sôi động đến thế, tiểu để lẽ nào không đi?Vu Nhất Phi vội lắc đầu :- Không được đâu! Cứ nghĩ xem, Tân huynh không biết võ công. Hiện còn chưa biết tên họ Lý thỉnh đến những nhân vật nào giúp sức. Lỡ ra tiểu đệ không chiếu cố được để Tân huynh thương tổn đến tấm thân nghìn vàng thì trách nhiệm tày trời đó tiểu đệ làm sao cáng đáng nổi?Tân Tiệp xua tay :- Cho dù Vu huynh không dẫn đi, tiểu đệ vẫn quyết đi một mình! Họ đối với tiểu đệ vô oán vô cừu, chẳng lẽ vô cớ xuất thủ?Vu Nhất Phi thở dài :- Tân huynh đã quyết ý như vậy, tiểu đệ cũng không dám khuyên can nữa.Tuy nhiên xin nhớ một điều rằng đến lúc đó Tân huynh cứ đứng yên một chỗ mà xem, đừng loạn động.Tân Tiệp gật đầu :- Tiểu đệ nhớ rồi!Hai người tới bến sông.Tân Tiệp đã sai chuẩn bị thuyền, khi sang bờ đối diện thì sắp nửa đêm.Hoàng Hạc lâu cách bến đò không xa. Dưới lầu có một bãi đất trống rộng là nơi để dân chúng quần tập vui chơi giải trí. Nhưng lúc này đã nửa đêm, đương nhiên không có bóng người nào bén mảng. Vu Nhất Phi nhíu mày nói :- Làm sao môn hạ của Võ Đương chưa thấy ai tới cả?Tân Tiệp nói khích :- Võ Đương phái đứng đầu trong Ngũ đại tông phái của võ lâm, uy danh hiển hách nên không đến nỗi nuốt lời đâu.Vu Nhất Phi chỉ hừ một tiếng khinh bỉ, trong lòng càng tăng nỗi ác cảm với phái Võ Đương.Nhưng hai người đứng chưa lâu thì thấy từ bờ sông có ba người chậm rãi tới gần, khi thấy hai người đứng dưới Hoàng Hạc lâu thì gia tăng tốc độ, cách chừng hai trượng thì dừng lại.Dưới ánh trăng, Vu Nhất Phi nhận ra người đi đầu là nhân vật kiệt xuất nhất của hàng hậu bối trong Võ Đương phái: Thần Hạc Chiêm Bình, người thứ hai là đại đệ tử của trưởng giáo Võ Đương Lăng Phong kiếm khách. Tên thứ ba hiển nhiên chính là kẻ vừa gây sự ba ngày trước đây ở Nhạc Dương lâu, Cửu Cung Kiếm Lý Trị Hoa.Vu Nhất Phi có phần động tâm, nghĩ bụng :- “Không ngờ đêm nay cả Chiêm Bình và Lăng Phong kiếm khách cùng đến. Hai tên này là cao thủ kiệt xuất nhất của hàng hậu bối, nếu đơn đã độc đấu thì không sao, nhược bằng chúng liên thủ thì kết quả thế nào chưa dám nói trước”.Thời gian gần đây phái Võ Đương vẫn được coi là lãnh tụ trong các phái võ lâm nhưng trên thực tế, từ khi Chưởng môn nhân phái Không Động là Kiếm Thần Lệ Ngạc giành được danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm ở Thái Sơn mười năm trước, thanh danh của phái Không Động phần nào lấn át mất uy thế của Võ Đương rồi.Bởi thế hai môn phái lớn này vô hình trung đã tạo thành sự tranh chấp ngấm ngầm.Không Động bất mãn vì Võ Đương lúc nào cũng tỏ ra là kẻ đứng đầu Ngũ đại tông phái, trái lại phái Võ Đương tức giận vì Không Động ngang nhiên lấn lướt mình.Hai phái tuy lòng đầy hiềm khích nhưng vẫn còn giữ miệng, như đống than âm ỉ mà chưa phát thành ngọn lửa.Trong phái Võ Đương, đặc biệt có Thần Hạc Chiêm Bình, tuổi trẻ mà võ công cao cường, tính cuồng ngạo, lúc nào cũng muốn tự mình làm nên chuyện lớn kinh thiên động địa để dương danh đồng thời chấn hưng uy thế của bổn phái.Ngoài ra ba phái còn lại là Điểm Thương, Nga My và Côn Lôn cũng thuộc Ngũ đại tông phái, tuy thanh danh không bằng hai phái trên và chưa lộ rõ ý định trở thành lãnh tụ võ lâm nhưng cũng đang ngấm ngầm tiềm phục, sẵn sàng chờ thời cơ hành động.Mai Sơn Dân tuy suốt mười năm không ra khỏi trang viên nhưng vẫn theo dõi mọi sự diễn biến trên võ lâm, nhất là Ngũ đại tông phái nên biết rất rõ.Mai Sơn Dân sau khi bị bốn vị Chưởng môn nhân trong Ngũ đại tông phái dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán, mối thù hận đối với năm phái đó càng sâu sắc.Đương nhiên ông ta muốn Tân Tiệp thay mình phục thù, nhưng hiểu rõ rằng chỉ bằng vào sức một mình Tân Tiệp thì không đủ khả năng đối phó với hàng trăm cao thủ trong Ngũ đại tông phái. Bởi thế Mai Sơn Dân đã vạch kế hoạch cho Tân Tiệp tìm cách làm cho Ngũ đại tông phái nảy sinh mâu thuẫn sâu sắc đi đến tàn sát lẫn nhau, sau đó mới dốc lực công phá.Mai Sơn Dân tính tình lập dị, lạnh lùng, sau khi bị ám toán mất đi võ công sinh ra yếu thế, mang lòng thù hận với Ngũ đại tông phái mượn chiêu bài danh môn chính phái, kỳ thực chỉ là hạng nhỏ nhen ti tiện bất chấp thủ đoạn để tranh danh đoạt lợi mà thôi.Nay lại thêm Tân Tiệp từ nhỏ đã chứng kiến thảm họa của gia đình bởi thế đối với nhân gian có cách nhìn khắc nghiệt.Cả hai không ngờ rằng đó là nguồn gốc khiến giang hồ phải chịu những tại họa không lường.* * * * *Vu Nhất Phi thấy ba cao thủ phái Võ Đương là Thần Hạc Chiêm Bình, Lăng Phong kiếm khách và Cửu Cung Kiếm Lý Trị Hoa đến gần, cười nhạt nói :- Chu choa! Thật không ngờ! Thật không ngờ! Kẻ hèn Vu Nhất Phi này chỉ là một tiểu tốt trên võ lâm mà vinh hạnh được cả hai vị Lăng Phong kiếm khách và Thần Hạc Chiêm Bình đại hiệp đại giá tới đây. Xin thứ lỗi vì không biết trước mà nghênh đón chu đáo...Thần Hạc Chiêm Bình không chờ sư huynh mở lời đã lên tiếng trước :- Không Động tam tuyệt kiếm danh chấn giang hồ, đâu thèm để mắt đến Võ Đương phái chúng ta? Tại hạ nghe Lý sư đệ nói lại, tuy biết rằng kiếm pháp tầm thường của bổn phái không phải là địch thủ của tuyệt kiếm Không Động, tuy vậy Chiêm mỗ dám không tự lượng sức tới thỉnh giáo cao chiêu của Vu đại hiệp!Vu Nhất Phi cười nhạt đáp :- Chiêm đại hiệp quá khách khí. Đã vậy tại hạ đành phải thụ giáo thôi!Chiêm Bình nhìn sang Tân Tiệp hỏi :- Vị này là...Vu Nhất Phi giới thiệu :- Vị này là Tân Tiệp, bằng hữu của tại hạ. Từ lâu đã kính ngưỡng kiếm pháp của Võ Đương nên tới chiêm ngưỡng.Cửu Cung Kiếm Lý Trị Hoa thêm :- Vị đó chính là Tân lão phẩm mà tiểu đệ đã từng nói với nhị vị sư huynh.Lăng Phong kiếm khách “à” một tiếng, đưa mắt quan sát Tân Tiệp một lúc rồi chắp tay chào. Tân Tiệp cũng cười đáp lễ.Chiêm Bình bước lên nói :- Mời Vu đại hiệp!- Mời!Hai người tuy bề ngoài tỏ vẻ khách khí nhưng trong ánh mắt chứa đầy sát cơ, đều rắp tâm hạ sát đối phương dưới kiếm, tuyệt không phải như lời họ là động thủ quá chiêu, điểm đến thì dừng. Cả hai lập tức giữ vị trí chuẩn bị động thủ, chú mục vào đối phương sợ để chiếm mất tiên cơ.Tân Tiệp lùi ra mấy bước, như sợ kiếm lỡ phạm vào mình.Không khí của trường đấu đã trở nên căng thẳng.Đột nhiên từ bờ sông có mấy nhân ảnh chạy tới, căn cứ vào tiếng bước chân thì thân thủ những người này không kém.Thần Hạc Chiêm Bình biến sắc hỏi :- Thì ra Vu đại hiệp còn thỉnh người đến tương trợ...Tới đó cười nhạt một tiếng.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi cũng không khỏi sửng sốt.Mấy người kia tới cách hai đối thủ chừng hai trượng thì dừng lại.Tân Tiệp nhận ra Kim Cung Thần Đan Phạm Trị Thành, Ngân Thương Mạnh Bá và mấy nhân vật danh tiếng khác ở Vũ Hán mà ba hôm trước có tham dự tiệc yến ở Nhạc Dương lâu.Đoàn người vừa đến đương nhiên đều biết cả Vu Nhất Phi lẫn ba cao thủ Võ Đương phái nên ôm quyền chào cả đôi bên. Vậy là họ chỉ đến xem trường náo nhiệt.Vu Nhất Phi không chút nhường nhịn, nhìn Chiêm Bình cười nhạt nói :- Vu mỗ tuy bất tài, nhưng chưa đến nỗi phải cầu người giúp sức.Chiêm Bình thẹn đỏ mặt nhưng không nói gì, rút kiếm khỏi vỏ quát lên :- Xem kiếm!Dứt lời xuất chiêu tạo ra một luồng kiếm ảnh màu xanh sắc lạnh dưới ánh trăng. Đó chưa phải là xuất thủ chỉ mới hư chiêu, nhưng cũng đã lộ ra kiếm thuật ảo diệu của Võ Đương phái.Vu Nhất Phi cũng đã tuốt kiếm cầm tay, mắt chăm chú nhìn mũi kiếm đối phương, chờ khi đối phương đâm tới gần, toàn thân khẽ xoay sang trái nửa bước, thuận thế đánh ngược lên một kiếm. Đó là “Thiếu Dương Cửu Nhất Thức” trong “Trấn Sơn kiếm pháp” của phái Không Động, Vu Nhất Phi thi triển chiêu đầu tiên là “Phi Long Sơ Hiện”.“Coong!”Hai thanh kiếm tiếp nhau nảy lửa. Tuy vậy hai đối phương vẫn đứng nguyên vị, nhưng Vu Nhất Phi có vẻ trầm ổn hơn, chứng tỏ hỏa hầu có khá hơn so với đối phương.“Thiếu Dương Cửu Nhất Thức” nguyên là kiếm pháp của Không Động nhưng được Kiếm Thần Lệ Ngạc dành được danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất kiếm” cũng dựa vào kiếm pháp này, bởi thế uy danh rất lớn.Chỉ mới một chiêu, nhưng Thần Hạc Chiêm Bình đủ thấy rằng hôm nay gặp phải kình địch.Song phương sau lần tiếp chiêu, thu kiếm về rồi lập tức công suất ra ngay.Chiêm Bình sau chiêu đầu xuất kiếm trước nhưng vẫn không chiếm được tiên cơ, lần này thi triển “Cửu Cung Liên Hoàn Kiếm” tạo nên trùng trùng kiếm ảnh trùm lấy đối phương.“Cửu Cung Liên Hoàn Kiếm” là tuyệt học của Võ Đương phái từng làm không ít cao thủ võ lâm thất đảm.Vu Nhất Phi trầm giọng nói :- Hảo kiếm pháp!Đồng thời xuất kiếm quay nhanh một vòng từ từ dâng cao lên tạo thành một màn kiếm quang dày đặc vây kín lấy mình. Đó chính là chiêu “Thần Long Hiện Vỹ” trong “Thiếu Dương Cửu Nhất Thức”.Thần Hạc Chiêm Bình thét to một tiếng, kiếm thế càng gia tăng cường độ.Lăng Phong kiếm khách đứng ngoài nghe sư đệ thét to, biết hắn đang nổi giận chuẩn bị ra chiêu sát thủ, bụng thầm lo lắng.Quả nhiên kiếm ảnh hóa cầu vồng, thân ảnh liên tiếp thay đổi phương vị, cứ một chiêu kiếm xuất ra đều uy hiếp tính mạng đối phương nhằm vào những trọng huyệt.Tân Tiệp đương nhiên cũng phát hiện ra điều đó, như thế chính hợp với tâm ý chàng. Chỉ cần một trong hai người thương vong là lập tức tạo thành cục thế bất lưỡng lập giữa hai môn phái.Kiếm pháp hai người đều thuộc hàng danh gia mật truyền.“Cửu Cung Liên Hoàn Kiếm” là tuyệt học của Võ Đương từng xưng hùng võ lâm mười mấy năm nay, chiêu thức uy mãnh, kiếm thế liên hoàn như Trường Giang cuộn sóng, liên miên bất tuyệt.Còn “Thiếu Dương Cửu Nhất Thức” lại tinh kỳ ảo diệu, Vu Nhất Phi lại có nội công thâm hậu, vừa giữ kín bộ vị, vừa tấn công thần tốc, uy mãnh kinh nhân.Tân Tiệp đứng bên xem đấu cũng thầm gật đầu khen giỏi, hai phái Võ Đương và Không Động dương danh võ lâm chẳng phải không có căn cứ. Tuy vậy chàng hết sức lưu tâm từng chiêu phát của cả song phương.Kiếm pháp của hai người tuy nghiêm mật nhưng vẫn còn nhận thấy có nhiều sơ hở, chỉ là kiếm thủ hạng bình thường không sao lợi dụng được mà thôi. Tân Tiệp chợt liên hệ đến “Cù Chi kiếm pháp”, chiêu thức tuy không liên miên bất tuyệt, cũng không nghiêm mật, thế nhưng lại có khả năng tinh nhạy để lợi dụng chỗ sơ hở của đối phương.Nên biết Mai Sơn Dân kiến thức và võ học đều siêu phàm, khi sáng chế ra “Cù Chi kiếm pháp” thì đã nghiên cứu kỹ những chỗ sơ hở của các loại kiếm pháp danh gia trong thiên hạ rồi.Hơn hai chục chiêu qua đi, hai đối thủ vẫn chưa thể phân định thắng thua.Giữa lúc cuộc đấu còn ác liệt, đột nhiên trời bỗng tối sầm, rồi một cơn mua như trút nước làm những vị đứng ngoài quan chiến phải hối hả chạy vào mái hiên Hoàng Hạc lâu ẩn nấp.Hai đối thủ vẫn tiếp tục kịch chiến giữa trời mưa. Họ đều hiểu rằng cuộc chiến hôm nay chẳng những bảo vệ uy danh hai phái mà còn uy hiếp cả đến tính mạng của mỗi người nên không ai dám dừng tay trước, thậm chí trời mưa vẫn không để phân tâm.Bất chợt giữa tiếng mưa rào rào và giông tố gào thét chợt từ đâu có tiếng ca truyền lại :“Ngày xưa ngạo khí ngất trờiĐến khi xế bóng bị đời rẻ khinh!Thời gian thấm thoát qua nhanh,Giật mình ngoảnh lại, ngày xanh đâu còn?Chẳng thà vui với nước non...”Mọi người đều thấy trong lòng kỳ quái. Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này còn ai đàn ca giữa mưa gió giông bão làm gì?Tiếng ca càng lúc càng gần, chỉ thấy có một người từ phía bờ sông đi lên, vừa ca vừa dùng hai chiếc que ngắn gõ vào nhau vẻ ung dung tự tại bất chấp trời đang đổ mưa.Chúng nhân vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.Người kia tới gần Hoàng Hạc lâu, chợt thấy có người đang tỷ kiếm, bỗng cười lên hô hô mấy tiếng, vẫn tiếp tục ca :- Hô hô... thật náo nhiệt! Vui thay! Chí nam nhi tung hoành cùng thanh kiếm... đâu sá gì da ngựa bọc thây... Dương Châu có Vân Lý Miếu, Trấn Giang có Liên Hoàn Bao...Người kỳ quặc đó vừa ca vừa đi vào hành lang nơi chúng nhân đang trú mưa, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Tân Tiệp, miệng vẫn tiếp tục ca :- Ơ hơ... có một chỗ lừng danh thiên hạ, mang cái tên rất lạ: Phụng Dương... từ Phụng Dương nảy ra Chu Hồng Vũ... sau mười năm danh tiếng chôn vùi... Ơ hơ...Người đó vừa ca vừa gõ, thật là vui nhộn!Bấy giờ hai đấu thủ vẫn kịch chiến khốc liệt, thế mà người kia vẫn bàng quan như quanh mình chẳng còn ai.Kim Cung Thần Đạn thấy dị nhân y phục rách rưới giống một lão hóa tử nhưng mặt mũi sạch sẽ, đầu tóc nghiêm chỉnh, những ngón tay trắng muốt nhưng móng tay để dài hơn một tấc! Kim Cung Thần Đạn nghĩ ngay đến một người, liền rỉ tai nói với Ngân Thương Mạnh Bá mấy câu, cả hai mặt bỗng biến sắc cùng ngồi cả xuống.Lúc đó dị nhân mới thôi ca, ngoảnh sang chợt nhận ra Tân Tiệp ngồi bên cạnh, hấp háy đôi mắt nhìn chàng mấy cái rồi cười toét miệng cười.Tân Tiệp cũng mỉm cười điềm nhiên, tuy không biết đối phương là ai cả.Kim Cung Thần Đạn và Ngân Thương Mạnh Bá thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, lòng rất kinh dị.Cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi lẫn Thần Hạc Chiêm Bình đều bị tiếng ca làm rối trí.Nên biết khi cao thủ quá chiêu tuyệt đối không được phân tâm. Lúc này trời đang đổ mưa, lại thêm có người vừa ca vừa gõ...Bởi thế hai người lúc khổ chiến đã bắt đầu trở nên sốt ruột. Chiêu thức không được chính xác như trước, biết rằng đây là lúc sắp phân thắng phụ...Lăng Phong kiếm khách đứng ngoài càng lo lắng, bước dần ra khỏi mái hiên bị mưa ướt cũng không hay.Chiêm Bình đột nhiên xuất một độc chiêu, một chân bước chếch tới, tay trái nhằm cổ tay cầm kiếm của đối phương điểm sang, tay phải đâm nhanh một kiếm.Đó là chiêu cực hiểm, xuất thủ toàn diện và dốc hết tổng lực khiến đối phương khó bề đối phó.Lăng Phong kiếm khách thấy vậy toát cả mồ hôi bất giác kêu lên một tiếng, nhún mình bay vút vào đấu trường, nhưng dù sao cũng đã chậm một bước.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi hai chân đang đứng vững, người chợt ngửa ra sau, tay phải hơi thả lỏng trường kiếm, nhưng khi kiếm thoát khỏi tay thì lập tức phản thủ xuất chỉ như chớp điểm vào trọng huyệt Tướng đài của đối phương.Chiêu này thật vô cùng thần tốc và lợi hại. Vu Nhất Phi kịp buông lỏng kiếm tránh chiêu, và hầu như phản thủ ngay lập tức.Chiêu đó bất cứ một tay kiếm phổ thông nào cũng không ngờ tới, chỉ là Vu Nhất Phi trong lúc nguy cấp nghĩ ra để ứng phó mà thôi.Chiêm Bình đang dốc toàn lực tấn công, chí tại tất thắng nên không sao tránh được, ứng chỉ ngã ngay.Lăng Phong kiếm khách giơ tay đỡ lấy sư đệ sắp rơi bịch xuống đất. Chiêm Bình tay vẫn còn cầm chắc kiếm, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, tình thế xem ra khá nguy cấp.Vu Nhất Phi cúi nhặt thanh kiếm, vẫn đứng giữa đấu trường đưa mắt nhìn hai sư huynh đệ.Chúng nhân cùng kêu lên một tiếng.Tân Tiệp để ý thấy quái nhân ngồi bên cạnh mình không quan tâm gì đến việc xảy ra giữa đấu trường, miệng vẫn hát lảm nhảm, tay vẫn gõ hai chiếc que.Lăng Phong kiếm khách cúi xuống xem xét thương thế của sư đệ, thấy chỉ lực điểm trúng trọng huyệt Tướng đài không nhẹ, vừa lo vừa tức nói :- Được! Không Động kiếm pháp quả là lợi hại. Hôm nay cứ cho là Võ Đương chúng ta bại trận này!Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi bấy giờ y bào ướt hết, vừa lạnh vừa kiệt sức, biết rằng nếu lúc này Lăng Phong kiếm khách lại xuất thủ thì mình cầm chắc thất bại. Nghĩ thế liền nói chặn trước :- Có phải các hạ định chỉ giáo tiếp không?Lăng Phong kiếm khách cất giọng đầy phẫn nộ :- Bần đạo không phải hạng người lợi dụng lợi thế rồi hạ kẻ khác, sớm hay muộn rồi sẽ có ngày lãnh giáo các hạ.Nói như vậy, vừa tỏ rõ khí phách anh hào của một võ sĩ có danh không muốn lợi dụng đối phương đang yếu thế, nhưng một phần cũng vì lo lắng cho tính mạng của sư đệ đang nguy cấp.Rồi ôm Thần Hạc Chiêm Bình rời khỏi đấu trường, còn trừng mắt quát Lý Trị Hoa vẫn đứng ngẩn ra bên cạnh :- Đi! Còn chờ gì nữa?Vu Nhất Phi nói với theo :- Xin các hạ truyền cáo lại với lệnh sư rằng cố nhân ở Tây Không Động hỏi về vật cũ mười năm trước nay ở đâu, xin lệnh sư theo lời ước trước đây đem tới Không Động.Lăng Phong kiếm khách hằn học đáp :- Nội trong một tháng, gia cư sẽ đích thân tới Không Động. Các hạ cứ yên tâm.Vu Nhất Phi ngửa mặt cười to :- Tốt lắm! Hy vọng rằm trung thu năm nay các hạ cũng sẽ đến Thái Sơn tham gia kiếm hội.- Đương nhiên!Dứt lời cùng Lý Trị Hoa lao mình đi khuất.Tân Tiệp nghe hai người đối đáp, biết rằng từ nay hai phái Võ Đương và Không Động thành thế thủy hỏa xung khắc không thể dung hòa. Chàng quay nhìn quái nhân, thấy tiếng ca chỉ phát ra ư hử, tay không còn gõ nữa, chừng như đã ngủ, liền đứng lên tới trước Vu Nhất Phi cười nói :- Kiếm pháp của Vu huynh quả là tuyệt luân, hôm nay tiểu đệ mới được khai nhãn giới!Lại hướng sang bọn Kim Cung Thần Đạn nói thêm :- Hôm nay tiểu đệ sẽ vì Vu huynh mà mời Phụng Lâm Ban hầu hạ chư vị một đêm, xin đừng ai chối từ.Vu Nhất Phi vội đáp :- Hảo ý của Tân huynh tiểu đệ xin tâm lĩnh. Nhưng hiện giờ tiểu đệ phải lập tức trở về Không Động báo rõ chuyện vừa rồi với gia sư... Thêm nữa còn việc Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ cũng phải báo sớm để gia sư chuẩn bị đối phó.Tân Tiệp tỏ vẻ thất vọng, buồn rầu nói :- Vu huynh đã có cấp sự, tiểu đệ không dám nài, hôm nay từ biệt, sau này còn tái ngộ...- Đương nhiên! Tiểu đệ sẽ còn tới đây, lúc đó xin tận vui cùng các vị bao lâu cũng được. Bây giờ xin cáo biệt!Dứt lời chắp tay từ biệt mọi người rồi lao đi.Kim Cung Thần Đạn bỗng đến bên Tân Tiệp thấp giọng hỏi :- Tân huynh có quen biết vị đó không?Rồi đánh mắt về phía quái nhân ngồi dưới hành lang.Tân Tiệp lắc đầu :- Không quen!Kim Cung Thần Đạn định nói gì thêm nhưng thấy quái nhân duỗi tay vươn mình ngáp thật to liền im bặt.Ngân Thương Mạnh Bá cũng tới gần nói :- Không nên đứng nói chuyện giữa mưa gió thế này, chi bằng Tân huynh cùng chúng tôi lên thuyền sang bên kia đàm đạo.Tân Tiệp cười đáp :- Tiểu đệ tính hiếu kỳ muốn ở lại xem chút nữa. Hai vị xin cứ về trước.Kim Cung Thần Đạn trầm ngâm một lúc rồi nói :- Thế cũng được... Không chừng Tân huynh được gặp duyên kỳ ngộ... Vậy chúng tôi xin đi trước.Thế rồi hai người chắp tay từ biệt, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng mấy người kia nhanh chóng bỏ đi.Tân Tiệp đưa tay xoa nước mưa còn đẫm trên mặt, lại bước vào hành lang, đứng tần ngần một lúc rồi ngồi xuống chỗ cũ.Mưa ngớt, trời sáng lên, nhưng quái nhân vẫn không hề có động tĩnh gì.Tân Tiệp bắt đầu sốt ruột, nghĩ thầm :- “Cứ thế này nếu có người đến lại chẳng đáng cười lắm sao?”Vừa lúc đó từ phía bờ sông quả nhiên có người đến. Và không chỉ một người.Tân Tiệp vận hết mục lực nhìn. Những người đang tới đều là nữ nhân, trong đó bốn người khiêng một vật giống như là một cỗ kiệu. Còn một người khác tay không đi phía trước.Tân Tiệp rất bối rối, thử nghĩ xem một thiếu niên tuấn tú ăn vận sang trọng, lại ngồi bên một lão khất cái áo quần lam lũ, gần như kề vai sát cánh. Cảnh tượng đó đập vào mắt mọi người thì còn thể thống gì nữa? Chàng còn đang lo ngay ngáy thì nữ nhân đi trước giơ tay chỉ thẳng về phía mình, mặt lộ vẻ vui mừng.“Thật quái lạ!” Chàng đâu quen biết gì với những nữ nhân kia? Chẳng lẽ họ cười mình vì cảnh tượng hoạt kê này?Thiếu nữ đó bận áo quần màu lục, búi tóc vấn cao, mi mục như vẽ, dưới ánh trăng sáng rực và bên Hoàng Hạc lâu thơ mộng chẳng khác gì người trong tranh khiến Tân Tiệp ngẩn người nhìn.Đoàn người tới gần.Tân Tiệp càng thêm kinh ngạc.Thiếu nữ cứ đi thẳng tới trước mặt chàng, nhoẻn môi cười rồi cúi người vái một vái.Tân Tiệp chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, hốt hoảng đứng bật dậy.Bốn thiếu nữ khiêng kiệu đi sau trang phục theo lối tỳ nữ cũng dừng lại cúi mình chào.Quái nhân ngồi cạnh Tân Tiệp chợt mở mắt ra nhìn xéo chiếc kiệu một cái rồi lại nhắm mắt như trước.Tân Tiệp lại càng hoang mang chắp tay hành lễ nói :- Cô nương...Nhưng chỉ thốt lên được hai tiếng rồi im bặt.“Biết nói gì thêm nữa đây? Tên họ không biết, người hoàn toàn xa lạ...”Thiếu nữ lại nhìn chàng nhoẻn miệng cười lần nữa.Bấy giờ trời đã hửng sáng, bộ mặt trắng nhợt của Tân Tiệp chợt thoáng ửng hồng.Đột nhiên bốn tên tỳ nữ đặt kiệu xuống rồi mỗi người một tay khiêng quái nhân vẫn nhắm mắt đưa lên kiệu phủ rèm xuống, sau đó khiêng kiệu quay lại hướng bờ sông. Thiếu nữ áo lục cười nói :- Gia phụ được công tử chiếu cố nhiều, tiện thiếp vô cùng cảm kích. Hôm nay tiện thiếp chuẩn bị một mâm rượu nhạt cung hầu công tử lên thuyền để tỏ lòng tri ân, xin đừng từ chối!Nói xong hành một lễ nữa rồi quay người bước đi.Tân Tiệp đứng sững sờ như mọc rễ xuống đất chẳng hiểu vừa xảy ra cơ sự thế nào.Thì ra thiếu nữ diễm lệ tuyệt trần kia là nhi nữ của lão khất cái.Chàng không hiểu ra đạo lý: “Thiếu nữ mời mình lên thuyền uống rượu, nói rằng mình đã chiếu cố đến phụ thân cô ta... Cho dù lão khất cái đúng là phụ thân thiếu nữ kiều diễm đó, nhưng mình đã chiếu cố lão bao giờ? Thêm nữa, cô ta mời mình lên thuyền mà không nói rõ chiếc nào. Trên sông có hàng trăm chiếc thuyền, biết đâu mà hỏi?”Hàng chục ý nghĩ thoáng qua khiến Tân Tiệp càng nghĩ càng rối, nhủ thầm :- “Quái lạ! Thật là quái lạ. Thiếu nữ đó đẹp đến xuất kỳ! Hay đúng như Phạm Trị Thành nói đây là duyên kỳ ngộ?”Đột nhiên chàng ngẩng lên, tự trách mình :- Ngốc thật! Xem ra Phạm Trị Thành có biết về lão khất cái đó. Hôm nay quyết gặp hắn hỏi thì biết thôi!Thế rồi chàng không nghĩ ngợi thêm nữa, sửa sang lại y phục đi về phía bờ sông bước lên thuyền mình.Ra đến giữa sông, Tân Tiệp nhìn thuyền bè san sát, chợt những ý nghĩ lúc trước hiện lên...Suốt mười năm ở trong thạch thất, chàng chỉ có một việc tu luyện kiếm thuật và võ công, không bận tâm suy nghĩ điều gì. Nay bước chân vào giang hồ, chỉ mới năm ngày mà gặp biết bao chuyện buộc chàng phải vắt óc suy tính. Bởi Mai thúc thúc giao cho chàng một nhiệm vụ rất khó khăn và phức tạp.Hồi ức về cuộc sát hại cha mẹ chàng một cách bi thảm, dù mười năm đã trôi qua vẫn không phai nhạt trong đầu chàng...Thuyền cập bến...Không lâu, Tân Tiệp về tới Sơn Mai Châu Bảo Hiệu. Chàng gật đầu đáp lại bọn thủ hạ cung kính đón chào rồi đi về phía phòng của Phương Thiếu Khuê.Phương Thiếu Khuê đang ngồi trên giường không biết làm gì, thấy Tân Tiệp vào mừng rỡ đứng lên nhưng chợt nhớ rằng làm như vậy là khiếm lễ liền đỏ mặt ngồi xuống.Tân Tiệp nhẹ giọng hỏi :- Cô nương ở đây có được thoải mái không?Phương Thiếu Khuê không đáp, chớp chớp mi nói :- Tôi họ Phương...- À... Phương cô nương...Sau một hồi lúng túng, Tân Tiệp nhắc lại câu hỏi :- Cô nương ở đây chắc không đến nỗi khó chịu chứ?Phương Thiếu Khuê gật đầu :- Ở đây yên tĩnh, không ai quấy rầy gì nên cũng thoải mái.Tân Tiệp trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp :- Chắc hẳn cô nương đang có nhiều tâm sự, không biết có thể nói cho tại hạ một ít không?Phương Thiếu Khuê cúi đầu không nói gì, dáng vẻ rất đau khổ.Tân Tiệp không khỏi thấy thương cảm, nhẹ giọng :- Tôi biết rằng cô nương có nhiều nỗi thương tâm... Thực tình hoàn cảnh của tôi cũng đáng thương không kém cô nương, mỗi khi nhớ lại tưởng chừng muốn khóc...Những lời đó chạm vào nỗi đau trong lòng thiếu nữ được ghìm nén bấy lâu khiến cô ta bật khóc. Bao nhiêu uất ức, tủi hờn trong hai tháng bị bức hiếp, bị vùi dập vẫn nín nhịn trong lòng không biết thổ lộ cùng ai giờ bỗng trào lên với một nhu cầu giải thoát những nổi uất ức đó ra khỏi lồng ngực...Thế rồi Phương Thiếu Khuê vừa nức nở vừa cố trấn áp cơn nghẹn ngào kể lại cảnh ngộ mình vừa trải qua chỉ trong hai tháng gần đây.Tân Tiệp không ngắt lời, không khuyên nhủ hoặc an ủi, cứ để mặc thiếu nữ kể hết, nghe một cách rất chăm chú.Từ mối thương cảm đối với thiếu nữ bất hạnh này, trong lòng chàng hình thành nỗi phẫn nộ mỗi lúc một tăng đối với kẻ chưa từng quen biết nhưng mấy hôm nay từng nghe nói tới nhiều, một tên ma đầu mất hết nhân tính, từng gây nên biết bao thảm họa cho võ lâm mà Phương Thiếu Khuê bị người đã từng nuôi dưỡng mình mười mấy năm bắt gọi là Kim Kỳ ca và áp gả cho hắn, đến nỗi cả hai phu thê cùng bị chết thảm...Chàng tự thề rằng phải quyết tìm bằng được tên ác quỷ đó và giết hắn, bớt đi một tên ác quỷ trên đời...Cuối cùng Tân Tiệp dịu dàng an ủi cô ta với giọng ân cần và đầy cảm thông.Phương Thiếu Khuê cảm động nhìn chàng. Có lẽ lần đầu tiên trong đời nàng cảm kích trước một nam nhân, có lẽ sự đồng cảm này còn khiến nàng cảm động hơn việc chàng cứu mình thoát khỏi nanh vuốt của bọn ác quỷ.Tân Tiệp đến bên nàng ngồi xuống đặt hai tay lên đôi bàn tay giá lạnh của nàng.Phương Thiếu Khuê không rụt tay lại, tiếp nhận một cách tự nhiên biểu hiện của sự cảm thông...Cả hai người không ai cảm thấy miễn cưỡng.Lát sau chàng đứng lên, dịu dàng nói :- Thiếu Khuê, cô hãy nghỉ lại ở đây cho đến khi nào mình muốn. Không ai cưỡng ép cô, chỉ xin cô đừng coi rằng mình đã chịu ân huệ...Phương Thiếu Khuê không đáp, đưa mắt cảm động nhìn chàng, một nam nhân chưa quen biết bao nhiêu nhưng có lẽ từ đây đã trở nên thân thiết.Tân Tiệp ra khỏi phòng.Chàng chợt nhớ tới lục y thiếu nữ và lời mời của cô ta. Do lòng hiếu kỳ, chàng quyết định rằng mình phải tìm đến thuyền đối phương để biết thêm về những nhân vật bí ẩn kia.Tân Tiệp sai người chuẩn bị xe ngựa, định bụng trước hết đến từ Kim Cung Thần Đạn để hỏi lai lịch của lão khất cái và nữ nhân kia mà căn cứ vào thái độ bí ẩn của y lúc ở Hoàng Hạc lâu, chàng tin rằng nhất định Kim Cung Thần Đạn có biết về nhân vật đó. Bởi vì xét cho cùng, nếu không được chỉ bảo gì thêm, chàng không thể tìm được một trong số hàng trăm chiếc thuyền đậu đầy bến sông mà không biết chút đặc điểm gì. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 7 Dấn thân mạo hiểm Tân Tiệp vừa ra khỏi cửa hiệu thì chợt thấy một cỗ xe ngựa dừng ở cửa. Trên xe chính là người mà chàng định tìm gặp, Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành.Vị tổng tiêu đầu của Võ Uy tiêu cục vội nhảy xuống xe, cười mừng rỡ nói :- Tân huynh đã về rồi sao? Tốt quá!Tân Tiệp thấy thái độ đối phương khác thường, ngạc nhiên nghĩ thầm :- “Đương nhiên là phải về rồi chứ! Hắn hỏi như vậy là có ý gì?”Kim Cung Thần Đạn vồn vã cầm lấy tay Tân Tiệp, cứ vừa kéo chàng đi vào cửa vừa hỏi :- Vị Kim Nhất Bằng đó có nói gì với Tân huynh không?Tân Tiệp ngạc nhiên tự hỏi :- Kim Nhất Bằng là ai chứ? À... có lẽ chính là lão khất cái kia...!Rồi làm như vẻ bàng quang đáp :- Không có gì, chẳng qua...Bấy giờ vị Hầu Nhị đóng giả lão gia nhân của Tân Tiệp đang đứng trước quầy hàng, vừa nghe Kim Cung Thần Đạn nói tới ba tiếng Kim Nhất Bằng, mặt bỗng biến sắc.Tân Tiệp đương nhiên đã nhìn ra thần sắc đó, không những kinh dị mà còn có cả sự sợ hãi. Ông ta đứng lên định rời khỏi quầy hàng, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đưa mắt nhìn Kim Cung Thần Đạn.Kim Cung Thần Đạn không để ý mà chỉ lưu tâm đến câu trả lời của Tân Tiệp. Thấy chàng dừng lại giữa câu, y vội hỏi :- Chẳng qua thế nào?Tân Tiệp cười đáp :- Chẳng qua lão có một nhi nữ, mời tiểu đệ hôm nay lên thuyền chơi.Kim Cung Thần Đạn nhướng cao đôi mày rậm, hỏi :- Thật ư?- Tiểu đệ còn lừa dối Phạm huynh hay sao?Kim Cung Thần Đạn vội lắc đầu :- Tiểu đệ không có ý đó. Chỉ là sự việc hết sức lạ lùng. Tân huynh còn chưa biết lai lịch người này nên bình tĩnh như vậy là phải... Nhưng tiểu đệ lại rất lo cho Tân huynh!Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng không vào tiền sảnh mà ra tuốt hậu viện.Kim Cung Thần Đạn không để đối phương kịp phản ứng, nói tiếp :- Không hiểu sao ở Vũ Hán này đa sự đến thế không biết. Chỉ trong phạm vi ba ngày đã có tới ba chuyện động trời. Tiểu đệ thật chẳng hiểu ra sao cả!Bây giờ Tân Tiệp đã đoán ra rằng cha con Kim Nhất Bằng tất không phải hạng bình thường. Trước đây không lâu, chàng có ý tìm Kim Cung Thần Đạn chỉ để hỏi lai lịch của họ. Bây giờ nghe Phạm Trị Thành nói thế, chàng định thừa cơ hỏi. Nhưng xem thái độ của đối phương, chàng tin chắc rằng cho dù không hỏi nhất định Phạm Trị Thành cũng nói ra, bởi thế cứ lặng yên chờ nghe tiếp.Quả nhiên mới vào hậu sảnh, Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành không nén nổi nói tiếp :- Tân huynh có biết tối qua đã gặp phải nhân vật thế nào không?Tân Tiệp bình thản lắc đầu :- Đương nhiên tiểu đệ không biết.Phạm Trị Thành thở dài nói :- Nếu Tân huynh biết, chỉ sợ bây giờ đã không còn bình tĩnh như thế đâu!Hai người đến ngồi vào bộ bàn ghế đàn hương. Chẳng bao lâu gia nhân mang trà tới. Phạm Trị Thành nhấp một ngụm trà, nói tiếp :- Lúc đầu tiểu đệ chưa dám tin ngay rằng người đó là Kim Nhất Bằng.Nhưng sau nghĩ lại, trừ lão ra thì còn ai khác nữa? Tân huynh không phải là người trong võ lâm, đương nhiên không biết người này. Còn tiểu đệ đã bôn ba trong chốn giang hồ hai ba chục năm nên đã từng nghe không biết bao nhiêu chuyện về nhân vật này! Bởi thế chỉ cần trông thấy đã có thể xác định ngay được lai lịch của người đó.Tân Tiệp bắt đầu tỏ ra quan tâm, hỏi :- Người đó là ai?Phạm Trị Thành lại thở dài một hơi, trầm ngâm giây lát rồi bắt đầu kể :- Hai mươi năm trước trên giang hồ lưu truyền một câu rằng: “Gặp phải Nhị quân gà chó không yên”. Gà chó còn chưa yên, huống chi là người? Bởi thế trên giang hồ không ai muốn gặp Nhị quân, chẳng khác gì tránh quỷ! Hai nhân vật đáng sợ đó, một là Thất Diệu Thần Quân, một là Độc Quân Kim Nhất Bằng!Một người lấy thất nghệ để truyền danh trên giang hồ, còn người kia bằng độc mà làm chấn động võ lâm! Khắp người Độc Quân Kim Nhất Bằng không nơi nào là không có độc vật. Chỉ cần nhiễm phải một chút, chỉ trong vòng mười hai canh giờ tất phải chết. Cho dù tìm khắp nơi trong thiên hạ cũng không có thuốc nào chữa được! Trong giang hồ chỉ nghe đến hai tiếng Độc Quân là mọi người đều biến sắc...Tân Tiệp “à” một tiếng, cố nhớ lại xem Mai thúc thúc đã từng nói tới nhân vật đó chưa, nhưng quả là chưa bao giờ chàng được nghe nhắc tới danh hiệu đó.Trên mặt chàng cũng lộ vẻ ngạc nhiên.Phạm Trị Thành nhìn đối phương, nói tiếp :- Người này và Thất Diệu Thần Quân, một Nam một Bắc vốn không phạm tới nhau. Nhưng có lần không biết Thất Diệu Thần Quân nghĩ thế nào đến tìm Độc Quân muốn cùng hắn phân cường nhược. Trên giang hồ không ai biết vì lý do gì. Chỉ biết rằng sau đó Độc Quân Kim Nhất Bằng tuyệt tích giang hồ, mười mấy năm trời không thấy xuất hiện lần nào nữa... Việc này truyền ra, trong giang hồ người người vỗ tay mừng rỡ. Từ đó lưu truyền thêm câu: “Thất Diệu trừ Độc Quân, thiên hạ được thái bình”.Phạm Trị Thành kể xong, nhìn Tân Tiệp nói :- Đó là cớ sự về Nhị quân. Mặc dù Thất Diệu Thần Quân cũng đáng sợ nhưng mọi người vẫn mong Thất Diệu trừ được Độc Quân là phúc lớn rồi. Nói thế để biết. Tân huynh cứ tự nghĩ xem mình có nên đến gặp Độc Quân không?Tân Tiệp tỏ ra còn bị câu chuyện cuốn hút, hỏi :- Rồi sau thế nào?- Sau này có tin nói rằng Thất Diệu Thần Quân đã chết ở Ngũ Hoa Sơn, cả Quang Trung cửu hùng cũng trừ danh biệt tích. Từ đó giang hồ được thái bình mấy năm... Ai ngờ những tên ma đầu mà mọi người cứ tưởng đã chết từ lâu đột nhiên thay nhau xuất hiện ở Vũ Hán này... Xem ra họa kiếp đang treo lơ lửng trên đầu...Y dừng một chút, nếp nhăn trên trán hằn sâu, nói tiếp :- Tiểu đệ không biết một điều là tại sao tên ma đầu đó đối với Tân huynh lại trọng nể như thế... Ngoài ra tuy bản tính Kim Nhất Bằng hết sức kỳ quái nhưng chưa nghe ai nói rằng lão xuất hiện dưới lốt một kẻ khất cái bao giờ. Nếu mới rồi tiểu đệ không chú ý đến hai tay lão ma đó khác hẳn với da và móng tay của người thường thì không tin chính là hắn. Nếu Tân huynh hôm nay muốn đến gặp theo hẹn thì xin hãy suy nghĩ cho cẩn thận!Tân Tiệp trầm ngâm giây lâu rồi chợt hỏi :- Thiếu nữ đó tự nhận lão khất cái là phụ thân mình thì xem ra còn trẻ, không biết có đúng là nữ nhi của Độc Quân thật không?Phạm Trị Thành nghe đối phương vẫn đề cập đến nữ nhân đó, nghĩ thầm :- “Người này thật không biết trời cao đất dày là gì! Gặp chuyện tày trời như thế mà vẫn nghĩ đến nhi nữ người ta... Nhưng chưa nghe ai nói hắn có nhi nữ, chẳng hay hư thực thế nào...”Nghĩ thế chỉ trả lời :- Cái đó tiểu đệ không được rõ.Nhưng trong lòng vẫn còn áy náy, y cố khuyên thêm một câu :- Theo ý tiểu đệ, Tân huynh đừng đi là hơn.Tân Tiệp cười nói :- Nếu Độc Quân đã là nhân vật hiển hách như thế, nhất định thuyền của lão phải có đặc điểm khác thường. Phạm huynh thấy thế nào?Phạm Trị Thành nghe hỏi, biết rằng đối phương đã nhất quyết đi, nghĩ bụng :- “Dù sao ta với hắn chưa thể nói là thâm giao. Hắn đã nhất định tự tìm lấy phiền phức thì cứ mặc!”Hiển nhiên Phạm Trị Thành không sao ngờ được vị công tử phong lưu tiêu tiền như nước chỉ ham mê kết bằng hữu trong giới võ lâm, nhưng chẳng có chút võ công này, trái lại là một kỳ nhân thân hoài tuyệt học. Nên nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời :- Thuyền của lão ma đó có ký hiệu đặc biệt nào không thì tiểu đệ không biết. Tuy nhiên theo truyền ngôn thì Độc Quân ở đâu thì vật dụng của hắn đều sơn màu lục, bởi thế có thể thuyền hắn cũng sơn màu lục.Tân Tiệp thấy rằng tất cả những gì mình muốn biết về nhân vật thần bí kia đều đã được giải đáp, vì thế không hỏi nữa. Hai người lặng lẽ uống trà một lúc nữa rồi Kim Cung Thần Đạn cáo từ ra về.Tân Tiệp mời thêm vài câu cho phải rồi thân tiễn ra tận cửa. Chàng vừa quay vào tiền sảnh thì Hầu Nhị bước ra khỏi quầy cúi người nói :- Thiếu gia, lão nô thấy có mấy việc cần bẩm với thiếu gia.Tân Tiệp gật đầu.Hai người vao gian phòng nhỏ đóng cửa lại.Tân Tiệp nhớ lại vẻ hoảng hốt của Hầu Nhị khi nghe đến tên của Kim Nhất Bằng, biết rằng Hầu nhị thúc gọi mình vào đây tất có chuyện liên quan đến lão ma đó, liền hỏi :- Có phải Hầu nhị thúc định nói với điệt nhi về Kim Nhất Bằng không?Hầu Nhị dán mắt vào Tân Tiệp hỏi :- Ngươi đã gặp Kim Nhất Bằng ư?Tân Tiệp gật đầu :- Không chỉ gặp lão ta, mà còn gặp cả nhi nữ của lão nữa.Chợt mặt Hầu Nhị tái mét đi.Tân Tiệp hết sức ngạc nhiên. Hầu nhị thúc theo chàng biết là người rất trấn tĩnh, thường có thái độ lạnh lùng trước mọi chuyện, làm sao hôm nay lại có vẻ kích động thế?Từ sau khi ra khỏi thạch thất cùng đi với Hầu Nhị, chàng càng ngày càng có cảm giác rằng đó là người rất có lai lịch, bản tính trầm tĩnh kín đáo, thậm chí lạnh lùng yếm thế, nhất định trong lòng có những nỗi uẩn khúc. Trong lòng chàng thường nảy ra câu hỏi :- Vị này là ai?Tuy nhiên chàng không bao giờ dám hỏi. Nay xem lại, chẳng lẽ Hầu nhị thúc với Độc Quân có mối quan hệ nào đó.Lại nói, nghe câu vừa rồi của Tân Tiệp, Hầu Nhị mặt tái mét, run giọng hỏi :- Thế nào? Ngươi gặp cả nhi nữ của Kim Nhất Bằng?- Dạ! Điệt nhi có gặp. Thiếu nữ đó còn mời điệt nhi tối nay lên thuyền chơi.Điệt nhi cố nghĩ mãi mà không hiểu nguyên do.Da mặt Hầu Nhị luôn luôn thay đổi, từng thớ thịt giật giật liên hồi trông rất kỳ quái, không biết nội tâm đang đau xót, xúc động hay vui mừng?Hồi lâu, lão cười một cách thê lương, run run nói :- Trời còn thương ta... cuối cùng cũng còn cho ta gặp lại được họ...Tân Tiệp thấy vẻ mặt và câu nói không đầu không đuôi của đối phương, chẳng hiểu gì, thốt lên :- Hầu nhị thúc...Hầu Nhị trấn tĩnh lại, thở dài một tiếng nặng nề bảo :- Đừng hỏi gì cả. Cháu cứ ngồi xuống đây, ta sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện...Tân Tiệp nghe đến kể một câu chuyện, biết rằng đó chỉ là cách nói văn chương, nhưng không biểu lộ gì, ngồi xuống ghế.Hầu Nhị đưa mắt nhìn ra những đám mây trắng bạc bồng bềnh trôi ngoài cửa sổ như cố nhớ lại câu chuyện còn đọng trong tiềm thức xa xưa, hồi lâu hắng giọng kể :- Cách đây đã lâu lắm, ở vùng Hà Bắc có một người xuất thân từ thế gia giàu có không biết bao nhiêu, sinh hoạt chẳng thiếu thứ gì, giao du khắp thiên hạ, từ nhỏ lại luyện được võ công thượng thặng. Người trong giang hồ vô luận là hắc đạo hay bạch đạo, chỉ cần nói tới người này là chỉa ngón tay cái lên một cách tán tụng: “Rất tốt!” Khi mới ngoài hai mươi, người đó còn lấy được một người vợ đẹp như tiên giáng trần...Lão kể tới đó, chợt thu hồi mục quang, nhìn Tân Tiệp nhưng lại bình phẩm một mình :- Người đã được như thế, còn đòi hỏi gì hơn nữa...Lát sau, lão ta lại tiếp :- Sau đó sinh hạ được một nữ nhi. Như vậy là mọi chuyện đều mãn ý, duy một điều là từ nhỏ người này cứ ở riết Hà Bắc, muốn theo lời người xưa đi một ngày đàng học một sàng khôn, định ngao du một chuyến về phương nam để ngắm cảnh núi cao sông rộng thỏa mãn ước nguyện trước khi về già...Giọng lão đầy xúc động, như thể đã cất giữ chuyện đó từ lâu trong đáy lòng.- Cuối cùng người đó sắp xếp mọi công việc đi về phương nam. Sau một năm, quả nhiên người này thu được nhiều kiến thức, mở rộng thêm tầm nhìn, kết thêm nhiều bạn mới... Như vậy sống trong nhân gian được mãn nguyện, không còn nuối tiếc gì hơn nữa...Hầu Nhị lại nhìn ra khoảng không xa xăm, giọng trầm hẳn xuống :- Nào ngờ khi trở về, mọi thứ trong nhà đều thay đổi...Hầu Nhị lại nhìn Tân Tiệp, ánh mắt trở nên căm hận và độc ác, giọng run lên đầy kích động :- Trước tiên người đó nhận thấy trong nhà mọi vật đều biến thành màu lục.Bàn ghế, đồ gỗ sơn màu lục, cả nệm gấm, phông màn cũng thế. Đến cả y phục của vợ và đứa con gái mới lên ba cũng màu lục...Hầu Nhị cắn chặt răng, kể tiếp :- Nhưng điều khổ tâm và đáng căm hận nhất là tất cả bọn gia nhân đều nhìn người đó bằng ánh mắt lạnh lùng. Cả thê tử cũng nhìn chồng bằng cái nhìn lạnh lùng khinh thị. Với lòng căm hận sục sôi, người này bắt một gia nhân dùng hình phạt tra khảo, mới biết rằng trong vòng một năm hắn bỏ nhà đi, người vợ đã theo người khác, một nhân vật bá đạo võ lâm thời đó có biệt danh Kim Nhất Bằng!Tân Tiệp kinh hãi kêu lên một tiếng. Mãi đến lúc đó chàng mới tin rằng nhân vật trong chuyện mà Hầu nhị thúc đang kể chính là bản thân ông ta. Điều đó cắt nghĩa vì sao nghe nhắc đến tên Độc Quân Kim Nhất Bằng, Hầu nhị thúc lại có ánh mắt căm hận đến thế. Chàng chợt thấy đồng tình với Hầu nhị thúc và đem lòng thù hận sâu sắc Độc Quân, kẻ đã mang tai họa đến cho con người bất hạnh đang ngồi trước mặt mình, mà mãi tới bây giờ chàng mới hiểu được một phần...Hầu Nhị nở nụ cười chua chát kể tiếp :- Tuy người đó biết rõ uy danh của Độc Quân vang lừng thiên hạ, là kẻ tâm độc thủ lạt lại có võ công cao cường đã từng gieo tội ác khắp nơi, nhưng trong lúc tức giận không kể gì, quyết tìm Độc Quân liều một trận sống mái... Nào ngờ tên này chỉ cười hô hố, bảo: “Ngươi chẳng cần phải liều mạng với ta. Chính vợ ngươi yêu ta, tự nguyện từ bỏ ngươi theo ta, hơn nữa muốn ta thay ngươi ở lại làm chủ nhân nơi này. Ngươi đã không giữ được vợ mình thì dù có liều mạng tự tìm chết có ích gì?” Người đó nghe câu này chẳng khác gì rơi xuống vực sâu vạn trượng không còn sức lực đâu nữa, trong đầu chỉ còn nỗi xót xa không ngờ vợ mình là kẻ bạc tình và tàn nhẫn đến thế. Ngay lúc đó chính vợ hắn xuất hiện, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ, thậm chí còn khinh thị nữa... Người này trông thấy ánh mắt đó, hoàn toàn tiêu tan ý niệm liều mạng với Độc Quân...Hầu Nhị chừng không còn hơi sức, tay tì vào thành ghế, đầu cúi gục trông rất thảm thương.Tân Tiệp đập mạnh xuống bàn, lòng rủa thầm nữ nhân vô sỉ lật lọng đó.Lúc sau Hầu Nhị kể tiếp :- Đột nhiên nhi nữ tới bên người kia nhoẻn miệng cười. Người đó cố ghìm nổi thống khổ, nuốt lệ đưa tay định bế đứa con gái chưa đầy ba tuổi là tất cả niềm hy vọng của mình lúc đó... Nào ngờ vừa chạm vào áo con mình, người kia đau đớn rụt phắt tay lại, hai tay như bị trăm ngàn loài rắn rít cắn vào, đau đớn ngã xuống lăn lộn trên mặt đất trong tiếng cười khả ố của địch nhân... Người đó chợt hiểu rằng y phục của nhi nữ đã được tẩm bởi chất độc của Độc Quân, chỉ cần chạm tay vào là không còn thứ thuốc nào trên đời còn cứu được...Tân Tiệp nghe tới đó toát mồ hôi. Trình độ dụng độc của Độc Quân quả nhiên bá đạo võ lâm.Hầu Nhị kể tiếp, giọng vô cùng phẫn uất :- Trong lúc người đó lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn thì vợ hắn cùng Độc Quân mặc sức âu yếm, quấn quít trong vòng tay nhau. Người kia vừa tủi hận vừa uất ức, không còn sức để liều mạng cùng tên ma đầu độc ác và người vợ dâm đãng của mình, hắn muốn tự kết liễu tính mạng của mình cho đỡ nhục nhưng ngay cả việc đó cũng không đủ sức...Hầu Nhị bỗng nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu, nổi căm hận lên tới cực điểm.Tân Tiệp chợt nhớ lại cảnh ngộ mà mình được chứng kiến hồi mười hai tuổi...Hải Thiên song sát lăng nhục thân mẫu mình ngay trước mặt phụ thân chàng...Trong lòng chàng cũng trào lên nổi căm thù sôi sục, tưởng chừng như có đôi gian phu dâm phụ đó ở đây, chàng nhất định sẽ nhảy bổ vào xé xác chúng ra thành từng mảnh.Hầu Nhị kể tiếp :- Trong lúc người đó muốn tìm cách nào để chết đi thì đột nhiên có người xuất hiện. Người đó vận lam bào, dáng văn sĩ, mới vào phòng đã chỉ tay vào mặt Độc Quân nói to: “Giống người độc địa như ngươi còn hơn cả rắn rết! Đã cướp vợ người ta, lại còn định dồn người ta đến nước phải chịu nhục mà chết! Mai Sơn Dân này không thể để ngươi sống làm ô bẩn thế gian này nữa!” Người kia vừa nghe kẻ vừa xuất hiện tự xưng là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân lừng danh giang hồ liền cố nhỏm dậy mở to mắt nhìn...Tân Tiệp bấy giờ đoán hết câu chuyện, nghe kể đến Mai thúc thúc và trong thâm tâm nảy sinh sự tò mò muốn nghe tiếp câu chuyện.Hầu Nhị lại kể tiếp :- Thế rồi Thất Diệu Thần Quân và Độc Quân bắt đầu động thủ. Người chồng bất hạnh vừa thấy thân thủ hai người mới biết công lực của mình còn hãy kém xa. Võ công Độc Quân đã đạt tới trình độ thượng thừa, nhưng Thất Diệu Thần Quân còn lợi hại hơn. Trong đại sảnh lúc ấy chỉ toàn chưởng phong như bão tố khiến bàn ghế đổ tứ tung. Phông màn, rèm cửa bị gió cuốn đi rào rào. Nữ nhi mới chưa đầy ba tuổi thấy vậy khóc thét lên, ngay cả người kia cũng bị chưởng kình buộc phủ đầu xuống đất không sao ngóc lên được, tuy vậy vẫn mở to mắt nhìn hai người kịch chiến. Đánh nhau hồi lâu, người đó chợt thấy Kim Nhất Bằng thu chưởng chậm lại, từ vai phải lộ sơ hở. Mai Sơn Dân đâu không phát hiện ra, liền nhằm yếu điểm của đối phương xuất chưởng công vào. Người kia chợt nhớ ra mình vừa bị trúng độc, tất khắp người Độc Quân đều có tẩm độc, lại thấy Mai Sơn Dân xuất chưởng công tới sắp chạm vào y phục của đối phương liền cố sức gượng dậy kêu lên: “Có độc!” Mai Sơn Dân chưởng công đến nơi, nghe thét liền thu về biến chưởng thành chỉ, cách không điểm tới... Võ công của vị Thất Diện Thần quân đã đạt đến cực hạn, có thể cách không đả thương. Sau khi đổi chưởng thành chỉ, điểm ngay trúng trọng huyệt Kiên Tĩnh của Độc Quân. Tên ma đầu ngã quay xuống đất. Mai Sơn Dân quay lại nhìn người kia tỏ ý cảm kích: “Đa tạ chỉ điểm. Ngươi cứ nằm yên đừng động, để ta tìm giải dược.” Nói xong đi ngay về phía hậu phòng. Người kia lòng nhẹ hẳn đi, căm hận nhìn Kim Nhất Bằng nhủ thầm: “Chỉ cần ta giải độc xong, nhất định sẽ tự tay giết ngươi mới hả giận!”Nhưng không ngờ Độc Quân công lực siêu phàm, tuy bị điểm trúng trọng huyệt nhưng chẳng bao lâu đã tự giải được, thấy Mai Sơn Dân đã bỏ đi khỏi phòng liền vội vàng một tay cắp nữ nhân bội bạc kia, một tay cắp tiểu hài lao ra cửa sổ chạy trốn. Người kia giương mắt nhìn đối phương mang vợ con chạy mất, chỉ biết nghiến răng bất lực nhìn theo. Đến khi Mai Sơn Dân mang giải dược đến thì Kim Nhất Bằng đã đi mất từ lâu. Thất Diệu Thần Quân vốn quan tâm đến an nguy của người bị nạn nên dùng giải dược cho uống vào, nhưng vì qua thời gian quá lâu nên hai tay đã bại liệt không còn chữa trị được nữa. Tuy nhiên tính mạng không còn đáng lo, chỉ có điều từ đó hai tay trở nên vô lực...Tân Tiệp đã đoán ra câu chuyện trên là do Hầu Nhị đang kể về mình, trong lòng khắc sâu mối hận đối với Độc Quân và nữ nhân bội bạc độc địa kia...Hầu Nhị thở dài nói tiếp :- Từ đó con người bất hạnh kia tự chôn vùi danh tính, còn Độc Quân Kim Nhất Bằng cũng biệt tích như kim chìm đáy biển không lưu lại chút tin tức gì. Thế nhưng người kia vẫn còn sống và suốt hai mươi năm đằng đẵng trôi qua vẫn không sao lành được vết thương lòng và mối cừu hận vẫn giữ nguyên cũng như hình bóng của nữ nhi và tiếng khóc như vang mãi bên tai...Cả hai cùng chìm trong suy tư, không ai nói câu gì nhưng có quan điểm hoài toàn giống nhau về cảnh ngộ...Cuối cùng Hầu Nhị ngước khuôn mặt nhòa lệ nói :- Cố sự chỉ tới đó là xong.Tân Tiệp nhìn ra ngoài.Những mảng mây đen bay qua khung cửa khiến bầu trời tối sầm lại như những ý nghĩa đen tối vừa xuất hiện trong đầu chàng.* * * * *Màn đêm vừa buông xuống, một chiếc xe ngựa đã lao nhanh ra khỏi Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, xuyên qua những con phố đầy hành nhân tấp nập, chạy ra hướng bờ sông.Trong xe, Tân Tiệp nhíu chặt mi, vẻ mặt nghiêm trọng đưa mắt nhìn hàng trăm chiếc thuyền đậu dọc bến sông, ra hiệu cho tên phu xe đi chậm lại.Tên phu xe nhận thấy hôm nay chủ nhân tính tình có vẻ nghiêm nghị khác thường, lặng lẽ chấp hành mệnh lệnh mà không dám hỏi thêm một tiếng.Vừa quan sát những chiếc thuyền ven sông, Tân Tiệp vừa băn khoăn suy tính. Theo lời Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc thì Độc Quân Kim Nhất Bằng là nhân vật tàn bạo lạnh máu sát nhân và mất hết nhân tính. Nhưng đối chiếu với lão khất cái đêm qua xuất hiện dưới Hoàng Hạc lâu miệng ca tay gõ hai chiếc que lại giống như một cuồng sĩ phong trần du lãng thì hình như đó không phải là Độc Quân khủng khiếp kia.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Rất ít khả năng lão khất cái kỳ quặc đó chính là Độc Quân từng gây nhiều tội ác.”Xe vẫn tiếp tục đi chầm chậm dọc bờ sông.Có tới hàng trăm chiếc thuyền neo đậu, Tân Tiệp không sao phân biệt được chiếc nào là của lục y thiếu nữ...Chàng lẩm bẩm :- Màu lục...Đột nhiên chàng nghĩ đến lời Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc, đồng thời mối nghi vấn được làm sáng tỏ.“Hiển nhiên đó là Kim Nhất Bằng rồi! Thiếu nữ vận y phục màu lục. Bốn nữ nhân khiêng kiệu và ngay cả chiếc kiệu cũng thế... Nhưng bây giờ trên y phục thiếu nữ kia có còn tẩm độc không?”Chiếc xe đi hết bãi đỗ thuyền rồi quay lại.Tân Tiệp chợt trông thấy phía trước có một chiếc thuyền chậm chạp tiến vào bờ rồi bắc cầu ván nối lên bờ. Từ mũi thuyền bốn nữ nhân tay xách lồng đèn bước theo cầu ván...Mục lực Tân Tiệp bấy giờ có thể nhìn thấy vật trong đêm tối, đã nhìn ra bốn nữ nhân qua ánh đèn mờ nhạt. Bốn nữ nhân đó đều bận lục y, tay xách đèn lồng cũng dán giấy màu lục, đúng là bốn thiếu nữ khiêng kiệu cho lão khất cái mà tối qua chàng đã gặp dưới Hoàng Hạc lâu. Tân Tiệp vội bảo phu xe dừng lại.Bốn thiếu nữ cũng đã nhận ra chàng, miệng mỉm cười duyên dáng đi tới gần xe nói :- Lão gia và tiểu thư chúng tôi hiện đang ở trong thuyền cung hầu công tử.Xin công tử mau lên thuyền cho!Tân Tiệp gật đầu đáp :- Vậy xin các vị cô nương dẫn đường giúp.Bốn tên thiếu nữ cùng che miệng cười rồi xách đèn quay lại dẫn Tân Tiệp theo cầu ván lên thuyền. Bấy giờ Tân Tiệp mới nhận ra con thuyền quả thật sơn màu lục, tuy nhiên trong đêm tối nếu thuyền ở xa thì rất khó nhận ra.Chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng đủ biết con thuyền sang trọng khác thường. Ai biết trên thuyền này đang tồn tại một tên đại ma đầu khủng khiếp?Lục y thiếu nữ ra ngoài khoang thuyền đón khách. Vẫn bộ y phục màu lục, vẫn búi tóc vén cao và nụ cười như đóa hồng hé nở, thiếu nữ chẳng khác gì tiên nữ giáng trần! Lại còn thêm giọng nói dịu dàng như pha mật :- Tân tướng công thật là người thủ tín. Tiện thiếp cứ sợ rằng công tử không đến...Tân Tiệp kinh hãi nghĩ thầm :- “Làm sao cô ta biết họ mình chứ? Chẳng lẽ đối phương còn dò biết cả lai lịch của mình? Dù thế nào cũng phải rất cẩn thận mới được!”Tuy trong lòng lo lắng nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng thản nhiên, đó là chỗ khác biệt giữa chàng so với người khác.Tân Tiệp cười đáp :- Đã được cô nương ưu ái mời tới thuyền, tại hạ có lý nào từ chối? Chỉ sợ làm phiền cô nương thôi...- Nào có!Thiếu nữ lại cười, đến là ngọt ngào ý vị.Lúc này những lời của Kim Cung Thần Đạn và Hầu nhị thúc đã khắc sâu vào tiềm thức Tân Tiệp. Chàng sẵn sàng đề phòng với độc vật của Độc Quân.Những người thận trọng bao giờ cũng đề phòng trường hợp xấu nhất.Tuy vậy không phải vì chàng sợ hãi, chỉ là tính cẩn thận nên phải lường trước tình huống để đề phòng thôi. Tự mình thấn dân vào hang hổ, chưa biết gì về ý đồ cũng như thủ đoạn của đối phương, sao chẳng đề phòng?Đột nhiên có một nhân ảnh lướt qua sau lưng Tân Tiệp nhanh như một tia chớp đến nỗi chàng chỉ có cảm giác mà không kịp nhận ra, từ trong khoang thuyền thoáng qua mũi thuyền rồi mất hút trên bờ không lưu lại chút dấu vết!Tân Tiệp thấy lòng chấn động, tự hỏi :- “Người đó là ai mà thân pháp kinh nhân như vậy?”Thiếu nữ thấy Tân Tiệp đứng bần thần, cười nói :- Mời tướng công vào khoang thuyền. Gia phụ đang cung hầu trong khoang.Tuy lòng đầy băn khoăn nhưng nụ cười và giọng nói của thiếu nữ như ngọn gió xuân thơm ngát khiến chàng dịu đi.Cô ta nhìn sâu vào mắt chàng lần nữa đầy tình ý rồi mới đi trước vào khoang.Tân Tiệp hơi đỏ mặt bước theo. Có lẽ lúc này dù biển giáo rừng gươm trước mặt cũng không làm chàng lưu tâm nữa.Qua khung cửa sổ cũng sơn màu lục, chợt thấy trước mặt sáng lên. Tuy mọi vật đều màu xanh lục nhưng mỹ lệ nguy nga như một cung điện với cảnh bài trí hào nhoáng và vô số những vật dụng đều bằng bích ngọc.Trong khoang không có người nào, chắc rằng trong lúc chàng ngây người nhìn quanh, thiếu nữ đã đi vào hậu phòng. Chàng ngỡ ngàng nhìn khắp nơi trong khoang, cả bàn ghế bình chén đều được chế bằng ngọc bích phát xạ ánh sáng xanh lạnh lùng đáng sợ...Tân Tiệp tự chọn một chiếc ghế ngồi xuống, nhưng vừa đặt đít thì chợt thấy hơi lạnh xâm nhập vào tận xương. Vì sợ thất thố nên cố chịu đựng, tưởng rằng suốt mười năm nằm trên phản đá lạnh dưới thạch thất trong địa đạo, so với chiếc ghế này còn chưa thấm vào đâu, lòng kinh dị nghĩ thầm :- “Xem ra Kim Nhất Bằng quả là người khác thường...”Đột nhiên từ hậu phòng có tiếng nữ nhân cười nói :- Con không ra đâu!Tiếp đó là tiếng cười sang sảng rồi một lão nhân bận y phục đỏ như lửa từ hậu phòng bước ra.Trong khoang mọi thứ đều màu lục sắc, riêng lão nhân khắp người đỏ rực, chẳng khác gì ngọn núi lửa phun lên giữa rừng xanh đến là nghịch mắt!Lão nhân da màu xanh lục, ánh mắt xanh lạnh, khóe môi thấp thoáng nụ cười, mũi khoằm có vẻ độc ác, tuy dáng vẻ và trang phục khác biệt nhưng mới nhìn qua, Tân Tiệp đã nhận ra đó chính là lão khất cái hôm qua dưới lầu Hoàng Hạc. Chàng đứng lên hướng lão nhân cúi đầu nói :- Được lão trượng ưu ái, tiểu tử mạo muội tới đây...Đôi mắt chim ưng của lão quét nhìn Tân Tiệp từ đầu đến chân như dò xét gà con rồi quay đầu về phía hậu phòng cười hô hô nói :- Không ngờ nhãn quang của nha đầu ngươi thật lợi hại! Vị Tân công tử này không những thông minh tuấn tú mà còn là một cao thủ nội gia tuyệt đỉnh nữa đó!Tân Tiệp nghe nói thất kinh. Chàng đã cố sức để không lộ mình, sao Độc Quân mới nhìn qua đã rõ chân tướng?- “Tuy lão nói thế, nhưng không tỏ ra có gì ác ý. Vậy là thế nào?”Chàng cố trấn tĩnh, làm ra vẻ ngạc nhiên nói :- Tiểu tử chỉ là hạng phàm phu. Lão trượng nói thế làm tiểu tử hổ thẹn vô cùng...Lão nhân đảo tròn đôi mắt, lại cười hô hố nói :- Thế mới gọi là người tài không lộ tướng, lộ tướng thì không phải người tài!Công tử tuy bản lĩnh khác người nhưng tính tình kín đáo, chẳng mấy ai nhìn ra được!Lão thôi cười, nhìn xoáy vào Tân Tiệp nói tiếp :- Chỉ cần nhìn vào đôi mắt các hạ đầy thần quang nhưng vẫn khí định thần nhàn là đủ biết. Ngoài ra... chiếc ghế bằng chất hàn ngọc này đâu phải ai cũng ngồi được? Nếu các hạ không có nội công thâm hậu thì e đã chết cóng từ lâu...Tân Tiệp biết không thể giấu được đối phương, đành cười ngượng ngùng nói :- Lão trượng quả là cao thủ! Tiểu tử từ nhỏ có luyện qua chút ít nội công nhưng không đáng được lão trượng gọi là cao thủ nội gia đâu!- Hô hô! Chẳng phải đó chỉ là nhận xét của riêng ta đâu! Cả tiểu nữ Mai Linh chỉ cần nhìn qua cũng biết ngươi không phải người bình thường. Thôi các hạ đừng giấu diếm gì nữa thì hơn!Tân Tiệp ngước mắt lên, chợt thấy lục y thiếu nữ đã vào khoang từ lúc nào đang đứng nhìn mình.Bốn mắt nhìn nhau, chàng vội nhìn sang chỗ khác, nghĩ thầm :- “Không những Độc Quân đối với mình không tỏ ra ác ý mà hình như còn có thiện cảm nữa... Có lẽ hắn không ngờ mình tới đây cốt để lấy mạng hắn! Còn nữ nhân kia...Độc Quân vừa nói tên là Mai Linh. Cô ta nhất định chưa biết mình họ Hầu chứ không phải họ Kim. Cứ chờ sau khi ta báo thù cho cô ta xong sẽ nói rõ mọi chuyện...”Nghĩ tới đó Tân Tiệp cười thầm.Đương nhiên chàng hiểu rằng đối với cao thủ như Độc Quân Kim Nhất Bằng chẳng dễ gì đối phó, tuy nhiên chàng đã có kế hoạch, chỉ chờ thời cơ hành động...Cho đến lúc đó chàng vẫn tin rằng ngoài cái tên Tân Tiệp ra, đối phương còn chưa biết gì thêm về mình...Chàng chợt tự hào vì đã là người được Thất Diệu Thần Quân truyền y bát, lại được hóa thân là Thất Diệu Thần Quân, đó chính là niềm hy vọng của Mai thúc thúc, cũng vì thế mà Mai thúc thúc dày công truyền thụ võ học cho chàng để có ngày nay.Trong lúc đó, Độc Quân Kim Nhất Bằng lại nhìn thiếu niên trước mặt tự nhủ :- “Nhãn quan Mai nhi quả là sắc sảo! Bây giờ nó không còn bé bỏng gì, nên tìm cho mình một chốn yên thân là vừa. Tiểu tử họ Tân này khôi ngô tuấn tú, có võ công thượng thặng nhưng không phải là người trong võ lâm, đó là đối tượng lý tưởng!”Lão quay nhìn nhi nữ, thấy nàng đang dán mắt nhìn Tân Tiệp, liền cười hô hô nói :- Lão phu tính khí kỳ quặc nhưng lại rất thích lớp hậu bối như các ngươi!Tân lão đệ! Lão phu xin mạo muội gọi ngươi một tiếng như vậy bởi tuổi tác có lớn hơn... Chúng ta chỉ gặp nhau đã hiểu nhau rồi, sau này mối quan hệ còn khắng khít hơn nữa... Hô hô...Tới đó chợt vỗ tay quát to :- Mau dọn trà rượu!Tân Tiệp không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm :- “Kim Nhất Bằng nổi danh trên giang hồ là độc ác, sao hôm nay đối với mình lại từ hòa như vậy?”Lúc này ba người trong phòng mỗi người theo đuổi một ý riêng, hoàn toán trái ngược nhau. Đặc biệt là Tân Tiệp. Tuy chàng có trí tuệ phi thường, nhưng trong tình thế này không thể cắt nghĩa mọi việc đang diễn ra trước mắt một cách rõ ràng được.Lát sau rượu được mang tới. Bình chén đều được làm bằng ngọc bích.Kim Nhất Bằng chỉ tay mời khách còn Mai Linh thì đứng bên hầu rượu. Kim Nhất Bằng bưng chén lên cười nói :- Cùng nhau cất chén rượu, quên đi vạn nỗi sầu... Nào, Tân lão đệ! Cạn chén!Rồi ngửa cổ dốc cạn. Lại cười hỏi :- Tân lão đệ là chủ nhân của nhiều châu bảo hiệu, thấy bình chén ở đây có đáng để nhấp môi không?Tân Tiệp chỉ đáp ậm ờ, bụng cười thầm. Đối phương coi mình là chủ nhân của những cửa hiệu châu báu, thế nhưng chàng lại chẳng hiểu gì về các thứ vàng ngọc cả.Kim Nhất Bằng lại cười to đầy tự đắc :- Lão phu không phải cuồng ngôn, nhưng những thứ bình chén này, ngay cả trong hoàng cung cũng không có!Tân Tiệp chỉ ậm ừ, còn Kim Nhất Bằng rượu vào bắt đầu nói liên thiên, thao thao bất tận.Tân Tiệp trở nên khâm phục kiến thức uyên bác của đối phương. Lão bàn về mọi đề tài, đông tây kim cổ đều có, chẳng kém vị Mai thúc thúc của chàng.Mai Linh đứng bên luôn mỉm miệng cười duyên. Có rượu lại thêm mỹ nhân khiến lòng chàng ngây ngất.Vốn chàng đã có dự định vào đây với mục đích trả thù cho Hầu nhị thúc và tiêu diệt tên ma đầu để trừ hại cho võ lâm, sau đó giải thích mọi chuyện cho Mai Linh để cô ta biết rõ lai lịch thật sự của mình, nhưng thấy Kim Nhất Bằng luôn luôn tỉnh táo, mắt mở như bó đuốc nên không dám tùy tiện xuất thủ.Rượu được mấy tuần, Kim Nhất Bằng chợt thở dài nói :- Rượu uống cùng thiên hạ, hiểu ta được mấy người? Kim Nhất Bằng này danh chấn võ lâm, thế mà mấy ai biết lòng ta luôn sầu muộn...Lại dốc ly uống hết.Mai Linh lại rót đầy chén cho Độc Quân, mắt nhìn cha có vẻ như rất kính phục.Tân Tiệp ngạc nhiên nghĩ thầm :- “Lẽ nào tên ma đầu này còn có điều gì sầu muộn?”Kim Nhất Bằng uống thêm chén nữa, thở dài nói :- Tóc đã hoa râm mà việc vẫn chưa thành... chỉ để lại tiếng xấu thiên thu để người đời nguyền rủa... Ài! Tân lão đệ...Đột nhiên chiếc thuyền hơi chao động, tuy rất nhẹ nhưng Tân Tiệp vẫn nhận ra có tiếng chân bước lên thuyền.Kim Nhất Bằng quát hỏi :- Ai?Ngoài cửa có tiếng trả lời :- Sư phụ, con đây!Rèm cửa được vén lên, một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng bước vào, phóng ánh mắt sắc như dao vào Tân Tiệp.Kim Nhất Bằng hỏi giọng hiền từ :- Sao con trở về một mình? Có tìm được nó không?Thiếu niên không đáp, ngồi xuống ghế đưa chén cho Mai Linh rót đầy uống cạn một hơi.Thấy vẻ lạnh lùng tàn ác và nét mặt có gì đó giảo hoạt, Tân Tiệp lập tức có ác cảm với thiếu niên này.Thiếu niên uống xong chén rượu, nhìn Kim Nhất Bằng nói :- Đồ nhi cứ tưởng rằng trời đất bao la không biết tìm cô ta ở đâu, không ngờ thần xui quỷ khiến, lại tìm được cô ta trong một hiệu châu bảo! Tuy nhiên đồ nhi không muốn mất thanh danh, chờ đến canh hai mới bắt cô ta về đây không làm động đến ai.Kim Nhất Bằng gật đầu tỏ vẻ hài lòng :- Thế là rất tốt! Đưa nó vào đây ta xem!Thiếu niên lại nhìn Tân Tiệp lần nữa đầy ác cảm.Kim Nhất Bằng nói :- À... hai ngươi còn chưa biết nhau. Vị này là Tân công tử, chủ nhân Sơn Mai Chu Bảo Hiệu... Còn tên này là đại đệ tử của lão phu.Thiếu niên chỉ “à” một tiếng, miễn cưỡng chắp tay hành lễ, nhưng mặt không có biểu hiện nào.Tân Tiệp cũng miễn cưỡng đáp lễ.Thiếu niên đi ra khỏi khoang thuyền, lát sau có tiếng kêu rồi một thiếu nữ loạng choạng bị đẩy vào khoang.Tân Tiệp vốn đã có dự cảm việc không lành, nay trông thấy thiếu nữ, không trấn tĩnh được đứng bật dậy ngay.Thiếu nữ lướt mắt nhìn khắp phòng, chợt trông thấy Tân Tiệp liền kêu lên một tiếng lao bổ tới chàng, nhưng mới được hai bước bỗng đứng sững lại.Thiếu niên bước tới, lạnh lùng hỏi :- Chắc các người biết nhau?Biến cố đó không những khiến Tân Tiệp thấy mình như bị sét đánh vào đầu, mà đến cả Kim Nhất Bằng và Mai Linh cũng sững sờ vì kinh ngạc. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 8 Độc Quân gặp độc Kim Nhất Bằng trừng mắt nhìn Tân Tiệp lại quay sang thiếu niên hỏi :- Chuyện gì xảy ra vậy?Thiếu niên đưa mắt độc địa nhìn Tân Tiệp rồi mới trả lời :- Thiếu nữ này tên là Phương Thiếu Khuê mà đồ nhi đã từng nói với sư phụ. Vì được tin sư phụ đột ngột tới phương Nam nên gửi cô ta ở thủy trại Trường Giang cho hai tên cầm đầu là Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn và Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng coi giữ đến nghênh đón sư phụ, nhưng khi quay lại tìm thì chúng nói rằng bị Thất Diệu Thần Quân cướp đi...Kim Nhất Bằng ngắt lời :- Chuyện đó ta biết rồi!Thiếu niên lại đưa mắt nhìn Tân Tiệp vẻ hằn học.Chàng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình nên ngầm vận công phòng bị, bụng nghĩ thầm :- “Thiếu niên này tất là Thiên Ma Kim Kỳ rồi. Nhưng không ngờ rằng hắn là đệ tử của Độc Quân Kim Nhất Bằng... xem ra hôm nay không thể tránh khỏi một cuộc ác đấu!”Thiếu niên kể tiếp :- Đồ nhi biết tin đó liền đi khắp phố tìm, tuy không có nhiều hy vọng, không ngờ đang đi trên phố thì tình cờ thấy tiện nhân này trong một châu bảo hiệu.Tân Tiệp đưa mắt nhìn Phương Thiếu Khuê, thấy cô ta cúi đầu bộ dạng rất đau khổ, kêu thầm :- “Ta đã bảo cứ ở yên trong phòng, sao cô ấy ra ngoài làm gì để mang vạ chứ?”Kim Nhất Bằng mắt phát hào quang nhìn Tân Tiệp, đanh giọng hỏi :- Mai Sơn Dân có quan hệ thế nào với ngươi? Bây giờ hắn đang ở đâu?Tân Tiệp không đáp. Chàng đang suy tính xem trong tình thế này nên đối phó thế nào. Chàng hiểu rõ mình đang đối diện với hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, đặc biệt Kim Nhất Bằng lừng danh dụng độc. Chỉ cần một chút thiếu thận trọng là sẽ trúng phải độc chất, lúc đó không ai có thể cứu được nữa.Mai Linh đăm đăm nhìn Tân Tiệp giục :- Thế nào thì nói nhanh lên chứ!Bấy giờ thuyền xóc rất dữ, hình như đang ở giữa sông.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Tên Kim Kỳ này còn thâm độc hơn cả sư phụ hắn, vì sợ ta chạy mất nên cho thuyền ra giữa sông đây! Người dù có võ công cao bao nhiêu, nếu không nhờ ngoại lực thì khó mà vượt chục trượng trên mặt nước. Như vậy tình hình khác với mấy ngày trước cứu Phương Thiếu Khuê. Thứ nhất hôm đó khoảng cách tới bờ không xa như bây giờ, thứ hai trong thuyền lần trước không có cao thủ và căn bản là không ai ngăn cản, chàng cứ ung dung mà đi.”Tuy vậy biết rõ tình hình không dễ đối phó, Tân Tiệp không chút hoảng loạn.Mười năm trước, lúc còn nhỏ, đối diện với hai tên đại ma đầu Hải Thiên song sát chàng còn chưa sợ, huống chi bây giờ lại khôn lớn, lại có nhất thân tuyệt nghệ võ công.Chàng vẫn chưa trả lời, chỉ cười nhạt, bụng thầm tính :“Cho dù kết quả thế nào, trước tiên ta phải vạch rõ lai lịch của Kim Mai Linh đã, để các ngươi từ nay không còn yên ổn như trước!”Kim Nhất Bằng thấy đối phương trấn tĩnh được như thế, trong lòng không khỏi khâm phục.Tân Tiệp lướt nhìn mọi người rồi cao giọng hỏi :- Lão trượng hỏi đến Mai Sơn Dân, chẳng lẽ giữa hai người có mối hiềm khích gì?Kim Nhất Bằng ngẩn ra vì bất ngờ bị hỏi câu đó.Thiên Ma Kim Kỳ quát lên :- Ngươi cần biết gì chuyện đó?Tân Tiệp ngẩng mặt cười to một tiếng nói :- Dù lão trượng không muốn nói, tại hạ cũng biết đôi chút.Kim Nhất Bằng bỗng biến sắc liếc nhìn Mai Linh đứng bên cạnh mặt lộ vẻ lo lắng.Tân Tiệp cười nói tiếp :- Xin chư vị hãy khoan động thủ, để tại hạ kể cho chư vị nghe một câu chuyện...Thế rồi chàng thản nhiên kể ra câu chuyện của Hầu nhị thúc mà mình mới nghe hồi sáng.Nhưng Tân Tiệp chưa kể hết thì Kim Kỳ chợt hét to một tiếng phi thân lao tới.Một chỉ điểm vào Trấn Hầu huyệt dưới cổ chàng, tay kia xuất chưởng như phong đánh vào Tiểu Phúc. Một hai chiêu thức, xuất thủ như điện, khí thế uy mãnh, thế nào cũng mang sát thủ, quả là xứng đáng một tên ma đầu!Tân Tiệp cười hô hô mấy tiếng, nhẹ nhàng tránh qua mà không hoàn thủ, miệng vẫn thao thao kể tiếp.Thiên Ma Kim Kỳ thét to, chưởng xuất liền ba chiêu “Cấu Hồn Sách Mệnh”, “Quỷ Hút Điểm Tinh”, “Du Hồn Tứ Phiêu” chỉ thấy khắp phòng đầy chưởng ảnh dồn Tân Tiệp vào góc khoang.Thế nhưng chỉ phiêu nhiên vài bộ pháp, Tân Tiệp đã thoát ra khỏi vòng chưởng ảnh, ngoác miệng cười hô hô rồi vẫn tiếp tục kể nốt câu chuyện.Kim Mai Linh mắt nhòa lệ, ngưng thần lắng nghe. Còn Phương Thiếu Khuê thấy chàng thân thủ cao cường như thế không biết mừng hay sợ, mắt nhìn không chớp vào thân ảnh huyền diệu luồn lách giữa vùng chưởng ảnh. Còn thần sắc của Kim Nhất Bằng trông mới thật khó coi! Lão vẫn ngồi nguyên chỗ chưa xuất thủ, chợt quát to :- Kỳ nhi! Dừng tay để nó kể tiếp đi!Tân Tiệp thầm kỳ, nghĩ bụng :- “Làm sao lão ma lại không ngăn cản mà để mình kể tiếp?”Thiên Ma Kim Kỳ nghe lệnh liền dừng tay tức tối đứng sang một bên.Tân Tiệp không khách khí gì, điềm nhiên ngồi xuống ghế kể tiếp câu chuyện còn dang dở. Kể xong chàng nhìn Kim Mai Linh hỏi :- Cô nương thấy câu chuyện đó có hay không?Kim Mai Linh cúi đầu không đáp.Vẻ mặt Kim Nhất Bằng không ngừng thay đổi theo từng tình tiết câu chuyện, xong chợt nói :- Ta cũng có cố sự kể cho ngươi nghe.Tân Tiệp lấy làm kỳ quái nghĩ thầm :- “Độc Quân không những độc mà còn hết sức kỳ quái nữa! Lão ta định kể chuyện gì? Liệu có mưu mô xảo trá gì không?”Liền nói :- Tiểu sinh xin rửa tai nghe đây. Lão trượng kể đi!Kim Nhất Bằng mở lời :- Cách đây đã lâu lắm, ở vùng Hà Bắc có một người thiếu nữ gia cảnh vô cùng sung túc, phải nói rằng sống trong nhung lụa...Tân Tiệp nghe câu đó, nghĩ thầm :- “Lão ta cũng kể về Hà Bắc, lại có một người xuất thân giàu có, nhưng lại là nữ nhân... nhất định trong đó có văn chương thế nào đây...”Thế rồi chú ý lắng nghe.Kim Nhất Bằng kể tiếp :- Thiếu nữ đó không những xinh đẹp tuyệt trần, song thân có đủ, lại được nâng niu chiều chuộng... Các ngươi cho rằng như thế đã đạt tới chỗ cực lạc chưa?Tân Tiệp bất giác gật đầu.Kim Nhất Bằng lại tiếp :- Đâu ngờ ở vùng Hà Bắc lúc bấy giờ có một thiếu niên vừa có thế lực lại lắm tiền lắm của, tự ví mình với mạnh thường quân nhưng kết giao không ít với phường cắp gà trộm chó, lúc nào cũng giương nanh múa vuốt tự cho mình là nhất thế... Phụ thân của thiếu nữ kia là một tiểu thương, suốt ngày bận tính toán buôn bán. Có một hôm, thiếu niên giàu có và quyền thế kia cho người tới tiểu hiệu của thiếu nữ mua sắm đồ vật trong khi phụ thân cô ta mãi tính tiền nên nói giá hơi cao một chút. Chuyện đó xét ra cũng thường tình chưa đến nỗi mang tội chết người đúng không?Lão lại ngước mắt lên nhìn Tân Tiệp.Chàng liền gật đầu, không phản đối.Kim Nhất Bằng hơi nhếch môi cười, kể tiếp :- Thế nhưng thiếu niên kia, tự xưng là nghĩa hiệp, lu loa lên rằng phụ thân của thiếu nữ đó là gian thương, còn bảo rằng trên đời hạng tham quan và gian thương hại người nhiều nhất. Rồi không cần tra rõ trắng đen, thiếu niên đó sai người tới tiểu điếm thọc cổ người tiểu thương khốn khổ đó đánh tơi bời... Vị tiểu thương vì thương thế nặng, lại thêm căm uất nên lâm trọng bệnh, chẳng bao lâu thì qua đời. Về phía thiếu niên, vẫn đinh ninh rằng đó là việc nghĩa cử của mình cứu giúp thiên hạ nên chẳng mấy mà quên. Còn gia đình thiếu nữ, gia cảnh ngày càng suy sụp. Cha chết không lâu, thân mẫu cũng theo đó mà qua đời, chỉ còn lại thiếu nữ sống cô độc, thiếu thốn và đau khổ. Cô ta muốn phục thù, nhưng sức đâu mà dám địch nổi người ta tiền nhiều thế mạnh?Kim Nhất Bằng buông mấy tiếng cười nhạt rồi kể tiếp :- Thế nhưng mối hờn căm của thiếu nữ đó đã ăn sâu vào máu thịt, chỉ nguyện phục thù mà bất chấp tất cả. Thậm chí cả bản thân mình cũng không nguyện... Nàng nhờ người mai mối muốn cầu thân với thiếu niên kia, đương nhiên thiếu niên kia chấp nhận... thiếu nữ tuy chung sống với thiếu niên kia nhưng lòng vẫn ôm mối hận cực sâu, muốn ăn thịt lột da chồng mới hả.Nghe tới đó Tân Tiệp đã đoán ra mấy phần. Chàng đưa mắt nhìn Kim Mai Linh, thấy cô ta mắt đỏ hoe lệ rơi lã chã...Kim Nhất Bằng vỗ nhẹ vào tay nhi nữ kể tiếp :- Thế nhưng thiếu niên kia không những có tiền có thế mà nhất thân võ công không nhược. Thiếu nữ lấy hắn chỉ với mục đích duy nhất là trả thù, thế nhưng chờ mãi mà vẫn chưa tìm được thời cơ. Là nữ nhân yếu nhược trói gà không chặt, đối phó với một cao thủ đâu phải chuyện chơi? Cho dù là ám toán cũng chẳng dễ gì đắc thủ... Cô ta có nghĩ đến chuyện thừa lúc hắn ngủ say để đâm chết. Nhưng biết rằng chỉ cần mình hơi động là hắn tỉnh ngay, hơn nữa tay chân yếu mềm làm gì đủ sức đâm chết người? Tính đến việc dùng độc, lại không có ai thân cận để giúp mình mua được độc dược, hơn nữa dù mua được cũng dễ bị đối phương phát hiện được... Việc trả thù cứ thế lần lựa mãi chưa xong... Năm tháng trôi qua, cô ta đã sinh hạ được cho thiếu niên kia một nữ nhi, trong lòng vừa tuyệt vọng, vừa thù hận, vừa đau đớn mà người ngoại cảnh không sao tưởng tượng nổi...Kim Nhất Bằng giọng trầm hẳn xuống.Kim Mai Linh khóc như mưa, nấc lên từng đợt, trông vô cùng đau khổ.Ngay cả Phương Thiếu Khuê cũng không ghìm được nước mắt.Kim Nhất Bằng thở hắt ra một hơi, hắng giọng tiếp tục kể :- Về sau, thiếu niên kia chợt sinh ngẫu hứng, đi du sơn ngoạn thủy. Thiếu phụ vẫn chưa trả được cừu hận, lòng đau đớn khôn cùng... Một hôm thiếu phụ vào trong một ngôi miếu hoang khóc than cho thân phận mình, thổ lộ những mối ẩn tình chua xót ngày xưa tưởng rằng không ai nghe được với hy vọng nhờ thế mà vơi bớt nỗi đau thương... Chẳng ngờ có người nghe được! Người này thời thơ ấu bị những kẻ ngụy quân tử ti tiện tham danh trục lợi đẩy toàn gia vào vòng nước lửa còn lại một mình côi cút trên đời, lớn lên may học được võ công, có nhất thân tuyệt nghệ. Vốn có nhiều mặc cảm với đời, người này thường trừng trị bọn tiểu nhân ti tiện, bởi thế tiếng lan ra không hẳn đều là tiếng tốt... Hôm đó người này tình cờ nghe được thiếu phụ thổ lộ nên mới biết thân thế bi thảm của cô ta, tính đã sẵn ghét hạng người vô sỉ nên tìm cách giúp thiếu phụ phục cừu... Ngươi cho rằng ý định đó có gì sai?Tân Tiệp nghe hỏi sững sờ. Lúc này chàng đã biết rõ câu chuyện nhưng hai người kể theo cách của mình, ai đúng ai sai, đâu là sự thật biết tìm ai để phán xử?Kim Nhất Bằng cất tiếng cười thê lương kể tiếp :- Ai biết mọi việc không chiều ý con người. Thiếu phụ kia suốt mấy năm nhịn nhục chịu bao thống khổ và dằn vặt, rốt cuộc vẫn không trả được thù, bỗng dưng gặp phải một tên Thất Diệu Thần Quân chắn ngang giữa đường, không cần biết trắng đen phải trái, cũng không thèm hỏi rõ căn nguyên, cứ nhắm mắt chọc tay vào chuyện thị phi, cho rằng thế là vung đao quản sự bất bằng... Người kia lúc đó biết mình không phải là đối thủ của Mai Sơn Dân nên phải mang thiếu phụ cùng nhi nữ của cô ta bỏ chạy.Kim Mai Linh khóc càng thảm thiết.Tân Tiệp thấy vậy nghĩ thầm :- “Ài! không ngờ cô ta có thân thế bi thảm đến như thế bi thảm đến như thế, nếu Kim Nhất Bằng kể không sai thì cừu nhân của cô ta cũng chính là phụ thân mình, nhưng có thể coi cha đẻ là kẻ thù được không? Nếu không thì phải coi cừu nhân cô ta là kẻ đã trượng nghĩa vì mẫu thân cô mà dốc sức phục thù, nhưng nói thế đâu thỏa đáng?”Thiên Ma Kim Kỳ hằn học nhìn Tân Tiệp nói :- Sư phụ! Cần gì phải phân giải với hạng người này...Kim Nhất Bằng trừng mắt nhìn đồ đệ, lại kể tiếp :- Ngờ đâu giữa đường, thiếu phụ kia đành để con côi chưa đầy ba tuổi, lao mình xuống sông tự vẫn...Tân Tiệp nghe câu đó lòng chợt nhói lên. Bây giờ thì chàng tin lời Độc Quân và thấy mình có lỗi đối với vị tính tình cổ quái này. Chàng đã đinh ninh rằng Độc Quân là độc, dâm nữ là dâm nhưng trên thực tế Độc Quân không hề độc, còn dâm phụ không phải là kẻ dâm tà, trái lại suốt đời ôm mối khổ đau cho tới chết!Kim Nhất Bằng cười bi thảm :- Từ đó người đã vung tay can thiệp chuyện người đời phải mang theo một nữ hài đi khắp chân trời góc biển. Hắn biết giờ đây hắn bị người đời nguyền rủa. Thế nhưng mặc dù thủ đoạn của hắn độc lạt, giết người không ít, nhưng tin rằng mình không làm điều gì xấu xa, tự vấn lương tâm không có gì đáng phải hổ thẹn...Tới đó vẻ mặt ông ta trở nên tàn ác, gằn giọng :- Cho dù ngươi là người thế nào của Mai Sơn Dân, khi gặp hắn sẽ kể rõ đầu đuôi câu chuyện này. Hắc hắc... chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt khó coi đầy hối hận của hắn sau khi nhận rõ trắng đen, lão phu đã thấy vui thích rồi!Lão ngửa mặt cười điên cuồng rồi đột nhiên đưa tay chộp lấy áo mình giật mạnh cho nó rách tung rồi nhún mình chạy băng ra cửa.Chỉ nghe “bõm” một tiếng như tiếng người rơi xuống nước, sau đó hoàn toàn tĩnh lặng.Hành động của Độc Quân nhanh như ánh chớp, đến nỗi Tân Tiệp đứng ngây ra không hiểu chuyện gì.Thiên Ma Kim Kỳ chợt thở dài :- Bệnh tình của sư phụ ngày càng trầm trọng...Tân Tiệp lấy làm ngạc nhiên tự hỏi :- “Một người thân hoài tuyệt học như vậy làm sao mà bị bệnh?”Rồi chợt nhớ tới hành động cổ quái của ông ta ở Hoàng Hạc Lâu chàng chợt hiểu ra :“Chắc rằng vì đã chịu nhiều xúc động mà ông ta đã bị điên...”Kim Mai Linh đã thôi khóc nhưng nước mặt vẫn còn lã chã tuôn rơi.Tất cả những người có mặt trong thuyền đền cố ghìm cảm xúc của mình, bởi thế không khí trở nên tĩnh lặng. Nhưng sự tĩnh lặng ấy kéo dài không lâu.Phương Thiếu Khuê chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình bỗng khóc nấc lên.Tân Tiệp bước tới nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc mềm mại của cô ta, nhưng không biết nói câu gì để an ủi.Phương Thiếu Khuê cảm thấy bàn tay thiếu niên mân mê trên tóc mình, nàng chợt thấy trào lên niềm an ủi, quay lại nhìn sâu vào mắt Tân Tiệp đầy biết ơn và thương yêu.Hai người cứ nhìn nhau đăm đắm, quên mất mình hiện đang ở đâu.Kim Mai Linh nhìn họ, mặt lộ vẻ u oán, cúi đầu đưa tay áo quệt nước mắt.Thiên Ma Kim Kỳ bốc máu ghen đầy đầu, quát lên :- Tất cả đều tại ngươi!Dứt lời vung chưởng đánh thẳng vào Tân Tiệp.Chàng sợ ảnh hưởng đến Phương Thiếu Khuê vội đẩy nàng tránh sang bên.Thiên Ma Kim Kỳ đang lúc ghen tức muốn giết ngay tình địch xuất một chiêu sát thủ “Lập Địa Cấu Hồn” trong “Âm Chưởng Bảy Mươi Hai Thức”, lợi hại nhất của Độc Quân. Không những hắn dụng chiêu thức độc lạt mà trong chưởng lực còn ngầm vận độc, nếu đối phương trúng chưởng tất bị độc xâm nhập vào thân thể.Tân Tiệp cũng phát hiện ra trong chưởng phong âm hàn có độc, bụng phát run, hoàn thủ một chiêu “Lăng Hàn Sơ Phóng”. Người hơi chuyển sang trái, tay phải chếch lên đẩy lùi chưởng lực đối phương, đồng thời tay trái nhằm sườn phải đối phương xuất một chỉ. Chiêu này vừa thủ vừa công, tuy không phải là ảo diệu nhưng uy lực không nhỏ.Kim Kỳ hơi lui lại nhưng chợt xông vào ngay, thi triển “Âm chưởng” bảy mươi hai thức tấn công mãnh liệt nhằm vào những huyệt trí mạng trên người Tân Tiệp.Tân Tiệp lần đầu gặp phải cường địch nên chiêu thức thi triển còn vụng về.Hơn nữa vì khoang thuyền chật hẹp nên vướng víu, thân pháp rất bị hạn chế.Chỉ chốc lát tình cảnh trong khoang bấn loạn cả lên, bàn ghế nghiêng đổ, những vật dụng quý báu rơi vỡ tứ tung, bình chén bằng ngọc quý giá biến thành mảnh vụn.Kim Mai Linh thấy hai thiếu niên đánh nhau như vậy, chua chát nghĩ thầm :- “Hai kẻ này bất chấp sinh tử chỉ vì một nữ nhân, chỉ có ta một thân một mình đơn chiếc, thế mà không ai thèm tưởng đến...”Phương Thiếu Khuê tránh vào góc khoang mở to mắt nhìn, chỉ muốn Tân Tiệp chỉ một chưởng đánh chết ngay Kim Kỳ mới hả. Võ công nàng quá kém nên không thể nhìn ra được chiêu thức của hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm.Hai người đánh nhau phút chốc đã qua sáu bảy mươi chiêu. Thất Diệu Thần Quân khinh công độc bộ Trung Nguyên nhưng trong khoang thuyền chật hẹp nên Tân Tiệp không thể phát huy hết uy lực. Lại lần đầu xuất thủ đối địch lại gặp phải đối thủ cao cường như Kim Kỳ nên chưa làm gì được đối phương, đánh một lúc đã thấy sốt ruột.Nhưng Tân Tiệp không biết rằng chẳng những Kim Kỳ sốt ruột như chàng mà trong lòng lại đầy mềm hoặc. Hắn được Độc Quân Kim Nhất Bằng tận tụy truyền thụ võ công đã nhiều năm, không kể ám khí và binh khí đều có tẩm độc mà ngay cả trong chưởng chỉ cũng chứa độc. Không biết bao nhiêu cao thủ uy danh hiển hách trên giang hồ đã phải bỏ mạng dưới độc chưởng của hắn. Không ngờ nay gặp Tân Tiệp dáng vẻ như một thư sinh yếu nhược lại chưa có chút tiếng tăm gì, thế mà hắn phải cố hết sức mới giữ được bình thủ, há chẳng phải là quái sự chưa từng có? Bởi thế hắn càng đánh càng nóng nảy, chiêu thức càng mãnh liệt và tàn độc.Nên biết Tân Tiệp võ công tuy được Thất Diệu Thần Quân trực truyền, tuy công lực vượt trội so với đối thủ nhưng kinh nghiệm lâm địch còn ít, nhiều khi chưa lợi dụng được thời cơ để khống chế đối phương nên trong vòng trăm chiêu đầu tiên hai người chưa phân cường nhược.Ngay như thế cũng đủ làm cho những cao thủ hạng vừa hoa mắt.Ngay cả Kim Mai Linh cũng không ngờ vị thiếu niên tuấn tú có vẻ ngoài yếu nhược đó lại công lực võ học cao cường đến thế.Chưởng kình không những làm đổ vỡ tung tóe những vật dụng trong phòng mà còn phá tung khoang thuyền.Kim Mai Linh nhìn ra lỗ hổng thở vào một hơi không khí mát mẻ bên ngoài.Lúc đó thuyền cứ trôi theo dòng nước, không biết đã tới đâu. Đột nhiên nàng cảm thấy mặt nước hình như dâng cao, nhìn kỹ lại quả nhiên thuyền đang từ từ hạ xuống. Kim Mai Linh thò hẳn đầu ra. Mặt nước giờ đã mấp mé mạn thuyền, thế nhưng lại không thấy bóng dáng một phu thuyền nào cả.Kim Mai Linh hốt hoảng không kể gì đến cuộc ác đấu đang diễn ra trong khoang nữa nhảy phắt ra ngoài. Chỉ thấy giữa sàn thuyền nằm rải rác mấy tử thi, nhìn kỹ lại thấy toàn là phu thuyền, không hiểu bị ai hạ độc thủ mà chết không kịp kêu lên một tiếng.Thử nghĩ thuyền đang xuôi dòng về hạ lưu, trên thuyền lại có hai cao thủ tuyệt đỉnh, thế mà có người đột nhập vào giết sạch bọn phu thuyền mà vẫn không bị phát hiện, đó chẳng phải là chuyện bất khả tư nghị?Kim Mai Linh vô cùng kinh hãi cúi xuống một bên tử thi, thấy giữa trán người này có một mũi tên cắm vào, da thịt chỗ đó đen sạm lại còn có cả một thứ nước nhờn màu đen rỉ ra ở vết thương.Kim Mai Linh theo Độc Quân đã nhiều năm, các chất kịch độc trong thiên hạ không ai qua được Độc Quân, nay xem lại rõ ràng phu thuyền này đều trúng ám khí tẩm chất kịch độc mà chết ngay tức khắc. Nàng lấy trong túi ra một đôi bao tay đeo vào sau đó rút mũi tên lên xem, mặt lập tức biến sắc.Trên mũi tên khắc một chữ “Đường” rất nhỏ.Kim Mai Linh kêu lên một tiếng, nghĩ thầm :- “Đường gia ở Tứ Xuyên vì sao tới tận đây? Lại hạ độc thủ đối với những phu thuyền này mà không thấy nhân ảnh nào xuất hiện là nghĩ lý gì chứ?”Chợt nàng ngước nhìn lên, thấy trên cột buồm có mảnh giấy bay phơi phới liền lao vút lên giật lấy tờ giấy nhảy xuống sàn mở ra xem. Lúc này trời đã ửng sáng nên dễ dàng đọc được chữ viết trên giấy :“Oan hồn đòi mạng, hai mươi năm vẫn chưa tan. Hôm nay lên thuyền, đưa Quân về với hà bá, chớ oán lão Đường.”Kim Mai Linh vò mảnh giấy, thấy thuyền càng chìm sâu xuống, nhìn sang hai bên thấy bờ mù mịt, biết thuyền đang ở giữa dòng. Nàng hết sức hoang mang lo lắng vội đâm bổ vào khoang, thấy ở đây chưởng phong đã lặng. Thiên Ma Kim Kỳ đứng giữa phòng nhếch miệng cười đầy đắc ý. Còn cuối khoang, Tân Tiệp dùng một tay ôm lấy tay kia, lưng dựa vào tường, còn Phương Thiếu Khuê vẻ mặt hốt hoảng đứng chặn trước mặt Tân Tiệp, hai mắt oán hận nhìn thẳng vào Thiên Ma Kim Kỳ.Kim Mai Linh vừa thoáng thấy nét mặt Tân Tiệp đã biết ngay chàng trúng phải chất kịch độc, lòng không khỏi kinh sợ. Nàng biết rõ đã trúng phải độc của Độc Quân là không còn thuốc nào giải được. Trừ bản thân Kim Nhất Bằng ra không ai có thuốc giải, ngay cả hai người thân cận nhất là nàng và đệ tử Thiên Ma Kim Kỳ cũng chỉ biết cách chế độc mà không biết cách giải độc.Từ khi Kim Nhất Bằng tính tình trở nên quái dị, nhất là sau khi bị Mai Sơn Dân dùng giải dược cứu cho Hầu Nhị, không ai biết lão cất giải dược ở đâu.Lúc này Tân Tiệp đã trúng phải độc, chỉ còn sống được tối đa ba ngày nữa là cùng. Kim Mai Linh vốn đã nặng lòng với Tân Tiệp, nay thấy chàng trúng độc nên rất lo sợ. Nhưng nghĩ lại, ngay cả bản thân mình cũng đang mắc trên thuyền đang chìm dần xuống, tính mạng không còn giữ được lâu thì còn quan tâm gì đến người khác? Nghĩ tới đó nàng lấy lại sự bình thản nhìn Thiên Ma Kim Kỳ nói :- Sư huynh nhìn ra cửa sổ mà xem!Nguyên là hai đối thủ kịch đấu ngoài trăm chiêu, Tân Tiệp dần dần hiểu ra cách tận dụng thời cơ chế địch nên dồn được Thiên Ma Kim Kỳ vào thế hạ phong.Thiên Ma Kim Kỳ càng đánh càng núng thế, trong lúc nguy cấp chợt trên cửa sổ treo bảy chiếc bình hoa nhưng đều bị chưởng phong đánh rơi xuống đất vỡ gần hết, chỉ còn một chiếc lăn lóc ở góc khoang. Tâm linh hắn chợt động, biết rằng cả bảy chiếc bình này đều được tẩm chất kịch độc dùng để Kim Nhất Bằng luyện công hằng ngày. Chính Thiên Ma Kim Kỳ cũng được bảy chiếc bình đó giúp tăng cường độc lực trong chưởng chỉ không ít, nhưng nếu không uống giải dược mà chạm phải nó thì khó toàn mạng. Thiên Ma Kim Kỳ đã luyện độc chưởng từ lâu nên không sợ, nhưng nếu Tân Tiệp chạm phải bình tất mang họa. Thiên Ma Kim Kỳ liền nảy ra một ý, dần dần lùi tới góc khoang rồi nhanh như chớp nhặt chiếc bình lên ném thẳng vào người Phương Thiếu Khuê.Mắt thấy Phương Thiếu Khuê bị chiếc bình ném vào với kình lực kinh hồn, thiếu nữ nhất định không sao thoát chết, Tân Tiệp chỉ đành lao sang dùng tay phải chấn lạc chiếc bình vào tường vỡ tan.Diễn biến hoàn toàn trong tính toán của Thiên Ma Kim Kỳ.Nhưng tay vừa chấn rơi chiếc bình, Tân Tiệp bỗng thấy rát bỏng, chợt nhớ lại lời Hầu Nhị khi chạm tới y phục nữ nhi, lập tức trong đầu nảy ra ý niệm :“Mình sẽ chết!”Ngay sau đó thấy mất hết sức lực, vội vã lùi lại dựa lưng vào tường.Thiên Ma Kim Kỳ cười thâm độc nói :- Tên họ Tân! Đúng ngày này năm sau là ngày giỗ đầu của các hạ!Phương Thiếu Khuê hết sức kinh hãi vội nhảy tới chắn trước mặt Tân Tiệp, đưa mắt căm thù nhìn Thiên Ma Kim Kỳ.Tên ma đầu này cũng không thèm ngăn cản, chỉ mỉm miệng cười thâm độc, rất đắc ý vì đã cầm tính mạng tình địch trong tay, vừa lúc đó thì Kim Mai Linh vào bảo hắn nhìn qua cửa sổ.Thiên Ma Kim Kỳ lập tức quay nhìn cửa sổ, nụ cười trên môi vụt tắt, thay vào đó là nỗi hoảng sợ vô biên.Thì ra nước đã dâng lên gần tới cửa sổ.Tân Tiệp bấy giờ cũng đã thấy rõ, biết rằng không còn cơ may nào thoát chết nữa, dùng tay không trúng độc ôm lấy vai Phương Thiếu Khuê cười hô hô nói :- Ta có chết cũng có người tình bên cạnh nên so với ngươi may mắn hơn nhiều. Ngươi tính không bằng số trời! Không ngờ đúng này này năm sau cũng là ngày giỗ đầu của các hạ!Phương Thiếu Khuê được chàng ôm vào vòng tay, lòng ngọt ngào khôn xiết, không thèm để ý gì đến chuyện sống chết, mắt nhắm lại mơ màng tận hưởng phút giây hạnh phúc.Kim Mai Linh lòng đầy chua xót, vội quay mặt đi để không phải chứng kiến sự âu yếm của hai người.Thiên Ma Kim Kỳ nổi cơn ghen, chẳng quản gì đến chuyện sinh tử đang gần kề, lao người bổ tới.“Ầm”!Một cơn sóng xé nát mảnh ván khoang, nước tràn vào như xối.Thiên Ma Kim Kỳ lao tới đối phương, một tay xuất chưởng đánh Tân Tiệp, tay kia giằng lấy Phương Thiếu Khuê về phía mình.Tân Tiệp không còn sức phản kháng lãnh nguyên một chưởng, máu miệng ứa ra, gượng cười nói :- Tên ma đầu! Ngươi chỉ vô ích thôi! Tâm hồn nàng không sao hòa nhập với ngươi đâu!Phương Thiếu Khuê chợt cúi đầu cắn vào tay Thiên Ma Kim Kỳ làm hắn đau nhói vội buông ra, nàng thừa cơ lao vào vòng tay Tân Tiệp như trước.Nước trong khoang đã ngập tới thắt lưng.Kim Kỳ điên cuồng lồng lộn, lại xuất thủ phân tách hai người.Kim Mai Linh mắt đẫm lệ. Người ta trước lúc chết nên có chút gì an ủi.Phương Thiếu Khuê có người vì mình không quản sống chết tranh chấp nhau, trong lúc đó nàng chỉ thui thủi một mình, lòng đầy xót xa và tủi hổ.Kim Mai Linh bỗng trào lên một sự ham muốn cuồng nhiệt, đẩy mạnh Phương Thiếu Khuê sang bên rồi không kể gì đến sĩ diện nữa nhảy bổ vào Tân Tiệp ôm chặt lấy cổ chàng!Chỉ có chữ tình mới đủ uy lực lớn lao khiến người ta có thể ngậm cười mà chết.Chợt nghe ầm một tiếng, chiếc thuyền mà Độc Quân Kim Nhất Bằng tốn biết bao công sức, tiền của để tạo nên cùng vô số đồ vật quí giá trên đó với mười mấy tử thi và hai nam nhân thân hoài tuyệt học cùng hai thiếu nữ quốc sắc thiên hương bị nhấn chìm xuống đáy Trường Giang!Mặt sông cuộn lên, chỉ chốc lát lại trở lại yên tĩnh.Dòng nước vẫn chảy về đông, tựa hồ một chiếc thuyền hết sức quí giá với những nhân mạng có chìm xuống hay không chẳng chút gì ảnh hưởng đến nó.* * * * *Kim Mai Linh ôm chặt lấy cổ Tân Tiệp với tình yêu mãnh liệt của một người đang yêu lần đầu vào giây phút cuối cuộc đời mình!Thế nước rất dữ dội, đã cao tới đầu...Kim Mai Linh chợt cảm thấy trong đời chưa bao giờ mình được hạnh phúc như ở điểm cuối cùng này...Một ngọn sóng đánh qua, một tấm phản to dày đập vào thân nàng nhưng vì đang ngập trong nước nên Kim Mai Linh không thấy nặng cũng không thấy đau.Tấm phản dạt qua cổ nàng.Đột nhiên bản năng cầu sinh trỗi dậy, Kim Mai Linh đưa một tay chộp lấy tấm phản, còn tay kia vẫn ôm ghì lấy Tân Tiệp. Công lực của Kim Mai Linh không kém, nên vừa chộp lấy tấm phản với tất cả nguồn hy vọng được sống khiến năm ngón tay cắm sâu vào ruột gỗ.Lại một cơn sóng nữa ập tới làm bọt nước bắn tung tóe...Mặt trời bắt đầu nhô lên hắt ánh vàng ảm đạm lên một vùng sông nước...Kim Mai Linh một tay vẫn giữ chặt cổ Tân Tiệp, tay kia nắm vào tấm phản gỗ rồi dần dần thần trí mê đi, cuối cùng mất hết tri giác.Nước Trường Giang vẫn vô tình trôi xuôi, nhưng những ngọn sóng lại hữu tình mang hai người thoi thóp trên tấm phản giạt vào bờ.Mặt trời lên cao.Ánh nắng chan hòa mặt đất...* * * * *Kim Mai Linh cựa mình, mở mắt ra rồi dần dần tỉnh trí lại. Nàng chớp mắt vì bị chói nắng, dần nhớ lại cảnh huống bi đát vừa qua và hiểu rằng mình vẫn sống, trái tim đập rộn lên vì sung sướng. Nàng duỗi tay để chứng minh sự tồn tại của mình, chợt phát hiện ra tấm phản dày vẫn nằm bên cạnh. Kim Mai Linh cảm ơn số phận. Nếu không có tấm phản đó chắc rằng vĩnh viễn nàng không bao giờ còn được thấy ánh thái dương nữa.Kim Mai Linh rút mạnh những ngón tay cắm vào tấm phản mà Kim Nhất Bằng dùng làm giường nằm. Đã nhiều lần nàng khuyên ba ba bỏ tấm phản cứng queo đó đi nhưng ông nhất định không chịu, chẳng ngờ hôm nay nhờ nó mà nàng dành được cuộc sống.Nàng thấy cánh tay phải mình tê đi, nguyên là Tân Tiệp đang gối đầu lên tay nàng, mắt vẫn nhắm nghiền. Kim Mai Linh quay sang nhìn thiếu niên đang thiếp ngủ, miệng nở nụ cười hạnh phúc.Người vừa thoát khỏi cái chết mười mươi bên mình lại có người tâm ái, còn mong gì hơn nữa? Mọi việc khác trên đời không quan trọng, không còn chút ý nghĩa nào!Nàng đưa tay trái mân mê khuôn mặt tuấn tú chàng, đột nhiên rút phắt lại vì cảm thấy da chàng nóng như lửa. Kim Mai Linh kinh hoảng nhớ lại rằng chàng đã trúng phải chất kịch độc, mặt u ám hẳn lại...Nàng vẫn nằm nguyên đó, vừa sợ vừa mừng, vừa hết sức lo lắng, không biết bây giờ mình phải làm gì.“Có cách nào để cứu chàng không? Thân thể chàng bắt đầu cử động, nghĩa là chàng cũng dần dần hồi tỉnh.” Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 9 Dương gia tìm cừu Ánh dương chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt gần như không còn sự sống của Tân Tiệp. Giá như Kim Mai Linh không được chứng kiến cuộc đấu sinh tử của chàng với Thiên Ma Kim Kỳ trước đó thì không sao tưởng tượng được một cơ thể yếu nhược trước mắt mình lại có võ công cao cường đến thế.Kim Mai Linh thở dài, đưa bàn tay ngà ngọc mơn man trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên rồi vuốt xuống cổ.- “Nếu trong cuộc chiến sinh tử vừa qua chàng vì ta một phần thì dù có chết ta cũng cam lòng...”Nàng u oán nghĩ thầm rồi chợt nở môi cười.- “Nhưng tại sao ta lại nghĩ đến cái chết làm gì chứ? Chẳng phải bây giờ ta còn sống bên chàng đó thôi? Những cơn sóng dữ của Trường Giang không giết được ta, không chia cách được hai ta... Những việc khác đâu có gì đáng sợ nữa?”Nghĩ tới đó, mặt nàng tươi lên, đôi mắt hau háu nhìn Tân Tiệp với ước muốn được mãi bên chàng như vậy.Tân Tiệp khó nhọc nhướng cặp mi nặng nề mở đôi mắt ra rồi khép lại.Kim Mai Linh lo lắng nhìn chàng, chợt phát hiện thấy bàn tay trái của Tân Tiệp sưng vù, da thịt sưng vù, da thịt đã đen xỉn lại. Kim Mai Linh kinh hoảng rút tay kia khỏi đầu Tân Tiệp chăm chú theo dõi vết thương, thầm nghĩ :- “Không có cách gì cứu chàng được nữa rồi! Ngoài giải dược của cha, trên đời làm gì có thuốc nào giải được?”Nàng khóc nấc lên vì bất lực và thương xót.Tân Tiệp khẽ cựa rồi mở mắt ra, cố khôi phục lại hồi ức từ những ý nghĩ lờ mờ trong đầu. Đột nhiên chàng nghe cạnh mình có tiếng nức nở liền quay mặt sang xem và nhận ra thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang nằm bên cạnh mình. Đôi mắt diễm lệ đầy nước mắt.- Kim Mai Linh!Chàng mấp máy môi kêu lên thành tiếng, chợt nhớ lại những gì vừa xảy ra trên thuyền và một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên đầy trong lòng chàng, thứ tình cảm lưu luyến với thế nhân trước khi từ giã cõi đời.- “Nàng khóc vì biết mình sắp chết ư?”Chàng nở nụ cười khô héo, dịu dàng nói :- Kim cô nương, đừng khóc nữa! Chúng ta đều đang sống đây kia mà!Chàng định đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng không làm được, cánh tay mất hẳn tri giác như không phải là một bộ phận của cơ thể mình nữa.Kim Mai Linh thổn thức.- Chàng... Chàng...Tân Tiệp cười yếu ớt :- Tôi có sao đâu? Chẳng phải...Nói chưa dứt câu, chàng chợt thấy bàn tay phải đau nhói lên, cố ngẩng đầu lên xem thì bàn tay đã sưng vù và đen kịt lại, tuyệt vọng nghĩ thầm :- “Tính mạng mình sắp hết... chỉ mới chạm vào chiếc bình mà trúng độc sâu như thế, huống hồ bị thấm vào máu thì đâu còn sống đến bây giờ? Phải thừa nhận rằng độc vật của Độc Quân quả là danh bất hư truyền!”Tuy nhiên hy vọng sống vẫn chưa mất hẳn, chàng cố sức chống tay trái ngồi lên rồi thử vận khí. Còn tốt, chân khí vẫn vận chuyển đều. Tân Tiệp mừng khôn xiết ngồi bàn tọa bắt đầu vận công nhằm bức độc vật ra khỏi cơ thể.Kim Mai Linh thấy vậy lòng vô cùng thương cảm. Nàng biết rằng cố gắng của chàng chỉ là vô ích. Đừng nói trúng độc đã lâu, cho dù vừa mới trúng độc đã điều khí vận công cũng không thể bức thứ độc bá đạo này ra khỏi cơ thể được.Tuy vậy nàng vẫn không nói gì, cứ để chàng giữ lấy tia hy vọng cuối cùng...Nàng thương xót nghĩ thầm :- “Dù sao chàng cũng chết... nhưng cứ để chàng hy vọng thêm một chút... Ài... chàng sắp chết, còn ta...”Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.Trước đây nàng muốn chết theo Tân Tiệp, nhưng nghĩ lại chợt có một trở lực ngăn cản ý nghĩ đó, bởi nàng biết mình yêu chàng nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, bởi thế chết theo chàng là hành động vô nghĩa.Nàng chăm chú quan sát Tân Tiệp, thấy trên khuôn mặt chàng biểu lộ thống khổ, hoàn toàn không giống như biểu hiện thông thường của một cao thủ nội gia đang vận khí hành công, biết rằng độc chất đã phát tán vào cơ thể.- “Tối đa chỉ duy trì thêm sáu bảy canh giờ nữa... chỉ thế không hơn...”Nàng thầm nghĩ, nước mắt lại trào ra... Mắt phải chứng kiến người mình yêu đang chết dần, cho dù người đó không yêu mình đi nữa, cũng là một nỗi thống khổ khó mà chịu đựng nổi.Tân Tiệp mở mắt, ngẩng mặt than dài một tiếng, đành chịu buông xuôi nỗ lực cuối cùng định giành lấy sinh mạng cho bản thân, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang xót thương cho tình cảnh của mình với nỗi lòng cảm kích.Tiếng khóc của Kim Mai Linh cùng tiếng sóng vỗ vào bờ oàm oạp khiến chàng bấn loạn. Nỗi ân hận, lòng thương xót, sự trách móc chính bản thân giao tập thành một thứ tình cảm phức tạp.Thế rồi những hồi ức hiện lên: Cảnh ngộ bi thương của gia đình, duyên kỳ ngộ được gặp Mai Sơn Dân ở Ngũ Hoa Sơn đã biến chàng từ một người bình thường thành người phi thường... niềm hy vọng của Mai thúc thúc và những nhiệm vụ nặng nề quan trọng trước mắt vẫn chưa làm xong... Nhưng bây giờ tất cả những chuyện đó đối với chàng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chàng quên cả Phương Thiếu Khuê và mối tình của thiếu nữ dành cho mình, bởi vì biết quá rõ ràng mình sống không còn bao lâu nữa. Thế rồi chàng cố gạt bỏ tất cả những nỗi phiền não trong đầu, quên đi mọi suy nghĩ. Chàng ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, cười chua chát than rằng :- Anh hùng xưa nay ai cũng phải chết... Hỡi Tân Tiệp! có gì đáng phải buồn khổ đâu!Chàng cố đưa tay trái lên chỉ vào Kim Mai Linh đang ngồi ngẩng mặt nhìn mình cười nói :- Hô hô! Nàng còn khờ hơn ta nữa! Chết thì có gì đáng sợ đâu? Chẳng qua chỉ là một giấc ngủ dài mà thôi... Nào, nàng cười lên đi! Được thấy mỹ nhân cười một lần cuối trong đời, có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa.Lời chàng khiến Kim Mai Linh phát run. Nàng liền thôi khóc nhìn thiếu niên vẫn còn xa lạ trước mắt mình và bỗng nhận thấy rằng mãi đến lúc đó mình mới phát hiện nam nhân này có tính cách khác thường.Thấy nàng vẫn im lặng Tân Tiệp thở dài hỏi :- Kim cô nương, nàng cũng biết ta chỉ sống thêm vài giờ nữa thôi, vì sao không để ta vui thêm một chút?Kim Mai Linh nghe thế, mặt cố biểu thị một nụ cười. Nhưng trong tình cảnh bi thương này, làm sao nàng có thể cười lên được? Nàng chợt quyết định :“Cho dù thế nào... trong thời gian cuối cùng này... ta cần làm mọi cách để chàng vui lên... nhưng sau đó thì sao?”Thế rồi nàng ngồi gần lại, nâng bàn tay bị thương của chàng lên. Đặt đầu Tân Tiệp dựa vào vai mình, dịu dàng nói :- Chàng nói đi, nói gì cũng được, thiếp sẽ nghe. Tiệp... Tiệp ca ca, thiếp vĩnh viễn... vĩnh viễn... là của chàng!Tân Tiệp cười mãn nguyện. Mối tình nồng hậu và chân thực của nàng làm dũng khí của chàng tăng lên rất nhiều để đối diện với cái chết. Chàng chợt cảm thấy tim đập rộn ràng lên khi được áp sát làn da mịn màng của thiếu nữ, nghe cả nhịp tim dồn dập của nàng.Kim Mai Linh muốn đem nguồn nhiệt lượng của mình tiếp thêm cho chàng, càng ghì chặt thiếu niên vào ngực mình.Tân Tiệp quay mặt sang, thì thào nói :- Mai Linh ta không còn gì nữa! Nàng tót quá... khi chết đi, ta sẽ nhớ mãi phút giây này...Kim Mai Linh vừa khóc vừa hỏi :- Thế còn... nữ nhân kia...Tân Tiệp hiểu ra, cười đáp :- Mai Linh... cô ấy... cũng không phải là ta... chỉ thấy có trách nhiệm cứu cô ta thoát cảnh kiểm nghèo... thực ra không gì khác...- Bây giờ... chàng đối với thiếp thế nào?- Mai Linh! Đương nhiên ta rất cảm kích... nhưng bây giờ nói làm gì nữa?Ta sắp chết...Kim Mai Linh chợt trở nên cương quyết. Chỉ cần một lần được yêu, thế là đủ.Chết cũng chẳng có gì đáng ân hận nữa.- Tiệp ca, chỉ cần chàng yêu thiếp, thiếp sẽ vĩnh viễn cùng chàng... chết theo chàng... Hai ta mãi mãi...Tân Tiệp buồn bã lắc đầu :- Không! Mai Linh! Cảm ơn nàng đã ưu ái như thế. Nhưng nàng không thể...Đột nhiên chàng run lên, răng đánh vào nhau cầm cập.Tân Tiệp vốn có khả năng chịu lạnh, mười năm ngủ trên phản đá dưới địa thất đã làm chàng có khả năng chịu âm hàn, nhưng lúc này độc chất đã xâm nhập vào cơ thể, khả năng đề kháng không còn nên lạnh không sao chịu được, một lúc ngất đi.Kim Mai Linh sợ cuống lên, xăn tay áo xem xét thương thế của chàng, thấy nửa cánh tay đã đen sạm lại, liền ghé môi cắn vào đó rồi cố hút máu độc ra.Nàng hút một hồi lâu đến mười mấy ngụm nhưng máu đen vẫn tiếp tục lan rộng không hề thuyên giảm. Như vậy là cách này không có hiệu quả. Cần phải làm gì đây? Dù một canh giờ, nàng không thể để chàng phải đau đớn như thế.Sờ ống hỏa khí vẫn còn trên người, nàng liền đánh lửa lên. Trước hết, nàng cẩn thận đặt Tân Tiệp xuống, nhưng trên bãi không có củi, nàng dùng chưởng bổ đôi tấm phản vừa cứu mạng hai người, lát sau ngọn lửa đã bốc lên.Tân Tiệp được sưởi ấm, tình trạng có khá hơn trước, cảm kích nhìn Kim Mai Linh nói :- Mai Linh, nàng vì ta mà vất vả như thế...Kim Mai Linh ngắt lời :- Chàng đừng nói nữa! Vì chàng, thiếp không tiếc bất cứ điều gì. Giá kéo dài được cuộc sống của chàng, ngay cả bản thân mình thiếp còn không tiếc!Tân Tiệp hết sức xúc động trước tình cảm chân thành và tha thiết của đối phương. Tiếc rằng mình không sống bao nhiêu nữa, nếu không chàng sẽ cầu xin tình yêu đó, tiếp nhận một cách trân trọng...Đám lửa tàn dần.Còn một nửa tấm phản, Kim Mai Linh vung chưởng đánh xuống...Nhưng đột nhiên nửa tấm phản vừa vỡ tan. Kim Mai Linh chợt trông thấy lăn ra mấy chiếc bình nhỏ vội vàng nhặt lên xem, lòng mừng khôn xiết, kêu lên :- Giải dược!Tân Tiệp vừa kinh dị, vừa nghi hoặc nhưng lại chứa chan hy vọng, thốt hỏi :- Thật ư? Từ đâu ra vậy?Kim Mai Linh sung sướng nói :- Chàng được cứu sống rồi! Đừng hỏi gì cả, trước hết hãy mau uống vào đã!Nói rồi dốc chiếc bình màu trắng lấy ra một viên dược hoàn đưa thẳng vào miệng Tân Tiệp bảo chàng nuốt vào. Kim Mai Linh đứng bên vừa cười vừa nói :- Chàng nằm xuống bên đống lửa này mà nghỉ đi một lúc, ngủ được càng tốt, khi tỉnh dậy sẽ khỏi ngay thôi!- Nhưng nàng nói xem giải dược từ đâu ra thế?- Chàng cứ nằm xuống đi đã, thiếp sẽ kể...Nguyên tấm phản mang hai người tới đây là được Độc Quân Kim Nhất Bằng dùng làm giường nằm, Kim Mai Linh khuyên ông nên thay bằng cái khác mềm mại hơn nhưng Kim Nhất Bằng quyết không chịu, thì ra ông ta dùng nó để cất giấu giải dược mà không người nào được biết. Như vậy chính tấm phản đã cứu hai người khỏi chết đuối mang họ từ giữa sông giạt vào bờ và lần này lại cứu Tân Tiệp khỏi cái chết gần kề.Độc chất của Kim Nhất Bằng bá đạo võ lâm, nhưng giải dược của lão cũng rất thần kỳ. Chỉ vài khắc, tay chàng bớt sưng, màu đen nhạt dần rồi mất hẳn. Chỉ qua nửa canh giờ, chàng đã bắt đầu cử động được.Kim Mai Linh vừa cười vừa khóc, nói ríu rít, sau đó đỡ Tân Tiệp ngồi lên, vận công truyền thêm nội lực cho chàng để bức độc chất ra khỏi cơ thể. Sau một canh giờ, Tân Tiệp thấy mình không còn gì đáng lo nữa, đứng lên nói :- Ta khỏi hẳn rồi, chúng ta đi khỏi đây thôi! Giải dược của cha muội quả là thần diệu!Kim Mai Linh sung sướng nhoẻn miệng cười, thêm :- Nhưng độc dược không phải tầm thường, đúng không?Tân Tiệp gật đầu cười, mắt nhìn nàng đầy thương yêu. Lúc này tính mạng chàng không còn bị đe dọa nữa, mặc sức biểu lộ tình yêu trước thiếu nữ đã dám vì mình mà sẵn sàng hy sinh cả bản thân.Kim Mai Linh hiểu lòng chàng, mặt hơi ửng đỏ nhưng lòng rộn rã vui sướng.Chợt nàng thấy xa xa ngoài đống lửa có gì giống như cuốn sách liền chạy đến nhặt lên xem, thấy trên mặt viết hai chữ: “Độc Thư”. Thì ra cuốn sách nhỏ này cũng nằm trong tấm phản bị Kim Mai Linh đánh một chưởng rơi ra mà trước đó bị củi lấp đi nàng không thấy.Hai người chụm đầu vào nhau đọc, thấy trong sách chép lại tính năng của tất cả các loại thuốc độc trong thiên hạ và phương pháp chế tạo chúng.Tân Tiệp đọc rất hứng thú, cuốn sách mở ra cho chàng những điều hoàn toàn mới lạ mà trước đây chưa từng biết. Đọc xong, chàng nghiêm nghị nói :- Linh muội! Nói thật lòng, cha nàng đúng là một vị kỳ nhân biết tất cả các loại độc trong thiên hạ, chỉ nói riêng cách chế mấy loại độc dược vô sắc vô vị cũng đủ thành người độc bộ võ lâm rồi!Kim Mai Linh thở dài nói :- Lão nhân gia suốt đời lăn lộn chỉ vì độc dược, thế mà nay chính ông ấy bị độc vật làm hại đến nỗi dở tỉnh dở điên, không biết bây giờ đã chạy đi đâu...Tân Tiệp buông lời an ủi :- Lão nhân gia võ công siêu phàm, không đến nỗi nào bị gặp chuyện bất trắc đâu...Kim Mai Linh vòng tay ôm qua sườn Tân Tiệp nói :- Bây giờ chúng ta nên đi tìm một hộ dân cư nào đó kiếm chút gì ăn. Muội đói quá rồi. Không biết chúng ta bị trôi dạt đến tận đâu.Tân Tiệp gật đầu.Hai người rời khỏi bờ sông cứ trước mặt mà đi, định bụng tới được đường cái rồi cứ theo đó thế nào cũng tới chỗ dân cư.Kim Mai Linh vừa đi vừa hỏi :- Tiệp ca, chàng học được võ công ở đâu thế?Tân Tiệp cười đáp :- Cứ từ từ rồi ta sẽ kể cho nàng nghe.Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu thất thanh của nữ nhân, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi bổ tới phía vừa phát ra tiếng kêu đó.Vượt qua một khoảng rừng, họ chạy tới một khoảng trống tương đối bằng phẳng, thấy hai người, một nam một nữ đang lăn lộn trên mặt đất. Nữ nhân vừa cố đẩy nam nhân ra vừa kêu lên hoảng sợ.Vừa nhận ra nam nhân, Tân Tiệp tức giận quát lên :- Thì ra là ngươi!Hai người đang lăn lộn trên đất không phải ai khác, chính là Thiên Ma Kim Kỳ và Phương Thiếu Khuê.Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ có biết bơi đôi chút, sau khi thuyền bị chìm cũng vớ được một mảnh ván, thấy Phương Thiếu Khuê dập dềnh gần đó đã kéo nàng lên, cả hai cùng bám vào mảnh ván và dạt được lên bờ. Tới bờ cả hai đều kiệt sức. Trong khi thiêm thiếp, Phương Thiếu Khuê cảm thấy có người sờ sẫm lên người, hoảng hốt thức dậy thấy Kim Kỳ đang định giở trò dâm ô liền cố sức vùng ra bỏ chạy nhưng Kim Kỳ quyết không chịu bỏ, tới đây hai người mới vật lộn nhau.Tình thế xem ra đã tới hồi tuyệt vọng thì may sao Tân Tiệp và Kim Mai Linh nghe tiếng kêu kịp chạy tới.Thiên Ma Kim Kỳ nghe tiếng quát sững cả người, không ngờ trong rừng vắng lại có người xuất hiện vào lúc này liền buông thiếu nữ ra.Phương Thiếu Khuê nhận ra Tân Tiệp liền kêu lên mừng rỡ :- Tiệp ca ca!Rồi bất chấp mọi người xung quanh, nàng đâm bổ tới ôm chầm lấy Tân Tiệp, hổn hển nói :- Tiệp ca ca, mau cứu thiếp! Hắn muốn... hắn muốn...Thiên Ma Kim Kỳ đứng lên, trông thấy Tân Tiệp thì máu nóng bốc lên, thấy Kim Mai Linh đứng gần đó liền quát lên :- Sư muội! Mau tới đây, giúp ta thịt tên tiểu tử này!Kim Mai Linh thấy cảnh tượng trước mắt vừa kinh dị vừa bực tức, bước đến bên Tân Tiệp mắt nhìn Phương Thiếu Khuê.Thiên Ma Kim Kỳ rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao sư muội không nghe lời mình. Hắn chợt nhớ rằng chính Tân Tiệp đã trúng độc, đưa mắt nhìn cánh tay trái chàng thấy không có dấu vết gì lạ, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Hắn vội lao tới, thử công suất một chưởng.Nào ngờ Tân Tiệp đẩy nhẹ Phương Thiếu Khuê ra, xuất chưởng đánh trả lại.Chỉ nghe rầm một tiếng, Thiên Ma Kim Kỳ bị chưởng phong bức lùi hai bước, mắt mở to kinh dị nhìn đối phương.Chợt hắn trông thấy trong tay Kim Mai Linh có cuốn sách, đó là cuốn độc kíp mà có lần hắn thấy ở chỗ sư phụ, chợt hiểu rằng Tân Tiệp thoát chết chính do sư muội cứu, tức giận gầm lên :- Tiểu tử... ngươi dám mê hoặc sư muội ta!Rồi oán hận nhìn Kim Mai Linh hỏi :- Sao cô dám trộm bí kíp của sư phụ?Kim Mai Linh lãnh đạm trả lời :- Không việc gì đến sư huynh!Bây giờ Phương Thiếu Khuê lại lao đến ôm chặt Tân Tiệp. Kim Mai Linh gạt tay ra, đanh giọng nói :- Ngươi làm gì thế? Buông ra!Phương Thiếu Khuê vẫn ôm chặt lấy Tân Tiệp, thản nhiên đáp :- Không việc gì đến ngươi!Tân Tiệp vô cùng bối rối, không biết xử trí thế nào trong trường hợp này. Đối với Phương Thiếu Khuê, trước đây chàng không phủ nhận là đã có chút cảm tình, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó. Tuy nàng từ hôm qua đến giờ đã công khai bộc lộ tình ý của mình lúc ở trên thuyền, do hoàn cảnh tuyệt vọng mà chàng có nói lỡ ra rằng được chết bên cạnh người tình... có lẽ vì thế mà Phương Thiếu Khuê ngộ nhận... Còn Kim Mai Linh nghe đối phương nói câu đó, vừa tức vừa nghen, giật mạnh Phương Thiếu Khuê ra.- Ngươi thật là thứ không biết xấu, sao trơ tráo đến mức ôm lấy... người ta như thế?Phương Thiếu Khuê hằn học đáp :- Ngươi là cái thá gì chứ? Ta và Tiệp ca ca thích như thế...Rồi quay sang Tân Tiệp nhoẻn miệng cười :- Đúng thế không, ca ca?Tân Tiệp không đáp, Phương Thiếu Khuê bỗng cụt hứng, quay sang Kim Mai Linh gào lên :- Ngươi... ngươi là cái gì của anh ấy chứ?Kim Mai Linh thản nhiên đáp :- Ta là vợ của Tiệp ca ca!Thiên Ma Kim Kỳ nghe vậy hết sức bàng hoàng. Hắn biết rõ tính cách của Linh muội, tuy sắc nước hương trời nhưng giữ thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn với nam nhân, không thèm để mắt đến bất cứ ai. Thế mà bây giờ trước mặt người khác lại thản nhiên thừa nhận là vợ của tiểu tử họ Tân kia...- “Chẳng lẽ đó là sự thật?”Phương Thiếu Khuê như bị sét đánh ngang tai, sững người ra hồi lâu rồi đăm đăm nhìn vào Tân Tiệp hỏi :- Tân ca ca! Chàng nói đi! Có đúng vậy không? Chàng đã...Tân Tiệp đưa mắt nhìn nàng rồi bỗng cúi xống lặng lẽ gật đầu. Trong tình cảnh này, chàng hoàn toàn không muốn sự việc xảy ra nặng nề, nhưng chàng không thể làm khác.Phương Thiếu Khuê bỗng mặt méo xệch lại, gào lên một tiếng lanh lảnh vô cùng đau đớn rồi băng mình bỏ chạy.Tân Tiệp lo lắng nghĩ thầm :- “Đương nhiên cô ta đang rất sầu khổ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì bất hạnh thì sao? Rất có thể cô ta nghĩ dại...”Nghĩ thế chàng vội lao mình chạy theo. Nhưng mới được vài bước. Chợt thấy một luồng kình phong đánh tới sau lưng, Tân Tiệp định quay lại phản chưởng, nhưng chợt nhớ lại đối phương dùng độc liền nép sang bên.Một viên đá bay sát qua người. Tiếp đó, Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét to vừa lao tới, chưởng xuất những chiêu kịch liệt nhất.Tân Tiệp đành dừng lại nghênh chiến, chỉ chưởng đều sử dụng. Chàng đã giận sôi lên, xuất thủ không chút nương tay nữa.Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét vang thi triển “Âm chưởng” bảy mươi hai thức uy mãnh vô song.Hai người quần nhau kịch liệt, nhưng mới được mười mấy chiêu bỗng nghe xa xa vẳng đến một tiếng la thất thanh. Cả hai đối thủ nghĩ ngay đến Phương Thiếu Khuê đang gặp đại họa liền dừng tay, không ai bảo ai lao về phía có tiếng kêu. Kim Mai Linh cũng vội vã đuổi theo.Chỗ đó cách Trường Giang không xa, nên chốc lát họ đã đến bờ sông, nhưng nhìn quanh không thấy bóng người nào, trên mặt sông cũng hoàn toàn vô nhân tích.Thiên Ma Kim Kỳ nhìn mặt sông mênh mông cho rằng Phương Thiếu Khuê đã nhảy xuống sông trầm mình, hận Tân Tiệp đến nhập cốt, gầm lên :- Tất cả đều do ngươi mà ra hết!Dứt lời song chưởng lại đánh ra hai chiêu, thế bài sơn đảo hải.Tân Tiệp cũng tức giận không kém, chỉ vì Thiên Ma Kim Kỳ ngăn cản mà không đuổi kịp Phương Thiếu Khuê để đến nỗi cô ta phải ngậm oan mà chết, liền xuất chưởng hóa thành ba luồng chưởng lực vây lấy đối phương. Đó là chiêu “Mai Hoa Tam Lộng” trong “Cù Chi kiếm pháp” dùng chưởng thay kiếm.Lần này cả hai đối thủ đã hỏa khí xung thiên quyết tâm dồn đối phương vào chỗ trí mạng, bởi thế chiêu thức đều độc lạt, vận hết nội lực, không bỏ lỡ cơ hội tấn công.Kim Mai Linh thấy hai người liều mạng quần nhau như vậy, luống cuống không biết phải làm gì.Trong hai người, một là sư huynh của nàng, còn người kia nàng đã coi là chồng mình, vì thế không thể bênh vực một ai. Hơn nữa võ công và nội lực nàng kém xa, dù muốn cũng không chen tay vào được, đành phải đứng giương mắt nhìn đến nỗi quên cả đói.Tân Tiệp đã hai lần động thủ với Thiên Ma Kim Kỳ, đã dốc tận lực nhưng chưa lần nào thắng được. Kể từ khi xuất sư đến nay, đây là lần đầu tiên chàng động thủ với người khác, thế mà ngay từ đầu trận còn chưa thắng được thì nói gì đến chuyện làm đại sự?Tuy vậy chàng cũng biết rằng Thiên Ma Kim Kỳ tuy còn ít tuổi nhưng đã làm chấn động võ lâm, ngay cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi trong “Không Động Tam Kiếm” thành danh và địa vị không kém, vậy mà nghe đến hắn cũng phải lãnh tránh xa. Huống chi Thiên Ma Kim Kỳ hành khứ giang hồ đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu vượt xa Tân Tiệp, nếu chàng không hơn một bậc về võ công và nội lực thì khó mà giữ được bình thủ.Thiên Ma Kim Kỳ đã tính toán trong đầu, biết rằng nếu kéo dài cuộc đấu tất mình sẽ lạc bại. Theo tình cảnh thì không nên tin vào sư muội, không những nó không giúp mình mà thậm chí còn mong mình thất bại nữa. Hiện trường đấu ngay trên bãi sông, ba mặt đều trống trải, mặt kia là sông, khinh công của đối phương còn lợi hại hơn cả mình nên không có hy vọng chạy thoát. Bởi thế hắn nghiến răng ra sức liều mạng.Tân Tiệp không dám tơ hào khinh suất. Từ sau khi bị trúng độc, chàng rất húy kỵ độc chất của Độc Quân, mà Thiên Ma Kim Kỳ là đại đệ tử của Kim Nhất Bằng, nhất định trong người hắn còn thứ độc vật nào đó. Bởi thế vừa đánh chàng vừa cảnh gác đề phòng, sợ đối phương thừa cơ hạ độc thủ.Tân Tiệp không biết rằng nếu Thiên Ma Kim Kỳ mang sẵn ám khí tẩm độc trong người thì đã thi triển từ lâu. Nguyên từ khi hắn tung hoành trong giang hồ căn bản chưa gặp địch thủ, bởi thế tâm cao khí ngạo, cho rằng không cần phải dùng ám khí. Lúc này hắn rất hối hận về điều đó, không mang theo độc vật trong người.Hai người đang kịch chiến thì thấy giữa sông có một con thuyền nhỏ lao vào vun vút.Kim Mai Linh nhìn ra, thấy chiếc thuyền đang hướng về phía mình với tốc độ nhanh không sao tưởng tượng được. Biết rằng người trên thuyền có công lực kinh nhân, lòng không khỏi lo lắng. Thế mà hai đối thủ vẫn bám lấy nhau, chừng như cuộc chiến đã làm họ phát cuồng.Chốc lát, thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bờ.Tuy cả Tân Tiệp lẫn Thiên Ma Kim Kỳ đều thấy chiếc thuyền nhưng không ai dám ngừng tay, sợ đối phương thừa cơ hạ sát thủ.Trên thuyền có ba người, hai nam một nữ, trong đó có một lão nhân gầy gò, còn đôi nam nữ chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, y phục rất sang trọng tỏ ra là công tử tiểu thư con nhà hào phú. Ba người xuống thuyền nhưng vẫn đứng trên bờ không nói gì, mặt đều lộ vẻ kinh dị nhìn hai đối thủ đang quấn lấy nhau bất phân thắng phụ trong một trận chiến sinh tử.Thiếu nữ thấp giọng nói gì với lão nhân mấy câu, nhưng âm thanh quá nhỏ không sao nghe thấy được. Chỉ thấy lão nhân gật gật đầu. Thiếu niên giương mắt nhìn Kim Mai Linh không chớp, từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, không giấu sự thèm muốn.Kim Mai Linh thấy thiếu niên tuy tuấn mỹ nhưng nhãn quang bất chính, lại có nét gian tà không giống người tốt, khó chịu nghĩ thầm :- “Cô nương phải giáo huấn ngươi một trận mới được!”Đột nhiên nàng thấy trong túi thiếu niên ló ra chiếc bao tay đen sì, giật mình nghĩ bụng :- “Chẳng lẽ chính là bọn chúng?”Thiếu niên miệng cười giả lả, bước lên mấy bước nói :- Kim cô nương, vẫn khỏe chứ?Nghe đối phương gọi ngay đích danh mình, Kim Mai Linh vô cùng lo lắng.Thoạt tiên nàng định hỏi :- Sao các hạ biết họ tôi?Nhưng thấy thái độ đểu cáng của thiếu niên, nàng bực tức không thèm hỏi, quay mặt đi chỗ khác.Thiếu niên cười nhạt nói :- Kim cô nương làm cao dữ quá ha!Kim Mai Linh càng bực, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, buột miệng hỏi :- Các hạ là ai?Thiếu niên mắt tít lại định trả lời.Đột nhiên từ trường đấu có tiếng chưởng tiếp nhau rất mãnh liệt và tiếng người kêu. Cả bốn người đều chú mục nhìn sang, thấy trận đấu đã phân thắng phụ.Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ sau hơn trăm hiệp đã thấy mình núng thế, nếu không xuất hiểm chiêu thì khó mà tránh khỏi thất bại.Tuy nhiên bấy giờ Tân Tiệp đã rút được một số kinh nghiệm, chỉ cần nhìn mắt đối phương đã hiểu được thâm ý của hắn rồi. Thêm nữa chàng còn nhận ra chiêu thức Thiên Ma Kim Kỳ đánh ra đã không còn linh hoạt nữa, hơi thở đứt quãng, biết hắn đã kiệt lực.Thiên Ma Kim Kỳ vận hết công lực, xuất hư chiêu đánh vào tiểu phúc Tân Tiệp nhưng tả chưởng lại vận đủ mười thành công lực đánh vào vai trái đối phương một chưởng như sét.Tân Tiệp đã có chủ định, không tránh, cũng không đỡ, vận chân khí toàn thân bảo vệ vai, đồng thơi giáng trả một chưởng.Thiên Ma Kim Kỳ đang đắc ý thì lập tức bị chưởng lực của đối phương đánh ập vào ngực, toàn thân bắn lên không rơi xuống phía sau tới hơn trượng, miệng phun ra một vòi máu!Tân Tiệp tuy đã thắng được cường địch nhưng cũng trúng một chưởng vào vai. Mặc dù công lực của Kim Kỳ đã giảm đi nhiều, chàng lại vận công phòng hộ từ trước, nhưng vẫn thấy vai tê đi. Chàng cất tiếng thở dài, buồn rầu nghĩ bụng :- “Chỉ gặp đối thủ đầu tiên đã phải đối phó vất vả đến thế, nếu gặp phải Thiên hạ nhất kiếm thì biết làm thế nào?”Kim Mai Linh thấy Tân Tiệp lảo đảo muốn ngã, kinh hãi kêu lên một tiếng lao ngay đến đỡ lấy chàng, nhẹ giọng hỏi :- Chàng bị thương có nặng không?Tân Tiệp khẽ lắc đầu.Thiếu niên mới đến thấy Mai Linh và Tân Tiệp thân thiết như vậy, hậm hực nghĩ thầm :- “Cho tên tiêu tử đó giá mạng luôn thể!”Rồi thò tay vào túi lấy chiếc bao da đen sì mang vào bàn tay trái bước tới trước mặt Kim Mai Linh hỏi :- Bây giờ thì cô nương biết ta là ai rồi chứ?Dứt lời xòe tay ra trước mặt Kim Mai Linh.Tân Tiệp thấy thái độ thiếu niên kia đầy ác ý như vậy, tự hỏi :- “Chẳng lẽ bọn người kia đối với Mai Linh hay Kim lão trượng có oán cừu gì?”Kim Mai Linh thấy chiếc bao tay đen kịt, bấy giờ không còn nghi ngờ gì nữa, sắc mặt biến đi.Bấy giờ lão nhân gầy gò và thiếu nữ bước tới, không để ý gì tới Kim Mai Linh mà dồn ánh mắt vào Tân Tiệp.Tân Tiệp thấy ba người kia hành tích kỳ dị, ánh mắt cũng đầy hung khí, biết chẳng thiện cảm gì mà tới đây. Nhìn qua lão nhân thấy huyệt thái dương nhô cao cả tấc đủ biết nội công phải rất thâm hậu, thấy hai nam nữ trẻ tuổi kia thuộc hàng nội gia cao thủ.Chàng thầm xác định tình thế.- “Nếu bây giờ xảy ra tranh chấp thì phải làm thế nào? Hiển nhiên chàng không thể bàng quan để mặc Kim Mai Linh một mình đấu với ba người kia mà chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi. Nhưng hiện tại chàng đã sức cùng lực tận, lại còn thụ thương thì đối phó làm sao đây? Chỉ còn cách là kéo dài thời gian rồi sẽ liệu kế...”Nghĩ đoạn, chàng từ tốn hỏi :- Lão trượng có gì chỉ giáo?Ngay lúc đó, chàng cảm thấy Kim Mai Linh kéo áo mình.Lão nhân đảo mắt nhìn bên này bên khác, hết nhìn Tân Tiệp rồi tới Kim Mai Linh, lòng cảm thấy kỳ quái :“Thiếu niên này võ công kinh nhân, nhưng không biết lai lịch thế nào. Gần đây chưa từng nghe giang hồ có nhân vật nào như vậy.Điều quái lạ nhất là hắn với nữ nhi của Kim Nhất Bằng lại thân thiết thế kia mà lại vong mạng đánh nhau với đồ nhi của Kim Nhất Bằng làm hắn bị thương, thật chẳng biết quan hệ giữa chúng ra sao nữa!”Lão cố ý lôi kéo Tân Tiệp về phía mình, nên chấp tay cười đáp :- Tại hạ là Đường Bân ở Tây Xuyên, tới đây thì đối với Kim Nhất Bằng có chút mâu thuẫn. Bằng hữu thân thủ cao cường như thế, không biết quý tính đại danh là gì, lệnh sư là vị nào? Nếu đã có oán cừu với Độc Quân, chúng ta nên kết bằng hữu...Tân Tiệp đâu không hiểu ý đối phương? Chàng thầm nghĩ :- “Thế cũng may.Ta hiện không muốn kết cừu oán, miễn sao ngươi đừng động đến Kim Mai Linh là được!”Chàng từng nghe nói Đường Gia. Trên giang hồ ai nghe đến độc dược và ám khí của Đường gia cũng phải rùng mình thất đảm. Thêm nữa, người trong Đường môn tính khí hẹp hòi hiểm ác, chỉ cần phạm đến chúng dù là nhỏ y như rằng phải trả giá gấp đôi. Tân Tiệp “À” một tiếng nói :- Thì ra Đường lão anh hùng danh chấn thiên hạ! Tiểu sinh thật thất kính!Chàng lại nói tiếp, khéo léo né tránh về thân thế lai lịch của mình :- Tại hạ với Kim Nhất Bằng không cừu oán gì. Đường lão anh hùng muốn phục cừu xin hãy cứ tùy tiện. Chỉ là hiện Kim Nhất Bằng không có ở đây...Thiên Ma Kim Kỳ bây giờ đã dậy được, nghe cừu nhân của sư phụ đến bụng rất hoảng sợ.- “Hiện tại mình đang thụ thương không thể đối địch được, mà người của Đường môn tên nào cũng tâm độc thủ lạt, còn Đường Bân cả võ công lẫn thủ đoạn không phải hạng tầm thường, xem ra mình hôm nay lâm vào cảnh dữ nhiều lành ít, chi bằng cứ liều một trận cho ra dáng hảo hán, đàng nào cũng chết!”Nghĩ như vậy, hắn nén đau bước tới quát to :- Muốn tìm sư phụ ta, các ngươi cứ việc gặp Kim Kỳ ta cũng được! Đại gia tuy đã thụ thương, nhưng cũng không sợ hạng chuột các ngươi đâu!Đường Bân cười độc địa :- Được lắm! Kim Nhất Bằng không có ở đây nhưng đã có đồ đệ hắn cũng thế! Thường ngày các ngươi cứ phàn nàn không có bia sống để phóng ám khí, nay hai tên này quả là bia sống lý tưởng cho các ngươi!Thiếu nữ cười khanh khách nói :- Như thế là nhị thúc chiều chúng ta quá! Linh ca! Phần huynh tiểu tử đó, còn con nha đầu này để muội, xem ai trúng được nhiều.Thiếu niên chính là nhi tử của Chưởng môn nhân Đường môn Truy Hồn Đường Lôi. Hắn danh hiệu là Độc Lang Quân Đường Linh nghe tiểu muội nói vậy cười hô hô đáp :- Ta không cần so độ với muội. Nhưng khi muội đánh cô nương đó thì nhớ tránh cái mặt xinh đẹp đó ra để ta còn có chỗ dùng, nếu không ta chẳng khách khí gì với muội đâu!Hai huynh muội kẻ tung người hứng làm Kim Mai Linh tức lồng lộn định xông ra nhưng bị Tân Tiệp giữ lại. Chàng cười nói :- Lâu nay nghe danh Đường lão anh hùng là vị tiền bối uy danh hiển hách làm tiểu sinh rất khâm phục, chẳng ngờ hôm nay diện kiến lần đầu. Đường lão anh hùng đã khiến tiểu sinh thất vọng!Đường Bân nghe câu đó biến sắc, lão còn chưa biết lai lịch đối phương, chỉ cảm thấy không những võ công đối phương cao cường mà đối đáp cũng rất lợi hại giống như lịch lãm giang hồ.Tân Tiệp nói tiếp :- Có lẽ việc cừu oán chỉ do bản thân Kim Nhất Bằng gây ra, không quan hệ gì đến lớp hậu bối, huống chi trong hai người ở đây một người là nữ nhân, còn người kia bị thụ thương? Nếu Đường lão anh hùng vẫn cứ động thủ, việc truyền ra giang hồ há chẳng mang tiếng xấu là lợi dụng thế nguy của đối phương? Tại hạ không cho rằng Đường lão anh hùng đến nỗi như thế...Lời chàng lộ rõ ý châm biếm.Đường Bân sầm mặt lại vì tức giận.Mới rồi thấy hai người ác đấu, lão dùng kế “Tọa sơn quan hổ đấu” hòng thừa thế mà ngư ông đắc lợi, chờ khi Kim Kỳ thất bại hoặc chí ít cũng kiệt lực mới xuất thủ, khi đó chỉ còn một mình Kim Mai Linh, với sức ba người thì việc thu thập đối phương dễ như trở bàn tay. Lão tin rằng Tân Tiệp cũng là cừu nhân của Kim Nhất Bằng không ngờ bây giờ quan hệ trở nên rất phức tạp. Lão thừa hiểu hàm ý châm biếm của Tân Tiệp nhưng không muốn kết thêm cường địch khi còn chưa biết lai lịch đối phương.Lão chưa kịp nói gì Độc Lang Quân Đường Linh đã lên tiếng trước :- Nếu bằng hữu không phải là rể của Kim Nhất Bằng thì ta khuyên hãy tránh ra, đừng chọc tay vào chuyện người khác!Tân Tiệp cười hô hô, hỏi :- Nếu ta đúng là con rể của Kim Nhất Bằng thì sao?Độc Lang Quân Đường Linh xám mặt, đưa tay rất nhanh vào túi rồi vung lên phát xuất mấy mũi ám khí cực nhỏ bắn vào mấy chỗ ngực, yết hầu, hai vai và tiểu phúc Tân Tiệp. Hơn nữa ám khí phát ra vô thanh vô sắc, quả là thủ đoạn bá đạo.Thất Diệu Thần Quân bình sinh không dùng ám khí nhưng đã nghiên cứu kỹ các loại ám khí bá đạo trong thiên hạ và có phương pháp phá giải hết sức linh nghiệm. Tân Tiệp cũng được truyền thứ bản lĩnh này.Chàng biết Đường môn tam ám khí là “Độc châm”, “Độc sa” và “Độc tật lê” thì khó đối phó nhất là Độc tật lê với những chiếc ám khí nhỏ như chiếc gai mà đối phương đang thi triển.Đã từng luyện mấy năm trong thạch thất phương pháp đối phó với đủ loại ám khí, huống gì lúc này giữa thanh thiên bạch nhật? Chàng chỉ cười nhạt mấy tiếng, tay áo rộng phất mạnh lên, tuy vai trái còn tê nhức nhưng tay phải vẫn hành động không ảnh hưởng gì.Một luồng kình phong từ tay áo phát ra cuốn cả sáu mũi Độc tật lê rơi cả xuống đất, thân thể của Tân Tiệp vẫn đứng nguyên không rời nửa bước.Việc chàng chấn lạc ám khí không những làm cho ba người của Đường môn thất kinh mà cả Thiên Ma Kim Kỳ cũng biến sắc. Hắn nghĩ thầm :- “Tên này công lực quá cao cường, ta chưa gặp ai như hắn. Thế nhưng tại sao vừa rồi động thủ với ta, hắn lại không dốc hết sở học?”Nhưng Thiên Ma Kim Kỳ lại không biết rằng Tân Tiệp thiếu kinh nghiệm đối địch. Những người khác khi còn thụ nghệ ở sư môn, ít ra cũng được sư huynh đệ hoặc sư phụ giao thủ quá chiêu để đúc rút kinh nghiệm đối địch. Nhưng đến cả điều này Tân Tiệp cũng không có. Chàng chỉ vận dụng những gì tiếp thu qua lý thuyết mà thôi, bởi thế khi động thủ với Kim Kỳ, chàng chỉ mới phát huy được một nửa sở học. Thế nhưng vừa rồi đối phó với ám khí, chàng lại khí định thần nhàn, với công lực siêu phàm, nhãn quan hơn người và phương pháp thích hợp, chàng cứ theo bài bản mà áp dụng là dễ dàng đắc thủ.Nên biết Đường gia tam ám khí có thể dương danh thiên hạ, một nguyên nhân rất quan trọng là phóng đi vô thanh vô sắc, lại tẩm độc chất kịch độc.Nhãn quan Tân Tiệp đã đạt tới trình độ thượng thừa, có thể nhìn ra cái mà người khác không nhìn thấy, hơn nữa đã có phương pháp hiệu nghiệm để phá giải nên không sợ.Đường Bân bước lên hai bước nhìn Tân Tiệp nói :- Bằng hữu thân thủ phi phàm, tất là cao đồ của vị danh sư. Chỉ là trong giang hồ đương đại người đủ tư cách truyền thụ bản lĩnh như thế cho bằng hữu không nhiều. Nếu Đường Bân này mắt chưa hoa, có thể lệnh sư là đương kim thiên hạ đệ nhất nhân, Kiếm Thần Lệ Ngạc đại hiệp?Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Quả là ngươi mắt hoa thật rồi!”Đường Bân thấy đối phương im lặng, cho rằng mình đã đoán đúng, nói tiếp :- Lão hủ với Lệ đại hiệp có chút quen biết, cùng mấy vị lệnh sư huynh cũng có mối giao tình, chỉ là chưa từng gặp bằng hữu, dù sao cũng có thể coi là người trong nhà, bằng hữu hà tất phải gắng sức ngăn trở chúng ta phục cừu?Lão tự cho mình cơ trí không gây thù chuốc oán với Không Động phái, và uy danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm không phải tầm thường, hy vọng dùng lời nhũn nhặn như thế Tân Tiệp sẽ ở ngoài vòng không can thiệp vào nữa. Không ngờ chàng cười hô hô nói :- Đường lão anh hùng nói thế, tại hạ chẳng hiểu chút gì. Cái gì mà Kiếm Thần Lệ đại hiệp? Tại hạ không biết hắn. Việc của Đường lão anh hùng hôm nay, tại hạ không muốn can thiệp vào. Nhưng...- Nhưng sao?- Tuy tại hạ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, nhưng dám xin Đường lão anh hùng nể mặt tại hạ mà bỏ qua việc này, nếu được chấp nhận, ngày sau tại hạ xin có chỗ báo đáp, và như thế, trên giang hồ sẽ hết sức khâm phục lòng đại lượng của Đường môn...Đường Bân cười nhạt, ngắt lời :- Nếu ta không nể mặt các hạ thì sao?- Nếu vậy, để phản đối việc Đường lão anh hùng lợi dụng lúc người khác gặp nguy cấp mà tấn công, tại hạ dù đang thụ thương vẫn nỗ lực chống lại!Đường Bân cười nhạt trả lời :- Hừ, chẳng qua lão phu muốn tốt cho ngươi, đừng tưởng ta sợ ngươi. Nếu vậy ngươi cứ việc theo chúng về quỷ môn quan một thể! Linh nhi, Yến nhi! Hạ thủ!Lập tức Đường Linh và Đường Yến cũng rút ra mỗi người một chiếc kim tiên, đó chính là binh khí độc môn của Đường gia được chế tạo bằng vàng nguyên chất, nhu cương lưỡng dụng.Đường môn uy chấn võ lâm, ngoài Tam ám khí ra còn “Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp” dùng cho nhuyễn tiên bằng vàng này, chiêu thức cũng độc đáo và linh diệu. Nhưng điều đặc biệt là người người ở Đường môn đều có khả năng tay trái phóng ám khí trong khi tay phải vẫn sử dụng kim tiên đối địch, bởi thế nếu chú ý đối phó với tiên pháp tất không tránh khỏi bị trúng ám khí hoặc trái lại. Đó là nguyên nhân tại sao trong suốt hơn trăm năm tồn tại, Đường môn luôn luôn giữ được địa vị không nhỏ trong võ lâm, ngay cả Ngũ đại tông phái cũng trọng nể mấy phần.Tân Tiệp có biết điều này, liền vận công chuẩn bị đối phó. Kim Mai Linh cũng rời chàng ra, thần tình lộ rõ vẻ căng thẳng.Đường Bân cười nhạt nhìn Tân Tiệp nói :- Bằng hữu, lão phu khuyên ngươi một lần cuối cùng. Ngươi có thể đối phó với ám khí, nhưng tình thế trước mắt, ngươi nên xác định rằng trước mắt không lâu nữa một mình ngươi phải đối phó với cả ba cao thủ Đường môn... lão phu đánh giá hơi cao ngươi một chút, nhưng dù sao lão phu cũng có kế vạn toàn...Tân Tiệp buông giọng khinh bỉ :- Các hạ cứ việc xuất thủ đi, đã không còn giữ quy củ trên giang hồ, nói nhiều vô ích!Đường Bân cười độc địa :- Đường môn xưa nay hành sự chỉ cốt đạt mục đích, bất chất thủ đoạn! Hắc hắc... vả lại sau này trên giang hồ còn sợ gì chuyện này lộ ra nữa?Như vậy lão tin chắc rằng thu thập cả ba người là việc trong tầm tay.Tình thế đã trở nên hết sức căng thẳng. Ngay cả Tân Tiệp cũng cảm thấy rằng cục diện hôm nay khó mà xác định được. Nhưng hùng tâm trong chàng chợt trỗi dậy.“Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên khi dấn bước trên giang hồ. Nay chỉ với ba người, danh úy chẳng qua chỉ vào hạng tầm tầm mà mình không khống chế đước thì sau này gặp phải Hải Thiên song sát hoặc Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Lệ Ngạc và toàn bộ Không Động phái thì biết đối phó thế nào?”Hiện tại, vì Kim Mai Linh mà chàng tạm bỏ mâu thuẫn với Thiên Ma Kim Kỳ, thậm chí nếu cần phải tương trợ hắn. Ý đã quyết, chàng vận đủ công lực vào song chưởng.Song phương kiếm phát cung trương, cuộc ác đấu xem ra không tránh khỏi.Nhưng ngay lúc đó bỗng xảy ra biến cố bất ngờ.Không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ cách mọi người chỉ vài trượng, bước như mây trôi nước chảy đi về phía họ, nở nụ cười hồn nhiên nói :- Thế nào? Các ngươi định đánh nhau ư? Nếu thế thì chán lắm! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 10 Mỹ nhân hải đảo Việc thiếu nữ xuất hiện làm cho cả sáu người có mặt tại trường ai nấy thất kinh. Bởi vì xung quanh họ là cả một bãi trống rộng, thế mà thiếu nữ xuất hiện ngay trước mũi không ai phát hiện được cả. Cả sáu người đều là cao thủ nhất đẳng trong võ lâm, trong phạm vi mười trượng, ngay cả một chiếc lá rơi còn nghe thấy. Trong lúc đó thiếu nữ tới cách hai trượng, thậm chí đến khi cô ta lên tiếng họ mới phát hiện ra, thử hỏi ai không kinh sợ.Thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, y phục bằng lụa trắng, mắt sáng như sao, dáng vẻ yểu điệu, mặt đẹp như ngọc, làn da mịn màng như tuyết, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Thiếu nữ thật đẹp! Chưa bao giờ mình gâp một người giống thế, cả Kim Mai Linh lẫn Phương Thiếu Khuê đều là mỹ nhân hiếm thế nhưng vẫn không sánh được với cô ta!”Trừ Đường Bân ra, cả năm người đều bị hút chặt ánh mắt vào thiếu nữ.Quả nhiên vẻ đẹp thần tiên của cô ta không chỉ mê hoặc nam nhân mà luôn cả Kim Mai Linh và Đường Yến cũng nhìn không rời mắt.Kim Mai Linh bất giác đưa tay sửa lại mái tóc rối của mình, tự nhủ :- “Không biết nếu ta đem so với cô gái này thì sẽ ra sao?”Nghĩ tới đó liếc nhìn Tân Tiệp.Còn Đường Bân lo lắng bởi ý nghĩ :- “Chẳng lẽ nữ nhân này là đồng bọn của những tên này? Không có khả năng! Thân pháp nó kỳ diệu như thế xem ra thân thủ không tầm thường... nó là ai?”Sáu người mỗi người một ý nghĩ riêng, nhưng đều bị thiếu nữ làm cho mê hoặc, phần nào sợ hãi.Thiếu nữ nhoẻn miệng cười thật tự nhiên, phô hai hàm răng trắng bóng như ngọc, cất giọng thánh thót :- Đánh nhau có gì vui đâu? Các người không có việc gì làm hay hơn sao?Vậy thì chơi trò bịt mắt trốn tìm nào? Đánh nhau làm gì chứ? Mẹ bảo rằng những kẻ ưa đánh nhau đều không phải là người tốt... ồ... nếu vậy các người chẳng phải là người tốt rồi!Đường Bân nghe vậy dở khóc dở cười! Lão hành khứ giang hồ nhiều năm, tự xưng là Thôi Lệnh Phù, người trong võ lâm thấy lão đều sợ như rắn rết, thế mà nay bị một nữ hài tử coi mình như con nít rủ chơi trò trẻ nhỏ, sao lại không tức?Thế nhưng thiếu nữ đó đẹp như thiên thần, thân pháp kinh nhân, võ công khó lường, lai lịch không rõ, hành tung lại ngụy dị khiến lão phải điên đầu. Đường Bân là người lịch lãm giang hồ, nhưng chưa từng gặp nhân vật nào có tính cách kỳ dị như thế. Hay thiếu nữ đơn giản là một người điên?Tân Tiệp chợt thấy có cơ hội giải thoát cho tình trạng khó khăn của mình, liền cười nói :- Nào! Vậy thì chúng ta chơi trò bịt mắt trốn tìm. Cô nương sẽ tham gia chứ?Thiếu nữ vỗ tay reo lên :- Vị ca ca này thật tốt! Tôi thì còn nói gì nữa? Tôi rất thích trò chơi đó!Tiếc rằng các vị chạy chậm quá, giá như tôi làm quỷ thì bắt được hết, thành ra không có ý nghĩa mấy. Thôi cũng được! Trước hết tôi làm quỷ. Nếu ai bị tôi tóm được thì phải thay tôi làm quỷ bắt người khác. Được chưa nào?Thiếu nữ vẫy tay gọi Thiên Ma Kim Kỳ :- Vị ca ca này... ngươi không đến chơi ư?Thiên MA Kim Kỳ hơi ngần ngại, nhưng không sao chống cự được sự cám dỗ được gần mỹ nhân thêm, vội đáp :- Tôi... đến ngay!Thiếu nữ lại vẫy Đường Linh :- Còn ngươi?Đường Linh là phường hiếu sắc, còn nói gì nữa? Từ đầu hắn đã nhìn chằm chặp thiếu nữ như muốn lột trần cô ta, hắn vừa nuốt nước bọt vừa nói :- Đương nhiên! Đương nhiên!Đường Bân còn bối rối chưa biết nên quyết định thế nào nghĩ :- “Trước đã đối địch với Tân Tiệp, nay lại làm trái ý với nữ nhân này, tất cô ta tìm cách ngăn trở mình, nếu không nói là giúp đối phương chống lại. Và biết đâu người của cô ta ở đâu cạnh đây thôi, lúc đó biết làm thế nào? Chi bằng cứ nhịn một lúc, chờ thiếu nữ đồng bóng này đi khỏi sẽ liệu...”Lão còn đang suy tính thì thiếu nữ đã tới ngay trước mặt hỏi :- Vị lão ca ca này có chơi không thì bảo?Đường Bân đỏ lừ mặt. Cả chục năm nay, chưa từng ai dám gọi mình là lão ca ca, thế mà nay lại có một thiếu nữ đẹp như tiên gọi mình như thế, làm sao lão không bối rối? Lão chợt thấy mình trẻ trung lại, nghĩ thầm :- “Thiếu nữ này thật đáng yêu!”Rồi nói :- Được! Ta cũng tham gia!Đường Yến thấy nhị thúc giết người như ngóe mà nay cũng đỏ mặt như một thiếu niên, lại còn tự nguyện tham gia vào trò chơi bịt mắt trốn tìm, không nhịn được cười phì ra, nói :- Hay lắm, ta cũng chơi!Thiếu nữ mặt tươi rói gật gật đầu :- Các vị đều tham gia cả, thế thì hay quá.Rồi bảo Tân Tiệp :- Vị ca ca này... có cái khăn nào bịt mắt cho tôi đi!Vừa nói, mắt cô ta vừa lãng đãng đưa tình khiến chàng động cả tâm linh!Kim Mai Linh nổi cơn ghen tức, giấm giẵng nói :- Ta không chơi!Tân Tiệp liếc mắt ra hiệu nhưng cô lờ đi.Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức cười nói :- Vị thư thư này không chơi cũng được, vậy thì hãy làm trọng tài, như vậy sẽ không ai ăn gian được.Đường Bân liền sấn đến trước mặt Kim Mai Linh, lạnh giọng :- Ngươi không chơi thì thôi nhưng chớ nghĩ đến chuyện bỏ chạy!Thiếu nữ giục :- Các người lộn xộn gì vậy? Nào vị ca ca, mau buộc khăn cho tôi nào! Mẹ không cho đi chơi lâu đâu!Tân Tiệp lấy trong túi ra chiếc khăn tay, trước hết liếc nhìn Kim Mai Linh, thấy mặt nàng sa sầm vẻ ghen tức, bụng cười thầm :“Máu ghen của cô ta đến là ghê!”Rồi không dám buộc khăn mà giao chiếc khăn cho thiếu nữ :- Cô hãy tự buộc lấy!Thiếu nữ dẩu môi giằng lấy chiếc khăn vẻ không hài lòng :- Ngươi không buộc thì ta buộc, tưởng báu lắm đấy!Đường Linh chớp thời cơ chạy ngay đến, cười nói :- Cô nương để tôi buộc cho!Thiếu nữ trừng mắt :- Ai khiến ngươi buộc?Đường Linh tiu nghỉu lùi về, không dám phát tác.Thiếu nữ buộc khăn xong, tuyên bố :- Khi nào tôi nói xong chưa là các vị cẩn thận, bắt đầu đuổi bắt...Kim Mai Linh hậm hực đứng một bên lòng đầy tức giận, cho rằng Tân Tiệp đầu têu chấp nhận trò chơi này chỉ vì thiếu nữ kia quá đẹp làm chàng mất lý trí.Thiếu nữ cao giọng :- Xong chưa?Mọi người bắt đầu thi triển thân pháp.Đường Bân quát to :- Không được chạy quá xa!Thế rồi tự mình bám riết Kim Kỳ vì sợ hắn thừa cơ tẩu thoát. Kim Kỳ trừng mắt nói :- Ngươi làm gì mà nhặng lên thế? Nếu định chạy thì ta đã chạy lâu rồi!Thiếu nữ bực mình gắt :- Cứ thinh lặng mà chạy đi chứ? Muốn ta bắt được ngay thì có khó gì?Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Làm sao cô ta bắt được người chứ? Trừ phi có phép thông thiên thì may ra...”Chàng tin chắc rằng thiếu nữ sẽ không bắt được ai, nếu họ không muốn.Thiếu nữ lại gọi tiếng nữa :- Xong chưa?Lời vừa dứt, thân hình đã lao vút đi...Kim Mai Linh thấy vậy kinh dị nghĩ thầm :- “Thiếu nữ đó chẳng biết thuộc loại tà môn gì, quả thật là bay chứ chẳng phải khinh công nữa!”Chỉ thấy một bóng trắng lướt đi như làn khói. Đôi chân thiếu nữ dường như không chạm đất, cứ lướt theo gió mà đi.Đường Bân quay lại trông thấy thế, vỗ trán kêu thầm :“Thật may là ta đã không lỗ mãng làm cô ta tức giận... Chẳng biết hôm nay là cái ngày quỷ quái gì mà xúi quẩy đến thế? Những quái kiệt trên giang hồ đều nhằm chỗ này mà tới, tên sau còn lợi hại hơn tên trước! Khinh công của thiếu nữ này quả là đạt tới Lăng Không Hư Bộ mà chỉ được nghe chứ chưa ai thấy bao giờ! Hôm nay ta thật mới được khai nhãn giới! Nhưng nữ quái này là ai? Võ lâm mênh mang, thế mà ta chưa nghe ai nói có người luyện khinh công tới trình độ đó bao giờ...”Lão đang nghĩ ngợi miên man thì có người vỗ mạnh vào vai, quay lại thấy thiếu nữ đứng ngay sau lưng, cười khúc khích nói :- Tôi bắt được một người rồi!Cô ta mở chiếc khăn bịt mặt, nói tiếp :- Thì ra là lão ca ca! Bây giờ thì đến lượt ông làm quỷ!Đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy ba người, cô ta ngạc nhiên hỏi :- Í, còn mấy người kia đâu?Quả thật chỉ còn Đường Linh và Đường Yến đang chạy lại.Đường Bân hoảng hốt nhìn quanh, thấy Thiên Ma Kim Kỳ đang chạy, còn Tân Tiệp và Kim Mai Linh chẳng thấy đâu vội quát to :- Linh nhi, Yến nhi! Mau đuổi theo!Rồi không để ý gì đến thiếu nữ đang ngẩn người ra vì ngạc nhiên băng mình đuổi theo Thiên Ma Kim Kỳ.Thiếu nữ lẩm bẩm :- Những người này thật kỳ quặc, điên điên khùng khùng thế nào ấy! Đang còn chơi hay ho như thế, đột nhiên không chơi nữa...Cô ta tuy mười sáu tuổi, nhưng xưa nay ở cùng cha mẹ trên hoang đảo ngoài Đông Hải nên không hiểu gì về thế sự, đây là lần đầu tiên theo cha mẹ ngược thuyền đến Trung Nguyên, dọc đường mẹ không cho phép cô ta rời thuyền, chẳng dễ gì kiếm được cơ hội trốn đi, thế rồi đang chơi vui vẻ làm nàng thích thú, nhất là mấy thiếu niên trẻ tuổi cứ giương mắt hau háu nhìn mình... bỗng đùng một cái, mỗi người tán đi một ngã...Thiếu nữ buồn rầu, muốn đuổi theo mấy người bắt quay lại, nhưng nghĩ không nên bắt buộc người ta...Đang tần ngần tiếc rẽ, chợt nghe từ xa có tiếng gọi :- Thanh nhi! Mau về thuyền đi, nếu không sẽ bị cha đánh cho đấy!Thanh âm phải tới mấy dặm nhưng nghe rất rõ.Thiếu nữ nghe tiếng mẹ nhăn mũi xì một tiếng tỏ vẻ không hài lòng rồi quay người bước về phía bờ sông. Cô ta không dừng lại, chỉ hít vào một hơi rồi cứ thế bước đi trên mặt sông như người ta đi giữa đất bằng, khinh công như thế thật có nói cũng chẳng có ai ở Trung Nguyên!Thiếu nữ lướt đi trên mặt sóng như tiên cưỡi mây bay vượt mấy dặm nước ra tới giữa Trường Giang rồi nhanh nhẹn leo lên một chiếc thuyền đậu ở đó.Chiếc thuyền này hình dáng rất đặc biệt hiếm thấy ở Trường Giang này, rất lớn. Từ ngoài nhìn vào thuyền giống như một khối gỗ liền, đương nhiên không có cây gõ nào lớn như thế nhưng những chỗ ghép hết sức tinh diệu đến mức dù đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra ghép nối ở đâu. Dáng thuyền rất chắc chắn khiến người ta có cảm giác yên tâm không lo bị lắc mạnh khi đi trên nó.Cửa khoang là hai tấm gỗ hoa văn rất đẹp. Torng cửa phủ rèm trắng. Lúc này cửa khoang hé mở, một trung niên phụ phân mặt tươi cười ngồi bên cửa, chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo rất đẹp, cũng vận y phục bằng lụa trắng như thiếu nữ.Thiếu nữ vừa được gọi là Thanh nhi vừa lên thuyền đã nhảy vào lòng thiếu phụ, cất tiếng nững nịu :- Mẹ!Trung niên thiếu phụ âu yếm võ vào đầu thiếu nữ, cười nói :- Cha con mắng con đấy! Bảo rằng nếu con không chịu quay lại thuyền thì chúng ta sẽ về Đông Hải ngay!Thanh nhi phụng phịu :- Người ta chỉ lên bờ chơi một chút mà cũng... chưa gì cha đã nổi nóng lên...Trung niên thiếu phụ kéo nàng cùng đi vào trong khoang.Khoang thuyền bài trí rất mỹ lệ mà thanh thoát khiến người ta cảm thấy dễ chịu và mất đi sự muộn phiền, một trung niên thư sinh cũng bận bạch y ngồi bên cửa sổ đang dựa đầu nhìn ra mặt sông, nghe có người vào mới quay lại.Thiếu nữ thấp giọng nói :- Cha!Trung niên thư sinh cười nói :- Chơi trò bịt mắt trốn tìm hay thật đấy, nhưng người ta đều bỏ đi cả, không ai chơi với con nữa chứ gì?Tuy ánh mắt và nét môi trung niên thư sinh có vẻ lạnh lùng nhưng khi cười trông lại từ hòa dễ thân.Thanh nhi hình như rất sợ cha, rụt rè dạ một tiếng, tay mân mê chiếc khăn.Trung niên thư sinh nhìn chiếc khăn trên tay Thanh nhi nhíu mày nói :- Đưa chiếc khăn đó cho cha xem!Thanh nhi hai tay đưa chiếc khăn cho cha.Trung niên thư sinh mở chiếc khăn ra xem, đột nhiên mặt biến sắc nói :- Con tới đây!Thanh nhi thấy cha có vẻ mặt khác thường như vậy không biết có chuyện gì, theo lời đến bên bàn.Trung niên phụ nhân cười hỏi :- Ông lại phát khùng rồi hay sao thế?Trung niên thư sinh phất tay làm chiếc khăn bay tới trước mặt phu nhân nói :- Nàng xem đi.Trung niên phụ nhân vừa thấy chiếc khăn, mặt cũng biến sắc, thốt lên :- Thì ra là hắn ư?Thanh nhi không hiểu gì cả, nghi hoặc đưa mắt hết nhìn cha lại sang mẹ.Trung niên thư sinh chỉ tay ra cửa sổ hỏi nhi nữ :- Con xem có phải hắn là người vừa đưa cho con chiếc khăn này không?Thanh nhi nhìn ra thấy có một chiếc thuyền nhỏ đang lướt đi trên mặt sông, trên thuyền có hai người. Nàng vận hết mục lực nhìn kỹ, nhận ra một trong hai người đó đúng là thiếu niên tuyệt mỹ tuấn tú vừa đưa cho mình chiếc khăn để chơi trò bịt mắt trốn tìm, còn người kia là thiếu nữ không chịu tham gia vào trò chơi.Thanh nhi lẳng lặng gật đầu.Nguyên là Tân Tiệp vốn thông minh lanh trí, thấy thiếu nữ xuất hiện biết rằng đó không phải là nhân vật tầm thường. Sau đó cô ta đề nghị chơi trò đuổi bắt, chàng tính ngay đến việc lợi dụng để thoát hiểm nên mới tích cực vận động để trò chơi được thực hiện, quả thật Đường Bân không dám phản đối. Hiển nhiên chàng đã lường trước Đường Bân tất phải cảnh giác canh chừng Kim Kỳ.Khi cuộc chơi bắt đầu, chàng rón rén đến bên Kim Mai Linh đứng bất động.Thiếu nữ đã bịt mắt, đương nhiên đuổi theo hướng phát ra tiếng động, bởi thế không ai phát hiện ra Tân Tiệp và Kim Mai Linh vẫn đứng yên một chỗ. Chờ toán đuổi bắt đi xa, chàng liền kéo Kim Mai Linh chạy thẳng ra bờ sông rồi nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của Đường môn bơi nhanh ra giữa giòng.Tân Tiệp vận công “Ám Ảnh Phù Hương” chèo thuyền nên chẳng mấy chốc đã xa bờ, biết Đường Bân không thể đuổi theo được nữa, dừng chèo nhìn Kim Mai Linh cười nói :- Muội còn ghen nữa không?Kim Mai Linh đỏ bừng mặt, đấm vào lưng Tân Tiệp thùm thụp nói :- Quý lắm đấy! Ai thèm ghen!Nhưng trong lòng mừng phơi phới nghĩ thầm :- “Mình đã trách oan chàng.”Trên thuyền tuy có chèo nhưng cả hai người đều không biết chèo, Tân Tiệp dùng chèo khua mấy cái nhưng thuyền lại đi vòng quanh, đành để nó trôi theo dòng nước.Tân Tiệp thầm đắc ý vì vừa dùng một mẹo nhỏ để thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ do sơ suất bỏ lại chiếc khăn có thêu bảy đóa hoa mai ở nơi thiếu nữ kia mà gây cho chàng những điều phiền phức khôn lường.Nguyên trung niên thư sinh trên thuyền lớn vừa phát hiện ra chàng chính là Tiên Phật trong Thế Ngoại tam tiên mà danh tiếng truyền tụng trên võ lâm ít người thấy mặt.Tiên Phật tên là Trương Đặc Qua, danh hiệu Vô Hận Sinh, là Đảo chủ Vô Cực đảo ngoài Đông Hải. Vô Cực đảo nằm thẳng góc với cảng Hàng Châu. Hòn đảo này nằm giữa hai đảo lớn là Trại Chấp Sơn và Tiểu Trấp Sơn.Vô Cực đảo chủ Trương Đặc Qua ngày trước chỉ là một vị tú tài nhưng do chán ghét thế sự mà bỏ ra hoang đảo, nào ngờ ăn được một thứ dị quả trong nhân gian, sau đó lại có phúc duyên được một kỳ nhân là Tạ Chân Nhân di tặng một pho bí kíp võ học. Trương Đặc Qua ở trên Vô Cực đảo được mười năm, luyện thành nhất thân võ học xuất thần nhập hóa, có lần vào Trung Nguyên gây nên những chuyện kinh thiên động địa.Nhưng vị này như con thần long, thấy đuôi mà chẳng thấy đầu, thế nhân chỉ biết có một bậc anh kiệt siêu phàm là Vô Hận Sinh nhưng không ai thấy chân diện mục.Người trong võ lâm tôn xưng Vô Hận Sinh cùng vị Bình Phàm Thượng Nhân ở Đại Trấp đảo và Huệ Đại Sư ở Tiểu Trấp đảo là Thế Ngoại tam tiên.Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua sau khi ăn được dị quả lại có võ công thượng thừa mà suốt mấy chục năm dung nhan không hề thay đổi nên dù tuổi cao nhưng trông như một vị trung niên.Trong một chuyến du ngoạn vào Trung Nguyên, Vô Hận Sinh có duyên kỳ ngộ mà quen với một nữ tử có thân thủ phi phàm, thế rồi hai người kết làm phu phụ, đó chính là Trương phu nhân hiện tại, có danh hiệu Cửu Thiên Huyền Nữ Mậu Thất Nương mỹ lệ đang ở trong thuyền. Hai người có một nữ nhi đặt tên là Trương Thanh.Suốt mười mấy năm thắm thoát trôi qua, Vô Hận Sinh yên phận với thú vui gia đình, không có ý niệm tranh hùng cùng thiên hạ võ lâm. Còn một nguyên nhân là sự chán ghét thế nhân ngày trước vẫn giữ mãi trong lòng, vì thế mà ông không muốn quay về trung thổ nữa. Chỉ có một lần, lúc đó Trương Thanh mới tám tuổi đột nhiên sinh trọng bệnh.Vô Hận Sinh tuy võ học siêu phàm nhưng không giỏi y lý, cũng không thể dùng nội công mà làm nhi nữ khỏi bệnh, bởi thế cùng thê tử Cửu Thiên Huyền Nữ vào tận Triết Giang mời một vị đại sư danh tiếng về trị bệnh cho nhi nữ.Trên đường họ gặp một nữ nhân gầy gò xơ xác, thần kinh thất thường nhưng võ công rất cao, Cửu Thiên Huyền Nữ bỗng nổi tính hiếu kỳ tới gần xem, bỗng nhận ra nữ nhân đó chính là tiểu muội của mình Ngọc Diện Tiên Hồ Mậu Cửu Nương, vừa kinh sợ vừa vui mừng liền đưa về Vô Cực đảo. Mậu Cửu Nương suốt ngày chỉ khóc, cầm mãi trong tay một chiếc khăn thêu hình bảy đóa hoa mai mà không bao giờ chịu rời, miệng chỉ lảm nhảm :- Mai Sơn Dân... Sơn Dân...Cửu Thiên Huyền Nữ nghe vậy biết rằng Mai Sơn Dân chính là Thất Diệu Thần Quân danh lừng thiên hạ, trong lòng bỗng phát nộ.Nên biết tron thất nghệ của Thất Diệu Thần Quân có một chữ sắc, giang hồ đều biết Thất Diệu Thần Quân là hiệp khách đa tình.Cửu Thiên Huyền Nữ cho rằng nhất định em gái mình bị Thất Diệu Thần Quân phụ bạc để đến nỗi Mậu Cửu Nương phát điên. Sau khi Mậu Cửu Nương chết đi, Cửu Thiên Huyền Nữ căm hận Thất Diệu Thần Quân đến nhập cốt, nhưng bà ta lại không biết rằng tiểu muội mình bị điên là do nguyên nhân khác hẳn. Vì Mậu Cửu Nương nghe tin tình lang mình bị giết.Nguyên Thất Diệu Thần Quân và Ngọc Diện Tiên hồ là đôi tình lữ thắm thiết.Sau khi giang hồ truyền tin rằng Thất Diệu Thần Quân bị táng mệnh ở Ngũ Hoa Sơn, Mậu Cửu Nương một mình đến Không Động để phục thù cho tình lang nhưng không phải đối thủ của Kiếm Thần Lệ Ngạc, bị hắn nhục mạ rồi đuổi khỏi Không Động.Ngọc Diện Tiên Hồ vốn tâm cao khí ngạo, đâu chịu được mối kỳ sĩ đại nhục kia? Lại thêm tình lang đã chết, vì thế từ đó Mậu Cửu Nương mất hết lý trí mà phát điên, không lâu sau thì từ một vị tuyệt đại mỹ nhân đã trở thành hương tiêu ngọc tán.Cửu Thiên Huyền Nữ tới Trung Nguyên với mục đích bắt Thất Diệu Thần Quân trả món nợ cho em giá mình. Không ngờ được tin Thất Diệu Thần Quân đã chết nên quay về Vô Cực đảo. Trong suốt sáu bảy năm sau đó, phu thê không rời khỏi Vô Cực đảo nữa, chỉ lo dưỡng giáo nữ nhi.Trương Thanh từ nhỏ được phụ mẫu đều là cao thủ tuyệt đỉnh truyền nghệ nên có nhất thân võ học siêu phàm.Ở Vô Cực đảo hoài cũng chán, phu thê Vô Hận Sinh chiều lòng nhi nữ vượt biển đưa nàng vào Trung Nguyên du ngoạn, ngờ đâu tình cờ nhìn thấy chiếc khăn thêu bảy bông mai giống hệt chiếc khăn ngày trước trong tay Ngọc Diện Tiên Hồ!Vô Hận Sinh vừa thấy chiếc khăn liền nổi giận, chỉ tay ra cửa sổ nói với Mậu Thất Nương :- Thì ra Thất Diệu Thần Quân vẫn chưa chết. Hắn đang ở trên chiếc thuyền nhỏ ngoài kia!Mậu Cửu Nương đến bên chồng nhìn ra, gật đầu đáp :- Hắn bây giờ lại còn lừa dối một thiếu nữ khác... Thứ người đó không để sống trên thế gian làm gì! Chúng ta phải trừ ngay tên ác đạo đó!Trương Thanh vốn là thiếu nữ mới lớn, lại lần đầu tiếp xúc với người ngoài chỉ với ánh mắt đầu tiên bắt gặp Tân Tiệp đã có lòng cảm mến. Lúc này nghe cha mẹ nói thế liền mở to mắt nhìn hai người, không biết vì sao họ lại tức giận thiếu niên tuấn tú kia đến thế?Vô Hận Sinh đồng tình ngay với thê tử :- Đương nhiên rồi!Liền nhảy ra khỏi cửa.* * * * *Tân Tiệp ngồi dựa mạn thuyền để mặc nó trôi xuôi, lòng miên man nghĩ tới thiếu nữ kỳ lạ vừa rồi.Kim Mai Linh lên tiếng :- Tiệp ca!Tân Tiệp giật mình ngẩng lên :- Gì thế?- Muội biết ca ca đang nghĩ gì. Chàng đang mơ màng tới thiếu nữ kia đúng không?Tân Tiệp cười đáp :- Quả tình ta đang nghĩ đến một thiếu nữ.Chàng cầm tay kim Mai Linh lên hôn, nói tiếp :- Tuy nhiên không phải là thiếu nữ vừa ở bến sông đâu, mà là người đang ngồi cạnh ta đây!Kim Mai Linh lườm chàng nói :- Chàng xấu lắm!Nhưng trong lòng rộn rã hẳn lên.Hai người nhẹ giọng nói cười, chìm đắm trong thương yêu như cả thế gian bây giờ chỉ còn có hai người lênh đênh trên sóng!Thế nhưng Tân Tiệp lại hiểu rằng đối với Kim Mai Linh có lẽ mình chưa đủ tình yêu. Nàng đă trao tất cả những gì quý giá nhất của một nữ nhân dâng hiến cho chàng, nhưng Tân Tiệp lại thấy rằng trong lòng mình sự cảm kích lớn hơn tình ái.- “Còn Phương Thiếu Khuê nữa... Có lẽ nàng đã chết thật. Nàng đã yêu mình, và cũng vì mình mà chết... nhưng biết làm gì để chống lại số phận bi thảm như thế?”Tân Tiệp buồn rầu tự hỏi :- “Mình có sai gì không?”Kim Mai Linh bỗng gỡ tay Tân Tiệp, lấy pho Độc kíp giao cho chàng nói :- Cái này chàng giữ thì tốt hơn.Tân Tiệp lắc đầu :- Đó là bí kíp của cha nàng. Nàng cứ giữ lấy. Ta không tiện...Sau khi được Kim Nhất Bằng kể lại sự thật, Tân Tiệp coi ông ta là cha Kim Mai Linh chứ không nghĩ như trước cha nàng phải là Hầu Nhị nữa.Tuy nói ra như vậy, nhưng chàng vẫn còn băn khoăn :“Mình làm như vậy có lỗi với Hầu nhị thúc không?”Kim Mai Linh cứ nhét pho Độc Kíp vào túi Tân Tiệp nói :- Chàng cứ cất đi! Bỏ trong túi thiếp thấy khó chịu lắm! Nó cứ vướng víu không quen.Rồi đưa tay sửa lại mái tóc, nói thêm :- Chàng thế nào vậy chứ! Chàng giữ hay thiếp giữ cũng vậy thôi mà...Tân Tiệp cười, không phản đối nữa, cất pho Độc Kíp vào túi.Từ khi đọc pho Độc Kíp, Tân Tiệp cảm thấy rất cuốn hút. Chàng hiểu rõ nhờ vào kiến thức được ghi lại trên Độc Kíp này mà Độc Quân Kim Nhất Bằng lừng danh trên giang hồ, khiến mọi người nghe danh đã hồn xiêu phách lạc.Hôm trước chỉ đọc lướt qua, chàng hiểu những độc vật ghi trong đó là vô địch thiên hạ. Thêm vào đó bản tính Tân Tiệp là người ham mê hiểu biết tìm tòi, nhất là trong lĩnh vực võ học lại càng có dã tâm lớn. Nay có được bản mật kíp đó, hiển nhiên chàng hết sức vui sướng.Lúc này trời đã về chiều, vầng thái dương hắt những tia nắng cuối cùng lên mặt sông tạo thành những tia vàng lóng lánh ngoằn ngoèo theo từng con sóng nhìn thật đẹp.Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của Kim Mai Linh làm nàng càng xinh đẹp hơn. Nàng ngắm nhìn mặt nước với ngàn con sóng nhấp nhô, hồi lâu thu hồi mục quang nói :- Thiếp đói bụng muốn chết rồi đây! Tiệp ca ca, chúng ta phải kiếm gì ăn mới được...Suốt một ngày đêm không có gì vào bụng, Tân Tiệp cũng đói không kém, gật đầu an ủi :- Muội cố chờ lúc nữa khi thuyền tới bờ chúng ta sẽ tìm được thức ăn.Kim Mai Linh mơ màng nói :- Lúc này muội tưởng chừng có thể ăn hết một nửa con gà luộc với nguyên một cái giò lớn ram!Tân Tiệp cười :- Phải rồi! Hoàn toàn sẽ ăn những thứ đó...Chợt chàng đưa mắt nhìn chiếc thuyền to đậu phía trước, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nói :- Hay chúng ta chèo tới thuyền lớn kia hỏi xem họ có thể nhường lại chút gì ăn...Chưa hết câu chàng chợt im bặt.Kim Mai Linh cũng nhìn sang thuyền lớn, thấy từ trong khoang có một nhân ảnh màu trắng đi ra rồi lướt đi trên mặt nước như làn khói cứ đi thẳng tới thuyền nhỏ của mình. Nàng lo lắng nghĩ thầm :- “Xem người kia thân pháp phi phàm như thế, có lẽ lại là thiếu nữ kia... Nhưng cô ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ đối với Tiệp ca thực sự đã...”Nàng không dám nghĩ thêm.Chốc lát, nhân ảnh kia đã tới sát thuyền.Kim Mai Linh ngước mắt nhìn, nhận ra đó là một trung niên thư sinh.Người đó đã tới sát thuyền, nhưng chiếc thuyền nhỏ vẫn không chút dao động. Tân Tiệp lòng hết sức kinh hãi, đoán rằng người kia tới đây không phải có thiện ý gì, căn cứ vào nét môi lạnh lùng và ánh mắt đáng sợ cũng đủ biết.Chàng cũng tự hiểu rằng với thân thủ siêu phàm của đối phương, mình không phải là đối thủ của ông ta. Với lại dù nội lực không bằng, chỉ cần làm đắm thuyền là đối phương đủ dành chiến thắng.- “Nếu ông ta muốn hạ thủ thì ta không còn cơ hội nào thoát chết!”Chàng sợ hãi nghĩ thầm.Mặc dù vậy, vốn là người kiên cường, chàng vẫn cố nghĩ cách đối phó.Trung niên thư sinh nhẹ nhàng nhảy lên thuyền, đứng lặng nhìn đôi nam nữ trông giống như pho thạch tượng không nói, không động với ánh mắt lạnh lùng.Người đó chính là Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua, Đảo chủ Vô Cực đảo, Tiên Phật trong Thế Ngoại tam tiên danh chấn võ lâm.Lúc này trong thuyền lớn, Cửu Thiên Huyền Nữ Mậu Thất Nương đang giải thích cố sự về Thất Diệu Thần Quân cho nhi nữ Trương Thanh nghe.Vô Hận Sinh lạnh lùng nhìn Tân Tiệp không chớp.Chàng cảm thấy như ánh mắt như xoáy vào da thịt mình, lòng thấp thỏm bất an, chợt nghiến răng tự nhủ :- “Ta làm sao trở thành kẻ vô dụng như thế này chứ.Sợ cả ánh mắt của người ta...”Chàng liền lấy lại dũng khí, đứng lên ôm quyền nói :- Các hạ tới đây có quý sự gì?Vô Hận Sinh lạnh lùng nhìn đối phương, thầm suy tính xem Hải Nội Đệ Nhất Nhân Thất Diệu Thần Quân có đủ sức địch nổi mình ba chiêu hay không? Nghe hỏi, ông ta chỉ buông gọn hai tiếng :- Động thủ!Tân Tiệp hết sức sửng sốt. Chàng chưa hiểu ngay được bạch y quái khách nói câu đó với dụng ý gì. Chàng nghi hoặc nghĩ thầm :- “Động thủ? Mình với ông ta vô oán vô cừu, tại sao lại tự dưng tới đây động thủ?”Vô Hận Sinh lại nghĩ :- “Dù sao hắn cũng là nhận vật thành danh. Nếu hắn xuất thủ trước thì ta cũng xuất thủ!”Thế tồi tả chưởng từ từ vung lên hướng về phía Tân Tiệp.Tân Tiệp vốn được học nhiều loại võ công, chưởng chỉ của nhiều môn phái khác nhau, chỉ cần thấy đối phương chuẩn bị phát chiêu cũng nhận ra tuy bình thường không có gì đặc biệt nhưng hàm chứa rất nhiều biến hóa. Bởi thế chàng không dám tùy tiện tiếp chiêu. Chàng hiểu rằng không chống đã là cách chống đỡ hữu hiệu nhất vào lúc này.Vô Hận Sinh cười nhạt, nghĩ thầm :- “Tên này quả là thức thời!”Rồi tay phải vạch nửa vòng tròn, từ từ đẩy ra, đồng thời tả chưởng biến thức vận đủ công lực vào song chưởng, nhưng chưa phát chiêu ngay. Vì Vô Hận Sinh thấy vừa rồi đối phương ứng phó như thế, đủ biết Thất Diệu Thần Quân không phải hạng tầm thường. Cần phải lấy công lực mấy chục năm tu luyện quyết thắng đối phương trong một chiêu. Bởi vì trên thuyền nhỏ, song chưởng đã xuất thủ thì không đủ chỗ tránh, đành phải liều tiếp chưởng mà thôi.Vô Hận Sinh từ khi ăn được dị quả, lại học được bí kíp võ học thượng thừa, với mấy chục năm tu luyện đã có công lực kinh nhân không thể tưởng tượng.Thiên hạ dù bao la, nhưng chỉ sợ không tìm được mấy người thắng được một chưởng như thế.Tân Tiệp tuy nhất đại kỳ tài nhưng còn trẻ tuổi, so với Vô Hận Sinh còn kém xa. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 11 Chia uyên rẽ thúy Tân Tiệp thấy chưởng tâm của đối phương hướng ra ngoài, màu như bạch ngọc thì bụng thất kinh không kịp nghĩ ngợi gì thêm vội đề vào một khẩu thực khí nhún mình nhảy vút lên cao. Tuy chàng không có kinh nghiệm đối địch nhưng lại có khả năng phán đoán, biết rằng nếu liều tiếp chưởng này tất nội phủ sẽ bị trọng thương.Trên thuyền nhỏ không có nơi tránh, bởi thế chăng chỉ còn cách nhảy lên tạm thời tránh hiểm chiêu trước, mọi chuyện khác sẽ tính sau. Vừa nhảy lên, chàng vừa nghĩ rất nhanh phương pháp đối phó với kẻ địch nguy hiểm bất ngờ xuất hiện như từ dưới nước chui lên vậy. Chàng biết lần này rơi xuống là quyết định vấn đề sinh tử của mình.Kim Mai Linh ngồi trên thuyền còn chưa hiểu ất giáp gì, ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của vị quái khách thì Vô Hận Sinh đã phát chưởng, chưởng phong ào ào đánh qua người nàng. Kim Mai Linh chỉ có cảm giác một luồng kình lực uy mãnh không sao hình dung được ập vào người không sao gượng trụ mình lại được bị chưởng phong cuốn ngã nhào xuống thuyền.Tân Tiệp đang ở trên không vội vã cuốn mình lao xuống, rồi với thế đầu dưới chân trên chồm xuống nước chộp lấy hai vai Kim Mai Linh rồi nhờ vào lực của nàng mà tung lên cao chừng một trượng lại cuốn người lần nữa rơi xuống thuyền.Chỉ nhờ một khẩu chân khí mà Tân Tiệp huyền diệu tránh được chưởng kình của đối phương, đồng thời cứu Kim Mai Linh lên thuyền, chân pháp phải nói rằng đạt tới trình độ kinh nhân thoát tục.Vô Hận Sinh thán phục nghĩ thầm :- “Công phu của người này phải thừa nhận là hiếm thấy trong võ lâm. Chỉ tiếc rằng có võ công như thế lại là một kẻ dâm đãng mất hết nhân tính. Nếu ta hôm nay không vì thế nhân mà trừ hại bởi tay hắn...”Kim Mai Linh cả người ướt sũng, vừa sợ, vừa tức, lạnh run lập cập chưa nói được gì. Tân Tiệp lại vận công giới bị nghĩ thầm :- “Không biết tên này lai lịch thế nào mà chưởng lực đến trình độ quy chân nguyên nghiệp? Chỉ cần nhìn chưởng tâm như bạch ngọc là đủ kinh rồi, chẳng lẽ người này đã luyện thành “Huyền Ngọc Thông Chân” mà trong võ lâm suốt trăm năm nay không ai đủ sức luyện tới?”Chàng biết rằng việc sống chết của mình chỉ còn quyết định trong giây lát...Những hồi ức ngày xưa vụt tái hiện trong đầu. Chàng tiếc rằng chưa làm được chút gì trong tâm nguyện...Vô Hận Sinh lại từ từ vung chưởng lên.Tân Tiệp cuống lên, trầm giọng hỏi :- Các hạ vì sao bức bách tại hạ như thế? Chúng ta chưa từng quen biết...Vô Hận Sinh phóng ánh mắt sắc lạnh như băng vào mặt chàng, ngắt lời :- Không nhiều lời!Lại sấn thêm một bước rút ngắn khoảng cách, lần này quyết không để đối phương tẩu thoát.Đột nhiên một bóng trắng thứ hai xuất hiện lao nhanh lên thuyền đứng vào giữa hai đối thủ.Vô Hận Sinh kinh ngạc quát lớn :- Thanh nhi, tránh ra!Trương Thanh khẩn khoản :- Cha... xin lão nhân gia...Vô Hận Sinh trừng mắt :- Ta bảo tránh ra!Cả Tân Tiệp và Kim Mai Linh đều ngạc nhiên thầm nghĩ :- “Thì ra người này là phụ thân của thiếu nữ kia... Nhưng vì sao ông ta lại muốn hạ độc thủ?”Trương Thanh cố thuyết phục :- Cha hãy xem anh ta còn trẻ như thế làm sao lại là người... đối với dì Cửu Nương....Chắc rằng Trương Thanh đã được mẹ kể lại đầu đuôi câu chuyện biết tình hình cấp bách nên đã tới đây.Quả nhiên dọc đường nàng thấy cha mình liên tiếp hạ sát thủ. Nàng biết rõ công lực của phụ thân, tin rằng thiếu niên có đôi mắt to sáng kia tuyệt không phải là đối thủ của ông, vì thế thi triển hết khinh công vừa tới kịp...Vô Cực đảo chủ nói :- Ngươi biết gì? Như ta thì sao?Ông chợt nhớ ra mười mấy năm nay dung nhan mình không thay đổi, thậm chí còn trẻ lại là do được ăn phải dị quả nhân gian, đó là ngoại lệ duy nhất mà ngay cả Huệ đại sư ở Tiểu Trấp đảo cũng không làm được thế. Nghĩ tới đó, Vô Hận Sinh trở nên do dự.Trương Thanh biết rằng phụ thân đã có chuyển biến, cười nói tiếp :- Ít ra thì lão nhân gia cũng nên hỏi người ta xem thế nào đã chứ!Vô Hận Sinh hừ một tiếng, nghĩ thầm :- “Làm sao nha đầu hôm nay bênh người khác chầm chập vậy chứ? Chẳng lẽ nó đã phải lòng tên này? Chỉ cần tiểu tử động đến một sợi lông chân của Thanh nhi, ta quyết lột da hắn. Thế nhưng Thanh nhi nói không phải là không có lý. Tiểu tử này cùng lắm chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, biết đâu không phải là Mai Sơn Dân...”Thấy hai cha con đối đáp với nhau bằng những lời lẽ khó hiểu như vậy, Tân Tiệp nghĩ bụng :- “Hai người này rút cuộc là có mối quan hệ gì với mình chứ? Lại còn dì Cửu Nương nữa? Đó là ai vậy?”Kim Mai Linh thấy Trương Thanh bênh Tân Tiệp, không những không cảm kích mà còn tức giận. Nàng hoàn toàn không muốn thiếu nữ xinh đẹp đó tới đây làm cho rối lòng mình nữa.Đó là vì lòng ghen tị.Mặc nhiên nàng đã thừa nhận đối phương đẹp hơn mình.- “Xem ra dáng vẻ ủy mị đầy khêu gợi kia, lại còn lả lướt cười duyên nữa... Rõ ràng chẳng phải hạng hay ho gì...”Với lòng đầy ác cảm, bây giờ mỗi hành động của Trương Thanh đều làm nàng thấy không thuận nhãn.Trương Thanh xòe chiếc khăn thêu bảy bông mai trước mặt Tân Tiệp hỏi :- Chiếc khăn này là của ai?Tân Tiệp thoáng chút sửng sốt khi nhận ra đó là chiếc khăn mà mình đã đưa cho thiếu nữ để chơi trò bịt mắt, buột miệng đáp :- Đó là khăn của tôi.Vô Hận Sinh cười khảy nói :- Khăn của ngươi vậy là tốt.Dứt lời hai tay lại đánh ra một chiêu.Tân Tiệp vốn đã có chuẩn bị, thấy vai đối phương bắt đầu cử động liền tụ chân khí trầm xuống rồi vội vàng nghiêng về một bên.Chiếc thuyền nhỏ không chịu nổi áp lực rất mạnh làm thay đổi hẳn trọng lực tròng trành rất mạnh tưởng chừng như sắp lật úp. Cha con Trương Thanh bị bất ngờ, người bị lệch khỏi trọng tâm loạng choạng suýt nữa rơi ra ngoài thuyền, nhưng khi trấn tĩnh lại đã không thấy đôi thiếu niên kia đâu nữa.Chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng lấy lại thăng bằng.Vô Hận Sinh dù khinh công có cao cường đến đâu vẫn không thể đứng được trên mặt nước, chỉ là do tập luyện nhiều và thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà nhờ lực từng đợt sóng mà lướt đi thôi chứ dừng lại tất cũng lọt xuống nước.Vô Cực đảo chủ mặt biến sắc. Việc Tân Tiệp lần nữa thoát khỏi chưởng của mình đã khiến cho ông ta tức giận. Cho dù đã tu luyện đạt tới võ công siêu phàm vẫn không sao khống chế được tình cảm của mình.Trương Thanh nhìn phụ thân lo lắng hỏi :- Làm thế nào bây giờ?Vô Hận Sinh cũng chưa biết phải làm gì. Ông không thể xuống nước tìm người đưa lên, nhưng chẳng lẽ cứ khoanh tay để mặc đối phương thoát ngay trước mũi mình? Đột nhiên ông ta giơ cả hai tay lên. Nước trên mặt sông bị luồng kiếm pháp cực mạnh tạo nên một cơn sóng cao ngất, đồng thời rẽ nước sâu tới bốn năm thước.Trương Thanh reo lên :- Trông đẹp quá!Vô Hận Sinh không để ý gì tới nhi nữ, lại hướng sang bên kia thuyền phát chưởng.Mép nước sát bốn phía thuyền lộ hẳn lên nhưng vẫn không thấy tông tích gì của Tân Tiệp và Kim Mai Linh cả.Ông ta tự nhủ :- “Chắc rằng chúng bơi vào rồi!”Chỉ là không biết rằng cả Tân Tiệp lẫn Kim Mai Linh đều không biết bơi.Vô Hận Sinh nhíu mày, chợt vận nội gia chân khí đẩy về phía sau khiến chiếc thuyền nhỏ lướt vào bờ như tên bắn, song chưởng liên tục phóng chưởng lực xuống mặt nước tạo thành những cột nước cao tới cả trượng, cột này hạ xuống, cột khác lại dựng lên.Xa xa những chiếc thuyền ngư phủ trông thấy có một chiếc thuyền nhỏ phóng như bay, phía sau tạo thành một bức tường nước cao ngất như vậy; mọi người không còn hồn vía nào nữa, hướng lên trời vái lia lịa, cho rằng đó là Thủy Thần hiển thánh. Ngư dân sinh nhai quanh năm chỉ dựa vào sông nước nên rất coi trọng thần quyền, chỉ cần có chuyện gì bất thường là lập tức cúng bái dâng hương, bày bàn tế la liệt hai bên bờ sông.Vô Hận Sinh chèo thuyền tới bờ mà vẫn không thấy Tân Tiệp đâu, đưa mắt nghi hoặc nhìn quanh mặt sông.Trương Thanh cười nói :- Cha, chắc người ta bơi sang bờ bên kia rồi!Vô Cực đảo chủ tin lời nhi nữ, chiếc thuyền đổi hướng băng trở lại bờ đối diện. Mặt sông vừa tĩnh lặng lại cuốn lên những cột nước, chỉ chốc lát rời xa bờ.Lúc đó cách bờ bên này chỉ vài trượng chợt nhô lên hai đầu người, chính là Tân Tiệp và Kim Mai Linh. Nguyên là khi chiếc thuyền bị nghiêng đi, Tân Tiệp đã có chủ định, nhanh chóng kéo Kim Mai Linh nhảy xuống thuyền, ngừng hô hấp, chờ đến khi thuyền lấy lại thăng bằng, tự nhiên tạo thành một khoảng không ở đáy, cả hai người liền bám chặt đáy thuyền thò đầu vào khoảng không đó.Khoảng không khá rộng đủ cho hai người thở cả nửa ngày cũng không bị ngạt.Kim Mai Linh thấy Tân Tiệp cơ trí như thế, lòng vô cùng thán phục.Nhưng thoạt tiên trên thuyền hết sức yên tĩnh, cả hai người sợ kinh động không ai dám thở, chờ tới khi chợt thấy quanh thuyền những cột nước bắn tóe lên sẽ sâu xuống nước khiến họ sắp lộ hẳn ra, cả hai mới thất kinh dán toàn thân vào đáy thuyền. Sau đó chiếc thuyền lao nhanh vào bờ, họ mới hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm. Khi thuyền dừng lại, Tân Tiệp nghe câu nói của Trương Thanh, thầm cám ơn thiếu nữ tạo thuận lợi cho mình.Chiếc thuyền lại đổi hướng chuyển đi, Tân Tiệp ra hiệu cho Kim Mai Linh ngừng thở lặn sâu xuống nước hướng vào bờ, đến khi tin rằng tuyệt đối an toàn mới nhô đầu lên.Lên tới bờ, Kim Mai Linh thở phào nói :- May thật!Vì thấy trung niên thư sinh công lực quá cao cường, nên họ không dám chần chừ ven sông, hơn nữa bụng đói như cào, cùng nhau gắng sức thi triển khinh công đi cách xa bờ sông càng tốt.Kim Mai Linh vừa đói vừa mệt, lúc này chỉ biết phó mặc vận mệnh mình cho tình lang.Vì y phục của họ ướt đẫm nên phát ra tiếng sột soạt nghe thật khó chịu.Kim Mai Linh rủa thầm :- Vừa đói vừa lạnh, y phục dính hết vào người, chán thật!Đột nhiên họ đang đi, chợt phía sau có một bóng người màu trắng vô thanh vô tức đuổi theo, xuất chỉ hư không điểm vào Huyền Quan huyệt sau lưng Tân Tiệp.Kim Mai Linh kinh dị thấy Tân Tiệp đột ngột dừng phắt lại cũng chững người; có cảm giác sau lưng có dị biến liền quay lại, chỉ thấy trên không có một bóng trắng cắp theo một người. Kim Mai Linh vô cùng hoảng hốt, nhìn quanh thì không thấy Tân Tiệp đâu nữa.Từ trên không vang lên giọng nói êm ái của nữ nhân :- Cô nương, kẻ đồng hành với cô nương ta đã mang đi. Nhưng nên nhớ rằng ta chỉ muốn tốt cho cô nương mà thôi!Kim Mai Linh run bắn. Bốn phía thúc tĩnh tối tăm.Hồi lâu, Kim Mai Linh cố trấn tĩnh, chạy băng về hướng ngược lại ra bờ sông.Không một bóng người, chỉ có chiếc thuyền lớn neo đậu giữa dòng và những ánh lửa thuyền chài lấp lánh.Kim Mai Linh thấy lòng đau như thắt, nước mắt chợt trào ra.- Tiệp ca! Chàng đang ở đâu? Kẻ nào cố tình chia cắt chúng ta thế này?Nàng đau đớn gọi thầm.Hai ngày vừa qua tuy chịu không biết bao nhiêu gian nan nguy hiểm nhưng lòng nàng vẫn vui phơi phới vì đã có được hạnh phúc. Thế mà nay tình lang đã đi đâu? Hay niềm hạnh phúc ngắn ngủi đó chỉ là một giấc mơ?Vừa đau khổ, vừa đói, vừa rét, vừa kiệt sức, vì cả tuyệt vọng nữa, Kim Mai Linh ngã sầm xuống ngất đi.Trong mơ màng, nàng cảm giác như có người nói bên cạnh, rồi thấy miệng đăng đắng, như ai đang cho phục dược.Hồi lâu, nàng đã nghe tiếng người rõ hơn và ai đó chạm vào người mình.Giọng nam nhân thô lỗ :- Lão vương! Ta phát hiện tiểu thư này trước, ngươi đừng có mà định hớt tay trên. Chí ít cũng phải để ta chiếm hữu trinh tiết của cô ta trước...Giọng một người khác :- Ngươi sao hẹp hòi thế? Cho ta sờ sẫm một chút thì có sao đâu?Giọng thứ nhất quát nạt :- Sờ mó cũng không được!Người thứ hai nhượng bộ :- Thôi thì không sờ nữa vậy!Lại cười khả ố thêm :- Ngươi mau mau lên nào, để ta còn tranh thủ kiếm chác chút đỉnh. Nếu chờ Tôn lão nhị đến, cả hai ta cùng hỏng ăn cả đấy!Kim Mai Linh đến lúc đó mới hiểu ra tình hình, nàng sợ cuống lên nhưng cảm thấy toàn thân còn rất yếu nên không dám động, thử vận công chờ cơ hội.Tên thứ nhất cười hô hố :- Đừng sốt ruột! Nha đầu đó còn chưa tỉnh, thế thì ngươi gấp gáp làm gì?Nhưng đợi một lúc, hình như chính hắn cũng không nhịn nổi, nói :- Thôi được cứ theo lời ngươi vậy! Ta đành đắc tội... Nhưng trước hết phải xác định rõ việc này. Nha đầu này đẹp như tiên tử, xài mỗi lần trả một lượng bạc cũng đáng quá mà!Bấy giờ Kim Mai Linh đã tỉnh hẳn, nàng nghiến răng cố chịu đựng những lời bỉ ổi của hai tên thú vật, sợ rằng mình chưa đủ sức đối phó.Kim Mai Linh hé mắt nhìn, thấy mình nằm giữa một bãi trống. Lúc đó trời tối đen, chỉ thoáng thấy hai tên hán tử đang đứng trước mặt.Một tên có lẽ được gọi là Triệu lão đại đang cởi y phục, lộ ra bộ ngực lông lá miệng cười dâm đãng. Hắn cuối xuống định cởi y phục của Kim Mai Linh, vừa nói :- Lão Vương, ngươi đứng ra xa một chút!Lão Vương nuốt nước bọt ừng ực, không rời mắt khỏi thân thể Kim Mai Linh miễn cưỡng đáp :- Được, đứng xa thì xa...Nhưng chỉ lùi lại nửa bước.Bổng nghe “bịch” một tiếng, tên Triệu lão đại chưa kịp chạm vào thân thể Kim Mai Linh thì đã bị trúng ngay một chưởng cực mạnh, toàn thân bị bắn lên không rơi bịch xuống đất, không kêu, cũng không nhúc nhích, có vẻ như đã chết.Lão Vương thất hồn bạt vía lui lại mấy bước, mắt lấm lét nhìn quanh, thấy nữ nhân kia vẫn nằm bất động ở chỗ cũ, xung quanh chẳng có lấy một người nào.Hắn sợ run lên như trông thấy ma, quỳ sụp xuống giập đầu lia lịa, miệng lảm nhảm không ngớt.Kim Mai Linh vẫn hé mắt nhìn, cố nhịn để khỏi phì cười.Mới rồi khi Triệu lão đại cúi xuống, nàng đã xuất thủ như chớp đánh vào ngực hắn một chưởng. Tuy khí lực vẫn chưa hồi phục, nhưng hạng như Triệu lão đại thì có đáng vào đâu? Nàng chỉ dùng có năm sáu thành công lực đã làm hắn vỡ tâm mạch mà chết tại chỗ.Lão Vương làm sao mà biết được nữ nhi này thân hoài võ công thượng thặng, là nhi nữ của vị Độc Quân danh lừng thiên hạ?Đang phủ phục khấn vái, hắn chợt cảm thấy bị một cước đá bốp vào ngực làm bắn đi mấy thước. Lão Vương rú lên đau đớn, vừa lồm cồm bò lên thì nghe có tiếng quát :- Đứng dậy!Lão Vương cố sức quỳ lên, hai chân nhũn đi, quay đầu nhìn, bỗng sợ đến toát mồ hôi. Trước mặt hắn là vị thủ lĩnh Tôn Chiêu Viễn mà đám thủ hạ tên nào cũng sợ.Nguyên Triệu lão đại và lão Vương đều là thủy tặc dưới trướng Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng và Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn. Tối hôm đó hai chiếc thuyền của bọn chúng neo đậu ở khúc sông này. Triệu lão đại và lão Vương được lệnh lên bờ tuần tra, bất ngờ gặp một thiếu nữ tuyệt trần ngất đi trên bãi. Hai tên này đâu phải là hạng người tốt lành gì? Chúng liền cho thiếu nữ uống một viên thuốc trợ lực với ý đồ chiếm hữu nàng.Khi thấy Triệu lão đại bị đánh chết một cách bí ẩn, lão Vương hoảng sợ la lên, lúc đó Tôn Chiêu Viễn cũng tuần tra khu vực phụ cận nghe thấy liền chạy đến.Hắn thấy một thiếu nữ vẫn nằm bất tỉnh nhân sự trên bãi, cách đó mấy bước là thi thể Triệu lão đại, còn lão Vương thì quì mọp xuống đất không biết đang lảm nhảm điều gì. Tôn Chiêu Viễn nổi giận đùng đùng, mới cho tên thủ hạ một cước nên thân.Lão Vương thấy thủ lĩnh sợ run bần bật.Kim Mai Linh thấy vậy, nghĩ thầm :- “Thì ra cũng là hạng súc vật này cả!”Nàng có biết Tôn Chiêu Viễn. Những năm đầu mới xuất giang hồ, sư huynh nàng Thiên Ma Kim Kỳ thường giao du với hắn, sau này vẫn còn giữ quan hệ. Có lần chính Kim Kỳ đưa tên này tới yết kiến Kim Nhất Bằng nữa.Tôn Chiêu Viễn hừ một tiếng cúi xuống người Triệu lão đại xem xét, thấy hắn đã chết bởi một thứ chưởng lực nội gia rất mạnh, lòng thầm kinh hãi không biết thủ phạm là ai và xuất thủ xong đã bỏ đi đâu. Trong lòng đầy nghi hoặc, Tôn Chiêu Viễn đến gần thiếu nữ nằm bất động định lật lên xem.Thấy áo quần của thiếu nữ toàn một màu lục, hắn nhíu mày với vẻ cảnh giác. Nhưng khi nhìn kỹ diện mục hắn sợ hãi thốt lên :- Thì ra là cô ta..Đồng thời kinh dị nghĩ thầm :- “Cô ta làm sao lại nằm ở đây chứ? Và y phục xơ xác thế kia, người lại ướt sũng... còn hai tên vô lại đáng chết này vì sao mà nếm chưởng của cô ta đến nỗi một tên đã táng mạng?”Nghĩ đoạn, hơi cúi xuống lễ phép nói :- Kim cô nương...Kim Mai Linh chỉ cười nhạt một tiếng không đáp.Lão Vương thấy thủ lĩnh của mình tỏ ra cung kính đối với nữ nhân kia như thế thì sợ đến toát mồ hôi, mất hết hồn vía người run lập cập.Cả Tôn Chiêu Viễn cũng hoảng sợ, không biết vị thiên kim ái nữ của Độc Quân đang nghĩ gì. Đối với Thiên Ma Kim Kỳ, hắn còn trọng nể mười phần, huống gì cha con Độc Quân. Nghĩ thế bèn nhũn nhặn nói :- Kim cô nương sao nằm ở đây? Tiện có thuyền chúng tôi neo ở gần đây, xin cô nương đại giá quang lâm lên thuyền, huynh đệ chúng tôi có dịp bày tỏ chút tấc lòng cung kính...Tôn Chiêu Viễn cầm đầu cả bọn giang tặc suốt vùng Trường Giang rộng lớn này, thủ hạ có đến mấy nghìn, thế mà tôn kính Kim Mai Linh đến thế, đủ biết địa vị của Độc Quân và Thiên Ma Kim Kỳ trên võ lâm đến mức nào.Kim Mai Linh hừ một tiếng, đứng bật dậy. Nhưng chân nàng vẫn còn run, không phải bị thương hay kiệt lực, chẳng qua gần hai ngày nay nàng chưa được ăn tí gì. Nàng gượng đứng vững, chỉ tay vào lão Vương nói :- Tên này là thủ hạ của ngươi phải không? Ta thấy nên cho hắn...Tôn Chiêu Viễn không chờ Kim Mai Linh nói hết câu, dạ một tiếng rồi quay người lại đến trước lão Vương. Đơn chưởng vung lên. Chỉ một chiêu “Thiết Sa chưởng” giáng xuống, Thiên linh cái của tên hải tặc vỡ tan, chết không kịp ngáp.Kim Mai Linh thấy vậy cả kinh, không ngờ hắn hạ thủ tàn độc như vậy. Nàng vốn chỉ muốn hắn trừng phạt cho bớt thói vô sỉ mà thôi, đâu biết Tôn Chiêu Viễn giết ngay tên thủ hạ. Nhưng rồi nghĩ lại, nàng thấy hắn trừng trị như vậy cũng không oan.- “Nếu mình thương hại hắn, giả sử lúc đó mình không kịp tỉnh lại thì ai thương hại mình?”Lát sau nàng nhận lời Tôn Chiêu Viễn về thuyền hắn.Tiểu Long Thần ngạc nhiên khi thấy Tôn Chiêu Viễn đưa một thiếu nữ ăn mặc xác xơ, dáng vẻ tiều tụy lên thuyền. Hắn vốn biết Tôn lão nhị làm việc gì cũng thận trọng, thế mà lúc này không khỏi kinh ngạc.Tôn Chiêu Viễn đọc được những ý nghĩ của Tiểu Long Thần, cười nói :- Đại ca, hôm nay tiểu đệ mời về đây một vị quý khách.Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng đưa mắt nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới, lại thấy rằng Kim Mai Linh lơ đãng không để ý gì đến mình, thầm nghĩ :- “Hay là thiếu nữ này bị điên?”Tôn Chiêu Viễn giới thiệu :- Vị này là Kim cô nương, sư muội của Kim Kỳ đại hiệp, thiên kim lệnh nữ của Bắc Quân!Hắn tránh nói chữ Độc mà nói Bắc Quân, chỉ khu vực hoạt động ông ta ở miền Bắc.Hạ Tín Hùng kinh hãi à lên một tiếng, vội vã thu hồi ánh mắt đang dò xét trên người đối phương, cười nói :- Không biết hôm nay ngọn gió nào đưa cô nương tới đây thế? Mời ngồi! Mời ngồi!Hạ Tín Hùng vốn là kẻ dốt nát tính tình lỗ mãng, cho rằng mình nói câu đó là văn vẻ khách khí lắm.Tôn Chiêu Viễn nhíu mày, sợ rằng vị Kim cô nương nhân câu đó mà nổi giận thì hỏng.Nhưng Kim Mai Linh lại không có phản ứng gì, nàng còn mãi nghĩ đến Tân Tiệp.Lát sau đồ ăn thức uống được mang lên.Kim Mai Linh đã đói ngấu, không khách khí gì cầm đũa ăn ngay.Tôn Chiêu Viễn cười thầm :“Vị Kim cô nương này ăn ghê thật, như thể đã ba ngày nhịn đói không bằng!”Hắn không biết rằng mình đã đoán đúng.Trái lại Hạ Tín Hùng lại rất cao hứng, vì điều đó hợp với tính háu ăn của hắn, khoái trá thầm nghĩ :- “Vị cô nương này tính khí thật hào sảng!”Rồi vừa cười hô hố, vừa lấy một miếng thịt lớn bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 12 Nợ đời oan nghiệt Kim Mai Linh mới ăn được vài bát, bụng đã bớt cồn cào thì không còn hứng thú gì nữa, buông đũa, nhìn ra cửa sổ u tối, vẻ mặt vô cùng thiểu não.Cả Hạ Tín Hùng và Tôn Chiêu Viễn đều rất ngạc nhiên trước thái độ thất thường của khách.Hạ Tính Hùng thầm nghĩ :- “Làm sao cô ta đột nhiên mang bộ mặt đưa đám như cha chết thế kia?”Tuy nhiên vì sợ uy danh của Độc Quân, Kim Nhất Bằng và Thiên Ma Kim Kỳ nên không dám nói ra câu ấy.Chúng đâu biết rằng đã hai ngày Kim Mai Linh không ăn được gì vì thế thấy thức ăn bản năng đầu tiên là thỏa mãn nhu cầu thiết yếu nhất. Nhưng khi bụng đã dịu cơn đói tâm sự lại dâng lên. Với nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, cho dù lúc này trên bàn có nem công, chả phượng, nàng vẫn không sao nuốt nổi.Tôn Chiêu Viễn nghĩ thầm :- “Cứ theo vẻ mặt rầu rĩ và y phục xơ xác của cô ta... chẳnng lẽ vị đại cô nương thân hoài tuyệt học, lại là sư muội của đệ nhất ma đầu đương đại còn bị người khác cho nếm mùi khổ đau? Nhưng người nào lại có đủ bản lĩnh đó?”Nghĩ thế, hắn chỉ cười, thử thăm dò :- Kim cô nương, bây giờ định đi đâu? Nếu có thể, huynh đệ chúng tôi xin tiễn một đoạn đường...Hắn không hỏi chút gì đến điều hoài nghi của mình, nhưng câu đó cũng có thể giải đáp phần nào sự thắc mắc... đủ thấy Giang Lý Bạch Long thật giảo hoạt.Không ngờ Kim Mai Linh vẫn không nói gì, rầu rĩ nhìn ra mặt sông u ám, nhớ lại những sự việc trong hai ngày qua mà lòng đứt từng đoạn...- “Trời đất bao la nhưng có chỗ nào cho ta dung thân đâu? Ài.. Nhưng kỳ thực có chỗ dung thân hay không, đối với ta đâu còn quan trọng? Quan trọng là ta đã trao cho chàng tất cả. Nhưng chàng... hiện chàng ở đâu và đã gặp chuyện gì?”Nàng buông tiếng thở dài nặng nề.Một thiếu nữ đang yêu thương không che giấu tình cảm của mình, đăc biệt là khi đang tuyệt vọng. Lúc này, Kim Mai Linh thấy mọi người, mọi sự vật và mọi trạng huống đối với mình không còn gì quan trọng nữa. Cho dù lúc này bên ngoài đầy ánh sáng, nàng vẫn thấy ảm đạm,dù xung quanh đầy vui tươi, nàng vẫn thấy thế gian đầy thống khổ... Thậm chí lúc này mọi từ ngữ đều không còn tác động tới nàng được nữa. Nguyên nhân duy nhất chỉ do một người, nàng đã mất đi một người yêu quý.Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng và Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn đâu biết rằng lúc này vị nữ kiệt thân hoài tuyệt nghệ này, nỗi lòng so với một khuê nữ yếu đuối nhất vẫn chưa bằng.Nhưng Hạ Tín Hùng lại rủa thầm :“Nha đầu này lại sắp khóc nữa! Mẹ kiếp!Mình còn đang cao hứng thì nó xìu mặt lại, thử hỏi ai còn lòng dạ đâu mà ăn tiếp được nữa chứ?”Hắn đặt mạnh chén rượu xuống mâm, đưa tay chùi mép, mặt lộ vẻ khó chịu. Tôn Chiêu Viễn đưa mắt ra hiệu, hắn cũng lờ đi, lấy giọng khẳng khái nói :- Trong lòng cô nương có chuyện gì không được vui xin cứ nói ra! Huynh đệ chúng tôi tuy bất tài, nhưng ít nhiều gì cũng giúp được cô nương phần nào mà!Tôn Chiêu Viễn nghe thế phát hoảng, nghĩ thầm :- “Đại ca ta thật hồ đồ!Ngươi thường ngày có làm được trò gì đâu chứ? Việc gì người ta đã không làm được, chẳng lẽ chúng ta đủ sức giúp sao chứ?”Kim Mai Linh nghe nói thu liễm ánh mắt, định thần, đưa tay lau mấy giọt nước mắt vừa ứa ra, tự trách mình :- “Trong trường hợp này sao lại khóc trước những người không quan biết?”Nàng ngập ngừng một lúc.- “Trong tình cảnh bức bách, hiện sư phụ, sư huynh chưa biết đang ở đâu, có lẽ đây là nơi duy nhất mình có thể nhờ cậy...”Nghĩ thế Kim Mai Linh rầu giọng nói :- Đa tạ sự hào hiệp của Hạ đạ ca...Nghe ba tiếng Hạ đại ca từ một nữ kiệt đẹp như tiên, Hạ Tín Hùng sướng mê đi, ngoác miệng cười nói :- Cô nương có việc gì xin cứ nói. Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng này không phải khoe khoang trước mặt cô nương, những việc lớn nhỏ trong khu vực bảy tỉnh miền nam này đều có thể làm được.Hắn nói câu đó thật không phải khoa trương. Vốn là một tên thủ lĩnh của một đảng cướp lớn, những nhân vật võ lâm cả hắc đạo và bạch đạo trong bảy tỉnh miền nam ít nhiều đều có mối giao tình với hắn.Thế nhưng Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn lại nghĩ thầm :- “Việc mà vị cô nương này cần, chỉ sợ đến mười đại ca còn không làm nổi!”Kim Mai Linh cười không được tự nhiên nói :- Quả thật tôi muốn nhờ đại ca một việc...Hạ Tín Hùng vồn vã :- Cô nương cứ nói!- Tôi muốn nhờ hai vị đưa giúp tới Vũ Hán.Tôn Chiêu Viễn không khỏi sửng sốt hỏi :- Chỉ thế thôi?Hắn không ngờ thiên kim của Độc Quân danh trấn võ lâm lại tới đây chỉ để nhờ một việc đơn giản như thế. Hạ Tín Hùng cười hô hố nói :- Việc đó thì quá dễ, huynh đệ chúng tôi sẽ làm ngay...Tôn Chiêu Viễn bị lòng hiếu kỳ cuốn hút, lại hỏi :- Chẳng lẽ cô nương chỉ nhờ có thế...Kim Mai Linh ngập ngừng một lúc, nói tiếp :- Sau đó... tôi còn nhờ hai vị chuẩn bị cho một chiếc thuyền và hai tên thủy thủ giỏi.Tôn Chiêu Viễn ngờ vực nghĩ :- “Phụ thân cô ta không chỉ có một thuyền lớn hết sức sang trọng và tiện nghi, ngay cả muốn có thuyền nhỏ vừa ý cũng chẳng khó gì, tại sao cô ta lại cần chúng ta chuẩn bị thuyền giúp? Chẳng lẽ cô ta có xung khắc gì với phụ thân mà bỏ đi?”Hắn vốn là người cơ trí nên dù nghi ngờ như vậy nhưng không hỏi thẳng mà lại thăm dò :- Cô nương bảo chúng tôi chuẩn bị thuyền, chắc muốn đi du lịch đâu đó...Còn Tiểu Long Thần Hạ Tính Hùng lại bộc tuệch, buột miệng nói ngay :- Tôi nghe Tôn Nhị đệ nói rằng lão thái gia của cô nương có một chiếc thuyền hết sức tiện nghi và mỹ lệ hiếm thấy trong thiên hạ, làm sao cô nương không dùng?Kim Mai Linh chớp chớp hàng mi, tránh câu hỏi của Hạ Tín Hùng nói :- Tôi muốn ra biển một chuyến mới phiền hai vị giúp chuẩn bị một chiếc thuyền tốt và mấy tên thủy thủ giỏi.Từ nhỏ, Kim Mai Linh vốn được nuông chiều nên muốn điều gì đều quen ra lệnh, tuy vậy vốn nể sợ Độc Quân và Thiên Ma Kim Kỳ nên không ai thấy khó chịu.Hạ Tín Hùng nói :- Việc đó chẳng khó gì. Thủ hạ tôi hàng ngàn tên vốn sinh sống trên sông nước cả, chỉ một chiếc thuyền với vài tên thủy thủ giỏi thì không có vấn đề gì.Tôn Chiêu Viễn đầy bụng hồ nghi, đoán chắc phải có ẩn tình gì bên trong nhưng thấy đối phương không muốn tiết lộ nên cũng không dám hỏi.Hạ Tín Hùng lại nói :- Cô nương tới Vũ Hán chắc có cấp sự? Nếu cần chúng tôi không dám giữ lâu, có thể đi ngay trong đêm nay cũng được.Kim Mai Linh cả mừng đáp :- Nếu vậy thì tốt quá!Hạ Tín Hùng lập tức hạ lệnh nhổ neo ngược Trường Giang, chỉ trưa hôm sau đã tới Vũ Hán.Kim Mai Linh đã có chủ định từ trước, trước hết tìm chỗ ở của Tân Tiệp.Nàng biết Tân Tiệp là chủ nhân của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu nên định tới đó dò để biết thêm tin tức về chàng.Có thể nói quan hệ giữa hai người đã rất sâu đậm, thế nhưng mãi đến bây giờ Kim Mai Linh chưa biết gì về gia thế hoặc lai lịch của tình lang. Nàng cũng hy vọng tìm hiểu thêm mối quan hệ giữa Tân Tiệp với trung niên thư sinh bí ẩn có võ công rất cao cường, vì sao ông ta không giải thích gì lại quyết hạ độc thủ đối với chàng như vậy.Kế hoạch tiếp theo của Kim Mai Linh là xuôi thuyền về hướng đông, tin chắc việc chàng mất tích liên quan đến chiếc thuyền kỳ lạ kia, và hiện nó đang xuôi Trường Giang, biết đâu thiếu phụ bắt Tân Tiệp đi cũng là người trên thuyền đó.Thuyền vừa đến Vũ Hán, Tôn Chiêu Viễn liền nói :- Cô nương có việc gì thì xin cứ lên bờ làm. Chậm nhất là sáng mai sẽ có thuyền và thủy thủ cho cô nương.Đúng như lời hắn nói, Hạ Tín Hùng và Tôn Chiêu Viễn có thế lực rất lớn trên Trường Giang nên việc chuẩn bị một con thuyền với vài thủy thủ chỉ là chuyện trở bàn tay mà thôi.Kim Mai Linh gật đầu cảm tạ. Nàng vội lên bờ vào trong thành, nhưng không biết đi đâu cứ xông bừa vào các phố. Kim Mai Linh chưa từng vào các phố nên việc xã giao rất ngượng nghịu.Nàng định thuê một chiếc xe ngựa định bảo tới Sơn Mai Châu Bảo Hiệu nhưng trong túi không có đồng nào. Nàng lại không muốn hỏi thăm đường, vì thế mãi vẫn không biết nên theo hướng nào, vừa vội, vừa bực mình cứ chạy loạn trên các phố, hy vọng thấy cửa hiệu nào đó tên là Sơn Mai Châu Bảo Hiệu.Nhưng đã mấy canh giờ đến toát mồ hôi vẫn vô hiệu, nàng dừng lại nghĩ thầm :- “Ta cứ chạy nháo lên như con điên như thế này, nếu có gặp người của châu bảo hiệu đó, chúng tưởng mình điên thật, vị tất đã chịu nói gì với mình...”Thế tồi nàng sửa sang lại y phục, bước chậm lại, mắt chăm chú nhìn các biển hiệu.Chợt Kim Mai Linh để ý đến một toà nhà rất lớn, trước cổng đề bốn chữ sơn son thếp vàng chói mắt :- Vũ Uy tiêu cục!Lần đầu tiên nàng thấy một tiêu cục, tuy đã nghe nói nhiều lần nên dừng lại trước cổng tò mò nhìn vào bên trong.Có hai người từ Vũ Uy tiêu cục đi ra, vừa đi vừa tranh luận chuyện gì.Kim Mai Linh thấy một trong hai người kia chính là Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn nên mừng rỡ bước lên nói :- May quá, gặp Tôn nhị ca ở đây. Tôi muốn nhờ nhị ca dẫn đến Sơn Mai Chu Bảo Hiệu dược không?Tôn Chiêu Viễn cũng đã nhận ra nàng, vội chạy đến gần nói :- Cô nương, chúng ta đi thôi!Kim Mai Linh ngạc nhiên hỏi :- Có chuyện gì vậy?Tôn Chiêu Viễn tỏ vẻ sốt ruột :- Cứ vào đã rồi hãy nói!Kim Mai Linh cảm thấy bất an, bụng nghĩ :- “Chẳng biết có chuyện gì mà hắn cuống lên thế? Chẳng lẽ phát sinh việc gì đó liên quan đến mình?”Tuy vậy chỉ im lặng theo Tôn Chiêu Viễn.Người cùng đi với hắn cao giọng nói :- Tôn nhị ca, trăm sự nhờ nhị ca giúp cho việc đó xin đừng quên!Tôn Chiêu Viễn quay lại đáp :- Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức, nhưng Phạm đại ca đừng cho rằng tiểu đệ có dính líu vào!Thì ra người đó là Tổng tiêu đầu của Vũ Uy tiêu cục, Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành, vốn có quan hệ mật thiết với Tôn Chiêu Viễn.Lần này có dịp tới Vũ Hán, Tôn Chiêu Viễn ghé vào thăm.* * * * *Hai canh giờ trước, Tôn Chiêu Viễn viếng thăm Phạm Trị Thành, chỉ mới tọa định xong, vị Tổng tiêu đầu đã nói :- Tôn nhị ca đến vừa đúng lúc!Tôn Chiêu Viễn ngạc nhiên hỏi :- Có chuyện gì thế?- Hai ngày qua Vũ Hán xảy ra nhiều biến cố nghiêm trọng. Việc thứ nhất là vị đại hào phú, chủ nhân Sơn Mai Châu Bảo Hiệu tên là Tân Tiệp đã bị bắt cóc...Tôn Chiêu Viễn cười hỏi :- Việc đó có gì mà nghiêm trọng đến thế?Phạm Trị Thành nghiêm giọng :- Tôn nhị ca còn chưa biết... Vị Tân Tiệp này chẳng bình thường tí nào đâu. Vị đó không những có giao tình với tiểu đệ mà đối với Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi trong Không Động tam tuyệt kiếm cũng rất thân thiết. Như vậy đủ biết kẻ nào dám bắt cóc Tân Tiệp không phải hạng tầm thường.Tôn Chiêu Viễn cười hô hố nói :- Chẳng lẽ Phạm đại ca có nghi tâm cho tiểu đệ?Phạm Trị Thành đáp :- Tiểu đệ thì chẳng nói làm gì... Chỉ là Vu Nhất Phi hôm qua đã quay lại Hán Khẩu...Tôn Chiêu Viễn nhíu mày hỏi :- Chẳng phải Chu Nhất Phi vừa trở về Không Động mấy ngày trước rồi sao?Tôn Chiêu Viễn có rất nhiều thủ hạ, bởi thế hắn cũng biết mọi chi tiết về cuộc đấu ở Hoàng Hạc Lâu đêm trước.Phạm Trị Thành đáp :- Chính thế! Vu Nhất Phi sau khi đấu với Chiêm Bình của phái Võ Đương ở Hoàng Hạc Lâu đã quay về Không Động để báo với sư phụ là Lệ đại hiệp về mâu thuẫn vừa mới nảy sinh với phái Võ Đương và tin tức Thất Diệu Thần Quân vừa xuất hiện theo lời kể của Tôn nhị ca. Thế nhưng hôm qua Vu Nhất Phi cùng hai vị sư huynh muội nữa là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát đại hiệp và Nhân Tuyệt Kiếm Tô cô nương trở lại Hán Khẩu...Tôn Chiêu Viễn à một tiếng nói :- Thế Không Động tam tuyệt kiếm đều đã tới Hồ Bắc cả... Phen này chúng ta sẽ được xem một trường náo nhiệt đây.Phạm Trị Thành nói tiếp :- Vị Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi vừa đến đây thì nghe tin bằng hữu mình là Tân Tiệp mất tích, lòng rất tức giận tìm đến tiểu đệ nói rằng việc này nhất định có liên quan đến thủy đội ở Trường Giang với mục đích tống tiền...Tôn Chiêu Viễn nghiêm mặt nói :- Phạm đại ca sao không giải thích cho hắn? Nên biết rằng tiểu đệ tuy là cường đạo nhưng cũng có quy củ của mình, có những nơi đáng cướp, có những nơi không bao giờ chọc tay vào. Những chủ hiệu và cự phú làm ăn chính đáng dọc hai bờ Trường Giang, tiểu đệ và các bằng hữu không bao giờ đụng đến.Phạm Trị Thành bối rối trả lời :- Thì tiểu đệ cũng nói thế...Rồi chợt nhẹ giọng :- Tôn nhị ca, theo tiểu đệ thì việc mất tích của Tân lão phẩm nhất định có liên quan đến một người...Tôn Chiêu Viễn nhíu mày hỏi :- Ai vậy?Phạm Trị Thành làm ra vẻ sợ sệt :- Là vị Kim sư phụ...Tôn Chiêu Viễn bỗng đập bàn nói :- Sao lại có chuyện kỳ quặc đó chứ? Tên họ Tân chẳng qua chỉ là một thương nhân, làm sao lại dính dáng đến cả lão nhân gia đó?Phạm Trị Thành liền kể cho đối phương nghe về việc xuất hiện một lão khất kì dị ở Hoàng Hạc Lâu hôm Vu Nhất Phi và Chiêm Bình quyết đấu mà hắn đã nhận ra chính là Độc Quân Kim Nhất Bằng, rồi lời mời của nhi nữ ông ta đối với Tân Tiệp, việc mình đã khuyên ngăn Tân Tiệp đừng nhận lời lên thuyền Kim Nhất Bằng nhưng hắn không nghe...Kể xong còn kết luận :- Vì thế tiểu đệ tin rằng việc thất tích của Tân lão phẩm nhất định có quan hệ với vị Độc Quân.Tôn Chiêu Viễn nhíu mày suy nghĩ, định nói rằng hiện Kim Mai Linh cũng đang ở đây, nhưng hắn ghìm lại.Phạm Trị Thành nói thêm :- Mặc dù tiểu đệ đã giải thích nhưng Vu Nhất Phi cứ mực cho rằng chính thủ hạ của Tiểu Long Thần Hạ đại ca và Tôn nhị ca gây ra vụ này...Tôn Chiêu Viễn chỉ cười nhạt.Phạm Trị Thành nói tiếp :- Sáng nay Vu Nhất Phi cùng sư huynh muội của hắn đã lên núi Võ Đương rồi. Trước lúc đi còn khẩn khoản nhờ tiểu đệ phải bằng mọi cách tìm cho ra Tân Tiệp hiện đang ở đâu. Nói thật tình, việc thất tích của Tân Tiệp cũng rất kỳ quái...Tiểu đệ nghĩ không ra, nếu Độc Quân muốn đối phó với Tân Tiệp thì cần phải gì mời hắn lên thuyền? Hơn nữa Độc Quân cũng không có lý di gì để đối phó với hắn như thế...Tôn Chiêu Viễn chợt lóe lên ý nghĩ :“Biết đâu hắn đoán vậy mà đúng...Chẳng lẽ việc tên họ Tân mất tích và Kim Mai Linh bỏ phụ thân ra đi có mối quan hệ nào đó? Chính Kim Mai Linh đã nhờ mình đưa tới đây... Vũ Hán là nơi trọng địa của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu...”Tôn Chiêu Viễn ngồi thêm một lúc nữa rồi cáo từ ra về.Phạm Trị Thành ba lần bảy lượt nhắc lại chuyện thất tích của Tân Tiệp và nhờ hắn tìm giúp, có ý vẫn còn ngờ vực.Tôn Chiêu Viễn cảm thấy bực mình nhưng không nói gì, vừa ra tới cửa thì chợt trông thấy Kim Mai Linh. Vừa thấy Kim Mai Linh, Tôn Chiêu Viễn sợ Phạm Trị Thành nhận ra đó là nhi nữ của Kim Nhất Bằng nên vội vàng giục cô ta rời khỏi tiêu cục.Rẽ qua phố khác, Kim Mai Linh mới hỏi :- Tôn nhị ca, có chuyện gì vậy?Tôn Chiêu Viễn không muốn nói ra sự thật nên chỉ trả lời hàm hồ mấy câu.Kim Mai Linh vốn rất nóng lòng đến chuyện Tân Tiệp nên không quan tâm lắm. Đi vài bước, nàng lại hỏi :- Tôn nhị ca có biết Sơn Mai Châu Bảo Hiệu ở đâu không?Tôn Chiêu Viễn nghe nói kinh dị nghĩ thầm :- “Quả nhiên đúng như ta dự đoán!”Kim Mai Linh nói tiếp :- Tôi muốn đến Sơn Mai Châu Bảo Hiệu làm một việc nhưng lại không biết đường. Nếu Tôn nhị ca biết thì đưa giúp tôi tới đó.Tôn Chiêu Viễn giả bộ hỏi :- Cô nương đến Châu bảo hiệu tất định mua sắm đồ trang sức? Nhưng Sơn Mai Châu Bảo Hiệu tại hạ có nghe qua lại không biết ở nơi nào.Kim Mai Linh không giấu được lo lắng :- Vậy biết làm thế nào bây giờ?- Không sao đâu. Tại hạ sẽ gọi cho cô nương một chiếc xe ngựa, phu xe sẽ chở đến tận nơi!Nói thế nhưng bụng hắn thầm nghĩ :- “Nhìn bộ dạng cô ta nóng nảy thế kia, nhất định đối với tên họ Tân có quan hệ rất sâu sắc. Biết thế, nhưng ta chớ can thiệp vào mà mang vạ!”Tôn Chiêu Viễn vốn là lo xa và hết sức thận trọng, bao giờ cũng nghĩ đến sự an toàn của mình là trước hết, tránh gây chuyện phiền phức.Hắn gọi một tên khất cái, cho hắn ít tiền rồi bảo đi tìm một chiếc xe ngựa.Tên hóa tử vâng dạ chạy đi ngay. Kim Mai Linh đỏ mặt, lòng rất lo lắng nhưng không thể nói với Tôn Chiêu Viễn rằng mình không có tiền, lại cũng không thể tới Sơn Mai Châu Bảo Hiệu nhờ người ta trả tiền xe ngựa. Nàng còn bối rối thì xe ngựa đã đến.Tôn Chiêu Viễn lấy ra một lạng bạc giao cho phu xe nói :- Vị cô nương này muốn đến Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, ngươi biết đường chứ?Tên phu xe vội vã gật đầu, cúi người đáp :- Dạ biết, xin đại gia cứ an tâm!Kim Mai Linh thấy tiền xe đã được trả, lòng nhẹ nhõm hẳn đi, nhảy ngay lên xe giục tên phu xe đi ngay sau đó mới quay lại chào Tôn Chiêu Viễn.Tới cửa hiệu, tên phu xe dừng lại lúng túng nói :- Hai ngày nay Tân lão chủ của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu bị bắt cóc nên cửa hiệu đến giờ vẫn không mở!Kim Mai Linh xuống xe nhìn vào quả nhiên cửa hàng đóng chặt. Nàng không do dự, đi thẳng đến cửa gõ liền mấy tiếng.Lúc sau cánh cửa hiệu hé mở, một người thò đầu ra. Có lẽ thấy bên ngoài chỉ là một thiếu nữ nên người kia mở rộng ra một chút, hỏi :- Cô nương tìm ai?Đó là câu hỏi thông thường, thế nhưng Kim Mai Linh lại bối rối không biết trả lời thế nào. Hồi lâu mới nói :- Ta muốn tìm quản sự của Sơn Mai hiệu.Tên giúp việc thò đầu hẳn ra quan sát Kim Mai Linh một lúc mới nói :- Xin cô nương chờ cho một lúc.Nói xong quày quả trở vào, để mặc Kim Mai Linh đứng một mình ngoài phố.Lát sau hắn quay ra mở rộng cửa nói :- Xin mời cô nương vào!Kim Mai Linh theo hắn đi thẳng vào quầy hàng. Nàng chưa từng tiếp xúc với người lạ nên cử chỉ rất thiếu tự nhiên. Tên phụ việc lại thấy nàng xinh đẹp nên khép nép bên cạnh không dám nói gì.Trong quầy có đặt một bộ bàn ghế gỗ mộc, nàng vừa ngồi xuống thì chợt nghe có tiếng ho khan, quay lại nhìn thấy một lão nhân gầy gò, tuổi trên dưới tứ tuần đang nhìn mình với ánh mắt dò xét. Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt đó có vẻ hết sức khác thường có sức hấp dẫn nào đó rất khó miêu tả...Hồi lâu, lão nhân mới ho khan tiếng nữa hỏi :- Cô nương, có việc gì?Kim Mai Linh lúng túng trả lời :- Tôi... tôi và... Tân lão phẩm... của các vị... là bằng hữu!Cuối cùng thì nàng cũng đã hé môi, nhưng mặt đỏ lựng lên.Lão nhân gầy gò mặt cũng hơi biến sắc, hỏi tiếp :- Tân lão phẩm không có ở nhà. Cô nương tìm chủ nhân có việc gì không?Kim Mai Linh chợt gật đầu :- Tôi biết!Lão nhân ngạc nhiên hỏi :- Cô nương biết thế nào chứ?- Tôi biết huynh ấy không có ở đây, chỉ muốn hỏi các vị vài câu...Lão nhân chợt hỏi :- Cô nương quý tính là gì?Kim Mai Linh đáp :- Tôi họ Kim.Lão nhân mặt tái nhợt, hỏi dồn :- Kim Nhất Bằng là người thế nào của cô nương?Kim Mai Linh ngạc nhiên tự hỏi :- “Người này sao biết cha mình? Có vẻ ông ta chỉ là một tên quản sự của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, một nhân vật như thế mà cũng biết người trong võ lâm à? À... mình quên rằng Tiệp ca ca chỉ là một thương nhân, thế mà võ công cao cường như thế... Xem ra có diều gì khác thường đây...”Nghĩ đoạn nàng thành thật đáp :- Đó là cha tôi!Lão nhân chợt run lên, các thớ thịt trên mặt cũng giật giật trông có vẻ vô cùng xúc động... Rồi bỗng nhiên lão bước lên chỉ vào Kim Mai Linh hỏi :- Trên cánh tay trái của cô nương có một nốt ruồi đen to bằng hạt gạo, đúng không?Kim Mai Linh kinh ngạc đến nỗi đứng bật lên nghĩ thầm :- “Lão nhân này sao biết được cả nốt ruồi trong người mình rõ ràng đến thế? Ngay cả những người thân thiết cũng không biết được thế mà... Có chuyện kỳ quặc gì vậy?”Nhưng nàng lại không đáp, hoang mang nhìn thái độ kỳ dị của lão nhân.Lão nhân đột nhiên buông tiếng thở dài, ánh mắt trở nên vô cùng trìu mến, vẫn không rời khỏi khuôn mặt Kim Mai Linh, không những ánh mắt mà như toàn thân ông ta cũng mềm đi, buông người ngồi phịch xuống ghế.- Mẹ con... có khỏe không?Bất ngờ lão nhân cất tiếng hỏi, thần sắc lộ ra những nét rất khó diễn tả.Kim Mai Linh bỗng phân vân. Hình như trong đầu cô ta có dự cảm gì đó. Hồi lâu mới nén xúc cảm nói :- Mẹ tôi chết rồi!Mắt lão nhân chớp chớp, hình như có lệ quang lấp lánh, nhưng không rõ lắm.Ông mở miệng định nói gì nhưng ghìm lại, chắc rằng phải cố sức lắm rồi bỗng nặng nề đứng lên, như phút chốc già thêm mấy tuổi và cũng yếu nhược hẳn đi.Sau đó lão nhân bỏ đi ra, để lại Kim Mai Linh ngồi một mình trong phòng.Lão nhân đó chính là Hầu Nhị, cha ruột của Kim Mai Linh. Có lẽ không ai hình dung được lòng ông ta đang thống khổ đến mức nào ngoài một mình ông.Bởi thế Hầu Nhị không muốn bộc lộ cho nhi nữ biết nỗi niềm tủi hổ, cay đắng và nỗi đau đớn khôn cùng của mình, sợ rằng nữ nhi hỏi đến chuyện cũ và mình phải nói ra lỗi lầm của mẹ nó bởi thế mới lặng lẽ bỏ đi.Nhưng ông lại không biết rằng năm xưa vợ mình cũng ôm mối ẩn tình vô cùng thống khổ, càng không biết năm xưa chỉ do vô tình mà mình đã làm một việc khiến chính bản thân ông phải chịu thống khổ suốt đời.Kim Mai Linh ngồi ngẩn ra trong phòng hồi lâu, mãi khi tên phụ việc đi vào, nàng mới định thần, nhớ tới mục đích của mình tới đây làm gì. Nàng nghiến răng, chợt nảy ra một quyết tâm :“Nếu các người đã không chịu nói với ta, ta cũng tự tìm hiểu được lai lịch của chàng.”Hiển nhiên không còn ai tiếp nữa, nàng buột phải rời khỏi cửa hiệu.Kim Mai Linh định bụng rằng cần phải phát huy thân thủ của bản thân, chờ tối đến lại bí mật thâm nhập Sơn Mai Chu Bảo Hiệu tra hỏi thân thế của Tân Tiệp, đó là điều quan tâm bậc nhất của nàng lúc này.Lại nói, Hầu Nhị với nỗi lòng thống khổ, trong ông vô số những ý nghĩ đan xen, mâu thuẫn nhau. Là người cha, ông đã không hoàn thành trách nhiệm đối với nhi nữ của mình, nếu bây giờ cho nó biết sự thật nhất định nhi nữ của ông phải chịu thêm một nỗi thống khổ mà xưa nay nó chưa từng biết, nguyền rủa mẫu thân hoặc phụ thân mình, đó là nổi đau đớn lớn nhất của con người. Sau khi cân nhắc, ông quyết định chỉ một mình ông chịu nỗi thống khổ đó để nhi nữ thanh thản với cách nhìn, cách nghĩ xưa nay của mình và hình như nó đang hạnh phúc...Tiếc rằng Kim Mai Linh không biết tí gì về chuyện đó, mặc dù mới rồi nàng thấy có cảm tình đối với lão nhân kỳ dị kia. Nhưng lúc này ngoài mối quan tâm đến Tân Tiệp, nàng đâu nghĩ ngợi nhiều đến vấn đế khác. Rời khỏi Sơn Mai hiệu nàng đi ra bờ sông.Tối dần...Canh đầu qua đi...Rồi canh hai cũng trôi qua...Cuối cùng Kim Mai Linh sửa sang lại y phục cho thật gọn gàng sao cho bước đi không phát ra tiếng động, sau đó nhẹ nhành như con linh miêu quay trở lại Sơn Mai hiệu. Nàng đã nhớ kỹ đường, nên chỉ sau vài khắc đã đột nhập được vào tường viện.Tuy Kim Mai Linh nghĩ rằng trong hiệu đều là người bình thường không có võ công, nhưng hồi chiều khi tiếp xúc với lão nhân, nàng nhận ra trong ánh mắt của ông ta đôi khi lấp lánh thần quang, bởi vậy nàng hết sức cẩn thận để không gây ra bất cứ tiếng động nào.Đêm tịch mịch, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo kêu, nghe đến não ruột.Trong cửa hiệu, đèn đuốc đã tắt từ lâu, cả các dãy cư phòng cũng không phát ra tiếng động nào.Tuy tin vào bản lĩnh của mình nhưng chưa bao giờ nàng phải hành động tương tự nên rất căng thẳng. Kim Mai Linh băn khoăn không biết tiếp cận nơi nào cứ đi sâu vào hậu sảnh rồi nếp vào góc tối nghe ngóng một lúc.Đột nhiên ngay sau lưng nàng có người ho khan một tiếng.Kim Mai Linh giật mình quay ngoắt lại, thấy dưới ánh sao mờ nhạt, một khuôn mặt lão nhân gầy guộc đang nhìn mình, cất tiếng lạnh lùng hỏi :- Cô lại tới đây làm gì?Chính là lão nhân kỳ dị tiếp nàng lúc chiều.Kim Mai Linh kinh hãi nghĩ thầm :- “Không ngờ người này võ công thâm hậu đến thế. Đến sát ngay lưng mà mình không biết chút gì cả.”Lão nhân - chính là Hầu Nhị - run lên với ý nghĩ :“Đã khuya thế này mà nó còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ nó biết ta là ai?”Kim Mai Linh vận công phòng bị.Hầu Nhị vẫn nhìn đăm đăm vào mặt nàng, nhắc lại câu hỏi :- Rốt cuộc là cô có việc gì?Lúc này trong lòng ông ta hết sức là mâu thuẫn. Một mặt, ông hy vọng nhi nữ đã biết mình là ai, chờ Kim Mai Linh kêu lên một tiếng cha và lao vào lòng ông.Nhưng mặt khác, ông muốn rằng nữ nhi mình đừng bao giờ biết được sự thật, vui với những gì nó đang có.Kim Mai Linh trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói :- Tôi hy vọng lão trượng cho tôi biết lai lịch của Tân Tiệp. Tôi là...Kim Mai Linh chợt nén lại không muốn nói thật quan hệ giữa mình với Tân Tiệp, đổi giọng nói tiếp :- Tôi cần đến đây tra rõ Tân Tiệp là người thế nào.Hầu Nhị tuy trong lòng vô cùng thương yêu nhi nữ, nhưng lại không thể tiết lộ thân phận của Tân Tiệp, bởi điều đó sẽ làm thất bại mọi kế hoạch của Mai Sơn Dân, của Tân Tiệp và của chính mình nữa. Suốt mười năm họ chỉ sống với niềm hoài vọng về Tân Tiệp, có thể giúp họ trả hết mọi mối thù. Làm sao ông có thể làm ta vỡ kế hoạch của ân nhân mà đang sắp được thực hiện?Cho dù đối phương là con ruột của mình đi nữa, nhưng hiện tại có quan hệ vô cùng thân thiết với kẻ thù không đội trời chung của mình, bởi vì chính hắn đã nuôi nhi nữ của mình suốt gần hai chục năm. Còn một lý do khác là Kim Mai Linh không chịu nói thật mà chỉ tỏ ý mập mờ khiến ông hoài nghi rằng Kim Mai Linh được Độc Quân sai tới do thám.Lúc này hai cha con có những ý nghĩ hoàn toàn khác hẳn nhau.Hầu Nhị cố lấy giọng bình tĩnh nói :- Cô là một thiếu nữ, nửa đêm tới đây để tìm hiểu một nam nhân... làm thế thì không thỏa đáng. Hãy về đi thì hơn.Ngữ khí tỏ ý khuyên bảo một cách chân thành. Đương nhiên Mai Linh không nhận thấy điều này, vì đâu ngờ được lão nhân trước mặt chính là cha đẻ của mình?Bởi vì đơn giản một điều là đối phương đã ngăn cản mục đích của nàng.Tạo hóa thật trêu ngươi, tàn nhẫn như thế...lúc bình thường...người ta thông minh sáng suốt, nhưng khi đã mắc vào vòng tình ái thì đâu còn nghĩ gì khác hơn là người tình?Kim Mai Linh giận dữ nhìn Hầu Nhị vì đã không chịu nói cho mình những gì cần biết về Tân Tiệp, nàng xẵng giọng :- Tôi nhất định phải biết tường tận về Tân Tiệp. Nếu ông ngăn cản tôi sẽ không khách khí đâu!Hầu Nhị mở to mắt :- Ngươi dám không nghe lời ta ư?Kim Mai Linh hừ một tiếng nghĩ thầm :- “Tại vì sao phải nghe lời ngươi?”Lúc này đầu óc cô tối lại vì tức giận, mặt cũng sa sầm, nói :- Nếu ông không cho tôi biết sự thật, tôi sẽ hạ thủ! Chung quy lại ông chỉ là một người quản sự, tốt nhất đừng ngăn trở.Mắt Hầu Nhị gần như lồi hẳn ra vì tuyệt vọng khi thấy nhi nữ vung chưởng lên, nhưng ông không thể nói.Kim Mai Linh không biết rằng trước mặt mình là cha ruột, cũng không ngờ rằng đối phương đã mất võ công. Nàng tin rằng công lực của mình không bằng đối phương, chỉ cần căn cứ vào khinh công cũng biết thế. Cái chính nàng không thể trở về mà không đạt mục đích, và cần phải chứng tỏ cho đối phương biết quyết tâm của mình.Khi Hầu Nhị biết ra sự thật phủ phàng thì chưởng phong đã ập tới trước ngực.Theo bản năng, Hầu Nhị cũng đưa song chưởng lên tiếp chiêu mà quên rằng hai tay đã mất hết công lực, làm sao địch được một chưởng của Kim Mai Linh mười năm được Độc Quân Kim Nhất Bằng miệt mài truyền thụ? Huống chi Kim Mai Linh tin chắc rằng đối phương công lực cao hơn mình nhiều nên phải dốc hết chân lực.Nàng thấy Hầu Nhị đưa chưởng lên nghênh tiếp thì lòng đầy kinh hãi, chỉ sợ mình không tiếp nổi chưởng lực đối phương, nhưng tránh thì đã muộn, chỉ liều đánh tới.Không ngờ nàng hoàn toàn không bị chưởng lực nào đáng kể ngăn trở. Chỉ nghe “bịch bịch” hai tiếng khô gọn, từ miệng Hầu Nhị phun ra một vòi máu nhuộm đỏ cả vạt áo màu lục của Kim Mai Linh.Kim Mai Linh chợt thấy hối hận, không ngờ mình lại đánh bại lão nhân một cách dễ dàng đến thế, ngơ ngác nghĩ thầm :- “Công lực của ông ta không thể bị một chưởng của mình đánh ngã, vì khinh công còn hơn mình rất nhiều mà!”Hầu Nhị ngã xuống, mặt ngửa ra nhìn trời, nhưng mắt đã nhòa đi, biết rằng nội phủ đã bị trọng thương, lòng xót xa vì số mệnh dành cho mình một kết cục tàn khốc đến thế.Nhưng buông tiếng thở dài, thầm nghĩ :- “Sao ta phải chết bởi tay con gái mình chứ?”Ông cố hết sức đưa tay lên nói :- Con... hãy tới đây...Kim Mai Linh chợt nhận thấy lời của lão nhân có uy lực đặc biệt buộc mình phải tuân theo, liền bước lại gần.Hầu Nhị cố dốc hết tinh lực nhìn nhi nữ như thu hết hình bóng yêu quý duy nhất của mình còn lại trên đời với ánh mắt bao hàm rất nhiều thứ tình cảm.- Ài... chẳng phải ngươi bây giờ đã biết ta là ai? Ta chính là...Nhưng đột nhiên ông im bặt, nỗ lực để khỏi nói ra điều quan trọng nhất, quyết không để nhi nữ biết quan hệ giữa họ là cha con.- “Ta phải tha thứ cho nó, bởi vì nó không biết. Không được để nó phải chịu sự thống khổ suốt đời, bởi vì làm nhu thề, ta quyết không sao nhắm mắt được! Ta đã không có chút trách nhiệm nào đối với đứa con đẻ của mình, hãy cứ để nó thanh thản như mười mấy năm nay... Đây là lần cuối cùng ta vì nó...”Bởi thế, vào giây phút lâm tử, ông đã giấu kín, quyết chịu thống khổ một mình!Nhưng vào giây phút đó, Kim Mai Linh đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Nàng nhớ lại từng câu nói của lão nhân với bộ mặt gầy guộc khắc khổ, những lời nói đó đều chứa đầu hàm ý... Đột nhiên những gì trước đó còn mập mờ được liên kết lại, từ những câu nói rời rạc, khó hiểu với ánh mắt kỳ lạ... Nàng bỗng hiểu ra tất cả...- “Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây chính là phụ thân mình?”Trước đây vài lần nàng có nghe nói đến phụ thân, nhất là hôm trên thuyền được nghe Kim Nhất Bằng và Tân Tiệp kể hai câu chuyện khác nhau mà nàng hiểu ra đó là chuyện về mình, nhưng lúc đó nàng nghĩ về phụ thân với lòng thù hận, nhưng lúc này lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng được thấy phụ thân lòng thù hận đột nhiên tan biến, chỉ còn lại tình cốt nhục thiêng liêng... Nàng kêu lên thống thiết :- Ta... ta đã giết chết phụ thân mình!Rồi nàng đâm bổ xuống gào lên đau đớn, ruột như đút từng khúc, nước mắt trào ra như suối pha lẫn máu đỏ ngần... Lúc đó nàng quên đi tất cả, mọi thứ trên cõi đời này, kể cả Tân Tiệp, kể cả Kim Nhất Bằng... Trong con tim và khối óc chỉ còn lại một nỗi thống khổ vô biên, sự hối hận không cùng mà vĩnh viễn không bao giờ nàng tha thứ cho mình.Trên mặt Hầu Nhị hiện lên nụ cười rồi thở hắt ra một lần cuối cùng, linh hồn đau khổ đã vĩnh viễn rời khỏi xác thịt. Ông ngậm cười mà chết, nhưng nụ cười đó biểu thị sự an ủi và có chút ít niềm vui hay chỉ là nỗi thống khổ? Không bao giờ có ai biết được điều đó. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 13 Diệu Thủ Thần Y Hán Dương nằm ở phía nam Hán Thủy phía Tây bờ sông Trường Giang, Bắc có Đại Biệt sơn, tục gọi là Quy Sơn đối vọng với Xà Sơn gần Vũ Xương qua Trường Giang hùng vĩ.Tiết xuân đang độ tháng ba, cây cối đâm chồi nảy lộc, trăm hoa khoe sắc, tỏa hương ngào ngạt...Phía bắc thành Hán Dương mấy dặm, cách Tây Nguyệt Hồ không xa có một ngôi am của nữ ni, gần đây có thêm một vị ni cô mới là Diệu Linh. Hầu như trên đôi mắt đẹp của vị ni cô này lúc nào cũng nhòe lệ, chừng như trong lòng có một nỗi thống khổ vô biên.Thế nhưng vào những đêm khuya thanh vắng, nếu ai có ngang qua hậu viện của ngôi Thủy Nguyệt am này có thể trông thấy ni cô Diệu Linh đang luyện võ nghệ, có lúc tập luyện khinh công bên ngoài tường am.Cứ mỗi độ trăng tròn, ni cô Diệu Linh một mình thẫn thờ đứng gần như thâu đêm dưới ánh trăng, thở dài u oán. Hiển nhiên vị nữ ni vẫn chưa quên được nỗi đau nhân thế.Nữ ni chính là Kim Mai Linh. Sau khi giết nhầm phụ thân, nàng quyết định đầu thân vào cửa Phật để sám hối tội lỗi của mình.Nàng không thể tìm được bất cứ lý do nào để có thể tha thứ cho hành vi giết cha của mình, mặc dù hành vi đó chỉ là vô ý nhưng lương tâm không cho phép nàng tự khoan thứ. Bởi thế nàng vứt bỏ tất cả, tuổi xuân, hoài niệm với Tân Tiệp... để vào khổ tu nơi am nhỏ này.Nhưng vào giữa những đêm khuya canh vắng, vị nữ ni có thể quên hết mọi trần niệm được chăng?* * * * *Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng và Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn đã chuẩn bị cho Kim Mai Linh đầy đủ thuyền và thủy thủ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nàng đến, đành phải giương buồm về xuôi. Chính Tôn Chiêu Viễn đang mong ước điều này, vì hắn không muốn cơ nghiệp mình bị ảnh hưởng bởi sự tranh chấp của những nhân vật đáng sợ trong võ lâm.Tuy thoát khỏi mối liên hệ với vị thiên kim ái nữ của Độc Quân làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa hết băn khoăn :“Vì sao chỉ một tên chủ hiệu kim hoàn bình thường mà liên quan đến nhiều nhân vật võ lâm đến thế? Lại còn Kim Mai Linh nữa... Hình như nữ kiệt này đối với hắn không phải bình thường...”Ba tháng sau biến cố đó, toàn bộ mười ba chỗ phân hiệu của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu suốt dọc hai bờ Trường Giang đóng cửa một cách bí ẩn.Cái tên Tân Tiệp cũng bị mọi người nhanh chóng quên lãng, chỉ trừ một vài người hãn hữu vẫn nghĩ đến chàng như một nhân vật hết sức bí ẩn, chẳng mấy ai nhắc đến cái tên đó nữa.Ngay cả hai vị Tổng tiêu đầu Vũ Uy tiêu cục và Cáp Viễn tiêu cục là Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành và Ngân Thương Mạnh Bá cũng bị cuốn hút bởi hàng loạt những chuyện khác đang làm chấn động võ lâm nên không nghĩ tới vị công tử hào phóng kia nữa.Như vậy là danh từ Tân Tiệp đã vĩnh viễn chìm vào quên lãng rồi sao?Không ai giải đáp được vấn đề đó.Không Động tam tuyệt kiếm kéo nhau đến Võ Đương sơn bị Lăng Phong kiếm khách cùng chín tên đệ tử chân truyền của Xích Dương đạo trưởng dùng “Cửu Cung kiếm trận” vây công suốt sáu canh giờ ở Giải Kiếm Trì, Nhân Tuyệt Kiếm Tô Ánh Tuyết có công lực yếu hơn bị trúng một chưởng vào hậu tâm thổ huyết tại trận.Lăng Phong kiếm khách nhục mạ Không Động tam tuyệt kiếm một trận mới đuổi xuống núi.Xích Dương đạo trưởng làm như không hay biết gì chuyện đó. Chính lão cũng đang muốn qua mặt phái Không Động với hai mục đích, một là để xác định vị thế của mình trong võ lâm, hai là cảnh cáo Kiếm Thần Lệ Ngạc về việc năm xưa hai người tình cờ đoạt được một vật kỳ bảo mà hiện Lệ Ngạc đang độc chiếm.Không Động tam tuyệt kiếm lần này bị nhục phải nuốt hận hạ sơn, Nhân Tuyệt Kiếm Tô Ánh Tuyết chỉ còn thoi thóp, tuy được uống nhiều loại thần dược của Không Động phái nhưng vẫn không chuyển biến.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đều thầm yêu sư muội, thấy cô ta ngày càng suy nhược đều hết sức lo lắng chữa chạy.Hai người biết rằng với thương thế của tiểu muội như vậy, nếu đưa về Không Động thì khó mà chữa lành.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh là người bản tính xanh vỏ đỏ lòng, nên ở mỗi địa phương đều có người quen. Hắn chợt nhớ đến một người, liền nói với Vu Nhất Phi :- Chúng ta sao không tìm đến Lư Thương xem?Vu Nhất Phi vỗ trán kêu lên :- Nếu sư huynh không nhắc thì tiểu đệ quên mất. Sư muội chỉ bị nội thương do chưởng lực, nếu lão chịu giúp cho thì thuốc đến bệnh trừ. Chỉ sợ lão quái nhân đó tính tình cổ quái...Gia Cát Minh cười nói :- Người này tính khí tuy cổ quái, nếu đã không thích thì dù đánh chết lão cũng không chịu chữa. Nhưng ta với lão có chút quen biết, nếu đã tới cầu chắc rằng lão ta không đến nỗi từ chối. Chỉ phiền là Kinh Sơn cách đây tới hai ngày đường, lại mang theo tiểu muội không thể đi nhanh được.Họ bàn nhau tìm mua ngựa rồi lập tức lên đường.Kinh Sơn nằm ở trung tâm tỉnh Hồ Bắc nhưng chỉ là một tiểu trấn bình thường.Diệu Thủ Thần Y Lư Thương sống trong tịnh cư ở ngoại thành, tuy vậy không ai biết nơi ở của vị thần y danh mãn thiên hạ đó.Diệu Thủ Thần Y không những nổi tiếng về y thuật mà cả tính tình kỳ quái nữa. Khi lão đã không thích thì dù bệnh nhân chết ngay trước mặt lão cũng bỏ mặc. Tuy y đạo của lão hết sức cao thâm nhưng võ công chỉ thuộc hạng tầm thường, mặc dù vậy nhiều người bất mãn với phong cách thiếu y đức của Lư Thương nhưng không ai làm gì được lão, vì trên giang hồ những bậc danh kiệt chịu ân huệ của lão ta không ít.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đưa sư muội đến Kinh Sơn thì trời đã hoàng hôn. Họ không vào thành mà đi về hướng bắc.Đi chừng hơn dặm, đã thấy thấp thoáng trong khu rừng trúc có bức tường của một ngôi tiểu viện, Gia Cát Minh dừng xe nhảy xuống.Tuy đang tiết xuân trời không nóng lắm nhưng vì đi đường xa nên ai nấy mình đẫm mồ hôi.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi vừa lấy khăn lau trán, vừa chỉ vào tường viện hỏi :- Có phải chỗ đó không?Gia Cát Minh gật đầu :- Chính phải!Hai người lại tiếp tục lên xe đi thẳng đến tiểu viện.Xe dừng ngay sát rừng trúc, Gia Cát Minh nói :- Chúng ta đi bộ vào trước xem tình hình để lão quái đó khỏi nổi giận.Hai người đỡ Tô Ánh Tuyết ra khỏi xe. Bấy giờ mặt cô ta đã trắng bệch ra không còn chút huyết sắc, hơi thở rất yếu.Gia Cát Minh đành bế tiểu sư muội đi về phía tiểu viện, Vu Nhất Phi lòng đầy ghen tức nhưng không dám nói gì.Từ rừng trúc có một con đường lát đá chạy thẳng vào tịnh thất của Diệu Thủ Thần Y.Trong rừng rất u tịch, ngoài tiếng chim ríu rít, không còn thanh âm nào khác.Nói là tường viện nhưng đó chỉ là những thanh trúc ghép thành, bên ngoài đắp thêm một lớp đất bùn, trên tường đất đầy các loại côn trùng bò lổn ngổn xem đến ghê mắt.Hai người dừng trước cổng gõ mấy tiếng nhưng bên trong vẫn im ắng không có tiếng trả lời. Gõ thêm mấy tiếng vẫn không nghe phản ứng. Vu Nhất Phi nói :- Chẳng lẽ Lư lão tiền bối đi vắng?Gia Cát Minh lắc đầu :- Không đâu. Gần mười năm nay chưa nghe nói ông ấy ra khỏi tịnh cư.Lại đưa mắt nhìn vào nhà nói tiếp :- Ngươi xem, cửa nhà không khóa, cho dù ông ta đi vắng tất vẫn có người trông nom.Lại gõ thêm mấy tiếng nữa.Chợt nghe cách một tiếng, cánh cổng tự mở ra, nguyên là cửa không chốt bên trong.Gia Cát Minh nói :- Lão nhị, chúng ta vào trong xem sao!Đến giữa sân vẫn không nghe tiếng người nào.Gia Cát Minh cao giọng gọi vào nhà :- Lư lão tiên sinh có nhà không?Không có tiếng trả lời. Gia Cát Minh lòng đầy nghi hoặc, quay lại nói :- Ngươi đỡ lấy tiểu muội để ta vào xem sao...Hắn chưa dứt câu chợt bên trong có giọng nói lạnh lùng phát ra :- Cút ngay!Gia Cát Minh nghe giọng người này hoàn toàn không giống khẩu âm vùng Hồ Bắc của Lư Thương, liền nói :- Các hạ là ai? Tại hạ là Không Động tam tuyệt kiếm, tới đây bái phỏng Lư lão tiên sinh.Hắn cho rằng mấy tiếng Không Động tam tuyệt kiếm đủ làm đối phương phải nể sợ. Nào ngờ người kia vẫn lạnh giọng :- Ta bảo cút ngay, các ngươi có nghe không?Tiếp đó nghe bịch một tiếng, cánh cửa sổ phòng bên tả mở toang ra, một đầu người hiện giữa khung cửa, da trắng bạch không hơn gì sắc mặt của Tô Ánh Tuyết.Thấy bộ mặt đó cả Gia Cát Minh lẫn Vu Nhất Phi bất giác cùng phát run, đồng thanh hỏi :- Ngươi là ai?Người kia không đáp, chỉ nhếch mép cười nhạt đưa ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai người rồi dừng lại trên mặt Tô Ánh Tuyết nói :- Trông đẹp đấy!Cả Gia Cát Minh lẫn Vu Nhất Phi đều nổi giận vì đối phương chẳng đếm xỉa gì đến mình mà lại nói về tiểu muội bằng giọng khả ố như vậy, nhưng chưa kịp phản ứng thì người kia đã tiếp, mắt vẫn không rời mặt Tô Ánh Tuyết :- Các ngươi đừng lần khần nữa. Lư lão đầu bây giờ không còn hơi sức đâu mà chữa trị cho các ngươi đâu. Cút đi!Hắn lần thứ ba vẫn dùng từ “cút”.Vu Nhất Phi nổi giận hỏi :- Các hạ từ đâu tới? Hãy ra đây nói chuyện phải quấy!Người kia không chút để ý đến sắc thái đe dọa trong lời của Vu Nhất Phi, lạnh giọng :- Ta sẽ đếm từ một đến mười. Nếu các ngươi không chịu cút thì đừng trách ta không khách khí.Rồi không cần chú ý đến thái độ của đối phương, đếm ngay :- Một... hai...Vu Nhất Phi lo lắng cúi nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu muội, nhỏ giọng nói :- Sư huynh, chúng ta nên lùi lại trước đã!Gia Cát Minh cũng lo lắng cho sự an toàn của Tô Ánh Tuyết nên liền gật đầu.Hai người lùi ra ngoài tường viện thì người kia cũng vừa đếm tới mười. Đếm xong, hắn bỗng cười lên một tràng đắc chí.Thiên, Địa Tuyệt Kiếm làm sao chịu nổi bị người khác xúc phạm đến thế?Vu Nhất Phi trao Tô Ánh Tuyết cho đại ca nói :- Để tiểu đệ vào xem hắn là người nào.Hắn biết rằng người ngồi trong cửa sổ là cường địch nên rút kiếm cầm tay.Vốn đã mười mấy năm luyện kiếm, với “Thiếu Dương Cửu Nhất Thức” tuyệt chiêu của Khôn Động lừng lẫy giang hồ vì thế tay cầm chắc kiếm, Vu Nhất Phi yên tâm thêm mấy phần, vững bụng đi thẳng vào nhà.Nhưng vừa tới hành lang thì nghe vút một tiếng, người kia lao ra cửa sổ đứng ngay trước mặt hắn, thân pháp còn cao hơn cả Vu Nhất Phi. Hắn còn bàng hoàng thì người kia đã lạnh giọng nói :- Ngươi từng nghe nói Thiên Ma Kim Kỳ hạ thủ đã để người nào sống sót chưa?“Thiên Ma Kim Kỳ!” Bốn tiếng đó làm Vu Nhất Phi chấn động toàn thân, nghĩ thầm :- “Thì ra người này là Thiên Ma Kim Kỳ, một tên đại ma đầu khét tiếng.”Thiên Ma Kim Kỳ lại nói :- Nể mặt Lệ Ngạc, ngươi là kẻ đầu tiên hôm nay ta tha cho mạng sống. Cút ngay!Địa Tuyệt Kiếm tuy tâm cao khí ngạo nhưng bây giờ đối diện với nhân vật đáng sợ này bỗng mất hết nhuệ khí, ngẫm nghĩ giây lát rồi không dám nói gì thêm lủi thủi quay ra.Thiên Ma Kim Kỳ lén đưa tay lau mồ hôi, mặt hiện vẻ đau đớn, nhảy vào cửa sổ không còn linh hoạt như trước, tiếc rằng Vu Nhất Phi không nhận thấy.Trong nhà có một chiếc giường, ở góc giường có một lão nhân tóc đã hoa râm ngồi thu lu, dường như không biết chút gì về những biến cố đang xảy ra ngoài cửa.Thiên Ma Kim Kỳ nhảy vào cửa sổ, đến bên lão nhân nói :- Tên họ Lư kia! Ngươi nên biết điều một chút. Ngươi quá biết rõ Bách Hội huyệt là huyệt như thế nào rồi. Hơn nữa thủ pháp điểm huyệt của ta, trong thiên hạ đừng mong còn ai giải được. Nếu ngươi không nghe lời, Kim Kỳ ta vẫn chưa chết được, trái lại họ Lư ngươi không sống quá một canh giờ đâu!Nguyên là Thiên Ma Kim Kỳ lợi dụng lúc thiếu nữ Trương Thanh bày ra trò chơi bịt mắt trốn tìm mà thừa cơ chạy trốn. Thôi Lệnh Phù Đường Bân cùng hai tên sư điệt là Đường Linh và Đường Yến đuổi theo nhưng khinh công ba người không bằng Kim Kỳ nên để hắn thoát.Kim Kỳ chạy thêm một hồi, chợt thấy ngực đau như thắt, sau đó chân khí không đề lên nổi. Hắn biết rằng trước đó bị trúng một chưởng của Tân Tiệp bây giờ bắt đầu phát tác, nhưng điều nguy hiểm là trong lúc thụ thương mà phải đề khí vận hết chân lực thi triển khinh công chạy quá lâu nên thương thế trở nên nghiêm trọng.Hắn quay đầu nhìn, khi đã yên trí rằng người của Đường Gia không đuổi theo nữa mới tìm chỗ kín đáo định nghỉ ngơi một lúc, sau đó thử vận khí xem, thấy cơ thịt như nhuyễn hết đi, kinh hãi nghĩ thầm :- “Tên tiểu tử họ Tân đó chưởng lực của hắn quả là lợi hại.”Hắn thừa hiểu khi đã thụ thương bởi chưởng lực của nội gia cao thủ nếu không nhanh chóng chữa trị, để lâu thì rất dễ bị phế võ công, thậm chí trở thành tàn phế.Trong lúc hoảng sợ, hắn chợt nhớ tới Diệu Thủ Thần Y liền tìm tới đây, nào ngờ sau khi biết hắn là Thiên Ma Kim Kỳ, dù hắn nói thế nào lão ta cũng không chịu chữa.Kim Kỳ liền nổi giận động thủ với Diệu Thủ Thần Y. Tuy hắn đã thụ thương nhưng Diệu Thủ Thần Y vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ sau mấy chiêu đã bị hắn điểm trúng Bách Hội huyệt.Kim Kỳ ném đối phương lên giường, nhưng dù bị uy hiếp thế nào, Diệu Thủ Thần Y vẫn cứ trơ ra, không nói không động.Sau đó Không Động tam tuyệt kiếm tới cầu y, Kim Kỳ lo sợ vì biết rằng trong lúc này hắn không phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong bọn họ. Không ngờ chỉ dùng một mẹo nhỏ, hắn đã dọa cho Tam tuyệt kiếm sợ hãi mà bỏ đi, lòng không khỏi đắc ý.Hiện tại, vấn đề khẩn thiết là Diệu Thủ Thần Y vẫn không chịu trị thương cho hắn. Nếu trúng chưởng lực phổ thông thì hắn có thể tự lo liệu được, đằng này lại trúng chưởng của cao thủ nội gia cỡ Tân Tiệp mà võ công còn cao cường hơn hắn nên thầy thuốc bình thường cũng bất lực đành chịu bó tay.Lúc đó ở bên ngoài tường viện, Vu Nhất Phi nói với Gia Cát Minh :- Tên đó chính là Thiên Ma Kim Kỳ, một tên đại ma đầu khét tiếng võ lâm.Sư huynh thấy nên làm thế nào?Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh trầm ngâm một lúc rồi nói :- Thiên Ma Kim Kỳ tới đây tìm Diệu Thủ Thần Y, có lẽ chỉ có một mình hắn, như vậy rất có khả năng hắn đã bị thương.Dừng lại một lúc lại nói :- Lão nhị, chúng ta hãy đem tiểu muội giấu trong rừng trúc rồi cùng nhau vào đó xem. Ta không tin rằng với sức của huynh đệ chúng ta mà không đối phó nổi với tên đó.Vu Nhất Phi tán thành, lập tức cả hai người động thủ, đưa Tô Ánh Tuyết giấu vào rừng trúc, sau đó thận trọng tiếp cận vào nhà.Gia Cát Minh nhẹ nhàng áp sát cửa sổ nhìn vào, thấy Thiên Ma Kim Kỳ ngồi trên chiếc ghế nhỏ trầm ngâm nghĩ ngợi. Thiên Tuyệt Kiếm cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ nhằm Thiên Ma phóng tới.Không Động là một trong ngũ đại tông phái nên Thần Kiếm Lệ Ngạc không thích dùng ám khí, bởi thế người của phái Không Động cũng hầu như không dùng ám khí, có chăng cũng chỉ dùng sỏi đá làm ám khí mà thôi. Đặc điểm đó là do những nhân vật đứng đầu trong Ngũ đại môn phái không muốn làm mất thân phận của mình.Ném viên đá nhỏ chẳng qua là cách dùng ám khí thông thường nhất, đâu có thể trúng được vào một nhân vật lão luyện như Thiên Ma Kim Kỳ. Hắn chỉ vung tay nhẹ, viên đá đã bay tít đi.Nhưng sau đó hắn vẫn ngồi bất động trên ghế, bởi vì lúc này hắn thấy ngực nhức nhối không sao chịu được, thậm chí hơi thở cũng trở nên khó khăn.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh ném viên đá vào cũng không phải với hy vọng đánh trúng đối phương nên việc Kim Kỳ tránh được không làm hắn ngạc nhiên. Bởi dụng ý của Gia Cát Minh chỉ muốn làm hắn kinh động để nhảy ra ngoài cửa sổ đối phó với hai người như trước.Nhưng Kim Kỳ vẫn không di động khiến Gia Cát Minh lấy làm kỳ quái.Vu Nhất Phi chợt động tâm linh, khẽ nói với sư huynh.- Tên Ma đầu này đến tìm Diệu Thủ Thần Y tất đã bị trọng thương. Bây giờ cứ xem thần sắc tái nhợt thế kia, thậm chí động cũng không động. Nếu chúng ta muốn tiêu diệt tên ma đầu này thì đây là cơ hội tốt nhất. Ý sư huynh thế nào?Gia Cát Minh trầm ngâm hồi lâu rồi nói :- Xem ra hôm nay chúng ta thế nào cũng động thủ với hắn, dù tên ma đầu đó có bị thương hay không. Nhưng...Thấy sư huynh do dự, Vu Nhất Phi hỏi :- Nhưng gì nữa?Gia Cát Minh đáp :- Nếu chúng ta động thủ trong phòng thì sẽ làm cho Diệu Thủ Thần Y nổi giận, không trị thương cho sư muội, chẳng hóa ra chúng ta tới đây mất công không?Vu Nhất Phi nghe sư huynh nói có lý, tuy hắn chưa quen biết Diệu Thủ Thần Y, nhưng đã nghe nhiều về tính khí kỳ quặc của vị danh y này. Hắn trầm ngâm nói :- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Sư huynh, tiểu đệ thấy su muội ở một mình ngoài rừng e gặp nguy hiểm.Thấy sư đệ quan tâm đến sư muội như vậy, Gia Cát Minh có phần ghen tỵ nhưng không thể phản đối, làm ra vẻ bất cần nói :- Ta thấy không có gì đáng lo. Tuy nhiên ngươi không yên tâm thì cứ ra chăm sóc cho cô ấy.Vu Nhất Phi hừ một tiếng nghĩ thầm :- “Ngươi làm ra vẻ bàng quang nhưng không qua mắt ta được đâu.”Nghĩ thế nhưng miệng lại cười nói :- Thế cũng được. Sư huynh ở trong này tùy cơ mà hành động, tiểu đệ ra chiếu cố đến sư muội.Thế rồi bỏ đi ra rừng trúc.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh bỗng thấy hối hận :“Lẽ ra không nên để một mình Vu Nhất Phi bên cạnh sư muội mới phải...”Hai sư huynh đệ ngấm ngầm tranh giành tình cảm của sư muội Tô ánh Tuyết, nhưng cả hai đều biết rằng cô ta không để ý đến cả hai, thậm chí không giấu sự ác cảm, chán ghét. Chúng không biết rằng sự rung động của trái tim thiếu nữ hết sức tinh tế, hoàn toàn không phụ thuộc vào sự chủ động của đối phương.Sự đời xưa nay vẫn vậy, theo tình tình tránh, tránh tình tình theo. Nữ nhân đã có cảm tình với anh, dù có tránh thế nào vẫn bị cô ta đeo đuổi, còn ngược lại đã không có cảm tình, có tìm cách quyến rũ thế nào cũng chỉ nhận được sự hững hờ ghẻ lạnh mà thôi.* * * * *Thiên Ma Kim Kỳ càng lúc càng thấy đau hơn, chân khí hiện tượng nghịch xung. Hắn nhìn Diệu Thủ Thần Y vẫn ngồi bó ghế trên giường, biết rằng bây giờ không còn hy vọng để lão trị thương cho mình nữa.Ngoài ra Không Động tam tuyệt kiếm đã tiếp cận tới đây, công khai khiêu chiến. Cho dù Diệu Thủ Thần Y có chịu chữa, hai tên tiểu tử đó cũng chẳng chịu để yên, mắt hổ đăm đăm đang nhìn vào hắn...Kim Kỳ vốn tâm độc thủ lạt, muốn làm việc gì chỉ cần đạt tới mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Thử nghĩ đến cả cha mẹ mình mà hắn cũng giết chỉ để chiếm được tình cảm của Phương Thiếu Khuê thì tính mạng của người khác có giá trị gì?Lúc này hắn hiện sát cơ, tự nhủ :- “Tên lang băm này đã không chịu trị thương cho ta thì vĩnh viễn đừng mong trị thương cho một ai khác.”Trên khóe môi hắn hiện lên nụ cười độc ác, nghĩ tới Không Động tam tuyệt kiếm tới đây nhưng không đạt được mục đích. Không những thế, sau này tất cả những người mang trọng bệnh trên võ lâm không còn ai cứu trị, nghĩ như thế lòng hắn vô cùng khoái trá.- Ta làm việc này ảnh hưởng đến tính mạng của nhiều người đến thế, còn hơn giết cả trăm người. Thật đã!Rồi với nụ cười tàn bạo và đắc ý trên môi, hắn cố nén đau, nhanh như chớp lao đến bên giường vung chưởng đánh xuống Thiên linh cái Diệu Thủ Thần Y rồi lao ra cửa sổ phía bên kia, biến mất trong bóng hoàng hôn.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh không để ý đến Diệu Thủ Thần Y ngồi cuối giường, thấy Kim Kỳ đột nhiên chạy trốn khỏi phòng thì rất ngạc nhiên. Thực ra hắn thầm mong điều đó vì đã từng nghe danh của tên ma đầu này, biết mình không đối phó nổi.Chờ hồi lâu, Gia Cát Minh mới thận trọng tiến vào nhà, thấy Diệu Thủ Thần Y vẫn ngồi thu lu ở góc giường, kinh hãi kêu lên :- Lư lão tiên sinh có sao không?Diệu Thủ Thần Y nặng nề nhướng đôi mi nặng trĩu, thều thào nói :- Ngươi hãy đến tủ thuốc, lấy lọ thuốc màu lục ở ngăn thứ ba tới đây, mau lên!Thì ra mới rồi Thiên Ma Kim Kỳ đánh một chưởng để kết liễu số mạng đối phương, nhưng cũng nhờ thế mà giải huyệt cho Diệu Thủ Thần Y. Bây giờ Lư Thương có thể nói được và tứ chi cũng có thể cử động.Gia Cát Minh vội vã làm theo lời, tìm trên tủ thuốc cuối phòng ở ngăn thứ ba lấy ra một bình nhỏ màu lục đem tới cho Diệu Thủ Thần Y.Diệu Thủ Thần Y lại gấp giọng bảo :- Dốc ra ba viên dược hoàn bỏ vào miệng ta!Gia Cát Minh răm rắp làm theo, bụng nghĩ :- “Chắc đây là thuốc chuyên trị nội thương thần diệu nhất của Diệu Thủ Thần Y mà ai cũng biết gọi là “Truy Hồn đan”...”Gia Cát Minh nghĩ không sai. Diệu Thủ Thần Y có một loại thánh dược chuyên trị chưởng lực nội gia gọi là “Truy Hồn đan” vô cùng hiệu nghiệm mà trên giang hồ ai cũng biết.Diệu Thủ Thần Y uống xong ba viên dược hoàn, thần sắc hình như có biến chuyển, cố sức ngồi thẳng dậy, mở mắt ra.Gia Cát Minh lo lắng hỏi :- Lư tiên sinh có đỡ chút nào không?Diệu Thủ Thần Y lắc đầu, thở dài đáp :- Thiên Ma Kim Kỳ quả nhiên danh bất hư truyền... đã bị trọng thương rồi mà chưởng lực vẫn còn lợi hại như thế...Rồi lão thở hắt ra một hơi, nói tiếp :- Hắn vừa đánh vào huyệt Mệnh Môn ta một chưởng, dù thần tiên cũng không sao cứu được nữa rồi...Gia Cát minh chưa hiểu rằng sự việc đến nỗi nghiêm trọng đến thế, thấp giọng nói :- Lư tiên sinh, sự việc không đến nỗi...Diệu Thủ Thần Y đột nhiên nổi giận nói :- Cái gì mà không đến nỗi? Chẳng lẽ ngươi biết hơn ta? Đồ... đồ ngu xuẩn!Nhưng đột nhiên lão ho khan mọt tiếng, dịu giọng :- Ta... ta hỏng mất rồi! Chỉ... chỉ tiếc rằng... y thuật của ta... không ai...Nói tới đó, mắt Diệu Thủ Thần Y trợn ngược lên, đoạn khí.Ai cũng biết rằng huyệt Thiên Linh Cái là tử huyệt, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ ngất đi, huống chi Thiên Ma Kim Kỳ có võ công thâm hậu? Diệu Thủ Thần Y bị một chưởng mà còn duy trì được sự sống thêm khoảnh khắc, chỉ là do nội lực hắn không được như lúc bình thường, lại được thần dược hỗ trợ thêm nội nguyên mà duy trì cuộc sống trong khoảnh khắc.Thấy Diệu Thủ Thần Y đã chết, Gia Cát Minh hoảng sợ nghĩ thầm :- “Thật không ngờ chúng ta hôm nay vượt ngàn dặm tới đây chỉ uổng công... thật là xúi quẩy.”Nhưng hắn bỗng nghĩ ra rằng :“Đến giờ hấp hối mà Diệu Thủ Thần Y vẫn nhớ rõ bình dược màu lục, chứng tỏ đó không phải là loại tầm thường. Và thực tế nhờ ba viên dược hoàn mà lão ta kéo dài thêm số phận thêm một thời gian ngắn ngủi, chắc đó là thần dược mà trên giang hồ vẫn truyền danh là “Truy Hồn đan”...”Nghĩ đoạn hắn cầm bình dược chạy nhanh ra khỏi phòng.Gia Cát Minh cất lọ thuốc trong người vừa chạy ra rừng trúc, nơi giấu tiểu sư muội mình, bỗng đứng sững lại. Dưới khóm trúc, ngoài Vu Nhất Phi với sư muội còn có ba người nữa, hai người bận đạo y màu lam đứng sát vai nhau, người thứ ba tay bám vào họ, trang phục kiểu tục gia, giống như đã bị thương.Chỉ thoáng nhìn, Gia Cát Minh đã nhận ra ngay hai người đứng trước là Lăng Phong kiếm khách và một tên đệ tử của phái Võ Đương, còn người bị thương là Thần Hạc Chiêm Bình.Nguyên là trong trận giao tranh vừa rồi với Không Động tam tuyệt kiếm, Thần Hạc Chiêm Bình cũng dính một chưởng của Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, thương thế không nhẹ. Sau khi mấy ngày điều trị và dùng linh dược độc môn của Võ Đương phái nhưng thương thế vẫn không thuyên giảm, Lăng Phong kiếm khách đưa sư đệ đến tìm Diệu Thủ Thần Y cầu chữa trị.Sau khi hai bên gườm gườm nhìn nhau một lúc, Lăng Phong kiếm khách không nói lời nào, dắt Thần Hạc Chiêm Bình đi thẳng vào gian tịnh thất của Diệu Thủ Thần Y. Tên đệ tử Võ Đương vừa đưa mắt cảnh giới, vừa đi theo vị sư huynh.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh chờ đối phương đi khỏi cổng vội nói nhanh :- Chúng ta đi thôi!Vu Nhất Phi thấy thái độ của sư huynh khác thường, chẳng biết có sự cố gì phát sinh nhưng không dám hỏi, vội vàng bế sư muội đi ra khỏi rừng. Tuy vậy, đi được mấy bước, Vu Nhất Phi lo lắng nhìn sư muội thiêm thiếp trên tay mình, hỏi :- Sư muội... thương thế...Gia Cát Minh ngắt lời :- Không sao! Ta đã lấy được “Truy Hồn đan” của Diệu Thủ Thần Y đây rồi...Vu Nhất Phi lòng đầy ngờ vực nghĩ thầm :- “Sao Diệu Thủ Thần Y đột nhiên hào phóng đưa cho sư huynh loại thần dược tốt nhất của mình thế?”Tuy vậy, hắn không dám nói gì đành theo sư huynh chạy ra khỏi rừng trúc tới bên xe ngựa.Gia Cát Minh lấy lọ thuốc dốc ra mấy viên nói :- Chỉ cần cho sư muội uống vào ba viên “Truy Hồn đan” là không lo gì nữa...Nhưng Gia Cát Minh vừa dứt câu thì bên rừng bỗng xuất hiện một nhân ảnh lao thẳng tới trước mặt hắn, dừng lại nói :- Không Động tam tuyệt kiếm thật là tàn độc, dám giết cả Diệu Thủ Thần Y...Người đó nhìn thấy chiếc bình màu lục trên tay Gia Cát Minh hừ một tiếng, nói tiếp :- Thì ra ngươi cướp được “Truy Hồn đan” nên mới hạ sát thủ... Hà! Không ngờ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lại dạy đồ đệ làm chuyện bất lương như thế!Gia Cát Minh nhận ra người vừa xuất hiện là Lăng Phong kiếm khách.Vu Nhất Phi nghe nói Diệu Thủ Thần Y đã chết, lòng đầy kinh dị nhìn sư huynh dò hỏi. Nhưng Gia Cát Minh không để ý đến sư đệ, cười nhạt đáp :- Bọn đạo sĩ Võ Đương các ngươi chẳng hiểu gì cả, sao dám ngậm máu phun người?Lăng Phong kiếm khách buông giọng khinh bỉ :- Phải! Chỉ các ngươi là tốt, ta ngậm máu phun người đó! Thật là trơ tráo hết mức...Nói xong lao mình vào rừng trúc.Gia Cát Minh đưa mắt nhìn theo, rồi quay sang Vu Nhất Phi đang đứng ngơ ngác, quát lên :- Mau lên xe! Đi rồi hẵng nói! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 14 Biển nổi cuồng phong Tân Tiệp tuy không cử động được nhưng các giác quan vẫn hoạt động, chỉ là không nói được. Chàng bị Mậu Thất Nương kẹp vào nách lướt đi như bay, chỉ thấy tiếng gió vù vù thổi qua rát cả tai.Căn cứ vào tốc độ lướt gió, Tân Tiệp hiểu rằng cho dù chàng có thi triển đến tuyệt đỉnh khinh công “Ám Ảnh Phù Hương” thì vẫn còn xa mới đạt được trình độ đó. Tân Tiệp than thầm rằng công lực mình kém hẳn người ta.Dần dần, chàng nghĩ đến nguy cơ mình đang gặp phải, buồn rầu tự nghĩ :- “Ta có chỗ nào đắc tội với những cao nhân này mà họ lại bức bách ta đến thế?”Tân Tiệp ngán ngẩm thở dài nhưng thậm chí hơi thở mạnh cũng không xuất ra được. Lúc này tay chân Tân Tiệp đã tê cứng, vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên chàng biết mùi vị bị người khác điểm huyệt như thế nào. Chàng vừa hoang mang vừa tức giận nghĩ thầm :- “Nếu lần này thoát được thì ta sẽ dốc lực khổ luyện võ công. Các người hãy chờ đấy.”Nhưng họ là ai thì chàng không biết, thậm chí người bắt chàng là nam hay nữ cũng không rõ. Tân Tiệp chỉ cảm thấy một mùi hương dịu ngọt xộc vào mũi, giống như mùi hương từ thân thể của Kim Mai Linh. Bất giác chàng nghĩ đến nàng, thầm hỏi :- “Mai Linh hiện đang ở đâu?”Đang nghĩ ngợi, Tân Tiệp chợt nghe thấy bên dưới có tiếng sóng rì rào, nghĩ thầm :- “Mình lại đến giữa Trường Giang rồi!”Cuối cùng chàng bị vứt mạnh xuống nền cứng nhưng không biết rằng mình vừa bị Mậu Thất Nương ném vào khoang thuyền. Tân Tiệp cảm thấy toàn thân đau nhói chứng tỏ Mậu Thất Nương ném chàng không nhẹ.Thủ pháp điểm huyệt của đối phương chỉ cho phép Tân Tiệp thoi thóp để duy trì sự sống, đừng nói đến chuyện cử động hoặc đề khí vận công mà thậm chí tứ chi co quắp lại thật khó chịu.Vô Hận Sinh tốn nhiều sức lực, hai bận làm khuấy động Trường Giang để tìm Tân Tiệp nhưng vô hiệu nên hậm hực cùng nhi nữ quay về thì thấy Tân Tiệp đang nằm sóng sượt giữa khoang thuyền.Mậu Thất Nương cười nói :- Ngày thường chàng luôn xem thường thiếp nhưng lúc này thì sao đây?Vô Hận Sinh cười nói :- Tên tiểu tử này thật giảo hoạt!Trương Thanh thấy chàng thiếu niên với đôi mắt to đã bị mẫu thân bắt về thì trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nàng mừng vì gặp được chàng nhưng lại sợ vì không biết cha mẹ sẽ đối phó với chàng thế nào.Mậu Thất Nương hỏi :- Chàng đã hỏi lại hắn chưa?Vô Hận Sinh đáp :- Chiếc khăn tay đúng là của hắn. Chính hắn đã thừa nhận.Mậu Thất Nương giận dữ nói :- Chúng ta hãy đưa hắn về đảo, đem tế sống trước mộ Cửu muội để hắn biết hậu quả của việc phụ bạc người khác!Trương Thanh sợ hãi nói :- Sao lại quay về đảo? Cha đã chấp nhận để nhi nữ ở lại trung thổ chơi cho thoải mái rồi mà. Ở đây vui thế, còn trên đảo không có ai, chán chết... Con không muốn về Vô Cực đảo bây giờ!Vô Hận Sinh cười nói :- Con cho rằng ở Vô Cực đảo không có gì vui sao? Trong thiên hạ có cả trăm ngàn người muốn đến đó mà còn chưa được...Tân Tiệp nghe nói thì nghĩ thầm :- “Thì ra vị này là Đảo chủ Vô Cực đảo... thật không ngờ... nhưng ta đắc tội với Thế Ngoại tam tiên ở chỗ nào chứ?”Lại thấy Trương Thanh dẫu môi nói :- Người ta muốn đến Vô Cực đảo thì mặc họ. Con không thích!Vô Hận Sinh nhíu mày, trầm giọng :- Không được nhiều lời! Nếu con muốn đến trung Nguyên chơi thì sau này còn nhiều dịp khác, bây giờ chúng ta quay về đã!Câu đó chứng tỏ tuy là độc nữ nhưng Trương Thanh được giáo huấn rất nghiêm. Nàng không dám nói gì nữa, chỉ thầm gạt nước mắt.Mậu Thất Nương ôm nhi nữ vào lòng, dịu dàng nói :- Hài tử ngốc nghếch lắm. Con gấp gì chứ? Cha mẹ đâu thể giữ con suốt đời trên đảo. Sau này con sẽ lấy chồng, lúc đó muốn đi đâu tùy thích...Trương Thanh đỏ bừng mặt. Nghe hai tiếng lấy chồng, nàng thẹn thùng nhưng bất giác lại nghĩ đến chàng thiếu niên đang nằm trên sàn thuyền. Nàng nghĩ :- “Nếu về đảo mà có chàng cùng chơi với ta thì hay biết mấy.”Nhưng một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu nàng :“Mẹ mới nói là về đảo sẽ giết chàng để tế dì Cửu Nương...”Nghĩ đến đó lòng nàng chợt đau nhói.Mậu Thất Nương vuốt tóc nhi nữ rồi chỉ sang Tân Tiệp nói :- Nhưng sau này con đừng bao giờ lấy hạng người như hắn. Tên hắn là Mai Sơn Dân. Dì con vì bị hắn bội bạc mà chết. Vì thế mẹ phải trả thù cho dì ấy.Nghe câu đó, Tân Tiệp mới hiểu ra vì sao mình bị bắt. Chàng buồn bã thở dài :- “Ài... thì ra bây giờ ta phải chịu trách nhiệm về hành động của Mai thúc thúc...trớ trêu thay...”Nhưng chàng lại nghĩ :- “Nếu không có Mai thúc thúc thì làm sao ta có ngày hôm nay? Ta đã chết ở Ngũ Hoa Sơn từ lâu. Bây giờ ta có chết thay Mai thúc thúc thì có gì đáng ân hận? Nhưng chẳng lẽ ta lại cam chịu chết bất minh thế này sao. Nữ nhân kia vừa nói có một vị Cửu Nương do bị Mai thúc thúc bội tình mà chết. Chẳng lẽ Mai thúc thúc là người như thế sao?”Đột nhiên chàng nhớ lại ngày vừa về nhà Mai thúc thúc, khi ngồi trong đại sảnh đã nghe cuộc nói chuyện giữa Mai thúc thúc và Hầu nhị thúc có đề cập đến một người tên là Mậu Cửu Nương. Lúc đó chàng không hiểu chút gì, chỉ nghe Hầu nhị thúc nói rằng vì được tin Mai thúc thúc đã chết nên Mậu Cửu Nương mới bỏ đi... Mãi đến bây giờ chàng mới hiểu ra sự việc, nghĩ thầm :- “Vị mà thiếu nữ kia gọi là dì Cửu Nương chắc là Mậu Cửu Nương rồi... Hầu nhị thúc nói rằng vì nghe tin Mai thúc thúc bị hại nên vị đó mới bỏ đi nhưng không biết đi đâu... Hà! vị Vô Cực đảo chủ này võ công tuy cao nhưng lại là người hồ đồ. Như thế mà cũng gọi là Thế Ngoại tam tiên. Không chịu hỏi rõ ràng lại cho là Mai thúc thúc hại đời bà ta. Như thế không phải là oan uổng quá sao?”Nghĩ thế nhưng chàng không nói ra được nên phát tức đến vả mồ hôi trán.Mậu Thất Nương thấy vậy thì cười nói :- Thì ra hắn đang sợ chết.Rồi bà vỗ tay hai tiếng. Từ ngoài khoang có hai tên thủy thủ to lớn chạy vào.Mậu Thất Nương ra lệnh :- Quay thuyền hướng Đông, chúng ta về đảo.Hai tên thủy thủ cung kính dạ một tiếng định lui ra nhưng Mậu Thất Nương ngăn lại, bảo :- Mang tên này xuống hầm tàu, mỗi ngày đổ cháo một lần cho hắn, đừng để hắn chết đói.Tân Tiệp nghe vậy thì giận đến bốc khói. Tính chàng ân oán phân minh, dù ân hay oán cũng đều coi trọng. Đối với người tốt thì chàng tìm mọi cách báo đáp.Còn đối với người xấu thì chàng cũng nghĩ mọi cách phục thù.Lúc này đối với Tân Tiệp, chàng đã bắt đầu nuôi oán hận. Chàng nghĩ thầm :- “Nếu ta không chết thì nhất định sẽ cho ngươi một bài học.”Như vậy là chàng đã quyết tâm phục thù.Tiếp đó Tân Tiệp bị hai tên thủy thủ lôi xềnh xệch ra khỏi khoang thuyền nhưng vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt thương cảm của nàng thiếu nữ. Lòng chàng chợt trào lên niềm xúc động. Hai tên thủy thủ kéo chàng đi rồi vứt vào một xó tối tăm và chật hẹp đầy uế khí.Tân Tiệp bị ném mạnh xuống sàn, mình đau như giần. Chàng buồn bã nghĩ rằng không ngờ mình lại lâm vào tình cảnh thê thảm đến như vầy. Chàng thử vận công để giải huyệt nhưng thủ pháp điểm huyệt hết sức ngụy dị, ngay cả vận khí còn chưa đủ sức thì nói gì đến tự xung giải huyệt? Xem ra thủ pháp này còn lợi hại hơn cả “Thất Tuyệt thủ pháp” của phái Điểm Thương. Chàng biết rằng cố gắng của mình đã thất bại nên cứ nằm đó bình tâm tĩnh khí, chẳng cần cử động vô ích.Không biết qua bao lâu, một tên thủy thủ mở cửa bước vào, tay bưng một tô cháo lớn. Hắn cứ banh miệng chàng ra, trút vào.Cháo nóng đến bỏng môi nhưng vì không cử động được nên chàng đành nhăn mặt mà nuốt vào.Tên thủy thủ dường như rất hứng thú với công việc này. Cứ chốc chốc hắn lại đổ, khá đều đặn. Đến khi chàng nuốt đầy tận cổ mà hắn vẫn chưa chịu thôi.Đến khi chàng ộc ra thì hắn mới cười sằng sặc rồi bỏ đi.Quả là cách cho ăn như thế thì chẳng khác gì một thứ cực hình tàn khốc.Như thế thì lòng căm thù của Tân Tiệp đối với Mậu Thất Nương càng trở nên sâu sắc.Sống thế này thì còn tệ hơn cái chết nhưng chàng quyết tâm phải sống.Sống để trả thù. Hơn nữa, dù muốn chết, chàng vị tất đã làm được.Không biết qua bao nhiêu thời gian nữa, chàng lại nghe có tiếng bước chân.Nghĩ rằng tên thủy thủ lại vào đổ cháo, chàng ngán ngẩm nhắm mắt lại. Bỗng Tân Tiệp cảm thấy có bàn tay sờ sẫm lên mặt mình. Bàn tay mềm mại và thoang thoảng mùi hương. Chàng liền mở mắt ra.Công phu mười năm tu luyện trong thạch thất đã khiến chàng có nhãn lực phi thường. Trong hầm tối nhưng vẫn nhìn thấy rõ như ban ngày. Trước mặt chàng là nàng thiếu nữ kiều diễm.Trương Thanh mỉm cười mê đắm nhưng pha lẫn niềm thương xót.Tân Tiệp cảm thấy một cảm giác ngọt ngào đang dâng lên đầy ngập tâm hồn. Xưa nay nhân gian ai chẳng yêu cái đẹp? Được nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp cũng như được ngắm bông hoa rực rỡ. Điều đó làm cho người ta yêu đời hơn, có dũng khí hơn và có thêm nghị lực trong lúc tuyệt vọng.Trương Thanh thấy chàng nhìn mình đến xuất thần thì nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Quyết định của nàng lúc vào đây càng thêm kiên định.- Phải thả chàng!Tuy nghĩ vậy nhưng tư tưởng nàng lúc này có cả hai thái cực xung khắc. Một mặt Trương Thanh biết rằng nếu thả thiếu niên có đôi mắt to này ra thì mình sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa. Thế nhưng mặt khác, nếu bỏ mặc chàng ở đây thì chàng sẽ bị cha mẹ nàng giết chết. Trương Thanh khẽ nói :- Tôi sẽ thả chàng. Ở đây rất gần bờ, chàng có thể từ thuyền nhảy lên được nhưng phải thật nhanh!Nói đoạn, nàng dùng ngón tay cái ấn vào Văn Hương huyệt bên dưới mũi Tân Tiệp, sau đó dùng chưởng đánh vào hai chỗ trước ngực và dưới sườn.Tân Tiệp liền cảm thấy huyệt đạo thông sướng, duỗi tay duỗi chân rồi đứng lên. Nàng thiếu nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ, gần như sát ngay chàng. Tân Tiệp cảm nhận rõ mùi hương thoang thoảng, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng trái tim nàng đang đập gấp.Hai người đứng lặng không nói gì như thế một lúc thật lâu.Tân Tiệp chợt ghé môi hôn nhẹ lên đôi môi hé mở của thiếu nữ.Nàng nhắm mắt lại, người như bay bổng bởi cái hôn cháy bỏng rồi chợt hốt hoảng mở mắt ra, run giọng nói :- Chàng đi nhanh đi! Nếu để cha biết là hỏng mất đấy!Tân Tiệp nhìn sâu vào mắt thiếu nữ lần nữa rồi nghiến răng bước nhanh ra khỏi gian hầm tối.Bên ngoài tối đen. Thuyền đậu rất gần bờ đúng như Trương Thanh đã nói, chỉ cách có bảy tám trượng. Khoảng cách đó đối với Tân Tiệp không có gì đáng nói. Chàng đề khí rồi nhún mình nhảy vút lên bờ.Bốn bề thật yên tĩnh...Nhưng đột nhiên có tiếng người nói :- Giỏi!Tân Tiệp kinh hãi ngước mắt lên thì thấy một nhân ảnh màu trắng đứng ngay trước mặt mình. Trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ tuyệt vọng :- “Chẳng lẽ Mậu Thất Nương đã đuổi theo?”Nhưng trước mặt chàng lại là trung niên thư sinh, Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh.Vô Hận Sinh lạnh lùng nói :- Ngươi định chạy sao?Tân Tiệp thử xác định tình thế, biết rằng mình không thể chạy thoát, cũng không có hy vọng gì đánh thắng đối phương. Chàng cố phân trần :- Các hạ đã hiểu lầm. Tại hạ...Vô Hận Sinh cười nhạt, ngắt lời :- Câm miệng!Tân Tiệp tức giận nghiến răng, song thủ cùng xuất, mười ngón tay xòe ra...Tay phải chàng lương chỉ, trung chỉ và mẫu chỉ điểm vào ba huyệt Thiên Tông, Kiên Tĩnh và Ngọc Chẩm, còn ngón út điểm ngang vào huyệt Thần Phong. Đồng thời cả năm ngón tay của bàn tay trái điểm vào các huyệt Tứ Bạch, Hạ Quan, Địa Thương, Trầm Hương và Thiên Huyền. Đồng thời chàng khom mình lao đầu vào hạ bàn đối phương. Tân Tiệp xuất chiêu đó với tất cả chân lực, một tuyệt chiêu tinh hoa của mười năm khổ luyện.Vô Hận Sinh chợt rụt người lại cực nhanh.Tân Tiệp như ảnh tùy thân lao theo, quyết tận dụng tiên cơ.Nhưng khinh công của Vô Hận Sinh đã đạt tới trình độ hư không địa hộ,thân ảnh lướt nhanh như gió, hoàn toàn làm chủ khoảng cách giữa hai người.Trong chớp mắt, hai đối thủ đã lướt đi mười mấy trượng.Vô Hận Sinh chợt phất mạnh tay áo...Tân Tiệp cảm thấy huyệt Hậu Khê tê đi.Vô Hận Sinh đã dùng thủ pháp “Phất Huyệt” thất truyền từ lâu, lại xuất thủ nhanh như chớp nên đã khống chế được Tân Tiệp.Tân Tiệp lảo đảo ngã xuống, tức giận vô cùng vì không ngờ đối phương dùng tới thủ pháp này chưa xuất chiêu mà chàng đã bị khống chế.Thực ra Vô Hận Sinh biết rằng tuy võ công của mình cao hơn nhưng cũng không thể khống chế được đối phương chỉ trong vài chiêu nên đã bất ngờ dùng thủ pháp đó.Tân Tiệp thất vọng nghĩ thầm :- “Ta tưởng mình đã học hết võ công trong thiên hạ, thế mà không ngờ lại không chịu nổi một chỉ của người khác.”Vô Cực đảo chủ nhếch môi cười nhạt, cúi xuống cắp lấy Tân Tiệp.Trương Thanh vẻ mặt buồn rầu lững thững đi lên khoang thuyền, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao rồi hướng mắt vào bờ sông tăm tối. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy cô đơn.Đột nhiên nàng thấy một nhân ảnh màu trắng từ bờ lướt đến rất nhanh. Chỉ cần nhìn thân pháp, Trương Thanh cũng biết đó là cha mình.- “Chẳng lẽ cha đã phát hiện ra chàng?”Ý nghĩ vừa thoáng qua thì nàng đã có câu giải đáp.Vô Hận Sinh cắp Tân Tiệp nhảy lên thuyền, liếc nhìn nhi nữ đang đứng ngẩn ngơ rồi đi thẳng vào khoang, ném phịch Tân Tiệp xuống.Trương Thanh nhìn theo phụ thân, lòng vô cùng lo sợ.Vô Hận Sinh quay lại, trừng mắt nhìn nhi nữ, cất giọng lạnh như băng :- Hừ, con làm chuyện hay ho đấy. Vào thuyền ngay!Rõ ràng ông ta đang nổi giận.Tân Tiệp lại bị ném vào chỗ cũ, nhưng lần này huyệt đạo bị điểm còn lợi hại hơn, tay chân chàng đều co quắp, rất khó chịu. Hàng ngày chỉ một lần chàng được thấy ánh sáng. Đó là khi tên thủy thủ mang cháo đến đổ cho chàng. Hắn đã làm đúng mệnh lệnh của Mậu Thất Nương, cốt giữ sao cho Tân Tiệp khỏi chết đói.Đó cũng là cách duy nhất để Tân Tiệp tính thời gian.Qua năm, sáu ngày như thế thì tứ chi Tân Tiệp tê đi, gần như bị liệt. Tuy vậy, thần trí chàng vẫn tỉnh ráo. Nỗi căm hận của chàng đối với phu thê Vô Hận Sinh càng thêm sâu sắc.Với tâm trạng tủi nhục và thân thể bị đối xử tàn tệ, quan niệm của chàng đối với nhân thế cũng nghiệt ngã hơn trước. Để làm dịu lòng mình, Tân Tiệp thường nghĩ đến Kim Mai Linh, đôi khi có cả Phương Thiếu Khuê và Trương Thanh nữa.- “Kim Mai Linh giờ này đang ở đâu? Tình trạng của nàng thế nào? Chắc hẳn nàng đang hết sức lo lắng cho chàng, thậm chí nàng nghĩ chàng đã chết...Và quả thật, chẳng bao lâu nữa chàng sẽ chết. Lúc đó nàng sẽ ra sao?”Rồi chàng chuyển ý nghĩ sang Trương Thanh :- “Nàng đã vì mình mà mạo hiểm, chắc bị phụ mẫu trách mắng nhiều lắm.”Quả thật, Trương Thanh đã bị cha mẹ trách mắng, không những thế còn bị quản thúc trong khoang, không cho ra ngoài. Nhưng nàng vẫn không thể quên được thiếu niên có cặp mắt to - Tân Tiệp.Thuyền qua khỏi Sùng Minh Đảo, gần cửa nam Trường Giang rồi giương buồm lướt sóng ra khơi. Vô Cực đảo chủ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra mặt biển mênh mông, cười nói :- Chúng ta sắp về tới nhà rồi!Mậu Thất Nương cũng cười, mắt cũng nhìn ra mặt biển.Vô Hận Sinh nói thêm :- Lần này về đảo, chúng ta phải quản giáo Thanh nhi chặt hơn mới được!Chợt Mậu Thất Nương chỉ ra mặt biển, bảo :- Hừ, lại có bọn hải tặc nào dám tới đây thế? Mấy hôm nay có phần tù túng, hôm nay xem ra có cái giải sầu rồi đây!Vô Hận Sinh nhìn theo tay chỉ của Mậu Thất Nương nhìn ra, quả nhiên thấy có ba chấm đen ở ngoài rất xa. Vô Hận Sinh nhíu mày nói :- Lạ thật, ở Đông Hải còn có bọn hải tặc nào mà không biết thuyền của chúng ta thế?Mậu Thất Nương chen vào :- Có thể không phải là bọn hải tặc...Ba chấm đen tưởng chừng đứng yên một chỗ nhưng kỳ thực là di động rất nhanh. Chỉ sau nửa canh giờ đã thấy rõ hình dáng. Ba chiếc thuyền lớn dần lên, dàn thành hình chữ phẩm, lướt nhanh về phía thuyền của Vô Cực đảo chủ.Cả hai người có võ công cao cường nên đương nhiên chẳng coi bọn hải tặc vào đâu. Vô Hận Sinh vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra, mặt không đổi sắc, nói :- Xem ra đúng là thuyền của bọn hải tặc thật rồi!Thuyền đã đến gần hơn, chợt thấy từ trong khoang của mỗi chiếc thuyền có một tên đại hán mặc thủy giáp bước ra trước mũi thuyền. Cả ba tên cùng đưa lên một chiếc tù và bằng sừng trâu thổi lên “tu tu” vang lừng.Mậu Thất Nương cười nói :- Bọn hải tặc này vui nhộn thật đấy. Không biết bọn chúng thuộc bang nào?Giọng bà ta không giấu vẻ khinh thị.Thổi tù và được một lúc, ba tên đại hán đứng lùi sang một bên. Tiếp đó, từ trong khoang thuyền lục tục bước ra rất nhiều hán tử khác, cũng bận thủy giáp, đứng thành hai hàng rất chỉnh tề. Sau đó từ mỗi thuyền có mười mấy tên vận hoàng bào từ trong khoang bước ra.Mậu Thất Nương nhíu mày nói :- Chúng bận y phục quái gở gì mà đi biển thế này?Đi biển mà mặc trường bào thì quả là chuyện lạ.Vô Hận Sinh trầm ngâm nói :- Chẳng lẽ đây là bọn hải tặc Duyên Hải Thập Sa ở Hoàng Hải? Nhưng...Rồi ông ta chợt vỗ trán kêu lên :- Đúng rồi! Nếu là bọn hải tặc ở Đông Hải này thì tất không dám đến cướp thuyền của chúng ta.Mậu Thất Nương tiếp lời :- À... Nghe nói Thập Sa gồm Kim Tự Sa, Hoàng Tử Sa, Lãnh Gia Sa... còn gì nữa... Đại Sa, Hắc Sa... Hình như chúng đều bị Ngọc Cốt Ma thu phục cả rồi. Chẳng lẽ chúng còn đi khỏi Hoàng Sa gây án?Lúc ấy chợt nghe trên ba chiếc thuyền vang lên tiếng tơ, tiếng trúc. Tiếp đó một lá cờ đen rất lớn, ở giữa có hình đầu lâu trắng được từ từ kéo lên trên mỗi chiếc thuyền.Vô Hận Sinh cùng Mậu Thất Nương bật cười :- Thật là náo nhiệt!Mậu Thất Nương thêm :- Bọn cường đạo giết người không nháy mắt này bây giờ lại có vẻ chỉnh tề gớm. Chắc là được Ngọc Cốt Ma huấn luyện nghiêm chỉnh.Lại nhìn sang Vô Hận Sinh, Mậu Thất Nương hỏi :- Chàng có biết Ngọc Cốt Ma rốt cuộc là nhân vật như thế nào không?Vô Hận Sinh cười đáp :- Chẳng lẽ nàng còn muốn ta biết kỹ về loài yêu đó nữa sao?Rồi ông bỗng nghiêm giọng :- Tuy nhiên Ngọc Cốt Ma cũng có chút cân lượng đấy.Người được Vô Cực đảo chủ cho rằng có chút cân lượng tức là không phải hạng tầm thường.Mậu Thất Nương ngờ vực hỏi :- Mấy năm nay chàng không có đi đâu ra ngoài, làm sao biết hắn có cân lượng?Vô Hận Sinh đáp :- Trước đây ta cũng không biết rõ. Mấy năm trước, lão Lưu là người chuyên chăm sóc hoa trên đảo của chúng ta có lần vào Như Cao Thành ở duyên hải lục địa mua hoa giống. Khi về lão có kể lại rằng toàn bộ Duyên Hải Thập Sa trong đó có những nhân vật rất nổi danh đều bị Ngọc Cốt Ma thu phục. Lúc đó ta có thấy kỳ quái nhưng không để ý nhiều. Không ngờ hôm nay chúng tới đây quấy nhiễu.Mậu Thất Nương cười nói :- Nếu vậy chắc Ngọc Cốt Ma không biết tường tận về chúng ta. Chúng đã khổ công từ tận Hoàng Hải đến đây, chẳng lẽ chỉ để đối phó với Vô Cực đảo?Tôi cần phải xem bọn này có bao nhiêu bản lĩnh mới được.Vô Cực đảo chủ cười tiếp lời :- Chúng so với nàng được sao? Chỉ sợ rằng nếu nàng làm hải tặc thì sẽ thu phục luôn Ngọc Cốt Ma và đám thuộc hạ của hắn mất!Hai người vẫn vui vẻ nói cười, căn bản không để ý gì đến bọn hải tặc đang nhe nanh múa vuốt với vẻ đe dọa.Lúc này ba chiếc thuyền đã đến gần, mọi động tĩnh trên thuyền đều có thể thấy rất rõ. Khi còn cách chừng hai mươi trượng, tên đại hán đứng trước mũi liền hạ buồm. Ba chiếc thuyền nhất loạt giảm tốc độ.Vô Hận Sinh thấy bọn hải tặc quả nhiên chuẩn bị tấn công thuyền mình, chỉ cười nhạt một tiếng.Ba chiếc thuyền vẫn tiến tới theo hình chữ phẩm. Tên hán tử đứng ở mũi thuyền lại nổi lên một hồi tù và. Tất cả thủy thủ trên thuyền đều cung kích ưỡn ngực.Ngay lúc đó một người từ trong khoang bước ra. Người này chừng bốn mươi tuổi, mặt vàng như sáp, mình vận hoàng bào trông rất quái dị.Vô Hận Sinh thấy bọn thủy thủ cung kính như thế thì đoán rằng trung niên nhân này tất là thủ lĩnh của ba chiếc thuyền kia.Mậu Thất Nương cười nói :- Bọn hải tặc này cũng bày đặt lễ mạo oai phong thế...Trung niên hán tử đến trước mũi thuyền, hướng sang thuyền lớn của Vô Cực đảo chủ, cúi người vái một cái rồi cao giọng nói :- Tổng đà chủ của Hoàng Tử Sa Thành Nhất Thanh phụng mệnh đến vấn an Vô Cực đảo chủ.Bấy giờ đang ở giữa biển, sóng gió vù vù, hai thuyền cách nhau tới hơn hai mươi trượng. Thế mà âm thanh của hán tử tự xưng là Thành Nhất Thanh vẫn truyền đến tai phu thê Vô Hận Sinh rõ mồn một, chứng tỏ người này có nội lực vô cùng thâm hậu.Vô Hận Sinh hừ một tiếng, trả lời :- Mong Thành Đà chủ về truyền cáo lại với quý Bang chủ rằng Đông Hải Vô Cực đảo chủ tôi lâu nay đã ngưỡng mộ đại danh. Chỉ là vô duyên nên chưa tới bái phỏng.Mậu Thất Nương thấy Thành Nhất Thanh có võ công thâm hậu như thế mà chịu thần phục Ngọc Cốt Ma thì tất tên ma đầu đó phải thuộc hạng siêu phàm. Do đó lòng khinh thị đã giảm đi không ít.Bọn hải tặc tên thuyền thấy Vô Hận Sinh vẫn ngồi nguyên vị mà trả lời nên ai nấy đều lộ vẻ tức giận. Thành Nhất Thanh khoát tay ra hiệu cho chúng giữ bình tĩnh, nói tiếp :- Tệ Bang chủ đã lệnh cho tại hạ tới đây, đã bày sẵn một tiệc rượu nhỏ để tỏ ý kính ngưỡng. Xin Đảo chủ di gót sang tệ thuyền dùng chén rượu nhạt.Vô Hận Sinh nhíu mày tỏ ý ngạc nhiên nhưng vẫn trầm tĩnh đáp :- Mỹ ý của quý Bang chủ, phu phụ chúng tôi xin tâm lĩnh. Hiện tại chúng tôi có cấp sự cần phải trở về đảo. Xin các hạ chuyển lời cáo lỗi đến quý Bang chủ.Vô Hận Sinh với thân phận là Vô Cực đảo chủ, một trong Thế Ngoại tam tiên mà tỏ ra khách sáo như vậy với một tên thủ lãnh hải tặc thì đủ biết Ngọc Cốt Ma có uy thế rất lớn.Thành Nhất Thanh lại nói :- Nếu đã thế thì Thành mỗ xin kính phu phụ Đảo chủ một chén rượu để biểu thị lòng kính ngưỡng.Nói xong hắn quay lại vẫy tay. Từ trong thuyền một tên hán tử bưng ra một bình rượu và ba cái chén ngọc. Thành Nhất Thanh cầm bình rượu rót ra ba chén đầy. Hắn giữ lại một chén, còn hai chén đưa lên ngang ngực, từ từ đẩy ra.Hai chén rượu cứ giữ nguyên trạng thái như vậy và từ từ bay đến thuyền lớn.Hai chén ngọc đựng đầy rượu sóng sánh màu ngọc bích cứ thế bay thẳng vào cửa sổ, tới trước mặt Vô Hận Sinh mà không bị đổ giọt nào.Bấy giờ khoảng cách giữa hai chiếc thuyền vẫn còn gần hai mươi trượng.Thành Nhất Thanh chỉ đưa tay đẩy hai chén rượu đi, thế mà vẫn giữ nguyên tư thế, không đổ một giọt rượu nào thì đủ biết nội công đã vào hàng thượng thừa rồi!Nhưng Vô Hận Sinh chỉ cười nhạt một tiếng, phát nhẹ tay áo. Chỉ thấy hai chén rượu đứng lại một chút rồi hạ xuống mặt bàn, không nghe một tiếng động.Bọn hải tặc thấy vậy đều mở to mắt đầy thán phục. Chỉ có Thành Nhất Thanh vẫn không đổi sắc, nâng chén rượu lên nói :- Mời!Rồi hắn uống một hơi cạn chén.Vô Hận Sinh cảm thấy khó xử. Ông ta biết rằng Ngọc Cốt Ma không những võ nghệ cao cường mà rất tinh thông các thứ độc vật.- “Hắn có thể hạ độc vào rượu không?”Vô Hận Sinh không thể không cảnh giác vì xưa nay song phương không hề quen biết gì và chung quy Ngọc Cốt Ma vẫn là tên đại ma đầu. Lẽ nào tự nhiên hắn sai thuộc hạ đến đây chỉ vì mời một chén rượu? Hơn nữa rượu lại có màu xanh biếc rất đáng ngại.Vô Hận Sinh đang còn trầm ngâm thì Thành Nhất Thanh đã uống hết chén rượu. Vô Cực đảo chủ há có thể để mất thể diện? Ông ta thấy thê tử không có nội lực bằng mình, không thể bức độc ra được nên liền cao giọng nói :- Tệ thê không quen uống rượu. Lão phu xin kiêm hết!Thế rồi ông bưng cả hai chén lên uống cạn. Sau đó ông vung tay ném trả chén không sang thuyền đối phương.Hai cái chén bay vút đi như tên nhưng khi tới thuyền nhỏ thì giảm gần tốc độ rồi hạ xuống nguyên vẹn bên cạnh chiếc bình.Bọn thủy thủ há hốc mồm kinh hãi.Vô Hận Sinh quát to :- Xin nhường đường!Lập tức buồm được giương lên, thuyền lao về phía trước.Thành Nhất Thanh vung tay, ba chiếc thuyền vội tránh sang bên nhường thủy lộ.Nào ngờ chính lúc đó một âm thanh dữ dội vang lên làm chấn động cả chiếc thuyền lớn. Sau đó từ giữa đáy thuyền phun lên một vòi nước lớn bằng chiếc mâm. Cột nước phun cao đến hai trượng. Tiếp đó lại nghe ầm một tiếng. Cột buồm đã gãy phăng thành những mảnh vụn bay tơi tả. Màn khói đen lập tức bao phủ lấy chiếc thuyền.Hiển nhiên là thuyền của Vô Cực đảo chủ đã bị tạc đạn đánh đắm.Trên thuyền, bọn thủy thủ bị nổ bay tung tóe, tiếng kêu la nổi lên ầm trời, nghe vô cùng thê thảm.Vô Hận Sinh và Mậu Thất Nương ngồi ở đầu thuyền cũng bị tiếng nổ làm ngã xuống khoang nhưng cả hai liền bật dậy ngay, vung chưởng xua đi màn khói đen. Vô Hận Sinh thấy ba chiếc thuyền của bọn hải tặc đang căng buồn chạy ra xa tới năm sáu chục trượng thì tức giận quát lên :- Lũ chuột chạy đi đâu!Dứt lời, ông cầm tay Mậu Thất Nương cùng nhảy xuống mặt biển, thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt trên mặt sóng nhằm thuyền địch đuổi theo.Gió thổi khá mạnh. Ba chiếc thuyền cặp sát vào nhau lướt đi rất nhanh.Phu thê Vô Cực đảo chủ cầm tay nhau lướt trên những đợt sóng bạc đầu, tốc độ cũng không chậm. Khoảng cách giữa song phương rút ngắn dần.Khinh công của Vô Hận Sinh đã tới mức thượng thừa. Mậu Thất Nương tuy có kém hơn nhưng được trượng phu tiếp thêm lực nên cả hai song song lướt tới.Mậu Thất Nương chợt nghĩ đến nữ nhi, lập tức quay lại nhìn. Chỉ thấy chiếc thuyền đã chìm nhưng nữ nhi thì đang lướt đi trên mặt nước bằng hai mảnh ván.Mậu Thất Nương biết khinh công của nữ nhi mình không kém, tất sẽ không việc gì nên bà an tâm đuổi theo thuyền địch.Thành Nhất Thanh thấy phu thê Vô Cực đảo chủ đuổi theo với tốc độ kinh nhân thì vô cùng kinh hãi. Một mặt hắn ra lệnh cho bọn thủy thủ dốc tận lực gia tăng tốc độ, một mặt sai bố trí trận thế để sẵn sàng đối phó.Vô Hận Sinh nộ khí xung thiên khi thấy đối phương dùng thủ đoạn ám toán làm nổ tung thuyền của mình nên tận lực thi triển khinh công. chẳng bao lâu thì Vô Hận Sinh đã đuổi kịp thuyền địch, đề khí nhảy phắt lên chiếc thuyền chính giữa.Thành Nhất Thanh đang bố trí lực lượng thì phu thê Vô Hận Sinh đã nhảy lên thuyền rồi. Ba tên hán tử từ ba phía vung binh khí bổ tới tấn công. Hiển nhiên là chúng đã được huấn luyện thuần thục. Nhưng đối thủ của chúng là một trong Thế Ngoại tam tiên nên có coi chúng vào đâu?Chỉ thấy Vô Hận Sinh phất tay áo một cái. Ba thứ binh khí lập tức bị cuốn bay đi, đồng thời cả ba tên hán tử bị đẩy văng xuống biển.Thành Nhất Thanh thấy khí thế đối phương hung mãnh như vậy thì kinh hoảng, ra lệnh cho năm tên hoàng y bố trí trận “Ngũ Hành” ở đuôi thuyền. Đồng thời hắn hạ lênh cho hai chiếc thuyền kia :- Tiếp tục gia tăng tốc độ tiến về Tổng đà!Bản thân hắn cũng xuất kiếm lao đến đuôi thuyền, chuẩn bị tham chiến.Hoàng Tử Sa trước khi được Ngọc Cốt Ma thu phục đã là một đám hải tặc lớn, xưng bá vùng Đông Hải. Sau khi nhập vào bang phái của Ngọc Cốt Ma thì càng chú trọng đến việc huấn luyện cho thuộc hạ. Chỉ cần thấy chúng có thể tiềm nhập xuống đáy biển làm nổ tung thuyền mà Vô Cực đảo chủ vẫn không phát hiện ra thì đủ biết chúng thiện chiến đến mức nào.Năm tên hoàng y được Thành Nhất Thanh sai bố trí trận “Ngũ Hành” đều là nhất lưu cao thủ của Hoàng Tử Sa nên rất thành thạo trận thế, tiến thoái rất nhịp nhàng. Thành Nhất Thanh nghĩ rằng chúng có thể ngăn cản được Vô Hận Sinh nên rất yên tâm.Nào ngờ Vô Hận Sinh chỉ cười nhạt một tiếng, hai ống tay áo phất mạnh.Mậu Thất Nương thừa thế lao vào trận, xuất ngay một chưởng.Tiếng la thảm vang lên. Một tên hoàng y ngã gục xuống sàn thuyền chết ngay. “Ngũ Hành trận” lập tức rối loạn. Thành Nhất Thanh thấy thế nguy, muốn xuất kiếm để khôi phục lại thế trận nhưng đã không kịp nữa. Bởi vì lúc đó bốn tên còn lại đã bị Vô Hận Sinh đẩy phăng xuống biển.Vô Hận Sinh giải quyết xong bọn ở đuôi thuyền, khi đề khí thì đột nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, có hiện tượng khác thường. Vô Hận Sinh biết ngay rằng đối phương đã hạ độc trong rượu và bây giờ bắt đầu phát tác. Ông nghĩ rằng càng để lâu thì độc dược càng phát tác nguy hại hơn, chỉ còn cách giết sạch đối phương đoạt lấy thuyền thì mới có phương tiện quay về đảo. Bởi vì công lực bị giảm đi thì không thể thi triển khinh công đi trên mặt biển để trở về đảo được. Tính toán như vậy, ông liền kéo Mậu Thất Nương lao vào khoang thuyền. Thấy Thành Nhất Thanh đứng chận trước khoang, Vô Hận Sinh nổi giận vung chưởng đánh ngay.Mậu Thất Nương thừa cơ nhảy qua đầu Thành Nhất Thanh, xông vào khoang.Thành Nhất Thanh thấy chưởng thế của đối phương đánh tới rất gấp, đành xuất chưởng liều chống đỡ. Bình một tiếng, Thành Nhất Thanh lảo đảo lùi lại mấy bước, khí huyết toàn thân đều nghịch xung.Thành Nhất Thanh là thủ lĩnh của Hoàng Tử Sa nên võ công đứng đầu bọn hải tặc Duyên Hải Thập Sa. Sau khi đầu nhập vào bang của Ngọc Cốt Ma thì hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tên đại ma đầu này. Nhưng chỉ mới một chiêu đã bị Vô Hận Sinh làm cho khí huyết nghịch xung.Thực tế Vô Hận Sinh chỉ mới dùng sáu thành công lực. Vô Hận Sinh lại tiếp tục vung chưởng lên.Bấy giờ lại có thêm sáu bảy tên hoàng y từ trong thuyền bổ ra vây lấy Vô Cực đảo chủ.Thấy đối phương chuẩn bị xuất chưởng, Thành Nhất Thanh đành liều mạng tiếp chiêu. Chỉ thấy đầu tóc hắn dựng ngược, y bào căng lên như cánh buồm no gió. Hắn đã vận hết nội lực nhưng lòng vẫn thầm lo, không biết có tiếp được chưởng thứ hai hay không.Thế nhưng khi hắn vừa xuất chưởng thì Vô Hận Sinh liền rụt nhanh tay về.Chưởng lực ngàn cân của Thành Nhất Thanh phát ra đã bị đối phương hấp thu, không còn cách nào thu về được nữa.Đơn chưởng của Vô Hận Sinh hướng sang tả, dùng chưởng lực vừa hấp thu của Thành Nhất Thanh đánh thẳng vào ba tên hoàng y.Thành Nhất Thanh kinh hoàng nhìn chưởng lực của mình tiêu diệt thuộc hạ, mồ hôi toát ra như tắm nhưng không thể làm gì được. Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, cả ba tên hán tử bị chưởng lực đập mạnh vào ngực, miệng thổ huyết, gục ngay xuống sàn thuyền.Ba bốn tên hoàng y khác thấy vậy thì đứng há hốc mồm, sợ đến nỗi tay chân cứng lại.Vô Hận Sinh vừa rồi đã thi triển chiêu “Di Hoa Tiếp Mộc”, dùng chưởng lực của đối phương tiêu diệt thuộc hạ của đối phương. Ngay cả Thành Nhất Thanh cũng phải sửng sốt.Trong khoang thuyền thì tình hình có khác. Mậu Thất Nương thi triển khinh công phối hợp với thủ pháp độc môn len lỏi vào đám hải tặc như hồ điệp xuyên hoa. Tả một chỉ, hữu một chưởng làm bọn thuộc hạ thay nhau rụng như sung chín.Cứ mỗi chiêu xuất ra là có tới hai ba tên trúng thương.Về phần Tân Tiệp, khi chiếc thuyền nổ tung thì chàng bị bắn ra khỏi thuyền, bị sóng cuốn ra biển. Huyệt đạo bị khống chế, không thể cử động được nên chàng đành để mặc cho song đánh lên dìm xuống, tin chắc là mình sắp làm mồi cho cá.Bị sóng nhồi một lúc, Tân Tiệp cảm thấy nước biển xộc vào mũi, miệng đắng chát. Những ký ức đau buồn lại thoang hiện trong đầu. Phụ thân bị lăng nhục đến chết. Nét mặt hiền từ của Mai thúc thúc và niềm kỳ vọng của ông. Cuối cùng là khuôn mặt xinh đẹp của Kim Mai Linh và sự hy sinh tận cùng của nàng...“Bây giờ nàng đang ở đâu?”Ý nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu chàng rồi đầu óc chàng tối sầm lại...Đột nhiên Tân Tiệp cảm thấy có vật gì đập mạnh vào làm chàng tỉnh hẳn, lập tức cảm thấy toàn thân thông sướng, huyệt đạo đã được giải. Tân Tiệp lập tức vươn tay đập mạnh.Lại một đợt sóng đầy chàng trồi lên mặt nước. Tân Tiệp thấy trước mặt có một người đang đạp chân lên hai mảnh ván lướt theo sóng. Đó chính là Trương Thanh. Tân Tiệp cúi đầu xem thì thức ngộ rằng vật vừa đập vào chàng là một mảnh ván. Hiển nhiên là Trương Thanh đã giải huyệt cho chàng.Trương Thanh mừng rỡ nhìn chàng mỉm cười, tóc bay phần phật trong gió nhìn càng đẹp.Trương Thanh lướt tới kéo Tân Tiệp lên rồi cúi nhặt hai mảnh ván ném bên cạnh. Chàng lập tức thi triển khinh công đạp lên một con sóng, tung người khỏi mặt nước rồi đặt chân lên hai mảnh ván, giữ được thăng bằng. Tân Tiệp cùng Trương Thanh song song lướt đi trên mặt biển.* * * * *Trên thuyền của bọn hải tặc, Vô Hận Sinh mặc sức tung hoàng, thi triển sát thủ. Ngay cả Thành Nhất Thanh cũng trúng chưởng làm chấn thương nội phủ.Nhưng độc dược đã phát tác mỗi lúc một mạnh. Vô Hận Sinh biết mình suy trì không được bao lâu nữa, cần phải nhanh chân quét sạch đối phương để đoạt thuyền quay về đảo.Đột nhiên vào lúc đó một đám mây đen kịt kéo đến che phủ bầu trời, giông tố nổi lên dữ dội làm con thuyền chao đảo.Thành Nhất Thanh dày dạn nghề biển nên biết rằng thỉnh thoảng có những cơn giông ập đến bất thần nhưng lặng đi rất nhanh. Tuy vậy biện pháp duy nhất để thuyền khỏi đắm là lập tức hạ buồm. Hắn hò hét bọn thủy thủ ào cả lên boong nhưng một cơn sóng to ập đến làm cột buồm bị gãy. Chiếc thuyền lật nghiêng đi.lập tức sóng tràn lên, cuốn tất cả xuống biển. Cả người, cả cột buồm và những mảnh ván tơi tả.Nhưng có một người vẫn không bị sóng cuốn trôi. Đó chính là Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh.Khi thuyền bị nghiêng đi thì Vô Hận Sinh đã chọc tay vào mạn thuyền nên mới không bị sóng cuốn xuống biển.Đợt sóng qua đi, lại cơn sóng thứ hai ập đến, dữ dội hơn.Giữa muôn trùng sóng bạc đầu, Vô Hận Sinh thấy trên mặt biển mênh mông chỉ còn lại một mình trơ trọi. Ngay cả Mậu Thất Nương cũng không thấy đâu. Vô Hận Sinh dù võ công cái thế, đã luyện thành “Kim cương bất hoại”, vẫn không kháng cự được uy lực hung hãn của thiên nhiên, chỉ nhờ vào mười ngón tay cắm ngập vào mạn thuyền mà không bị sóng cuốn trôi.Nhưng cuồng phong mỗi lúc một thêm dữ dội. Sóng càng ngày càng cao.Cuối cùng con thuyền không chống nổi với sức tàn phá ghê gớm của sóng nước vì không người điều khiển cứ phơi mạn ra cho sóng đánh. “Ầm” một tiếng bị sóng lớn đánh tan thành muôn mảnh, chôn vùi giữa muôn trùng sóng nước.* * * * *Tân Tiệp và Trương Thanh đứng trên những mảnh ván lướt theo sóng nước, đã thấy bờ đảo thấp thoáng xa xa...Đột nhiên mặt biển tối sầm, chẳng mấy chốc gió nổi lên dữ dội, sóng bạc đầu nổi lên cao ngất.Tân Tiệp thi triển “Ám Ảnh Phù Hương” mà vẫn không giữ được mình cho trầm ổn trên mặt biển.Chợt nghe Trương Thanh kinh hãi ré lên một tiếng. Một cơn sóng đã đánh nàng ngã xuống.Tân Tiệp vô cùng hoảng sốt, quên mất rằng mình đang đứng trên sóng biển, nhún chân bật mạnh lao tới Trương Thanh.Một cơn sóng lớn ập tới, đẩy dạt Trương Thanh cách xa thêm mấy trượng.Tân Tiệp cũng bị hụt chân, bị sóng đổ ập xuống. Nước biển xông vào mũi miệng mặn đắng và bị ngọn sóng nhấn chìm...Cuồng phong vẫn gào thét như đang trút cơn thịnh nộ xuống biển khơi để trừng trị những kẻ gây tội ác và cả những người bất hạnh.Thế như hình như sự trừng phạt đã xong. Mặt biển dần tĩnh lặng. Những cơn giông bất thần như vậy thường ập đến bất ngờ nhưng qua đi cũng rất nhanh.Lát sau, mặt biển sáng dần. Ánh dương quang chiếu rọi. Đại dương bao la màu xanh ngọc bích đang yên ả trở lại.Phía xa, một cột cầu vồng xuất hiện rực rỡ uốn cong giữa biển xanh... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 15 Kỳ duyên trên hoang đảo Tân Tiệp dần dần mở mắt, lờ mờ cảm thấy mình đang nằm trên một bờ cát, những con sóng mơn man vỗ vào chân. Đầu óc chàng trống không, hồi lâu mới dần dần hình thành nên ý nghĩ :“Mình đã chết hay còn sống? Đây là đâu? Có chuyện gì đã xảy ra?”Lại một con sóng bạc đầu vỗ mạnh vào bờ, bắn tung bọt nước lên mặt Tân Tiệp. Theo bản năng, chàng vung chân tay nhưng thấy mỏi nhừ. Đầu óc chàng chợt tỉnh táo, những hồi ức chắp nối lại mạch lạc dần. Cuối cùng chàng nhớ lại cơn hoạn nạn vừa rồi trên biển...Tân Tiệp vận công rồi chống tay ngồi dậy, nghĩ thầm :- “Thì ra lúc mình bị nhấn chìm xuống biển thì đã gần bờ nên được sóng dạt lên đảo này...”Chàng hốt hoảng khi nhớ lại Trương Thanh cũng gặp thảm họa như mình, lo lắng nghĩ :- “Cô ta có may mắn được dạt lên đảo như mình không?”Tân Tiệp liền vùng dậy nhìn quanh. Chàng thấy mình đứng trên một hoang đảo nhỏ, có lẽ chu vi chưa tới mười dặm, chỉ toàn một thứ quái thạch trơ trọi, hoàn toàn không có màu xanh của cây cỏ.Tân Tiệp di dọc bờ đảo, hy vọng tìm thấy Trương Thanh cũng bị dạt lên đảo như mình. Nhưng chàng đi một vòng mà chỉ thấy những mảnh ván vỡ mà thôi.Chàng lại đi sâu vào đảo. Nhưng vừa vượt qua mấy khối nham thạch, chàng bỗng thấy trước mắt tối sầm, nhìn xung quanh thấy cảnh tượng hư hư thực thực.- Mình lại hôn mê mất rồi.Chàng nghĩ thầm rồi ngồi xuống vận công, hy vọng phục hồi lại chân lực.Vận công được một lúc, Tân Tiệp thấy chân khí đã khôi phục nhiêu, thế nhưng trông bốn phía vẫn mờ ảo như trước. Chàng cố vận mục lực nhìn lại thì chợt phát hiện thấy mình đang ở trong một trận đồ.Là đệ tử chân truyền của Thất Diệu Thần Quân nên Tân Tiệp được truyền thụ đủ cả thất nghệ. Trong thạch thất có đủ loại sách viết về cầm, kỳ, thi, họa, các thứ võ công và trận pháp chẳng thiếu thứ gì. Suốt mười năm luyện võ công và nghiên cứu thất nghệ, chàng tinh thông gần như tất cả thủ thuật của võ lâm các phái.Trên hoang đảo đã bố trí trận đồ thì tất có thể có thế ngoại cao nhân.Thất Diệu Thần Quân tâm đắc nhất là kỳ nghệ, bởi thế ông thu thập và nghĩ ra vô số nước cờ độc đáo, lại còn đưa kỳ nghệ vào lý giải các thứ trận đồ nên dễ dàng tinh thông nhiều loại trận pháp. Tân Tiệp đương nhiên cũng tiếp thụ được công phu đó.Chàng đứng lên rờ rẫm đi qua các khối nham thạch, nhận thấy thạch trận được bố trí theo kiểu “Kỳ môn Ngũ Hành trận”. Chàng suy tính một lúc lâu, cuối cùng tìm cửa Kim thâm nhập vào kỳ trận.Tân Tiệp chiếu theo biến hóa của “Kỳ môn Ngũ Hành trận” mà mình hiểu khá tường tận, tin rằng có thể ra khỏi trận bằng cửa Thổ, nhưng không ngờ đi quanh quẩn hồi lâu mà vẫn quay về nguyên chỗ cũ. Điều đó làm Tân Tiệp hết sức kinh dị. Rốt cục đối phương đã bố trí trận pháp gì?Chàng ngồi nguyên vị, trầm ngâm suy tính. Bất chợt chàng nghe giữa đảo vang lên tiếng đàn. Hơn nữa tiếng đàn nghe rất nhanh và dồn dập.Tân Tiệp lắng tai nghe. Âm thanh mỗi lúc càng dữ dội hơn, như kim qua thiết mã, giống như người đánh đàn đang trong tâm trạng bực bội, trút cơn phẫn nộ vào tiếng đàn, muốn tiêu hủy cả vạn vật.Trong vân vụ, Tân Tiệp vẫn nhận ra tiếng đàn phát xuất từ một cột đá cao giữa trận đồ, liền liều xông vào giữa trận, căn cứ vào tiếng đàn mà mò mẫm đi tới.Không biết xuyên qua bao nhiêu ngõ ngách, cuối cùng chàng bò lên một mỏm đá.Tiếng đàn phát ra ngay bên dưới mỏm đá này. Ở đây vân vụ không dày đặc như bên ngoài, Tân Tiệp trông thấy một lão hòa thượng ngồi trên phiến đá nhỏ đang gảy đàn.Lão hòa thượng có sắc mặt hồng nhuận, mục quang lóng lánh, tay lướt nhanh trên những phím đàn nhưng trông dáng vẻ rất uy mãnh. Bộ râu của lão hòa thượng bạc trắng, thậm chí ố vàng lại, chắc rằng không dưới trăm tuổi, nhưng dáng vẻ lại rất uy mãnh, sắc mặt hồng hào và nhất là thân thể rất tráng kiện. Nếu không nhìn kỹ thì có thể cho rằng lão mới độ lục tuần mà thôi...Tân Tiệp không khỏi kinh ngạc.Lúc này tiếng đàn như dồn dập tới đỉnh điểm khiến người nghe phải kinh tâm động phách. Mặt lão hòa thượng cũng sa sầm lại rất đáng sợ, có lẽ lão cũng đang giận dữ vô cùng. Bỗng lão hòa thượng vứt chiếc đàn xuống đất vỡ tan rồi vung chưởng đánh vào một khối nham thạch.“Ầm!”Khối đá vỡ vụn thành bụi phấn.Tân Tiệp kinh hãi nghĩ thầm :- “Vị này công lực thật kinh nhân mà bình sinh mình mới thấy lần đầu. Chắc rằng cả Vô Hận Sinh cũng không thể phất nhẹ một chưởng mà có thể làm tảng đá vỡ vụn thành bụi phấn như thế được... Không ngờ trên hòn đảo hoang nhỏ xíu này còn có nhân vật đáng sợ đến thế...”Đột nhiên lão hòa thượng ngẩng lên nhìn về phía Tân Tiệp đang ẩn mình, vẫy tay nói :- Oa nhi! Nghe đủ rồi chứ? Sao còn chưa chịu xuống đây với ta?Bị lão hòa thượng phát giác ra, chàng đành rời khỏi mỏm đá, nhảy xuống trước mặt lão.Lão hòa thượng đưa mắt nhìn Tân Tiệp rồi bỗng cười hỏi :- Muốn ăn chút gì không?Sau đó cúi người, lấy từ dưới đất lên hai quả gì màu xanh, đưa cho Tân Tiệp.Chàng thấy lão hòa thượng vừa rồi tức giận như thế mà bỗng nhiên cười nói với mình, hơn nữa còn có vẻ thân thiết mời ăn quả, trong lòng vừa kinh vừa mừng.Chàng đã nằm trên bãi cát khá lâu, lại qua tai nạn trên biển, tuy mới rồi chưa có cảm giác gì nhưng nghe lão nhân đề cập đến chuyện ăn thì cảm thấy đói dữ. Chàng lí nhí nói lời cám ơn rồi đưa tay nhận lấy.Ăn thử một miếng thì thấy thật thơm ngon.Chàng mê hoặc nghĩ thầm :- “Làm sao lão ấy biết mình đang bị đói?”Bất giác chàng đưa mắt nhìn lão hòa thượng.Lão hòa thượng cũng nhìn lại chàng, mỉm cười hiền hòa, độ lượng.Tân Tiệp thấy lòng dịu đi, có ngay thiện cảm với lão hòa thượng. Chàng tự hỏi :- “Vậy thì vừa rồi tại sao lão lại tức giận? Người nào có thể làm một lão nhân có võ công thâm hậu như thế phải bực mình?”Chàng vừa ăn xong hai trái cây thì lão nhân chợt nói :- Tiên quả đó của ta không phải là thứ tầm thường đâu. Xem dáng ngươi như đã luyện qua mấy chục năm võ công, hãy vận khí một lúc thì sẽ biết thứ quả đó kỳ diệu thế nào.Tân Tiệp cảm thấy lời nói của lão nhân có một thứ uy lực không thể kháng cự, mặc dù âm điệu rất nhu hòa. Lòng còn hoài nghi rằng chỉ với hai quả nhỏ bé làm sao dứt được cơn đói, nhưng chàng vẫn y lời ngồi xuống vận khí hành công.Sau khi chân khí tỏa ra các huyệt mạch, Tân Tiệp cảm thấy toàn thân thư thái lạ thường, cảm giác đói hoàn toàn tiêu mất, lòng mừng khôn xiết.Lão hòa thượng cũng thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.Nguyên Tân Tiệp lúc này đang ngồi xếp bằng vận công, một lúc sau từ đỉnh đầu dần dần toát ra một luồng khói trắng, rõ ràng là công phu nội gia thượng thừa.Lão hòa thượng nhận thấy chỉ có những người luyện công ba bốn chục năm mới đạt tới trình độ đó, thế mà chàng thiếu niên này nhiều lắm là hai mươi mấy tuổi. Một người còn trẻ thế mà đã có nội lực thượng thừa như vậy thì há chẳng đáng kinh ngạc sao?Tân Tiệp vận công xong, đứng lên chắp tay vái lão nhân một cái, nói :- Đa tạ lão tiền bối đã hậu ban, vãn bối vô cùng cảm kích.Lão nhân cười đáp :- Oa nhi ngươi đến giờ đã biết tiên quả của ta diệu dụng rồi chứ?Tân Tiệp ngượng ngùng không biết trả lời làm sao.Lão hòa thượng lại nói :- Oa nhi, nội lực ngươi không phải hạng tầm thường, thế nhưng nhìn phương pháp hành công thì không phải là môn nhân của Vô Cực đảo chủ, cũng không như người của Tiểu Trấp đảo. Chẳng lẽ ngoài ba lão bất tử chúng ta ra, trong thiên hạ còn có người có công phu ảo diệu đến thế ư?Tân Tiệp nghe câu đó, lập tức đoán ra người trước mặt mình là vị đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên, Đại Chấp Đảo chủ Bình Phàm Thượng Nhân. Chàng vội cúi người, cung kính nói :- Vãn bối Tân Tiệp tham kiến Bình Phàm Thượng Nhân lão tiền bối.Bình Phàm Thượng Nhân cười nói :- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!Tân Tiệp đã được Mai thúc thúc nghiêm lệnh không được tiết lộ sư thừa nên đành trả lời :- Chút mạt học của vãn bối đâu đáng được lão tiền bối đánh giá cao như vậy...Câu đó Tân Tiệp nói thật lòng, bởi vì sau khi giao thủ với Vô Cực đảo chủ, lại bị ông ta bắt hành hạ mấy lần, chàng không còn tin vào võ công của mình nữa.Bình Phàm Thượng Nhân nghiêm mặt nói :- Còn trẻ như ngươi sao không thật lòng như thế? Ta tin rằng trong lòng ngươi nhất định cho rằng công phu của sư phụ ngươi có thể thắng được Thế Ngoại tam tiên đúng không?Tân Tiệp vội phân trần :- Không phải thế. Vãn bối hoàn toàn thực tâm. Cách đây không lâu, vãn bối đã vận hết sở học bình sinh mà không tiếp nổi một chiêu của Vô Hận Sinh...Tới đó, chàng thở dài một tiếng. Tân Tiệp vốn là người cao ngạo, bị Vô Hận Sinh bắt giam, sỉ nhục trong phòng kín, chàng vô cùng căm hận phu thê Vô Cực đảo chủ. Đồng thời đối với mình lại trở nên tự ti. Chàng thở dài vì thấy võ công không thể bằng đối phương, có lẽ chẳng bao giờ trả được nỗi sỉ nhục đó.Bình Phàm Thượng Nhân nghe vậy liền hỏi :- Ngươi đã từng giao thủ với Vô Hận Sinh?Tân Tiệp lẳng lặng gật đầu.Bình Phàm Thượng Nhân ngẩng đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên xuất chỉ điểm rất nhanh vào Nhũ Hạ huyệt của Tân Tiệp.Tân Tiệp kinh hãi kêu lên :- Lão tiền bối...Nhưng theo phản ứng bản năng, chàng liền vận công phu “Ám Ảnh Phù Hương”, hai vai nhô lên, đồng thời thân ảnh lách qua phải, tránh luồng chỉ lực.Nào ngờ Bình Phàm Thượng Nhân tay trái cong lại, tạt ngang qua, vẫn điểm vào huyệt Nhũ Hạ của chàng.Tân Tiệp vội lùi hai bước tránh được chiêu này. Nói là tránh được nhưng chẳng qua là Bình Phàm Thượng Nhân không truy theo chàng mà thôi.Tân Tiệp chợt mở to mắt, tỉnh ngộ rằng chiêu điểm huyệt siêu phàm này của Bình Phàm Thượng Nhân thi triển rất chậm, hình như cố ý để chàng nhận rõ, bởi vì lúc biến chiêu nếu thi triển thật sự, nhanh hơn một chút nữa thôi thì chàng không sao đối phó được.Bình Phàm Thượng Nhân ngẩng đầu nghĩ ngợi như đang suy tính điều gì, cuối cùng nhìn sang Tân Tiệp, mặt giãn ra với nụ cười.Tân Tiệp ngẩn ra, không hiểu gì cả.Bình Phàm Thượng Nhân nói :- Ta không hỏi sư thừa của ngươi nữa, nhưng hãy cho ta biết có phải Vô Hận Sinh đã dùng thủ pháp Phất Huyệt để đối phó với ngươi không?Nói rồi tay phải Bình Phàm Thượng Nhân đưa lên, ống tay phất mạnh một cái, đồng thời ngón út điểm huyệt Khúc Trì của Tân Tiệp.Bấy giờ chàng mới nhớ lại quái chiêu của Vô Hận Sinh, không ngờ đó chính là công phu đã thất truyền từ lâu trên võ lâm gọi là Phất Huyệt. Chàng lẳng lặng gật đầu.Bình Phàm Thượng Nhân nói :- Bằng vào công lực của ngươi, cho dù hắn thi triển hết sở học, cũng không thể làm ngươi không đối phó nổi một chiêu. Chỉ vì lúc đó ngươi quá nóng vội mới để Vô Hận Sinh một chiêu mà đắc thủ. Thế mà lúc đầu ta cứ tưởng trong mười năm nay công lực hắn tăng tiến vượt bậc. Chẳng qua hắn chỉ dùng thủ pháp Phất Huyệt cũ rích đó thôi. Hô hô! Chẳng phải là công phu tuyệt diệu gì cho lắm.Nói rồi mặt lão vểnh lên, trông thật uy mãnh nhưng khá buồn cười.Tân Tiệp đối với Vô Hận Sinh tuy thù nhập cốt, tuy vậy lại khâm phục võ công của ông ta. Nay thấy Bình Phàm Thượng Nhân khinh thị Vô Hận Sinh như thế thì chàng bỗng thấy cao hứng. Tuy vậy trong lòng chàng có phần ngờ vực.Bình Phàm Thượng Nhân lại nhìn chàng, đột nhiên hai tay đưa tới trước, tay trái hơi trầm xuống, năm ngón cong lại như vuốt chim ưng.Tân Tiệp là người tuyệt đỉnh thông minh, thấy Bình Phàm Thượng Nhân xuất chiêu đó, lập tức hiểu ngay chính là công phu phá giải thủ pháp Phất Huyệt.Chàng cũng xòe bàn tay ra cong lại như thế, lòng hết sức mừng rỡ.Bình Phàm Thượng Nhân gật nhẹ đầu, chừng như tán thưởng sự nhanh ý của Tân Tiệp. Một lúc sau, lão chợt hỏi :- Oa nhi, ngươi có biết lão nạp bao nhiêu tuổi không?Tân Tiệp chỉ thấy đối phương có khí độ uy mãnh và bộ râu trắng pha lẫn màu vàng tất đã nhiều tuổi nhưng không sao xác định được tuổi tác. Hơn nữa chưa hiểu Bình Phàm Thượng Nhân hỏi thế là có dụng ý gì nên chàng chỉ lắc đầu.Bình Phàm Thượng Nhân tự trả lời :- Chính ta cũng không nhớ được mình bao nhiêu tuổi nữa. Đại khái là hai mươi năm trước, Vô Hận Sinh và Huệ Đại Sư tặng ta chiếc đàn này, nói rằng lão nạp đã tròn ba giáp đại thọ rồi. Ài... thế mà ta lại phá nó đi... bầu bạn suốt hai mươi năm cũng coi là vật tri kỷ rồi...Tân Tiệp nghe nói thế thì cả kinh. Vị hòa thượng này đã sống trong trần thế suốt hai trăm năm, ai mà tin được? Chẳng trách nào võ công ông cao đến thế.Bỗng nhiên chàng hiểu ra một điều. Người ta muốn có nội công đạt đến trình độ dưỡng nhan bất lão thì ít ra phải có công lực khổ luyện cả trăm năm.Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh nhờ được ăn tiên quả mà giữ được dung mạo không thay đổi.Nhưng Bình Phàm Thượng Nhân lại có công lực khổ luyện tới cả hai trăm năm nên có thể gọi là đã đạt đến “Kim Cương Bất Hoại”, không những bảo tồn được dung nhan mà còn có thể trẻ lại. Nếu so dung nhan và niên kỷ thì Vô Hận Sinh còn già hơn, đó là chỗ mà Vô Cực đảo chủ thua kém Đại Trấp đảo chủ.Tân Tiệp đang nghĩ ngợi thì Bình Phàm Thượng Nhân lại nói :- Vô Hận Sinh chỉ nhờ vào chút tiên quả mà thôi, nếu không chỉ bằng vào chút võ công của hắn mà có thể liệt vào Thế Ngoại tam tiên hay sao?Công lực của Bình Phàm Thượng Nhân hơn Vô Hận Sinh đến cả trăm năm nên nói thế cũng không phải quá lời. Nhưng thực tế Vô Hận Sinh được ăn tiên quả lại tuyệt đỉnh thông minh, hơn nữa với tuổi còn trẻ hơn hại vị kia nhiều mà được tề danh với họ trong Thế Ngoại tam tiên thì cũng đáng.Tân Tiệp thấy Bình Phàm Thượng Nhân từ lâu không được cùng người khác đàm đạo nên chuyện trò với Tân Tiệp rất tâm đắc.Bình Phàm Thượng Nhân lại nói tiếp :- Bốn mươi năm trước, Thế Ngoại tam tiên chúng ta hội nhau ở Vô Cực đảo để ấn chứng võ công. Vô Hận Sinh cậy vào tiên quả dưỡng nhan bất lão mà hơn lão nạp về mặt đó. Nhưng luận về võ công thì hắn tự nhận mình còn thua kém. Chỉ có Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư là chưa chịu thua, còn muốn động thủ với lão nạp. Thế rồi mười năm trước, ai ngờ lão bà ni đó lừa ta đến đây, dùng trận pháp cổ quái hãm ta trong thạch trận này suốt mười năm ròng. Nói ra thì trận pháp này của bà ta thật là cổ quái, lão nạp nghĩ suốt mười năm vẫn không tìm được lối ra. Nửa đêm nay thời hạn đánh cược của hai chúng ta sẽ chấm dứt, có lẽ lão nạp đành phải liều phí mất một giáp công lực để hủy hòn đảo tí xíu này thôi.Tân Tiệp bấy giờ mới hiểu vì sao vừa rồi tiếng đàn của Bình Phàm Thượng Nhân lại đầy phẫn nộ như vậy. Thì ra do hai vị trong Thế Ngoại tam tiên đấu khí.Tân Tiệp không khỏi cười thầm khi nghĩ rằng hai vị tiền bối cao nhân đáng kính như vậy lại còn vì hiếu thắng mà tranh chấp nhau chuyện cỏn con đó. Bây giờ Bình Phàm Thượng Nhân lại định phí sáu mươi năm công lực cũng chỉ vì không chịu thua cuộc trước đối phương. Chuyện này nói ra có lẽ chẳng mấy ai tin.Và thật ra vị hòa thượng hai trăm tuổi này có thể hủy được cả hòn đảo này không?Chẳng lẽ đây chính là Tiểu Trấp đảo?Tân Tiệp chợt ngẩng đầu nhìn lên. Trước mặt chàng chừng năm sáu trượng, trong đám vân vụ lúc mờ lúc tỏ có một khối nham thạch nguy nga có khắc ba chữ lớn: Tiểu Chấp Đảo! Vậy chủ nhân là Huệ đại sư ở đâu sao không thấy?Bình Phàm Thượng Nhân không quản Tân Tiệp nghĩ gì, quả là mười năm chưa gặp được người nào chịu khó nghe lão nói nên lão thao thao kể về những chuyện lừng lẫy của mình ngày trước. Nhưng hồi lâu, nhận ra đối phương nghe chuyện mình không được hào hứng lắm, hình như lão có phần mất hứng, liền thay đổi đề tài :- Lão đệ ngươi niên kỷ còn trẻ thế mà đã đạt tới trình độ đó, thật là hiếm có.Lão nạp nghĩ không ra ở Trung Nguyên có bậc kỳ tài nào đủ khả năng đào tạo được một môn đệ như ngươi?Nếu người khác được một vị trong Thế Ngoại tam tiên tán dương mình như thế tất phải cao hứng dị thường. Thế nhưng lúc này Tân Tiệp đã mất đi niềm tin vào võ công của mình, nên mặt vẫn trầm tư không chút phấn khởi.Chừng như Bình Phàm Thượng Nhân có ý mến chàng. Chỉ riêng việc lão đổi cách xưng hô từ “oa nhi” thành “lão đệ” cũng đủ biết lão ưu ái chàng đến mức nào rồi. Nếu tính về tuổi tác thì Bình Phàm Thượng Nhân tính bằng cao tổ của chàng vẫn còn dư. Thế mà lão gọi chàng là lão đệ, há chẳng hoạt kê lắm sao?Bình Phàm Thượng Nhân thấy vẻ mặt Tân Tiệp rầu rĩ như vậy, liền nói :- Ngươi cho rằng mình thua Vô Hận Sinh là do võ công thua kém hắn, nhưng lại quên mất vấn đề trọng yếu nhất!Tân Tiệp vội hỏi :- Vãn bối quên vấn đề gì?Bình Phàm Thượng Nhân đáp :- Lão đệ ngươi quên mất hai chữ công lực. Vô Hận Sinh được phục tiên quả, lại hơn ngươi gần trăm năm tu luyện, há một người mới hai mươi tuổi như ngươi có thể địch nổi?Tân Tiệp là người thông minh nên cũng biết thế. Chỉ là do thua Vô Hận Sinh quá thảm nên mất đi niềm tin vào võ công của mình. Lúc này được Bình Phàm Thượng Nhân giảng giải thì chàng mới tỉnh ngộ. Tuy vậy chàng vẫn nghĩ rằng mình có luyện thêm mấy chục năm công lực nữa cũng chỉ sợ rằng không hơn được đối phương, trong lòng lại trở nên thất vọng.Bình Phàm Thượng Nhân lại hỏi :- Ngươi thấy tảng nham thạch kia thế nào?Rồi lão chỉ tay vào một tảng đá lớn trước mặt. Tân Tiệp thấy đó là một tảng đá xanh, nặng tới mấy trăm cân nhưng không hiểu lão hòa thượng hỏi câu đó có ý gì?Chỉ thấy Bình Phàm Thượng Nhân đánh ra một chưởng. Một tiếng nổ như trời long đất lở làm tảng quái thạch vỡ tan thành bụi phấn.Tân Tiệp thấy rõ Bình Phàm Thượng Nhân chỉ dùng chiêu phổ thông là “Ngũ Hành Chưởng Pháp” mà thôi nhưng lại có uy lực kinh nhân đến thế...Quả là lời giải đáp hùng hồn cho hai chữ công lực. Khi người ta luyện đến mức độ nào đó thì nội lực đạt tới điều mình mong muốn, thế mới gọi là công.Giọng Bình Phàm Thượng Nhân đầy đắc ý :- Ngươi tin lời lão nạp rồi chứ? Nói thật, ngươi chẳng việc gì phải coi trọng Vô Hận Sinh đến thế. Lão hòa thượng ta không cần truyền cho ngươi một chiêu nửa thức nào, chỉ bày vẽ cho ngươi đôi chút để dùng chiêu thức của chính bổn môn ngươi cho hợp lý, lúc đó đấu với hắn trăm chiêu cũng không thành vấn đề!Tuy vô cùng hy vọng điều đó, nhưng nghe thế chàng chỉ buồn bã lắc đầu biểu thị mình không tin. Chàng thầm nghĩ :- “Cho dù Vô Hận Sinh nhờ vào tiên quả nhưng công phu của lão đã đạt tới trình độ “Huyền Ngọc Thông Chân”. Bình Phàm Thượng Nhân tuy công lực cao hơn nhưng làm sao chỉ trong khoảnh khắc mà có thể làm cho mình đấu với hắn được cả trăm chiêu, hơn nữa lại không truyền một chiêu nửa thức thì chỉ e không có chút khả năng nào.”Bình Phàm Thượng Nhân thấy chàng không chịu tin lời mình thì nổi giận hỏi :- Ngươi cả gan không tin lời lão nạp hay sao?Tân Tiệp đáp :- Lão tiền bối tuy công lực cái thế, nhưng vãn bối công lực kém xa người, tự biết là không có khả năng.Bình Phàm Thượng Nhân chừng như quá giận, trừng mắt quát :- Ngươi nói thật sao?Tân Tiệp thấy đối phương giận dữ, mặt đỏ bừng, mắt tròn xoe, tự nghĩ rằng ông ta tuy đã luyện tới gần hai trăm năm công lực mà tính tình vẫn còn nóng nảy đến thế thì hồi trẻ còn cuồng kích đến đâu. Tuy vậy chàng vẫn bình thản trả lời :- Vãn bối thật tin như thế.Bình Phàm Thượng Nhân nói :- Được rồi. Chúng ta sẽ cá cược. Ngươi tới đây.Tân Tiệp lấy vẻ mặt nghiêm túc, y lời bước lên ba bước.Bình Phàm Thượng Nhân bất thần vung cả hai tay, nhanh như chớp chộp lấy uyển mạch của chàng.Tân Tiệp võ công kém xa, hơn nữa lại bị bất ngờ nên không làm sao tránh được? Hai tay bị chộp cứng, chàng định giãy giụa thì cảm thấy toàn thân nhũn đi không sao vận nội lực lên được.Đột nhiên chàng cảm thấy nhiệt lưu từ hai cổ tay ào ạt truyền vào cơ thể mình, tuy toàn thân chàng nhũn đi bất lực nhưng gân cốt ở tứ chi lại rất sung mãn.Tân Tiệp không kịp nghĩ ngợi gì thêm, lập tức vận nội công của bổn môn tiếp dẫn nhiệt lưu vào chính đạo. Chàng vừa vận công thì nhiệt lưu cũng hòa nhập ngay với nội thể mình, chẳng những không khó chịu chút nào mà càng thêm sảng khoái thông sướng.Chàng liếc mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân, thấy vẻ mặt ông tuy nghiêm nghị nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười đắc ý, không còn chút gì của cơn thịnh nộ vừa qua. Chàng chợt hiểu vừa rồi ông giả vờ tức giận, mục đích là để thành toàn cho mình.Qua một lúc, Bình Phàm Thượng Nhân buông lỏng tay, cười nói :- Bây giờ ngươi vận công một lúc, sau đó phát một chưởng vào tảng đá thử xem!Tân Tiệp y lời ngồi xuống vận công, lát sau đề một khẩu thực khí thật mạnh, đơn chưởng xuất một chiêu “Nhị Lang Khai Cung” đánh ra.Chỉ nghe bình một tiếng dữ dội. Một khối nham thạch lớn bị chưởng lực làm vỡ vụn. Tân Tiệp ngẩn người, không sao tin được rằng công lực của mình chỉ trong vòng một khắc mà đạt đến mức kinh nhân như vậy.Lúc đó Tân Tiệp còn chưa biết rằng Bình Phàm Thượng Nhân vừa dùng thủ pháp “Hồ Thực Quán Đỉnh” truyền hai mươi năm công lực của mình theo hai huyệt đạo ở cổ tay mà truyền vào cơ thể chàng. Hai mươi năm công lực của Bình Phàm Thượng Nhân đủ bằng Tân Tiệp mất một giáp khổ luyện, thử hỏi làm sao chàng không trố mắt kinh ngạc?Chàng vội quỳ xuống trước mặt Bình Phàm Thượng Nhân bái tạ nhưng lão phất tay áo, đỡ Tân Tiệp đứng lên, cười kha kha nói :- Oa nhi ngươi không cần phải bái tạ. Chẳng qua lúc ngươi vận công lần đầu, ta đã nhận ra căn cơ ngươi không nhược... Hô hô, sư phụ ngươi quả nhiên là một vị nhất đại kỳ nhân. Nên biết rằng nếu ta dùng nội công bức vào huyệt đạo mà ngươi không có phương pháp tinh diệu để vận nội công tương đương vớ nội công của lão nạp truyền vào dẫn nhập thì cũng phí công mà thôi, giỏi lắm cũng chỉ hấp thụ được một vài năm công lực rồi tắc tị. Bây giờ ngươi tin mình có đủ nội công không kém Vô Hận Sinh rồi chứ?Tân Tiệp nhìn nét mặt hồng nhuận nhưng rất từ hòa của Bình Phàm Thượng Nhân, tự dưng trong lòng chàng nhiệt huyết sôi sục. Lúc này giá như cần phải chết ngay vì Bình Phàm Thượng Nhân thì chàng sẽ không một chút do dự.Bình Phàm Thượng Nhân lại nói :- Từ nội công ngươi mà suy đoán, tất kiếm thuật của sư môn ngươi cũng rất tinh diệu. Ngươi hãy thi triển vài chiêu cho lão nạp ta xem thử.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Xấu tốt gì thì mình cũng nên thi triển tuyệt kỹ cho ông ta xem. Nếu có gì khiếm khuyết tất Bình Phàm Thượng Nhân sẽ chỉ điểm thêm, đây cũng là một cơ hội hiếm có.”Chàng liền nhặt một cành trúc khô, đề khí rồi từ từ thi triển một chiêu “Mai Hoa Tam Lộng”. Đây là chiêu thứ ba trong “Cù Chi kiếm pháp” mà Thất Diệu Thần Quân tâm đắc nhất. Tân Tiệp lại dốc tận lực thi triển, mũi kiếm tụ lực nhằm phiến đá trước mặt phát ra, cách không vẽ một vòng thành vết trên đá sâu có đến nửa tấc.Tân Tiệp thấy thế lại càng sửng sốt.Hồi đó Mai Sơn Dân có nói rằng :- “Cù Chi kiếm pháp” tuy là tinh diệu, nhưng để luyện đến trình độ dùng chân lực xuất kiếm khí cách không đả vật tùy ý thì mới phát huy uy lực tối đa.Nhưng phải mất ít nhất là một giáp mới đạt được trình độ đó. Cho dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh thì chí ít cũng cần hai ba chục năm nữa.Thế mà nay chàng đã đạt tới cảnh giới như Mai Sơn Dân mong ước, làm sao chàng không sung sướng?Thi triển xong “Mai Hoa Tam Lộng” ấy là đầu cành cây xé gió phát ra. Chiêu kiếm vô cùng huyền diệu. Nếu khi đối địch, đối phương tất nhiên lo đối phó với kiếm ảnh, đột nhiên thấy mũi kiếm xuất tới dí ngay vào yết hầu. Đó chính là chiêu đắc ý nhất mà Thất Diệu Thần Quân đặt tên là “Lãnh Mai Phất Diện”.Thất Diệu Thần Quân vốn rất mê hoa mai. Có một lần ông phát hiện thấy có một bông mai đầu mùa nở sớm, đơn độc ẩn thân sau đám lá mà phải tinh ý lắm mới nhận ra, có lẽ nghìn vạn kẻ qua đường đều lãnh đạm bỏ qua. Bởi thế ông sáng tạo ra chiêu kiếm này, vừa kín đáo bất lộ, vừa kỳ diệu khôn lường. Và có lẽ chỉ có Thất Diệu Thần Quân với trí thông minh tuyệt đỉnh và óc tưởng tượng phong phú mới nghĩ ra chiêu kiếm kỳ diệu như vậy mà thôi.Bình Phàm Thượng Nhân thấy chàng thi triển hai chiêu kiếm huyền diệu kỳ ảo đó thì sướng mê lên. Ông biết chàng bây giờ đã có lòng tin vào công lực và kiếm thuật của mình, liền vuốt râu cười. Đến khi thấy chàng xuất chiêu “Lãnh Mai Phất Diện” thì ông thở dài kinh ngạc.Nên biết võ học của Bình Phàm Thượng Nhân đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, bất cứ chiêu thức nào, chỉ cần đối phương vừa xuất thủ là ông biết ngay sắp dùng chiêu nào. Nhưng với chiêu “Lãnh Mai Phất Diện” thì ông hoàn toàn bất ngờ, vì thế mà ông kinh ngạc.Là một bậc tôn sư, vừa xem xong, ông đã nhận ra ngay chỗ kỳ diệu của nó, liền quát to :- Nếu ta dùng một chiêu “Ngô Cương Phạt Quế” thì ngươi đối phó thế nào?Tân Tiệp vừa thi triển xong “Lãnh mai phất diện” thì chợt nghe Bình Phàm Thượng Nhân hỏi câu đó, liền xuôi cành trúc đứng ngẩn ra.“Ngô cương phát quế” là một chiêu phổ thông, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tuy đó là chiêu phổ thông nhưng dùng để hóa giải chiêu thức vừa rồi thì rất phù hợp. Bây giờ chàng phải nghĩ cách đối phó với chiêu phổ thông đó.Bình Phàm Thượng Nhân nắm vững tất cả các kiếm chiêu của mọi môn phái và đều có cách ứng phó thích hợp.Thế nhưng Thất Diệu Thần Quân lại chú trọng đến những chiêu kiếm tinh kỳ của các danh môn đại phái. Bây giờ bị Bình Phàm Thượng Nhân dùng một chiêu kiếm phổ thông nhưng rất thích hợp để phá giải, điều đó có lẽ chính Thất Diệu Thần Quân cũng không ngờ được.Đột nhiên Tân Tiệp khoa chân trái lên một bước, cành trúc từ dưới chếch ngược lên, chính là chiêu thứ sáu “Đạp Tuyết Tầm Mai” cũng trong “Cù Chi kiếm pháp”.Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô, lại hỏi :- Nếu ta dùng chiêu “Hoành Phi Độ Giang” thì sao?Tân Tiệp lại ngơ ngác.Chiêu “Hoành Phi Độ Giang” cũng đủ khả năng hóa giải được chiêu “Đạp Tuyết Tầm Mai” của mình. Lòng chàng chợt nổi lên sự hiếu thắng, chàng suy nghĩ thật nhanh :“Hoành Phi Độ Giang tuy cũng tinh diệu nhưng chưa thể coi là chiêu kiếm thượng thừa, mà Thất Diệu Thần Quân lại chuyên sáng chế những tuyệt chiêu đối phó với kiếm thuật thượng thừa cả. Bình Phàm Thượng Nhân võ học đã tới mức thượng thông thiên hạ đạt nên thấy ngay nhược điểm của kiếm pháp này, bởi thế mới dùng những chiêu phổ thông để phá giải.”Tân Tiệp đã nghĩ ra, liền xuất liền ba kiếm, vẫn dùng “Cù Chi kiếm pháp”.Bình Phàm Thượng Nhân lại nói thêm mấy chiêu nữa, tuy miệng cười hô hố vì mình có cách hóa giải rất nhanh, nhưng lòng ông thầm phục kiếm pháp tinh kỳ của đối phương.Hai người, một dùng cành cây, một đấu lại bằng miệng, từng chiêu từng thức hóa giải lẫn nhau.Sau hai mươi chiêu, Tân Tiệp vẫn tiếp tục thi triển tinh hoa trong “Cù Chi kiếm pháp”. Bình Phàm Thượng Nhân tuy vẫn nhất nhất hóa giải, nhưng không còn dùng những chiêu kiếm phố thông nữa mà phải dùng đến tuyệt học của mình là “Đại Diễn Thần Kiếm” để ứng phó với “Cù Chi kiếm pháp”.“Đại Diễn Thần Kiếm” cả thảy gồm mười thức, nhưng trong đó mỗi thức lại có năm biến hóa, thành ra là năm mươi thức. Đó là tinh hoa của vị đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên, tự nhiên là vô cùng tinh diệu.Lúc này Bình Phàm Thượng Nhân không dùng miệng nữa mà dùng tay thay kiếm. “Cù Chi kiếm pháp” dù tinh diệu đến đâu nhưng khi Bình Phàm Thượng Nhân xuất thủ thì liền giảm ngay uy lực.Tân Tiệp một mặt tận lực thi triển “Cù Chi kiếm pháp”, một mặt ghi nhớ “Đại Diễn Thần Kiếm”. “Đại Diễn Thần Kiếm” tuy thần kỳ và nhiều biến hóa nhưng chiêu thức lại đơn giản, dễ nhớ. Tuy nhất thời có những chỗ diệu dụng chàng còn chưa hiểu được nhưng chiêu thức thì nhớ kỹ.Đại Diễn thập chiêu thi triển hết thì Bình Phàm Thượng Nhân lại thi triển thêm lần nữa một cách thong thả như cố tình để Tân Tiệp nhớ kỹ.Vị hòa thường này lòng thầm phục vị sư phụ của Tân Tiệp là vị tài hoa cái thế, lúc này ông đã đoán ra người đó nhất định là nhất đại kỳ tài Thất Diệu Thần Quân thịnh danh ở Trung Nguyên rồi.“Cù Chi kiếm pháp” cũng được Tân Tiệp thi triển tới chiêu tối hậu. Đó là chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy”. Cành trúc như hàng nghìn lưỡi kiếm phát ra giăng mắc rợp cả không gian.Bình Phàm Thượng Nhân nếu cần hóa giải để phòng thủ thì đương nhiên rất dễ dàng, nhưng ông muốn dùng một chiêu vừa thủ vừa công lại thì không phải là chuyện dễ. Nhất thời vị hòa thượng cũng đứng ngẩn ra.Tân Tiệp dừng lại chờ Bình Phàm Thượng Nhân xuất chiêu.Lát sau Bình Phàm Thượng Nhân vung mạnh tả thủ, còn hữu thủ hoạch một vòng rồi từ từ đưa lên.Tân Tiệp không biết đó là chiêu gì, nhưng vừa khéo hóa giải chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy” của mình, hơn nữa còn phản kích lên huyệt Kiên Tĩnh trên vai chàng. Cả thời gian và không gian phối hợp vô cùng chính xác. Quả thực đó là chiêu thức tuyệt diệu vô song. Tân Tiệp cảm thán, đồng thời tìm cách hóa giải.Đột nhiên một âm thanh sắc nhọn vang lên :- Lão hòa thượng sao bỗng dưng nảy ra ý định kỳ quặc thu đồ đệ thế? Hô hô... chí phải! Lão sợ phải táng thân trong trận đồ nên mới nghĩ tới chuyện tìm người truyền y bát chứ gì?Tân Tiệp ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thấp thoáng trong màn vân vụ, trên một tảng đá bên trái đỉnh núi, một lão ni đứng tĩnh lập tự bao giờ.Lão ni đưa mắt nhìn Tân Tiệp, nói thêm :- Chỉ còn một canh giờ nữa thôi đấy!Bình Phàm Thượng Nhân đang đắc ý với chiêu kiếm của mình, nghe lão ni nói thì nụ cười bỗng tắt biến, mặt trở nên sa sầm, ngẩng đầu nói :- Lão ni bà ngươi chớ ngông cuồng. Còn một canh giờ nữa rồi hãy nói!Lão ni cười một tràng như long ngâm rồi lạnh giọng nói :- Lão ni ta bố trí thạch trận này khiến ngươi mười năm chưa tìm được cách phá giải. Bây giờ còn khoác lác nữa sao?Bình Phàm Thượng Nhân bị đối phương châm biếm thì hỏa khí xung thiên, dùng nội công phật môn thượng thừa “Sư Tử Hống” gầm lên một tiếng như sấm rền khiến Tân Tiệp chấn động cả màng tai. Tiếp đó lão hòa thượng tức giận nói :- Lão ni bà chớ vội đắc ý. Lão nạp nổi khùng lên sẽ liều phí đi một giáp công lực làm Tiểu Trấp đảo của ngươi chìm xuống biển cho xem!Lão ni nghe vậy bỗng sửng sốt ngẩn ra một lát, rồi cười nói :- Cho ngươi biết cũng không sao. Trận này gọi là “Quy Nguyên Tứ Tượng trận”. Nếu ngươi tưởng lầm là “Kỳ Môn Ngũ Hành trận” thì lầm to rồi đấy!Nói rồi lão ni cười lạnh mấy tiếng, vút người một cái biến đâu mất.Bình Phàm Thượng Nhân trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Thì ra trong mười năm nay, ông cứ tưởng lầm bị vây trong “Kỳ Môn Ngũ Hành trận” vì thế không sao phá giải được. Nghĩ tới đó, ông thở dài một tiếng.Tân Tiệp vốn thông minh, vốn đã ngầm hiểu là hai người đấu khí với nhau đều do tính hiếu thắng đến nỗi Bình Phàm Thượng Nhân bị vây trong thạch trận suốt mười năm ở Tiểu Trấp đảo, và lão ni vừa xuất hiện chính là Huệ đại sư.Chắc rằng nghe Bình Phàm Thượng Nhân nói sẽ làm hòn đảo chìm xuống biển, vì sợ ông ta làm thật mà nói ra câu ấy.Nay thời hạn mười năm chỉ còn lại một canh giờ, đương nhiên chỉ là việc nhận thua một chút bản lĩnh thôi, không ngờ một lão nhân tuổi đã ngót hai trăm vẫn không chịu thua cuộc mà muốn liều phí một giáp công lực để hủy hòn đảo.Tính hiếu thắng đến như vậy là cùng.Tuy vậy Tân Tiệp cũng thầm lo lắng cho Bình Phàm Thượng Nhân, chỉ còn một canh giờ thì chắc không còn hy vọng phá giải được thạch trận.Khi mới thâm nhập vào đảo, chàng cũng tưởng trận đồ này là “Kỳ Môn Ngũ Hành trận”, bây giờ nghe Huệ đại sư nói là “Quy Nguyên Tứ Tượng trận”, chàng bỗng nhíu mày suy nghĩ.Năm xưa Thất Diệu Thần Quân khi giải thích kỳ lý cho Tân Tiệp đã đem tất cả trận thức trong thiên hạ nói qua cho chàng biết.Về “Quy Nguyên Tứ Tượng trận”, Mai Sơn Dân nói rằng đó là một loại cổ trận có từ thời Tần và gần như đến nay đã thất truyền. Mai Sơn Dân dựa vào những tư liệu lẻ tẻ và với óc thông tuệ cái thế đã tham ngộ được trận thức này đến bảy tám phần. Mai Sơn Dân truyền lại những gì mình tham ngộ được cho Tân Tiệp và nói thêm :- Trận thức này rất khó sử dụng vì thế mới thất truyền. Nhưng nếu ai biết được thì rất diệu dụng. Chỉ sợ bây giờ trong thiên hạ ngoài ta ra không còn ai biết dùng trận thức này nữa, cho dù là nó chưa hoàn chỉnh.Lúc đó Tân Tiệp cũng có chuyên tâm nghiên cứu nhưng vì Thất Diệu Thần Quân chỉ biết bảy tám phần nên chàng cũng chỉ biết lờ mờ về trận đó.Bình Phàm Thượng Nhân xưa nay chưa từng nghe ai nói tới cái tên “Quy Nguyên Tứ Tượng trận” bao giờ, vắt óc cố nhớ lại nên chẳng để ý đến Tân Tiệp đang ngồi bên cạnh cũng trầm ngâm suy nghĩ.Lúc sau ông bình tĩnh lại, ngẩng mặt nhìn sao thì đã quá nửa canh giờ.Vì hiếu thắng mà Bình Phàm Thượng Nhân quyết không chịu thua, nhưng chỉ còn một nửa canh giờ, trận thức lại hoàn toàn mù mịt, thì biết làm gì đây?Hoặc muối mặt nhận thua, hoặc phí đi sáu mươi năm công lực hủy hòn đảo này đi...Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân vung chưởng đánh ầm một tiếng làm khối đá trước mặt vỡ tan. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 16 Quy Nguyên cổ trận Tân Tiệp vẫn ngồi trầm tư, tay dùng que vạch chằng chịt những gì trên mặt đất, thậm chí đến một chưởng vừa rồi của Bình Phàm Thượng Nhân như tiếng sét đánh vỡ tan tảng đá mà cũng không làm chàng ngẩng đầu lên.Bình Phàm Thượng Nhân nói :- Này oa nhi! Ngươi hãy mau tìm cách đi nhanh khỏi tiểu đảo này đi, trong vòng nửa thời trường, càng xa càng tốt.Tân Tiệp vẫn cúi đầu mê mải.Bình Phàm Thượng Nhân thấy thiếu niên vẫn chăm chú vẽ những gì lên mặt đất không nghe mình nói, bụng lấy làm kỳ quái. Nhưng chợt nghĩ lại mình đã bị giam trong thạch thất suốt mười năm còn chưa ra được thì làm sao Tân Tiệp trong nửa canh giờ có thể ra khỏi đây, ông chợt cười thầm mình quá hồ đồ. Nhưng Bình Phàm Thượng Nhân vẫn đến bên Tân Tiệp, tò mò cúi xuống xem chàng đang chơi trò gì.Chỉ thấy Tân Tiệp dùng một khúc cây vẽ chằng chịt lên mặt đất những đường không theo quy tắc gì, ít ra phải tới mười mấy đường nhìn rối cả mắt.Bình Phàm Thượng Nhân tuy chẳng hiểu cơ sự thế nào nhưng do hiếu kỳ mà cúi xuống chăm chú xem, bộ râu dài cọ vào cổ Tân Tiệp mà chàng vẫn không hay biết.Đột nhiên chàng “à” lên một tiếng, dùng chân xóa đi toàn bộ hình vẽ, đôi mày nhíu chặt, trán nhăn lại như nỗ lực cố nhớ lại điều gì.Bất chợt Bình Phàm Thượng Nhân cũng bị cuốn hút vào trò chơi ú tim đó.Ông ta vốn đã có chủ định. Chỉ cần phí mất sáu mươi năm công lực để hủy đi cột đá lớn và cao nhất chính giữa đảo tất cả hòn đảo sẽ chìm xuống biển, đó là phương pháp duy nhất để không chịu nhận thua Huệ đại sư.Hậu quả của việc đó thế nào, trước đây Bình Phàm Thượng Nhân không cần nghĩ đến. Nhưng tình cảnh bây giờ lại khác. Càng lúc ông càng có cảm tình với thiếu niên kỳ dị này, bởi thế không khỏi suy nghĩ. Nếu hủy hòn đảo làm nó chìm sâu xuống biển, tất thiếu niên không thể thoát chết.Bình Phàm Thượng Nhân nghĩ thầm :- “Dù ta đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên là võ lâm chí tôn, nhưng không có quyền cướp đi một tính mạng. Nhưng chẳng lẽ đành phải chấp nhận chịu thua lão ni bà kia?”Nếu ở địa vị người khác thì bất cứ ai cũng suy tính xem có đủ khả năng hủy mỏm đá mấy vạn cân kia hay không, nhưng với Bình Phàm Thượng Nhân thì trái lại chỉ nghĩ xem mình có nên động thủ hay không?Bình Phàm Thượng Nhân nghi hoặc nhìn Tân Tiệp chìm sâu trong tâm tưởng.Thời gian thấm thoát qua nhanh.Bình Phàm Thượng Nhân lại ngước mặt nhìn trời. Còn chừng một khắc nữa, vừa đủ thời gian để hủy mỏm đá.Mâu thuẫn trong lòng ông ta mỗi lúc một xung khắc nhau quyết liệt hơn.“Mạng người hay sự hiếu thắng? Lẽ nào đành chấp nhận thua cuộc, để lão ni bà kia lu loa trên giang hồ?”Chòm râu bạc trắng đã nhuốm vàng của lão hòa thượng dựng ngược lên.Bình Phàm Thượng Nhân vung chưởng lên, nhưng không nhằm vào mõm đá cao mà đánh vào một khối đá chếch bên cạnh.“Rầm”!Khối nham thạch vỡ tan thành muôn mảnh bay tung tóe.Tân Tiệp như không nhận thấy gì, vẫn chăm chú vẽ lên nền đất.Bình Phàm Thượng Nhân nghĩ rằng phát ra một chưởng như vậy sẽ làm Tân Tiệp kinh hoảng, thế nhưng thấy chàng vẫn mê mải như vậy lão kinh ngạc đến gần xem.Bấy giờ trên mặt đất không chỉ mười mấy đường mà có tới cả trăm nét vẽ, không còn phân biệt được đường nào nữa.Đột nhiên Tân Tiệp dùng cành cây vạch một đường sâu xuống mặt đất cứng sâu tới nữa tấc, sau đó vung tay áo phất mạnh một cái.Bình Phàm Thượng Nhân chẳng hiểu chút gì về trò chơi bí ẩn đó, bực mình quay đi, tay vung chưởng định phát ra.Tân Tiệp đột nhiên ngẩng đầu kêu lên :- Lão tiền bối khoan đã!Bình Phàm Thượng Nhân ngạc nhiên quay lại thu chưởng về.Tân Tiệp nét mặt rạng rỡ cười nói :- Vãn bối đã nhớ ra cách bố trí “Quy Nguyên Tứ Tượng trận” rồi!Bình Phàm Thượng Nhân trố mắt nhìn Tân Tiệp. Làm sao ông có thể tin được một thiếu niên mới hai mươi tuổi, trong thời gian chỉ một canh giờ mà có thể tham ngộ được loại trận pháp vô cùng phức tạp mà chính ông ta trong suốt mười năm vẫn không hiểu thấu?Lúc đó trăng đã lên đúng đỉnh đầu. Đó là thời gian ước định giữa Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư cho thời gian mười năm để phá giải trận thức.Tân Tiệp dùng que chỉ lên những nét vẽ trên mặt đất nói :- Theo trận đồ, vào trận bằng cửa Can là có thể tới giữa trận. Nhưng muốn đi ra thì phải theo cách khác.Chàng dừng lại một lúc, chỉ que vào giữa những nét vẽ phức tạp nhất, nói tiếp :- Từ giữa trận rẽ sang bên tả hai lần, đáng lẽ ra phải có một người giả làm thạch.Nên biết trận đồ tuy hầu hết dùng những tảng quái thạch chằng chịt bố trí nhau mà thành, nhưng có những hiểm lộ dù người ta có võ công cao cường bao nhiêu cũng không thoát ra được. Và cách bố trí trận thức phải theo đúng nguyên tắc mới đạt đến trình độ huyền ảo, bởi thế ngoài những chất liệu sẵn có ở hiện trường đôi khi phải dùng người thật để tạm thời bố trí.Bình Phàm Thượng Nhân nghe vậy bỗng reo lên :- Chính phải! Chính phải! Lần trước ta từ thạch trận đi ra quả có người đứng giả làm quái thạch. Xem ra ngươi hiểu sâu trận thức thật rồi. Chúng ta mau đi thôi!Suốt mười năm, chắc rằng Bình Phàm Thượng Nhân đã nhiều lần xông xáo trên khắp các nẻo đường thạch trận, tuy không thể thoát ra được nhưng thuộc lòng từng khúc đường như lòng bàn tay. Lúc này nghe Tân Tiệp nói ra, lão chiếu theo địa hình quả đúng như vậy nên tự nhiên tin tưởng.Tân Tiệp cười nói :- Chỉ là vãn bối mới hiểu được sáu bảy phần của trận thức ảo diệu này.Nếu thạch trận được bố trí hoàn chỉnh thì chỉ sợ không thoát ra được.Bình Phàm Thượng Nhân vội nói :- Không hề gì! Trước hết cứ đi đã!Hiển nhiên ông ta sốt ruột muốn rời khỏi nơi mười năm giam cầm, dù có đi được nửa trận cũng cam.Tân Tiệp đứng lên xác định phương hướng rồi bắt đầu tiến theo hướng đông vượt qua ba khối nham thạch.Bình Phàm Thượng Nhân bám theo sau, trong lòng hết sức kinh ngạc rằng làm sao một thiếu niên mới hai mươi tuổi mà có thể hiểu ra cổ trận xưa nay chính ông ta chưa từng nghe nói tới?Suốt mười năm bị giam hãm, đến ngày cuối cùng gặp được thiếu niên này, chẳng những trò chuyện tâm đắc, kiếm thuật ảo diệu mà một người đã hai trăm tuổi như ông ta cũng phải thán phục, lại có khả năng đưa vị thiền sư cao niên ra khỏi thạch trận, chẳng phải đó là thiên ý hay sao?Tân Tiệp cứ qua mỗi khúc ngoặc lại gật đầu tỏ ra rằng chàng đi đúng cách bố trận. Mỗi lúc chàng càng thêm tự tin, bước cũng nhanh hơn.Bình Phàm Thượng Nhân thấy vậy rất cao hứng.Chẳng bao lâu hai người đã đi ước chừng năm dặm.Xét ra chu vi tiểu đảo này chỉ mười dặm là cùng, nhưng trong thạch trận hiển nhiên đường quanh co, nhưng kỳ thực tính theo đường chim bay có thể chỉ cách trung tâm vài dặm.Chỉ cần chừng đó đủ làm Bình Phàm Thượng Nhân sướng mê đi.“Đã hàng ngàn lần lão xông ra thạch trận nhưng nhiều lắm cũng chỉ quanh co được hai dặm đã trở lại vị trí xuất phát, thế mà bây giờ đã đi được năm dặm, há chẳng phải chuyện thần kỳ? Có lẽ sắp ra khỏi thạch trận chưa biết chừng.”Nghĩ thế ông lại càng tin tưởng hơn.Tân Tiệp chui qua một khe nhỏ giữa hai khối quái thạch, trước mặt là một khối quái thạch khác chắn ngang đường. Tân Tiệp quay lại nói :- Xin tiền bối hủy khối quái thạch này!Bình Phàm Thượng Nhân nhìn qua cũng biết rằng khối đá này do tay người dựng lên, liền xuất chưởng đánh ra làm khối đá vỡ tan.Tân Tiệp thấy khối nham thạch có đến vạn cân mà chỉ chốc lát bị Bình Phàm Thượng Nhân biến thành bụi phấn, than thầm :“Chỉ sợ trên thế gian vĩnh viễn không tìm được ai có công lực thâm hậu hơn.”Chàng ra sau khối nham thạch vừa bị đánh vỡ quan sát một lúc mới phát hiện ra được một lối đi hết sức kín đáo xuyên qua những tảng đá lớn, nếu vừa rồi không phá hủy tảng đá thì không sao phát hiện ra được.Hai người lại theo lối mòn đó đi tiếp.Mây mù càng lúc càng bớt dày đặc hơn.Bình Phàm Thượng Nhân bụng mừng khôn xiết, tin rằng sắp thoát khỏi chốn giam cầm. Thế nhưng nhìn lại nét mặt Tân Tiệp thì thấy chàng vẫn u ám nặng nề, có vẻ rất lo lắng thì ngạc nhiên không hiểu vì sao.Đi chừng một dặm nữa, trước mặt đã sáng lên, ánh trăng chiếu rọi trên những khối nham thạch sáng ngời, đồng thời nghe cả tiếng sóng biển rì rầm vỗ vào bờ đá. Hiển nhiên đã ra khỏi trận đồ.Tân Tiệp á lên một tiếng có vẻ ngạc nhiên, nét ngưng trọng trên mặt chàng giãn ra, quay lại nhìn phía sau một lúc rồi thở hắt ra một hơi, nhìn Bình Phàm Thượng Nhân nói :- Thì ra Huệ đại sư cũng chưa học hết trận thức này. Nếu không vãn bối không sao ra khỏi được.Bình Phàm Thượng Nhân bị hãm trong thạch trận đã mười năm nên căm hận biết bao nhiêu. Nay thoát được khỏi chốn giam cầm đó, ông ngẩng mặt lên hú dài một tiếng.Ánh trăng từ tầng không tỏa sáng, xa xa tiếng sóng vỗ rì rầm cùng ngọn gió mang hơi biển nồng ấm tạt vào mặt khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.Bình Phàm Thượng Nhân hít vào một hơi căng đầy lồng ngực, nổi oán hận mười năm bị giam hãm cũng theo đó mà tiêu tan. Vả chăng ông cảm thấy tự hào vì sau cuộc đấu khí mình vẫn là người thắng cuộc.Ông nhìn Tân Tiệp cười nói :- Xong rồi! Ngươi đã là đệ tử của Thất Diệu Thần Quân, đương nhiên cũng hiểu ra quỷ môn trận thức này!Thật tếu là vị cao nhân bị khốn trong thạch trận mười năm không tìm được lối ra nên mới gọi nó là Quỷ môn trận thức.Tân Tiệp đáp :- Vãn bối chỉ may mà biết được trận thức này nhưng cũng chưa hiểu được nhiều, suýt nữa mạo hiểm không ra được...Bình Phàm Thượng Nhân ngắt lời :- Oa nhi ngươi chẳng cần phải khiêm tốn hão!Rồi chợt hỏi :- À này, vừa rồi ta thi triển cho ngươi xem “Đại Diễn thập thức”, ngươi đã nhớ hết chưa?Tân Tiệp cảm động nhìn lão hòa thượng gật đầu :- Vãn bối chính đang định bái tạ lão tiền bối đã ban tặng tuyệt học cái thế...Chàng nói bằng giọng thành khẩn, lại tiếp :- Tuy nhiên hiện còn có chỗ vãn bối vẫn chưa lĩnh hội hết.Bình Phàm Thượng Nhân thấy ngay vẻ thành thực của chàng, cười nói :- Lão nạp tin rằng ngươi đã hiểu hết. Tuy nhiên muốn áp dụng thành thạo thì còn phải luyện một thời gian nữa. Còn những chỗ ngươi nói là chưa lĩnh hội, đó là những chỗ còn khiếm khuyết, nhất là ba chiêu cuối cùng. Ngươi nên tự mình nghiên cứu bổ sung thêm cho hoàn thiện, lúc đó khắp thiên hạ chỉ e rằng chẳng mấy người tiếp được ngươi mười chiêu đâu!Tân Tiệp thầm nghĩ Bình Phàm Thượng Nhân đã quá lời. Mặc dù “Đại Diễn kiếm pháp” rất thần diệu, kết hợp với kiếm pháp của bổn môn lại càng lợi hại, nhưng trên võ lâm còn biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ...Mới nghĩ tới đó, chợt một tiếng cười phá tan khoảng không truyền lại. Chớp mắt, một nhân ảnh hiện ra trước mặt hai người cách chừng ba trượng, thân pháp thật kinh nhân đến nỗi Tân Tiệp nghe tiếng cười xong vẫn không biết đối phương xuất hiện từ phương hướng nào.Chàng trấn tĩnh lại, nhận ra đó là vị bài danh thứ hai trong Thế Ngoại tam tiên - Huệ đại sư.Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hố nói :- Lão ni bà, ngươi dùng trăm phương nghìn kế muốn dồn ta vào hạ phong. Thế nhưng trời xanh có mắt không để ngươi được toại nguyện. Hô hô hô...Trên nét mặt hồng nhuận lộ rõ vẻ đắc ý.Huệ đại sư nhíu mày nói :- Lão ni sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nghe nói người ta nhờ vào tiểu bối để thắng cuộc...Huệ đại sư cho rằng câu khích bác đó sẽ làm cho Bình Phàm Thượng Nhân nổi giận. Nhưng không ngờ ông lại càng cười to đáp :- Chúng ta năm xưa đánh cuộc có quy định nhờ người ngoài giúp lão nhi ta thoát thân khỏi đây hay không đâu?Huệ đại sư hừ một tiếng, nhìn sang Tân Tiệp nói :- Không ngờ một tiểu tử như ngươi lại phá được cổ trận của ta, hãy biết rằng chưa được cho phép mà ngươi xông vào Tiểu Trấp đảo đã là phạm vào quy tắc rồi. Thế mà ngươi còn xông vào thạch trận giúp kẻ địch của ta, tội không thể dung tha. Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám không coi lão ni vào đâu cả.Tân Tiệp bản tính bướng bỉnh, lại thấy bị Huệ đại sư bức bách như thế, hào khí nổi lên. Vốn trước đây chàng thầm nể trọng vị bài danh thứ hai trong Thế Ngoại tam tiên, nhưng không ngờ mới gặp đã quy kết mình vô lý như thế, cự lại :- Vãn bối lên đảo chỉ là vô tâm. Nếu chỉ vì thế mà tiền bối định giáo huấn thì dù bất tài, vãn bối thà chịu chết, không để bị nhục.Thế rồi chàng bước ra chờ đợi, dáng vô cùng uy mãnh. Tuy biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của Huệ đại sư, nhưng chàng nói câu đó là thật lòng.Chàng làm thế vì ngầm so sánh đối phương với Vô Hận Sinh, kẻ không thèm biết trái phải.Huệ đại sư bỗng sửng sốt.- “Chỉ là một tiểu tử còn lâu mới đáng mặt đồ đệ mình lại không biết sống chết là gì sao?”Tuy nhiên vị lão ni cũng thầm ân hận rằng mình đã quá lời.Người không biết thì không có tội, có ai lại chui đầu vào thạch trận mà mình chưa biết rõ? Huống chi đối phương là một thiếu niên có vẻ cương trực và dũng khí như vậy?Nhưng lòng tự ái bao giờ cũng lấn át mọi tình cảm khác.Huệ đại sư lướt mắt quan sát Tân Tiệp một lúc rồi đột nhiên cất tiếng cười.Lúc đầu âm thanh còn thấp, nhưng vang to dần, âm hưởng dội vào vách đá như hàng chuỗi tiếng sét.Tân Tiệp lúc này công lực không phải tầm thường, thế mà vẫn thấy tai mình như bị ngàn mũi kim chọc vào nhức nhối, tưởng chừng không sao chịu nổi.Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân quát to một tiếng làm đứt đoạn chuỗi cười của Huệ đại sư, nói :- Ta chẳng cần biết Tiểu Trấp đảo của lão ni bà ngươi có quy định gì, nhưng hôm nay nếu không có oa nhi này tới đây thì hòn đảo của ngươi đã chìm sâu xuống biển rồi!Huệ đại sư trừng mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân rồi quay sang Tân Tiệp hỏi :- Ngươi đã chịu được “Tra Dương Huyền Âm” của ta tất có chút võ công, vậy có dám tiếp lão ni ba chiêu không?Tân Tiệp thừa hiểu công lực Huệ đại sư cao thâm mạc trắc, còn trên cả Vô Hận Sinh, nhưng lúc này thế đã không thể thoái thác, chàng bỗng thấy ngạo khí dâng cao, trầm giọng nói :- Vãn bối không biết lượng sức, xin tiếp cao chiêu của tiền bối!Huệ đại sư không nói gì thêm, cũng không cần vận công dụng lực gì cả, thân ảnh đột nhiên lướt tới, ống tay áo phải nhẹ phất thành một màu xám ập xuống đối phương.Tân Tiệp tuy đã vận chân khí phòng bị từ trước, nhưng với thân pháp phàm tốc như vậy, cảm thấy như lần trước bị Vô Hận Sinh khống chế.Nhưng bây giờ công lực chàng đã khác trước rất nhiều. Trong lúc nguy cấp, trí óc chàng lại càng sáng suốt, lập tức nghĩ ra cách đối phó. Tân Tiệp đưa tay trái lên giữ trung bộ, còn tay phải phàm tốc đánh ra một chưởng phải kích vào vai trái đối phương.Chiêu đó nếu đổi một ngày trước thì uyển mạch chàng lộ số và không đủ lực, dễ bị chộp ngay. Nhưng bây giờ chưởng xuất ra như phong, từ xa cũng nghe rin rít chứng tỏ có thể điểm hỏa phá thạch.Huệ đại sư á lên một tiếng, phất tiếp tay áo kia quét sang hóa giải chưởng lực đối phương.Tân Tiệp thấy chiêu đó thế rất uy mãnh, nhưng chiêu thức lại giống hệt “Hoành Tảo Thiên Quân” của phái Võ Đang. Đối với võ học của Ngũ đại tông phái thì chàng đã nghiên cứu qua hàng nghìn lần, biết đến chân tơ kẽ tóc, thêm nữa lại có cách ứng phó hết sức kỳ diệu và hiệu quả của Thất Diệu Thần Quân.Không chút do dự, chàng thi triển ngay một chiêu “Hương Văn Nhập Lý” trong “Ám Ảnh Phù Hương”, búng mình nhảy lên vừa ra khỏi sự khống chế.Huệ đại sư trố mắt kinh ngạc, không ngờ thiếu niên dễ dàng tránh được hiểm chiêu của mình đến thế.Bình Phàm Thượng Nhân khoái chí cười lên hô hố, miệng khen :- Diệu cực! Diệu cực!Huệ đại sư vừa kinh vừa giận, thét to lên một tiếng, vung hữu trảo như bộ vuốt chim ưng chộp tới nhanh như chớp.Lần đầu tiên có kinh nghiệm đối phó với cường địch, Tân Tiệp thấy tự tin thêm nhiều, hùng khí nổi lên, tay phải dùng chỉ thay kiếm thi triển chiêu “Mai Hoa Tam Lộng” trong tuyệt học bổn môn “Cù Chi kiếm pháp” nghênh đỡ.Trảo này của Huệ đại sư là một trong những tuyệt chiêu của mình, trong đó ẩn tàng vài phân sát thủ.Lúc này thấy Tân Tiệp dùng chỉ thay kiếm đâm chếch lên, lòng thầm đắc ý lật bàn tay đội ngược trảo thức từ diện chộp qua sườn trái đối phương.Nào ngờ Tân Tiệp cũng đổi thức cực nhanh. Chỉ nghe vút một tiếng, tay phải chàng cũng lật nhanh lại, phàm tốc vô tỷ đâm thẳng tới uyển mạch của Huệ đại sư.Tiểu Trấp đảo chủ công lực phi phàm, hai tay trầm xuống, tay trái tiếp tục vươn trảo xuất chiêu thứ ba, nháy mắt bộ vuốt đã cách trước ngực Tân Tiệp chỉ vài tấc.Hầu như cùng lúc, “Mai Hoa Tam Lộng” biến hóa lần thứ ba, tay trái dùng hai ngón trỏ và giữa điểm tới huyệt Khúc Trì của Huệ đại sư.Chỉ nghe “bịch” một tiếng, Huệ đại sư thu chiêu hai tay chập vào nhau đứng nguyên chỗ còn Tân Tiệp lùi sau hai bước.Tân Tiệp khâm phục Huệ đại sư công lực thâm hậu, trái lại vị Tiểu Trấp đảo chủ khen thầm thiếu niên dùng ba chiêu liên hoàn vừa khéo hóa giải được chiêu thức của mình.Bình Phàm Thượng Nhân lại cười khà khà vuốt râu khen giỏi.Huệ đại sư chừng như nổi giận không phải vì Tân Tiệp mà vì Bình Phàm Thượng Nhân, đột nhiên phất mạnh hai tay giống như chim vỗ cánh nhảy vút lên.Khi đạt tới đỉnh điểm, cao chừng hai trượng, hai tay áo xòe ra dừng lại giây lát rồi đột nhiên lao người đâm bổ xuống. Thân ảnh thật vô cùng mỹ diệu!Ngay cả Bình Phàm Thượng Nhân cũng không ngờ tới chiêu thức đó, không ngờ Huệ đại sư lại dùng đến chiêu “Thương Ưng Bát Thức”. Nụ cười trên môi Bình Phàm Thượng Nhân vụt tắt, mắt không chớp theo dõi Tân Tiệp xem chàng đối phó với chiêu tối hậu.Tân Tiệp cảm thấy chưởng lực như áp xuống từ bốn phía xung quanh, đặc biệt ngay sau lưng chưởng phong cực mạnh, đó chính là chỗ thần bí của “Thương Ưng Bát Thức”. Trong giây lát, chàng không biết phải đối phó thế nào.Trong giây lát đó, bao nhiêu võ học lướt nhanh trong đầu với hàng nghìn chiêu thức mong tìm ra một giải pháp và bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên.Chỉ thấy hai cánh tay Tân Tiệp nâng lên, hai bên cao bằng hai vai rồi đột ngột hợp vào chính giữa, khi hợp sát rồi chợt lật nhanh ra. Lập tức chưởng ảnh từ hai tay ào ạt dồn lên không mãn thiên mãn địa. Đó chính là chiêu “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn thập thức” mà chàng mới lĩnh ngộ được từ Bình Phàm Thượng Nhân.Huệ đại sư thấy hai tay đối phương hợp lại rồi lật ra lại sinh trùng trùng chưởng ảnh đánh lên như vậy, dày đặc đến nỗi không có khe hở để công vào nữa.Bà ta tung mình tiếp tục nhảy lên cao tầm trượng rồi nhảy ra khỏi vòng chiến, hướng sang Bình Phàm Thượng Nhân hừ một tiếng hậm hực bảo :- Lão hòa thượng! Một chiêu “Phương Sinh Bất Tức” của ngươi tuyệt thật.Bình Phàm Thượng Nhân thấy Tân Tiệp lấy tuyệt chiêu của mình sử dụng tuyệt diệu đến nhường ấy, lòng đắc ý phi thường. Nghe Huệ đại sư nói, ông ta ngoác miệng ra cười hỏi vặn :- Thế thì sao chứ?Huệ đại sư cứng lưỡi, đành quay sang Tân Tiệp nói :- Chúng ta có lời từ trước chỉ đấu ba chiêu. Ngươi bây giờ có thể đi!Liền đó, lại quay sang Bình Phàm Thượng Nhân :- Lão ni không biết điều, còn muốn lão giáo thêm “Đại Diễn thập thức” của lão hòa thượng ngươi.Bình Phàm Thượng Nhân cười đáp :- Hay lắm! Chính lão nhi ta cũng đang ngứa ngáy chân tay. Chúng ta đánh mấy chiêu giải sầu càng tốt!Huệ đại sư không nói nữa, nhún mình nhảy lên đánh luôn! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 17 Phong vân tế hội Song thủ cùng xuất, chân mới nhún nhảy vài bước, không hiểu bằng cách gì mà Huệ đại sư đã lướt quanh Bình Phàm Thượng Nhân tới mấy vòng rồi! Tuy lướt đi như vậy nhưng Huệ đại sư vẫn giữ khoảng cách tới đối phương không sai một tấc. Bà ta lướt quanh Bình Phàm Thượng Nhân bảy vòng và xuất bảy chiêu. Trong bảy chiêu đó, chiêu nào cũng tuyệt diệu vô tỷ.Tân Tiệp từng biết võ nghệ của Vô Hận Sinh và Bình Phàm Thượng Nhân, đã nghĩ rằng trong thiên hạ võ học chỉ có thể đạt đến trình độ đó là cùng. Thế nhưng bây giờ thân thủ bộ pháp của Huệ đại sư xem ra lại càng vô cùng ảo diệu vượt qua mọi sự tưởng tượng.Tân Tiệp lập tức quên mất mình đang đứng ở đâu, toàn thân bị hút chặt vào trận đấu.Bình Phàm Thượng Nhân chân đứng nguyên một chỗ, chỉ từ thắt lưng trở lên là không ngừng chuyển động, uyển chuyển xoay người khống chế cả bốn hướng, nhất nhất hóa giải cả bảy chiêu của Huệ đại sư, đồng thời cũng đánh ra năm chiêu phản công.Tân Tiệp để ý quan sát bộ pháp của Huệ đại sư, thấy rằng chưởng thức của bà tuy cũng thần diệu nhưng không sao sánh được bộ pháp thần kỳ đó. Mỗi lần Huệ đại sư xuất chiêu thì chàng tự nghĩ trong đầu xem nên dùng chiêu nào để ứng phó, sau khi nghĩ ra thấy quả nhiên Bình Phàm Thượng Nhân cũng dùng chiêu như mình đã nghĩ để đối địch, điều đó càng làm chàng tăng thêm hứng thú.Có lẽ ông trời đã cho chàng cơ hội may mắn như thế, cũng có thể gọi là cơ duyên. Nếu Bình Phàm Thượng Nhân không đem “Đại Diễn Thần Kiếm” truyền thụ cho chàng, nếu không được chứng kiến qua trận thực đấu vô tiền khoáng hậu này thì cho dù chàng có tài trí đến đâu cũng phải mất hai chục năm mới hiểu hết những biến hóa và chỗ tinh diệu của nó.Chàng bỗng thầm cảm ơn Huệ đại sư đã đề nghị lĩnh giáo “Đại Diễn Thần Kiếm” của Bình Phàm Thượng Nhân. Mắt dán chặt vào hai kỳ nhân đang kịch chiến, trong bất tri bất giác, chàng cũng tham ngộ được tới tám chín phần.Không lâu sau, hai người đã đấu tới mấy trăm chiêu. Chỉ trong vòng nửa khắc mà hai người đã đấu mấy trăm chiêu cũng đủ biết cả thân pháp và chiêu thức thần tốc đến bực nào. Chỉ sợ rằng nghe mà không mấy ai tin nổi.Thế nhưng qua mấy trăm chiêu, Bình Phàm Thượng Nhân phần lớn chỉ giữ thế thủ. Đột nhiên lão hú lên một tiếng, đổi chưởng thành chỉ, đổi chỉ thành kiếm rồi tung mạnh người. Chỉ trong vòng ba chiêu, Bình Phàm Thượng Nhân đã đổi thủ làm công.Đương nhiên chiêu thức vẫn là “Đại Diễn thập thức”.Từ đây tình cảnh bắt đầu thay đổi. Chưởng lực của Huệ đại sư bắt đầu giảm sắc, dần dần lâm vào thế thủ.Nhưng cho dù Bình Phàm Thượng Nhân dùng “Đại Diễn thập thức” kỳ diệu công kích mãnh liệt bao nhiêu cũng không sao chạm được một cọng lông nào trên người Huệ đại sư.Tuy không đả thương được đối phương nhưng Bình Phàm Thượng Nhân vẫn mặc sức làm mưa làm gió, thi triển chiêu thức liên miên bất tuyệt, biến hóa ảo diệu khôn lường.Tân Tiệp không ngờ “Đại Diễn Thần Kiếm” lại có nhiều biến hóa và phát huy thế công uy mãnh đến thế, mới biết rằng vừa rồi mình chỉ nắm được phần cốt lõi. Nhờ thế mà chàng tham ngộ thêm không ít.Đến lúc đó, Tân Tiệp đột nhiên hiểu rằng Huệ đại sư cầm cự được lâu như vậy với Đại Diễn thập thức uy mãnh vô song là nhờ vào bộ pháp thần kỳ của mình. Chàng cố theo dõi để nắm được quy luật nhưng nhìn cứ rối tinh lên, không sao hiểu được. Tân Tiệp không biết rằng bộ pháp thần kỳ đó gọi là “Cật Ma Thần Bộ”, vốn là công phu đắc ý nhất của Huệ đại sư trong toàn bộ võ học của mình, hiển nhiên rất sâu sắc và ảo diệu. Trong suốt mấy chục năm, Huệ đại sư đã tốn rất nhiều tâm huyết để tham ngộ từ một bản cổ thư, đồng thời sáng tạo ra và hoàn thiện thêm, nay có thể coi là thân pháp độc nhất vô nhị trên võ lâm.Lúc này song phương đã đấu gần nghìn chiêu, thế nhưng mỗi bên vẫn dùng kỳ chiêu tưởng chừng như bất tận.Tân Tiệp bị hút chặt vào trận đấu, quên hết mọi sự xung quanh, thậm chí quên luôn cả sự tồn tại của mình.Có lẽ chỉ có mình chàng là có may mắn được chứng kiến trận đấu vô tiền khoáng hậu đó.Đột nhiên từ trên không có âm thanh văng vẳng vang tới giống như tiếng tiêu. Âm thanh từ rất xa như vượt qua muôn trùng sóng biển vang vào đảo nghe dìu dặt khiến người ta cảm thấy thoải mái. Đặc biệt nó mang âm hưởng của sự thanh bình khiến người ta dù đang làm việc gì cũng muốn bỏ hết để ngắm cảnh thiên nhiên kỳ thú, chí ít cũng là thưởng thức tiếng tiêu giữa không gian lồng lộng.Ngay cả Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư công lực cái thế cũng bị tiếng tiêu tác động, nét mặt giãn ra rồi cùng ngừng tay ngừng đấu, nghiêng tai về hướng có tiếng tiêu.Tân Tiệp thấy thế thì không khỏi cảm thấy kỳ dị.Cả hai vị cao nhân tiền bối mặt lộ vẻ ngạc nhiên ngước nhìn lên trời. Tân Tiệp cũng hướng ánh mắt theo họ nhưng không thấy gì ngoài tiếng tiêu vẫn réo rắt vang tới mỗi lúc một gần.Tân Tiệp nghi hoặc quay nhìn Bình Phàm Thượng Nhân thì chợt thấy ông cất tiếng hú vang, âm thanh tuy cao nhưng vẫn êm nhẹ, hòa với tiếng tiêu tạo thành một sự tương đồng.Đột nhiên từ trên không có tiếng vỗ cánh.Tân Tiệp vội vã ngẩng lên thì thấy một con hạc lớn đang lao tới rất nhanh.Trên lưng bạch hạc có mang theo một lão tăng gầy guộc.Tiếng tiêu chính là từ lão tăng phát ra. Lão tăng tuy gầy nhưng rất cao, có lẽ còn cao hơn Bình Phàm Thượng Nhân hẳn một cái đầu. Bộ râu bạc dài khiến nét mặt ông trông rất từ hòa.Huệ đại sư vẫn giữ vẻ ngạc nhiên, có lẽ không quen biết lão tăng. Còn Bình Phàm Thượng Nhân vẻ mặt tươi lên và chầm chậm đến gần con bạch hạc.Bạch hạc lượn thêm một vòng rồi từ từ đỗ xuống, hai cánh xòe rộng phải tới hai trượng, làm cát bụi trên đảo bốc tung lên.Lão tăng cất chiếc tiêu vào người rồi lấy ra một con cá gỗ, gõ một tiếng.Không biết con cá làm bằng loại gỗ gì mà phát ra âm thanh vang xa tới mấy dặm.Bình Phàm Thượng Nhân không nói gì, chỉ vái lão tăng một vái rồi quay sang Huệ đại sư vái một vái nữa, sau đó leo lên lưng bạch hạc ngồi bên cạnh lão tăng, còn nhìn Tân Tiệp gật nhẹ đầu.Con hạc lại xòe cánh nhún mình lao lên tầng không.Lão tăng trước đó lướt mắt nhìn Tân Tiệp mấy lần, tỏ ra kinh dị. Khi con hạc bay lên thì lão tăng trầm giọng nói :Hổ diệu lòng đàng phi hoàng nhật, Hạc lệ nhất thanh tiêu tương khứ!Tân Tiệp nghe âm thanh của lão tăng còn văng vẳng nhưng bạch hạc đã bay rất xa...Huệ đại sư ngẩn người nhìn theo bạch hạc chừng như mãi nghĩ điều gì mà không hiểu được. Cuối cùng Huệ đại sư từ từ quay lại nhìn Tân Tiệp, đột nhiên trên môi lộ nét cười. Bất thần bà ta vung vẩy hai ống tay áo, nhảy mấy vòng, động tác diệu kỳ uyển chuyển.Tân Tiệp chợt nhận ra ngay là bà ta đang thi triển bộ pháp thần kỳ mà mình vừa chứng kiến.Lát sau, trên cát hiện rõ bốn mươi chín vết chân.Huệ đại sư thi triển xong liền lao vút đi khuất vào giữa đảo.Tân Tiệp ngẩn người nhìn những dấu chân trên cát, bất giác lòng mừng khôn xiết, biết rằng Huệ đại sư đã lưu lại để truyền bộ pháp thần diệu cho mình.Từ xa vẳng lại tiếng của Huệ đại sư :- “Cật Ma Thần Bộ” tặng người hữu duyên. Trong vòng nửa canh giờ, có thể tham ngộ được hay không là tùy thuộc vào thiên tư của ngươi!Tân Tiệp liền quỳ xuống hướng vào đảo bái tạ.Tuy không biết ý của Huệ đại sư nói trong nửa canh giờ là gì nhưng chàng lập tức chú mục vào những dấu chân, ngưng thần nghiên cứu.Ban đầu chàng không hiểu chút gì. Nếu trước đó chàng không tập trung trí lực chăm chú quan sát bộ pháp của Huệ đại sư thì tất đành chịu bất lực.Vốn có thiên bẩm võ học, lại là người say mê tìm hiểu nên Tân Tiệp bị cuốn hút ngay vào việc nghiên cứu mối quan hệ của những bước chân.Nửa canh giờ thấm thoát trôi qua, Tân Tiệp vẫn ngưng thần tham ngộ, không biết gì đến ngoại cảnh.Bấy giờ nước thủy triều đã dâng cao dần. Một đợt sóng nổi lên ập nhanh vào bờ, càng gần càng cao, phút chốc cuồn cuộn như một bức tường ào ạt tràn qua bờ cát.Tân Tiệp đang vắt óc suy nghĩ năm bước cuối cùng. Đó là năm bước tinh túy và cốt yếu nhất của “Cật Ma Thần Bộ” cho nên cũng khó lĩnh ngộ nhất. Lúc đó thì cơn sóng đã ập đến sau lưng.Tân Tiệp đạp chân lên từng vết chân đó, chuyển chỗ thêm lần nữa rồi chợt hiểu ra. Chàng nhảy cẫng lên vì vui sướng.Chính lúc chàng còn đang nhảy lên thì đợt sóng đã trào đến, Tân Tiệp kinh hãi tung mình tới bờ đá. Khi quay đầu nhìn lại thì đợt sóng đã rút, đồng thời những dấu chân của Huệ đại sư để lại đều bị sóng xóa mất không còn dấu vết. Bấy giờ chàng mới hiểu lời Huệ đại sư nói chỉ trong vòng nửa canh giờ là thế.Tân Tiệp đã tham ngộ xong “Cật Ma Thần Bộ”, lòng mừng khôn xiết. Nhớ lại chỉ một ngày lên đảo mà chàng đã thu hoạch được rất nhiều, võ công nay đã tăng tiến gấp nhiều lần so với trước. Tân Tiệp đưa mắt nhìn Tiểu Trấp đảo với tình cảm trìu mến và lòng biết ơn, đồng thời hùng tâm cũng trỗi dậy.Chàng thầm hổ thẹn vì mấy ngày qua cứ tưởng rằng võ công mình đã có thể làm nên đại sự mà xao nhãng việc học hỏi luyện tập thêm. Hơn nữa lại còn dính dáng đến tình trường mà gây nên không ít phiền phức.Tân Tiệp nhớ lại mà toát mồ hôi. Nếu không có kỳ duyên thì với võ học trước đây mà đưa ra tranh đua với thiên hạ võ lâm thì chẳng đáng làm trò cười cho thiên hạ.Lúc này, qua Bình Phàm Thượng Nhân, chàng biết rằng võ học của Thất Diệu Thần Quân là thần diệu, có thể sánh với mọi võ học tinh túy nhất, nhưng chàng còn chưa tham ngộ hết, công lực lại kém cõi đến thảm hại nên chưa thể gánh vác nổi trọng trách mà Mai thúc thúc gia phó. Đến lúc này thì Tân Tiệp tự tin hơn nhiều. Chàng thầm hạ quyết tâm rằng mình nhất định phải làm nên một sự tích thật oanh liệt.Phương Đông đã bắt đầu ửng hồng, chiếu lên mặt biển xanh biếc màu ngọc bích tạo nên quang cảnh vô cùng ngoạn mục. Lát sau, vầng dương nhô lên trên mặt biển, tỏa ánh nắng rực rỡ lên Tiểu Trấp đảo. Tiểu Trấp đảo đối với chàng giờ đây trở nên rất thân thiết. Nhưng dù sao chàng cũng phải rời khỏi đảo này để trở về trung thổ.Vừa nghĩ ngợi mông lung, bất tri bất giác từ phía đông chàng đã vòng sang phía tây đảo. Trong lòng còn băn khoăn chưa biết làm cách gì để trở về lục địa thì chàng chợt trông thấy bên bờ cát có một chiếc thuyền nhỏ.Lòng mừng khấp khởi, Tân Tiệp vội sải bước đến gần. Chợt thấy trên bờ cát trước thuyền ai đó đã viết hàng chữ :“Từ Tiểu Trấp đảo, hành trình theo hướng tây nam. Bây giờ trên biển gió đông đang thổi mạnh, giương buồm chỉ đi một ngày là tới được lục địa.”Hiển nhiên chính là Huệ đại sư đã chuẩn bị chu đáo các thứ cho chàng.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Chỉ cần một ngày đã tới lục địa rồi sao? Tiểu Trấp đảo ở gần lục địa vậy ư?”Tân Tiệp chợt ngẩng lên, vận hết mục lực nhìn. Quả nhiên chàng thấy thấp thoáng cuối chân trời là những vệt xanh nhô cao. Đó là dấu vết mờ nhạt của những ngọn núi lên chân trời màu bàng bạc.Tân Tiệp lại một lần nữa quay mặt vào đảo, quỳ xuống bái tạ, sau đó nhảy lên thuyền.Quả nhiên gió Đông thổi mạnh. Tân Tiệp căng buồm rồi đẩy thuyền ra khơi.Cánh buồm no gió lao đi vun vút. Lát sau chàng nhìn lại thì thấy Tiểu Trấp đảo chỉ còn là một vệt mờ, chính giữa là mỏm đá nổi rõ giữa nền trời.* * * * *Nếu ngược dòng Trường Giang tới Vũ Hán thì thấy con sông được hợp thành bởi hai chi lưu, hữu ngạn là sông Hán Thủy, còn tả ngạn vẫn gọi là Trường Giang.Ở ngã ba sông có ba trấn lớn đối ngạn là Vũ Xương, Hán Dương và Hán Khẩu. Nơi đây từ xưa là trọng trấn của tỉnh Hồ Bắc nên hành nhân rất náo nhiệt.Đặc biệt là thủy lộ, lúc nào cũng có hàng trăm con thuyền xuôi ngược.Từ khi có tin Thất Diệu Thần Quân tái hiện giang hồ và ở Vũ Hán xảy ra mấy việc làm chấn động võ lâm thì chỗ này đã trở thành nơi quần anh tụ hội. Cao thủ các phái lục tục kéo đến để xác định xem tin tức Thất Diệu Thần Quân xuất hiện có xác thực không. Đặc biệt là Ngũ đại tông phái ngày xưa đã tham gia việc ám toán Thất Diệu Thần Quân lại càng nôn nóng xác định tin tức đó.Bấy giờ vào tiết cuối hạ, ở Vũ Hán chưa thể gọi là mát mẻ nhưng đã bớt oi bức. Ngày hôm ấy có một chiếc thuyền nhỏ ngược dòng từ hướng Đông căng buồm lướt tới Vũ Hán rồi cập nhẹ vào bờ. Trên bến sông, thuyền bè rất nhộn nhịp không dưới trăm chiếc nhưng chiếc thuyền nhỏ luồn lách rồi cuối cùng cũng cập được vào bờ.Từ trên thuyền bước xuống một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, vận y phục kiểu văn sĩ màu xám, dáng đường hoàng thanh thoát.Thiếu niên tránh những đám đông để khỏi bị ngăn trở, đi khỏi bến sông hướng về thành Hán Khẩu.Nếu quan sát kỹ, thiếu niên có ánh mắt sáng quắc, cương nghị, nét mặt anh tuấn rất hợp với dáng người cao dong dỏng, chỉ có sắc mặt hơi nhợt nhạt một chút. Thiếu niên bước đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã vào trong thành.Bấy giờ đã quá Ngọ, thiếu niên hình như đã quen thuộc nên không dừng lại mà đi thẳng về phía đông thành, đến trước cửa hiệu kim hoàn mới được khai trương chưa lâu là Sơn Mai Châu Bảo Hiệu.Thiếu niên dừng trước cổng giây lát, thần tình tỏ ra kinh dị, nhìn vào bên trong rồi cất tiếng gọi :- Trương đại ca!Từ trong hiệu có người chạy ra. Đó là một hán tử chừng bốn mươi tuổi. Hán tử mở rộng cửa, kêu lên :- Tân chủ nhân đã về rồi ư? Ui chao! Bọn tiểu nhân mong ngài đến mỏi mắt...Sau phút mừng rỡ, vẻ mặt trung niên hán tử chợt lộ vẻ bi thương.Thiếu niên ngạc nhiên hỏi :- Có chuyện gì thế Trương đại ca?Hán tử họ Trương thảng thốt :- Hầu lão... chết rồi!Thiếu niên nghe vậy biến sắc mặt, thân hình lảo đảo rồi đột nhiên chồm tới chộp lấy cổ áo hán tử họ Trương, run giọng hỏi :- Cái gì? Ngươi... nói gì? Hầu nhị thúc... đã chết rồi sao?Hán tử họ Trương hoảng hốt lùi lại một bước, chỉ tay vào cửa hiệu rồi nói :- Xin chủ nhân vào trong hiệu, tiểu nhân sẽ kể lại tường tận...Nhưng thiếu niên vẫn sốt ruột hỏi dồn :- Ngươi hãy trả lời ta ngay. Có thật là Hầu nhị thúc đã chết rồi không?Hán tử gật đầu đáp :- Dạ...Thiếu niên nghe vậy thì mặt mày xây xẩm, buông trung niên hán tử ra rồi từ từ ngã xuống ngất đi.Hán tử họ Trương thất kinh, vội vàng dìu lấy thiếu niên đưa vào Sơn Mai hiệu, quát bảo gia nhân mang nước lạnh đến chườm vào mặt thiếu niên.Chỉ chốc lát, thiếu niên đã tỉnh lại.Vừa mới hoàn hồn, thiếu niên đã ngồi bật dậy, nhìn hán tử họ Trương hỏi :- Hầu nhị thúc chết như thế nào?Thiếu niên chính là Tân Tiệp chủ nhân của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, sau một thời gian bặt tin mới từ Đông Hải trở về.Trung niên hán tử họ Trương là chưởng quầy của Sơn Mai hiệu này, bắt đầu kể :- Mười mấy ngày trước, vào lúc tinh mơ tiểu nhân vừa ra khỏi dãy cư phòng, đi qua hậu viện thì chợt phát hiện Hầu lão nằm cuối góc sảnh, người đã chết từ lâu. Lúc đầu tiểu nhân tưởng rằng Hầu lão bị trúng phong mà chết, nhưng sau xem lại thấy trước ngực có dấu chưởng thương, hai bên miệng đọng lại dấu máu đã khô, thêm nữa trên mặt đất còn một vũng máu đã đông lại chắc rằng do Hầu lão thổ ra, lúc đó tiểu nhân mới tin rằng Hầu lão bị chấn thương mà chết. Tiểu nhân vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng Tân chủ nhân giao du với nhiều nhân vật trong võ lâm mà sinh ra tai họa này... nên liền cho đóng tất cả các cửa hiệu ở Hồ Bắc và mai táng Hầu lão chu tất... may rằng hôm nay chủ nhân đã trở về...Tân Tiệp nghe xong thì thương cảm không biết chừng nào, mắt lấp lánh lệ quang, hỏi tiếp :- Hầu nhị thúc được chôn cất ở đâu?Hán tử họ Trương đáp :- Tiểu nhân biết chủ nhân rất trọng thị Hầu lão nên cử hành tang lễ rất chu đáo. Mộ địa trên một ngọn đồi phía tây cách thành không xa.Tân Tiệp lặng lẽ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.Trương chưởng quầy biết rằng Tân chủ nhân lòng đang buồn khổ, muốn đến viếng mộ Hầu lão ngay, định đi theo dẫn đường nhưng bị Tân Tiệp ngăn lại :- Nếu mộ địa không khó tìm thì ngươi cứ ở nhà, để ta đi một mình cũng được.Trương chưởng quầy cúi mình đáp :- Không khó tìm đâu! Chủ nhân cứ ra khỏi thành theo hướng tây, đi một dặm là thấy.Theo chỉ dẫn của Trương chưởng quầy, Tân Tiệp ra cửa thành phía tây, chẳng bao lâu đã thấy một ngôi mộ mới nằm chơ vơ trên đồi liền đâm bổ tới.Tân Tiệp từ nhỏ đã mất cha mẹ, người thân duy nhất trong đời chỉ có Hầu Nhị và Mai Sơn Dân, bởi thế chàng yêu quý họ không kém gì ruột thịt, tôn kính như phụ mẫu. Nay Hầu Nhị chết đi, làm sao chàng không đau đớn?Chàng cố ghìm những dòng lệ đang trào ra, đến quỳ trước mộ, lòng đau như cắt, lẩm nhẩm khấn vái.Ngày xưa lúc chứng kiến thảm cảnh của phụ mẫu, chàng mới mười tuổi nên chưa hiểu hết nỗi thương đau của sự mất mát, nay trước nỗi đau này, lòng chàng như đứt đoạn.Tân Tiệp cứ quỳ phục trước mộ hồi lâu, mắt đăm đăm nhìn vào mộ chí. Nếu như lúc đó có người ám toán thì chàng không sao tránh được.Vừa lẩm bẩm khấn vái, chàng vừa cố đoán xem ai là người đã hạ độc thủ với Hầu nhị thúc như vậy nhưng không sao đoán ra được. Nhưng võ công của Hầu nhị thúc không phải tầm thường, vậy ai có thể hạ thủ? Nhưng cho dù thế nào, chàng cũng hạ quyết tâm nhất định phải truy tìm cho được hung thủ.Tân Tiệp bỗng bật thành tiếng :- Nếu ta không bắt hung thủ giết Hầu nhị thúc đập nát thây thành muôn mảnh thì thề không làm người!Thề xong, chàng đứng lên chầm chậm đi xuống đồi.Đột nhiên chàng dừng phắt lại, giỏng tai nghe ngóng. Trong khu rừng bên trái, cách chừng mười trượng có nhân ảnh chập chờn. Lúc này trong lòng đầy căm giận, bất cứ biểu hiện khác thường nào cũng khiến chàng hoài nghi. Tân Tiệp “hừ” một tiếng, hướng về phía có bóng người lao tới.Vừa vào đến rừng, Tân Tiệp thấy ngay hai người đang đánh nhau kịch liệt giữa khoảng trống nhỏ cách chàng chỉ bốn năm trượng. Hai địch thủ đang quần nhau kịch liệt, thân pháp Tân Tiệp lại cao minh nên không ai phát hiện ra.Tân Tiệp ẩn thân vào một gốc cây, phóng mắt nhìn vào, chỉ thấy hán tử mặt hướng về mình dáng người to lớn, râu quai nón đầy mặt, tay cầm trường kiếm công kích đối phương rất quyết liệt.Còn người kia quay lưng về phía Tân Tiệp nên không trông rõ diện mạo, tay trái cầm một cành cây dài chỉ một thước rưỡi làm vũ khí.Hán tử cầm cành cây hành động rất khó khăn, đặc biệt là tay phải, chẳng những không giúp được gì mà còn vướng víu thêm, chân cũng kéo sền sệt, không linh hoạt chút nào. Thế nhưng bù lại, hán tử có kiếm pháp tuyệt luân.Dùng cây ngắn thay kiếm mà chàng đấu với địch thủ hai mươi chiêu vẫn chưa nghe tiếng binh khí chạm nhau lấy một lần. Chẳng trách khi Tân Tiệp đến đây mà vẫn không phát hiện có người đang động thủ gần đó.Hai người đấu nhau kịch liệt nhưng không ai thốt lên lời nào. Hán tử dùng cành cây, binh khí đã kém, tay chân lại kém linh hoạt nên đối phó hết sức khó khăn, lúc này đã bị ép đến bìa rừng.Tên hán tử râu quai nón quát lên :- Hừ! Ngươi đừng hòng chạy trốn!Dứt lời hắn vung kiếm bổ vào vai đối phương.Tân Tiệp quan sát cuộc ác đấu gần nửa canh giờ mà chưa nghe ai nói câu nào, bỗng nhiên nghe đại hán râu rậm quát lên như vậy liền sực tỉnh.Chỉ thấy hán tử cầm cành cây nghiêng mình về bên trái tránh được một kiếm của đối phương, sau đó tiếp tục trở về vị trí ban đầu, chuẩn bị ứng chiến tiếp.Bấy giờ Tân Tiệp mới nhìn rõ dung mạo người kia. Hán tử khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, diện mạo rất anh tuấn. Bất giác Tân Tiệp sinh lòng hảo cảm. Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua, chàng cũng biết hán tử đã bị điểm huyệt, thế mà vẫn kiên cường chiến đấu. Việc đó càng làm Tân Tiệp khâm phục bội phần.Hán tử tuy tránh được hiểm chiêu nhưng mặt lại lộ vẻ đau đớn. Xem ra tình thế thì không duy trì được lâu.Tân Tiệp vốn đã có nhiều kinh nghiệm, võ học lại uyên thâm nên chàng biết ngay hán tử bị điểm vào huyệt nào, chỉ sử dụng tay trái và hầu như chỉ một chân mà duy trì được như vậy quả là đáng khâm phục rồi. Tân Tiệp với tay bẻ một khúc cây.Hán tử râu rậm lại công vào một chiêu kiếm.Thiếu niên liền vung tay trái, dùng cành cây thay kiếm múa lên một vòng, chỉ thấy một màn chi ảnh dày đặc như tấm khiên chắn trước mặt, không một chút sơ hở để đối phương có thể công vào. Chiêu thức thật kỳ diệu, đặc biệt lại dùng tay trái. Thật là điều hiếm thấy trên võ lâm.Không những đại hán râu rậm lùi về mà cả đến Tân Tiệp cũng thầm kinh hãi. Chàng nhằm vào một chỗ huyệt đạo trên người thiếu niên mà phóng đoạn cành khô tới. Thủ pháp của chàng thật điệu nghệ!Chỉ nghe cạnh một tiếng, cành cây bắn trúng Chương Môn huyệt ở đốt sống thứ mười một dưới sườn phải đối phương.Thiếu niên lập tức thấy nửa người bên phải nhẹ hẳn đi, chân và tay phải đã linh hoạt trở lại. Tuy vậy thiếu niên vẫn không chuyển cành cây sang tay phải, tay trái vẫn múa cành cây làm thành vô số ảo ảnh như rồng cuộn.Đại hán râu rậm thấy đối phương chợt xuất thủ thần tốc như vậy thì kinh hoảng lùi về, dùng kiếm múa tít lên phong bế toàn thân.Nhưng thiếu niên lướt tới rất nhanh, cành cây vẫn công kích như bão táp.Chợt nghe xoảng một tiếng, thanh trường kiếm của đại hán râu rậm bị đánh dạt ra lộ không môn rộng. Thiếu niên thừa cơ đâm thẳng mũi cây qua không môn đó vào thẳng ngực đối phương.Nên biết cành cây thi triển đến mức đó thì đủ biết kiếm thuật của thiếu niên thuộc hàng thượng thừa, công lực cũng rất thâm hậu. Như thế thì cành cây đâm thẳng vào chẳng khác gì đao kiếm, đừng nói da thịt người mà ngay cả gỗ đá cũng đâm thủng.Tân Tiệp vừa định xuất thủ ngăn trở, nhưng suy nghĩ một lát rồi nhảy vút ra giữa đấu trường, đánh một chưởng bức lùi thiếu niên vừa nói :- Huynh đài xin hãy ngừng tay!Thiếu niên thấy có người xuất hiện, lại xuất chưởng đánh về phía mình biết là cao nhân nên không dám khinh suất, liền thu cành cây lùi lại.Tân Tiệp quay sang hán tử râu rậm nói :- Các hạ có phải là Trung Châu Nhất Kiếm Mạnh Phi không?Hán tử râu rậm đã cầm chắc cái chết, chợt thấy có người cứu giúp, một lúc sau mới hoàn hồn. Nghe cứu tinh hỏi, hắn ngơ ngác một lúc rồi gật đầu.Tân Tiệp cười nói :- Tại hạ nghe danh đã lâu, như tiếng sấm bên tai!Trung Châu Nhất Kiếm chợt thở dài não nuột nói :- Hết rồi... từ nay thế là xong... Ài!Nói rồi vung tay ném thanh trường kiếm về phía thiếu niên rồi lao đi mất hút!Tân Tiệp nhìn theo Trung Châu Nhất Kiếm nhếch môi cười rồi từ từ quay sang phía thiếu niên.Thiếu niên nhún mình nhẹ nhàng bắt lấy thanh trường kiếm mà Trung Châu Nhất Kiếm vừa ném sang, tra vào chiếc bao không đeo bên sườn vẻ điềm nhiên.Có lẽ đó chính là thanh kiếm của y, vừa bị đối phương đoạt mất.Tân Tiệp cười hỏi :- Có phải huynh đài họ Ngô không?Thiếu niên ngạc nhiên hỏi lại :- Không sai... làm sao huynh đài biết được?Tân Tiệp không trả lời mà hỏi tiếp :- Không biết có phải huynh đài là hậu nhân của vị Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân uy chấn võ lâm không?Thiếu niên càng kinh hãi, lại gật đầu nói :- Chính phải.- Quả đúng là Ngô huynh thật. Tại hạ là Tân Tiệp. Gia sư là Mai Sơn Dân, ngày xưa từng kết giao với Ngô tiền bối...Thiếu niên lộ vẻ mừng rỡ kêu lên :- Thì ra Tân huynh là cao đồ của Mai thúc thúc!Nguyên thiếu niên là Ngô Lăng Phong, nhi tử của vị Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân trước đây mười lăm năm đã bị Ngũ đại tông phái công sát. Sau khi phụ thân bị thảm sát, chàng được một người đem về truyền võ nghệ cho nhưng võ nghệ đó cũng là bí kiếp võ công của họ Ngô, bởi thế có thể coi là Ngô Lăng Phong là thụ nghiệp gia truyền.Gần đây Ngô Lăng Phong xuất đạo hành hiệp, nghe tin Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ. Vì Mai Sơn Dân là bằng hữu của thân phụ nên Ngô Lăng Phong tới Vũ Hán xem thực hư thế nào. Tình cờ y biết tin Hầu Nhị bị giết.Hầu Nhị vốn ở cùng Mai Sơn Dân đã lâu, mấy lần Ngô Lăng Phong cùng phụ thân đến thăm Mai thúc thúc đều gặp Hầu Nhị và cũng trở thành bằng hữu của phụ thân. Hơn nữa Hầu Nhị rất ưu ái Ngô Lăng Phong.Được tin Hầu Nhị bị giết, y liền tới đây viếng mộ. Khi đang quỳ trước mộ chìm đắm trong thương đau thì không ngờ lại bị Trung Châu Nhất Kiếm Mạnh Phi ám toán, điểm vào Kiên Giáp huyệt ở bả vai bên phải rồi cướp đi trường kiếm.Ngô Lăng Phong liền phong bế huyệt đạo, nhặt một cành cây đấu với Mạnh Phi.Lúc đầu Mạnh Phi không ngờ đối phương bị điểm huyệt mà vẫn xuất chiêu thần tốc như thế nên lòng rất kinh hãi, vừa đánh vừa lùi vào rừng. Sau đó thấy Tân Tiệp đến viếng mộ, Mạnh Phi không muốn ngoại nhân biết nên càng lùi sâu vào rừng, sợ hãi không dám lên tiếng. Ngô Lăng Phong vì bị phong bế huyệt đạo nên đương nhiên không thể xuất thanh. Thế là hai người lặng lẽ giao đấu. Nếu Tân Tiệp không tinh mắt thì đã chẳng phát hiện ra. Chỉ qua vài chiêu, Tân Tiệp đã nhận ra ngay kiếm pháp của cả hai người. Lại căn cứ vào đặc điểm, Tân Tiệp có nghe nói tới nhân vật râu rậm ở phái Nga Mi là Trung Châu Nhất Kiếm Mạnh Phi nên mới gọi đích danh hắn ra.Còn tuyệt chiêu “Quỷ Vương Ba Hỏa” của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, chàng còn được Thất Diệu Thần Quân chỉ dạy kỹ hơn. Tuy vậy vẫn chưa thể khẳng định thiếu niên là hậu nhân của Ngô Chiếu Vân nên chàng mới hỏi.Nghe Ngô Lăng Phong kể xong đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra, Tân Tiệp gật đầu nói :- Tên Mạnh Phi đó là môn hạ của Chưởng môn nhân Nga Mi phái Khổ Am Thượng Nhân trong Ngũ đại tông phái ngày xưa đã vây giết lệnh tôn. Tại hạ cho rằng Mạnh Phi không chỉ tham tâm muốn đoạt thanh bảo kiếm của huynh đài mà còn có thể bọn chúng đều được lệnh sư môn hễ gặp cơ hội là ám toán huynh.Ngô Lăng Phong cố nén nỗi đau đớn khi nghe kể lại chuyện bi thảm của phụ thân, nói :- Lẽ ra không nên để tên họ Mạnh đó chạy đi. Tiểu đệ không biết hắn là người của phái Nga Mi. Nếu không thì hắn đừng hòng sống sót rời khỏi đây...Tân Tiệp gật đầu nói :- Tiểu đệ cũng biết vậy, nhưng để hắn đi thì mới nhờ vào miệng hắn mà truyền cho thiên hạ biết rằng hậu nhân của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân và Thất Diệu Thần Quân cần Ngũ đại tông phái trả món nợ năm xưa!Hai người trò chuyện một lúc thì càng khâm phục khí độ của nhau, lập tức cảm thấy thân thiết.Ngô Lăng Phong cười hỏi :- Tiểu đệ quên mất... có phải mới rồi Tân huynh đã dùng khúc cây giải huyệt cho tiểu đệ không?Tân Tiệp không muốn đối phương cảm tạ nên chỉ mỉm cười rồi hỏi sang chuyện khác :- Tiểu đệ năm nay hai mươi tuổi, chẳng biết Ngô huynh...Ngô Lăng Phong đáp :- Tiểu đệ hai mươi mốt. Nếu không chê bỏ thì xin gọi Tân huynh một tiếng hiền đệ được chứ?Tân Tiệp đã có ý đó nên đồng ý ngay. Cả hai đều cảm thấy vung mừng, tình cảm thân thiết hơn nhiều.Ngô Lăng Phong chợt hỏi :- Tân hiền đệ, trên giang hồ truyền ngôn rằng Mai thúc thúc đã tái xuất giang hồ ở vùng Vũ Hán này, chuyện đó có thật không? Mai thúc thúc vẫn khỏe chứ? Hiền đệ đưa ngu huynh đến bái kiến được không?Tân Tiệp gật đầu :- Để tiểu đệ kể cho đại ca nghe...Thế rồi chàng đem chuyện Mai Sơn Dân cứu chàng khỏi Ngũ Hoa Sơn, đưa về truyền võ nghệ, nhất nhất kể cho Ngô Lăng Phong nghe. Cả việc Mai Sơn Dân giao cho mình nhiệm vụ thế nào cũng không giấu diếm gì.Ngô Lăng Phong nghĩ tới việc Mai Sơn Dân vì báo thù cho phụ thân mình mà đến nỗi thân mang tàn phế thì trong lòng vô cùng cảm kích.Tiếp đó hai người phát thệ sẽ vì Ngô, Mai hai vị lão nhân gia mà phục thù.Cũng từ đó mà giang hồ nổi phong ba.Hai người đàm đạo một lúc, sau đó cùng đến trước mộ Hầu Nhị vái lần nữa rồi trở về thành. Họ dự định trước hết sẽ truy tìm hung thủ sát hại Hầu nhị thúc.Ngô Lăng Phong suy đoán rằng chính là người của Ngũ đại tông phái, lập luận rằng bởi thế mà chúng mai phục bên mộ của Hầu nhị thúc. Việc Mạnh Phi ám toán chàng là một chứng cứ.Nhưng Tân Tiệp lại khẳng định hành tích của mình và Hầu nhị thúc rất bí mật vì thế Ngũ đại tông phái không thể nào biết được lai lịch của họ. Hơn nữa võ công của Hầu nhị thúc thì ngoại trừ Chưởng môn của Ngũ Đại Tông Phái ra, không ai có thể làm được chuyện đó.Hai người vừa đi vừa đàm luận, chẳng bao lâu đã về đến Sơn Mai hiệu.Trương chưởng quầy ra đón tận cổng, cúi người thi lễ :- Chủ nhân đã về.Y tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chủ nhân đưa về một thiếu niên anh tuấn, lưng lại đeo trường kiếm, chắc là người trong võ lâm. Nhưng y không dám hỏi.Cả ba người vào trong khách sảnh.Vừa uống trà, Tân Tiệp vừa hỏi Trương chưởng quầy :- Mấy hôm nay ở Vũ Hán có tin tức gì trọng đại hay không?Trương chưởng quầy gật đầu đáp :- Có! Chuyện rất trọng đại là khác! Tiểu nhân vội quá nên chưa báo cho chủ nhân biết...Hắn dừng một lát rồi kể :- Người ta nói rằng việc Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ đã làm cho rất nhiều nhân vật võ lâm chú ý. Còn chuyện chấn động Hán Khẩu mới đây...chỉ ba ngày trước, ở Cáp Viễn tiêu cục, vị Tổng Tiêu Đầu là Ngân Thương Mạnh Bá lão gia bị đột kích. Mạnh lão gia bị chết ngay đương trường. Hung thủ trước khi đi còn xưng danh là Hải Thiên song sát...Tân Tiệp nghe danh Hải Thiên song sát thì giật mình, biến sắc hỏi :- Thật vậy sao?Trương chưởng quầy tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ của chủ nhân, gật đầu :- Tin đó hoàn toàn xác thực. Tiểu nhân có tới Cáp Viễn tiêu cục, trước cửa có để tang...Tân Tiệp lẩm bẩm :- Chẳng lẽ hai lão ma đầu đó từ Quang Trung xa mấy ngàn dặm đã mò vào tới đây?Trương chưởng quầy tiếp :- Cái đó thì tiểu nhân không biết. Chỉ thấy người ta khi nghe nói đến Hải Thiên song sát thì đều khiếp vía...Tân Tiệp trầm ngâm nói :- Xem ra giang hồ đại loạn rồi...Ngô Lăng Phong không biết Hải Thiên song sát vì chúng biệt tích đã lâu, chỉ trầm mặc nghe chuyện.Tối đó Tân Tiệp bảo gia nhân mang cơm vào phòng riêng của mình, cùng với Ngô Lăng Phong vừa ăn vừa chuyện trò rất tâm đắc.Trời vừa sáng, Tân Tiệp nhìn Ngô Lăng Phong nói :- Đại ca nên đóng giả văn sĩ cho dễ hành động hơn.Ngô Lăng Phong thấy đề nghị có lý, sẵn y phục của Tân Tiệp, đóng giả làm văn nhân, giấu kỹ thanh Đoạn Hồn kiếm trong người cho hợp.Ăn uống xong, hai người ra khỏi Sơn Mai hiệu.Tân Tiệp nghĩ rằng việc mình bặt tích trong một thời gian dài không khỏi làm cho những người quen biết sinh nghi nên định tới thăm họ một chút, đồng thời cũng biết thêm tin tức.Đi tới phía Đông thành, thấy Cáp Viễn tiêu cục trước đây rất bề thế, vang danh khắp Hồ Bắc mà nay trở nên thê lương. Những dãy nhà đồ sộ vắng ngắt, cửa đóng chặt, trên cửa còn treo một dải khăn trắng, nhìn không khỏi xót xa.Đi thêm vài dãy phố, Tân Tiệp dự tính tới Vũ Uy tiêu cục thăm Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành.Hai người đi thẳng vào cửa.Tân Tiệp hỏi một tên thủ hạ :- Có Phạm tổng tiêu đầu ở nhà không?Tên kia vội trả lời :- Dạ có!Rồi hắn chỉ tay vào đại sảnh.Tân Tiệp cùng Ngô Lăng Phong đi tiếp vào, thấy Phạm Trị Thành cùng hai nhân vật tuổi trên dưới bốn mươi đang đứng trước hành lang.Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành nhận ra Tân Tiệp thì gật đầu chào rồi bước ra đón, miệng mỉm cười đon đả.Tân Tiệp ôm quyền chào, nói :- Đã lâu không gặp, Phạm huynh... tiểu đệ mới từ Tứ Xuyên trở về hôm qua...Thấy đối phương lộ vẻ hoài nghi, chàng cười thầm, lại làm ra vẻ buồn rầu nói :- Thật là một nỗi bất hạnh lớn, Mạnh huynh bị gian nhân sát hại mà tiểu đệ không tham gia được tang lễ, trong lòng vô cùng xót thương và áy náy.Phạm Trị Thành mặt sa sầm nói :- Hải Thiên song sát thật là cuồng bạo. Chúng muốn dương danh lại tìm đến hai tiêu cục của chúng ta mà... Ài... chính ta còn đang lo mạng mình sớm tối...Tân Tiệp kinh ngạc hỏi :- Thế nào? Hải Thiên song sát còn định ám toán Phạm huynh nữa sao?Phạm Trị Thành gật đầu rồi đưa tay vào túi lấy ra một tấm thiệp màu trắng, đưa cho Tân Tiệp nói :- Hai tên tàn phế đó đã gởi “Truy Hồn lệnh” tới đây, nói rằng chỉ sau mười hai canh giờ nữa, chúng sẽ đến.Tân Tiệp thấy trên mặt thiếp vẽ một cái lệnh tiễn, bên dưới vẽ thêm hai lão nhân tàn phế. Chắc đó là ký hiệu của Hải Thiên song sát về dị tật của mình.Chàng ngẩng lên hỏi :- Cái này là “Truy Hồn lệnh” đây sao?Phạm Trị Thành gật đầu đáp :- Chính thế. Chúng đã phát “Truy Hồn lệnh” là nội nhật trong một ngày đêm sẽ xuất hiện. Bởi thế ngu huynh đã thỉnh cầu hai vị cao thủ đến đây nhờ trợ lực. Họ đều là người hào hiệp nên nhận lời ngay. Tân lão đệ, nào, để ngu huynh giới thiệu với các vị...Rồi y chỉ tay vào một hán tử hơi cao, nói :- Vị này là cao thủ của Điểm Thương phái Trác Chi Trung.Y lại chỉ sang hán tử còn lại :- Còn đây là vị mới nổi danh trên giang hồ Sinh Tử Phán Lục Hành Không.Sau đó y lại giới thiệu Tân Tiệp với hai người kia. Tân Tiệp lại thay Ngô Lăng Phong giới thiệu với cả bọn.Hàn huyên một lúc, Tân Tiệp cùng Ngô Lăng Phong cáo từ ra về.Dọc đường, Tân Tiệp nói :- Đại ca, Hải Thiên song sát không phải là những nhân vật dễ đối phó đâu.Tiểu đệ có kế hoạch thế này...Rồi chàng ghé tai Ngô Lăng Phong nói mấy câu.Ngô Lăng Phong gật đầu nói :- Kế hoạch đó rất hay!Hai người lang thang trên phố một lúc rồi trở về Sơn Mai hiệu.Ăn tối xong, hai người chuẩn bị cho kế hoạch hành động.Chừng hết canh một, có hai nhân ảnh từ Sơn Mai hiệu vượt qua tiền viện đi ra phố.Dưới ánh sao có thể nhận thấy hai người bận hắc y, khăn đen trùm kín mặt mũi chỉ để lộ ra đôi mắt.Chỉ chớp mắt, họ đã biến mất sau dãy phố. Lúc đó trên phố hầu hết đã tắt đèn, chỉ riêng Vũ Uy tiêu cục là đèn còn sáng trưng, chiếu sáng cả một khoảng trời đêm.Đột nhiên từ mái thượng phòng vang lên tiếng quát :- Phạm Trị Thành!Tiếng quát vừa dứt thì từ dưới đất có một nhân ảnh bật người lao vút lên cao tới bốn trượng, tới đỉnh điểm hơi dừng lại một chút rồi đảo người đáp xuống mái thượng phòng. Người đó hướng về phía vừa phát ra tiếng quát nói :- Huynh đệ họ Tiêu! Hải Thiên song sát uy danh lừng lẫy giang hồ, không ngờ là hạng không dám ngẩng mặt nhìn người, chui nhủi trên mái ngói!Từ chỗ phát ra tiếng nói lúc trước có tới hai người đứng lên. Tên đứng trước rít lên :- Tiểu tử, có phải ngươi được Phạm Trị Thành mời tới cứu mạng hắn không?Âm thanh rất quái dị, nghe chói cả tai.Người vừa xuất hiện “hừ” một tiếng :- Kim Cung Thần Đạn mà đáng mặt nhờ ta giúp sao?Tên đứng trước trầm giọng :- Nếu tiểu từ ngươi không được Phạm Trị Thành thỉnh đến thì cút mau đi, huynh đệ ta xử trí xong hắn sẽ tìm tới ngươi...Người vừa đến ngắt lời :- Thiên Tàn Tiêu Hóa! Ngươi bớt miệng lại đi, nếu không sẽ câm nốt giống tên huynh đệ Thiên Phế của ngươi đó!- Hô hô hô...Đột nhiên Thiên Tàn Tiêu Hóa ngửa mặt lên trời cười như hóa dại. Tiếng cười chẳng khác gì ma kêu quỷ khóc, chấn động cả mái ngói.Chắc vì quá tức giận nên hắn đã dùng công phu “Nhiếp Hồn Quỷ Âm” để làm chấn ngã đối phương.Quả thật người kia bị tiếng cười dội vào tai nghe ong ong váng cả óc, loạng choạng như sắp ngã.Đột nhiên từ dưới đất có tiếng quát :- Câm miệng!Tuy chỉ vỏn vẹn có hai tiếng nhưng khẩu âm phát ra vang rền như long ngâm hổ rống.Thiên Tàn Tiêu Hóa ngơ ngác nhìn xuống, tràng cười vụt tắt. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 18 Quy Sơn ác đấu Sau một tiếng quát, lại một nhân ảnh nữa nhún mình bay vút lên mái nhà, nhẹ như làn khói đáp xuống gần người đến lúc trước.Hai người này thần thái gần giống nhau, đều thanh thoát, tiêu dao, đồng thời cách phục trang cũng hoàn toàn giống nhau. Cả hai cùng bận y phục màu đen, mặt trùm kín bằng tấm mạng màu đen, chỉ chừa có đôi mắt.Thiên Tàn Tiêu Hóa chiếu ánh mắt sắc lạnh nhìn người vừa nhảy lên phía bên tả nói :- Không ngờ Phạm Trị Thành mời đến đây lắm cao nhân đến thế. Hô hô! Đêm nay các ngươi sẽ biết thủ đoạn của Hải Thiên song sát lợi hại thế nào.Trong Hải Thiên song sát thì Thiên Phế Tiêu Hao bị câm nên chỉ một mình Thiên Tàn Tiêu Hóa nói được.Thiên Tàn Tiêu Hóa vừa nói xong thì hắc y nhân đứng bên hữu liền nói :- Hôm nay chúng ta chính đang muốn lĩnh giáo cao chiêu xem thử hai tên tàn phế các ngươi có bản lĩnh thông thiên quãng bác như thế nào!Thiên Phế Tiêu Hao bỗng phát ra tiếng khùng khục trong cổ họng, rồi từ khoảng cách năm trượng bổ tới hắc y nhân, đơn chưởng đánh tới với khí thế bài sơn đảo hải!Hắc y nhân thấy Thiên Phế Tiêu Hao mặt phẳng lỳ như tấm thớt, không môi không mũi thì kinh dị đến sởn gai ốc. Y vội nhún chân nhảy lùi ba bước để tránh chưởng lực của đối phương.Thiên Phế Tiêu Hao định truy kích nhưng Thiên Tàn Tiêu Hóa chợt đưa tay ngăn lại, ra hiệu những gì không ai hiểu nổi. Huynh đệ họ Tiêu vốn có ý nghĩ tương thông, lại ở bên nhau mấy chục năm nên mới hiểu được thứ ngôn ngữ đó.Thiên Tàn Tiêu Hóa bước tới thêm mấy bước, định nhảy xuống đất.Hắn y nhân đứng bên tả lại hú một tiếng như long gầm hổ rống.Thiên Phế Tiêu Hao tuy không nghe thấy tiếng hú nhưng cảm thấy ngói dưới chân mình rung lên, chưa kịp nhảy xuống vội ngoái lại nhìn.Hắc y nhân rút trường kiếm ra, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái giữ mũi kiếm. Bỗng y dụng lực uốn cong lưỡi kiếm rồi buông tay cho lưỡi kiếm bật ra.Chỉ thấy từ mũi kiếm phát ra bảy đốm sáng hình hoa mai tản ra giữa khoảng không. Hải Thiên song sát thấy vậy thì đều thất kinh. Chúng đều biết bảy đóa hoa mai chính là biểu tượng của Thất Diệu Thần Quân.Hải Thiên song sát tề danh cùng Thất Diệu Thần Quân trên võ lâm nhưng chưa bao giờ đối diện nhau. Nay trên giang hồ khắp nơi đều đồn đại rằng Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ. Bây giờ thấy hắc y nhân trước mặt dùng thủ thuật phát ra bảy đóa hoa mai thì trong lòng chúng đều cảm thấy nghi hoặc.Thiên Tàn Tiêu Hóa nghĩ thầm :- “Thanh trường kiếm trong tay kẻ này rõ ràng không phải là nhuyễn kiếm vậy mà y có thể uốn cong như cánh cung thì đủ thấy công lực không phải tầm thường. Chẳng lẽ Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ là thật?”Hắc y nhân lại nói :- “Quang Trung bá Cửu hào, Hà Lạc suy Nhất kiếm, Hải Nội tôn Thất Diệu, Thế Ngoại hữu Tam tiên”. Dù ở Quang Trung hay Hải nội cũng thế! Cửu hào các ngươi tuy bá chủ Quang Trung nhưng cũng phải nể mặt Thất Diệu ta!Nói xong, thân thể hắc y nhân vẫn không hề cử động gì, chỉ nhún đầu mũi chân. Lập tức thân hình hắc y nhân lao vút lên cao tới ba bốn trượng, từ trên không xoay người lao đi.Thanh âm từ xa truyền lại :- Hải Thiên song sát có giỏi thì cứ theo ta.Thiên Tàn Tiêu Hóa cười hô hô nói :- Ta tạm tha cho Phạm Trị Thành một đêm.Rồi y ra hiệu cho Thiên Phế Tiêu Hao cùng đuổi theo, phút chốc đã mất dạng giữa trời đêm.Trên mái nhà chỉ còn lại một hắc y nhân. Y đưa mắt nhìn theo ba bóng người như ba vệt sao băng lao đi xa rồi mới đưa tay gỡ tấm khăn trùm mặt xuống, để lộ một khuôn mặt tuấn tú. Chính là Ngô Lăng Phong.Ngô Lăng Phong nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi lẩm bẩm :- Vì sao chúng ta trên này làm náo động mà bên dưới lại không có động tịnh gì cả vậy?Nhưng vừa nói xong thì Ngô Lăng Phong chợt nghe tiếng leng keng như âm thanh phát ra do binh khí chạm nhau.Ngô Lăng Phong kinh hãi vội phi thân nhảy xuống đất. Khi chàng đi vào nội điện thì đèn đuốc trong phòng đã tắt cả. Ngô Lăng Phong lại đi thẳng vào đại sảnh. Bên trong tối đen, ngửa bàn tay không thấy ngón. Ngô Lăng Phong đang rờ rẫm bước đi, bỗng vấp phải vật gì suýt ngã. Y cố lấy lại trầm ổn, lấy hỏa tập trong túi ra đánh lửa lên xem thừ.Mới nhìn thấy vật làm mình suýt ngã, Ngô Lăng Phong đã kinh hãi kêu lên một tiếng. Thì ra đó là một tử thi! Ngô Lăng Phong nhìn kỹ lại thì nhận ra tử thi là một trong hai người mà Phạm Trị Thành mời đến, tên là Sinh Tử Phán Lục Hành Không. Ngô Lăng Phong vừa gặp y lúc sáng nên thoạt nhìn đã nhận ra ngay.Thi thể Sinh Tử Phán không có thương tích gì cả. Ngô Lăng Phong xem xét một lúc mới nhận thấy giữa cổ tử thi có một vết máu rất nhỏ, giống như trúng phải một thứ ám khí tuyệt độc. Ngô Lăng Phong chợt nghĩ ra việc gì, vội đi sâu vào hậu phòng.Ngô Lăng Phong vốn đã thỏa thuận với Tân Tiệp là tới đây Tân Tiệp sẽ tìm cách dụ Hải Thiên song sát đi khỏi Vũ Uy tiêu cục, còn Ngô Lăng Phong sẽ thừa cơ vào cứu Phạm Trị Thành. Nhưng rõ ràng Hải Thiên song sát chưa hề xuống đất, vậy tại sao Lục Hành Không lại bị giết?Mới đi vào hậu phòng, Ngô Lăng Phong chợt đứng sững lại vì kinh hoàng.Một người đang ngồi gục mặt trên bàn bất động, chắc rằng đã chết.Ngô Lăng Phong tới gần xem xét thì thấy chính là chủ nhân của Vũ Uy tiêu cục Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành. Sắc mặt Phạm Trị Thành đã đen sạm lại, khắp người không có thương tích gì nhưng Ngô Lăng Phong nhận ra y chết vì thủ pháp điểm huyệt độc môn “Thất Tuyệt Thủ” của phái Điểm Thương.Ngô Lăng Phong căn cứ vào suy đoán này, đồng thời với sự vắng mặt của vị cao thủ phái Điểm Thương là Trác Chi Trung mà suy đoán rằng chính hắn là hung thủ giết Phạm Trị Thành và Lục Hành Không.Ngô Lăng Phong cất hỏa tập, song chưởng để trước ngực hộ thân, vận công phòng bị rồi đi tiếp vào. Vừa qua một khung cửa, y chợt nghe có tiếng gió rít, vội vàng thụt người xuống. Tiếng gió rít ngang qua đầu, tiếp đó nghe leng keng hai tiếng. Rõ ràng là hai chiếc ám khí không trúng mục tiêu mà cắm vào tường.Ngô Lăng Phong vận mục lực nhìn cho quen với bóng tối. Lát sau y thấy ở góc phòng có một khối đen giống như một người đang nằm.Ngô Lăng Phong thận trọng tiến tới gần. Quả nhiên lại là một tử thi.Sau khi quan sát kỹ trong phòng rồi bật hỏa tập xem xét tử thi. Đó chính là Trác Chi Trung. Người chết ngực vẫn còn ấm, trên ngực có một vết thương do kiếm gây ra.Phát hiện đó càng làm Ngô Lăng Phong khó hiểu. Vậy là phán đoán ban đầu rằng Trác Chi Trung đã sát hại Phạm Trị Thành và Lục Hành Không lại không đúng. Vậy thủ phạm là ai?Chợt Ngô Lăng Phong thấy trong tay Trác Chi Trung cầm một mũi “Táng Môn Đinh”. Xem tình hình này thì hắn chưa kịp phóng ám khí đã bị giết chết.Ngô Lăng Phong liền đưa hỏa tập đến phía bức tường đối diện, nơi vừa có hai chiếc ám khí ném hụt mình cắm vào và nhận ra hai chiếc đinh đó hoàn toàn giống với chiếc mà Trác Chi Trung đang cầm trong tay. Như vậy chính Trác Chi Trung vừa phóng ra hai mũi “Táng Môn Đinh” để ám toán chàng. Nhưng hắn đã chết rồi kia mà?Ngô Lăng Phong thầm nghĩ :- “Phạm Trị Thành bị giết bởi thủ pháp điểm huyệt của Điểm Thương, như vậy hung thủ phải là Trác Chi Trung. Lục Hành Không còn bị giết trước cả Phạm Trị Thành, có khả năng cũng là do Trác Chi Trung giết. Nhưng vì sao Trác Chi Trung giết hai người đó? Bởi vì chính hắn được Phạm Trị Thành mời tới đây giúp đối phó với Hải Thiên song sát kia mà? Ngoài ra ai đã giết Trác Chi Trung?”Đột nhiên Ngô Lăng Phong nhớ ra một chi tiết là y phục của Phạm Trị Thành bị đảo tung lên, thậm chí xé rách cả tay áo và lộn hết các túi ra. Những ngăn tủ cũng bị mở tung và đồ đạc bị vứt bừa bãi. Lúc đó Ngô Lăng Phong không để ý đến điều này nhưng giờ đây y bỗng nhớ đến. Tất là Phạm Trị Thành có một bảo vật gì đó nên đã dẫn đến cuộc tàn sát này.Bỗng Ngô Lăng Phong nhớ lại lúc mình mới từ mái nhà nhảy xuống có nghe tiếng binh khí chạm nhau. Nhưng lúc đó Lục Hành Không và Phạm Trị Thành đã chết, chỉ còn có Trác Chi Trung là chưa chết.Ngô Lăng Phong nghĩ nhanh :- “Như vậy là hắn động thủ cùng người nào đó.Rất có thể là hai tên tranh nhau bảo vật mà Trác Chi Trung đã lấy của Phạm Trị Thành. Nếu vậy thì tên kia nhất định chưa đi khỏi đây.”Nghĩ đoạn, Ngô Lăng Phong liền rời khỏi phòng, đi ra ngoài tìm kiếm. Nhưng chàng vừa mới thò đầu ra khỏi phòng thì chợt thấy một người đang bước vào. Ngô Lăng Phong vội vàng lùi lại.Người kia tay cầm trường kiếm, nhìn vào phòng nói :- Thủ đoạn thật tàn độc. Một lúc giết chết cả ba mạng người...Ngô Lăng Phong nghĩ ngay rằng người kia chắc là hung thủ vừa giết Trác Chi Trung vì trên thanh kiếm vẫn còn loang vết máu.Ngô Lăng Phong lập tức bước ra cửa, quát hỏi :- Các hạ là ai?Người kia cười hô hô đáp :- Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết đại đanh Không Động tam tuyệt kiếm?Ngô Lăng Phong nghe đến hai tiếng Không Động thì khí huyết đã sôi lên, nhưng chàng cố kìm lại, lạnh giọng nói :- Chưa từng nghe. Xin thỉnh giáo đại danh?Người kia ưỡn ngực tự đắc :- Người mang danh hiệu Tam tuyệt kiếm Gia Cát Minh chính là bổn nhân.Ngô Lăng Phong bất ngờ quát to :- Gia Cát Minh mau đưa bảo vật của Phạm lão nhi ra đây!Quát xong đôi mắt chàng nhìn Gia Cát Minh đầy đe dọa.Quả nhiên Tam tuyệt kiếm mặt biến sắc, hừ một tiếng rồi co giò chạy.Lúc này Ngô Lăng Phong hoàn toàn tin rằng điều mình suy đoán là chính xác nên không do dự lập tức truy theo.Gia Cát Minh cứ nhằm phía bắc mà chạy.Ngô Lăng Phong đuổi theo ra khỏi thành, vừa chạy vừa suy tính :“Hải Thiên song sát tuy võ công cao cường nhưng với khinh công của Tiệp lão đệ thì không có gì đáng lo.”Nghĩ thế nên y yên tâm đuổi theo Gia Cát Minh.* * * * *Tân Tiệp dẫn dụ Hải Thiên song sát ra khỏi thành nhưng vẫn gia tăng cước lực, chạy như bay.Hải Thiên song sát thấy người tự xưng là Thất Diệu Thần Quân có khinh công tuyệt đỉnh như vậy thì lòng thầm kinh hãi, nghi hoặc tự hỏi :- “Chẳng lẽ đây là Mai Sơn Dân thật?”Nghĩ vậy, chẳng những chúng không sợ mà hùng tâm còn dâng lên.Hải Thiên song sát là hai tên đứng đầu Quang Trung Cửu hào, danh chấn võ lâm từ lâu, tính tình lại ngang ngược, tàn bạo nên đâu dễ chịu thua người khác.Hai huynh đệ họ Tiêu dốc tận công lực đuổi theo.Cả ba đều thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm, lại thi triển hết khinh công nên phát ra tiếng gió vù vù, không lâu thì đã đến Quy Sơn.Tân Tiệp hình như có ý lên núi, quay lại nói :- Quy Sơn núi non hiểm trở, cũng là nơi danh thắng. Hai vị có muốn du ngoạn một đêm không?Hải Thiên song sát đứng đầu Quang Trung Cửu hào đâu phải là hạng non gan bé mật, đâu dễ bị người hù dọa? Mấy mươi năm hành khứ giang hồ, trải qua không biết bao nhiêu cuộc vào sinh ra tử, đâu có lẽ chỉ vì một trái núi nhỏ Quy Sơn mà mềm lòng nhụt chí để đối phương chế nhạo? Bởi thế chúng không ngần ngại truy theo hắc y nhân.Tân Tiệp vừa nói xong lại nhún mình lướt theo những mỏm đá nhấp nhô, đi sâu vào núi.Thiên Tàn Tiêu Hóa hậm hực nói :- Để xem Thất Diệu Thần Quân ngươi làm gì được chúng ta?Liền đó, cả hai huynh đệ họ Tiêu cùng dấn sâu vào núi.Quy Sơn hiểm trở lừng danh thiên hạ. Với thân thủ như ba người mà cũng phải mất gần hai canh giờ mới lên đến đỉnh núi. Khi cả ba lên đến đỉnh núi thì trời đã sáng! Phía trước, Thất Diệu Thần Quân chừng như sợ đối phương không bám theo mình nên thỉnh thoảng lại khích vài câu.Tân Tiệp vừa đi vừa suy tính :“Ta có nên cởi khăn để chúng biết đang đối đầu với hậu nhân của Tân Bằng Cửu và Tân Nghi đòi lại món nợ mười năm trước không?”Nhưng trong đầu chàng lại có ý nghĩ khác :“Hiện tại ta đang lấy danh nghĩa Thất Diệu Thần Quân nên đừng lộ diện là hơn.”Thế rồi chàng nhún mình nhảy lên đỉnh núi rồi quay lại chờ.Chốc lát sau, Hải Thiên song sát cũng lên đến. Ba người đứng thành thế chân vạc, cách nhau chừng một trượng. Bấy giờ trời đã sáng rõ.Thiên Tàn Tiêu Hóa gằn giọng :- Hừ. Ngươi hết đường rồi chứ?Tân Tiệp đứng đối diện với hai cừu nhân, nhớ lại hành vi tàn bạo của chúng mười năm trước thì lòng thù hận lại trào lên.Thiên Tàn Tiêu Hóa thấy đối phương không trả lời thì tức giận quát lên :- Ngươi chớ ngông cuồng. Hải Thiên song sát chúng ta hôm nay quyết đập tan thân xác ngươi ngay trên núi này.Tân Tiệp bỗng cất một tràng cười nghe vô cùng thảm khốc, nhằm Thiên Tàn Tiêu Hóa đánh ra một chưởng.Thiên Tàn Tiêu Hóa trong đời đã giết không biết bao nhiêu cao thủ không đếm hết mà hầu như chưa gặp qua địch thủ, tuy thầm phục khinh công đối phương nhưng đâu chịu nhường thế? Thấy đối phương ra chiêu thì không chút do dự lập tức vung chưởng nghênh tiếp.“Bình” Một tiếng nổ dữ dội vang lên. Đất cát bay rào rào. Thiên địa đổi sắc mịt mù như ngày tận thế. Sau đó không nghe âm thanh gì nữa.Lúc sau khói bụi tan đi, chỉ thấy Tân Tiệp vẫn đứng nguyên chỗ, dáng điệu hiên ngang, còn Thiên Tàn Tiêu Hóa lùi hai bước, đưa mắt ngơ ngác nhìn đối phương.Hiện tại, hắn tin chắc rằng hắc y nhân trước mặt đúng là Thất Diệu Thần Quân. Hơn nữa với công lực một mình hắn thì hắn không phải là đối thủ của đối phương. Thiên Tàn Tiêu Hóa liền hướng sang Thiên Phế Tiêu Hao đưa tay ra hiệu.Thiên Tàn Tiêu Hóa lập tức xuất thủ. Đơn chưởng đánh vào Chương Môn huyệt của đối phương.Tân Tiệp cười nhạt một tiếng, tay trái vung trảo chộp ra.Thiên Tàn Tiêu Hóa lập tức vung tiếp tả chưởng, thi triển một chiêu “Huyền Điểu Hoạch Sa”, đánh vào sườn trái của Tân Tiệp. Tay phải của lão thần tốc đổi thức, ngón trỏ và ngón giữa xuất chiêu “Lộc Quải Đại” điểm vào Kiên Tĩnh huyệt ở vai đối phương.Thiên Tàn Tiêu Hóa xuất liên hoàn ba chiêu, chiêu nào cũng hiểm ác thần tốc khiến Tân Tiệp phải vất vả chống đỡ, trong lòng thầm kinh hãi. Đồng thời Tân Tiệp phát hiện ra sau lưng mình lại có kình phong ập tới. Tất nhiên là Thiên Phế Tiêu Hao thừa cơ đột kích.Tân Tiệp phản ứng cực nhanh. Tay trái đánh ra một chưởng đẩy lui thế công của Thiên Tàn Tiêu Hóa. Tay phải xuất chiêu “Đả Đảo Kim Chung” đánh ngược ra sau lưng hóa giải chưởng lực của Thiên Phế Tiêu Hao.Nhưng cùng lúc xuất lực với hai đối thủ cao cường nên Tân Tiệp bị chưởng lực đẩy lùi mấy bước.Ngay từ đầu đã xuất kỳ chiêu, đủ biết Hải Thiên song sát thận trọng đến mức nào. Nếu đơn đả độc đấu thì Tân Tiệp cao cường hơn bất cứ tên nào trong Hải Thiên song sát nhưng khi hai lão hợp lực thì chàng khó lòng chiếm được tiên cơ. Trái lại chàng còn lâm vào thế hạ phong.Hải Thiên song sát rất hiểu ý nhau nên phối hợp nhịp nhàng, chiêu thức mạch lạc, cộng với công lực thâm hậu nên uy lực rất lớn.Tân Tiệp cho dù xuất chiêu thế nào cũng bị thiệt thòi, liên tục bị bức lùi.Mặt trời lên cao dần. Hải Thiên song sát vẫn công kích không ngừng nghỉ.Đối với cả song phương, đây là trận đấu kịch liệt nhất mà mỗi bên từng gặp.Và có lẽ không chỉ có thế. Một trận đấu như thế này, trên võ lâm không mấy khi gặp được. Giá như lúc ấy có cao thủ nào chứng kiến, tất sẽ thu được rất nhiều điều bổ ích cho mình. Chỉ, chưởng, trảo được sử dụng luân phiên nhau, thay chiêu đổi thức không ngừng, ứng biến mau lẹ thần tốc. Thật là kỳ phùng địch thủ.Cả một vùng Quy Sơn bụi mù mịt, chưởng phong nổi lên như bão táp...Một trăm chiêu, rồi hai trăm chiêu qua đi...Tân Tiệp vẫn bị rơi vào thế hạ phong, lùi liên tục tới tận đỉnh núi.Đỉnh Quy Sơn lúc ấy không một gợn mây, bầu trời trong vắt, từ xa cũng có thể thấy rõ ba người đang quần nhau giữa đỉnh núi trơ trọi.Chợt thấy một tia chớp lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời. Tân Tiệp đã rút kiếm ra.Do kiếm thuật thần diệu mà Tân Tiệp đã lấy lại thế quân bình. Hải Thiên song sát mặc dù tay không nhưng Tân Tiệp vẫn không dành được ưu thế.Thời gian trôi qua nhanh. Ba người vẫn quần lấy nhau không ngừng nghỉ. Ai cũng mồ hôi ướt đẫm.Hải Thiên song sát chừng như đã yên tâm vì khống chế được đối phương.Nay lại thấy kiếm thuật ảo diệu như thế thì không khỏi kinh hãi. Với công lực của hai người lừng danh khắp Quan nội thế mà chỉ giữ bình thủ với Thất Diệu Thần Quân nên hai lão quái nhân càng điên cuồng công kích.Thái dương đã dần chuyển về Tây, bóng của ba đối thủ đổ theo chiều ngược lại và dài dần ra.Từ sáng tinh mơ đến quá ngọ, họ đánh nhau không ngơi nghỉ nên song phương đã giao thủ đến ba ngàn chiêu!“Vút” Tân Tiệp công suất một chiêu “Mai Hoa Tam Lộng”, chỉ thấy kiếm ảnh trùng trùng từ ba phía công kích vào Hải Thiên song sát buộc chúng phải lùi về ba bước.Tân Tiệp tranh thủ thời gian hít sâu vào một hơi, cố vận công điều tức. Đã thi triển khinh công chạy suốt đêm, lại hơn nửa ngày quyết đấu nên chàng thấy sứ lực đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng Hải Thiên song sát vẫn còn sung sức.Thấy đối phương vừa công một chiêu đã dừng, Thiên Tàn Tiêu Hóa biết chàng đã mệt nên cất tiếng cười khùng khục rồi ra hiệu cho Thiên Phế Tiêu Hao tiếp tục công kích.Tân Tiệp lại bị bức lùi.Thiên Tàn Tiêu Hóa trong lòng đã có âm mưu, dốc sức tấn công vào mé tả, bức Tân Tiệp lùi từng bước đến bờ vực.Chỉ trong mười chiêu, Tân Tiệp đã lùi về cách bờ vực chưa tới năm trượng.Chàng sớm biết ý đồ của đối phương, mấy lần định lao qua đầu đối phương để thoát hiểm cảnh nhưng Hải Thiên song sát là những tay cáo già, liên thủ vung chưởng lên xuất kỳ chiêu ngăn lại.Hải Thiên song sát lại phát động thế công. Cho dù Tân Tiệp cố thi triển tuyệt chiêu đối phó nhưng vẫn không sao trụ lại được.Thêm năm chiêu nữa thì chàng buộc phải lùi tiếp một trượng.Hải Thiên song sát lại xuất chưởng công vào.Tân Tiệp “hừ” một tiếng, trường kiếm trong tay thi triển “Cổ Phong Long Đình” trong “Đại Diễn Thần Kiếm” mới được Bình Phàm Thượng Nhân trong Thế Ngoại tam tiên truyền thụ. Chỉ trong nháy mắt đã xuất liền mười mấy kiếm.Hải Thiên song sát còn đang xuất chiêu đối phó thì Tân Tiệp đã chuyển sang chiêu thứ hai “Phi Các Lưu Chu”. “Đại Diễn Thần Kiếm” biến hóa ảo diệu vô tỷ, lại có nhiều biến hóa nên phát huy ưu thế tối đa.Hải Thiên song sát thất kinh, phải cùng thi triển “Thiết Bản Kiều” mới tránh khỏi lạc bại.Tân Tiệp vừa xuất tuyệt chiêu đã dành được ưu thế thì ngay chính chàng cũng thầm kinh hãi, bất giác thoái lùi hai bước, quên mất mình đang đứng gần bờ vực. Lúc đó, chàng chỉ cách bờ vực bốn năm thước mà thôi.Một cơn gió từ khe sâu nổi lên.Tân Tiệp đề khí, định nhún mình nhảy lên...Hiển nhiên Thiên Tàn Tiêu Hóa và Thiên Phế Tiêu Hao đã cảnh giác, đâu chịu để Tân Tiệp nhảy qua đầu thoát thế hiểm mà chúng đã mất nhiều sức lực để tạo thành. Chúng lập tức công vào.Tân Tiệp chỉ còn cách bờ vực hai thước, thấy đối phương lại công kích thì không dám nhảy lên nữa. Trường kiếm tiếp tục vung lên. Kiếm ảnh rợp thiên mãn địa, che kín trước mặt tạo thành một bức tường thép loang loáng. Đó là một chiêu trong “Đại Diễn Thần Kiếm” là “Vật Hoán Tinh Di”. Kiếm vừa phát, chàng liền thu chiêu, đổi qua “Hàn Vân Đàm Ảnh”, đâm liên tiếp bốn kiếm.Hải Thiên song sát thấy kiếm pháp của Thất Diệu Thần Quân lợi hại như thế thì bỗng kinh hãi. Nếu xông vào thì ắt rất nguy hiểm, nhưng nếu tránh đi thì đối phương sẽ thoát khỏi tuyệt địa. Hôm nay nếu như không nhân cơ hội này mà trừ đi một nhân vật cái thế thì sẽ là mối đại họa về sau. Vì thế chúng ngầm ra hiệu cho nhau, liều lấy thế công hoàn công.Thế rồi hai lão quái nhân cùng gầm lên một tiếng, nhất tề đánh ra bốn chưởng nhằm vào kiếm thế của Tân Tiệp.Mục đích Tân Tiệp là thi triển tuyệt chiêu buộc đối phương phải lùi lại nhằm thoát khỏi tuyệt địa nên chàng không xuất hết nội lực, kiếm chiêu sẵn sàng thu về.Nào ngờ Hải Thiên song sát không chịu lui về mà còn liều mạng hoàn công, dám dùng tay không đấu với trường kiếm. Tân Tiệp hiểu rằng mình đã sai lầm, muốn tăng thêm nội lực cũng đã muộn. Chàng nghiến răng biến chiêu, nhằm vào tay phải của Thiên Tàn Tiêu Hóa mà chém vào một kiếm!Thanh kiếm của Tân Tiệp đã đâm trúng tay Thiên Tàn Tiêu Hóa nhưng chính chàng cũng trúng một chưởng. Đồng thời thanh trường kiếm cũng gãy ngang.Chưởng kình của Thiên Tàn Tiêu Hóa đánh vào vai Tân Tiệp tuy đã bị hóa giải nhưng chưởng phong lại làm tấm khăn bịt mặt xổ ra. Theo bản năng, Tân Tiệp vội dùng tay che lại. Đó chỉ là động tác thừa, nhưng lại chính là phản ứng tự nhiên của mọi người.Hải Thiên song sát không bỏ qua cơ hội, lập tức xuất chưởng đánh tới như chớp!Tân Tiệp vừa nhận ra mình đã hành động khinh suất, bỏ tay xuống thì chưởng kình đã ập tới trước mặt. Chàng chỉ còn cách là phải thối lui, nếu không muốn nát thân vì chưởng lực. Tân Tiệp lại lùi thêm mấy bước nữa, ngã người ra sau rồi chợt quay ngoắt sang trái, vung tay chộp vào Uyển Mạch của Thiên Phế Tiêu Hao.Không ngờ Thiên Phế Tiêu Hao rụt tay lại thật nhanh, tay trái đổi chiêu công suất một chưởng.Thiên Tàn Tiêu Hóa cũng áp tới. Lão biết trường kiếm của Tân Tiệp không còn nữa nên không ngần ngại đánh ập vào.Tân Tiệp không còn nơi nào tránh nữa thì tuyệt vọng lùi thêm một bước. Lập tức chàng thấy người hẫng đi. Trước khi rơi xuống vực, Tân Tiệp còn thấy cánh tay phải của Thiên Tàn Tiêu Hóa bị chém một đường dài, máu chảy lênh láng.Tuy vậy, lão vẫn tiến sát miệng vực, cùng Thiên Phế Tiêu Hao nhìn Thất Diệu Thần Quân rơi thẳng xuống vách đá trăm trượng, cất tiếng cười độc địa.Tân Tiệp nhìn xuống, thấy bên dưới đen ngòm, sâu hun hút, nghĩ rằng cừu hận chưa báo mà đã táng thân thì lòng lại đau nhói lên.* * * * *Cuối con sông Hán Thủy, cuối bờ Nam, cũng là Tây ngạn sông Trường Giang tọa lạc một trong ba trấn của Vũ Hán là Hán Dương.Núi Quy Sơn đứng hùng vĩ ở phía Bắc thành Hán Dương, đối vọng với Xà Sơn ở Vũ Xương qua sông Hán Thủy.Tây Nguyệt Hồ cũng nằm phía Bắc Hán Dương, kéo dài đến tận Quy Sơn, là một trong những hồ lớn ở vùng Tây Bắc Trường Giang. Mặt hồ in bóng núi, cảnh sắc thật say đắm lòng người.Ngược lên phía Bắc của Tây Nguyệt Hồ vài dặm là một ngôi am nhỏ, nằm sâu trong khu rừng trúc. Ở đây không những ít người lai vãng mà ni cô trong am cũng chẳng bao nhiêu.Đã chớm sang thu. Tuy lúc này bầu trời xanh biếc nhưng gió thu làm lá vàng rơi xào xạc lại khiến người ta não lòng. Ánh nắng chiều vàng nhạt chiếu lên những thân cây đang rụng lá, nhuốm vàng mái am hiu quạnh, trông thật đìu hiu...Chỉ thấy trên bức hoành phi trước cổng am viết ba chữ “Thủy Nguyệt am”.Một nữ ni ngồi lặng lẽ bên cổng, mắt nhìn lên đỉnh Quy Sơn cao ngất. Dung mạo nàng cực kỳ kiều diễm nhưng chất chứa nỗi u sầu. Đôi mắt nàng u uẩn rướm lệ nhìn lên đỉnh núi cao như đang sống lại hồi ức đau buồn. Đột nhiên từ đôi môi thanh tú của nữ ni bật lên mấy tiếng thầm thì :- Tiệp ca ca... Tiệp ca ca...Nữ ni chính là Kim Mai Linh. Không, phải gọi nàng là Tịnh Liên nữ ni mới đúng.Từ trong am vọng ra tiếng mõ đều đều của lão sư phụ càng tăng vẻ tịch mịch của chiều hôm ảm đảm.Đột nhiên Tịnh Liên trông thấy từ trên đỉnh núi một chấm đen lao xuống, mỗi lúc một rõ hơn. Đó là một người đang rơi chúc đầu xuống đất. Lại một số phận bất hạnh sắp từ dã nhân thế.Tịnh Liên biết rằng phía bên này Quy Sơn là vách đá dựng đứng cao mấy trăm trượng. Đừng nói người rơi xuống mà ngay cả những người đứng ở bờ vực nhìn xuống cũng đủ thắt tim lạt cốt, người rơi xuống đó còn đâu mạng sống?Tịnh Liên kinh hãi muốn kêu lên nhưng tiếng kêu chưa kịp thoát khỏi miệng thì một quái sự phát sinh.Người đang rơi giữa chừng bỗng nhiên đảo người quay lộn đầu trở lên. Hai chân bước hờ giữa khoảng không tưởng chừng như tuyệt vọng giãy giụa trong giờ lâm tử. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới biết tốc độ rơi đã giảm đi rất nhiều.Tịnh Liên có võ học uyên thâm nên thấy ngay rằng bước chân của người đang rơi không phải giãy giụa khi biết mình sắp chết mà là thi triển theo một bộ pháp nào đó vô cùng ảo diệu. Nhờ thế mà làm tốc độ rơi giảm xuống.Người kia thân ảnh không những rơi chậm lại mà còn vươn tới phía Thủy Nguyệt am. Thật là điều kỳ diệu không sao tin được. Rõ ràng người đó đang rơi giữa không trung nên không thể dụng lực, thế mà không những tự làm cho mình rơi chậm lại mà còn chuyển động theo ý muốn nữa. Chưa bao giờ nghe nói trên võ lâm lại có người đạt đến trình độ đó. Quả là chuyện bất khả tư nghị!Dưới chân vách đá chỉ toàn quái thạch, chỉ cần rơi từ độ cao mười trượng thì dù là thần tiên cũng tan xương nát thịt. Có lẽ chính vì vậy mà người kia cố di chuyển tới khu rừng trúc, cách vách đá bốn năm trượng.Khi người kia rơi vào đám lá trúc um tùm thì chợt nghe có tiếng nữ nhân kêu lên kinh hãi. Hơn nữa tiếng kêu như tiềm ẩn một lực lượng nào đó làm người kia chấn động. Nhưng đây là lúc sinh tử nên không thể phân thần, phải giữ lấy chân khí tối đa.Vừa chạm tới đám trúc, người kia lại thi triển bộ pháp, búng mình lên hơn trượng rồi mới đáp nhẹ xuống đất. Khinh công của người đó có lẽ độc nhất vô nhị trong võ lâm kim cổ!Khóm trúc đó chỉ cách Thủy Nguyệt am mười mấy trượng. Khi người kia sắp rơi xuống khóm trúc thì Tịnh Liên đã trông rõ diện mạo người đó nên mới phát ra tiếng kêu kinh hãi như thế. Tịnh Liên thấy người đó đáp xuống an toàn thì vội bật dậy, tiến tới vài bước, miệng sắp bật ra tiếng gọi :- Tiệp ca...Nhưng thanh âm chưa kịp phát ra thì từ trong am vang lên tiếng chuông thánh thót. Tịnh Liên liền kềm lại tiếng kêu, thở dài tự nhủ :- “Ta đã thành người xuất gia rồi. Bây giờ ta đã là nữ ni.”Quả nhiên người vừa rơi từ vực cao xuống là một thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, là Tiệp ca ca mà hằng đêm Tịnh Liên thầm gọi trong mơ. Nhìn thấy chàng từ cõi chết trở về, lòng nàng lại rộn lên như muốn phát cuồng. Nàng không hiểu vì sao chỉ hai tháng không gặp mà võ công của Tân Tiệp lại tăng tiếng một cách thần kỳ như thế?Tân Tiệp không nói tiếng nào, cũng không nhìn về phía am mà lại ngước nhìn lên đỉnh núi, rồi chàng nhún chân bay vút lên!Tịnh Liên kinh hãi kêu thầm :- “Chàng tuy có khinh công cái thế nhưng muốn nhảy lên vách đá đó chỉ e không sao làm nổi!”Tuy Tịnh Liên phải nỗ lực để khỏi bật ra tiếng kêu nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thiết tha và nỗi lo lắng khôn cùng.Tân Tiệp nhảy vút lên cao sáu bảy trượng, chân vẫn thi triển bộ pháp, tay bám vào những gờ đá, tiếp tục hướng lên cao... Dựa vào một khẩu chân khí, Tân Tiệp thi triển khinh công tuyệt đỉnh leo lên vách núi rất nhanh, chẳng bao lâu thì không thấy đâu nữa.Nếu có người chứng kiến cảnh này, đem truyền ra võ lâm thì chỉ e không ai tin vào chuyện hoang đường này. Tịnh Liên tuy tận mắt thấy nhưng đã không còn cơ hội để kể lại cho bất cứ ai...Nhưng cho dù khinh công của Tân Tiệp cao diệu đến đâu thì vẫn không xoa dịu được nỗi thống khổ của Tịnh Liên lúc đó. Nữ ni thất thần nhìn theo bóng người trong mộng, lẩm bẩm qua hai hàng nước mắt :- Tân Tiệp ca ca, xin vĩnh biệt chàng. Dù chỉ thấy chàng trong phút giây ngắn ngủi nhưng như thế cũng làm thiếp mãn nguyện lắm rồi. Từ nay thiếp là người thế ngoại, không còn nhuốm chút bụi trần nào nữa. Còn chàng... chàng còn biết bao việc phải làm... Thiếp chỉ còn có thể hàng ngày cầu phúc cho chàng... mong chàng có được hạnh phúc.Những dòng nước mắt tuôn dài ướt nhòa khuôn mặt kiều diễm của Tịnh Liên, lăn xuống đất và lập tức bị mặt cát hút khô đi. Nữ ni chầm chậm quay lại. Nặng nề lê bước về am. Bộ phật y màu trắng bay theo gió, cùng vóc dáng mảnh mai nhỏ bé của Tịnh Liên chơi vơi giữa cảnh vắng trời chiều, trông sao mà đìu hiu tội nghiệp...Tân Tiệp đã lên đến bờ dốc thì cũng vừa kiệt lực. Chàng bám vào một tảng đá lấy lại sức, sau đó hú dài một tiếng, chừng như suốt từ khi rơi xuống vực cố giữ chân khí mà không phát tiết được bây giờ trút hết ra ngoài, sau đó lẩm bẩm nói :- “Cật Ma Thần Bộ” quả là thần kỳ vô song. Nếu không có bộ pháp này thì mạng ta đâu còn đến bây giờ!Tân Tiệp cởi hẳn tấm khăn trùm mặt, quay lại cúi mình nhìn xuống vực sâu trăm trượng mà không sao tin được là mình vừa thoát chết khi rơi xuống. Chàng thầm nghĩ :- “Nếu không thi triển “Cật Ma Thần Bộ” tới được rừng trúc thì mình cũng đừng mong sống nổi.”Chàng chợt nhớ lại tiếng kêu kinh hoàng mà khi vừa đáp xuống khóm trúc đã nghe thấy. Chàng tự nhủ :- “Chắc rằng mình nghe lầm... Ở tuyệt cốc đó làm gì có người chứ? Nhưng mình lại mường tượng như đó là thanh âm của Kim Mai Linh... chắc chỉ là cảm giác thôi...”Bất giác chàng thốt lên :- Mai Linh. Bây giờ nàng ở đâu?Đột nhiên chàng trông thấy bóng một nữ ni chậm chạp đi vào một cái am nhỏ. Chẳng lẽ chàng vừa nghe tiếng kêu của nữ ni kia?Chợt một hòn đá dưới chân chàng lở ra rơi xuống vực. Tân Tiệp giật mình nhảy lùi khỏi bờ dốc, bụng bảo dạ :- “Hú vía. Nếu lần này mà rơi xuống lần nữa thì đừng mong sống sót. Nhưng Tân Tiệp! Ngươi còn mang ảo vọng gì chứ? Mai Linh làm sao lại tới đây biến thành nữ ni chứ? Tốt nhất là ngươi hãy quên chuyện đó đi. mối thâm cừu của phụ mẫu và Mai thúc thúc còn chưa báo, thế mà ngươi luôn nghĩ đến tư tình... lại còn mối huyết cừu của Hầu nhị thúc nữa...”Tân Tiệp đề một khẩu chân khí, lấy lại hùng tâm rồi lao xuống núi. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 19 Giáp mặt cừu nhân Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ, Hải Thiên song sát hai lần hạ độc thủ với hai tiêu cục lớn nhất Hán Khẩu, lại còn có hai phái Võ Đương và Không Động phát sinh xung đột, đó là những biến cố làm chấn động võ lâm.Mọi người đều có dự cảm rằng một tai họa lớn đang lơ lửng trên đầu, giang hồ sắp chìm trong gió tanh, mưa máu...Sau khi Ngân Thương Mạnh Bá và Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành bị giết, tất cả các tiêu cục ở Vũ Hán đều đóng cửa vì sợ rằng Hải Thiên song sát lại tiếp tục nhắm vào mình. Không ngờ sau khi hai vị Tổng tiêu đầu của hai tiêu cục Cáp Viễn và Vẫn Uy bị sát hại, Hải Thiên song sát cũng biệt tích không biết đi đâu. Nhưng điều đó không làm cho các nhân vật trên võ lâm bớt phần lo lắng.* * * * *Hôm ấy đã hoàng hôn, trên quan đạo có một kỵ mã đang phóng nhanh về hướng bắc. Kỹ sỹ mặc nho y màu xanh nhạt, lưng đeo trường kiếm, con tuấn mã màu thuần bạch không lẫn một sợi lông khác màu. Kỵ sĩ dung mạo tuấn tú, dáng vẻ uy phong, còn bạch mã thoạt trông cũng biết là loài ngựa quý, rủi vó truy phong thật là bước long tranh hổ điệu.Đang phóng như bay, đột nhiên kỵ sĩ gò cương dừng ngựa. Bạch mã chồm hai chân trước lên không. Cất tiếng hí vang rồi dừng lại. Kỵ mã tế ngựa đến bên một gốc cây ven đường, trên thân cây có ai đã khắc hình một thanh kiếm, mũi chỉ về hướng bắc.Tuấn mã phóng như bay, vết khắc lại không rõ lắm, thế sao kỵ sĩ phát hiện được thần tốc như thế?Kỵ sĩ ngước mắt nhìn trời, lẩm bẩm :- Ngô đại ca lưu ký hiệu bảo ta đi về hướng bắc, nhất định có phát hiện gì.Nhưng bây giờ đã khuya, đành phải tìm nơi nào trú đêm trước đã!Nói rồi ruỗi ngựa đi tiếp.Căn cứ vào câu nói đó, kỵ sĩ nhất định là Tân Tiệp, còn người mà chàng gọi là Ngô đại ca tức là Ngô Lăng Phong, vị huynh đệ mới kết giao vài hôm trước.Tuy chàng quyết định như thế nhưng nơi đây đã xa Hán Khẩu, quan lộ xuyên qua rừng hoang và mộ địa, chẳng những không có khách điếm mà dân cư cũng không. Bên đường trùng trùng hoang mộ, tiếng chim cú vang lên não nùng khiến người ta có cảm giác gai gai sống lưng.Tiếng vó ngựa gõ vào khung cảnh thê lương tịch mịch ấy tạo ra những âm thanh rất dễ làm người ta chú ý.Đột nhiên Tân Tiệp lắng tai nghe...Từ xa phía trước mặt vang lên tiếng hú thê lương, tuy không lớn lắm dội vào tai khiến người ta phải thắt tim lạt cốt. Chốc chốc tiếng hú lại phát ra như tiếng ma kêu quỷ khốc.Tân Tiệp vừa gò cương ghìm ngựa vừa đưa mắt nhìn sang bên đường. Chỉ có hoang mộ trùng trùng, thỉnh thoảng có những quan quách lộ hẳn ra ngoài, tiếng chồn cáo và tiếng chim đêm khiến cảnh vật thêm rùng rợn.Tiếng hú lại phát ra, lần này càng gần hơn.Tân Tiệp chợt thấy thấp thoáng có hai nhân ảnh, vừa gầy, vừa cao. Cả hai đều vận bạch y trắng toát, nhưng kết đầy những vải bố loang lổ đủ màu. Trên đầu hai quái nhân đó đội chiếc mũ màu đỏ cao vụt lên. Diện mạo cũng rất khó phân biệt, mặt vàng bủng như sáp, mắt lồi ra, sống mũi khoằm xuống chẳng giống mặt người chút nào! Hai người cứ sánh vai nhau mà đi, lại không thấy đầu gối cong chút nào chẳng khác gì bóng ma.Hai quái nhân xuất hiện giữa nơi hoang mộ thê lương này vào canh khuya như vậy sao không rùng rợn?Tân Tiệp cố gắng trấn định, nhưng con ngựa lại khiếp sợ lùi lại.Phút chốc hai quái nhân đó tới gần.Tân Tiệp gắng hết sức mới khỏi run lên, tay cầm chặt cương ngựa, mồ hôi toát ra đẫm trán, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng... Chàng cố hít vào một hơi quát lớn :- Yêu nhân ở đâu dám tới đây giả mạo quỷ thần dọa người ta? Có Tân Tiệp ở đây!Tân Tiệp đâu phải Chung Quỳ vị thần dẹp ma trừ quỷ? Bởi thế xưng tên nào có ích gì? Chẳng qua đó là phản ứng tự nhiên của bất cứ ai lâm vào tình cảnh đáng sợ như vậy đều phải nói to câu gì đó để trấn áp nỗi sợ hãi của mình.Nhưng chàng dùng nội gia thực khí phát ra nên âm hưởng rất mạnh chấn động cả khoảng không.Quái nhân đứng bên tả nói :- Lão nhị, ta đã bảo đi rồi mà! Người ta có công phu “Sư Tử Hống” sợ gì chúng ta mạo thần giả quỷ? Chỉ sợ người ta có công lực mấy chục năm mới đạt tới bản lĩnh như vậy...Người bên phải “À” một tiếng, gật đầu nói :- Chúng ta đi thôi!Vừa dứt câu, cả hai thân ảnh mất hút phía xa rồi!Tân Tiệp nhìn theo, lòng vừa giận nhưng lại thấy nhẹ nhõm đi mấy phần, thầm nghĩ :- “Hai kẻ nửa người nửa ngợm đó khinh công thật cao cường, không biết đó là những nhân vật nào?”Rồi giật cương ngựa đi tiếp. Nhưng mới đi một quãng qua hết khu hoang mộ tới rừng thì chợt thấy dưới ánh trăng thấp thoáng một ngôi cổ miếu ẩn hiện giữa vòm lá.Đánh nhau với Hải Thiên song sát gần hết một ngày đêm, lại bị rơi xuống vực nên chàng rất mệt, gần như kiệt lực. Nay đi quãng đường vắng hoe như thế không biết náu thân ở đâu, nay gặp một ngôi hoang miếu cũng là nơi có thể ngả lưng độ vài canh giờ. Thế rồi chàng ruổi ngựa đi vào cổ miếu. Tân Tiệp vào rừng, giấu ngựa ở vào nơi kín đáo rồi bước thẳng vào.Ngôi cổ miếu nằm dưới lùm cây rậm nên rất tối.Tân Tiệp dừng chân bên cửa, chợt có linh cảm về một mối nguy hiểm nào đó, trong lòng bỗng trở nên khẩn trương. Nhưng chẳng lẽ chưa thấy nguy cơ đích thực đã nhụt chí? Tân Tiệp do dự một hồi rồi đưa tay đẩy cửa. Cửa miếu mở ngay. Thì ra bên trong không khóa. Trong miếu tối đen, nhưng lại có mùi hơi người. Tân Tiệp vừa bước qua ngưỡng cửa, vừa thò tay vào túi định lấy ống hỏa cụ ra chợt nghe có người quát lên :- Lão tặc vô sỉ, còn muốn truy tận sát tuyệt nữa...Tiếp đó là tiếng thở hổn hển.Tân Tiệp ngơ ngác lùi vào góc cửa, cố vận mục lực nhìn vào nóng tối nhưng vẫn không thấy gì. Chàng liền đánh lửa lên.Một người nằm giữa nền miếu ngay trước thần án, hình như đang thụ thương hay lâm bệnh.Nhìn kỹ lại Tân Tiệp nhận ra đó là một tên khất cái còn rất trẻ. Mới mười bốn, mười lăm là cùng, đầu bù tóc rối, áo kết trăm mảnh vá.Thiếu niên hóa tử cố nhỏm đầu lên nhìn Tân Tiệp.Chàng cầm ống hỏa cụ bước lại gần tên hóa tử nhìn kỹ, thấy thiếu niên diện mạo khôi ngô, mắt sáng long lanh, mi như nét vẽ, mũi thẳng miệng vuông, tuy lấm lem bụi đất nhưng không che được vẻ anh tuấn. Lẽ ra thiếu niên ăn vận theo lối một trang công tử thì thích hợp hơn.Thiếu niên hóa tử lên tiếng :- Ngươi là người của Lệ lão tặc phải không?Tân Tiệp ngơ ngác hỏi :- Cái gì? Lệ lão tặc nào?Thiếu niên hóa tử không đáp, giọng vẫn hoài nghi :- Nếu ngươi không phải là người của Lệ lão tặc sao biết ta ở đây mà truy theo?Tân Tiệp cười nói :- Ta thật không biết Lệ lão tặc nào cả, vào đây định nghỉ một chút thôi.Thiếu niên hóa tử thở dài nói :- Nếu vậy là tôi yên tâm rồi...Chưa dứt lời đã ho một trận rồi hạ đầu xuống.Tân Tiệp thấy vẻ mặt thiếu niên lộ vẻ đau đớn, không những thế nước mắt còn ướt khóe mi. Chàng ái ngại nghĩ thầm :- “Một hài tử còn bé thơ sao đã trở thành hành khất, đêm hôm lại lạc vào hoang miếu này, và chừng như còn bị thương nữa? Thiếu niên vừa nói bị người của Lệ lão tặc truy theo. Nhưng Lệ lão tặc là ai mà lại truy sát một thiếu niên hóa từ bé dại này?”Chỉ thấy thiếu niên hóa tử cố ghìm tiếng rên nhưng mồ hôi túa ra.Tân Tiệp không nén nổi cúi xuống đưa tay sờ mạch, thấy mạch tượng không ổn định còn trán thì lạnh ngắt.Đột nhiên phía sau có người “Hừ” một tiếng, âm thanh lạnh lùng :- Tặc tử vô sỉ kia còn chưa chịu dừng tay sao?Tiếng người vừa dứt, một luồng kình phong ập tới hậu tâm chàng.Tân Tiệp vẫn cầm ống hỏa cụ liền dướn thẳng người tránh sang bên, tay phải điểm ra sau lưng một chỉ.Người kia cất tiếng cười nhạt, tiếp tục nhằm vai phải của Tân Tiệp đánh tới một chưởng.Bấy giờ Tân Tiệp mới lánh mình rồi quay lại. Sau lưng chàng không phải một người mà có tới hai. Vừa thấy đối phương, Tân Tiệp bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thì ra đó là hai quái nhân vừa giả thần mạo quỷ ở khu nghĩa địa mà chàng đã gặp. Nhưng họ đi rồi sao còn quay lại đây làm gì?Hai người kia cũng lộ vẻ kinh dị.Dưới ánh đèn, trông hai nhân ảnh kia lại càng quái dị.Người đứng bên phải cười khan một tiếng, nói :- Cẩu tử của Lệ lão tặc cũng tới đây truy sát tuyệt nữa sao?Dứt lời xuất một chưởng đánh thẳng vào chiếc thần án làm vỡ tan thành muôn mảnh!Tân Tiệp thấy quái nhân đứng cách xa một trượng, chỉ cách không xuất chưởng mà có uy lực đến thế, không ngờ hai quái nhân không những khinh công cao cường mà nội công cũng rất thâm hậu, và xem ra cùng với thiếu niên hóa tử này là đồng bọn, chẳng lẽ đều là đệ tử Cái bang? Thấy đối phương hiểu lầm mình là cẩu tử của Lệ lão tặc không cần hỏi han gì, chàng tức giận “Hừ” lên một tiếng không cần thanh minh nữa, quay sang thiếu niên hóa tử, không để ý đến hai quái nhân nữa.Bấy giờ thiếu niên đã giảm bớt đau đớn, nhìn hai quái nhân kêu lên :- Kim thúc!Tới đó khóc nấc lên.Một người nhảy tới ôm thiếu niên vào lòng, xoa lên mái tóc rối bù, cử chỉ rất âu yếm.Thấy cảnh đó, Tân Tiệp có giảm chút nào ác cảm, ngay cả chiếc mũ đỏ cao kỳ dị trên đầu cũng không đến nỗi chướng mắt như trước.Thiếu niên đang khóc tức tưởi, hình như đang uất ức điều gì.Quán nhân cúi xuống dịu dàng nói :- Hài tử đừng khóc nữa... chúng ta hiểu nỗi đau của ngươi...Thiếu niên cố nén khóc, mở to mắt đầy oán hận :- Dù cho thế nào, điệt nhi quyết không để chiếc vỏ kiếm đó rơi vào tay lão tặc đâu!Quái nhân đứng ngoài chợt lên tiếng :- Hài tử ngươi tìm được chỗ ẩn thân này thật kín đáo, chúng ta tìm hoài mà không thấy, thật đáng mặt Bang chủ của chúng ta!Tân Tiệp nghe vậy cả kinh.- “Chẳng lẽ thiếu niên mới mười mấy tuổi này là Bang chủ Cái bang? Vậy hai lão quái nhân đó thân phận thế nào?”Thiếu niên hài tử nói :- Bọn chúng truy miết điệt nhi, quyết không bỏ... Điệt nhi bị lão tặc đó đánh một chưởng, tưởng chết mất...Quái nhân đứng gần cửa căm giận nói :- Lão nhị, món nợ này của Lệ lão tặc chúng ta phải bắt hắn trả!Rồi nhẹ giọng nói với thiếu niên :- Hài tử, đừng khóc nữa. Bang chủ Cái bang xưa nay đều là những bậc anh hùng, đừng tỏ ra mềm yếu. Để thúc thúc xem thương thế cho ngươi!Quả nhiên điều Tân Tiệp dự đoán là đúng, chàng không khỏi kinh ngạc.Quái nhân vừa nói xong bước tới mở ngực áo thiếu niên xem một lúc, mặt bỗng biến sắc. Hiển nhiên thương thế của thiếu niên không nhẹ. Quái nhân kiểm tra thương thế xong, điểm vào mấy chỗ huyệt đạo quanh ngực thiếu niên rồi đứng thẳng lên nói :- Bằng nhi, thúc thúc đã bức huyết độc của ngươi tan đi cả rồi, bây giờ hãy vận công tự trị thương đi, chúng ta sẽ giúp đỡ!Rồi chợt nhìn thẳng mặt Tân Tiệp nói :- Thế nào? Tiều tử ngươi còn chưa đi hay sao?Chắc rằng quái nhân vẫn cho rằng Tân Tiệp là người của Lệ lão tặc.Tân Tiệp còn chưa nói gì thì thiếu niên đã thay lời :- Kim thúc thúc, vị đó không phải đâu!Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói lạnh lùng :- Hắn không phải nhưng ta thì phải!Quái nhân đang bế quái thiếu niên cúi xuống nói :- Bằng nhi đừng sợ! Mau vận công đi! Thúc thúc sẽ bảo vệ cho ngươi!Sau đó để thiếu niên ngồi xuống đất.Tân Tiệp nhìn ra, thấy ba người đứng ngay trước miếu, không nói một lời.Quái nhân vừa kiểm tra thương thế của thiếu niên thong thả bước ra cửa, lướt mắt nhìn ba tên hán tử rồi nói :- Tốt lắm chúng ta hãy ra ngoài thương lượng!Ba tên hán tử đưa mắt nhìn vào miếu, sau đó theo quái nhân bước ra tiền viện.Lát sau quái nhân ở trong miếu quát to :- Lão nhị, chúng ta đành phải đắc tội thôi!Lập tức tiếng chưởng phong nổi lên vù vù, chắc rằng quái nhân đã động thủ.Tân Tiệp nhìn ra sân miếu, thấy quái nhân một địch ba mà vẫn ung dung, chiêu thức lợi hại, chưởng thế uy mãnh khiến ba hán tử hết sức chống đỡ, nghĩ thầm :- “Huynh đệ họ Kim này công lực thật kinh nhân, họ xưng là thúc thúc với Bang chủ Cái bang, chẳng hay giữ thân phận nào trong bang đó? Còn Bang chủ nói tới chiếc vỏ kiếm là gì vậy? Còn Lệ lão tặc là ai? Chẳng lẽ chính là hắn?”Tân Tiệp có ý nghĩ đó vì khi thấy ba hán tử xuất thủ có dùng chưởng pháp của Không Động, vì thế chàng nghĩ đến Kiếm Thần Lệ Ngạc, Chưởng môn nhân phái Không Động. Nghĩ tới Lệ Ngạc, Tân Tiệp liền thấy huyết khí sôi lên. Chính hắn là một trong những hung thủ đã dùng thủ đoạn ti tiện để hãm hại Mai thúc thúc.- “Đúng rồi! Nhất định là hắn! Lấy đông hiếp ít, dùng thủ đoạn ti tiện để bức hiếp một hài tử chính là bản tính hèn hạ của hắn.”Tự nhiên chàng sinh hảo cảm với huynh đệ họ Kim.Chợt từ khoảng không vang lên tiếng hú dài, lát sau từ đêm tối hai nhân ảnh lướt vào miếu viện.Tân Tiệp vừa nhìn lại không khỏi bất ngờ khi nhận ra một trong hai người mới đến chính là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi. Còn người kia cứ theo thân pháp cũng không phải hạng tầm thường.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi quát bảo ba tên hán tử :- Sử sư đệ không được để hắn trốn thoát!Rồi hai tên đồng hành đi thẳng vào miếu.Tân Tiệp đứng lùi vào góc tối.Trong miếu lúc đó thiếu niên đang nhắm mắt vận công, quái nhân đứng bên cạnh đặt một tay vào hậu tâm trợ thêm công lực cho Bang chủ.Hai tên đệ tử phái Không Động mới vào đã rút phắt trường kiếm. Hán tử đi với Vu Nhất Phi bổ tới thiếu niên hóa tử.Quái nhân được gọi là Kim lão nhị một tay vẫn để ở hậu tâm thiếu niên, tay kia vung chưởng đánh ra.Hán tử chỉ “Hừ” một tiếng đảo người đáp xuống bên cạnh đâm luôn ba kiếm. Hán tử đó chính là lão đại trong Không Động tam tuyệt kiếm, Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh.Vu Nhất Phi hoành ngang thanh kiếm giữ trước cửa, chừng cảnh giác không để đối phương chạy thoát.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh công lực cao nhất trong Không Động tam tuyệt kiếm, vừa xuất liền ba kiếm rất thần tốc, Tân Tiệp trông thấy cũng rất thán phục, tự hỏi :- “Tên này kiếm pháp còn tinh diệu hơn cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, chẳng hay có phải là sư huynh của hắn không?”Thế nhưng Kim lão nhị vẫn chú tâm vận công truyền vào cho thiếu niên, chẳng chú ý gì đến chiêu kiếm hiểm hóc của Thiên Tuyệt Kiếm.Tân Tiệp cả kinh nghĩ thầm :- “Ngươi võ nghệ tuy cao nhưng chớ khinh suất như thế...”Không ngờ lưỡi kiếm của Gia Cát Minh đâm tới trước ngực, Kim lão nhị chợt vung trảo ra chộp lấy lưỡi kiếm!Gia Cát Minh chưa từng thấy đối với Tam tuyệt Kiếm danh chấn thiên hạ lại có ai dám liều lĩnh đến như vậy, phát hoảng vội thu kiếm về!Tân Tiệp thấy vậy cũng thất kinh. Nhưng chàng nhìn kỹ lại thấy từ chưởng tâm của Kim lão nhị hiện ra màu đen lấp lánh, bỗng nhớ rằng Mai thúc thúc có lần nói qua :- Ở vùng Lạc Nhạn Giản thuộc Tứ Xuyên có một loại võ công gọi là “Âm Phong Hắc Sa chưởng”, nếu luyện thành có thể dùng tay không chộp bắt binh khí dù sắc đến đâu, đó là thứ công phu ngoại gia cái thế thiên hạ nhưng thất truyền đã lâu.Không ngờ hôm nay Kim lão nhị dám lấy tay không chộp trường kiếm, lòng bàn tay lại hiện lên những chấm đen, chẳng lẽ tuyệt nghệ thất truyền cả trăm năm nay lại có người luyện được? Xem ra mới rồi Gia Cát Minh hốt hoảng thu kiếm về, nếu không đã thất thủ bởi “Âm Phong Hắc Sa chưởng” rồi!Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi thấy sư huynh núng thế liền lao vào trợ chiến, cả hai sư huynh đệ đồng thời xuất kiếm đâm vào Kim lão nhị.Thiên Địa song kiếm phối hợp lại rất nhịp nhàng công kích mãnh liệt, phòng thủ cẩn mật, quả là Tam tuyệt kiếm danh bất hư truyền.Kim lão nhị chỉ dùng một tay đối phó, nhờ vào nội lực thâm hậu và chiêu thức ảo diệu nên cố duy trì được.Thiếu niên bây giờ mặt đỏ bừng, có lẽ đang vận công đến đỉnh điểm.Lúc này thì Kim lão nhị không thu chưởng về được nữa bởi như thế sẽ làm thiếu niên bị phản ứng mà gặp tai họa ngay. Nên vẫn tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể thiếu niên.Gia Cát Minh là kẻ rất giảo quyệt, lợi dụng ngay hoàn cảnh đó công kích rất mãnh liệt, đâm cả vào thiếu niên.Kim lão nhị cả kinh, vừa lo bảo vệ thiếu niên trong thời gian nguy cấp, vừa lo phòng thủ cho bản thân. Hơn nữa Thiên Địa song kiếm không phải tầm thường nên chẳng bao lâu chân tay trở nên rối loạn.Vu Nhất Phi xuất chiêu “Phượng Hoàng Triển Dực” đâm vào vai tả đối phương, cùng lúc Gia Cát Minh đâm vào Càn vị.Chỉ thấy Kim lão nhị cúi người tránh được kiếm của Vu Nhất Phi, đồng thời hữu thủ thi triển “Âm Phong Hắc Sa chưởng” chộp lấy mũi kiếm của Gia Cát Minh!Nhưng không ngờ kiếm đâm vào Càn vị chỉ là hư chiêu, Gia Cát Minh đổi thức rất nhanh, chuyển kiếm đâm vào huyệt Ngọc Chẩm!Xem ra Kim lão nhị không còn ứng phó kịp nữa.Trong lúc đó Vu Nhất Phi lại thừa thế xuất kiếm đâm vào.Giữa phút ngàn cân treo sợi tóc, Kim lão nhị tin rằng mình nhất định sẽ bị thương thì chợt nghe “Koong” một tiếng.Gia Cát Minh thấy uyển mạch đau nhói thanh kiếm chếch ngược lên chạm vào kiếm Vu Nhất Phi đang đâm vào, cả hai ngơ ngác lùi ra, mặt đều biến sắc.Người vừa xuất thủ gõ vào cổ tay cầm kiếm của Gia Cát Minh là một Lam y nhân, mặt che kín bằng tấn khăn đen từ khi chúng đến vẫn nấp trong góc miếu.Chính là Tân Tiệp.Kim lão nhị tưởng rằng huyệt Ngọc Chẩm của mình đã bị đâm thủng, bấy giờ nghe âm thanh lạ vội nhìn ra, thấy Lam y văn sĩ vẫn giữ chặt tay phải của Gia Cát Minh khiến hắn không sao giằng ra được, mặt méo xệch rất khó nhìn.Vu Nhất Phi thấy sư huynh bị khống chế thì vô cùng hoảng sợ lùi lại gần sát cửa, mắt nhìn vào Lam y nhân không chớp mắt.Trong miếu lập tức yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng thở gấp của thiếu niên, chắc việc vận công sắp hoàn thành. Ngoài sân miếu bỗng có tiếng rú thảm thiết.Sắc mặt Gia Cát Minh và Vu Nhất Phi càng thêm tái nhợt. Đột nhiên Vu Nhất Phi vung kiếm chém rất nhanh vào cổ tay người đeo mạng. Động tác thật thần tốc, khoảng cách lại quá gần, nếu người đeo mạng không buông tay Gia Cát Minh tất phải thụ thương.Trong khi người trùm mặt buông tay lùi lại thì Vu Nhất Phi vội kéo sư huynh nói :- Đi thôi!Rồi song song lao khỏi miếu.Bên ngoài Kim lão đại quát :- Chạy đi đâu?Tiếp đó tiếng chưởng phong trúng đích nghe “Bịch” một tiếng. Một tên hán tử rú lên ngã vật xuống sân, còn hai tên kia chạy vào đêm tối.Kim lão đại bước vào miếu, chiếc mũ đỏ cao lệch một bên trông càng quái dị. Lão sửa lại chiếc mũ cho ngay ngắn, hỏi :- Lão nhị, Bằng nhi vận công thế nào rồi? Chỉ e Lệ lão tặc sắp tới, chúng ta đi thôi!Kim lão nhị không đáp. Chắc rằng lão đang ngưng thần dốc công lực truyền cho thiếu niên. Chỉ lát sau, Kim lão nhị thở hắt ra một tiếng đứng lên.Thiếu niên cũng mở mắt,từ từ đứng dậy.Kim lão nhị không nói gì, bước tới quỳ xuống chắp tay vái một vái :- Các hạ hãy nhận của Kim lão nhị tôi một lạy. Từ nay các hạ là đại ân nhân của Cái bang. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh?Có lẽ hai lã quái đã quên mất chính Tân Tiệp đã xưng danh lúc gặp họ ngoài khu mộ địa.Tân Tiệp gỡ bỏ tấm mạng che mặt ra vội vã kéo Kim lão nhị đứng lên nói :- Tiểu khả tên là Tân Tiệp, chỉ xuất chút lực mọn, có gì đáng phải để Kim lão trượng làm thế?Kim lão đại cũng vái Tân Tiệp một vái rồi quay sang Kim lão nhị giục :- Chúng ta đi nhanh!Thế rồi hai lão quái nhân dẫn theo thiếu niên hóa tử rời khỏi hoang miếu.Tân Tiệp cũng đi theo họ.Kim lão đại đi trước tới đường cái. Dừng lại một lúc, sau đó bước lên con đường bên trái đi mấy vòng cố ý để lại dấu chân rồi quay lại trước mọi người, ngẩng lên nhìn trời.Trăng đã lên giữa đầu.Kim lão đại bỗng thở dài một tiếng, cùng Kim lão nhị quỳ xuống trước mặt thiếu niên hóa tử nói :- Bang chủ Cái bang đời thứ mười bốn xin nghe bẩm trần. Nội ngoại hộ pháp đời thứ mười ba là Kim Nguyên Bá và Kim Nguyên Trọng, lúc này trăng chính đỉnh đầu, từ nay nhiệm kỳ đã mãn, không ở lại trong bang nữa. Xin Bang chủ hãy theo bang quy mà tìm cao sĩ khác, ngu huynh đệ đến đây xin cáo biệt.Hoài vọng Bang chủ tìm được người tài trí để làm hưng thịnh Cái bang.Bẩm xong hai người đứng lên. Thiếu niên vội ôm lấy tay Kim lão đại nói :- Thúc thúc xin đừng đi! Đừng bỏ Bằng nhi! Bằng nhi tình nguyện không làm Bang chủ nữa, xin theo thúc thúc!Nói tới đó nước mắt chứa chan.Kim lão nhị lộ vẻ xúc động, đưa tay xoa đầu thiếu niên mắt chớp chớp như cố ghìm cho cho nước mắt khỏi ứa ra. Hồi lâu mới trầm giọng :- Bằng nhi, Bang chủ Cái bang há có thể mềm yếu như thế. Lão Bang chủ lúc thụ vị cho ngươi đã dặn thế nào? Thôi đừng khóc nữa!Kim lão nhị thở dài một tiếng rồi cầm tay thiếu niên, nhẹ giọng :- Bằng nhi, sau này Cái bang hưng thịnh hay không là nhờ cả vào ngươi đó!Bất cứ một bậc đại anh hùng nào cũng phải trải qua rất nhiều gian nan, nhiều khổ luyện mới thành công. So với ngươi, trên đời còn có rất nhiều người khác còn chịu thống khổ, bất hạnh còn lớn lao hơn, vậy sao họ chịu đựng được mà ngươi để mất dũng khí? Bằng nhi, các thúc thúc vì theo bang quy mà phải xa ngươi, để sau này ngươi tự quyết trong mọi hành động. Hiểu rồi chứ?Bằng nhi chầm chậm gật đầu, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục ứa ra.Kim lão nhị lại tiếp :- Ta biết rằng mấy tên trong bang và Lệ lão tặc muốn đuổi theo, ngươi hãy chạy đến Quan Đế miếu ở Tương Đà. Với tín vật của Bang chủ ngươi sẽ được Tổng đà phía nam bảo vệ an toàn, không còn sợ chúng nữa.Kim lão đại chỉ sang bên không có vết chân nói :- Các thúc thúc sẽ đi theo đường này, còn ngươi hãy theo đường bên tả mà đi! Thiếu niên gật đầu nhưng vẫn đứng nguyên.Kim lão đại phất mạnh tay áo quát :- Đi đi!Thiếu niên bị luồng kình lực cuốn xa tới hai trượng theo con đường bên tả đầy vết chân.- Kim thúc thúc, xin cáo biệt!Thiếu niên nói xong thi triển khinh công phóng nhanh một mình giữa đêm tối.Kim lão đại thở dài một tiếng nói với Kim lão nhị :- Chúng ta cũng nên đi thôi!Còn quay sang Tân Tiệp chắp tay vái thêm một lần nữa nói :- Nếu cứ ở đây, tất lát nữa Kiếm Thần Lệ Ngạc sẽ tới!Tân Tiệp là người thông minh, hiểu ra ẩn ý của đối phương, chắp tay hoàn lễ nói :- Kim lão trượng xin hãy yên tâm, tiểu khả cũng có mối xung khắc với lão tặc đó.Nói như vậy có nghĩa mình sẽ không tiết lộ với Kiếm Thần Lệ Ngạc về hướng đi của Bang chủ Cái bang.Kim lão nhị gật đầu nói :- Xin bảo trọng!Rồi kéo tay Kim lão đại, hai người không thấy vận lực gì chợt lao vút lên.Chốc lát hai chiếc mũ đỏ khuất lấp trong màn đêm.Bấy giờ Tân Tiệp cảm thấy giọng nói của họ không còn khó nghe như trước, ngay cả hình thù quái dị của họ cũng không đáng sợ nữa. Chàng nghĩ tới Bằng nhi hiện cô độc một mình đường trường canh vắng, đột nhiên cảm thấy mủi lòng.Chàng nghĩ bụng :- “Quái thật! Tại sao Cái bang lại truyền chức Bang chủ cho một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi như vậy?”Lúc ấy chợt nghe một tiếng hú ghê rợn xé rách màn đêm yên tĩnh.Tiếng hú vọng vào vách đá vang xa bất tuyệt, không những ghê rợn mà còn hàm chứa sự tàn bạo.Tân Tiệp nghe tiếng hú đó, chợt nảy ra cảm giác rằng đó là tiếng hú của Kiếm Thần Lê Ngạc. Trong lòng chàng lập tức thấy khẩn trương lên.Tuy tiếng hú không dài nhưng âm vang hồi lâu chưa dứt.Tân Tiệp nhíu mày thầm nghĩ :- “Nếu quả đó đúng là tiếng hú của Kiếm Thần Lệ Ngạc thì công lực hắn quả thật thâm hậu. Theo lời Mai thúc thúc thì võ công hắn tuy không kém nhưng chưa thể liệt vào hàng đỉnh cao nhất trong võ lâm được hài danh như Cửu hào. Nhưng bây giờ căn cứ vào tiếng hú này, rõ ràng hắn đã luyện tới trình độ Hỗn Nguyên Quy Chân. Chẳng lẽ chỉ mười năm, lệ Ngạc đã tăng tiến vượt bực như vậy?”Vừa lúc ấy từ xa nghe tiếng y phục sột soạt, Tân Tiệp vội lánh mình vào một lùm cây.Chốc lát một nhân ành từ thinh không xuất hiện trước ngã ba đường. Người đó dừng lại ngờ vực nhìn hai lối rẽ trước mặt rồi nhìn lui chờ đồng bọn.Quả nhiên đã thấy hai người khác lướt đến, thân pháp tuy rất nhanh nhưng kém xa so với người tới trước, thậm chí lưng áo thấm đẫm mồ hôi.Tân Tiệp nhận ra hai người mới đến là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi.Chàng nhìn lại người tới đầu tiên, thấy đó là một lão nhân râu bạc phơ phất, dáng gầy đét, lưng đeo trường kiếm kết tua màu vàng. Vẻ mặt lão nhân có gì đó nham hiểm, mắt cú mũi diều, đôi má hỏm sâu.Tân Tiệp tự nhủ :- “Quả là hắn rồi!”Mai thúc thúc đã mô tả kỹ hình dáng của Kiếm Thần Lệ Ngạc nên chàng nhớ như in, đối chiếu với lão nhân trước mắt mắt chỉ khác tóc râu đã bạc.Lệ Ngạc nhìn con đường bên tả để lại mấy dấu chân, cười nhạt nói :- Hừ, Kim lão nhị và Kim lão đại còn định bày trò quỷ lừa ta! Đừng hòng qua mặt...Nói xong chỉ tay qua con đường bên phải dẫn đầu hai tên đồ đệ phóng đi.Tân Tiệp thầm khâm phục Kim lão đại tính toán như thần, đánh lừa được Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Kiếm Thần Lệ Ngạc. Chàng lại trùm khăn kín mặt, tay vừa buộc khăn chân cũng nhún lên lao theo ba người chạy theo con đường bên phải.Tân Tiệp nhún chân lao vút lên không từ sát ngay sau lưng Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi nhảy vút qua đầu cả ba người, từ trên cao quay ngoắt lại đáp xuống trước mặt Kiếm Thần Lệ Ngạc.Nên biết, Tân Tiệp không phải vì thấy công lực của Kiếm Thần Lệ Ngạc cao cường mà khiếp sợ. Trước đây võ công của Huệ đại sư cái thế, là một trong Thế Ngoại tam tiên mà chàng còn dám đấu ba chiêu, huống gì Lệ Ngạc còn xa mới sánh được với Huệ đại sư. Hơn nữa Lệ Ngạc có mối thâm thù với Mai thúc thúc, có lẽ nào chàng sợ mà không trả thù?Lúc nào Tân Tiệp cũng nhớ tới lời kể củ Mai thúc thúc về hành động ti tiện của mấy nhân vật đứng đầu Ngũ đại tông phái ám toán mình, nay gặp được cừu nhân nên chàng thấy khẩn trương, nhưng bây giờ chàng lại rất bình tĩnh.Lệ Ngạc thấy một người đứng chặn trước mặt liền dừng lại. Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh kêu lên :- Sư phụ! Chính là hắn!Chắc rằng Gia Cát Minh và Vu Nhất phi đã kể lại cho Lệ Ngạc Nghe về chuyện mình bị một người bịt mặt trong hoang miếu xuất thủ phá đám khi chúng sắp khống chế được Kim lão nhị và thiếu niên hóa tử, Lệ Ngạc “hừ” một tiếng, đôi mắt cứ phát ra những tia sắc lạnh rồi khoát tay ra hiệu cho hai tên đệ tử :- Các ngươi cứ truy theo trước, chậm lắm là sau một tuần trà ta sẽ đuổi kịp!Hắn nói với vẻ khẳng định, tin tưởng rằng chỉ vài chiêu là có thể hạ gục đối phương.Gia Cát Minh “dạ” một tiếng rồi cùng Vu Nhất phi vượt lên trước. Hắn tưởng người trùm mặt sẽ cản trở. Không ngờ người đó lại đứng im để mặc chúng đi qua, vẫn hướng ánh mắt kỳ dị nhìn Lệ Ngạc. Chớp mắt gia Cát Minh và Vu Nhất Phi đã khuất khỏi tầm mắt.Lệ Ngạc buông thõng tay, tỏ vẻ không thèm để ý đến đối phương, kỳ thực trong lòng hắn suy đoán xem trước mặt hắn là người nào mà dám đối địch với Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.Tân Tiệp coi Mai thúc thúc như phụ thân, coi cừu nhân của ông hoàn toàn như cừu nhân của chính mình. Mặc dù chàng chưa từng thấy mặt người nào trong năm vị Chưởng môn nhân trong Ngũ đại tông phái nhưng trong mắt chàng, tất cả bọn họ đều là hạng tiểu nhân ti tiện. Cũng đáng lột da xẻ thịt như là kẻ đã sát hại phụ mẫu chàng.Lệ Ngạc buông thõng tay chờ đối phương xuất thủ. Mười năm nay tự coi mình là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân nên hắn mất đi thói quen động thủ trước đối phương.Rất lâu chưa thấy người trùm mặt ra chiêu, hắn có phần ngạc nhiên.Nhưng ngay lúc đó người che mặt đã giương tả chưởng nhanh như chớp đánh vào ngực Lệ Ngạc. Chưởng chưa tới mà một luồng kình phong cực mạnh đã ập tới trước ngực.Lệ Ngạc nhếch môi cười nhạt, không tiến không thoái chỉ lách mình tránh sang bên rồi xuất song chỉ chọc vào hai mắt đối phương.Tân Tiệp xuất tiếp hữu thủ chém vào huyệt Khúc Trì của Lệ Ngạc, chiêu thức vừa thần tốc vừa chính xác.Lệ Ngạc không chút bối rối, biến chỉ thành chưởng thi triển một chiêu “Thiên Hỏa Liêu Nguyên” đánh vào sườn trái Tân Tiệp.“Thiên Hỏa Liêu Nguyên” là tuyệt chiêu từ thủ sang công của phái Không Động được Lệ Ngạc thi triển lại có uy lực phi phàm, phát sau tới trước khiến đối phương không kịp đề phòng. Nào ngờ chưởng vừa xuất thì không thấy mục tiêu đâu nữa. Địch nhân không biết bằng bộ pháp nào đã đổi phương vị khiến Lệ Ngạc mất đi trọng tâm. Nhưng vốn là người dày dạn kinh nghiệm Lệ Ngạc vẫn tiếp tục xuất chưởng để lấy lại trọng tâm đồng thời quay sang, tả thủ lại xuất tiếp song chỉ điểm vào yêu nhân ở thắt lưng đối thủ.Tân Tiệp thấy đối phương phản ứng linh hoạt như vậy lòng thầm thán phục, tự nhủ :- “Nếu mình bị mất trọng tâm như hắn tất phải bối rối lâm vào thế bị động ngay, không ứng phó thần tốc như vậy được!”Bụng vừa nghĩ, tay vừa xuất chiêu đối phó.Lệ Ngạc đã lấy lại thế quân bình, lập tức rút phắt trường kiếm.Tân Tiệp lùi lại một bước, ngưng mục nhìn vào thanh cổ kiếm tỏa sắc xanh lam. Khen thầm :“Quả là kiếm báu! Không biết so với thanh Mai Hương kiếm của Mai thúc thúc thì thế nào?”Khi Tân Tiệp vừa thành ngộ xuất sư, Mai Sơn Dân có nói với chàng rằng :- Theo truyền ngôn thì lão tặc của phái Không Động có một thanh kỳ kiếm thời thượng cổ, theo hình dáng mô tả thì rất có thể đó là Y Hồng bảo kiếm. Nếu quả đúng như thế thì thanh Mai Hương kiếm của ta, tuy cũng là kỳ trân cổ kiếm nhưng vẫn chưa chắc khắc chế nổi. Cần phải dùng dịch lá của một loại cây trúc là “Thiên Niên Chu Trúc” tẩm vào lưỡi kiếm rồi tiếp tục luyện thêm nhiều lần mới có thể khắc chế được Y Hồng Kiếm. Vừa may ta đã phát hiện ra phía sau núi chúng ta có một cây “Thiên Niên Chu Trúc”, đợi nó chín xong ta sẽ lập tức lấy mủ lá để tôi luyện. Năm sau ngươi hãy quay lại đây, ta sẽ giao Mai Hương kiếm cho ngươi, lúc đó thì “Cù Chi kiếm pháp” sẽ phối hợp với Mai Hương bảo kiếm sẽ trùng chấn uy danh của Thất Diệu Thần Quân.Tân Tiệp còn nhớ rằng nói tới đó, Mai thúc thúc không giấu vẻ hài lòng cười lên đắc ý. Chính vì lẽ đó mà Tân Tiệp nhìn nước thép xanh lạnh phát ra rợp mắt từ thanh bảo kiếm, nghĩ thầm :- “Nếu động thủ thì thanh thanh kiếm của ta sẽ kém đối thủ, vì thế phải lập tức tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách! Ài... trách nào mai thúc thúc căn dặn ta không được công khai tuyên chiến với Ngũ đại tông phái! Nhưng đã đến nước này, xấu tốt gì cũng phải liều một trận!”Chàng cũng rút ngay trường kiếm chuẩn bị.Lệ Ngạc cậy vào bảo kiếm, quát bảo :- Tiểu tử xuất chiêu trước đi!Rồi chếch kiếm chờ đợi.Tân Tiệp đề một hơi thực khí, sau đó hú dài một tiếng như long gầm hổ rống rung chuyển cả khu rừng rồi lập tức xuất chiêu.Lệ Ngạc biến sắc khi thấy đối phương thi triển thủ thuật làm tỏa ra bảy đóa hoa lóng lánh trước mũi kiếm, lùi lại một bước, suýt nữa kêu lên :- Thất Diệu Thần Quân!Tân Tiệp “Hừ” một tiếng, vung kiếm tấn công ngay.Lệ Ngạc đã nghe tin Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ, tuy không khỏi lo lắng nhưng ngày xưa chính mắt hắn đã chứng kiến Mai Sơn Dân đã bị Tạ Trường Khanh dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn của phái Điểm Thương điểm vào tử huyệt, tuyệt đối không có hy vọng sống sót. Bởi thế lão hoài nghi đó chỉ là tin đồn bịa đặt mà thôi. Nay thấy người trùm mặt dùng thủ thuật làm mũi kiếm phát xạ bảy đốm sáng như bảy đóa hoa mai là nét đặc thù của Thất Diệu Thần Quân, hơn nữa chỉ qua mấy chiêu vừa rồi cũng thấy đối phương võ học uyên thâm và nội công thâm hậu.- “Lẽ nào đúng là hắn?”Đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì kiếm đối phương đã công đến, hắn nghĩ nhanh :- “Bất luận thế nào tên này cũng có quan hệ mật thiết với Mai Sơn Dân, phải giết hắn để trừ hậu họa!”Liền gầm lên một tiếng, bãi kiếm đâm vào uyển mạch đối phương. Đó là thủ pháp lấy công làm thủ.Tân Tiệp biến chiêu, Lệ Ngạc cũng liền đổi thức. Một chiêu “Lệ Phụng Triều Dương” nhằm Khí Hải huyệt Thất Diệu Thần Quân. Bảo kiếm rít lên ràn rạt nghe mà xởn tóc gáy!Tân Tiệp cũng biến thức, thi xuất một chiêu “Phong Long Mai Ảnh”.Lệ Ngạc còn chưa kịp hoàn thành chiêu “Lệ Phụng Triều Dương” đã thấy mũi kiếm đối phương đã gần kề tới yết hầu mình, chỉ cách hai tấc! Lệ Ngạc kinh hãi lùi một bước rồi bật người lên lộn ra phía sau, vừa khéo tránh được hiểm chiêu.Lệ Ngạc toát mồ hôi, không ngờ kiếm thuật đối phương tinh diệu đến thế!Tân Tiệp không chịu dừng tay để đối phương dành lại chủ động, lại áp sát vào xuất chiêu “Trá Hình Mai Diện”.Lệ Ngạc thấy kiếm chiêu này quá tinh kỳ không thể hóa giải được liền bật người lùi thêm hai bước nữa.Song phương chỉ mới đấu ba chiêu, hai thanh kiếm chưa tiếp nhau lần nào mà Lệ Ngạc đã hai lần lâm vào hiểm cảnh.Tân Tiệp nghĩ thầm :- “Lệ Ngạc ứng biến thần tốc, thân pháp lại linh diệu. Theo Mai thúc thúc đánh giá thì hắn chưa đạt đến trình độ này, chẳng lẽ chỉ sau mười năm mà hắn tăng tiến nhanh chóng như vậy?”Chàng bỗng toát mồ hôi khi nghĩ rằng mới xuất đạo mình đã tính tìm Ngũ đại tông phái để trả thù. Thế mà bây giờ, dù đã gặp kỳ duyên được Bình Phàm Thượng Nhân truyền võ nghệ và công lực, lại thêm Huệ đại sư truyền thụ Cật Ma Thần Bộ, thử hỏi trước đây gặp hắn thì phải làm thế nào?Cón Lệ Ngạc cũng nghĩ :- “Chiêu này đúng là “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân nhưng so với lúc trước còn ảo diệu hơn, hầu như chiêu nào cũng khắc chế với võ học kiếm thuật của ta...”Tân Tiệp lại dùng “Cù Chi kiếm pháp” tấn công tới tấp. Trùng trùng kiếm ảnh chẳng khác gì mưa sa bão táp phủ lấy Kiếm Thần Lệ Ngạc.Được tôn là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm nên kiếm thuật của Lệ Ngạc đâu phải tầm thường? Hơn nữa hắn là kẻ lịch lãm giang hồ lại lắm thủ đoạn nên nghĩ ra cách đối phó hữu hiệu nhất, đó là phát huy sở trường binh khí của mình.Vốn tin tưởng kiếm thuật không thua kém đối phương bao nhiêu, binh khí lại hơn hẳn, vì thế Lệ Ngạc tận lực xuất một chiêu lấy lại thế quân bình rồi múa kiếm tấn công tới tấp, mặc đối phương có hóa giải được hay không.Tân Tiệp thấy đối phương đã lợi dụng đúng yếu điểm của mình, có thể hóa giải được kiếm chiêu đối phương nhưng không tránh khỏi binh khí chạm nhau, mình tất bị thiệt thòi, bởi thế chàng khéo léo dùng những chiêu hãm bớt uy thế của đối phương mà kiếm của mình không bị ảnh hưởng.Qua chừng mười mấy chiêu, quả nhiên công thế của Lệ Ngạc chậm hẳn lại.Tân Tiệp lợi dụng thời cơ công một kiếm nhằm dành lại chủ động.Nào ngờ Lệ Ngạc không quản nguy hiểm, liều mạng phản công một kiếm.Bất cứ một cao thủ nào khác không bao giờ dám mạo hiểm như thế. Ngực áo Lệ Ngạc rách một mảng, nhưng tiếp đó nghe choang một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau tóe lửa.Cả hai đấu thủ lập tức lùi lại.Lệ Ngạc suýt nữa bị đâm thủng ngực, nhưng miệng lại phát ra một chuỗi cười đắc ý.Tân Tiệp kinh hoảng khi thấy kiếm mình bị mẻ một miếng bằng đốt tay!Chợt nghe bên rừng có âm thanh lạ.Tân Tiệp cảnh giác lùi lại đưa mắt nhìn nơi vừa phát ra tiếng động.Một nhân ảnh từ mé rừng bên tả hiện ra.Dưới ánh trăng, Tân Tiệp nhận được người đó là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, trong tay còn ôm một người, đó là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh. Gia Cát Minh nằm bất động trên tay sư đệ, mắt nhắm nghiền không biết sống hay chết.Kiếm Thần Lệ Ngạc mắt long lên nhìn Tân Tiệp rồi từ từ bước đến bên Vu Nhất Phi.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đầu tóc tán loạn, y phục rách tả tơi, thần tình ảm đạm, cất giọng vô lực nói :- Sư phụ, chỉ có Kim lão đại và Kim lão nhị...Lệ Ngạc trừng mắt nhìn tên đệ tử làm hắn sợ hãi im bặt. Bấy giờ Vu Nhất Phi mới đưa mắt nhìn người bịt mặt, kinh hãi nghĩ thầm :- “Người này đấu với Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lâu như vậy mà sao vẫn không tỏ ra là bại tướng gì cả?”Lệ Ngạc nhìn Gia Cát Minh đang nhắm mắt thiêm thiếp trên tay Vu Nhất Phi một lúc, mặt chợt biến sắc khi phát hiện ra vai áo bị rách bươm bay phất phơ lộ ra một vết bàn tay rõ cả năm ngón màu đen!Tân Tiệp trông thấy, biết ngay đó là kiệt tác “Âm Phong Hắc Sa chưởng” của Kim lão nhị.Lệ Ngạc quan sát thương thế của Gia Cát Minh rất lâu, kỳ thực hắn đang thầm suy tính rất nhanh :“Mai Sơn Dân là do tận tay chúng ta giết chết tuyệt đối không có sự nhầm lẫn. Vậy có phải tiểu tử này có phải là hậu bối của hắn không? Không có khả năng! Căn cứ vào nội lực của người này thì ít nhất phải có quá trình khổ luyện năm mươi năm... nếu vậy hắn là ai?”Bỗng nhiên hắn quát to :- Đi!Rồi theo hướng con đường mà từ đó Vu Nhất Phi đưa Gia Cát Minh hớt hãi chạy về.Vu Nhất Phi ôm sư huynh chạy theo, nhưng trước khi đi còn liếc nhìn người trùm mặt lần nữa với ánh mắt kinh dị.Kiếm Thần Lệ Ngạc tính toán rằng mình tạm thời lánh đi như vậy là thượng sách. Người trùm mặt thi triển “Cù Chi kiếm pháp” là điều hoàn toàn khẳng định, nhưng công lực thậm chí còn cao hơn cả Mai Sơn Dân, như thế hắn không có hy vọng thắng, mặc dù lợi về binh khí. Nếu lỡ thất bại, mất thanh danh của vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm trước một nhân vật bất bạch là điều không đáng làm.Tân Tiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ngăn cản hoặc đuổi theo, tự nhủ :- “Cứ chờ Mai thúc thúc luyện xong kiếm xem ngươi có dám liều mình công loạn lên thế nữa không?”Thân ảnh Vu Nhất Phi vừa khuất thì từ phía sau lại có tiếng y phục lướt gió và một người lao tới rất nhanh. Người đó mình vận lam bào, lưng đeo trường kiếm, dung mạo anh tuấn. Chính là Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp cố tình nép vào một vòm lá cạnh đường, chờ Ngô Lăng Phong đi tới thì bất thần hiện ra, rút phắt trường kiếm khỏi vỏ nghe soạt một tiếng.Ngô Lăng Phong lộ vẻ kinh hãi vội dừng phắt lại rút nhanh kiếm ra.Tân Tiệp chợt cười hô hô một tràng rồi đưa tay gỡ khăn che mặt.Ngô Lăng Phong cũng cười to nói :- Thì ra là Tiệp đệ! Ngươi cũng thật là... làm ngu huynh sợ đến thót tim!Tân Tiệp giả bộ trách :- Tối qua đại ca chạy đâu mất, để một mình tiểu đệ đấu với Hải Thiên song sát, suýt nữa thì mất mạng!Ngô Lăng Phong thất kinh nói :- Ngu huynh tưởng rằng Tiệp đệ chỉ dùng khinh công dụ hắn đi khỏi đây, sau đó tìm cách thoát thân chứ đâu biết hiền đệ liều giao thủ với hai tên ma đầu đó?Tân Tiệp liền kề lại trận kịch chiến với Hải Thiên song sát ở trên đỉnh Quy Sơn cho Ngô đại ca nghe.Ngô Lăng Phong càng nghe càng hứng thú, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, thấy Tân Tiệp kể với giọng vui vẻ sôi nổi như vậy cũng cười nói :- Tiệp đệ không những võ công thâm hậu mà còn có phúc duyên kỳ diệu!Tân Tiệp xưa vốn trầm tĩnh ít lời, nhưng từ ngày kết thân với Ngô Lăng Phong thì trở nên cởi mở nhiều nói cười luôn miệng.Ngô Lăng Phong cũng kể lại việc mình phát hiện cả ba người Phạm Trị Thành, Lục Hành Không và Trác Chi Trung đều bị giết, sau đó đuổi theo Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh tới đây, cuối cùng nói thêm :- Ngu huynh đuổi theo Gia Cát Minh thì gặp Lệ lão tặc, vì thế mới để lại ký hiệu cho hiền đệ để hợp lực đối phó. Về sau ta biết chuyện xung đột giữa Không Động và Cái bang, tuy không hiểu nguyên do, nhưng khi đuổi tới gần đây thì đối phương mất tích, không ngờ lại gặp hiền đệ.Tân Tiệp kể lại chuyện vừa rồi mình cứu Bang chủ Cái bang và đấu với Lệ Ngạc.Ngô Lăng Phong lẩm bẩm :- Thì ra Tiệp đệ cũng đã gặp lão tặc đó...Y nghĩ rằng :- “Tân Tiệp thân thủ cao cường đến thế, một mình có thể giữ bình thủ với Hải Thiên song sát mà vẫn chưa làm gì được Kiếm Thần Lệ Ngạc thì với võ công của mình là sao trả được mối thù cho phụ thân?”Nghĩ vậy bấc giác buông tiếng thở dài.Tân Tiệp đoán ra tâm sự đại ca, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì, kêu lên :- À... phải rồi! Chỉ còn mười mấy ngày nữa là tới kiếm hội ở Thái Sơn. Nhất định đủ mặt Ngũ đại tông phái. Chúng ta hãy tới đó một chuyến, phải cho chúng biết tuyệt nghệ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn vẫn được lưu truyền. Đại ca chúng ta đi thôi!Câu đó đã làm tăng hùng khí của Ngô Lăng Phong rất nhiều, y sãng giọng nói :- Võ nghệ của Ngô mỗ tuy vẫn còn thẹn với tiên nhân nhưng xấu tốt gì cũng phải cho bọn tiểu nhân tự mình xưng là chính phái biết thế nào là lợi hại!Tân Tiệp cười kha khả nói :- Đại ca sao lại xưng với tiểu đệ là Ngô mỗ vậy chứ? Nào, chúng ta đi thôi.* * * * *Vầng dương đã lên cao chiếu lên những đỉnh núi cao rực rỡ. Những đá, mây mù lởn vởn giữa lưng chừng núi trắng như bông in đậm vào màu xanh biếc của đại ngàn tạo thành một vẻ đẹp hoành tráng có phần mơ mộng của rừng thu.Có tiếng vó ngựa vang lên từ sau khúc đường cong, chốc lát trên quan đạo hiện rõ hai kỵ mã sóng đôi phi tới rất nhanh. Đó là hai thiếu niên cùng bận lam bào, dung mạo đều tuấn tú phi phàm, hai con ngựa màu lông thuần bạch không nhiễm chút sắc tạp, đều là tuấn mã.Hai kỵ mã không ai khác, người bên tả là Tân Tiệp, còn kẻ đồng hành là Ngô Lăng Phong. Hai người cứ ra roi giục ngựa nhưng không nói gì, mỗi người chìm đắm trong những ý nghĩ riêng. Họ đều nghĩ đến cừu nhân của mình.Kiếm Thần Lệ Ngạc công lực võ học đều thuộc hạng thượng thừa. Nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm hùng tâm của Tân Tiệp. Chàng từng quá chiêu với hắn, nếu có được Mai Hương kiếm của Mai thúc thúc đã luyện thành, chàng nhất định khống chế được hắn. Cho dù có thiệt thòi về binh khí, Tân Tiệp vẫn tin rằng có cách để thắng được cừu nhân.Nhưng Ngô Lăng Phong lại không lạc quan như Tân Tiệp. Y biết võ công đối phương cao hơn mình, huống chi không phải một mình hắn mà còn bốn tên Chưởng môn nhân của bốn phái khác trong Ngũ đại tông phái. Mặc dù còn phải suy tính nhưng Ngô Lăng Phong đã hạ quyết tâm, dù thành hay bại cũng quyết một trận tử chiến! Hiện tại Ngô Lăng Phong vô cùng ngưỡng mộ công phu thần diệu của Tân Tiệp, bởi thế vững tin hơn nhiều khi biết rằng sắp phải đối phó với kình địch không phải tầm thường.Quan đạo vùng giáp giới giữa Hà Bắc và Hà Nam rất hiểm trở, nhiều đoạn phải xuống ngựa mà đi, nhưng hai người đều có võ công thượng thừa nên cách núi ngăn sông bao nhiêu cũng không quản ngại.Ngày đi, đêm nghỉ, gặp quán trọ thì ghé vào, có khi họ tìm hoang miếu nào đó trong rừng trú tạm.Hôm đó mới đi được một nửa hành trình, chợt nghe từ phía trước có tiếng binh khí chạm nhau, lại còn có tiếng khóc than vẳng đến. Hai người không ai bảo ai vội giục cương thúc ngựa. Nhưng đường đất quá hẹp nên ngựa không thể đi nhanh, bị cương ghì chặt nên chỉ biết hí vang.Hai người nghe tiếng binh khí khá gần liền xuống ngựa đem giấu vào một nơi rồi thi triển khinh công đi về phía phát ra những âm thanh mà họ đoán là đang diễn ra kịch chiến.Tân Tiệp nói :- Hình như có ba người đang giao thủ!Chàng nói vậy là căn cứ vào ba loại binh khí phát ra những âm thanh khác nhau.Ngô Lăng Phong gật đầu. Chắc rằng y cũng nhận ra điều đó.Đột nhiên vang lên một âm thanh chát chúa lọt vào tai rồi sau đó là dư âm vang xa không dứt.Hai thiếu niên thất kinh vì nghe kỹ thì âm thanh đó do binh khí tiếp nhau nhưng chỉ có những cao thủ có nội lực vô cùng thâm hậu mới tạo ra âm thanh chấn động đến như vậy. Cả hai cùng gia tăng cước lực, đến cách đấu trường chừng năm thì dừng lại nấp trong đám lá quan sát tình hình.Quả nhiên có hai người đang kịch chiến giữa bình nguyên khá rộng, gần đó có một nữ nhân đang ngồi ôm lấy một thi hài khóc thảm thiết. Ngoài ra còn một hán tử tuổi ngoại tứ tuần đang lục lọi trên mấy chiếc xe ngựa đổ ngổn ngang bên đường. Trên mặt đất rải rác bảy tám tử thi, tử trạng khác nhau nhưng đều bị thương bởi binh khí.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhìn bao quát hết hết hiện trường xong tập trung vào hai đối thủ đang kịch chiến.Quay lưng về phía họ là một hán tử hai tay cầm hai binh khí, tay trái cầm kiếm còn tay phải sử dụng chùy khá lớn.Còn người đối diện là một trung niên hán tử tuổi chừng bốn mươi đang cầm trường kiếm.Chắc Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nghe âm thanh phát ra từ thứ binh khí này mà đoán có ba người giao thủ.Người dùng kiếm công lực rất cao, lúc này đang chiếm ưu thế, thanh trường kiếm giương đông chém tây, uy lực vô song tỏa ra vô số kiếm hoa.Người sử dụng cả kiếm lẫn chùy đang luống cuống chống đỡ, xem ra bại thế đã rõ ràng.Chợt nghe “coong, coong” hai tiếng, thanh trường kiếm của người đối diện đã đánh bạt cả hai thứ binh khí của đối phương làm bay vút lên không.Hán tử bị đánh bay binh khí hoảng hốt lùi lại.Người dụng kiếm cười khan một tiếng, lập tức truy theo xuất liền ba cước!Hán tử kia bị trúng phải một cước vào mạng sườn ngã nhào xuống đất.Đột nhiên hán tử lục lọi trong ngựa nhún mình phi ra giữa đấu trường đứng đối diện với người cầm kiếm, quát lên :- Các hạ thân thủ phi phàm. Hãy tiếp đại gia một chưởng!Người kia thong thả tra kiếm vào bao, cười nói :- Sơn Tả Song Hào võ nghệ thần thông có việc gì mà tới Đồng Bách sơn này?Tân Tiệp nghe tới đó muôn phần kinh hãi. Không ngờ đại hán vừa xuất hiện và tên bị đánh rơi binh khí khi nãy chính là Sơn Tả Song Hào đứng đầu tặc đảng vùng Sơn Đông. Chàng đã nghe danh hai tên cường đạo này, lão đại là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn, lão nhị là Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Cao. Xem ra chúng vừa đánh cướp đoàn xe và sát hại bảy nhân mạng.Hầu nhị thúc nói rằng hai tên ma đều này bản lãnh rất cao cường, không những khét tiếng khắp vùng Sơn Đông mà lừng danh khắp Trung Nguyên, đặc biệt là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn. Thế mà Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Cao bị bại thủ, không biết trung niên hán tử đó là ai?Chỉ riêng việc biết đối thủ là Sơn Tả Song Hào mà vẫn đối địch cũng đáng khâm phục rồi.Thấy đối phương hồi lâu không đáp, đại hán vừa xuất hiện, chính là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn cho rằng đối phương đã khiếp phục uy danh của mình, cười đắc ý nói :- Các hạ công lực bất phàm, nhưng nên biết...Trung niên hán tử biết đối phương đang nghĩ gì, ngắt lời :- Tư Không huynh chớ hiểu lầm! Tạ mỗ chưa đến nỗi bị uy danh Sơn Tả Song Hào làm cho vỡ mật...Tư Không Tôn đã hoài nghi kiếm pháp đối phương thuộc Ngũ đại kiếm phái, liền hỏi :- Chẳng lẽ ngươi là Chưởng môn Điểm Thương phái Tạ Trường Khanh?Trung niên hán tử gật đầu :- Chính phải!Lời khẳng định đó gây ra trong lòng những người có mặt tại hiện trường những phản ứng khác nhau.Tư Không Tôn “hừ” một tiếng tỏ vẻ hậm hực nhưng không dám nói gì.Tạ Trường Khanh nói tiếp :- Sơn Tả Song Hào lừng danh nghĩa khí, điều này Tạ mỗ biết rõ! Nhưng hôm nay hai vị tới đây gieo họa kiếp, tàn sát bảy nhân mạng già trẻ không một tấc sắt trong tay, thực tế như vậy làm nghi ngờ thanh danh của Sơn Tả Song Hào.Nghe những lời mỉa mai cay độc như vậy, Sơn Tả Song Hào tuy biết uy danh của Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh của Điểm Thương vẫn không nén nỗi tức giận. Tư Không Tôn “hừ” một tiếng nói :- Chúng ta xưa nay vẫn hành nghề kiếm ăn, đương nhiên hạ thủ không biết lưu tình... Nếu Tạ lão sư thấy không thuận nhãn, muốn gì huynh đệ chúng ta sẽ chiều ngay!Tạ Trường Khanh nhìn lại, thấy bảy người kia đã không còn ai sống sót, lạnh giọng nói :- Quả là Tạ mỗ không thuận nhãn, đành thỉnh giáo hai vị!Dứt lời trường kiếm xuất vỏ cầm tay. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 20 Thần quân xuất chiến Trích Tinh Thủ cười gằn mấy tiếng, xuất một cước giải huyệt đạo cho Lâm Thiếu Cao rồi lao tới Tạ Trường Khanh vung thiết chưởng, định dùng tay không đấu kiếm!Tạ Trường Khanh là người từng trải, thấy đối phương không một tấc sắt mà dám xông ra uy mãnh như thế cũng cắm trường kiếm vào bao lùi ra mấy bước!Tư Không Môn lướt tới bám sát đối phương, xuất ngay một chiêu “Độc Xà Xuất Động”, đi trung quan, đạp hồng môn, bộ pháp linh hoạt, chưởng pháp thần tốc kinh nhân!Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh không lùi nữa, công lực đã vận đủ, hạ bàn bất động, song chưởng cùng phát, nhằm vào hai bên sườn đối phương.Trích Tinh Thủ nhảy sang trái một bước, thiết chưởng đổi thức nhằm vào vai Tạ Trường Khanh.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh hạ bàn vẫn bất động, thân trên hơi lùi lại vài tấc, tả thủ hoạch một vòng rồi chộp vào uyển mạch đối phương, tay phải thi triển “Huyền Điểu Hoạch Sa” đánh vào mi tâm tên cường đạo.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong núp trên lùm cây cách đấu trường chừng năm trượng, thấy hai người đều là kỳ phùng địch thủ, công lực và võ học đều xứng đáng xếp vào hạng cao thủ thượng thừa, trong lòng đều tỏ ra thán phục.Ngô Lăng Phong nghe biết Tạ Trường Khanh là một trong năm Chưởng môn nhân của Ngũ đại tông phái, lòng cừu hận dâng lên muốn lập tức nhảy xuống sống mái với Tạ Trường Khanh, nhưng bị Tân Tiệp giữ lại nói khẽ bên tai :- Đại ca đừng vội. Ngày xưa hung thủ vây giết bá phụ là cha của người này.Hồi Phong kiếm khách Tạ Tinh, còn hán tử đó...Chàng định tán dương mấy câu nhưng nghĩ lại Tạ Trường Khanh cũng là một trong bốn tên ám toán Mai thúc thúc. Mặc dù bây giờ đã biết hắn xuất thủ là bất đắc dĩ nhưng chàng vẫn không dìm được nổi căm hận nên không nói nữa.Ngô Lăng Phong dù biết Tạ Trường Khanh không phải là hung thủ giết phụ thân nhưng vẫn còn hậm hực bất bình. Nhưng nghĩ lại trường hợp trước mắt Tạ Trường Khanh đã vì chính nghĩa mà ra tay dẹp bất bằng nên trong lòng phần nào sanh hảo cảm.Hai người ở trên cây quan sát đều nhận thầm mong cho Tạ Trường Khanh thủ thắng.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh đã xuất tuyệt học “Thất Tuyệt thủ pháp” nên có uy lực rất lớn.Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn chẳng chịu kém cũng thi triển “Trích Tinh thập bát thức” đối địch.Hai người đều là cao thủ hiếm thấy trên giang hồ, họ quần nhau kịch liệt, tận dụng mọi sơ hở của đối phương, tiến lui đúng phép, biến hóa vô cùng...Tân, Ngô hai người trên cây lòng thầm thán phục.Đặc biệt là Tân Tiệp, chàng thấy Tư Không Tôn xuất chiêu đã nghĩ sẵn cách đối phó, sau đó quan sát Tạ Trường Khanh vận dụng chiêu nào và trái lại Tạ Trường Khanh xuất thủ, chàng cũng nghĩ cách đối phó trước.Tân Tiệp vốn tinh thông nhiều loại võ học nên mỗi đối thủ xuất chiêu nào chàng nghĩ cách phá giải rất nhanh, lòng thầm phục Trích Tinh Thủ và Tạ Trường Khanh dạn dày kinh nghiệm đối địch. Đặc biệt là Tư Không Tôn, cho dù Tạ Trường Khanh xuất hư chiêu nào cũng không lừa được hắn, xuất thủ lại thần tốc, ứng phó rất hiệu quả. Thế mới biết người ta nói rằng “Ba phần kinh nghiệm, bảy phần công phu” thật quả không sai!Hai người càng đánh càng nhanh, cuối cùng Tạ Trường Khanh đã dành được thế thượng phong. Chính lúc đó chợt nghe trên đường có tiếng vó ngựa, chẳng bao lâu đã tới gần.Tân, Ngô hai người đưa mắt nhìn, thấy hai người vừa xuống ngựa đang đi nhanh vào trường đấu. Đi trước là một lão nhân tuổi ước thất tuần, mình bận áo vải gai, còn phía sau là một hán tử trung niên chưa tới tứ tuần.Không biết hai nhân vật đó có quan hệ với ai trong hai phe đối nghịch hay nghe tiếng binh khí mà tới?Giữa đấu trường hai người vẫn quần nhau kịch liệt.Tạ Trường Khanh xuất liền mười thức lợi hại nhất trong “Thất Tuyệt thủ pháp” bức được Tư Không Tôn xuất những tuyệt chiêu “Quỷ Tiễn Phi Lân”, “Lôi Động Vạn Vật” và “Thiên La Đào Hình” trong “Trích Tinh thập bát thức” mới miễn cưỡng duy trì được.Chợt trong rừng có tiếng ngâm nga :Trường thiên nhất điểm bích, Hiểu nguyệt ngũ can hàn...Tiếng ngâm nga rất vang âm, cách mấy chục trượng vẫn còn nghe rõ. Tiếng ngâm vừa phát, cả Sơn Tả Song Hào mặt cùng biến sắc, Tạ Trường Khanh cũng bất giác dừng tay lại, mặt đanh lại nhảy ra khỏi vòng chiến nói :- Tại hạ đã lĩnh giáo tuyệt chiêu của Sơn Tả Song Hào, nay Tạ mỗ có việc tạm thất bồi!Chưa dứt câu vội vã phóng vào rừng.Tân, Ngô hai người nép trên cây ngoảnh lại nhìn, thấy người vừa ngâm chính là lão nhân mặc áo vải gai. Căn cứ vào âm lượng, đủ xác định lão nhân công lực rất thâm hậu.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh phóng thẳng tới trước mặt lão nhân, trầm giọng quát :- Nhậm lão anh hùng! Ngươi là nhân vật thành danh, cớ sao lại lừa dối tại hạ?Lão nhân vừa được xưng họ Nhậm nhếch môi cười nhạt đáp :- Lạc Anh Kiếm hay thật! Người của Điểm Thương các ngươi tự đầu nhập vào bổn phái. Ngươi là Chưởng môn nhân cứ tìm chúng mà nói chuyện phải quấy chứ sao gây sự với chúng ta? Chẳng sợ người ta cười ư?Hai người ngồi trên cây biết chuyện đó có liên quan đến phái Điểm Thương nhưng không rõ lão nhân đó là ai?Tạ Trường Khanh tức giận quát lên :- Lão thất phu Nhậm Trác Tuyên! Không ngờ chính ngươi đã gây ra mọi chuyện!Giọng hắn vang lên đầy thách thức.Nhưng Nhậm Trác Tuyên không hề tỏ ra giận dữ lại vẫy tay kêu trung niên hán tử bước lên, hai người một tả một hữu đối diện với Tạ Trường Khanh.Tạ Trường Khanh cười nhạt nói :- Đừng nói các người hai tên, cho dù có thêm đầu sỏ các người tới đây, Tạ mỗ cũng sẵn sàng thừa tiếp!Nhậm Trác Tuyên “Hừ” một tiếng, lạnh giọng :- Họ Tạ ngươi chớ ngông cuồng! Ngươi hãy nghe cho rõ: “Quang Trung bá Cửu hào, Hà Lạc suy Nhất kiếm, Hải Nội tôn Thất Diệu, Thế Ngoại hữu Tam tiên”. Hiện nay Hà Lạc nhất kiếm đã chết, Thế Ngoại tam tiên không tới Trung Nguyên. Còn Thất Diệu Thần Quân tuy nghe đồn rằng hắn đã trùng hiện giang hồ nhưng chẳng qua mới là truyền ngôn mà không có căn cứ xác thực. Như vậy đủ biết trong toàn cõi Trung Nguyên chỉ còn có Cửu hào là lãnh tụ!Tạ Trường Khanh ngắt lời :- Chớ có nhiều lời. Nếu có Hải Thiên song sát nữa cũng cứ bảo hắn vào đây cho đủ bầy giặc cỏ!Lời đó thật ngạo mạn!Nhậm Trác Tuyên vẫn thản nhiên đáp :- Hải Thiên hai vị tiền bối đó đã quyết trùng hưng Cửu hào để trở thành lãnh tụ võ lâm! Ngươi chắc chưa biết, hiện tại trong Cửu hào trừ Hải Thiên và hai vị năm xưa quy ẩn ra, nay còn mới tăng thêm năm người...Hắn dừng giây lát rồi nói tiếp :- Năm người mới tham gia vào Cửu hào có Song Tả Song Hào, Nhiệm mỗ và Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong lão đệ đây!Rồi chỉ tay vào hán tử trung niên bên cạnh. Sau đó nhìn Tạ Trường Khanh với vẻ đắc ý tiếp :- Còn vị thứ chín trong Cửu hào chính là sư đệ của ngươi, Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương lão đệ!Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong bấy giờ mới hiểu nguyên do câu chuyện.Thì ra việc liên quan đến Điểm Thương phái là như vậy. Xem ra thì hán tử Lục Phương vì phản môn đầu nhập vào Cửu hào mà Tạ Trường Khanh mang cừu hận.Nguyên là Tạ Trường Khanh cũng chưa biết chuyện này. Trước đây hắn chỉ đuổi theo tên sư đệ là Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương vì hắn đã phản môn lấy trộm bí quyết trấn sơn của phái Điểm Thương mà trốn đi, lúc này mới nghe Nhậm Trác Tuyên nói hắn dâu nhập vào Cửu hào.Tạ Trường Khanh giận sôi lên, nhưng không biết nói năng thế nào.Nhậm Trác Tuyên cười nói :- Đó là do sư đệ ngươi tự nguyện chứ chúng ta không ép. Ngươi cứ xem đây thì biết!Rồi thò tay vào túi lấy ra một phong thư ném sang.Tạ Trường Khanh cầm thư lướt mắt xem, nhận ra chính tay sư đệ viết, tức giận quát :- Còn pho bí kiếp đâu?Nhậm Trác Tuyên lắc đầu :- Cái đó thì ta không biết!Rồi nói thêm :- Họ Tạ kia! Ngươi vừa rồi khiêu chiến, lão phu đã nhịn. Tuy vậy muốn nhờ vào miệng ngươi truyền ra võ lâm rằng Quang Trung Cửu hào nay đã trùng hưng, mọi người phải thần phục bất kể môn phái nào!Tạ Trường Khanh “Hừ” một tiếng...Nhậm Trác Tuyên gằn giọng :- Xem ra ngươi không chịu phục... Vậy thì hôm nay phải cho ngươi nếm chút khổ đầu để thiên hạ võ lâm biết rằng ương ngạnh với Cửu hào sẽ nhận được kết cục thế nào. Ngũ kiếm phái lấy đó làm gương mà thần phục cho sớm!Tạ Trường Khanh liền rút kiếm ra quát :- Hay lắm! Chính ta cũng đang muốn thử xem uy phong của Cửu hào tới đâu!Nhậm Trác Tuyên vẫn đứng im. Lạnh giọng :- Tên họ Tạ! Ngươi hãy nhìn cho kỹ! Chúng ta hiện có bốn người, một mình ngươi mà còn dám cuồng ngông ư?Tạ Trường Khanh quay lại nhìn, quả thấy Sơn Tả Song Hào một tả một hữu đang đứng sau mình cách chừng một trượng. Tạ Trường Khanh biết rằng bây giờ có muốn thoát cũng không được. Hơn nữa bản tính vốn kiên cường, thân phận là Chưởng môn nhân của một trong Ngũ đại tông phái, há sợ bọn lục lâm mà chạy?Ngoài ra Nhậm Trác Tuyên và Sơn Tả Song Hào không những dung túng tên phản môn Lục Phương mà còn lừa hắn vào cạm bẫy đâu thể bỏ qua?Nguyên trước đó Lục Phương lấy trộm bí kíp võ học bỏ trốn, Tạ Trường Khanh phái thủ hạ truy theo, riêng mình đuổi theo sát gót tên bội phản, đã mấy lần sắp đắc thủ nhưng đều bị người ngầm giúp Lục Phương thoát hiểm.Khi đuổi tới giáp ranh Hồ Bắc thì bỗng gặp Nhậm Trác Tuyên, Tạ Trường Khanh vốn có quen biết với lão ta, Nhậm Trác Tuyên nói rằng lão gặp Lục Phương chạy lên núi Đồng Bách. Tạ Trường Khanh tin lời chạy đến đây, không ngờ gặp Sơn Tả Song Hào đang giết người liền xuất thủ cứu giúp.Mãi tới khi nghe Nhậm Trác Tuyên ngâm nga câu “Trường Thiên nhất điểm bích, Hiểu Nguyệt ngũ canh hàn” mới biết mình bị lừa. Hai câu của Nhậm Trác Tuyên là nói danh hiệu của mình và Bạch Phong đều trong Cửu hào: Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong và Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên.Tạ Trường Khanh lửa giận bốc cao, bất chấp đối phương người đông thế mạnh, xuất kiếm xông vào công kích.Nhậm Trác Tuyên, Sơn Tả Song Hào và Bạch Phong vây lấy Tạ Trường Khanh xuất thủ đánh tràn.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong ngồi trên cành cây quan sát chiến trận biết Tạ Trường Khanh không thể thắng nổi bốn cường địch nhưng vẫn chưa lộ diện.Quả nhiên chỉ sau chừng mười mấy chiêu. Tạ Trường Khanh bị bức thoái liên tục, thế kiếm đã rời rạc, khắp người mồ hôi ướt đẫm.Tân Tiệp thấp giọng bàn bạc với Ngô Lăng Phong một lúc. Sau đó lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ che mặt lướt người ra giữa đấu trường.Thấy một người từ trên không rơi xuống, cả năm người kinh hãi nhất loạt dừng tay. Chỉ thấy người vừa xuất hiện trùm mặt bằng một chiếc khăn tay, trên mặt khăn thêu bảy đóa hoa mai rực rỡ.Người đó đưa mắt nhìn Nhậm Trác Tuyên nói :- Cửu hào là cái gì chứ? Mai mỗ tuy già nhưng xem ra các ngươi... Hắc hắc!Tân Tiệp cố ý buông mấy tiếng cười gằn Cả năm người như gặp phải quỷ, cùng lùi cả lại.Tứ Hào còn cố trấn định được, riêng Tạ Trường Khanh mặt tái ngắt như phấn. Suốt mười năm nay, lúc nào hắn cũng bị lòng hối hận giày vò, không ngờ hôm nay lại gặp người đó...Tuy bịt mặt, nhưng bảy đóa hoa mai chính là biểu trưng của Thất Diệu Thần Quân mà trên giang hồ ai cũng biết.Tân Tiệp nhìn sang Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh, thấy vẻ mặt đau khổ hối hận của hắn, chàng chợt thấy thương cảm. Chàng lập tức quay sang Tứ Hào, lạnh giọng :- Quang Trung Cửu hào trùng hưng à dựa vào lũ chuột các ngươi đây sao?Nói thực, Mai mỗ hết sức bất bình phải tề danh với hạn các ngươi!Thái độ khinh miệt lộ rõ trong lời nói.Nhậm Trác Tuyên từ kinh sợ đổi sang tức giận nói :- Thứ vong hồn đã chết dưới kiếm của Ngũ phái còn hiện hồn lên võ lâm hù dọa! Hô hô hô...Tân Tiệp quát lên :- Im mồm!Nhậm Trác Tuyên chưa hoàn toàn tin rằng trước mặt mình là Thất Diệu Thần Quân, nghe giọng nói như còn trẻ, hơn nữa hiện thời chúng có tới bốn cao thủ. Tất cả đều thuộc hàng nhất lưu, còn tên họ Tạ cho dù không hợp lực với Cửu hào thì chí ít cũng đứng ngoài hoặc thừa cơ chạy trốn vì mối thâm cừu hồi mười năm trước.Nghĩ thế, hắn xuất song chưởng đánh ra, tuy để tham dò nhưng vận tới tám chín thành công lực. Nhậm Trác Tuyên cho rằng với cự ly gần, hắn lại bất ngờ xuất thủ và thần tốc, “Hàn Tâm Chưởng” lợi hại như thế tất đối phương phải tránh đi, từ đó mà tăng thanh thế cho đồng bọn.Nào ngờ Tân Tiệp “Hừ” một tiếng, quyết định tiếp chưởng! Khi hai luồng kình phong tiếp nhau, Tân Tiệp hấp vào một hơi chân khí rồi vận hấp lực kéo giật lại!Nhậm Trác Tuyên thấy một luồng kình lực mạnh vô tỉ hút chặt lấy chưởng tâm, toàn thân đổ tới trước đành bước lên, hai tay hút chặt vào nhau, tuy biết rằng chưởng lực đối phương hơn gấp nhiều lần mình nhưng không còn cách nào khác đành phát lực chống lại.Thần Chiến Kim Chùy Lam Thiếu Cao cũng xuất chưởng đánh vào huyệt Khúc trì của Thất Diệu Thần Quân.Tân Tiệp đấu nội lực với Nhậm Trác Tuyên là đã có chủ định từ trước, lập tức lấy tả chưởng tiếp chiêu hút chặt chưởng tâm vào rồi nhanh như chớp dùng thủ thuật “Tán lực hấp lực” chuyển bàn tay phải Lâm Thiếu Cao sang tay phải mình!Như vậy lúc này ba bàn tay chụm lại với nhau, nghĩa là Tân Tiệp chấp nhận đấu nội lực với hai người.Tư Không Tôn và Lâm Thiếu Cao thấy vậy vô cùng kinh hãi, không ngờ Hải nội nhất đại kỳ nhân chết bởi tay Chưởng môn nhân Ngũ đại tông phái bỗng nhiên sống lại, không những thế, công lực xem ra đã tới độ siêu phàm nhập thánh!Nên biết võ công Tân Tiệp sau khi được Bình Phàm Thượng Nhân dùng diệu pháp “Hồ đề quán đỉnh” đả thông và truyền nội lực cho, so với trước đây công lực chàng thêm tới một giáp, cùng với những chiêu thức kỳ ảo của Thất Diệu Thần Quân, để thắng Tứ Hào có mặt ở hiện trường đâu phải chuyện khó?Nhưng đã xuất hiện dưới danh nghĩa Thất Diệu Thần Quân, chàng quyết đấu nội lực để thị uy. Đấu với hai người, Tân Tiệp mới dùng có tám thành công lực và vẫn còn tả chưởng đề phòng.Trích Tinh Thủ thấy vậy liền xuất chưởng xông vào. Hắn biết ít nhất phía mình còn hai cao thủ, dù Thất Diệu Thần Quân có là thần thánh cũng không sao thắng được.Tân Tiệp bình tĩnh vung tả chưởng nghênh chiêu! Bấy giờ chàng phải vận tới mười thành công lực!Trong Quang Trung Cửu hào đã có ba người xuất thủ, chỉ còn Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong còn đứng ngoài. Bạch Phong trước đây lừng lẫy giang hồ, với nhất thân võ học bá chủ suốt vùng nam bắc Đại Giang, công lực rất thâm hậu đồng thời cũng rất nham hiểm.Nhìn Thất Diệu Thần Quân đấu nội lực với ba tên đồng bọn hắn biết thế đang cân bằng. Thất Diệu Thần Quân và đối phương đều đã dốc cạn công lực, chỉ cần hắn góp lực vào nhất định Thất Diệu Thần Quân phải thụ thương.Nhưng Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh vừa đối địch với Tứ Hào nay đang đứng bên cạnh, nếu hắn xuất thủ tất Tạ Trường Khanh không chịu bỏ qua. Nghĩ thế nên Bạch Phong còn do dự chưa dám xuất thủ.Bốn người đấu nội lực có lẽ tới nửa canh giờ, tình thế xem chừng rất căng thẳng. Chưa bên nào tỏ ra kém thế.Lúc này chỉ riêng Tân Tiệp mới có thể thu công mà rút lui an toàn, nhưng chàng đã lấy danh nghĩa Thất Diệu Thần Quân mà xuất hiện, đời nào chịu nhận thua? Còn Sơn Tả Song Hào và Nhậm Trác Tuyên đang ở thế cưỡi hổ vì chỉ cần thu công không đều thì tên sau cùng tất phải chịu hết nội lực phải vỡ tâm mạch mà chết nên dù kém thế mà chúng vẫn buộc phải duy trì.Toàn đấu trường im phăng phắc, ngoại trừ thiếu nữ ôm lấy một tử thi vẫn khóc rưng rức như không biết gì đến sự việc diễn ra xung quanh.Bạch Phong đứng bên hầu như không chịu được nữa, bước tới một bước, đề vào một khẩu thực khí chuẩn bị vận công đánh vào. Hắn vẫn cho rằng Tạ Trường Khanh sẽ xuất thủ ngăn cản, nhưng liếc mắt thấy mặt hắn vẫn không biểu cảm phản ứng gì như đang chìm trong suy tư gì đó. Bạch Phong cả mừng, hữu chưởng từ từ đưa ra...Nhưng vừa lúc ấy, từ trong rừng vang lên tiếng thét, tiếp đó một nhân ảnh từ trên cây lao vút xuống, tả chưởng khuyên nửa vòng, hữu chưởng đánh thẳng ra, một chiêu hai thức chặn đứng chưởng lực của Bạch Phong.Bạch Phong chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên thì chưởng lực của đối phương đã ập đến, kinh hãi đổi thế hướng chưởng lực lên nghênh chiêu.Người vừa trên cây lao xuống hiển nhiên là Ngô Lăng Phong.Song phương đều vận hết công lực, bởi chưởng kình tiếp nhau phát ra một chấn thanh làm âm vang cả khu rừng, lá cây rơi lả tả.Ngô Lăng Phong mười mấy năm tu tập võ học uyên thâm của phụ thân, công lực thâm hậu, võ nghệ cao cường, không ngờ chưởng lực của đối phương uy mãnh còn hơn cả mình.Song phương vừa thoái lui, Ngô Lăng Phong “Hừ” một tiếng tả thủ vừa thu lại về lại đánh ra một chiêu “Khai Sơn Đạo Lưu” với mười thành công lực.Bạch Phong bất ngờ phải tiếp một chưởng, lòng thầm kinh hãi vì chưởng lực thâm hậu của đối phương. Bởi thế lần này thấy Ngô Lăng Phong lại xuất chưởng, hắn cũng vận đủ mười thành công lực vung lên nghênh địch.“Bình” một tiếng dữ dội, Ngô Lăng Phong bị chưởng kình phản chấn bay ngược lên cao mấy trượng, nhưng vẫn kịp trông thấy Bạch Phong cũng chẳng hơn gì mình, bị bức lùi tới bảy tám thước, loạng choạng một lúc mới trụ vững.Sau hai chiêu, Ngô Lăng Phong biết rằng công lực đối phương cao hơn mình, từ trên không trung rút phắt thanh trường kiếm và lập tức thi triển “Đoạn Hồn kiếm pháp” phát tán kiếm hoa đầy trời nhằm đối phương bổ xuống.Bạch Phong sau khi tiếp chiêu lòng cũng thầm kinh hãi, nay thấy địch nhân xuất binh khí thì không dám coi thường. Chỉ thấy hai bàn tay hắn cong gập vào ồng tay áo đã lấy ra hai chiếc Tinh cương hoàn trượng phản thủ đánh ngược lên.“Choang”!Tiếng binh khí tiếp nhau vang như sét, lửa bay tứ tán.Hai đối thủ lùi lại một bước rồi lập tức xáp lại bắt đầu triển khai kỳ chiêu dị thức quần nhau kịch liệt...Lạc Anh Kiếm vẫn đứng ngoài bàng quang chìm đắm trong hồi ức và hối hận. Mười năm trước, Thất Diệu Thần Quân hẹn đối trận ở Ngũ Hoa Sơn.Lúc đó, trong Ngũ đại tông phái, Chưởng môn phái Côn Lôn là Lăng Không Bộ Hư Trác đại hiệp do mấy năm trước vây công Nhất Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân mà bị trọng thương rồi ít lâu sau tạ thế. Phụ thân Tạ Trường Khanh cũng vì vụ đó mà quy tiên, thế là chỉ có bốn vị Chưởng môn nhân đối trận, kể cả Tạ Trường Khanh mới tiếp chưởng chưa lâu. Khi ba vị Chưởng môn nhân khác cùng Thất Diệu Thần Quân đấu nội lực, Tạ Trường Khanh được chính Thất Diệu Thần Quân đề nghị làm trọng tài, thế mà hắn đã phản bội lòng tin của Thất Diệu Thần Quân, làm theo âm mưu của Xích Dương đạo trưởng và Lệ Ngạc hèn hạ quất thủ ám toán...Suốt mười năm qua, chuyện cũ như con độc xà gậm nhấm tâm hồn Tạ Trường Khanh. Hắn nhớ như in tư thế và thủ pháp điểm huyệt độc môn của Điểm Thương “Thất Tuyệt Thủ” đã sát hại Mai Sơn Dân.Đột nhiên Tạ Trường Khanh giơ bàn tay lên, cảm thấy như bàn tay mình nhuốm máu!Đột nhiên một tiếng nổ như sét làm Tạ Trường Khanh bừng tỉnh. Đó là lần giao chiến bằng binh khí đầu tiên của Ngô Lăng Phong và Bạch Phong.Tạ Trường Khanh ngẩng đầu lên, thấy Ngô Lăng Phong và Bạch Phong đang đấu chí mạng. Còn bên kia Thất Diệu Thần Quân và ba tên trong Quang Trung Cửu hào đang đấu nội lực.Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tạ Trường Khanh khiến hắn biến sắc nhìn rất đáng sợ.Hắn nhìn lại Ngô, Bạch hai người đang ác đấu, trong nửa canh giờ chưa thể phân biệt thắng thua. Tạ Trường Khanh lại quay sang Thất Diệu Thần Quân, lập tức cảnh mười năm trước lại hiện lên rõ nét... chỉ khác là ba vị Chưởng môn nhân được thay bằng Sơn Tả Song Hào và Hàn Tâm Chưởng mà thôi...Hắn chợt nghĩ :- “Nhưng hình như ông ta không có ý phục thù với ta... trái lại còn hiện thân cứu giúp...”Nhưng trong lòng lại nghi hoặc :- “Biết đâu hiện thân là vì ta... Nhưng ngày xưa ta đã dùng độc môn thủ pháp “Thất Tuyệt Thủ”, ít ra cũng phải mất hết công lực, sao bây giờ...”Tạ Trường Khanh lại tự nhủ :- “Bây giờ ta chỉ cần dùng “Thất Tuyệt Thủ Pháo” điểm vào hai tử huyệt Thiên Linh và Thiên Khúc. Dù xương đồng da sắt cũng táng mạng! Hừ... lần này xuất thủ sẽ không nương tay như lần trước nữa!Thế là xong không lo hậu họa.”Chợt ý nghĩ khác chống lại :- “Không được! Rốt cuộc ta với vị đó cừu hận gì đâu? Ông ta đã không trả thù, lẽ nào ta lại ám toán?”Bất chợt mắt hắn đỏ bừng lên :- “Nhưng nếu ta không hạ thủ thì trước sau gì hắn cũng dồn ta vào chỗ chết. Trước đây người ta vẫn nói Thất Diệu Thần Quân là người tâm độc thủ lạt mà!”Đó là lời biện bác cho mình.Tiếp đó là ý nghĩ phản kháng :- “Thất Diệu Thần Quan không cừu hận gì với Quang Trung Cửu hào, vừa rồi ta đã nghe rõ. Hơn nữa chính Hiểu Nguyệt Hàn Tam Chưởng Nhậm Trác Tuyên đã dùng kế ly gián, nhắc lại chuyện mười năm trước đối phương bị Ngũ đại tông phái vây sát, thế mà vị đó xông chính lúc ta đang nguy cấp, lại lập tức tuyên chiến với Cửu hào... Chẳng lẽ ta có thể hạ thủ?”Những ý nghĩ mâu thuẫn nhau như thế nẩy sinh trong đầu Tạ Trường Khanh.Và sắc mặt hắn cũng biến đổi liên tục tùy theo từng ý nghĩ, lúc đỏ bừng hổ thẹn, lúc cương lên độc ác...- “Trên giang hồ chẳng mấy ai quên thù hận. Nếu hắn giết xong Cửu hào rồi tìm đến ta thì sao? Ta còn trẻ sao lại cam chịu chết?”Thế rồi ý niệm của mười năm trước sau hành động ti tiện đó lại hiện lên :- “Ta hèn hạ bội phản niềm tin của Thất Diệu Thần Quân, thực hiện âm mưu của Kiếm Thần Lệ Ngạc và Xích Dương đạo trưởng để bảo vệ danh vọng và tính mạng của mình. Nhưng tính mạng và danh vọng là gì chứ? Chẳng lẽ vì thế mà đánh mất lương tri và danh dự? Không, một võ sĩ không thể làm!”Đầu óc Tạ Trường Khanh mụ đi. Hắn thực sự khốn quẫn.Mặc dù suốt mười năm nay hắn luôn tự vấn lương tâm, tự trách mình nhưng đến lúc đối diện với sự thật, Tạ Trường Khanh lại đặt đủ thứ câu hỏi, cố tìm mọi cách để biện bạch cho hành động của mình...Đột nhiên hắn nghĩ đến nỗi đau khổ do lòng hối hận đã dày vò hành hạ tâm can hắn suốt mười năm nay, thở dài một tiếng, hầu như mất hết lực khí.- “Ài...chẳng lẽ từ sai lầm đó tiếp diễn sai lầm khác? Thống khổ suốt mười năm còn chưa đủ hay sao?”Tạ Trường Khanh dẫm mạnh chân, quả quyết tra kiếm vào bao. Mặt đất dước chân hắn bị nứt ra một mảng lớn! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 21 Hoàng Phong cửu hào Gió núi thổi mạnh qua khiến cành cây đưa xào xạc, trời quang một màu xanh lam bao trùm bốn phía như một bức màn vô tận, chỉ thấy phía Tây nơi mà sơn phong tiếp nối với chân trời, một đóa phù vân trắng bạc lơ lửng ngừng lại đó.Tạ Trường Khanh ngước mắt nhìn trời, trong lòng bỗng rộn lên bao nhiêu cảm nghĩ. Hắn tự hỏi trong lòng :- “Ta có nên trợ giúp Thất Diệu Thần Quân một tay hay không?”Chỉ mới cách đây chưa đầy một khắc, hắn còn đang nghĩ :- “Ta có nên hạ độc thủ hay không?”Thế mà giờ đây suy nghĩ trong đầu hắn chừng như xoay một trăm tám mươi độ.Nói ra có lẽ Tạ Trường Khanh sẽ chấn động kinh ngạc. Mười năm trước lần đầu tiên hắn gặp Thất Diệu Thần Quân, trong lòng vô cùng bội phục uy thái hào hùng của Mai Sơn Dân. Cảm nghĩ này của hắn từ mười năm nay vẫn không hề suy giảm mặc dù chính hắn đã ra tay ám toán Mai Sơn Dân. Ngược lại chính hành vi bất hảo ấy khiến cho trong lòng hắn mãi cứ áy náy bất an. Thế nhưng, mỗi khi hắn nghĩ lại chuyện này thì hắn lập tức cố hình dung ra Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân là một hung thần ác thủ tàn bạo để tự tha thứ cho tội lỗi của hắn.Lúc này trong lòng hắn bao nhiêu suy nghĩ mâu thuẫn đấu tranh lẫn nhau.Thú thực mà nói, hắn rất muốn tới giúp Thất Diệu Thần Quân một tay, nhưng hễ chân hắn định bước đi thì hắn lại lập tức có mặc cảm “không thể nhận sai được!”, cho nên khiến hắn cứ trù trừ khó quyết.Đột nhiên nghe tiếng người rên “hự” một tiếng, Tạ Trường Khanh chuyển ánh mắt nhìn, thấy Thất Diệu Thần Quân chính đang đánh nhau với Sơn Tả Song Hào và Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên, lúc này đã rơi vào tình thế cực kỳ hiểm nghèo.Năm xưa khi Thất Diệu Thần Quân đấu nội lực với Chưởng môn nhân Tam đại kiếm phái, hiện tại Sơn Tả Song Hào và Nhậm Trác Tuyên nội công có thể nói cũng không hề kém gì ba vị Chưởng môn nhân mười năm trước, điều ấy đủ thấy công lực của Tân Tiệp lúc này thâm hậu đến chừng nào?“Ha ha ha...”Bỗng nhiên một tràng cười dài từ trong rừng trỗi lên, tiếp liền bóng người lướt tới, thoáng nhìn thấy ngay người này tuổi chừng tam tuần, thân vận hoàng bào, hai cổ chân mang xà cạp bó kín lại, nhìn tướng mạo có gì kỳ quặc.Tạ Trường Khanh ngước mắt nhìn người này bất giác cả kinh thất sắc.Người kia vừa đến nơi đã vung chưởng lên đánh liền vào người Thất Diệu Thần Quân. Tân Tiệp lúc này đấu với ba người kia chính đang ở thế bình thủ, đột ngột bị thêm một người tập kích, muốn tránh cũng không tránh được, thế tất thủ bại là điều khó tránh khỏi. Trong khoảnh khắc ấy lòng chàng có chút hoảng loạn, tiếng chưởng phong nghe đã ào ào đến bên người...Đột nhiên tiếng người thét dài vang lên :- Phản đồ, ngươi biết ta chứ?Tạ Trường Khanh cả thân và kiếm hòa làm một lướt tới ra chiêu “Phong Huy Toái Thứ”. Đường kiếm đã nhanh lại cuồng mãnh nhằm thẳng vào yếu huyệt trên tay người kia.“Dá!”Gần như cùng lúc, Tân Tiệp cũng thét lớn một tiếng, nội lực trong người bỗng chốc dâng lên cuồn cuộn đẩy ra hai tay. Song phương lập tức đều bị bật lùi về sau tạo thành một khoảng cách chừng nửa xích.Nhậm Trác Tuyên và Sơn Tả Song Hào tuy hơi chấn động, nhưng khi nào chúng chịu kém nhược, đồng lúc vận thân kình lực vào chưởng đẩy tới áp công...Nhưng chỉ cần chừng ấy, chưởng lực của chúng giờ như gặp phải một bức tường đồng, không còn chiếm thế thượng phong như trước mà bức tiến thêm được.Như thế giờ song phương đã thành cách không đấu chưởng.Tân Tiệp lại thét dài một tiếng, thân hình lắc nhẹ, song chưởng bỗng nhiên kéo mạnh về sau dẫn chưởng lực cuồng mãnh của đối phương theo lui sau, chân chàng khoát nhanh ra ngoài một bước dài đỉnh lập như núi.Sơn Tả Song Hào và Nhậm Trác Tuyên bất ngờ trúng một chiêu này, toàn thân hẫng hụt đều nhào mạnh tới trước, nhưng bọn họ đều là những nhân vật đầy kinh nghiệm giang hồ chẳng khi nào dễ dàng bị ngã bởi một chiêu này. Chỉ thấy ba thân hình thuận thế tung chân nhảy tới trước, đá thốc đất cát trên mặt đất bay mù mịt.Một đòn này Tân Tiệp đã giải tỏa được ngạnh đấu nội lực. Bọn Nhậm Trác Tuyên và Sơn Tả Song Hào sạm mặt lại vừa giận vừa thẹn, nhưng đồng thời cũng có cảm giác vơi nhẹ áp lực. Đương nhiên, bọn chúng cũng biết nếu như cứ đấu kéo dài thì kết cục chẳng lường được, không loại trừ khả năng lưỡng bại câu thương!Lúc bấy giờ Tân Tiệp mới có thời gian quay đầu nhìn sang bên kia. Chỉ thấy Tạ Trường Khanh chính đang hoành ngang kiếm đối lập với người vừa mới đến kia. Tân Tiệp thông minh linh mẫn, vừa nhìn cũng đoán ra được tên này nhất định là Lục Phương phản đồ của Điểm Thương Phái.Lại nhìn sang bên phải thấy Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong song chưởng ào ào, chính đang quần nhau với Ngô Lăng Phong sử dụng trường kiếm, màn kiếm cứ liên miên bất tuyệt. Chừng như vòng chiến mỗi lúc mỗi thu nhỏ lại.Tân Tiệp tuy biết Bạch Phong công lực còn cao hơn Ngô Lăng Phong, nhưng trước khi Ngô Lăng Phong còn chưa thi triển hết “Đoạn Hồn Kiếm thất thập nhị chiêu” thì lão ta rất khó tranh công chiếm thắng thế, cho nên chàng yên tâm quay lại nhìn Tạ Trường Khanh...Bấy giờ đã thấy Tạ Trường Khanh bắt đầu ra tay động thủ với sư đệ phản môn của mình Lục Phương. Tạ Trường Khanh thét lớn :- Tên nghịch phản, ngươi còn chưa chịu bó tay chịu trói?Trường kiếm theo tiếng thét điểm tới nhằm thẳng vào yếu huyệt trên vai trái Lục Phương.Lục Phương khuôn mặt vẫn trầm lãnh “hừ” lạnh lùng, nhảy sang phải một bước trở tay ra kiếm. “Koong” một tiếng hai kiếm chạm nhau vang lên, song phương đều bị dạt lùi hai phía. Lục Phương ngược lại nhân thế nhảy tiếp sang phải một bước nữa. Lục Phương tay trái nắm kiếm giọng lạnh lùng nói :- Tạ Trường Khanh, ngươi và ta tình huynh nghĩa đệ đã hết. Từ nay về sau họ Lục ta làm gì chẳng phiền đến sư huynh quan tâm...Hắn tuy nói tình huynh nghĩa đệ đã tuyệt, nhưng mấy mươi năm gọi nhau đã quen, cho nên nhất thời không dễ thay đổi được, vẫn gọi Tạ Trường Khanh bằng “sư huynh”.Tạ Trường Khanh án kiếm bất động. Tay trái đột nhiên rút ra một thẻ bài hình như chiếc đỉnh giơ cao lên, thét :- Lục Phương, ngươi nhìn thấy Thánh Đỉnh còn không mau quỳ xuống?Lục Phương các thớ thịt trên mặt giật giật liên hồi, đến một lúc mới hồi phục lại sắc thái lãnh đạo, giọng lạnh băng băng, nói :- Ta đã nói thoát ly Điểm Thương phái, ngươi còn dùng Thánh Đỉnh để làm gì chứ?Tạ Trường Khanh nghe một câu này giận đến nỗi cả người run lên bần bật, rít qua kẽ răng :- Ngươi... ngươi dám...Hắn giận trừng mắt, giọng run lên mà không sao nói hết câu.Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên nãy giờ ánh mắt âm thầm theo dõi Tạ Trường Khanh, lúc này nhìn thấy Tạ Trường Khanh trừng mắt run người vì giận, đột nhiên hắn vung tay lên. Chỉ thấy một điểm hàn quang sáng lên bay thẳng vào yếu huyệt “Thiên Chẩm” bên lưng trái của Tạ Trường Khanh.Nên biết lúc này Tạ Trường Khanh tay đang giơ chiếc Thánh Đỉnh lên thị uy, người trong trạng thái kích động mạnh mà nhất thời tai mắt chẳng linh mẫn, thoáng nhìn đã thấy chiếc ám khí sắp chạm vào người hắn...“Bốp” một tiếng, ngọn ám khí bỗng nhiên bị một vật gì đánh rơi.Tạ Trường Khanh cả kinh thâu mắt nhìn xuống đất mới thấy vật vừa đánh rơi ám khí chỉ là một viên sỏi, không nói cũng biết chính Tân Tiệp đã ra tay cứu lại hắn.Ngô Lăng Phong và Bạch Phong lúc này cũng đã ngừng đấu. Lục Phương hốt nhiên phất tay lên như ra hiệu. Sơn Tả Song Hào đứng lưng hướng về Tân Tiệp, nhưng liền trở tay đánh ra một chưởng cực nhanh, hai cỗ kình lực cùng một lúc hợp nhất công tập vào Tân Tiệp...Đồng thời cùng lúc này, Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên cũng liền xoay hai tay phát chưởng đánh vào Tạ Trường Khanh đang còn bị bất ngờ.Lục Phương cũng bất ngờ trở kiếm phóng chiêu tấn công Ngô Lăng Phong đang đứng quay lưng về phía hắn. Một chiêu tuyệt kiếm “Thất Cầm Triển Dực” vốn đã cổ quái, dưới tay hắn thi triển càng ngụy dị vô cùng. Ngô Lăng Phong chính định quay người ứng phó, bỗng cảm thấy bên hông lại bị tập kích, thì ra lúc này Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong cũng nhân cơ tấn công ngay.Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Năm người đồng loạt ra tay tấn công cứ như đã ngầm đặt kế hoạch trước, thực hết sức thâm độc. Bọn Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong và Tạ Trường Khanh ba người phút chốc đều rơi vào tình thế nguy hiểm.Đầu tiên Tân Tiệp nhận ra bị bọn Sơn Tả Song Hào tấn công, chàng thầm biết bọn này võ lâm chẳng phải tầm thường, hai chân nhún mạnh tung người lên, tay ra chưởng hóa giải thế công của chúng, khi người đáp xuống nghe “soạt” một tiếng, thanh trường kiếm đã nắm chặt trong tay.Tạ Trường Khanh tuy ra chiêu trong lúc thần thái còn chưa bình ổn, nhưng hắn vốn kinh nghiệm phong phú, kiếm phóng ra đâm thẳng vào huyệt “Kiên Giáp” của Nhậm Trác Tuyên. Một kiếm này hắn ra không thành chiêu thức, nhưng bấy giờ lại khéo thành một tuyệt chiêu cứu hắn. Chính là lấy “công” đối công vẫn hơn là “thủ”.Nhưng lúc này từ đuôi mắt hắn lại nhận ra Ngô Lăng Phong rơi vào tình thế nguy cấp. Ngô Lăng Phong như bị vây khốn trong màn kiếm ảnh “Thất Cầm Triển Dực” của Lục Phương, cơ hồ không có khả năng để ra chiêu phản kháng. Tuy thế, nguy hiểm nhất vẫn chính là bị Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong tấn công từ phía bên hông đánh tới.Tân Tiệp đấu với bọn Sơn Tả Song Hào chẳng khó khăn mấy, nhưng chàng chưa nhìn thấy nguy cảnh của Ngô Lăng Phong, cho nên chàng không kịp thời nhảy tới cứu nguy cho hắn. Đến lúc chàng kịp nhận ra thì đã thấy Tạ Trường Khanh thét dài một tiếng, lao người tới bằng một kiếm cực hùng mãnh...Nguyên Tạ Trường Khanh nhìn thấy Ngô Lăng Phong bị tập kích mà trong đó có tên sư đệ phản môn của mình, bất giác khí huyết trong người sôi lên, chẳng còn kể gì nữa. Kiếm hắn đã điểm ra liền thâu hồi, chẳng thèm để ý đến một chưởng của Nhậm Trác Tuyên đang tấn công tới. Thân hình lao nhanh sang trái ra một chiêu cũng là “Thất Cầm Triển Dực” đâm thẳng vào người Bạch Phong.Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, một chưởng của Nhậm Trác Tuyên đánh trúng vào chân hắn, nhưng hắn vẫn đã nhảy được ra ngoài...Nên biết, Nhậm Trác Tuyên chính đang đánh nhau với Tạ Trường Khanh.Lão ta thấy Tạ Trường Khanh ra kiếm thì cũng ra chưởng đối địch. Nào ngờ Tạ Trường Khanh thét lớn thâu kiếm, lão hơi bất ngờ nên cũng đã thâu bớt năm phần công lực trong chưởng này, vì thế một chưởng tuy đánh trúng đích vào chân Tạ Trường Khanh, nhưng không đến nỗi làm hắn thụ thương.“Thất Cầm Triển Dực” là kiếm pháp độc môn của Điểm Thương Phái, trong tay vị Chưởng môn thi triển thì uy lực càng không phải nói, chỉ thấy màn trời như bị xé tan bởi ánh kiếm ngời ngời chẳng khác gì bảy loại cầm điểu tung cánh lướt tới.Bạch Phong vốn ra một chưởng tập kích Ngô Lăng Phong, thấy sắp đắc thủ, đột nhiên nghe tiếng kiếm khí rít lên rờn rợt, khiến hắn giật mình vội thâu chưởng nhảy ra ngoài tự bảo vệ lấy tính mạng trước.“Vù” một tiếng, Tạ Trường Khanh lướt nhanh qua đầu đối phương. Khi hắn đáp người xuống, thân hình chao đảo nhẹ không ổn định, chính là do chân hắn vừa rồi trúng một chưởng của Nhậm Trác Tuyên.Đồng thời lúc này cũng nghe “keng keng...” liên tục mấy tiếng vang lên đinh tai, Ngô Lăng Phong trong nguy cấp đã thi triển chiêu kiếm “Vô Thường Tán Cương” trong “Đoạn Hồn kiếm” chống đỡ lại “Thất Cầm Triển Dực” của Lục Phương.Ngô Lăng Phong tuy biết kẻ thù giết cha chẳng phải là Tạ Trường Khanh, nhưng vô luận thế nào thì cũng không muốn tề vai đồng phía với con của kẻ thù.Tân Tiệp cũng có ý nghĩ gần như thế, song tình hình trước mắt vô hình trung buộc bọn họ ba người đứng cùng một chiến tuyến với nhau.Mọi chuyện trên đời này chung quy chỉ là tương đối. Ngô Lăng Phong nghĩ như thế đương nhiên chỉ là quan điểm của hắn. Trên thực tế thì cha của Tạ Trường Khanh là Tạ Tinh năm xưa có mặt tham gia trong cuộc vây đánh Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, nhưng lại bị chết dưới kiếm của Ngô Chiếu Vân.Nếu như đứng về phía Tạ Trường Khanh thì Ngô Lăng Phong há chẳng phải là con của kẻ thù giết cha hắn hay sao? Chỉ có điều, lúc này Tạ Trường Khanh còn chưa biết được tính danh của Ngô Lăng Phong mà thôi.“Soạt” một tiếng, “Đoạn Hồn kiếm” của Ngô Lăng Phong thế uy mãnh như hàn tinh xạ chiếu loáng tới trước ngực Bạch Phong. Đồng thời cũng nghe tiếng thét dài vang lên từ miệng Tân Tiệp, chàng vận công lực vào kiếm ra chiêu chém tới, chỉ cách Sơn Tả Song Hào năm xích. Kiếm chưa tới mà kình lực ập tới nghe rát cả mặt.Tư Không Tông và Lâm Thiếu Tể bất giác đều thấy chấn động kinh hoảng.Tạ Trường Khanh cũng lập tức phối hợp hành động, khoát kiếm ra một chiêu “Hoành Phi Độ Giang” đâm tới, nhằm thẳng vào ba đại huyệt sau người Bạch Phong.Tuy ba người phân ra mà đánh, nhưng lúc này rất nhanh chừng như cùng lúc ra chiêu.Bạch Phong thấy chiêu kiếm của Ngô Lăng Phong phiêu hốt bất định chẳng dễ ứng phó, chính định thoái người nhảy tránh về sau thì vừa lúc chiêu kiếm của Tạ Trường Khanh lướt tới. Hắn cảm nhận được lãnh phong rít lên từ phía sau.Bằng vào kinh nghiệm lâm trận, hắn nhận ra được mũi kiếm phía sau chỉ còn cách hắn ba thốn. Lúc này nếu như hắn thoái lùi nữa thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào kiếm đối phương. Trong tình thế này Bạch Phong vẫn không hề bấn loạn tinh thần, đủ thấy hắn là tay cao thủ bất phàm. Hắn chỉ còn cách xuất chưởng lấy công làm thủ mưu cầu bảo toàn.Ngô Lăng Phong lách nhẹ người vừa kịp tránh một chưởng trí mạng của Bạch Phong. Kiếm trong tay vẫn y nhiên chém xuống hết chiêu.“Xoẹt” hai thân hình tách ra ngoài, tay áo dài của Bạch Phong bị chém bay mất một đoạn.Tạ Trường Khanh kiếm biến chiêu phát ra nhìn thấy trầm ổn, nhưng bên trong tiềm ẩn biến ảo khôn cùng. Một kiếm này đủ bức Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong luống cuống, may mà hắn đầy mình kinh nghiệm mới thoát được hiểm nghèo trong nháy mắt.Một tiếng quát lớn chấn động sơn lâm, Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên và Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương nhất tề bổ tới. Nhất là Lục Phương, hai mắt hắn đằng đằng sát khí, hiển nhiên hắn định nhân cơ hội người đông hiếp ít để tiêu diệt vị sư huynh mà luôn làm cho hắn nơm nớp bất an.Bốn tay đồng bọn của hắn đương nhiên lẽ nào cũng không suy tính như thế. Chỉ nghe thấy những tiếng thét dài của bọn Ngũ Hào lấy tinh thần, rồi cả năm tên cùng lúc thi triển hết sở học độc môn của mình vây đánh bọn Tân Tiệp ba người.“Thử nghĩ, Hải Thiên song sát từ sau khi Quan Trung cửu hào tan rã, có đến mười năm bôn tẩu giang hồ, một ngày quật khởi tái xuất giang hồ, thu thập lôi kéo người nhập bọn đương nhiên phải là những tay giang hồ cao thủ. Giờ đây năm tay “tân Ngũ Hào” quần tụ một chỗ, khí huyết cuồng thịnh ra tay hoành hành, thử nghĩ cũng biết uy lực hùng hậu đến chừng nào.”Cả năm tên đều nghĩ như thế, nên lần này ra chiêu hoán thức cuồng mãnh vô cùng, khiến người ta nhìn cũng phải chau mày kinh tâm động phách. Nhất là bọn hai người Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng và Trường Thiên Nhất Bích, tuy đều chỉ tay không vận chưởng mà đánh, nhưng uy lực ngụy kỳ biến dị chẳng thể nào mà lường nổi.Tạ Trường Khanh nhìn thấy bọn Quan Trung tân Ngũ Hào uy thế phút chốc thay đổi mãnh liệt như vậy, cả kinh thầm nghĩ :- “Có lẽ năm xưa khi Chưởng môn Tứ đại môn phái liên thủ, uy lực cũng chừng này là cùng, hôm nay chỉ e...”Ngô Lăng Phong thì lần đầu tiên chạm phải một trường huyết chiến kinh hồn thế này, không tránh khỏi khẩn trương đến lưng toát mồ hôi lạnh.Thế nhưng, cả bảy người này đều tính sai một điểm, chính là bọn họ chẳng hề biết được võ công của Tân Tiệp mà chúng vẫn ngờ là Thất Diệu Thần Quân thực chất cao thâm đến đâu?Bấy giờ chỉ thấy Thất Diệu Thần Quân đầu trùm kín chỉ còn lộ đôi mắt sáng như hàn quang, kiếm trong tay ra chiêu mạnh như cuồng phong, nhanh như ánh chớp, toàn không gian ngời ngời kiếm ảnh, chàng thi triển “Đại Diễn thập thức”.Chàng vốn tinh thông “Cù Chi kiếm pháp” hấp thụ chân truyền từ Thất Diệu Thần Quân, thế nhưng lúc này bọn năm người này chẳng phải là người của Ngũ đại kiếm phái, cho nên sử dụng ra bị mất đi một nửa đặc tính “khắc tinh”chế địch của pho kiếm pháp. Vì vậy cho nên chàng mới thi triển “Đại Diễn thập thức” để đấu.Nhớ lại thức kiếm này, chính trước đây Bình Phàm đại sư từng khen là “thiên hạ vô song”, Tân Tiệp hễ mỗi lần thi triển là một lần chàng phát hiện ra được chỗ mới ảo diệu của nó, đồng thời theo đó thì uy lực cũng tăng lên một phần.Lúc này chàng như con mãnh long vùng vẫy, kiếm ra chính là thức “Phi Khách Lưu Đan”, chỉ thấy ánh kiếm phiêu hốt như thiên mã đằng vân, không nơi nào không thấy ánh kiếm. Hiển nhiên uy lực lúc này đã vượt xa hẳn với trước đây chàng quyết đấu với Hải Thiên song sát.Đối diện với chàng lúc này chính là Sơn Tả Song Hào. Tư Không Tông vung chiếc “Ngũ Hành luân” binh khí độc môn cổ quái của hắn ra chiêu “Bá Vương Kháng Đỉnh” đánh vào từ bên trái. Ngược lại Lâm Thiếu Tể hai tay một kiếm một chùy phối hợp tạo uy tấn công vào bên phải. Chỉ thấy kiếm, chùy và thiết luân thế công cuồn cuộn liên kết tạo thành một bức tường thép không hề để hở một chỗ nào.Tân Tiệp kiếm trong tay vẫn công tới không ngừng, thoáng trông có thể nghĩ kiếm của chàng trực công vào ba món binh khí của đối phương, thế nhưng mọi việc diễn ra đều hoàn toàn bất ngờ. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, lưỡi kiếm của Tân Tiệp lướt nhanh ngang qua yết hầu của Lâm Thiếu Tể, mà chung quy không hề nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau!Lâm Thiếu Tể giật thót người hồn tiêu phách tán, thi triển công phu “Thiết Bản Kiều” ngửa người nhào ra ngoài. Tân Tiệp trở tay thâu kiếm lại, song đã để một nhát sắc ngọt trên cổ Lâm Thiếu Tể.Lâm Thiếu Tể lúc ấy còn chưa nhận thấy gì, lúc này nhảy thoát ra sau rồi mới thấy cổ đau rát, giơ tay lên sờ mới nhận ra máu tuôn ướt đẫm, cũng may đường kiếm không sâu lắm, nếu như vào chừng một thốn nữa thì có lẽ...Sơn Tả Song Hào bị đánh tơi bời đến ngơ cả người, bất giác chuyển mắt nhìn nhau thị ý, rồi mới vung binh khí nhất tề xông trở vào tấn công.Tân Tiệp “hừ” một tiếng lạnh lùng, kiếm trong tay hoán thức từ từ đâm ra, tay kiếm trầm ổn như Thái Sơn, nhưng mũi kiếm tinh mắt có thể nhận ra được rung lên rất nhanh, chẳng biết đích thực phương vị hướng kiếm sẽ tới là đâu, đây chính là một thức khác “Nhàn Vân Đàm Ảnh” trong “Đại Diễn thập thức”...Lại nói, phía bên kia, Tạ Trường Khanh và Ngô Lăng Phong hai người ác đấu với bọn Lục Phương, Nhậm Trác Tuyên và Bạch Phong, tình hình có khác.Ngô Lăng Phong bị bọn Bạch Phong và Nhậm Trác Tuyên thi triển chưởng lực đánh ồ ạt, cho nên “Đoạn Hồn kiếm” giờ không còn dễ dàng phát huy uy lực.Lục Phương sử dụng kiếm tay trái, chiêu thức ra hết sức kỳ dị cổ quái, nhưng may Tạ Trường Khanh là sư huynh đồng môn với hắn, cho nên nắm hết được quyết yếu kiếm pháp của hắn. Hai người đấu nhau rất ác liệt, cứ nhìn cũng biết tình huynh đệ giữa hai người đã thực sự đoạn tuyệt.Ngô Lăng Phong một mình đấu hai tay cao thủ, bị bức một lúc khiến hắn đã thấy tức giận phẫn nộ. Hắn nghiến răng vung tay trái phát ra một chưởng kịp đánh bạt Nhậm Trác Tuyên lùi ra sau, Trong khoảnh khắc ấy là cơ hội ngàn vàng, Ngô Lăng Phong đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội vung kiếm lên thi triển một chiêu trong “Đoạn Hồn kiếm” rất uy mãnh, chính là một chiêu kiếm cứu mạng hắn “Quỷ vương ba hỏa” nhằm tới người Bạch Phong.Nhậm Trác Tuyên bất ngờ bị đánh lại một chưởng thoái người, lúc này nhìn lại thấy Bạch Phong khả năng rơi vào nguy hiểm trong thế kiếm kỳ dị của đối phương, nhưng ứng cứu thì cũng chẳng kịp. May vừa lúc này Lục Phương đánh với Tạ Trường Khanh gần đó, hắn để mắt nhận thấy Bạch Phong nguy cấp, liền thét dài một tiếng, trở kiếm phóng nhanh tới đâm thẳng vào tay Ngô Lăng Phong.Tạ Trường Khanh tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm rất phong phú, hắn kịp nhận ra dị trạng trong chiêu kiếm của Lục Phương, khi nhận ra Lục Phương có ý đồ công tập Ngô Lăng Phong cứu nguy đồng bọn, Tạ Trường Khanh chẳng dễ dàng để cho Lục Phương đắc thủ, vận công lực vào kiếm phát ra một kiếm ngăn cản...Lục Phương kiếm chưa ra hết thì bị khựng lại, “kong” một tiếng vang dài kèm theo hỏa quang tứ tán. “Thịch thịch...” mấy tiếng, chiêu kiếm này Tạ Trường Khanh vận công lực quán chú vào, khiến cả người Lục Phương bị bật lùi ra sau lảo đảo mấy bước mới đứng trầm ổn.Vừa lúc này thì Nhậm Trác Tuyên cũng chống đỡ được một kiếm của Ngô Lăng Phong, nhưng nhân thế mà Ngô Lăng Phong giờ đã chiếm được thế thượng phong. Hắn chẳng khi nào chịu bỏ lỡ cơ hội, kiếm biến hóa thêm một chiêu “Ngũ Quỷ Luân Xoa”. Mỗi khi “Đoạn Hồn kiếm” đã phát huy được uy lực của nó thì cuồng lực mãnh liệt không tưởng, chỉ còn thấy bóng kiếm sáng lạnh loang loáng như những bông tuyết trắng rợp cả trời.Nhậm Trác Tuyên và Lục Phương đều đã trở công được, lúc này mặc dù nhìn tình thế thì Ngô Lăng Phong và Tạ Trường Khanh vẫn còn ở thế yếu, nhưng thực lực chiến huống thì đã khác hẳn từ đầu.Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên nhìn thấy tình hình đã bất lợi thì tính ngay chuyện tốc chiến tốc thắng. Bọn Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương và Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể tuy không nói ra, song cũng có chung suy nghĩ như thế.Chỉ thấy cả ba liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh hô lớn một tiếng, song chưởng tề cung, trường kiếm độc phi lấy lại thanh thế vây đánh bọn Tạ, Ngô hai người.Đúng vào lúc này, đương nhiên nghe “hự” một tiếng, tiếp liền là tiếng binh khí rơi lăn lóc trên đất loảng xoảng khiến cho bọn Lục Phương ba tên đã ra chiêu tấn công cũng phải khựng người thâu chiêu đứng lại.Bấy giờ quay nhìn mới nhận ra Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể tay phải buông thõng quả chùy, thanh kiếm trong tay trái thì đã rơi trên đất, vai áo rách tơi tả mà bê bết máu. Còn Trích Tinh Thử Tư Không Tông tuy binh khí vẫn còn nắm trong tay, nhưng ống tay áo trái đã bị hớt rách bươm ngắn lên quá khuỷu tay, trên áo trước ngực sau lưng lại rách nát nhiều chỗ, nhìn chẳng khác gì áo của một gã hành khất không hơn không kém! Vị Thất Diệu Thần Quân tay chống trường kiếm đỉnh lập ngạo nghễ, ngưng ánh mắt sáng lạnh nhìn bọn Sơn Tả Song Hào thủy chung chẳng thốt lên nửa tiếng.Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng Nhậm Trác Tuyên xếp hàng tương đối cao trong “Tân Cửu hào”, trong năm người ở đây thì hắn xem như thủ lĩnh. Lúc này nhìn tình thế bất lợi hắn nghĩ ngay :- “Thất Diệu Thần Quân tái xuất giang hồ, công lực hắn xem ra còn cao hơn cả năm xưa. Tạ Trường Khanh cũng là một Chưởng môn nhân đại kiếm phái chẳng dễ đấu chút nào, thêm vào tên tiểu tử này kiếm pháp ngụy kỳ cổ quái. Giờ Lâm lão đệ trúng thương xem ra cũng chẳng nhẹ, nếu đánh tiếp e rằng lành ít dữ nhiều...”Nghĩ thế hắn liền nhìn đồng bọn hét lớn :- Huynh đệ theo ta thí mạng với chúng một phen!Vừa nói hắn vừa phất tay ra hiệu cho Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng rồi xông nhanh tới hướng Ngô Lăng Phong tấn công.Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương đã hiểu ra được tâm ý của Nhậm Trác Tuyên. Nguyên trong ba người đối phương thì Ngô Lăng Phong tương đối yếu nhất, cho nên Nhậm Trác Tuyên mới quyết định tấn công nhanh Ngô Lăng Phong mở đường máu tháo chạy. Lục Phương cũng liền ra kiếm nhảy tới trọn lực tấn công Ngô Lăng Phong, còn lại Bạch Phong và Tư Không Tông đỡ người Lâm Thiếu Tể mà đi.Tân Tiệp nhìn thấy, nhưng chàng chỉ chống kiếm đưa mắt lành lạnh nhìn chúng mà không hề ra tay ngăn cản.Tạ Trường Khanh thấy thế cũng thâu kiếm đứng nguyên vị, còn lại một mình Ngô Lăng Phong đương nhiên chẳng khi nào địch lại bọn Ngũ Hào, liền nhảy tránh ra ngoài nhượng đường cho chúng, chẳng mấy chốc bọn Ngũ Hào đã lẩn mất trong rừng.Lần này Quan Trung cửu hào tái xuất giang hồ, nhưng mấy tay cao thủ thành danh lần đầu tiên xuất thủ lại bại thảm, điều này là do chúng xui tận mạng cho nên mới gặp Thất Diệu Thần Quân!Chỉ trong chốc lát toàn trường trở nên im ắng. Tân Tiệp thâu ánh mắt đầy sát cơ, nhìn quanh một vòng thấy đám xa phu và bộc nhân bị bọn Sơn Tả Song Hào sát hại có hơn mười người. Thây nằm ngổn ngang thật thảm chẳng thể nhìn lâu được.Bỗng nhiên Ngô Lăng Phong “ái” lên một tiếng đầy kinh ngạc khiến chàng phải quay đầu nhìn lại, bấy giờ mới nhận ra Tạ Trường Khanh chẳng biết lẳng lặng bỏ đi tự lúc nào, ngước mắt nhìn theo chỉ còn thấy bóng áo trắng của hắn lất phất bay lên rồi nhanh chóng hòa nhạc vào trong rừng. Ngô Lăng Phong thét dài một tiếng nói :- Tiệp đệ. Tạ Trường Khanh chung quy vẫn còn bản sắc của một hảo hán chỉ có điều... hắn vẫn chính là kẻ đã ám toán Mai thúc thúc. Chúng ta há có thể...Hắn đương nhiên khó nói ra câu “Tạ Trường Khanh là con kẻ thù giết cha mình”, trong vô thức thì hắn đã có hảo cảm với Tạ Trường Khanh.Tân Tiệp trong đầu cũng đang nghĩ về “kẻ thù” mà nãy giờ đã cùng sóng vai mình đối địch với bọn ngũ hào, bất giác thở dài một tiếng.Bỗng nhiên có tiếng khóc thốt lên khiến hai người giật mình, nghĩ ngay đến còn có một người nào đó chưa bị sát hại, bất giác đều quay đầu nhìn mới nhận ra một thiếu nữ quỳ úp mặt trên một xác người mà khóc than. Thiếu nữ này nhìn còn rất trẻ tuổi chỉ mới mười tám mười chín, thân hình mảnh khảnh của cô ta cứ rung lên theo tiếng khóc trông thật thống thiết đáng thương. Người bị chết là một lão nhân tóc đã bạc trắng, xem chừng người này là phụ thân của thiếu nữ.Hai người không ai bảo ai đều đi đến bên thiếu nữ. Thiếu nữ chẳng hay biết gì, cứ úp mặt mà khóc gào bi thảm. Nghe tiếng khóc này thật thiết hán cũng phải động lòng.Hai người nhìn nhau chỉ lắc nhẹ đầu. Qua đi một lúc chừng như cố để cho thiếu nữ khóc thỏa lòng, Ngô Lăng Phong mới lên tiếng nói :- Cô nương, bọn tặc... đều đi hết rồi!Thiếu nữ nghe tiếng người thì giật mình, bấy giờ từ từ quay đầu lại. Vừa nhìn thấy rõ mặt thiếu nữ này thì ngược lại Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đều chấn động kinh ngạc.Nguyên thiếu nữ này cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trắng ngần thon gọn pha chút sắc hồng, mày ngài mắt phụng, suối tóc xanh mượt thả dài che gần nửa mặt.Trong đôi mắt ấy còn ướt đẫm nước mắt càng tăng thêm phần mỹ lệ làm xao xuyến lòng người.Ngô Lăng Phong lòng xao động mạnh như dây cung rung lên không sao trấn tĩnh nhanh lại được. Hắn thầm nghĩ :- “Vị cô nương này thật là xinh đẹp, có thể nói đẹp hoàn mỹ đến không thể thêm hay bớt chỗ nào được nữa!”Tân Tiệp cũng thừa nhận thiếu nữ kiều diễm mỹ lệ còn hơn cả những vị cô nương mà chàng từng quen biết như Phương Thiếu Khuê và Kim Mai Linh. May ra Thanh Nhi, thiên kim ái nữ của vị Vô Cực đảo chủ mới có thể sánh được với người này. Trong khoảnh khắc này tự nhiên hình ảnh của mấy vị cô nương kia hiện nhanh lên trong đầu chàng. Phương Thiếu Khuê thì kiêu sa, Kim Mai Linh thì nhu mì, Thanh Nhi thì kiều diễm, đích thực là những hình bóng mà chàng chẳng thể nào quên được, nhưng lúc này đây thì tất cả đã thành ảo ảnh. Thiếu Khuê và Thanh Nhi thì đã táng mạng trong cuồng lãng, Mai Linh thì tung tích thất lạc, sống chết chẳng rõ. Chỉ nghĩ thế tự nhiên sống mũi chàng cay cay.Thiếu nữ vốn đang khóc bi thảm, nhưng quay đầu lại nhìn thấy hai người xa lạ thì nín bặt. Chỉ thấy một người đầu mặt bịt kín, chỉ còn đôi mắt tinh anh và một thiếu niên khôi ngô tuấn tú tướng mạo đoan chính. Chẳng biết thế nào mà hai má thiếu nữ bất giác ửng hồng lên, bản thân cô ta cũng không biết được do nguyên nhân nào mà trống ngực đập thình thịch, tay chân bối rối, trong đôi mắt của thiếu niên tuấn mỹ kia chứa đầy sự quan hoài khiến cô ta bẽn lẽn mười phần không dám nhìn thẳng. Cuối cùng cúi vội đầu xuống rồi lại cất lên tiếng khóc thút thít.Tân Tiệp như tỉnh lại từ trong ảo cảnh. “Soạt” một tiếng chàng cho kiếm vào vỏ, nhìn thấy thiếu nữ lại khóc nấc lên, lại nhìn Ngô Lăng Phong trên mặt hiện vẻ lúng túng lẫn quan hoài thì chàng hơi ngớ người, nhưng rồi chàng hiểu ra ngay tâm trạng của Ngô Lăng Phong lúc này.Tân Tiệp bước chân tiến lên hai bước. Tiếng bước chân khiến thiếu nữ ngước mắt nhìn lên. Cô ta ngưng mắt chăm nhìn bảy đóa hoa mai trên tấm trùm mặt của Tân Tiệp, bất giác người rúm lại như sợ hãi. Tân Tiệp vội hỏi :- Xin hỏi phương danh của cô nương? Cô nương làm sao lại gặp bọn cường đạo này?Thiếu nữ ngừng tiếng khóc rồi kể lại những chuyện đã qua bằng một giọng sầu thảm. Tuy là Tân Tiệp hỏi cô ta, nhưng lúc đáp thì ánh mắt cứ nhìn Ngô Lăng Phong, tợ hồ như trong lòng còn sợ người bịt mặt này mà tin tưởng hơn chàng thiếu niên tuấn mỹ kia.Nguyên thiếu nữ này họ Tô tên Huệ Chi. Phụ thân cô ta là Tô Hồng Vỹ, vốn là một vị Sứ Bộ Thị Lang trong triều đình. Thời trung niên thì mất vợ, chỉ còn lại một ái nữ là Huệ Chi. Ông yêu thương như trân châu trong lòng tay. Tô Hồng Vỹ còn là một người yêu thương vợ tha thiết nên mãi vẫn chẳng tục huyền.Thời bấy giờ chức “Sứ Bộ Thị Lang” không thể nói là nhỏ, nhưng Tô Hồng Vỹ là người quang minh chính trực, một lòng vì việc công mà chẳng màng đến tư lợi. Hai cha con chỉ sống bằng tiền lương tháng của ông. Cho nên vì thế mà cuộc sống của họ vẫn đạm bạc giản dị, không phải là một cuộc sống vương giả như các vị quan triều khác.Thế nhưng, ngược lại bao nhiêu đại quan triều đình đều tham ô hám danh lợi, cho nên tính tình cương trực thẳng thắn của Tô Hồng Vỹ đã trở thành một cái gai mà đám tham quan luôn muốn nhổ đi. Tô Hồng Vỹ không vì thế mà nao núng, ông luôn là một cực khác hẳn với bọn họ, luôn có những lời can gián triều đình, nhưng ông trở nên đơn độc cô lập không được ai ủng hộ. Tô Hồng Vỹ nhận ra vấn đề, cuối cùng ông đã quyết định từ quan hồi hương ở tận Hồ Nam để sống những ngày tháng an nhàn tuổi già. Nào ngờ, chưa về tới quê hương thì đã ngộ nạn mà bỏ mạng nơi đây...Vốn là bọn Sơn Tả Song Hào nghe tin Tô Hồng Vỹ là một đại quan triều đình từ quan hồi hương, chúng nghĩ nhất định ông ta phải mang theo nhiều của cải châu báu, nên mới có ý đồ ra tay đánh cướp. Vừa khéo, xe ngựa của Tô Hồng Vỹ đi vào hướng Đồng Bách sơn, chính là nơi mà Nhậm Trác Tuyên ra lệnh cho chúng đến đó hợp lại chuẩn bị đón đánh Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh. Sơn Tả Song Hào mừng khấp khởi, trong lòng nghĩ như vậy đi một công hai việc, cho nên đến trước đón đường đánh cướp đoàn xa mã của Tô Hồng Vỹ, nào ngờ chúng không hề tìm được của cải vàng bạc gì quý giá trong xe ngựa của Tô Hồng Vỹ.Chính khi chúng đang bức hỏi Tô Huệ Chi thì Tạ Trường Khanh xuất hiện, song phương đã diễn ra trường huyết chiến. Tiếp sau đó, Tô Huệ Chi quá đau buồn trước cái chết của phụ thân cho nên cứ cúi úp mặt trên xác cha mà khóc, căn bản không còn để ý hay biết chuyện gì khác.Tô Huệ Chi kể đến đó thì nghẹn ngào cúi mặt mà khóc lên.Ngô Lăng Phong và Tân Tiệp không khỏi luống cuống trước thiếu nữ đang than khóc tỉ tê này. Ngô Lăng Phong hết nhìn Tân Tiệp lại nhìn Tô Huệ Chi, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng Tân Tiệp đã nhanh miệng cướp lời nói :- Đại ca nên đến an ủi khuyên nhủ cô ta vài câu đi!Ngô Lăng Phong mặt ửng đỏ nhưng rồi vẫn bước tới bên Tô Huệ Chi nói :- Cô nương, xin nén đau thương lại, trước mắt cần nhất phải an táng di thể lệnh tôn mới phải!Tô Huệ Chi quả nhiên ngừng khóc. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong liền rút trường kiếm ra rồi chọn một chỗ đất tốt đào huyệt mai táng thi thể Tô Hồng Vỹ.Sau đó lại đào thêm một chiếc huyệt lớn khác chôn tất cả những người nô bộc của lão bị chết.Chôn xong, Ngô Lăng Phong bỗng khiêng đến một tảng đá lớn đặt ngay trước mộ Tô Hồng Vỹ làm bia rồi dùng kiếm định khắc lên đó mấy chữ.Tân Tiệp lập tức cản lại, nói :- Chuyện này đại ca để tiểu đệ giúp một tay!Nói rồi chàng vẫn thần công suất chỉ lực khắc lên đá... Chỉ thấy ngón tay chàng đến đâu thì đá vỡ vụn rơi xuống như bụi phấn đến đó, một loáng đã khắc xong một hàng chữ :Sứ Bộ Thị Lang Tô Công Hồng Vỹ chi mộ Nét chữ như rồng bay phượng múa, đều đặn thanh thoát cứ như viết trên giấy. Đúng là công lực thượng thừa mà trên giang hồ này phóng mắt chẳng tìm thấy được mấy người!Tân Tiệp dùng chỉ lực khắc bia xong, thở phào một hơi, chừng như thấy nhẹ lòng lẫn pha chút niềm vui để tự an ủi mình.Tô Huệ Chi vốn chẳng biết gì võ công, nên không cảm nhận được sự siêu phàm trong màn biểu diễn này của Tân Tiệp. Ánh mắt còn đọng ngấn lệ cứ nhìn Ngô Lăng Phong, vừa tỏ ra biết ơn vừa hàm chứa một biểu tình sâu sắc khó tả.Cuối cùng Tô Huệ Chi thốt lên nói :- Nạn nữ thừa mong nhị vị ân nhân cứu mạng, lại còn được nhị vị chôn cất di thể tiên phụ, ân đức này chẳng biết bao giờ đền đáp được. Giờ trước tiên xin nhận một lạy này!Nói rồi cô ta quỳ xuống chắp tay khấu đầu.Ngô Lăng Phong hốt hoảng giơ tay ra định đỡ cô ta lại, nhưng chợt nhận ra không thỏa đáng nên tay giơ ra nửa chừng liền ngưng lại. May vừa lúc ấy Tân Tiệp đã phất nhẹ tay phát ra một luồng kình lực giữ người Tô Huệ Chi lại.Bấy giờ sau một hồi nói chuyện, Tô Huệ Chi nghĩ lại giờ mình tứ cố vô thân, nghĩ mãi mới nhớ ra khi cha nàng còn đương chức có một thuộc hạ thân tín hiện đang là Tri huyện ở Tề Ninh, có thể đến đó đầu thân sống được. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nghe thế, sau một hồi bàn tính quyết định tiễn cô ta đến tận Tề Ninh mới thôi. Tô Huệ Chi hết lời cảm tạ, trong tình cảnh này cô ta cũng không cách nào chối từ được, bấy giờ ba người cùng nhau lên đường đi Tề Ninh.Ngô Lăng Phong lần đầu tiên nhìn thấy Tô Huệ Chi thì đã xao xuyến trong lòng. Suốt cả chặng đường tuy có Tân Tiệp một bên nhưng lúc nào cũng tỏ ra ân cần chăm sóc Tô Huệ Chi.Tô Huệ Chi sau cơn đại biến giờ đây người thân chẳng còn ai, tự nhiên cảm lòng trước sự chăm sóc quan hoài của chàng thiếu niên anh tuấn này, bất tri bất giác giữa hai người hình thành một mối tình cảm lúc nào không hay.Hai chàng thiếu hiệp hộ tống một vị cô nương đi Tề Ninh, hành trình của họ đương nhiên có phần chậm lại. Khi đến Tề Ninh thì tính ra chỉ còn cách Thái Sơn Đại Hội năm ngày nữa.Xe ngựa dừng ngay bên ngoài đại môn huyện quán. Tô Huệ Chi mang danh thiếp của cha mình trao cho nha đinh đem vào trong trình với Tri huyện. Bọn Tân Tiệp không muốn chậm trễ thêm thời gian nên liền cáo biệt. Suốt mấy hôm cùng nhau trong xe, Tô Huệ Chi giờ đã nhận ra được hai người này là những hiệp sĩ hành đạo trong giang hồ, biết lưu giữ họ lại cũng vô ích, chỉ rưng rưng nước mắt quyến luyến như không muốn xa rời họ. Giọng nghẹn ngào chân tình nói :- Nhị vị đại hiệp sau khi xong chuyện xin chớ quên quay lại cho tiểu nữ gặp mặt lại một lần...Vừa dứt câu, bỗng nghe bên trong tiếng người huyên náo ồn ào. Nguyên là Tri huyện ngờ đích thân Tô Hồng Vỹ đến, nên vội vàng kéo gia quyến ra nghênh đón.- Cô nương bảo trọng!Tân Tiệp thấy người nha môn ra thì nói vội một câu với Tô Huệ Chi rồi kéo tay Ngô Lăng Phong thúc giục :- Đi!Hai người vội vội vàng vàng sóng vai nhau mà chạy. Tô Huệ Chi đứng ngớ người nhìn theo họ, lòng có gì xao xuyến bùi ngùi.Hai người chạy một mạch ra đến cửa thành chẳng ai nói câu nào. Tân Tiệp lúc ấy nhìn thấy Ngô Lăng Phong nét mặt đờ đẫn như người mất hồn, chân chạy mà lòng để đâu đâu, bèn cố ý hỏi một câu :- Đại ca, chúng ta đi đâu đây?Ngô Lăng Phong như sực tỉnh mộng, nhất thời ấp a ấp ứng đáp lắp bắp trong miệng :- À... à... chúng ta đương nhiên là đi... đi Thái Sơn!Tân Tiệp chỉ liếc hắn một cái với nụ cười bí mật.Ngô Lăng Phong mặt đỏ bừng lên, vội sải chân bước đi nhanh. Tân Tiệp chỉ lắc đầu rồi cũng bước nhanh theo kịp hắn. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 22 Thái Sơn đại hội Bầu trời xanh trong, đầu thu vài cơn gió heo may mang theo chút hơi lạnh đến, trên núi cao thì cái lạnh đến càng chóng hơn.Thái Sơn xưa nay vẫn là một ngọn núi nổi danh nhất Trung thổ, đường vào núi rất rộng kéo dài đến cả dặm rưỡi, lúc này khách nhân người ngựa rộn rịp khiến cả con đường này trở nên chật chội đông đúc. Nhưng có một điều có thể nhìn ra được là khách đến Thái Sơn trong những ngày này đều là khách giang hồ các phương các phái, đủ màu đủ sắc, không nói cũng biết họ đến đây chỉ vì “Thái Sơn đại hội”.Con đường lên núi không đến nỗi gồ ghề khúc khuỷu, hai bên đường những tán cổ tùng rủ bóng khiến cho khung cảnh thêm mát mẻ, rừng chạy dài theo con đường xanh ngắt, nhưng cây không mọc tạp loạn như những khu rừng ban sơ.“Cốc cốc...”“Cốc cốc...”Tiếng vó ngựa và tiếng hí vang lên hòa cùng tiếng người nói cười suốt cả con đường trông thật nhộn nhịp đúng là không khí của một ngày hội. Thế nhưng nó không phải là một ngày hội dân gian với bao nhiêu điều vui thú, mà là một ngày hội của võ lâm, chẳng ai biết được nó náo nhiệt đến đâu và những gì nguy hiểm có thể xảy ra.Còn thêm một ngày nữa mới đến ngày chính thức “Thái Sơn đại hội”, đây chính là một ngày thịnh điển mà người trong võ lâm bao nhiêu ngày đêm mong đợi. Đương nhiên đứng ra chủ trì vẫn là người của Ngũ đại kiếm phái.Những người có kinh nghiệm thì nhận ra được “Thái Sơn đại hội” lần này tiềm ẩn nguy cơ trùng trùng, nếu nói nghiêm trọng hơn thì có thể xảy ra một trường phong tinh huyết vũ, nhẹ lắm thì Ngũ đại kiếm phái cũng tan rã phân ly.Đương nhiên, nguy cơ này chính là do sự tái xuất hiện của Thất Diệu Thần Quân trong giang hồ!Bấy giờ đã sang giờ mùi, đường lên núi vang lên tiếng vó ngựa đều đều, thoáng chốc đã nhìn thấy hai kỵ mã thong thả sóng vai bên nhau chạy lên núi.Hai người này đều là hai thiếu niên anh nhi tuấn mỹ, tướng mạo đoan chính, thần thái toát lên vẻ uy nghi ngồi trên ngựa vừa đi vừa phóng mắt ngắm cảnh. Hai thiếu niên này hẳn cũng là đến xem đại hội, nhất là thiếu niên bên phải mang một thanh trường kiếm dài quá khổ ló lên trên bờ vai, nhìn cũng biết là người trong võ lâm.Có lẽ vì đường xa, mà cũng có thể do mải ngắm phong cảnh mà không nghe bọn họ nói chuyện gì với nhau, hai con ngựa cứ gõ vó đều nhịp tạo nên một âm thanh đều đặn đầy nhạc điệu...Nên biết “Thái Sơn đại hội” tuy thịnh danh khắp Trung Nguyên, nhưng lần này chỉ là lần thứ hai khai hội. Mười lăm năm trước, lúc bấy giờ Ngũ đại kiếm phái chiêu tập quần hùng thiên hạ hội tại Thái Sơn, luận võ tỷ thí mà đề cử lên một nhân vật gọi là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”. Thời bấy giờ, Quang Trung cửu hào đã thất ly tán ly loạn cho nên không có ai tham dự. Thế Ngoại tam tiên thì ở ngoài Trung Nguyên, mà xưa nay cũng cũng chưa từng đạt chân vào chuyện chàng Trung Nguyên, vì thế cũng chẳng ai màng chuyện tham gia kiếm hội. Còn lại hai nhân vật là Trung Châu nhị đại kỳ nhân, một người là Thất Diệu Thần Quân tính khí cao ngạo vốn coi bọn người Ngũ đại kiếm phái chỉ là hạng phàm phu không đáng để đánh bạn, cho nên cuối cùng chỉ còn lại Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân chỉ một mình một ngựa lên Thái Sơn dự hội.Nếu luận công phu của Ngô Chiếu Vân thì những nhân vật đứng đầu Ngũ đại kiếm phái đều phải kính một phần. Bấy giờ Kiếm Thần Lệ Ngạc Chưởng môn Không Động chủ trương năm phái liên thủ vây đánh Ngô Chiếu Vân trước ngày đại hội diễn ra. Bấy giờ trong bọn năm người gồm Lăng Không Hư Bộ Trác Đằng Chưởng môn Côn Luân, Hồi Phong kiếm khách Tạ Tinh Chưởng môn Điểm Thương phái, Xích Dương Tử phái Võ Đương, Khổ Am Thượng Nhân phái Nga Mi và Kiếm Thần Lệ Ngạc đã vây đánh chết Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân ngay trước thác Thiên Thân. Sau đó Kiếm Thần Lệ Ngạc lại nghiễm nhiên chiếm địa vị kẻ chủ trì đoạt danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”.Mười lăm năm sau “Thái Sơn đại hội” lại mở đài, tuy có đề ra quy định những người có tham gia đại hội trước thì không được tái xuất thủ, nhưng nhìn thì thấy người của Ngũ đại kiếm phái thì đã có sự chuẩn bị hồ hởi, xem ra chẳng tránh khỏi được một trường tranh chấp quyết liệt. Nói không chừng bên trong còn tiềm ẩn họa căn, vì ai cũng manh tâm quỷ vực, khiến tình thế trở nên căng thẳng như cung giương kiếm tuốt.Trở lại hai thiếu niên kia, đi chừng một dặm đường núi thì buông lỏng dây cương chậm lại, thiếu niên bân trái đánh tiếng :- Tiệp đệ, phía trước địa thế thay đổi, suối nước trong xanh, cảnh vật mát mẻ dễ chịu thật!Thì ra hai thiếu niên đang lên núi này chính là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp nghe nói chỉ nhướn mày mỉm cười. Chỉ thấy phía trước chừng mười trượng, sơn đạo bị cắt ngang bởi một con suối không rộng cũng không hẹp, duy nhất một chiếc cầu gỗ bắc ngang để qua, bên kia đầu cầu là một cánh rừng tươi xanh bạt ngàn chẳng biết kéo dài đến đâu.Hai người tiếp tục đi đến bên cầu, nhìn dòng suối trong xanh, không khí râm mát mà tĩnh mịch, đúng là một cảnh đẹp khiến người ta khó lòng bỏ qua được.Nghỉ lại một chút, hai người qua cầu rồi đi sâu vào trong rừng.Đột nhiên từ xa vẳng lại tiếng ì ầm kéo dài khiến hai người ngạc nhiên, liền thúc ngựa tìm theo nơi phát ra tiếng ồn kia, đến nơi không gian mở rộng ra, bất giác cả hai đều ngỡ ngàng.Nguyên trước mắt là một vách núi cao sừng sững, một dòng thác từ trên cao hơn hai mươi trượng đổ xuống một cột nước trắng xóa, đám bụi nước tung bay trong gió phả tới mang theo một luồng không khí mát lạnh dễ chịu.Hai người thất thần đứng nhìn sự thần kỳ của thiên nhiên, Ngô Lăng Phong nhanh mắt vừa nhìn đã giơ tay chỉ lên trên cao, miệng lắp bắp :- Thác Thiên Thân!Tân Tiệp theo tay nhìn lên, quả nhiên nhận ra ở lưng chừng vách núi đá bên trái khắc ba chữ lớn “Thác Thiên Thân” rồi quay đầu nhìn Ngô Lăng Phong chỉ thấy mặt tím tái lại, hai mắt ngầu đỏ lên... Tân Tiệp là người linh mẫn, lại gần như có cùng một cảnh ngộ, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay tâm tình của Ngô Lăng Phong lúc này.Dòng thác Thiên Thân như một dòng ngân hà từ trên không đổ xuống sáng bạc, dưới ánh nắng chiều chiếu lấp lánh lên ánh ngũ sắc trông tuyệt đẹp, nếu như lúc khác thì chàng có lẽ đã cùng Ngô Lăng Phong chiêm ngưỡng vẻ đẹp tạo vật này. Nhưng lúc này đây, nhìn thần thái chết lặng của Ngô Lăng Phong, tự nhiên chàng chỉ nén tiếng thở dài...Ngô Lăng Phong hai hàm răng nghiến chặt, lắp bắp gì trong miệng, rồi đột nhiên thúc ngựa tiến lên trước, Tân Tiệp đành cho ngựa chạy theo, mãi cho đến trước ngọn thác chừng ba trượng bọn họ mới ngừng lại. Ngô Lăng Phong nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước một mỏm đá nhô ra, Tân Tiệp cũng xuống ngựa chạy theo nhìn, thấy trên mỏm đá dấu ấn kiếm thép chém vào còn ăn sâu ở đó.Tân Tiệp không nén nổi tiếng thở dài, trước mắt chàng tự nhiên hiện lên một cảnh tượng tàn sát: Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân một mình độc chiến với năm tay cao thủ Ngũ đại kiếm phái, rồi cuối cùng tiễn huyết dưới con thác cuồng nộ gào thét!Ngô Lăng Phong ngưng mắt nhìn xuống dưới thác như cố tìm chút gì sót lại của phụ thân mình, rồi gào lên một tiếng, tiếng thét của hắn hòa cùng tiếng gầm rú của ngọn thác như trút cuồng nộ căm phẫn. Cuối cùng cơn phẫn uất trong người hắn bộc phát ra bằng một chưởng đánh thẳng vào không gian trước mặt, chưởng kình tuy cách không đẩy tới mà cũng đủ làm cho nước thác đổ xuống phải dạt ra một khe nhỏ.- Chưởng lực siêu phàm!Đột nhiên phía bên trái có giọng người thét lớn lên, bọn Tân Tiệp hai người giật mình quay lại nhìn, bấy giờ mới thấy từ xa hai người đi tới, chỉ vừa nhìn hai người cũng đã nhận ra chính là Vu Nhất Phi cùng một hán tử khác của phái Không Động.Đến gần, giờ đã nhìn rõ hán tử kia chính là tay cao thủ họ Sử lần trước tra tay cản Kim lão đại ngay trước ngôi miếu hoang. Vu Nhất Phi vừa bước đến đã cất tiếng cười nói lớn :- Tân huynh lâu nay vẫn khỏe!Tân Tiệp mỉm cười đáp :- Khỏe! Cám ơn!Rồi lại nói tiếp :- Vu đại hiệp lần này đến đây hẳn tham dự đại hội?Vu Nhất Phi cười ha hả chẳng đáp thẳng mà nói lại :- Tân huynh có hứng thú nhỉ, chẳng ngờ còn đến trước ta một bước!Tân Tiệp thấy Vu Nhất Phi chẳng đề cập đến chuyện tỷ võ, trong lòng cười thầm biết nói cũng không đến đâu, bấy giờ chỉ nhún vai cười nói :- Nào dám, chẳng qua chỉ nhân đại hội này để mở mang kiến thức, biết thêm nhiều anh hùng hào kiệt mà thôi.Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi ngửa cổ cười dài nói :- Tân huynh đi trước mà cũng không báo cho ta một tiếng, báo hại tại hạ ta phí công một chuyến đi Vũ Hán.Nên biết, tháng trước Tân Tiệp từng giao ước với Vu Nhất Phi gặp nhau tại Vũ Hán rồi cùng đi chung đến Thái Sơn, nào ngờ Tân Tiệp lộ trình vội vàng lại gặp nhiều chuyện, nên vốn quên khuấy đi chuyện này. Giờ nghe Vu Nhất Phi nhắc lại, chàng cảm giác ra trong lời nói họ Vu có nguyên nhân, mặt hơi đổi sắc, nhưng cũng may Vu Nhất Phi chẳng kịp nhận ra.Tân Tiệp định mở miệng nói lảng vài câu thì Vu Nhất Phi đã nói tiếp :- A, đúng rồi, lão chưởng quầy kia nói ngươi cả nửa tháng không thấy quay trở lại...Tân Tiệp nét mặt giãn ra, mỉm cười tiện mồm nói :- Tại hạ gần đây nhận được một cuộc mua bán rất quan trọng, bận đến ngựa cũng bở hơi tai, may mà còn đến đây kịp thời gian, nếu không thì lỡ mất cơ hội mươi năm mới có một lần này. À... Vu huynh có biết trong chuyến làm ăn này có một viên hồng ngọc nhé, thực có thể nói tiểu đệ hành nghề mấy năm nay chưa từng nhìn thấy đâu ra một viên hồng ngọc lớn đến thế!Những câu sau cùng này chỉ là chàng nhìn thấy sắc mặt của đối phương đã nhẹ đi ý trách cứ, cho nên mới nói bịa ra một chuyện như thế. Nào ngờ Vu Nhất Phi lại tin “A” lên một tiếng, tròn mắt nói :- Có viên hồng ngọc lớn thế sao? Lần sau có dịp ta nhất định đến kiếm lão đệ ngươi thưởng thức bảo vật kia!Tân Tiệp vui vẻ gật đầu đáp một tiếng, lại nói :- Vị này là bằng hữu của tiểu đệ, họ Ngô tên Phong.Vừa nói chàng vừa chỉ tay vào Ngô Lăng Phong, đồng thời cũng giới thiệu Vu Nhất Phi cho Ngô Lăng Phong biết.Ngô Lăng Phong thấy Tân Tiệp có cơ trí linh mẫn như thế thì không khỏi thán phục trong lòng, lúc ấy cũng làm như chưa từng biết qua Vu Nhất Phi, ứng thanh đáp :- Vạn hạnh!Vu Nhất Phi thần thái hào sảng, giới thiệu hán tử họ Sử với hai người.Nguyên người này họ Sử, tên Hòa Khang, là sư đệ của Vu Nhất Phi. Vu Nhất Phi lại nói tiếp :- Vị Ngô huynh này công lực cũng không kém...Tân Tiệp mỉm cười nói :- Ngô huynh đây là vị bằng hữu tiểu đệ vừa quen, thân thủ cũng kha khá...Vu Nhất Phi gật đầu nói :- Chỉ bằng vào một chưởng vừa rồi cũng đủ thấy xứng liệt vào hàng cao thủ nhất lưu!Ngô Lăng Phong vội nói :- Quá khen, quá khen!Song trong lòng cảm phục nhãn lực và kinh nghiệm của Vu Nhất Phi.Chuyện phiếm thêm vài ba câu nữa, Vu Nhất Phi nhìn trời rồi nói :- Tiểu đệ lần này đến tham dự đại hội là theo sư phụ và sư huynh...Tân Tiệp “A” lên một tiếng. Vu Nhất Phi lại nói tiếp :- Thế nhưng, theo tiểu đệ thấy thì kiếm hội lần này khả năng dẫn khởi một trường quyết đấu trong võ lâm, đến lúc ấy e rằng rất hỗn loạn, Tân huynh không tinh võ nghệ cần phải thật cẩn thận mới được.Tân Tiệp mỉm cười nói :- Tiểu đệ cũng nghe nói đến chuyện xuất thế của Thất Diệu Thần Quân, nhưng khó mà tin được bọn họ lại vượt qua quý vị hội sư.Vu Nhất Phi cười khổ gật đầu nói :- Hy vọng như thế.Nói rồi thở dài một hơi ôm quyền tiếp :- Tiểu đệ đi trước một bước đến hội trường để gặp gỡ tinh anh hào kiệt các phái, chúng ta tạm biệt!Tân Tiệp gật đầu, cũng ôm quyền hoàn lễ. Đưa mắt tiễn bọn Vu Nhất Phi hai người đi khuất rồi, Tân Tiệp mỉm cười nhìn Ngô Lăng Phong nói :- Chẳng ngờ kế này của ta lại hữu hiệu, đến lúc ấy Thất Diệu Thần Quân và Hà Lạc Nhất Kiếm sẽ cho bọn Ngũ đại kiếm phái một phen thất kinh hồn vía!Nói rồi cười vang ha hả hai người liền phóc lên ngựa tiếp tục đi lên núi.Hội trường Thái Sơn kiếm hội thiết lập ngay trên đỉnh ngọn Nhật Quán Phong, hai người quan sát kỹ địa thế rồi phóng ngựa chạy tiếp, bất thần từ phía sau vang lên tiếng người lướt gió, cứ nghe thì cũng biết người này khinh công chẳng tầm thường chút nào. Hai người thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ có lẽ là một nhân vật của phái khác lên xem kiếm hội, nên cũng không để ý làm gì.Người kia cước trình thần tốc, mặc dù bọn Tân Tiệp ngồi ngựa, nhưng chỉ chớp mắt thì người kia đã chạy theo đến phía sau lưng, bọn Tân Tiệp không khỏi chấn động. Đường lên núi càng cao thì càng hẹp lại,bọn họ hai người sóng ngựa mà chạy xem như kín cả con đường, thế mà người kia chạy tới chẳng hề nói tiếng nào hay là giảm tốc độ, khiến hai người hơi lúng túng chắn biết nên tránh qua hay không? Nhưng khi hai người còn chưa quyết, đã nghe tiếng người kia thét dài một tiếng, tung người vọt qua đầu hai người rồi phóng chạy tiếp mà đầu chẳng hề quay nhìn lại.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong rất tinh mắt vừa nhận ra ngay chính là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh, chỉ nhìn nhau cười một cái rồi thúc ngựa chạy tiếp.Đến trước Nhật Quán Phong đã thấy bóng người chen nhau thành lớp, hai người sợ xuất hiện trước đám đông quần hùng thế này dễ bị sơ hở, bấy giờ hội ý nhanh rồi quyết định đi vòng sang hướng bắc lên ngọn Trượng Nhân Phong cao hơn để quan sát.Trượng Nhân Phong thế núi hiểm trở mà nhiều quái thạch lởm chởm hai người cũng phải khá vất vả mới lên đến đỉnh. Từ trên đỉnh núi cao đầy gió nắng, khiến người ta thấy vũ trụ thì bao la mà thiên hạ thì nhỏ bé, Tân Tiệp phóng mắt nhìn một vòng bất giác trong lòng cảm khái vạn phần.Hốt nhiên nghe có tiếng người quát tháo nhau vọng lại, hai người ngạc nhiên, liền nằm phục thấp người nhìn xuống, lúc này mới thấy lưng chừng núi có hai bóng người đang đứng đối diện tranh cãi nhau điều gì.Tân Tiệp phất tay ra hiệu, hai người liền nhẹ chân lần theo các phiến đá xuống gần hơn, nép mình sau một tảng đá lớn cách chừng năm trượng, giờ có thể nhìn thấy người bịt kín mặt và một lão nhân tuổi chừng lục tuần đang tranh cãi với nhau. Chỉ nghe loáng thoáng giọng lão già nói :- Hừ! Lão phu hảo ý mới khuyên can người đừng tự sát, ngươi lại ngoan cố không nghe ư?Lão nói chưa dứt câu, người bịt mặt giơ tay lên cản lời không để lão ta nói tiếp, mà tân thân người này cũng chẳng nói gì, cứ thế đứng trầm ngâm một lúc chỉ nghe thấy người này hét một tiếng nho nhỏ, rồi phất tay áo quay người bỏ đi.Nhưng có thể nghe thấy được tiếng nấc lên như tiếng khóc vọng lại.Lão già rủa lên :- Thật là đồ điên.Bọn Tân Tiệp hai người nhìn thấy rất rõ, còn nhìn thấy dưới đất trước mặt lão già còn một thanh trường kiếm, hai người đã hiệu ra hết chuyện, hẳn là người bịt mặt kia định tự tử bằng kiếm nhưng lão già này kịp thời xuất hiện can ngăn lại.“Nhưng người bịt mặt kia là ai? Vì sao lại đi tự tuyệt?”Bấy giờ lão già nhìn thấy người kia bỏ đi rồi, lão lắc đầu thở dài một hơi, cúi người nhặt kiếm lên rồi đi tới...Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nấp sau phiến đá thấy thế giật mình, thì ra lão già chẳng biết vô trình hay cố ý mà vừa khéo đi tới ngay phiến đá bọn họ ẩn nấp.Tân Tiệp rất tỉnh táo, kịp phán đoán ngay lão già này chỉ vô tình chứ không cố ý, chàng định bước ra chủ động chào hỏi. Chẳng ngờ Ngô Lăng Phong nôn nóng phát hoảng, thấy lão già lăm lăm trường kiếm trong tay đi đến thì ngỡ sắp tấn công mình, nên nhảy ra vung kiếm tấn công trước...Lão già đang bước tới, bỗng nhiên nghe tiếng người vọt ra, rồi ánh kiếm loáng lên thì chấn động vội nhảy thoái lùi theo bản năng tự vệ.Ngô Lăng Phong kiếm vung lên phát chiêu, chỉ thấy ánh kiếm sáng ngời tỏa khắp không gian.Nghe tiếng lão già kinh ngạc thất thanh la lên :- Ái! Đoạn Hồn kiếm...* * * * *Mặt trời vừa lên, sương mai thành lớp bao phủ cả núi rừng, nhưng rồi chẳng mấy chốc cũng nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng, bắt đầu ngày chính thức của “Thái Sơn đại hội”.Trước Nhật Quán Phong quần hùng tề tập rất đông.Thái Sơn địa thế rất cao, cảnh mặt trời mọc ban mai từ đỉnh núi nhìn xuống là một thắng cảnh kỳ tuyệt thiên hạ.Chỉ thấy ánh hồng rực rỡ phủ lên trên những đám sương trắng tạo nên một màu sắc huyền bí mê hoặc, vừng thái dương như chiếc đĩa khổng lồ từ từ lên cao, quần hào đều chìm say trong kỳ cảnh này.Thái Sơn kiếm hội lần này do Thiên hạ đệ nhất tông phái Võ Đương chủ trì, trong tiếng vỗ tay đón chào nhiệt liệt, Chưởng môn nhân Võ Đang là Xích Dương đạo trưởng đạo mạo uy nghi bước ra giữa hội trường.Thái Sơn kiếm hội vốn dùng võ kết hữu, không hạn chế tông phái, nhưng thử hỏi trong thiên hạ có được mấy người có thể vượt qua được cao thủ của Ngũ đại môn phái? Cho nên mỗi lần tuy danh nghĩa là anh hùng thiên hạ quần tụ luận võ, nhưng kỳ thực chỉ là người của Ngũ đại kiếm phái tỷ đấu với nhau.Xích Dương đạo trưởng thần thái hiên ngang bước đến giữa hội trường, cúi nhẹ đầu chào quanh rồi cất tiếng nói :- Mười lăm năm trước, “Thái Sơn đại hội” lần đầu tiên tổ chức tại đây, kết quả thiên hạ công bố tuyển cử Lệ đại hiệp của Không Đông là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”...Lão nói đến đó thì ngừng lại, đám đệ tử Không Động lập tức vỗ tay reo lên hoan hô.Xích Dương đạo trưởng mỉm cười, chậm rãi nói tiếp :- Ngày hôm nay sau mười lăm năm, anh hùng thiên hạ lập quần tập nơi đây cũng là tuyển cử ra một vị tân “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” nhưng có quy luật... hễ vị anh hùng nào đã tham gia đại hội trước thì giờ không được tái tham gia!Lão nói chậm rãi trong tiếng hoan hô của đám đệ tử Không Động, thế mà từng tiếng tiếng lọt vào tai mọi người nghe rất rõ, đủ thấy nội lực của lão thâm hậu đến chừng nào rồi.Xích Dương đạo trưởng nhìn quanh một vòng rồi hắng giọng nói tiếp :- Chúng ta là người trong võ lâm, không quen dùng các tục lệ khách sáo thái quá, bần đạo thay mặt đại hội có vài lời trước như vậy, giờ xin chư vị anh hùng tứ giáo!Nói rồi lão cúi đầu chào đoạn quay người thoái lui.Bao nhiêu nhân vật trên giang hồ võ lâm quần tụ về đây đương nhiên ít nhiều đều mang vọng tưởng tham gia kiếm hội, bấy giờ vừa nghe Xích Dương đạo trưởng nói xong lập tức nghe tiếng bàn tán xì xầm nổi lên.Đầu tiên đáng để mọi người chú ý nhất vẫn là đám cao thủ của Nga Mi, Côn Luân, thứ đến là Điểm Thương phái có mặt “Thiên Thủ kiếm khách” Lục Phương nhưng ba phái này vẫn còn kém xa về nhân thủ so với hai phái Võ Đương và Không Động.Chính lúc này đột nhiên nhìn thấy một vị lão hòa thượng và hai hòa thượng trẻ từ dưới núi lướt nhanh lên, quần hùng vừa thấy đã đổi sắc cung kính. Vị lão hòa thượng lên đến phong đỉnh, cao giọng tuyên Phật hiệu :- A Di Đà Phật! Lão nạp đến chậm một chút!Xích Dương đạo trưởng liền đơn thủ để trước ngực thi lễ nói :- Khổ Am Thượng Nhân, mười năm không gặp...Thì ra vị lão hòa thượng này chính là Khổ Am Thượng Nhân của phái Nga Mi.Nghe nói thế Khổ Am Thượng Nhân cất tiếng cười sang sảng nói :- Đạo huynh bất tất khách khí, bần tăng lần này xuất sơn chỉ là vì không muốn thất ngôn với lời ước mười lăm năm trước mà thôi!Xích Dương đạo trưởng mặt nóng lên, chỉ im lặng không nói.Chúng nhân Nga Mi thấy Khổ Am Thượng Nhân đến kịp lúc thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, bất giác xầm xì to nhỏ khiến không khí tại trường xem ra sôi động hẳn.Xích Dương đạo trưởng chờ một lúc cho tiếng bàn tán lắng xuống mới lên tiếng nói :- Thái Sơn kiếm hội bắt đầu chẳng biết vị anh hùng nào xuất diện trước tiên...Lão còn nói chưa hết câu, bỗng nhiên trong đám quần hùng có tiếng quát lớn, một người vượt ra khỏi đám đông tiến thẳng vào giữa hội trường cắt ngang lời Xích Dương đạo trưởng nói lớn :- Mười lăm năm trước Thái Sơn kiến hội chính do Hồng lão tiền bối anh hùng lục lâm của chúng ta xuất kiếm trước tiên, chẳng lẽ cao thủ của Ngũ đại kiếm phái chỉ chờ đợi khi biết hết hư thực của đối phương rồi mới ra tay chăng?Một câu nói hết sức cuồng ngạo, mở miệng khinh thị một lúc cả năm đại kiếm phái, thực là không kể trời cao đất dày!Xích Dương đạo trưởng chau mày nhìn đối phương bất giác cả kinh, cất giọng oang oang nói :- Thì ra là Sơn Tả song hào Lâm thí chủ, bần đạo thất kính!Nguyên người vừa nhảy ra chính là một trong Sơn Tả song hào Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể, hắn ngửa cổ cười dài nói :- Lâm mỗ chỉ bằng vào thanh kiếm trong tay nguyện cầu giáo chư vị anh hùng thiên hạ!Hắn nói ra lời thẳng thắn bộc trực, nhưng chỉ vì lời lẽ thiếu nhã, giọng nói lại ồm ồm như sấm, khiến người ta có cảm nghĩ hắn cậy mạnh uy hiếp người, tự nhiên khiến cho ai nấy chẳng thấy hảo cảm với hắn. Nhưng hắn vốn danh đầu không nhỏ, người yếu bóng vía dù có tức giận cũng nín trong lòng, chẳng ai dại gì lên tiếng đốp chát lại gây hiềm khích với hắn.Đột nhiên một bóng người từ trong đám đông vọt nhanh ra, chỉ tay thét lớn :- Các hạ xuất khẩu cuồng ngôn, ắt hẳn sở học có chỗ tinh tuyệt hơn người?Mọi người nhìn lại mới nhận ra là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi của phái Không Động. Vu Nhất Phi xuất hiện, mọi người biết ngay kiếm hội đã chính thức bắt đầu, bất giác ai nấy tự động thoái lui mấy bước giãn rộng vòng đấu cho song phương thi thủ.Vu Nhất Phi vừa nói xong, Lâm Thiếu Tể cất tiếng cười kha khả. “Soạt” một tiếng rút phắt trường kiếm hoa lên, chẳng thèm nói lời thêm tiếng thứ hai kiếm đã phát ra điểm tới một chiêu “Tiên Nhân Vấn Lộ”. Hắn dụng kiếm bằng tay trái, cho nên chiêu kiếm tuy bình thường, nhưng hắn ra chiêu lại ngụy dị khác thường.Vu Nhất Phi cười nhạt một tiếng, trường kiếm vung lên tạo ra một vầng ánh hồng chém tới hướng bên sườn trái của Lâm Thiếu Tể chính là chiêu “Thiếu Dương Tái Dẫn” hóa giải một chiêu kiếm đầu tiên của đối phương.Vu Nhất Phi vốn nhận lệnh của Thần Kiếm Lệ Ngạc mà ra đấu, đã ngầm chỉ cho hắn cách khống chế đối phương. Cho nên kiếm hơi thu lại là đã trổ ra chiêu khác, vẫn nhằm vào ngực trái đối phương mà tấn công.Lâm Thiếu Tể nguyên thức bất biến, tay phải đột nhiên hạ xuống bằng một chiêu “Khổng Tước Khai Bình” định bắt thế kiếm của đối phương, rồi kiếm trong tay trái sẽ ra chiêu phản công.Nào ngờ Vu Nhất Phi thế kiếm nửa chừng thì thay đổi vòng lên ra chiêu “Vạn Phụng Triều Dương”, chính là lấy công đối công.Lâm Thiếu Tể chẳng ngờ đối phương lớn gan như thế, cứ đạp trung cung chiếm lấy trung lộ tấn công, bất giác cả kinh ngửa người ra sau, tay phải hoán cầm nã thành chưởng đánh thốc một thức “Bạt Thoái Đồ” ra.Phản xạ của Lâm Thiếu Tể cực nhanh khiến cho chiêu kiếm của Vu Nhất Phi bị hẫng, ngược lại một chưởng của hắn đã đến trước người, Vu Nhất Phi vội tung người lên không đồng thời tay kiếm rung lên bần bật tạo thành một màn kiếm ảnh từ trên đổ xuống có đến mười kiếm.Lâm Thiếu Tể thân trên đã gần như nằm ngang nên muốn tránh cũng không còn tránh được, trong cơn nguy cấp tay kiếm vòng lên rung kiếm phát chiêu “Thái Công Tán Cương”, chỉ thấy kiếm ảnh tạo thảnh một màn che kín trước ngực hắn, chân khí trong người cũng theo kiếm mà tuôn ra.“Keng, keng, keng...” Chỉ nghe một loạt tiếng kiếm thép chạm nhau vang lên đinh tai nhức óc.Vu Nhất Phi kiếm bị dội ngược, thân hình còn lơ lửng không trung nên chẳng có thế, chao đảo bắn ra ngoài cả trượng.Lâm Thiếu Tể cũng không dám chậm chân nửa bước, tự động nhảy lùi sau một bước dài mới đứng trầm ổn lại.Danh kiếm giao thủ quả phi phàm thần tốc, chỉ trong nháy mắt có thể nói song phương ra đến mười chiêu kiếm, mà chiêu nào cũng đều cao thâm kỳ ảo.Nhất là Lâm Thiếu Tể, từ trong nguy khốn ra chiêu cầu thắng, kiếm pháp điêu luyện tinh tế. Quần hùng chung quanh ngưng mục xem đấu đều là hành gia, nhận ra chỗ huyền ảo tuyệt diệu của từng chiêu thức, bất giác đều đồng thanh reo hò lên cổ vũ.Nếu luận một trường đấu vừa rồi thì song phương ngang ngửa bình thủ, nhưng tinh tế nhận xét một chút thì thấy Lâm Thiếu Tể kiếm pháp điêu luyện hơn, đồng thời kinh nghiệm chiến đấu và phản ứng mau lẹ hơn một chút.Vu Nhất Phi vừa rồi rõ ràng thấy đã chiếm thượng phong, vậy mà không ngờ Lâm Thiếu Tể phản kích suýt nữa còn nguy, bất giác kinh động chẳng còn dám coi thường đối phương.Lâm Thiếu Tể trong lòng tự nhận xét được võ công mình hơn đối phương, nhưng tay kiếm này tinh anh cao cường, quyết không dễ gì trong một hai kiếm mà có thể thủ thắng được, khi ấy cũng cẩn trọng hơn.Bấy giờ song phương xáp vào đấu tiếp lần này chiêu kiếm ra chậm hơn mà thận trọng hơn, tuy thế tính kịch liệt thì càng lúc càng cao, phút chốc kiếm hội sôi động hẳn lên.Chính tại lục này, từ trong quần hùng nhảy ra một vị lão nhân tuổi chừng lục tuần, cất tiếng thét lớn :- Ngừng tay! Ngừng tay!Vu Nhất Phi và Lâm Thiếu Tể đang đấu nghe thế tự thâu kiếm đứng đối lập với nhau, nhưng vẫn không dám để phân tâm.Lão già lớn tuồi bước nhanh ra giữa đầu trường, quần hùng bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào người lão già này, chỉ thấy lão già tướng mạo kỳ quái, nét mặt âm trầm đầy khủng bố. Nhất là tiếng cười quái đản cứ xoáy vào tay người nghe khó chịu, may mà giữa thanh thiên bạch nhật, nếu nghe trong đêm tối nhất định nghĩ đến tiếng cười của quỷ sứ.Xích Dương đạo trưởng nhíu mày nhìn lão già lạnh giọng :- Lão thí chủ cũng định tham dự luận kiếm chăng?Lão già đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn Xích Dương đạo trưởng trừng mắt một cái đầy cay độc.Xích Dương đạo trưởng là nhân vật võ công thâm hậu đến chừng nào, vậy mà bị một cái trừng mắt của người này cũng thấy rúng động không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Đương nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.Nên biết rằng, Xích Dương đạo trưởng tuy là người trong Huyền môn tu đạo, nhưng trong đời lão từng làm nhiều chuyện chẳng quang minh lỗi lạc, cho nên cái trừng mắt của lão già này cứ như nhìn xoáy vào tâm can lão ta, có tật giật mình là điều đương nhiên.Lão già thâu hồi ánh mắt quy đầu lại nhìn vào Thần Kiếm Lệ Ngạc cất tiếng cười quái dị, rồi từng bước từng bước tiến lại trước mặt Lệ Ngạc.Lão già này thần thái, cử chỉ đều hết sức kỳ dị, có chút gì hơi khác thường.Thần Kiếm Lệ Ngạc nhìn thấy lão ta tiến tới trước mặt mình, chẳng biết sao trong lòng tự nhiên run lên, nhưng lão cố trấn tĩnh chẳng biểu hiện ra ngoài mặt. Thần Kiếm Lệ Ngạc thành danh “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”, tất nhiên chẳng bao giờ tỏ ra khiếp sợ trước bất kỳ một nhân vật nào, huống gì hôm nay tại kiếm hội này lão được xem là người danh vọng cao nhất, bấy giờ chỉ ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt lão già chờ xem chuyện gì xảy ra.Lão già đi thẳng đến trước mặt Thần Kiếm Lệ Ngạc, khi chỉ còn cách chừng một trưởng thì đột nhiên dừng lại, hai mắt lão cứ trừng trừng đầy phẫn hận nhìn Lệ Ngạc, cuối cùng mới run giọng hỏi :- Ngươi có phải là Thần Kiếm Lệ Ngạc?Lệ Ngạc trong lòng đã có chút hoảng, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái ngạo nghễ của nhân vật đỉnh danh nhất võ lâm, thân hình bất động, miệng cũng không thốt thành lời, chỉ có đầu hơi gật nhẹ để đáp lời đối phương.Lão già đột nhiên lại ngửa cổ cười dài lanh lảnh kèm theo chút bi tráng, cất tiếng nói lớn :- Mười bốn năm nay, lão phu không một giây phút nào quên được ngươi!Toàn trường kể từ sau khi lão già kia xuất hiện bỗng im phăng phắc, tiếng cười quái dị của lão già vang lên chấn động không trung khiến cho ai nấy nghe không khỏi rúng động, chẳng lạnh mà cũng rùng mình!Lệ Ngạc nghe khẩu khí của người này chừng như có thâm thù huyết hải gì với mình, nhưng lão cố vắt óc để nhớ lại thì cũng không sao nhớ được từng gây thù oán với người nào mà lại phẫn hận ghê gớm đến thế?Lão già bỗng ngưng bặt tiếng cười, rồi chìa tay phải đến trước mặt Lệ Ngạc, cất tiếng nói :- Ngươi hãy nhìn tay ta...Lệ Ngạc nghe nói thế nghĩ ngay có lẽ thù hận kia đều nằm trên lòng bàn tay đối phương bèn cúi đầu xuống chăm nhìn, nhưng chẳng hề nhận ra gì khác thường trong tay lão già...Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Lệ Ngạc vừa nhìn xuống thì lão già vung tay trái lên để lộ một ngọn đoản đao phóng thẳng vào ngực Lệ Ngạc.Lệ Ngạc lúc này bị tay phải đối phương thu hút sự chú ý, nhưng lão là nhân vật thành danh lão luyện giang hồ, mắt chẳng những tinh mà tai còn rất thính, chẳng khi nào dễ dàng trúng kế này của lão già. Khi mắt không nhìn thấy gì khác thường thì đã sinh khi, khi nghe tiếng gió từ tay áo đối phương phất lên thì biết có biến, ngước mắt nhìn lên thì ngọn chủy thủ của lão già chỉ còn cách người ba thốn, Lệ Ngạc tay phải nhanh như chớp phất ra. Một chiêu này chính là “Huyền Ô Hoạch Sa”, Lệ Ngạc thi triển đã nhanh lại còn hàm chứa “Kim Cương Chưởng Lực”, chỉ nghe “Coong” một tiếng, ngọn chủy thủ bị kìm giữa hai ngón tay lão tay gãy ngang.“Ồ” quần hùng chẳng ngờ đến có biến cố này, bất giác la lên kinh ngạc, phút chốc đã thấy tiếng người xao động ồn ào...Đúng lúc ấy lại có một bóng người khác tung vọt ra, chừng như để hiệp trợ cho lão già kia.Lệ Ngạc mắt lộ sát cơ, “Hừ” một tiếng lạnh lùng phất mạnh tay, chỉ nghe một tiếng rú thảm, cả người lão già trúng chưởng văng ra xa cả trượng.Người vừa nhảy ra không kịp ứng cứu, thấy lão già rơi xuống đất liền ngừng chân lại bên lão già xem xét.Chung quy Lệ Ngạc ra tay còn lưu tình, chưa đến nỗi lấy mạng lão già, cho lão ta mới còn còn ngồi dậy được.Quần hùng nhốn nháo lên trước sự cố bất thường này.Lệ Ngạc tuy thoát hiểm, nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, trừng mắt thét lớn :- Lão phu nào có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay hạ độc thủ?Lão già gắng gượng ngồi thẳng dậy, tuy đau nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lệ Ngạc nói :- Tên tặc họ Lệ kia, ta thề không đội trời chung với ngươi, còn bảo là không thù oán...Nói đến đó, lão trừng mắt cất cao giọng thét lớn :- Hôm nay trước mắt quần hùng thiên hạ, lão phu nếu không vạch mặt tặc đồ ngươi ra thì chết chẳng nhắm mắt.Toàn trường giờ im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lỗ tai đều tập trung chú ý theo dõi, không biết nhân vật “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” Thần Kiếm Lệ Ngạc làm chuyện gì mà khiến lão già này chửi rủa thậm tệ đến thế?Chỉ nghe lão già thở phù phù tức giận nói tiếp :- Lão tặc, mười lăm năm trước chuyện xảy ra trước thác Thiên Thân ngươi còn nhớ chứ? Hắc hắc... thật đáng thương cho chủ nhân ta chết thảm, mười mấy năm nay bọn ngươi ung dung sống nhởn nhơ pháp ngoại, nhưng trời xanh có mắt đã lưu lại cho chủ nhân ta một giọt máu giờ đã trưởng thành. Hừ... chỉ hận một đao vừa rồi ta không đâm chết tặc tử ngươi, nhưng rồi sẽ có người lấy mạng ngươi...Quần hùng nghe nói câu chuyện mười lăm năm trước bên thác Thiên Thân, thì bất giác đều liên tưởng đến công án của Trung Châu Quái Kiệt Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, bất giác ai nấy nhìn nhau im lặng đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.Nên biết, chuyện mười lăm năm trước Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân bị cao thủ Ngũ đại kiếm phái vây đánh chết trước thác Thiên Thân thì không ai không biết, nhưng nội tình bên trong thế nào thì đều mù tịt.Lão già bấy giờ thấy quần hùng đã im phăng phắc, thì nói tiếng bằng một giọng rất kỳ quái mà cũng rất bình tĩnh :- Lão hủ Dư Trung vốn là bộc nhân của Ngô đại hiệp, mười lăm năm trước Ngũ đại kiếm phái phát thiếp mời quần hùng hào kiệt hội tụ Thái Sơn luận kiếm.Bấy giờ Ngô đại hiệp tuổi chỉ mới bốn mươi, đương nhiên chẳng khi nào chịu nhượng, nên chuẩn bị khởi trình đi phó hội!Lão hơi ngừng lại, hít sâu một hơi như hồi tưởng chuyện quá khứ rồi kể tiếp :- Lúc bấy giờ Ngô đại hiệp đã có một đứa con trai lên sáu, không may Ngô phu nhân sinh hạ hai năm sau thì thụ bệnh qua đời, vì thế chăm sóc đứa trẻ đều do một tay Dư Trung lo liệu. Đứa bé kia còn nhỏ mà đã rất thông minh, quả là may mắn cho chủ nhân của ta. Ài...Lão ngừng lời bằng một tiếng thở dài, ánh mắt ngưng nhìn trời cao xanh như hồi ức quá khứ.Quần hùng tất nhiên lắng tai nghe chủ yếu vẫn là nguyên nhân về cái chết của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, lúc này chẳng ngờ lão già lại kể về những chuyện không liên quan gì, nhưng mọi người vẫn kiên nhẫn lắng nghe.Dư Trung ngưng một lúc, đột nhiên thét lớn với bọn Lệ Ngạc :- Lão tặc, ngươi nhìn cho rõ đi, đây chính là Ngô Lăng Phong, hậu duệ của Ngô đại hiệp, cũng là người đến lấy mạng ngươi...Nói rồi chỉ tay vào người đang dìu lão ta.Lệ Ngạc sắc mặt tái xanh, tay phải đã án lên đốc kiếm, nhưng với thân thế của lão ta há có thể hạ động thủ với một lão sất phu vô danh tiểu tốt ngay trước mặt quần hùng?Dư Trung sắc mặt đã bị kích động mạnh, thân hình rung lên, rồi đột nhiên há mồm thổ ra một búng máu tươi, run giọng nói :- Ngô đại hiệp ngoại hiệu Đơn Kiếm Đoạn Hồn, trong Ngũ đại kiếm phái có kẻ nào đáng là đối thủ của đại hiệp? Vì thế mà Ngô đại hiệp khinh suất tự ngạo, đơn thân độc mã đến phó hội, đến thanh Đoạn Hồn kiếm cũng không mang theo.Ngũ đại kiếm phái vốn nghĩ Ngô đại hiệp chẳng bao giờ đến phó hội, nhưng không ngờ Ngô đại hiệp đã đến phó ước, danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” xem ra ngoài Ngô đại hiệp khó lọt vào tay ai được. Đây chính là nguyên nhân khiến Ngũ đại kiếm phái hạ thủ đoạn bỉ ổi...Nói đến đó, lão nghiến răng trèo trẹo tỏ ra cơn phẫn hận đến cực điểm.- Đương thời, lão hủ tháp tùng theo Ngô đại hiệp xuất sơn, Ngô thiếu gia thì gởi lại nhà một vị bằng hữu. Một ngày trước Kiếm hội diễn ra, lão hủ cùng Ngô đại hiệp thấy còn nhiều thời gian rảnh, nên mới đi tản bộ dưới chân thác Thiên Thân ngắm cảnh, chẳng ngờ Ngũ đại kiếm phái xuất hiện. Ngô đại hiệp chừng như không muốn lão hủ có mặt bên cạnh, nên lệnh lão hủ tránh ra xa, nhưng lão hủ làm sao mà an tâm cho được, nên cứ lưỡng lự không đi. Ngô đại hiệp nhìn thấy Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái đã đến gần liền thét quát lão hủ bảo: “Nếu ngươi còn xem ta là chủ nhân, thì phải mau rời khỏi nơi đây”. Lão hủ đành phải cúi đầu bỏ đi, nhưng không hề đi xa mà nấp người một nơi gần đó quan sát... Lão hủ quyết không bao giờ nhìn nhầm, mà cũng không bao giờ quên được năm vị Chưởng môn ấy chính là Lệ Ngạc, Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am tăng, Tạ Tinh và Trác Đằng... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 23 Vạch mặt ngụy nhân Bấy giờ quần hùng chung quanh nghe một câu này của Dư Trung thì đều chấn động kinh ngạc, bất giác bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào những vị Chưởng môn nhân của năm kiếm phái.Thần Kiếm Lệ Ngạc trong lòng run lên, hai mắt sát khí chỉ nghĩ cách nào để bịt mồm Dư Trung không cho lão ta nói tiếp. Nhưng nhất thời còn chưa thể ra tay được, chỉ “Hừ” một tiếng lạnh lùng.Dư Trung nói tiếp :- Ngô đại hiệp rất khách khí đón tiếp năm vị Chưởng môn, nhưng bọn họ thì đã quyết không phân thắng bại không chịu thôi. Lão hủ lúc ấy nếu như không nghe lời chủ nhân nấp đi, thì cũng không thoát khỏi độc thủ, nào còn có được ngày hôm nay đến đây để vạch bộ mặt thật của các người! Hừ... lúc ấy song phương nói chuyện với nhau không xong, cuối cùng đành động binh đao, Khổ Am Thượng Nhân trước tiên đề nghị đấu nội lực, Ngô đại hiệp chẳng chút ngại ngần chấp nhận ngay... Nhưng xuất tỷ đấu Ngũ đại kiếm phái chỉ có bốn người đấu với Ngô đại hiệp, còn một người bảo là đứng ngoài làm trọng tài, lấy thời gian đếm đến ba mươi làm làm thời hạn phân thắng bại. Ngô đại hiệp chấp nhận đấu pháp này, lúc ấy chỉ có Trác Đằng đứng ngoài để đếm, song phương phương đấu nội lực, Trác Đằng điếm đến hai mươi thì đã thấy Ngô đại hiệp ở vào tình thế hạ phong bất lợi... Nên biết, đếm ba mươi số vốn chỉ là một thời gian rất ngắn, nhưng năm vị Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái đều là cao thủ thượng thừa, giờ bốn người hợp lực để đấu thì uy lực chẳng tưởng tượng nổi. Chính khi đang ở thế hạ phong, Ngô đại hiệp bỗng trầm quát nhỏ một tiếng, nội lực đột xuất mạnh chiếm lại thế bình thủ. Lúc này đã đếm đến hai mốt, hai hai, Trác Đằng Trác đại hiệp chừng như có điều gì khó xử, chỉ thấy trên mặt thần thái bất định, nhưng cuối cùng nét mặt cũng tỏ ra kiên định, vừa khéo lúc này đếm đến ba mươi. Bấy giờ ta chưa hiểu vì sao Trác Đằng lại có những biểu hiện khác thường như thế, nhưng sau này mới hiểu thì ra bên trong năm người này đã có ngụy kế từ trước...Nói đến đó, quần hùng đều “Ồ” lên một tiếng, bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào Lệ Ngạc, chỉ thấy cả bọn mặt đều tái xanh lại, thân hình run lên tỏ ra vô cùng tức giận.Lão già Dư Trung lại kể tiếp :- Bấy giờ Ngô đại hiệp thấy đã đếm đủ ba mươi, liền thâu chưởng nhảy thoát nhanh ra ngoài la lớn: “Nội lực đã lĩnh giáo chư vị, không biết năm vị còn chỉ giáo gì nữa chăng?” Bọn Lệ Ngạc đều bất mãn vì vừa rồi Trác Đằng đã không thực hiện đúng như kế hoạch để lỡ mất một cơ hội, vì thế mà đều nhìn Trác Đằng với ánh mắt trách móc tức giận!Quần hùng một lần nữa lại “Ồ” lên vì kinh ngạc, nhưng có không ít người chẳng thể tin nổi chuyện này.Dư Trung thở dốc, xem ra khí lực đã yếu đi nhiều. Ngô Lăng Phong án tay lên vai lão ta trợ thêm khí cho lão. Dư trung nhìn quanh một vòng quần hùng rồi tiếp :- Trác Đằng mặt hơi biến sắc, nhưng Lệ Ngạc đã quay nhìn Ngô đại hiệp yêu cầu tỷ thí kiếm thuật. Ngô đại hiệp ngoại hiệu Đơn Kiếm Đoạn Hồn, tạo chỉ kiếm pháp đương nhiên chẳng nói cũng hiểu đạt đến trình độ nào rồi. Đương nhiên năm vị Chưởng môn cũng thừa hiểu điều này, cho nên lấy năm người hợp bích thành trận để đánh! Chẳng may Ngô đại hiệp hôm ấy không mang thanh Đoạn Hồn kiếm theo trong người, chỉ tiện tay bẻ một cành cây thay kiếm mà đấu với năm vị Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái... Nói bọn họ ác đấu thì cũng chưa đúng lắm, vì năm vị Chưởng môn bấy giờ hợp bích thành trận kiếm rất kỳ quái, xem ra có thể thấy lấy thủ làm chính, mà thủ rất kín chẳng khác gì một bức tường thép bao quanh người Ngô đại hiệp. Ngô đại hiệp thiệt một điều là không có bảo kiếm trong tay, chỉ một cành cây tất có nhiều điều bất lợi, cho nên tính đến chuyện đoạt một trong năm thanh kiếm của đối phương, nhưng cả năm nhân vật này chẳng phải là hạng tầm thường dễ gì bị mắc lừa.Nói đến đó, lão ngừng lại để thở, xem ra rất mệt nhọc. Ngô Lăng Phong nhìn thấy thương thế của Dư Trung chuyển biến nặng hơn thì lo lắng, định lên tiếng bảo lão ta nghỉ ngơi một lúc, nhưng Dư Trung đã thét lên :- Hãy để ta nói hết... Hãy để ta nói hết!Các thớ thịt trên mặt lão giật giật liên hồi, nhìn thật đáng sợ, ánh mắt đầy thù hận quét nhìn bốn vị Chưởng môn. Ngô Lăng Phong nhìn nhanh Lệ Ngạc, Xích Dương Tử, Khổ Am Thượng Nhân, chỉ thấy bọn họ sắc mặt đều sạm lại chẳng chút biểu hiện gì.Đột nhiên thấy Lệ Ngạc giơ tay nhẹ ra hiệu, một tay thủ hạ của Không Động là Sử Hòa Khang liền lách nhanh ra khỏi đám đông.Dư Trung là lão già dày kinh nghiệm giang hồ, đã biết Lệ Ngạc không thể ra tay ngay trước mặt bao nhiêu người thế này được, cho nên ra lệnh cho thuộc hạ bước tới định hạ mình để bịt miệng, lão hai mắt trợn trừng nhìn Sử Hòa Khang hét lên một tiếng...Sử Hòa Khang thấy Dư Trung mắt ngầu đỏ nhìn mình thì đã hơi chột dạ, lúc ấy đột nhiên lại nghe Ngô Lăng phong đứng bên cạnh Dư Trung thét lớn :- Đứng lại!Một tiếng thét chấn động cả toàn trường, đừng nói Sử Hòa Khang nghe tiếng hét thì rụng rời tay chân. “Koong” một tiếng trường kiếm rơi xuống đất, người đứng lại chết trân há hốc mồm miệng.Dư Trung thấy Sử Hòa Khang nghe tiếng thét run tay rơi kiếm, thì bất giác ngửa cổ cười dài một tràng đắc chí.Chuyện xảy ra ngay trước mặt quần hùng, lập tức người nào cũng phản cảm với Lệ Ngạc.Dư Trung ho khan mấy tiếng rồi kể tiếp :- Ngô đại hiệp thử mấy lần nhưng vẫn không có cơ hội đoạt kiếm, lão hủ lúc ấy nhìn thấy mà lòng lo lắng vô cùng, định chủ ý đến lúc cần sẽ xuất hiện trợ thủ cho Ngô đại hiệp... Bỗng nhiên Trác Đằng chừng như bất nhẫn, chiêu thức nới lỏng, lão hủ tuy sở học chẳng bao nhiêu song cũng nhận ra được điều này. Ngô đại hiệp thấy có cơ hội tốt khi nào lại bỏ qua, chỉ thấy người lướt nhanh vượt qua ngoài kiếm trận. Vừa lúc này Xích Dương Tử phóng tới một kiếm, nhưng người Ngô đại hiệp đã thoát ra ngoài kiếm trận, Ngô đại hiệp vỗ tay bốp một cái đã đoạt gọn thanh kiếm của Xích Dương Tử...Quần hùng nghe kể đến say sưa, bất giác đều chuyển mắt nhìn vào người Xích Dương Tử, Xích Dương Tử mặt tái xanh lên đến tận mang tai, hiển nhiên lão tức điếng người mà cũng không biết làm gì được.- ... Ngô đại hiệp trong tay có một thanh kiếm thì khác gì hổ thêm vây, nào ngờ Hồi Phong kiếm khách Tạ Tinh thét lớn một tiếng, kiếm trong tay ra một chiêu nhằm thẳng vào người Lăng Không Bộ Hư Trác Đằng... Trác Đằng lúc này biết một kiếm vừa rồi buông lỏng của mình đã bị đồng bọn nhận ra, không cách gì giải thích đàng vung kiếm lên nghênh tiếp. Chẳng ngờ chính lúc này Khổ Am Thượng Nhân cũng liền ra một chưởng hiệp trợ Tạ Tinh tấn công Trác Đằng. Cục diện phút chốc biến hóa, Trác Đằng chẳng ngờ bị tiền hậu vây đánh, trúng một kiếm của Tạ Tinh. Ngô đại hiệp đương nhiên lúc này cũng đã hiểu ra Trác Đằng mấy lần nương tay với mình, trong lòng rất cảm kích, liền thét lớn một tiếng phóng kiếm tấn công Tạ Tinh, một chiêu này Ngô đại hiệp dốc hết căm hận mà ra kiếm, nhưng sơ hốt là phía sau còn có thêm cường địch... Lệ Ngạc ra kiếm chém tới khiến Ngô đại hiệp giật mình, định né nhưng một kiếm đã giao nhau với kiếm của Tạ Tinh, Ngô đại hiệp vừa tiếp một kiếm, nội lực chẳng thể vận ra được, Tạ Tinh hất mạnh kiếm đánh bay thanh kiếm trong tay Ngô đại hiệp... Ài... Ngô đại hiệp kiếm không còn trong tay thì lại lâm vào tình thế nguy hiểm, Trác Đằng đột nhiên gầm lớn một tiếng thân hình tung lên không lao theo thanh trường kiếm, thì ra định chộp lại thanh trường kiếm cho Ngô đại hiệp, Trác đại hiệp ngoại hiệu Lăng Không Bộ Hư, khinh công đã đạt đến thượng thừa, nháy mắt đã chộp được thanh kiếm, nào ngờ đúng lúc ấy thì rú dài một tiếng thân hình rơi nhanh xuống... Lão hủ lúc bấy giờ chỉ để tâm đến Ngô đại hiệp, cho nên không kịp nhận ra ai là hạ độc thủ, nhưng Trác đại hiệp vừa rồi trúng một ngọn ám khí, Trác đại hiệp thân hình rơi xuống rất nhanh, chính vừa đúng rơi xuống vực thác, xem ra chết là điều khó trách khỏi. Ài... lão hủ lúc ấy hình thấy rõ Trác đại hiệp cố gắng tung người lên thoát hiểm nhưng không thành, chỉ thấy chính lúc Trác đại hiệp rơi xuống vực chỉ kịp vung ném mạnh thanh kiếm khỏi tay... Ngô đại hiệp nhìn thấy Trác đại hiệp rơi xuống vực thì trong lòng phát hoảng, đã mấy lần Trác đại hiệp cứu mình lẽ nào Ngô đại hiệp thấy Trác đại hiệp gặp nguy lại không cứu, liền hét lớn một tiếng thân hình phóng theo. Ánh kiếm loáng lên ngay trước mặt, Ngô đại hiệp giơ tay chộp lấy thanh kiếm do Trác đại hiệp phóng lại, đồng thời cả người vừa khéo dừng lại ngay bên bờ vực không sai một phân... Ngô đại hiệp cúi người xuống cố gắng chộp lấy người Trác đại hiệp, nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ còn nghe một tiếng rú dài của Trác đại hiệp lạc lõng dưới vực thác... Ngô đại hiệp đau lòng vô cùng, đương thời gầm lên một tiếng... Nói thì chậm lúc ấy mọi việc diễn ra thật nhanh, Lệ Ngạc và Tạ Tinh cả hai cùng ra kiếm công vào hạ bàn, đồng thời Xích Dương Tử lại xuất một chiêu “Bích Không chưởng” tấn công vào lưng Ngô đại hiệp. Ngô đại hiệp nạn này chưa qua nạn kia đã đến, chẳng ngờ trong cơn đau thương lại bị ba tay đại cao thủ tấn công tập hậu, mà càng nguy hiểm hơn nữa là Ngô đại hiệp lúc này chân đã nằm ngay bên miệng vực thác, né trách cũng không còn đường... Hài! Chỉ e lúc ấy đến thần tiên cũng không tránh nổi hiểm cảnh này, chỉ thấy Ngô đại hiệp “Hừ” một tiếng đầy phẫn hận, tay trái phất mạnh về sau một chưởng, rồi thân hình nương lực phóng tới trước, thân hình đảo nhanh một vòng trên không, tay phải kiếm thi triển một chiêu trí mệnh “Đảo Âm Phản Dương Tán Tinh Thủ” đồng thời quán chú hết nội gia công lực “Tiểu Thiên Tinh” phóng mạnh kiếm ngược trở lại... Một kiếm này có thể nói bình sinh Ngô đại hiệp chưa từng thi triển đạt đến tuyệt đỉnh và ác hiểm như thế, nhưng đó là lần đầu và cũng là lần cuối. Hừ... nào ngờ trước lúc hy sinh, Ngô đại hiệp cũng khiến cho địch nhân bạt vía kinh hồn. Tạ Tinh nhận đủ một chưởng ngay ngực, thân hình bắn ngược về sau cả trượng mồm hộc máu tươi nằm lăn trên đất. Thế phi kiếm của Ngô đại hiệp lại nhằm đúng vào người Lệ Ngạc. Lệ Ngạc tuy kinh động không ngờ trong phút cùng đường Ngô đại hiệp lại ra những chiêu kinh hồn đến thế này, hắn đang vung kiếm chém tới bị thế phi kiếm đánh bật khỏi tay... Hắc hắc... không ngờ gậy ông đập lưng ông, thanh kiếm của Lệ Ngạc vuột bay ra khỏi tay bay đúng vào người Xích Dương Tử chính đang ra chưởng đánh tới. Xích Dương Tử nhìn thấy thế kiếm quá mạnh nào dám dùng không chưởng hóa giải, vội vàng nhảy người né tránh... Hấc, nhưng chòm râu của hắn cũng bị kiếm chém bay một mảng... thanh kiếm còn bay thêm một quãng nữa mới rơi xuống đất.Quần hùng nghe đến đó đều khinh tâm động phách, chẳng ngờ Ngô đại hiệp trong tình thế nghìn cân treo mành, thân rơi vào tuyệt cảnh mà còn ra được một hai chiêu trí mạng đánh ba tay đại cao thủ thất điên bát đảo. Nhưng kết cục Ngô đại hiệp thế nào khiến họ càng quan tâm hơn, bấy giờ toàn trường im phăng phắc lắng nghe.Dư Trung ngừng lại thở dốc mấy hơi xem ra đã yếu đi nhiều, rồi mắt rưng rưng lệ kể tiếp :- Khi lão hủ nhìn lại đã không còn thấy tung tích Ngô đại hiệp đâu nữa, Lệ Ngạc thì đứng ngay bờ vực nhìn xuống thác. Khổ Am Thượng Nhân thì đứng bên người Xích Dương Tử xem xét thương tích trên người đồng bọn, trước con thác Thiên Thân phút chốc im lặng, chỉ còn nghe tiếng nước đổ xuống ầm ầm. Ài... lão hủ lúc bấy giờ mấy lần định nhảy ra thí mạng với chúng nhưng nghĩ lại mình chẳng phải là đối thủ của bất cứ người nào trong bọn họ, đồng thời lại nghĩ đến còn Ngô gia thiếu chủ đang gởi lại trong nhà người ta, nên đành nuốt hận mà lẩn rút nhanh khỏi nơi đó.Câu chuyện xưa giờ được tái hiện lại toàn bộ bằng lời kể gắng sức của Dư Trung, quần hùng từ đầu đến giờ lắng nghe chăm chú, thực chẳng ai còn hoài nghi chút nào về lời kể đầy đủ chi tiết của lão ta. Ai cũng không thể ngờ bên trong cái chết của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân lại chứa ẩn nội tình bí mật đến thế, lại càng không ngờ hơn nữa nhân vật đích danh “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” lại là một người bỉ ổi thủ đoạn như thế.Nhật Quán Phong rộng lớn với cả nghìn người trong võ lâm, nhưng lúc này im ắng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thu rít qua những ngọn cổ tùng réo rắt như ai oán, như phẫn nộ, như oán trách đám mặt người dạ thú.Đột nhiên lúc ấy từ xa xa trong rừng vọng lại một tiếng rên nhỏ, mọi người ngạc nhiên vội quay đầu nhìn vào rừng nhưng rừng im ắng tịnh nhiên không có bóng ma nào! Đương nhiên, chẳng ai biết được trong rừng còn có một người đang ẩn mình trong tán cây, vì lá cây tum tùm nên che khuất tầm mắt mọi người, chỉ cần người nầy hiện thân thì ai ai cũng có thể nhận ra ngay.Thực ra, người này không ai khác chính là vị Chưởng môn nhân Điểm Thương phái còn chưa có mặt - Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh. Nguyên là hắn đến đây đã lâu, nhưng vừa đến ngoài rừng nghe Dư Trung đang kể về câu chuyện năm xưa cho nên hắn ẩn thân lại trên tán cây để nghe, càng nghe trong lòng hắn càng nhiều xao động mạnh lẫn những cảm xúc mâu thuẫn khó tả.Nhớ lại mười năm trước hắn chỉ vì một tích tắc suy nghĩ nông cạn, ra tay ngầm ám toán Thất Diệu Thần Quân khiến cho hắn cứ mãi day dứt hối hận không thôi. Thực ra hắn cũng là một thiết hán, ân oán phân minh, vì thế bấy giờ nghe sự thật nội tình trong câu chuyện này khiến hắn cảm khái mà buông tiếng thở dài.Bấy giờ, lão bộc Dư Trung như đèn hết đầu sắp tắt, chỉ thấy lão mắt trợn trừng trừng nhìn Lệ Ngạc gào lên những tiếng cuối cùng :- Sát! Giết hết lũ... tặc... !Trong đám quần hùng cũng có lắm kẻ thuộc hắc đạo giang hồ thường giả ngây giả tỉnh, nhưng lúc này cũng không khỏi động lòng muốn rơi nước mắt, thương hại cho một lão bộc trung thành như tên của mình trút hơi thở cuối cùng trong cơn phẫn hận.Ngô Lăng Phong chính căm hờn cực độ, nên hét lớn một tiếng, thanh Đoạn Hồn kiếm vung lên nhào thẳng vào người Lệ Ngạc tấn công.Nhắc lại chuyện Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong chiều qua khi trên Trượng Nhân Phong gặp lão già kia nắm kiếm đi đến, Ngô Lăng Phong vì ngỡ lão già không có ý tốt nắm kiếm trong tay đến tấn công, nên ra kiếm đánh trước.Nào ngờ lão già vừa nhìn thế kiếm đã nhận ra ngay chính là “Đoạn Hồn kiếm pháp”, lão vui mừng không tưởng mới cất tiếng chào hỏi han nhau.Bấy giờ bọn Ngô Lăng Phong hai người mới hay lão già này chính là Dư Trung, lão bộc trung thành của nhà họ Ngô, chủ tớ trùng phùng.Dư Trung vui mừng đến rơi nước mắt, mới đem hết chuyện xảy ra mười lăm năm trước xảy ra trước thác Thiên Thân kể lại cho hai chàng thiếu niên nghe.Ngô Lăng Phong thì hận ngụt trời, thiếu niên cương tiết, định phó ước với Chưởng môn nhân bốn đại kiếm phái (Côn Luân đã không còn coi là kẻ thù)thanh toán ngay trước thác nước. Nhưng Dư Trung già người kinh nghiệm, biết làm thế tất không thành, vì cao thủ của bốn đại kiếm phái này chẳng phải tầm thường, cho nên đi đến quyết định ngày mai vào kiếm hội sẽ do lão ra tay thích sát Lệ Ngạc. Nào ngờ thích sát không thành, Dư Trung trúng chưởng thấy khó qua, nên lão đã thổ lộ hết nội tình vạch mặt bọn Lệ Ngạc ngay trước quần hùng thiên hạ.Dư Trung thụ thương, Tân Tiệp đương nhiên là thấy rất rõ, nhưng chàng vốn tính chuyện gì cũng rất thận trọng, chàng biết thời cơ còn chưa đến, nên vẫn chưa ra mặt với tư cách hậu duệ của Tân Bằng Cửu hoặc là truyền nhân của Thất Diệu Thần Quân, nên vẫn còn đứng lẫn trong đám quần hùng.Bấy giờ nhìn thấy Ngô Lăng Phong nhảy ra thí mệnh thì trong lòng chàng phát cấp, quét mắt nhìn quanh thấy toàn quần hùng đều chăm mắt xem đấu, trong đầu nghĩ nhanh liền cởi bỏ chiếc áo choàng đen bên ngoài rất nhanh, bên trong lộ ra một chiếc thanh bào. Đồng thời rút trong ngực áo ra một chiếc túi trùm đầu, trở tay vứt nhanh chiếc áo choàng đen vào bụi cây sau lưng rồi tung người lướt nhanh vào đấu trường.Nói thì chậm mọi hành động của Tân Tiệp diễn ra cực nhanh, bất quá chỉ là cái chớp mắt không hơn không kém. Đã thế quần hùng chung quy vừa rồi đều bị cuốn hút vào câu chuyện của Dư Trung, rối tiếp theo bị cuốn hút vào trận huyết chiến xảy ra giữa hai đại cừu nhân, cho nên chẳng người nào nào nhìn thấy thay đổi này của Tân Tiệp.Thế nhưng, đó là hùng quần ngay tại trường, nhưng Tân Tiệp vẫn còn sơ hốt một điều chính là Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh đã nhìn thấy tất cả hành động của chàng, hắn thật sự kinh ngạc lẫn chấn động. Hắn nhớ lại lần trước gặp lại Thất Diệu Thần Quân, tuy hắn đã ngờ ngợ vì tầm vóc của Thất Diệu Thần Quân có rắn rỏi tráng kiện hơn năm xua, nhưng trong tình hình cấp bách và cũng chẳng có đầu óc suy nghĩ nhiều đã khiến hắn phải tin là Thất Diệu Thần Quân chết rồi sống lại. Nhưng giờ đây hắn tận mắt nhìn thấy kẻ mà hắn vẫn tưởng lầm là Thất Diệu Thần Quân thực ra chỉ là một thiếu niên anh nhi tuấn tú, hắn nghĩ lại mới hiểu ra lý do vì sao mấy lần xuất hiện Thất Diệu Thần Quân lại cứ trùm kín mặt!Hắn càng kinh ngạc chấn động hơn khi nghĩ đến thân thủ bất phàm của thiếu niên này, giả định như thiếu niên này là truyền nhân của Thất Diệu Thần Quân thì cũng không thể có một công lực tuyệt học cao cường đến thế được!Bấy giờ lại nói, quần hùng đột nhiên hình thấy một bóng xanh lướt vào giữa đấu trường, có tiếng người la lớn :- Thất Diệu Thần Quân!Mấy tiếng Thất Diệu Thần Quân khiến cho toàn quần hùng đồng thanh “Ồ” lên một tiếng rúng động, chỉ thấy Thất Diệu Thần Quân lạnh lùng “Hừ” một tiếng, từ từ rút trường kiếm ra...Dưới ánh thái dương kiếm quang ngời lên sáng loáng mà lạnh lẽo trông đến chói mắt.Lệ Ngạc đã từng đối mặt một lần với Thất Diệu Thần Quân, cho nên không đến nỗi kinh ngạc bất ngờ lắm. Nhưng bọn Khổ Am Thượng Nhân của Nga Mi, Xích Dương đạo trưởng của Võ Đương thì chỉ nghe tin Thất Diệu Thần Quân tái xuất giang hồ, mà chưa một lần tận mắt nhìn thấy. Vì thế lúc này Thất Diệu Thần Quân hiện thân trước mặt bọn họ, khiến cả hai đều giật thót mình chấn động thất sắc. Thất Diệu Thần Quân ánh mắt lạnh lùng chính đang quét nhìn đại cao nhân của Huyền môn, hai người tự nhiên không lạnh mà rùng mình!Quần hùng võ lâm dù là kẻ danh bạc phận nhỏ, nhưng không ai lại không từng nghe đến uy danh của một trong hai đại kỳ nhân Thất Diệu Thần Quân, song có duyên nhìn thấy Thất Diệu Thần Quân thì chẳng được mấy người. Lúc này đây trước mặt chúng nhân, Thất Diệu Thần Quân xuất hiện là một điều hiếm có, khiến ai nấy đều nín thở theo dõi điều gì sắp xảy ra.Trên tuyệt đỉnh Thái Sơn, chỉ một ngày này mà gần như bao nhiêu cao thủ kỳ nhân trong giang hồ đều tề tựu đầy đủ, thực ra là chuyện xưa nay hiếm thấy trong võ lâm Trung Nguyên.Lại nói, lúc này Ngô Lăng Phong vẫn thi triển “Đoạn Hồn kiếm pháp” tấn công ồ ạt, Lệ Ngạc tuy công lực thâm hậu sở học bất phàm, nhưng nhất thời cũng chưa trở tay hoàn thủ được.Ngô Lăng Phong hai mắt trừng trừng như muốn nổ ra vì cơn hận lòng, kiếm cứ như điên như cuồng, lúc nay thét lớn phóng tiếp một chiêu “Quỷ Vương Ba Hỏa” đâm tới.Lệ Ngạc tuy đang trong tình hình yếu thế, nhưng khí trầm thế ổn, lúc ấy thấy Ngô Lăng Phong tuy chiêu thế nguy kỳ, nhưng trong cơn giận dữ lại để hở hông, lão thở mạnh một hơi, thanh Ỷ Hồng kiếm trong tay như con linh xà len vào trong màn kiếm ảnh rợp trời của Ngô Lăng Phong. Chỉ nghe tiếng “leng keng” một chuỗi vang dài, kiếm ảnh biến mất mà Ngô Lăng Phong còn bị chấn động thoái về sau liền mấy bước. Chỉ một chiêu này Lệ Ngạc đã chiếm lại thế thượng phong, lão cười nhạt một tiếng rồi bảo kiếm trong tay lại rung lên...Thất Diệu Thần Quân lành lạnh “Hừ” một tiếng, kiếm trong tay phải vung lên “vù vù” điểm thẳng tới hướng Lệ Ngạc đỡ chiêu kiếm cho Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp đã biết Ỷ Hồng kiếm trong tay Lệ Ngạc là thanh bảo kiếm thần diệu, cho nên ra chiêu đã vận nội lực quán chú vào thân kiếm mà đánh, chỉ nghe “keng keng keng”, kiếm thép chạm nhau chát chúa mấy tiếng, nhưng thanh Ỷ Hồng kiếm vẫn không hề làm suy suyển được thanh trường kiếm trong tay Thất Diệu Thần Quân!Lệ Ngạc đã lĩnh giáo qua công lực của Thất Diệu Thần Quân cho nên không dám khinh suất, nên vội thâu kiếm thoái lùi.Thất Diệu Thần Quân một kiếm đánh bật kiếm của Lệ Ngạc, ngửa mặt cười dài một tràng.Chúng nhân quần hào vây quanh thành rừng đều cả kinh thất sắc, nhân vật “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” bát đấu với Thất Diệu Thần Quân mà chỉ trong chiêu đầu tiên đã thất thế. Điều này quả thực chẳng ai dám nghĩ tới, may ra chỉ có nhân vật đại kỳ nhân Thất Diệu Thần Quân này mới làm nổi.Lệ Ngạc nhẩy lùi sau một bước rồi, trong miệng thét nhỏ :- Ngũ Kiếm Chấn Trung Nguyên!Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương đạo trưởng liền xuất kiếm nhảy ra đấu trường, duy chỉ còn Tạ Trường Khanh, hắn là một thiết hán cương trực, không thể thực ngôn bội ước, nhưng... hắn trong lòng chẳng còn muốn tham gia chút nào!Cuối cùng hắn cũng nhún nhẹ chân tung người lên không rồi đáp nhẹ xuống đất.Lệ Ngạc nhìn hắn gật nhẹ đầu nói :- Tạ thế huynh lâu nay vẫn khỏe!Tạ Trường Thanh gật đầu ậm ừ trong miệng một tiếng cho qua, rồi rút trường kiếm nắm trong tay.Tân Tiệp vốn đã nghe Thất Diệu Thần Quân nói cho biết sự lợi hại của kiếm trận bốn đại kiếm phái này, nhất là tính phòng thủ thì càng vững chắc như tường sắt thành động, nghiêm mật thì như thiên binh vạn mã chẳng hề gì phá nổi. Trong đầu vừa nghĩ thế đã thấy bốn tay đại cao thủ nhảy người chiếm bốn phương vị một cách nhanh chóng và thành thục, Tạ Trường Khanh cũng vào đúng vị trí kiếm trận của mình hết sức tự nhiên.Chưởng môn nhân của Điểm Thương phái xuất hiện khiến toàn trường ngớ người, nhất là bọn Thiên Thủ kiếm khách Kim Chùy Lâm Thiếu Tể từ sau lần chạy thoát ở Đồng Bách sơn, giờ nhìn thấy lại địch thủ thì không khỏi lạnh người.Bấy giờ chỉ nghe tiếng Thất Diệu Thần Quân thét dài một tiếng, trường kiếm rung lên như hoa lạc mãn thiên phát ra ánh sáng lấp lánh.Ngô Lăng Phong kiếm pháp hấp thụ gia truyền cũng chẳng nhược, vừa thấy Tân Tiệp ra chiêu thì cũng phát kiếm tấn công nhằm ngay vào người Xích Dương đạo trưởng.Lệ Ngạc vung thanh Ỷ Hồng kiếm trong tay lên, kiếm trận lập tức phát động, chỉ thấy một màn kiếm ảnh loang loáng bốn mặt đan xen vào nhau tựa một chiếc lưới, người ngoài nhìn vào cũng phải thè lưỡi rụt cổ.Tân Tiệp trường kiếm điểm ra một chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy”, đột nhiên biến tách thành “Lãnh Mai Phất Diện” quét từ phải tới trước mặt nhằm đúng Lệ Ngạc tấn công.Ngô Lăng Phong lúc này cũng ra tuyệt chiêu “Quỷ Vương Ba Hỏa” phản kích đúng Khổ Am Thượng Nhân vừa chuyển vị tới, bọn họ dù chỉ hai người, nhưng liên thủ lại thì uy lực cũng bất khả tư nghị.Tân Tiệp chẳng những không thủ, mà kiếm trong tay tranh công liên tục, kiếm ra đến đỉnh điểm thì lại biến hóa tiếp thành chiêu “Mai Hoa Tam Lộng”. Chỉ nghe thấy thân kiếm rung lên kêu “ong ong...” ngân dài.Ngô Lăng Phong cũng liền phóng ra một kiếm, chỉ nghe “keng keng” vang dài mấy tiếng, sáu tay kiếm thủ vừa đấu nhau một chiêu đầu tiên.Phút chốc song phương tạo thành một trận kịch chiến. Tân Tiệp hốt nhiên kiếm chuyển hướng vào người Tạ Trường Khanh.Tạ Trường Khanh ngoại hiệu Lạc Anh Kiếm khinh công đương nhiên cũng chẳng tầm thường, bộ pháp thay đổi né tránh một kiếm này.Tân Tiệp một kiếm bị trượt, vừa khéo ánh kiếm sáng rực lướt tới chính là thanh Ỷ Hồng bảo kiếm của Lệ Ngạc, chàng nhìn thấy thì hơi hốt hoảng, vội quán chú nội lực vào thân kiếm nghênh đỡ.“Chát...”Một tiếng ngân dài nghe đinh tai, ánh lửa lóe lên xanh lè.Tân Tiệp tuy đã kịp thời vận công lực vào thân kiếm, thế nhưng thanh trường kiếm trong tay Lệ Ngạc là một loại thần binh dị khí chém sắt như chém bùn, nên cũng bị chém sức một mảnh nhỏ. Lệ Ngạc ngược lại sau một kiếm này cũng chấn động không ít trước công lực phi phàm của Thất Diệu Thần Quân!Tân Tiệp huơ kiếm một vòng từ phải sang trái rồi ngừng ngay trước mặt, “Hừ” một tiếng lạnh lùng, tay trái dùng ngón trỏ búng mạnh vào thân kiếm, chỉ nghe “Soạt” một tiếng, từ ngay chỗ kiếm bị sứt đến mũi kiếm chừng một thốn gãy ngang bay vèo thẳng về hướng Xích Dương đạo trưởng.Thủ pháp “Đơn Chỉ Đoạn Kiếm” này của chàng vừa tinh điệu huyền ảo vừa nhanh không tưởng. Xích Dương đạo bị một mũi kiếm gãy bay thẳng vào người hết sức bất ngờ, miệng “Á” lên một tiếng, tay kiếm vội múa một đường chém bay mũi kiếm gãy ra ngoài, nhưng sau phút nguy hiểm này cũng khiến cho lão kinh hồn thất sắc.Lại nói, mũi kiếm bị đánh bạt ra vừa khéo bay đến trước mặt Tạ Trường Khanh, hắn kinh hoàng vội thót người lại, mũi kiếm mới bay tiếp xa thêm cả trượng rơi xuống đất. Tạ Trường Khanh kinh hồn thất sắt, nhìn lại vạt áo trước ngực đã bị mũi kiếm rạch một đường, may mà chưa chạm vào da thịt.Trận đấu phút chốc trở nên sôi động đầy kịch tính, Thất Diệu Thần Quân lần này ra tiếp một chiêu “Lý Hoàng Xạ Thạch” kiếm phóng chếch tới trước người Lệ Ngạc.Lệ Ngạc vừa rồi một chiêu đắc thủ chém gãy kiếm Thất Diệu Thần Quân phóng tới tiếp thì cười nhạt trong lòng. Thanh Ỷ Hồng kiếm trong tay lại đánh ra trực tiếp nghênh chiêu, ý đồ định chém gãy tiếp thanh kiếm trong tay Thất Diệu Thần Quân.Nào ngờ Tân Tiệp cười “Hắc hắc” mấy tiếng, khi hai thanh kiếm sắp chạm nhau chàng vội thâu kiếm, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, Ỷ Hồng kiếm rõ ràng chém bay tiếp đầu kiếm của Thất Diệu Thần Quân.Nhưng không ai ngờ đây là chủ ý của Tân Tiệp, chàng chẳng hề vận công lực vào thân kiếm, cứ để cho thanh Ỷ Hồng kiếm của Lệ Ngạc chém vát một đường, lập tức mũi kiếm vốn gãy ngang của chàng lại được vát xéo thành mũi kiếm hết sức sắc bén khác thường. Đương nhiên, so với ban đầu, nó đã bị ngắn đi cả thốn.Thất Diệu Thần Quân hốt nhiên từ miệng thốt ra một tiếng hú dài, kiếm trong tay ra một chiêu đột biến, chỉ thấy kiếm trong tay chàng phát ra chậm hoãn hơn, nhưng bên trong ngầm chứa bao nhiêu biến hóa mà bất cứ tay đại hành gia nào nhìn cũng có thể thấy được điều kỳ ảo này.Nguyên chàng ra kiếm là khởi thức “Phương Sinh Bất Tức” trong chiêu tuyệt kiếm đệ nhất thiên hạ “Đại Diễn Thần Kiếm”.“Đại Diễn Thần Kiếm” tất thảy có mười thức, trong mỗi thức lại biến hóa năm tiết, tất thảy biến hóa toàn chiêu tuyệt kiếm này là năm mươi tiết, tùy theo tình hình thực tế mà có thay đổi tùy ý. Cho nên tuy chỉ là một chiêu mà biến hóa thì vô cùng.Bấy giờ toàn trường quần hùng chú mục xem đấu, thấy Thất Diệu Thần Quân ra một kiếm “Phương Sinh Bất Tức” biến thành năm thức, mà không giống như sự biến hóa trong các loại kiếm pháp của các môn phái khác từ trước đến nay.Nguyên là, người ngoài nhìn chiêu kiếm này cứ tợ hồ như trong cùng một lúc có đến năm người cùng ra một chiêu kiếm giống nhau, mà mỗi chiêu kiếm đều trầm ổn hữu lực, cứ nhìn cũng có thể biết được uy lực của nó đến chừng nào rồi.Chưởng môn nhân tứ đại kiếm phái hợp bích tấn công tạo nên một uy lực có thể nói như kim cương bất hoại, nhưng nhìn thấy một chiêu kiếm này ra thì chẳng khỏi chấn động kinh ngạc, trong một chiêu mà như đâm như chém, như điểm lại như hoạch, thực là đáng xưng ly kỳ bất khả tư nghị! Bấy giờ cả bốn người đồng thanh hô lớn một tiếng, bốn thanh kiếm đồng xuất ra chiêu “cứu mệnh” cho toàn trận - “Bát Phương Phong Vũ”.Quần hùng chỉ nghe “koong, koong, koong, koong” kiếm thép chạm nhau vang lên chói tai, màn kiếm ảnh tiêu tan, bốn thanh kiếm bị bật ngược ra ngoài, xem như bọn tứ đại kiếm phái phong trụ được chiêu kiếm vừa rồi của Thất Diệu Thần Quân.Thế nhưng, đó mới chỉ là chiêu khởi thức, “Đại Diễn Thần Kiếm” mỗi khi đã xuất thì chiêu tuôn thức biến liên miên bất tuyệt, biến hóa kỳ ảo như lưu thủy hành vân chẳng có đầu có cuối. Chỉ thấy ánh kiếm cứ hết đợt này đến đợt khác loáng lên như vân vũ rợp trời.Tuy thế, bọn tứ đại kiếm phái đều là những tay cao thủ đầy kinh nghiệm, chỉ bất ngờ ở một hai chiêu đầu tiên thì đã liên bích lại với nhau vẫn ở thế vây công bọn Thất Diệu Thần Quân và Ngô Lăng Phong.Nên biết, trong bọn họ bốn người chỉ có Tạ Trường Khanh là trong lòng chẳng muốn đánh, nhưng hắn vốn cũng là một thiết hán quyết chẳng khi nào thực ngôn bội tín, không chịu ra kiếm tham gia kiếm trận. Bấy giờ hắn thi triển tuyệt học “Bách Cầm kiếm pháp” phối hợp với “Thất Tuyệt thân pháp” mà đấu.Trong bốn người có Khổ Am Thượng Nhân là phòng thủ kín nhất, lão thi triển pho kiếm pháp tuyệt luân của phái Nga Mi “Bảo Ngọc kiếm pháp” thủ kín như một bước tường đồng.Có thể nói duy nhất Lệ Ngạc là ỷ vào nhất thân kiếm pháp và ưu thế nhất chính là thanh Ỷ Hồng bảo kiếm trong tay lão ta, nên kiếm ra chiêu đa phần là công chứ ít thủ.Một trường kịch chiến này có thể nói xưa nay hiếm thấy trong võ lâm, mười lăm năm trước tuy Ngũ đại kiếm phái vây đánh Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân hẳn cũng quyết liệt vang trời dậy đất, nhưng lúc ấy chẳng có ai tận mắt nhìn thấy. Lúc này đây quần hùng tề tựu, trăm tai nghìn mắt mục kích chứng kiến trường huyết chiến kinh thiên động địa này, đúng là xưa nay hiếm có chứ chẳng nghi! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 24 Chừng tửu luận kiếm Bọn đệ tử hậu bối của Tứ đại kiếm phái đứng bên ngoài nắm binh khí chăm chăm xem đấu. Chúng ít nhiều đều nghĩ đề phòng lúc bất trắc lập tức nhảy vào tham chiến. Thế nhưng, các đại cao thủ ra chiêu động thủ há có chỗ để cho bọn cao thủ trung đẳng như chúng xen vào hay sao?Vu Nhất Phi là người bị nhiều bất ngờ và kinh động nhất. Hắn không ngờ thiếu niên đi cùng với vị “Tân huynh đệ” lại là hậu nhân của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, đồng thời còn thân hoài tuyệt học phi phàm đến thế. Đương nhiên là nếu hắn biết rằng vị Thất Diệu Thần Quân chính là vị “Tân huynh đệ” của hắn thì hắn còn chấn động kinh ngạc hơn nhiều. Bấy giờ hắn đưa mắt dáo dác nhìn quanh, định tìm xem Tân Tiệp đứng ở đâu?“Dá dá...”Trường huyết đấu vẫn diễn ra quyết liệt. Quần hùng đang chăm chú xem đấu. Đột nhiên có tiếng hét dài vang lên như muốn át cả tiếng binh khí chạm nhau. Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn mới thấy một bóng người từ dưới chân núi chạy lên. Người này đầu cũng trùm kín mà kỳ quái nhất là bước chân hắn xiêu vẹo, thân hình nghiêng ngả như một kẻ điên.Lúc này trên đỉnh Nhật Quán Phong vây quanh đen kín đầy những người là người. Thế nhưng người kia cứ lao thẳng vào, chen lấn, khiến ai nấy đều kinh hoảng dạt ra tránh đường cho hắn.Đứng ngay trước đường hắn chạy là gã hán tử Phi Thiên Hổ. Hắn chưa kịp né tránh thì đã bị người kia đâm sầm tới khiến hắn lảo đảo thân hình. Hắn tức giận vung tay chửi lên :- Ê, ngươi là tên nào mà điên như khùng thế? Muốn chết hay sao?Vừa nói, hắn vừa nhào tới vung một quyền. Nào ngờ, chỉ thấy người kia phất tay một cái, nghe “bình” một tiếng, thân hình Phi Thiên Hổ như quả cầu văng vào đám đông. Hắn chỉ kịp rú một tiếng rồi im bặt.Quần hùng đều ngớ người thất sắc. Thế nhưng người kia mặc kệ họ nghĩ gì, cứ loạng choạng chạy nhanh vào giữa đấu trường, trong tay giờ đây đã lăm lăm thanh trường kiếm.Lúc này trận quyết đấu đã lên đến đỉnh điểm. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nói thế nào vẫn bị vây kín trong kiếm trận của Tứ đại kiếm phái. Đột nhiên bên ngoài có biến, rồi lại thấy một người bịt mặt nắm kiếm trong tay lao vào đấu trường. Cả hai tuy chưa biết hắn thuộc phe nào nhưng cũng thấy có cơ chuyển hướng trận đấu.Ngược lại, bọn Lệ Ngạc bốn người phải khó khăn lắm mới tạo thành một kiếm trận hoàn thiện để vây Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong ha người, đột nhiên lại bị người bịt mặt này lao vào gây loạn kiếm trận.Cơ hội tốt chẳng dễ gì có được nên Ngô Lăng Phong và Tân Tiệp đồng thanh thét dài một tiếng, xuất kiếm ra chiêu định thoát ra khỏi kiếm trận. Nào ngờ, người kia vừa nhảy vào thì đã ra kiếm tấn công vào hai người bọn họ khiến cho cả hai chấn động kinh ngạc nghĩ ngay :“Chẳng lẽ lại là đồng bọn với Ngũ đại kiếm phái?”Bấy giờ cả hai lại rơi vào tình thế bị vây khốn giữa kiếm ảnh trùng trùng...Người bịt mặt ra một kiếm tấn công bọn Tân Tiệp hai người, vừa thấy hai người thoái lui thì lập tức trở kiếm, xuất liền hai chiêu nữa, nhưng lần này mục tiêu tấn công lại là Lệ Ngạc và Khổ Am Thượng Nhân.Người bịt mặt này chẳng theo một quy luật nào, kiếm phát loạn chiêu, hốt đông hốt tây, đâm nam chém bắc, chẳng thuộc về phe nào mà dường như còn có chút điên cuồng là khác. Đã thế, mỗi chiêu hắn phát ra đều tuyệt độc cuồng mãnh, chừng như mỗi chiêu đều là chiêu trí mạng.Ai thì chẳng nhận ra được chiêu thức kiếm thuật của người bịt mặt này, thế nhưng Tân Tiệp ngược lại đã nhận ra những chiêu mà chàng đã từng lĩnh giáo, chính là “Bách Túc kiếm pháp” của Độc Quân Kim Nhất Bằng. Người này tất phải là Thiên Ma Kim Kỳ chứ chẳng nghi. Đồng thời chàng còn nhìn ra người này chính là người bịt mặt hồi chiều hôm qua định tự sát trên Trượng Nhân Phong, may mà được Dư Trung ngăn cản.Lúc này Thiên Ma Kim Kỳ ra một lúc ba kiếm, đánh bạt Khổ Am Thượng Nhân trở lại, rồi chẳng biết cuồng tính phát tác hay sao mà đột nhiên gầm lớn một tiếng, hai chân nhún mạnh, cả người và kiếm hợp nhất làm một lao thẳng vào màn kiếm ảnh giữa Lệ Ngạc và Xích Dương đạo trưởng. Hắn chừng như chẳng còn nghĩ đến chuyện sống chết là gì, thấy màn kiếm ảnh trùng trùng mà xem như không. Kiếm thép chạm nhau vang lên “koong koong”... hỏa quang tứ tán.Xích Dương đạo trưởng tự nhiên bị hắn một kiếm trí mạng đánh tới khiến lão phát hoảng chấn động lùi lại phía sau.Lệ Ngạc thấy thế thì phẫn nộ thật sự, vung thanh Ỷ Hồng lên chém xuống một nhát với tám thành công lực...Chỉ nghe “koong” một tiếng ngân dài, thanh trường kiếm trong tay Thiên Ma Kim Kỳ bị chém gãy, chỉ còn đốc kiếm.Gần như cùng như cùng lúc, một tiếng hét dài vang lên như long gầm hổ rống. Theo đó là hai bóng người thoát nhanh ra ngoài kiếm trận.Quần hùng “ồ” lên một tiếng. Không khí trên núi càng thêm sôi động.“Ko... o... ong” một tiếng vang dài chát chúa. Ba thanh trường kiếm chạm mạnh vào nhau khiến ba thân hình đều bị chấn động bật lùi ra sau.Nguyên là hai bóng vừa thoát ra chính là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong. Bọn Khổ Am Thượng Nhân, Tạ Trường Khanh và Xích Dương đạo trưởng thấy Tân Tiệp định thoát vây liền cùng lúc ra kiếm ngăn cản, không ngờ cả hai thoát ra một cách nhẹ nhàng mà ba kiếm của họ chạm vào nhau chấn động mạnh. May mà vừa lúc ấy Lệ Ngạc vướng tay đối phó với Thiên Ma Kim Kỳ, nếu không thêm một kiếm của lão chém tới nữa thì chẳng biết ba thanh kiếm kia sẽ như thế nào?Quần hùng bấy giờ thấy Thất Diệu Thần Quân khoát tay Ngô Lăng Phong đứng ung dung bên ngoài vòng vây gần hơn một trượng.Đương nhiên, tại trường cả hàng trăm người kia chỉ duy nhất một mình Tạ Trường Khanh là biết được Thất Diệu Thần Quân chỉ là một thiếu niên tuấn mỹ giả danh, hắn đến lúc này vẫn chưa biết được tính danh của Tân Tiệp. Tạ Trường Khanh thâu kiếm, ngưng mắt nhìn Thất Diệu Thần Quân, cố nghĩ xem thiếu niên này là ai mà lại có thân thủ xuất chúng đến thế. Tạ Trường Khanh nghĩ thầm :“Mai Sơn Dân mười năm trước công lực sở học bất quá cũng chỉ như thiếu niên này là cùng! Ài... đúng là hậu sinh khả úy. Xem ra thời của ta đã qua rồi...”Hắn cảm thán như thế nhưng kỳ thực tuổi hắn còn chưa đến tứ tuần. Tất nhiên bên trong lời cảm thán của hắn có lý do. Hắn vẫn còn hổ thẹn với chính mình về hành động mười năm trước ra tay ám toán Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.Còn lại ba vị Chưởng môn lúc bấy giờ cũng ngớ người lặng trong suy nghĩ.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong thoát ra ngoài kiếm trận một cách hết sức kỳ quái, bọn họ suy nghĩ mãi mà vẫn không sao nhìn ra được chỗ sơ hở trong kiếm trận của mình.Trên thực tế, kiếm trận của bọn họ không hề có chỗ sơ hở, nhưng chính là Tân Tiệp thi triển “Cật Ma Thần Bộ”, lại còn thêm một tay ác thủ Thiên Ma Kim Kỳ làm cho thế trận rối loạn, bọn Tân Tiệp chính nhân cơ hội ấy mà thoát ra ngoài. Nên biết “Cật Ma Thần Bộ” là một bộ pháp thần kỳ, há có thể dễ dàng bị bọn người này nhìn ra được sao?Thiên Ma Kim Kỳ lúc này cũng thừa cơ nhảy ra khỏi kiếm trận, đứng bên cạnh Tân Tiệp cách chừng một trượng.Tân Tiệp lúc này cũng đang suy nghĩ :“Kiếm trận này không ngờ lại khó đối phó như thế, lại còn thanh bảo kiếm trong tay Lệ Ngạc nữa. Hừ... đợi chừng nào thanh Mai Hương kiếm của ta luyện thành thì sẽ đấu với ngươi.”Lệ Ngạc trong đầu thì nghĩ :- “Không ngờ Mai Sơn Dân chết đi sống lại mà sở học của hắn xem ra còn hơn xưa. Tên tiểu tử hậu duệ của Ngô Chiếu Vân tuy hơi kém nhưng cũng không thể coi thường được. Đã thế từ đâu còn chui ra thêm một tên bịt mặt điên cuồng này, không biết hắn là bạn hay thù. Xem ra hôm nay mà đấu tiếp thì chỉ là thất sách...”Nghĩ đến đó, lão ta liền bước lên một bước cất cao giọng nói :- Kiếm hội hôm nay xin tạm gián đoạn. Hẹn ngày khác tái tổ chức tỷ kiếm luận anh hùng!Lão ta nói rất nhanh, rồi đánh mắt ra hiệu cho bọn Khổ Am Thượng Nhân ba người. Bọn người này lập tức lĩnh hội được ý của lão ta ngay. Chẳng ai bảo ai liền quay người phất tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình :- Lui!- Đi!Lập tức nghe tiếng áo phất gió ào ào. Mấy mươi bóng người của Ngũ đại kiếm phái vội vã kéo nhau xuống núi.Quần hùng tỏ ra thất vọng. Một trường luận kiếm mười lăm năm mới tổ chức một lần, chẳng ngờ một công án xưa diễn ra mà gián đoạn kiếm hội. Ai nấy đều xầm xì bàn tán, nhưng chủ tọa kiếm hội và những nhân vật chủ chốt đã đi mất nên bọn họ cũng chỉ đành lục tục kéo nhau bỏ đi.Bọn Sơn Tả song hào trong lòng vẫn còn căm hận Thất Diệu Thần Quân nhưng màn đấu kiếm vừa rồi khiến chúng đủ kinh hồn mà tự lượng sức mình chẳng phải là đối thủ của Thất Diệu Thần Quân cho nên lẫn nhanh trong đám quần hùng mà xuống núi.Chớp mắt, trên đỉnh núi trở lại yên ắng, chỉ còn nghe tiếng gió thu rít qua tán tùng già reo lên nghe hùng tráng.Hiện tại chỉ còn lại Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong và Thiên Ma Kim Kỳ. Trong ba người thì đã có hai người bịt mặt.Tân Tiệp chợt nhớ đến chiếc áo khoác ngoài vừa rồi cởi ném ngoài rừng liền quay người chạy đi lấy. Nhưng khi chàng quay lại thì một cảnh tượng diễn ra khiến chàng chấn động cả người.Nguyên lúc này chàng nhìn thấy Thiên Ma Kim Kỳ hai mắt trừng trừng nhìn vào Ngô Lăng Phong. Trong đôi mắt ấy có chút gì ngây dại như một kẻ điên cuồng. Chân hắn thì cứ bước đến hướng Ngô Lăng Phong, trong miệng lẩm nhẩm chẳng hiểu hắn nói gì.Ngô Lăng Phong mặt tái xanh đầy nét hoảng loạn, vừa thoát lùi vừa la lên :- Không, không... ngươi không thể...Thiên Ma Kim Kỳ chừng như không nghe thấy lời Ngô Lăng Phong. Chân hắn cứ từng bước sấn tới. Hắn sấn tới một bước thì Ngô Lăng Phong thoái lùi một bước, trán toát mồ hôi, xem ra trong lòng đã kinh sợ vô cùng.Tân Tiệp nhìn thấy thì thất thanh la lên một tiếng. Thì ra chàng thấy Ngô Lăng Phong cứ thoái lùi đến gần bờ vực mà vẫn không hề hay biết, chỉ còn một hai bước nữa là bị rơi xuống vực, tan xác như chơi.Thiên Ma Kim Kỳ đột nhiên cất lên một tràng cười quái đản man dại :- Hắc hắc... ngươi... mặt ngươi đẹp lắm. Ta hận ngươi, ta... sẽ giết ngươi. Hắc hắc... chẳng phải ngươi anh tuấn lắm hay sao? Ta cũng từng anh tuấn như ngươi. Hắc hắc... nhưng giờ thì ta muốn giết ngươi...Ngô Lăng Phong chấn động tột độ nhưng đã bị bức đến cùng nên thét lên :- Ngươi là ai?Rồi chàng vung tay chộp tới...“Soạt” một tiếng, chẳng ngờ là Thiên Ma Kim Kỳ không hề nhúc nhích hay né tránh, cứ để mặc cho Ngô Lăng Phong chộp giật bay chiếc khăn trùm đầu.Nhưng chẳng thà không nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì thôi, thấy càng khiến cho Ngô Lăng Phong thêm kinh khủng, bất giác hét lên một tiếng chấn động cả đỉnh núi.Nguyên khi chiếc túi trùm đầu bị giật xuống để lộ một khuôn mặt thật khủng khiếp. Chiếc mũi bị hớt mất, thịt đỏ lòm cứ cuộn lên dưới những đường cắt ngang dọc, chừng như hắn bị ai đó rạch mặt.Tân Tiệp cũng chấn động cả người. Chính lúc Ngô Lăng Phong thét dài trong kinh hãi thì chân cũng bất thần thoái lùi mạnh. Tân Tiệp kinh hoảng la lên :- Ngô huynh coi chừng!Nhưng chàng chưa nói dứt câu thì thân hình của Thiên Ma Kim Kỳ lại lao tiếp tới. Hai tay hắn ôm ghì lấy người Ngô Lăng Phong. Cả hai thân hình trượt khỏi vách núi...“Ái...”“Ái...”Tiếng rú vang dài ngoài bờ vực.Tân Tiệp chẳng còn suy nghĩ gì, miệng thét dài một tiếng, thi triển “Cật Ma Thần Bộ” lướt người tới nhanh như một mũi tên thoát khỏi cung. Nhưng đã chậm một bước. Chàng chỉ kịp thoáng nhìn thấy hai thân hình rơi nhanh xuống vực, mất hút trong màn mây, đồng thời thân hình chàng cũng bị hụt hẫng...Trong lúc nguy cấp này mới thấy sự thông minh tuyệt đỉnh của Tân Tiệp.Tay chàng chộp nhanh vào vách đá. Chỉ nghe rào rào tiếng đá bị cào trúng rơi ra.Năm ngón tay chàng như năm móc câu kịp bám sâu vào vách núi. Bằng một thế “Lý Ngư Đảo Đỉnh”, chàng tung ngược người lên không trung rồi đáp xuống miệng vực như một chiếc lá khô.Chàng nằm mộng cũng không thể ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Chàng giậm chân gào lên :- Ngô huynh... Ngô huynh...Nhưng chỉ nghe tiếng chàng vọng vào vách núi dội lại tạo thành một âm thanh vang vọng trong làn thu phong. Chàng gào mãi cả chục lần mỗi lần giọng chàng lạc đi như kèm theo nước mắt.Tân Tiệp tuy thân hoài tuyệt học nhưng vực núi sâu thăm thẳm chẳng thấy đáy, thêm nữa là ở trên tuyệt đỉnh Thái Sơn nhìn xuống bị một màn mây che phủ nên chẳng biết bên dưới vực tình hình ra sao. Chàng chỉ biết đứng gào thét mà bất lực vô vọng, không có cách nào cứu được người mà chàng mới kết nghĩa huynh đệ chưa lâu. Chàng đứng bên vực núi nước mắt lăn dài từ lúc nào không hay, có lẽ ít khi nhìn thấy được những giọt nước mắt của chàng như thế này...Gió thu cứ thổi qua càng lúc càng mạnh. Trong tiếng gió hình như mang theo tiếng thét gào bi thương từ lòng chàng muốn phát ra. Gió thổi phất tà áo chàng lồng lộng nhưng chàng giờ đây lại ngây dại như một tượng đá vô tri.Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Cuối cùng Tân Tiệp cũng tỉnh người trở lại với thực tế. Chàng cảm nhận được nổi thống khổ chưa bao giờ có, đồng thời cũng cảm nhận được tình bạn thắm nồng sâu sắc chẳng kém gì tình yêu!Tuyệt phong cô liêu tịch mịch, còn lại một mình chàng trên non cao hút gió, môi mấp máy nhưng chàng chẳng nói ra được tiếng nào. Chàng định thần nhìn xuống vực núi lần nữa, rồi buông tiếng thở dài thườn thượt rồi lẩm bẩm thốt lên :- Tân Tiệp ơi! Ngươi đúng là một kẻ không may mắn, là một kẻ mang đến bất hạnh cho người khác, hễ người nào gần gũi có tình cảm với ngươi thì đều gặp chuyện bất hạnh. Cha mẹ thì chết thảm, Mai thúc thúc thì bị ám toán, Hầu nhị thúc bị sát hại, Thiếu Khuê và Thanh Nhi bỏ thây đáy biển, Mai Linh thì thất lạc phương nào không hay! Ài... trời ơi, số mạng ta vì sao lại tàn khốc như thế? Sao lại cướp đi tính mạng đại ca của ta?Gió thổi mạnh hơn. Từng làn mây xám lướt nhanh qua. Bóng hình chàng càng mờ nhạt đi. Chàng tự nói với mình :- Đợi ta giải quyết xong ân oán rồi sẽ quy y, tìm một nơi an lành để sống quãng đời còn lại thôi!- Đại ca ơi, xin hãy yên nghỉ nơi chín suối. Tiểu đệ sẽ thay đại ca trả thù!Thêm một hồi than khóc nữa, đầu óc chàng từ từ tỉnh táo lại. Khi chàng quay lại thì chỉ còn xác Dư Trung, người lão bộc trung thành của họ Ngô. Chàng liền đào huyệt an táng thi thể lão cẩn thận rồi mới thả từng bước nặng nề xuống núi...* * * * *Hạ lưu dòng sông Mân, Tứ Xuyên, có một con suối “Mai” chảy ra từ trong cốc núi đá, còn gọi là “Sa Long Bằng”.Trên thảo bằng có một vài ngôi nhà tranh lúp xúp, lập thành một thôn nhỏ.Thôn không rào, nhà không cửa, “kê khuyển tương văn”. Đúng là một cảnh Đào nguyên thế ngoại. Dọc theo hai bên bờ con suối quanh năm nước trong leo lẻo dài mấy mươi dặm này là một loài mai với đủ sắc hồng, trắng, vàng. Vì thế cho nên nó mới được gọi là suối “Mai”.Bấy giờ vào tiết đông chí. Cái lạnh kéo về với từng đợt tuyết trắng rơi xuống như bông. Mặt đất, cành cây, ngọn cỏ đâu đâu cũng một màu trắng ngần. Duy nhất là khung trời cứ ảm đảm xám lại!Bên góc trái cốc núi có một túp lều cỏ. Mái lều phủ đầy tuyết khiến người ta nhìn vào có cảm tưởng như mái cỏ không chịu nổi lớp tuyết phủ dầy, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Trong lều cỏ kê một chiếc bàn gỗ ngay chính giữa, hai lão già ngồi đối diện với nhau chính đang đánh cờ. Chung quanh còn có thêm mấy người đang đứng theo dõi ván cờ. Chốc chốc lại có tiếng “ồ” lên. Xem ra ván cờ rất hấp dẫn.“Cộc”“Cộc”Từng quân cờ đặt xuống phát ra tiếng kêu khô khan nghe rất rõ. Thì ra những quân cờ này đều làm bằng đá.Hai bên lều cỏ chẳng thấy vách tường mà chỉ phủ xuống vài tấm vải bạt.Nhưng cạnh bàn cờ là một lò lửa đang cháy. Khói trắng lất phất bay lên mang theo hơn nóng sưởi ấm cho cả căn lều. Trong làn khói còn kèm theo một mùi hương ngầy ngậy. Thì ra củi dùng để đốt là những cành tùng hương.Tấm bạt cửa được vén lên, một người bước nhanh vào. Đám người đang say cờ chỉ liếc nhìn nhanh một cái rồi lại chăm chú vào bàn cờ như cũ. Người vừa bước vào là một lão già đầu hói trắng, râu dài bạc trắng phủ kín ngực. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến cho lão càng già nua. Thoạt nhìn có thể nhận ra lão nhân tuổi cũng ngoài cổ lai hy. Chỉ thấy lão nhân rủ rủ chiếc túi vải bám đầy tuyết.Tay kia nắm một chiếc hồ lô không, thì ra lão nhân này định đi mua rượu.Mấy người đứng xem cờ thấy lão nhân lại gần mới ngước lên nhìn. Ai cũng tỏ ra cung kính nhìn lão, đồng thanh chào :- Mai lão hứng thú nhỉ. Tuyết đổ dày thế này mà cũng đến xem đánh cờ!Lão nhân nét mặt hiền từ cười nói :- Ta đi đầu cầu đong một bình Mai Tử Hương, thuận đường ghé vào xem lão Ngô đánh cờ.Lão già đang ngồi đánh cờ phía đối diện chính là lão Ngô. Nghe nói đến mình, lão ngẩng đầu lên gật nhẹ một cái chào lại :- A, thì ra là Mai lão tiên sinh...Rồi lão tiếp tục cúi nhìn vào bàn cờ, nét mặt tỏ ra chăm chú suy nghĩ.Mai lão thấy vậy thì hơi giật mình vì lão Ngô này nghe nói đã là một tay kỳ thủ đệ nhất thiên hạ, giờ đánh cờ với người kia sao lại tỏ ra vất vả thế nhỉ. Trong lòng cảm thấy kỳ quặc, lão nhân bước nhanh đến xem người kia là ai.Mấy người đứng xem liền nói :- Vị này chính là Kim Phù tiên sinh, một tay đại kỳ thủ trong kinh thành, đi ngang qua Sa Long Bình chúng ta, nghe tiếng Ngô lão cao cờ nên mới tìm đến thách đấu mười ván.Mai lão tiên sinh bất giác chấn động, thì ra người này là Kim Phù, một tay đại kỳ thủ nổi tiếng ở kinh thành.Lúc này ván cờ trên bàn đã đến đỉnh điểm gay cấn. Cứ nhìn cục diện thì thấy rõ Ngô lão thế cờ đang rơi vào hiểm cảnh, cho nên tay lão đã nắm quân cờ lên mà còn chưa quyết định đặt vào ô nào.Người trong làng này đa số lấy cờ làm thú vui tiêu khiển. Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy Mai lão tiên sinh đánh cờ bao giờ. Lúc này thế cờ của Ngô lão cực yếu thế, chừng như sắp thua đến nơi khiến cho ai nấy đều lo lắng vô cùng.Đương nhiên là Ngô lão thua thì bẽ mặt cả một thôn chứ chẳng riêng ai.Vừa lúc này, tấm bạt cửa lại được vén lên, thêm một người nữa bước vào.Mọi người hầu như chú tâm vào bàn cờ nên chẳng ai chú ý đến người kia. Chỉ có Mai lão tiên sinh là ngoái đầu nhìn nhanh người vừa vào, bất giác trên mặt lão có chút biến sắc.Nguyên người vừa vào này là một trung niên nho sinh, mặt mày thanh tú nhẵn nhụi nhưng rất lạ, hiển nhiên không phải là người ở địa phương này. Kỳ lạ một điều là người này đi ngoài trời tuyết đổ dày thế mà chẳng nhìn thấy một bông tuyết nào trên áo, trên người lại vận chiếc thanh bào mỏng manh mà mặt thì chẳng hiện ra chút gì là lạnh. Chỉ cần người có chút hiểu biết cũng đều nhận ra ngay người này nhất định phải có một công lực thâm hậu. Với Mai lão tiên sinh thì điều này chẳng có gì lạ. Nhưng giờ đây tất cả đã thành quá khứ...Trung niên nho sinh liếc nhìn nhanh vào bàn cờ, vừa dời ánh mắt đi thì lại nhìn tiếp, chẳng ngờ thế cục ván cờ lúc này rất gay cấn khiến cho người này cũng chú tâm theo dõi.Trung niên nho sinh nhìn nhanh Ngô lão và Kim Phù, chừng như cũng kinh ngạc trước ván cờ của họ, rồi cũng chau mày suy nghĩ theo một nước cờ quyết định mà Ngô lão còn phân vân chưa quyết.Trong ngôi lều cỏ phút chốc không khí nặng nề trầm xuống, có thể nghe rõ tiếng thở hồi hộp của những người đứng xem và tiếng lửa tùng cháy lách tách.Ngô lão tay nắm quân cờ lơ lửng trên không mà trán toát mồ hôi, mắt không hề chớp như sợ chỉ cần một cái chớp mắt thì có thể làm loạn suy nghĩ trong đầu.Rõ ràng lúc này tinh thần của Ngô lão đã căng thẳng đến cực độ. Ngược lại, Kim Phù thì nét mặt giãn ra nhẹ nhàng và một nụ cười đắc ý bên khóe môi của kẻ sắp chiến thắng.Từng khắc lặng lẽ trôi qua. Tay cờ của Ngô lão đã run run. Quân cờ trong tay lão giờ đây như nặng đến nghìn cân...Đột nhiên Mai lão tiên sinh thò tay tới chúc chiếc bình rượu không dí miệng bình xuống một ô trên bàn cờ rồi cười “hì hì” nói :- Ngô lão, ở đây chẳng phải là còn một ô trống sao?Mọi người nghe cách nói của lão thì cũng biết là người chẳng biết đến cờ là gì. Nhưng ngược lại, trung niên nho sinh vừa nghe thế thì mặt biến sắc, mắt liếc nhìn nhanh về phía Mai lão.Mai lão tiên sinh rụt cổ, lắc đầu, dáng điệu chẳng kiên nhẫn được, nói tiếp :- Chỉ có mấy viên đá mà bỏ hết ô này đến ô khác cả ngày mà không biết mệt! Hài... lão hủ đi đong rượu uống cho ấm bụng còn hơn, mà phải nhanh chân không thì hết thứ rượu Mai Tử Hương thì toi!Nói rồi lão lững thững đi ra khỏi ngôi lều cỏ.Trung niên nho sinh nét mặt biến đổi vẫn còn chưa hết, vừa lúc ấy thì “cốc” một tiếng, Ngô lão cũng đã hạ quân cờ nặng như Thái Sơn xuống...“Ồ!”Mấy người đứng quanh đều thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nguyên là quân cờ của Ngô lão chẳng ngờ lại đặt xuống đúng vào ô trống mà vừa rồi Mai lão tiên sinh chỉ bừa! Đồng thời chính quân cờ này hạ xuống đã khiến cho cục diện của ván cờ hoàn toàn thay đổi. Ngô lão từ thế hiểm chẳng những biến nguy thành an mà còn uy hiếp ngược lại thế cờ của Kim Phù một cách rõ rệt.Mọi người vốn chẳng tin Mai lão tiên sinh lại biết đánh cờ, lại càng không tin đây là nước cờ mà lão nghĩ ra. Phải chăng đây chỉ là một sự ngẫu nhiên?Kim Phù nét mặt từ hớn hở giờ đã tối sầm lại, chau mày vắt óc suy nghĩ một hồi rồi buông tiếng thở dài, nói :- Nước cờ này quả tuyệt luân thiên hạ. Kim Phù ta tự trách không thể bì kịp!Ngô lão trong lòng thì thầm hiểu Mai lão đã nhắc nhở cho mình nước này.Tuy vì thế mà thắng chẳng vinh quang cho lắm nhưng vẫn còn hơn là thảm bại dưới tay đối phương!Lúc này trung niên nho sinh bỗng quay gót bước nhanh ra khỏi lều cỏ, nhanh chân bước đi, nhìn dáng đi cũng giống như người bình thường nhưng nếu chú ý thì sẽ nhận ra chỉ cần hai ba bước là đã xa ngoài cả trượng, đồng thời trên mặt tuyết chẳng hề để lại dấu chân. Trung niên nho sinh vừa đi vừa lẩm nhẩm :- Nếu như lão già kia cố ý chỉ điểm nước cờ thì quả là một tuyệt thế kỳ thủ. Ài... không thể! Chẳng lẽ trên đời này còn có một tay kỳ thủ cao siêu hơn cả ta?Nhưng đầu óc của y lập tức bị rừng mai chạy ngút ngàn hai bên bờ suối thu hút. Y hít sâu một hơi như tận hưởng hương mai rồi thả bộ đi đến cánh rừng.Hoàng hôn chầm chậm đổ xuống. Tuyết vẫn trắng xóa nhẹ nhàng bay trong gió lất phất rồi rơi xuống phủ lên mặt đất một lớp dày.Một lão già dáng vẻ nặng nề bước đi trên tuyết. Chiếc túi nặng lặc lè bên người bám đầy những bông tuyết trắng. Trong tay lão là bình rượu. Miệng bình tuy nút kín nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngan ngát thoảng ra. Nơi lão nhân đi qua để lại những bước chân lún sâu trên mặt tuyết nhưng cũng nhanh chóng biến mất bằng những lớp tuyết đổ xuống phủ kín. Khi lão nhân đến gần hơn thì đã nhận ra chính là Mai lão tiên sinh vừa đi đong rượu về.Bước đến gần khu rừng, Mai lão tiên sinh bỗng khựng người đứng lại.Nguyên là lão đã nhận ra bóng vị trung niên nho sinh đang đứng chắp tay ngắm nhìn cánh rừng mai như đang tận hưởng vẻ đẹp mai đông. Trong đầu lão nhân nghĩ nhanh :“Người này thân hình nhẹ nhàng, áo mỏng đơn bạc mà không hề lạnh, đủ thấy công lực tinh thâm. Ài... năm xưa ta cũng từng chẳng coi đông hàn giá lạnh vào đâu... nhưng giờ thì chẳng còn chịu nổi...”Mai lão bước đến gần hơn, thốt nhiên nghe trung niên nho sinh ngâm lên :“Muôn dặm Thiên Sơn tuyết trắng ngầnMai lâm ngào ngạt tỏa hương xuânMột mình ngắm cảnh trời hoa tuyết...”Ngâm đến đó thì trung niên nho sinh bỗng ngừng lại, không ngâm tiếp câu thứ tư. Mai lão hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm chắc người này tức cảnh sinh tình mà làm thơ. Đồng thời ý tứ của bài thơ cũng lập tức hiện lên trong đầu lão. Mai lão cũng đã bao lần cô đơn đứng ngắm cảnh rừng mai bạt ngàn trong hoa tuyết mà lòng gợi nhớ về dĩ vãng... Chừng như đồng cảm sinh tình, Mai lão không nén được lòng, liền đọc lên một câu :- Lòng bỗng bâng khuâng vọng cố nhân.Trung niên nho sinh đúng là tức cảnh sinh tình mà làm một bài tứ tuyệt nhưng câu thứ tư còn chưa nghĩ ra, bất ngờ nghe phía sau có người đọc lên một câu vừa khéo làm câu kết cho bài thơ. Trung niên nho sinh bất giác kinh ngạc mà cũng rất hài lòng vì câu này đúng là đang diễn tả tâm trạng của y lúc này.Bấy giờ hoàng hôn đã xuống. Xa xa mây núi bay lên bàng bạc. Rừng mai chìm trong làn mây chiều khiến những cành mai chớm nụ lẩn khuất mờ ảo tạo nên cảnh hư hư thực thực, thật khó phân biệt.Trung niên nho sinh quay người lại thì nhận ra đó chính là lão nhân trong ngôi lều cỏ lúc nãy. Trung niên nho sinh liền ôm quyền thi lễ nói :- Tiểu sinh hành tẩu giang hồ cả nửa đời, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được một vị văn tài tuyệt thế như lão tiên sinh. Vừa rồi một nước cờ của lão tiên sinh thật là tuyệt diệu. Nếu công thì như Trường Giang chảy về biển đông, nếu thủ thì như thiết bích thành đồng. Đúng là một tuyệt chiêu hiếm thấy!Mai lão tiên sinh chỉ mỉm cười, chấp tay hoàn lễ nói :- Bằng hữu phong lưu tài nghệ xuất chúng. Lão hủ trong lòng rất khâm phục.Trung niên nho sinh nói :- Tiểu sinh học văn bất thành mới bỏ đi học kiếm. Nhưng kiếm cũng chẳng thành đành bỏ đi học họa. Lây lất nửa đời người cũng chẳng đâu vào đâu. Hôm nay may mắn gặp được lão tiên sinh. Nếu tiên sinh không chê thì tiểu sinh xin được hầu chuyện?Mai lão tiên sinh cười kha khả nói :- Cùng tao nhân đàm đạo thì còn gì bằng. Lão hủ lẽ nào không vui. Ha ha... dám hỏi bằng hữu tính danh là gì?Trung niên nho sinh đầu mày hơi nhíu lại, đáp :- Tiểu sinh họ Ngô, người vùng Đông Hải...- A, thì ra là Ngô bằng hữu. Lão hủ họ Mai, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong chốn đèo heo hút gió này!Bấy giờ hai người hàn huyên chuyện trời trăng mây nước một lúc. Xem ra hai người rất hợp ý nhau, chỉ tiếc là quen nhau hơn muộn.Trung niên nho sinh trong lòng tiếc rẻ nghĩ :- “Ta cứ ngỡ thế gian tuyệt tài, không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này lại gặp được một nhân vật như thế này. Chỉ tiếc là lão ta không biết võ nghệ, nếu không thì có lẽ ta còn kém người không chỉ về văn mà còn cả về võ...”Mai lão tiên sinh hốt nhiên nói :- Ngô huynh hà tất quá tự khiêm. Vừa rồi Ngô huynh bảo rằng học kiếm không thành nhưng lão hủ nghĩ kiếm pháp của Ngô huynh đã đến độ tinh thuần. Lão hủ tuy chẳng là đại hành gia trong nghề nhưng rất hâm mộ những vị kiếm sĩ chuyên ra tay hành hiệp!Trung niên nho sinh chừng như nghe một câu này hớn hở vui, cười lớn nói :- Tuy nghệ không thành nhưng họa rồng không thành rồng thì cũng thành rắn. Ha ha... Ngô mỗ hôm nay rất cao hứng vì gặp được tri âm, chẳng ngại gì mà xin múa may vài ba chiêu, vừa để lão tiên sinh thưởng thức, vừa làm ấm người lên đôi chút!Nói thế nhưng trong lòng y cười thầm, chê Mai lão chẳng nhìn ra được y thân hoài tuyệt học. Nói rồi, tiện tay y ngắt một cành mai làm kiếm. Chân chuyển tấn di hình, tay kiếm bắt đầu múa ra.Tuy chỉ là một cành mai nhưng trong tay người này múa lên cũng nghe tiếng gió vun vút, kiếm sinh hàn phong, chiêu thức kỳ ảo vô cùng.Mai lão nhìn họ Ngô múa kiếm mà không khỏi chấn động, trong lòng thầm nghĩ :- “Ta tuy giờ đây không còn công lực nhưng trong mười năm qua kiếm pháp đối với ta vẫn còn là một nguồn vui sống. Ta chưa từng quên lãng nghiên cứu. Cho nên tri thức về kiếm thuật chỉ có tiến chứ chẳng thoái. Người này chỉ dùng cành mai múa thay kiếm mà kiếm vẫn sinh hàn phong, chiêu thức lại kỳ ảo, đủ thấy nội gia công lực phi phàm. Cho dù công lực của ta không bị mất đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã qua được. Người này là ai kia chứ? Ngoài Thế Ngoại tam tiên thì Trung Nguyên còn có nhân vật nào như thế nữa?”Thì ra Mai lão chẳng thể ngờ được vị trung niên nho sinh họ Ngô này là một nhân vật mấy mươi năm nay mới dẫm chân vào Trung Nguyên che nên mới không biết thôi.Nguyên vị trung niên nho sinh này chính là Đông Hải Vô Cực đảo chủ, một trong Thế Ngoại tam tiên, ngoại hiệu là Vô Hận Sinh.Thế nhưng lúc này Mai lão đang bị mấy chiêu kiếm của Vô Hận Sinh thu hút khiến lão chẳng còn rảnh để phân tâm. Bản năng của một người biết võ thường vẫn thế. Khi thấy đường tuyệt kiếm là tập trung theo dõi đến quên mất tất cả.Nhất nhất từng cử chỉ, từng ánh kiếm đều nằm gọn trong mắt của Mai lão.Vô Hận Sinh trong khi múa kiếm thì vẫn liếc nhìn Mai lão nên nhận ra sự thay đổi đầy vẻ kinh ngạc và chăm chú của một người biết thưởng thức kiếm thuật. Trong lòng y bỗng sinh nghi :“Chẳng lẽ lão cũng biết kiếm thuật?”Trong lòng hoài nghi, y liền cố ý cho kiếm múa chậm lại, liên tiếp ra ba chiêu “Hiếu Phong Tàn Nguyệt”, “Vụ Thất Lâu Đài” và “Nguyệt Mê Tân Độ”. Nhưng khi múa chiêu thứ hai “Vụ Thất Lâu Đài” thì cố ý để lộ ra một sơ hở nhỏ.Múa xong ba chiêu kiếm, y ngừng tay thâu cành mai lại nhìn Mai lão tiên sinh. Chỉ thấy Mai lão tiên sinh ánh mắt ngưng nhìn ra nơi rất xa. Qua một lúc, Mai lão tiên sinh mới lên tiếng :- Ngô tiên sinh vừa rồi thi triển ba chiêu kiếm thật đẹp mắt vô cùng, không biết có thể biểu diễn lại cho lão phu xem một lần nữa hay không?Vô Hận Sinh hơi giật mình, đồng thời càng sinh nghi hơn, bèn nói :- Được lão tiên sinh thưởng thức thì còn gì vinh hạnh hơn cho Ngô mỗ. Xin tuân lệnh!Nói rồi Vô Hận Sinh đưa cành mai lên múa một lần nữa ba chiêu kiếm vừa rồi và chiêu thứ hai “Vụ Thất Lâu Đài” vẫn để lộ một sơ hở nhỏ.Mai lão tiên sinh đột nhiên buột miệng thốt lên một cách vô thức :- Chiêu thứ nhì chừng như có chỗ chưa ổn...Nhưng nói đến đó, lão lập tức nhớ lại “mình là người không biết võ công” nên vội im bặt không nói hết câu.“Dá, hay nhỉ!” Nhưng chỉ cần chừng ấy cũng đủ, nghe Vô Hận Sinh thét dài một tiếng, nhảy phóc đến vung tay trảo chộp nhanh vào cổ tay của Mai lão tiên sinh. Trong lòng Vô Hận Sinh rủa thầm :“Để xem ngươi có còn che giấu được ta nữa chăng.”Mai lão tiên sinh cổ tay bị chộp cứng như một gọng kìm, hai chân mềm nhũn ra, người khụy xuống dưới sức mạnh của cánh tay Vô Hận Sinh.Vô Hận Sinh xuất thủ thì nhanh không tưởng, đồng thời vận vài thành công lực vào trảo này chủ ý thăm dò đối phương nhưng chẳng ngờ lão ta chộp chẳng những dễ dàng mà ngược lại chẳng hề nhận ra một chút lực phản kháng nào trong người Mai lão tiên sinh khiến cho Vô Hận Sinh không khỏi chấn động kinh ngạc vô cùng.Nên biết phàm là một người đã luyện võ công thì trong người tự nhiên tiềm ẩn một sức phản kháng theo bản năng có thể phát ra bất cứ lúc nào mà không cần theo sự chi phối của ý nghĩ. Do đó muốn che giấu võ công nội lực của mình là điều rất khó, huống hồ là sự việc diễn ra rất đột ngột như thế này!Vô Hận Sinh nhìn chằm chằm vào Mai lão tiên sinh, gằn hỏi :- Ngươi là ai?Mai lão tiên sinh người tuy chùn người xuống dưới sức mạnh của đối phương nhưng chẳng chút hoảng sợ, không đáp mà hỏi lại :- Ngươi là ai?Vô Hận Sinh “hừ” một tiếng rồi buông rõ từng tiếng :- Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh!Một lời này đã giải đáp hết hoài nghi trong lòng Mai lão tiên sinh. Một trong Thế Ngoại tam tiên mà có công lực và sở học như thế thì chẳng còn là điều đáng ngạc nhiên. Ánh mắt lão bắt gặp ánh mắt của Vô Hận Sinh thì bất giác hùng tâm trong lòng khởi lên. Lão hết sức trầm tĩnh đáp :- Mai Sơn Dân! Ngươi từng nghe qua chứ?Thần khí trong ánh mắt của Mai lão tiên sinh bất chợt phát quang khiến cho Vô Hận Sinh nhìn thấy cũng có chút chột dạ không dám nhìn thẳng. Nhưng điều khiến cho Vô Hận Sinh kinh ngạc là rõ ràng trong mạch Thốn Khẩu của Mai Sơn Dân tán loạn nhu nhược, rõ ràng là tình trạng của người bị phế mất hết võ công.Bất giác Vô Hận Sinh mềm lòng, buông tay Mai lão tiên sinh ra.Là một người luyện võ, y thầm hiểu nỗi đau khổ của Mai Sơn Dân lúc này.Đối với người bị mất võ công thì sống cũng như chết, không còn gì đau khổ bằng.Mai Sơn Dân lắc nhẹ đầu, tỏ ý không tiếp nhận ánh mắt thương hại của đối phương. Năm xưa uy danh của Thất Diệu Thần Quân chẳng phải nhỏ, quyết không hề thua kém gì Thế Ngoại tam tiên cho nên đối với ánh mắt thương hại này của Vô Hận Sinh chỉ là điều sỉ nhục. Mai Sơn Dân hừ một tiếng, giọng hào hùng tiếp :- Thế Ngoại tam tiên thì ra cũng chỉ có thế. Vừa rồi trong chiêu kiếm thứ hai của ngươi có chỗ sơ hở!Vô Hận Sinh vừa rồi ra chiêu “Vụ Thất Lâu Đài” chính là cố ý để lộ sơ hở nhưng nếu không phải là tay đại hành gia trong kiếm thuật thì khó mà nhìn ra được. Vô Hận Sinh cố ý hỏi :- Ngươi thử nói ra xem?Mai Sơn Dân nói :- Ta chỉ cần dùng chiêu “Vỹ Hộ Luân Can” ra bên trái rồi hóa thành “Đan Dương Độ Vỹ” sang bên phải thì có thể bức ngươi để hở sườn trái.Vô Hận Sinh cảm thấy hai chiêu này của đối phương rất thần diệu. Lúc bấy giờ mới nói ra chiêu phản thủ của mình :- Ta tuy cánh trái để hở nhưng bộ tấn chính là thế “Bàn Cung Xạ Điêu”. Chỉ cần ngươi vừa phát chiêu thì lập tức phi song cước vào Đan Điền của ngươi, đồng thời tả chưởng phát chiêu “Hoành Bích Hoa Sơn”, thuận thế tay phải xuất song chỉ điểm thẳng vào hai mắt. Ngươi có muốn tránh cũng không được. Đây chính là thế công “Tam Tiêu Đồng Kích”.Mai Sơn Dân nghe xong nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói :- Ba chiêu của ngươi đồng xuất thì tuyệt luân, e rằng trong thiên hạ khó có người phá nổi. Nhưng... nếu ta xuất chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy” trong “Cù Chi kiếm pháp” thì lập tức có thể khiến ngươi không còn rảnh để mà phản chiêu tự thủ. Chỉ có điều “Cù Chi kiếm pháp” của ta sáng chế ra có nói ngươi cũng không biết được!Vô Hận Sinh vừa rồi nghe lão xưng là Mai Sơn Dân thì biết lần trước mình đã ngộ nhận gã thiếu niên bị mình đánh chìm trong sóng biển - cũng chính tà Tân Tiệp. Trong lòng giờ nghĩ lại chuyện đánh chết người kia trong sóng biển thì bất giác có chút ân hận. Đồng thời lại cũng tức giận chỉ muốn lập tức một chưởng hạ thủ Mai Sơn Dân. Nhưng giờ đây nhìn Mai Sơn Dân đã mất hết công lực, dáng điệu lại lụ khụ già nua, chẳng giống một tên dâm tặc chuyên ức hiếp nữ nhân chút nào, tự nhiên trong lòng sinh nghi về cái chết của Mậu Cửu Nương. Đồng thời kỳ tài sở học của Mai Sơn Dân cũng khiến cho y vừa khâm phục vừa kinh sợ.Nên biết Vô Hận Sinh là nhân vật văn võ song toàn, bình sinh rất tự phụ về tài nghệ của mình, gần như phóng mắt thiên hạ chẳng còn ai sánh được với y.Nhưng y không ngờ trong hải nội lại có một Thất Diệu Thần Quân kỳ tài cái thế, tinh thông “thất nghệ”, chỉ trừ nội công ra thì bất cứ mặt nào cũng vượt qua y cả.Năm xưa khi Thất Diệu Thần Quân danh chấn võ lâm thì Vô Hận Sinh cũng đã từng nghe tiếng nhưng nói thế nào y cũng không tin được là trên thiên hạ có bậc kỳ tài thứ hai sánh được với mình. Y từng nói với Mậu Thất Nương rằng: “Thất Diệu Thần Quân chẳng qua cũng chỉ là tay lừa bịp thiên hạ mà thôi!”Nay chứng kiến tận mắt tài năng quán thế của Mai Sơn Dân thì tự nhiên trong lòng Vô Hận Sinh sinh hảo cảm quả là tri âm. Y ngửa cổ cười kha kha nói :- Luận nội công, cho dù ngươi không bị mất công lực thì cũng chẳng phải là đối thủ của ta nhưng luận kiếm thuật thì mỗi người có một sở trường riêng, đương nhiên chẳng liên quan gì đến nội công. Giờ chúng ta dùng tay không thay kiếm, lấy miệng biến chiêu hóa thức, đấu với nhau một trận xem thế nào?Nói đến đó chợt nhìn thấy bình rượu trên tay Mai Sơn Dân liền “a” lên một tiếng, nói tiếp :- Hay lắm. Ngươi có sẵn bình rượu trong tay. Giữa rừng mai tuyết trắng thế này mà chúng ta uống rượu luận kiếm thì còn nhã hứng nào hay hơn nữa. Ha ha...Mai Sơn Dân cũng gật đầu cười nói :- Tuyệt... tuyệt. Bao nhiêu năm rồi giờ họ Mai ta mới có được người đến luận kiếm, còn hứng thú nào hơn nữa! Ha ha...Hai người cùng nhau cười vang lên. Vô Hận Sinh cười xong liền tung nhẹ người lên bẻ mấy cành mai, bóp nát vò trong tay. Chỉ phút chốc đã thấy những cành mai nát vụn trong tay y bốc khói nghi ngút.“Bùm” Vô Hận Sinh ném mạnh lên tuyết, lập tức một ngọn lửa bùng lên. Vô Hận Sinh liền dùng thêm nhiều cành khô khác chất vào thành một đống lửa.Mai Sơn Dân nhìn thấy một chiêu này cũng đủ chấn động kinh ngạc, thầm nghĩ :- “Công lực người này cũng phải một trăm năm hỏa hầu mới có thể dùng “Tam muội chân hỏa” của mình mà vò cháy những cành mai kia. Từng nghe Thế Ngoại tam tiên đều đã ngoài trăm tuổi mà Vô Hận Sinh là người nhỏ tuổi nhất, thế nhưng sắc mặt nhìn vẫn còn rất trẻ trung, chừng như chưa ngoài ngũ tuần. Thuật trụ nhan của Vô Hận Sinh đúng là danh bất hư truyền.”Mai Sơn Dân thấy lửa đã cháy lên liền mang bình rượu hơ lên đống lửa. Chỉ thoáng chốc đã nghe hương rượu bay lên ngào ngạt. Lão nhấc lấy uống một ngụm rồi trao cho Vô Hận Sinh. Mai Sơn Dân cười nói :- Ngô huynh, lão phu ra chiêu đây.Nói rồi lão từ từ giơ tay phải lên vạch một vòng từ trái sang phải rồi đâm thẳng tới. Chính là chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy” trong “Cù Chi kiếm pháp”.Một chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy” này thủ pháp nương theo một vòng mà xuất kiếm ra, vừa khéo có thể khống chế thế công trong chiêu kiếm của đối phương.Sau đó bằng thế thuận thủy buông thuyền xuất chỉ lực khiến cho đối phương chẳng đề phòng được.Vô Hận Sinh thoạt nhìn đã nhận ra chỗ tuyệt diệu của nó, thầm nghĩ dù lão ra bất cứ chiêu nào cũng bị chiêu kiếm đó của đối phương khống chế. Trong lòng Vô Hận Sinh bất giác thầm bội phục kỳ tài của Mai Sơn Dân. Vô Hận Sinh nghĩ nhanh trong đầu cách ứng biến, đột nhiên đưa tay vạch ra trên mặt đất hai lằn ngắn.Thất Diệu Thần Quân sở học tinh thông, vừa nhìn đã hiểu ngay đó là Vô Hận Sinh có ý nói trong lúc lão còn chưa xuất hết chiêu “Hàng Mai Thổ Nhụy” thì Vô Hận Sinh lập tức thâu chiêu “Hoành Bích Hoa Sơn”, bộ cước cũng thay đổi “Bàn Cung Xạ Điêu” thành “Đảo Đạp Thất Tinh”, vừa khéo tránh được một chiêu của mình.Thất Diệu Thần Quân hơi ngừng lại, Vô Hận Sinh đã vẽ thêm một đường nữa, thị ý vừa điểm vừa chém...Thất Diệu Thần Quân phá lên cười ha hả, chẳng chút suy nghĩ nói ngay :- Chiêu “Tự Giải Kim Linh” trong “Hoa Sơn thần quyền” của ngươi tuy công thủ đều nghiêm mật như kim phong thiết bích, nhưng gặp phải “Cù Chi kiếm pháp” của ta thì không ổn!Vừa nói, tay trái của vừa búng ra, phương hướng từ dưới chếch lên mà rung nhẹ, cứ như một cành mai đung đưa trong gió đông. Đó chính là tuyệt chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”.Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh vốn nghĩ chẳng cần phải dùng đến tuyệt học của mình để đấu với người trong Trung Nguyên, nhưng không ngờ gặp phải Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân với pho “Cù Chi kiếm pháp” khiến cho lão ta ra chiêu nào cũng bị khống chế.Trong đầu nghĩ nhanh, tay trái từ từ đưa ra, năm ngón tay xòe rộng như thế trảo. Tay phải ngược lại lập chưởng hộ ngay trước ngực. Một chiêu này tuy không có tên gọi nhưng chính là chiêu tuyệt học đắc ý của Vô Hận Sinh.Thất Diệu Thần Quân nhìn thấy lão ta chỉ một tay bộ hung một tay xuất trảo thì biết với nhân vật thành danh như Vô Hận Sinh thì chẳng dễ bị khống chế bởi một chiêu của mình. Huống gì nội công của Vô Hận Sinh còn cao hơn Mai Sơn Dân năm xưa khi chưa mất công lực nhiều.Bấy giờ tả thủ phất lên, biến chưởng thành quyền nhưng nửa chừng lại hóa quyền thành chưởng. Trong màn chưởng ảnh liền xuất hiện tiểu chỉ điểm tới.Đồng thời tả chưởng từ trái qua phải vạch nửa đường vừa hỗ trợ vừa thủ trung bộ.Thất Diệu Thần Quân tất nhiên thừa hiểu ngoài chiêu thức uyên ảo ra thì nội lực cũng là một điều hết sức quan trọng phân thắng bại, cho nên lúc phát chiêu đều có thủ. Nếu không thì đối phương chỉ cần dùng lực mà đánh thì chỉ cần một phần công lực của đối phương cũng đủ đả bại lão...Bấy giờ hai người tuy là đấu khẩu luận kiếm, nhưng Thất Diệu Thần Quân hễ chiêu ra đến đâu là miệng đọc nhanh đến đó, quyết không chịu nhường Vô Hận Sinh nửa chiêu.Vô Hận Sinh ngược lại thấy mình ra chiêu nào cũng bị chiêu cản của đối phương đọc lên vanh vách, đồng thời vừa khéo hóa giải nhanh chiêu kiếm của mình. Đương nhiên phải là kiếm pháp tinh thông, thấu triệt được chỗ ảo diệu biến hóa của nó thì mới nói ra được như thế. Vô Hận Sinh càng lúc càng thấy khiếp phục con người này. Trong lòng lão thầm nghĩ :- “Thất Diệu Thần Quân quả là danh bất hư truyền. May mà hắn công lực thất tán, nếu không thì e rằng ta sẽ bại dưới tay hắn chứ chẳng nghi!”Bấy giờ hai người cứ thế mà luận kiếm đến cả nửa canh giờ, tính ra phải có đến ba mươi chiêu, mà mỗi chiêu đều phân giải triệt để.Cả hai ai cũng cùng thán phục nhau. Tuy nhiên công bằng mà nói thì kiếm thuật của Thất Diệu Thần Quân rõ ràng uyên thâm ảo diệu hơn Vô Hận Sinh là điều không chối cãi được.Thất Diệu Thần Quân sau khi phá giải xong một chiêu tuyệt kiếm nữa của Vô Hận Sinh thì thâu tay lại cười khà khà nói :- Đủ, đủ rồi... rượu nóng rồi kìa!Vừa nói, vừa chỉ tay vào bình rượu đặt trên đống lửa. Quả nhiên đã nghe mùi rượu thơm phức nồng nồng bay ra khiến không gian như ấm hẳn lên. Thất Diệu Thần Quân nói rồi nhanh chóng lấy trong túi áo ra một chiếc chén sành.Vô Hận Sinh gật nhẹ đầu, nhìn lại thấy mình chưa có chén thì nảy một ý.Lão với tay chộp một đám tuyết, miết mạnh trong tay, đám tuyết đông kết thành một khối băng rồi dùng ngón tay khoét thành một chiếc chén. Lão cười nói :- Hoang sơn dã địa không có chén ngọc thì tạm dùng chén tuyết này vậy.Thất Diệu Thần Quân nhận ra đối phương thi thố nội lực, quả nhiên chẳng tầm thường chút nào liền chặc lưỡi nói :- Khéo nói! Khéo nói!Rồi lão rót đầy một chén rượu cho mình, hương rượu nồng bay lên sực nức.Vô Hận Sinh cũng rót rượu vào “chén tuyết” của mình. Nên biết rượu lúc này đã được hâm nóng, rót vào chén tuyết thì nhất định là tuyết phải tan chảy ra nay. Thế nhưng “chén tuyết” trong tay Vô Hận Sinh chẳng một chút suy suyển, đủ thấy nội lực của Vô Hận Sinh thâm hậu đến mức nào.Thất Diệu Thần Quân thầm hiểu công lực của mình quả nhiên không sánh được bằng đối phương.Bấy giờ rượu qua mấy tuần, hai người khí huyết trong người đều nóng ấm lên. Vô Hận Sinh chừng như trong lòng có chuyện gì mà từ đầu đến giờ còn nén lại. Lúc này chẳng còn kềm được nữa, ngưng mắt nhìn Thất Diệu Thần Quân nói :- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo lão huynh... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 25 Dĩ độc công độc Mai Sơn Dân nhận ra thần thái của Vô Hận Sinh hơi khác thường thì chau mày nói :- Khéo nói! Hai tiếng thỉnh giáo lão phu không dám nhận. Có chuyện gì xin các hạ cứ nói thẳng ra cho!Vô Hận Sinh mặt trầm lại, giọng đổi khác thường hỏi :- Ngươi có biết một người gọi là Mậu Cửu Nương hay không?Mai Sơn Dân vừa nghe gọi lên tên người này thì sửng sốt, toàn thân run lên như bị chạm điện, nhất thời thất thần tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.Thần thái bất thường này của Mai Sơn Dân khiến cho mối hoài nghi trong lòng Vô Hận Sinh là có căn cứ, bất giác tức giận nghiến răng thét lên :- Lão tặc ngươi có chết trăm lần cũng không chuộc hết tội lỗi, ngươi có còn nhân tính hay không, sao lại đi hại cô ta phát điên phát cuồng đến chết...?Mai Sơn Dân chẳng nghe chẳng thấy, trên nét mặt đầy hoang mang, mấy tiếng: “Cô ta phát điên phát cuồng đến chết.” loáng thoáng khiến cho vẻ mặt lão co rúm lại. Lão chết lặng cả người cứ như chìm vào trong dĩ vãng, “Cô ta đã chết, tội này ai gánh vác đây?” Khi lão dần dần tỉnh trí lại thì mới hiểu ra vì sao Vô Hận Sinh mãi cứ nhìn mình bằng ánh mắt và thái độ căm hận như thế? Lão thầm hiểu đây đã có một sự hiểu lầm tệ hại...Vô Hận Sinh mắt trừng trừng nhìn Mai Sơn Dân. “Hừ” một tiếng lạnh lùng, chẳng ngờ Mai Sơn Dân vừa lúc này cũng “Hừ” một tiếng đáp lại...Mai Sơn Dân trong lòng thầm nghĩ :- “Cái chết của Cửu Nương tuy khởi đầu từ ta, nhưng há có thể trách cứ được ta? Hiển nhiên đây là một sự hiểu lầm, nhưng ta hà tất phải thanh minh giãi bày. Hừ! Tên này nhình thấy Cửu Nương chết, với người công lực sở học tinh thông như hắn, chẳng lẽ hắn thấy chết mà khoanh tay không cứu, chẳng được rồi...”Nghĩ thế tự nhiên lão phẫn nộ trong lòng, mà càng nghĩ thì cơn giận càng cao, chừng như lão hình dung ra được cảnh Cửu Nương đang vật vã trong cơn cuồng điên hết sức đau đớn, còn Vô Hận Sinh vẫn khoanh tay ngồi nhìn... Bất giác lão “Hừ” một tiếng dằn mạnh.Vô Hận Sinh vốn đã giận nộ khí xung thiên, nhưng lúc định phát tác thì nghe thấy Mai Sơn Dân “Hừ” một tiếng thật mạnh, khiến lão càng giận rống lên :- Cuồng tặc chớ cuồng, mặc cho ngươi mãn phúc kỳ tài cái thế thiên hạ chăng nữa, nhưng ngươi làm điều tàn ác vô sỉ thì cũng để tiếng ô danh nghìn thu.Hôm nay, ta Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh sẽ diệt tà trừ dâm, thế thiên hành đạo!Nói rồi từ từ giơ tay lên...Mai Sơn Dân ngửa cổ cười dài, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Vô Hận Sinh.Vô Hận Sinh tay đã giơ cao, nhưng chừng như vẫn còn úy kỵ điều gì mà chưa hạ thủ.Đúng lúc tình thế căng thẳng này, một giọng người phía sau cất lên :- Kẻ nào dám đã thương sư phụ ta?Tiếng người phía sau nghe còn cả ngoài mươi trượng, nhưng kình phong đã thấy ập tới nơi, Vô Hận Sinh vội vàng quay người lại tiện tay phát ra một chưởng...Người kia lướt tới rất nhanh, đồng thời tay ra chưởng đánh tới, nên lúc này một cái chuyển người phát chưởng của Vô Hận Sinh bất ngờ khiến cả hai đều không né tránh được nhau...Chỉ nghe “Bình” một tiếng, thân hình Vô Hận Sinh chấn động trượt dài trên tuyết lùi có đến ba bộ, người kia cũng trúng chưởng thân hình bật lui đến hai bước...Vô Hận Sinh tuy vừa rồi chỉ trong cơn nguy cấp tiện tay phất một chưởng nhưng một chưởng của một trong Thế Ngoại tam tiên cũng đủ cho thiên hạ chấn động thất sắc. Vậy mà người kia chỉ thoái hai bước, khiến cho lão ta nhất thời kinh ngạc trương mắt mà nhìn...Song phương lúc ấy nhìn kỹ nhau thì đều kinh ngạc, nhất là Vô Hận Sinh cứ lắp bắp trong miệng chẳng nói thành tiếng, lão ta không ngờ người vừa đến chính là Tân Tiệp.Vô Hận Sinh trong lòng còn kinh, nhưng đồng thời cũng nhẹ đi, lão ta vốn cứ ngỡ Tân Tiệp bỏ xác dưới biển, nên mỗi lần nghĩ lại đều thấy ân hận có lỗi. Hiện tại Tân Tiệp xuất hiện, chẳng những chàng không chết mà chừng như nội công còn thâm hậu hơn xưa, vừa định lên tiếng nói thì Tân Tiệp đã thét lớn :- Vì sao ngươi ám hại Mai thúc thúc ta?Tân Tiệp vốn là người dễ bị kích động, đối với ân oán thì phân minh quyết liệt, nguyên trong lòng đã ôm hạn Vô Hận Sinh, giờ đây thấy lão ta ra tay định giết hại Mai Sơn Dân, bất giác cơn hỏa nộ càng tăng như lửa cháy thêm dầu. Khi chàng nghĩ đến Mai thúc thúc công lực lại mất hết thì chẳng còn nén nhịn được nữa, chẳng để cho Vô Hận Sinh kịp nói tiếng nào, thét lên :- Hừ! Đường đường là một trong Thế Ngoại tam tiên mà lại ra tay ám hại một người mất hết võ công, ngươi là hạng người nào chứ? Thực là... hừ... ta chẳng biết nói lời nào mới xứng hạng như ngươi...Vô Hận Sinh bị chửi mấy câu thậm tệ thì cũng nổi cơn giận dữ gầm lên :- Thực là sao hử?Tân Tiệp quá giận bật cười thành tiếng khinh thị nói :- Thực là không bằng súc sinh!Chàng cũng không hiểu sao mình lại chửi ra một câu độc địa như thế này.Vô Hận Sinh tức giận không tưởng nổi, hít sâu một tiếng cố giữ trấn tĩnh, trên khuôn mặt tuấn diện thư sinh của lão trở lại nét lạnh lùng kiêu ngạo cố hữu, khóe môi nhếch hiện một nụ cười nhạt nói :- Tiểu bối thất học, ngươi ăn nói thật là hồ đồ cuồng mạng!Tân Tiệp nghe chửi thì mặt cũng đỏ lên, hai mắt ngầu ngầu quát lớn :- Lão ma cuồng độc như ngươi vốn chẳng có tư cách để cho người ta kính trọng, ta thật lấy làm tiếc cho uy danh Thế Ngoại tam tiên...Vô Hận Sinh giọng lạnh như băng :- Tiểu tử, ngươi thực chẳng biết lành dữ là gì, nói không được Vô Hận Sinh ta đành phải ra tay quản giáo ngươi!Nói rồi, thân hình lướt nhanh tới, song trừu phất lên hóa thành hai làn trừu ảnh phần phật áp xuống người Tân Tiệp...“Hắc” Tân Tiệp cười nhạt một tiếng, ngưng mục chăm nhìn, thấy trừu ảnh của Vô Hận Sinh như một thành trăm phất tới, chừng như tất cả các đại huyệt nửa người trước đều bị phong tỏa. Nếu như mấy tháng trước đây thì một chiêu này cũng đủ khiến Tân Tiệp thúc thủ bó tay, muốn cũng không tránh được, nhưng lúc này Tân Tiệp đã không còn như trước. Chỉ thấy thân hình chàng lắc nhẹ một cái, chân khoát ra ngoài nửa bộ...“Vù” Mai Sơn Dân nhìn thấy thế la lên :- Tiệp nhi, tấn công vào hạ bàn của hắn!Ý Mai Sơn Dân chỉ cho chàng là lấy công làm thủ, nhưng sau tiếng áo lướt gió, trước mắt hoa lên, thân hình Tân Tiệp lách nhanh qua khoảng hẹp giữa hai ảnh trừu thật, loáng một cái đã ở ngay sau lưng Vô Hận Sinh...Một chiêu này khiến cho cả Mai Sơn Dân và Vô Hận Sinh đều chấn động cả kinh chính là vì Tân Tiệp chẳng phải dùng chiêu thức của mình dạy, mà còn uyên thâm ảo diệu hơn nhiều, có thể nói là lão bình sinh chưa từng nhìn thấy.Vô Hận Sinh chấn động hơn vì lão lại nhận ra ngay bộ pháp vừa rồi Tân Tiệp thi triển lại chính la độc môn thân pháp bí truyền của Tiểu Trấp đảo chủ Huệ đại sư - “Cật Ma Thần Bộ”! Đương thời lão há hốc mồm miệng chẳng tin vào mắt mình, run giọng thét lên :- Tiểu tử, ngươi tiếp thêm một chiêu này!Đơn chưởng phất lên theo tiếng nói gia thêm hai thành công lực, chỉ thấy kình phong hội tụ lớn như một chiếc bát cuồn cuộn tới...Tân Tiệp công lực lúc này tuy chẳng còn như trước đây, thế nhưng một chưởng này của Vô Hận Sinh dụng đến tám thành công lực thực chẳng tầm thường chút nào, bất giác trong lòng trấn kinh. Song chưởng khoát thành nửa vòng tròn thái cực, nửa chiêu “Mai Thổ Kỳ Hương” chưa xuất hết thì chân di bộ chuyển hình nhanh như lưu thủy hành vân thoái ra ngoài...Đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng người hú dài bên ngoài rừng, rồi tiếp liền một bóng trắng lướt tới, từ xa nhìn có thể thấy người này thi triển khinh công thượng thừa lướt tới. Cước trình cực nhanh mà tư thái nhẹ nhàng đẹp mắt, chẳng khác gì chiếc lá tròn cuốn trong hàn phong, khiến cho cả Vô Hận Sinh, Mai Sơn Dân và Tân Tiệp cả ba người đều quay đầu chú nhìn. Khi người này đến gần, hốt nhiên cất lên một tràng cười dài như tiếng cú đêm nghe đến chói tai...Cả ba người không khỏi rúng động, thì ra người này bên dưới nách còn cắp thêm hai người khác nữa, xem hai người kia thân hình mềm nhũn như hôn mê mặc cho người này mang đi, bất giác trong long đều thầm cảm phục người áo trắng này, mang thêm hai người trong tay mà vẫn thi triển khinh công một cách nhẹ nhàng phiêu hốt như không. Người kia đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, cất tiếng nói lớn :- Vô Cực đảo chủ, có nhận ra ta chăng ?Giọng người này so với tiếng cười vừa rồi của hắn còn khó nghe hơn nữa.Vô Hận Sinh ngưng mắt nhìn, trong lòng chợt tỉnh ra, nguyên người áo trắng này chính là Đông Hải Tặc Vương Ngọc Cốt Ma mà lão ta từng có gặp qua một lần. Vô Hận Sinh trong đầu lập tức nhớ lại chuyện bị đánh đắm thuyền trên biển lần trước, trong long tuy vẫn còn run sợ, nhưng ngoài mặt giữ nét lãnh ngạo bình tĩnh. “Hừ” một tiếng khinh thị nói :- Tên Đà chủ họ Thành thuộc hạ của Ngọc Cốt Ma ngươi thật còn kém lắm, ta vốn nghĩ hải tặc Đông Hải từ sau khi lão huynh ngươi tiếp quản nhất định uy thế sẽ hùng mạnh hơn xưa. Hừ... nào ngờ trời chẳng chìu lòng người, trong cơn thịnh nộ tâm tà của bọn ngươi, một chốc đã mang cả ba chiếc thuyền các ngươi về Long Vương Cung!Lão ta cứ ngỡ sau khi nghe câu này sẽ khiến cho Ngọc Cốt Ma tức giận lẫn chấn động, không ngờ chỉ thấy Ngọc Cốt Ma cười nhạt gật đầu chừng như đã biết hết tất cả từ lâu, chờ cho Vô Hận Sinh cười xong mới nói :- Chính vì Ngọc Cốt Ma ta được huynh đệ Đông Hải coi trọng mới tôn xưng ta làm đầu lĩnh, cho nên hôm nay ta mới tìm đến có một chuyện cầu kiến lão huynh ngươi...Vô Hận Sinh thầm nghĩ :- “Người của ngươi ngầm ám toán ta, ta còn chưa hỏi tội ngươi, mà ngươi còn định giở trò gì đây?”Bấy giờ chỉ trừng mắt nhìn đối phương chẳng đáp tiếng nào, lại nghe Ngọc Cốt Ma nói tiếp :- Lão huynh ngươi cũng biết, chúng ta làm ăn coi trọng nhất là địa bàn hoạt động, từ trước đến nay thương thuyền đi trên Đông Hải đều ngang qua quần đảo Thập Sa, thế mà gần đây phát hiện ra bọn thương thuyền đã thay đổi hải trình vòng qua Vô Cực đảo. Ài... thế này thì huynh đệ chúng ta chẳng còn cơm ăn, cho nên ta mạo muội đến gặp Vô Cực đảo chủ yêu cầu một vấn đề...Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh đã nghe ra ít nhiều câu nói của đối phương, bất giác phát nộ lạnh giọng nói :- Ngươi định lấy Vô Cực đảo của ta làm địa bàn hoạt động đó sao?Ngọc Cốt Ma cười khan mấy tiếng nói :- Không dám, không dám, tại hạ chỉ xin chén cơm cho huynh đệ mà thôi!Một câu này chẳng phải là xác nhận lời của Vô Hận Sinh hay sao? Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh nghe thì bật cười một tràng dài, cơn thịnh nộ xem ra đã lên ngút trời, tiếng cười càng lúc càng vút cao kéo dài như tiếng long ngâm.Ngọc Cốt Ma nói tiếp :- Chúng ta sẽ bố trí một tiểu đảo trong Hoàng Tử Sa, thiết trí đầy đủ nhà cửa tiện nghi cung hầu lão huynh chẳng thua gì ở trên Vô Cực đảo, nếu như Đảo chủ đồng ý thì xin chịu thiệt một chút...Vô Hận Sinh ngưng bặt tiếng cười, nét mặt sa sầm chẳng thèm nhìn Ngọc Cốt Ma, chừng như chẳng coi đối phương vào đâu, đủ để đáp lại “Lời ngươi không đáng lọt vào tai ta!”Ngọc Cốt Ma thấy Vô Hận Sinh không thèm để ý đến lời của mình, bấy giờ cất tiếng cười lớn nói :- Vô Hận Sinh, ngươi tạm nhìn xem ai đây...Vừa nói lão vừa nhấc đầu hai người kẹp trong tay lên.Vô Hận Sinh quay đầu lại nhìn bất giác chấn động cả người, buột miệng la lên một tiếng :- Á...Tân Tiệp cũng nhìn thấy bất giác “Ái” một tiếng đầy kinh ngạc, chẳng thể ngờ nổi hai người mà Ngọc Cốt Ma đang kẹp dưới nách lại là Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.Vô Hận Sinh miện thét lên, cả người phóng ào tới hướng Ngọc Cốt Ma, thân hình lão lướt ngang trong không trung như ngọn phi tiễn, tả thủ dốc toàn lực xuất ra một chiêu “Lôi Động Vạn Vật”, hữu thủ xuất trảo ý định cướp lại ái thê và ái nữ của mình mê man bất tỉnh trong tay Ngọc Cốt Ma...Tân Tiệp nhìn thấy Vô Hận Sinh trong cơn cuồng nộ khẩn cấp ra một chiêu “Lôi Động Vạn Vật” thần tốc kỳ diệu, trong long thầm thán phục vô cùng, song chẳng biết Ngọc Cốt Ma giải hóa như thế nào ?Chẳng ngờ Vô Hận Sinh bổ người tới bằng một chưởng cuồng mãnh, nhưng lập tức thâu lại đáp người xuống đất thở hồng hộc tức giận. Nguyên là Ngọc Cốt Ma thấy Vô Hận Sinh phóng tới tấn công thì hai tay nắm mạch môn Mậu Thất Nương và Thanh Nhi giơ lên tiếp chiêu, Vô Hận Sinh nếu không kịp thâu kịp chưởng lực thì ái thê và ái nữ đến thần tiên cũng không sống nổi, bất đắc dĩ mới thâu thế lại.Ngọc Cốt Ma cũng hơi đố kỵ, chẳng dám để thương hại đến hai người trong tay mình, liền tung chân lướt nhanh về sau.Mai Sơn Dân vốn từng nghe danh tiếng nhân vật Hải Tặc Vương Ngọc Cốt Ma này, giờ nhìn thấy khinh công nhân pháp thần diệu của lão ta thì không khỏi ngầm thán phục, duy chỉ có Tân Tiệp trong lòng nơm nớp lo sợ cho Thanh Nhi mãi hôn mê trong tay lão ma.Vô Hận Sinh bị Ngọc Cốt Ma giở trò này đối phó lại với mình thì rất tức giận, nhưng trong thâm tâm thì nhẹ hẳn đi, vì giờ đây thì lão không còn gì vui hơn chứng minh được ái thê và ái nữ vẫn còn sống trên thế gian này. Bấy giờ thì lão chẳng còn dám vọng động, đứng yên trừng mắt suy nghĩ đối sách.Sa Long Bình chìm đắm trong màn đêm, đầu hôm sao thưa trăng mờ, nhưng tuyết trắng ánh lên sắc trời cũng đủ cho người ta nhìn ra hết cảnh quan, dạ phong lướt qua mang theo hàn khí, nhưng chẳng ngột ngạt lúc này. Toàn trường trở nên yên lặng lạ thường, đương nhiên trong đầu ai cũng đang suy nghĩ rất lung tìm cách đối phó với nhau, nhất là Vô Hận Sinh tay chân luýnh quýnh, nhất thời vẫn chưa biết nên làm thế nào để cứu ái thế và ái nữ của mình trong tay lão tặc.Ngọc Cốt Ma vận công cảnh giới toàn thân, mắt ngưng nhìn Vô Hận Sinh hồi lâu chẳng thấy Vô Hận Sinh trả lời, bèn gia thêm một câu :- Điều kiện này hết sức đơn giản, chỉ cần một cái gật đầu của Đảo chủ, tại hạ lập tức thả họ ra ngay.Vô Hận Sinh căn bản chẳng nghe lọt chữ nào, mặc cho lão công lực cái thế, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trong tình huống này thì cũng thúc thủ bó tay chẳng nghĩ ra được cách nào cho vẹn toàn. Đột nhiên Vô Hận Sinh thét lớn :- Cuồng tặc, ngươi chết!Miệng nói tay vung lên, một cành mai bắn nhanh về phía Ngọc Cốt Ma.Cành cây nhỏ bay đi cực nhanh, tiếng xé gió rít lên nghe rất lạ thường, thủ pháp phóng ám khí của Vô Hận Sinh không nói cũng biết đạt đến trình độ nào rồi.Ngọc Cốt Ma chẳng ngờ Vô Hận Sinh ra một chiêu này, thân hình xoay nhanh một vòng vừa khéo để cành cây bay sượt qua bên mình lui sau, tránh ám khí của Vô Hận Sinh một cách dễ dàng...Thế nhưng Mai Sơn Dân ngồi trên tuyết xem thủ pháp phóng cành cây của Vô Hận Sinh có gì khác thường, bất giác nhíu mày thầm tán thán trong lòng...Ngọc Cốt Ma đắc ý cười ngất lên nói :- Tại hạ từ lâu đã nghe danh tiếng tài nghệ của Vô Hận Sinh, thực không nói cũng hiểu, nhưng bắn ra cành mai này đáo để là chấp nhận điều kiện hay không chấp...Chữ “nhận” cuối câu hỏi còn chưa thốt ra, quả nhiên không ngoài suy tính của Mai Sơn Dân, cành cây vừa rồi bay lui sau giờ đây vòng bay trở lại tạo thành một đường vòng cung nhắm chính xác vào hậu chẩm của Ngọc Cốt Ma.Ngọc Cốt Ma nhận có tiếng kình phong rít tới, cứ ngỡ có người ám toán mình từ phía sau, buông vội hai người trong tay, thân hình quay lại phất song chưởng lên cứu nguy.“Phập”Cành cây bị chưởng phong của Ngọc Cốt Ma đánh bật ra ngoài cắm sâu vào trong thân mai gần đó.Tân Tiệp đứng bên cạnh Mai Sơn Dân nhìn thấy trong lòng thầm cảm phục tuyệt thủ phóng ám khí “Hồi Long phi tiêu” của Vô Hận Sinh, thì đã thấy Vô Hận Sinh lợi dụng trong một khắc nhỏ Ngọc Cốt Ma xoay người lại, thân hình như bóng u linh lướt nhanh tới hướng Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh lần này ra tay đã có chủ ý và kinh nghiệm cứu người không thành, nên thân pháp thi triển đến mức thượng thừa, nhẹ nhàng không gây tiếng động, có thể nói nhanh như không còn gì nhanh hơn!Ngọc Cốt Ma khi nhận ra chỉ la cành cây vừa rồi của Vô Hận Sinh phóng ra thì biết không ổn, một thế “Bối Phong Long Cung” quay ngoắt người lại, vừa lúc này thì tay trái của Vô Hận Sinh chỉ còn cách cổ áo Mậu Thất Nương một thốn...Ngọc Cốt Ma hét lớn một tiếng, tay áo phất lên với mười thành công lực, thế như cuồng phong mãnh khởi nhằm thẳng vào người Vô Hận Sinh.Vô Hận Sinh chẳng ngờ Ngọc Cốt Ma ứng biến nhanh đến thế, biết lúc này có cứu được ái thê chăng nữa thì cũng lãnh đủ một chưởng của hắn, hậu quả thế nào không cần nói cũng biết. Kinh nghiệm giang hồ và bản năng tự vệ khiến lão phải tùng quyền ứng biến, tay trảo sắp chộp được cổ áo Mậu Thất Nương liền phất lên hóa thành một chưởng nghênh tiếp đối phương.“Bình” một tiến chấn động mai lâm, tuyết bay tứ tán.Tuy Vô Hận Sinh chỉ ra chưởng trong tình thế cấp bách không vận được toàn lực, nhưng Ngọc Cốt Ma cũng bị chấn động đến tê dại vai. Thế nhưng Vô Hận Sinh cũng bật lùi sau bỏ lỡ một cơ hội cứu ái thê.Ngọc Cốt Ma giận điên lên, chỉ nghe thấy một tiếng cười như tiếng quỷ khóc vang lên, tay áo phất nhẹ phát ra một luồng khói xám không mùi xông tới.Vô Hận Sinh trong lòng run lên nghĩ nhanh :“Ngọc Cốt Ma là tay đại dụng độc, làn khói xám này nhất định là một loại kịch độc nào đó, hít phải thì nguy!”Trong đầu nghĩ thế, chân đã nhún mạnh nhảy về sau, đồng thời bế khứu giác ngừng thở.Tân Tiệp đứng ngoài nhìn thấy lão ma phất tay phát ra làn khói khác thường thì cũng biết không ổn, định ôm lấy Mai thúc thúc nhảy lùi sau, mắt hoa lên bóng người chính là Vô Hận Sinh lướt nhanh tới miệng thét lớn :- Lui Mau!Miệng thét tay chộp mạnh lấy người Mai Sơn Dân lướt nhanh ra ngoài xa.Tân Tiệp cảm thấy đầu hơi choáng, vội vàng nín thở, bộ cước thi triển “Ám Ảnh Phù Hương” thượng thừa khinh công phóng theo. Tân Tiệp lúc này công lực đã thâm hậu, một chiêu “Hương Vân Thập Lý” đủ phóng người ra ngoài bảy tám trượng mới đáp xuống, chân vừa chạm đất tai nghe “vù” một tiếng, Vô Hận Sinh mang theo Mai Dân Sơn cũng đến nơi.Tân Tiệp thở hắt ra một hơi, quay, đầu nhìn lại Ngọc Cốt Ma thì cả kinh...Nguyên lúc này chỉ sau chớp mắt quanh chỗ Ngọc Cốt Ma đứng chỉ thấy một màn khói dày đặc, bụi phấn phút chốc rơi xuống trên đất khiến cho mặt tuyết trắng lập tức biến sắc đen xỉn. Ngọc Cốt Ma thì nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc nhét nhanh vào miệng Mậu Thất Nương và Thanh Nhi.Vô Hận Sinh nhìn thấy chẳng khỏi rùng mình, vừa rồi lại qua một lần mạo hiểm, giờ đây cứ đứng ngây người vắt óc suy nghĩ biện pháp cứu ái thê và ái nữ của mình.Mai Sơn Dân hốt nhiên lên tiếng chậm rãi nói :- Lão phu nhận ra được loại độc mà Ngọc Cốt Ma sử dụng chính là “Thất Cốt Đoạn Hồn Sa”, chỗ đất dính loại độc này nội trong ba canh giờ vẫn còn tác dụng, chỉ cần người hay súc vật chạm vào thì nguy đến tính mạng ngay. Cho dù người có mang giày dày đến đâu đi nữa cũng chẳng ngăn cản được độc xông tập vào cơ thể mà bỏ mạng. Chỉ có điều nghe nói loại độc này rất khó phối chế mà đã thất truyền từ lâu, không biết Ngọc Cốt Ma vì sao lại biết được?Tân Tiệp tuy trong long có ác cảm mạnh với vợ chồng Vô Hận Sinh, nhưng Thanh Nhi thì còn nằm trong tay lão ma thì lại khiến cho chàng lo lắng, cũng nghĩ cách làm thế nào để cứu được người. Lúc này nghe Mai Sơn Dân nói ra tên của loại độc này thì trong lòng thoáng động, nghĩ ngay ra một ý...Chỉ thấy chàng hú dài một tiếng, thân hình tung lên nhanh như một cánh dạ ưng lướt vào vòng xám đen, thân hình còn lơ lửng không trung thì rút phắt trường kiếm, ánh kiếm loáng lên một vòng từ trên đâm thẳng xuống đầu Ngọc Cốt Ma.Ngọc Cốt Ma nhìn thấy thiếu niên kia vừa lách nhẹ thân hình thì cả người và kiếm đã đến trên đầu, trong lòng bất giác cả kinh. Hai tay áo trắng phất lên tạo thành thái cực tả cương hữu nhu, cương trừu phất thẳng vào ngực Tân Tiệp, nhu kình thì ngầm chứa kình phong quyện lấy thân kiếm của Tân Tiệp...Tân Tiệp nhận ra đối phương phản thủ công kích, hoán đề chân khí, tiếp liền nghe “Soạt” một tiếng chừng như phát ra ngay đầu mũi kiếm, kiếm quang ngời sáng lên trong rừng mai như thanh long xuất động, chàng chính ra chiêu tuyệt kiếm “Mai Chiếm Tiên Xuân” trong “Cù Chi kiếm pháp”.Ngọc Cốt Ma tuy nhận ra chiêu kiếm của thiếu niên này thật tinh thâm ảo diệu, nhưng ỷ vào công lực thặng thừa của mình, hai tay áo vận đủ kình lực chẳng khác gì hai ngọn roi tiếp tục phất lên.“Vù vù...” Tiếng gió phất lên nghe rát cả người.Tân Tiệp hơi lắc mình đã vượt qua hai ống tay áo của Ngọc Cốt Ma, trường kiếm ra chiêu vẫn không hề biến hóa, đồng thời còn gia thêm chân lực vào kiếm.Tay trái buông thõng chuẩn bị chộp vào áo Mậu Thất Nương và Thanh Nhi nằm trên đất.Nguyên là chàng tính nhanh trong đầu định thi triển tuyệt luân kiếm pháp bức lùi lão ma, rồi nhanh chóng cứu hai người kia ra khỏi tay lão. Nên biết một chiêu kiếm của chàng thi triển ra trong “Cù Chi kiếm pháp” uy lực không tưởng nổi, thế nhưng nào ngờ tay trừu của Ngọc Cốt Ma càng lợi hại hơn. Kiếm của chàng đâm vào tay áo của đối phương thì cảm thấy như đâm vào một khối gỗ mục không hề có chúc phản kháng trong lòng chấn động thầm kêu lên :- “Nguy!”Đúng lúc ấy thì tay trừu của Ngọc Cốt Ma từ nhu biến thành cương, dựng đứng lên như một thiết trụ và đập mạnh vào kiếm của chàng phát lên “kong kong”...Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, khi Tân Tiệp phóng tới cho đến lúc này thực ra chỉ trong chớp mắt, giờ đây thế lướt của chàng đã hết, thân hình rơi nhanh xuống đất. Tân Tiệp thấy hai chân đã sắp chạm đất mà không có thể tá lực đề khí tung người lên thì phát cấp, chỉ cần chân chạm đất thì lập tức thụ độc “Thấu Cốt Đoạn Hồn Sa” ngay. Trong cơn cấp hoảng, trong đầu chàng lướt nhanh một ý hai mắt đỏ ngầu, tay trái xuất chỉ lực điểm thẳng mắt Ngọc Cốt Ma...Một chiêu này quả thực cực hiểm, Ngọc Cốt Ma nhận ra mình sơ hốt điều này thì chỉ lực đã đến nơi, đồng thời còn cảm nhận ra chỉ lực này bên trong hàm chứa biến hóa vô cùng, hầu như chẳng thể né tránh được bên nào. Thực lão nằm mộng cũng không ngờ thiếu niên này lại có thân thủ siêu phàm đến thế. Trong cơn khẩn cấp lão đành thâu kình buông lỏng tay áo, thân hình tự nhiên cũng thoái nhanh nửa bước.Tân Tiệp chỉ chờ có thế lập tức rút kiếm về chỉa thẳng xuống đất tá lực vào thân kiếm tung ngược người lên lại tầm một trượng, chẳng kịp thâu lại thanh kiếm đang cắm sâu trong đất, tung người vọt nhanh ra ngoài vòng độc tự bảo.Ngọc Cốt Ma tuy chấn động kinh ngạc không ít trước võ công tuyệt luân của thiếu niên này, nhưng qua rồi phút nguy hiểm, trên khóe môi lão xuất hiện một nụ cười nham hiểm...Ngoài Thất Diệu Thần Quân mất hết công lực ra, Vô Hận Sinh và Tân Tiệp có thể nói là hai nhân vật đại cao thủ trong võ lâm, nhưng đối đầu với Ngọc Cốt Ma cả người đầy độc cũng không làm gì được.- Hắc hắc hắc... Vô Hận Sinh, ngươi chớ hòng bày bất cứ trò gì chỉ vô ích, đồng thời mất hòa khí nhiều thì sau này chúng ta khó xử với nhau!Vô Hận Sinh nghe một câu này của Ngọc Cốt Ma thì tức anh ách trong lòng, nghiến răng trèo trẹo mà chẳng biết làm gì hơn.Ba người chìm lặng trong suy nghĩ kế sách đối phó với cứu người, đương nhiên nỗi lo của Tân Tiệp cũng không kém gì so với Vô Hận Sinh. Chàng thầm hiểu chỉ cần trừ vòng độc kia thì chuyện đối phó với Ngọc Cốt Ma chẳng thành vấn đề.Tuyết vẫn lất phất đổ xuống...Đột nhiên từ dưới thảo bình một giọng cười khanh khách vang lên chấn động rừng đêm. Dưới màn tuyết nhận ra ngay một bóng người lững thững đi vào rừng, đầu tóc rối bù, mặt mày lem luốc bùn đất, chiếc trường bào lấm lem dơ bẩn như chẳng còn có thể dơ hơn. Nhưng nếu như nhìn kỹ thì vẫn nhận ra được chiếc trường bào kia bằng một loại vải đắt tiền, chỉ có điều dơ bẩn khiến người ta chẳng còn nhìn ra mà thôi...Lão hán này vừa đi vừa ngửa cổ lên trời cười kha khả, rồi cất tiếng ngâm nga :- “Lão ngư sông lạnh buông câu, mồi không lưỡi thẳng cá đâu cắn càn, nực cười độc điếu Hàn giang!” Ha ha ha... thực là nực cười, ha ha...Lão cứ lẩm nhẩm một mình như chẳng để ý gì phía trước, thân hình cứ lắc lư đi thêm một đoạn hốt nhiên lại bật lên tiếng khóc. Tiếng khóc trong đêm khuya tuyết lạnh thì càng thê lương sầu thảm...Cứ đi một lúc hết khóc lại cười, rồi còn đứng lại ôm một gốc mai già xăm xoi nhìn ngó, tợ hồ như tìm lại kỷ niệm trên thân mai chăng?Bấy giờ cả bốn người chính đang nghĩ cách đối phó nhau, thấy có người đi tới vừa khóc vừa cười bất giác đều thầm nghĩ :- “Đồ điên!”Ngọc Cốt Ma chuyển nhanh ánh mắt nhìn người kia, rồi chẳng còn thèm để ý nữa cất tiếng nói với Vô Hận Sinh :- Vô Hận Sinh, ngươi nên chấp nhận đi là hơn. Luận về võ công thì Ngọc Cốt Ma ta thừa nhận còn kém Thế Ngoại Tâm Tiên ngươi một bực, nhưng nếu luận về dụng độc thì... Hắc hắc, thì Ngọc Cốt Ma ta cử thế vô song!Vô Hận Sinh nghe một câu này tức giận, song chỉ “Hừ” một tiếng lạnh lùng, không nói ra cũng hiểu lão thừa nhận lời là hắn đương nhiên.Nào ngờ Ngọc Cột Ma vừa nói dứt câu, đột nhiên một giọng người như chuông vỡ vang lên :- Kẻ nào dám khua môi múa mép đến thế?Mọi người giật mình nhìn lại mới thấy chính là người vừa xuất hiện bộ dáng điên khùng kia, nhưng lúc này khi lời ra thì chẳng còn chút gì là điên khùng như lúc nãy.Tân Tiệp và Mai Sơn Dân ngờ ngợ thấy vóc dáng người này quen quen, nhưng vì trong đêm mà ở khoảng cách còn xa, nên chưa nhận ra được là ai...Ngọc Cốt Ma chính đang lớn mồm tự đắc, bỗng nhiên bị người kia lên tiếng quát lại thì đại nộ quát lớn :- Tên hương dân nào mà dám đến đây phá đám, nhanh báo cẩu danh cẩu tính ra mau?Lão hán kia đột nhiên ngửa mặt cười dài một tràng man rợ, ngừng bặt tiếng cười, từ trong hai ánh mắt phát ra tinh quang xuyên thấu trong màn đêm. Tân Tiệp trong lòng thoáng động định mở miệng nói, thì lão già đã gầm lên như sấm :- Lão phu họ Kim, tên Nhất Bằng!Bấy giờ đêm khuya rừng lạnh, giọng nói như sấm của lão già vang lên chấn động cả khu rừng, âm hưởng vang vọng đi xa mãi còn nghe thấy. Tân Tiệp và Mai Sơn Dân trong lòng hiểu ra, nhưng Vô Hận Sinh và Ngọc Cốt Ma thì chẳng hề động tâm, nguyên là vì bọn họ ở ngoài Đông Hải, nên còn chưa biết đến danh Kim Nhất Bằng.Lúc này Kim Nhất Bằng chừng như thần trí tỉnh táo, chẳng còn chút gì là điên cuồng, bước chậm rãi mà trầm ổn đi tới, trên khuôn mặt lấm lem đất cát cũng có thể nhận ra được nụ cười nhạt.Khi đi ngang qua chỗ Tân Tiệp và Mai Sơn Dân lão nhướn mày một cái, chừng như muốn nói :- Tiểu tử ngươi cũng có mặt đây sao!Mọi người đều bị thất thần ngơ ngác trước cử chỉ lời nói của Kim Nhất Bằng, chỉ thấy lão ta ưỡn ngực bước thẳng tới chỗ Ngọc Cốt Ma thần thái rất cao ngạo.Ngọc Cốt Ma ngược lại chẳng hề biết lai lịch của người này như thế nào, nhưng thấy đối phương cứ đi thẳng đến phía mình, bất giác hít sâu một hơi ngầm đề phòng chờ đợi.Kim Nhất Bằng bước chân đã đến ngay mép vòng độc quanh người Ngọc Cốt Ma, thế nhưng vẫn không thấy ngừng lại mà tiếp tục bước.Bấy giờ ai nấy đã nhìn ra một điều, nơi bước chân lão ta đi qua không hề để lại một vết chân nào trên mặt tuyết, đến ngay cả Vô Hận Sinh cũng biến sắc thầm thốt lên :- “Tên này cứ nhìn bộ cước của hắn cũng biết khinh công siêu quần. Ài... xem trước nay ta cho rằng Trung Nguyên không người tài thì lầm lắm!”Kim Nhất Bằng đi mãi đến khi cách Ngọc Cốt Ma ba bước mới ngừng lại, cất giọng lạnh lùng hỏi :- Nghe ngươi tự ngạo dụng độc thiên hạ vô song, Ha ha... Ông là người đầu tiên không phục!Ngọc Cốt Ma vốn nghĩ người này có lai lịch danh đầu gì ghê gớm, đến khi nghe câu này thầm hiểu đối phương muốn tỷ thí độc với mình thì trong lòng yên tâm hơn, thầm nghĩ :- “Ngươi cầm chắc cái chết!”Bấy giờ cũng bằng một giọng lạnh lùng cuồng ngạo nói lại :- Chính là Ngọc Cốt Ma ta nói câu đó, ngươi không phục chăng?Kim Nhất Bằng ngửa mặt lên trời cười dài quái đản, mắt cứ nhìn trời, căn bản chẳng cần nhìn đến đối phương.Ngọc Cốt Ma bộc phát cơn nộ chẳng nhịn được thét lớn :- Ngọc Cốt Ma ta chân đạp cùng trời nát nước, Đông Hải không cây cỏ độc dược nào là không thuộc như chỉ trong bàn tay, bọn Trung Nguyên các ngươi chỉ là thứ ếch ngồi đáy giếng biết gì chứ?Kim Nhất Bằng bỗng im bặt tiếng cười ngớ người chẳng nói gì.Ngọc Cốt Ma nghĩ vừa rồi Kim Nhất Bằng nghe danh mình mà chấn động thất sắc, cho nên càng cười lớn đắc ý hơn.Nào ngờ Kim Nhất Bằng cất tiếng nói :- Ta chính đang ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao trên đời này có kẻ ngu dám múa rìu qua mắt thợ trước Kim Nhất Bằng ta? Thì ra các hạ chỉ là thứ Man Di hải ngoại, thực chẳng trách! Ha ha...Ngọc Cốt Ma tức điếng người chẳng còn nhịn được, tay áo phất lên lập tức một làn khói xám bay ra nhằm thẳng vào người Kim Nhất Bằng...Nơi Kim Nhất Bằng đứng chỉ cách Ngọc Cốt Ma ba bước, làn khói độc do Ngọc Cốt Ma phát ra bao trùm cả chu vi năm trượng, cho nên Kim Nhất Bằng vốn né tránh cũng không tránh được.Vô Hận Sinh đứng ngoài nhìn thấy cũng chấn động, bất giác “Ồ” một tiếng...Nào ngờ Kim Nhất Bằng chẳng những không hề nhảy né tránh mà ngửa mặt lên trời há mồi hút dài một hơi, khiến bao nhiêu khói độc bay nhanh vào mồm!Ngọc Cốt Ma vừa kinh vừa giận, nhưng bản tính tranh thắng trong lòng khởi lên khiến lão ta chẳng bao giờ chịu thua, lập tức phất tay liên tục, mồm thét lớn :- Lão tiểu tử, ngươi có bản lĩnh bao nhiêu mà dám đem mạng ra đánh cuộc với Ngọc Cốt Ma ta?Kim Nhất Bằng cười kha khả chẳng cần đáp lại, bỗng nhiên nhìn nhanh Tân Tiệp đứng bên ngoài nói :- Oa nhi, ngươi mang bình rượu đến cho ta!Vừa nói lão vừa chỉ tay vào bình rượu “Mai Tử Hương” của Mai Sơn Dân còn nằm bên đống lửa tàn.Tân Tiệp chẳng biết lão ta định làm gì, nhưng cũng nghe lời đến nắm bình rượu lên. Đống lửa tuy đã tắt ngầm từ lâu, nhưng bình rượu vẫn còn thấy âm ấm, chàng gọi lớn :- Kim lão tiền bối, đón lấy! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 26 Phong hồi lộ chuyển Miệng nói, tay ném nhanh bình rượu từ ngoài xa bảy trượng bay vào.Thì ra chàng vẫn còn ngại vòng độc dưới đất của Ngọc Cốt Ma.Kim Nhất Bằng đầu chẳng ngoái lại, mà giơ tay ra đón đúng bình rượu, sau gáy lão cứ như mọc thêm một con mắt, chẳng những bắt trúng mà còn đúng vào quai bình, một giọt cũng không đổ ra ngoài.Kim Nhất Bằng còn chưa kịp nói gì thì Ngọc Cốt Ma đã cướp lời :- Hay lắm, chính hợp ý ta. Lão tiểu tử ngươi có dám thưởng thức một chén rượu của ta chăng?- Có gì mà không dám!Kim Nhất Bằng đáp rồi trao bình rượu cho lão ma.Ngọc Cốt Ma tiếp lấy bình rượu, dỡ nắp bình rót ra một chén nhỏ, búng tay mấy cái vào miệng chén. Không nói cũng biết lão đã cho độc vào trong chén rượu. Ngọc Cốt Ma cười nhạt nói :- Chẳng ngại gì mà nói cho ngươi biết, trong rượu này ta đã thi độc “Lập Bộ Đoạn Trường”. Nếu ngươi thấy sợ mà không dám uống thì hãy cầu xin ta tha cho!Đứng bên ngoài xem, Vô Hận Sinh và Mai Sơn Dân đều chấn động buộc miệng la lên, trong lòng thầm nghĩ :- “Lập Bộ Đoạn Trường là loại dược vật tối độc trong thiên hạ, chỉ cần nhấp một hớp thì đi chưa quá ba bước đã đứt ruột nát gan mà chết. Không biết Kim Nhất Bằng có bỏ cuộc hay không?”Nào ngờ Kim Nhất Bằng chẳng thèm nói nửa lời, bưng chén rượu uống một hơn cạn sạch. Rồi đột nhiên lão nhướng cao mày, thét :- Giờ ngươi có dám nếm một chén rượu của ta không?Vừa nói, tay tay nắm bình rượu, lão cũng dốc ra đầy một chén rượu nhỏ.Ngọc Cốt Ma chăm chú theo dõi nhưng không hề thấy Kim Nhất Bằng có một cữ chỉ nào khác lạ, đến ngón tay cũng không chạm đến rượu, căn bản chừng như Kim Nhất Bằng không hề thi độc. Lão lại nghĩ rằng :- “Cho dù có độc đi chăng nữa thì ta chỉ cần uống một viên “Bách Độc Long Diên” thì độc nào mà chẳng giải được, uống có ngại gì?”Bấy giờ Ngọc Cốt Ma tiếp lấy chén rượu, cũng đưa lên miệng uống sạch, rồi cười kha kha, đắc ý nói :- Ta khuyên lão sất phu ngươi nhanh đi mua quan tài chuẩn bị hậu...Chữ “sự” cuối cùng lão ma chưa kịp nói ra thì đột nhiên thét lên một tiếng, người bật ngửa ra nằm trên đất, chân co duỗi thêm mấy cái rồi nằm im bất động!Kim Nhất Bằng thì ngược lại, mặt không một chút biểu hiện, quay người bước đi mà đầu chẳng quay lại nhìn lão ma lần nào.Chuyện xảy ra quá đột ngột làm Vô Hận Sinh há hốc mồm, chẳng thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt. Lão thầm hiểu Ngọc Cốt Ma thịnh danh dùng độc đã gần như bá vương, vậy mà trong chớp mắt lại bị một người chưa từng nghe tiếng dùng độc hạ độc giết chết ngay tại đương trường. Câu nói cuồng ngạo “Trung Nguyên không người” có lẽ lão chẳng bao giờ dám thốt ra nữa!Tân Tiệp và Mai Sơn Dân thì thầm tin Kim Nhất Bằng đã thuộc hạng tổ sư dụng độc. Ngọc Cốt Ma tự ngạo tự cuồng, chẳng biết trời cao đất rộng thì chuốc lấy cái chết là điều đương nhiên.Nên biết Kim Nhất Bằng có ngoại hiệu là “Độc Quân” là có nguyên do. Lão ta là một “đại quái vật” ngàn năm hiếm thấy, đối với các loại độc của lão tuy không dám nói “tuyệt hậu” nhưng có thể khẳng định là “vô tiền”. Chính vì lão suốt ngày đánh bạn với các loại độc trong thiên hạ mà tính tình biến thành cổ quái. Nếu nói là trúng độc thì lão ta đã trúng độc cả trăm, cả ngàn lần rồi. Nhưng mỗi loại độc tính lại mỗi khác, tính xung khắc nhau với nhau cũng mạnh gọi là “tương xung tương khắc” nên khi xâm nhập vào cơ thể lão, chẳng những biến đổi luôn cá tính của lão mà đồng thời còn làm cho thần kinh lão bất ổn mà phát điên phát dại. Nhưng cũng vì thế mà trong máu huyết của lão sản sinh ra một sự đối kháng độc tính rất mạnh. Độc dược bên ngoài giờ đây chẳng thể nào xâm nhập được vào người lão.Ngọc Cốt Ma thi triển “Lập Bộ Đoạn Trường” tuy là tuyệt độc thiên hạ nhưng há có thể làm gì nổi một “đại quái vật” bách độc bất xâm như Kim Nhất Bằng? Ngược lại Kim Nhất Bằng thi triển “Vô Hình Độc” thì lấy mạng Ngọc Cốt Ma dễ như trở bàn tay.Vô Hận Sinh lúc này vừa kinh vừa mừng, liền thi triển khinh công lướt người tới, song thủ thi triển một chiêu “Sơn Điêu Bổ Thố”, hai tay chộp vào áo ái thê và ái nữ rồi phi nhanh ra ngoài. Khinh công này của lão thực đã đến tuyệt đỉnh. Tân Tiệp nhìn thấy cũng thầm thán phục.Bấy giờ chàng bước nhanh tới bên Mậu Thất Nương và Thanh nhi, nhìn thấy hai người tuy tiều tụy nhưng thần thái bình thường, tựa hồ như đang mê ngủ.Vô Hận Sinh đưa tay án vào mấy chỗ trên hai người. Hai người phút chốc hồi tỉnh lại mà không hề thấy có hiện tượng trúng độc. Hiển nhiên vừa rồi Ngọc Cốt Ma đã cho họ uống thuốc giải trước, cho nên nằm trong vòng độc mà họ vẫn không bị nguy hại gì.Thanh nhi hồi tỉnh lại, ánh mắt đen láy như vẫn còn mơ hồ ngước lên nhìn.Đầu tiên nàng nhận ra phụ thân đang cúi nhìn mình, bất giác buộc miệng kêu lên :- Cha!Rồi nàng bổ vào lòng Vô Hận Sinh mà khóc nấc lên.Nhắc lại chuyện Vô Hận Sinh trước đây khi bị chìm thuyền trong bão biển, lão may mắn vớ được một mảnh ván thuyền, cộng với công lực của lão mà trôi dạt trên biển mấy ngày. Khi cơn bão qua đi thì lão bị dạt vào một bãi cát. Lão lên bờ rồi mới biết mình bị sóng đánh dạt vào một hòn đảo hoang. Suốt hai ngày trên đảo, lão không có gì vào bụng, may mắn mà tìm được nước uống nên lão gần như kiệt sức. Trong tình cảnh nguy khốn nhất thì may thay lão gặp được một thuyền đánh cá cứu đưa vào đất liền. Nhờ vậy mà lão mới còn sống đến ngày hôm nay.Lão trong lòng vừa đau khổ khi nghĩ đến ái thê ái nữ chết trong sóng biển, rồi lại căm hận Mai Sơn Dân về cái chết của Mậu Cửu Nương. Do đó lão đổ hết nỗi hận ấy lên đầu Mai Sơn Dân mà dốc tâm đi tìm Mai Sơn Dân để trả thù.Nhưng lúc này, lão thấy vợ con vẫn còn sống mà Mai Sơn Dân giờ thì võ công đã mất, tự nhiên cơn giận trong lòng đã nguôi đi phần nào. Ái nữ đã ở trong lòng còn ái thê thì bên cạnh, lão xúc động muốn rơi nước mắt, cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, liền đứng lên nắm tay ái thê và ái nữ tung người phóng đi...Thanh nhi lúc này chợt nhận ra Tân Tiệp, bất giác buộc miệng kêu lên :- A, Tân ca... là huynh...Nhưng Vô Hận Sinh đã phóng người đi rất nhanh khiến cho tiếng gọi của Thanh nhi chưa dứt mà lão đã ra đến ngoài cả mười trượng.Bên tai Thanh nhi chị kịp nghe giọng Tân Tiệp truyền theo gió :- Thanh nhi... chờ một chút!Mai Sơn Dân nhìn Tân Tiệp thần thái như mất mát điều gì, bèn hỏi :- Tiệp nhi, ngươi quen nàng sao?Tân Tiệp mặc nhiên gật đầu.Mai Sơn Dân đã tìm được câu trả lời trên nét mặt của Tân Tiệp, bất giác lão thở dài. Bản thân lão năm xưa trai trẻ cũng đã trải qua cảnh này nên thấu hiểu lòng chàng lúc này! Thấy Tân Tiệp cứ chìm trong im lặng, lão liền thay đổi câu chuyện nói :- Tiệp nhi, ta xem thanh “Mai Hương kiếm” đêm nay đại công cáo thành.Tân Tiệp nghe nói tới chuyện này thì kinh động, nghĩ lại mình từng hào khí hiên ngang lập lời thề thì bất giác thấy thẹn, quay người lại đáp :- Mai thúc thúc, chúng ta về nhà thôi...Mai Sơn Dân “ừm” một tiếng nhưng liền lập tức nghĩ ra điều gì nói :- Đúng rồi, vừa rồi Ngọc Cốt Ma thi triển “Thấu Cốt Đoạn Hồn Sa”, trong vòng mấy canh giờ vẫn còn tác dụng. Tiệp nhi nên tạm thời ở lại đây, chờ cho đến khi vòng độc kia hết tác dụng. Ngươi nhớ là chớ nên chạm vào nguy hiểm.Nói rồi lão cười ha hả, cầm bình rượu lên đi về.Tân Tiệp còn lại một mình, ngồi suy nghĩ bao chuyện đã qua. Chàng nghĩ :- “Ngọc Cốt Ma tuy là một ác ma nhưng cũng nên chôn cất hắn chớ để nằm chết thối trong rừng mai này.”Nghĩ thế chàng liền đào một chiếc huyệt, định đi tới mang xác Ngọc Cốt Ma đem chôn nhưng nghĩ lão ác ma này trên người đầy chất độc, không thể khinh suất chạm vào được. Trong đầu nghĩ nhanh chàng liền tung chưởng đẩy tới khiến thi thể của Ngọc Cốt Ma bay bổng lên không. Chàng bay người theo tung ra một cước. Thi thể Ngọc Cốt Ma rơi xuống đúng vào trong huyệt.Chàng nhanh chóng vùi đất lấp lại.Xong mọi chuyện, ngước nhìn sắc trời trời đã tang tảng sáng. Chàng nhớ lại trận đấu độc vừa rồi giữa Ngọc Cốt Ma và Kim Nhất Bằng quả là hiếm thấy, đồng thời cũng nhận ra được cái lợi hại của người biết dụng độc. Liền nghĩ :“Nếu hành tẩu giang hồ mà cũng có kiến thức nhiều về độc thì càng lợi cho bản thân.”Bấy giờ nhớ nhanh đến quyển “Độc Kinh” còn trong người, vừa rồi lại quên trao nó lại cho Kim Nhất Bằng, nhưng rồi nghĩ lại là ái nữ của lão đã tặng cho mình thì cũng không cần trả lại, đằng nào giữ lại trong người lúc rảnh rỗi nghiên cứu cũng hay.Chính đang lúc suy nghĩ miên man nên chẳng hay có hai bóng người đang lao nhanh tới. Ánh nắng ban mai chiếu rọi trong rừng bỗng bị hai bóng người che khuất khiến chàng giật mình tỉnh lại. Quay đầu nhìn lại thì thấy hai người kia đã sắp bước chân chạm vào vòng độc trên đất. Chàng thất thanh la lên :- Không đi tiếp được...Miệng nói, tay phất nhanh một chưởng đánh ra, có ý đẩy bật hai người kia lùi lại để cứu họ.Hai người kia đang lao tới, bất ngờ nghe tiếng người thét rồi lại thấy chưởng kình ập tới thì giật mình, vội giơ chưởng lên đỡ. “Bốp” một tiếng vang lên...Tân Tiệp chỉ muốn đẩy nhẹ hai người kia lùi lại sau cho nên phất chưởng chẳng vận nhiều kình lực, vì thế sau một chưởng này, thân hình chàng bị chấn động, lảo đảo lùi ra sau. Hai người kia cũng bị chấn động không ít, đều lùi lại ra sau xa mới đứng vững.Tân Tiệp chân vừa đứng vững đã la lên :- Không nên bước vào chỗ đó...Hai người kia kinh ngạc vô cùng, chẳng hiểu gì nên hỏi lại :- Các hạ nói không thể đi vào chỗ đất đó sao?Tân Tiệp vì đứng hướng vào rừng mai, hai người kia đi từ ngoài vào nên không nhìn rõ chàng. Nhưng chàng thì nhìn rất rõ bọn họ. Bất giác chàng buộc miệng kêu lên :- A, thì ra là Kim thị huynh đệ. Vâng, vâng... chỗ đất kia đã bị nhiễm độc, không thể bước vào được. Cho dù công lực cao cường mà nhiễm phải chất độc kia thì cũng thâm cốt đoạn trường!Thì ra hai người này chính là Kim Nguyên Bá và Kim Nguyên Trọng, hai vị Cái bang Hộ pháp mà trước đây chàng đã từng gặp.Kim thị huynh đệ lúc này vẫn còn chưa nhận ra Tân Tiệp, cúi đầu nhìn xuống đất nhưng vẫn chẳng hiểu ra nguyên do vì sao trên đất nhiễm độc bèn nước mắt nhìn chàng hỏi :- Các hạ có thể nói rõ hơn được không?Bấy giờ Tân Tiệp mới đem chuyện vừa rồi kể qua cho Kim thị huynh đệ nghe. Cả hai nghe xong thì đều rúng động, thất sắc. Khi họ nhận ra người vừa cản đường họ khỏi xông vào vòng độc lại chính là Tân Tiệp thì càng cảm kích vô cùng. Hai người liền đi vòng qua chỗ đất bị nhiễm độc kia, đến trước mặt Tân Tiệp ôm quyền thi lễ, rồi nói bằng một giọng rất gấp nói :- Đa tạ Tân lão đệ lại cứu ngu huynh đệ chúng ta thoát hiểm, nhưng hiện tại huynh đệ chúng ta có chuyện rất khẩn cấp. Ân này xin ngày sau báo đáp!Nói rồi vái dài lần nữa rồi sóng vai nhau đi rất nhanh.Tân Tiệp vốn trong lòng có hảo cảm với Kim thị huynh đệ, giờ thấy bọn họ vội vội vàng vàng bỏ đi như thế, chẳng biết họ có chuyện gì mà gấp gáp hốt hoảng đến thế bèn hỏi :- Chỉ là chuyện nhỏ, xin hai vị chớ để tâm nhưng không biết nhị vị có chuyện gì khẩn trương. Chẳng biết tại hạ có giúp gì được không?Kim thị huynh đệ đã chạy xa được một đoạn, nghe chàng hỏi thế thì hơi dừng chân lại. Kim Nguyên Bá ngoái đầu lại đáp :- Tệ Bang chủ gặp nạn, không dám lưu lại lâu...Kim Nguyên Trọng đã kéo tay Kim Nguyên Bá đi nhanh, chừng như sợ lưu lại giây phút nào là hỏng chuyện giây phút ấy.Tân Tiệp nghe họ nhắc đến “Bang chủ gặp nạn” thì nghĩ ngay đến vị Bang chủ nhỏ tuổi đáng thương kia, trong lòng tự nhiên cũng thấy khẩn trương hẳn lên, bèn hỏi với theo :- Nơi nào thế?Kim thị huynh đệ đã chạy rất xa, chỉ nghe Kim Nguyên Bá đáp vọng lại :- Ở đất Hồ Nam, không dám phiền đến tôn giá. Hẹn ngày sau gặp lại!Nói xong thì cả hai thân hình đã vút đi khuất.Tân Tiệp ngóng mắt nhìn theo hai bóng hành khất, trong lòng bất giác nghĩ :- “Vừa rồi Kim lão đại chừng như có ý định nhờ ta giúp một tay nhưng bị Kim lão nhị kéo chạy đi. Xem ra Bang chủ Cái bang gặn nạn chẳng phải tầm thường.”Lại nghĩ :- “Các nhân vật Cái bang thường vẫn thần mật khác thiên hạ nhưng tâm trường của họ đều tốt cả. Ta hiện tại cũng chưa có chuyện gì cần kíp, có thể đi Hồ Nam một chuyến xem có thể giúp gì được cho họ chăng?”Chủ ý đã định nhưng chàng vẫn phải đứng chờ thêm một hai canh giờ nữa, đến khi kiểm tra thấy vòng độc trên tuyết đã trắng trở lại nghĩ độc hẳn đã không còn thì mới yên tâm.Bấy giờ mới quay người trở về ngôi nhà cỏ của Mai thúc thúc.Con đường chẳng xa, chỉ mất thời gian chừng một tuần trà thì đã về đến nhà Mai Sơn Dân. Đã một năm rồi chàng mới trở về lại ngôi nhà của Mai thúc thúc, trong lòng chợt nhớ lại những chuyện trước đây.Mai Sơn Dân đã chờ chàng trước cửa, thấy chàng về liền nói ngay :- Tiệp nhi mau kể lại chuyện một năm qua thế nào cho ta nghe.Tân Tiệp ứng thanh “dạ” một tiếng rồi đem những chuyện xảy ra một năm qua kể lại hết sức ngắn gọn mà đầy đủ cho Mai Sơn Dân nghe.Mai Sơn Dân im lặng lắng nghe cẩn thận. Khi nghe Tân Tiệp kể đến chuyện Hầu Nhị bị hại thì Mai Sơn Dân bất giác nghiến răng mà bật khóc thành tiếng. Khi chàng kể đến chuyện kỳ ngộ trên Tiểu Trấp đảo thì Mai Sơn Dân thần sắc hứng thú hẳn lên. Nhưng đến khi chàng kể chuyện đánh nhau với Hải Thiên song sát cả ngàn chiêu thì lão đã hiểu ra vấn đề. Nguyên là vừa rồi, khi còn ở ngoài rừng, Mai Sơn Dân đã tận mắt nhìn thấy Tân Tiệp đấu chưởng với Ngọc Cốt Ma. Khi nghe Tân Tiệp kể về chuyện trên Thái Sơn đại hội thì lão cười khinh thị, chừng như chuyện năm xưa giờ đây đã chẳng còn khiến cho lão phải để tâm đến.Tân Tiệp kể một hơi mất cả hai canh giờ mới xong. Mai Sơn Dân nghe hết mọi chuyện thì không nói tiếng nào mà lại chìm trong trầm tư suy nghĩ.Tân Tiệp ngừng một lúc rồi nói :- Thanh “Ỷ Hồng kiếm” trong tay Lệ lão tặc quả là thần binh dị khí, sắc bén vô cùng, không biết thanh “Mai Hương kiếm” có thể địch lại không?Mai Sơn Dân chừng như vẫn không nghe chàng hỏi, im lặng một lát, mới nhìn chàng hỏi một câu :- Bộ pháp thần kỳ của Huệ đại sư truyền cho ngươi thế nào, ngươi hãy biểu diễn một lượt xem...Tân Tiệp gật đầu nói :- “Cật Ma Thần Bộ” có thể nói là tuyệt học tâm huyết của Huệ đại sư...Nói rồi chàng đứng dậy biểu diễn qua một vòng.Mai Sơn Dân chăm chú xem xong rồi chép miệng nói :- Quả là thần kỳ vô cùng. Thế còn “Đại Diễn Thần Kiếm” thế nào ngươi biểu diễn xem!Tân Tiệp chẳng hề suy nghĩ gì, nghe nói thế liền dùng một cành cây thay kiếm thi triển pho kiếm pháp từ khởi thức “Phương Sinh Bất Tức” cho đến thức cuối cùng “Hồi phong chuyển chiết”, cả thảy mười thức với năm mươi tiết biến hóa kỳ ảo.Mai Sơn Dân càng xem thì càng chau mày suy nghĩ. Đến khi chàng diễn hết pho thì lão trầm ngâm một lúc rồi nói :- Ngươi đã từng đem hai môn cái thế tuyệt học này phối hợp làm một thi triển lần nào chưa? Có nghĩa là bộ pháp thi triển “Cật Ma Thần Bộ” còn tay kiếm xuất chiêu trong “Đại Diễn Thần Kiếm”?Quả nhiên dưới mắt của một nhân vật đại tôn sư thì có khác. Một câu này khiến cho Tân Tiệp bừng tỉnh, vui mừng nói :- Tiệp nhi chưa từng nghĩ đến. Quả là tuyệt diệu!Nói rồi chàng để tâm suy nghĩ, cố đem hai pho tuyệt kỹ bộ pháp và kiếm pháp phối hợp với nhau.Mai Sơn Dân thấy chàng lĩnh ngộ ý của mình nhanh chóng thì vui mừng vô cùng, đi nhanh vào nhà đến xem lò luyện kiếm chính đang luyện thanh “Mai Hương kiếm”, để yên cho chàng suy nghĩ.Mai Hương kiếm vốn đã là một thanh cái thế kỳ kiếm, giờ luyện thêm “Thiên Niên Chu Trúc” thì càng tăng thêm tính cương mãnh, sắc bén của nó.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân suốt hôm ấy cứ ở bên lò luyện kiếm.Cho đến tận chiều tối mới đem thanh “Mai Hương kiếm” ra khỏi lò. Rời khỏi nhà sau Mai Sơn Dân ra đến nhà trước thì đã thấy Tân Tiệp ở đó chính đang thi triển từng chiêu từng thức một cách chậm rãi. Mai Sơn Dân chỉ đứng im lặng nhìn chàng luyện, thầm hiểu rằng chàng đã lĩnh hội hết yếu quyết bên trong của hai pho tuyệt kỹ kia.Qua thêm một lúc nữa, bỗng nhiên nhìn thấy chàng khựng người đứng lại, chau mày suy nghĩ. Mai Sơn Dân thầm hiểu chàng đã nhận ra một vấn đề khó khăn nào đó.Tân Tiệp luyện liền một lúc đến chín lần mới thông được một chiêu vừa rồi.Khi chàng nhìn lại thì mới thấy Mai Sơn Dân đã đứng nơi cửa. Chàng định tiến tới thi lễ thì Mai Sơn Dân đã ném thanh “Mai Hương kiếm” cho chàng.- Đa tạ thúc thúc!Tân Tiệp thốt lên mấy tiếng, giơ tay đón lấy thanh bảo kiếm rồi lại múa một chiêu vừa lĩnh hội được.Trong gian phòng không lớn cũng không nhỏ, chỉ còn thấy ánh kiếm loáng lên ngời ngời, kiếm khí phát ra lạnh không gian. Đúng là một thanh bảo kiếm đầy uy lực.Tân Tiệp hấp thu được kiếm pháp và bộ pháp thần kỳ, giờ đây trong tay nắm một thanh bảo kiếm thì lòng phấn chấn vô cùng. Chàng thi triển từng chiêu từng thức càng lúc càng thấy hứng. Ban đầu còn chậm sau lại nhanh dần. Kiếm pháp thần kỳ phối hợp cùng bộ pháp ảo diệu. Giờ đây kiếm với người như hợp nhất làm một. Đến Mai Sơn Dân là tay đại hành gia về kiếm pháp cũng không phân biệt được đâu là đâu.Tân Tiệp múa một hơi đến bốn vòng mới chịu ngừng tay, chàng bước đến trước mặt Mai Sơn Dân thấy thúc thúc mỉm cười hài lòng, vội ôm quyền thi lễ nói :- Mai thúc thúc, hai môn tuyệt kỹ này phối hợp với nhau thì chẳng khác gì rồng gặp mây, “Đại Diễn Thần Kiếm” vốn đã đầy biến hóa thì giờ đây càng tăng thêm uy lực gấp bội, đã thế lại còn được thúc thúc tặng bảo kiếm này nữa thì lo gì không phá được kiếm trận của Ngũ đại kiếm phái!Mai Sơn Dân chỉ gật đầu cười nói :- Ngươi luyện đã cả ngày rồi, mau vào ăn cơm đi.Cơm chiều xong, Mai Sơn Dân cùng chàng ngồi uống trà. Lão hỏi :- Tiệp nhi định làm chuyện gì tiếp theo đây?Tân Tiệp nói :- Vừa rồi ngoài rừng, Tiệp nhi gặp được hia vị hành khất...Rồi chàng đem chuyện hai lần gặp Kim thị huynh đệ kể cho Mai Sơn Dân nghe. Chàng tiếp :- Vì thế Tiệp nhi nhân lúc không có việc gì định đi một chuyến đến Hồ Nam xem có thể giúp gì được cho Cái bang một tay không.Mai Sơn Dân gật đầu tán thành :- Thân làm võ sĩ thì vì nghĩa hành hiệp là chuyện cũng đáng làm!Hàn huyên thêm một hồi lâu nữa, hai người mới đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Tân Tiệp chuẩn bị lên đường. Chàng vừa về đến nhà một ngày giờ lại phải ra đi thì bất giác trong lòng quyến luyến. Mai Sơn Dân nhận ra biểu hiện trên mặt chàng nên vừa đeo thanh “Mai Hương kiếm” lên lưng cho chàng vừa nói :- Thanh “Mai Hương kiếm” này đã theo bên mình ta suốt hơn hai mươi năm hành tẩu giang hồ, diệt không biết bao nhiêu tên đại ác ma. Hôm nay ngươi dùng thanh kiếm này hành hiệp giang hồ thì nhất định phải giữ gìn uy danh của Thất Diệu Thần Quân năm xưa, báo cho được đại thù. Ta hy vọng Hải Thiên song sát sẽ trả món nợ của song thân ngươi dưới thanh “Mai Hương kiếm” này!Một câu này khiến cho Tân Tiệp tăng thêm dũng khí, đồng thời cũng là một sứ mệnh mà chàng phải làm tròn. Chàng không những phải trả thù cho song thân mà còn phải thay Mai thúc thúc trả thù.- Tiệp nhi tuân lệnh thúc thúc!Vừa nói chàng vừa chấp tay vái tạ nhận lãnh bảo kiếm.Mai Sơn Dân lại nói :- Con trai của Đơn Kiếm Đoạn Hồn còn sống hay chết cũng chưa thể khẳng định được. Nếu có dịp thì ngươi cũng nên tìm hiểu xem sao? Còn một điều nữa...ngươi giờ đây công lực, sở học đã đạt đến độ cao thâm mạc trắc, có thể nói là vượt qua hẳn ta năm xưa cho nên không cần phải dùng ngoại hiệu Thất Diệu Thần Quân của ta để hành đạo giang hồ nữa. Những tưởng ngươi đã có thể tự lập danh thiên hạ rồi đó!Tân Tiệp cúi đầu nói :- Tiệp nhi xin ghi nhớ, nguyện không phụ lòng thúc thúc.Hai người còn ân cần hàn huyên một lúc nữa. Mai Sơn Dân tiễn chân chàng ra đến rừng mai mới chia tay.Trời đã ngừng đổ tuyết. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp rừng mai tươi sắc.Tân Tiệp thi triển khinh công thượng thừa lướt đi trên đầu những ngọn mai chớm nụ. Mai Sơn Dân ngóng mắt trông theo bóng chàng mà chép miệng :- Trời còn có mắt nên cho Mai Sơn Dân ta gặp được tiểu tử này!* * * * *Từ Sa Long Bình ra đến bến thuyền trên Trường Giang chẳng bao xa, chỉ chừng hơn mười dặm. Tân Tiệp thi triển khinh công phóng đi chừng một canh giờ đã đến nơi. Gần đến phố thị thì người càng đông cho nên chàng thâu thân pháp, ra đường chính thả bộ mà đi.Bên bến thuyền, người chờ qua sông rất đông. Dưới sông, thuyền sắp thành hàng chen chúc nhau, không còn yên tĩnh hoang sơ như trong Sa Long Bình.Cảnh phố chợ tấp nập huyên náo đã hiện ra.Tân Tiệp bước nhanh đến bến thuyền, thấy có một chiếc thuyền khách xuống đã đông, chàng liền nhanh chân bước xuống, cất tiếng hỏi thuyền phu :- Thuyền này thuận dòng đi Tam Hiệp chứ?- Vâng, mời thiếu hiệp lên thuyền nhanh. Thuyền nhổ neo ngay bây giờ!Nghe thuyền phu đáp thế, Tân Tiệp bước nhanh xuống thuyền tìm chỗ ngồi.Chỉ thêm một chốc thì thuyền phu quả nhiên nhổ neo, chống thuyền ra xa bờ, rồi cho thuyền xuôi dòng đi xuống. Thuyền phu ngồi cuối đuôi thuyền, hai tay nắm hai mái chèo nhưng chẳng cần chèo thì thuyền cũng trôi đi một cách thoải mái. Nước Trường Giang chảy xiết, giữa dòng bạt ngàn sóng nhấp nhô nên chỉ có những thương thuyền lớn mới dám đi ra giữa dòng, những thuyền nhỏ chở khách chỉ nương theo con nước mà đi.Khách đi thuyền thường xuyên quá quen với sông nước nên đều ngồi cả vào khoang, riêng Tân Tiệp ngồi đầu thuyền, phóng mắt ngắm cảnh Trường Giang.Thuyền chạy được một lúc thì nghe thuyền phu la lên :- Phía trước có ghềnh nguy hiểm, quý khách xin để hết hành lý xuống sàn thuyền để tránh bị hất văng ra ngoài.Tân Tiệp nhìn thuyền phu, thấy hai tay điều khiển hai mái chèo khéo léo đưa con thuyền lao đi càng lúc càng nhanh. Nguyên phía trước là đoạn sông thu hẹp lại khiến cho nước chảy xiết hơn. Con thuyền lao đi càng lúc càng nhanh hơn. Tuy thuyền chỉ mỏng manh như chiếc lá khô trên mặt nước nhưng lao đi một cách trầm ổn dưới sự điều khiến khéo léo của thuyền phu.Đột nhiên lúc ấy trên bờ có tiếng người la lên :- Ê, thuyền... cho ta qua sông với!Thuyền phu đang ra sức giữ cho con thuyền chạy trầm ổn, nghe có tiếng người gọi thì chỉ liếc mắt một cái rồi lớn giọng đáp :- Thuyền đầy lắm rồi, chẳng đi được đâu...Nói hết câu thì thuyền đã chạy được một đoạn xa.Tân Tiệp quay đầu nhìn vào bờ, chỉ thấy một trung niên nho sinh đang đứng tay vẫy miệng gọi, từ thuyền vào bờ cách chừng sáu bảy trượng, cứ nhìn bộ dạng người này thì hẳn là có chuyện gấp lắm. Người kia lại la lên :- Ta có chuyện khẩn cấp, nhanh cho ta đi...Thuyền phu chau mày thét :- Không thấy thuyền đầy rồi sao? Xem xem... đã quá mớm nước rồi kia...Nói rồi y đưa tay chỉ vào ngoài mạn thuyền. Tân Tiệp quả nhiên nhìn thấy nước đã lên đến vạch trắng, là mức an toàn cho phép.Nhìn lại thì người trên bờ nhún vai, nhếch mép cười bí ẩn.Thuyền cứ tiếp tục lao đi theo dòng nước. Thuyền phu lại la lên :- Chú ý, ngồi yên!Tân Tiệp nhìn phía trước thấy có một mỏm đá nhô cao, trên có khắc ba chữ lớn “Vọng Ngã Lai”. Chàng chẳng hiểu ý nghĩa là gì, nhưng nhìn nước cứ cuồn cuộn ập tới vỗ vào đá bắn lên từng cột nước trắng xóa. Quả thực là nguy hiểm.Thuyền phu lúc này hai tay đang gồng sức, điều khiển hai mái chèo cho con thuyền đi đúng thủy trình ngang qua mỏm đá kia...Đúng lúc ấy, một bóng người từ trong bờ phóng ào nhanh ra. Khinh công của người này quả chẳng tầm thường, chỉ thấy y lộn mấy vòng đã đứng trầm ổn trên nóc khoang thuyền, ngay trên đầu thuyền phu. Khách trên thuyền vì ngồi trong khoang nên chẳng ai nhìn thấy, đến thuyền phu đang mải chăm chú điều khiển con thuyền nên cũng không mảy may hay biết gì. Chỉ có Tân Tiệp ngồi ngoài nên thấy rất rõ. Trong lòng chàng kinh động khi nhận ra người này chính là gã trung niên vừa gọi thuyền.- “Thì ra hắn bám theo thuyền, đến chỗ này khi thuyền đến gần bờ hơn hắn mới nhảy lên thuyền. Hắn thi triển một chiêu khinh công này cũng đủ biết chẳng phải là nhân vật tầm thường, nhưng xem thần thái thì hắn cũng chẳng phải là chính đạo quân tử, không biết có hành động gì chăng?”Nghĩ như thế, chàng chẳng lên tiếng, chỉ chú tâm theo dõi hắn.Gã trung niên đứng trên nóc thuyền, ngạo nghễ nhìn xuống thuyền phu cười nhạt. Dường như hắn định kiếm chuyện với thuyền phu vì vừa rồi không cho hắn lên thuyền. Nhưng lúc này thấy thuyền phu còn mãi lo chèo chống qua ghềnh nước nên hắn chưa phát tác.Đột nhiên chiếc thuyền tăng tốc một cách đột ngột, đồng thời mũi thuyền hơi chúi xuống, lao đi nhanh như mũi tên thoát khỏi dây cung.Tân Tiệp giật mình thốt lên một tiếng nhưng may là chàng ngồi trầm ổn, thân trên chỉ hơi chúi tới trước một chút. Ngược lại, gã trung niên đứng trên nóc khoang thuyền bị hất văng ra ngoài. Hắn đảo nhanh người đáp xuống được sàn thuyền. Nhưng lúc ấy, thân hình hắn chạm mạnh vào người thuyền phu khiến thuyền phu bị hất ngã nhào xuống sông...Tân Tiệp nhìn thấy thì giật mình, chẳng kịp suy nghĩ, tung mình lao tới nhanh như làn khói. Khi thân hình của thuyền phu vừa chạm nước thì chàng cũng chộp được áo thuyền phu, để khí vọt ngược lên lại thuyền.Lúc này thì con thuyền chạy chậm lại mà trầm ổn, chẳng còn gì nguy hiểm.Bấy giờ Tân Tiệp định thần nhìn lại mới biết thuyền vừa qua ghềnh. Chính độ dốc của ghềnh cao nên thuyền mới chúi đầu lao nhanh xuống như thế. Giờ đây dòng sông mở rộng phình ra như một cái đầm khổng lồ, thế nước hòa hoãn, chẳng còn gì nguy hiểm.Chàng thân thủ tuy cao cường nhưng chưa từng đi nhiều trên sông nước nên mới bị kinh động như thế. Những người khác trong khoang thuyền thì vẫn bình tĩnh như không, rõ ràng bọn họ thường đi lại trên đoạn sông này nên chuyện vừa rồi chẳng còn là điều kinh ngạc đối với họ.Thuyền phu bị một phen hú hồn, nhìn gã trung niên đầy kinh ngạc, chẳng hiểu hắn lên thuyền từ lúc nào? Nhưng cứ nghĩ thuyền đang chạy mà hắn vẫn lên được thì chẳng phải là người tầm thường nên thuyền phu chỉ ném cái nhìn giận dữ, rồi lại nắm mái chèo, tiếp tục cho thuyền đi.Gã trung niên chừng như cũng nhận ra mình không phải nên im như thóc, tìm một chỗ ngồi xuống đầu thuyền. Hắn đưa mắt nhìn nhanh Tân Tiệp, đương nhiên là trong lòng hắn không khỏi chấn động trước một chiêu khinh công của chàng cứu thuyền phu. Tân Tiệp nhanh trí hơn liền lên tiếng nói trước :- Vừa rồi huynh đài lên thuyền, khinh công thật tuyệt...Chàng vốn trong lòng thầm nghĩ :- “Người này nhất định là người trong võ lâm, chẳng biết hắn định đi về đâu mà vội vàng như thế. Liệu hắn có liên quan gì đến chuyện của Cái bang ở Hồ Nam hay không?”Nghĩ thế chàng chủ động bắt chuyện để dò xem lai lịch của hắn thế nào?Gã trung niên trong lòng cũng chính đang kinh ngạc lẫn hoài nghi về chàng, bấy giờ nghe nói thế thì lắc đầu đáp :- Nào dám, nào dám!Tân Tiệp nghe giọng nói của hắn như giọng người Lưỡng Quảng, trong lòng càng hồ nghi hơn, bèn hỏi :- Dám hỏi tôn tính đại danh của huynh đài? Xem bộ dạng huynh đài thì dường như có chuyện gì rất gấp?Nói đến đó, chàng cố ý để mắt theo dõi nét mặt của hắn nhưng người kia thần sắc vẫn không đổi, cất tiếng nói lớn :- Tại hạ họ Ông, tên Chính. Các hạ nói đúng, tại hạ có chuyện gấp muốn đến Hồ Nam thăm một vị bằng hữu!Tân Tiệp hơi chột dạ :“Hắn đi Hồ Nam thì xem ra suy đoán của ta không sai!Nếu như hắn là kẻ đối đầu với Cái bang thì chỉ e Kim thị huynh đệ khó đối phó nổi!”Nghĩ thế chàng nói tiếp :- Tiểu khả tên Tân Tiệp, nghe nói Hồ Nam non nước hữu tình, phong cảnh mỹ lệ nên định đến đó du sơn ngoạn thủy một chuyến. Nếu như huynh đài không chê thì chúng ta có thể đồng hành?Ông Chính vội đáp :- Tân huynh sao lại nói thế, được đi cùng một cao thủ thân thủ cao cường như Tân huynh thế này thì an toàn vô cùng, đồng thời cũng học hỏi được ít nhiều!Tân Tiệp thầm hiểu ý hắn, đương nhiên là lòng hắn còn chưa phục, có ý sau này có dịp sẽ tỷ thí cùng chàng. Chàng cười lớn nói :- Đâu dám thế! Công phu của đệ nào sánh kịp Ông huynh, nói ra chỉ thẹn như đèn dưới trăng!Bọn họ nói chuyện với nhau một hồi thì thuyền đã đến Tam Hiệp. Cả hai thanh toán tiền rồi cùng nhau lên bờ, nhằm hướng Hồ Nam mà đi.Suốt cả chặng đường, Tân Tiệp thỉnh thoảng khéo léo dò hỏi hành tung của đối phương nhưng Ông Chính chẳng hề hé lộ chút nào. Chàng đành chờ cơ hội hành động, tốt nhất là đừng để cho hắn nghi ngờ. Hai người thi triển khinh công mà chạy. Ông Chính có ý tỷ thí khinh công nhưng Tân Tiệp khôn khéo nhường đối phương, cho nên Ông Chính cũng chẳng biết được gì.Chiều hôm ấy, hai người vào đất Hồ Nam. Một ngày rong ruổi không ngừng khiến cho cả hai đều mỏi chân, mệt người cho nên quyết định trước tiên tìm vào một khách điếm nào đó nghỉ chân. May mà chạy thêm một dặm nữa thì đến một tiểu trấn ven đường. Hai người lập tức tìm đến một khách điếm nghỉ lại qua đêm.Bấy giờ trời đã vào giữa đông nhưng ở Hồ Nam chẳng có cái lạnh buốt người như phương Bắc. Tuy ngoài trời hoa tuyết đổ nhẹ nhưng không khí ấm hơn nhiều. Hai người chọn hai phòng, tắm rửa nghỉ ngơi một lúc rồi ra phía trước quán ăn cơm. Bữa cơm tối với các món đặc sản Hồ Nam khiến cho cả hai ăn ngon lành, chẳng ai khách khí với ai, ăn ngấu nghiến đến no mới thôi.Tân Tiệp thấy đã quá no, chính lúc vừa buông đũa xuống định nói, bỗng nhiên bên phòng trong một giọng người ồm ồm vọng ra :- Ngươi nói phái Không Động và Cái bang thanh toán nhau ngay trong bổn châu, không biết hư thực thế nào?Giọng người vang ra nghe rất rõ. Tân Tiệp hơi giật mình ngưng thần lắng nghe, đồng thời mắt cũng liếc nhanh theo dõi thần thái của Ông Chính. Quả nhiên hắn cũng đang chăm chú nghe. Chàng đoán định điều mình nghĩ không sai, hắn tất đến Hồ Nam vì chuyện này, nhưng không biết là thù hay bạn với Cái bang?Bên trong im lặng một lúc rồi giọng một người khác vang lên :- Hắc! Hoàng lão đệ, tin tức của ngươi còn chưa còn chưa chính xác. Không phải là thanh toán mà Không Động thậm chí đã chộp được tân Bang chủ của Cái bang...Tin này thì Tân Tiệp đã biết, chỉ nghe người được gọi là Hoàng lão đệ nói :- Nghe nói hồi đêm hai vị Hộ pháp của Cái bang là Kim thị huynh đệ cũng đã xuất hiện...Nói đến đó, bỗng nhiên giọng trở nên thấp nhỏ lại. Tân Tiệp cố vận hết thính lực để nghe mới nghe được đoạn sau, nhưng lúc được lúc không.- Ngươi có biết công phu của bọn Kim thị huynh đệ chứ, nghe nói... trong một đêm vượt qua sáu cửa... bọn đệ tử Không Động... chẳng biết gì!Tân Tiệp thầm hiểu võ công của Kim thị huynh đệ nên tình hình quả chẳng đáng ngại. Nhưng khi liếc nhìn thấy thần sắc của Ông Chính chấn động, kinh ngạc thì trong lòng tự nhiên xác định hắn đích thực là kẻ thù của Cái bang.Lại nghe tên họ Hoàng nói :- Thật sao? Lần này quả còn hơn quần hùng tụ hội. Chúng ta đằng nào cũng không có chuyện gì gấp, hay là đi xem thử một chuyến?Giọng hắn vốn khàn khàn như chuông vỡ nên khi nói thì cất cao lên. Bọn Tân Tiệp ngồi bên ngoài đều nghe rất rõ. Chỉ nghe người kia cười lạnh lùng, nói :- Ngươi gan lớn nhỉ?- Sao chứ?- Hừ, chung quanh Thần Đình tháp năm dặm, song phương đều bố trí thủ hạ canh giữ, đến dân thường đi ngang qua cũng không bỏ sót một ai. Chỉ cần biết là người trong giang hồ thì chẳng bao giờ chúng cho đi ngang qua đó.Họ Hoàng chừng như không phục, giọng hắn càng khó nghe hơn nhưng chung quy chỉ là cãi nhau chuyện nên đi xem hay không, chẳng còn gì quan trọng.Tân Tiệp vui lên, may mà chàng nghe được câu chuyện hai tên này, giờ đã biết được địa điểm. Chàng tính nhanh trong đầu cách hành động. Bấy giờ nhìn thấy Ông Chính cũng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ. Bất giác chàng cười lớn, nhìn hắn nói :- Đặc sản Hồ Nam quả hơn nơi khác về khẩu vị, đậm đà mà cay nữa. Ông huynh có nghĩ thế chăng?Ông Chính định thần lại, gật bừa đáp :- Ừm, ừm... đương nhiên. Tại hạ cũng nghĩ thế!Tân Tiệp tìm cách nói chuyện đâu đâu, không liên quan đến chuyện vừa nghe được của hai tên trong kia, một hồi nữa mới chia tay nhau ai về phòng nấy.Tân Tiệp tuy đã biết song phương thanh toán nhau trong Thần Đình tháp thế nhưng còn chưa biết Thần Đình tháp nằm ở nơi nào? Chàng chính đang định tìm người hỏi thì tiểu nhị bưng vào một chén trà nóng cho chàng.Tiểu nhị đặt chén trà lên bàn rồi cúi mình nói :- Thiếu gia dùng trà cho ấm người. Trà này là trà tươi thổ sản của vùng này. Khi chế có cho thêm gừng vào nên vừa tiêu thực vừa ôn trung tán hàn.Tân Tiệp cười thầm, nghĩ tên tiểu nhị này thật khéo mồm khéo miệng.Chàng gật đầu cười nói :- Cảm ơn tiểu nhị ca. À... ta có chuyện muốn hỏi...Tiểu nhị bồi một nụ cười, xoa tay nói :- Có gì xin thiếu gia cứ dạy?Tân Tiệp nói :- Ta chỉ muốn hỏi thăm một nơi gọi là Thần Đình tháp. Ngươi có biết...Chàng hỏi chưa hết câu thì tiểu nhị đã gật đầu lia lịa, nhanh nhẩu đáp :- Biết, biết, cách đây không xa, nằm dưới chân một ngọn núi phía tây trấn này, chỉ cách chừng nửa dặm. Nhưng... tiểu nhân nghe nói ở đó hiện đang...Tân Tiệp xua tay cắt ngang :- Ta cũng có nghe chuyện đó nhưng ta chỉ hỏi để đến chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà thôi. Nếu không tiện thì ta cũng không đi làm gì. Đa tạ tiểu nhị ca!Nói rồi chàng nhét nhanh một ít bạc vụn vào tay hắn. Tiểu nhị vui mừng cúi đầu vái dài, cười hì hì, cảm ơn rối rít rồi trở ra ngoài. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 27 Long hổ tranh phong Tiểu nhị đi rồi, Tân Tiệp trong đầu thầm nghĩ :- “Không Động và Cái bang xưa nay chừng như không có gì thâm cừu đại hận, nhưng lần trước Lệ Ngạc từng đuổi theo truy sát Kim thị huynh đệ và tân Chưởng môn Cái bang Bằng nhi, mà hình như nguyên do chỉ là vì một chiếc vỏ kiếm. Chuyện này thì ta không quản đến, nhưng chung quy Bằng nhi thật đáng thương...”Nghĩ đến đó trong đầu chàng lập tức hiện lên khuôn mặt thanh tú đáng yêu của Bằng nhi.Qua một lúc, chàng lại nghĩ :- “Tên Ông Chính chẳng biết lai lịch thế nào, nhưng nếu đúng là kẻ thù của Cái bang thì Kim thị huynh đệ rất nguy hiểm, chẳng biết Lệ lão tặc làm sao lại mời được những tên như thế này đến trợ thủ?”Nghĩ vậy chàng quyết phải theo dõi sát Ông Chính mới được, bấy giờ ngồi trên giường tĩnh tọa dưỡng thần định trí...Canh hai điểm lên, Tân Tiệp giờ đây công lực tinh thâm, các giác quan trong người đều thông linh mẫn tuệ, thoáng nghe tiếng áo lướt gió bên ngoài, chàng mở mắt ra cười thầm nghĩ ngay Ông Chính tất đến Thần Đình tháp. Chẳng chút chậm trễ, chàng xuống giường thoát nhanh ra ngoài phòng bằng cửa sổ lướt đi trong màn đêm như một làn khói.Tân Tiệp đã hỏi tiểu nhị biết rõ phương hướng địa điểm của Thần Đình tháp, cho nên ra ngoài rồi chẳng chút do dự thi triển khinh công phóng đi rất nhanh.Quả nhiên ít phút sau thì đã nhìn thấy một bóng đen lao đi phía trước, không nói cũng biết chính là Ông Chính. Mục tiêu đã phát hiện, chàng liền tăng tốc độ lướt đi như lưu tinh, nhưng đến một khoảng cách an toàn mới chạy chậm lại.Ông Chính chạy phía trước chừng như không biết có người bám theo, đang chạy đột nhiên rẽ ngoặt sang trái vào trong một đám loạn thạch.Tân Tiệp biết đã đến nơi, qua đám loạn thạch này tất đến Thần Đình tháp, chẳng còn trù trừ liền đề khí nhún mấy cái nữa đã tới đám loạn thạch, lẩn người nhanh vào trong đó. Nhưng nào ngờ, chân vừa vào đám loạn thạch thì nhận ra một cỗ kình lực từ phía trước đánh ập tới trước người. Tân Tiệp bất thần bị tập kích, nhưng chàng vốn cũng đã có đề phòng nên thuận tay phất nhanh một chưởng đánh ra nghênh tiếp.Chỉ nghe “Bình” một tiếng, chàng tuy thân hình còn lơ lửng trên không song chỉ chao đảo nhẹ đáp xuống trên một khối quái thạch, ngược lại người kia bị bật ngược về sau cả trượng.Giờ thì chàng đã nhận ra kẻ vừa tập kích mình là Ông Chính, chẳng ngờ hắn chạy phía trước cũng đã nhận ra có người bám theo nên quyết định ra tay tấn công.Ông Chính giật mình khi thấy người này công lực hỏa hầu còn nhỉnh hơn mình, bây giờ trong tâm kinh động chăm mắt nhìn thì càng giật mình hơn, bất giác “A” lên một tiếng.Nguyên hắn nhìn kỹ Tân Tiệp thì mới biết người theo dõi hắn lại chính là chàng thư sinh đồng hành với hắn, thực là một điều hết sức bất ngờ.Tân Tiệp lanh trí, thấy chưa đến lúc để lộ diện nên vờ kinh ngạc la lên :- Á... thì ra là Ông huynh, tiểu đệ đội sương đêm dạ hành, chẳng ngờ bị Ông huynh làm thất kinh hồn vía...Ông Chính trong lòng còn tức anh ách, nhưng cố nén lại chỉ nói :- Tại hạ phát hiện ra một kẻ thù trước đây nên vội truy theo, Tân huynh nếu như không việc gì, thứ tại hạ không bồi tiếp...Nói rồi hắn phóng người đi thật nhanh như ma đuổi.Tân Tiệp biết hắn đã nói dối, nhưng cứ mặc xác hắn, song lúc này thấy hắn không chạy vào trong đám loạn thạch mà phóng chân chạy tiếp theo con đường chính tít tắp.Tân Tiệp trong lòng hơi nghi hoặc khó hiểu, nhưng chỉ chăm mắt nhìn theo bóng hắn chạy càng lúc càng xa, phút chốc đã mất hút trong màn đêm.Chàng suy nghĩ nhanh mà thấy hồ nghi trước hành trình của hắn, bất giác trong đầu thoáng động liền tung người phóng chạy theo con đường hắn vừa chạy đi. Chừng hơn một dặm đường thì hốt nhiên nhận ra một bóng trắng thấp thoáng trên thân cây phía trước xa, chừng như là sắc áo của Ông Chính.Tân Tiệp liền thi triển khinh công nhanh hơn, nhưng khi đến gần mới vỡ lẽ ra chỉ là chiếc áo của hắn máng trên cành cây, bây giờ nghĩ ngay đã trúng kế “Kim thuyền thoát xác” của hắn. Trong lòng vừa bực tức vừa hổ thẹn vì cạn nghĩ, chàng quay chân phóng ngược trở lại truy tìm...* * * * *Giờ nói lại chuyện bọn Kim thị huynh đệ hai người hôm ấy từ biệt Tân Tiệp đi một mạch thẳng tới Hồ Nam. Bọn họ vì hay tin Bang chủ bị giam cầm cho nên lòng nóng như lửa đốt, đi suốt ngày đêm không nghỉ, nên nội trong chiều tối hôm ấy đã vào đất Hồ Nam.Kim thị huynh đệ vào đến Hồ Nam chẳng kịp nghỉ ngơi đã chạy thẳng đến Thần Đình tháp, vừa đặt chân đến nơi thì đã thấy người vây quanh rất đông mà lại chính là đệ tử Cái bang Nam phân đà, trong đó còn có cả Bang chủ.Nguyên Cái bang chia thành hai Phân đà một Bắc một Nam. Bắc phân đà cũng chính là Tổng đà sở tại của Bang. Nam phân đà nghe tin Tổng Bang chủ bị bắt giữ thì làm sao không lo lắng phát hoảng, bấy giờ phân Đà chủ Lục Dũng chỉ nội trong một canh giờ đã huy động toàn bang chúng kéo đến vây kín Thần Đình tháp, đến một con chim cũng không bay qua lọt.Thần Đình tháp cao cả thảy đến mười ba tầng, người của Không Động lại chiếm toàn tháp, mỗi tầng đặt một trạm canh, đồng thời trong khu rừng nhỏ bao quanh chân tháp còn mai phục rất nhiều cao thủ. Lục Dũng tuy công lực cao cường, nhưng đối phương phòng bố cẩn mật, cho nên nhất thời vẫn chưa sao công vào trong được mà chỉ vây quanh bên ngoài.Cứ thế một ngày một đêm qua đi, Lục Dũng chẳng còn do dự được nữa, quyết định một mình đơn đao phó hội thương lượng với đối phương. Nhưng vừa lúc ấy thì Kim thị huynh đệ đến nơi, ba người bàn bạc đi đến quyết định sẽ hợp lực tấn công thẳng vào mặc cho đối phương mai phục canh gác thế nào, đồng thời lệnh cho bang chúng chỉ canh giữ bên ngoài mà tuyệt đối không được vọng động lúc chưa có lệnh.Kim thị huynh đệ công lực hơn người, nội trong một đêm náo qua sáu cửa, mà cửa nào cũng ra tay chẳng lưu tình, khiến cho người của Không Động không chết cũng bị thương. Đến tầng cửa thứ bảy thì chạm phải bọn Tam tuyệt kiếm bày “Tam Tài kiếm trận”, kịch chiến trong tháp một trận kinh thiên động địa, cuối cùng bọn Tam tuyệt kiếm thấy chẳng địch nổi mới rút vào trong, nhưng bấy giờ sau khi qua bảy cửa quan thì chân khí cùng khí lực của Kim thị huynh đệ và Lục Dũng cũng đã hao tổn rất nhiều.Lúc ấy cả ba người nghỉ ngơi dưỡng thần dưỡng lực ngay trong tầng thứ bảy, kéo dài cả buổi mà vẫn không thấy bọn Tam tuyệt kiếm lộ diện, Kim thị huynh đệ biết đối phương bố trí lên một cửa thì thân thủ cao hơn một bực. Giờ đây tuy qua cửa thứ bảy, nhưng cũng chỉ mới lên nửa tháp, biết xông lên đến đỉnh là điều rất khó làm được, song tính khí quật cường khiến bọn họ cả ba người liều mình xông lên tiếp. Quả nhiên Không Động bố trí canh giữ càng lên cao thì cao thủ càng hùng mạnh hơn, lên đến tầng thứ chín bọn họ chạm phải bốn tay đại cao thủ, tuy sau trận ác đấu nửa ngày thì diệt được cả bốn tên, nhưng Lục Dũng thụ thương nặng đành dạt ra một bên.Kim Nguyên Bá, Kim Nguyên Trọng trong lòng đau xót, nhưng vẫn thầm hy vọng, cúi xuống bế người Lục Dũng lên chính khi chuẩn bị xông lên tiếp tầng khác thì đột nhiên phía trên ám khí bay xuống cực nhanh. Kim Nguyên Trọng một tay ôm người Lục Dũng, tay còn lại phất lên định đánh bay ám khí, nhưng chẳng ngờ theo ám khí còn có thêm một loại “Yên phi tiêu” bay kèm theo. Kim Nguyên Trọng có tránh cũng không còn tránh kịp, xem ra nhận đủ một chiếc phi tiêu này.Lục Dũng thân thụ trọng thương nhưng thần trí vẫn còn tĩnh, lúc ấy thấy nguy đến người Kim Nguyên Trọng, bỗng thét lớn một tiếng, cả người vùng khỏi tay Kim Nguyên Trọng nhảy nảy lên vừa khéo hứng trọn chiếc ám khí.Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chỉ nghe Lục Dũng rú thêm một tiếng nữa, người mềm nhũn ra tuyệt khí, song lại cứu được tính mạng cho Kim Nguyên Trọng.Kim thị huynh đệ tính khí kiên cường mà đầy lòng nhân, mắt nhìn Lục Dũng chết một cách hào hùng thì không khỏi rơi nước mắt.Kim Nguyên Trọng trợn mắt nghiến răng trèo trẹo :- Lục lão đệ, mối thù này Kim thị huynh đệ ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi ngay bây giờ!Nói rồi, đặt xác Lục Dũng một bên, hai người chẳng còn kể gì nữa cùng nhau xông lên tầng trên. Kim Nguyên Trọng miệng thét lớn :- Quân chó má nào dùng “Yên phi tiêu” ám toán huynh đệ của ta còn không nhanh thò mặt ra đây chịu tội!Phía trên còn phóng xuống thêm mấy ngọn ám khí, nhưng đều bị Kim thị huynh đệ đánh bay ra ngoài.Bấy giờ nhìn lại thấy đối phương có hai tên, Kim Nguyên Trọng nhận ra được một trong hai tên đó là Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh.Kim Nguyên Trọng vừa thét xong thì bất giác ngớ người, một tên còn lại cười hăng hắc lạnh giọng nói :- Quân nào lớn lối, hắc... xem chưởng của ta!“Vù” một chưởng phóng ra nhanh như chớp.Kim Nguyên Trọng trong lòng còn đau thương trước cái chết cứu mạng mình của Lục Dũng, thấy thế thì nộ khí xung thiên hét lớn một tiếng, tay liền vận toàn lực ra trảo đánh tới nghênh chiêu.Nên biết Kim thị huynh đệ hành đạo giang hồ xưa nay không bao giờ dùng binh khí, nhưng bằng đôi tay trần với pho tuyệt học độc môn “Âm Phong Hắc Sa chưởng” mà thành danh giang hồ. Lúc này ra một chiêu “Thiên Sa Đảo Hải” với thập thành công lực và một lòng hận thù nên uy mãnh thì chẳng bút nào tả nổi, chỉ nghe “Bình” một tiếng, tên kia người bắn lui sau cả trượng, cánh tay không chịu nổi gãy xương nghe răng rắc.Kim Nguyên Trọng một trảo đắc thủ chẳng bao giờ chịu ngừng, thân hình lướt theo tới như hình tùy bóng, chộp mạnh vào ngực hắn vung mạnh thêm một chiêu nữa, thân hình tên kia bay như một mũi tên va mạnh vào tường, đầu vỡ óc văng tung tóe chết một cách thảm khốc. Kim Nguyên Trọng chừng như mới hả giận, lạnh lùng thốt lên :- Lục lão đệ, ta đã trả thù cho ngươi một tên...Rồi ánh mắt lão đằng đằng sát khí nhìn vào người Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh, rít mạnh :- Ngô Minh, ngươi xưa nay thành danh với loại độc môn bá đạo ám khí này chăng?Giọng lão đầy uy lực và sát khí khiến cho Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh không khỏi chấn động, nhất là vừa rồi Kim Nguyên Trọng ra chiêu đã giết chết đồng bọn của hắn một cách tàn khốc. Hắn cố trấn tĩnh, nhưng giọng vẫn run nói :- Kim lão nhị, ngươi định thế nào...Kim Nguyên Trọng chẳng đợi hắn nói hết câu, rít qua kẽ răng :- Lấy mạng ngươi!Vừa buông tiếng cuối cùng, song chưởng áp vào nhau đẩy mạnh ra một chưởng “Lưỡng Long Tranh Châu” đẩy tới như thế cuồng phong ba lãng đột khởi.Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh chẳng dám sơ sót khinh thị, vừa thấy Kim Nguyên Trọng ra chiêu liền lách nhẹ người đồng thời đơn chưởng phát ra lấy công làm thủ.Nào ngờ Kim Nguyên Trọng đã có ý trí mạng với hắn nên chẳng hề né tránh, nghiêng vai chịu nhận một chưởng của hắn đồng thời tay chưởng hóa trảo chộp từ trên xuống nhanh như chớp...Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh nhận ra không ổn, trong lòng cả kinh, nhưng thâu chưởng cũng không còn tránh kịp. Chỉ nghe “Bộp” một tiếng đánh trúng đích vào vai Kim Nguyên Trọng, mà một trảo của Kim Nguyên Trọng cũng chộp đúng vào Thiên Linh Cái của hắn. Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh chỉ kịp rú lên một tiếng, người đổ xuống đầu vỡ toang.Kim Nguyên Trọng quyết trí mạng với đối phương cho nên liều nhận một chưởng của Ngô Minh vào vai, nhưng một trảo tàn khốc của lão lại lấy mạng Ngô Minh. Bấy giờ Kim Nguyên Trọng thân hình chao đảo, đầu vai thốn đau nhói lên, đương nhiên với một nhân vật như Thần Tiêu Đoạn Hồn Ngô Minh chưởng lực tự nhiên chẳng phải tầm thường, trừ phi Kim Nguyên Trọng luyện thân thể thành Kim cương bất hoại thì mới không thụ thương.Kim Nguyên Trọng cắn răng chịu đau, ngửa cổ cất lên tiếng cười dài nói :- Lục lão đệ, giờ thì ngươi yên tâm nhắm mắt, tên cẩu tặc hại chết lão đệ cũng chỉ sống dài hơn lão đệ ngươi nữa khắc mà thôi! Hắc hắc hắc...Kim Nguyên Bá biết tính cách kiên cường của đệ đệ mình, cho nên chờ khi Kim Nguyên Trọng cười khổ xong mới thở hắt ra một hơi hỏi :- Lão nhị, ngươi còn chịu đựng nổi chứ?Kim Nguyên Trọng gật nhẹ đầu, Kim Nguyên Bá liền cười phất tay nói :- Tốt, thế thì lên!Hai người phóng nhanh theo cầu thang xông lên tiếp. Tuy đều bị cản trở, nhưng chẳng mất thêm bao lâu thì hai người đã lên đến tầng trên cùng đỉnh tháp.Ngước mắt nhìn lên cầu thang tầng cuối cùng chỉ thấy một người trấn giữ, quả nhiên trong tay hắn chính đang cắp ngang người Bằng nhi trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, không nói cũng biết Bằng nhi đã bị hắn phong bế huyệt đạo thân hình mềm nhũn.“Ầm” một tiếng, Kim Nguyên Trọng tung chân đá bay cánh cửa lầu, hai người song song phóng ào vào trong.- Cút xuống!Nhưng ngay lúc ấy tiếng người thét dài, tiếp liền cuồng phong ập tới mãnh liệt vô cùng.Kim thị huynh đệ vốn đã ngưng thần tụ khí đề phòng. Kim Nguyên Bá vận công thi triển “Thiên Cân Trụy” trụ người trầm ổn, đơn chưởng phất lên một chưởng “Đảo Đả Kim Chung” đánh tới.Nào ngờ người kia chỉ phát ra một hư chiêu, Kim Nguyên Bá khi nhận ra thì đã chậm, chưởng lực phát quá mạnh nên người hơi mất thăng bằng tới trước.Nhưng bằng vào kinh nghiệm giang hồ phong phú, lão lập tức đảo nhanh người thoát ra ngoài nửa bộ mới tránh hiểm khi bị đối phương công tập kích tiếp. Quả nhiên, “Vù” một chưởng thực sự đánh lướt ngang qua người.Kim thị huynh đệ cả hai đều hơi kinh động, bây giờ ngưng mục nhìn đối phương thì bất giác “A” lên một tiếng, gần như cùng lúc thốt lên :- Thì ra là Thanh Nhãn Hồng Ma! Thực không ngờ...Nguyên người kia là Thanh Nhãn Hồng Ma Hoắc Như Phi, một trong hai tay đại ma đầu ẩn danh trên Câu Lâu Sơn, người thứ hai chính là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính. Bọn họ hai người là sư huynh đệ, chẳng biết xuất xứ lai lịch thế nào nhưng nhất thân công phu cao cường. Ba mươi năm trước lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện trong võ lâm tại Bắc Cố Sơn, trong một đêm đánh bại mười hai tay cao thủ Hà Lạc mà thành danh thiên hạ. Nhưng sau đó không lâu chẳng biết vì nguyên do gì mà hai nhân vật này lại thôi bôn tẩu giang hồ, ban đầu thì người ta còn dị nghị bàn tán, nhưng thời gian lâu dần cũng chẳng còn nghe nhắc đến, chẳng ngờ hôm nay lại xuất hiện tại Thần Đình tháp này!Kim Nguyên Bá nhận ra tay đại ma đầu này thì thầm hiểu chẳng phải dễ đấu, chỉ có một điều khiến lão kinh ngạc hơn cả là vì sao tên ma đầu này lại có mặt trong chuyện tại đây?Trong đầu thầm nghĩ :- “Chuyện này là hiềm khích giữa bổn bang và Không Động, làm sao tên này lại có mặt trong đỉnh tháp, mà lão tặc Lệ Ngạc thì chẳng thấy lộ diện? Hơn nữa vừa rồi bọn lâu la kia chừng như cũng không phải là đệ tử Không Động?”Bấy giờ nghe Thanh Nhãn Hồng Ma Hoắc Như Phi cười dài hăng hắc nói :- Cả hai tên ăn mày ngươi cùng vào một lúc, nếu không thì chẳng phải là đối thủ của ta!Kim Nguyên Trọng tức giận thét lớn :- Tên cẩu tặc, ngươi chớ cuồng ngạo!Nói rồi kéo mạnh áo Kim lão đại, song song xông tới thi triển tuyệt học “Âm Phong Hắc Sa chưởng” tấn công.Thanh Nhãn Hồng Ma Hoắc Như Phi “Hừ” một tiếng lạnh lùng, song chưởng giơ lên phát chiêu.Ba người thân pháp đã nhanh mà chiêu ra càng nhanh hơn, chớp mắt đã thấy qua mười chiêu. Kim Nguyên Trọng càng lúc thấy bả vai càng đau, trán toát mồ hôi chừng như không chịu đựng tiếp được. Nhưng con người lão ta bình sinh tính khí quật cường chẳng bao giờ chịu bó tay khi còn một hơi thở cuối cùng, thét dài một tiếng bổ nhào người tới bằng một trảo với toàn công lực, dù biết trên người nhiều yếu huyệt để hở lão cũng mặc...Hoắc Như Phi thấy Kim Nguyên Trọng ra chiêu trí mạng mà chẳng cần biết đến hậu quả thì cũng giật mình...Kim thị huynh đệ xưa nay luôn sống chết bên nhau nên tâm ý tương thông, Kim Nguyên Bá thấy tiểu đệ mình đã chiêu trí mạng cũng liền mạo hiểm nhảy tới bồi một chưởng đánh vào hạ sườn đối phương.Hoắc Như Phi cả kinh hơn khi thấy Kim lão đại cũng một chiêu trí mạng, từ hai cánh hai chiêu đều là độc chiêu thế tất lưỡng bại câu thương, thầm hiểu có thể đả thương một người nhưng bản thân cũng không tránh khỏi trúng chiêu của người thứ hai.Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh chẳng có nhiều thời gian cho Hoắc Như Phi suy nghĩ, trong nguy cấp tung cước ra chiêu...Chỉ nghe “Bình” một tiếng, Kim Nguyên Bá chưởng chưa tới thì nhận đủ một cước bắn ngược người lùi ra sau va ầm vào tường. Nhưng Hoắc Như Phi cũng trúng một trảo vào huyệt Hoa Cái bên ngực, thân hình mềm nhũn ra ngã nhào trên đất.Kim Nguyên Trọng thấy đại ca trúng chiêu ngã trên đất thì vừa hoảng vừa phẫn nộ, gầm lên một tiếng như sư tử hống, tay vung chưởng dốc hết căm hận giáng xuống đầu Hoắc Như Phi... Một chiêu này mà trúng vào đầu thì Hoắc Như Phi đầu bằng sắt thép cũng không còn, thoáng nhìn thì chưởng của Kim Nguyên Trọng đã hạ xuống... Đúng lúc ấy đột nhiên tiếng người thét lớn ngay sau lưng :- Ngừng tay cho ta!Trong tiếng thét chỉ thấy bóng người như u linh quỷ sứ lướt nhanh vào tháp, một cỗ kình lực cuồng mãnh như ba đào ập tới trước ngực khiến Kim Nguyên Trọng bị hất về phía sau, may mà chưởng cách xa nên không đến nỗi thụ thương.Kim thị huynh đệ dìu nhau đứng lên, ngưng mắt nhìn chỉ thấy một người râu tóc bù xù, thân hình cổ quái đứng sừng sững cất tiếng cười khanh khách đầy cuồng ngạo. Kim thị huynh đệ bất giác đồng thanh la lên :- Câu Lâu Nhất Quái!Thì ra người này chính là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính. Kim thị huynh đệ nhìn nhau xem ra tuyệt vọng, đừng nói lúc này bọn họ trên người đều đã thụ thương mà bình thường cũng chưa phải là đối thủ của tay đại ma đầu này.Nếu như Tân Tiệp lúc này có mặt thì chàng hẳn phải kinh ngạc chấn động, chàng chẳng ngờ Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đồng hành cùng chàng một ngày và vừa rồi bằng kế “Kim thuyền thoát xác” chẳng còn phải là một trung niên nho sinh, mà trở thành một lão ma dữ tợn.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính cười một tràng dài rồi bước đến giải khai huyệt đạo cho Hoắc Như Phi, nói :- Ngươi tạm thời xuống dưới nghỉ dưỡng thương!Hoắc Như Phi ứng thanh đáp lớn một tiếng, quay người đi ngay.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính hai ánh mắt xanh lạnh rờn rợn quét nhìn lên mặt Kim thị huynh đệ, giọng lạnh như băng :- Hạng sâu bọ không biết tốt xấu kia, các ngươi chỉ có chết!Nói rồi, lão ta cúi xuống cắp ngang người Bằng nhi lên.Kim thị huynh đệ trong lòng cực nộ, lại lo lắng khẩn trương cho tân Bang chủ Bằng nhi, nhưng biết lúc này lực bất tòng tâm, chỉ nghiến răng ken két chưa có hành động gì.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính nhìn thế càng đắc ý cười dài mỉa mai nói :- Các ngươi nghe đây, ta đếm đến năm, nếu như không ai dám ngăn cản ta thì ta đi đây. Tốt, giờ thì ta bắt đầu đếm!Nghe khẩu khí của lão ta thì quả là vô cùng ngạo mạn, vốn chẳng coi Kim thị huynh đệ vào đâu. Nhưng Kim thị huynh đệ liều mình lên đây để cứu tân Bang chủ, dù có chết cũng không từ thì khi nào chịu để cho đối phương mang Bằng nhi đi một cách như vậy được. Kim Nguyên Trọng nghiến răng trèo trẹo định lao tới. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 28 Võ Lâm Tú Sĩ Lại nói, Tân Tiệp bị Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính lừa một phen thì tức giận trong lòng. Chàng quay lại dám quái thạch rồi lần tìm đến Thiên Đình tháp, chỉ nghĩ bằng mọi cách ngăn cản không cho hắn lên tháp. Vì chàng thầm hiểu chỉ cần hắn lên tháp thì chẳng có người nào trong Cái bang là đối thủ của hắn.Khi vừa đến ngoài khu rừng nhỏ bao quanh tháp thì kịp nhìn thấy một bóng người phi thân lên tháp, chỉ nhìn vóc dáng thì chàng cũng nhận ra ngay là Ông Chính. Chàng càng gấp hơn thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt nhanh tới. Vừa lúc ấy nghe từ trên đỉnh tháp có tiếng người thất thanh kêu lên :- Câu Lâu Nhất Quái!Chàng nghe ra chính là giọng Kim thị huynh đệ, trong lòng thoáng động nghĩ nhanh :“Thảo nào mà tên kia lợi hại đến thế, thì ra hắn là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính...”Nguyên nhân vật này thì chàng từng nghe Mai thúc thúc nhắc đến, song chẳng ngờ chính là “trung niên nho sinh” mà chàng đồng hành cả một ngày trời!Sau đó từng lời quát tháo của Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, chàng đều nghe rất rõ. Chàng ngước đầu nhìn thấy còn cách đỉnh tháp có đến mười trượng, mà Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã bắt đầu đếm tiếng “một” đầu tiên. Tân Tiệp trong lòng phát cấp, đồng thời cũng tự giận mình kinh nghiệm còn non kém nên vừa rồi mới trúng kế “Kim thuyền thoát xác” của Ông Chính.- Hai!Giọng Ông Chính từ trên tầng thứ mười ba lại vang lên, Tân Tiệp chẳng còn suy nghĩ gì thêm nữa, thi triển tuyệt kỹ khinh công “Ám Ảnh Phù Hương” xả thân phóng nhanh vào. Cách xa ngoài mười trượng chỉ một cái nhún mình đã đến nơi, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên khi chàng đến nơi thì độ cao còn chưa đủ.Chàng hít sâu một hơi, thân hình lao nhanh lên như một chiếc pháo thăng thiên, chính là thi triển tối thượng thừa khinh công “Cật Ma Thần Bộ”. Nhưng lần này thì thân hình chàng cũng chỉ mới lên đến tầng mười hai, ngửa cổ nhìn chàng thấy còn cách bảy tám xích nữa mới đến tầng cuối cùng, thế nhưng thế phi thân đã hết, thân hình sắp rơi xuống...- Ba... bốn...Giọng Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính hô lớn.Tân Tiệp nôn nóng thầm nghĩ :- “Chẳng lẽ công lực ta còn chưa đủ, nếu chậm thì Kim thị huynh đệ có thể nguy...”Trong lúc khẩn trương thì đầu lóe nhanh một ý nghĩ. “Soạt” một tiếng chàng rút phắt trường kiếm đâm mạnh vào tường.Thanh Mai Hương kiếm vốn chém sắt như chém bùn nên tường tháp chẳng thể nào ngăn nổi lưỡi kiếm đâm sâu vào cả năm thốn. Tân Tiệp tay vận lực, nương sức vào thân kiếm bằng một thế “Lý Ngư Đảo Đỉnh” hất tung ngược người lên tiếp.- Năm!Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính vừa hô xong tiếng cuối cùng, cử bộ định đi, huynh đệ họ Kim thì định lao vào trí mạng cản hắn lại thì đột nhiên một giọng người thét lớn :- Ngươi đứng lại cho ta!Ba người đều chấn động kinh ngạc, theo tiếng quát chỉ thấy một bóng người lướt nhanh vào theo cửa sổ, còn lơ lửng trong không trung đã xuất liền ba chưởng “vù... vù... vù...” đánh thẳng vào người Ông Chính.Ông Chính hai chân tụ khí đỉnh lập trầm ổn, nhưng nửa người trên lắc qua trái né bên phải tránh liền ba chiêu, nhưng dư phong chưởng kình cũng khiến cho áo và tóc Ông Chính bay lên phần phật.Người kia thoái nhanh nửa bước, chỉ tay hét lớn :- Nhanh bỏ Thanh nhi xuống, nếu không thì ngươi phải bỏ mạng tại đây!Đương nhiên, người này không nói cũng biết chính là Tân Tiệp.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã nhận ra chính là Tân Tiệp, gã thanh niên đồng hành với mình, thầm hiểu hôm nay gặp phải đối thủ cao cường chẳng thể khinh thị được. Bấy giờ hắn tự động đặt Thanh nhi đang vác trên vai xuống đất, cười khùng khục trong họng nói :- Chẳng ngờ các hạ ngươi giỏi giấu tung tích đến thế, chẳng biết anh hùng phương nào đây, sao còn không nói thực ra đi!Tân Tiệp chau mày nói :- Ngươi chỉ cần biết ta là Tân Tiệp là quá đủ rồi! Giờ thì các hạ có thể nhanh rời khỏi đây, nếu không...Câu Lân Nhất Quái Ông Chính ngửa cổ cười dài :- Ha ha ha... mấy chi gặp được anh hùng, Ông mỗ ta há không nhân cơ hội lĩnh giáo tượng kỹ!Tân Tiệp thầm hiểu cục diện hôm nay khó tránh trí mạng với hắn một phen, nhưng tình thế này chẳng còn cách nào hơn. Vừa rồi khi ở ngoài đường đấu với hắn một chưởng, tuy chưa ai dốc toàn lực, nhưng cả hai đều thầm hiểu nhau thân thủ người nào cũng bất khả tư nghị.Tân Tiệp thét lớn :- Được, thế thì mời!Nói rồi, chẳng chút khách khí, hét dài một tiếng, thân hình lướt tới, song chưởng phát ra như đao chém vào người Ông Chính.Ông Chính đã sớm nhận ra Tân Tiệp là tay đại cao thủ, võ công cao thâm mạc trắc, thế nhưng điều khiến cho hắn ngại nhất chính là nhận ra trong người chàng tàng ẩn một cổ tiềm lực dị thường. Mà tiềm lực này hùng mãnh chẳng biết đến trình độ nào, kỳ hơn nữa là chính bản thân Tân Tiệp chừng như không hề hay biết, cho nên hắn trong lòng tự nhủ không được sơ hốt khinh thường đối phương.Khi thấy Tân Tiệp song chưởng chém tới hùng mạnh có thể nói như lôi chấn Đông Hải, Ông Chính hơi chột dạ vội ra một chưởng “Song Chưởng Phiên Thiên”.Nhưng chờ đến khi song phương hai chưởng sắp chạm nhau thì hắn nhanh chóng thâu lại chân lực, hoán chiêu đổi thức thành “Lưỡng Hổ Tranh Lâm” vòng ngoài vào, thế như tập kích vào kiên cốt của Tân Tiệp.Tân Tiệp thế chưởng đã hết mà chưởng của Ông Chính thì đã đến nơi, tuy hơi hoảng nhưng chàng vẫn bình tĩnh. “Hừ” một tiếng, chân lực tập trung vào mã bộ, ngửa người biến thế “Bàn Cung Xạ Điêu”, song chưởng thâu nhanh án trước ngực đẩy ra hai bên.“Bình” một tiếng, bốn chưởng tiếp nhau vang lên rung chuyển cả tầng tháp, song phương người nào cũng bị bật về sau một bước dài, thế một chưởng này bình thủ đã rõ.Tân Tiệp giật mình thầm nghĩ :- “Đúng là từ khi xuất đạo giang hồ đến nay ta mới gặp một tay đại cao thủ thế này...”Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính tuy chẳng còn thấy bất ngờ vì hắn đã nhận ra thanh niên này thân hoài tuyệt học ngay từ khi còn ngồi với nhau trên thuyền, nhưng đến lúc thực sự đấu nhau một chưởng như thế này thì hắn mới thầm thán phục công lực phi phàm của Tân Tiệp. Trong lòng hắn nghĩ hôm nay đúng là gặp phải tay kỳ phùng địch thủ.Bấy giờ, chỉ thấy chưởng phong cuồn cuộn, kình lực ào ào, song phương quần vào nhau mà đấu. Kim thị huynh đệ ở bên ngoài xem đấu bị dư phong đẩy dạt ra ngoài đều chấn động kinh hồn. Có thể nói bình sinh bọn họ chưa từng nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu quyết liệt như thế này.Ông Chính thi triển “Khai Sơn thần chưởng”, từng chiêu như bài sơn đảo hải, uy lực cuồng mãnh không tưởng nổi, Tân Tiệp tuy thân hoài tuyệt học, nhưng kinh nghiệm ngược lại còn ít ỏi hơn đối phương cho nên chốc chốc lại bị rơi vào thế hiểm, khiến chàng càng đánh càng phát nộ.Bấy giờ chàng thét dài một tiếng, thân hình lách mạnh một cái thoát ra bên trái, tồi thi triển một chiêu tuyệt thế kiếm pháp của Bình Phàm đại sư “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”, chỉ có điều chàng dùng chưởng thay kiếm. Vốn dùng chưởng thay kiếm thì uy lực đương nhiên giảm đi rất nhiều, nhưng Tân Tiệp ra một chiêu này vẫn chứa đầy uy lực nguyên lai của nó.Ông Chính thoạt nhìn thấy đối phương thay đổi đấu pháp, chiêu tuy ra chưởng mà ảo diệu biến hóa như kiếm pháp, liền hét dài một tiếng xuất một chiêu “Phong Quyện Vân Tán” từ từ đẩy tới...“Khai Sơn thần chưởng” của Câu Lâu Nhất Quái vốn dùng lực làm chủ, chiêu “Phong Quyện Vân Tán” là một chiêu trực đấu, đương nhiên thế nó lấy công đối công phá tan chưởng của đối phương. Ông Chính vốn nghĩ Tân Tiệp trong hốt cấp ra chiêu tất chưa đề tụ được toàn chân lực, cho nên quyết ý lấy chiến thuật tốc chiến tốc thắng mà ra chiêu đấu trực tiếp.Nào ngờ, một chiêu “Phương Sinh Bất Tức” của Tân Tiệp đánh ra tuy nhìn thấy như phiêu hốt vô định, tợ như chân khí hư tụ mà kỳ thực thì bên trong chân lực tiềm ẩn. Chỉ nghe “Bình” một tiếng long trời lở đất, cả tòa lâu rung rinh chấn động, mái ngói rung lên nghe răng rắc như chực đổ xuống, đủ biết một chiêu này song phương thi đấu đến trình độ nào rồi!Ông Chính thân hình thoái nhanh về sau, Tân Tiệp thì lảo đảo, nhưng miệng hét lớn :- Ông lão tặc, ngươi tiếp Tân mỗ thêm một chiêu này xem!Người chàng quay bổ lại, song chưởng vung lên phát chiêu tấn công.Ông Chính trong đầu phát hỏa nộ, gầm lên một tiếng cũng nhảy ngược lại phát liền bốn chưởng quyết không chịu nhượng, lấy công dĩ thủ.Nên biết, Tân Tiệp từ sau khi Bình Phàm đại sư không tiếc công lực của mình mà dùng “Hồ Đề Quán Đỉnh” truyền công lực vào người chàng, từ đó nội lực trong người chàng tăng lên đến sáu mươi năm công lực. Chỉ có điều nó nằm ẩn dạng tiềm lực trong người chàng, bấy giờ sau một hồi kịch đấu thì tiềm lực phát khởi một cách tự nhiên, khiến cho Ông Chính càng đấu càng thấy chấn động khiếp hãi trước nội lực của chàng.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính mấy mươi năm trước danh chấn võ lâm quyết chẳng thua kém gì bọn Quang Trung cửu hào hay cả Hà Lạc Nhất Kiếm và thậm chí cả Nam Bắc nhị quân. Nhưng ba mươi năm nay thì đây là lần đầu tiên hắn tái xuất giang hồ, vốn định nhân cơ hội giương danh bằng công lực mấy mươi năm khổ tu của mình, nào ngờ chạm phải một tay cao thủ trẻ tuổi chẳng những quyền pháp kỳ dị mà nội lực thâm hậu thì càng không thể tưởng tượng nổi. Lúc này một chưởng đánh ra với thập thành công lực với ý định hạ gục Tân Tiệp...Chỉ nghe “Bình” một tiếng dữ dội long trời lở đất, đỉnh tháp rung mạnh, ngói vỡ đổ xuống rào rào, mấy người bên ngoài kinh hồn thất sắc.Câu Lâu Nhất Quái chẳng kìm nổi “hự” rên lên một tiếng, người bật về sau một bước nặng nề, trong lồng ngực thì khí huyết nghịch đảo.Tân Tiệp cũng bị chấn động không ít, hai vai lắc mạnh, nhưng chân trụ vững nên mới không bị di chuyển. Sau một chưởng này, Tân Tiệp thầm hiểu đối phương nội lực không bằng mình thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, hào khí xung thiên thét dài một tiếng, tả chưởng múa một vòng, hữu chưởng từ trong đẩy nhanh ra thêm một chưởng...Câu Lâu Nhất Quái trong lòng cay cú và tức giận vô cùng, mấy mươi năm công lực khổ tu xem ra bị hủy trong một ngày, mà lại hủy dưới tay một gã trẻ tuổi vô danh tiểu tốt! Bấy giờ nhìn thấy Tân Tiệp lại bồi thêm một chưởng, Câu Lâu Nhất Quái râu tóc dựng đứng, hai mắt ngầu đỏ đầy sát khí, gầm lên một tiếng như thú trúng thương, song chưởng thốc mạnh từ trong ra...“Bình”Lại một tiếng nổ dữ dội vang lên, Tân Tiệp lần này thân hình chao đảo mạnh thoái lùi một bước, nhưng chẳng chịu nhượng một bước liền xuất thêm một chưởng bằng tay trái.Câu Lâu Nhất Quái sau một chưởng này thì chấn kinh trong lòng, hắn nhận ra gã thanh niên này trong người tiềm tàng một công lực cao thâm mạc trắc, cứ mỗi chưởng tiếp mỗi chưởng thì công lực lại tăng mạnh hơn, biết cứ thế này thì chẳng mấy chốc bị đối phương hạ gục. Trong đầu nghĩ nhanh, chân liền tung nhảy lùi ra sau...Chẳng ngờ Tân Tiệp càng thắng càng lấn tới, tay vung thêm một chưởng nữa... Nhưng chàng chưa đánh ra thì bất giác ngớ người. Nguyên lúc này Câu Lâu Nhất Quái đứng trân, hai mắt mở trừng trừng, râu tóc dựng ngược, tay nắm chắc lại mà toàn thân rung lên, chẳng hiểu trong lòng lão ta lúc này đang diễn ra điều gì, nhưng rõ ràng vô cùng tức giận...Tân Tiệp hoàn toàn bất ngờ trước thần thái dị thường của đối phương, bất giác cũng thâu chưởng dừng lại, đanh mắt nhìn xem dối phương hành động thế nào.Song phương im lặng một hồi, bỗng nhiên “soạt” một tiếng, Câu Lâu Nhất Quái trở tay rút phắt trường kiếm cực nhanh.Tân Tiệp chừng như không nghe thấy, chàng lặng người trong suy nghĩ :- “Vì sao Câu Lâu Nhất Quái lại biểu hiện căm hận đến thế? Hừ... ngươi cứ trừng nhìn ta, há ta sợ hay sao?”Bấy giờ chàng cũng trừng mắt nhìn lại Câu Lâu Nhất Quái không hề chớp.Kỳ thực thì trong lòng chàng cũng hơi lạnh, thế nhưng chàng thiên bẩm ngoan cường, khi nào bị uy hiếp trước nhãn lực hung ác của đối phương?Lúc này định thần lại thì nhìn thấy Câu Lâu Nhất Quái đã lăm lăm trường kiếm trong tay, chàng cũng liền đưa tay rút kiếm theo phản xạ...Nhưng đưa tay lên mới nhận ra thanh Mai Hương kiếm vừa rồi còn cắm ngoài tường chưa thu lại.- Đón lấy!Kim lão nhị nhìn thấy chàng không có kiếm, chộp thanh kiếm tung về phía chàng, Tân Tiệp bắt lấy múa lên một đường kiếm phát ra kình phong “vù vù”.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính nhanh như chớp phát ra một kiếm điểm tới vai trái của chàng, kiếm ảnh loáng lên, kình phong dữ dội, khi đến gần vai thì hốt nhiên kiếm biến chiều thành ba kiếm ảnh điểm thẳng và ba yếu huyệt trên người chàng.Tân Tiệp nhận ra kiếm của đối phương nhất thức tam biến cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi chấn động, bộ tấn thoái nhanh nửa bước, tay trái bắt quyết, tay phải kiếm khoát nửa vòng rồi phóng ra, chính là chiêu “Mai Thổ Kỳ Hương” trong “Cù Chi kiếm pháp”. Tân Tiệp ra kiếm quán chú nội lực, khiến cho kiếm chàng vốn đã kỳ ảo lại tăng thêm uy lực, Câu Lâu Nhất Quái kiếm ra chiêu mà nhìn thấy một kiếm của đối phương cũng không khỏi kinh ngạc.“Mai Thổ Kỳ Hương” chiêu ra cực nhanh, chiêu kiếm của Tân Tiệp ra sau mà đến trước, mũi kiếm thực của Câu Lâu Nhất Quái đã đến cách huyệt Hạ Quản ở bụng trên Tân Tiệp chưa đầy ba thốn thì kiếm của Tân Tiệp đã đến ngay Khúc Trì huyệt trên tay kiếm của hắn chưa đầy một thốn...Chẳng ngờ Câu Lâu Nhất Quái đầy kinh nghiệm giang hồ, thấy nguy không biến sắc, mũi kiếm càng điểm nhanh tới, nhưng thân hình thì lại chuồi nhanh về sau. “Vù” một tiếng kiếm của Tân Tiệp trượt dài, song kiếm của Câu Lâu Nhất Quái thì đã đến trước bụng chàng rồi...Tân Tiệp thực không ngờ đối phương ra kiếm kỳ diệu mà ứng biến lại càng bạo như thế, nhất thời kinh động. Nói thì chậm chứ lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Tân Tiệp thâu nhanh kiếm, đồng thời trở nửa vòng vừa kịp tránh mũi kiếm của đối phương rồi nhảy về phía sau nửa bước.Qua giây phút nguy hiểm, Tân Tiệp kiếm giương lên ra chiêu thứ hai, nhưng lần này kiếm ra liền ba chiêu lần lượt công vào ba bộ vị trên người đối phương, chủ yếu nhằm vào huyệt Khí Hải của Câu Lâu Nhất Quái, toàn bộ đều là chiêu thức trong “Cù Chi kiếm pháp”.Nào ngờ, Câu Lâu Nhất Quái cũng rất nhanh ra liền mấy kiếm hóa giải toàn bộ các thế kiếm của Tân Tiệp không chút khó khăn.Nháy mắt song phương đã đấu nhau mười chiêu, đã thấy Câu Lâu Nhất Quái thế kiếm hoàn toàn chủ động, Tân Tiệp chỉ còn thấy kiếm của đối phương liên miên bất tuyệt, từng chiêu từng thức đều là chiêu sát thủ cực kỳ nguy hiểm đầy tính “bàng môn tả đạo”, khiến người ta phòng cũng không phòng được.Đương nhiên chàng còn không biết kiếm pháp của Câu Lâu Nhất Quái xuất đấu chính là pho độc môn “Lệnh Di kiếm pháp”. “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân khai sáng tuy kỳ ảo tinh diệu, nhưng tính tuyệt sát nguy hiểm của nó thì không sao sánh bằng được với “Lệnh Di kiếm pháp”. Nên biết, trong lúc động đấu quá chiêu, thua về kiếm pháp thì tự nhiên công lực cũng bị suy giảm đi rất nhiều, chẳng thể nào phát huy được uy lực của pho kiếm.Bấy giờ nói thì chậm chứ lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chớp mắt lại mười chiêu nữa qua đi. Câu Lâu Nhất Quái đột nhiên hét lớn một tiếng thị uy, trường kiếm trong tay ra liên hoàn ba chiêu, chiêu thứ nhất “Vạn Chướng Quần Phong” chỉ thấy kiếm ảnh lớp lớp hư hư thực thực bao trùm lấy người Tân Tiệp.Tân Tiệp bất giác run trong lòng thầm nghĩ :- “Cù Chi kiếm pháp của Mai thúc thúc trước giờ ta coi là kỳ tuyệt thiên hạ, chẳng lẽ lại thua kiếm pháp của Câu Lâu Nhất Quái?”Bấy giờ nghiến răng, nghiêng thân lách người nhập nội, bằng bộ pháp kỳ ảo tiếp cận màn kiếm của đối phương, kiếm trong tay lướt tới phát chiêu.“Vù... vù...” kiếm sáng ngời lên chính là một chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”.Lần này chàng mạo hiểm nhập cửu cung áp sát ra chiêu cực kỳ mạo hiểm, nhưng không ngờ lại phá được một chiêu kiếm của Câu Lâu Nhất Quái, bức lão ta phải thâu kiếm thoái lùi tự bảo.Tân Tiệp một kiếm lấy lại thế quân bình thì lòng phấn chấn, kiếm trong tay càng phát huy uy thế mà tấn công.Câu Lâu Nhất Quái “hừ” một tiếng lạnh lùng thét lên :- Tiểu tử, tiếp lão phu chiêu này!Miệng nói tay đã ra kiếm, chiêu thứ hai là “Lãnh Vân Phủ Nhật”, chỉ thấy không gian như ám tối lại dưới một chiêu kiếm này...Tân Tiệp nhận ra có gì khác thường trong chiêu kiếm này của đối phương, chừng như bên trong ẩn chứa tà khí nghe lạnh thấu xương, đồng thời ẩn chứa một cổ sát khí nồng nặc khiến chàng rùng mình.- Hừ! Kiếm chiêu hay lắm!Tân Tiệp thét lên, trong đầu một ý nghĩ lướt qua rất nhanh, tay kiếm đã phát chiêu, kình phong cuồng khởi, lần này chàng ra chiêu “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.Chỉ thấy ánh kiếm hốt trái hốt phải rồi hợp lại trung bộ, nhìn thấy chậm mà lại nhanh, nhìn như hư mà lại thực, mờ ảo như sương khuya lung linh dưới ánh hàn nguyệt.Nên biết, pho kiếm pháp này của Bình Phàm đại sư xuất phát từ tinh thần chính đạo, trong thế kiếm nhìn bình thường nhưng hàm ẩn uy lực và oai nghi đủ sức phá tan tà khí trong các chiêu kiếm “tà môn ngoại đạo”.Câu Lâu Nhất Quái ra một kiếm như mây đen che trời, trong lòng còn chưa kịp đắc ý thì bị một kiếm của Tân Tiệp phá giải tiêu tan như sương mù gặp nắng, khiến lão chấn động kinh ngạc vô cùng.Phút chốc lại qua mấy mươi chiêu nữa, đột nhiên nghe “coong” một tiếng vang dài, hai thân hình vang về sau hai phía, trong tay Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính giờ đây chỉ còn lại chuôi kiếm, còn lưỡi kiếm vừa rồi đã bị Tân Tiệp chém gãy mất.Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính mặt xạm như gan gà, cả người chết điếng, cứ đứng trân run lên từng chập, không khóc mà nước mắt trào ra giàn giụa đầy mặt.Tân Tiệp thấy kỳ quái cũng ngưng mắt chăm chú nhìn mà quên hẳn luôn cả tấn công.Thốt nhiên, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính nửa tiếng chẳng nói, lao người cực nhanh thoát ra ngoài tháp biến mất.Tân Tiệp ngớ cả người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu thầm nghĩ :- “Quái! Thua thì thua, làm gì đến nỗi bi thương đến thế chứ!”Đương nhiên, Tân Tiệp còn không biết Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính thua chàng một chiêu này còn đau khổ hơn cả bị chàng giết. Nguyên là ba mươi năm về trước, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính từng giao đấu qua với nhân vật võ lâm đệ nhất Thất Diệu Thần Quân trên Chúc Dung Phong, pho “Lệnh Di kiếm pháp” của lão ta khiến cho “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân cũng bó tay chẳng làm gì được. May mà Thất Diệu Thần Quân nhờ vào công lực thâm hậu hơn một bực, nên đến chiêu kiếm thứ ba trăm thì chém gãy kiếm của Câu Lâu Nhất Quái.Từ sau lần ấy, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính trong lòng ôm mối nhục mà quy ẩn thâm sơn cùng cốc, vừa tu luyện nội lực vừa đem pho “Lệnh Di kiếm pháp” cải biến đạt đến chỗ kỳ ảo tuyệt quái, khiến cho đối phương phòng cũng không phòng được. Lần này lão ta tái xuất giang hồ, định đem pho kiếm pháp mà năm xưa từng bại dưới tay Thất Diệu Thần Quân đấu lại với Thất Diệu Thần Quân để lấy lại thanh danh. Chẳng ngờ khi trở lại Trung Nguyên mới hay tin mười năm trước Thất Diệu Thần Quân đã bị đại cao thủ Ngũ đại kiếm phái vây đánh chết, trong lòng thất vọng biết chừng nào.Mấy hôm gần đây, khi hay tin Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vẫn còn sống, đồng thời tái hiện võ lâm, khiến cho lão ta phấn chấn hẳn lên, nghĩ rằng lần này rửa được nhục xưa. Khi Tân Tiệp ra chiêu đầu tiên, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã xác định chắc chắn kiếm pháp chàng thi triển chính là “Cù Chi kiếm pháp”, thì Ông Chính trong lòng mừng khấp khởi nghĩ chỉ cần thi triển “Lệnh Di kiếm pháp” thì có thể bắt được Tân Tiệp như chơi. Thế nhưng không ngờ kết quả chẳng khác gì ba mươi năm trước, hắn lại bị đánh gãy kiếm. Chỉ có điều là ba mươi năm trước là đích thân Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, nhưng ba mươi năm sau ngày hôm nay thì chỉ là một thanh niên, truyền nhân y bát của họ Mai năm xưa.Tân Tiệp ngược lại chẳng hề biết ất giáp gì cả, quay người bước nhanh lại bên Bằng nhi bị điểm huyệt nằm trên đất. Chàng giải huyệt nhanh cho Bằng nhi.Bằng nhi bị điểm huyệt Nhuyễn Cốt khiến cho người mềm như sợi mì chẳng cử động gì được. Tân Tiệp vận khí án ma thêm một lúc trên các mạch huyệt chủ yếu của Bằng nhi. Qua một lúc thì Bằng nhi mới từ từ tỉnh lại.Chàng lại đi đến bên Kim thị huynh đệ, lúc này thì Kim lão đại thụ thương nặng chẳng chịu nổi mà bất tỉnh nhân sự, Kim lão nhị người cũng thụ thương, vừa gắng gượng mình vừa gắng sức đỡ thân hình lão đại.Tân Tiệp lấy từ trong áo ra hai viên trị thương đan trao cho lão ta, Kim lão nhị tiếp lấy thuốc trị thương, miệng không hề thốt lên một tiếng cảm ơn, nhưng trong ánh mắt thâm sâu của lão còn hơn trăm nghìn câu như thế.Kim Nguyên Trọng nhét nhanh một viên thuốc trị thương vào mồm lão đại, tự mình cũng nuốt một viên.Tân Tiệp nhìn vào thương tích trên bả vai Kim Nguyên Trọng, biết cũng chẳng phải nhẹ chút nào. Qua một lúc thì đã thấy Kim lão đại từ từ hồi tỉnh lại, ánh mắt lão bắt gặp Tân Tiệp thì lắp bắp thốt lên :- Thiếu hiệp ân nặng như núi, nếu không đến kịp thì Cái bang xem như hủy.Tân Tiệp lắc đầu nói :- Kim Hộ pháp xin chớ nói thế, giữa đường thấy chuyện bất bình bạt đao tương trợ là chuyện người trong giang hồ đồng đạo ai cũng làm, giờ nên nghỉ dưỡng thần lực cho khỏe rồi tính!Nói đến đó, chàng chợt nhận ra một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo mình, quay lại nhìn mới nhận ra chính là Bằng nhi vừa đến sau lưng mình. Trên khuôn mặt hắn tuy lấm lem, nhưng đôi mắt tinh anh lay láy thông minh đáng yêu làm sao, chàng chợt nhận ra chỉ một thời gian ngắn mà Bằng nhi chừng như lớn hẳn lên rất nhiều, nét ấu trĩ trẻ con dần dần biến mất. Bằng nhi nhìn chàng thốt lên :- Tân... thúc thúc...Thiếu niên này trí nhớ rất tốt, còn nhớ ra được tính danh của Tân Tiệp.Bằng nhi gọi rồi mắt chuyển nhìn hai vị Hộ pháp. Kim thị huynh đệ đã đứng lên, nhận ra được một cái gật đầu của Kim Nguyên Bá, chừng như lão đồng ý cách gọi như thế là đúng.Tân Tiệp ngược lại lắc đầu nói :- Bằng nhi, chuyện gì? Chỉ cần gọi ta một tiếng Tân ca là được rồi!Bằng nhi nói :- Bản lĩnh của thúc thúc thật phi thường, điệt nhi vừa rồi tuy không nhúc nhích gì được, nhưng đều nhìn thấy rõ thúc thúc đánh cho lão tặc kia chạy dài. Hừ... lão ta thua thẹn quá đến phát khóc như con nít, chẳng ngờ già đầu thế rồi lại còn khóc...Kim Nguyên Trọng lúc ấy lẳng lặng bước đến bên cửa sổ lấy ra hai chiếc hỏa tiễn, một chiếc màu hồng một chiếc màu xám, lão chọn lấy chiếc màu xám rồi bắn nhanh ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng nổ nhỏ, một vệt khói xám bùng cháy lên trong không gian rồi rơi xuống từ từ. Kim Nguyên Bá giải thích với Tân Tiệp :- Huynh đệ Cái bang chúng tôi mai phục bên dưới chân tháp, có quy định với nhau từ trước, nếu như thấy pháo hiệu đỏ là chúng ta xông lên tháp gặp trở ngại, còn nếu như bắn pháo hiệu lam là Bang chủ đã cứu được. Gọi chúng lên lo liệu tiếp mọi chuyện.Tuy kế hoạch là thế, nhưng vừa rồi Kim thị huynh đệ thụ thương nguy kịch mà vẫn không phát pháo hiệu đỏ cầu cứu là vì nghĩ huynh đệ Cái bang mai phục bên dưới bản lĩnh có hạn, nếu như cầu cứu họ lên đây thì chỉ là lên nộp mạng một cách oan uổng vô ích, vì thế cho nên Kim thị huynh đệ trước sau vẫn nương vào nhau trí mạng mà không phát hiệu cầu cứu, đó cũng là một tâm trường đầy nhân nghĩa của huynh đệ bọn họ.Vừa lúc này, Tân Tiệp nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ kịp nhận thấy một bóng đen phóng nhanh xuống. Kim Nguyên Trọng liền nói :- Mặc xác hắn, hắn chính là Thanh Nhãn Hồng Ma, sư đệ của Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, có lẹ nhìn thấy trên này không ổn nên chuồn mất!Tân Tiệp bỗng nhớ ra một chuyện, nghĩ nhanh :“Cái bang và Không Động hiềm thù nhau, nguyên nhân cũng chỉ từ một chiếc vỏ kiếm, vì sao lại có bọn huynh đệ Câu Lâu Sơn chen vào đây, vậy mà bản thân Lệ lão tặc thì chẳng thấy xuất đầu lộ diện!”Nghĩ thế chàng liền nói :- Vì sao không thấy Lệ Ngạc xuất hiện, nhị vị hộ pháp thấy có điều khác thường chăng?Kim thị huynh đệ nghe thì đều gật đầu, Kim Nguyên Bá nói :- Đúng, chúng ta chính cũng suy nghĩ như thế, thực là kỳ lạ...Tân Tiệp hốt nhiên nhớ lại thanh Mai Hương kiếm của mình vừa rồi còn cắm ngoài tường tháp mà chưa lấy lại, bèn quay người đi đến bên cửa sổ, miệng nói :- Tại hạ đi lấy một vật này...Chàng nhảy ra cửa sổ liền bám người vào tường tháp mà đi.Kim lão nhị thò đầu ra cửa nhìn, chỉ thấy Tân Tiệp hai tay hai chân bám vào tường di chuyển, chính là thi triển “Bích Hổ công”, tường tháp nhẵn thín như thế, nhưng chàng vẫn bám lần đi được thực chẳng mấy ai đủ bản lĩnh như thế.Tân Tiệp trở xuống đúng nơi vừa rồi cắm kiếm vào, nhưng chàng gần như nghẹt thở khi thấy thanh kiếm tự nhiên không cánh mà bay! Tân Tiệp trong lòng chấn động vô cùng, tợ hồ như rơi trên trời xanh xuống, chẳng thể nào tin nổi vào mắt mình.Chàng định thần thầm nghĩ :- “Người nào có thể bám vào tường tháp lên đây để lấy kiếm của ta chứ? Thanh kiếm của ta cắm sâu vào tường, quyết không khi nào có thể rơi xuống được...”Trên thực tế, đương thời trong võ lâm, những người có thể thi triển “Bích Hổ công” bám tường ma đi được như chàng thì thực chẳng có được bao nhiêu người.Thử hỏi nhân vật nào có thể đến đây lấy thanh bảo kiếm của chàng?Tân Tiệp chăm mắt nhìn lần nữa, nhận ra lỗ kiếm chung quanh rất đều, hoàn toàn không có vết nứt hay đổ vỡ chứng tỏ là bị thân kiếm nặng vỡ tường rơi xuống, ngược lại lỗ kiếm gọn ghẽ như đâm vào món đậu phụ.Đột nhiên mắt chàng rực lên ngưng nhìn ngay gần đó, suýt chút nữa thì thất thanh la lên. Nguyên là cách lỗ kiếm của chàng chừng ba xích lại có thêm một chiếc lỗ khác, Tân Tiệp quan sát thật kỹ thì nhận ra ngay đúng là dấu vết của một lưỡi kiếm đâm vào. Kỳ lạ một điều là lỗ kiếm bị đâm vào rất gọn, không hề có hiện tượng một dấu nứt rạn nào.Tân Tiệp thông minh tuyệt đỉnh, suy nghĩ nhanh, trong đầu lập tức đã có nhiều lời lý giải :“Đúng rồi, thanh Mai Hương kiếm của ta nhất định bị lão tặc họ Lệ trộm mất. Chỉ có hắn mới có bản lĩnh lên đến tận đây, đồng thời cũng chỉ có thanh Ỷ Hồng bảo kiếm của hắn mới đâm một nhát vào tường sắc lẹm thế này, hiển nhiên hắn cũng dựa vào lực thân kiếm để lên đây. Hờ, thảo nào mà hắn không xuất đầu lộ diện!”Chàng nghĩ đến đó tự nhiên trong lòng cực nộ, đồng thời lại nghĩ :- “Vừa rồi cũng chỉ vì mình sơ hốt nôn nóng cứu người mà quên thâu kiếm lại. Nhưng đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, vả lại cứu người như cứu hỏa, chẳng thể nào chậm trễ một khắc.”Bấy giờ chàng bám tường quay trở lại tầng đỉnh tháp.Kim thị huynh đệ hết lời thán phục chàng. Nhưng Kim lão đại chợt nhận ra nét khác thường trên mặt chàng, liền hỏi :- Tân huynh có chuyện gì chăng? Nếu cần huynh đệ chúng ta, thì xin cứ nói một tiếng!Tân Tiệp lắc đầu, giữ thần thái bình thường nói :- Không có gì, vừa rồi tại hạ để lại một thanh kiếm trên tường, định ra lấy lại nhưng chẳng thấy, nghĩ chắc là rơi xuống đất...Tân Tiệp tính khí cương tiết, xưa nay chỉ muốn giúp người mà chẳng bao giờ mưu cầu bằng hữu giúp lại, cho nên chuyện mất bảo kiếm chàng nghĩ một mình tự tìm lại, chẳng phiền đến họ thì hơn.Kim thị huynh đệ cũng là hào hiệp, nghe Tân Tiệp nói thế thì cũng ngỡ chẳng có gì quan trọng nên cũng không hỏi nữa.Tân Tiệp thấy chuyện ở đây đã xong, bấy giờ ôm quyền nói :- Huynh đệ còn một chuyện cần làm phải lập tức đi ngay, sau này nếu như nhị vị có chuyện gì cần đến huynh đệ thì xin báo một tiếng, huynh đệ nhất định chẳng quản đường xa nghìn dặm mà đến ngay!Kim thị huynh đệ nhận ra chàng có gì hơi khẩn trương, biết chắc là có chuyện gấp nên chỉ ôm quyền hoàn lễ nói :- Tân huynh là đại ân nhân của huynh đệ chúng tôi, mà cũng là đại ân nhân của Cái bang, ân này toàn bang chúng Cái bang chung thân chẳng quên!- Xin các vị chớ nên để lòng, làm thế chỉ khiến cho huynh đệ thấy áy náy!Rồi chàng quay nhìn Bằng nhi căn dặn :- Bằng nhi phải ngoan ngoãn theo nhị vị thúc thúc luyện võ nghệ cho thành tựu, Cái bang sau này trùng chấn thiên hạ là đều nhờ vào một tay Bằng nhi đấy!Một câu đầy chân tình thắm thiết, khiến cho Kim thị huynh đệ và Bằng nhi đều xúc động. Nhưng chàng nói rồi lập tức quay người phóng ra ngoài cửa sổ...Chỉ mấy cái tung người chàng đã ra ngoài ba mươi trượng, chỉ nghe thấy tiếng Bằng nhi hỏi vọng theo :- Tân thúc thúc bao giờ quay lại thăm Bằng nhi?Nhưng nói xong câu thì cả người Tân Tiệp đã biến mất trong màn trời đêm.* * * * *Tân Tiệp trong lòng nôn nóng phóng chân chạy rất nhanh, trong đầu suy nghĩ :“Ta cứ xông thẳng lên núi Không Động đại náo một chuyến, xem Lệ lão tặc có xuất đầu lộ diện hay không cho biết? Hừ... chỉ cần hắn ra mặt, chẳng những ta đòi lại thanh bảo kiếm, đồng thời thanh toán luôn món nợ cũ với hắn!”Món nợ cũ mà chàng nghĩ đến chính là chuyện Kiếm Thần Lệ Ngạc ám toán Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân. Lúc này chàng vốn chẳng còn coi nhân vật “Thiên hạ đệ nhất kiếm” Chưởng môn nhân phái Không Động vào đâu nữa!Suốt cả một chặng đường này trống vắng hoang vu nên chàng chẳng ngại ngần gì thi triển khinh công lướt đi như một mũi tên, chàng nhận ra sau trận ác đấu với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, nội lực trong người chàng chừng như gia tăng lên rất nhiều. Lúc này chàng chạy với một tốc độ kinh người...Thốt nhiên “vù” một tiếng, một con bồ câu lướt nhanh ngang qua trước mặt, Tân Tiệp mắt rất tinh kịp nhận ra dưới chân nó buộc một dải vải hồng, chàng nghĩ ngay đến một con bồ câu đưa thư. Thời bấy giờ, việc dùng bồ câu đưa thư rất phổ biến cho nên chàng vốn chẳng để ý.Chạy chừng nửa dặm nữa, bỗng nhiên một làn gió thổi lại mang theo không khí mát lạnh, Tân Tiệp thầm nghĩ :- “Sắp đến con sông nào đây!”Chạy đến gần, quả nhiên trước mắt hiện ra một con sông nhỏ nhưng nước chảy rất mạnh, Tân Tiệp trong lòng hơi vui cười thầm nghĩ :- “Qua một thời gian hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm của mình cũng có tăng lên rất nhiều.”Con sông rộng chỉ chừng hơn hai mươi trượng, nhưng nước sông lại chảy cuồn cuộn, hai bên lại có nhiều bãi đá nguy hiểm khiến người ta nhìn không khỏi phát hoảng. Cũng may, lúc chàng vừa đến bên bờ sông thì thấy một chiếc thuyền nan chèo tới, trên thuyền ngoài một gã thuyền phu trung niên ra không có lấy một người khách nào khác.Thế thuyền thuận con nước lướt đi rất nhanh, nhưng thuyền phu vẫn thong thả như không, khi gần vào bờ vung tay ném mạnh cuộn dây thừng, sợi dây bay lên bờ vừa khéo quấn vào gốc cây trên bờ, con thuyền mới chịu dừng hẳn lại, nhưng đuôi thuyền bị nước đẩy nằm xoay ngang lại. Thuyền phu hai cánh tay cuồn cuộn bắp thịt kéo từng tay đưa con thuyền gần sát vào bờ.Tân Tiệp bước nhanh tới ôm quyền hỏi :- Xin hỏi đại ca từ đây đi Không Động Sơn đi như thế nào?Thuyền phu ngửng đầu lên nhìn chàng nói :- Thuận theo con sông này đến Thành Gia Trấn, rồi đi về hướng Tây...Tân Tiệp nói :- Thuyền của đại ca có đi Thành Gia Trấn không? Có thể đưa giúp tôi đến đó một chuyến chứ?Thuyền công nheo mắt cười nói :- Thuyền của tôi đây chính đi Thành Gia Trấn, khách gia xin cứ lên thuyền đi, có thêm một người cùng đi thế này thì đỡ buồn lắm!- Đa tạ!Tân Tiệp đáp một tiếng, rồi tung người nhảy phóc lên thuyền rất nhẹ nhàng, thuyền phu giật tay một cái, sợi dây thừng lại vuột khỏi thân cây bay ngược trở lại thuyền, gã giơ tay chộp sợ dây bỏ lên ván thuyền, động tác hết sức thành thục điêu luyện.Con thuyền không còn bị níu lại nữa, dòng nước lập tức đẩy thuyền đi thuận dòng rất nhanh, thuyền phu chẳng phải chèo mất sức, mái chèo trong tay chỉ là giữ cho thuyền đi đúng hướng. Thuyền ra giữa dòng, thuyền phu đánh tiếng bắt chuyện :- Khách gia hẳn không phải người địa phương này?Tân Tiệp gật nhẹ đầu, lại hỏi ngược lại :- Đại ca hình như cũng không phải người ở đây nhỉ?Thuyền phu gật đầu đáp :- Nhà tôi ở Sơn Đông...Nói rồi hắn buông tiếng thở dài im lặng. Qua một lúc, bỗng lên tiếng nói tiếp :- Nhà tôi vốn làm nghề nông, cuộc sống chẳng sung túc gì nhưng cũng tạm ổn định, nào ngờ năm ấy lão tặc Huyện thái gia muốn lấy muội muội của tôi làm thiếp, muội muội tôi không chịu, thế là hắn tìm cách hãm hại bắt bớ cha mẹ và muội muội tôi giam vào nha môn. Nhà tôi xem như trắng tay, tôi đành phải lưu lạc tha phương cầu thực...Tân Tiệp nghe thuyền phu kể chuyện, trong lòng tự nhiên đồng cảm, chàng ngồi đầu thuyền lòng nhớ về cố hương nơi đất Bắc, trong lòng thầm nghĩ :- “Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể như nhau, tương phùng hà tất tương thức. Xem ra trên đời này chẳng có mấy người sống thật sự sung sướng...”Càng nghĩ, chàng càng trở về với quá khứ, nhớ lại thân thế của mình long đong từ nhỏ, song thân thì bị kẻ thù sát hại, tiếp đến bao nhiêu người mà chàng quen biết cũng lần lượt gặp chuyện không hay, cơn phẫn uất trong lòng khiến chàng mấy lần định gào lên cho thư sướng nỗi uất kết trong lòng...Hốt nhiên chàng nhớ lại Độc Quân Kim Nhất Bằng thì nghĩ :“Giống như lão ta suốt ngày hát nghêu ngao, nói năng nhảm nhí, thích gì nghĩ nấy, thế mà lại không bị sầu não dằn vặt!”Trong đầu óc chàng lập tức hình ảnh điên điên cuồng cuồng của Kim Nhất Bằng hiện rõ mồn một, bên tai thì nghe tiếng cười điên loạn của lão ta vang lớn...Chẳng biết cứ thế qua bao nhiêu lâu, đột nhiên tiếng cười cuồng điên ấy lại biến thành tiếng cười nham hiểm tàn độc, chàng đã nghe ra chính là tiếng cười của kẻ thù sát hại song thân - Hải Thiên song sát!Chàng giật mình bừng tỉnh lại, ánh mắt quắc lên lạnh lùng quét nhìn quanh, nhưng chỉ có dòng nước, hai bên bờ cây cỏ xanh um, nào có hình bóng của bọn Hải Thiên song sát. Chàng hiểu ra vừa rồi mình đã ảo tưởng, thế nhưng vì vậy mà chuyện xưa cứ tái hiện nhanh trong đầu chàng...Thời gian gần đây chàng đã không nghĩ đến chuyện này, nhưng thực tình không phải không nghĩ mà là không dám nghĩ, kỳ thực sâu trong đáy lòng chàng, chẳng giờ khắc nào quên được. Chàng nhớ lại cảnh cha mẹ chàng quỳ xuống cầu khẩn bọn Hải Thiên song sát mà sống cũng không được, chết cũng chẳng xong, những chi tiết ấy từng ly từng tí ăn sâu vào trong tâm khảm chàng. Chàng há có thể quên được những chuyện ấy, chừng như sợ quên một tình tiết nhỏ thì cũng đã là có tội với song thân...Bao nỗi uất hận cứ dần dần nổi lên trong lòng chàng càng lúc càng lớn, đột nhiên chàng đang ngồi liền đứng vụt dậy, hít sâu một hơi rồi hét dài một tiếng...Tiếng hét của chàng làm rung chuyển không gian, âm hưởng cứ vọng dài một hồi lâu mới hết.Thuyền phu bị tiếng hét làm chấn động cả người, may mà ngồi sau đuôi thuyền nhìn thấy chàng đứng lên nên không bị bất ngờ lắm, bấy giờ lắc đầu nói lẩm bẩm một mình :- Vị khách gia này tiếng thét kinh hồn!Tân Tiệp thét xong, cứ đứng đầu thuyền nhìn cảnh trời nước đến bất thần...Chẳng biết qua bao nhiêu lâu nữa bỗng nghe thuyền phu thốt lên :- Khách gia, đến Thành Gia Trấn rồi!* * * * *Trời đã hửng sáng. Tân Tiệp đã rời Thành Gia Trấn, trời mới sáng mà khách bộ hành đã thấy rất đông, chàng tuy trong lòng rất nôn nóng nhưng chỉ thả bước đi, chẳng dám thi triển khinh công sợ làm kinh động người khác.Vì thế mà hành trình từ Thành Gia Trấn đến Tập Khánh huyện chỉ chừng hai trăm dặm mà chàng phải đi mất ba ngày rưỡi mới đến nơi.Vừa bước chân vào Tập Khánh huyện, chàng nhận ra ngay tình hình khác thường, trong huyện thành không mấy lớn này lại xuất hiện rất nhiều khách giang hồ đi đi lại lại, mãi đến khi chàng vào tới đại lộ chính môn thì mới hiểu ra vấn đề.Nguyên là đầu Tây con đường lớn trước cửa thành chính có một trang viện rất lớn, trên đầu đại môn một tấm biển lớn đề bốn chữ: “Trình Tường Tiêu Cục”.Thì ra đám khách giang hồ kia đều có liên quan đến tiêu cục này.Tân Tiệp tìm đến một tửu lâu, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống, định gọi một phần cơm và một bầu rượu.Hốt nhiên phía cầu thang bước chân người vang lên rầm rập, bốn năm người vận kình trang như bọn tiêu sư thường thấy đi lên, vừa khéo bọn họ ngồi xuống ngay bàn đối diện với Tân Tiệp. Kẻ hô món này người gọi món kia khiến cho cả quán phút chốc ầm ĩ cả lên. Một tên ngồi bên trái râu ria xồm xoàm vừa nốc xong một chén rượu, cất tiếng như chuông vỡ nói :- Lần này chúng ta xem như xui tận mạng, may mà Tổng tiêu đầu của ta nhìn xa trông rộng mà lường trước, nếu không thì hàng kín cũng bị lục mất thì chúng ta chỉ có nước húp cháo cám!Ngồi bên phải là một gã hán tử mặt choắt, cằm nhọn, nhai vội miếng thịt trong miệng chen vào góp chuyện :- Ai kêu chúng ta chạm mặt với bọn Sơn Tả song hào chứ? Chúng danh đầu đỉnh đỉnh, huynh đệ chúng ta hợp lực mà lên một lần cũng chỉ có nước sứt đầu mẻ trán, nghe đâu bọn chúng thời gian gần đây đã gia nhập vào Quang Trung cửu hào!Tân Tiệp vừa nghe đến danh hiệu Sơn Tả song hào thì lập tức dỏng tai lắng nghe, chàng im lặng ăn uống nhưng chẳng để sót mộ câu nói nào của đám tiêu sư này.Bấy giờ đã nghe gã đầu tiên lên tiếng nói tiếp :- Chúng ta họa may có được một nửa bản lĩnh như nhân vật Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp thì may ra mới đánh lại chúng!Tân Tiệp nghe mấy tiếng Mai Hương Thần Kiếm thì bất giác chấn động, chàng nghĩ :- “Mình lấy đâu ra ngoại hiệu Mai Hương Thần Kiếm? Chẳng lẽ trong giang hồ còn có một người Tân Tiệp thứ hai chăng?”Chỉ nghe gã râu xồm cất tiếng cười ha hả nói :- Lão Lý ngươi nói không biết thẹn, thứ như ngươi dù có luyện thêm một trăm năm nữa cũng chẳng được một nửa của Tân đại hiệp nhé. Ngươi cứ nghĩ xem Câu Lâu Nhất Quái là nhân vật như thế nào, vậy mà trên Thiên Đình tháp đấu nhau với Tân đại hiệp, hắn không chịu nổi mười chưởng...Gã ta nói một cách hùng hổ, còn vung tay múa may, chẳng hiểu thế nào mà biến Tân Tiệp trở thành một vị “Tân đại hiệp” đầy hào khí đến thế!Tân Tiệp cả kinh thầm nghĩ :- “Rõ ràng bọn họ nói đến ta, làm sao chuyện ta đánh nhau với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính trên Thiên Đình tháp lại truyền đến tận đây một cách nhanh như thế nhỉ? Đáng cười là bọn họ thêm mắm thêm muối để ta trở thành một nhân vật ghê gớm! Hắc... Đúng là trà dư tửu hậu!”Chỉ nghe gã hán tử đầy râu nói tiếp :- Hắc hắc... đến trận thứ hai đấu kiếm, pho “Lệnh Di kiếm pháp” của Câu Lâu Nhất Quái được coi là võ lâm nhất tuyệt, thế mà kết quả... Ha ha... Tân đại hiệp thi triển một pho kiếm pháp... chỉ ba chiêu đánh bay kiếm của hắn, thân thủ bất phàm này quả là xưa nay hiếm thấy nhé!Tân Tiệp trong lòng rủa thầm bọn người nói phét này, nhưng sâu trong lòng cũng thấy vui vui.Một gã khác lên tiếng chen vào nói :- Tiền lão huynh, ngươi cho rằng vị Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp với vị Võ Lâm Tú Sĩ ai cao cường hơn ai?Gã râu rậm họ Tiền nghe thế cười lớn nói :- Ngươi muốn nói đến Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung ấy sao?Gã mặt choắt gật đầu nói :- Không phải người này thì còn ai?Lão Tiền trầm ngâm một chút rồi nói :- Hai vị đại hiệp này tuổi đều còn rất trẻ mà thân thủ người nào cũng cao thâm mạc trắc, theo ta thấy Tân đại hiệp tuy lợi hại thật, nhưng chỉ e cũng không qua được Tôn đại hiệp!Một gã khác thân hình to béo gác đũa lên chén, quệt tay áo chùi mỡ quanh miệng nói :- Làm sao biết được?Lão Tiền giải thích :- Ta chỉ nói một người thì ngươi biết ngay, các ngươi hẳn nghe đến một người là Thiên Ma Kim Kỳ, cao đồ của vị Độc Quân Kim lão gia chứ? Thân thủ tuyệt học của vị Thiên Ma Kim Kỳ hấp thu chân truyền từ Kim lão gia, thế mà nửa năm trước Kim Kỳ từng bị Tôn đại hiệp một chưởng đánh bại, ngươi nghĩ xem công lực này thế nào chứ?Gã mặt choắt chừng như không phục lắm, xua tay nói :- Đúng cũng vậy không đúng cũng vậy, nhanh uống rượu đi thôi!Cả bọn cười phá lên rồi cúi đầu ăn uống tiếp.Tân Tiệp nghe đến danh Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung trong lòng hơi thấy kỳ, nghĩ :- “Sao trong giang hồ xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi thành danh thế này mà ta chẳng hay biết nhỉ? A... đúng rồi, hay chính là thời gian ta ở ngoài Tiểu Trấp đảo, nên ta không biết. Ừm... nếu quả thực hắn một chưởng đánh bại Kim Kỳ thì công lực bất phàm!”Nghĩ đến Kim Kỳ lập tức chàng lại nhớ đến khuôn mặt đầy vết rạch của hắn, lại nhớ đến đại ca Ngô Lăng Phong bị hắn ôm lao xuống vực, bất giác thở dài :“Chẳng lẽ Kim Kỳ cũng bị điên loạn giống như sư phụ của hắn Kim Nhất Bằng?”Ăn uống no nê xong, chàng rời tửu lâu, việc đầu tiên là phải đi ngay đến núi Không Động. Chàng tìm đến một tiệm bán binh khí, chọn mua một thanh kiếm, lại thay thêm một đôi ủng da rồi lên đường Khi rời khỏi Tập Khách Thành thì trời đã chiều. Mặt trời xuống núi tây, những ráng đỏ trùm cả không gian sáng rực lên, để rồi chốc nữa sẽ tắt ngấm nhường lại cho màn đêm.Vì trời còn chưa tối, cho nên chàng vẫn cứ thong thả bước đi, trong đầu thầm nghĩ :- “Chờ trời tối xuống ta thi triển khinh công mà chạy, thế mới rút ngắn hành trình được, đằng nào thì ban đêm chạy vẫn đỡ mệt hơn nhiều!Thốt nhiên, trong đuôi mắt chàng lại nhận ra một cánh bồ câu bay ngang, chàng nhanh mắt nhận ra chân nó lại có buộc sợi dây hồng, dưới ánh tà dương rất nổi bật dễ dàng nhận ra. Đây là lần thứ hai chàng nhìn thấy bồ câu đưa thư, trong lòng thoáng động nghĩ :- “Chẳng lẽ cũng là con chim nhìn thấy hôm trước?”Thốt nhiên chàng nhận ra bụi cây sau lưng lay động nhẹ, bằng một phản xạ tự nhiên chàng quay ngoắt người lại, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Chàng nhún vai cười, thầm lẩm nhẩm một mình :- Ta thực là nghi thần nghi quỷ, lá cây lay động cũng giật mình!Tuy là thế, nhưng chàng vẫn rất cảnh giác, đến lần thứ hai chàng nghe rộng rãi phía sau lưng có tiếng gió, song cũng như lần trước hễ quay lưng lại thì chẳng thấy gì. Lần này chàng thầm tin có người theo dõi mình chứ chẳng nghi, bèn thi triển khinh công phóng chạy như bay, chỉ nhún mấy cái đã xa mười trượng.Lần này thì chàng đã nghe rất rõ tiếng áo lướt gió, chỉ có điều người này có thể bám theo chàng nhanh như thế, cũng đủ thấy thân thủ chẳng tầm thường rồi.Chàng cười nhạt trong lòng, rồi gia tăng tốc độ nhanh hơn, bóng chàng chỉ như làn khói lướt đi...Nào ngờ, chàng đã có chủ ý trước, nên khi phóng đi chừng hai mươi trượng, chân vừa chạm đất đột ngột chàng đột ngột đảo thân quay người lại cực nhanh.Lần này thì người bám theo phía sau chàng trở tay chẳng kịp, thân hình phóng nhanh bám theo chàng nên ngừng lại thì cũng đã đến cách Tân Tiệp bảy tám xích, chẳng còn né tránh vào đâu được nữa.Tân Tiệp cười phá lên một tiếng, nhìn đối phương từ đầu đến chân, thấy đối phương tuổi chừng trên hai mươi lăm, dáng vóc như một nho sinh, trong đầu thoáng nghĩ nhanh đến người mà bọn tiêu sư trong quán rượu nhắc đến, liền hỏi :- Các hạ phải chăng là Võ Lâm Tú Sĩ?Người kia bị chàng hỏi một câu, lắp bắp đáp :- Tại hạ họ Tôn, tên Y Trung, danh hiệu Võ Lâm Tú Sĩ chẳng qua được giang hồ đồng đạo ưu ái mà gọi cho mà thôi!Tân Tiệp gật đầu nói :- Tôn bằng hữu suốt cả chặng đường theo ta, có gì chỉ giáo?Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung hơi ngớ người, qua một lúc mới đáp được :- Nếu như tiểu sinh nhìn không nhầm thì các hạ là Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp?Tân Tiệp nói :- Tại hạ đúng là Tân Tiệp, nhưng hiệu Mai Hương Thần Kiếm thì xưa nay chưa từng có!Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung hơi ngập ngừng một chút rồi mạnh dạn nói :- Tiểu sinh chỉ là... muốn thỉnh giáo tôn giá...Tân Tiệp từ khi mất thanh Mai Hương kiếm đến nay thì trong lòng buồn bực không vui, lại thêm lòng hiếu thắng sẵn có nên vừa nghe đối phương nói câu này chừng như chẳng xem mình vào đâu, lập tức phát nộ, lạnh giọng nói :- Thì ra các hạ theo ta chỉ là để tỷ thí, điều này chính hợp ý ta...Võ Lâm Tú Sĩ chẳng ngờ chỉ một câu thỉnh giáo mà thành ra căng thẳng giữa song phương, nhưng cũng không thanh minh giải thích. Thực tế thì một câu cuối cùng của Tân Tiệp chừng như có lòng tranh thắng khiến Võ Lâm Tú Sĩ cũng khởi lên hào khí, bèn nói :- Tân huynh như đã nói thế, tiểu đệ xin lãnh giáo!Nói rồi từ từ rút trường kiếm ra nắm chắc trong tay.Tân Tiệp lãnh nhiên chẳng nói thêm tiếng nào, thấy đối phương đã rút kiếm, chàng cũng không chậm trễ trở tay ra kiếm. Chỉ thấy ánh thép loáng lên, thanh trường kiếm nằm trong tay chàng tuy chỉ là thanh kiếm bình thường nhưng uy lực xem ra chẳng nhỏ.Tân Tiệp từ khi xuất đạo giang hồ cho đến nay, lớn nhỏ đánh cả trăm trận, nhất là thời gian gần đây chàng bát đấu trí mệnh với những tay đại cao thủ mà chẳng thua kém gì chàng, cho nên giờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn nhiều. Trước mắt chàng thầm hiểu Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung chẳng phải là nhân vật tầm thường, hắn có thể một chưởng đánh bại Kim Kỳ thì không đơn giản chút nào, cho nên chàng không dám sơ hốt khinh thị.- Tiếp kiếm!Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thét lên một tiếng, kiếm trong tay phát nhanh ra một chiêu “Thanh Long Thám Huyệt” đâm tới tiền hung bộ Tân Tiệp.Tân Tiệp thầm hiểu đây chỉ là chiêu mở đầu có tính thăm dò, vì thế kiếm chưa vội ra chiêu, đợi đến khi kiếm đối phương đến gần trước ngực mới khoát nửa vòng phá kiếm đối phương bằng một chiêu “Thu Phong Tảo Diệp”.Nhưng nào ngờ, Võ Lâm Tú Sĩ như đã nghĩ đến điều này nên Tân Tiệp kiếm vừa giơ lên ra chiêu thì kiếm trong tay cũng biến hóa, thâu nhanh về rồi lại đâm ra chênh chếch vào vai phải của Tân Tiệp...Tân Tiệp ra kiếm định giải phá kiếm đối phương, nào ngơ thất cơ kiếm hụt ra ngoài, lúc này chính vai phải bị hở, thoạt nhìn đã thấy kiếm đối phương đến nơi.Chàng giật mình, chẳng ngờ Võ Lâm Tú Sĩ chỉ ra một chiêu tầm thường mà lại chứa ẩn biến hóa tinh vi đến thế.Trong cơn nguy cấp chàng vẫn bình tĩnh, thuận đà vừa ra kiếm lách nửa người sang trái vừa khéo lưỡi kiếm của đối phương sượt ngang vai, đồng thời kiếm hồi chiêu “Thanh Long Bãi Vĩ” lấy công phản công chiếm lại thế quân bình.Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung đành thâu kiếm nhảy lùi nửa bước, trong lòng cũng thầm phục ứng biến mau lẹ của Tân Tiệp, nghĩ nhân vật này đúng là danh bất hư truyền.Bấy giờ hai người xuất kiếm đấu với nhau quyết liệt, chẳng ai nhượng ai nửa chiêu, ngoài năm mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại.Tân Tiệp vừa đánh vừa nhìn xem sơ hở trong kiếm đối phương nhưng vẫn không sao nhận ra chỗ sơ hở nào, nhưng chàng giờ thì đã xác định được kiếm pháp của Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thi triển chính là “Đạt Ma kiếm pháp” đích truyền của Thiếu Lâm, trong lòng giật mình vừa đánh vừa thủ rất kỹ.Qua mấy lần bị Tôn Y Trung tấn công ồ ạt, Tân Tiệp nghĩ phải vận công lực vào kiếm trực tiếp nghênh hắn vài chiêu thì may ra lấy lại được thế chủ động.Nghĩ vậy chàng ngưng tụ chân lực vào kiếm, thét dài một tiếng xuất kiếm phóng ra...Sau tiếng kiếm thép chạm nhau cả hai cùng bật lùi một bước, Tân Tiệp mới nhận ra công lực của Tôn Y Trung cũng đạt đến hỏa hầu thượng thừa, xem ra chẳng hề kém chàng chút nào.Tuy thế sau một chiêu vừa rồi thì chàng cũng đã lấy lại thế thượng phong, trong lòng nghĩ :- “Cần thắng nhanh hắn mới được, nếu không sẽ thua hắn về binh khí.”Nghĩ thế thét dài một tiếng :- Tiếp thêm một chiêu này!Miệng thét, kiếm trong tay vận lực ra một chiêu tuyệt kiếm chính là “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.Tôn Y Trung một kiếm vừa rồi đã thấy chấn động trong lòng, khó khắn lắm mới giữ nổi, giờ thấy Tân Tiệp ra thêm một chiêu nữa mà chiêu thức hết sức kỳ ảo. Tôn Y Trung có ra kiếm hóa chiêu Tân Tiệp, nhưng đến khi chàng xuất chiêu thứ tư “Vật Hoán Di Tinh” trong “Đại Diễn Thần Kiếm” thì Tôn Y Trung chẳng chịu nổi, tung người nhảy thoát nhanh ra ngoài thét lớn :- Ngừng tay!Tân Tiệp ngớ người, chưa kịp hỏi gì thì đã nghe Tôn Y Trung nói tiếp :- Thứ cho đã quấy nhiễu các hạ, hẹn ngày sau gặp lại!Nói rồi, chẳng thêm một lời giải thích nào, Tôn Y Trung phóng người lao nhanh vào trong màn hoàng hôn.Tân Tiệp đứng ngẩn ngơ còn chưa hết ngạc nhiên trước cử chỉ của Tôn Y Trung, hắn xuất hiện chẳng lẽ chỉ để tỷ thí vài chiêu rồi bỏ đi một cách đột ngột vậy sao?Thực ra thì Tân Tiệp còn chưa biết hết Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung lần này xuất hiện giang hồ mang trong người một sứ mệnh rất trọng đại, cơ hồ ảnh hưởng đến toàn cục diện võ lâm Trung Nguyên.Tân Tiệp chẳng hiểu gì, nhún vai lắc đầu lẩm bẩm :- Mặc xác hắn! Ta cần nhất là lên đường đi nhanh!Trở tay giắt kiếm lên vai, rồi nhún mình lướt đi nhanh như một mũi tên. Ban ngày thì chàng còn sợ bị người nhìn thấy kinh động, còn ban đêm thì chẳng cần ngần ngại gì mà thi triển khinh công phóng chạy.Đột nhiên “vù” một tiếng, chàng nhìn nhanh thì nhận ra lại một con bồ câu khác bay ngang, lần này chàng chẳng còn kiên nhẫn được, thầm nghĩ :- “Hẳn có chuyện không ổn rồi đây!”Trong đầu nghĩ thế, đề tụ chân khí vút đi, tay giơ ra chộp một cái đã nắm được con bồ câu trong tay.Đáp xuống đất, chàng gỡ nhanh mảnh giấy cột trên chân của nó. Vừa xem mảnh giấy, bất giác giật thót cả người, kêu lên :- Hải Thiên song sát!Thì ra trên mảnh giấy vẽ hai chiếc đầu lâu, rõ ràng là ký hiệu của bọn Hải Thiên song sát. Trong lòng liền nghĩ :- “Chẳng lẽ bọn Song sát chiêu tập lâu la làm chuyện gì tày trời chăng?”Đột nhiên, bên đường lại thấy bóng người xuất hiện, chàng quay nhìn thì thấy một hòa thượng trẻ cất giọng hỏi lớn :- Người kia có phải Tân Tiệp, Tân đại hiệp không?Tân Tiệp hơi bất ngờ, nơi hoang sơn này lại có một vị xuất gia tìm mình, trong lòng thấy kỳ dừng người lại gật đầu đáp :- Chính tại hạ là Tân Tiệp, hòa thượng có gì chăng?Nhìn vị hòa thượng này tuổi chưa tới ba mươi, tay nắm trường kiếm ôm quyền nói :- Xin Tân thí chủ chỉ giáo...Nói chưa hết câu đã ra kiếm phóng đâm tới.Tân Tiệp thấy thế trong lòng vừa giận vừa buồn cười.- “Tự nhiên đâu xuất hiện một gã hòa thượng đòi tỷ kiếm vời mình thế này?”Nhưng nghe khẩu khí của hòa thượng này thì chừng như nghe tiếng Tân Tiệp thành danh mà tìm đến tỷ kiếm, bấy giờ chàng cũng không cần suy nghĩ nhiều thét lớn :- Xin tiếp chiêu!“Soạt” một tiếng, tay ra kiếm cực nhanh, kiếm huơ lên ra chiêu “Nhàn Vân Đàm Ảnh” chính là một chiêu trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.Hòa thượng trẻ này thân thủ chẳng phải tầm thường, trường kiếm ra chiêu hóa giải ngay một chiêu của chàng, nháy mắt đã đấu với nhau mười chiêu.Tân Tiệp trong lòng giật mình kinh ngạc khi nhận ra kiếm pháp của hòa thượng này cũng hoàn toàn giống như Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung, thi triển kiếm pháp chính tông Thiếu Lâm - “Đạt Ma kiếm pháp”!Hòa thượng trẻ rất chú ý quan sát đến từng chiêu kiếm của Tân Tiệp, có thể nói chừng như mắt không hề chớp. Tân Tiệp cũng nhận ra điều này, trong dầu nghĩ nhanh một ý rồi tay kiếm đột ngột biến hóa thay đổi dùng “Cù Chi kiếm pháp” thay “Đại Diễn Thần Kiếm”, liền một hơi ra năm kiếm tấn công.Hòa thượng trẻ ban đầu vừa chống đỡ vừa chú ý theo dõi ba chiêu, nhưng rồi mặt hiện nét thất vọng, đột nhiên thâu kiếm lại nói :- Ngừng tay!Tân Tiệp thấy đối phương bỗng nhiên thâu kiếm không đánh nữa, may mà chàng lúc này cũng có chuyện gấp cần đi nên cũng thâu kiếm nói :- Hòa thượng sao thế?Chẳng biết hòa thượng trẻ trong đầu nghĩ gì, chỉ thấy gật gù nói :- Đúng rồi, đúng rồi!Nói xong, quay người phóng đi ngay, để cho Tân Tiệp một mình đứng bên đường còn đầy ngạc nhiên trước thái độ thất thường của hắn.Một hồi chàng cất tiếng cười phá lên, nghĩ :- “Người của Thiếu Lâm chú ý đến pho kiếm “Đại Diễn Thần Kiếm” thì cũng không phải là vô cớ, xem ra có liên quan gì đến họ chăng?”Chàng nghĩ ngợi một hồi rồi quay người đi tiếp, trong đầu nghĩ đến thanh Mai Hương kiếm bất giác nôn nóng vô cùng, bằng mọi giá phải tìm lại được nó càng sớm càng tốt.Đường đi phía trước núi rừng hoang vu vắng vẻ, sắc trời nhờ nhợ tối, hoàng hôn xuống rất nhanh...Chẳng biết chàng đi qua bao lâu, trên đầu vầng trăng non chênh chếch ngã về tây, ánh trăng mờ ảo hòa vào màn sương khuya lành lạnh.Phía trước là một con dốc không cao lắm, Tân Tiệp cứ tung người theo từng bước xa cả mấy trượng, chính lúc chàng vừa chạy lên dốc núi, đột nhiên nghe tiếng áo lướt gió ngay bên đường cách chàng không xa, Tân Tiệp hơi giật mình nghĩ :- “Có kẻ nào bám theo chăng?” Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 29 Mai phục bốn phương Ánh trăng mờ nhạt, dốc núi tà tà, bóng người xuất hiện đổ dài chuyển động có thể nhìn thấy rất rõ là bóng Tân Tiệp chạy nhanh lên dốc.Chàng vốn trong lòng chỉ nôn nóng chạy nhanh đến Không Động sơn tìm Lệ Ngạc đòi lại thanh Mai Hương kiếm, đồng thời thanh toán với hắn nợ cũ. Nhưng tiếng áo lướt gió lẫn cành cây xào xạc tuy rất khẽ, nhưng không qua nổi tai mắt của chàng. Bằng vào trực giác và kinh nghiệm có được, chàng tuy chạy nhanh nhưng vẫn tập trung trí lực nghe ngóng kẻ đang bám theo mình.Đột nhiên, chàng ngừng chân quay ngoắt người lại phóng đến một lùm cây, nơi vừa nghe phát ra tiếng động, nhưng tìm quanh chẳng hề thấy bóng ma nào.Chàng cười thầm nghĩ :- “Chẳng lẽ mình quá đa nghi mà nghe lầm chăng?”Bấy giờ chàng quay người lại thi triển khinh công chạy tiếp, phút chốc đã chạy lên đến đỉnh dốc, bỗng nhiên chàng linh tính không khí có chút gì khác thường. Chàng liếc mắt nhìn quanh bỗng giật mình, rõ ràng có một lùm cây đang lay động nhẹ, rồi lại di chuyển dần về phía mình. Vừa rồi dưới chân dốc chàng còn tin là mình nghi thần nghi quỷ, nhưng giờ đây thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, có kẻ đang bám theo mình chưa biết tốt xấu ra sao. Nghĩ thế, chàng cười nhạt trong lòng, quyết định ra tay khi đối phương còn chưa kịp ra tay.Khi nhận ra vấn đề, chàng liền tung người nhảy tới tung ra một cước...Nào ngờ, chân vừa chấm đất thì thân hình như mất trọng lượng rơi xuống, chàng ý thức được ngay mình đã rơi vào bẫy. Lúc này chân ra cước, khí lực đề tụ hai chân, trong cơn nguy cấp, chàng liền tung chân đạp liên hoàn mười mấy cước, thân hình nương theo đó mà tung ngược lên. Nhưng chân vừa chạm miệng hố, thì “bộp” một tiếng, chân nhói đau lên, thì ra chàng đã trúng phải ám khí của đối phương.Tân Tiệp nghiến răng nghĩ :- “Nơi rừng hoang này làm sao lại có kẻ đặt bẫy ám hại ta được chứ?”Nhưng hiện tại tình hình chẳng để cho chàng kịp suy nghĩ vấn đề nhiều, chỉ thấy tiếp theo đó ánh đao loáng lên bổ tới, rõ ràng địch nhân mai phục thừa cơ tập kích.Tân Tiệp nghe tiếng đao khí “vù vù” cũng biết đối phương công lực chẳng phải tầm thường, định nhảy người né tránh thì “bộp” một tiếng thứ hai, một mũi ám khí khác trúng ngay vào vai trái, thì ra ám khí khi còn cách chàng ba xích, chàng mới có thể nghe thấy tiếng gió.Nên biết Tân Tiệp lúc này công lực thâm hậu đến chừng nào, vậy mà cũng không dễ nhận ra được sớm, đủ biết thuật phóng ám khí của đối phương lợi hại đến đâu rồi. Tân Tiệp từ khi xuất đạo giang hồ đến nay, chưa từng bị khốn đốn thế này, chẳng thể ngờ nổi bị đả thương mà khi chàng còn chưa kịp nhận ra đối phương mặt mũi thế nào!Tân Tiệp bị hai ngọn ám khí đâm vào đùi và vai đau nhói, lập tức nộ khí trong lòng dâng lên, quét mắt nhìn nhanh nhận ra bóng đen loáng thoáng trước mặt. Trong tình hình “địch ẩn ta hiện”, vai đùi lại trúng thương thế này, tự nhiên một cảm giác bất thường len lén khởi lên trong đầu, “chạy”, chưa bao giờ một ý nghĩ này lại có trong đầu chàng như lúc này đây!Chàng nhận ra được, chỗ trúng ám khí không có độc, nhưng lại ghim rất sâu và thủ pháp phóng ám khí của đối phương lại cực kỳ lợi hại, ám khí bay đến cách đối phương ba xích mới có thể nghe thấy tiếng kình phong, thử hỏi trên giang hồ có được mấy người đủ bản lĩnh ấy?Tân Tiệp cố nén cơn đau trên vai, chân dùng lực tung người vọt nhanh vào cánh rừng bên trái. Chàng đương nhiên chẳng phải là kẻ ngu xuẩn, biết đối phương bốn phía đều có mai phục, nhưng vẫn mạo hiểm một phen, đằng nào vẫn hơn ở lại chịu chết...Quả nhiên không ngoài suy đoán của chàng, chân vừa phóng vào rừng thì một nắm ám khí bay ngược trở lại. Tân Tiệp đã có tính toán trong đầu, vừa thấy thế liền nhào ngược người trở lại với hướng đối diện, thân hình gần như nằm ngang mới tránh được đám ám khí kia, chàng thi triển thân pháp chính là “Cật Ma Thần Bộ”.Khi chàng vừa phóng ngược trở lại cánh phải thì có tiếng người hét lớn, tiếp liền một cỗ kình lực ập tới.Tân Tiệp vung song chưởng lên phản chiêu, nhưng chỉ có tay trái là ra chưởng tự nhiên, còn vai trái nhói đau khiến cho tả chưởng yếu nhược đi rất nhiều.Vì thế một chưởng này của chàng giảm đi đến hai ba phần.“Bình” một tiếng, thân hình chàng chao đảo như không chịu nổi rơi người trên đất.Khi chàng ra chưởng, chàng cũng đã lường đến khả năng mình không chống nổi, nhưng chẳng ngờ một chưởng này, chàng cũng đánh hạ được đối phương, bởi vì lúc ấy chàng nghe tiếng thân hình rơi nặng nề trong rừng, kèm theo tiếng rên dài nghe ra thụ thương chẳng nhẹ chút nào. Đồng thời sau lần chạy không thành này thì chàng cũng xác định được thêm một điều là địch nhân đã vây kín bốn phương tám hướng, mà xem ra chúng quyết lấy cho bằng được tính mạng chàng mới thôi!Tân Tiệp trong lòng lạnh lại khi nghĩ chẳng có khả năng chạy được khỏi đây, vì không những địch nhân vây kín bốn phía, mà thương thế trong người chàng gây trở ngại lớn cho chàng ứng phó với chúng. Chính đang lúc vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó với tình hình, đột nhiên chàng nhận ra rừng cây lao xao mạnh, rồi bảy tám bóng đen nhảy phóc ra vây kín chàng.Dưới ánh trăng tàn mờ nhạt, chàng nhận ra được kẻ cầm đầu chính là hai kẻ thù không đội trời chung sát hại song thân chàng - Hải Thiên song sát Tiêu thị huynh đệ.Từ khi chàng xuất đạo đến nay đã hai lần chạm mặt với bọn Hải Thiên song sát cầm đầu nhóm Hoàng Phong cửu hào, nhất là lần ở Quy Sơn chàng bị bọn chúng đánh rơi xuống vực núi, giờ gặp lại nhau tự nhiên cơn hận dâng lên khiến mắt chàng đỏ ngầu đằng đằng sát khí.Tiêu thị huynh đệ ngược lại chẳng hề thấy nét kinh ngạc nào, thì ra bọn chúng đã biết được tin tức nhân vật Thất Diệu Thần Quân rơi xuống vực vẫn chưa chết!Tân Tiệp trong lòng vừa nộ vừa kinh, chàng nhận ra trong bọn người này có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, chúng hiển nhiên đều trong Hoàng Phong cửu hào vừa mới trùng hưng lại.Công phu của bọn Cửu hào thì Tân Tiệp đã lĩnh giáo qua, giả như một đấu một hoặc một đấu hai thì chàng có thể cầm chắc không bại. Nhưng đối phương tập trung cả chín người, mà trước khi chưa giao thủ thì chàng trên người đã thụ thương bởi ám khí đến hai nơi, chỉ nghĩ điều này tự nhiên một bóng đen ảm đạm lướt nhanh qua trong đầu chàng!Tiêu thị huynh đệ ngưng mắt nhìn vào người chàng chăm chăm. Qua một lúc, Thiên Tàn Tiêu Hóa mới cất tiếng lẩm nhẩm một mình :- Rất giống, xem ra chẳng sai chút nào!Ngưng lại một chút, giọng hắn trở nên âm trầm lạnh lùng :- Ngươi biết ý chúng ta rồi chứ?Tân Tiệp chỉ “hừ” một tiếng không nói tiếng nào, Tân Tiệp thông minh tuyệt đỉnh đương nhiên thừa hiểu vấn đề...Nguyên lai, lần trước khi trên Quy Sơn tuyệt đỉnh, Tân Tiệp khi bị đánh sắp rơi xuống vực núi thì bị lộ rõ chân diện, bấy giờ Hải Thiên song sát tuy nhìn thấy không rõ lắm, nhưng cũng đã nhận ra được một điều, Thất Diệu Thần Quân chỉ là giả, đồng thời cũng mơ hồ nhìn thấy mặt chàng. Vì thế lúc này nhìn lại chàng thì ngờ ngợ khuôn mặt rất quen. Lại thêm mấy hôm trước Tân Tiệp đánh nhau với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính trên Thiên Đình Tháp, uy danh Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp lập tức chấn động võ lâm, bọn Song Sát tự nhiên cũng nghe được.Chính vì cái họ “Tân” của chàng khiến bọn chúng liên tưởng đến đứa con trai chạy thoát của Tân Bằng Cửu.Qua nghiên cứu bàn bạc, cả hai hoài nghi chàng chính là con của Tân Bằng Cửu chứ chẳng sai. Hải Thiên song sát tâm địa độc ác, nghĩ đến con của kẻ phản bạn mà chúng đã ra tay sát hại còn sống, khiến chúng không yên tâm mà nghĩ đến chuyện tìm diệt tận gốc để trừ hậu họa. Chính vì thế mà khi dọ thám được Tân Tiệp đi Không Động, chúng bày thế mai phục vây đánh chàng.Tân Tiệp trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đã mấy lần chàng phải cố nén cơn phẫn hận căm thù trong lòng, trước tình thế này chàng thầm hiểu ngày hôm nay khó sống nổi để rời khỏi chỗ này. Bấy giờ chàng hít sâu một hơi, hiên ngang nói :- Hải Thiên song sát, các ngươi đã hiểu rõ thì tốt! Hắc... nhanh nạp mạng đây!Nói đến câu cuối, giọng chàng run run, hẳn cơn hận đã ngút trời!“Soạt” một tiếng, Tân Tiệp rút phắt trường kiếm lăm lăm trong tay, cúi đầu nhìn thấy trường kiếm tuy cũng ánh lên dưới trăng nhưng so ra còn kém nhiều so với thanh Mai Hương kiếm, mỗi khi nghĩ đến Mai Hương kiếm thì lòng chàng lại nôn nóng tiếc một điều là không có nó trong tay để tăng thêm uy lực của mình.Hải Thiên song sát đồng thanh cười nhạt, Thiên Tàn Tiêu Hóa nói :- Tiểu tử, ngươi hôm nay chết cầm chắc trong tay mà còn lớn giọng sao!Tân Tiệp “hừ” một tiếng, quét mắt nhìn nhanh một vòng nói :- Các ngươi chỉ bảy tên thôi sao? Họ Tiêu kia, Cửu hào còn có người nữa đâu?Thiên Tàn Tiêu Hóa cười nhạt nót :- Chúng ta bảy người cũng đủ lấy mạng ngươi rồi!Tân Tiệp ngửa cổ cười lớn nói :- Tốt, tất cả cùng vào đi!Nói thế, trong đầu chàng lướt nhanh qua một suy nghĩ :“Đúng rồi, nhất định là con chim bồ câu đưa thư kia là do Song sát đưa tin triệu tập đồng bọn. Một con bị ta chộp lại, nên không đưa tin được, hai tên còn lại, một tên phải là Hiểu Nguyệt Hàn Tâm Chưởng, không biết một tên còn lại là ai?”Chàng vừa nghĩ đến đó thì một trong Sơn Tả song hào là Lâm Thiếu Tể, chẳng nói tiếng nào liền nhảy tới vung binh khí tấn công.Tân Tiệp lúc này mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, Lâm Thiếu Tể nhảy tới từ phía sau dù không thấy, nhưng chỉ nghe tiếng binh khí rít lên chàng cũng nghĩ ngay hắn dốc toàn lực mà ra chiêu.Tân Tiệp đùi thụ thương di chuyển bất tiện, may mà người trên thụ thương vào vai trái, không ảnh hưởng đến tay phải. Bấy giờ kiếm vung lên phát ra một vòng, Lâm Thiếu Tể tuy ra chiêu trước nhưng vẫn không chiếm được tiên cơ, chỉ nghe “koong” một tiếng thân hình hắn bị bắn ngược lùi ra sau.Tân Tiệp một chiêu đẩy lùi Lâm Thiếu Tể, chẳng ngừng tay ra tiếp mấy chiêu chủ động tấn công năm tên còn lại.Tiêu thị huynh đệ thấy kiếm pháp của chàng tinh diệu thì chẳng dám coi thường, đồng lúc xuất chiêu tấn công, ba tên còn lại thấy thế cũng liền hô lớn cùng nhau vây đánh Tân Tiệp. Hiển nhiên lần này bọn chúng quyết diệt cho được Tân Tiệp mới thôi, nên chiêu đánh ra đều nguy hiểm chẳng chút nương tay.Hoàng Phong cửu hào tuy chỉ là mới trùng tân lập lại, nhưng võ công xem ra còn hơn so với Quang Trung cửu hào năm xưa, hiện tại cùng nhau liên thủ vây công một người thì uy lực đã hùng mãnh, lợi thế càng rõ ràng hơn nhiều.Tân Tiệp lúc này chẳng còn chút hy vọng sống sót, cho nên trong lòng không hề mảy may run sợ, trường kiếm vừa ra chiêu đã thi triển ngay “Đại Diễn Thần Kiếm” của Bình Phàm đại sư.Bấy giờ, trên phong đầu một trường ác đấu hỗn chiến diễn ra kịch liệt, chỉ còn thấy ánh đao ngời ngời, ánh kiếm như mây, chưởng phong ầm ầm như sấm dậy, nếu có người đứng ngoài nhìn chẳng khỏi kinh tâm động phách.Đột nhiên, “koong” một tiếng vang dài, trường kiếm trong tay Tân Tiệp ra một chiêu kỳ tuyệt, kiếm khí rít lên, trường kiếm vòng thành một vòng cung rồi từ trong đẩy ra, chính là chiêu tuyệt kiếm “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn thập thức”.Trong Cửu hào phân nửa đã nhìn thấy chiêu kiếm này, gần như mỗi tên đều khổ tâm tìm cách phá giải nó, nhưng chỉ phí công không, chẳng sao tìm nổi chiêu hóa giải. Tuy thế, mỗi tên đều có thể xuất chiêu tự thủ được, lúc này nhìn thấy Tân Tiệp ra chiêu kiếm này thì ai nấy đều tự ra chiêu thủ hộ trước tiền hung.Nên biết, một chiêu “Phương Sinh Bất Tức” này là tối tuyệt trong “Đại Diễn Thần Kiếm”, một chiêu mà trăm nghìn biến hóa, Tân Tiệp lúc này có thể nói còn chưa lĩnh hội được toàn bộ, mặc dầu vậy nhưng bọn người này cũng không thể nào giải nổi.Chỉ nghe kiếm khí rít lên lúc mạnh lúc yếu, Thiên Thủ kiếm khách Lục Tài vai trúng kiếm rú lên, cùng lúc Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong áo cũng bị chém rách một đường dài, may mà kiếm còn chưa chạm vào da thịt.Tân Tiệp trong lòng thốt lên: “Tiếc thật!”, nếu như chân chàng không thụ thương, lúc này có thể thừa cơ truy kích, diệt được tên nào hay tên ấy.“Vù vù”...Nói thì thế, nhưng lúc này chẳng có thời gian cho chàng suy nghĩ gì, đã thấy từ phía sau, chưởng phong ập tới. Tân Tiệp không cần quay đầu nhìn cũng biết là bọn Hải Thiên song sát công tới. Thân hình chàng chẳng quay lại, tay đảo nhanh ra một kiếm, kiếm nhìn thì chậm nhưng lại cực nhanh, chính là chiêu “Vật Hoán Tinh Di”, cũng trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.Tiêu thị huynh đệ cho dù công lực có cao hơn nữa, nhưng gặp phải một chiêu tuyệt kiếm của Tân Tiệp thì cũng phải khựng người.Tân Tiệp biến chiêu thần tốc, một chiêu “Vật Hoán Tinh Di” mới ra được một nửa thì ánh kiếm lại quyện vòng sang công mạnh vào Lâm Thiếu Tể ở cánh trái, rồi tiếp liền hoán thức đổi chiêu vòng tới công tập vào người Tích Tinh Thủ Tư Không Tông.Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong thét dài một tiếng, đơn chưởng giơ lên đánh ra, Hải Thiên song sát thấy thế cũng liền ra chiêu phối hợp, ba chưởng gần như cùng lúc hợp lực tấn công, trong cơn nguy cấp, Tân Tiệp tả chưởng miễn cưỡng phát chiêu nghênh tiếp. “Bình” một tiếng, chàng bị chấn động mạnh cả người bật lùi ra sau cả trượng.Lâm Thiếu Tể và Lục Phương nhìn thấy thì mừng thầm, khi nào chịu bỏ lỡ cơ hội, chúng thét dài rồi cùng nhau nhảy tới vung kiếm thừa cơ tấn công.Tân Tiệp một chưởng vừa rồi cực hiểm, tuy không đến nỗi thụ thương, nhưng cũng đưa chàng vào thế bị động. Bấy giờ nhìn thấy bọn Lâm Thiếu Tể hai tên thừa cơ xông tới hạ chiêu sát thủ, sát cơ trong người chàng dâng lên, “hừ” một tiếng tàn bạo, kiếm trong tay chàng vung lên...“Dá”Chỉ thấy ánh kiếm sáng ngời, chàng thi triển một chiêu “Lãnh Mai Phất Diện” trong “Cù Chi kiếm pháp”. Chiêu kiếm “Lãnh Mai Phất Diện” vừa nhanh vừa kỳ ảo, Tân Tiệp ra chiêu này với sát khí đằng đằng không một chút lưu tình.Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương nhìn thấy chiêu kiếm kỳ ảo của chàng thì ngớ người, tay chân luýnh quýnh, hốt hoảng thâu kiếm nhưng e ra không kịp...Chẳng ngờ đúng lúc ấy thì Tân Tiệp lại tự thâu chiêu kiếm lại, thoái người về trái nửa bước. Nguyên là bọn Hải Thiên song sát song chưởng hùng hậu ập tới, khiến chàng đành bỏ lỡ cơ hội thâu chiêu tự cứu lấy mình. Thế nhưng, chỉ chậm lại một chút rồi kiếm trong tay chàng lại tiếp tục thi triển “Đại Diễn thập thức”, kiếm giờ ra liên miên bất tuyệt, khiến cho bọn Cửu hào tấn công thế nào cũng không làm gì được chàng.Thế nhưng, trong quần đấu lấy đông đánh một, thì càng kéo dài trận đấu, bất lợi luôn thuộc về phía ít người. Chỉ cần bọn Cửu hào dùng chiến thuật “Xa luân chiến”, cũng khiến cho Tân Tiệp chân lực suy giảm, bại đồ tất sẽ thấy rõ trước mắt. Huống gì ngay từ đầu trong người chàng đã thụ thương nơi vai và đùi?Quả nhiên, qua chừng năm mươi chiêu thì càng lúc chàng càng cảm thấy áp lực càng lớn, hơi thở chàng thô tháp, chứng tỏ công lực suy giảm đi nhiều. Nhưng mặc dù chân lực suy yếu, song chàng không dám một giây phút nào ngừng nghỉ để đề khí vận lực, vì chỉ cần giải lực xả khí thì chàng sẽ lập tức thấy trong người nhẹ đi, nhưng cũng lập tức bị bọn Cửu hào bức vào tử địa chứ chẳng sai.Tân Tiệp lại cảm thấy vết thương càng lúc càng nặng hơn, thầm nghĩ :- “Thế này thì ta chỉ còn con đường chết chứ chẳng còn con đường nào nữa, “hừ”... đã thế ta trí mạng với chúng được tên nào hay tên nấy, nhất là bọn Hải Thiên song sát.”Trong đầu đã quyết, chàng cười dài một tiếng, hào khí ngang nhiên thầm kêu lên :“Cha, mẹ, hãy phù trợ cho Tiệp nhi!”Trường kiếm trong tay vung lên hết sức bình sinh, chiêu ra trong “Cù Chi kiếm pháp”, mà đối tượng hạ thủ chính là huynh đệ Tiêu thị Hải Thiên song sát.Chàng ra chiêu quyết trí mạng, chiêu thức nguy kỳ vô cùng, khiến cho bọn Hoàng Phong cửu hào thế trận lập tức biến loạn, nhìn thấy thế trong đầu Tân Tiệp lập tức lại khởi nhanh một ý nghĩ: “Chạy”!“Vù vù vù”...Kiếm thép rít lên nghe rát cả mặt, kiếm trong tay chàng ra liền hai chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”, “Mai hoa tam lộng” tấn công ồ ạt vào người Hải Thiên song sát, thân hình đột nhiên thoái lui nhanh cố nén cơn đau trên đùi, quay người phóng đi mấy xích...- Sát!Một tay mới nhất trong bọn Cửu hào là Âm Phong Thần Tiêu Tả Trọng miệng hô lên, đồng thời tay vung ra một nắm ám khí.Tân Tiệp người còn lơ lửng không trung thì chẳng nghe thấy tiếng ám khí xé gió, nhưng chàng chợt nghĩ ngay đến đây là một kế “thành không” của Cửu hào, nghĩ nhanh :“Vừa rồi ta trúng ám khí ban đầu cũng không hề nghe thấy tiếng xé gió, chẳng lẽ loại ám khí này có chỗ dị thường...”Thì ra loại ám khí của Âm Phong Thần Tiêu Tả Trọng có chỗ đặc biệt kỳ ảo hơn người, thủ pháp của hắn lại hết sức thần kỳ, lúc phát ra bằng một thủ pháp kỳ tuyệt khiến cho ám khí bay không gây lên tiếng xé gió. Nhưng đến khi cách đối phương còn chừng ba trượng thì tốc độ thay đổi nhanh hơn, đồng thời phát ra tiếng xé gió, lúc ấy đối phương phát hiện ra nhưng muốn né tránh thì chẳng còn kịp. Chính vì thế, cho nên lần đầu tiên chính nhân vật thân thủ phi phàm như Tân Tiệp mà cũng chẳng thoát nổi ám khí của hắn.Tân Tiệp lúc này trở người ngay trên không rơi xuống lại, tuy tránh được ám khí của Âm Phong Thần Tiêu Tả Trọng, nhưng như thế vết thương bị chấn động mạnh khiến chàng đau nhói cả vai và đùi. Chàng nghiến răng đứng lên, thân hình còn chưa kịp trầm ổn thì “bình” một tiếng, lưng hứng trọn một chưởng của Thiên Tàn Tiêu Hóa, chàng chỉ thấy mắt hoa lên tối sầm, người lảo đảo chúi về trước, “ọc” một tiếng há mồm hộc ra vòi máu tươi. Thế nhưng, trong tình cảnh này thì đầu óc chàng lại tỉnh táo nhất, hít sâu một hơi, chàng ghì người lại đứng thẳng lên, vận khí nhanh, đè nén khí huyết trong người đang đảo lộn. Rồi chân khí toàn bộ dồn ra hết thân kiếm, huơ lên chém ra một chiêu, “Hàn Mai Thổ Nhụy”, nhưng chiêu còn chưa hết thì đã biến thành “Mai Thổ Kỳ Hương”, vừa lúc này kiếm của Lâm Thiếu Tể đâm tới...Chỉ nghe “koong” một tiếng ngân dài, thanh kiếm trong tay Lâm Thiếu Tể bị chém gãy ngang, đồng thời thân trên của hắn còn nhận một đường kiếm dài máu chảy lênh láng. Lâm Thiếu Tể trúng thương rống lên một tiếng, người còn chưa thoái về sau thì mũi kiếm của Tân Tiệp đã nhanh như chớp chuyển hướng đâm thẳng vào bụng Hải Thiên song sát.Trích Tinh Thủ Tư Không Tông và Âm Phong Thần Tiêu Tả Trọng vốn nhìn theo huynh đệ họ Tiêu để đánh, nào ngờ chúng chưa kịp ra chiêu thì một kiếm của Tân Tiệp đã đến ngay trước ngực Thiên Tàn Tiêu Hóa.Thiên Tàn Tiêu Hóa nhận ra Tân Tiệp ra kiếm trí mạng chẳng còn kể đến mạng sống của mình, bất giác ngớ người, kiếm pháp của Tân Tiệp nhanh đến mức nào, Thiên Tàn Tiêu Hóa chẳng kịp nghĩ ra vấn đề thì vai trúng một kiếm gần như xuyên thấu tới sau lưng.- Hắc hắc hắc...Tân Tiệp cất tiếng cười như cuồng, đầu mày chẳng động, mắt đỏ ngầu đầy sát khí, kiếm trong tay ra như điên như cuồng, chẳng còn kể phương nào hướng nào.Bấy giờ nhìn thì cả người chàng áo quần đã rách nhiều chỗ và bê bết máu, trong cơn cuồng nộ kiếm của chàng càng lúc càng thâm độc tàn bạo chưa từng thấy, khiến cho cả bọn Cửu hào giờ phải chấn động bạt hồn bạt vía.Cuộc ác chiến càng lúc càng thảm khốc, xem ra cũng sắp đến hồi tàn cuộc.Tân Tiệp tuy nói là đánh hùng mãnh tàn khốc, nhưng cũng chỉ là cái vũ mãnh của một con thú trúng thương vào đường cùng. Thực tế thì chàng chẳng sao cưỡng nổi khí lực trong người mỗi lúc mỗi hao tổn, máu trong người bị chảy ra ngoài theo những vết thương ngày càng nhiều.Mảnh trăng non lặn nhanh, màn trời u ám lạnh lẽo, trên đỉnh núi chỉ còn thấy một đám người đánh nhau kịch liệt, mà đánh càng lúc càng kéo nhau lên đến tận đỉnh núi.“Bình” một tiếng, Tân Tiệp lại trúng thêm một chiêu từ phía sau lưng, chàng cố cưỡng chế nội thương trong người, thân hình chao đảo...Bọn Cửu hào nghĩ chàng lần này phải ngã, nào ngờ chàng chỉ loạng choạng mấy bước, miệng há ra phun mạnh một búng máu tươi, vừa lúc ấy đối diện với chàng chính là Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương. Cả mặt hắn nhận đủ búng máu, hắn vội giơ tay lên lau, nhưng tay vừa chạm mặt thì hắn bỗng rú dài một tiếng xé tan màn đêm, trúng một kiếm xuyên yết hầu, thân hình đổ ầm xuống như thân chuối.- Hắc hắc...Tân Tiệp ngửa cổ cười mấy tiếng, nhưng âm thanh trầm đục nghẽn lại trong họng chẳng vang, chàng từ từ vung kiếm lên ra chiêu đánh tiếp.Nên biết bọn Quang Trung cửu hào đều là những tay ma đầu bất hảo, giết người không gớm tay, nhưng lúc này nhìn thấy thần thái kinh khủng của Tân Tiệp chúng cũng phải rúng động rùng mình! Chính vì thế mà sau cái chết tàn khốc của Thần Hành Thái Bảo Nghệ Phi, bọn người còn lại nhất thời đều khựng người chẳng phản ứng gì kịp.Tân Tiệp ngược lại thấy thế, thừa cơ khoảng khắc chúng đang khựng người, kiếm trong tay phóng tới tấn công bọn Hải Thiên song sát, nhưng cả hai phản ứng cực nhanh vội nhảy người tránh về sau.Tân Tiệp đến nhìn cũng chẳng nhìn bọn chúng, kiếm vừa ra hết thì đã trở lại vừa lúc Trích Tinh Thủ Tư Không Tông nhảy tới, nhưng hắn chưa ra kiếm thì đã rú lên thảm thiết, thân hình đổ ập xuống trên vũng máu.Nên biết, hai chiêu kiếm vừa rồi Tân Tiệp ra cực nhanh, có thể nói chiêu trước chỉ là hư, chiêu sau mới là thực.Huynh đệ Tiêu thị thấy một hơi Tân Tiệp giết liền hai người của chúng thì điên tiết, chúng đồng thanh thét lên một tiếng, Thiên Phế Tiêu Hao song chưởng múa vù vù đánh ra một thế như bài sơn đảo hải. Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong thấy thế cũng liền ra một chưởng liên thủ tấn công...Tân Tiệp vừa ra kiếm hạ gục Trích Tinh Thủ Tư Không Tông, chưa kịp trở người thì mấy chưởng đã ập tới người, trong cơn nguy cấp chỉ còn cách phát bừa một kiếm định hóa nguy cục. Nào ngờ, chân lực trong người chàng đã hao tổn quá nhiều, một kiếm của chàng tuy ngụy dị, nhưng cũng chỉ hóa giải được một nửa, “bình” một tiếng, lập tức ngực nhận đủ một chưởng như trúng phải chùy thép đánh vào, đầu óc chàng tối sầm ngã người về sau...Lâm Thiếu Tể thấy thế nhảy tới, miệng cười lên khanh khách, định ra một chùy lấy mạng chàng lập công, nào ngờ Tân Tiệp khi thân hình ngã xuống thì đồng thời vung tay phóng mạnh thanh kiếm bay ra một chiêu thí mạng... Lâm Thiếu Tể toàn lực bổ tới định kết liễu chàng, cho nên lúc nhận ra thanh trường kiếm vuột khỏi tay Tân Tiệp bay nhanh vào người mình thì có né cũng không né được nữa, vì thân hình đang theo đà lao tới trên không.Chỉ nghe “ái” một tiếng rồi tắt nghẽn nhanh trong cổ họng, thân hình của hắn bị khựng lại một chút rồi đổ ầm xuống, thanh trường kiếm xuyên thấu qua cổ họng của hắn.Gần như cùng lúc Thiên Tàn Tiêu Hóa cũng nhảy tới bổ một chưởng, hắn có cùng suy nghĩ như Lâm Thiếu Tể là ra một chưởng kết liễu Tân Tiệp, nên chưởng giáng xuống với thập thành công lực. Hắn chỉ thấy Tân Tiệp phất tay lên phát ra một chưởng, nhìn chẳng có chút khí lực, nhưng đến khi hai chưởng chạm nhau “bình” một tiếng, thân hình hắn dội về sau, tay đau buốt chừng như xương gãy bên trong.Nguyên là một chưởng này Tân Tiệp tuy thuận tay mà đánh, nhưng ý thức của chàng còn hiểu được đây là chiêu định mệnh, phải dốc hết tàn lực mà đánh, vì thế mà tiềm lực sâu xa trong người chàng khởi lên đột phát vào một chưởng, vì vậy mới đánh cho Thiên Tàn Tiêu Hóa bật về sau. Tuy thế, nhưng cuối cùng sau một chưởng đó, chàng cũng ngã hẳn người xuống nằm bất động trên đất.Nực cười là bọn Cửu hào bảy tay cao thủ vây đánh Tân Tiệp trong tình thế chàng đã thụ thương trước, nhưng cuối cùng thì chúng ba tên bỏ mạng, những tên khác thì thụ thương cũng không nhẹ, quả là một cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào.Hải Thiên song sát vừa kinh nộ lẫn lộn bất giác đưa mắt nhìn nhau, nhớ lại lần trước khi vây đánh Tân Tiệp trên Quy Sơn, Tân Tiệp lúc ấy tuy công lực đã cao cường, nhưng vẫn bị huynh đệ bọn họ đánh văng xuống vực. Thế mà chỉ sau mấy tháng gặp lại, chẳng ngờ công lực và sở học của chàng lại tăng tiến lên nhiều lần như vậy, quả là một điều chẳng thể tin nếu như không tận mắt chứng kiến.Tân Tiệp ngã người trên đất, nhưng kỳ thực ý thức của chàng cũng còn rất rõ ràng, song có điều chân lực trong người chàng như đã thất tán đến giơ tay cũng không nổi nữa chứ đừng nói chuyện gượng đứng lên. Chàng nằm úp mặt sát đất mà nghe rõ từng bước chân nặng nề, từng bước tiến tới gần mình...Tân Tiệp trong ý thức rung động mạnh, chàng nghĩ nhanh :“Chỉ cần ta còn đủ sức lực, ta đã tự đánh vào Thiên linh cái của mình mà tự tuyệt, tránh rơi vào tay bọn chúng...”Thế nhưng, chàng hiểu lúc này lực bất tòng tâm, đầu ngón tay một chút khí lực cũng không có được.“Chết!” Một ý niệm lướt qua nhanh trong đầu chàng, xem như chẳng thể nào tránh khỏi điều này, đầu óc chàng bỗng nhiên hết sức bình tĩnh, trong khoảng khắc ấy bỗng nhiên bao nhiêu khuôn mặt thân quen hiển hiện lên trong đầu chàng, đại thù của song thân, rồi Hầu nhị thúc, Mai thúc thúc... tất cả xem như chấm hết! Cuối cùng trong đầu chàng nghĩ đến Ngô Lăng Phong, vị đại ca có thể nói thân thiết nhất với chàng khiến chàng cảm thấy trên đời này còn có ý nghĩa, nhưng Ngô đại ca rồi cũng đã chết... Ài, tàn bạo! Trời cao sao lại tàn bạo đến thế, giờ đây đến phiên ta cũng theo chân Ngô đại ca chăng?Nghĩ đến Ngô Lăng Phong tự nhiên trong đầu lại hiện lên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tô Huệ Chi. Chừng nhớ Tô cô nương lúc chia tay từng nói mong Ngô Lăng Phong và chàng trở lại thăm cô ta, nhưng Ngô đại ca thì đã chết, giờ nếu như ta chết nữa thì e rằng Tô cô nương chờ suốt cả đời...Trong ý thức nghĩ thế, tự nhiên một ý chí cầu sinh khởi lên mạnh mẽ trong ý thức của chàng, chàng thầm gào lên :“Tân Tiệp, ngươi có thể chết sao? Không, ngươi không thể chết, sứ mạng của ngươi rất lớn, bao người kỳ vọng ở ngươi, cha mẹ nơi suối vàng, Mai thúc thúc ngày đêm trong rừng sâu và cả... Tô cô nương cũng ngóng đợi giai âm... ngươi có thể chết sao? Không! Không!”Tiếng bước chân nghe đã rất gần, chính là Thiên Phế Tiêu Hao tiến tới định hạ thủ kết liễu chàng.Đột nhiên... Thân hình Tân Tiệp như bị chạm phải điện, cả người nảy mạnh lên và đứng phắt lên rồi lao nhanh xuống núi như một mũi tên...Bọn Cửu hào tại trường đều nhìn thấy rõ bóng người vọt lên lao đi chẳng kể phương hướng, chỉ sau chớp mắt đã khuất trong màn đêm. Sự việc xảy ra hết sức đột ngột, khiến cả bọn không ai phản xạ kịp ngăn lại, trong suy nghĩ của bọn người giang hồ này không nghĩ Tân Tiệp còn đủ chân lực để thi triển khinh công nhanh đến thế, mà duy nhất một lời giải thích đây là hiện tượng năng lực sản sinh Hồi Quang Phản Chiếu của một người sắp chết, Tân Tiệp lăn xuống núi rồi lập tức chết ngay.Huynh đệ Hải Thiên song sát là phản ứng tương đối nhanh hơn cả, liền tung chân lướt truy theo, nhưng rừng dày đặc lại trong đêm tối, khiến bọn chúng tìm một hồi mà chẳng tìm thấy thi thể Tân Tiệp đâu cả. Thiên Phế Tiêu Hao vẫn chưa chịu thôi, dù nghĩ lần này lăn xuống núi thì Tân Tiệp cũng chẳng toàn mạng được, nhưng hắn nghĩ phải tận mắt nhìn thấy xác Tân Tiệp mới yên tâm là đã trừ khử được hậu hoạn.Chính đúng lúc này, dưới chân núi một bóng trắng phóng nhanh lên, Trường Thiên Nhất Bích Bạch Phong vừa thấy liền quay nhìn Thiên Tàn Tiêu Hóa nói :- Lão đại, đang có người chạy lên. Á... tên này khinh công thật ghê hồn, chẳng biết là bạn hay thù...Thiên Tàn Tiêu Hóa mắt cũng đã nhận ra bóng trắng kia, nghĩ ngay :“Tân Tiệp bằng hữu đồng đạo nhiều, không chừng là một tên huynh đệ nào của hắn, mà bọn chúng lại nửa chết nửa bị thương thế này, chần chừ e chẳng còn ai sống nổi!”Nghĩ vậy hắn phất tay hạ lệnh nhanh :- Đi thôi!Nói rồi, liền nắm lấy tay Thiên Phế Tiêu Hao phóng ào đi, đồng bọn còn lại của hắn cũng lập tức phóng theo, phút chốc trên đỉnh núi yên tĩnh trở lại.Dưới chân núi bóng trắng kia phi thân chạy lên rất nhanh, đến đỉnh tính ra chỉ chậm một chút so với bọn Cửu hào bỏ đi.Hắn kinh ngạc khi nhận ra ba xác chết nằm ngổn ngang trên đất, trong tay nắm một dải lụa hồng, cũng chính là nguyên nhân vì sao Cửu hào chỉ tập trung được bảy tên.Hắn từ từ quay người lại, dưới ánh trăng khuya mờ nhạt, chỉ thấy một khuôn mặt anh tú hiên ngang, hắn không ai khác mà chính là Ngô Lăng Phong trước đây bị Thiên Ma Kim Kỳ ôm lao xuống vực núi trên Quan Nhật Phong trong lần Thái Sơn kiếm hội.Ngô Lăng Phong chau mày suy nghĩ chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn cảnh này thì cũng biết ngay một cuộc tàn sát vừa xảy ra, hắn chỉ đến chậm chưa đầy nửa khắc mà thôi.Ngô Lăng Phong một mình đứng trên cô phong tuyệt đỉnh, gió khuya mang theo khí lạnh và cả mùi huyết tanh xông vào mũi khiến hắn rùng mình bất giác buông tiếng thở dài... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 30 Kỳ duyên hạnh ngộ Lại nói hôm ấy trên Quán Phong đỉnh, Ngô Lăng Phong và Thiên Ma Kim Kỳ cùng ôm nhau rơi xuống vực núi.Ngô Lăng Phong biết khó tránh khỏi cái chết, trong lòng cực kỳ sinh hận Kim Kỳ, nghĩ trước khi chết cũng phải đánh cho hắn ta chết trước mới hả hận. Bấy giờ buông tay phải ra giáng mạnh một chưởng vào người Kim Kỳ, chẳng ngờ Kim Kỳ phải ứng cũng nhanh, vung chưởng lên đánh ra, hai chưởng đồng xuất với thập phần công lực mạnh không tưởng, đã thế thân hình đều lơ lửng trên không bị chấn động mạnh văng ra hai phía mà rơi nhanh xuống chẳng còn ai biết ai thế nào.Ngô Lăng Phong rơi xuống rất nhanh, cúi đầu nhìn chỉ thấy một màn mây dày đặc không biết vực núi sâu chừng nào, nhưng chính vì một chưởng này khiến thân hình Ngô Lăng Phong bắn mạnh vào phía vách núi. Ngô Lăng Phong không cam tâm chết một cách oan uổng như thế này, trong cơn tuyệt vọng chỉ giơ hai tay vơ vào vách núi cố bám được một cành cây hay thậm chí một ngọn cũng tốt!Đột nhiên hắn cảm thấy chân đạp phải một vật gì khiến thân hình khựng lại, trong ranh giới của sự sống chết, ý chí cầu sinh cực kỳ mãnh liệt, cúi đầu nhìn bất giác kích động vô cùng.Nguyên là vừa rồi hắn chỉ chú ý phía vách núi mà không xem tình hình dưới chân, lúc này cúi mắt nhìn mới nhận ra thân hình rơi đúng trên một thân cổ thụ mọc ngang ra từ vách núi, trong cơn tuyệt vọng hắn khởi lên một tia hy vọng sống sót, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Ngô Lăng Phong ý thức còn khả năng sống sót, liền tá lực vào nhánh cây, tung người ngược lên rồi đề tụ chân khí khiến thân hình rơi nhẹ nhàng trên tàng cây, hai tay bám vội vào thân cây, khi ấy mới biết chắc là còn cơ may sống sót. Hắn thở phào nhẹ nhõm nghĩ nhanh :“Trời xanh còn có mắt, không để ta chết oan uổng.”Thế nhưng, vừa rồi một chưởng đánh trực tiếp với Kim Kỳ khiến cho khí huyết trong người còn đảo lộn, cảm giác cổ họng lờm lợm liền há mồm hộc ra một búng máu tươi mới thấy ngực nhẹ đi.Trời càng về chiều thì vân vụ càng lúc càng thêm dày đặc, Ngô Lăng Phong thấy trời tối lại, từng cơn gió lạnh thổi qua những mỏm núi đá cứ hú lên từng hồi như long ngâm hổ gầm. Nếu không phải là người giang hồ từng trải, một mình lạc lõng giữa vách núi này nghe tiếng gió hú hẳn phải rùng mình khiếp sợ. Nhưng Ngô Lăng Phong rơi vào tình cảnh này, ý chí cầu sinh cực lớn, hắn không thể chết được khi mà thù cha còn chưa trả được.Bấy giờ trước tiên hắn tìm một chỗ ngồi ổn định trên thân cây cổ thụ điều hòa chân khí, trong đầu nhẩm tính :“Hiện tại trời đã chiều, khí đá núi và mây quá nhiều chẳng nhìn thấy gì, tạm nghỉ đây một đêm, sáng mai tìm cách xuống khỏi vách núi này. Đằng nào thì ta cũng còn may sống sót, trời vẫn thương kẻ hiền.”Nghĩ thế, hắn liền nhắm mắt định thần, điều hòa chân khí.Chẳng biết thời gian qua bao lâu, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi phả qua mặt khiến Ngô Lăng Phong bừng tỉnh, mở mắt ra mới hay trời đã tối mịt, nhìn lên trời chỉ thấy một màu xám trắng bàng bạc với vài vì sao lưa thưa, nhưng bằng kinh nghiệm hắn cũng đoán ra được lúc này chừng đã nửa đêm.Trời khuya, gió lạnh, trong người còn thụ thương bất giác khiến hắn rùng mình, bỗng nhiên trong làn gió khuya hắn ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương xông vào mũi khiến lồng ngực hắn khoan khoái đi nhiều mà đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra.Ngô Lăng Phong kinh ngạc, chẳng biết mùi hương kia từ đâu lại tỏa ra, nhưng mỗi lần hít một hơi mùi hương thoảng qua này thì khí huyết trong người lại sung mãn thư sướng, Ngô Lăng Phong hiểu ngay đây nhất định là do công hiệu của hương khí kia, nhưng hắn vẫn chưa biết được hương kia toát ra từ đâu. Của loài trái cây hay thảo dược nào?Hắn vẫn từng nghe nói đến trên thâm sơn cùng cốc thường vẫn có những loài kỳ hương dị thảo mà công dụng của nó thì chẳng sao kể hết được, như trên Tuyết Sơn thì có loại “Tuyết Sâm” hay “Thiên Niên Linh Chi”, “Chu Quả”... đều là những thứ mà người luyện võ hằng mơ tưởng, chẳng lẽ hương thơm này toát ra từ một loài kỳ hoa dị quả nào sao?Chỉ nghĩ thế tự nhiên trong lòng hắn phấn chấn hẳn lên, định tìm xem đó là loại hoa quả gì, nhưng nghĩ lại trời tối thế này làm sao tìm được, để ngày mai trời sáng rồi tìm còn chưa muộn. Nghĩ vậy, hắn nhắm mắt lại rồi hít sâu từng hơi tận hưởng không khí mát lạnh mang theo hương thơm dễ chịu kia...Quả thật kỳ diệu, sau thời gian chừng một tuần trà hít thở điều hòa trong làn hương khí kia thì chẳng những tinh thần sảng khoái, đầu óc tỉnh táo mà thương tích trong người cũng giảm đi nhiều, khí huyết vận hành thông suốt chẳng hề thấy một chút trở ngại nào. Ngô Lăng Phong sung sướng chừng như muốn reo lên.Hắn thực nằm mộng cũng không ngờ trong tình cảnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh, chẳng những được sống còn mà lại ngộ duyên hít được làn hương của loài linh quả mà thiên hạ võ lâm ngày đêm mơ tưởng!Trên núi cao xanh thẳm, ngày đến chậm hơn...Phải đến khi mặt trời lên lưng ngọn sào thì sương núi mới tan bớt đi, Ngô Lăng Phong giờ đây chân lực đã hồi phục, thương thế đã lành lặn, điều đầu tiên mà hắn làm khi trời sáng là đưa mắt tìm quanh xem làn hương hồi đêm kia phát ra từ đâu.Vừa cử mục ngước nhìn thì đầy kinh ngạc suýt nữa la lên. Nguyên là ngay đầu cành cây trơ trụi lá lại sinh ra hai ngọn lá xanh non mơn mởn, ở giữa là một quả nhỏ bằng nửa nắm tay chín đỏ tươi như sắc máu, mùi hương thơm dễ chịu kia chính là phát xuất ra từ đấy. Ngô Lăng Phong vui mừng không tả, nghĩ ngay đây chính là loại dị quả, tuy chưa biết nó tên gì, nhưng nghĩ phải là một loại quả quý hiếm, đưa mắt nhìn một vòng toàn cây thì quả nhiên chỉ sinh ra đúng một quả này.Bấy giờ liền bò trên thân cây ra đến cành phụ, phải khó khăn lắm mới với tay hái được quả đỏ chín mọng kia, quả chín tới nứt ra từ đó một làn nước mật đỏ tươi như máu rỉ ra, mùi hương thơm càng nồng hơn.Chỉ nghe hương thơm này thì nước bọt đã trào lên đầy trong miệng Ngô Lăng Phong, hắn quả thực chưa từng nhìn thấy một loại quả nào kỳ lạ như loại quả này. Thoạt nhìn thì hình dáng tợ như quả đào tiên, nhưng bên ngoài vỏ lại có một lớp lông mịn như quả hồng nhung, nhưng có điều thưa hơn nhiều.Ngô Lăng Phong nắm loài quả lạ trong tay mà run lên vì sung sướng và bất ngờ, qua đi một hồi hắn mới thận trọng đưa lên môi nếm một chút mật quả. Một cảm giác mát lạnh mà thống khoái chạy thấu cổ họng mà chạy đến đâu có thể cảm nhận được ngay đến đó. Ngô Lăng Phong vui mừng không tả, liền từ từ vừa ăn vừa nghiền ngẫm thưởng thức loài quả lạ này, thú thực thì hắn đã một ngày không có gì trong bụng, cho nên lúc này một quả chín chẳng biết có tăng cường được công lực gì hay không, nhưng trước mắt là có thể giúp hắn qua được cơn đói.Chẳng mấy chốc cả quả chín đỏ kia chạy tọt vào trong bủng hắn, chỉ thừa lại trên tay một chiếc vỏ mỏng mà mùi hương vẫn còn ngào ngạt.Nhưng chỉ sau một lúc thì cảm giác mát lạnh ban đầu không còn, mà trong người lập tức nóng ran lên, Ngô Lăng Phong hơi chột dạ, nghĩ :- “Chẳng lẽ mình ăn nhầm quả độc? Không thể! Rõ ràng hồi đêm chính nhờ mùi hương tỏa ra từ quả này mà khiến cho khí huyết trong người sung thịnh, đồng thời thương thế cũng thuyên giảm đi. Nếu là quả độc thì hương cũng độc, khi nào lại có tác dụng tăng cường thể lực, trị được nội thương?”Lập luận như thế khiến hắn bớt hoảng đi, bấy giờ nghĩ :- “Có lẽ loài quả lạ kia sinh công hiệu quá mạnh mà phát hỏa chăng? Nếu thế ta cần phải vận công theo phép dẫn hỏa quy nguyên mới được!”Nghĩ thế, hắn liền ngồi ngay ngắn lại trên thân cây, bắt đầu hít thở thật nhịp nhàng điều hòa chân khí chu lưu khắp toàn thân, khiến cho chỗ nhiệt hỏa đang xông lên kia theo đó mà chú nhập vào Khí hải và Mệnh môn.Nhưng hỏa khí xông lên càng lúc càng mạnh, đã mấy lần hắn cảm giác trước lồng ngực nóng ran, rồi tiếp tục xông lên đầu, khiến cho hắn mắt hoa lên, đầu óc tối sầm lại.- Nguy rồi, nếu thế này ta chỉ cần rơi xuống dưới vực núi thí chết mát...Chỉ nghĩ thế lưng hắn đã toát mồ hôi lạnh, hắn thực không thể ngờ vừa thoát hiểm kia giờ lại đến hiểm này, bất giác trong lòng thầm hận mình vừa rồi vì quá nghĩ đơn giản mà ăn vội quả lạ kia. Nhưng dù có trách bao nhiêu đi nữa thì chuyện cũng đã rồi...Bấy giờ hắn cố vận khí điều hòa để dẫn hỏa khí về khí huyệt, nếu có một tấm kính cho hắn nhìn vào để thấy người hắn lúc này thì có lẽ hắn sẽ rất hãi hùng.Mặt hắn đỏ phừng lên như làn da của quả kia, mồ hôi giờ đây từ đầu đến chân không nơi nào không có, cả người hắn như đang tắm, thân hình cứ rung lên từng lúc vì sự cố gắng gượng lại với hỏa khí...Đột nhiên hắn hét lên một tiếng thảm thiết, đầu óc tối sầm lại không còn biết gì nữa, mặc cho thân hình đổ một bên rơi khỏi thân cổ thụ xuống vực núi...Ài! Đúng là họa vô đơn chí!Chẳng biết qua bao lâu thời gian, khi Ngô Lăng Phong dần dần tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nhận biết được là mình còn sống. Hắn mở mắt ra nhìn quanh, tuy đã tỉnh lại nhưng đôi mắt hắn vẫn còn vẻ thất thần và kinh hoảng, hắn thực không thể ngờ mình lần thứ hai chết đi sống lại. Hắn rất ngạc nhiên khi nhận ra mình nằm trong một ngôi nhà tranh đạm bạc- “Nơi này là nơi nào chứ?”Ánh mắt hắn bắt gặp một lão già gầy ốm trong y phục tiều phu, râu dài tóc bạc như cước, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, điều đầu tiên nghĩ đến là lão nhân này hẳn đã cứu mình.- Hắc hắc... tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại rồi!Lão già cất giọng chẳng mấy nồng nhiệt nói.Ngô Lăng Phong môi mấp máy nói :- Lão trượng cứu vãn sinh...Lão già chỉ ậm ừ rồi nói :- Ngươi cứ nghỉ thêm một chút cho khỏe, chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói sau.Ngô Lăng Phong đầu óc đã tỉnh táo hơn, hắn cố nhớ lại tất cả mọi chuyện đã qua. Hắn nhớ sau khi ăn loại quả chín đỏ kỳ lạ kia thì ban đầu mát lạnh dễ chịu, nhưng sau đó thì lại nóng bức như lửa đốt, khiến đấu óc hắn hôn mê mà ngã xuống vực núi chẳng biết gì cả, thế mà vẫn không chết thì đúng là một điều kỳ diệu.Ngô Lăng Phong thầm nghĩ :- “Ta không chết, nhưng chẳng biết loại độc chất trong quả kia còn trong người không? Hay là ta thử vận công xem...”Nghĩ thế, hắn nằm im nhắm mắt lim dim rồi điều tức vận công, chẳng ngờ vừa vận công lực, lập tức nhận ra một cổ nhiệt khí khởi lên từ đan điền rồi theo hai mạch Nhâm Đốc đi khắp châu thân. Cổ nhiệt khí rất mạnh, nhưng không còn nóng bức tâm mạch như lần trước, mà chỉ khiến cho khí huyết chân lực trong người như tăng lên gấp bội.Điều này khiến cho Ngô Lăng Phong trong lòng vui mừng khôn tả, thầm nghĩ :- “Có lẽ ta nghĩ nhầm rồi chăng? Loại quả đỏ kia nhất định là linh quả thánh dược, nên mới tăng cường chân lực như thế này, có lẽ lúc ấy vì nhiệt khí trong người tăng mạnh đột ngột mà ta dụng phép dẫn hỏa quy nguyên cũng không đạt, nên hỏa khí thượng xung làm mê tâm khiếu chăng?”Nghĩ vậy thì lòng đã thấy mừng, tiếp tục điều hòa khí huyết thêm một hồi thì người không những khỏe hẳn ra mà khí huyết sung mãn gấp bội.Ngô Lăng Phong lại nghĩ :- “Lão nhân này cứu sống ta, mà là dân thổ địa ở đây rất có thể biết được loại quả kia là quả gì, ta hỏi lão xem sao...”Nghĩ thế hắn liền xả công từ từ mở mắt ra...Lão già từ nãy giờ ngưng mắt nhìn thần sắc biển đổi trên mặt Ngô Lăng Phong, trên mặt lão sắc mặt thay đổi đến mấy lần thực khó hiểu, đến lúc này khi nhìn thấy Ngô Lăng Phong mở mắt ra chưa kịp hỏi thì lão đã cướp lời nói :- Hừ, ngươi phúc lớn quá nhỉ? Ăn được Huyết quả rồi chứ gì?Ngô Lăng Phong vừa nghe giật mình ngồi bật dậy, cảm thấy trong người nhẹ lâng lâng rất khác trước đây, ngưng mắt nhìn lão già như chưa hiểu gì hỏi lại :- Lão trượng nói Huyết quả gì?Lão già trợn mắt nhìn Ngô Lăng Phong nói :- Ngươi đã lén tìm cách lên vách núi hái trộm Huyết quả của ta mong chờ cả trăm năm nay, giờ còn giả ngây giả dại sao hử?Ngô Lăng Phong vừa chấn động vừa vui lên trong lòng, thầm nghĩ nhanh :“Chẳng lẽ quả chín đỏ mà ta vô tình ăn kia là Huyết quả sao? Huyết quả xưa nay chỉ nghe người trên giang hồ truyền tụng nhau ăn vào tăng công lực mấy mươi năm, mà còn có thể diên sinh ích thọ, ai ai cũng mộng tưởng có được nó. Chẳng lẽ ta lại có được một kỳ duyên như vậy sao?”Bấy giờ lòng vui mừng, nhưng lại lấy làm lạ nghĩ :- “Huyết quả vốn mọc hoang trong rừng sâu núi thẳm, đâu có chủ nhân mà lão già này bảo là ăn trộm chứ?”Nghĩ thế liền nói :- Vãn sinh vô tình mà ở trên vách núi, đang lúc đói thì nhìn thấy một loại quả chín đỏ mọng như đào tiên nên mới ăn, thực ra chẳng hề biết đó là loại quả gì. Xin lão trượng chớ hiểu lầm.Lão già “hừ” một tiếng hậm hực, nhưng chung quy là người hiểu biết số mệnh, lão thầm nghĩ :- “Ài, có lẽ họ Vân ta chẳng có phước, trách ai được. Nhưng tên tiểu tử này làm sao mà lên được trên kia chứ? Đến như ta muốn lên được vách núi cao trăm trượng kia cũng phải phí mất mấy mươi năm làm ra một “cầu thang” đặc biệt mới lên được đó, hắn bảo là vô tình nghĩa là sao?”Ánh mắt lão già đầy hồ nghi nhìn Ngô Lăng Phong hỏi :- Ngươi bảo vô tình lên đó ư? Nói vậy nghĩa là sao?Ngô Lăng Phong nghĩ đằng nào lão già cũng là ân nhân cứu mạng mình, không cần phải giấu giếm bèn nói :- Vãn bối gặp nạn bị một người ôm lao từ trên Quán Nhật Phong xuống, nghĩ chết là điều khó tránh khỏi, nào ngờ...Bấy giờ, Ngô Lăng Phong liền đem chuyện từ khi Thiên Ma Kim Kỳ điên cuồng ôm mình lao từ trên đỉnh Thái Sơn xuống núi, sau đó mọi chuyện diễn ra thế nào lần lượt kể lại cho lão già nghe.Càng nghe lão già càng thấy kỳ lạ, đùng là một kỳ duyên có một không hai, nếu thực đã thế thì lão cũng không trách gì thiếu niên này, mà có trách chăng là trách mình không có phúc phần.- Thì ra là thế, ài... lão phu bạc số!Lão buông một câu than dài rồi ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong, chừng như khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Ngô Lăng Phong kiến lão thấy mến mộ, rồi thay đổi khẩu khí ôn tồn hơn hỏi :- Tiểu tử, ngươi tánh danh là gì?Ngô Lăng Phong thấy lão đã ôn hòa hơn, liền cung kính đáp :- Vãn sinh họ Ngô, phúc danh Lăng Phong...Lão già gật gù nói :- Nhìn ngươi anh tuấn, bản lãnh cũng hơn người, ngươi thụ sư thừa người nào trong võ lâm? Vì sao lại lên tận đỉnh Quán Nhật làm gì?Ngô Lăng Phong đáp :- Vãn bối là đệ tử của Thần Y Chu Kính Văn tiên sinh.Nghe một câu này, lão già mặt đổi sắc kinh ngạc la lên :- Chu Kính Văn là sư phụ của ngươi sao? A... lão tiểu tử này rất tinh thông y thuật, võ nghệ thì có gì đáng nói đâu!Ngô Lăng Phong nghe thì nghĩ thầm :- “Sư phụ niên kỷ xem ra cũng bằng lão ta, làm sao lão lại gọi bằng “lão tiểu tử” chớ?”Bấy giờ chàng liền đáp :- Thực ra võ công của vãn bối là luyện theo công phu tuyệt học của tiên phụ để lại, Chu sư phụ chỉ là người chỉ bảo mách nước, vãn bối trước giờ chưa từng nhìn thấy gia sư biểu diễn qua võ công.Lão già “À” lên một tiếng như hiểu ra, buộc miệng nói :- Thế thì đúng...Rồi lão trở nên trầm ngâm một lúc mới hỏi :- Nghe ngươi gọi là “tiên phụ”, nói thế cha ngươi đã chết, chẳng hay là vị nào trong võ lâm anh hùng?Ngô Lăng Phong nghe hỏi đến cha thì mắt đã cay, đáp :- Gia phụ chính là Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân...Lão già “A” lên một tiếng chừng như càng bất ngờ hơn, rồi cứ tròn mắt nhìn Ngô Lăng Phong một lúc mới hỏi được :- Thì ra là hậu nhân của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đại hiệp, nhưng... Ngô đại hiệp vì sao lại bị chết?Một chuyện chấn động toàn võ lâm Trung Nguyên mười lăm năm nay, thế mà lão nhân này không hề biết, chứng tỏ lão đã ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, tuyệt tích với người đời bên ngoài. Chả trách đến nỗi chỉ mới hôm kia ngay trên đỉnh Thái Sơn cao nghìn trượng kia xảy ra Thái Sơn kiếm hội kinh trời động đất, mà dưới thâm cốc này lão vẫn y nhiên tự tại chẳng hề hay biết gì.Ngô Lăng Phong giọng uất hận nói :- Tiên phụ, nhân vì danh tiếng quá cao, bị một số tiểu nhân bại số trong võ lâm ghen tỵ, chính bốn tay Chưởng môn nhân đại kiếm phái là Không Động Lệ Ngạc, Võ Đương Xích Dương đạo trưởng, Nga My Khổ Am Thượng Nhân, Điểm Thương phái Tạ Tinh liên thủ sát hại, chết ngay trên Thái Sơn.Ngô Lăng Phong nói bằng giọng căm hận, nhưng giờ đây hắn đã không còn coi Lăng Không Bộ Hư Trác Bằng phái Côn Luân là kẻ thù.Lão già càng nghe thì các thớ thịt trên mặt giật liên hồi tỏ ra hết sức bức xúc, một lúc mới run giọng nói :- Hảo! Tiểu tử Lệ Ngạc này giỏi lắm, sư phụ hắn khi lâm chung phó thác cho ta chăm sóc hắn. Hừ... ba mươi năm nay ta bôn tẩu giang hồ, không ngờ tiểu tử này dám âm mưu sát hại sư điệt của ta, mối thù này nhất định phải rửa. Hừ...Nói đến đó, lão thở phù phù chứng tỏ vô cùng tức giận, thét lên :- Ta chẳng cần kể đến thân tình giao du với sư phụ hắn năm xưa!Ngô Lăng Phong ngược lại nghe khẩu khí lão nhân thì kinh ngạc vô cùng, mơ hồ hiểu ra lão nhân gia này chừng như là một vị đại tiền bối trong bổn môn quy ẩn thâm sơn. Lúc này nghe lão nói thế, thì trong lòng không còn hồ nghi gì nữa, thầm nghĩ :- “Chu sư phụ thường nói Thái Cực môn truyền đến sư phụ của ông ta là đời thứ hai, môn hộ đại rạng vì xuất được hai vị kỳ tài, một người chính là sư phụ của cha ta và một người là sư thúc của cha. Hai vị này chẳng những võ công tuyệt đỉnh mà y thuật lại thần diệu đến nỗi được người xưng tụng Hoa Đà tái thế, chẳng lẽ vị lão nhân gia này chính là Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược?”Trong đầu vừa nghĩ thế, lập tức quỳ xuống dập đầu lại :- Phong nhi khấu kiến sư thúc tổ!Lão già cất tiếng cười kha khả, phất nhẹ tay một cái, cỗ kình lực nhu mà mạnh không tưởng ngăn cản người Ngô Lăng Phong lại, lão nói :- Hài tử, làm sao ngươi biết được ta chính là người trong lòng ngươi nghĩ?Ngô Lăng Phong nói :- Vừa rồi đệ tử nghe sư thúc tổ nói, rõ ràng phải là người trong bổn môn, rồi sư thúc tổ gọi tiên phụ là điệt nhi, cho nên đệ tử mới đoán ra được...- Tuyệt, tuyệt, xem ra hiểu biết của ngươi không nhỏ!Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược gật đầu cười nói tiếp :- Hảo tiểu tử, ngươi rất thông minh, nhưng xem ra ngươi không giống vóc dáng tướng mạo của cha ngươi mấy.Ngô Lăng Phong sinh ra chưa bao lâu thì mẫu thân qua đời, sau đó lên ba tuổi thì phụ thân một đi không trở lại, trong đầu hắn vốn chẳng có hình tượng của cha mẹ. Âm dung của phụ thân thế nào, chỉ là một hình ảnh mơ hồ mà hắn cố hình dung ra thôi, một đời hắn chừng như chỉ sống lớn lên trong sự nung nấu hận thù, lúc này nghe sư thúc tổ nhắc lại chuyện này thì xúc cảm trong lòng, mắt cay cay chừng như chực khóc.Vân Băng Nhược nhận ra thần thái bất thường của Ngô Lăng Phong, biết vừa rồi mình nói chạm vào nỗi đau trong lòng hắn, bèn ôn tồn nói :- Hài tử, chớ sầu đau, gia gia sẽ truyền thụ cho ngươi một pho tuyệt học, ngươi có thể diệt hết lũ gian tà kia rửa thù cho cha ngươi.Ngô Lăng Phong trước giờ ít nghe được những lời nói đầy thân tình và quan hoài như vậy, lúc này không cầm được xúc cảm liền sà vào lòng sư thúc tổ mà bật khóc lên thành tiếng.Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược ba mươi năm nay ẩn tích giang hồ, chẳng màng chuyện thế sự bên ngoài, giờ đây bất ngờ ôm được tôn nhi của mình trong lòng thì cũng không ngăn được tình cảm dâng trào. Qua một lúc lâu, lão vuốt lưng Ngô Lăng Phong nói :- Hài nhi, nam nhi khí tráng chớ nên khóc nhiều, may mà trời còn có mắt nên tổ tôn chúng ta mới gặp được nhau...Ngô Lăng Phong như nhớ ra chuyện gì, liền gạt nước mắt ngửng đầu nhìn sư thúc tổ hỏi :- Mà sư thúc tổ làm sao lại đưa được Phong nhi về đây? Phong nhi cứ ngỡ không còn sống nổi...Vân Băng Nhược nghe hỏi mới gật đầu kể lại :- Hôm qua khi luyện công sáng xong, ta nhẩm tính đúng giờ Ngọ là thời khắc Huyết quả chín muồi nhất, lúc này hấp đủ dương khí ăn vào nhất định công hiệu càng cao, nên định lên hái Huyết quả. Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà ngước mắt nhìn lên thì nghe tiếng áo lướt gió ào ào. Ta tinh mắt nhận ra ngay là một người đang rơi từ trên vách núi xuống, trong đầu thầm nghĩ ngay người này hẳn định lên ăn cắp Huyết quả của ta, nhưng không vì thế mà ta để cho rơi tan xác. Nghĩ thế, ta liền vận công phi lên mà đón lấy người rơi xuống, vì thế ngươi mới còn sống đấy...Ngô Lăng Phong nghe nói không khỏi chấn động, quả nhiên nếu không phải sư thúc tổ ra kịp đón lấy người hắn thì có lẽ đến thánh cũng không cứu nổi.Vân Băng Nhược kể tiếp :- Sau đó ta thấy ngươi mê man bất tỉnh mà người thì nóng phừng phực như một lò lửa, ta đã hồ nghi ngươi ăn được Huyết quả, trong lòng hết sức tức giận định đánh cho ngươi một chưởng... nhưng rồi nghĩ lại, cứ chờ ngươi tỉnh dậy rồi hỏi còn chưa muộn. Quả nhiên sau đó ta lên vách núi tìm thì Huyết quả đã không còn, ta than trời than đất toi công ba mươi năm nay ta ẩn dật ở đây để chờ Huyết quả ra hoa kết trái. Ài... ta bạc phúc, nhưng chẳng ngờ tôn nhi của ta lại có phúc như thế, cũng là trong môn hộ của chúng ta, cũng đáng mừng rồi vậy!Ngô Lăng Phong vừa mừng vừa ngượng nói :- Hài nhi thật đắc tội với sư thúc tổ...Vân Băng Nhược xoa đầu hắn cười vui vẻ nói :- Không biết không có tội, huống gì cổ nhân vẫn nói “có phúc có phần”, Huyết quả là kỳ trân dị quả hiếm có trên đời, đâu phải ai mong cũng được. Đương nhiên tất cả đã có tiền định rồi, phải đáng mừng cho hài tử ngươi. Ha ha...Lão nói rồi cười lên một cách hồn nhiên, Ngô Lăng Phong trong lòng cảm kích và tôn kính vô cùng.- Phong nhi từng nghe Chu sư phụ nói: “Huyết quả trăm năm mới ra hoa kết trái một lần”, nhưng vừa rồi vì sao Phong nhi ăn vào thì người nóng như lửa đốt, chẳng biết hôn mê bao lâu?Vân Băng Nhược nói :- Huyết quả dương khí cực thịnh, lẽ ra phải phục từ từ, ngươi ăn liền cả quả tự nhiên dương khí cuồng thịnh phát sinh, hỏa khí thượng xung làm mê tâm khiếu mà hôn mê bất tỉnh là chuyện thường, cũng may chưa đến nỗi phát điên. Đáng mừng, đáng mừng!Ngô Lăng Phong thấy những điều mình suy đoán không sai là bao, bấy giờ trong lòng vui mừng không tả, nghĩ có công lực tăng bội, giờ mà được sư thúc tổ truyền tuyệt học nữa thì còn lo gì không trả được thù cha. Nghĩ đến đó, bất chợt nhớ lại vị đệ đệ kết nghĩa của mình bản lĩnh phi thường, bất giác buộc miệng hỏi :- Phong nhi có một vị đệ đệ bản lĩnh cao cường là môn đồ của vị Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, sư thúc tổ có biết người này không?Vân Băng Nhược trong lòng hỉ hả nhìn Ngô Lăng Phong không chán mắt, nghe hỏi thì chẳng nghĩ ngợi gật đầu nói :- Không thành vấn đề, rồi ngươi cũng cao cường như hắn, giờ nói sư thúc tổ nghe vì sao lại chạy đến tận Thái Sơn này?Ngô Lăng Phong bấy giờ đem chuyện Thái Sơn kiếm hội ra kể lại cho sư thúc tổ nghe.Vân Băng Nhược càng nghe càng kích động mạnh, thực không ngờ những nhân vật thành danh như Chưởng môn các đại kiếm phái lại làm chuyện bỉ ổi đến thế, chẳng nén nổi nghiến răng trèo trẹo rít lên :- Tôn nhi, ngươi nhất định phải diệt hết lũ mặt người dạ sói này!Ngô Lăng Phong cúi thấp đầu nói :- Phong nhi tuân mệnh sư thúc tổ!Vân Băng Nhược còn đứng run người trong cơn giận dữ thêm một lúc nữa mới buông tiếng thở dài nói :- Ài... Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược ta chỉ vì đã lập thệ vĩnh viễn mai danh ẩn tích, không màng thế sự nữa, nếu không thì sẽ xuống núi tìm bọn ngụy quân tử này băm thây chúng ra trăm nghìn mảnh mới hả hận!Nói rồi, lão ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong đầy trìu mến, chừng như đặt trọn niềm tin nơi tôn nhi của mình nói tiếp :- Gia gia sẽ đem hết chân truyền tuyệt học bổn môn truyền thụ cho ngươi, ngươi thiên bẩm thông minh, lại cơ duyên ăn được huyết quả, công lực tăng mấy mươi năm, luyện không mất nhiều thời gian có thể thành tựu. Nhưng phải nhớ một điều, bổn môn công phu vốn xuất từ chánh đạo, tuyệt đối không được dùng nó lạm sát người vô tội!Nói đến đó giọng lão trở nên nghiêm nghị, khiến Ngô Lăng Phong sinh lòng tôn kính cúi thấp đầu đáp :- Phong nhi kính lĩnh tôn ý sư thúc tổ, hứa không bao giờ nghịch lời dạy của sư thúc tổ!Vân Băng Nhược gật gù vẻ hài lòng, nói tiếp :- Năm xưa khi cha ngươi xuất đạo, sư huynh ta nhận thấy cha ngươi công lực chưa đủ nên mới hẹn mười năm sau mới tiếp tục truyền thụ pho tuyệt học chí bảo trấn sơn môn “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”, chẳng ngờ sau khi cha ngươi đi năm năm thì sư huynh ta quy tiên. Sau đó còn lại một mình ta cô độc, ta cũng quy ẩn giang hồ, cho nên cha ngươi thủy chung vẫn chưa học được tuyệt học bổn môn. Năm xưa nếu như cha ngươi học thêm được pho quyền pháp này, tuy không dám chắc là thắng được tên Lê tặc nhân kia, nhưng tự bảo mệnh thì chẳng khó khăn gì. Ài... chuyện đã thành quá khứ rồi, giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi!Rồi lại nói thêm :- Người trên giang hồ thông thường cho rằng võ công của Thái Cực môn chỉ tựu trung “Lấy tĩnh chế động”, mà chẳng ngờ công phu của bổn môn lợi hại nhất chính là pho quyền pháp này, lấy công làm thủ. Hài nhi, giờ ngươi xem cho kỹ...Nói rồi lão tung người nhảy ra ngoài sân bắt đầu múa pho “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”.Ngô Lăng Phong bước nhanh theo ra ngoài, nhưng mắt nhìn sư thúc tổ múa quyền đến không dám chớp mắt, chỉ thấy thế quyền của Vân gia gia như trường giang đại hải liên miên bất tuyệt, quyền phong vù vù, hắn tuy đứng cách cả năm sáu xích mà vẫn bị dư phong đẩy bật lùi sau cả mấy bước.Vân Băng Nhược thi triển đến chiêu thứ tám bất chợt thét lên :- Phong nhi, ngươi xem thân pháp của ta!Ngô Lăng Phong nhìn chỉ thấy thân hình Vân gia gia đột nhiên chậm lại, tả thủ trùng chiêu tiếp chiêu biến thành thế phòng ngự, hữu quyền đánh chếch ra, thân hình khoát bộ nhập trung cung, hữu quyền theo đó thâu về ngang ngực, rồi đột nhiên lại đẩy ra... Đến lúc này đột nhiên vòng qua phải một vòng, miệng thét lớn một tiếng, song quyền lập tức hợp lại làm một mà đẩy nhanh từ trong ra...“Bình” một tiếng, thân tùng già lớn bằng thân người bị đánh chấn động mạnh chừng như muốn bật gốc lên, tán cây rung ào ào, cành lá đổ xuống như mưa.Ngô Lăng Phong chấn động cả kinh, thực chưa từng nhìn thấy một chưởng lực nào uy mãnh đến thế, bất giác buộc miệng reo lên :- Uy lực thật ghê hồn!Hắn lại nghĩ :- “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền” Vân gia gia thi triển hùng hậu thế này, nếu như bị đối phương ba bốn tên vây đánh, dùng nó để mở đường máu thì quả không tên nào cản nổi, ta nhất định phải luyện thành mới được.Bấy giờ thấy Vân Băng Nhược thâu quyền lại nói :- Quyền pháp này rất đơn giản, ba thức cuối cùng của nó là “Đạo Lưu Bình Sơn”, “Ngu Công Di Sơn” và “Lục Đỉnh Khai Sơn”, thế liên hoàn mà xuất, lực đạo càng lúc càng mạnh. Đợi đến khi song quyền hợp lại thì toàn lực đánh ra, có thể nói uy lực của nó đương kim thiên hạ chẳng có mấy người đỡ nổi! Ha ha...Ngô Lăng Phong nhận ra được nét ngạo nghễ tự hào của Vân gia gia. Nhìn lại nơi Vân gia gia vừa múa quyền chỉ thấy một lớp dấu chân mờ nhạt, đủ thấy bộ pháp khinh diệu đến chừng nào rồi. Trong lòng thán phục vô cùng, liền nói :- Vân gia gia, Phong nhi thử luyện cho gia gia xem!Nói rồi Ngô Lăng Phong bắt đầu học theo những thức quyền vừa rồi sư thúc tổ mình múa. Ngô Lăng Phong vốn thiên bẩm thông minh mà có một trí nhớ tuyệt vời, nên múa căn bản không sai sót gì.Vân Băng Nhược nhìn mà không khỏi kinh ngạc, chẳng thể ngờ tôn nhi của mình chỉ xem qua một lần là có thể học múa lại được, lão vui cười tít mắt reo lên tán thưởng.- Hảo hài tử, thực hiếm có được người như ngươi. Tốt, tốt, luyện tiếp đi, ta vào trong làm cơm nước!Ngô Lăng Phong vội nói :- Để phong nhi làm cho...Vân Băng Nhược cắt ngang nói ngay :- Không được, ngươi phải chú tâm khổ luyện, cái mà ngươi ghi nhận được mới chỉ là hình tiếng bên ngoài, phải luyện nhiều mới thẩm thấu được uyên thâm ảo diệu bên trong. Ngoan ngoãn mà luyện đi!Nói rồi, chẳng chờ Ngô Lăng Phong kịp nói gì thêm, lão quay người bước nhanh vào trong nhà.Bấy giờ Ngô Lăng Phong lưu lại trong tuyệt cốc luyện võ công với Vân Băng Nhược, qua chừng ba tuần sau, Ngô Lăng Phong đã luyện thành “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”. Vân Băng Nhược rất hài lòng về hắn, một hôm sau khi Ngô Lăng Phong luyện công xong, Vân Băng Nhược thốt nhiên nói :- Ta thấy ngươi tướng mạo mảnh khảnh rất hợp luyện khinh công. Hơn ba mươi năm trước khi ta còn hành tẩu giang hồ, một lần vô tình cứu mạng được một vị tăng Tây Tạng, trong lòng cảm kích lại chừng như nhận ra ta không phải là người xấu, nên lấy trong tăng bào ra một pho mật kíp bằng tiếng Phạn tặng cho ta. Ta mấy lần từ chối nhưng không được, cuối cùng mới nhận cất cho đến nay, nhưng ta vốn chẳng biết một chữ Phạn nào, cho nên chung quy chẳng luyện được chút gì. Ta nghĩ, võ công Thiên Trúc cũng có chỗ huyền ảo của nó, ngươi thông minh đĩnh ngộ, lại cơ duyên ăn được Huyết quả, cứ cất giữ, sau này có lúc sẽ khai thác được toàn pho khinh công này mà luyện, nếu khinh công cao cường thì càng tăng thêm uy lực cho các môn quyền cước khác!Nói rồi, lão lấy từ trong áo ra một cuốn cổ thư bọc da lừa trao cho Ngô Lăng Phong.Ngô Lăng Phong cảm kích vô cùng nói :- Gia gia đối đãi quá tốt với Phong nhi, Phong nhi không biết làm thế nào đền đáp công ơn này!Vân Băng Nhược cười kha khả nói :- Báo đáp ư? Điều đó thì bất tất, chỉ cần sau này khi lập gia thất nhớ mời lão gia gia ngươi uống chén rượu là được! Kha kha...Ngô Lăng Phong nghe nói thì trong đầu chợt nhớ đến hình bóng của Tô Huệ Chi, chẳng hiểu vì sao mà sau lần tình cờ gặp gỡ ấy, hình ảnh Tô Huệ Chi xinh đẹp in khắc trong đầu óc hắn.Bấy giờ cả hai cùng cười phá lên.Ngô Lăng Phong chợt nghĩ :- “Ta đến đây phải cả tháng dòi, không nên lưu lại đây lâu hơn nữa, Tân đệ nhất định ngỡ ta đã chết, trong lòng hẳn đau khổ lắm. Ườm... mà ta còn nhiều chuyện phải làm, từ biệt Vân gia gia thôi!”Nghĩ thế liền thốt lên gọi :- Gia gia...Vân Băng Nhược ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi :- Có phải buồn chán cảnh ở đây, muốn đi rồi chăng?Ngô Lăng Phong thấy Vân gia gia lúc nào cũng như đọc được suy nghĩ trong đầu mình, lòng không khỏi thán phục, lúc ấy gật đầu đáp :- Vâng, Phong nhi thực không muốn rời xa Vân gia gia, nhưng có nhiều chuyện phải làm...Vân Băng Nhược gật gù tiếp lời nói ngay :- Ừ... ngươi đến đây cũng cả tháng rồi đó, tuyệt học bổn môn ta đã truyền thụ hết cho ngươi, à... mà còn thêm cái này ta cũng không giữ làm gì!Vừa nói lão vừa lấy trong túi áo ra một bình ngọc màu trắng dúi vào tay Ngô Lăng Phong nói tiếp :- Đây là bình “Vạn Niên Linh Tuyền” thuộc loại thánh dược trị thương, chẳng những trị được nội ngoại thương mà còn tăng cường thể lực. Phong nhi, đường hành tẩu giang hồ của ngươi còn dài, cất nó vào sẽ có lúc dùng đến.Ngô Lăng Phong cảm kích không biết còn lời nào để diễn tả lòng mình, quả là Vân gia gia đã trút hết tình cảm cho hắn, một chuyện mà từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng được nhận lấy bao giờ. Bất giác sống mũi cay cay, nước mắt lại chực trào ra...Vân Băng Nhược vội cười lớn nói :- Chớ nên thế, hãy mạnh dạn lên, chừng nào rửa thù được cho phụ thân ngươi thì trở lại đây ở với ta vài ba năm cũng chưa muộn.Lão tuy nói thế, nhưng biết điều đó còn xa lắm, thực tình ẩn cư trong chốn thâm sơn cùng cốc này quả là điều không dễ chịu chút nào. Vân Băng Nhược nhìn trời nói tiếp :- Thôi, trễ lắm rồi, nên nghỉ sớm sáng mai ta đưa ngươi ra núi!Hôm sau, Ngô Lăng Phong được Vân gia gia đưa ra núi, điều đầu tiên nghĩ đến Tân Tiệp, trong lòng muốn tìm gặp chàng, nhưng Tân Tiệp lưu lạc chân trời góc biển biết đâu mà tìm. Cuối cùng quyết định đến Không Động tìm Lệ Ngạc thanh toán nợ xưa.Ngô Lăng Phong chủ ý trong đầu đã định, liền lên đường tìm đến một trấn thành lớn hỏi đường đi Không Động cho nên mới vừa khéo đi ngang qua đây.Đến chiều hôm nay khi qua Thiểm Hóa thì trời đã hoàng hôn, hắn nhìn thấy đường núi hoang vu mà chẳng thấy thôn xóm nào nghỉ chân được, trong lòng còn đang phân vân thì bỗng nhiên nhìn thấy một con bồ câu bay ngang qua. Ngước mắt nhìn nhận ra chân bồ câu có buộc mảnh vải hồng, một ý niệm khởi nhanh trong đầu khiến hắn liền phóng người theo, vung chỉ cách không điểm tới, con bồ câu lập tức rơi xuống đất. Hắn đến nhặt bồ câu lên, cởi mảnh vải ra mới thấy hình hai chiếc đầu lâu, bất giác chấn động cả người. Vốn cũng từng nghe Tân Tiệp nói về ký hiệu này của bọn Hải Thiên song sát, trong đầu nghĩ nhanh bọn chúng truyền tin cho nhau không biết có hành động gì đây?Bấy giờ còn đang do dự, chưa biết làm gì với mảnh vải trong tay, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí chạm nhanh xa xa vang lên... Ngô Lăng Phong giật mình, nghĩ nhanh nhất định bọn Hải Thiên song sát đang chặn đánh ai đó, nhớ lại lần trước chính bọn Cửu hào đánh cướp xe ngựa cả cha con Tô Huệ Chi, may mà hắn và Tân Tiệp kịp thời xuất hiện.- “Chẳng lẽ chúng lại đánh cướp ai chăng?”Chỉ nghĩ thế, hào khí trong người lập tức nổi lên :“Ta thân hành hiệp giang hồ, lẽ nào thấy người bị hại không cứu?”Lúc ấy liền quay người lần theo tiếng binh khí mà chạy...Khi đến dưới chấn núi thì tiếng binh khí đã giảm dần rồi mất hẳn, hiển nhiên không nói cũng biết song phương thắng bại đã định, không biết kết cục thế nào?Giờ đây, khi lên đến núi rồi thì mọi chuyện đã rõ, ba xác người nằm ngổn ngang, Ngô Lăng Phong đi quanh một vòng lật từng xác chết nhìn thì bất giác kinh ngạc vô cùng. Nguyên hắn nhận ra cả ba xác chết này đều là ba tên trong bọn Hoàng Phong cửu hào - Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể, Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương và Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn.Ngô Lăng Phong ngồi xuống trên một phiến đá vắt óc suy nghĩ :“Không biết bọn Cửu hào này vừa đánh nhau với ai, trong bọn chúng chết đến ba tên thì đủ biết nhân vật kia chẳng phải tầm thường. Nhớ lần trước ta cùng với Tân đệ và cả Tạ Trường Khanh đánh nhau với chúng còn chưa giết được tên nào, thế mà lần này một lúc giết ba tên thì quả là chuyện bất khả tư nghị...”Đầu óc vừa nghĩ đến Tân Tiệp, bất giác khiến hắn giật mình nghĩ nhanh :“Chẳng lẽ lại là Tân lão đệ ra tay?”Nghĩ thế Ngô Lăng Phong lại quan sát kỹ ba xác chết, thấy một tên bị trường kiếm bay xuyên yết hầu thì hơi chột dạ, bằng vào kinh nghiệm hắn cũng nhận ra đây là một chiêu phi kiếm trí mạng, bất giác lại nghĩ :- “Nếu đúng là Tân lão đệ thì nguy rồi, một chiêu này rõ ràng là chiêu trí mạng, nhưng nếu không rơi vào tuyệt cảnh thì khi nào Tân đệ...! Á!”Chỉ nghĩ đến đó thì Ngô Lăng Phong trong lòng run lên, một linh cảm không hay len lén dâng lên, khiến cho hắn càng thấy lo lắng bất an...Ngô Lăng Phong càng nghĩ trong lòng càng rối lên, liền đứng vụt dậy chạy đến bên dốc núi đưa mắt tìm quanh rất kỹ. Trăng non đã lặn, khiến trời càng tối hơn, Ngô Lăng Phong chỉ thấy cánh rừng âm u đen nghịt.Ngô Lăng Phong chạy tới chạy lui tìm chẳng sót một chỗ nào, may mà lần trước hắn ăn được Huyết quả, cho nên nhãn lực hắn tăng tiến rất nhiều, hốt nhiên hắn nhận ra một đám cây bị đè rạp xuống, trong lòng bèn nghĩ :“Tân đệ tính khí cương trường, chỉ cần còn một hơi thở cũng quyết không chịu thúc thủ chịu chết, chẳng lẽ Tân đệ thân thụ trọng thương từng chạy lao qua đây chăng?”Ngô Lăng Phong vốn thiên tư thông minh, trong mọi tình cảnh đều có đầu óc suy luận vấn đề rất nhanh mà chính xác, lúc này nhận định Tân Tiệp khả năng thụ trọng thương đã lăn xuống theo dốc núi, liền định thần lần theo dốc núi mà đi xuống. Nơi này chẳng hề có đường sá, cây cỏ um tùm cứ đan chen vào nhau kín mít, thế nhưng Ngô Lăng Phong chẳng chùn bước cứ đạp cây cổ mà đi mặc cho gai góc cào rách cả áo...Vừa đi vừa tìm chẳng mấy chốc đã xuống chân dốc, nghe tiếng nước chảy róc rách Ngô Lăng Phong nghĩ ngay một con suối gần đâu đây, một ý nghĩ trong đầu lóe lên :“Nếu như lão đệ bỏ chạy mà còn sống, nhất định sẽ tìm đến suối, thụ thương thường vẫn làm cho người ta khát nước...”Trong đầu nghĩ thế, vừa định bước tiếp thì thốt nhiên trong gió nghe ra tiếng rên ư hử rất nhỏ.Ngô Lăng Phong giật mình, đồng thời trong lòng một tia hy vọng nổi lên, chẳng suy nghĩ gì liền sải chân đi nhanh về nơi vừa phát ra tiếng rên. Nhưng một lùm cây rậm chắn lối, chỉ thấy lùm cây có một lỗ hổng nhỏ vừa bị một người lao vào đây đè rạp xuống, Ngô Lăng Phong chẳng chút suy nghĩ liền vung kiếm lên phát cây mà đi. Giờ thì tiếng suối chảy nghe rõ hơn, Ngô Lăng Phong phạt hết bụi cây thì quả nhiên nhìn thấy một người nằm gục ngay bên bờ suối, chính lùm cây này đã che kín cả người Tân Tiệp, cho nên vừa rồi bọn Hải Thiên song sát tìm mãi chẳng thấy.Ngô Lăng Phong bước nhanh đến xem, quả nhiên không sai chút nào, Tân Tiệp nằm bên suối mê man bất tỉnh, vội giơ tay sờ quanh người chàng chỉ còn thấy ngực đập rất nhẹ.Ngô Lăng Phong nhìn Tân Tiệp toàn thân đầy vết thương, toàn thân nhuộm máu thì lòng đau vô cùng, mắt nhìn vị tiểu đệ kết nghĩa tình như thủ túc trong cảnh thập tử nhất sanh bất giác khiến hắn lòng nóng như lửa đốt.Ngô Lăng Phong định thần lại, nén nỗi đau trong lòng, bế người Tân Tiệp lên đến đặt nằm trên một bãi cỏ bằng phẳng bên suối. Bấy giờ nghĩ ngay đến lọ thuốc “Vạn Niên Linh Tuyền” của Vân gia gia tặng, chẳng chút do dự liền thò tay lấy bình thuốc ra, thầm nghĩ :- “Tân nhi tuy cả người đầy máu, nhưng xem chẳng có vết thương nào trí mạng, trước mắt hơi thở rất yếu có lẽ là bị nội thương trầm trọng và mất huyết nhiều mà nên.”Nghĩ rồi, mở nắp bình linh dược ra, cạy mồm Tân Tiệp dốc đổ vào ba giọt.Cất bình “Vạn Niên Linh Tuyền” xong, Ngô Lăng Phong lại xem xét các vết thương trên người Tân Tiệp rất kỹ, bất giác lòng đau quặn lại, thì ra trên người Tân Tiệp chẳng phải một loại thương tích mà đủ cả đao thương, kiếm thương, ám khí và cả chưởng đánh thụ thương, gần như không nơi nào trong người Tân Tiệp lại không có dấu vết thương tích.Ngô Lăng Phong cắn răng nén tiếng khóc bật ra, nhưng hai giọt lệ châu thì chẳng ngăn nổi lăn dài trên má, hắn gạt nhanh nước mắt nghĩ :- “Ta đã cho Tân đệ uống thuốc hỗ trợ chân khí, thông kinh hoạt lạc, nhưng giờ cần phải lo liệu thêm vết thương bên ngoài nữa mới được. Vân gia gia tuy không hề nói “Vạn Niên Linh Tuyền” có thể trị ngoại thương, nhưng ta dùng nó rửa vết thương xem trong uống ngoài rửa, biết đâu càng công hiệu hơn!”Nghĩ là làm ngay, chừng như với vị huynh đệ kết nghĩa Tân Tiệp thì Ngô Lăng Phong chẳng còn tiếc gì nữa, kể cả sinh mạng của mình. Bấy giờ liền lấy trong tay nải ra một chiếc chén rượu đến bên suối múc một chén nước, lại lấy bình “Vạn Niên Linh Tuyền” nhỏ một giọt vào chén nước, cuối cùng dùng một muốn vải thấm nước rửa vết thương ngoài da thịt cho Tân Tiệp.Trong màn trời nhờ nhợ, từng chỗ thương tích trên người Tân Tiệp lộ ra nhìn thật thảm, Ngô Lăng Phong là một hán tử sắt thép, thế mà lần này nhìn thấy Tân Tiệp thân hình rách nát cũng cầm lòng không đặng, tay thì rửa vết thương cho Tân Tiệp mà miệng thì cứ buông tiếng thở dài... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 31 Tuyệt xứ phùng sinh Trời đã sáng hẳn.Ngô Lăng Phong suốt một đêm không chợp mắt bên Tân Tiệp, chốc chốc cứ theo dõi hơi thở và mạch của Tân Tiệp, thế nhưng Tân Tiệp thì vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.Hắn vốn chẳng phải là người mê tín, thế nhưng trong tình cảnh một mình bên Tân Tiệp thập tử nhất sinh giữa rừng hoang núi vắn này, bất giác cảm thấy nhỏ bé bất lực, ngửa mặt nhìn trời lẩm bẩm trong miệng :- Trời cao có mắt, chẳng lẽ nào để cho Tân đệ thập toàn thập mỹ thế này gặp nạn mà vứt đi không ngó ngàng tới sao?Thốt nhiên đúng lúc hắn vừa nói xong thì Tân Tiệp rên khẽ một tiếng, thân hình chàng cũng có một chút cử động. Mặc dù là một cử động nhỏ, nhưng đối với Ngô Lăng Phong là một niềm vui vô bờ bến, hắn bất giác buột miệng la lên :- Ái, trời linh thật! Tân lão đệ, ngươi tỉnh lại rồi chứ?Tân Tiệp vẫn nằm bất động, vẫn không nói được, hiển nhiên chàng vẫn chưa thể trong giây lát lại hồi tỉnh hoàn toàn.Ngô Lăng Phong hai tay ôm lấy hai má Tân Tiệp, giọng vô cùng xúc động, hỏi :- Tân đệ, ngươi tỉnh rồi chứ? Thương thế ngươi nhất định đã đỡ nhiều, sẽ nhanh chóng lành thôi!Chỉ thấy đầu Tân Tiệp có chút gật khẽ, không biết chàng có nhận ra ai đang ngồi bên chàng nơi đây không, nhưng sau cái gật đầu rất nhẹ ấy chàng lại rơi vào hôn mê như cũ.Suốt cả ngày hôm ấy, Tân Tiệp lúc mê lúc tỉnh. Ngô Lăng Phong ngồi canh chừng một bên không dám rời nửa bước, may mà trong tay nải có chuẩn bị một ít lương khô nên không đến nỗi đói.Đến chiều Tân Tiệp phát sốt cao, thần trí mơ màng, miệng nói sảng. Ngô Lăng Phong thấy hơi thở chàng thô hơn thì yên tâm trong lòng, nghĩ những vết thương trên người Tân Tiệp sưng tấy làm mủ nên mới thế này, lại nghĩ ngày hôm nay chưa cho Tân Tiệp uống thêm “Vạn Niên Linh Tuyền” liền lấy ra cho chàng uống thêm ba giọt nữa, đồng thời dùng một giọt hòa vào chén nước tiếp tục rửa vết thương.Tân Tiệp đến lúc này mới cảm giác được trên da thịt mát lạnh thì hồi tỉnh lại, chàng mở mắt ra nhìn Ngô Lăng Phong, nhưng nhãn thần rất mơ hồ, không biết chàng có thực sự nhận ra vị đại ca của mình hay không?Ngô Lăng Phong nhìn thấy Tân Tiệp mở bừng mắt ra thì vui mừng không xiết, nhưng lại nhận ra ánh mắt vô thần chừng như không hề nhận ra mình, vội gọi lớn nói :- Tân đệ, ta là đại ca của ngươi đây mà! Ngươi không phải suy nghĩ nhiều, nên nằm nghĩ cho khỏe...Tân Tiệp mắt ngây dại nhìn chăm chăm Ngô Lăng Phong, nhưng trong miệng cứ lảm nhảm điều gì nghe không rõ. Ngô Lăng Phong phải cúi gần mặt chàng cố lắng nghe mới nghe được :- Mai... Linh... Hầu... nhị thúc... Phương Thiếu Khuê... chết... chết... rồi...Ngô Lăng Phong ngớ người hỏi :- Ai chết?- Biển... chính là cơn... bão biển... chết... chết dưới biển...Ngô Lăng Phong liền khuyên nhủ chàng :- Tân đệ, ngươi chớ nói bậy bạ, cứ nhắm mắt nghỉ cho khỏe đã!- Chết... ta nhìn thấy... nhảy xuống biển... chết... họ chết... ta chẳng làm gì...Ngô Lăng Phong chẳng nén nổi hiếu kỳ liền hỏi :- Phương... Phương Thiếu Khuê... mà ta... ta rất yêu thương... ta rất thích...Ngô Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt tái nhợt nhạt của Tân Tiệp lúc này nhăn lại thì đã hiểu ra ít nhiều, bèn hỏi tiếp :- Phương Thiếu Khuê là một vị cô nương, cô ta nhảy xuống biển tự sát chăng?Tân Tiệp hai mắt cứ mở nhìn lên trời, qua một lúc mới thấy chàng gật nhẹ đầu.Ngô Lăng Phong an ủi nói :- Phương cô nương nhất định được cứu sống!Tân Tiệp lắc nhẹ đầu, bất giác hai hạt lệ châu lăn ra từ khóe mắt của chàng.Ngô Lăng Phong giật mình thầm nghĩ :- “Thường ngày ta chỉ thấy Tân đệ cứng rắn sắt đá, chỉ nghĩ hắn là con người vô sầu vô cảm, thế mà không ngờ hắn lại là con người đa sầu đa cảm, trong thâm tâm chôn sâu một mối tình. Ài... trên đời này đúng là một bể khổ!”Hắn nhìn thấy Tân Tiệp lại hôn mê thì trong lòng lo lắng bất an, vội vàng dùng nước rửa vết thương cho chàng. Chủ ý dùng thuốc rửa vết thương này của Ngô Lăng Phong không ngờ cũng công hiệu, chỉ qua hai lần rửa thì vết thương cũng thuyên giảm đi nhiều, chẳng những không sưng tấy như ban đầu mà xem chừng thương khẩu chóng liền hơn.Qua thêm một ngày nữa thì Tân Tiệp đã thấy hồi tỉnh lại, cũng không còn những cơn sốt cao. Ngô Lăng Phong mang theo lương khô bên người cũng vừa hết, bấy giờ thấy thương thế của Tân Tiệp đã khá hơn nhiều, bèn cõng Tân Tiệp trên vai mang về một trấn nhỏ dưới chân núi, tìm khách điếm nghỉ lại tiếp tục trị thương cho Tân Tiệp.Qua liền hai ngày đêm không chợp mắt khiến Ngô Lăng Phong quá mệt mỏi, khi ấy nhìn thấy Tân Tiệp đã ngủ say, Ngô Lăng Phong mới ngả lưng nằm xuống...Ngô Lăng Phong chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, càng không biết qua bao lâu thời gian, đột nhiên bị một luồng khí nóng thổi vào mặt khiến hắn giật mình thức tỉnh, vừa mở mắt ra thì mới hay chính Tân Tiệp ngồi bên đang thổi vào mặt mình, bất giác kinh ngạc lẫn vui mừng reo lên :- A, Tân đệ, khỏe hẳn rồi sao? Ngươi... Ài, thật là thích đùa, vừa qua cơn thập tử nhất sinh đã đùa được rồi, nhanh nằm xuống nghỉ đi... còn sớm lắm!Tân Tiệp cười “Hì hì” nói :- Sớm lắm sao? Đại ca không nhìn ngoài trời xem...Ngô Lăng Phong liền nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mặt trời đã lên cao đầu ngọn sào, như vậy là ngủ suốt từ chập chiều tối hôm qua đến giờ, hắn không khỏi giật mình vì nghĩ mình đã ngủ một giấc dài say như chết.Lại nói Tân Tiệp được Ngô Lăng Phong hai lần cho uống Vạn Niên Linh Tuyền cho nên nội thương trong người đã phục hồi rất nhiều, hai hôm vừa rồi tuy chàng lúc tỉnh lúc mê, trong cơn mơ màng cũng nhận ra được người cứu mình là Ngô Lăng Phong. Nhưng lúc ấy thần trí chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, cho nên chưa nghĩ đến chuyện vì sao Ngô Lăng Phong lại có mặt kịp thời cứu chàng, huống gì Ngô Lăng Phong đã bị rơi xuống vực trên Thái Sơn? Sáng sớm nay là ngày thứ ba chàng tỉnh lại thì thần trí gần như hoàn toàn hồi phục, chàng thức dậy nhìn thấy Ngô Lăng Phong nằm bên mình thì vui mừng không tả. Nhưng thấy Ngô Lăng Phong ngủ quá ngon lành nên chàng chưa vội đánh động, đến khi thấy quá trưa rồi chàng mới trêu chọc cho Ngô Lăng Phong thức giấc, quả thật Ngô Lăng Phong còn sống được là một chuyện hết sức bất ngờ và đầy sung sướng đối với chàng, trời đã không nỡ cướp đi người thân hiếm hoi của chàng.Bây giờ ngưng mắt nhìn chăm vào người Ngô Lăng Phong vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói :- Đại ca đối với tiểu đệ thật tốt. Ài... lần trước đại ca bị tên điên cuồng Thiên Ma Kim Kỳ ôm lao xuống vực, tiểu đệ nghĩ thế là hết, không ngờ đại ca làm sao mà có thể may mắn sống được chứ?Ngô Lăng Phong nhìn chàng, lòng đầy cảm kích, rồi đem chuyện từ khi bị rơi xuống vực cho đến sau đó thế nào kể lại cho Tân Tiệp nghe.Tân Tiệp nghe xong cứ xuýt xoa nói :- Trời xanh quả có mắt, chúc mừng đại ca không những may mắn thoát chết mà lại được truyền thụ võ công...Ngô Lăng Phong cười nói thêm :- Và còn được Vân gia gia tặng cho bình linh dược, nhờ thế mới có thể cứu sống Tân đệ, nếu không ta cũng bó tay thôi.- Quả là vậy!Ngô Lăng Phong nhìn thấy Tân Tiệp tuy mặt còn tái xanh vì mất máu nhiều, nhưng ánh mắt và thần thái đã tỉnh táo hoàn toàn thì mừng không tả, ngồi hẳn dậy hai tay nắm vai chàng nói gần như khóc :- Tân đệ, ngươi... khỏe hẳn rồi chứ? Hài... ta cứ lo nơm nớp, nhưng... vì sao ngươi lại bị bọn Cửu hào vây đánh ra nông nổi này chứ?Tân Tiệp nhếch mép cười nhạt nói :- Bọn Hoàng Phong cửu hào tranh được danh đầu thì ra là cậy nhiều hiếp ít! Hừ... lần sau nếu như gặp lại Tân mỗ... Hừ hừ...Rồi chàng đem chuyện từ khi đánh nhau với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, mất kiếm, sau đó chạm mặt bọn Cửu hào bị vây đánh thế nào nhất nhất kể lại cho Ngô Lăng Phong nghe.Ngô Lăng Phong im lặng chăm chú lắng nghe, xong mới cười vui vẻ nói :- Tân đệ, chúc mừng ngươi nhận được ngoại hiệu “Mai Hương Thần Kiếm”.Tân Tiệp thở dài nói :- Đáng tiếc thanh Mai Hương kiếm đã bị trộm mất, chỉ cần đợi khi tiểu đệ hồi phục lại, đệ lên Không Động một phen... Đại ca cũng đi chứ, phải thanh toán mối thù xưa với Lệ lão tặc!Sang ngày hôm sau, Tân Tiệp thương thế trong người đã hồi phục nhanh chóng hơn, lúc ấy chàng đang ngồi bàn tọa trên giường tự vận công. Ngô Lăng Phong bước nhẹ vào nhìn thấy Tân Tiệp mặt đã có sắc huyết, không còn tái xanh như hôm qua thì vui mừng reo lên :- Linh dược của Vân gia gia tặng quả là tuyệt diệu. Tân đệ thụ trọng thương mất huyết nhiều suýt nữa thì bỏ mạng, thế mà chỉ qua ba ngày đã hoàn toàn hồi phục cả nội lẫn ngoại thương. Có điều Tân đệ phải tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa mới được.Bấy giờ hai người ở lại trong trấn thêm năm nữa rồi thanh toán tiền phòng đoạn chuẩn bị lên đường.Tân Tiệp chợt như nhớ ra một chuyện gì bèn nói :- Đại ca, chúng ta trước tiên không cần đi Không Động...Ngô Lăng Phong hơi thấy lạ liền hỏi :- Sao thế?Tân Tiệp nói :- Chúng ta chẳng phải từng hứa với Tô cô nương là sẽ đến thăm cô ta một lần hay sao? Tiểu đệ nghĩ Lệ lão tặc dù thế nào cũng là Chưởng môn nhân của một đại kiếm phái, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm lão ta mà lão ta thì không thể rụt cổ co vòi được. Vì thế tiểu đệ mới nghĩ là trước tiên nên đi thăm Tô cô nương một chuyến...Ngô Lăng Phong nghe nói đến Tô cô nương thì nhớ ra ngay vị cô nương mà hai người từng cứu Tô Huệ Chi, bất giác trong đầu óc hiện lên đôi mắt đen lay láy đẹp kinh hồn mà chỉ nhìn một lần thì khó mà quên được. Lúc ấy nghĩ Tân Tiệp cũng có lý, gật đầu đáp :- Đằng nào thì chúng ta cũng không nên thất tín với một vị cô nương giờ đây tứ cố vô thân như Tô cô nương.* * * * *Thương Khâu là một trấn thành cực phồn thịnh về thương nghiệp, nơi đây đường sá thủy lục đều tứ thông bát đạt, cho nên danh tiếng của nó hầu như không ai không nghe đến.Thế nhưng duy nhất một điều khiến người ta khó chịu là vùng này đường đất đỏ cố hữu, thường thì bụi vào mùa nắng, mà lại lầy vào mùa mưa. Mặt trời chói chang chiếu xuống những con đường đỏ ối, hễ mỗi lần có xe ngựa chạy ngang qua những con lộ chính lại để những đám bụi phía sau một hồi mới tản hết.Bây giờ trên con đường phía bắc dẫn vào thành có hai thiếu niên khôi ngô tuấn tú sóng vai nhau đi nhanh vào thành, cứ nhìn trên áo quần lấm đầy bụi đất phong trần cũng biết họ vừa trải qua một cuộc hành trình dài. Hai thiếu niên vừa vào thành liền tìm ngay đến một tửu lâu, dừng lại ngoài cửa rũ đất bụi trên áo quần rồi vào ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ mé đường. Vừa ngồi xuống hai người đã gọi một bàn rượu thịt, có lẽ cơn đói trong người họ đã rất dữ dội.Một trong hai thiếu niên nhìn đồng bạn, quan hoài nói :- Tân đệ, đường xa vất vả, xem chừng ngươi mệt lắm nhỉ!Thì ra hai người không ai khác chính là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp nghe hỏi nhoẻn miệng cười đáp :- Không, càng đi chỉ thấy người càng khỏe lên hơn thôi, chỉ có nằm dài trong khách điếm mới mệt.Ngô Lăng Phong bật cười, một câu trả lời vừa thật vừa đùa, nhưng rất thú vị.Tiểu nhị nhanh chóng dọn thức ăn và rượu lên cho hai người khách phương xa, tiểu nhị sắp đặt xong đâu đó rồi bỗng ánh mắt cứ ngưng nhìn lén thanh trường kiếm Tân Tiệp mang trên vai, bất thần nhận ra ánh mắt của khách cũng chính đang trừng mình, tiểu nhị vội vàng bồi một nụ cười xoay tay nói :- Nhị vị anh hùng hẳn cũng là nhận được thiếp mời của Võ Đương Xích Dương lão gia mà lên Khuê Sơn?Bọn Tân Tiệp hai người nghe thì ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Tân Tiệp liền hỏi :- Ngươi làm sao biết Xích Dương đạo trưởng? Lên núi Khuê Sơn làm gì?Tiểu nhị nhìn nhanh hai người một cái cười nói :- Thì ra nhị vị khách gia còn chưa biết, chuyện này chấn động cả thiên hạ đấy nhé.Tân Tiệp không nén nổi hoài nghi, nói :- Chuyện gì mà chấn động cả thiên hạ chứ?Tiểu nhị nói :- Mấy hôm nay anh hùng hảo hán cả trăm cả nghìn người đi qua đây để lên Khuê Sơn, tiểu nhân nghe mấy vị anh hùng nghỉ chân ăn uống ở đây nói lại mới biết, nghe nói vị Xích Dương lão gia phát thiếp mời anh hùng toàn võ lâm lên Khuê Sơn để hợp lực đối phó với hai nhân vật đến từ Tây Tạng. Tiểu nhân thấy mới quái nhá... làm gì chỉ hai tên ác tử ngoại lai vào Trung Nguyên mà kinh động đến toàn anh hùng hảo hán...Tân Tiệp nghe không sao kiên nhẫn được, vội hỏi ngay :- Ngươi nói ác tử ngoại lai nào chứ?Tên tiểu nhị vốn chỉ định bắt chuyện lấy lòng khách, chẳng ngờ bị vặn hỏi riết thì vò đầu bức tai, chẳng biết đáp thế nào. May vừa lúc ấy một vị khách vận võ phục từ ngoài bước nhanh vào quán, tiểu nhị liền chỉ tay vào người kia nói :- Tiểu nhân chính là nghe vị đại hiệp này nói, hai vị xin cứ hỏi người này thì biết!Nói rồi hắn chuồn nhanh vào trong.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong liền quay đầu nhìn người khách vừa vào, người này tuổi trung niên, ăn vận võ phục nai nịt gọn gàng, nhìn thì cũng biết là một người trong võ lâm.Người kia vừa bước chân vào quán nghe tiểu nhị nói mình như thế, chuyển mắt nhìn thấy hai vị thiếu niên hiên ngang anh hùng thì vội vàng bước đến trước mặt bọn Tân Tiệp hai người ôm quyền nói :- Nhị vị muốn hỏi gì tại hạ chăng?Ngô Lăng Phong đứng dậy nhìn nhanh đối phương rồi ôm quyền hoàn lễ nói :- Huynh đệ chúng tôi chính đang nói về bọn ngoại quốc man di nào đó không biết tốt xấu là gì...Tân Tiệp trong lòng thán phục tài ứng biến của Ngô Lăng Phong.Trung niên hán tử quả nhiên ngỡ rằng bọn Tân Tiệp hai người định lên Khuê Sơn, bèn nói :- Vâng, lần này nếu như chúng ta mà đấu thua thì võ lâm Trung Nguyên chẳng biết ngày nào mới lấy lại được danh khí...Bọn Tân Tiệp hai người làm như đã biết chuyện này rồi, bên ngoài sắc mặt không hề tỏ ra một chút kinh ngạc, trung niên hán tử nói tiếp :- Thử nghĩ hai tên ác tử ngoại lai bảo võ lâm Trung Nguyên chúng ta phải công nhận một nhân vật nào đó của chúng là Kim Bá Thắng Phật thành minh chủ võ lâm, lại còn bảo mười lăm vị cao thủ võ lâm đỉnh danh nhất của Trung Nguyên hồi triều bái kiến Kim Bá Thắng Phật, thử hỏi thế thì chúng ta làm sao chịu được?Thế nhưng cứ nhìn lần này Xích Dương đạo trưởng phát thiếp mời quần hùng long trọng thế này thì đủ biết hai tên ác tử ngoại bang chẳng phải tầm thường.Tân Tiệp trong lòng phẫn nộ, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ trấn tĩnh nói :- Hai tên ác tử ngoại lai hẳn phải là xuất thân từ dã bang tà phái nào chăng? Nếu không há dám vào Trung Nguyên khi người thái quá thế?Trung niên hán tử thở mạnh tỏ ra tức giận nói :- Hai tên ác tử này đến từ Thiên Trúc, bọn chúng từng tuyên bố: “Nghe nói Trung Nguyên mấy mươi năm lại đây xuất hiện hai nhân vật tài cán nhất là Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân và một người là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, đáng tiếc hai người này đều đã chết, nếu không sẽ cho quần hùng Trung Nguyên thưởng thức tuyệt học của Thiên Trúc”. Ài... thật đáng tiếc hai vị đại hiệp này đều đã chết, nếu không thì cho chúng nó mở mắt ra mà nhìn tuyệt kỹ của võ lâm Trung Nguyên!Bọn Tân Tiệp hai người trong lòng đều hết sức phẫn nộ, nhưng vẫn cố giữ thái độ trầm tĩnh. Bấy giờ tạ qua trung niên hán tử, hai người ăn uống vội vàng rồi thanh toán tiền rồi tửu lâu.Ra đến ngoài đường Tân Tiệp liền nói :- Hai tên ác tử ngoại lai này quả là mục hạ vô nhân, chúng ta dứt khoát đến Khuê Sơn một chuyến cho chúng biết tuyệt nghệ của Hà Lạc Nhất Kiếm và công phu của Thất Diệu Thần Quân!Ngô Lăng Phong nói :- Chúng ta mấy hôm nay chỉ ở trong tiểu trấn, lại đi đường nhỏ đến nỗi chuyện trọng đại thế này mà chẳng hề hay biết gì. Hừ... đương nhiên phải lên Khuê Sơn xem một chuyến thế nào mới được!Bây giờ hai người liền hỏi thăm đường lên Khuê Sơn.Trên Khuê Sơn một đạo quán tường hồng ngói đỏ tráng lệ khí phái, bây giờ trong đạo quán có một chính sảnh rộng lớn chứa được cả mấy trăm người quần tụ, rất nhiều anh hùng hảo hán trong võ lâm, ngay cửa đại sảnh một tấm biển hoành ngang với ba chữ “Vô Vi Sảnh”, đây chính là nơi mà vị Chưởng môn nhân Võ Đương Xích Dương đạo trưởng mời quần hùng tụ hội để đối phó với hai nhân vật ác tử ngoại bang.Đường lên núi đến lúc này vẫn còn thấy khách giang hồ các nơi lục tục kéo lên, bọn Tân Tiệp hai người lẫn trong đám đông lên núi nhập đạo quán.Nên biết, trên thực tế thì hai nhân vật cao thủ Thiên Trúc tuyệt không nói là yêu cầu mười lăm tay đại cao thủ võ lâm Trung Nguyên theo họ đi triều bái Kim Bá Thắng Phật, chỉ nói đến năm vị Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái mà thôi. Thế nhưng, chính Xích Dương đạo trưởng đã kéo luôn bọn Hoàng Phong cửu hào và một vị nữa là Biên Tái đại hiệp Phong Bá Dương, minh chủ ba tỉnh quan ngoại thành ra mười lăm người, ý đồ là kích động toàn thiên hạ võ lâm tức giận mà hợp sức đối phó với người Thiên Trúc, như thế mới giảm được gánh nặng của Ngũ đại kiếm phái.Xích Dương đạo trưởng vẫn biết nhân vật Biên Tái đại hiệp Phong Bá Dương độc bá võ lâm quan ngoại, xưa nay vốn chẳng can dự gì đến chuyện võ lâm Trung Nguyên, cho nên chẳng khi nào chịu nhúng thân vào chuyện này. Nhưng nghĩ chỉ cần lôi kéo được bọn Hoàng Phong cửu hào thì lực lượng cũng đã tăng rất nhiều, đáng tiếc một điều lão không thể ngờ được bọn Hoàng Phong cửu hào đã bị Tân Tiệp đánh một trận tan tác, Cửu hào giờ đây chỉ còn lại Lục hào!Tân Tiệp lần này lên núi tuyệt không phải để trợ lực cho Ngũ đại kiếm phái, mà chủ yếu là vì bọn người Thiên Trúc cuồng ngôn chẳng thẹn, dám buông lời hạ nhục hai vị tiền bối là Hà Lạc Nhất Kiếm và Thất Diệu Thần Quân. Đồng thời, còn một nguyên nhân nữa là chàng nghĩ lần này nếu như Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái tập trung trên Khuê Sơn này cũng là một cơ hội tốt để cho chàng rửa hận cũ, nhất là đối với Lệ Ngạc chẳng cần phải phí sức chạy đến Không Động.Chẳng mấy chốc bọn Tân Tiệp hai người đã cùng quần hùng vào trong Vô Vi sảnh, điều đầu tiên Tân Tiệp chú ý là những nhân vật đang ngồi trên ghế chính tòa, nhưng chàng hơi thất vọng khi nhận ra chỉ có ba người là Xích Dương đạo trưởng của Võ Đương, Khổ Am Thượng Nhân của Nga Mi, và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh Chưởng môn nhân Điểm Thương phái, mà không nhìn thấy bóng dáng của Thần Kiếm Lệ Ngạc đâu cả!Bấy giờ chỉ thấy quần hùng lâu ngày hội tụ lại, kẻ quen người lạ cứ nhao nhao chào hỏi nhau, rồi lại bàn tán đủ chuyện, khiến cho cả Vô Vi sảnh náo lên như một cái chợ!Bọn Tân Tiệp hai người tìm một vị trí có thể quan sát được toàn trường mà đứng, chẳng có ai chú ý đến họ, Tân Tiệp nói khẽ với Ngô Lăng Phong :- Đại ca, vừa rồi khi lên núi đại ca có nhìn thấy một bóng trắng lướt đi rất nhanh trong rừng không?Ngô Lăng Phong gật đầu nói :- Đúng rồi, người này khinh công thật cao, vừa rồi ta cũng hơi ngạc nhiên về hành tích của người này nhưng chưa tiện nói.Tân Tiệp nói ra suy nghĩ của mình :- Tiểu đệ nghĩ người kia có lẽ chính là nhân vật gần đây nổi tiếng giang hồ - Võ Lâm Tú Sĩ.Ngô Lăng Phong nghe đến cái tên Võ Lâm Tú Sĩ mới sực nhớ ra chuyện mà Tân Tiệp đã kể về người này tự nhiên lại chận đường đánh chàng, trong lòng ngạc nhiên thầm nghĩ :- “Nhân vật Võ Lâm Tú Sĩ này có thể đã đấu tỷ võ với Tân đệ mà không thua, đủ biết chẳng phải là tầm thường, không lẽ người này được Khổ Am Thượng Nhân mời đến?”Nên biết, Ngô Lăng Phong từ sau khi gặp kỳ duyên ăn được Huyết Quả thì công lực tăng gấp bội, trên đường đến đây mấy lần đã cố ý thi thố khinh công với Tân Tiệp, quả nhiên khinh công thân pháp của hắn so với “Phù Hương Lược Ảnh” của của Tân Tiệp chẳng hơn kém là bao, Tân Tiệp thấy nội lực của Ngô Lăng Phong tăng tiến nhiều thì cũng chúc mừng cho vị đại ca của mình.Lúc này, đột nhiên nhìn thấy từ ngoài một gã thiếu niên đạo sĩ đi nhanh vào thẳng đến bên Khổ Am Thượng Nhân nói gì mấy câu, nhìn thì cũng biết ngay là đệ tử của Võ Đương.Khổ Am Thượng Nhân nghe xong sắc mặt hơi biến đổi, từ từ đứng lên nhìn nhanh quần hùng một vòng cất tiếng nói :- Xin chư vị yên lặng.Khổ Am Thượng Nhân nói không lớn lắm, nhưng cả sảnh đường to lớn này không nơi nào không nghe thấy, đủ biết nội lực của lão cực thâm hậu.Chờ cho quần hùng đã yên tĩnh trở lại, lão mới hắng giọng nói tiếp :- Cao thủ Thiên Trúc đã đến... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 32 Thiên Trúc Quái Khách Bấy giờ quần hùng vừa nghe Xích Dương Đạo trưởng tuyên bố một câu:− Cao thủ Thiên Trúc đã đến ...Trong sảnh đường có đến mấy trăm người lập tức im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt không ai bảo ai đều chuyển nhìn ra hướng cửa chính.Khổ Am Thượng Nhân giơ nhẹ tay ra hiệu cho đệ tử của mình, hai tay thanh y đạo sĩ liền bước đến đại môn mở rộng cửa, hai người cao lớn xuất hiện bước vào ...Quần hùng chăm chú nhìn mới thấy hai người này ăn vận y phục người Thiên Trúc, thân hình đều cao lớn dềnh dàng khác thường. Người đi đầu thân dài cả năm sáu xích, thêm đôi chân dài ngoẵng khiến cả người cao phải trên một trượng. Người đi sau cũng chẳng thấp hơn chút nào, nhưng thân vận nho bào rộng thùng thình, mặt trắng râu nhẵn nên dễ nhìn hơn người đi trước rất nhiều.Tráng hán đi trước ăn vận áo quần không có gì đặc dị, nhưng chiếc đầu lại tròn bóng như hòa thượng, vừa bước vào đại sảnh đã đưa mắt nhìn dáo dác tựa hồ như đang tìm ai, thế nhưng sau khi nhìn quanh một vòng hắn xịu mặt xuống tỏ ra thất vọng, quay nhìn đồng bạn vận nho phục sổ ra một tràng tiếng Thiên Trúc.Quần hùng chẳng ai hiểu hắn nói gì với người vận nho phục, nhưng nghe giọng nói hắn oang oang như sấm xuyên vào tai chấn động lỗ nhĩ, thực là một chuỗi âm thanh khó nghe vô cùng.Bấy giờ chỉ thấy người vận nho phục chỉ chỉ tay về một hướng phía trái, ý chừng bảo hắn nên tìm cho kỹ.Gã tráng hán Thiên Trúc chuyển nhanh ánh mắt bất chợt sáng lên, rồi bước nhanh tới đám đông chen lấn mà đi, thân hình cao lớn dị thường của hắn với những cái hích vai lấn người khiến cho không ít người ngã nhào, nhiều tiếng kêu la lẫn chửi rủa vang lên, nhưng hắn chừng như chẳng hiểu tiếng Hán nên cứ xông tới chen lấn trong đám quần hùng, đúng là một tên vô lễ!Dần dần gã tráng hán đến gần bên cạnh Ngô Lăng Phong, Ngô Lăng Phong «Hừ ...» một tiếng đầy bực tức, ngầm vận khí trụ tấn.Gã hán tráng đến bên cạnh Lăng Phong, vẫn ỷ thế hích mạnh vai vào người Ngô Lăng Phong, nào ngờ hắn nhận ra như vừa hích vào một khối bông mềm nhũn khiến hắn giật thót mình thầm nghĩ:“Không ổn rồi.” Chính khi hắn định thâu lực thoái người thì đột nhiên nhận ra một cỗ nhu lực chấn ngược lại khiến hắn thất kinh buột miệng la lên một tiếng quái dị, đồng thời nhanh như chớp tung ra một chưởng theo bản năng tự vệ ...Nào ngờ, khi hắn tung chưởng ra thì cỗ kỳnh lực âm nhu kia biến đâu mất, như thế khiến một chưởng của hắn rơi vào khoảng không, vì một chưởng đánh ra quá mạnh khiến cả thân hình mất đà chúi tới trước đến hai bước mới trụ người lại được. Hắn quay ngoắt người, ánh mắt long lên dữ dội nhìn trừng trừng vào người Ngô Lăng Phong ...Tân Tiệp nhìn thì nhận ra ngay Ngô Lăng Phong đã dùng phép «Dĩ Nhu Dẫn Cương» của «Thái Cực Quyền» thi triển đạt đến thượng thừa, trong lòng vui mừng bất giác buột miệng kêu «Ồ» lên một tiếng. Quần hùng chung quanh thấy thế cũng la lên vẻ rất hỉ hả.Gã vận nho phục thấy thế thì cười ha hả nói lớn:− Chẳng ngờ Trung Nguyên cũng có kỳ tài trẻ tuổi ...Gã vận nho phục khác với gã tráng hán, hắn nói tiếng Hán nghe rất sành sỏi. Nhưng khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt của Ngô Lăng Phong, bất giác nín bặt trong đầu thầm nghĩ:“Không ngờ Trung Nguyên có kỳ tài tuấn mỹ đến thế này!”.Đương nhiên, hắn nhìn thấy một thiếu niên anh hùng khôi ngô tuấn tú như Ngô Lăng Phong thì chẳng thể nào không khâm phục, suy cho cùng đám khách Thiên Trúc đứng bên Ngô Lăng Phong chỉ như quạ đen bên Phụng Hoàng, làm sao khiến hắn không giật mình thán phục!Bấy giờ, sau chút ngừng lại gã vận nho phục lại nói tiếp:− Huynh đệ chúng ta từ lâu hâm mộ võ học Trung Nguyên, hôm nay quần hào Trung Nguyên tề tựu ở đây, thực là một dịp tốt cho huynh đệ chúng ta khai nhãn giới. Đồng thời ...Hắn cố ý ngừng lại, đưa mắt nhìn một vòng rồi nói tiếp:− Chúng ta hy vọng được đăng đài đấu ngay tại đây hai trận, chỉ cần chúng ta bại một trận thì sẽ lập tức rời khỏi đây không nói thêm tiếng nào, nhưng nếu may mà huynh đệ chúng ta thắng cả hai trận ... Ha ha ha ... sau đó thế nào thì đã nói rõ cho Xích Dương đạo trưởng biết rồi ...Quần hùng nghe mấy lời này thì mặt đều đổi sắc, tuy trong lòng ai ai cũng đều phẫn nộ trước thái độ trịch thượng và lời khiêu chiến đầy cuồng ngạo của đối phương, nhưng thầm hiểu hai tên này thân thủ cực kỳ cao cường, nếu không thì khi nào dám xuất ngôn vô trạng ngay trước mặt quần hùng thiên hạ thế này.Bấy giờ trên đài, Xích Dương đạo trưởng đã quay sang nói với Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh:− Hôm nay năm môn phái chúng ta đã lâm vào cảnh sinh tử, nếu như bọn chúng ta bại ... Ài, khỏi phải nói!Xích Dương đạo trưởng nghĩ đến bình sinh trong đời mình đã làm một vài chuyện chẳng lấy gì làm vinh quang, giờ đây chẳng lẽ đường đường một đại môn phái Võ Đương thanh danh mấy trăm năm mà phút chốc bị hủy trong tay người ngoại bang?Khổ Am Thượng Nhân đầu mày nhíu chặt niệm Phật hiệu nói:− A Di Đà Phật! Xem ra chúng ta đành đem thân ra trí mạng, chúng ta thân đều là Chưởng môn nhân Ngũ đại kiếm phái, nếu như tham sanh úy tử chỉ để lại tiếng cười cho thiên hạ ...Xích Dương đạo trưởng nói:− Lệ huynh sao còn chưa thấy đến, nếu không bằng vào thanh bảo kiếm trong tay Lệ huynh cũng có thể lấy lại danh khí cho chúng ta!Bấy giờ, nghe gã vận nho phục cất tiếng nói lớn:− Trận thứ nhất sẽ do tệ sư huynh Gia Đạt Nhĩ xuất đấu, chẳng biết vị anh hùng Trung Nguyên nào chỉ giáo đây?Lần này gã ta nói đã vận công lực vào, khiến từng tiếng từng tiếng xoáy vào màng nhĩ quần hùng chấn động, đủ thấy nội lực của hắn thâm hậu chừng nào, chúng nhân có mặt tại trường đều là hành gia chỉ nghe thì cũng nhận ra bản lĩnh của đối phương.Xích Dương đạo trưởng thấy đến lúc này mà chưa có mặt Kiếm Thần Lệ Ngạc, trong lòng tự nhiên phát cấp, càng khó mà bảo Khổ Am Thượng Nhân xuất trận, trong tình thế này lão đành bấm bụng định đứng lên ra trận ... Đúng lúc ấy, Khổ Am Thượng Nhân bỗng kéo đạo bào lão ta lại, thấp giọng nói:− Hãy để lão nạp ra tiếp chiêu tên này, đạo trưởng và Tạ thế huynh cứ tạm ngồi xem lão nạp xuất trận ...Xích Dương đạo trưởng nghiêng đầu nhìn lão ân cần dặn:− Lần này xuất đấu quan hệ trọng đại, Thượng Nhân tuyệt đối chớ nên khách khí!Khổ Am Thượng Nhân chỉ gật khẽ đầu, rồi từ từ đi ra giữa đại sảnh, nói:− Bần tăng hiệu «Khổ Am» phái Nga Mi, nguyện tiếp vài chiêu tuyệt kỹ của vị Gia thí chủ này!Giọng lão không lớn nhưng ai ai cũng đều nghe rất rõ, hiển nhiên lão tăng tịnh tu mấy mươi năm công lực chẳng phải tầm thường.Gã tráng hán tên Gia Đạt Nhĩ thấy lão hòa thượng đạo mạo thoát tục bước ra thì đã hơi biến sắc, liền quay nhìn sư đệ của mình nói một tràng bằng tiếng Thiên Trúc. Gã vận nho phục nhìn Khổ Am Thượng Nhân, rồi bỗng lắc nhẹ đầu cũng đáp lại một câu. Gia Đạt Nhĩ nghe thì bỗng trên mặt hiện nét thất vọng.Quần hùng nghe huynh đệ bọn họ nói với nhau hai câu chẳng ai hiểu nội dung thế nào, nhưng trong ấy chỉ lõm bõm hai tiếng Nga Mi, chỉ nghĩ là gã sư đệ giới thiệu với Gia Đạt Nhĩ về thân thế của Khổ Am Thượng Nhân. Song chẳng hiểu cái lắc đầu tỏ ra thất vọng là có ý gì. Quần hùng đều hiểu bất cứ người nào ra đấu cũng hết sức hệ trọng đến danh dự toàn võ lâm Trung Nguyên, cho nên hết sức chăm chú theo dõi, bấy giờ ai nấy cũng chỉ hy vọng Khổ Am Thượng Nhân có thể thắng được Gia Đạt Nhĩ, mặc dù trong đám đông chẳng thiếu những người từng có hiềm khích bất hòa với Ngũ đại kiếm phái, nhưng tình hình lúc này hoàn toàn khác hẳn, phải tạm gác thù riêng để đối địch chung.Khổ Am Thượng Nhân bước đến trước mặt Gia Đạt Nhĩ, hai tay hợp thủ chấp trước ngực, ngưng mắt hữu thần khí nhìn chăm vào đối phương, toàn thân quán chú công lực chờ đợi.Gia Đạt Nhĩ chẳng nói tiến nào, hét lớn một tiếng, tay tung ra một quyền, tiếng hét của hắn vừa dứt thì đầu quyền cũng đã đến trước ngực Khổ Am Thượng Nhân. Chỉ nghe tiếng quyền xé gió «vù vù» cũng đủ thấy ngoại công của hắn hùng hậu đến chừng nào.Khổ Am Thượng Nhân là người lịch duyệt giang hồ, nghe tiếng quyền biết ngoại công của đối phương cao tuyệt, nhưng bình sinh lão gặp đối thủ phần lớn dùng nội lực mà đấu nhiều hơn, ngoại công tuy cũng có, nhưng chưa từng thấy người nào ra chiêu hùng mãnh như thế này. Lúc này nhìn thấy thế quyền Gia Đạt Nhĩ đã đến trước người, Khổ Am Thượng Nhân thân hình bất động, song chưởng vòng thành một vòng cung như thế «Lưỡng long tranh châu» hóa giải thế quyền, đồng thời nhắm vào yếu huyệt Cẩm Đới hai bên sườn Gia Đạt Nhĩ ...Chẳng ngờ, Gia Đạt Nhĩ thân hình dềnh dàng nặng nề nhưng biến chiêu lại mau lẹ, «vù» một tiếng đơn quyền chùng xuống, nhưng vừa chùng xuống thì đã hóa chiêu vung lên vừa khéo đón đầu thế chưởng của Khổ Am Thượng Nhân ...Gia Đạt Nhĩ lại hét một tiếng, Khổ Am Thượng Nhân chỉ thấy tay chấn động mạnh, vội vàng thoái nhanh nửa bước, hóa giải thế công hùng mãnh của đối phương, trong lòng đã kinh ngạc vô cùng.Đừng nói Khổ Am Thượng Nhân là người trong cuộc, mà đến Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đứng ngoài xem đấu cũng không khỏi chấn động. Tân Tiệp thầm nghĩ:“Tên Di này rõ ràng là dụng ngoại công để đấu, làm sao trong ngạnh công lại còn tiềm ẩn nhu kỳnh kỳ quái đến thế chứ? Ngoại cương nội nhu kết hợp lại thì uy mãnh vô tỷ, đây thật là kỳ lạ, thảo nào mà người ta nói võ công người Di khác hẳn Trung Nguyên, xem ra chẳng sai chút nào!”.Nên biết, võ học Trung Nguyên rất chú trọng đến nội công, ngoại công thường chỉ là những người mới nhập môn sơ học mới luyện, khi đã đạt đến tinh thần thì tiến một bước luyện nội công, đây mới chính là chỗ uyên thâm ảo diệu đồng thời phát huy đến cùng võ học.Chàng trong đầu nghĩ thế thì nghe Ngô Lăng Phong ghé sát tai nói:− Tên Di này công phu kỳ quái thật, chỉ e Khổ Am hòa thượng đấu không qua một trăm chiêu!− Dá ...Bấy giờ lại nghe Gia Đạt Nhĩ thét dài, tiếp liền quyền phong vang lên «vù vù», hắn chừng như hễ ra một quyền thì thét một tiếng thị uy đối phương, tiếng thét vang dội như sấm chấn động màng nhĩ, quả đối phương chỉ cần yếu vía nghe cũng đã rúng động tâm can.Khổ Am Thượng Nhân mấy lần bị thế quyền đối phương lấn áp, trong lòng bỗng nghĩ:“Cứ mãi bị đối phương ép đánh thế này, không bằng nghênh đấu kình lực với hắn lấy lại thế công mới là thượng sách!” Trong lòng chủ ý đã định, thế quyền của Gia Đạt Nhĩ cũng vừa đến trước người, lão hô lên một tiếng:− Xem chiêu!Song chưởng xoay nhanh vào nhau thi triển «Thanh Tang Quyền Pháp».tuyệt môn của Nga Mi đánh ra ...Chỉ nghe «bình, bình» hai thân hình xáp vào nhau rồi tách ra, nhất nhất chấn động thoái lùi, sau một chiêu này thế vẫn bình thủ chưa phân thắng bại.Phút chốc song phương lại xông vào ra chiêu mà đánh, tạo thành một trường long tranh hổ đấu hết sức ác liệt.Tân Tiệp xem đấu, thầm nghĩ trong lòng:“May mà Khổ Am hòa thượng công lực đã cao mà kinh nghiệm phong phú, nếu yếu kém một chút thì hẳn đã bại dưới tay người Di này ...” Chàng tuy thâm tâm vẫn tức hận chưởng môn Ngũ đại kiếm phái nhưng trong tình cảnh này thì chuyện ân oán kia tạm thời quên đi, mà chỉ mong Khổ Am Thượng Nhân có thể thắng được người Di, mới không mang nhục cho võ lâm Trung Nguyên.Gia Đạt Nhĩ chừng như không ngờ Trung Nguyên còn có cao thủ như thế này, nét thất vọng ban đầu của hắn tan biến, mà thay vào đó là sự vui mừng cứ như hắn tìm được đối thủ, cho nên càng đánh thấy hắn càng phấn chấn, song quyền như hai mãnh hổ đồng xuất chiêu đánh liên miên bất tận.Khổ Am Thượng Nhân trên sắc mặt càng đấu càng thấy trấn tĩnh lại, nhưng mấy mươi chiêu dốc hết tinh lực tịnh tu bình sinh mà vẫn không chiếm được thế thượng phong, chỉ nghĩ hôm nay không thắng được tên người Di này thì hổ thẹn vô cùng. Chính tâm lý đó khiến cho lão lại nôn nóng trong lòng, một ý nghĩ không ổn nhen nhúm dâng lên ...Xích Dương đạo trưởng từ đầu đến giờ xem đấu không hề chớp mắt, trong đầu cũng thầm nghĩ:“Tên người Di này quyền cước lợi hại thật, may mà vừa rồi ta không ra mặt đánh trận đầu, nếu không ... Ài, thật khó mà nói được, chung quy trong năm phái chúng ta hiện tại chỉ có Khổ Am Thượng Nhân may ra chống chọi được với hắn!” Lão ta nghĩ thế không phải là sở học không tinh, công lực không thượng thừa, thực tế thì Thần Kiếm Lệ Ngạc và Xích Dương đạo trưởng đều tinh thông kiếm thuật mà sơ hốt coi nhẹ quyền thuật, đó mới là nguyên do khiến lão không dám ra đấu trận đầu.Lúc này nhìn gã vận nho phục chỉ đứng khoanh tay ngạo nghễ nhìn quần hùng, mắt không hề liếc nhìn xem trận đấu giữa đại sảnh, chừng như hắn đã nắm chắc phần thắng thuộc về Gia Đạt Nhĩ, quả là cuồng ngạo không tưởng!Thời gian gần một canh giờ trôi qua, song phương đấu nhau có đến ngoài trăm chiêu, đột nhiên nghe Gia Đạt Nhĩ thét lên một tiếng:− Xem!Lần này hắn phát ra một tiếng bằng Hán ngữ lơ lớ, có lẽ chỉ biết lõm bõm vài từ. Tiếp theo tiếng quát, thế quyền của hắn bỗng nhiên thay đổi kỳ dị, thoạt nhìn Khổ Am Thượng Nhân đã rơi vào thế bị động, xem ra bại là điều khó tránh ...− Ồ!Trong đám quần hùng đã nghe thấy nhiều tiếng thốt kêu lên lo lắng cho Khổ Am Thượng Nhân. Nhưng nên biết Khổ Am Thượng Nhân mấy mươi năm tu luyện trên Nga Mi công lực chẳng tầm thường chút nào, Nga Mi lại nổi tiếng với «Thần Hành Mê Tung Bộ» gần như tuyệt kỹ võ lâm. Lúc này chỉ thấy Khổ Am Thượng Nhân thi triển bộ pháp tuyệt diệu, tránh mấy quyền của Gia Đạt Nhĩ.Gia Đạt Nhĩ ngừng tay không tấn công, miệng thốt «í» lên một tiếng, rồi một chiêu quái quyền khác lại theo đó tung ra ...Khổ Am Thượng Nhân liên tục thoái lùi né, nhưng chung quy vẫn tránh chiêu đối phương được.Gia Đạt Nhĩ cứ mỗi lần như thế lại «í» lên một tiếng, tay biến chiêu xuất quyền tấn công không ngừng.Liên tục như thế ba chiêu, Gia Đạt Nhĩ trong miệng thốt lên ba tiếng rất kỳ dị, chừng như kinh ngạc vì nghĩ Khổ Am Thượng Nhân vốn đã bại từ lâu mà còn chưa chịu thâu tay nhận thua.Khổ Am Thượng Nhân trong lòng vừa kinh vừa giận, tuy không có cơ hội tấn công được, nhưng ra chiêu tự bảo vệ thì chẳng khó khăn lắm.Chừng thêm mười chiêu nữa qua đi, Gia Đạt Nhĩ đột nhiên gầm lên một tiếng, bộ cước sà qua trái lại sà qua phải liền mấy bộ, tay quyền đánh ra liên hoàn bốn chiêu ...«Vù vù vù ...».Quyền phong như cuốn phong bão nổi, Khổ Am Thượng Nhân hốt hoảng hóa chiêu, người ra sức né tránh, nhưng «Soạt» một tiếng, khi thoát ra được bên ngoài thế quyền như vũ bão của Gia Đạt Nhĩ thì tà áo trước rách một mảng lớn.Quần hùng chấn động đồng thanh la lên, nhưng sau đó lập tức trầm tĩnh im phăng phắc, bao nhiêu người có mặt lòng đều nặng trĩu lại như bị một khối sắt nghìn cân đè ép.Khổ Am Thượng Nhân mặt xanh như đồng, giọng run run nói:− Trận này bần tăng nhận thua ...Gia Đạt Nhĩ chẳng nghe được tiếng Hán, bấy giờ lại nghe mọi người chung quanh la lên khiến hắn nghĩ Khổ Am Thượng Nhân còn chưa chịu phục, hắn tức giận thét lớn một tiếng, dốc toàn lực lao vào Khổ Am Thượng Nhân tung một quyền trí mạng.Khổ Am Thượng Nhân vừa nhận bại xong thì xả kình hành khí, vốn không chút đề phòng, đợi đến khi phát hiện ra Gia Đạt Nhĩ tấn công một quyền thì muốn tránh cũng không kịp, xem ra nhận trọn một quyền này thì không chết cũng thụ thương chứ chẳng nghi!Quần hùng thấy thế đều phẫn nộ la ó lên, trong đó không thiếu những tiếng chửi rủa Gia Đạt Nhĩ.Đúng tại lúc tình cảnh nghìn cân treo mành này, thốt nhiên mọi người chỉ thấy một nhân ảnh như làn khói xám lướt nhanh vào, tung chưởng tiếp liền một quyền trí mạng của Gia Đạt Nhĩ ...«Bình» một tiếng, Gia Đạt Nhĩ thân hình dội ngược về sau hai bước, người kia cũng bị chấn dộng mạnh văng lùi sau cả trượng.Bấy giờ, chúng nhân định thần nhìn kỹ, đã nghe thấy có tiếng người la lên:− Võ Lâm Tú Sĩ!Thì ra người vừa lao vào ra chưởng cứu nguy cho Khổ Am Thượng Nhân chính là nhân vật vừa thành danh trong võ lâm Trung Nguyên Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung.− Tuyệt!− Tuyệt!− Đánh đi!Quần hùng nhìn thấy trận đầu Khổ Am Thượng Nhân đã thua, giờ Võ Lâm Tú Sĩ xuất hiện kịp thời thì hô hào lên cổ lệ, đồng thời cũng cho thỏa dạ tức giận bọn người Thiên Trúc.Những người khác còn chưa biết danh Võ Lâm Tú Sĩ thì ngược lại xôn xao bàn tán, bọn họ không ngờ trong võ lâm lại xuất hiện một nhân vật kỳ tài mà trẻ tuổi thế này.Tân Tiệp nhìn thấy lại Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thì cũng giật mình, nhớ lại chuyện lần trước hắn chặn chàng tỷ đấu, chưa rõ nguyên nhân thế nào.Ngô Lăng Phong ngược lại chưa từng gặp qua người này, bèn nghiêng đầu nói với chàng:− Nhân vật Võ Lâm Tú Sĩ này công lực xem ra chẳng tệ chút nào!Tân Tiệp gật đầu nói:− Không sai, tiểu đệ lần trước đã đấu với hắn ...Nghĩ lại chuyện ấy chàng chỉ tức là không lập tức ra gặp Võ Lâm Tú Sĩ hỏi cho ra lẽ.Lúc này liền thấy gã vận nho phục cất tiếng nói lớn:− Vừa rồi trận thứ nhất mọi người đã tận mắt nhìn thấy tệ sư huynh thắng, giờ sẽ do tại hạ Kim Lỗ Ách xuất đấu trận thứ hai, chẳng hay vị anh hùng Trung Nguyên nào xuất trận chỉ giáo?Nói rồi, chẳng hề thấy hắn ra thế nhún chân thế nào mà thân hình lướt nhanh ra giữa đại sảnh, thân hình to lớn của hắn đáp xuống nhẹ nhàng như một chiếc lá. Thế nhưng nhìn lại nơi hắn vừa lướt qua, chỉ thấy hai dấu chân lún sâu xuống nền gạch nửa thốn!«Ái da!».Quần hùng nhìn thấy không khỏi chấn động kinh ngạc la lên, chỉ biểu diễn một màn này cũng khiến cho quần hùng ai nấy đều biết tự lượng sức mình nếu không phải đối thủ hắn thì đừng ra!Xích Dương đạo trưởng và Tạ Trường Khanh nhìn nhanh một cái, chỉ nhận được cái lắc đầu thở dài của nhau đầy thất vọng ...Đừng nói là bọn họ, ngay đến Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong cũng tự hiểu không có đủ công phu thượng thừa như thế này, nhưng nhìn lại Kim Lỗ Ách thì xem chừng hắn chưa qua tuổi ba mươi, làm sao lại có được một công lực thâm hậu kinh hồn thế này chứ. Thảo nào mà hắn dám buông lời cuồng ngôn ngay trước quần hùng Trung Nguyên!Kim Lỗ Ách cất tiếng khiêu chiến liền ba lần, nhưng anh hùng Trung Nguyên vẫn chưa thấy ai xuất đấu, bất giác khiến cho họ Kim càng vênh mặt lên kênh kiệu tự ngạo.Hiển nhiên, quần hùng Trung Nguyên không phải không còn cao thủ, nhưng ai cũng hiểu rằng trận này vô cùng hệ trọng, nó can dự đến thanh danh toàn võ lâm Trung Nguyên, cho nên ai cũng có lòng vì võ đạo Trung Nguyên nhưng ai cũng lo lắng sợ sức mình không làm nổi thì chỉ hủ nhục cho cả quần hùng. Vì thế, trước quyết định này không thể không cân nhắc đắn đo, tốt nhất biết tự lượng sức mình thì hơn.Tân Tiệp nghe Kim Lỗ Ách nói mấy lần thì đã nóng mặt, chính lúc định bước ra tỷ đấu với hắn, bỗng nhiên có bóng người vọt ra giữa đại sảnh la lớn:− Tại hạ Tôn Y Trung nguyện lĩnh giáo Kim anh hùng vài chiêu!Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung vừa rồi vọt vào một chưởng đấu nhau với Gia Đạt Nhĩ rất đẹp mắt, đồng thời cứu Khổ Am Thượng Nhân thoát hiểm, nhưng Kim Lỗ Ách nhìn lại thì lắc đầu nói một cách ngạo nghễ:− Ngươi không phải là đối thủ!Rồi bồi tiếp một câu:− Vừa rồi chẳng phải ngươi đã thụ giáo một chiêu với tệ sư huynh Gia Đạt Nhĩ!Hai tiếng «thụ giáo» hắn cố nhấn mạnh, tỏ ra coi thường đối phương.Tôn Y Trung vừa kinh vừa nộ, song cũng tự hiểu mình không phải là đối thủ của họ Kim, hơn nữa trong người còn mang một trách nhiệm trọng đại, chỉ nghĩ đến đó khiến hắn tự rút lui về sau, thần thái tỏ ra rất ngượng ngập.Tân Tiệp khí huyết trong người sôi lên không còn nhịn nổi, chính lúc chàng định bước ra, thốt nhiên bên tai nghe tiếng người thân quen vang lên:− Hay quá! Oa nhi, cuối cùng thì cũng tìm được ngươi, nhanh đi theo ta!Giọng người này nói rất nhỏ, nhưng trong sảnh đường mấy trăm con người không ai không nghe rõ ràng từng tiếng, gần như lấn át tất cả các tạp âm khác của vài đám người đang sầm xì nghị luận.Quần hùng đều chấn động kinh ngạc, chuyển ánh mắt nhìn người vừa nói mới nhận ra đó là một lão già râu tóc bạc phơ đứng ngay sau lưng Tân Tiệp. Lão già sắc mặt hồng nhuận, nheo mắt cười hì hì như một lão ngoan đồng, dung mạo phúc hậu nhân từ.Chúng nhân rất lạ lẫm đối với lão nhân này, đương nhiên lão chẳng phải ở trong đại sảnh này từ đầu, mà chỉ vừa vào đây thôi, nhưng trong đại sảnh bấy nhiêu con người không một ai nhìn thấy lão nhân này vào như thế nào!Tân Tiệp ngược lại hết sức vui mừng khi nhìn thấy lão nhân, nguyên người này không ai khác chính là người đứng đầu trong Thế Ngoại Tam Tiên – Bình Phàm đại sư. Chàng thốt reo lên:− Lão nhân gia ...Chỉ thấy Bình Phàm đại sư nheo mắt cười nói:− Oa nhi, nhanh đi theo ta!Tân Tiệp ngớ người, trong lòng nghĩ nhanh:“Lão ta muốn bảo mình đi đâu chứ?”.Bình Phàm đại sư thấy Tân Tiệp ngẩn người trố mắt nhìn mình, hốt nhiên lại nói:− Trong «Đại Diễn Thập Thức» của ta gần đây còn sáng chế ra được thêm một chiêu nữa có thể nói là tuyệt diệu vô cùng, nhanh theo ta ra ngoài kia ta sẽ truyền cho ngươi ...Tân Tiệp từ sau khi đánh nhau một trận sinh tử với bọn Hoàng Phong Cửu Hào thì kinh nghiệm và lĩnh ngộ kiếm pháp tăng lên rất nhiều, song giờ nghe Bình Phàm đại sư nói thế thì cũng vui mừng khôn tả.Nhưng những người chung quanh thì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vốn chỉ thấy môi Bình Phàm đại sư mấp máy mà không nghe được tiếng nào. Thì ra Bình Phàm đại sư dùng thuật truyền âm nhập mật mà nói với Tân Tiệp.Tân Tiệp định đi, nhưng chợt nhớ lại một trường tỷ đấu hệ trọng đến danh dự cả võ lâm Trung Nguyên còn chưa kết cục, bèn nói với Bình Phàm đại sư:− Vãn bối cần phải giải quyết xong chuyện ở đây mới đi được.Bình Phàm đại sư gấp giọng hỏi:− Chuyện ở đây có gì khẩn cấp chứ, ngươi phải đi nhanh với ta, nếu không ta có lẽ chịu thua Huệ đại sư ...Lão bỗng nín bặt khi nhận ra hơi sơ hở trong câu này, nhưng Tân Tiệp nghe ra thấy kỳ quái, mắt cứ ngưng nhìn lão đầy ngạc nhiên.Mọi người chỉ thấy Bình Phàm đại sư môi mấp máy, còn Tân Tiệp sắc mặt khi ngơ ngác khi vui mừng, khiến họ mơ hồ chẳng hiểu ất giáp gì cả!Bình Phàm đại sư chừng như rất khẩn trương, quên mất dùng truyền âm nhập mật, cất tiếng nói lớn:− Chuyện ở đây có gì mà quan trọng chứ?Lần này, thì toàn quần hùng đều nghe rất rõ, Kim Lỗ Ách vẻ không kiên nhẫn được khi thấy tự nhiên đâu xuất hiện một lão hòa thượng lôi thôi thế này, bèn quát lên:− Lão thất phu không biết tốt xấu là gì, từ đâu chui ra nói năng lộn xộn hử?Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi Bình Phàm đại sư chưa từng nghe ai dám buông một lời vô lễ đến như vậy trước mặt mình, nghe thì trố mắt kinh kỳ «Í» lên một tiếng nói:− Ngươi nói lại lần nữa ta nghe!Mọi người nhìn thấy thần thái lão hơi cổ quái thì buột miệng cười phá lên.Kim Lỗ Ách tức giận thét lớn:− Ta nói lão thất phu ngươi lảm nhảm gì mà không mau xéo ngay khỏi đây cho ta!Bình Phàm đại sư chừng như đã nghe ra, chẳng hề thấy lão tức giận mà gật gù thốt lên:− Lão nạp thấy ngươi chắc rất nôn nóng lắm thì phải, chậm rãi thôi ... nói cho ta nghe!Lúc này hốt nhiên trong đám đông có người giọng đầy kinh ngạc la lên:− Các người nhìn xem ... các người cúi nhìn kìa ...Bấy giờ quần hùng nghe thế đều cúi đầu nhìn theo tay một gã đại hán, bất giác đều «Ồ» lên một tiếng đầy kinh hãi chấn động.Thì ra hai dấu chân hằn sâu trên nền gạch do Kim Lỗ Ách thi triển nội lực, bỗng nhiên giờ đây được nâng lên bằng phẳng lại như cũ, có chăng chỉ là hai vòng dấu chân do vết gạch nứt ra mà thôi.Bình Phàm đại sư ngược lại chỉ hiện một nụ cười thần bí trên môi, chẳng nói tiếng nào.Chúng nhân chẳng ai biết đây là môn công phu gì, nhưng chỉ nhìn cũng biết được cao siêu tuyệt diệu hơn công phu của Lỗ Kim Ách một bực.Chỉ thấy Kim Lỗ Ách mặt xám như gan lợn, hai mắt trợn tròng chăm chăm nhìn hai dấu chân của mình, trong lòng thầm nghĩ:“Hôm nay không ổn rồi, chẳng ngờ Trung Nguyên còn có cao nhân tuyệt thế, chỉ công phu này cũng đủ biết hỏa hầu đạt đến đỉnh thượng thừa.” Nhưng hắn vốn giảo hoạt hơn sư huynh của hắn Gia Đạt Nhĩ, tính nhanh trong đầu lại nghĩ:“Nhìn niên kỷ của hắn tất bối phận giang hồ rất cao, ta khích hắn vài câu xem ...” Nghĩ thế liền thay đổi ngữ khí nói:− Vừa rồi trong lời nói có phần mạo phạm, xin tiền bối rộng thứ hải hàm.Huynh đệ chúng tôi lần này phụng mệnh ân sư vào Trung Nguyên chỉ là ngưỡng mộ võ học tinh hoa của người Trung Nguyên, huynh đệ chúng tôi cùng các vị anh hùng ở đây đã ra ước đấu rồi, vốn là ...Quần hùng nghe đến đó thì cả kinh, đều thầm nghĩ:“Hai tên người Di này đã là phi thường khó đấu, chẳng ngờ chúng lại còn một vị sư phụ!”.Bình Phàm đại sư cười «Hì hì» cắt ngang lời Kim Lỗ Ách, nói:− Thì ra các người đếm đây tỷ thí võ công, thế thì tốt lắm, nhanh đánh một trận ta xem!Kim Lỗ Ách nghe thế thì vui mừng nói:− Thế thì xin lão tiền bối chỉ chính ...Hắn nói đến đó, trong lòng thầm kêu lên:“Hừ! Lần này thì lão hòa thượng này không thể ra tay, chỉ cần ta thắng một trận nữa thì công lớn đại thành!” Nói rồi hắn quay nhìn quần hùng khiêu chiến:− Xin vị anh hùng nào chỉ giáo?Xích Dương đạo trưởng và Tạ Trường Khanh vẫn cứ ngồi im thin thít chẳng dám ứng chiến.Võ Lâm Tú Sĩ lúc này chìm trong dòng suy nghĩ gì, chỉ thấy cúi thấp đầu không hề ngẩng lên.Tân Tiệp hào khí trong người trỗi lên, chàng định bước ra thì bỗng Ngô Lăng Phong ghé tai hỏi nhỏ:− Tân đệ, ngươi định ra đấu sao?Tân Tiệp gật đầu, Ngô Lăng Phong lại nói:− Tân đệ, hay là để ta ra đấu với hắn xem ...Vừa lúc này Bình Phàm đại sư lại dung Truyền âm nhập mật nói với Tân Tiệp:− Tiểu oa nhi, ngươi nghĩ có thể thắng hắn được sao, tên người Di này bản lãnh rất cao cường đấy nhé!Tân Tiệp thấp giọng tình thật nói:− Vãn bối cảm nhận không phải là đối thủ ...Bình Phàm đại sư giọng phát nộ gắt lên:− Ngươi nói lại ta nghe!Tân Tiệp lại nói:− Vãn bối e không phải là đối thủ!Bình Phàm đại sư trố mắt nhìn chàng hỏi:− Ta có phải từng truyền võ nghệ cho ngươi không?Tân Tiệp cúi đầu nói:− Ân thành toàn của tiền bối, vãn bối vĩnh viễn không dám quên.Bình Phàm đại sư gật đầu nói:− Thế thì được, ngươi xen như là đệ tử một nửa của ta, ngươi nghĩ thử xem, đồ đệ của Bình Phàm đại sư có thể thua người được sao?Tân Tiệp im lặng không biết nên đáp như thế nào.Bình Phàm đại sư hốt nhiên sực nhớ lại nguyên nhân mình đến đây, nhoẻn miệng cười bí mật nói:− Oa nhi, ta thấy ngươi giận đến nộ khí xung thấu Thần Đình, xem ra công phu của ngươi tiến bộ hơn nhiều khi ở Tiểu Trấp Đảo, nào ... nhanh đánh vào vai ta một chưởng xem ngươi thực ra công lực đã đến đâu rồi? Nhớ là phải vận toàn lực nghe.Tân Tiệp chẳng hiểu Bình Phàm đại sư có ý gì, nhưng cứ nghĩ hẳn lão ta muốn thử xem mình có địch lại nổi với Kim Lỗ Ách hay không, bấy giờ chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền vận toàn lực vào hữu chưởng đánh mạnh ...«Bình» một tiếng, chỉ thấy hai vai Bình Phàm đại sư lắc lư mạnh, suýt chút nữa thì chân cũng không trụ nổi. Lão bất giác bật cười thành tiếng nói:− Được rồi, được rồi!Tân Tiệp lại nghĩ lão ta cho rằng chàng đã có thể đấu được với Kim Lỗ Ách, trong lòng càng kỳ hơn.Lại nói, quần hùng đứng ngoài thì chẳng khác gì rơi vào chín tầng vân vụ, đầu óc mơ hồ mụ mẫm, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ thấy Bình Phàm đại sư môi mấp máy dùng thuật «Truyền âm nhập mật» nói với Tân Tiệp, Tân Tiệp lúc vui lúc đăm chiêu, rồi đột nhiên đánh một chưởng cực mạnh vào vai Bình Phàm đại sư, quả là một chuyện khiến ai nấy đau đầu!Gia Đạt Nhĩ chừng như không còn kiên nhẫn được nữa, gào lên như chuông vỡ, xổ ra một tràng tiếng Thiên Trúc với sư đệ của hắn.Chẳng ngờ Bình Phàm đại sư lại hiểu được tiếng Thiên Trúc, vừa nghe thì tức giận cất tiếng thét lên, cũng là một câu bằng tiếng Thiên Trúc.Huynh đệ Kim Lỗ Ách chẳng thể ngờ lão hòa thượng này lại thông thạo tiếng Thiên Trúc, bấy giờ vừa nghe Bình Phàm đại sư nói một câu thì Kim Lỗ Ách tái mặt thất sắc.Nguyên vừa rồi Gia Đạt Nhĩ hỏi sư đệ hắn một câu là:− Lão quỷ này từ đâu chui ra đây làm gì?Bình Phàm đại sư nghe thì phát nộ mà thét lên:− Tên Di này ngươi dám bảo ta là quỷ, ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được.Kim Lỗ Ách thấy tình hình bất lợi, vội dùng tiếng Hán nói:− Lão tiền bối xin bớt giận, gia sư vẫn căn dặn chúng tôi rất kỹ là vào Trung Nguyên không được đắc tội với các vị võ lâm tiền bối, tệ sư huynh tính tình bộc trực ngang ngạnh, có lời sơ suất xin tiền bối bỏ quá cho!Hắn nói một câu này rất khôn khéo, ý bảo Bình Phàm đại sư là bậc võ lâm tiền bối, không nên dùng lớn hiếp nhỏ.Bình Phàm đại sư «Hừ» một tiếng nói:− Hắn khinh Trung Nguyên không có người biết Phạn ngữ, Á ... ý ngươi muốn nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ chăng? Được, được, được ... chẳng phải vừa rồi ngươi khiêu chiến sao, ta sẽ lập tức bảo đồ đệ của ta tiếp chiến ngươi!Rồi quay người giơ tay vẫy Tân Tiệp, nói:− Oa nhi lại đây, ta dạy cho ngươi một chiêu.Tân Tiệp nghe thì vui mừng, Bình Phàm đại sư liền dùng thuật «Truyền âm nhập mật» dạy cho chàng một chiêu tuyệt kiếm mà lão vừa sáng chế ra. Tân Tiệp trong lòng hồi hộp rộn lên thình thịch, bởi vì một chiêu kiếm này quả là tuyệt luân vô tỷ, hợp với «Đại Diễn Thập Thức» thì uy lực càng hùng mạnh gấp bội.Nào ngờ, vừa dạy được một nửa, Bình Phàm đại sư hốt nhiên ngừng lại nói:− Có người đang vận «Thông Thiên Nhĩ» nghe lén. Được ... để ta nói thẳng ra xem hắn làm gì được nào!Kim Lỗ Ách vừa nghe thế thì mặt đỏ bừng lên, thì ra vừa rồi khi nghe Bình Phàm đại sư dạy cho Tân Tiệp một chiêu tuyệt học, thì hắn vận công lực thượng thừa vào thính giác để nghe lén, không ngờ bị Bình Phàm đại sư nhận ra, khiến hắn hổ thẹn đỏ mặt.Tiếp đó, Bình Phàm đại sư quả nhiên không cần dùng «Truyền âm nhập mật», cứ cất lớn tiếng nói cho Tân Tiệp mà chừng như nói cho tất cả ai nghe thì nghe nửa chiêu cuối cùng. Tân Tiệp cố ghi nhận không sót một chữ nào.Dạy xong chiêu kiếm, Bình Phàm đại sư lại nói:− Oa nhi, giờ đấu cho khéo!Kim Lỗ Ách nhận ra Bình Phàm đại sư công lực cao thâm mạc trắc, thế nhưng hắn lại không tin mình đấu không thắng Tân Tiệp, cho nên liền hất hàm hỏi lớn:− Chúng ta tỷ quyền cước hay là binh khí?Tân Tiệp tính khí ngoan cường, nhìn thấy Kim Lỗ Ách thái độ cuồng ngạo như thế thì chẳng chịu nổi, chẳng nói tiếng nào rút phắt trường kiếm ra phóng nhanh đâm tới ...Kim Lỗ Ách chẳng ngờ Trung Nguyên cũng có kẻ không giữ lễ số giang hồ, bất giác đại nộ rút nhanh từ thắt lưng ra một chiếc nhuyễn đai dài đến năm sáu xích múa lên vù vù nghe rợn người ... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 33 Mai Hương Thần Kiếm Quần hùng nhìn thấy Tân Tiệp nhảy ra tiếp chiến thì lập tức bàn tán ầm lên, có người thì đã biết, nhưng cũng có người còn chưa biết thiếu niên này lại chính là người đả bại Câu Lâu Nhất Quái trên Thiên Đình Tháp – Mai Hương Thần Kiếm!Bọn Xích Dương đạo trưởng ngược lại nhìn thấy Tân Tiệp nhảy ra ứng chiến thì đều biến sắc, trong lòng họ nảy sinh ra những suy nghĩ mâu thuẫn vừa lo Tân Tiệp thắng, nhưng lại vừa hy vọng Tân Tiệp thắng. Đương nhiên giờ đây thì bọn họ đều đã biết chuyện Tân Tiệp từng hóa trang thành Thất Diệu Thần Quân khiến cho họ một thời gian mất ăn bỏ ngủ.Bấy giờ chỉ thấy chiếc nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách múa lên như một con linh xà uyển chuyển bát đấu, từng chiêu từng thức hóa giải thế kiếm của Tân Tiệp, không ai nhìn ra được chiếc nhuyễn đai làm bằng vật liệu gì, nhưng không hề sợ binh khí chút nào!Tân Tiệp vừa ra kiếm đã thi triển một chiêu «Nhàn vân đàm ảnh» trong «Đại Diễn thập thức», kiếm ảnh như vạn điểm ngân quang trùm xuống đại huyệt trên người Kim Lỗ Ách!Kim Lỗ Ách hô to một tiếng, nhuyễn đai trong tay lập tức rắn lại như một cây trường côn, hoành ngang đánh nhanh vào hạ huyệt trên tay Tân Tiệp, xem lối đánh của Kim Lỗ Ách thì uyên thâm tinh tế hơn nhiều so với sư huynh của hắn là Gia Đạt Nhĩ.Chỉ nghe «koong koong» vang lên như tiếng binh khí sắt thép chạm vào nhau khiến mọi người đều chấn động kinh ngạc.Tân Tiệp bị đánh thoái lùi nửa bước, trong lòng càng chấn động hơn ai hết, thầm nghĩ nhanh:“Ta từ khi gặp kỳ duyên trên Tiểu Trấp Đảo, công lực tăng nhiều có thể tùy ý vận mũi kiếm phát ra kiếm khí, thế nhưng còn chưa bằng hắn chỉ là một chiếc đai vải mà có thể vận lực thay kiếm phát ra kiếm khí, xem ra ta còn không bằng ...”.Trong lòng hơi run, nhưng tay kiếm thì lại đã hoán thức phát chiêu đâm tới.Kim Lỗ Ách cực kỳ giảo hoạt và đầy kinh nghiệm, vừa thấy chàng ra kiếm thì chiếc nhuyễn đai trong tay đã nhanh như chớp rung lên lướt tới như linh xà thoát động, lấy công làm thủ.Cao thủ bắt đầu quá chiêu, chỉ cần một chút phân tâm cũng đủ để phân thắng phụ, Tân Tiệp quả nhiên bị mất tiên cơ, lập tức rơi vào tình trạng khổ chiến.Kim Lỗ Ách chiếm được thế thượng phong thì càng đánh càng mạnh hơn, chiếc nhuyễn đai trong tay hắn càng lúc càng phát huy hết uy lực của mình. Thoắt biến thoắt hóa không thể lường nổi, lúc như côn đả, lúc như kiếm chém, khi cương khi nhu biến hóa vô cùng, quả là lợi hại trước nay trong Trung Nguyên chưa từng thấy người nào sử dụng nhuyễn đai đạt được trình độ ấy.«Bốp bốp ...».Thỉnh thoảng đầu nhuyễn đai đánh trúng xuống đất hay thân kiếm cứ vang lên, kèm theo tiếng thét của Kim Lỗ Ách càng tăng thêm uy thế trấn áp đối phương.Quần hùng đứng ngoài xem đấu, ban đầu thì hò reo cổ vũ cho Tân Tiệp, nhưng lúc này nhìn thấy chàng rơi vào thế bị động nguy hiểm, thì ai nấy đều lo lắng phút chốc toàn trường im phăng phắc.Với Ngô Lăng Phong thì nỗi lo lắng càng lớn hơn, nhìn thấy ái đệ của mình rơi vào hiểm cảnh, bất giác trong đầu khẩn trương, lưng toát mồ hôi lạnh.Kim Lỗ Ách xuất quái chiêu liên miên bất tuyệt, mà càng lúc xem ra càng thâm hậu, Tân Tiệp nếu không phải gần đây công lực tăng tiến nhiều thì e đã bại từ lâu rồi!Chẳng mấy chốc trăm chiêu đã qua đi, song phương tạo thành một trường long hổ giao tranh ác liệt hiếm thấy. Nhưng không nói cũng biết, Tân Tiệp từ đầu đến giờ luôn ở vào thế bị động, thủ nhiều hơn công.Bấy giờ sau khi chàng cầm cự trong thế hạ phong mười lăm chiêu nữa, đột nhiên nghe Bình Phàm Đại Sư lắc đầu la lên:− Tên người Di này thật là bất tài, ngoài một trăm chiêu rồi mà không chịu thay đổi tiên pháp, nếu không thì đã thắng từ khuya rồi!Mọi người nghe đều giật mình:“Sao lão ta tự nhiên lại nói giúp đỡ cho tên người Di kia chứ?”.Có người tự cho là thông minh la lên:− Á ... có lẽ vì vừa rồi Tân đại hiệp đánh lão ta một chưởng, cho nên giờ lão ta ghét mà giúp cho tên người Di kia!Nhưng duy nhất chỉ có Tân Tiệp nghe thì hiểu ra ý tứ của Bình Phàm Đại Sư, chàng nghĩ:“Bình Phàm Đại Sư nói ra thì nghe như giúp cho Kim Lỗ Ách, nhưng kỳ thực chính là nhắc nhở ta không nên thủ mãi thành luật, phải sớm thay đổi kiếm pháp để đấu. Ừm ... đúng rồi, ta hôm nay gặp tên này tự nhiên sau đầu óc lú lẫn mà không nghĩ ra sớm chứ!”.Trong đầu nghĩ rồi, miệng thét lên một tiếng, tay kiếm vòng từ trái sang, mũi kiếm rung mạnh kiếm khí rít dài nghe buốt tai, chính là một chiêu tuyệt kiếm trong «Đại Diễn thập thức» – «Nguyệt đới tà tinh».Tân Tiệp chờ khi kiếm ra được một nửa, đột nhiên tay kiếm trở nhanh kiếm khí càng thịnh, «vù» một tiếng, đột nhiên kiếm nửa chừng lại biến thành chiêu «Trá kinh mai diện» trong «Cù Chi Kiếm Pháp».Bấy giờ đứng ngoài chỉ nhìn thấy kiếm ảnh ngời lên trùm cả không gian, Kim Lỗ Ách gần như nằm trong làn kiếm hoa, quần hùng lập tức tung hô vang lên, khí thế thật hào hùng.Nên biết, một chiêu này là do Tân Tiệp sau khi được Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân nhắc nhở, chàng mới đem «Đại Diễn Thần Kiếm» kết hợp với «Cù Chi Kiếm Pháp», khiến hai pho kiếm có thể dung hòa vào nhau mà không hề gượng ép. Tân Tiệp ra chiêu tùy tâm sở dục, kiếm có thể chuyển đổi giữa hai pho kiếm cứ như chỉ là một.Quả nhiên, một chiêu này sinh hiệu lực, Kim Lỗ Ách tuy cực nhạy bén, nhưng vừa ra chiêu định hóa chiêu đầu thì chiêu thứ hai huyền ảo hơn của Tân Tiệp đã đến, buộc lòng hắn phải nhảy lùi ra sau hai bước để tự bảo vệ.Tân Tiệp được thể công liền ba chiêu, lập tức lấy lại thế bình thủ.− Hoan hô Tân đại hiệp!Quần hùng thấy chàng lấy lại quân bình, thậm chí đã chiếm được thượng phong thì reo lên khiến cả đại sảnh càng thêm náo nhiệt.Tân Tiệp ngược lại nãy giờ bị rơi vào hiểm cảnh, lúc này lấy lại được thế bình thì cũng tự lùi nửa bước để điều hòa hơi thở. Thì ra nãy giờ chàng vô cùng căng thẳng đến thở không ra hơi.Kim Lỗ Ách vừa lùi thì lập tức hét dài một tiếng, chiếc nhuyễn đai trong tay lại múa lên phất tới bên trái Tân Tiệp, thân hình thì ngược lại nhảy sang bên phải.Chỉ thoáng thấy bóng nhân ảnh nhanh như làn khói, «vù» một tiếng ... chiếc nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách rơi vào khoảng không.«Ồ!».«Á!».Trong đại sảnh bao tiếng người la lên đầy phấn chấn, nguyên là vừa rồi Tân Tiệp đã thi triển tuyệt luân thân pháp «Phù Hương Lược Ảnh» mà tránh một chiêu của Kim Lỗ Ách, quần hùng chẳng ai nhìn kịp chàng thi triển như thế nào, mà chung quy chỉ thấy một vệt trắng lách nhanh trong màn nhuyễn đai của Kim Lỗ Ách để ra ngoài. Một cảnh hết sức ngoạn mục tinh diệu, khiến cho bọn họ không nén nổi mới hô lên như thế.Kim Lỗ Ách ngược lại chẳng phải tay tầm thường, hắn nhận ra Tân Tiệp đã thoát ra ngoài một chiêu này thì tính nhanh trong đầu, định nhân lúc Tân Tiệp thân hình còn chưa kịp đáp xuống đất sẽ tấn công luôn. Đầu nghĩ thì người đã nhảy lên không trở nhanh nửa vòng, tay rung mạnh một cái khiến nhuyễn đai hóa chiêu «bốp bốp ...» phi ngược lại điểm tới người Tân Tiệp như một ngọn trường côn, một chiêu này không sai nửa phân điểm đúng vào huyệt Thiên Đột ngay giữa yết hầu của Tân Tiệp.Một chiêu quái dị vô cùng, mà ra chiêu thì lại cành nhanh không tưởng, Kim Lỗ Ách đắc ý cười lên khùng khục, thầm nghĩ:“Lần này cho dù ngươi có né được thì cũng quýnh tay quýnh chân như chó cùng đường!”.Nghĩ như thế, chứng tỏ hắn cũng không dám coi thường Tân Tiệp, nào ngờ khi đầu nhuyễn đai ra hết chỉ nghe «bốp» một tiếng, lại rơi hụt vào khoảng không.Đừng nói bản thân Kim Lỗ Ách là người trong cuộc, đến bao nhiêu người có mặt tại trường chăm chú nhìn theo dõi mà cũng không nhìn thấy nổi Tân Tiệp làm sao tránh ra ngoài được, chỉ thấy mắt hoa lên một bóng nhân ảnh, Tân Tiệp đã thay đổi phương vị.Đến lúc này thì bọn Xích Dương đạo trưởng mấy người đều run lên trong lòng, quả thực bọn họ không ngờ Tân Tiệp lại có bản lĩnh cao siêu tuyệt đỉnh như thế, bất giác ai nấy đưa mắt nhìn nhau như có cùng một suy nghĩ:− Lần này khó đối phó với hắn rồi đây!Ngay bản thân Bình Phàm Đại Sư bản lĩnh thông huyền nhập hóa, thế mà lúc này cũng phải «í» lên một tiếng kinh ngạc trố mắt nhìn Tân Tiệp. Thì ra, lão đã tinh mắt nhận ra được vừa rồi Tân Tiệp thi triển bộ pháp để tránh chiêu của Kim Lỗ Ách chính là «Cật Ma Thần Bộ», tuyệt học đắc ý nhất của vị Đảo Chủ Tiểu Trấp Đảo Huệ đại sư! Lão chau mày suy nghĩ:“Tiểu oa nhi này vì sao lại học được bộ pháp thần diệu của mụ ni bà kia chứ?”.Tân Tiệp khó khăn lắm mới có được một cơ hội như thế này, tay trở nhanh kiếm khí rút lên vù vù, chính là một chiêu «Lãnh mai phất diện».Thường cao thủ hàng nhị, tam lưu ra chiêu hay mắc một sai lầm là chiêu ra «quá già», thường chiêu dốc toàn lực ra quá già thì dễ để sơ hở, hậu quả là rơi vào tình thế luýnh quýnh tay chân hoặc trở tay không kịp nếu bị đối phương phản kích. Cho nên cao thủ nhất lưu ra chiêu sáu phần phát bốn phần tán, chung quy chẳng ra chiêu «quá già». Kim Lỗ Ách chính vì quá tin vào một chiêu của mình, cho nên mới bị Tân Tiệp lợi dụng sơ hở phản kích.Khi hắn hoàn toàn trụ chân dừng người lại thì một kiếm của Tân Tiệp đã đến nơi, trong tình thế nguy cấp hắn thét lên một tiếng, chiếc nhuyễn đai trong tay hắn vận kình cứng lên như một ngọn thiết cương điểm vào yếu huyệt trên tay Tân Tiệp lấy thế công làm thủ!Tân Tiệp há có thể bỏ qua được cơ hội tốt này, tay khoát nửa vòng, người thì lách nhanh tránh thế điểm của Kim Lỗ Ách, đồng thời một cỗ kình lực âm nhu đẩy ra, kiếm nương theo chưởng mà tới.Chỉ nghe «koong» một tiếng vang khẽ lên, kiếm được búng ra mũi kiếm nhằm thẳng vào huyệt Chương Môn dưới sườn trái của Kim Lỗ Ách ...Lần này thì đến bản thân Tân Tiệp cũng chấn động, cỗ âm kình vừa rồi hoàn toàn khiến chàng bất ngờ không nghĩ là mình có thể phát ra âm kình hùng hậu đến thế. Nghĩ đến công lực của mình gần đây tăng bội, tự nhiên chàng phấn chấn hẳn lên, niềm tin đấu thắng đối phương cũng được dâng mạnh trong lòng.Kim Lỗ Ách nhìn thấy Tân Tiệp ra kiếm liên tục chiếm thế chủ động tấn công thì vừa kinh vừa nộ, nhưng hắn là nhân vật đầy kinh nghiệm giang hồ, bấy giờ chỉ thấy hắn hô lớn một tiếng, nhuyễn đai trong tay vốn vận cứng như thiết cương điểm tới, nhưng lập tức mềm nhũn ra và vòng ngược lên quyện lấy cổ tay cầm kiếm của Tân Tiệp.Tân Tiệp nằm mộng cũng không ngờ Kim Lỗ Ách có một chiêu kỳ tuyệt đến thế này, có thể nói chiếc nhuyễn đai vô tri vô giác nhưng được Kim Lỗ Ách sử dụng điêu luyện thành thực như là một loại linh vật biết nghe theo ý nghĩ của hắn.Nói thì chậm nhưng thật ra lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chỉ thấy Tân Tiệp thân hình như làn khói xám lướt nhanh ra ngoài mấy bộ mới thoát hiểm.Nhưng «bốp» một tiếng ...Mặc cho Tân Tiệp thi triển «Cật Ma Thần Bộ» nhanh đến đâu, song tà áo của chàng cũng bị nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách đánh trúng rách một mảnh.Tân Tiệp giật mình phát hoảng, nhưng liền đó nộ khí dâng lên lấn áp cơn hoảng sợ, nhân lúc chiêu của đối phương vừa hết thì thân hình chàng nhanh như chớp lướt nhanh nhập nội, toàn lực phát ra một kiếm đâm tới tấn công.Nên biết, binh khí dài ngắn nặng nhẹ đều có điểm mạnh điểm yếu của nó, Tân Tiệp nhận ra đối phương sử dụng nhuyễn đai lấy thế công dài và ra đầu chiêu làm thế mạnh để tấn công, chỉ cần chậm một chút thì luôn bị nhuyễn đai trong tay đối phương công tới trước. Cho nên chàng nhập nội tiếp cận ra kiếm, chính là dùng đoản áp trường.Chẳng ngờ, Kim Lỗ Ách chừng như quá ma mãnh hiểu ra vấn đề, nên chiêu chưa hết thì đã rung nhẹ tay, đầu nhuyễn đai quay ngoắt lại hóa thành một chiêu khác còn cổ quái kỳ dị hơn hai chiêu vừa rồi, chừng như bên trong còn có chứa tà khí.Thế nhưng Tân Tiệp giờ đây chẳng còn thấy sợ, quyết dùng công đối công, cho nên kiếm thi triển «Đại Diễn thập thức» và «Cù Chi Kiếm Pháp» hợp nhau mà ra chiêu, đồng thời chân di chuyển chính là dùng thượng thừa bộ pháp «Cật Ma Thần Bộ». Đây là lần đầu tiên chàng thi triển phối hợp cùng một lúc ba môn tuyệt học công phu, cho dù Kim Lỗ Ách có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không còn cơ may chiếm được thế thượng phong.Cứ thế mà đấu càng lúc càng dữ dội, năm mươi chiêu đầu Tân Tiệp còn có vẻ khiên cưỡng chưa nhuần nhuyễn, chiêu ra có lúc chưa hợp lý thuận lợi, nhưng năm mươi chiêu sau thì chàng ra chiêu đắc tâm ứng thủ, gần như không còn phân biệt được đâu là chiêu của «Đại Diễn thập thức», đâu là chiêu của «Cù Chi Kiếm Pháp». Hai pho kiếm giờ đây dung hợp làm một khiến cho uy lực tăng bội mà đồng thời tính kỳ ảo biến hóa của nó càng thêm thâm diệu chẳng thể nào lường nổi.Quần hùng xem đấu một trận hết sức ngoạn mục và sôi nổi chừng như mấy mươi năm nay mới có lại một trận như thế này trong võ lâm, bất giác đều vỗ tay hoan hô lên ầm ĩ. Bản thân Bình Phàm Đại Sư thì kinh ngạc tột cùng, liên tục gật đầu thầm khen:− Hảo! Hảo! Tuyệt!Nguyên là lão nhận ra Tân Tiệp thi triển chính là «Đại Diễn thần kiếm» độc môn cái thế do lão truyền thụ, thế nhưng sau đó chàng phối hợp cùng với «Cù Chi Kiếm Pháp» khiến lão không sao tin nổi, chẳng những hai pho kiếm pháp khéo dung hợp vào nhau mà khiến cho nó kỳ ảo còn hơn nguyên bản của lão.Kim Lỗ Ách càng đánh càng kinh, nghiến chặt răng vận khí tập trung chân lực vào nhuyễn đai trực tiếp nghênh chiêu quyết thắng nhanh!«Bốp bốp ...».«Koong koong ...».Chỉ nghe tiếng nhuyễn đai đánh ra kêu lớn và tiếng binh khí chạm nhau vang lên, quần hùng thấy Kim Lỗ Ách khí thế mạnh mẽ hơn, thì lại bắt đầu lo cho Tân Tiệp bị thua.Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am thượng nhân đều kinh ngạc chấn động đưa mắt nhìn nhau, chẳng thể ngờ nổi chỉ sau mấy tháng không gặp mà Tân Tiệp công lực tăng tiến nhanh đến thế. Bọn họ trong lòng vừa hy vọng Tân Tiệp thắng, mà cũng lo chiến thắng thuộc về chàng thực hết sức mâu thuẫn.Trận đánh kéo dài cả một canh giờ, trăm chiêu qua đi, Tân Tiệp ỷ vào kiếm pháp thần diệu mà chống đỡ lại được với thần lực dũng mãnh của Kim Lỗ Ách.Chàng thấy càng đánh thì càng thuận thế hơn, nhưng nghĩ đến chuyện muốn thắng được tên người Di này thì không đơn giản chút nào, e rằng vài trăm chiêu nữa còn chưa chắc thắng nổi. Thế nhưng, lúc này chàng chẳng có đầu óc đâu đi nghĩ những chuyện này, chỉ thầm vui trong lòng nghĩ:“Cũng hay, nếu như không có trận ác đấu này thì ta cũng không biết đem hai pho kiếm pháp tuyệt diệu kia dung hợp với nhau, quả là chiến trường dạy cho ta nhiều kinh nghiệm phong phú!”.Kim Lỗ Ách thấy đánh đã qua hai trăm chiêu mà vẫn không thắng thì trong lòng rất nôn nóng, ban đầu chiếm được thượng phong mà không thắng nổi, giờ đây xem ra thắng là một điều khó khăn, bất giác trong lòng phát nộ hơn gầm lên ra chiêu ồ ạt ...Quần hùng chung quanh đứng xem đều là danh gia, qua một canh giờ theo dõi hai đại cao thủ tỷ đấu, càng xem càng thấy sở học của Tân Tiệp ngày càng tinh thâm hơn, Kim Lỗ Ách tuy khí thế dũng mãnh, nhưng ngược lại càng đánh thì càng để lộ điểm yếu ...Tân Tiệp dần dần cũng nhận ra được điều này, chàng thấy được Kim Lỗ Ách tuy quyền chưởng binh khí ra chiêu đều dữ dội kinh nhân, nhưng ngược lại hạ bàn thì ít dụng đến, nghĩ đến đó trong đầu chàng lóe nhanh một ý:“Đúng rồi, tên họ Kim này tuy song thủ ra chiêu đều hùng hậu, nhưng hạ bàn bộ cước thì lại yếu, không linh hoạt được. «Cật Ma Thần Bộ» của ta linh diệu không tưởng, vì sao không lấy sở trường của mình để thắng sở đoản của đối phương?” Vừa lúc này kiếm trên tay chàng ra chiêu «Phương sinh bất tức», vẫn là một chiêu tuyệt kiếm trong «Đại Diễn thập thức», nhưng thân hình chàng thì lách nhanh hơi chùng xuống tấn công vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách! Một chiêu này chàng chùng người chuyển hướng mà biến hóa, cho nên uy lực có giảm đi, nhưng thế công lại tập trung vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách!Kim Lỗ Ách «á» một tiếng, bất ngờ thoái người nhanh đến ba bộ mới trụ vững, mặt đã thấy biến sắc nhợt nhạt.Tân Tiệp thấy đã đánh đúng vào điểm yếu của đối phương thì khấp khởi trong lòng, định biến một chiêu khác, thốt nhiên nhớ lại một chiêu mà vừa rồi Bình Phàm đại sư dạy cho chàng thì vui hơn, thầm nghĩ:“A ... tuyệt thật, thì ra Bình Phàm Đại Sư vừa rồi bước vào đã nhìn ra yếu điểm hạ bàn của Kim Lỗ Ách, mới truyền cho ta chiêu này, hắn xem ra không thoát nổi chiêu này rồi ...”.Lòng nghĩ thì đại hỷ, nhưng vì thế mà tay hơi bị chậm lại, «soạt» một tiếng, ống tay áo bị nhuyễn đai đối phương quyện lấy ... Tân Tiệp giật mình, vội thi triển «Cật Ma Thần Bộ» nhảy thoát ra ngoài mấy xích ...Quần hùng đứng ngoài nhìn thấy Tân Tiệp rõ ràng bị ăn một chiêu, thế mà trên mặt chàng lại hiện nét hớn hở, bất giác đều cảm thấy kỳ quái. Chỉ duy nhất một mình Bình Phàm Đại Sư chấp tay sau lưng mỉm cười hài lòng, gật gù chừng như xưng tán Tân Tiệp.Tân Tiệp tay trái bắt kiếm quyết, tay phải kiếm hoa nửa vòng từ trên xuống, «xoẹt» một tiếng điểm thẳng vào huyệt Kỳ Môn của Kim Lỗ Ách! Ra một hơi ba kiếm, Tân Tiệp thi triển đều là ba chiêu trong «Đại Diễn thập thức».Kim Lỗ Ách thấy Tân Tiệp ra kiếm tự nhiên trở lại chính tông kiếm pháp thì hơi ngớ người chẳng hiểu ra sao!Tân Tiệp cứ thế kiếm xuất chiêu toàn pho «Đại Diễn thập thức», nhưng chàng chính dụng tâm lĩnh hội được chỗ uyên thâm trong mười thức kiếm này sau lần đánh nhau sinh tử với bọn Quang Trung Cửu Hào.Kim Lỗ Ách thấy thế thì trong đầu lại nghĩ:“Pho kiếm của hắn vừa rồi cả hai trăm chiêu ta đều đấu được, sao giờ đây hắn ra chiêu có vẻ chính kinh mà bên trong ngầm chứa nhiều biến hóa dị thường thế chứ?”.«Vù vù vù ...».Tân Tiệp ra liền ba kiếm nữa, nhưng đều là công vào hạ bàn đối phương.Kim Lỗ Ách thầm la lên:“Nguy rồi, thì ra tên tiểu tử này đã nhìn thấy yếu điểm của ta ...” Thân hình vội vàng thoái liền ba bước dài.Tân Tiệp cười «hắc» công tiếp, miệng thét lên:− Xem!Lập tức chỉ thấy ánh kiếm lóe lên một vòng trên không trung, rồi đột ngột lướt xuống tấn công mạnh vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách ...− Á ...Một tiếng la lên thất thanh, kiếm quang ngừng hẳn, mọi người đều nhận ra vai trái của Kim Lỗ Ách trúng phải một kiếm ...Thực tế, quần hùng đứng quanh lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy bóng người quấn vào nhau, ánh kiếm sáng lạnh vòng lên, tiếng Tân Tiệp thét lớn, ánh kiếm tắt ngấm và vai Kim Lỗ Ách đã trúng kiếm máu tuôn thành dòng. Toàn trường lặng ngắt, phải qua một lúc mới đột nhiên reo ầm lên như ong vỡ tổ.Kim Lỗ Ách mặt xanh như tàu lá, nửa tiếng cũng không nói, chộp lấy tay Gia Đạt Nhĩ cúi đầu chuồn nhanh ra khỏi đại sảnh, mọi người cười hỉ hả và chế nhạo hai tên người Di, phút chốc cả hai khuất nhanh sau cửa.Tân Tiệp ngược lại đả bại Kim Lỗ Ách thì đầu óc mơ hồ còn chưa hết ngạc nhiên ngay trước kỳ tích của chính mình, mắt cứ ngưng nhìn quần hùng chung quanh đang nhảy nhót reo hò tung hô chàng như một vị đại anh hùng.− Mai Hương Thần Kiếm tuyệt thủ!− Tân đại hiệp, kỳ tài Trung Nguyên ...− Hoan hô!Bình Phàm Đại Sư nheo mắt nhìn Tân Tiệp cười hi hi nói:− Oa nhi, sau trường ác đấu này thì ngươi nổi danh rồi đó nhé, chúc mừng ...A, chút nữa thì ta quên mất chuyện quan trọng, nhanh đi!Nói rồi lão nắm lấy tay Tân Tiệp tung tường phóng đi, mặc cho chàng còn trong cơn mê tỉnh ...Ngô Lăng Phong hốt hoảng vội lao người chạy theo, miệng la lên:− Tân đệ ... lão tiền bối, chờ một chút ...Nhưng khi hắn chạy ra ngoài đại sảnh thì chỉ còn kịp nhìn thấy bóng Bình Phàm Đại Sư và Tân Tiệp như vệt khói nhạt rồi biến mất trong rừng cây xanh thẳm. Hắn chẳng chút do dự liền truy theo, song với khinh công của hắn làm sao có thể sánh kịp với khinh công của Bình Phàm Đại Sư, truy đuổi cũng chỉ là nhắm chừng một phương hướng mà đi chứ không tin theo kịp họ.Ngô Lăng Phong trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến Tân Tiệp mà quên khuấy đi cừu nhân của mình vẫn còn trong đại sảnh trên Khêu Sơn, chạy một hơi có đến mấy trượng, lúc này thì bóng Bình Phàm Đại Sư và Tân Tiệp đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa, khi ấy hắn mới chịu ngừng chân lại thở.Ngô Lăng Phong thầm hiểu truy theo chẳng thể nào kịp được, cứ hậm hực trong lòng nghĩ:“Chẳng biết lúc nào mình mới luyện thành được môn khinh công thượng thừa như bọn họ.”.Đang suy nghĩ mông lung trong đầu, đột nhiên «vù» một tiếng, một bóng người nhanh như vệt lưu tinh vượt qua trước mặt, Ngô Lăng Phong nhìn thì nhận ra ngay chính là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung vừa rồi ngạnh đấu một chưởng với gã hán tử Thiên Trúc, bất giác cả kinh thầm nghĩ:“Ta ăn được Huyết Quả, công lực tăng bội, cứ nghĩ ngoài Tân đệ ra khó có người trẻ tuổi nào làm ta kinh ngạc, không ngờ gã trẻ tuổi này niên kỷ chẳng hơn ta là bao, chẳng những công lực thâm hậu mà khinh công cũng phi phàm đến thế!” Nghĩ thế tự nhiên trong lòng hắn không phục, liền hít sâu một hơi đề khí phóng người chạy theo, nhưng vừa truy đuổi được một đoạn thốt nhiên thấy Tôn Y Trung quay người chạy trở lại.Tôn Y Trung nhìn thấy Ngô Lăng Phong cũng quay trở lại, vốn truy đuổi theo không kịp Bình Phàm Đại Sư trong lòng đã hậm hực, liền xẵng giọng hỏi:− Ngươi quay lại làm gì?Ngô Lăng Phong nhìn thấy thiếu niên này mặt trắng mày hoa, môi son mắt ngọc thật dễ gần, trong lòng cũng đang tức giận, nhưng trên mặt vẫn hiện một nụ cười. Nhưng hắn vốn cũng là người ngạo nghễ, khi nào chịu thua trước một thiếu niên như thế này, nhún vai cười nói:− Ta nghĩ ngươi đang truy theo Bình Phàm Đại Sư và Tân đệ đệ của ta!Chẳng ngờ Tôn Y Trung «hừ» một tiếng lạnh lùng hỏi:− Thì sao, ngươi làm gì ta chứ?Ngô Lăng Phong thấy thiếu niên ăn nói vô trạng thì đã giận, nhưng vẫn giữ vẻ du nhàn, cười nhạt nói:− Chẳng sao cả!Tôn Y Trung nhìn bộ dạng của Ngô Lăng Phong thì càng tức giận hơn, thét lớn:− Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng, tại hạ muốn lĩnh giáo!Ngô Lăng Phong nhún vai nói:− Lĩnh giáo ư!Tôn Y Trung chẳng nói thêm câu nào nữa, song quyền chấp trước ngực rồi đẩy nhanh ra ...Ngô Lăng Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay là «Bách Bộ Thần Quyền», tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, bấy giờ chẳng dám chút chậm trễ thi triển chiêu «Lục đinh khai sơn» một trong «Khai Sơn Tam Thức» nghênh tiếp chiêu đối phương.Hai người vốn không có ý đả thương đối phương, cho nên không ai xuất toàn lực, chỉ nghe «bình» một tiếng nhỏ, hai thân hình lập tức dạt lùi ra sau.Ngô Lăng Phong thốt lên:− Công phu tuyệt thật!Tôn Y Trung cũng thầm thán phục công lực Ngô Lăng Phong thâm hậu, nghe Ngô Lăng Phong tán thưởng mình một câu thì tự nhiên địch ý trong lòng giảm đi rất nhiều. Bấy giờ, chuyển giọng ôn hòa hơn nói:− Tại hạ có chuyện khẩn cấp, không thể lưu lại đây lâu được, ngày sau có duyên sẽ lĩnh giáo các hạ nhiều hơn!Nói rồi chẳng để cho Ngô Lăng Phong kịp nói gì thêm, liền quay người phóng chạy theo hướng vừa rồi.Ngô Lăng Phong cũng không cản lại, chỉ ngóng mắt nhìn theo bóng thiếu niên nghĩ nhanh:“Thiếu niên này xem ra cũng chẳng có ác ý gì với Tân đệ, sau này nhất định ta sẽ biết mục đích của hắn chạy theo tìm Tân đệ và lão hòa thượng kia!”.Bấy giờ còn lại một mình, Ngô Lăng Phong chợt nhớ đến cừu nhân còn ở trong đại sảnh trên Khêu Sơn, lập tức quay người chạy trở lại tính sổ. Nào ngờ, khi Ngô Lăng Phong quay trở lại đại sảnh đường thì đã trống không, chỉ còn lại vài ba nhân vật vô danh tiểu tốt. Thì ra, vừa rồi Ngô Lăng Phong truy theo Tân Tiệp mất một đoạn thời gian, quần hùng chẳng ngờ đã giải tán xuống núi hết rồi.Ngô Lăng Phong đưa mắt tìm quanh chẳng còn thấy một bóng cừu nhân nào của mình, bất giác trong lòng thầm nghĩ:“Hừ, các ngươi đều là những nhân vật danh đầu đỉnh đỉnh, sau này ta đăng sơn vấn tội xem các ngươi có còn lánh mặt được nữa không!”.Trong đầu bất chợt nghĩ đến điều khác:“Vị hòa thượng kia võ công thâm hậu, mà xem ra đối với Tân đệ quen biết từ trước. À ... phải chăng chính là nhân vật đứng đầu trong Thế Ngoại Tam Tiên – Bình Phàm đại sư? Chừng như vị lão hòa thượng này rất yêu mến Tân đệ, nếu như Tân đệ mà hấp thụ hết được tuyệt học của lão ta thì tuyệt vời. Ta vốn định cùng Tân đệ đến thăm Tô cô nương, giờ Tân đệ đi rồi còn ta một mình, chẳng lẽ ta bội ước mà không đến thăm cô ta một lần!” Nghĩ vậy, bấy giờ liền xuống núi, tìm đường đi Sơn Đông.Đi mất thêm mấy ngày đường, xế chiều hôm ấy Ngô Lăng Phong vào đến thành. Ngô Lăng Phong vốn lần trước cùng Tân Tiệp đưa Tô Huệ Chi đến đây, cho nên vừa vào thành đã nhận ra đường tìm thẳng đến phủ của Tri huyện.Chân vừa đến trước hai cánh cửa sơn son đỏ chói bề thế, nhìn thấy hai tên nha binh chấp kích canh cửa, biết ngay mình đã tìm đúng nơi. Bấy giờ liền bước lên ôm quyền thi lễ hỏi:− Xin hỏi đây có phải là công quán Tri phủ đại nhân? Tại hạ là Ngô Lăng Phong đến hỏi thăm vị Tô Huệ Chi cô nương có ở đây hay không?Hai gã nha binh nhìn thấy Ngô Lăng Phong áo quần tuy thốc thếch và đầy bụi đường, nhưng khuôn mặt anh nhi tuấn tú khả ái, đúng là một vị nhân tài thư sinh. Lại nghe quen biết với nghĩa nữ của Tri huyện đại nhân, biết người này tất lai lịch không nhỏ, liền gật đầu đáp:− Đúng, công tử xin chờ một chút, chúng tôi sẽ vào thông báo ngay!Nói rồi, chẳng chút chậm trễ, một người chạy nhanh vào trong.Qua thêm một lúc, một vị trung niên thư sinh bộ dạng như một quản gia bước ra, cúi người chấp tay thi lễ, nói:− Ngô công tử mời vào, tiểu thư chờ công tử trong khách phòng.Ngô Lăng Phong chấp tay hoàn lẫm, rồi bước chân theo vị quản gia vào trong, lúc này mới nhìn thấy hết sự bề thế khí phái của phủ Tri huyện đại nhân.Một con đường lát cương thạch chạy thẳng vào khách phòng, hai bên trồng những khóm mẫu đơn trổ hoa xinh xắn, thỉnh thoảng một khóm quỳnh nhỏ chen vào đưa hương ngào ngạt, không khí thật thanh thoát du nhân, Tri phủ đại nhân đúng là một người biết hưởng thụ thiên nhiên.Ngô Lăng Phong vừa đi được nửa đường thì đã nhìn thấy bóng thiếu nữ mỹ lệ thướt tha từ trong khách phòng đi ra, vừa nhìn khiến hắn khựng người trước vẻ đẹp mê hồn của thiếu nữ, đương nhiên thiếu nữ chẳng ai khác chính là người mà mấy tháng trước hắn đưa đến đây – Tô Huệ Chi!Tô Huệ Chi đến gần trước mặt Ngô Lăng Phong, khép người thi lễ thốt lên tiếng trong như ngọc:− Ngô tướng công đến thăm, tôi sung sướng vô cùng!Cô nàng nói một cách hết sức tự nhiên, nhưng Ngô Lăng Phong nghe thì ngây ngây trong lòng, qua một chút mới sực tỉnh vội hoàn lễ nói:− Tô cô nương lâu nay khỏe chứ? Vị Tân đệ đệ của tôi vốn đi cùng tôi đến đây thăm cô nương, nhưng giữa đường gặp một vị lão tiền bối gọi Tân đệ đi có chuyện. Tân đệ có nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm cô nương!Ngô Lăng Phong nói một câu này tuy không thực, nhưng nội dung thì chẳng sai với thực tế, vì chính Tân Tiệp là người đầu tiên gợi ý cho Ngô Lăng Phong đến thăm Tô Huệ Chi.Tô Huệ Chi vội vàng khép người thi lễ nói:− Đa tạ Ngô tướng công và vị Tân tướng công kia!Rồi quay nhẹ người chài tay nói tiếp:− Mời tướng công nhanh vào trong khách phòng dùng trà. Ài ... từ hôm chia tay đến giờ không ngày nào tôi không nhớ đến hai vị tướng công, ngày đêm mong chờ hai người ...Nói đến đó chừng như nhận ra hơi quá lời, cúi mặt bẽn lẽn tránh ánh mắt của Ngô Lăng Phong.Ngô Lăng Phong nghe trong lòng không khỏi xốn xang, bấy giờ theo chân Tô Huệ Chi vào khách phòng, tỳ nữ lập tức dâng hương trà lên.Nhắc lại hồi mấy tháng trước, khi Tô Huệ Chi được Ngô Lăng Phong và Tân Tiệp đưa đến đây, đầu thân ở nhờ trong nhà vị Tri phủ đại nhân vốn là cựu thân với cha cô ta.Chẳng ngờ cơ duyên đưa đến, vị Tri phủ đại nhân này họ Kim vốn được một tay cha cô ta nâng đỡ mà thành đạt như hiện tại, Kim tri phủ biết Tô Thị Lang suốt đời thanh liêm chính trực, vì nước vì dân, vậy mà cuối cùng bỏ mạng dưới tay đạo tặc, trong lòng cảm khái không cùng. Kim tri phủ đã tuổi ngoài ngũ tuần mà vẫn chưa có lấy một mụn con, bấy giờ thấy Tô Huệ Chi côi cút một mình, nên gợi ý nhận nàng làm nghĩa nữ. Tô Huệ Chi đang trong tình cảnh tứ cố vô thân, nghe thế thì xúc động không cùng, khóc bái Kim tri phủ làm nghĩa phụ, từ đó nàng ở trong Tri huyện nha phủ trở thành một vị tiểu thư. Lại nói, trong lòng cô nàng từ đó cũng không lúc nào quên được vị thiếu niên anh hùng cứu nàng thoát hiểm, có thể nói trái tim cô nàng đã rung động từ đó ... Hôm nay được Ngô Lăng Phong trở lại thăm thì vui mừng vô cùng, nói nói cười cười như một đóa mẫu đơn trong nắng xuân.Hai người ngồi đối diện nhau trong khách phòng, hàn huyên thăm hỏi một lúc, Tô Huệ Chi chừng như chợt nhớ đến điều gì «í» lên một tiếng nói:− Ngô tướng công thấy tôi có hồ đồ chứ! Tướng công đường xa đến đây người mệt mỏi, áo quần lấm lem, thế mà tôi cứ lao nhao không thôi. Tướng công, xin mời vào trong thay quần áo tắm rửa, nghỉ một lúc khỏe người rồi chúng ta nói chuyện cũng chưa muộn!Nói rồi lập tức đứng lên lệnh cho tỳ nữ chuẩn bị nước và quần áo cho Ngô Lăng Phong tắm rửa.Ngô Lăng Phong hơi chút bỡ ngỡ, nhưng thấy cũng không nên khách khí, bấy giờ theo chân tỳ nữ vào nhà trong.Tắm rửa thay áo quần xong, Ngô Lăng Phong thấy trong người nhẹ nhàng thoải mái hẳn ra, có lẽ lâu lắm rồi hắn mới có được cảm giác dễ chịu như vậy.Tô Huệ Chi chờ Ngô Lăng Phong tắm rửa xong, mới dẫn hắn đến phòng ngủ nói:− Ngô tướng công trước tiên xin nghỉ ngơi một giấc, đến giờ cơm tôi sẽ cho người đến gọi!Nói rồi, đi nhanh ra ngoài, không quên khép cửa lại cho Ngô Lăng Phong.Ngô Lăng Phong ngả lưng trên giường, quả thật suốt cả tuần nay rong ruổi khiến hắn mệt mỏi vô cùng, khi ấy vừa đặt lưng xuống một lúc là ngủ đi lúc này chẳng hay ...«Cốc cốc cốc».Tiếng gõ cửa khiến Ngô Lăng Phong tỉnh giấc, bên ngoài giọng tỳ nữ hỏi vọng vào:− Ngô tướng công tỉnh rồi chứ, mời ra dùng cơm!Ngô Lăng Phong vươn vai ngồi dậy, cảm giác đầu tiên là trong người khỏe khoắn phấn chấn, liền đáp:− Tại hạ ra ngay!Ngô Lăng Phong mở cửa nhìn thấy tỳ nữ đã đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy hắn liền nói ngay:− Tiểu thư chúng ta chờ tướng công trong khuê viện của tiểu thư.Ngô Lăng Phong gật đầu nói:− Cô nương, xin dẫn đường.Tỳ nữ khép người thi lễ, rồi bước đi trước dẫn đường, hai người đến cuối hành lang bước qua một cánh cửa «Nguyệt Viên Môn», trong này là một tiểu viện nằm biệt lập, chung quanh hoa viên xinh nhã tuyệt đẹp. Hương của nhiều loài hoa khác nhau phảng phất khiến người ta ngửi phải trong lòng thư thản dễ chịu. Ngô Lăng Phong trong lòng tấm tắc khen chủ nhân của nó thực tao nhã.Đến trước tiểu viện đã nhìn thấy một bàn yến tiệc dọn ra trong lương đình, bên bàn chỉ đặt hai chiếc ghế dựa, chính Tô Huệ Chi ngồi trên ghế bên phải, nhường ghế trái cho khách là tỏ ý rất tôn trọng.Thấy Ngô Lăng Phong bước đến, Tô Huệ Chi vội đứng lên, nhưng Ngô Lăng Phong đã ngăn lại, rồi liền ngồi xuống nói:− Để cô nương chờ lâu, thật có lỗi!Tô Huệ Chi nhoẻn miệng cười tươi nói:− Ngô tướng công thực phóng khoáng, nào, chúng ta phải uống với nhau vài chén chúc mừng tao ngộ!Nàng nói hai tiếng «chúng ta» một cách hết sức thân mật, khi nhận ra có chút không thỏa đáng thì ửng hồng má lên cúi đầu che giấu nụ cười, rồi nhanh tay rót đầy hai chén rượu.Ngô Lăng Phong chẳng để ý, lập tức nâng chén lên nói:− Tô cô nương, mời!Rồi ngửa cổ uống cạn một hơi, chén rượu bồ đào thơm ngọt khiến tinh thần sảng khoái.Tô Huệ Chi chỉ nhấp môi một chút, nhưng má lại càng hồng lên, chẳng hiểu có phải do mấy giọt men gây nên?Rượu qua được ba tuần, Ngô Lăng Phong cũng khuyến khích nàng uống một chén, dưới ánh đèn khuôn mặt Tô Huệ Chi giờ đây ửng lên như một quả hồng đào.Tô Huệ Chi đặt chén xuống, đột nhiên ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong thấp giọng nói:− Hôm ấy tôi thấy vị Tân ... tướng công gọi Ngô tướng công là đại ca, thực thân thiết làm sao, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ. Tôi ... tôi ...Nàng ấp úng một lúc mới nói được hết câu:− Tôi nghĩ, nếu như có ngày nào đó được gọi tướng công là đại ca, được thế thì hay biết bao!Ngô Lăng Phong thấy cô nàng uống xong chén rượu thì thần thái hoạt bát thêm lên, nét mỹ lệ giờ đây càng tăng phần mị lực đáng yêu, sợ phật ý cô nàng, liền cười nói:− Tôi trước giờ đơn độc một mình, cũng rất muốn có được một vị muội muội như cô nương!Tô Huệ Chi nghe sung sướng như không còn gì hơn, cười tươi nói:− Đại ca, thật sao? Đại ca từ nay cũng không được gọi tiểu muội là Tô cô nương. Mẹ thường gọi tiểu muội là Tiểu Huệ, đại ca cũng nên gọi muội là Tiểu Huệ nhé!Ngừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp:− Đại ca, sau khi đại ca đi rồi tiểu muội thực rất nhớ đại ca, ngày ngày chỉ ngóng đại ca quay lại thăm. Muội trong lòng thầm tin có ngày đại ca nhất định sẽ quay lại thăm muội, giờ thì quả đúng như thế! Hi hi ...Nàng nói cười một cách hết sức hồn nhiên, Ngô Lăng Phong càng nhìn càng thấy lòng xao xuyến. Chừng như không nén được tình cảm dâng lên trong lòng, buột miệng gọi lên:− Tiểu Huệ muội muội, ta ... là ...Nói đến đó, chừng như có gì chặn lại trong cổ khiến Ngô Lăng Phong không nói tiếp hết lời.Tô Huệ Chi chớp chớp đôi mắt đen lay láy ngước nhìn Ngô Lăng Phong, tiếp lời nói:− Đại ca không cần nói nhá! Tiểu muội biết ... đại ca cũng nhớ tiểu muội, đúng chứ?Ngô Lăng Phong chỉ nhìn nàng ậm ừ chưa nói, Tô Huệ Chi phụng phịu tiếp:− Nghĩa phụ thấy muội ngày nào cũng buồn buồn không vui, cứ ngỡ là muội sinh bệnh. Đại ca, thực ra trong lòng muội ngày đêm nhớ đại ca day dứt mà ăn không thấy ngon, đại ca ... đại ca không nên rời muội nữa nhé!Nói đến cuối câu, giọng nàng thân mật lẫn khẩn cầu.Ngô Lăng Phong nghe cô nàng thổ lộ thâm tình thì lòng cũng xao xuyến mạnh.Tô Huệ Chi ngồi nhích người gần lại hắn tự lúc nào không hay, làn hương trinh nữ nhè nhẹ phảng phất vào mũi khiến đầu óc hắn ngây ngây.Ngô Lăng Phong vốn không quen uống rượu, lúc này uống mấy tuần thì đầu óc lâng lâng, ngước mắt nhìn Tô Huệ Chi thấy nàng nhìn lại mình, trong khoảng khắc ấy bốn mắt chứa đầy bao lời nói, cứ nhìn nhau như thầm trao ý nghĩ.Không gian như ngưng lại, thời gian như ngừng trôi, có thể nghe thấy hơi thở và trái tim của nhịp đập hai người ...Qua đi một lúc, Ngô Lăng Phong chừng như không nén nổi cảm xúc trong lòng mình, giơ tay nắm lấy tay Tô Huệ Chi, giọng run run thốt lên:− Tiểu Huệ, muội thật đẹp.Tô Huệ Chi hai má giờ đây đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa ngọt ngào trong lòng, nàng dằn nhẹ tay nhưng vẫn không có ý rút tay khỏi tay Ngô Lăng Phong, thân hình mảnh mai của nàng rung lên nhè nhẹ, chứng tỏ hương lòng xôn xao rất mạnh!Ngô Lăng Phong bàn tay ấm áp càng lúc càng nắm chắc bàn tay mềm mại của Tô Huệ Chi như tìm cảm giác ấm cúng, hai người lặng im bên nhau một lúc nữa, Ngô Lăng Phong thổn thức gọi lên:− Muội muội ...Tô Huệ Chi bẽn lẽn ngước mắt nhìn chàng nói:− Đại ca, chuyện gì ?Ngô Lăng Phong hít sâu một hơi như để lấy can đảm, nói:− Ta ... ta muốn ... ta muốn ... hôn lên đôi mắt xinh đẹp của muội!Tô Huệ Chi vừa thẹn vừa hoảng, nhưng lòng thì lại thấy hạnh phúc, một cảm giác mâu thuẫn khởi lên trong lòng, nhưng cứ nhìn ánh mắt trìu mến của Ngô Lăng Phong nhìn nàng thì nàng chẳng thể nào cự tuyệt được, mà thật tình nàng cũng không muốn cự tuyệt ...Cuối cùng nàng khép hờ mắt lại chờ đợi ...Hai cánh môi nóng bỏng của Ngô Lăng Phong đặt nhẹ lên mắt nàng, khiến thân hình nàng rung lên, hơi thở thô tháp, mà tim cũng đập loạn lên.Thực tình, từ ấu thời đến giờ Tô Huệ Chi chỉ sống trong vòng tay người cha tội nghiệp, chưa từng tiếp xúc với nam nhân, lúc này đây những cảm giác khó tả nhất cứ đến dần khiến nàng ngây ngất như muốn lịm đi.Ngô Lăng Phong đặt một nụ hôn dài trên đôi mắt nàng mà cũng run lên vì xúc động mạnh.Bấy giờ hai người hàn huyên tâm sự đến khuya mới tan cuộc, Ngô Lăng Phong chia tay Tô Huệ Chi về phòng nghỉ.Hôm sau Ngô Lăng Phong định chia tay lên đường, nhưng Tô Huệ Chi nài nỉ mãi cuối cùng Ngô Lăng Phong đành lưu lại trong phủ mấy hôm nữa.Tô Huệ Chi biết Ngô Lăng Phong còn mang nặng thù cha chưa trả cho nên cũng không dám giữ chân chàng lại lâu hơn ... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 34 Hằng Hà Tam Phật Đông hải sóng lớp lớp xô đất liền ...Trên Đại Trấp Đảo, ánh tà dương chói chang chiếu xuống phủ một màu vàng ối len những cánh rừng cây, sóng biển ánh lên những tia nắng chiều lấp lánh như muôn ngàn ánh bạc ... Một chiếc thuyền nhỏ từ từ tiến nhanh vào bờ, tuy đáy thuyền đã thấy chạm cát, nhưng cách vùng cát khô phải còn đến cả trượng. Trên thuyền có hai người, ngồi đầu mũi thuyền là một lão tăng thần thái thanh cao thoát tục, đuôi thuyền lại là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, không nói cũng biết bọn họ chính là Bình Phàm đại sư và Tân Tiệp.Trên Khuê Sơn, Tân Tiệp sau khi đánh bại Kim Lỗ Ách của Thiên Trúc thì cái danh «Mai Hương Thần Kiếm» lập tức chấn động võ lâm, đâu đâu cũng nghe người ta tán tụng uy danh của chàng. Thế nhưng, chuyện này thì ai ai cũng biết, mà riêng bản thân chàng thì không một mảy may biết đến, bởi vì sau khi đánh thắng Kim Lỗ Ách thì lập tức bị Bình Phàm đại sư kéo chạy đi như ma đuổi, chàng chẳng biết có chuyện gì quan trọng khiến lão phải mang chàng đi gấp như thế, nhưng chàng không thể kháng cự lại được, đành cứ theo chân lão ta.Cho đến lúc này chàng mới biết được Bình Phàm đại sư đưa chàng đến Đại Trấp Đảo, chàng đã mấy lần hỏi Bình Phàm đại sư có chuyện gì chăng, nhưng Bình Phàm đại sư chung quy chỉ mỉm cười không đáp, hoặc có đáp chăng thì cũng chỉ một câu đại loại:− Đằng nào thì ngươi theo ta cũng chỉ có tốt cho ngươi mà thôi!Tân Tiệp thâm tâm vô cùng khâm phục thần lực của Bình Phàm đại sư, đồng thời bản lĩnh thân thủ của chàng thành tựu là nhờ vào công lớn của lão tăng, cho nên chàng biết Bình Phàm đại sư nghĩ ra điều gì thì cũng có lợi cho chàng là điều không thể chối cãi được. Vì thế, chàng cũng không tiện truy hỏi, mà lẳng lặng theo chân lão đến đây. Bình Phàm đại sư dọc đường thấy chàng trầm ngâm im lặng thì cũng chẳng hỏi han gì, cứ vui cười rồi nghêu ngao ngâm vịnh cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn Tân Tiệp thì ngồi đầu thuyền thừ người ra với bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, nhất là trận đánh vừa rồi với Kim Lỗ Ách, từng chiêu từng thức trong trận đấu lần lượt hiện lại trong đầu chàng.Chàng nghĩ:“Kim Lỗ Ách xem ra chỉ mới chừng tuổi ba mươi, thế mà bản lĩnh thật phi thường, ta hấp thụ được kiếm pháp của cả Bình Phàm đại sư và Mai thúc thúc, công lực sở học cũng không tồi chút nào, thế mà rõ ràng còn chưa phải là đối thủ của hắn. Nếu như, chẳng phải lúc sắp lâm đấu Bình Phàm đại sư truyền thụ thêm cho ta một chiêu kiếm đó, thì ta thực khó mà đánh thắng được hắn. Ài ... thế mới biết võ học vô cùng tận, ta không thể khinh xuất ngạo thị ...”.Nguyên lai chàng đấu cả trăm hiệp mới nhận ra được yếu điểm của Kim Lỗ Ách là mạnh thượng bàn mà nhược hạ bàn, giả sử như người khác mà thủ kín hạ bàn thì có lẽ một chiêu kiếm đó cũng có thể thất hiệu chăng? Nhưng lập tức chàng lại nghĩ:“Ta chẳng lẽ cũng không thể đem chiêu tuyệt kiếm đó biến hóa thêm hay sao? Không nhất thiết chỉ tấn công vào hạ bàn, như vậy thì uy lực của nó không thể nói giới hạn chừng ấy thôi!” Nghĩ đến đó, chàng phấn chấn buộc miệng reo lên:− A, tuyệt thật! Tuyệt thật!Bình Phàm đại sư chừng như đọc được mọi ý nghĩ trong đầu chàng, tiếp lời chàng, nói:− Ha ha ... chờ chút nữa ngươi càng thấy tuyệt hơn!Tân Tiệp định thần lại ngước mắt nhìn thì thấy Bình Phàm đại sư chính đang nhìn mình mà cười, bất giác đỏ mặt ngớ người ...Bình Phàm đại sư nói tiếp:− Oa nhi, ngươi đang nghĩ về chiêu kiếm lão nạp truyền thụ cho ngươi chứ gì, điểm kỳ diệu còn nằm phía sau kia ... Ái ...!Đột nhiên thuyền giật mạnh một cái rồi khựng lại, nguyên là đáy thuyền chạm hẳn vào nền cát mới ngừng lại đột ngột.Bình Phàm đại sư la lên:− Đến rồi! Oa nhi, nhanh lên bờ!Nói rồi, chẳng thấy lão thi triển thân pháp thế nào, nhưng thân hình lướt lên không đảo một vòng rồi đáp vào bờ, đến một hạt cát cũng không thấy tung lên, càng kỳ diệu hơn là con thuyền không hề bị chấn lực mà di chuyển về sau.Tân Tiệp kinh ngạc thầm nghĩ:“Tung người nhảy ra ngoài năm sáu trượng không phải là điều kỳ lạ, nhưng thuyền không bị chút di chuyển cứ như lão không hề nương lực vào sàn thuyền thì mới là điều kỳ lạ, khinh thân này quả là cao siêu tuyệt thế, ta ... ta chỉ e học thêm vài mươi năm công phu nữa cũng chưa bì kịp!Bấy giờ chàng cũng vận kình lực tung người nhảy lên không, bằng một thế «Lý ngư đảo đỉnh» trên không rồi đáp vào bờ nhẹ nhàng như chiếc lá, con thuyền nhỏ lắc lư rất nhẹ. Công phu này tuy rằng không bằng Bình Phàm đại sư, nhưng phóng mắt trong thiên hạ thì cũng không có được mấy người như vậy.Bình Phàm đại sư gật đầu cất tiếng cười kha khả nói:− Oa nhi, ngươi khá lắm, giờ nhanh theo ta, có chuyện muốn nói với ngươi ...Nói rồi cứ cất bước đi sâu vào trong đảo, nhìn thấy lão bước từng bước khoan thai, thế nhưng tốc độ thì nhanh không tưởng.Tân Tiệp thoáng chút ngớ người, rồi vội tung chân phóng chạy theo lão, phút chốc đã rẽ vào một khu rừng, phía trước đã nhìn thấy thấp thoáng mái thảo am, chính là nơi tịnh tu của Bình Phàm đại sư.Hai người đến trước nhà, Bình Phàm đại sư đẩy cửa bước nhanh vào trong, tuy gọi là thảo am nhưng Tân Tiệp nhìn chỉ thấy một ngôi nhà tranh ọp ẹp lại nhếch nhác. Thế nhưng, bên ngoài thấy vậy, song vào trong lại rất mát mẽ dễ chịu, đầy đủ ánh sáng, trên nền đất còn phủ một tấm thảm cỏ, khiến Tân Tiệp không khỏi ngạc nhiên.Bình Phàm đại sư nắm lấy một chiếc ghế nhìn như ghế tựa, cười nói:− Cái này ta tự làm lấy, thế nào chứ?Tân Tiệp nhoẽn miệng cười nói:− Rất tốt, rất tốt, chỉ có điều ...Bình Phàm đại sư chau mày hỏi:− Có điều gì?Tân Tiệp đáp:− Có điều hơi bẩn một chút!Bình Phàm đại sư cười lên ha hả, thuận tay phất nhẹ một cái trên mặt ghế, năm vết dấu tay thấy rất rõ, quả nhiên mặt ghế đầy bụi.Tân Tiệp không nén nổi liền lên tiếng hỏi ngay:− Thực ra tiền bối gọi vãn bối đến đây có chuyện ...Bình Phàm Đại sư liền cắt ngang lời chàng:− Ngươi không phải nóng vội, chốc nữa ta sẽ nói cho ngươi biết ... Ừm, oa nhi, ngươi thử nói xem, trên đời này cái gì đáng sợ nhất nào?Tân Tiệp bất ngờ nghe hỏi một câu này thì khựng người trố mắt nhìn lão, lắp bắp đáp:− Vãn bối không biết ... tiền bối muốn nói đến phương diện nào?Bình Phàm đại sư nói:− Ta hỏi ngươi loại người nào khó đối phó nhất?Tân Tiệp ngẩn người, rồi lắc đầu chẳng đáp được.Bình Phàm đại sư bỗng nghiêm nét mặt nói:− Oa nhi, ta nói cho ngươi biết, trong thiên hạ khó đối phó nhất chính là ...đàn bà ...Tân Tiệp «í» lên một tiếng, chàng thật hết sức bất ngờ trước điều này, bật cười thành tiếng chẳng nén được hiếu kỳ bèn hỏi lại:− Sao chứ?Chẳng ngờ Bình Phàm đại sư chỉ mỉm cười mà không đáp. Mặc cho Tân Tiệp thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng mơ hồ chẳng hiểu gì, chỉ trố mắt nhìn lão.Qua đi một lúc, Bình Phàm đại sư cất tiếng cười phá lên nói:− Oa nhi, ngươi thử nói xem quyền cước công phu của lão nạp thế nào chứ?Tân Tiệp suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp:− Quyền kiếm của đại sư có thể nói là tuyệt đỉnh thiên hạ ...Bình Phàm Đại sư lại cười nói:− Thế sao? Ừm ... ngươi thử xem chiêu này!Nói rồi chỉ thấy trừu thủ phất lên, song chưởng đánh ra, nghe chưởng phong cực nhẹ đến Tân Tiệp đứng chỉ ngoài nửa bộ mà chẳng nghe thấy tiếng, hỏa hầu công phu này quả thực đã đạt đến thượng thừa. Bình Phàm Đại sư biến hóa liền một hơi ba chưởng, Tân Tiệp giờ đây nhãn lực đã tăng tiến rất nhiều, chàng chăm chú nhìn không sót một chi tiết nhỏ. Đợi Bình Phàm đại sư múa xong, chàng liền gật đầu nói:− Vãn bối hiểu ...Bình Phàm Đại sư cười lớn, đột nhiên tung người nhảy ra khỏi nhà nói lớn:− Oa nhi, nhanh ra ngoài này ta dạy cho ngươi pho chưởng pháp này!Tân Tiệp vui lên liền nhảy ra ngoài theo lão, chàng chưa kịp nói một tiếng cảm tạ thì Bình Phàm đại sư đã bắt đầu giảng giải về chiêu thức của chưởng pháp. Tân Tiệp ngưng thần im lặng lắng nghe không sót một chữ nào, càng nghe chàng càng thấy mới lạ kỳ diệu, đúng là nghe điều chưa từng được nghe, từng chiêu chưởng đều là tinh diệu tuyệt luân. May mà Tân Tiệp căn cơ đã vững, nghe đâu hiểu đó, nên mới lĩnh hội được một cách nhanh chóng.Thời gian có đến một canh giờ trôi qua, Tân Tiệp nghe giảng xong thì trời đã đổ hoàng hôn, Bình Phàm đại sư ngừng lại cười nói:− Tốt, tốt, giờ thì ngươi nhanh theo đó mà luyện, lão nạp vào trong chuẩn bị cơm cà cho ngươi!Nói rồi lão quay người đi nhanh vào trong nhà, Tân Tiệp còn lại một mình bắt đầu luyện chưởng pháp vừa hấp thụ được ...Từ đó ngày nào chàng cũng tịnh tâm khổ luyện, càng luyện chàng càng thấy được chỗ ảo diệu biến hóa không cùng của nó, có ngày chàng luyện quên cả cơm nước.Đến ngày thứ tám, Tân Tiệp luyện được sáu mươi chiêu chưởng pháp, chàng vui mừng khôn tả, nhưng đến khi ấy thì trong đầu tự nhiên mới nghĩ:“Bình Phàm đại sư chẳng lẽ chỉ mang ta ra đảo này để dạy chưởng pháp thôi hay sao?Dọc đường lão nhân vẻ rất thần mật, chừng như còn có chuyện gì chưa muốn nói ra chăng? A ... mà ta cũng còn rất nhiều chuyện để làm, chẳng lẽ ở mãi trên đảo này ...”.Nghĩ rồi chàng định tìm gặp Bình Phàm Đại sư nói chuyện, nhưng đúng vừa lúc ấy thì sau lưng chàng tiếng cười của Bình Phàm đại sư vang lên, nói:− Oa nhi, sao không luyện tiếp, gặp gì trở ngại chăng? Ha ha ... cũng không trách được, pho chưởng pháp này gọi là «Không Không Chưởng Pháp», lão nạp gần đây mới nghiên cứu ra, đương kim thiên hạ chỉ e không có người nào đỡ nổi bảy mươi hai chiêu này ... Ưm, ngươi thấy ta có hồ đồ không chứ, với công lực của ta thì đương nhiên khó có người nào chống cự nổi bảy mươi hai chiêu ...Tân Tiệp nghe thế thì buộc miệng hỏi:− Thế còn công lực của vãn bối thì sao?Bình Phàm đại sư cười vang ha hả nói:− Ngươi cứ luyện thành rồi sẽ tất biết!Tân Tiệp nghe thì trên mặt tỏ ra đắc ý, trong lòng thầm nghĩ:“Cũng được, ta cứ luyện cho thành rồi sẽ hiểu hết!”.Bình Phàm đại sư đột nhiên hỏi:− Oa nhi, pho chưởng pháp này hại ta cả tháng không ngủ mới nghĩ ra được, ngươi học thành tựu rồi định tạ ơn ta thế nào đây?Tân Tiệp lúc này lòng đang hớn hở, nghe thế thì sắc mặt nghiêm túc nói:− Đại sư có gì sai khiến vãn bối, vãn bối quyết chẳng bao giờ từ chối!Bình Phàm Đại sư cười lớn nói:− Ngươi có chấp nhận với ta một chuyện không? Ta cũng nói trước là chuyện này với ngươi cực kỳ dễ làm ...Tân Tiệp hơi chột dạ, nhưng chẳng vì thế mà khiến chàng suy nghĩ đắn đo nhiều, chàng liền gật đầu khí khái đáp:− Đừng nói là một chuyện, dù mười chuyện thì cũng chẳng sao!Bình Phàm đại sư gật đầu cười lớn nói:− Hảo! Thế thì ngươi trước tiên cứ luyện cho thành đi, sau này rồi nói ...Nói rồi lão ta quay vào trong nhà, mặc cho Tân Tiệp một mình bên ngoài làm gì thì làm.«Không Không Chưởng Pháp» tuy chỉ bảy mươi hai chiêu, nhưng bên trong thì biến hóa thiên hình vạn trạng thành trăm chiêu nghìn thức, quả không thẹn là kiệt tác của Bình Phàm đại sư. Tân Tiệp tuy chuyên tâm lĩnh hội hết toàn bộ bảy mươi hai chiêu, nhưng đó cũng chỉ mới là chiêu chính thức, còn cả một pho biến hóa kỳ ảo vô cùng của nó thì chẳng sao lĩnh ngộ cho hết được.Lại mười ngày nữa qua đi, Tân Tiệp bất tri bất giác đã lưu chân lại trên Đại Trấp Đảo được nửa tháng trời, bấy giờ mới tạm coi là toàn pho «Không Không Chưởng Pháp» của Bình Phàm đại sư đã được chàng hấp thụ hết.Hôm ấy, vừa ăn tối xong hai người ngồi uống trà với nhau trước sân nhà, Bình Phàm đại sư thốt nhiên hỏi chàng:− Oa nhi, ngươi nói xem trên đời này người nào khó đối phó nhất?Tân Tiệp ngớ người thầm nghĩ:“Sao lão ta tự nhiên hỏi lại câu này nhỉ?Chẳng lẽ liên quan đến một người đàn bà nào sao ...” Nghĩ thế, bất giác mặt chàng ửng hồng, gượng cười đáp:− Chẳng phải tiền bối đã nói là đàn bà đó sao?Bình Phàm đại sư vỗ chân đánh đét một tiếng, cười vang ha hả nói:− Đúng! Đàn bà là khó giỡn mặt nhất, đối đầu với họ thì chỉ có thiệt thôi!Tân Tiệp thấy mình đoán có lẽ không sai, chau mày nghĩ nhanh:“Đại sư mà hiềm khích với nữ nhân nào nhỉ?” Liền lúc ấy lại nghe Bình Phàm đại sư nói tiếp:− Ngươi từng gặp qua Ni bà trên Tiểu Trấp Đảo rồi, đó chính là một trong những người khó giỡn mặt nhất trong đám đàn bà. Lão nạp thách đấu với bà ta trước giờ chưa khi nào thắng cuộc, lần trước ta bị «Quỷ Môn Đại Trận» của bà ta giam khốn đến cả mười năm, may mà trời còn có mắt mới không chôn vùi danh tiếng của ta. Thế nhưng, lần thua chua chát ấy quá nặng nề, khiến ta phát trọng thệ một điều ...Nói đến đó lão bỗng dừng lại, Tân Tiệp nôn nóng vội hỏi:− Tiền bối trọng thệ gì?Bình Phàm Đại sư nghiêm nét mặt nói:− Ta phát thệ từ nay sẽ không bao giờ động thủ với nữ nhân ...«A», Tân Tiệp bất ngờ buột miệng la lên một tiếng, rồi bật cười nói:− Thế thì không xong rồi!Bình Phàm đại sư chau mày bạc hỏi:− Sao chứ?Tân Tiệp đáp:− Nếu như Huệ đại sư tìm đến đây thách đấu, há chẳng phải tiền bối thiệt thòi lắm sao?Bình Phàm đại sư la lên:− Ta biết là ngươi thông minh, chính tháng trước đây, Ni bà kia cho bồ câu đưa thư đến đây khiêu chiến với ta, nói là bà ta gần đây sáng chế ra được một pho chưởng pháp và khoe là cực kỳ ghê gớm, muốn đấu cùng ta một trận phân thắng bại. Ta hồi thư đáp lại không ứng chiến, chẳng ngờ mụ Ni bà kia ác thật, chẳng chịu để yên cho ta, mà lu loa lên rằng ta sợ không dám ứng chiến với mụ ta. Ta càng nghĩ càng thấy tức giận, cho nên ... ta mới tìm ngươi đó!Tân Tiệp thấy kỳ, chau mày hỏi:− Tìm vãn bối ư?Bình Phàm Đại sư đắc ý cười lớn nói:− Đúng thế, ta nói muốn nhờ ngươi một chuyện chính là nhờ ngươi dùng pho chưởng pháp mà ta mới truyền thụ cho ngươi để đấu với Ni bà kia ...Vừa nghe một câu này thì Tân Tiệp giảy nảy la lên:− Không được ...Bình Phàm Đại sư chừng như hiểu tâm trạng của chàng, vội trấn an:− Đừng sợ, pho chưởng pháp của ta chính là chuyên môn trấn áp chưởng pháp của Ni bà kia, ngươi cứ yên tâm chẳng bao giờ thua!Tân Tiệp lắc đầu nói:− Không phải vì điều này ...Bình Phàm Đại sư cắt ngang nói ngay:− A! Hay là ngươi sợ lão Ni bà kia công lực thâm hậu? Ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi dùng pho chưởng pháp này mà cầm cự được với bà ta hai trăm chiêu, chẳng lẽ bà ta không tự thấy thẹn mà nhận thua?Tân Tiệp vẫn lắc đầu nguầy nguậy nói:− Không phải vì điều này ...Bình Phàm đại sư không vui gắt giọng hỏi:− Vì sao chứ?Tân Tiệp tình thật đáp:− Huệ đại sư từng dạy cho vãn bối «Cật Ma Thần Bộ», vãn bối làm sao lại động thủ với lão ni được chứ?Bình Phàm đại sư nghe thì cười phá lên kha khả nói:− Ta cứ ngỡ là nguyên nhân nào ghê gớm, thì ra chỉ là chuyện nhỏ này.Chuyện này thì chẳng có gì quan trọng, ngươi với bà ta đằng nào cũng không phải đấu một trận trí tử kia mà? Vả lại, ngươi đã chấp nhận lời ta, chẳng lẽ giờ đây ngươi hối hận mà không làm được sao?Một câu nói này thì khiến cho Tân Tiệp chẳng còn biết ăn nói gì được nữa, chỉ thầm kêu khổ trong lòng chứ biết gì hơn.Bình Phàm đại sư dứt khoát buông một câu:− Nghỉ sớm, ngày mai lên đường!Trên Tiểu Trấp Đảo quái thạch từng cột cao quá đầu người, trông cứ như một rừng người thành động thành hàng xếp giữa trời không trấn giữ đảo hoang này.Tân Tiệp không còn lạ gì với Tiểu Trấp Đảo, khi thuyền còn xa chàng đã nhìn thấy rừng quái thạch trắng xám trên đảo, trong đầu chàng lập tức hiện lên chuyện kỳ ngộ lần trước với những nhân vật đỉnh danh giang hồ, bất giác những cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng.Bình Phàm đại sư ngược lại hai tay phất mạnh mái chèo khiến cho con thuyền cứ lướt đi nhanh như một mũi tên hướng vào đảo, những con sóng bạc đầu cứ bị rẽ ra hai phía trắng xóa.Thuyền vừa đến bờ, hai người liền tung vọt nhanh lên bờ, Bình Phàm đại sư chân vừa chạm đất đã lớn tiếng gọi:− Lão ni bà, ta đến ứng chiến đây!Chẳng mấy chốc liền thấy trong rừng quái thạch một bóng nhân ảnh lướt nhanh ra, chỉ mấy cái tung người đã đến trước mặt Tân Tiệp và Bình Phàm đại sư hai người, không nói cũng biết chính là vị Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư.Tân Tiệp định bước lên bái kiến, nhưng Huệ đại sư liền phất tay một cái đẩy người chàng lùi ra sau, miệng la lên:− Miễn đi!Tân Tiệp chỉ nhận thấy một cỗ kình lực cường mà không mãnh liệt, chàng không trụ được phải thoái lui hai bước, nhưng vẫn khấu kiến được Huệ đại sư.Huệ đại sư «í» lên một tiếng vẻ ngạc nhiên, trố mắt nhìn Tân Tiệp nói:− Ừm, công lực của ngươi tăng tiến không ít!Tiếp rồi chuyển ánh mắt không mấy thảo thiện nhìn Bình Phàm đại sư nói:− Ta đã quá rõ lần trước lão hòa thượng ngươi báo thư không tiếp chiến chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Hừ ... cả tháng nay hòa thượng ngươi vùi đầu vào đâu nghiên cứu ra được độc môn công phu nào rồi? Giờ định dùng môn công phu mới sáng chế kia ra đấu với bần ni chăng?Bình Phàm đại sư chờ cho Huệ đại sư nói xong mấy câu mỉa mai mình rồi, mới chấp tay trước ngực hơi cúi đầu thi lễ nói:− Lão ni bà, ta lần này tuy đến ứng chiến, nhưng tình hình có khác ...Huệ đại sư «hừ» một tiếng không nói gì.Bình Phàm đại sư lại nói tiếp:− Ta không đấu với lão ni bà, chưởng pháp của ta đã truyền thụ cho oa nhi này, chính hắn sẽ cùng lão ni bà quá chiêu tỷ đấu!Huệ đại sư nghe thì bỗng ngửa cổ cười dài, chừng như một câu này của Bình Phàm đại sư không thấu tình đạt lý!Bình Phàm đại sư bị cười thì phẫn nộ nói:− Cười gì chứ?Huệ đại sư nói:− Không dám ứng chiến thì thôi, cớ gì lại bày ra chuyện này, bần ni hôm nay xem như khai nhãn giới! Hắc hắc ...Bình Phàm đại sư nghe thì đột nhiên ngửa mặt cười dài. Huệ đại sư nín bặt «hừ» một tiếng lạnh lùng chẳng cần đến ý đến. Bình Phàm đại sư cũng mặc bà ta cứ tiếp tục cười ngặt nghẽo, lão nội lực thâm hậu dồn ra trong tiếng cười khiến cả sơn lâm chấn động, khiến Huệ đại sư chẳng thể nào nén nổi thét lên:− Ngươi cười gì chứ?Bình Phàm đại sư lúc ấy mới ngừng tiếng cười nói:− Không dám ứng chiến thì thôi, chớ nên kiếm cớ như vậy, lão nạp hôm nay xem như được khai nhãn giới!Một câu này rõ ràng là nhại lại câu vừa rồi của Huệ đại sư, khiến bà ta vừa giận vừa kinh ngạc thốt lên hỏi lại:− Không dám ứng chiến ư?Bình Phàm đại sư chỉ tay vào Tân Tiệp hỏi:− Ngươi có dám động thủ với hắn không?Huệ đại sư «hừ» một tiếng, đuôi mắt liếc nhanh Tân Tiệp một cái. Đương nhiên với bà ta thì chẳng lạ gì với thiếu niên này.Bình Phàm đại sư không chịu đấu chưởng với Huệ đại sư, mà Huệ đại sư lại không chịu động thủ với Tân Tiệp, cứ thế khiến cho cục diện rơi vào tình trạng khó xử. Qua đi một lúc, Bình Phàm đại sư thốt nhiên bật cười nói:− Có rồi, có rồi!Huệ đại sư trừng mắt hỏi:− Có gì?Bình Phàm đại sư cười nói:− Ta đã có một cách này khiến được cả hai bên, ta đã truyền cho oa nhi này chưởng pháp ta mới sáng chế ra, giờ lão ni bà cũng nên truyền chưởng pháp của bà cho hắn. Sau đó bảo hắn dùng chưởng pháp của bà đấu với ta, lại dùng chưởng pháp của ta đấu với bà, chưởng pháp ai kém thì sẽ biết ngay!Huệ đại sư lạnh giọng nói:− Đấu pháp này nghe ra cũng không tồi, nhưng ... có điều chưởng pháp của ta tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế thành, há có thể dễ dàng mang ra truyền thụ cho tiểu oa nhi này?Bình Phàm đại sư thấy mình khó khăn lắm mới tìm ra được đấu pháp, thế mà bị Huệ đại sư từ chối, bất giác phẫn nộ thét lớn:− Ngươi sợ hắn bản lĩnh vượt qua mình chàng? Lão ni bà, ta không ngờ ngươi bủn xỉn đến thế, chúng ta không đấu thì thôi!Nói rồi quay ngoắc người định bước đi, Huệ đại sư chừng như không nhịn nổi liền la lên:− Đấu thì đấu ... Hừ ... quỷ hòa thượng, ngươi lắm kế đa mưu!Nói với Bình Phàm đại sư bằng một giọng hậm hực, nhưng rồi quay nhìn Tân Tiệp hạ giọng nói tiếp:− Oa nhi, ngươi theo ta qua bên kia, ta truyền cho ngươi chưởng pháp ... quỷ hòa thượng ngươi chớ nhìn lén!Bình Phàm đại sư nghe thế thì cất tiếng cười kha khả nói:− Hòa thượng ta há thèm đến mấy chiêu trói gà của lão ni bà ngươi sao?Ha ha ha! Ta sang bên kia cho ngươi yên tâm!Nói rồi lão lắc lư thân hình bước đi về hướng đông đảo. Huệ đại sư bấy giờ mang Tân Tiệp về phía tây đảo, bắt đầu truyền chưởng pháp cho chàng.Tân Tiệp vô tình ngộ kỳ duyên mà được hai vị cao nhân thế ngoại truyền thụ cho hai môn chưởng pháp cao tuyệt, thực là một chuyện không còn gì vui mừng hơn. Chàng vốn biết ba nhân vật gọi là Thế Ngoại Tam Tiên này vốn không hề nhận đệ tử, cho nên cơ hội nghìn năm có một này chẳng bao giờ có thể bỏ qua, bấy giờ chuyên tâm mà thụ học.Chẳng ngờ, pho chưởng pháp này của Huệ Đại sư còn kỳ quái hơn cả chưởng pháp của Bình Phàm đại sư, chàng ngộ tính rất cao, lại có căn cơ vững chắc, thế mà sau năm ngày cũng chỉ mới hấp thụ được một nửa, bất giác thầm nghĩ:“Chẳng ngờ bà ta còn có một pho chưởng pháp quái lạ đến quỷ thần cũng không lường được, nếu phối hợp cùng với thân pháp tuyệt học «Cật Ma Thần Bộ», thì e rằng «Không Không Chưởng Pháp» của Bình Phàm đại sư thâm diệu hơn nữa cũng không thắng nổi!”.Bấy giờ trời vừa đúng ngọ, chàng vừa luyện công sáng xong thì đột nhiên một bóng người lướt nhanh tới, hai người quay nhìn thì nhận ra ngay chính là Bình Phàm đại sư.Huệ Đại sư chau mày thét lên:− Quỷ hòa thượng này chạy đến đây làm gì chứ?Bình Phàm đại sư vẻ mặt hớt hãi, chân vừa tới nơi liền nói ngay:− Chúng ta hoãn lại trận tỷ đấu này, trên Đại Trấp Đảo đã xảy ra chuyện rồi, ta phải nhanh trở về ...Vừa nói lão vừa chìa tay giơ ra một vật, hai người nhìn thì thấy một con tiểu phi ưng bị chết từ bao giờ trong tay lão ta, ngay yết hầu nó có một mũi phi tiễn nhỏ màu xanh.Tân Tiệp nhận ra được con tiểu ưng này chính là loài chim ưng được Bình Phàm đại sư nuôi trên Đại Trấp Đảo, có lẽ bị người nào đó dùng phi tiễn bắn trúng, nhưng cố bay đến đây mới chết.Bấy giờ ba người cùng nhau xem ngọn phi tiễn kia, thấy nó là một loại ám khí hết sức kỳ lạ mà chừng như không có ở Trung Nguyên, trên thân tiễn có ba chữ rất nhỏ.Tân Tiệp cố chăm mắt ngưng nhìn mới nhận ra ba chữ viết theo kiểu cổ lệ «Kim Lỗ Ách».− Kim Lỗ Ách!Tân Tiệp thất thanh đọc lớn lên, rồi đưa cho Bình Phàm đại sư xem, Bình Phàm đại sư phát nộ giận dữ thét lớn:− Thì ra tên tặc tử người Di này. Hừ ... dám cả gan giết tiểu phi ưng của ta ...Nói rồi quay người bỏ chạy, Tân Tiệp nghĩ nếu đã là Kim Lỗ Ách thì chắc chắn muốn tìm mình để phục thù rửa nhục, bèn la lên:− Tiền bối xin chậm một chút, vãn bối cũng đi cùng ...Miệng gọi, nhưng chân vội chạy theo lão ta.Huệ đại sư «hừ» một tiếng, giậm chân quay người tung nhanh khuất vào trong rừng quái thạch.Bình Phàm đại sư mang Tân Tiệp lên thuyền nhỏ vội vội vàng vàng quay về Đại Trấp Đảo, khi còn ngoài xa năm mươi trượng thì đã nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn đổ bên bờ cát. Bình Phàm đại sư trong lòng nóng như lửa đốt, hai tay vận lực phất mạnh mái chèo khiến cho con thuyền cứ lướt sóng vùn vụt, chỉ nháy mắt con thuyền nhỏ lao nhanh lên bãi cát còn trườn thêm cả mấy xích nữa mới ngừng hẳn.− Oa nhi, nhanh!Bình Phàm đại sư lên tiếng thúc hối Tân Tiệp, rồi thân hình tung lên không lướt vào trong bờ đáp xuống trên một thân cổ thụ cách con thuyền cả sáu bảy trượng.Tân Tiệp không dám chậm trễ, cũng liền phóng theo chân lão lên cây, lúc này từ trên cao nhìn xuống thì đã nhận ra cách đó chừng mấy mươi trượng, một đám người đang quần đấu nhau ngay trước cánh rừng nhỏ. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 35 Ngạo Khí Kinh Nhân Chỉ nhìn cũng nhận ra được mười bảy mười tám vị hòa thượng vận áo xám đang vây đánh bốn người khác, bốn người này ăn mặc rất kỳ quái, thì ra ba người đều là hòa thượng vận cà sa nhưng màu đỏ chói, còn một người khác y phục nho sinh. Tuy bị vây đánh, nhưng bốn người này khí thế rất dũng mãnh, khiến bọn người vây đánh kia chẳng làm gì được.Tân Tiệp nhìn một lúc thì bỗng nhiên hiểu ra, liền nói:− Đúng rồi, tên vậy y phục nho sinh kia chính là Kim Lỗ Ách!Bình Phàm đại sư cười nhạt nói:− Ba tên hòa thượng vận cà sa đỏ kia thân thủ phi phàm. Hừ ... thảo nào mà tên Kim Lỗ Ách to gan lớn mật, dám đến tận Đại Trấp Đảo này làm càn, thì ra hắn có chỗ dựa!Vừa lúc này Tân Tiệp nhìn thấy một trong ba hòa thượng vận cà sa đỏ xuất ra một chưởng cực mạnh, may mà trung niên hòa thượng áo xám chính diện né kịp. «Bình» một tiếng, một chưởng không trúng người nhưng lại trúng vào thân cây phía sau lớn bằng cột nhà đổ ầm xuống!Tân Tiệp chấn động cả người, quay lại định nói gì với Bình Phàm đại sư, nhưng lại nhìn thấy Bình Phàm đại sư đang chăm mắt ngưng nhìn mười mấy vị hòa thượng áo xám kia, trên mặt có những biểu hiện rất khó hiểu. Tân Tiệp trong lòng lấy làm lạ, chẳng dám lên tiếng mà liền quay đầu lại nhìn đám hòa thượng kia, bất giác «í» lên một tiếng ...Nguyên vừa rồi nhìn thấy hai toán người kia quần đấu với nhau quyết liệt, nên chàng còn chưa nhìn kỹ, giờ nhìn lại mới nhận ra trong mười tám người vây đánh kia có một thiếu niên vận tục y, chàng ngưng mắt định thần thì đã nhìn ra chính lã Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung. Chàng đã hiểu ra, bèn thốt lên:− A, thì ra là người của Thiếu Lâm!Lúc này càng nhìn càng nhận rõ bảy vị hòa thượng Thiếu Lâm và Tôn Y Trung di chuyển thân hình rất nhanh tạo thành một trận thế để vây bốn người kia, Tân Tiệp trong lòng chấn động la lên:− Đây há chẳng phải là «La Hán Trận» nổi danh trong võ lâm sao ...Đúng lúc ấy thốt nhiên nghe Bình Phàm đại sư thốt lên:− Nguy rồi, bọn hòa thượng áo đỏ kia chuẩn bị ra sát thủ, hòa thượng Thiếu Lâm bại đến nơi rồi, chúng ta nhanh đến đó ...Nói chưa hết câu thì thân hình đã tung lên không trung lướt đi, Tân Tiệp ngớ người một chút rồi cũng nhanh chóng bám theo, vừa lúc này nghe tiếng thét dữ dội, nguyên là ba hòa thượng áo đỏ và Kim Lỗ Ách đang trở tay phản công.Vừa nghe tiếng thét lớn, Bình Phàm đại sư thân hình như một mũi tên lao nhanh tới, tay trừu phất lên phát chưởng vừa khéo đỡ chưởng của một hòa thượng áo đỏ đánh ra ...«Bình» một tiếng chấn động sơn lâm, hồng y tăng bị chấn động thoái ngược về sau. Bình Phàm đại sư người trên cũng chao đảo mạnh «í» lên một tiếng kinh động mới đáp người xuống.Tân Tiệp cũng đến nơi đứng ngay bên cạnh Bình Phàm đại sư, trong lòng không khỏi kinh động vì một chưởng vừa rồi hai người đấu với nhau. Đây quả là một chuyện trăm năm nay hiếm thấy, với những người có công lực cao thâm như Huệ đại sư hay Vô Hận Thư Sinh còn chưa dám trực tiếp nghênh chiêu với Bình Phàm đại sư, thế mà vị hòa thượng Thiên Trúc này lại dám đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư! Thảo nào mà đến bản thân Bình Phàm đại sư cũng chấn động thốt lên đầy kinh ngạc!Bọn Thiên Trúc tăng cũng phát kinh, nhất là vị tăng vừa đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư. Chưởng lực của người này được coi là một trong những đại cao thủ bậc nhất Thiên Trúc, thế mà bị một chưởng của Bình Phàm đại sư khiến trong tâm mạch khí huyết nghịch đảo!Bấy giờ Kim Lỗ Ách trừng mắt chỉ tay vào người Tân Tiệp la lên:− Sư phụ, chính là tên tiểu tử này!Vị tăng Thiên Trúc đứng ngay sau lưng hắn quét mắt nhìn Tân Tiệp một cái, rồi cất giọng nói bằng tiếng Hán rất khó nghe:− Ngươi là đệ tử của lão hòa thượng này sao?Vừa hỏi, lão ta vừa chỉ tay vào Bình Phàm đại sư.Tân Tiệp định đáp thì Bình Phàm đại sư đã quát lên:− Oa nhi, mặc xác hắn!Thiên Trúc tăng trừng mắt nhìn Bình Phàm đại sư, hốt nhiên cất tiếng cười khùng khục trong họng nói:− Vị này hẳn chính là người đứng đầu trong «Thế Ngoại Tam Tiên» Bình Phàm Thượng Nhân, huynh đệ bần tăng hôm nay có thể tương ngộ với cao nhân truyền thuyết trong võ lâm Trung Nguyên, quả là một vinh hạnh rất lớn!Tiếp rồi chỉ tay vào vị hòa thượng đồng bọn đứng bên trái vừa rồi đấu chưởng với Bình Phàm đại sư, nói tiếp:− Vị này là tệ sư huynh, Bá Lạp Các ...Rồi lại chỉ tay hòa thượng bên phải giới thiệu tiếp:− Còn vị này là tệ sư đệ Bàn Đăng Phù Nhĩ, bần đạo Kim Bá Thắng Phật, huynh đệ chúng ta tề xưng là Hằng Hà Tam Phật. Hắc hắc ... nhưng kỳ thực Hằng Hà chỉ là một con sông nhỏ, huynh đệ chúng ta định cải hiệu thành Hoàng Hà Tam Phật thì mới có ý nghĩa hơn. Vả lại, huynh đệ chúng ta làm chủ Trung Nguyên thì cũng chỉ là một vinh hạnh lớn cho võ lâm Trung Nguyên, thử hỏi vị anh hùng nào lại không vui mừng chứ? Có điều ...Kim Bá Thắng Phật nói đến đó hơi ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng chuyển nhìn Tân Tiệp rồi nói tiếp:− Lệnh đồ không ngờ lại gây hiềm khích đắc tội với chúng ta, bần tăng vốn cũng nghĩ bỏ qua không truy cứu làm gì, nhưng sau đó không ngờ biết được tiểu tử họ Tân này đằng sau còn có chỗ dựa là Thế Ngoại Tam Tiên, cho nên chúng ta không thể không quản ...Lúc này trận đấu cũng đã ngừng lại, mà mấy hòa thượng Thiếu Lâm do một vị lão hòa thượng dẫn đầu đến trước mặt Bình Phàm đại sư đột nhiên quỳ xuống, lão hòa thượng cung kính nói:− Đệ tử là Trí Kính, Chưởng môn đời thứ mười bốn của Thiếu Lâm bái kiến Linh Không tổ sư ...Bình Phàm đại sư thấy thế thì biến sắc, nhảy cẫng lên xua tay lia lịa la lớn:− Hòa thượng ngươi nhìn nhầm người rồi, bần tăng ... bần tăng chẳng phải Linh Không, Linh Không chết từ lâu rồi ...Bình Phàm đại sư tuy thân vận tăng bào, nhưng cả trăm năm nay không còn tự coi mình là một hòa thượng, cho nên đối với hai tiếng «bần tăng» rất xa lạ.Nên biết truyền thừa của Thiếu Lâm theo thứ tự một câu kệ là «Linh - Đài – Thanh - Minh - Trí - Tự - Thừa», lão hòa thượng Thiếu Lâm xưng pháp hiệu là «Trí», mà Bình Phàm đại sư được xưng là «Linh Không», như vậy phải là bốn đời trước đó.Hằng Hà Tam Phật lúc ấy nhìn thấy hòa thượng Thiếu Lâm mười mấy người đều quỳ gối trước mặt Bình Phàm đại sư thì lại ngớ người ra.Tân Tiệp trong đầu ngược lại nhớ nhanh chuyện trước đây tự nhiên Tôn Y Trung và một vị hòa thượng trẻ Thiếu Lâm tìm mình tỷ kiếm, bất giác trong lòng thầm nghĩ:“Chẳng lẽ người của Thiếu Lâm phát hiện ra «Đại Diễn thập thức» của Bình Phàm đại sư mới tìm đến ta tỷ kiếm? Vị hòa thượng này vừa xưng Bình Phàm đại sư là Linh Không tổ sư, chẳng lẽ Bình Phàm đại sư có liên quan gì đến Thiếu Lâm? Í ... vừa rồi Bình Phàm đại sư nói Linh Không đã chết từ lâu rồi, như vậy chẳng phải là lão đã thừa nhận mình là Linh Không, chẳng lẽ ...”.Vừa lúc này Kim Bá Thắng Phật lên tiếng nói:− Bình Phàm đại sư, chúng ta dứt khoát thẳng thắn với nhau, hôm nay Hằng Hà Tam Phật quyết tìm Thế Ngoại Tam Tiên tỷ thí ...Bình Phàm đại sư chừng như trong lòng bấn loạn, quay đầu nhìn đám hòa thượng Thiếu Lâm nói:− Các ngươi tìm nhầm người rồi, ta ... bần tăng đã nói không phải là Linh Không ...Trí Kính lão hòa thượng dập đầu và nói:− Tổ sư còn giấu đệ tử nữa sao? Kiếm pháp của vị Tân ... Tân sư tổ kia chính là tuyệt học mật kíp của Thiếu Lâm chúng ta ...Thì ra bọn họ cho rằng Tân Tiệp là đệ tử truyền y bát của Bình Phàm đại sư, mà Linh Không trước họ bốn đời, cho nên luận bối phận Tân Tiệp trên họ ba đời, nên mới gọi Tân Tiệp là «sư tổ».Kim Bá Thắng Phật chừng như không kiên nhẫn được lại la lên:− Bình Phàm đại sư, nếu như không dám ứng chiến thì thôi, chỉ cần trao tiểu tử họ Tân kia cho chúng ta mang đi là được!Bình Phàm đại sư trong lòng đang rối như tơ vò, đột nhiên lại nghe bọn Hằng Hà Tam Phật đòi mang Tân Tiệp đi thì tức giận chửi đổng lên một câu:− Xéo mẹ ngươi đi!Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, lão nghĩ nhanh trong đầu:“Đã thế ta bỏ đi là xong!” Nghĩ vậy, vừa nói xong lão chộp tay Tân Tiệp tung người vọt lên nhanh như một mũi tên lao vút đi, chớp mắt chỉ còn thấy hai bóng nhân ảnh mờ nhạt.Hằng Hà Tam Phật không ngờ Bình Phàm đại sư lại giở ra chiêu này, thoáng chút ngớ người rồi hò hét nhau truy đuổi theo, phút chốc chỉ còn lưu lại bọn hòa thượng Thiếu Lâm đang ngẩn người nhìn nhau ...Bình Phàm đại sư rất ưu ái Tân Tiệp, lão biết bọn Hằng Hà Tam Phật muốn giết Tân Tiệp, vì chính chàng bây giờ đã là anh tài trẻ tuổi vang danh toàn võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần nắm được Tân Tiệp trong tay thì có thể uy hiếp được toàn võ lâm Trung Nguyên. Đồng thời cũng là rửa hận lại cho Kim Lỗ Ách! Kéo Tân Tiệp chạy một hơi cả dặm, lão nói nhỏ bên tai Tân Tiệp:− Bọn hòa thượng Thiên Trúc kia muốn lấy mạng ngươi, ta tuy không bao giờ để chúng đắc thủ, nhưng một mình ta cũng không thể địch lại bọn chúng, hiện tại chỉ còn một cách ...Tân Tiệp thông minh nghe thì hiểu ra nhưng vẫn hỏi lại:− Đến Tiểu Trấp Đảo chăng?Bình Phàm đại sư đáp:− Đúng thế, oa nhi, chúng ta phải nhanh chân, bọn chúng đang truy theo phía sau.Tân Tiệp nói:− Có điều ... có điều ...Bình Phàm đại sư la lên:− Điều gì kia chứ?Tân Tiệp nói:− Chỉ sợ Huệ đại sư không chịu!Bình Phàm đại sư nói:− Ta chỉ cần khích bà ấy một câu là xong ... chừng nào đến đảo, ngươi thấy ta lên bờ rồi là ngươi phải lập tức đến Vô Cực Đảo tìm Vô Hận Sinh. Bọn Hằng Hà Tam Phật võ công rất cao cường, chỉ ta và lão ni bà hai người thì còn chưa đủ đối phó.Tân Tiệp vừa nghe đến Vô Cực Đảo thì trong đầu ánh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh nhi, lòng tự nhiên xao động mạnh.Bấy giờ, Bình Phàm đại sư kéo Tân Tiệp chạy một mạch đến ngoài bờ biển, cách thuyền còn sáu bảy trượng đã tung người phóng ào thẳng lên thuyền một cách nhẹ nhàng, phất tay phát ra một cổ kình lực ...Chỉ nghe «ầm» một tiếng, tảng đá bên bờ trúng chưởng phát ra tiếng động lớn và nát văng tung tóe, đồng thời con thuyền bị chấn động mạnh liền trườn xuống khỏi bờ trôi nhanh ra hướng biển.Tân Tiệp chộp nhanh lấy mái chèo vận lực chèo thuyền đi, chàng tuy không rành nghề sông nước, nhưng dưới lực chèo của chàng thì con thuyền cũng lao đi vùn vụt. Bình Phàm đại sư đứng ở đầu thuyền phất hai ống tay áo lên, giữ cho con thuyền chạy đúng hướng, trông chẳng khác gì một cánh buồm lái.Bấy giờ Tân Tiệp mới có thời gian ngoái đầu nhìn lại, thấy bọn Hằng Hà Tam Phật và Kim Lỗ Ách cũng đã lên một con thuyền lớn truy đuổi theo, thuyền lớn vừa được nhiều người chèo, lại vừa có một cánh buồm lớn, nên lướt gió chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy truy đến gần ...Bình Phàm đại sư cũng đã nhìn thấy đối phương truy theo rất gấp, liền thấy lão cúi người nắm lấy một cây móc câu nhỏ thủ sẵn trong tay, đợi đến khi con thuyền lớn đến gần hơn, đột ngột vung tay ném mạnh móc câu trong tay ra sau ...Với công lực của Bình Phàm đại sư, chiếc móc câu bay đi chỉ thấy như một vệt lưu tinh xẹt tới, đã thế con thuyền lớn đang trên đà chạy tới, nên tất cả xảy ra chỉ trong cái chớp mắt.«Phựt» một tiếng, bọn Hằng Hà Tam Phật còn chưa kịp trở tay thì chiếc móc câu đã trúng vào một sợi thừng đứt ngang, cánh buồm tuột xuống khiến con thuyền lập tức giảm hẳn tốc độ, đồng thời mũi thuyền cũng chệch hướng, chỉ nghe thấy bọn Hằng Hà Tam Phật chửi ầm lên bằng tiếng Thiên Trúc ...Bình Phàm đại sư ra một chiêu đắc thủ thì cười lên kha khả, Tân Tiệp thấy thế cũng liền nhân cơ hội chèo mạnh mái chèo đưa con thuyền lướt đi bỏ xa thuyền đối phương.Bọn Hằng Hà Tam Phật thuyền giờ đây không còn dùng buồm nương gió mà đi, nhưng chung quy bọn họ đều là những tay thân thủ cao cường, nên điều đó chẳng làm khó khăn được họ. Bấy giờ cả bọn hò hét mà chèo đi, với bốn tay chèo như bọn họ thì con thuyền lớn hơn nữa vẫn lướt nhanh trên sóng biển truy theo thuyền của Tân Tiệp hai người.Tân Tiệp quay đầu nhìn, thấy con thuyền lớn của đối phương chỉ giảm tốc độ một chút rồi lại lướt đi cực nhanh thì phát kinh trong lòng, thầm nghĩ bọn người Thiên Trúc này thực lợi hại vô cùng. May mà lúc này đã nhìn thấy Tiểu Trấp Đảo trước mặt. Tân Tiệp càng cố sức chèo thuyền lao tới trước, Bình Phàm đại sư cũng vận song trừu đẩy xuống nước hỗ trợ cho thuyền tăng thêm tốc độ, thoáng chốc chỉ còn thấy cách bờ mười trượng ...Bình Phàm Đại sư hô lớn:− Nhanh đi đi!Rồi đột nhiên nhún chân tung nhanh người lên không vọt vào bờ, cùng thời đẩy mũi thuyền rẽ sang hướng trái, con thuyền đã nhỏ lại bị lực đẩy mạnh giờ đây chỉ chở một mình Tân Tiệp nên lướt đi càng nhanh, thoáng chốc đã ra xa ngoài hai ba mươi trượng. Tân Tiệp cứ thế mà chèo thuyền nhằm hướng Vô Cực Đảo chạy đi.Lại nói, lúc này thì thuyền lớn của bọn Hằng Hà Tam Phật cũng vừa vào gần bờ, Bình Phàm đại sư chân đáp xuống bãi cát quay nhanh người vận lực vào hai tay chờ đợi.Ba bóng tăng bào đỏ chói lướt nhanh lên từ con thuyền lớn phi vào bờ, Bình Phàm đại sư hét lớn:− Xem chiêu!Lão nhân lúc đối phương người còn lơ lửng trên không, liền phất song chưởng đánh ra chủ động tấn công ngay. Hai chưởng này lão đã vận toàn lực nên uy mãnh không tưởng nổi, nhằm thẳng vào ba bóng người kia đánh tới.Bọn Hằng Hà Tam Phật thân hình trên không, nên chẳng thể nào vận được toàn lực, bất giác cả kinh đồng thanh thét lên. Người lướt đầu hết là Bá Lạp Các, thấy thế liền thét dài, tay ra chưởng đánh áp từ trên xuống ...Bình Phàm đại sư cười kha khả, thốt nhiên thâu chưởng nhiếp lực lại, đợi đến khi chiêu của Bá Lạp Các ra hết mới phất tay trái đánh ra một chưởng chính là chiêu «Hồng vân thác nguyệt».Bá Lạp Các thứ nhất thân hình trên không, thứ hai chân khí không đề tụ được, cho nên trúng một chưởng của Bình Phàm đại sư khiến cả người bắn ngược lùi sau lộn một vòng rơi xuống biển. Bình Phàm đại sư ngược lại hai chân trầm ổn như Thái Sơn, chỉ thấy tà áo phất lên nhè nhẹ.Đột nhiên, trong thuyền một tấm ván lớn bay nhanh về hướng Bá Lạp Các, Bá Lạp Các thấy thế mới đáp chân lên tấm ván rồi nương lực tung người trở lại vào bờ, nhờ vậy mới không rơi xuống biển. Thì ra chính là Kim Lỗ Ách còn trên thuyền, khi nhìn thấy sư thúc của mình là Bá Lạp Các gặp nguy mới ném ra một tấm ván cứu nguy.Bình Phàm đại sư biết mình một người không thể đấu ba, cho nên ra một chiêu này đánh bật một trong Hằng Hà Tam Phật, đồng thời còn làm cho hai tên khác luýnh quýnh tay chân, bất giác cười lên kha khả rồi quay người cắm đầu chạy nhanh vào hướng rừng quái thạch.Bọn Hằng Hà Tam Phật thầm hiểu công lực của Bình Phàm đại sư chẳng phải tầm thường, nếu như đơn chiến độc đấu thì chỉ e chẳng thắng nổi lão ta.Nhưng lúc này đây thấy lão chỉ có một mình thì chẳng chút kiêng kỵ, đồng thanh thét lớn phẫn nộ sóng vai nhau chạy truy đuổi theo.Bình Phàm Đại sư đã tính đối sách trong đầu, lúc này cố tình dụ đối phương đuổi theo mình để đưa vào trong rừng quái thạch này, chính là «Quy Nguyên Cổ Trận» mà trước đây từng giam khốn lão đến mười năm.Hằng Hà Tam Phật cước trình chẳng chậm chút nào, Bình Phàm đại sư vừa phi người lọt vào trong thạch lâm thì bọn họ ba người cũng vừa đuổi tới.Hằng Hà Tam Phật lần này vào Trung Nguyên là định tìm thiếu niên đả bại đồ đệ của bọn họ để trị tội, nào ngờ vừa đến đây đã chạm trán với một tay đại cao thủ, mà thực tình thì công lực sở học của Bình Phàm đại sư còn cao hơn họ.Cả ba trong lòng đều bất phục, cho nên lúc này mới thay đổi kế hoạch, định trước tiên tỷ đấu một trận sống mái với Bình Phàm đại sư rồi sẽ tính.Hằng Hà Tam Phật kiến thức quảng bác, kinh nghiệm giang hồ phong phú, đương nhiên nhìn thì cũng nhận ra đây phải là một loại trận thế nào đó, bấy giờ nghe Kim Bá Thắng Phật nói:− Lão tặc hòa thượng kia chui vào trong rừng quái thạch này, định nương thế trận đối phó với chúng ta đây, cần thận trọng mới được!Bá Lạp Các vừa rồi trúng một chưởng của Bình Phàm đại sư thì phẫn hận vô cùng, «hừ» một tiếng đầy tức giận thét lên:− Bằng vào chúng ta mà còn sợ ba trò trẻ con này sao? Hôm nay nhất định phải xé xác lão tặc hòa thượng này ra mới hả hận!Nói rồi, tung người chạy trước xông vào trong thạch lâm. Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ thấy thế cũng không bàn nghị gì thêm, liền phóng chân chạy theo. Lúc này thì Kim Lỗ Ách cũng vừa đến, hắn lập tức chạy theo chân ba vị tiền bối của mình.Bình Phàm đại sư bị Huệ đại sư giam khốn trong «Quy Nguyên Cổ Trận».này cả mười năm, nên đường đi nước bước thuộc như lòng bàn tay. Cho nên lúc này chạy vào trong trận theo một hướng, rẽ trái rẽ phải chạy ngoằn ngoèo một hơi thì ra ngoài trận theo một hướng khác, nhìn lại thì bọn Hằng Hà Tam Phật đã lọt vào trong trận lúng ta lúng túng chạy ngã này ngã khác, chung quy đã bị giam khốn trong trận, lão đắc ý cất tiếng cười vang trêu chọc đối phương:− Bọn xú hòa thượng Thiên Trúc kia, các ngươi chịu khó ở trong đó nhé, chờ khi nào lão nạp thấy thương hại thì vào dẫn các ngươi ra! Hi hi hi!«Quy Nguyên Cổ Trận» là một trận pháp cổ quái thất truyền ở Trung Nguyên, xưa nay chưa người nào giải được, đến ngay như Bình Phàm đại sư là cao tăng đắc đạo mà cũng phải chịu giam khốn cả mười năm. Giờ đây bọn tăng Thiên Trúc lọt vào trong trận đương nhiên là bị giam khốn rồi!Bình Phàm Đại sư đắc ý cười một trận, rồi chợt nhớ đến một chuyện, liền quay người chạy sâu vào giữa đảo, thì ra lão đi tìm Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư.Tiểu Trấp Đảo chu vi chừng mười dặm vuông, cho nên chỉ mất một thời gian ngắn đã vào giữa đảo nơi có một ngôi thảo am của Huệ đại sư tịnh tu. Nhưng khi lão vào trong thảo am thì mới thất vọng, nguyên là chẳng nhìn thấy bóng dáng Huệ đại sư đâu cả, trong lòng lão vừa kinh ngạc vừa nôn nóng.Nên biết, Bình Phàm đại sư tu ẩn dật thâm tu, nhưng lòng hiếu thắng thì rất mãnh liệt, lão với Huệ đại sư tranh cường tranh thắng đến mấy mươi năm nay, mà đến giờ vẫn còn chưa chấm dứt. Lão thường ngày vẫn tự ngạo công lực cái thế thiên hạ, nhưng hiện tại trước mắt chạm phải ba tay kình địch từ Thiên Trúc sang thực tế chẳng hề yếu kém hơn lão chút nào, lão là người háo thắng há có thể nhẫn nhịn chịu phục trước đối phương hay sao? Nhưng lão là người biết địch biết ta, cho nên mới tính đến kế liên kết với Huệ đại sư và Vô Hận Sinh để đối đầu với bọn Hằng Hà Tam Phật, xem thử đáo để sở học Trung Nguyên và Thiên Trúc tăng ai cao cường hơn. Nhưng chẳng ngờ, giờ tìm đến thảo am thì chẳng thấy bóng dáng Huệ đại sư đâu cả, lão thầm hiểu một mình mình không tài nào địch lại được Hằng Hà Tam Phật. Một khi lão bại thì dù Huệ đại sư và Vô Hận Sinh có liên thủ lại với nhau cũng khó thành, đến lúc ấy thì võ lâm Trung Nguyên xem như suy bại dưới tay người ngoại bang là điều khó tránh khỏi!Bấy giờ liền quay người chạy ngược trở lại thạch lâm xem có Huệ đại sư hay không, đột nhiên ...«Ầm» ...Một tiếng nổ dữ dội vang lên kéo dài, mặt đất rung chuyển cứ như động đất, Bình Phàm đại sư ban đầu khựng người chấn động kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu ra vấn đề nghĩ:“Nhất định là bọn Hằng Hà Tam Phật hợp lực vận chưởng phá tan «Quy Nguyên Cổ Trận» chứ chẳng nghi!”.Nhân vì trong thời gian lão bị giam khốn trong «Quy Nguyên Cổ Trận» cũng từng nghĩ đến dùng chưởng lực phá trận, một mình lão độc lực bằng vào hỏa hầu gần hai giáp tý, còn nghĩ sẽ phá được thạch trận. Giờ đây bọn Hằng Hà Tam Phật ba tay cao thủ thượng thừa há không thể phá ra nổi hay sao? Nhưng khi lão nghĩ lại vốn tính không địch nổi đối phương ba người, cho nên mới dụ đối phương giam khốn vào trong thạch trận mà Huệ đại sư đã phí biết bao công sức để lập trận, giờ bọn Hằng Hà Tam Phật ra được rồi thì khiến lão vừa hoảng vừa giận, bất giác buộc miệng la lên:− Hừ! Các ngươi giỏi lắm, cứ ra đây đi ...Chỉ nghe từ trong thạch lâm giọng của sư phụ Kim Lỗ Ách là Kim Bá Thắng Phật cười dài nói:− Chúng ta cứ nghĩ thạch trận này có gì cổ quái ghê gớm lắm, nói thật cho ngươi biết, loại trận trẻ con chơi này không giam chân nổi huynh đệ chúng ta đâu.Hắc hắc hắc ...Kim Bá Thắng Phật tuy nói được tiếng Hán, nhưng giọng rất cứng cỏi lờ lợ khó nghe. Chẳng ngờ vừa nói xong, đột nhiên từ phía sau thạch lâm một giọng người lành lạnh vang lên:− Khẩu khí ngươi lớn lắm, ngươi cứ thử mà xem!Hằng Hà Tam Phật vừa nghe thì giật mình, với công lực của bọn họ có thể tự ngạo là «lá rơi còn nghe rõ hướng», thế mà chẳng ngờ có người đến gần phía sau lưng mà không hề phát hiện được, thử hỏi bọn họ không chấn động sao được!Bình Phàm đại sư vừa nghe thì nhận ra ngay là Huệ đại sư, bất giác trong lòng vui mừng liền cất tiếng gọi:− Lão ni bà, nhanh đến đây, bà xuất hiện thật vừa khéo ...Phía sau thạch lâm nghe Huệ đại sư «hừ» một tiếng, bọn Hằng Hà Tam Phật chỉ thấy bóng người lướt nhanh qua thạch lâm rồi đứng ngay bên cạnh Bình Phàm đại sư. Thân pháp của Huệ Đại sư khiến bọn họ càng chấn động hơn, có thể nói vừa rồi bọn họ không làm sao nhận ra Huệ đại sư thi triển bộ pháp như thế nào, đúng là điều mà trước nay bọn họ chưa từng nhìn thấy.Bình Phàm đại sư nhìn thì cười thầm nghĩ:“Pho «Cật Ma Thần Bộ» của lão ni bà này đúng là cái thế vô song, đừng nói là bọn Tam Phật này, mà đến ta cũng không bì kịp!”.Huệ đại sư lướt đến trước mặt Bình Phàm đại sư giọng trở nên lạnh lùng nói:− Quỷ hòa thượng ngươi còn đến đây la lối làm gì chứ?Bình Phàm đại sư biết nên nhịn bà ta một bước thì hay hơn, khi ấy cười «ha ha», rồi bỗng nghiêm nét mặt nói:− Thường ngày lão ni bà ngươi thâm tu tịnh dưỡng, chẳng màng thế sự, nhưng hôm nay xem ra ngươi không ra mặt chẳng được ...Nói rồi, lão liền đem chuyện bọn Hằng Hà Tam Phật và tên đồ đệ Kim Lỗ Ách bốn người định vào làm bá chủ Trung Nguyên kể lại cho Huệ đại sư nghe.Huệ Đại sư nhìn thấy lão nói với vẻ hết sức thành thật, lúc ấy trầm ngâm chưa biết đáp như thế nào.Bình Phàm đại sư nhận ra nét mặt Huệ đại sư chừng như còn chưa tin, trong lòng tức giận thầm nghĩ:“Bình Phàm đại sư ta bình sinh chẳng cầu cạnh một ai, hôm nay chỉ vì muốn vẹn toàn đại cục mà nhẫn nhịn. Ngươi nếu không chấp nhận thì thôi, làm gì mặt tỏ vẻ không tin, chẳng lẽ Bình Phàm đại sư ta lừa dối ngươi sao?” Lão càng nghĩ càng tức, lại nhìn Huệ đại sư vẫn còn chưa quyết. Lão «hừ».một tiếng đầy tức giận thét lên:− Thực chẳng ngờ đường đường Tiểu Trấp Đảo chủ lại sợ đụng chuyện!Huệ đại sư nghe khích một câu này thì quát lớn:− Ai bảo ta sợ?Bình Phàm đại sư nghe thế thì liền chộp cơ hội nói thêm một câu:− Chính bọn chúng tìm đến Thế Ngoại Tam Tiên chúng ta, vậy mà ngươi thì co đầu rụt cổ không dám xuất thủ ...Huệ đại sư không biết lão ta chính đang nói khích mình, chỉ «hừ» một tiếng nặng nề cắt ngang lời Bình Phàm đại sư.Bình Phàm đại sư xem ra kế khích Huệ đại sư không thành, ngược lại còn bị Huệ đại sư cười mỉa, bất giác thẹn quá phát nộ lạnh giọng nói:− Ngươi nghĩ Bình Phàm Thượng Nhân ta đánh không thắng đối phương, nên đến cầu viện lão ni bà thối tha ngươi chăng?Huệ đại sư nghe một câu này thì trừng mắt nói:− Ngươi như đã đánh thắng đối phương, sao không đi mà đánh?Bà ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:− Hừ! Ngươi nghĩ xem lực đạo bọn chúng vừa rồi ba tên hợp lực đánh văng thạch câu, ngươi có thể một địch nổi ba chăng?Bình Phàm đại sư giật mình thầm nghĩ:“Đúng là ta không thể địch nổi!” Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:− Địch không nổi thì sao chứ? Lão ni bà ngươi không xuất thủ thì thôi, ta đi tìm Vô Hận Sinh đây!Nói rồi lão quay ngoắt người đi ngay ...Huệ đại sư la lên:− Chậm chân ...Đợi Bình Phàm đại sư dừng chân quay người lại rồi, Huệ đại sư chậm rãi nói tiếp:− Quỷ hòa thượng, ngươi trước đây chọc giận bần ni rồi sau đó đấu với bần ni còn chưa xong, chuyện này ta tạm thời gác lại sau này sẽ tính ...Bà ta nói ra từng lời giọng đầy phẫn hận, chừng như Bình Phàm đại sư vẫn là cái gai còn sót lại mãi trong mắt bà ta.Bình Phàm đại sư nghe thì hiểu Huệ đại sư đã chấp nhận ra tay, bấy giờ nhún vai cười nói:− Lão ni bà ngươi đã giam khốn ta mười năm còn chưa đủ sao, ân oán giữa chúng ta xem như xóa sạch ...Huệ đại sư đột nhiên chìa tay ra trước mặt, Bình Phàm đại sư nhìn thì ngẩn người, nhưng rồi hiểu ra đây là một biểu hiện đồng ý. Lão liền giơ tay ra vổ «bốp».một tiếng vào lòng bàn tay Huệ đại sư, cười kha khả nói:− Quân tử nhất ngôn!Huệ đại sư gật đầu cười đáp lại:− Đương nhiên, quân tử nhất ngôn!Lại nói, trong thạch lâm, bọn Hằng Hà Tam Phật nghe rõ từng câu của bọn Bình Phàm đại sư nói chuyện với nhau, nhưng thấy bọn họ nói mãi không hết chuyện, căn bản chẳng coi Hằng Hà Tam Phật vào đâu bất giác đại nộ.Kim Lỗ Ách đầu tiên lên tiếng thét lớn:− Ê, các ngươi nghĩ rằng chúng ta không ra nổi thạch trận này chăng?Huệ đại sư ngạo thiên, chẳng thèm để ý câu nói của hắn. Nhưng Bình Phàm đại sư thì hỏi lại:− Đúng thì sao chứ?Kim Bá Thắng Phật cất giọng bằng tiếng Hán không rõ nói:− Chúng ta sẽ đánh gãy hết đám thạch câu khốn khiếp của ngươi ...Bình Phàm đại sư lạnh lùng nói:− Cứ thử xem!Hằng Hà Tam Phật cũng chẳng cần khách khí, hô lớn một tiếng cùng nhau hợp chưởng đánh ra khối thạch câu lập trận ngay trước mặt.Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Bình Phàm đại sư tung người lướt nhanh tới, cũng xuất ra một chưởng. Một chưởng này lão đánh ra chính là trong «Bách Bộ Thần Quyền», tuy nhìn thấy Bình Phàm đại sư chỉ phất tay ra rất nhẹ, nhưng lực đạo bên trong lại cuồn cuộn như ba đào thác đổ.Hằng Hà Tam Phật «hừ» một tiếng, nhất tề chuyển lực đạo về phía Bình Phàm đại sư.Bình Phàm đại sư nhìn thấy đối phương đã chuyển hướng chưởng về phía mình thì lập tức thâu chưởng, lão luyện công phu đã đạt đến mức thượng thừa, cho nên thâu phát tòng tâm sở dục, vừa thâu chưởng toàn khí lực đều tiêu tán ngay. Bình Phàm đại sư khi đánh ra một chưởng này đã có chủ ý nên nhằm vào một chỗ trống không có thạch câu, đến lúc này lão thâu chưởng lực cực nhanh, khiến bọn Hằng Hà Tam Phật không thâu chưởng kịp đánh «ầm» lên mặt đất.Chỉ nghe một tiếng nổ lớn kèm theo đất đá bay tung tóc, cứ nghĩ với nội lực như bọn Hằng Hà Tam Phật ba người hợp lại mà đánh thì uy mãnh chừng nào không thể tưởng tượng được. Nền đá hoa cương cứng rắn đến thế mà vẫn bị đánh vỡ vụn bay mù trời, quả là chưởng lực kinh người.Bình Phàm đại sư lừa được đối phương thì vui thú cười lên ha hả, ngược lại bên kia thì bọn Hằng Hà Tam Phật tức anh ách la ó chửi rủa ầm ĩ, tiếng cười tiếng la hòa vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn độn thật khó nghe!Huệ đại sư từ đầu đến giờ đã thấy xót xa với những thạch câu mà bà ta đã phí tâm sức nhiều năm để dựng lên lập trận, vậy mà giờ bị bọn người Thiên Trúc này đánh tan thì tức giận, liền tung người lướt lên đứng trên một cột thạch câu lạnh giọng nói:− Lên đây, lũ Di thối tha kia!Hằng Hà Tam Phật đang trong cơn cuồng nộ, thấy bóng người lướt lên thạch câu, cũng liền tung người lên đứng trên thạch câu, chỉ có một mình Kim Lỗ Ách vẫn ở dưới đất.Lúc này cũng thấy Bình Phàm đại sư phi thân lên một thạch câu khác, cất tiếng ngạo nghễ nói với bọn Hằng Hà Tam Phật:− Ê, chúng ta đấu nhau một trận ngay trên đầu đám quái thạch này chứ!Hằng Hà Tam Phật nộ hỏa xung thiên, chẳng thèm nói tiếng nào nữa, thét lớn lên rồi phóng người trên đầu đám quái thạch vây đánh bọn Bình Phàm đại sư hai người.Lại nói, Tân Tiệp một mình chèo thuyền tìm đến Vô Cực Đảo, chàng trong lòng nôn nóng tìm Vô Hận Sinh đến trợ giúp cho Bình Phàm đại sư địch lại với Hằng Hà Tam Phật, cho nên ra sức vận lực vào hai tay mà chèo, con thuyền lao đi trên sóng biển như một mũi tên.Nên biết, Thế Ngoại Tam Tiên ẩn tu trên ba hòn đảo là Đại Trấp Đảo, Tiểu Trấp Đảo và Vô Cực Đảo, ba hòn đảo này nằm thành thế chân vạc cách nhau không xa lắm.Tân Tiệp chèo thuyền lướt độ chừng nửa canh giờ thì đã nhìn thấy một hòn đảo xanh xanh trước mặt, trong lòng vừa mừng mà lại vừa lo. Quả thực, chàng vốn chẳng hề muốn gặp mặt Vô Hận Sinh chút nào, nhưng lại muốn gặp Thanh Nhi, thiên kim ái nữ của Vô Hận Sinh.Từ từ con thuyền đến gần đảo hơn, giờ thì chàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trên đảo, thuyền chạy chậm lại mà sóng thì lớn hơn, thì ra vào gần bờ thường vẫn thế.Trên đảo chung quanh cây cối trồng rất nhiều, mà nhìn cũng nhận ra ngay có bàn tay chăm sóc của con người, những hàng cây mọc chỉnh tề thành hàng chứ không lung loạn như một cánh rừng hoang.Lên đến bờ, nơi đây là một bãi cát chạy dài thoi thỏi dốc lên cao, một con đường rải sỏi rộng tầm một trượng chạy từ bờ vào sâu trong đảo. Tân Tiệp đứng nhìn quanh một vòng rồi mới cất bước đi vào trong đảo.Con đường đá cứ chạy sâu vào giữa đảo, cây cỏ thâm sơ, nhưng nếu là người biết thưởng thức thì nhận ra ngay đều là những loại kỳ hoa dã thảo mà trong đất liền ít thấy. Hoa mọc như hoa dại đủ màu đủ sắc, mùi hương cũng kỳ lạ khác hẳn với hương của những loài hoa nổi tiếng người ta thường biết đến. Tân Tiệp thật bất ngờ, thầm nghĩ:“Không ngờ Vô Hận Sinh lại là người tao nhã đến thế, ta nếu như không đặt chân lên Vô Cực Đảo này tận mắt nhìn thì cũng không bao giờ tin lão ta lại là người có nhã hứng như vậy!”.Chàng từng đến Đại Trấp Đảo và Tiểu Trấp Đảo, Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư đều là những nhân vật cái thế, nhưng cuộc sống của họ xem ra đạm bạc giản dị.Trên Tiểu Trấp Đảo thì trống lốc chỉ một rừng quái thạch bày thành trận thế.Còn Đại Trấp Đảo thì lung tung loạn xị, chẳng nơi nào lại ngăn nắp tinh tế như ở đây.Vô Cực Đảo rất lớn, chỉ con đường lát đá này thôi cũng đã chạy dài hơn một dặm, đi đến cuối con đường đá mới nhìn thấy một tòa nhà nằm ngang trước mặt, thì ra bây giờ mới có thể gọi là lên đến Vô Cực Đảo.Tân Tiệp chỉnh lại y phục một chút, rồi cất tiếng gọi lớn:− Vãn bối Tân Tiệp, bái kiến Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh tiền bối, có cấp sự thỉnh cầu tiền bối!Trong nhà trầm tịch không có tiếng người đáp lại, cứ như chẳng hề có người trong nhà này.Tân Tiệp gọi thêm hai lần nữa vẫn y nhiên không nghe thấy động tĩnh nào, chàng hơi hồ nghi trong lòng, đánh bạo bước thẳng vào trong nhà xem sao.Nhưng khi vừa xuyên qua hoa viên, chuẩn bị bước chân vào trong nhà thì mắt hoa lên một bóng người, thực quá bất ngờ khiến chàng «í» lên một tiếng, giật mình thoái lùi ra sau hai bước.Thì ra, bóng một lão già từ phía sau nhà lướt nhanh tới như một làn khói, đến khi dừng lại chàng mới nhận ra chính là Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh.Vô Hận Sinh ánh mắt trừng trừng nhìn xoáy vào mặt Tân Tiệp như gặp lại kẻ thù, dằn mạnh giọng nói:− Tiểu tử, hay nhỉ! Ngươi đến đây làm gì ...Tân Tiệp lần này đến đây hoàn toàn là theo lệnh Bình Phàm đại sư yêu cầu Vô Hận Sinh đến trợ thủ đối phó với Hằng Hà Tam Phật, giờ nhìn thấy Vô Hận Sinh tuy mặt lão hầm hầm tức giận, nhưng chàng cũng thấy vui nên buộc miệng nói:− A! Cuối cùng cũng gặp được tiền bối!Vô Hận Sinh chỉ «hừ» một tiếng lạnh lùng hỏi:− Thanh nhi đâu?Một câu này hỏi khiến Tân Tiệp ngớ người chẳng hiểu gì, nhất thời không đáp lời lão được.Vô Hận Sinh hằn học nói tiếp:− Ngươi ... ngươi ... Hừ hừ ...Lão thở phù phù chứng tỏ vô cùng tức giận đến nói chẳng thành câu.Tân Tiệp thấy thế thì đầu óc mơ hồ chẳng hiểu ất giáp gì, nhưng thầm nghĩ ngay đến một vấn đề gì nghiêm trọng liên quan đến ái nữ của lão ta là Trương Thanh. Bấy giờ chàng trấn tĩnh hỏi lại:− Thanh nhi ư? Tiền bối muốn nói đến lệnh ái chăng?Vô Hận Sinh mặt xanh như đồng, gật mạnh đầu đáp lời chàng.Tân Tiệp chấn động cả người gấp giọng hỏi:− Lệnh ái không có trên đảo à ...Vô Hận Sinh giọng lạnh băng băng cắt ngang nói:− Đương nhiên, nếu không ta còn hỏi ngươi sao. Hừ ...Lão «hừ» một tiếng hằn học rồi nói tiếp:− Mười hôm trước nó ngang ngạnh không nghe lời ta, bảo là đi kiếm ngươi.Hừ, đi mười hôm nay chẳng thấy trở về!Tân Tiệp nghe Thanh nhi cất bước lặn lội đi tìm mình trong chốn giang hồ mênh mang, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho nàng thân gái dặm trường gặp điều gì bất trắc thì lo âu vô cùng. Nghĩ thế trong lòng phát hoảng vội nói:− Thời gian gần đây vãn bối lưu lạc ngoài vùng đảo này, lệnh ái đi đâu tìm vãn bối chứ?Vô Hận Sinh nói:− Nó bảo là vào Trung Nguyên. Ài ... Nó còn trẻ tuổi bồng bột quá ...Tân Tiệp cướp lời lão nói:− Điều này vãn bối cũng từng nghĩ đến, chỉ có điều hiện tại vãn bối có chuyện rất gấp, chờ sau chuyện này rồi vãn bối sẽ vào đất Thần Châu đi khắp nơi tìm lại lệnh ái ...Vô Hận Sinh ngược lại nghĩ Tân Tiệp chẳng nôn nóng lo lắng gì cho ái nữ của mình, lão nghĩ:“Con ta mất tích, mà đợi ngươi làm xong chuyện của ngươi mới đi tìm nó thì còn gì nữa? Hừ ... ngươi đúng là chẳng quan tâm gì con gái ta, thế mà nó mù mắt say mê ngươi đắm đuối!”.Càng nghĩ lão càng thấy tức con gái và giận Tân Tiệp thêm, lão nghiến răng trèo trẹo chừng như chỉ hận không lập tức giáng một chưởng đánh chết chàng ngay.Đột nhiên trong đầu lão khởi lên một suy nghĩ khác:“Thanh nhi tình thâm ý nặng với hắn, nếu như ta mà giết chết hắn thì Thanh nhi có lẽ rất khó sống, ta không thể không nghĩ mà làm xằng ...” Trong đầu nghĩ vậy, liền thét lớn:− Tiểu tử, ngươi được lắm, ngươi nhanh xéo khỏi đảo của ta. Ta đếm đến ba mà ngươi không rời đảo, thì vĩnh viễn đừng hòng nhìn thấy được ta ...Tân Tiệp ngớ người, nhất thời không biết nên nói thế nào.Bấy giờ nghe Vô Hận Sinh nói xong thì cất tiếng đếm lớn:− Một ... hai ...Tân Tiệp trong lòng phát gấp, vội la lên:− Chậm! Vãn bối nếu như không có cấp sự thì chẳng bao giờ đến đây cầu kiến tiền bối, căn bản không bao giờ đặt chân lên Vô Cực Đảo. Chỉ có điều ... có điều chuyên can hệ đến toàn võ lâm Trung Nguyên ...Chàng nói rất gấp mà rất nhanh, chừng như sợ Vô Hận Sinh không kịp nghe điều này, chẳng ngờ Vô Hận Sinh trong đầu cực nộ vốn không nghe được lời chàng, hô mạnh một tiếng:− Ba!Rồi nói ngay:− Hảo tiểu tử, thì ra ngươi không coi Vô Hận Sinh ta vào đâu. Được lắm, ngươi mở mắt mà nhìn Vô Hận Sinh ta trục xuất ngươi khỏi đảo ...Dứt lời, tay tung ra một quyền nhằm thẳng vào ngực Tân Tiệp. Không ngờ, Tân Tiệp chẳng những không né tránh mà vẫn đứng yên bất động và không hề có chút gì kháng cự chống đỡ lại. Vô Hận Sinh quyền ra nửa chừng, thấy thế chẳng đánh tiếp, thâu quyền lại kinh ngạc thét nói:− Tiểu tử, ngươi không động thủ?Tân Tiệp nói lớn:− Luận công lực thì vãn bối làm sao sánh với uy danh của Vô Cực Đảo chủ, thế nhưng nếu Đảo chủ cứ lấy võ công ức hiếp người, nói không được Tân mỗ đành thất lễ ...Nên biết, Tân Tiệp bình sinh ngạo khí cực cao, trước giờ chưa từng cúi đầu cầu cạnh trước bất cứ người nào. Hôm nay chỉ là vì chuyện Bình Phàm đại sư bị khốn đốn trên Tiểu Trấp Đảo, cần được Vô Hận Sinh trợ thủ, chuyện quá quan trọng nên chàng mới nén nhịn trong lòng.Nhưng nào ngờ gặp Vô Hận Sinh thấy ái nữ độc nhất thất tích thì lòng nóng như lửa đốt mà mờ cả lý trí, hành sử chẳng đúng lẽ, nghe một câu này của Tân Tiệp đầy hào khí thì lão cũng không khỏi khựng người. Lão nằm mộng cũng không ngờ Tân Tiệp to gan lớn mật đến thế, dám buông một câu này trước mặt Vô Cực Đảo chủ quả là trong thiên hạ chẳng được mấy người. Bấy giờ lão khựng lại, nhưng lập tức cười lên nói ngay:− Tiểu tử, có chí khí lắm! Nhưng ngươi muốn động thủ với Vô Hận Sinh ta thì phải lui về khổ luyện thêm hai mươi năm nữa ...Nói rồi bật cười thành tiếng một cách ngạo nghễ.Tân Tiệp nghe khẩu khí lão ta rõ ràng không coi mình vào đâu, hiểu ra nguyên do là vì lần trước chàng đã đấu với lão ta từng bị trúng một thế, cũng có nghĩa là không xem công phu của Mai thúc thúc vào đâu. Nghĩ thấy thế bất giác trong đầu động nộ, lạnh giọng đáp lại:− Tân mỗ ngược lại thấy bất tất phải chờ lâu đến thế ...Nói rồi cũng cất tiếng lên cười cuồng ngạo không kém.Vô Hận Sinh thấy chàng buông tiếng cười mỉa lại mình thì cực nộ, gầm lên:− Tiểu tử, ngươi giỏi lắm, thế thì hãy tiếp ta một chiêu ...Lời vừa dứt, thân hình đã lướt tới tung song chưởng đánh ra thế như Thái sơn áp đỉnh ập xuống đầu Tân Tiệp, uy thế hùng mãnh không tưởng.Tân Tiệp chẳng ngờ lão nói là ra chiêu ngay, chàng giờ đây kinh nghiệm đã phong phú, liền nhận ra ngay bên trong chiêu này còn có biến chiêu khác, chàng đã nhận ra chính là thủ pháp «Phất Huyệt» mà lần trước chàng từng thất thủ trước một chiêu như thế này của Vô Hận Sinh.Tân Tiệp bại một lần là khôn thêm một ít, gần đây công lực chàng tăng tiến nhiều, đồng thời còn hấp thụ được chưởng pháp tuyệt luân của Bình Phàm đại sư, có thể giải trừ được thủ pháp «Phất Huyệt» này của Vô Hận Sinh. Bấy giờ chẳng chút hốt hoảng, hai chân hơi chùng xuống, đợi thế công của Vô Hận Sinh đến cách đầu chừng bốn năm thốn mới vòng tay trái lên ra chiêu ...Vô Hận Sinh cười nhạt một tiếng, song chưởng tách ra tạo thành trăm nghìn chưởng ảnh tấn công đến từ nhiều hướng.Với một chưởng biến hóa cùng cực này có thể nói người nhìn choáng đầu hoa mắt, hồn phiêu phách tán, thế nhưng Tân Tiệp vẫn bình tĩnh như không, song chưởng đẩy ngược lên trên mười ngón tay xòe ra, tay trái rung mạnh, tay phải theo đến, chính là một chiêu hóa giải «Phất Huyệt thủ pháp» mà Bình Phàm đại sư truyền thụ cho chàng.Vô Hận Sinh ra một chiêu rất tự đắc, nghĩ không lấy được mạng tiểu tử này thì cũng khiến cho hắn quýnh tay quýnh chân, nào ngờ Tân Tiệp ra một chiêu phá giải được «Phất Huyệt thủ pháp» của lão khiến lão chấn động cả người.Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Tân Tiệp tay rung tay đẩy lập tức biến màn chưởng ảnh ập đến từ bốn phương tám hướng của Vô Hận Sinh tiêu thất trong vô hình. Nhưng chàng hiểu Vô Hận Sinh còn có sát chiêu chưa xuất, cho nên không dám ngừng lại, tay trái thuận nước theo thuyền phất tiếp một chưởng, chân nhanh chóng nhảy về phía sau.Vô Hận Sinh một chiêu hẫng hụt thì giật mình, thấy chưởng phong đẩy tới cũng liền thoái người tránh chiêu, lão định ra chiêu tiếp thì chẳng ngờ Tân Tiệp đã tự động thoái lùi ra xa.Tân Tiệp từ bấy đến giờ, công lực tăng tiến có thể nói «một ngày nghìn dặm», nhất là gần đây công lực chàng đã xung thịnh đạt đến cảnh giới thượng thừa, đến nhân vật võ nghệ cao cường như Câu Lâu Nhất Quái mà cũng bại thủ dưới tay chàng. Mà Vô Hận Sinh là nhân vật thế nào ai ai cũng biết, Tân Tiệp thầm hiểu mình còn kém đối phương một bực, huống gì hai người vốn chẳng thù chẳng oán, cho nên chàng không muốn đối thủ quá chiêu với lão ta, chẳng ngờ vừa nói một câu thì Vô Hận Sinh đã ra tay đánh liền.Vô Hận Sinh ngược lại rất hận Tân Tiệp, ra chưởng đã dùng chí ít cũng bảy thành công lực.Tân Tiệp không dám trực tiếp nghênh chiêu, sau khi hóa giải được một chiêu của Vô Hận Sinh, chàng tự động rút lui ... Nhưng chẳng ngờ, chưa kịp nói câu nào thì «vù» một tiếng, bóng người lại thoáng nhanh trước mặt, chính là Vô Hận Sinh lướt tới phất chưởng tấn công tiếp ... Tân Tiệp la lên:− Đảo chủ chậm tay ...Nhưng một câu chưa nói xong thì chưởng phong đã đến trước ngực, trong tình thế bất đắc dĩ, Tân Tiệp đành giơ chưởng lên chống trả.«Vù ...».Một tiếng réo lên rồi biến mất, theo đó kình phong cũng tiêu tan, Tân Tiệp ra chiêu này toàn lực hóa chiêu đối phương, nhưng chính vì thế khi kình lực biến mất thì chàng cũng hẫng người không kìm được nhào người về trước ...Vô Hận Sinh bị chàng hóa giải một chiêu này nữa thì chấn động, nhưng nhanh mắt nhìn thấy thân pháp Tân Tiệp bổ nhào về trước thì khi nào lão chịu bỏ lỡ cơ hội, vung tay hóa chưởng đánh nhằm vào lưng Tân Tiệp. Chẳng ngờ, thoạt nhìn đã thấy một chưởng của lão trúng đích thì tự nhiên thâu kình lực lại hai phần.Tân Tiệp ngược lại khi nhận ra kình lực đến trên lưng như «Thái sơn áp đỉnh» thì giật mình vội nhào người sang bên trái, song chưởng đánh ra một trên một dưới, tay trên vừa khéo ra chưởng nghênh thế chưởng đang đánh xuống của Vô Hận Sinh, tay dưới chống đất lộn ngược người ra ngoài.Vô Hận Sinh thấy thế thì càng tức giận, song chưởng hóa chiêu truy theo mà đánh.Tân Tiệp thầm hiểu công lực còn kém xa lão ta, trong lòng phát cấp, nhưng khổ một nỗi là không mở miệng được, đành miễn cưỡng chống chế lại với Vô Hận Sinh. Sau ba chiêu, Tân Tiệp trong lòng đã nóng như lửa đốt khi nghĩ đến Bình Phàm đại sư bị vây khốn trên Tiểu Trấp Đảo, chàng nghĩ nhanh:“Nếu không mời được lão ta thì thôi, ta nhanh rút khỏi đây còn hơn lôi thôi với lão!” Nghĩ thế, chàng «hừ» một tiếng, rồi tung người định tháo lui ...Lần này thì Vô Hận Sinh chẳng truy theo, Tân Tiệp thoát được ra ngoài năm sáu trượng, thấy lão ta không truy đánh nữa thì dừng chân lại thở phù phù gấp giọng nói:− Đảo chủ xin bớt nóng, vãn bối lần này đến đây chính là theo lệnh của Bình Phàm đại sư mời Đảo chủ đến Tiểu Trấp Đảo một chuyến, có chuyện khẩn cấp, Huệ đại sư cũng ...Vô Hận Sinh chẳng đợi chàng nói hết câu, hậm hực cắt ngang:− Cái gì mà Bình Phàm đại sư với Huệ đại sư, danh hiệu của Thế Ngoại Tam Tiên há có thể để cho tiểu tử ngươi muốn gọi thì gọi hay sao!Tân Tiệp bất giác ngớ người, chàng thầm nghĩ ngay:“Có lẽ lão ta còn chưa tin thân thế của ta ...”.«Soạt» một tiếng, chàng rút phắt trường kiếm ra, thân hình lướt nhanh như làn khói, tay kiếm liên hồi múa mấy đường ...Vô Hận Sinh vừa nhìn thấy mấy đường tuyệt kiếm và thân pháp của chàng thì tròn xoe mắt, há hốc mồm miệng, chừng như lão không tin nổi mắt mình.Nguyên là, Tân Tiệp thi triển bộ pháp chính là «Cật Ma Thần Bộ» và tay kiếm ra chiêu chính là «Đại Diễn thập thức», Vô Hận Sinh đương nhiên quá rõ hai pho tuyệt học của hai nhân vật tịnh danh với mình trong Thế Ngoại Tam Tiên.Vô Hận Sinh nhớ lại lần trước khi Tân Tiệp đối phó với Ngọc Cốt Ma thì cũng từng thi triển «Cật Ma Thần Bộ», nhưng lúc ấy lão còn chưa thật tin, đồng thời đang cơn cấp hoảng cứu thê tử của mình, nên chung quy lão không để ý đến.Nhưng lần này thì tận mắt chứng kiến Tân Tiệp không những thi triển «Cật Ma Thần Bộ», mà còn biểu diễn tuyệt học kiếm pháp «Đại Diễn thập thức» thì lão chẳng thể không tin! Thế nhưng, Vô Hận Sinh vốn là người cố chấp và tự ngạo, bấy giờ xem xong chỉ «hừ» một tiếng cười nhạt nói:− Tiểu tử ngươi chỉ khua môi múa mép lừa được hai lão hồ đồ kia, chứ chẳng bao giờ lừa được Vô Hận Sinh ta ...Tân Tiệp muốn chứng minh thân thế của mình, chẳng ngờ bị một câu nói này như gáo nước lạnh dội lên đầu, bất giác hỏa nộ tam trượng, chỉ muốn đánh với lão một trận cho biết tay. Nhưng chợt nghĩ lại Bình Phàm đại sư còn đang nguy hiểm trên Tiểu Trấp Đảo, nên đành nén giận gầm mặt nhìn lão trong đầu tính kế ... Bất giác trong đầu lóe lên một ý nghĩ:“Với con người cao ngạo cố chấp như lão ta chỉ còn một cách là khích ...” Nghĩ đến đó, chàng đổi nét mặt bình thản ngửa cổ cười dài, âm thanh chấn động cả sơn đảo.Vô Hận Sinh bất ngờ thấy Tân Tiệp cất tiếng cười dài thì tức giận «hừ» một tiếng lớn và quát:− Tiểu tử, ngươi cười gì chứ?Tân Tiệp nhún vai như chẳng để ý gì đến lão ta khinh khỉnh nói lẩm nhẩm một mình:− Hài! Thật chẳng ngờ Thế Ngoại Tam Tiên chỉ là hư danh ...Một câu này lọt vào tai quả nhiên khiến Vô Hận Sinh phừng phừng tức giận thét lên:− Ngươi nói gì chứ?Tân Tiệp nói:− Tôi nói có người võ công còn cao hơn ông ...Chàng vì đã có ý khích lão ta, cho nên cũng không cần khách khí cứ nói bằng giọng giang hồ.Vô Hận Sinh lão luyện giang hồ, lão đã nhận ra được Tân Tiệp cố ý dùng thái độ và ngôn ngữ khích bác mình, nhưng nghe thì cũng không nén được, thét lớn hỏi:− Ngươi nói ai? Ở đâu?Tân Tiệp vờ lắc đầu đáp:− Nói cho ông biết cũng bằng thừa, ông chẳng bao giờ dám đi ...Vô Hận Sinh lườm mắt nhìn chàng, hầm hầm hỏi:− Nói! Người kia là ai, ở đâu?Tân Tiệp đến lúc này mới ngước mắt nhìn lão ta chậm rãi nói:− Tôi dám đánh cuộc ông không đấu thắng hắn nổi, nói cho ông biết cũng không hại gì, hắn hiện tại đang ở trên Tiểu Trấp Đảo ... ta dám cuộc với ông ...Vô Hận Sinh phẫn nộ thét lên:− Nếu như ngươi đánh cuộc thua thì sao?Tân Tiệp đảo nhanh đôi nhãn châu, trong đầu lại tính kế, nghiêm mặt đáp:− Nếu tôi thua tôi sẽ chịu trách nhiệm đi tìm Thanh nhi về cho ông ... tôi giao du thân tình với Cái Bang, mà người Cái Bang thì không hang cùng ngõ hẻm nào không có, tất sẽ tìm được cô ấy.Chàng tuy nói vậy, nhưng kỳ thực trong lòng lại nghĩ:“Dù không đánh cuộc thì ta cũng phải đi tìm Thanh nhi.”.Vô Hận Sinh nghe chàng nói đi tìm Thanh nhi thì trong lòng dao động, nghĩ ngợi giây lát liền nói:− Được, ta đồng ý, nhưng nếu ta thua?Tân Tiệp thầm hiểu Vô Hận Sinh đã coi mình như hạng gian đồ giảo hoạt, khi ấy cố nhếch mép cười nhạt rất giảo hoạt nói:− Nếu như Đảo chủ không may bị thua, thì ... thì vãn bối chỉ xin Đảo chủ chỉ điểm cho hai chiêu!Lần này thì Vô Hận Sinh hoàn toàn tin tưởng, trong lòng thầm nghĩ:“Chỉ có Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư mới trúng kế tên tiểu tử ma mãnh này và truyền thụ võ nghệ cho hắn, còn ta thì ... hừ ...” Bấy giờ đắc chí cười lớn nói:− Được, theo ý ngươi đi!Tân Tiệp thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, lớn tiếng nói:− Quân tử nhất ngôn!Vô Hận Sinh cũng nói:− Đương nhiên! Hắc hắc ... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 36 Hoa Di Tranh Hùng Mặt trời đứng bóng, ánh nắng gay gắt chiếu xuống biển, sóng xô nhau lấp lánh như muôn ngàn ánh bạc chói chan. Nhưng ngoài biển còn có những cơn gió lồng lộng khiến trời không đến nỗi oi bức lắm. Vậy mà trên Tiểu Trấp Đảo lúc này một trận ác chiến diễn ra đang đến hồi quyết liệt, cái nắng nóng chừng như khiến cho cuộc chiến càng sôi bỏng lên. Bấy giờ hai vị Đại Trấp Đảo chủ và Tiểu Trấp Đảo chủ kề vai nhau mà đánh, nhưng đối phương cũng là ba đại cao thủ xuất thế.Trên những cột quái thạch cao thấp khác nhau tạo thành rừng, năm bóng người cứ lướt đi lướt lại tạo thành một cuộc hỗn chiến ngoạn mục. Đương nhiên, nếu đơn chiến độc đấu thì lại khác, đây là hỗn chiến bên nào nhiều người hơn thì phần thắng thế đã được một phần, bọn người Thiên Trúc nhiều hơn một người, mà ai cũng thuộc hàng võ nghệ thượng thừa, giờ đã thấy chiếm thế thượng phong.Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư thì còn được, bằng vào khinh công «Cật Ma Thần Bộ» tuyệt thế vô song của mình, những lúc nào không đấu lại đối phương hoặc rơi vào nguy cấp cũng có thể thoát hiểm dễ dàng, chọn chiến thuật «Du đấu».Nhưng tình hình của Bình Phàm đại sư thì không giống, lão ta bình sinh tính khí cổ quái, đấu nhau với nhân vật đứng đầu trong Hằng Hà Tam Phật là Bá Lạp Các, từng chiêu từng thức cứ ngạnh đấu trực tiếp nghênh chiêu.Vốn Đại Trấp Đảo chủ Bình Phàm đại sư có thể hỗ trợ cho Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư, dùng «Cật Ma Thần Bộ» phối hợp với thượng thừa sát thủ để phản công địch nhân. Nhưng chẳng ngờ chạm phải một đối thủ sở học thượng thặng, công lực siêu phàm, đấu liền ba chưởng không thấy chút khả quan khiến lão nộ khí xung thiên, trụ tấn trên một cột thạch trụ quyết ngạnh đấu với đối phương.Bình Phàm đại sư trong lòng càng nộ thì chưởng ra càng hùng mạnh, chưởng phong ì ầm đấu nhau với Bá Lạp Các ngoài hai mươi chiêu, chung quy Bình Phàm đại sư công lực vẫn trội hơn Bá Lạp Các một chút, Bá Lạp Các đã thấy khó tiếp tục ngạnh đấu như thế này được.Bên này đấu như thế, thì ngược lại tình cảnh của Huệ đại sư càng lúc càng khó khăn, vì một mình bà ta đấu hai tay đại cao thủ Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ. Từ đầu đến giờ đã mấy mươi chiêu, mà Huệ đại sư chỉ dùng «Cật Ma Thần Bộ» vừa đánh vừa chạy quanh theo chiến thuật «du đấu», nhưng đối phương là hai đại cao thủ khi nào để cho Huệ đại sư rảnh tay mà thở lấy hơi.Thế nhưng, Thế Ngoại Tam Tiên đều là ba con người tính khí cổ quái, mặc dù đã rơi vào hiểm cảnh, nhưng Huệ đại sư thủy chung vẫn không một câu kêu gọi Bình Phàm đại sư trợ thủ. Vì thế mà giờ đây bọn họ hai người nhìn chung đã rơi vào thế bị động, đối phương ba người liên thủ luân phiên nhau liên hoàn tấn công, càng lúc càng dồn ép hai vị Đảo chủ. Huống gì lúc này bọn Hằng Hà Tam Phật còn có thêm Kim Lỗ Ách đứng dưới đất nhìn lên xem đấu, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ra tay trợ sức cho ba vị tiền bối của mình.Bình Phàm đại sư càng đánh càng phẫn nộ, song chưởng phất ra liên tục, một hơi đánh đến hơn mười chưởng.Mấy chục chiêu này Bình Phàm đại sư quán chú toàn lực, Bá Lạp Các chỉ chạm phải một chưởng nữa thì cả người đã không trụ nổi lảo đảo thoái về sau, khí huyết nghịch đảo chút nữa thì thổ huyết.Bình Phàm đại sư thắng một chưởng thì cười phá lên ha hả, nhưng chưa cười hết thì lão bỗng giật mình, thì ra lúc này cười lớn mới nhận thấy chân lực trong người hao tổn không ít.Kim Bá Thắng Phật nhìn thấy sư huynh Bá Lạp Các thân hình bất ổn thì giật mình, lướt nhanh người tới, thét dài một tiếng tay xuất chỉ lực điểm thẳng vào huyệt Kiên Ngung sau vai Bình Phàm đại sư.Bình Phàm đại sư công lực thâm hậu, lão luyện giang hồ, nghe tiếng gió phân biệt được phương hướng và công pháp của địch nhân, chỉ cười nhạt mà thân hình bất động, đại trừu phất lên nghe phần phật, tả hữu hai bên xuất hai chưởng, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đánh ra chiêu này chính là «Song Đồng Chưởng».Kim Bá Thắng Phật nhìn thấy Bình Phàm đại sư lưng quay về hướng mình, thân hình trụ vững như thái sơn, trong lòng hơi giật mình, nhưng vốn là tay cao thủ dầy dạn kinh nghiệm, chỉ ra nửa chừng rồi biến thành chưởng công tới ...Lại nói, chính lúc này Bá Lạp Các sau khi đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư nội thương nhẹ, song trong lòng hỏa khí thượng xung, nghĩ:“Hằng Hà Tam Phật có lẽ nào không thắng được bọn đối phương hai người?”.Bấy giờ trong cơn nộ hỏa, gầm lớn một tiếng lao tới phát chưởng tấn công ...Bình Phàm đại sư lúc này song chưởng đánh ra vừa khéo tiền hậu thụ địch ...Huệ đại sư lúc này thấy thế thì giật mình, bà ta thầm hiểu Bình Phàm đại sư cho dù công lực có cao hơn nữa cũng không thể một lúc ngạnh đấu chưởng lực với hai tay đại cao thủ Thiên Trúc được. Trong lòng cả kinh, vội vàng lướt vòng người nhanh qua khỏi Bàn Đăng Phù Nhĩ, đây vẫn chính là một chiêu tuyệt học trong «Cật Ma Thần Bộ».Bàn Đăng Phù Nhĩ cũng không phải tầm thường, thoáng nhìn thấy bóng Huệ đại sư lướt tới thì phát chưởng đánh ra, nhưng một chưởng hụt vào khoảng không trước mặt, người của Huệ đại sư đã sang bên kia nhanh như ánh chớp.Lúc này còn cách cả mươi ngọn thạch trụ, Huệ đại sư hai tay hợp thủ trước ngực đánh thốc ra một chiêu nội gia quyền pháp trong «Bách Bộ Thần Quyền».Huệ đại sư bình sinh đấu với người khác rất ít dùng cách ngạnh đấu trực tiếp nghênh chiêu, nhưng lúc này trong cơn cấp nộ ra chiêu thì uy mãnh không tưởng, quyền xuất sinh phong rít lên «Ù ù ...».Huệ đại sư ra một chiêu này nhằm thẳng vào sau người Kim Bá Thắng Phật, như thế vô hình trung Kim Bá Thắng Phật lại rơi vào cảnh tiền hậu thụ địch, phía trước thì đấu chưởng với Bình Phàm đại sư, sau lưng thì bị Huệ đại sư tấn công.Nói thì chậm lúc ấy lại nhanh, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Kim Bá Thắng Phật nhận ra tình thế hiểm nguy miệng thét lên một tiếng, thân hình lách nhào ra ngoài, nhưng tay trái vẫn vừa tiếp một chiêu «Bạt thổ thoái» của Bình Phàm đại sư.Chỉ nghe «Bình» một tiếng, kèm theo một tiếng «Hự» nhẹ, song cũng đủ nghe rát, đồng thời nhận ra ngay thân hình Kim Bá Thắng Phật lảo đảo không vững ...Huệ đại sư lướt người tới ra chiêu «Bách Bộ Thần Quyền» vốn chỉ muốn cứu nguy cho Bình Phàm đại sư, lúc này thấy Kim Bá Thắng Phật thân hình chấn động lảo đảo ra ngoài, bà ta là người chính đạo không khi nào lại ra tay ám toán kẻ khác, bấy giờ chiêu ra đã già thâu lại không được liền chếch tay ra ngoài ...«Ầm» một tiếng, một chưởng của Huệ đại sư chẳng tầm thường chút nào, đánh trúng vào một cột quái thạch phát ra tiếng nổ lớn kèm theo đất đá tung bay mù mịt.Nhưng sau một chưởng này, dư phong đẩy luôn thân hình còn chưa vững của Kim Bá Thắng Phật rơi khỏi thạch trụ lọt vào trong thạch trận.Bá Lạp Các lúc này cũng chạm một chưởng với Bình Phàm đại sư, trong đầu chấn động mạnh, nỗ lực xuất chưởng nữa quyết đánh văng Bình Phàm đại sư xuống thạch trụ.Bình Phàm đại sư sau chưởng này thân hình đã dao động mạnh, thấy thế «Hừ» một tiếng lạnh lùng, chưởng tâm trở lại một lần nữa xuất chưởng đánh ra.Một chưởng này thật cổ quái chẳng những có thể tiếp được một chưởng của Bá Lạp Các, mà đồng thời còn dẫn chưởng lực của đối phương ra ngoài.Bá Lạp Các bất ngờ trước điều này, thân hình bị chúi về trước, lão phải trầm khí tụ lực lắm mới giữ được thân hình không bị rơi khỏi thạch trụ, lão ta thở phù phù rồi ngồi nhanh xuống điều hòa chân khí.Bình Phàm đại sư cũng giật mình khi nhận ra sau một hồi ngạnh đấu tiếp chiêu chân khí hao tổn nặng, không dám ham đánh tiếp, bấy giờ cũng liền ngồi xuống bàn tọa ngay trên thạch trụ vận khí dưỡng thương.Như thế tại trường giờ chỉ còn lại Huệ đại sư và Bàn Đăng Phù Nhĩ đấu với nhau, cứ nghĩ điều này sẽ nhẹ nhàng hơn cho Huệ đại sư, nhưng đúng lúc ấy hai bóng người lướt ào ào nhanh lên thạch trụ, thì ra chính là Kim Bá Thắng Phật vừa rồi rơi xuống trận và thêm cả Kim Lỗ Ách từ đầu đến giờ còn ở dưới đó.Huệ đại sư thấy tình thế này thì rất nguy hiểm, biết Bình Phàm đại sư chân lực hao tổn nặng nên mới tĩnh tọa diều dưỡng nội thương, nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ mới xong, trước mắt còn lại một mình địch ba người, nếu không thi triển tuyệt kỹ thân pháp «Cật Ma Thần Bộ» du đấu thì chẳng thể nào cầm cự nổi, liếc mắt nhìn nhanh Kim Bá Thắng Phật, bất chợt nhận ra lão ta cánh tay trái buông thõng xuống chừng như bị thương, bất giác thầm nghĩ:“Bình Phàm thượng nhân một lần có thể đả thương đến hai tay đại cao thủ Thiên Trúc, quả là phi thường, Tiểu Trấp Đảo chủ ta chẳng lẽ lại không bằng ...” Nghĩ thế tự nhiên hào khí trỗi lên thét lớn:− Ê! Xem ra ngươi bị thương chẳng nhẹ, Tiểu Trấp Đảo chủ ta sẽ chờ ngươi ...Bà ta vừa nói ra, chỉ nghe Kim Bá Thắng Phật «Hừ hừ» mấy tiếng tức giận.Bọn họ xưng vương Thiên Trúc, tuy từng có nghe nói đến Trung Nguyên có Thế Ngoại Tam Tiên, nhưng thường ngày tự cao tự đại chỉ nghĩ Thế Ngoại Tam Tiên bất quá cũng chỉ là hạng cao thủ nhị tam lưu. Nào ngờ sau khi Kim Lỗ Ách thủ bại chạy về báo lại, bọn họ kéo nhau vào Trung Nguyên chạm mặt Thế Ngoại Tam Tiên, giờ mới biết công lực của bọn họ thật là bất khả tư nghị.Bấy giờ trong đầu tính nhanh liền quay lại nói một tràng tiếng Thiên Trúc với Bàn Đăng Phù Nhĩ và Kim Lỗ Ách, ý là bảo hai người kia vây đánh Huệ đại sư, còn lão tự mình đến xem thương thế của Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các như thế nào.Huệ đại sư ở một bên nghe chẳng hiểu gì, trong đầu chỉ nghĩ bọn chúng định giở trò gì đây?Kim Bá Thắng Phật nói rồi, thân hình lướt nhanh về phía Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các đang điều thần dưỡng khí.Huệ đại sư trong lòng phát cấp, cứ ngỡ là lão ta nhân cơ đến đả thương Bình Phàm Thượng Nhân, hét lớn một tiếng nhún người lao theo ...Kim Bá Thắng Phật ngược lại chẳng biết là Huệ đại sư hiểu nhầm, nhún chân phóng đi cực nhanh, Huệ đại sư không ngờ Kim Bá Thắng Phật lại có khinh công nhanh như thế, bất giác giật mình, chớp mắt đã thấy Kim Bá Thắng Phật đến bên Bá Lạp Các giơ tay bắt vào uyển mạch trên tay Bá Lạp Các.Lúc này thì Huệ đại sư vừa tới, bà ta vốn ngỡ thân pháp của mình cái thế vô song, bây giờ so với Kim Bá Thắng Phật xem ra còn chậm hơn một bước thì không khỏi chấn động.Kim Bá Thắng Phật thấy Huệ đại sư đến nơi, ngước mắt «Hừ» một tiếng lạnh lùng nói:− Ngươi nghĩ ta là người thế nào chứ? Có thể ra tay đánh lén người đang điều khí dưỡng thần hay sao?Huệ đại sư lúc này nhìn thấy Kim Bá Thắng Phật thăm mạch cho Bá Lạp Các thì đã biết mình hiểu nhầm. Vừa lúc ấy thì thốt nhiên vị Đại Trấp Đảo chủ ngửng đầu mở mắt nhìn Kim Bá Thắng Phật thét lớn:− Ngươi chớ vội đắc ý, ngươi nghĩ sở học Thiên Trúc mạnh hơn Trung Nguyên sao? Hắc hắc ...Bình Phàm đại sư hiển nhiên còn chưa điều phục hoàn toàn, cho nên trung khí chưa mạnh. Kim Bá Thắng Phật chẳng để ý đến lão, Bình Phàm đại sư lại nói tiếp:− Lần này mới gọi là «Hoa Di tranh cường» nhé, đợi chút nữa chúng ta sẽ quyết một trận phân thắng phụ ...Nói rồi, nhắm hờ mắt lại tiếp tục điều hòa khí huyết.Lại nói, Tân Tiệp và Vô Hận Sinh rời khỏi Vô Cực Đảo xuống thuyền ra sức chèo thuyền lướt nhanh về hướng Tiểu Trấp Đảo, hai người đều công lực thâm hậu, một tay chèo đủ đẩy thuyền đi xa cả trượng, con thuyền nhờ thế mà lướt sóng đi như tên bắn.Vô Hận Sinh vốn lên thuyền nghe Tân Tiệp nói đến Hằng Hà Tam Phật định thôn tính võ lâm Trung Nguyên xưng hùng xưng bá, chuyện quan hệ đến toàn võ lâm khiến lão không thể bình nhiên tự tại được nữa. Bấy giờ trong lòng nôn nóng đến Tiểu Trấp Đảo cũng không kém gì Tân Tiệp, hai người vì thế mà ra sức chèo đưa thuyền đi nhanh không tưởng.Nên biết, Vô Hận Sinh cùng Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư tuy tịnh xưng Thế Ngoại Tam Tiên, nhưng giao du rất ít. Nhất là đối với Huệ đại sư thì càng tệ, lão ta đến Tiểu Trấp Đảo còn chưa từng đặt chân lên nửa bước, lúc này thấy thuyền đến gần đảo, bất giác đưa mắt nhìn quanh mấy vòng.Lên đến bờ, hai người thi triển khinh công chạy nhanh vào sâu trong đảo.Tân Tiệp tuy khinh công thân pháp tự cho bất phàm, nhưng giờ đây thi triển cùng Với Vô Hận Sinh mới thấy còn kém lão một bực, Vô Hận Sinh trong lòng nôn nóng, nên vừa chạy vừa níu theo tay Tân Tiệp cho nhanh.Tiểu Trấp Đảo chu vi chưa quá mười dặm, với cước trình của hai người này thì chỉ mất một lúc đã vào đến thạch lâm «Quy Nguyên Cổ Trận».Chính khi bọn họ hai người chân vừa đến trước thạch trận, thì cũng vừa lúc nghe từ trong thạch trận vang lên hai tiếng hú dài lanh lảnh, tiếng hú trầm đổ hữu lực, hiển nhiên phải là hai người có công lực thâm hậu mới phát ra được tiếng hú như thế.Vô Hận Sinh ngạc nhiên, buột miệng thốt lên:− Hai tiếng hú này rõ ràng phải là của hai tay cao thủ công lực thâm hậu phát ra sau khi hành khí điều dưỡng xong, xem ra một trong hai vị Đại, Tiểu Trấp Đảo chủ có người thụ thương ...Thì ra, bằng vào kinh nghiệm mà lão ta biết được tiếng hú này của những người xả công sau khi vận khí điều tức trị nội thương.Nói rồi tung người lướt nhanh lên một thạch trụ ...Quả nhiên không ngoài suy đoán của Vô Hận Sinh, chính là Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các hai người vừa điều khí dưỡng thương xong, chân khí đều đã hồi phục.Nhờ hai người nội lực hỏa hầu thâm hậu, cho nên nội thương trong người cũng được trị một cách nhanh chóng, bấy giờ hai người sau khi phát ra tiếng hú dài liền cùng đứng lên đối mặt nhìn nhau, chừng như có ý đấu tiếp.Bên này Huệ đại sư vẫn còn tiếp tục khổ đấu với Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ, nhưng giờ đây lại thêm Kim Lỗ Ách cũng nhảy vào tham chiến, ý đồ nhanh chóng hạ xong Huệ đại sư. Tình hình khiến Huệ đại sư càng rơi vào thế hiểm, may mà nhờ vào pho tuyệt học «Cật Ma Thần Bộ» miễn cưỡng du đấu mà chưa đến nỗi bại thủ.Lúc này Bình Phàm đại sư và Bá Lạp Các đã hồi phục thương thế cùng đứng dậy thì cục diện lập tức thay đổi, Kim Bá Thắng Phật trong lòng thầm hiểu sư huynh mình Bá Lạp Các quyết không thể một mình địch lại được Bình Phàm đại sư cho nên liền lệnh cho Kim Lỗ Ách đến trợ lực cho sư bá ứng phó với Bình Phàm đại sư.Kim Lỗ Ách ứng thanh đáp một tiếng, nhưng người còn chưa lướt tới thì đột nhiên ...«Vù vù» Hai bóng người nhanh như chớp từ ngoài phi vào như hai cánh chim ưng, Kim Lỗ Ách giật mình quay nhìn, nhận ra có người nhảy vào trợ chiến thì thét dài một tiếng, xuất chưởng đánh tới ngay.Nếu như là người khác, thì có thể còn để xem hai người này là bạn hay thù, nhưng Kim Lỗ Ách thì không cần nhìn kỹ cũng nhận định là người của Trung Nguyên. Vì rằng, bọn chúng vào Trung Nguyên lần này chỉ có bốn người, mà cả bốn giờ ở ngay đây, đất Trung Nguyên này thì không có bằng hữu, thử hỏi cần nhìn xem đối phương là ai sao? Chính vì thế mà Kim Lỗ Ách vừa thấy bóng người lướt vào, thì nghĩ ngay là tay chân của Bình Phàm đại sư, cho nên mới ra chưởng chủ động tấn công trước.Lại nói, người phóng chạy trước chính là Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh, lão ta thấy có người đánh thì lách người vòng mà qua. Người chạy sau là Tân Tiệp, chàng cũng làm y như Vô Hận Sinh vòng lướt nhanh qua, nhưng chẳng cần khách khí phát ra một chưởng đấu lại.«Bình» một tiếng, Kim Lỗ Ách tuy chủ động tấn công, nhưng không trụ nổi thân hình thoái lui, đến lúc này hắn đã nhận ra người chạy sau này chẳng ai khác, mà chính là người đã đánh bại hắn trong Vô Vi Sảnh trên Khuê Sơn – Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp. Hắn càng giật mình hơn khi nhận ra Tân Tiệp hình như công lực tăng tiến hơn trước.Vô Hận Sinh vừa lướt qua khỏi người Kim Lỗ Ách, thì phóng nhanh tới trước người Bá Lạp Các la lên:− Xem chiêu!Thét dứt tiếng thì chưởng cũng đã phát ra nhanh như chớp.Bá Lạp Các tuy chẳng hiểu hai tiếng «Xem chiêu!» là gì, nhưng nghe tiếng áo lướt gió, rồi tiếng chưởng kình thì biết gặp phải cường địch, quay nửa người tung chưởng ra nghênh tiếp.Vô Hận Sinh biết đối phương chẳng phải tầm thường, cười lớn nói:− Chưởng pháp tuyệt lắm!Rồi chưởng bỗng hóa thức trầm xuống dưới.Bá Lạp Các chẳng thể ngờ lại gặp thêm một tay đại cao thủ Trung Nguyên, một chưởng này khiến lão thân hình chấn động xoay mạnh nửa vòng vừa khéo đối diện với Vô Hận Sinh.Bá Lạp Các vừa rồi thụ thương dưới chưởng của Bình Phàm đại sư, trong lòng còn hậm hực chưa tan, giờ đây vô ý lại bị một chưởng của nhân vật khác làm đảo người, trong lòng cơn giận sôi lên vung tay đánh trả lại một chưởng ...Vô Hận Sinh sau chưởng ấy thân hình đáp nhẹ trên một thạch trụ, hiên ngang đỉnh lập như Thái Sơn, song thủ múa lên, tả chưởng án lập ngay trước ngực, hữu chưởng vận kình từ trong đánh thốc ra.«Bình» một tiếng chấn động sơn thạch, hai cỗ chưởng lực tiếp nhau.Vô Hận Sinh thân hình chao đảo, mà Bá Lạp Các cũng bị chấn động mạnh, chút nữa thì bị đẩy lùi sau, trong lòng lão ta giờ đây kinh ngạc tột độ thầm nghĩ:“Thật là chuyện bất khả tư nghị, không thể ngờ rằng nơi hoang đảo này lại chạm trán phải ba tay đại cao thủ thế này, xem ra Hằng Hà Tam Phật bị hủy ngay hôm nay!” Chỉ nghĩ đến đó cũng đủ khiến cho lão biến sắc rùng mình, quả thật Hằng Hà Tam Phật danh chấn Thiên Trúc, xưng bá một nước, thế mà hôm nay bị hủy ở Trung Nguyên là một mối nhục nhã vô cùng.Lúc này bên kia Bình Phàm đại sư thấy thế cười phá lên kha khả nhìn Vô Hận Sinh nói:− Lão đệ, nhiều năm rồi không gặp, thực không thẹn vì ngươi ...Vô Hận Sinh trong lòng thỏa thuê, nhưng ngoài mặt nghiêm lại nói:− Thượng Nhân quá khen ...Thực ra trong Thế Ngoại Tam Tiên, thì lão ta chỉ kết giao với Bình Phàm đại sư tương đối không tệ, nhớ lần mừng đại thượng thọ «Đệ nhị giáp tý» của Bình Phàm đại sư, lão tặng cho Bình Phàm đại sư một cây thiết cầm rất cổ xưa, bình thường hai người tuy ít gặp nhau, nhưng cũng hiểu nhau rất nhiều.Bình Phàm đại sư cười lớn nói:− Hôm nay thực là dịp hiếm có, Thế Ngoại Tam Tiên chúng ta mới tập trung ở đây, bọn chúng Hằng Hà Tam Phật muốn vào chinh phục võ lâm Trung Nguyên, hiện tại một đấu một, chúng ta quyết không để hủ danh Thế Ngoại Tam Tiên ...Một câu này tuy nói với Vô Hận Sinh, nhưng thực chất là để khích Huệ đại sư.Huệ đại sư nào lại không biết điều này, nhưng nghe thì hào khí trong người cũng sôi lên, hét lớn:− Chẳng đúng sao!Bình Phàm đại sư lại cười vang nói tiếp:− Lão đệ, ngươi đến tiếp lão Di mặt mày nhăn rúm kia! Hì hì ... chúng ta một đấu một ...Nhân vật mà Bình Phàm đại sư gọi là «lão Di mặt mày nhăn rúm» chính là chỉ Bàn Đăng Phù Nhĩ đứng thứ ba trong Hằng Hà Tam Phật, ý lão đã rõ:Thế Ngoại Tam Tiên phân thứ tự đấu nhau với Hằng Hà Tam Phật.Vô Hận Sinh nhún vai cười điềm nhiên nói:− Tốt lắm!Nói rồi nhún người lên không lướt đến trước mặt Bàn Đăng Phù Nhĩ.Bình Phàm đại sư thấy ai nấy đều đã chọn đúng đối thủ, liền phất tay hô lớn:− Đánh!Nói rồi đầu tiên tung chưởng lao tới tấn công Bá Lạp Các.Huệ đại sư cùng Vô Cực đảo chủ cũng liền phân ra mỗi người tiếp một đối thủ.Phút chốc trên đỉnh những thạch trụ của thạch trận diễn ra một trường ác đấu của sáu tay đại cao thủ, thế hùng mãnh ác liệt trước giờ chưa từng thấy. Mà điều đáng nói nhất chính là diễn ra giữa hai trường phái võ lâm Thiên Trúc và võ lâm Trung Nguyên.Ngay đến Tân Tiệp và Kim Lỗ Ách cũng là hai tay hậu thế cao thủ, lúc này nhìn thấy bọn họ đấu với nhau cũng hoa cả mắt.Kim Lỗ Ách vốn định nhảy vào trợ chiến cho ba vị lão tiền bối của mình, nhưng nhìn thấy đối phương còn có Tân Tiệp thì ngần ngại. Hiển nhiên lần trước bại thủ dưới tay Tân Tiệp trong Vô Vi Quán, hắn cũng nhận ra mình không bằng thiếu niên này. Lúc này chỉ đứng nhìn đấu mà trong lòng còn tức giận chưa thôi.Tân Tiệp chú ý thấy là Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư, hai vị này đã đem tuyệt học tuyệt luân của mình truyền thụ cho chàng, giờ đây bọn họ thi triển ác đấu, chàng mới nhìn thấy hết chỗ uyên thâm ảo diệu của nó, bất giác trong lòng ngưỡng mộ vô cùng.Năm trước Tân Tiệp từng nhìn thấy Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư đấu nhau ngay tại Tiểu Trấp Đảo này, nhưng bọn họ bất quá cũng chỉ là tỷ đấu phân cao hạ mà thôi.Giờ đây quyết đấu với Hằng Hà Tam Phật thì tình hình đã khác, chiêu thức thi triển ác liệt nguy hiểm hơn bội phần.Lúc này chỉ còn nghe tiếng áo lướt gió «vù vù», tiếng trưởng phong «ầm ầm», nếu là người công lực yếu kém có lẽ chỉ còn nhìn thấy một khối người nhào động trên thạch trụ, chẳng thể nào phân biệt được ai với ai.Qua ba mươi chiêu bất phân thắng bại, nhìn Bình Phàm đại sư song chưởng chưởng chỉ tề xuất, nhất thời ra một chiêu trong «Đại Diễn thần Kiếm» dùng chưởng thay kiếm, nhưng bên trong có pha tạp chỉ pháp. Chiêu ra chưa hết thì đột nhiên biến chiêu trong «Không Không Chưởng Pháp», tự nhiên tạo thành quái chiêu vừa khéo đấu được với Bá Lạp Các. Tân Tiệp nhận ra được đây là một sự kết hợp khéo léo tạo thành một chiêu mới trong đấu cảnh lâm thời này.Lại nhìn Huệ đại sư thi triển chính là pho chưởng pháp mới sáng chế mà còn chưa truyền thụ xong cho Tân Tiệp, phối hợp với «Cật Ma Thần Bộ» đấu nhau với Kim Bá Thắng Phật, tình thế ngang ngửa không hề kém đối phương nửa chiêu.Huệ đại sư vốn từ đầu đến giờ luôn đấu với hai hoặc ba người mà vẫn cầm cự được, giờ đây đơn chiến độc đấu với Kim Bá Thắng Phật thì thấy nhẹ nhàng vô cùng, cho nên càng đấu bà ta càng hăng, chủ động tấn công chứ không còn du đấu như ban đầu.Vô Hận Sinh và Bàn Đăng Phù Nhĩ đấu nhau cũng vô cùng ác liệt, lấy công đối công không ai chịu nhượng nửa chiêu trước đối phương.Cả một canh giờ trôi qua, ba cặp ác đấu với nhau ngoài nghìn chiêu bất phân thắng bại, quả là một trận đấu vô tiền khoáng hậu.Lúc này nhìn thấy trận đấu của Vô Hận Sinh có vẻ ác liệt hơn cả, Vô Hân Sinh tuy là người nhỏ tuổi nhất trong Thế Ngoại Tam Tiên, nhưng năm xưa gặp kỳ duyên ăn được tiên quả công lực tăng bách bội, so với bọn Bình Phàm đại sư không hề thua kém chút nào.Bàn Đăng Phù Nhĩ đã thay đổi đến bảy loại chưởng pháp mà thủy chung vẫn không sao chiếm được tiên cơ.Vô Hận Sinh càng đấu càng hăng, miệng thét tay lại ra chưởng ồ ạt như bài sơn đảo hải ...Bàn Đăng Phù Nhĩ tả cước đơn lập trên thạch trụ, người xoay nhanh, hữu cước tung ra thế như phi long đạp vân, khiến cho tà áo của Vô Hận Sinh phất lên phần phật.Vô Hận Sinh thét lớn:− Tuyệt lắm ...Miệng thét, tay ra chưởng hóa giải nhanh thế công của Bàn Đăng Phù Nhĩ, rồi vận thập thành công lực phát thêm một chiêu, lại thét lớn:− Tiếp ta chiêu này xem!Một câu này đương nhiên chẳng nói cho Bàn Đăng Phù Nhĩ nghe, mà có nói thì đối phương cũng chẳng hiểu được câu tiếng Hán này, chẳng qua thét để lấy khí thế mà ra chiêu. Sau tiếng thét, Vô Hận Sinh song chưởng phát ra một tả một hữu chính là chiêu «Song lôi quán nhĩ» hợp kích thẳng vào Thiên Linh Cái của Bàn Đăng Phù Nhĩ.Bàn Đăng Phù Nhĩ sau một chưởng không thành thân hình hơi dao động trên thạch trụ, nhưng là một đại cao thủ Thiên Trúc, ứng biến cũng không chậm chút nào. Khi ấy liền thấy lão ta hai tay hợp nhất rồi phát ra y như thế «Bách Bộ Thần Quyền» của Thiếu Lâm Trung Nguyên, phản kích vào Trửu Liêm huyệt trên tay Vô Hận Sinh, thế lấy công đối công.Vô Hận Sinh dường như đã tính đến điều này, vội vàng thâu tay, tả chưởng án trước ngực, hữu chưởng hóa thành «Nhất Dương Chỉ» điểm thẳng qua. Một chiêu này chính là tuyệt chiêu sát thủ bình sinh Vô Hận Sinh rất ít khi thi triển chính là «Bạch lộ quải nang», uy thế và nguy kỳ không thể tưởng được.Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, tay chỉ của Vô Hận Sinh xuất ra, nửa chừng thấy đối phương thâu chiêu thì thuận thế hóa chiêu thành thế cầm nã chộp nhanh vào Thị Tỉnh huyệt trước ngực Bàn Đăng Phù Nhĩ.Có thể nói một chiêu này Vô Hận Sinh đã biến hóa đến lần thứ ba, mà biến thế lại nhanh không tưởng, căn bản nhìn cứ như chỉ là một chiêu nguyên thế không thay đổi.Đứng bên ngoài đến Tân Tiệp và Kim Lỗ Ách là hai cao thủ nhất lưu phải định thần chú mục lắm mới có thể nhìn kịp, bất giác đều «Ồ» lên một tiếng.Binh pháp có câu:«Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng». Vô Hận Sinh chính vì tiên lượng trước được Bàn Đăng Phù Nhĩ sẽ phát chiêu công vòng hai bên, cho nên mới biến chiêu nhập thẳng trung cung hạ sát thủ.Bàn Đăng Phù Nhĩ chẳng phải tầm thường, nhưng lúc này thâu thế không kịp, xem ra khó tránh khỏi một chiêu cực hiểm này của Vô Hận Sinh ...Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên Vô Hận Sinh thân hình hơi khựng lại, rồi chao đảo mạnh, một cảm giác chân khí thất tán không đề tụ được khiến lão chấn động kinh hoảng, nhưng lão vốn đầy kinh nghiệm, còn nhanh trí nhảy người thoát về sau tránh bị đối phương trở tay truy kích.«Vù».Quả nhiên, Bàn Đăng Phù Nhĩ khi nhận ra Vô Hận Sinh có vấn đề thì chẳng bỏ lỡ cơ hội, liền ra chiêu tấn công, may mà Vô Hận Sinh đã thoái lùi kịp, khiến một chiêu này của Bàn Đăng Phù Nhĩ rơi vào khoảng không trước mặt.Bàn Đăng Phù Nhĩ cũng giật mình thâu tay không đấu nữa, lão ta trong lòng cũng thấy kỳ, không hiểu vì sao Vô Hận Sinh ra chiêu sắp đắc thủ thì tự nhiên khựng người hâu chiêu thoái lui.«Bịch» Vô Hận Sinh không còn gượng được nữa, cả người rơi khỏi thạch trụ lăn trên đất.Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư thấy thế liền thâu chiến lướt nhanh đến xem Vô Hận Sinh có chuyện gì.Toàn trường đấu vì thế mà lập tức thâu chiến, thực ra cuộc đấu ngoài nghìn chiêu cũng đủ khiến cho ai nấy thấm mệt, người nhễ nhại mồ hôi.Bọn Hằng Hà Tam Phật cũng đã ngừng tay ngưng mắt nhìn nhau dò ý, trong bọn họ Kim Bá Thắng Phật tuy là thứ nhì, nhưng ngược lại là người biệt nhanh đa mưu túc trí, thấy tình thế này lập tức nghĩ nhanh:“Tên kia tự nhiên bị ngã, chẳng lẽ trong người hắn có quái bệnh gì sao? Hắc ... lúc này nếu như chúng ta nhân cơ tấn công thì ... Hắc ...” Trong đầu nghĩ thế lập tức trên khóe môi hiện nụ cười âm trầm, nhưng lại nghĩ:“Thực tế chúng chỉ mới bị ngã một tên, nhưng để thâu thập được chúng chẳng dễ dàng chút nào, có thể còn phải trả giá rất đắt. Thua thì thật thảm, mà thắng trong tình huống này, nếu như truyền ra ngoài thì uy danh của Hằng Hà Tam Phật chúng ta cũng không lấy gì làm vinh quang.”.Tính tới tính lui, cuối cùng thấy tốt nhất nhân cơ này mà hạ đài thì vinh quang hơn cả. Bấy giờ, Kim Bá Thắng Phật trầm ngâm thêm một lúc rồi nói:− Ê! Chuyện ngày hôm nay các ngươi đã phát bệnh một người, Hằng Hà Tam Phật chúng ta há có thể động thủ tiếp với các ngươi? Hắc hắc ... cho nên chuyện hôm nay ...Kim Bá Thắng Phật ngừng lời lại giữa chừng.Vừa nghe lão ta nói đến đó, Đại Trấp đảo chủ Bình Phàm đại sư đã biết tâm ý của đối phương, lão thừa hiểu đối phương thấy đấu không hơn nên rút lui, nhưng nhân lúc này mà rút lui với một câu như thế thì không đến nỗi bẽ mặt. Lão tuy biết vậy nhưng vẫn không nói gì, chỉ cười lên ha hả.Kim Bá Thắng Phật hơi chau mày lại nói tiếp:− Cho nên chuyện ngày hôm nay tạm ngừng, Trung Nguyên các ngươi từng có câu tục ngữ:«Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu», Hắc hắc ... chúng ta sau này nhất định sẽ quay lại lĩnh giáo, đa tạ bốn vị hôm nay đã chỉ giáo cao chiêu, giờ xin tạm biệt ...Nói rồi, lão ta quay đầu dùng tiếng Phạn nói một tràng với huynh đệ của mình, đoạn phất tay kéo cả đoàn bỏ đi.Huệ đại sư thốt nhiên cất tiếng cười nhạt nói:− Các ngươi có thể ra khỏi đây được sao?Kim Bá Thắng Phật ngớ người, đảo mắt nhìn quanh, bây giờ mới nhớ lại «Quy Nguyên Cổ Trận» này chẳng đơn giản chút nào, vốn khi vừa đặt chân vào đây đã bị giam khốn còn chưa ra được, thạch trận như thiên ma bách chiết, loanh quanh luẩn quẩn mãi vẫn còn trong trận.Huệ đại sư chỉ cười nhạt, chẳng nói thêm tiếng nào liền quay người bước đi trước.Bọn Hằng Hà Tam Phật biết Huệ đại sư muốn đích thân đưa bọn họ ra trận, lục tục theo chân Huệ đại sư ra khỏi cổ trận rồi lên thuyền rời khỏi đảo ...Đại Trấp Đảo chủ Bình Phàm đại sư nhìn theo bóng năm người bất chợt cười vang, chờ đến khi bọn họ khuất dạng rồi mới nhìn Vô Hận Sinh quan tâm hỏi:− Lão đệ ngươi bị sao thế ...Vô Hận Sinh miễn cưỡng nói:− Thực là kỳ lạ, đến tôi cũng không biết thế nào nữa, thế nhưng tôi nghĩ có một khả năng, Thượng Nhân từng nghe người ta nói đến loại độc nào tiềm phục trong cơ thể người ta, chờ đến một giai đoạn nào đó mới bộc phát ra?Bình Phàm đại sư nghe hỏi thì đưa tay lên gõ gõ nhẹ vào đầu nói:− Hỏi điều gì khác ta còn biết được, nhưng hỏi về «Độc» thì ta mù tịt ...Lão vừa nói vừa nghĩ, rồi thốt nhiên reo lên:− A, đúng rồi! Nghe nói có một loại độc là «Bích Ngọc Đoạn Trường» có độc tính như vậy!Vô Hận Sinh gật đầu nặng nề nói:− «Bích Ngọc Đoạn Trường» có phải không màu không vị?Bình Phàm đại sư la lên:− Chính thế, chính thế, lão đệ ngươi trúng loại độc này sao?Vô Hận Sinh lại gật đầu đáp:− Thượng Nhân từng nghe qua danh hiệu một nhân vật là Ngọc Cốt Ma chứ?Bình Phàm đại sư thoáng chút ngớ người, rồi thốt lên:− A ... chẳng phải là tên cầm đầu nhóm hải tặc đó sao?Vô Hận Sinh nén tiếng thở dài vì hối hận mình quá sơ hốt, bấy giờ mới nhớ chuyện lần trước đây khi trên biển đã gặp Thành Nhất Thanh, Tổng đà chủ Hoàng Tử Sa, một tay thuộc hạ của Ngọc Cốt Ma, lão chỉ vì sơ hốt tự phụ mà chẳng ngần ngại uống một chén rượu trên tay Thành Nhất Thanh ... Kể đến đó lão thở dài tiếp:− Giờ nghĩ lại ta mới nhớ ra, khả năng chính là chén rượu đó có độc ... Ài, thời gian vừa qua chỉ vì ta không vận khí đả động mạnh nên độc vẫn tiềm phục trong người không phác tác, giờ đây vận hết chân lực ra động đấu nên độc mới phát ra.Bình Phàm đại sư lắc nhẹ đầu, vô kế khả thi.Trời đã về chiều, sắc trời ráng đỏ thả dài trên mặt biển ánh lên đỏ chói cả không gian, nhưng ráng chiều còn hắt lên đám thạch trụ kéo dài bóng chúng ra trên đất.Vô Hận Sinh bấy giờ chỉ còn cách trầm mặc vận công cố bức độc không phát tác thêm, nhưng nào ngờ chân khí giờ đây không đề tụ được, đồng thời nhận ra độc đã bắt đầu phát ra khắp chu thân.Bình Phàm đại sư cứ đứng ngây người một bên xoa tay xoa chân chẳng biết nên phải làm gì.Tân Tiệp từ nãy đến giờ cũng lo lắng cho tính mạng của Vô Hận Sinh, đằng nào lão ta cũng là thân phụ của Thanh nhi, nếu lão có điều gì thì Thanh nhi cũng rất khổ đau ...Trong đầu chàng suy nghĩ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, buột miệng la toáng lên phá tan không khí nặng nề:− A, có rồi! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 37 Bích Ngọc Đoạn Trường Đại Trấp Đảo Chủ Bình Phàm Thượng Nhân tuy công lực cái thế nhưng lại chẳng hiểu biết gì về chuyện dụng độc và giải độc. Bởi thế tuy biết Vô Hận Sinh trúng độc không nhẹ nhưng chỉ biết đứng nhìn bàng quan, thúc thủ vô sách. Thấy Tân Tiệp mừng rỡ như thế Bình Phàm Thượng Nhân cũng phấn chấn lên vội hỏi:− Vật gì thế? Giải dược hay sao?Tân Tiệp lắc đầu, cười nói:− Vật này vãn bối tin chắc chắn giải được.Rồi lấy từ trong túi ra một cuốn sách mỏng đưa lên nói:− Trong sách này chẳng có loại độc gì trên đời mà lại không được ghi lại tường tận.Dám đoán rằng pho sách chính là «Độc kíp» của vị «Thiên hạ đệ nhất dụng độc» được giang hồ tông xưng là Độc Quân Kim Nhất Bằng.Lần trước, Tân Tiệp bị Thiên Ma Kim Kỳ đánh một chưởng, sau đó thuyền bị đắm, chàng được Kim Mai Linh tình cờ tìm được giải dược cứu sống, lại còn tặng luôn cả pho «Độc kíp» này chàng luôn bỏ trong người. Nhưng vì luôn gặp được kỳ duyên và có cấp sự nên Tân Tiệp không có thời gian đọc lại nó, thậm chí là đã quên đi. Lúc này do bí mà sinh trí, chàng mới nhớ lại pho sách quý này, nghĩ bụng:“Có «Độc kíp» thì lo gì không giải được vạn độc?”.Bình Phàm Thượng Nhân nheo mắt đọc mấy chữ viết trên bìa sách, lẩm bẩm:− «Độc kíp» ... Tác giả Kim Nhất Bằng ... Kim Nhất Bằng ... À ...Tân Tiệp nói:− Kim lão tiền bối hôm trước ở Sa Long Bình đã dùng độc công độc chết Ngọc Cốt Ma. Pho sách này do Kim tiền bối dốc hết tâm huyết viết ra đấy!Bình Phàm Thượng Nhân thốt lên:− Ui cha!Tân Tiệp tán thêm:− Người ta thường bảo độc thuật của Kim lão tiền bối là thiên hạ vô song, được giang hồ xưng là Độc Quân đó.Rồi cầm lại pho sách giở ra tìm.Trong Độc kinh thật bao la vạn trượng. Nào cỏ độc, rắn rết, nhện độc, mọi thứ sinh vật có độc ở vũ nội hải ngoại hầu như được ghi lại toàn bộ không sót vật gì.Đọc một lát Tân Tiệp thấy run gan vỡ mật, hết sức khâm phục vị Độc Quân vừa điên khùng vừa uyên bác này.Chẳng mấy chốc, Tân Tiệp bị cuốn hút vào pho «Độc kinh» kỳ diệu đó.Không những hướng dẫn cách chế độc, hạ độc và giải độc, pho sách còn chỉ dạy phòng tránh sao để khỏi bị độc vật làm hại và những thứ kiêng kỵ của chúng.Tân Tiệp chợt hiểu rằng không phải bất cứ ai dụng độc đều là bàng môn tả đạo mà mặt nào đó, có thể giúp nhân thế trừ hại.Theo những gì biết được về Độc Quân đã cất giữ giải dược quá kỹ và không cho ai biết, điều đó đã một lần suýt hại mạng chàng. Còn điều thứ hai là Độc Quân thu nhận một tên đồ đệ tàn ác như Kim Kỳ thật là tai họa lớn cho võ lâm.Tân Tiệp càng đọc càng hứng thú, thầm quyết định mình sau này sẽ chuyên tâm nghiên cứu nó.Nhưng đọc hồi lâu, chàng vẫn chưa tìm được chỗ nào có phương pháp chữa trị «Bích ngọc đoạn trường».Vô Cực Đảo Chủ Vô Hận Sinh ngồi tĩnh tọa một bên điều vận thực khí, mặt tái mét đi.Bình Phàm Thượng Nhân lo lắng đưa mắt nhìn Tân Tiệp.Sau một khắc, Huệ đại sư cũng đã quay lại.Tân Tiệp đã đọc gần hết sách, thế nhưng không thấy có viết đến mấy chữ «Bích ngọc đoạn trường». Chỉ còn lại mấy trang ...Tân Tiệp bỗng thấy lòng chấn động. Phần cuối này có hai chữ đặc biệt.Chàng động tâm nghĩ bụng:“Ngọc Cốt Ma đã chủ tâm đầu độc Vô Hận Sinh tất không thể dùng độc vật thông thường. Nhất định trong phần đặc biệt này có ghi.” Nghĩ vậy, chàng chú tâm đọc kỹ.Mới trang đầu, Tân Tiệp đã thấy bốn chữ lớn hiện lên trước mắt:«BÍCH NGỌC ĐOẠN TRƯỜNG», Liền không nén nổi, la to:− Có rồi! Có rồi! Xem ra thứ này thuộc hàng ghê gớm đây!Tiếp đó, chàng cao giọng đọc:− Bích ngọc đoạn trường được chế từ nhựa lá một loại thực vật đã tuyệt tích ở trung thổ ...Tân Tiệp xem lướt qua một đoạn nhận dạng và cách chế biến loại độc dược này, sau đó đọc tiếp:− ... Độc tính rất mạnh, cùng với một chất khác là «Lập bộ đoạn trường» gọi chung là «Song Đoạn Trường», có đặc điểm tiềm ẩn trong cơ thể rất lâu không phát tác, dù người có công lực thâm hậu bao nhiêu cũng không dễ phát hiện. Độc dược này là thứ lợi hại bậc nhất trong trời đất.Lại thêm một đoạn về tác dụng.Tân Tiệp đọc tiếp:− Phương pháp chữa trị:Khắp thiên hạ chỉ có một vật có thể giải ...Tân Tiệp đọc tới đó, bất giác giọng run lên vì lo lắng. Lại tiếp:− Chỉ có một vật là «Hỏa Ngọc Băng Tâm», trong thiên hạ chỉ có một nơi hy vọng tìm thấy là trên đỉnh núi Yến Nhiên Sơn ở vùng cực Bắc ...Bình Phàm Thượng Nhân nghe xong biến sắc nói:− Yến Nhiên Sơn cách đây cả vạn dặm, đừng nói lúc này rất cấp thiết không đủ thời gian tới đó mà dù có tới cũng chưa chắc đã tìm được.Lại nghe Tân Tiệp đọc thêm:− Còn một phương pháp khác ...Bình Phàm Thượng Nhân trừng mắt nói:− Cái lão họ Kim sao rắc rối thế? Đã viết chỉ có một vật nay lại thêm phương pháp khác ... Đọc nhanh xem!Nguyên là khi Kim Nhất Bằng nghiên cứu đến «Bích Ngọc Đoạn Trường» thì đã có cách giải đó rồi. Nhưng Độc Quân là một người kiên quyết không chịu bó tay trong bất cứ tình huống nào về dụng độc, nhận thấy thứ «Hỏa Ngọc Băng Tâm» vừa xa vừa khó tìm nên đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp giải dựa vào nguyên lý trị độc thường dùng. Nhưng với loại độc đặc biệt này cũng không dễ thành công. Dù sao cuối cùng ông cũng tìm ra được phương pháp, có thể là sau này rất lâu, vì thế mới chú thích thêm vào sách.Với nội công thâm hậu và thiên bẩm cái thế, có thể trong thiên hạ chỉ có mình Độc Quân Kim Nhất Bằng mới tìm được những phương pháp trị liệu độc đáo như vậy mà thôi.Chờ Tân Tiệp đọc xong phương pháp trị liệu bằng ngoại lực, Bình Phàm Thượng Nhân à lên một tiếng ...− Chắc rằng phương pháp đó rất nguy hiểm.Phàm là những độc vật nào đó có đặc tính tiềm phục lâu trong cơ thể người thì đến lúc phát tác càng nhanh càng mạnh và rất khó chữa trị vì đã ăn sâu vào máu thịt. Lúc đó dù có nội lực thâm hậu bao nhiêu cũng không bức ra được nữa.«Bích ngọc đoạn trường» là bá đạo trong các loại độc, chẳng những thấm vào máu thịt mà còn thâm nhập vào tận tâm phế. Muốn bức được chất ra tất phải dùng ngoại lực đẩy vào tim bức dần ra. Việc đó cực kỳ nguy hiểm và cần phải xác định những sự cố nghiêm trọng có thể xảy ra. Trước hết, người dùng nội công bức độc phải có nội lực thâm hậu hơn người trúng độc. Thứ hai, «Bích ngọc đoạn trường» tiềm phục chủ yếu ở đỉnh tim, vì thế phải truyền nội lực vào đại huyệt Nê hoàn cung rồi đẩy độc chất dần theo động mạch cổ mà ra cánh tay.Người luyện võ ai cũng biết truyền nội lực vào yếu huyệt Nê hoàn cung là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần nội lực truyền vào mạch nhiều một chút là lập tức tim ngừng đập, nạn nhân sẽ chết ngay.Nhưng nội lực truyền vào không đủ, chẳng những không bức được độc chất ra mà còn làm cho nạn nhân tàn phế suốt đời vì độc chất sẽ chạy tán loạn vào cơ thể, vĩnh viễn không bao giờ chữa trị được.Cả Bình Phàm Thượng Nhân, Huệ đại sư và Tân Tiệp đều là cao thủ thượng đẳng, đều biết rằng muốn bức độc, không những cần có nội lực cao tuyệt mà thủ pháp phải cực kỳ chính xác.Năm xưa, Kim Nhất Bằng lĩnh ngộ được phương pháp này, mặc dù biết có hiệu quả nhưng chưa chắc tin được trên đời lại có nhân vật nào đủ khả năng đó, chỉ chép vào sách để biểu lộ tâm đắc của mình mặc dù hy vọng hết sức mong manh.Tân Tiệp vô cùng khâm phục những kiến thức của Độc Quân Kim Nhất Bằng chép lại trong Độc kíp, nhưng trước tình thế nan giải này cũng trở nên do dự.Bình Phàm Thượng Nhân tuy cũng còn bán tín bán nghi, nhưng không thể không khâm phục tác gỉa Độc kíp vì trong đó hầu hết là những điều lão chưa từng biết.Ngoài ra đây là hy vọng duy nhất, trong tình thế bắt buộc phải lựa chọn.Tuy lường trước tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nhưng Bình Phàm Thượng Nhân không thể tỏ ra nghiêm túc được, cười hỏi:− Lão ni bà, ngươi thấy phải làm gì bây giờ?Huệ đại sư trầm ngâm nói:− Chắc rằng hai người chúng ta phải liên thủ mới xong ...Bình Phàm Thượng Nhân lắc đầu:− Không được! Như vậy càng nguy hiểm.Huệ đại sư ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.Tân Tiệp cũng hiểu rằng nếu hai người liên thủ thì hy vọng bức được độc chất ra lớn hơn, nhưng khi động thủ thì cực kỳ nguy hiểm, vì chỉ cần không xác định được nội lực, chỉ phát chưởng đánh vào huyệt đạo sai lệch nửa phân đã đủ làm Vô Cực Đảo Chủ Vô Hận Sinh tán mạng đương trường.Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói:− Nếu vậy lão ni bà là người động thủ đi!Huệ đại sư lắc đầu:− Bình Phàm hòa thượng! Lúc này thì chẳng cần khách sáo gì nữa. Nói thực tình nội lực của lão ni không bằng ngươi ...Bình Phàm Thượng Nhân xưa nay hận nhất Huệ đại sư không chịu phục mình, nay chỉ cần nghe câu đó là đủ, lại cũng chẳng cần căn vặn gì thêm, cũng không tỏ ra đắc ý, trái lại rất nghiêm túc đến bên Vô Hận Sinh hỏi:− Trương lão đệ, ngươi thấy trong người ra sao?Vô Hận Sinh cố mỉm cười đáp:− Thượng nhân không cần phải bận tâm, Vô Hận Sinh tôi vẫn duy trì được ...Nhưng chưa nói xong, hai hàm răng Vô Hận Sinh đánh nhau cầm cập. Như vậy đủ biết độc tính phát tác rất mạnh, chẳng qua Vô Hận Sinh quá gàn bướng mà không chịu chấp nhận sự cứu giúp của người khác đó thôi.Bình Phàm Thượng Nhân lạ gì tính nết của Vô Hận Sinh, cười hô hô nói:− Lão đệ! Ngươi thật là ...Nhưng thật là thế nào thì lão không nói.Vừa dứt lời đã đánh ngay ra một chưởng.Bình Phàm Thượng Nhân đã tính trước, không thể để chưởng đầu tiên đánh sai huyệt, dù chỉ nửa phân. Vì đã xác định từ trước, chỉ cần sai lệch nửa phân cũng đủ làm mất một mạng người.Bình Phàm Thượng Nhân biết rằng khi mình đánh chưởng vào, nhất định Vô Hận Sinh xuất lực phản kháng. Và với tu vi của Vô Hận Sinh thì lực phản kháng có ít bao nhiêu đều dẫn đến sai lệch. Bởi thế lão tìm cách làm phân tâm đối phương rồi thừa cơ xuất thủ.Chưởng lực của Bình Phàm Thượng Nhân vừa phát vừa thu, tất cả diễn ra trong chớp mắt, đã thấy chưởng tâm ấn vào đại huyệt Nê hoàn cung.Nhưng vừa áp chưởng tâm vào huyệt đạo, Bình Phàm Thượng Nhân đã thu kình lực về ngay.Vô Hận Sinh thấy đỉnh tâm mình chấn động, lực đạo thất tán đâu mất.Bình Phàm Thượng Nhân không bỏ lỡ thời cơ, lại xuất tả thủ điểm ra hai chỉ.Hai chỉ lực của Bình Phàm Thượng Nhân theo thủ pháp cách không điểm vào hai trọng huyệt Tử cung và Chương môn với mục đích thăm dò độc tính trong cơ thể Vô Hận Sinh.Không những Tân Tiệp hết sức căng thẳng đăm đăm nhìn vào mỗi cử động của Bình Phàm Thượng Nhân và Vô Hận Sinh mà đến cả Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư cũng nhìn hai người không chớp.Bình Phàm Thượng Nhân vừa thi triển vận công nội gia truyền vào, vừa chú mục theo dõi vẻ mặt đối phương.Một lúc chợt thấy Vô Hận Sinh thoáng lộ vẻ đau đớn, biết rằng «Bích ngọc đoạn trường» bắt đầu phát tác ở vùng tâm phế.Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân giương mi trợn mắt thét to một tiếng như sấm rồi lập tức thu chỉ lực vận tả thủ đánh ra một chưởng!Tiếng thét làm lôi động cả Tiểu Trấp Đảo.Đó là Bình Phàm Thượng Nhân vừa dùng khí công thượng thừa của Phật môn phát xuất công phu «Sư Tử Hống» để làm chấn động thần trí của Vô Hận Sinh nhằm mục đích tiếp chưởng mình vào một cách an toàn nhất.Quả nhiên Vô Hận Sinh không kịp xuất lực phản kháng.Tả chưởng của Bình Phàm Thượng Nhân đánh vào cách đỉnh tâm Nê hoàn cung chỉ ba tấc. Chưởng tâm vừa áp vào đã vận nội lực xuất ra.Tân Tiệp ngưng thần nín thở theo dõi. Chàng biết rằng chưởng này quyết định vận mạng của Vô Hận Sinh, thành hay bại chính là lúc này.Bình Phàm Thượng Nhân ấn chưởng vào xong, đề một khẩu chân khí rồi bắt đầu vận nội lực truyền vào ...Thấy Vô Hận Sinh không có biểu hiện gì khác thường, cả Tân Tiệp và Huệ đại sư đều biết rằng Bình Phàm Thượng Nhân đã phát chưởng chính xác, ngầm thở phào một hơi.Vậy là bước đầu đã thành công. Bây giờ là vấn đề then chốt. Việc truyền nội lực phải rất đều đặn không được ngắt quãng, cho dù Vô Hận Sinh có phản ứng thế nào. Hơn nữa nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân truyền vào phải lớn hơn nội lực của Vô Hận Sinh, bởi vì nạn nhân cần phải tiếp thụ một phần nội lực đó để tiết ra ngoài một cách vô ích nhưng cần thiết để duy trì sự sống.Thời gian nặng nề trôi qua, tưởng chừng như vô tận ...Bình Phàm Thượng Nhân vẫn truyền nội lực của mình vào, dù chưa biết trước là sẽ thành công hay thất bại.Huệ đại sư không ngờ việc khó khăn như thế mà Bình Phàm Thượng Nhân lại tiến hành một cách thuận lợi đến thế, tuy vậy vẫn chú mục vào mặt hai người theo dõi từng diễn biến.Đột nhiên thân thể Bình Phàm Thượng Nhân chao đảo như người say rượu.Tân Tiệp kinh hãi, biết rằng xảy ra sự cố, không nén nổi bước lên hai bước qua sát. Chàng nhận ra Bình Phàm Thượng Nhân không còn tiếp tục truyền nội lực của mình vào nữa, kinh dị nghĩ thầm:“Nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân đủ bằng người khác tu tập hơn trăm năm, chẳng lẽ không đủ sức truyền thụ cho Vô Hận Sinh trong một canh giờ?”.Chàng không biết rằng lúc này lực đạo hao phí rất lớn, lực do Vô Hận Sinh tiết ra gần bằng nội lực của cả hai người cộng lại.Tân Tiệp biết rằng nội lực của Bình Phàm Thượng Nhân không thể duy trì được nữa, còn suy tính xem mình có thể tiếp thêm nội lực cho Bình Phàm Thượng Nhân hay không thì chợt thấy trước mặt có nhân ảnh thoáng qua.Đó là Huệ đại sư đã nhập cuộc.Chỉ vài bước, Huệ đại sư đã lướt tới sau Bình Phàm Thượng Nhân.Vừa rồi quan sát kỹ, lão sư thái thấy rằng kỳ thực Bình Phàm Thượng Nhân không thuận lợi như mình tưởng. Khi thấy thân hình Đại Trấp Đảo chủ chao đảo như người say rượu, Huệ đại sư hiểu ngay lão không đủ nội lực truyền thụ thiếp, lập tức lao đến đặt chưởng tâm vào Chi đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân dùng nội nguyên truyền vào.Bình Phàm Thượng Nhân được trợ lực, tinh thần phấn chấn lên, tiếp tục điều hòa nội lực truyền vào cơ thể Vô Hận Sinh.Tân Tiệp hiểu ngay rằng cả Bình Phàm Thượng Nhân lẫn Vô Hận Sinh vừa thoát hiểm. Và chàng không thể làm như Huệ đại sư được.Nên biết rằng trong trường hợp này hai người truyền lực là Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư phải phối hợp hết sức tài tình. Chỉ cần truyền lực vào mạnh hơn hay yếu đi một chút, không những tính mạng Vô Hận Sinh khó được bảo toàn mà ngay cả hai vị đảo chủ kia cũng bị nội thương trầm trọng.Lúc này chàng chỉ còn biết đứng bên ngoài, bàng quan theo dõi diễn biến của sự việc.Một cơn gió biển thổi nhẹ vào làm rung những giọt mồ hôi chêm trán bốn cao thủ trên Tiểu Trấp Đảo nhưng không làm tình hình bớt căng thẳng chút nào.Bây giờ còn một mối hiểm họa lớn đang chờ họ là nếu độc tính của «Bích ngọc đoạn trường» quá mạnh thì không những việc chữa trị trở nên vô ích, không cứu được mạng Vô Hận Sinh mà ngay cả hai người kia cũng thất tán nội lực, bị độc chất xâm nhập vào cơ thể.Tân Tiệp đứng ngẩn người, dốc hết thần lực quan sát tình hình.Chưởng tâm của Bình Phàm Thượng Nhân vẫn ấn vào huyệt Nê hoàn cung của Vô Hận Sinh, còn Huệ đại sư ấn lòng bàn tay của mình vào Chí đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân.Vô Hận Sinh ngồi xếp bằng dưới đất, mắt nhắm chặt, thần tình rất cổ quái.Tân Tiệp thầm nghĩ rằng chàng đang chứng kiến một sự việc hàng trăm năm chưa từng xảy ra.Quả tình trên võ lâm xưa nay chưa gặp trường hợp ba cao thủ bậc nhất tụ tập lại trị thương cho nhau thế này.Kể cả ba vị cái thế võ lâm tề danh Thế Ngoại Tam Tiên gặp nhau trong khung cảnh hữu hảo chứ đừng nói có dịp trị thương cho nhau thế này ...Tân Tiệp bước tới gần hơn, thấy phía trên lòng bàn tay của Bình Phàm Thượng Nhân, bên trong lớp da của Vô Hận Sinh có những chấm đen tụ lại, lớn dần rồi chạy qua vai xuống dọc cánh tay. Ban đầu vết đen đó cơ hồ như không nhận thấy được, nhưng rõ nét rất nhanh.Tân Tiệp biết rằng nội lực của hai vị Đảo chủ đã phát huy hiệu lực.Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư vẫn tiếp tục vận tâm pháp Phật môn truyền nội lực vào ...Tân Tiệp thấy vậy nghĩ thầm:“Trong thiên hạ, ai xứng là địch thủ của Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư?”.Thế mà lúc này chưa ai dám khẳng định trước thành bại thế nào. Nếu công lực hai người không phối hợp nhuần nhuyễn thì dù nội lực có cao tuyệt bao nhiêu cũng chỉ uổng phí mà thôi. Không những thế mà còn tăng thêm tai họa.Vết đen trên mình Vô Hận Sinh đã tụ về cánh tay, dần dần ngưng tụ ở cuối ngón giữa.Tân Tiệp lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ, nhìn vết đen ngưng tụ ở đầu trung chỉ của Vô Hận Sinh mỗi lúc một đậm hơn. Hiển nhiên đó chính là “Bích ngọc đoạn trường” đang được bức ra từ tâm đỉnh.Trong Độc kíp của Kim Nhất Bằng đã viết đây là thứ độc vô song trong thiên hạ nên Tân Tiệp không dám khinh suất chạm vào. Chàng xuất chỉ nhắm chính xác rồi cách không điểm ra.Đầu ngón tay giữa của Vô Hận Sinh lập tức thủng một lỗ nhỏ ...Tân Tiệp nhanh như chớp hứng ngay miệng bình vào đó. Những giọt nước màu xanh biếc từ ngón tay nhỏ xuống miệng bình. Hiển nhiên đó là “Bích ngọc đoạn trường”.Độc chất có màu xanh biếc, lại phát xạ như bích ngọc trông rất đẹp, hơn nữa nhỏ vào bình nghe lanh canh, quả là thứ độc chất có tính năng kỳ dị chưa từng thấy. Từ miệng bình toát lên làn khói nhạt, chứng tỏ độc tính rất mạnh.Tân Tiệp thấy khói bốc lên liền nói với mọi người:− Có khói độc, hãy ngừng hô hấp!Bấy giờ đã tin chắc rằng việc trị liệu đã thành công đến tám chín phần, mọi người đều thấy nhẹ nhõm hơn, vừa tiếp tục truyền nội lực, vừa theo dõi động tác của Tân Tiệp.Chừng một khắc, độc dịch chảy vào hơn nửa chiếc bình nhỏ, đã pha lẫn màu đỏ của máu.Tân Tiệp cẩn thận đóng nắp bình lại, chờ cho thứ nước lẫn máu trở nên đỏ tươi mới xuất chỉ phong bế huyệt mạch cho Vô Hận Sinh rồi cất cái bình vào túi.Bấy giờ Bình Phàm Thượng Nhân thở hắt ra một hơi rồi thu chưởng.Huệ đại sư cũng rời tay khỏi Chí đường huyệt của Bình Phàm Thượng Nhân.Hai vị cùng đứng lên lùi lại đưa mắt nhìn thần sắc của Vô Cực Đảo chủ.Sắc mặt của Vô Hận Sinh chỉ nhợt đi một chút, nhưng thần tình không có vẻ gì dị dạng.Hai vị cao tăng Phật môn yên tâm, liền ngồi xuống mỗi người một góc bế quan điều tức.Cả Vô Hận Sinh cũng vận khí hành công.Hồi lâu, Thế Ngoại Tam Tiên tự khôi phục lại công lực.Vô Cực Đảo Chủ Vô Hận Sinh duỗi người đứng lên hú dài một tiếng. Tiếng hú lôi động cả Tiểu Trấp Đảo như sấm mùa xuân lan xa trên mặt biển ...Tuy vậy mọi người có thể qua tiếng hú mà nhận định rằng công lực của Vô Hận Sinh chưa được hồi phục hoàn toàn.Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói:− Lão ni bà, coi như chúng ta không đến nỗi nhục mệnh!Huệ đại sư chỉ chúm miệng cười không đáp.Tân Tiệp nhìn quyển Độc kíp trong tay nói với Vô Cực Đảo chủ:− Tiền bối, trong sách này viết rằng tuy không lo gì độc vật nữa nhưng phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong hai tháng, nếu không sẽ bị ảnh hửng đến nội lực.Vô Hận Sinh chỉ «ườm» một tiếng.Chẳng phải y không hiểu tốt xấu, chẳng qua do tính kiêu ngạo đã thành thói.Trước đây Vô Hận Sinh chỉ coi võ lâm Trung Nguyên chỉ bằng nữa con mắt.Gặp vừa rồi vào trung thổ một chuyến thấy võ học Trung Nguyên phong phú thiên hình vạn trạng, có bàng môn tả đạo, lại có anh hùng hào kiệt thất môn bát phái môn phái nào cũng có ngươi tinh thông.Ngay lúc này tính mạng của y cũng do bản lĩnh thần thông của Độc Quân mà cứu được.Con người vốn quen thói kiêu căng như Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh chỉ ườm một tiếng như vậy đã đủ tỏ lòng cảm kích quá nhiều rồi.Tình cảnh khẩn trương lúc trước nay lắng dịu hẳn đi.Bình Phàm Thượng Nhân chợt mỉm miệng cười, chẳng hiểu lão ta đang nghĩ gì?Huệ đại sư chợt nói:− Trương thí chủ, hãy đánh một chưởng vào cột đá kia xem!Vô Hận Sinh biết đối phương muốn kiểm tra xem độc căn đã trừ hết hoàn toàn chưa, lòng thầm cảm kích nhưng không nói gì, chỉ vung một chưởng nhằm cột đá cao của Tiểu Trấp Đảo hư không phát ra.Chỉ nghe «rầm» một tiếng dữ dội, cột đá bị chưởng lực làm chao đảo một hồi mới đứng nguyên.Vô Hận Sinh cười nói:− Chân khí vận hành không có chỗ nào trở ngại nữa, có thể coi là phục nguyên rồi.Huệ đại sư gật đầu.Bình Phàm Thượng Nhân cười to nói:− Như vậy lão đệ ngươi chỉ cần một vài tháng nữa là hồi phục nguyên trạng rồi. Chúc mừng!Vô Hận Sinh gật đầu rồi xẵng giọng nói:− Tiểu sinh bái nhờ ân tứ của hai vị, ân đức đó xin có ngày sau báo đáp!Rồi chắp tay hướng mỗi người hành một bái xong quay người bỏ đi.Thế Ngoại Tam Tiên ai cũng có tính tự phụ cao. Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư vừa tận lực cứu giúp Vô Cực Đảo Chủ nhưng Vô Hận Sinh tuy lòng thầm cảm kích nhưng miệng chỉ nói suông một câu rồi vội vã bỏ đi.Tân Tiệp thấy hai người không tỏ vẻ khó chịu chút nào, như đã quen với việc đó.Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hô nói theo:− Khéo vẽ chuyện! Lão hòa thượng ta cũng nhách tiễn mấy bước chân ...Vô Hận Sinh đã đi xa bốn năm trượng.Tân Tiệp bỗng nhún mình chạy theo nói:− Tiền bối xin lưu bước!Vô Hận Sinh quay lại nhìn chàng dò hỏi.Tân Tiệp ngập ngừng nói:− Việc chúng ta đánh cược trước đây, như vậy tiền bối đã thắng. Vãn bối đương nhiên phải tận lực tìm bằng được lệnh ái.Vô Hận Sinh cũng thấy mình đúng là đã thắng tên người Tây Trúc mặt mũi nhăn nhúm kia, chẳng qua do độc chất phác tác mới ngừng đấu thôi. Trong lòng y chợt sinh hảo cảm với thiếu niên này, chỉ ngưng mục nhìn chàng một lát rồi bỏ đi.Bấy giờ Huệ đại sư cũng trừng mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân một cái rồi cũng quay vào giữa đảo.Bình Phàm Thượng Nhân biết tính lão ni bà chỉ cười kha kha cho đến khi bóng Huệ đại sư khuất hẳn mới thôi.Tân Tiệp từ từ quay lại thạch trận, chỉ thấy Bình Phàm Thượng Nhân đã ngồi thừ ra, vẻ mặt rất cổ quái, chẳng hiểu vì sao.Trời tối dần.Tân Tiệp nhìn vẻ ảm đạm của Bình Phàm Thượng Nhân, biết đồi phương có tâm sự gì khó nói nhưng thấy không tiện hỏi.Trên đảo rất yên ắng, chỉ có gió biển thổi nhẹ và tiếng sóng xa xa vỗ rì rầm.Không còn vết tích gì của trận long tranh hổ đấu chỉ mới xảy ra ngay ở đây hai canh giờ trước.Tân Tiệp cũng ngồi xuống cách Bình Phàm Thượng Nhân vài bước để cho lòng thư thái lại.Trên trời một vì sao xuất hiện, lẻ loi giữa trời đêm ...Trăng lên cao dần.Trên đảo yên ắng đến xuất kỳ ngoài tiếng sóng nhè nhẹ như trong mơ, không còn âm thanh nào khác, giống như ở nơi tận cùng thế giới.Bình Phàm Thượng Nhân ngồi trên một phiến đá nhìn vào khoảng không, đôi mày trắng bạc nhíu chặt lại, trên bộ mặt hồng nhuận chợt thoáng vẻ sầu tư.Tân Tiệp lặng yên nhìn lão hòa thượng tin rằng thế nào lão cũng nói ra điều gì đó nhưng không biết đến bao giờ.Rất lâu, Đại Trấp Đảo chủ mới lên tiếng:− Oa nhi, ta sẽ kể cho ngươi nghe một cố sự ...Tân Tiệp hơi ngạc nhiên, «à» một tiếng.Bình Phàm Thượng Nhân vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng trời đêm, chậm rãi cất lời:− Chuyện đã hơn trăm năm trước ... Lúc đó Thiếu Lâm Tự vẫn là lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên ... Tuyệt học của Đạt Ma Tổ Sư tuy ngày lâu tháng chầy đã mai một đi nhiều, một số thần công đã tuyệt truyền, nhưng dựa vào nội gia chính tông chân truyền của nó, võ học của các phái ở Trung Nguyên vẫn chưa sánh kịp ...Tới đó, dừng một lúc lại kể tiếp:− Thế nhưng từ trăm năm lại đây, thái sơn bắc đẩu của võ lâm Trung Nguyên không còn là Thiếu Lâm Tự nữa. Người trong giang hồ không thấy bóng dáng của tăng nhân nào của Thiếu Lâm hành khứ. Mà cho dù đệ tử của Thiếu Lâm bị khi nhục cũng không ai xuất đầu can thiệp. Giang hồ chỉ biết rằng Thiếu Lâm Tự đã không có nhân tài nhưng chẳng ai hiểu cơ sự gì một đại môn phái lớn như vậy mà uy danh chỉ trong thời gian ngắn lại rơi xuống vực sâu vạn trượng ...Tân Tiệp nghe nói đến cố sự về Thiếu Lâm liền chăm chú lắng nghe.Không chỉ riêng chàng mà lúc đó trong giang hồ mọi người đều băn khoăn không hiểu lí do gì mà Thiếu Lâm Tự lập phái từ mấy trăm năm, đời nào nhân tài cũng như lộc mùa xuân mà bỗng dưng trăm năm nay uy danh mất hẳn, toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm trầm thúc một cách vô duyên vô cớ như thế?Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp:− Hơn trăm năm trước, phương trượng của Thiếu Lâm là Linh Kính đại sư, vị này còn có một sư đệ là Linh Không đại sư làm chủ trì Tàng Kinh Các ...Tân Tiệp nghe nói đến Linh Không đại sư bất giác «à» lên một tiếng.Bình Phàm Thượng Nhân hấp háy mắt nhìn chàng, kể tiếp:− Linh Không đại sư chủ trì Tàng Kinh Các , suốt ngày đóng cửa cố công tham ngộ một pho thần công bổn tự truyền lại nhưng chỉ còn có mấy trang mất đầu mất đuôi cả. Bấy giờ hầu hết tinh túy võ học và các pho thần công của Đạt Ma Lão Tổ đều thất truyền hết. Linh Không đại sư khổ công suy ngẫm suốt ba mươi năm, cuối cùng tham ngộ được hết ... Thế là một thứ thần công tuyệt nghệ của Thiếu Lâm Tự đã thất truyền nhiều năm được Linh Không đại sư trùng kiện lại.Tân Tiệp càng chăm chú lắng nghe.Bình Phàm Thượng Nhân chợt thở dài một tiếng, kể tiếp:− Về sau ... về sau vì một việc mà ở Thiếu Lâm Tự xảy ra một biến cố lớn, Chưởng môn Thiếu Lâm Linh Kính đại sư và sư đệ Linh Không đại sư đi khỏi Thiếu Lâm. Đại đệ tử của Linh Kính đại sư là Đài Tĩnh tiếp chưởng môn hộ, vì biến cố trên mà Đài Kính đại sư đã ra một môn quy rằng hòa thượng của Thiếu Lâm Tự nếu không được Chưởng môn đặc biệt cho phép thì suốt đời không được rời chùa nửa bước. Ngoài ra nếu không phải vấn đề quan hệ đến sinh tử thì tuyệt đối không được động thủ với bất kỳ ai. Do quy định đó mà tăng nhân của Thiếu Lâm tuyệt tích giang hồ, còn đệ tử tục gia có ra ngoài cũng không được động thủ.Vì lẽ đó mà người giang hồ đều cho rằng Thiếu Lâm Tự đã mất hết nhân tài, uy danh của môn phái lạc sau tất cả các môn phái khác ... Linh Kính và Linh Không sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự đã mang theo tuyệt học của bổn môn rồi, mặc dù trong người không giữ bất cứ một trang kinh sách nào. Từ đó tăng nhân Thiếu Lâm Tự không còn ai tham ngộ được võ học tổ truyền nữa.Tân Tiệp là người tuyệt đỉnh thông minh, nghe đến chỗ đó lập tức liên hệ với những chi tiết trước nay chàng có biết, liền hình dung ra tình cảnh của Thiếu Lâm từ đó đến nay. Và thực tế của Thiếu Lâm Tự cũng xảy ra không khác với suy đoán của chàng bao nhiêu.Tân Tiệp tin chắc vị Bình Phàm Thượng Nhân ngồi trước mặt mình chính là Linh Kính đại sư, chủ trì Tàng Kinh Các hơn trăm năm trước.Đài Tĩnh đại sư sau khi chấp chưởng môn hộ thay Linh Kính đại sư đã đề ra môn quy mới. Sau khi Đài Tĩnh quá thế, qua hai đời chưởng môn nhân khác mới truyền đến Trí Kính đại sư – Chưởng môn nhân hiện nhiệm của Thiếu Lâm Tự.Suốt trăm năm qua đệ tử của Thiếu Lâm luôn luôn suy ngẫm cố tìm cách tham ngộ tuyệt học thần công của sư tổ nhưng không ai thành công. Bởi thế tăng nhân của Thiếu Lâm chợt hiểu rằng muốn trùng chấn thần uy của sư tổ chỉ còn cách nhờ vào kỳ nhân cái thế Linh Không đại sư nữa mà thôi. Nhưng Linh Không đại sư đã bặt tích từ lâu. Hơn trăm năm qua, trừ phi luyện được nhất thân kim cương bất hoại, nếu không đã thành người thiên cổ.Đột nhiên họ nảy ra một hy vọng rằng dù Linh Không đại sư đã chết thì vẫn còn có truyền nhân để kế thừa tuyệt học của bổn môn. Nếu vậy việc tìm truyền nhân của vị cao tăng này không khó. Chỉ cần cho đệ tử đi khắp nơi trên giang hồ tìm hiểu tất dễ dàng tìm thấy.Tuy nhiên nảy sinh một vấn đề là muốn để tăng nhân ra ngoài tất phải phá vỡ môn quy. Trí Kính đại sư liền nghĩ ra một phương pháp. Đó là thu nhận một đệ tử tục gia có thiên tư võ học thật tốt. Tục gia đệ tử được chọn là Tôn Y Trung. Vì không phải là hòa thượng nên Tôn Y Trung có thể ra khỏi Thiếu Lâm mà không phạm vào môn quy.Trí Kính đại sư cùng những cao thủ trưởng bối của Thiếu Lâm dốc sức truyền thụ tất cả những gì mình có về võ học bổn môn, trong đó tham ngộ được một phần trong pho thần kiếm tàn khuyết còn sót lại cho Tôn Y Trung. Sau khi thành nghệ, Trí Kính đại sư phái Tôn Y Trung đi dò tìm tung tích vị truyền nhân của Linh Không đại sư.Mặc dù chỉ có một số võ học còn sót lại trong Tàng Kinh Các, Tôn Y Trung cũng làm chấn động giang hồ với hiệu xưng Võ Lâm Tú Sĩ. Vì mục đích là tìm truyền nhân của Linh Không đại sư nên Tôn Y Trung xác định rằng phải tập trung chú ý đến những cao thủ thượng thặng nhất. Hiển nhiên hắn không bỏ qua Mai Hương Thần Kiếm. Hắn liền theo tích Tân Tiệp, vô duyên vô cớ cùng chàng giao thủ, chờ đến khi chàng thi triển «Đại Diễn thập thức», Tôn Y Trung mừng rơn khi phát hiện được rằng Tân Tiệp dùng một chiêu trong đó chính là «Bố đạt tam thức», một tuyệt học của phái Thiếu Lâm. Lập tức hắn dừng ngay trận đấu trở về Thiếu Lâm cấp báo. Nhưng Tôn Y Trung mới chạy được vài dặm thì gặp ngay đại đệ tử của Trí Kính đại sư là Tự Pháp.Tôn Y Trung cực kỳ kinh dị, biết phải có chuyện tối quan trọng thì Chưởng môn nhân mới đặc cách cho phép một tăng nhân đi khỏi Thiếu Lâm.Mục đích của Tự Pháp là gọi Tôn Y Trung trở về, không cần rong ruổi trên giang hồ thu nhặt tin tức nữa.Nguyên Thiếu Lâm Tự đã phát hiện được rằng vị Đại Trấp Đảo chủ ở Đông Hải là Bình Phàm Thượng Nhân rất có khả năng chính là Linh Không đại sư hơn trăm năm trước.Tôn Y Trung kể lại chuyện giao thủ với Tân Tiệp rồi bàn với sư huynh rằng:− Tin tức về vị Đại Trấp Đảo chủ chỉ mới là khả năng thôi. Còn việc Mai Hương Thần Kiếm sử dụng «Bố Đạt Tam Thức» là sự thật. Chúng ta nên cùng thẩm tra lại cho kỹ rồi quay về tự cũng chưa muộn!Thế nhưng hai người không còn tìm thấy Tân Tiệp nữa, không biết rằng lúc đó chàng đã bị Quan Trung Cửu Hào vây sát, suýt nữa thì mất mạng.Mãi đến khi quần hùng tề tựu ở Khuê Sơn, Tôn Y Trung lại tìm ra Tân Tiệp.Sau khi cả hai chứng thực Tân Tiệp đã dùng chiêu thức của Thiếu Lâm rồi, Tự Pháp mới trở về bẩm báo.Tuy vậy mãi đến khi Mai Hương Thần Kiếm làm chấn động võ lâm bằng trận thắng Kim Độ Ách ở Vô Vi sảnh, Tôn Y Trung mới xác định được Tân Tiệp chính là truyền nhân của Linh Không đại sư.Hắn đang tìm cách hỏi rõ thì bất ngờ Bình Phàm Thượng Nhân lại dẫn Tân Tiệp đi đâu biệt tích. Tôn Y Trung đành phải trở về Thiếu Lâm, thuật lại kiếm pháp của Tân Tiệp và dung mạo của Bình Phàm Thượng Nhân cho các vị sư phụ nghe.Trí Kính đại sư nghe xong mừng rỡ nói:− Ngã Phật từ bi! Linh Không sư tổ đã luyện thành «kim cương bất hoại», vẫn còn sống ở nhân thế. Chính Bình Phàm Thượng Nhân là Linh Không sư tổ chẳng nghi!Thế là tất cả những nhận vật trọng yếu nhất của Thiếu Lâm Tự lập tức hạ sơn, nhằm Đại Trấp Đảo tiến phát.Đoàn người của Thiếu Lâm Tự rầm rộ lên đường, không ngờ có người ngầm bám theo. Đó là Kim Lỗ Ách sau khi bị Tân Tiệp đánh bại đã dẫn theo ba vị sư phụ của hắn vào Trung Nguyên để lấy lại uy danh của Thiên Trúc.Đương nhiên Hằng Hà Tam Phật đã nhằm vào mục tiêu Đại Trấp Đảo chủ vì chúng tin rằng đó là nhân vật cái thế của võ lâm Trung Nguyên. Chỉ cần đánh bại người đó là đủ khiến võ lâm Trung Nguyên phải cúi đầu. Nhưng bọn chúng không biết Đại Trấp Đảo chủ ở đâu. Kim Lỗ Ách nghe trộm người của Thiếu Lâm bàn bạc, biết họ đang tính đến Đại Trấp Đảo vì thế ngầm bám theo đoàn hòa thượng.Cả Hằng Hà Tam Phật lẫn Kim Lỗ Ách đều có võ học uyên thâm vì thế không bị phát hiện.Tới Đại Trấp Đảo thì Bình Phàm Thượng Nhân đã dẫn Tân Tiệp đến Tiểu Trấp Đảo rồi. Vậy là bốn tên cao thủ Thiên Trúc liền động thủ với đoàn người của Thiếu Lâm. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 38 Linh Không Đại Sư Bình Phàm đại sư kể xong cố sự, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không, trông chẳng khác nào một pho tượng. Tân Tiệp chợt hỏi:− Vậy bây giờ lão Phương trượng Linh Kính đại sư ở đâu?Bình Phàm Thượng Nhân trầm giọng trả lời:− Sư huynh vẫn còn sống ... À không, Linh Kính đại sư vẫn còn tại thế.Tuy Bình Phàm Thượng Nhân đã cải lời nhưng chỉ cần nghe hai tiếng «sư huynh» lỡ thốt ra, Tân Tiệp đã tin rằng mình đoán không sai:vị Đại Trấp Đảo chủ chính là Linh Không đại sư.Chàng thầm nghĩ:“Vị Linh Kính đại sư là sư huynh của Bình Phàm Thượng Nhân tất cũng luyện thành «Kim cương bất hoại» ... À phải rồi! Nhất định chính là vị hòa thượng cưỡi hạc đến đón Bình Phàm Thượng Nhân lúc mình lần đầu mình tới Tiểu Trấp Đảo giúp Bình Phàm Thượng Nhân thoát khỏi «Quy Nguyên Cổ Trận» của Huệ đại sư rồi.”.Đột nhiên chính lúc đó có một chiếc thuyền cập vào Tiểu Trấp Đảo. Từ trên thuyền bước xuống mười tám tăng nhân. Đoàn người dừng lại một lát nhìn lên đảo rồi bước về phía hai người.Tân Tiệp nhận ra đoàn người chính là môn nhân đệ tử của Thiếu Lâm Tự lúc trưa đã gặp ở Đại Trấp Đảo nghĩ thầm:“Nhất định vị Trí Kính đại sư không chịu buông tha vị sư tổ của Thiếu Lâm này rồi.”.Bình Phàm Thượng Nhân trông thấy đoàn người, không hiểu kinh sợ điều gì đứng lên định lao đi, nhưng đột nhiên Tân Tiệp kéo áo giữ lại, thấp giọng nói:− Xin Thượng nhân đừng tránh mặt họ nữa!Bình Phàm Thượng Nhân đang ngơ ngác chững lại giây lát thì đoàn người đã tới trước mặt lập tức quỳ xuống trước Bình Phàm Thượng Nhân. Trí Kính đại sư rầu rĩ nói:− Linh Không sư tổ! Chẳng lẽ sư tổ muốn tránh chúng đệ tử nữa?Bình Phàm Thượng Nhân xua tay lia lịa, nói to:− Không phải! Không phải! Lão nhân gia ta không phải là Linh Không đại sư, không phải đâu!Nói xong đứng lên định đi.Trí Kính đại sư vội dập đầu xuống đất, vừa khóc vừa nói:− Đệ tử là Trí Kính vô năng. Chỉ mong ... chỉ mong sư tổ nghĩ đến Phật tổ.Bình Phàm Thượng Nhân quát to:− Có gì thì cứ nói, tại sao phải khóc? Lão nhân gia ta không chịu được khi thấy người ta khóc đâu!Trí Kính đại sư bị Bình Phàm Thượng Nhân chối đây đẩy như vậy, nghĩ tới tình cảnh bi đát hiện tại của Thiếu Lâm Tự, quá uất ức đến nỗi thổ ra một búng máu.Bình Phàm Thượng Nhân thấy vậy cả kinh, liền đánh vào lưng Trí Kính đại sư một chưởng rồi cúi xuống vuốt vào ngực vị đại sư ba cái mới thở dài nói:− Ài! Các ngươi sao phải khổ vậy chứ? Ta ... thôi được, đành thừa nhận rằng lão nhân gia chính là Linh Không đại sư đây!Trí Kính đại sư mừng rỡ nói:− Đệ tử ... đệ tử biết nói gì cho hết nỗi mừng đây? Tổ sư ... tổ sư bấy lâu nay vẫn an khang? Thật là trời xanh đã đoái thương!Tới đó, bất giác nước mắt lại trào ra.Trên mặt Bình Phàm Thượng Nhân thoáng nét kích động, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.Trí Kính đại sư run giọng nói:− Đệ tử dám mạo muội cung thỉnh sư tổ hồi tự!Nói xong đưa mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân với vẻ khẩn cầu.Tất cả những tăng nhân khác cũng ngưng mục chờ xem phản ứng của vị sư tổ. Tân Tiệp cũng không ngoại lệ.Bình Phàm Thượng Nhân đăm đăm nhìn khoảng không trước mặt, không nói gì. Trí Kính đại sư khẩn khoản:− Đệ tử Trí Kính suất lãnh môn nhân đệ tử Thiếu Lâm dám thỉnh cầu sư tổ niệm tình Phật tổ mà theo chúng đệ tử trở về bổn tự.Bình Phàm Thượng Nhân chợt thở dài, thấp giọng nói:− Lão nhân gia ta đã hơn trăm năm nay làm một hòa thượng lang thang.Nay bảo ta trở về chùa thì không được ...Chúng tăng nghe nói vậy thì mặt xìu cả xuống.Bình Phàm Thượng Nhân nói tiếp:− Tuy nhiên ... lão nhân gia ta vốn xuất xứ từ Thiếu Lâm. Võ học bình sinh mặc dù phần lớn do bản thân ta tự sáng tạo nhưng cũng bắt nguồn từ những tư liệu ở Tàng Kinh Các mà tham ngộ được. Bởi thế những võ học mà trăm năm trước ta mang trong mình rời đi, nay sẽ hồi lại cho Thiếu Lâm.Trí Kính đại sư định nói gì nhưng bị một hòa thượng sau lưng níu áo ngăn lại.Bình Phàm Thượng Nhân tiếp tục nói:− Ta xem trong số các ngươi có tên tục gia duy nhất ...Tới đó chỉ tay vào Tôn Y Trung quỳ ở cuối cùng, lại tiếp:− Hắn có thiên bẩm khác người có thể tiếp thụ được. Nay ngươi cứ cho phép hắn ở lại đảo, ta sẽ dốc hết võ học bổn môn truyền thụ cho.Trí Kính đại sư nghe vậy biết ý sư tỉ đã quyết, không thể lay chuyển được.Dù sao Bình Phàm Thượng Nhân đã chấp nhận truyền nghệ cho Tôn Y Trung cũng là đáp ứng được sự mong mỏi của chúng tăng rồi.Tân Tiệp chợt nhận ra Trí Kính đại sư nhìn mình với vẻ lúng túng ngượng ngùng chừng như muốn nói gì đó. Chàng tinh ý hiểu ngay Trí Kính đại sư đang khó xử. Nếu chàng là truyền nhân của Bình Phàm Thượng Nhân, bối phận còn cao hơn Trí Kính đại sư tới ba bậc, cũng có thể liệt vào hàng sư tổ của vị Chưởng môn này. Mặt khác, chàng còn trẻ, trước mặt chúng tăng biết gọi thế nào đây?Chàng liền mỉm cười nhìn Tôn Y Trung nói:− Tôn huynh, xin chúc mừng! Huynh nay được Bình Phàm Thượng Nhân lão tiền bối thu nhận, đó là tiên duyên nghìn năm mới gặp rồi đó!Chàng nói ra câu đó nhằm mục đích gỡ bí cho Trí Kính đại sư và chúng tăng.Tôn Y Trung nghe Tân Tiệp gọi Bình Phàm Thượng Nhân là lão tiền bối chứ không gọi sư phụ, ngạc nhiên hỏi:− Thế sao Tân ...Vì trước đây đã có lần hắn gọi Tân Tiệp là sư tổ nên tới đó thì khựng lại.Tân Tiệp cười nói:− Huynh đệ đâu có phúc lớn được làm đồ đệ của Thượng nhân? Chẳng qua chỉ được Thượng nhân ưu ái mà truyền thụ cho mấy chiêu tuyệt học thôi!Trí Kính đại sư bấy giờ mới thấy nhẹ nhõm ra, đứng lên nói:− Y Trung, ngươi hãy ở lại khổ công luyện tập theo sự chỉ dạy của sư tổ. Sự bại hưng của Thiếu Lâm Tự cậy vào một mình ngươi đó! Đừng để phụ lòng sư phụ!Rồi quay sang Bình Phàm Thượng Nhân tiếp:− Sư tổ, chúng đệ tử xin cung bái hồi tự!Rồi lại quỳ xuống.Bình Phàm Thượng Nhân xua tay nói:− Đứng lên đi!Trí Kính đại sư đứng lên, quay sang Tân Tiệp đưa tay hợp thập nói:− Tân thí chủ, cáo từ!Rồi suất lãnh chúng tăng mười bảy người rời Tiểu Trấp Đảo.Bình Phàm Thượng Nhân nhìn theo bọn hậu bối, bất giác buông tiếng thở dài. Chẳng hiểu lão đang nghĩ gì?Đột nhiên nghe «uỳnh» một tiếng như trời long đất lở rồi một mảng đen đổ ập xuống đầu ba người. Nguyên là khối trụ đá lớn nhất Tiểu Trấp Đảo vốn đã bị Hằng Hà Tam Phật đánh sạt mất đỉnh chóp, sau lại bị Vô Hận Sinh đánh một chưởng làm đứt gốc, bây giờ mới đổ xuống.Tân Tiệp hét to một tiếng vung cả song chưởng đánh mạnh ra. Chỉ nghe một tiếng nổ như sấm động, khối đá nghìn cân đang đổ xuống bị chưởng lực đánh vỡ vụn thành bụi bay rào rào khắp đảo. Tân Tiệp trong lúc nguy câp đã đổi một chiêu trong «Không Không Chưởng Pháp» thành «Phi lãng bài không» nên có uy lực kinh nhân.Bình Phàm Thượng Nhân mở to mắt quát:− Oa nhi! Chưởng lực ngươi khá lắm!Người kinh dị nhất là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung. Hai tháng trước hắn từng giao thủ với Tân Tiệp, không ngờ nay đối phương công lực đã tăng tiến bội phần!Trời quang dần. Phương Đông đã thấy ửng hồng.Bình Phàm Thượng Nhân một tay khoác tay Tân Tiệp, tay kia vẫy Tôn Y Trung chầm chậm đi ra bờ biển. Cả ba lên thuyền về lại Đại Trấp Đảo.Tới đảo, Tân Tiệp không lên bờ mà cứ ở trong thuyền nói:− Thượng nhân, vãn bối có cấp sự phải trở về trung thổ. Xin được cáo từ, sau này rỗi rảnh, vãn bối lại tới thăm!Bình Phàm Thượng Nhân cười đáp:− Oa nhi ngươi đã có cấp sự thì cứ đi. Chẳng cần phải hẹn trước tới thăm hay không tới thăm. Nào Y Trung, chúng ta đi thôi!Rồi chộp tay Tôn Y Trung, chỉ thoát mình mấy cái đã khuất trên đảo.Tân Tiệp sững sờ nhìn theo một lúc rồi lại giương buồm cho thuyền ra khơi.Gió sớm thổi mạnh, thuyền đi vùn vụt như tên.Đứng giữa biển lớn, người ta thấy cô đơn nhưng cũng thanh thoát. Tân Tiệp cất tiếng hú dài vang động cả biển khơi.Đột nhiên từ phía Tây lan tỏa một đám mây đùng đục như khói lan rộng dần khiến cảnh vật nhòa đi. Đám mây tụ lại rất nhanh, phút chốc đã trở thành đen kịt, ùn ùn kéo đến trông rất đáng sợ.Những người ngư phủ mỗi khi ra biển gặp hiện tượng đó là điều tối kỵ, họ gọi là «Thiên Hồng Vũ».Tân Tiệp nhủ thầm:“Cho dù có gió to nhưng hướng gió ổn định, ta chỉ cần giữ chắc tay lái, thế nào cũng tới được đất liền.” Thế rồi chàng ngồi xuống giữ chắc lái hướng mũi vào bờ.Vân vụ mỗi lúc một dày, chẳng bao lâu phủ kín xung quanh thuyền như đêm tối, chỉ cách năm trượng đã thấy đen kịt một màu. Sóng biển càng nổi lên dữ dội táp vào mũi thuyền. Tân Tiệp không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng sóng vỗ oàm oạp phía trước không xa.Đột nhiên chàng có cảm giác như có một bóng đen lướt ngang qua thuyền mình. Tân Tiệp cố căng mắt nhìn, nhận ra lờ lờ đó là một chiếc thuyền nhỏ.Lát sau lại có một bóng đen khác lướt qua, lần này nghe rõ cả tiếng sóng vỗ oàm oạp vào mạn thuyền. Hẳn là một chiếc thuyền lớn.Tân Tiệp chợt nổi tính hiếu kỳ, vội dướn cho thuyền lướt tới rồi bám lấy sợi thừng ở đuôi chiếc thuyền lớn.Có vẻ như tốc độ chiếc thuyền lớn còn nhanh hơn chiếc thuyền nhỏ phía trước. Căn cứ theo tiếng sóng vỗ thì hai chiếc thuyền lúc này chỉ cách nhau chừng năm trượng.Đột nhiên, một chuỗi cười khùng khục từ thuyền lớn vang lên, tiếp đó là tiếng khàn khàn như vịt đực:− Tiểu ni cô ngoan ngoãn dừng thuyền đi! Dù sao cũng không thoát được chúng ta đâu!Tân Tiệp đang áp sát đuôi thuyền lớn nhận ra ngay thanh âm đặc biệt đó, nghĩ thầm:“Thì ra lại là Hằng Hà Tam Phật! Chẳng biết chúng đang truy đuổi ai, nhưng hiển nhiên là một nữ nhân ... Nhưng làm sao nữ nhân đó lại bị Hằng Hà Tam Phật truy đuổi?”.Từ thuyền phía trước không nghe tiếng trả lời.Trên thuyền lớn lại phát ra thanh âm khác:− Cô nương làm gì phải chèo vội thế chứ? Có ai ăn thịt đi đâu? Xin nói cho tỏ tường có được không?Tân Tiệp nghe ra giọng của Kim Lỗ Ách chợt hiểu ra, nghĩ thầm:“Thì ra tên súc sinh này phải lòng nữ nhân trên thuyền nhỏ phía trước ... chẳng trách nào hắn được Hằng Hà Tam Phật ưu ái đến thế.”.Nguyên Hằng Hà Tam Phật không những tàn bạo với mọi người mà đối với đệ tử cũng rất hà khắc. Chỉ riêng Kim Lỗ Ách, chẳng biết do hắn thông minh tuấn tú hay khéo nịnh hót mà rất được ba tên sư phụ cưng chiều.Tân Tiệp vốn đã ghét Hằng Hà Tam Phật, nhất là Kim Lỗ Ách, chàng hừ một tiếng rủa thầm:− Bọn man di các người làm sao xứng được với mỹ nhân chúng ta chứ?Tiếng Kim Lỗ Ách lại vang lên:− Cô nương còn nặng lòng gì với tên hán tử mặt mũi gớm ghiếc đó nữa?Hơn nữa hắn đã bị trọng thương, chỉ còn nước làm mồi cho cá nữa mà thôi! Tốt nhất theo Kim Lỗ Ách ta về đại quốc Thiên Trúc rồi cô nương sẽ sung sướng như một bà hoàng.Bấy giờ mới nghe giọng nói đầy phẫn hận của nữ nhân phía trước:− Đồ man di tâm hạ cuồng độc! Bổn cô nương thề sẽ báo thù sát phu này!Nói xong nấc lên một tiếng.Tân Tiệp nghe tiếng giật mình suýt buông tay khỏi sợi dây thừng, ngạc nhiên tột độ, tự hỏi:“Chính là cô ta ư? Sao lại như vậy chứ?”.Tân Tiệp không do dự nữa, buộc thuyền mình vào đầu dây rồi nhảy phát lên thuyền lớn.Lúc này mây mù càng dày đặc cách năm bước đã không thấy gì. Hơn nữa sing biển lại to, phải gào lên mới nghe thấy, nên Tân Tiệp không sợ bị phát hiện.Thêm nữa dù lúc này có bị phát hiện chàng cũng không sợ.Tới giữa khoang, quả nhiên chàng thấy trước mũi thuyền có bốn nhân ảnh.Người đứng giữa thân thể cao lớn, đương nhiên là Bá Lạp Các chẳng nghi. Đứng bên tả Bá Lạp Các là một thư sinh bận nho bào, tất là Kim Lỗ Ách tự cho mình tài mạo bất phàm.Cả bốn tên chú mục nhìn vào chiếc thuyền nhỏ phía trước, không ai chú ý đến Tân Tiệp đang ở ngay trên thuyền mình.Có vẻ như người điều khiển chiếc thuyền phía trước rất thông thuộc địa hình, đột nhiên quay ngoặt thuyền sang phải.Hằng Hà Tam Phật không cần dùng lái nữa, vung cả sáu chưởng phát lực xuống mũi thuyền bên trái tạo thành những cột nước cao ngất. Mũi thuyền đột ngột quay sang phải bám theo chiếc thuyền nhỏ phía trước.Chợt Bá Lạp Các buông ra một tràng Phạn ngữ:− Cát lý ma ma phương đạt, hốt thích hợp am!Dứt lời, cầm một cuộn dây thừng định ném qua, nhưng Kim Lỗ Ách vội vàng ngăn lại.Chỉ thấy phía trước mây mù càng dày đặc, chỉ cách ba bốn bước chân đã không thấy gì. Tân Tiệp đã được Bình Phàm Thượng Nhân cho biết rằng đó là hiện tượng đang vào vũng núi. Trong những vũng biển như thế, vì nước ăn sâu vào lòng núi nên mỗi lúc gặp sương mù, mây sẽ tụ vào vách đá, càng lâu càng dày đặc vì không bị gió thổi bay đi mà trái lại càng ùn về nhiều hơn.Tân Tiệp bất giác tiến thêm mấy bước, chỉ còn cách bọn người trước mũi có hai trượng. Còn may mà Hằng Hà Tam Phật dồn mọi chú ý vào chiếc thuyền phía trước, nếu không với thính lực của chúng sao không phát hiện ra Tân Tiệp?Chợt nghe Kim Lỗ Ách quát to:− Cô nương hãy mau dừng lại! Nếu không sư bá của ta sẽ ném dây thừng bát kéo sang đây!Chắc rằng hắn thấy trời quá tối sợ nữ nhân thừa cơ thoát đi nên mới đe dọa câu đó.Thuyền nhỏ phía trước luồn lách rất khéo, nhưng công lực của Hằng Hà Tam Phật cực cao, chỉ dùng chưởng lực điều khiển mà bám sát không rời.Bá Lạp Các là người nóng tính nhất, chừng như không kiên nhẫn được nữa, tay giơ cao chiếc neo sắt nặng phải tới cả trăm cân. Chỉ cần hắn lao mỏ neo tới, chiếc thuyền phía trước nhất định sẽ chìm nghỉm.Bá Lạp Các sợ rằng không còn hy vọng bắt được đối phương nên định hủy đi, vì sợ rằng nếu để đối phương sống sót loan tin ra giang hồ rằng Hằng Hà Tam Phật đến Trung Nguyên truy bắt nữ nhân thì còn mặt mũi nào nữa?Phía trước đã thấy bờ đá rất gần.Chiếc thuyền nhỏ phía trước đột nhiên lách sang trái một chút rồi biến mất.Kim Lỗ Ách kinh hãi kêu lên:− Cẩn thận! Có đá ngầm!Hằng Hà Tam Phật hốt hoảng phát chưởng cố ghìm thuyền lại nhưng nó đang truy theo chiếc thuyền nhỏ với tốc độ rất lớn nên không sao dừng lại kịp.«Rầm!».Chiếc thuyền va vào một tảng đá chỉ thòi lên mặt nước độ một thước, chồm tới thêm cả trượng rồi mới đứng yên, ván thuyền vỡ răng rắc. Bấy giờ dù Hằng Hà Tam Phật công lực có cao cường bao nhiêu cũng không có cách gì trượt được chiếc thuyền ra khỏi tảng đá. Hơn nữa đáy thuyền đã bị vỡ tan, nước tràn vào như thác lũ.Bá Lạp Các hai mắt đỏ ngầu, tức giận chửi nhăng lên. Kim Bá Thắng Phật đưa tay ngăn sư huynh lại, trên môi hiện nụ cười thâm độc nói to:− Cô nương thật thông minh, Kim Bá Thắng Phật ta khâm phục vạn phần ...Tới đó, hắn dùng tay ra hiệu cho Bá Lạp Các.Tân Tiệp liền hiểu ra ý đồ của Kim Bá Thắng Phật khích cho nữ nhân lên tiếng tạo mục tiêu cho Bá Lạp Các, liền lách mình tới ba bước sẵn sàng hàng động. Bấy giờ chàng chỉ cách bọn người Thiên Trúc chưa tới một trượng, may mà chúng chỉ chú thần về phía trước, con thuyền lại bị sóng đánh rất dữ nên Tân Tiệp vẫn chưa bị phát hiện ra.Quả nhiên từ trong màn sương dày đặc vang lên tiếng nói của nữ nhân:− Bọn mọi tàn ác các ngươi bây giờ đã biết thủ đoạn của bổn cô nương rồi chứ? hãy đứng đó chờ làm mồi cho cá!Kim Bá Thắng Phật cười lên hô hố rồi đưa tay ra hiệu cho Bá Lạp Các phóng neo đi ...Bá Lạp Các công lực không kém gì Bình Phàm Thượng Nhân, vung cao chiếc mỏ neo nặng cả trăm cân phóng tới ...Tân Tiệp đã sớm liệu trước tình huống này. Khi Bá Lạp Các phóng neo đi, chàng cũng nhảy vút lên vận lực nhằm Hằng Hà Tam Phật phóng tới một chưởng.Kim Bá Thắng Phật kinh hoàng thấy sau lưng có người ám toán liền thét to một tiếng:− Cẩn thận!Theo bản năng, cả bốn hòa thượng Thiên Trúc vội vàng đưa chưởng lên ngực hộ thân. Tân Tiệp đang mong như thế, thừa cơ đối phương lúng túng lo phòng thủ, lao mình khỏi mũi thuyền bay theo chiếc neo vừa được Bá Lạp Các phóng đi.Khi bốn người phát hiện mình bị lừa thì đã không kịp nữa, Tân Tiệp đã lao khỏi mũi thuyền tới ba bốn trượng. Kim Bá Thắng Phật vẫn nhận ra được Tân Tiệp, tức giận kêu lên:− Tiểu tử! Lại là ngươi ...Đột biến chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bọn hòa thượng Thiên Trúc, nhất là Bá Lạp Các, tức giận mắng chửi om sòm.Tân Tiệp lao theo chiếc neo, lúc này đã không lo gì đối phương đột kích nữa, nhún chân đạp xuống mũi neo tá lực lướt lên hơn trượng. Chiếc neo rơi ùm xuống biển cách chiếc thuyền nhỏ chỉ vài thước làm bắn lên một đợt sóng lớn.Nữ nhân thấy chiếc neo rơi bùng xuống cạnh thuyền, lại có bóng người lao đến, kinh hãi kêu lên một tiếng gạt mạnh mái chèo làm con thuyền nhỏ lạng hẳn sang bên.Tân Tiệp vốn nhảy theo chiếc neo, khi sắp tới thuyền liền đạp nó xuống biển thừa cơ nhảy lên thuyền. Nào ngờ chiếc thuyền bị nữ nhân chèo dạt sang bên, Tân Tiệp vẫn không nhìn thấy gì, khi sà xuống gần mặt nước mới hốt hoảng phất hai tay áo đập xuống mặt nước, nhờ đó lướt lên chừng hơn trượng.Xung quanh vẫn là màn sương tối om, không nhìn thấy thuyền nhỏ đâu cả.Tân Tiệp không biết làm cách nào, đành gọi:− Phương muội! Ta đây!Lập tức có một mái chèo chìa ra ngay dưới chân Tân Tiệp. Chàng định hướng rất nhanh, đặt chân xuống mái chèo rồi nhún mình nhảy lên, đáp xuống lòng thuyền chỉ cách có năm thước.Chỉ thấy cách mình hai ba thước, một đôi mắt long lanh nhìn mình nhưng không rõ dung mạo. Cố căng mắt nhìn xuyên qua đám mây đen kịt như bưng lấy mắt, Tân Tiệp vận hết mục lực nhìn mới nhận ra mình đứng cách khoang thuyền chỉ vài thước, một nữ nhân đứng chắn ngang giữa khoang thuyền, đưa mắt sáng rực nhìn mình. Chàng chợt thấy trong lòng trở nên hoài nghi hỏi:− Cô nương ... có phải họ Phương không?Nữ nhân vẫn đứng trước khoang thuyền, đôi mắt long lanh nhìn Tân Tiệp không chớp, hồi lâu mới trả lời:− Không sai! Tân đại ca ... muội đây! Không ngờ lại gặp chàng ở đây ...Tân Tiệp thở phào một hơi. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 39 Cuộc Tình Bi Thảm Không nghi ngờ gì nữa, trước mặt Tân Tiệp chính là Phương Thiếu Khuê. Chính vì chàng mà nàng đã ôm hận nhảy xuống Trường Giang trầm mình nhưng chàng đã không tìm thấy. Thời gian qua, rất nhiều biến động khiến cho Tân Tiệp bị cuốn hút vào dòng trôi của cuộc đời nhưng vẫn mang lòng hối hận ngày xưa. Chàng không thể phủ nhận mình phần nào có lỗi với thiếu nữ đáng thương đó. Bây giờ gặp lại Phương Thiếu Khuê, quả thật chàng không biết phải nói gì.− Phương muội! Gặp lại nàng ta mừng quá ... Thời gian qua muội sống thế nào?Phía sau chàng bảy tám trượng chợt nghe lao xao mấy câu Phạn ngữ. Chắc hẳn bọn hòa thượng Thiên Trúc đua nhau thoát khỏi con thuyền bị nạn.Phương Thiếu Khuê chợt khóc nấc lên.Tân Tiệp vô cùng bối rối, bỗng bật lên một câu:− Mới rồi ... Phương muội hành động thật thông minh!Không ngờ chàng nghe một câu trả lời lạnh như băng:− Tân thiếu hiệp quá khen!Tân Tiệp chợt hiểu rằng mình đã phạm sai lầm. Nhưng chàng biết nói gì đây?Nhắc lại chuyện xưa ư? Nhưng có gì đáng nhắc lại đâu? Chàng biết lúc đó Phương Thiếu Khuê có tình ý với mình. Nhưng chàng mới xuất đạo, có quá nhiều việc phải làm. Đối với Phương Thiếu Khuê, việc chàng giải cứu nàng chỉ là giữa đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Bất cứ võ sĩ nào cũng hành động như vậy.Công bằng mà thừa nhận, Kim Mai Linh đối với chàng cũng chẳng hơn gì Phương Thiếu Khuê. Chỉ là Mai Linh đã cứu sống chàng, vì chàng mà dâng hiến tất cả ...Vậy thì chàng đã phạm phải sai lầm gì? Không thể xác định được, nhưng trong thâm tâm, Tân Tiệp vẫn thấy rằng mình có lỗi. Bởi vì nếu chàng không can thiệp vào chuyện đó, có lẽ cuộc đời của Phương Thiếu Khuê đã khác đi ...Nhưng tại sao chàng phải tự trách mình chứ? Mới rồi Phương Thiếu Khuê đã nói rằng sẽ phục thù Kim Lỗ Ách vì tội sát phu. Nghĩa là nàng đã có chồng ...Chàng cố lấy giọng bình thản nói:− Phương muội! Ta ... có lỗi với nàng! Những ngày qua nàng sống thế nào?Phương Thiếu Khuê đột nhiên quay ngoắt vào trong khoang, phút chốc lao ra phía mũi thuyền, trong tay ôm một người ...Tân Tiệp mường tượng lại tình cảnh năm trước nhất định nàng lại muốn trầm mình vội lao xuống trước. Nào ngờ chàng đặt chân xuống bãi cát, phải chạy thêm mấy bước mới lấy lại thăng bằng ...Rồi không do dự gì, nhằm phía Phương Thiếu Khuê đang chạy đuổi theo.Phương Thiếu Khuê tuy công lực kém xa Tân Tiệp, lại bế người trên tay nhưng luôn thay đổi phương hướng, đường dốc lại rất hiểm trở nên Tân Tiệp không sao đuổi kịp. Phải tới ba dặm, Tân Tiệp mới thấy trước mặt là một thạch động. Phương Thiếu Khuê vừa chạy khuất vào đó. Tân Tiệp không do dự cũng lao vào thạch động.Động khẩu bố đầy thạch trụ như trận đồ, phải cố luồn lách mời tìm được lối đi, nhưng phút chốc đã không biết đường nào dẫn vào thạch động, đường nào trở ra miệng hang nữa! Càng đi vào càng mở ra nhiều ngách như thiên la địa võng.Còn may là Tân Tiệp nghe tiếng bước chân nên theo hướng đó là vào sâu bên trong. Qua mấy khúc ngoặt, Tân Tiệp càng nghe rõ tiếng bước chân nên gia tăng cước lực bám sát. Không lâu sau hiện ra một gian thạch thất, bên trong có đủ giường nằm và bàn ghế nhưng tất cả đều làm bằng đá.Phương Thiếu Khuê vừa đặt nguoì trên tay xuống chiếc giường đá,chợt nghe sau lưng có tiếng động liền quay lại.Tân Tiệp dừng trước cửa thạch thất đưa mắt quan sát.Phương Thiếu Khuê trông thấy chàng, cất giọng lạnh lùng:− Tân đại hiệp theo tới đây làm gì?Tân Tiệp cười khổ nói:− Phương muội! Đừng đối với ta như vậy! Ta biết mình có chỗ không phải với muội, nhưng chẳng lẽ không thể tha thứ cho ta?Phương Thiếu Khuê không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn đầy oán hận, trách móc.Tân Tiệp thở dài, cất tiếng phá tan cảnh thức nặng nề:− Phương muội, người nào vậy? Xem ra vị đó thương thế không nhẹ, để ta xem có thể giúp được gì.Rồi không chờ Phương Thiếu Khuê phản ứng, bước đến người vừa được nàng mang tới đặt lên giường đá, đầu tóc rũ rượi không thấy rõ mặt.Phương Thiếu Khuê trấn tĩnh lại, đứng ngăn trước mặt Tân Tiệp nói:− Không dám phiền đến Tân đại hiệp! Người đó là ai, thiếu hiệp chẳng nên biết làm gì. Xin hãy mau rời khỏi đây cho!Thái độ ghẻ lạnh xa lánh của Phương Thiếu Khuê làm Tân Tiệp thấy lòng xót xa vô hận. Chàng tự nghĩ lại, mình chưa từng thề ước hứa hẹn gì với Phương Thiếu Khuê, cũng chưa từng tỏ thái độ săn sóc quyến rũ, chỉ là lòng thương xót trước cảnh ngộ mà một thiếu nữ bị khi phụ thân cố tâm cứu nàng mà thôi ... Cho dù đôi lúc trỗi lên chút tình luyến ái thì chàng cũng giữ chặt lại trong lòng. Bởi bấy giờ chàng còn khát khao phục thù rửa hận. Tuy vậy chàng không phủ nhận là thiếu nữ đã có tình ý với mình ... Chẳng lẽ đó là điều đáng trách? Tân Tiệp chua chát nói:− Phương muội quả tình ... Ài!Chàng không biết nói gì hơn, quay lưng bước ra cửa.Đột nhiên Phương Thiếu Khuê chạy bổ đến kêu lên:− Tiệp ca! Làm sao thiếp lại gặp chàng làm gì chứ?Rồi gục đầu vào ngực Tân Tiệp ...Chàng không biết nói sao, chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đâm của thiếu nữ như đối người em gái.− Phương muội! Ta thật có lỗi với muội ... Từ ngày đó lòng ta đã khắc khoải không yên, sợ rằng ...Chàng ngừng một lúc, rồi nói tiếp:− Thôi đừng nhắc lại chuyện ngày xưa nữa. Muội bây giờ thế nào? Đã lấy chồng rồi ư?Rồi đưa mắt nhìn nam nhân nằm bất động trên giường đá.Phương Thiếu Khuê rời khỏi vai chàng ngẩng lên cười, khuôn mặt đẫm lệ.Tân Tiệp buột miệng hỏi:− Ai thế?Chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, rồi chàng nghĩ lại mình không nên hỏi thì hơn.Vì tin chắc mình không thể biết được người đó.Không ngờ mặt Phương Thiếu Khuê trở nên u oán, nói:− Người đó đại ca không lạ gì ...Tân Tiệp nhíu mày hỏi:− Ai vậy?Phương Thiếu Khuê đáp gọn hai tiếng:− Kim Kỳ!Tân Tiệp lùi lại một bước, trố mắt kêu lên:− Phương muội nói gì? Thiên Ma Kim Kỳ ư?Phương Thiếu Khuê gật đầu.Tân Tiệp liền lao đến bên giường.Phương Thiếu Khuê nghĩ rằng tất là Tân Tiệp nhớ lại cừu hận trước đây Kim Kỳ dùng chưởng độc đánh mình suýt bỏ mạng, hớt hãi cầm lấy tay chàng kêu lên:− Tiệp ca! Chàng không được ... Muội không để chàng giết hắn đâu!Tân Tiệp dùng tay áo phất nhẹ làm bay ngược món tóc bù xù của người đó để lộ ra bộ mặt gớm ghiếc với hai vết đao sâu hoắm hình chữ thập cắt đứt gần hết sống mũi, hằn lên màu đỏ tím nhìn rất đáng sợ. Chính là Thiên Ma Kim Kỳ.Tân Tiệp nhớ lại lần hắn omô lấy Ngô Lăng Phong nhảy xuống vực sâu nghìn dặm như một tên ác quỷ, đến bây giờ chàng vẫn thấy run.Chàng trấn tĩnh lại, thở dài rồi đưa tay thăm mạch tượng của Kim Kỳ. Mạch tuy yếu nhưng vẫn đều đặn, không có hiện tượng trúng độc. Tim phế cũng không ảnh hưởng nhiều. Chàng lắc đầu nói:− Không có gì nghiêm trọng. Thương thế nhẹ thôi, chỉ cần nghỉ vài canh giờ là có thể tỉnh lại.Nói xong quay lại nhìn vẻ quan hoài của Phương Thiếu Khuê, ngạc nhiên vì sao hai người này lại kết hợp với nhau được?Phương Thiếu Khuê cũng nhận ra ánh mắt dò hỏi của Tân Tiệp, đỏ mặt nói:− Đại ca không ngờ muội lấy hắn chứ gì?Rồi chỉ vào mép giường ra hiệu cho Tân Tiệp ngồi xuống cạnh mình.Tân Tiệp ngỡ ngàng nghe theo.Phương Thiếu Khuê không cười nữa, nhìn ra ngoài cửa động với ánh mắt xa xăm, hồi lâu mới cất tiếng:− Hôm đó muội tuyệt vọng đâm đầu xuống Trường Giang, chọn một nơi vắng vẻ ở hạ lưu nhảy xuống ...Hồi ức sống lại làm cho Tân Tiệp vô cùng hối hận, mặt tái nhợt đi, môi run run định nói gì, nhưng Phương Thiếu Khuê đã lại cất lời kể tiếp:− Nhưng sóng lớn như thế, muội mới uống vài ngụm nước thì bị sóng đánh vào bờ, chỉ lờ mờ cảm thấy người giập giờn rồi hình như có bàn tay ai níu lấy mình, sau đó ngất đi ... Sau khi tỉnh lại, muội thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền, chỉ có một thiếu phụ và một hài tử chừng mười tuổi ... Thiếu phụ thấy muội tỉnh lại dịu dàng hỏi:«Cô nương cảm thấy đỡ chưa?» Tự nhiên muội thấy nước mắt ứa ra.Thiếu phụ nói:«Cô nương chớ sầu thương quá ... Chắc rằng vừa gặp phải một bất hạnh gì đó, tới bảy tám phần là bị người tình phụ chứ gì? Cô nương, hạng đàn ông bạc bẽo như thế không đáng làm nhi nữ chúng ta trả giá bằng sinh mạng mình. Thư thư đây đã từng như vậy. Phải sống và cứng rắn hơn ...» Những lời đó của thiếu phụ đã động viên muội rất nhiều. Quả tình lúc đó muội chỉ hận mình thôi, bởi vì thấy rằng đại ca không có lỗi ... Chẳng qua chỉ vì muội đa tình.Tới đó, nàng dừng lại như hổ thẹn vì mình bộc bạch hết tâm sự của mình ...Tân Tiệp hỏi:− Sau đó thiếu phụ kia đưa muội tới đâu?Phương Thiếu Khuê đáp:− Sau đó muội mới biết địa phương đó gọi là Dương La, cách Vũ Hán hơn trăm dặm. Thiếu phụ đó đối với muội rất tốt, nói rằng từng có chồng nhưng hắn đã bội bạc bỏ đi, để lại một hài tử. Thiếu phụ chẳng bao giờ gần gũi nam nhân nữa, cuộc sống gia đình cũng đầy đủ, gia cảnh khang trang ở chân núi cách xa làng mạc ... Muội bấy giờ đã nguội lòng, thấy phong cảnh ở đó rất thích hợp ...Tân Tiệp sốt ruột hỏi:− Rồi sau đó chuyện muội với Kim Kỳ thế nào?Phương Thiếu Khuê thở dài nói:− Nhưng số phận con người chẳng đơn giản như ta định trước. Muội đã sống trong gia trang của thiếu phụ được ba tháng, một hôm vào cuối tiết xuân, đột nhiên Kim Kỳ xuất hiện ...Tân Tiệp trở nên khẩn trương chăm chú lắng nghe.Phương Thiếu Khuê kể tiếp:− Hôm ấy mẫu tử chủ nhà có việc đi xa, muội đang học thêu lên một mảnh vải thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, liền hỏi:«Ai đấy?» Rồi có tiếng trả lời:«Phương muội, mở cửa ra!» Nhận ra giọng nói, muội như chợt đứng tim, chính là kẻ đã gieo bao nhiêu tai họa lên cuộc đời muội. Muội lén tới đầu giường lấy một chiếc chủy đao ngầm giắt vào người rồi bước ra mở cửa. Hắn gầy sọp đi, da tái mét, thoạt đầu muội không nhận ra ngay được. Lúc ấy Kim Kỳ run giọng nói:«Phương muội!Phương muội ... làm ta phải chịu khổ sở thế này ...» Rồi hai tay y bíu chặt lấy cánh cửa như sắp ngã. Muội lạnh lùng đáp:«Kim Kỳ! Ngươi cút đi! Đi đâu thật xa cho khuất mắt! Ta vĩnh viễn không bao giờ muốn trông thấy ngươi nữa! Không muốn gặp cả hai ngươi ...» Không biết sao nỗi lòng muội tưởng như đã bình thản lại, đột nhiên lúc đó lại kích động đến thế. Kim Kỳ giương mắt nhìn muội, bộ mặt khá tuấn tú lộ vẻ buồn rầu và đau khổ. Chưa bao giờ muội thấy hắn có biểu hiện như vậy. Cuối cùng hắn nói rất khẽ:«Phương muội! Người đắc tội với muội là hắn chứ không phải ta. Trong rừng hôm đó chính muội cũng thừa nhận chính vì hắn muội mới bỏ chạy. Vì sao lại trút giận lên đầu ta chứ? Ta tưởng muội đã chết, tìm gần nửa năm mới gặp được muội, bị một chưởng của hắn đến giờ vẫn chưa hồi phục ... Chúng ta đều là nạn nhân của hắn ... Nhưng trời xanh đã đoái thương cho ta tìm được muội ... Ta yêu muội biết bao, sao muội nỡ để ta thương tâm như thế?» Bấy giờ muội vẫn ... muội vẫn không thay đổi gì với huynh, nghe hắn nói vậy càng tức, gào lên:«Ta hận! Ta hận ... cả hai ngươi!» Đột nhiên vẻ mặt hắn xanh xám lại, người run lẩy bẩy. Muội hoảng sợ hỏi:«Kim Kỳ ... ngươi sao thế?».Mặt hắn càng tái mét, tay chợt ôm lấy ngực loạng choạng rồi không gượng được ngã xuống ngay trước mặt muội.Tân Tiệp nghĩ thầm:“Một chưởng của ta nguyên không quá nặng. Chẳng qua vì hôm đó hắn bị Đường Bân đuổi, sau này hắn không chịu rị thương mà bôn tẩu khắp nơi để tìm Phương Thiếu Khuê mới trở nên nghiêm trọng như thế ... Xem ra hắn đối với Phương muội quả là thâm tình!” Tuy nghĩ vậy nhưng chàng không nói ra.Phương Thiếu Khuê kể tiếp:− Kim Kỳ vẻ mặt vô cùng đau đớn, duỗi tay một cách bất lực về phía muội noi:«Phương muội ... nội thương của ta lại phát rồi ...» Muội chợt mềm lòng. Tuy biết rằng đó là con người tàn ác, phóng đãng nhưng đối với muội vẫn thực tâm, nên thương hại dìu hắn vào giường. Qua mấy ngày trị liệu, nội thương hắn đỡ dần.Một hôm hắn dậy được, ngồi trước mặt muội cất giọng thành khẩn nói:«Phương muội, ta biết muội hận ta, căm ghét ta ... Thế nhưng ta sẽ vì muội mà cải đổi tâm tính, không phóng đãng như trước, quyết diệt ác căn ... Giá Phương muội biết được ta yêu Phương muội đến thế nào ...» Muội chợt thấy mủi lòng. Đương nhiên chỉ do lòng thương hại mà ác cảm trước đây giảm bớt nhiều. Dù sao muội vẫn không chấp nhận một người như hắn, chẳng thà phải ở vậy suốt đời. Thật tình muội đã quyết không gần gũi bất cứ một nam nhân nào nữa ... Kim Kỳ lại rầu rĩ nói:«Thôi được, ta không ép buộc muội nữa. Nhưng xin cho biết vì sao muội lại căm ghét ta đến mức độ đó chứ? Chẳng lẽ chỉ vì tên tiểu tử họ Tân đó thôi sao?».Muội bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu hắn từ đâu dẫn xác đến nhà muội, ép cha mẹ nuôi bắt gả muội cho hắn, cuối cùng giết họ đi ... Nghĩ tới đó không nhịn được quát lên:«Ngươi ... ngươi là loại ác ma! Ngay cả cha mẹ mình ngươi cũng giết, có ai còn dám gần ngươi nữa?» Kim Kỳ lộ vẻ hổ thẹn đáp:«Phương muội! Quả thật ta hành hung tác ác rất nhiều, đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa tàn bạo. Nhưng hôm đó ta giết không phải nghĩa mẫu của nàng đâu. Chính họ đã chấp nhận cho ta làm như thế. Đó chỉ là hai kẻ đạo tặc thôi ... Rồi muội sẽ được gặp họ. Nhưng thú thật rằng chỉ vì ta quá yêu muội cho nên hành động như vậy, mặc dù chẳng quang minh gì ... Dù sao đó cũng là tội ác ...».Tân Tiệp chợt hỏi:− Đúng vậy sao? Sau này Phương muội có gặp lệnh nghĩa phụ nghĩa mẫu không?Phương Thiếu Khuê gật đầu:− Có! Chỉ sau này ... khi muội đã thành thân với hắn ... Chắc rằng vì lúc đó muội quá sợ mà trông nhầm ... tời lại tối ...Tân Tiệp sốt ruột hỏi:− Muội ... thành thân với hắn thế nào?− Muội lúc đó vẫn chưa tin, càng tức giận nói:«Ngươi ... ngươi chỉ là hạng nghịch tử. Ngay cả cha mẹ mình cũng giết ... Ta không tin!» Kim Kỳ kiên nhẫn hỏi:«Ta phải làm gì để muội tin đây?» Không hiểu sao lúc đó muội bỗng nói:«Người nói rằng yêu ta ... vì ta mà nguyện hy sinh tất cả, vậy hãy dùng đao mà hủy mặt đi, ta sẽ lấy ngươi!».Phương Thiếu Khuê lặng đi, cúi thấp đầu xuống, chợt thấy một dòng lệ ứa ra. Hồi lâu ngước lên kể tiếp:− Mặt Kim kỳ tái mét đi, hồi lâu mới đứng lên nói:«Thôi được! Vì những tội ác mà ta đã phạm phải, cả vì lỗi lầm đối với muội, ta chấp nhận làm việc đó để thề rằng từ sau này ta sẽ không tàn bạo như trước nữa và ta không hề giết nghĩa phụ nghĩa mẫu của muội ...» Nói xong chộp lấy con dao để ở đầu giường vạch luôn hai đường hình chữ thập vào mặt sâu hoắm ... Muội không ngờ chỉ một câu nói vô tâm mà xảy ra hoàn cảnh bi thảm như vậy, nhất thời đứng ngẩn ra. Kim Kỳ rú lên:«Phương muội!».Tân Tiệp nghĩ thầm:“Kẻ ác ma như hắn trừng trị như thế cũng đáng lắm.Nhưng bù lại hắn đã được Phương Thiếu Khuê, vậy là cái giá trả cho hành động ngông cuồng đó không đắt chút nào ... Phương muội! Vì nàng mà trên giang hồ bớt đi một kẻ ác ma khủng khiếp, tuy nàng chịu một số thiệt thòi nhưng nàng có biết hành động dũng cảm của mình đã cứu sống bao nhiêu người vô tội không?”.Chợt chàng nhìn Phương Thiếu Khuê với cái nhìn cảm động và khâm phục.Phương Thiếu Khuê bắt gặp cái nhìn đó, chừng hiểu ý chàng, đỏ mặt nói:− Lúc đó muội vô cùng kinh hoảng, hối hận với hành vi của mình rồi không biết nghĩ gì nữa, đầu óc mụ mẫm đi, bỏ mặc Kim Kỳ đầy máu me ở đó bỏ chạy ra khỏi nhà như như đã phát cuồng, từ đó không dám quay về nhà của thiếu phụ kia nữa ...Nàng lại cúi xuống đưa tay áo lau mắt, khóc rấm rứt. Lúc sau lại tiếp:− Muội bắt đầu lưu lãng giang hồ ...Mới được nửa câu, nàng lại nấc lên, không kể tiếp được nữa.Tân Tiệp vô cùng xót thương thiếu nữ bất hạnh này, đặt tay lên vai nàng dịu dàng nói:− Phương muội! Việc đã thế ... xin đừng đau buồn nữa ... Nếu Kim Kỳ giữ lời hứa của mình, xứng đáng với muội thì đó là điều đáng mừng ... ta tin rằng hai người sẽ hạnh phúc ...Phương Thiếu Khuê chợt ngước mắt lên nhìn chàng đầy trách móc, nói:− Muội cũng hy vọng như thế ...Tân Tiệp hỏi:− Nhưng sau này ...Phương Thiếu Khuê đỏ mặt lên, kể tiếp:− Lẽ ra muội không nên nói thì hơn, nhưng số phận nó thế. Hơn nữa chuyện cũng đã qua. Bây giờ muội thấy lòng dịu lại đôi chút và Kim Kỳ cũng không đến nổi đáng sợ, đáng ghét như trước đây muội vẫn nghĩ ...Nàng dừng một lúc, thở dài kể tiếp:− Thực ra lúc ấy muội chỉ nghĩ đên huynh thôi. Nghe tin Thất Diệu Thần Quân tới Thái Sơn tham gia kiếm hội, muội đoán rằng Thất Diệu Thần Quân chính là huynh vì đã có lần huynh đã làm giả như thế để cứu muội khỏi thuyền bọn hải tặc ... Muội không thể tự chủ được nên muội đã đến Sơn Đông ... Nhưng khi tới Thái Sơn thì mọi người đã giải tán rồi. Trong lúc thơ thẩn thì đột nhiên phát hiện thấy Kim Kỳ bị trọng thương nằm bất tỉnh dưới một bụi cây, hai vết sẹo hằn rõ trên mặt không sao lẫn được ... Muội sứ đứng nhìn hắn hồi lâu, lòng đầy hối hận vì làm hắn nên nông nổi này ... Đột nhiên Kim Kỳ mở mắt và nhận ra muội, hai tay run rẩy vươn tới thì thào nói:«Phương muội! hãy tha thứ cho ta! Xin đừng bỏ ta ...» Thế là muội không sao cầm lòng, từ lòng hối hận và thương hại mà quan tâm săn sóc chữa chạy cho hắn ... Chờ Kim Kỳ bình phục dần, hai người đưa nhau tới nơi thâm sơn cùng cốc này tránh xa nhân quyền, nguyện sống bên nhau cô độc với người đời ...Tân Tiệp nghe xong chuyện, vừa cảm động vừa thương xót, nghĩ thầm:“Phương muội! Nàng không có lỗi lầm gì, tại sao phải khổ vậy chứ? Nếu sau này Kim Kỳ biết hối cải, hắn cũng đáng được sống xứng đáng giữa mọi người. Nếu vậy thì vết sẹo trên mặt là đáng vinh chứ đâu đáng nhục ... sau này nhất định ta sẽ tìm đến đây khuyên nhủ họ ...” Chàng chợt hỏi sang chuyện khác:− Vì sao nàng lại bị Hàng Hà Tam Phật truy đuổi?Phương Thiếu Khuê đỏ mặt chỉ Kim Kỳ nói:− Mọi việc đều do y mà ra cả! Chỉ muốn đi ra ngoài dạo chơi mấy ngày vì phải ở trong thạch động quá lâu ... Ai biết gặp phải bọn quỷ đó ... cái tên đồ đệ thú vật đáng nguyền rủa kia ...Tân Tiệp gật đầu:− Chính thế. Hắn là đồ đệ được cưng chiều nhất của Hằng Hà Tam Phật, chẳng phải hạng tốt lành gì, từ Thiên Trúc tới đây gây sự nhưng bị huynh đánh phải trở về ...Phương Thiếu Khuê tức giận nói:− Chúng đã đánh Kim kỳ, rồi định ... định bắt muội đi ...Tân Tiệp gật đầu, nói giọng cảm thông:− Chuyện sau này thì ta biết rồi ...Chợt nghe tiếng Kim Kỳ rên rỉ:− Phương muội! Phương muội! Nước ... nước ...Tân Tiệp cười nói vui:− Phương muội! Đức lang quân của nàng tỉnh rồi! Bây giờ chẳng những tên kim Lỗ Ách ngoài thuyền kia đối với muội không ai có thể sánh được hắn đâu, đúng chứ?Phương Thiếu Khuê cười ngượng nghịu rồi đến bên Kim Kỳ, nói:− Tên cao lớn chỉ đánh một chưởng mà phải nằm liệt đi cả nửa ngày thế này đây ...Tân Tiệp cũng rất phẫn nộ, hừ một tiếng nói:− Đó là lão đại Bá Lạp Các đấy ... Không ngờ Hằng Hà tam Phật là hạng tiểu nhân đến thế ...Phương Thiếu Khuê chợt hỏi:− Tiệp ca ca, muội quên mất, vị Kim thư thư thế nào rồi?Tân Tiệp thấy Phương Thiếu Khuê đã không còn ghen tức với Kim Mai Linh nữa, lòng thấy có đôi chút an ủi. Chàng thở dài đáp:− Cũng ngay tối hôm đó, ta bị một người bắt ra Đông Hải, từ đó bặt tin tức, không biết cô ấy đang ở đâu ...Phương Thiếu Khuê ái ngại nhìn chàng, rồi chợt hỏi:− Huynh sẽ tiếp tục tìm cô ấy chứ?Tân Tiệp gật đầu.Phương Thiếu Khuê trầm ngâm nói:− Không ngờ Kim thư thư cũng khổ như thế ... cầu mong cho hai người được hạnh phúc!Tân Tiệp cảm kích nhìn nàng, vừa định nói gì nhưng bỗng lắng tai hướng ra cửa động nói khẽ:− Phương muội! Có tiếng bước chân, tất là Hằng Hà Tam Phật đang tới!Công lực của Phương Thiếu Khuê kém xa Tân Tiệp nên không nghe được gì.Tuy vậy nàng hiểu khí hậu ở đây, gật đầu nói:− Bây giờ sương mờ đã nhạt dần, chắc chúng theo dấu vết mà tìm đến được.Hai người đi ra cửa động. Tân Tiệp hỏi:− Ta cảm thấy động khẩu ở đây rất khó phát hiện mà?Phương Thiếu Khuê lắc đầu:− Khi mới tìm đến đây, động khẩu rất kín đáo. Nhưng vì ở lâu nên đã để lại dấu vết ...Tân Tiệp suy nghĩ một lúc, biết rằng nếu mang teo cả Kim Kỳ đang bị thương chạy trốn thì không thể thoát được Hằng Hà Tam Phật, hơn nữa không thể tỏ ra hèn hạ như thế. Chàng liền quay sang Phương Thiếu Khuê:− Phương muội, chúng ta nên sửa soạn lại thạch động một chút. Đừng để bọn ngoại tộc đó chê cười người Trung Nguyên chúng ta.Phương Thiếu Khuê tuy không biết Tân Tiệp có ý định gì nhưng vẫn theo chàng.Đúng như Phương Thiếu Khuê nói, lúc này bên ngoài may mù đã tan đi nhiều, có thể nhìn thấy những đỉnh núi nhấp nhô vô cùng ngoạn mục suốt cả dãy bờ biển.Tân Tiệp hướng dẫn cho Phương Thiếu Khuê bố trí lại những khối đá vốn đã rất phức tạp ở cửa thạch động.Quả là một mê trận của thiên nhiên, lúc đầu nếu không có Phương Thiếu Khuê dẫn đường, chỉ sợ chàng đi cả canh giờ vẫn không vào được bên trong và lạc sang một ngách động khác là chuyện bình thường.Chợt từ bên ngoài có bốn nhân ảnh đang lò dò tiến lại. Chính là Hằng Hà Tam Phật và Kim Lỗ Ách! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 40 Ma Tăng, Tặc Đạo Hằng Hà Tam Phật bị Phương Thiếu Khuê nhử vào bãi đá ngầm làm cho thuyền bị đắm. Lúc đó sương mù còn dày đặc, may tảng đá ngầm còn nhô lên trên mặt nước nên chúng không rơi xuống biển, nhưng vì cách bờ để cả chục trượng nên đành đứng chịu trận tại chỗ cho đến khi sương tan. Cuối cùng chúng cũng lên được bờ.Tên lão đại trong Hằng Hà Tam Phật là Bá Lạp Các tức tối nhất, quyết lần theo dấu vết diệt cho bằng được Tân Tiệp và hai người kia. Chẳng bao lâu chúng tìm được thạch động.Kim Bá Thắng Phật đi đầu tiên, dừng cách động khẩu chừng hai trượng chỉ vào thạch động nói:− Ma kết hạp hà, ba la, nhất a hàng lê!Vẫn là một câu tiếng Phạn, có lẽ hắn dặn đồng bọn hãy cẩn thận.Bá Lạp Các và Bàn Đăng Phù Nhĩ định xông vào thì giọng Tân Tiệp vang ra:− Bọn mọi ti tiện các ngươi bây giờ mới đến! Tân Tiệp ta đợi ở đây từ lâu rồi!Trong bốn người chỉ có Kim Bá Thắng Phật và Kim Lỗ Ách là hiểu được Hán ngữ. Tuy không hiểu gì nhưng Bá Lạp Các vốn đã hận chàng nhập cốt, nay nhận ra thanh âm liền vung chưởng định đánh vào.Kim Bá Thắng Phật tuy là người Thiên Trúc nhưng rất hiểu quy củ võ lâm Trung Nguyên. Với danh nghĩa của Hằng Hà Tam Phật mà khi hiếp một tên tiểu bối, nếu việc truyền ra giang hồ thì còn gì là sĩ diện của cao thủ Thiên Trúc nữa?Trừ phi đem giết cả ba người ...Rồi hắn chận sư huynh lại, hướng vào thạch động nói:− Tiểu tử! Ngươi có giỏi thì ra ngoài này nói chuyện!Tân Tiệp cười hô hố đáp:− Không ngờ bọn man di các ngươi vào Trung Nguyên làm chuyện đồi bại như thế!Kim Bá Thắng Phật tức đầy ruột, nhưng biết chắc trong thạch động hung hiểm nên cố nghĩ cách nào để tóm được cả ba tên, nếu không Hằng Hà Tam Phật sẽ mất hết uy danh.Kim Lỗ Ách cậy có sư phụ, lớn tiếng la:− Tên họ Tân hãy ra đây! Ta với ngươi sẽ đánh nhau thêm ba trăm hiệp nữa!Tân Tiệp ẩn trong thạch động, lạnh lùng nói vọng ra:− Muốn ta ra ngoài không khó, nhưng chỉ sợ Hằng Hà Tam Phật các ngươi không biết thủ tín!Kim Bá Thắng Phật không biết Tân Tiệp có ý gì, nhưng vẫn trả lời ngay:− Hằng Hà Tam Phật nói một là một, hai là hai. Tiểu tử ngươi định trí trá gì thế?Tân Tiệp không trả lời Kim Bá Thắng Phật mà lại hỏi Kim Lỗ Ách:− Họ Kim, ngươi muốn gì?Kim Lỗ Ách sững ra một lúc, lúng túng đáp:− Ta ... ta ...Tân Tiệp lạnh giọng ngắt lời:− Hừ! Thật không biết thẹn! Lại còn đòi đấu với ta ba trăm hiệp nữa. Ngươi có muốn ta nói với sư phụ ngươi một câu không?Kim Lỗ Ách chưa kịp nói gì thì Kim Bá Thắng Phật đã cướp lời:− Có gì thì ngươi cứ nói đi! Một câu chứ đến mười câu chúng ta cũng nghe!Tân Tiệp cười to nói:− Thật khẳng khái! Quả không hổ danh Hằng Hà Tam Phật! Kim Lỗ Ách!Sau khi đấu ở Vô Vi Sảnh, ngươi đã hứa với ta những gì? Nói đi!Kim Lỗ Ách lúng túng:− Ta ... ta ...Hắn vẫn nhớ rõ rằng sau khi bị Tân Tiệp đánh bại đã hứa rằng không bao giờ vào Trung Nguyên nữa, nhưng ngượng quá không dám nói ra.Tân Tiệp thấy bọn quái khách Thiên Trúc này không đáng tin cho lắm, bởi thế phải lừa chúng đủ mặt, tâng bốc đôi chút may ra thoát được hiểm cảnh. Nghĩ thế, chàng lại tiếp:− Bây giờ các ngươi hãy nghe ta nói một câu. Võ học của Trung Quốc chúng ta tuy không thắng các ngươi nhiều lắm, nhưng «Quy Nguyên Cổ Trận».các ngươi đã từng bái lĩnh rồi ...Chàng dừng lại chốc lát, nhưng không để đối phương kịp phản ứng, nói tiếp:− Tân mỗ tuy võ nghệ tầm thường, nhưng sư phụ có dạy ta một thứ trận pháp. Bây giờ ta ngồi trong thạch động này. Các ngươi cứ tùy ý chọn lấy một người, chỉ cần đến được chỗ ta ngồi, với điều kiện không được hủy đi bất cứ đồ vật gì thì ba chúng ta sẽ do các ngươi tùy tiện xử lý!Kim Bá Thắng Phật ngần ngại chưa quyết. Chúng đã từng biết «Quy Nguyên Cổ Trận» lợi hại thế nào. Tiểu tử này lập trận tuy không bằng lão ni bà kia, nhưng lại có điều kiện không được hủy vật. Nhưng chẳng lẽ Hằng Hà Tam Phật phải chịu thua hàng tiểu bối đó?Còn Kim Lỗ Ách nghe điều kiện của Tân Tiệp, nhất là câu ba chúng ta sẽ do các ngươi tùy tiện xử lý, cốt là thiếu nữ sắc nước hương trời kia, mừng rỡ nói:− Sư phụ hãy để đồ nhi vào tóm cổ tên tiểu tử vô lễ kia để xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh mà vây khốn được đồ nhi!Rồi không cần Kim Bá Thắng Phật đồng ý, hắn đã lao vào thạch động.Hằng Hà Tam Phật bối phận cao hơn Kim Lỗ Ách nên không thể tự cho phép mình thân làm việc đó, đành để tên đồ đệ vào.Kim Lỗ Ách vừa bước vào thạch động đã thấy gỗ đá xếp ngổn ngang, đó là thành quả của Tân Tiệp và Phương Thiếu Khuê vừa dựng trận vốn đã có từ trước.Chỉ phút chốc, Kim Lỗ Ách bị hãm vào trận, càng đi càng rối cứ dấn sâu vào mãi.«Quy Nguyên Cổ Trận» vốn rất huyền diệu. Trước đây tuy Huệ đại sư mới thông hiểu được năm sáu phần đã hãm Bình Phàm Thượng Nhân trong thạch trận suốt mười năm chưa ra được. Nay Tân Tiệp tuy thấu hiểu còn hơn cả Huệ đại sư nhưng không đủ thời gian. Mặc dù chỉ bày sơ sài một phần nhỏ, chỉ sợ Kim Lỗ Ách đi cả năm vẫn chưa thoát được.Tân Tiệp thỉnh thoảng cất tiếng cười nụ.Hằng Hà Tam Phật chờ suốt hai canh giờ vẫn chưa thấy Kim Lỗ Ách quay ra, sốt ruột nóng như lửa đốt chửi náo lên.Tân Tiệp thấy thời cơ đã đến, cười hô hố nói:− Ba lão hồ đồ kia! Tên đồ nhi của các ngươi đừng mong ra khỏi động!Trong số năm tên đệ tử thì Hằng Hà Tam Phật ưu ái nhất tên Kim Lỗ Ách thông minh lanh lợi này, nhất là Kim Bá Thắng Phật. Hắn sợ đồ nhi gặp chuyện bất trắc, liền gọi toáng lên:− Tên họ Tân xéo ra đây! Nếu Kim Lỗ Ách bị rụng một cọng lông chân, Kim Bá Thắng Phật ta thề sẽ cho ngươi một chưởng tan xác!Tân Tiệp nghe câu đó phát nộ, liền nhảy từ thạch động ra đứng trước mặt Kim Bá Thắng Phật nói:− Lão trọc ngươi chớ ngông cuồng! Tân Tiệp này tuy bất tài cũng chẳng coi một chưởng của ngươi vào đâu.Kim Bá Thắng Phật cũng nổi giận nói:− Nếu một chưởng ta không đánh chết ngươi, xin thề nếu ngươi còn sống ngày nào thì Hằng Hà Tam Phật chúng ta sẽ không tiến vào Trung Nguyên một bước.Tân Tiệp cười to hỏi:− Ngươi hứa chắc chứ?Kim Bá Thắng Phật vung chưởng lên trời, gào lên:− Ta thề có trời xanh!Vừa nói vừa nghiến răng như sắp bổ một chưởng nát nhừ đối phương.Tân Tiệp hướng vào thạch động gọi to:− Phương muội! Hãy mang người ra đi!Chàng vốn đã thỏa thuận với Phương Thiếu Khuê từ trước, nếu có hiệu lệnh thì dẫn Kim Lỗ Ách ra.Quả nhiên chỉ một lát Phương Thiếu Khuê đã dẫn Kim Lỗ Ách ra khỏi thạch động. Tên này chắc chạy nháo lung tung giữa trận nên mồ hôi toát ra ướt đẫm, mặt đầy nộ khí.Tân Tiệp trầm tĩnh nói:− Đại sư hãy chuẩn bị đi. Nếu một chưởng không giết được tại hạ thì xin bốn vị nhanh trở về Thiên Trúc và đừng bao giờ đặt chân vào Trung Nguyên nữa!Hằng Hà Tam Phật và Kim Lỗ Ách trừng mắt hổ đăm đăm nhìn Tân Tiệp, Phương Thiếu Khuê đứng bên cũng hết sức lo lắng.Tân Tiệp chợt quay sang Phương Thiếu Khuê nói nhanh:− Phương muội! Mau thừa cơ mang Kim Kỳ đi đi! Biết đâu chúng nuốt lời thì không kịp đâu!Phương Thiếu Khuê thừa hiểu Tân Tiệp liều thân để cứu phu thê mình, nhưng trước hiểm cảnh này nàng đâu đành lòng bỏ mặc chàng mà đi được?Tân Tiệp chỉ vì Phương Thiếu Khuê mà tìm đến hạ sách đó, liền khẩn khoản giục nàng:− Phương muội! Mau đi đi! Đừng làm ta lo lắng! Một chưởng của hắn ta còn chịu được mà. Nhưng chỉ sợ chúng không giữ lời, lúc đó hai người không kịp thoát đâu!Phương Thiếu Khuê gật gật đầu, mắt rớm lệ ngước nhìn chàng lần nữa rồi từ từ đi vào thạch động.Tuy nàng không muốn chút nào, nhưng đành làm theo lời Tân Tiệp rời xa khỏi thạch động.Tân Tiệp chờ Phương Thiếu Khuê đi khỏi hồi lâu, lòng nhẹ hẳn đi, đề vào một hơi thực khí rồi bước tới trước mặt Kim Bá Thắng Phật.Lão hòa thượng từ từ vung chưởng lên vận đủ lực đạo, hai mắt nhìn Tân Tiệp trừng trừng không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào của đối phương.Không khí trong đấu trường vô cùng căng thẳng.Tân Tiệp vận hết công lực vào song chưởng, trong đầu hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, chỉ tập trung vào chưởng lực trong một chiêu sinh tử ...Đột nhiên Kim Bá Thắng Phật gầm lên một tiếng, song chưởng một trước một sau đẩy mạnh ra với thế bài sơn đảo hải, kình lực hùng hậu tới mức có thể đổ non nát đá.«Bình!» Tân Tiệp không chút do dự, đưa song chưởng đã vận hết sức lực bình sinh tiếp chiêu.Sau tiếng nổ như sét, cát đá bay lên mịt mù trời đất rồi đổ xuống rào rào trong cả khu vực mười mấy trượng.Một lúc khói bụi dần dần lắng dịu, hai đối thủ từ trong khói hiện ra.Tân Tiệp sắc mặt trắng bạch như sáp, người chao đảo như say rượu nhưng vẫn không rời vị trí.Kim Bá Thắng Phật trố mắt nhìn đối phương rồi bỗng thở dài một tiếng, khoát tay ra hiệu cho ba người kia quay lại men theo bờ biển đi mất.Tân Tiệp đứng lặng, hai tay buông thõng, tưởng chừng không còn chút sức lực nào nữa.Màn đêm sụp xuống rất nhanh.Ngoài kia gió đã tạnh, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ đá nhè nhẹ, cảnh vật thật thanh bình. Một ánh sao đầu tiên nhấp nháy trên nền trời như ánh mắt từ xa xăm ...Đột nhiên từ xa truyền tới bước chân nặng nề, nhưng không phải từ phía bờ biển mà từ trong khu rừng hiểm trở trên cao.Tân Tiệp cố sức đề một hơi chân khí ít ỏi, nghĩ thầm:“Thứ gì vậy? Chẳng lẽ Hằng Hà Tam Phật? Hay Phương muội quay trở lại?”.Đột nhiên chỉ thấy từ mỏm đá cheo leo nhảy xuống một con gấu rất lớn. Nó lững thững đi qua trước mặt Tân Tiệp, đưa mắt nhìn chàng rồi nghểnh chiếc mũi to tướng lên khịt khịt mấy tiếng rồi lặng lẽ bỏ đi.Tân Tiệp thở phào một hơi, tự cười thầm mình quá đa nghi. Bây giờ chàng mới thấy khắp người nôn nao, ngực nhói lên cuồn cuộn rồi không gượng nổi thổ ra mấy ngụm máu tươi rồi ngã vật xuống.Trời tối hẳn. Trăng vẫn chưa mọc, nhưng trên trời ngàn sao nhấp nháy.Tân Tiệp nằm im lìm trên nền đá, thậm chí cựa quậy cũng không được.Không những khắp người đau ê ẩm mà cả nội tạng cũng đau thắt từng cơn.Tuy vậy chàng thấy lòng rất thư thái vì mình vừa hoàn thành một sứ mệnh.Trên ngọn đồi cách thành Lạc Dương năm sáu chục dặm về phía tây có một ngôi cổ miếu hoang tàn.Bấy giờ chừng giữa canh đầu, trong cổ miếu có hai người ngồi đối diện nhau qua ngọn đèn hiu hắt giữa hai chiếc bàn cúng cũ kỹ.Ngoảnh mặt ra cửa là một lão nhân cao lớn, tuổi chừng quá ngũ tuần, da mặt ngăm đen, dáng người quắt thước. Đối diện là một thiếu niên tầm vóc trung bình nhưng mặt còn quá trẻ, chỉ độ mười ba mười bốn tuổi. Lão nhân hỏi:− Bằng nhi, bang chủ đã truyền vị kế nhiệm cho ngươi thống lãnh đệ tử Cái Bang tất cũng đã truyền thụ tuyệt học trấn bang «Bách Kết Chưởng Pháp» cho ngươi rồi?Thiếu niên được gọi là Bằng nhi gật đầu:− Dạ! Ngày đó sư phụ truyền «Bách Kết Chưởng Pháp» cho điệt nhi thì đã thụ trọng thương, cố sức duy trì để truyền thụ xong một lần rồi ngất đi. Đến khi tỉnh lại đã không còn sức nữa, sư phụ chỉ lấy ra một pho sách nhỏ bảo điệt nhi cứ tự mình theo đó mà tập luyện. Kim thúc thúc có muốn xem không?Nói xong lấy trong túi ra một pho sách nhỏ để trước mặt lão nhân.Vị Kim thúc thúc lắc đầu đáp:− «Bách Kết Chưởng Pháp» chỉ được truyền cho Bang chủ qua các đời, mọi đệ tử khác của Cái Bang không được phép học trộm nó.Bằng nhi nói:− Kim thúc thúc, bây giờ chúng ta tìm một nơi nào kín đáo lánh thân chuyên tâm tập luyện võ công, sau đó sẽ đi phục thù cho sư phụ, được không?Kim thúc thúc nói:− Bằng nhi, ta có chuyện này muốn bàn với ngươi. Bây giờ ngươi muốn luyện võ công phục cừu vừa hợp.Bằng nhi hỏi:− Chuyện gì vậy?Kim thúc thúc trầm giọng nói:− Cái Bang chúng ta nay đệ tử thất tán cả, tuy vậy hầu hết đều là người trung nghĩa, lực lượng còn nhiều. Chỉ cần ngươi cất lời hiệu triệu là tất cả sẽ hội tụ lại ngay. Nhưng tuổi ngươi còn quá trẻ, võ công lại chưa luyện thành. Bởi thế không đủ khả năng thống lĩnh một bang phái lớn nhất thiên hạ là Cái Bang. Ta muốn giới thiệu ngươi đến tìm một vị là Phong Bá Dương ở Liêu Đông khổ luyện mấy năm võ công cho thành tựu rồi trở về lãnh đạo bổn bang mới được!Bằng nhi lo lắng hỏi:− Còn Kim thúc thúc thì sao?Lão nhân đáp:− Quy định của bổn bang là khi Bang chủ chết thì các Hộ pháp dưới quyền đều phải thôi chức. Ta và lão nhị cũng không ngoại lệ. Ngươi phải tìm những vị Hộ pháp khác.Bằng nhi kêu lên:− Kim thúc thúc, điệt nhi không muốn xa hai vị thúc thúc, cũng không đi tìm vị Phong Bá Dương nào cả. Thúc thúc dạy võ công cho Bằng nhi không được sao?Kim thúc thúc dịu giọng nói:− Hài tử ngươi ngốc lắm. Phong đại hiệp võ công cao hơn ta gấp mười lần.Chỉ cần tới đó năm năm, chẳng những luyện thành «Bách Kết Chưởng Pháp» của Bang chủ truyền cho mà còn học thêm võ công cái thế của Phong đại hiệp nữa ...như vậy chẳng phải hơn theo ta lưu lãng khắp giang hồ ư?Đột nhiên từ ngoài rừng truyền lại một tiếng hú thảm thiết nghe mà sởn gai ốc. Kim thúc thúc biến sắc nói:− Bằng nhi, lão nhị đã gặp phải cường địch. Ngươi ... mau đi về phía đông tới Lạc Dương đi. Việc ở đây để mặc ta lo liệu. Nếu Kim lão đại ta may sống được thì sẽ đến Lạc Dương tìm ngươi. Nếu lỡ ra ... có rủi chết đi ... Bằng nhi, nếu ... sau ba ngày mà ta không tới thì ngươi hãy một mình đến huyện Cẩm Xuyên thuộc Liêu Đông mà tìm Phong đại hiệp, nói rằng ta bảo ngươi đến ...Bằng nhi dùng dằng không nỡ để Kim thúc thúc ở lại một mình, nhưng biết rõ tính khí của ông ta nên không dám nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu.Kim lão đại chợt trầm giọng nói:− Bằng nhi, sau này ngươi phải hết sức cẩn thận mới được. Có thể Kim thúc thúc ... không còn cơ hội để bảo hộ cho ngươi nữa!Bằng nhi đã từng theo huynh đệ họ Kim xông pha không ít nguy nan nhưng chưa có khi nào thấy Kim thúc thúc có thái độ nghiêm trọng như thế, biết rằng nhất định đã gặp phải cường địch. Sợ Kim nhị thúc của mình lỡ gặp rủi ro gì, Bằng nhi giục:− Kim thúc thúc hãy mau đi giúp nhị thúc đi! Bằng nhi sẽ chờ hai vị ở Lạc Dương.Kim lão đại trìu mến nhìn Bằng nhi với nỗi cảm hoài khôn tả, rồi cất tiếng thở dài đứng lên bước nhanh ra cửa.Bằng nhi cũng đứng lên nhìn trân trân ra cửa miếu hồi lâu, lòng thầm nghĩ:“Nếu ta giúp hai vị thúc thúc, nếu tình hình nghiêm trọng thì sẽ làm họ vướng víu thêm, chẳng bằng theo lời thúc thúc đến Lạc Dương trước là hơn.” Nghĩ đoạn liền ra khỏi miếu, nặng nề lê gót về hướng đông.Mới đi chưa được một dặm, chợt nghe sau lưng có tiếng lướt gió.Bằng nhi cả kinh vội ngoảnh lại nhìn thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú đứng phắt lại ngay sát lưng mình.Thiếu niên càu nhàu:− Tiểu đệ, làm sao đi đường không cẩn thận gì cả, đầu óc để đâu mà suýt nữa làm ta va phải ...Bằng nhi thầm nghĩ:“Chính anh ta đầu óc để đâu thì có. Ta đi trước làm sao thấy?” Tuy vậy thấy thiếu niên anh tuấn dễ mến nên cười nhẹ giọng nói:− Tiểu đệ quả có nghĩ ngợi lung tung không để ý nên không biết mình đi chính giữa đường ...Thiếu niên vốn đi vừa nghĩ ngợi mông lung nên tới sát Bằng nhi mới hoảng hốt vận công dừng phắt lại để khỏi va vào người. Chợt nghĩ lại mình buông lời trách móc người ta thật vô lý, bỗng thấy hối hận, hơn nữa đối phương cũng chẳng trách gì, liền cười nói:− Tiểu đệ, ngươi có tâm sự gì cứ nói xem, nhất định ta sẽ tìm cách giúp ngươi.Bằng nhi thầm nghĩ:“Mới rồi anh ta tới sát bên mình mới phát hiện ra, như vậy đủ biết thân thủ không tầm thường. Hay là ta cứ nhờ anh ta giúp hai vị thúc thúc một tay? Đối phương có vẻ khí khái chân thật như thế chắc không từ chối.”.Bằng nhi vẫn còn là một hài tử, chẳng câu chấp gì mới gặp lần đầu, chỉ nhìn dung mạo đã tin rằng đối phương tất là người hiệp nghĩa, liền thật thà nói:− Tiểu đệ có hai vị thúc thúc đang bị bọn người xấu uy hiếp, tình thế rất nguy hiểm. Huynh có thể giúp họ một tay không?Thiếu niên thấy Bằng nhi chân thực như vậy nghĩ rằng:“Ta hiện không có việc gì cấp bách. Hài tử này đôn hậu dễ mến như vậy chắc thúc thúc của hắn là người hiệp nghĩa. Ta nên giúp một tay!” Liền hỏi:− Hai vị thúc thúc của ngươi gặp nguy hiểm ở đâu? Họ là ai?Bằng nhi nghe ngữ khí biết đối phương đã đồng ý, cả mừng nói:− Đó là Kim lão đại và Kim lão nhị Hộ pháp của Cái Bang.Thiếu niên nghe xong liền gấp giọng nói:− Nào nhanh lên! Chúng ta tới giúp họ.Bằng nhi liền dẫn thiếu niên quay lại. Thiếu niên kéo tay vị Tiểu Bang chủ thi triển khinh công lao đi.Chừng sau nửa tuần trà chợt nghe trong rừng có tiếng huyên náo, thiếu niên liền đề khí nhấc bổng Bằng nhi lên, bí mật tiếp cận vào.Trong rừng, trên một khoảng đất trống có bốn đạo sĩ hợp công một lão nhân chính là Kim lão đại. Vị này tay không đánh lại bốn đạo sĩ, trong đó chỉ có một tên tay không còn ba người kia đều cầm trường kiếm, tình thế rất nguy ngập. Ngoài ra còn một đạo sĩ khác lớn tuổi hơn đứng ngoài quan sát.Bằng nhi thấy Kim đại thúc đang ác đấu với năm người, lại không thấy Kim nhị thúc đâu. Xưa nay huynh đệ họ Kim đối địch bao giờ cũng bên nhau, nay không thấy Kim nhị thúc thì Bằng nhi rất lo lắng, vội bảo thiếu niên:− Đại ca hãy ở lại giúp thúc thúc, để tiểu đệ đi tìm nhị thúc.Thiếu niên nhìn vào đấu trường đến xuất thần, tựa hồ không nghe Bằng nhi vừa nói gì làm nó ngạc nhiên cũng nhìn vào trường đấu.Chợt nghe lão đạo sĩ lớn tuổi đứng ngoài nói:− Kim lão đại! Mau giao vỏ kiếm ra đây! Nếu không ... Hừ! Đạo gia sẽ không khách khí đâu!Bằng nhi chợt nhận thấy thiếu niên run lên.Đạo sĩ nói tiếp:− Kim lão đại! Đừng ương bướng nữa! Lúc này tên Tiểu Bang chủ đã rơi vào tay của đệ tử chúng ta rồi. Hắn không thoát được để tới Lạc Dương đâu. Hô hô ... Bần đạo đã cho chúng phục từ lâu. Nếu ngươi không chịu đưa ra vỏ kiếm ...hắc hắc ...Bằng nhi vô cùng tức giận, định lao ra với Kim thúc thúc ...Vừa lúc đó thiếu niên đã lao ra đấu trường.Cả sáu người trong đấu trường kinh hãi nhìn lại, hoang mang trước sự xuất hiện bất ngờ của thiếu niên.Riêng lão đạo sĩ trố mắt suýt kêu lên thành tiếng. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 41 Phúc Khí Cái Bang Thiếu niên thấy bọn đạo sĩ hành động ti tiện như thế, tức giận nói: − Xích Dương ... đạo tặc! Thật uy phong! Lấy đông hiếp ít ... Ngũ đại kiếm phái các ngươi ... quen thói hèn hạ như vậy mà!Chàng không quen nhục mạ, chỉ ấp úng nói được bấy nhiêu.Lão đạo sĩ vừa thấy thiếu niên đã biến sắc, trầm giọng quát:− Ngô tiểu tử! Lại gặp ngươi ... Hay lắm! Chúng ta cũng giải quyết một lần cho xong!Nguyên thiếu niên tuấn tú xuất hiện là Ngô Lăng Phong. Sau khi rơi xuống vực ở Thái Sơn được Vân sư tổ cứu hồi phục, chàng cất công đi tìm Lệ Ngạc để phục thù nhưng không tìm ra tung tích hắn ở đâu. Sau nghe phong thanh Xích Dương đạo nhân tới đây, chàng tìm đến thì vừa gặp Bằng nhi. Vì trong rừng chập choạng tối, chỉ thấy sáu người vây đánh nhau loạn cả lên mà không nhìn rõ mặt.Tuy nhiên Ngô Lăng Phong thấy lão đạo sĩ lớn nhất có vẻ quen quen đã có phần nghi ngờ, mãi đến khi nghe tiếng nói mới xác định rõ chính là Xích Dương đạo nhân, kẻ thù giết cha mình, lập tức nhảy ra trường đấu.Ngô Lăng Phong đáp:− Phái Võ Đương các ngươi vốn quen việc lấy nhiều hiếp ít mà, Cứ xông vào cả đi!Xích Dương đạo nhân đỏ mặt, nghĩ thầm:“Tiểu tử này thân thủ bình thường, lúc ở Thái Sơn ta đã từng đấu mấy chiêu, không cần ta xuất thủ cũng thắng!” Liền cười nhạt nói:− Tiểu tử chớ ngông cuồng! Nếu ngươi có thể đánh bại ba tên đồ đệ của ta thì đạo gia sẽ tha cho ngươi!Ngô Lăng Phong từ khi được sư tổ của bổn môn là Vân công công thân truyền võ công thượng thừa tới nay chưa từng giao thủ với ai, bởi thế chưa tin chắc vào bản lĩnh của mình nên có phần ngần ngại, nghĩ thầm:“Trước hết thử sức bốn tên tiểu tặc xem sao. Nếu thắng được chúng, sợ gì Xích Dương lão tặc không xuất thủ?”.Xích Dương đạo nhân quát bảo tên đệ tử tay không:− Nhất Bằng! Cầm lấy kiếm của ta mà giáo huấn tên tiểu tử này cho cẩn thận vào! Đừng để mất uy danh phái Võ Đương.Dứt lời rút kiếm giao cho tên đạo sĩ, còn mình đến đứng trước Kim lão đại.Ngô Lăng Phong rất lo lắng, Xích Dương đạo nhân thừa cơ sát hại Kim lão đại, liền lao mình đến chặn trước mặt Xích Dương, tay vung kiếm quát:− Các ngươi xông vào đi!Tiếng chưa dứt, chợt nghe sau lưng bịch một tiếng, Kim lão đại đã ngã nhào xuống đất. Nguyên là chân lực của lão ta đã dốc tận, Ngô Lăng Phong vung kiếm tạo thành kiếm khí xung động làm lão ngất đi.Đột nhiên từ trong rừng chạy bổ ra một tiểu hài, đến bên Kim lão đại, vừa khóc vừa nói:− Kim thúc thúc, có sao không?Kim lão đại nghe tiếng mở mắt ra, hốt hoảng nói:− Bằng nhi! Làm sao ta bảo ngươi đi đi, thế mà ngươi không chịu nghe lời?Bằng nhi sụt sịt đáp:− Bằng nhi không muốn xa thúc thúc ... Bằng nhi muốn chết cùng lão nhân gia ...Kim lão đại vô cùng lo lắng, biết lúc này có khuyên cũng chẳng được gì, xem ra tình thế trước mắt không có hy vọng nào nữa, chỉ đành dịu giọng nói:− Bằng nhi, đừng khóc nữa, Kim thúc thúc đáp ứng sẽ không xa ngươi.Bằng nhi cả mừng, chỉ Ngô Lăng Phong nói:− Kim thúc thúc, vị đó nhất định sẽ thắng!Kim lão đại cố ngẩng đầu lên xem, thấy ba tên đạo sĩ đã đứng ba phương vị vây lấy Ngô Lăng Phong vào giữa.Đột nhiên đạo sĩ bên tả hét to một tiếng:− Xem chiêu!Rồi tấn công hạ bàn.Ngô Lăng Phong bước chếch sang, không lùi mà lại tiến, mũi kiếm điểm tới đạo nhân bên hữu.Tên này thấy thế kiếm quá thần tốc lòng đầy kinh hãi vội lui về hai bước.Ngô Lăng Phong không dùng hết chiêu thức, vun kiếm bên đạo nhân đối diện.Tên này liền giơ kiếm đón đỡ ...Hai kiếm trạm tới nhau, Ngô Lăng Phong đột nhiên đổi thức tạt mạnh sang đạo sĩ bên tả quét ngang thắt lưng.Ngô Lăng Phong được truyền võ học thượng thừa, lại được ăn Huyết quả nên công lực bây giờ chỉ kém Tân Tiệp có một bậc. Kiếm quét sang thắt lưng đạo nhân tuy chỉ vận có năm thành nhưng cũng đủ làm đạo nhân thấy hổ khẩu tê đi tưởng chừng trường kiếm sắp thoát khỏi tay.Ngô Lăng Phong được thế tiến lên, hữu thủ vẫn xuất kiếm công kích, tả thủ lại thi triển «Khai Sơn Tam Thức Phá Ngọc Quyền» thân ảnh xuyên qua xuyên lại giữa màn kiếm, mặc cho ba mũi kiếm đối phương đâm tới tấp vẫn không hề hấn gì.Xích Dương đứng ngoài tham chiếm, càng lúc càng kinh tâm, bụng bảo dạ:“Tiểu tử so với phụ thân hắn năm xưa, kiếm thuật còn lão luyện khốc liệt hơn.Hắn còn trẻ tuổi như thế làm sao luyện tới cảnh giới đó?”.Kim lão đại thấy thân pháp Ngô Lăng Phong tuyệt diệu như thế, chiêu thức lại như trường giang đại hà, chân đạp phương vị bát quái, thần sắc siêu thoát giống như không phải đang đối địch, biết chàng đã luyện «Đoạn Hồn Kiếm» của Thái Cực Môn tới độ hóa cảnh, nghĩ thầm:“Nếu thiếu niên này không phải vì bảo vệ ta và Bằng nhi mà chủ yếu cố thủ thì chỉ sợ rằng ba tên đạo sĩ đã ngã từ lâu.”.Nhưng lão vừa nghĩ tới đó, khi nhìn lại thì tình thế trong trường đấu đã thay đổi.Lúc này Ngô Lăng Phong đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tả một kiếm, hữu một kiếm khiếm ba tên đạo sĩ toát mồ hôi, tự duy trì còn không kịp thở, nói gì giành lại thế công? Với khí thế ào ạt, Ngô Lăng Phong chợt tung một cước đá ngã một tên đạo sĩ, hữu thủ xuất ba chiêu tối hậu trong «Đoạn Hồn Kiếm Pháp».Hai tên còn lại mắt hoa chân loạn, chỉ thấy hàn khí quất vù vù vào mặt không biết đối phó bằng cách nào, trong lúc hoang mang thì chợt thấy chân tê đi, kêu lên một tiếng rồi ngã xoài xuống.Nguyên Ngô Lăng Phong thi triển ba chiêu lợi hại nhất khiến đối phương không nhận ra chiêu thức đối phó với kiếm chiêu mà hạ bàn sơ hở, chàng xuất liền hai chỉ vào Công Tôn huyệt là hai tên đạo sĩ còn lại ngã ngay.Kim lão đại thấy vậy than thầm:“Ba tuyệt chiêu vừa rồi của thiếu niên khiến bọn đạo tặc chân tay luống cuống không sao đương nổi. Nếu lúc đó thiếu niên dùng kiếm đừng nương tay thì chúng đâu còn mạng? Thiếu niên võ công cao như thế mà lòng dạ thật nhân từ!”.Xích Dương đạo nhân sạm mặt, tới giải khai huyệt đạo cho ba tên đồ đệ.Bằng nhi đắc ý hỏi:− Kim thúc thúc, Bằng nhi nói đúng không nào?− Ngươi nói gì?− Bằng nhi đã nói trước rằng vị lão huynh ấy nhất định sẽ hạ được bọn đạo tặc kia mà!Kim lão đại không đáp, lòng băn khoăn suy tính:“Xích Dương lão tặc công lực thâm hậu, hình như đối với thiếu niên này có oán cừu gì. Nếu đã giao thủ tất phải có người tử thương. Xích Dương là thứ người vô sỉ. Nếu hắn cùng đám lâu la kia liên thủ thì xem chừng thiếu niên kia không đủ sức chống lại. Hơn nữa lúc này ta hoàn toàn kiệt lực giúp được gì, cứ phải kích hắn mấy câu biết đâu có hiệu lực?” Nghĩ xong nói:− Xích Dương lão tặc! Ngươi đánh không lại thiếu niên đó đâu! Tốt nhất xông vào cả lũ đi!Xích Dương đạo nhân tuy biết mình bị khích, nhưng lòng thầm nghĩ:“Tiểu tử đó tuy kiếm pháp thần kỳ nhưng công lực nhất định kém mình mười mấy năm khổ luyện «Hỗn Nguyên Nhất Khí Tiên Thiên Công». Nghĩ đoạn quát to:− Tên ăn mày! Ngươi câm miệng lại cho ta! Để thịt tên tiểu tử đó thì chẳng cần ai phải giúp.Ngô Lăng Phong vừa đánh bại ba tên đạo nhân, lòng tự tin tăng thêm rất nhiều. Nghe Xích Dương đạo nhân mở miệng ra là đòi thịt mình liền nổi giận quát:− Xích Dương lão tặc! Chớ múa môi quá sớm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi quy thiên đấy!Xích Dương đạo nhân không nén được giận, miệng vừa nói:− Tiếp chiêu!Hữu chưởng đánh sang mạn sườn đối phương.Ngô Lăng Phong không dám chậm trễ, vội vàng thi triển «Khai Sơn Tam Thức Phá Ngọc Quyền» tiếp chưởng.Hai người lập tức bị cuộn vào trong một trận kịch chiến khốc liệt. Chưởng phong ầm ầm như bão táp, song phương ai nấy đều dùng chiêu thức kỳ ảo lợi hại nhất quyết đả bại đối phương. Đặc biệt Xích Dương đạo nhân không từ ra chiêu sát thủ.Đánh chừng hai mươi chiêu, Xích Dương đạo nhân thấy Ngô Lăng Phong chưởng lực rất mạnh. Tuy lão đã vận dụng «Hỗn Nguyên Nhất Khí Tiên Thiên Công» và thi triển chưởng pháp tinh diệu nhưng vẫn bị đối phương hóa giải, trong lòng càng trở nên khẩn trương, liền hiện sát cơ, liên tiếp phát ra mấy chưởng bức lùi đối phương, tiếp đó thi xuất bảo bối trấn sơn của Võ Đương «Vô Cực Thần Công Quyền». Lập tức quyền phong nổi lên vù vù, kình lực uy mãnh như vũ bão.Hai người biết cuộc chiến đấu đã đến hồi trí mạng không ai dám sơ suất, chiêu thức càng phát càng nhanh, kình lực càng lúc càng thêm mạnh.Kim lão đại nhìn sang Bằng nhi bên cạnh mình bị cuốn hút vào trận đấu đến mỗi mặt dại đi, đôi mắt nhìn không chớp, nét mặt luôn thay đổi tùy theo từng diễn biến, nghĩ thầm:“Hài tử này còn quá ngây thơ còn chưa biết nguy cơ trước mắt.Hai người đó không những liều mạng đấu với nhau mà cuộc đấu còn quan hệ đến vận mạng của Cái Bang nữa. Nếu lỡ thiếu niên bại trận, hiện tại lão nhị chưa biết sống chết thế nào, mình thì nội lực không còn, Cái Bang tất bị hủy bởi tên đạo tặc đó ...”.Hai người đấu đã hơn trăm chiêu.Ngô Lăng Phong trẻ tuổi nên sức lực còn sung mãn còn chưa lộ vẻ mệt mỏi.Bên cạnh đó, Xích Dương đạo nhân công kích mãnh liệt, phòng thủ cẩn mật, tiến lui đúng phép, cũng chưa tỏ ra kém thế.Ngô Lăng Phong nghĩ thầm:“Nếu không dùng hiểm chiêu chỉ e khó thắng.”.Chàng thấy nội công và nội lực của Xích Dương hầu như không kém mình. Nếu dùng hiểm chiêu tất phải có thời cơ, nếu chỉ một chút sơ suất thì rất có khả năng thất thủ. Bởi thế còn chần chừ chưa dám hạ thủ.Qua một lúc, Ngô Lăng Phong đột nhiên hét to một tiếng, song chưởng hợp nhau rồi phát ra một chiêu «Ngũ quỷ chiêu hồn». Chiêu đó không những quy lực rất lớn mà còn là một trong những chiêu sát thủ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn.Xích Dương đạo nhân hơi bất ngờ, song chưởng cũng hợp lại thoái lui hai bước, cũng chuẩn bị xuất chiêu sát thủ.Ngô Lăng phong tả chưởng thấp xuống, hữu chưởng thu lại nửa chừng rồi tiếp tục hợp cả song chưởng đánh ra.Xích Dương đạo nhân đã từng lĩnh giáo qua võ học của Ngô Lăng Phong trong kiếm hội vừa rồi ở Thái Sơn, lúc đó kiếm pháp của chàng chỉ thuộc hạng bình thường, nội lực cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu chứ chưa có gì xuất chúng.Thế mà không ngờ mới sau chưa đầy nửa năm võ nghệ của chàng tăng trưởng đến mức khó tưởng tượng nổi. Tuy lòng thầm kinh hãi, nhưng Xích Dương đạo nhân tự thị công lực uyên thâm của mình, cũng hét lên một tiếng, đơn chưởng xuất một chiêu «Thôi song vọng nguyệt» đánh ra nghênh chiêu, nhưng tay phải bất ngờ rút kiếm.Song phương vừa tiếp chưởng thì Ngô Lăng Phong mới phát hiện ra đối phương chỉ là hư chiêu, lực đạo tiêu thất vô hình vô ảnh. Ngay cả chưởng lực cực mạnh của Ngô Lăng Phong cũng không thể thu hồi được.Đó là chỗ lão luyện và giảo hoạt của Xích Dương đạo nhân. Hiển nhiên vì kinh nghiệm chiến đấu già dặn hơn nên nhiều khi người ta có thể biến nguy thành an, biến thế yếu thành mạnh.Ngô Lăng Phong mất đà thân ảnh lao tới, lúc đó trường kiếm của Xích Dương đạo nhân đã vung lên.Kim lão đại thấy thiếu niên lâm thế hiểm thì vô cùng kinh hãi suýt kêu lên một tiếng.Ngô Lăng Phong kinh nghiệm có kém nhưng lại có phản ứng linh hoạt. Gặp tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chàng xuất chưởng nhằm vào một gốc cây ở bên tả, nhờ vào lực đạo đó mà tiến qua bên hữu rất nhanh và kịp thoát khỏi kiếm chiêu của đối phương.Chỉ nghe phập một tiếng, Xích Dương đạo nhân chuyển thế kiếm theo địch nhân thì lại cắm phập vào thân cây. Bọn đạo sĩ cùng kêu lên kinh hãi, ngầm vận công phòng bị sẵn sàng ứng phó cho sư phụ.Xích Dương đạo nhân đỏ bừng mặt, nghiến răng rút kiếm khỏi thân cây rồi không nói nửa lời lao vào tiếp tục công kích.Lúc này Ngô Lăng Phong đã xuất kiếm sẵn sàng đối địch.Song phương đều dùng kiếm, vận hết tuyệt chiêu sở học, lợi dụng mọi sơ hở của đối phương, không chút nhân nhượng.Ngô Lăng Phong thi triển «Đoạn Hồn Kiếm Pháp» của Hà Lạc Nhất Kiếm tất nhiên lợi hại hơn kiếm pháp của Võ Đương, mới ba chiêu đã buộc đối phương lùi lại.Xích Dương đạo nhân vừa gấp vừa giận, cũng triển khai tuyệt học của Võ Đương là «Cửu Quan Thần Hành Kiếm Pháp» hòng giành lại chủ động.Thế nhưng Ngô Lăng Phong quyết không nhượng một bước. Kiếm thuật của chàng tinh diệu hơn đối phương, chẳng qua vì kinh nghiệm còn ít nên không lợi dụng triệt để thời cơ, tuy vậy cũng làm Xích Dương đạo nhân phải dốc tận lực để đối phó, đã thấy mồ hôi lấm tấm trên trán.Trong khi cuộc đấu đang quyết liệt, Xích Dương đạo nhân chợt lộ ra sơ hở, cố tình đánh lừa đối phương. Ngô Lăng Phong tuy không gian trá nhưng vốn thông minh nên hiểu ngay dụng ý của địch thủ. Chàng cũng làm như bị mắc lừa.Xích Dương đạo trưởng cả mừng liền biến chiêu, nào ngờ Ngô Lăng Phong cũng biến chiêu, thi triển một chiêu «Vô thưởng ba xoa» trong «Đoạn Hồn Kiếm Pháp» lánh mình ra sau lưng Xích Dương đạo trưởng đâm lùi một kiếm.Kim lão đại kêu lên một tiếng, nghĩ rằng lão tặc đạo không còn cách gì cứu được nữa.Thế nhưng Xích Dương đạo nhân gặp thế nguy vẫn bình tĩnh, phản thủ đánh lại một chưởng «Đảo đả kim chung» thẳng vào ngực Ngô Lăng Phong, lấy công hoàn công.Vấn đề có liên quan đến sinh tử nên chiêu đó Xích Dương đạo nhân đã xuất toàn lực nên khí thế kinh nhân.Ngô Lăng Phong không khỏi bất ngờ, tả chưởng vội hoàn thủ bằng một chiêu «Lục đả khai sơn», đồng thời hữu thủ vẫn tiếp tục đâm kiếm tới.Chỉ nghe «bịch» một tiếng khô khốc, Ngô Lăng Phong bị chân lực áp rất mạnh nhưng vẫn không chịu lùi, tay phải vươn ra hết cỡ đâm thẳng vào hậu tâm đối phương.Xem ra Xích Dương đạo nhân dù thân pháp thần tốc bao nhiêu cũng không thoát được một kiếm.Nhưng không hiểu sao thế kiếm của Ngô Lăng Phong chậm lại và chếch lên một chút!«Phập»!Mũi kiếm cắm vào bên dưới bả vai trái Xích Dương đạo nhân một chút xé ra khá rộng, máu lập tức phun ra.Lão đạo biết ngay kiếm không trúng vào yếu huyệt, nhưng cánh tay trái đã tê đi, không nhìn lại địch nhân mà lao thẳng vào rừng.Nguyên là Ngô Lăng Phong đang đâm kiếm vào hậu tâm địch, chợt nghĩ rằng mình đang giết người, ý nghĩ đó làm chàng hoảng sợ chùng tay lại và đưa chếch kiếm lên. Nếu không thì Xích Dương đạo nhân đâu còn mạng?Ngô Lăng Phong bản tính rất thiện lương, từ khi xuất đạo tới nay chàng chưa từng giết người. Tuy biết rõ trước mắt mình là cừu nhân đã giết phụ thân, thế nhưng khi hạ thủ lại không nở lấy tính mạng đối phương.Kim lão đại thấy thế không khỏi sửng sốt. Bấy giờ nhìn lại hiện trường thì bọn đạo sĩ đều đã theo Xích Dương đạo nhân chạy ráo cả rồi.Ngô Lăng Phong thử vận công, thấy huyệt đạo chu chuyển bình thường không có gì dị dạng, khi ngẩng lên thì Xích Dương đạo nhân và mấy tên đệ tử đã chạy mất không thấy đâu nữa, cũng không bận tâm gì lắm. Đương nhiên chàng biết rằng Xích Dương đạo nhân đã bị thương, nay thừa thế truy kích thì có thể giết được hắn trả được thâm cừu, nhưng lòng không nỡ đánh kẻ ngã ngựa, tự an ủi:“Muốn giết tên tặc đạo đó vẫn còn nhiều cơ hội!” Tuy vậy trong lòng chàng vẫn có phần hối hận.Bằng nhi thấy chàng đứng ngẩn ra, lo lắng hỏi:− Đại hiệp bị thương hay sao?Ngô Lăng Phong lắc đầu:− Tiểu đệ yên tâm! Tên tặc đạo đó không đả thương nổi ta đâu. Hãy chú ý đến Kim thúc thúc của ngươi, nội lực vị đó hao tổn nhiều. Ta hiện có linh dược có thể giúp vị đó nhanh chóng hồi phục lại chân lực.Nói xong lấy ra một lọ «Vạn Niên Linh Tuyền» đến trước mặt Kim lão đại đang nhắm mắt điều tức.Kim lão đại thấy Xích Dương đạo nhân bị thương chạy đi rồi lòng nhẹ hẳn đi mới bắt đầu hành công để khôi phục lại chân lực. Lão thấy Ngô Lăng Phong tới, mở mắt nói:− Xin thỉnh giáo quý tính đại danh?Ngô Lăng Phong cung kính trả lời:− Vãn bối là Ngô Lăng Phong!Dứt lời đưa lọ thuốc cho Kim lão đại tiếp:− Đây là «Vạn Niên Linh Tuyền», công hiệu rất thần diệu. Lão tiền bối trước hết hãy uống vào một giọt.Kim lão đại thấy đối phương thành khẩn như vậy không tiện từ chối bèn cầm lấy chiếc bình ngọc nhỏ một giọt vào miệng rồi trả bình lại. Lập tức thấy miệng thơm nức, khi lực giãn hẳn ra, liền nhắm mắt bắt đầu vận công. Qua chừng một khắc, Kim lão đại mở mắt đứng lên, dắt Bằng nhi tới trước Ngô Lăng Phong chắp tay hành một lễ nói”.− Ngô đại hiệp đã giúp Cái Bang chúng ta ngăn chặn cường địch bảo hộ tiểu Bang chủ bổn bang. Đại ân đại đức đó toàn thể đệ tử Cái Bang không bao giờ dám quên. Nếu sau này có điều gì muốn sai bảo, dẫu phải vào nước sôi lửa bỏng cũng xin tòng mệnh.Ngô Lăng Phong vội vàng hoàn lễ nói:− Xin lão tiền bối đừng nói thế! Văn bối có một vị bái đệ tên là Tân Tiệp vẫn thường nói về anh phong cao nghĩa của Kim lão tiền bối cho vãn bối nghe, trong lòng rất ngưỡng mộ!Kim lão đại «à» một tiếng, phấn khích nói:− Thì ra Ngô đại hiệp là nghĩa huynh của Tân lão đệ. Thảo nào võ công phi phàm đến thế! Lão hành khất này dám mạo muội gọi ngươi một tiếng lão đệ.Ngô Lăng Phong thấy đối phương khẳng khái như thế cũng không câu nệ nữa hỏi:− Cái Bang với Võ Đương cũng có cừu hận sao?Kim lão đại đáp:− Chuyện nói ra thì dài, trước hết phải tìm xem Kim lão nhị hiện ở đâu?Ngô Lăng Phong gật đầu:− Đúng thế!Rồi ba người cùng đi tìm. Họ đi sâu vào rừng không được bao xa thì chợt thấy Kim lão nhị ngồi dựa vào một gốc cây, mắt mở to, tay cầm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm bị xoắn lại.Bằng nhi thấy mặt Kim nhị thúc trắng bạch, thần sắc rất dễ sợ, mắt mở trừng trừng không chớp, cũng không cử động gì liền chạy tới lay hai vai Kim lão nhị nói:− Kim nhị thúc Bằng nhi tới đây!Thấy nhị thúc không phản ứng gì, Bằng nhi rất lấy làm lạ muốn hỏi Kim thúc thúc thì ông đứng ngẩn ra, da mặt giật giật, mặt cũng nhợt đi, răng nghiến chặt.Bằng nhi trố mắt không hiểu chuyện gì.Ngô Lăng Phong thấy lòng nhói lên, run giọng khẽ nói:− Bằng nhi, Kim nhị thúc ngươi chết rồi!Bằng nhi nghe nói như tiếng sét ngang tai, đâm bổ xuống thi thể Kim lão nhị khóc thảm thiết.Tuy còn trẻ nhưng Ngô Lăng Phong đã từng biết qua nhiều cuộc sinh ly tử biệt. Bây giờ thấy Bằng nhi than khóc bên Kim lão nhị thảm thiết như vậy, chàng phải cố ghìm mình để khỏi rơi nước mắt.Ngô Lăng Phong cúi xuống xem xét thi thể Kim lão nhị, thấy vết vết thương do kiếm đâm vào sau lưng, chắc là bị bọn đạo sĩ của phái Võ Đương ám toán.Bàn tay to lớn của Kim lão nhị cầm giữ kiếm đã bị vặn cho xoắn lại và cong đi thế mà da tay không bị sây sát chút nào, tất đã vận công phu «Âm Phong Trảo» lừng danh thiên hạ.Ngô Lăng Phong chợt đoán rằng thanh kiếm đó là của đạo nhân tay không vừa dùng kiếm của Xích Dương đạo nhân đối địch với mình. Chàng quay lại nhìn Kim lão đại chỉ thấy vị khất cái này răng nghiến chặt, mắt sững sờ như đã dại đi, hiển nhiên đang đau đớn tột cùng. Chàng định dùng mấy câu an ủi nhưng không tìm ra lời để nói.Đột nhiên Kim lão đại ngửa mặt cười một tràng dài. Những hình ảnh xa xưa hiện về ... mấy chục năm huynh đệ chung sống bên nhau tương thân tương ái, cùng nhau chung sức phục vụ Cái Bang, hai người đã phát thệ suốt đời không lấy vợ, vĩnh viễn ở bên nhau không hề xa cách ...Tiếng cười nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng khóc, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lả chả rơi xuống. Hồi sau Kim lão đại cúi xuống ôm thi thể Kim lão nhị lên, dắt theo Bằng nhi từ biệt Ngô Lăng Phong rồi ra đường cái đi tiếp.Ngô Lăng Phong thấy thần tình Kim lão đại bi thương tuyệt vọng như thế, lòng chẳng chút yên tâm liền thi triển khinh công đuổi theo.Kim lão đại theo đường cái đi một quãng, sau đó đi vào một ngôi cổ miếu.Ông đặt thi thể lão nhị xuống bên bệ thờ rồi quỳ trước hương án, thấp giọng nói:− Tổ sư gia, không phải đệ tử không tôn trọng lời thề, chỉ là bây giờ bị quân gian tặc bức bách. Đệ tử đã lập trọng thệ không quá vấn đến chuyện Cái Bang nữa, nhưng trước mắt Bang chủ còn thơ ấu, võ công chưa thành. Nếu đề tử lại buông tay bỏ mặc thì công lao của Đại sư gia áng lập và làm hưng thịnh Cái Bang mấy trăm năm sẽ trở thành ngói vỡ bình tan. Vì bảo vệ cơ nghiệp của bổn bang mà đệ tử chỉ đành phá thệ.Cáo bẩm xong, Kim lão đại đứng lên quay người, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bằng nhi nói:− Bang chủ, Kim lão đại tôi đã quyết trùng nhập Cái Bang nay xin Bang Chủ bổ nhiệm tôi làm Hộ pháp.Bằng nhi lắc đầu nói:− Kim thúc thúc đừng nói thế ... Bằng nhi đâu dám cáng đáng trọng trách Bang chủ?Kim lão đại nghiêm giọng:− Khi lão Bang chủ truyền ngôi vị cho ngươi đã dặn dò thế nào?Bằng nhi thấy Kim thúc thúc nghiêm nghị như thế, hoảng sợ hỏi:− Kim thúc thúc, vậy điệt nhi xin nghe lời vậy, Nhưng ... cách tiến hành bổ nhiệm thế nào?Kim lão đại chạy ra khỏi miếu bẻ vào một cành cây đưa cho Bằng nhi nói:− Chỉ cần lấy cành cấy này đập vào vai tôi hai cái, sau đó tuyên bố bổ nhiệm tôi làm Hộ pháp đời thứ mười bốn của Cái Bang là được. Nghi thức này vốn được cử hành long trọng, các hảo hán phương bắc đều được mời đến dự. nhưng lúc này chỉ đành mời Ngô lão đệ làm người chứng kiến mà thôi.Bằng nhi lúc đó tuy lòng vẫn còn rất bi thiết nhưng biết đây là đại sự của bổn bang nên cố lấy giọng trang nghiêm nói:− Kim thúc thúc, vậy chúng ta bắt đầu thôi!Kim lão đại gật đầu rồi quỳ xuống trước mặt Bằng nhi.Bằng nhi vội hốt hoảng vội cúi xuống.Kim lão đại nghiêm giọng:− Đây là quy củ của Cái Bang, Bang chủ không thể không theo.Bằng nhi không biết làm gì hơn đành đứng thẳng người lấy cành cây đập vào vai Kim lão đại hai lần, xảng giọng nói:− Bang chủ Cái Bang đời thứ mười bốn Lý Bằng bổ nhiệm Kim ... thúc thúc làm Hộ pháp của bổn bang.Nó không biết Kim lão đại tên gì nên đành quen miệng gọi là Kim thúc thúc.Ngô Lăng Phong thấy Bằng nhi giọng nói còn trẻ thơ nhưng có khí độ trang nghiêm rất có tư cách của một vị Bang chủ, lòng thầm thán phục.Kim lão đại đứng lên, nhìn Ngô Lăng Phong hỏi:− Lão đệ với Xích Dương tặc đạo có cừu hận gì?Ngô Lăng Phong đáp:− Hắn là một trong những cừu nhân sát hại tiên phụ.Kim lão đại nghĩ ngợi một lúc rồi mở to mắt hỏi:− Trước đây trên giang hồ có truyền ngôn rằng Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân và Hà Lạc Nhất Kiếm Ngô Chiếu Vân bị bọn Xích Dương của Võ Đương, Khổ Am của Nga My và Lệ Ngạc của Không động hãm hại. Lão đệ cũng họ Ngô, vậy có quan hệ với Ngô đại hiệp hay sao?Ngô Lăng Phong gật đầu:− Đó chính là tiên phụ.Kim lão đại thở dài nói:− Trước đây Hà Lạc Nhất Kiếm Ngô đại hiệp cùng lão Bang chủ chúng ta giao tình rất đậm. Hai người thường hành hiệp trưởng nghĩa ở vùng nam bắc đại hà. Ài ... Không ngờ cả hai vị đều chết do bọn gian tặc ám toán.Ngô Lăng Phong hỏi:− Vậy quý bang và Xích Dương kết cừu oán thế nào?Kim lão đại trả lời:− Đó là chuyện mười mấy năm trước, lúc đó trên giang hồ có hai vị quái kiệt, một người là Thất Diệu Thần Quân, còn vị thứ hai chính là lệnh tôn. Hai người này võ công hết sức cao thâm, đặc biệt lệnh tôn tính tình cương trực không a dua xu nịnh. Vì thế mà thành danh lừng lẫy lấn át cả mấy tên Chưởng môn nhân tự nhận mình là Ngũ đại tông phái.Ngô Lăng Phong từng nghe vị lão nô đã chết kể về chuyện này nên tiếp lời:− Vì thế chúng sợ ảnh hưởng đến vị thế mà không kể gì đến thân phận đã liên thủ rồi dùng thủ đoạn tị tiện ám toán gia phụ và Mai đại hiệp ...Kim lão đại gật đầu kể tiếp:− Sự việc bắt đầu phát sinh sau khi Mai đại hiệp bị bốn tên Chưởng môn nhân các phái võ Đương, Không Động, Nga My, và Điểm Thương hèn hạ ám toán Mai đại hiệp ở Ngũ Hoa Sơn sau núi Côn Lôn. Sau khi sát hại Mai đại hiệp xong, bốn tên đắc ý bỏ đi, nhưng Chưởng môn phái Không Động là Lệ Ngạc lại bỏ quên một chiếc vỏ kiếm. Bấy giờ tình cờ có một tên đệ tử Cái Bang nấp gần đó chứng kiến sự việc ...Kim lão đại ngừng một lát.Ngô Lăng Phong nghĩ thầm:“Thì ra Xích Dương luôn miệng truy đòi chiếc vỏ kiếm là chính chiếc vỏ kiếm đó ... Nhưng đó là vật của Lệ Ngạc, tại sao Xích Dương lão tặc phải khổ công đòi làm gì?”.Kim lão đại kể tiếp:− Chiếc vỏ kiếm chẳng phải vật gì quan trọng. Tên đệ tử Cái Bang thấy nó chạm khắc tinh vi, biết là cổ vật nên do hiếu kỳ mà đưa về, không ngờ hai năm trước trên giang hồ chợt có tin đồn rằng một vị võ lâm tiền bối có danh hiệu Túy Đạo Nhân là bậc có võ công cái thế trăm năm trước đã đưa ra bí kíp võ học của mình chép lại thành một pho sách nhỏ để trong vỏ kiếm thần bí và hiện đang ở chỗ Cái Bang ...Dừng lại một lúc ,lại kế tiếp:− Tin đồn càng ngày càng lan rộng, Cái Bang bây giờ nghĩ đến chuyện có thể liên quan đến chiếc vỏ kiếm mà mười năm trước một tên đệ tử nhặt được ở Ngũ Hoa Sơn. Vì thế chiếc vỏ kiếm được mang đến cho Bang Chủ. Nhưng lão Bang chủ xem xét cẩn thận vẫn không phát hiện một điều gì khác thường. Tuy vậy nghĩ trên giang hồ đồn đại chắc ít nhiều cũng có vài phần sự thật, bởi thế vẫn giữ nó bên mình. Về sau Lệ Ngạc nghe được tin tức đó, rất hối hận vì sơ suất mười năm trước. Tuy vậy hắn vẫn nuôi hy vọng đoạt lại vỏ kiếm đó để luyện thành võ công thượng thặng, vì biết rằng nhất định sẽ có nhiều cao thủ sẽ tìm hắn báo thù. Sau đó Bang chủ bị cừu nhân mai phục ám toán táng mệnh ở hoang sơn.Lúc đó huynh đệ chúng tôi đang hành sự ở Sơn Đông. Lão Bang chủ lúc hấp hối đã di mệnh cho Bằng nhi làm Bang chủ và dặn phải giữ kỹ chiếc vỏ kiếm. Không hiểu vì sao Lệ Ngạc biết được bí mật này, liền tự mình suất lãnh mấy tên đệ tử thân tín truy tìm chúng tôi. Cũng trùng hợp chúng gặp ngay mấy tên phản đồ thừa lúc lão Bang chủ vừa mất, tiểu Bang chủ còn nhỏ muốn cướp địa vị Bang chủ, vì thế liên thủ với Lệ Ngạc hiệp công chúng tôi. Huynh đệ chúng tôi thấy địch nhân người đông thế mạnh đã dặn Bằng nhi bí mật tìm đến Lạc Bang chủ ở Nam ngũ tỉnh nhờ giúp đỡ, còn huynh đệ chúng tôi cố tình để lộ hành tung cho địch truy theo, tiểu Bang chủ đã tới được một ngôi cổ miếu không ngờ bị địch nhân phát hiện, bấy giờ tiểu Bang chủ đã bị thương, may nhờ được Tân lão đệ giải cứu ...Đoạn sau Ngô Lăng Phong đã được Tân Tiệp kể lại, liền hỏi sang chuyện khác:− Vậy làm sao Xích Dương cũng truy bức các vị đưa ra chiếc vỏ kiếm?Chẳng lẽ cũng vì cái đó?Kim lão đại gật đầu:− Đúng thế. Thực ra chúng ta xưa nay không có thù oán gì với phái Võ Đương, không biết vì sao chúng lại ám hại lão nhị thảm tử như thế ...Sắc mặt lão ảm đạm hẳn đi, nói thêm:− Chắc trong việc này Xích Dương lão tặc liên kết với Lệ Ngạc ...Trong việc này Kim lão đại còn chưa biết rằng lúc ở Vô Vi Sảnh, Xích Dương đạo nhân thấy Tân Tiệp xuất thủ đánh bại cường địch là Kim Lỗ Ách đã lộ rõ võ học và thân pháp kinh nhân, nghĩa là nếu Tân Tiệp đến tìm mình để phục thù chắc không chống nổi. Chính vì thế mà hắn bất chấp đạo nghĩa, dùng mọi thủ đoạn đoạt chiếc vỏ kiếm với mục đích luyện thành võ học thượng thừa nhằm đối phó Tân Tiệp. Không ngờ mọi kế hoạch đang tiến hành theo dự định sắp hoàn thành thì Ngô Lăng Phong ở đâu nhảy vào, không những làm âm mưu hắn thất bại mà suýt nữa mất mạng.Ngô Lăng Phong đang phiền vì chưa tìm được Lệ Ngạc ở đâu, nay sơ suất để Xích Dương lão tặc trốn thoát, muốn nhờ thế lực Cái Bang giúp tìm Lệ Ngạc.Chàng định mở lời đề xuất, đột nhiên nghĩ lại:“Nhưng Cái Bang trước mắt còn nhiều việc cấp bách, mối nguy vẫn còn rình rập ... Nếu mình thỉnh cầu tất Kim lão đại sẽ không từ chối, nhưng lúc này làm phiền họ có thỏa đáng không?” Nghĩ thế, chàng bỏ ngay ý định ban đầu.Tối hôm đó ba người nghỉ lại trong cổ miếu Sáng hôm sau, Ngô Lăng Phong lưu luyến từ biệt Kim lão đại và Bằng nhi rời khỏi cổ miếu.Đến trưa thì tới được Lạc Dương, chàng tìm vào một tửu lâu nghỉ lại ăn uống.Vừa ăn xong thì chợt thấy hầu hết tửu khách quay nhìn về phía cầu thang.Ngô Lăng Phong không hiểu chuyện gì, cũng nhìn sang, thấy một thiếu nữ đẹp như thiên tiên, tuổi chừng mười lăm mười sáu đang đứng cuối thang gác lướt mắt nhìn khắp đám tửu khách. Thiếu nữ chợt bắt gặp ánh mắt của chàng, hơi mỉm cười.Ngô Lăng Phong thấy thiếu nữ không quen biết mà tỏ vẻ bao dạn như thế, định quay đi thì thấy thiếu nữ bước thẳng tới trước mặt, cười hỏi:− Này ... huynh nhìn tôi gì thế? Huynh có biết vị Tân đại ca của tôi ở đâu không?Ngô Lăng Phong rất quái dị. Chàng không biết về thiếu nữ kia, vậy mà cô ta lại hỏi về một vị Tân đại ca nào đó thì chàng trả lời thế nào? Chàng ngượng nghịu đứng lên hỏi:− Cô nương hỏi gì?Thiếu nữ thấy chàng đỏ mặt lên như vậy, định trách vì sao không chịu nghe rõ câu hỏi của mình, nhưng chợt nén lại, chỉ nói:− Tôi muốn hỏi huynh về một vị họ Tân ... Tân đại ca. Chàng có đôi mắt to, tuổi xấp xỉ bằng huynh.Ngô Lăng Phong buột miệng:− Cô ... có phải muốn hỏi tân Tiệp lão đệ không?Thiếu nữ nở nụ cười tươi rói, reo lên:− Đúng rồi! Chính là Tân Tiệp đại ca! Anh ấy là đệ đệ của huynh, vậy tốt nhất còn gì bằng. Mau dẫn tôi đi tìm Tân đại ca đi!Lúc đó trong tửu lâu mọi người đều xì xầm bàn tán. Phần đông cho rằng thiếu nữ đẹp như thiên tiên đó sánh với Ngô Lăng Phong tuấn mỹ tuyệt luân là một đôi trời se thiên tạo.Lại có một số thiếu niên thấy mỹ nhân nói nói cười cười với Ngô Lăng Phong, lòng thoáng ghen tị, nhưng thấy phong thái dung mạo của chàng lại tự nhận mình không bằng đối phương ... Nhưng khi nghe mỹ nhân chỉ nói về một người nào khác, không khỏi đắc ý thầm nghĩ:“Tiểu tử ngươi đừng tưởng bở! Cô nương đó đã có ý trung nhân rồi!”.Ngô Lăng Phong chợt thấp giọng hỏi:− Cô nương họ Kim hay họ Phương?Thiếu nữ cau mày, trong mắt thoáng gợn bóng mây u ám, hỏi:− Tôi họ Trương sao huynh tự nhiên hỏi tôi họ Kim hay họ Phương?Ngô Lăng Phong hiểu rằng mình đã lầm, không nỡ làm thiếu nữ thất vọng, liền nảy ra một ý trả lời:− Chẳng qua tôi thấy là cô nương rất giống với một vị bằng hữu của tôi cũng họ Phương ...Bởi không nỡ làm một thiếu nữ chạnh lòng mà lần đầu tiên chàng nói dối.Thiếu nữ không bận tâm tới điều đó nữa.Nguyên thiếu nữ này chính là Trương Thanh, thiên kim ái nữ của Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua. Cách đây mấy tháng, Trương Thanh lần đầu tiên rời Vô Cực Đảo vào Trung Nguyên, nàng vô cùng thích thú phong cảnh và văn vật ở lục địa, đặc biệt được quen biết một vị ca ca có đôi mắt to. Về sau nàng với mẫu thân bị Ngọc Cốt Ma bắt, điểm hôn huyệt bức Vô Cực Đảo chủ đổi lấy Vô Cực Đảo. Khi được phụ thân giải khai huyệt đạo, cái nhìn đầu tiên của nàng bắt gặp ngay vị ca ca có đôi mắt to đó, người mà nàng đã đêm tơ ngày tưởng. Thế nhưng chưa nói được lời nào, Trương Thanh bị phụ mẫu đưa về ngay Vô Cực Đảo, lòng vô cùng buồn bã thất vọng.Do buồn chán với vẻ đơn điệu trên đảo, đồng thời tưởng nhớ tới vị ca ca có đôi mắt to, Trương Thanh đã không chịu nổi, thừa lúc phụ mẫu không chú ý đã trốn đi. Nàng vốn không biết tính danh vị ca ca có đôi mắt to đó, nhưng tình cờ có lần nghe được cha mẹ mình nói ra tên chàng, từ đó khắc ghi trong lòng.Vào Trung Nguyên, gặp ai nàng cũng hỏi Tân Tiệp, đã không biết bao người cười thầm về một thiếu nữ xinh đẹp nhưng kỳ quặc này. Họ không biết rằng thiếu nữ từ nhỏ ở ngoài hoang đảo không biết gì về cách xử ự ở nhân thế. Chẳng qua vì nàng quá đẹp mà ai cũng nhường nhịn, thế nhưng chẳng ai giúp được nàng tìm vị Tân Tiệp mà chẳng ai biết. Cuối cùng nàng tới Lạc Dương,lại may mắn gặp được Ngô Lăng Phong.Trương Thanh hỏi:− Vậy Tân ca ca hiện ở đâu?Ngô Lăng Phong đáp:− Tiệp đệ theo Bình Phàm Thượng Nhân về Đại Trấp Đảo rồi.Trương Thanh chớp mắt nói:− Thì ra chàng đã theo lão thời gian bá bá về Đông Hải ... vị đó võ công cao lắm, không biết có chuyện gì?Rồi không chờ Ngô Lăng Phong trả lời hỏi tiếp:− Tên họ của huynh là gì?− Tôi là Ngô Lăng Phong.− Còn tôi là Trương Thanh, cứ gọi là Thanh nhi cũng được. Tiệp ca ca tôi đi hơn tháng rồi, có lẽ sắp trở về không?Ngô Lăng Phong nghĩ rằng mình đang định tới Hà Nam nên cũng tiện đường.Liền gật đầu nói:− Cũng được. Nhưng tôi chỉ đưa cô nương tới Giang Tô thôi.Thanh nhi nói:− Thế thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi!Ngô Lăng Phong gọi tửu bảo đến trả tiền, sau đó cùng Thanh nhi rời tửu lâu hành trình về phía hướng Bắc.Dọc đường Trương Thanh luôn miệng kể về phong cảnh kỳ thú ở Vô Cực Đảo, có cát trắng sóng biển, có cả vườn hoa, thế nhưng phụ mẫu suốt ngày theo việc riêng của mình không ai chơi với nàng cả, chẳng khác vì bị nhốt trong cung cấm ...Nhớ lại lần đầu tiên vào Trung Nguyên, Trương Thanh chợt vui vẻ nói:− Lần đó Tân đại ca chơi trò bịt mắt trốn tìm với tôi vui lắm, huynh và Tiệp ca ca đã sống với nhau, khi nào rãnh hãy chơi với tôi nha!Ngô Lăng Phong thầm nghĩ:“Thiếu nữ này đến là hồn nhiên nhí nhảnh!” Rồi cười đáp:− Nhất định chúng ta sẽ chơi thỏa thích!Trương Thanh chợt thở dài nói:− Chẳng hiểu vì sao mà cha tôi có vẻ không thích Tiệp ca ca. Tôi sợ rằng phụ thân sẽ không cho tôi chơi với chàng nữa.Ngô Lăng Phong an ủi:− Không đâu! Tiệp đệ võ công rất cao, người lại thông minh, cha cô nhất đỉnh thích.Trương Thanh nghe vậy rất vui, tiếp lời:− Tôi cũng nghĩ thế. Tân đại ca và huynh đều là người rất tốt, tốt nhất thế giới này!Ngô Lăng Phong chợt hỏi:− Lệnh tôn liệt danh vào Thế Ngoại Tam Tiên, nhất định võ công rất cao cường. Cô nương lại thông minh chắc đã lĩnh hội không ít tuyệt học?Trương Thanh lắc đầu:− Gia phụ thường mắng tôi không chịu chú tâm học võ. Nhưng mẹ lại nói rằng nữ hài tử chẳng nên động thủ với ai nên không cần phải có võ công quá cao, bởi thế cha tôi không buộc tôi phải luyện võ nhiều nữa mà chỉ học khinh công thôi.Ngô Lăng Phong khen:− Chẳng tránh nào cô nương có khinh công phi phàm đến thế.Trương Thanh nhoẻn miệng cười.Hai người ngày đi đêm nghỉ, có bạn đồng hành nên thấy quãng đường như ngắn hơn.Ngô Lăng Phong rất chú trọng săn sóc Trương Thanh như đối với em gái, không hề để nàng vất vả làm việc gì.Đi được mấy ngày, Trương Thanh sốt ruột muốn trở về ngay Đông Hải nên hai người thi triển khinh công qua sông vượt núi.Vùng Hà Nam đèo núi hiểm trở, nhưng với thân pháp hai người thì việc lội suối trèo đèo cũng như đi trên đất bằng vậy.Hôm đó tới Tô Châu, tức đã là vùng Duyên Hải.Vì trời đã tối, hai người tìm một thạch động nghỉ tạm.Bấy giờ đã sang đông, khí trời ban đêm rất lạnh, Ngô Lăng Phong tìm củi đưa vào động nổi lửa lên chống rét.Thấy Trương Thanh ngồi trầm ngâm bên bếp lửa, chắc đang nhớ tới Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong tự nhủ:“Cô nương này chân thực, lại thâm tình. Tiệp đệ thật tốt phúc. Sau này gặp Tiệp đệ ta sẽ cố gắng khuyên hắn yêu vị cô nương này. Còn ai có thể đáng yêu hơn thiếu nữ đó?”.Trương Thanh thấy Ngô Lăng Phong trầm tư liền hỏi:− Đại ca đang nghĩ gì vậy?− À ... không có gì! Tôi nghĩ rằng ... ngày mai chúng ta phải chia tay. Cô nương nên khẩn trương tới Đại Trấp Đảo, nếu không chỉ e Tân Tiệp đi trước mất.Trương Thanh tuy thật thà, nhưng rất tinh tế. Dọc đường nàng phát hiện ra rằng mặc dù Ngô Lăng Phong có nói có cười nhưng thỉnh thoảng lại tỏ ra trầm ngâm bi lụy. Đã mấy lần nàng có hỏi nhưng Ngô Lăng Phong tìm cách nói tránh đi. Trương Thanh thầm nghĩ:“Anh ta võ nghệ cao cường, người lại tuấn mỹ như thế thì còn điều chi chưa mãn ý nữa? Nhưng mình không nên truy vấn, vì có thể làm anh ta thương tâm. Khi nào gặp Tiệp ca ca mình hỏi thì sẽ biết.” Nên chỉ nói:− Vậy thì chúng ta tạm chia tay. Khi nào rảnh, đại ca hãy đến Vô Cực Đảo một chuyến đấy!Ngô Lăng Phong gật đầu:− Nhất định tôi sẽ đến!Nghĩ một lát chợt nói thêm:− Khi nào gặp Tiệp đệ, cô nương xin hãy nhắn rằng hai tháng sau tôi sẽ đợi hắn ở Lạc Dương để nghĩ cách đi phục thù.Trương Thanh gật đầu đáp khẽ:− Muội sẽ nhớ.Bầu trời ngàn sao nhấp nháy.Trương Thanh lặng ngắm trời sao, hình dung ra khuôn mặt tuấn mỹ của Tân Tiệp, chợt mỉm miệng cười thầm. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 42 Lưới Trời Lồng Lộng Cũng trong đêm đầy sao đó, cách Tô Châu nghìn vạn dặm, có một người cũng bất đắc dĩ phải náu thân trong thạch động, tâm sự ngổn ngang. Người đó là Tân Tiệp. Nhưng chàng có nghĩ đến Trương Thanh không? Tân Tiệp ngồi trong thạch động, mắt nhìn ra phương trời xa xăm ... Cách đó không xa, có lẽ chỉ mấy trượng đã là biển. Tiếng sóng xôn xao vỗ vào bờ cát.Chàng nhớ lại một chưởng của Kim Bá Thắng Phật trong Hằng Hà Tam Phật. Vì chưởng đó mà mãi đến bây giờ chàng vẫn trị liệu chưa khỏi.Nhưng đã biết không phải là đối thủ của Kim Bá Thắng Phật, hai người lại không thù không oán, tại sao chàng phải tiếp chưởng đó? Tại sao lúc đó chàng quên rằng oán cừu của phụ mẫu còn chưa phục, thù hận của sư môn còn chưa báo và chàng còn rất nhiều việc phải làm?Có phải vì Phương Thiếu Khuê không? Nếu không yêu nàng, dù nàng có là thê tử của Thiên Ma Kim Kỳ hay của bất kỳ ai thì đó cũng là việc riêng của họ.Nàng đã nguyện ý rồi kia mà. Nếu chàng không yêu nàng thì tại sao lúc đó lại không quản gì đến tính mạng mà xông ra? Chẳng lẽ chỉ vì tinh thần nghĩa hiệp?Nhưng nếu chàng yêu Phương Thiếu Khuê thì không thể để xảy ra kết cuộc đó, cứ bỏ mặc Phương Thiếu Khuê đi theo Kim Kỳ mới phải ... Thế nhưng cho dù là nàng hay người khác, cứ cho rằng nàng đã tìm được chỗ náu thân ...Trong đầu chàng đầy rẫy những mâu thuẫn.Đột nhiên ... Chính lúc Tân Tiệp đang trầm tư mặc tưởng thì có hai bóng đen xuất hiện trên bờ đảo. Mặc dù cách thạch động khá xa nhưng vẫn có thể nhận ra ngoại hình của hai người đó dị dạng, khác hẳn người thường.Người thứ nhất có thân thể to lớn nhưng đôi chân lại khẳng khiu như chân một nam hài bảy tám tuổi. Còn người kia mặt phẳng bẹt như tấm phản, không mũi không môi.Người thứ nhất tuy đôi chân khẳng khiu nhưng thân pháp lại rất phi phàm.Hai người vừa đi vừa dùng tay ra hiệu cho nhau. Hình như có một người bị câm.Hai nhân ảnh đang đi về phía thạch động.Dưới ánh sao, chỉ nhìn thân thể dị dạng và bộ mặt tàn khốc của hai người, máu của Tân Tiệp đã sôi lên.Đó không phải là ai khác mà chính là hai huynh đệ họ Tiêu, Thiên Tàn và Thiên Phế, mấy chục năm vang danh trên giang hồ là Hải Thiên Song Sát.Hai tên đại ma đầu biết rằng trên bờ đá hoang vu này không có người cư trú nên bước đi rất điềm tĩnh. Tiếng chân nghe rõ mồn một.Tân Tiệp đang chìm trong suy tư thì bị tiếng bước chân làm sực tỉnh. Chàng cố sức khống chế nỗi căm hận của mình, bởi lúc này chính là giai đoạn trị thương cấp bách nhất, không thể động thủ. Nhưng hai tên tàn phế đó lại chính là đại cừu nhân bất cộng đới thiên, đã tàn sát cha mẹ chàng và hai lượt đẩy chàng vào chỗ chết.Tân Tiệp cố đè nén cơn phẫn nộ đang dâng đầy lồng ngực. Sau đó đề khí kiểm tra thể trạng. Mặc dù hành động đã bình thường nhưng chân khí không thể nào ngưng tụ được. Trong trường hợp đó chỉ có thể hành động như một thường nhân, làm sao có thể động thủ cùng người được?Hải Thiên Song Sát vẫn bình thản đi thẳng vào động.Tân Tiệp lo lắng nghĩ thầm:“Nếu đổi vào lúc khác, hai tên quái nhân này dẫn xác đến tìm mình thì mình đỡ công phải đi tìm chúng, bởi vì hai tên này hành tung bất định, không dễ gì tìm gặp. Thế nhưng lúc này ta lại vô lực ... Ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để chúng bỏ đi một cách yên ổn? Biết khi nào mới tìm được chúng?”.Vì sốt ruột, hai tay chàng cứ xoa xoa trên người, hy vọng tìm được vật gì có thể lợi dụng. Đột nhiên tay chàng chạm phải một vật. Lập tức một ý nghĩ lóe lên nhanh như tia chớp. Chàng mừng rỡ suýt kêu to lên thành tiếng.Tân Tiệp lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ, nghĩ thầm:“Trong pho Độc kinh của Độc Quân ghi rằng «Bích Ngọc Đoạn Trường một khi bức ra khỏi cơ thể, tiếp xúc với không khí thì lập tức tính chất hoàn toàn thay đổi, từ nội phát biến thành ngoại phát, hơn nữa còn mất đi tính tiềm phục mà phát tác ngay. Có thể dùng loại ốc trai bình thường làm giải dược sau khi đã làm giảm bớt uy lực của độc chất.»”.Chàng tự nhủ:“Trong trường hợp này mà sử dụng thì thật là quá lý tưởng!”.Có thể đoán rằng, trong bình kia chính là «Bích Ngọc Đoạn Trường» mà Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư đã hợp lực bức ra khỏi cơ thể của Vô Hận Sinh.Tân Tiệp nhẹ nhàng di động đến miệng hang, nép mình sau một tảng đá, cố nghĩ kế thi độc.Huynh đệ Hải Thiên Song Sát chỉ còn cách động khẩu vài trượng.Đột nhiên Tân Tiệp nghĩ ra một cách. Chàng mở nắp bình, vung tay rắc chất kịch độc trong bình xuống mặt đất cách mỏm đá chừng năm thước thành một hình bán nguyệt rộng chừng hai thước.Hành động xong, chàng cúi nhặt một hòn đá to bằng nắm tay, tẩm chất độc vào một mặt rồi cất bình độc dược đi. Sau đó chàng cẩn thận đặt viên đá sao cho đừng chạm phải độc dịch rồi lùi lại năm thước nép mình vào một mô đá kín đáo để quan sát.Hải Thiên Song Sát vẫn chưa phát hiện được gì, cứ đi thẳng vào cửa động.Hiển nhiên chúng không ngờ rằng ở chốn hoang vu này có người tiềm phục, mà lại là kẻ thù không đội trời chung.Tân Tiệp thì lo lắng đến toát mồ hôi. Phải làm sao để chúng dừng lại đúng nơi chàng bố trí độc dịch? Nếu không chặn lại đúng lúc, để chúng bước qua thì chúng sẽ hoàn toàn vô sự. Kế hoạch sẽ thất bại!Càng tới gần, hai bộ mặt quỷ của Hải Thiên Song Sát trông càng đáng sợ.Tân Tiệp khấn thầm:“Xin cha mẹ ở trên trời phù hộ cho hài tử duy trì được một canh giờ để trừ đi hai tên súc sinh này.”.Tiếng sóng vẫn vỗ vào bờ oàm oạp.Hải Thiên Song Sát càng lúc càng tới gần. Tân Tiệp càng thấy tim mình đập mạnh, tưởng chừng đối phương cũng nghe thấy, bởi vì đây không phải là chuyện báo thù mà còn là mạng sống của chàng nữa.Tân Tiệp đã cầm sẵn hòn đá, ném ra.Chàng làm việc này với hai mục đích. Thứ nhất, buộc Hải Thiên Song Sát đứng đúng chỗ mà chàng đã bố trí độc dịch, ít nhất là vài nhịp thở thì mới có tác dụng. Nếu chúng theo quy củ giang hồ lại cầm đúng hòn đá để trả lời chàng thì hy vọng lại nhiều hơn. Bởi thế hòn đá mà chàng ném ra phải hết sức chuẩn xác, rơi phía trước nơi chàng bố trí độc dịch đúng một tầm tay.Tuy công lực của Tân Tiệp chưa phục hồi nhưng thủ pháp ném ám khí vẫn rất tinh diệu. Chỉ nghe «cạch» một tiếng, hòn đá đã bay đi, rơi xuống cách chỗ chàng rải độc độ năm thước.Tân Tiệp hít vào một hơi để lấy bình tĩnh, nép kỹ vào mô đá quan sát.Hải Thiên Song Sát công lực phi phàm, lý nào lại không nghe tiếng đá rơi?Hơn nữa, suốt đời hành khứ giang hồ, chúng biết rõ đó là phương thức đầu thạch vấn lộ, một cách thăm dò phản ứng của đối phương và chờ trả lời. Cả hai cùng dừng lại, kinh hãi nghĩ thầm:“Chẳng lẽ trong thạch động hoang vu giữa đảo vắng vẫn có cao thủ võ lâm?”.Tuy vậy, vốn là người từng trải, võ công lại cao cường nên chúng có coi trò này vào đâu?Thiên Tàn Tiêu Hóa nhún chân nhảy một bước đã tới động khẩu, đưa mắt nhìn vào nhưng chẳng thấy bóng người nào.Tân Tiệp nép sát vào mô đá, mắt không chớp, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.Thiên Tàn Tiêu Hóa nhìn vào động không thấy ai thì lòng rất khinh ngạc.Hắn cúi xuống xem, bắt gặp ngay hòn đá cách mình hơn trượng. Hiển nhiên đó là viên đá mà người trong hang vừa ném ra để vấn lộ.Thiên Phế Tiêu Hao thì nôn nóng hơn, cũng nhảy tới ngang Thiên Tàn Tiêu Hóa nhìn quanh quan sát.Cảnh tượng này chẳng khác gì một người thợ săn rình bẫy thú nhưng vì loài thú quá tinh ranh, đã đánh hơi thấy nguy hiểm nên đứng xa, không chịu đi vào cạm bẫy.Tân Tiệp cũng hoàn toàn giống tâm trạng đó. Chàng nín thở chờ đợi.Hải Thiên Song Sát vẫn đứng cách hòn đá tầm trượng, chỉ thiếu hai bước chân là đạp vào vùng đất đã được Tân Tiệp bố trí độc dịch. Nhưng chúng vẫn đứng yên nhìn quanh rồi chú mục nhìn vào thạch động.Tân Tiệp run lên, nghĩ thầm:“Cầu sao cho hai tên ma đầu đó đừng nhận ra chỗ sơ hở.”.Với mục lực của Hải Thiên Song Sát, có lẽ chúng phát hiện ra chút màu xanh của chất độc trên hòn đá, nhưng vô cùng mờ nhạt khó mà nghi ngờ gì được.Thời gian nặng nề trôi qua.Tân Tiệp biết rằng nếu đối phương mà phát hiện ra khu đất được chàng bố trí độc dịch thì chỉ cần bước nhanh qua thì chúng sẽ bình yên vô sự. Lúc đó chúng sẽ chẳng khó khăn gì mà tìm ra được chàng, kẻ mà chúng muốn ăn tươi nuốt sống. Chàng đã thất tán hết công lực chưa phục nguyên, khác nào con dê trước vuốt hổ.Thiên Tàn Tiêu Hóa trầm ngâm giây lát rồi bước lên một bước, hơi cúi người xuống ...Tân Tiệp như ngừng thở.Chỉ còn cách hai thước nữa là tới khu đất bố trí độc dịch ... Nếu hắn muốn nhặt hòn đá thì phải bước thêm một bước nữa, vừa vặn đứng ngay vào đó ... Chỉ cần thời gian vài nhịp hô hấp là đủ ...Mấy chục năm Hải Thiên Song Sát tung hoành giang hồ, bị rất nhiều cao thủ võ lâm tìm cách tiêu diệt nên chúng hết sức đề phòng. Không những chúng giảo hoạt mà lúc nào cũng tỏ ra thận trọng. Nếu không thì đâu thể còn sống đến bây giờ? Đã không ít lần thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ chúng chẳng khác gì loài hồ ly đã thành tinh.Chuyện có người đầu thạch vấn lộ là chuyện thường trên giang hồ, đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều, lại càng không đáng phải khẩn trương, đề phòng như thế.Nhưng vốn tính đa nghi, chỉ cần nhận ra chút khác thường là chúng không thể bỏ qua.Thiên Tàn Tiêu Hóa đi đến gần từng chút một. Chỉ còn nửa bước nữa thôi là đã tới độc trận.Tân Tiệp cắn chặt môi, trong lòng cực kỳ căng thẳng.Đột nhiên Thiên Phế Tiêu Hao xòe tay ra, chừng như định chộp tay kéo Thiên Tàn Tiêu Hóa trở lại.Tân Tiệp toát mồ hôi, cho rằng kế hoạch của mình đã bị bại lộ, tay xoa xoa vào người một cách bất lực. Chợt tay chàng chạm vào quyển «Độc Kinh» của Kim Nhất Bằng, ghi chép tất cả các loại độc dược và giải dược trên thiên hạ. Chàng chợt lóe lên một ý, liền lôi ra khỏi túi ném cuốn độc kinh ra cửa hang.Nguyên Thiên Phế Tiêu Hao chụp tay Thiên Tàn Tiêu Hóa là để bảo hắn đừng vội, trước hết cũng dùng phương pháp đầu thạch vấn lộ xem người trong động có còn ở đó không vì Thiên Phế Tiêu Hao tưởng Thiên Tàn Tiêu Hóa định đi vào động truy tìm.Nhưng Tân Tiệp lại nghĩ theo cách khác. Chàng sợ kế hoạch bị lộ nên mới ném ra cuốn «Độc kinh» với mục đích dẫn dụ đối phương. Cũng có thể đó là vì phu thê Tân Bằng Cửu đã nghe thấu lời khấn của cô nhi mà xui khiến Tân Tiệp làm như thế?Biết đâu?Tân Tiệp hành động như thế với ý đồ kích thích lòng tham của Hải Thiên Song Sát muốn đoạt bảo vật mà sa vào độc trận chứ chàng không biết rằng Hải Thiên Song Sát mang một điều ân hận lớn nhất là chúng không học được độc thuật để hoàn thiện sở học, có thể giết người không vấy máu. Chúng đã lao tâm khổ tứ rất nhiều, quyết tìm được pho «Độc kinh» đó. Thế nhưng đến nay chúng vẫn chưa được như nguyện. Bởi thế, dù nghe ở đâu có «Độc kinh», dù biết chết thì chúng vẫn quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội.Chỉ nghe «uỵch» một tiếng, pho «Độc kinh» đã rơi xuống đất. Trong đêm vắng, âm thanh vang đi thật xa.Thiên Tàn Tiêu Hóa cảnh giác lùi về một bước, đưa mắt nhìn xem vật gì mới rơi xuống.Hải Thiên Song Sát vốn là người rất thận trọng. Chúng lùi lại, vận công phòng bị, đề phòng người trong động ném ám khí.Thiên Tàn Tiêu Hóa hừ một tiếng, cất giọng như từ cõi âm vọng về:− Vị nào ở trong thạch động đó? Xin xuất hiện tương kiến! Chẳng lẽ sợ rằng huynh đệ chúng tôi không đủ tư cách?Tuy hắn là kẻ lục lâm thảo khấu nhưng nói năng lại ra vẻ một quái kiệt giang hồ.Nhưng bây giờ Tân Tiệp còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện lễ nghĩa. Lòng chàng thầm hối hận về chuyện mình vừa làm. Nếu sự thể không thành, để hai tên ma đầu đó lấy được «Độc kinh» thì chẳng hóa ra đã chắp cánh cho hổ sao?Thiên Tàn Tiêu Hóa chờ một lúc, vẫn không thấy hồi âm liền quát lên:− Thật là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Bằng hữu, chúng ta xông vào đây!Tuy nói vậy nhưng tay hắn lại ra hiệu cho Thiên Phế Tiêu Hao vào xem vật vừa rơi xuống là gì. Đương nhiên huynh đệ song sinh quá hiểu ý nhau.Thiên Phế Tiêu Hạo thận trọng tiếng vào. Hắn nhận ra một cuốn sách nằm ngay ngắn cách viên đá đối phương ném ra trước chỉ mấy tấc. Bìa sách viết hai chữ «Độc Kinh» rất lớn.Hai chữ đó vốn ăn sâu vào tiềm thức, là ước vọng của Hải Thiên Song Sát mấy chục năm nay. Thế mà giờ đây lại xuất hiện trong một thạch động trên hoang đảo như một phép tiên ...Thiên Phế Tiêu Hao mừng đến phát cuồng, liền quay lại vẫy Thiên Tàn Tiêu Hóa rồi bước lên, quên cả đề phòng ...Thiên Tàn Tiêu Hóa thận trọng hơn, kêu lên:− Hãy chậm!Hắn quên mất rằng Thiên Phế Tiêu Hao vừa câm vừa điếc. Khi nhớ lại thì liền lao người tới ngang Thiên Phế Tiêu Hao định kéo lại. Nhưng khi hắn thấy pho «Độc kinh» nằm ngay ngắn trên mặt đất thì mừng quýnh lên, không nghĩ đến chuyện ngăn cản Thiên Phế Tiêu Hao nữa, cũng mất luôn cả tính cảnh giác thường ngày. Trước hết hắn nhằm tảng đá trước mặt đánh ra một chưởng vì sợ rằng có nguy cơ tiềm phục nơi đó.Hai tên ma đầu giảo hoạt cuối cùng vẫn phải mắc vào quỷ kế của Tân Tiệp.«Bình» Tảng đá bị chưởng lực nghìn cân đánh vỡ tan, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, dội vào thạch động nghe đinh tai nhức óc. Âm thanh vang mãi hồi lâu vẫn chưa dứt.Cho rằng như thế là đã loại trừ hết nguy cơ, cả hai cùng bước lên định nhặt lấy «Độc kinh». Cả hai vừa vặn giẫm chân lên độc dịch.«Bích Ngọc Đoạn Trường» là thứ độc bá đạo nhất trên thiên hạ nên độc tính cực mạnh. Vừa đứng vững trên đất có độc dịch, chưa kịp với lấy pho độc kinh, Thiên Tàn Tiêu Hóa đã thấy chân tê đi, lập tức tỉnh ngộ.Cả hai cùng hiểu ra là đã trúng độc kế của đối phương thì thấy hai chân tê đi, khắp mình nổi gai. Chúng lập tức khuỵu xuống, cố vận công bức độc chất ra.Pho «Độc kinh» mà huynh đệ Hải Thiên Song Sát ngày trông đêm tưởng bây giờ đã nằm trong tầm tay nhưng chúng không có cách gì lấy được! Nhưng lúc này tính mạng là trọng, nghĩ gì tới bí kíp?Gió thổi vào thạch động, lật lên từng trang sách nghe sột đoạt.Thiên Phế Tiêu Hao chẳng nghe gì nhưng Thiên Tàn Tiêu Hóa tuy đã nhắm mắt vận công nhưng vẫn nghe âm thanh đầy cám dỗ đó.Nấp sau tảng đá, Tân Tiệp thấy rõ cả hai tên ma đầu bị trúng độc xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tân Tiệp ngồi xuống, bắt đầu vận công tiếp tục trị thương.Bây giờ trong ngoài động có ba người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lại là kẻ thù bất cộng đáy thiên nhưng cùng có một hành động là đang vận công trị thương.Thật cũng khéo diệu hợp. Hay chính trời xanh đã an bài như thế?Năm xưa khi lần đầu Quan Trung Cửu Hào giải tán, Hải Thiên Song Sát tâm hàn ý lạnh đã tìm đến đảo hoang này, lấy thạch động làm nhà tiếp tục nghiên cứu võ nghệ. Sau một thời gian, hùng tâm lại phát, chúng rời hoang đảo trở về Trung Nguyên khôi phục lại Cửu Hào. Lần này thì hùng chí lớn hơn, chúng rắp tâm bá chủ võ lâm. Nhưng chúng đã gặp phải trở ngại lớn là Tân Tiệp.Lần đó Quan Trung Cửu Hào dốc lực tiêu diệt cho bằng được Tân Tiệp nên phải trả một giá rất đắt. Nhưng Quan Trung Cửu Hào không thể ngờ được rằng chàng vẫn còn sống. Sau cuộc chiến tàn khốc đó, Quan Trung Cửu Hào không còn chỗ đứng trong võ lâm nữa.Về sau, Tân Tiệp đánh bại tên đại cao thủ Thiên Trúc là Kim Lỗ Ách ở Vô Vi Sảnh trên núi Quế Sơn làm chấn động toàn võ lâm. Hải Thiên Song Sát mới biết rằng Quan Trung Cửu Hào tuy đã trả giá đắt như vậy mà vẫn không giết được Tân Tiệp. Trái lại, căn cứ vào truyền ngôn thì công lực của Tân Tiệp còn tăng tiến hơn trước nhiều. Tin tức đó làm Hải Thiên Song Sát vô cùng tuyệt vọng. Chúng tin rằng nhất định Tân Tiệp sẽ đến tìm chúng phục thù và lần này dốc toàn lực, Quan Trung Cửu Hào cũng không phải là đối thủ của chàng. Với hy vọng cầu sinh, Hải Thiên Song Sát lại giải tán Quan Trung Cửu Hào, bí mật trở về hoang đảo nơi trước đây chúng đã từng bình yên nghiên cứu và tập luyện võ nghệ trong suốt mấy năm, hy vọng rằng nơi hoang đảo xa xôi này sẽ thoát khỏi sự truy tìm của Tân Tiệp.Không ngờ đây mới là chỗ lộ hẹp cừu nhân gặp nhau. Chúng tưởng rằng đã tìm trăm phương ngàn kế để có thể tránh thoát địch nhân nhưng không ngờ lại buộc phải đối đầu.Đã sang canh ba.Một canh giờ trôi qua. Tân Tiệp cảm thấy kinh mạch điều hòa, khí huyết lưu thông, không còn trở ngại gì nữa, công lực đã đề tụ dễ dàng. Như vậy là việc trị thương đã hoàn tất. Chàng hít sâu vào một hơi, vận hành huyết mạch trong cơ thể một lần cuối cùng rồi mới đứng lên đi ra khỏi động.Hải Thiên Song Sát vẫn còn ngồi nhắm mắt vận công.Tân Tiệp biết rằng công lực của chúng chỉ có thể bức được một phần độc tính chứ không đủ khả năng trị thương. Tuy nhiên độc tính cũng đã yếu đi một phần. Chàng bước đến trước mặt Song Sát, cúi nhặt pho «Độc kinh», nghĩ thầm:“«Độc kinh» ... lại là «Độc kinh» ... thêm một lần nữa cứu ta thoát chết.”.Chàng cất pho độc kinh vào rồi từ từ vung chưởng lên nhằm vào đỉnh đầu Thiên Tàn Tiêu Hóa chuẩn bị kết liễu số phận cừu nhân. Chợt một ý nghĩ làm Tân Tiệp hạ tay xuống:“Nếu làm thế ta chẳng mất chút khí lực nào cũng giết được hai tên súc sinh này. Nhưng như vậy thì không được quang minh chính đại. Còn chúng thì chết như vậy là quá nhẹ nhàng thanh thản ... Ngày xưa hai tên quái vật này đã hành hạ phụ mẫu ta thế nào trước khi chết?”.Chàng tự nhủ:“Trong «Độc kinh» viết rằng «Đối với Bích Ngọc Đoạn Trường có thể dùng thịt ốc trai làm giải dược». Bây giờ công lực của ta đã phục hồi. Trước hết ta hãy giải độc cho chúng, sau đó ta sẽ đấu một trận công bằng.Dù sao võ công của ta đã đủ thắng chúng rồi!”.Quyết định xong, Tân Tiệp bước ra khỏi động, đi đến bờ biển. Tân Tiệp đi dọc bờ biển một lúc đã tìm được mấy con ốc trai. Chàng đập vỏ lấy ruột bên trong rồi quay lại thạch động. Chàng đến trước Hải Thiên Song Sát nói:− Giải dược đây!Thiên Tàn Tiêu Hóa và Thiên Phế Tiêu Hao tuy biết đối phương xuất hiện nhưng cũng đành chịu vì không còn khả năng chống đỡ. Chúng chỉ biết nhắm mắt ngưng thần, cố vận nội lực trục chất độc ra khỏi cơ thể. Nghe tiếng quát, cả hai sực tỉnh mở mắt ra. Oan gia vốn đã ăn sâu vào tiềm thức nên chỉ thoạt nhìn chúng đã nhận ra chàng ngay. Bất giác lòng chúng chấn động mạnh.Hải Thiên Song Sát giải tán Quan Trung Cửu Hào cốt là để tránh đại cừu là chàng. Cả hai thoái ẩn giang hồ, lẳng lặng tìm ra hoang đảo này cũng với mục đích đó. Thế mà bất ngờ lại gặp chính Tân Tiệp ngay tại sào huyệt của mình, hơn nữa lại gặp trong hoàn cảnh đang bị trúng độc, không còn sức phản kháng.Chúng đã cầm chắc cái chết thì thử hỏi làm sao không run sợ?Hải Thiên Song Sát giết người không nháy mắt. Số nạn nhân của chúng không sao đếm xuể. Thế nhưng trong giờ phút quan đầu của mình, chúng vẫn sợ chết. Phải chăng đó là bản tính tự nhiên của con người?Tân Tiệp đưa tay ra, lạnh lùng nhắc lại:− Giải dược đây! Thứ này có thể giải được «Bích Ngọc Đoạn Trường»!Cả hai tên ma đầu vô cùng sững sờ. Khi thấy Tân Tiệp xuất hiện thì chúng hiểu rằng chính chàng đã thi độc với mục đích thế nào thì không cần nói cũng biết.Nhưng nay Tân Tiệp lại định giải độc cho chúng, như vậy có ý gì?Hải Thiên Song Sát nhìn thấy giải dược chỉ là mấy con trai sống tanh tưởi thì đưa mắt nhìn nhau.Tân Tiệp nhíu mày hỏi:− Các ngươi không muốn giải độc sao?Lúc này Hải Thiên Song Sát còn mong muốn gì hơn là được giải độc? Đó là hy vọng duy nhất, dù rất mong manh để có thể tự cứu mình.Thiên Tàn Tiêu Hóa nghĩ nhanh:“Chắc rằng hắn không lừa mình. Hơn nữa mình đã trúng độc rồi, có uống thêm thứ độc chất khác thì cũng chết là cùng.Nhưng vì sao hắn lại giải độc cho mình? Để hành hạ ư? Nếu sự thể đến nước đó thì ta cũng có thể tự tuyệt kia mà!”.Tân Tiệp cười nói:− Tân mỗ là nhân vật nào, há lại lừa dối các ngươi sao?Nói xong đưa nắm ốc trai cho Thiên Tàn Tiêu Hóa rồi đứng sang một bên.Hải Thiên Song Sát với bản năng sinh tồn, dù chỉ là chút hy vọng nhỏ, cầm lấy nắm thịt trai nuốt chửng!Tân Tiệp lại nói:− Ta sẽ đứng đây chờ. Khi nào các ngươi trục độc xong thì lúc đó chúng ta sẽ tính sổ!Giọng chàng tuy cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn run lên vì căm hận.Hải Thiên Song Sát lý đâu không hiểu ra điều đó. Vốn đã hành khứ giang hồ mấy chục năm, chúng quá hiểu rằng kẻ địch càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng đáng sợ bấy nhiêu. Nhưng lúc này chúng không còn thời gian bận tâm đến chuyện khác, chỉ lo tận lực giải độc.Quả thật thịt ốc trai là thứ giải dược khá công hiệu. Chưa đến nửa canh giờ, Song Sát đã cảm thấy chất độc mất hẳn, thể trạng bình thường công lực đã hoàn nguyên.Thiên Tàn Tiêu Hóa mở mắt ra, nhìn thấy Tân Tiệp ngồi phía trước cách chừng một trượng, ngay chỗ tảng đá vừa bị hắn dùng chưởng đánh nát. Chàng ngồi đó, đưa đôi mắt sáng quắc giám sát chẳng khác nào mèo canh chuột. Thiên Tàn Tiêu Hóa cảm thấy một một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, vừa khiếp sợ vừa thù hận, quát to:− Tên họ Tân kia! Muốn đánh thì đánh đi!Hẳn là hắn không chịu nổi cái nhìn đó, lại càng không chịu nổi sự chờ đợi nặng nề chết chóc này. Sự chờ đợi có thể khiến người ta phát điên, cũng như tội nhân đang chờ đao phủ vung đao chém xuống!Tân Tiệp lạnh giọng:− Vội gì chứ? Cứ chờ tên đệ đệ súc sinh của ngươi phục nguyên đã!Thiên Tàn Tiêu Hóa hậm hực nghiến răng nhưng không nói gì.Tân Tiệp thong thả rút kiếm ra, giọng lạnh như băng:− Giang hồ bao la, vậy mà các ngươi kéo tới đây tìm chết. Hôm nay ta không cần lợi dụng lúc các ngươi gặp nguy mà hạ thủ. Ta cho các ngươi một cơ hội quyết đấu công bằng, có chết cũng không oán thán gì được!Chàng nói đến cái chết của đối phương như một điều tất yếu.Thiên Tàn Tiêu Hóa tuy biết hôm nay lành ít dữ nhiều nhưng công lực đã phục hồi nên nhìn sang Thiên Phế Tiêu Hao nói:− Tên họ Tân chớ cuồng ngạo. Kết cục ra sao còn chưa biết được. Cứ coi rằng hy vọng chia đều cho mỗi bên một nửa ...Tân Tiệp gật gật đầu, không đáp.Lại thêm một khắc nữa trôi qua, Thiên Phế Tiêu Hao đã hồi phục được công lực.Hải Thiên Song Sát không ước mà đồng đứng bật dậy, triển khai ngay trận thế cách Tân Tiệp năm thước.Không khí lập tức trở nên căng thẳng.Gió đêm xào xạc, sóng biển vỗ ì ầm. Trên trời ngàn sao nhấp nháy ...Tân Tiệp cầm chắc kiếm, ngước mắt nhìn trời, nói giọng bi thảm:− Cha mẹ linh thiêng xin về đây chứng giám. Hôm nay con thể sẽ trả món nợ mười năm trước!Nghe câu đó, Hải Thiên Song Sát mặt cùng tái nhợt đi, da mặt giần giật, máu trong người như đông lại vì khiếp sợ. Trước đây chúng chỉ suy đoán mà chưa tin chắc. Trước đây chúng chỉ suy đoán mà chưa tin chắc, bây giờ điều đáng sợ nhất đã xảy ra. Và có nghĩa là không còn cơ may nào đối với chúng nữa. Địch nhân không những võ công cao cường mà còn đáng sợ. Những hình ảnh mười năm trước chợt hiện lên trong đầu Hải Thiên Song Sát, sống động như chỉ mới hôm qua.Đó là vụ huyết án ở Tân Gia Thôn mà chúng chính là thủ phạm. Nạn nhân đầu tiên là Tân Nghi, thân thể lõa lồ, bị nhục hình ngay trước mặt chồng con. Tân Bằng Cửu cố hết sức chịu nhục để khẩn cầu Hải Thiên Song Sát tha chết cho nhi tử độc nhất của mình lúc đó mới mười hai tuổi, nhưng cuối cùng, không sao nhịn được nữa, ông đã xông ra liều mạng ...Thiên Tàn Tiêu Hóa nhớ như in hình ảnh con trâu mộng bị mình bẻ gãy sừng, đau đến phát điên, lồng chạy mang theo trên lưng một hài tử mới mười hai tuổi vào lúc nửa đêm ... Bất giác hắn run lên. Không ngờ trò chơi của hắn năm xưa đã gây nên đại hoạ ...“Nhưng con trâu mộng đã phát điên. Hài tử lại hoàn toàn không có võ công, chỉ cần ngã xuống là nát thây. Mà con trâu thì chỉ chạy lồng cho đến chết, quyết không thể dừng lại. Vậy thì phép màu nào mà hài tử đó không chết?”.Khi nghĩ ra cái trò đó, hắn vô cùng đắc ý vì cho rằng đó là nhục hình đớn đau nhất trong mọi nhục hình. Thậm chí hắn tin rằng hài tử đó sẽ sợ chết cứng trước khi rơi xuống và bị con trâu giẫm nát ... Thế mà oái oăm thay, bây giờ chính hài tử ngày xưa lại là người đã mấy lần làm chúng khốn đốn. Và chính lúc này, hài tử đó đang đứng trước hắn lại là một sát tinh ghê sợ!Tân Tiệp cất giọng lạnh như băng:− Bọn súc sinh các ngươi biết ta là ai rồi chứ?Thiên Tàn Tiêu Hóa sợ quá hóa liều, nghiến răng đáp:− Tên họ Tân kia! Ta hối hận rằng mười năm trước đã không đập chết ngươi tại chỗ cùng cha mẹ ngươi!Mắt Tân Tiệp chợt đỏ ngầu, cố ghìm nổi căm hận đang bốc lên ngùn ngụt, giọng đầy chết chóc:− Các ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội nữa đâu! Nạp mạng đi!Dứt lời, chàng vung kiếm lao tới.Hải Thiên Song Sát không trách đối phương ngông cuồng như thế. Chúng tự biết cuộc chiến hôm nay hy vọng thắng rất ít nhưng cũng không thể tránh được.Tân Tiệp vừa công kích đã xuất toàn lực.Hồi trước trên núi Quy Sơn, Hải Thiên Song Sát đã liên thủ đánh chàng rơi xuống tuyệt cốc, nếu không nhờ «Cật Ma Thần Bộ» thì đã vùi thây dưới vực sâu rồi. Sau đó cũng chính Hải Thiên Song Sát phát động Quan Trung Cửu Hào vây sát chàng ở hoang sơn. Tuy thương tích đầy mình nhưng chàng may mắn thoát chết. Bởi thế lần này chàng không khách khí gì nữa, vừa xuất thủ đã thi triển tuyệt chiêu, quyết tâm lấy mạng đối phương.Hải Thiên Song Sát không chờ Tân Tiệp tới gần, bốn chưởng nhất tề đánh ra, đều vận hết chân lực, thế như cuồng phong bão táp.Tân Tiệp hừ một tiếng, thân ảnh chùng xuống nửa thước, trường kiếm biến chiêu, thi triển «Chu sơn hạ thủy» từ trên cao quét ngang xuống, đồng thời tả chưởng đánh ngược lên.Hải Thiên Song Sát chưa bao giờ gặp phải địch nhân kiếm chưởng hợp nhất thần tốc và uy mãnh đến thế. Thấy kình phong đánh ập tới, chúng đang bối rối lo đối phó với kiếm chiêu liền vội vã thoái lui.Tân Tiệp lại xuất một chiêu «Tác kinh mai diện».Thiên Tàn Tiêu Hóa chợt chùng người xuống thấp, song thủ hợp nhất đánh vào huyệt Quan Nguyên. Đồng thời Thiên Phế Tiêu Hao cũng nhằm hai vai Tân Tiệp đánh tới.Tân Tiệp vội thu kiếm, lùi về một bước rồi đột nhiên quay sang trái dùng một chiêu «Long giác lập kích» nhằm Thiên Phế Tiêu Hao công sang.Ba người bắt đầu thi triển kỳ chiêu dị thức, cùng xuất tận công lực trong một cuộc chiến sinh tử. Chỉ phút chốc đã đấu được trăm chiêu.Tân Tiệp càng đáng càng dũng mãnh, chiêu thức mỗi lúc một nhanh. Chỉ thấy một vùng rợp trời kiếm ảnh, dày đặc như tơ nhện! Hải Thiên Song Sát bị bức lùi dần, cuối cùng lọt vào giữa vòng kiếm ảnh đó.Trong đêm tối, trường kiếm vạch thành ánh cầu vồng phi vũ như rồng bay phượng múa.Lúc này Hải Thiên Song Sát tuy đã dốc tận lực nhưng không sao đối phó nổi nên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.Đột nhiên Thiên Phế Tiêu Hao quát to lên một tiếng, vung chưởng dốc mười hai thành công lực đánh ra.Thiên Tàn Tiêu Hóa thấy đệ đệ xuất chưởng thì đã biết đến lúc cần phản công với hy vọng thoát hiểm nên cũng thi triển «Song Phi Chưởng» với mười hai thành công lực.Lúc này Hải Thiên Song Sát như đã phát cuồng, chưởng lực uy mãnh vô song nhằm vào những bộ vị khác nhau trên người Tân Tiệp đánh tới, thế như bài sơn đảo hải.Tân Tiệp buộc phải thu chiêu nhường một chưởng.Thiên Tàn Tiêu Hóa đắc ý hỏi:− Thế nào?Tân Tiệp nhếch môi cười đáp:− Cứ tiếp tục xem!Dứt lời, không chờ đối phương trả lời, chàng biến chiêu «Lãnh mai phất diện». Lúc này chàng cũng bị tình thế cuộc chiến cuốn hút vào, đồng thời chí căm thù trào dâng, quyết lấy mạng địch nhân thì mới chịu dừng tay. Mặt chàng hiện rõ sát cơ, chiêu thức tàn độc, cho dù thêm hai tên như thế cũng vị tất đã thay đổi được cục diện.Tân Tiệp bản tính lạnh lùng đến tàn nhẫn, ân oán phân minh. Hơn nữa gia cừu đang đè nặng, đứng trước kẻ thù bất cộng đái thiên hận thù ghi xương khắc cốt thì chàng chỉ hận không thể xẻ thịt, lột da cừu nhân, lý đâu chịu nương tay?Tuyệt chiêu vừa xuất, Hải Thiên Song Sát thất kinh lùi lại.Tân Tiệp thừa thắng bám sát không rời. Trường kiếm biến chiêu, thi triển «Đại Diễn Thần Kiếm». Chỉ với chiêu đầu tiên «Phong hồi lộ chuyển», với những biến hóa kỳ ảo đã làm cho Hải Thiên Song Sát bấn loạn.Chúng đã từng nếm mùi «Đại Diễn Thần Kiếm», nay thấy thế kiếm còn ác liệt hơn nên hốt hoảng lùi lại.Tân Tiệp đã không còn nghĩ gì đến sinh tử mà đối phương thì kinh hồn bạt vía, buộc phải thối lui. Chỉ hai chiêu kiếm, Thiên Tàn Tiêu Hóa đã bị thương, nhưng vẫn dốc tận công lực đánh ra một chưởng.Tân Tiệp thấy chưởng kình của đối phương đánh thẳng vào kiếm của mình với sức mạnh ngàn cân thì chàng biết đối phương đã liều mạng. Tuy chàng có cách ứng phó nhưng lòng vẫn thầm kinh hãi. Tân Tiệp cố duy trì cho kiếm khỏi rơi rồi bất ngờ thu ngược về.Thiên Tàn Tiêu Hóa đã bị thương, không còn đủ nội lực để thu hút chân lực của đối phương nên chưởng lực lạc không.Tân Tiệp lợi dụng khi đối phương còn đang mất trọng tâm, xuất một cước đá vào hạ bàn của Thiên Tàn Tiêu Hóa. Chàng không bỏ lỡ cơ hội sát thủ. Trường kiếm lại xuất chiêu «Đảo dẫn âm dương» nhằm đúng ngực trái Thiên Phế Tiêu Hao.Thiên Tàn Tiêu Hóa bấy giờ bị bức lùi sang phải tới năm sáu thước, mắt thấy Thiên Phế Tiêu Hao lâm vào hiểm cảnh nhưng không sao cứu kịp.Chỉ nghe «phập» một tiếng, Thiên Phế Tiêu Hao không nói được, chỉ ú ớ vài tiếng khàn khàn. Giống như thú dữ bị thương, trước khi bị kiếm đâm thẳng vào tim, hắn còn kịp xuất một chưởng. Tiếc rằng chưởng lực của Thiên Phế Tiêu Hao không trúng mục tiêu bởi người hắn đã bắt đầu ngã xuống. Chưởng lực đánh vào một tảng đá làm vỡ tan thành muôn mảnh.Tân Tiệp cắm ngập trường kiếm vào ngực đối phương rồi rút ra ngay. Lòng chàng thầm kinh hãi vì trước khi chết, Thiên Phế Tiêu Hao còn đánh ra được một chưởng kinh hoàng như thế.Máu từ hậu tâm Thiên Phế Tiêu Hao phụt lên cao tới gần trượng rồi xối ngược xuống thi thể hắn.Thiên Tàn Tiêu Hóa không kịp giải cứu, mắt thấy bào đệ bị giết, còn lại một mình không qua nổi một chiêu của Tân Tiệp nên thừa lúc chưởng lực của Thiên Phế Tiêu Hao đánh tan tảng đá, khói bụi còn mù mịt, liền quay người chạy ra khỏi động.Tân Tiệp chỉ thẫn thờ giây lát nhưng khi tỉnh lại thì Thiên Tàn Tiêu Hóa đã cách xa bốn năm trượng.Nhưng sự đời nhiều khi rất công bằng.Thiên Tàn Tiêu Hóa thất hồn bạt vía chạy ra khỏi động nhưng lại sa chân vào độc trận. Thế mới gọi là lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt.Thiên Tàn Tiêu Hóa khựng người lại, không biết là kinh hoảng vì nhớ đến tác dụng khủng khiếp của «Bích Ngọc Đoạn Trường» hay vì bị chất độc xâm nhập.Tân Tiệp bước tới, khi còn cách hai trượng liền lao cả thanh kiếm vào hậu tâm Thiên Tàn Tiêu Hóa. Chàng ngẩng mặt lên trời kêu lên thống thiết:− Xin cha mẹ linh thiêng hãy chứng kiến!Thiên Tàn Tiêu Hóa bị dư lực làm ngã sấp xuống, bị thanh kiếm xuyên qua tim cắm sâu xuống đất.Một cơn gió thổi đến mang tiếng kêu u uất của Tân Tiệp vang khắp hoang đảo.Hồi lâu, chàng mới chầm chậm bước đến rút thanh kiếm ra khỏi người Thiên Tàn Tiêu Hóa. Tân Tiệp không nhìn lại thi thể của Hải Thiên Song Sát lấy một lần.Chàng ngước mặt nhìn bầu trời đêm, sắc mặt trắng nhợt như sáp.Đầu óc Tân Tiệp quay cuồng rồi dần dần khôi phục lại từng mảng ký ức, mội lúc một rõ nét.Chuyện bi thảm của mười năm trước như hiển hiện trước mắt chàng ...Tân Gia Thôn ... một đêm xuân ... Khắp thôn trang vẫn còn hương vị Tết ...Mẫu thân lõa lồ trong gió lạnh, chịu nhục hình trước hai tên quái vật, không còn sức kháng cự, chỉ có ánh mắt tuyệt vọng, nhục nhã và hận thù ... Phụ thân nghiến chặt răng, môi bị cắn nát, máu chảy ròng ròng vì cố sức nín nhịn hòng giữ được tính mạng đứa con độc nhất ... Cuối cùng ông không nhịn nổi, lao ra quyết sinh tử cùng kẻ thù nhưng chưa được một chiêu đã tán mạng bên cạnh thê tử ... Tiếng cười cuồng dại của Hải Thiên Song Sát khi con trâu điên mang trên mình một hài tử lao đi giữa đêm đông như một trận cuồng phong ...Tất cả mọi chi tiết của cái đêm hãi hùng ấy hiện rõ trong đầu Tân Tiệp.Da mặt chàng đã trắng nhợt, nay càng thêm nhợt nhạt. Rồi đột nhiên hai dòng lệ chảy xuống, thấm ướt ngực áo, rơi xuống mặt cát.Tân Tiệp dứng lặng hồi lâu, chẳng khác gì pho tượng. Nếu ai nhìn thấy vẻ mặt chàng lúc đó, hẳn phải kinh hồn lạc phách.Chàng vốn là người trầm lặng, ít bộc lộ nội tâm. Chỉ trừ khi trò chuyện với Ngô Lăng Phong, chàng mới có dịp cởi mở tâm hồn. Những lúc còn lại, nội tâm chàng hầu như đóng kín. Bởi thế mối cừu hận chứa trong lòng mỗi lúc một sâu.Mãi đến hôm nay, tận tay chàng giết chết Hải Thiên Song Sát thì mối cừu hận ẩn tàng trong suốt mười năm nay mới òa vỡ ...Không những nước mắt rời khỏi mi mà hình như cả những mảnh tim cũng vỡ tan dần ...Không biết qua bao lâu, Tân Tiệp lại ngẩng đầu lên, thê thiết nói:− Cha, mẹ ... ! Hài nhi đã phục đại cừu cho cha mẹ ...Giọng chàng run lên, cố nói hết câu, hai hàm răng va vào nhau lập cập, nước mắt tuôn xối xả.Tân Tiệp đăm đăm nhìn vào khoảng không, đột nhiên nghe rắc một tiếng, thanh trường kiếm trong tay bị bẻ gãy. Tay trái vẫn cầm mũi kiếm mà không hiểu mình đã làm gì.Chàng cúi xuống nhìn rồi vứt cả hai nửa thanh kiếm xuống đất, quay người bỏ đi.Phút chốc, bóng chàng khuất xa giữa đêm tối. Trên đảo chỉ còn lại thi thể của Hải Thiên Song Sát, một thuở tung hoành làm kinh hoàng võ lâm Trung Nguyên.Bây giờ chỉ còn sóng biển làm bạn với linh hồn chúng và còn chăng nữa là một ít «Bích Ngọc Đoạn Trường» còn vương trên mặt đất.Tân Tiệp đến bờ biển, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, căng buồm rời hoang đảo.Chiếc thuyền nhỏ lướt sóng về hướng Tây, lát sau đã thành một chấm nhỏ giữa biển bao la.Phương Đông đã ửng hồng. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 43 Khinh Công Thiên Trúc Một buổi sáng có con thuyền nhỏ hình thù cổ quái khéo léo len lỏi qua những chiếc thuyền lớn, nhẹ nhàng cập vào bến cảng Giang Tô. Trên thuyền, một thiếu niên thư sinh bận nho y màu lam bước ra, nhẹ như chiếc lá nhảy lên bờ rồi không ngó ngàng gì tới chiếc thuyền của mình, cứ bước đi thẳng.Đối diện với bến cảng là một sơn khu. Thiến niên không mang theo hành lý gì, cứ thế đi vào núi. Qua khỏi một sườn đồi đã tới rừng rậm. Tới đây, quang cảnh thay đổi hoàn toàn. Sự náo nhiệt của một hải cảng lớn thay bằng cảnh yên tĩnh muôn thuở của núi rừng.Tới bìa rừng, thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời rồi cắm cúi đi tiếp. Đi thêm chừng một khắc, thiếu niên chợt dừng bước, lắng tai nghe. Từ bên tả, cách không xa có tiếng gió rít, tiếng chưởng phong ràn rạt tiếp nhau không dứt. Chàng xác định phương hướng rồi nhún mình lao về phía đó, mỗi bước xa tới mấy trượng.Tới cách hiện trường không xa, thiếu niên thư sinh nhảy lên một cành cây đưa mắt quan sát và bỗng nhiên đôi mắt bừng sáng, mặt lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ:“Phong đại ca sau khi ăn được Huyết Quả thì công lực tăng hơn trước nhiều lần. Mấy tháng không gặp, nay xem lại võ công đại ca cũng tăng tiến rất nhiều, khinh công cũng ảo diệu tuyệt luân. Thân thủ như thế chỉ sợ khắp Trung Nguyên chẳng có được mấy người!”.Chỉ thấy khoảng giữa rừng thưa có một người đang luyện quyền cước, bước chân như long hành hổ lộ, chiêu xuất uy mãnh mà ảo diệu vô song. Người đó quay mặt lại mới thấy là một thiếu niên rất tuấn mỹ, chính là Ngô Lăng Phong.Chiêu thức càng lúc càng nhanh, uy lực càng mạnh, rồi chợt nhằm gò đất trước mặt đánh ra một chưởng làm sạt hẳn đi, cát đá bay rào rào.Ngô Lăng Phong chợt lướt rất nhanh sang tả, hữu chưởng lại từ trước ngực đẩy ra. Chỉ thấy một thân cây lớn cỡ cột nhà cách chàng một trượng bị chưởng đánh gãy. Tiếng lá rơi cành gãy nghe rào rào ...Nhưng hình như chàng có vẻ chưa hài lòng nên nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi lẩm bẩm:− Tháng vừa qua, mình luyện «Khai Sơn Tam Thức» có phần tiến bộ. Thế nhưng không hiểu sao từ chiêu thứ hai «Ngu công di sơn» chuyển sang chiêu thứ ba «Lục đỉnh khai sơn» vẫn chưa được thông suốt, lực đạo vẫn còn trở ngại. Hừ.Ta phải cố thêm nhiều nữa, nếu không khi gặp Tiệp đệ đấu vài chiêu thì chỉ sợ còn kém xa thì xấu mặt!Đột nhiên từ trên cây có người xẵng giọng nói:− Hừ! Tôi cũng phải cố thêm mới được, nếu không sẽ thua đại ca xa đấy!Rồi một bóng người lướt xuống.Ngô Lăng Phong chưa thấy mặt đã nhận ra tiếng nói, mừng rỡ kêu lên:− Tiệp đệ!Quả nhiên người vừa xuất hiện là Tân Tiệp, thiếu niên thư sinh vừa mới từ thuyền nhỏ dưới cảng đi lên.Tân Tiệp vừa nhảy xuống trước mặt Ngô Lăng Phong đã quát to:− Tiếp chiêu!Dứt lời chàng tung ra một chưởng, thế mạnh như bão táp.Ngô Lăng Phong kinh hãi lùi về nửa bước nhưng theo bản năng, tả chưởng xuất ra xoay nửa vòng hóa giải chưởng lực của đối phương.Tân Tiệp không ngừng biến chiêu, tả thủ xòe ra năm ngón, nhằm ngực Ngô Lăng Phong chộp tới.Ngô Lăng Phong không kịp suy nghĩ, người chếch sang tả, hữu chưởng nhằm khuỷu tay đối phương đánh ra một chưởng. Bộ pháp phối hợp với chưởng thức rất nhịp nhàng. Đó chính là tuyệt chiêu «Thạch phá thiên kinh» trong «Phá Ngọc Quyền».Tân Tiệp kêu lên:− Thi triển rất khéo!Đồng thời tả thủ xoay ngược xuống, hữu chưởng đánh tạt ngang sườn. Đó chính là «Hoàng tuyền phi không» của «Không Không Chưởng Pháp». Chiêu đó Tân Tiệp có ý bắt buộc đối phương thi triển «Khai Sơn Tam Thức».Vừa phát chiêu, Ngô Lăng Phong vừa nghĩ:“Đúng rồi. Chắc hẳn vừa rồi Tiệp đệ thấy ta luyện quyền cước, đồng thời nghe câu ta nói mới nghĩ đến chuyện tỉ thí để xem cao hạ thế nào ... Ta vốn không phải là đối thủ của hắn, việc gì phải tranh thắng thua chứ? Cứ nhường hắn chiếm thượng phong cũng chẳng sao.”.Nghĩ đoạn, Ngô Lăng Phong thu về hai thành công lực.Thế nhưng Tân Tiệp xuất chiêu càng mãnh liệt, song chưởng cùng phát mà lại nhằm vào những trọng huyệt khiến Ngô Lăng Phong phải xuất toàn lực dùng đến chiêu thứ hai «Ngu công di sơn».Tân Tiệp liền triển khai «Cật Ma Thần Bộ», chỉ hai bước đã hiện ra sau lưng Ngô Lăng Phong. Đồng thời tả thủ chàng xuất chiêu «Không thực lưỡng vô» đánh vào vai Ngô Lăng Phong. Tân Tiệp xuất thủ ở bộ vị đó chính là buộc Ngô Lăng Phong dùng chiêu thứ ba «Lục đỉnh khai sơn».Quả nhiên Ngô Lăng Phong bắt buộc phải xuất toàn lực thi triển chiêu cuối cùng «Lục đỉnh khai sơn» mới khỏi lâm vào thế hiểm.«Ngu công di sơn» chuyển sang «Lục đỉnh khai sơn» với toàn nội lực và di chuyển đúng phép, Ngô Lăng Phong chợt cảm thấy nội lực phát tiết rất mạnh, đồng thời chân khí thông suốt. Chàng lúc đó mới hiểu ra ý đồ của Tân Tiệp.Tân Tiệp chưa chịu thôi, buộc Ngô Lăng Phong phải thi triển «Khai Sơn Tam Thức» thêm hai lần nữa mới dừng tay, nhảy ra khỏi vòng chiến mỉm cười, hỏi:− Thế nào?Ngô Lăng Phong cười ngượng nghịu:− Ồ ... Tiệp đệ làm sao biết nhược điểm của ta thế?Nguyên là sau khi thi triển «Khai Sơn Tam Thức» tới ba lần, Ngô Lăng Phong đã biết cách vận dụng linh hoạt thế chuyển tiếp và mất đi hiện tượng bế tắc chân khí, lực đạo triển khai tùy tâm.Tân Tiệp cười đáp:− Gần đây tiểu đệ mới học được «Không Không Quyền Pháp» của Bình Phàm Thượng Nhân mới hiểu ra nhược điểm đó. Khi thấy đại ca vận dụng «Khai Sơn Tam Thức» chưa linh hoạt như đệ trước đây nên đệ mới nghĩ ra cách để đại ca vận dụng hợp lý.Ngô Lăng Phong nói:− Tiệp đệ thật tốt phúc, được Thế Ngoại Tam Tiên chân truyền, thật không có bất cứ ai may mắn được như thế.Ngô Lăng Phong chợt à lên một tiếng, nói thêm:− Chút nữa thì ta quên mất. Có một vị cô nương họ Trương đến tìm đệ. Ta nói với cô ấy rằng có thể hiện tại ngươi còn ở Đại Trấp Đảo ...Tân Tiệp gấp giọng hỏi:− Bây giờ cô ấy ở đâu?Ngô Lăng Phong đáp:− Cô ấy vừa đi sáng nay rồi, chắc vội đến Đại Trấp Đảo tìm ngươi.Tân Tiệp kêu lên:− Đại ca! Đi thôi!Dứt lời, Tân Tiệp phóng mình lao đi.Ngô Lăng Phong tần ngần một lúc rồi cũng đuổi theo. Hai người lao đi như tên bắn, chốc lát đã tới bến cảng.Tân Tiệp thấy có rất nhiều người xúm quanh chiếc thuyền nhỏ của mình mà xì xào bàn tán, có vẻ như lạ lùng lắm.Chàng không nói gì, nắm tay Ngô Lăng Phong phi thân nhảy qua đầu vòng người, đáp nhẹ xuống thuyền, nhờ lực xung động đó mà đẩy thuyền đi xa hơn một trượng.Chàng cầm lấy chèo, chỉ vài ba cái đã đưa thuyền rời khỏi bến cảng.Chúng nhân trên bờ kinh ngạc ngẩn người nhìn theo.Con thuyền nhỏ ra tới biển thì giương buồm, lựa chiều gió lướt đi.Tân Tiệp vừa điều khiển thuyền vừa đem chuyện mình và Trương Thanh gặp nhau như thế nào kể hết cho Ngô Lăng Phong nghe. Khi hai người gặp tai nạn trên biển, khi Vô Cực Đảo Chủ định bắt chàng về đảo, cuối cùng là việc Vô Hận Sinh trị độc như thế nào ...Ngô Lăng Phong cười nói:− Tiệp đệ thật tốt phúc. Hy vọng rằng Vô Hận Sinh sẽ hiểu và quý mến đệ ...Tân Tiệp chợt à một tiếng:− Phong đại ca, đệ đã giết được Hải Thiên Song Sát.Ngô Lăng Phong mở to mắt hỏi:− Thật sao? Khi nào vậy?− Mới hai ngày trước ...Ngô Lăng Phong trầm ngâm nói:− Chúc mừng Tiệp đệ đã báo được gia cừu.Nói câu đó, chàng không vui lắm vì chạnh nghĩ tới gia cừu của mình còn chưa báo được. Chàng cố ghìm tiếng thở dài ...Tân Tiệp nói:− Không hiểu sao Hải Thiên Song Sát giải tán Quan Trung Cửu Hào rồi lại tự chui vào hoang đảo để gặp tiểu đệ ...Chàng chưa nói dứt câu thì đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của Ngô Lăng Phong, chợt hiểu ra tâm sự của đại ca. Chàng nhẹ giọng nói:− Đại ca ...Ngô Lăng Phong ngẩng lên hỏi:− Gì thế?Tân Tiệp trìu mến nhìn Ngô Lăng Phong, dịu dàng nói:− Khi chúng ta trở về Trung Nguyên, việc đầu tiên là sẽ tìm bọn Xích Dương, Lệ Ngạc và Khổ Am phục cừu cho bá phụ và Mai thúc thúc.Ngô Lăng Phong biết Tân Tiệp an ủi mình, tuy lòng đang buồn phiền nhưng khi nghe câu đó cũng không khỏi kích động, nắm lấy vai Tân Tiệp nói:− Tiệp đệ thật tốt ...Tân Tiệp cũng cảm thấy rất cảm động, cầm tay Ngô Lăng Phong, giọng trở nên hào hùng:− Đại ca, sau khi phục cừu xong, huynh đệ chúng ta hành cước giang hồ, làm một việc gì đó thật oanh liệt.Ngô Lăng Phong thấy tiểu đệ của mình hùng chí như vậy thì nỗi sầu tư vơi đi rất nhiều. Ý nghĩ của chàng lại chuyển sang Chi Lan. Dung mạo kiều diễm của nàng, đôi mắt sáng hiện ra trong tâm khảm rõ mồn một khiến lòng chàng khắc khoải.Tân Tiệp đẩy mạnh mái chèo. Một lúc sau, Đại Trấp Đảo đã thấp thoáng trước mặt.Ngày đang chính ngọ.Tân Tiệp ghé thuyền vào bờ cát. Hai người vừa bước chân lên bờ, chợt trông thấy một người cúi đầu, chầm chậm bước đi dọc theo bãi cát.Ngô Lăng Phong thấp giọng:− Hắn là Tôn Y Trung ...Tân Tiệp nhìn lại, thấy quả đúng là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung.Hai người đi thêm mấy bước. Tân Tiệp cao giọng:− Tôn huynh lâu nay vẫn khỏe chứ?Tôn Y Trung chợt ngẩng lên, khi nhận ra đối phương thì chỉ cất tiếng cười rồi lại cúi đầu tiếp tục đi, thái độ có vẻ rất khó hiểu.Tân Tiệp ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong, sau đó đến gần Tôn Y Trung, hỏi:− Tôn huynh, Bình Phàm Thượng Nhân có ở trên đảo không?Vẻ mặt Tôn Y Trung trầm trọng, miễn cưỡng gật đầu rồi đi nhanh ra bờ biển, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ rồi giương buồm đi ngay.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mới đi được vài trượng thì chợt có một bóng người thoáng chốc đã đến ngay trước mặt. Nói rằng thân pháp người đó như chim cũng chẳng ngoa, vì hầu như chẳng có trọng lượng.Hai người dừng lại, đưa mắt nhìn.Người vừa đến chính là Bình Phàm Thượng Nhân.Tân Tiệp vội vàng bước lên, thi lễ nói:− Bình Phàm Thượng Nhân, vãn bối lại tới thăm lão nhân gia ...Bình Phàm Thượng Nhân cười kha kha nói:− Oa nhi ngươi đừng lừa ta. Ta thấy sắc mặt của ngươi thì đủ biết ngươi có việc mới đến đây chứ chẳng phải thăm viếng gì. Tội quá! Còn ai đây?Rồi lão đưa mắt nhìn sang Ngô Lăng Phong, tiếp:− Con nhà ai mà trông kháu khỉnh ra phết. Hừ! Lão nhân gia ta thời trai trẻ, nghĩa là một trăm tám mươi năm về trước, chỉ sợ còn chưa được đẹp mã đến thế này ...Ngô Lăng Phong sớm đã được nghe Tân Tiệp kể về tính tình cổ quái của vị kỳ nhân này nên vội vàng bước lên thi lễ nói:− Vãn bối là Ngô Lăng Phong tham kiến lão tiền bối!Bình Phàm Thượng Nhân còn tán một lúc nữa về sự tuấn tú của mình thời niên thiếu rồi mới nhìn Tân Tiệp nói:− Oa nhi ngươi tìm ta chắc chẳng phải hay ho gì đâu. Có việc gì cứ nói xem?Tân Tiệp hỏi:− Vị nữ nhi của Vô Cực Đảo Chủ là Trương Thanh có đến đây không?Bình Phàm Thượng Nhân sửng sốt trả lời:− Không có!Tân Tiệp cảm thấy thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tươi cười nói:− Không có thì thôi vậy ...Bình Phàm Thượng Nhân nhíu mày hỏi:− Có phải Vô Hận Sinh bắt ngươi đi tìm nhi nữ cho hắn phải không?Tân Tiệp đang sốt ruột, không nghe Bình Phàm Thượng Nhân hỏi gì, cứ gật đầu bừa.Bình Phàm Thượng Nhân nổi giận nói:− Đúng là hắn buộc ngươi đi tìm thật sao? Hừ, đừng sợ hắn! Nếu hắn muốn bức bách ngươi thì ta quyết không để yên đâu.Tân Tiệp vội cải chính:− Không phải! Không phải thế!Bình Phàm Thượng Nhân dịu ngay lại, cười nói:− Cho dù phải hay không, trước hết vào nhà đã!Tân Tiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi thấp giọng:− Trương Thanh đã không đến đây thì chúng vãn bối không dám làm phiền ...Bình Phàm Thượng Nhân trừng mắt quát:− Cái gì? Các ngươi muốn đi ngay ư? Thế thì không được!Tân Tiệp thừa hiểu tính khí của vị đứng đầu Thế Ngoại Tam Tiên này, đành nói:− Vậy thì không đi nữa!Bình Phàm Thượng Nhân lập tức chuyển giận thành vui, cười kha kha nói:− Nếu không làm dữ với các ngươi một chút, tất các ngươi không biết ta lợi hại thế nào.Ngô Lăng Phong cũng không nén được, phì cười.Bình Phàm Thượng Nhân chợt hỏi:− Lúc các ngươi tới có gặp Tôn Y Trung chứ?Tân Tiệp gật đầu.Chàng biết rằng Bình Phàm Thượng Nhân hỏi thế tất có điều cần nói nên chờ nghe.Bình Phàm Thượng Nhân lại hỏi:− Các ngươi thấy thái độ hắn rất kỳ quái phải không?Tân Tiệp lại gật đầu.Bình Phàm Thượng Nhân gần như reo lên:− Đúng thế! Nên biết rằng trong đó có nguyên nhân rất quan trọng. Các ngươi muốn nghe chứ?Tân Tiệp từng biết Bình Phàm Thượng Nhân thích được người khác nghe chuyện mình nói như thế nào. Nay lão gặp được người chịu nghe thì đương nhiên là muốn dốc bầu tâm sự. Tuy nhiên cách đặt vấn đề trắng trợn như thế thì thật khó mà nhịn được cười. Chàng không nhịn được nữa, cười to mấy tiếng.Bình Phàm Thượng Nhân đương nhiên hiểu lý do. Tuy trong lòng lão cũng ngượng nhưng lại trừng mắt quát:− Oa nhi, ngươi cười gì?Tân Tiệp vội cố nhịn cười:− Không ... không cười nữa!Bình Phàm Thượng Nhân dịu ngay nét mặt:− Vậy thì ta bắt đầu kể đây!Nguyên là Bình Phàm Thượng Nhân đáp ứng với chư tăng Thiếu Lâm Tự sẽ truyền thụ võ công cho Tôn Y Trung là chuyện bất đắc dĩ. Bản tính của Bình Phàm Thượng Nhân không thích mình bị câu thúc. Bởi thế bảo lão truyền thụ từng chiêu từng thức theo kiểu người ta học «Tam Tự Kinh» là điều hết sức khó chịu cho lão. Giá như Tôn Y Trung có nói cười, có bực bội được như Tân Tiệp thì còn may. Đằng này hắn suốt ngày lầm lì, chỉ biết khúm núm vâng dạ làm Bình Phàm Thượng Nhân không thuận nhãn. Bởi thế lão tìm cách thoát nợ.Lão nghĩ hoài, cuối cùng tìm ra được một diệu kế. Mỗi ngày lão truyền thụ cho Tôn Y Trung mấy chiêu tuyệt học của phái Thiếu Lâm, hạn định rằng phải luyện xong trong ngày đó. Nếu không hoàn thành, lão sẽ không truyền thụ tiếp nữa. Lão cố tạo cớ để đuổi Tôn Y Trung đi.Nào ngờ Tôn Y Trung tuy vẻ ngoài lầm lì khúm núm nhưng lại khá thông minh. Tuy biết mục đích của lão nhưng đã mang trọng nhiệm của phái Thiếu Lâm nên Tôn Y Trung cắn răng cố tập luyện đúng theo hạn định.Bình Phàm Thượng Nhân thấy kế bất thành, mỗi ngày lại truyền chiêu phức tạp hơn.Một hôm lão vừa truyền thụ «Bách Bộ Thần Quyền», tuyệt học của Thiếu Lâm, lại gia thêm «Đại Diễn Thập Thức». Đương nhiên là Tôn Y Trung dù cố sức bao nhiêu cũng không sao luyện thành. Bình Phàm Thượng Nhân liền trở mặt nói:− Hằng ngày ta đều phải chịu cực nhọc để dạy ngươi. Hừ! Thế mà ngươi không chịu chuyên tâm khổ luyện. Ngày mai ngươi lên đường được rồi!Tôn Y Trung tuy biết rằng lão cố tình làm khó mình nhưng không dám nói gì, chỉ biết dập đầu tạ lỗi.Bình Phàm Thượng Nhân lại càng bực, xua tay nói:− Thôi dậy đi! Quỳ lạy gì hoài! Lão nhân gia ta nói một là một!Tôn Y Trung không biết làm gì hơn. Hắn biết rằng một tháng ở đảo đã học được rất nhiều tuyệt học, chỉ là chưa áp dụng thành thục, chưa lĩnh ngộ hết những điều ảo diệu của nó. Bởi thế hắn tự nhủ có cầu thêm cũng vô ích, chi bằng tạm thời rời khỏi đảo, tranh thủ khổ luyện thêm cho nhuần nhuyễn, sau đó mới đến cầu tiếp.Tôn Y Trung liền nói:− Linh Không cao tổ sư gia, ngày mai đồ tôn sẽ đi, sau một thời gian nữa lại xin đến cầu lão nhân gia.Bình Phàm Thượng Nhân như trút được gánh nặng, vội đáp:− Thế là tốt! Thế là tốt!Tuy vậy, thấy vẻ thất vọng của Tôn Y Trung, lão cũng mủi lòng, có phần hối hận nên dụ giọng nói:− Oa nhi ngươi đừng buồn. Ta gần như đã truyền hết bản lĩnh cho ngươi rồi.Hãy cố luyện tập cho thành thục. Lúc ấy chỉ sợ trên giang hồ chẳng có được bao nhiêu đối thủ đâu!Đó chính là lúc Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đến Đại Trấp Đảo.Bình Phàm Thượng Nhân hứng thú không biết chừng nào, mới vội vàng đem diệu kế của mình kể cho hai người nghe.Tân Tiệp cất giọng tán dương:− Lão nhân gia thật cao minh, dụng cả cương lẫn nhu!Bình Phàm Thượng Nhân thích thú cười kha kha đáp:− Kể ra ngươi cũng khéo tâng bốc đấy ...Lão chợt hấp háy mắt nhìn Tân Tiệp, hỏi:− Oai nhi, lần trước ngươi xem Thế Ngoại Tam Tiên chúng ta đại chiến với Hằng Hà Tam Phật, có nhận ra được điều gì không?Tân Tiệp nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời:− Vãn bối thấy rằng thân pháp của ba lão tăng đó thật phi phàm, chỉ sợ còn hơn cả «Cật Ma Thần Bộ» của Huệ đại sư nữa ...Bình Phàm Thượng Nhân gật đầu nói:− Oa nhi ngươi có nhãn quang khá đấy! Võ công chúng chưa bằng Thế Ngoại Tam Tiên chúng ta nhưng thân pháp lại ảo diệu. Chúng ta nghĩ hoài mà không biết đó là loại thân pháp gì, nhưng chắc chắn là không giống với bất kỳ môn phái nào của Trung Nguyên ...Tân Tiệp nói:− Có thể đó là võ học của Thiên Trúc. Mai thúc thúc từng nói rằng võ học của Thiên Trúc cũng rất ảo diệu, nhiều chỗ còn hơn cả võ học Trung Nguyên.Nhưng chẳng hay ba lão tăng đó có thuộc chính tông không?Bình Phàm Thượng Nhân được dịp tỏ rõ sự uyên thâm của mình, cao hứng nói:− Môn phái của Hằng Hà Tam Phật xuất phát từ Đạt Giá Mật Tông ở Thiên Trúc. Đệ tử của môn phái đó thuộc trường phái tu khổ hạnh suốt đời, vì thế rất tinh thông Phật lý, võ công cao cường và mỗi đời đều có những vị cao tăng đắc đạo. Nhưng khi chức vị Trưởng Giáo truyền đến Hằng Hà Tam Phật thì ba tên này vì hùng tài đại lược nên không chịu tiềm thân khổ tu nữa. Chúng mới sửa đổi giáo quy, thu nhận đệ tử, không những độc bá Thiên Trúc mà còn có ý bành trướng thế lực tới Trung Nguyên ta nữa.Tân Tiệp nhận xét:− Chỉ sợ việc đó không đơn giản như thế ...Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp:− Hằng Hà Tam Phật thu nhận cả thảy sáu tên đệ tử. Tên cuối cùng chính là Kim Lỗ Ách mà hôm trước đấu võ giương oai ở Vô Vi Sảnh và từng giao thủ với ngươi ...Tân Tiệp thấy lòng chấn động:“Không ngờ tên đệ tử nhỏ nhất của Hằng Hà Tam Phật mà bản lĩnh cao cường đến thế. Thế thì sư huynh của hắn còn lợi hại đến chừng nào?”.Hình như đoán biết ý nghĩ của Tân Tiệp, Bình Phàm Thượng Nhân tiếp:− Tên Kim Lỗ Ách đó võ học không kém hơn mấy tên sư huynh của hắn vì thế nên mới được Hằng Hà Tam Phật cho theo vào Trung Nguyên. Trong sáu tên đệ tử có người thứ tư là một khổ hành tăng tên Ba Lỗ Tư. Ba Lỗ Tư thấy sư phụ bạo ngược độc hành như vậy thì thường lựa lời can gián, nhưng Hằng Hà Tam Phật chẳng những không nghe mà còn đem lòng thù ghét, không truyền thụ võ công cho tên đồ đệ khí khái này nữa ...Bình Phàm Thượng Nhân dừng một lát rồi nói tiếp:− Về sau có một người Thiên Trúc mang một pho bí kíp võ học tổ truyền giao cho Hằng Hà Tam Phật để cầu chúng dạy cho võ học chép trong đó. Bởi vì bí kíp viết bằng Phạn ngữ, người kia tuy biết trong đó là võ học chí thượng nhưng chẳng những hắn không hiểu mà đã từng hỏi rất nhiều võ sư nhưng cũng không ai hiểu được. Cuối cùng nghe nói Hằng Hà Tam Phật có võ công đệ nhất Thiên Trúc nên hắn mới đem đến cầu. Quả nhiên trong pho bí kíp ghi lại các loại võ công vô cùng huyền diệu, đặc biệt là thân pháp. Hằng Hà Tam Phật vừa thấy thì vui mừng khôn xiết. Vốn tính tàn bạo và độc ác, Hằng Hà Tam Phật đâu thể chấp nhận Thiên Trúc có những cao thủ ngang mình mà không thuộc bổn phái? Bởi thế chúng tìm cách ám toán người kia rồi độc chiếm pho bí kíp đó cho riêng mình ...Tân Tiệp căm hận nói:− Hằng Hà Tam Phật có võ công đứng đầu Thiên Trúc mà còn hành động ti tiện đến thế ... Hừ! Lần sau nếu chúng lại đến nữa thì thế nào cũng phải giáo huấn thật cẩn thận mới được!Bình Phàm Thượng Nhân kể tiếp:− Tuy vậy chúng không thể đạt được ý đồ đen tối của mình. Chính Ba Lỗ Tư đã ngăn chặn thủ đoạn ti tiện của chúng ...Tân Tiệp hỏi:− Nhưng Ba Lỗ Tư không có võ công thượng thừa, làm thế nào đối phó được với ba vị sư phụ của mình?Bình Phàm Thượng Nhân nhướng mày nói:− Oa nhi ngươi cứ thong thả để ta kể cho mà nghe ... Ba Lỗ Tư tình cờ biết được âm mưu chiếm đoạt đó nên đã liều chết để ngăn cản. Hài tử đó biết rằng sư phụ vốn có nghi tâm với mình, quyết không chịu lẫn lộn đục trong, đã không thuyết phục được sư phụ hướng thiện thì đành rời bỏ. Hắn nghĩ mãi, cuối cùng nhận thấy chỉ có trốn đi mà thôi. Tuy vậy khi trốn đi, Ba Lỗ Tư nghĩ rằng Hằng Hà Tam Phật đã có võ công khó tìm được đối thủ, nếu lại luyện thành khinh công chí thượng trong pho bí kíp thì giống như hổ thêm cánh, sẽ mặc sức hành hung tác ác, không ai có thể khống chế nổi? Vì thế y lấy trộm pho bí kíp đó rồi trốn đi ...Tân Tiệp hỏi:− Vị đó có trốn thoát không?Bình Phàm Thượng Nhân đáp:− Nghe nói rằng hắn trốn khỏi Thiên Trúc vào tới Trung Nguyên. Để biểu thị rằng mình lấy trộm pho bí kíp hoàn toàn không phải là mưu lợi cá nhân, hắn đã phát thệ không bao giờ để mắt tới pho bí kíp võ học đó ...Tân Tiệp thốt lên thán phục:− Vị đó thật có nghĩa khí! Chỉ tiếc rằng pho võ học quý báu như vậy mà đành để bị mai một mất ...Bình Phàm Thượng Nhân thở dài:− Chính thế! Kể cũng tiếc thật! Sau này không nghe nói có ai luyện được thứ khinh công thượng thừa đó ...Ngô Lăng Phong từ đầu không góp lời nào nhưng lại nghe rất chăm chú, bấy giờ chợt lên tiếng hỏi:− Lão tiền bối có hiểu được Phạn ngữ không?Bình Phàm Thượng Nhân nhíu mày ngạc nhiên:− Ngươi hỏi làm gì?Ngô Lăng Phong thò tay vào túi lấy ra một cuốn sách cũ đã vàng úa nói:− Vân sư tổ giao cho vãn bối cuốn sách này, bảo rằng trong đó ghi võ học thượng thặng xuất xứ từ Thiên Trúc nhưng lại viết bằng Phạn ngữ, không ai đọc được. Lão tiền bối nếu có thể ...Bình Phàm Thượng Nhân cười nói:− Đưa cho ta xem! Biết đâu đúng là pho võ học đó thì là phúc cho võ lâm Trung Nguyên.Tuy cười nhưng tay lão đưa ra có phần run run, chứng tỏ đang bị kích động.Bình Phàm Thượng Nhân mới lật vài trang, đột nhiên biến sắc mặt, vội vàng gấp lại rồi lao ra khỏi nhà như bị ong đốt.Tân Tiệp nhíu mày nói:− Lão làm gì mà như bị ma đuổi thế nhỉ? Không chừng cuốn sách của đại ca đúng là pho bí kíp mà lão đã nói cũng nên ...Ngô Lăng Phong lo lắng nói:− Nếu vậy ... chúng ta phải đuổi theo lấy lại mới được!Tân Tiệp lắc đầu:− Đại ca đừng lo. Lão tuy bản tính kỳ quặc nhưng không phải là hạng người tham lam đâu. Hơn nữa bí kíp viết bằng Phạn ngữ, chỉ sợ võ lâm đương thế ngoài lão hòa thượng cốc đế này ra, không ai tham ngộ nổi ... đó cũng có thể là phúc duyên cho chúng ta và cho cả võ lâm Trung Nguyên nữa ...Ngô Lăng Phong vẫn hoài nghi:− Nhưng lão chạy đi đâu vậy?− Chắc lão tìm nơi yên tĩnh để nghiên cứu. Cứ để yên cho lão.Ngô Lăng Phong chợt đề nghị:− Tiệp đệ, tranh thủ thời gian, chúng ta đi quanh đảo dạo chơi một lúc đi!Tân Tiệp vui vẻ gật đầu.Hai người ra khỏi nhà, sánh bước đi về phía hậu đảo.Mặt sau Đại Trấp Đảo vốn được tạo thành từ những mỏm đá san hô nên hoàn toàn không có cây cỏ gì.Hai người đi dọc bờ biển, đưa mắt ngắm những đỉnh cô phong hiểm trở, đẹp như ngàn hòn non bộ, còn kỳ diệu hơn cả bàn tay người tạo dựng. Cho dù nghệ nhân có óc tưởng tượng phong phú đến thế nào cũng không sao sánh nổi.Ngô Lăng Phong thán phục nói:− Cổ nhân nói rằng Bắc sơn Nam hải, hòn đảo cô độc này mỹ lệ và hùng vĩ vô cùng. Thiên hạ bao la, thật có đủ mọi điều kỳ diệu.Tức cảnh sinh tình, Tân Tiệp bỗng cất tiếng ngâm:− Muôn đời sóng biển xô bờ đá, Nghìn năm mây trắng lững lờ bay ...Ngâm xong, hùng tâm chợt nổi lên, chàng nghĩ thầm:“Vũ trụ bao la có từ ngàn đời và sẽ còn mãi mãi. Còn đời người so với nó chỉ là ánh sao băng ngắn ngủi mà thôi. Chẳng mong gì để lại tiếng vang cho hậu thế nhưng ta cũng phải làm tròn nguyện ước, đừng để uổng công cha mẹ sinh thành và tâm nguyện của Mai thúc thúc ...” Chàng liền nói:− Ngô đại ca, ngày mai chúng ta sẽ đến Không Động tìm bọn Lệ Ngạc thanh toán một phen.Ngô Lăng Phong gật đầu tán thành ngay.Tân Tiệp lại nói:− Ngô đại ca, lần trước tiểu đệ bị Kim Bá Thắng Phật đánh một chưởng phải chui vào thạch động trị thương. Khi đó đệ chợt chiêm nghiệm ra một điều rằng một người cho dù luyện được võ công cao cường như Kim Bá Thắng Phật mà chỉ có mục đích làm cho người ta phải khiếp sợ mình thì sống như vậy thật vô nghĩa.Phải làm thế nào để mọi người tôn trọng, mến phục thì mới là anh hùng hào kiệt.Sau này chúng ta nên cố làm như thế. Chỉ là tính tình tiểu đệ nóng nảy và nhiều khi khắc nghiệt đến tàn ác. Sau này phải nhờ đại ca chỉ dẫn thêm mới được!Ngô Lăng Phong thấy thái độ của Tân Tiệp chân thành như vậy thì rất cảm động, cầm chặt tay Tân Tiệp nói:− Tiệp đệ, xin chúc mừng đệ! «Nhân bất thập toàn», biết được điểm yếu của mình để vươn tới hoàn mỹ chính là một bước tiến rất quan trọng trong đời.Vân gia gia từng nói rằng:«muốn luyện lòng thì cần phải khoan hòa độ lượng.».Đệ có tư chất thiên bẩm, bây giờ lại hiểu ra thiện ác thị phi thì sau này không nên hành động tùy tâm mà nên cân nhắc hậu quả và nên độ lượng. Cừu hận tất báo nhưng lần trước đệ khoan dung với Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh như thế cũng đủ chứng tỏ lòng đệ rất thiện lương. Mong rằng sau này đệ mãi được như thế!Tân Tiệp gật đầu, càng hiểu thấu hơn ý nghĩa của tình bằng hữu.Ngô Lăng Phong thấy chàng trầm ngâm như vậy liền đổi đề tài, cười nói:− Vị Trương cô nương hôm trước đi tìm đệ đó ... thật là một tuyệt sắc giai nhân, tính tình lại hiền hậu ... Cô ấy đã đi tìm đệ suốt mấy tỉnh, khi nghe nói đệ ở đây thì lập tức quay về ngay. Như thế cũng đủ biết lòng cô ấy quan hoài đến múc nào ...Tân Tiệp chợt nghĩ đến Kim Mai Linh và Phương Thiếu Khuê, lòng bỗng ngổn ngang, thở dài không đáp.Ngô Lăng Phong biết rằng Tân Tiệp có tâm sự nên cũng lặng thinh.Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân từ đâu chạy ào tới, nói oang oang:− Hai tên oa nhi các ngươi thi triển hết khinh công chạy theo ta, kể cả «Cật Ma Thần Bộ» của lão ni bà cũng được! Để ta biểu diễn cho các ngươi xem!Tân Tiệp biết rằng có một việc rất khác thường vừa xảy ra cho Bình Phàm Thượng Nhân, liền đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong.Hai người vận công, thi triển khinh công thượng thừa đuổi theo Bình Phàm Thượng Nhân.Chỉ thấy bóng của Bình Phàm Thượng Nhân lướt đi trước mặt như bóng ma, không một tiếng động, dáng vẻ hết sức nhàn tản thoải mái. Thế mà hai người cố sức bao nhiêu cũng không sao đuổi kịp.Bình Phàm Thượng Nhân vừa chạy vừa quay lại cười kha kha nói:− Thế nào? Các ngươi đã từng thấy ai có khinh công như vậy chưa?Tân Tiệp nhận thấy thân pháp ấy quả thật là huyền diệu, còn hơn cả «Cật Ma Thần Bộ» và ngay cả khinh công của Hằng Hà Tam Phật chỉ sợ cũng vẫn chưa bằng. Chàng liền kêu lên:− Chịu thua! Chịu thua! Lão nhân gia nói đi, có phải lão nhân gia vừa tham ngộ được trong pho bí kíp vừa rồi không?Bình Phàm Thượng Nhân chưa chịu dừng, còn chạy thêm một vòng nữa rồi mới ngồi phịch xuống bên cạnh hai thiếu niên.Lão nhìn Ngô Lăng Phong hỏi:− Oa nhi, làm sao Vân lão nhi có được pho sách đó, ngươi có biết không?Ngô Lăng Phong đáp:− Vân gia gia nói rằng có lần lão nhân gia gặp một người bị mấy tên phiên tăng vây đánh, liền xuất thủ giải cứu. Người đó đưa pho bí kíp để tạ ơn. Gia gia từ chối thế nào cũng không được vì người đó bảo rằng đó chẳng phải là vật gia bảo gì, chỉ tình cờ nhặt được mà thôi, có giữ cũng vô ích ... Vân gia gia đành phải nhận pho sách. Nhưng từ đó đến nay chưa ai hiểu được trong đó viết gì. Gia gia bảo rằng không những phải hiểu được Phạn ngữ mà còn phải có võ công cao cường thì mới tham ngộ được.Bình Phàm Thượng Nhân nghe xong, gật đầu nói:− Quả thật võ học được ghi trong pho sách này ảo diệu vô cùng. Lão hòa thượng ta sống tới hai trăm tuổi mà chưa từng thấy qua thứ khinh công nào thần kỳ đến thế. Chắc hẳn người được gia gia ngươi cứu là Ba Lỗ Tư. Ta tin rằng Hằng Hà Tam Phật chỉ mới luyện được một phần trong đó. Những phần sau chỉ có những người có nội công tối thượng mới luyện được. Cho dù Ba Lỗ Tư không trộm đi thì Hằng Hà Tam Phật cũng không đủ khả năng luyện thành.Tân Tiệp hỏi:− Lão nhân gia vừa thi triển thủ thuật «Lăng Không Hư Độ», có phải là nửa sau của pho bí kíp không?Bình Phàm Thượng Nhân không trả lời mà chỉ nói:− Oa nhi, lần trước Hằng Hà Tam Phật tới đây nhưng không thắng được võ học Trung Nguyên mà phải chạy về. Tuy chúng không dám mạo hiểm vào Trung Nguyên thách thức như trước nữa. Nhưng mối nhục của tiểu tử Kim Lỗ Ách bị ngươi đánh bại, chúng quyết không bỏ qua đâu. Chúng sẽ còn đến tìm ngươi phục cừu ...Nói tới đó, Bình Phàm Thượng Nhân chợt dừng hồi lâu rồi nhìn Tân Tiệp nói:− Oa nhi ngươi thi triển hết sức «Cật Ma Thần Bộ» của lão bà ni cho ta xem!Tân Tiệp liền thi triển bốn mươi chín bộ pháp hết một lượt.Bình Phàm Thượng Nhân gật đầu nói:− Ngươi thi triển thân pháp tuy nhanh nhưng như thế thì chưa đủ. Ngươi cần phải lĩnh ngộ những biến hóa ảo diệu của nó. Có như thế, khi lâm địch mới phát huy hết uy lực. Đó cũng chính là điểm yếu của Hằng Hà Tam Phật. Khinh công Thiên Trúc chép trong pho bí kíp này là tuyệt thế vô song, «Cật Ma Thần Bộ» còn kém xa nó. Thế nhưng Hằng Hà Tam Phật chưa học hết, khi lâm địch chưa biến biến hóa, bởi vì học khinh công không chỉ cần nhanh là đủ ...Thấy hai thiếu niên tỏ ra mơ hồ, Bình Phàm Thượng Nhân nói tiếp:− Nếu lão hòa thượng ta không nhầm thì khinh công thượng thừa chép trong pho sách này còn có một thứ công dụng đặc biệt khác. Ngày sau nếu các ngươi gặp lại Hằng Hà Tam Phật sẽ biết lời ta nói không sai.Lão lấy pho sách ra, nói:− Tốt lắm. Bí kíp này là của các ngươi. Ta sẽ truyền thụ hết cho các ngươi.Hai thiếu niên cả mừng, ở lại Đại Trấp Đảo thêm ba ngày nữa để Bình Phàm Thượng Nhân vừa tham ngộ khinh công chí thượng ký tải trong pho bí kíp của Thiên Trúc vừa truyền thụ cho.Mười ngày sau, trên giang hồ lan truyền một tin tức mà hầu hết người trong võ lâm đều quan tâm. Tin đó là Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp và nhi tử của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đến Không Động tìm Lệ Ngạc với ý định phục cừu nhưng không biết Lệ Ngạc đã đi đâu mất.Những người mẫn cảm đều nhận định rằng phen này Lệ Ngạc không còn bảo vệ được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lừng lẫy của mình nữa.Sự thật từ sau ngày Thái Sơn Kiếm Hội, không còn ai thấy tung tích của Lệ Ngạc đâu nữa. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 44 Vạn Lý Trường Chinh Trời đã đến tiết đông, những cơn gió bấc thổi về lạnh thấu xương. Núi Không Động mênh mang tuyết phủ, thê lương và cô tịch.Càng cao thì khí trời càng lạnh.Từ hôm qua tuyết đã bay đầy trời. Sáng nay tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng mặt đất bị tuyết phủ một lớp dày tới mấy tấc.Thanh Nguyên Quan là trọng địa của Không Động, tự xưng là «Thần Châu đệ nhất kiếm phái», đứng sừng sững giữa đồi tuyết trắng mênh mông.Tuyết tuy rơi dày nhưng hai tên tiểu đồng đang quét từng đống tuyết lớn không tỏ ra chút mệt mỏi. Như thế cũng biết ở các danh môn đại phái, đến cả những tên tiểu đồng cũng biết võ công.Ngoài tiếng quét tuyết ra, trên cả dãy núi Không Động bao la, không khí vô cùng yên tĩnh. Không những muôn thú đã vùi sâu vào hang tránh rét mà cả chim chóc cũng vắng bóng.Hai tên tiểu đồng vừa quét tuyết vừa cất tiếng cười khúc khích. Chúng dồn tuyết lại từng đống lớn rồi cùng nhau hợp lực đẩy đi, để lộ ra mặt đường rải đá phẳng phiu.Hai tên tiểu đồng tuổi không quá mười hai, mười ba, mặt mũi khôi ngô, dáng vẻ nhanh nhẹn. Quét một lúc, tên nhỏ hơn chợt dừng tay, nói:− Thanh Phong ca, đệ không muốn quét nữa.Tên lớn hơn có tên là Thanh Phong, ngẩng lên nhìn trời rồi gật đầu đáp:− Kiểu này thì trước bữa cơm trưa thế nào cũng có một trận tuyết nữa.Chúng ta có quét cũng phí công thôi.Tên nhỏ hơn nhanh nhẩu:− Nếu vậy thì đừng quét nữa.Thanh Phong ngần ngừ giây lát rồi gật đầu:− Thì thôi vậy ... Này, Minh Nguyệt, lâu rồi chúng ta không luyện tập quá chiêu. Nghe nói Gia Cát thúc thúc có dạy đệ «Truy Vân Quyền».Người mà Thanh Phong gọi là Gia Cát thúc thúc chính là lão đại trong Không Động Tam Tuyệt Kiếm – Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh.Tiểu đồng có tên là Minh Nguyệt gật đầu, mặt tươi lên đáp:− Đúng thế. Gia Cát thúc thúc có dạy cho đệ mấy chiêu «Truy Vân Quyền».Nói chưa xong, hắn đưa mắt nhìn vào đạo quan, bỗng «á» lên một tiếng ngạc nhiên.Thanh Phong hỏi:− Chuyện gì thế?Minh Nguyệt đưa tay chỉ vào cổng quan nói:− Huynh hãy xem ai dán vật gì lên cổng kìa!Thanh Phong nhìn vào cổng quan, quả nhiên thấy giữa bước hoành phi lớn viết ba chữ «Thanh Nguyên Quan», có ai đó đã đính lên một phong thư.Cả hai tên tiểu đồng quên mất chuyện quá chiêu luyện võ, chạy ngay về phía cổng.Thanh Phong nhảy phắt lên tường, đưa mắt nhìn kỹ rồi cẩn thận lấy phong thư xuống. Ngoài thư chỉ viết mấy chữ «Gửi Chưởng Môn nhân phái Không Động».mà không có tên người gởi. Phong thư được niêm bằng xi màu đỏ. Thanh Phong nhảy xuống, đưa mắt nhìn mặt tuyết rồi nhíu mày nói:− Không có dấu chân. Như vậy là người đính thư đến từ tối qua, mới bị tuyết phủ mất dấu chân. Quan môn vào ban đêm lúc nào cũng có người canh gác.Chẳng lẽ không ai phát hiện ra?Thanh Phong đã nói đúng.Thanh Nguyên Quan là trọng địa của phái Không Động, không những ban đêm có người canh cổng mà còn có những đội tuần tra. Bên trong đạo quan cao thủ như vân, thế mà đối phương trèo lên tận nơi đính thư mà không ai phát hiện ra, xem ra người đó thân thủ kinh nhân.Minh Nguyệt hỏi:− Thanh Phong ca, đối phương làm thế có ý gì?Thanh Phong lắc đầu:− Ta cũng không biết. Tốt nhất cứ đem phong thư trao cho Gia Cát thúc thúc.Nói xong, Thanh Phong cầm tay Minh Nguyệt, cả hai lập tức chạy biến vào Thanh Nguyên Quan.Qua khỏi tiền viện, chợt có một người bước ra chặn hai tên tiểu đồng lại, quát:− Thanh Phong, Minh Nguyệt, làm gì mới sáng sớm đã chạy nhặng lên thế?Các ngươi được giao quét tuyết ngoài cổng, sao lại bỏ việc chạy về?Người đó là một hán tử chừng hăm bảy hăm tám tuổi, hiên ngang đạo mạo, khí thế phi phàm.Hai tên đạo đồng vội vàng cúi mình thi lễ. Thanh Phong nói:− Vu thúc thúc, xin hãy xem cái này ...Dứt lời, Thanh Phong đưa phong thư ra.Người đó chính là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi.Vu Nhất Phi nhíu mày hỏi:− Gì thế này?Rồi hắn đưa tay cầm lấy phong thư, nhìn qua bên ngoài phong bì rồi sau đó bóc niêm phong. Bên trong chỉ là một tấm thiếp, viết vài hàng chữ.Vu Nhất Phi vừa nhìn lướt qua, mặt bỗng biến sắc, gấp giọng hỏi:− Thanh Phong, các ngươi thấy phong thư này nằm ở đâu?Thanh Phong chưa kịp đáp thì Minh Nguyệt đã cướp lời:− Phong thư được đính ngay trên tấm hoành phi ở quan môn.Vu Nhất Phi hừ một tiếng, ra lệnh:− Các ngươi tiếp tục ra quét tuyết đi!Dứt lời, không cần quan tâm đến hai tên tiểu đồng, Vu Nhất Phi chạy nhanh trở vào đạo quan, đến trước một gian phòng, gõ cửa, gọi to:− Đại sư huynh! Đại sư huynh ...Tiếng gõ cửa dồn dập làm kinh động cả Thanh Nguyên Quan. Rất nhiều đệ tử tò mò nhìn vẻ hoảng hốt của Địa Tuyệt Kiếm mà lòng không khỏi kinh ngạc.Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh vừa mở cửa, Vu Nhất Phi đã lao vào đưa phong thư ra, giọng hớt hải:− Tân Tiệp đã tìm tới thượng môn!Gia Cát Minh vội cầm lấy tấm thiếp, đọc:− «Võ lâm hậu học là Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong kính chuyển đến Thần Kiếm Lệ Ngạc túc hạ. Túc hạ chắc không quên được những chiến tích của mình mười lăm năm trước ở Thiên Thân Bộc và hơn mười năm trước ở Ngũ Hoa Sơn.Ân đức đó tất phải được báo đáp. Hai kẻ hậu học này xin cung hầu túc hạ đại giá quang lâm tới Ngũ Hoa Sơn vào nửa đêm rằm sắp tới. Tưởng rằng thúc hạ hiệu xưng là Thiên hạ Đệ Nhất Kiếm, chắc không đến nỗi làm chúng tôi phải thất vọng.Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong kính thư.».Gia Cát Minh đọc xong nói:− Tên Ngô Lăng Phong này là nhi tử của Ngô Chiếu Vân, đối với sư phụ có mối thù bất cộng đái thiên. Xem ra phải trình báo việc này với sư phụ để lão nhân gia định liệu.Vu Nhất Phi do dự nói:− Sư phụ bế quan hơn nửa tháng nay, đã có nghiêm lệnh không ai được làm phiền. Không biết chúng ta làm kinh động lão nhân gia có bị trách tội không?Gia Cát Minh nghĩ ngợi hồi lâu rồi quả quyết lắc đầu:− Không được! Việc này hết sức quan trọng, phải báo cho sư phụ biết mới được!Nguyên là Kiếm Thần Lệ Ngạc sau lần Kiếm Hội ở Thái Sơn thất bại trở về thì tâm hàn ý lạnh, hùng tâm mất hẳn. Hắn biết rằng mình đã kết oán cừu với cường địch, với mối thù bất cộng đái thiên kết quả nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến sinh tử. Một mặt Lệ Ngạc tự biết mình không phải là đối thủ của Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhưng mặt khác, với thân phận Chưởng môn nhân của một đại phái, một khi đối phương tìm đến thách đấu thì hắn không thể thoái thác được. Vì thế hắn cố tìm mọi cách để trau dồi và nâng cao võ nghệ, ít ra là nhằm mục đích bảo toàn sinh mạng.Lệ Ngạc hiểu rõ rằng muốn có võ công vượt bậc trong thời gian ngắn thì chỉ còn cách tìm được pho bí kíp tối thượng nào đó để luyện tập thì mới mong đạt được kết quả.Đầu tiên, hắn nghe phong phanh trong một vỏ kiếm có pho bí kíp của vị tiền bối trăm năm trước là «Hỗn Nguyên Tam Tuyệt». Đó chính là vỏ kiếm mà mười năm trước Lệ Ngạc đã bỏ quên ở Ngũ Hoa Sơn trong cuộc đấu với Thất Diệu Thần Quân, sau đó rơi vào tay đệ tử Cái Bang.Tin tức đó đã làm cho Lệ Ngạc mất ăn mất ngủ. Ban đầu hắn tự hận mình đã sơ suất. Nhưng với bản tính thâm độc, nỗi hối hận cũng qua đi nhanh chóng nhường chỗ cho ý chí quyết đoạt lại vỏ kiếm đó.Với thân phận là Chưởng môn một đại phái, Lệ Ngạc thấy mình không thể tự xuất diện làm điều đó nên đã ra lệnh cho đệ tử là Tam Tuyệt Kiếm bằng mọi cách phải đoạt lại vỏ kiếm đó. Không ngờ Tam Tuyệt Kiếm không thắng nổi hai vị hộ pháp họ Kim bảo vệ Cái Bang để đến nỗi thất bại trở về.Nhưng Lệ Ngạc quyết không từ bỏ ý định cướp đoạt đó. Hắn chợt nghĩ đến một bằng hữu trước đây là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính. Lão ma đầu này không những võ công cao cường mà thủ hạ lại khá đông, hành tích bí ẩn. Kiếm Thần Lệ Ngạc cất công tìm đến cố nhân, thuyết phục được Ông Chính rời khỏi Câu Lâu Sơn, giúp mình tìm Bang chủ Cái Bang đoạt lại vỏ kiếm.Mọi việc đang được tiến hành rất thuận lợi. Lệ Ngạc rất tin tưởng là việc sẽ thành công vì Ông Chính khi xưa đã từng đấu với Thất Diệu Thần Quân cả trăm chiêu mà vẫn không thất thủ thì lần này chắc sẽ không phát sinh điều bất trắc.Nào ngờ một lần nữa Tân Tiệp lại từ đâu mò đến chen vào việc của hắn.Tân Tiệp dùng thần công đánh bại Ông Chính làm kế hoạch bị thất bại. Kiếm Thần Lệ Ngạc càng căm thù Tân Tiệp nhập cốt nhưng đành ôm mối hận trong lòng. Hắn chua chát nghĩ rằng mình không thể địch nổi Tân Tiệp. Tuy vậy hắn vẫn chưa chịu bó tay. Hắn lén trộm đi thanh bảo kiếm Mai Hương đem về Không Động. Hắn tưởng rằng hành động đó không bị bại lộ nhưng không thể nào ngờ rằng Tân Tiệp căn cứ vào vết tích của thanh Ỷ Hồng Kiếm để lại trên vách mà phán đoán ra.Về tới Không Động, Kiếm Thần Lệ Ngạc đóng cửa giam mình trong phòng suy tính. Như vậy là pho «Hỗn Nguyên Tam Tuyệt» không còn hy vọng nào tới tay nữa làm Lệ Ngạc vô cùng lo lắng. Không còn cách nào khác, hắn bắt tay vào việc tham luyện võ công tổ truyền. Tình cờ một hôm, hắn tìm được một pho tâm pháp của Không Động đã thất truyền gần một trăm năm trước. Tâm pháp đó có tên là «Thượng Thanh Khí Công».«Thượng Thanh Khí Công» là tuyệt học của phái Không Động hai trăm năm trước. Chưởng Môn đời thứ bảy của Không Động lúc đó là Nhất Thanh Đạo Nhân, nhờ tuyệt học này mà đã dương danh thiên hạ, đem vinh quang về cho phái Không Động.Nhưng sự hưng thịnh của Không Động đã làm cho một lân bang của mình là Đại Lương phái ghen tỵ.Vào thời đó, Đại Lương cũng là một môn phái lớn. Trong đó Đại Lương Thất Kỳ đều là cao thủ thượng thặng, lừng danh trong giang hồ. Đại Lương Thất Kỳ kéo sang Thanh Nguyên Quan khiêu khích và cuối cùng nổ ra một trận chiến ác liệt giữa Nhất Thanh Đạo Nhân và Đại Lương Thất Kỳ.Nhất Thanh Đạo Nhân kết hợp «Thượng Thanh Khí Công» và «Bách Bộ Thần Quyền» tạo nên uy lực thần diệu làm Đại Lương Thất Kỳ không sao đối phó nổi, đều thọ thương dưới tay của Nhất Thanh Đạo Nhân.Từ đó uy danh của «Thượng Thanh Khí Công» càng lừng lẫy.Nào ngờ sau đó, không biết vì lý do gì, Nhất Thanh Đạo Nhân đã tuyệt tích giang hồ. Và từ đó «Thượng Thanh Khí Công» cũng thất truyền.Nay tình cờ Kiếm Thần Lệ Ngạc tìm được, hắn mừng đến phát cuồng. Lập tức hắn bế quan tham ngộ, ngoài Không Động Tam Tuyệt Kiếm, hắn ra nghiêm lệnh không được cho ai hay biết. Ngay cả Tam Tuyệt Kiếm cũng không được vô cớ làm kinh động đến, trừ trường hợp khẩn cấp.Đó là lý do vì sao mấy tháng nay Kiếm Thần Lệ Ngạc biệt tích trên giang hồ.Ngay cả Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mấy lần tiếp cận Thanh Nguyên Quan cũng không tìm thấy bóng dáng Lệ Ngạc đâu cả.Lại nói, Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi không dám làm kinh động đến sư phụ nhưng Gia Cát Minh lại cho rằng việc này rất nghiêm trọng, liên quan đến thanh danh của sư phụ là «Thiên hạ đệ nhất kiếm» và cũng là chưởng môn của Thần châu đệ nhất kiếm phái. Bởi thế huynh đệ Gia Cát Minh liền đem tấm thiếp đến trình báo với sư phụ.Trên đỉnh Không Động, bão tuyết vừa ngưng.Mọi hoạt động trong đạo quan vẫn diễn ra như thường ngày nhưng mấy ai ngờ được rằng một tai họa lớn, thậm chí có thể là sự chết chóc đang chờ đợi vị Chưởng Môn, người mười mấy năm nay uy danh hiển hách thiên hạ.Cũng trong thời gian đó, chỉ cách nhau vài ngày, phái Võ Đương cũng nhận được một tấm thiếp tương tự như ở Không Động, nội dung cũng hoàn toàn tương đồng, chỉ phân biệt ở tên người nhận. Tấm thiếp gửi cho Chưởng môn Võ Đương là Xích Dương Đạo Trưởng.Cũng như Kiếm Thần Lệ Ngạc, Xích Dương Đạo Trưởng từ sau Thái Sơn Kiếm Hội trở về, lòng rất lo lắng, biết rằng cừu hận năm xưa còn đó. Hơn nữa đối phương lại không tầm thường, trước sau gì cũng sẽ đến tìm. Vì tính mạng của mình, Xích Dương Đạo Trưởng cũng tìm cách tu luyện võ học.Nghe tin đồn về pho võ học «Hỗn Nguyên Tam Tuyệt» đang ở trong tay Cái Bang, Xích Dương Đạo Trưởng đã dẫn theo đệ tử tìm cách cướp đoạt. Việc đã sắp thành, lão đã hạ sát Kim lão nhị và vây bức Kim lão đại. Trong khi lão sắp đắc thủ thì không ngờ Ngô Lăng Phong lại hiện ra làm hỏng mất đại sự, không những thế Ngô Lăng Phong còn đâm trúng lão một kiếm. Nếu lão không chạy nhanh thì đã mất mạng bởi Đoạn Hồn Kiếm của tiểu tử đó rồi rồi.Từ đó, Xích Dương Đạo Trưởng ngày đêm nơm nớp lo sợ. Lão biết mình không phải là đối thủ của Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhưng lại không có phương sách gì hữu hiệu để đối phó, làm sao không mất ăn mất ngủ?Với hạng người nham hiểm, thủ đoạn như Xích Dương Đạo Trưởng, thấy mối lợi trước mắt thì bất chấp thủ đoạn quyết đạt mục đích nhưng khi đứng trước nguy cơ đe dọa đến tính mạng và sự nghiệp mình thì lại hoang mang sợ hãi. Đương nhiên lão cũng hối hận nhưng là hối hận vì đã không lường trước hậu quả, chứ lão hoàn toàn không hối hận rằng mình đã hèn hạ ám toán người khác.Mười mấy năm thấm thoát trôi qua chỉ như một tiếng thở dài.Lúc này cầm tấm thiếp, Xích Dương Đạo Trưởng chua chát nghĩ rằng hiểm họa đang lơ lửng trên đầu.Ở vùng hạ lưu Mân Giang thuộc tỉnh Tứ Xuyên có một sơn cốc chỉ mọc một thứ mai cổ màu hồng bạch, ngoài ra không còn một thứ cây nào khác. Cảnh sắc ở đây thật tuyệt vời, khe nước trong veo uốn lượn giữa rừng mai hé nụ càng nổi rõ trên nền tuyết trắng. Chẳng khác gì đào viên nơi thế ngoại.Trong sơn cốc có một gian lều nép mình dưới một gốc mai già, trông rất thanh nhã.Mới sáng sớm, trên quan đạo có hai nhân ảnh rẽ vào con đường mòn nhỏ đã phủ đầy tuyết hướng vào sơn cốc.Tuy ở đây phong cảnh tuyệt trần nhưng lại xa trấn thành, hơn nữa trời đông giá rét, vừa sớm tinh mơ đã có du khách tới vãn cảnh thì là chuyện hiếm thấy.Có lẽ người trong lều đã nghe tiếng bước chân bên ngoài.«Két» một tiếng, cánh cửa lều mở toang ra. Bên trong xuất hiện một lão nhân dáng cao gầy, tuổi ước thất tuần, chòm râu bạc phất phơ, đôi mắt hữu thần, mặt đầy nếp nhăn nhưng diện mạo trông rất uy vũ. Lão nhân đứng tựa cửa, mắt đăm đăm nhìn ra quan đạo.Bấy giờ hai nhân ảnh đã tới gần sơn cốc, hướng thẳng đến ngôi lều. Tuy con đường nhỏ đã phủ đầy tuyết trắng và gập ghềnh hiểm trở nhưng hai nhân ảnh vẫn lướt đi rất nhanh, chừng như đã quen thuộc với địa hình. Hai nhân ảnh đến trước cốc khẩu thì dừng lại.Lão nhân lộ vẻ vui mừng kêu lên:− Tiệp nhi!Hai người vừa đến chạy ùa vào trước gian lều rồi cùng quỳ xuống hô to:− Mai thúc thúc!Đúng thế. Lão nhân không ai khác chính là vị tuyệt thế kỳ nhân lừng danh thiên hạ hai mươi năm trước – Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.Còn hai người mới đến, một là thiếu niên được Mai Sơn Dân dốc hết tâm huyết giáo dưỡng thành tài, hiện danh tiếng của làm chấn động võ lâm – Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp và người kia là Ngô Lăng Phong, bằng hữu thâm giao của Tân Tiệp và cũng là nhi tử của bằng hữu thâm giao của Mai Sơn Dân – Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân.Thất Diệu Thần Quân cười hô hô nói:− Đứng lên cả đi! Tiệp nhi, vị thiếu hiệp này nhất định là Ngô hiền điệt. Ta đoán không sai chứ?Hai thiếu niên liền đứng dậy. Ngô Lăng Phong dõng dạc đáp:− Điệt nhi Ngô Lăng Phong cung chúc Mai thúc phụ khang an!Mai Sơn Dân cười đáp:− Ngô huynh có nhi tử tuấn tú tài mạo thế này thì dưới suối vàng tất cũng ngậm cười!Ngô Lăng Phong chớp chớp mắt, vừa cảm động lại vừa đau xót.Mai Sơn Dân thấy dáng vẻ Ngô Lăng Phong thì biết là đang sầu tủi về phụ thân của mình nên chỉ tay vào nhà, nói:− Mau vào đi! Các ngươi đi đường sớm thế, tất chưa ăn uống gì. Trước hết vào nhà cho đỡ lạnh đi!Nói rồi ông quay gót đi vào nhà. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong cũng vào theo.Chỉ chốc lát, một tên tiểu đồng đã mang trà rượu lên.Ngô Lăng Phong từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, mỗi lúc thấy cảnh đoàn tụ gia đình đều không khỏi tủi phận nhưng hoàn toàn không có chút ghen tỵ với hạnh phúc của người khác. Từ ngày gặp Tân Tiệp và hai người kết làm huynh đệ, Ngô Lăng Phong thấy cuộc đời của mình không còn cô đơn lạnh lùng như trước nữa. Chàng trở nên hồn nhiên, cởi mở hơn.Biết gia cảnh của Tân Tiệp cũng bi thương chẳng kém mình, Ngô Lăng Phong thậm chí còn không ít lần an ủi Tân Tiệp.Từ lâu, Ngô Lăng Phong đã mang lòng cảm kích đối với Mai thúc thúc, quan niệm khác hẳn với những lời đồn trên giang hồ rằng Thất Diệu Thần Quân có võ công cao tuyệt, tài hoa cái thế nhưng lạnh lùng và tàn ác. Chàng chưa gặp Mai thúc thúc nhưng chỉ cần biết rằng vị thúc thúc này đã vì báo thù cho phụ thân mình mà gặp họa thì cũng đủ làm chàng hàm ân suốt đời.Hơn nữa cho dù có đồn thế nào thì sự thật không phủ nhận được là người của Ngũ Đại Kiếm Phái đã dùng thủ đoạn để ám toán ông như trước đây đã từng ám hại Đơn Kiếm Đoạn Hồn. Sự việc đó phát sinh do Mai thúc thúc báo thù cho bằng hữu. Chỉ riêng hai việc đó cũng đủ làm cho Ngô Lăng Phong cảm động và tôn kính.Trước đây có lần Ngô Lăng Phong theo phụ thân đến thăm Mai thúc thúc.Tuy lúc đó còn nhỏ nhưng chàng vẫn nhớ rằng Mai thúc thúc đã đối xử với mình rất thương yêu và chiều chuộng. Chàng tin rằng những tin đồn không hay về Mai thúc thúc là do người của Ngũ Đại Kiếm Phái đặt ra để phần nào che dấu tội ác của mình.Về sau, khi đã trở thành bằng hữu của Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong càng hiểu thêm về Thất Diệu Thần Quân và càng thêm bội phục.Lúc này đứng trước Mai thúc thúc, Ngô Lăng Phong thấy ông chẳng chút nào giống lời đồn mà trái lại rất dễ thân thiện và đáng kính trọng. Chỉ cần hai câu nói đã làm cho Ngô Lăng Phong cảm động đến rơi nước mắt.Mai Sơn Dân đoán biết tâm ý của Ngô Lăng Phong nên dịu dàng nói:− Hài tử, phải vui lên mới được! Trước đây ta và phụ thân ngươi sát cánh bên nhau nhưng bây giờ xem ra ngươi và Tiệp nhi còn gắn bó khăng khít hơn. Đó là điều quan trọng nhất ...Rồi ông cười hỏi:− Hai ngươi lần này tất có việc quan trọng. Chỉ cần xem thần sắc ta có thể đoán ra các ngươi vừa vượt đường xa nghìn dặm tới đây!Tân Tiệp biết rằng Mai thúc thúc đang khích dậy hùng chí của Ngô Lăng Phong, liền đáp:− Tiệp nhi và Phong đại ca vừa mới từ Võ Đương tới đây!Mai Sơn Dân cười nói:− Mọi việc sẽ nói sau. Trước hết cần phải ăn uống đã!Rồi ông tự tay xới cơm cho Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp vừa ăn uống vừa kể lại những điều đã trải qua từ khi từ giã Mai thúc thúc đến nay.Ngô Lăng Phong càng lúc càng thêm hứng thú, bổ sung những chi tiết mà Tân Tiệp bỏ sót.Khi nghe tới chuyện Mai Hương Kiếm bị Lệ Ngạc trộm mất, Mai Sơn Dân không nén nổi tức giận:− Không ngờ hắn vô sỉ đến mức đó.Tân Tiệp kể đến trận giao tranh với Kim Lỗ Ách ở Vô Vi Sảnh thì Mai Sơn Dân gật gù tỏ vẻ hài lòng.Nguyên là tin tức đó đã truyền khắp giang hồ. Uy danh của Mai Hương Thần Kiếm không ai là không biết. Thất Diệu Thần Quân vốn hiếu thắng, nay có được truyền nhân đáng tự hào như thế thì hiển nhiên rất hài lòng.Lúc này có thể khẳng định rằng ông dốc hết tâm huyết tài bồi cho Tân Tiệp đã không uổng phí và đó là điều an ủi rất lớn cho hoàn cảnh cô đơn và tàn phế của ông.Khi nghe Tân Tiệp kể tới cuộc chiến giữa Thế Ngoại Tam Tiên và Hằng Hà Tam Phật ở Tiểu Trấp Đảo và việc Vô Hận Sinh bị trúng độc thì Mai Sơn Dân rất kinh dị bởi trước đây chưa từng nghe nói Thiên Trúc có cao thủ đáng sợ như vậy.Dùng bữa xong, ba người còn đàm luận mãi đến trưa.Mai Sơn Dân rất hài lòng trước thành tựu của Tân Tiệp đã vượt cả niềm kỳ vọng của ông. Hơn nữa còn có Ngô Lăng Phong sát cánh thì Tân Tiệp thì có rất nhiều thuận lợi trong khi hành sự. Ông vuốt râu cười nói:− Ngô hiền điệt cùng Tiệp nhi kết hợp hành khứ giang hồ là điều rất tốt.Những kỳ duyên trong thiên hạ hầu hết đều rơi vào tay các ngươi. Đó là thiên ý và cũng là điều để võ lâm không bị hủy vào tay bọn ác bá ... Đặc biệt là khinh công chép trong pho Phạn kinh nhất định là hết sức cao minh. Các ngươi hãy thi triển cho ta xem!Tân Tiệp đưa mắt nhìn Ngô Lăng Phong ra hiệu. Ngô Lăng Phong liền đứng lên đi ra tiền viện thi triển khinh công vừa được Bình Phàm Thượng Nhân truyền thụ. Tuy chàng thi triển chưa được thành thực nhưng chỉ nhìn bộ pháp lướt đi như không chạm đất cũng đủ làm Mai Sơn Dân vô cùng thán phục. Ông khen rằng:− Trước đây ta đã xem qua Tiệp nhi thi triển «Cật Ma Thần Bộ». Nay xem ra khinh công này còn ảo diệu hơn. Không ngờ võ học Thiên Trúc lại cao minh đến thế!Nên biết Thất Diệu Thần Quân ngoài võ học uyên thâm, khinh công cũng rất thần diệu. Ông sáng tạo ra thân pháp «Ám Ảnh Phù Hương» cũng là một trong những tuyệt học trên võ lâm. Thế mà hôm nay tỏ ra thán phục khinh công của Thiên Trúc thì cũng đủ biết như thế nào rồi.Tân Tiệp gật đầu nói:− Bình Phàm Thượng Nhân cũng nhận xét như thế. Ông nói rằng «Cật Ma Thần Bộ» tuy cũng thần diệu nhưng tốc độ không nhanh bằng.Mai Sơn Dân nó i thêm:− Ngày trước ta có nghe nói rằng ở Thiên Trúc có một thứ võ học chí thượng nhưng chưa ai biết uy lực thế nào vì không lưu truyền ở trung thổ. Nay xem ra lời đồn quả không sai.Chờ cho Ngô Lăng Phong thi triển hết khinh công, Tân Tiệp nhìn Mai Sơn Dân nói:− Lần này Tiệp nhi cùng Ngô đại ca tới đây là muốn Mai thúc thúc làm chủ chuyện này ...Mai Sơn Dân từ lâu đã chờ câu nói đó, liền cười nói:− Rất tốt! Các ngươi vẫn không quên lũ vô dụng chúng ta ... Công án mười mấy năm trước cũng đã đến lúc kết thúc rồi!Giọng ông trầm hẳn xuống, vừa cảm động vừa mang đầy hoài vọng. Chỉ cần nhìn thần tình của ông cũng đủ biết thời gian qua ông đã mong mỏi ngày này đến thế nào.Tân Tiệp nói:− Trên đường Tiệp nhi và Ngô đại ca đã đến Không Động và Võ Đương, gởi thiệp hẹn Xích Dương Đạo Trưởng và Lệ Ngạc đúng nửa đêm rằm sắp tới quyết đấu ở Ngũ Hoa Sơn. Xích Dương thì không sao, chỉ có Lệ Ngạc không biết đi đâu mất mấy tháng nay, không có ở Thanh Nguyên Quan, giang hồ cũng không ai biết ...Mai Sơn Dân trầm ngâm nói:− Lão tặc đó nếu đã quyết lãng tích giang hồ thì không nói, nếu không thì hắn nhất định sẽ y hẹn. Với thân phận của hắn thì quyết không thoái thác đâu.Tân Tiệp lại nói:− Mai thúc thúc, nơi đây cách Nga Mi không xa. Tiệp nhi muốn đến đó một chuyến, gởi cho lão Khổ Am một tấm thiếp.Mai Sơn Dân không đáp, chỉ gật đầu.Ngay hôm đó, Tân Tiệp cùng Ngô Lăng Phong tới Nga My. Với khinh công của hai người, chẳng những chỉ một ngày đã tới mà trong Tam Thanh Đạo Quan dù cao thủ như vân nhưng hai người vẫn ra vào tự do, không hề bị ai phát hiện.Đặt phong thư ngay giữa điện môn xong, hai người rời khỏi núi Nga My.Tân Tiệp bàn:− Điểm Thương cách đây khá xa, nếu tới đó rồi quay về gặp Mai thúc thúc rồi lo đến Ngũ Hoa Sơn thì e là sẽ không kịp. Tiểu đệ thấy rằng nhất định Lệ Ngạc và Xích Dương lão tặc nhất định sẽ báo cho hắn biết. Chẳng cần chúng ta gởi thiệp hắn cũng sẽ tới.Nói vậy nhưng trong tâm Tân Tiệp lại có hảo cảm với Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh. Lần trước khi động thủ với bọn Tả Sơn Song Hào và Nhiệm Trác Tuyên, chính Tạ Trường Khanh đã xuất thủ chặn không cho Thiên Thủ Kiếm Khách Lục Phương thừa cơ hội ám toán chàng. Hơn nữa chàng hiểu rõ Tạ Trường Khanh rất hối hận hành vi ám toán của mình năm xưa. Bởi vậy lần này chàng không muốn thách thức y và thầm mong rằng y đừng đến Ngũ Hoa Sơn.Ngô Lăng Phong cũng đoán ra ý đồ của Tân Tiệp nên không phản đối.Về lại Mân Giang, Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong mua một chiếc xe ngựa rồi cùng Mai Sơn Dân lên đường tới Ngũ Hoa Sơn.Lộ trình khá xa, bây giờ đang giữa đông, qua rất nhiều nơi danh lam thắng cảnh. Nhưng cả ba người lòng chỉ nghĩ đến chuyện phục thù nên chẳng lòng nào ngắm cảnh trời mây sông nước.Trên núi Điểm Thương hôm ấy có một trung niên hán tử dáng vẻ uy phong đứng trầm ngâm một mình, mắt nhìn ra quan lộ phía bên kia sườn núi. Trung niên hán tử đó chính là Chưởng môn phái Điểm Thương, Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh.Hơn mười năm nay, nhất là sau Thái Sơn Kiếm Hội, Tạ Trường Khanh thường nhớ lại hành vi hèn hạ của mình đối với Thất Diệu Thần Quân mười năm trước ở Ngũ Hoa Sơn với lòng day dứt không nguôi.Tối qua, Kiếm Thần Lệ Ngạc đã phái người chuyển đến cho Tạ Trường Khanh một chiếc lệnh kỳ. Y biết rằng mối cừu hận mười năm trước nay sắp kết thúc.Sự hối hận về hành vi thấp hèn năm xưa chẳng khác gì con độc xà tiềm ẩn trong lòng Tạ Trường Khanh, vò xé tâm can y, không lúc nào yên ...Chợt thấy trên quan lộ phía bên kia đồi, một chiếc xe song mã phóng rất nhanh. Tạ Trường Khanh buồn rầu tự nhủ:− Chỉ qua nửa đêm mai, tất cả sẽ kết thúc. Mối oán cừu, nỗi ân hận ... sẽ vĩnh viễn chấm dứt! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 45 Ngũ Hoa Sơn Tử Chiến Mai là loài hoa đầu tiên báo hiệu mùa xuân, đâm nụ kết hoa ngay trong gió rét, một mình phô diễn sự diễm lệ của mình giữa tiết đông hàn. Cách Côn Minh chưa đầy mười dặm, trên núi Ngũ Hoa Sơn hình như mai nở sớm hơn các nơi, vàng rực trong tuyết trắng, tỏa hương ngào ngạt ...Ở hậu sơn, ngay trong sơn cốc sát vách đá dựng đứng cao vút tận tầng mây có một cây mai già, chắc đã hơn trăm tuổi, cành lá xù xì nhưng vẫn đâm cành tươi tốt đầy những nụ hoa vàng điểm tuyết lung linh ...Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời thanh tịnh. Vầng trăng tròn vạnh chầm chậm lên khỏi cánh rừng xa, tỏa ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất đầy tuyết.Hôm đó chính là đêm rằm.Trăng lên gần tới đỉnh đầu, đã sắp nửa đêm ...Dưới cây mai già, thấp thoáng có ba nhân ảnh đứng kề vai nhau bất động, không ai nói tiếng nào, phải để ý lắm mới nhận ra được họ.Đứng giữa là một lão nhân đã vào tuổi cổ lai hy, chòm râu bạc phơ phất, đôi mắt sáng ngời nhưng rất lạnh lùng. Hai tay lão nhân chắp sau lưng, mình vận trường bào, dáng cao gầy, phong độ thanh thoát. Đứng hai bên lão nhân là hai thiếu niên chừng hai mươi tuổi, diện mạo đều rất tuấn tú, kiếm mi tinh mục, lưng đeo trường kiếm, khí độ hiên ngang.Cả ba người đều chú mục về hướng cốc khẩu, chừng như đang chờ ai.Thiếu niên bên tả chợt lên tiếng nhưng thanh âm vẫn chưa đủ làm khuấy động không khí yên tĩnh:− Bây giờ đã nửa đêm, làm sao ...Thiếu niên đứng bên hữu ngắt lời:− Tiệp đệ đừng sốt ruột! Mấy nhân vật đó danh đầu không nhỏ, chẳng đến nỗi chịu mất mặt mà tránh đi, không tới đâu!Có thể đoán hai thiếu niên đó là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong, còn lão nhân chính là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.Tuy nói vậy nhưng Ngô Lăng Phong vẫn không khỏi nôn nóng, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra phía cốc khẩu, vẻ mặt đanh lại, trông rất đáng sợ.Trong ba người có lẽ Mai Sơn Dân là người nôn nóng hơn cả.Hơn mười năm trước, cũng nơi này, tiết trời cũng lạnh giá thế này, chính ông đã mời năm vị Chưởng môn trong Ngũ Đại Kiếm Phái đến để rửa thù cho bằng hữu là Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đã bị chúng dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán. Và rồi chính ông cũng bị chúng ám toán. Bấy giờ chỉ một mình Chưởng môn nhân phái Côn Lôn là Lăng Không Bộ Hư Trác Đằng đã chết chỉ còn bốn người ... Và chính Thất Diệu Thần Quân cũng bị bốn vị Chưởng môn nhân đó ám toán một cách hèn hạ.“Mối thù mười mấy năm trước sắp được trả nhưng bọn tiểu nhân mạo xưng quân tử đó có tới không?”.Chợt nhận thấy mình lo lắng một cách vô cớ, ông hít sâu vào một hơi, cảm thấy mùi hương thấm vào tận lồng ngực, tinh thần bỗng trở nên thư thái hơn.Vào lúc đó, ở cốc khẩu có bóng người thấp thoáng, đi rất nhanh vào khe núi.Dưới ánh trăng có thể nhận ra bọn họ gồm bốn người. Đến cách cây mai già chừng ba trượng thì cả bọn dừng lại. Một lão nhân đi trước đưa mắt nhìn quanh, lẩm bẩm:− Hai tiểu tử đó lẽ nào không đến?Có lẽ lão chưa phát hiện ra ba người đứng dưới gốc mai rậm lá.Lão nhân khác tiếp lời:− Trăng đã tới đỉnh đầu, lẽ ra chúng đã đến trước rồi mới phải ... Cứ chờ thêm một lúc nữa xem ...Lão chưa dứt tiếng thì đã có tiếng trả lời:− Không dám để chư vị chờ lâu. Chúng tôi đã cung hầu ở đây lâu rồi!Lập tức hai thiếu niên từ gốc mai bước nhanh ra. Hiển nhiên là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong. Còn bốn người vừa tới là bốn vị Chưởng môn trong Ngũ Đại Kiếm Phái gồm Kiếm Thần Lệ Ngạc của phái Không Động, Xích Dương Đạo Trưởng của phái Võ Đương, Khổ Am Thượng Nhân của phái Nga Mi và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh của phái Điểm Thương.Kiếm Thần Lệ Ngạc hơi bị bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của đối phương. Lão cố trấn tĩnh lại, cười khan nói:− Khéo nói ... khéo nói ...Ngô Lăng Phong mắt đỏ ngầu, quát:− Không nhiều lời, động thủ thôi!Chàng bản tính vốn thiện lương, rất ít khi cộc cằn thô lỗ. Bây giờ đứng trước kẻ đại thù, chàng không nén được căm hờn nên tỏ thái độ khác hẳn ngày thường.Kiếm Thần Lệ Ngạc là kẻ lão luyện, thấy Ngô Lăng Phong không trấn tĩnh được thì lại càng muốn chọc giận thêm. Lão liền cười hô hô nói:− Tiểu tử họ Ngô kia. Giữa chúng ta có mối cừu hận như trời biển. Dù ngươi không tìm đến thượng môn thì chúng ta cũng tìm ngươi. Can gì mà vội?Xích Dương Đạo Trưởng tiếp lời:− Ngô thí chủ đừng nên sốt sắng quá! Hậu duệ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn và Thất Diệu Thần Quân đã có thiếp mời, chúng tôi đâu dám trái lệnh? Hắc hắc ...Khổ Am đạo hữu, bần đạo nói vậy đúng chứ?Khổ Am Thượng Nhân lặng lẽ gật đầu. Chỉ riêng Tạ Trường Khanh là đứng phía sau, cách một quãng, vẻ mặt lãnh đạm, không tỏ thái độ gì đối với lời khiêu khích của ba kẻ đồng hành.Tân Tiệp trầm ngâm một lúc rồi nói:− Tại hạ không biết tự lượng sức, cả gan gởi thiếp mời các vị Chưởng môn tới đây mục đích là lãnh giáo thần công. Các vị phải vượt đường xa giữa tiết đông hàn thế này, tại hạ không khỏi áy náy. Nhưng các vị đều là nhất đại tôn sư, chắc rằng không đến nỗi chấp nhặt chuyện đó ...Chàng biết ba lão tặc rắp tâm khích cho Ngô Lăng Phong nổi giận mà không giữ được bình tĩnh nên dùng ngôn từ khách sáo để đối phương dẹp bỏ ý định kia. Kỳ thực ai chẳng nhận ra ý châm biếm trong những lời cung kính đó.Kiếm Thần Lệ Ngạc cười to đáp:− Khéo nói ... khéo nói! Chúng ta vốn đã quen thuộc với cảnh vật ở đây. Có thể coi là đã quyến luyến với rừng mai nở sớm ở Ngũ Hoa Sơn này rồi, có gì phiền đâu? Tân thiếu hiệp là truyền nhân của Thất Diệu Thần Quân, tất không phải là tục nhân nên chọn đúng nơi này quả là thật tuyệt hết sức!Hắn nói câu đó với ý quá rõ, gợi chuyện mười năm trước Thất Diệu Thần Quân bị sát hại để khiêu khích đối phương, đồng thời cũng ám chỉ phe mình vẫn là người chiến thắng để trấn an đồng bọn.Ngô Lăng Phong không nén nổi, nghiến răng quát:− Họ Lệ kia! Bớt những câu rỗng tuếch đó đi. Đời ngươi chuyên gây tội ác, là kẻ lòng dạ thâm độc, gian trá nhưng đi đâu cũng mạo xưng mình là quân tử.Hôm nay tử kỳ của ngươi đã tới ...Lệ Ngạc ngắt lời:− Tiểu tử họ Ngô, ngươi sao huênh hoang sớm vậy chứ? Có bản lĩnh kinh nhân thế nào cũng phải đợi lúc giao tranh mới biết ai chết bởi tay ai ...Rồi lão bước sang bên trái mấy bước, đến giữa khoảng trống chu vi ba bốn trượng, nói:− Nào đến đây! Lệ mỗ xin được thỉnh giáo bản lĩnh của hai vị truyền nhân của Thất Diệu Thần Quân và Đơn Kiếm Đoạn Hồn.Xích Dương đạo trưởng lập tức bước theo. Tiếp theo là Khổ Am Thượng Nhân. Riêng Tạ Trường Khanh không được hào hứng cho lắm, trầm mặc như đang suy tư điều gì.Bên này Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong cũng không chậm trễ, bước ra đứng đối diện với bốn người kia.Bốn Chưởng môn nhân vẫn chưa phát hiện ra Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân đang đứng dưới gốc mai già cách đó chỉ vài trượng. Ông không muốn xuất diện đối mặt với bọn người kia, chỉ đưa mắt lạnh lùng khinh thị nhìn những kẻ ngày xưa đã ám toán mình, cố nén cơn phẫn uất.Đột nhiên Mai Sơn Dân chú ý đến bộ mặt hốc hác của một trung niên hán tử. Ông suýt kêu lên vì kinh ngạc. Dung mạo của ba người kia thì Mai Sơn Dân chẳng lạ gì vì nó đã in sâu vào tiềm thức ông cùng với lòng thù hận. Ông nhớ rất rõ ngày xưa kẻ đã xuất thủ ám toán mình. Lúc đó Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh mới chỉ là một Chưởng môn nhân hai mươi tuổi, nét mặt rất tuấn tú. Chẳng lẽ trung niên hán tử nét mặt khắc khổ, hốc hác này chính là thiếu niên tuấn mỹ năm xưa?Là Chưởng môn của một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, danh vọng, địa vị không phải nhỏ, điều gì đã khiến hắn thay đổi thành kẻ tàn tạ đến như vậy?Mai Sơn Dân nhận ra vẻ thất thần, thái độ bàng quan, thậm chí chán chường của Tạ Trường Khanh. Ông chợt nhớ đến lời kể của Tân Tiệp khi chàng giả trang làm Thất Diệu Thần Quân đấu với bốn tên trong Quan Trung Cửu Hào.Chính Tạ Trường Khanh đã xuất thủ ngăn cản, không để tên phản môn Lục Phương ám toán Tân Tiệp. Như vậy, chỉ có cách giải thích rằng bấy lâu nay Tạ Trường Khanh bị nỗi hối hận dày vò nên mới tàn tạ đến thế ...Trong trường đấu, cả sáu người đều đã xuất binh khí cầm tay, chuẩn bị xuất thủ. Bốn tên Chưởng môn vẫn triển khai kiếm trận mà Mai Sơn Dân đã một lần phá giải.Kiếm Thần Lệ Ngạc cười nói:− Chư vị! Hậu bối của cố nhân đã thỉnh chúng ta đến đây, lẽ nào chúng ta không gắng sức để lớp hậu bối chê cười?Dứt lời, lão vung kiếm tấn công. Xích Dương Đạo Trưởng, Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh cũng xuất chiêu phát động kiếm trận.Chỉ chớp mắt, hai thiếu niên đã bị vây vào giữa trận.Song phương đều biết đây là trận chiến sinh tử nên vừa xuất thủ là lập tức dùng kỳ chiêu dị thức công kích ngay, không sám sơ suất, thinh thị.Một cuộc chiến kinh tâm động phách, trên giang hồ hiếm nghe hiếm thấy đã bắt đầu.Vốn đã được mệnh danh là Ngũ Đại Kiếm Phái, lại được bốn vị Chưởng môn liên thủ nên trận thức uy mãnh vô cùng. Nói rằng trên võ lâm hiếm nghe hiếm thấy quả không sai chút nào!Tân Tiệp thi triển «Cù Chi Kiếm Pháp», thỉnh thoảng kết hợp với «Đại Diễn Thần Kiếm» tuyệt luân cùng «Đoạn Hồn Kiếm» của Ngô Lăng Phong tạo nên uy lực kinh nhân. Kiếm trận dù tinh kỳ ảo diệu, biến hóa thế nào cũng không sao công vào nổi.Tân Tiệp vừa bình tĩnh đối phó với kiếm trận vừa cười khinh bỉ nói:− Lệ Ngạc! Không ngờ đường đường là một Chưởng môn nhân, tự xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mà lại hèn hạ lấy trộm kiếm của người khác. Thật là không còn biết sĩ diện là gì nữa ...Thì ra khi vừa xuất kiếm, chàng đã nhận ra Kiếm Thần Lệ Ngạc không chút ngượng ngùng, dùng ngay thanh Mai Hương Kiếm của mình. Chỉ là hắn vừa xuất kiếm thì tấn công ngay, ý chừng không để đối phương nhận ra.Quả thật không những Lệ Ngạc dùng Mai Hương Kiếm đối địch mà sau lưng hắn còn mang thêm cả thanh Ỷ Hồng nữa. Lệ Ngạc vừa xuất chiêu vừa trơ tráo hỏi:− Tiểu tử, ngươi có dám tiếp chiêu không?Dứt lời, lão chém thẳng vào một kiếm.Ngô Lăng Phong đã biết chuyện này, lo kiếm của Tân Tiệp không đủ sức đối phó với Mai Hương Kiếm nên liền vung Đoạn Hồn Kiếm đối địch.«Choang!» một âm thanh thôi tim lại cốt vang lên cùng một đốm lửa chói lòa.Tân Tiệp sợ rằng đối phương thừa thế tấn công nên xuất liền tám kiếm công vào những chỗ khác, đẩy lùi kiếm trận.Cả Lệ Ngạc lẫn Ngô Lăng Phong đều lùi về hai bước, thấy cánh tay tê đi, thầm kinh hãi trước công lực của đối phương.Kiếm trận chỉ bị đẩy lùi chốc lát, lại tiếp tục triển khai thế bao vây.Cả sáu cao thủ đều có công lực cái thế, kiếm thuật tuyệt luân, chỉ chốc lát đã qua ba bốn chục chiêu. Kiếm khí như bão táp, kiếm ảnh chói lòa làm nhạt cả ánh trăng rằm. Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh chát chúa, nghe đinh tai nhức óc.Trong bốn vị Chưởng môn thì chỉ có Lệ Ngạc và Xích Dương Đạo Trưởng là điên cuồng công kích còn Khổ Am Thượng Nhân và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh thì rất ít công, chỉ giữ vững trận thế mà thôi.Kiếm Thần Lệ Ngạc không hổ danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, kiếm thuật đã lợi hại lại còn thêm Mai Hương Kiếm sắc bén vô song khiến cho Ngô Lăng Phong đối phó hết sức vất vả, Lệ Ngạc hiểu rằng trong cuộc chiến hôm nay, thắng thua thế nào rất khó phân định, thấy thái độ của Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh lại càng bất mãn. Do đó muốn giữ mạng sống, hắn chỉ biết cùng Xích Dương Đạo Trưởng đem hết bản lĩnh, điên cuồng công kích, quyết hạ địch nhân trong thời gian ngắn nhất. Bởi thế Lệ Ngạc tận lực phát huy uy thế về binh khí, đồng thời liên tục xuất sát chiêu.Nhưng phải thừa nhận là kiếm thuật của đối phương tinh diệu hơn. Dù Tam Tuyệt Kiếm Pháp của Lệ Ngạc lừng danh võ lâm nhưng đều bị Ngô Lăng Phong và Tân Tiệp dễ dàng hóa giải.Qua chừng trăm chiêu, Lệ Ngạc cảm thấy áp lực đối với mình mỗi lúc một tăng thêm nên đã có phần nao núng.Nguyên là Xích Dương Đạo Trưởng giống như con chim phải tên sợ cành cong. Lão đã một lần suýt chết dưới kiếm của Ngô Lăng Phong nên mặc dù công hay thủ, lòng vẫn thầm lo nên không thể phát huy hết uy lực.Kiếm Thần Lệ Ngạc bị áp lực dồn vào, không cần nhìn cũng hiểu ngay tình thế. Lão liền lên tiếng kích thích tinh thần của đồng bọn:− Tạ thế huynh, Khổ Am huynh, thành bại gì là ở cuộc chiến này đấy!Xích Dương Đạo Trưởng tuy có phần sợ nhưng hiểu rằng sinh tử là phụ thuộc vào cuộc chiến tối hậu này. Nghe Lệ Ngạc nói như vậy, lòng thầm hối hận vì sự thiếu kiên quyết của mình. Lập tức lão xuất chiêu lấy lại thế công, đề mạnh một hơi chân khí, thi triển «Hoành phi trường giang» đâm vào Tiểu Phúc của Tân Tiệp.Kiếm Thần Lệ Ngạc biết lời khích của mình đã có tác dụng, cùng phối hợp với Xích Dương Đạo Trưởng xuất chiêu «Kiếm chỉ thiên đình» đâm vào vai tả Ngô Lăng Phong.Tân Tiệp đã từng lĩnh giáo kiếm trận ở Thái Sơn nên biết không dễ gì đối phó. Nếu không tìm cách thoát ra khỏi trận thì sớm muộn gì cũng trúng phải loạn kiếm mà thọ thương. Hơn nữa Ngô Lăng Phong còn ít kinh nghiệm đối địch, không thể nói trước rằng sẽ đối phó được hết những quỷ kế của đối phương.Chàng biết rằng nếu đơn đả độc đấu thì với công lực và kiếm thuật của mình có thể thắng bất cứ người nào trong bốn địch nhân nhưng nếu cứ bị vây mãi trong trận thì không thể phát huy được uy lực.Chàng xuất một chiêu «Hoành phi độ giang» hóa giải hiểm chiêu của Xích Dương Đạo Trưởng rồi thừa thế dấn lên.Nhưng Xích Dương Đạo Trưởng chỉ lùi nửa bước, chân đạp Trung Quan rồi vung kiếm tiếp chiêu.Tân Tiệp hơi sững người lại vì ngạc nhiên rồi hừ một tiếng, trường kiếm quét một vòng rồi đâm thẳng vào Khúc Trì huyệt của đối phương.Nào ngờ Xích Dương Đạo Trưởng đã có chủ ý. Kiếm vừa rồi chỉ là hư chiêu nên vừa phát ra đã thu ngay về. Kiếm thế của Tân Tiệp vẫn theo đà đâm tới.Kiếm trận vốn rất nhiều biến hóa. Xích Dương Đạo Trưởng vừa thu chiêu thì Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh đã công vào, điểm tới bốn năm kiếm liền.Tạ Trường Khanh vốn thủ mà ít công nhưng khi kiếm trận phát động công thế thì tất phải tuân theo quy tắc biến hóa của nó, mỗi người đều phải tuân theo quy luật thì uy lực của kiếm trận mới tăng lên gấp bội. Đó là điểm lợi hại của kiếm trận.Tân Tiệp kinh hãi vội vàng thu kiếm biến chiêu, dùng chiêu «Xung thiên nhi khởi», trường kiếm vạch một vòng từ tả qua hữu. Chỉ nghe «coong coong» mấy tiếng liền, hai thanh kiếm của Tân Tiệp và Tạ Trường Khanh tiếp nhau phát ra cả chuỗi âm thanh vang dội.Tạ Trường Khanh tuy không muốn động thủ với Tân, Ngô hai người, xuất thủ chỉ là bất đắc dĩ nhưng dần dần cuộc chiến đã cuốn hút y. Đến lúc này chừng như đã say máu, Lạc Anh Kiếm bắt đầu phát huy uy lực.Ngô Lăng Phong thấy Tân Tiệp chợt lùi về phòng thủ thì không dám chậm trễ tăng cường công kích để cân bằng thế trận. Ngô Lăng Phong xuất liền mấy chiêu «Ngũ quỷ chiêu hồn», «Di hồn đoạt mệnh» trong «Đoạn Hồn Kiếm Pháp».công liền mười mấy kiếm.Kiếm Thần Lệ Ngạc qua mấy lần tiếp chiêu đã biết công lực đối phương không tầm thường, nay thấy Ngô Lăng Phong công kích uy mãnh như thế thì không dám lơ là khinh suất, vội vàng thi triển «Tam Tuyệt Phi Thăng» hóa giải kỳ chiêu của đối phương.Đến lúc này sáu nhân ảnh chờn vờn quần lấy nhau giữa kiếm trận, không còn phân biệt được đâu là địch, đâu là ta. Khoảng không mù mịt kiếm ảnh, không khí như sôi lên trong những loạt âm thanh tưởng từng không dứt.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong càng chiến đấu càng phối hợp nhịp nhàng hơn. Song kiếm tả xung hữu đột, uy lực càng lúc càng tăng.Kiếm trận của bốn Chưởng môn nhân cũng càng đánh càng nhanh, ngay cả Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh tuy chẳng hào hứng gì thì nay cũng xuất chiêu loạn xạ như đã phát cuồng.Trăng tà dần về phía Tây ...Dưới gốc mai già, Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân cũng đang tập trung hết thần lực theo dõi cuộc đấu. Cuộc chiến đang đến giai đoạn khốc liệt nhất, chẳng còn ai để ý đến ông nữa. Mai Sơn Dân nhận thấy song phương không những đã vận hết bản lĩnh mà đang thi triển sát thủ.Trong trường đấu, Ngô Lăng Phong xuất tuyệt học gia truyền với những chiêu «Ngũ quỷ đầu xoa», «Vô thường vấn lộ» kết hợp với kiếm của Tân Tiệp như linh xà phi vũ, khi cao khi thấp, lạnh lùng, lúc ra lúc hữu với những tuyệt chiêu «Lãnh mai phất diện», «Tác kinh mai diện». Song kiếm hợp bích đã chiếm thượng phong.Bốn vị Chưởng Môn trước kiếm thế như vũ bão của đối phương thì không sao đương nổi, liên tiếp bị đánh dạt ra tới mấy trượng.Tân Tiệp cười nói:− Kiếm pháp của các đại danh môn tự xưng Ngũ Đại Kiếm Phái cũng chỉ đến thế là cùng.Bốn vị Chưởng Môn trong Ngũ Đại Kiếm Phái xưa nay vẫn tự hào về huyền môn kiếm tông của mình, đâu thể cho đối phương buông lời cuồng ngạo như thế?Nay Tân Tiệp tỏ ý khinh khi nhục mạ, cả bốn người đều sạm mặt đi vì tức giận.Tạ Trường Khanh hừ một tiếng, lòng không phục, nghĩ thầm:“Cho dù ngươi có bản lĩnh cao cường cũng không nên phát ngôn như thế!”.Xích Dương Đạo Trưởng và Kiếm Thần Lệ Ngạc nộ khí xung thiên, đưa tay vẫy Khổ Am Thượng Nhân và Lạc Anh Kiếm cùng ồ ạt xông vào.Nguyên trước đây bọn họ sáng tạo ra kiếm trận là dùng để đối phó với các cao thủ nên vừa có chiêu công kích vừa có chiêu phòng thủ. Trong đó có một chiêu đề phòng trường hợp xấu nhất là đối phương quá cao cường, không thể duy trì nổi, buộc phải liên thủ liều mạng với kết cục lưỡng bại câu thương. Lúc này bị Tân Tiệp khích nộ, cả bốn người không hẹn mà đồng nghĩ đến chiêu liều mạng đó.Kiếm trận vốn đã lợi hại, lại được bốn vị Chưởng môn thi triển nên vô cùng lợi hại. Bởi thế trước nay chỉ có một lần phải dùng đến chiêu «Bát phương phong vũ» này lúc ở Thái Sơn.Họ đều là những nhân vật lừng danh thiên hạ, bá chủ một phương, cho dù không thắng được thì cũng lâm tử bất phục. Trong cơn cuồng nộ, bốn Chưởng môn nhân đã liều chọn hạ sách này.Chỉ thấy Kiếm Thần Lệ Ngạc giữ Mai Hương Kiếm ngang người bất động, còn ba người kia múa tít trường kiếm từ ba phía mãnh liệt công vào. Đó là tuyệt chiêu của họ gọi là «Cửu tử nhất sinh».Kiếm ảnh dày đặc như tơ nhện, đan thành một màn thép dày đặc bức dần lên từng tấc một. Kiếm khí khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.Quả nhiên tình thế vô cùng nguy cấp. Nếu người trong trận quyết định công phá thì tất phải công vào bức tường thép dày đặc đó, chấp nhận đối chiêu.Cho dù kiếm thuật siêu đẳng đến đâu cũng không sao tránh khỏi thọ thương giữa màn kiếm ảnh dày đặc đó. Và nếu không lùi thì cuối cùng bị đẩy vào khoảng không gian chật hẹp và bị loạn kiếm đâm vào.Người sử kiếm trận đã tỏ rõ quyết tâm cảm tử.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong thấy vậy thì thất kinh khi nhìn xung quanh cả bốn phương tám hướng trùng trùng kiếm ảnh, bất cứ phương vị nào cũng bị uy hiếp. Hai người chẳng khác nào bị vây trong thiên la địa võng.Ngô Lăng Phong chợt thét lên một tiếng. Đoạn Hồn Kiếm vạch nửa vòng như ánh chớp thi triển «Ngũ quỷ đoạn hồn» đâm xuôi chém ngược, chớp mắt đã công xuất mười mấy kiếm.Kiếm Thần Lệ Ngạc hừ một tiếng, Mai Hương Kiếm nhằm đúng mục tiêu phạt ngược lên.Ngô Lăng Phong thấy vậy cho rằng đối phương lại chuẩn bị đấu nội lực liền vận công vào trường kiếm, chuẩn bị nghinh tiếp.Nào ngờ Lệ Ngạc xuất kiếm chỉ là hư chiêu rồi biến thức rất nhanh.Ngô Lăng Phong thiếu kinh nghiệm đối địch, vừa ngưng tụ công lực chuẩn bị tiếp chiêu thì Lệ Ngạc đã biến thức.Ngay lập tức có đến ba thanh kiếm từ ba hướng khác nhau bổ xuống thanh Đoạn Hồn Kiếm.Ba tiếng vang liên tiếp liền nhau tạo nên áp lực không sao tưởng tượng nổi.Ngô Lăng Phong hổ khẩu tê đi, tưởng chừng Đoạn Hồn Kiếm thoát khỏi tay, cố vận hết nội lực mới giữ lại dược, vội vàng lùi về hai bước.Tân Tiệp thấy vậy cả kinh, lập tức lướt tới xuất kiếm chặn đứng ba thanh kiếm đang thừa cơ công kích Ngô Lăng Phong rất gấp.Tuy vậy Ngô Lăng Phong cũng bị trúng một kiếm rách cả một mảng áo ở sườn trái, chạm vào tới da thịt.Giá như Tân Tiệp không kịp xuất kiếm cứu nguy thì Ngô Lăng Phong đã thọ thương bởi kiếm đó rồi.Ngô Lăng Phong nghiến răng, tiếp tục vận công, thi triển một chiêu «Quỷ vương ba hỏa». Chỉ thấy lóe lên một đạo cầu vồng sáng lóa.Tân Tiệp không thấy rõ Ngô Lăng Phong bị thương như thế nào nhưng thấy Ngô Lăng Phong lại phát kiếm ngay thì yên tâm hơn.Trường kiếm biến chiêu, tiếp tục công vào địch nhân gần nhất. Đó là chiêu đầu tiên «Phương sinh bất tức» trong «Đại Diễn Thần Kiếm».«Quỷ vương ba hỏa» của Ngô Lăng Phong là chiêu sát thủ nên vô cùng tàn độc.Khi thấy Ngô Lăng Phong rơi vào hiểm cảnh, Kiếm Thần Lệ Ngạc xuất hư chiêu và ba người kia đắc thủ thì cũng là lúc kết thúc một chiêu «Cửu tử nhất sinh».Xích Dương Đạo Trưởng xuất sát chiêu nhưng chưa đủ làm Ngô Lăng Phong thọ thương thì đã bị kiếm của Tân Tiệp bức lùi. Nay lại thấy Ngô Lăng Phong xuất chiêu lợi hại như thế thì không còn lòng dạ nào đối phó nữa, vội vàng thoái lui.Tân Tiệp không chút chậm trễ, thi triển «Cật Ma Thần Bộ» tả xung hữu đột, bên này một kiếm, bên kia một kiếm, không ngại tiếp chiêu.Trong tiếng thép tiếp nhau vang rền, đối phương thấy công lực của Tân Tiệp kinh nhân không sao đương nổi nên lùi về liên tục.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong vừa xuất tuyệt học đã giành được thế chủ động, song kiếm hợp bích càng phát huy ưu thế, quyết không bỏ lỡ cơ hội. Bốn vị Chưởng môn bị buộc phải lùi tới hai trượng, hoàn toàn rơi vào hạ phong.Ngô Lăng Phong đã say máu, quát to:− Các ngươi lại xông vào nữa đi!Bốn vị Chưởng môn không đáp, đưa mắt căm hận và bất lực nhìn đối phương. Lệ Ngạc mắt vằn tia máu, cầm chắc Mai Hương Kiếm chậm rãi tiến vào.Tân Tiệp không rời mắt khỏi thanh bảo kiếm trên tay đối phương, lòng sôi sục căm giận, quyết tâm trước hết phải đoạt lại thanh kiếm. Chàng cũng từ từ tiến thẳng tới trước mặt Kiếm Thần Lệ Ngạc ...Cả Xích Dương Đạo Trưởng, Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh cũng bước vào giữa trường đấu.Tân Tiệp nhếch mép cười rồi thần tốc xuất kiếm.Lệ Ngạc không chút chậm trễ, vung Mai Hương Kiếm lên tiếp chiêu.Ngô Lăng Phong biết ý đồ của Tân Tiệp muốn đoạt lại bảo kiếm nên quyết ngăn cản không cho ba người kia xuất thủ. Ngô Lăng Phong chỉ kiếm nhằm vào Xích Dương đạo trưởng, đồng thời đưa mắt cảnh giới Khổ Am Thượng Nhân.Xích Dương Đạo Trưởng lập tức nghênh chiến. Hai người vừa động thủ đã xuất tuyệt học, không cần phải ra chiêu thăm dò nữa vì đã giao thủ không phải một lần.Ngô Lăng Phong chỉ có ý định ngăn cản, không để cho đối phương trợ lực cho Lệ Ngạc nên vừa đấu với Xích Dương Đạo Trưởng vừa xuất kiếm chặn Khổ Am Thượng Nhân. Phút chốc Ngô Lăng Phong đã cuốn hút cả hai lão vào cuộc chiến.Bên này Tân Tiệp xuất chiêu «Phi các lưu chu» rồi chuyển sang «Vật hoán tinh di» ...«Đại Diễn Thập thức» tuôn ra như như mây trôi nước chảy, chiêu thức tiếp liền, biến đổi vô tận.Kiếm Thần Lệ Ngạc công lực không phải tầm thường nhưng thấy đối phương kiếm pháp thần kỳ như vậy thì cũng thất kinh biến sắc.Kiếm pháp đang như rồng cuốn, Tân Tiệp bỗng thét to một tiếng, trường kiếm đâm thẳng tới ngực đối phương. Chiêu này trông bề ngoài không có gì biến hóa nhưng lại hàm chứa chiêu thức sát thủ, không dễ đối phó.Kiếm Thần Lệ Ngạc dày dạn kinh nghiệm, đương nhiên biết rõ điều này.Lão cũng hét to một tiếng, vung Mai Hương Kiếm lên tiếp chiêu.Tân Tiệp vốn đã có chủ ý, tả chưởng đã vận tám thành công lực, nhằm sườn trái đối phương đánh sang, đồng thời hữu chưởng vẫn giữ nguyên chiêu thức, vận hấp lực vào lưỡi kiếm.Kiếm Thần Lệ Ngạc bị chưởng phong bất ngờ công kích vội nhảy lui nhưng thanh kiếm đã bị hấp lực của Tân Tiệp giữ lại nên chỉ lui được nửa bước. Tả chưởng của lão đành phái vung ra giải nguy.«Bình!» Song chưởng tiếp nhau phát ra âm thanh trầm đục.Tân Tiệp bỗng cảm thấy một luồng kình lực cực mạnh khiến cho cả cánh tay tê đi. Chàng vô cùng hoang mang, vội thu lực đạo ở tay hữu về.Ngay đó, hai thanh kiếm rời nhau ra. Tân Tiệp bị cả luồng nội lực của mình lẫn ngoại lực của Lệ Ngạc làm bắn lên cao tới hơn trượng. Chàng vô cùng kinh hãi, không sao ngờ được rằng Kiếm Thần Lệ Ngạc lại có công lực kinh nhân như thế.Kiếm Thần Lệ Ngạc phát một tràng cười man rợ, Mai Hương Kiếm chếch lên nhằm vào Tân Tiệp đang lơ lửng trên cao, bụng thầm mừng, chắc chắn rằng Tân Tiệp không thể thoát chết. Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 46 Rửa Sạch Cừu Hận Tân Tiệp gầm lên một tiếng, trong lúc nguy cấp đã thi triển «Cật Ma Thần Bộ». Thân ảnh Tân Tiệp lập tức dừng lại giữa từng không, vận đủ công lực triển khai chiêu thức nhằm Mai Hương Kiếm chém xuống. Nói thì chậm, diễn biến lúc ấy lại rất nhanh. Tất cả chỉ trong chớp mắt.Tân Tiệp hét to một tiếng, đề một hơi chân khí. Kiếm vừa xuất ra hóa giải kiếm chiêu của đối phương tả thủ cùng lúc đánh xuống một chưởng!Kiếm Thần Lệ Ngạc đang mừng thầm vì Tân Tiệp cho dù có phép thần thông cũng không thoát được hiểm cảnh. Thế nhưng lão không ngờ thân pháp của Tân Tiệp lại thần kỳ đến thế. Lệ Ngạc còn đang hoang mang, chưa kịp biến chiêu thì kiếm của Tân Tiệp đã chém xuống. Lão chỉ còn biết nghiến răng giữ chặt thanh kiếm, đồng thời tả thủ vội vận công tiếp chưởng của đối phương.Nào ngờ Tân Tiệp quyết chí đoạt lại Mai Hương Kiếm, tả chưởng chỉ là hư chiêu. Chàng lách mình sang trái, đáp xuống đất né tránh chưởng lực của đối phương, đồng thời vận mười hai thành công lực vào tay phải, áp sát vào thanh Mai Hương Kiếm đang lướt tới trước mặt.Có thần binh trong tay, Tân Tiệp hào khí bốc cao ngàn trượng, hú dài một tiếng, chỉ kiếm thẳng mặt Lệ Ngạc nói:− Quân ti tiện. Bây giờ thì tử kỳ của ngươi đã điểm!Sự sống còn khiến Lệ Ngạc trấn tĩnh lại ngay. Lão vội lùi nhanh một bước, rút nhanh Ỷ Hồng Kiếm cầm tay, chuẩn bị đối địch. Động tác xuất kiếm của lão nhanh đến siêu phàm.Nhưng Tân Tiệp còn nhanh hơn. Chỉ thấy một ánh hàn quang lóe lên.Lệ Ngạc chưa kịp đón đỡ đành cúi người tránh chiêu. Chỉ nghe «xoẹt» một tiếng, búi tóc của lão đã bị Mai Hương Kiếm chém đứt gọn.Nhưng Kiếm Thần Lệ Ngạc phản kích cực nhanh. Lão bất chấp búi tóc bị chém đứt, vung Ỷ Hồng Kiếm nhằm vai trái Tân Tiệp đâm sang.Tân Tiệp không kịp rút kiếm về đối phó, chỉ còn biết lách mình sang tránh hiểm chiêu. Vai áo bị trúng kiếm rách một mảng dài.Tân Tiệp kinh hãi đến toát mồ hôi. Nếu chàng dịch thân chậm một chút là đã bị trọng thương. Tân Tiệp lạnh lùng nói:− Xem ra họ Lệ ngươi ẩn tàng không ít tuyệt học. Có bản lĩnh gì cứ việc thi thố ra đi!Tân Tiệp nói thế cũng thật tình. Chàng không bất ngờ vì chiêu kiếm vừa rồi của đối phương mà chỉ ngạc nhiên vì chàng không ngờ nội công của Lệ Ngạc thâm hậu đến thế.Tân Tiệp không biết rằng Kiếm Thần Lệ Ngạc sau khi tình cờ tìm được pho «Thượng Thanh Khí Công» thì lập tức bế quan khổ luyện. Hôm Gia Cát Minh đem tấm thiếp của Tân Tiệp đến thì cũng là lúc Lệ Ngạc đã luyện thành tâm pháp thượng thừa. Lão lập tức sai người mang thiếp đến cho Tạ Trường Khanh và Khổ Am Thượng Nhân. Riêng Xích Dương Đạo Trưởng ở Võ Đương, vì có mối hiềm khích giữa hai phái và Lệ Ngạc tin rằng Xích Dương Đạo Trưởng nhất định cũng có thiếp mời nên không cho người tới Võ Đương.Không thể tránh được cuộc đối đầu sinh tử mà Lệ Ngạc biết rằng công lực, võ học và kiếm thuật không thể thắng được đối phương nên lão đã ẩn giấu «Thượng Thanh Khí Công» cho âm mưu tối hậu. Quả nhiên lão đã có thể thành công nếu Tân Tiệp không có «Cật Ma Thần Bộ» cái thế.Chiêu kiếm vừa rồi đâm sượt qua vai Tân Tiệp cũng nhờ Lệ Ngạc vận «Thượng Thanh Khí Công» truyền vào. Tuyệt học của tiền nhân quả nhiên là ảo diệu không lường.Hai lần tưởng đã có thể lấy mạng Tân Tiệp, nào ngờ chàng vẫn thoát chết trong gang tấc, Lệ Ngạc nộ khí xung thiên, không thèm trả lời, xuất Ỷ Hồng Kiếm tấn công tới tấp.Tân Tiệp cười nhạt nói:− Tên họ Lệ! Chú ý!Dứt lời, chàng vung Mai Hương Kiếm vạch một đường sáng rực, bắt đầu phản công. Lần này Tân Tiệp không còn kiêng kỵ gì nữa, vừa thi triển «Cật Ma Thần Bộ» vừa triển khai «Đại Diễn Thần Kiếm». Thân ảnh Tân Tiệp thoắt ẩn thoắt hiện, khi trước khi sau, kiếm thế lúc trái lúc phải, nguy hại vô cùng.Bên kia, Ngô Lăng Phong biết thời cơ đã đến, Đoạn Hồn Kiếm phát huy cực điểm phối hợp với khinh công Thiên Trúc càng tăng uy lực gấp bội, làm cho cả Xích Dương Đạo Trưởng, Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh phải dốc tận lực mà không sao giành ưu thế được.Như vậy ở cả hai trận chiến, Ngũ Đại Kiếm Phái đều ở thế hạ phong, đem hết sức chống đỡ mới khỏi bại, còn nói gì xuất thủ ứng cứu nhau. Đến lúc này thì bốn vị Chưởng môn biết rằng cuộc chiến hôm nay lành ít dữ nhiều.Tân Tiệp càng đánh càng hăng, chỉ sau hai ba mươi chiêu đã hoàn toàn áp đảo Lệ Ngạc.Chợt nghe «coong» một tiếng, hai thanh bảo kiếm chạm vào nhau nổ lên như tiếng sét. Thanh Ỷ Hồng Kiếm rời khỏi tay Lệ Ngạc bay đi.Nhưng lão không hề nao núng, lập tức vận «Thượng Thanh Khí Công» với mười thành công lực đánh ra một chưởng.Tân Tiệp cũng vứt kiếm cắm phập xuống đất, hữu chưởng vận «Không Không Chưởng Pháp» được Bình Phàm Thượng Nhân truyền thụ vừa phát vừa thu, dùng hấp lực giữ chặt chưởng tâm đối phương, chấp nhận đấu nội lực.Kiếm Thần Lệ Ngạc cũng có ý đó vì tin rằng «Thượng Thanh Khí Công» của Nhất Thanh Đạo Nhân trăm năm trước xưng bá võ lâm có thể thắng được Tân Tiệp là một tiểu tử chỉ mới có mười mấy năm luyện võ công.Ngô Lăng Phong vẫn phát huynh ưu thế, thấy Tân Tiệp đã đấu nội lực với Lệ Ngạc thì càng phát huy thế công, buộc ba đấu thủ phải lùi xa hai người để đảm bảo an toàn cho Tân Tiệp.Chỉ một lúc sau, cuộc đấu nội lực đã phân yếu nhược. «Thượng Thanh Khí Công» tuy là thần công nhưng không thể địch nổi «Không Không Chưởng Pháp».của Bình Phàm Thượng Nhân.Ngoài ra, Kiếm Thần Lệ Ngạc cho rằng mình khổ luyện ba bốn chục năm, nhất định hơn hẳn đối phương mới hai mươi tuổi. Nhưng lão không biết rằng Tân Tiệp đã được Bình Phàm Thượng Nhân truyền cho sáu mươi năm công lực, hiện tại công lực của chàng còn cao hơn Lệ Ngạc mấy bậc. Kiếm Thần Lệ Ngạc bại thế đã rõ, người dần dần ngã ra sau.Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương Đạo Trưởng hiểu quá rõ tình hình trước mắt. Chỉ cần một chút nữa thôi là Lệ Ngạc sẽ bị chấn vỡ tâm mạch mà chết.Lúc đó Tân Tiệp tham gia vào cuộc chiến thì tính mạng ba người còn lại cũng không thể duy trì được lâu. Nếu không giải cứu cho Kiếm Thần Lệ Ngạc thì tình cảnh của cả bốn người đều hoàn toàn tuyệt vọng.Đột nhiên Xích Dương Đạo Trưởng và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh cố hết sức bình sinh hợp kiếm công kích, bức lùi được Ngô Lăng Phong. Khổ Am Thượng Nhân chớp thời cơ lao vút đi ...Ngô Lăng Phong cả kinh nhưng không kịp xuất kiếm ngăn cản. Hơn nữa Xích Dương Đạo Trưởng và Tạ Trường Khanh thì cứ bám riết lấy Ngô Lăng Phong.Khổ Am Thượng Nhân vừa thoát ra được thì đã lao đến sau lưng Lệ Ngạc, đặt bàn tay vào hậu tâm lão truyền nội lực sang.Kiếm Thần Lệ Ngạc lúc này gần như kiệt lực, sắp ngã xuống thì được Khổ Am Thượng Nhân kịp thời trợ lực. Lệ Ngạc toàn thân giật mạnh một cái, nội lực của Khổ Am Thượng Nhân dồn vào đã tạo ngay được thế quân bình.Tân Tiệp đang thắng thế, thấy Khổ Am Thượng Nhân lao tới thì tay trái đã chuẩn bị vung kiếm đối phó. Nhưng thấy Khổ Am Thượng Nhân đã bỏ kiếm, đặt chưởng vào hậu tâm Lệ Ngạc thì chàng biết đối phương chỉ truyền nội lực chứ không phải ám toán nên chàng gia tăng chân khí, chuẩn bị đối phó.Công lực của Khổ Am Thượng Nhân thật phi phàm. Tân Tiệp lập tức thấy tay mình bật lại, trầm hẳn xuống. Chàng liền vận đủ mười hai thành «Không Không Chưởng Pháp» kháng cự lại.Ngô Lăng Phong để ý thấy Tân Tiệp chưa có dấu hiệu bại thế nhưng để dề phóng đối phương lại giở quỷ kế nên vung kiếm tung ra chiêu sát thủ.Kiếm trận đã bị phá vỡ, một mình Ngô Lăng Phong đối phó với hai người thì không sợ áp lực như trước. Không ngờ lúc này Lạc Anh Kiếm lại nổi hào khí, bắt đầu xuất tuyệt chiêu, phối hợp cả «Thất Tuyệt Thân Pháp» và «Thất Tuyệt Kiếm Pháp» nên giữ được thế bình thủ.Xích Dương Đạo Trưởng thấy cuộc chiến kéo dài thì không có lợi, chỉ còn cách loại trừ Tân Tiệp để dốc toàn lực thì mới có thể thắng được Ngô Lăng Phong mà thôi. Lão liền hét to một tiếng, xuất chiêu «Bôn điện nhập lôi» trong «Cửu Cung Thần Hành Kiếm Pháp» nhưng vừa công tới đã thu chiêu nhảy ra khỏi vòng chiến.Ngô Lăng Phong hiểu ngay ý đồ hèn hạ của Xích Dương Đạo Trưởng, lợi dụng lúc Tân Tiệp đang dốc toàn lực đối chưởng để hạ độc thủ. Chàng nghiến răng xuất một kiếm đánh lùi Tạ Trường Khanh rồi vung kiếm đuổi theo Xích Dương Đạo Trưởng. Ngô Lăng Phong xuất một kiếm nên phí mất một chút thời gian, khi quay lại đã thấy Xích Dương Đạo Trưởng đã lao đi ba trượng. Ngô Lăng Phong gầm lên một tiếng, thi triển bộ pháp Thiên Trúc lao đi như bay. Chỉ nhún mình một cái, Ngô Lăng Phong đã đuổi theo sát Xích Dương Đạo Trưởng.Lão tặc đạo đang chạy bỗng cảm thấy tiếng gió rít sau lưng, lòng càng khẩn trương, gia tăng cước lực.Tuy lão biết đối phương sẽ đuổi tới nhưng không ngờ khinh công của Ngô Lăng Phong lại siêu phàm đến vậy. Tuy lo lắng nhưng lúc này lão đã có sẵn chủ định, bất chấp nguy hiểm, quyết dùng tuyệt học trấn sơn mà đã lâu chưa sử dụng là «Càn Nguyên Chỉ» nhằm tữ huyệt Tân Tiệp điểm tới ...Tân Tiệp đang tập trung hết thần lực đối phó với cường địch. «Càn Nguyên Chỉ» lại có uy lực kinh nhân, xem ra chàng không còn khả năng phản kháng.Ngô Lăng Phong quát to một tiếng, thân ảnh lao vút lên bằng một chiêu «Thiên mã hành không», nhảy qua đầu Xích Dương Đạo Trưởng, đồng thời phóng ra một cước.Xích Dương Đạo Trưởng không ngờ Ngô Lăng Phong đã vượt qua đầu mình, đang định xuất chỉ ám toán Tân Tiệp thì thấy Ngô Lăng Phong phóng cước thẳng xuống diện môn. Lão tặc đạo vội thu hồi chỉ lực, dùng thuật «Phụng Điểm Đầu».tránh được.Ngô Lăng Phong vừa quay người đáp xuống đã vung kiếm tấn công Xích Dương Đạo Trưởng. Lúc đó thì Tạ Trường Khanh cũng đã đuổi kịp tới.Tân Tiệp thấy Xích Dương Đạo Trưởng xuất chỉ, định đưa tả chưởng nghênh tiếp thì thấy lão đã thu chỉ về. Tân Tiệp cười hô hô nói:− Các vị Chưởng môn nhân! Căn cứ vào tình hình này thì tại hạ có thể hình dung rất rõ mười năm trước các vị đối phó công bình với Thất Diệu Thần Quân ra sao! Chỉ có điều khác là Ngô đại ca không có mặt và Tạ Chưởng môn hoàn thành kiệt tác nữa thôi.Kiếm Thần Lệ Ngạc thừa lúc Tân Tiệp phân thân, tức tốc dốc toàn lực «Thượng Thanh Khí Công» đẩy sang.Tân Tiệp cảm thấy nội lực đối phương bất ngờ tăng cường thì cũng gia thêm nội lực kháng cự, miệng vẫn cười nói như thường:− «Thất Tuyệt Thủ Pháp» của Tạ Chưởng môn thì Thần Quân đã được lĩnh giáo. Quả nhiên là danh bất hư truyền!Những lời cay độc lộ rõ ý châm biếm đó làm Tạ Trường Khanh hổ thẹn vô cùng, chẳng còn lòng dạ nào ứng chiến nữa.Tình cảnh nhục nhã mười năm trước như hiện ra ngay trước mắt, vò xé tâm can y.Lúc này đã có Tạ Trường Khanh đối phó với Ngô Lăng Phong, Xích Dương Đạo Trưởng lại nhảy khỏi vòng chiến, xuất chỉ điểm sang Tân Tiệp.Tân Tiệp lấy một địch hai vẫn không hề tỏ ra kém sức, xuất luôn tả chưởng chống lại chỉ lực của Xích Dương đạo trưởng.Tân Tiệp quả nhiên nói không sai. Nếu không có Ngô Lăng Phong thì Tạ Trường Khanh lại có thể dễ dàng dùng «Thất Tuyệt Thủ Pháp» kết liễu tính mạng đối phương ...Nỗi nhục thế này thì không thể chịu thêm được nữa! Ba vị Chưởng môn khác thì có thể tiếp tục thực hiện thủ đoạn đê hèn đó chứ Tạ Trường Khanh thì không thể. Là một võ sĩ, thà chết ngay còn hơn chịu nổi nhục bị giang hồ nguyền rủa.Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh lùi về hai bước, cất giọng bi thảm nói:− Tên họ Tân kia, ta vẫn nhớ còn nợ ngươi một mối huyết cừu! Ngoài ra còn có vị Ngô huynh đệ này nữa. Mười lăm năm trước, Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đã sát hại phụ thân ta ở Thiên Thân Bố. Mối cừu hận đó hãy coi như là chấm dứt. Tất cả từ nay xóa bỏ!Dứt lời, Tạ Trường Khanh hoành ngang thanh kiếm vào cổ mình.Ngô Lăng Phong không ngờ Tạ Trường Khanh lại có hành động như vậy, vội vàng lao tới, miệng hét to:− Dừng tay!Trong lúc nguy cấp Ngô Lăng Phong đề tụ nội lực vào trong tiếng hét nên mang âm hưởng rất lớn khiến mọi người đều dừng tay, ngoảnh lại nhìn.Ngô Lăng Phong thi triển thân pháp Thiên Trúc lao tới rất nhanh, nhân lúc Tạ Trường Khanh còn đang sững người lại đã xuất chưởng đánh tạt thanh Lạc Anh Kiếm sang bên.Tạ Trường Khanh cố giữ thanh kiếm, thở dài:− Được lắm! Tên họ Ngô, ta như vậy ngươi vẫn chưa mãn ý sao?Ngô Lăng Phong bối rối trả lời:− Tạ Chưởng môn ... xin chớ hiểu lầm! Tôi ... tôi ...Chàng vốn cư xử vụng về, nhất thời không sao bộc lộ được thành ý của mình nên cứ ấp úng mấy tiếng rồi không tiếp được nữa, mặt đỏ bừng lên.Đột nhiên từ gốc mai già, một người từ từ bước ra, tiếp đó là âm thanh già nua cất lên:− Tạ thế huynh, ngươi nhận ra lão phu chứ?Tạ Trường Khanh nghe hỏi đến mình, vội vàng quay lại, lập tức trong lòng chấn động.Không riêng gì Tạ Trường Khanh mà cả Kiếm Thần Lệ Ngạc, Xích Dương Đạo Trưởng và Khổ Am Thượng Nhân cũng giật mình quay nhìn lão nhân vừa xuất hiện. Cả bốn người nằm mộng cũng không ngờ được lão nhân đó là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, kẻ mà họ cho rằng đã bị mình lập kế tiêu diệt hơn mười năm trước tại nơi này.Tạ Trường Khanh mặt xám ngoét đến mất hẳn huyết sắc, không thốt lên được tiếng nào. Ba người kia cũng chẳng hơn gì, họ như trông thấy quỷ hiện hồn trước mắt, đều thất hồn bạt vía.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân thong thả bước ra giữa đấu trường, nhìn Tạ Trường Khanh nói:− Tạ thế huynh, người ta chẳng phải là thánh hiền, hơn nữa nhiều khi còn chịu tác động của ngoại nhân. Chỉ cần có thiện tâm thì mọi sai lầm đều có thể sửa được ...Thất Diệu Thần Quân ngày xưa được giang hồ mệnh danh là Thất Diệu, văn võ toàn tài, cầm kỳ thi họa môn nào cũng giỏi. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Tạ Trường Khanh đã bị tài hoa của đối phương chinh phục. Đó cũng là một lý do khiến y ngày đêm dằn vặt không yên. Cả Mai Sơn Dân cũng vậy, khi thấy Tạ Trường Khanh là một thiếu niên anh tuấn, tài hoa thì lòng cũng thầm yêu mến, không muốn đối phương bị cuốn vào cuộc chiến đầy thù hằn của mình nên mấy lần thuyết phục y nên đứng ngoài cuộc chiến.Khi Mai Sơn Dân phá giải được kiếm trận, tiến hành đấu nội lực thì chính Mai Sơn Dân đã kiến nghị Tạ Trường Khanh làm nhân chứng. Nào ngờ Tạ Trường Khanh lại lợi dụng sự tín nhiệm đó mà ra tay ám toán ...Không có gì làm người ta ray rứt hơn là bội bạc lòng tin của người khác.Nhưng mười mấy năm nay, Mai Sơn Dân khi nghĩ về hành động của Tạ Trường Khanh đã không ít lần tự hỏi:− Nếu ta ở vào vị trí của hắn thì ta sẽ xử trí như thế nào?Tuy một chỉ của Tạ Trường Khanh quyết định số phận của ông nhưng Thất Diệu Thần Quân vẫn suy xét từ nhiều khía cạnh và tìm cách tha thứ. Người ta nói rằng Mai Sơn Dân tâm địa hẹp hòi, có cừu tất báo. Nhưng căn cứ vào điều này, có thể khẳng định người trên giang hồ đã nhận định sai lầm về ông.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đều có hảo cảm với Tạ Trường Khanh. Nay thấy Mai thúc thúc xuất hiện và nói ra câu đó thì họ biết rằng hành động từ trước đến nay của mình đều hợp lẽ, bụng thầm mừng vì tin chắc Mai thúc thúc đã tha thứ cho sự can đảm và trung thực đó.Tạ Trường Khanh thấy Mai Sơn Dân xuất hiện, cảnh tượng mười năm trước chợt hiện rõ trong đầu khiến y đứng ngẩn ngơ như mọc rễ xuống đất, trường kiếm buông xuôi như không còn sức để giữ nữa. Đến lúc nghe câu nói của Mai Sơn Dân «chỉ cần có thiện tâm mọi sai lầm đều có thể sưa chữa ...», Tạ Trường Khanh như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, đồng thời thấy mình như bị rơi xuống vực từ đỉnh cao vạn trượng, không có vật gì để bám ...Nỗi dằn vặt dày xéo tâm can suốt mười năm phút chốc như được giải thoát.Tạ Trường Khanh thấy lòng thư thái hẳn, một cảm xúc khó tả dâng đầy trong tim không thể nào diễn tả nỗi ... Lúc này cho dù có phải chết ngay thì cũng là niềm hạnh phúc.Chợt y vung kiếm lên, nhìn vào mắt Mai Sơn Dân khoảnh khắc rồi lắc nhẹ kiếm chém vào tay trài mình, xong đổi kiếm sang tay kia, cũng lắc nhẹ một cái ...Chỉ nghe hai tiếng «phập phập» gần như tiếp nối nhau. Cả hai ngón tay rơi xuống mặt tuyết ... Đến lúc đó mới thấy máu đỏ phun ra.Cuối cùng Tạ Trường Khanh cố dùng bốn ngón tay phải còn lại, cầm thanh kiếm phóng mạnh vào một gốc mai gần đó. Lạc Anh Kiếm cắm ngập vào thân cây, chuôi kiếm rung lên bần bật một lúc rồi mới lặng đi. Tạ Trường Khanh cũng cất bước đi ra khỏi sơn cốc, không nhìn lại lần nào.Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong thấy Tạ Trường Khanh tự chặt đứt hai ngón tay cái của mình, suốt đời không thể dụng kiếm được nữa thì lòng rất cảm khái.Mai Sơn Dân ngửa mặt lên trời, tuy không nói câu nào nhưng bụng thầm phục Tạ Trường Khanh xứng đáng là bậc trượng phu hào hùng nghĩa khí. Ông càng tin mình đã hành động đúng. Ông trìu mến nhìn Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong, cảm động khi đoán ra rằng từ lâu Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đã ngầm bảo hộ cho cừu nhân khí khái của mình.Cùng với sự xuất hiện của Mai Sơn Dân và Tạ Trường Khanh lặng lẽ bỏ đi, Kiếm Thần Lệ Ngạc, Xích Dương Đạo Trưởng và Khổ Am Thượng Nhân hiểu rằng bọn họ hôm nay khó toàn mạng. Lệ Ngạc và Xích Dương Đạo Trưởng bản tính tàn ác, đến chết vẫn không hối cải. Nhân lúc Tân Tiệp còn đang phân thân liền dốc tận lực, quyết chấn đứt tâm mạch đối phương.Tân Tiệp cười nhạt một tiếng, thi triển «Không Không Chưởng Pháp» đến mười hai thành công lực, chấn lùi kình lực của Kiếm Thần Lệ Ngạc. Sau đó chàng thu tay trái về một chút rồi đẩy mạnh ra, không những hóa giải chỉ lực của Xích Dương đạo trưởng mà còn bức lão lùi về năm sáu bước.Ngô Lăng Phong hiểu ý nghĩa đệ, lập tức xuất kiếm hoạch một vòng trước mặt Xích Dương đạo trưởng ngăn không cho hắn tái nhập vòng chiến.Lão tặc đạo đành chấp nhận đơn đấu với cường địch đã hơn một lần suýt lấy mạng mình.Khác với Tân Tiệp trút căm hờn vào Lệ Ngạc, Ngô Lăng Phong hận nhất là Xích Dương đạo trưởng. Chàng nhớ đến cái chết thảm khốc của Kim lão nhị, bị một kiếm ám toán từ sau lưng và bàn tay ông tuyệt vọng xoắn cong lưỡi kiếm của cừu nhân. Nỗi căm thù dâng lên trong lòng chàng. Chàng vung kiếm như bão táp, quyết lấy mạng cừu nhân.Xích Dương Đạo Trưởng tuy biết đối phương lợi hại như thế nào? Nhưng trước sự tồn vong, buộc phải xuất hết bản lĩnh nên chưa đến nỗi bại ngay. Mất hết hy vọng thủ thắng, Xích Dương Đạo Trưởng tìm thời cơ xuất một chiêu «Nhất điện tán vân» với mục đích lưỡng bại câu thương.Mai Sơn Dân đứng ngoài quan sát, thầm nghĩ:“Hài tử này võ công tuy đã thành tựu nhưng lại ít kinh nghiệm, hơn nữa lại không cơ trí bằng Tiệp nhi.”.Ngô Lăng Phong vẫn tiếp tục xuất kiếm đâm vào đối phương mà không biết nguy cơ trước mắt.Mai Sơn Dân kêu lên:− Thấp người xuống, công vào hạ bàn!Ngô Lăng Phong chợt hiểu ra, vừa kịp cúi người tránh chiêu kiếm của đối phương. Giả như Ngô Lăng Phong vẫn tiếp tục chiêu kiếm thì có thể đâm trúng vai trái đối phương nhưng cũng bị một kiếm xuyên qua ngực.Xích Dương Đạo Trưởng một kiếm lạc không, lại bị đối phương quét ngang kiếm vào đầu gối, không kịp biến chiêu, vội nhảy lùi đến năm sáu bước.Ngô Lăng Phong đã nổi cơn thịnh nộ, quát lên:− Xích Dương lão tặc! Suốt đời ngươi chỉ biết hành hung tác ác, hôm nay đã đến lúc đền tội!Biết không phải là địch thủ của Ngô Lăng Phong nhưng Xích Dương Đạo Trưởng vẫn bám lấy một tia hy vọng cuối cùng. Lão đột nhiên nhảy sang trái năm bước, cúi người nhặt thanh Ỷ Hồng của Lệ Ngạc, nhằm Tân Tiệp phóng vút đi.Cũng vừa lúc Ngô Lăng Phong lao đến đâm một kiếm vào hậu tâm của lão.Xích Dương đạo trưởng không ngờ Ngô Lăng Phong thân thủ phi phàm đến thế. Thanh Ỷ Hồng Kiếm vừa rời khỏi tay thì hồn lão cũng lìa khỏi xác.Ngô Lăng Phong vừa rút Đoạn Hồn Kiếm ra khỏi người Xích Dương Đạo Trưởng thì thanh Ỷ Hồng Kiếm đã bay vút về phía Tân Tiệp với tốc độ kinh hoàng.Không ai đủ sức chận thanh kiếm đó.Mai Sơn Dân chợt kêu lên:− Dùng kiếm mà cản!Ngô Lăng Phong sực hiểu ra, không suy tính gì thêm lập tức nhắm ngay đầu thanh Ỷ Hồng Kiếm, dùng hết sức bình sinh phóng thanh Đoạn Hồn Kiếm tới.«Choang» một tiếng, thanh Đoạn Hồn Kiếm chém trúng Ỷ Hồng Kiếm tóe lửa, lưỡi cong đi nhưng cũng đủ làm cho Ỷ Hồng Kiếm đổi hướng.Nội lực của Xích Dương Đạo Trưởng truyền vào Ỷ Hồng Kiếm thật kinh nhân.Tuy bị Đoạn Hồn Kiếm làm đổi hướng và giảm tốc độ nhưng Ỷ Hồng Kiếm vẫn lao đi mười mấy trượng nữa rồi mới rơi xuống tuyệt cốc.Ỷ Hồng Kiếm là thần vật của võ lâm, nay rơi xuống vực sâu nghìn trượng, lại trùng quy về linh sơn tuyệt địa ...Khổ Am Thượng Nhân thấy tình thế đã hoàn toàn tuyệt vọng, lại nghe tiếng la thảm của Xích Dương đạo trưởng thì mất hết chí khí. Lão liền buông tay, nhắm hướng Tây lao đi.Lệ Ngạc chợt thấy lực đạo sau lưng nhẹ bổng thì biết Khổ Am Thượng Nhân đã bỏ mặc mình chạy đi. lão tức giận quát lên:− Đồ hèn nhát!Rồi bất chấp tình hình nguy hiểm của mình, dùng tả thủ nhằm lưng kẻ đồng bọn cuối cùng đánh ra một chưởng!Khổ Am Thượng Nhân không cần tránh, chịu một chưởng của Lệ Ngạc, bắn ra xa ba bốn trượng nữa rồi thừa cơ thi triển khinh công chạy như bay về cốc khẩu.Ngô Lăng Phong nhún người định truy sát Khổ Am Thượng Nhân nhưng Mai Sơn Dân đã gọi lại:− Phong nhi, cứ để lão đi.Khổ Am Thượng Nhân thừa cơ thoát ra khỏi cửa cốc.Mai Sơn Dân nhẹ giọng nói:− Người này là đệ tử Phật môn, vốn không có ác căn, chỉ hùa theo hai tên kia vì bất đắc dĩ. Nên tha cho ông ấy một lần!Ngô Lăng Phong vốn có thiện tâm, liền gật đầu.Bấy giờ Kiếm Thần Lệ Ngạc một mình không đủ sức đấu với Tân Tiệp, lại tận lực đánh ra một chưởng nên bị kình lực của Tân Tiệp chấn lùi ba bốn bước.Tân Tiệp thu chưởng, quắc mắt nói:− Tên họ Lệ kia! Tất cả mọi tội ác đều do ngươi gây ra cả. Nhận mệnh đi!Kiếm Thần Lệ Ngạc thở dài, cất giọng thểu não:− Thôi đành vậy! Hôm nay Lệ mỗ nhận thua!Dứt lời, lão vận tàn lực vào đơn chưởng, nhằm Thiên Linh Cái của mình đánh xuống. Chỉ nghe «bộp» một tiếng khô khan, Lệ Ngạc đã bị chưởng lực của mình đánh vỡ đầu, máu óc bắn tung tóe ra bốn phía ...Kiếm Thần Lệ Ngạc vì quá tham hư danh mà sẵn sàng dấn thân vào tội ác, đã phải nhận một kết cục thảm khốc như thế. Đó cũng là quả báo.Chẳng bao lâu, tuyết đã xóa đi vết máu. Hương mai ngào ngạt cũng đã át đi mùi tử khí như ở đây chưa hề trải qua một cuộc tử chiến chấn động toàn võ lâm!Cả trăm năm nay, từ khi Thiếu Lâm Tự không vấn đến chuyện của võ lâm nữa, Ngũ đại kiếm phái đã trở thành lãnh tụ của võ lâm Trung Nguyên, uy danh hiển hách. Thế nhưng chỉ trong chốc lát đã bị hủy bởi tay Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong. Thế mới biết là thế sự chỉ như gió cuốn mây trôi, biến ảo không sao lường trước được. Chỉ những ai giữ được thiện căn mới được vững bền.Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân cầm tay hai thiếu niên. Ân oán trong mười mấy năm qua giờ đã được xóa sạch. Cừu nhân dùng mọi thủ đoạn ti tiện ám toán mình và đối phó với hai thiếu niên hậu bối kẻ thì đã chết, kẻ thì trốn chạy, cũng có kẻ bị nỗi ân hận dày vò có lẽ từ hôm nay cũng sẽ trở nên thanh thản ...Thù hận đã trả xong, Mai Sơn Dân lại có một truyền nhân và một thế điệt có võ công tuyệt thế, có thể coi là nhân tài kiệt xuất hiếm gặp của võ lâm. Đối với một người trong giang hồ, cho dù võ công đã mất hết mà được thế thì còn mong gì hơn nữa?Với ngẫu hứng đầy rẫy, Mai Sơn Dân cất tiếng ngâm sang sảng:«Vẫn đồi tuyết phủ, vẫn trắng này Vẫn rừng mau nở ngát hương say Duy chí anh hùng thôi vướng bận.Ân oán giang hồ theo gió bay.Tâm nguyện đã thành, mong chi nữa?Thế sự công danh khéo vẽ bày.Sự nghiệp kiếm cung nhường hậu bối.Bầu rượu túi thơ độ tháng ngày ...».Giọng ngâm của ông theo gió lan đi bất tuyệt ... Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 47 Di Nhân Thất Đảm Oán cừu đã trả xong nhưng Tân Tiệp vẫn thấy lòng mình chưa thanh thản. Chàng còn mang hai mối nợ ân tình của hai thiếu nữ đã cứu sống chàng và cả hai đều nặng tình với chàng. Mỗi lần nhìn thấy pho «Độc Kinh» mà chàng luôn giữ trong người là Tân Tiệp luôn ray rứt nghĩ đến Kim Mai Linh. Nàng đã dâng hiến tất cả để cứu chàng thoát chết nhưng từ sau khi chàng bị Mậu Thất Nương bắt tới Vô Cực Đảo thì Kim Mai Linh không biết đã đi đâu.Đôi lúc Tân Tiệp đau đớn nghĩ rằng nàng đã gặp tai họa nhưng lòng chàng vẫn ray rứt không nguôi, quyết tâm tìm cho bằng được nàng.Trước mặt Kim Kỳ và Phương Thiếu Khuê, chính Kim Mai Linh đã nhận mình là thê tử của Tân Tiệp và chàng cũng không phủ nhận điều đó. Do đó chàng thấy mình phải có trách nhiệm tìm bằng được nàng.Nàng có biết phụ thân của mình đã chết rồi không? Bây giờ nàng không còn ai thân thích. Kim Nhất Bằng đã tuyệt tích giang hồ, lúc tỉnh lúc điên. Nàng chỉ còn có Tân Tiệp là người thân duy nhất với danh nghĩa phu thê ...Chàng quyết định nhờ Cái Bang giúp đỡ.Ngô Lăng Phong tuy thầm hứa sẽ tác hợp Tân Tiệp với Trương Thanh nhưng khi nghe Tân Tiệp kể về Kim Mai Linh, thì chàng liền cảm thông cho tình cảnh của Kim Mai Linh và tán thành ý định của Tân Tiệp.Ngô Lăng Phong cũng định đi tìm Tô Huệ Chi ...Thế là hai người từ biệt Mai Sơn Dân, hành trình lên phía Bắc.Chiều hôm đó, hai người đang dừng lại dưới chân núi Đại Bàn Sơn thì thấy một nhân ảnh vận cà sa màu xam lướt qua rất nhanh, rẽ sang con đường bên tả.Cả Tân Tiệp lẫn Ngô Lăng Phong kinh hoàng nhìn theo. Người đó còn cắp theo một nữ nhân, thế mà vẫn lướt đi với một tốc độ kinh nhân. Hai người chưa từng thấy ai có khinh công siêu phàm đến thế.Sau phút sững sờ, Ngô Lăng Phong trấn tĩnh trước tiên. Chàng ngập ngừng nói:− Tiệp đệ, hình như nữ nhân bị mang đi đó trông mặt quen quen ...Tân Tiệp giẫm chân nói:− Phải rồi. Đệ thấy nữ nhân đó rất giống Trương Thanh nhưng sợ mình hoa mắt trông nhầm ... Đuổi theo mau!Hai người lập tức thi triển khinh công, dốc toàn lực đuổi theo.Tuy đường dốc rất hiểm trở nhưng hai người đều có khinh công tuyệt thế nên chẳng khác gì đi trên đất bằng. Nhưng lạ thay, vẫn không trông thấy bóng dáng của tăng nhân đâu.Đuổi chừng hai dặm, Tân Tiệp thấy bên đường có một thạch động. Trước mặt là đồi núi khá trống trải, nhưng không thấy một nhân ảnh nào.Ngô Lăng Phong nói:− Lão tăng kia nếu tiếp tục chạy tất chúng ta đã phát hiện ra rồi. Hãy cứ vào thạch động này tìm thử xem?Họ chưa kịp suy tính gì thêm thì chợt có một nhân ảnh từ thạch động đi ra, đứng lại ngay trước động khẩu. Người đó chừng như đã phát hiện ra Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nên rút kiếm cầm tay phòng bị. Người gió cũng vận y phục màu xám!Hai thiếu niên lập tức lao tới thạch động. Nhưng cách động khẩu vài trượng thì Tân Tiệp đột nhiên dừng lại. Chàng đã nhận ra người đó chính là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung. Tân Tiệp thấy lòng mình rối như tơ vò. Đã là Tôn Y Trung thì nhất định không có quan hệ gì với lão hòa thượng vừa bắt Trương Thanh. Chàng còn nhớ lão hòa thượng kia đôi mày dài bạc trắng, người cao gầy, chắc cũng trên trăm tuổi. Tân Tiệp cảm thấy rất khó xử, không biết mở lời thế nào, đành gượng cười nói:− Tôn huynh bấy lâu vẫn khỏe chứ?Tôn Y Trung cũng lộ vẻ bối rối, hỏi:− Hai vị làm sao lại tới đây?Ngô Lăng Phong chợt kêu lên:− Tiệp đệ, hãy nhìn xem người đó là ai?Rồi chàng chỉ tay vào thạch động.Tân Tiệp nhìn vào thì thấy một người đang quỳ bên một cái hang nhỏ, bên cạnh là một bó hương màu đỏ tỏa khói nghi ngút. Người đang quỳ đang đè cổ một con rắn lớn màu sặc sỡ, chỉ cần nhìn cái đầu và nước da óng ánh màu đỏ, vàng, đen pha lẫn nhau thì cũng biết là loại rắn kịch độc. Tân Tiệp chợt kinh hãi suýt kêu lên vì người kia có bộ mặt đầy sẹo gớm ghiếc chính là Thiên Ma Kim Kỳ!Tân Tiệp kinh dị nghĩ thầm:“Kim Kỳ bắt thứ rắn đó chính là loại độc xà cực hiếm có tên là Kim Thiệt Nhi. Trong Độc Kinh nói rằng Kim Thiệt Nhi dùng để chế một loại độc vô cùng lợi hại là «Huyết Hồn Độc Sa». Nhưng làm sao hắn lại ở đây, mà lại còn có Tôn Y Trung nữa?”.Kim Kỳ nổi tiếng là đệ nhất quái nhân, thấy Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đứng trước động mà vẫn không thèm nhìn lấy một lần.Ngô Lăng Phong nói:− Chúng ta cứ vào trong động tìm xem!Không ngờ Tôn Y Trung nói lớn:− Không được!Tân Tiệp ngạc nhiên hỏi:− Vì sao?Tôn Y Trung thấy hình như mình đã quá nóng nảy nên dịu giọng nói:− Xin hai vị tạm thời đừng vào trong đó ...Tân Tiệp cảm thấy có vấn đề nên hỏi:− Nhưng vì sao chứ?Có lẽ chàng sốt ruột nên giọng nói đanh lại một chút. Tuy vậy, Tôn Y Trung không có vẻ gì tức lại, nhưng lại không chịu trả lời. Tân Tiệp càng hỏi dồn:− Ta hỏi vì sao, ngươi trả lời đi chứ?− Không vì sao cả, chỉ là không vào được thôi!Tân Tiệp càng sinh nghi, cho rằng Trương Thanh nhất định ở trong thạch động, quyết xông vào cho bằng được. Chàng không nói thêm gì nữa, đưa mắt ra hiệu cho Ngô Lăng Phong rồi đề khí chuẩn bị xông vào.Tôn Y Trung cầm chặt trường kiếm, đứng chắn giữa động khẩu, thái độ rất kiên quyết. Chính lúc đó chợt có tiếng cười phát ra từ phía sau. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong liền quay lại nhìn.Cách động khẩu chừng bốn năm trượng có năm người đứng sát vai nhau, phục sức đủ kiểu, hình thù cao thấp cũng bất đồng.Tân Tiệp chỉ lướt mắt nhìn đã nhận ra ngay tên đứng trước là Kim Lỗ Ách.Hiển nhiên bốn tên còn lại cũng từ Thiên Trúc đến.Kim Lỗ Ách cười nhạt, cất giọng lạnh lùng hỏi:− Tân đại hiệp từ dạo đó đến nay vẫn mạnh khỏe chứ?Dạo đó tức là hắn muốn nhắc đến cuộc đại chiến ở Tiểu Trấp Đảo.Tân Tiệp cũng nhếch môi cười nhưng không đáp.Trong thạch động, Kim Kỳ vẫn bò ra đất, mân mê con rắn độc, chăm chú vào công việc kỳ quặc của mình mà không để ý đến chuyện bên ngoài.Kim Lỗ Ách thấy đối phương lạnh lùng như vậy cũng không tức giận, chỉ nói:− Hôm nay huynh đệ chúng ta có một việc nhỏ muốn yêu cầu Tân đại hiệp.Hắn chợt nhìn thanh kiếm đeo trên lưng Tân Tiệp, nhíu mày nói thêm:− À ... lần này Tân đại hiệp có khác so với trước đây, có bảo kiếm hiếm thế bên mình ...Tân Tiệp thấy đối phương vừa nhìn qua đã biết ngay là bảo kiếm thì thầm phục nhãn quang của Kim Lỗ Ách. Nhưng chưa biết ý đồ của đối phương nên chàng băn khoăn tự hỏi:“Không biết chúng có quỷ kế gì đây. Cả năm tên này chắc là sư huynh đệ ... Nhất định Bình Phàm Thượng Nhân đoán không lầm.Chúng tới đây để rửa mối nhục ở Vô Vi Sảnh lần trước ...” Chàng liền hỏi:− Yêu cầu gì?Kim Lỗ Ách cười khan đáp:− Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là câu trước đây thôi. Chúng ta chỉ xin Tân đại hiệp nói một lời. Nếu được vậy thì huynh đệ ta sẽ vô cùng cảm kích.Tân Tiệp nhíu mày hỏi:− Đó là câu gì?Kim Lỗ Ách cố tình quanh co:− Đúng hơn là thừa nhận một điều ...Tân Tiệp đã thấy bực mình vì trò mèo vờn chuột của đối phương. Chàng sẵng giọng nói:− Thừa nhận việc gì?− Chỉ cần Tân đại hiệp thừa nhận võ học của Thiên Trúc cao hơn võ học Trung Nguyên!Tân Tiệp nổi giận đáp:− Ngày trước Hằng Hà Tam Phật đại chiến với Thế Ngoại Tam Tiên ở Tiểu Trấp Đảo đã chiếm được chút ưu thế nào đâu mà bây giờ ngươi dám ...Kim Lỗ Ách ngắt lời:− Ba vị sư phụ chẳng qua thấy Vô Cực Đảo Chủ phát bệnh nên mới dừng tay. Thế mà Tân đại hiệp không hiểu phải trái ...Tân Tiệp bỗng ngửa mặt cười hô hô hỏi:− Các hạ tìm tới họ Tân ta chỉ để nói việc đó thôi sao?Kim Lỗ Ách gật đầu.Tân Tiệp chợt thấy huyết khí sôi lên, quên bẵng việc mình đang tìm Trương Thanh, cũng không thèm để ý đến hiểm cảnh trước mắt. Chàng quát lên:− Vậy thì họ Tân ta trả lời rằng:các ngươi cút đi!Giá như lúc đó chàng bình tâm hơn, nhớ đến việc đi tìm Trương Thanh, nhớ đến thái độ kỳ quặc của Tôn Y Trung và Kim Kỳ đối với mình rất thiếu thiện chí nếu không nói là thù địch, ngoài ra bọn Kim Lỗ Ách có đến năm người chắc rằng thân thủ đều cao cường không kém gì Kim Lỗ Ách, trong lúc đó chàng chỉ có hai người ... Nếu suy tính đến những chuyện đó thì có lẽ chàng đã không căng thẳng như thế.Lúc đó Tân Tiệp chỉ thấy rằng đối với một võ sĩ, có những cái còn trọng đại hơn ái tình và sinh mạng!Kim Lỗ Ách chỉ cười hăng hắc hai tiếng rồi với vẻ thản nhiên, chỉ tay vào tên hòa thượng thấp bé đứng đầu hàng nói:− Vị này là tệ đại sư huynh, Mật Đà Bảo Thụ.Tân Tiệp nhìn tên tăng lùn, thấy huyệt Thái Dương gồ cao, hai mắt sáng rực, thân thể tuy thấp bé nhưng khí độ trầm ổn, hai chân vững như Thái Sơn. Chàng thầm nghĩ:“Tên lùn này công lực nhất định rất thâm hậu, chỉ sợ không kém bao nhiêu so với Hằng Hà Tam Phật. Trong năm tên thì hắn là đối thủ đáng gờm nhất!”.Kim Lỗ Ách lại đưa tay chỉ sang một tên đầu đà bận hoàng bào đứng bên tả, giới thiệu tiếp:− Còn đây là nhị sư huynh! Thanh Trần La Hán!Tiếp đến hắn chỉ sang tên thứ hai bên tả:− Vị này là tam sư huynh Gia Đại Nhĩ, hai vị đã có gặp rồi!Cuối cùng hắn chỉ tên cao nhồng, tóc tai rối bù đứng bên phải nói:− Còn đây là tứ sư huynh Ôn Thành Bạch La. Hô hô ... năm huynh đệ chúng ta xưng là Bà La Ngũ Kỳ.Tân Tiệp chợt nhớ Bình Phàm Thượng Nhân có nói về lai lịch của pho võ học Thiên Trúc nên cười nhạt nói:− Ha ha ... lẽ ra phải xưng là Bà La Lục Kỳ mới đúng!Kim Lỗ Ách biến sắc nhưng vội hừ một tiếng, nói át đi:− Tân đại hiệp khéo đùa ... Thôi, không nhiều lời ...Hắn dừng một lúc đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi tiếp:− Tân đại hiệp không chịu thừa nhận võ học Thiên Trúc cao minh hơn võ học Trung Hoa cũng được. Chỉ là lần trước chúng ta giao thủ ở Khuê Sơn, tại hạ trở về có kể cho tứ vị sư huynh nghe về thần công và tuyệt học của Tân đại hiệp.Họ đều rất khâm phục nên nhất quyết tìm bằng được Tân đại hiệp để lĩnh giáo cao chiêu ...Tân Tiệp cố trấn tĩnh, lượng định tình thế trước mắt nhưng chưa tìm được cách phù hợp. Chàng quay sang nhìn Ngô Lăng Phong thì bắt gặp ánh mắt chờ đợi, liền hỏi:− Thế nào?Ngô Lăng Phong trả lời kiên quyết:− Cứ liều lấy một đấu một!Tân Tiệp ngửa mặt cười to nói:− Đại trượng phu sống trong trời đất, cho dù không được thành danh thì chết cũng có đất chôn. Đại ca! Tuy nói thế nhưng bằng vào sức của năm tên quái thai này thì làm gì được hai huynh đệ chúng ta chứ?Kim Lỗ Ách bỗng nhíu mày hỏi:− Cái gì? Hai huynh đệ ngươi ư?Rồi hắn bỗng phá lên cười sằng sặc nói:− Hắc hắc hắc! Hai ngươi ... chỉ có hai ngươi thôi! Hắc hắc ...Tân Tiệp chưa kịp đáp thì sau lưng chợt vang lên tiếng nói:− Ba người!Người vừa lên tiếng chính là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung. Tôn Y Trung vẫn đứng ở động khẩu cách Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong chừng hai trượng.Câu nói đó không những làm Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong bất ngờ mà đám Thiên Trúc cũng không ngờ tới.Kim Lỗ Ách giương mắt nhìn, thấy người vừa nói là một thanh y thiếu niên gầy gò, lưng đeo trường kiếm thì cười khùng khục nói:− Tốt lắm! Thì tính luôn cả ngươi nữa vậy!Lại có tiếng vang lên:− Hắc hắc! Còn ta đây nữa!Lần này cả Bà La Ngũ Kỳ đều ngước mắt nhìn. Chỉ thấy từ trong thạch động, một quái nhân đầu bù tóc rối đang lừng lững đi ra. Người này trên mặt có hai vết sẹo đao làm sống mũi biến dạng hẳn đi, trông thật đáng sợ. Đó chính là nhân vật hung danh vang khắp giang hồ Thiên Ma Kim Kỳ!Cả năm tên Bà La Ngũ Kỳ đều thấy lòng chấn động, xì xồ mấy câu Phạn ngữ.Tân Tiệp vốn không ngờ hai người này đứng về phía mình. Nay chàng thấy lực lượng đã thay đổi, có thể tương đương với đối phương nên lòng rất hứng khởi.«Soẹt» một tiếng, Tân Tiệp rút trường kiếm cầm tay, sẵng giọng nói:− Để tiểu đệ đối phó với tên lùn này cho!Ngay lập tức, Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung và Thiên Ma Kim Kỳ cũng lướt đến.Song phương đứng thành hai hàng đối diện, cách nhau chỉ ngoài một trượng.Kim Lỗ Ách lạnh giọng nói:− Dám hỏi quý tính đại danh của hai vị này?Tuy hắn đã từng gặp hai người nhưng vẫn chưa biết tên.Tôn Y Trung cười hô hô đáp:− Đánh là đánh, biết tên làm gì?Thiên Ma Kim Kỳ tiếp:− Hỏi để báo cho Diêm Vương lão ngũ hay sao?Kim Lỗ Ách nổi giận gầm lên:− Tiểu tử ngươi chớ cuồng! Hôm nay các ngươi sẽ phải táng mạng ở hoang sơn này!Dứt lời, hắn phất mạnh tay, một sợi dây thừng đen bóng đã xuất hiện trong tay, một đầu vươn ra như con độc xà vừa ngóc đầu khỏi hang.Ngô Lăng Phong bước tới một bước, rút Đoạn Hồn Kiếm vung lên, xuất một chiêu «Quỷ vương ba hỏa».Bà La Tứ Kỳ thấy Kim Lỗ Ách đã động thủ thì cũng xuất binh khí chuẩn bị.Tân Tiệp quay sang gật đầu với Tôn Y Trung và Thiên Ma Kim Kỳ rồi lao đến trước mặt tên lùn có tên Mật Đà Bảo Thụ. Mai Hương Kiếm phát hàn quang lấp lánh, chớp mắt điểm thành bảy đóa mai hoa nhắm vào yếu huyệt trên mình Mật Đà Bảo Thụ.Tên hòa thượng này không ngờ kiếm pháp đối phương thần diệu như vậy, vội hét lên một tiếng rồi trầm vai xuống, khéo léo chui qua màn kiếm quang, tránh được hiểm chiêu. Đột nhiên thaan vẫn ở phía trước hắn ngoái đầu lại, hai nắm tay khẳng khiu vung song chưởng đánh ngược lại nhằm vào yếu huyệt Thần đình và Huyền cơ của Tân Tiệp. Tên hòa thượng dáng người thấp bé nên động tác nhanh nhẹn khác thường.Tân Tiệp không kịp thu kiếm, đành dùng tả chưởng nghinh chiêu.Đơn chưởng tiếp song chưởng nên tất bị thiệt thòi. Tân Tiệp bị chấn lùi hai bước. Chàng kinh hãi nghĩ thầm:“Tên này quả không hổ danh là lão đại của Bà La Ngũ Kỳ. Với bàn tay nhỏ xíu như thế mà chưởng lực thật thâm hậu, hơn cả Kim Lỗ Ách!”.Tân Tiệp lại xuất chiêu «Hàng mai thổ nhụy» nhằm cổ, vai, ngực đối phương điểm tới năm kiếm.Mật Đà Bảo Thụ xoay người, trong tay đã có một chiếc Nguyệt nha sạn nhỏ, không biết làm bằng vật gì mà phát sáng màu ngọc bích. Vừa bị một kiếm, biết đối phương không phải tầm thường nên Mật Đà Bảo Thụ phải xuất binh khí.Mật Đà Bảo Thụ thấy chiêu kiếm của đối phương cực kỳ lợi hại, liền múa Nguyệt nha sạn đánh bạt kiếm khí sang hai bên, một lần nữa lại lách mình thoát ra ngoài. Đồng thời dùng cán tiểu sạn điểm vào Hữu cung huyệt của Tân Tiệp.Tuy là chiêu do phản ứng mà phát xuất ra nhưng rất hiểm ác, khiến Tân Tiệp phải lùi về đối phó.Bấy giờ tất cả mọi người đã tìm ra đối tượng nên động thủ loạn xạ cả lên.Tân Tiệp dấu với lão đại Mật Đà Bảo Thụ, Tôn Y Trung đấu với lão tam Gia Đạt Nhĩ, Thiên Ma Kim Kỳ đấu với lão nhị Thanh Trần La Hán, còn Ngô Lăng Phong đấu với Kim Lỗ Ách. Chỉ có lão tứ Ôn Thành Bạch La đứng ngoài quan chiến, sẵn sàng ứng phó trong trường hợp cần thiết.Thấy lão đại mới hai chiêu đã bất lợi, Ôn Thành Bạch La hét to một tiếng, vung nhuyễn tiên quất vào hạ bàn Tân Tiệp.Chàng vừa đối phó với Mật Đà Bảo Thụ, vừa quan sát toàn cuộc chiến nên khi Ôn Thành Bạch La vừa lao vào thì chàng đã nhận ra. Tân Tiệp liền xuất một kiếm đánh lùi Mật Đà Bảo Thụ rồi quay lại xuất chiêu đầu tiên trong «Đại Diễn thập thức» là «Phương sinh bất tức» chém vào vai phải của Ôn Thành Bạch La.Ôn Thành Bạch La kinh hãi, không kịp thu roi đành nghiêng sang trái tránh chiêu. May là lúc đó Mật Đà Bảo Thụ đã dùng tiểu sạn chặn được Mai Hương Kiếm, bằng không thì Ôn Thành Bạch La phải đành bỏ nhuyễn tiên rồi!Gia Đạt Nhĩ đang động thủ với Tôn Y Trung, chợt thấy Thiên Ma Kim Kỳ bỏ đối thủ, nhảy lướt qua đâm một kiếm vào Chương môn huyệt. Gia Đạt Nhĩ thất kinh, vội thu chiêu nhảy ra khỏi vòng chiến rồi lập tức lao tới Thiên Ma Kim Kỳ, nổi cơn thịnh nộ xuất chiêu đánh tới tấp.Lão nhị Thanh Trần La Hán thấy đối thủ bỏ mục tiêu, thừa cơ hội nhảy đến sau lưng Tôn Y Trung xuất một quyền đánh vào hậu tâm.Tôn Y Trung cười hô hô nói:− Hay lắm! Hãy tiếp ta một kiếm!Nói là một nhưng Tôn Y Trung quay người xuất liền bốn năm kiếm!Lúc này cuộc chiến hoàn toàn hỗn loạn, chỉ cần thấy người của phe đối phương là đánh, không ai có đối thủ ổn định.Lại nói, Ôn Thành Bạch La đánh lén một chiêu thất bại, được Mật Đà Bảo Thụ chi viện mới khỏi lạc bại thì tức giận, vung nhuyễn tiên vận lực cho duỗi thẳng ra như ngọn roi thép nhằm bốn đại huyệt trên người Tân Tiệp điểm tới.Mật Đà Bảo Thụ cũng đồng thời vung Nguyệt nha sạn đánh vào.Tân Tiệp không hề nao núng, thi triển «Đại Diễn Thần Kiếm» tả xung hữu đột, biến hóa khôn lường, giữa hai cường địch vẫn không hề kém thế.Cuộc đấu giữa Ngô Lăng Phong và Kim Lỗ Ách cũng đang rất quyết liệt. Từ đầu, chỉ có trận chiến của hai người này là không hề xáo trộn.Tuy là nhân vật cuối cùng trong Bà La Ngũ Kỳ nhưng Kim Lỗ Ách lại được sư phụ sủng ái nhất. Công lực của hắn rất cao, chỉ kém đại sư huynh Mật Đà Bảo Thụ mà thôi. Lần này hắn vào Trung Nguyên chủ yếu là tìm Tân Tiệp để tiêu diệt, còn những người khác thì hắn không coi vào đâu cả.Thấy Ngô Lăng Phong xuất kiếm, hắn chỉ hừ một tiếng rồi vung ngay sợi dây thừng cuốn lấy.Nhưng chiêu kiếm của Ngô Lăng Phong lại là «Quỷ vương ba hỏa» rất uy mãnh. Khi sợi dây thừng vừa cuốn đến thì mũi kiếm đã lướt qua, nhằm vào Khúc trì huyệt của Kim Lỗ Ách.Hắn không ngờ chiêu kiếm của Ngô Lăng Phong lại thần tốc đến thế, vội vã lùi về một bước, thu dây lại biến chiêu để đối phó.Năm xưa Hà Lạc Nhất Kiếm Ngô Chiếu Vân đại chiến với Trường Bạch Tam Ưng, chỉ dùng một chiêu «Quỷ vương ba hỏa» này mà đả thương liền hai người, tên thứ ba đành phải chạy tháo thân. Nay Ngô Lăng Phong tuy còn trẻ nhưng lại gặp kỳ duyên ăn được Huyết quả nên công lực không hề kém phụ thân năm xưa.Sau khi giao thủ qua mấy chiêu, Kim Lỗ Ách chợt nhận ra rằng chỉ sau mấy tháng mà công lực và võ công của chàng thiếu niên tuấn mỹ này đã tăng tiến bội phần. Hắn đưa mắt quan sát đấu trường, thấy nhị sư huynh đang đấu với Tôn Y Trung. Cả hai đều dùng trường kiếm, thế trận rất kịch liệt. Cả hai đều bị khuất đi trong kiếm ảnh và khói bụi mịt mù.Kim Lỗ Ách lại nhường một chiêu nữa, lùi lại nghĩ thầm:“Trong năm người bọn ta thì kiếm thuật của nhị sư huynh cao cường nhất, thế mà không thu thập nổi tiểu tử kia. Chẳng lẽ bốn tên này đều là cao thủ nhất đẳng của võ lâm Trung Nguyên sao?”.Hắn đoán quả không lầm. Bốn thiếu niên tình cờ gặp nhau nơi hoang sơn này đều là nhất đẳng cao thủ của võ lâm Trung Nguyên.Kỳ thực, tên lão nhị Thanh Trần La Hán không những kiếm thuật đứng đầu Bà La Ngũ Kỳ mà còn là anh tài kiệt xuất khắp Thiên Trúc. Nhưng lúc này Tôn Y Trung lại thi triển tuyệt học của Bình Phàm Thượng Nhân truyền cho là «Hồi Bích Kiếm Pháp», tuyệt kỹ thất truyền của Thiếu Lâm. Cho nên mặc dù Thanh Trần La Hán công kích như vũ bão nhưng Tôn Y Trung không chịu nhường một bước.Bên kia, Gia Đạt Nhĩ tay quyền kết hợp cùng tay kiếm, tả một quyền, hữu một kiếm, không lúc nào ngừng. Nhưng Kim Kỳ chừng như càng điên cuồng hơn, lấy công đối công, không quản nguy hiểm.Hai cặp đấu này đang ở thế bình thủ.Sau khi quan sát toàn trường, Kim Lỗ Ách yên tâm thầm nhủ:“Tiểu tử mặt quỷ kia tuy hung tàn nhưng lại là đối thủ yếu nhất. Bởi thế tam sư huynh có thể đối phó được. Chỉ cần ta hoặc đại sư huynh thắng thế thì tình thế thay đổi ngay, thu thập cả bốn tên cũng không có vấn đề gì.”.Hắn đang mãi suy nghĩ thì Ngô Lăng Phong đã quát to:− Xem kiếm!Lời vừa dứt thì kiếm của Ngô Lăng Phong đã đến ngay.Kim Lỗ Ách không lùi, sợi dây thừng lại cuốn sang ... Sợi dây uốn hai vòng rồi mới quật vào huyệt Khúc Trì của đối phương.Ngô Lăng Phong cũng hướng mũi kiếm theo thế của sợi dây thừng, xoay hai vòng vừa khéo tránh thế công rồi tiếp tục thi triển «Quỷ vương ba hỏa».Kim Lỗ Ách tuy bị bức lùi hai lần nhưng bụng vẫn xem thường Ngô Lăng Phong. Lần này hắn xuất tuyệt chiêu, không ngờ kiếm thuật của đối phương lại tinh diệu đến thế. Hắn lại bị bức lùi hai bước, miệng thét to một tiếng, vung sợi dây lên, xuất hết kỳ chiêu dị thức cuốn ra rợp trời.Sau cuộc đại chiến ở Ngũ Hoa Sơn, kiếm thuật của Ngô Lăng Phong đã tiến bộ hơn nhiều, có thể thu phát tùy ý. Chàng cũng hét to một tiếng, kiếm chiêu tiếp nối nhau liên hồi kỳ trận, cùng Kim Lỗ Ách giành giật tiên cơ.Chợt nghe giữa trận vang lên những tiếng thét điên cuồng. Nguyên là Gia Đạt Nhĩ và Kim Kỳ như đã phát cuồng. Song phương đều có thương tích song vẫn lao vào nhau như hai con ác thú, vừa dùng binh khí vừa dùng quyền cước, miệng la hét để trợ uy!Gia Đạt Nhĩ chưa bao giờ gặp phải đối thủ lợi hại đến thế vì Kim Kỳ bất chấp đối phương công kích thế nào, đều liều mạng tiếp chiêu, quyết không nhường một bước. Gia Đạt Nhĩ đấu được một lúc thì phát ngán vì sự kiên cường đến liều lĩnh của đối phương. Hắn còn ngán cả bộ mặt quỷ dữ dằn với hai vết sẹo đỏ tím làm chiếc mũi lệch hẳn đi và nhìn mà phát sợ của Kim Kỳ.Hai nhân ảnh vừa xáp vào nhau rồi lại tách ra. Kim Kỳ bị trúng một kiếm vào vai phun máu! Nhưng Gia Đạt Nhĩ cũng chẳng hơn gì, bị Thiên Ma Kim Kỳ dùng tuyệt chiêu trong «Bách Túc Kiếm Pháp» của Độc Quân Kim Nhất Bằng đâm một kiếm vào ngực.Bấy giờ cảnh tượng trên núi Đại Bàn Sơn thật hỗn loạn. Chín cao thủ thượng thặng của võ lâm Trung Nguyên Và Thiên Trúc đang triển khai cuộc tử chiến. Chỉ có thể dùng hai từ khốc liệt để hình dung trận chiến đó. Về mức độ ác liệt thì có phần hơn cả cuộc đại chiến ở Tiểu Trấp Đảo giữa sáu đại cao thủ Thế Ngoại Tam Tiên và Hằng Hà Tam Phật. Chỉ sợ trong vòng mấy trăm năm hiếm có một cuộc chiến nào kinh tâm động phách và hào hùng như vậy!Đột nhiên, giữa trường đấu bỗng phát sinh đột biến.Chỉ thấy đệ nhất kiếm khách Thiên Trúc là Thanh Trần La Hán và Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung cùng lao vút lên không, kiếm quang đan xen vào nhau tạo thành một vòng tròn làm rối cả mắt trong phạm vi ba trượng.Thanh Trần La Hán đánh mãi mà không hạ được đối phương thì đã phát nộ, xuất bình sinh tuyệt học là «Bách Hợp Huệ Kiếm».«Bách Hợp Huệ Kiếm» có cả thảy mười chín thức, là tuyệt học trấn môn của Phi Long Giáo. Thanh Trần La Hán may mắn đoạt được bí phổ này nhưng đến giờ vẫn chưa dùng đối địch lần nào. Thế nhưng lần này vì đụng phải cường địch, Thanh Trần La Hán dùng đến mười thức mà vẫn không chọc thủng được màn kiếm quang dày đặc của Tôn Y Trung.Tuy vậy, Tôn Y Trung cũng cảm thấy áp lực mỗi lúc một tăng. Lại thêm ba chiêu nữa, Tôn Y Trung đã bắt đầu lâm vào hiểm cảnh. Trong lúc nguy cấp, Tôn Y Trung thét to một tiếng, hoành ngang trường kiếm vận hết công lực đánh bạt ra, đồng thời đánh liền ra ba kiếm. Đó chính là chiêu «Phương sinh bất tức» trong «Đại Diễn Thần Kiếm».Tuyệt học của Bình Phàm Thượng Nhân vừa thi triển lập tức phát sinh uy lực.Thanh Trần La Hán cảm thấy mình sắp đắc thủ thì bụng mừng thầm. Nào ngờ đối phương đã biến chiêu, hơn nữa chiêu thức lại vô cùng ngụy dị. Thanh Trần La Hán thấy thế kiếm không thể công vào được, cũng chưa biết hóa giải thế nào, đành lùi lại tránh chiêu kiếm, chờ đối phương xuất hết chiêu sẽ thi triển toàn bộ tuyệt học «Bách Hợp Huệ Kiếm» công vào.Tôn Y Trung một chiêu đắc thủ thì càng vững tin hơn. Khi thấy đối phương lại công vào, không chút nao núng tiếp tục thi triển «Đại Diễn Thần Kiếm».Những cặp đấu khác thấy cuộc chiến của hai người này khốc liệt như vậy thì đều dạt ra xa.Kim Lỗ Ách thấy nhị sư huynh xuất hết tuyệt học mà chưa thắng nổi đối phương thì lòng rất phiền muộn, chỉ còn đặt hết hy vọng vào đại sư huynh. Như vậy là hắn không còn tự tin là sẽ thắng được Ngô Lăng Phong nữa.Lúc này Tân Tiệp đấu với hai đối thủ là Mật Đà Bảo Thụ và Ôn Thành Bạch La, không những không kém thế mà kiếm pháp còn phát huy hết uy lực, tả chưởng hữu kiếm phối hợp với «Cật Ma Thần Bộ» tả xung hữu đột. Tả chưởng sử dụng «Không Không Chưởng Pháp», Mai Hương Kiếm thi triển «Đại Diễn Thần Kiếm» nên tạo nên uy lực kinh nhân, khiến Mật Đà Bảo Thụ và Ôn Thành Bạch La không thể nào tìm ra sơ hở để giành ưu thế.Kim Lỗ Ách đang lo lắng hoang mang thì bị Ngô Lăng Phong đâm vào một kiếm, hốt hoảng lùi lại.Gia Đạt Nhĩ và Kim Kỳ đều đã thọ thương nhưng vẫn lăn xả vào nhau như cặp gà chọi say máu. Lúc này cả hai đang vận công vào trường kiếm, ngầm đấu nội lực song phương cùng vung tả chưởng đánh ra. Chỉ nghe «bịch» một tiếng, cả hai đều lảo đảo lùi về mấy bước, sắc mặt xám ngắt.Kim Lỗ Ách thấy vậy thì la lên:− Dừng tay!Rồi hắn nhảy lùi ba bước.Ngô Lăng Phong cũng thấy Kim Kỳ đã kiệt sức nên không thừa cơ xông vào.Những người khác thấy mình không thể khống chế được đối phương nên cũng nhất loạt ngừng đấu.Trận chiến tạm thời lắng xuống.Kim Lỗ Ách cười khan nói:− Võ học Trung Nguyên quả thật lợi hại. Nhưng ... huynh đệ chúng tôi còn có một trận thức muốn thỉnh giáo cùng chư vị ... Hắc hắc ... chỉ sợ đối với một đại hành gia về trận pháp như Tân đại hiệp thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.Tiếp đó, hắn quay sang Mật Đà Bảo Thụ nói mấy câu Phạn ngữ.Bọn Tân Tiệp bốn người chưa kịp phản ứng gì thì chợt thấy mắt hoa đi.Không biết Bà La Ngũ Kỳ thi triển bộ pháp gì mà chỉ trong chớp mắt đã vây họ vào giữa. Ngay cả Tân Tiệp là cao thủ về trận thức mà cũng rất kinh hãi.Bà La Ngũ Kỳ thi triển bộ pháp thật nhanh, không sao tưởng tượng nổi, chỉ thấy nhân ảnh loáng một cái là đã đứng vào đúng vị trí rồi.Kim Lỗ Ách cao giọng nói:− Nó hay chưa hay, chỉ ma chiêu được, hết thời ta được!Bọn Tân Tiệp bốn người chẳng ai hiểu câu đó là gì cả.Nguyên là trong Bà La Ngũ Kỳ chỉ có Kim Lỗ Ách là thạo Phạn ngữ. Có vẻ như hắn chỉ huy hết bọn sư huynh.Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong, Kim Kỳ và Tôn Y Trung tuy không hiểu gì, cũng chẳng nói gì với nhau nhưng trong thâm tâm đều hiểu rằng trận thức này quả rất khó đối phó.Bấy giờ trận đánh tạm dừng được một lúc. Cả Kim Kỳ lẫn Gia Đạt Nhĩ đều đã điểm huyệt chỉ huyết từ trước, sau khi vận công một lúc thì tạm thời còn duy trì được. Hơn nữa, cả hai đang say máu nên quyết không chịu rời đấu trường.Tân Tiệp đưa mắt quan sát tình thế một lúc. Vốn thông hiểu về trận thức, chàng nhận ra Mật Đà Bảo Thụ đứng ở vị trí chủ trận. Hai bên tả hữu của hắn là Gia Đạt Nhĩ và Ôn Thành Bạch La, còn đối diện là Thanh Trần La Hán và Kim Lỗ Ách.Tân Tiệp nghĩ thầm:“Đại ca và Kim, Tôn hai vị tuy không tinh thông trận pháp nhưng nhất định là biết nguyên lý lấy tịnh chế động. Như vậy, trước khi đối phương phát động thế công thì họ sẽ không động thủ trước. Ta thử mạo hiểm một lần xem.”.Đấu trường bấy giờ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng cả tiếng bông tuyết chạm xuống mặt đất, Tân Tiệp vẫn nhìn vào thế trận, thầm tính toán:“Cho dù đây là loại trận thức gì nhưng đã biết được tên lùn kia là chủ trận thì đã có một phương pháp giải quyết.Khi chúng bắt đầu phát động thì ta sẽ xuất kỳ bất ý khống chế tên lùn kia. Cho dù không phá vỡ được trận thức thì cũng làm cho nó rối loạn lên.”.Chợt nghe vút một tiếng, Mật Đà Bảo Thụ đã phất mạnh chiếc Nguyệt nha sạn lên cao.Quả nhiên không ngoài suy nghĩ của Tân Tiệp, ba người kia vẫn án binh bất động.Tân Tiệp thấy rằng thời cơ đã đến, liền đề mạnh một hơi chân khí, Mai Hương Kiếm lập tức được vung lên, tả thủ ngầm ẩn tàng chiêu sát thủ, thi triển «Cật Ma Thần Bộ» lao đến Mật Đà Bảo Thụ như ánh chớp.Chiêu thức vẫn là «Vật hoán tinh di» trong «Đại Diễn Thần Kiếm» nhưng Tân Tiệp thi triển thì uy lực gấp mấy lần Tôn Y Trung, cả về biến hóa, tốc độ lẫn nội lực.Với mười hai thành công lực vận vào chiêu thức thần diệu đó của Tân Tiệp, trong võ lâm, trừ Thế Ngoại Tam Tiên, chỉ sợ không ai đối phó nổi.Ba người còn lại thấy Tân Tiệp dùng hạ sách, dùng động đối phó với trận thế thì thầm kinh hãi.Chỉ chớp mắt, Tân Tiệp đã lao đến Mật Đà Bảo Thụ. Tên hòa thượng lùn thét to một tiếng, vung Nguyệt nha sạn lên rồi giữ nguyên ngang đầu bất động.Tân Tiệp bỗng cảm thấy một cỗ kình lực vô cùng hung mãnh và quái dị từ Nguyệt nha sạn phát ra. chàng rất đỗi kinh hãi khi thấy chiêu thức không sao biến hóa được. Ngay cả tả chưởng đã ngầm vận đủ chân lực cũng bị luồng kình lực kia đánh dạt ra. Từ khi sử dụng «Đại Diễn Thần Kiếm» đến nay, đây là lần đầu tiên Tân Tiệp gặp phải cảnh tượng kỳ lạ này.Luồng kình lực phát ra từ Nguyệt nha sạn mạnh đến nỗi kiếm gần như không di chuyển nổi. Tân Tiệp vô cùng lo lắng, thầm hối hận vì đã đánh giá thấp đối phương. Ngay lúc đó thì sau lưng đã vang lên tiếng binh khí loảng xoảng. Hiển nhiên là mọi người đã bắt đầu động thủ.Tân Tiệp chợt cảm thấy một cỗ kình lực khác ập tới sau lưng. Không kịp nghĩ ngợi gì, chàng vội nhảy sang bên tránh rồi quay phắt lại, trông thấy sợi dây thừng của Kim Lỗ Ách đã đánh đến nơi.Đường kính của trận thức phải tới hai trượng và Kim Lỗ Ách vốn đứng đối diện với Mật Đà Bảo Thụ, thế mà khi trận thế bắt đầu phát động thì đã thấy Kim Lỗ Ách đánh tới rồi, đủ biết trận thức này chuyển động thần tốc đến mức nào.Lúc này thế công của Tân Tiệp đã hết, lúc cần phải đáp xuống thì ngọn thừng của Kim Lỗ Ách đã cuốn đến. Tân Tiệp chỉ kịp thi triển «Cật Ma Thần Bộ».lướt đi thì ngọn thừng đã đánh trượt xuống dưới chân chỉ cách có vài phân!Tân Tiệp vừa đáp xuống đất, chưa kịp đứng trầm ổn thì cảm thấy binh khí từ hai phía ập xuống đầu.Như vậy là trận thức đã xoay chuyển được một vòng rưỡi. Thật là thần tốc đến khó tin.Tân Tiệp đành vung kiếm lên đối phó, đồng thời tả chưởng đánh về phía Kim Lỗ Ách. Nhưng chàng căn bản không còn nhận ra nhân ảnh đối phương đâu cả.Vòng vây người bên ngoài quay tít, nhìn đến chóng mặt.Bà La Ngũ Kỳ thi triển trận pháp mỗi lúc một nhanh.Đương nhiên là những người bị vây thì thấy áp lực càng lúc càng lớn, giống như bị trăm thứ binh khí công kích vào từ muôn phía.Tân Tiệp xuất kiếm dù nhanh cũng không ứng phó nổi với cả trăm thứ binh khí đó.Cả bốn người bị vây trong trận lâm vào tình thế vô cùng khốn đốn.Tân Tiệp vừa tận lực đối phó vừa cố suy nghĩ cách phá trận.Mật Đà Bảo Thụ lại vung Nguyệt nha sạn lên đánh vào. Tân Tiệp vội lùi một bước tránh, thì cảm thấy đã chạm lưng với Ngô Lăng Phong.Nguyên là vòng vây càng ngày càng thắt chặt lại. Lúc mới phát động thì tới hai trượng nhưng bây giờ chỉ còn một trượng.Tân Tiệp vừa chậm tay kiếm một chút đã bị xơi dây thừng của Kim Lỗ Ách đánh tạt vào sườn làm rách một mảnh áo.Lại nghe «rắc» một tiếng, thanh kiếm của Tôn Y Trung bị trường kiếm của Thanh Trần La Hán chém gãy, chỉ còn lại một khúc chưa đến hai thước.Ngô Lăng Phong tả xung hữu đột, mồ hôi toát ra như tắm, tay tả cầm kiếm mỗi lúc một nặng thêm, tưởng chừa không nhấc lên nổi.Vòng người vẫn chuyển động xung quanh như những bóng ma chập chờn, không còn phân biệt được ai nữa.Không những Ngô Lăng Phong mà cả Tân Tiệp cũng có cảm giác như không thể duy trì được bao lâu.Tôn Y Trung cầm thanh kiếm gãy, hoàn toàn nhụt chí.Chỉ có Thiên Ma Kim Kỳ là vẫn liều mạng, vung kiếm công kích, không cần để ý đến đối phương hung mãnh như thế nào, cũng không cần quan tâm đến đồng bọn bên cạnh ra sao.Trong bốn người thì Kim Kỳ có nhiều kinh nghiệm đối địch nhất, bản tính lại liều lĩnh hiếu thắng, huống chi lúc này đã say máu nên không quản gì bản thân nữa, chỉ nghiến răng phát kiếm như phát cuồng. «Bách Túc Kiếm Pháp» biến hóa vô cùng tận cùng với bộ mặt gớm ghiếc của Kim Kỳ thì uy lực vô cùng hung mãnh.Gia Đạt Nhĩ đâm trúng một kiếm vào cánh tay trái của Kim Kỳ thì cũng nhận một kiếm của đối phương vào vai trái, máu tuôn xối xả.Hành động quả cảm của Kim Kỳ làm tinh thần của ba người kia tăng thêm không ít.Tân Tiệp vừa thi triển «Cật Ma Thần Bộ» vừa vung Mai Hương Kiếm lên bão táp đẩy lùi thế công của đối phương, miệng hét to:− Tôn Y Trung! Ngày trước phương trượng đời thứ bảy của Thiếu Lâm là Huệ Nhân đại sư đã dùng «Bố Đạt Tam Thức» đả thương một lúc hai mươi mốt kiếm khách ở Chung Nam Sơn. Tiền nhân uy phong như thế mà họ Tôn ngươi quên đâu mất cả rồi?Tôn Y Trung nghe lời đó thì hào khí chợt dâng cao vạn trượng, bất chấp hiểm cảnh, thi triển «Đại Diễn Thần Kiếm» tiếp tục đánh ra, lòng thầm nghĩ:“Tôn Y Trung ta quyết không để mất hào khí vào uy phong của Thiếu Lâm!”.Cả bốn người dốc toàn lực, vận hết tuyệt chiêu khiến vòng vây giãn rộng ra một chút, nhờ thế mà áp lực có phần giảm đi.Mật Đà Bảo Thụ bỗng quát to:− Cách triệt ba la, trương thành khổ ky ma nhĩ!Chẳng biết đó là câu gì nhưng sau đó trận thức của Bà La Ngũ Kỳ đã biến đổi. Năm người như thiên mã hành không, siết chặt lại vòng vây và di chuyển nhanh hơn trước gấp bội, chỉ nhìn đã thấy chóng mặt.Câu Phạn ngữ đã làm Tân Tiệp lóe lên một ý nghĩ. Chàng quát to:− Đại ca! Mau thi triển khinh công mới nhất!Ngô Lăng Phong cũng lập tức hiểu ra, hú dài một tiếng rồi thi triển khinh công Thiên Trúc do Bình Phàm Thượng Nhân truyền thụ từ pho bí kiếp bằng Phạn ngữ một tháng trước tại Đại Trấp Đảo.Ngày đó Bình Phàm Thượng Nhân có nói rằng bộ pháp này có tác dụng đặc biệt, chắc là dùng để đối phó với trận thức này đây!Chỉ thấy hai đạo bạch quang nổi lên. Hai người vừa thi triển bộ pháp Thiên Trúc, chỉ chốc lát đã hòa hợp ngay với vòng quay của trận thức rồi nhập luôn vào đó, trở thành một phần của trận thế đó. Như vậy, trận thức lúc đầu chỉ có năm người thi triển, bây giờ hóa ra đến bảy người.Bà La Ngũ Kỳ vô cùng bối rối, nhất là Mật Đà Bảo Thụ, chẳng biết nên công hay thủ cho phù hợp nữa.Kim Lỗ Ách kinh dị nghĩ thầm:“Chẳng biết hai tiểu tử này sao lại biết được tuyệt học của chúng ta?” Hắn nhìn kỹ lại thì thấy Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong dùng bộ pháp hoàn toàn tương đồng với Bà La Ngũ Kỳ, thậm chí còn kỳ ảo hơn, cả sư phụ của hắn cũng không tinh diệu bằng. Kim Lỗ Ách nói to:− Cách động di hồ, kim cát ...Hai nhân ảnh bỗng lóe lên. Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đã thoát ra ngoài trận thức ...Bà La Ngũ Kỳ kinh dị đưa mắt nhìn nhau. Trận thức cũng hết chuyển động, nói đúng hơn là đã bị phá giải.Mật Đà Bảo Thụ bỗng quát lên:− Chuẩn ba ky! Lệnh ky diệc nhĩ!Tân Tiệp tuy không hiểu gì nhưng cũng đoán ra đối phương muốn nói là:− Tiểu tử, hãy tiếp ta một chiêu!Tân Tiệp liền nghĩ thầm:“Ngươi công lực tuy cao nhưng ta đâu có sợ. Ngày trước sư phụ ngươi là Kim Bá Thắng Phật ta còn tiếp được một chưởng nữa là ngươi!”.Bấy giờ Mật Đà Bảo Thụ nhảy ra khỏi vòng, tóc tai dựng ngược, cắm chiếc Nguyệt nha sạn vào thắt lưng rồi bổ tới trước mặt Tân Tiệp, song chưởng nhập lại với nhau đánh mạnh ra rồi thu về rất nhanh.Tân Tiệp cảm thấy một luồng kình phong ập tới, vừa uy mãnh vừa cổ quái, lại mang khí âm hàn lạnh thấu xương!Lúc đó chàng còn chưa biết được đó là «Bạch Đà Âm Hàn Tâm Chưởng».của Tây Vực mà Mật Đà Bảo Thụ đã khổ luyện mấy chục năm mới thành tựu.Tuy vậy, với kiến thức uyên thâm, Tân Tiệp biết rằng mình không được nhấc chân khỏi mặt đất, bởi nếu làm thế sẽ bị âm hàn nhập cốt mà thọ thương ngay.Chàng lập tức thi triển Thiên Cân Trụy, đứng như chôn chân xuống đất. Tân Tiệp cũng không định xuất chưởng nghênh chiêu vì biết rằng công lực của đối phương cao hơn mình.Vừa giữ thân hình trầm ổn trên đất, Tân Tiệp vừa chú mục vào song chưởng của đối phương rồi xuất kiếm vẽ nửa vòng ...Toàn bộ bảy người tại đó chú mục vào từng cử động của hai đấu thủ không chớp mắt với sự căng thẳng tột độ.Ngô Lăng Phong, Tôn Y Trung và Kim Kỳ tuy không biết Mật Đà Bảo Thụ dùng chưởng lực gì nhưng chỉ cần nhìn y phục của Tân Tiệp căng lên như cánh buồn no gió thì cũng biết chưởng kình uy mãnh đến mức nào. Nếu không có công lực thâm hậu thì đã bị bay đi như chiếc lá.Tân Tiệp đứng trầm ổn, tuy vung kiếm lên nửa vòng nhưng trong nửa vòng đó đã phải dùng đến ba chiêu thức. Bắt đầu là «Phương sinh bất tức» rồi «Vật hoán tinh di» đều là «Đại Diễn thập thức», và cuối cùng là «Lãnh mai phất diện».trong «Cù Chi Kiếm Pháp».Ba tuyệt chiêu của hai vị đại kỳ nhân phối hợp mà chỉ thi triển trong vòng nửa vòng kiếm thì vô cùng thần tốc và ảo diệu tuyệt luân. Chỉ sợ cả hai người sáng tạo ra kiếm pháp này cũng không kết hợp được tinh kỳ đến vậy.Tất cả tám người trong trường đấu đều là đại hành gia về kiếm thuật nhưng khi thấy Tân Tiệp thi triển chiêu đó thì đều thầm thán phục.Chiêu kiếm đó chẳng những họ chưa từng được thấy mà đến nghe cũng chưa từng nghe ai nói đến bao giờ! Cổ Long MAI HƯƠNG KIẾM Hồi 48 Trần Niệm Khó Quên Tân Tiệp vừa thi triển ba chiêu kiếm chỉ trong nửa vòng kiếm xuất, đương nhiên vô cùng thần tốc. Tiếp đó là âm thanh ràn ràn kéo dài. Chưởng lực của Mật Đà Bảo Thụ phát ra bị kiếm khí đánh bạt ra xung quanh làm cát bay đá chạy mù mịt, gió rít ào ào đào xuống đất thành một nửa vòng tròn theo đường kiếm vạch sâu đến nửa thước.Mật Đà Bảo Thụ đứng phát ngơ. Lúc lâu, hắn bỗng nhiên ngửa mặt cười sằng sặc một tràng rồi khoát mạnh tay, suất lãnh bốn tên sư đệ lao đi. Chỉ phút chốc, Bà La Ngũ Kỳ mất hẳn hình tích.Tân Tiệp ngẩn người nhìn theo hút bóng Bà La Ngũ Kỳ khuất trong hoàng hôn rồi chầm chậm quay lại, thở dài một tiếng tra kiếm vào bao.Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung vội đến trước mặt Tân Tiệp ngượng nghịu nói:− Sư tổ, xin vào động, bây giờ chắc rằng ...Hắn coi Bình Phàm Thượng Nhân là Tổ sư gia, đương nhiên gọi truyền nhân Tổ sư gia là Sư tổ cũng chẳng sai.Tân Tiệp rất ngạc nhiên trước thái độ tiền hậu bất nhất của Tôn Y Trung, tự hỏi:“Sao vừa rồi hắn nhất định không cho ta vào, bây giờ lại trở chứng thế này?”.Tuy vậy vẫn đưa mắt ra hiệu cho Ngô Lăng Phong, cả hai theo Tôn Y Trung bước vào thạch động.Thiên Ma Kim Kỳ không biết đã vào thạch động từ lúc nào, vẫn cúi xuống mân mê con rắn của mình.Chợt thấy một người từ thạch động chạy ra kêu lên:− Tân đại ca! Kiếm thuật của chàng thật trác tuyệt!Cả Tân Tiệp lẫn Ngô Lăng Phong cùng đứng khựng lại khi nhận ra người đó là Trương Thanh.Thiếu nữ ríu cả lên rồi lao vào ôm lấy hai vai Tân Tiệp, không cần câu chấp gì những người xung quanh, luôn miệng nói:− Ca ca! Hôm đó muội đã cùng Ngô đại ca chia tay xong, mới tới bến sông thì bị một lão ma đầu bắt lấy. Muội đánh không được hắn, cuối cùng bị hắn điểm huyệt đạo đưa đi.Tân Tiệp vừa định hỏi một câu thì Trương Thanh lại liến thoắng:− Lão ma đầu kia tự xưng là sư đệ của Ngọc Cốt Ma, nói rằng cha muội hại sư huynh hắn nên mới bắt muội để khống chế cha. Tên ma đầu này đã dùng thủ pháp rất kỳ dị điểm ba mươi sáu huyệt đạo trên người muội.Tân Tiệp vẫn chưa dám cử động.Trương Thanh thẳng người lên rời khỏi bộ ngực của Tân Tiệp, kể tiếp:− May mà có hòa thượng bá bá kịp đến. Muội vừa thấy trên cổ bá bá có đeo một chiếc ngọc kính giống như vật mà phụ thân muội thường đeo ... Lão hòa thượng nói rằng có quen biết với gia phụ, yêu cầu lão ma kia thả muội ra ... Nhưng lão ma không chịu, còn dùng những lời vô lễ ...Trương Thanh dường như rất phẫn uất, thở vào một hơi rồi nói tiếp:− Còn may lão bá có bản lĩnh cao cường, đánh lão ma bỏ chạy, cứu muội về đây ...Tân Tiệp chợt nhớ vị hòa thượng cắp nàng đi lúc gặp giữa đường, liền hỏi:− Thủ pháp điểm huyệt của lão ma đó lợi hại đến thế nào? Cả hòa thượng bá bá cũng không giải được?Trương Thanh cười đáp:− Chính thế! Hòa thượng lão bá phải cắp muội đi suốt ngày giữa đường gặp vị Tôn đại ca, hai người tới đây. Hòa thượng lão bá sai Tôn đại ca canh giữ bên ngoài thạch động đừng cho ai vào, phải dùng nội lực truyền cho muội cả canh giờ mới giải được ba mươi sáu chỗ huyệt đạo bị phong bế ...Tân Tiệp bây giờ mới hiểu vì sao lúc đầu chàng cùng Ngô Lăng Phong định vào thạch động tìm Trương Thanh, Tôn Y Trung nhất quyết không cho vào.Chợt thấy một lão hòa thượng từ thạch động đi ra, người cao gầy, mi bạc phủ dài, ít nhất phải hơn trăm tuổi nhưng vẫn còn quắc thước, Tân Tiệp nhớ ra chính là người đã cắp Trương Thanh.Tôn Y Trung vội bước tới quỳ xuống trước mặt lão tăng nói:− Tổ sư gia! Đệ tử chẳng dễ gì tìm được lão nhân gia, xin đừng đi.Lão hòa thượng cười đáp:− Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ đi trước tới Đại Trấp Đảo thương lượng thêm với Bình Phàm Thượng Nhân. Ngươi cứ về Thiếu Lâm Tự rồi tới Đại Trấp Đảo sau cũng được.Tân Tiệp chợt nhớ ra vị hòa thượng này đã có lần cưỡi hạc tới Tiểu Trấp Đảo đón Bình Phàm Thượng Nhân sau khi ra khỏi thạch trận của Huệ đại sư ở Tiểu Trấp Đảo. Về sau có lần Bình Phàm Thượng Nhân kể về hòa thượng này, đó chính là Phương trượng của Thiếu Lâm Tự bốn đời trước Linh Kính đại sư.Chàng cũng bước lên hành lễ nói:− Không ngờ vãn bối có phúc duyên được gặp lại Linh Kính đại sư.Lão hòa thượng xua tay cười:− Khéo nói khéo nói! Lần đầu gặp ngươi ta đã ngờ, thế mà Bình Phàm Thượng Nhân lão trọc lại chối đây đẩy không truyền nghệ cho ngươi ... Xem ra không chỉ Bình Phàm Thượng Nhân lão trọc mà ngay cả Huệ ni bà cũng ưu ái ngươi như thế, thảo nào ...Chợt trên không có tiếng gió rít.Mọi người kinh hãi nhìn lên thấy một con bạch hạc rất lớn đang đáp xuống, mang trên lưng một tiểu đồng.Lão hòa thượng nhảy lên lưng hạc.Trương Thanh vội chạy lên nói:− Hòa thượng bá bá ... để điệt nhi ở lại đây sao?Lão tăng cười đáp:− Nha đầu ngươi thật rắc rối. Chính ngươi muốn vậy mà! Chỉ cần nhìn mắt ngươi ta cũng biết ... Yên tâm đi, ta sẽ ghé qua Vô Cực Đảo báo tin để Vô Hận Sinh khỏi đi tìm. Được tiểu tử đó bảo hộ thì chẳng phải lo gì nữa.Nói xong vỗ vào lưng hạc. Con hạc trắng liền nhún mình nhảy lên không vỗ cánh bay đi, chốc lát chỉ còn lại một chấm đen trên nền trời ...Tôn Y Trung vẫn quỳ trên nền tuyết nhìn theo bóng bạch hạc với cái nhìn sùng kính.Chợt Thiên Ma Kim Kỳ từ thạch động chạy ra, tay cầm một cái túi vải bên trong có một vật gì ngọ nguậy, chắc là con rắn độc Kim Thiệt Nhi. Kim Kỳ chẳng nói chẳng rằng chộp lấy tay Tân Tiệp nói:− Tiểu tử ngươi ... ta có chuyện này muốn nói với ngươi!Tân Tiệp xưa nay chưa bao giờ có cảm tình với tên ma đầu này. Vừa rồi nghe Phương Thiếu Khuê kể lại chính Kim Kỳ đã vì cô ta mà tự hủy đi dung mạo của mình, sau đó hai người trở thành phu thê. Mặc dù không có hảo cảm với con người độc ác và kỳ quái này, nhưng Tân Tiệp đã không còn căm ghét hắn như trước nữa. Điều đó phần nào cũng do tình cảm đối với Phương Thiếu Khuê. Tân Tiệp ngạc nhiên hỏi:− Chuyện gì?Kim Kỳ đưa mắt nhìn Trương Thanh có phần nghi hoặc nói:− Cái đó ... ta sẽ cho ngươi biết sau!Tân Tiệp tưởng rằng chuyện liên quan đến Phương Thiếu Khuê liền hỏi:− Vậy phải đi đâu?Kim Kỳ đáp:− Cách đây chừng ba mươi dặm!Tân Tiệp nhìn Trương Thanh và Ngô Lăng Phong với vẻ ngần ngại nói:− Thế nhưng ...Giọng Kim Kỳ tỏ vẻ nghiêm trọng:− Chuyện này liên quan đến số phận của ... Nơi đó cách Hán Dương bảy tám dặm, ngươi cứ hẹn chúng tối mai gặp ở Duyệt Lai Khách Điếm trong thành Hán Dương cũng được.Tân Tiệp nghe nói tới «chuyện liên quan đến số phận của ...», tuy chẳng biết là của ai nhưng lại rất lo lắng, liền nói với Ngô Lăng Phong:− Ngô đại ca, tiểu đệ cần đi một chuyến. Xin đại ca bảo hộ Trương cô nương tới Duyệt Lai Khách Điếm ở Hán Dương. Dù có xảy ra chuyện gì, chiều mai tiểu đệ cũng sẽ tới đó.Ngô Lăng Phong gật đầu.Tân Tiệp nhìn Trương Thanh nói thêm:− Thanh muội, ta có việc phải thất lễ với muội. Hẹn tối mai gặp lại.Dứt lời cùng Kim Kỳ lao đi.Trương Thanh nhìn theo hai người hỏi:− Ngô đại ca, vị có bộ mặt gớm ghiếc kia là ai vậy?Ngô Lăng Phong không biết giải thích thế nào, chỉ nói:− Người đó danh hiệu là Thiên Ma Kim Kỳ ...Trương Thanh nhăn mặt lẩm bẩm:− Người sao mà dễ sợ ... tính khí lại thô lỗ ... chẳng lẽ vị đó là bằng hữu của Tiệp ca?Ngô Lăng Phong lắc đầu:− Không. Hắn vốn là một tay ma đầu ...Trương Thanh không hiểu, hỏi:− Sao lại là ma đầu? Chẳng lẽ hắn cũng tàn ác, bắt người như Ngọc Cốt Ma và sư đệ của lão? Vậy Tiệp ca đi theo hắn làm gì chứ?Ngô Lăng Phong lắc đầu:− Tôi cũng không biết ...Trương Thanh lo lắng nói:− Ngô đại ca! Chúng ta hãy đuổi theo đi!Ngô Lăng Phong ngẫm nghĩ:“Nhất định Tiệp đệ sẽ không gặp điều gì nguy hiểm. Tuy nhiên Trương cô nương lo cho hắn cũng có lý. Dù sao cũng trên đường tới Hán Dương, có đuổi theo cũng chẳng hại gì ...” Nghĩ đoạn gật đầu.Hai người lập tức rời khỏi hiện trường.Không biết Tôn Y Trung cũng đi khỏi đó từ bao giờ.Mới đi khỏi thạch động không xa, Tân Tiệp sốt ruột hỏi:− Kim Kỳ, ngươi định dẫn ta đi đâu? Ai đã gặp chuyện gì vậy?Kim Kỳ lạnh lùng đáp:− Cứ đi! Rồi ta sẽ cho ngươi biết ...Tân Tiệp lại hỏi:− Nhưng ta cần phải biết nguyên nhân chứ?Kim Kỳ dừng lại Tân Tiệp hỏi:− Tên họ Tân, có lần ngươi đã thừa nhận sư muội ta với ngươi đã là phu thê, đúng vậy chứ?Tân Tiệp nghe đối phương nói tới Kim Mai Linh, tim chàng bỗng đập rộn lên, hỏi dồn:− Chính thế! Nhưng cô ấy hiện ở đâu? Đang gặp chuyện gì vậy?Kim Kỳ nghiến răng, bộ mặt của hắn dữ dằn trông lại càng dữ hơn, nói:− Cô ấy ở đâu và gặp chuyện gì thì ngươi phải biết chứ.Tân Tiệp ngạc nhiên hỏi:− Ngươi nói vậy là có ý gì?Kim Kỳ đánh mắt về phía sau, hỏi:− Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã vì nha đầu đó mà bỏ rơi Kim Mai Linh không?Tân Tiệp trố mắt hỏi:− Thế nào? Chẳng lẽ ... Linh muội đã nói với ngươi như vậy?Kim Kỳ chợt trở nên lúng túng:− Vậy là ngươi phủ nhận?Tân Tiệp gật đầu:− Sau khi chúng ta bặt tích nhau, ta đã cố tìm nhưng không biết cô ấy đi đâu.Kim Kỳ hừ một tiếng, ngắt lời:− Vậy ngươi giải thích thế nào về nha đầu họ Trương kia?Tân Tiệp phát bực đáp:− Ta chẳng có gì phải giải thích với ngươi cả. Đối với Kim Mai Linh, trước sau ta vẫn không thay đổi.Kim Kỳ trầm ngâm một lúc rồi chợt hỏi:− Nếu vậy thì tại sao cô ấy lại phải đi tu chứ?Tân Tiệp kêu lên:− Ngươi nói gì? Kim Mai Linh đã đi tu?Kim Kỳ gật đầu:− Đúng thế.Tân Tiệp hỏi dồn:− Cô ấy tu ở đâu?Kim Kỳ trả lời:− Ở Thủy Nguyệt Am dưới chân núi Quế Sơn. Ta sẽ dẫn ngươi đến đó. Nếu Kim Mai Linh nói rằng vì ngươi bội bạc thì ta sẽ liều mạng với ngươi!Tân Tiệp gật đầu:− Được. Nếu vậy thì có lẽ chẳng cần ngươi phải động thủ, ta sẽ tự xử lấy ...Đi thôi!Kim Kỳ nghe câu đó ánh mắt dịu đi, gia tăng cước lực lao về phía trước.Tân Tiệp bất giác đưa tay sờ quyển «Độc Kinh» trong túi rồi đuổi theo.Chàng bỗng nhớ lại lần đấu với Hải Thiên Song Sát trên đỉnh Quế Sơn bị rơi xuống vực, chàng đã thoáng thấy một nữ ni và có cảm giác giọng nói giống như của Kim Mai Linh. «Chẳng lẽ đó chính là Thủy Nguyệt Am? Và tại sao nàng lại không hiện thân gặp mình chứ?» Điều mà chàng không sao hiểu được là vì lẽ gì mà Kim Mai Linh bỏ đi tu?«Lẽ nào Kim Mai Linh cũng tin rằng nàng đã bị chàng khi phụ?» Tân Tiệp nhớ lại lần đó, sau khi được Kim Mai Linh giải độc cứu sống, hai người đã gặp Kim Kỳ và Phương Thiếu Khuê, sau lại bị người của Đường gia truy sát, nhờ Trương Thanh giải thoát mà cướp thuyền chạy ra giữa Trường Giang. Cũng nhờ Trương Thanh giúp mà hai người thoát khỏi Vô Hận Sinh, cùng Kim Mai Linh chạy vào rừng thì lại bị Mậu Thất Nương bắt đi. Từ đó Tân Tiệp không gặp lại Kim Mai Linh nữa.“Vì lý do gì mà nàng nghi ngờ mình khi phụ chứ?” Càng nghĩ càng mơ hồ, cuối cùng Tân Tiệp tự nhủ:“Xấu tốt gì rồi sẽ biết. Chắc rằng có sự hiểu lầm gì đó.Ta sẽ giải thích và cầu xin nàng hoàn tục trở về với ta.”.Nhưng chàng lại nghĩ ngay đến Trương Thanh, nhớ lại lần cuối cùng gặp nhau, hai người gặp nạn trên biển. “Tuy ta và Trương Thanh chưa hẹn ước gì, nhưng nàng đi khắp nơi tìm ta, hơn nữa ta cũng không hoàn toàn hờ hững với nàng, như thế có cho là đã bội bạc với Kim Mai Linh không? Nhưng dù sao trong tim ta vẫn luôn in đậm bóng hình Kim Mai Linh, biết ơn nàng cứu sống ta, đã dâng hiến cho ta tất cả. Không, ta chưa bao giờ khi phụ nàng!”.Nhưng một ý nghĩ khác lại lóe lên:“Nếu vậy ta sẽ đối với Trương Thanh thế nào đây? Đành từ chối tình yêu của nàng hay sao?” Nghĩ tới đó Tân Tiệp buông tiếng thở dài, cố xua đi mọi ý nghĩ nhưng không sao yên tâm được.Quả nhiên Thủy Nguyệt Am là nơi mà Tân Tiệp đã rơi xuống vực cách chỉ vài chục trượng.Nghĩ đến việc sắp được gặp lại Kim Mai Linh, tim Tân Tiệp đập rộn lên như gõ trống. Không chỉ hồi hộp vui mừng mà còn có sự lo lắng.Lúc hai người tới thì sắp cuối giờ Thân, cũng thời gian mà trước đây Tân Tiệp rơi xuống vực.Kim Kỳ dừng lại bên khóm trúc cách cửa am năm sáu trượng nói:− Ta ... ta không thể vào am được. Ngươi hãy gọi cô ấy ra đây. Ta cần cô ấy xác nhận.Tân Tiệp gật đầu, vừa định đi vào thì chợt thấy bóng một nữ ni từ trong am chậm bước đi ra. Tân Tiệp chợt nghe giọng nói:− Ngươi ẩn vào đi, Mai Linh đấy! Để ta gọi cô ấy tới đây cho.Quả nhiên nữ ni chính là Kim Mai Linh. Bộ y phục nữ tu không là mất đi sắc đẹp của nàng, nàng chỉ hơi gầy đi một chút.Tân Tiệp y lời lánh sâu vào khóm trúc, hiểu rằng vì bộ mặt ghê sợ của Kim Kỳ mà hắn không dám vào am. Có lẽ những nữ ni thấy bộ mặt hắn đều cho rằng chính là ác quỷ hiện hình.Phút chốc Kim Kỳ đã tới bên cửa, trước mặt Kim Mai Linh. Không, bây giờ gọi nàng là Bạch Liên ni cô thì đúng hơn.Ni cô nhìn thấy Kim Kỳ, hoảng sợ lùi lại một bước kêu lên:− A Di Đà Phật! Ngươi là ...Kim Kỳ nhẹ giọng:− Sư muội, ta đây ...− Kim Kỳ?Tân Tiệp ngạc nhiên thầm nghĩ:“Chẳng lẽ hai người chưa gặp mặt nhau sao?Vậy sao Kim Kỳ biết Kim Mai Linh ở đây? Phải rồi ... cũng vì bộ mặt gớm ghiếc đó mà hắn không dám hiện thân ...” Chợt chàng thấy cảm động trước thái độ của Kim Kỳ. Có lẽ hắn tốt hơn mọi người thường nghĩ.Chỉ lát sau Kim Kỳ đã dẫn ni cô đến gần khóm trúc.Vừa trông thấy Tân Tiệp, Kim Mai Linh bỗng lùi lại một bước, mặt tái đi.− Tiệp ...Nàng vừa buột miệng nói được một tiếng, chợt im bặt rồi bỗng trở nên lạnh lùng, chắp tay hợp thập nói:− A Di Đà Phật! Thí chủ là ai? Đến đây có việc gì?Tân Tiệp thấy lòng đau nhói, kêu lên:− Linh muội ...Nữ ni ngắt lời:− Thí chủ lầm rồi! Bần ni là Bạch Liên!− Linh muội! Ta ...Kim Kỳ chợt sẵn giọng:− Họ Tân kia! Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa?Rồi lập tức vung chưởng lên.Tân Tiệp cắn chặt răng bất động, trước mắt nhòa đi ...Kim Kỳ phát chưởng, chợt thu lại, trầm giọng hỏi:− Ngươi không hoàn thủ?Tân Tiệp lắc đầu.Kim Kỳ lại hỏi:− Vậy là ngươi thừa nhận?Tân Tiệp rầu rĩ đáp:− Ta nhận mệnh.Kim Kỳ lại phát chưởng!Quả nhiên Tân Tiệp không hoàn thủ, cũng không tránh.Nên biết độc chưởng của Kim Nhất Bằng độc bộ võ lâm, lãnh nguyên trọn chưởng đừng mong toàn mạng.Bạch Liên ni cô bỗng la lên:− Không được! Sư huynh ...Chưa dứt lời đã lao mình tới trước mặt Tân Tiệp.Kim Kỳ hoảng hốt vội thu chưởng, nhưng dư lực của nó cũng đủ đánh nữ ni bắn đi.Tân Tiệp vội đưa tay đỡ lấy Bạch Liên.Kim Kỳ trừng mắt nói:− Sư muội sao còn liều thân vì kẻ bạc tình đó làm gì chứ?Kim Mai Linh miệng rỉ máu, nằm trong vòng tay Tân Tiệp, nhìn Kim Kỳ lắc đầu nói:− Sư huynh nhầm rồi, không phải thế đâu ...Rồi nàng ngước nhìn Tân Tiệp:− Tiệp ca! Hãy tha thứ cho muội ... muội ... không thể cùng sống với chàng ...Muội phải sám hối tội lỗi của mình ... không bao giờ tự tha thứ được!Tân Tiệp vội hỏi:− Nhưng muội có tội gì chứ?Kim Mai Linh cười đau khổ đáp:− Xin chàng đừng hỏi! Chỉ một mình muội đau khổ là đủ lắm rồi! Không thể để chàng đau khổ vì muội, hãy quên muội đi!Tân Tiệp lắc đầu:− Ta làm sao quên muội được chứ? Ta đã tìm muội khắp nơi, nhờ cả đệ tử Cái Bang hỏi dò tin tức ...Kim Mai Linh lắc đầu, chua chát đáp:− Tiệp ca! Biết lòng chàng như vậy, muội đã cảm thấy mãn ý lắm rồi.Chúng ta hãy chờ kiếp sau ... Xin chàng hãy để cho muội yên tĩnh ở chốn Phật môn ...Chợt một giọng lanh lảnh vang lên:− Cái gì mà kiếp sau, mà Phật môn chứ? Kiếp nào thì ra kiếp đó chứ? Nào, trước hết để ta trị thương cho vị nữ ni này đã! Ôi chao! Xinh đẹp thế này mà tìm tới Phật môn, chẳng uổng phí tuổi xuân đi mất hay sao?Người đó chính là Trương Thanh.Nàng sờ tay thăm mạch Kim Mai Linh, nói tiếp:− Mạch yếu lắm! Nội thương không nhẹ đâu, còn có hiện tượng trúng độc nữa ... Tiệp ca mau mang cô ta vào thành, ít nhất phải trị liệu mấy ngày mới khỏi.Tới đó, quay sang Kim Kỳ dẩu môi nói:− Vị quỷ diện này nữa! Tưởng mang đại ca ta đi đâu, hóa ra ... Ngươi chẳng khác gì ma quỷ, đi đâu cũng gây tai họa.Kim Kỳ biết mình có lỗi không dám nói gì, chỉ hối hận nhìn Kim Mai Linh.Tân Tiệp bế nữ ni bây giờ đã ngất đi, rời khỏi Thủy Nguyệt Am hướng về phía Hán Dương, Trương Thanh theo sát hai người, kế đó là Thiên Ma Kim Kỳ.Ngô Lăng Phong nhìn theo mỉm cười.Chàng chợt nhớ tớ Tô Huệ Chi, thầm nghĩ:“Ngày mai ta cũng sẽ đến gặp nàng ... rồi chúng ta sẽ chẳng bao giờ xa nhau nữa ...”.Nghĩ đoạn với nụ cười trên môi, Ngô Lăng Phong rảo chân chạy theo bốn người phía trước.Hết Mục lục Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 MAI HƯƠNG KIẾM Cổ LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đả Tự Cao Thủ: các cao thủ Tàng Kinh Cốc Nguồn: Nhan mon quanĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 14 tháng 3 năm 2005
vanhoc
Vài nhà Toán học được nhớ mãi bởi một định lý, một số khác bởi một giả thuyết. Nhưng Robert Langlands là một nhà Toán học vĩ đại được nhớ đến vì chương trình cùng tên ông, chương trình Langlands. Robert Langlands, $81$ tuổi, đã nhận giải Abel $2018$, một trong các giải thưởng uy tín nhất trong Toán học, vì những cống hiến của ông mà ngày nay được gọi là chương trình Langlands, đó là một dự án tham vọng thường được gọi là một "lý thuyết lớn về sự thống nhất của Toán học". Giải thưởng được trao bởi viện hàn lâm và khoa học Na Uy, nó trị giá $6$ triệu Na Uy krone (tương đương $550.000$ euro). Nó được đánh giá tương đương với giải Nobel của Toán học (trong Toán học không có giải Nobel). Tiểu sử của Robert Langlands Vào tháng $1$ năm $1967$, Robert Langlands, một giáo sư liên kết $30$ tuổi tại Princeton, đã viết một bức thư cho nhà Toán học nổi tiếng người Pháp André Weil, $60$ tuổi, để phác thảo một số hiểu biết mới sâu sắc của ông về Toán học. Nguyên văn không dịch như sau: "If you are willing to read it as pure speculation I would appreciate that," he wrote. "If not - I am sure you have a waste basket handy." $17$ trang thư của ông đã giới thiệu về một lý thuyết mà sau đó tạo ra một phương hướng hoàn toàn mới của việc suy nghĩ về Toán học: nó đề ra một liên kết sâu sắc giữa hai lĩnh vực, lý thuyết số và giải tích điều hòa, mà trước đó người ta nghĩ rằng đó là hai lĩnh vực hoàn toàn tách biệt. Thực tế, những hiểu biết của ông là rất triệu để, ông đề nghị kết nối những ngành Toán học với nhau và trong lá thư đó ông bắt đầu một chương trình, chương trình Langlands, một chương trình đã lôi kéo hàng trăm nhà Toán học hàng đầu trong nửa thể kỉ trở lại đây. Không có một dự án nào khác trong Toán học hiện đại có ảnh hưởng rộng lớn, sinh ra rất nhiều kết quả sâu sắc và có rất nhiều người làm việc với nó. Vì tính sâu sắc và bề rộng của nó mà nó thường được miêu tả là lý thuyết thống nhất của Toán học. Robert Langlands sinh ra tại New Westminster, Greater Vancouver, Canada vào năm $1936$. Khi ông $9$ tuổi, không chuyển đến một thị trấn nhỏ gần biên giới Mỹ nơi mà cha mẹ ông đã mở một cửa hàng cung cấp vật liệu xây dựng. Ông không hề có ý định vào đại học cho đến khi giáo viên của ông nói vậy với ông ngay trước mặt các bạn cùng lớp, rằng đó là một sự phản bội của ông trước tài năng được Chúa ban cho. Langlands ghi danh vào trường đại học British Columbia ở tuổi $16$. Ông hoàn thành chương trình cửa nhân Toán học vào năm $1957$, và chương trình thạc sĩ sau đó. Sau đó ông chuyển đến đại học Yale, hoàn thành luận án Tiến sĩ tại đây với đề tài Semi-group and representation of Lie groups - vị nhóm và biểu diễn của các nhóm Lie, trong năm đầu tại đây. Trong năm thứ hai ông băt đầu nghiên cứu các công trình của nhà Toán học người Na Uy, Atle Selberg, mà sau đó trở thành lĩnh vực nghiên cứu chính của ông. Vào năm $1960$, Langlands đến đại học Princeton với vai trò giảng viên, nơi mà ông vai kề vai cùng Selberg, như André Weil và Harish-Chandra, tất cả họ đã từng ở gần Viện nghiên cứu Cao cấp. Ông đặc biệt ảnh hưởng bởi công trình của Harish-Chandra trên các dạng tự đẳng cấu. Langlands cũng đã học các lý thuyết khác của Toán học, như lý thuyết trường các lớp, một lĩnh vực ông đã bị cuốn vào bởi người đồng nghiệp Salomon Bochner, Langlands đã được bổ nhiệm là thành viên trong trường của Viện Toán học. Trong kì nghỉ giáng sinh năm $1966$, Langlands bắt đầu với ý tưởng cơ bản của "functoriality", một cơ chế để liên kết các ý tưởng trong lý thuyết số đến các dạng tự đẳng cấu. Ông đã va vào Weil trong hành lang trong những ngày bắt đầu tháng Giêng năm $1967$ và bắt đầu giải thích các khám phá của ông. Weil gợi ý rằng ông nên viết các ý tưởng của ông trong một bức thư. Langlands nhanh chóng viết một bức thư dài bằng tay. Weil đã có bản đánh máy và nó đã được phổ biến rộng rãi giữa các nhà Toán học. Trong vòng vài năm sau, bức thư đưa ra rất nhiều điều mới, sâu sắc, và các vấn đề thú vị. Ngày càng có nhiều người tham gia dự án để chứng minh các giả thuyết của ông, được biết đến như là chương trình Langlands, "Có một vài điểm mới đã đúng mà làm tôi ngạc nhiên đến tận bây giờ," Langlands nói về bức thư của ông. "Có một điều hiển nhiên rằng các $L-$ hàm là tốt nhưng chúng sẽ có những hệ quả cho lý thuyết số đại số bởi những ý nghĩa không chắc chắn. Langlands giành các năm $1967-68$ tại đại học kĩ thuật Trung Đông tại Ankara. Ông nói thành thạo tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, một ngôn ngữ cần sự kiên nhẫn, ông cũng nói được tiếng Đức và Nga. Langlands quay lại Yale nơi ông xây dựng các ý tưởng của ông về "functoriality" và sự tương giao, sau đó công bố chúng trong Problems in Theory of Automorphic Forms ($1970$). Năm $1972$ ông quay lại Princeton với tư cách giáo sư tại viện nghiên cứu Cao Cấp, và ở đó cho đến nay. Trong những năm $1970$, Langlands tiếp tục làm việc với các tưởng về chương trình của ông. Giữa những năm $1980$, ông chuyển sự chú ý đến vật lý lý thuyết. Trong những năm gần đây ông đã tìm cách quay trở lại các ý tưởng mà ông đã tiên phong, một trong số đó là "endoscopy". Langlands đã từng giành rất nhiều giải thưởng, bao giồm giải thưởng của viện khoa học quốc gia về Toán trong năm $1988$ cho những "tầm nhìn rộng lớn của ông". Ông đồng nhận giải Wolf $1996$ với Andrew Wiles. Các giải thưởng khác gồm giải $2005$- American Mathematical Society steele prize, $2006$ Nemmbers prize in Mathematics và giải Shaw $2007$ cùng Richard Taylor. Trong thời gian ở UBC, $19$ tuổi ông kết hôn với Charlotte Lorraine Cheverie. Họ có bốn người con và một vài người cháu. Tại tuổi $81$, ông tiếp tục làm việc tại viên nghiên cứu cao cấp, nơi mà hiện tại ông là giáo sư danh dự, và tại đây ông sử dụng văn phòng mà Albert Einstein đã từng dùng. Một cái nhìn thoáng qua về các công trình của ông Trích dẫn cho Robert Langlands khi nhận giải Abel bắt đầu bởi: Chương trình langlands dự đoán sự tồn tại của những mối liên hệ chặt chẽ giữa các dạng tự đẳng cấu và các nhóm Galois. Để hiểu về tầm quan trọng của chương trình Langlands chúng ta cần xem xét lịch sử Toán học về cả hai khái niệm: các dạng tự đẳng cấu và các nhóm Galois. Giải tích điều hòa Các dạng tự đẳng cấu xuất phát từ lĩnh vực trong Toán học mang tên giải tích điều hòa, theo một cách nào đó có thể nghĩ là các xấp xỉ và các số hạng tổng quát, như các hàm sóng tuần hoàn. Sóng tuần hoàn tốt nhất là hàm sin. Công dụng của các "word" hamornic ở đây đến từ các ứng dụng của sóng sine đến vật lý âm thanh. Một note về âm nhạc, ví dụ, C chơi violin, có thể hiểu là sự chồng chất của rất nhiều sống sine, mỗi trong chúng dao động đại diện một "điều hòa" của C. Các dạng tự đẳng cấu là ý tưởng mở rộng của các sóng tuần hoàn, biểu diễn bởi việc sử dụng một ngôn ngữ hình học tinh vi hơn nhiều lần. Lý thuyết số Các nhóm Galois là khái niệm từ lý thuyết số, lý thuyết về những con số. Một trong các chú đề quan trọng rất trong lý thuyết số là làm thế nào giải được các phương trình đa thức. Ví dụ: làm sao để giải phương trình $x^{2}+x+1=0$. Phương trình này là một phương trình bậc hai và hai nghiệm của nó có thể tính bằng công thức mà hầu hết học sinh cấp THCS đã được học. Các nghiệm của nó là $\frac{-1+\sqrt{-3}}{2}, \frac{-1-\sqrt{-3}}{2}$. Các nghiệm của nó nhìn có vẻ tương tự nhau, nói một cách khác thì chúng thể hiện ra một sự đối xứng. Trong những năm đầu tiên của thế kỉ $19$, nhà Toán học người Pháp Evariste Galois nghiên cứu các sự đỗi xứng giữa các nghiệm của một phương trình. Bảng các quan hệ đối xứng ngày nay gọi là nhóm Galois. Mối liên hệ Chương trình Langlands là một tham vọng to lớn để kết nối giải tích điều hòa và lý thuyết số, bằng cách chứng minh các kết nối sâu sắc giữa các dạng tự đẳng cấu và các nhóm Galois. Giải tích điều hòa và lý thuyết số là hai lĩnh vực tách biệt, chúng có các khái niệm riêng, kĩ thuật và thuật ngữ riêng, chương trình thể hiện mối tương quan mạnh mẽ giữa chúng. Một khái niệm cơ bản quan trọng trong các ý tưởng của Langlands là số học modular, một cách để làm số học với một tập cố định các số liên tiếp. Một ví dụ của số học modular là đồng hồ $12$ số, nếu đang là $11$ giờ, bạn cộng thêm $5$ giờ, bạn có $16$ giờ. Nhưng không có số $16$ trên đồng hồ $12$ số, tất cả chúng ta biết rằng $11$ giờ cộng $5$ tiếng là $4$ giờ, vì bạn đã trừ đi $12$! Trong Disquisitiones Arithemeticae ($1801$), nhà Toán học người Đức Carl Friedrich Gauss đã đưa ra lý thuyết số học modular và trình bày nó như một định lý cơ bản, luật thuận nghịch bình phương, về tính giải được của các phương trình bậc hai sử dụng số học modular. Nhìn lại lần nữa phương trình $x^{2}+x+1=0$. Nếu chúng ta xét số học modular với module $3$, tức là ta chỉ sử dụng ba số $0,1,2$, thì phương trình này có một nghiêm $x=1$ vì $1^{2}+1+1=3=0 \pmod 3$. Từ Gauss, rất nhiều nhà Toán học đã có cảm hứng từ tính giải được của một số dạng nhất định các phương trình, phụ thuộc vào module và làm thế nào để liên hệ tới nhóm Galois của các phương trình này. Một trường hợp đặc biệt của chương trình Langlands, kết nối lý thuyết số và giải tích điều hòa có thể nhìn nhận bằng các xét các dạng phương trình đa thức gọi là các "đường cong elliptic". Nếu bạn lấy một đường cong elliptic và tìm số nghiệm nó có cho mọi module nguyên số (tức là các số nguyên dương từ $2,3,5,7,11,...$, các số chỉ chia hết cho $1$ và chính nó), bạn sẽ mở rộng một dãy các số. Dãy số này, tuy nhiên, cũng có thể mở rộng bằng một dạng đối tượng Toán học khác ( =gần đúng) tương tự như các sóng tuần hoàn và có thể xem xét việc sử dụng công cụ của giải tích điều hòa. Trong bức thư gửi And ré Weil năm $1967$ và Problems in the Theory of Automorphic Forms năm $1970$, Langlands đã tạo ra các giả thuyết rộng lớn kết nối lý thuyết số và giải tích điều hòa, điều mà rất nhiều các chuyên gia tin là đúng nhưng rất nhiều trong số đó chưa được chứng minh. Thậm chí, nó là một trong các lĩnh vực nghiên cứu phong phú nhất. Trong năm $2002$ và $2010$, một vài nhà Toán học đã được trao giải Fields vì chứng minh một số giả thuyết của Langlands (trong đó có giáo sư Ngô Bảo Châu về bổ đề cơ bản cho chương trình Langlands) Chương trình Langlands là động lực cho các nhà Toán học vì nó là cầu nối giữa các lĩnh vực tách biệt, thể hiện một cấu trúc nền tảng sâu sắc hơn cho Toán học và cung cấp các cách mới để giải các vấn đề còn tồn động. Nhưng nó cũng vô tình vì tính tự nhiên của sự kết nối, lý thuyết số là một lĩnh vực nơi các con số xuất hiện với một thứ tự khó có thể dự đoán được, các dạng tự đẳng cấu là các đường cong mịn đầy đủ, hình mẫu chính quy và những sự đối xứng đẹp đẽ. Thêm một câu nói hay:“He never got a Fields medal. But many people have got Fields Medals for settling special cases of his conjectures, relying on his tools to start off.” - Peter C. Sarnak Phạm Khoa Bằng - Dịch từ
vanhoc
Sultan là một giống gà có nguồn gốc từ Thổ Nhĩ Kỳ. Một vài từ điển dịch nó thành gà bạch Thổ Nhĩ Kỳ không hẳn là chính xác, do giống gà này có thể có bộ lông là màu trắng, đen hay lam, mặc dù gà có bộ lông trắng là phổ biến hơn cả. Tên gọi của nó trong tiếng Thổ Nhĩ Kỳ là Serai-Tavuk, có thể dịch thành "gà của Sultan". Chúng từng là loại gà cảnh chủ yếu, được nuôi trong các khu vườn của đế quốc Ottoman. Tại phương Tây, chúng được nhân giống để triển lãm gia cầm, và nói chung hiếm thấy. Giống gà này lần đầu tiên được xuất khẩu từ đất nước bản địa của nó vào năm 1854, khi Elizabeth Watts ở Hampstead, London đem một bầy nhỏ vào Anh. Nó được thấy tại Bắc Mỹ vào năm 1867, và được chính thức công nhận bằng việc chấp thuận đưa vào chuẩn hoàn hảo của Hiệp hội gia cầm Bắc Mỹ năm 1874. Gà Sultan có rất nhiều kiểu bộ lông trang trí, bao gồm lớp lông lớn, phồng tại mào, ngực, duôi dài, và nhiều lông trên chân. Chiếc mào nhỏ, hình chữ V của chúng gần như bị che đậy hoàn toàn dưới lớp lông. Gà Sultan cũng là một trong số ít các giống gà có 5 ngón trên mỗi chân. Với gà trống cân nặng khoảng 2,7 kg (6 pao) và gà mái khoảng 2 kg (4 pao), chúng là gà giống tiêu chuẩn tương đối nhỏ. Chúng cũng có phiên bản bantam (dạng nhỏ so với gà tiêu chuẩn, với kích thước chỉ bằng một phần năm tới một phần tư kích thước gà tiêu chuẩn). Gà mái đẻ các trứng nhỏ màu trắng với tốc độ chậm, chỉ khoảng 80 quả mỗi năm và nói chung không đòi ấp. Về khí chất, gà Sultan là gà rất dễ sai khiến và thân thiện, và chúng hài lòng với việc nuôi nhốt. Phần lớn những người nhân giống gà Sultan nuôi chúng trên nền chuồng khô nhằm bảo vệ bộ lông trau chuốt kỹ lưỡng của chúng, đặc biệt ở phần chân. Chúng cũng có thể hơi dễ bị bắt nạt nếu nuôi trong cùng bầy với các giống gà hoạt động tích cực hơn. Tiêu chuẩn Trọng lượng lý tưởng: Trống: 1,5–2 kg; Mái: 1-1,5 kg. Mào: sừng (hình chữ V). Mấu tai: ẩn do lông che phủ mấu tai. Màu mắt: đỏ-cam. Màu da: trắng. Màu tụ cốt cổ chân: vàng. Đa dạng của bộ lông: chỉ màu trắng. Trứng để ấp: tối thiểu 45 g, vỏ màu trắng. Đường kính vòng đeo chân: Trống: 18 mm; Mái: 16 mm. Ghi chú Liên kết ngoài Gà Sultan tại mypetchicken Giống gà
wiki
Tái Đại (, , 1 tháng 8 năm 1802 – 18 tháng 8 năm 1874), là một Tông thất của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Thân thế Tái Đại sinh vào giờ Ngọ, ngày 4 tháng 7 (âm lịch) năm Gia Khánh thứ 7 (1802) trong gia tộc Ái Tân Giác La. Ông là con trai thứ hai của Tông thất Dịch Chi (奕芝) - tằng tôn của Hoằng Triều - con trai thứ bảy của Lý Mật Thân vương Dận Nhưng. Mẹ ông là Na Mục Đô Lỗ thị (那穆都魯氏), đích thê của Dịch Chi. Con trai thứ tư của Hoằng Triều là Vĩnh Đăng (永璒) được phong làm Tam đẳng Phụng quốc Tướng quân, được xem như một chi hệ riêng. Sau khi Vĩnh Đăng qua đời, con trai trưởng là Miên Bạc (綿瓝) tập tước. Dịch Chi là con trai trưởng của Miên Bạc nhưng lại mất sớm hơn cha. Cuộc đời Thời Đạo Quang Năm Đạo Quang thứ 12 (1832), Tái Đại được tập tước Phụng ân Tướng quân (奉恩将军) từ ông nội là Miên Bạc bởi cha ông và anh trai cả của ông đều đã qua đời. Tháng 6 năm thứ 19 (1839), ông được tập tước Lý Thân vương đời thứ 9, nhưng Lý vương phủ không phải Thiết mạo tử vương nên ông chỉ được phong Phụng ân Phụ quốc công. Tháng 7, ông được phái đi trông coi Thanh Đông lăng. Năm thứ 20 (1840), tháng 11, ông nhậm Tán trật đại thần. Tháng 12, được hành tẩu tại Càn Thanh môn. Cùng tháng, ông trở thành Tộc trưởng của Tả dực Cận chi. Năm thứ 28 (1848), tháng 4, ông được phái đi trông coi Thanh Tây lăng. Thời Hàm Phong Tháng 5 năm Hàm Phong thứ 2 (1852), ông được đưa vào danh sách dự bị tiến Lục ban, đến tháng 8 chính thức bổ nhiệm. Tháng 2 năm 1853, ông nhậm chức Quảng Châu Phó Đô thống. Nhưng chỉ 2 tháng sau thì ông bị bệnh phải chọn người khác đảm nhiệm rồi quay về Kỳ điều trị. Đến tháng 12 thì ông lại nhậm chức Tán trật đại thần. Đầu năm 1854, ông được phong làm Phó Đô thống Mông Cổ Chính Bạch kỳ vào tháng giêng, và Tiền dẫn Đại thần (前引大臣), thay quyền Thanh Châu Phó Đô thống vào tháng 2. Đến năm 1857, ông liên tiếp thay đổi vị trí công tác khi liên tiếp được giao quản lý Chính Bạch kỳ tân cựu Doanh phòng (新旧营房) vào tháng 1, được phái tiến vào Võ chức Lục ban trong tháng 2, bắt đầu thay quyền Phó Đô thống Mãn Châu Chính Bạch kỳ từ tháng 4, và đến tháng 6, ông trở thành Tộc trưởng của Tả dực Cận chi Đệ nhất tộc. Năm thứ 8 (1858), ông cũng tiếp tục thay đổi nhiều chức vụ khi bắt đầu thay quyền Phó Đô thống Hán Quân Chính Hồng kỳ từ tháng 4, nhậm chức Hữu Tông nhân của Tông Nhân phủ từ tháng 6, thay quyền Tương Hoàng kỳ Hộ quân Thống lĩnh từ tháng 9, và được điều làm Phó Đô thống Mãn Châu Tương Bạch kỳ vào tháng 12. Một năm sau, ông tiếp tục thay quyền Phó Đô thống Hán Quân Chính Hồng kỳ vào tháng 8, quản lý sự vụ Kiện Duệ doanh từ tháng 9, và quản lý Tương Bạch kỳ tân cựu Doanh phòng từ tháng 11. Tháng 3 năm 1860, ông thay quyền Tương Bạch kỳ Hộ quân Thống lĩnh. Đến tháng 8 cùng năm, ông đồng thời kiêm nhiệm nhiều nhiệm vụ của Tông Nhân phủ, Đô thống Mãn Châu Tương Bạch kỳ và Kiện Duệ doanh. Tháng 10, ông thay quyền Hữu dực Tiền phong Thống lĩnh. Trong năm 1861, ông tiếp tục thay quyền nhiều vị trí như Đô thống Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, Tả dực Tiền phong Thống lĩnh. Tháng 10 cùng năm, ông được ban thưởng cho phép cưỡi ngựa trong Tử Cấm Thành. Thời Đồng Trị Năm Đồng Trị nguyên niên (1862), tháng 2, ông nhậm chức Hữu dực Tiền phong Thống lĩnh. Tháng 3, thay quyền Phó Đô thống Hán Quân Tương Hồng kỳ. Tháng 9, ông được phái đi trông coi Thanh Đông lăng. Năm thứ 6 (1867), ông thay quyền Phó Đô thống Hán Quân Chính Bạch kỳ. Năm thứ 8 (1869), nhậm Phó Đô thống Mông Cổ Chính Hồng kỳ, sau đó lại điều nhậm Phó Đô thống Mãn Châu Tương Hồng kỳ. Năm thứ 13 (1874), ngày 7 tháng 7 (âm lịch), giờ Thìn, ông qua đời, thọ 73 tuổi. Gia quyến Đích Phu nhân: Đông Giai thị (佟佳氏), con gái của Viên ngoại lang Tát Khắc Đương A (蕯克当阿) Thiếp: Vương thị (王氏), con gái của Vương Thế Phúc (王世福). Con trai Phổ Phong (溥豐, 1829 - 1896), mẹ là Đông Giai thị. Năm 1850 được phong Nhị đẳng Phụ quốc Tướng quân. Năm 1854 thưởng chức Nhị đẳng Thị vệ, 1 năm sau thì bị cách chức. Năm 1875 tập tước Phụng ân Phụ quốc công. Từng được phái đi trông coi Thanh Tây lăng và Thanh Đông lăng, nhậm Tán trật đại thần. Có bốn con trai. Phổ Thịnh (溥盛, 1832 - 1896), mẹ là Đông Giai thị. Năm 1851 được phong Nhị đẳng Phụ quốc Tướng quân. Từng nhậm Càn Thanh môn Nhị đẳng Thị vệ, Đầu đẳng Thị vệ. Có năm con trai. Phổ Trưng (溥徵, 1837 - 1889), mẹ là Đông Giai thị. Năm 1857 được phong Phụ quốc Tướng quân. Năm 1886 nhậm chức Phục Châu Thành thủ úy - đứng đầu quân Bát kỳ Trú phòng ở Phục Châu. Có một con trai. Phổ Dung (溥融, 1839 - 1854), mẹ là Đông Giai thị. Mất sớm, vô tự. Phổ Ân (溥恩, 1860 - 1861), mẹ là Vương thị. Chết yểu. Phổ Duệ (溥銳, 1867 - 1895), mẹ là Vương thị. Năm 1886 được phong Nhất đẳng Phụng quốc Tướng quân. Vô tự. Phổ Quang (溥光, 1869 - ?), mẹ là Vương thị. Từng nhậm chức Bút thiếp thức. Không rõ năm mất và thông tin con cái. Chú thích Tham khảo Nguồn Tán trật đại thần Người Mãn Châu Tương Lam kỳ Lý Thân vương Đô thống nhà Thanh
wiki
Quan hệ Trung Quốc - Sri Lanka đề cập đến quan hệ song phương giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Sri Lanka.Có một đại sứ quán Trung Quốc ở Colombo và một đại sứ quán Sri Lanka ở Bắc Kinh. Mối quan hệ lịch sử và văn hóa giữa hai nước kéo dài hàng trăm năm. Quan hệ giữa hai nước trong thời gian cai trị tổng thống Sri Lanka, Mahinda Rajapaksa, dẫn đến nhiều thỏa thuận và thấy quan hệ gần gũi hơn do lập trường ủng hộ Trung Quốc của Rajapaksa. Theo Tổng thống Sri Lanka hiện tại, Maithripala Sirisena, quan hệ vẫn mạnh mẽ với Sirisena quan tâm đến việc cân bằng cả ảnh hưởng của Trung Quốc và Ấn Độ trong nước. Mặc dù vậy, những phát triển gần đây đã cho thấy một sự "ủng hộ Trung Quốc" nghiêng về chính sách đối ngoại hiện tại của Sri Lanka trong đầu tư Trung Quốc tiếp tục ở Sri Lanka và sự ủng hộ của Trung Quốc về vị thế của Trung Quốc trong tranh chấp chủ quyền Biển Đông. Sri Lanka là một quốc gia lớn trên Chuỗi Ngọc Trai, là một phần của sáng kiến chiến lược Trung Quốc ở Ấn Độ Dương được gọi là Đường tơ lụa hàng hải và là một phần của chiến lược phát triển lớn hơn được gọi là Một vành đai, Một con đường. Lịch sử Pháp Hiển đã đi đến Sri Lanka năm 410 và cư trú tại đất nước này hai năm trước khi trở về Trung Quốc trong một tàu buôn. Kinh điển Karanamudra và Vimuttimagga, hai bản văn Phật giáo ở Sri Lanka, được dịch sang tiếng Trung trong 489 và 505 tương ứng. Amoghavajra, một nhà sư Phật giáo mạnh mẽ trong lịch sử Trung Quốc đã du hành đến Sri Lanka và chịu trách nhiệm dịch Kinh Tạng Karandamudra sang tiếng Trung và đưa nó trở lại Trung Quốc vào thế kỷ thứ VIII. Các nữ tu Phật giáo từ Sri Lanka, ngược lại, du hành sang Trung Quốc vào năm 429 và 433. Kiến trúc Trung Quốc / Đông Á, cùng với kiến trúc Ấn Độ, là một trong những ảnh hưởng chính của nước ngoài đối với kiến trúc Sri Lanka và đóng một vai trò quan trọng trong việc định hình nó. Các hình thức võ thuật được gọi là Cheena di từ Sri Lanka có nguồn gốc từ ảnh hưởng của Trung Quốc thông qua các nhà sư Thiếu Lâm đã đến hòn đảo trên hành hương và dạy nó cho người Sinhalese. Các Simha được tìm thấy đứng bên ngoài ngôi đền Phật giáo và các tòa nhà khác trên khắp Sri Lanka là một biến thể của Sư tử đá Trung Quốc. Trong triều đại Nhà Minh trong triều đại của Hoàng đế Vĩnh Lạc, chuyến hành trình Trịnh Hòa hạ Tây Dương do Trịnh Hòa chỉ huy đến thăm Sri Lanka và chiến đấu trong cuộc chiến tranh Minh-Kotte. Chữ viết song ngữ của Galle được dựng lên ở Galle, Sri Lanka vào năm 1409 để tưởng nhớ Trịnh là lần thứ hai anh đến thăm đất nước này. Sri Lanka là một nước triều cống cho Nhà Minh trong nhiều năm và trong thời kỳ này ảnh hưởng của Trung Quốc ảnh hưởng đến chính trị và thương mại của Sri Lanka. Giống như nhiều nơi khác ở Đông, Nam và Đông Nam Á, người nhập cư Trung Quốc di cư đến Sri Lanka trong thế kỷ XVIII và XIX, mặc dù với số lượng nhỏ hơn nhiều so với các nước láng giềng như Ấn Độ, Myanmar hay các vùng khác của Đông Nam Á. Theo điều tra dân số năm 2001, họ chiếm chưa tới 0,20% dân số và đã hòa nhập vào xã hội Sri Lanka rộng lớn hơn. Quan hệ ngoại giao Sri Lanka là một trong những quốc gia đầu tiên công nhận nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Kể từ đó, hai nước đã thường xuyên trao đổi các chuyến thăm cấp cao dẫn đến một loạt các thỏa thuận. Trung Quốc đã hỗ trợ kinh tế, quân sự và kỹ thuật cho Sri Lanka. Có sự đầu tư đáng kể từ Trung Quốc vào việc mở rộng cơ sở hạ tầng của Sri Lanka. Từ năm 2004 đến năm 2014, Trung Quốc cung cấp 7 tỷ đô la cho các khoản vay, bao gồm các khoản vay để xây dựng cảng Sri Lanka tại Hambantota. Tuy nhiên có những lo ngại trong nước và trên các phương tiện truyền thông quốc tế rằng Sri Lanka không đủ khả năng cho các khoản vay này vì quốc gia này đã nợ 64 tỷ đô la và khoảng 95% doanh thu của chính phủ được sử dụng để trả nợ. Trong trường hợp cảng ở Hambantota, hai nước gần đây đã ký hợp đồng với Sri Lanka bán một phần lớn cổ phần trong cảng cho China Merchants Port Holdings, trong khi Sri Lanka vẫn giữ quyền kiểm soát an ninh cảng. Trung Quốc và Sri Lanka cũng chia sẻ một mối quan hệ quân sự, với Trung Quốc bán một loạt vũ khí hiện đại cho các lực lượng vũ trang Sri Lanka. Quan hệ quốc phòng Trung Quốc đã là một nguồn tiếp tục trang bị quân sự cho Sri Lanka, và đang giúp hiện đại hóa và mở rộng lực lượng vũ trang Sri Lanka. Trung Quốc xuất khẩu trang thiết bị quân sự cho quân đội Sri Lanka bao gồm: đạn dược, tên lửa dẫn đường chống tăng, phóng tên lửa và tên lửa không đối không vai, bom thâm nhập và tên lửa, đạn súng, thiết bị nhìn ban đêm, pháo binh, áo giáp, súng cối, thiết bị an ninh, xe tăng, máy bay phản lực, tàu hải quân, radar và thiết bị liên lạc. Trung Quốc cũng hỗ trợ trong việc đào tạo nhân viên quân đội Sri Lanka. Tổng công ty Xuất nhập khẩu Công nghệ Hàng không Quốc gia Trung Quốc đang giúp chính phủ Sri Lanka thành lập Trung tâm Bảo trì Máy bay. Tuy nhiên, vị trí vẫn chưa được hoàn thành, nhưng Katunayake, Mattala và Trincomalee là những địa điểm có thể. Tàu ngầm hạt nhân của Trung Quốc đã thực hiện nhiều chuyến viếng thăm Sri Lanka vào tháng 9 và tháng 11 năm 2014, bất chấp sự bất mãn mạnh mẽ từ chính phủ Ấn Độ. Vào tháng 10 năm 2016, chính phủ Trung Quốc tuyên bố sẽ viện trợ quân sự cho Sri Lanka để giúp họ mua thiết bị quân sự của Trung Quốc. Hoa kiều ở Sri Lanka Sinh viên quốc tế Trung Quốc, lao động nhập cư và những người kinh doanh đã chuyển đến đất nước này trong những năm 1990 và 2000. Trong những năm gần đây, các công ty kỹ thuật Trung Quốc đã ký hợp đồng cho các dự án ở Sri Lanka cũng đã mang công nhân nhập cư từ Trung Quốc. Những công nhân sớm nhất như vậy đến năm 1970 để làm việc tại Hội trường Quốc tế Memorial Bandaranaike Memorial. Gần đây, họ đang nghiên cứu các dự án cơ sở hạ tầng tại Hambantota, như Sân bay Quốc tế Hambantota và cảng Hambantota. Dự án cảng, do China Harbour Engineering Co Ltd điều hành, được báo cáo sử dụng 328 công nhân Sri Lanka và 235 công nhân Trung Quốc năm 2008. Do dòng người lao động Trung Quốc tràn vào, người dân địa phương của Hambantota thậm chí còn bắt đầu kinh doanh và bán rau Trung Quốc như bắp cải Trung Quốc, tổng hợp thịt và cải xoăn cho nhà bếp của họ. Nhà máy điện Norocholai, một dự án xây dựng nhà máy điện nhiên liệu hóa thạch gần Puttalam, được báo cáo sử dụng 900 kỹ sư, người giúp việc, thợ hàn, và thợ rèn, với sự hỗ trợ của chỉ một vài người Sri Lanka. Các dự án xây dựng khác được biết là sử dụng lao động Trung Quốc bao gồm Nhà hát biểu diễn nghệ thuật quốc gia Colombo (báo cáo sử dụng 1.000 công nhân Trung Quốc) và dự án nâng cấp cấp nước tại Colombo do China Geo Engineering Corporation quản lý. Quan hệ văn hóa hiện đại Sri Lanka đã trở thành một điểm đến rất phổ biến đối với khách du lịch Trung Quốc và bây giờ là quốc tịch lớn nhất của khách du lịch đến đất nước. Trong bảy tháng đầu năm 2016, 1.173.618 du khách Trung Quốc đã đến thăm đất nước này. Gần 1,8 triệu lượt du khách Trung Quốc đã đến Sri Lanka trong năm 2015. Ẩm thực Trung Hoa có rất nhiều sự nổi tiếng ở Sri Lanka và giống như ẩm thực Ấn Độ, các nhà hàng phục vụ các món ăn Trung Quốc có thể được tìm thấy trên khắp hòn đảo. Các bộ phim truyền hình Trung Quốc và Hồng Kông được lồng tiếng tiếng Sinhala được phổ biến và được phát trên các mạng truyền hình lớn ở Sri Lanka; các bản sao phụ được bán trong các cửa hàng DVD trên toàn quốc. Phim hành động Trung Quốc rất phổ biến và trong quá khứ đã có rất nhiều sự nổi tiếng trong cả nước với các cửa hàng CD trên toàn quốc cung cấp đĩa DVD. Ngoài ra, các kênh truyền hình và đài phát thanh có nguồn gốc Trung Quốc đã bắt đầu phát sóng trong cả nước bao gồm: China Central Television, China Radio International và Celestial Movies. Đại sứ quán, lãnh sự quán - Tại Trung Quốc: Bắc Kinh (Đại sứ quán) Quảng Châu (Lãnh sự quán) Thượng Hải (Lãnh sự quán) - Tại Sri Lanka: Colombo (Đại sứ quán) Tham khảo Quan hệ song phương của Trung Quốc Quan hệ song phương của Sri Lanka
wiki
Trận Mục Dã (chữ Hán: 牧野之戰), còn được gọi là Vũ vương khắc Ân (武王克殷) hay Vũ vương phạt Trụ (武王伐紂), là cuộc quyết chiến giữa Đế Tân và Chu Vũ vương, mở ra việc thành lập triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Đế Tân nhà Thương trước đánh nước Lê (黎) ở Tây Bắc, sau lại dẹp Đông Di (東夷). Tuy kết quả thu được thắng lợi, nhưng vì dùng binh cực nhọc, vũ dụng lại quá tàn khắc, cộng với sự xa xỉ quá quắt đã khiến mâu thuẫn xã hội và giai cấp ngày càng sâu sắc. Sách Tả truyện có nói: "Trụ trừ Đông Di mà hại đến thân" (紂克東夷而損其身, Trụ khắc Đông Di nhi tổn kỳ thân). Diễn biến Chu Vũ vương cho rằng thời cơ không thể mất, bèn sai Khương Tử Nha dẫn các phụ tướng mang 300 cỗ chiến xa, cùng 3000 quân Hổ bí (vũ sĩ tinh nhuệ) bất ngờ tập kích kinh đô Triều Ca của nhà Thương, tổng binh lực xưng chừng có 45.000 quân, đó chỉ là nói phóng đại binh lực. Trước khi hành binh, bị Ngư Tân (魚辛) ngăn trở. Sau đó, ngày 21 tháng 1, quân Chu kéo ra chiếm bến Mạnh Tân (孟津), hợp với các nước Dung (庸), nước Lư (盧), nước Bành (彭), nước Bộc (濮), nước Thục (蜀), nước Khương (羌), nước Vi (微), nước Mâu (髳) là các phương quốc. Đến ngày 28, quân Chu và các chư hầu mặc cho mưa gió cứ đông tiến, kéo đến đất Tỉ (汜地, nay là trấn Tỉ Thủy, thành phố Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam) vượt qua Hoàng Hà, đến Bách Tuyền (百泉, tây bắc huyện Huy tỉnh Hà Nam), mỗi ngày vượt gần 30 km với tốc độ rất nhanh, tiến thẳng đến thành Triều Ca (朝歌, kinh đô nhà Thương, nay thuộc huyện Kì tỉnh Hà Nam). Ngày 18 tháng 2, quân Chu đánh đến Mục Dã (nay thuộc thành phố Tân Hương tỉnh Hà Nam). Đế Tân khi biết tin vội huy động quân đội các doanh sở, nhưng chủ lực quân Thương hiện đang ở phía đông nam xa xôi, không thể huy động được quân các chư hầu ở xa. Đế Tân chỉ có cách hay nhất là trang bị vũ khí cho số đông các nô lệ để chiến đấu với binh nhà Chu. Sử có hơi khoa trương quân nhà Thương đến 70 vạn quân, so ra binh lực lại nhiều hơn quân đội nhà Chu rất nhiều. Ngày 27, vào sáng sớm, quân Chu dàn hàng và tuyên thệ diệt địch, trong khi đó quân Thương Đế Tân đang bạo hành tiến đến. Kết quả Đế Tân quyết định tấn công liên minh nhà Chu vào ngày 16 tháng 1 năm 1046 TCN. Theo ý kiến của Khương Tử Nha, Cơ Phát không phòng thủ mà tấn công thủ đô Triều Ca bỏ trống, Trụ trở về cứu thủ đô, trên đường về bị đánh bại tại Mục Dã. Đế Tân tự sát, nhà Thương mất. Chiến thắng này là mốc đánh dấu thời kỳ bắt đầu của nhà Chu. Nhà Thương còn tồn tại tới 6 năm sau bị diệt nốt. Sau trận đánh, Cơ Phát lên ngôi, tức là Chu Vũ vương. Ông phong cho Khương Tử Nha làm vua đất Tề, đánh dấu sự ra đời của nước Tề. Chú thích Wu, K. C. (1982). The Chinese Heritage. New York: Crown Publishers. . Sử ký - Thương bản kỷ Tả truyện Chiến tranh Lịch sử Trung Quốc Nhà Thương Lịch sử Hà Nam (Trung Quốc) Tân Hương Thế kỷ 11 TCN Trung Quốc thế kỷ 11 TCN
wiki
Đọc bài thơ “Mặt trời xanh của tôi”. Hãy tưởng tượng em đang được ở một vùng trung du có rừng cọ xanh tươi như trong bài thơ. Hãy tả lại rừng cọ ấy Gợi ý Mặt trời xanh của tôi Đã có ai lắng nghe Tiếng mưa trong rừng cọ? Như tiếng thác dội về, Như ào ào trận gió. Đó ai lên rừng cọ Giữa một buổi trưa hè, Gối đầu lên thảm cỏ Nhìn trời xanh, lá che… Đã có ai dậy sớm, Nhìn lên rừng cọ tươi? Lá xoè từng tia nắng Giống hệt như mặt trời. Rừng cọ ơi, rừng cọ! Lá đẹp, lá ngời ngời, Tôi yêu, thường vẫn gọi Mặt trời xanh của tôi! Nguyễn Viết Bình Hãy tưởng tượng em đang được ở một vùng trung du có rừng cọ tươi xanh như trong bài thơ. Hãy tả lại rừng cọ ấy. Bài làm "Trên rừng xanh có muôn ngàn cây lá, con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca… Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi….", nếu có dịp gặp tác giả của bài hát rất hay ấy, tôi sẽ nói với bác rằng riêng với người dân Phú Thọ, chúng tôi có đến hơn một mặt trời: mặt trời hồng rực rỡ nằm trên bầu trời xa và trăm ngàn mặt trời xanh tươi mát nằm trên những đồi cọ mướt màu. Rừng cọ quê tôi đã có từ lâu lắm. Ông nội kể rằng nó có từ trước khi ông ra đời. Vậy nên, lúc lớn lên, tôi đã thấy rừng cọ bạt ngàn như vậy. Mỗi sớm mai thức dậy, chạy ào lên rừng cọ, trèo lên một cái cây thật cao mà nhìn chỉ thấy từng lớp, từng lớp cọ trập trùng nhấp nhô nối nhau chạy đến tít tắp chân trời. Trăm ngàn lá cọ xòe tròn với rất nhiều tia lá giống hệt mặt trời. Tôi thích thú liên tưởng đến hình ảnh bao mặt trời xanh đang tỏa sáng chốn đất Tổ Hùng Vương của mình.Xem thêm: Tưởng tưởng và kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật Tấm trong truyện Tấm Cám Nhưng phải đến rừng cọ vào một buổi trưa hè mới thấy hết cái đẹp đẽ, rực rõ của nó. Bước vào rừng cọ ta dễ có cảm giác bước vào một ngôi nhà mái bằng rộng thênh thang: mặt đất cỏ mọc xanh rì êm mát, giống như một lớp thảm vậy; phía trên, lá cọ xếp khít nhau lá cây nọ nối lá cây kia như tạo thành một mái nhà khổng lồ. Lũ trẻ chúng tôi thường chơi trò đuổi bắt ở đó. Cứ lách mình qua những thân cây mà chạy zic zắc, cứ nép mình vào những thân cây mà núp thì khó bị phát hiện lắm bởi thân cọ lâu năm đã rất to, lại được bao bọc bởi nhiều lớp bẹ lá khô dày cứng. Khi thấm mệt rồi, thả mình nằm dài trên thảm cỏ dưới những tán cọ rợp bóng mà nhìn lên trời thật thú vị! Ánh sáng được lọc qua những tán lá trở thành một thứ sắc xanh tựa ngọc bích. Chính lúc ấy, chiếc lá cọ như đang tỏa ra loại ánh sáng xanh trong dễ làm say lòng người. Chao ôi! Mặt trời xanh của quê tôi đó! Ngày nắng đã vậy, trong ngày mưa, hình ảnh lá cọ trở thành niềm an ủi của chúng tôi những lúc buồn thiu vì ẩm ướt. Đang chơi vui vẻ, chợt ào ào gió đến, lá cọ tán rộng nên bị gió quật lên đập xuống dữ dội. Ngồi núp dưới gốc cây mà nghe cái âm thanh mưa trút xuống lá đứa nào cũng sợ. Lá cọ khá cứng mà mưa rừng lại mạnh nên tiếng mưa đập xuống lá tạo thành thứ âm thanh rất đanh. Ngước lên vòm cây, nhìn những chiếc lá xòe tròn nghĩ đến hình ảnh mặt trời, lòng đứa nào cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều.Xem thêm: Trước cái đói nghèo và những cuộc đời bất hạnh vẫn còn trong xã hội nước taHình ảnh rừng cọ đã in sâu vào kí ức tuổi thơ tôi như thế. Nghĩ về quê hương, khi nào trong tôi cũng hiện lên hình ảnh những tán lá cọ xanh rờn – những mặt trời xanh yêu dấu của tôi. Vanmau.edu.vn
vanhoc
Cảm nhận của anh (chị) về đất nước của Nguyễn Khoa Điềm Hướng dẫn Cảm nhận của anh (chị) về đất nước qua đoạn thơ sau: Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa…" mẹ thường hay kể. Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc Tóc mẹ thì bới sau đầu Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn Cái kèo, cái cột thành tên Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng Đất Nước có từ ngày đó… 1. Mở bài – Giới thiệu về Nguyễn Khoa Điềm và đoạn trích Đất Nước. – Giới thiệu vị trí và nội dung khái quát của đoạn thơ: nằm ở đầu đoạn trích, trả lời cho câu hỏi: Đất nước có từ bao giờ? Đất nước ở đâu? 2. Thân hài – Câu thơ mở đầu khẳng định đất nước đã có từ lâu đời. Đất nước có từ trước khi "ta" sinh ra và tồn tại cùng dòng thời gian vô thuỷ vô chung. – Cảm giác về lịch sử lâu đời của đất nước còn được tô đậm hơn với lời khẳng định: Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa…" mẹ thường hay kể. "Ngày xửa ngày xưa" là câu mở đầu quen thuộc trong truyện cổ tích, thế giới cổ tích là thế giới xa xăm, vô cùng trong tâm thức của con người, vậy mà trong thế giới huyền ảo ấy, đất nước đã hiện hữu. Xem thêm: Những con người thông thái thực sự cũng tựa như những bông lúa: khi còn lép, chúng vươn cao đầu lên đẩy kiêu ngạo; nhưng khi hạt đã đầy và chắc, chúng bắt đầu khiêm nhường cúi đầu xuống– Những câu thơ tiếp theo: Lịch sử lâu đời của đất nước không được cắt nghĩa bằng sự nối tiếp của các triều đại, các sự kiện, biến cố,… mà được thể hiện qua những chi tiết đời thường, gần gũi, bình dị của cuộc sống nhân dân. Mỗi câu thơ đều chứa đựng một ý, tứ nào đó của ca dao, thành ngữ, tục ngữ; một hình ảnh quen thuộc trong thần thoại, cổ tích; một thói quen của người dân trong cuộc sống hằng ngày;… Những chất liệu của văn hoá dân gian ấy đã tái hiện lịch sử phong tục, nếp sinh hoạt đời thường trong cuộc sống của nhân dân như miếng trầu bây giờ bà ăn, tóc mẹ thì bới sau đầu, ngôi nhà tranh với những cái kèo, cái cột,..:, truyền thống đánh giặc giữ nước với hình ảnh cây tre làng Gióng; văn hoá ứng xử trong nghĩa tình của mẹ cha… Tất cả những hình ảnh bình dị ấy đều khiến người đọc liên tưởng đến một phương diện nào đó của đất nước, đều là sự thể hiện lâu bền nhất những phong tục, tập quán, truyền thống văn hoá, lịch sử của đất nước, khiến cho cái vĩnh hằng của đất nước luôn tồn tại trong cái hằng ngày của cuộc sống con người; qua đó làm hiện lên một đất nước dung dị, gần gũi, đời thường nhưng rất đáng tự hào. – Câu thơ kết thúc đoạn cũng là một lời khẳng định: Đất Nước có từ ngày đó… "Ngày đó" thật mơ hồ về thời gian, khiến cho sự ra đời của đất nước càng trở nên xa xăm hơn, dài lâu hơn. Tuy nhiên, câu thơ cũng giúp người đọc nhận ra rằng: đất nước bắt đầu, lớn lên, hình thành và phát triển chính từ những phong tục, tập quán, những truyền thống văn hoá, lịch sử lâu đời. Qua những cảm nhận có vẻ tản mạn, tuỳ hứng ở đoạn thơ này, nhà thơ đã dẫn người đọc đến một nhận thức giản dị mà sâu sắc, thấm thìa: đất nước có một lịch sử lâu đời; đất nước là những gì gần gũi, thân yêu luôn hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày của nhân dân. Đất nước làm nên hình hài, vóc dáng, làm nên tâm hồn, cốt cách, lối sống, cách nghĩ của con người. Những từ ngữ đã có, có trong, bắt đầu, lớn lên, có từ ngày đó,… không chỉ gợi ra chiều dài thăm thẳm của lịch sử đất nước trong quá trình hình thành và phát triển mà còn đem đến cảm giác đất nước gắn bó với cuộc sống hằng ngày của nhân dân, hoà nhập trong mọi hình hài: lúc là con người, lúc là sự vật; lúc là hữu hình (với cái kèo, cái cột, hạt gạo, miếng trầu), lúc là vô hình (với những nghĩa tình gừng cay muối mặn),… 3. Kết bài Cảm nhận, ấn tượng riêng của cá nhân về đoạn thơ. Nguồn: thêm: Viết bài văn nói về các liệt sĩ vô danh trong nghĩa trang Trường Sơn- Văn 12
vanhoc
RobotWar là một trò chơi lập trình được viết bởi Silas Warner. Cùng với phần mềm RobotWrite, trò chơi này được phát triển bằng ngôn ngữ lập trình TUTOR trên nền tảng PLATO vào những năm 1970. Sau đó, trò chơi đã được thương mại hóa và chạy trên máy tính Apple II. Trò chơi được phát hành bởi Muse Software vào năm 1981. Trò chơi lấy bối cảnh vào năm 2002, khi chiến tranh trở nên nguy hiểm cho sức khỏe con người. Bấy giờ các quốc gia sẽ giải quyết xung đột của họ trong một trận chiến mà những chiến binh là những robot. Đất nước của bạn (người chơi) đã tạo ra những robot chiến đấu rất mạnh. Nhiệm vụ được đặt ra cho người chơi là: "Lập trình cho một robot để nó trở nên bất bại". Hoạt động chính của trò chơi là viết chương trình máy tính mô phỏng để vận hành robot. Một trận chiến có thể có nhiều robot cùng tham chiến cho đến khi chỉ còn một robot sống sót. Các robot không biết vị trí hoặc vận tốc của bất kỳ robot nào khác; người lập trình chỉ sử dụng các xung radar để suy ra khoảng cách, và có thể là suy ra được vận tốc... nhờ đó điều khiển robot tham chiến. Chương trình điều khiển Ngôn ngữ lập trình robot tương tự như BASIC. Có 34 thanh ghi có thể được sử dụng làm biến hoặc cho các chức năng vào/ra dữ liệu của robot. Một chương trình ví dụ từ hướng dẫn của trò chơi: SCAN AIM + 5 TO AIM; MOVE GUN AIM TO RADAR; SEND RADAR PULSE LOOP IF RADAR < 0 GOSUB FIRE; TEST RADAR GOTO SCAN FIRE 0 - RADAR TO SHOT; FIRE THE GUN ENDSUB Robot trong chương trình này có các chức năng: Quét radar vòng tròn, bắn ra các luồng radar, và khi phát hiện ra một robot khác, nó sẽ bắn một viên đạn phát nổ ở khoảng cách chính xác theo ước tính của xung radar. Robot trong chương trình này đứng yên trong toàn bộ trận chiến, vì nó không được gán bất kỳ thông số nào vào các thanh ghi chuyển động của nó. Đánh giá Harry White đã đánh giá RobotWar trong tạp chí The Space Gamer số 45 rằng: "Robot War xứng đáng [...] với giá tiền của nó. Và nếu bạn không có máy tính Apple, nhưng có một máy tính cá nhân thương hiệu khác, cứ chờ đi - vì sẽ có một trò chơi tương tự dành cho bạn. Nó là điều phải xảy ra." Trong số đầu tiên của Computer Gaming World, RobotWar đã được khen ngợi vì giúp ngôn ngữ lập trình trở nên dễ dàng để học, và trong nhiều năm tạp chí cũng đã tổ chức nhiều cuộc thi lập trình robot. Năm 1996, tạp chí đã xếp trò chơi ở hạng thứ 85 trong số những trò chơi hay nhất từ trước đến nay. BYTE cũng ca ngợi Battle Language về tiềm năng của nó trong việc dạy lập trình, cũng như trong việc lập trình và gỡ lỗi tinh vi, nhưng lưu ý rằng hiệu suất chậm của loại ngôn ngữ này có thể khiến robot đôi khi hành xử theo những cách không ngờ tới. Tham khảo Liên kết ngoài RobotWar: Lịch sử tóm tắt RobotWar có thể chơi miễn phí trên Internet Archive. Trò chơi lập trình Trò chơi điện tử năm 1981
wiki
Shim Chang-min (Hangul: 심창민;Hanja: 沈昌珉;Hán-Việt: Thẩm Xương Mân; sinh ngày 18 tháng 2 năm 1988) được biết đến với nghệ danh Max Changmin hay gọn hơn là MAX và tại Nhật Bản, là nam ca sĩ Hàn Quốc, thành viên của nhóm nhạc TVXQ. Anh ra mắt cùng nhóm TVXQ năm 2003 với ca khúc "Hug", trong buổi biểu diễn đặc biệt của BoA và Britney Spears. Tiểu sử Changmin sinh ra và lớn lên tại Seoul, Hàn Quốc trong một gia đình theo đạo Phật gồm cha mẹ đều là giáo viên và hai em gái. Năm 14 tuổi, Changmin được một nhân viên của công ty SM Entertainment phát hiện trong khi anh đang chơi cầu lông ở dưới sân trường. Người này đã đuổi theo Changmin và mời anh tới buổi thử giọng nhưng anh đã từ chối vì sợ bị lừa đảo. Sau đó, anh trở về nhà và kể lại chuyện này với mẹ. Mẹ của Changmin vì muốn có cơ hội được gặp nữ ca sĩ BoA nên bà đã dẫn anh đi thử giọng và Changmin đã giấu bố anh chuyện này . Tại buổi thử giọng, Changmin chỉ hát một bài hát cũ và vỗ tay kiểu quân đội. Tuy nhiên, anh đã giành được giải nhất tại cuộc thi Tìm kiếm tài năng trẻ lần thứ sáu của SM. Ba ngày sau cuộc thi, SM Entertainment đã liên lạc với Changmin để ký hợp đồng. Changmin sử dụng thành thạo tiếng Nhật. Anh tốt nghiệp trường trung học Gaepo năm 2006 và được tuyển thẳng vào khoa Y học cổ truyền, Đại học Kyung Hee. Năm 2009, anh ghi danh vào chuyên ngành Âm nhạc hậu hiện đại cũng của trường này. Năm 2011, anh theo học văn bằng 2 ngành Phim và Kịch nghệ tại Đại học Konkuk. Changmin học tiếp văn bằng thạc sĩ của Đại học Inha. Ngoài ra Changmin cũng có niềm say mê với nhiếp ảnh và là học trò của nhiếp ảnh gia Kim Young-joon. Sự nghiệp Cá nhân Bên cạnh hoạt động cùng DBSK, Changmin cũng tham gia một số dự án riêng lẻ khác. Năm 2007, anh viết lời cho ca khúc "Evergreen", soạn nhạc bởi một thành viên khác của DBSK là Micky Yoochun, nằm trong album 2007 Winter SMTown - Only Love của SMTown. Năm 2008, anh viết lời tiếng Hàn cho ca khúc "Love In The Ice" trong album tiếng Hàn thứ tư của nhóm, Mirotic. Cùng năm đó, Changmin cũng thể hiện ca khúc "Wild Soul" cho đĩa đơn tiếng Nhật thứ 17 của DBSK trong dự án Trick, Two Hearts/Wild Soul.. Hè năm 2009, Changmin viết lời cho ca khúc "Nothing better -12:34" trong album 2009 SUMMER SMTOWN - SEASIDE Cùng với vai diễn trong "Paradise Ranch", anh chia sẻ là mình đã tự viết lời cho bài hát Confession, nhạc phim của chính bộ phim anh đang đóng. Anh cũng đã thể hiện bài hát đó. Ngày 28 tháng 9 năm 2017, ca khúc "In A Different Life" được phát hành trong dự án SM STATION để mừng sự trở lại của TVXQ sau 2 năm vắng bóng để nhập ngũ theo quy định. "In A Different Life" là là một bản acoustic ngọt ngào với phần lời do chính Changmin sáng tác. Ca khúc này chính là món quà đặc biệt mà Changmin dành tặng cho các fan của mình – những người đã kiên nhẫn chờ đợi và không ngừng ủng hộ anh trong suốt thời gian phục vụ trong quân đội. Diễn xuất Năm 2006, Changmin cùng với DBSK đóng vai chính trong phim ngắn Vacation. Anh xuất hiện trong phần "Beautiful Life" bên cạnh Xiah Junsu. Họ cùng tham gia một số phần của Banjun Theater, một show truyền hình ăn khách trên SBS. Năm 2009, Changmin tiếp tục với bộ phim truyền hình đầu tay "Paradise Ranch".. Đầu năm 2012 anh nhận lời tham gia một bộ phim điện ảnh Nhật Bản có tên là Run with the Gold (Tẩu thoát cùng vàng), được công chiếu vào tháng 11 cùng năm. Năm 2014, Changmin tham gia bộ phim Mimi, phim đặc biệt với 4 tập phim và được nhận xét với tài diễn xuất tiến bộ. Hoạt động tình nguyện Tháng 1 năm 2008, Changmin cùng cha tình nguyện làm sạch bãi biển ở Taean sau thảm họa tràn dầu lớn nhất trong lịch sử Hàn Quốc. Anh dự định đi Taean âm thầm trong một kì nghỉ xả hơi ngắn của DBSK và chỉ được tiết lộ với giới truyền thông khi một tình nguyện viên khác đăng hình của anh trên trang web của FC. Sự kiện này sau đó được xác nhận bởi quản lý của DBSK. Nghĩa vụ quân sự Vào tháng 7 năm 2015, Changmin đã nộp đơn vào Sở Cảnh sát quân sự để có thể hoàn thành nghĩa vụ quân sự của mình. Anh đã nhập ngũ vào ngày 19 tháng 11 năm 2015 cùng với Choi Siwon (Super Junior). Sau 5 tuần được huấn luyện cơ bản tại Trại huấn luyện Quân sự Chungnam Nonsan, anh được phân đến làm việc tại Đơn vị Quảng bá đặc biệt của Sở cảnh sát Seoul. Changmin đã xuất ngũ vào ngày 18 tháng 8 năm 2017. Danh sách đĩa hát Danh sách phim đã tham gia Phim truyền hình Phim điện ảnh Danh sách giải thưởng đã nhận Tham khảo Liên kết ngoài Shim Chang-min trên Instagram Sinh năm 1988 Nhân vật còn sống Người Seoul Nghệ sĩ SM Entertainment Thành viên của TVXQ Nam diễn viên truyền hình Hàn Quốc Nam thần tượng Hàn Quốc Tín đồ Phật giáo Hàn Quốc Nam ca sĩ Hàn Quốc thế kỷ 21 Ca sĩ Seoul Nam diễn viên Seoul Cựu sinh viên Đại học Konkuk
wiki
|- | 12301 Eötvös || || 4 tháng 9 năm 1991 || La Silla || E. W. Elst |- | 12302 - || || 13 tháng 9 năm 1991 || Palomar || H. E. Holt |- | 12303 - || || 11 tháng 9 năm 1991 || Palomar || H. E. Holt |- | 12304 - || || 19 tháng 9 năm 1991 || Kiyosato || S. Otomo |- | 12305 - || || 12 tháng 10 năm 1991 || Siding Spring || R. H. McNaught |- | 12306 Pebronstein || || 7 tháng 10 năm 1991 || Palomar || C. P. de Saint-Aignan |- | 12307 - || 1991 UA || 18 tháng 10 năm 1991 || Kushiro || S. Ueda, H. Kaneda |- | 12308 - || || 4 tháng 11 năm 1991 || Dynic || A. Sugie |- | 12309 Tommygrav || || 25 tháng 2 năm 1992 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12310 Londontario || || 29 tháng 2 năm 1992 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12311 Ingemyr || || 1 tháng 3 năm 1992 || La Silla || UESAC |- | 12312 Väte || || 2 tháng 3 năm 1992 || La Silla || UESAC |- | 12313 - || || 6 tháng 3 năm 1992 || La Silla || UESAC |- | 12314 - || || 2 tháng 3 năm 1992 || La Silla || UESAC |- | 12315 - || || 28 tháng 3 năm 1992 || Kushiro || S. Ueda, H. Kaneda |- | 12316 - || 1992 HG || 27 tháng 4 năm 1992 || Kiyosato || S. Otomo |- | 12317 Madicampbell || || 24 tháng 4 năm 1992 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12318 Kästner || || 30 tháng 4 năm 1992 || Tautenburg Observatory || F. Börngen |- | 12319 - || 1992 PC || 2 tháng 8 năm 1992 || Harvard Observatory || Oak Ridge Observatory |- | 12320 Loschmidt || || 8 tháng 8 năm 1992 || Caussols || E. W. Elst |- | 12321 Zurakowski || || 4 tháng 8 năm 1992 || Palomar || H. E. Holt |- | 12322 - || 1992 QW || 31 tháng 8 năm 1992 || Palomar || E. F. Helin |- | 12323 Haeckel || 1992 RX || 4 tháng 9 năm 1992 || Tautenburg Observatory || F. Börngen, L. D. Schmadel |- | 12324 Van Rompaey || || 2 tháng 9 năm 1992 || La Silla || E. W. Elst |- | 12325 - || || 2 tháng 9 năm 1992 || La Silla || E. W. Elst |- | 12326 Shirasaki || 1992 SF || 21 tháng 9 năm 1992 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12327 Terbrüggen || || 21 tháng 9 năm 1992 || Tautenburg Observatory || L. D. Schmadel, F. Börngen |- | 12328 - || || 16 tháng 9 năm 1992 || Dynic || A. Sugie |- | 12329 Liebermann || || 23 tháng 9 năm 1992 || Tautenburg Observatory || F. Börngen |- | 12330 - || || 25 tháng 10 năm 1992 || Uenohara || N. Kawasato |- | 12331 - || || 31 tháng 10 năm 1992 || Uenohara || N. Kawasato |- | 12332 - || || 31 tháng 10 năm 1992 || Uenohara || N. Kawasato |- | 12333 - || || 18 tháng 11 năm 1992 || Kushiro || S. Ueda, H. Kaneda |- | 12334 - || || 18 tháng 11 năm 1992 || Dynic || A. Sugie |- | 12335 - || || 21 tháng 11 năm 1992 || Geisei || T. Seki |- | 12336 - || || 23 tháng 11 năm 1992 || Oohira || T. Urata |- | 12337 - || || 24 tháng 11 năm 1992 || Yatsugatake || Y. Kushida, O. Muramatsu |- | 12338 - || 1992 XE || 14 tháng 12 năm 1992 || Kiyosato || S. Otomo |- | 12339 Carloo || || 18 tháng 12 năm 1992 || Caussols || E. W. Elst |- | 12340 Stalle || || 18 tháng 12 năm 1992 || Caussols || E. W. Elst |- | 12341 Calevoet || || 27 tháng 1 năm 1993 || Caussols || E. W. Elst |- | 12342 Kudohmichiko || || 30 tháng 1 năm 1993 || Yatsugatake || Y. Kushida, O. Muramatsu |- | 12343 Martinbeech || || 26 tháng 2 năm 1993 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12344 - || || 18 tháng 3 năm 1993 || Hidaka || S. Shirai, S. Hayakawa |- | 12345 - || || 17 tháng 3 năm 1993 || La Silla || UESAC |- | 12346 - || || 21 tháng 3 năm 1993 || La Silla || UESAC |- | 12347 - || || 19 tháng 3 năm 1993 || La Silla || UESAC |- | 12348 - || || 19 tháng 3 năm 1993 || La Silla || UESAC |- | 12349 - || 1993 GO || 14 tháng 4 năm 1993 || Dynic || A. Sugie |- | 12350 Feuchtwanger || || 23 tháng 4 năm 1993 || Tautenburg Observatory || F. Börngen |- | 12351 - || 1993 JD || 14 tháng 5 năm 1993 || Kiyosato || S. Otomo |- | 12352 Jepejacobsen || || 20 tháng 7 năm 1993 || La Silla || E. W. Elst |- | 12353 - || || 20 tháng 7 năm 1993 || La Silla || E. W. Elst |- | 12354 Hemmerechts || || 18 tháng 8 năm 1993 || Caussols || E. W. Elst |- | 12355 - || || 18 tháng 8 năm 1993 || Caussols || E. W. Elst |- | 12356 Carlscheele || || 15 tháng 9 năm 1993 || La Silla || E. W. Elst |- | 12357 Toyako || || 16 tháng 9 năm 1993 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12358 Azzurra || || 22 tháng 9 năm 1993 || Stroncone || A. Vagnozzi |- | 12359 Cajigal || || 22 tháng 9 năm 1993 || Mérida || O. A. Naranjo |- | 12360 Unilandes || || 22 tháng 9 năm 1993 || Mérida || O. A. Naranjo |- | 12361 - || 1993 TB || 9 tháng 10 năm 1993 || Uenohara || N. Kawasato |- | 12362 Mumuryk || || 15 tháng 10 năm 1993 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12363 Marinmarais || || 9 tháng 10 năm 1993 || La Silla || E. W. Elst |- | 12364 Asadagouryu || || 15 tháng 12 năm 1993 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12365 Yoshitoki || 1993 YD || 17 tháng 12 năm 1993 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12366 Luisapla || || 8 tháng 2 năm 1994 || Mérida || O. A. Naranjo |- | 12367 Ourinhos || || 8 tháng 2 năm 1994 || Mérida || O. A. Naranjo |- | 12368 Mutsaers || || 7 tháng 2 năm 1994 || La Silla || E. W. Elst |- | 12369 Pirandello || || 8 tháng 2 năm 1994 || La Silla || E. W. Elst |- | 12370 Kageyasu || || 11 tháng 4 năm 1994 || Kushiro || S. Ueda, H. Kaneda |- | 12371 - || || 14 tháng 4 năm 1994 || Kiyosato || S. Otomo |- | 12372 Kagesuke || 1994 JF || 6 tháng 5 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12373 Lancearmstrong || || 15 tháng 5 năm 1994 || Palomar || C. P. de Saint-Aignan |- | 12374 Rakhat || || 15 tháng 5 năm 1994 || Palomar || C. P. de Saint-Aignan |- | 12375 - || || 8 tháng 7 năm 1994 || Caussols || E. W. Elst |- | 12376 - || || 8 tháng 7 năm 1994 || Caussols || E. W. Elst |- | 12377 - || 1994 PP || 11 tháng 8 năm 1994 || Palomar || E. F. Helin |- | 12378 - || || 15 tháng 8 năm 1994 || Siding Spring || R. H. McNaught |- | 12379 Thulin || || 10 tháng 8 năm 1994 || La Silla || E. W. Elst |- | 12380 Sciascia || || 10 tháng 8 năm 1994 || La Silla || E. W. Elst |- | 12381 Hugoclaus || || 12 tháng 8 năm 1994 || La Silla || E. W. Elst |- | 12382 Niagara Falls || || 28 tháng 9 năm 1994 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12383 Eboshi || || 2 tháng 10 năm 1994 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12384 Luigimartella || || 10 tháng 10 năm 1994 || Colleverde || V. S. Casulli |- | 12385 - || 1994 UO || 31 tháng 10 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12386 Nikolova || || 28 tháng 10 năm 1994 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12387 Tomokofujiwara || || 28 tháng 10 năm 1994 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12388 Kikunokai || || 1 tháng 11 năm 1994 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12389 - || 1994 WU || 25 tháng 11 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12390 - || || 27 tháng 11 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12391 Ecoadachi || || 16 tháng 11 năm 1994 || Kitami || K. Endate, K. Watanabe |- | 12392 - || || 30 tháng 11 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12393 - || || 28 tháng 12 năm 1994 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12394 - || 1995 BQ || 23 tháng 1 năm 1995 || Oizumi || T. Kobayashi |- | 12395 Richnelson || || 8 tháng 2 năm 1995 || Siding Spring || D. J. Asher |- | 12396 - || || 24 tháng 2 năm 1995 || Catalina Station || C. W. Hergenrother |- | 12397 Peterbrown || || 27 tháng 3 năm 1995 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12398 Pickhardt || || 25 tháng 5 năm 1995 || Kitt Peak || Spacewatch |- | 12399 Bartolini || 1995 OD || 19 tháng 7 năm 1995 || San Marcello || A. Boattini, L. Tesi |- | 12400 Katumaru || || 28 tháng 7 năm 1995 || Nanyo || T. Okuni |- Tham khảo
wiki
Đỗ Thúy Hằng là nữ diễn viên truyền hình, cựu người mẫu và doanh nhân Việt Nam. Cô được biết đến qua các phim dài tập Mưa bóng mây, Bí mật Eva, và từng dành giải Nữ diễn viên xuất sắc hạng mục phim truyện điện ảnh tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 19 với bộ phim Cuộc đời của Yến. Tiểu sử Đỗ Thúy Hằng sinh năm 1982, trong gia đình có 5 anh chị em tại Kim Sơn, Ninh Bình, sau này gia đình cô chuyển vào Vinh, Nghệ An, Khi học khoa Quản trị doanh nghiệp của Đại học Đông Đô, Thúy Hằng từng tham gia một cuộc thi hoa hậu nhưng chỉ vào top các người đẹp của vòng loại tổ chức tại Hà Nội. Cô được cặp người mẫu Thúy Hằng - Thúy Hạnh chỉ dẫn và trở thành người mẫu độc quyền của Công ty Elite. Tại SEA Games 22, Thúy Hằng được chị là người dẫn chương trình đọc kết quả các trận chung kết. Sau sự kiện này, cô trở thành người dẫn dắt các chương trình của VTV và VTC như Sức sống mới, Lợi ích cộng đồng và Đẹp cùng thể thao. Sự nghiệp Năm 2009, cô nhận lời làm người tuyển diễn viên đóng vai Hoài Anh cho bộ phim Bí mật Eva. Nhưng đến ngày thử vai thì những người được cô chọn lại không đến, Thúy Hằng bất đắc dĩ thử vai thay thế và bất ngờ được nhận. Sau khi hoàn thành bộ phim Bí mật Eva, cô chuyển sang Nhật Bản sống cùng chồng, nhưng môi trường sống mới không phù hợp nên Thúy Hằng quay về Việt Nam và bắt đầu kinh doanh các sản phẩm liên quan đến golf. Năm 2014, cô được đạo diễn Trần Lực mời vào vai chính trong bộ phim truyền hình Lằm chồng đại gia; tiếp đến, cô được đạo diễn Trọng Trinh mời tham gia phim truyền hình Mưa bóng mây. Ban đầu Trọng Trinh muốn cô đóng vai Huệ nhưng cuối cùng vị đạo diễn đã đổi cho cô đóng nhân vật Nga. Qua bộ phim này, Thúy Hằng được Trung Hiếu giới thiệu đến đạo diễn Nguyễn Đức Việt, lúc này đang tìm diễn viên nữ chính cho bộ phim điện ảnh Những đứa con của làng. Năm 2015, Thúy Hằng nhận vai Yến, nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh Cuộc đời của Yến của đạo diễn Đinh Tuấn Vũ. Để tập trung vào công việc và gia đình, Thúy Hằng đã từ chối một vai diễn trong dự án phim Bến tình của Lưu Trọng Ninh và vai cô giáo Linh trong Nàng dâu Order. Năm 2015, Thúy Hằng có hai đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc hạng mục Phim truyện điện ảnh tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 19. Tại kỳ liên hoan phim này cô bất ngờ dành giải dù trước đấy dự luận dự đoán giải thưởng sẽ thuộc về Lã Thanh Huyền. Năm 2018, Thúy Hằng được đạo diễn Mai Hồng Phong mời vào vai Lan Cave trong phim Quỳnh búp bê, nhưng cô từ chối; vai diễn sau này giúp diễn viên Thanh Hương có bước tiến lớn trong sự nghiệp. Năm 2019, cô được đạo diễn Đinh Tuấn Vũ mời vào vai Mùi, nữ chính trong phim điện ảnh Truyền thuyết về Quán Tiên, đây là bộ phim thứ hai họ hợp tác. Năm 2020, cô trở lại với dòng phim truyền hình với vai diễn Thủy trong phim Lửa ấm, để có thời gian tham gia bộ phim này, Thúy Hằng đã phải từ chối hai bộ phim điện ảnh khác, một trong số đó là dự án Viên đạn cuối cùng của Đinh Tuấn Vũ. Sau thời gian nghỉ ngơi, năm 2022, Thúy Hằng tiếp tục có vai diễn chính trong bộ phim truyền hình Chồng cũ, vợ cũ, người yêu cũ của đạo diễn Vũ Trường Khoa. Đời tư Thúy Hằng kết hôn với một doanh nhân mang hai dòng máu Nhật Bản và Việt Nam, họ quen biết nhau từ năm 2003 trong dịp Thúy Hằng dự sự kiện văn hóa tại Osaka, hiện tại, có hai con trai. Thúy Hằng tham gia đóng phim dù chồng cô không muốn cô tham gia lĩnh vực nghệ thuật. Giải thưởng Vai diễn Điện ảnh Phim truyền hình Tham khảo Phim và người giành giải Liên hoan phim Việt Nam Nhân vật còn sống Nữ diễn viên điện ảnh Việt Nam Nữ diễn viên truyền hình Việt Nam Sinh năm 1982 Nữ diễn viên Việt Nam thế kỷ 21 Người Ninh Bình
wiki
Silesian Przesieka, nghĩa đen là Silesian Cutting (, hoặc , ) Là một mật độ rừng, dải không có người ở và vùng đất không thể đi qua ở giữa Silesia, bắt đầu từ Dãy núi Golden ở phía nam, dọc theo Nysa klodzka đến Odra, và sau đó dọc theo Stobrawa, gặp các thị trấn Namyslow và Byczyna ở miền bắc Silesia. Ban đầu, Silesian Cutting là một ranh giới, ngăn cách lãnh thổ của hai bộ lạc Slavic phương Tây, Slezanie và Opolanie. Vào thế kỷ thứ 12, dọc theo đường cắt một biên giới của Hạ Silesia và Thượng Silesia được thành lập. Trong một thời gian dài, Silesian Cutting được sử dụng như một chướng ngại vật quân sự tự nhiên, bảo vệ khu vực Opole khỏi các cuộc tấn công của các bộ lạc Moravian và Séc. Tuy nhiên, nó không ngăn được người Hussite xâm chiếm Silesia vào năm 1420 (xem thêm Chiến tranh Hussite). Kết cấu Silesian Przesieka là một khu rừng biên giới rộng lớn, không có người ở, được củng cố ở bên trong bởi những cây bị chặt hạ với các nhánh bị xoắn lại với nhau, với những bụi cây rậm rạp và đôi khi là thành lũy từ các thế kỷ thứ 8 – 9 từ phía tây. Gates, có thể bị đóng cửa trong thời điểm nguy hiểm, kiểm soát tất cả các con đường dẫn ra ngoài. Przesieka được duy trì bởi nông dân Ba Lan địa phương và được sử dụng để tự vệ. Nếu một khu định cư được mở rộng về quy mô, các công sự được chuyển ra ngoài. Các vị trí như Osiek, Ossig, Hag, Hänchen Przesieka, Lower Silesian Voivodeship hoặc Przesieka, Podlaskie Voivodeship đã tưởng niệm những trường hợp tự nhiên độc đáo này. Phân bố địa lý Bắt đầu từ Namysłów và Byczyna, Lower Silesian Przesieka (Preseka) bao gồm khu vực Kluczbork, vùng rừng ngày nay giữa hai con sông Stobrawa và Mała Panew và kết thúc tại sườn núi Silesian Muschelkalk. Công sự tiếp tục ở phía bên kia của Oder tại khu rừng Niemodlin, kết hợp các khu rừng ở bên phải của Nysa Kłodzka và dãy núi Golder và Dãy núi Cú mèo. Từ đó, đường cắt quay về hướng đông bắc và kết hợp Sudetes, ngăn cách Silesia và Bohemia, bao gồm các chân đồi trên khoảng cách 80 km. Przesieka tiếp tục đến vùng đất hoang vùng Hạ Silesian, biên giới với Lusatia, một khu vực được củng cố đặc biệt bởi ba chiến hào (tiếng Đức: Dreigräben) và một lối đi về phía tây của Szprotawa. Từ chỗ uốn khúc Bóbr, Cutting kết hợp các khu rừng của Zielona Góra và về phía đông các khu rừng biên giới giữa Silesia và Greater Poland. Tại sông Barycz, Cutting đã quay về hướng nam để đóng vòng tròn quanh Lower Silesia. Sự phân bố của các khu rừng biên giới Thượng Silesian là tương đối không rõ. Chỉ có Preseka phía tây tại Hrubý Jeseník và chân đồi của nó, khu rừng của dãy núi Carpathian phía bắc và Cổng Moravian cũng như tại khu rừng của Jura Ba Lan được thành lập. Khu vực kín này được chia thành hai khoang bởi một khu vực biên giới. Przeieka bên trong này nằm trong các bộ phận được bảo tồn cho đến ngày hôm nay, có thể nhìn thấy ở Malapane phía trên và giữa Rybnik và Pszczyna. Không rõ chi tiết tương tự là sự phân chia của khu vực Lower Silesian, cũng được phân chia thành các khoang nhỏ, được phân chia bởi các dải rừng. Tác động của Ostsiedlung của Đức Các khu định cư giống như thị trấn đã tồn tại trước Ostsiedlung, khi các thợ thủ công và thương nhân hình thành vùng ngoại ô của các thành trì kiên cố (burg (h) s, castra). Thông thường, các khu chợ Slav được đặt ở một phạm vi mở với một vài hoặc không có các tòa nhà có người ở vĩnh viễn và, sau khi Kitô giáo hóa, một nhà thờ. Các lĩnh vực thị trường (ring, rynek) rất gần với các thành trì kiên cố. Hệ thống này được mượn từ Đông Francia thế kỷ thứ 10 và tồn tại ở các vùng Slav cho đến Ostsiedlung. Khi các công tước Silesian khởi xướng Ostsiedlung của Đức, các khu rừng biên giới mang đến cơ hội lập kế hoạch bất kể các khu định cư cũ. Cách tiếp cận này được bắt đầu bởi Henry I vào cuối thế kỷ 12, và chẳng bao lâu, các địa chủ cao quý và giáo sĩ khác đã cạnh tranh theo gương của ông. Những người định cư Đức đã phá rừng và do đó phá hủy tác dụng bảo vệ của Preseka. Để bảo vệ vùng đất hiện không được bảo vệ của họ, công tước Silesian đã thay thế Preseka đang giải thể bằng một dải làng, thị trấn kiên cố và lâu đài. Khu vực này trở thành trung tâm của xã hội phát triển (Neustamm) của người Silesia Đức. Tham khảo Biên giới Đức Biên giới Cộng hòa Séc Lịch sử Silesia Biên giới Ba Lan Rừng Ba Lan
wiki
Stavanger Airport, Sola () (IATA: SVG, ICAO: ENZV) (tiếng Na Uy: Stavanger lufthavn, Sola) là một sân bay quốc tế ở Sola, Na Uy, 11 km về phía tây nam của Stavanger. Đây là sân bay bận rộn thứ ba Na Uy, là nơi hoạt động của cả máy bay cánh cố định và máy bay trực thăng phục vụ hoạt động khai thác dầu khí ở Biển Bắcg. Ngoài ra, Không quân Hoàng gia Na Uy vận hành Westland Sea King tìm kiếm cứu nạn máy bay trực thăng từ Sola Air Station. Các sân bay đã phục vụ 82.118 lượt chuyến với 3.552.579 lượt hành khách trong năm 2008. Năm hãng hàng không cung cấp các chuyến bay nội địa đến chín điểm đến trong khi các hãng hàng không mười một cung cấp chuyến bay quốc tế tới 37 điểm đến. Hai công ty máy bay trực thăng hoạt động tại Sola. Hầu hết các tuyến bay ở sân bay này là tuyến với thủ đô Oslo, trong đó có khoảng 25 chuyến bay hàng ngày bằng máy bay Boeing 737. Trong khu vực xung quanh sân bay có một bảo tàng hàng không, Flyhistorisk Museum, Sola. Các hãng hàng không và tuyến bay Thường lệ Thuê chuyến Vận tải hàng hoá Tham khảo Sân bay Na Uy
wiki
Hannah Montana: The Movie là phiên bản điện ảnh của series phim dài tập trên kênh Disney Hannah Montana, được chiếu tại các rạp phim. Phim bắt đầu được khởi quay vào tháng tư, 2008, phần lớn tại Columbia, Tennessee và Los Angeles, California và hoàn thành vào tháng bảy, 2008. Phim đã công chiếu tại Mỹ ngày 10 tháng 4 năm 2009, đã khởi chiếu vào ngày 1 tháng 5 năm 2009 tại Anh và Úc vào ngày 25 tháng 6 năm 2009. Tại Việt Nam, phim ra mắt khán giả ngày 5 tháng 6 năm 2009 với cùng tên gọi. Miley bị đề cử một Giải Mâm xôi vàng cho diễn viên nữ chính tồi nhất. Nội dung Miley Stewart (Miley Cyrus) đã quá mệt mỏi với sự nổi tiếng của Hannah Montana. Tại sinh nhật thứ 16 của Lily, Miley bị buộc phải đến với tư cách của Hannah Montana và biểu diễn bài "Let's Get Crazy", việc này khiến Lily giận Miley vì mọi người thay vì chú ý đến Lily trong buổi sinh nhật của chính mình thì lại quay sang chú ý đến cô bạn thân Hannah Montana. Sau khi sự việc con gái "Hannah" tranh giành một đôi giày với Tyra Banks đưa lên báo, Robby Ray (Billy Ray Cyrus) đánh lừa đưa cô con gái của mình để về quê, Crowley Corners, Tennessee để thấy được những điều gì thật cần thiết trong cuộc sống của cô. Khi Miley hỏi về việc Hannah Montana sẽ không còn, bố của cô bảo rằng hãy hỏi ông sau hai tuần nữa. Trong thời gian lưu tại đây, Miley dành nhiều thời gian bên cạnh Lily nhưng tốn rất nhiều thời gian để thích nghi với cuộc sống tại một nông trại. Cả Miley và Robbie Ray đều có người yêu tại đây: bạn cũ của Miley là Travis Brody (Lucas Till) và của Robby Ray là Loralei (Melora Hardin). Bên cạnh đó, ông Granger (Peter Gunn), một phóng viên người Anh muốn vạch trần bí mật của Miley. Travis đã biết được bí mật của Miley khiến Miley suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, Miley tiết lộ mình là Hannah Montana nhưng được mọi người xem giữ kín bí mật để cô tiếp tục biểu diễn. Ông Granger đã định thông báo thông tin này, nhưng trước sự hâm mộ cuồng nhiệt của 2 cô con gái đến tận nơi xem Hannah Montana biểu diễn, ông đã quyết định từ bỏ. Diễn viên Miley Cyrus trong vai Miley Stewart/Hannah Montana Emily Osment trong vai Lilly Truscott - bạn thân của Miley Mitchel Musso trong vai Oliver Oken - bạn thân của Miley Jason Earles trong vai Jackson Stewart - anh trai của Miley Billy Ray Cyrus trong vai Robby Stewart - bố của Miley Moises Arias trong vai Rico Melora Hardin trong vai Loralai Margo Martindale trong vai Ruby - bà của Miley Barry Bostwick Peter Gunn trong vai ông Granger - phóng viên người Anh muốn làm lộ bí mật của Miley/Hannah Lucas Till trong vai Travis Brody - Bạn cũ của Miley ở Tenessee Vanessa L. Williams - vai Vita - người quản lý của Hannah Montana Tyra Banks - vai chính cô ấy Beau Billingslea trong vai thị trưởng Vai nhỏ Steve Rushton trong vai chính anh - vai ca sĩ hát ở sinh nhật thứ 16 của Lilly Taylor Swift trong vai cô gái hát ở buổi từ thiện của Crowly Corners. Marcel Rascal Flatts trong vai chính anh - vai họ hàng của nhà Miley ở Tenessee. Bucky Covington William Gentner Ngày công chiếu Sản xuất Trong quá trình thực hiện bộ phim, đã có một tại nạn xảy ra tại trường quay ở Tennessee, một cơn gió mạnh đã húc đổ màn hình chiếu vào đám đông diễn viên phụ nhưng may mắn là không có ai bị thương. Các ngôi sao như Taylor Swift và rocker người Anh Steve Rushton cũng xuất hiện trong bộ phim và hát bài hát cho phim. Để phục vụ cho website chính thức của phim trong tương lai, hãng phim Walt Disney đã mua những tên miền "Hannah Montana: The Movie": "Family Reunion", "Welcome Home", "Off the Charts", "Ultimate Choice", "Where It All Began", "Cross-Country Adventure", và "Old Friends, New Beginnings". Tháng 7, 2008, phim hoàn thành phần quay phim và bắt đầu làm hậu kỳ. Phát hành Tháng 12, 2008, phim được xếp hạng G bởi MPAA. 15 tháng 1 năm 2009, trailer cùng với áp phích của phim được ra mắt. 16 tháng 2 năm 2009, video bài hát The Climb và Hoedown Throwdown được ra mắt trên kênh Disney. Một trò chơi dựa theo phim cũng sẽ được phát hành vào ngày 7 tháng 4 năm 2009, ba ngày trước khi phim ra mắt (chơi được với PlayStation 3, Xbox 360, Nintendo DS, Wii, Microsoft Windows, và điện thoại di động) 10 tháng 4 năm 2009, phim chính thức chiếu ở các rạp của Mỹ. Nhạc phim Nhạc phim ra mắt ngày 24 tháng 3 năm 2009 Nhạc phim ban đầu được viết bởi ứng viên giải Oscars - Alan Sivestri, ông đã sáng tác được bài Butterfly Fly Away trước khi phải ra đi vì bị trùng thời gian với phim G.I. Joe: The Rise of Cobra - phim mà ông của đã ký kết hợp đồng, tiếp tục chiếc ghế của ông là John Debney. Soundtrack của phim gây ngạc nhiên cho nhiều người vì chỉ đứng vị trí thứ 2 bảng xếp hạng Billboard 200 với 137.592 bản trong tuần đầu tiên và sau đó tụt xuống hạng 5, cuối cùng thì sau vài tuần, soundtrack phim đã đứng hạng nhất Billboard Top 200 và hạng nhất Các album nhạc đồng quê. Nhiều bài hát từ soundtrack của phim lọt vào bảng xếp hạng Billboard Hot 100, đó là: "The Climb", "Hoedown Throwdown", "Let's Get Crazy", "You'll Always Find Your Way Back Home", "Butterfly Fly Away","Let's do this" và "Crazier". Đón nhận Doanh thu Bộ phim gây ấn tượng khi ra mắt ở vị trí thứ nhất bảng xếp hạng với khoảng 17,4 triệu USD, vượt quá mong đợi của Walt Disney Pictures. Kết thúc cuối tuần đầu tiên của phim, Walt Disney đã thu về được 32.324.487 USD từ bộ phim, hơn 5,2 triệu USD so với Fast and Furious và áp đảo đối thủ trực tiếp là Dragonball Evolution khoảng 30 triệu USD, trở thành bộ phim có doanh thu 3 ngày cuối tuần cao nhất Bắc Mỹ. Phê bình Bộ phim được đánh giá 46% (vào ngày 11 tháng 4 năm 2009) trên trang Rotten Tomatoes Giải thưởng MTV Movies Awards 2009 Nữ diễn viên có diễn xuất đột phá (Miley Cyrus) - Đề cử Bài hát hay nhất trong phim (The Climb) - Đoạt giải Teen Choice Awards 2009 Nữ diễn viên yêu thích cho phim ca nhạc/nhảy (Miley Cyrus) - Đoạt giải Nam diễn viên yêu thích cho phim ca nhạc/nhảy (Jason Earls, Lucas Till) - Đề cử Gương mặt mới được yêu thích (Emily Osment) - Đề cử Phim ca nhạc/nhảy được yêu thích nhất - Đề cử Nhạc phim được yêu thích nhất - Đề cử Đĩa đơn được yêu thích nhất (The Climb) - Đoạt giải Màn "khóa môi" được yêu thích nhất (Miley Cyrus và Lucas Till) - Đề cử Phim dành cho trẻ em ấn tượng nhất - Đoạt giải Nguồn Liên kết ngoài Phim năm 2009 Phim hài Mỹ Phim tiếng Anh Phim hãng Walt Disney Hannah Montana Phim ca nhạc Nhạc phim của Walt Disney Records Phim Mỹ Phim của Walt Disney Pictures Phim hài-chính kịch Mỹ Phim ca nhạc thập niên 2000 Phim hài ca nhạc Mỹ Phim hài-chính kịch thập niên 2000 Phim lấy bối cảnh ở California Phim quay tại California Phim thiếu nhi Mỹ Phim về nữ giới
wiki
Kurume (久留米) là một thành phố miền Nam của tỉnh Fukuoka, Nhật Bản. Thành phố được thành lập vào năm 1889. Đây là đô thị đông dân thứ ba trong tỉnh Fukuoka và đông dân thứ tám ở Kyūshū. Thành phố có quan hệ mật thiết với các địa phương khác ở phía Nam Fukuoka và phía Đông Saga. Do quy mô và vai trò của mình, Kurume được công nhận là một đô thị trung tâm vùng của vùng Kyūshū từ tháng 4 năm 2008. Thành phố có nhiều cơ sở sản xuất của các hãng sản xuất lốp xe và đồ cao su như Bridgestone và Asahi Corporation. Thành phố cũng là nơi sản xuất sake nhiều thứ ba ở Nhật Bản sau hai thành phố Kyōto và Kobe. Trong thành phố có 3 trường đại học (đều là dân lập) và hai trường cao đẳng (cũng đều là dân lập), 1 trường trung cấp nghề. Các doanh nhân nổi tiếng xuất thân từ Kurume là: Hibi Ōsuke - người sáng lập tập đoàn bách hóa cao cấp Mitsukoshi, Tanaka Hisashige - người sáng lập tập đoàn Toshiba. Các đặc sản địa phương là ramen (mì nước), yakitori (thịt gà xiên nướng). Tham khảo Fukuoka Đô thị trung tâm vùng Nhật Bản Thành phố tỉnh Fukuoka
wiki
Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris (Tiếng Pháp: Musée d'Art moderne de la Ville de Paris) nằm trong Palais de Tokyo, thuộc Quận 16 của thành phố. Công trình Palais de Tokyo vốn được xây nhân dịp Triển lãm thế giới năm 1937. Tới năm 1961, bộ sưu tập nghệ thuật hiện đại được chuyển từ Petit Palais về đây và viện bảo tàng được khánh thành. Ngày nay viện bảo tàng lưu trữ hơn 8 ngàn tác phẩm nghệ thuật của nhiều trào lưu khác nhau trong thế kỷ 20. Năm 2008, Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris đón 2.981.000 lượt khách viếng thăm, đứng thứ 8 trong số những viện bảo tàng thu hút nhất thế giới. Lịch sử Việc mở Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris được bắt nguồn từ năm 1937. Triển lãm nghệ thuật và kỹ thuật được tổ chức tại Paris là dịp để thành phố mua lại rất tác phẩm hiện đại giá trị. Trong đó có La Danse của Henri Matisse, Le Nu dans le bain và Le Jardin của Pierre Bonnard, L'équipe de Cardiff của Robert Delaunay, La Rivière của André Derain, Les Disques của Fernand Léger, L'Escale của André Lhote, L'Oiseau bleu của Jean Metzinger, bốn bức chân dung của Édouard Vuillard cùng một số tác phẩm của Pierre Chareau, André Arbus, Jacques-Émile Ruhlmann... Cũng khoảng cuối thập kỷ 1930, Petit Palais được Emanuele Sarmiento, một người Colombia gốc Ý, giữ chức lãnh sự tại Ý, tặng lại 55 tác phẩm của các họa sĩ Ý và trường phái Paris. Năm 1937, Ambroise Vollard tặng một bộ sưu tập các tác phẩm gốm của André Derain, Jean Puy, Georges Rouault.... Năm 1951, thành phố nhận được di tặng của bác sĩ Maurice Girardin khiến Petit Palais trở nên quá bé. Sau 6 năm sửa chữa, Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris được mở cửa chính thức vào năm 1961 tại Palais de Tokyo. Bộ sưu tập của viện bảo tàng khi đó gồm các tác phẩm trường phái Dã thú, Lập thể, Xu hướng màu sắc (Orphism). Kể những năm 1960, viện bảo tàng mua thêm nhiều tác phẩm đương đại, các phòng trưng bày Hiện thực mới, Fluxus... được mở. Trong các thập niên từ năm 1960 tới năm 1980, Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris tiếp tục nhận được nhiều quà tặng giá trị. Bộ sưu tập Bộ sưu tập của bảo tàng bao gồm các tác phẩm của : Pablo Picasso, Georges Braque, Henri Matisse, Emile Othon Friesz, Wilhelm Lehmbruck, Maurice de Vlaminck, Georges Rouault, Raoul Dufy, Marie Laurencin, Pierre Bonnard, Édouard Vuillard, Albert Marquet, Henri Laurens, Jacques Lipchitz, Jean Metzinger, Albert Gleizes, André Lhote, Juan Gris, Alexander Archipenko, Joseph Csaky, Ossip Zadkine, Marcel Duchamp, Francis Picabia, František Kupka, Robert and Sonia Delaunay, Fernand Léger, Jean Hélion, Auguste Herbin, Joaquín Torres-García, Natalia Gontcharova, Luigi Russolo, Amedeo Modigliani, Giorgio de Chirico, Alberto Magnelli, Gino Severini, Kees van Dongen, Bart van der Leck, Jean Arp, Sophie Taeuber-Arp, Maurice Utrillo, Suzanne Valadon, André Derain, Moïse Kisling, Marcel Gromaire, Marc Chagall, Chaïm Soutine, Leonard Foujita, Alexander Calder, Alberto Giacometti, Jean Crotti, Man Ray, Max Ernst, André Masson, Victor Brauner, Hans Bellmer, Roberto Matta, Wifredo Lam, Jean Fautrier, Jean Dubuffet, Bernard Buffet, Pierre Soulages, Nicolas de Staël, Zao Wou Ki, Pierre Alechinsky, Henri Michaux, Étienne-Martin, Antoni Tàpies, Lucio Fontana, Yves Klein, Arman, Martine Aballéa, Martial Raysse, Jean Tinguely, Christo, Victor Vasarely, François Morellet, Carlos Cruz-Diez, Bridget Riley, Daniel Buren, Nam June Paik, Mario Merz, Giuseppe Penone, Luciano Fabro, Simon Hantaï, Delphine Coindet, Bernard Frize, Jean-Michel Othoniel, Robert Rauschenberg, Keith Haring, John Heartfield, James Lee Byars, Peter Doig, Otto Freundlich, Hannah Höch, Hans Hartung, Gerhard Richter, Georg Baselitz, Sigmar Polke, Jörg Immendorff, Wolf Vostell, Andreas Gursky, Markus Lüpertz, Thomas Schütte, Thomas Ruff, Gisèle Freund, Rosemarie Trockel, Daniel Turner, Albert Oehlen, Per Kirkeby, Marcel Broodthaers, Zeng Fanzhi, Simon-Auguste, Gaston Suisse và những người khác. Chú thích Liên kết ngoài Trang chính thức của Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Thành phố Paris Nghệ thuật hiện đại Paris Quận 16, Paris
wiki
Thần Châu 9 (Trung văn giản thể: 神舟九号) là một tàu vũ trụ có người được phóng lúc 18h37 (giờ địa phương) ngày 16 tháng 6 năm 2012 tại trung tâm Phóng vệ tinh Tửu Tuyền, Cam Túc, Trung Quốc. Tàu được đẩy bởi tên lửa Trường Chinh 2Fc. Thần Châu 9 mang theo nữ phi hành gia đầu tiên của Trung Quốc Lưu Dương, 33 tuổi, thiếu tá phi công thuộc Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, và hai phi hành gia khác là Jing Haipeng (chỉ huy trưởng) và Liu Wang. Cả ba sẽ thực hiện sứ mệnh lịch sử là lần đầu tiên một tàu vũ trụ có người lái lắp ghép với modul Thiên Cung 1, hợp phần đầu tiên mà Trung Quốc phóng vào quỹ đạo tháng 9 năm 2011 nhằm xây dựng trạm vũ trụ cho riêng mình. Sau hai ngày bay xuyên không gian, ngày 18 tháng 6 năm 2012, tàu Thần Châu 9 bay đến kết nối theo cơ chế tự động với Thiên Cung 1 ở quỹ đạo có độ cao 343 km. Sau đó, các phi hành gia sẽ bước vào modul Thiên Cung 1 để thực hiện các cuộc thí nghiệm khoa học. Tham khảo Tàu vũ trụ Trung Quốc Trung Quốc năm 2012 Chương trình Thần Châu
wiki
George Cashel Stoney (1 tháng 7 năm 1916 – 12 tháng 7 năm 2012) là một nhà làm phim tài liệu, nhà giáo dục người Mỹ và là "cha đẻ của truyền hình tiếp cận công chúng ". Trong số các phim của ông có All My Babies (1953), How the Myth Was Made (1979) và The Uprising of '34 (1995). All My Babies được đưa vào Cơ quan đăng ký phim quốc gia vào năm 2002. Cuộc đời và công việc của Stoney là chủ đề trong một phần Festschrift của tạp chí Wide Angle năm 1999. Tuổi thơ George Cashel Stoney sinh năm 1916 tại Winston-Salem, Bắc Carolina. Ông học tiếng Anh và Lịch sử tại Đại học Bắc Carolina và tốt nghiệp năm 1937. Sau đó theo học tại Balliol College ở Oxford, và nhận được Chứng chỉ về Giáo dục Điện ảnh của Đại học London. Ông làm việc tại Nhà định cư Phố Henry ở Lower East Side của NYC vào năm 1938, với tư cách là trợ lý nghiên cứu thực địa cho Gunnar Myrdal và Ralph Bunche 's trên ấn phẩm An American Dilemma: The Negro Problem and Modern Democracy. Ông cũng là một nhà báo của Cơ quan An ninh Nông trại bao gồm hoàn cảnh của những người nông dân tá điền cho đến khi ông được nhập ngũ vào năm 1942. Trong suốt thời gian này, ông cũng viết các bài báo tự do cho nhiều tờ báo và tạp chí, bao gồm New York Times, The New Republic, Raleigh News and Observer và Survey Graphic. Ông từng là sĩ quan tình báo hình ảnh trong Thế chiến thứ hai. Tham khảo Sinh năm 1916 Mất năm 2012
wiki
Nguyễn Hồng Dung Giấc Mơ Hoa Súng Tím Tôi sinh ra do một ngẫu nhiên nào đó của tạo hóa, không phải sự mong muốn chờ đợi của những người đã sinh ra tôi. Chính sự mở đầu này đã ám lấy cuộc đời tôi một nỗi cô đơn và tăm tối. Nơi tôi ở là một thung lũng chật chội, nằm trong sự bao vây ráo riết của những mỏm núi tai mèo cao ngất, nơi chỉ có những loài chim lớn sinh sống. Đó là một làng cũ của những người hủi. Nếu không có cách mạng, không có bộ đội vất vả hàng năm trời xẻ núi thành đèo làm một đường đi, kiên trì đẩy lui bệnh hủi, thì có lẽ nơi đây mãi mãi là thung lũng của sự chết chóc. Người ta vẫn giữ cái tên Thung Phong làm kỷ niệm, nhưng bây giờ lại hàm nghĩa là một mảnh đất phong phú. Làng không có trường học, trẻ con phải đi bộ bốn cây số ra học ngoài xã, mùa nước to thì phải đi thuyền. Người quê tôi vẫn luôn có một khoảng cách so với người ngoài xã - tất cả là do cái sự thất học sinh ra cái sự nghèo và cái sự hèn. Trước khi lấy mẹ tôi, cha tôi là một người đàn ông góa có 4 con trai. Hồi đó mẹ tôi, theo người làng kể, là một người đàn bà lỡ thì ở cạnh nhà ông. Những đêm trăng bà ra giếng tắm, giội nước ào ào. Da thịt đàn bà dưới trăng như men sứ, ngon lành như miếng lê, bất cứ người đàn ông nào không loại trừ ông già lục tuần như cha tôi cũng cảm thấy rung động. Bà đã đốt lên ngọn lửa thèm khát trong ông sau chuỗi tháng năm vò võ nuôi con. Họ đi lại với nhau cho tới khi tạo thành một lối mòn nho nhỏ ở bờ rào thì cũng là lúc hình hài tôi được định hình. Cha tôi đi bước nữa trong sự đàm tiếu của xóm làng và sự phản đối gay gắt của bầy con. Tôi đã lớn lên trong âm thầm và vất vả nhưng không hiểu một sức hút nào đó khiến tôi cảm thấy rất yêu mảnh đất này, nơi có những mái nhà lợp rạ xác xơ, những vườn cây còi cọc được bao quanh bởi những bờ rào sơ sài và lở lói. Thanh niên bỏ làng đi kiếm ăn tha phương Tết mới có dịp tụ họp về, do vậy quanh năm làng chỉ hiện diện hình ảnh của người già ốm yếu, của đám trẻ con gầy nhẳng, quần áo vá víu, mái tóc đỏ hoe màu râu ngô. Tôi từ nhỏ đã phải lăn lộn ngoài đồng chăn trâu cắt cỏ, tát vớt kiếm con cá, mớ tép. Những vụ cấy thuê tháng ba rét tím da, ăn bữa cơm trưa ngay tại đầu bờ ruộng trong tiếng gió núi hú gào. Mùi rạ cháy của cánh đồng chuẩn bị vào vụ đọng mãi trong ký ức tôi thơm suốt những tháng năm dài... Vụ gặt mùa luôn là nỗi ám ảnh trong nhiều giấc mơ của tôi sau này. Đồng nước mênh mông, những nơi mà vụ chiêm lúa còi cọc vì khô hạn thì nay khi gặt phải dìm người đến tận cổ. Chỉ có lúa nếp dâu mới đủ cao để thích nghi được nơi này. Lá lúa, râu lúa cọ vào mặt rát rạt. Cắt được ít nào thả vào lòng thuyền rồi đẩy thuyền đi và lại cắt tiếp. Tới khi lên bờ những con đỉa trâu đốt qua hai lần xà cạp căng mọng to như ngón chân cái lăn ra đất. Máu ròng ròng trên bờ, loang cả trên mặt nước. Trong vất vả vẫn le lói những niềm vui nho nhỏ. Mùa nước lên là lúc hoa súng nở tím đầm lầy. Tôi mê những bông súng ấy từ khi còn bé xíu. Đã có lần vì bị màu tím hoang dại hút hồn, con bé 5 tuổi là tôi đã lẫm chẫm bước xuống mặt đầm với ước muốn đi trên thảm hoa huyễn hoặc ấy. Cũng may có người phát hiện vớt tôi lên, xách ngược tôi vác chạy quanh làng cho đến khi nước từ bụng ộc hết ra khỏi miệng... Sự giàu duy nhất của làng tôi là giàu người. Trẻ con sinh ra đông đúc tưởng như không đếm xuể. Mẹ tôi bị bệnh, sinh đẻ sáu bận chỉ được hai. Điều này khiến bà khóc lóc và suy sụp tinh thần một thời gian dài. Bà cảm thấy thua kém thiên hạ, vì mới chỉ có một đứa con trai, nó lại không bằng người. Giời sinh ra đàn bà ở cái xứ này chỉ để đẻ. Thím Sáu tôi đẻ tới mười lăm bận, cố để được một mụn con trai. Cán bộ dân số tháng nào cũng hai lượt cuốc bộ vào làng, đến vận động từng nhà. Họ đi rồi, trẻ con trong làng lại tha hồ thổi &quot;bong bóng&quot;, tung tăng mang những chùm bóng chạy khắp làng. Làng đông như vậy nhưng khi đám trẻ được mười sáu tuổi, hơi có lông có cánh là lại tìm cách bay khỏi thung lũng. Thất học, kiếm ăn bằng đủ mọi nghề lao động chân tay. Cứ Tết đến làng lại chật ních người, đông vui như có hội. Trẻ con chạy đôn chạy đáo học điệu bộ và cả những câu chửi thề của các bậc đàn anh đi xa về. Có một thời bọn trẻ chúng tôi rất khoái câu &quot;đù mẹ tụi bay&quot; của anh Thành tôi. Anh làm thợ xây ở tận miền Nam về, tóc dài lút gáy, lại loe ngoe đỏ. Anh mặc bộ rằn ri, đội bô sắt (cái thứ mũ sắt mà bọn tôi đã từng đi ăn cắp tại kho chứa mũ của một trại bộ đội ngoài xã về cho mẹ đựng nước giải tưới cây), đi đôi ghệt trông đến ngộ. Mới đầu bọn tôi bò ra cười, sau thấy thật hay. Khi đám trẻ con bám lẵng nhẵng theo sau làm phiền quá anh liền tung kẹo cho chúng nhặt, như thể vãi thóc cho gà ăn và bảo: &quot;Đù mẹ tụi bay, đi chỗ khác chơi nghe&quot;. Cái giọng lơ lớ chết cười của anh khi đó rất được bọn trẻ chúng tôi bái phục. Bố tôi ghét cái bộ đồ dở tây dở ta của anh. Ông bảo, trông như thằng giặc! Anh Thành chỉ dám diện bộ đó đi chơi tối, nhưng mặc khi đã ra đường và cởi ra trước khi vào nhà... Ở cái xứ heo hút này, khi mà đến đường điện không bò vào nổi, người dân vẫn phải giã gạo, nghe đài bằng pin... thì cũng không thể bàn chuyện máy móc, nên con trâu vẫn là đầu cơ nghiệp. Nhà tôi cũng nuôi trâu. Con trâu ấy là niềm vui của tuổi thơ tôi. Vào vụ rét, tôi thường cùng đám bạn đắp một bếp lò bằng đất trên lưng trâu, để sưởi và lùi những củ khoai hoặc bắp ngô lấy trộm ở bãi hoa màu trong thung Láng. Có hôm, mải chơi trò đánh trận với lũ con trai, tôi để quên bếp lò trên lưng trâu. Củi cháy to làm nóng lò, trâu lồng lên như điên dại, cố gắng thoát khỏi chiếc lò lửa trên lưng. Nó quần nát một ruộng khoai, bọn trẻ dạt hết vào một xó núi, sợ hãi trước cơn điên của con trâu đực sung mãn nhất làng... Sau vụ ấy không đứa nào dại gì mà chơi trò đó nữa, lưng trâu bỏng rộp thì sẽ bị ăn đòn nhừ xương như tôi. Vào mùa nước lên, đêm nằm nghe tiếng chim bìm bịp kêu tôi sống trong sự bải hoải khi nhớ câu chuyện cha kể về sự tích con chim bìm bịp là hóa thân từ một người phụ nữ đi tìm con, vượt qua nhiều núi đèo, những miền đất lạ, cuối cùng chết đi vẫn tiếp tục đi tìm. Tôi thắc mắc, bao giờ người mẹ đó mới tìm được con. Mẹ tôi phát cáu: &quot;Vớ vẩn, rỗi hơi mà đi thương vay cho một con chim!&quot;. Bà quay sang bố tôi cằn nhằn: &quot;Ông không có việc gì tốt hơn là nhồi vào đầu bọn trẻ những thứ tầm bậy đó sao?&quot;. &quot;Sao lại tầm bậy? Việc bà rước lũ thầy đồng về nhà lập bát hương lớn bát hương nhỏ, nhảy nhót loạn xạ thì không tầm bậy?&quot;. &quot;Này, ông chớ có báng bổ đức tin! Đúng là bố nào con nấy!&quot;. Mẹ tôi ám chỉ anh Thành, người mà làng cho là làm chuyện đại nghịch. Chùa làng có một tiểu mới. Ngôi chùa nghe nói rất thiêng. Những ngày chủ nhật anh Thành thường vào chùa hái hộ hoa quả ở vườn chùa để tiểu Vân đem đi chợ bán. Mỗi khi hái ổi, anh cứ nhằm đầu tiểu Vân ném xuống, rồi xin lỗi rối rít. Chẳng hiểu bằng tài nghệ gì mà anh đã làm tiểu Vân phá giới, đem chị ra phố chợ buôn bán kiếm ăn. Tiểu Vân vào chùa cũng vì một uẩn khúc tình ái. Cả họ phản đối anh Thành, mỗi bố tôi là không ngăn, ông bảo, đó cũng là một việc thiện. Chị Vân về làm vợ anh Thành ít tháng thì sinh con. Người làng cười mãi về cái thứ lúa ngắn ngày ấy. Anh khoe với tôi: &quot;Anh đánh quả nhất ăn nhất tịt đấy. Mà mày xem, anh bây giờ vợ đẹp con khôn, lại thoát khỏi cái làng ấy. Thật là ba việc hỷ&quot;. Mẹ tôi thù ghét những đứa con chồng. Bà thù ghét cả tôi. Tôi biết điều này do linh cảm. Có phải vì tôi được các anh quý mến hay vì tôi là con gái? Thú vui duy nhất của bà là bói toán, nhảy đồng. Tôi cũng không nhớ mẹ tôi mê cúng bái từ khi nào, chỉ biết từ rất xưa trong nhà tôi đã có bát hương lớn bé, bàn thờ nhang khói quanh năm. Mẹ tôi xem bói cho thiên hạ. Nhiều người từ phương xa cũng khăn gói vào. Mẹ tôi xem cho thanh niên nam nữ, đôi nào cũng đẹp hết. Thỉnh thoảng phán cho một vài đôi trắc trở, nhưng &quot;chỉ cần chịu khó đi lễ thần thành hoàng là sẽ yên ổn&quot;. Những đôi trai gái từ nhà tôi ra về trong lòng vui phơi phới. Tiếng tăm của mẹ tôi bay xa, vượt qua nhiều đường đất nhiều dãy núi. Đến khuya mẹ tôi ngồi đếm tiền, mặt mày hỉ hả. Một hôm nào đó bà như chợt nhớ ra là có tôi, bèn nhìn tôi đăm đăm rồi bảo với bố tôi: &quot;Con Xuyến nhà mình đem gả chồng được rồi đấy ông nhỉ&quot;. Bố tôi xua tay: &quot;Vớ vẩn! Cả làng này có ai học hành tốt như nó không?&quot;. Mặt mẹ tôi sưng phồng lên: &quot;Học để thi đỗ trạng nguyên chắc? Con gái học nhiều thì hỏng đời thôi. Lấy chồng sau này tôi truyền lại nghề, tha hồ hót bạc&quot;. Nói xong mẹ tôi cười khanh khách. Bà mới lên đồng, hai má bôi son đỏ choét, tôi liên tưởng tới vai dì ghẻ trong vở chèo Tấm Cám. Dù sao đó cũng là mẹ tôi, mà sao xa lạ thế. Tôi lớn lên như cỏ cây, không có sự chăm sóc vun xới. Chưa khi nào được mẹ dạy nên làm hay không nên làm một việc gì. Tai họa xảy ra với gia đình tôi hết sức bất ngờ. Đó là một ngày mùa đông, tôi ra đồng mót lúa. Bố đi củi còn mẹ tôi sửa lễ đem lên chùa. Bỗng dưng từ phía làng ầm ầm nổi trống. Chúng tôi hớt hải chạy về. Mới hay nhà tôi bị cháy. Người ta phá cửa, khuân ra được một ít đồ đạc. Căn nhà lợp rạ, không thể cứu vãn nổi. Chỉ ít phút sau nó đã thành một đống tàn lửa khổng lồ. Lúc này tôi mới sực nhớ tới cu Ti, hốt hoảng tìm kiếm nhưng không thấy. Mẹ tôi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, bà nhè đầu tôi mà đánh và chửi rủa. Bà cho rằng ngôi nhà cháy là do tôi. Tôi đã thiêu sống đứa con trai thừa tự của bà. Người làng xúm lại lôi bà ra, trong tay bà vẫn cầm một nắm tóc rứt từ mảng đầu tôi. Hàng xóm bảo, lửa đã cháy lên từ gian nhà giữa, chắc hẳn do đèn nến hay vụ hóa vàng của mẹ tôi từ sáng. Tội nghiệp cu Ti! Nó sống lay lắt như một con vật trong gia đình, lặng lẽ hơn cả một con chó. Không biết cười cũng không biết khóc, nó thường bị mẹ nhốt trong buồng mỗi khi bà đi vắng. Cái chết của em tôi khiến cho không khí gia đình nặng nề. Mẹ tôi không tiếp tục hành nghề được nữa. Điều đó càng làm mẹ tôi tức tối. Bà đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà lo rằng nếu bố tôi chết thì cơ ngơi này sẽ rơi vào tay anh cả. Trong những tháng ngày tăm tối ấy, bố tôi là một chiếc lá chắn mỏng manh cho tôi. Tôi chúi mặt vào trong những cơn mơ khóc thầm. Mùa nước to tôi ngồi trên bờ đầm mênh mông nhìn sang bên kia, phía chân núi có ngọn đèn leo lét cháy. Tôi đã yêu người con trai nơi đó - mối tình đầu đơn phương và tuyệt vọng. Người con trai ấy thật bình thường. Nhưng sự cô đơn, u buồn nơi anh đã đánh thức trái tim trinh nữ tuổi mười sáu của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng lứa, từng có thời cả bọn cởi truồng vượt lũ đến trường, cùng đánh nhau tóe máu mũi với lũ trẻ làng khác để bảo vệ đám con gái chúng tôi. Nhưng hình ảnh của anh thực sự ghi khắc trong tâm hồn tôi ấy là vào một buổi sáng tinh mơ khi tôi ngồi bên bờ đầm rửa mặt. Hoa súng tím ngát, tôi còn nhìn rõ những giọt sương tinh khiết đọng trong những bông hoa ở gần. Tôi nghĩ về giấc mơ đêm qua, một người con trai đã mang cho tôi một đóa hoa súng tím. Nhưng tôi không hình dung ra khuôn mặt của anh... Và người đó đã xuất hiện. Anh cưỡi trên con thuyền nan nhỏ, vừa đi vừa nhấc đó. Anh lướt đi nhẹ nhàng như thể không phát ra tiếng động. Mũi thuyền có một đóa hoa súng nhỏ. Những chiếc đó sũng nước được ném vào khoang thuyền, cá trong khoang quẫy đành đạch. Mùi cá tanh tan vào sương loãng. Tôi nhìn chăm chăm vào cánh tay trần rắn chắc của anh rồi nhìn sang bó hoa súng lớn, tươi rói trên mũi thuyền. Những bông hoa đẹp nhất của đầm lầy đã được chàng trai lựa và kết thành một bó lớn. Tôi buột miệng: &quot;Đẹp quá!&quot;. Anh nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười như làm tan đi lớp sương giá bao phủ trên mặt đầm. Người tôi nóng ran như có lửa. Con thuyền trôi từ từ vào bến nơi tôi ngồi. &quot;Tôi tặng cô đấy!&quot;. Bó hoa được ném vút vào lòng tôi, những giọt sương bắn lên mi mắt mát lạnh. Tôi ôm hoa vào lòng, ngượng ngùng. Tiếng mẹ tôi bất thần vang lên khiến tôi giật mình sực tỉnh, quay đầu chạy vào nhà. Cảm giác nuối tiếc như vừa trải qua một cơn mơ đẹp đẽ... Anh học cao nhất làng - là người duy nhất học hết trung học. Anh nhà để bảo vệ mẹ khỏi bàn tay hành hạ của người cha nát rượu và độc ác. Chính vì điều đó khiến cho anh trong tôi trở nên vĩ đại. Nếu con gái trong làng thích anh mà không dám giao du, thì tôi lại thấy mình đủ dũng khí để bước chân vào ngôi nhà tranh mục nát ấy. Miễn là anh đến mang tôi đi! Nhiều đêm tôi ngồi khóc trên bờ đầm, với điều khẩn cầu anh xuất hiện trên một chiếc thuyền và chúng tôi sẽ lướt đi trên mặt đầm lặng lẽ nở đầy hoa súng tím. Mẹ tôi không chịu nổi việc đồng áng nữa. Một chiều bà ngã lăn trên mảnh ruộng đang cấy dở. Người ta vừa khiêng bà lên bờ thì bà cười khanh khách. Mọi người phát hoảng bởi những điều bà nói. Té ra mẹ tôi bị hồn ma ông nội nhập vào người. Ông chửi mắng bố tôi không chịu lễ bái. Chửi anh cả tôi không chịu hương khói. Chửi những người hàng xóm xấu bụng. Cả làng xôn xao vì sự kiện này. Tháng sau, bà lại bị ma nhập. Lần này là Thành hoàng làng. Thành hoàng bảo, sẽ cho mẹ tôi phép tiên tri để cứu người. Rồi quay sang chửi anh cả về tội định làm nhà mới trên đất lẽ ra chỉ để thờ cúng. Anh cả tôi lúc đó đang lấy phân để mang ra đồng. Hai lần bị lôi ra chửi, anh tức điên lên, bốc luôn một bãi phân, vừa xấn xổ chạy tới bên vị Thành hoàng, vừa chạy vừa thét: &quot;Được! Để xem! Tao sẽ cho thành hoàng làng này ăn cứt!&quot;. Con ma trợn mắt, mặt đỏ phừng phừng: &quot;Thằng này láo !&quot;. Ma xắn tay áo lên, hoa chân múa tay. Anh tôi vẫn phăng phăng lao tới. Đột nhiên, con ma bỏ chạy. Anh tôi đuổi kịp, một tay túm tóc, một tay sẵn sàng... Lúc đó, Thành hoàng kêu rối rít: &quot;Thôi, dì xin con! Xin con, hãy tha cho dì!&quot;. Sau vụ nực cười đó, mẹ tôi nằm bẹp ở nhà suốt cả tháng trời. Sự nghèo túng, sa sút và mất thể diện làm bà muốn phát điên. Bằng mọi cách bà phải thoát ra khỏi tình trạng này. Bà quyết định gả chồng cho tôi. Tôi được gả vào một nhà giàu có trong làng. Một gia đình chuyên cho vay lãi, có một đứa con gái vượt biên sang Đức, thỉnh thoảng gửi tiền về. Người chồng tương lai của tôi là một kẻ dở người. Hắn không biết làm gì, suốt ngày theo đám trẻ con thả diều, đánh đáo. Mọi lời can ngăn của bố tôi, mọi lời van xin của tôi cũng chẳng làm mẹ động lòng. Bà đã nhận tiền của người ta. Bố tôi càng già càng nhu nhược. Việc tôi đỗ vào trường đại học y theo nguyện vọng của bố cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi muốn chết. Tôi ra bờ đầm. Trong nỗi tuyệt vọng, người con trai mà tôi mong mỏi trong nhiều đêm chợt xuất hiện. Anh đã cứu cuộc đời tôi. Tôi bàng hoàng như trong mơ: anh bơi thuyền dọc bờ đầm. Anh đang đi đổ đó. Lũ cá trong lòng thuyền quẫy mạnh, mùi cá tanh tan vào sương loãng. Anh giật mình khi thấy có người. Chúng tôi chào nhau. Câu chào đầu tiên trong đời tôi dành cho anh. Nghe thật tha thiết. Anh hỏi tôi: &quot;Nghe nói cô đỗ đại học và sắp lấy chồng ?&quot;. &quot;Anh nghĩ sao về chuyện này?&quot;. Anh ngập ngừng: &quot;Cô là người có học thức... Tôi luôn nghĩ cô có thể làm được nhiều việc&quot;. &quot;Em đang muốn chết!&quot;. Đêm hôm sau tôi đã bỏ nhà xuống chiếc thuyền câu để anh chèo đi khỏi làng. Theo đường sông ngoằn ngoèo xuyên lòng núi, đi hàng chục cây số mới ra tới ngã ba sông. Nơi đó là bến đi vào thị xã. Tôi hạnh phúc đến ngộp thở trong những giây phút được bên anh. Đóa hoa súng tôi hái dọc đường đi tỏa hương nhè nhẹ, mát rượi. Mùi cá tanh trong lòng thuyền sau này đã trở thành một thứ mùi của kỷ niệm. Tôi lên bờ, nhận ở tay anh một chút tiền. Anh tần ngần bảo: &quot;Không biết khi nào gặp lại được nhau... Hãy bảo trọng...&quot;. Tôi rụt rè trao anh một hộp giấy. Trong ấy giấu kín món tóc thiếu nữ vừa kịp đen của tôi. Như một lời thổ lộ về mối tình câm lặng. Tôi đã bỏ làng ra đi như thế đó. Tôi làm nhiều nghề. Lăn lộn, bươn bả. Có lúc tưởng chừng sắp rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng thì mùi tanh của cá đêm nào đã đánh thức tôi, cho tôi một sức mạnh lạ thường. Nhiều lúc nhớ làng tới quắt lòng nhưng tôi không còn đường trở lại. Một đứa con gái bỏ nhà đi, người ta không tin vào sự lương thiện của cô ta nữa. Trong những giấc mơ tôi mơ thấy mình cùng anh đi trên chiếc thuyền câu, lướt trên mặt đầm lặng lẽ nở đầy hoa súng tím. Cá trong lòng thuyền quẫy mạnh, mùi tanh loãng vào không khí. Anh bảo: &quot;Nơi này cần có những thay đổi. Thay đổi là việc của lớp trẻ chúng ta...&quot;. Dường như nơi ấy đã cầm nắm một phần linh hồn và trái tim thiếu nữ đầy thơ dại của tôi. Mục lục Giấc Mơ Hoa Súng Tím Giấc Mơ Hoa Súng Tím Nguyễn Hồng DungChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 10 năm 2004
vanhoc
Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 1 Bà Khai ngồi trên bộ ngự gỗ, cạnh bà là khay trầu . Ánh mắt bà nghiêm khắc chiếu vào cậu con trai duy nhất .Bà yêu Trần Hoàng bao nhiêu thì ghét Nhã Lợi bấy nhiêu . Đây là cô con dâu do bà chọn nhưng từ lúc nó vào nhà, gia đình bà xảy ra không biết bao nhiêu chuyện .Giọng bà gắt gỏng:– Con nói đi, 3 năm rồi, nó vào nhà này gây ra không biết bao tai họa . Đã như vậy còn không sinh đẻ gì cả . Đồ &quot;cây độc không trái, gái độc không con&quot;!Trần Hoàng cúi đầu nhìn xuống 10 đầu ngón tay mình đang đan vào nhau, tránh ánh mắt giận dữ của mẹ .Giọng của bà trở nên nặng nề hơn:– Con đừng tưởng con im lặng là lần này mẹ cho qua đâu!Hoàng thở nhẹ, cố lấy giọng dịu dàng để phân trần:– Xin mẹ suy nghĩ lại cho vợ chồng con nhờ . Nhã Lợi về làm vợ con đã 3 năm . Cô ấy hết lòng chăm sóc mẹ chu đáo . Còn tai họa như em con bị tai nạn xe cộ qua đời là do rủi ro, hoàn toàn không phải lỗi của Nhã Lợi .Rầm ...Bà Khai đập mạnh tay lên bàn, quát tướng lên:– Còn không phải lỗi của nó! Từ lúc nó về nhà này mùa màng cây trái thất bát . Đã như vậy, ba mẹ nó còn bị phá sản, tai tiếng tùm lim . Mẹ buộc con phải ly hôn, đuổi nó đi!Giọng bà riết róng:– Nát vỏ cũng còn bờ tre . Người ta, ai không phòng xa . Nhà bên ấy, bán đi căn nhà, không lẽ họ trả nợ hết sao ? Họ cũng phải để phần cho nó chớ . Đàng này, không ngờ ...Hoàng thở dài:– Nhà ấy nếu không bán đâu có yên được với chủ nợ . Họ cùng đường, mẹ còn muốn dồn họ vào con đường cùng, buộc con đuổi Nhã Lợi đi, rồi cô ấy ở đâu ?– Mẹ không cần biết . Nói tóm lại, không có đứa cháu nội nối dòng là không được . Nó lại không sinh nở, mẹ buộc con phải thôinó, cưới Hồng Loan .Hoàng lắc đầu:– Con có quen biết gì Hồng Loan mà cưới ? Vợ chồng không thương yêu, hòa hợp tính tình, làm sao có hạnh phúc hả mẹ ?– Không yêu rồi sẽ yêu . Con với Nhã Lợi thì sao, ngày trước cũng đâu có quen, mẹ cưới rồi 2 đứa cũng vui vẻ bên nhau vậy .Trần Hoàng nghe mẹ nhắc ngày bà tự ý chọn Nhã Lợi cho anh, anh càng chua xót hơn .Bước đến cửa sổ, nhẹ gác tay lên song, nhìn ra ngoài xa, anh đáp:– Mẹ à! Tuy con là con của mẹ . Nhờ sự bảo bọc thương yêu của mẹ, con mới thành danh . Nhưng trái tim và tâm hồn của con cũng có những cảm nhận riêng tư của nó, đâu phải mẹ muốn con yêu ai là trái tim con chuyển theo chiều hướng ấy . Ngày đó, tình cảm của con chưa hề có với Nhã Lợi, bằng mọi cách mẹ bắt con phải sống chung với cô ấy .Thở mạnh, Hoàng tiếp:– May là cô gái con nhà giàu này chịu khép mình vào khuôn khổ, chiều chồng lại đảm đang . Từ cách sống và tính tình chịu thương chịu khó ấy khiến con yêu thương bằng cả trái tim của 1 người chồng .Lắc đầu, anh nhỏ giọng đau đớn hơn:Nay mẹ nhất định buộc con thôi Nhã Lợi, đuổi cô ấy đi, trong khi 1 mái nhà cũng chưa có . Nhất là em Lợi đã yêu con, làm sao xa nhau mà thôi nhớ được .Lại 1 cái đập mạnh tay lên bàn, bà gằng giọng để cho con trai biết sự quyết định của bà không hề thay đổi:– Cho dù bên ấy có phát tài, mẹ cũng không giữ nó lại đây . Ý mẹ cần 1 đứa cháu nội, con rõ chưa ? Bây giờ mẹ không quan trọng chuyện giàu nghèo, bởi mẹ không thiếu gì cả, mẹ muốn có cháu nội .Nuốt giọng, Hoàng van lơn:– Từ từ rồi chúng con sẽ có . Xin mẹ cho chúng con 1 năm nữa, nếu Nhã Lợi vẫn không mang thai, chừng ấy con sẽ nghe mẹ cưới Hồng Loan .Khoát tay, bà gằn giọng:– Đâu có được! Con gái người ta chịu đợi con à ? Nội trong tuần này, mẹ không muốn thấy Nhã Lợi ở đây nữa, để tháng sau là mẹ có thể đứng ra cưới Hồng Loan cho con . Con nhỏ ấy tướng người đều đặn, mẹ nó toàn sinh năm 1 . Nuôi heo chọn giống, cưới vợ chọn dòng con ạ . Mẹ đã hơn 50 tuổi rồi, con cũng phải nghĩ đến mẹ với chớ Hoàng .Trần Hoàng chắt lưỡi, bà Khai càng khó chịu hơn:– Nếu như em con không chết, mẹ có thêm hai ba thằng con, mẹ mặc xác con rồi . Nhưng mà mẹ chỉ có mỗi mình con, mẹ phải sợ tuyệt tự không người nối dõi chớ .Trần Hoàng hiểu nỗi lo của mẹ . Bà thường đem trẻ con hàng xóm về nâng niu chăm sóc, cho anh biết ước muốn có cháu nội của bà cao dường nào . Thế mà ngày tháng bình yêu cứ trôi qua lặng lẽ, để cho ánh mắt thất vọng càng sâu hơn, và nỗi đau của Nhã Lợi cao vời vợi, cho anh sự xót xa hơn bao giờ hết .Anh cố phân trần:– Con còn trẻ mà, từ từ rồi sẽ có con . Hôn nhân không có sự thương yêu làm sao có hạnh phúc hả mẹ ? Thời buổi bây giờ, không dễ tìm 1 người vợ đảm đang như vợ của con . Lỡ như cô Loan nào đó về đây không tốt với mẹ thì sao ?Bà Khai quả quyết:– Chuyện cô ta đối với mẹ tốt hay xấu không thành vấn đề, miễn sao nó sinh cháu cho mẹ là đủ rồi . Mẹ đã già, sống chết nay mai, có buồn cũng chẳng sao, chỉ cần có cháu tế tự thôi .– Mẹ à! Sống đã khổ sở quá rồi . Khi chết có hương khói tế tự cũng vậy thôi .– Nhưng mẹ thích! Khi mẹ còn sống con không muốn báo hiếu, thì khi mẹ chết đi, con sẽ như thế nào . Vợ quan trọng hay mẹ quan trọng ?Bà giận dỗi đứng dậy đi vào trong . Vẻ mệt mỏi lẫn chán chường cho lòng Trần Hoàng thêm ray rứt .– Con ở nhà, mẹ sang nhà bên đây . Ở nhà nhìn con, mẹ chán quá đi . Con người ta sao hiếu thảo, còn con nhà này nói ra điều nào chống trả trả treo điều ấy .Trần Hoàng lặng im, anh thấy lòng buồn khổ vô hạn . Bà Khai bực bội:– Làm như không trái ý mẹ là con chết hay sao ấy ? Phải phản đối điều mẹ thích, con mới vui à ?Bà vớ chiếc khăn đội đầu quấn lên đầu, bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng sự ngột ngạt lạnh lùng .Hoàng rít mạnh 1 hơi thuốc cho khói thuốc lan tỏa ra như đưa đi những phiền muốn đầy ắp trong lòng .Anh bước vào phòng, không thấy Nhã Lợi, anh thở phào nhẹ nhõm . Nhã Lợi đi đâu rồi không biết, mong là cô không nghe những lời của mẹ chồng . Anh biết quyết định của mẹ là bất công tàn nhẫn, nhưng mẹ cũng có lý, khi bà chờ 1 đứa cháu nội quá lâu .Muốn trả sự công bằng cho Nhã Lợi quả là khó khăn . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 2 Chiều xuống, gió đùa theo hàng tre ngả nghiêng, lao xao, phá đi nét tĩnh lặng của khu vườn . Nhã Lợi đong đưa trên chiếc võng . Cô nhìn hàng tre cong theo lối mòn dẫn về ngôi nhà xưa ấy, nơi cô đã gói đời mình qua 3 mùa phượng thay lá . Ngày mai, biết có còn tay trong tay vợ chồng đầm ấm ngọt ngào ? Ngày xưa ... cô nào có biết Trần Hoàng là ai . Cha mẹ hết lòng ca tụng, ép gả . Cô đã lên xe hoa về nhà chồng với 1 mối tình học trò, hẹn hò và rong chơi lãng mạn đành bỏ lại sau lưng . 3 năm qua cô đã chịu đựng và an phận, ngày tháng ái ân vợ chồng &quot;quen hơi bén tiếng&quot; nảy sinh 1 tình yêu, tuy chẳng có lãng mạn, hay rung động ngất ngây, mà là nghĩa chồng tình vợ không thể thiếu nhau . Từ 1 cô gái sống vùng chợ, cô về quê theo nếp sống làng quê, hầu hạ mẹ chồng, lo lắng cho chồng . Những ngày đầu, tiếng con gọi ngọt ngào đã mất nhường lại tiếng gắt gỏng, xẳng giọng . Mới đó mà đã 3 năm . – Nhã Lợi! Ý tưởng bị cắt ngang, giật mình Nhã Lợi quay lại: – Ủa! Anh về hồi nào vậy ? Trong nhà nóng quá nên em ra đây mắc võng nằm . Anh nằm không ? Trần Hoàng lắc đầu, anh ngồi luôn trên chiếc võng với vợ . Nhã Lợi sợ sệt toan đứng dậy, cô sợ mẹ chồng trông thấy lại mắng . Trần Hoàng ôm cô lại: – Mẹ sang nhà bác Hương rồi . Anh cười với cô: – Ngoài này gió mát quá . Em dùng cơm chưa mà ra nằm đây ? – Cô Út bảo chờ anh về dùng cơm luôn cho vui . Cảnh vắng vẻ ở 1 góc vườn, cho anh hiểu phần nào buồn tủi trong lòng vợ . Nhã Lợi là vậy, cô luôn tìm không khí tĩnh lặng để ưu tư 1 mình . Anh khe khẽ: – Nhã Lợi à! Có phải em đã nghe những gì mẹ buộc anh rồi phải không ? Nhã Lợi cúi đầu, tay cô nhặt những chiếc lá tre vàng xé ra từng mảnh nhỏ . Giọng cô hắt hiu: – Không những nghe mà em còn được mẹ trực tiếp dạy bảo nữa kìa . Dù cho mẹ không nói, em cũng biết chuyện sẽ có . Trần Hoàng thở dài vẻ áy náy:– Em bất mãn, anh không trách đâu . – Anh đi cưới cô Hồng Loan cũng được mà . Nghiêng mặt, anh nhìn vợ đăm đăm: – Em giận anh ? – Có quyền em cũng giận . – Anh nhu nhược lắm phải không và cũng đáng ghét nữa ? – Anh vì chữ hiếu mà . – Sao em không nhìn anh ? – Để làm gì ? Rồi mình cũng chia tay cho nên bây giờ em tập cho anh đừng nhìn thấy anh . Trần Hoàng nghe tim mình se lại, anh ghé mũi mình vào má cô . – Anh thật lòng không muốn xa em . – Mẹ cũng thật lòng không muốn nhìn thấy em ở nhà này . Cho nên em phải quay về xuất xứ của mình thôi . – Nhã Lợi! Anh xin lỗi . Cố nén, nhưng giọng Nhã Lợi nghèn nghẹn: – Có phải anh đã chọn theo ý mẹ, nên xin lỗi em ? Trần Hoàng nói như phân bua . – Anh không biết làm sao cho mẹ vui và em cũng vui nữa . – Có gì mà anh phải áy náy . 3 năm rồi em không sinh được con, anh lại là con trai duy nhất, em phải trả tự do cho anh chớ . Lời của cô tuy nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng từng lời đi vào đầu Trần Hoàng, làm cho anh thấy đau lòng hơn bao giờ hết . Anh ngập ngừng: – Hay là để anh nói với mẹ rằng em đã mang thai ? Nhã Lợi cười gượng: Anh làm sao nói dối được mẹ khi ở chung 1 nhà . Mẹ đâu phải chưa từng sinh con . Anh và em giấu được bao lâu ? Nhưng mà t.ai sao em phải nói dối ? – Thì ngày nào hay ngày ấy! Anh thương em, anh không muốn xa em . Nhã Lợi nhìn ra vạt nắng, hàng cây trước mặt cô như rũ xuống chắn những giọt nắng, cơn mưa cho cô trong lúc muộn phiền này . Trần Hoàng tha thiết: – Anh thương em lắm, và thương mẹ nữa . – Em không trách anh đâu . Nếu em là anh, em cũng không làm sao khác hơn được . Nước mắt cô tràn ra mi . Trần Hoàng đau xót: – Anh nhu nhược quá phải không em ? Và cũng thật vô dụng, không bênh vực gì được cho em cả . Nhã Lợi cười cay đắng: – Nhưng biết đâu thay đổi này sẽ có sự bù đắp xứng đáng hơn, anh gặp người vợ sinh được con cho anh nhiều hơn . Anh sẽ có 1 gia đình hạnh phúc . Còn em đôi khi cũng vậy . Chẳng phải quá tốt hay sao anh ? Trần Hoàng cúi đầu giấu nét bối rối: – Anh cũng hy vọng như vậy . – Để lòng anh không áy náy chớ gì ? Anh đừng lo, em nói là nói như vậy chứ em chán quá rồi chuyện vợ chồng . Cho nên dù có ai đó bảo bọc em suốt đời em cũng không ưng họ đâu . – Nhã Lợi! – Em sẽ đi . Anh đừng lo, em sẽ về với ba mẹ em . Cho dù gia đình có nghèo, có khổ cực thế nào đi nữa, ba mẹ cũng dang tay bảo bọc cho em đứng dậy . Càng nói càng tủi thân, Nhã Lợi cànhg khóc nhiều hơn . Trần Hoàng chỉ còn biết ôm vợ vào lòng vỗ về . Có khóc nhiều hay đau đớn nhiều đi nữa, Nhã Lợi cũng phải ra đi, hơn là ở lại nhìn chồng mình san sẻ chăn gối với người phụ nữ khác . Đạo hiếu bắt anh cúi đầu chiều theo ý mẹ mình . Còn Nhã Lợi, chồng chung ai dễ nhường ai . Thôi thì cô làm kẻ chịu thua bại trận, xếp hành lý của mình trở về nhà, hơn là ở lại chịu lời sỉ nhục nặng nề cay đắng . Cô đã làm vợ 1 gã đàn ông quá nhu nhược thụ động, biết làm sao bây giờ . – Nhã Lợi này! – Anh nói đi! Trần Hoàng ngập ngừng: – Hay em cứ về bên cha ở . Anh thề anh không bao giờ bỏ em cả, cưới vợ nhưng anh vẫn thường xuyên qua thăm em . Nhã Lợi gỡ tay anh ra, cô đứng dậy nhìn anh, lòng cô đầy cay đắng: – Anh cho rằng em chấp nhận sự lén lút &quot;tình nghĩa&quot; ấy của anh hay sao ? 1 khi anh đã trả tự do cho em, là không bao giờ em còn là vợ anh nữa . Chia tay là dứt khoát! – Em giận anh ? – Đã quyết định chia tay không còn là của nhau nữa thì thương hay ghét cũng vậy . Hãy xem như mình chưa từng quen nhau, như thế lòng sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, sẽ tốt luôn cho vợ anh sau này nữa . Hãy cho em được giữ 1 chút lòng tự trọng của kẻ bị bỏ rơi! Nhã Lợi bước đi . Bàn tay anh nắm tay cô giữ lại tha thiết: – Cả đến em cũng muốn làm khổ anh nữa sao Lợi ? – Em đâu có muốn, là ý của mẹ anh mà . – Em cay đắng với anh làm gì, em thừa biết anh rất yêu em và đang quá đau khổ mà . Anh giận anh nhu nhược, nhưng mà anh chỉ có 1 người mẹ thôi . Nhã Lợi chua chát: – Còn vợ thì cả khối phải không anh ? Lúc nào mà chẳng có . Em rõ ý anh mà . Anh cố nắm bàn tay cô . Còn Nhã Lợi cố rụt lại . Cô vùng mạnh tay ra bỏ đi 1 nước . Trần Hoàng ngồi sững sờ, anh không biết cư xử như thế nào nữa . o O o Chiếc valy nằm chênh vênh trên nền nhà, và tờ giấy thuận ly hôn đặt trên bàn, chợt làm Trần Hoàng hoảng hốt . Anh biết đây là đêm cuối cùng anh còn có Nhã Lợi . Ngày mai anh là anh và cô là cô, thành kẻ xa lạ với nhau thôi . Nhã Lợi đứng bên cửa sổ, từng cơn gió từ ngoài vườn thổi vào người cô làm cho chiếc áo mỏng manh bay bay . Nhìn cô, anh bỗng liên tưởng đến câu hát: Ngày chia tay bỗng thấy em chợt đẹp lạ thường . Sương bám hồn, gió cắn chặt buồn rầu Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút . – Nhã Lợi! Anh ôm choàng qua người cô, Nhã Lợi không phản đối . Cô để cho anh hôn cô, bởi đêm nay sẽ là đêm cuối cùng, còn có nhau trong vòng tay nhau, rồi mai này thành kẻ lạ . Trong ý nghĩ sẽ xa nhau mãi mãi và đây là lần cuối cùng, cho nên vòng tay anh thật chặt khép qua người cô, thân thể quen thuộc anh rõ biết từng đường nét 3 năm qua . Vẫn đồi ngực no vụng mịn màn cho anh biết bao nhiêu xúc cảm và đam mê . Anh hôn nhẹ lên, vành môi nóng ấm trân trọng từng khoảng thịt da đang thuộc về anh . Nụ hôn nào dài mãi, để cho đôi làn môi tìm nhau gắn bó rồi 2 thân xác hòa quện vào nhau . Lần cuối cùng cho nhau sao quá đỗi nồng nàn, quá đỗi đắm say . Khi Trần Hoàng thức dậy, Nhã Lợi đã đi, chiếc valy không còn nữa . Anh bàng hoàng nhìn khoảng không vắng lặng quanh mình . Giận mình nhu nhược, yếu đuối, anh vụt khóc như đứa trẻ . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 3 Khả Tú đỡ Nhã Lợi ngồi tựa người vào thành giường, cô trao ly cà phê cho bạn, vỗ về:– Rồi sẽ qua thôi, sẽ không ai mãi khổ . Cậu buồn có ích lợi gì đâu, sinh bệnh, anh ta cũng đâu có biết . Tiếc làm gì thứ nhu nhược nghe lời mẹ, cậu hãy nghĩ việc xa anh ta là điều tốt cho cậu .Khả Tú còn nói nữa ... ọc ọc ... Mới uống mấy hớp sữa, Nhã Lợi đã vội bỏ sữa xuống giường mà nôn . Nôn thốc nôn tháo, nôn đến mệt nhoài . Đã vậy, đầu cô cứ quay quay chóng mặt . Mồ hôi vã ra trên trán, mệt kinh khủng, Nhã Lợi thở dốc . Khả Tú vớ cây quạt nan, cô vừa quạt vừa lau mồ hôi cho Nhã Lợi, cô vừa thương bạn vừa ghét Trần Hoàng . Trên đời sao có loại đàn ông nhu nhược vô dụng như thế, tuyệt đối nghe lời mẹ, bỏ vợ .– Cậu bệnh như thế này nửa tháng rồi chớ ít hay sao . Nghe lời mình đi bác sĩ đi Lợi, bộ muốn bệnh hoài cho thành con ma dở dở ương ương hay sao ?Nhã Lợi khép mắt lại . Cô bắt đầu sợ những ngày bệnh của mình, nó hành hạ cô không chút tiếc thương . May nhờ có Khả Tú, nếu không còn thê thảm hơn .Lấy áo khoác ngoài cho Nhã Lợi, Khả Tú dìu cô ra đường đón xe đến phòng khám .Nhã Lợi rầu rầu:– Chắc tại mình quá suy sụp nên cứ đau dai dẳng .Khả Tú chì chiết:– Cậu nhìn xem, cậu giống như con ma vậy . Trần Hoàng có thấy cậu, dẫu còn thương, anh ta cũng bỏ cậu chạy đi luôn .Nhã Lợi ứa nước mắt . Từ buổi ra đi đến nay, cô sống như loài du mục, bám vào Khả Tú . Cô thấy nhớ Trần Hoàng và vòng tay ấm nồng đêm chia tay, tất cả chỉ còn là kỷ niệm .Vị bác sĩ khám, đo tăng– xông và bắt mạch cho Nhã Lợi, mỉm cười:– Cô sắp làm mẹ đó, không biết sao ?Nhã Lợi thảng thốt . Cô có nghe lầm không vậy ?– Làm mẹ ?– Đúng vậy! Mang thai con so bao giờ cũng có triệu chứng này . Cô đừng quá lo lắng . Nhớ giữ gìn sức khỏe, cô yếu sức lắm đó .Nhã Lợi ngỡ ngàng . Cô mang thai . Điều mơ ước từ 3 năm qua không ngờ mãi bây giờ mới có, khi Trần Hoàng vừa cưới vợ, khi cô vừa có 2 chữ &quot;tự do&quot;.Đưa Nhã Lợi ra về, Khả Tú băn khoăn:– Tại sao vậy Lợi ? Có thai gì kỳ vậy ? Lúc cần lại không có, bị bỏ rơi thì vướng bầu . Rồi cậu tính sao ? Phải báo cho Trần Hoàng biết để anh ta lo chứ .Đưa tay lau nước mắt, Nhã Lợi cúi đầu im lặng . Cô cũng đang quá bối rối, không biết mình nên có thái độ nào . Nỗi khát khao được làm mẹ, bây giờ được bù đắp, nhưng chẳng đúng chỗ đúng lúc chút nào .Thật lâu, Nhã Lợi lắc đầu:– Mình không muốn báo tin cho anh ấy biết . Để làm gì ? Anh ấy đã cưới vợ, ngay sau khi mình rời nhà chưa quá 1 tháng . Mình sẽ sinh con và nuôi con khôn lớn bằng chính khả năng của mình .Khả Tú mỉm cười:– Tưởng cậu sẽ báo tin cho anh ta rồi cam tâm chịu làm phòng nhì, chịu cho người ta sỉ nhục đánh ghen chớ . Tớ hoan nghênh quyết định của cậu . Cậu đừng lo, bây giờ mình đi làm có đồng lương rồi . Ngày xưa cậu từng giúp mình, bây giờ mình bỏ cậu thì mình nên sống với ... chó chớ sống với ai .Đang buồn, Nhã Lợi cũng phải phì cười . Cô lườm bạn:– Về nhà đi! 1 lát, cậu đi mua thuốc giùm mình nghe ?– Ừ . Cậu cũng phải nhớ uống . Ai chớ cậu là mình biết, chúa sợ thuốc luôn . May là cậu và Vũ Văn không có duyên nợ . Chứ nếu không, chồng làm bác sĩ, vợ sợ thuốc .Nhã Lợi nắm tay Khả Tú, lắc đầu:– Đừng nhắc đến Vũ Văn nữa! Mình phụ người ta mà, cho nên ông trời trừng phạt mình đó .Nhắc đến Vũ Văn, cả 2 cùng lặng im . Vũ Văn đang ở rất xa và có lẽ anh đã quên tất cả rồi . 3 năm, 1 thời gian không ngắn không dài nhưng đủ để quên 1 mối tình từ thuở học trò .– Nhã Lợi này! Cậu sẽ nhất định không gặp lại ba của con cậu chớ ?– Ừ . Cậu không tin ?– Tin nhưng sợ . Dù sao cậu và anh ta cũng 3 năm chăn gối mặn nồng . Nếu biết cậu có mang, nhất định ảnh sẽ mừng và tìm cậu, cậu yếu lòng lại sống với nhau .– Mình sẽ không bao giờ trở lại với anh ấy . Mình ghét tính cách nhu nhược và quá hiếu thảo của anh ấy . Tại sao anh ấy không biết tranh đấu với mẹ chứ ? Hay vì ảnh cũng thích cô ta ?Hỏi để mà hỏi, và Nhã Lợi lại lao vào cái vòng đau đớn, bị bỏ rơi, vòng tay, ánh mắt, vành môi từng là của cô, bây giờ của người phụ nữ khác mất rồi . Đêm đêm, cô chiếc bóng nhớ thương lệ đầm đìa . Còn anh, có ngàn lần ân ái và say đắm cùng vợ mới .Trái tim Nhã Lợi đau đớn, xót xa . Cái đau đớn của người vợ bị phụ tình . o O oTrần Hoàng gắt gỏng:– Sao em không lo chuyện nhà vậy ? Cứ suốt ngày đi bên ngoài, 2 buổi cơm nấu cho mẹ và anh cũng không có được . 7 giờ tối mà bếp núc lạnh tanh, nền nhà nhớp bụi, bàn ghế bẩn thỉu, chưa bao giờ nhà cửa tệ đến như thế này .Chẳng xem sự khó chịu của Trần Hoàng vào đâu, Hồng Loan ngồi ngả người trên ghế, như quá mệt mỏi . Cô cong cớn vươn vai, 1 chân móng sơn đỏ lên bàn, lạnh lùng xẳng giọng:– Má đi đánh bài suốt ngày . Còn anh nay đi ăn tiệc, mai ăn đám, em nấu cơm cho ai ăn đây .– Em nói cái gì vậy ? Lâu lâu cơ quan mới có tiệc . Em phải nấu cơm cho anh ăn mỗi khi đi làm về chớ .Hồng Loan vùng vằng:– Ăn mà luôn chê thì ăn làm gì ? Em biết em không bằng cô ta, hầu anh hầu mẹ không khéo, nên anh đâu có yêu thương gì em, anh luôn nhớ vợ cũ của anh mà . Biết như vậy, em chẳng chịu ưng anh đâu . Cưới em chẳng qua cần 1 cái máy đẻ, 1 con ở phục vụ cho anh với mẹ anh mà thôi .Trần Hoàng sững sờ:– Em nói như vậy mà nghe được à ?– Tại sao không được! Anh sống chung với em là do bị ép buộc, chớ trong lòng anh vẫn còn nhớ cô vợ cũ của anh . Anh tưởng em ngu lắm, đến không biết gì cả hay sao ?Trần Hoàng thở dài:– Trước khi về đây làm vợ anh, em biết rõ tính cách của anh rồi kia mà .– Anh nói như vậy có nghĩa là em phải chấp nhận việc anh ở với em mà trái tim của anh vẫn còn đầy hình bóng của vợ anh ?– Em biết mà Hồng Loan . Chuyện tình cảm đâu phải nói quên là quên, huống chi anh và Nhã Lợi chia tay không quá 1 tháng, mẹ đã buộc anh phải cưới em . Em nên thông cảm và tha thứ cho anh .Hồng Loan giễu cợt:– Nhã Lợi vô sinh, mẹ anh cưới em cho anh, bà cần đứa cháu nội chớ đâu cần biết em có đảm đang, có đức hạnh hay gì gì đi nữa . Còn anh, muốn em phải dịu dàng và biết chịu đựng chiều chuộng anh, xin lỗi à, em chỉ có thể sinh con, còn đảm đang đức hạnh ... để xem . Em quen sống tự do, cha mẹ nuông chiều từ nhỏ . Em thích người khác chiều em chứ không phải em chiều người khác . Anh chưa quên được vợ anh, thì đừng có đòi hỏi bất kỳ điều gì nơi em .Trần Hoàng lạnh lùng:– Được . Vậy em cứ vui chơi đi . Bao giờ chán thì sang nhà bác Hương rước mẹ về .– Để làm gì, để đưa tiền cho mẹ anh đi đánh bài chắc ? Em nói không đúng hay sao còn nhìn em ?– Em cho rằng mẹ cần tiền của em ?– Mẹ anh lợi dụng em . Nè, mẹ anh đâu có cho tiền em xài, mà đi đâu còn được người ta kính nể là làm sui với bà chủ tịch huyện .– Lớn quá vậy ?– Chứ còn gì nữa, ba em khôn phải là người có địa vị và giàu có trong cái huyện này sao ? Anh đừng có quên tiền đám cưới anh và em, người ta đi rất nhiều . Đã vậy, ba em còn tặng cho anh chiếc ghế vững vàng ở ngân hàng .Trần Hoàng kêu lên:– Hồng Loan!– Đừng có gọi tên em! Em ghét cái kiểu ấy . Nếu em không có của hồi môn là tiền vàng, mẹ anh có mờ mắt vội đuổi vợ anh đi không ? Phải nói là em cưới chồng chứ không phải anh cưới em.Trần Hoàng ngớ người ra . Dĩ nhiên là anh không biết những chuyện lằng nhằng này . Anh là người bị đặt để, hèn nào Hồng Loan mới quá quắt như vậy, cô chẳng xem anh ra gờ– ram nào ...Anh còn chưa biết nói như thế nào, thì cô đã hất mặt chanh chua:– Cứ xem như mẹ tôi bù của, khi tôi chẳng cho anh được cái nghìn vàng .Chuyện như vậy mà cô cũng dám nói ra, Trần Hoàng lắc đầu chào thua . Hồng Loan chưa chịu thôi:– Em lấy anh là để có danh phận mẹ anh thì được lợi, làm sui với ông chủ tịch huyện . Chúng ta đều có thế giới riêng của nhau, như vậy đi, cho đỡ bực mình .Trần Hoàng châm biếm:– Nếu em muốn vậy, anh càng vui lòng hơn và càng biết ơn em . Em còn muốn nói gì nữa, nói ra cho hết đi!Hồng Loan thản nhiên săm soi mặt mình vào chiếc gương nhỏ:– Khi nào nghĩ ra, em sẽ nói tiếp, chỉ sợ anh không dám nghe .Tức mình trước kiểu nói đâm hông kia, Trần Hoàng ra xe giận dữ lái đi . Đây là cái giá anh phải trả cho hành vi tiếp tay mẹ, phụ bạc Nhã Lợi . Không hiểu mẹ có chịu sáng mắt ra chưa ?Hồng Loan cần 1 người chồng để cho cô qua cái tuổi lỡ thời, ế ẩm khi mà người đàn ông chỉ nhìn thấy ở cô là 1 người tình tốt hơn là làm vợ .Càng nghĩ, anh càng đau và càng nhung nhớ người vợ 1 thuở đã cùng anh chăn gối mặn nồng .Nhã Lợi ơi! Em ở đâu ? o O oBây giờ không còn là căn nhà bề thế sang trọng nữa . Cái thuở vàng son hưng thịnh ấy chấm dứt rồi . Và thói đời, &quot;giậu đổ thì bìm leo&quot; ấy, muôn đời vẫn như thế .Gia đình Nhã Lợi bỏ nơi chôn nhau cắt rún của mình, để đi đến phương xa, không còn 1 ai quen biết . Cái cảnh, cơ hàn cùng khổ ấy giống như ngày mới sinh Nhã Lợi ra đời .Đã vậy, bây giờ Nhã Lợi còn bị ruồng rẫy . Sau nửa tháng đau ốm, hôm nay cô có vẻ khởi sắc hơn 1 chút . 2 mẹ con cùng lặng im ngồi trên chiếc ghế đá cũ . Bóng chiều đổ dài, tia nắng, cuối cùng rồi cũng tắt, nhường cho màn đêm buông xuống .– Tối rồi, vào nhà đi con . Mẹ dọn cơm 2 mẹ con cùng ăn nha ?Nhã Lợi lắc đầu:– Mẹ ăn đi, con không thấy đói .– Không đói cũng phải ăn chớ con . Bây giờ là ăn để sống .Nhã Lợi nắm tay mẹ áp lên má:– Con có ăn vào nó cũng đâu ở lại bụng con . Mỗi lần nôn, con sợ lắm mẹ ạ . Mệt muốn đứt thở luôn .– Phải ăn 1 chút con ạ . Có như vậy cái thai mới mạnh được .Nhã Lợi xúc động . Bây giờ cô chỉ còn có mẹ . Ba đi tù vì nợ nần phá sản, cô bị chồng hắt hủi bỏ, nhưng cô sẽ là điểm tựa cho mẹ nương tựa vào . Nếu không, mẹ sẽ suy sụp mất, và điều gì sẽ xảy ra, Nhã Lợi không dám nghĩ đến .Bà Hiền vuốt tóc Nhã Lợi, ngậm ngùi:– Tất cả tại mẹ! Ngày xưa ép con ưng Trần Hoàng, mẹ thấy nó hiền, biết lo làm ăn, con có chỗ nương tựa tốt . Ai ngờ nó nhu nhược quá, nghe lời mẹ ruột bỏ vợ .Nhã Lợi ứa nước mắt:– Chuyện qua rồi bỏ đi mẹ! Mẹ nhớ hoài rồi lại buồn sinh bệnh . Mẹ còn phải lo cho ba nữa .– Không biết ... Vũ Văn bây giờ ở đâu ? Con biết nó ở đâu không ?– Dạ không! Con cũng không muốn biết, mẹ ạ . Chính con phụ bạc anh ấy mà .– Còn ba mẹ thì khinh nó nghèo . Con có giận mẹ đã làm khổ đời con không ?– Dạ, con đâu dám! Ơn cha nghĩa mẹ như trời biển . Con sẽ bắt chước anh Hoàng, là cha mẹ khó tìm chứ chồng vợ thì kiếm đâu mà không có hả mẹ ? Mẹ ạ! Có nhiều lúc con nghĩ hay mình cứ bỏ cái thai này .– Kìa con, đừng như vậy, ác lắm!– Nhưng mà mẹ con mình sống ra làm sao đây ?– Đói cũng phải nuôi . Bất quá mẹ lại đi buôn bán ve chai như ngày xưa vậy .– Mẹ!Nhã Lợi kêu lên, cô ngả vào lòng mẹ khóc âm thầm .– Có ai ở nhà không ?Tiếng nói sang sảng vang lên . Nhã Lợi lau nước mắt mừng rỡ:– Mẹ ơi! Cậu Tư đến!Cặp gà trên tay cậu Tư vùng vẫy, mồm kêu oang oác, cậu đưa cho Nhã Lợi:– Cậu cho đó, để ăn cơm hay nấu cháo gì đó . Sao, ở đây có thoải mái không ?– Dạ, cũng thoải mái cậu ạ . Chiều gió từ sông thổi lên mát lắm . Cậu nói chuyện với mẹ, con đi cột 2 con gà này lại .Ngồi xuống cạnh chị Hai mình, cậu Tư thở dài:– Chị thấy nghèo khổ chưa . Đã có tiền người ta làm ăn thận trọng 1 chút đi . Phân bón cũng bán, xác mì cũng thầu, cứ thấy cái gì lời nhiều thì mê, bung đồng vốn không lấy lại được, phá sản nợ nần, anh Hai đi tù vào cái tuổi 50, có đau đớn không ?Bà Hiền sa nước mắt:– Thôi mà cậu . Dì gì cũng tan nát hết rồi . Buồn là buồn thói đời người ta thấy mình suy sụp, còn muốn đạp cho lún sâu thêm hơn .– Thì thói đời luôn khốn nạn như vậy, bộ bây giờ chị mới biết hay sao ? Còn con Nhã Lợi, nghe nói cũng bị mẹ chồng và chồng đuổi đi ?– Ừ, 3 năm rồi không sinh con nên bị đuổi đi . Ngặt nỗi, về nhà 3 tháng bây giờ mới biết có mang .Cậu Tư giận dữ đập tay lên bàn:– Qua nắm cổ thằng Hoàng, bắt nó lo!– Con Lợi tự ái không chịu đâu cậu . Thằng Hoàng cũng đã cưới vợ rồi,nói sao được, khi con Lợi tự ý ký giấy ly hôn .– Đồ ác nhơn ác đức!– Đúng hơn, con Lợi bị bỏ vì ba nó đi tù, nhà cửa bị tịch biên hết . Họ bỏ là phải rồi cậu .– Thứ người ăn ở bạc như vậy, trời sẽ quả báo họ .2 chị em tâm sự mãi, mà chừng như nỗi buồn của cuộc đời cứ như sâu thẳm thẳm hơn .– Hay là chị về Châu Đốc sống với vợ chồng em đi chị, ở chi cái xứ bạc bẽo này .– Để chị bàn với con Lợi . Chị cũng không muốn phiền cậu . Tuy cậu là em chị nhưng cậu còn có mợ .– Vợ em chẳng dám nói gì đâu, quyền là ở em nè .Bà Hiền vẫn băn khoăn:– Về đó, chị biết làm gì mà sống đây, ruộng thì không biết làm, trồng rau hay chăn nuôi cũng ngơ luôn .Cậu Tư trấn an:– Chị lo gì, em sẽ chỉ cho chị làm . Chị em lúc này không lo cho nhau, thì sao gọi là chị em cho được .Thấy Nhã Lợi đi ra, cậu Tư gọi lại:– Con định không cho thằng Hoàng biết gì cả à ? Phải bắt nó có trách nhiệm chớ con .Bị khơi nguồn vết thương, Nhã Lợi ứa nước mắt:– Dạ thôi đi cậu! Bắt người ta có trách nhiệm, có nghĩa là tiếp tục mối quan hệ, vợ sau của anh ấy biết lại thêm phiền .– Ờ, cháu nói như vậy cũng phải . Nhưng mà thấy cháu chịu thiệt thòi, cậu ức lắm .– Tại cháu và mẹ không nỡ bỏ núm ruột của mình . Thôi thì là máu thịt của mình, mình nuôi cậu ạ .– Cậu đang bàn với mẹ cháu để 2 mẹ con cháu về Châu Đốc sống với cậu, cháu nghĩ sao ?– Dạ ... con tùy mẹ và cậu quyết định .– Nếu như vậy, tối nay soạn đồ đạc đi, ngày mai đi . Đi bằng tàu . Tàu của cậu chở lá dừa nước đang neo ở Mũi tàu Củ Chi .Nhã Lợi cúi đầu . Quyết định này sẽ vĩnh viễn đưa cô đi xa rời Bình Dương, có nghĩa càng xa Trần Hoàng vạn dặm hơn nữa, không mong gì 1 lần gặp lại . Không hiểu anh có đi tìm cô .– Mẹ à! Con có thể đi gặp anh Hoàng 1 chút được không ? Có lẽ sẽ không bao giờ gặp nữa, nếu như mình về Châu Đốc ở .Hiểu tâm trạng của con, bà Hiền gật đầu:– Cẩn thận nghe con!– Mẹ yên tâm đi! Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu . o O o– Cậu muốn đi gặp Trần Hoàng ?– Ờ .– Hình như Hồng Loan cũng mang bầu . Bà Khai làm tiệc ăn mừng ầm ĩ, cả huyện Dĩ An này, ai cũng biết .Nhã Lợi lặng người, lòng cô đau nhoi nhói . Con của cô ra đời chẳng nhằm lúc, khiến cha mẹ long đong .Nhìn vẻ bần thần của Nhã Lợi, Khả Tú thương hại:– Cậu không nên đi 1 mình, lỡ gặp bà Loan, con mẹ ấy dữ có tiếng, quậy có tiếng . Để mình nhờ anh Nam đưa cậu đi .Nhã Lợi gật đầu:– Cũng được!– Phải cẩn thận đó!– Ừ .Khả Tú gọi Khoa Nam, cô luôn luôn &quot;sai&quot; cái anh chàng dễ bảo hiền lành này . Còn Khoa Nam chẳng bao giờ dám từ chối điều gì Khả Tú nhờ anh .Anh đẩy chiếc Wave, chờ cho Nhã Lợi ngồi lên đàng hoàng rồi mới cho xe chạy .Ngừng xe trước cơ quan của Trần Hoàng, Nhã Lợi nhờ người bảo vệ gọi anh ra .Mắt Trần Hoàng sáng lên vui mừng khi trông thấy Nhã Lợi, anh đưa cô qua quán nước bên kia đường, gọi 2 chai nước ngọt và nhìn cô xót xa .– Em ốm quá Lợi ạ . Bộ em bệnh hay sao vậy ? Anh có đến nhà cũ mọi lần hỏi em và mẹ nhưng không ai biết em ở đâu cả . Em tìm anh ... có phải em kẹt tiền không vậy ?Anh hỏi cô huyên thuyên, làm cho cô không biết trả lời câu nào trước câu nào sau . Xem vẻ anh rất mừng và xúc động, bao nhiêu đó quá đủ để ấm lòng Nhã Lợi .Cô ngập ngừng rồi hỏi:– Có phải cô ấy mang thai rồi hả anh ?Trần Hoàng bối rối cúi đầu:– Ừ .– Chúc mừng anh . Mẹ chắc là mừng lắm .– Ừ .– Anh cũng mừng nữa chứ ?– Ừ .– Vậy nếu ... em nói em cũng có mang gần 4 tháng rồi, anh có mừng không ?Trần Hoàng tròn mắt, người anh nhỏm thẳng dậy, anh siết mạnh tay cô .– Thật không em ?– Anh ngạc nhiên à ?Không giấu được tâm trạng mình, anh gật đầu:– Ừ .– Không đúng lúc chứ gì ?– Tại sao hồi ấy không có ? Nếu không, anh và em đâu phải chia tay đau đớn như thế này .– Xa em, anh đau đớn thật à ?– Nhã Lợi! Em hiểu mà, anh đâu có thương ai ngoài em .– Anh cũng thương con mình chứ ?– ...– Anh có tin đứa bé này là cốt nhục của anh không ?Trần Hoàng không trả lời, mà anh đưa mắt nhìn Khoa Nam ngồi cách anh 1 bàn . Rõ ràng lúc nãy đi ra, anh thấy 2 người đứng cạnh nhau . Nhã Lợi không hề giới thiệu gì cả . Anh ta là ai vậy ?Nhìn theo hướng mắt anh, Nhã Lợi cười buồn:– Có phải anh đang nghĩ với nhau 3 năm không có con, xa nhau 3 tháng lại có mang ?– Anh nghĩ không quá đáng chứ ?– Anh nghĩ như vậy à ? Nhưng đứa con em đang mang là cốt nhục của anh .Trần Hoàng ngập ngừng:– Em đến để đòi hỏi trách nhiệm của anh à ?Thái độ của anh làm cho lòng Nhã Lợi đau đớn quá . Lẽ ra cô không nên đi tìm anh, gặp nhau trong hoàn cảnh này để cô thấy anh quá tầm thường . Tiếc rằng cô đã trao cuộc đời mình cho 1 kẻ không ra gì . Cô lạnh lùng:– Không .– Vậy em tìm anh làm gì ?Nhã Lợi cay đắng:– 3 năm, em làm vợ anh, có khi nào anh cho em sự công bằng đâu mà em đòi hỏi .Giọng Hoàng xẵng:– Vậy em tìm anh làm gì ? Chúng ta đã ly hôn rồi mà .– Đúng là chúng ta đã ly hôn, không còn gì ràng buộc hay tìm đến nhau . Anh yên tâm đi, đây là lần cuối cùng em gặp anh .– Sao không nói đi, muốn anh tin đứa con trong bụng em là cốt nhục của anh ?Nhã Lợi mở to mắt nhìn Trần Hoàng . Đây là người cha của đứa con trong bụng cô đây sao ? Cách cư xử của anh không đáng 1 xu . Cô còn đối diện với anh làm gì nữa, cho lòng thêm hận, trái tim thêm đau . Khoa Nam cũng không sao chịu được thái độ kia, anh đứng dậy tức giận bước tới, nắm tay Nhã Lợi .Giọng anh khinh bỉ, ánh mắt rẻ khinh chiếu vào Hoàng:– Anh nghe cho rõ . Tôi và Nhã Lợi chưa yêu, nhưng tôi sẽ yêu cô ấy, tôi đưa cô ấy đến đây để nhìn rõ con người anh đấy .Mặt Trần Hoàng tái lại, anh châm biếm:– Để cho tôi biết vị trí của tôi ngày nào đã có anh thay thế rồi chớ gì . Cô ấy còn sinh con cho anh . Hay quá hả, vừa xa nhau đã có người thế vào, còn sắp có con .– Cốt nhục Nhã Lợi đang mang là của anh, anh tin hay không cũng được . Cô ấy đi tìm anh không phải đòi hỏi trách nhiệm ở anh, mà vì cô ấy sắp đi xa . Không ai cần anh lo lắng hay nhận từ anh bất cứ sự hổ trợ tiền bạc nào .Trần Hoàng lạnh lùng, cơn ghen biến anh thành kẻ tàn nhẫn:– Dĩ nhiên rồi, và điều tôi muốn thông báo cho 2 người biết, giọt máu nếu là của tôi, thì sẽ không bao giờ xuất hiện, sau khi Nhã Lợi bước ra khỏi cuộc đời tôi . Nó là con của ai, tự lương tâm cô ấy biết .Đau tê tái, Nhã Lợi cố ghìm lòng mình xuống, trong lòng cô lúc này là hận chứ không là tình yêu nữa . Cô nhìn thẳng vào mắt anh .– Ngày mai em rời Bình Dương rồi, cơ hội gặp lại chắc chắn không có . Anh yên tâm đi, em sẽ không bao giờ đi tìm anh, đây là lần đầu cũng là lần cuối . Chúc anh hạnh phúc .Quay sang Khoa Nam, cô khe khẽ:– Đi thôi anh Nam!Khoa Nam chưa đi, anh đứng lại nghiêm nghị:– Tôi từng học chung với Hồng Loan, cô ấy quậy như thế nào tôi quá rõ . Thái độ của anh hôm nay rồi anh sẽ hối hận suốt 1 đời .Trần Hoàng giễu cợt:– Phải không ?– Anh là đàn ông, định đoạt cuộc đời mình phải do chính mình sao lại đặt để vào mẹ mình như con gái . Anh là thằng đàn ông nhu nhược và hèn hạ .Mặt Trần Hoàng tím thẫm lại vì giận:– Nhưng tôi không ngu để đi làm cái việc &quot;quà quạ nuôi con tu hú&quot;. Tôi không có tâm hồn cao thượng như anh đâu . Nhường cái việc cao thượng ấy lại cho anh đó .– Tôi chỉ tiếc là Nhã Lợi vì chữ hiếu mà trao cuộc đời mình cho 1 gã đàn ông bạc tình và vô đạo đức như anh . Sau này, anh đừng có nói là nhận con, xấu hổ lắm .Nhã Lợi bỏ chạy đi, cô vừa chạy vừa khóc làm cho Khoa Nam hoảng hốt chạy theo . Nếu không, chắc chắn anh còn mắng vào mặt Trần Hoàng những lời thậm tệ hơn nữa .Anh ôm cô lại giữa đường, mặc cho Trần Hoàng chiếu ánh mắt giận dữ vào họ . Hừ, chẳng lẽ anh nói sai cho họ ?Dìu Nhã Lợi lại xe, Khoa Nam vỗ về:– Mặc kệ ai ăn ở bạc, trời sẽ phạt họ em ạ ?Nhã Lợi cúi đầu lặng im, cô không muốn khóc, mà dòng lệ đau khổ cứ tuôn trào ra .– Tình cảm mà em dành cho Trần Hoàng uổng phí lắm Nhã Lợi lạ . Em hãy quên hắn và hãy sống vì mẹ em vì đứa con trong bụng em .Nhã Lợi lau nước mắt:– Anh nói đúng, em phải sống vì mẹ, vì đứa con của em . Em sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn . Em phải sống và ngày nào đó nhìn sự suy tàn của họ .Trong trái tim Nhã Lợi bây giờ còn lại là cay đắng và thù hận .Người ta có thể quên nhau dễ dàng vậy sao ? Lời nói yêu nào trong đêm cuối cùng . Vừa chia tay nhau, anh vội đi cưới vợ . Và phải say đắm lắm, ân ái ngọt ngào lắm mới cho Hồng Loan đứa con . Anh đã vội vàng quên cô . Đồ giả dối, bạc bẽo! o O o Nhã Lợi đưa tay xoa bụng, cô đưa mắt nhìn những sản phụ khác, bụng họ đâu to như bụng cô, mới hơn 8 tháng mà cô đi không muốn nổi .– Nguyễn Nhã Lợi!Cô y tá gọi tên Nhã Lợi, cô giật mình vội đứng lên . 1 sản phụ đối diện vui vẻ:– Mình may mắn đó, vị bác sĩ Văn ở bên Pháp về khám cho, nghe nói ông ấy mát tay lắm .Nhã Lợi đi luôn vào phòng khám cái tên Văn làm cho cô thoáng nhớ rồi thôi . Bây giờ có lẽ Văn ra trường rồi cũng nên . Sài Gòn vẫn gợi cho cô với bao kỷ niệm êm đềm, thời sinh viên với tình yêu học trò lãng mạn .Mới đẩy cánh cửa bước vào, Nhã Lợi khựng lại . Vũ Văn cũng vừa ngước lên nhìn cô sững sờ . Nhã Lợi hổ thẹn muốn lùi ra . Vũ Văn đứng lên, anh lấy vẻ tự nhiên của người thầy thuốc, chỉ chiếc ghế cho cô ngồi:– Em ngồi đi . Mấy năm rồi mới gặp phải không ? Bụng em mấy tháng rồi Nhã Lợi .– Dạ, hơn 6 tháng! Em mang song thai nên phải lên thành phố khám .Thấy cô có vẻ ngại, anh cười:– Để anh nhờ bác sĩ Ngọc khám cho em . Ngọc ơi!Từ cánh màn trong, Bích Ngọc bước ra:– Anh gọi em ?– Ừ, em khám giùm cô Nhã Lợi, bạn học của anh ngày xưa đó .Bích Ngọc trêu:– Ngại không khám được à ? Không sao, bạn của anh, em khám cẩn thận cho là được rồi . Cô ấy mang song thai ?Nhìn Nhã Lợi, Bích Ngọc vui vẻ:– Thai con so mà mang song thai, hẳn ông xã chị vừa mừng vừa lo lắm phải không . Đừng lo và cũng đừng sợ gì cả .Vũ Văn đùa theo:– Nhã Lợi có làm sao là thằng bạn của nah sẽ không để yên cho anh và em đâu đó Ngọc .Bích Ngọc ra hiệu cho Nhã Lợi leo lên bàn khám, cô nói như cho Vũ Văn nghe:– Chị được bác sĩ Vũ Văn tận tình lo lắng là may lắmnghe . Bình thường lúc làm việc, anh ấy nghiêm lắm .Nhã Lợi hỏi nhỏ xíu:– Bác sĩ là bà Vũ Văn à ?Nhún vai, Bích Ngọc cười:– Chưa đâu . Thương chưa ra thương, cưới thì chưa ngỏ .– Vậy là đang tìm hiểu ?– Tạm gọi là như vậy .– Anh Văn mà được người vợ như bác sĩ là phước của anh ấy .– Vậy à!Bích Ngọc khám kỹ cho Nhã Lợi, cô lắng nghe trái tim thai thật lâu và cuối cùng xếp dụng cụ lại . Trong lúc chờ Nhã Lợi mặc áo lại, cô nói như ấm ức:– Quen nhau 3 năm rồi đó, ảnh chưa khi nào chịu nói cưới . Có lẽ do anh ấy mặc cảm nghèo hơn tôi . Tôi đâu cần chuyện ấy, chỉ cần anh ấy yêu tôi thôi . Thật ra lúc đi học anh ấy vui vẻ lắm . Trở về Việt Nam không hiểu sao cứ trầm lặng suy tư như u uất điều gì vậy .Như nhận ra chưa gì mình đã trút tâm sự cho người mới quen, Bích Ngọc giả lả:– Ngày xưa anh Văn và chị học chung 1 nhóm à ?– Phải .– Lúc chị biết anh Văn, ảnh đã có bạn gái chưa vậy ?– Đã yêu anh ấy, cô còn nghĩ đến quá khứ của ảnh làm gì . Chỉ cần bây giờ anh Văn yêu cô và kết hôn với cô, 2 người thấy không thể nào thiếu nhau là quá hạnh phúc rồi .– Ờ ... À! Thai của chị mạnh, em bé tốt lắm, cả 2 là gái, 1 cân nặng 2 ký 7, 1 nặng 3 ký, chị cần nghỉ ngơi nhiều hơn .– Vâng, cám ơn bác sĩ .– Nhìn chị Lợi, tôi nghĩ hồi con gái chắc chị phải đẹp lắm .Nhã Lợi phì cười:– Không có đâu! Tôi xấu nhất đó .– Bộ trong nhóm của chị nhiều người đẹp lắm à ?– Cũng có .– Lẽ nào anh Vũ Văn không chấm ai hết .Liếc ra ngoài phòng khám, Nhã Lợi trêu:– Cô đóng vai cảNh sát điều tra hay sao ? Sao không hỏi anh Văn ? Yêu cô, anh ấy nhất định phải nói chớ .Bích Ngọc càng có cảm tình với Nhã Lợi hơn, cô ân cần:– Quen được chị, tôi vui lắm . Từ lúc về nước cho đến bây giờ, tôi chưa hề nghe anh Văn nhắc bạn bè cũ, nay gặp chị . Nếu không, dễ gì biết được thời sinh viên của anh ấy như thế nào .Nhã Lợi thở dài:– Thà đừng biết, đừng dọ dẫm tìm hiểu có lẽ sẽ khá hơn . Cứ yêu hiện tại và sống cho tương lai, bie6 t quá khứ làm gì .Bích Ngọc gật gù tiễn Nhã Lợi và dặn:– 3 hôm nữa, chị trở lại . Chuẩn bị mọi thứ, thai của chị sụt nhiều lắm rồi đó .Lo lắng vạn điều nhưng Nhã Lợi cố tươi cười:– Tôi biết rồi, cám ơn sự săn sóc của cô .– Đâu có gì, không biết thì thôi, đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chớ . Sếp Vũ Văn ra lệnh, chị không nghe sao ?Nhã Lợi cười, đưa 2 tay đỡ bụng, bước đi nặng nề . Bích Ngọc hỏi:– Anh ấy có đợi chị bên ngoài không ?Nhã Lợi ngỡ ngàng hỏi lại:– Anh ấy ? Cô nói anh ấy nào ?Bích Ngọc bật cười:– Là chồng của chị đó .– À ...Nhã Lợi cười khỏa lấp:– Dĩ nhiên là có rồi! Ai lại để bà bầu đến đây 1 mình chớ .– Chị xinh quá đi à . Có thai mà còn nét, dễ gì anh ấy để chị đi 1 mình .Nhã Lợi đùa:– Chứ sao! Vợ là nhất mà .Bích Ngọc vui vẻ:– Với tôi, chị cũng nhất luôn .– Cô mới là nhất của anh Văn . Thôi, chào tạm biệt .Nhã Lợi ra về, lúc Vũ Văn còn bận rộn với bệnh nhân . Cô cúi thấp đầu và đi luôn ra cửa, thừa lúc anh quay lưng vào trong . Gặp nhau nói gì đây, chỉ có ngỡ ngàng mà thôi . Ngày nào đó của hơn 3 năm về trước, cô đã phụ anh, lúc anh miệt mài nơi xứ người lao đầu vào học tập . Nhìn nhau chỉ thêm ngỡ ngàng, xấu hổ .Có dấu hiệu đứa con chào đời nên Nhã Lợi đành lưu lại thành phố . Cô vừa rời bệnh viện, đứng lóng ngóng đón xe, thì Vũ Văn cho xe đỗ lại trước mặt cô, anh nói như ra lệnh:– Lên xe đi, anh đưa em đi1Nhã Lợi giật mình, cô từ chối:– Nhà trọ của em ở gần đây, không cần đâu anh Văn .– Lên xe đi, anh muốn nói chuyện với em mà!Ánh mắt Văn sắc bén, bỗng dưng Nhã Lợi thấy mình có lỗi với anh . Cô bối rối, nửa muốn lên xe nửa không . Cô nhìn vào bệnh viện như sợ Bích Ngọc có thể xuất hiện và thấy Văn đưa đón cô .Như thầm hiểu ý nghĩ của cô, Văn nhẹ giọng:– Bích Ngọc về nhà rồi . Lên xe đi em!– Em mệt lắm, muốn về phòng trọ để nghỉ .Văn lắc đầu:– Đừng quên anh là bác sĩ của em . Còn đứng đó, bộ muốn cho người ta nhìn thấy anh năn nỉ em lên xe à ?Nhã Lợi đành ngập ngừng ngồi vào xe . Văn chồm người qua đóng cửa xe lại, anh lái xe đi . Vừa lái xe, anh vừa hỏi:– Em ở nhà trọ 1 mình à ?Không đáp, Nhã Lợi hỏi lại anh:– Sao anh biết ?– Ah thấy đi và về chỉ có 1 mình .– Anh có về Dĩ An không ?– Có . Ba mẹ anh ở trên ấy mà, làm sao anh có thể phụ lòng ba má anh . Chỉ có 1 người cư xử thật tàn nhẫn với anh .Biết anh trách mình phụ bạc lúc anh đi du học, Nhã Lợi cúi đầu không dám nói .Vũ Văn xẵng giọng:– Anh hiểu rồi, cho nên ai thương anh thì không bao giờ anh phụ lại tấm chân tình đó . Tiếc rằng ...– Anh Văn! Đâu phải mình muốn điều gì là hoàn cảnh đáp ứng được . Nếu như vậy làm gì cuộc đời có chữ đau và khổ lụy .– Em đã từng nếm mùi cay đắng rồi chăng ? Không hỏi em, anh cũng biết, anh ta đã bỏ em cưới vợ khác, khi gia đình em phá sản, ba em đi tù .– Chắc là anh vừa lòng lắm, vì em đã phụ anh, bây giờ bị chồng ruồng rẫy, bụng mang dạ chửa, khổ sở nhọc nhằn .– Em nghĩ con người anh nhỏ mọn, hẹp hòi như vậy sao . Phải mà, cho nên em đâu hiểu anh đã sống những ngày u ám như thế nào trên xứ người khi em đi lấy chồng . Em thích khoác áo lụa hồng lên xe hoa, em sợ phải chờ đợi anh, tàn héo tuổi xuân của em .Giọng Nhã Lợi lãnh đạm:– Sao anh biết ?– Thực tế không phải như thế sao ?Giọng Vũ Văn lúc gay gắt lúc chùng lại nghẹn lời . Nhã Lợi ứa nước mắt:– Anh trách em hay nghĩ sao về em cũng được . Nhưng hiện tại em cũng chẳng cần giấu, em đã bị ép ly hôn . Đó là cái giá em phải chịu khi phụ bạc anh, anh hả giận chưa ?– Anh lại muốn em khổ hay sao ? Hoàn toàn không, vì anh biết cái dư vị bị phụ bạc quá cay đắng, anh đâu có ác như thế .Vũ Văn cho xe dừng lại trước quán ăn ngày xưa anh và cô từng ghé lại . Anh ngậm ngùi:– Ngày đi Đầm Sen, theo Hội đoàn Chữ Thập Đỏ, chúng ta có hgé lại dây, em còn nhớ không Nhã Lợi ?– Dạ nhớ .– Em còn nhớ là anh mừng rồi .– Ít nhất trong tâm hồm của em vẫn còn có hình ảnh anh chứ gì ?– Đó không là chút an ủi cho kẻ bị từ chối hay sao ?– Anh đưa em đến đây và với ý gì vậy ? Em thành thật muốn nghe .– Dù cho là lời trách cứ, em cũng muốn nghe hay sao ?Nhã Lợi thở dài:– Khi em khoác áo cưới là em biết lòng anh tan nát . Em cũng có khác gì đâu anh . Nếu nghe anh trách cứ, lòng em sẽ thoải mái hơn . Điều mong đợi của em là ...– Không muốn gặp anh chứ gì ?– Sao anh không nghĩ trái lại ?– Có thật không ?– Anh tin cũng được, không tin cùng được . Em mong gặp lạianh dù biết là lần đối mặt để nghe anh trách móc, lòng em sẽ nhẹ nhàng hơn .– Giờ thì em nhẹ nhàng chưa ?– Duyên phận đâu phải muốn là được . Cho nên việc em đi lấy chồng là đau khổ ngoài ý muốn . Nay em bị ruồng bỏ là cái giá phải trả . Số phận em là do em tự chọn, anh đừng bao giờ tìm gặp em mà thêm phiền lòng cho anh .– Không muốn phiền, anh cũng đã phiền rồi .Cầm thực đơn, Văn hỏi:– Em ăn gì anh gọi ?Nhã Lợi lắc đầu:– Em chẳng muốn ăn gì cả . Anh ăn 1 mình đi, rồi đưa em trở lại nhà trọ .– Sao vậy ? Sợ đối mặt với anh hay là em không muốn nhìn anh vậy ?– Em sợ Bích Ngọc buồn . Bích Ngọc rất yêu anh, anh hãy đáp lại tình cảm của cô ấy .– Anh chưa có ý định kết hôn vào lúc này .– Vũ Văn ...Nhã Lợi đặt tay mình lên tay Vũ Văn:– Em và anh không duyên nợ vợ chồng . Giờ anh có Bích Ngọc, hãy giữ lấy hạnh phúc anh đang có .Văn có vẻ xúc động, anh nhìn cô, cái nhìn sâu lắng:– Trần Hoàng không quan tâm đến con của anh ta hay sao ?– Nếu có em cũng từ chối .– Lý do ? Dù sao anh ấy cũng là cha của con em mà .– Tại em muốn dứt khoát . Lui tới với nhau làm gì, chấp nhận cho anh ấy sống giữa em và người vợ sau này của anh ấy à ? Em làm không được điều này . Mà chưa chắc người phụ nữ kia đã chịu . Còn mẹ chồng em nữa, bà không thích có đứa con dâu cha ở tù vì phá sản .Văn thở dài:– 1 mình lo toan tất cả, không phải dễ dàng đâu em . Em phải có người săn sóc trong thời gian này chứ . Thành phố này nhộn nhịp đông người, nhưng không dễ tìm được 1 tấm chân tình .– Cho nên anh đã có Bích Ngọc rồi, không nên bỏ qua cơ hội có người vợ tốt .– Người ta yêu mình thì không có gì khó . Còn trái tim mình có cảm nhận hay không mới là điều quan trọng . Anh nghĩ là em hiểu điều này .Nhã Lợi lặng lẽ cúi đầu . Văn bóp nhẹ tay cô:– Lúc biết em đi lấy chồng, anh thật sự ngã quỵ . Nhưng rồi ngày tháng dần trôi qua, anh đứng lên được . Trái tim anh vụt lạnh lùng, như chẳng còn rung động trước 1 ai nữa hết .Nhã Lợi ứa nước mắt:– Em xin lỗi .– Lỗi gì nữa! Quá khứ đã sang trang rồi . Anh cũng hiểu em bị bó buộc mà, và anh không còn thấy giận em nữa . Anh càng thấy thương em hơn nữa, Lợi ạ .– Đừng thương em, em đã làm cho anh đau khổ .– Đau khổ mấy anh vẫn khó quên em . Em có hiểu không ? Về nước anh có ý tìm em, tìm mỏi mòn . Không ngờ ông trời lại cho anh gặp em, anh vui mừng như thế nào, em có biết không ?Nhã Lợi lắc đầu tránh ánh mắt Vũ Văn:– Anh và em bây giờ mỗi người có cuộc sống khác nhau rồi . Cám ơn anh còn nghĩ đến em, nhưng chúng mình hãy xem nhau như bạn bè đi anh Văn . Em luôn mong cho anh và Bích Ngọc cưới nhau . Anh bỏ cô ấy là anh sẽ muôn ngàn lần hối tiếc đấy .– Như ngày xưa chớ gì ?– Ồ không! Đó chỉ là con vịt bầu, dễ tìm lại . Chứ còn thiên nga, 1 khi đã tung cánh vào vòm trời cao rộng thênh thang đầy gió sẽ không bao giờ trở lại .– Em sợ anh cô đơn nữa thật à ?– Em từng cô đơn và nghèo tình lẫn tiền, nên em hiểu nỗi trống vắng, dằn vặt như thế nào . Em không muốn chìm mình vào thế giới mông lung, tĩnh lặng ấy nữa .Thức ăn dọn ra, nhưng không ai buồn ăn, mà chỉ có nỗi buồn và ngậm ngùi . Đối mặt nhau lại như kẻ xa lạ nào, nói lời sáo rỗng đau đớn . Còn đâu phút nào tay trong tay, mắt trong mắt .Mãi đến lúc Vũ Văn đưa Nhã Lợi về trước con hẻm vào nhà trọ, cô mới tha thiết:– Hãy quên em đi Văn ạ!Văn thở dài:– Nếu lý trí ngã theo trái tim thì đâu có ai đủ nước mắt và thời gian dành cho nhung nhớ, cho nuối tiếc . Em tưởng là anh thích như vậy sao ?– Thôi, em vào nhà .– Anh đưa em vào trong ấy được không ?Nhìn con hẻm sâu, Nhã Lợi lắc đầu:– Thôi đi anh, mình chia tay ở đây được rồi!– Em ngại ?– Không, chỉ vì em không thích thôi .– Tại sao ?– Vì em đã có chồng, lòng em đã chuyển hướng . Tất cả không thể nào chắp vá lại, nó sẽ giống như 1 cái ly vỡ hay cái áo vá vụng về vậy . Anh về đi Văn!Nhã Lợi bước đi từng bước nặng nề mệt nhọc . Văn không yên tâm chút nào, anh kêu lên:– Em cẩn thận nghe Lợi!Không quay lại, Nhã Lợi chỉ khẽ gật đầu . Cô lủi thủi đi vào con hẻm, để lại trong lòng Văn bao nỗi ngậm ngùi xót xa .o O oCú điện thoại của Vũ Văn làm cho bà Hiền cuống lên, vội khăn gói lên Sài Gòn . Gặp Vũ Văn ở bệnh viện trong bộ quần áo bác sĩ, bà không khỏi ngỡ ngàng xen lẫn 1 chút áy náy tiếc nuối . Đó là người bị bà từ chối hơn 3 năm về trước với lời lẽ xúc phạm nặng nề .– Bác! Nhã Lợi nằm phòng này, cô ấy đã thật khỏe rồi .Nhã Lợi mở mắt ra nhìn mẹ . Nhờ trời, cô đã mẹ tròn con vuông .– Mẹ!Bà Hiền chớp mắt:– Con sinh khỏe mẹ mừng lắm .Văn ngắm 2 đứa bé song sinh, vui vẻ:– Nó giống anh Hoàng quá hả bác .Bích Ngọc xuất hiện nơi ngưỡng cửa, cô có vẻ thích thú trước 2 đứa trẻ song sinh xinh xắn và giống nhau như tạc . Nựng nịu má 2 đứa trẻ, Bích Ngọc vô tình:– Còn anh ấy đâu sao không thấy, chị Nhã Lợi ?– À ... – Nhã Lợi cười gượng – Anh ấy đã về Châu Đốc, chỉ có mẹ tôi lên thôi .Bích Ngọc chào bà Hiền, trong lúc Nhã Lợi cố gán ghép và để cho mẹ hiểu, Vũ Văn lo cho cô vì anh là bác sĩ mà thôi .– Bích Ngọc! Cô và anh Văn cũng nên cưới nhau đi . Tôi tin là con của 2 người sẽ rất tuyệt vời .– Sao ?– Vì 2 ông bà, ai cũng rất đẹp .Bích Ngọc liếc Văn . Văn cười:– Nhã Lợi nói vậy chứ con giống em thì xinh hơn là giống anh .Mắt Bích Ngọc ấm lên tia lửa hạnh phúc:– Con giống anh mới đẹp chứ . Anh thông minh, tài giỏi lại đẹp trai, em là người khó tính vậy mà còn khuất phục trước anh nữa là .Văn nhìn Nhã Lợi:– Lợi xem, Bích Ngọc đưa anh lên tới trên trời cao .– Vậy mà anh Văn chưa chịu cưới tôi đó Nhã Lợi .Văn nhăn mặt:– Ngọc! Bộ em nói cưới là cưới sao . Thủ tục, tiền bạc . Anh còn nhiều khó khăn .– Em sẽ giúp anh .Văn lảng ra:– Sau này tính đi em! Mình qua phòng khác, để Nhã Lợi nghỉ ngơi .Văn kéo tay Bích Ngọc đi . Anh không thích để Bích Ngọc nhân cơ hội kéo anh vào cuộc . Anh chưa quên được Nhã Lợi, giờ đây cô đang cô đơn khó khăn, làm sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ .2 đứa trẻ song sinh kia, nó đẹp như thiên thần, như có 1 thứ tình cảm lạ gì đó giữ chân anh lại . Kỷ niệm ngày xưa yêu nhau, cứ mãi về với anh, từng nét từng nét, hơn bao giờ hết .– Anh Văn!Bích Ngọc đuổi theo Vũ Văn, cô đi sát vào anh:– Hình như anh không còn yêu em nữa hả anh Văn ?– Sao em hỏi anh như vậy ?– Em thấy như thế đó . Anh ạ! Em biết anh còn nhớ cô ấy, nhưng cô ấy đã phụ bạc anh đi lấy chồng rồi còn gì nữa . Hãy quên người ta đi anh! Em sẽ lấp vào chỗ trống vá lành vết thương lòng của anh . Em không ngại, kể cả việc làm cái bóng của cô ấy đâu .Vũ Văn xúc động đứng lại . Đâu phải anh không biết Bích Ngọc yêu anh . Những ngày đi du học, nếu như anh không có cô, anh rất vất vả để kiếm sống, và chưa chắc công thành danh toại như bây giờ . Anh còn đi tìm nơi xa xôi nào nữa, có ai yêu anh như cô đã yêu anh đâu . Còn Nhã Lợi, chỉ còn là tình bạn .Bất giác, anh đưa tay ra kéo mạnh Bích Ngọc vào lòng mình:– Anh yêu em Ngọc ạ . Chúng mình sẽ cưới nhau . Em không là 1 cái bóng đâu . Em là tình yêu, là trái tim của anh .Bích Ngọc rung động đến bàng hoàng . Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt trào ra .– Em có mơ không anh ?– Không, đây là sự thật .– Vậy anh hãy ôm em cho thật chặt, siết mạnh em cho em thật đau đi, để em biết đây là sự thật .Anh ghì cô thật chặt vào mình, môi anh tìm môi cô . Nụ hôn thay cho lời nói nồng nàn của tình yêu . o O o– Con vào đây mà xem đi Hoàng!Bà Khai khuỵu xuống . Quả là 1 cú sốc kinh khủng đối với bà . Những nữ trang quý giá gìn giữ bao nhiêu năm nay bây giờ lại toàn là đồ mạ vàng .Hồng Loan ngồi 1 góc, mặt cô khó chịu . Trần Hoàng nhìn vợ:– Mẹ mất của dĩ nhiên mẹ phải xót . Em cay đắng, la hét ầm ĩ như vậy mà xem được hay sao ?Hồng Loan đưa tay đẩy chiếc võng cho con trai, cô cáu kỉnh:– Ai biết vàng của mẹ là vàng giả thật . Hay là giả vờ bệnh để cho em lại bỏ tiền ra trả nợ . Em không tin đâu .– Em không tin là sao ?– Là mẹ đem sự giàu có dỏm ấy để lừa gia đình em . Thực sự là sao ? Từ lúc em về nhà này cho đến bây giờ, có khi nào mẹ xuất vốn cho em buôn bán hay không, hay là tự em kiếm sống bằng cái tiệm vàng ngoài kia ? Mẹ lòe em đấy à ? Vì thật ra cái nhà này chỉ có lớp vỏ sang trọng . Trái lại, bên trong là thứ thùng rỗng kêu to .Trần Hoàng quát khẽ:– Em im đi, đừng có nói bừa! Mẹ anh là người kỹ lưỡng và khá giả nhất nhì ở đây . Nhà anh chi phí hàng ngày đâu có nhiều, tích lũy hàng năm cao thì có gì lạ . Hiện vật không còn giá trị, anh không hỏi em, em còn ong óng .Hồng Loan sừng sộ lại:– Anh nói như vậy là ý gì hả ?Trần Hoàng châm biếm:– Em đánh trống ì xèo mới là ý gì đấy .Hồng Loan cười gằn:– Anh muốn nói gì, nói phứt ra đi, đừng có vòng vo!– Nhà này chỉ có 3 người, em anh và mẹ, phòng của mẹ chẳng lẽ người ngoài vào tráo đồ mạ, đem vàng thật đi .Hồng Loan cay cú:– Đừng nói với em là anh chưa 1 lần cưới vợ . Ngày trước mẹ anh đuổi cô ta đi, ai biết cô vợ yêu quý của anh có thù ghét mà tráo đổi, để khi ra ngoài có vốn làm ăn hay không .Trần Hoàng trừng mắt:– Nhã Lợi tuy gia đình sa sút, nhưng có học, có giáo dục, 1 lời nặng nề có thuê bao nhiêu cô ấy cũng không hở môi .– Vậy tại sao mẹ lại từ chối 1 cô dâu tốt như vậy ? Em hơn gì cô ta đâu ?– Có chứ .Mắt Trần Hoàng tối lại:– Em hơn Nhã Lợi vì cha mẹ em giàu có . Còn cha mẹ Nhã Lợi phá sản . Mẹ anh thích làm thông gia với người có danh phận hơn . Mẹ anh thà chọn em, 1 người luôn quên mình là phụ nữ đã có chồng .Hồng Loan cười khẩy:– Thời đại này nam nữ bình quyền . Anh đừng có mang tư tưởng cổ lỗ sĩ của anh ra, bộ chỉ có anh mới được quyền ra ngoài có bạn bè .– Em thích bạn trai chứ đâu thích bạn gái . Tiền ở đâu em đi vũ trường, phòng trà mỗi đêm vậy ?Hồng Loan cau mày:– Vậy ý anh muốn nói là em đánh tráo để xài . Anh sao vậy ? Tiền của mẹ em mua cả nhà anh cũng còn thừa đó anh Hai .– Nhà em có thể, nhưng em thì không ? Bởi vì em quen thói ăn chơi đua đòi . Thực chất, em chẳng có tài cán gì cả . Nhã Lợi là người tốt, tất cả tại mẹ anh, đây là cái giá bà phải trả .– Anh tiếc nó à ?– Dĩ nhiên .Giọng Trần Hoàng chán ngán, anh không cần cư xử tốt đẹp với kẻ mà anh quá ngán ngẩm . Giọng anh trở thành châm biếm:– Cũng muộn rồi! Mất cả chì lẫn chài cho bà nếm đủ cay nồng, hối tiếc . Bà lý tưởng con gái nhà giàu lắm mà .Hồng Loan tự ái sửng cồ lên:– Con gái nhà giàu thì sao ? Không bằng cô ấy à ? Vậy sao anh không đi theo cô ta đi . Tôi cho anh biết, vì tôi lỡ có con với anh nên phải ở lại trong căn nhà rỗng toác này, để con tôi có cha . Chứ nếu không, tôi bỏ đi từ lâu rồi . Anh tưởng tôi cần anh và yêu anh lắm sao ? Không có đâu!Trần Hoàng giận dữ:– Thì cô cứ đi đi, tôi thề tôi không thèm giữ lại!– Tôi là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của anh, đâu phải gia đình phá sản mà cần nương tựa vào anh . Chính cô ta đã tráo đổi đồ mang đi bán chứ không ai vào đây .– Cô đừng có hồ đồ! 3 năm nay, cô phá bao nhiêu mẫu đất rồi, còn bày đặt bêu xấu Nhã Lợi . Cô ăn chơi cả cái tỉnh Bình Dương này ai không biết cô . Chỉ có mẹ tôi là mù quáng nghĩ tốt cho cô . Vàng mất, đất đai bán đi 1 nửa, dĩ nhiên là ít nhiều mẹ tôi cũng hiểu rồi .Hồng Loan cười gằn:– Đất xa nhà, anh có quản lý được hay không mà giữ ? Bán rồi mua vàng cho mẹ anh đeo, đẹp mặt đẹp mày với người ta còn không mang ơn . Mỗi lần mua vàng, mẹ anh không thử à ?Trần Hoàng lạnh lùng:– Nhà này không em thì cònai vào mà viện cớ này nọ ?– Nhưng vàng tôi mua thì còn, vàng của mẹ anh toàn là đồ giả, tại sao ? Nếu tôi lấy thì dại gì tôi bán đất mang tiền về đưa cho mẹ anh mua vàng . Đó là tôi chưa nói việc mẹ anh khoe hột xoàn, nhưng lại là hột đá . Xí!Hồng Loan hậm hực chỉ lên vành tai mình:– Nè, anh làm ơn xem đi, đôi bông cưới này là hột đá, chẳng lẽ khi phát hiện tôi la toáng lên để cho xấu hổ ?Chịu không nổi màn cãi vã, bà Khai quát lên:– Thôi! Làm ơn im hết cho tôi!Đứa bé thức giấc khóc, Hồng Loan bế con đi ra ngoài, không quên hằn học đá vào cái ghế dưới chân mình cho đổ nhào .Trần Hoàng lắc đầu nhìn theo . Đã không có tình yêu, anh càng thấy chán ngán hơn bao giờ hết . Anh đi lại ngồi bên mẹ, bà Khai đang tiếc của rơi vào thất vọng và đau xót . Tuy nhiên, bà lại nhắc đến Nhã Lợi .– Con biết Nhã Lợi sinh 2 đứa con gái chứ ?– Thật sao mẹ ? Mẹ biết tin này từ đâu, sao không cho con biết ? Nhã Lợi đang ở đâu ?Vẻ cuống quýt vui mừng của con trai cho bà Khai biết Hoàng vẫn còn nghĩ đến Nhã Lợi . Bà trói buộc được con mình, còn trái tim nó vẫn thuộc về vợ cũ, cho nên gia đình không lúc nào vui vẻ .– Con có muốn gặp nó không ?Hoàng đáp ngay, không do dự:– Dạ muốn, rất muốn! Nhã Lợi đang ở đâu hả mẹ ?– Đừng quên 2 đứa nhỏ đó không phải là cốt nhục của con .– Con không cần biết, con chỉ muốn gặp Nhã Lợi .Bà Khai nghe thương con hơn .– Mẹ con Tú nói Nhã Lợi không còn ở Châu Đốc nữa . Từ lúc gặp lại Vũ Văn, nó ở luôn Sài Gòn, và thuê nhà gần chợ Thái Bình .Trần Hoàng hồi hộp:– Nhã Lợi làm gì, mẹ có biết không ?– Mẹ không biết! Nhưng nghe nói Vũ Văn bây giờ là bác sĩ trưởng khoa gì đó .– Khả Tú nói cho mẹ nghe à ?– Ừ, bây giờ con đi tìm Nhã Lợi đi!Nhìn mẹ, Hoàng ngập ngừng:– Mẹ nói thật hay là muốn dò ý con ?– Con đến xem cuộc sống của nó như thế nào, 2 đứa bé ấy có giống con không, và nhất là ...– Nhất là gì hả mẹ ?– Xem nó có đeo đồ gì của mẹ đã bị mất hay không . Hồng Loan là con nhà giàu, không lý nào nó lại đánh cắp nữ trang của mẹ, chỉ có Nhã Lợi thôi .Hoàng kêu lên:– Mẹ! Tại sao mẹ nghĩ như vậy ?– Không nghĩ cũng phải nghĩ! Nếu không lấy tiền mà nó chịu thiệt thòi ra đi à ? Mẹ chắc chắn là nó ăn cắp .Trần Hoàng lắc đầu:– Nhã Lợi là người đàng hoàng, không bao giờ sai lời với con dù là 1 chuyện nhỏ . Còn nữ trang mẹ để ở đâu, phòng của mẹ, chưa bao giờ Nhã Lợi vào 1 mình, thì làm sao đánh cắp được mà mẹ cho là Nhã Lợi ăn cắp ?Lời của Trần Hoàng không phải vô lý, nhưng bà Khai cứ khăng khăng theo suy luận của mình .– Nhà Hồng Loan giàu có, mẹ nó thường cho tiền nó trước mặt mẹ . Mẹ hỏi con làm sao có chuyện túng thiếu mà đánh cắp tiền của mẹ ?– Sao mẹ không nghĩ sâu 1 chút nữa . Biết đâu là tiền của mẹ được &quot;chiên xào&quot; lại thì sao ? Nhã Lợi không phải là cô gái xấu đâu mẹ .– Xấu hay tốt cũng phải tìm hiểu đã! Mẹ muốn con tìm Nhã Lợi, xem cuộc sống kinh tế của nó như thế nào . Nếu nó đúng ăn cắp vàng của mẹ, mẹ tùy con xử lý, chứ không ai bắt tù gì nó đâu .Trần Hoàng thở dài:– Mẹ đưa địa chỉ cô ấy cho con!– Con có đi cũng đừng để cho vợ con biết . Dù gì đi nữa thì đàn bà họ vẫn nhỏ mọn và khi đã ghen lên khó biết chuyện gì sẽ xảy ra, nó bế cháu nội của mẹ đi mất tiêu luôn, cho nên mẹ không muốn có chuyện gì xảy ra .– Con hiểu rồi mẹ ạ .Biết mẹ cư xử bất công đối với Nhã Lợi, Hoàng có áy náy . Nhưng rồi vốn nhu nhược, anh chỉ có thể phản đối lại mẹ bằng lời lẽ nhẹ nhàng:– Mẹ có thấy mẹ cư xử với Nhã Lợi quá bất công không ? Cho đến bây giờ mà mẹ vẫn quá tin tưởng Hồng Loan .Bà Khai thản nhiên:– Mẹ chỉ có 1 mình con . Tài sản còn nhiều hay ít cũng là của con . Mất số vàng và nữ trang này, mẹ cũng có tiếc . Nhưng nếu Hồng Loan lấy thì cứ xem như nó có quyền hưởng, vì nó là vợ con mà và nhất là nó sinh cho mẹ đứa cháu trai . Ai như con nhỏ kia, vừa xa con đã mang thai, con gái thì mẹ cũng chẳng cần .Trần Hoàng sững người nhìn mẹ, anh chỉ còn biết thở dài . Bất giác, anh cay đắng:– Xem như xài trước chớ gì ? Cô ấy có quyền tiêu xài mà .Bà Khai cười:– Mẹ nói không đúng sao ? Nhà này và tài sản này là của con .– Nhưng nếu Hồng Loan đoạt hết tài sản, bỏ con đi theo gã đàn ông nào đó thì lúc đó mẹ tính sao ? Vui hay là tức chết đây ?– Làm gì có! Bên nhà Hồng Loan đâu phải nghèo mà cần tiền của mình . Nhà người ta cả chục căn, xe hơi sáu bảy chiếc, tiệm vàng rồi đại lý phân bón, thuốc trừ sâu . Có năm nào tết đến, bên ấy không mang biếu mẹ quà cáp đắt tiền .Trần Hoàng ngao ngán . Gần 70 tuổi đời, cái tuổi gần đất xa trời, sao mẹ vẫn chưa nhận định ai là người tốt kẻ xấu . o O o Bà Hiền đang chuẩn bị bữa ăn cho 2 đứa trẻ, thì Trần Hoàng bước vào . Bà Hiền ngỡ ngàng:– Hoàng!– Mẹ vẫn mạnh ?– À ...Bất ngờ đến mấy giây, bà Hiền mới lạnh nhạt chào Hoàng và mời ngồi . Trần Hoàng ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ, anh nhìn quanh căn nhà trọ, nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp .Vẫn tử tế, bà Hiền rót ly nước mời Hoàng, và nhỏ nhẹ hỏi:– Con đến đây hẳn là có chuyện ?– Dạ .Trần Hoàng cố trấn áp cơn xúc động, lướt mắt quan sát 2 đứa trẻ song sinh . Nó rất giống nhau, anh cố tìm 1 đặc điểm giống mình . Anh trả lời bà Hiền mà mắt không rời 2 đứa trẻ:– Dạ ... con đi công việc . Nghe Khả Tú nói Nhã Lợi ở đây, nên con đến thăm . Mẹ vẫn khỏe ?– Khỏe . Còn mẹ của con ?– Dạ, dạo này cứ đau ốm bệnh thấp khớp của người già mà .– Nghe nói vợ cháu sinh con trai ?– Dạ .Hoàng cười gượng:– Con trai cháu chắc cũng bằng tuổi 2 đứa nhỏ này .Bà Hiền toan cãi lại: &quot;Sao lại bằng ? 2 đứa nhỏ này phải lớn hơn chứ&quot;. Nhưng bà vội im bặt . Nói ra cũng chẳng ích lợi gì, Trần Hoàng đã cưới vợ, có con . Chỉ tội cho con gái bà lỡ làng và cháu ngoại có cha mà như không . Cha con gặp nhau mà như người dưng kẻ lạ .Trần Hoàng bế 1 đứa đặt ngồi lên đùi mình, nhưng nó khóc thét lên và tụt xuống, chạy lại ôm bà Hiền cứng ngắt .Trần Hoàng buồn thiu . Nó là con ai vậy ? Của anh, của Vũ Văn, Khoa Nam và anh hỏi để mà hỏi:– Cháu tên gì vậy mẹ ?– Ừ, tên khai sinh của con bé chị là Nhã Trúc, tên con em là Nhã Ca .1 cái tên hoàn toàn riêng tư của Nhã Lợi . Trần Hoàng nén tiếng thở dài:– Còn ba nó đâu hả mẹ ?– Chết rồi .– Chết ? Xem vẻ tướng mạo anh ta đẹp tướng lắm mà .Bà Hiền cau mày:– Con nói ai vậy ?– Thì Khoa Nam . Anh ta chẳng phải là ba của 2 đứa nhỏ này sao ?Bà Hiền cười khẽ:– Ai nói với con vậy ? Khoa Nam đâu có phải .– Vậy, bây giờ Nhã Lợi sống với Vũ Văn ?Bà Hiền mai mỉa:– Con nghe ai báo tin chính xác quá vậy ? Con đến đây là để hỏi như vậy sao ? Mẹ nhớ trước khi đi ra khói nhà con, Nhã Lợi đã bị ép ký tên và tờ đơn thuận tình ly hôn rồi ma, không lẽ tờ đơn đó không hợp lệ ?Trần Hoàng vội vàng xua tay:– Không phải đâu mẹ .– Vậy thì con đến đây vì chuyện gì ?– Con muốn gặp Nhã Lợi .– Để mắng nó cho hả hơi phải không ? Đừng que6n con đã có vợ!– Con đâu có ý này .– Vậy con muốn biết Nhã Lợi khi xa con sống như thế nào chớ gì ? Đó con nhìn đi, nhà là nhà thuê, chật hẹp, đủ cho con khinh cái nghèo đeo đẳng Nhã Lợi .Trần Hoàng cúi đầu:– Con không có ý đó, xin mẹ đừng cay đắng .– Mẹ nghèo phải bỏ xứ đi, đâu có tư cách gì để cay đắng ai .– Con tuy không còn là chồng Nhã Lợi nhưng mẹ cho phép con vẫn xem mẹ như mẹ của con và được kính trọng mẹ .– Mẹ cũng không quên những tình cảm bên nhà con dành cho gia đình mẹ . Nhã Lợi thật bất hạnh!Hoàng cười buồn:– Nhã Lợi bất hạnh, nhưng có lẽ Vũ Văn bù đắp cho còn gì nữa mẹ . Anh ta bây giờ là bác sĩ, mẹ phải vui lên chứ .– Con nói gì ?Giọng bà Hiền xẵng . Trần Hoàng toan nói tiếp thì Nhã Lợi và Vũ Văn về tới, 2 đứa bé ùa ra mừng:– Ba! Mẹ!2 đứa nhỏ sà vào lòng Vũ Văn, anh ôm cả 2 đứa và hôn nó, mỗi đứa hôn lại 1 bên má Vũ Văn, nồng ấm tình hạnh phúc gia đình, cho Trần Hoàng xót xa và đau nghẹn cả ngực . Anh ngồi chết lặng quên chào cả 2 .Vũ Văn trả 2 đứa bé sau khi hôn âu yếm nó cho bà Hiền, anh nhìn Trần Hoàng bằng cái nhìn ngạc nhiên:– Anh tìm Nhã Lợi ?– Cũng có chút chuyện .Vũ Văn tự nhiên:– Chuyện gì thế, tôi nghe có được không ?Trần Hoàng vừa đau khổ vừa khó chịu:– Tôi đi thành phố, biết Nhã Lợi ở đây nên đến tìm và ...Vũ Văn cắt lời Hoàng:– Để xem sau khi Nhã Lợi bị mẹ anh đuổi đi sống như thế nào chớ gì ? Anh yên tâm đi, cô ấy vẫn sống dù thiếu thốn, nhưng hạnh phúc và vui vẻ .– Còn anh, sao lại ở đây ? Tôi tưởng chỗ này của Khoa Nam chứ ?Vũ Văn cười:– Khoa Nam ? Khoa Nam và Khả Tú sắp cưới nhau, không lẽ anh không biết ?Trần Hoàng sửng sốt nhìn Nhã Lợi . Cô lạnh lùng:– Anh ấy nghĩ 2 đứa con cúa em là con anh Khoa Nam đó .Vũ Văn cười thành tiếng:– Em có muốn anh giải thích giùm em không Nhã Lợi ?Trần Hoàng cau mày nhìn 2 đứa trẻ, hình như anh bắt gặp 1 nét gì đó quen thuộc . Nhưng trước kiểu nói của Nhã Lợi và Vũ Văn, anh nổi giận:– Tôi muốn nói chuyện riêng với Nhã Lợi . Anh có thể đi chỗ khác được không!Vũ Văn nhún vai:– Nhã Lợi bây giờ là vợ của tôi . Chuyện của vợ là chuyện của chồng . Côv ấy buồn tôi buồn, cô ấy khổ tôi đau, cho nên tôi muốn anh không được quyền làm cho cô ấy buồn . Cô ấy bị anh làm cho buồn nhiều lắm rồi .Người Trần Hoàng nóng lên . Tuy anh nghĩ họ có thể đã sống chung với nhau, nhưng lời nói kia làm cho anh đau đớn .– Nhã Lợi là vợ của anh ?– Chẳng lẽ cô ấy còn là vợ anh khi anh bỏ rơi người ta . Chúng tôi đã yêu nhau từ thời sinh viên . Tôi đi du học nước ngoài, anh ở nhà chen chân vào, dùng tiền bạc để buộc cô ấy về nhà anh . Để rồi khi gia đình người ta suy sụp, cha cô ấy đi tù thì anh tàn nhẫn đuổi người ta đi . Tôi không yêu và lo cho Nhã Lợi, thì ai vào đây lo cho cô ấy ?Câu hỏi của Trần Hoàng trở nên ngây ngô:– Anh sống với Nhã Lợi thật ?– Dĩ nhiên .– Còn 2 đứa nhỏ ?– Anh nghĩ nó là con của ai, của anh à ?Trần Hoàng lắc đầu:– Làm gì có .– Không là của anh thì là của tôi .– Thì ra anh lo cho Nhã Lợi suốt thời gian qua là vì như thế ?– Vợ con mình, thì mình phải lo chứ . Đâu có như ai đó, vợ không thương, con chẳng nhìn, lại đeo mang máu thịt kẻ khác .Trần Hoàng tức giận:– Còn cô vợ bác sĩ của anh thì sao ?– Anh muốn nói Bích Ngọc vợ tôi, là cô em họ của Hồng Loan, vợ anh đấy à ?– Anh vừa gọi Bích Ngọc là vợ, vậy Nhã Lợi cũng là vợ anh ?– Có sao đâu! Chẳng lẽ tôi bỏ con tôi và Nhã Lợi, vậy anh xem tôi có đáng mặt đàn ông không ?– Vậy là lúc Nhã Lợi sống với tôi, 2 người vẫn âm thầm dan díu với nhau ?Trước câu hỏi này, nếu không ghìm được có lẽ Vũ Văn đã tống cho 1 nấm đấm vào mặt Hoàng . Anh lạnh lùng:– Anh muốn nghĩ sao cũng được .Trần Hoàng xẵng giọng:– Hèn nào, khi mẹ tôi đuổi Nhã Lợi đi, cô ấy đã tráo hộp nữ trang của mẹ tôi, thay vào đó toàn là vàng giả, đế theo tình nhân sống đầm ấm lén lút ở chốn này .Nhã Lợi sững sờ kêu lên:– Anh nói cái gì vậy anh Hoàng ?Trần Hoàng giận dữ:– Em quá biết rồi còn hỏi .– Nhưng tôi muốn nghe từ môi anh nói rõ ra kìa .Trần Hoàng cười khinh bỉ, mắt anh dừng lại trên gương mặt sững sờ tái nhợt của Nhã Lợi, 1 cái nhìn có thể giết chết Nhã Lợi không phải bằng gươm đao, mà là sự nhục nhã .Vũ Văn khó chịu:– Anh làm ơn nói cho rõ hơn đi, chúng tôi không hiểu .– Mẹ tôi bảo toàn bộ số nữ trang bà dành dụm cất trong tủ đã bị Nhã Lợi đánh tráo, trước khi cô ấy rời khỏi nhà tôi .Như từ trên trời rơi xuống đất, Nhã Lợi kinh hoàng ôm mặt nghẹn ngào:– Nữ trang ? Mẹ anh để ở đâu, làm sao tôi biết mà lấy . Trần Hoàng! Anh nên nhớ, tôi rời khỏi nhà anh từ 2 năm nay, anh nói cái gì vậy ?– Từ ngày cô đi nhà tôi đâu có thiếu thốn mà phải dùng đến nó ? Nay mẹ tôi xem lại, mới hay tất cả bị đánh tráo là vàng giả, cô không lấy thì ai lấy ? Hồng Loan đâu có thiếu tiền tiêu .Nhã Lợi đứng chết lặng . Cô không ngờ Trần Hoàng nghe lời mẹ mình đến mù quáng như vậy . Cô nhìn anh đăm đăm, lòng đau đớn và thất vọng . 2 năm qua anh vẫn không có chút tiến bộ, thay đổi nào hết .Trần Hoàng nhìn sang nơi khác . Anh đâu có ý định thóa mạ cô, thực sự anh cũng không muốn làm rõ chuyện mất vàng, vậy mà nhìn họ với nhau, anh ghen tức thành ra nói bậy bạ, giận ghét lẫn lộn . Anh muốn Nhã Lợi luôn chờ đợi anh, dù là ghét anh hay hận anh .Anh có mang theo 1 số tiền cơ quan thưởng, định giúp Nhã Lợi nuôi con, đứa con của anh hay của Vũ Văn, Khoa Nam gì cũng được, thế mà mọi chuyện không theo như anh nghĩ nữa .Còn Nhã Lợi, cô lịm người đau đớn, bởi danh dự bị xúc phạm, lăng nhục . Hồng Loan giàu có nên cô ta không bị nghi là kẻ ăn cắp . Còn cô, cha đi tù, gia đình xuống dốc, bà con họ hàng xa lánh rẻ khinh, mẹ chồng và chồng ruồng bỏ . Cô mang thai sinh con không được nhìn nhận, còn bị nghi ngờ là kẻ ăn cắp . Mặt cô cứ tái dần đi trong cơn đau và uất hận .– Mẹ anh nhất định cho là tôi đã lấp cắp ?Trần Hoàng nói mà không dám nhìn Nhã Lợi:– Phải . Vì mẹ tôi bệnh lúc đó chỉ có 1 mình cô vào phòng, chìa khóa tủ mẹ tôi để đâu lẽ nào cô không biết ? Cô còn ngủ đêm lại trong phòng mẹ tôi, dọn dẹp quét dọn . Cái gì cũng là cô hết .Nhã Lợi nói qua dòng nước mắt:– Còn Hồng Loan, chẳng lẽ từ 2 năm qua sống trong nhà anh, mẹ anh không hề ốm đau, và Hồng Loan không hề vào phòng ?– Hồng Loan rất ít khi ở nhà, phòng của mẹ tôi đời nào cô ấy chịu vào . Vả lại, gia đình Hồng Loan giàu có, cô ấy không cần ăn cắp của cải của mẹ tôi, vì sau này của tôi cũng là của cô ấy .Nhã Lợi cắn chặt răng nhìn Trần Hoàng, cô không còn cảm giác đau nữa, bởi con người này, cô quá thất vọng và chán ngán tư cách của anh ta . Cô đã chung sống 3 năm với 1 người đàn ông tầm thường và thô thiển như thế đó . Cô còn thương xót ngậm ngùi và nhớ thương anh ta chi nữa .Cô cười đau đớn:– Có nghĩ là nghèo nên mới có tính tham lam, còn giàu có thì không . Anh có ý nghĩ này từ bao giờ thế ?Vũ Văn nhìn Trần Hoàng, nghiêm mặt:– Tóm lại là anh muốn vợ tôi hoàn trả lại cho anh những gì đã mất ? Bao nhiêu vậy ?Trần Hoàng lúng túng:– Tôi biết mẹ tôi đuổi Nhã Lợi đi là không công bằng . Nhã Lợi từng là người tốt .Vũ Văn ngắt lời:– Anh đã vì chữ hiếu quá nặng mà thành người nhu nhược rồi .Không màng đến câu mắng khéo của Vũ Văn, Hoàng gật đầu:– Tôi biết phải làm sao giữa mẹ và vợ . Bà chỉ có 1 mình tôi là con trai, và cần cháu nối dõi tông đường .– Lúc nãy anh vừa nói Nhã Lợi là người tốt . Đã sống 3 năm với cô ấy, tôi nghĩ là anh biết tính tình Nhã Lợi như thế nào rồi . Anh đã im lặng để cho mẹ anh đuổi vợ mình đi, trong lúc gia đình Nhã Lợi suy sụp, cô ấy đã để hết nữ trang cưới lại, bao nhiêu đó không đủ chứng minh là cô ấy không màng đến, của cải nhà anh ?Trần Hoàng cúi đầu ra vẻ suy nghĩ . Vũ Văn cao giọng:– Gần 2 năm qua, anh vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo được ai tốt ai xấu hay sao ?– Anh bảo tôi nghĩ như thế nào, khi mà phòng của mẹ tôi chỉ có 1 mình Nhã Lợi bước vào ?– Thật vậy sao ? Mẹ anh có lòng yêu thương Nhã Lợi, đến tin tưởng Nhã Lợi, cho cô ấy tự do vào phòng ?Nhã Lợi chùi nước mắt:– Lúc ấy, mẹ của anh ốm mấy ngày, em mới được vào phòng săn sóc, và có ngủ đêm lại đó, nhưng em thề, em không có ý tham lam .Trần Hoàng sụp mắt xuống để che giấu xót xa của lòng mình . Anh đâu có muốn bắt tội cô .Giọng anh thật khẽ:– Là mẹ tôi bảo như thế .Vũ Văn quắc mắt:– Anh cho là mẹ anh nói đúng à ? Anh làm ơn đi ra khỏi nhà chúng tôi, đừng bao giờ đến đây làm phiền chúng tôi . Nhã Lợi bây giờ là vợ của tôi, tôi cấm anh vu oan cho cô ấy!– Vậy còn nữ trang của mẹ tôi bị tráo đổi thì tính sao đây ?– Tính sao ? Anh hỏi thật ngớ ngẩn . Nếu Nhã Lợi có tiền, cô ấy đâu để cho tôi lo, cô ấy đâu phải ở nhà thuê chật hẹp, phải vất vả kiếm sống bên ngoài để có tiền nuôi con ?Vũ Văn ôm qua vai Nhã Lợi bóp nhẹ, như để trấn áp cho cô qua phút xúc động, khi mà Trần Hoàng hầu như không còn nghĩ gì đến nghĩa vợ chồng 3 năm chung sống, tàn nhẫn lạnh lùng .Còn Trần Hoàng, vòng tay Vũ Văn ôm Nhã Lợi như để khẳng định họ là của nhau, như nhấn sâu vào tâm hồn anh lửa hờn ghen ngun ngút . Lòng anh tức tối, tim anh cuồng loạn, anh cố ghìm cơn sóng của lòng mình xuống .– Anh là chồng của cô ấy, dĩ nhiên anh phải nuôi vợ và con của mình chứ, sao lại hỏi tôi ?– Muốn biết sự thật, anh nên đi hỏi Khoa Nam, xem Hồng Loan bên ngoài như thế nào, tính tình và giao du của cô ấy ra sao, chừng ấy anh sẽ biết vàng của anh ai lấy .Trần Hoàng khó chịu:– Vũ Văn! Cho dù anh yêu Nhã Lợi như thế nào, anh cũng phải có suy đoán cho chín chắn chứ .– Anh biết chúng tôi yêu nhau bao nhiêu năm không ? Vì tôi nghèo nên anh mới có cơ hội cưới Nhã Lợi, nhưng anh lại không hề biết trân trọng người vợ đầu ấp tay gối của mình . Bây giờ Nhã Lợi là của tôi, tôi không để cho bất kỳ ai, có quyền sỉ nhục, làm mất danh dự của cô ấy . Tốt nhất anh đi về đi! Nhã Lợi tốt hay xấu, điều ấy tôi tự hiểu .– Anh đừng quên anh cũng đã có vợ rồi! Bích Ngọc là em bạn dì của vợ tôi, có cần tôi che chở giấu giếm mối quan hệ này của anh không ?Vũ Văn cười nhạt:– Anh đừng mang Bích Ngọc ra hù dọa tôi! Chuyện của tôi, tôi tự biết cách giải quyết . Trở lại vấn đề hộp nữ trang của mẹ anh bị mất, tôi khẳng định Nhã Lợi không có lấy . Anh đi về đi!– Rồi tôi trả lời với mẹ tôi như thế nào đây ?Nét khắc khổ in trong mắt của Trần Hoàng, khiến Vũ Văn vừa khinh bỉ vừa thương hại:– Đó là chuyện của gia đình anh, không liên quan đến chúng tôi . Anh về mà nói cho mẹ anh biết, Nhã Lợi có nghèo có khổ thật nhưng cô ấy không thèm tham tiền và vàng của nhà anh để cất đi mà sống đâu .Ánh mắt Nhã Lợi bây giờ khô ráo và sắc bén, 1 chút lạnh lùng lẫn rẻ khinh .– Anh Hoàng! Dù em không yêu anh trước khi về làm vợ anh, nhưng em vẫn là người vợ tốt của anh . Anh tin hay không tin, tùy anh . Anh hãy vượt lên trên sự yếu đuối nhu nhược, để có cái nhìn cứng rắn và sáng suốt hơn .Trần Hoàng thở dài:– Mẹ tôi ngã bệnh rồi, nên bà bảo tôi đi tìm em, xem em có lấy hay không .– Tại sao anh vẫn không tin là em không có lấy . 2 năm qua, em vẫn chưa 1 lần trở lại Dĩ An . Còn nhà anh, có bao nhiêu là thay đổi . Anh làm ơn đi đi, đừng bao giờ để em nhìn thấy mặt . Làm ơn đi đi!– Nhã Lợi!– Đừng nói gì nữa cả! Nếu anh nghĩ tôi xấu xa hay ăn cắp vàng của mẹ anh thì ... ừ ... tôi lấy đó .Trước câu nói lẫy giận dữ của Nhã Lợi, Trần Hoàng vẫn cứ như người ngớ ngẩn, chậm hiểu .– Em có lấy thật ? Nếu thật sự em có lấy tôi cũng không trách em, vì mẹ tôi đã đối xử không tốt với em .– Đúng vậy! Bà chưa bao giờ xem tôi là đứa con . Người ta nói con dâu là con gái, còn tôi là 1 con ở không công .Trần Hoàng chớp mắt:– Anh biết mẹ anh luôn gắt gao với em . Nay em lấy số nữ trang ấy, xem như bù đắp cho em ngày tháng cơ cực đã qua .Vũ Văn kêu lên:– Tôi không hiểu anh nói, Trần Hoàng .– Tôi nhớ Nhã Lợi và lo cho cô ấy, bây giờ thấy 2 người hạnh phúc, tôi ganh tỵ nên có nặng lời . Thật ra số vàng ấy có hay không đối với tôi không quan trọng . Nhã Lợi ra đi, tôi cũng có 1 phần trách nhiệm . Tô hy vọng Nhã Lợi sẽ đợi tôi, và Hồng Loan sau 1 thời gian chung sống không hạnh phúc, cô ấy sẽ bỏ đi, nhưng tất cả không như ý tôi muốn .– Anh Hoàng!Nhã Lợi đưa tay ra ngăn không cho Vũ Văn lên tiếng, vì cô hiểu Vũ Văn muốn nói gì . Cô cười nhẹ với Trần Hoàng:– Anh yên tâm đi! Dù cuộc đời có như thế nào, tôi cũng không quay trở lại với anh . Bây giờ mỗi người có 1 con đường rồi . Anh hãy lo săn sóc cho mẹ anh, cho vợ con của anh, đừng bao giờ tìm đến đây . Chúng tôi muốn được sống yên ổn để nuôi con .Trần Hoàng tuyệt vọng:– Anh biết . Xin tạm biệt .– Có 1 điều, em muốnanh tin em, số nữ trang đó, em không có lấy .– Anh tin! Những lời nói lúc nãy là do anh tức quá mà nói ra . Bây giờ anh hiểu tại sao em yêu anh Văn mà không yêu anh .– Anh hiểu ?– Phải! Anh Văn tế nhị, biết hy sinh cho em, anh ấy đã không ngại khó dễ để lo lắng chăm sóc cho em và con . Anh ấy đã dám bỏ đi hạnh phúc êm ấm bên Bích Ngọc, để đến căn nhà thuê chật hẹp này, cho anh biết Vũ Văn còn yêu em .Vũ Văn xúc động . Anh không ngờ Trần Hoàng bày tỏ tâm tư chân thành của mình trái với những lời tức giận hàm hồ lúc đầu . Tiếc rằng Trần Hoàng quá nhu nhược, tự mình làm tan vỡ hạnh phúc của chính mình .Từ suy nghĩ ấy, anh đuổi theo bước chân Trần Hoàng:– Anh Hoàng! Anh nghe đây, 2 đứa nhỏ ...Nhã Lợi ngăn Vũ Văn lại, ánh mắt cô đầy trách cứ . Cô cướp lời Văn:– Anh Hoàng! Anh hiểu cho hoàn cảnh em và anh Văn, em mừng lắm . Cám ơn anh đã hiểu em . Anh cũng nên quên em, trở về nhà lo vun đắp hạnh phúc gia đình, đừng để con anh phải xa cha .– Cám ơn .Trần Hoàng đi lầm lũi, dáng đi nghiêng nghiêng đổ dài . Nhã Lợi thẫn thờ trông theo, lòng cô buồn héo hắt . Cô vừa hận anh vừa yêu anh . Từ trong sâu thẳm của lòng, cô vẫn dành cho anh 1 tình cảm sâu đậm . 3 năm chăn gối đâu phải dễ dàng quên .– Nhã Lợi!Vũ Văn đặt tay lên vai Nhã Lợi:– Tại sao em không cho anh nói sự thật chớ ? Trần Hoàng còn yêu em .– Yêu thì sao, em tiếp tục chung sống với anh ấy ư ? Hồng Loan đâu phải người hiền, cô ta chịu im sao ? Anh Văn! Em có chuyện này muốn nói với anh .– Gì, em nói đi!– Em định về quê Vĩnh Long .– Sao lại đi, còn công việc buôn bán ở đây ?– Em từng bị đau khổ vì mất chồng . Em không muốn chị Bích Ngọc buồn như em . Anh đã cưới chị ấy, chị ấy có thể không nói nhưng làm sao không buồn, không khổ khi anh lo lắng cho em . Làm đàn bà ai không ghen .– Em định đi đâu ?– Em về Vĩnh Long . Có như vậy, anh mới chịu quay về với chị Bích Ngọc . Dù rằng anh vì yêu 2 đứa trẻ và dù rằng anh và em xem nhau như bạn bè, nhưng ai hiểu cho chúng ta chỉ xem nhau như bạn bè ?– Anh van em khoan hãy đi! Anh sẽ giải thích cho Bích Ngọc hiểu . Anh dàn xếp được mà . Hứa với anh đi!Nhã Lợi đứng lặng im, nước mắt rưng rưng . Văn chỉ biết đứng nhìn cô . Ai hiểu cho họ đến với nhau chỉ còn tình bạn ? o O oÁnh mắt buồn hiu hắt của Bích Ngọc làm cho bà Hằng chú ý . Đối với tấm lòng người mẹ, dù cho Bích Ngọc đã lớn, lập gia thất, nhưng dưới đôi mắt người mẹ, Bích Ngọc vẫn bé bỏng . Bà đến ngồi bên cô:– Con không khỏe hay sao mà đi làm về không ăn cơm, để Vũ Văn ăn có 1 mình vậy ?Mắt nhìn lên màn hình, Ngọc lắc đầu:– Đâu có gì, má! Tại lúc ở bệnh viện, con ăn bánh bao của tụi bạn nên còn no .– Buồn gì thì cùng nên nói ra . Có giận chồng cũng vậy, nói cho Vũ Văn nó sửa, chớ ôm mãi trong lòng .Nắm tay mẹ, Bích Ngọc xúc động:– Dạ, con biết . Tại con mệt mỏi thôi, má không phải lo .– Ngày xưa, lúc có mang con, má phải giữ gìn đủ mặt, để sinh con cho đẹp . Làm mẹ phải chịu nhiều đau đớn vất vả lắm con ạ . Phải cố lên, có cần gì mẹ giúp cho .– Dạ không có gì đâu mẹ . Con lớn rồi, mẹ đừng xem con như đứa trẻ nữa .– Dù con bao lớn đối với mẹ con vẫn bé bỏng, làm sao mẹ không lo cho con . Chừng nào con làm mẹ đi rồi biết .– Dạ, con biết chứ . Nhưng con không có chuyện gì đâu mẹ .Biết Bích Ngọc không muốn nói, nên bà Hằng đành đứng lên:– Thôi, mẹ đi nghỉ đây . Chừng nào ba con đến rước thì gọi mẹ dậy .– Dạ .Đâu phải bà Hằng không biết Bích Ngọc đang buồn, nó không chịu tỏ bày, bà biết sao bây giờ . Mấy ngày nay ngồi bên chiếc ti vi, nhưng hồn thì ngẩn ngơ, không tập trung theo dõi hình ảnh trên phim, nhất là thái độ không tự nhiên khi đối diện trò chuyện với Vũ Văn, có lẽ nó giận Vũ Văn .Nhìn theo mẹ, Bích Ngọc buồn chán gục trên đôi cánh tay . Cô có tất cả, 1 căn nhà khang trang bài trí đẹp mắt, có mọi thứ từ tiền tài, nhưng sao lòng cô tràn ngập tủi sầu đau đớn .Trái tim của Vũ Văn đâu phải dành cho mỗi mình cô . Ở bên cô là thể xác khô cằn, 1 tâm hồn vỡ vụn lừa dối .Anh và Nhã Lợi từng 1 thời gian yêu nhau . Người ta phụ bạc anh theo chồng, vậy mà tình cho người ta vẫn đong đầy, thủy chung . Vậy tại sao anh còn cưới cô ?2 đứa bé kia là cốt nhục của anh ? Nếu như Hồng Loan không nói, cô cũng không biết cô đang bị lừa dối .– Bích Ngọc! Em làm gì ngồi từ ra đó vậy ?Giật mình, Bích Ngọc nhìn lên .Giọng Vũ Văn nhẹ nhàng:– Em xem ti vi hết chương trình, sao không tắt ti vi . Bộ có chuyện gì không vui à ?– Dạ đâu có .– Anh thấy em buồn và lạnh nhạt với anh .– Vậy sao ?Bích Ngọc đứng dậy . Văn ôm qua vai cô, định dìu cô đi, nhưng cô gỡ nhẹ tay anh:– Em về phòng ngủ .– Hình như em giận anh ? Anh đã làm điều gì cho em giận ? Em nói ra đi, anh nhất định sẽ sửa .– Anh biết lo cho em ?– Em nói gì vậy, em là vợ anh mà .Bích Ngọc đặt tay lên bụng mình, cái bụng tròn lum lúp . Giọng cô héo hắt:– Trên pháp lý, em là vợ anh . Trong bệnh viện cũng vậy, em là vợ bác sĩ Vũ Văn . Nhưng trong lòng anh, em là ai, anh tự biết mà .Cô quay đi, Văn dang tay ra ngăn lại:– Em nói như vậy là ý gì ?Cau mày nhưng giọng Bích Ngọc vẫn nhỏ nhẹ:– Chẳng nói gì cả, ngoài ý muốn là em muốn đi nằm 1 mình, đừng ai nói bên tai nữa . Được chưa ? Ngày mai em còn phải trực ban nữa .Vũ Văn buồn bã:– Hơn 1 tuần lễ nay, trước mặt ba mẹ và mọi người, em cười vui với anh . Nhưng khi về nhà, em không hề chịu nói gì với anh cả . Anh không hiểu anh đã làm điều gì sai, cho em buồn anh ?Bích Ngọc cay đắng:– Thật ra, anh quá hoàn mỹ trong mắt em, làm gì có điều sơ sót tại em thôi .– Anh không hiểu lời nói của em .– Là em không xứng đáng được có 1 người chồng như anh . Anh cưới em, bởi vì em đeo đuổi anh, bám lấy anh, anh tội nghiệp chứ không hề yêu, đúng không ?Vũ Văn ngạc nhiên:– Em nghĩ như thế à ?– Khi yêu anh, em có nói, em chấp nhận tất cả, dù cho em không là mối tình đầu của anh . Có nghĩa là từ giây phút vợ chồng gắn bó, chúng ta không giấu nhau điều gì cả . Có đúng không ?– Anh giấu em ? Điều gì ?– Tất cả những gì anh không muốn nói, em đều biết hết .– Là chuyện gì mới được, tình cảm hay công việc ?– Em đã tìm hiểu và chứng kiến tất cả những gì anh muốn che giấu em . Mấy tuần qua em đã đau khổ, thất vọng và chán ngán, bây giờ thì không còn nữa .– Ngọc!Nghẹn ngào nhưng Bích Ngọc cố nói tiếp:– Phải, em không trách anh tại sao lợi dụng tình cảm của em để nuôi dưỡng tình yêu tưởng đã lụn tàn theo năm tháng . Em cũng không giận anh nữa, khi anh giả dối nói anh yêu em, còn trái tim anh vẫn thuộc về cô ấy .– Cô ấy ?– Anh lén lút gặp người đã 1 thời yêu nhau đúng không ?– Em nói ai ?– Tự lòng anh phải biết, sao lại đi hỏi đố em ? Em nói là nói cho hả hơi thôi đong đầy trong trái tim bị từ chối của em .Vũ Văn thở dài:– Em nghe anh nói đi!– Anh không cần thanh minh, khi em đã thấy và đã nghe chuyện 2 người rồi . Lúc em muốn chia sẻ thì anh giấu giếm . Khi em đã tìm biết, thì không cần sự thành thật của anh nữa . Anh nói gì đi nữa, niềm tin của em đối với anh cũng hết rồi .– Em là vợ anh, em phải tin anh chớ .– Tin tưởng sau khi thu lượm hình ảnh kết quả hay sao ? Em không phải là thần thánh, anh phải biết thiên đường không có ở trần gian .Vũ Văn nắm tay vợ bóp nhẹ:– Em nghe anh nói đã .– Em đã nghe anh và cả người ấy nói với nhau rồi, bây giờ em không muốn nghe nữa, em muốn yên tình . Em hứa sẽ không phá hạnh phúc của 2 người đâu .– Em nói ... Bích Ngọc, em nói rõ đi! Em muốn đi đâu vậy ?Lạnh giọng, Bích Ngọc nói:– Em sẽ ngủ ở phòng đọ csách, ở đó yên tĩnh em sẽ dễ ngủ .Cô đi nhanh về phòng đọc sách đóng cửa lại, Vũ Văn thở dài trông theo, lòng đầy phiền muộn . o O oLại 1 tuần trôi qua, Bích Ngọc vẫn thản nhiên khi đứng trước mọi người và trong bệnh viện . Nhưng khi về nhà, Vũ Văn hỏi gì cô cũng không đáp . Quá bực mình, Vũ Văn bỏ nhà đi, chỗ anh đến là nhà Nhã Lợi, cùng tiếng cười trẻ thơ .– Có chuyện gì buồn hả anh ?Nhã Lợi chú ý ngay đến nét mặt phiền muộn của anh . Văn thở dài:– Bích Ngọc giận anh . Cô ấy nghi ngờ anh và em gắn bó nhau, 2 đứa nhỏ này là con của anh . Cô ấy bảo đã theo dõi và nhìn thấy sự thật .Nhã Lợi lo lắng:– Sao anh không giải thích đây chỉ là màn kịch ?Vũ Văn buồn bực:– Có chịu nghe đâu mà giải thích .– Sao lại như thế ? Anh phải bằng mọi cách phân bày cho chị ấy biết rõ chứ . Hay là anh để em đến gặp chị Bích Ngọc phân giải mọi lẽ, biết đâu chị ấy sẽ nghe .Văn lắc đầu:– Bích Ngọc cứng rắn, khó lay chuyển lắm . Em đến cô ấy sẽ nổi giận, nặng lời với em nữa à .– Em với anh có gì đâu .– Thì tại Trần Hoàng kìa .– Thật ra là em rất quý anh, anh Văn ạ . Chứ còn tình yêu thì không còn nữa . Em không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu nữa . Em muốn được sống yên ổn để nuôi con cho đến ngày chúng nó khôn lớn .– Anh biết tình cảm và ý chí của em . Còn Bích Ngọc, cô ấy có thèm hiểu đâu .– Chẳng lẽ 2 người chiến tranh lạnh hoài sao ?Vũ Văn thở dài:– Từ từ rồi cô ấy cũng sẽ hiểu . Anh không muốn con của em biết cha chúng nó không nhìn đến chúng . Tuổi thơ nào có lỗi lầm gì, anh cố gắng đem lại niềm vui cho chúng . Rồi khi lớn lên, trưởng thành, anh sẽ nói cho chúng biết cha là ai, hoàn cảnh như thế nào đẩy đưa chúng đến cảnh khổ cực như ngày nay .– Chị Bích Ngọc cho anh tự do để thực hiện ý muốn đó sao ? Anh là chồng, anh pảhi hoàn toàn thuộc về chị ấy chớ . Anh nên đi về đi, anh Văn ạ . Đừng phí thời gian vì mẹ con em nữa, cũng đừng đến đây, em không muốn vợ chồng anh mất hạnh phúc vì em .– Còn em, làm sao anh có thể không quan tâm đến em ?– Chuyện của em, nuôi con và dạy dỗ con là của em . Anh phải biết lo cho Bích Ngọc, chị ấy đang mang thai, anh hãy tạo hạnh phúc và cho chị ấy niềm vui . Anh về đi!Văn nhìn đồng hồ:– Ừ, anh đi về . Nhưng dù thế nào anh cũng lo cho em . Hôm nào rảnh, anh đến . Nhớ bảo với các con là anh đi công tác .Nhã Lợi cảm động:– Em biết rồi mà .– Nhưng anh nhớ 2 đứa nhỏ, anh sẽ không thể không đến .– Nếu muốn như vậy, anh phải giải thích cho chị ấy biết hoàn cảnh của chúng ta . Chừng nào chị ấy thông cảm hiểu cho, anh hãy đến .Vũ Văn đi khuất sau cánh cửa, Nhã Lợi trông theo, lòng cô nặng trĩu nỗi buồn . Cô phải làm gì đây để cho hạnh phúc của anh tròn đầy ?o O oCơn đau kéo dài, mỗi lúc thêm nhiều hơn . Bích Ngọc cắn chặt răng cố nén cơn đau . Văn ngồi bên, anh xoa tay lên bụng cô, vỗ về .– Ráng đi em! 1 chút nữa thôi, con mình sẽ ra đời, em sẽ khỏe lại ngay .Dù đau đớn đến rã rời, nhưng cơn giận trong lòng Bích Ngọc vẫn còn âm ĩ, cô hất bàn tay Văn trên bụng mình xuống . Biết cô còn giận mình, Văn cố dỗ dành:– Ngọc à! Anh xin lỗi em . Mong em thôi giận, hãy nghĩ đến sức khỏe của mình .Khuôn mặt Bích Ngọc đọng đầy mồ hôi, chứng tỏ cô rất mệt và đau . Cô không rên rỉ thường tình mà chỉ nhăn mặt . Anh ôm cô vào mình như muốn chia sẻ:– Hay là ... anh giải phẫu cho em đỡ đau ?Bích Ngọc cắn mạnh môi bởi cơn đau lại ập đến, mặt cô xanh tái mệt mỏi .– Anh Văn! Hay đưa chị Ngọc vào phòng khám lại .– Ờ ... ờ .Ngày nào, Văn chỉ tay ai cũng răm rắp nghe theo . Giờ Bích Ngọc chuyển dạ, anh ngơ ngẩn và quên hết những điều cần thiết . Anh &quot;ờ ... ờ&quot; rồi dìu cô .– Anh đưa em vào phòng sinh .Bích Ngọc không ừ hử cũng không phản đối . Anh dìu cô đi vào . Từng phút căng thẳng và cơn đau đến dữ dội như muốn xé tan cả thân xác Bích Ngọc ... Nhưng dù sao, sự có mặt của Vũ Văn bên cạnh lúc cô vượt cạn sinh con cũng cho cô ấm áp, không quá tủi buồn .Rồi chẳng nhìn theo xem con như thế nào, Bích Ngọc nằm thiêm thiếp, mặc cho bạn bè, 2 bà mẹ vây quanh ...Lau mồ hôi trên trán vợ, Vũ Văn âu yếm, lúc Bích Ngọc chìm vào cơn mơ sau cơn vượt cạn mỏi mệt . Anh ngắm con rồi hôn lên má vợ .– Anh thương em lắm Ngọc ạ . Tại sao em không suy nghĩ cho sâu vậy ? Em cho rằng anh yêu Nhã Lợi và 2 đứa bé ấy là con anh rồi cứ giận anh lừa dối em hay sao ? Thật ra thì anh vì 2 đứa nhỏ . Trần Hoàng quá nhẫn tâm, anh ta như là thiên lôi ấy, mẹ nói như thế nào thì làm như thế đó . Sao anh ta không chịu động não 1 chút, 2 đứa bé đó là cốt nhục của anh ta . Còn anh, lại không nỡ nhìn Nhã Lợi và 2 đứa nhỏ khổ . Anh biết em giận anh vì cho là anh lừa dối em . Anh và Nhã Lợi bây giờ chỉ là tình bạn, sao em không chịu hiểu như thế . Em giận không thèm nghe anh giải thích, anh giận em vì em không tin tưởng anh . Em cứ nghĩ anh trở lại và yêu thương Nhã Lợi . Anh đâu còn yêu cô ấy, người anh yêu là em . Còn Nhã Lợi, 3 năm bên chồng tuy chăn gối ngắn ngủi, nhưng tình yêu đã đến với cô ấy ...Bích Ngọc vẫn còn mê man, có lẽ thuốc mê chưa tan, nên giấc mê dài vẫn còn . Văn ngồi tư lự nhìn vợ . Anh cũng có tự ái của 1 người đàn ông khi bị vợ lạnh nhạt hắt hủi . Xuất thân từ nghèo khó, cái mặc cảm ấy không dễ dàng mất, nhất là khi anh làm chồng 1 cô gái nhà giàu .Anh nắm tay cô áp lên má:– Em đã sinh cho anh được 1 đứa con bụ bẫm, anh thích lắm . Nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục sống lạnh nhạt, anh chịu không nổi . Cho nên anh sẽ chuyển công tác, đi xa 1 thời gian, cho em thấy anh và Nhã Lợi không có gì cả ... Anh biết em có yêu anh nên em mới ghen, nhưng thà em làm ầm ĩ rồi vợ chồng hòa nhau, hơn là em cứ âm thầm và lạnh nhạt . Em phải hiểu nếu 2 đứa bé kia là con anh, thì anh đâu có cưới em . Thời gian Nhã Lợi mang thai, lúc đó anh và em đều ở bên Pháp bận rộn ôn thi, làm sao anh bay về nước . Còn Nhã Lợi cũng đâu có khả năng sang bên đó gặp anh . Tại sao em không chịu suy nghĩ vậy ?Bích Ngọc mở mắt, cô đã nghe hết lời anh nói . Anh nói như 1 lời tự sự cho đến khi mệt mỏi và ngủ thiếp bên cạnh cô . Bất giác cô đưa tay sờ lên mái tóc bồng rủ trên trán anh .– Em tha lỗi cho anh rồi, Văn ạ .o O o Nhã Lợi đến thăm Bích Ngọc với gương mặt buồn . Cô hỏi thăm sức khỏe của Bích Ngọc và cuối cùng mới đi vào câu chuyện của 3 người .– Tôi sẽ về Vĩnh Long sống, cho nên đây là lần cuối cùng tôi đến thăm chị .Bích Ngọc ngạc nhiên:– Nhã Lợi đi đâu ? Ở đây công việc tạm ổn rồi mà .Thành thật, Nhã Lợi đáp:– Nếu ở lại thành phố, cuộc sống cũng không giàu có gì, nhưng dù sao cũng có phương tiện để sống . Đi xa rồi, tôi cũng không biết môi trường đó sẽ đem lại cho mình những gì nữa .– Vậy tại sao Nhã Lợi lại rời nơi này ?Thẳng thắng, Nhã Lợi nhìn vào mắt Bích Ngọc:– Vì tôi không muốn chị buồn và hiểu lầm tôi . Chị nghĩ anh Văn đến với mẹ con tôi vì anh ấy còn yêu tôi . Thực sự chúng tôi chỉ xem nhau như bạn bè, anh ấy giúp đỡ tôi như 1 người bạn . Anh Văn luôn yêu chị, trân trọng chị . Vì nếu như không có chị, ảnh đâu có được như ngày nay . Tình yêu đó còn có cả ơn sâu nghĩa nặng .Bích Ngọc cười nhẹ:– Anh Văn nhờ chị đến gặp tôi và nói như thế này à ?Nhã Lợi lắc đầu:– Anh Văn đâu phải là người thích kẻ thứ 3 vào cuộc, mà chị hỏi tôi như thế . Chị là bạn của anh ấy lâu rồi, mà không hiểu tính tình của chồng mình sao ?– Vậy tại sao chị nói với tôi chị sẽ đi, mà không âm thầm đi ?– Là vì tôi muốn chị đừng hiểu lầm anh Văn . Anh ấy là 1 người chồng tốt . Đã là vợ chồng, có hiểu lầm gì, cần phải giải bày, đừng vì nghi ngờ mà làm tan vỡ hạnh phúc gia đình . Ngày xưa, tôi vì nghe lời cha mẹ làm tan vỡ trái tim của anh ấy, tôi không muốn chị giẫm lên dấu chân đau buồn của tôi nữa .Bích Ngọc cúi xuống nhìn khuôn mặt tươi tắn của con trong giấc ngủ . Giọng Nhã Lợi nhẹ nhàng:– Chị vừa là bạn vừa là ân nhân của tôi, đưa tôi từ bóng tối ra nơi quang đãng, tôi làm sao có thể vui vẻ trên sự đau khổ của chị . Tôi mong chị suy nghĩ mà đừng làm tan trái tim anh Văn hơn nữa .– Nếu như tôi hiểu trái tim anh Văn vẫn thuộc về tôi, Nhã Lợi có đi nữa không ?Nhã Lợi cười vui mừng:– Thật chứ ?– Chị sao vậy Nhã Lợi ?– Tôi mừng! Chị không giận anh Văn và vui vẻ với anh ấy, gia đình hạnh phúc là tôi mừng . Tôi mong ước 2 người vui vẻ đầm ấm . Sở dĩ tôi ra đi cũng vì lý do này mà tho6i . Nếu 2 người đã đầm ấm và hiểu nhau thì tôi ở lại .– Nếu tôi không tha thứ cho anh Văn thì sao ?Nhã Lợi nhún vai:– Nhưng trong đáy lòng chị vẫn yêu anh ấy, tại sao lại đem lòng hành hạ cho anh Văn phải đau khổ ?– Chị đau lòng à ?– Điên khùng vừa thôi! Tôi đã chia tay, vì chia tay nên tôi biết nỗi trăn trở tủi buồn lẫn tức giận ấy như thế nào . Tôi không muốn anh Văn và chị bước vào vòng thương nhớ 1 cách vô lý như vậy .Bích Ngọc mỉm cười . Nhã Lợi nghe lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết . Cô siết tay Bích Ngọc:– Chị là 1 người vợ tốt, anh Văn không thể nào quên 1 cô vợ tốt và xinh đẹp để đi sống với 1 người đàn bà đã phụ bạc anh ấy, lại còn có con nữa . Chị hiểu cho anh ấy là tôi rất yên tâm để lo cho cuộc sống 2 đứa nhỏ .– Nhã Lợi vẫn giữ ý định về Vĩnh Long à ? Ai ở đó mà về ?– Quê ngoại của tôi ở đó . Cuộc sống ở đó yên tĩnh mộc mạc, nhưng việc học của con cái thì có lẽ không được như ở đây .Bích Ngọc lại cười:– Vậy thì ở lại, đi làm gì ?Nhã Lợi cười theo:– Không đi dễ gì anh Văn chịu xa 2 đứa nhỏ . Mà anh ấy đến hoài, Bích Ngọc nghĩ anh Văn đến vì mẹ chứ chẳng phải vì con, 2 người giận nhau hoài, ai chịu cho nổi .– Anh Văn than với Nhã Lợi như vậy à ?– Đời nào, tuy anh ấy không than nhưng có nơi nào cho ảnh trú tnỗi buồn . Còn tôi đã qua rồi thời mộng mơ con gái, để sống thực tế hơn, sống vì con và cho con .Đôi bạn trò chuyện thoải mái và thông cảm . Mọi giận hờn, buồn phiền tan trong lòng Bích Ngọc .o O oVũ Văn trở về nhà trong men rượu say chếch choáng . Anh buồn vì không còn cách nào giải quyết cho ổn thỏa . Bích Ngọc lạnh nhạt tránh xa, còn Nhã Lợi chuẩn bị đồ đạc đưa 2 con về quê .Lần đầu tiên, Bích Ngọc ra đón chồng, sau mấy tháng xảy ra chiến tranh lạnh . Vũ Văn quá say, anh chẳng còn biết gì cả, cứ lăn ra mà ngủ .Anh tỉnh dậy lúc nửa đêm, và 1 phút đau lòng, khi nghĩ mình sẽ ra đi . Hành lý chỉ là vài bộ đồ . Anh nhổm dậy lấy cái va ly trên đầu tủ và mở tủ lấy áo quần dồn hết vào va ly, xong đóng va ly lại .Men rượu hãy còn làm anh chếnh choáng và nỗi buồn cũng thật sâu .Tiếng động làm cho Bích Ngọc thức giấc . Cô bước qua phòng ngoài và sửng sốt ... trước mắt cô là Văn với cái va ly . Anh chuẩn bị cho chuyến đi từ bao giờ thế ?2 người nhìn nhau, cùng cảm thấy lòng đau đớn . Nước mắt lưng tròng, Bích Ngọc chẳng thể nói lời gì .Còn Vũ Văn, anh định tỉnh lại:– Anh đã xin chuyển công tác .Bích Ngọc cắn mạnh môi ngăn xúc động và đau khổ, cố dằn nén thành ra người côv muốn ngã . Văn buông va ly, anh bước lại ôm cô .Bích Ngọc cố đẩy anh ra, giọng cô yếu ớt:– Đi đi, em không sao đâu!Cô tựa người vào tường, sắc mặt nhợt nhạt . Vũ Văn định bồng cô vào phòng nhưng cô đẩy anh ra .Văn khe khẽ:– Anh đi là vì anh không muốn giữa 2 chúng ta quá nặng nề như thế này nữa . Thật ra thì lúc nào anh cũng yêu em .– Anh muốn gì cứ thực hiện đi, em không cản đâu .– Anh đâu thể bỏ em mà đi . Tại hoàn cảnh không làm sao khác được, thật lòng anh vẫn yêu em .Hoàn cảnh là do mình tạo ra . Đâu cần đi xa, sang căn phố ấy thuê ở là được rồi .Vũ Văn bật cười trước giọng châm biếm ấy:– Nói vậy chứ không phải vậy, đúng không ? Anh không đổi đi, em đâu có thèm nhìn, hay chịu nói gì với anh . Anh nói, em cũng chẳng chịu nghe . Anh bỏ nhà đi, em không cho, anh biết làm sao đây ?– Không có gì với Nhã Lợi, tại sao phải đi ?– Nếu anh và cô ấy yêu nhau, anh cưới em làm gì ? Sẵn đứng ra khai sinh cho con Nhã Lợi, anh hợp hôn với cô ấy luôn cho rồi . Đợi em gán ghép có phải trễ quá không ?– Không có thật sao ?– Dĩ nhiên rồi, người ta xem nhau như bạn bè thôi, ai có gì với nhau đâu .– Vậy sao xưng ba với tụi nhỏ ngọt quá vậy ?Vũ Văn cười khì:– Tội nghiệp chúng nó không có ba . Không tin, em đi thử ADN đi thì biết liền chứ gì . Tự nhiên ghen lên làm như anh hảo phụ nữ lắm vậy . Nếu anh có tính đó, lúc ở bên Pháp, anh cưới 1 lúc 3 cô vợ rồi, ai thèm theo em về nước .– Chứ không phải về nước xem nàng có còn phòng không để nhào vô nối lại cung đàn đã lỡ ?– Gắn bó cho em buồn chứ!– Vậy sao!– Chứ gì nữa! Biết anh không có bay bướm, vậy mà em còn hờn giận . Lỡ như tự ái của anh lớn hơn tình yêu dành cho em thì sao, có phải mình chia tay rồi không ?– Tại em sao ? Anh phải hiểu tình yêu luôn ích kỷ, có người phụ nữ nào chịu đượC, khi chồng mình lo cho người yêu cũ . Nếu như anh nói thật, anh không nỡ để Nhã Lợi thiếu thốn trong khi anh dư dả, em đâu có hẹp hòi .– Tại em đang mang thai, đi đứng nặng nề nên anh không rủ em đi sang nhà Nhã Lợi . Anh cũng đâu nghĩ em nghi ngờ anh .Bích Ngọc phụng phịu nhủi đầu vào ngực Văn, anh ôm cô vào lòng:– Hứa với anh, khi nào giận anh, em phải nói rõ . Anh ghét sự lạnh lùng và căng thẳng lắm .Anh nheo mắt:– May là anh say, tới sáng mới đi . Nếu không, anh đi từ lúc khuya, làm sao em biết được .– Anh định đi đâu ?– Hỏi chi vậy ?– Để đi theo chứ chi .– Người ta đi trốn, chỉ cho em đi tìm hả ?– Anh này!– Gì ?– Nếu Nhã Lợi không chê, mai mốt em và Nhã Lợi làm sui gia nghe .– Vậy em nên gặp cô ấy mà hỏi .– Em gặp rồi .– Hồi nào ?– Hồi chiều . Cô ấy đến đây và chịu cho Nhã Trúc về làm dâu nhà mình .– Tụi nó hơn kém nhau 1 tuổi đó .– Có sao đâu . Nhưng cũng tùy tụi nhỏ có yêu nhau hay không, phải không anh ?– Ừ .Văn khép môi vợ bằng nụ hôn . Lâu lắm rồi, tay mới lại đan tay và mắt chìm trong mắt cho tình yêu lên ngôi .o O otíp theo cho sis Mina nè... baby phẻ hông sis... muốn coi hình baby của sis wá đi mà bây giờ wán bị dẹp rồi, tiếc wá xá hà...– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – 20 năm sau ...Nhã Ca vừa cho xe chạy ra cổng, Mỹ Hân dang tay ngăn lại:– Ê! Có đi thăm Minh Thiện không ?Nhã Ca gật dầu:– Chung nhóm chẳng lẽ anh ấy bị tai nạn mình không đi thăm ?Mỹ Hân cười ranh mãnh:– Ai chứ Nhã Ca nhất định phải đi . Nội cái kiểu trả lời của cậu ... cậu gật đầu OK 1 cái người ta biết rồi, còn vòng vo &quot;tại bị ... giải thích&quot;.Nhã Ca phì cười:– Ờ, tui là vậy đó, đâu đó rõ ràng . Vậy mà còn bị mấy người cáp đôi hoài, đúng là ... muốn ăn rồi cứ gắp bỏ cho người . Người ta ăn mất rồi lại vào ra ngẩn ngơ .– Đồ quỷ! Ờ, tớ thích Minh Thiện thật đó, rồi sao ?– Đâu có sao! Thích thì cậu cứ tiếng tới . Tớ chưa nghĩ đến chữ &quot;yêu&quot; đâu, cậu yên tâm .– Hay là cậu đã phải lòng Vũ Khang, anh chàng luôn theo 2 chị em cậu như 1 tên cận vệ trung thành nhất ?– Làm gì có! Bà Nhã Trúc với ông Khang hạp nhau hơn . Mình không yêu người bằng tuổi hay nhỏ hơn mình đâu, dù là chỉ có 1 tuổi . Mẫu người mình yêu phải hơn mình ít nhất 3 tuổi .– Vậy là Vũ Khang hay Minh Thiện ở ngoài vòng &quot;xích đạo yêu&quot;?– Ừ .– Vũ Khang đẹp trai đó chứ . Anh chàng đá bóng tuyệt vời, thần tượng cho bao cô gái mơ mộng mà cậu chê ?– Không chê, nhưng quen nhau từ nhỏ, thân quá nên sẽ không có cảm giác để tiến đến tình yêu đâu . Cậu yêu Minh Thiện, thì nên tại tình cảm với anh ta đi!Mỹ Hân nhún vai:– Thôi đi, mặc cho hắn thích ai cũng được, tới chẳng thèm bận tâm . Phải đậu ra trường tớ mới nghĩ đến tình yêu .– Khi đó già háp rồi Nhã Ca .– Có sao đâu! Nhường cho bà Nhã Trúc có chồng trước .– Cái đó cậu khỏi nhường . Có biết bao nhiêu chàng bướm ve vãn bên cô nàng Trúc, tha hồ cho nàng chọn lựa .– Chẳng là cái &quot;xi– nhê&quot; gì cả, trái tim chị tớ đã dành cho chàng cầu thủ bóng đá Vũ Khang đẹp trai rồi .– Ca này! Mi và Trúc là chị em song sinh mà chẳng giống &quot;tí ti ông cụ&quot; nào cả . Nhã Trúc sôi động, còn cậu như bà cụ non .– Bộ cậu nói sinh đôi là phải giống nhau hay sao ? Thân hình và mặt mũi là do trời cho, còn tính tình là do môi trường sống mà có .Mỹ Hân trêu:– Nhã Trúc học Luật lại thích văn chương, vi vu lả lướt . Còn cậu thì thực tế nên đi ngành y .– Ừ, mình muốn nối nghiệp ba Vũ Văn, và cũng để báo hiếu cho mẹ . Mẹ đã ở 1 mình nuôi 2 chị em mình 20 năm nay . Mẹ đối với mình là 1 người mẹ phi thường và vĩ đại nhất, cho nên tiêu chuẩn mình đặt ra giành 1 suất học bổng ở Đức 5 năm .Mỹ Hân nhìn Nhã Ca, bằng đôi mắt ganh tỵ, tuy nhiên cô không vì thế mà ác cảm với Nhã Ca .Giấc mộng của Nhã Ca cao quá, cho nên Minh Thiện với không tới .Mỹ Hân đi thăm Minh Thiện bằng cả tấm lòng vui vẻ . Nhưng thật buồn, vì cái nhìn của Minh Thiện chỉ cdành cho Nhã Ca . Vừa trông thấy Nhã Ca, Minh Thiện xúc động đến không nói nên lời . Anh cố trỗi dậy, nhưng vết thương bị động đau quá nên đành nằm xuống .Nhã Ca trách:– Đang đau, Thiện cứ nằm đi . Làm như Nhã Ca là khách vậy .Mỹ Hân cười trêu:– Minh Thiện, cảm động quá hả ?Biết Mỹ Hân chọc mình, Minh Thiện đỏ mặt nhưng không phủ nhận, mà muốn nhân dịp này cho Nhã Ca biết rõ tấm lòng mình .– Dĩ nhiên rồi! Mấy ngày nay thấy ai vào thăm mình cũng cứ tưởng là Nhã Ca . Cuối cùng thì Nhã Ca cũng vào .– Minh Thiện mau lành bệnh đi, còn đi học nữa, đâu có phải baby mà nhõng nhẽo . Như Nhã Ca nè, cái gì cũng tự làm, để mai mốt có đi du học bên Đức sẽ không thấy hụt hẫng lúng túng vì không có mẹ lo cho .Mắt Minh Thiện tối lại:– Nhã Ca đi du học bên Đức à ? Chừng nào đi ?– Xong giấy tờ thủ tục thì đi .Minh Thiện thở dài . Anh biết đó là câu trả lời gián tiếp của Nhã Ca dành cho anh . Cô sẽ biến ước mơ của mình thành sự thật . Tình yêu nào chưa kịp tỏ bày đành câm nín .Nán lại 1 chút, Nhã Ca và Mỹ Hân từ giã ra về .Mỹ Hân áy náy:– Cậu có thấy Minh Thiện buồn không, Nhã Ca ?Nhã Ca thản nhiên:– Rồi sẽ quên mau thôi mà .Cả 2 rẽ sang hướng bệnh viện Trưng Vương, nơi họ đang thực tập .Vừa thấy Nhã Ca, Tâm Tâm vội lôi cô vào:– Cuối dãy giường này có 1 thằng bé bị gãy xương đùi, tội nghiệp lắm .Giọng Tâm Tâm ra chiều tức giận:– Cậu xem bọn lưu manh đua xe, tông vào thằng bé bán bánh mì làm cho nó té rồi chạy mất, người đi đường trông thấy nên đưa nó vào bệnh viện .– Vết thương ra sao rồi ?– Đang đợi thầy Cát vào lên ca sắp xương lại .Nhã Ca lo lắng:– Vậy còn ba má có vào không ?– Hỏi thì nó bảo nhà ở bên hiên nhà của người ta . Nhà không số và có 2 anh em hà . Ông anh đi làm đến tối mới về nhà .Nhã Ca bước lại bên giường bệnh . Thằng bé đang khóc vì đau . Nhã Ca xót xa:– Đau lắm hả em ?– Dạ, đau lắm .– Em ăn gì chưa ?– Dạ, em ăn bánh mì rồi .Tâm Tâm xen vào:– Đây là chị Nhã Ca . Hôm nay là ca trực của chị ấy, chị Nhã Ca sẽ săn sóc cho em . Có gì em cứ nói, ở đây các chị sẽ giúp đỡ em .Thằng bé gật đầu . Tâm Tâm thu dọn mọi thứ cho gọn lại, cô nhìn Nhã Ca:– Bây giờ mình về . Hồ sơ bệnh nhân chị Hà giữ .Nhã Ca gật đầu:– Ừ, cậu về đi .Cô quay nhìn thằng bé:– Em tên gì ?– Dạ, Vũ ạ . Tụi bạn em gọi em là Vũ Nhí .– Vũ Nhí! Vậy em có nhớ mặt của người chạy xe hay là số xe của người đã đụng em ?– Dạ, em nhớ ạ .– Bây giờ chị đưa em lên phòng chụp hình để xác định xương bị tổn thương như thế nào .– Chị ơi! Chụp hình có đau hay tốn tiền nhiều không ?– Chụp hình không đau, nhưng tiền phải trả .– Em không có tiền . Hay là nhờ chị báo tin giùm cho anh Hoàn Vũ của em, nhưng chị đừng có nói là em trốn ảnh đi bán bánh mì, vì ảnh cấm em . Chỉ tại em thấy ảnh vừa học vừa làm vất vả quá, em chịu không nổi . Có hôm đến sáng ảnh mới về .– Anh Vũ em làm gì vậy ?– Dạ, phụ việc cho 1 nhà in .– Em nói địa chỉ . Trưa ra ca, chị đi báo tin cho anh Hoàn Vũ của em giùm cho .– Cám ơn chị . Nhìn chị, em thấy chị giống mẹ em ghê .– Vậy à! Bây giờ mẹ em ở đâu ?– Dạ, mẹ em chết rồi, lúc em còn nhỏ . Em nhớ mẹ nên chẳng lớn nổi, anh Hai em gọi em là Vũ Nhí .Nhã Ca đưa Vũ Nhí đến phòng trực làm thủ tục nhập viện . Cô bận rộn mãi đến trưa, mới đi tìm ra địa chỉ Vũ Nhí ghi .Đó là 1 xí nghiệp in nằm trên đường Lạc Long Quân, cô phải đợi hơn 15 phút, người bảo vệ mới gọi Vũ ra .– Tôi là Hoàn Vũ . Xin lỗi, cô tìm tôi ?– Phải . Em trai của anh, Vũ Nhí bị tai nạn giao thông gãy xương đùi, cho nên anh phải vào bệnh viện ký tên phẫu thuật cho nó .Hoàn Vũ hốt hoảng:– Có nặng lắm không cô ? Cô là ...– Tôi là y tá thực tập ở bệnh viện Trưng Vương . Vũ Nhí đang đau lắm, nó cũng khá can đảm không khóc . Đi ngay được chứ ?– Dạ .Hoàn Vũ có vẻ cuống quýt . Nhã Ca biết anh lo lắng .– Mau lên, sáng giờ nó nằm có 1 mình!– Tôi đi ngay, nhưng cần phải báo lại tổ trưởng đã .Nhã Ca đi ra bãi gởi xe . Không đầy 5 phút, Hoàn Vũ chạy ra .– Hay cô đi trước đi, tôi đạp xe theo sau .– Đạp xe ? Đợi anh đạp xe đến nơi người ta mổ rồi à . Lên xe tôi đưa đi, còn xe anh để lại .Hoàn Vũ tần ngần, anh nhìn cái xe đắt tiền của Nhã Ca rồi cúi đầu . Hiểu ý, Nhã Ca dẫn xe rời xa cổng 1 quãng rồi quay lại:– Anh chở tôi đi .– Tôi ... chở ?– Ừ . Xem như tôi cho anh thuê xe, tính giờ trả tiền là được rồi . Sao còn nhìn ?Hoàn Vũ gãi đầu:– Cô không lên xe làm sao tôi nổ máy ?– Thì anh nổ máy đi, rồi tôi ngồi lên ngay .Hoàn Vũ thở mạnh, vừa cho xe lăn bánh vừa phân bua:– Tôi ít chạy xe gắn máy, nên sợ lái xe không cứng lắm .– Chạy chậm được rồi . Hay đưa tôi cầm lái!– Dạ ...– Chở tôi thì anh sợ, còn để tôi lái thì anh ngại, sao vậy ? Em trai nằm viện mà còn thể diện à ? Anh có biết là thằng nhỏ bị bọn đua xe tông gãy xương đùi, phải mổ sắp xương lại rồi băng bột . Nó sẽ không đi lại được trong một hai tháng đó .Hoàn Vũ thở dài:– Nó lại đi bán bánh mì . Tôi đâu có cho đi bán, bắt ở nhà ôn bài đi học cho tốt . Vậy mà tôi đi làm, ở nhà nó lén đi bán .– Tại nó lo cho anh vừa học vừa làm vất vả . Cũng may thằng bé còn nhớ số xe của bọn đua xe, để tôi báo bên Giao thông tìm hộ .– Phiền cho cô quá, cũng chưa chắc người ta nhận . Thời bây giờ, dân đua xe là con ông cháu cha, họ có quyền có tiền dễ gì đứng ra và trả tiền chi phía cho mình . Cô đừng tốn công vô ích, tôi gặp rồi .– Anh đã gặp ?Hoàn Vũ trả lời, giọng anh chùng thấp:– Ngày ba mẹ tôi ngã xuống, kiện tụng, có bên công an giao thông hỗ trợ mà có được gì đâu, theo hoài chán rồi bỏ .– Anh để tôi thử, không đến gặp họ làm sao biết .Cổng bệnh viện hiện ra turớc mắt, Nhã Ca rẽ vào, cô gởi xe vào khu dành cho nhân viên .Hoàn Vũ ngạc nhiên:– Cô là nhân viên bệnh viện ?– Ừ .– Vậy xin thành thật cám ơn cô . Mà này chi phí mổ có nhiều tiền không ? Lúc nãy tôi quên mất, nghe tin em trai bị đụng xe lo chạy đi, bất ngờ nên không nghĩ là mổ xương tốn khá nhiều tiền .Nhã Ca chỉ tay lên lầu:– Khu Ngoại chấn thương trên ấy . Anh xem bảng chỉ dẫn rồi hỏi y tá, tôi phải đi đây .– Cô không lên ?– Tôi phải đi công việc của tôi . Tìm được anh và đưa anh vào đây lo cho thằng bé là quá khả năng tôi rồi . Nhớ đó, đưa thằng bé vào phòng phẫu thuật, anh ngồi ngoài hành lang đợi, xem bác sĩ có gọi mua thuốc gì thêm không, chứ không được bỏ thằng Vũ Nhí 1 mình .– Tôi biết rồi .Hoàn Vũ lúng túng . Tự nhiên Nhã Ca vụt hỏi giọng thân thiện:– Có tiền đó không ?Hoàn Vũ đỏ mặt . Nhã Ca nắm tay anh ta, đặt vào số tiền rồi quay đi .– Cô Nhã Ca ... chừng nào tôi gặp cô và ở đâu ?– Rồi sẽ gặp . Nhớ trả tiền lại cho tôi .Hoàn Vũ còn định nói nữa, nhưng Nhã Ca đã mất hút trong lớp người đi trên hành lang bệnh viện . Ngẩn người 1 lúc, Hoàn Vũ mới đi nhanh lên cầu thang . o O o– Ê! Sao tự nhiên làm Mạnh Thường Quên cho Vũ Nhí vậy hả ?Tâm Tâm nhướng mắt tra gạn Nhã Ca . Cô chỉ lên bục giảng, 1 tay che miệng:– Nhỏ nhỏ thôi!– Tránh né trả lời hả ?– Chưa thấy ai nhiều chuyện như bà . Làm ơn nghe thầy giảng bài đi, giờ nào việc ấy, coi chừng thầy kêu chào cờ bây giờ .– Hừm ...Tâm Tâm hừ nhẹ, chân cô đá vào chân Nhã Ca dưới cầm bàn . May là chuông reo tan giờ học . Tâm Tâm vội nhào người qua Nhã Ca:– Tớ biết tại sao &quot;đằng ấy&quot; ưu tiên với Vũ Nhí rồi .– Biết sao ?– Hoàn Vũ đẹp trai quá trời .Nhã Ca phì cười:– Vậy cậu cho rằng mình giúp đỡ Vũ Nhí vì nó có ông anh đẹp trai à ?– Có thể!– Này, đừng có suy bụng ta ra bụng người! Mỹ Hân thì gán tớ cho Minh Thiện, bây giờ tới cậu . Chưa nghĩ đến tình yêu bây giờ đâu . Bây giờ tớ phải đi đây!Tâm Tâm ôm cặp sách chạy ầm ầm theo Nhã Ca . Nhã Ca cười quay lại:– Tớ về nhà, cậu cũng muốn đi theo à ?– Ai thèm! Đường cậu cậu đi, đường tớ tớ đi chớ bộ .Nhã Ca lấy xe chạy đi . Cô quyết định đến gặp chủ nhân chiếc xe gây tai nạn cho Vũ Nhí, cho dù Hoàn Vũ đã ngăn cô lại .Mở cửa cho cô là cô giúp việc còn trẻ . Nhìn Nhã Ca từ đầu đến chân, cô ta lãnh đạm .– Chị tìm ai ?– Chủ nhân của chiếc xe mang biển số đang đậu trong nhà đó .Chiếc Majesty kềnh càng, như của tay đua thứ thiệt dựng nghênh ngang giữa nhà . Cô giúp việc giọng xẵng lè:– Đang ở trên đó đó!– Chị mời xuống giùm tôi .– Ủa! Tôi thấy ai đến nhà cũng bay lên đó mà .Giọng điệu cô ta có vẻ xem thường Nhã Ca . Nhã Ca lắc đầu nghiêm giọng:– Tôi muốn gặp có chuyện cần . Phiền cô gọi xuống giùm tôi .– Đợi đó đi!Cô ta ngoe nguẩy đi lên lầu . Thật lâu, có gần nửa giờ, giữa lúc Nhã Ca sốt ruột đứng rồi lại ngồi, ngồi rồi lại đứng, chủ nhân của chiếc xe mới chịu đi xuống, mặt anh ta khó chịu . Nhìn Nhã Ca, anh ta khựng lại:– Cô tìm tôi ?Nhã Ca lặng im, mắt nhìn anh ta . Thái độ của cô làm cho anh ta bực mình, xẵng giọng hơn:– Tôi hỏi sao cô không nói, bộ a– mi– đan có vấn đề hả ?Anh ta ăn nói mất dạy thật! Hèn nào đụng người rồi mặc kệ người ta sống hay chết ...Cô khinh bỉ:– Nếu a– mi– đan cúa tôi không có vấn đề thì là anh đó .– Cái gì đây ? Tôi không có rảnh để tiếp loại người kỳ khôi như cô đâu .– Không muốn tiếp, anh cũng phải tiếp, bởi tôi cũng đâu có thích đi tìm anh mà cũng phải đi tìm .– Có chuyện gì làm ơn nói phứt ra đi!– Được . Anh đua xe đêm trước, đã đụng 1 em bé bán bánh mì rồi thản nhiên cho xe chạy luôn . Tôi nói đúng chứ ?Trần Hải nhún vai:– Rồi sao, cô muốn gì ?– Phóng xe vượt ẩu đua xe, gây tai nạn giao thông nghiêm trọng, anh phải chịu trách nhiệm cho hành động của anh .– Cô có bằng chứng tôi đụngthằng nhỏ không ?– Nếu không có, tôi đã không đến đây . Anh phải đến bệnh viện xem thằng bé như thế nào, lo chi phí thuốc men cho nó .– Nếu không thì sao . Hôm ấy tôi thua là tại thằng quỷ nhỏ đó băng qua đường . Tôi thua cả ngàn đô đang tức anh ách đây nè, cô còn đến nhiều chuyện nữa .– Anh là đồ vô lương tâm, là cái mụt nhọt ung thối của xã hội . Đua xe! Luật pháp nào cho anh đua xe hả ? Tôi báo cho anh biết liệu mà xử sự .Nhã Ca toan quay lưng đi, Trần Hải ngăn cô lại:– Cô mắng tôi cho đã miệng rồi tính bỏ đi hả ? Đâu có dễ vậy ?Nhã Ca lùi lại thủ thế:– Anh dám đánh tôi không ? Tôi thách anh đó . Tôi sẽ mắng anh như thế nữa . Nhìn anh, tôi nghĩ anh là người có ăn học, có gia giáo chứ đâu phải hạng đầu trộm đuôi cướp, vậy mà cư xưnhử là phường mất dạy . Anh đụng thằng bé rồi bỏ mặc nó, còn cán lên những ổ bánh mì của nó . Cha mẹ anh dạy anh như thế à ?Trần Hải giơ cao tay, anh ta tấn Nhã Ca vào 1 góc . Không chút sợ hãi, cô hất mặt rút tờ giấy mời của công an phường giơ lên trước mặt anh ta:– Anh làm ơn nhận giấy này đi .Nhanh hơn, ông Trần Hoàng bước tới giật phăng tờ giấy mời của phòng công an, cũng là lúc Trần Hải hiểu tại sao Nhã Ca dám mắng như xối nước vào mặt mình . Anh khó chịu:– Ba đừng có tin cô ta!Nhã Ca dịu giọng:– Thưa bác, đây là giấy mời của công an Giao thông . Anh Hải đã cùng 1 nhóm bạn đua xe gây ầm ĩ mất trật tự, còn đụng 1 em bé bán bánh mì gãy xương đùi . Cậu bé ấy đang điều trị ở phòng 1, khoa Ngoại bệnh viện Trưng Vương . Còn bác, có khuyên con trai mình đi trình diện được hay không là tùy bác . Chào bác .Ông Trần Hoàng ngẩn nhìn Nhã Ca, có 1 nét gì đó rất quen thuộc mà ông không thể nào nhận ra .– Cháu tên gì vậy ? Là thế nào với cháu bán bánh mì ?– Cháu thực tập ở khoa Ngoại bệnh viện Trưng Vương, thấy chuyện bất bình nên can thiệp vào thôi . Gặp được bác, cháu hy vọng bác giúp em bé bán bánh mì thanh toán tiền viện phí và mua thuốc điều trị . Bây giờ cháu xin phép ra về .– Cháu tên gì vậy ?– Dạ Nhã Ca .– Muốn gặp cháu phải hỏi như thế nào đây ?Vẻ hiền lành của ông, cho Nhã Ca chút cảm tình:– Cháu đang học năm thứ 4 ở trường Y, thực tập khoa Ngoại bệnh viện Trưng Vương, bác đến hỏi sẽ gặp được cháu .– Vậy tình trạng thằng bé như thế nào rồi ?– Chân được băng bột . Gia đình cậu bé nghèo quá, anh của cậu bé không có tiền mua thuốc và trả viện phí, cháu có giúp nhưng không đủ . Thôi, cháu xin phép về .Nhã Ca bước ra cửa, ông Hoàng đuổi theo:– Cháu còn chị em gì không Nhã Ca ?– Chi vậy bác ?– Ờ ... bác thấy cháu thẳng thắng, có lòng nhân hậu nên muốn làm quen .Nhã Ca cười:– Nhưng con trai bác thì chắc không thích quen đâu .– Mặc nó! Cháu có chị em gì chớ Nhã Ca ?– Dạ, còn chị Nhã Trúc, chị song sinh của cháu . Chị ấy học Văn chứ không học Y như cháu .– Chị em cháu giỏi quá, chắc cha mẹ cháu vui và hãnh diện lắm .Được dịp, Nhã Ca kê nhẹ:– Dạ, tụi cháu thương và kính trọng mẹ vì mẹ cháu đã hy sinh tất cả để lo cho 2 đứa con . Nhưng không bằng quý tử của bác nổi danh ăn chơi, đua xe gây thương tích rồi bỏ chạy, lấy tiền bịt miệng, xóa tội lỗi của mình .– Cô nói gì vậy ?Trần Hải trừng mắt hét lên . Nhã Ca hất mặt:– Tôi đang so sánh giữa người bình thường và người mang tính cá biệt cho ba anh thấy đó, được không ?Trần Hải giận dữ toan lao lại, ông Trần Hoàng trừng mắt:– Đủ rồi! Cô Nhã Ca nói đúng, không sai chút nào cả .– Ba lại tin nghe cô ta nói bậy bạ .– Ba tin cô Nhã Ca .Ông lấy tờ giấy mời của công an đưa lên, như dán vào miệng cậu con trai của mình . Nó luôn làm ông thất vọng . o O o– Nhã Ca! Cô chuẩn bị về nhà à ?Hoàn Vũ lấp ló trước phòng khám . Nhã Ca đi ra:– Có chuyện gì vậy anh Vũ ?– Dạ, cũng có . Tôi muốn cám ơn cô . Nhờ cô mà người ta đã đến đóng tiền viện phí và cho tiền em Vũ Nhí .Nhã Ca cười tươi:– Có gì đâu, giúp được em Vũ cái gì tôi giúp ngay .– Tôi ...Hoàn Vũ ngập ngừng:– Tôi có thể mời Nhã Ca dùng cơm được không ?Nhã Ca trêu:– Mới lãnh lương hay sao vậy ? Để dành tiền đi, tôi ăn nhiều lắm, hết tiền của anh à ?Hoàn Vũ cười theo, mặt anh có vẻ bớt căng thẳng:– Tôi mời mà Nhã Ca đi là tôi vui lắm rồi . Còn tiền là thứ có rồi hết, hết rồi lại có, có sao đâu .– Chứ không phải &quot;tình nghĩa là 9 tiền bạc là 10&quot; sao ?– Trong đời tôi, tôi chưa gặp ai tốt bụng như Nhã Ca .– Đừng có khen tôi, lỗi mũi tôi phồng lên giống trái cà chua xấu lắm đó .Câu nói đùa của Nhã Ca làm cho Hoàn Vũ cười thành tiếng . Nhã Ca gật dầu:– Anh ra ngoài đợi tôi 1 chút, tôi giao ca là ra ngay .– Được mà .Hoàn Vũ vui vẻ đi ra cổng chờ . 1 chút xôn xao dâng trong lòng anh, bởi cô bạn mới vui tính và quá ... dễ thương .Không đầy 5 phút, Nhã Ca đi ra . Cô gọn gàng trong chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tóc cột gọn lại, 1 nét đẹp thanh thoát giản dị làm rung động lòng người .Nhã Ca chỉ vào chiếc xe của mình .– Chúng ta đi cùng 1 xe đi .Hoàn Vũ ngần ngại:– Hay là mình đi taxi đi Nhã Ca .Nhã Ca trợn mắt:– Anh Vũ có nhiều tiền lắm à ?– Làm gì có! Nhã Ca quá biết hoàn cảnh của tôi mà .– Vậy sao sang dữ vậy, đòi đi taxi . Anh đừng có nói với tôi là anh không biết chạy xe Honda nghe .Hoàn Vũ cười nhăn nhó:– Tôi ngại cho Nhã Ca thôi .– Tôi không ngại sao anh lại ngại . Nào, cầm lái đi!Hoàn Vũ đành cầm lái . Anh chờ cho Nhã Ca ngồi lên cẩn thận, rồi mới nổ máy cho xe chạy đi .Buổi chiều đang thật đẹp với nắng trải dài . Sau lưng cả 2, Minh Thiện đứng nhìn theo . Lòng anh u hoài . Nhã Ca thà với người bạn mới đó chứ không với anh .Hoàn Vũ vừa định ghé vào 1 nhà hàng, Nhã Ca đã đập tay lên vai anh:– Đừng vào đây, mắc lắm! Anh chạy xe đi, tôi chỉ cho anh 1 quán ăn ngoài trời, ngon tuyệt vời luôn .Cái quán mà Nhã Ca khen chính là 1 cái xe đẩy đậu ở 1 góc gần nhà thờ Đức Bà, bán lẩu cá . Nhã Ca gọi 1 phần ăn . Chưa bao giờ Hoàn Vũ thấy ăn ngon như thế, có điều phải trả tiền trước . Anh chưa kịp hỏi Nhã Ca tại sao, thì ...Oét ... oét ...Tiếng còi tu huýt, rồi nhốn nháo, cái xe được chủ nhân của nó đẩy chạy như bay vào con hẻm . Nhã Ca dựng xe và 1 kẻ đứng, 1 người ngồi trên xe, trong lúc công an giao thông đi dọn đường phố .Hiểu ra, Hoàn Vũ cười:– Lúc nãy tôi cứ thắc mắc mãi tại sao chưa ăn đã đòi tiền .– Bây giờ thông tư tưởng rồi phải không ? Vì nếu không, lỡ mình thừa nước đục thả câu, dông luôn không trả tiền cái lẩu cá này thì sao . Đợi công an đi, mình ăn tiếp .Hoàn Vũ phì cười:– Nhã Ca hay đi ăn như thế này lắm à ?– Ừ, là do anh Khang, con của ba Văn tôi bày cho đấy . Nhưng anh có công nhận là ăn chạy ngon đáo để không ?– Quả là tuyệt vời!Đôi bạn cười phá lên, 1 tình bạn thắm thiết được khởi đầu . o O o – Nhã Ca!Trần Hải khựng lại . Nhã Ca mà anh biết là 1 cô tóc dài và rất dữ miệng . Còn cô gái này tóc cắt ngắn, nhưng sao họ giống nhau kỳ lạ .Nhã Trúc tỉnh bơ trước cái ngượng ngập của kẻ vừa gọi mình:– Tôi là Nhã Trúc, chị của Nhã Ca .– Hèn nào giống quá, chút xíu nữa tôi lầm rồi .– Anh quen Nhã Ca ?– Không, biết cô ấy thôi . Chẳng hay tôi có thể mời Nhã Trúc nhảy bản này không ? Tôi tên Trần Hải .Không trả lời, Nhã Trúc vui vẻ đưa tay ra cho Trần Hải nắm tay mình . Cả 2 bước ra sàn nhảy . Những bước chân điêu luyện của Trần Hải, làm cho mọi người quay lại .– Anh nhảy đẹp quá, làm cho mọi người nhìn anh đó .– Không đâu, người ta nhìn Nhã Trúc, vì cô đẹp lắm .– Vậy à ? Nhưng có người khác khen tôi đẹp hơn anh rồi .– Ai thế ?– Bạn trai của tôi .Trần Hải nhún vai:– Bạn trai chứ đâu phải chồng . Tôi vẫn còn hy vọng đeo đuổi Nhã Trúc .– Anh tấn công mạnh dữ vậy ?Nhạc bắt qua điệu Cha Cha Cha sôi động, Nhã Trúc và Trần Hải nhảy không biết mệt .Gần 11 giờ . Nhã Trúc nhìn đồng hồ . Trần Hải vội đề nghị:– Tôi đưa Nhã Trúc về .Nhã Trúc nheo mắt:– Không phải đây là cách hỏi nhà tôi rất khéo của anh chớ ?– Nếu Nhã Trúc muốn xem như vậy thì sẽ là như vậy .Thực sự Nhã Trúc thích cách nói chuyện của gã con trai này hơn Vũ Khang, &quot;hắn&quot; lành quá . Hồi nhỏ từng ngủ chung với nhau thế mà lớn lên đến nắm tay cũng không dám, gặp Nhã Trúc, bị cô &quot;quạt&quot; mấy cái, thành &quot;ngọng&quot; luôn .Đưa Nhã Trúc ra đến cửa, Trần Hải ân cần:– Tôi lấy xe 5 phút thôi, Trúc đợi nhé!Quả thật, chưa đầy 5 phút Trần Hải đã quay lại, trong khi Nhã Trúc còn đang ngơ ngẩn nhìn đường phố về đêm . Nếu không đi chơi đêm, cô không biết thành phố về đêm đẹp đến như thế .– Nhã Trúc!Trần Hải vòng chiếc &quot;A– móc&quot; lại và thắng cụp lại trước mặt Nhã Trúc .– Lên xe đi Trúc!– Anh có xe đẹp quá .– Vừa mới đổi đó .Trần Hải nói bằng sự hãnh diện:– Ba mẹ tôi có 1 mình tôi, nên tôi muốn ... là trời muốn .Nhã Trúc bật cười:– Oai dữ vậy ?– Còn Trúc ?– Ba tôi hả ? Ông mất lâu rồi, từ lúc tôi còn nhỏ . Mẹ tôi nói chị em tôi rất giống ba .– Thành thật chia buồn .– Chia buồn tôi không có cha à ? Bỏ đi! Không có ông, chị em tôi vẫn sống tốt đẹp .– Trúc đi làm chưa ?– Rồi, văn phòng luật sư Huy Thành .– Ồ! Đó là 1 luật sư nổi tiếng .– Còn anh ?– Tôi hả, làm ngành bảo hiểm, nhưng có lẽ chơi nhiều hơn làm và là 1 đứa con phá của, tôi không ngại khi nói với Nhã Trúc như thế .– Có sao đâu, thành thật sẽ khiến tình bạn tốt đẹp hơn .– Lên xe đi Trúc!Chiếc xe cao quá, Nhã Trúc phải vịn lấy cánh tay Trần Hải để leo lên . Chiếc xe nổ máy êm ru, lướt nhẹ tới trước .Gió thổi bạt vào mặt Nhã Trúc mát lạnh . Trần Hải đề nghị:– Đi ăn nghe Trúc . Ăn mì vịt tiềm được không ?– Món &quot;gu&quot; của Nhã Trúc đó .– Vậy chúng ta hãy ăn mừng cho tình bạn tốt đẹp đi .Nhã Trúc về đến nhà, cây kim đồng hồ chỉ 12 giờ đúng . Cô rụt cổ le lưỡi:– Thế nào cũng bị mắng .– Hay anh xin mẹ cho .Nhã Trúc cong môi nói khẽ:– Không phải mẹ đâu, mà là Nhã Ca đó . Nhỏ ấy nguyên tắc lắm, cấm về sau 11 giờ .Trần Hải phì cười:– Làm chị mà sợ em gái à ?– Sợ chứ, tại mình vi phạm nội quy mà .Có tiếng khua của chìa khóa, Nhã Trúc vội đuổi:– Anh đi đi, để Trúc viện lý do không đón được xe với nó .– Vậy anh muốn gặp Trúc thì đến đâu ?– Chiều 5 giờ 30, ở văn phòng luật sư chỗ em làm đi .– OK .Trần Hải vui vẻ:– Chúc em ngủ ngon .– Chúc anh ngủ ngon .Trần Hải vừa đi, cánh cửa nhà cũng vừa mở ra . Nhã Ca khó chịu:– Chị lại về muộn rồi .– Bạn bè giữ lại, chị từ chối hoài không được .– Chị thì có cả trăm ngàn lý do để nói dối em . Lần sau về muộn tự mở cửa đi!Nhã Trúc nhăn mặt:– Em gắt gao với chị chi vậy Ca ?– Ai thèm gắt gao với chị . Chị đừng tưởng em không biết có 1 gã đàn ông vừa đưa chị về nhà nghen . Chị cư xử như vậy là có lỗi với anh Khang .Nhã Trúc sầm mặt:– Chị có nói chị là cái gì của anh Khang đâu . Tại ảnh yêu chị thì ... ráng chịu chứ .– Hứ! Chị nói như vậy mà cũng nói được . Có bao nhiêu cô gái đeo theo ảnh, 1 cầu thủ đá bóng nổi tiếng ...Nhã Trúc lãnh đạm:– Chị không thích sự nổi tiếng ấy . Ảnh đi hoài, có khi gần cả nửa năm, chị không thấy được mặt ảnh tròn méo ra sao nữa .– Anh bị tập trung đi tập huấn đá bóng, hay theo đội tuyển đi nước ngoài, chớ ảnh lăng nhăng với ai sao mà chị hằn học với ảnh .– Không phải là chị hằn học, mà chị chán . Có người yêu như ảnh cũng như không .Bực mình vì cách nói của Nhã Trúc, Nhã Ca đi luôn lên lầu . Cô bắt đầu ghét chị mình vì tính cách không chung thủy kia .Đêm nay, Nhã Trúc đi vào giấc mơ đẹp với hình ảnh Trần Hải quyến rũ, bước chân anh đi theo điệu nhạc lả lướt, và vì cách ăn nói của anh thật khéo .Trần Hải! Tên anh được gọi trong giấc mơ của Nhã Trúc . o O oTiếng cãi vã ồn ào, rồi tiếng đổ vỡ dưới nhà đánh thức Trần Hải . Mới 6 giờ sáng đã ồn ào . Trần Hải thở dài, kéo chiếc gối đậy mặt, tiếp tục dỗ giấc ngủ .Nhưng chừng như sự cãi vã chẳng chịu dừng lại .Xoảng ... 1 tiếng rơi vỡ mạnh hơn, và tiếp theo là tiếng của bà Hồng Loan:– Khỏi thách tôi! Tôi sẽ đập hết cho ông coi .– Bà cứ việc, khi chẳng còn gì hết, đi nhặt mủng vùa mà ăn, sợ không có mủng vùa cho bà nhặt nữa kìa .– Ông im đi, đừng có chọc tức tôi!Bà Loan khóc òa:– Tại sao không cho tôi chết đi cho rồi, sống gì mà khổ như thế này . Trần Hoàng! Tôi hận ông . Ngày nào ông còn sống, là tôi làm khổ ông cho đến cùng luôn .Bực mình, Trần Hải ngồi dậy, anh mở cửa bước xuống nhà .– Mẹ có thôi đi không ? Mẹ đi thì thôi, về nhà là lúc nào sóng gió cũng nổi dậy ầm ầm . Con chán cái nhà này lắm rồi . Sở dĩ con quậy đua xe, đi uống rượu cũng là tại mẹ đó .Đang khóc, bà Hồng Loan quay phắt lại sừng sộ:– Mày htấy tao khổ mày không bênh vực tao, mà hùa theo phe ổng ăn hiếp tao . Mày có phải là con tao không hả ?– Nếu con không phải là con trong nhà này, con đi mất lâu lắm rồi .– Thằng quỷ! Mày im đi!Ông Hoàng ngồi im lìm, đầu cúi sâu xuống . Sự bất đắc chí đã biến ông thành 1 con người bạc nhược, sống thu mình vào bóng tối, vào thế giới riêng của mình .Trần Hải nhìn cha, rồi nhìn mọi thứ đổ nát trên nền gạch, anh lắc đầu ngao ngán:– Ba! Nhà này là mái ấm hay địa ngục vậy ba ?Ông Hoàng cười nhạt:– Sao con không hỏi mẹ con, mà lại đi hỏi ba? Con nghĩ như thế nào thì nó như thế ấy .Bà Hồng Loan hét toáng lên:– Tôi muốn biến nó thành địa ngục, vì chính ông muốn như thế đó . Hơn 20 năm rồi, ông vẫn chưa quên được nó, tại sao vậy ? Tại sao ?Không có câu trả lời, mà là cái cúi đầu thật sâu . Trần Hải lắc đầu:– Từng tuổi này mẹ còn ghen sao mẹ ? Ngoài việc đến ngân hàng, ba có đi đâu đâu ? Con không hiểu được mẹ . Nếu như mẹ dịu dàng 1 chút có lẽ mẹ sẽ chinh phục được ba .Đâu phải là bà không từng cố níu kéo tình cảm của ông, nhưng cuối cùng vẫn là trống vắng, là sự lạnh lùng hờ hững . Bây giờ thì trong lòng bà là nỗi căm thù, căm thù sâu sắc, cho nên từng ngày từng giờ, bà muốn giày vò ông xuống tận cùng . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 4 Tiếng cười của Nhã Ca và Vũ Khang bên dưới, cho Nhã Trúc biết Khang đã về . Cô không thấy lòng xôn xao hay mừng vui chút nào .Rồi bước chân Vũ Khang rộn ràng chạy lên lầu:– Nhã Trúc!Vũ Khang gõ mạnh tay lên cánh cửa, Nhã Trúc đi lại mở cửa ra . Khang mỉm cười ấn món quà vào tay cô:– Quà cho em đó .– Gì vậy ?– Bí mật! 1 lát anh về hãy mở ra xem .Nhã Trúc đặt món quà lên bàn, cô ngồi xuống ghế, nhường cho Khang chiếc ghế bên ngoài, sát cánh cửa .– Khang về hồi nào vậy ?– Mới tức thì! Cất đồ đạc xong là chạy đến đây đó . Sao, em có khỏe không ?– Dĩ nhiên khỏe . Dạo này anh nổi tiếng quá .Khang cười:– Có gì đâu .– Còn có gì đâu, báo nào cũng đăng anh và ca tụng anh .– Em không thích ?– Đâu có, anh nổi tiếng, em cũng thơm lây mà .– Bây giờ anh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi . Lát nữa, 6 giờ 30, anh đến đón em và Nhã Ca đi ăn tối rồi đi chơi nghe ?Khang đứng lên không cần nghe lời đồng ý của Nhã Trúc, anh đi ra ngoài .– Anh về nghen Trúc!Nhã Trúc thẫn thờ nhìn theo . Bao giờ cũng vậy, Khang đến và đi thật nhanh, anh không có sự tha thiết của 1 người yêu dành cho người yêu . Nhã Trúc khao khát lãng mạn cháy bỏng .Đi lần ra ban– công . Nhã Trúc giật mình vì từ lúc nào, Trần Hải đang ngồi trên chiếc xe của anh, mắt hướng lên lầu . Nhã Trúc hốt hoảng lùi lại . Trống ngực của cô đập mạnh như muốn vỡ tung cả lồng ngực, cô đang chạy trốn 1 tình cảm đang đến . Hãy quên đi! Hãy quên đi! Trái tim hay phản cảm và mâu thuẫn, khi bảo quên chính là lúc nhớ nhất, không thể nào quên . Lẽ nào mình đã yêu anh ta ?Không phải . Nhã Trúc nghe tiếng lòng mình phản đối lại . Cô bực bội nằm soài lên nệm và lấy gối đậy mặt lại . Hình ảnh Trần Hải lại hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết . Cô giận dữ đập tay lên nệm, hắn là người xấu, hắn quậy tóe khói lửa, đua xe, uống rượu, nhảy đầm và bồ bịch, phải lòng như thế nào được . Hãy nhìn lại xem, Vũ Khang đẹp trai và lành biết bao . o O o– Nhã Trúc!Quả thật là muốn tránh mặt chẳng dễ dàng . Nhã Trúc cố tình về sớm 15 phút, vậy mà cuối cùng cô cũng phải gặp kẻ mình chạy trống . Trần Hải dịu dàng:– Lên xe đi em!Không hiểu sao Nhã Trúc không có 1 lời phản đối, mà cô ngồi lên xe anh và cố giữ 1 khoảng cách nhất định . Trần Hải không nói gì hết, cho đến lúc, cả 2 vào quán, anh mới kéo ghế cho cô ngồi .– Nước trái cây nghe em ?Nhã Trúc gật đầu . Trần Hải gọi phục vụ mang 1 ly trái cây và 1 lon bia, rồi quay nhìn Nhã Trúc:– Anh biết em tránh mặt anh . Anh nào có đòi hỏi gì ở em ngoài 1 tình bạn vui vẻ ?Nhã Trúc nhìn lại Trần Hải:– Anh biết là em có vị hôn phu rồi chứ ?– Có . 1 anh chàng cầu thủ bóng đá nổi tiếng đẹp trai, cha mẹ anh ta đều là bác sĩ du học nước ngoài về . 1 đối thủ rất nặng ký, nhưng anh không chịu thua đâu .– Chịu thua ? Anh quên là mọi chuyện tùy thuộc ở em à ?– Đúng, nhưng anh không tin là em không có tình cảm với anh .Nhã Trúc cười chế nhạo:– Anh tự tin như thế sao anh Hải ? Coi chừng anh bị lầm!– Anh không lầm . Nhìn vào mắt em, anh biết em có tình cảm với anh . Nếu không, em không lên xe mà đi với anh ngoan ngoãn như thế – Anh lại lầm rồi! Em muốn nói rõ cho anh biết để anh đừng đưa đón, chờ đợi em nữa .– Em tàn nhẫn với anh như vậy sao Trúc ?Người phục vụ mang nước đến, anh quấy ly nước cho cô, giọng héo hắt:– Anh biết anh không bằng Vũ Khang, lại là kẻ đến sau trong đời em . Vậy thì em hãy cho anh 1 chút êm dịu thôi, là em có nghĩ đến anh .Anh nắm tay cô đan trong tay anh . Nhã Trúc muốn rụt tay lại mà không được, cô khổ sở:– Anh Hải, đừng ép em mà! Em không muốn như thế này đâu . Vũ Khang rất yêu em, anh ấy sẽ đau khổ nếu như em phụ bạc anh ấy .– Vậy còn anh, em đành lòng nhìn thấy anh đau khổ sao ? Nào anh có đòi hỏi gì đâu, anh chỉ xin được nắm tay em, và lặng im ngồi nhìn em . Đừng từ chối anh!Nước mắt Nhã Trúc trào ra, cô giận mình yếu đuối, cố ghìm dòng nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra . Trần Hải lấy bàn tay ngập ngừng rồi vuốt nhẹ tay lên gương mặt cô, lau dòng nước mắt lặng lẽ rơi . Không kềm nén được lòng, anh kéo mạnh cô vào mình:– Rõ ràng em có yêu anh . Tại sao mình phải khổ như thế nào hả em ?Anh ghì thật chặt cô vào vòng tay mình, đôi môi nóng ấm hôn lên những giọt lệ ướt .– Trúc ơi! Anh yêu em .Nhã Trúc đón nhận nụ hôn, nghe trái tim mình rung động và ngây ngất . Môi cô hé mở đón nhận môi anh . Những trăn trở tan đi mất, nhường chỗ cho 1 tình yêu thăng hoa . o O o– Em đã nói chuyện với Vũ Khang chưa vậy Trúc ?Nhã Trúc cắn nhẹ môi:– Em chưa dám nói . Thật sự là giữa em và Vũ Khang là 2 bà mẹ muốn gắn liền mối quan hệ nên có hứa gả cho nhau lúc em và Vũ Khang 3 tuổi . Tuy nhiên khi khôn lớn, nếu như em và Khang không yêu nhau, mà em hay anh ấy có người khác thì có quyền ... vui vẻ .Trần Hải thở phào:– Như vậy là anh yên tâm rồi . Anh cứ sợ ... sợ mất em Trúc ạ, hay là ... mình cưới nhau đi Trúc .Nhã Trúc ngỡ ngàng:– Có nhanh quá không anh ?– Có nhanh thật, nhưng theo anh nghĩ khi yêu nhau chân thật, thì thời gian không còn là vấn đề quan trọng nữa . Hay là em muốn tìm hiểu anh ? Anh sẵn sàng cho em tìm hiểu và đưa em về nhà anh .– Không phải! Nhưng anh nói cưới nhau, em chưa chuẩn bị kịp tâm lý .– Vậy thì em chuẩn bị đi, anh chờ được mà .Trần Hải nheo mắt:– Có phải em sợ anh quậy quá đúng không ? Em ơi! Có ông chồng từng ăn chơi, khi cưới vợ, anh ta sẽ nghiêm cỉnhh vì chán chuyện ăn chơi rồi . Còn mấy gã chưa ăn chơi, khi sa đà thì quên cả đường đi lối về .Nhã Trúc phì cười:– Anh đang biện hộ cho anh đó hả ?– Dĩ nhiên rồi, khi anh muốn cưới 1 cô vợ mà anh quá yêu đến không muốn rời xa nhau nửa bước, xa nhau 1 chút anh đã nhớ nhung không chịu được .Anh tìm hình ảnh mình trong mắt Nhã Trúc:– Em có tin anh không Nhã Trúc ?– Có .– Cám ơn em có lòng tin với anh . Thực sự thì anh rất hoang đàng và hư hỏng, dù cha anh rất nghiêm khắc, có lẽ tại lúc nhỏ bà nội anh quá nuông chiều anh .– Vậy bà nội anh đâu ?– Bà nội anh mất lúc anh lên 10 tuổi . Mẹ anh hay đi vắng nhà, lâu lâu bà mới về 1 lần . Nhưng anh nói thật, mẹ đi vắng, nhà anh như trút đi gánh nặng vậy .Nhã Trúc thương cảm nhìn Trần Hải, cô thấy mình càng yêu anh nhiều hơn . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 5 Phải đắn đo mấy hôm và Trần Hải thúc giục, Nhã Trúc mới rụt rè phân bày, cô ôm qua vai bà Nhã Lợi và vùi mặt mình vào tóc mẹ:– Mẹ! Con muốn kết hôn .Bà Nhã Lợi vui vẻ:– Năm nay con đã 23, nghĩ đến chuyện lấy chồng cũng vừa rồi . Vũ Khang báo với con chừng nào về ?Nhã Trúc bối rối:– Mẹ! Không phải anh Khang đâu, con muốn kết hôn với người khác kìa .Bà Nhã Lợi sửng sốt:– Là ai vậy con ?– Anh Trần Hải đó mẹ . Anh Khang và con trước đây thỏa thuận rồi, nếu như con hoặc anh ấy yêu ai khác, thì có quyền chọn lựa, chứ không lệ thuộc vào lời hứa cũ .– Chuyện này mẹ biết .Mặt bà Nhã Lợi kém vui:– Con có biết Trần Hải như thế nào không ?– Dạ biết . Từ lúc yêu con, anh ấy đã chịu sửa đổi . Ảnh nói nếu con bằng lòng, ảnh sẽ nói ba ảnh đến gặp mẹ . Ba ảnh là giám đốc ngân hàng Châu Á đó mẹ, ảnh rất yêu con và chiều con, về khoản này mẹ yên tâm .– Con mới quen thôi mà đã muốn tiến đến hôn nhân, mẹ không ngăn cản nhưng mẹ khuyên con nên suy nghĩ kỹ .– Con quyết định rồi mẹ . Chủ nhật này con sẽ đưa anh ấy về nhà ra mắt mẹ . Mẹ cho phép con nghe mẹ ?Thấy mẹ im lặng, Nhã Trúc ôm lấy Nhã Lợi nũng nịu:– Hay là mẹ sợ có lỗi với mẹ Ngọc . Còn Nhã Ca đó mẹ .– Nhã Ca còn đi học . Con biết tính em con mà, chưa ra trường là nó không chịu lấy chồng đâu . Hơn nữa, nó chỉ xem Vũ Khang như bạn . Còn Vũ Khang thì lại chỉ quyến luyến con, đi đâu về cũng mua quà cho con, rồi mới đến Nhã Ca . Hồi nhỏ, con và Vũ Khang cứ quyến luyến nhau, mẹ hy vọng khi lớn lên con và nó sẽ yêu nhau lấy nhau .– Nhưng nếu con lấy anh Hải mà vẫn hạnh phúc, mẹ yên tâm chớ ?– Dĩ nhiên rồi, con hạnh phúc mẹ phải mừng . Có người mẹ nào không vui khi con mình có hạnh phúc, được bến đỗ trong để nương tựa nhau suốt đời đừng như mẹ .– Vậy thì mẹ yên tâm, đừng băn khoăn gì cả nghe mẹ .– Nhã Trúc này! Mẹ cũng muốn khuyên con nên suy nghĩ chín chắn trước khi quyết định . Hôn nhân là việc trọng đại 1 đời người, quyết định luôn cả thành bại trong cuộc đời của con, đừng như mẹ để phải khổ .Nét mặt mẹ ưu tư đau đớn quá . Nhã Trúc vội xoa dịu nỗi đau của mẹ . Cô biết sự quay mặt của người cha mà mãi đến bây giờ, cô đã 23 tuổi vẫn không biết 1 chút gì về ông . Ông là ai ?– Mẹ à! Mẹ đừng xem con như 1 đứa trẻ nữa . 1 đứa trẻ ăn chưa no, lo chưa tới . Con đã 23 tuổi, ra trường và có cả tương lai phía trước . Con nhận lời anh Hải, nhưng con cũng cần có thời gian tìm hiểu anh ấy .Nhã Ca đi từ trên lầu xuống, cô nghe được tiếng còn tiếng mất vội chạy rầm rập:– Trúc lấy chồng hả ? Ai vậy ?Nhã Trúc cười:– Mai mốt chị sẽ bật mí với Ca .– Còn bây giờ ?– Bí mật! Hôm nào đó đẹp trời chị sẽ đưa anh ấy về ra mắt mẹ .Nhã Ca đùa:– Mẹ ơi! sau này nếu con yêu 1 bệnh nhân của con, mẹ có cho phép không ?Bà Nhã Lợi cau mày:– Con cũng yêu nữa rồi à ?– Chút chút thôi .Nhã Ca cười:– Anh ấy nghèo, con không quan trọng chuyện giàu nghèo đâu, miễn có nhân cách tốt là được . Như mẹ đã từng dạy con, con người cần nhất là nhân cách ở đời .Nhã Trúc chọc:– Anh ta bệnh gì vậy ? Là bệnh tim phải không ? Vì quá cảm cô nàng bác sĩ tương lai, nên giả vờ vào bệnh viện ngắm nàng cho đỡ nhớ thương .Nhã Ca tỉnh bơ:– Chắc đâu đó à! Con nói cho vui vậy thôi chứ chưa tốt nghiệp, con chưa nghĩ đến chuyện tình cảm đâu .Bà Nhã Lợi gật đầu:– Mẹ yên tâm phần con . Nên nhớ, bác Văn luôn kỳ vọng vào 2 con . Vũ Khang cũng có nhiều tình cảm với 2 con .Nhã Trúc nháy mắt:– Mẹ muốn vậy, Ca nghĩ sao hả Ca ?– Em đấy hả ? Chưa đâu, em chẳng muốn nghĩ gì cả . Hơn nữa, em thích đàn ông phải lớn hơn em ít nhất 3 tuổi, từng lăn lộn vất vả trong cuộc sống . Có như vậy, họ mới có kinh nghiệm sống mà bảo bọc che chở mình . Em ghét loại cậu ấm con nhà giàu .– Vũ Khang là 1 cậu ấm điển hình . Vậy là đặt ảnh ra ngoài tiêu chuẩn lựa chọn của Ca hả ?– Em nói là nói như vậy thôi chứ em có bảo là chọn hay không chọn đâu . Sao, chọn ngày đưa &quot;hoàng tử tò vè&quot; của chị về nhà chưa ?– Chị định chủ nhật này .– Anh ta tên gì vậy ?– Trần Hải . Em làm gì như hỏi cung vậy hả ?Trần Hải! Nhã Ca vỗ trán, cái tên làm cho cô liên tưởng đến cái gã đua xe và tông Vũ Nhí gãy xơng còn hùng hổ không biết phục thiện . Anh ta mất dạy, nhưng không hiểu sao người cha lại dễ mến và biết điều .Không nghe Nhã Ca nói gì, Nhã Trúc nghịch ngợm kề sát mặt mình vào mặt Nhã Ca:– Sao, trùng tên với hoàng tử của lòng em hả ?– Đâu có, em có gặp 1 anh chàng cũng tên Trần Hải, con nhà giàu, anh ta quậy hết biết, đua xe gây thương tích cho người đi đường nghiêm trọng, không hiểu có liên quan gì đến Trần Hải của chị không .Nhã Trúc cười nhún vai:– Tên trùng tên chứ làm gì có . Trần Hải của chị học luật . Học luật tức là hiểu luật, ai lại vô trách nhiệm như thế .– Nếu lỡ cả 2 là 1 người, chị giải quyết như thế nào, chia tay hay tiếp tục ?Ngập ngừng, Nhã Trúc bảo:– Còn phải xem anh ta có thành ý sửa đổi không đã .– Nếu anh ta không có lương tâm thực sự thì sao ?– Quen nhau nhưng chưa yêu sâu đậm, chuyện chia tay đâu có khó .– Có 1 lần em đến nhà anh ta, cái anh chàng Trần Hải đua xe đụng người ấy, anh ta ăn nói ngang như cua . Nếu không có người cha, anh ta đã dám đánh em .– Sao em dám đến nhà người ta vậy ? Lỡ họ đánh em thì sao ?– Dám! Thấy có ba anh ta, em mới dám mắng tợn như vậy chớ bộ . Kỳ lạ nha, ông bố cứ theo hỏi có em chị em gì không .– Em trả lời sao ?Nhã Trúc chọc:– Ống thấy em dữ quá, nên định xem em có chị em nào hiền hiền cưới về, mai mốt trả thù chứ gì .Nhã Ca cười giòn:– Chắc vậy à!2 chị em cười vui vẻ, giữa nét ưu tư của bà Nhã Lợi . Mới đó mà đã 20 năm, tóc bà có nhiều sợi bạc và vẫn chưa 1 lần quay về Dĩ An hay gặp lại Trần Hoàng .Ông đang ở đâu ? Từ dạo Hồng Loan thua bài, mang căn nhà thế chấp rồi để cho mất căn nhà, họ rời quê hương Dĩ An mà ra đi . Bà cũng chẳng muốn nghĩ về họ dù là trước lúc lâm chung, Khả Tú nói bà Khai thật sự ăn năn vì đã ruồng bỏ cô .Bà đã bay lên thiên đàng, còn Trần Hoàng chịu thành 1 người đàn ông cứng rắn chưa ?20 năm, dĩ vãng xưa cố chôn vùi sao vẫn cứ về lẩn khuất, gợi biết bao nỗi ngậm ngùi . o O oGặp Nhã Ca trước cổng bệnh viện, Hoàn Vũ mừng rỡ:– Nhã Ca!– Anh đến làm thủ tục xuất viện cho Vũ Nhí à ?– Ừ . Bác sĩ Hồ bảo cứ về nhà, 2 tuần nữa tái khám, nếu xương phát triển tốt thì tháo băng luôn .– Anh cũng phải cẩn thận cho thằng nhóc, nếu không coi chừng mang tật .– Cám ơn Nhã Ca đã nhắc nhở . Nhã Ca ...– Xin trả lại cho Nhã Ca 1 phần chi phí của em Nhí .– Thôi, tôi không nhận đâu, anh cất lại để lo cho em Nhí .– Nhờ có Nhã Ca, họ chịu cho tiền thuốc, tiền viện phí . Nay có tiền rồi phải trả cho Nhã Ca chứ .Nhã Ca cười:– Mời tôi đi ăn đi, ăn hết số tiền này thì thôi .– Vậy khi nào Nhã Ca có rảnh ?– Ngày mai đi, tại quán Gió nghe! 5 giờ chiều!Hoàn Vũ chưa kịp nói gì hết, Nhã Ca đã đi vào trong, Hoàn Vũ đứng tần ngần nhìn theo . Anh rất mến Nhã Ca, nhưng mà đi chugn với cô ... làm sao cho được, khi nào anh và Nhã Ca, 2 con người 2 giai cấp khác nhau . Anh chưa biết gia đình Nhã Ca như thế nào, nội việc cô đang học năm thứ 4 ngành Y là đã hơn anh .Anh có gì đâu ngoài 1 gia tài 4 anh em, việc học hành dang dở, học đến năm thứ 2 đại học cũng phải bỏ . 1 căn nhà che mưa che nắng không có, ở nhờ ở đậu vào tình thương kẻ khác, thì làm sao dám nói mình thích người ta, yêu người ta ? Ngày mai, nếu anh không đến nơi hẹn, hóa ra bắt Nhã Ca chờ, khi mà anh nợ cô . Còn nếu đến, làm sao ngăn được tình yêu dâng lên cả sóng mắt .Hoàn Vũ cứ bối rối đứng thừ người ra:– Anh Vũ!1 cái đập vai Hoàn Vũ thật mạnh . Anh nhăn mặt quay lại, thì ra là Diễm My, cô bé con của chủ nhà cho anh ở trọ . Cô nhoẻn miệng cười cái miệng rộng đến hết cỡ, phô hết cả hàm răng .– Anh làm gì mà đứng y như ông phỗng đá ở đây vậy ?Hoàn Vũ nhăn nhó:– Em là con gái hay con trai mà chẳng dịu dàng gì hết . Đi đâu vậy ?– Thì biết hôm nay Vũ Nhí xuất viện, cho nên em đến đây phụ anh đưa Nhí về nha `.Hoàn Vũ lầm bầm . Anh muốn nói Diễm My đến bệnh viện để quậy thì có chứ phụ cái gì . Xem kìa, cô ta mặc quần ống túm, dây nhợ lòng thòng, áo ngắn đưa cả 1 phần bụng ra, tóc nhuộm vàng . Anh không thích loại con gái quá mô– đen ở bên cạnh mình chút nào . Ngặt nỗi, anh lánh đi đường nào cũng không thoát khỏi bị quấy nhiễu .1 cái vỗ vai nữa lên vai Vũ:– Xong chưa anh Vũ ? Vào trong với thằng Nhí đi!Cô lôi tuột Hoàn Vũ đi, anh giật mạnh tay lại:– Nè, đây là bệnh viện, nghiêm chỉnh 1 chút đi bà chị!Tiếng gọi &quot;bà chị&quot; của Hoàn Vũ làm Diễm My cười phá lên:– Em lớn vậy sao anh Vũ ? Như vậy em có quyền nói &quot;love you&quot;, anh đừng có chê em là con nít nữa nghen .Hoàn Vũ lầm lì bỏ đi . Anh than thầm trong bụng, chỉ sợ Nhã Ca trông thấy anh đi với Diễm My .Quả thật, &quot;chạy trời không khỏi nắng&quot;, vừa vào phòng Vũ Nhí, Hoàn Vũ gặp ngay Nhã Ca, cô đang trò chuyện với thằng Nhí .– Ê Nhí!Diễm My ồn ào gọi Nhí, nó nhăn mặt:– Chị vào bệnh viện mà ăn mặc mô– đen dữ vậy chị My ?– Đẹp không ?Diễm My nhún người theo điệu Valse, cô cười:– Đi đón em đó! Kỳ này em thành xi– cà– que rồi Nhí ơi .Hoàn Vũ trừng mặt quát khẽ:– Đây là bệnh viện chứ không phải ở nhà đâu nghen!Cô nghiêng người ngắm nghía Nhã Ca:– Chị tên Nhã Ca phải không ?Vũ Nhí la lên:– Nè, không được hỗn với chị Nhã Ca của tui!Diễm My nhún vai:– Mày yên tâm đi! Tao chỉ muốn vào đây xem mặt tình địch của tao thôi . Kể ra, cô ta cũng khá, sắp làm bác sĩ mà nhí quá, anh Vũ thích cũng phải . Người ta đi cửa sau, ảnh đi cửa sau, người ta về cửa trước, ảnh thập thò cửa trước .– Trời đất ơi!Hoàn Vũ nhào tới bụm miệng Diễm My, 2 hàm răng anh nghiến lại, cũng là lúc Nhã Ca bỏ đi 1 nước . Hoàn Vũ cố ghìm lòng, nếu không, chắc anh đã bạt tai con bé hồ đồ 1 cái nên thân rồi .Diễm My hất tay Hoàn Vũ ra:– Xí! Yêu mà hổng dám nói, người ta giúp cho còn làm bộ .– Cô giúp kiểu đó bằng giết người ta .Diễm My cười khanh khách:– Bây giờ anh biết mục đích em đến đây chưa ? Em thích anh, em không cho bất kỳ con nhỏ nào quen anh hết .Hoàn Vũ lắc đầu, chắp 2 tay anh xá dài:– Sợ cô quá rồi Diễm My! Xin làm ơn để yên cho tôi sống với!– Anh có biết bây giờ chuyện cặp bồ với nhau không ai quan trọng cả . Thích thì xáp– lá– cà không thích thì &quot;ô– rờ lui&quot;.Vũ Nhí tức mình nắm dây áo sau lưng Diễm My:– Bà phá anh tui hoài, coi chừng tui kéo dây áo cho bà bị xấu bây giờ .– Mày vô ơn thiệt đó Nhí . Sao mày không bênh vực cho tao chứ ?Hoàn Vũ bỏ ra ngoài, mắt anh thầm lặng tìm bóng Nhã Ca, lòng cứ ray rứt không yên . o O oNhã Ca không đến nơi hẹn thật . Hoàn Vũ chờ từ lúc 5 giờ chiều đến 8 giờ, thì hết kiên nhẫn chờ nữa, anh đành đứng lên .Nhã Ca không đến nơi hẹn cũng là cách tỏ bày ý của cô không muốn quen anh ? Hay vì Diễm My ? Mày không xứng với người ta đâu Vũ . Dặn lòng mình trăm lần như vậy, nhưng việc chiều nay, cô không đến nơi hẹn, khiến anh thấy lòng mình đau khổ kỳ lạ .Rời quán, Hoàn Vũ đi bộ dài trên đường . Anh thở dài nhìn bộ quần áo mới của mình . Anh đã chuẩn bị thật chu đáo, hồi hộp nôn nao đến bấn cả lên, không làm được gì hết, để rồi con số 0 vẫn là con số 0 .Chiếc Majesty cồng kềnh đỗ lại, đôi tình nhân trên xe bước xuống, Hoàn Vũ sững sốt:– Nhã Ca – Trần Hải .Cô hoàn toàn khác hẳn 1 Nhã Ca anh gặp ở bệnh viện, tóc cắt ngắn, quần Jeans, áo sơ mi hợp thời trang, từ cô toát lên vẻ vừa trí thức vừa sang trọng và 1 chút ngổ ngáo . Cô đã cắt bỏ mái tóc dài từng đi vào mộng của anh rồi .Bắt gặp cái nhìn sửng sốt của anh hướng về cô, cô nhún vai như không quen anh, rồi quay sang người bạn trai, cả 2 khoác tay nhau đi vào quán .Họ là tình nhân của nhau từ bao giờ vậy ? Cô yêu 1 gã con trai vô trách nhiệm mà trước đó cô từng khinh bỉ anh ta ư ? Hèn nào cô không đến nơi hẹn cùng với anh .Hoàn Vũ cúi đầu lầm lũi bước đi, anh nghe nước mắt mình rơi ấm trên má . 1 nỗi đau thân phận lại dấy lên cao ngập tâm hồn anh . Kẻ nghèo mãi mãi không có 1 tình yêu chân thật .– Anh Vũ!Đưa cho em trai bọc bánh, Hoàn Vũ khe khẽ:– Của em đó .– Chị Nhã Ca mua cho em hả anh ?– Không phải đau, là anh mua đó .– Chị Nhã Ca có nhắc đến em không anh ?Cái gì cũng Nhã Ca! Đang bực mình, Hoàn Vũ hét lên:– Em đừng có nhắc tên cô ấy giùm anh được không ? Phải, nhà mình nghèo không xứng với người ta đâu .Vũ Nhí ngẩn người nhìn anh trai . Mặt anh nó quạu quá, lúc này mà còn lải nhải có khi bị ăn bợp tai luôn, cho dù nó đang xi– cà– que được 3 ông anh trai cưng như trứng mỏng . Nó xịu mặt xuống .– Em xin lỗi .Như nhận ra mình vô lý, Hoàn Vũ ngồi xuống bên cạnh, anh ôm cậu em út vào mình:– Anh xin lỗi em mới đúng chứ . Nhưng từ nay em đừng nhắc tên cô ấy nữa . Nhà người ta giàu, nay mai cô ấy là bác sĩ, anh vói đâu có tới hả em ?Vũ Nhí rụt rè:– Vậy chỉ ... có đi gặp anh không ?– Không có . Cổ đi với người yêu của cổ .Buông em trai ra, Vũ đi lại ngồi trên ngạch cửa, trông ra màn trời đêm . Sao trên trời chi chít những ngôi sao chiếu lấp lánh . Đêm đẹp quá, còn tâm sự của anh là cả 1 trời buồn . Có lẽ lời nói hôm qua chỉ là 1 lời nói cho vui khi thấy anh cứ nhất định trả tiền lại cho cô . Cô thì ân bất cầu báo, nhưng anh có bổn phận phải trả . o O oHẹn lúc chiều mà bây giờ 8 giờ, chắc là Hoàn Vũ đợi cô mòn mỏi luôn . Nhã Ca cho xe chạy nhanh hơn . Cô đỗ xe lại trước quán Gió, đi vào .Suốt 1 dãy bàn khá đông khách không có Hoàn Vũ, có lẽ anh về rồi cũng nên . Cô đâu có muốn lỡ hẹn . Giờ chót, ba Vũ Văn nhờ cô đến phòng khám tư giúp ông . Từ chối không phải chút nào . Và bây giờ khi xong việc, cô đến đây . Hoàn Vũ đợi cô không nổi, nên có lẽ anh đã đi .Đành để hôm khác xin lỗi anh vậy .Quay trở ra, Nhã Ca vừa lên xe, cô bị đám đông bao vây, tên đầu đảng là Diễm My .Nhã Ca kêu lên:– Làm ơn cho tôi đi!– Cho mày đi à ? Lạy tao đi!Diễm My kênh mặt, 1 chân cô gác lên đầu bánh xe của Nhã Ca, tay cô nắm đầu xe Nhã Ca lại, miệng cười nhếch mép .Nhã Ca cau mày:– Tại sao tôi phải lạy cô ? Nè, tôi không thích gây sự với cô đâu!– Ai thích gây sự với mày! Tao cảnh cáo mày, Hoàn Vũ là của tao, cấm mày léng phéng với ảnh . Nếu không, đừng có trách tao . Không lạy tao thì van xin tao đi, tao sẽ cho mày đi .Nhã Ca nổi giận thật sự . Con bé này quá quắt, nó là cái gì của Vũ ? Chỉ là con bà chủ nhà cho Vũ ở nhà thôi mà .– Sao, không chịu à ?Diễm My búng tay cho 3 chiếc mô tô phân khối lớn nổ máy chạy vòng quanh Nhã Ca . Tiếng máy nổ điếc tai, đã vậy cứ chạy vòng tròn quanh Nhã Ca làm cho cô hoa cả mắt . Nhã Ca định kêu lên, Diễm My đã tát tai cô:– Mày định la lên hả ? Có tin là tao đập vỡ mồm mày ra không ?– Nhã Ca!Đám đông vòng quanh ồn ào quá làm Nhã Trúc chú ý, cô kêu Trần Hải dừng xe lại và sửng sốt nhận ra Nhã Ca với cái hiện trường kỳ cục .– Anh Hải làm sao cứu Nhã Ca, em gái của em ?Trần Hải dựng chống xe . Anh nhận ra ngay &quot;đồng minh&quot; đua xe của mình nên hét to:– Bọn chúng mày làm gì vậy hả ? Có ngưng lại ngay không ?Lúc này Nhã Trúc chạy ngay vào . Thấy Nhã Trúc, Nhã Ca mừng quýnh:– Trúc ơi! Cứu em với!– Đừng lo, anh Hải quen với chúng nó đó .Trần Hải ra hiệu cho cả bọn dừng xe lại . Anh gắt gỏng:– &quot;Chuẩn em vợ&quot; tao đó, đừng có quậy nó!Quay sang Diễm My, anh hất mặt:– Sao hả, có nể mặt mà thôi đi không vậy ?Dĩ nhiên Diễm My biết Trần Hải là &quot;đại gia&quot; cô chẳng dại gì chọc vào &quot;ổ kiến lửa&quot; nên phẩy tay:– Tha thì tha, nhưng anh phải cảnh cáo nó không được hẹn hò gặp gỡ Hoàn Vũ của em .– Được!4 chiếc xe quay đầu ra, cho Diễm My leo lên ngồi trên chiếc đầu tiên rồi cả bọn nổ máy ầm ấm phóng đi .Nhã Ca thở phào, ôm lấy Trúc:– Không có chị, em khốn khổ luôn . Chị ... anh ấy đó hả ?– Ừ, anh Trần Hải mà hôm nọ chị nói đó .Trần Hải quay lại . Anh không sửng sốt lắm, vì khi yêu và đến với Nhã Trúc là bắt nguồn từ con người này mà . Nhưng Nhã Ca thì không như vậy, cô há hốc mồm kêu lên:– Là anh à ? Cái tên đua xe đụng người ta rồi bỏ chạy .– Nhã Ca! Cô đừng ...Nhã Trúc nhìn Trần Hải rồi nhìn Nhã Ca . Cô hiểu Trần Hải mà Nhã Ca ghét và Trần Hải cô yêu chỉ là 1 người thôi .Nhã Ca nghiêm mặt:– Trúc này! Kẻ mà em nói rất xấu chính là bạn trai của chị đó . Dù sao thì em cũng phải cám ơn anh ta, vì anh ta vừa giúp em . Nhưng con người này không thể nào là anh rể em được đâu Trúc .Cái nhìn của Nhã Trúc cho Trần Hải bây giờ thật lạnh chớ không ấm nồng như cách đây nửa giờ . Anh lo sợ tiến đến:– Trúc! Anh nhìn nhận là anh có xấu xa thật . Nhưng từ lúc quen em, anh đã cố sửa .– Anh không cần giải thích gì cả!Quay sang em gái, Nhã Trúc gật đầu:– Chị nói chị sẽ giữ lời hứa . Chúng mình về nhà đi!Nhã Ca đề máy, gài số rồi cho xe lướt tới, mặc cho Trần Hải kêu lên tuyệt vọng:– Nghe anh nói đi Nhã Trúc!Chiếc xe chở Nhã Trúc phóng nhanh và chỉ còn là 1 chấm đỏ cuối đường rồi mất hút . Trần Hải đứng bất động nhìn theo .Liệu anh có còn được Nhã Trúc nữa hay không ? Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 6 Hai hôm nay, ông Trần Hoàng để ý con trai mình lấy xe đi rồi lại chạy về, mặt buồn xo, khác hẳn tính năng động như mọi khi .Mới hôm nào vui vẻ đòi cưới, bữa nay im lìm như cái bị thóc . Ông tắt ti vi và gọi:– Hải, ba bảo nè!– Có gì không ba, con đang mệt lắm .– Bữa hổm con nói định cưới vợ, giờ sao rồi, để cho ba chuẩn bị .Mặt Trần Hải héo hắt:– Cô ấy đang giận con, con chưa làm lành được .– Giận con ? Con lại làm điều gì có lỗi với nó hay sao ?– Thì vụ cô Nhã Ca gì đó lần trước đến nhà mắng con ầm ĩ, Nhã Trúc là chị song sinh của Nhã Ca, ba ạ .– Vậy là con khó năn nỉ rồi . Hôm đó con còn làm hùng làm hổ với người ta . May là có ba can thiệp, nếu không con xem như &quot;out&quot; luôn .– Ba! Giúp con đi ba!– Giúp con như thế nào đây ? Ba phải đến nhà xin lỗi hay sao ? Lỗi của con kia mà .Không phải là ông Hoàng không nhận ra tình yêu đã làm thay đổi đứa con trai của ông, từ 1 kẻ ăn chơi trác táng thành 1 người tốt .Trần Hải van lơn:– Ba à! Con yêu Nhã Trúc thật lòng . Con muốn thành hôn với Nhã Trúc . Ba hãy giúp con với!Nhã Trúc, Nhã Ca và ... Nhã Lợi . 3 cái tên làm cho ông phải suy nghĩ . Nhã Lợi! 1 cái tên đã xa, 20 năm rồi vẫn để lại trong ký ức của ông nỗi đau .– Ba biết không, nhà Nhã Trúc có 1 gia đình rất lý tưởng và hạnh phúc . Nhờ quen Nhã Trúc mà con sống đàng hoàng lại . Mất Nhã Trúc, con chịu không nổi đâu, ba ơi .– Con đã gặp ba mẹ Nhã Trúc chưa ?– Dạ, Nhã Trúc chỉ có mẹ thôi . Còn ba là ba nuôi . Ba nuôi cô ấy là bác sĩ Vũ Văn đang làm ở bệnh viện Từ Vũ ấy ba .Tim ông Hoàng đập mạnh . Vũ Văn, bác sĩ Vũ Văn . 2 tay ông run nhè nhẹ trên đầu gối . Trần Hải vẫn vô tình:– Ba ruột Nhã Trúc bỏ 2 chị em Nhã Trúc lúc cô ấy còn trong bụng mẹ . May nhờ có ba Vũ Văn giúp đỡ và cả mẹ nuôi Bích Ngọc nữa nuôi nấng . Nhã Ca vì thế đã theo ngành y của cha nuôi .– Cha nuôi ? Vậy còn mẹ của cô ấy, bà Nhã Lợi không phải sống chung với bác sĩ Vũ Văn sao ?– Dạ đâu có . Bởi vậy con mới nói là gia đình lý tưởng . Mẹ của Nhã Trúc ở như vậy nuôi 2 chị em Nhã Trúc cho đến bây giờ . Ủa ... mà sao ba biết tên mẹ Nhã Trúc là Nhã Lợi vậy ?Ông Hoàng tưởng chừng như mình sắp quỵ xuống . 20 năm tưởng dĩ vãng đã ngủ yên nay chợt sống lại . Trái đất quả thật là nhỏ hẹp, cuối cùng lại gặp nhau, con của ông và con của Nhã Lợi . Tại sao có thể được chứ ?– Ba!Trần Hải ngạc nhiên lay tay cha . Nét mặt ông bỗng xanh xao mệt mỏi, nhưng đang bị kích động mạnh .– Ba! Giúp con nghe ba!Ông Hoàng xua tay cho Trần Hải đừng nói nữa:– Ba muốn đi nghỉ!– Ba ...– Khi nào khỏe, ba sẽ nói chuyện với con . Con về phòng của con đi!Trần Hải ngẩn ngơ nhìn theo dáng đi mệt mỏi của cha . Đây là lần đầu tiên anh thấy ở cha 1 sự kích động mạnh như thế .Hơn 20 năm nay, anh sống trong sự lạnh nhạt của cha và mẹ, họ là 2 con người của 2 thế giới khác nhau . Những trận cãi vã ầm ĩ . Anh khao khát có 1 mái ấm như nhà của Nhã Trúc, dù Nhã Trúc chỉ có mẹ và không có cha . o O o Đứng lâu lắm rồi trước căn nhà khang trang xinh xắn, ông Hoàng cứ nhìn đăm đăm vào . Lời nói của con trai cứ vang trong ông: &quot;Ba ruột Nhã Trúc bỏ 2 chị em Nhã Trúc lúc cô ấy còn trong bụng mẹ, may nhờ có ba Vũ Văn giúp đỡ và cả mẹ nuôi Bích Ngọc nữa nuôi nấng&quot;.Có thể nào năm xưa ông đã lầm chăng ? Nếu như 2 đứa con song sinh đó là của ông, thì mối tình của Nhã Trúc và Trần Hải ...Người ông toát cả mồ hôi . Loạn luân mất rồi!Chợt ông giật mình, từ trong nhà, cô gái đẩy xe ra . Mái tóc dài đen huyền kia ... là Nhã Ca hay Nhã Trúc ? Ông toan tránh người quay đi thì Nhã Ca nhận ra ông . Cô tươi cười:– Chào bác ạ . Bác đi tìm cháu ?Ông Hoàng lúng túng:– À ... không! Bác đợi xe . Nhà cháu ở đây à ?– Dạ . Bác đi đâu ? Hay là cháu cho bác quá giang .– Thôi, cháu đi học đi, kẻo trễ .Nhã Ca đi rồi, ông còn đứng tần ngần . Ông gặp Nhã Lợi để nói gì đây ? Xin bà 1 sự thật ư ? 20 năm trước, bà đã phủ nhận . 20 năm sau liệu bà có chịu nói ? Lòng oán hận bao nhiêu năm dễ gì tàn phai . Nhưng dù sao ông cũng nhất định phải đối mặt với sự thật .Ông mạnh dạn đưa tay lên nút chuông ấn mạnh .Không lâu lắm, tiếng cửa sắt khua nhẹ và cánh cửa kéo ra .– Nhã Lợi!Ông nhận ra ngay người xưa cho dù Nhã Lợi ngày xưa của ông bây giờ tóc điểm sợi trắng . Người bà đẩy đà tròn trĩnh, chiếc kính trên gương mặt cùng cách ăn mặc tô điểm cho bà nét sang trọng quý phái, lịch lãm .Cả 2 người nhìn sững nhau . Thật lâu, bà trấn tĩnh mình:– Ông tìm tôi ?– Tôi vào nhà được không ? Tôi là ba của Trần Hải, bạn trai của Nhã Trúc nhà bà .Câu nói xác định tầm quan trọng của ông khi đến đây, cho nên bà Nhã Lợi mở rộng cánh cửa .– Mời ông vào .Để trấn tĩnh mình, bà gọi người giúp việc mang nước uống . Ông loay hoay chưa biết mở đầu câu chuyện như thế nào .Bà Nhã Lợi đẩy tách trà đến trước mặt ông:– Ông uống nước đi!– Cám ơn .Ông không uống nước mà ngẩn nhìn bà . Nét đẹp vẫn còn, bây giờ già dặn chín chắn hơn . Gương mặt này 20 năm qua, từng đêm, từng đêm đi vào giấc ngủ cô đơn vàng võ của ông .– Nhã Lợi! Nếu như bà đã biết Trần Hải là con tôi, vậy có thể cho tôi biết Nhã Trúc, Nhã Ca là con của ai được không ?Bà Nhã Lợi giấu đôi tay run rẩy ra sau . Nếu như 20 năm trước bà không muốn nói, thì bây giờ lại càng không thể, ích lợi gì đâu . Đó là cốt nhục của riêng bà, 20 năm nay bà vẫn không phút nào quên những gì ông đã cư xử, cách cư xử mà mỗi lần nhớ tới, trái tim bà cứ se lại đau đớn .Bà cắn đôi hàm răng lại, lạnh lùng buông từng tiếng:– Là con của Vũ Văn .– Không đúng! Lúc đó Vũ Văn đang du học ở Pháp .– Vậy ông nói nó là con ai ? Ông yên tâm, nếu Trần Hải là con của ông, Nhã Trúc sẽ cắt mối quan hệ này .– Tại sao ?– Ông muốn hiểu như thế nào cũng được . Bây giờ ông đi về đi . Nếu như hơn 20 năm trước, tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với ông, thì bây giờ cũng vậy . Ông về đi!Bà đứng lên đi lại cửa, 1 thái độ sẵn sàng đuổi khách . Ông từ từ đứng lên . Em hận tôi như vậy sao ? Có hận thù là có tình yêu .Cánh cửa đóng lại ngay khi đôi chân ông vừa bước qua ngưỡng cửa . Bên trong, bà Nhã Lợi đứng tựa người vào cánh cửa, toàn thân bà run lên . Nỗi đau như ngày nào cứ dâng lên cao mãi .o O o– Nhã Trúc!Trần Hải tấp sát xe vào, anh nói như ra lệnh:– Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói với em!Nhã Trúc sầm mặt lạnh nhạt:– Chúng ta không có chuyện gì để nói cả .– Em muốn chia tay với anh hay kết tội anh, ít ra em cũng phải cho anh nói với chớ . Quan tòa xử tội phạm nhân còn cho nói lời nói cuối cùng kia mà .– Được .Nhã Trúc gật đầu . Ngồi lên xe, cô để chiếc ba lô con của mình chắn vào giữa lưng Trần Hải và người cô . Thái độ ấy làm cho Trần Hải buồn ... 5 phút . Nhưng dù sao cô chịu lên xe đi với anh, xem như là 1 bước thắng lợi .Nhấn ga cho tăng tốc chiếc Majesty, Trần Hải chạy đến quán nước quen thuộc 2 người từng đến .Anh kéo ghế cho cô ngồi, nhẹ giọng:– Nước trái cây nhé ?Nhã Trúc lãnh đạm:– Gì cũng được .Trần Hải gọi 1 ly nước trái cây và 1 ly cà phê . Xong, anh nhìn cô chăm chú . Nhã Trúc tránh cái nhìn của Trần Hải, cô cộc lốc:– Chẳng phải là anh muốn nói chuyện với em ?– Thì có! Em nhất định không nhìn anh ?– Phải .– Tại sao ?– Tại sao thì anh dư biết rồi kia mà . Em chưa bao giờ nghĩ anh lại là cái gã Trần Hải mất tư cách như thế .– Em từng biết anh là dân quậy . Gia đình anh không hạnh phúc như gia đình em, mẹ anh không đảm đang như mẹ em, anh hư là như thế đó .– Đừng có đổ thừa hoàn cảnh! Anh từng là sinh viên trường luật, anh quá hiểu luật còn phạm luật . May là đứa bé kia chỉ gãy xương đùi, nếu nó chết luôn thì sao ?Trần Hải nhún vai:– Thì anh đi tù cho cha mẹ anh sáng mắt ra .– Hứ! Nói như vậy mà cũng nói được .Trần Hải chồm tới nắm tay Nhã Trúc giữ lại trong tay mình, dù Nhã Trúc cố rút tay lại .– Anh buông tay em ra đi!– Anh không buông! Em biết là anh yêu em mà . Chính vì yêu em mà anh sửa đổi . Không đua xe, không đi vũ turờng nhảy đầm, anh cố gắng làm 1 con người tốt để xứng đáng với em . Đừng bỏ anh!Lòng Nhã Trúc mềm đi . Mấy hôm nay tránh mặt anh đâu phải cô không nhớ anh . Thế mới biết, miệng nói cứng nhưng lòng không thể cứng 1 khi đã trót yêu .Anh nắm tay cô đưa lên môi:– Anh hứa là anh sẽ sửa đổi mà .– Nhưng mà trong mắt Nhã Ca và mẹ em, anh là người xấu .– Anh biết, có ai không phạm lỗi lầm đâu em . Sau này anh cố gắng sửa chữa tất cả . Hãy tin vào anh, anh yêu em thật lòng và muốn cưới em làm vợ .Nét mặt anh thành khẩn làm rung động cả trái tim Nhã Trúc . Cô để yên tay mình trong tay anh, lúc anh nhẹ kéo cô vào ngực anh và đặt nụ hôn ấm nồng tha thiết lên mắt cô .Nếu như tình yêu làm cho người ta khi tuyệt vọng rơi xuống tận cùng của vực thẳm và thấy mình không thể nào ngoi lên được, thì khi hạnh phúc như chắp cánh cho bay lên cao vậy .Nhã Trúc đang tâm trạng yêu và được yêu, hạnh phúc đong đầy sóng mắt và trái tim cô . o O o– La la la ... Ta thấy em đẹp hơn bao giờ – cũng là khi sóng lòng rung động ...Nhã Trúc chợt đứng sựng lại, cô bưng miệng tắt tiếng hát .– Mẹ!– Con có chuyện gì vui quá vậy ?Nhã Trúc ôm choàng qua người mẹ, giọng cô nhỏ xíu:– Mẹ à! Anh Hải nói xin cưới con . Mẹ ...– Không được!Bà Nhã Lợi đẩy mạnh con gái ra:– Mới 2 hôm turớc, con hùng hồn nói với mẹ và Nhã Ca, con sẽ chia tay kia mà .– Anh ấy xin con cho anh ấy cơ hội sửa chữa lỗi lầm .– Con tin ?– Dạ . Anh ấy đâu phải không biết suy nghĩ đâu mẹ .Bà Nhã Lợi lạnh lùng:– Con chọn ai cũng được, nhưng Trần Hải thì nhất định không .– Mẹ!Nhã Trúc phụng phịu:– Làm người, ai không có lỗi lầm hả mẹ . Huống chi anh Hải đã hứa sửa chữa . Con yêu anh ấy, con muốn làm vợ ảnh .– Mẹ nói không được!Bà Nhã Lợi nghiêm khắc:– Hãy lập tức chấm dứt mối quan hệ này, con có hiểu không ?– Mẹ ...Nước mắt Nhã Trúc ứa ra :– Mẹ nói chẳng giữ lời gì hết, trước đây mẹ nói con hay Nhã Ca yêu ai, mẹ cũng cho phép, miễn là người đàng hoàng .– Trần Hải không phải người đàng hoàng .– Nhưng cha anh ấy cũng là cán bộ ngân hàng, là giám đốc, dĩ nhiên người ta phải có học . Nhà ngoại anh ấy giàu có, ở Dĩ An Bình Dương ai mà không biết . Ngày trước mẹ nói, mẹ khổ vì bà ngoại ép mẹ, bây giờ sao mẹ không cho con kết hôn với người con yêu ?Biết nói như thế nào đây ? Bà Nhã Lợi nhắm mắt mệt mỏi . Sáng nay ông xuất hiện đã là 1 cú sốc đối với bà, bây giờ lại đến Nhã Trúc . Bà không thể chỉ nói cấm đoán mà không nói lý do . Nói cho con biết cha nó là ai, bà không bao giờ muốn điều đó .Nhưng nếu chúng vì quá yêu nhau mà đi quá giới hạn ? Mồ hôi bà tuôn ra trong bàng hoàng sợ hãi .Ấn cho Nhã Trúc ngồi xuống, bà nghiêm mặt nhìn vào mắt con:– Con yêu Trần Hải lắm sao ?– Dạ . Mẹ đừng ngăn cấm con!– Nếu như không làm vợ nó, con có đau khổ lắm không ?– Có . Mẹ ơi! Con sẽ đau khổ lắm!– Vậy con có biết Trần Hải là gì của con không ?– Con không biết .– Là em 1 cha với con đó, kẻ đã bỏ mẹ con mình hai mươi mấy năm nay đó, con có hiểu không ?Nhã Trúc bàng hoàng, cô vùng dậy:– Mẹ nói dối!– Là sự thật! Con hãy theo mẹ lên đây!Nhã Trúc đi theo mẹ, từng bước chân cô như phiêu du bồng bềnh . Cô và Trần Hải là chị em cùng cha . Ôi! Không thể nào!Đóng cửa phòng, bà Nhã Lợi nhẹ nhàng:– Con ngồi xuống đó đi!Bà mở ngăn tủ, lôi ra 1 bì thư . 1 xấp ảnh đen trắng, theo dòng thời gian ngả màu vàng . Ảnh đám cưới của mẹ .– Người đứng cạnh mẹ, mặc đồ chú rể là ba của con, cũng là ba Trần Hải . Năm xưa mẹ yêu ba Vũ Văn, nhưng rồi ông bà ngoại ép gả mẹ cho ba Trần Hải . 3 năm làm dâu làm vợ với bao nước mắt, chỉ vì mẹ không có mang . Thế rồi mẹ bị bà nội buộc ly hôn và đuổi đi . Đêm cuối cùng chia tay, không ngờ mẹ lại mang thai . Ba con đã cưới vợ, cưới mẹ của Trần Hải, mẹ đã sống 1 mình từ đó cho đến bây giờ . Nếu như con yêu và lấy Trần Hải, con biết là gì không ? Loạn luân đó con!Nhã Trúc ngồi chết lặng . Đôi dòng nước mắt cô từ từ lăn dài:– Trúc!Nhã Lợi ôm con . Nỗi đau của con gái chính là nỗi đau của bà . Định mệnh sao cay nghiệt đến như thế ? Trong cuộc đời có trăm vạn nghìn người, trái tim nhỏ bé của Nhã Trúc lại chỉ mở ngõ trước 1 người: em trai của mình .Nhã Trúc khóc nấc lên:– Mẹ ơi! Con phải làm sao đây ?– Hãy quên đi con ạ ! Có vết thương nào không lành, có thời gian nào không thay đổi . Nỗi đau rồi cũng phải bay theo ngày tháng . Hãy can đảm vươn lên, lúc nào bên cạnh con cũng có mẹ .Niềm vui nào vừa đến, sao chợt bay đi, để lại cho Nhã Trúc nỗi đớn đau . Từ nay người yêu là em trai ...– Hãy hứa với mẹ, con sẽ quên Trần Hải, và lặng im đừng nói gì cả . Ông ta không có tư cách làm cha . Hãy thề với mẹ đi Trúc, không bao giờ con nhận ông ấy, và không bao giờ con nói ra sự thật . Con thề đi!Nhã Trúc đưa cao tay, cô nói qua tiếng nấc nghẹn .– Con ... thề ...– Con của tôi!Nước mắt; người mẹ rơi âm thầm trên tóc con .&quot;1 mùa thu trước mỗi hoàng hôn ...&quot;Câu thơ ấy sao cứ âm vang mãi trong lòng như bài kinh nhật tụng .o O o– Vũ ! Em xem chị mang gì đến cho em nè!Nhã Ca giơ cao mấy cuốn sách và bịch trái cây . Cô đến thăm Vũ Nhí và cũng để gặp Hoàn Vũ vì buổi chiều ấy cô đã lỡ hẹn với anh.– Chị Nhã Ca!Vũ Nhí kêu lên sung sướng . Nó toan bước xuống giường với cái chân băng bột, Nhã Ca chạy vội đến :– Em đừng đi, xương em chưa lành hẳn đâu .– Chị đến thăm em còn mua quà cho em chi vậy ?Thằng Nhí chớp mắt cảm động . Nhã Ca đặt quà lên bàn, cô âu yếm vuốt má nó:– Chân em còn đau nhiều không vậy ?– Dạ hết đau rồi . Em đang mong được tháo băng ra . Mỗi lần đến trường với cái chân này em khổ muốn chết luôn .Nhã Ca an ủi:– Ráng đi em, tuần sau là tháo băng bột ra rồi . Em ở nhà có 1 mình à ?– Còn anh Hoàn Vũ nữa . Cả tuần nay rồi, ngày nào đi làm về ảnh cũng uống rượu, đêm qua ói mửa tùm lum, sáng dậy đi làm không nổi, còn ngủ kia kìa .Mãi đến lúc này Nhã Ca mới thấy Hoàn Vũ . Anh vừa thức giấc và vội ngồi dậy vớ chiếc áo sơ mi mặc vào, gượng gạo chào Nhã Ca .– Nhã Ca mới đến . Cô đừng mua quà nữa, nhận ơn của cô hoài, anh em tôi ngại lắm .Rồi anh đi luôn ra sau, Nhã Ca đứng nhìn theo . Anh gọi cô bằng &quot;cô&quot; và với giọng nói lạnh nhạt kia chắc chắn là anh giận cô rồi .Nhã Ca chờ hoài, còn Hoàn Vũ cố tình tránh mặt nên ngồi luôn dưới bếp . Nhã Ca đành phải gọi:– Anh Vũ ! Anh lên đây cho Nhã Ca nói chuyện 1 chút đi!Có hơn 5 phút, Hoàn Vũ mới đi lên .– Nếu Nhã Ca muốn xin lỗi chuyện không đến nơi hẹn bữa đó thì thôi đi, tôi biết cô bận mà .Nhã Ca thở nhẹ:– Hôm đó tôi cũng định đến nhưng rồi tôi phải phụ việc ở phòng mạch của ba tôi . Tôi cũng có ra chỗ hẹn sau đó, nhưng mà đến hơn 8 giờ lận .– Có gì đâu, cô bận không đến được thì thôi . Thật ra là tôi muốn trả cho cô số tiền cô đã mua thuốc giùm . Cô hãy nhận đi, cô không nhận tôi ngại lắm .– Sao bỗng dưng anh khách sáo quá vậy ? Rõ ràng đang giận tôi .– Tôi đâu dám! Tôi hiểu thân phận của mình mà . Cô sang trọng, còn anh em tôi nghèo khó, đi với tôi, cô sẽ xấu hổ .Nhã Ca kêu lên:– Anh nghĩ tôi không đến nơi hẹn với anh là như vậy à ? Hôm đó tôi bận thật . Lâu lâu, ba Vũ Văn mới nhờ, làm sao tôi có thể từ chối ?– Đừng dối tôi nữa Nhã Ca . Hôm đó tôi gặp cô đi với Trần Hải ở quán Phương . Tôi biết thân phận mình mà .– À!Nhã Ca kêu lên:– Anh đã lầm tôi với chị Nhã Trúc . Anh Trần Hải mới là bạn trai của chị tôi . Anh không biết đâu, tôi có người chị song sinh, chị ấy cắt tóc ngắn, còn tôi tóc dài, anh không phân biệt được à ?Hoàn Vũ ngẩn người ra . Sao mãi đến lúc này anh mới nhận ra điều khác biệt ấy . 1 tuần nay anh đã đau khổ, chẳng thiết tha gì cả . Hóa ra là anh &quot;bé cái lầm&quot;. Mặt anh giãn ra và tươi lên .Dĩ nhiên là Nhã Ca nhận rõ thay đổi trên gương mặt Hoàn Vũ và cũng nhận ra tình cảm của anh dành cho cô .Chìa tay ra, cô nghịch ngợm trêu anh .– Sao, còn giận tôi nữa không ?Hoàn Vũ đỏ mặt ấp úng:– Ai biết Nhã Ca có chị em song sinh chứ .– Thật ra thì cũng không phải chỉ có 1 mình anh lầm . Chính vì vậy mà để phân biệt, tôi để tóc dài, còn bà chị Nhã Trúc cắt tóc ngắn .– Vậy hôm đó Nhã Ca có ra nơi hẹn ?– Có! Cũng hơn 8 giờ, anh đã đi về .– Lúc đó tôi cũng vừa đi, vì ngỡ Nhã Ca không đến .– Tôi quay ra thì gặp Diễm My, cô ấy đáo để thật .Hoàn Vũ lo lắng:– Diễm My làm phiền Nhã Ca à ?– Chẳng những làm phiền, cô ấy còn để cho 4 ông bạn trai chạy xe máy vây tròn tôi lại, nổ máy điếc cả tai, may nhờ có anh Hải và chị Nhã Trúc . Nếu không, đêm ấy, tôi không hiểu sẽ ra như thế nào nữa .Quá quắt! Hoàn Vũ nắm 2 tay lại giận dữ . Không thể nào chịu nổi Diễm My được nữa . Cô ta quậy anh, anh còn ráng chịu đựng, chứ quậy Nhã Ca làm sao có thể chấp nhận được .Cố ghìm cơn giận xuống, Hoàn Vũ nói như xin lỗi:– Xin lỗi nghen Nhã Ca, tôi sẽ không để như vậy đâu .– Tôi cũng mong như vậy . À này! Đừng đi uống rượu nữa nghe anh Vũ . Uống rượu nhiều không tốt đâu .Hoàn Vũ cười gượng:– Rõ ràng là con mắt của bác sĩ có khác .Nhã Ca lườm Hoàn Vũ . Đôi sóng mắt chợt giao nhau, ấm áp, nồng nàn . 1 tình yêu nhẹ nhàng đến .o O o– Anh Hoàn Vũ!Diễm My hét ầm ĩ, từng bước chân cô cũng ồn ào không kém . Cô đứng lại khi thấy anh nhìn mình, cái nhìn giận dữ .– Làm gì vậy ? Thằng Nhí chọc cho anh giận hả ?Đã vậy, cô còn đưa tay lên sờ trán Hoàn Vũ . Anh tức mình gạt mạnh tay cô ra, quát:– Tại sao cô làm vậy, hả ?Đoán biết anh hỏi cái gì, Diễm My nhún vai tỉnh bơ:– Làm vậy là làm cái gì ?– Còn hỏi đố tôi nữa! Cô đã làm gì tự hỏi lương tâm cô xem, đúng hay sai ?Diễm My cười nhạt:– Anh đang giận dữ vì em đã ăn hiếp con nhỏ đó à ?– Phải . Nhã Ca đã làm gì cô chứ ?– Chẳng làm gì cả! Nhưng em đã cảnh cáo nó không được quen anh, tại sao nó không nghe ?Hoàn Vũ tức giận:– Cô là cái gì mà cấm chúng tôi quen nhau ? Nè, đừng có quá lố!– Em thích cấm đó .Diễm My hất mặt:– Ngày hôm qua nó đến đây, may cho nó là không có em ở nhà . Nếu không, nó biết tay em . Em thích anh, em cấm con nhỏ nào léng phéng với anh, em sẽ &quot;dập&quot; nó hết .Hoàn Vũ nhìn Diễm My bằng ánh mắt đổ lửa:– Cô đừng tưởng tôi ở đậu nhà cô rồi cô có quyền với tôi tất cả . Không có chuyện đó đâu! Cô hãy nghe cho rõ, tôi và Nhã Ca thích nhau, đó là quyền của chúng tôi .Mặt Diễm My xanh đi vì tức:– Tôi cũng cho anh biết, tôi là hạng người ăn không được sẽ đập đổ . Anh không thích tôi cũng được, nhưng tôi cấm nó đến với anh . Anh đúng là trèo cao, coi chừng té nặng đó anh Vũ . Người ta sắp là bác sĩ, em trai anh nằm bệnh viện, anh lo không nổi, tư cách gì mà anh yêu người ta . Người ta thích anh giai đoạn nào đó thôi . &quot;Gối rơm hãy theo phận gối rơm&quot;!Hoàn Vũ lạnh lùng:– Trên trái đất này, nếu hết con gái để yêu, tôi cũng thà sống 1 mình chứ không đến với cô .– Đồ khốn!Tức quá Diễm My dang tay tát mạnh vào mặt Hoàn Vũ . Anh ta thật ghê gớm, cái miệng không xương mà bén như dao, nói toàn lời lẽ làm cho cô đau đớn . Bàn tay cô rát bỏng, cô lùi lại .– Anh nói đi, tôi có gì không bằng nó ? Anh tưởng tôi không biết nó là ai sao, mẹ nó làm bé bác sĩ Vũ Văn mà có nó đó .– Cô đi về đi! Nếu như cô thấy quá phiền, anh em tôi sẽ dọn đi .Anh phũ phàng đẩy cô ra, đóng ập cửa lại . Diễm My hung hăng đá chân vào cửa:– Anh coi chừng tôi đó, Hoàn Vũ!Hoàn Vũ ngả người trên ghế . Anh biết mình khó nán lại nơi này khi mối quan hệ trở thành phiền phức . o O oMở cửa, ông Hoàng nhận ra ngay kẻ trước mặt mình là ai . Nhã Trúc! Cô chị khác cô em ở mái tóc . Nhã Trúc gật khẽ đầu:– Cháu vào nhà được chứ, thưa bác ?– Cháu vào đi, tiếc là thằng Hải nhà bác vừa đi .– Dạ .Nhã Trúc ngồi xuống ghế . Cô chua xót nhìn mọi thứ trong nhà và cả người trước mặt cô . Đây là kẻ tạo ra cô, ông ta đã từng chối bỏ chị em cô khi chị em cô còn trong bụng mẹ . Cô không biết mình đến đây làm gì nữa . Bức tường đạo lý đã ngăn cách vĩnh viễn cô và Trần Hải . Kỷ niệm ngọt ngào những ngày quen nhau chỉ còn là kỷ niệm mà thôi .Ông Hoàng mang ly nước đến trước mặt Nhã Trúc:– Mời cháu dùng nước!– Cám ơn bác . Chắc có lẽ bác cũng đoán được nguyên nhân khi cháu đến đây ?– Có phải là để chấm dứt với Trần Hải ?– Phải . Nhờ bác đưa lá thư này cho anh Hải giùm cháu .– Bác hỏi cháu 1 câu thôi: cháu có yêu thằng Hải nhà bác không ?– Trước thì có, bây giờ thì không rồi .– Cháu nghe lời mẹ chịu kết thúc tình cảm của mình ?Nhã Trúc cười nhẹ:– Cháu đang bắt chước bác đó . Chẳng phải ngày xưa bác cũng nghe lời bà nội ... anh Hải, ruồng bỏ mẹ cháu .Ông Hoàng thở dài:– Chuyện ngày xưa ấy, bác hối hận mình đã nhu nhược yếu đuối . Hơn 20 năm rồi, có bao giờ bác cảm nhận được chữ &quot;hạnh phúc&quot;. Vợ chồng từng tuổi này mà vẫn câu mâu cãi vã nhau . Cháu không nên vì chuyện của người lớn mà làm cho trái ngang đời mình .– Bác thật sự hối hận ?– Cháu không tin ?– Cháu không biết nên tin không . Hơn 20 năm nay, cháu nhận ơn nghĩa của bác Văn và tình yêu của mẹ . Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi con khôn lớn . Cho nên cháu phải làm cho mẹ mình vui . Yêu làm sao cho được khi mà không có quyền yêu hả bác ?Giọng Nhã Trúc đẫm nước mắt . Ông Hoàng cứ nhìn cô gái trẻ trước mặt mình, lòng bối rối hoang mang . Hiếu và tình! Ngày xưa ông cũng trải qua những ngày dằn vặt hiếu và tình như thế, cuối cùng ông nghiên về chữ hiếu, để rồi cuộc đời mãi mãi là màu xám . Mỗi con người đều có 1 lý lẽ, 1 hoàn cảnh riêng tư .Nhã Trúc đặt bì thư lên bàn, xong cô đứng lên:– Nhờ bác chuyển nthư này cho anh Hải giùm cháu . Cháu xin phép đi về .– Khoan đã!Ông nghiêm mặt nhìn Nhã Trúc:– Cháu biết là Hải rất yêu cháu chứ ? Nó trở thành người tốt là nhờ cháu . Bác rất mang ơn cháu về điều này .– Cháu và anh Hải sẽ là bạn tốt .– Nó có thể suy sụp nếu mất cháu .Nhã Trúc lắc đầu:– Đâu có tình cảm nào không thay đổi hả bác . Bác và mẹ cháu có 3 năm chăn gối mặn nồng còn bỏ nhau được, huống hồ gì cháu và anh Hải mới quen nhau . Nếu như anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ vẫn là người tốt .– Cháu nhất định vì mẹ mình sao ?– Xin lỗi!Nhã Trúc bước nhanh ra cửa . Mà đi đến lúc cho xe chạy đi, cô mới khóc được . Giọt nước mắt đau khổ cho 1 cuộc tình kết thúc .o O oRút kinh nghiệm, không để cho Nhã Trúc thấy mình mà lánh mặt, Trần Hải núp vào 1 góc . Quả thật, Nhã Trúc đi ra, cô phóng xe thật nhanh, Trần Hải vội đuổi theo . Anh áp xe mình vào sát Nhã Trúc . Luống cuống vì sợ ngã, Nhã Trúc phải dừng xe lại . Cô cố lấy giọng lạnh lùng:– Những gì cần nói, trong thư em đã nói, xin anh đừng làm phiền em!Mặt Trần Hải lạnh như tảng băng:– Em thừa biết tính anh mà Trúc . Nếu hôm nay anh không nói chuyện được rõ ràng với em, không bao giờ anh chịu lùi bước cả . Cả tuần nay anh đi tìm em quá vất vả rồi .– Được! Nếu anh muốn nói chuyện cũng được . Qua quán bên kia đường đi!Nhã Trúc cho xe chạy, Trần Hải chạy sát theo . Anh yên tâm khi thấy Nhã Trúc chịu dừng xe và đi vào quán . Nhã Trúc tránh không nhìn anh, nét mặt căng thẳng mệt mỏi của anh làm cho cô chạnh lòng . Cô đặt bàn tay mình lên tay anh:– Không cần phải quá vì em đâu, em có đáng gì đâu .– Tại sao không đáng ? Không có gì quan trọng cho bằng em cả . Em có biết lá thư của em làm cho anh như từ trên trời rơi xuống, anh đau khổ tưởng chừng quỵ ngã xuống . Tại sao như vậy ? Mẹ cấm em, không đồng ý cho chúng ta lấy nhau phải không ?– Em ... đã có hôn ước từ nhỏ với anh Vũ Khang, con của ba nuôi Vũ Văn, cho nên ... anh hãy quên em đi .Mắt Trần Hải đầy lửa giận:– Sao đến bây giờ em mới chịu nói đến lời hứa ... trẻ con ấy vậy hả ? Rõ ràng là em có yêu anh, khi anh hôn em kia mà .Nhã Trúc hoảng sợ đưa tay bưng mặt:– Không thể nào đâu anh .Nắm 2 tay Nhã Trúc kéo xuống, Trần Hải nhìn vào mắt cô:– Em nên nhớ, bây giờ chứ không phải là cái thời xa xưa, cha mẹ đặt đâu con phải ưng đó đâu . Tại sao em rời bỏ anh ?– Vì em ... không yêu anh . Mẹ của em là vợ trước của ba anh, tại sao chúng ta có thể lấy nhau cho được chứ ?– Vì chuyện của người lớn, mà 2 chúng ta phải chia tay ?– Phải .– Anh không cam lòng . Cha mẹ có phần của cha mẹ . Chúng ta không phải vì họ mà chịu đau khổ . Nhã Trúc, anh xin em!Trần Hải nắm 2 tay Nhã Trúc lay mạnh, giọng anh đau khổ mà nước mắt rưng rưng:– Anh không thể nào mất em được đâu Trúc .Trời ơi! Anh khóc ư ? 1 tay ăn chơi quậy tung trời, vậy mà yếu mềm trước 1 Nhã Trúc .Cô cố gỡ tay anh ra, van lơn:– Anh đừng như vậy mà anh Hải .– Đừng bỏ anh!Anh gục mặt lên bàn, từng tiếng nấc đau khổ làm cho đôi vai run run . Nhã Trúc bấn loạn, không biết phải làm gì . 2 chị em mà yêu nhau, đất trời nào dung nạp cho . Muốn khuyên nhủ lại không biết nói làm sao . Nói ra sự thật ư ? Còn lời thề với mẹ ? Không được, không thể xem tình yêu nặng hơn lời thề của mẹ . Nhã Trúc đứng bật dậy, cô lùi nhanh ra cửa và thoát chạy, quên luôn cả chiếc xe của mình .– Nhã Trúc!Trần Hải ngồi chết lịm nhìn theo cô chua xót . Sao có thể như vậy được ? Có lẽ tại tình yêu của anh chưa đủ lớn để kéo cô về với anh .o O o– Chạy đi đâu vậy Trúc!Vũ Khang đuổi theo, anh bắt kịp Nhã Trúc .– Chuyện gì vậy ?Mắt nhòa lệ, Nhã Trúc ngả vào người Khang . Khang vồ về:– Mình vào nhà đi!Anh dìu Nhã Trúc đi bộ 1 khoảng mới về đến nhà cô . Đẩy cánh cửa, anh từng bước dìu cô vào . Bà Nhã Lợi lo lắng:– Có chuyện gì vậy, con sao vậy Trúc ?– Con chóng mặt quá! Mẹ nhờ Vũ Khang đến quán cà phê Mai ở đầu đường lấy xe giùm con .Cà phê Mai! Không cần suy nghĩ, bà Nhã Lợi cũng biết là tại sao Nhã Trúc ra nông nỗi này . Chỉ có Trần Hải mới đủ sức làm cho con bé quỵ ngã và suy sụp như vậy .Còn Vũ Khang thì sốt sắng:– Trúc đưa chìa khóa xe đây, Khang đi lấy cho .Đợi cho Khang bước ra đường, bà Nhã Lợi mới dịu dàng ôm con gái vào lòng .– Con gặp Trần Hải, có phải không ?Nhã Trúc nghẹn ngào:– Nhìn anh ấy đau khổ, con chịu không nổi . Nếu con nói ra sự thật, có lẽ ảnh sẽ nhẹ nhàng hơn .Bà Nhã Lợi nghiêm mặt:– Con nghĩ là nhẹ nhàng nhưng mẹ nghĩ không . Nó còn đau khổ hơn vì trót yêu chị gái mình . Nếu như nó mau quên không nói làm gì . Còn không, mẹ không biết hậu quả sẽ như thế nào . Thôi thì cứ mặc nó đi con . Có điều gì không dễ gì lãng quên được với thời gian đâu .Nhã Trúc vụt ngẩng lên ngập ngừng:– Mẹ à! Hay là mẹ gả con cho Vũ Khang đi!Bà Nhã Lợi giật mình, nhìn con gái trân trối:– Trúc!– Chỉ có con đi lấy chồng, anh Hải mới thôi tìm gặp con . Giận con phụ bạc, ảnh sẽ mau quên con, như hồi đó ba Văn quên mẹ vậy .Bà Nhã Lợi thừ người ra . Hôn nhân không có tình yêu rồi sẽ đi về đâu, hay là lại đầy nỗi buồn như bà ngày xưa ?Bà lắc đầu:– Mẹ không muốn con cư xử như thế đâu .– Trước đây mẹ cũng muốn tác hợp con cho Vũ Khang mà . Khang hiền lành, con nghĩ anh ấy sẽ mang hạnh phúc đến cho con .– Hãy gượm đã con!Vũ Khang về đến cắt ngang câu chuyện của 2 mẹ con . Nhã Trúc lau nước mắt:– Cám ơn nghe Khang, Trúc nhức đầu chịu không nổi luôn .Vũ Khang lo lắng:– Vậy Trúc uống thuốc chưa ?– Rồi . Nhà Trúc có bác sĩ tương lai mà, lúc nào nhà lại không có thuốc . Khang ngồi đi, để Trúc đi lấy nước uống .Vũ Khang khoát tay:– Thôi đi, Trúc đang đau đầu mà lấy nước uống làm gì . Để Khang đi lấy cho!Bà Nhã Lợi nhìn cả 2 . Thực ra, nếu như Nhã Trúc ưng Vũ Khang, bà sẽ yên tâm hơn . Có lẽ cũng nên đi đến quyết định gả Nhã Trúc cho Khang . Cho Trần Hoàng biết cốt nhục của mình có ích lợi gì đâu . Hãy lặng im để cho quá khứ nằm im trong nấm mồ dĩ vãng . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 7 – Em quyết định như thế sao, Nhã Lợi ?Bà Nhã Lợi gật đầu:– Phải! Anh nghĩ sao, em tùy vào anh mà .– Vũ Khang rất có tình cảm với Nhã Trúc . Tuy nhiên anh không hiểu đó có phải là tình yêu hay không . Tối nay anh sẽ nói chuyện với nó .Ông Văn tư lự:– Anh không hiểu tại sao em cứ nhất định không cho Trần Hoàng biết rõ sự thật. Hai mươi mấy năm rồi, em vẫn còn hận anh ta nhiều như thế sao ?Bà Nhã Lợi cười buồn:– Em cay đắng và chua xót thì đúng hơn . Lẽ ra Trần Hoàng là người trong cuộc, anh ấy phải hiểu chứ . Tiếc rằng ảnh quá vô tâm . Vậy thì nói ra sự thật liệu ảnh có tin không hay lại như năm xưa, thốt ra lời nói làm cho em đau lòng .20 năm đã trôi qua, theo dòng thời gian, Nhã Lợi, Trần Hoàng và Vũ Văn mái tóc đều ngả màu theo nếp nhăn của thời gian hằn trên gương mặt . Mối tình của Vũ Văn vẫn đầy cho Nhã Lợi, và xốn xang bởi Nhã Lợi vẫn cứ để cho dòng thời gian khắc nghiệt đi qua, lấy mất tuổi thanh xuân .20 năm, 1 lần nữa dĩ vãng sống lại, để cho trái tim thêm ngậm ngùi .– Anh Văn!Đặt tay lên vai bà Nhã Lợi, ông Văn gật khẽ:– Em yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu .Bóng chiều buông dần xuống . Nhã Ca về đến, cô vui mừng:– Ba sang đây hồi nào vậy ? Hèn gì con lên phòng trực không thấy ba ?Ông Văn mỉm cười:– Có chuyện gì vậy con ?– Dạ, con muốn hỏi ba 1 ít thắc mắc trong bài học, thầy giảng rồi,mà con chưa hiểu lắm .– À! Con thay quần áo, nghỉ mệt 1 lát rồi mang bài vở ra đây, ba giảng lại cho .Nhã Ca hớn hở:– Cám ơn ba .Cô chạy vù lên lầu, bước chân sáo tung tăng, ông Văn nhìn theo .– Em thấy không Lợi, hình như cô con gái thứ 2 của em cũng bắt đầu yêu đó .Bà Lợi cười theo . Chuyện tình yêu muôn đời là của tuổi trẻ, của con người mà . Đã làm người thì luôn có hỉ nộ ái ố, không tránh khỏi .Đúng là Nhã Ca đang yêu, mọi thứ trước mặt cô đều trải màu hồng . o O oMưa bắt đầu nặng hạt, gió thổi mạnh . Dự báo thời tiết đêm nay cho biết bão đi dần về hướng Nam, có nơi mưa to và rất to ...Mưa to quá nên Hoàn Vũ và Nhã Ca đành tấp vào 1 mái hiên trú mưa . Cửa nhà người ta khép kín . Hoàn Vũ đứng bên ngoài che chắn cho Nhã Ca . Đây là cuộc hẹn ... thứ 10 từ lúc 2 người quen nhau .Nhã Ca nhìn quanh cô bảo khẽ:– Có quán cà phê kìa anh Vũ! Hay mình vào đó!Hoàn Vũ gật đầu:– Phải đó . Em chạy trước lại đó đi . Anh đẩy xe theo sau .Nhã Ca chạy vù đi . Cô chọnn 1 bàn trống ngồi xuống, mở ví lấy khăn lau nước mưa . Hoàn Vũ vào sau, anh bị nước mưa ướt nhiều hơn Nhã Ca . Cô đưa cho anh chiếc khăn:– Anh lau đi, ướt hết rồi .– Cám ơn .Hoàn Vũ nhận khăn, anh lau khăn lên mặt, nghe rõ mùi hương dịu dàng của Nhã Ca, lòng anh tràn đầy xúc động .– Em lạnh không ? À! Hay gọi cà phê sữa nóng nhé .– Dạ .Hoàn Vũ gọi 2 tách cà phê sữa nóng . Mưa bên ngoài vẫn nặng hạt, phố về đêm chìm trong gió bão . Nhã Ca lo lắng nhìn ra ngoài . Hoàn Vũ hiểu ý nên khe khẽ:– Hay em đến quầy nhờ điện thoại gọi về nhà .– Dạ thôi! Hôm nay em có nói với mẹ sẽ về muộn .– Mẹ có hỏi lý do tại sao không ?– Không, em lớn rồi . Nếu em không tự nói, mẹ cũng không hỏi .– Anh thèm được có mẹ như em vậy . Em yêu mẹ nhiều lắm hả ?– Dĩ nhiên là yêu nhiều rồi . Mẹ em vừa làm mẹ, vừa làm cha nuôi chúng em, ba nuôi Vũ Văn cũng góp phần vào . Đúng như anh nói, không có cha hoặc mẹ tủi buồn lắm . Em cũng từng mơ có được tình phụ tử . Cho nên em nhất định là nếu sau này lập gia đình, dù không hạnh phúc cũng phải cố duy trì, cho con mình có cha .Hoàn Vũ nắm tay người yêu siết nhẹ:– Anh có rất nhiều tình yêu cho em, nhưng về tiền và địa vị trong xã hội, anh không có gì cả, lẽ ra anh và em không nên yêu nhau .Nhã Ca phụng phịu:– Anh lại nữa rồi, cứ nói ra lời này, em buồn ghê . Mặc cảm hoài vậy thì đi với cô Diễm My đi .Cô xô vai anh ra, nhưng anh kéo cô lại:– Em có biết mỗi ngày nhìn thấy em, đối với anh không hạnhh phúc nào sánh bằng .Nhã Ca chớp mắt nép vào vai người yêu . Cô không cần gì ở anh cả, ngoài tình yêu và trái tim thành thật của anh .o O o Trần Hải ngồi chết lặng trước tấm thiệp cưới . Như vậy là hết, đây là câu trả lời của Nhã Trúc, khi anh cứ hoài đeo đuổi tìm gặp cô . Người mình yêu chối bỏ tình và vội vã lên xe hoa .Không thể nào!Đã quyết định, nên bằng mọi cách Trần Hải đi tìm Nhã Trúc . Nếu như ba anh ngày xưa nhu nhược yếu hèn, tự mình đánh mất tình yêu và hạnh phúc của chính mình, nhưng anh thì không .Nhã Trúc yên tâm, vì xuyên suốt con đường không có bóng Trần Hải . Xốc lại chiếc ba lô con, cô đi bộ dài trên đường . Còn mấy hôm nữa thôi, cô sẽ lên xe hoa. Cô không muốn yêu Vũ Khang, nhưng dù sao anh cũng là điểm tựa chắc chắn cho cô nương tựa vào . Ngày tháng sống chung với nhau sẽ nảy sinh tình yêu .– Nhã Trúc!Nhã Trúc giật mình quay lại . Lại là Trần Hải . Trông anh hốc hác quá, râu mọc tua tủa, tim Nhã Trúc se lại . Nếu như anh biết cô là chị gái cùng cha của anh, có lẽ anh sẽ không đau đớn như thế này . Cô dịu giọng với anh .– Có chuyện gì vậy anh Hải ?– Em đi với anh 1 chút được không ?Nhã Trúc lắc đầu:– Để làm gì, những gì cần nói, em đã nói rồi mà .– Chẳng lẽ khi em đi lấy chồng, rời xa anh vĩnh viễn, em cũng không cho anh 1 ân huệ cuối cùng là được ngồi bên em sao Trúc ?Trái tim Nhã Trúc đau như có ai đó bóp nát ra từng mảnh vụn . Lời của anh sao mà đau đớn như vậy ?Ánh mắt anh nhìn cô van lơn khẩn cầu . Nhã Trúc cúi đầu khe khẽ:– Đi đâu hả anh ?Nở nụ cười héo hắt, Trần Hải nhìn Nhã Trúc đăm đăm:– Em bằng lòng đi với anh à ?– Anh ngồi dịch tới trước cho em ngồi với chớ .Trần Hải ngồi nhích tới, chờ Nhã Trúc ngồi lên . Chiếc Majesty với cái yên liền lại cao ở phía sau, nên dù muốn hay không khi ngồi lên, người của Trần Hải và Nhã Trúc cũng sát vào nhau, gợi lên bao cảm xúc cho anh, ngày nào bên nhau, yêu nhau thắm thiết, để rồi bây giờ bỏ nhau .Nhấn ga, Hái cho xe chạy nhanh hơn, lần ra hướng Thủ Đức .Nhã Trúc lo lắng:– Anh đưa em đi đâu vậy ?– Em muốn ở trong thành phố à ?– À ... không!– Hay là sợ anh ?– Không có mà .Xe chạy nhanh, gió bạt mạnh . Đến 1 ngã ba, cho xe chạy chậm lại . Hải quay đầu ra sau:– Anh đưa em đến vườn trái cây của nội anh . Bà mất rồi, chỉ còn mỗi vườn trái cây thôi .Bà nội! Bà nội của anh cũng là bà nội của cô . 1 con người khi sống chính là nguyên nhân mọi sự bất hạnh của mẹ và cô . Bà mất đi, còn lại 1 vườn trái cây và nỗi đau theo tháng năm vẫn chưa chịu nhòa phai .Xe chạy vào con đường mòn rồi quẹo vào khu vườn sầm uất . Đang mùa trái cây, những cây sầu riêng đầy trái . Nhã Trúc kêu lên thích thú:– Trái nhiều quá anh Hải .– Ừ, nhưng vào vườn sầu riêng không được đâu, trái sầu riêng rụng trúng đầu em đó . Chúng ta qua vườn măng cụt . Em thích ăn măng cụt chứ ?– Dạ .Trong vườn có 1 ngôi nhà cổ . Trần Hải mở khóa kéo cánh cửa ra . Mọi thứ trong nhà đều rất xưa .– Anh Hải! Không có ai ở nhà à ?– Có chứ, cô Út Trâm của anh . Hôm qua bà lên nhà anh, nên anh mới có chìa khóa vào nhà .Đó là những ngườiI thân của Nhã Trúc và lần đầu cô mới biết đến . Trên bàn thờ chính giữa nhà là ảnh của người trong gia tộc . Nhã Trúc rụt rè:– Anh Hải! Ảnh bà nội đâu ? Em thắp nhang được chứ ?– Ừ, nếu em muốn . Đó, ảnh bà nội anh đặt bên trái, phía trong cùng .Bức ảnh cũ kỹ . Bà mặc áo dài cổ đứng, tóc bới cao . Đốt nén nhang mà sao tâm sự Nhã Trúc cứ ngậm ngùi . Mẹ của cô từng ở đây . Cảnh vật còn đó mà người xưa đâu ? 1 kẻ đi vào cõi hư vô, chỉ còn mẹ con cô và ông ấy cùng Trần Hải . Anh có biết chăng lòng cô đang đầy bão tố ?– Mình ra vườn đi Trúc, anh hái măng cụt và bưởi cho em .Anh nắm tay cô định kéo đi, nhưng Nhã Trúc rụt lại . Cười buồn, anh giả lả:– Xin lỗi, anh lại quên nữa rồi, em sắp về nhà chồng . Anh không thể nào tin được là húng ta chia tay . Trong lúc em yêu anh, anh yêu em lại phải xa nhau, chỉ vì ba anh và mẹ em từng có 3 năm vợ chồng với nhau .Nhã Trúc muốn kêu lên: chuyện không hề đơn giản như anh nghĩ, song cô im lặng . Hôm nay sẽ là lần cuối cùng chị em bên nhau, đây là kỷ niệm chị em ruột thịt, chứ không phải là tình yêu .Mãi suy nghĩ, Nhã Trúc quên mất anh đang đứng gần sát cô , hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô . Bất chợt, anh ôm cô thật chặt trong vòng tay anh .– Đừng bỏ anh Trúc ơi! Anh cần em .– Anh Hải, buông em ra!– Anh không buông! Anh không thể nào mất em, anh yêu em .Anh cúi xuống tìm môi cô . Nhã Trúc kinh hoàng cố tránh nụ hôn, môi cô mím chặt lại . Thái độ từ chối của cô càng khiến anh giận dữ và càng muốn chiếm đoạt cô hơn .– Em phải thuộc về anh . Tại sao chúng ta phải chia tay nhau vô lý như vậy hả ?Anh kéo mạnh dây áo phía sau lưng cô, Nhã Trúc chống cự mãnh liệt, nước mắt cô trào ra . Như thế này thì không thể lặng im nữa rồi . Cô dang tay ra bằng hết sức mình, tát mạnh vào mặt anh, hét lên:– Anh điên rồi, chúng ta là chị em cùng cha đó .1 cái tát không hãi hùng bằng lời nói . Trần Hải sửng sốt:– Em vừa nói cái gì vậy ?– Em nói em và anh là chị em cùng cha, khi mẹ em bị nội đuổi đi, mẹ có thai em và Nhã Ca .Nhưg bị phỏng lửa, Trần Hải buông nhanh Nhã Trúc ra . Cô xốc lại áo, đưa tay chùi nước mắt:– Em không muốn cho anh và ba biết mọi chuyện . Em trái lời thề với mẹ em rồi . Tại anh tất cả, tại sao anh ép em chứ hả ?2 chân Trần Hải run lên, rồi từ từ quỵ xuống trên mặt cỏ ẩm ướt:– Em nói thật phải không Trúc ?– Anh tin hay không tùy anh, bởi vì ba từng không tin mẹ em, nên ông đã chối bỏ mẹ con em . Anh nghĩ rằng anh chiếm đoạt em thì sẽ thuộc về anh ư ? Hành động đó chỉ khiến cho anh ăn năn suốt đời đó, anh có hiểu không ?Trần Hải cứ úp mặt trên cỏ . Nếu quả thật như vậy, Nhã Trúc là chị của anh . Ôi! Thật xấu hổ . Chị em mà yêu nhau, còn xấu hổ nhục nhã nào hơn .Anh đấm mạnh tay lên cỏ, tay anh đầy vết bẩn màu cỏ úa và đất đen ....Xô mạnh cánh cửa, Trần Hải lao vào nhà như cơn lốc . Anh vào phòng của cha và đứng sững nhìn ông:– Tại sao như vậy hả ba ?Ông Hoàng cau mày:– Con muốn nói gì ? Chuyện giữa con và Nhã Trúc à ? Người ta hận ghét mình, thì thôi đi con, đâu phải trên đời này không có cô gái nào cho con yêu ?Trần Hải hét lên:– Ba chỉ biết 1 mà không biết 2 . Bây giờ Nhã Trúc có chịu lấy con cũng không được . Nhã Trúc là chị của con, là cốt nhục của ba, ba có biết không vậy ?Ông Hoàng sững sờ bật dậy:– Con nói cái gì vậy Hải ?– Con nói con và Nhã Trúc là chị em 1 cha .Ông Hoàng tế ngồi xuống ghế:– Không thể nào!– Con cũng mong là không thể nào đó ba . Nhưng đó là sự thật . Mẹ của Nhã Trúc dĩ nhiên phải hiểu rõ 2 đứa con mình là con của ai . Hèn nào họ quyết liệt từ chối con và suýt 1 chút nữa, con đã cưỡng đoạt chị gái của mình . Con nhục lắm, con nhục lắm! Con sống làm sao đây, ba chỉ cách cho con đi!Ông ngồi chết lặng trên ghế . Rõ ràng Nhã Lợi quá hận ông, cả đến lần sau cùng cô vẫn cứ nói không phải con của ông . Còn ông, quả thật u mê, không chịu mở to con mắt ra, suy nghĩ cho tường tận . Ngày ấy Vũ Văn ở Pháp và đang yêu Ngọc Bích, làm sao họ chung sống với nhau được .Tấn kịch nào của hơn 20 năm trước, cứ làm cho ông nuốt mãi mối hận trong lòng .&quot;2 đứa nhỏ, nó là con ai ?&quot;Ngày ấy Vũ Văn đã cay đắng và giận dữ nói: &quot;Anh nghĩ nó là con ai ? Không của anh thì là của tôi&quot;.Lời nói ấy 20 năm nhớ tới hãy còn đau . Vũ Văn lạnh lùng, Nhã Lợi lạnh nhạt .Tiếng bà Hồng Loan vang lên phá không gian nặng nề .– Con tin lời nói của con bé ấy sao Hải ?Trần Hải quay lại nhìn mẹ . Anh biết đây là vấn đề tế nhị, nhưng muốn hay không thì mẹ của anh là kẻ đến sau . Anh gật đầu:– Con tin .Bà Hồng Loan cười nhạt châm biếm:– Vậy thì Trần Hoàng, ông còn đợi gì nữa mà không mau chạy đến đó nhận 2 đứa con gái song sinh của ông và chia cho chúng nó 1 nửa tài sản .Ông Hoàng từ từ nhìn lên . Bao giờ cũng vậy, cũng vẫn cái giọng châm chích, nói như đánh vào đầu người ta . Ông nghiêm mặt:– Nếu đúng là cốt nhục của tôi, tôi sẽ nhận, không cần bà bảo .Vẫn không thôi châm biếm, bà tiếp tục:– Nhớ phải đi thử máu, thử ADN luôn thể, kẻo lầm .Trần Hải khó chịu:– Mẹ nên thôi châm biếm ba đi! Bộ mẹ phải châm biếm, nói những lời khó nghe ấy thì mẹ mới hả lòng hả dạ hay sao ?– Dĩ nhiên rồi!Mắt bà Hồng Loan long lên tia lửa thù hằn:– Tại sao mẹ không nói chứ ? 20 năm qua lòng mẹ đầy thù hận . Mẹ sống trong tiền bạc đầy đủ, muốn như thế nào được thế đấy, nhưng mẹ không hề thực sự được làm vợ, con có hiểu không ? Ông ấy luôn nhớ đến vợ cũ của ổng . Đã đến lúc mẹ phải cho ông bấy biết sự thật mà mẹ đã không nói từ hai mươi mấy năm nay .Tiến đến trước mặt ông, giọng bà hằn học:– Ông tưởng thằng Hải là cốt nhục của ông à ? Không đâu! Tôi biết ông nào yêu tôi, sẽ không bao giờ cho tôi đứa con . Trần Hải không phải con ông, nó là con của 1 người trong cả khối đàn ông tôi quen . Ha ha ... tui vui quá! Đứa con máu mủ của ông thì bị ông chối bỏ, rẻ rúng . Còn con của người thì ông yêu thương nâng niu . Ha ha ...Tiếng cười chói tai, trong lúc toàn thân ông Hoàng run lên bần bật, 1 sự thật đẩy ông vào cú sốc choáng váng . Khốn nạn! 2 hàm răng ông nghiến lại trong cơn đau và phẫn nộ .Chưa chịu dừng lại, bà cười khanh khách rồi tiếp:– Số vàng mà mẹ ông quy cho Nhã Lợi lấy cắp là tôi lấy . Tiền nhiều quá tại sao tôi không xài, trong lúc ba tôi cho ông địa vị, danh lợi . Đó là 1 sự bù đắp công bằng .– Mẹ im đi đừng nói nữa!Trần Hải hét toáng lên, toàn thân anh đau như có ai đó xé tan nát ra từng mảnh vụn . Anh chỉ là đứa con do mẹ mình thầm lén với người đàn ông nào đó mà có .Bà Hồng Loan cứ như điên, những u uất được bà tuôn ra hết :– Tại sao mẹ không nói ? Ông ấy luôn nói không bao giờ &quot;con quà quạ đi nuôi con tu hú&quot;. Ngày ấy tôi còn muốn mẹ của ông biết sự thật nữa kìa .– Bà im đi!ông hét lên tiếng kêu lạc lõng, rồi ông gần như đổ sụp xuống, bởi chịu không nổi 1 sự thật quá phũ phàng .– Ba!Trần Hải lao tới đỡ cha, toàn thân ông Hoàng mềm nhũn, đầu cụp xuống .– Ba ơi!Trần Hải hét to lên:– Mẹ giết ba rồi! Còn đứng đó không điện thoại gọi bác sĩ!Bà Hồng Loan lập cập nhấc máy . Bà đã nói ra điều u uất trong lòng mình, lòng thù hận của 1 người vợ bị lạnh nhạt . Điều gì sẽ xảy ra ?o O o– Ba!Đôi mắt già nua mở to nhìn Trần Hải, cái nhìn đầy đau đớn thống khổ, rồi đôi dòng nước mắt từ từ chảy dài trên khóe mắt . Đôi môi mấp máy như muốn nói điều u uất, nhưng cuối cùng lời nói như chảy ngược về tim, đôi hàm và cái lưỡi của ông không còn chịu sự sai khiến của ông nữa . Cú sốc đã làm ông đột quỵ, thành kẻ bán thân bất toại, đến lời nói cũng không nói được .– Ba!Trần Hải ôm chầm lấy cha, 1 người không tạo ra anh nhưng lại dưỡng nuôi và thương yêu anh hết lòng. Nước mắt anh tuôn ra .Bác sĩ đã cho biết những điều này trước khi ông Hoàng tỉnh lại, và bây giờ là sự thật .Chợt Trần Hải quay sang mẹ, anh giận dữ:– Như thế này vừa lòng mẹ rồi phải không mẹ ? Trời ơi! Hơn 20 năm nay, con sống trong cái địa ngục, con nào có muốn . Tại sao mẹ không nói sớm hơn nữa chứ ?Mặc cho Trần Hải giận dữ, , không có câu trả lời lại, mà là 1 gương mặt phong kín lạnh lùng . Hơn 20 năm, tại sao những đâu khổ vẫn chưa kết thúc, bà cứ hoài đi tìm 1 vòng tay ấm áp . Còn ông vẫn lạnhh lùng theo ngày tháng trôi qua .Cho đến ngày hôm sau, bệnh của ông Hoàng không tiến triển hơn chút nào . Trần Hải cảm nhận được cha còn sống, bởi nhịp đập nhè nhẹ trên lồng ngực lép kẹp, và thỉnh thoảng đôi mắt lại mở to vô hồn nhìn lên khoảng không .Chịu không nổi nữa, anh chạy ra băng ra đường, rồi đi lang thang vô định hướng . Tôi là 1 đứa con do mẹ tôi cùng 1 gã đàn ông khác mà có . Bà mang thai và tên sở khanh ấy quất ngựa truy phong . Thế rồi bằng mọi cách, đồng tiền đã đi trước tất cả, 1 đứa con vô thừa nhận bị chối bỏ, thành 1 đứa con có cha, có bà nội trong 1 gia đình danh giá .Hơn 20 năm, sự thật mới được phơi bày, không dễ chịu chút nào .Bước chân lang thang vô định hướng của Trần Hải chợt dừng lại trước 1 đám cưới ... Anh sững người . Hôm nay là đám cưới của Nhã Trúc . Anh chạy vụt đi, chạy như bị ma đuổi .Nhà hàng đông quá . Phía trước trưng 1 tấm ảnh to của Nhã Trúc mặc áo cô dâu đứng bên chú rể . Trần Hải lao vào .– Nhã Trúc!Đang giờ làm lễ khai mạc, giới thiệu cô dâu chú rể trước các quan khách . Trần Hải hét lên, anh xông đến bên cô, đẩy mạnh Vũ Khang ra, 1 tay anh nắm chặt tay Nhã Trúc lôi đi:– Em phải đi với anh . Ba bị nhồi máu cơ tim nằm bệnh viện, em có biết không vậy ?Bà Nhã Lợi bàng hoàng, tuy nhiên và còn đủ bình tĩnh để ngăn Trần Hải lại:– Cháu không nên có hành động phá đám cưới của Nhã Trúc, nó là chị của cháu .Mặt Trần Hải lạnh như băng:– Cháu không phải cốt nhục của ông ấy, do đó không thể nói cháu và Nhã Trúc là anh em hay chị em gì hết . Nhã Trúc! Em hãy hủy đám cưới này đi . Anh không phải là con của ba Trần Hoàng, anh nói thật đó .Nhã Trúc cố gỡ tay Trần Hải ra:– Anh đừng như vậy mà anh Hải, em van anh đó!– Tại sao em không tin anh ? Chính vì việc này mà ba anh đột quỵ . Ông bị bán thân bất toại, đến cả nói cũng không được, em có hiểu không vậy . Đi với anh!Nhã Trúc bối rối, mắt cô tìm mắt mẹ cầu cứu . Vũ Khang chững chạc hơn . So với tháng tuổi, anh nhỏ hơn Nhã Trúc và Trần Hải, tuổi đời thì cả 3 ngang nhau, nhưng anh có cách cư xử trầm tĩnh . Anh nắm tay Trần Hải:– Muốn gì anh hãy đợi sau đám cưới . Sau buổi tiệc hôm nay, việc má Nhã Lợi và Nhã Trúc có đi thăm ba Trần Hoàng hay không, chúng ta hãy để cho người lớn quyết định .Đám đông đến ngăn Trần Hải và kéo ranh ra ngoài . Anh hét lên:– Nhã Trúc! Anh và ba ở bệnh viện đợi em .Nhã Trúc không chịu nổi với bao nhiêu chuyện dồn dập, cô ngả vào vòng tay mẹ, khóc nấc lên . o O o– Tùy em quyết định thôi Nhã Trúc .Nhã Trúc cúi gằm nhìn xuống chân mình . Cô không biết mình nên có thái độ nào nữa . Đến thăm cha mình hay không ? Và còn chuyện giữa cô và Hải . Vũ Khang rộng lượng, cô cũng phải đáp tạ sự rộng lượng ấy .Ngước lên nhìn Khang, Nhã Trúc cảm động:– Cám ơn anh đã rộng lượng, tuy nhiên em quyết định rồi . Đi thăm ba em tất nhiên em phải đi, đó là bổn phận làm con, cho dù ông từng không nhìn nhận em . Còn chuyện với anh Hải, anh yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu . Em hạnh phúc vì được làm vợ anh , Khang ạ .Khang dang rộng vòng tay cho Nhã Trúc ngả vào, anh chỉ ôm cô và hôn nhẹ vào má:– Em có thể suy nghĩ lại, đừng để sau này hối hận . Anh muốn em làm vợ anh với 1 tâm hồn hoàn toàn thuộc về anh, em hiểu không ?Đêm tân hôn, Khang nằm nơi bộ xa lông và Nhã Trúc ngủ trên giường . Nói là để cho Nhã Trúc suy nghĩ lại, nhưng làm sao Khang không buồn . Nhã Trúc bằng lòng lấy anh là để chạy trốn 1 cuộc tình . Anh dang tay đón nhận bằng tất cả tấm lòng, hy vọng tình yêu của anh sẽ mang đến hạnh phúc cho người mình yêu, trái tim cô rộng mở đón anh .Đêm nay, Trần Hải xuất hiện xác nhận lại mối quan hệ . Tâm hồn Nhã Trúc làm gì không dao động . Anh không muốn Nhã Trúc làm vợ anh trong khi tâm hồn cô là tiếc nuối theo 1 mối tình không trọn vẹn . Anht thà không có cô còn hơn .Quyết định của Vũ Khang lại làm cho Nhã Trúc buồn . Anh không tin cô thực sự muốn làm vợ của anh hay sao ? Đêm nay đôi mắt đầy xót xa đau đớn của Trần Hải ám ảnh cô, rồi vẻ mặt cố làm vẻ thản nhiên của Khang làm cho Nhã Trúc cứ trăn trở mãi .Buổi sáng, Khang dậy sớm hơn Nhã Trúc . Anh chuẩn bị khăn mặt và bàn chải, kem đánh răng cho cô:– Em đánh răng đi! Mình xuống nhà chào ba mẹ, cùng ăn sáng, rồi sau đó em muốn về bên nhà, anh đưa em đi .– Dạ .Bàn ăn sẵn sàng, ông Văn còn mặc quần áo thể thao, mỗi sáng ông vẫn hay chạy bộ xung quanh vường hoa . Trông thấy Nhã Trúc, ông vui vẻ:– Ngồi xuống đây đi con .– Dạ, để con phụ mẹ .– Không cần đâu, thức ăn có sẵn hết rồi, má con thì sáng nào không lu bu trong bếp, bả thích nấu canh dưỡng sinh để ăn thôi . À! 2 đứa con định đi Đà Lạt không, ba cho mượn xe đó .Nhã Trúc lắc đầu:– Chắc là không đâu ba .– À, phải rồi! Con muốn đi thăm ba con hả . Cũng được, bảo Vũ Khang đưa đi .– Dạ .Vũ Khang vẫn ân cần lo lắng cho Nhã Trúc:– Em ăn đi! Nên nhớ em cũng từng ở nhà này, làm khách thì ăn đói, đừng có kêu anh .Ông Văn hài lòng nhìn cả 2 . Thực ra, Nhã Ca mới là đứa con gái được ông yêu nhất . 2 đứa con trai của ông có đứa nà nối nghiệp ông đâu . Tiếc rằng Nhã Trúc . Nguyễn Thị Phi Oanh Một mùa thu trước hoàng hôn Chương 8 Nhã Ca ngồi im, hai tay cô gần như bóp nát vụn đóa hoa hồng xinh đẹp mà sáng nay Hoàn Vũ đến thật sớm và tặng cô với lời chúc buổi sáng tốt đẹp .– Nhã Ca! Con nghĩ sao ?Nhã Ca ngẩng lên nhìn mẹ:– Con không đi đâu mẹ . Mà và Nhã Trúc muốn đi thăm ông ấy thì cứ đi . Còn con, con không thích .Nhã Ca nhìn mẹ thật lâu:– Mẹ biết tại sao không ?– Con hận ông ấy à ?– Phải . Lần đầu tiên con đến nhà, lúc đó là con đi tìm Trần Hải, con chứng kiến cái giàu của họ . Mọi thứ trong nhà đều sang trọng, xe ba bốn chiếc, đắt tiền . Trần Hải được nuôi như 1 cậu ấm, vung tiền như ném giấy . Trong khi đó, con là con ruột lại bị từ chối . Nếu như không có ba Vũ Văn và mẹ hy sinh cả đời của mẹ, hay mẹ Bích Ngọc rộng mở tấm lòng, con và Nhã Trúc làm sao có ngày hôm nay .Ngừng lại một chút như để thở và để nhấn chìm mọi oán hận xuống tận đáy lòng, Nhã Ca tiếp:– Lúc mẹ con mình đau khổ, thiếu thốn, ổng ở đâu ? Hai mươi năm nay ông ấy đã không hề biết có chị em con, thì tại sao con phải biết ông ấy . Cho nên con quyết định không đi thăm hay đi gặp ông ấy .Bà Nhã Lợi ngồi bất động hồi lâu:– Nhưng là tại mẹ, mẹ cố giấu một sự thật .– Con tán thành quyết định của mẹ, . Vì nếu ông ấy biết, ổng sẽ đến hoài đến hoài và không chừng có đến năm bảy đứa em của con tên trong khai sinh không có cha . Mẹ đừng khuyên con nữa, con không thay đổi suy nghĩ của mình đâu . Thật ra thì Nhã Ca thừa hưởng sự cứng rắn, cương quyết của mẹ . Cô không để tình cảm trấn áp lý trí của mình . Cô không chịu nhìn nhận cha của mình cũng phải thôi . Trần Hoàng quá nhu nhược . Ông tuân thủ theo lời mẹ mình 1 cách mù quáng và cái giá ông phải trả đến cuối đời sống mãi trong nuối tiếc, ăn năn . Nhã Trúc và Vũ Khang đến cắt đứt câu chuyện của 2 mẹ con .– Mẹ!Nhã Trúc sà vào lòng mẹ, cô ôm choàng lấy mẹ . Mới xa nhà mới có một đêm thôi như đã xa lâu lắm . Mà nào có phải đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà đâu, thỉnh thoảng vẫn ở lại nhà của ba Vũ Văn, nhưng sao hôm nay tâm trạng hoàn toàn khác hẳn . Bồi hồi và nao nao .Nhã Lợi ân cần tiếp Vũ Khang:– Hai đứa có định đi Đà Lạt không vậy ?Khang lắc đầu:– Không có! Con muốn Trúc ở nhà đi thăm ... ba ... Ba đang ốm nặng kia mà .– Mẹ cũng định chờ 2 con đến rồi cùng đi thăm ông ấy luôn .Nhã Trúc quay sang quẹt má Nhã Ca:– Sao đây, mà mặt bùng thụng vậy ?– Em không đi thăm ông ấy đâu! Cuộc đời em chỉ có mẹ, ba Văn và má Bích Ngọc .Nhã Trúc cắn nhẹ môi nhìn em gái:– Cả khi ông ấy sắp chết, em cũng vậy sao ?– Phải .– Em quên là em học ngành Y, tâm trạng vui vẻ cũng có thể làm cho người ta vượt qua bệnh tật ?– Dĩ nhiên là em biết điều này . Chị quên mình là đứa con bị từ chối à ? Không có ông ấy, em vẫn sống, sống tốt nữa kìa . Còn Trần Hải, đứa con được nhìn nhận, anh ta tốt lắm chắc ?– Thôi, chị không cãi với em, vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng tư không thể buộc ai phải theo mình cả . Mẹ à! Chúng ta đi thôi mẹ! Anh Khang! Anh có thể ở nhà nói chuyện với Nhã Ca, không cần đi theo em và mẹ .Bà Nhã Lợi gật đầu:– Phải đó Khang .Khang gật đầu . Dù sao sự có mặt của anh cũng khiến cho Trần Hải và Nhã Trúc thêm khó xử .Đưa 2 mẹ con ra đến tận ngoài đường xong, Khang mới qyuay vào . Nhã Ca đang xem ti vi, cô mỉm cười với Khang:– Anh Khang muốn nghe nhạc hay xem phim .– Mở nhạc đi Nhã Ca . Em và Nhã Trúc đúng là 2 thái cực . Nhìn em và Trúc, anh không dám nghĩ cả 2 là chị em song sinh .– Vậy à ?Nhã Ca phì cười:– Em cứng nhắc quá phải không ?– Dù sao thì em cũng nên có cái nhìn thông cảm với ba em .– Anh có nghĩ rằng, khi yêu nhau người ta phải tin tưởng nhau không ?– Tất nhiên, vì đây là điều cơ bản để bảo vệ tình yêu .– Ông ấy đã không bảo vệ dược tình yêu, lại còn không tin tưởng vào người vợ đầu ấp tay gối . Điều đáng tin, ông ta không tin . Cái không đáng tin lại đi tin . Cái giá mà ông ta phải trả là như vậy đó . Em không thương hại đâu .Vũ Khang lắc đầu cười:– Em đã có người yêu chưa Ca ?– Có . Nhưng em quyết định ra trường mới tính . Anh ấy cũng vậy, phải phấn đấu .– Với cá tính của em, anh tin là em sẽ hạnh phúc .– Vậy còn anh ?– Anh dành cho Nhã Trúc chọn lựa . Cô ấy có thể lựa chọn giữa anh và Trần Hải, vì bây giờ Trần Hải đâu phải là huyết thống của ba em .– Ơ hay! – Nhã Ca kêu lên sửng sốt – Anh đã cưới chị em rồi kia mà .– Vẫn còn kịp để thay đổi .Vũ Khang nhún vai che giấu tâm trạng mình, 1 tâm trạng chua xót khi bị đặt trước 1 tình thế éo le này .– Anh muốn Nhã Trúc suy nghĩ lại .– Nhưng chắc chắn em biết anh sẽ rất buồn .Khang cười:– Nói chuyện cúa em đi, Nhã Ca!– Thôi đi! Chuyện của em phải 2 năm nữa kìa .Nhã Ca nhịp chân, cô hát khe khẽ theo bài ca từ đĩa nhạc . Không gian thật trầm lắng cho tiếng hát vang lên êm sâu dịu dàng:Ngày xưa có tiếng thì thầmMai sau dừng dcó thay lòng à nha!Ngày xưa đằng ấy đâu quênTrời mưa, mưa quá cho nên ... phai lòng . o O oĐôi mắt ông Trần Hoàng mở to ra, nhìn mẹ con Nhã Lợi . Chỉ duy nhất có đôi mắt sinh động và tràn đầy cảm xúc: vui mừng, xúc động .Đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại không nói được .Nhã Trúc ngồi thụp xuống bên cạnh:– Ba nghe trong người có đỡ chút nào không ba ?Chỉ có đôi mắt chớp xuống thay cho câu trả lời Nhã Trúc . Trần Hải buồn rầu:– Ba nghe được, nhưng ông không thể phản ứng được . Anh lo quá . Em đi với mẹ thôi à ?Biết Trần Hải muốn hỏi đến Nhã Ca, cô nói dối:– Nhã Ca bận đi học .Bà Nhã Lợi chỉ biết đưa mắt nhìn ông . Thật ra, bao nhiêu năm trôi qua bà đã tha thứ cho ông, sự có mặt hôm nay cũng là lời nói tha thứ . Có bao nhiêu điều muốn nói ra lại không thể nói . Thời gian là thứ cát bụi đã phủ trùm lên mọi thứ: cảm xúc và đau khổ .Trần Hải ra hiệu cho Nhã Trúc ra ngoài với mình:– Em để cho mẹ em ở đó với ba đi . Đó là sự an ủi cho ba . Anh biết là ba luôn mong mỏi mẹ em .Nhã Trúc bước đi theo anh . Còn lại đôi vợ chồng, họ gặp lại nhau khi mái tóc ngả màu theo thời gian, cũng là lúc hiểu lòng nhau, 2 trái tim thật gần nhau .Sửa chiếc gối nằm cho ông, bà dịu dàng:– Ông hãy ráng tịnh dưỡng, rồi ông sẽ qua khỏi mà .Nước mắt ông chảy dài theo hai bên khóe . Cho đến bây giờ, đi gần trọn 1 đời người, ông vẫn thấy mình yếu đuối . Bà Nhã Lợi lấy khăn lau nước mắt cho ông .– Thật ra thì tôi đã tha thứ cho ông từ lâu lắm rồi . Lẽ ra ông phải hiểu đêm chia tay cuối cùng ấy, quá mặn nồng đã cho chúng ta đứa con . Tại sao ông yêu tôi mà không tin tưởng tôi ? Chính điều đó đã xúc phạm tôi, ông có hiểu không ? Tôi đã quên Vũ Văn để yêu ông bằng tấm lòng của 1 người vợ yêu chồng. Có người vợ nào không đau đớn khi gia đình suy sụp, mẹ chồng ruồng bỏ, điểm tựa cho người vợ là của mình, ông lại buông xuôi tay . Như vậy gọi là tình yêu, đạo vợ chồng, nghĩa tào khang hay sao ?Nước mắt bà chảy ra, nỗi đau khổ ngày nào như lại trở về giày vò tâm hồn đến tận cùng.Lúc này đây, ông không thể bày tỏ hay làm gì được . Cú sốc kinh khủng tước bỏ của ông mọi cử động . Ông đau khổ khép mắt lại .Không gian chìm lắng trong lạnh lùng . o O oNgồi bên cạnh nhau trong vườn hoa bệnh viện thật lâu, cả Nhã Trúc lẫn Trần Hải vẫn chưa ai mở lời . Họ vừa là chị em vừa không phải chị em . Trái tim cũng chẳng thể hướng về nhau .Hít nhẹ 1 hơi thuốc, Trần Hải quay nhìn Nhã Trúc:– Vũ Khang tử tế với em chứ ?Nhã Trúc cúi đầu:– Có . Anh ấy cho em suy nghĩ lại .– Là sao ?– Em có quyền trở về nhà mẹ mình hoặc ở lại .Trần Hải hồi hộp:– Em tính sao Trúc ?– Em ... không muốn thay đổi gì cả . Dù anh có là cốt nhục của ba hay không, thì chúng ta vẫn là chị em .Trần Hải kêu lên đau đớn:– Lẽ nào, em không còn yêu anh, sao Trúc ?– Em không muốn nghĩ đến điều ấy . Hơn hai mươi năm nay, nếu không có ba Vũ Văn, em được như ngày nay sao ?– Em định trả ân nghĩa ? Liệu em có hạnh phúc ?– Nhất định sẽ có hạnh phúc, em tin Vũ Khang .Ném điếu thuốc xuống chân và đưa chân chà cho điếu thuốc tắt, Trần Hải nghe tim mình đau buốt . Cuối cùng vẫn thế, Nhã Trúc thà từ bỏ anh .– Anh hãy quên em đi, xem như không có thay đổi nào! Dù em và mẹ sẵn lòng tha thứ cho ba . Hãy hiểu cho em nghe anh .Trần Hải ngồi bất động . Anh còn nói lời nào nữa, khi Nhã Trúc đã quyết định . Anh và cô chỉ có thể là chị em . Và lời nói sau cùng là chúc cho cô được nhiều hạnh phúc trong hôn nhân . Rồi tình yêu sẽ đến, có nỗi nhớ nào không phai ? Có tình yêu nào sống hoài theo tháng năm ? o O o– Nhã Ca!Nhã Ca đứng lại, vì dù muốn hay không, đầu xe của cô cũng đang bị đầu xe Diễm My chặn lại . Cô lạnh nhạt:– Làm ơn tránh ra giùm đi, tôi và cô không có chuyện gì đáng nói cả .Chẳng những không trránh, Diễm My còn nhấn ga tay cho đầu xe cô húc vào đầu xe Nhã Ca .Nhã Ca la lên:– Cô muốn cái gì vậy hả ?– Muốn cô xa anh Hoàn Vũ .– Cô hãy đi mà nói với anh Vũ .– Nếu cô cự tuyệt, thì anh ấy sẽ không đeo đuổi cô nữa .– Cô nghĩ tình yêu là ép buộc người khác phải theo ý mình à ? Cô lầm rồi! Nếu người ta không yêu cô, cô có nghĩ ra trăm phương ngàn kế đi nữa, anh ấy không yêu cô thì vẫn như thế thôi .– Cô đẹp gái xinh xắn lại học giỏi, tôi làm sao địch lại với cô ?– Vậy thì cô hãy chấp nhận làm kẻ thua cuộc . Diễm My! Trên đời này đâu phải chỉ có 1 Hoàn Vũ để cho cô yêu và hành động càn rỡ như vậy .Diễm My cáu kỉnh:– Vậy sao cô không yêu kẻ khác mà lại đi yêu Hoàn Vũ của tôi ?– Bởi vì 1 lẽ đơn giản, chúng tôi hợp với nhau . Tình yêu là do từ cả 2, nếu như anh Vũ yêu cô, tôi có muốn kéo ảnh về với tôi cũng không được và ngược lại . Cô hãy về nhà và gác tay lên trán, suy nghĩ lời nói của tôi đi .Nhã Ca cho xe lùi ra sau, rồi tăng ga phóng đi . Diễm My tức mình giậm chân nhìn theo . Cô giận mình chỉ biết ngăn đường cản lối người ta chứ đối đáp không lại . Trong trái tim Hoàn Vũ chỉ có Nhã Ca . Thấy mặc cô ngõ này, anh đã tránh sang ngõ khác .Chạy xe lang thng qua các ngõ, không biết đi đâu, Diễm My lại quay về . Chưa dịp dựng chống xe, Diễm My giật bắn người vì tiếng quát to lanh lảnh:– Diễm My! Mau vào đây!Nét mặt cha giận dữ làm Diễm My lo sợ:– Ba!– Mau vào đây . Con quá rồi My, đe dọa người ta, đến nỗi Hoàn Vũ phải dọn đi . Ai cho phép con hả ? Học ở đâu cái thói du đãng du côn đó hả ?Không sợ mấy cây roi mây của cha, mà cái tin Hoàn Vũ dọn đi làm cho Diễm My mất cả hồn:– Ba nói anh Vũ dọn đi ?– Ở lại đây cho mày kiếm chuyện với người ta hay sao ?– Con kiếm chuyện hồi nào ?– Còn hỏi nữa! Ai qua nhà người ta quậy, ai thuê du đãng đón đường cô Nhã Ca ?– Dạ ... là con . Nhưng con chỉ hăm dọa thôi, chứ con đâu có làm gì cô ta đâu .– Có làm gì, mày còn đứng đó hay sao ? Vào nhà đá ngồi rồi con ạ . Mau qua nhà xin lỗi Hoàn Vũ!Vậy là Hoàn Vũ chưa đi . Diễm My thở phào nhẹ nhõm, cô chạy ù sang bên hông, ngập ngừng thật lâu, mới dám đẩy nhẹ cánh cửa vào .Hoàn Vũ nhìn ra, anh lãnh đạm:– Có chuyện gì vậy My ?– Cho em xin lỗi, anh đừng có đi!– Lỗi phải gì, tại anh thấy ở đây bất tiện .– Anh giận em thì có . Anh mà đi là ba em đánh em . Anh đừng có đi nghen . Anh không thích em cũng được, em hứa không làm phiền anh và chị Nhã Ca nữa .Hoàn Vũ mỉm cười . Cô bé quậy hết chỗ chê, nhưng so ra còn biết suy nghĩ . Anh đặt tay lên vai cô:– Thật ra, anh và cô ấy mới chỉ là tình bạn . Anh cũng có nghĩ đến chuyện học hành chênh lệnh giữa anh và cô ấy chứ, đúng ra là anh vói cao quá phải không My ?– Anh còn giận em vì hôm đó em nói anh ếch ngồi đáy giếng à ?– Đâu có, anh nói sự thật . Tình yêu của anh và cô ấy nếu có, còn phải trải qua nhiều thử thách . Anh không biết mình có vượt qua được hay không ?– Anh phải có lòng tự tin chớ .– Em cứ yên tâm . Anh em mình vẫn là anh em tốt phải không ?Hoàn Vũ chìa tay ra đòi bắt tay Diễm My, cô đưa tay ra bắt tay anh . Tình yêu biến thành tình anh em, chẳng dễ dàng chút nào . o O o– Em ngủ đi nghe Trúc . Chúc ngủ ngon!Vũ Khang bước qua cánh cửa ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ . Vũ Khang bên đó và Nhã Trúc bên này .Nhã Trúc lúng túng gọi lại:– Anh Khang!Khang dừng tay đóng cánh cửa:– Có chuyện gì vậy Trúc ?– Anh không thể ở lại đây với em sao ? Anh đâu có cần suy nghĩ gì, em đâu có trở lại với Trần Hải .Vũ Khang à khẽ 1 tiếng, trong lúc Nhã Trúc hổ người cúi sâu đầu . Cô bảo Khang ở lại, xấu hổ chết đi được . Mà không nói, Khang cứ dựng nên bức tường ngăn cách đến là khó chịu . Xưa nay, Nhã Trúc ghét không khí tĩnh lặng . Lại phải sống giả dối trước mọi người, cô không quen làm điều ấy .Còn Vũ Khang, không phải lòng anh không rung động xúc cảm trước tỏ bày thành thật kia, nhưng sao ngượng ngập quá . Nếu như anh ở lại, có cái gì đó ... không ổn .Anh trở lại ngồi bên cô, 1 cách nghiêm chỉnh:– Vậy còn tình cảm của em, anh muốn biết .– Mình kết hôn có hơn 3 tháng rồi phải không anh Khang ?– Phải .– Và cũng cứ anh 1 phòng, em 1 phòng. Trước mặt ba mẹ lại đóng kịch hạnh phúc yêu thương, em thấy làm sao ấy . Em muốn chúng mình thực sự là vợ chồng .– Em muốn như vậy sao ?– Anh không tin là em có tình cảm với anh sao ? Vũ Khang! Lúc chúng mình lên 4 lên 5 và lên 6 vẫn hay ngủ chung với nhau mà . Lúc đó anh còn bảo em là công chúa Hoa Hồng, còn anh là hoàng tử . Hoàng tử đến đánh thức công chúa Hoa Hồng bằng nụ hôn .Khang mỉm cười:– Anh đâu có quên chuyện ấy .– Vậy thì sao anh vẫn cứ giữ khoảng cách với vợ mình vậy ?– Bởi vì anh đã cho em chọn lựa kia mà .– Em chọn rồi . Anh đó!Nhã Trúc phụng phịu sà vào lòng Khang, cô chồm người hôn nhẹ lên má anh . Khang rung dộng, vòng tay quanh người Nhã Trúc siết mạnh cho sát vào mình hơn nữa . Anh từng mong có giây phút này . Mang tiếng có vợ mà đêm vò võ 1 mình . Đôi lần anh mở nhẹ cánh cửa ra và lặng ngắm cô trong giấc ngủ . Có 1 lần không dằn được, anh đã cúi xuống hôn cô . Nụ hôn trộm ngọt ngào cho anh biết bao cảm giác ngất ngây .Giờ đây cô đang trong vòng tay anh, thân thể mềm mại như con mèo ngái ngủ, rúc sâu vào lòng anh đòi thương yêu vuốt ve .Khang ngây ngất cúi xuống, môi tìm môi . Nụ hôn nào sao say đắm, đôi môi không nỡ rời . Bàn tay anh ngập ngừng vuốt ve bờ vai mịn màn g. Anh cảm nhận được trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, toàn thân cô run nhẹ khi anh cởi bỏ tất cả mọi thứ trên thân thể cô .Anh siết chặt cô vào mình hơn, vòng tay vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, để rồi cùng bay lên cao và cao mãi .Dưới ánh đèn màu hồng tỏa những ánh sáng dịu dàng, anh chợt sững người vì những giọt nước mắt đang long lanh rồi chảy dài xuống má . Khang ngẩn ngơ, anh không hiểu vì sao có dòng lệ kia . Cô tiếc vì đã vừa trao thân cùng anh hay vì như bài thơ &quot;2 sắc hoa tigôn&quot; mà cô chép trên trang giấy tập học trò .&quot;1 mùa thu trước, mỗi hoàng hôn ...&quot;Trong tay chồng, ân ái no đầy, nhưng trái tim phiền muộn vẫn dành cho quá khứ .Như có 1 gáo nước lạnh xối vào mặt, Vũ Khang bật dậy như cái lò xo . Không hỏi cũng không suy nghĩ, anh mặc vội quần áo vào người lao ra cửa chạy về căn phòng đọc sách của mình, rồi nằm chuồi xuống trên chăn nệm lạnh .Tại sao cô ấy khóc ? Em tiết vì đã gọi mời và trao thân cho tôi ? Tôi chưa hề đòi hỏi em mà, là do em tự nguyện . Có nỗi đau và xót xa nào hơn thế không ?Không gian chìm trong im lặng lạnh lùng . Chính Nhã Trúc cũng không hiểu tại sao cô khóc. Hình như cô đã thật sự hạnh phúc vì được yêu . Đây là giọt nước mắt hạnh phúc .Anh vừa nên 1 với cô, không 1 lời han hỏi đã bỏ đi . Tại sao thế ? Anh xem thường cô, vì cô đã gọi anh lại ư ? Ý nghĩ này làm cho Nhã Trúc lịm người cay đắng .Đêm nay sao thật dài, quá dài . o O o Trông thấy Nhã Trúc, ông Văn ngạc nhiên:– Sáng nay có chuyện gì mà thằng Khang ra ngoài sớm vậy con ?Nhã Trúc ấp úng, cô không ibết rả lời như thế nào nữa:– Dạ ... con cũng không hiểu nữa .– Con là vợ phải hiểu việc làm của chồng mình chứ con .– Dạ ... sau này con sẽ để ý hơn ba ạ .– Quên nữa! Chiều hôm qua, mẹ con có nhắn rảnh thì về thăm nhà .– Dạ .Nhã Trúc ăn không biết ngon . Cô thấy lòng phiền muộn vì thái độ của Khang . Anh sao vậy ? Ăn qua loa, Nhã Trúc đứng lên:– Thưa ba, thưa mẹ, con đi làm .Bà Bích Ngọc vui vẻ:– Ừ . Chiều, con nên về ghé qua nhà thăm mẹ con 1 chút . . nghe nói ba con bên ấy tình hình mỗi lúc 1 tệ hơn, Trần Hải không biết cách sa9n sóc, còn bà ấy suốt ngày cứ ở ngoài sòng bài .Nhã Trúc đi luôn ra cửa . Đến nơi làm việc, cô không sao tập trung được . Chuyện đêm qua cứ làm cô suy nghĩ . Trái tim cô quả thật không còn hình bóng Trần Hải . Có nhanh quá không ? Cũng là điều dĩ nhiên, khi cô xác định bỏ mối quan hệ của mình và người em trai . Không là chị em đi nữa, cũng có 1 mối quan hệ hình thành, và có lẽ tình cảm chưa đủ sâu để cô nhớ anh . Lẽ nào Vũ Khang không hiểu trái tim cô dành cho anh . Hơn thế nữa, khi bây giờ cô thuộc về anh trọn vẹn .Bấm số điện thoại cho Khang, nhưng anh tắt máy . Nhã Trúc ngồi ngẩn ngơ . Đóng tủ lại, cô đứng lên đi ra và rời công ty .Lúc này cô muốn được rúc vào lòng mẹ, chia sẻ với mẹ nỗi buồn day dứt trong lòng cô .Mẹ và Nhã Ca đi vắng, Nhã Trúc lại đi lang thang ...Cú điện thoại của Trần Hải đã làm cho bà Nhã Lợi rời nhà . Giọng Trần Hải sũng nước mắt .– Bác đến nhanh đi . Bác ơi! Con e rằng không kịp, ba yếu quá!Ông Trần Hoàng quá yếu, lồng ngực lép kẹp đập yếu ớt . Đôi mắt ông tuyệt vọng hướng ra cửa .Buổi sáng, trời đang rất đẹp, nắng rất hồng, vậy mà ông sắp rời bỏ thế giới đầy màu sắc sinh động này rồi .Kia rồi! Nơi ngưỡng cửa 1 bóng người xuất hệin . Mắt ông sáng lên tia lửa cuối cùng, đôi môi mấp máy gọi khẽ:– Nhã ... L ... ợi ...Trần Hải vui mừng:– Ba nói được rồi hả ba ? Bác ơi! Ba con đã nói được .Bà Nhã Lợi mừng đến chảy nước mắt . Nắm tay ông, bà siết nhẹ:– Trần Hoàng! Ông nghe trong người như thế nào rồi ?Ông lắc đầu:– Con ... đâu ?– Tôi đã gọi điện thoại, có lẽ nó sẽ đến ngay . Ông mệt nên nằm nghỉ .Nước mắt ông chảy dài, ông mở mắt ra nhìn bà :– Nhật ... ký ... ở ... nhà ... Hải ... lấy ...Hiểu ý ông, Trần Hải gật đầu:– Lấy nhật ký của ba giao cho bác Nhã Lợi phải không ba ? Ba yên tâm đi, con sẽ giao cho bác Lợi .Đôi mắt ông cứ mở to, mở to và cuối cùng từ từ khép lại . Bà Nhã Lợi hốt hoảng giật mạnh tay ông .– Ông Hoàng ... Hoàng ...1 tiếng thở nhẹ như tiếng thở dài, lồng ngực lép kẹp không còn nhấp nhô nữa, 1 sự sống bị hủy diệt . Bà Nhã Lợi gục xuống trên ngực ông . Bà ôm choàng lấy ông, 1 thân thể mà hơn 20 năm mới được gần kề . Bây giờ chỉ còn là 1 thể xác héo gầy, còn linh hồn bay cao, bay cao .Trần Hải khóc sụt sùi:– Ba con bệnh nhiều lắm . Nào cao huyết áp, sỏi thận, ông có chịu đi bệnh viện đâu, cứ âm thầm ôm bệnh . Ba ơi! Lâu nay con hư hỏng bỏ mặc ba . Đến khi con sống tốt, tại sao ba lại bỏ con mà đi chớ ?o O oTrông nét mặt Trần Hải bơ phờ và hốc hác quá . Chạnh lòng, Nhã Trúc mang đến cho anh 1 cốc nước sâm:– Anh Hải uống 1 chút nước cho khỏe đi!Giật mình, Trần Hải quay lại, anh nhận ly nước sâm:– Cám ơn nghe Trúc .– Trông anh mệt quá! Hay là anh vào trong nghỉ, để em và Nhã Ca lo cho .Trần Hải lắc đầu:– Anh không mệt bao nhiêu đâu . Em mệt nhiều hơn thì có đấy .Nhã Trúc cười . Đang cười, cô bắt gặp đôi mắt Vũ Khang đang nhìn mình, nên cô tắt nụ cười, quay người đi . Từ buổi tối ấy, anh và cô vẫn gặp nhau, nhưng tránh nhìn nhau, và cũng chưa 1 lần nói chuyện riêng tư . Thái độ của cô làm Vũ Khang cau mày và tự ăn năn . Lẽ ra hôm đó anh không nên để tình cảm lấn áp lý trí . Bây giờ nhìn họ với nhau, anh không chịu nổi .Đi luôn ra đường, Vũ Khang không biết mình phải đi đâu, nơi nào cũng không cho anh vui vẻ, hay lòng nhẹ nhõm mà tràn đầy ưu tư .Những gì xảy ra không qua khỏi mắt bà Nhã Lợi . Bà gọi Nhã Trúc ra chỗ vắng:– Mẹ nghĩ con không nên thân mật với em con, có thể gây hiểu lầm cho chồng con .Nhã Trúc cau mày:– Sao lại hiểu lầm hả mẹ ? Chị em con không thể thân mật với nhau hay sao ?– Đành là như vậy, nhưng mẹ xem vẻ Vũ Khang không vui .Vẫn còn hờn giận việc đêm ấy Vũ Khang vội bỏ mình về phòng riêng, Nhã Trúc sầm mặt:– Anh Khang vui hay không, con mặc kệ anh ấy . Đây là đám tang ba của con, anh ấy chẳng phụ lo, cứ xem như khách .– Mẹ hỏi thật con, con và Vũ Khang như thế nào ?– Mẹ đừng bắt con trả lời mà .Bà Nhã Lợi thở dài, bà lo lắng cho cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu 1 phía . Bà không muốn con lại giẫm lên bước chân của mình, để rồi sống âm thầm 1 đời 1 mình .Trong nhang khói lung linh, gương mặt ông Trần Hoàng như ưu tư, vòng môi nở nụ cười không trọn vẹn. Phút cuối, ông chỉ gọi được tên bà, những gì muốn nói chảy ngược vào tim và đi vào cõi vĩnh hằng cùng ông .Đám tang không có nước mắt, Nhã Lợi ưu tư . Còn bà Hồng Loan, khó ai đoán biết được bởi gương mặt lạnnh lùng, không lộ chút biểu cảm nào . Chính bà đã đẩy cuộc hôn nhân của 2 người vào địa ngục và cũng chính bà đẩy ông vào cú sốc không gượng dậy nổi .Có tiếng la hét từ bên trong . Mọi người ngơ ngác . Còn Trần Hải, anh đi nhanh vào phòng cha, những trang giấy bị xé tung ném bừa trên nền nhà . Bà Hồng Loan xé tan nát, miệng không ngừng la hét:– Phải, tôi là vậy đó . Nhìn thấy ông suy sụp mà chết, tôi vui lắm, ông có biết không vậy Trần Hoàng ? Ông sống chung với tôi, mà trái tim ông không hề có tôi . Tôi vui lắm vì ông đã chết . Ha ha ...Lẫn trong tiếng cười là tiếng khóc . Trần Hải đóng ập cửa lại, anh nhìn mẹ tóe lửa:– Mẹ lại muốn quậy gì nữa đây hả mẹ ? Cái chết của ba chưa đủ cho mẹ tỉnh lại hay sao vậy ?– Tỉnh ? Tao nào có muốn tỉnh . Tao muốn điên, mày hiểu chưa ? Suốt đời của ông ấy nào có dành cho tao điều gì .Nhặt 1 tờ giấy, bà giận dữ đọc:– 1 mùa thu trước mỗi hoàng hôn ... Ông ấy chép lại thơ của TTKH, bài &quot;2 sắc hoa tigôn&quot;, có nghĩa trái tim ông ấy chỉ dành cho mỗi 1 Nhã Lợi .Bây giờ Trần Hải mới sực nhớ đến quyển nhật ký của cha, anh hốt hoảng nhặt những tờ giấy bị xé toang ném đầy trên nền gạch . Anh nhặt tất cả lên, đau đớn:– Mẹ xé vụn ra hết, vậy mẹ có hả giận chưa ? Mẹ có được ba hiểu cho hay không ?– Hiểu ? Ông ấy chết mất rồi còn đâu . Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời, ổng cũng đâu cần mẹ . Chỉ có Nhã Lợi . Nhã Lợi, tôi căm thù cô!Bà hung hăng mở mạnh cánh cửa ra . Từ bao giờ, bà Nhã Lợi đứng đó, nước mắt đanh tròng . Giọt nước mắt không hề được sự thông cảm, mà làm cho cơn giận của bà Hồng Loan bùng lên như ngọn lửa gặp gió, bốc cháy dữ dội . Mắt long lên, bà Hồng Loan túm lấy ngực áo bà Nhã Lợi giật mạnh:– Khốn kiếp! Tại sao mày không biến đi hả ? Khốn kiếp!– Mẹ .Trần Hải lao lại, anh cố chen vào giữa 2 bà mẹ .– Mẹ buông bác Nhã Lợi ra!– Tại sao buông ? Tao giết nó!Phải nhiều người kéo bà Hồng Loan ra mới giải vây được cho bà Nhã Lợi . 1 vạt áo phía trước bị rách, đầu cổ bà bờm xờm .Bốp ... bốp ... 2 cái tát tai nảy lửa vào mặt bà Hồng Loan .Trần Hải kinh hoàng kêu lên:– Nhã Ca!Nhã Ca hất mặt, giọng cô đanh lại:– 2 cái tát này tôi tặng mẹ anh đó . Sẽ còn nữa, nếu như bà ta còn ăn hiếp mẹ tôi . Mẹ tôi luôn luôn lùi lại, chính vì thế mà hơn 20 năm nay, chị em tôi là đứa trẻ không cha . Trong khi đó bà ta mang ở đâu 1 giọt máu về rồi lại được những người mù và điếc nhận . Tôi cảnh cáo anh và cả mẹ anh, nếu còn ăn hiếp mẹ tôi, đừng trách!Trái với thái độ hung hăng lúc nãy, lúc này bà Hồng Loan nhũn người như con chi chi, quỵ xuống . Trần Hải xót xa ôm choàng mẹ . Anh không trách Nhã Ca, nhưng cô không nên sử xự như thế, đánh 1 người đáng tuổi mẹ mình .– Thôi đi, Nhã Ca!Nhã Trúc lôi sểnh em gái đi, tức giận:– Em không lo cho mẹ, còn sinh sự!Nhã Ca giận dữ:– Mình về thôi mẹ!Nhã Trúc rút khăn chặm những vết máu rướm trên mặt mẹ .– Phải đó mẹ, mình về thôi!3 mẹ con ra đến cửa, Trần Hải đuổi theo van lơn:– Bác! Xin bác đừng giận mẹ con .Nhã Ca châm biếm:– Anh trở nên đàng hoàng từ lúc nào vậy anh Hải ?Không chú ý đến lời lẽ châm biếm và hằn học của Nhã Ca, Trần Hải khẩn khoản:– Nhã Trúc! Em đưa mẹ về nhà đi . Anh xin lỗi . Sự thật, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, anh không ngăn kịp hànhh động của mẹ anh nên mới xảy ra chuyện ầm ĩ .Nhã Trúc biết điều hơn Nhã Ca, cô dịu giọng:– Anh vào trong lo cho bác và lo tiếp khách đi . Em đưa mẹ về nhà .Trần Hải đứng nhìn theo xe cho đến khuất .1 tấn bi kịch của hôn nhân . Ai có lỗi đây ? Người nằm xuống là hết, chỉ có người ở lại phiền muộn đau đớn . o O oCuối cùng thì người ra đi cũng được nằm yên dưới 3 tấc đất . Mọi người ra về hết, chỉ còn lại Nhã Trúc, và Nhã Lợi và Trần Hải .Nhã Trúc ném nấm đất xuống huyệt . Cô ngậm ngùi nhìn lớp đất đang được đẩy xuống vùi lấp chiếc quan tài . Cô không có nhiều kỷ niệm với cha, chỉ 1 lần duy nhất lúc ông tỉnh táo, cho nên sự thương tiếc không nhiều lắm . Còn Nhã Ca, cô về ngay như những người đưa tiễn . Tâm hồn cô cứng rắn chứ không ủy mị như Nhã Trúc . Mãi mãi cô không tha thứ cho ông, dù ông đã ra đi và muốn nghe lời tha thứ .– Mẹ con đâu Nhã Ca ?– Dạ, còn ở lại với chị Nhã Trúc đó ba . Ba cho con quá giang về với nghen ?Ông Văn vui vẻ:– Dĩ nhiên rồi, con không xin thì ba cũng cho con quá giang .Ông Văn mở rộng cửa xe cho Nhã Ca ngồi lên, ông ngắm cô:– Nghe mẹ con nói con có người yêu rồi phải không ?Nhã Ca cười tươi:– Dạ, nhưng chỉ là yêu thôi ba ơi . Con dành tất cả cho ngày mãn khóa .– Còn hơn 2 năm nữa, con bắt người ta đợi à ?– Đâu có ba . Lúc quen con, anh ấy cũng hiểu như thế mà . Nếu không đợi được anh ấy có quyền đi cưới vợ . Đối với con, việc học quan trọng, con đang nỗ lực để giành suất học bổng 3 năm ở Đức nữa đó ba .Ông Văn nhăn mũi:– Như vậy, ai đợi con cho nổi ?– Không nổi, anh ấy có quyền cưới vợ, con đâu có ép . Hơn nữa, ba và mẹ nuôi con vất vả, đâu phải cứ lớn lên là con phải đi lấy chồng liền đâu ba .– Con gái học nhiều sẽ khó lấy chồng đó con .– Con không ngại vụ đó chút nào .Nhã Ca cười xòa . Xem vẻ con bé không có chút ưu tư nào, khi vừa mới đưa tiễn cha mình xuống lòng đất lạnh .Ông Văn ngập ngừng:– Nhã Ca này!– Dạ, chi hả ba ?– Con có buồn không đối với việc ra đi của ba con ?Nhã Ca lắc đầu ngay, không chút nghĩ ngợi:– Con nói thật lòng mình nghe ba, con chẳng có ý nghĩ gì cả . Có chăng là cái tâm lý nặng nề 1 chút, bởi đó là kẻ tạo ra mình . 20 mấy năm nay, ông không hề biết có con tồn tại trên đời, thì khi ông ra đi cũng vậy . Con xem như 1 chiếc lá, đến ngày nó phải rơi xuống thành 1 chiếc lá chết mà thôi .– Con nói như vậy có hơi tàn nhẫn đó Nhã Ca . Dù sao ông ấy cũng là ba con .– Trong trái tim con chỉ có mỗi 1 mình ba thôi ba ạ . Ba là người cha mà con yêu thương và quý trọng nể phục .Nhã Ca nũng nịu ngã vào vai ông Văn :– Ba không thấy là con ngưỡng mộ ba, và đi theo con đường của ba sao ?Ông Văn xúc động:– Cám ơn con đã dành cho ba 1 tình cảm sâu sắc .– Ba mà khách sáo nói tiếng cám ơn nữa là con giận ba đó .Ông Văn cười vang . Có cô con gái như Nhã Ca, ông đâu còn mong muốn gì hơn nữa .o O oMãi đến gần tối, Nhã Trúc mới về nhà . Cô thấy buồn lòng khi Vũ Khang không đi đón . Nếu như trước đây, cô sẽ xem như không có gì . Còn từ đêm ấy, cô đã là vợ anh rồi kia mà . Khang vẫn chưa về . Nhã Trúc thay quần áo xong, định đi xuống nhà . Cô vừa kéo cánh cửa, cũng vừa lúc cánh cửa bị đẩy vào . Cả 2 suýt chạm mặt vào nhau .– Em mới về à ? Lúc nãy anh đến nhà, Nhã Ca nói em đã về đây .– Vậy à !Nhã Trúc lách người qua để đi xuống nhà, cô chợt dừng lại nhăn mặt:– Anh Khang uống rượu à ?– Ừ . Em không thích ?– Đâu có!– Vậy sao còn hỏi ? Em làm ơn đi pha giùm anh 1 ly nước chanh .– Vâng .Giọng điệu của Khang lạnh nhạt, Nhã Trúc thấy buồn lòng làm sao ? Cô đã làm gì có lỗi để anh cư xử lạnh nhạt ?Nhã Trúc làm ly nước xong mang lên, Khang đã qua phòng của anh, đóng chặt lại . Nhã Trúc gọi ba bốn lần không được, cô giận dỗi dằn ly nước lên bàn . Kiểu cách cư xử của anh như thế kia, ai chịu cho nổi . Muốn lanh nhạt cứ lạnh nhạt đi . Hôn nhân của cô quá là bất hạnh, không có đêm tân hôn vui vẻ, không có tuần trăng mật, cuộc sống sau khi kết hôn còn buồn hơn thời con gái . Thuở ấy, có biết bao kẻ đưa đón quỵ lụy . Ngày xưa thơ mộng ấy đã đi qua, không ai có thể quay ngược thời gian lại với mình .1 đêm dài lại đi qua, Nhã Trúc vẫn là Nhã Trúc của lạnh lùng, cũng chẳng thay đổi được gì cả .Buổi sáng gặp nhau, Khang vẫn ân cần như không có chuyện gì trước mặt cha mẹ mình . 1 thái độ giả dối chợt làm Nhã Trúc căm ghét . Cô lên tiếng với cha mẹ chồng mà không nhìn Khang:– Ba mẹ! Con nhận lời văn phòng đoàn luật sư đi công tác ở Hà Nội 1 tháng . Cho nên con sẽ vắng nhà trong 1 tháng tới đây .Ông Văn ngạc nihên:– Hôm qua sao không nghe con nói ?– Dạ, con mới quyết định tối qua . Anh Khang cũng đồng ý cho con đi .Nhã Trúc đá vào chân Khang dưới gầm bàn, Khang ngớ người ra . Tuy nhiên anh lạnh nhạt:– Nhã Trúc muốn đi, nên để cho cô ấy đi ba ạ . Còn thích bay nhảy lắm mà .Nhã Trúc cười tươi:– Phải đó ba mẹ! Bây giờ mà không đi, mai mốt có con, con lại không có cơ hội để đi .Bà Bích Ngọc vui vẻ:– Tùy 2 vợ chồng con sắp xếp với nhau cho êm thắm . Nhã Trúc! Con không phải vì giận Vũ Khang mà muốn đi chớ ?– Dạ, không có đâu mẹ .Ra đến đường, Khang hầm hầm:– Em thích đi lắm phải không ?Nhã Trúc buồn buồn:– Em đi cho anh khỏi chướng mắt . Em còn muốn ly hôn nữa kìa . Sống tẻ nhạt như thế này em chán lắm .Khang sửng sốt, nhưng rồi anh cay đắng:– Để trở lại với Trần Hải chứ gì ?Câu nói làm cho Nhã Trúc nổi giận :– Anh xem em là hạng người nào vậy ? Xin hãy tôn trọng em 1 chút!Khang nổ máy xe chạy luôn, bỏ mặc Nhã Trúc phía sau . Cô chán nản tẻ sang con đường khác mà đi . Lẽ ra cô không muốn đi khi được đề nghị ngày hôm qua . Nhưng thái độ của Khang cho cô quyết định đi Hà Nội . Và bây giờ đi là điều dĩ nhiên, đi để nhờ công việc mà quên đi tất cả điều phiền muộn của lòng . o O oTừ chiều đến giờ, Nhã Ca vui quá vì cô đã giành được suất học bổng đi du học ở Đức 3 năm . Niềm vui quá lớn làm cho cô quên mất Hoàn Vũ âm thầm ngồi cạnh mình với 1 tâm trạng héo hắt và đầy mặc cảm .Diễm My nói đúng . Anh và Nhã Ca không thể nào có sự kết hợp . Nhã Ca là người của hy vọng, tương lai cô tươi sáng . Còn anh, cha mẹ không có, mái nhà cũng không . Đến em trai nằm viện cũng nhờ vào Nhã Ca, làm sao anh có tư cách để nói yêu Nhã Ca, và giữ cô lại bên mình . Thôi thì hãy để con chim xanh bay đi, tìm bầu trời trong xanh hơn .– Anh Vũ!Đang tíu tít, chợt nhớ có Hoàn Vũ ngồi bên, Nhã Ca lắc vai anh:– Sao anh không nói gì vậy ?– Ờ, em đang vui, anh chia sẻ niềm vui với em nè . Chừng nào em đi ?– Thủ tục xong là đi! Nhanh nhất 20 ngày và chậm là 1 tháng .– Chúc em vui vẻ và lên đường học tốt .Lúc này Nhã Ca mới nhận ra vẻ ưu tư trong mắt Hoàn Vũ . Cô tắt nụ cười:– Anh không vui à ?Hoàn Vũ lắc đầu:– Đâu có! Anh mừng cho em chứ . Nhưng xa nhau 3 năm thì nhất định anh phải buồn rồi, vì mỗi ngày anh đâu còn được nhìn thấy em .– Em đi là để lo cho tương lai mà . Anh có đợi em không ?Hoàn Vũ nhìn sang hướng khác, giọng anh nhỏ xíu:– 3 năm, 1 thời gian khá dài, gần 1 ngàn ngày, có biết bao nhiêu là thay đổi, làm sao anh nói trước đây ?– Như vậy ... anh sẽ không đợi em ?– Anh nói anh không biết mà .– Anh Vũ!Nhã Ca nắm cằm Vũ kéo lại, bắt anh đối diện với cô:– Đợi hay không, anh phải biết chứ ? Em quên là anh còn có cô Diễm My ở bên cạnh anh, sớm tối nhìn thấy nhau, cho nên bắt anh đợi em là điều vô lý . Tuy nhiên, em sẽ không trách anh đâu nếu ngày em trở về, anh đã cưới vợ . Còn lại bao nhiêu ngày trước khi đi, anh hãy vui với em đi!Cô hồn nhiên đứng lên nắm cánh tay Vũ bắt anh dứng lên theo cô:– Chúng mình đi chơi đi anh!Lần dầu tiên Nhã Ca chịu đi lang thang với Vũ, ăn quán ăn bên đường, cô ôm cánh tay anh thân thiết:– Em cũng như anh, anh mồ côi cha mẹ . Còn em không có cha từ nhỏ, mẹ vất vả nuôi em khôn lớn . Anh hãy giúp em làm 1 đứa con có hiếu, mang niềm vui cho mẹ lúc tuổi già bằng công thành danh toại, có được không anh ?Ánh mắt cô trong vắt nhìn mắt Vũ . Anh cảm động kéo cô vào vòng tay mình, 1 cái gật đầu thay cho câu trả lời .Nhã Ca nhón gót cho cao lên 1 chút, cho môi cô chạm vào môi anh . Đôi làn môi tìm nhau, cho tình yêu thêm ngọt ngào . o O oĐang công tác ở Hà Nội, vì chuyến đi xa của Nhã Ca, bắt buộc Nhã Trúc phải về, cô về ngay nhà mẹ mình .Nhã Ca lao ra mừng rỡ, ôm chầm Nhã Trúc:– Em cứ tưởng là chị không về, bộ chị chưa về bên ấy hả ?– Ừ, xuống phi cơ là chị đón xe về đây . Ngày em đi xa, chị phải về chứ, dù có bận cách nào đi nữa .Bà Nhã Lợi đi ra . Nhìn Nhã Trúc, bà kêu lên:– Sao con ốm dữ vậy Trúc ? Ra ngoài ấy cứ lo làm việc không cứ gì ?– Dạ đâu có! Tại con ăn không được .– Rồi còn bao nhiêu ngày nữa hết công tác ? Con đi 1 tháng rồi còn gì ?– Có lẽ là tuần sau . Nhã Ca sắp đi nên con phải về tiễn em chớ .Nhã Trúc sà vào lòng mẹ như khi còn bé:– Nhớ mẹ ghê .– Bên nhà con, ba mẹ con có biết con về không ? Sao không bảo Vũ Khang đi đón con ?– Con chỉ gọi điện lúc sáng cho mẹ con thôi .Bà Lợi nghiêm giọng:– Con và Khang có chuyện gì vậy ?– Dạ, đâu có chuyện gì .– Nên nhớ con đã có chồng, con đi xa lâu như vậy cũng làm cho chồng con hờn giận . Mẹ biết tính Vũ Khang, nó giận ai không nói ra đâu, cứ để trong lòng .Nhã Trúc cười cho mẹ yên lòng . Chính vì không không nói ra, cho nên cô và anh mới sống như Ngưu Lang và Chức Nữ . Đâu phải cô không nhớ anh . Có đi xa, cô mới hiểu tình cảm cô dành cho chồng mình sâu biết là dường bao, nhớ những điều anh làm cho cô và nhớ đêm cuối cùng khi cô sắp đi công tác, Khang về trong cơn say lúng túng . Những giận hờn tưởng chừng bay biến đi, anh đã hôn cô, ôm cô thật chặt vào vòng tay anh . Vậy mà buổi sáng tiễn cô đi, anh vẫn cứ lạnh nhạt, cho cô nỗi buồn thật sâu .Rúc sâu vào lòng mẹ hơn nữa, Nhã Trúc nũng nịu:– Mẹ ơi! Tối nay con ở lại đây với mẹ và em Nhã Ca nghen ?– Í! Đâu có được con! Vũ Khang đâu có chịu .– Không chịu cũng phải chịu .Nhã Trúc đi lên lầu, cô xúc động nhìn lại mọi thứ . Xa chỉ hơn 1 tháng thôi mà cô có cảm giác như lâu lắm .Ngã soài trên giường, cô đập tay xuống nệm:– Nhã Ca, nằm đây với chị đi!Nhã Ca đi lại, cô ôm qua người chị gái:– Chị bỏ anh Khang đi như vậy, không sợ ảnh có buồn à ?– Nếu như anh ấy thích thì cứ việc, chị thề, chị không xen vào .– Hình như chị ... không yêu anh Khang ?Nhã Trúc chớp mắt:– Sao em hỏi như vậy ?– Nếu yêu đâu đi xa lâu như vậy .– Em cũng sắp xa Hoàn Vũ mà .– Em và chị khác nhau, chị đã là vợ .– Có gì khác đâu . Em có tin không, 3 tháng sau ngày cưới chị mới là vợ của anh ấy . Chỉ có hơn 1 giờ ngắn ngủi là vợ chồng, anh ấy bỏ về phòng riêng của anh ấy ? Nếu không yêu, chị đã ly hôn . Chính vì yêu mà chị chọn cách đi công tác xa, mong rằng những ngày xa nhau sẽ kéo chị và anh ấy lại gần hơn . Nhưng em xem, biết chị có mặt ở Sài Gòn này, mà anh ấy có đến tìm chị đâu .– Biết đâu ...Nhã Ca chưa nói hết, có tiếng bà Nhã Lợi gọi dưới nhà .– Trúc à! Có Vũ Khang đến tìm con .Nhã Ca bật cười:– Hay thật, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến .Vũ Khang đang đi lên, bước chân anh vang trên cầu thang, rồi hiện ra trước ngưỡng cửa phòng .– Em về lâu chưa ? Anh đến sân bay, người ta nói chuyến bay đáp cánh được nửa giờ .Nhã Ca đứng lên:– Em đi ra ngoài trả thế giới riêng cho 2 người đó . Anh Khang phải biết chăm sóc vợ 1 chút đi . Anhh xem chị Hai em ốm đến mấy ký kìa !Khang đưa mắt nhìn vợ . Quả thật, Nhã Trúc ốm đi nhiều . Anh xúc động ngồi xuống giường:– Em bệnh hay sao vậy ?– Đâu có, tại em ăn không được thôi .– Rồi chừng nào hết công tác ?– Tuần sau . Ba mẹ mạnh hả anh ?– Mạnh .– Tối nay em ở lại đây nghen ?Niềm vui vừa gặp lại và nỗi xôn xao vừa nhóm lên trong lòng Vũ Khang bị dập tắt ngay . Vợ chồng xa nhau cả tháng, anh chưa kịp bày tỏ nhớ thương, cô đã dội vào mặt anh hàng rào ngăn cách . Khang cắn mạnh môi:– Tùy em! Nhưng em ốm quá cũng nên đi bác sĩ, hoặc ăn uống bồi dưỡng .– Anh đừng lo, nhà mình có bác sĩ Nhã Ca, rồi ba mẹ nữa kìa.– Ừ .Thực sự, Khang rất muốn ôm vợ vào lòng mình, trút lên cô những nụ hôn để nói với cô trăm ngàn lần &quot;anh nhớ em . Em có biết 1 tháng qua, đi ngủ anh cứ lấy gối của em nằm đắp lên mặt mình, để tìm mùi hương của em, để tưởng tượng có em cần kề bên anh&quot;. Nhưng những lời tự sự đó chỉ có tận trong đáy lòng Vũ Khang, trong trái tim Vũ Khang mà thôi .o O o– Con không ăn uống được, mỗi lúc ngồi hay nằm vụt đứng lên thì chóng mặt phải không ?– Dạ .Nhã Trúc nhăn mặt:– Còn nữa mẹ, chắc là con bị đau bao tử, ăn vào cứ nôn ra hết .Ông Văn cười nhìn bà Bích Ngọc:– Bà mau dẫn con dâu bà vào phòng mà khám cho nó . Coi chừng có tin mừng đó .Nhã Trúc ngơ gác:– Tin mừng gì vậy mẹ ?– Con mau theo mẹ vào đây .Nhã Trúc bước vào phòng khám, cô e dè nằm lên giường . Thuở nhỏ, mỗi lần đau ốm, mẹ vẫn hay khám cho cô . Lâu lắm rồi, cô lại nằm lên giường cho bà khám, lại với tư cách khác: con dâu và mẹ chồng .Bà Bích Ngọc ra hiệu cho Nhã Trúc kéo áo lên . Bà thăm mạch và đo tăng xông kỹ lưỡng, xong mỉm cười:– Con đã mang thai . Sao khờ dữ vậy hả con, mang thai mà không biết .Nhã Trúc ngẩn ngơ rồi vụt đỏ mặt:– Có 1 lần mà cũng mang thai sao mẹ ?Bà Bích Ngọc cau mày:– Con nói cái gì mà 1 lần ? Con và thằng Khang không hề gần gũi nhau à ?– Dạ . Nhã Trúc cúi gằm mặt xấu hổ:– Cưới nhau 3 tháng, con và anh Khang mới gần nhau, nhưng rồi sau đó ảnh lại bỏ mặc con .– Trời đất ơi, cái thằng này! Sao con không nói cho ba mẹ biết ?– Chuyện này làm sao nói được hả mẹ ?– Để mẹ hỏi tội nó .– Thôi mẹ ạ . Con cứ nghĩ là ảnh yêu con . Khi ảnh cho con chọn ảnh và anh Hải , con đã chọn ảnh . Con thật không hiểu ý ảnh . Con chọn cách đi công tác cho lòng đỡ phiền muộn và xem có thay đổi được gì không, nhưng cũng vậy thôi . Ngày mai tiễn em Nhã Ca đi xong là con phải bay ra Hà Nội . Xin ba mẹ đừng la rầy gì anh Khang . Ảnh không thương con nữa, thì con về nhà mẹ con ở .– Đâu có được . Đã không biết thì thôi . Biết rồi, ba mẹ nhất định can thiệp . Cái thai con đang mang là cháu nội của mẹ, mẹ bỏ sao được .Bà Ngọc giúp Nhã Trúc ngồi dậy, rồi mở cửa đi ra, nhìn chồng, cười tủm tỉm:– Ông nên vui lên, ông sắp lên chức ông nội rồi đó .– Cái gì! Nhã Trúc có mang ?– Ừ, hơn 2 tháng rồi . Con bé đúng là khờ, có mang không biết, cứ tưởng đau bao tử .Ông Văn cười vang:– Thì cũng giống như em hồi trước vậy ?– Hứ! – Bà lườm ông – Không sợ, con dâu nó cười cho!– Thời đại nào đi nữa, con người cũng phải có tình yêu chớ .Ông Văn giơ cao tay :– Nhã Trúc! Ba chúc mừng con!Chờ cho Nhã Trúc đi, bà Bích Ngọc mới ưu tư:– Nhã Trúc vừa vô tình cho em biết, nó và Vũ Khang không hạnh phúc, cưới nhau gần nửa năm mà thằng quỷ đó mới đụng người ta có 1 lần .– Trời đất! Cái thằng...– Ông là cha phải làm việc với nó đi chớ .– Được, bà để đó cho tôi .Buổi tối, Vũ Khang về nhà, ông Văn gọi lại:– Sao Nhã Trúc không theo con về đây vậy ?Khang đứng lại:– Dạ Trúc nói ngày mai Nhã Ca đi rồi nên muốn ở lại nhà ngủ chung với nhau, chị em cùng tâm sự .– Có bao nhiêu đó thôi sao ?– Dạ, có chuyện gì vậy bả ba ?– Con có quan tâm đến sức khỏe của vợ con không vậy ?– Dạ, Nhã Trúc ốm đi, có lẽ tại không quen với khí hậu Hà Nội .– Con tin như vậy à ? Con làm chồng làm cha kiểu gì vậy, vợ có mang cũng không biết .Khan ngẩn người ra ấp úng:– Ba nói gì vậy ?– Sáng nay, Nhã Trúc về nhà, mẹ con khám bệnh cho nó mới biết nó mang thai, có 2 tháng rồi .Mặt Vũ Khang giãn ra:– Có thật không ba ?– Tại sao ba phải nói dối con . Ba thật sự không ngờ con cư xử lạnh nhạt, làm nó đau khổ . Nếu biết con làm khổ nó như vậy, ba đã không cho con cưới nó .Vũ Khang có nghe gì đâu, anh quay ngược ra cửa 180 độ rồi hấp tấp lên xe chạy đi . Nhã Trúc có thai . Đó là đứa con của anh . Khang mừng đến tưởng chừng bay lên cao . Anh sẽ ôm choàng lấy Nhã Trúc và ghì cô thật chặt vào mình . Sao anh không cần em chớ hở Nhã Trúc, khi mà trên đời này, người anh yêu nhất chính là em . Em là hơi thở, là trái tim của anh .Mãi nghĩ ngợi, Khang vượt qua cả đèn đỏ .Pin ... pin ... Tiếng kèn xe nhấn inh ỏi .Khang giật mìnnh đạp thắng, nhưng không còn kịp nữa, xe anh húc vào chiếc xe từ con đường khác băng qua giao lộ, toàn thân Khang bị hất xuống đường, chiếc xe đổ lăn kềnh, những chiếc xe khác lách qua được, nếu không đã cán luôn lên người Khang . Đau quá, anh gục xuống . – Trúc ơi! o O o– Trúc! Con đến bệnh viện ngay, Vũ Khang bị tai nạn giao thông .Cú điện thoại cho Nhã Trúc sợ tái cả mặt, cô hấp tấp gọi Nhã Ca:– Nhã Ca! Em đi với chị đến bệnh viện, anh Khang bị tai nạn giao thông .Nhã Trúc lính quýnh đến chẳng phải biết làm gì . Bà Nhã Lợi phải khoác áo ấm vào cho cô:– Con phải bình tĩnh và nhớ con đang mang thai, đi đứng hay muốn làm gì cũng phải cẩn thận .Lòng dạ nào Nhã Trúc còn nghe lời căn dặn của mẹ, . Cô đang lo cho sự an nguy của Vũ Khang, không biết anh như thế nào rồi . Trên đường đi, cô cứ liên tục hối Nhã Ca:– Chạy nhanh lên 1 chút nữa đi Ca!Nhã Ca nhăn mặt:– Chạy xe như thế này là nhanh lắm rồi chị Hai . Bộ chị muốn như anh Khang, nhập viện vì tai nạn giao thông hay sao ?Nhã Trúc vẫn cứ sốt ruột . Xe vừa đến bệnh viện, mặc cho Nhã Ca lo gởi xe, cô đi nhanh vào phòng cấp cứu . Ông Văn và bà Bích Ngọc đang túc trực ở đó .– Ba mẹ! Anh kKhang như thế nào rồi ?– Bị xây xát hết cả người, nhưng do máura nhiều nên bị ngất . Chờ bác sĩ chụp hình đầu nữa con à .Nước mắt Nhã Trúc chảy ra . Nếu như Khang có mệnh hệ nào chắc cô không sống nổi .Thật lâu, cửa phòng cấp cứu mới mở ra . Bác sĩ Định bắt tay ông Văn:– Chú yên tâm, anh Khang không sao đâu .Cả 3 nhìn nhau như trút đi gánh nặng ngàn cân .Bác sĩ Định ân cần:– Chú thím và cô Trúc có thể vào thăm anh Khang được rồi .Ông Văn vỗ vai bác sĩ Định:– Cám ơn nghe bác sĩ .Nhã Trúc bước vào, cô khóc ngon lành vì đầu và người rồi chân Khang nữa đều quấn băng . Khang chớp mắt cảm động:– Anh có làm sao đâu .Bà Bích Ngọc:– Con còn nói không sao! Có mừng quá cũng chạy xe từ từ thôi chớ .Nhã Ca xen vào:– Vậy là anh Khang &quot;phóng nhanh vượt ẩu&quot; vì nghe tin mình sắp làm cha ?Cô quay sang Nhã Trúc:– Còn chị, vì nóng lòng anh Khang, bắt em chạy xe nhanh, may là em biết khôn không nghe lời . Anh chị đều không sao, tốt rồi .Bà Ngọc lo lắng:– Con có đau lắm không Khang ?Ông Văn lườm vợ:– Dĩ nhiên là đau rồi! Nhưng không cần bà lo, có vợ nó lo cho nó rồi .Ông cặp tay qua vai bà lôi đi, không quên kéo Nhã Ca đi luôn .Còn lại đôi vợ chồng trẻ, Vũ Khang lau nước mắt cho vợ:– Anh không sao thật mà . Nín đi em . Anh định đi tìm em, nghe ba nói em có thai, anh mừng quá, ai dè lại đi nhập viện .– Có đau nhiều không anh ?Nhã Trúc xuýt xoa sờ nhẹ tay lên lớp vải băng:– Em xin lỗi nghe .– Sao lại xin lỗi anh ?– Tại anh đi tìm em, nên mới ra cớ sự này .– Tại anh mà . Gì thì gì, chạy xe cũng phải ngó trước xem sau chứ . Trúc à ! Anh vui lắm, em biết không ?Anh cầm tay cô, đưa lên môi mình, mắt anh tìm mắt cô, tưởng chừng không có cái nhìn nào tha thiết hơn thế nữa . Nhã Trúc cảm động lại ứa nước mắt .Anh ngẩn người nhìn vợ:– Anh có thể biết được tại sao em khóc vào đêm anh đến với em không ?– Tại sao anh hỏi em như vậy ?– Em trả lời anh đi!– Anh biết tính em mà, vui quá cũng khóc, giận ai quá cũng khóc, đêm đó em khóc vì hạnh phúc . Anh không nghĩ là hạnh phúc cũng làm cho người ta rơi nước mắt à ?Vũ Khang kêu lên:– Trời đất ... Vậy mà anh cứ nghĩ là giọt nước mắt tiếc nuối .– Cho nên anh rẻ rúng xem thường em .Nhã Trúc giận dỗi xô Vũ Khang ra . Cái đẩy tay chạm vào vết thương làm cho Khang nhăn mặt . Nhã Trúc lo lắng:– Xin lỗi, em không cố ý .– Anh điên thật phải không em ? Mấy tháng qua tự mình đánh mất hạnh phúc của mình . Em biết không . Anh yêu nhất chỉ có mình em, chính vì quá yêu em, mà anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh .– Anh cho là em còn nghĩ đến anh Hải ?– Ừ .– Điên quá!Nhã Trúc chuồi người ra định thoát khỏi vòng tay Khang, nhưng anh ôm cô chặt lại:– Không gì có thể làm anh xa em . Cả vết thương này có làm anh đau, anh cũng nhất định giữ em lại .Anh cúi xuống tìm môi cô . Nụ hôn thương nhớ và đam mê dài mãi dài mãi .o O oNhã Ca đã đi . Phi cơ cất cánh bay cao, rồi để lại 1 chấm nhỏ . Bà Nhã Lợi thẫn thờ nhìn theo . Mừng cho con đứa hạnh phúc, đứa công thành doanh toại . Chỉ riêng mỗi bà ra về trong nỗi cô đơn .Ông đã đi rất xa về cõi vĩnh hằng, chỉ còn lại bà, trước ngọn gió thu bồi hồi cảm xúc .Mùa thu và gió heo may, kỷ niệm thuở nào sao trở về ngọt ngào đến ngậm ngùi .Trốn nhau sao nấp khóm tigônĐể nghe xao xuyến tận đáy hồnĐể thì thầm đọc TTKH.&quot;Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn ...&quot;Hết Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Một mùa thu trước hoàng hôn Nguyễn Thị Phi OanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: bebe Nguồn: VietloveĐược bạn: Thành viên VNTQ. Net đưa lên vào ngày: 12 tháng 1 năm 2008
vanhoc
Nhân viên cổ cồn trắng (tiếng Anh: white-collar worker) là một khái niệm được hình thành tại Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu (nhân viên cổ cồn xanh, cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng). Đây là một cách gọi vắn tắt của người Pháp khi muốn đề cập đến hai bộ phận nhân sự khác nhau. Từ "Col" có nghĩa là cổ áo, được phát âm là "côn" nên được đọc là "cổ cồn". Ngày nay khi nhắc đến cổ cồn trắng thì có hai khái niệm: Người lao động trí thức, chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, sử dụng trí tuệ, kiến thức làm công cụ làm việc. Kẻ phạm tội bằng hình thức sử dụng các công nghệ cao, áp dụng kiến thức và trí tuệ vào việc phạm tội nhưng không gây bạo lực. Xem thêm Nhân viên cổ cồn xanh Nhân viên cổ cồn hồng Tham khảo Đọc thêm Mills, Charles Wright. White Collar: the American Middle Classes, in series, Galaxy Book[s]. New York: Oxford University Press, 1956. N.B.: "First published [in] 1951." Việc làm Tầng lớp xã hội Phân loại việc làm
wiki
Yolanda Oreamuno Unger (8 tháng 4 năm 1916 - 8 tháng 7 năm 1956) là một nhà văn Costa Rica. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của cô là La Ruta de su Evasión (1948). 40 năm cuộc đời của cô được chia thành hai giai đoạn rõ ràng: 20 năm đầu tiên, đầy thanh niên, vẻ đẹp và hạnh phúc, tương phản mạnh mẽ với những năm bi kịch, cô đơn và bệnh tật sau. Đầu đời Yolanda Oreamuno là con duy nhất của Carlos Oreamuno Pacheco và Margarita Unger Salazar. Cha cô qua đời trước sinh nhật đầu tiên của cô, vì vậy cô chủ yếu được nuôi dưỡng bởi bà ngoại của cô, Eudoxia Salazar Salazar, người chồng Unger đã qua đời sau đó. Cô có được nền giáo dục trung học tại Colegio Superior de Señoritas. Sau đó, cô học kế toán và làm việc tại trụ sở Bưu điện Costa Rica. Ở tuổi 20, cô xuất bản hai câu chuyện đầu tiên của mình, "La lagartija de la panza blanca" và "Para Revenar, không có đoạn Max Jiménez". Cuộc sống Cô đang làm việc tại đại sứ quán Chile khi gặp nhà ngoại giao Jorge Molina Wood. Họ đã kết hôn và chuyển đến đất nước đó. Cô kể lại cuộc đời trong thời gian đó trong những câu chuyện của cô La mareas vuelven de noche và Don Junvencio (vẫn chưa được công bố cho đến năm 1971). Thời gian của cô ở Chile là sung mãn; những câu chuyện của cô xuất hiện ở Repertorio Americano, bao gồm 40º sobre cero, 18 de setiembre, Misa de ocho, Vela urbana, El espíritu de mi tierra, Insomnio và El negro, sentido de la alegría. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của họ đã tan vỡ vào năm 1936; chồng cô, bị suy yếu bởi một căn bệnh nan y, tự sát. Cô trở lại Costa Rica vào cuối năm 1936. Năm 1937, cô kết hôn với một luật sư, Óscar Barahona Streber, người đã tham gia vào phong trào cộng sản Costa Rica. Cả hai đều tham gia vào các hoạt động đối lập. Con trai của họ, Sergio Barahona Oreamuno, sinh ngày 8 tháng 12 năm 1942. Cuộc hôn nhân của họ không kéo dài; sau khi ly hôn, người chồng cũ của cô di cư đến Guatemala. Cô đã viết tiểu thuyết đầu tiên của mình, Por tierra firme, vào năm 1938. Năm 1940, cô gửi nó cho một cuộc thi viết, giành được giải ba giải nhất. Tuy nhiên, cô từ chối chia sẻ danh dự với những người khác, và quyết định không gửi bản thảo để xuất bản; cuối cùng bản thảo đã bị mất. nhỏ|Ngôi mộ của Oreamuno. Chữ viết "Tal vez solo a la muerte se llega demasiado temprano" (có lẽ chỉ trong cái chết là cô còn quá sớm) Oreamuno chuyển đến Mexico, sau đó quyết định trở thành công dân Guatemala. Tuy nhiên, vào năm 1949, cô bị bệnh nặng, và cô sống ở bệnh viện Washington, D.C. bốn tháng. Cô rời bệnh viện để đi du lịch đến Mexico City, để ở trong nhà của nhà thơ Costa Rica, Eunice Odio. Cô qua đời năm 1956. Cô được chôn cất trong một lăng mộ ở San Joaquín, D.F. Năm 1963, những di tích của bà được chuyển đến San José Vào ngày kỷ niệm 55 năm ngày mất của cô (ngày 8 tháng 7 năm 2011), một tấm bảng kỷ niệm đã được lắp đặt trên ngôi mộ của cô. Tác phẩm văn học Tiểu thuyết Por tierra firme (văn bản bị mất) La ruta de su evasión, first-place winner of the concurso Centroamericano de Novela, được tổ chức bởi Guatemalan Ministerio de Educación Pública (1948) Khác A lo largo del corto camino, tập hợp các bài tiểu luận, phê bình và câu chuyện, với bốn chương của La ruta de su evasión. Editorial Costa Rica, colección Biblioteca de Autores Costarricenses (1961) Các câu chuyện hoặc bài báo được xuất bản Vela urbana, Repertorio Americano, San José (Tháng 3 năm 1937) Misa de ocho, Repertorio Americano, San José (1937) 40º sobre cero (in Panamá), Repertorio Americano (1937) La lagartija de la panza blanca (Un cuento para hombres-niños de imaginación grande), dành riêng cho họa sĩ Teodorico Quirós El espíritu de mi tierra, San José (Tháng 8 năm 1937) Apología del limón dulce y el paisaje, Repertorio Americano, Bogotá, Colombia (Tháng 3 năm 1944) México es mío, en Repertorio Americano, México (Tháng 12 năm 1944) El negro, sentido de la alegría Dos tormentas y una aurora (1944) Casta sombría (1944) Pasajeros al norte, en Repertorio Americano, México (Tháng 9 năm 1944) José de la Cruz recoge su muerte Un regalo, Repertorio Americano, México (Tháng 7 năm 1948) Valle Alto, Brecha (Tháng 12 năm 1958) Đánh giá Her most renowned novel is La Ruta de su Evasión (1948). Oreamuno draws on narrative techniques that were uncommon in other Costa Rican writers. It is believed that authors like Thomas Mann and Marcel Proust influenced her literary creation. Costa Rican critic Abelardo Bonilla wrote that "In this as in all works of Yolanda Oreamuno there is boldness of conception and form, but there is a lack of internal unity". Tham khảo Liên kết ngoài Yolanda Oreamuno. La lagartija de la panza blanca, story Yolanda Oreamuno en la Editorial Costa Rica Works of Yolanda Oreamuno Yolanda Oreamuno in the blog Cosas de Jota Yolanda Oreamuno en Latindex UCR Karim Taylhardat. Siluetas americanas, 15. Nácar, todavía, about Yolanda Oreamuno, Centro Virtual Cervantes Benedicto Víquez Guzmán. 'La fugitiva': visión femenina de una época, review of the Sergio Ramírez novel in El arte literario y su teoría (5 November 2011) Chase, Alfonso. Narrativa contemporánea de Costa Rica, Ministerio de Cultura, Juventud y Deportes, San José, 1975 Cortés, Carlos. La gran novela perdida. Historia personal de la narrativa costarrisible, Ediciones Perro Azul, San José, 2007 Cubillo Paniagua, Ruth. Mujeres e identidades: las escritoras del 'Repertorio Americano' (1919-1959), Editorial de la Universidad de Costa Rica, San José, 2001 Garnier, Leonor. Antología femenina del ensayo. Ministerio de Cultura, Juventud y Deportes, San José, 1976 Kargleder, Charles y Warren H, Mory. Bibliografía Selectiva de la Literatura Costarricense, Editorial Costa Rica, San José, 1978 Quesada Soto, Álvaro. Breve historia de la literatura costarricense. Editorial Costa Rica, San José, 2008 Rojas, Margarita y Ovares, Flora. 100 años de literatura costarricense. Ediciones Farben, San José, 1995 Rojas, Margarita, Ovares, Flora y otros. La casa paterna. Escritura y nación en Costa Rica, Editorial de la Universidad de Costa Rica, San José, 1993 Valdeperas, Jorge. Para una nueva interpretación de la literatura costarricense. Editorial Costa Rica, San José, 1979 Sinh năm 1916 Mất năm 1956 Tiểu thuyết gia thế kỷ 20 Nữ nhà văn thế kỷ 20
wiki
Sau khi tiến hành khai quật 990m2 thuộc khu vực chính điện Kính Thiên ( Hoàng Thành Thăng Long ) các chuyên gia khảo cổ đã phát hiện các dấu tích về sân Đan Trì và Ngự Đạo thời Lê Trung hưng. Tuy nhiên, kết quả này khiến nhiều chuyên gia “rối não” vì có rất nhiều bí ẩn cần phải giải mã. Phát hiện sân Đan Trì và Ngự Đạo thời Lê Trung hưng ở Hoàng thành Thăng Long Sáng 22/11, Trung tâm Bảo tồn Di sản Thăng Long – Hà Nội và Viện Khảo cổ học tổ chức hội thảo khoa học “Báo cáo sơ bộ kết quả khai quật thăm dò Khu vực chính điện Kính Thiên năm 2022”. Theo PGS.TS Tống Trung Tín- Phụ trách công trường khai quật cho biết, hố khai quật năm 2022 nằm ở khoảng giữa nền điện Kính Thiên và di tích Đoan Môn. Kết quả khai quật tiếp tục làm phát lộ dấu tích kiến trúc của các thời kỳ Lý, Trần, Lê sơ, Lê Trung hưng, Nguyễn. PGS.TS Tống Trung Tín dẫn các chuyên gia và nhà khoa học thăm hố khai quật sáng 22/11. Ảnh: Quế Đỗ. Cụ thể, sau khi khai quật lớp mặt ở độ sâu trung bình 1,1m so với mặt bằng tại chỗ, đã xuất lộ hệ thống kiến trúc thời Lê Trung hưng với 5 loại hình dấu tích, gồm: dấu tích sân Đan Trì, dấu tích Ngự đạo, dấu tích bó nền trên sân Đan Trì, di tích kiến trúc chưa xác định có chân tảng đá nhỏ và dấu tích cống nước. Theo sử cũ, vào thời Lê sơ và Lê Trung hưng có sân Đan Trì (hay sân chầu, sân Đại Triều, sân điện Kính Thiên là nơi diễn ra các nghi lễ quốc gia quan trọng nhất của đất nước). Dấu tích sân Đan Trì thời Lê Trung hưng nằm phân bố rộng khắp hố khai quật, có dấu hiệu bị đào phá rất mạnh tại nhiều vị trí bởi các hoạt động/công trình giai đoạn sau (thời Nguyễn, thời Pháp thuộc, thời hiện đại). Sân Đan Trì chạy theo hướng Bắc – Nam, trải dài từ thềm rồng điện Kính Thiên tới cổng Đoan Môn, được dấu vết móng đầm gia cố trục Ngự đạo phân chia thành 2 khu vực: phía Đông và phía Tây. Đặc biệt, các hố thám sát ở nhà Cục Tác chiến, lần đầu tiên xuất lộ Ngự Đạo thời Lê Sơ được lát bằng gạch vuông đỏ cỡ lớn, bên cạnh Ngự Đạo lại có thêm một lối đi phụ ở phía Đông bằng gạch lát nghiêng. Lối đi này cũng trùng khớp vào cửa phụ phía Đông của cửa Đoan Môn; hố thám sát ở giữa lòng nhà xuất lộ hàng gạch bó 2 lớp chạy theo chiều Đông – Tây có khả năng là hàng gạch bó nền ngăn sân Đại Triều làm 2 cấp khác nhau. Điều này đang được nghiên cứu thêm. Dấu tích sân Đan Trì thời Lê Trung hưng tìm thấy ở hố khai quật. Ảnh: Quế Đỗ. Các nhà khoa học cũng đã phát hiện 5 loại hình di tích ở tầng khai quật thời Trần gồm: dấu tích móng có thể là móng cột kiến trúc, nền sân, đường đi, “bồn hoa” và cống nước. Trong đó, phát hiện 9 dấu tích “bồn hoa” dạng chữ nhật/gần vuông, được xây bằng gạch bìa đỏ, xếp thành các hàng. Các “bồn hoa” tập trung tại hai nửa phía Đông và phía Tây của hố khai quật, trong đó tập trung chủ yếu tại nửa hố phía Đông – vị trí tiếp giáp hố khai quật 2015. Về niên đại, dựa vào địa tầng cũng như vật liệu xây dựng, có thể xác định nhóm “bồn hoa” có niên đại vào khoảng thế kỷ XIV, cuối thời Trần. Dấu tích cống nước xuất lộ ở độ sâu 1,8m so với mặt bằng tại chỗ. Cống chạy theo chiều Bắc – Nam, kích thước xuất lộ: dài 9,73m, rộng 0,8m, phần phía Nam kết nối cùng cống nước đã xuất lộ trước đó, phần phía Bắc tiếp tục phát triển về vách Bắc. Cống nước còn khá nguyên vẹn cấu tạo gồm: thành cống, đáy cống và nắp cống. Thành cống cao 0,60m, xếp thành 10 lớp gạch được xếp giật cấp, thu vào trong lòng cống. Lòng cống lẫn nhiều than tro hoặc đất màu xám đen hoặc đất bùn, lòng cống rộng từ 40,5cm đến 45cm. Đáy cống được lát bằng gạch bìa đỏ như ở thành cống. Nắp cống sử dụng bằng các viên gạch bìa đỏ thời Lý/ gạch vuông (39 x 19 x 3,2cm). Về niên đại, cống có niên đại đầu thời Trần thế kỷ XIII. Dấu tích cống nước thời Lý. Ảnh: Quế Đỗ. Các dấu tích kiến trúc thời Lý phát hiện 8 dấu tích tương ứng 4 loại hình: dấu tích kiến trúc có móng cột, dấu tích nền sân, dấu tích đường nước lớn, dấu tích cống nước, dấu tích móng tường. Đặc biệt nhất ở tầng văn hóa này là tại vị trí phía Tây hố khai quật, phát hiện một móng cột có chân tảng đá hoa sen. Chân tảng hình vuông, u tròn nổi cao và được trang trí kiểu hoa sen kép, 16 cánh. Giữa các cánh sen là mũi kép nhỏ, hơi nhô cao, mũi kép cùng các cánh sen tạo thành một bông hoa lớn. Chưa rõ dấu tích kiến trúc này phát triển như thế nào. Có ý kiến cho rằng có thể nó là một dạng cột góc của móng cột hình vuông được đầm từ sỏi. Dấu tích tường bao gồm móng và thân tường chạy theo chiều Đông – Tây, song song cùng dấu vết đường nước lớn thời Lý. Trên dấu tích, các chuyên gia đã phát hiện nhiều dải sành có niên đại khoảng cuối thế kỷ XII – đầu thế kỷ XIII. Trên thân tưởng phát hiện một số viên gạch bìa hình chữ nhật, có viên được khắc ký tự can chi và số thứ tự bằng chữ Hán. Bên cạnh các dấu tích kiến trúc, cuộc khai quật cũng thu được nhiều loại hình gạch, ngói, gốm men, gốm sành liên quan đến quá trình phát triển kiến trúc và đời sống Hoàng cung nơi đây. Tiêu biểu nhất là mảnh mô hình tháp đất nung thời Trần. Các di vật là các loại vật liệu xây dựng Hoàng cung Thăng Long, đồ dùng sinh hoạt Hoàng cung thời kỳ Thăng Long và một số ít thuộc thời tiền Thăng Long. PGS.TS Tống Trung Tín nhận định rằng, cuộc khai quật lần này thu được nhiều kết quả quan trọng trong việc nhận thức các giá trị nổi bật toàn cầu của Hoàng thành Thăng Long. Cùng với việc tiếp tục xuất lộ tầng văn hóa dày 3m có từ thời Lý đến thời Pháp thuộc, cuộc khai quật đã phát hiện nhiều di tích với những nét mới nổi bật. Các dấu tích nền móng, gạch lát được tìm thấy ở nhiều tầng văn hóa. Ảnh: Quế Đỗ. Đối với dấu tích thời Lý, lớp gạch vuông lát nền thời Lý phân bố rộng khắp tại vị trí hố khai quật. Phát hiện thêm 3 dấu tích kiến trúc có móng cột khác với vị trí các kiến trúc đã xuất lộ trước đây. Làm rõ quy mô móng tường thời Lý với việc lần đầu tiên phát lộ dấu tích thân móng tường bao được xây bằng gạch và 02 dấu tích cống thoát nước. Đối với dấu tích thời Trần, bên cạnh việc tiếp tục phát hiện các dấu vết “bồn hoa” tương tự các cuộc khai quật trước đó, phát hiện thêm 2 dấu vết nền sân thời Trần chồng xếp lên nhau, cống nước ngầm có kích thước khá dài cho thấy sự tiếp nối thời Lý nhưng cũng có nhiều khác biệt lớn của khu vực này vào thời Trần. Đối với dấu tích thời Lê sơ, lần đầu tiên xuất lộ hàng gạch vuông kích thước lớn lát Ngự đạo, làn đường đi xếp gạch nghiêng cho thấy cấu trúc sân Đan Trì không đơn giản như các nhận thức trước đó. Đối với thời Lê Trung hưng, lần đầu tiên phát hiện nhiều hiện vật đá xanh có thể được sử dụng để lát mặt Ngự đạo. Cuộc khai quật còn ghi nhận sự chênh lệch độ cao của các khoảng sân Đan Trì để rồi từ đó đưa ra giả thuyết về độ cao của các cấp nền sân (khoảng sân Đan Trì phía trước thềm rồng Chính điện Kính Thiên cao hơn 70,1cm so với độ cao của khoảng sân Đan Trì tại Đoan Môn; độ cao của khoảng sân phía trước nhà Cục Tác chiến cao hơn 6,5cm, độ chênh của 2 vị trí khoảng 20cm. Kết quả khai quật đã phản ánh nhiều bí ẩn cần giải mã dưới lòng đất khu vực Trung tâm Hoàng thành Thăng Long. Ảnh: Quế Đỗ. “Bên cạnh các phát hiện mới trên đây, cuộc khai quật cũng phản ánh dưới lòng đất khu vực Trung tâm còn rất nhiều bí ẩn cần giải mã trong thời gian tới: cấu trúc chi tiết và tổng thể của Đan Trì như thế nào. Các cấp nền Đan Trì cao thấp và quy mô phân cấp đến đâu? Các làn đường nhỏ trên sân Đan Trì đã phát hiện, dấu tích có còn ở hướng Bắc và hướng Nam không? Rõ ràng, cấu trúc Ngự Đạo, Đan Trì phức tạp hơn nhận thức trước đây rất nhiều và như thế, cấu trúc tổng thể của Đan Trì và cấu trúc tổng thể của không gian rộng 35.000m 2 hẳn sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa mà ta chưa thể biết ngay được. Thêm nữa, mặt bằng thời Lý với sự xuất hiện nhiều dấu tích kiến trúc phía trong đường nước và tường bao tăng độ khó hiểu cho mặt bằng và chức năng của các di tích thời Lý ở đây. Hơn nữa, hầu hết quy mô và cấu trúc của kiến trúc Lý đều chưa được làm rõ. Mặt bằng và các di tích thời Trần càng rắc rối và khó hiểu nếu không nói là khó hiểu nhất ở khu vực này cũng như trong tổng thể Di sản bởi nhiều lý do khách quan. Tuy nhiên, câu chuyện về các di tích khảo cổ học xưa nay luôn là như vậy, vẫn luôn luôn cần nghiên cứu từng bước”, PGS.TS Tống Trung Tín nhấn mạnh. Hà Tùng Long
vanhoc
Andrea Dovizioso (sinh ngày 23 tháng 3 năm 1986) là một tay đua MotoGP người Ý. Dovizioso đã một lần lên ngôi vô địch thể thức 125cc năm 2004 và có rất nhiều chiến thắng chặng. Mùa giải 2021, Dovizioso thi đấu cho đội đua Sepang Racing. Sự nghiệp Bắt đầu từ năm 2001 đến 2004, Dovizioso thi đấu thể thức 125cc, anh đoạt chức vô địch mùa giải 2004. Từ năm 2005 đến 2007, Dovizioso chuyển lên thi đấu thể thức 250cc nơi anh có hai lần giành ngôi Á quân và một lần về ba. Từ năm 2008, Dovizioso chuyển lên thi đấu thể thức MotoGP. Đội đua đầu tiên của anh là Scot Racing Team, một vệ tinh của Honda. Anh có lần đầu tiên lên podium ở chặng đua GP Malaysia 2008. Năm 2009-2011, Dovizioso chuyển lên đội đua xưởng Repsol Honda. Ở đây thì kết quả thi đấu của anh khá lép vế so với hai đồng đội Casey Stoner và Dani Pedrosa. Kỷ niệm đẹp nhất của Dovizioso trong thời gian này là chiến thắng thể thức MotoGP đầu tiên ở chặng đua GP Anh 2009, đây là chặng đua GP Anh cuối cùng diễn ra ở trường đua Donington Park trước khi nó được dời sang trường đua Silverstone từ năm 2010. Năm 2012, Dovizioso đua một mùa giải cho đội đua Tech 3 Yamaha, anh là chủ lực của đội đua này với 6 lần lên podium. Năm 2013, Dovizioso gia nhập đội đua Ducati, cho đến năm 2015, anh và Ducati không cạnh tranh được với Honda và Yamaha nên đã không có được chiến thắng nào. Năm 2016, Dovizioso tìm được chiến thắng đầu tiên của anh cho đội đua Ducati ở chặng đua GP Malaysia. Đỉnh cao của Dovizioso là mùa giải 2017, anh giành được 6 chiến thắng để kéo cuộc đua vô địch với Marc Marquez tới chặng đua cuối cùng. Năm 2018 và 2019, Dovizioso vẫn giành ngôi Á quân nhưng số lần chiến thắng của anh đã giảm đi rõ rệt. Mùa giải 2018 anh giành được 4 chiến thắng (Qatar, Séc, San Marino và Valencia), sang năm 2019 chỉ còn 2 chiến thắng ở Qatar và Red Bull Ring. Ở chặng đua GP Anh 2019, Dovizioso gặp tai nạn nghiêm trọng với Fabio Quartararo khiến anh bị mất trí nhớ tạm thời. Năm 2020, Dovizioso lên podium ở chặng đua mở màn GP Tây Ban Nha, sau đó có chiến thắng ở GP Áo. Đó cũng là hai lần duy nhất mà Dovizioso lên podium ở mùa giải này. Chung cuộc anh chỉ xếp thứ tư và quyết định không gia hạn hợp đồng với đội đua Ducati. Đầu năm 2021, Dovizioso nhận công việc thử xe ở đội đua Aprilia. Đến cuối năm, anh nhận lời mời của Yamaha để đua cho đội đua Sepang Racing. Thống kê thành tích Tham khảo Liên kết ngoài Tay đua MotoGP
wiki
J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Trương Nguyễn Hữu Huân &amp;amp; Milou Chương 1 DUDLEY BỊ LOẠN TRÍ Ngày nắng nhất của mùa hè cho đến lúc này đã chấm dứt và nó thấm một sự tĩnh lặng uể oải vào những ngôi nhà vuông và to ở đường Privet Drive. Những chiếc xe thường xuyên bám một lớp bụi mờ đậu ở đường lái vào nhà và những bãi cỏ màu xanh trở thành màu vàng - những ống nước tưới đã bị cấm sử dụng vì đợt khô hạn làm thiếu nước. Việc tước đi cái mưu cầu thường xuyên là rửa xe và tưới cho cỏ, những người dân cư ngụ ở đường Privet Drive đã sống ẩn dật trong những cái bóng của những căn nhà mát, cửa sổ đuợc mở tung ra để ảo vọng về những cơn gió hiu hiu sẽ thổi tới. Chỉ còn một cậu bé thiếu niên phải ở ngoài nhà và cậu đang nằm ngửa trên một thảm hoa phía ngoài căn nhà số bốn. Cậu ta có làn da rám nắng, tóc đen, đeo kính cận; đó là một người bất hạnh, hơi ốm yếu mà người ta nhìn thoáng qua cũng thấy. Quần áo bò của cậu thấm đẫm nước mắt và rất bẩn, cái áo thể thao rộng lùng thùng thì đã mờ màu, và đôi giày dành cho huấn luyện viên thì đã há mõm. Sự xuất hiện của Harry Potter không làm cho cậu chiếm được cảm tình của hàng xóm - những người mà một số trong bọn họ nghĩ rằng sự bẩn thỉu nên bị trừng trị theo pháp luật, mặc dù chính cậu đã tự giấu mình vào sau một bụi cây tú cầu to để hầu như chẳng người láng giềng nào nhìn thấy. Thực sự thì, trường hợp duy nhất để cậu ta bị ai đó nhìn thấy là nếu dượng Vernon hoặc dì Petunia thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn xuống phía dưới thảm cỏ. Nhưng trên hết, Harry nghĩ rằng cậu đáng được tuyên dương vì đã nghĩ ra ý tưởng trốn vào đây. Cậu đã không cảm thấy dễ chịu khi nằm trên cái nóng và rắn của đất - có thể như vậy - nhưng đổi lại không có ai nhìn trừng trừng giận dữ vào cậu, nghiến răng kèn kẹt đến nỗi không thể nghe được tin tức, hoặc ném thẳng những câu hỏi dơ dáy vào cậu - việc đã xảy ra khi cậu thử ngồi vào phòng khách và xem tivi với dượng và dì. Cứ như thể là những cái suy nghĩ này đã đi qua cửa sổ mở, ông Vernon Dursley, dượng của Harry, thình lình nói: &quot;Thật vui mừng khi thấy thằng nhãi thôi húc đầu vào cửa. Nó đang ở đâu vậy?&quot; &quot;Tôi cũng không biết.&quot; Bà dì Petunia hờ hững nói &quot;Nó không có trong nhà...&quot; Dượng Vernon làu bàu: &quot;Xem tin này...&quot; Ông ta nói mỉa mai &quot;Tôi không hiểu thằng con mình sẽ trở nên thế nào đây... Nếu như một thàng bé bình thường quan tâm đến bản tin thời sự thì Dudley nó vô tư chẳng biết tổng thống đầu tiên của nước ta là ai! Dù sao đi nữa, cũng chẳng làm sao nếu mà bản tin thông báo có gì xảy đến đối với sự nghiệp của ông ta...&quot; &quot;Vernon- Suỵt!&quot; Dì Petunia nói &quot;Cửa sổ mở đấy!&quot; &quot;Ừ, Xin lỗi nhé, em yêu!&quot;Nhà Dusley trở nên yên tĩnh. Harry lắng nghe tiếng leng keng khi cậu đang theo dõi bà Figg đang đi qua, một bà già yêu-mèo đại gàn ở gần đường Wisteria Walk. Bà ta đang nhăn mặt và nhủ thầm. Harry rất sung sướng khi mà tự núp mình trong bụi cây để nhìn bà, lúc bà Figg vừa mới mời cậu đi uống trà lúc bà gặp cậu ở ngoài đuờng. Bà đi vòng qua góc phố và biến mất khỏi tầm nhìn trước khi tiếng nói Dượng Vernon lại vẳng ra ngoài cửa sổ lần nữa: &quot;Thằng Dudley ra ngoài uống trà à?&quot; &quot;Nó đang uống trà ở nhà bà Polkisses với bạn nó&quot; Dì Petunia nói âu yếm &quot;Nó có nhiều bạn và nổi tiếng thật.&quot; Harry cố nén một tiếng khịt mũi một cách khó khăn. Nhà Dursley tỏ ra ngu ngốc một cách đáng kinh ngạc khi nói về con trai của họ. Họ đã không phản đối những lời nói dối làm mất trí khôn về cái việc con trai họ đi uống trà với những thành viên khác trong cái hội của nó mỗi tối hè. Harry hiểu rất rõ là Dudley chẳng đi uống trà ở đâu cả. Nó và tụi bạn đi đập phá, hút thuốc ở những góc phố rồi ném đá vào các xe chạy qua và ném vào cả trẻ em nữa. Harry nhìn thấy chúng lúc cậu dạo bộ buổi tối qua đường Little Whinging; cậu đã bỏ ra hầu hết thời gian nghỉ hè của cậu để đi lang thang qua các đường phố, tìm báo ở các thùng rác dọc những con đường đó. Những đoạn nhạc báo chương trình lúc bảy giờ tối đã lại làm cho cơn đau tai và dạ dày của Harry trở lại. Có thể cái việc đó - sau một tháng chờ đợi - đã xảy ra vào tối nay. Một số lượng lỷ lục những người đi nghỉ mát đã chật kín xếp hàng dài ở sân bay vì những nguời khuân vác hành lí Tây Ban Nha đã bãi công đến tuần thứ hai. - Cứ cho bọn chúng nghỉ luốn đến mãn đời! - Dượng Vernon hầm hè sau câu nói của phát thanh viên Nhưng không sao: ở ngoài thảm hoa, cái cơn đau của Harry dường như đã lắng xuống. Nếu có cái gì xảy ra thì chắc chắn nó đã được đọc ở đầu bản tin rồi: Sự chết chóc và huỷ diệt thì hẳn nhiên quan trọng hơn việc những người đi nghỉ mát xếp thành hàng. Cậu thở hắt ra một hơi dài và chậm, nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh thẳm. Mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè của cậu thường trôi qua như nhau: sự căng thẳng, sự mong chờ, sự giải thoát nỗi đau một cách tạm thời và sau đó sự căng thẳng lại trỗi dậy... và cái câu hỏi luôn luôn gắn chặt vào đầu cậu là tại sao lại chưa có gì xẩy ra... Cậu tiếp tục lắng nghe, nếu chỉ cần có một câu chuyện nhỏ, không thể hiểu được nó đã xảy ra bằng cách nào đối với dân Muggles - một sự mất tích lạ lùng không thể giải thích được... Nhưng cái câu chuyện về những người khuân hành lý vẫn được tiếp tục bởi tin tức về đợt khô hạn ở miền Nam.- Tôi hy vọng nó vẫn nghe tiếp! - Dượng Vernon nói ngay sau đó. - Hắn và cái cơn mưa của hắn vào lúc ba giờ sáng! Sau đó là tin một trực thăng đâm vào cánh đồng ở Surrey, sau tiếp là một nữ minh tinh màn bạc li dị ông chồng nổi tiếng của bà ta.- Khi mà chúng nó còn thích cái công việc bẩn thỉu của chúng- dì Petunia khụt khịt - cái loại người mà xuất hiện một cách ám ảnh ở bất kỳ tạp chí nào mà nó có thể để cái tay gầy giơ xương lên.Harry nhắm mắt đôi mắt đang nhìn chằm chằm bầu trời vào buổi tối lại khi người phát thanh viên đọc: Và cuối cùng, Vẹt Bungy đã tìm ra một cách mới để giữ mát trong mùa hè này. Bungy, con vẹt đang sống ở vườn chim Five Feathers (Năm Cái Lông-ND) ở Barnsley, đã học cách trượt nước! Bà Mary Dorkins đã đi đến đó để xem xét một cách kỹ lưỡng hơn. Harry mở mắt. Nếu mà họ đã đưa cả tin vẹt trượt nước thì sẽ không còn gì có thể đáng giá hơn để nghe. Cậu cuộn người lại một cách cẩn thận và bò sát mặt đất, bò phía dưới cửa sổ. Cậu đã bò được hai inch (~5cm -ND) thì một loạt các sự việc khác xảy ra một cách rất nhanh. Một tiếng &quot;Rắc&quot; to và vang như tiếng súng đã phá vỡ bầu âm thanh tĩnh lặng buồn ngủ. Một con mèo nhảy phắt ra ngoài từ một chiếc xe đang đậu và bay ra ngoài khỏi tầm nhìn. Một tiếng thét, inh tai và vang và tiếng đồ sứ vỡ đã phát ra từ phòng khách của nhà Dursley, và như đã nghĩ thì đây chính là cái tín hiệu đó. Harry chờ đến đó nhảy lên, cùng lúc đó kéo từ thắt lưng lên một cây đũa thần bằng gỗ như thể cậu ta rút một chiếc gươm ra - nhưng trước khi cậu đứng thẳng người lên, Harry đã đập đầu vào cái cửa sổ mở nhà Dursley. Kết quả của sự va đập đó là nó đã làm cho bà dì Petunia hét toáng lên to hơn. Harry cảm thấy như đầu mình bị bổ làm hai. Chảy nước mắt, Harry quay cuồng, cố gắng chĩa cây đũa phép về phía đường để xác định nguồn gốc của tiếng động, nhưng cậu vừa đứng thẳng được người thì hai bàn tay lớn màu tía vòng qua cửa sổ và kẹp họng cậu lại: &quot;Vứt - nó - đi!&quot; - Dượng Vernon hét vào tai của Harry. &quot; Ngay - bây - giờ, Trước - khi - có - ai - nhìn - thấy!&quot; &quot;Dượng - bỏ - ra!&quot; Harry thở hổn hển. Trong vài giây đấu tranh, ở tay trái Harry kéo những ngón-tay-xúc-xích của ông cậu ra, còn tay phải cậu vẫn tiếp tục nắm vững cây đũa phép đã giơ lên. Sau đó, cơn đau ở trên đỉnh đầu của Harry đã tạo ra một lực đặc biệt mạnh khiến dượng Vernon kêu lên và thả Harry ra như ông ta đã bị một cú sốc điện. Một lực vô hình nào đấy có vẻ như đã chạy qua người cháu trai của ông ta, làm cho ông ta không thể giữ được cậu. Đau đớn, Harry ngã sõng soài trước bụi tú cầu, đứng thẳng lên và nhìn xung quanh. Không có dấu hiệu gì của cái thứ đã gây nên cái tiếng động đó, nhưng có vài ánh mắt nhìn chăm chú ở cửa sổ bên cạnh. Harry đút đũa thần một cách vội vàng vào trong quần và cố làm như không biết gì. &quot;Chúc một buổi tối tốt lành!&quot; Dượng Vernon nói to, vẫy tay với bà hàng xóm nhà số 7 đối diện, người đang nhìn trừng trừng sau tấm lưới sắt. &quot;Bà có nghe thấy tiếng xylanh xe nổ không? Tôi và Petunia cùng nghe thấy tiếng đó!&quot; Ông ta tiếp tục cười nhe răng một cách khiếp sợ, điên khùng đến khi tất cả những người hàng xóm tò mò đã rời mắt khỏi cửa sổ, rồi cái điệu cười trở thành một cơn thịnh nộ mà sau đó ông ta đã ra hiệu cho Harry đi về phía ông. Harry đi từng bước một mỗi lúc một gần hơn, chú ý để chỉ dừng đúng điểm mà bàn tay của ông dượng Vernon có thể tiếp tục bóp nghẹt cổ cậu. &quot;Mày làm cái quỷ gì thế hả, thằng oắt?&quot; Giọng ông Vernon ồm ồm pha lẫn sự run rẩy và thịnh nộ. &quot;Con đâu có làm cái gì?&quot; Harry lạnh lùng nói. Cậu vẫn tiếp tục đảo mắt nhìn ra ngoài đường, hy vọng rằng có thể tìm ra được người gây ra tiếng động đó. &quot;Mày tạo ra một tiếng động nghe như tiếng súng nổ ngay phía ngoài nhà ...&quot; &quot;Con không gây ra !&quot; Harry quả quyết.Khuôn mặt gầy và giống như ngựa của dì Petunia giờ đây đã xuất hiện bên cạnh cái khuôn mặt dài và màu tía của dượng Vernon. Bà ta giận tái cả người. &quot;Mày làm gì dưới khung cửa sổ nhà tao?&quot; &quot;Đúng, hay đấy, Petunia! Mày đã làm gì dưới khung cửa sổ nhà tao, thằng oắt?&quot; &quot;Nghe tin tức thời sự.&quot; Harry nhẫn nhục trả lời.Ông dượng và bà dì của Harry trao đổi cho nhau một cái nhìn lăng mạ. &quot;Mày đang nghe tin tức! Nói lại coi?&quot; &quot;Ồ, Thì luôn có sự kiện mới hàng ngày mà, dượng biết đó.&quot; Harry nói. &quot;Đừng có tỏ ra thông minh trước mặt tao, thằng oắt. Tao biết mày đang thật sự muốn làm gì- và đừng có bắt tao phải nghe thêm cái câu chuyện ngớ ngẩn rằng mày đã đang nghe tin! Mày có thể hiểu một cách tường tận số phận của mày mà...&quot; &quot;Cẩn thận, Vernon!&quot; Dì Petunia nói nhỏ, và sau đó dượng Vernon cũng hạ giọng khiến Harry chỉ vừa đủ nghe họ nói &quot;... rằng cái số phận của mày không cần đến tin tức của chúng tao!&quot; &quot;Con nói tất cả cho dượng nghe rồi đấy.&quot; Harry nói. Vợ chồng nhà Dursley trợn tròn mắt trong giây lát, rồi dì Petunia nói: &quot;Mày là một kẻ nói dối quá lộ liễu. Thế thì những con cú...&quot; Dì Petunia cũng hạ giọng khiến Harry phải đoán theo nhịp mấp máy môi những từ tiếp theo &quot;... thì để làm gì nếu mà chúng không đưa cho mày tin tức hả?&quot; &quot;Aha!&quot; - Dượng Vernon kêu lên như là chiến thắng ai vậy. &quot;Đừng nói dối nữa, thằng oắt! Cứ làm như chúng tao không biết mày nhận được tin tức từ những con cú bệnh dịch của mày.&quot; &quot;Những con cú... đâu có đưa cho con tin tức.&quot; - Harry nói không ra tiếng. &quot;Tao không tin!&quot; Dì Petunia nói ngay. &quot;Tao cũng thế.&quot; Dượng Vernon củng cố. &quot;Chúng tao biết mày rồi phải sẽ nói một cái gì đó nực cười&quot; Dì Petunia thêm vào &quot;Chúng tao không ngu, mày biết đó&quot; Dượng Vernon nói thêm. &quot;Ồ, cái tin đó thiệt là mới mẻ đối với con.&quot; Harry nói, thái dương của cậu giần giật, và trước khi nhà Dursley có thể gọi cậu lại được thì cậu đã kịp quay người lại, đi qua bãi cỏ, bước qua bức tường thấp rào khu vườn và sải bước trên đường phố. Cậu đang gặp rắc rối và cậu hiểu điều đó. Cậu sẽ phải đối mặt với Dượng và Dì sau đó và trả giá cho sự vô lễ của cậu, nhưng bây giờ cậu không quan tâm lắm đến điều đó vì cậu còn nhiều áp lực lên tâm trí cậu. Harry chắc chắn rằng tiếng &quot;Rắc&quot; đó đã phát ra vì có ai đó hiện hình hoặc biến mất. Đó chính xác là cái tiếng mà con gia tinh Dobby đã gây ra khi nó biến mất trong không khí. Có thể chăng là Dobby đang ở đường Privet Drive? Có thể chăng Dobby ở bên cậu ngay lúc đó? Cùng với ý nghĩ đó trong đầu Harry sải bước qua con đường Privet Drive, nhưng ý nghĩ ấy dường như hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu khi cậu chắc chắn rằng Dobby không biết cách tàng hình. Tiếp tục đi, Harry luôn cảnh giác về chuyện đã xảy ra, vì cậu đi uỳnh uỵch trên đường phố nên cái chân của cậu thường xuyên mang đến một cách tự nhiên cho cậu cái ý nghĩ ám ảnh đó. Vài bước đi một lần, cậu lại liếc về phía sau vai mình. Một cái ma thuật gì đó đang gần cậu lúc cậu nằm ở cái bụi cây tú cầu sắp chết khô của dì Petunia, cậu chắc chắn như vậy. Nhưng sao họ không nói với cậu, sao họ không liên lạc với cậu, sao đến bây giờ họ vẫn còn trốn cậu? Và sau đó, khi những suy đoán của cậu đã thất bại, thì nó đã đi ra khỏi đầu cậu. Có thể cuối cùng chẳng có cái ma thuật nào ở đây cả. Có thể cậu đã quá liều lĩnh: chỉ một dấu hiệu nhỏ nhoi nhất từ cái thế giới của cậu thôi, thế mà cậu đã vộ vàng đáp trả nó. Cậu có chắc rằng đó không phải là tiếng vỡ của cái gì đó trong nhà hàng xóm không? Harry cảm thấy mình mất hết cảm giác, chúng đã chìm vào cơn đau... và trước khi cậu hiểu rằng đó là cảm giác của sự tuyệt vọng đã ám ảnh cậu suốt mùa hè này thì nó đã trở lại lần nữa.Sáng ngày mai cậu sẽ thức giấc vì tiếng đồng hồ báo thức vào lúc năm giờ sáng như vậy cậu có thể thưởng cho con cú mang tờ Daily Prophet (Nhật báo tiên tri - ND) nhưng có hy vọng nhỏ nhoi nào về việc tiếp tục nhận những tờ báo đó nữa không? Harry sẽ chỉ đơn thuần liếc ở trang bìa trước khi vứt tờ báo sang bên cạnh trong những ngày qua, vì cậu nghĩ khi Voldermort trở lại thì đó chắc chắn phải là tin quan trọng nhất, và đó là điều duy nhất mà Harry quan tâm đến. Nếu cậu may mắn, thì sẽ có những con cú mang thư từ hai người bạn tốt nhất của cậu là Ron và Hermione, mặc dù cái hy vọng là cậu nhận được tin từ những bức thư đó đã từ lâu tắt ngấm rồi. &quot; Chúng tôi đã không thể nói nhiều về cái-mà-bạn-biết... Chúng tôi đã được nói là phải giữ kín tất cả những gì quan trọng trừ phi những bức thư của chúng tôi không đến được với bạn... Chúng tôi khá bận nên không thể nói chi tiết được... Có một cái gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra, chúng tôi sẽ nói với bạn ngay khi chúng tôi gặp lại bạn...&quot; Nhưng mà bao giờ Harry mới gặp lại được hai người bạn này? Thật đáng lo lắng khi không biết ngày chính xác. Hermione đã viết nguệch ngoạc &quot;Chúng tôi mong gặp lại bạn sớm&quot; trong thiệp mừng sinh nhật Harry, nhưng bao giờ là sớm? Theo như dự đoán từ những gợi ý lập lờ trong bức thư của họ, thì Harry tin chắc Hermione và Ron đang ở cùng một nơi, có thể là nhà của Ron. Cậu khó có thể chịu đựng được cảnh hai bạn đang vui vẻ ở The Burrow (Trang trại hang sóc -HĐ) khi mà cậu đang bế tắc ở đường Privet Drive. Thật ra, cậu đã thật giận giữ và đã vứt đi mà không mở hai hộp chocolate Honeydukes mà hai bạn của cậu đã gửi cho vào ngày sinh nhật cậu. Về sau cậu hơi tiếc, sau khi phải ăn món salad (rau trộn - ND) héo mà dì Petunia đã cho cậu vào bữa tối để chúc mừng sinh nhật. Và Ron và Hermione đang bận cái gì nhỉ? Tại sao Harry lại không bận? Có phải cậu đã không được giao trọng trách nặng nề bằng hai bạn không? Có phải họ đã quên những gì mà cậu đã làm? Có ai khác ngoài cậu đã đi vào nghĩa địa và nhìn thấy Cedric đang bị giết, bị trói vào cái bia mộ và gần như đã chết? Đừng nghĩ về nó nữa, Harry tự nhủ một cách nghiêm khắc mình hàng trăm lần vào mùa hè này rồi. Nó tồi tệ đến mức mà cậu vẫn còn thấy cái nghĩa địa đó trong những giấc mơ của cậu, day đi day lại vào lúc cậu đang đi trên đường phố. Cậu rẽ chỗ góc phố để vào đường Magnolia Cresent; một nửa đường suốt cái dọc mà cậu đã đi qua; đến cạnh một garage nơi mà cậu đã có cái chớp mắt đầu tiên trước người cha đỡ đầu của cậu. Sirius, ít ra, dường như hiểu Harry nghĩ gì. Nhưng phải thừa nhận rằng, những lá thư của ông cũng chẳng có tin gì như của Ron và Hermione, nhưng ít ra thì chúng cũng chứa đựng những từ nghĩ cảnh báo và an ủi thay vì là những lời gợi ý như trêu ngươi: &quot;Ta biết việc này làm con bực bội...&quot; &quot;Giữ mũi cho sạch và mọi sự sẽ tốt đẹp...&quot; &quot;Cẩn thận và đừng làm cái gì vội vã...&quot; Thì cậu hầu như đã làm đúng theo lời Sirius khuyên. Cậu băng qua đường Agnolia Crescent, quẹo vào đường Magnolia và đi thẳng tới công viên giải trí đang chìm vào bóng tối. Ít nhất cậu cũng khuất phục được ham muốn buộc cái rương vào chổi và bay đến chỗ The Burrow. Thật ra, Harry thấy rằng cậu đã cư xử rất phải tuy cậu rất tức giận và bực bội vì bị kẹt ở Privet Drive quá lâu, phải hạ mình đi trốn trong luống hoa với hy vọng nghe được một tin gì đó xem Lord Voldemort đang làm gì. Gì thì gì, cũng bực lắm chứ khi cái người vượt ngục sau 12 năm tù trong ngục phù thủy ở Azkaban, tính ám sát trong vụ ám sát mà hắn ta bị kết án rồi, đã thế lại còn lẩn trốn với con Hippogriff bị trộm, chính kẻ ấy khuyên cậu không nên làm cái gì liều lĩnh. Harry phóng qua cổng công viên bị khóa và đi qua bãi cỏ loang lổ. Công viên cũng vắng như đường phố. Khi cậu đến gần xích đu, cậu ngồi lên cái đu duy nhất mà Dudley và bạn nó chưa kịp phá hỏng, cậu quấn tay vào dây xích và cúi nhìn xuống đất. Cậu không thể trốn trong luống hoa nhà Dursley nữa rồi. Ngày mai, cậu phải nghĩ ra cách mới để nghe tin tức. Bây giờ, cậu chẳng có gì làm, chỉ chờ thêm một đêm bất an, vì sau khi thoát khỏi ác mộng về Cedric, cậu nằm mơ thấy các hành lang tối tăm, dài hun hút, tất cả dẫn đến các ngõ cụt và cửa khóa, tất cả có vẻ đều liên quan với cậu trong lúc cậu không ngủ. Cái sẹo trên trán cậu nó cứ châm chích khó chịu quá, nhưng cậu không thể tự dối mình là Ron hay Hermione hay Sirius còn quan tâm về diều đó nữa. Trước đây, cái sẹo đau khi nó báo là Voldemort đăng mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ thì Voldemort đã tái xuất giang hồ, họ có lẽ chỉ nhắc cậu là cái sẹo thỉnh thoảng làm cậu khó chịu là chuyện đương nhiên. Không cần phải lo chuyện cũ. Sự bất công này chồng chất trong lòng cậu làm cậu muốm thét lên vì tức giận. Nếu không vì cậu, không ai biết được là Voldemort đã trở lại! Và phần thưởng của cậu là kẹt cứng ở Little Whinging nguyên cả bốn tuần, hoàn toàn cách ly với thế giới thần thông, hạ cấp xuống nằm trong khóm tú cầu tàn để có thể nghe dược tin vền vẹt trượt nước! Sao Dumbledore có thể quên cậu dễ thế nhỉ? Tại sao Ron và Hermione chơi chung với nhau mà lại không mời cậu? Cậu phải chịu đựng việc Sirius bảo cậu ngồi im, ngoan ngoãn trong bao lâu nữa; hoặc chống lại ham muốn viết thư cho tòa báo Nhật Báo Tiên Tri ngu xuẩn ấy và nêu rõ là Voldemort đã tái xuất giang hồ? Các ý nghĩ điên cuồng này quay cuồng trong đầu Harry, ruột gan cậu dằn vặt gì giận dữ trong màn đêm oi ả đang buông xuống quanh cậu, không gian gian thơm dịu mùi cỏ khô ấm và tiếng động duy nhất là tiếng xe cộ trên con đường cạnh công viên. Cậu không biết mình ngồi nghĩ ngợi bao lâu trên xích đu thì cậu nhìn lên vì nghe thấy tiếng nói. Đèn đường lấp lánh vừa đủ chiếu sáng một nhóm người đi vào công viên. Một người hát lớn một bài hát tục. Mấy người khác đang cất tiếng cười. Họ dắt mấy cái xe đạp đua đắt tiền phát ra tiếng động nhẹ. Harry biết những người này là ai. Bóng người đi đầu đúng là thằng anh họ Dudley Dursley đang lần về nhà, đi kèm với băng đảng trung thành của nó. Dudley vẫn đồ sộ như cũ, nhưng sau một năm ăn kiêng và khám phá ra một tài năng mới, cơ thể nó đã thay đổi rất nhiều. Dượng Vernon khoe tất cả mọi người là Dudley gần đây đã thành vô địch hạng nặng trẻ liên trường của miền Đông Nam. Môn thể thao quí tộc này, theo lời dượng Vernon, làm cho Dudley càng có vẻ ghê gớm hơn hồi Harry còn học tiểu học đóng vai bao tập đấm vỡ lòng cho Dudley. Harry không còn sợ thằng anh họ đó nữa nhưng cậu vẫn không tin là Dudley học dược cách đấm nặng hơn và chính xác hơn không phải là điều đáng ăn mừng. Trẻ con khắp xóm đều khiếp sợ thằng ấy – sợ hơn cả “thằng Potter ấy”, bị tố giác là một thằng du côn cứng cổ ở trung tâm An Ninh Brutus cho nam thiếu niên tội phạm bất trị. Harry nhìn mấy bóng đen đi trên bãi cỏ và tự hỏi chúng đã đánh ai tối nay. Chúng bay hãy nhìn quanh, Harry nghĩ thầm khi nhìn bọn chúng. Chóng ngoan. Nhìn quanh tí nào. Tao đang ngồi dây một mình, tới trêu tao đi nào. Nếu Dudley và chúng bạn thấy cậu ngồi đấy, chắc là chúng sẽ chạy thẳng đến ngay, rồi Dudley sẽ làm gì? Nó sẽ không muốn bị mất mặt trước chúng bạn, nhưng nó sẽ sợ hãi không dám khiêu khích Harry, chắc là buồn cười lắm khi cậu ngắm Dudley lâm vào thế bí, chế giễu nó, nhìn nó, và nếu đứa nào định đánh cậu thì có sẵn đũa phép đây. Cho chúng biết tay. Cậu đang cần xả giận vào mấy thằng bé từng làm khổ đời cậu. Nhưng chúng không nhìn quanh, chúng không thấy cậu, chúng tiến gần đến hàng rào. Harry kiềm chế không gọi chúng. Gây sự đánh nhau là dại. Cậu không dược dùng phép thuật. Cậu có thể bị đuổi học. Tiếng bọn Dudley xa dần; chúng đi khuất vào đường Magnolia Road. &quot;Đấy, Sirius, Harry chán nản. Không vội vã. Giữ mũi cho sạch. Trái ngược cách làm của chú.&quot; Cậu đứng dậy vươn vai. Dượng Vernon và dì Petunia hình như tin rằng lúc Dudley xuất hiện là đúng thời điểm phải về nhà, bất kể thời gian nào sau đó cũng là quá muộn. Dượng Vernon dọa sẽ nhốt Harry vào kho nếu cậu lại về nhà sau Dudley, Harry vừa nín ngáp, vừa cau có dứng dậy đi ra cổng công viên. Đường Magnolia Road, cũng như Privet Drive, cũng có dẫy nhà to hình vuông có bãi cỏ cắt tỉa cẩn thận, chủ nhà là những người to lớn vuông vắn lái xe đánh bóng sạch sẽ giống xe của dượng Vernon. Harry thích Little Whinging về đêm, lúc cửa sổ kéo kín màn tạo nên cách mảnh mầu ngọc quý trong bóng tối, và cậu không phải nghe người ta thì thầm về vẻ “tội phạm” của cậu khi cậu đi qua. Cậu rảo bước, đến nửa đường Magnolia Road, cậu lại thấy bọn Dudley; chúng chào nhau trước khi rẽ vào Magnolia Crescent. Harry rút vào bóng cây tử đinh hương, chờ đợi. “Nó kêu như lợn, nhỉ?” Malcolm nói làm bọn kia cười hô hố. “Cú móc phải đẹp quá, D bự à,” Piers nói. “Cùng giờ ngày mai nhá?” Dudley nói. “Sang nhà tao nhá, bố mẹ tao đi vắng,” Gordon nói. “Mai nhá,” Dudley nói. &quot;Bye, Dud!&quot; &quot;Gặp lại sớm, D Bự!&quot; Harry chờ cả bọn đi khỏi cậu mới tiếp tục đi về. Khi cậu hết nghe tiếng nói bọn chúng Harry đi đến góc đường Magnolia Crescent. Vì đi rất nhanh, cậu đến gần Dudley. Nó vừa tản bộ vừa ngân nga. “Ê, D Bự!” Dudley quay người lại. “Ồ,” Nó làu bàu. “Thì ra là mày .” “Mày làm ‘D Bự’ được bao lâu rồi?” Harry hỏi? “Câm mồm,” Dudley gào lên, quay đi, “Tên hay đấy,” Harry cười nói, đi ngay đàng sau thằng anh họ. “Nhưng với tao, mày sẽ luôn là ‘Ickle Diddykins’.” “Tao bảo, CÂM MỒM!” Dudley nói, mắm hai bàn tay to như đùi heo thành nắm đấm. “Mấy thằng đó không biết mẹ mày gọi mày là gì à?” “Câm mõm mày lại!” “Sao mày không bảo bà ấy là câm mõm bà lại . Còn ‘Popkin’ và ‘Dinky Diddydums’, tao có dùng được không?” Dudley không nói gì. Nỗ lực không đánh Harry có vẻ chi phối tất cả mọi tự chủ của nó. “Thế mày đánh ai tối nay thế?” Harry hỏi, cậu không cười nữa. “Một đứa 10 tuổi khác? Tao biết mày đánh Mark Evans tối hôm kia – “Nó tự rước họa vào thân,” Dudley gào. “Thế hả?” “Nó láo với tao.” &quot;Thế à? Thế nó có bảo là mày trông giống con heo học đi trên hai chân sau không? Không láo đâu, Dud, thật đấy.” Một cơ bắp ở hàm Dudley co giật. Harry rất hài lòng vì đã làm Dudley điên tiết; cậu thấy trút được cơn giận sang thằng anh họ, một cách giải tỏa duy nhất của cậu. Hai đứa rẽ phải vào ngõ hẹp, nơi Harry gặp Sirius lần đầu, là một lối tắt từ Magnolia Crescent đến Wisteria Walk. Lối này vắng và tối hơn hai con đường kia vì không có đèn đường ở đấy. Tiếng chân đi êm hơn giữa tường ga-ra ở một bên và bên kia là hàng rào cao. “Mày tưởng mày to lắm với cái đó hả?” Dudley hỏi sau vài phút. “Cái gì?” “Cái – cái mày giấu ấy.” Harry lại cười. “Không có vẻ ngốc lắm nhỉ, Dud? Nhưng tao tưởng là mày không biết vừa đi vừa nói.” Harry rút gậy phép ra. Cậu thấy Dudley liếc nhìn cây gậy. “Mày không được phép dùng nó,” Dudley nói ngay. “Tao biết là không được. Mà sẽ bị đuổi khỏi cái trường đồng bóng ấy.” “Sao mày biết người ta chưa đổi luật, D Bự?” “Chưa đổi,” Dudley nói, mặc dù không tin chắc gì lắm. Harry cười nhạt. “Mày không dám chọc tao nếu mày không có cái đó, phải không?” Dudley gầm gừ. “Cũng như mày chỉ cần bốn thằng đứng sau lưng khi mày đánh thằng bé 10 tuổi. Mày biết cái danh hiệu vô địch môn quyền Anh mày luôn mồm khoe ấy? Đối thủ mày mấy tuổi? Bảy? Tám?” “Nó 16 tuổi, nói cho mà biết,” Dudley gầm gừ, “và nó bất tỉnh nhân sự cả 20 phút sau khi tao xong việc với nó, và nó nặng gấp đôi mày đấy. Mày chờ tao bảo bố là mày rút cái đó ra –“ “Chạy về với bố ngay hả? Vô địch quyền Anh dính chặt vào bố sợ cái gậy phép kinh tởm của thằng Harry?” “Cái loại mày thì cũng chẳng dũng cảm gì về đêm đâu...” Dudley giễu cợt. “Ban đêm dây này, Diddykins. Khi tối đêm thế này, ta gọi là ban đêm.” “Tao nói khi mày nằm ngủ cơ!” Dudley gầm gừ. Nó dừng lại. Harry cũng dừng chân và trố mắt nhìn thằng Anh họ. Cậu có thể thấy một tí trên cái mặt to của Dudley, nó có vẻ đắc thắng kỳ lạ. “Mày muốn nói gì? Tao không dũng cảm khi ngủ?” Harry nói, cậu rất bối rối. “Tao sợ cái gì cơ, gối hay cái gì?” “Tao nghe thấy mày đêm qua,” Dudley thì thầm. “Nói trong giấc ngủ. Rên rỉ.” “Mày nói cái gì?” Harry lại hỏi, nhưng cậu có một cảm giác lạnh xa xuống trong ruột mình. Đêm qua cậu nằm mơ thấy nghĩa trang ấy. Dudley phá lên cười thô lỗ, rồi phát ra tiếng rên cao giọng. “’Đừng giết Cedric! Đừng giết Cedric!’ Ai là Cedric – bạn trai mày hả?” “Tao – mày nói dối,” Harry nói một cách máy móc. Nhưng miệng cậu khô hẳn. Cậu biết Dudley không nói dối – chứ sao mà nó biết về Cedric? “’Bố ơi! Giúp con, bố ơi! Hắn sắp giết con, bố ơ! Hu hu!’” “’Đến giúp con, bố ơi! Mẹ ơi, đến giúp con! Hắn giết Cedric rồi! Bố ơi, giúp con! Hắn sắp -’ Đừng chỉ cái đó vào người tao!” Dudley lùi vào tường. Harry chỉ gậy phép vào ngay tim Dudley. Harry cảm thấy mười bốn năm căm ghét Dudley làm mạch cậu đập dồm dập – cậu muốn ra tay ngay, hóa phép Dudley toàn thân nó cho nó phải bò về nhà như một con côn trùng, mất tiếng, sờ xoạng. “Đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa- Harry gầm lên. “Mày hiểu không?” “Chỉ cái đó ra chỗ khác!” “Tao bảo, mày hiểu không?” “Chỉ nó ra chỗ khác!” “MÀY HIỂU TAO NÓI GÌ KHÔNG?” “BỎ CÁI ĐÓ RA KHỎI –“ Dudley há hốc miệng run rẩy rất kỳ quặc, như là nó bị tạt nước đá. Cái gì đó xảy ra trong màn đêm. Bầu trời đầy sao màu xanh chàm bỗng nhiên trở nên đen thẫm và mất hết ánh sáng – trăng sao và ánh đèn đường sáng mờ ở đầu và cuối hẻm tắt sạch. Tiếng xe chạy xa xa và tiếng cây cối xào xạc cũng im bặt. Buổi tối oi ả đột nhiên trở lạnh thấu xương. Hai đứa bị bóng tối yên lặng trùm kín, như một bàn tay khổng lồ thả xuống một cái áo choàng giá lạnh to phủ kín ngõ hẻm, bịt mù mắt hai đứa trẻ. Trong một tíc tắc. Harry tưởng mình làm phép ngoài dự tính, mặc dù cậu đang cố tự chủ hết sức – lý trí của cậu bắt kịp cảm giác của cậu– cậu không có khả năng tắt sao trên trời. Cậu quay qua quay lại, cố nhìn, nhưng bóng tối trùm lên mắt cậu như một màng che không trọng lượng. Tiếng Dudley khiếp sợ nói vào tai Harry. “Mày làm cái gì thế? Đừng!” “Tao không làm gì hết! Câm mồm và đừng nhúc nhích!” “Tao không thấy gì cả! Tao bị mù rồi! Tao –“ “Tao bảo câm mồm lại!” Harry đứng yên, đảo mắt mù nhìn hai bên. Cái lạnh quá mức làm cậu run như cầy sấy, tay cậu nổi gai ốc và cậu dựng cả tóc gáy – cậu mở mắt to hết cỡ, trố mắt nhìn quanh, không thấy gì cả. Không thể được. Chúng không thể có mặt ở Little Whinging. Cậu lắng tai nghe. Cậu có thể nghe thấy trước khi nhìn thấy chúng. “Tao sẽ mách bố!” Dudley thút thít. “Mày đâu rồi? Mày đang làm -? “Mày có im được không?” Harry nghiến giọng, “tao đang cố ngh-“ Nhưng cậu im bặt. Cậu vừa nghe thấy tiếng động cậu làm cậu lo sợ. Có cái gì trong ngõ hẻm đó ngoài hai đứa trẻ, nó có những tiếng thở khan dài lập bập. Harry hoảng sợ, cậu đứng run rẩy trong cơn lạnh. “Thôi! Đừng làm thế nữa! Tao sẽ dánh mày! Tao thề tao sẽ đánh mày!” “Dudley! Câm –“ ẦM! Một cú đấm vào một bên đầu Harry, nhấc bổng câu lên không. Mắt cậu nổ đom đóm. Nội trong một giờ, hai lần Harry cảm thấy đầu bị vỡ làm đôi; cậu rơi bịch xuống đất và rơi mất cây gập phép. “Đồ ngu, Dudley!” Harry thét lên, chảy mước mắt vì đau, cậu lồm cồm bò dậy, cuống quít sờ soạng trong bóng tối. Cậu nghe tiếng Dudley bỏ chạy, đụng vào hàng rào hẻm, ngã xuống. “DUDLEY, QUAY LẠI ĐÂY! MÀY CHẠY THẲNG VÀO NÓ KÌA!” Có tiếng kêu thét ghê rợn và tiếng chân Dudley dừng lại. Cùng lúc đó, Harry cảm thấy cơn lạnh tỏa ra sau lưng và đó chỉ là một điều duy nhất. Có nhiều hơn một tên... “DUDLEY, NGẬM MỒM LẠI! MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM, NGẬM MỒM LẠI! Gậy phép!” Harry hốt hoảng lẩm bẩm, tay mò nhanh như nhện trên mặt đất. “Đâu rồi – gậy phép – chóng ngoan – lumos!” Cậu buột miệng câu thần chú, tuyệt vọng cầm ánh sáng để tìm gậy – hú vía, vài inch gần tay phải cậu ánh sáng lóe lên – đầu gập phép tóe lửa. Harry chộp lấy gậy, đứng bật dậy quay người lại. Ruột gan cậu lộn tùng phèo. Một dáng cao chùm đầu lượn đến gần cậu, lướt trên mặt đất, không thấy chân hay mặt dưới áo choàng, nó vừa đến vừa hút lấy màn đêm. Ngã người về phía sau, Harry giơ gậy phép. “Expecto patronum!” Một luồng khói bạc bắn ra từ đầu cây gậy phép và tên Dementor (~Giám ngục -HĐ) chậm lại, nhưng thần chú không công hiệu; vấp vào chính chân mình, Harry rút lui tí nữa khi tên Dementorđè xuống người cậu, đầu óc cậu tối tăm vì hoảng hốt – tập trung – Một đôi tay xám xần xùi nhơ nhớp thò ra dưới áo choàng của tên Dementor, nhắm vào người cậu. Tai cậu nghe một tiếng vút qua. “Expecto patronum!” Tiếng cậu nghe nhỏ và xa vời. Một làn khói bạc mới, thậm chí còn nhỏ hơn cả lần trước, tuôn ra từ đầu cây đũa phép - Cậu không làm gì được nữa, cậu không thể làm phép đó được. Có một tiếng cười trong đầu cậu, nhức óc, và cường độ cao,... cậu có thể ngửi thấy cả mùi thịt thối của những tên Dementor, một cái hơi thở lạnh lẽo chết chóc đang xâm nhập vào buồng phổi của cậu - Nào Harry Potter, mi hãy nghĩ về cái gì đó vui vẻ đi nào... Nhưng chẳng có gì gọi là vui vẻ trong đầu cậu... Những ngón tay lạnh lẽo của tên Dementor đang tiến gần đến cổ họng cậu - cái tiếng cười cường độ cao ấy càng lúc càng to, và có một tiếng nói trong cậu: &quot;Cúi đầu trước cái chết đi, Harry... Có thể cũng không đau đớn gì đâu... Tao cũng không biết đích xác nữa... Tao đã bao giờ chết đâu...&quot; Cậu sẽ không bao giờ gặp lại Ron và Hermione nữa - Và khuôn mặt của những bạn ấy đã khích lệ cậu chiến đấu cho sự sống. EXPECTO PATRONUM! Một con hươu đực bằng bạc đã chạy ra từ đầu cây đũa phép của Harry, những cái gạc của nó đã bắt được tên Dementor tại cái nơi con tim ngự trị, nó bị văng ngược trở lại, không trọng lượng và hoàn toàn đen kịt, và lúc con hươu được gọi ra, tên Dementor bổ nhào ra xa, như dơi và bị đánh bại hoàn toàn. &quot;ĐI THEO TAO!&quot; Harry nói với con hươu. Tìm vòng quanh, cậu chạy bổ xuống đường, tay cầm theo cái nguồn sáng nhỏ nhoi trên đầu cây gậy. Cậu đã chạy hàng chục bước khi cậu đến đó: Dudley bị xoắn người nằm trên mặt đường, tay ôm lấy mặt. Một tên Dementor thứ hai đang ngồi cạnh Dudley, kẹp chặt cổ tay thằng Dudley bằng đôi tay thô kệch của nó, nạy từng ngón tay sang một bên, hạ thấp cái đầu che mũ của nó xuống gần mặt Dudley và chực hôn Dudley. &quot;HÃY ĐẾN ĐÓ!&quot; Harry nói ngay sau đó với một tiếng gầm giận giữ. Con hươu bạc mà cậu đã gọi tới đang chạy nước kiệu qua cậu. Cái mặt không có mắt của tên Dementor chỉ còn cách mặt thằng Dudley một inch (~ 2.5 cm - ND) và đúng lúc đó thì con hươu tới và và cái gạc cuả nó lại tóm được tên Dementor, lập tức tên Dementor bị hất ngược lên trên trời và, như bạn của nó, nó gầm xa dần rồi mất hút vào mảng trời tối; con hươu đi nước nhỏ ra đến đường rồi cũng tan biến trong làn khói bạc. Trăng, sao và những cột đèn đường lại sáng. Một làn gió ấm thổi qua con đường. Cây cối lại rung rinh xào xạc trong khu vườn của các ngôi nhà, và cái ồn ào trần tục do những chiếc xe đi qua đường Magnolia Crescent gây ra lại chiếm lĩnh bầu không gian. Harry ngồi đó khá yên lặng, tất cả những giác quan của cậu rung lên, từ cơn sốc trở về trạng thái bình thường. Sau một lúc, cậu thấy cái áo thể thao cậu mặc đã dính chặt vào người cậu, mồ hôi của Harry vã ra như tắm. Cậu không tin vào những gì đã xảy ra. Những tên Dementor đang ở đây, ngay tại Little Whinging. Dudley nằm trên mặt đất, người vặn xoắn, khóc thút thít và run lên bần bật. Harry ngồi xuống để xem khi nào Dudley có thể sẵn sàng đứng lên được, nhưng đúng lúc ấy thì có những tiếng bước chân to, chạy nhanh phía sau cậu. Theo bản năng cậu giơ cây đũa phép lên, theo sát từng chuyển động khuôn mặt của kẻ mói đến. Bà Figg, bà già gàn dở hàng xóm nhà cậu, dần hiện lên rõ nét. Cái kẹp tóc tuột khỏi đầu bà, một chiếc dây từ xắc của bà kêu lách cách được treo lủng lẳng ở cổ tay bà... Harry giấu cây đũa phép đi khỏi tầm nhìn của bà một cách mau mắn, nhưng... &quot;Đừng cất nó đi thằng bé ngốc nghếch kia!&quot; bà rít lên &quot;Sẽ thế nào nếu có nhiều hơn hai tên Dementor ở xung quanh đây?... Ồ.... ta sẽ giết Mundungus Fletcher!&quot; J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Trương Nguyễn Hữu Huân Chương 2 Một đàn cú &quot;Cái gì cơ ạ?&quot; Harry nói không hiểu gì cả. &quot;Hắn đi rồi!&quot; Bà Figg nói, nắm bàn tay lại. &quot;Hắn đã đi để gặp một số thằng khác để thẻo luận về một chuyến mới trong đó những cái vạc rơi ngay đằng sau một cây chổi bay! Ta đã bảo với hắn rằng ta sẽ lột da hắn nếu hắn đi, và bây giờ thì nhìn đây! Những tên Dementor (Giám ngục- HĐ)! Thật là may mắn ta đã cử Ngài Tibbies trong trường hợp này! Nhưng chúng ta không có thời gian mà đứng ngây ra đâu! Nhanh lên, ngay lập tức, chúng ta phải đưa bọn con trở về! Ồ, vấn đề rắc rối đến rồi đây! Ta nhất định phải giết hắn!&quot; &quot;Nhưng - &quot; sự phát hiện ra rằng cái bà hàng xóm gàn yêu - mèo - một - cách - ám - ảnh biết chỗ những tên Dementor ẩn náu là một cú sốc lớn cho Harry khi bà gặp cả hai trên đường phố. &quot;Bà là,... bà là... một phù thuỷ à?&quot; &quot;Tà là một Squib (phù thuỷ Pháo-xịt), Mundungus biết điều đó rõ hơn ai hết. Như vậy là ta chẳng giúp gì được con trong việc đánh bật bọn Dementor này ra! Mundugus đã bỏ mặc con hoàn toàn khi con không có đến một mảnh giáp lúc ta đánh động cho hắn -&quot; &quot;Mundungus đã theo dõi con à? Chờ đã - đó chính là Mundugus! Mundugus đã biến mất trước cửa nhà con!&quot; &quot;Đúng vậy, đúng vậy, nhưng thật may mắn ta đã ém trước Ngài Tibbies trong lúc đó, và Ngài Tibbies đã đến và đánh động cho ta, nhưng ngay cái lúc ta đến nhà con thì con đi mất tiêu rồi. - và bây giờ - Dumbledore sẽ nói gì nhỉ?... - Mày!&quot; Bà ta thét vào Dudley, vẫn còn nằm ngửa trên mặt đường. &quot;Hãy lê cái mông lợn của mày dậy đi, nhanh lên!&quot; &quot;Vậy ra bà biết cụ Dumbledore sao?&quot; - Harry nói, nhìn chằm chằm vào bà. &quot;Tất nhiên là ta biết Dumbledore, Ai mà chẳng biết Dumbledore chớ? Nhưng tiếp tục nào - Chẳng hay ho gì nếu bọn Dementor quay lại đâu, ngay cả đến biến hình thành một cái túi chè thì ta cũng không làm được đâu.&quot; Bà ta nghiêng người xuống, nắm lấy hai cái tay to đùng chắc nịch của Dudley trong bàn tay nhăn nheo của bà và kéo mạnh. &quot;Dậy mau, cái cơ thể vô dụng của mày, dậy mau đi!&quot; Nhưng Dudley đã cả không muốn và không thể cử động được. Nó vẫn nằm trên đất, và cái khuôn mặt tái ngoét, miệng nó ngậm thật chắc. &quot;Để con làm cho&quot; Harry nắm chặt cánh tay của Dudley và kéo lên. Với một nỗ lực tuyệt vời cậu đã nhấc Dudley tới chân cậu. Hai con mắt ti hí của Dudley đang đảo qua đảo lại không ngừng trong cái hốc mắt của nó và mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt nó; vào cái lúc mà Harry thả nó ra thì nó lắc đầu quầy quậy sợ hãi. &quot;Nhanh lên nào!&quot; Bà Figg nói. Harry kéo một trong những cẳng tay to lớn của Dudley qua vai cậu và kéo lê nó trên đường, ít nhiều cơ thể Harry còng xuống bởi sức nặng. Bà Figg đi chập chững cạnh hai đứa, nhìn một cái nhìn lo âu xung quanh khúc quanh đó. &quot;Hãy rút đũa phép của con ra&quot; Bà nói với Harry, khi họ đi vào đường Wisteria Walk. &quot;Bây giờ thì đừng có để để ý đến cái Đạo luật Giữ Kín Bí Mật Phù Thuỷ, --- (?) ---. Hãy nói về Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên... Đó Thực Sự là những cái mà Dumbledore lo lắng- Cái gì ở cuối đường thế kia? À, đó chỉ là Ngài Prenetic... Đừng có đút đũa phép vào, con trai, ta vẫn thường nói với con là ta vô dụng đấy chớ?&quot; Quả thật là không dễ khi cầm cây đũa phép thật chắc mà đồng thời lại phải kéo Dudley đi. Harry đã cho thằng anh họ một cú thọc vào sườn vì mất kiên nhẫn, nhưng Dudley dường như đã mất hết sự thèm khát được tự do đi lại. Người nó mềm oặt trên vai của Harry, chân của nó thì lê lết trên mặt đường. &quot;Bà Figg, Tại sao bà không nói cho con bà là một Squib?&quot; Harry hỏi, cùng với một sự nỗ lực tiếp tục bức đi. &quot;Trong tất cả những lần con đến nhà bà đó - sao bà lại chẳng nói gì cả ?&quot; &quot;Lệnh của Dumbledore đó. Ta phải trông con nhưng cấm nói nửa lời, con còn quá nhỏ. Ta rất xin lỗi con ta đã để cho con khổ sở một thời gian dài, nhưng nhà Dursley sẽ không cho con vào nếu mà họ nghĩ con không thích ở đó. Không dễ dàng lắm đâu, con hiểu đó. Harry, nhưng trời ạ&quot; - bà ta nói với giọng đau khổ, siết chặt tay thêm nữa &quot;Khi mà cụ Dumbledore nghe được việc này - Mundugus đã đi như thế nào, cứ cho là hắn đã được giao nhiệm vụ đến nửa đêm đi - thì hắn đang ở nơi đâu? Ta sẽ phải ăn nói với Dumbledore như thế nào về chuyện này? Ta không liên lạc được.&quot; &quot;Con có một con cú, và bà có thể nhờ chị ta mang cho.&quot; Harry nói khẽ, tự hỏi rằng bao giờ thì xương sống của cậu gẫy sụn trước sức nặng của Dudley. &quot;Harry, con không hiểu! Dumbledore sẽ phải hành động càng nhanh càng tốt, viện Pháp thuật sẽ có những cách riêng để phát hiện ra những người chưa đến tuổi dùng phép, họ đã biết rồi, con nhớ lời ta đó.&quot; &quot;Nhưng con đang cố gắng thoát khỏi bọn Dementor, Con Phải sử dụng phép chớ - Họ chẳng lo việc bọn Dementor đang làm gì khi chúng đi lờ vờ trên đường Wisteria Walk, Chắc vậy?&quot; &quot;Ôi con trai của ta, Ta hy vọng như vậy, nhưng ta sợ - MUNDUGUS FLETCHER, TA SẼ GIẾT MI!&quot; Có một tiếng &quot;Rắc&quot; và một mùi trộn lẫn của rượu và thuốc là nồng nặc trong không khí, một tay đầy râu với một bộ áo choàng rách tươm hiện ra trước mặt bọn họ. Hắn có đoi chân ngắn, vòng kiềng, mái tóc rối bù và đỏ hoe và một con mắt đỏ ngầu, to đùng đã làm cho hắn có một dáng vẻ buồn thảm của một kẻ rõ ràng là đê tiện kinh tởm. Hắn cũng đang giữ chặt một cái gói màu sáng bạc mà Harry nhận ra ngay tắp lự đó là một áo choàng tàng hình. &quot;Bất ngờ chớ, Figgy?&quot; Hắn nói, dán mắt mà nhìn hết lượt bà Figg, Harry và Dudley &quot;Cái zì zừa xãy đến cho cuộc sống lẩn lút của bà zậy?&quot; &quot;Để cho ông lẩn lút&quot; Bà Figg khóc &quot;Bọn Dementor đến rồi, ông thật vô dụng, trốn tránh trách nhiệm như một tên trộm!&quot; &quot;Dementor?&quot; Mundugus nhắc lại, kinh hoàng. &quot;Dementor ở đây à?&quot; &quot;Đúng, chúng đang ở đây, và cái vô tích sự của ông cũng đang ở đây!&quot; bà Figg thét lên. &quot;Những tên Dementor tấn công thằng bé mà ông thấy đây!&quot; &quot;Blirney&quot; Mungudus nói giọng yếu ớt, nhìn từ bà Figg đến Harry, và nhìn một vòng ngược lại &quot;Blirney, Tôi-&quot; &quot;Và ông đang bận mua những cái vạc ăn cắp! Tôi chẳng nói với ông là không được đi? Tôi Ch---&quot; &quot;Tôi- thôi được, &quot; - Mundugus nói với giọng khó chịu sâu sắc &quot;Nó --- nó là một cơ hội kinh zoanh tốt, thấy đ---&quot; Bà Figg đưa tay lên từ nơi mà cái dây xắc đang đu đưa và đánh Mundugus vào mặt và cổ với cái dây đó, cái tiếng leng keng mà cái xắc gây ra thì thật giống như tiếng kẻng cho mèo ăn. &quot;Trời - Gerroff - Gerroff, Bà điên zồi! Có người sẽ nói zới Dumbledore!&quot; &quot;Ừ - họ - nói - rồi - đó!&quot; Bà Figg hét lên, văng cái xắc có đầy thức ăn cho mèo tới gần Mundugus nhất mà bà ta có thể. &quot;Và - người - bị - tố - cáo - là - ông - đó - và - ông - phải - nói - cho - cậu - ta - biết - tại - sao - đã - không - ở - đây - để - giúp - cậu - ta!&quot; &quot;Bà cứ nói nữa đi&quot; Mundugus nói, tay che đầu, co rúm người lại. &quot;Tôi đi đây- Tôi đi đây!&quot; Và với một tiếng &quot;Rắc&quot; khác, Mundugus biến mất. &quot;Ta hy vọng Dumbledore sẽ giết hắn!&quot; Bà Figg cáu tiết nói. &quot;Bây giờ tiếp tục nào, Harry, con đang đợi cái gì đó?&quot; Harry không định phí chút hơi sức còn lại để chỉ ra rằng cậu hầu như chỉ có thể đi dưới cái tải trọng khủng khiếp của Dudley. Cậu ta xốc thằng Dudley nửa tỉnh nửa mê lên và loạng quạng bước về phía trước. &quot;Ta sẽ đưa con đến tận cửa&quot; Bà Figg nói, khi họ rẽ vào đường Privet Drive. &quot;Chỉ trong trường hợp có bọn Dementor quanh đây... úi trời, quả là một thảm hoạ... và con sẽ phải đánh bật chúng ra khỏi người con... Và Dumbledore nói rằng chúng ta phải không cho con làm phép bằng bất cứ giá nào... Chà, chẳng lợi chút nào khi khóc, ta tin rằng vậy,... nhưng những con mèo của ta đang ở giữa bầy yêu tinh&quot; &quot;Như vậy là&quot;, Hary Potter thở hổn hển &quot;Cụ Dumbledore... đã... cử người theo dõi... con?&quot; &quot;Chắc chắn rồi,&quot; Bà Figg nói một cách mất bình tĩnh &quot;Con đã mong đợi ông ta rằng ông ta sẽ để cho con đi lang thang một mình sau những sự việc xảy ra vào tháng Sáu? Hay đó, cậu bé, họ nói với ta là con thông minh... đúng... hãy đi vào và ở nguyên trong đó&quot;, bà ta nói khi họ đã về đến căn nhà số bốn. &quot;Ta hy vọng rằng sẽ không ai động được vào con đủ nhanh&quot; &quot;Bà sẽ làm gì?&quot; Harry hỏi rất nhanh. &quot;Ta sẽ ở trong nhà,&quot; Bà Figg trả lời, nhìn chằm chằm vào mặt đường đen ngòm và rùng mình. &quot;Ta sẽ còn phải chờ chỉ dẫn. Chỉ cần ở lì trong nhà. Chúc ngủ ngon!&quot; &quot;Bà chờ con đã, bà đừng đi! Con muốn biết -&quot; Nhưng bà Figg đã cất bước rất nhanh, đi lạch bạch trên thảm cở, dây xắc kêu leng keng. &quot;Bà chờ đã!&quot; Harry hét gọi bà ta. Cậu có hàng triệu câu hỏi với những người còn liên lạc được với cụ Dumbledore, nhưng trong giây lát thì bà Figg đã biến mất sau màn đêm. Giận dữ, Harry đã xốc lại Dudley lên trên vai cậu đã tự làm cho cậu trở nên chậm chạp, đâu đớn trên đường qua vườn. Đèn cửa vẫn sáng. Harry đưa cái cây đũa phép vào trong cạp quần của chiếc quần Jeans, ấn chuông và nhìn quanh. Hình dáng của dì Petunia đang lớn dần lên, bị bóp méo một cách kỳ quái bởi những dòng nước chảy trên phần kính cửa ra vào. &quot;Diddy! Gần đến giờ rồi, Mẹ đã khá - khá - Diddy, con bị sao vậy!&quot; Harry nhìn vào bên cạnh Dudley và được giải thoát từ cánh tay của Dudley ngay lúc đó. Dudley lắc lư một lúc, mặt thì tái nhợt.... sau đó nó mở miệng ra và ói ngay ra thấm thảm chùi chân ngoài cửa. &quot;DIDDY! Diddy, con sao vậy? Vernon, VERNON!&quot; Duợng của Harry nhảy ra khỏi phòng khách, những cái râu phồng ra và nó luôn phồng ra khi ông bị kích động. Ông ta đi vội vã về phía đó để giúp dì Petunia dìu một thằng Dudley ẻo lả đi qua ngưỡng cửa khi cố tránh khỏi cái vũng chất bẩn của sự ốm yếu. &quot;Con mình bị ốm rồi, anh Vernon!&quot; &quot;Gì đó, cưng? Cái gì đã xảy ra? Bà Polkiss cho con uống trà lạ à?&quot; &quot;Sao cả hai lại bẩn thỉu thế này, cưng? Con đã nằm trên đất hả?&quot; &quot;Khoan, con đã không bị tấn công đó chớ, đúng không, con cưng?&quot; Dì Petunia hét lên. &quot;Gọi cho cảnh sát đi, Vernon! Gọi ngay cảnh sát! Diddy, con cưng, nói với má đi nào! Bọn nó đã làm gì con?&quot; Trong sự bấn loạn đó không ai để ý đến Harry, người đã quen với mình. Cậu chỉ cố gắng né ra khi Dượng Vernon đẩy mạnh cánh cửa và, khi nhà Durleys đang làm cho cái tiếng động ồn ào đó chuyển từ phòng khách sang phòng ăn thì Harry đã chạy nhanh và lặng lẽ đến cầu thang. &quot;Ai đã làm việc này, con? Hãy nói cho ba má tên bọn chúng. Chúng ta sẽ bắt được chúng nó, đừng lo.&quot; &quot;Suỵt! Nó đang cố gắng nói gì đó, Vernon! Cái gì đó, Diddy? Nói với má đi nào!&quot; Những bước chân của Harry đã ở trên cái bậc thang gần lên được tầng hai của cầu thang khi cậu nghe thấy tiếng đó. &quot;Nó&quot; Harry đông cứng lại, chân đứng yên trên bậc thang, mặt chếnh choáng, cố gắng vững tâm cho cơn giận sắp tới. &quot;THẰNG OẮT! ĐI RA ĐÂY!&quot; Với một tâm trạng trộn lẫn sự sợ hãi và và giận dữ, Harry đã đi chầm chậm xuống và quay ra để đến tới chỗ nhà Dursley. Cái nhà bếp sạch hoàn hảo của dì có một sự lộng lẫy không tin được so với sự đen tối phía bên ngoài. Dì Petunia đang dẫn Dudley về nghỉ tại một cái ghế, nó vẫn còn xanh xao và cấm khẩu. Dượng Vernon đứng trước chạn bát đĩa, liếc qua Harry với hai con mắt khó chịu và bé tí. &quot;Mày làm gì con tao?&quot; Ông ta gầm lên đe doạ. &quot;Chả làm gì cả,&quot; Harry nói, hiểu rõ ràng rằng dượng Vernon sẽ không tin. &quot;Nó đã làm gì với con đó, Diddy?&quot; Dì Petunia hỏi với một giọng nói run rẩy trước cái bộ áo jacket bằng da cuả Dudley, nó bây giờ vẫn còn ốm yếu . &quot;Đúng không- Đúng là con đã thấy cái đó không, con cưng? Nó đã dùng đến -cái thứ đó- của nó à?&quot; Một cách chậm rãi và hốt hoảng, Dudley đã gật đầu. &quot;Con không làm mà!&quot; Harry nói dứt khoát, dì Petunia bắt đầu than vãn khóc lóc và dượng Vernon giơ nắm đấm lên &quot;Con không có làm gì với nó cả, người đó không phải con, đó là -&quot; Nhưng đúng cái thời gian đó một tiếng kêu thất thanh vọng qua nhà bếp. Suýt nữa thì trúng vào đầu dượng Vernon, nó bay vọt lên nhà bếp, nhả xuống một bức thư ngậm trong mỏ xuống phía chân Harry, quay lại một cách duyên dáng, cái đầu cánh vừa quệt vào tủ lạnh và bay vút ra ngoài một lần nữa qua khu vườn. &quot;CÚ À!&quot; Dượng Vernon nói ngay sau đó, những mạch máu mệt mỏi của dượng trên thái dương cứ nở ra co lại một cách giận dữ lúc cậu đóng cửa sổ nhà bếp lại &quot;LẠI LÀ CÚ! TAO SẼ KHÔNG CHO CON CÚ NÀO VÀO NHÀ TAO NỮA!&quot; Nhưng Harry thì đã xé toạc ra phong bì rôi và kéo lá thư phía trong ra, tim cậu đang bị nhốt vào đâu đó trong cái yết hầu của cậu. &quot;Thưa ông Potter Chúng tôi đã có nguồn tin tình báo rằng ông đã dùng phép Patronus trong vòng hai mươi ba phút vào tối nay ở một khu thường trú của dân Muggle trong sự hiện diện của những tay Muggle. Sự vi phạm Điều bảy mươi của luật Hạn Chế Sử Dụng Pháp Thuật đối với Trẻ Dưới Tuổi đã khiến cậu bị đuổi khỏi trường Phép thuật và Phù Thuỷ Hogwartss. Người đại diện cho viện sẽ được cử đến nơi thường trú của ông sớm để huỷ đũa phép của ông. Cùng với việc ông nhận được một thông cáo chính thức, vì một sự vi phạm phần 13 của Liên Minh Toàn cầu về Đạo luật Giữ Kín Bí Mật Phù Thuỷ, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với ông rằng ông cần có mặt tại phiên toà kỷ luật tại Viện Pháp thuật lúc Chín giờ sáng ngày Mười hai tháng Sáu.Chúng tôi hy vọng ông sẽ khoẻ,Thân ái,Mafalda HopkirkVăn phòng sử dụng sai pháp thuật.Viện pháp thuật&quot; Harry đọc đi đọc lại cái thư những hai lần. Cậu tưởng là chỉ sợ mỗi dượng Vernon và dì Petunia đang nói chuyện thôi chớ. Trong đầu cậu, tất cả đều lạnh băng và tê liệt. Một cái sự thật đã xuyên vào cái sự hiểu biết của cậu như một mũi lao phóng tới. Cậu bị đuổi khỏi Hogwartss rồi. Tất cả đã chấm dứt. Cậu sẽ không được trở lại đâu. Cậu nhìn sang nhà Dursley. Dượng Vernon có khuôn mặt tái đi, những nắm đấm vẫn còn giơ lên, dì Petunia và vòng tay của dì đang bế Dudley, nó lại ói lần nữa. Cái bộ não ngớ ra một hồi của Harry dường như bị đánh thức lại lần nữa. Người đại diện cho viện pháp thuật sẽ tới nơi cậu ở nhanh thôi để huỷ cây đũa phép của cậu. Chỉ có mỗi cách đó. Harry phải chạy trốn - ngay bây giờ thôi. Cậu sẽ đi đâu, Harry cũng không biết, như cậu tin chắc một điều: dù ở trong hay ngoài trường Hogwartss, ở đâu cậu cũng cần cây đũa phép. Trong một trạng thái như trong mơ, cậu rút cây gậy ra và đi ra ngoài khu bếp. &quot;Mày tưởng mày đang đi đâu chớ?&quot; Dượng Vernon hét lên. Khi Harry không trả lời, ông chạy uỳnh uỵnh qua bếp để chặn đường cậu ra ngoài cửa. &quot;Tao chưa kết thúc với mày mà, thằng kia!&quot; &quot;Ông tránh ra một bên,&quot; Harry nói rất khẽ. &quot;Mày phải ở đây và phải giải thích làm cách nào mà thằng con tao ---&quot; &quot;Nếu ông không tránh ra thì tôi sẽ phải cho ông gặp điềm rủi đó,&quot; Harry nói, giơ cây đũa phép lên. &quot;Mày không thẻ làm việc đó vào tao!&quot; Dượng Vernon hằm hè &quot;Tao biết rằng mày không được dùng phép ở ngoài cái nhà thương điên mà mày gọi là trường của mày!&quot; &quot;Cái nhà thương điên đuổi tôi đi rồi&quot; Harry nói, &quot;Như thế thôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Ông có ba giây. Một --- Hai ---&quot; Một âm thanh vang rền trong phòng bếp. Dì Petunia la lớn. Dượng Vernon hét lên và ngồi xuống, nhưng trong đêm đó đến lần thứ hai Harry lại phải tìm cái người gây ra âm thanh mà cậu không gây ra. Cậu nhìn ngay thấy: một con cú trông rất hoảng sợ và kinh hãi đang đậu ngoài cửa sổ nhà bếp, vừa mới đụng đầu vô cửa kính đã đóng. Bỏ qua lời thét đau khổ của Dượng Vernon là &quot;LẠI LÀ CÚ!!!&quot; Harry chạy băng qua phòng bếp và giật cửa sổ nhà bếp mở ra. Con cú bị kẹt chân được giải thoát, từ đó cậu thấy một mảnh giấy nhỏ bằng da được cột vào cái chân đó, cậu lắc lắc chân nó, và chỉ trong giây lát Harry đã lấy được bức thư. Tay run run, Harry mở bức thư thứ hai, đã được viết vội vàng và lem nhem bằng mực đen. &quot;Harry!Cụ Dumbledore vừa mới đến viện Pháp thuật và cụ đang cố gắng dàn xếp mọi chuyện. ĐỪNG CÓ MÀ RA NGOÀI NHÀ DƯỢNG VÀ DÌ. ĐỪNG CÓ DÙNG PHÉP THUẬT NỮA. ĐỪNG CÓ NỘP ĐŨA PHÉP CHO NGƯỜI KHÁC. Arthur Weasley.&quot; Cụ Dumbledore đang cố gắng dàn xếp mọi chuyện... Cái đó nghĩa là sao? Cụ Dumbledore sẽ có trọng lực như thế nào để thay đổi quyết định của Viện Pháp thuật? Đó là một cơ hộ để đưa Harry trở lại trường Hogwartss à? Một tia hy vọng loé lên trong lòng Harry, cái thứ mà dường như đã hoàn toàn bị dập tắt bởi sự hoảng loạn - cậu đã ngạc nhiên đến mức nào khi nghe đến chuyện từ chối việc nộp đũa phép mà không kháng cự lại bằng phép thuật? Cậu sẽ phải gặp người đại diện của Viện, và nếu cậu đấu chọi với người của viện này thì sẽ là may mắn nếu cậu thoát khỏi ngục Azkaban, để bị tống xuất một mình. Cậu đang chạy đua với ý nghĩ... cậu có thể chạy đi thật xa và thế thì sẽ là mạo hiểm nếu bị người của Viện Pháp thật bắt, hoặc là cứ ở nguyên đây mà chịu trận. Cậu bị quyến rũ hơn bởi cái ý nghĩ bỏ trốn, nhưng cậu biết Ông Weasley đã biết cậu thích cái ý nghĩ đó... và rốt cuộc, cụ Dumbledore sẽ vẫn phải dàn xếp cái vấn đề này một cách tồi tệ hơn là khi cậu ở đây. &quot;Được rồi&quot; Harry nói &quot;Mình đã thay đổi ý định. Mình sẽ ở lại đây&quot; Cậu lao nhanh người về phía bàn ăn và đối mặt với thằng Dudley và Dì Petunia. Nhà Dursley có vẻ như đã hoàn hồn với sự thay đổi bất ngờ ý kiến của cậu. Mạch máu trên thái dương của dượng Vernon đã đạp mạnh hơn bao giờ hết. &quot;Tất cả những con cú chết tiệt đó từ đâu tới đó?&quot; Ông quát. &quot;Con đầu tiên từ viện pháp thuật, đuổi học con&quot; Harry bình tĩnh nói. Cậu đã bắt cái tai làm việc quá sức để nghe ngóng tất cả các tiếng động phía bên ngoài, trong trường hợp người của viện Pháp thuật đến, và đúng là dễ dàng hơn và yên tĩnh hơn nếu trả lời những câu hỏi của dượng Vernon thay vì để ông ta bắt đầu và rống lên. &quot;Cái con thứ hai là từ cha của bạn Ron con, người làm việc ở Viện.&quot; &quot;Viện Pháp thuật à!&quot; Dượng Vernon rống lên. &quot;Bọn nó thích mày có chân ở Chính phủ hơn! Ồ, điều này giải thích mọi thứ, mọi thứ, và dĩ nhiên là cái đế chế ấy đang cho những con chó thừa kế.&quot; Khi Harry không trả lời, Dượng Vernon liếc vào cậu, sau đó bạt tai cậu &quot;Và tại sao mày lại bị đuổi?&quot; &quot;Vì con đã làm phép&quot; &quot;À há!&quot; Dượng Vernon gào lên, đấm sầm một cái vào mặt trên cái tủ lạnh, nó bật cả cửa tủ lên. Một số bánh snack ít-béo của Dudley nảy lên và rơi vãi khắp sàn nhà &quot;Và mày thú nhận rồi đấy nhá! Mày làm gì với Dudley con tao?&quot; &quot;Chẳng làm gì cả&quot; Harry nói, ít bình tĩnh hơn &quot;Đó không phải là con -&quot; &quot;Là mày&quot;, một cách không mong đợi, Dudley nói thầm, và Dượng Vernon, dì Petunia ngay lập tức đã làm hiệu cho Hary để câm miệng cậu lại cho đến khi cả hai đều đến chỗ Dudley. &quot;Tiếp đi con trai&quot; Dượng Vernon nói, &quot;Nói làm gì con?&quot; &quot;Nói với chúng ta đi nào, cưng&quot; Dì Petunia nói khẽ. &quot;Chỉ cái đũa phép vào con&quot; Dudley nói thầm. &quot;Có, tao có chỉ vào mày, nhưng mà tao không làm---&quot; Harry bắt đầu tức giận, nhưng - &quot;CÂM MIỆNG!&quot; Dượng Vernon gầm lên, ria mép bay tứ tung. &quot;Tất cả tối sầm lại&quot;... Dudley nói bằng giọng khàn khàn, run cả người. &quot;Mọi vật tối sầm lại. Và sau đó con nghe thấy... nhiều điều. Trong đầu con&quot; Dượng Vernon và Dì Petunia trao cho nhau những cái nhìn tuyệt đối kinh khủng. Nếu mà cái thứ bọn họ ghét nhút trên thế giới này là ma thuật - thứ tiếp theo người hàng xóm. Họ tin rằng những người nghe thấy tiếng nói thì rõ ràng là phải dưới 10 tuổi. Họ nghĩ một cách rõ ràng rằng Dudley đã đánh mất chính phần hồn của nó rồi. &quot;Con nghe thấy gì vậy, Popkin?&quot; Dì Petunia thở dài, mặt trắng bệch và với những giọt nước mắt trên khoé mi. Nhưng Dudley có vè như không thể nói được. Nó lại run bắn mình lên lần nữa và ôm cái đầu to với bộ tóc vàng của nó và bất chấp cái nhìn kinh hãi đã hiện diện trong người Harry từ khi con cú thứ nhất đến nó đã cảm thấy một sự kỳ lạ nào đó. Cái thứ đã nung nấu, làm hư, mua chuộc Dudley thế mà cậu đã bị buộc phải nghe. &quot;Con cảm thấy thế nào rồi, con trai?&quot; Dượng Vernon nói, với một cái giọng nhỏ một cách kém tự nhiên, cái kiểu giọng nói như thể là ông ta đang ngồi cạnh giường của một con bệnh cực nặng. &quot;Con-bị vấp&quot;, Dudley nói vói giọng run run &quot;Và sau đó- Nó chỉ vào người Harry. Harry hiểu. Dudley nhớ lại cái lạnh ẩm ướt đã tràn ngập phổi của nó rồi sự hy vọng, sự hạnh phúc đã bị hút hết ra ngoài cơ thể. &quot;Thiệt là khủng khiếp&quot;, Dudley càu nhàu &quot;Lạnh lắm. Thiệt là lạnh lắm&quot; &quot;OK.&quot; Dượng Vernon nói, với một giọng phải cố gắng yên ả, lúc dì Petunia đặt tay một cách lo lắng lên trán của Dudley để ước chừng nhiệt độ &quot;Cái gì đã xảy ra sau đó, Dudlers?&quot; &quot;Cảm thấy... Cảm thấy... Cảm thấy... như kiểu là... như kiểu là... &quot; &quot;Như là sẽ không bao giờ có hạnh phúc nữa&quot; Harry tiếp lời. &quot;Đúng đó&quot;, Dudley nói khẽ, vẫn còn run. &quot;Được rồi!&quot; Dượng Vernon nói, giọng nói đã được to trở lại và cái âm lượng đã nghe được, ông đứng dậy. &quot;Mày đã làm nhiều phép quái đản vào thằng con trai tao, và như vậy thằng con trai tao tin rằng nó đã - đã bị kết tội vào những điều khốn khổ, phải vậy không?&quot; &quot;Con phải nói với dượng bao nhiêu lần&quot; Harry nói, cả âm sắc lẫn âm lượng đều cao. &quot;Không phải là con! Đó là một cặp Dementor!&quot; &quot;Một cặp à? Một cặp gì? Mày đùa tao gì đó?&quot; &quot;Dementor,&quot; Harry nói chậm và rõ &quot;Có hai con&quot; &quot;Và Dementor là cái chó chết gì vậy?&quot; &quot;Là những kẻ giám ngục của Phù thuỷ, Azkaban&quot; Dì Petunia nói. Hai giây tĩnh lặng sau những từ đó. Dì Petunia đưa tay lên che miệng như thể dì đã tiết lộ một lời hứa bí mật. Dượng Vernon nhìn chằm chằm vào dì. Đầu Harry quay cuồng. Bà Figg là một chuyện - Nhưng còn Dì Petunia? &quot;Sao dì biết chuyện đó?&quot; Harry hỏi bà, kinh ngạc. Dì Petunia có vẻ như rất hoảng sợ với chính mình. Dì liếc qua dượng Vernon như muốn xin lỗi, sợ sệt; sau đó đưa tay xuống và tay của dì làm lộ ra những chiếc răng như ngựa vậy. &quot;Ta nghe rằng - một tay đáng kinh sợ - đã nói với con mẹ đó về chúng&quot;, bà nói nhát gừng. &quot;Nếu mà dì muốn nói về ba má con, sao dì không dùng tên của họ?&quot; Harry nói lớn, nhưng dì Petunia bỏ ngoài tai. Bà ta có vè như quá bối rối. Harry đã quá kinh ngạc. Trừ việc năm ngoái trong một cơn giận, lúc mà Dì Petunia đã hét vào tai Harry rằng mẹ nó là một người đồng bóng, thì bây giờ nó đã lại được dì kể về mẹ nó. Ngoài ra cậu đã chưa bao giờ được nghe dì kể về em của bà. Cậu đã quá đỗi kinh ngạc khi bà ta đã kể những thông tin rời rạc về cái thế giới pháp thuật đã quá xa vời, khi bà ta thường xuyên dùng tất cả nghị lực của mình để coi như rằng nó không tồn tại. Dượng Vernon há hốc miệng, đóng lại, và lại há hốc thêm lần nữa, đóng lại, sau đó dượng chật vật đấu tranh với việc nói, mở ra lần thứ ba và càu nhàu &quot;Như vậy - như thế - - chúng nó - thì - chúng nó - thì - chúng thực sự có thiệt sao, chúng nó - thì - Dementy - làcáigìvậy?&quot; Dì Petunia gật đầu. Dượng Vernon nhìn hết lượt Dì Petunia đến Dudley đến Harry như thể mong muốn ai đó sẽ nói &quot;Đó là Cá tháng Tư!&quot;. Nhưng chẳng ai nói cả, ông lại mở miệng lần nữa, nhưng sự gắng sức tìm ra những từ khác của ông đã bị ngừng lại bởi việc con cú thứ ba của tối nay bay đến. Nó tới sát gần qua cái cửa sổ mở như một quả đạn pháo Canon đầy lông và hạ cánh bằng việc va và cái bàn, làm cho cả ba người nhà Dursley nhảy dựng lên. Harry gỡ một bức thư như thể là thư công chuyện thiệt sự từ mỏ con cú và xé toạc ra lúc con cú lượn ra ngoài màn đêm. &quot;Đủ cú rồi đó,&quot; Dượng Vernon rên rỉ một cách điên cuồng, lê bước nặng nề đến chỗ cửa sổ và lại đóng sầm nó lại. &quot;Thưa ông Potter, Tiếp theo bức thư chúng tôi gửi ông xấp xỉ hai mươi hai phút trước đây, Viện Pháp thuật đã xem xét lại ý định tiêu huỷ đũa phép của ông ngay lập tức. Ông có thể giữ đũa phép của mình tới ngày Hai mươi tháng Tám, lúc đó thì mức phạt của chúng tôi đưa ra sẽ chính thức được thi hành. Như vậy ông sẽ phải nghỉ đến trường để chờ những thông tin điều tra tiếp theo. Chúc ông mọi điều tốt lành Thân mến Mafalda Hopkirk Văn phòng sử dụng pháp thuật sai quy cách Viện Pháp thuật&quot; Harry đọc bức thư này ba lần liên tiếp. Cái vấn đề khó khăn trong người của cậu đã được tháo gỡ ra một ít bằng việc biết rằng cậu chưa hoàn toàn bị đuổi học. Mặc dù vậy những nỗi sợ sệt của cậu cũng chưa tan biến hẳn. Tất cả mọi việc dường như đã được hoãn lại đến ngày Mười hai tháng Tám. &quot;Được chưa?&quot; Dượng Vernon nói, gọi Harry lại vào cái vòng vây của ông. &quot;Bây giờ thì thế nào? Bọn nó đã phán quyết gì mày chưa? Mày đã có được án tử hình rồi chớ?&quot; Ông ta dường như đã thêm vào một sự hy vọng trong câu nói. &quot;Con phải đến để dự phiên toà&quot;. Harry nói &quot;Và bọn nó sẽ phàn quyết mày ở đó?&quot; &quot;Con cho là vậy.&quot; &quot;Tao sẽ không từ bỏ hy vọng đó đâu&quot; Dượng Vernon nói rất kinh tởm. &quot;Ờ, đó là tất cả&quot; Harry nói, ngồi bệt xuống. Cậu đã tuyệt vọng vì sự đơn côi, với ý nghĩ cậu có thể gửi thư cho Ron, Hermione hay chú Sirius. &quot;KHÔNG, CÁI TỪ -Ờ- KINH TỞM CỦA MÀY KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ!&quot; Dượng Vernon rống lên &quot;NGỒI LẠI XUỐNG ĐÂY!&quot; &quot;Còn bây giờ?&quot; Harry nói có vẻ đã mất bình tĩnh. &quot;DUDLEY!&quot; Dượng Vernon gào lên &quot;Tao muốn biết cái gì đã xảy đến cho con tao?&quot; &quot;TỐT THÔI!&quot; Harry hét lên, và vì âm thanh của cậu, những tia lửa vàng và đỏ đã phun ra khỏi phần cuối cây đũa phép vẫn cầm chắc trong tay cậu. Cả ba người nhà Dursley lưỡng lự, nhìn có vẻ sợ hãi lắm. &quot;Dudley và con đã đi trên đường giữa Magnoilia Cresent và đường Wisteria Walk, &quot; Harry kể, nói rất nhanh, đấu tranh để kiểm soát được giọng cậu &quot;Dudley nghĩ là nó thông minh đối với con, và con kéo đũa phép ra nhưng không dùng. Sau đó hai tên Dementor kéo ra... &quot;Nhưng Dementor LÀ cái gì?&quot; Dượng Vernon cáu tiết. &quot;Bọn chúng LÀM gì?&quot; &quot;Con nói với dượng rồi, chúng làm tiêu tan mọi sự hạnh phúc trong người mình&quot; Hary tiếp &quot;Và nếu có cơ hội chúng sẽ hôn mình -&quot; &quot;Hôn mình?&quot; Dượng Vernon nói, con ngươi cứ giãn nở liên hồi &quot;Hôn mày?&quot; &quot;Đó là từ nó gọi khi nó hút hồn mình ra khỏi miệng mình&quot; Dì Petunia phát ra một tiếng hét nhỏ. &quot;Hồn của thằng con tao? Nó đã hút đâu - Thằng con tao vẫn có mà -&quot; Bà túm vào vai Dudley và lắc nó, như đã nghĩ thì có lẽ bà muốn kiểm tra xem bà có nghe được hồn nó chạy trong người nó hay không. &quot;Tất nhiên rằng bọn chúng không hút được hồn của nó, Dì và dượng sẽ biết ngay nếu chúng hút được&quot; Harry bực tức nói. &quot;Con đã đánh bật chúng ra phải không, cưng?&quot; Dượng Vernon nói lớn, với vẻ mặt của một người đàn ông đang đấu tranh để mang lại sự đối thoại. &quot;Đấm chúng bình bịch, phải không con?&quot; &quot;Mày không thể đấm bình bịch vào bọn Dementor mà,&quot; Harry nghiến răng chặt và nói. &quot;Tại sao nó lại yên lành trở về vậy?&quot; Dượng Vernon quát ầm ĩ &quot;Tại sao nó lại không bị hút hồn?&quot; &quot;Vì con sử dụng phép Patronus -&quot; VÚT. Với một đôi cánh ồn ào vun vút và hơi bẩn, một con cú thứ tư đã bay đến làm đổ vỡ khu nấu nướng. &quot;QUỶ THA MA BẮT!&quot; Dượng Vernon rống lên, vò đầu bứt tóc, việc mà ông đã không làm lâu lắm rồi. &quot;TAO KHÔNG CHO CÚ VÀO ĐÂY, TAO KHÔNG THA THỨ VÌ VIỆC NÀY, TAO BÁO CHO MÀY BIẾT!&quot; Nhưng Harry đã kéo được bức thư viết bằng da từ cái chân của con cú. Cậu đã đoan chắc rằng thư này phải từ Cụ Dumbledore, giải thích mọi thứ - Những tên Dementor, Bà Figg, và việc làm tiếp theo của Viện Pháp thuật, làm cách nào mà Cụ, Dumbledore, sẽ làm để dàn xếp mọi việc - Đó là lần đầu tiên cậu thất vọng vì nhìn thấy chữ của chú Sirius. Bỏ ngoài tai những lời nói cường điệu của Dượng Vernon về những con cú, và trong lúc dượng đang hướng đôi mắt lên trời về phía đám mây mà con cú gần đây nhất đã bay lên, Harry quay đầu vào lò sưởi đọc bức thư của chú Sirius. &quot;Ông Arthur đã nói cho chú tất cả mọi việc. Đừng có bỏ ra khỏi nhà lần nữa. Bất kể con làm cái gì.&quot; Harry nhận thấy đâu là một lời trả lời không thoả đáng với mọi việc xảy ra đêm nay, và cậu đã lật lại mảnh giấy da, xem xét phần còn lại của tấm da, nhưng chẳng có gì cả. Và bây giờ sự cáu giận của cậu lại trở lại. Có phải chẳng có ai nói là &quot;Con làm tốt lắm!&quot; trong việc cậu một mình đánh bại được cặp Dementor. Cả Ông Weasley và Chú Sirius đều nghĩ cậu cư xử không đúng mực, và đều tiết kiệm lời cho đến khi họ có thể hiểu một cách rõ ràng rằng mức độ nghiêm trọng là bao nhiêu. &quot;... Vô khối, tao muốn nói, rất nhiều con cú đã bay ra bay vào nhà tao. Tao sẽ không cho phép bọn chúng nữa, thằng nhãi kia, tao sẽ không... &quot; &quot;Con không thể cấm bọn cú bay vào.&quot; Harry cáu kỉnh nói, vò thư của chú Sirius trong tay cậu. &quot;Tao muốn biết sự thật về những điều xảy đến đêm hôm nay!&quot; Dượng quát tháo. &quot;Nếu là bọn Dementor đã làm đau Dudley, tại sao mày lại bị đuổi học? Mày là-gì-thì-mày-biết, mày đã thú nhận rồi đó thôi!&quot; Harry thở sâu và kiên định. Đầu cậu bắt đầu đau trở lại. Cậu muốn ra khỏi nhà bếp này ngay, và chạy thật xa khỏi nhà Dursley. &quot;Con đã dùng bùa Patronus để đuổi bọn Dementor đi.&quot; cậu nói, cố gắng bình tĩnh &quot;Đó là thứ duy nhất hiệu nghiệm với bọn này.&quot; &quot;Nhưng bọn Dementoids làm gì ở Little Whinging?&quot; Dượng Vernon nói với một giọng cực kỳ sỷ nhục. &quot;Con không thể nói với dượng được.&quot; Harry nói với giọng kiệt sức. &quot;Con không có ý kiến gì hết.&quot; Đầu cậu đang bị nghiền nát trong cái nhìn toé lửa. Sự tức giận của cậu cũng suy sụp. Cậu cảm thấy kiệt quệ, mệt lử. Cả nhà Dursley đang nhìn cậu. &quot;Là mày!&quot; Dượng Vernon quả quyết &quot;Có vài việc cần làm với mày đây, oắt con, tao biết.&quot; Tại sao chúng lại ở đó? Tại sao chúng đi đúng đường đó? Mà mày là thằng - duy nhứt - &quot; Rõ ràng, ông ta không thể cố gắng nói từ &quot;phù thuỷ&quot; được. &quot;Là cái thằng nhãi duy nhứt Là-gì-thì-mày-biết-đó, trong vòng vài dặm gần đây!&quot; &quot;Con cũng không biết tại sao chúng ở đó.&quot; Nhưng trong lúc dượng Vernon đang nói, cái bộ não vốn đã mệt lử của Harry lại phải tiếp tục làm việc. Tại sao bạn Dementor lại đến Little Whinging nhỉ? Tại sao lại có trường hợp kỳ lạ là bọn chúng đến đúng nơi mà Harry ở đó? Phải chăng bọn chúng đã bỏ mặc ngục Azkaban và theo Voldermort, như cụ Dumbledore đã tiên đoán? &quot;Những tên Dementor canh gác những nhà tù lập dị à?&quot; Dượng Vernon hỏi, càng làm bề bộn thêm những suy nghĩ của Harry. &quot;Vâng.&quot; Harry nói. Chỉ cần đầu của cậu không đau nữa thôi, nếu chỉ cần cậu rời khỏi phòng bếp và về phòng ngủ tối tăm của cậu thôi và nghĩ... &quot;Ôhô! Bọn chúng đến để bắt mày vô ngục chớ còn gì nữa!&quot; Dượng Vernon nói, với một không khí chiến thắng của một người đang đạt tới một cái đích mà không thể bị ai vượt lên trước. &quot;Là thế đó, có phải không, oắt con? Mày đang chạy trốn khỏi pháp luật!&quot; &quot;Tất nhiên là con không,&quot; Harry nói, lắc đầu như thể là cậu đang chạy trốn, ý nghĩ của cậu đang chạy đua. &quot;Thế thì vì sao?&quot; &quot;Hắn chắc hẳn đã phái chúng đi.&quot; Harry nói khẽ, có vẻ cậu nói cho cậu nghe hơn là nói cho dượng Vernon nghe. &quot;Đó là ai? Ai đã phái chúng đi?&quot; &quot;Lord Voldermort.&quot; Harry nói. Cậu đã nhận thức mập mờ rằng nhà Dursley đã sợ sệt, chùn bước, nhăn mặt và than vãn như thế nào nếu nghe các từ như &quot;Phù thủy&quot;, &quot;Pháp thuật&quot; hay &quot;Đũa phép&quot; như thế nào, lại có thể nghe tên của phù thuỷ hắc ám nhất của mọi thời đại với một sự sợ hãi ít đến thế. &quot;Lord - từ từ đã&quot;, Dượng Vernon nói, mặt hơi chếnh choáng, một sự biểu lộ rõ ràng của việc nhận thức đã lộ ra trên con mắt như lợn của ông ta &quot;Tao nghe tên đó rồi... đó là người đã...&quot; &quot;Đã giết cha mẹ con, đúng đấy.&quot; Harry nói một cách vô thức. &quot;Nhưng hắn đã đi rồi.&quot; Dượng Vernon nói không được bình tĩnh cho lắm, không một dấu hiệu rằng việc ba má Harry bị giết là một chủ đề đầy đau khổ. Con người to lớn đó cười thô kệch. &quot;Hắn đi rồi.&quot; &quot;Hắn đã trở lại&quot; Harry nói một cách nặng nề. Có một không khí thật lạ lẫm trong cái phòng bếp thiệt là sạch sẽ của dì Petunia, bên cạnh cái tủ lạnh thời thượng và cái tivi màn hình rộng, khi Harry nói về Lord Voldermort cho Dượng Vernon. Sự xuất hiện của những tên Dementor ở Little Winging đã chọc thủng cái bức tường lớn và vô hình mà đã chia cắt cái thế giới bình thường không pháp thật ở Privet Drive với cái thế giới còn lại, hai mảnh đời của Harry dường như đã bằng cách nào đó hợp nhất lại và mọi thứ bị đảo lộn; gia đình nhà Dursley đang hỏi thêm những chi tiết về cái thế giới pháp thuật đó; Bà Figg đã biết cụ Dumbledore; những tên Dementor thì đang luẩn quẩn ở Little Whinging, và cậu có thể không còn trở lại Hogwartss nữa. Đầu của Harry rung lên một cách đau đớn. &quot;Trở lại à?&quot; Dì Petunia hỏi khẽ. Bà ta nhìn Harry như thể chưa bao giờ nhìn cậu. Và thốt nhiên, một lần đầu tiên trong đời, Harry hầu như đã cảm thấy Dì Petunia như mẹ cậu. Cậu không thể nói tại sao cậu thật là tràn trề sinh lực như lúc đó. Tất cả những gì cậu biết là cậu không phải là người duy nhứt trong phòng tự hỏi Lord Voldermort trở về thì có ý nghĩa gì. Dì Petunia chưa bao giờ nhìn cậu như vậy trước đây. Đôi mắt to và tái (như vậy thì không giống em bà) đã không thu hẹp lại vì sự ghét bỏ hay tức giận, mà vẫn mở to vì sự sợ hãi. Cái lý do không chính đáng nhất mà Dì Petunia đã nuôi Harry - là sẽ không có ma thuật và không có một cái thế giới nào ngoài cái thế giới mà bà đã sống với Dượng Vernon - dường như đã bay xa. &quot;Vâng ạ&quot; Harry nói, nói trực tiếp với dì Petunia. &quot;Hắn đã quay trở lại một tháng trước. Con đã nhìn thấy hắn.&quot; Dì đã cảm thấy bị đôi vai phủ lớp áo da của Dudley bám riết lấy. &quot;Chờ đó&quot; Dượng Vernon nói, nhìn khắp lượt từ vợ mình đến Harry và quay trở lại, có vẻ như sửng sốt và bối rối bởi cái sự hiểu biết chưa từng xảy ra đã dường như xuất hiện giữa họ. &quot;Chờ đó. Thằng cha Lord Voldermort đã quay trở lại, mày nói vậy&quot; &quot;Vâng ạ&quot; &quot;Hắn đã giết cha mẹ mày&quot; &quot;Vâng ạ&quot; &quot;Và bây giờ thì hắn cho bọn quỷ Dismembers ám sát mày?&quot; &quot;Có vẻ thế&quot; Harry nói &quot;Tao biết rồi&quot;, Dượng Vernon nói, nhìn khắp lượt lại cả bà vợ mặt trắng bệch của ông cho tới Harry đồng thời kéo dây quần của mình lên. Ông ta có vẻ như vỡ ra diều gì, khuôn mặt tái của ông đang giãn ra trước đôi mắt của Harry. &quot;Ồ, ta đã giải quyết được vấn đề&quot; Ông nói, cái áo của ổng căng ra khi ông gồng người lên &quot;Mày có thể ra khỏi nhà này đó, thằng oắt!&quot; &quot;Cái gì cơ ạ&quot; Harry nói. &quot;Mày nghe thấy tao nói đó - CÚT RA!&quot; Dượng Vernon rống lên, ngay cả dì Petunia và Dudley cũng nhảy dựng lên &quot;CÚT RA! CÚT RA! Tao nghĩ mày phải làm việc này lâu rồi chớ! Những con cú đến nơi đây như thể đây là nhà nghỉ của bọn chúng vậy, Bánh Pudding thì vỡ tan ra, cả nửa phòng khách thì bị phá tan hoang, Dudley thì mọc đuôi, Marge thì nhảy trên mái nhà và cái xe Ford Angila bay đó - RA ĐI! CÚT ĐI! Mày phải làm đó! Mày là quá khứ rồi! Mày sẽ không ở đây thì sẽ không còn kẻ điên khùng nào còn để ý đến mày, mày không gây nguy hiểm đến vợ con tao nữa, mày không mang những rắc rối đến cho bọn tao. Nếu mày còn muốn đi theo con đường vô tích sự của ba má mày, thì tao cho đó! ĐI ĐI!&quot; Harry đứng phắt dậy. Những bức thư từ Viện, Ông Weasley và chú Sirius đang ở trong tay trái cậu. Đừng có mà rời khỏi nhà nữa, không cần biết thế nào. ĐỪNG CÓ MÀ RỜI NHÀ CỦA DƯỢNG VÀ DÌ CON. &quot;Mày nghe thấy tao nói chớ!&quot; Dượng Vernon nói, hướng về phía trước, cái mặt tái đồ sộ của ông ta đang đến ngày một gần Harry, cậu chỉ muốn nhổ vào mặt ổng một cái. &quot;Mày đi đi! Mày phải rời khỏi nhà này trong vòng nửa giờ nữa! Tao sẽ theo sát mày! Cút ngay đi và đừng bước vào cửa nhà tao nữa! Tại sao mày lại không bị giam luôn trong cái chỗ ở đầu tiên của mày nhỉ, Tao không hiểu nữa, Marge nói đúng đó, đó phải là trại trẻ mồ côi. Mày đáng bị đuổi đi vì phụ lòng tốt của chúng tao, như vậy thì chúng tao mới không bị mất mặt vì mày, như vậy thì chúng tao mới sống bình thường được, nhưng mày đã đày đoạ chúng tao ngay từ đầu và tao đã có quá đủ -CÚ- rồi đó!&quot; Con cú thứ năm bay qua ống khói quá nhanh đến nối đập đầu xuống đất trước khi bay trở lại với một tiếng rúc thiệt là to. Harry với tay để tháo bức thư gói trong một phong bì màu đỏ ra, nhưng nó đã bay qua đầu cậu, bay thẳng đến chỗ dì Petunia, dì đã thét lên và ngồi xuống, tay ôm lấy đầu. Con cú thả cái phong bì xuống đầu bà, quay lại, và bay thẳng lên ống khói. Harry chạy thiệt nhanh ra để nhặt bức thư, nhưng dì Petunia đã đánh bật cậu ra để chộp lấy bức thư đó. &quot;Dì có thể mở nếu muốn&quot; Harry nói, &quot;Nhưng đằng nào thì con cũng sẽ nghe xem nó nói gì. Đó là một bức thư sấm.&quot; &quot;ĐỪNG mở ra, Petunia!&quot; Dượng Vernon gào lên &quot;Đừng có mà động vào, sẽ gặp nguy hiểm đó&quot; &quot;Nó gửi cho em mà&quot; Dì Petunia nói trong một giọng sốc. &quot;Nó đề địa chỉ cho em, anh Vernon, nhìn này! Bà Petunia Dursleys, Trong bếp, Số Bốn, Đường Privet Drive.&quot; Bà ta nín thở, kinh khiếp. Cái phong bì đỏ bắt đầu có khói. &quot;Dì mở ra đi!&quot; Harry thúc bà &quot;Hãy mở ra đi, đang nào thì nó cũng nói mà&quot; &quot;Không&quot; Tay dì Petunia run lên. Bà nhìn khắp phòng bếp và nghĩ cho mình một lối thoát, nhưng đã quá muộn, cái phong bì đã cháy, Dì Petunia hét lên và làm rơi nó. Một giọng nói hãi hùng tràn đầy khu phòng bếp, vang xa trong không gian đó, đang phát ra từ cái phong bì cháy trên bàn. &quot;Hãy nhớ giây phút cuối cùng của ta, Petunia.&quot; Dì Petunia nhìn như là có vẻ bà ta bị ngất đi vậy. Người bà trượt xuống cái ghế bên cạnh Dudley, tay che mặt. Phần còn lại của cái phong bì cháy âm ỉ thành tro trong sự tĩnh lặng. &quot;Cái gì vậy,&quot; Dượng Vernon nói một cách hoảng loạn &quot;Cái gì đó, Tôi không - Petunia?&quot; Dì Petunia chẳng nói chẳng rằng. Dudley đang nhìn chằm chằm một cách ngu độn vào mẹ nó, mồm nó vẫn há hốc. Cái sự câm lặng tăng lên kinh khủng. Harry nhìn dì của cậu, hoàn toàn bối rối, đầu cậu đau nhoi nhói. &quot;Petunia, em yêu?&quot; Dượng Vernon nói một cách sợ hãi &quot;P...Petunia?&quot; Bà ta ngẩng đầu lên. Bà ta vẫn còn hoảng lắm. Bà ta nuốt nước bọt. &quot;Thằng bé - thằng bé sẽ được ở nhà ta, anh Vernon.&quot; Bà ta nói một cách yếu ớt. &quot;C...Cái quái gì cơ?&quot; &quot;Nó sẽ ở đây.&quot; Bà nói. Bà ta không nhìn vào Harry. Dì Petunia điều khiển lại đuợc chân mình. &quot;Nó... nhưng mà Petunia...&quot; &quot;Nếu chúng ta vứt nó ra ngoài đường, hàng xóm sẽ đồn ầm lên.&quot; Bà nói. Bà thu hồi lại nhanh chóng sự nhanh nhẹn một cách không bình thường, cái cách xử sự hay cáu gắt, mặc dù bà ta vẫn còn tái nhợt. &quot;Họ sẽ hỏi qua hỏi lại nhiều, họ muốn hỏi xem Harry đi đâu. Chúng ta phải cho nó ở lại&quot; Dượng Vernon xì hơi như một cái lốp cũ: &quot;Nhưng Petunia, em...&quot; Dì Petunia bỏ qua lời nói của ông ta. Bà đến chỗ Harry &quot;Con sẽ ở phòng con&quot; Bà nói. &quot;Con sẽ không rời khỏi đây. Bây giờ thì về giường ngủ đi.&quot; Harry không cử dộng được &quot;Cái thư sấm đó từ đâu tới?&quot; &quot;Đừng hỏi câu đó.&quot; Dì Petunia cáu kỉnh &quot;Dì còn liên lạc với phù thuỷ à?&quot; &quot;Ta bảo con lên giường!&quot; &quot;Cái đó nghĩa là gì? Nhớ cái giây phút cuối cùng gì?&quot; &quot;Đi lên giường!&quot; &quot;Như thế nào -?&quot; &quot;CON NGHE DÌ NÓI KHÔNG, BÂY GIỜ CON PHẢI LÊN GIƯỜNG!&quot; J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 3 Đội bảo vệ đặc biệt Cháu đã bị tấn công bởi những tên Dementor (Giám Ngục -ND) và cháu có thể bị trục xuất khỏi Hogwarts. Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra và khi nào thì cháu có thể thoát khỏi đây. Harry chép lại những từ đó vào ba tấm da dê ngay khi nó về đến phòng ngủ. Nó đề địa chỉ tấm đầu cho Sirius, tấm thứ nhì cho Ron và tấm thứ ba cho Hermione. Con cú của nó, Hedwig, đã đi săn; cái lồng của nó trống rỗng trên bàn. Harry đi tới đi lui trong phòng đợi con cú trở về, đầu nó giật thịch, óc nó quá dằn vặt nên không sao ngủ được dù cho mắt nó đã cay xè và nhức nhối vì mỏi mệt. Lưng nó mỏi nhừ khi phải đỡ Dudley về nhà, và hai cục u của nó chỗ cánh cửa sổ và nắm đấm của Dudley nện vào đang đau nhói. Nó đi đi lại lại, lại trở nên giận dữ và thất vọng. nghiến răng và siết nắm đấm lại, ném những cái nhìn giận dữ vào bầu trời vắng lặng lấp lánh ánh sao mỗi khi nó đi ngang cửa sổ. Những tên Giám Ngục được sai tới để hạ nó, bà Figg và Mundungus Fletcher bí mật bám đuôi nó, rồi việc bị đình chỉ học tập tại Hogwarts và phiên toà tại Bộ Phép Thuật – và rồi vẫn không có ai chịu nói với nó rằng chuyện gì đang xảy ra. Và cái gì, cái gì được nói trong cái thư Sấm kia? Giọng của ai đã vẳng lại đầy ghê rợn và hăm doạ xuyên suốt căn bếp? Vì sao mà nó vẫn bị kẹt lại đây mà chẳng biết được tin tức gì? Vì sao mà mọi người đều coi nó nhưng một đứa trẻ bướng bỉnh? Đừng dùng đến bất kỳ phép thuật, ở yên trong nhà… Nó sút vào valy đựng hành lý đi học của nó khi nó đi ngang qua, nhưng cơn giận dữ của nó càng dịu thì lại nó lại càng cảm thấy tệ hại hơn nhiều, khi mà bây giờ nó có thêm những vết thương bén nhọn ở ngón chân để thêm vào những vết thương ở phần còn lại của cơ thể nó. Ngay khi nó vừa khập khiểng đi qua cửa sổ, Hedwig sà vào như một bóng ma nhỏ, cánh nó phát ra những tiếng xào xạt. “Đúng lúc đấy!” Harry la lên khi con cú hạ xuống đỉnh cái chuồng của nó. “Mày có thể hạ xuống đây, tao có việc cho mày đây.” Đôi mắt hổ phách to tròn của Hedwig trên cái xác con ếch được ngậm chặt ngay mỏ nó nhìn chằm chằm Harry dò hỏi. “Đến đây nào,” Harry nói, nhặt ba cuộn da dê nhỏ lên cùng một cuộn dây da nhỏ và buộc vào cái chân đầy vẩy của con cú. “Mang những thứ này thẳng đến cha Sirius, Ron và Herminone, và đừng có mà có trở về đây mà không có những phản hồi chi tiết đấy nhé. Cứ mổ họ cho đến khi họ phải viết những bức thư trả lời dài thoòng để mày mang về. Hiểu không?” Hedwig phát ra một tiếng kêu nghèn nghẹn, mỏ nó vẫn đầy ếch. “Nào, đi đi” Harry nói. Con cú nhẹ nhàng cất cánh. Ngay khi nó đi, Harry phóng lên giường mà chẳng kịp cởi đồ và nhìn lên khoảng trần tối đen. Thêm vào mọi cảm giác đau khổ khác, bây giờ nó lại cảm thấy tội lỗi khi nó tỏ ra quá cộc cằn với Hedwig; con cú là người bạn duy nhất mà nó có được tại căn nhà số bốn đường Privet. Nhưng nó sẽ cho con cú biết điều đó khi nó trở về với những câu trả lời Sirius, Ron và Herminone. Họ chắc là phải viết phản hồi nhanh chóng; họ không thể nào lờ đi chuyện bọn Giám Ngục đã tấn công nó. Nó có thể thức dậy vào ngày mai với ba bức thư dày cộm đầy những lời an ủi chứa chan và những kế hoạch để nó trốn ngay tới The Burrow (Trang trại hang Sóc - HĐ). Và với ý nghĩ dễ chịu đó, giấc ngủ đã phủ lên nó, xua đi những ý nghĩ khác. Nhưng sáng hôm sau Hedwig không trở về. Suốt ngày Harry ở trong phòng, chỉ ra ngoài để vào phòng tắm. Ba lần trong ngày dì Petunia đưa thức ăn vào phòng qua cái lỗ chó mà dượng Vernon đã làm ba mùa hè trước. Mỗi lần nghe tiếng dì lại gần là Harry lại cố hỏi về cái lá thư Sấm, nhưng nó có thể hỏi cái nắm đấm cửa để có cùng câu trả lời cho những câu hỏi của nó. Mặt khác, nhà Dursley tránh xa khỏi phòng ngủ của nó. Harry không thể thấy là họ phải bắt buộc tỏ ra hoà hoãn với nó, một cuộc cãi nhau khác sẽ không mang đến lợi lộc gì ngoài việc nó sẽ phát điên lên là thực hiện phép thuật phi pháp khác. Mọi việc diễn ra như vật suốt ba ngày ròng. Harry đã chuyển sang một trạng khái dư thừa năng lượng khiến nó không thể nào tập trung vào bất cứ chuyện gì, nó cứ suốt ngày đi đi lại lại trong phòng ngủ, phát cáu với tất cả mọi thứ đã đưa nó vào cái mớ bòng bong này; và với một trạng thái bất an như vậy, nó nằm trên giường khoảng một giờ, nhìn trừng trừng vào khoảng không, dằn vặt trong sợ hãi với ý nghĩa về phiên toà của Bộ. Nếu họ kết án nó thì sao? Nếu nó bị trục xuất và cây đũa thần của nó bị bẻ đôi thì sao? Rồi nó sẽ làm gì, nó sẽ đi đâu? Nó không thể trở về sống suốt ngày với nhà Dursley, khi mà nó đã biết đến một thế giới khác, thế giới mà nó thực sự thuộc vào. Có thể nó sẽ chuyển xuống nhà chú Sirius, như lời đề nghị của chú Sirius vào năm ngoái, trước khi chú ấy bị buộc phải rời khỏi Bộ? Có thể Harry sẽ được cho phép sống ở đấy, vì nó vẫn còn thiếu niên? Hoặc là chú ấy sẽ quyết định nơi nó sẽ đến tiếp theo? Sự vi phạm Bộ Luật Bí Mật Quốc Tế của nó liệu có nghiêm trọng đến mức tống nó vào một căn ngục ở Azkaban hay không? Khi ý nghĩ này xảy đến, Harry lại bật dậy khỏi giường và bắt đầu đều đều dạo bước trong phòng. Đến cái đêm thứ tư sau khi con Hedwig khởi hành thì Harry đã bắt đầu trở nên không còn cảm xúc nữa, nhìn trừng trừng lên trần nhà, tâm tưởng kiệt quệ của nó chẳng còn phản ứng khi dượng nó đi vào phòng ngủ. Harry chậm chạp liếc nhìn ông. Dượng Vernon đang mặt bộ đồ trang trọng nhất và tỏ ra rất tự mãn. “Chúng tao đi ra ngoài,” ông nói “Xin lỗi?” “Chúng tao – tức là, dì mày, Dudley và tao – đi ra ngoài.” “Tốt thôi,” Harry chán nản nói, lại nhìn lên trần nhà. “Mày không được rời khỏi phòng mày trong khi bọn tao ra ngoài.” “OK.” “Mày không được đụng đến tivi, máy hát hoặc bất kỳ vật gì của chúng tao.” “Được.” “Mày không được ăn cắp thức ăn trong tủ lạnh.” “OK.” “Tao sẽ khoá cửa phòng mày.” “Dượng cứ làm.” Dượng Vernon nhìn chằm chằm Harry, rõ ràng là nghi ngờ trước việc thiếu vắng một cuộc tranh cãi, đoạn nhảy ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại. Harry nghe tiếng chìa khoá quay trong ổ khoá và tiếng bước chân của dượng Vernon nặng nề đi xuống cầu thang. Sau vài phút nó nghe thấy tiếng cửa xe dập lại, tiếng máy xe khởi động, và âm thanh không lẫn vào đâu được khi chiếc xe lướt ra từ chỗ đậu. Harry chẳng có cảm giác đặc biệt gì về việc nhà Dursley rời đi. Chẳng có gì khác biệt với nó về việc họ có ở nhà hay không. Thậm chí nó còn không thể tập trung năng lượng để đứng dậy và mở đèn. Căn phòng trở nên tối tăm hơn nhiều khi mà nó nằm nghe những âm thanh của màn đêm vẳng qua cửa sổ mà lúc nào nó cũng để mở, chờ đợi những khoảnh khắc thiêng liêng khi mà con Hedwig trở lại. Ngôi nhà trống rỗng cọt kẹt chung quanh nó. Những đường ống ùng ục. Harry nằm đó, ngơ ngẩn, không nghĩ ngợi, tê tái trong đau khổ. Rồi, vẳng rừ xa, nó nghe một tiếng động loảng xoảng dưới bếp. Nó ngồi lên, tập trung nghe ngóng. Nhà Dursley chưa thể về được, còn sớm quá, và nếu vậy thì nó đã phải nghe tiếng xe của họ. Vài giây im lặng trôi qua, rồi lại có tiếng động. Ăn trộm, nó nghĩ, trượt ra khỏi giường – nhưng đến giây thứ hai thì nó nghĩ rằng bọn trộm thì phải cố sức giấu tiếng động đi , và bất kỳ ai đi trong bếp thì cũng không thể tạo ra những tiếng ầm ĩ như vậy được. Nó vồ lấy cây đũa thần bên cạnh bàn và đứng đối mặt với cạnh cửa phòng ngủ, tâp trung tinh thần lắng nghe. Khoảnh khắc tiếp theo, nó nhảy dựng lên khi cái ổ khoá phát ra một tiếng click lớn và cửa phòng nó mở tung ra. Harry đứng sững như trời trồng, nhìn xuyên qua cánh cửa mở toàng vào khoảng tối đen phía dưới, giỏng tai lên để nghe những tiếng động tiếp theo, nhưng chẳng có gì cả. Nó ngần ngừ một thoáng, rồi nhanh chóng và lặng lẽ đi ra khỏi phòng, tiến về đầu cầu thang. Tim nó đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy lên đến tận cổ họng. Có người đang đứng ở trong tiền sảnh tối om bên dưới, ánh đèn đường rọi bóng họ qua cánh cửa kiếng; họ có tám hoặc chín người, và cả đám họ, theo như những gì nó thấy, đều đang nhìn nó. “Nhóc, hạ đũa thần xuống đi, trước khi con lấy đi mắt của ai đó,” một giọng nói càu nhàu vang lên. Tim Harry nhảy loạn lên không sao điều khiển được. Nó biết giọng nói này, nhưng nó không hạ đũa xuống. “Giáo sư Moody?” nó nói, không tin tưởng. “Ta không biết nhiều về cái tiếng “Giáo sư” ấy,” vẫn cái giọng càu nhàu, “ta chưa được dạy nhiều lắm, phải không? Xuống đây, bọn ta muốn nhìn con tường tận.” Harry hơi hạ đũa xuống như không rời nó ra ngay và cũng không chuyển động. Nó có căn cứ để nghi ngờ. Nó đã trải qua chín tháng trong tình cảnh mà nó nghĩ rằng nó là bạn của Moody Mắt Điên chỉ để phát hiện ra đó chẳng phải là Moody mà là một kẻ lừa đảo, hơn thế nữa, lại còn cố giết Harry trước khi bị lột mặt nạ. Nhưng trước khi nó quyết định được là phải làm gì tiếp theo, một giọng nói thứ hai, khàn khàn, vẳng lên cầu thang. “Không sao đâu, Harry. Bọn ta đến để mang con đi.” Tim Harry rộn lên. Nó cũng biết giọng nói này mà, cho dù nó đã không được nghe nói cả năm rồi. “Gi-giáo sư Lupin?” nó kêu lên, không tin tưởng lắm. “Phải thầy không ạ?” “Vì sao cả bọn ta lại phải đứng trong bóng tối thế này?” một giọng nói thứ ba vang lên, lần này thì hoàn toàn xa lạ, một giọng phụ nữ. “Lumos” Ánh sáng loé lên từ đầu đũa thần, chiếu sáng tiền sảnh với ánh sáng ma thuật. Harry loá mắt. Mọi người đang tụ tập dưới cầu thang, nhìn nó chăm chú, một số nghễn cổ lên để nhìn rõ hơn. Remus Lupin đứng gần nó nhất. Dù vẫn còn trẻ, Lupin nhìn có vẻ mệt mỏi và hơi ốm yếu; ông có vẻ có nhiều tóc bạc hơn so với lần cuối Harry chào tạm biệt ông, cái áo choàng của ông rách rưới và sờn hơn bao giờ. Tuy nhiên, ông vẫn mỉm cười thân ái với Harry, người đang cố cười lại dù vẫn còn đang shock. “Ohh, nó giống y như tôi đã nghĩ,” người nữ phù thuỷ đang giơ cao cây đũa thần nói. Cô có vẻ là người trẻ nhất ở đây, cô có một khuôn mặt tái hình trái tim, đôi mắt long lanh, và một mái tóc xù có màu violet. “Wotcher, Harry!” “Vâng, tôi biết anh muốn nói gì, Remus,” một phù thuỷ đầu hói vận đồ đen đứng ở góc xa nhất nói – ông ta có một giọng nói sâu, chậm rãi và một cái khuyên vàng trên tai. “Nó giống y James.” “Ngoại trừ đôi mắt,” một giọng nói the thé cất lên từ một phù thuỷ tóc bạch kim ở phía sau “Đôi mắt của Lily.” Moody Mắt Điên, người có mái tóc bạc dài rối và một phần lớn mũi bị sứt đi, đang liếc Harry đầy nghi ngờ qua cặp mắt lệch cỡ của ông. Một mắt nhỏ, đen và sáng, còn mắt kia thì to, tròn và chớp xanh – đó là con mắt phép có thể nhìn xuyên qua những bức tường, cửa và sau gáy của chính Moody. “Anh có chắc là chính nó không, Lupin?” ông kêu lên. “Nếu chúng ta mang đến vài tên Tử thần Thực Tử để đóng giả nó thì sự canh phòng sẽ rất tuyệt. Chúng ta nên hỏi nó vài điều mà chỉ có Potter thật mới biết. Trừ phi là có ai mang theo Veritaserum?” “Harry, Thần Hộ Mệnh của con là con gì?” Lupin hỏi. “Một con hươu” Harry căng thẳng trả lời. “Nó đấy, Mắt Điên,” Lupin nói. Ý thức rõ rằng mọi người vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Harry tuột xuống cầu thang, nhét cây đũa thần vào túi sau chiếc quần jean. “Đừng nhét cây đũa thần vào đó, cậu bé!” Moody gầm lên. “nó bốc lửa rồi sao? Nhiều tay phù thuỷ cự phách hơn con đã bị mất mông rồi đó, con biết không!” “Thế ông đã biết ai bị mất mông nào?” người phụ nữ tóc violet hỏi Mắt Điên với vẻ thú vị. “ “Đừng có quan tâm, chỉ cần nhớ giữ cây đũa thần khỏi cái túi quần sau!” Mắt Điên gầm gừ. “Kiến thức sơ đẳng về an toàn – đũa thần, không ai chịu quan tâm đến nó cả!” Ông nhảy về phía bếp. “thế đấy,” ông cáu kỉnh thêm vào, khi người phụ nữ đảo mắt nhìn lên trần nhà. Lupin rút cây đũa thần của ông ra và vẫy Harry. “Con khoẻ không?” ông hỏi, nhìn sát Harry. “Kh-khoẻ” Harry khó mà tin rằng đây là sự thật. Bốn tuần chẳng có gì, dù là một chỉ dẫn nhỏ nhất về một kế hoạch đưa nó khỏi đường Privet, rồi thình lình cả một đám phù thuỷ đứng rõ-rành-rành trong nhà như thể mọi chuyện đã được sắp xếp từ lâu. Nó nhìn những người đứng chung quanh Lupin; họ vẫn đứng ngấu nghiến nhìn nó. Nó cảm thấy rất rõ rằng nó đã không chải đầu suốt bốn ngày nay. “Con – mọi người đã gặp may khi nhà Dudley đã ra ngoài…” nó lắp bắp. “May mắn, ha!” người phụ nữ tóc violet nói. “Chính ta là người đã dụ họ ra khỏi nhà. Gửi một lá thư bằng bưu điện của dân Muggle nói với họ rằng họ đã được vào lọt vòng chung kết Cuộc Thi Giữ Cho Bãi Cỏ Ngoại Ô Sạch Đẹp Toàn Nước Anh. Họ liền vội vã đi lãnh giải ngay… hoặc họ nghĩ là họ đang làm thế.” Harry nhanh chóng tưởng ra khuôn mặt của dượng Vernon khi ông biết rằng chả có Cuộc Thi Giữ Cho Bãi Cỏ Ngoại Ô Sạch Đẹp Toàn Nước Anh nào cả. “Chúng ta sẽ đi phải không?” nó hỏi. “Đi sớm chứ?” “Gần như là tức thời,” Lupin nói “chúng ta chỉ đợi cho mọi thứ rõ ràng.” “Chúng ta đi đâu? The Burrow?” Harry khấp khởi hỏi. “Không phải đi The Burrow, không” Lupin nói, dẫn Harry vào bếp; mớ phù thuỷ kia đi theo, tất cả cặp mắt vẫn tò mò nhìn Harry. “Mạo hiểm quá. Chúng ta đặt tổng hành dinh ở một nơi không thể phát hiện ra. Nó hơi mất thời gian…” Moody Mắt Điên bây giờ đã ngồi tại cái bàn trong bếp và nốc cái thứ rượu trong cái bình ông đeo bên hông, con mắt phép của ông xoay tròn mọi hướng, nhìn kỹ mọi dụng cụ làm bếp của nhà Dursley. “Đây là Alastor Moody, Harry,” Lupin tiếp tục, chỉ về phía Moody. “Vâng, con biết rồi,” Harry nói một cách không thoải mái lắm. Thật là lạ khi giới thiệu nó với một người mà nó nghĩ rằng đã biết cả năm rồi. “Và đây là Nymphadora –“ “Đừng gọi tôi là Nymphadora, Remus,” nguời nữ phù thuỷ trẻ nói một cái rùng mình “Tonks thôi.” “Nymphadora Tonks, người muốn mọi người chỉ biết họ của mình” Lupin kết thúc. “Anh cũng sẽ vậy nếu như anh lừa một người mẹ đã gọi anh là Nymphadora,” Tonks lầm bầm. “Và đây là Kingsley Shacklebolt.” Ông chỉ một người phù thuỷ cao vận đồ đen đang cúi chào, “Elphias Doge.” Người phụ thuỷ có giọng khò khè gật đầu. “Dedaluss Diggle-“ “Chúng tôi đã gặp nhau trước đây,” Diggle kêu lên the thé, đánh rơi cái mũ vành màu violet. “Emmeline Vance.” Một phù thuỷ dáng điệu oai vệ với một cái khăn choàng xanh rực quấn quanh đầu, “Sturgis Podmore,” Một phù thuỷ cằm bạnh với một mái tóc quăn màu rơm. “Và Hestia Jones” Một nữ phù thuỷ má hồng tóc đen khẽ nhún người gần cái lò nướng bánh. Harry cúi đầu một cách khốn khổ với mỗi người trong bọn họ khi họ được giới thiệu. Nó ước sao họ nhìn vào một cái gì khác hơn là nhìn về phía nó; nó giống như là lình lình được dẫn ra sân khấu. Nó tự hỏi vì sao mà nhiều người bọn họ có mặt ở đây thế. “Một số lượng đáng ngạc nhiên những người tình nguyện đến với con,” Lupin nói, như thể ông đọc được suy nghĩ của Harry; khoé miệng ông khẽ giật nhẹ. “Đúng vậy, ừ, càng đông càng tốt” Moody cay độc nói. “Chúng ta là đội bảo vệ của con, Potter.” “Chúng ta chỉ đợi có dấu hiệu báo cho chúng ta biết rằng đã an toàn để khởi hành,” Lupin nói, liếc nhìn cửa sổ nhà bếp. “Chúng ta còn khoảng mười lăm phút nữa.” “Phải sạch sẽ, không có họ, những người Muggle?” nữ phù thuỷ được gọi là Tonks nói, cô đang liếc quanh bếp với sự thích thú. “Cha tôi sinh ra giữa người Muggle và ông ấy là một slob già. Tôi nghĩ rằng nó sẽ khác nếu ông sinh ra giữa các phù thuỷ?” “Ờ, phải,” Harry nói “Nhìn này –“ nó quay sang Lupin, “chuyện gì đã xảy ra, con chưa được nghe ai nói gì cả, thế Vol-“ Những phù thuỷ nam nữ phát ra những tiếng huýt gió kinh ãi; Dedalus Diggle lại đánh rơi cái mũ và Moody gầm gừ, “Câm miệng!” “Sao?” Harry nói. “Chúng ta không thảo luận gì ở đây cả, quá mạo hiểm,” Moody nói, hướng con mắt thường sang Harry. Con mắt phép của ông vẫn tập trung lên trần nhà. “Mẹ kiếp,” ông thêm vào với vẻ giận dữ, đặt một tay lên con mắt phép “vẫn còn kẹt – kể từ khi cái đồ cặn bã này mang nó.” Và với một một tiếng động lép nhép như tiếng ống bơm nước kéo ra khỏi bể rửa bát, ông móc con mắt ra. “Mắt Điên, ông biết rằng nhìn nó ghê thế nào không?” Tonks nói lịch thiệp. “Mang cho ta một cốc nước, Harry.” Moody yêu cầu, Harry băng ngang cái chỗ rửa bát, lấy một các cốc sạch và đổ đầy nước từ bể, vẫn chăm chú quan sát cái băng phù thuỷ ấy. Họ vẫn khơi khơi nhìn nó trừng trừng làm nó rất khó chịu. “Cám ơn” Moody nói khi Harry đưa ông cốc nước. Ông bỏ con mắt phép vào nước, nhúng nó lên xuống, con mắt quay vòng vòng, lần lượt nhìn tất cả mọi người. “Ta muốn khắp ba trăm sáu mươi độ đều phải được thấy rõ trong suốt cuộc hành trình này.” “Thế chúng ta đi như thế nào – chúng ta đi đâu?” Harry hỏi. “Bằng chổi,” Lupin nói, “Chỉ có cách đó thôi. Con còn nhỏ quá, không Độn thổ được, họ canh giữ mạng Floo dữ lắm, và cả mạng sống của bọn ta còn chưa đủ để trả giá để cho việc đặt một Portkey bất hợp pháp.” “Remus nói là cậu bay giỏi lắm,” Kingsley Shacklebolt nói bằng cái giọng trầm trầm của mình. “Nó bay tuyệt hảo,” Lupin nói, liếc đồng hồ, “Dù sao thì con cũng nên đi và chuẩn bị hành lý đi, Harry, chúng ta phải sẵn sàng khi đến giờ.” “Để chị đi giúp em,” Tonks hào hứng nói. Cô đi theo Harry trở vào tiền sảnh và leo lên cầu thang, nhìn quanh với vẻ tò mò và hào hứng. “Nơi này vui nhỉ,” cô ta nói. “Nó quá sạch sẽ, em hiểu chị nói gì không? Không được tự nhiên. Ừ, thế thì tốt hơn,” cô ta nói khi họ đi vào phòng ngủ của Harry và nó bật đèn lên. Phòng của Harry hẳn nhiên là lộn xộn hơn nhiều so với phần còn lại của ngôi nhà. Bị giam hãm suốt bốn ngày trong một tâm trạng tồi tệ, Harry không buồn quan tâm đến việc chăm lo cho chính nó. Phần lớn các cuốn sách của nó vung vãi trên sàn nhà khi nó cố giải khuây cho mình với từng cuốn một và vứa bừa chúng sang một bên; cái lồng của Hedwig cần phải lau rửa lại, nó đã bốc mùi; vali của nó mở toang ra, để lộ một mớ lộn xộn quần áo Muggle với áo choàng phù thuỷ nằm vung ra sàn chung quanh nó. Harry bắt đầu nhặt sách vở lên và vội vàng ném nó vào valy. Tonks ngừng lại bên cái tủ quần áo của Harry để nhìn ngắm chăm chú bóng của cô trong gương đằng sau cánh cửa tủ. “Em biết không, chị không nghĩ là màu violet là hợp nhất với màu tóc của chị,” cô ta trầm ngâm nói, kéo một lọn tóc xù của mình xuống. “Em có nghĩ là chị nhìn có vẻ hơi ốm không?” “Ờ – “ Harry nói, nhìn cô ta qua cuốn Những Đội Quidditch của Anh và Ái Nhĩ Lan. “Đúng rồi, thế đấy,” Tonks nói một cách kiên quyết. Cô nhướng mắt lên với một vẻ căng thẳng như thể đang cố nhớ một cái gì đó. Một giây sau, tóc cô ta ngã sang màu hồng của kẹo cao su. “Chị đang làm gì thế?” Harry vừa nói vừa ngáp khi cô nàng lại mở mắt ra. “Chị là một Metamorphmagus,” cô ta nói, nhìn lại bóng mình trong gương và xoay đầu để có thể thấy được mái tóc của mình từ mọi hướng. “Tức là chị có thể thay đổi hình dạng của mình theo ý muốn,” cô ta nói khi thấy vẻ ngơ ngác của Harry hiện rõ trong gương đằng sau cô. “Bẩm sinh đã thế. Chị đã đạt điểm cao nhất về môn Ẩn Náu và Cải Trang trong lớp huấn luyện Thần Sáng mà chẳng cần học hành gì hết, tuyệt không?” “Chị là một Thần-Sáng?” Harry nói, ngưỡng mộ. Trở thành một Phù-Thuỷ-Bắt-Tà là nghề nghiệp duy nhất mà nó quan tâm tới sau khi tốt nghiệp Hogwarts. “Ừ,” Tonks nói, đầy kiêu hãnh. “Kingsley cũng thế, nhưng anh ta giỏi hơn chị. Chị chỉ mới vượt qua vòng sơ tuyển một năm trước. Suýt nữa thì trượt môn Lén Lút và Tìm Dấu Vết. Chị vụng về lắm, em có nghe thấy tiếng chị làm bể cái dĩa khi bọn chị xuống thang không?” “Mình có thể học để trở thành một Metamorphmaguss không chị?” Harry hỏi cô ta, nó đứng thẳng lên, quên phứt đi chuyện thu dọn hành lý. Tonks cười khúc khích. “Chị cá là em không muốn dấu vết sẹo của mình đi đâu, ề?” Vết sẹo trên trán của Harry đã lọt vào mắt cô ta. “Không, em không muốn,” Harry lầm bầm, quay đi. Nó không thích người ta nhìn vào vết sẹo của nó. “Ừ, em sẽ phải học cực lắm đó, chị e là thế,” Tonks nói, “Metamorphmagi rất hiếm gặp, nó là bẩm sinh chứ không phải được tạo thành. Phần lớn phù thuỷ cần phải dùng đến đũa thần, hoặc linh đơn để biến đổi hình dạng của họ. Nhưng mà chúng ta phải làm việc thôi, Harry, phải dọn hành lý đi.” Cô ta nói với vẻ có lỗi, nhìn cái đống bề bộn trên nền nhà. “Ồ – vâng,” Harry nói, với lấy mấy quyển sách. “Đừng có khờ thế chứ, làm như thế này nhanh hơn nè, nếu mà chị – thu dọn!” Tonks la lên, vẫy đũa thần đầy lả lướt trên nền nhà. Sách vở, quần áo, kính viễn vọng và những cái đĩa cân vùng bay lên không khí và cuống cuồng đổ xô vào valy. “Không được ngăn nắp lắm,” Tonks nói, bước đến bên valy và nhìn cái đống hổ lốn bên trong. “Mẹ chị sở trường trong việc sắp xếp cái đám này một cách ngăn nắp – bà ấy thậm chí còn làm cho mấy đôi vớ tự xếp lại nữa kìa – nhưng mà chẳng bao giờ chị nắm được bí quyết bà ấy làm – nó giống như một dạng vung đũa ấy –“ cô vung cái đũa của mình một cách đầy hy vọng. Một chiếc vớ của Harry khẽ lắc lư và nhảy lên đỉnh của cái đống lộn xộn trong valy. “À, thế đấy,” Tonks nói, đóng sầm nắp valy lại, “ dù sao thì cũng xong. Dù sao thì cũng khá sạch sẽ mà.” Cô chỉ cây đũa về phía cái lồng của Hedwig. “Scourgify.” Một đám lông rơi xuống và biến mất. “Ờ, thế tốt hơn – chị chẳng bao giờ nắm rõ được mấy câu thần chú nội trợ này. Thế nào – đủ mọi thứ chưa? Vạc? Chổi? Wow! – một cây Tia chớp.” Mắt cô mở trừng ra nhìn thấy cây chổi nằm trong tay phải Harry. Nó là niềm tự hào và niềm hạnh phúc của nó, một món quà của chú Sirius, một cây chổi đạt chuẩn quốc tế. “Và chị vẫn còn phải cưỡi cây Sao Chổi Hai Sáu Mươi” Tonks nói, đầy ganh tỵ. “À há… cây đũa thần vẫn còn trong quần jean của em chứ? Hai bên mông còn y nguyên phải không? OK, đi nào. Locomotor trunk.” Cái valy của Harry nhấc lên khoảng vài inches trong không khí. Giữ cây đũa thần trên tay như chiếc đũa nhạc trưởng, Tonks đưa cái valy bay xuyên qua phòng và bay ra khỏi cửa ngay trên đầu họ, tay trái cô cầm cái lồng của Hedwig. Harry theo cô đi xuống cầu thang, cầm theo cây chổi của nó. Khi họ trở về bếp thì Moody đã lắp lại con mắt, nó quay vòng vòng rất nhanh sau khi đã được lau rửa sạch sẽ khiến Harry phát buồn nôn khi nhìn vào nó. Kingsley Shacklebolt và Sturgis Podmore đã săm soi cái lò vi sóng, còn Hestia Jones đang cười vào cái đồ gọt vỏ cà chua khi nó lọt vào tay cô lúc cô đang kiểm tra cái chạn. Lupin đang niêm lại bức thư gửi cho nhà Dursley. “Tuyệt lắm” Lupin nói, nhìn lên khi Tonks và Harry đang đi vào.”Tôi nghĩ là chúng ta còn khoảng một phút. Có lẽ chúng ta nên đi ra vườn khi chúng ta sẵn sàng, Harry. Thầy đã để lại một lá thư để dì và dượng con đừng lo – “ “Họ không lo đâu,” Harry nói. “- rằng con đang an toàn.” “Điều này chỉ làm họ thêm buồn thôi.” “-và họ sẽ lại thấy con vào mùa hè tới.” “Con phải làm thế ư?” Lupin mỉm cười nhưng không trả lời. “Đi nào, nhóc,” Moody cộc cằn nói, vẫy Harry tới trước bằng cây đũa của ông ta. “Ta cần làm phép mất ảo tưởng đối với con.” “Thầy cần làm gì ạ?” Harry lo ngại hỏi. “Bùa mất ảo tưởng,” Moody nói, nâng cây đũa thần lên. “Lupin nói rằng con có cái Áo Tàng Hình, vậy thì đừng để nó lại đây khi chúng ta bay, nó sẽ giúp con ẩn thân tốt hơn. Đi nào - ” Ông gõ cây đũa lên đỉnh đầu nó và Harry cảm thấy một cảm giác lạ lùng như thế Moody vừa nghiền nát một quả trứng trên đó; Một cái lạnh chạy nhỏ giọt xuống người nó từ cái điểm mà cây đũa thần vừa gõ vào. “Được lắm, Mắt Điên,” Tonks nói đầy thán phục, nhìn chằm chằm vào người Harry. Harry nhìn xuống cơ thể mình, hoặc đúng hơn là cái được gọi là cơ thể nó, bởi vì lúc này nhìn chẳng còn giống cơ thể nó chút nào. Không phải là nó vô hình, mà đơn giản là cơ thể nó đã chuyển sang màu sắc và trạng thái của phần bếp sau lưng nó. Nó có vẻ giống như là một con tắc kè dạng người. “Đi nào,” Moody nói, dùng cây đũa thần mở khoá cửa. Cả bọn họ bước ra bãi cỏ được chăm sóc tuyệt hảo của dượng Vernon. “Một đêm quang quẻ,” Moody càu nhàu, con mắt phép của ông rà quét bầu trời. “ Có thể thành công với một ít mây bao phủ. Được, con,” ông quặc sang Harry, “chúng ta sẽ bay gần nhau. Tonks sẽ ở ngay phía trước con, cứ bay theo nó. Lupin sẽ che con từ phía dưới, còn ta sẽ ở đằng sau con. Những người còn lại vây tròn quanh chúng ta. Không được bỏ vị trí vì bất kỳ chuyện gì, nghe rõ chửa? Nếu có ai đó trong bọn ta bị giết – “Đến thế ư?” Harry hỏi, bứt rứt, nhưng Moody không chú ý đến nó. “- những người còn lại vẫn cứ thế bay, không được ngừng lại, không được bỏ vị trí. Nếu chúng giết hết bọn và con vẫn còn sống, Harry, thì đội bảo vệ dự bị đã chờ sẵn, cứ bay sang phía đông và họ sẽ đi cùng con.” “Đừng có tỏ ra hào hứng thế, Mắt Điên, nó sẽ lại nghĩ là chúng ta không đến nghiêm chỉnh” Tonks nói, khi cô cột cái valy của Harry và cái lồng của Hedwig vào chỗ ngồi trên cây chổi của cô ta. “Ta chỉ nói với thằng bé về kế hoạch của bọn ta,” Moody càu nhàu, “Nhiệm vụ của chúng ta là đưa nó an toàn về Đại bản doanh và nếu chúng ta chết trong khi đang cố sức – “Sẽ chẳng có ai chết đâu,” Kingsley Shacklebole nói bằng một giọng lặng lẽ và bình thản. “Leo lên chổi đi, dấu hiệu đầu tiên kia!” Lupin nói và nhanh nhẹn chỉ tay lên trời. Từ rất xa chỗ họ, một chùm đốm sáng đỏ loé lên giữa các ngôi sao, Harry nhận ra chúng là những đốm lửa từ đầu đũa thần. Nó leo chân trái qua chiếc Tia chớp của nó, nắm lấy chỗ tay cầm thật chặt và cảm thấy nó đang run lên nhè nhẹ, như thể nó đang hài lòng là lại được bay lên bầu trời bao la một lần nữa. “Dấu hiệu thứ hai, đi thôi!” Lupin nói lớn khi có thêm nhiều đốm sáng, lần này là màu xanh, phụt lên phía trên cao chỗ họ. Harry phóng vọt lên từ mặt đất. Làn gió mát lạnh của màn đêm thổi qua tóc nó khi mà những khu vườn vuông vắn ngăn nắp của đường Privet chìm xa dần, co lại thành những mảng xanh đậm và đen, rồi mọi ý nghĩ về phiên toà của Bộ đã bị quét sạch khỏi tâm tưởng nó như thể những cơn gió đã thổi chúng ra khỏi đầu nó. Nó cảm thấy như tim mình đang ngập tràn niềm phấn khởi; nó lại được bay, bay xa khỏi đường Privet như nó đã từng mơ ước trong suốt mùa hè, khi nó phải trở về nhà… trong những giây phút ngập tràn phấn khởi, tất cả những vướng mắc của nó có vẻ như đã tan lẫn vào hư vô trong bầu trời rộng lớn tràn ngập ánh sao. “Bẻ sang trái, bẻ sang trái, có một tên Muggle đang nhìn lên!” Moody la lên sau lưng nó. Tonks đổi hướng và Harry theo sát cô, nó thấy cái valy của nó rung lắc dữ dội dưới cây chổi của cô ta. “Chúng ta cần bay cao hơn… bay lên một phần tư dặm nữa!” Mắt Harry ướt đẫm vì giá lạnh khi họ bay lên cao; nó chẳng thể thấy gì bên dưới ngoài những những chấm sáng liti từ những ngọn đèn xe và đèn đường. Hai trong số những chấm sáng ấy có thể là ngọn đèn xe của dượng Vernon… nhà Dursley có thể đã trở về căn nhà trống rỗng của họ, tràn ngập giận dữ về Cái Cuộc Thi Về Cỏ không hề tồn tại… và Harry cười lớn với ý nghĩ này, dù giọng của nó bị chìm ngập trong tiếng phần phật từ áo choàng của những người khác, tiếng cọt kẹt của chỗ móc đồ đang móc cái valy và lồng của nó, cùng với tiếng vo vo của gió thổi qua tai họ khi họ lướt nhanh trong không khí. Trong tháng này, nó chưa hề cảm thấy được sống hoặc được hạnh phúc như thế. “Quay sang hướng Nam!” Mắt Điên la lên “Thị trấn phía kia.” Họ bay vọt sang phải để tránh không bay trực tiếp qua vùng lưới ánh sáng phía dưới. “Hướng về phía đông nam và tiếp tục lên cao, có một đám mây thấp và chúng ta có thể lẫn vào đó!” Moody nói. “Chúng ta không thể bay vào trong mây được!” Tonks la lên giận dữ, “chúng ta sẽ ướt nhẹp, Mắt Điên ạ!” Harry mừng rỡ khi nghe cô ta nói vậy, tay nó đang chai cứng lên trên tay cầm của chiếc Tia chớp. Nó tiếc là mình đã không mặc thêm một cái áo khoác. Nó đang bắt đầu run cầm cập. Họ thay đổi lộ trình liên tục theo lời chỉ dẫn của Mắt Điên. Mắt Harry nhướng lên chống lại đám băng đang bắt đầu làm tai nó nhức buốt, nó chỉ có cảm giác về cái lạnh trên cái chổi này một lần trước đây, trong trận Quidditch với đội Hufflepuff trong năm ba, diễn ra trong một cơn bão. Đội bảo vệ chung quanh nó vẫn tiếp tục quây tròn nó như một đàn chim khổng lồ vây quanh con mồi. Harry không còn cảm giác về thời gian nữa. Nó không biết là bọn họ đã bay được bao lâu, hình như là đã ít nhất một giờ rồi. “Quay sáng hướng Tây Nam!” Moody la lên “chúng ta cần phải tránh đường môtô!” Lúc này Harry đã quá cóng, nó nghĩ một cách thèm muốn đến một chỗ ngồi ấm áp, khô ráo trong những chiếc xe đang rọi sáng đường phía dưới, rồi, thậm chí càng thèm hơn, một chuyến du lịch bằng bột Floo; có thể là việc quay mòng mòng trong một cái lò sưởi không được dễ chịu lắm, nhưng mà ít nhất còn hơi ấm của ngọn lửa… Kingsley Shacklebolt lượn lên trên nó, cái đầu hói bóng lưỡng và cái khuyên tai của anh ta phản chiếu ánh trăng lấp lánh… lúc này Emmeline Vance đang ở bên phải nó, đũa thần cầm sẵn trên tay, đầu cô lắc lư sang hai bên… rồi đến lượt cô, lao xuống bên dưới nó, thay bằng Sturgis Podmore… “Chúng ta cần phải lượn vòng lại thêm một lần nữa, chỉ để chắc ăn rằng không bị theo dõi!” Moody la lên. “ÔNG ĐIÊN À, MẮT ĐIÊN?” Tonks la lên từ phía trước. Chúng tôi đã lạnh cóng trên cán chổi rồi đây này! Nếu cứ phải đi vòng vòng thì chúng ta sẽ không đến đó trước tuần tới đâu! Ngoài ra, lúc này chúng ta đã gần đến rồi!” “Chuẩn bị hạ cánh!” tiếng của Lupin vang lên. “Theo Tonks, Harry!” Harry hạ xuống theo Tonks. Họ hướng về phía một bộ sưu tập đèn lớn nhất mà nó đã từng thấy, một vùng rộng lớn ngổn ngang chồng chéo những tia và lưới sáng đặt rải rác nối tiếp nhau trong khoảng đen sâu thẳm. Họ hạ thấp dần, cho đến khi Harry có thể nhìn thấy những ngọn đèn pha và đèn đường, ống khói lò sưởi và ănten TV. Nó rất muốn được hạ cánh ngay, cho dù nó cảm thấy rất rõ rằng sẽ có ai nó phải giải đông cho nó trên cán chổi. “Đến đây!” Tonks gọi , và vài giây sau cô ta hạ cánh. Harry tiếp đất ngay sau lưng cô và leo xuống một vùng cỏ chằng chịt bỏ hoang giữa một quảng trường nhỏ. Tonks đã tháo cái valy của Harry xuống. Run lập cập, Harry nhìn quanh. Cái mặt tiền dơ dáy bao quanh những ngôi nhà không có vẻ khuyến khích tí nào; nhiều cửa sổ đã bị hỏng, ánh đèn đường rọi vào những đám bụi đóng dầy, sơn tróc ra nhiều chỗ trên các cánh cửa và rác rưởi vung vải thành nhiều đống trước những bậc tam cấp. “Chúng ta đang ở đâu?” Harry nhỏi, nhưng Lupin lặng lẽ trả lời, “Chút xíu nữa đã,” Moody lục lọi cái áo khoác của ông, bàn tay đầy mấu của ông lóng ngóng vì lạnh. “Đây rồi,” ông lầm bầm, đưa lên một cái gì đó nhìn giống như một cái bật lửa bằng bạc trong không khí và bật nó. Cái đèn đường gần nhất tắt phụt. Ông lại bật cái “tắt-lửa” lần nữa, ngọn đèn kế tiếp tắt phụt; ông cứ tiếp tục bật cho đến khi tất cả mọi ngọn đèn trong quảng trường đều tắt cả và chỉ còn ánh sáng toát ra từ những cái cửa sổ buông rèm và ánh trăng lưỡi liềm phía trên. “Ta mượn nó từ ông Dumbledore,” Moody càu nhàu, bỏ lại cái &quot;tắt-lửa&quot; vào túi. Nó đủ để đối phó những gã Moogle nhìn qua cửa sổ, hả? Thôi, đi nào, lẹ lên.” Ông nắm lấy tay Harry và dẫn nó đi qua bãi cỏ, băng qua đường và đi lên mặt đường; Lupin à Tonks đi theo; mang theo cái valy của Harry lơ lửng giữa họ, những người còn lại trong đội bảo vệ, tất cả đều rút sẵn đũa thần ra, đi vòng ngoài bên sườn họ. Tiếng nhạc nghèn nghẹn từ cái máy hát phát ra từ cánh cửa sổ trên cao của ngôi nhà gần nhất. Mùi rác thối rửa nồng nặc bốc lên từ cái đống túi rác căng phồng ngay bên trong một cái cổng hư. “Đây” Moody càu nhàu, đưa một mẫu da dê về phía cánh tay bị gắn bùa mất-ảo-tưởng của Harry và đưa cây đũa thần về phía nó để chiếu sáng những hàng chữ. “Đọc nhanh lên và ráng mà nhớ.” Harry nhìn xuống mẫu da dê. Những nét chữ li ti này hình như không xa lạ lắm thì phải. Nó viết rằng: Tổng hành dinh của hội huynh đệ Phượng Hoàng đặt tại số mười hai, Quảng trường Grimmauld, London. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 4 Số 12, Quảng trường Grimmault Cái hội huynh đệ đó là cái gì vậy-? Harry bắt đầu. Không phải ở đây, cậu bé! Moody càu nhàu. Hãy đợi cho tới khi chúng ta ở trong đã! Thầy Moody lấy miếng da khỏi tay Harry và đốt nó bằng cây đũa thần của thầy. Trong khi mẩu giấy tin nhắn uốn cong lại trong ngọn lửa và bay xuống sàn nhà, Harry nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa. Hai người đang đứng bên ngoài số 11; Harry nhìn sang bên trái và thấy số 10; tuy nhiên ở bên trái lại là con số 13. Nhưng ở đây...? Hãy hình dung về căn nhà đó, Thầy Lupin nói nhẹ nhàng. Harry nghĩ và khi cậu nghĩ đến con số 12, quảng trường Grimmauld, lập tức một cánh cửa méo mó hiện lên thình lình giữa con số 11 và con số 13, và ngay sau đó là những bức tường bần thỉu và những ô cửa sổ cáu ghét. Nó như thể là một ngôi nhà ngoại hạng vừa được thổi phồng lên, đẩy mọi căn nhà khác dạt ra hai bên. Harry há hốc miệng nhìn ngôi nhà. Âm thanh ở số 11 nghe rất rõ. Hiển nhiên là dân Muggles ở trong ngôi nhà đó chẳng cảm thấy điều gì cả. Nào, nhanh lên, thầy làu bàu, đẩy vào lưng Harry. Harry bước lên những bậc thang làm bằng đá đã mòn vẹt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa được làm bằng một loại vật liệu còn mới. Mầu sơn đen của cánh cửa xấu xí và bị xây xước. Tây nắm gõ cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn uốn éo. Không có lỗ khoá hay hộp thư. Thầy Lupin rút cây đũa thần ra và chỉ vào cánh cửa. Harry nghe thấy nhiều tiếng động, âm thanh của kim loại va vào nhau và một cái gì đó nghe như tiếng long xong của dây xích. Cánh cửa từ từ mở ra kẽo kẹt. Vào nhanh đi, Harry, thầy Lupin thì thào, nhưng đừng có đi quá sâu vào trong và đừng có chạm vào bất kỳ cài gì đấy. Harry bước qua ngưỡng cửa và ngập chìm ngay trong bóng tối cùa gian phòng lớn. Cậu có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ mùi gì đó thối rữa, hơi ngòn ngọt; Ngôi nhà cho ta cảm giác đây là một toà nhà vô chủ. Cậu ngoái lại qua vai và nhìn thấy những người khác đang bước ngay sau mình, thầy Lupin, Tonks vác theo một chiếc rưng và cái lồng của Hedwig. Thầy Moody đang đứng ở bậc trên cùng, thả những chùm sáng mà Put-Outer đã đánh cắp từ những cây đèn đường; những chùm sáng này bay trở lại những bóng đèn và trong giây lát, cả quảng trường sáng rực lên trong ánh cam trước khi thầy đi khập khiễng vào trong và đóng cửa trước lại, làm cho gian phòng lớn chìm ngập hoàn toàn trong bóng tối. Ở đây - Thầy dùng cây đũa thần gõ mạnh vào đầu Harry; ngay lúc đó Harry cảm thấy như thể là một cái gì đó nóng hổi chạy dọc lưng và biết rằng bùa bùa mất ảo tưởngvừa đuợc thầy làm lên người cậu (HĐ). Bây giờ tất cả mọi người hãy ở đây và yên lặng trong khi tôi kiếm cho chúng ta một ít ánh sáng, thầy Moody nói. Những giọng nói bị làm cho nhỏ đi của những người khác làm cho Harry có cảm giác lạ lùng về một điềm gở báo trước; như thể là họ đang bước vào ngôi nhà của một người sắp chết. Cậu nghe thấy một tiếng động rít nhẹ lên và những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ được thắp sáng dọc theo các bức tường, phát ra những tia sáng mong manh, lập loè chiếu sáng bức tường dán giấy đã long hết cả ra và tấm thảm xơ xác tri trên lối đi dài và ảm đạm của gian phòng lớn, nơi có một ngọn đèn chùm giăng đầy mạng nhện to ánh sáng leo lét phía trên và những bức chân dung đã sẫm màu theo thời gian treo xộc xệch trên các bức tường. Harry nghe thấy một cái gì đấy vụt qua phía sau tấm gỗ bọc. Cả ngọn đèn chùm và đài nến trên chiếc bàn ọp ẹp gần đó đều có hình dạng như con rắn. Họ bước nhanh hơn và mẹ của Ron, bà Weasley, thình lình xuất hiện từ một cánh cửa tít tận cuối gian phòng lớn. Bà tươi cười chào đón mọi người khi bà tiến vội vã về phía họ, mặc dù Harry nhận thấy bà gầy hơn và nhợt nhạt hơn so với lần cuối cậu gặp bà. Ôi, Harry, thật là vui được gặp cháu! bà thì thào, ghì chặt cậu đến gẫy cả xương sườn trước khi ôm cậu trong tay và kiểm tra cậu thật cẩn thận. Cháu trông có vẻ hơi ốm yếu đấy; cháu cần phải ăn uống nhiều vào, nhưng ta sợ là cháu sẽ phải đợi thêm một chút nữa mới có bữa tối. Bà quay sang nhòm những người phù thuỷ đằng sau Harry và thì thào vội vã, Ông ấy vừa đến và cuộc họp vừa mới bắt đầu. Các phù thuỷ đằng sau Harry thốt ra những tiếng kêu quan tâm và thích thú và băt đầu vượt qua Harry để tiến về phía cánh cửa mà bà Weasley vừa mới bước ra. Harry đi theo thầy Lupin, nhưng bà Weasley giữ cậu lại. Không, Harry, buổi họp chi dành cho những ai là thành viên của huynh đệ thôi. Ron và Hermione đang ở trên gác, cháu có thể đợi cuộc họp kết thúc cùng với chúng, sau đó chúng ta sẽ ăn tối. Và nhớ hạ thấp giọng xuống khi ở trong gian phòng lớn, bà thêm vào với một giọng thì thầm vội vã. Tại sao? Ta không muốn đánh thức cái đó. Bác định nói cái gì -? Bác sẽ giải thích sau, bác đang vội, mọi người đang đợi bác tại cuộc họp – Bác sẽ chỉ chỗ ngủ cho cháu. Bà đặt ngón tay lên môi, nhón chân dẫn Harry đi qua lối đi có treo những tấm rèm dài thượt bị mối gặm, đằng sau tấm rèm, Harry cho rằng phải có cánh cửa khác nữa, và sau khi đi men theo những cái tán ô rộng trông như là được làm từ những cái chân của những gã khổng lỗ xấu xí, họ bắt đầu bước lên cầu thang tối tăm, băng qua một dãy những cái đầu quắt queo được đính lên những tấm gắn trên bức tường. Khinhìn gần hơn, Harry nhận ra những cái đầu này là của bọn gia tinh. Tất cả bọn chúng đều có cái mũi lớn giống nhau. Càng đi, Harry càng cảm thấyhoang mang. Bọn họ đang làm cái quái quỉ gì trong một ngôi nhà có vẻ như thuộc về các phù thuỷ hắc ám? Bà Weasley, tại sao -? Ron và Hermione sẽ giải thích tất cả, cháu yêu, bác thật sự rất vội, bà Weasley thì thào một cách vội vã. Đây rồi - Họ vừa lên đến hành lang tầng hai, - phòng của cháu đằng sau cánh cửa bên phải. Bác sẽ gọi cháu khi mọi chuyện kết thúc. Và bà vội vã đi xuống gác một lần nữa. Harry băng qua hành lang dơ dáy, vặn tay nắm cửa phòng ngủ có hình đầu rắn và mở cửa. Cậu bước vào, nhìn thoáng qua căn phòng tối tăm có hai cái giường, trần cao; sau đó một tiếng động líu ríu, tiếp theo sau là một tiếng la inh ỏi lớn hơn, và tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị chặn lại bởi một mái tóc bù xù rậm rạp. Hermione quăng mình tới ghì chặt cậu đến mức có thể ép dẹt cậu lại, còn con cú nhỏ bé của Ron, con Pigwidgeon, bay lượn vòng thích thú trên đầu hai đứa. HARRY! Ron, cậu ta ở đây! Chúng tớ đã không nghe thấy cậu đến! Ôi, cậu có khoẻ không? Cậu ổn chứ? Cậu có giận bọn tớ không? Tớ cá là cậu giận, tớ biết là các lá thư của bọn tớ chẳng có ích gì cả - nhưng chúng tớ không thể nói cho cậu điều gì cả, cụ Dumbledore bắt chúng tớ phải thề là không được nói, chúng tớ có rất nhiều điều để nói với cậu, và cậu cũng có nhiều điều để kể cho bọn tớ - bọn Dementors! Khi chúng tớ nghe thấy – và bộ Pháp thuật cũng nghe thấy – bọn họ thật là quá đáng, tớ đã kiểm tra tất cả rồi, bọn họ không thể đuổi cậu ra khỏi trường được, hộ không có quyền, có một điều khoản trong Luật về hạn chế sử dụng pháp thuật với các phù thuỷ chưa đến tuổi quy định rõ được phép sử dụng phép thuật trong trường hợp tính mạng bị đe doạ Để cậu ấy thở đã, Hermione, Ron nói, và nhe răng cười trong khi cậu đóng cánh cửa đằng sau Harry. Ron có vẻ đã cao thêm vài inchs(1 inch = 2.5cm -HĐ) trong một tháng bọn trẻ không gặp nhau, khiến cho cậu trông càng cao và người lớn hơn bao giờ hết, bất chấp cái mũi dài, mái tóc đỏ rực và những nốt tàn nhang vẫn không thay đổi. Vẫn còn mừng rỡ, Hermione buông Harry ra, nhưng trước khi cô bé có thể nói thêm gì, bỗng có một âm thanh the thé và một vật gì đó mầu trắng bay liệng từ trên đỉnh cái tủ màu sẫm và đậu xuống vai của Harrys. Hedwig! Con cú trắng mổ mổ cái mỏ và rỉa tai cậu bé một cách trìu mến khi Harry vuốt ve bộ lông của nó. Nó đang ở trong tình trạng rất tốt, Ron nói. Nó đã mổ chúng tớ gần chết khi nó mang cho bọn mình lá thư cuối cùng của cậu, nhìn xem này - Ron chỉ cho Harry xem ngón tay trỏ của tay phải, tuy đã được băng bó nhưng vẫn thấy rõ là đã bị cắt rất sâu. Ôi trời, Harry nói. Tớ xin lỗi, nhưng tớ muốn có lời giải thích, các cậu biết đấy - Chúng tớ sẽ giải thích cho cậu, Harry ạ, Ron nói. Hermione đang rất bực mình, cô ấy nhắc đi nhắc lại là cậu có thể sẽ làm điều gì đó ngu ngốc nếu như cậu bị mắc kẹt một mình mà không nhận được thông tin gì, nhưng cụ Dumbledore đã buộc chúng tớ - - thề là không được nói gì với tớ đúng không, Harry nói. Hermione đã nói cho tớ biết điều đó rồi. Được sưởi ấm bởi cái nhìn quan tâm của hai người bạn tốt nhất, cái hố lạnh lẽo băng giá trong dạ dầy cậu bé được xua tan đi. Bất thình lình – sau khi bày tỏ sự vui mừng được nhìn thấy nhau sau một tháng dài — cậu cảm thấy muốn Ron và Hermione để cậu một mình. Có một sự im lặng không tự nhiên, trong khi Harry máy móc vuốt ve con Hedwig và không nhìn ai cả. Cụ Dumbledore nghĩ rằng đó là hành động tốt nhất, Hermione nói gần như nín thở Phải, Harry nói. Cậu nhận thấy hai tay của cô bé đang nghịch nghịch những vệt lằn trên mỏ của con Hedwigs và nhận ra rằng cậu không cảm thấy buồn lắm. Tớ đã nghĩ là cậu sẽ an toàn khi sống cùng dân Muggles - Ron bắt đầu. Cái gì cơ? Harry nói, và nhướn lông mày lên. Các cậu đã bao giờ bị bọn Dementors tấn công trong mùa hè này chưa? Chưa, - nhưng chính vì thế mà tất cả mọi thành viên của huynh đệ Phượng Hoàng theo sau cậu mọi nơi mọi lúc - Harry cảm thấy như bị một cú đấm vào bụng như thể cậu vừa bước hụt một bậc cầu thang gác. Nghĩa là tất cả mọi người đều biết cậu được theo dõi, ngoại trừ cậu. Làm tốt quá nhỉ? Harry nói, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không thay đổi. Tớ phải tự chăm sóc bản thân chứ, có phải không? Cụ ấy rất giận dữ, Hermione nói với giọng rất khiếp sợ. Cụ Dumbledore ấy mà. Chúng tớ đã nhìn thấy cụ. Khi cụ phát hiện có Mundungus đã rời bỏ vị trí trước khi phiên trực kết thúc. Trông cụ thật là đáng sợ. Tốt, tớ vui mừng vì ông ta đã rời bỏ vị trí, Harry nói một cách lạnh lùng. Nếu không như vậy, tớ sẽ không làm bất kỳ phép thuật nào và cụ Dumbledore chắc chắn sẽ để tớ tại Privet Drive suốt mùa hè. Cậu không lo lắng về nhừng lời buộc tội của Bộ Pháp thuật à? Hermione nói khẽ. Không, Harry nói dối một cách bướng bỉnh. Cậu tách ra khỏi hai đứa, nhìn quanh cùng với con cú Hedwig đang rúc mình thoả mãn trên vai, nhưng căn phòng xem chừng khó có thể làm cho tinh thần cậu khá lên được. Nó thật là ẩm thấp và tối tăm. Một tấm vải trơn căng ra trong một cái khung nhỏ cầu kỳ là món đồ trang trí duy nhất xoá bớt cảm giác trơ trọi của các bức tường bị long tróc, và khi Harry đi ngang qua khung nhỏ đó, cậu thoáng nghĩ là cậu nghe thấy một ai đó không nhìn thấy được, đang nói. Thế tại sao cụ Dumbledore lại muốn giấu tớ trong bóng tối? Harry hỏi, trong khi vẫn cố gắng giữ cho giọng nói bình thường. Cậu đã hỏi chưa? Cậu tình cờ nhìn vào hai người và bắt gặp họ đang trao đổi một cái nhìn cho thấy họ nghĩ rằng cậu đang xử sự theo cách mà họ sợ cậu sẽ làm. Điều này không cải thiện được tâm trạng của cậu chút nào cả. Chúng tớ nói với cụ Dumbledore là chúng tớ muốn nói cho cậu biết điều gì đang xảy ra, Ron nói. Chúng tớ đã nói. Nhung cụ Dumbledore lúc này thực sự rất bận, chúng tớ chỉ gặp cụ có hai lần từ khi bọn tớ đến đây và cụ cũng không có nhiều thời gian, cụ bắt chúng tớ thề không được nói với cậu những điều quan trọng bởi nếu chúng tớ viết thư, những con cú mang thư có thể bị chặn lại. Cụ Dumbledore vẫn có thể thông báo cho tớ bằng cách khác nếu cụ ấy muốn, Harry nói ngắn gọn. Cậu đừng có mà nói với tớ là cụ Dumbledore không biết cách gửi thư không dùng cú đấy nhé. Hermione liếc nhìn Ron và sau đó nói, Tớ cũng nghi vậy. Nhưng cụ Dumbledore không muốn cậu biết gì hết cả. Có thể cụ nghĩ là tớ không thể tin tưởng được, Harry nói, và quan sát phản ứng của hai đứa. Đừng có phóng đại lên như vậy, Ron nói một cách lúng túng. Hoặc là tớ không thể tự chăm sóc bản thân tớ. Dĩ nhiên là cụ Dumbledore không nghĩ như thế Hermione nói đầy băn khoăn. Thế làm thế quái nào mà tớ phải ở lại nhà Dursleys trong khi hai đứa bọn cậu lại được tham gia vào tất cả những gì đang xảy ra ở đây? Harry nói, từ ngữ tuôn trào lộn xộn, giọng của cậu trở nên to hơn. Làm thế nào mà các cậu lại được phép biết tất cả những gì đang xảy ra? Chúng tớ không được phép Ron cắt ngang. Mẹ không để chúng tớ lại gần các cuộc họp, mẹ nói là chúng tớ còn quá nhỏ - Nhưng trước khi cậu biết được điều đó, Harry đã la to. Vậy là cậu đã không tham gia vào các cuộc họp, tuyệt quá nhỉ! Nhưng cậu đã ở đây có phải không? Các cậu cùng với nhau! Còn tớ, tớ đã kẹt tại nhà Dursleys trong một tháng! Những gì tớ đã phải chịu đựng vượt quá bất cứ thứ gì các cậu đã trải qua và cụ Dumbledore biết điều đó – Ai đã cứu hòn đá Phù thuỷ? Ai đã giải câu đố? Ai đã cứu các cậu khỏi bọn Dementors? Những ý nghĩ cay đắng và bực bội mà Harry đã trải qua trong tháng vừa qua tuôn trào khỏi cậu: tâm trạng thất vọng vì thiếu vắng tin tức, sự tổn thương cậu phải chịu khi bọn họ được ở cùng nhau mà không có cậu, sự giận giữ vì bị trông chừng mà không ai nói cho cậu biết – tất cả những cảm xúc làm cậu gần như xấu hổ đó cuối cùng đã vượt qua ranh giới. Hedwig hoảng sợ bởi tiếng ồn và bay lên nóc tủ; Pigwidgeon bị kích động bởi tiếng kêu và bay lượn trên đầu bọn trẻ. Ai đã vượt qua những con rồng và con nhân sư mà tất cả những người khác đã không vượt qua được vào năm ngoái? Ai nhìn thấy hắn quay trở lại? Ai đã phải chạy thoát khỏi hắn? Chính là tớ! Ron đứng đó với cái miệng há ra một nửa, rõ ràng là bị sửng sốt và trong chốc lát không biết tìm ra cái gì để nói, còn Hermione thì rưng rưng nước mắt. Nhưng tại sao tớ lại phải biết cái gì đang xảy ra cả chứ? Tại sao không ai hạ cố nói cho tớ biết cái gì đang xảy ra? Harry, chúng tớ đã muốn nói với cậu, thực đấy - Hermione bắt đầu. Các cậu không thể thôi nói như thế được không, hay là các cậu đã gửi cho tớ một con cú, nhưng cụ Dumbledore bắt các cậu thề có phải không - phải, đúng thế- Tớ đã bị kẹt tại Privet Drive trong 4 tuần lễ, lượm lặt những mẩu báo trong các thùng rác để có đoán xem cái gì đang xảy ra - Chúng tớ đã muốn - Tớ đoán rằng các cậu đã cười đùa thoả thích, tất cả các cậu - Không phải đâu - Harry, chúng tớ thực sự xin lỗi cậu! Hermione nói liều lĩnh, mắt cô bé bây giờ đầy nước. Cậu hoàn toàn đúng, Harry – Tớ cũng sẽ rất giận dữ nếu tớ là cậu! Harry nhìn trừng trừng vào cô bé trong khi vẫn còn thở nặng nề, rồi cậu quay đi khỏi hai bạn, bắt đầu bước qua lại. Con Hedwig rúc lên rầu rĩ từ trên nóc tủ. Có một khoảng im lặng dài và chỉ được phá vỡ bởi tiếng cọt kẹt buồn rầu của sàn nhà dưới bước chân của Harry. Thế cái nhà này là cái gì vậy? cậu hướng vào Ron và Hermione. Tổng hành dinh của huynh đệ Phượng hoàng, ngay lập tức Ron trả lời. Thế có ai định nói cho tớ biết huynh đệ Phượng hoàng là cái quái gì không -? Đó là một xã hội bí mật, Hermione nói nhanh. Cụ Dumbledore là người chịu trách nhiệm, cụ là người sáng lập ra nó. Nó bao gồm những người chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết. Nó bao gồm những ai? Harry nói, và ngừng đi lại, hai tay đút vào túi quần. Chỉ có rất ít người thôi - Chúng tớ đã gặp 12 người, Ron nói, nhưng chúng tớ nghĩ là phải hơn thế. Harry liếc nhìn hai đứa. Sao nữa? Cậu hỏi, nhìn từ người này sang người kia. Er, Ron nói. Sao cái gì cơ? Voldemort! Harry giận dữ nói, và cả Ron lẫn Hermione đều nhăn mặt. Cái gì đã xảy ra? Hắn ta ra sao rồi? Hắn ta đang ở đâu? Và chúng ta sẽ làm gì để ngăn hắn lại? Bọn tớ đã nói rồi, huynh đệ Phượng hoàng không để bọn tớ tham gia vào cuộc họp, Hermione lo lắng nói. Vì vậy chúng tớ không thể biết một cách chi tiết được – nhưng chúng tớ có một vài ý tưởng, cô bé thêm vào hấp tấp, và nhìn vào vẻ mặt Harry. Fred và George đã phát minh ra Tai nối dài, hãy nhìn đây, Ron nói. Chúng thực sự có ích. Nối dài -? Tai ấy mà,. Chúng tớ đã phải ngừng sử dụng chúng vì mẹ phát hiện ra và nổi quạu. Fred và George phải giấu chúng đi để mẹ không thể lấy chúng đi. Nhưng chúng tớ đã sử dụng được một lúc trước khi mẹ nhận thấy cái gì đang xảy ra. Chúng tớ biết một vài thành viên của huynh đệ Phượng hoàng là Tử thần thực tử mà ai cũng biết, ---?---, cậu biết đấy - Một vài người đang cố gắng tuyển thêm thành viên của huynh đệ Phượng hoàng - Hermione nói. Và một số ngưới khác thì canh chừng một cái gì đó, Ron nói. Họ luôn miệng nói về nhiệm vụ canh gác. Hẳn là canh chừng tớ còn gì nữa? Harry châm biếm. À phải, Ron nói với vẻ hiểu biết. Harry khịt mũi nghi nghờ. Cậu lại bước qua lại trong căn phòng, nhìn lơ đãng vào mọi chỗ trừ Ron và Hermione. Vậy hai cậu làm cái quái gì ở đây vậy, nếu như các cậu không được tham gia vào các buổi họp? cậu chất vấn. Các cậu nói là các cậu bận cả mà. Chúng tớ bận thật, Hermione đáp nhanh. Chúng tớ đang làm sạch ngôi nhà này, ngôi nhà này không có người ở trong rất nhiều năm rồi và rác ruởi ở khắp mọi nơi. Chúng tớ đã hoàn thành việc dọn dẹp bếp, hầu hết các phòng ngủ và tớ định chúng tớ sẽ dọn dẹp phòng khách vào ngày mai... Kèm theo hai tiếng rạn gãy lớn, Fred và George, hai người anh sinh đôi của Ron xuất hiện ở giữa căn phòng và làm cho bầu không khí lạnh nhạt trở nên sống động hẳn lên. Con Pigwidgeon bay lượn theo vòng rộng hơn và bay đến đậu cùng với con Hedwig trên nóc tủ. Hãy ngưng ngay đi! Hermione nói một cách yếu ớt với hai anh em sinh đôi có mái tóc đỏ rực giống Ron, mặc dù trông họ chắc nịch và có mái tóc ngắn hơn. Chào Harry, George nói, và nhe răng cười với cậu. Bọn anh nghĩ là bọn anh sẽ nghe thấy tiếng nói êm dịu của cậu. Em không muốn bày tỏ sự tức giận của mình như vầy chứ hả Harry, hãy cho mọi việc qua đi, Fred nói và cũng nhe răng cười. Có một số người ở cách đây khoảng 15 dặm và không thể nghe thấy được. Cả hai anh đã qua được các bài kiểm tra hành chính rồi chứ? Harry hỏi gắt gỏng. Đạt điểm xuất sắc, Fred nói, Fred đang cầm một đồ vật gì đó trông như một sợi dây rất dài và có mầu da người. Sẽ mất khoảng 30 giây để đi xuống gác, Ron nói. Thời gian là những đồng Galleon, em trai ạ, Fred nói. Harry, dù sao thì em cũng đang làm gián đoạn việc nghe trộm. Ý anh nói đến Tai nối dài, Fred bổ sung khi nhìn thấy Harry nhướng mày tỏ ý hỏi, và anh giơ sợi dây lên. Harry nhìn thấy sợi dây đang trườn trên sàn gác. Chúng ta sẽ cố gắng nghe xem cái gì đang xảy ra ở dưới nhà. Anh phải cẩn thận đấy, Ron nói, và nhìn chằm chằm vào cái Tai, nếu mẹ mà nhìn thấy chúng một lần nữa …&quot; Nhưng cũng đáng để mạo hiểm đấy chứ, đây là buổi họp quan trọng, Fred nói. Cánh cửa mở ra và một bờm tóc dài màu đỏ xuất hiện. Ôi, chào anh Harry! em gái của Ron là Ginny nói với nụ cười rạng rỡ. Em nghĩ là em nghe thấy giọng nói của anh. Quay lại phía Fred và George, co bé nói, Các anh sẽ chẳng đi đến đâu với những cái Tai nối dài đâu, mẹ đã đặt một cái Bùa Chặn đứng ở cửa bếp rồi. Làm sao mà em biết được? George nói, trông có vẻ rất tiu nghỉu. Tonks đã nói với em làm cách nào để nhận ra, Ginny nói. Anh chỉ việc quăng đồ vào cánh cửa, nếu nó không thể chạm vào đó thì có nghĩa là cánh cửa đã bị gắn Bùa Chặn đứng. Em đã ném các quả bom thối từ trên cầu thang và chúng văng khỏi cánh cửa. Như thế có nghĩa là những cái Tai nối dài không thể luồn qua cánh cửa đó đâu. Fred thốt ra một hơi thở dài. Thật tiếc quá. Anh thực sự muốn biết thầy Snape có việc gì ở đây. Thầy Snape! Harry nói gấp. Ông ấy ở đây à? Phải, George nói, cẩn thận đóng cửa và ngồi xuống một trong hai chiếc giường; Fred và Ginny làm theo. Để báo cáo. Tuyệt mật. Git, Fred hờ hững nói. Bây giờ ông ấy ở bên phe của chúng ta, Hermione nói với giọng khiển trách. Ron xì một cái. Điều đó không ngăn được việc ông ấy là một tên git (HĐ). Cái cách mà ông ấy nhìn khi ông ấy trông thấy chúng ta. Anh Bill cũng không thích ông ta, Ginny nói, như thể là việc đó có thể giải quyết được vấn đề. Harry không chắc là cơn giận của cậu đã dịu bớt hay chưa; sự khao khát thông tin bây giờ đã chiến thắng ý muốn tiếp tục la hét. Cậu ngồi xuống một chiếc giường đối diện với những người khác. Anh Bill đang ở đây à? cậu hỏi. Em nghĩ là anh ấy đang làm việc ở Ai Cập chứ? Anh ấy đã xin một công việc cạo giấy để có thể trở về nhà và gia nhập vào huynh đệ Phượng hoàng, Fred nói. Anh ấy nói là anh ấy sẽ nhớ các ngôi mộ, nhưng mà; Fred cười, anh ấy được đền bù xứng đáng. Thế là thế nào? Còn nhớ Fleur Delacour không? George nói. Cô ấy được nhận vào làm ở Gringotts để nân cao trìn độ tín Anh(George chế giễu do Fleur Delacour nói ngọng tiếng Anh- HĐ) Anh Bill đã dậy cô ấy rất nhiều bài học, Fred nói. Anh Charlie cũng gia nhập huynh đệ Phượng hoàng, George nói, Nhưng anh ấy hiện vẫn đang ở Rumani. Cụ Dumbledore muốn lôi kéo càng nhiều các phù thuỷ ngoại quốc càng tốt, vì vậy anh Charlie đang cố gắng liên lạc với họ trong các ngày nghỉ. Anh Percy không thể làm điều đó được à? Harry hỏi. Lần cuối cùng cậu được biết thì anh thứ ba nhà Weasley làm việc trong Văn phòng Hợp tác Pháp thuật Quốc tế của Bộ Pháp thuật. Trong khi Harry nói, tất cả anh em nhà Weasleys và Hermione trao đổi cho nhau những cái nhìn ủ ê đầy ý nghĩa. Cậu có thể nói bất cứ điều gì, chỉ miễn là đừng có nhắc đến anh Percy trước mặt bố và mẹ bọn tớ, Ron nói với Harry bằng một giọng căng thẳng. Tại sao lại không được? Bởi cứ hễ nhắc đến tên anh Percy, bố tớ lại bóp vỡ bất kỳ cái ông nắm trong tay còn mẹ thí bắt đầu khóc, Fred nói. Thật là tồi tệ, Ginny buồn rầu nói. Anh nghĩ là bọn anh sẽ đá anh ta, George nói với một vẻ mặt xấu xí vốn không gặp ở anh. Cái gì đã xảy ra vậy? Harry nói. Anh Percy và bố đã cãi nhau, Fred nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bố cãi nhau với ai theo cách như thế. Thông thường mẹ là người hay la hét. Đó là tuần lễ đầu tiên sau khi học kỳ kết thúc, Ron nói. Chúng tớ định đến tham gia vào huynh đệ Phượng hoàng. Anh Percy về nhà và nói rằng anh ấy được thăng chức. Cậu đùa đấy à? Harry nói. Mặc dù cậu dư biết là Percy là một người có tham vọng lớn, nhưng ấn tượng của Harry là anh Percy đã không thành công lắm trong công việc đầu tiên ở Bộ Pháp thuật. Anh Percy đã phạm phải một sai lầm khá lớn khi sơ xuất không nhận ra được là xếp của anh đang bị Chúa tể Voldemort điều khiển (Bộ Pháp thuật đã không tin vào sự kiện này – tất cả bọn họ cho rằng ông Crouch bị điên). Phải, tất cả mọi người trong nhà đều đã rất ngạc nhiên, George nói, Vì anh Percy đã gặp phải một đống phiền phức về vụ ông Crouch, nhưng đã có một cuộc điều tra và tất cả mọi thứ. Họ nói rằng anh Percy phải nhận ra rằng ông Crouch đã trở nên điên rồ và phải thông báo lên cấp trên. Nhưng em đã biết anh Percy rồi đấy, ông Crouch để anh ấy chịu trách nhiệm mọi thứ, và anh ấy đã không phàn nàn gì cả. Thế làm sao mà họ lại có thể đề bạt anh ấy được? Đó cũng chính là điều mọi người băn khoăn tự hỏi, Ron nói, cậu bé có vẻ rất muốn duy trì cuộc nói chuyện bình thường đã làm Harry ngừng la hét. Anh ấy về nhà và rất hài lòng với bản thân – thậm chí hài lòng hơn bình thường, nếu như cậu có thể hình dung được – và nói với bố là người ta đề nghị anh ấy một vị trí trong văn phòng của ông Fudge. Một vị trí thực sự ngon lành đối với một người mới chỉ rời khỏi trường Hogwarts được một năm: đó là làm Trợ lý cấp thấp cho Bộ trưởng. Anh ấy trông đợi bố sẽ ấn tượng, Tớ nghĩ thế. Chỉ có bố là không tỏ ra ấn tượng, Fred nói với vẻ chắc chắn. Tại sao không? Harry nói. À, là bởi vì rõ ràng là ông Fudge đang lượn quanh Bộ Pháp thuật để kiểm tra chắc chắn là không ai có bất kỳ liện hệ gì với cụ Dumbledore, George nói. Gần đây, đối với Bộ Pháp thuật tên của cụ Dumbledore đang làm vẩn đục bầu không khí, hãy nhìn xem, Fred nói. Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng cụ Dumbledore đang gây phiền phức khi nói rằng Kẻ-mà ai-cũng-biết đã quay trở lại. Bố kể rằng ông Fudge đã nói rõ là bất kỳ ai có liên lạc với cụ Dumbledore đều nên (HĐ) rời bỏ vị trí của mình, George nói. Vấn đề là, ông Fudge đang nghi ngờ bố, ông ta biết rắng bố thân với cụ Dumbledore, và ông ta luôn nghĩ rằng bố là thứ người lập dị bởi sự say mê của ông ấy đối với dân Muggle. Nhưng chính xác là cái gì đang xảy ra với anh Percy? Harry hỏi với vẻ bối rối. Anh đang đề cập đến điều đó đây. Bố tin rằng ông Fudge muốn có anh Percy trong văn phòng của ông ấy chỉ là vì ông ấy muốn sử dụng anh ấy làm gián điệp do thám gia đình và cụ Dumbledore. Harry phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ. Em cá là anh Percy thích làm việc đó. Ron cười với vẻ giả tạo. Anh ấy đã rất cáu. Anh ấy đã nói – phải, anh ấy đã nói hàng đống những điều tồi tệ. Anh ấy nói rằng anh ấy đang phải đấu tranh vượt qua tiếng tăm xấu xa của bố ngay từ khi anh tham gia vào Bộ Pháp thuật, rằng bố không có tham vọng gì cả và đó là lý do tại sao, gia đình nhà Weasley – cậu biết đấy – không bao giờ có nhiều tiền - Cái gì cơ? Harry nói với vẻ không tin, trong khi Ginny thốt ra tiếng kêu như một con mèo đang giận dữ. Tớ biết, Ron hạ thấp giọng. Và điều đó thật là tồi tệ. Anh ấy nói bố thật là ngu ngốc khi chạy theo cụ Dumbledore, rằng cụ Dumbledore đang phải đối mặt với phiền phức lớn và bố sẽ kẹt cùng với cụ, và rằng anh ấy – anh Percy – biết nơi cần đặt lòng trung thành chính là Bộ Pháp thuật. Và nếu mẹ và bố trở thành những kẻ phản bội Bộ Pháp thuật, chắc chắn anh ấy sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng anh ấy không thuộc về gia đình Weasley nữa. Anh ấy đóng gói đồ đạc vào tối đó và đi khỏi nhà. Anh ấy hiện đang sống ở London. Harry rủa thầm. Cậu đã luôn ít thích anh Percy nhất trong số các anh trai của Ron, nhưng cậu không bao giờ có thể hình dung được anh ấy lại có thể nói những điều như thế với ông Weasley. Mẹ hiện giờ đã khá rồi, Ron nói giọng đều đều. Cậu biết đấy – khóc lóc và giận dỗi. Mẹ đến London để cố gắng nói chuyện với anh Percy nhưng anh ấy đóng sầm cửa ngay trước mặt mẹ. Tớ không biết liệu anh ấy sẽ làm gì nếu anh ấy gặp bố tại chỗ làm – chắc là sẽ lờ bố đi, tớ đoán thế. Nhưng anh Percy phái biết là Voldemort đã quay lại rồi chứ, Harry nói chậm rãi. Anh ấy không phải là kẻ ngốc, anh ấy hẳn phải biết là bố và mẹ cậu không bao giờ mạo hiểm mọi thứ nếu không có bằng chứng gì. À phải, tên của cậu được nhắc đến trong cuộc tranh cãi, Ron nói, và nhìn trộm Harry. Anh Percy nói rằng bằng chứng duy nhất là những lời nói của cậu và … Tớ cũng không biết nữa… anh ấy nghĩ rằng như thế không đủ tin cậy. Anh Percy đọc tờ Nhật báo tiên tri rất nghiêm túc, Hermione chua chát nói, và tất cả những người khác không phản đối. Cậu đang nói cái gì vậy? Harry hỏi, nhìn tất cả mọi người. Tất cả đang nhìn cậu thận trọng. Cậu chưa đọc tờ Nhật báo Tiên tri ngày hôm qua à! Hermione hỏi một cách lo lắng. Tớ đọc rồi! Harry nói. Thế ... cậu đã đọc kỹ chưa? Hermione hỏi, càng tỏ ra lo lắng hơn. Chưa đọc từ đầu đến cuối, Harry dè dặt nói. Nếu như họ định thông báo một điều gì đó về Voldemort chắc chắn nó phải là tin trang đầu chứ, đúng không? Những người khác ngần ngại khi nghe đến cái tên đó. Hermione hối thúc, Nếu vậy, cậu cần phải đọc từ đầu đến cuối, nhưng mà họ ... đã nhắc đến cậu vài lần một tuần đấy. Nhưng mà tớ thấy - Cậu sẽ không thấy nếu cậu chỉ đọc trang đầu, , Hermione lắc đầu nói Tớ không nói về những bài báo lớn. Nó sẽ vào tai này và ra khỏi tai kia của cậu, như thể là cậu là trò đùa vậy. Ý cậu là... -? Thực sự nó rất kinh tởm, Hermione nói bằng một giọng bình tĩnh bị nén lại. Chúng được xây dựng từ đống rác rưởi của mụ Rita. Nhưng bà ta đã không viết gì nữa cả mà, đúng không? Ồ tất nhiên là không, bà ta vẫn giữ lời hứa – không phải là bà ta, Hermione bổ sung với vẻ hài lòng. Nhưng bà ta đã thiết lập một cả sở nền móng để họ tiếp tục. Đó là cái gì vậy? Harry nói một cách thiếu kiên nhẫn. OK, cậu biết là bà ta đã viết rằng cậu đã suy sụp, rằng vết sẹo của cậu bị đau và tất cả những thứ tương tự như thế? phải, Harry nói, cậu không chắc là đã quen các câu chuyện của Rita Skeeters trong chốc lát được. Họ đã viết về cậu như thể cậu là kẻ nói dối, muốn lôi kéo sự chú ý hay cậu nghĩ rằng cậu là một anh hùng của bi kịch hay đại loại như vậy, Hermione nói nhanh, làm như là điều đó sẽ làm Harry bớt buồn khi nghe những chuyện đó. Họ đã viết những bình phẩm ác ý về cậu. Nếu như có một câu chuyện gây xúc động nào đó, họ lại bắt đầu điệp khúc kiểu, &quot;Một nhân vật bịa đặt kiểu Harry Potter&quot;, và nếu như có ai đó bị tai nạn buồn cười họ lại nói, &quot;Hy vọng là anh ấy sẽ không bị vết sẹo trên trán và chúng ta không bị yêu cầu phải tôn sùng anh ấy &quot; - Tớ không muốn bất kỳ ai tôn sùng tớ cả - Harry bắt đầu nóng nảy. Tớ biết là cậu không như thế, Hermione nói nhanh, cô bé có vẻ sợ hãi. Tớ biết, Harry à. Nhưng cậu hãy xem họ đang làm cái gì? Họ muốn biến cậu thành người mà không ai tin cả. Ông Fudge đứng đằng sau chuyện này, Tớ cược bất cứ cái gì đấy. Họ muốn các phù thuỷ trên phố nghĩ rằng cậu chỉ là một cậu bé ngu ngốc, chuyên đùa giỡn, luôn nói những câu chuyện lạ lùng khó tin bởi cậu thích được nổi tiếng và đang cố gắng để đạt được điều đó. Tớ không đề nghị điều đó – Tớ không muốn - Voldemort giết cha mẹ tớ! Harry lắp bắp. Tớ nổi tiếng bởi vì hắn đã giết hại gia đình tớ nhưng lại không thể giết nổi tớ! Có ai lại muốn nổi tiếng theo cách đó? Chẳng lẽ họ không nghĩ là tớ thà rằng nó không bao giờ xảy ra - Bọn em biết, anh Harry, Ginny nghiêm túc nói. Và tất nhiên, họ đã không nói một lời về chuyện bọn Dementor tấn công cậu, Hermione nói. Có ai đó đã bảo bọn họ giữ im lặng. Nó đáng lẽ phải là một câu chuyện thực sự về bọn Dementor ngoài vòng kiểm soát đó.Họ thậm chí đã không nói gì về việc cậu đã vi phạm Luật Giữ Kín Bí Mật Phù Thuỷ. Bọn tớ đã nghĩ là họ sẽ đăng báo bởi nó càng củng cố hình ảnh một Harry Porter ngu ngốc. Bọn tớ cho rằng họ đang chờ cả hội cho đến khi cậu bị đuổi khỏi trường, sau đó họ sẽ công bố – ý tớ là, nếu như cậu bị trục xuất khỏi trường, rõ ràng là như thế, cô bé tiếp tục một cách hấp tấp. Bạn sẽ không sao đâu, nếu như họ theo đúng luật của chính họ, thì sẽ chẳng có gì chống lại bạn (HĐ). Họ đang trở lại với đề tài phiên toà và Harry không muốn nghĩ về nó nữa. Cậu kiếm cớ chuyển sang chủ đề khác, nhưng được cứu nguy khi có tiếng bước chân đi lên cầu thang. Ôi. Fred giật mạnh cái Tai nối dài; có một tiếng động lớn khi anh và George biến mất. Vài giây sau, bà Weasley xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Buổi họp đã kết thúc, các con có thể xuống nhà và ăn tối bây giờ. Mọi người muốn gặp cháu, Harry à. Và ai đã để vung vãi những quả Bom thối ở ngoài cánh cửa bếp vậy? Crookshanks, Ginny nói không hề đỏ mặt. Nó thích chi đùa với mấy thứ đồ đó. Thế à, bà Weasley nói, Mẹ cứ nghĩ là Kreacher, ông ấy thích giữ nhứng món đồ lạ lùng như vậy. Bây giờ nhớ đừng có quên hạ thấp giọng khi xuống gian phòng lớn nhé. Ginny, tay con bẩn đấy, con đã làm gì vậy? Làm ơn hãy đi rửa tay đi trước khi ăn tối. Ginny nhăn mặt với những người và theo mẹ ra khỏi phòng, để Harry một mình với Ron và Hermione. Cả hai đứa nhìn cậu với vẻ lo lắng bứt rứt, như thể là bọn chúng sợ cậu sẽ lại gào lên nữa và khiến mọi người chạy đến. Cái nhìn của hai đứa có vẻ căng thẳng và làm cho Harry cảm thấy lúng túng. Trông kìa… cậu thì thầm, nhưng Ron đã lắc đầu và Hermione nói lặng lẽ, Bọn tớ biết là cậu rất tức giận, Harry, chúng tớ thực sự không trách cậu đâu, nhưng cậu phải hiểu là, bọn tớ đã cố gắng thuyết phục cụ Dumbledore - Phải, tớ biết, Harry nói ngắn gọn. Cậu cố gắng tìm một chủ đề khác không liên quan đến ông hiệu trưởng của mình, bởi sự quan tâm quá đáng của cụ Dumbledore lại làm cho cơn tức giận của cậu bùng nổ trở lại. Ai là Kreacher? cậu hỏi. Đó là con gia tinh sống ở đây, Ron nói. Một kẻ gàn dở. Tớ chưa bao giờ gặp ai giống nó. Hermione không tán thành với Ron. Ông ta không phải là một kẻ gàn dở, Ron. Tham vọng trong cuộc sống của ông ta cái đầu của ông ta được cắt vằ gắn lên một tấm giống như mẹ của ông ta, Ron cáu kỉnh nói. Chẳng lẽ thế lại là bình thường hả Hermione? Thôi được, đồng ý là ông ta hơi lạ lùng một chút, nhưng đó không phải là lỗi của ông ấy. Ron nháy mắt với Harry. Hermione vẫn chưa dứt khỏi cơn NÔN - (&quot;Hermione still hasn t given up on SPEW&quot; - Đây là một cách chơi chữ, vì spew có nghĩa là nôn mửa mà còn là chũ viết tắt hiệp hội do Hermione nghĩ ra để bảo vệ gia tinh, câu này vừa có nghĩa là như trên vừa có nghĩa là Hermione chưa từ bỏ cái hiệp hội đó) Không phải là NÔN! Hermione giận dữ nói. Đó là Hội cải thiện phúc lợi gia tinh (Society for the Promotion of Elfish Welfare -ND). Và không chỉ là mình tôi, cụ Dumbledore nói rằng chúng ta nên tử tế với Kreacher. Phải rồi, Ron nói. Thôi đi nào, tớ chết đói rồi đấy này. Ron đi qua cửa ra hành lang, nhưng trước khi họ có thể bước xuống thang - Từ từ đã! Ron hổn hển, giơ tay ngăn Harry và Hermione bước thêm. Họ vẫn còn ở trong gian phòng lớn, chúng ta có thể nghe thấy điều gì đó. Ba đứa trẻ nhìn thận trọng qua lan can. Lối đi ảm đạm của gian phòng lớn đang đầy các nam phù thuỷ và nữ phù thuỷ, có tất cả các người canh gác Harry. Họ thì thầm với nhau một cách xúc động. Ở chính giữ trung tâm của nhóm Harry nhìn thấy cái đầu với mái tóc sẫm màu bóng nhẫy và cái mũi nổi bật của ông thầy giáo ít được ưa thích nhất của cậu tại Hogwarts, Giáo sư Snape. Harry ngả người qua lan can. Cậu rất tò mò về việc thầy Snape đang làm gì trong huynh đệ Phượng hoàng … Một mẩu dây có mầu da người hạ xuống trước mắt cậu. Ngước nhìn lên, cậu nhìn thấy Fred và George ở hành lang phía trên đang thận trọng hạ thấp cái Tai nối dài về phía trung tâm của nhóm người bên dưới. Tuy nhiên, một giây lát sau, họ lại di chuyển về phía cửa trước và khuất khỏi tầm nhìn. Mẹ kiếp, Harry nghe thấy Fred thì thầm và nhấc cái Tai nối dài lên. Họ nghe thấy cửa trước mở ra, sau đó đóng lại. Thầy Snape không bao giờ ăn ở đây, Ron lặng lẽ nói với Harry. Cám ơn Chúa. Đi thôi nào. Và đừng có quên xuống giọng khi cậu ở trong gian đại sảnh đấy, Harry, Hermione thì thầm. Và khi họ đi băng ngang qua dãy đầu của gia tinh trên tường, họ thấy thầy Lupin, bà Weasley và Tonks tại cửa trước đang dùng phép thuật gắn vô số khoá và đinh ốc ngay khi mọi người vừa rời khỏi ngôi nhà. Chúng ta sẽ ăn tối trong bếp, bà Weasley thì thầm khi gặp chúng ở chân cầu thang. Harry, cháu yêu, liệu cháu có thể đi nhón chân qua đại sảnh được không, qua cánh cửa này nè - RẦM. Tonks! bà Weasley cáu tiết la lên và ngoái nhìn lại đằng sau. Tôi xin lỗi! Tonks đang nằm trên sàn và rền rĩ. Đó là bởi vì cái chân tán ngu nguôc này, đây là lần thứ hai tôi vấp phải nó rồi - Nhưng phần cuối của câu nói bị chìm lấp đi bởi một âm thanh rít lên khủng khiếp, làm đông máu và xé thủng màng nhĩ. Tấm rèm nhung bị mối gặp mà trước đó Harry đã đi qua bỗng phồng lên, nhưng không có cánh cửa nào đằng sau cả. Trong một khoảnh khắc, Harry nghĩ rằng cậu đang nhìn qua một cái cửa sổ, đằng sau cửa sổ là một bà già đội một cái mũ màu đen đang la hét không ngừng như thể là bà ta đang bị tra tấn – sau đo cậu nhận ra đó đơn giản chỉ là một bức chân dung có kích thước to bằng người thật, rất sống động và khó ưa nhất mà cậu đã từng gặp trong đời. Bà già dãi rớt lòng thòng, mắt đảo nhanh, bộ mặt có nước da căng bóng và vàng ệch khi bà ta la hét; và suốt dọc bức tường đằng sau họ, những bức chân dung khác cũng thức dậy và bắt đầu la hét, đến mức mà Harry phải nheo mắt và bịt chặt tai bằng tay. Thầy Lupin và bà Weasley lao tới và cố gắng giật tấm rèm che phủ bà già, nhưng họ không thể kéo được và bà già lại càng kêu to hơn bao giờ hết, vung vẩy hai bàn tay như đang cố gắng xé rách khuôn mặt họ. Đồ rác rưởi! Đồ cặn bã! Đồ xấu xa bẩn thỉu! Đồ lộn giống, đồ quái vật, xéo khỏi chỗ này ngay! Làm sao các người dám làm bẩn ngôi nhà của tổ tiên chúng ta - Tonks liên tục xin lỗi, kéo lê cái chân khồng lồ và nặng nề khỏi sàn; bà Weasley từ bỏ cố gắng đóng tấm rèm lại và vội vã đi tới lui trong đại sảnh làm bất tỉnh các bức chân dung khác với cây đũa phép của mình; và một người đàn ông có mái tóc đen dài xuất hiện từ một cánh cửa trước mặt Harry. Câm miệng lại, bà già xấu xa kia, Câm miệng lại! người đàn ông gầm lên và tóm lấy tấm rèm mà bà Weasley vừa buông ra. Gương mặt bà già trở nên trắng bệch. Mi! bà già gào lên, mắt bà long lên dưới cái nhìn của người đàn ông. Đồ phản bội, đồ đáng ghét, đồ đáng xấu hổ! Tôi nói - Câm – miệng - lại! người đàn ông lại gầm lên, và với một nỗ lực tuyệt vời, người đàn ông và thầy Lupin cuối cùng đã kéo được tấm rèm trở lại. Tiếng thét thất thanh của bà già tắt lịm và có một sự im lặng dội lại. Với hơi thở hổn hển và hất mái tóc đen dài khỏi che mắt, bố đỡ đầu của Harry, chú Sirius quay lại với cậu. Chào Harry, chú nói, Chú biết cháu vừa gặp mẹ chú. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: NTBK Chương 5 Hội Huynh đệ Phượng Hoàng &quot;Là gì của chú?&quot; &quot;Người mẹ thân yêu già nua của chú, đúng.&quot; Sirius nói &quot;Chúng ta đã cố đưa bà ta xuống cả tháng nay nhưng ta nghĩ bà ta bị bỏ bùa Dính Mãi trên bức tranh đó. Chúng ta phải xuống nhà dưới nhanh trước khi bọn họ thức dậy&quot;. &quot;Nhưng chân dung của bà ấy làm gì ở đây?&quot; Harry lúng túng hỏi khi họ từ hội trường đi qua cánh cửa dẫn đến lối đi xuống những bậc đá chật hẹp, những người khác đi ngay sau họ. &quot;Chưa ai nói với cháu à? Đây là nhà của bố mẹ chú&quot; Sirius nói. &quot;Nhưng chú là người mang họ Black cuối cùng, nên nó là của chú. Chú cho cụ Dumbledore mượn để làm Bộ chỉ huy, đây là điều duy nhất hữu dụng mà chú nghĩ rằng chú có thể làm.&quot; Harry, từng nghĩ rằng mình sẽ được đón tiếp niềm nở hơn từ Sirius, nhận ra có một chút khô khốc và chua chát trong lời nói của Sirius. Nó đi theo người cha đỡ đầu của nó đến cuối những bậc thang, qua một cánh cửa dẫn đến phòng bếp của tầng hầm. Đó là một căn phòng có nhiều ngõ ngách bao quanh bằng những bức tường gồ ghề, cũng không kém phần tối tăm như phòng đại sảnh ở trên. Căn phòng được chiếu sáng bằng một cây đèn lớn ở tít cuối phòng. Qua những làn khói mờ mờ ảo ảo lơ lững giữa không gian hiện lờ mờ những cái bóng đầy vẻ de doạ của những cái xoong chảo, ống khói treo lơ lửng trên trần nhà tối tăm.Rất nhiều ghế đã được đưa đến đây cho buổi họp và một cái bàn dài bằng gỗ được đặt giữa chúng. trên dó đầy rẫy những cuộn giấy da, ly tách, những chai rượu rỗng, và một đống gì đó giống như giẻ rách. Ông Weasley và người con trai lớn nhất của ông, anh Bill đang nói chuyện với nhau ở phía cuối bàn. Bà Weasley thì chẳng nói gì cả. Chồng bà, một người đàn ông gầy, tóc đỏ và hơi hói, mang đôi mắt kính vành tròn, nhìn quanh và nhảy cẫng lên: “Harry “ông Weasley reo lên, lao nhanh về phía Harry, bắt tay Harry một cách mừng rỡ “Bác thật mừng quá khi được gặp lại cháu” Qua vai cùa ông, Harry thấy anh Bill, vẫn mái tóc dài cột lại như đuôi ngựa, lẹ làng cuốn những cuộn giấy da còn lại trên bàn. &quot;Chuyến đi tốt chứ Harry?&quot; Bill vừa hỏi vừa cố gắng cuộn lại 12 cuộn giấy cùng một lúc. “Mắt Điên chắc không để cho em thăm viếng Greenland chứ hả?” “Lão ta đã cố đó chứ”, Tonks lên tiếng, vừa đến giúp Bill và ngay lập tức làm ngã cây đèn cầy lên ngay trên cuộn giấy cuối cùng. “Ôi, không, xin lỗi…” “Không sao đâu”, bà Weasley nói có vẻ bực bội, vừa làm phép sửa lại cuộn giấy bằng một cái phất đũa. Trong loé chớp sáng bởi cây đũa, Harry thấy đó dường như là sơ đồ của một toà nhà nào đó. Bà Weasley bắt gặp nó đang nhìn, bèn vồ lấy cái thứ đó, thẩy về phía anh Bill đang dang tay ra đón sẵn. “Thứ đó phải đươc huỷ ngay lập tức vào cuối mỗi buổi họp chứ,” bà Weasley nói một cách cáu kỉnh, trước khi rời khỏi chạn chén dĩa, và bắt đầu dọn bàn. Bill lấy cây đũa thần ra, nói khẽ, &quot;Evanesco!” và cuộn giấy biến mất. “Ngồi xuống đi Harry”, Sirius nói, “Cháu đã gặp Mundungus rồi chứ?” Đó là cái thứ mà nó tưởng là một đống giẻ rách, phát ra tiếng càu nhàu kéo dài, sau đó giật mình thức giấc. “Có ai nhắc đến tên tui thì phải?” Mundungus nói lẩm bẩm một cách ngái ngủ. “Tui đồng ý với Sirius”, hắn ta rướn bàn tay dơ khủng khiếp của hắn ra, như thể muốn có ý kiến, cặp mắt hắn lờ đờ, đỏ ngầu, vô hồn. Cái điệu bộ đó của hắn là Ginny không nhịn cười được. “Cuộc họp kết thúc rồi, Dung”, Sirius nói, sau khi tất cả đã ngồi xuống quanh bàn. “Harry đã đến được đây” “Gì?” Mundungus gào lên, nhìn Harry một cách đầy de doạ qua bộ tóc hoe hoe be bết của hắn. “Úi chà, vậy là, à ừ, ổn chứ Harry ?” “Vâng”, Harry trả lời. Mundungus vừa dò dẫm cái túi của hắn ta, vừa đưa mắt nhìn Harry, và lấy ra một cái ống điếu màu đen cáu bẩn. Hắn ngậm nó vào miệng, mồi lửa bằng cây đũa của hắn, kéo một hơi thật sâu. Ngay sau đó, những làn khói lục cuộn ra, vây lấy hắn. “Ta nợ cháu một lời xin lỗi hử,”giọng của hắn lầm rẩm trong làn khói thuốc. “Lần cuối cùng, Mundungus“, giọng bà Weasley vang lên, “Chú có thể không hút cái thứ đó trong bếp được không, nhất là khi chúng ta sắp đến bữa ăn!” ” À,” Mundungus lúng túng, “Đúng, đúng vậy. xin lỗi. Molly” Khói thuốc biến mất ngay khi Mundungus cất cái ống điếu lại trong túi nhung cái mùi hăng hăng của thuốc cháy vẫn còn nồng nặc. “Và nếu qúi vị muốn dùng bữa trước nửa đêm thì làm ơn giúp tôi một tay” Bà Weasley nói lớn cho cả phòng cùng nghe. “Không, cháu cứ ngồi đó đi, cưng ạ, cháu đã phải trải qua một đoạn đường dài rồi.” “Tôi có thể làm được gì không, Molly?” Tonks đề nghị một cách hăng hái, chuẩn bị đứng dậy. Bà Weasley chần chừ, trông bà có vẻ e dè. “Ừm, khỏi, được rồi Tonks, cô cũng phải nghỉ ngơi chứ, cô cũng đã làm việc suốt ngày hôm nay.” “Không, tôi muốn giúp mà!” Tonks nói lớn1 cách vô tư, lẹ làng tiến về phía chạn chén bát nơi mà Ginny đang lấy dao nĩa và làm ngã ngay một cái ghế. Sau đó, một chuỗi âm thanh của những cái dao đang tự mình bằm thịt, thái rau được giám sát bởi ông Weasley, trong khi bà Weasley khuấy một cái vạc đang đong đưa trên ngọn lửa, còn những người khác thì dọn dĩa, thức ăn ra. Harry ngồi lại bàn cùng với Sirius và Mundungus, kẻ vẫn còn hấp háy mắt nhìn hắn một cách râu rĩ. “Cháu đã gặp bà già Figgy chưa?, hắn hỏi “Chưa” Harry trả lời, “Cháu chưa gặp ai cả” “Phải, lẽ ra ta không nên bỏ đi”, Mundungus nói, vừa nghiêng người về trước, vừa tự bào chữa cho mình “Nhưng đó là một cơ hội kinh doanh tốt…” Harry cảm thấy có một cái gì đó đang cào cào chân mình, đó là Crookshanks, con mèo bị băng bó chân của Hermione, nó cuộn mình quanh chân Harry, gừ gừ, sau đó nhảy vào lòng Sirius, nằm co tròn lại. Sirius gãi gãi tai nó, quay lại nói chuyện với Harry. “Nghỉ hè vui chứ?” “Không, đó là một kì nghỉ tồi tệ” Lần đầu tiên, nó thấy một cái gì đó như là một cái cười khẩy, lướt ngang qua mặt Sirius. “Cháu có biết là cháu đang than phiền về chính bản thân chú không?” “Gì ạ?” Harry hỏi lại một cách hoài nghi. “Thật ra, chú đã có dịp chào đón một vụ tấn công của bọn Dementor. Đó là một cuộc chiến đấu khủng khiếp vì linh hồn của chú có thể bị đánh bại bởi sự buồn tẻ. Cháu nghĩ rằng chỉ có mình cháu mới trải qua những thứ đó sao, ít ra thì cháu vẫn có thể thoát ra khỏi, đi dây đó, duỗi chân duỗi cẳng, chiến đấu chút đỉnh… Còn chú bị kẹt trong này cả tháng trời rồi” “Sao vậy?” Harry nhăn mặt. “Bởi vì Bộ Pháp Thuật vẫn còn truy đuổi chú, và Voldemort chắc chắn đã biết chú là một Biến Nhân rồi, Đuôi trùn chắc đã nói cho hắn, cái lợi thế nhất của chú trở nên vô dụng. Không có nhiều thứ mà chú có thể làm cho Hội Huynh đệ Phượng Hoàng… hoặc ngay cả cho cụ Dumbledore“ Có một cái gì đó nghẹn lại trong lời nói của Sirius khi Sirius nhắc đến tên của cụ Dumbledore. Điều này cho Harry biết Sirius cũng không vui vẻ gì lắm với Bộ chỉ huy. Harry thấy thông cảm cho người cha đỡ đầu của nó quá. “Ít ra thì cũng đã biết những chuyện đang diễn ra”, nó lấy giọng cứng cáp nói. “Ồ đúng,”Sirius đáp lại một cách mỉa mai. “Lắng nghe Snape dài dòng, phải chịu đựng những lời dầy ngụ ý rằng hắn đã mạo hiểm cả tính mạng của hắn ở ngoài kia trong khi ta chỉ quanh quẩn ỏ trong này, tận hưởng mọi sự thoải mái, phải nghe hắn hỏi thăm những chuyện chùi rửa như thế nào…” “Chùi rửa cái gì” “Làm cho cái nơi này trở thành nơi có thể sống được,” Sirius trả lời, vung tay quanh phòng bếp tối tăm, buồn thảm, “Cả 10 năm nay có ai sống ở đây đâu, từ khi mẹ ta chết, trừ phi cháu tính cả con gia tinh già của bà ấy, nó chỉ đi lòng vòng và chẳng chịu lau dọn gì cả hàng thế kỉ rồi. “Sirius “, Mundungus lên tiếng, dường như chẳng chú ý đến mẩu đối thoại, mà chỉ chăm chăm vào cái ly cạn. “Cái này bằng bạc hở?” “Đúng vậy”, Sirius nhìn nó chán ghét, “Loại bạc quí giá nhất thời xưa, thế kỉ 15, chạm khắc với huy hiệu của dòng họ Black.” “Nó vẫn còn đáng giá lắm đây,” Hắn làu bàu, vừa làm bóng cái cốc với cái tay áo của hắn. “Fred, George, KHÔNG, TỤI BAY CHỈ CẦN KHIÊNG CHÚNG THÔI!”, Giọng bà Weasley rít lên. Harry, Sirius, Mundungus cùng quay lại, và trong tích tắc, họ phải nhảy ra khọi bàn ngay lập tức. Fred và George đã bỏ bùa cái vạc lớn chứa đầy thịt hầm. Một cái vại thép chứa bia, một cách thới xắt bánh mì bằng gỗ nặng, cùng với con dao bự cùa nó, ném chúng mạnh vào không trung. Cái vạc trượt trên suốt chiều dài của bàn, và chỉ dừng lại ngay rìa của nó, để lại một vạt cháy xém đen, dài trên mặt gỗ, cái vại bia rơi ầm xuống đất, vang bia tung tóe ra, con dao xắt bánh mì thì trượt ra khỏi thớt, phóng xuống, cắm phập một cách nguy hiểm vào ngay chỗ mà chỉ một giây trước Sirius đã để tay. “Ối trời,” bà Weasley gào lên, “TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI…, TAO MỆT LẮM RỒI, CHỈ TẠI TỤI BAY Đà ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG PHÁP THUẬT. TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI RÚT ĐŨA RA CHO NHỮNG VIỆC LẶT VẶT NHƯ THẾ!” “Tụi con chỉ cố gắng tiết kiệm thời gian thôi mà”, Fred thanh minh, vội vàng giựt mạnh con dao rao khỏi mặt bàn. “Xin lỗi chú Sirius, cháu không cố ý…” Harry và Sirius không thể nhịn cười được, còn Mundungus, bị ngã nhào về phía sau, không ngớt chửi rủa khi đứng dậy. Con Crookshanks rít lên giận dữ, lẩn xuống dưới gầm chạn chén bát, đưa đôi mắt vàng khè hấp háy trong bóng tối. “Nào, các con,” ông Weasley lên tiếng, dựng cái vạc lại, để lên giữa bàn, “Mẹ các con đúng đấy, các con đã đến tuổi để thể hiện trách nhiệm của mình.” “Mấy anh của tụi nó đâu có gây rắc rối dữ vậy đâu”, bà Weasley vừa càu nhàu, vừa ném phịt cái vại bia lên bàn, làm văng bia ra thêm một lần nữa. “Bill đâu có cần mỗi bước lại biến hình! Chalie đâu có cần phải bỏ bùa mọi thứ nó gặp! Percy…” Bà dùng lại đột ngột, dường như hụt hơi, lén nhìn chồng một cách hoảng hốt, còn ông Weasley thì như là cứng người lại. “Thôi, chúng ta ăn đi”, Bill nói lẹ làng. “Bữa ăn trông thật tuyệt, Molly”, Lupin vừa nói vừa múc món thịt hầm vào dĩa, chuyền qua những người khác. Không ai nói gì ngoại trừ tiếng bát đĩa va vào nhau, tiếng dao cắt thịt, tiếng của những người khác ngồi xuống, bắt đầu bữa ăn. Sau đó bà Weasley quay qua nói với Sirius. “Tôi định nói với chú điều này, Sirius, có cái gì đó bị mắc kẹt trong cái bàn viết ở phòng vẽ đó, nó cứ rít lên, run bần bật. Dĩ nhiên đó chỉ là một con Ông Kẹ nào đó, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải kêu Alastor xem qua nó trước khi để cho nó ra ngoài” “Cứ làm những điều chị muốn”, giọng Sirius hơi khang khác. “Những bức màn ở đó cũng đầy những con Doxys nữa,” bà Weasley tiếp tục, “tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách xử lý bọn chúng ngày mai” “Tôi sẽ trông nom việc đó cho” Sirius trả lời. Harry nghe có chút chua chát trong lời nói của Sirius, nhưng nó không biết những người khác có thấy vậy không. Đối diện với Harry là cô Tonks, đang bày trò với Hermione và Ginny bằng cách biến cái mũi mình thành từng miếng nhỏ, vừa đảo mắt vừa giả bộ đau đớn như lần cô đến đón và thu dọn đồ đạc trong phòng Harry. Cái mũi của cô phình ra giống mỏ chim, làm gợi nhớ đến cái mũi của thầy Snape, sau đó co lại kích thước của cái mũ nấm, rồi lại mọc ra vô số lông từ lỗ mũi. Chắc chắn đây là trò giải trí thường xuyên trong bữa ăn, bởi vì Hermione và Ginny nhanh chóng yêu cầu cô làm những cái mũi mà họ ưa thích. “Làm cho nó giống như cái mõm heo đi cô Tonks” Tonks đáp ứng, và Harry, khi nhìn lên, cứ tưởng là bộ mặt Dudley đang nhe răng ra nhìn nó ở phía bên kia bàn. Ông Weasley, Bill, và Lupin đang có một cuộc tranh luận sôi nổi về những con yêu tinh. “Chúng chưa từng từ chối thứ gì cả” Bill nói, “Con vẫn không thể làm việc được dù cho người ta tin hay không tin rằng hắn đã trở lại.. Dĩ nhiên, bọn chúng sẽ không bám lấy mọi người. Chỉ cần tránh xa bọn chúng là được.” “Ta chắc là chúng chẳng bao giờ ngả về phía kẻ - mà - ai - cũng - biết - đấy ” ông Weasley lắc đầu, trầm ngâm. “Bọn chúng cũng thua luôn, còn nhớ cái gia đình yêu tinh mà hắn đã giết hại không, dường như ở gần Notthingham?” “Tôi thì nghì rằng còn tuỳ thuộc vào việc bọn chúng được trả công như thế nào nữa.” Lupin tiếp, “Tôi không nói về vàng mà tôi nói về sự tự do mà chúng ta đã cướp đoạt của bọn chúng hàng thế kỷ nay. Vì sự tự do đó mà bọn chúng sẽ bị dụ dỗ. Cháu có gặp may mắn với Ragnok không, Bill?” “Ngay bây giờ trông hắn giống như là một kẻ không có phép thuật vậy, hắn vẫn tiếp tục lê lết đây đó với những vụ buôn bán Bagman, hắn trở mặt với ngài bộ trưởng, những con yêu tinh sẽ chẳng bao giờ lấy được tí vàng nào từ hắn, mấy người biết đó….” Một tràng cười phát ra từ phía giữa bàn, ngắt ngay lời của Bill. Fred, George, Ron và Mundungus đang cười lăn cười lộn trên ghế. “Rồi,” Mundungus cố ngưng cười, nước mắt dàn dụa từ khoé mắt. “Nếu mấy người tin, tụi nó nói với ta “Nè Dung, mày lấy mấy con cóc nhái đó ở đâu vậy? Nó đáng giá cho sự ra đi của mấy thằng trộm, và chặn đường tao!”, rồi ta trả lời, “Chặn cái cóc khô nhà mày, Will, rồi sao nữa, mày muốn thêm vài cái nữa không?” Và nếu mấy cháu tin ta, mấy chàng trai à, mấy cái máng xối ngu ngốc đó mua hết cóc của ta với cái giá đắt gấp nhiều lần lúc đầu” “Tôi nghĩ là bọn chúng không cần nghe thêm gì nữa về những vụ mua bán của chú, cám ơn nhiều Mundungus “ bà Weasley cúng giọng, ngay khi Ron cười rú lên, ngã lăn quay ra khỏi bàn. “Thôi mà Molly” Mundungus đáp ngay, dụi mắt, liếc nhìn Harry. “Mấy cháu biết đó, Will chặn tụi nó lại ngay giá đầu tiên nên ta chẳng làm gì sai trái cả” “Tôi không cần biết chú học hỏi đúng sai ở đâu Mundungus, nhưng tôi nghĩ chú đã lầm lẫn khi dạy cho bọn chúng một vài bài học về sự vô lễ rồi đó” Molly lạnh lùng bảo. Fred và George xìu mặt xuống cốc bia. George bị nấc cụt. Vì một lí do nào đó, Bà Weasley liếc nhanh về phía Sirius, trước khi đi chuẩn bị món bánh hấp đại hoàng cho tráng miệng. Harry nhìn sang Sirius. “Thím Molly có vẻ không thích Mundungus cho lắm” Sirius trầm ngâm nói. “Ông ấy làm gì trong chiến dịch?” “Hắn hữu dụng lắm chứ,” Sirius nói nhỏ, “Hắn biết nhiều ngõ ngách. Có lẽ hắn thấy hắn là kẻ duy nhất được việc. Nhưng hắn trung thành với cụ Dumbledore. Cụ đã giúp hắn thoát khỏi một vụ dơ bẩn. Có một người như hắn ở xung quanh là điều đáng giá. Hắn có thể nghe những điều mà chúng ta không thể. Nhưng Molly nghĩ rằng mời hắn dùng bữa tối là một điều không đáng. Bà ấy vẫn chưa tha thứ cho hắn về việc rời bỏ khỏi vị trí khi đang nhận nhiệm vụ bám sát cháu” Món bánh hấp và món kem sữa hấp làm cho cái quần jeans trở nên quá ư chật chội (cái quần jeans đó một thời là của Dudley). Khi nó bỏ thìa xuống, thì chẳng ai nói gì với ai cả ông Weasley tựa lưng vào ghế dựa, trông có vẻ no nê và thư giãn; Tonks ngáp một cái thiệt lớn, cái mũi của cô đã trở lại bình thường: còn Ginny quì xuống sàn, nhử nhử con Crookshanks ra khỏi gầm chạn, dứ cái nắp vại bia để dụ nó ra. “Gần đến giờ ngủ rồi đây,” Bà Weasley nói với một cái ợ. “Chưa phải bây giờ, Molly” Sirius lên tiếng, đẩy cái dĩa hết ra, và quay qua nhìn Harry “Cháu biết đấy. Chú rất ngạc nhiền về cháu đấy. Chú nghĩ rằng điều đầu tiên cháu làm khi đến đây là hỏi thăm về Voldermort.” Không khí trong phòng thay đổi một cách nhanh chóng làm Harry liên tưởng giống như sự có mặt của bọn Dementor (Giám Ngục - ND). Nơi một giây trước đó đầy vẻ ngái ngủ thư giãn, mà giờ đầy vẻ de doạ, căng thẳng. Sự sợ hãi lan khắp bàn ăn khi nghe Sirius nhắc đến tên của Voldemort. Lupin, hớp một hớp rượu, từ từ đặt cốc xuống, trông có vẻ lo lắng. “Cháu đã hỏi rồi đó chứ” Harry nói một cách phẫn nộ, “Cháu đã hỏi Ron và Hermione nhưng bọn họ bảo họ không được tham gia chiến dịch, nên…” “Điều này thì họ đúng đấy” bà Weasley xen vào, “Các cháu còn quá nhỏ” Bà đang ngồi nghe ngóng trên ghế, khoanh tay lại, nét mặt thể hiện sự mệt mỏi. “Đến khi nào mà mấy người tham gia Hội Huynh đệ phượng hoàng được phép trả lời câu hỏi vậy? Harry đã bị mắc kẹt suốt một tháng trời ở ngôi nhà Muggle đó…” “Chờ chút đã” Goerge ngắt ngang đột ngột. “Khi nào thì Harry mới được trả lời?” Fred hỏi. “Tụi cháu đã cố moi móc chú suốt cả tháng trời. Vậy mà chú chẳng hé một thứ thối tha nào cả”. Goerge tiếp. “Cháu còn quá nhỏ, cháu không được tham gia chiến dịch” Fred cao giọng nhại, nghe giống như giọng mẹ nó một cách khôn ngoan. “Harry vẫn chưa đủ tuổi mà” “Chuyện mấy cháu không được biết gì về Hội Huynh đệ cả không phải là lỗi của chú” Sirius nhẫn nại trả lời. “Đó là quyết định của bố mẹ các cháu. Mặt khác, Harry …” “Chuyện đó không đến lượt chú để quyết định xem chuyện gì tốt cho Harry !” bà Weasley nói một cách cứng rắn. Điều mà bà đang biểu lỏ hiên rõ trên mặt, đầy vẻ nghiêm trọng. “Chú đã quên mất những điều cụ Dumbledore đã nói sao?” “Điều gì”, Sirius chậm rãi hỏi với vẻ mặt của một người đàn ông sẵn sàng chiến đấu. “Điều không nên nói với Harry chứ không phải điều nó muốn biết”, bà Weasley nhấn mạnh vào những từ cuối. Đầu của tụi Ron, Hermione, Fred, Goerge hết quay qua phía bà Weasley đến quay sang phía Sirius giống như chúng đang coi một trận đấu tennis vậy. Ginny đang quì giữa một đóng nắp vại bia bỏ, há mỏ ra hóng chuyện. Lupin cũng hướng về phía Sirius. “Tôi không định nói cho nó biết nhiều hơn những thứ mà nó cần, Molly. Nhung vì nó là người duy thấy sự trở lại của Voldemort, (một lần nữa cái tên này lại gây nên một sự rùng mình của những người ngồi quanh bàn), nó hơn ai hết có quyền …” “Nó không phải là thành viên của Hội Huynh đệ. Nó mới chỉ 15 và…” “Nó xứng đáng được là thành viên, hơn một số người ở đây” “Đây có ai phủ nhận những chuyện mà nó đã làm”, bà cao giọng, nắm tay của bà run run tựa vào ghế. “Nhưng nó...” “Nó không còn là một đứa con nít nữa”, Sirius đáp lại một cách nhẫn nại. “Nhưng nó cũng chưa phải là người lớn”, 2 má của bà ửng lên, “Nó không phải là James, Sirius !” “Tôi hiểu rõ nó là ai mà, cám ơn, Molly” Sirius lạnh lùng nói. “Tôi không chắc là chú biết! Đôi lúc cái cách mà chú nói chuyện với thằng bé cứ như là chú chú nghĩ chú người bạn thân nhất của chú đã trở về vậy!” “Chuyện đó thì có gì sai?” Harry hỏi. “Điều sai trái là cháu không phải là cha cháu, mặc cho cháu có giống cha cháu đến thế nào đi chăng nữa”, bà Weasley vừa trả lời Harry, vừa ném cho Sirius một cái nhìn chán nản. “Cháu vẫn còn đi học và người lón có trách nhiệm nhắc cho cháu nhớ về điều đó” “Điều đó có nghĩa là tôi đang lơ là trách nhiệm của một người cha đỡ đầu à?” Sirius cao giọng. “Điều đó có nghĩa là chú đã hành động quá vội vàng, Sirius, vì thế mà cụ Dumbledore luôn nhắc chú phải ở trong này và…” “Chúng ta làm ơn đừng nhắc đến những chỉ thị của cụ Dumbledore về tôi.” “Anh Arthur”, bà gào lên, hướng về phía chồng, “Arthur, khuyên chú ấy gìum em.” Ông Weasley không thể mở miệng ra nói được. Ông gỡ mắt kiếng ra, lấy vạt áo lau lau chùi chùi, không dám nhìn sang vợ. Chỉ sau khi ông đã đeo cặp mắt kiếng vào, ông mới lên tiếng. “Cụ Dumbledore biết rằng mọi thứ đã thay đổi, Mooly à. Cụ đã chấp nhận cho Harry được tham gia vào, trong một vài khía cạnh nào đó. Bây giờ nó đã là thành viên của ban chỉ huy rồi.” “Thì đúng vậy, nhưng chuyện đó với chuyện cho phép nó hỏi bất cứ điều gì nó muốn là hai chuyện khác nhau” “Theo tôi” Lupin lên tiếng, nhìn sang Sirius ngay khi bà Weasley liếc nhìn ông, hi vọng ông sẽ là một đồng minh của mình, nhưng Lupin đã lên tiếng, “Tôi thì nghĩ tốt nhất chúng ta phải nói cho Harry biết sự thật, không phải tất cả, Molly, một cách tổng quát từ chúng ta, chú không phải góp nhặt từ những người khác” “Thôi được”, bà Weasley thở dài, không tìm thấy bất cứ ai khác đồng tình với mình, “Vậy đó, tôi có thể thấy là tôi bị lên mặt dạy đời nhiều quá rồi. Tôi chỉ muốn nói thêm điều này: Cụ Dumbledore có lí do riêng của cụ để ngăn không cho Harry biết quá nhiều, và thốt ra những lời như thể là đã biết rõ Harry vậy…” “Nó đâu phải là con trai của chị,” Sirius chậm rãi tiếp. “Nó cũng như là con tôi vậy,” bà Weasley nhấn mạnh, “Nó còn có ai khác nữa đâu.” “Nó còn có tôi mà” “Ồ vâng,” bà vênh mỏ lên, “vấn đề là việc trông coi nó chẳng dễ dàng chút xíu nào đối với chú khi chú còn ở trong nhà ngục Azkaban, phải không?” Sirius nhướng người định đứng dậy. “Nhưng Molly, chị đâu phải là người duy nhất quan tâm đến thằng bé”, Lupin lên giọng nói, “Còn Sirius, ngồi xuống.” Môi dưới của bà Weasley hấp háy, còn Sirius mặt trắng bệch, từ ngồi lại xuống ghế. “Tôi nghĩ rằng Harry phải được quyền nói lên ý kiến của mình chứ, Nó đã đủ lớn để có thể tự quyết định cho chính mình.” “Cháu muốn được biết chuyện gì đang diễn ra vậy?” cuối cùng Harry mới lên tiếng. Nó không dám nhìn sang bà Weasley. Nó hiểu rằng bà thật sự coi nó như con trai của mình nhưng quả thật, nó không thể nào chịu đựng được sự chìu chuộng quá dáng của bà ấy. Chú Sirius rất đúng khi nói rằng nó không còn là một đứa trẻ nữa. “Tốt lắm” Bà Weasley tự ái nói. “Ginny, Ron, Fred, George, Hermione, các con ra khỏi bếp ngay lập tức.” Tụi nó rên rỉ. “Tụi con lớn rồi mà” Fred và George cùng gào lên. “Nếu Harry được phép biết thì tại sao tụi con lại không thể chứ?” Ron cũng gào lên. “Mẹ! Con cũng muốn nghe nữa” Ginny nũng nịu. “KHÔNG!” Bà Weasley la tụi nó, đứng bật dậy, bà quắc mắt “Ta tuyệt đối cấm…” “Molly, em không thể cản Fred và George được” ông Weasley mệt mỏi nói “Chúng đã đủ tuổi rồi mà” “Nhưng mà tụi nó còn đi học mà” “Tụi nó đã chính thức trưởng thành rồi” ông Weasley tiếp cũng với giọng mệt mỏi.. Khuôn mặt của bà Weasley bây giờ đỏ bừng lên. “Ồ, vậy thì Fred và George có thể ở lại còn Ron …” “Harry chắc chắn sẽ kể lại với con và Hermione mọi thứ, phải không Harry ?” Nó nhấn mạnh và bắt gặp ánh mắt của Harry. Ngay lập tức, Harry định sẽ nói với Ron rằng nó sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì cho Ron cả, rằng Ron phải nếm thử việc bị nhốt trong bóng tối xem thử coi nó có khoái không. Nhưng cái ý nghĩ xấu xa đó ngay lập tức biến mất chúng bắt gặp ánh mắt của nhau. “Dĩ nhiên là tớ sẽ kể mà” Mặt của Ron và Hermione rạng rỡ hẳn ra. “Tốt” bà Weasley lại gào lên. “Tốt, Ginny, đi ngủ!” Ginny chẳng chịu bỏ đi một cách im ắng mà nó càu nhàu mẹ nó suốt quãng đường lên lầu, và khi nó đi qua đại sảnh, thì tiếng gào thét của bức tranh bà Black cũng được cộng thêm vào cái mớ âm thanh hỗn loạn đó. Lupin vội vàng tiến về phía bức chân dung và làm cho nó yên ắng trở lại. Chỉ sau khi Lupin trở lại, đóng cửa phòng bếp, ngồi lại vị trí của mình, thì Sirius mới bắt đầu nói. “Được rồi Harry, cháu muốn biết chuyện gì?” Harry hít vào một hơi thật sâu rồi bắt đầu hỏi câu hỏi đã ám ảnh nó suốt cả tháng trời nay. “Voldemort đang ở đâu?” nó hỏi, không thèm để ý sự rùng mình của những người xung quanh khi nghe đến cái tên đó. “Hắn đang làm gì? Cháu đã cố thử tìm hiểu trên bản tin của dân Muggle, và ở đó chẳng có cái gì đại loại về hắn, nhưng không hề có những cái chết bất thường hay bất cứ cái gì khác” “Bởi vì chưa có ai chết một cách bất thường cả”, Sirius nói, “Ít nhất là theo nhưng gì chúng ta biết…mà chúng ta thì biết khá nhiều.” “Dù sao thì cũng nhiều hơn những điều mà hắn nghĩ chúng ta đã biết” Lupin tiếp. “Làm sao mà hắn ngừng giết người được?”, Harry biết rằng Voldemort đã giết ít nhất một nguời vào năm ngoái. “Bởi vì hắn không muốn gây thêm sự chú ý nữa. Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho hắn. Sự trở lại của hắn không được như những gì hắn mong muốn, cháu cũng thấy đó. Hắn làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm cả lên” “Hoặc đúng hơn là cháu gây ra những rối rắm đó cho hắn” Lupin nói với một nụ cười thỏa mãn. “Tại sao vậy?” Harry lúng túng hỏi. “Hắn không nghĩ rằng cháu sẽ sống sót. Ai mà biết hắn đã trở lại mà còn sống sót, ngoâi trừ đám tay chân của hắn. Nhưng cháu là kẻ duy nhất sống sót và trở thành nhân chứng.” “Cụ Dumbledore là người cuối cùng mà hắn muốn đánh động về sự trở lại của hắn. Và cháu có thể chắc chắn rằng cụ Dumbledore đã biết ngay được điều đó.” “Vậy thì sao?” “Em không hiểu sao?” Bill nghi ngờ hỏi, “Cụ Dumbledore là người duy nhất mà cái kẻ - ai - cũng - biết - đấy sợ” “Nhờ cháu mà cụ Dumbledore có thể triệu tập Hội Huynh đệ phượng hoàng trong vòng một tiếng hồng hồ ngay sau khi Voldemort trở lại.” “Làm sao mà chú biết được kế hoạch của hắn?” “Cụ Dumbledore nảy ra một ý định khôn ngoan, và cái ý định đó hoàn toàn chính xác.” “Vậy cụ Dumbledore nghĩ rằng hắn sẽ làm gì?” “Thì đầu tiên hắn sẽ xây dựng lại lực lượng của hắn. Hồi trước, hắn đã có một lực lượng đông đảo dưới quyền của hắn: Những phù thuỷ bị bỏ bùa để đi theo hắn, bọn tay chân trung thành của hắn, mấy tụi sinh vật của bóng tối. Chúng ta nghe ngóng được rằng hắn định triệu tập bọn khổng lồ, đó chỉ là một trong nhứng đám đi theo hắn mà thôi. Hắn sẽ không liều lĩnh để chiếm lấy bộ pháp thuật chỉ với vài tá bọn tay chân của hắn.’; “Vì vậy chúng ta phải ngăn hắn có thêm những kẻ theo đuôi?” “Chúng ta đang cố gắng làm hết sức mình” “Bằng cách nào?” “Điều quan trọng là chúng ta phải thuyết phục những người khác rằng hắn đã trở lại, để cho họ đề phòng. “ “Tại sao?” “Bởi vì thái độ của bộ trưởng bộ pháp thuật, “Tonks tiếp “ Cháu đã gặp Cornelius Fudge sau khi kẻ - mà - ai - cũng - biết - đấy trở lại. Harry à, lão ta chẳng thích hợp cho cái vị trí đó chút nào cả. Lão ta phủ nhận hoàn toàn những gì đã xảy ra.” “Nhưng tại sao?” Harry thất vọng hỏi, “ Tại sao ông ấy lại trở nên khờ khạo như vậy chứ? Nếu như cụ Dumbledore …” “Cháu đã thấy được cái mấu chốt của vấn đề rồi đó” ông Weasley cười nhăn nhở. “Cụ Dumbledore “ “Cháu biết đấy, Fudge rất nể sợ cụ” “Sợ cụ Dumbledore ?” “Sợ những gì mà cụ Dumbledore sẽ có. Fudge nghĩ rằng cụ Dumbledore sẽ lật đổ hắn. Lão nghĩ rằng cụ Dumbledore muốn làm bộ trưởng bộ pháp thuật” “Nhưng cụ Dumbledore không hề có ý….” “Dĩ nhiên là không rồi, Cụ không bao giờ thèm muốn cái chức vụ bộ trưởng đó, ngay cả khi nhiều người muốn cụ đảm nhận cái chức vụ đó khi Millicent Bagnold nghỉ hưu. Thay vào đó, Fudge đã nắm quyền lực nhưng hắn sẽ không bao giờ quên rằng cụ Dumbledore đã được nhiều người ủng hộ như thế nào, mặc dù cụ chẳng bao giờ chấp nhận cái chức vụ đó. &quot; “Trong thâm tâm, Fudge hiểu rằng cụ Dumbledore sáng suốt hơn lão nhiều, và là một phù thủy nhiều quyền lực hơn lão. Khi mới là bộ trưởng, lão cứ nài nỉ cụ Dumbledore gíup đỡ. Nhưng lão ta trông có vẻ khoái quyền lực hơn và trở nên tự tin hơn. Lão khoái làm bộ trưởng và tự thuyết phục lão ràng lão là một kẻ khôn ngoan, còn cụ Dumbledore thì chỉ biết khuấy đảo mọi thứ lên trong khi lẽ ra phải cho nó chìm xuống.” “Làm sao mà ông ấy có thể nghĩ như vậy.”Harry nói một cách giận dữ. “ Làm sao mà ông ấy có thể nghĩ rằng cụ Dumbledore khuấy đảo mọi thứ trong khi người gây ra mọi chuyện là cháu?” “Bởi vì thừa nhận sự trở lại của Voldemort có nghĩa là bộ pháp thuật chẳng làm gì cả trong suốt 14 năm trời” Sirius nói, giọng chua chát. “Furge không thể tự mình đối mặt với điều đó. Hắn thấy sẽ dễ dàng hơn nếu tự thuyết phục mình rằng cụ Dumbledore chỉ nói xạo để làm lung lay địa vị của hắn.” “Cháu đã thấy cái vấn đề rồi đó. Thật là khó để thuyết phục mọi người rằng Voldemort đã trở về trong khi bộ pháp thuật cứ khăng khăng là không có gì phải e ngại Voldemort cả, nhất là khi mọi người cũng chẳng muốn tin điều đó là sự thật. Còn gì nữa nhỉ, bộ pháp thuật dựa dẫm vào tờ Nhật báo tiên tri đưa tin rằng cụ Dumbledore chỉ đơn thuần là phao tin đồn, vì thế hầu hết cá cộng đồng phù thuỷ đều không ý thức được những điều đang xảy ra. Điều này làm cho họ dễ dàng trở thành mục tiêu của bọn tay chân Voldemort khi họ sự dụng lời nguyền Độc Đoán.” “Nhưng mà chú đang cố gắng thuyết phục mọi người tin điều đó chứ, phải không?” Harry vừa nhìn quanh vừa hỏi, “ Mọi người đang cố gắng cảnh báo người ta rằng Voldemort đã trở lại phải không?” Bọn họ đều cười gượng gạo cả. “À, bởi vì mọi người đều nghĩ rằng chú là một kẻ điên khùng giết người hàng loạt và bộ pháp thuật đang ra giá 10000 Galleon cho cái đầu của chú. Và chú làm sao có thể đi lòng vòng ngoài phố để phát mấy tờ cảnh báo, phải không?” Sirius nói một cách bồn chồn. “Còn chú thì không phải là người mà người ta khoái mời đến để ăn tối đâu.” Lupin tiếp “đó là một điều dĩ nhiên khi mà chú là người sói.” “Tonks và Arthur sẽ bị mất việc làm ở bộ pháp thuật nếu họ dám hé miệng ra. Điều quan trọng là chúng ta phãi cài người vào trong bộ pháp thuật, bởi vì chú cá là Voldemort cũng làm như vậy.” “Mặc dù thế, chúng ta cũng đã thuyết phục được một vài người. Tonks đây là một trong số đó. Lần trước vì còn quá trẻ nên nó không được cài vào Mệnh lận Phượng hoàng, và việc có các Thần Sáng bên cạnh là một thuận lợi lớn cho chúng ta- Kingsley Shacklebolt cũng thật sự là một gia tài rồi; anh ta có nhiệm vụ săn lùng Sirius, vì thế anh ta đã phao tin dồn rằng Sirius đang ở Tibet.” “Nhưng nếu chúng ta không cố loan tin rằng Voldemort đã trở lại thì…” Harry lại bắt đầu nói. “Ai nói là chúng ta không làm điều đó. Tại sao cháu nghĩ rằng cụ Dumbledore có thể gặp rắc rối chứ?” “Chú nói vậy có nghĩa là gì?” “Bọn họ đang làm cho mọi người mất lòng tin vào cụ. Cháu có đọc tờ nhà tiên tri tuần trước không? Bọn họ đưa tin rằng cụ đã bị loại ra khỏi danh sách ứng cử viên cho chúc vụ chủ tịch liên đoàn phù thủy quốc tế, bởi vì cụ đã già và không còn được như trước nữa. Nhưng điều đó không đúng. Cụ đã bị mấy gã phù thuỷ trong bộ pháp thuật loại ra khỏi danh sách sau khi cụ đọc một bài diễn văn thông báo sự trở lai của Voldemort. Cụ cũng bị họ lấy mất chức chủ toạ của Wizengamot, đó là toà án tối cao của phù thủy. Và họ cũng đang định lấy lại quyền chỉ huy tối cao của Merlin luôn.” “Nhưng mà cụ Dumbledore nói cụ chẳng thèn quan tâm đến mấy cái chuyện đó. Miễn là họ đừng có gỡ hình cụ ra khọi mấy tấm hình của kẹo Sôcôla Ếch nhái là được.” Bill cười nhăn nhở “Không phải lúc để cười đâu Bill,” Ông Weasley gắt “Nếu mà cụ Dumbledore cứ tiếp tục thách thức bộ pháp thuật như vầy thì cụ sẽ bị giam vào nhà ngục Azkaban mất. Và điều duy nhất chúng ta có thể làm là nhìn cụ bị nhốt lại mà thôi. Kẻ - mà - ai - cũng - biết - đấy hiểu rằng cụ Dumbledore vẫn còn ở ngoài kia, và hắn đủ khôn ngoan để hành động một cách cẩn thận. Nếu cụ Dumbledore bị đẩy đi thì hắn sẽ mặc sức mà tung hoành.” “Nhưng nếu Voldemort đang cố gắng tập trung lại bọn tay chân thì điều đó có nghĩa là hắn đã trở lại, phải không?” Harry thất vọng hỏi. “Voldemort đâu có ngu mà đi gõ cửa từng nhà, Harry. Hắn lường gạt, đem lại những điều xúi quẩy và hăm doạ mọi người. Hắn rất thành thục trong việc họat động bí mật. Dù sao đi nữa thì việc tụ tập bọn theo đuôi là một điều mà hắn quan tâm. Hắn cũng có những âm mưu khác nữa, Những âm mưu mà hắn có thể thực hiện mà không để cho ai biết, và lúc này hắn đang tập trung vào những âm mưu đó.” “Ngoài việc tập trung bọn tay chân thì hắn còn làm gì nữa không?” Harry lẹ làng hỏi. hình như nó thấy Sirius và Lupin thoáng nhìn nhau trước khi Sirius trả lời. “Những thứ rác rười mà hắn làm một cách lén lút” Khi thấy Harry vẫn còn có vẻ chưa hiểu, Sirius tiếp: “Đó là thứ vũ khí mà lần trước hắn chưa kịp xài” “Khi mà hắn còn quyền lực à?” “Đúng vậy” “Đại loại nó là thứ vũ khí gì?. Phải cái thứ còn xấu xa hơn cái Avada Kedavra..” “Thế là đủ lắm rồi” Bà Weasley lên tiếng. Nãy giờ Harry chẳng chú ý rằng bà đã trở lại sau khi đưa Ginny lên lầu đi ngủ. Bà khoanh tay trước ngực và trông có vẻ căng thăng. “Ta muốn các cháu đi ngủ ngay bây giờ. Tất cả các cháu.” Bà tiếp, nhìn bọn Ron, Hermione Fred và George một lượt. “Mẹ không thể ra lệnh cho tụi con…” Fred gào lên. “Này nhé” bà càu nhàu, và run lên khi nhìn sang Sirius. “Chú đã nói cho Harry biết quá nhiều rồi đó. Chú mà cứ tiếp tục như vậy thì chú đưa nó vào Hội Huynh đệ luôn đi” “Tại sao không, cháu muốn tham gia, cháu muốn chiến đấu.” “Không được” Lần này không phải là bà Weasley lên tiếng mà là thầy Lupin. “Hội Huynh đệ chỉ có thể bao gồm những phù thủy đủ tuổi thôi. Những phù thuỷ đã tốt nghiệp.” Lupin nhấn mạnh ngay khi Fred và George tính há mỏ ra cãi. “Các cháu không biết những nguy hiểm mà các cháu sẽ phải gặp khi tham gia vào dây đâu. Đứa nào cũng vậy. Tôi nghĩ là Molly đúng đó, Sirius. Chúng ta nói chừng đó là đủ rồi” Sirius trông có vẻ lưởng lự nhưng không cãi lại. Bà ra dấu với những đứa con trai của bà và Hermione. Từng đứa từng đứa đứng lên và Harry nhận ra là không thể đòi hỏi gì thêm, cũng đứng dậy theo. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 6 Ngôi nhà quý phái và cổ xưa nhất của dòng họ Black Bà Weasley đi theo bọn trẻ lên cầu thang một cách dứt khoát. “Má muốn các con lên thẳng giường, không nói chuyện gì cả,” bà nói khi họ đến tầng đầu tiên, “hôm nay chúng ta bận rộn thế là đủ rồi. Bác muốn Ginny ngủ tiếp, “ bà nói với Hermione, “Vì vậy đừng có làm nó thức nhé.” “Ngủ tiếp, vâng, đúng thế,” Fred nói nhỏ, sau khi Hermione chào tạm biệt họ và họ leo lên tầng tiếp theo. “Nếu như Ginny không nằm đó đợi Hermione kể lại cho nó nghe mọi gì đã nói gì ở dưới nhà thì tôi sẽ là một con sâu Flobber ngay…” “Được rồi, Ron, Harry,” bà Weasley nói ở tầng thứ hai. chỉ chúng vào buồng ngủ của chúng, “Các con đi ngủ đi.” “Tạm biệt” Harry và Ron nói với hai anh em sinh đôi. “Ngủ ngon,” Fred nói, nháy mắt. Bà Weasley đóng mạnh cửa sau lưng Harry. Căn phòng ngủ được khoá lại, khiến cho nó thậm chí càng ướt át và ảm đạm hơn cả khi lần đầu bọn trẻ thấy nó. Bức tranh trống rỗng trên tường bây giờ bắt đầu thở chậm và sâu, như thể có một kẻ vô hình đang ngủ trong đó. Harry bận đồ ngủ, tháo kính ra ra và leo lên cái giường lạnh giá của nó trong khi Ron ném Thức Ăn Cho Cú lên đỉnh chạn cho con Hedwig và con Pigwidgeon, lúc này đã bình lặng trở lại, đang lượn vòng và vỗ cánh xào xạc. “Chúng ta không thể để cho nó ra ngoài đi săn hàng đêm được,” Ron giải thích khi nó tròng vào người bộ đồ ngủ màu hạt dẻ. “Cụ Dumbledore không muốn có quá nhiều cú bay vòng vòng trên quảng trường vì nghĩ rằng nó sẽ gây nghi ngờ. Ôi trời… tớ quên mất…” Nó băng ra cửa và cài then lại. “Cậu làm thế làm gì?” “Kreacher,” Ron nói khi nó tắt đèn. “Trong đêm đầu tiên tớ ở đây nó đã lảng vảng vào khoảng ba giờ sáng. Tin tớ đi, cậu hẳn là không muốn tỉnh giấc để thấy hắn đang rình mò trong phòng cậu đâu. Dù sao đi nữa…” nó leo lên giường, chui xuống dưới chăn và quay sang nhìn Harry trong bóng đêm, Harry có thể thấy hình bóng của bạn nó qua ánh trăng được lọc qua cánh cửa sổ u ám, “Cậu nghĩ gì?” Harry không cần phải hỏi xem Ron muốn nói gì. “Ừ, họ không nói cho chúng mình biết đủ nhiều để chứng mình suy đoán, phải không?” nó nói, suy nghĩ về tất cả những chuyện đã được nói ở dưới cầu thang. “Tớ muốn nói rằng tất cả những gì họ đã thật sự nói là Đội quân đang cố ngăn mọi người gia nhập phe Vol-“ Có tiếng hơi thở bị nghẹn từ phía Ron. “-demort” Harry nói một cách mạnh mẽ. “Sau cậu không thử gọi cái tên này đi? Ba Sirius và thầy Lupin đã làm thế.” Ron lờ câu nói cuối đi. “Ừ, cậu nói đúng,” nó nói. “chúng tớ đã biết gần như mọi chuyện mà họ nói bằng cách dùng những Cái Tai Nối Dài. Chỉ có một chuyện mới là –“ Crack. “OUTCH!” “Thấp giọng thôi, Ron, nếu không mẹ cậu sẽ trở lại đây bây giờ.” “Cả hai ảnh vừa độn thổ vô giữa đầu gối tớ nè!” Harry thấy những đường nét mờ mờ của Fred và George trườn xuống từ giường Ron. Tấm trải giường kêu xột xoạt và tấm đệm của Harry trũng xuống khoảng vài inch khi George ngồi xuống phía dưới chân nó. “Thế nào, tới đâu rồi?” George hăm hở nói. “Ba Sirius muốn nói đến vũ khí nào thế?” Harry nói. “Chúng ta bị lỡ chuyện này, hình như thế,” Fred nói một cách thích thú, nó đang ngồi kế Ron. “Chúng ta không nghe được chuyện này bằng những cái Nối Dài cũ phải không?” “Thế các anh nghĩ nó sẽ là cái gì?” Harry. “Có thể là bất cứ cái gì,” Fred nói. “Nhưng không thể nào tệ hơn lời nguyền Avada Keadavra, đúng không?” Ron nói. “Còn có gì tệ hơn cái chết nữa?” “Có thể là cái gì đó có thể giết một đống người cùng lúc,” George nói thử. “Có thể là một cách giết người gây đau đớn khủng khiếp,” Ron sợ hãi nói. “Hắn biết Lời Nguyền Cruciatus có thể gây đau đớn ,” Harry nói, “Hắn không cần cái gì lợi hại hơn đâu.” Có một khoảng ngừng và Harry biết là những người khác, giống như nó, đang tự cái thứ vũ khí đó có thể gây ra những chuyện kinh dị nào. “Thế em nghĩ rằng cái thứ vũ khí đó đang thuộc về ai lúc này?” George hỏi. “Em hy vọng rằng nó thuộc về phe ta,” Ron nói, giọng tỏ ra rất hồi hộp. “Nếu như vậy, thì cụ Dumbledore có thể đang giữ nó,” Fred nói. “Ở đâu chứ?” Ron nói nhanh. “Hogwarts ư?” “Cá là thế!” George nói. “Đó là nơi ổng giấu Hòn Đá Phù Thuỷ.” “Một vũ khí thì hẳn phải lớn hơn Hòn Đá nhiều chứ!” Ron nói. “Không chắc đâu” Fred nói. “Vâng, kích thước không đảm bỏo cho sức mạnh đâu,” George nói, “Nhìn Ginny thì biết.” “Anh muốn nói gì thế?” Harry nói. “Em chưa bao giờ nhận được cái kết cục của một trong những Ma Thuật Ba Bị - Dơi của nó phải không?” “Suỵt!” Fred nói, hơi nhỏm khỏi giường. “Nghe nào!” Cả đám im lặng. Có tiếng bước chân đi lên cầu thang. “Mẹ đấy,” George nói mà không làm rộn gì thêm, với một tiếng &quot;rắc&quot; và thế là Harry cảm thấy cái sức nặng trên nệm của nó biến mất. Vài giây sau, chúng nghe thấy tiếng ván sàn ngoài cửa kêu răng rắc; bà Weasley đứng lặng đó nghe ngóng để kiểm tra xem chúng có tán chuyện gì không. Hedwig và Pigwidgeon kêu một cách buồn thảm. Tiếng ván sàn lại kêu ken két và họ nghe thấy tiếng chân bà leo lên tầng trên để kiểm tra Fred và George. “Má không hề tin bọn mình chút nào,” Ron nói một cách buồn bã. Harry không chắc là nó có thể ngủ được ngay; buổi tối vừa rồi tràn ngập những chuyện để suy nghĩ và nó tin chắc là mình phải nằm đó nghiền ngẫm chúng hàng giờ. Nó muốn nói chuyện tiếp với Ron, nhưng bà Weasley bây giờ lại đi xuống cầu thang trở lại, và khi bà đã đi qua, nó lại nghe thấy những tiếng chân khác đang đi lên… thật sự, có những con vật nhiều chân đang chạy khẽ lên xuống ngoài cửa phòng ngủ, và bác Hagrid thầy dạy môn Chăm sóc sinh vật Huyền Bí có nói rằng, “Ê, Harry, những cái tay này đẹp không? Chúng ta sẽ học về loại vũ khí này.” và Harry thấy rằng những con vật đó có những viên đạn đại bác trên đầu và đang ập đến đối mặt với nó… nó chìm dần vào giấc ngủ… ...Điều tiếp theo nó biết được là nó đang cuộn tròn lại dưới cái chăn ấm áp trong khi giọng của George vang khắp phòng. “Mẹ nói thức dậy đi, bữa ăn sáng của tụi em ở trong bếp ấy và mẹ cần bọn em phụ ở phòng khách. Có nhiều Tiên-nhức-nhối hơn bà tưởng và bả tìm thấy một ổ Puffkeins chết ở dưới ghế bành.” Nửa tiếng sau Harry và Ron, đã thay đồ và ăn nhanh bữa sáng, đi vào phòng khách, một căn phòng dài, trần cao ở tầng một với những bức tường màu xanh olive, phủ đầy những tấm thảm dơ bẩn. Những tấm thảm tung lên những đám mây bụi mỗi khi có ai đó đặt chân lên nó và những tấm màn đầy mối dài xanh đang vo vo như thể có một bầy ong vô hình đang làm tổ. Ở sẵn đấy đã có bà Weasley, Hermione, Ginny, Fred và George đang tạo một nhóm, trông có vẻ ngồ ngộ khi họ đều đeo khẩu trang che mũi và miệng. Mỗi người trong bọn họ đều cầm sẵn một cái chai lớn chứa một thứ chất lỏng màu đen có vòi ở đầu. “Che mặt lại và cầm lấy một cái bình đi,” bà Weasley nói với Harry và Ron khi bà thấy chúng, chỉ về hai cái chai chứa thứ nước đen trên cái bàn cao chân. “Nó là thuốc trừ Tiên-nhức-nhối. Chưa bao giờ mẹ thấy một sự phá hoại tồi tệ thế – trong mười năm nay cái con gia tinh ấy làm được tích sự gì nhỉ?” Mặt Hermione bị che hết phân nữa dưới cái khăn uống trà nhưng Harry có thể nhận ra cô bé đang ném một cái nhìn trách móc về phía bà Weasley. “Kreacher già rồi mà bác, ổng không thể quản lý nổi nữa-“ “Cháu sẽ là ngạc nhiên khi biết rằng Kreacher dư sức quản lý nếu nó muốn, Hermione,” Sirius nói, ông vừa bước vào phòng mang theo một cái túi nhuốm máu của dơi chết. “Chú vừa cho con Buckbeak ăn,” ông nói, trả lời cái nhìn dò hỏi của Harry, “Chú thả nó trên lầu trong phòng của mẹ chú. Dù sao… cái bàn viết này…” Ông thả cái túi dơi xuống một cái ghế có tay vịn, rồi cuối xuống để kiểm tra khoá tủ mà, đến lúc này Harry mới để ý là đang lắc nhè nhẹ. “À, chị Molly à, tôi chắc rằng đó là một con Ông Kẹ,” Sirius nói, liếc nhìn qua lỗ khoá, “nhưng có thể là chúng ta cần Mắt Điên để đối phó với cái thứ xảo nguyệt này trước khi chúng ta thả nó ra – mọi người đã biết về mẹ tôi rồi đấy, có thể là cái thứ này còn tệ hơn.” “Vâng, anh đúng đấy, Sirius” bà Weasley nói. Cả hai người nói chuyện với nhau bằng một giọng nói nhẹ nhàng, giữ kẽ khiến cho Harry thấy rằng chưa có ai trong bọn họ quên đi về chuyện cãi vả tối hôm qua. Một tiếng chuông lớn vang lên từ dưới cầu thang, tiếp theo ngay bởi những tiếng thét và kêu khóc chói tai giống như những tiếng đã vang lên vào đêm trước khi mà Tonks làm đổ cái tấm bình phong. “Tôi đã nói họ không được rung chuông rồi mà!” Sirius nói một cách bực bội, lao ra khỏi phòng. Mọi người nghe thấy ông thình thịch lao xuống cầu thang khi mà những tiếng kêu của bà Black một lần nữa vẳng vọng khắp ngôi nhà. “Tên ô nhục, tên mất danh dự, tên bẩn thỉu dơ dáy, tên phản bội từ trong máu, đứa con bẩn thỉu,” “Đóng cửa lại đi, Harry,” bà Weasley nói. Harry cố kéo dài thời gian càng lâu càng tốt để đóng cửa phòng khách, nó muốn nghe xem cái gì đang diễn ra phía dưới. Sirius rõ ràng đã kéo được tấm màn che bức chân dung của mẹ ông lại vì bà đã không còn kêu la nữa. Nó nghe thấy Sirius đi xuống tiền sảnh, rồi tiếng ghế sột soạt ở cửa trước, và rồi một giọng trầm trầm mà nó nhận ra là giọng của Kingsley Shacklebolt vang lên, “Hestia vừa tới phụ tôi, nên bây giờ cô ta đã giữ cái áo khoác của Moody, mặc dù tôi đang muốn đi báo cáo cho cụ Dumbledore…” Cảm thấy mắt bà Weasley đang phả trên gáy mình, Harry hối tiếc đóng cửa lại và quay về với đội diệt Tiên-nhức-nhối. Bà Weasley vừa cúi xuống kiểm tra cái trang về phần Tiên-nhức-nhối trong cuốn Hướng dẫn của Gilderoy Lockhart về Thú cưng giữ nhà, đang đặt mở ra trên ghế bành. “Này, các con, các con cần phải cẩn thận, bởi vì Tiên-nhức-nhối sẽ cắn và răng nó có độc. Má có một chai thuốc giải độc ở đây, nhưng má muốn là sẽ không ai cần đến nó.” Bà đứng thẳng lên, đi đến trước tấm màn và ra hiệu cho tất cả bước lên. “Khi má nói một tiếng, bắt đầu phun ngay tức khắc”, bà nói, “Má nghĩ rằng tụi nó sẽ phun Hying về phía chúng ta, nhưng mà trên bình phun nói rằng một luồng phun trúng đích sẽ làm nó tê liệt.” Bà bước cẩn thận ra khỏi hàng của bọn trẻ đang đứng ngang lò sưởi, và giơ cái bình phun của bà lên. “Được rồi – phun!” Vài giây sau, Harry đã có dịp phun khi một con Tiên-nhức-nhối trưởng thành lao vụt ra khỏi chỗ nấp, đôi cánh giống hai cái chày của nó vung vẩy, nó nhe hàm răng nhỏ tí như những cái kim khâu ra, thân hình giống như tiên đồng của nó được bao phủ bởi mái tóc dày đen và bốn mảnh vải nhỏ của nó rung lên vì tức giận. Harry đón nó bằng một luồng thôốc tưừ Tiên-Nhức-Nhối thẳng vào mặt. Nó cứng đơ lại trong không khí và rơi xuống trên tấm thảm sờn vẹt bên dưới, với một tiếng kêu ngạc nhiên “thunk”. Harry nhặt nó lên và ném vào xô. “Fred, con làm gì thế?” bà Weasley la lên. “Phun thuốc ngay và ném nó đi ngay!” Harry nhìn quanh. Fred đang giữ một con Tiên-nhức-nhối đang điên cuồng dãy dụa giữa ngón trỏ và ngón cái của nó. “V-vâng,” Fred vui vẻ nói, nhanh nhẹn phun thuốc lên mặt con Tiên-nhức-nhối khiến nó bất tỉnh, nhưng khi bà Weasley vừa quay lưng đi thì cu cậu bỏ tọt ngay nó vào túi với một cái nháy mắt. “Bọn anh muốn thí nghiệm chất độc của con Tiên-nhức-nhối với cái món Skiving Snackboxe của bọn anh,” George nó thì thầm với Harry. Khéo léo phun thuốc lên hai con Tiên-nhức-nhối cùng một lúc khi chúng lao thẳng đến mũi mình, Harry bước lại gần George và thì thầm nơi khoé miệng “Skiving Snackboxe là cái gì vậy?” “Một loại mứt gây bệnh,” George thì thầm, cẩn thận trông chừng lưng bà Weasley. “Không phải bệnh nguy hiểm ngặt nghèo, mà chỉ đủ bệnh để khỏi phải tới lớp nếu muốn. Fred và anh vừa chế ra nó hồi hè. Nó là một mẩu có hai nửa có màu khác nhau. Nếu bạn ăn phần nửa vàng của Puking Pastilles, bạn sẽ bắt đầu nôn ra. Ngay khi bạn ra khỏi cấp tốc đưa ra khỏi lớp để đến bệnh viện, bạn nuốt nữa tím còn lại –“ “- nó sẽ phục hồi toàn bộ sức lực của bạn, cho phép bạn tiếp tục theo đuổi các công việc nhàn rỗi tuỳ thích trong khoảng một giờ thay vì phải dâng hiến một giờ đó cho sự buồn tẻ chả lợi lộc gì trong lớp.” đó là mẫu quảng cáo của bọn anh, Fred thì thầm, người đang lách ra khỏi tầm nhìn của bà Weasley và đang quét thêm vài con Tiên-nhức-nhối bị phun thuốc nằm đơ trên nền nhà vào túi của nó. “Nhưng cần phải làm thêm một số việc nữa. Vào lúc này thì những người thử nghiệm của bọn anh đã gặp chút rắc rối khi phải ngừng cơn nôn mửa đủ lâu để nuốt nữa tím kia vào.” “Những người thử nghiệm à?” “Là bọn anh chứ ai” Fred nó. “Bọn anh thay phiên nhau làm nó. George đã làm Fainting Fancies, và bọn anh thay phiên nhau thử Nosebleed Nougat –“ “Mẹ cứ nghĩ là bọn anh đang nện nhau,” George nói. “Cái xưởng quậy vẫn còn chứ mấy anh?” Harry thì thầm, giả vờ như đang điều chỉnh vòi phun trên cái bình phun của nó. “Ờ, bọn anh chưa có cơ hội để đặt bản doanh cho nó,” Fred nói, hạ giọng thậm chí còn thấp hơn trước khi mà bà Weasley dùng khăn choàng lau trước khi tiếp tục công việc “Cho nên bọn anh vẫn tiếp tục dịch vụ đặt hàng qua thư vào lúc này. Bọn anh vừa đặt quảng cáo trên tờ Tiên Tri Hàng Ngày vào tuần rồi.” “Tất cả nhờ vào em đó, cậu em,” George nói. “Nhưng đừng lo… mẹ không biết tí gì đâu. Mẹ không đọc tờ Tiên Tri Hàng Ngày bao giờ bởi vì nó toàn tán láo về em và cụ Dumbledore.” Harry toét miệng cười. Nó đã bắt anh em sinh đôi nhà Weasley phải nhận một ngàn Galleon tiền thưởng khi nó thắng cuộc thi Tam Pháp Thuật để giúp họ đạt thành tâm nguyện mở một xưởng quậy, nhưng nó còn vui mừng hơn khi biết sự đóng góp của nó cho việc xúc tiến kế hoạch của họ vẫn còn được che giấu với bà Weasley. Bà không nghĩ rằng việc mở một xưởng quậy là một nghề nghiệp thích hợp cho hai cậu con của bà. Việc khử Tiên-nhức-nhối cho những tấm màn kéo dài gần hết buổi sáng. Đã quá trưa khi bà Weasley cuối cùng cũng giở tấm khăn bảo vệ ra, ngồi vào một cái ghế bành nhún có tay và la hoảng lên với một tiếng thét khiếp đảm vì bà vừa ngồi vào túi đầy chuột chết. Tấm màn không còn kêu vù vù nữa, chúng đã chịu treo một cách ủ rũ và ẻo lả sau cuộc tấn công bằng thuốc phun. Dưới chân chúng là những con Tiên-nhức-nhối nằm bất tỉnh nằm đầy xô, ngoài ra còn thêm một chén những cái trứng đen của chúng, là những thứ mà con Crookshanks đang khụt khịt đánh hơi, còn Fred và George đang ném tới những cái nhìn thèm muốn. “Mẹ nghĩ là chúng ta sẽ lo những thứ này sau bữa trưa.” Bà Weasley chỉ về phía những cái tủ kính đang đứng hai bên lò sưởi. Chúng chứa đầy nghẹt những vật dụng kỳ lạ: một bộ sưu tập dao găm và vuốt, một cuộn da rắn, một số những cái hộp bạc mờ xỉn khắc bằng những ngôn ngữ gì đó mà Harry không thể đọc được, và đáng ghê hơn hết là một cái chai pha lê chạm trổ công phu với một cái nút ngọc mắt mèo chặn trên, chứa đấy một chất mà Harry đoán chừng là máu. Tiếng chuông cửa lại vang rền. Ai nấy đều liếc nhìn bà Weasley. “Ở yên đấy,” bà cứng rắn nói, vồ lấy cái túi chuột khi bài diễn văn của bà Black bắt đầu vang lên trở lại ở phía dưới. “Má sẽ mang sandwich lên.” Bà rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Ngay tức khắc, cả đám lao ngay ra cửa sổ và nhìn xuống bậc cửa. Họ có thể thấy đỉnh của một cái đầu hung hung rối bù và một dãy các cái vạc đang lắc lư mất thăng bằng. “Mundungus!” Hermione nói. “Ông ta mang cái đống vạc đó đến đây làm chi nhỉ?” “Để có thể kiếm chỗ bán nào chịu giữ nó,” Harry nói, ”Chẳng phải là ông ta đã làm điều đó trong cái đêm phải bám đuôi mình sao? Đi tìm mua những cái vạc khôn ngoan?” “Đúng vậy, em đúng đấy!” Fred nói, khi cửa trước mở ra, Mundungus ráng sức nhấc những cái vạc lên đi vào và biến mất khỏi tầm nhìn. “Ờ, mẹ sẽ không thích vậy đâu…” Nó và George băng tới cửa và đứng sát vào, cố nghe. Bà Black đã ngừng la hét. “Mundungus đang nói chuyện với chú Sirius và Kingsley,” Fred thì thầm, mày nó nhíu lại trong cố gắng tập trung. “Không thể nghe rõ lắm… mọi người nghĩ là bọn ta có nên mạo hiểm dùng Những Cái Tai Nối Dài không?” “Có thể nó đáng giá đó,” George nói, “Tôi có thể lén lên lầu và lấy một cặp-“ Nhưng chính ngay lúc đó có một tiếng nổ vang lên dưới cầu thang khiến cho Những Cái Tai Nối Dài trở nên không cần thiết nữa. Tất cả bọn họ đều có thể nghe rõ những gì mà bà Weasley đang gào thét với âm độ cao nhất mà bà có. “BỌN TA KHÔNG THỂ TRỞ THÀNH MỘT NƠI LƯU TRỮ ĐỒ ĂN CẮP!” “Mình thích nghe mẹ la với một người khác,” Fred nói, với một nụ cười mãn nguyện hiện ra trên mặt nó khi nó nhích cửa ra chừng một inch để cho giọng của bà Weasley lọt vào phòng rõ hơn, “Nó là một sự thay đổi hay hay.” “- HOÀN TOÀN VÔ TRÁCH NHIỆM, NHƯ THỂ LÀ BỌN TA CHƯA ĐỦ CHUYỆN ĐỂ LO NGOÀI VIỆC ÔNG KÉO LÊ NHỮNG CÁI VẠC TRỘM CẮP CỦA ÔNG VÔ NHÀ –“ “Những cái chuyện ngốc nghếch đó đang khiến mẹ lên tới cơn rồi,” George nói, lắc đầu “Cần phải làm mẹ dịu xuống sớm nếu không thì bả sẽ phừng phừng nổi giận và cứ thế mà la hàng giờ liền. Và bà đã phát điên lên với Mundungus thậm chí từ lúc ông ta lén trốn việc lúc được phân công theo em kìa, Harry – và bây giờ thì lại đến lượt mẹ của chú Sirius.” Giọng của bà Weasley đang lẫn vào những tiếng gào thét và la ó điên cuồng của những bức tranh trên tiền sảnh. George đóng cửa để át tiếng ồn, nhưng trước khi nó làm thế, một con gia tinh luồn vào phòng. Ngoài trừ một con chuột bẩn thỉu được buộc như một cái khố giữa người, con gia tinh gần như hoàn toàn trần trụi. Nó trông đã rất già. Da nó có vẻ đã quá lớn với cơ thể, và cho dù nó hói sọi như tất cả những con gia tinh khác, có một mớ lông trắng mọc ra khỏi những cái tai lớn trông như tai dơi của nó. Mắt nó vằn máu giữa một màu xám sũng nước và cái mũi thịt của nó rất to, nhìn như một cái mõm. Con gia tinh hoàn toàn chẳng chú ý gì đến Harry và những người còn lại. Làm như thể chẳng hề thấy họ, nó gù lưng lê bước, chậm chạp và lì lợm, hướng về góc xa của căn phòng, vừa đi vừa khẽ lầm bầm bằng một giọng khàn khàn sâu lắng như một con ễnh ương. “… có vẻ như đang chống lại sự bòn rút và tội ác, nhưng bà chẳng hơn gì, kẻ phản bội dùng dòng máu dơ dáy cùng với những đứa trẻ hỗn xược của bà đang làm đảo lộn căn nhà của bà chủ tôi, ôi, bà chủ tội nghiệp của tôi, nếu bà ấy biết, nếu bà ấy biết bọn bẩn thỉu đã vào nhà bà, thì bà sẽ nói gì với Kreacher già này đây, ôi, xấu hổ quá, bọn Máu Bùn và bọn người sói, lũ phản bội và trộm cướp, Kreacher già khốn khổ, hắn có thể làm được gì…” “Xin chào, Kreacher,” Fred la thật lớn, đóng mạnh cửa lại. “Kreacher không thấy người chủ trẻ nữa,” hắn nó, quay lại và cúi chào Fred. Vẫn nhìn xuống thảm, hắn thêm vào, rõ từng tiếng một, “Nó là một đứa trẻ hỗn xược hư hỏng với dòng máu phản bội.” “Xin lỗi?” George nói. “Tôi không hiểu lắm.” “Kreacher chả nói gì đâu,” con gia tinh nói, với cái cúi chào thứ hai hướng về phía George, thêm vào khẽ khàng, “Và có hai đứa sinh đôi, chúng là hai con thú hoang.” Harry không biết là có nên phá lên cười hay không. Con gia tinh vẫn đứng thẳng, nhìn họ đầy ác cảm, và hình như tin là họ không thể nghe được, nó tiếp tục lầm bầm. “… và kia là một kẻ Máu Bùn, đúng lì ra một cách trơ tráo, ôi, nếu bà chủ của tôi biết, ôi, bà sẽ kêu khóc như thế nào, và kia là một thằng bé, Kreacher không biết tên nó. Nó làm gì ở đây? Kreacher không biết…” “Đây là Harry, Kreacher,” Hermione nói một cách thăm dò. “Harry Potter.” Đôi mắt trắng bệch của Kreacher mở rộng và nó càng lầm bầm nhanh và giận dữ hơn bao giờ. “Kẻ Máu Bùn nói với Kreacher như thể con nhỏ đó là bạn của ta, nếu như bà chủ của Kreacher thấy ta có bạn như thế, ôi, bà ấy sẽ nói gì đây –“ “Đừng có gọi cô ta là Máu Bùn nữa!” Ron và Ginny cùng kêu lên, cực kỳ tức giận. “Không sao đâu” Hermione thì thầm, “Ông ấy không còn tỉnh táo nữa, ông ấy không biết cái mà ông đang-“ “Đừng tự phỉnh mình thế, Hermione, hắn biết rõ hắn đang nói cái gì đó,” Fred nói, nhìn Kreacher với vẻ ác cảm ra mặt. Kreacher vẫn lầm bầm, mắt nhìn Harry “Điều đó là đúng ư? Chẳng lẽ lại là Harry Potter? Kreacher có thể thấy vết sẹo, vậy hẳn là đúng rồi, đấy chính là cậu bé đã ngăn chặn được Chúa Tể Hắc Ám, Kreacher tự hỏi cậu làm điều đó như thế nào–“ “Cả bọn tôi cũng không,” Fred nói. “Dù sao thì ông muốn gì chứ?” George nói. Đôi mắt to tướng của Kreacher liếc sang George. “Kreacher đang lau nhà,” nó lảng tránh. “Một câu chuyện vui đấy,” một giọng nói vang lên phía sau Harry. Sirius vừa quay lại phòng; ông đang trừng trừng nhìn con gia tinh từ cửa. Tiếng động trong tiền sảnh đã dịu đi, có thể là bà Weasley và ông Mundungus đang lôi cuộc cãi nhau của họ xuống dưới bếp. Với sự có mặt của Sirius, Kreacher vội vội vàng vàng cúi chào một cách lễ phép đáng ngạc nhiên đến nỗi cái mũi bẹt dạng mõm của hắn chạm gần sàn. “Đứng thẳng lên,” Sirius nóng nảy nói, “Nào, bây giờ thì ông muốn gì?” “Kreacher đang lau nhà,” con gia tinh lặp lại, “Kreacher sống để phục vụ Ngôi Nhà Quý Phái của dòng họ Black.-” “Và khiến cho nó càng đen thui (blacker - đây là một cách chơi chữ, vì bản thân dòng họ Black nghĩa là đen) mỗi ngày, nó dơ bẩn đến phát khiếp,” Sirius nói. “Ông chủ luôn thích những trò đùa nho nhỏ của ông, “ Kreacher nói, lại cúi chào, và lại hạ thấp giọng, “Ông chủ là một con heo kẻ bẩn thỉu vô ơn đã làm tan nát trái tim của mẹ ông –“ “Mẹ ta không có tim, Kreacher” Sirius quát “Bà ta đã tự khiến mình sống trong một lòng hận thù sâu đậm.” Kreacher lại cúi đầu khi hắn nói tiếp. “Ông chủ nói sao cũng được ạ,” và hắn thì thầm giận dữ, “Ông chủ không đáng để chùi giầy cho mẹ ông ấy, ôi, bà chủ đáng thương của tôi, bà sẽ nói gì khi thấy Kreacher phục vụ hắn, bà đã ghét hắn như thế nào, hắn đã khiến bà thất vọng như thế nào-“ “Tôi đang hỏi ông là ông đang muốn gì” Sirius lạnh lùng nói, “Mỗi lần mà ông giả vờ như đang lau nhà, ông lại hớt lẻo đủ thứ chuyện vô phòng chúng tôi mà chúng tôi không thể dứt nó đi được.” “Kreacher không bao giờ di chuyển thứ gì khỏi vị trí của chúng trong nhà của chủ nhân,” con gia tinh nói, và thì thầm rất nhanh, “Bà chủ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho Kreacher nếu tấm thảm được giũ xuống, nó đã ở với gia đình được bảy thế kỷ rồi, Kreacher phải gìn giữ nó, Kreacher không thể để chủ nhân và những kẻ có máu phản bội và đám con nít hỗn xược huỷ hoại nó –“ “Ta nghĩ là nó có thể thế lắm,” Sirius nói, ném một cái nhìn khinh miệt lên bức tường đối diện. “Bà hẳn đã đặt một Bùa Dính chặt Vĩnh Viễn trên lưng nó, ta không nghi ngờ gì chuyện này, nhưng ta sẽ dứt nó ra nếu ta thật sự muốn. Bây giờ thì đi đi, Kreacher.” Có vẻ như Kreacher không dám trực tiếp bất tuân; dù sao thì cái nhìn hắn ném sang cho Sirius khi hắn lê bước đi chất đầy những sự thù ghét sâu đậm nhất và hắn lầm bà lầm bầm suốt trên đường ra khỏi phòng. “-Trở về từ Azkhaban để ra lệnh này lệnh nọ cho Kreacher, ôi, bà chủ tội nghiệp của tôi, bà sẽ nói gì nếu bà thấy nhà mình như hiện nay, những đồ cặn bã đang sống trong đó, châu báu của bà bị vung vãi, bà đã thề rằng hắn không phải là con trai của bà và hắn đã trở về, họ nói rằng hắn còn là một tên giết người-“ “Cứ lải nhải đi và ta sẽ là một tên giết người thật đấy!” Sirius cáu tiết la lên khi ông đóng sầm cửa sau lưng con gia tinh. “Chú Sirius ơi, ông ấy không đủ minh mẫn trong đầu đâu,” Hermione cầu khẩn, “Cháu không nghĩ là ông ấy biết chúng ta có thể nghe thấy ông ấy nói.” “Ông ta ở một mình đủ lâu rồi,” Sirius nói, “Nhận đủ thứ mệnh lệnh điên khùng từ bức tranh của mẹ chú và tự nói chuyện với mình, nhưng ông ta luôn luôn hơi điên điên-“ “Nếu được thì chú trả tự do cho ông ấy đi,” Hermione nói, đầy hy vọng ,”Có thể là - “ “Không thể để ông ta tự do được, ông ta biết quá nhiều về Đội quân rồi,” Sirius lạnh lùng nói, “Và dù sao, cú sốc đó sẽ giết ông ta. Cháu thử đề nghị ông ta rằng ông ta nên rời khỏi nhà mà xem, xem ông ta phản ứng như thế nào.” Sirius băng ngang phòng đến tấm thảm mà Kreacher vừa cố bảo vệ để nó vẫn được trên tường. Harry và những người khác đi theo. Tấm thảm nhìn vô cùng cũ kỹ; nó đã bạc mày nhìn như thể bọn Tiên-nhức-nhối đã gặm mòn nó. Tuy nhiên, những đường chỉ vàng vẫn được thêu trên đó vẫn còn đủ sáng để cho họ thấy một cây phả hệ đang lần ngược về (như Harry có thể biết) thời Trung Cổ. Những chữ lớn nhất trên đỉnh tấm thảm treo nói rằng: “Ngôi nhà Quý Phái và Cổ Xưa nhất của dòng họ Black Muôn đời thuần chủng” “Tên chú không có ở đây!” Harry nói, sau khi cẩn thận rà xuống phần đáy của cây phả hệ. “Tên chú từng có ở đây,” Sirius nói, chỉ vào một lỗ thủng cháy than nhỏ, tròn, trên thảm, giống như một vết thuốc lá. “Người mẹ già dịu dàng của chú đã đốt nó sau khi chú chạy khỏi nhà – Kreacher hẳn sẽ thích lầm bầm chuyện này trong họng hắn lắm.” “Chú chạy khỏi nhà?” “Khi chú được mười sáu,” Sirius nói “Khi chú đã đủ lớn.” “Chú đi đâu?” Harry hỏi, nhìn ông chằm chằm. “Về chỗ ba của con,” Sirius nói, “Ông bà của con rất vui về chuyện này; họ đã nuôi ta như là đứa con trai thứ hai.Ừ, chú đã luôn về nhà ba của con những kỳ nghỉ hè, và khi ba đủ mười bảy tuổi chú đã có chỗ ở riêng. Người chú Alphard của chú có cho chú một khoản tiền, ông ấy cũng bị đuổi khỏi đây, đó có thể là vì chuyện này– dù sao thì sau đó chú cũng tự lo cho mình. Cho dù chú luôn luôn được đón tiếp tại nhà ông bà Potter vào những buổi trưa chủ nhật.” “Nhưng… vì sao mà chú…?” “Bỏ đi?” Sirius mỉm cười man dại và xỏ những ngón tay của ông qua mái tóc dài rối bù. “Bởi vì chú căm ghét mọi thứ của họ: ba mẹ của chú, với cái tính gàn về dòng máu thuần chủng của họ, luôn cho rằng dòng họ Black là dòng dõi hoàng gia… ông em điên khùng của chú, mềm yếu tin vào họ… ông ta kìa. Sirius dí mạnh ngón tay vào phía cuối của cây phả hệ, tại cái tên “Regulus Black.” Ngày chết (khoảng mười lăm năm trước) tiếp theo ngay ngày sinh. “Ông ấy trẻ hơn chú,” Sirius nói, “Và là một đứa con tốt hơn nhiều, theo như những gì chú thường xuyên được nhắc đi nhắc lại.” “Nhưng ông ấy chết rồi,” Harry nói. “Ừ,” Sirius nói “Tên ngu xuẩn… nó đã gia nhập hội Tử Thần Thực Tử.” “Chú đùa à!” “Xem nào, Harry, chẳng lẽ con không thấy đủ chuyện trong nhà này nói cho con biết gia đình của ba thuộc loại phù thuỷ gì sao?” Sirius bực mình. “Vậy – vậy ba mẹ chú cũng là Tử Thần Thực Tử luôn sao chú?” “Không, không, hãy tin rằng bọn họ nghĩ là Voldemort đúng về việc những giống nòi phù thuỷ thuần chủng, quét sạch những ai có nguồn gốc Muggle và để cho những người thuần chủng lãnh đạo. Họ không cô độc, ngược lại, họ có khá nhiều người, cho đến khi Voldemort lộ bộ mặt thật, tỏ ra rằng hắn đã đúng về mọi chuyện… dù sao thì họ đã chùn chân khi họ thấy rằng hắn ta đang chuẩn bị thâu tóm quyền lực. Nhưng chú tin chắc ba mẹ của chú ban đầu đã nghĩ rằng Regulus là một anh hùng trẻ tuổi khi gia nhập phe hắn.” “Ông ấy bị giết bởi một Thần Sáng à?” Harry hỏi ướm. “Ồ, không,” Sirius nói, “Nó bị Voldemort giết. Hoặc là theo lệnh của Voldemort, đại loại thế; chú nghi không biết Regulus đủ quan trọng để Voldemort đích thân ra tay giết hay không. Theo những gì chú tìm hiểu sau khi nó chết, thì nó đã đi quá xa, nó sợ hãi trước những gì nó được yêu cầu và muốn rút lui. Thế đấy, đừng có nghĩ đến việc rút lui với Voldemort. Hoặc là phục vụ trọn đời, hoặc là cái chết.” “Bữa trưa,” giọng bà Weasley vẳng lên. Bà đang đưa cây đũa thần ra trước bà, điều khiển một cái khay lớn đầy sandwich và bánh ngọt ở đỉnh đầu của nó. Mặt bà vẫn đỏ bừng bừng và trông rất giận dữ. Những người khác đi theo theo bà, hăm hở để ăn, nhưng Harry vẫn ở lại bên Sirius, đang cúi sát tấm thảm. “Chú đã không nhìn vào nó hàng năm rồi. Đây là Phinea Nigellus, người ông vĩ-vĩ-đại của chú, thấy không?... người hiệu trưởng ít tiếng tăm nhất mà Hogwarts đã từng có… và Araminta Mehflua… anh em họ với mẹ của ba… người đã cố vận động một dự luật ở Bộ để việc săn lùng Muggle là hợp lệ… và bà dì Elladora yêu quý… bà ta bắt đầu cái truyền thống cắt đầu gia tinh khi chúng về già để treo lên khay trà của gia đình… tất nhiên, khi mà gia đình sản sinh ra ai đó chỉ có một nửa dòng máu cao quý thì họ không công nhận thành viên đó. Chú không thấy Tonks ở đây. Có thể đó là lý do Kreacher không tuân lệnh cô ấy. Nó đúng ra phải tuân theo lệnh của bất kỳ ai trong gia đình.” “Chú và chị Tonks là bà con?” Harry hỏi, ngạc nhiên. “Ồ, phải, người mẹ Andromeda của cô ta là chị em họ thân thiết với chú,” Sirius nói, nhìn kỹ tấm thảm. “ Không, tên Andromeda cũng không có ở đây, nhìn này-“ Ông chỉ vềm một lỗ tròn nhỏ khác được tạo ra giữa hai cái tên, Bellatrix và Narcissa. “Chị em của Andromeda vẫn còn đây vì họ đã yêu và cưới những người thuần chủng cao quý, nhưng Andromeda đã cưới một người sinh ra ở thế giới Muggle, Ted Tonks, cho nên-“ Sirius vung vẫy trước tấm thảm với chiếc đũa và cười gằn. Harry, tuy nhiên, không cười, nó đang bắt đầu chăm chú nhìn vào những cái tên bên phải cái vết thủng ngay tên của Andromeda. Một đường chỉ đôi bằng vàng nối cái tên Narcissa Black với Lucius Malfoy và một đường vàng dọc xổ xuống từ tên họ dẫn đến tên Draco. “Chú có bà con với nhà Malfoy!” “Những gia đình thuần chủng rất có nhiều quan hệ chồng chéo,” Sirius nói, “Khi mà chỉ cho con trai và con gái cưới những người thuần chủng thì sự lựa chọn trở nên rất hạn chế; và rất chúng ta rất khó thoát ra cái lưới đó. Molly và ba là chị em họ qua cuộc hôn nhân của bà, Arthur thì giống giống như ông anh họ của chú nếu không có đám cưới đó. Nhưng ngắm những cái tên này chả có tích sự gì – nếu như có một gia đình nào đó toàn là những kẻ phản bội dòng máu thì đó là nhà Weasley.” Nhưng Harry đang nhìn cái tên bên trái cái lỗ ứng với tên Andromeda: Bellatrix Black, được nối bằng hai vạch vàng đến cái tên Rodolphus Lestrange. “Lestrange…” Harry la lớn lên. Cái tên này đã khuấy trộn tâm trí của nó; nó biết cái tên này đâu đó rồi, nhưng vào lúc này nó không thể nghĩ ra được, cho dù cái tên này mang đến cho nó một ghê rợn kỳ lạ trong tâm tưởng. “Họ đang ở trong Azkaban,” Sirius nói ngắn. Harry nhìn ông tò mò. “Bellatrix và chồng bà Rodolphus cùng bọn với Barty Crouch con,” Sirius nói, với cùng một giọng cộc cằn, “Anh của Rodolphus là Rabastan cũng tham gia với họ,” Thế là Harry nhớ ra. Nó đã thấy Bellatrix Leastrange trong cái Pensieve của cụ Dumbledore; cái thiết bị kỳ lạ để lưu trữ suy nghĩ và ký ức: một người phụ nữ cao bận đồ đen với đôi mắt có hàng lông mi dày, người đang đứng trước phiên toà và thú nhận là về sự hợp tác của bà với Chúa Tể Voldemort, về sự kiêu hãnh của bà vì đã cố gắng tìm kiếm hắn sau khi hắn sụp đổ và về niềm tin của rằng sẽ có một ngày bà sẽ nhận được phần thưởng về sự trung thành của bà. “Chú chưa bao giờ nói bà ta là…” “Chẳng lẽ việc bà ấy là chị em họ với chú lại thành vấn đề sao?” Sirius cắt ngang. “Chú đã xác định rằng, đây không phải là gia đình của ba. Bà ta hẳn nhiên không phải là gia đình của chú. Chú đã chẳng gặp bà ta từ khi bằng tuổi con, trừ khi tính luôn cái chuyện thoáng gặp khi bà ta vào Azkaban. Chẳng lẽ con nghĩ là chú tự hào vì có quan hệ với bà ta hay sao?” “Xin lỗi” Harry nói nhanh, “Con không định nói thế – Con chỉ ngạc nhiên, thế thôi –“ “Không sao đâu, con khỏi xin lỗi,” Sirius lầm bầm. Ông quay đi khỏi tấm thảm, tay đút sâu vào túi quần. “Chú không thích trở lại đây,” ông nói, nhìn ngang phòng khách. “Chú không bao giờ nghĩ là mình lại lọt trở vào đây lần nữa.” Harry hiểu cả. Nó biết cha đỡ đầu nó nghĩ gì, khi mà nó đã lớn lên và nghĩ rằng nó đã xa hẳn khỏi nơi đó vĩnh viễn, rồi phải quay về và sống tại căn nhà số bốn, đường Privet. “Tất nhiên là nó thích hợp cho một Tổng hành dinh,” Sirius nói, “Ba của chú đã đặt một hệ thống an ninh để đo lường tính chất phù thuỷ trên nó khi ông ấy sống ở đây. Nó không thể nhìn thấy, do đó những người Muggle không thể đến và gọi cửa – nếu như họ chợt muốn thế - và bây giờ cụ Dumbledore đặt thêm hệ thống bảo vệ của cụ. Con khó mà tìm thấy một ngôi nhà an toàn hơn ở bất kỳ đâu. Cụ Dumbledore là Người Giữ Bí Mật của Đội quân, con biết đấy – không ai có thể tìm thấy Tổng hành dinh trừ phi ông đích thân nói với họ nó ở đâu - tờ giấy mà Moody đã đưa cho con tối qua là từ cụ Dumbledore …” Sirius phá lên cười một tràng cười vang ngắn “Nếu như ba mẹ của chú mà thấy được căn nhà của họ đã được dùng để làm gì lúc này… ờ, cái bức tranh mẹ của chú hẳn đã cho con biết vài chuyện rồi Ông cau mặt lại một thoáng, rồi thở dài. “Chú sẽ không tiếc gì nếu mình có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài và làm được điều gì đó có ích. Chú đã yêu cầu cụ Dumbledore để được hộ tống con đến phiên toà của con - dĩ nhiên chú là Snuffles, và rõ là ba có thể biện hộ cho con, con nghĩ sao?” Harry cảm thấy như dạ dày nó lún sâu vào tấm thảm đầy bụi kia. Nó đã không nghĩ về phiên toà kể từ bữa ăn tối hôm trước, trong niềm phấn khích được trở về với những người mà nó yêu mến nhất, để được nghe những chuyện đang diễn ra, nó hoàn toàn biến khỏi tâm tưởng của nó. Tuy nhiên, với những lời của Sirius, cái cảm giác sợ điếng lại trở về với nó. Nó nhìn sang Hermione và nhà Weasley, đang ních đầy bánh sandwich, và nghĩ đến việc họ sẽ trở về Hogwarts mà không có nó. “Đừng lo,” Sirius nói. Harry nhìn lên và nhận ra Sirius đang quan sát nó. “Chú tin chắc là họ sẽ miễn án cho con, thật sự có một khoản trong Bộ Luật Bí Mật Quốc Tế cho phép dùng ma thuật để bảo vệ cuộc sống.” “Nhưng nếu họ trục xuất con,” Harry lặng lẽ nói, “thì con có thể trở về đây và sống với chú không?” Sirius mỉm cười buồn rầu. “Chúng ta sẽ tính tiếp.” “Con sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều nếu được nghe rằng con không phải trở về nhà Dursley,” Harry nài ông. “Họ sẽ phiền đấy nếu con chọn nơi đó,” Sirius u ám nói. “Nhanh lên, hai người, nếu không là hết thức ăn đấy,” bà Weasley gọi. Sirius buông ra một cái thở dài thườn thượt khác, ném một cái nhìn u ám lên tấm thảm, rồi ông và Harry quay lại để nhập bọn với mọi người. Harry cố gắng để không nghĩ về phiên toà khi họ dọn dẹp những cái tủ kính vào buổi chiều. May cho nó, đó là một công việc yêu cầu phải khá tập trung, khi mà có nhiều vật thể có vẻ như rất bất đắc dĩ phải rời khỏi cái kệ đầy bụi của chúng. Sirius nhận được một vết cắn đau điếng từ cái hộp đựng thuốc lá bằng bạc vào tay, khi ông nâng một cái vỏ cứng giống như một cái bao tay xù xì nâu lên. “Không sao,” ông nói, kiểm tra lại cánh tay với vẻ thích thú trước khi vẫy nhẹ cây đũa thần và phục hồi làn da của nó lại như cũ, “hẳn là phải có bột Wartcap trong đây.” Ông ném cái hộp vào bao trong nơi họ dùng để chứa những thứ trong tủ kính; giây lát sau Harry thấy George cẩn thận quấn tay trong một tấm vải rồi chuyển cái hộp vào cái túi đã đầy Tiên-nhức-nhối của nó. Họ tìm thấy những nhạc khí bằng bạc có vẻ ngoài bất trị, cái gì đó giống như một cặp nhíp nhìu chân, nó quặp lấy tay Harry như một con nhện khi cậu bé nhặt nó lên; và cố gắng xuyên vào da Harry. Sirius tóm lấy nó và nghiền nát nó với một cuốn sách dày cui có tiêu đề Sự Cao Quý Tự Nhiên: Một Bảng Phả Hệ Phù Thuỷ. Có một cái hộp nhạc đang kêu những âm điệu leng keng uể oải rầu rĩ đầy đau thương, khiến cho mọi người tự dưng cảm thấy trở nên yếu ớt uể oải và buồn ngủ, cho đến khi Ginny sáng ý đóng sập cái hộp đó lại; rồi một cái mề đay nặng chình chịch mà chẳng ai trong số họ mở nổi, một số các con ấn cổ; và một trong một cái hộp đầy bụi là một Huân Chương Merlin hạng Nhất, được tặng cho ông của Sirius vì những đóng góp cho Bộ. “Điều này có nghĩa là ông ấy đã cho họ hàng đống vàng,” Sirius nói với vẻ khinh bỉ, và quẳng cái huân chương vào bao rác. Nhiều lần Kreacher lén vào phòng, cố gắng giấu một vài thứ dưới cái khố của hắn, lầm bầm những câu nguyền rủa kinh khiếp mỗi lần họ bắt được hắn đang làm thế. Khi mà Sirius giật mạnh cái nhẫn vàng to tướng có dấu gia huy của dòng họ Black ra khỏi nắm tay siết chặt của hắn, Kreacher thật sự ứa ra những giọt lệ căm hờn và sụt sùi lao ra khỏi phòng, réo gọi Sirius bằng những cái tên mà Harry chưa hề nghe. “Cái này là của cha tôi,” Sirius nói, ném cái nhẫn vào bao, “Kreacher không muốn phụng sự cha tôi nhiệt thành như với mẹ tôi, những tôi vẫn bắt gặp hắn vuốt ve hai cái quần cũ của cha tôi vào tuần trước.” Bà Weasley bắt họ làm quần quật suốt mấy ngày sau đó. Mất hết ba ngày để khử nhiễm cho căn phòng khách. Cuối cùng, chỉ còn một thứ chưa được quan tâm đến là tấm thảm chứa cây gia phả của dòng họ Black, đã kháng cự lại được mọi cố gắng của họ để giật nó ra khỏi tường, và cái bàn viết kọt kẹt. Moody vẫn chưa trở lại Tổng hành dinh, nên họ vẫn không chắc được là cái gì bên trong ấy. Họ bèn chuyển từ phòng khách xuống phòng ăn và tìm thấy trên sàn nhà những con nhện to như những cái dĩa đang bò lổm ngổm trong chạn chén (Ron cuống cuồng lao ra khỏi phòng để đi pha trà và mất biệt luôn không trở lại trong khoảng một tiếng rưỡi sau). Những món đồ sứ có dấu gia huy và đề từ của dòng họ Black, được Sirius ném thẳng cánh vào bao rác, chung số phận với những món này là tập những bức ảnh cũ trong những khung ảnh bạc mờ xỉn, tất cả những hình người trong ảnh kêu ré lên khi những tấm kính bao quanh chúng vỡ vụn ra. Snape có thể nói công việc của họ là “lau dọn”, nhưng với Harry thì họ thật sự tiến hành một cuộc chiến trong nhà, được đẩy lên thành một trận chiến vất vả với sự trợ giúp và quậy phá của Kreacher. Con gia tinh xuất hiện tại tất cả những nơi mà họ đang tụ tập, những tiếng lầm bầm của hắn ngày càng trở nên đầy tính nhục mạ khi hắn cố gắng lấy bất kỳ thứ gì có thể ra khỏi cái túi rác. Sirius đã doạ là sẽ cho hắn quần áo, nhưng hắn đã sụt sùi nhìn ông và nói “Ông chủ cứ làm những gì ông chủ muốn,” trước khi quay đi và lẩm bẩm thật lớn, “Nhưng mà ông chủ sẽ không thả Kreacher đi đâu, không, bởi vì Kreacher biết tất cả những gì họ muốn làm, ôi, vâng, ông ta đang chống lại Chúa Tể Hắc Ám, vâng, với cái lũ Máu Bùn và lũ phản bội và lũ khốn nạn ấy…” Đến lúc đó thì Sirius, mặc kệ những lời phản đối của Hermione, nắm lấy Kreacher từ phía sau cái khố của hắn và ném luôn hắn ra khỏi phòng. Chuông cửa reo nhiều lần trong ngày, mỗi lần như vậy là mẹ của Sirius lại có cớ để bắt đầu gào thét, còn Harry và những đứa trẻ khác thì vội dạt ra mái hiên để nhìn ngắm các vị khách, cho dù chúng chẳng thu nhặt được bao nhiêu với những cái bóng thoáng qua và những mẫu vụn từ các cuộc đối thoại mà chúng có thể nghe lén được, trước khi bà Weasley gọi chúng trở lại công việc. Snape lui lại ngôi nhà nhiều lần hơn cả, cho dù Harry chẳng bao giờ để họ chạm mặt đối mặt; Harry cũng đôi khi thoáng thoáng Giáo sư McGonagal, người dạy môn Biến, nhìn có vẻ rất ngộ trong váy và áo khoác của dân Moogle, và bà trông cũng rất bận rộn và không nán lại. Tuy nhiên, đôi khi những người khách cũng ở lại và giúp đỡ họ. Tonks cũng phụ họ vào một buổi trưa đáng nhớ khi mà họ tìm thấy một con mà cà rồng già hung hăng đang lởn vởn trên toilet tầng trên, và Lupin, người đang ở cùng nhà với Sirius nhưng đã rời đi một thời gian dài để làm một số công chuyện bí mật cho Đội quân, đã giúp họ sửa lại một cái đồng hồ to để đừng có một thói quen kỳ cục là bắn những tia sét mạnh vào những ai đi qua. Mundungus đã lấy lại đôi chút uy tín trong mắt bà Weasley bằng cách cứu Ron ra khỏi một đống áo choàng tím cổ xưa đang cố bóp cổ nó khi nó định lấy chúng ra khỏi tủ áo. Mặc dù nó vẫn còn những giấc ngủ tệ hại, vẫn còn những giấc mơ về những hành lang và những cái cửa khoá chặt làm cho vết sẹo của nó đau nhói, Harry đã có thể vui vẻ trở lại lần đầu tiên trong cả mùa hè. Khi nó còn bận rộn thì nó vẫn còn vui, tuy nhiên, khi mà công việc đã bớt, khi mà nó không còn phải đề phòng nữa, khi mà nó nằm kiệt sức trên giường nhìn những bóng đen lờ mờ lướt ngang trần, thì ý nghĩa về cái phiên toà u ám của Bộ lại trở về với nó. Nỗi sợ hãi đâm mạnh vào nó như những cái kim châm khi mà nó tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra cho nó nếu như nó bị trục xuất. Việc đó khủng khiếp đến nỗi nó không dám nói thành lời, thậm chí là với Ron và Hermione, những người mà nó thấy vẫn thường thì thầm với nhau và ném những cái nhìn về phía họ, cũng không đề cập đến phiên toàn theo ý nó. Đôi khi nó không thể ngăn cản được sự tưởng tượng của nó chỉ cho nó thấy những nhân viên lạnh lùng của Bộ đang bẻ gãy cây đũa thần của nó làm đôi và ra lệnh cho nó trở về nhà Dursley… nhưng mà nó sẽ không đi đâu. Nó đã quyết định như thế rồi. Nó sẽ trở về quảng trường Grimmauld và sống với Sirius. Nó cảm thấy như thể một cục đá đang nằm trong bụng nó khi mà Weasley quay sang nó vào buổi ăn tối trong một ngày thứ Tư và khẽ nói, “Bác đã ủi bộ đồ tốt nhất của cháu để mặc sáng mai, Harry, và tối nay bác cũng muốn cháu gội đầu. Sự ấn tượng tốt lúc ban đầu sẽ có lợi lắm.” Ron, Hermione, Fred, George và Ginny đều ngừng nói chuyện và nhìn sang nó. Harry gật đầu và cố ăn miếng sườn của nó, nhưng miệng nó khô khốc và nó không thể nhai nổi. “Cháu sẽ đến đó như thế nào?” nó hỏi bà Weasley, cố tỏ ra thản nhiên. “Bác Arthur sẽ dẫn cháu đến chỗ làm cùng với bác ấy,” bà Weasley dịu dàng nói. Ông Weasley mỉm cười khuyến khích từ bên kia bàn với Harry . “Cháu có thể đợi trong phòng bác cho đến khi bắt đầu phiên toà.” ông nói. Harry nhìn sang Sirius, nhưng trước khi nó có thể đặt câu hỏi, bà Weasley đã trả lời. “Giáo sư Dumbledore không nghĩ rằng việc anh Sirius đi với cháu là một ý kiến hay, và bác phải nói là bác –“ “- Nghĩ rằng cụ ấy thật là đúng đắn.” Sirius nói qua hàm răng nghiến chặt. Bà Weasley bĩu môi. “Cụ Dumbledore nói với mọi người thế à?” Harry hỏi, nhìn chằm chằm Sirius. “Cụ ấy đến đây tối qua, khi mà cháu đã đi ngủ,” ông Weasley nói. Sirius đăm chiêu xóc nĩa vào miếng khoai tây. Harry cụp mắt xuống cái dĩa của nó. Ý nghĩ về việc cụ Dumbledore đã có mặt trong ngôi nhà này trong đêm trước khi diễn ra phiên toà mà không hỏi nó cảm thấy thế nào, khi mà hoàn toàn có thể làm như vậy, đã khiến tình hình có vẻ như càng tồi tệ hơn. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 7 Bộ Pháp thuật Harry thức dậy lúc năm giờ rưỡi sáng hôm sau, vội vã và tỉnh táo như thể có ai vừa hét vào tai nó. Vài giây sau nó lại nằm bất động khi mà viễn cảnh của một phiên toà kỷ luật đã chiếm kín mọi ngõ ngách trong não nó, và để có thể chịu đựng được nó, nó bò ra khỏi giường, đeo kính vào. Bà Weasley đã đặt chiếc quần jean được giặt là cẩn thận và chiếc áo thể thao dưới chân giường nó. Harry xỏ chúng vào. Bức tranh trống rỗng trên tường cười khẩy. Ron vẫn đang ngửa thẳng cẳng trên giường, mồm há tướng ra, ngủ say. Nó không hay biết gì khi Harry băng ngang phòng, bước ra cầu thang và nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng nó. Cố không nghĩ đến lần mà nó sẽ gặp Ron sau lần này, khi mà họ có thể không còn là bạn học của nhau dưới mái trường Hogwarts nữa, Harry bước nhẹ nhàng xuống cầu thang, băng qua dãy đầu tổ tiên của Kreacher, và đi xuống bếp. Nó nghĩ rằng sẽ chẳng có ai, nhưng khi vừa đến cửa nó đã nghe những tiếng xào xạc nhẹ bên kia cửa. Nó đẩy cửa và thấy ông bà Weasley, Sirius, Lupin và Tonks đã ngồi sẵn như thể đang đợi nó. Tất cả đều đã thay đồ, trừ bà Weasley, đang mặc một cái áo dài tím. Bà nhổm dậy khi Harry đi vào. “Bữa sáng,” bà nói khi rút đũa ra và lao vội về phía lò sưởi. “X-x-xin chào, Harry,” Tonks ngáp. Vào sáng nay tóc của cô đã đổi sang màu vàng hoe được uốn cong lên. “Ngủ ngon chứ?” “Vâng” Harry nói. “Chị đ-đ-đã không ngủ suốt đêm qua,” cô ta nói, với một cái ngáp bất thần khác, “Đến đây ngồi đi…” Cô ta đẩy một cái ghế ra, làm lật một cái ghế khác khi làm điều này. “Cháu muốn ăn gì, Harry?” bà Weasley gọi. “Cháo? Bánh nướng? Cá trích muối? Thịt và trứng? Bánh mì nướng? “Chỉ- chỉ bánh mì nướng thôi, cám ơn bác,” Harry nói. Lupin liếc nhìn Harry, rồi nói với Tonks, “Em đã nói gì với Scrimgeour?” “Ồ… vâng… thế đấy, chúng ta cần phải cẩn thận, anh ta đã hỏi Kingsley và em những câu hỏi buồn cười lắm…” Harry cảm thấy rất biết ơn khi nó được bị yêu cầu phải tham gia đối thoại. Tâm trạng nó đang bất an. Bà Weasley đặt vài miếng bánh mì nướng và mứt trước mặt nó; nó cố ăn; nhưng giống như là nó đang nhai thảm vậy. Bà Weasley ngồi một bên nó và bắt đầu lăng xăng với cái áo thể thao của nó, gấp lại cái nhãn và vuốt phẳng một nếp nhăn bên vai nó. Nó ước gì bà đừng làm vậy thì hơn. “… và chắc là em sẽ nói với cụ Dumbledore rằng em sẽ không làm ca đêm vào ngày mai. Em mệt quá,” Tonks chấm dứt, lại ngáp sái cả quai hàm. “Tôi sẽ làm luôn phần cô,” ông Weasley nói. “Với tôi thì không sao. Dù sao thì tôi cũng còn một bản báo cáo phải làm cho xong.” Ông Weasley không mặc áo choàng phù thuỷ mà mặc một cái quần vải sọc đôi và một cái áo vettông đuôi tôm cũ. Ông quay từ Tonks sang Harry. “Cháu cảm thấy thế nào?” Harry nhún vai. “Sẽ xong sớm thôi,” ông Weasley nói lớn. “Khoảng vài giờ thôi, và cháu sẽ trắng án.” Harry không nói gì. “Phiên toà diễn ra tại tầng của bác, trong phòng của Amelia Bones. Bà ta là trưởng Cục Thi Hành Luật Phù Thuỷ, và là người sẽ hỏi cháu.” “Amelia Bones được lắm, Harry,” Tonks hăm hở nói. “Chị ấy công bằng lắm, chị ấy sẽ nghe em mà.” Harry gật đầu, vẫn không thể nghĩ được gì và nói được gì. “Đừng mất tinh thần,” Sirius nói cộc lốc. “Hãy lịch sự và bám chặt vào các sự kiện.” Harry lại gật đầu. “Luật pháp ủng hộ con,” Lupin lặng lẽ nói, “Ngay cả phù thuỷ vị thành niên cũng được phép dùng ma thuật trong trường hợp nguy hiểm đến tính mạng.” Có một cái gì đó lành lạnh nhỏ giọt vào sau gáy Harry, khi nó nghĩ ngay là có ai đó vừa dùng phép &quot;Mất ảo tưởng&quot; với nó, đoạn nó nhận ra rằng bà Weasley đang chải tóc cho nó bằng một cái lược ướt. Bà ép mạnh tóc trên đỉnh đầu nó. “Sau mà nó không chịu nằm ẹp xuống thế này?” bà nói một cách tuyệt vọng. Harry lắc đầu. Ông Weasley xem đồng hồ nhìn sang Harry. “Bác nghĩ là đến lúc chúng ta đi rồi,” ông nói.”Còn sớm, nhưng mà bác nghĩ cháu nên đến Bộ trước và chờ ở đó.” “Vâng,” Harry nói như máy, buông miếng bánh mì xuống và đứng dậy. “Em sẽ ổn thôi, Harry,” Tonks nói, vỗ nhẹ lên tay nó. “Chúc may mắn,” Lupin nói. “Thầy tin chắc là sẽ ổn thôi.” “Và nếu không như vậy,” Sirius gườm gườm nói, “Chú sẽ gặp Amelia Bones thay cho con..” Harry mỉm cười yếu ớt. Bà Weasley ôm lấy nó. “Tất cả chúng ta sẽ bắt chéo tay cầu nguyện cho con.” bà nói. “Vâng,” Harry nói. “Vâng… gặp lại mọi người sau ạ.” Nó đi theo ông Weasley lên lầu và đi dọc qua tiền sảnh. Nó có thể nghe tiếng mẹ của Sirius cằn nhằn sau tấm màn. Ông Weasley tháo then cửa và họ bước vào buổi sớm mai lạnh lẽo, xám xịt. “Bác thường đi bộ đến chỗ làm à?” Harry hỏi ông, khi họ băng nhanh qua quảng trường. “Không, bác dùng phép độn thổ,” ông Weasley nói, “nhưng rõ ràng là cháu không thể làm vậy, và bác nghĩ là chúng ta sẽ đến đó bằng một phương cách không dùng pháp thuật, nó sẽ tạo ấn tượng hơn, với việc mà cháu bị kết án…” Ông Weasley đút tay vào túi áo khoác khi họ bước đi. Harry biết rằng ông đang nắm chặt cây đũa thần của ông. Con đường xiêu nát hoàn toàn vắng vẻ, nhưng khi họ đi đến cái ga điện ngầm ọp ẹp thì họ thấy là nó đã đầy nghẹt những người đi làm bằng vé tháng lúc sáng sớm. Và khi mà thấy mình rất giống những người Muggle đi làm bình tường, thì ông Weasley đã không thể giấu được sự hăm hở. “Thần tiên thật,” ông thì thầm, chỉ tay về chiếc máy bán vé tự động. “Một sự khéo léo tuyệt vời.” “Chúng hết hoạt động rồi bác ạ,” Harry nói, chỉ về biển báo. “Vâng, nhưng thậm chí như thế thì cũng…” ông Weasley nói, nhìn chúng một cách háo hức. Họ mua vé từ một người bán vé ngái ngủ (Harry đảm nhiệm việc thanh toán, vì ông Weasley không rành lắm về tiền của người Muggle) và năm phút sau họ đã lên một cái tàu điện ngầm đưa họ về trung tâm London. Ông Weasley nhấp nhổm kiểm tra tới lui cái Bản Đồ Tàu Điện Ngầm qua cửa sổ. “Còn bốn trạm nữa, Harry… bây giờ còn ba… còn hai, Harry…” Họ đến ga ngay giữa trái tim của London, và ra khỏi ga cùng một đợt sóng người ăn mặc lịch sự xách cặp táp. Họ đi lên thang máy, đi ngang thanh kiểm tra vé (ông Weasley tỏ ra rất khoái chí cái khe nuốt cái vé của ông) và trồi lên một con đường lớn đầy những toàn nhà to tướng và rộn rịp giao thông như mắc cửi. “Chúng ta đang ở đâu vậy?” ông Weasley nói ngơ ngác, và trong một thoáng ngừng đập của tim, Harry nghĩ là họ đã lên sai bến cho dù ông Weasley đã liên tục kiểm tra bản đồ, nhưng một giây sau ông đã nói, “À, vâng… đường này nè, Harry,” và lôi nó xuống con đường bên cạnh. “Xin lỗi nhé” ông nói, “ bác chưa bao giờ đi xe lửa cả và có cảm giác về nó khác với một người Muggle nhiều. Thật ra mà nói, trước đây bác chưa bao giờ đi vào lối đi của hành khách cả.” Họ càng đi xa, những toà nhà càng nhỏ và kém bề thế đi, cho đến khi họ đến một con đường đầy những văn phòng tiều tuỵ, một quán rượu và một thùng tràn nước. Harry tưởng là địa điểm đặt văn phòng của Bộ Pháp Thuật phải là một nơi ấn tượng hơn. “Đến rồi,” ông Weasley vui vẻ nó, chỉ một cái trạm điện thoại đỏ cũ kỹ, đã bị mất nhiều tấm kính và đứng trước một bức tường quằn quện dày. “Đi theo bác, Harry.” Ông ta mở cửa trạm điện thoại. Harry bước vào trong, tự hỏi xem cái này là cái quái quỷ gì. Ông Weasley luồn vào cạnh Harry và đóng sập cửa lại. Nó chật cứng; Harry bị kẹt cứng khi cái trạm điện thoại đang di chuyển, các bức tường rung lắc như thể có kẻ phá hoại nào muốn nhổ tung nó đi. Ông Weasley vươn qua khỏi Harry để chụp cái ống nghe. “Bác Weasley, cháu nghĩ có thể là cái này cũng hư rồi,” Harry nói. “Không, không, bác chắc là nó còn tốt,” ông Weasley nói, giữ cái ống nghe trên đầu và nhìn bản số. “Xem nào… sáu…” ông quay số,”hai… bốn…một con bốn nữa… và một con hai khác…” Khi mà vòng quay số trả lại vị trí cũ, một giọng nói phụ nữ lạnh ngắt vang lên từ trạm điện thoại, không phải từ cái ống nghe trên tay ông Weasley, mà lớn và tự nhiên như thế có một người phụ nữ vô hình đang đứng bên cạnh họ. “Chào mừng đến Bộ Phép Thuật. Xin cho biết tên và nghề nghiệp.” ”Ờ…” ông Weasley nói, ngần ngừ không biết là có nên nói vào cái ống nghe hay không. Ông đành thoả hiệp bằng cách giữ phần nói của cái ống nghe lên tai. “Arthur Weasley, Văn phòng Dùng Sai Cổ Vật Muggle, đang đưa Harry Potter tới đây, cậu ta được yêu cầu có mặt tại phiên toà kỷ luật…” “Cám ơn” giọng nói phụ nữ lạnh ngắt trả lời. “Xin quý khách cầm lấy huy hiệu và gắn nó lên trước áo choàng.” Có một tiếng lích kích và một tiếng lịch kịch, và Harry thấy một cái gì đó trượt ra từ cái khe kim loại vốn thường dùng trả lại xu thừa cho khách. Nó nhặt lên: đó là một tấm huy hiệu bạc vuông vắn với dòng chữ Harry Potter, Phiên toà kỷ luật trên đó. Nó gắn cái vật đó lên trước cái áo thể thao và giọng phụ nữ lại vang lên. “Quý khách của Bộ, ngài được yêu cầu đến kiểm tra và để lại cây đũa thần tại quầy đăng ký ở bàn an ninh, nằm ở góc xa của Cửa Ngoài.” Nền của trạm điện thoại rung lên. Họ chìm từ từ vào lòng đất. Harry ngẩn người quan sát khi mà nền đường có vẻ như đang được nâng lên vượt qua khung cửa sổ kính của trạm điện thoại cho đến khi bóng tối hoàn toàn phủ trên đầu họ. Rồi họ không còn thấy gì nữa; nó chỉ còn có thể nghe thấy những tiếng động rì rầm đều đều như thể cái trạm điện thoại đang xuyên vào lòng đất. Khoảng một phút sau, dù Harry cảm thấy lâu hơn, một tia sáng vàng rọi vào chân nó và toả sáng dần, chiếu lên người nói, đến khi vầng sáng đó chiếu lên mặt nó thì nó nhắm mắt lại để khỏi chảy nước mắt. “Bộ Phát Thuật chúc ngài một ngày yên bình.” giọng phụ nữ nói. Cánh cửa trạm điện thoại mở mạnh ra và ông Weasley bước ra, theo sau là Harry, mồm há hốc. Họ đang đứng ở cuối một tiền sảnh rất dài và sáng loáng, nền bằng gỗ sậm. Cái trần xanh chói được gắn những dấu hiệu bằng vàng sáng rực đang lăng xăng chuyển động và thay đổi hình dạng liên tục, giống như một tấm bảng thông báo khổng lồ trên trời. Những bức tường ở các phía được gắn gỗ sậm sáng sủa và có nhiều lò sưởi mạ vàng được gắn với chúng. Cứ mỗi vài giây là lại có một nam hay nữ phù thuỷ nào đó trồi ra từ phía bên trái các lò sưởi với một tiếng sượt nhẹ. Phía bên phải, những hàng dài đang nối đuôi nhau chờ khởi hành. Giữa tiền sảnh là một bồn phun nước. Một nhóm những bức tượng vàng, lớn hơn kích thước thật, đứng giữa hồ nước. Cao nhất trong chúng là tượng một phù thuỷ nhìn rất quý phái đang giơ cây đũa thần của ông chỉ thẳng lên trời. Nhóm quanh ông là một nữ phù thủy xinh đẹp, một con nhân mã, một con yêu tinh và một con gia tinh. Ba con thú sau này đều đang đứng chầu hai người phù thuỷ nam nữ kia. Nước được phun ra lấp lánh từ đầu đũa của họ, từ đầu mũi tên của con nhân sư, từ đỉnh của con yêu tinh và từ mỗi tai của con gia tinh, tiếng nước lách tách hoà vàng tiếng bôm bốp và răng rắc của những người đang độn thổ và tiếng chân sột soạt của hàng trăm phù thuỷ nam nữ, phần lớn bọn họ đều có vẻ cau có, còn ngái ngủ vì dậy sớm, sải bước về phía những cái cổng vàng tại đầu kia của tiền sảnh. “Đường này,“ ông Weasley nói. Họ gia nhập vào toán những người làm việc tại Bộ đang đi rầm rập, một số bọn họ mang theo những cuộn giấy da dê lúc lắc, số khác xách cặp táp, vẫn còn đang đọc tờ Tiên Tri Hàng Ngày khi đang bước đi. Khi họ đi ngang bồn phun nước, Harry nhìn thấy những đồng Sickle bạc và Knut đồng phản chiếu lên nó từ đáy hồ nước. Bên cạnh đó là một tấm bảng nhỏ mờ mờ có những dòng chữ: “NHỮNG SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC HUYNH ĐỆ PHÙ THUỶ SẼ ĐƯỢC CHUYỂN CHO BỆNH VIỆN SANTO MUNGO ĐỂ CHỮA TRỊ NHỮNG BỆNH VÀ CHẤN THƯƠNG PHÁP THUẬT.” Nếu tôi không bị trục xuất khỏi Hogwarts, tôi sẽ đặt vào đấy mười đồng Galleons, Harry thấy mình đang tuyệt vọng nghĩ ngợi như thế. “Đây nè, Harry,” ông Weasley nói, và nói bước ra khỏi dòng nhân viên của Bộ đang đi đến những cái cổng vàng. Ngồi ở bên trái cái bàn, dưới tấm bản đề chữ An ninh, là một phù thuỷ râu lởm chởm trong một cái áo choàng xanh rực đang nhìn họ tiến lại và đặt tờ Tiên tri Hàng ngày của ông ta xuống. “Tôi dẫn đến một người khách,” ông Weasley nói, vẫy tay về phía Harry. “Bước lại đây,” người phù thuỷ nói bằng một giọng uể oải. Harry bước lại gần ông ta, và người phù thuỷ giơ lên một cái que dài, mảnh, dẻo bằng vàng, huơ nó lên xuống đằng trước và đằng sau Harry. “Đũa thần,” người phù thuỷ an ninh càu nhàu với Harry, đưa cái dụng cụ bằng vàng xuống và rút cái đũa thần của ông ra. Harry đưa đũa thần của mình ra. Người phù thuỷ ném nó vào một cái dụng cụ kỳ lạ bằng đồng, nó nhìn giống như một tập hợp nhiều cái cân chỉ có một đĩa. Nó bắt đầu rung lên. Một mẫu giấy da hẹp văng nhanh ra và trượt ra đất. Người phù thuỷ xé nó ra và viết lên đó. “Mười một inch (~27cm -HĐ), gắn lông phượng hoàng, đã dùng trong bốn năm. Đúng không?” “Vâng ạ,” Harry hồi hộp trả lời. “Tôi giữ nó,” người phù thuỷ nói, xiên mẫu giấy lên một cái đinh đồng nhỏ. “Cậu sẽ lấy nó lại sau”, ông nói thêm, vẫy cây đũa thần về phía Harry. “Xin cám ơn ông ạ.” “Khoan đã…” người phù thuỷ thong thả nói. Mắt ông nhìn đảo từ cái biển dành cho khách trên ngực Harry lên trên trán nó. “Cám ơn, Eric,” ông Weasley cứng rắn nói, nắm lấy vai Harry và đẩy nó rời khỏi bàn và quay trở lại vào dòng người phù thuỷ nam nữ đang đi qua những cái cổng vàng. Chen chúc giữa đám đông, Harry đi theo ông Weasley qua những cái cổng đi vào cái phòng nhỏ hơn phía sau, ở đấy có ít nhất hai mươi cái thang phía sau đang nâng những cái lồng vàng lên. Harry và ông Weasley lẫn vào đám người đang vây quanh một cái trong số đó. Kế bên họ là một phù thuỷ to lớn râu quai nón đang cầm một cái hộp cartong đang phát ra những tiếng sột soạt. “Khỏe không, Arthur?” người phù thuỷ nói, gật đầu với ông Weasley. “Cậu mang theo cái gì trong đấy thế, Bob?” ông Weasley hỏi, nhìn vào cái hộp.. “Bọn tôi cũng chưa rõ,” người phù thuỷ nghiêm mặt nói, “Bọn tôi nghĩ là một con gà chuẩn đầm lầy đang bắt đầu thở ra lửa. Có lẽ là một sự vi phạm nghiêm trọng Luật Ngăn Cấm Chăn Nuôi Thí Nghiệm.” Với những tiếng leng keng loảng xoảng, cái thang hạ xuống trước họ; cái lồng vàng trượt lại sau, và Harry cùng ông Weasley đi vào thang máy cùng với mọi người, Harry thấy nó bị lèn chặt cứng với bức vách sau. Nhiều phù nữ nam nữ nhìn nó đầy tò mò, nó nhìn xuống chân để tránh ánh mắt của mọi người, tóc nó xoả xuống khi nó làm vậy. Cái lồng vàng đóng lại xoảng một tiếng và thang máy từ từ hạ xuống, những sợi xích rung lắc, và lại cái tiếng phụ nữ lạnh ngắt mà Harry đã nghe ở trạm điện thoại lại vang lên: “Tầng Bảy, Ban Trò Chơi và Thể Thao Ma Thuật, cùng với Tổng cục Liên Đoàn Quidditch Anh và Ái Nhĩ Lan, Văn Phòng Câu Lạc Bộ Gobstone và Văn Phòng Sáng Chế Lố Bịch.” Cánh cửa thang máy mở ra. Harry thoáng thấy một hành lang có vẻ lộn xộn, với những tấm tranh cổ động các loại về các trận Quidditch dán đầy trên các bức tường. Một trong số các phù thuỷ đang ở trong thang máy, đang ôm những cây chổi, khó nhọc lách ra và biến mất dưới hành làng. Cửa đóng lại, thang máy lại đi lên, và giọng phụ nữ nọ thông báo: “Tầng Sáu, Cục Giao Thông Phép Thuật, cùng với Nhà Chức Trách Mạng Floo, Phòng Điều Khiển Điều Chỉnh Chổi, Văn Phòng Khoá- Cảng và Trung Tâm Thi Độn thổ.” Một lần nữa, cánh cửa thang máy lại mở ra, và bốn hoặc năm phù thuỷ bước ra, cùng lúc đó nhiều máy bay giấy bay vụt vào thang máy, Harry nhìn chúng khi chúng lượn lửng lơ trong không khí trên đầu nó, chúng có màu violet nhạt và nó có thể thấy chữ Bộ Phép Thuật đóng dọc theo cánh của chúng. “Chỉ là sổ thông báo trong bộ,” ông Weasley nói với nó. “Bọn bác đã dùng cú, nhưng chúng lộn xộn kinh quá… thả đủ thứ xuống bàn…” Khi họ lại tiếp tục đi lên thì những cái sổ thông báo ấy lượn quanh cái đèn đang lắc lư trên trần thang máy. “Tầng Năm, Cục Hợp Tác Phép Thuật Quốc Tế, cùng với Hội Đồng Tiêu Chuẩn Giao Thông Quốc Tế, Văn Phòng Luật Pháp Thuật Quốc Tế và Liên Đoàn Phù Thuỷ Quốc Tế, Khu Vực Anh quốc.” Khi những cánh cửa mở ra, hai sổ thông báo lao ra cùng với một số phù thuỷ, và nhiều sổ thông báo khác lao vào, làm cho ánh đèn chấp choá khi chúng lượn quanh nó. “Tầng Bốn, Cục Sắp Đặt và Điều Khiển Sinh Vật Huyền Bí, cùng với Phân Ban Tinh Thần và Thể Xác Thú Hoang, Văn Phòng Liên Lạc Yêu Tinh, và Văn Phòng Tư Vấn Thú Cưng.” “Xin lỗi”, người phù thuỷ mang con gà thở ra lửa nói và ông lách ra cùng với một đám sổ thông báo. Cánh cửa lại loảng xoảng đóng lại. “Tầng Ba, Cục Tai Nạn và Hiểm Hoạ Pháp Thuật, bao gồm Đội Đảo Ngược Tai Nạn Pháp Thuật, Tổng Cục Lãng Quên và Liên Đoàn Muggle Đáng Xin Lỗi.” Mọi người rời khỏi thang máy ở tầng này, chỉ trừ ông Weasley, Harry và một nữ phù thuỷ đang đọc một mẫu giấy da dê dài thoòng bệt xuống tận đất. Những cuốn sổ thông báo còn lại vẫn tiếp tục bay quanh ngọn đèn khi cái thang máy lại nâng lên, rồi những cái cửa mở ra giọng nói thông báo vang lên. “Tầng Hai, Cục Thi Hành Luật Phù Thuỷ, bao gồm Văn Phòng Dùng Sai Pháp Thuật, Tổng cục Thần Sáng và Dịch vụ Điều Khiển Wizengamot.” “Tầng của chúng ta này, Harry,” ông Weasley nói, và họ đi theo người nữ phù thuỷ kia ra khỏi thang máy đi vào một hành lang đầy những cửa. “Văn phòng của bác ở phía bên kia của tầng này.” “Bác Weasley,” Harry nói khi họ đi ngang qua một cửa sổ rọi sáng ánh mặt trời, “chúng ta không còn ở dưới lòng đất nữa à?” “Không, vẫn ở dưới đất,” ông Weasley nói, “Đây là những cửa sổ yểm bùa. Phép Thuật Bảo Trì sẽ xác định thời tiết của chúng ta mỗi ngày. Bọn bác đã từng trải qua hai tháng trong bão tố khi họ tính lệch góc mọc của mặt trời… Ngay đây nè, Harry.” Họ rẽ vào một góc, đi qua hai cánh cửa bằng gỗ sồi dày cộm hiện ra trong một vùng lớn được chia thành nhiều phòng, thảy đều tràn ngập tiếng cười nói. Những sổ thông báo lao vùn vụt vào các phòng như những chiếc tên lửa nhỏ. Một cái biển lệch ở căn phòng gần nhất đề dòng chữ: Tổng Cục Thần Sáng. Harry lén nhìn qua cánh cửa khi họ đi ngang qua. Những Thần Sáng đã gắn đầy trên những bức tường của họ đủ mọi thứ, những bức hình của những phù thuỷ bị truy nã, bức ảnh gia đình của họ, những tấm bích chương về những đội Quiddich yêu thích của họ và những bài báo trong tờ Tiên Tri Hằng Ngày. Một người đàn ông áo choàng đỏ với cái tóc đuôi ngựa còn dài hơn cái của Bill đang ngồi gác chân lên bàn, đọc chính tả cho cái bút lông của ông. Xa hơn một chút, một nữ phù thuỷ che một bên mắt đang nói chuyện vọng qua đỉnh bức tường căn phòng của cô với Kingsley Shacklebolt. “Chào, Weasley” Kingsley lơ đãng nói, khi họ đi lại gần. “Tôi có một lời với anh, anh dừng lại một giây được không?” “Vâng, nếu như nó thật sự là một giây,” ông Weasley nói “tôi đang vội.” Họ nói chuyện như thể họ rất ít quen biết với nhau và khi Harry mở miệng để chào Kingsley, ông Weasley giẫm lên chân nó. Họ theo Kingsley đi dọc theo dãy phòng và đi vào căn phòng cuối cùng. Harry cảm thấy hơi choáng váng, đang nhìn trừng vào nó từ mọi hướng là khuôn mặt của Sirius. Những mẫu báo được cắt ra và những tấm hình cũ – thậm chí với tấm hình Sirius là phù rể tại đám cưới của ông Potter – được dán quanh tường. Chỉ có một vùng trên tường không có hình Sirius là một cái bản đồ thế giới với những đốm đỏ sáng lên như nữ trang. “Đây” Kingsley cộc cằn nói với ông Weasley, chỉ về một bó giấy da trên tay anh, “Tôi cần càng nhiều thông tin càng tốt về những cái xe Muggle bay lượn đã bị phát hiện vào mười hai tháng trước. Chúng tôi đã nhận thông tin là có thể tên Black ấy đã dùng cái môtô cũ của hắn.” Kingsley chỉ dẫn Harry với một cái nháy mắt và nói thêm, thì thầm, “Cho anh ta một cái tạp chí, có thể anh ta sẽ thích.” Rồi anh nói bằng một giong bình thường,”Và đừng có kéo quá dài đấy nhé, ông Weasley, sự chậm trễ trong việc báo cáo về những cái súng dài (fireleg -ND) này có thể kéo dài cuộc điều tra của chúng tôi thêm cả tháng.” “Nếu anh đã đọc bản báo cáo cuỉa tôi, anh sẽ biết cái từ được dùng là súng ngắn (firearm -ND)” ông Weasley trịnh trọng nói, “Và tôi e rằng anh sẽ phải đợi thêm mới có tin về những chiếc mô tô, lúc này chúng tôi rất bận,” Ông hạ giọng và nói “Nếu anh có thể đến trước bảy giờ, Molly sẽ làm món thịt viên.” Ông ra hiệu cho Harry và dẫn nó ra khỏi phòng Kingsley, đi qua một lớp cửa sồi thứ hai, đi vào một lối đi khá, rẽ trái, đi dọc theo một hành lang khác, rẽ phải vào một hành lang vắng vẻ, xoàng xĩnh và tối lờ mờ, cuối cùng khi đi đến hết đường, nơi có một cái cửa khép hờ bên trái, bể lộ một cái tủ đựng chổi và một cái cửa bên phải gắn một tấm bảng đồng mờ xỉn đề chữ: Dùng Sai Cổ Vật Muggle. Cái văn phòng tồi tàn của ông Weasley có vẻ còn nhỏ hơn cả cái tủ đựng chổi. Hai cái bàn chen chúc nhau bên trong và còn lại khoảng trống vừa đủ để đi vòng quanh nó bởi vì chung quanh nó đầy những cái tủ dọc theo tường, trên đỉnh nó là những đống hồ sơ lung lay. Khoảng trống nhỏ trên bức tường đầy những bằng chứng về nỗi ám ảnh của ông Weasley: nhiều bích chương xe ô tô, bao gồm một cái động cơ được tháo dở, hai hình minh hoạ những cái thùng thư mà chắc là ông đã phải cắt ra từ những cuốn sách của trẻ con Muggle, một tấm biểu đồ chỉ dẫn cách gắn cắm điện. Nằm trên đỉnh của khay hỗn độn của ông Weasley là một cái lò nướng bánh cũ đã bị hư hỏng nặng và một găng tay da với những ngón bị vặn chéo.Một bức hình của gia đình Weasley đứng sau cái khay. Harry thấy là hình Percy đã đi ra khỏi đó. “Chúng ta không có cửa sổ,” ông Weasley nói với vẻ xin lỗi, cởi cái áo khoác ra và quàng lên sau ghế. “Bọn bác đã yêu cầu, nhưng có vẻ như họ không nghĩ là bọn bác cần nó. Ngồi đi, Harry, và đừng có ngó như thể Perkin đang ở đó,” Harry ngồi vào cái ghế sau bàn của Perkin trong khi ông Weasley đọc lướt qua những cuộn giấy da mà Kingsley Shacklebolt đã đưa cho ông. “À” ông nói, càu nhàu, khi ông lấy ra một bản sao của cuốn tạp chí nhan đề Kẻ nguỵ biện giữa đống giấy da, “vâng…” ông liếc qua nó, “Đúng vậy, anh ta đúng, bác chắc là Sirius sẽ rất khoái đây – ôi trời, bây giờ là cái gì đây?” Một sổ báo cáo lao vù vào qua cánh cửa mở rộng và vẫy cánh ở trên đỉnh cái máy nướng bánh bị hư. Ông Weasley tháo nó ra và đọc lớn lên. “Trường hợp toilet công cộng phun ngược ra thứ ba đã được báo cáo ở Bethnal Green, xin điều tra ngay. “Thật là nực cười…” “Một cái toilet phun ngược ra à?” “Một trò chơi khăm của những kẻ chống lại Muggle,” ông Weasley cau mày nói, “Tuần rồi chúng ta đã có hai vụ, một ở Wimbledon, một ở Elephant and Castle. Những người Muggle giật nước bồn cầu và thay vì mọi thứ trong đó biến mất thì – ừ, cháu có thể tưởng tượng mà. Những người tội nghiệp ấy liên tục kêu gọi - thợ zửa ống nước – bác nghĩ là họ gọi như thế – cháu biết đấy, người sửa những đường ống và các thứ khác.” “Thợ sửa ống nước?” “Chính xác, đúng vậy, nhưng tất nhiên là họ lúng ta lúng túng. Bác chỉ hy vọng là chúng ta có thể bắt được kẻ nào đã gây ra chuyện này.” “Sẽ là một Thần Sáng đi bắt họ chứ ạ?” “Ồ không, công việc này quá tầm thường đối với các Thần Sáng, thường sẽ là một Đội Tuần Tra Thi Hành Pháp Thuật Phù Thuỷ – a, Harry, đây là ông Perkins.” Một phù thuỷ già, dáng bẽn lẽn, mái tóc bạc như bông bước vào, hổn hển. “Ô, Arthur!” ông ta tuyệt vọng kêu lên, không ngó đến Harry, “Tạ ơn Chúa, tôi đã không biết phải làm gì bây giờ, có nên ngồi đợi ông hay không. Tôi vừa một tin cú đến nhà ông nhưng rõ ràng là ông không nhận được rồi – một điện tín khẩn cấp vừa đến cách đây mười phút – “ “Tôi đã biết về cái toilet phun ngược rồi,” ông Weasley nói. “Không, không phải chuyện cái toilet đó, mà là về phiên toà của cậu Potter, họ đã thay đổi thời gian và địa điểm, nó bắt đầu lúc tám giờ và chuyển xuống Căn Phòng Xử Án Số Mười cũ,” “Xuống chỗ cũ – những họ đã nói với tôi – &quot;Thề có Merlin!” Ông Weasley nhìn đồng hồ, la lên một tiếng và bật dậy khỏi ghế,. “Nhanh lên, Harry, chúng ta trễ mất năm phút rồi!” Perkin vội lạng về phía những cái tủ hồ sơ khi mà ông Weasley lao ra khỏi văn phòng và chạy ào đi, Harry theo ông sát gót. “Vì sao họ lại thay đổi thời gian vậy bác?” Harry nói hổn hển, khi họ vọt qua phòng Thần Sáng, mọi người né đường và nhìn họ ào qua. Harry cảm thấy như thể nó đã để lại tất cả tâm tưởng của nó ở lại bàn của ông Perkins. “Bác không biết, nhưng tạ ơn Chúa là chúng ta đã đến sớm, nếu cháu để lỡ nó, thì đó là thảm hoạ đó!” Ông Weasley trượt lại chỗ cái bảng điều khiển đằng sau những cái thang máy và nóng nảy nhấn vào nút “xuống.” “Nhanh lên NÀO!” Cái thang máy đã loảng xoảng hiện ra và họ vội vã lao vào. Mỗi lần nó ngừng lại là ông Weasley lại nóng nảy chửi bới và đấm thùm thụp lên cái nút số chín. “Cái phòng xử án đó đã không được dùng đến hàng năm nay rồi,” ông Weasley giận dữ nói, “ Bác không hiểu được vì sao họ lại dời xuống đó – trừ phi – nhưng không –“ Một nữ phù thuỷ béo tốt mang một cái ly bốc khói đi vào thang máy vào lúc đó, nhưng ông Weasley không buồn quan tâm. “Cửa Ngoài,” giọng nói phụ nữ lạnh ngắt vang lên và cái lồng vàng mở ra, những bức tượng vàng nơi bồn nước đằng xa thoáng hiện trước mặt Harry. Người nữ phù thuỷ béo tốt bước ra và một phù thuỷ da xám xịt với một khuôn mặt thê lương đi vào. “Xin chào, Arthur,” ông ta nói một cách sầu thảm khi cái thang máy bắt đầu hạ xuống. “Gần đây không thường gặp anh ở đây.” “Đang gấp lắm, Bode à,” ông Weasley nói, ông đang nhấp nha nhấp nhổm và nhìn lo âu về phía Harry. “A, vâng,” Bode nói, nhìn Harry trừng trừng, “Tất nhiên.” Harry chẳng có cảm xúc nào về Bode, nhưng cái nhìn đơ đơ đó của anh ta không khiến nó cảm thấy thoải máo hơn tí nào. “Cục Bí Ẩn” giọng nói phụ nữ lạnh ngắt vang lên, và ngưng bặt ở đó. “Nhanh, Harry,” ông Weasley nói khi cửa thang máy mở ra, và họ lao vội vào một hành lang trông khác hẳn những cái phía trên. Những bức tường ở đây trống trơn, chẳng có cửa sổ và cũng chẳng có những cánh cửa ngoại trừ một cái cửa đen thui đặt ở cuối mỗi hành lang. Harry nghĩ là họ sẽ lao qua nó, nhưng thay vì làm thế thì ông Weasley nắm lấy nó trong tay và đẩy nó sang trái, ở đó có một lối mở dẫn đến những bậc thang. “Xuống đây, xuống đây” ông Weasley hổn hển, lao xuống ngay hai bậc. “Thang máy không xuống tận đây được… tại sao họ lại phải dời xuống tận đây bác…” Họ lao xuống đến bậc thang cuối cùng và chạy sồng sộc đến một hành lang khác, nó giống một cách kỳ lạ đến cái dẫn đến căn phòng của thầy Snape ở Hogwarts, với những bức tường đá và những ngọn nến gắn trên giá đỡ. Họ băng qua những cánh cửa bằng gỗ nặng với những then cài và ổ khoá thép. “Phòng xử án… Mười… bác nghĩ… chúng ta đã gần đến… vâng.” Ông Weasley gạt vội một cái cần bên ngoài cánh cửa tối tăm ảm đạm với một cái khoá thép lớn và ngồi sụp xuống đối diện với bức tường, ôm chặt lấy ngực trong cơn xốc hông. “Đi vào đi,” ông hổn hển, chỉ ngón cái vào cánh cửa. “Vào trong đó đi.” “Bác không – bác không vào với -?” “Không, không, bác không được phép. May mắn nhé!” Tim Harry đập thình thịch đổ từng hồi mạnh mẽ trên cổ họng nó. Nó khó nhọc nuốt nước miếng, quay cái nắm cửa nặng nề bằng thép bước vào trong căn phòng xử án. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 8 Phiên toà Harry thở hổn hển, nó không thể trấn tỉnh được mình. Căn phòng rộng lớn mà nó đi vào trông thật là quen thuộc khủng khiếp. Không thể nào mà nó chưa từng ở đây được, nó hẳn phải từng ở đây rồi. Đây chính là nơi mà nó đã từng đến trong cái Pensieve của cụ Dumbledore, đó chính là nơi mà nó đã quan sát phiên toà đã kết án nhà Lestranges chung thân trong ngục Azkaban. Tường ở đây được làm bằng đá u ám, được chiếu sáng lờ mờ bằng những ngọn đuốc. Những băng ghế dài rỗng đặt chung quanh nó, và ở phía trên, trên băng ghế dài cao nhất, có nhiều bóng đen đã ngồi sẵn. Họ nói chuyện thì thào, nhưhg khi cánh cửa nặng nề sau lưng Harry sập lại sau lưng Harry thì một sự im lặng đáng ngại chợt ập đến. Một giọng phụ nữ vang lên xuyên qua phòng xử án. “Cậu đã đến trễ.” “Cháu xin lỗi,” Harry hồi hộp nói, “Cháu – cháu không biết là thời gian xử án đã bị thay đổi.” “Đó không phải là lỗi của Wizengamot,” vẫn giọng nói ấy, “Một tin cú đã được gửi đến cho cậu vào sáng say. Hãy ngồi vào chỗ.” Harry ném một cái nhìn lên cái ghế đặt giữa phòng, hai bên chỗ tay vịn của nó phủ đầy xích. Nó đã từng thấy những sợi xích đó thình lình cuộn lên và trói bất kỳ ai ngồi vào giữa chúng. Tiếng bước chân của nó vang vọng khi nó bước trên sàn đá. Khi nó rón rén ngồi vào mép ghế, những sợi dây xích kêu leng keng đe doạ, nhưng không trói nó lại. Cảm thấy như đang bệnh, nó nhìn lên những người đang ngồi ở băng ghế phía trên. Họ có khoảng mười lăm người, và theo những gì nó thấy, thì cả bọn họ đều mặc những chiếu áo choàng tía mới một chữ W bằng bạc được làm công phu bên phía ngực trái của họ, và tất cả đều đang nhìn trừng trừng về phía nó, một số tỏ ra rất nghiêm nghị, số khác thì lại trông đầy tò mò. Ngồi ở giữa của hàng đầu là Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Fudge có dáng người bệ vệ, thường hay diện một cái mũ chơi ky có màu lá cam, mặc dù hôm nay ông ta không đội nó, và ông ta cũng không có nụ cười khoan dung mà ông thường mang trên mặt khi nói chuyện với Harry. Một nữ phù thuỷ cằm bạnh có một mái tóc bạc rất ngắn ngồi bên trái của Fudge, bà mang một cái kính một mắt, và trông rất hãm tài. Bên phải của Fudge là một nữ phù thuỷ nữa, nhưng bà ngồi thụt xa ra sau trên ghế dài nên mặt của bà chìm vào bóng tối. “Tốt lắm,” Fudge nói. “Bị cáo đã trình diện – rốt cuộc – vậy thì chúng ta bắt đầu. Mọi người đã sẵn sàng chứ?” ông hỏi mọi người chung quanh. “Vâng, thưa ngài,” một gọng nói hăm hở mà Harry biết rõ vang lên. Anh Percy của Ron tại cuối hàng ghế đầu. Harry nhìn Percy, chờ đợi một dấu hiệu quen biết nào đó từ phía anh ta, những tuyệt nhiên chẳng có gì. Mắt của Percy, đằng sau cặp kính gọng sừng, đang gắn chặt vào cuộn giấy da, cây bút lông đã sẵn sàng trên tay anh ta. “Phiên toà kỷ luật vào ngày hai mươi tháng Tám,” Fudge nói sang sảng, và Percy bắt đầu chép lia lịa ngay, “Xét xử vụ vi phạm Đạo Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên và Luật Giữ kín Bí Mật Phù Thuỷ của bị cáo Harry James Potter, công dân thường trú tại số bốn, đường Prive, Little Whinging, Surrey. “Các thẩm phán: Cornelius Oswald Fudge, Bộ Pháp Thuật ; Amelia Susan Bones, Cục Trưởng Cục Thi Hành Pháp Thuật ; Dolores Jane Umbridge, Thứ Trưởng Cao Cấp Của Bộ. Thư ký phiên toà, Percy Ignatius Weasley –“ “Người làm chứng phe bào chữa, Albus Percival Wulfric Brian Dumble-dore, một giọng nói lặng lẽ vang lên phía sau Harry, nó vội quay phắt lại nhanh đến nỗi xương cổ nó kêu răng rắc. Cụ Dumbledore đang khoan thai sải bước ngang căng phòng. Cụ mặt một cái áo choàng dài màu xanh đậm và tỏ ra rất bình thản. Bộ râu màu bạc dài và mái tóc của cụ sáng lên trong ánh đuốc khi cụ bước lên ngang hàng với Harry và nhìn Fudge giữa một hình bán nguyệt những người đang đang gần như dí mũi vào cụ. Các thành viên của Wizengamot thì thào. Tất cả mọi con mắt bây giờ đã đổ dồn về cụ Dumbledore. Một số tỏ ra bức bội, số khác thì hơi tức giận, tuy nhiên, hai người nữ phụ nữ già ngồi ở hàng sau thì lại đưa tay lên vẫy với vẻ chào đón. Một sự xúc động mạnh mẽ dâng lên trong lồng ngực Harry với sự xuất hiện của cụ Dumbledore, một cảm giác hy vọng mạnh mẽ như dâng tràn giống như cảm giác mà bài ca phượng hoàng đã mang cho nó. Nó muốn nhìn vào mắt cụ Dumbledore, nhưng cụ Dumbledore không nhìn về phía nó; cụ tiếp tục nhìn vào Fudge, rõ ràng là đang bối rối. “A” Fudge nói, ông ta tỏ ra rất mất bình tĩnh, “ Ông Dumbledore. Vâng. Ông – ơ – ông đã nhận được – ờ – thư của chúng tôi nói rằng thời gian và- ơ – địa điểm của phiên toà đã được thay đổi rồi à?” “Tôi hẳn là đã lạc nó,” cụ Dumbledore vui vẻ nói. “Tuy nhiên, nhờ một lỗi lầm may mắn tôi đã đến Bộ sớm ba tiếng, nên cũng chẳng hại gì.” “Vâng – tốt thôi – tôi nghĩ là chúng ta cần một cái ghế khác – Tôi – Weasley, anh có thể -?” “Không cần lo, không cần lo.” cụ Dumbledore thoải mái nói, cụ rút đũa thần ra, khẽ vẫy nhẹ, và thế là một cái ghế có tay vịn bọc vải hoa sặc sỡ hiện ra bên cạnh Harry. Cụ Dumbledore ngồi xuống, chắp các ngón tay dài của cụ lại với nhau, và nhìn Fudge cùng mọi người với một vẻ rất từ tốn. Hội Wizengamot vẫn tiếp tục thì thầm và tỏ ra bứt rứt không an; và chỉ có giọng của Fudge mới làm cho họ yên lặng trở lại. “Vâng,” Fudge lại nói, vung vẫy giấy tờ của ông, “Vâng, được rồi. Thế đấy. Lời buộc tội. Ờ.” Ông rút ra một mẫu giấy da từ cái đống giấy tờ trước mặt ông, hít một hơi dài, rồi đọc to. “Lời buộc tội dành cho bị cáo như sau: Rằng bị cáo đã làm một cách có hiểu biết, có chủ ý và hoàn toàn ý thức được về hành vi vi phạm pháp luật của mình, trước đây bị cáo đã nhận một cảnh cáo văn bản từ Bộ Phạm Luật với một lời buộc tội tương tự, về việc đã dùng phép Gọi Thần Hộ Mệnh ở khu vực cấm Muggle, trong sự chứng kiến của một người Muggle vào ngày hai tháng Tám lúc chín giờ kém hai mươi ba, việc này đã cấu thành hành vi phạm tội theo Đoạn C của Bộ Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên, được lập năm 1875, và cũng theo khoảng Phần 13 của Liên Đoàn Quốc Tế Về Đạo Luật Bí Mật Ngăn Cấm Chiến Tranh. “Cậu là Harry James Potter, ở nhà số bốn, đường Privet, Little Whinging, Surrey?” Fudge nói, nhìn Harry qua phía trên tờ giấy da. “Vâng,” Harry nói. “Cậu đã nhận một sự cảnh cáo chính thức của Bộ về việc dùng phép thuật bất hợp pháp ba năm trước, đúng không?” “Vâng, nhưng–“ “Và cậu đã dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh vào đêm mồng hai tháng Tám?” Fudge nói. “Vâng” Harry nói “nhưng-“ “Cậu biết rằng mình không được phép dùng phép thuật bên ngoài trường khi cậu vẫn còn dưới mười bảy tuổi?” “Vâng, nhưng-“ “Cậu biết rằng mình đang ở một nơi đầy Muggle?” “Vâng, nhưng-“ “Cậu ý thức rõ rằng cậu đang ở gần bên một người Muggle vào lúc đó?” “Vâng, “ Harry tức giận nói, “nhưng cháu dùng nó chỉ vì chúng cháu đang-“ Người nữ phù thuỷ đeo kính một mắt ngắt lời nói bằng một giọng oang oang. “Cậu đã gọi được một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh?” “Vâng,” Harry nói, “bởi vì-“ “Một Thần Hộ Mệnh hữu hình?” “A- cái gì ạ?” Harry nói. “Thần Hộ Mệnh của cậu có một hình dáng rõ ràng hay không? Ý tôi muốn nói rằng nó phải khác các dạng hơi nước hay khói chứ?” “Vâng”, Harry nói cảm thấy vừa nóng nảy vừa hơi tuyệt vọng “Đó là một con hươu, nó lúc nào cũng là một con hươu.” “Lúc nào cũng vậy?” Bà Bones nói oang oang. “Cậu đã gọi một Thần Hộ Mệnh trước đó?” “Vâng ạ,” Harry nói, “cháu đã làm điều này khoảng một năm trước.” “Và cậu đang mười lăm tuổi?” “Vâng, và-“ “Cậu học điều này ở trường?” “Vâng ạ, giáo sư Lupin đã dạy cháu năm cháu mười ba tuổi, bởi vì –“ “Ấn tượng lắm,” bà Bones nói, nhìn nó trừng trừng, “gọi được một Thần Hộ Mệnh thật sự vào tuổi như vậy… thật sự là rất ấn tượng.” Một số phù thuỷ chung quanh bà lại bắt đầu thì thầm và một số gật đầu, nhưng số khác cau mày và lắc đầu. “Ở đây không có hỏi phép thuật đã tỏ ra ấn tượng như thế nào,” ông Fudge nói bằng một giọng gắt gỏng, “đúng ra thì, càng ấn tượng thì càng tệ hại, tôi đã nghĩ thế, khi biết rằng cậu bé này đã làm nó trong tầm nhìn của một người Muggle.” Những người đang cau mày lúc này rì rầm với vẻ đồng ý, nhưng cái gật đầu thành kính của Percy đã kích thích Harry nói trở lại. “Cháu đã làm thế vì lũ Dementor (Giám Ngục -ND)!” nó nói to, trước khi có ai đó lại cắt lời nó. Nó nghĩ là ai nấy lại càng rì rầm to nhỏ hơn, nhưng một sự im lặng đã ập đến, có vẻ còn nặng nề hơn lúc trước. “Bọn Dementor?” bà Bones nói sau một thoáng, đôi lông mày dày của bà nhíu lại cho đến khi cái kính một mắt của bà nguy cơ rơi tọt ra ngoài. “Cậu muốn nói gì, cậu bé?” “Cháu muốn nói rằng có hai tên Dementor đã có mặt ở đường hẻm đó, và chúng nó tấn công cháu và anh họ cháu!” “À,” Fudge lại nói, cười tự mãn một cách khó chịu khi ông nhìn quanh các thành viên Wizengamot, như thể mời họ cùng tham gia trò đùa. “Vâng. Vâng, tôi nghĩ là chúng tôi đã nghe những chuyện như vậy rồi.” “Những tên Dementor ở Little Whinging?” bà Bones nói, với một giọng cực kỳ ngạc nhiên, “Tôi không hiểu-“ “Chẳng lẽ bà không hiểu sao, Amelia?” Fudge nói, vẫn cười điệu. “Để tôi giải thích. Nó đã nghĩ trước và cho rằng những tên Dementor là một câu chuyện che đậy đầy hay ho, thật sự là rất hay ho. Những người Muggle không thể thấy được bọn Dementor, biết không, cậu bé? Rất thích hợp, rất thích hợp… vậy là đó chỉ là lời của cậu và chẳng có bằng chứng…” “Cháu không nói dối!” Harry nói lớn, vượt lên những tiếng thì thầm đang lại bắt đầu khắp phiên toà. “Có hai tên, đến từ hai đầu của đường hẻm, mọi thứ đều trở nên tối tăm và lạnh lẽo, anh họ của cháu đã cảm thấy bọn chúng và bỏ chạy-“ “Đủ, đủ rồi!” Fudge nói, với một vẻ khinh khỉnh trên mặt. “Tôi xin lỗi là đã ngắt lời nhưng tôi chắc rằng đây là một câu chuyện đã soạn sẳn rất tốt” Cục Dumbledore hắng giọng. Và hội Wizengamot lại im lặng trở lại. “Chúng tôi thật sự đã có một nhân chứng về sự xuất hiện của các Dementor ở đường hẻm,” cụ nói, “Tôi muốn nói rằng đó không phải là Dudley Dursley.” Khuôn mặt đầy đặn của Fudge tóp lại, như thể có ai đó vừa rút không khí ra khỏi nó. Ông ta nhìn chằm chằm xuống cụ Dumbledore một lúc, rồi với vẻ mặt của một người đang kìm mình lại, ông ta nói “Chúng ta không có thời gian để nghe thêm các công chuyện viển vông khác, tôi e là vậy, thưa ông Dumbledore. Tôi muốn việc này được giải quyết nhanh-“ “Có thể là tôi lầm” cụ Dumbledore khoan thai nói, “nhưng tôi chắc là theo Hiến Chương về Quyền Lợi Wizengamot, một bị cáo có quyền được đưa ra những bằng chứng làm chứng cho mình? Chẳng phải đó là chính sách của Cục Thi Hành Pháp Thuật Phù Thuỷ sao, thưa bà Bones?” cụ nói, nhìn về người nữ phụ thuỷ đeo kính một mắt. “Đúng vậy,” bà Bones nói. “Tuyệt đối chính xác.” “Ồ, được lắm, được lắm,” Fudge đáp lời. “Người đó đâu?” “Tôi có mang bà ta đi cùng với tôi,” cụ Dumbledore nói, “Bà ta đang ở ngay ngoài cửa. Tôi có thể –“ “Không – Weasley, anh đi ra xem,” Fudge quát lên với Percy. Anh ta đứng dậy ngay, chạy vù trên những bậc đá xuống từ bao lơn chỗ các quan toà, lao vội qua chỗ cụ Dumbledore và Harry mà chẳng buồn liếc nhìn họ. Một loáng sau, Percy quay lại, theo sau là bà Figg. Bà ta nhìn có vẻ sợ sệt và gàn dở hơn bao giờ hết. Harry ước gì là bà đã nghĩ đến việc phải thay đôi dép lê lệt xệt của bà. Cụ Dumbledore đứng lên và nhường cái ghế của cụ cho bà Figg, và biến ra một cái thứ hai cho ông. “Họ tên?” ông Fudge nói to, khi bà Figg đang tỏ ra vô cùng hồi hộp. “Arabella Doreen Figg,” bà Figg nói bằng một giọng run rẩy. “Một cách chính xác thì bà là ai?” Fudge nói, bằng một giọng soi mói và kiêu kỳ. “Tôi là một công dân ở Little Whinging, gần chỗ cậu Harry Potter sống,” bà Figg nói. “Chúng tôi không có hồ sơ về bất kỳ phù thuỷ nào sống ở Little Whinging, ngoài Harry Potter,” bà Bones nói ngay. “Nơi này luôn được theo dõi kỹ, với… với những sự kiện trong quá khứ.” “Tôi là một Squib (phù thuỷ Páo-xịt - HĐ),” bà Figg nói. “Cho nên tôi không cần phải đăng ký với bà, thưa bà?” “Một Squib, ề?” ông Fudge nói, nhìn bà ta sát hơn. “Chúng ta sẽ kiểm tra điều này. Bà sẽ nói chi tiết về cha mẹ của bà với trợ lý Weasley của tôi. Các Squib có thể ngẫu nhiên nhìn thấy các Dementor không?” ông ta thêm vào, nhìn sang hai bên trái phải của băng ghế. “Vâng, chúng tôi có thể thấy!” và Figg phẫn nộ nói. Fudge lại nhìn xuống bà, nhíu mày. “Được lắm,” ông nói một cách bàng quan, “Thế bà định kể chuyện gì đây?” “Tôi đi ra ngoài để mua thức ăn cho mèo ở một cửa hàng ở góc cuối đường Wisteria, vào khoảng chín giờ tối mùng hai tháng Tám,” bà Figg lắp bắp nói ngay, như thể đã học thuộc lòng, “thì tôi nghe thấy những tiếng động lộn xộn ở dưới đường hẻm giữa Magnolia Crescent và đường Wisterria. Trên lối vào đường hẻm tôi thấy các tên Dementor đang chạy –“ “Chạy – “ bà Bones cất giọng. “Các Dementor không chạy, họ bay lướt đi.” “Đó là điều mà tôi muốn nói,” bà Figg nói nhanh, một sắc hồng đang hiện dần trên đôi má khô quắt của bà. “Chúng lướt trên đường hẻm hướng về những cái gì đó trông giống hai cậu bé.” “Thế họ trông thế nào?” bà Bones nói, thu hẹp mắt lại khiến cái cạnh của cái kính một mắt lẫn vào da thịt bà. “Vâng, một cậu trông rất lớn con và cậu kia thì gầy nhẵng-“ “Không, không phải” bà Bones nóng nảy nói. “ Những Dementor… hãy mô tả họ.” “Ồ,” bà Figg nói, sắc hồng của bà đã lan xuống cổ. “Chúng to đùng. To tướng và mặc áo choàng.” Harry cảm thấy một sự kinh hãi đang đè nặng tâm tưởng nó. Với những gì mà bà Figg nói, thì nó cảm thấy như thể bà ta chỉ mới thấy một tấm hình của một Dementor, một tấm hình thì không thể diễn tả được sự thật về chúng: sự chuyển động ma quái của chúng, lướt đi với khoảng cách vài inch cao hơn mặt đất; hoặc là cái mùi thối rửa mà chúng tỏ ra; hoặc là tiếng động chùn chụt kinh dị mà chúng tạo ra khi chúng mút không khí chung quanh. Ở hàng ghế thứ hai, một phù thuỷ lùn bè bè với một bộ ria mép đen to tướng đang trườn qua để thì thào vào tai người kế bên ông, một nữ phù thuỷ tóc quăn. Bà ta mỉm cười tự mãn và gật đầu. “To lớn và mặc áo choàng,” bà Bones lạnh lùng lập lại, trong khi ông Fudge khịt mũi nhạo báng. “Tôi hiểu. Còn gì không?” “Vâng,” bà Figg nói. “Tôi cảm thấy họ. Mọi thứ trở nên lạnh lẽo, trong khi lúc đó là một đêm mùa hè ấm áp, các vị chú ý nhé. Và tôi cảm thấy… như thể tất cả niềm vui đã rời khỏi thế giới này… và tôi nhớ lại… những điều khủng khiếp…” Giọng của bà run lên và tắt hẳn. Lông mày của bà Bones hơi dãn ra. Harry có thể thấy vết hằn đỏ dưới lông mày bà chỗ cái kính một mắt ăn vào. “Thế những Dementor đã làm gì?” bà ta hỏi, và Harry cảm thấy hy vọng khấp khởi. “Họ đi đến chỗ những cậu bé,” bà Figg nói, lúc này giọng của bà đã có vẻ mạnh mẽ và tự tin hơn, sắc hồng đã biến khỏi mặt bà. “Một trong số chúng té ngã. Cậu kia bây giờ bật lùi lại cố để tránh xa tên Dementor. Cậu đó là Harry. Cậu ta đã cố thử hai lần nhưng chỉ tạo ra những làn hơi bạc. Đến lần thứ ba thì cậu ta gọi được Thần Hộ Mệnh, nó húc văng tên Dementor thứ nhất và rồi, với sự khuyến khích của cậu ta, nó đuổi tên thứ hai ra khỏi người anh họ của cậu ta. Và đấy là những gì đã xảy ra,” bà Figg kết thúc, hơi đột ngột. Bà Bones nhìn xuống bà Figgs đang im lặng. Fudge hoàn toàn không nhìn bà ta, mà sột xoạt lật giấy tờ. Cuối cùng, ông ta nhướng mắt lên và nói, với vẻ hung hăng, “Đấy là những gì bà thấy đấy à?” “Đấy là những gì xảy ra,” bà Figg lặp lại. “Được lắm,” ông Fudge nói, “Bà có thể đi.” Bà Figg kinh hãi nhìn từ Fudge sang cụ Dumbledore, đoạn đứng dậy và lê bước về phía cửa. Harry nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng bà. “Không phải là một bằng chứng thuyết phục lắm,” Fudge nói trịch thượng. “Ồ, tôi không biết,” bà Bones nói, bằng cái giọng oang oang của bà. “Bà ta đã mô tả sự những hiệu ứng khi những tên Dementor tấn công rất chính xác. Và tôi không thể tưởng tượng được vì sao bà ta phải nó họ có ở đấy nếu như họ thật sự không có ở đấy.” “Nhưng những tên Dementor lại lang thang ở vùng ngoại ô Muggle và vô tình chạm trán một phù thuỷ à?” ông Fudge khịt mũi. “Những chuyện kỳ quặc này đã xưa, xưa lắm rồi. Thậm chí ngay cả Bagman cũng không thể-? “Ồ, tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai trong chúng ta sẽ tin rằng đây là một chuyện ngẫu nhiên,” cụ Dumbledore khẽ nói . Người nữ phù thuỷ ngồi bên phải Fudge, đang giấu mặt trong bóng tôi, khẽ chuyển động, nhưng những người khác vẫn ngồi nguyên và im lặng. “Thế điều đó có nghĩa là gì?” ông Fudge lạnh lùng hỏi. “Nó có nghĩa là bọn chúng được lệnh đến đấy,” cụ Dumbledore nói. “Tôi nghĩ là chúng ta đã phải có hồ sơ báo cáo nếu như có ai đó ra lệnh cho một đôi Dementor đi tản bộ xuống Little Whinging!” ông Fudge la lên. “Sẽ không có những hồ sơ đó nếu các Dementor nhận lệnh từ ai đó hơn là từ Bộ Phép Thuật trong những hôm đó.” cụ Dumbledore bình thản nói. “Tôi đã cho anh thấy quan điểm của tôi về vấn đề này, Cornelius.” “Phải, ông đã làm thế,” ông Fudge nói mạnh mẽ,” và tôi có lý do để tin rằng quan điểm của ông chẳng có gì khác một câu chuyện nhảm nhí, thưa ông Dumbledore. Những Dementor vẫn ở nguyên tại Azkaban và làm những gì chúng tôi yêu cầu họ làm.” “Vậy thì,” cụ Dumbledore nói, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, “chúng ta phải tự hỏi lại xem vì sao có ai đó trong Bộ ra lệnh cho một đôi Dementor đến con hẻm đó trong đêm mồng hai tháng Tám.” Đón những lời nói này là một sự im lặng tuyệt đối, người nữ phù thuỷ bên phải ông Fudge trườn tới trước khiến Harry lần đầu tiên có thể nhìn thấy mặt bà. Cậu nghĩ là bà ta trông giống như một con cóc lớn, xanh xao. Bà ta tuồng như đang ngồi chồm hổm với một khuôn mặt to tướng chảy xệ như cái cổ của dượng Vernon và một cái miệng lớn căng thẳng. Mắt của bà ta rất lớn, tròn, và hơi lồi ra. Thậm chí cái nơ bằng nhung đen trên đỉnh mái tóc quăn ngắn của bà cũng khiến nó liên tưởng đến một con ruồi to tướng bà vừa bắt được trên cái lưỡi dài nham nháp. “Chủ tịch chấp nhận cho Dolores Jane Umbridge, Thứ Trưởng Cấp Cao của Bộ phát biểu,” ông Fudge nói. Người nữ phù thuỷ nói bằng một giọng cao, phiền não và eo éo khiến Harry ngạc nhiên, vì nó đang chờ những tiếng kêu ộp ộp. “Tôi chắc là tôi đã hiểu lầm ý của cụ, giáo sư Dumbledore,” bà ta nói, với một vẻ màu mè nhưng đôi mắt to tròn của bà vẫn lạnh lùng như trước, “ Tôi thật là ngớ ngẩn. Nhưng trong một thoáng phù du nó có vẻ như là cụ vừa nói rằng Bộ Phép Thuật đã ra lệnh tấn công cậu bé!” Bà ta bật lên một tràng cười lạnh khiến cho tóc gáy Harry dựng lên. Vài thành viên của Wizengamot cùng cười với bà. Có thể thành thật hơn mà nói rằng chẳng có ai trong bọn họ thật sự thấy buồn cười cả. “Nếu như đúng là các Dementor nhận lệnh chỉ từ Bộ Phép Thuật, và nếu như cũng đúng là hai Dementor đã tấn công Harry và người anh họ của cậu ta một tuần trước, thì nó phải tuân theo một logic là có ai đó ở Bộ có thể đã ra lệnh tấn công,” cụ Dumbledore lịch sự nói, “Tất nhiên, có thể là các Dementor này không thuộc quyền kiểm soát của Bộ –“ “Không có Dementor nào ngoài quyền kiểm soát của Bộ cả!” ông Fudge quát lên, mặt ông đang đỏ bừng. Cụ Dumbledore khẽ cúi đầu trong một cái nhún người. “Chẳng nghi ngờ gì là Bộ sẽ phải mở một cuộc điều tra toàn diện xem vì sao hai Dementor đã đi quá xa khỏi Azkaban như vậy và vì sao họ đã tấn công mà không có lệnh.” “Không phải ông là người quyết định cái gì Bộ Pháp Thuật sẽ làm hoặc không, ông Dumbledore!” ông Fudge quát lên, mặt ông đã chuyển sang một màu đỏ tươi mà dượng Vernon vốn rất tự hào, “Tất nhiên là không rồi,” cụ Dumbledore ôn tồn nói . “Tôi chỉ đơn giản bộc lộ niềm tin rằng chuyện này sẽ không dẫn đến việc không có cuộc điều tra nào.” Cụ liếc sang bà Bones, người đang điều chỉnh lại chiếc kính một mắt của bà và nhìn trả lại cụ, khẽ cau mày. “Tôi xin nhắc lại rằng cách cư xử của bọn Dementor này, nếu thật sự họ không phải là sản phẩm từ trí tưởng tượng của cậu bé, không phải là chủ đề của phiên toà này!” ông Fudge nói. “Chúng ta đang ở đây để kiểm tra sự phạm pháp của Harry Potter với Điều Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên!” “Tất nhiên là chúng ta đang làm thế,” cụ Dumbledore nói,” nhưng sự có mặt của các Dementor trong đường hẻm rất liên quan đến vấn đề này. Điều khoản số Bảy của Đạo luật quy định rằng phép thuật có thể được dùng trước mặt các Muggle trong những tình huống ngoại lệ, những những tình huống ngoại lệ đó có bao hàm của cả những tình huống mà cuộc sống của chính bản thân phù thuỷ đó, hoặc của bất kỳ phù thuỷ hoặc của người Muggle đang bị đe doạ vào lúc mà-“ “Chúng tôi biết rõ điều khoản Số Bảy, xin cám ơn ông nhiều!” ông Fudge càu nhàu. “Tất nhiên là các vị đều biết,” cụ Dumbledore nhã nhặn nói . “Và chúng ta đều đang đồng ý rằng việc sử dụng phép Gọi Thần Hộ Mệnh của Harry trong tình huống này đã rơi đúng vào những trường hợp ngoại lệ mà điều khoản đã mô tả?” “Nếu như đó là các Dementor, tôi đang nghi ngờ điều này.” “Ông đã được nghe nó từ một nhân chứng chứng kiến tận mắt,” cụ Dumbledore ngắt lời. “Nếu như ông vẫn còn nghi ngờ tính chân thực của bà ta, ông có thể gọi bà ấy trở vào và hỏi bà ấy lần nữa. Tôi tin là bà ấy sẽ không phản đối.” “Tôi-không-làm-thế-“ ông Fudge la ầm lên, vung vẫy đám giấy tờ trước mặt. “Nó sẽ – tôi muốn mọi chuyện sẽ xong trong hôm nay, ông Dumbledore!” “Nhưng tự nhiên mà nói, ông sẽ không quan tâm đến việc ông sẽ phải bao nhiêu lần hỏi lại một nhân chứng, nếu như sự thay đổi sẽ làm công lý bị sai lệch nghiêm trọng” cụ Dumbledore nói. “Sai lệch nghiêm trọng, thế à!” ông Fudge dùng hết cường độ giọng nói của mình để la lên, “Ông đã giờ quan tâm đến việc thử cộng dồn lại những chuyện bịa đặt mà thằng bé này đã tuôn ra chưa, ông Dumbledore, trong khi nó cố che đậy việc lạm dụng pháp thuật bên ngoài trường học của nó đang rành rành ra đấy! Tôi nghĩ rằng ông đã quên đi việc cái việc nó đã dùng phép Bay trên không trung (Cái bánh - phần 2 - ND) cách đây ba năm-“ “Không phải cháu, mà là một con gia tinh!” Harry nói. “THẤY KHÔNG?” Fudge gầm lên, vẫy tay một cách khoa trương về phía Harry, “Một con gia tinh! Trong một ngôi nhà Muggle! Tôi hỏi cậu đấy!” “Con gia tinh được hỏi đang làm việc ở Trường Hogwarts,” cụ Dumbledore nói, “Tôi có thể triệu tập nó đến đây ngay lập tức để làm chứng nếu như ông muốn.” “Tôi – không - tôi không có thời gian để nghe lũ gia tinh! Dù sao đi nữa, không phải chỉ có thế, nó đã thổi bay dì của nó, nhân danh Chúa!” ông Fudge la lên, nện nắm đấm của ông xuống băng ghế của thẩm phán làm một bình mực đổ tung. “Và ông đã rất tốt bụng để không dùng nó để gia tăng lời buộc tội trong trường hợp này, mọi người đồng ý là, tôi cho rằng, thậm chí ngay cả những phù thuỷ giỏi nhất không phải lúc nào cũng điều khiển được cảm xúc của họ.” cụ Dumbledore bình hản nói, trong khi ông Fudge chùi những đám mực bám trên giấy tờ của ông. “Và thậm chí tôi đã không bắt đầu với những gì cậu ta đã làm ở trường.” “Nhưng, khi mà Bộ không có thẩm quyền để trừng phạt học sinh của Hogwarts về những vi phạm hạnh kiểm tại trường, thì những hành vi của Harry tại đó không liên quan đến phiên toà này,” cụ Dumbledore nói, vẫn lịch sự như trước đó, nhưng bây giờ đã có những ẩn ý mát mẻ trong lời của ông. “Ôhô!” ông Fudge nói. “Những gì nó làm ở trường không phải là việc của chúng tôi chứ gì? Ông nghĩ thế à?” “Bộ không có quyền để trục xuất học sinh của Hogwarts, anh Cornelius ạ, khi tôi đang nhắc lại anh về đêm mồng hai tháng Tám,” cụ Dumbledore nói. “và cũng không có quyền thu lại cây đũa thần cho đến khi những lời buộc tội được chứng minh hoàn chỉnh, ngược lại, khi mà- tôi đang nhắc anh về đêm mồng hai tháng Tám - với sự vội vã đáng kính của anh để bảo đảm rằng luật lệ được tôn trọng, anh đã, tôi tin chắc do vô tình, đã bỏ qua vài luật của chính bản thân các anh.” “Luật có thể được thay đổi,” ông Fudge gầm gừ. “Tất nhiên là có thể” cụ Dumbledore nói, khẽ cúi đầu. “Và có vẻ là anh đã tạo ra khá nhiều sự thay đổi, anh Cornelius ạ. Đó là lý do vì sao vài tuần trước tôi đã được yêu cầu rời khỏi Wizengamot, nó đã bắt đầu trở thành một thông lệ để mở một phiên toà hình sự để xử lý mới một vấn đề đơn giản của một phù thuỷ vị thành niên!” Vài phù thuỷ phía trên họ bứt rứt cựa quậy trên chỗ ngồi. Mặt ông Fudge đã chuyển sâu sang màu nâu sẫm. Người nữ phù thuỷ trông giống con cóc bên phải ông, tuy vậy, vẫn chỉ nhìn ông Dumbledore chằm chằm, khuôn mặt vô cảm. “Theo như những gì tôi nhận thức được,” cụ Dumbledore nói tiếp, “Không có các đạo luật ở đây nói rằng công việc của phiên toà này là trừng phạt Harry với mỗi phép thuật nhỏ mà cậu ta đã từng thực hiện. Cậu ta đã bị buộc tội với một tội danh đặc biệt và cậu ta đã đưa ra lời bào chữa của cậu ta. Tất cả những gì cậu ta và tôi có thể làm lúc này là chờ đợi lời phán quyết của các vị.” Cụ Dumbledore đan những ngón tay vào nhau và không nói gì thêm. Ông Fudge liuếc nhìn ông, rõ ràng là tức điên lên. Harry liếc ngang cụ Dumbledore, để tìm một chút vững dạ; nó không hoàn toàn chắc là cụ Dumbledore đã đúng khi nói với Wizengamot, rằng đây là lúc họ đưa ra quyết định. Tuy nhiên, một lần nữa, cụ Dumbledore có vẻ như không chú ý đến những cố gắng của Harry để nhìn vào mắt cụ. Cụ vẫn nhìn lên các hàng ghế nơi toàn thể Wizengamot đang khẩn cấp thảo luận rì rầm. Harry nhìn xuống chân nó. Tim nó, có vẻ như đã phồng ra quá cỡ, đang đập thình thịch dưới xương sườn nó. Nó nghĩ rằng phiên toà này phải kéo dài lâu hơn thế. Nó không hoàn toàn tin chắc là nó đã tạo ra được ấn tượng tốt. Nó thật sự không nói gì nhiều lắm. Nó nên giải thích đầy đủ hơn về những tên Dementor, về việc nó đã bị ngã như thế nào, về việc cả nó và Dudley đã suýt bị hôn như thế nào… Nó đã hai lần nhìn lên ông Fudge và định mở miệng để nói, nhưng quả tim đang phình ra của nó lúc này đã lấy đi sự trao đổi khí của nó và cả hai lần nó chỉ đơn giản là hít thở mạnh rồi lại nhìn xuống giầy nó. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 9 Những nỗi muộn phiền của bà Weasky Sau đó cái lời xì xào chấm dứt. Harry muốn nói trong phiên toà, nhưng biết rằng mọi việc sẽ dễ hơn, dễ hơn nhiều lần khi cố gắng ngồi im đó. &quot;Những người nào đồng ý xử trắng án?&quot; Giọng ồm ồm của bà Bones. Đầu của Harry nẩy mạnh thình lình. Có những cánh tay trong không khi, nhiều người lắm... có hơn nửa! Thở mạnh, cậu cố đếm, nhưng trước khi đếm xong, Bà Bones đã nói &quot;Những người nào đồng ý với bản án?&quot; Fudge giơ tay lên; vì vậy nửa tá người khác cũng giơ tay lên, cả người phù thuỷ bên phải cậu và phù có bộ ria mép vĩ đại và cả người có mái tóc uốn quăn trong hàng hai. Fudge liếc qua tất cả bọn họ, nhìn như thể là có một cái gì to lắm mắc ở họng ông, sau đó chạy xuống tay ông. Ông thở sâu hai lần và nói, trong một giọng nói bị bóp méo bởi sự thịnh nộ &quot;Rồi, Rồi, Được rồi... Xử trắng án&quot; &quot;Tuyệt vời&quot; Cụ Dumbledore nói một cách lanh lợi, bật thẳng dậy, kéo đũa phép ra vào làm hai cái ghế bọ vải hoa biến mất. &quot;Ồ, ta sẽ phải đi đây. Chúc mọi người một ngày tốt lành.&quot; Và không cần nhìn lại Harry, cụ đi nhanh qua phòng xử án. Sự chuyển hướng đột ngột của cụ Dumbledore khiến Harry bất ngờ. Cậu vẫn ngồi thừ trên chiếc ghế xích, hỗn độn giữa cảm giác choáng váng và nhẹ nhõm. Những người Winzegamot đã bình tĩnh lại. Họ bắt đầu nói gì đó, thu xếp những tờ trình lại. Harry đứng dậy, nhưng không ai chú ý đến cậu cả, trừ một vị phù thủy có dáng con cóc đứng bên phải bác Fudge. Bà ta chăm chú nhìn Hary thay vì thầy Dumbledore. Cậu bé cố không để ý bà ta, đưa mắt nhìn bác Fudge và bà Bones, ra ý hỏi họ khi nào thì cậu được đi khỏi đây. Nhưng bác Fudge có vẻ không chú ý đến Harry, còn bà Bones thì đang thu xếp chiếc Vali của mình. Thế là, Harry lén bước về phía cửa, đợi lúc mọi người không chú ý, chạy thiệt là lẹ! Harry vặn mạnh cửa và suýt chút nữa thì va vào ông Weasley. Trông ông tái nhợt, đầy lo lắng. &quot;Ngài Dumbledore chắc đã... . &quot; &quot;Trắng án ạ!&quot; Harry nói rồi đóng cánh cửa lại. Ông Weasley mở một nụ cười rạng rỡ. Rồi ông ôm vai Harry. &quot;Thật tuyệt, Harry ạ! Họ không thể buộc tội cháu cho dù có tang chứng. Nhưng phải nói với cháu rằng bác... &quot; Bất chợt bác Weasley ngưng lại. Cửa phòng xử án mở và những người Wizengamot đi ra. &quot;Thề có Merlin!&quot; Ông Weasly thốt lên kinh ngạc và tránh ra cho họ đi. Ông tiếp tục: &quot;Cháu được xử án chính thức ư?&quot; Harry thì thào: &quot;Vâng, cháu chắc vậy... &quot; Một vài phù thủy, trong đó là bà Bones gật đầu chào Harry và ông Weasley nhưng họ giữ một thái độ lạnh nhạt với hai người. Cornelius Fudge và bà phù thủy &quot;cóc&quot; rời phòng xử sau cùng. Ông Fudge lạnh lùng đến nỗi Harry và ông Weasly cứ tưởng rằng mình là người vô hình vậy. Lạ ở chỗ, Harry vẫn thấy bà phù thủy chăm chú nhìn mình. Cuối cùng là Percy. Anh tảng lờ Harry và cha mình giống như ông Fudge, trong tay là một tấm giấy da thú và đống lông ngỗng. Trông anh lúc này thật cứng rắn và lạnh lùng. Ông Weasley khẽ nhếch mép khi nhìn thấy con trai mình như vậy... &quot;Ta sẽ đưa cháu về trường. Ở đó, cháu có thẻ kể với mọi người tin tốt lành này!&quot; Ông nói rồi ra hiẹu cho Harry sau khi Percy lên tầng 9. &quot;Sau đó, xử lý vụ cái toilet ở bãi Bethnal. Ta đi nào... &quot; &quot;Bác định làm gì với cái toilet đó?&quot; Harry cười toe. Cậu thấy mọi việc trở nên sáng sủa hơn: Được trắng án, và quay trở lại Hogwarts. &quot;Ôi... cũng may là không xảy ra việc gì. Việc sửa chữa không thành vấn đề nhưng đằng sau đó là một cái gì đó thật lạ. Mồi nhử của người Muggle đối với phù thủy có vẻ thật buồn cười, nhưng bên trong nó thật phức tạp và khủng khiếp, riêng ta... . Ông Weasley ngưng giữa chừng khi họ lên đến hành lang tầng 9, thấy Corelius Fudge đứng cách vài bước chân và đang thì thầm điều gì đó với một người cao ráo, có mái tóc óng vàng và khuôn mặt nhọn hoắt tái xám. &quot; Nghe thấy tiếng bước chân, người đó cũng ngưng câu chuyện, ngoảnh mặt lại. Đôi mắt nâu lạnh lùng ấy bất động trước Harry và dò xét cậu. &quot;Ái chà chà... Patronus Potter... &quot;giọng nói lạnh lùng của lão ta-Lucius Malfoy cất lên. Harry Potter thấy lạnh gáy, cậu cảm thấy có cái gì đó khô cứng dâng trào trong cơ thể. Cậu đã thấy ánh mắt ấy qua kẻ hở trong chiếc áo của những tên tử thần thực tử. Chất giọng đầy nhạo báng ấy không thể lẫn vào đâu được khi Harry bị Voldemort tra tấn ở nghĩa địa hoang. Harry không tin vào mắt mình khi thấy lão ta trơ tráo gặp mình ở ngay đây- Bộ pháp thuật, lại càng không tin được rằng lão ta đang nói chuyện với ông Fudge vì Harry đã nói với ông rằng Malfoy là một tên tử thần thực tử với ông Fudge mới cách đây vài tuần! &quot;Ngài bộ trưởng vừa kể ta nghe về cuộc chạy thoát may mắn của mi, Potter ạ&quot; Malfoy lè nhè. &quot;Thật đáng kinh ngạc, mi đã luồn qua được cái lỗ chật hẹp đó chẳng khác gì... một con rắn. &quot; Ông Weasley nắm chặt vai Harry ra ý cảnh báo. &quot;Đúng đó.&quot; Harry đáp lời. &quot;Tôi giỏi chạy thoát lắm mà.&quot; Rồi Lucius Malfoy đưa mắt nhìn ông Weasley. &quot;A! Còn Arthur Weasley nữa! Ngài làm gì ở đây vậy, Arthur?&quot; &quot;Tôi làm việc ở đây. &quot;Ông Weasly đáp ngắn gọn. &quot;Không phải ở tầng này chứ?&quot; Lucius Malfoy tiếp tục và đưa mắt hướng về cánh cửa đằng sau ông Weasley. &quot;Tôi cứ tưởng ngài chỉ làm ở tầng 2, lén lút ăn cắp vật dụng thường ngày của lũ Muggle và tôn sùng chúng?&quot; &quot;Không!&quot; Lần này ông Weasley gắt, những ngón tay của ông bấu chặt vai Harry. &quot;Thế ông đang làm gì ở đây vậy?&quot; Harry hỏi Malfoy. &quot;Những vấn đề riêng liên quan giữa ta và ngài bộ trưởng không đáng để mi quan tâm, Potter ạ. &quot; Malfoy vừa trả lời, vừa vuốt chiếc áo choàng. Harry nghe rõ tiếng leng keng, nghe như tiếng một chiếc túi chứa đầy vàng cất lên từ áo hắn ta. &quot;Ta rất biết rằng mi được lão Dumbledore quí mến, nhưng mi không nên chờ đợi sự nuông chiều tương tự từ chúng tao... Nào, chúng ta đến phòng của ngài chứ, ngài bộ trưởng?&quot; &quot;Tất nhiên rồi. &quot; Ông Fudge nói rồi quay lưng về phía Harry và ông Weasley. &quot;Lối này, Lucius.&quot; Rồi họ đi mất, tiếp tục thì thầm với nhau. Ông Weasley vẫn không buông vai Harry đến lúc hai người kia đi lên thang máy. &quot;Cháu không hiểu, nếu lão ta có việc với bác Fudge thì sao không đợi ở ngoài phòng của bác ấy? Lão ta làm gì dưới này nhỉ?&quot; Harry đột nhiên dữ dội. &quot;Nếu cháu hỏi ta, thì ta sẽ trả lời rằng: Lão muốn xem lén phòng xử án cháu. &quot;Ông Weasley đáp, trông ông thật kích động, ông nhìn chằm chằm vào vai Harry như thể muốn nó không bị đổi chỗ. &quot;Lão muốn biết rằng cháu có bị trục xuất hay không. Ta sẽ nhắn ngài Dumbledore điều này khi đưa cháu về, ngài nên biết rằng lão Malfoy đó lại có chuyện với ngài Fudge. &quot; &quot;Không biết rằng họ có chuyện riêng gì với nhau nhỉ?&quot; &quot;Ta nghĩ là chuyện về vàng&quot; . Ông Weasley tức giận. &quot;Lão ta biếu người khác rất nhiều thứ như thế trong suốt nhiều năm... Lão lấy lòng được nhiều người... Sau đó &quot;nhờ&quot; họ trả ơn bằng cách cản phá những luật lệ mà hắn không ưa... Ôi... Lucius Malfoy, hắn ta giao thiệp rộng lắm... &quot; Lúc đó, chiếc thang máy đã hạ xuống, trong đó chẳng có gì ngoại trừ cả đống tờ nhắn ùa vào ông Weasley khi ông ấn nút mở cửa. Ông giận dữ phẩy chúng đi. &quot;Bác Weasley ơi... &quot;Giọng Harry chậm rãi. &quot;Nếu bác Fudge gặp một tên Tử thàn thực tử như Lucius, lỡ lão dùng phép nguyền rủa Imperius lên bác ấy thì sao?&quot; &quot;Điều đó cũng có thể xảy ra với chúng ta, Harry ạ. &quot;Ông Weasley thì thầm. &quot;Nhưng ngài Dumbledore lại nghĩ rằng ông Fudge chưa bị gì vào lúc này. Ngài nói rằng để ông ấy bình thường thật chẳng tốt chút nào. Thôi, Harry ạ, tốt nhất ta đừng nên nói về chuyện này nữa. &quot; Cánh cửa thang máy lại mở ra và hai người bước vào cánh cửa bị bỏ hoang. Bức tượng &quot;Người trông coi Eric&quot; vẫn khuất sau tờ &quot;Tuần báo tiên tri&quot; . Harry chợt nhớ ra một điều khi họ bước qua đài phun nước vàng. &quot;Đợi đã bác ơi... &quot;Harry nói rồi rút túi tiền của mình ra đi về phía đài phun nước. Cậu bé nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của bức tượng. Nhưng trong ý nghĩ của cậu thì khuôn mặt ấy đầy vẻ yếu đuối và ngốc nghếch. Bức tượng mang một nụ cười đầy giả tạo, vô vị giống như người đi thi sắc đẹp vậy. Trông những tên yêu lùn, nhân mã không có thái độ biểu cảm ủy mị với con người giống như vậy. Chỉ có những con gia tinh với thái độ phục tùng, cam chịu là hợp hơn cả. Harry chợt cười thầm, nghĩ về điều mà Hermione sẽ nói khi thấy bức tượng này. Cậu bé dốc túi tiền, không chỉ bỏ ra vài đồng Galleon, mà bỏ toàn bộ tiền xuống mặt nước. &quot;mình biết ngay mà!&quot; Ron thét và đấm vào không trung. &quot;Cậu luôn thoát khỏi mấy tình huống đó mà!&quot; &quot;Họ nhất định phải cho cậu trắng án. &quot;Hermione nói, cô bé tưởng như ngất xỉu với khắc khoải đến khi Harry đi vào nhà bếp và đang lúc này đang nắm tay cô bé. &quot;Sẽ không có điều gì xảy ra với cậu, không có gì hết!&quot; &quot;Cháu thấy mọi người đã bớt lo lắng. Với lại, cứ cho rằng mọi người biết trước cháu được thả đi. &quot;Harry cười tươi. Bà Weasley lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi. Trong khi đó, George, Fred và Ginny thì lặp đi lặp lại điệu cổ vũ chiến đấu:&quot; Harry trắng án! Harry trắng án rồi!... &quot; &quot;Yên nào, các con!&quot; Bố và Harry đã thấy tên Lucius nói chuyện với ông Fudge ở tầng 9, rồi họ đi đến phòng của ông. Ngài Dumbledore nên biết chuyện này. &quot; &quot;Chắc chắn rồi. &quot;Giọng chú Sirius. &quot;Chúng tôi sẽ nói với ngài. &quot; &quot;Ừm... Tôi phải đi thôi. Có một cái toilet khủng khiếp ở bãi Bethnal. Molly, anh sẽ về muộn, anh, nhưng có thể Kingsley sẽ ghé qua ăn tối đấy. &quot;Harry trắng án, trắng án, trắng án rồi!...&quot; &quot;Đủ rồi đấy! Fred, George, Ginny!!!&quot; Bà Weasley gắt, rồi ông Weasley rời bếp. &quot;Harry con, ngồi vào đây ăn chút gì nhé. Con chắc là chưa được ăn sáng. &quot; Ron và Hermione ngồi đối diện với cậu bé. Trông mấy nhóc vui hơn hẳn lúc đến nơi ở của Grimmauld. Cảm giác nhẹ nhõm của cậu bé, bị phá đám bởi lần trạm chán với Lucius đã trở lại. Căn nhà u ám, tồi tàn đột nhiên trở nên ấm cúng và đầy thân yêu. Con Kreacher trông bớt xấu hơn lạ thường khi nó thò cái mũi heo của mình vào bếp để dò xem tiếng ồn phát ra từ đâu. &quot;Khi thầy Dumbledore đứng bên phía cậu thì chẳng ai buộc tội được cậu cả. &quot;Ron vừa nói hào hứng, vừa chia khoai tây trộn vào đĩa của mọi người. &quot;Ừ, phải... Thầy chắc sẽ bị trừng phạt vì mình mất... Ước gì thầy nói với mình vài câu, hoặc nhìn mình thôi cũng được. &quot;Harry cảm thấy mình thật ích kỷ, nhưng không thấy rằng mình trẻ con khi nói vậy. Vừa dứt lời, vết sẹo trên trán cậu bé chợt đau dữ dội. &quot;Sao vậy&quot; Hermione nhìn, đầy lo lắng. &quot;Vết sẹo... . &quot;Harry thở dốc. &quot;Không sao đâu... Dạo này nó hay dở chứng thế đấy... &quot; Những người khác chẳng mảy may để ý. Họ chỉ chăm chú vào phần thức ăn của mình và bàn tán hả hê về phen thoát nạn hú vía của Harry. Fred, George và Ginny thì vẫn hò hét, còn cô bé Hermione trông rất căng thẳng. Cô chưa kịp nói gì đã bị Ron chặn mũi, cậu hớn hở: &quot;mình cá rằng thầy Dumbledore sẽ cực hãnh diện, thế nào tối nay thầy cũng tổ chức một bữa ra trò đấy!&quot; &quot;Bác không nghĩ thế đâu.&quot; Giọng bà Weasley. Bà đặt một đĩa gà rán khổng lồ trước mặt Harry. &quot;Thầy lúc này chắc đang rất bận. &quot; &quot;HARRY TRẮNG ÁN RỒI, TRẮNG ÁN RỒI!!!!! &quot; &quot;IM NÀO!!&quot; Bà Weasley thét lên. Vài ngày sau Harry nhận thấy rằng có một người ở số nhà 12 Quảng trường Grimmauld không được vui vì biết rằng cậu sắp về trường Hogwarts. Chú Sirius rất vui mừng khi nghe tin đó. Chú siết chặt tay Harry với gương mặt rạng rỡ như mọi người. Nhưng ngay sau đó, chú lại ủ rũ, trầm lặng còn hơn lúc trước, nói ít hơn với mọi người, kể cả Harry và dành nhiều thời gian hơn với việc ở lì trong phòng cuả mẹ chú với Buckbeak, im lặng... &quot;Cậu không thấy có lỗi sao?&quot; Hermione khô khốc sau khi Harry kể với hai đứa cảm giác của mình trong lúc lau dọn cái chạn mốc bẩn. &quot;Cậu thuộc về trường Hogwarts và chú Sirius biết điều ấy. mình nghĩ rằng, chú ấy không muốn mất cậu. &quot; &quot;Cậu hơi gay gắt đấy, Hermione. &quot;Ron vừa nói với bộ mặt ủ rũ, vừa cố cậy đám rêu mốc bám chặt vào tay mình. &quot;Cậu đâu muốn ở lại căn nhà này mà không có ai bên cạnh. &quot; &quot;Rồi sẽ có!&quot; Hermione nói. &quot; &quot;Ông ấy không muốn mình bị thất vọng lần nữa. Hermione trầm ngâm. &quot;Ông ấy cũng cảm thấy mình có lỗi. Vì có lúc ông ta muốn cậu bị trục xuất khỏi giới phù thủy để rồi cùng với cậu trở thành những tên ngoài vòng pháp luật. &quot; &quot;Đừng nói thế!&quot; Harry và Ron đồng thanh, nhưng Hermione thờ ơ. &quot;Tùy các cậu. Tó nghĩ rằng mẹ của Ron đúng và chú Sirius đang rối loạn vì không biết cậu là cậu hay cha cậu, Harry. &quot; &quot;Vậy cậu nghĩ rằng chú ấy có vấn đề à?&quot; Harry sôi máu. &quot;Không, ý mình là chú ấy phải chịu cảnh cô đơn đã lâu. &quot;Hermione nói gọn. Vừa dứt lời, bà Weasley bước vào phòng ngủ phía sau chúng. &quot;Các con chưa xong à?&quot; Bà hé đầu vào. &quot;Con cứ tưởng mẹ vào để cho chúng con nghỉ chứ!&quot; Ron chua chát. &quot;Con cạo được hàng đống mốc rồi đấy!&quot; &quot;Con làm thế là không được đâu. &quot;Bà Weasley nói. &quot;Con phải giúp ích một chút để giúp những người chỉ huy tổ chức cảm thấy hợp với nơi này chứ. &quot; &quot;Con chẳng khác gì một con gia tinh... &quot; Ron càu nhàu. &quot;Hì, cậu đã thấy cuộc sống của gia tinh đáng sợ thế nào chưa? Rồi cậu sẽ sôi nổi hơn với hiệp hội bảo vệ gia đinh đấy!&quot; Hermione nói đầy hy vọng sau khi bà Weasley rời phòng. &quot;Rồi mọi người sẽ biết thế nào là cực nhọc khủng khiếp khi phải đi dọn dẹp suốt ngày. Chúng ta sẽ lập một hội bảo trợ ở phòng sinh hoạt Gryffindor, mọi lợi nhuận cống hiến cho hiệp hội ấy, cả về mặt nhận thức lẫn tiền bạc!&quot; &quot;mình sẽ bảo trợ cậu vè khoản câm mồm khi nói về hiệp hội.&quot; Ron cáu bẳn, nhưng may chỉ có Harry nghe thấy. &quot;Harry ngày càng muốn được về trường Hogwarts khi kì nghỉ hết dần. Cậu mong mỏi được gặp bác Hagrid, muốn được chơi Quidditch, thậm chí muốn đi dạo qua những luống rau, mìnhi khu nhà kính nuôi thực vật. Cậu vô cùng vui sướng khi sắp được rời khỏi ngôi nhà bụi bặm, mốc meo này. Tủ đựng bát thì vẫn đầy mốc còn con Kreacher thì khò khè chửi rủa trong bóng tối mỗi khi cậu đi ngang qua, mặc dù Harry đã cố yên lặng để không làm phiền chú Sirius. Sống trong tổng hành dinh cuả tổ chức chống Voldemort chẳng thú vị như Harry vẫn tưởng. Những thành viên cuả tổ chức thường xuyên lui đến, thỉnh thoảng ở lại dùng bữa, có khi ở lại dùng bữa, có khi đến chỉ thì thầm với nhau vài câu. Bà Weasley có không để Harry, cũng như những nhóc khác nghe thấy. Không ai, kể cả chú Sirius muốn Harry biết nhiều hơn những điều chú bé được nghe trong đêm cậu đến đây. Vào ngày cuối kỳ nghỉ, khi Harry đang dọn đống phân của con Hedwig trên nóc tủ thì Ron bước vào, cầm trong tay hai cái phong bì. &quot;Danh mục sách mới này. &quot;Ron gọi, quẳng một chiếc cho Harry. mình cứ tưởng họ quên hết rồi. Thông báo thường đến sớm lắm cơ mà... &quot; &quot;Harry hót nốt đống cuối cùng vào túi rác rồi... quẳng qua đầu Ron mìnhi sọt rác trong góc phòng. Cái sọt nuốt gọn rồi ợ một tiếng khủng khiếp. Rồi cậu mở thư ra. Trong đó gồm hai tấm da dê. Một tấm báo ngày học (Đầu tháng 9), còn tấm kia chỉ cho Harry biết sách cậu cần mua vào năm học mới. &quot;Có hai quyển mới thôi. &quot;Harry vừa nói vừa đọc. &quot;Sách học pháp thuật, cấp 5&quot; của Miranda Goshawk và cuốn &quot;Lý thuyết về pháp thuật phòng thủ&quot; của Wilbert Slinkhard. &quot; &quot;Crắc. &quot; Fred và George hiện ra ngay cạnh Harry. Cậu quá quen với kiểu xuất hiện này nên cũng chẳng giật mình. &quot;Sao trường lại chọn sách của Slinkhard nhỉ?&quot; Fred băn khuăn. &quot;Nghĩa là thầy Dumbledore sẽ chọn người dậy &quot;Phòng chống pháp thuật hắc ám&quot; khác chứ sao nữa. &quot;George nói. &quot;Vấn đề chỉ là thời gian thôi. &quot;Fred đế vào. &quot;Các anh có ý gì?&quot; Harry hỏi, nhảy xuống nhìn hai đứa kia. &quot;Ờ, bọn mình nghe lén bố mẹ nói chuyện bằng &quot;Tai nối dài&quot; mấy tuần trước. &quot;Fred bảo Harry, &quot;Nghe bố mẹ nói, mình mới biết rằng thầy đang rất khó khăn để tìm người thay thế năm nay. &quot; &quot;Chẳng có gì lạ. Cứ nhớ lại năm ngoái thì biết. &quot;George nói. &quot;Một người bị đuổi, một người chết, một người mất trí, còn một người bị nhốt trong thùng những 9 tháng. Harry vừa nói vừa xòe tay đếm. &quot;Rồi, giờ em hiểu ý các anh rồi. &quot; &quot;Ron, sao vậy?&quot; Fred hỏi. Ron không trả lời. Harry ngoái lại và thấy Ron cứ đứng đực ra, miệng hơi mở còn mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức thư. &quot;Sao thế?&quot; Fred nôn nóng. Chạy ra phía sau Ron đọc ké bức thư. Rồi Fred cũng há hốc miệng. &quot;Huynh trưởng?&quot; Fred mấp mấy, mắt đầy ngờ vực. &quot;Huynh trưởng á?&quot; George chồm mình rồi giật bức thư từ tay Ron, lật ngược lại đọc. Harry thấy cái gì rực đỏ và vàng rơi vào tay George. &quot;Không thể nào... &quot;George chết lặng. &quot;Chắc có gì không ổn. &quot;Fred nói, giật lấy bức thư từ tay Ron rồi soi vào nến để tìm dấu thủy ấn. &quot;Họa có điên mới cho Ron làm huynh trưởng. &quot; Hai đứa sinh đôi quay đầu lại nhìn Harry rồi cùng thốt lên:&quot; Bọn mình tưởng cậu được bầu chứ!&quot; Fred nói, giọng đầy nghi ngờ vì vẫn tưởng Harry lừa chúng. &quot;Thầy Dumbledore phải chọn cậu chứ!&quot; Giọng George đầy phẫn nộ. &quot;Cậu thắng cúp Tam-Pháp-thuật và nhiều thứ khác cơ mà!&quot; Fred nói. &quot;Hình như...&quot; &quot;Ừ, phải. &quot;Fred chậm rãi. &quot;Do cậu gây nhiều rắc rối quá đây mà. Ít ra thì một trong số các cậu được ưu tiên. &quot; Rồi cậu bước lại gần Harry, vỗ vai nhóc và ném cho Ron cái nhìn đầy cay độc. &quot;Huynh trưởng... Ron ủy mị được làm Huynh trưởng.&quot; &quot;Ôi, mẹ sẽ tức giận lắm đây. &quot;George rên rỉ, quẳng cái huy hiệu huynh trưởng lại cho Ron, cho rằng nó làm tay cậu. Ron, vẫn câm như hến, nhìn cái huy hiệu một lúc rồi đưa cho Harry, ra ý rằng cậu mới là chủ nhân thực sự. Harry cầm lấy nó, có một chữ T lớn được đính vào phù điêu con sư ưng Gryffindor. Harry đã thấy anh Percy cũng đeo cái hệt như thế này trong những ngày đầu cậu đến Hogwarts. Rồi cánh cửa mở tung. Hermione chạy vào phòng, nước mắt đầm đìa. Má cô bé giàn giụa nước, còn tóc thì rối bù. Cô bé cầm theo một cái phong bì. &quot;Cậu... Cậu nhận được?&quot; Cô bé nhìn tấm huy hiệu trên tay Harry rồi thét inh ỏi. &quot;Mình biết mà!&quot; Cô nhóc vui mừng. Rồi cô vung lá thư trong tay. &quot;Mình cũng được làm, Harry ơi! Mình cũng được bầu!&quot; &quot;Không.&quot; Harry vội vã, ấn ngay chiếc huy hiệu cho Ron. &quot;Là Ron chứ không phải mình. &quot; &quot;Là... Cái gì cơ? mình...&quot; &quot;Ron làm huynh trưởng, không phải mình. &quot; Harry nói. &quot;Ron á?&quot; Hermione há hốc miệng. &quot;Nhưng cậu chắc không? Ý mình là... &quot; Cô bé đỏ mặt nhìn Ron, lúc ấy cậu quay mặt lại, vẻ đầy bướng bỉnh: &quot;Tên mình đăng trong bức thư. &quot; &quot;Mình...&quot; Hermione, giọng đầy bối rối. &quot;Mình... à. . ờ... Ôi! Tuyệt quá! Tuyệt lắm Ron! Thật... &quot; &quot;... Bất ngờ!&quot; George chèn vào. &quot;Không.&quot; Hermione nói, đỏ ửng mặt. &quot;Không phải thế đâu... Ron đã làm rất nhiều... Cậu ấy rất...&quot; Cánh cửa sau lưng cô bé mở ra và bà Weasley bước vào, trên tay bà là đống áo choàng được giặt, trông như mới. &quot;Ginny bảo mẹ rằng danh mục sách mới có rồi. &quot;Bà vừa nói vừa nhìn vào mấy chiếc bì thư. Rồi bà đến gần giường, treo áo vào cột. &quot;Các con đưa chúng cho bác, chiều nay bác sẽ tới đại lộ Diagonal mua sách, còn các con ở nhà sửa soạn đồ. Ron này, mẹ phải mua thêm cho con mấy bộ đồ ngủ thôi. Bây giờ quần áo con chật phải đến 6 inch (~ 9cm- HĐ) là ít. Không tin nổi... Con lớn nhanh quá. Con muốn màu gì nào?&quot; &quot;Mẹ mua cho nó màu đỏ và vàng óng để hợp với cái huy chương... &quot; George nói, cười đểu. &quot;Hợp cái gì cơ?&quot; Bà Weasley lơ đãng, treo đôi tất màu hạ dẻ lên cột giá của Ron. &quot;Huy hiệu cuả nó.&quot; Không khí chợt căng thẳng. &quot;Cái huân chương mới, chói lọi, đáng yêu của nó. &quot; Câu nói của Ron làm bà Weasley quên mất việc mua đồ ngủ cho con mình. &quot;Của... nhưng... Ron, chẳng lẽ con... ?&quot; Ron giơ tấm huy hiệu ra. Bà Weasley thét lên, ầm chẳng kém gì Hermione. &quot;Mẹ không tin được! Không thể nào! Ôiii! Ron! Thật tuyệt vời! Con được làm huynh trưởng!Vậy là &quot;Vậy con với Fred là gì? Hàng xóm chắc?&quot; George phẫn nộ khi mẹ cậu đẩy cậu ra rồi lao mìnhi đứa con trai bé bỏng của mình. &quot;Cha con sẽ cực kỳ hạnh phúc khi nghe tin này, Ron! Mẹ rất tự hào về con! Đúng là tin tuyệt vời! Con được làm người đứng đầu lớp, giống như Bill và Percy, đó chỉ là điều đầu tiên! Đúng là điều tuyệt vời trong lúc khó khăn này! Mẹ đến chết mất! Ronnie!&quot; Fred và George đều làm bộ nôn ọe sau lưng bà nhưng bà Weasley không mảy may, bà... ôm chặt cổ Ron, hôn thắm thiết thằng nhóc. Lúc này, trông mặt cậu còn đỏ hơn cả tấm huy chương. &quot;Mẹ ơi... đừng... ôm chặt quá... mẹ.&quot; Thằng nhóc nghẹt thở, cố đẩy mẹ nó ra. Bà mẹ buông Ron ra, bà nói không ra hơi. &quot;Ôi, cái gì bây giờ? Mẹ tặng Percy con cú, nhưng con có một con rồi. &quot; &quot;Mẹ muốn... ?&quot; Ron nói, giọng cậu như không tin vào tai mình. &quot;Con sẽ được thưởng vì sự kiện này!&quot; Bà Weasley nói với giọng sung sướng. &quot;Con có muốn chiếc áo choàng mới không?&quot; &quot;Bọn con mua cho nó mấy cái rồi.&quot; Fred chanh chua, trông cậu rất hối hận vì sự hào phóng của mình. &quot;Hay mua cái vạc mới? Cái của Charlie thì gỉ sét rồi. Hay một con chuột mới? Trước đây con quý Scabber lắm, đúng không?&quot; &quot;Mẹ.&quot; Ron nói, đầy hy vọng. &quot;Mẹ mua cho con cái chổi mới được không?&quot; Bà Weasley hơi tái mặt, chổi rất đắt tiền. &quot;Không cần cái xịn đâu!&quot; Ron nhanh nhẩu thêm vào. &quot;Con chỉ muốn đổi được cái mới thôi... &quot; Bà Weasley ngập ngừng, rồi bà mỉm cười. &quot;Tất nhiên là được... mẹ sẽ đi ngay để tìm cái nào tốt cho con. Chào các con nhé... Ronnie, huynh trưởng bé bỏng! Đừng quên sửa soạn đồ đạc nhé! Huynh trưởng ư... Ôi mẹ run quá! &quot; Bà hôn lên má Ron cái nữa (Tiếng &quot;chút&quot; to khủng khiếp) rồi vội vã ra khỏi phòng. Fred và George đổi thái độ:&quot; Bọn anh không &quot;thơm&quot; chú mày có sao không Ron?&quot; Fred giả vờ áy náy. &quot;Nhưng bọn anh sẽ cúi chào mày. &quot;Giọng George nói. &quot;Thôi đi!&quot; Ron cau có. &quot;Sao thế?&quot; Fred nhăn răng đầy thách thức. &quot;Bé định phạt bọn anh á?&quot; &quot;Anh thích thế lắm.&quot; George cười khẩy. &quot;Các anh không cẩn thận thì cậu ấy làm thật đấy!&quot; Hermione giận dữ. Fred và George lăn ra cười, còn Ron thì càu nhàu: &quot;Thôi đi Hermione!&quot; &quot;Bọn anh sẽ cố gắng cẩn thận, nhỉ George?&quot; Fred giả vờ run sợ. &quot;Thề đấy... &quot; &quot;Ừ... Thời nổi loạn của hai đứa mình qua rồi... &quot;George lắc đầu. Sau tiếng &quot;Crắc&quot; nữa, hai đứa biến mất. &quot;Họ!&quot; Hermione giận dữ, trừng mắt nhìn trần nhà, trên đó nghe rõ tiếng cười gào rú của Fred và George. &quot;Đừng quan tâm Ron ạ! Họ ghen tị ấy mà!&quot; &quot;Chắc không phải.&quot; Ron ngờ, cũng nhìn lên trần nhà. &quot;Các anh luôn nghĩ rằng chỉ có ngu mới làm huynh trưởng... nhưng... &quot;, đột nhiên vui vẻ, Ron nói tiếp: &quot;Họ sẽ chẳng bao giờ có chổi mới! Ước gì mình được cùng đi chọn với mẹ... Chắc chắn mẹ sẽ chẳng mua cây Nimbus (Hào Quang -HĐ). Nhưng có cây Cleansweep (Quét Sạch- HĐ) mới là tốt lắm rồi... ừm, để mình nói với mẹ điều ấy để mẹ còn biết. &quot; Rồi Ron lao khỏi phòng, bỏ lại Harry và Hermione. Harry thấy rằng mình không có mặt mũi nào nhìn Hermione nữa. Cậu quay vào giường, gỡ chiếc áo bà Weasley đưa cho rồi tìm chiếc vali. &quot;Harry?&quot; Cô bé ngập ngừng. &quot;Tuyệt lắm, Hermione ạ... &quot;Harry cố thân thiện, thấy rằng giọng nói ấy chẳng giống cậu tẹo nào. Cậu vẫn không nhìn cô bé. &quot;Cậu là huynh trưởng, tuyệt vời!&quot; &quot;Cảm ơn. &quot;Hermione nói. &quot;Ừm... Harry ơi... cho mình mượn con Hedwig nhé... để mình báo với bố mẹ tin này. Bố mẹ sẽ vui lắm. &quot; &quot;Ừ, không có gì. &quot;Vẫn với giọng vui vẻ khủng khiếp ấy. &quot;Đây!&quot; Rồi cậu mở vali ra, cất chiếc áo xuống dưới đáy vali. Sau đó giả vờ lục lọi thứ gì đó, còn Hermione thì chạy đến cái tủ và kêu con Hedwig xuống. Một lúc sau, Harry nghe tiếng cửa đóng nhưng đóng hờ. Cậu nghe ngóng, nhưng chỉ có tiếng bức tranh rỗng trên tường cười thầm và tiếng cái sọt rác ho vì phân cú. Harry vụt đứng dậy rồi nhìn quanh. Hermione và con cú đi rồi. Harry vội vã chạy đến đầu phòng đóng cửa lại. Rồi chậm rãi tiến về phía giường nằm vật ra, nhìn lơ đãng chân tủ quần áo. Cậu quên khuấy mất việc chọn huynh trưởng vào năm học này và quá căng thẳng vì lo sợ bị trục xuất khỏi giới phù thủy nên đã quên mất rằng chiếc huy hiệu chỉ thuộc về một số người nhất đinh. Nhưng nếu cậu nhớ ra... nếu cậu nghĩ về điều ấy thì có ích gì chứ? &quot;Không phải thế.&quot; Một tiếng vọng nhỏ, thân thuộc vang lên trong đầu cậu. Harry nhăn nhó rồi ôm mặt. Cậu không thể lừa dối mình. Nếu chiếc huân chương còn chưa dành cho ai thì cậu sẽ muốn nó là của riêng mình chứ không phải Ron. Chẳng lẽ cậu đã trở nên kiêu căng giống Draco Malfoy? Cậu nghĩ rằng mình là kiệt xuất ư? Cậu nghĩ rằng mình hơn Ron ư? &quot;Không. &quot;giọng nói ngang ngược cất lên. &quot;Có thật thế không?&quot; Harry băn khuăn, căng thẳng tìm cảm xúc thật của mình. &quot;Mình chỉ giỏi Quidditch thôi, chứ có hơn gì người khác đâu?&quot; &quot;Sự thật đúng là vậy.&quot; Harry nghĩ ngợi. &quot;Mình đâu có học giỏi hơn Ron? Nhưng những khoản khác thì sao? Cụ thể là những lần nguy hiểm mà mình, Ron, Hermione cùng trải qua mà hậu quả còn khủng khiếp hơn bị đuổi học?&quot; &quot;Ừm, mình, Ron và Hermione luôn sát cánh bên nhau.&quot; Giọng nói lại cất lên. &quot;Không phải lúc nào cũng thế!&quot; Harry tranh cãi với chính mình. &quot;Bọn nó đâu chống lại Quirrell cùng mình? Bọn nó đâu có diệt Tom Riddle và con tử xà? Bọn nó đâu có chặn lũ giám ngục vào đêm chú Sirius chạy thoát? Bọn nó cũng không cùng mình ở cái nghĩa địa đêm Voldemort trở lại... &quot; Cái cảm giác bị đối xử tệ vào đêm đến đây lại trỗi dậy trong cậu nhóc. &quot;Mình làm được nhiều hơn!&quot; Harry nghĩ đầy tức giận:&quot; Mình làm được nhiều điều hơn chúng nó!&quot; &quot;Có thể thế&quot; , giọng nói ấy đầy chí lý. &quot;Nhưng thầy Dumbledore chọn huynh trưởng không phải dựa vào những tình huống nguy hiểm mà chọn họ vì lý do khác... Ron có cái mà cậu không có... &quot; Harry mở mắt và nhìn vào chân chiếc tủ (Bị cào lỗ chỗ), nhớ lại lời Fred nói:&quot; chỉ có người điên mới chọn Ron làm huynh trưởng... &quot; Harry khịt mũi. Lại một lần nữa cậu hổ thẹn với chính mình. Ron đâu có xin thầy Dumbledore chiếc huy hiệu? Đó đâu phải lỗi của Ron? Ron, đối với Harry là bạn tốt nhất trên đời. Thế mà cậu lại giận dỗi nhóc ấy chỉ vì một chiếc huy chương rồi cười nhạo sau lưng bạn mình với hai gã kia. Chỉ vì Ron hơn Harry điểm gì đó mà phải phá hủy tình bạn ư? Vừa đến đấy thì Harry nghe tiếng bước chân của Ron trên cầu thang. Cậu đứng dậy, sửa lại kính và cố cười tươi khi Ron quay lại phòng. &quot;Biết tỏng mà!&quot; Ron gọi vui vẻ. &quot;Mẹ sẽ mua cho mình cái Cleansweep mới!&quot; &quot;Tuyệt!&quot; Harry cười rồi nhẹ nhõm rằng cái giọng thân mật giả tạo đã biến mất. &quot;Tuyệt lắm Ron-bạn-hiền ơi!&quot; Đột nhiên Ron ngưng cười. &quot;Không thể tin được mình được chọn... &quot; Nó nói rồi lắc đầu: &quot;Mình cứ tưởng phải là cậu chứ?&quot; &quot;Không! Do mình gây nhiều phiền toái quá&quot; Harry nhại giọng Ron. &quot;Ừ... Chắc thế... Còn bây giờ thì đi sửa soạn đồ đạc chứ?&quot; Những thứ đồ đạc của bọn nó được vứt tứ tung mọi nơi từ khi bọn nó ròi đến đây. Mất cả một buổi chiều để bọn nó lấy lại một quyển sách vứt bừa mọi nơi trong nhà và ném chúng lại vào trong cái rương của bọn nhỏ. Harry để ý thấy Ron đi đâu cũng mang theo cái phù hiệu huynh trưởng của nó, đầu tien là để ở cái bàn cạnh giường ngủ, sau đó để trong túi quần jeans, tới nữa lại để nó trên cái áo choàng của nó, để xem hiệu quả của màu đỏ trên nền đen. Chỉ khi Fred và Geogre nhảy đến và gợi ý việc dán cái đó lên trán nó bằng bùa Dính-mãi thì nó mới xếp cái huy hiệu một cách nhẹ nhàng vào trong cái tất màu hạt dẻ và khoá vào trong rương đựng đồ. Bà Weasley trở về từ Đại lộ Diagonal lúc sáu giờ, người chất đầy những sách và mang một gói nặng bọc bằng nhiều lờp giấy nâu và dày mà sau đó Ron đã lấy từ tay mẹ nó với một lời rên rỉ của lòng khát khao. &quot;Đừng có mà nghĩ đến việc con sẽ sé toạc nó ra bây giờ, mọi người đang vào bếp ăn tối, mẹ muốn con phải xuống lầu&quot; Bà nói, nhưng ngay khi bà ngoảnh mặt đi thì Ron đã xé toạc giấy gói ra một cách điên cuồng và xăm xoi từng inch cây chổi đó, một trạng thái mê ly hiện lên trên khuôn mặt của nó. Xuống tầm hầm, và Weasley đã treo một cái băng-rôn lên phía trên của cái bàn ăn nặng trịch, ghi dòng chữ:CHÚC MỪNGRON VÀ HERMIONENHỮNG HUYNH TRƯỞNG MỚI Bà có một tâm trạng tốt hơn mọi ngày nghỉ khác mà Harry thấy. &quot;Ta nghĩ chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, không phải bữa ăn tối bình thường&quot;, bà nói với Harry, Ron, Hermione, Fred, Geogre và Ginny khi bọn nó bước vô phòng ăn. &quot;Bố con và anh Bill đang đi về, Ron ạ. Ta đã gửi cho bọn họ cú và họ đã hơi bị run sợ,&quot; bà nói, vẻ mặt rạng rỡ. Fred đảo mắt. Chú Sirius, thầy Lupin, chị Tonks và Kingsley Shacklebolt đã ở đó và Moody Mắt Điên đang đi cồm cộp đến khi Harry đang uống một cốc bia-bơ. &quot;Ồ, Alastor, Rất vui vì thấy ông ở đây&quot; Bà Weasley nói một cách rạng rỡ, khi Mắt Điên đang cởi bộ áo choàng du lịch của mình ra. &quot;Chúng tôi đã chờ để hỏi ông việc này hàng năm trời rồi - ông có thể nhìn qua được cái bàn viết ở phòng khách và nói cho chúng tôi cái gì ở trỏng không? Chúng tôi đã không hề muốn mở nó vì nó thiệt là bẩn thỉu&quot; &quot;Không hề chi, Molly...&quot; Cái mắt điện màu xanh của Moody xoay lên phía trên và nhìn chòng chọc một cách cố định vào cái trần trên nhà. &quot;Phòng khách...&quot; Ông gầm gừ, bọn học sinh sợ rúm người lại. &quot;Cái bàn trong góc há? Ờ ờ,... tôi nhìn thấy rồi... ờ, nó là một con Ông Kẹ... muốn tôi đến đó và đuổi nó đi không, Molly?&quot; &quot;Không, không, tôi sẽ làm việc đó sau cũng được&quot; Bà Molly tươi cười, &quot;Ông uống chút gì đã. Chúng ta có một sự chuẩn bị nho nhỏ, thiệt tình,...&quot; Bà nhìn đến chỗ cái Băng-rôn màu đỏ tươi. &quot;Huynh trưởng thứ tư trong gia đinh!&quot; Bà âu yếm nói, xoa đầu Ron xù cả lên. &quot;Huynh trưởng, há?&quot; Moody gầm gừ, cái mắt thường của ông dán vào Ron và cái mắt phép thì xoay quanh để nhìn chằm chằm vào mọi thứ cạnh đầu nó. Harry có một cái cảm giác không được thoải mái lắm con mắt đang nhìn vào cậu và chuyển động đến chỗ chú Sirius và thầy Lupin. &quot;Ồ, chúc mừng,&quot; Moody nói, vẫn còn liếc qua Ron với con mắt thường &quot;những vấn đề về quyền lực thì luôn gây rắc rối, nhưng ta hy vọng Cụ Dumbledore nghĩ là con có thể chịu đựng được hầu hết những thứ xúi quẩy nho nhỏ xảy đến với mình...&quot; &quot;Ron nhìn có vẻ như hơi hoảng trong cách nhìn nhận có vấn đề này nhưng nó đã được giải thoát việc trả lời vì sự góp mặt của bố và anh nó. Bà Weasley đang ở trong một tâm trạng tốt và bà cũng không thèm phàn nàn cái việc họ đa đưa cả Mundugus tới đây; hắn đang mặc một cái áo chùm dài trông có gì đó lổn nhổn một cách kỳ quặc và hắn cúi mình để bỏ cái áo ra và treo nó cạnh cái áo choàng du lịch của Moody. &quot;Nào, ta nên nâng một ly chúc mừng&quot;. Ông Weasley nói, khi mọi người đang uống. Ông nâng cốc lên. &quot;Vì Ron và Hermione, những huynh trưởng mới của nhà Gryffindor!&quot; Ron và Hermione thiệt là rạng rỡ khi mọi người uống vì chúng nó, và sau đó vỗ tay hoan nghênh. &quot;Chị chưa bao giờ là huynh trưởng cả&quot; Tonks nói một cách vui vẻ sau Harry khi mọi người đã ngồi xuống bàn để ăn. Tóc của chị ta bây giờ có màu đỏ cà chua và dài tới tận eo, chị trông y như là chị ruột của Ginnny vậy. &quot;Giáo sư quản lý nhà của chị nói rằng chị thiếu những phẩm chất cơ bản.&quot; &quot;Ví dụ như cái gì?&quot; Ginny hỏi, nó đang chọn cho mình một miếng khoai tây nướng. &quot;Như là cái khả năng đối xử với chính mình&quot; Chị Tonks nói Ginny cười, Hermione nhìn như thể là không biết là nên cười hay không nên cười và dàn xếp bằng cách là cô bé uống một hơi bia-bơ thiệt là bụ và mắc nghẹn. &quot;Thế còn chú, Sirius?&quot; Ginny hỏi, đập vào lưng Hermione. Sirius ngồi ngay bên phải Harry, cười một tiếng giống tiếng chó sủa như thường. &quot;Không ai cho chú làm huynh trưởng cả, ta đã bỏ quá nhiều thời gian bị cầm tù cùng James và Lupin. Lupin là một thằng cha tốt, ổng có huy hiệu đó.&quot; &quot;Ta nghĩ rằng cụ Dumbledore đã nghĩ rằng ta có thể dạy dỗ được những tay bạn thân của mình.&quot; Thầy Lupin nói. &quot;Ta cần phải nói chắc chắn rằng ta đã thất bại thê thảm.&quot; Tâm trạng của Harry đột ngột thay đổi. Cả cha nó cũng chẳng hề được làm huynh trưởng. Cả bàn tiệc trở nên vui vẻ lên trong một tích tắc, cậu ngốn trọn đĩa thức ăn của mình, cảm thấy yêu mọi người trong phòng này gấp đôi. Ron đang khoe tất cả mọi người về cái chổi mới của nó. &quot;... Từ không lên được 70 (chắc là Dặm một giờ - ND), thiệt sự là không tồi chớ? Khi mọi người biết là cái Comet (Sao chổi) 92 chỉ có thể lên được 60 và khi tăng tốc nó còn có một cái đuôi gió chạy theo sau cán chổi.&quot; Hermione thì đang nói chuyện một cách nghiêm túc với thầy Lupin về cái góc nhìn của cô bé về luật cho gia tinh. &quot;Con muốn nói, cái luật đó cũng ngu ngốc như là đối với ma sói, phải không thầy? Nguồn gốc chính là từ cái ý nghĩ kinh tởm của những phù thuỷ cho rằng họ siêu phàm hơn những sinh vật khác...&quot; Bà Weasley và anh Bill đang tranh cãi với nhau về mái tóc của anh như mọi khi. &quot;... Cắt bỏ đi, và con sẽ thiệt là đẹp trai, ngắn hơn thì đẹp hơn, đúng không, Harry?&quot; &quot;Ồ, cái đó cháu không biết,&quot; Harry nói, hơi hoảng vì bị hỏi về ý kiến của cậu, cậu chuyển từ hai mẹ con sang hướng của Fred và Geogre, đang túm tụm lại ở góc với Mudugus. Mundugus ngừng nói khi nhìn thấy Harry, nhưng Fred nháy mắt và vẫy tay ra hiệu cho Harry đến gần chỗ bọn nó. &quot;Không sao đâu mà&quot; Cậu nói với Mudugus &quot;Chúng ta có thể tin tưởng vô Harry, nó là người hỗ trợ về mặt tài chính của chúng cháu&quot; &quot;Nhìn Dung đưa cho bọn anh cái gì nè&quot; Geogre nói, dúi vào tay Harry. Cái vật đó trong như thể là quả đậu đen bị phơi khô tóp lại. Một tiếng lạch cạch yếu ớt đến từ vật đó, ngay cả khi chúng chẳng va vào nhau. &quot;Hạt mầm Vernomous Tentacula đấy&quot; Geogre nói. &quot;Chúng ta cần để làm Skiving Snackboxes nhưng đó là một nguyên liệu thuộc bảng C Cấm-mua-bán mà bọn anh gặp phải rắc rối khi cố kiếm đó&quot; &quot;Mười Galleon chỗ này, đồng ý không Dung?&quot; Fred nói. &quot;Zới tất cả những zắc zối ta gặp phải khi kiếm được chúng?&quot; Đôi mắt lệch và đỏ của Mundugus giãn cả ra. &quot;Ta zất tiếc, những chàng trai, nhưng một hạt không zưới hai mươi đâu&quot; &quot;Dung luôn luôn thích đùa mà,&quot; Fred nói với Harry. &quot;Ờ, cái vụ lời nhất của ông ta cùng lắm cũng chỉ sáu Sickle cho một túi lông chim Knarl thôi mà&quot; Geogre thêm vào. &quot;Cẩn thận&quot; Harry cảnh báo hai anh một cách lặng lẽ. &quot;Cái gì cơ?&quot; Fred nói. &quot;Mẹ đang bận thủ thỉ với Huynh Trưởng Ron, chúng ta không sao đâu.&quot; &quot;Nhưng Moody thì có thể để ý tới các anh.&quot; Harry chỉ ra. Mundugus nhìn một cách lo lắng qua vai. &quot;Đúng zồi, đó&quot; Ông ta cằn nhằn. &quot;Được rồi, những chàng trai, mười chỗ đó đó, nếu lấy nhanh lên&quot; &quot;Tuyệt, Harry!&quot; Fred nói với vẻ thích thú, khi Mundugus dốc hết những hạt đó từ túi của ông ta vào trong lòng bàn tay của hai thằng sinh đôi và chạy nhanh qua cái bàn ăn. &quot;Tốt hơn chúng ta nên lên trên lầu...&quot; Harry nhìn hai anh lên lâu, cảm thấy hơi bứt rứt. Cái việc Harry vừa được biết là Ông bà Weasley muốn tìm rõ tại sao Fred và Geogre lại được cung cấp tài chính cho cái tiệm Giỡn của bọn nó khi mà, như một điều không thể tránh khỏi, họ cuối cùng cũng biết được căn nguyên đó. Đưa cho hai thằng sinh đôi phần thưởng Tam-Pháp-Thuật là một việc đơn giản vào lúc ấy, nhưng sẽ thế nào nếu việc đó làm cho một gia đình chia rẽ và sự bất hoà như trường hợp của anh Percy? Chắc gì bà Weasley vẫn còn coi Harry như con để mình nếu mà bà biết được cậu đã giúp Fred và Geogre khởi đầu một sự nghiệp, mà theo bà nó hơi không thích hợp? Đứng ở chỗ mà hai thằng sinh đôi bỏ nó lên lầu, với một sức nặng tội lỗi đè nặng lên đầu, Harry chợt nghe thấy tiếng tên nó. Giọng của Kingsley Shacklebolt nghe thấy rõ mòn một ngay cả khi có nhiều tiếng nói xung quanh. &quot;... Tại sao cụ Dumbledore lại không cho Potter làm huynh trưởng nhỉ?&quot; Kingsley nói. &quot;Ổng có lý do riêng của ổng&quot; Lupin đáp. &quot;Nhưng việc đó đã chứng minh niềm tin trong ông ta. Đó là những gì tôi biết.&quot; Kingsley cố chấp nói &quot;Đặc biệt là với tờ Daily Prophet (Nhật Báo Tiên tri - ND) có những chuyến đi đến chỗ ổng vài ngày một lần...&quot; Harry không nhìn vô chỗ đó, nó không muốn thầy Lupin hay Kingsley biết là nó đang theo dõi. Dù chẳng đói gì cả, nhưng cậu vẫn cùng Mundugus trở lại bàn ăn. Cái cảm giác vui thích của cậu với buổi tiệc này đã tan biến nhanh như khi nó đến; cậu chỉ muốn được lên lầu và trèo lên trên giường nằm. Moody mắt-điên đang ngửi một cái đùi gà với những cảm giác còn lại trên mũi ổng, rõ ràng là ông ta cũng không thể thấy được một dấu vết hay chất độc nào, vì sau đó ông ta đã gặm quanh khúc đùi gà đó. &quot;... Cái cán cầm làm gằng gỗ sồi bênTây Ban Nha với lớp véc-ni chống trầy và hệ thống rung được lắp đặt thêm--&quot; Ron đang nói với Tonks. Bà Weasley ngáp một hơi thiệt là to. &quot;Chà, ta nghĩ ta sẽ phải dàn xếp vụ Ông Kẹ trước khi ta đi ngủ... Anh Arthur, không muốn dậy muộn chứ? Đêm rồi, Harry, con.&quot;Bà ra khỏi phòng bếp. Harry đặt cái đĩa xuống và tự hỏi khi nào cậu có thể ở nhà bà mà không được bà quan tâm đặc biệt nữa. &quot;Con không sao chớ, Potter?&quot; Thầy Moody gầm ghè. &quot;Vâng, con khoẻ.&quot; Harry nói dối vậy. Moody tợp một ngụm nước để trong túi đeo bên hông, cái con mắt điện màu xanh của ổng nhìm chăm chú vào hai bên người Harry. &quot;Lại đây, ta có cái này chắc con sẽ thích&quot; Ông nói. Từ một túi trong của tấm áo khoác Moody kéo ra một cái ảnh phù thuỷ rất là cũ và rách nát. &quot;Hội Huynh đệ Phượng Hoàng thởu Ban đầu&quot; Moody gầm gừ. &quot;Tìm thấy nó đêm qua khi ta tìm cái áo tàng hình của ta, phát hiện Podmore đã không có cách xử sự bình thường và đưa cho ta thứ tốt nhất.... như vậy nhiều người có thể sẽ thích nhìn tấm ảnh này&quot; Harry cầm lấy bức ảnh. Một đám nhiều người, một số đang vẫy tay về phía cậu, một số khác thì kéo kính lên, gằm gằm nhìn về phía cậu. &quot;Ta đây nè&quot; Moody nói, chẳng cần chỉ vào ổng. Moody không thể lầm vào đâu được, mặc dù tóc thì ít màu nâu hơn và mũi thì vẫn còn nguyên. &quot;Và Cụ Dumbledore thì ngồi cạnh ta, Dedalus Diggle ở phía kia... Đó là Marlene McKinnon, bà ta bị giết hai tuần sau khi chụp bức ảnh này, cả gia đình bà ở đây. Và đây là Frank và Alice Longbottom -&quot; Cái dạ dày của Harry, đã không ổn sẵn rồi, nay nó lại bị nghiến lại khi nhìn vào Alice Longbottom; cậu dường như biết bà từ trước, khuôn mặt thiệt là hiền từ, ngay cả khi cậu chưa gặp bà lần nào, vì bà là hình ảnh của con bà, Neville. &quot;--- Những con quỷ tồi&quot; Moody gầm lên &quot;Chết đi còn hơn là chịu đựng cái gì đã xảy ra cho chúng... Và đó là Emmeline Vance, con đã gặp bà, và đây là thầy Lupin, rõ ràng rồi... Benjy Fenwick, ông ta cũng ở đây, chúng ta chỉ nhìn thấy một ít người ổng... đang di chuyển sang đây&quot; Ông thêm vào, dí sát vào bức ảnh, và người nhỏ bé trong ảnh đi né sang bên cạnh, nhờ vậy mọi người trong ảnh nhích lên trên chút ít. &quot;Đó là Edgar Bones… anh trai của Amelia Bones, có cả gia đình, ông là một phù thuỷ cao cả… Sturgis Podmore, úi chà, ông ta trông thiệt là trẻ… Caradoc Dearborn, mất tích một tháng sau đó, bọn ta không tìm thấy thi thể của ổng… Hagrid, tất nhiên, nhìn chẳng khác chi bây giờ... Elphias Doge, con đã gặp ổng rồi, ta không ngờ ổng lại đội cái mũ ngu ngốc đến vậy… Gideon Prewett, phải năm tên Tử thần thực tử mới giết được ổng và anh Fabian của ổng, họ đã chiến đấu như những anh hùng… còn nữa này, còn nữa này...&quot; Những con người tí hon trong bức ảnh chen vai nhau và hai con người đó biến đi ở phía sau để lên hàng trước bức ảnh. &quot;Đó là anh của cụ Dumbledore, Abeforth, đó là lần duy nhứt ta gặp ổng, một con người lạ mặt thô kệch... Đó là Dorcas Meadowes, đích thân Voldemort giết bả… Sirius, khi cậu ta vẫn còn để tóc ngắn.... và.... đây này, ta nghĩ có thể cái này sẽ làm con thấy thú vị.&quot; Trái tim của Harry đập mạnh. Ba má nó đang tươi cười với nó, hai người ngồi hai bên một tên có đôi mắt nhỏ và mọng nước mà Harry nhận ra đó là Đuôi Trùn, cái thằng phản bội đã chỉ ra chỗ ở của họ cho Voldermort và đã giúp đỡ Voldermort giết ba má cậu. &quot;Này?&quot; Moody nói. Harry nhìn vào cái khuôn mặt rỗ lỗ chỗ và đầy thẹo của Moody. Rõ ràng là Moody đã có cảm giác là vừa cho Harry một chút vui vẻ. &quot;Vâng ạ&quot; Harry nói, một lần nữa gượng cười &quot;Ơ... thầy nghe nè... con vừa mới nhớ ra.... con chưa sắp xếp hành lý....&quot; Harry thoát ra khỏi vụ rắc rối này bằng cách phát minh ra cách nói nó chưa thu dọn hành lý. Vừa lúc đó Sirius nói &quot;Ông làm gì ở đây vậy, Mắt-điên?&quot; và Moody quay lại chỗ chú. Harry băng qua phòng bếp, lẻn qua cánh cửa và lên lầu trước khi bất kỳ ai có thể kịp gọi cậu lại. Cậu chẳng biết vì sao cậu lại bị shock đến vậy; cậu đã nhìn thấy ảnh của ba má cậu trước đó rồi, nhưng cuối cùng, cậu đã gặp Đuôi Trùn nhưng lại hiện ra giữa ba má cậu như thế, cái điều mà cậu ít mong đợi nhứt... Chẳng ai thích điều đó cả, cậu nghĩ một cách giận dữ... Và sau đó, để thấy họ ở xung quanh toàn những gương mặt vui vẻ... Benjy Eenwick, nhìn thấy một ít, và Gideon Prewett, người đã chết như một anh hùng, và nhà Longbottoms, những người đã bị tra tấn đến phát điên… tất cả mọi người đều vẫy tay thật hạnh phúc lúc đó, đâu biết về sau họ bị trù ếm thế nào… Ờ, có thể Moody đã tìm thấy điều thú vị ở đó… Còn cậu, Harry thì cậu lại cảm thấy lo lắng, xao động… Harry đi nhón chân lên lầu qua cái hành lang đầy đầu lâu gia tinh, hơi vui vì cậu đã trở lại lại là mình, nhưng cậu nghe thấy tiếng động gì đó ở chân cầu thang. Có ai đang khóc tỉ tê trong phòng khách. &quot;Chào?&quot; Harry nói. Không ai trả lời nhưng tiếng khóc vẫn tiếp tục. Cậu chạy xuống hai bậc một bước, đi qua chân cầu thang và mở cửa phòng khách. Có ai đó đang thu mình lại trong bức tường thẫm màu, cây gậy phép nắm trong tay, cả người bà ta nấc lên. Có một cái gì nằm sõng soài trên cái thảm bẩn thỉu với một mảnh trăng chiếu rọi vào, chắc chắn là chết rồi, là Ron. Tất cả khí thở biến đâu mất trong buồng phổi của Harry, cậu cảm tưởng như cậu đã ngã ra sàn; bộ não của cậu lạnh băng - Ron chết, không, không thể như vậy được - Nhưng chờ chút, Không Thể Như Vậy Được - Ron đã xuống cầu thang - &quot;Bác Weasley?&quot; Harry nói như báo điềm gở. &quot;R ... r ... riddikulus!&quot; Bà Weasley thổn thức, chỉ cây đũa phép của bà vào thi thể của Ron. CRẮC! Thi thể của Ron biến thành thi thể của Bill, Dang tay ra như đại bàng, mắt mở to và chẳng có gì cả. Bà Weasley khóc hơn bao giờ hết. &quot;R - riddiikulus!&quot; Bà lại làm phép lần nữa. CRẮC Thi thể của Bill lại được thay thế bằng của Ông Weasley, kính xiêu vẹo, dòng máu đỏ chảy ngang mặt ông. &quot;Không!&quot; Bà Weasley than. &quot;Không... Riddikulus! Riddikulus! RID-DIKULUSr&quot; CRẮC. Xác chết của hai thằng sinh đôi. CRẮC. Xác chết của Percy. CRẮC. Xác chết của Harry... &quot;Bác Weasley, đi ra khỏi đây thôi!&quot; Harry hét lên, trong khi mắt vẫn dán vào cái xác chết trên sàn. &quot;Hãy để người khác ---&quot; &quot;Cái gì vậy?&quot; Thầy Lupin đã chạy vào phòng, ngay sát là chú Sirius, với Moody đang đi lộp cộp một khoảng sau họ. Lupin nhìn từ bà Weasley đến xác chết của Harry trên sàn và dường như hiểu ngay. Kéo cái đũa phép ra, ông nói, rất cương quyết và rõ ràng: &quot;Riddikulus!&quot; Thi thể của Harry biến đi. Một quả cầu bạc treo trên không trung ngay trên cái xác đã biến mất. Lupin vẩy cây đũa phép một lần nữa và cái quả cầu biến mất trong một làn khói. &quot;Ôi - Ôi - Ôi!&quot; Bà Weasley nghẹn lại, và bà gào khóc rất to, tay bưng mặt. &quot;Molly,&quot; Thầy Lupin nói thất vọng, đến chỗ bà. &quot;Molly chị đừng...&quot; &quot;Molly, đó chỉ là một con Ông Kẹ thôi mà&quot; Ông nói êm dịu, vỗ về bà &quot;Chỉ là một Ông Kẹ ngu ngốc thôi mà...&quot; &quot;Chị đã nhìn thấy cả bọn chúng nó c - ch - chết cùng một lúc!&quot; Bà Weasley rên rỉ gục mặt vào vai thầy &quot;Cùng m - m - một - lúc! Chị đã m - m - mơ thấy điều đó...&quot; Sirius thì đang dán mắt vào cái thảm nơi mà con Ông Kẹ đóng giả làm Harry, đã nằm ở đó. Moody nhìn vào Harry, cậu đang tránh cái nhìn đó. Cậu có một cảm giác vui vui là cái mắt phép của Moody đã đi theo cậu trên đường đi ra khỏi bếp. &quot;Đ- Đ- Đừng có nói với Arthur,&quot; Bà Weasley nuốt nước mắt, lau mắt một cách điên cuồng bằng tay áo của mình. &quot;Chị k- kh- không muốn anh ấy biết... chị đã ngu ngốc như thế nào...&quot; Lupin đưa cho bà chiếc khăn mùi xoa và bà xì mũi một cái thiệt mạnh. &quot;Harry, bác xin lỗi. Con sẽ nghĩ về bác thế nào nhỉ?&quot; Bà run run nói. &quot;Ngay cả việc đuổi một con Ông Kẹ...&quot; &quot;Bác đừng ngu ngốc thế,&quot; Harry nói, cố nở một nụ cười. &quot;Bác đã qu- quá lo lắng&quot; bà nói, nước mắt lại trào ra khoé mắt &quot;Một nửa số g- gi- gia đình trong cái Hội Huynh đệ này, sẽ l- l- là một điều thần diệu nếu tất cả chúng ta vượt qua... và P - Percy đã không nói chuyện với bọn bác... và nếu một cái điều gì khủng khiếp xảy ra và chúng ta không k- kịp hàn gắn với nó? Và cái gì sẽ xảy ra nếu bác Arthur bị giết, ai s- s- sẽ trông nom Ron và Ginny đây?&quot; &quot;Molly, chừng đó đủ rồi&quot; Thầy Lupin nói cương quyết. &quot;Đây không phải lần cuối. Hiệp hội đang chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, chúng ta đã có đầu não, và chúng ta biết bọn Voldermort sẽ làm gì -&quot; Bà Weasley phát ra một tiếng the thé vị sợ hãi khi nghe đến cái tên đó. &quot;Ồ Molly, coi nào, đến giờ chị phải quen với việc nghe cái tên đó rồi, hãy xem, em không thể hứa không có ai bị làm sao, không ai đoan chắc được cả, nhưng chúng ta đã mạnh hơn lần trước rồi. Chị không ở trong Hội nên chị không biết. Lần trước chúng ta đã giảm bọn Tử thần Thực tử từ hơn hai mươi xuống một và bọn chúng cũng giết chúng ta từng người một $Last time we were outnumbered twenty to one by the Death Eaters and they were picking us off one by one…$. Harry nghĩ về bức ảnh một lần nữa, về cái nụ cười rạng rỡ của ba má cậu. Cậu biết Moody vẫn đang theo dõi cậu. &quot;Đừng lo cho Percy.&quot; Đọt ngột chú Sirius nói. &quot;Nó sẽ tỉnh táo lại thôi. Chỉ trong thời gian ngắn nữa khi Voldermort hoạt động công khai trở lại; một khi hắn làm vậy, cả Viện Pháp thuật sẽ cầu xin chúng ta thứ lỗi cho họ. Và em không chắc rằng sẽ bỏ quá cho họ&quot; Ông nói chua chát. &quot;Và thử tưởng tựng xa hơn nữa ai sẽ trông nom Ron và Ginny một khi chị và Arthur chết,&quot; Lupin nói, cười mỉm, &quot;Chị nghĩ bọn em sẽ làm gì? Bỏ đói chúng chắc?&quot; Bà Weasley cười run. &quot;Thật ngu ngốc&quot; Bà lẩm bẩm, lau mắt. Nhưng Harry sau khi đóng cửa phòng nói lại chừng mười phút sau, đã không thể nghĩ là bà Weasley ngu ngốc được. Cậu vẫn có thể nhìn ba má cậu tươi cười với cậu trong cái tấm ảnh cũ kỹ tơi tả đó, không lo lắng về mạng sống của mình, như nhiều người khác quanh họ. Cái hình ảnh cuả con Ông Kẹ khi trong tư thế cái xác của mỗi thành viên trong gia đinh nhà bà Weasley vẫn còn hiện lên trong đầu cậu Không có một lời cảnh báo nào cả, cái sẹo trên trán của cậu lại đau nhức và cái dạ dày thì nổi sóng dữ dội. &quot;Có thôi đi không,&quot; Cậu nói dứt khoát, xoa cái sẹo khi cơn đau lắng xuống. Harry bỏ qua luôn. Cậu cảm thấy già dặn hơn mọi lần trong đời và nó dường như đặc biệt hơn đối với cậu khi mà một giờ trước cậu đã lo lắng về cái tiệm Giỡn và về cái người có huy hiệu Huynh trưởng. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 10 Luna LoveGood Harry có một giấc ngủ đầy mộng mị. Ba má cậu đi đi lại lại trong các giấc mơ của cậu, không nói một lời; bà Weasley khóc nức nở bên cạnh cái xác của con gia tinh Keachers, trong khi Ron và Hermione đầu đội vương miện thì nhìn bà chăm chú, và Harry thấy mình đang đi dọc theo hành lang dẫn đến một cánh cửa bị khoá kín. Cậu choàng tỉnh dậy với cảm giác nhột nhột nơi vết thẹo, cậu thấy Ron đã mặc xong quần áo và đang nói với cậu. … chúng ta phải nhanh lên, má đang cáu đấy, má nói chúng ta sẽ lỡ chuyến xe mất Trong nhà rối hết cả lên. Từ những gì mà Harry nghe được khi cậu đang mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, cậu được biết là Fred và George đã sử dụng phép thuật làm cho những cái rương của họ bay xuống thang gác để khỏi phải mang chúng, kết quả là những cái rương đâm sầm vào Ginny, làm cho cô bé ngã quị và lăn từ cầu thang gác xuống phòng khách; Bà Black và Bà Weasley cùng la lên với âm độ lớn nhất. - Tụi bay có thể làm con bé bị thương nặng, lũ ngu ngốc kia - - Đồ con lai bẩn thỉu, chúng mày làm bẩn ngôi nhà của tổ tiên tao - Hermione vội vã đi vào phòng, trông có vẻ bối rối, lúc đó Harry đang xỏ chân vào đôi giầy thể thao. Hedwig đang lắc lư trên vai cô bé, còn con mèo Crookshanks thì nằm trong tay. Ba má tớ vừa gửi trả con Hedwig. Con cú vẫy cánh bay và đậu trên đỉnh lồng. Bồ đã xong hết chưa? Sắp xong rồi. Ginny không sao chứ? Harry hỏi, và đeo kính vào. Bà Weasley đã chữa cho nó rồi, Hermione nói. Nhưng bây giờ thầy Mắt điên nói rằng chúng ta không thể rời khỏi chỗ này trừ phi ông Sturgis Podmore có mặt ở đây, nếu không sẽ không đủ người bảo vệ. Bảo vệ? Harry nói. Chúng ta sẽ đi đến Ngã Ba Vua với sự bảo vệ? Bồ phải đi đến Ngã Ba Vua với sự bảo vệ, Hermione sửa lại. Tại sao? Harry cáu kỉnh nói. Tớ nghĩ rằng Voldemort hẳn là đang ẩn mình, hay bồ định nói là hắn sẽ bất thình lình nhẩy ra từ sau một thùng rác và tóm lấy tớ? Tớ không biết, đó chỉ là ý kiến của thầy Mắt điên, Hermione lúng túng nói, và nhìn đồng hồ, nhưng nếu chúng ta không đi sớm, chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu … Các con làm ơn hãy xuống đây ngay! bà Weasley la to, Hermione nhảy lên như phải bỏng và vội vã ra khỏi phòng. Harry chộp lấy con Hedwig, nhét vội nó vào lồng, và xuống cầu thang theo Hermione, kéo theo cái rương của cậu. Bức chân dung của bà Black đang la hét giận dữ nhưng chẳng có ai buồn kéo tấm rèm che lại, dù sao tất cả những tiếng động hiện có trong tiền sảnh cũng sẽ lại đánh thức bà ta một lần nữa. Harry, con sẽ đi cùng ta và cô Tonks, bà Weasley la to cố át tiếng kêu gào được nhắc đi nhắc lại- Đồ máu bùn! Đồ cặn bã! Lũ bẩn thỉu! - Hãy để hành lý và con cú của con lại đó, Alastor sẽ giải quyết đám hành lý đó … Ôi, vì Chúa, anh Sirrus, cụ Dumbledore đã nói không rồi! Một con chó đen to như con gấu xuất hiện bên cạnh Harry khi cậu trèo qua vô số rương nằm ngổn ngang trong gian sảnh để đến chỗ bà Weasley. Sự thực thì… bà Weasley thất vọng nói. Thôi được, anh sẽ phải tự gánh chịu đấy! Bà giật mạnh cánh cửa trước để mở, và bước ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời tháng Chín yếu ớt. Harry và con chó theo sau. Cánh cửa đóng sầm sau lưng họ và tiếng kêu gào của bà Black ngay lập tức tắt ngấm. Chị Tonks đâu ạ? Harry nói và nhìn quanh khi họ bước xuống các bậc thang đá của số 12, lúc này đã biến mất ngay khi họ chạm vỉa hè. Cô ấy đợi chúng ta ở đâu đó quanh đây, bà Weasley nói một cách chắc chắn, rời mắt khỏi con chó đen đang đi cạnh Harry. Một bà già mỉm cười chào họ tại góc quảng trường. Bà có mái tóc quan màu xám gọn ghẽ và đội một cái mũ tím trông như một cái bánh nhân thịt. Wotcher, Harry, bà nháy mắt nói. Chị Molly à, chúng ta nên nhanh lên? bà bổ sung và giơ tay nhìn đồng hồ. Tôi biết, tôi biết, bà Weasley than vãn và sải chân dài hơn, Nhưng anh Mắt điên muốn đợi Sturgis… giá mà anh Arthur có thể lấy được chiếc xe của Bộ Pháp thuật … nhưng ông Fudge không muốn cho mượn quá nhiều trong những ngày này … làm sao mà dân Muggles có thể chịu đựng và đi lại không cần sử dụng phép thuật Nhưng con chó đen to lớn đã sủa lên vui vẻ và nhảy nhót xung quanh họ, xông vào những con bồ câu và đuổi bắt chính đuôi của mình. Harry không thể nhịn cười được. Chú Sirius đã bị nhốt quá lâu. Bà Weasley mím môi lại theo cách mà dì Petunia thường làm. Phải mất đến 20 phút để đi bộ đến Ngã Ba Vua và không có gì đáng kể xảy ra trong thời gian đó trừ việc chú Sirius doạ dẫm mấy con mèo để mua vui cho Harry. Khi đã ở trong nhà ga, họ la cà gần thanh chắn tàu giữa sân ga số 9 và số 10 cho đến khi vắng người, sau đó từng người trong bọn họ lần lượt đâm bổ vào và đi xuyên qua để đến sân ga Chín Ba Phần Tư, nơi đoàn tàu tốc hành Hogwarts đang đứng nh khói cạnh sân ga đấy những học sinh chuẩn bị khởi hành và gia đình đưa tiễn. Harry hít mạnh cái mùi quen thuộc và cảm tháy tinh thần phấn khởi hẳn lên … cậu đang thực sự quay trở lại … Hy vọng là những người khác cũng đến đúng giờ, bà Weasley lo lắng nói, và ngoái lại nhìn phía sau nơi mà ngững người còn lại sẽ xuất hiện, khi họ đứng trên sân ga trải dài có mái vòm kim loại được trang trí cầu kỳ. Con chó đẹp đấy, Harry! một cậu bé cao có mái tóc dài gọi. Cám ơn, Lee, Harry nhe răng cười và nói, trong khi chú Sirius ngoáy tít đuôi lên. Tốt, bà Weasley nói với giọng có vẻ nhẹ hẳn, Còn đây là Alastor với hành lý, nhìn xem này… Một cái mũ của người khuân các hành lý che khuất con mắt không cân xứng, thầy Moody đi khập khiễng xuyên qua lối đi vòng cung, đẩy một chiếc xe chất đầy các rương hành lý. Tất cả ổn rồi, thầy càu nhàu nói với bà Weasley và Tonks, Liệu chúng ta có bị theo dõi không nhỉ … Vài giây sau, ông Weasley xuất hiện trên sân ga cùng với Ron và Hermione. Họ dỡ gần xong các hành lý thì Fred, George và Ginny xuất hiện với thầy Lupin. Không có vấn đề gì chứ? Moody gầm gừ. Không có, thầy Lupin nói. Tôi sẽ phải báo với cụ Dumbledore về vụ Sturgis, thầy Moody nói, Đây là lần thứ hai anh ta không đúng hẹn. Anh ta trở nên không đáng tin cậy giống Mundungus. Tốt rồi, hãy chăm sóc bản thân nhé, thầy Lupin bắt tay với tất cả bọn chúng. Thầy nhìn Harry cuối cùng và đập vào vai cậu. Con cũng vậy. Harry à. Cẩn thận nhé. Phải, hãy giữ cái đầu tỉnh táo và mở to mắt ra, thầy Moody nói và cũng gật đầu với Harry. Và tất cả các con đừng có quên – là phải thận trọng với những điều mình viết ra. Nếu có nghi ngờ điều gì, đừng có đề cập đến trong thư. Thật là tuyệt được gặp tất cả các cháu, Tonks nói, cô ôm ghì lấy Hermione và Ginny Chúng ta sẽ gặp lại các em sớm thôi, chị hy vọng thế. Một tiếng còi báo vang lên; những học sinh còn đứng trên sân ga bắt đầu vội vã lên tàu. Nhanh lên nào, bà Weasley nói gấp, ôm từ biệt bon trẻ và ôm Harry lần thứ hai. Viết thư nhé… hãy cố gắng học cho tốt… nếu các con quên cái gì, má sẽ gửi cho các con … lên tàu ngay đi, nhanh lên nào…&quot; Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, con chó đen khổng lồ chồm dậy trên chân của nó, và đặt chân trước lên vai của Harry, nhưng bà Weasley đã đẩy Harry ra về phía cánh cửa tàu, rít lên giận dữ, Vì chúa, anh hãy cư xử cho nó giống một con chó đi, Sirius! Hẹn gặp lại! Harry gào to qua cánh cửa sổ mở khi con tàu bắt đầu chuyển động, trong khi Ron, Hermione và Ginny vẫy vẫy tay bên cạnh cậu. Hình bóng của Tonks, Lupin, Moody và ông bà Weasley lùi lại nhanh chóng nhưng con chó thì vẫn chạy dưới cạnh cửa sổ tàu, vẫy đuôi; người trên sân ga phá ra cười khi nhìn thấy con chó đuổi theo đoàn tàu, sau đó tàu vòng qua một khúc ngoặt và chú Sirius biến mất. Chú ấy không nên đi theo chúng ta, Hermione nói với giọng lo lắng. Hãy tươi tỉnh lên đi, Ron nói, chú ấy không nhìn thấy ánh mặt trời cả tháng nay rồi, tội nghiệp thật. Ổn rồi, Fred nói, đập hai tay vào nhau, bọn anh không thể đứng đây và tán gẫu cả ngày được, bọn anh cần phải bàn bạc với Lee về một vụ làm ăn. Gặp bọn em sau nhé, Fred và George biến mất qua hành lang bên tay phải. Con tàu tăng tốc, những ngôi nhà bên ngoài chạy vụt về phía sau rất nhanh, và họ đứng lắc la lắc lư. Chúng ta đi tìm một toa đi? Harry đề nghị. Ron và Hermione trao đổi một cái nhìn. Ờ..., Ron nói. Chúng tớ – nghĩa là - Ron và tớ định đi đến toa của Huynh Trưởng, Hermione lúng túng nói. Ron không nhìn Harry; cậu có vẻ rất thích thú với móng tay của bàn tay trái. Ồ, Harry nói. Tốt thôi. Tớ không nghĩ là chúng tớ sẽ ở lại đó trong suốt cuộc hành trình, Hermione nói nhanh. Các bức thư nói rằng, chúng tớ sẽ nghe Thủ lĩnh Nam Sinh và Thủ Lĩnh nữ sinh chỉ dẫn, và sau đó sẽ tuần tra dọc các hành lang (Comments by Tốt lắm, Harry lại nói. T... Tớ sẽ gặp lại các cậu sau. Chắc chắn rồi, Ron nói, ném một cái nhìn lo lắng và lén lút vào Harry. Thật là một cực hình khi phải đi đến đó, - chúng chúng tớ buộc phải –ý tớ là, tớ không thích thú với việc đó một tẹo nào, tớ không phải là anh Percy, cậu kết thúc một cách bướng bỉnh. Tớ biết là cậu không phải, Harry nói và nhe răng ra cười. Nhưng khi Hermione và Ron kéo những cái rương của mình, cùng với con mèo Crookshanks và cái lồng có con Pigwidgeon về phía cuối động cơ của đoàn tàu, Harry cảm thấy có cảm giác mất mát hết sức lạ lùng. Cậu chưa bao giờ đi trên tàu tốc hành Hogwarts mà không có Ron. Thôi nào, Ginny nói với cậu, nếu chúng ta đi bây giờ chúng ta có thể kiếm chỗ cho cả hai người đó. Đúng thế, Harry tán thành và nhấc cái lồng con Hedwig lên trong một tay, một tay khác thì kéo cái rương. Hai đứa di chuyển một cách khó khăn dọc theo hành lang, tìm kiếm chỗ trống qua các cánh cửa kiếng của các toa mà bọn nó đi qua, các toa này đều đã đầy nhóc người. Harry không thể không để ý thấy rất nhiều người nhìn lại cậu đầy tò mò và một số còn huých tay người bên cạnh và chỉ vào cậu. Sau khi cậu bắt gặp thái độ đó ở năm toa liên tiếp, cậu nhớ ra là tờ Nhật báo tiên tri đã nói với các độc giả trong suốt cả mùa hè cậu là một kẻ khoe khoang. Cậu tự hỏi liệu những người đang nhìn cậu và thì thầm kia có tin vào những câu chuyện đó không. Tại toa cuối cùng, họ gặp Neville Longbottom, bạn học chung năm thứ năm của cậu ở Nhà Gryffindor, khuôn mặt tròn của cậu bé đỏ bừng lên khi cố gắng kéo chiếc rương trong khi tay kia cầm con cóc đang vùng vẫy, con Trevor. Chào Harry cậu thở hổn hển. Chào Ginny… tất cả các toa đều chật hết… tớ không thể tìm được một chỗ ngồi… Anh nói cái gì vậy? Ginny nói, cô bé cố gắng lách qua Neville để nhìn vào toa tàu phía sau cậu bé. Có chỗ ở đây nè, chỉ có mình Loony Lovegood thôi — Neville lầm bầm điều gì đó về việc không muốn làm phiền ai. Đừng có ngốc thế, Ginny nói và cười to, Bạn ấy không phiền đâu. Cô bé đẩy cánh cửa mở ra và kéo chiếc rương vào trong. Harry và Neville theo sau. Chào Luna, Ginny nói, Chúng tớ có thể ngồi đây chứ? Cô bé bên cạnh cửa sổ ngước mắt nhìn lên. Cô có mái tóc màu vàng sẫm dài đến thắt lưng, rối bù, hàng mi nhợt nhạt và đôi mắt lồi làm cho cô luôn có vẻ ngạc nhiên. Harry ngay lập tức biết tại sao Neville lại muốn bỏ qua toa tàu này. Cố gái này bốc ra mùi vị của sự ngớ ngẩn rõ rệt. Có lẽ bởi vì cô gài cây đũa phép sau tai trái cho an toàn, hoặc cô chọn đeo một chuỗi vòng cổ làm bằng các nắp chai Bia B, hoạc cô đang đọc ngược tờ tạp chí. Mắt cô liếc qua Neville và ngừng lại ở Harry. Cô gật đầu ra iệu đồng ý. Cám ơn, Ginny nói và mỉm cười cới cô bé. Harry và Neville xếp gọn ghẽ ba cái rương và cái lồng của con Hedwig lên giá để hành lý và ngồi xuống. Luna quan sát bọn chúng qua tờ tạp chí Kẻ Nguỵ biện lộn ngược. Cô bé có vẻ không thèm lảng tránh như những người bình thường. Cô nhìn chằm chằm vào Harry, lúc này đang ngồi đối diện và đang thầm ước là mình đừng chọn chỗ như vậy. Cậu có một mùa hè vui chớ Luna? Ginny hỏi. Ừ, Luna m màng nói mà không rời mắt khỏi Harry. Nó thiệt là vui. Cậu chính là Harry Potter, cô bổ sung thêm. Tớ biết tớ là ai Harry nói. Neville cười khúc khích. Luna quay đôi mắt nhợt màu sang phía cậu. Và tớ không biết cậu là ai. Tớ chẳng là ai cả, Neville vội vã nói. Không, anh không phải thế, Ginny nói một cách sắc nhọn. Neville Longbottom - Luna Lovegood. Luna cùng khoá với em, nhưng thuộc nhà Ravenclaw. Sự hóm hỉnh thông minh không đo được là gia tài lớn nhất của một người đàn ông, Luna nói vời giọng ngân nga như hát. Cô bé nâng tờ tạp chí lộn ngược lên đủ cao để giấu mặt mình sau đó và im lặng. Harry và Neville nhướn mắt nhìn nhau. Ginny nén tiếng cười khúc khích. Con tàu lao rầm rầm về phía trước, đưa bọn chúng đi vào vùng nông thôn rộng lớn. Đó là một ngày lạ lùng, không bình yên; trong một lúc, toa tàu tràn ngập ánh nắng và ngay sau đó lại đi qua vùng mây xám trông rất đáng ngại. Thử đoán xem tớ đã nhận được gì trong ngày sinh nhật? Neville nói. Một cái Nhắc trí nhớ nữa? Harry nói, nhớ lại món đồ trong như hòn bi mà bà của Neville đã gửỉ cho nhằm cải thiện trí nhớ tệ hại của cậu bé. Không phải, Neville nói. Một cái là đủ với tớ rồi, mặc dù tớ đã đánh mất cái đó cách đây lâu rồi … nhìn nè…&quot; Cậu sục bàn tay rảnh không giữ con Trevor vào trong cặp học sinh và sau một lát lục lọi, cậu lôi ra một món đồ trông như là một cái cây xương rồng nhỏ mầu xám trồng trong một cái bình, ngoại trừ một điều là nó được phủ bằng những cái trông giống mụn nhọt hơn là những cái gai. Mimbulus mimbletonia, Cậu nói một cách tự hào. Harry nhìn chằm chằm vào món đồ. Nó phập phồng nhè nhẹ, khiến cho nó có vẻ kinh tởm giống như một cơ quan nội tạng đang bị bệnh. Cái này thực sự hiếm đấy, Neville rạng rỡ nói. Tớ biết là ngay cả nhà kính của trường Hogwarts cũng không có. Tớ không thể đợi đến lúc chỉ cho Giáo sư Sprout thấy. Bác Algie mang nó về cho tớ từ Assyria. Tớ sẽ xem xem liệu tớ có thể nhân giống từ nó không. Harry biết môn học ưa thích của Neville là Thảo dược học, nhưng trong đời cậu, cậu sẽ không thể hình dung đuợc cậu muốn gì với cái cây nhỏ còi cọc này. Liệu nó có làm được cái gì không? cậu hòi. Hàng đống thứ ấy chứ! Neville hãnh diện nói. Nó có một hệ thống tự vệ rất đáng ngạc nhiên. Xem nhé, giữ con Trevor hộ tớ… Cậu ném con cóc vào lòng Harry và lấy từ trong cặp ra một cái bút lông ngỗng. Đôi mắt lồi của Luna Lovegood xuất hiện trên đỉnh tờ tạp chí lộn ngược một lần nữa để quan sát hành động của Neville. Neville nâng cái cây Mimbulus mimbletonia lên ngang mắt, lưỡi thè ra giữa hai hàm răng, chọn một điểm và chọc mạnh vào cái cây bằng đầu cây bút. Chất lỏng hôi thối, đậm đặc và có màu xanh sẫm bắn vọt ra thành tia từ tất cả các nốt nhọt trên cái cây;. Chúng bắn vào thành toa tàu, cửa sổ, làm vấy bẩn tờ tạp chí của Luna Lovegood; Ginny kịp gi tay lên che mặt thì trông giống như đang đội một cái mũ màu xanh nhầy nhụa, còn Harry vì bận ngăn không cho con Trevor chạy trốn đã nhận đủ đầy mặt. Nó có mùi như phân được ủ lâu. Neville, toàn thân và mặt bị ướt sũng, đang lắc lắc cái đầu cho chất lỏng ra khỏi mắt. X ... xin lỗi, cậu há hốc miệng vì kinh ngạc. Tớ chưa bao giờ thử cả … tớ không biết là nó lại có thể như vậy … đừng lo, Stinksap không độc đâu, cậu bổ sung với vè lo lắng khi thấy Harry nhổ ra sàn cả đống. Đúng vào lúc đó cánh cửa của toa tàu trượt mở. Ôi… chào Harry, một giong nói lo lắng cất lên. Không đúng lúc à? Harry chì sạch mắt kính bằng bàn tay không có con Trevor. Một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen bóng dài đang đứng ở lối vào mỉm cười nhìn cậu: đó là Cho Chang, Tầm thủ của đội Quidditch nhà Ravenclaw. Xin chào, Harry lúng túng nói. Ờ…&quot; Cho nói. Chỉ là… tớ chỉ nghĩ là nên chào các cậu … tạm biệt nhé. Mặt gần như hồng lên, cô đóng cánh cửa lại và đi mất. Harry ngồi sụp trở lại chỗ ngồi và rên lên. Cậu muốn Cho nhìn thấy cậu đang ngồi giữa nhóm người làm bọn họ cười phá lên vì một câu chuyện khôi hài mà cậu vừa kể; cậu không muốn bị bắt gặp ngồi với Neville và Loony Lovegood, nắm chặt một con cóc và bị ướt sũng bởi Nhựa cây hôi thúi. Đừng có quan tâm, Ginny dũng cảm nói. Nhìn nè, chúng ta có thể dễ dàng gột sạch. Cô giơ cây đũa lên. Gột sạch! Đám nhựa hôi thối biến mất. Xin lỗi, Neville nói một lần nữa với giọng lí nhí. Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua mà Ron và Hermione không thấy trở lại, vào lúc đó, cái xe đẩy chớ thức ăn đã đi qua. Harry, Ginny và Neville đã ăn xong những cái bánh bí ngô và bận rộn đổi chác những tấm thẻ trong các phong Sôcôla ếch nhái thì cánh cửa trượt mở và Ron và Hermione bước vào cùng với con mèo Crookshanks và con cú Pigwidgeon đang kêu the thé trong cái lồng của nó. Tớ chết vì đói mất, Ron nói, khi xếp lồng con Pigwidgeon cạnh lồng con Hedwig, chộp lấy thanh Sôcôla ếch nhái từ phía Harry thảy tới và ném mình vào chỗ ngồi ngay cạnh cậu. Cậu bóc lớp giấy bọc của thanh Sôcôla, cắn một miếng và dựa về phía sau, nhắm mắt lại như thể là cậu đã có một buối sáng rất vất vả mệt nhọc. À, có hai huynh trưởng năm thứ năm cho mỗi nhà, Hermione nói, trông có vẻ hết sức cáu kỉnh khi cô ngồi xuống chỗ của mình. Một nam và một nữ. Và đoán xem ai là huynh trưởng của nhà Slytherin? Ron nói, mắt vẫn nhắm. Malfoy, Harry trả lời ngay lập tức, tin chắc là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cậu đã trở thành sự thực. Đưng nhiên rồi, Ron cay đắng nói, quẳng nốt mẩu Sôcôla ếch nhái còn lại vào miệng và và lấy ra một thanh khác. Và con bò cái Pansy Parkinson, Hermione nói với vẻ dữ dội. Làm sao mà nó có thể làm Huynh trưởng khi mà nó còn to hơn cả một gã khổng lồ … Thế ai làm Huynh trưởng nhà Hufflepuff? Harry hỏi. Ernie Macmillan và Hannah Abbott, Ron nói một cách khó khăn. Anthony Goldstein và Padma Patil làm Huynh trưởng nhà Ravenclaw, Hermione nói. Cậu đã đi dự dạ hội Noel với Padma Patil, một giọng nói lúng búng cất lên. Mọi người quay sang nhìn Luna Lovegood, lúc này đang thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ron qua mép trên tờ tạp chí Kẻ Nguỵ biện. Ron nuốt vội một mồm đầy Sôcôla ếch nhái. Phải, tớ biết tớ đã đi, cậu nói, trông có vẻ hơi ngạc nhiên. Cô ta chẳng thích thú lắm đâu, Luna thông báo cho Ron. Cô ấy không nghĩ là cậu đã lừa cô ấy rất khéo, bởi vì cậu đã không nhảy với cô ấy. Tớ không nghĩ là tớ bận tâm về chuyện đó đâu, cô bổ sung với vè tư lự, Tớ không thích khiêu vũ lắm. Cô ta quay lại với tờ tạp chí. Ron há miệng nhìn chằm chằm vào bìa tờ tạp chí trong vài giây, sau đó nhìn sang Ginny hy vọng nhận được một lời giải thích nào đó, nhưng Ginny đang ngậm chặt ngón tay để ngăn tiếng cười khúc khích bật ra. Ron lúc lắc cái đầu, điếng cả người, sau đó kiểm tra cái đồng hồ. Chúng tớ thường xuyên đi tuần dọc các hành lang, Cậu nói với Harry và Neville, Cà chúng tớ có quyền trừng phạt nếu như mọi người cư xử không đúng. Tớ không thể đợi đến lúc bắt được Crabbe và Goyle vì lỗi gì đó Bồ không được lạm dụng vị trí của mình, Ron! Hermione gay gắt nói. Phải rồi, bởi vì Malfoy sẽ không lạm dụng việc đó chứ gì, Ron cay đắng nói. Thế bồ sẽ tự hạ xuống bằng nó à? Không, tớ chỉ muốn chắc chắn là tớ bắt được bè lũ của nó trước khi nó túm được các bạn tớ. Vì chúa, Ron - Tớ sẽ làm cho Goyle vi phạm nội qui, điều đó sẽ giết nó, nó ghét viết lách mà, Ron sung sướng nói. Cậu hạ thấp giọng xuống giống giọng ủn ỉn của Goyle và, cau mặt với một cái nhìn tập trung đầy đau khổ, diễn đạt điệu bộ đang viết trong không khí. đầu... chó. Tất cả phá ra cười, nhưng không ai cười to bằng Luna Lovegood. Cô ta thốt ra tiếng kêu vui thích đánh thức con Hedwig và làm nó vỗ cánh phẫn nộ, con con mèo Crookshanks thì nhảy qua giá để hành lý, kêu rít lên. Luna cười nhiều đến mức tờ tạp chí của nó tuột khỏi tay, trượt theo chân cô ta xuống sàn. Thật là buồn cười! Đôi mắt lồi của cô bé giàn dụa nước mắt khi cô cô gắng lấy lại hi thở và nhìn chằm chằm vào Ron. Hoàn toàn bối rối, Ron nhìn những người khác, lúc này đang cười vẻ mặt Ron và vào tiếng cười kéo dài lố bịch của Luna Lovegood, cô ta đang lắc lư nguời hết sau ra trước và ôm lấy sườn. Cậu đang giễu cợt tớ đấy à? Ron khó chịu nói với cô bé. Phía sau… con khỉ đầu chó! cô ta ngẹn thở và ôm lấy sườn. Tất cả mọi người nhìn Luna cười, nhưng Harry thì liếc vào tờ tạp chí ở trên sàn, nhận thấy có cái gì đó buộc câu phải chú ý. Nằm ngược với cậu nên rất khó có thể nói có cái gì trong bức hình, nhưng Harry có thể nhận ra một bức tranh biếm hoạ rất tồi vẽ ông Cornelius Fudge; Harry chỉ có thể nhận ra ông Fudge nhờ cái mũ quả dưa màu xanh chanh. Một tay của ông nắm chặt một túi vàng; tay còn lại bóp cổ một con yêu tinh. Bức biếm hoạ chú thích: Ông Fudge có thể thu được lợi ích đến đâu với Gringotts? Dưới đó liệt kê các bào báo ở trong tờ tạp chí. Nạn hối lộ trong Giải đấu Quidditch: Điều khiển Cơn lốc xoáy như thế nào Các bí mật của Chữ Rune cổ đã được khám phá Sirius Black: Tên tội phạm hay một nạn nhân? Tớ có thể xem được chứ? Harry thiết tha hỏi Luna. Cô gật đầu đồng ý, vẫn nhìn chằm chằm vào Ron, nghẹn thở vì cười. Harry mở tờ tạp chí và liếc qua mục lục. Cho đến lúc này cậu đã hoàn toàn quên bẵng đi tờ tạp chí mà ông Kingsley đã trao cho ông Weasley để chuyển cho chú Sirius, nhưng chắc hẳn nó chính là tờ tạp chí Kẻ Nguỵ biện số này. Cậu tìm được trang đó, lật giở bài báo một cách xúc động. Trang này cũng được minh hoạ bằng một bức biếm hoạ dở ẹc; trong thực tế, Harry sẽ không bao giờ có thể ngờ được đó là chú Sirius nếu như không có lời chú thích bên dưới. Trong tranh, chú Sirius đang đứng trên một đống xương người với cây đũa phép giơ cao. Đầu đề bài báo viết: SIRIUS - BLACK đã được tô vẽ lên? Một kẻ giết người hàng loạt khét tiếng hay một giọng ca? Harry phải đọc câu đầu tiên vài lần cho đến khi cậu chắc là mình không hiều nhầm. Từ khi nào mà chú Sirius lại là một ca sỹ được nhỉ? Trong suốt 14 năm người ta tin là Sirius Black đã phạm tội giết một lúc 12 dân Muggles vô tội và một phù thuỷ. Cuộc vượt ngục táo bạo của Black khỏi nhà tù Azkaban cách đây hai năm đã biến anh ta thành kẻ bị Bộ Pháp thuật săn lùng ráo riết nhất. Không ai trong số chúng ta lại đặt câu hỏi liệu anh ta có đáng bị bắt trở lại và trao cho bọn Dementor (Giám ngục - HĐ) hay không. Nhưng anh ta có làm việc đó không? Có bằng chứng mới rất đáng chú ý xuất hiện gần đây làm sáng tỏ vấn đề của Sirius Black có thể không phạm cái tội mà vì nó anh ta bị đưa đến nhà tù Azkaban. Trong thực tế, Doris Purkiss ở số 18 Acanthia Way, Little Norton, nói, Black có thể không có mặt nơi xảy ra vụ giết người. Cái mà mọi người không nhận thấy là Sirius Black là một cái tên giả, bà Purkiss nói. Người đàn ông mà mọi người tin là Sirius Black trong thực tế là Stubby Boardman, ca sỹ chính trong nhóm nhạc nổi tiếng The Hobgoblins, ca sỹ này đã rút lui khỏi đời sống công cộng sau khi bị đánh vào tai bằng một cây củ cải tại buổi hoà nhạc ở Đại sảnh đường của nhà thờ Little Norton Church Hall cách đây gần 15 năm. Tôi đã nhận ra ông ta ngay khi tôi nhìn thấy ông ta trên báo. Hiện nay, Stubby không thể bị buộc tội, vì vào cái ngày xảy ra tội ác tình cờ anh ta lại đang tham dự bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với tôi. Tôi đã viết cho ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật và hy vọng ông ấy sẽ ân xá cho Stubby, tên giả là Sirius, ngay lập tức. Harry kết thúc đọc bài báo và nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí với vẻ không tin nổi. Có lẽ đây là một trò đùa, cậu nghĩ, có lẽ bài báo thường in những mẩu chuyện bịp bợm như vậy. Cậu lật lại vài trang và tìm thấy một bài về ông Fudge. Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, phủ nhận là ông có kế hoạch nắm quyền kiểm soát Ngân hàng Phù thuỷ, Gringotts, khi ông được bầu làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cách đây 5 năm. Fudge luôn nhấn mạnh là ông chẳng muốn cái gì hơn là cộng tác hoà bình với những người bảo vệ vàng của chúng ta. Nhưng có đúng là như thế không? Những nguồn tin thân cận với ông Bộ trưởng gần đây đã tiết lộ rằng hoài bão thiết tha nhất của ông Fudge là kiểm soát nguồn cung cấp vàng của bọn yêu tinh và ông ta sẽ không ngần ngại sử dụng vũ lực nếu thấy cần thiết. Đây không phải là lần đầu tiên, một người nắm được tình hình nội bộ của Bộ Pháp Thuật nói. Cornelius Fudge &quot;Kẻ nghiền nát yêu tinh&quot;, đó là biệt danh mà bạn bè gọi ông ta. Giá như bạn có thể nghe thấy ông ta khi ông ta nghĩ là không có ai đang lắng nghe mình cả, ông ta luôn miệng nói về những con yêu tinh mà ông ta đã khử; ông ta đã dìm chết bọn chúng, thả bọn chúng rơi xuống từ các toà nhà, đánh thuộc độc bọn chúng, nấu bọn chúng lên …&quot; Harry không đọc thêm nũa. Fudge có thể có nhiều sai lầm nhưng Harry thấy khó có thể tưởng tượng được ông ấy ra lệnh nấu những con yêu tinh lên. Cậu lướt qua phần còn lại của tờ tạp chí. Ngừng lại ở một trang, cậu đọc được: có lời buộc tội là Tutshill Tornados đã giành được chiến thắng giải Quidditch League nhờ thư nặc danh, can thiệp bất hợp pháp vào cây chổi thần và khủng bố; một cuộc phỏng vấn với một phù thuỷ tự nhận là đã cưỡi một cây Cleansweep (Quét sạch -HĐ) Sáu bay lên Mặt trăng và mang về một túi đầy ếch mặt trăng để chứng minh chuyến đi đó là có thật; và một bài báo viết về ngôn ngữ Rune cổ đại, ít nhất với bài báo này cậu có thể giải thích tai sao Luna lại đọc ngược tờ tạp chí Kẻ nguỵ biện. Theo tờ tạp chí này, nếu bạn lộn ngược các chữ runes, chúng sẽ mang ý nghĩ một lời nguyền có thể biến tai kẻ thù của bạn thành quả việt quất. Trong thực tế, so với các bài báo còn lại trong tờ tạp chí này thì giả thiết về việc chú Sirius có thể thực sự là ca sỹ chính của nhóm Hobgoblins là đáng quan tâm nhất. Có tin gì hay không? Ron hỏi khi Harry gập tờ tạp chí vào. Tất nhiên là không, Hermione khinh miệt nói trước khi Harry kịp trả lời. Kẻ nguỵ biện là một đống rác rưởi, tất cả mọi nguời đều biết thế mà. Xin lỗi, Luna nói; giọng cô ta bỗng nhiên mất hẳn sự mơ màng. Bố tớ là Chủ bút. Tớ - à, Hermione nói, trông hết sức lúng túng. Ờ… nó cũng có vài thứ thú vị … ý tớ là khá thú vị…&quot; Trả nó cho tớ, cám ơn, Luna lạnh lùng nói, ngả người về phía trước, giật lấy tờ tạp chí khỏi tay Harry. Lật nhanh các trang của tạp chí và dừng lại ở trang 17, cô ta cương quyết quay ngược tờ tạp chí lại và giấu mặt đằng sau nó, vừa lúc đó cánh cửa toa mở ra lần thứ ba. Harry nhìn hờ hững; nó đã đoán trước điều này, nhưng điều đó không làm cho cái nhìn với điệu cười tự mãn của Draco Malfoy đang được hộ tống hai bên bởi hai thằng ban nối khố là Crabbe và Goyle trở nên vui vẻ hơn -. Mày muốn gì? cậu hung hăng nói, trước khi Malfoy có thể mở miệng. Hãy cư xử cho đúng cách, Potter, hoặc tao sẽ giam mày lại, Malfoy lè nhè, mái tóc vàng bóng mượt và gò má nhọn giống bố nó. Mày biết đấy, tao không như mày, tao được giao cho nhiệm vụ Huynh trưởng, và có nghĩa là, tao không như mày, tao có quyền trừng phạt bọn mày. Phải, Harry nói, nhưng mày không giống tao, mày là một tên git, vì vậy hãy cút ra khỏi đây và để chúng tao yên. Ron, Hermione, Ginny và Neville cười to. Môi thằng Malfoy nhếch lên. Hãy nói cho tao biết, mùi vị là một đứa giỏi thứ hai sau Weasley là như thế nào hả, Potter? nó hỏi. Câm mồm đi, Malfoy, Hermione gay gắt nói. Tao nghĩ là tao vừa thấy được một sự trơ tráo, Malfoy nói và mỉm cười tự mãn. Được thôi, hãy coi chừng đó, Potter, bởi tao sẽ đánh hơi từng bước chân của mày để xem mày có vi phạm nội qui không. Cút khỏi đây! Hermione nói và đứng lên. Malfoy ném cho Harry một cái nhìn hiểm độc lần cuối và rời khỏi toa tàu cùng với Crabbe và Goyle lạch bạch theo chân nó. Hermione đóng sầm cánh cửa toa tàu đằng sau chúng và quay lại nhìn Harry, cậu bé ngay lập tức biết rằng giống như cậu, cô bé đã ghi nhớ những điều mà Malfoy đã nói và vì thế đang mất bình tĩnh. Ném cho tớ một thanh Sôcôla ếch nhái nữa nào, Ron nói, rõ ràng là không nhận thấy gì hết. Harry không thể ăn nói tự do trước mặt Neville và Luna. Cậu trao đổi một cái nhìn lo lắng khác với Hermione, sau đó bắt đầu nhìn qua cửa sổ. Cậu đã nghĩ là việc chú Sirius đi cùng cậu đến nhà ga chỉ là một chút vui vẻ, nhưng bỗng nhiên việc đó trở nên một hành động vô cùng khinh suất, nếu không muốn nói là vô cùng nguy hiểm … Hermione đã có lý… chú Sirius không nên đi ra ngoài. Nếu như ông Malfoy để ý thấy con chó đen và nói với thằng Draco? Liệu ông ta có đi đến kết luận là ông bà Weasleys, thầy Lupin, cô Tonks và thầy Moody biết chỗ chú Sirius ẩn náu không? Hoặc việc thằng Malfoy sử dụng từ đánh hơi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Thời tiết vẫn không thay đổi khi họ đi ngày càng xa về phía Bắc. Mưa đập nhẹ vào cửa sổ, sau đó mặt trời hiện ra mờ nhạt trước khi những đám mây che phủ nó một lần nữa. Khi bóng tối che phủ và những ngọn đèn trong toa tàu được bật sáng, Luna cuộn tờ Kẻ nguỵ biện lại, nhét cẩn thận vào trong túi và quay lại nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Harry ngồi tỳ trán vào cửa số tàu, cố gắng tìm kiếm hình bóng mờ xa của trường Hogwarts, nhưng đó là một đêm không trăng và cửa sổ vằn vèo những dòng nước mưa thì rất cáu bẩn. Chúng ta nên thay đồ, cuối cùng Hermione nói, tất cả bọn chúng mở rưng của mình một cách khó khăn và lấy ra các bộ đồng phục học sinh. Cô bé và Ron gắn phù hiệu huynh trưởng cẩn thận lên ngực áo. Harry nhìn thấy Ron kiểm tra qua hình phản chiếu của chiếc cửa số tối sẫm. Cuối cùng, con tàu bắt đầu giảm tốc độ và họ nghe thấy âm thanh huyên náo như thường lệ khi mọi người lấy hành lý và vật nuôi đi cùng, để chuẩn bị xuống tàu. Vì Ron và Hermione được giao nhiệm vụ giám sát tất cả nên bọn chúng đã biến mất khỏi toa tầu một lần nữa, để Harry và những người khác trông nom con Crookshanks và Pigwidgeon. Tớ sẽ mang hộ con cú này, nếu cậu muốn, Luna nói với Harry, vươn tay chạm vào con Pigwidgeon trong khi Neville cẩn thận nhét con Trevor vào túi trong. Ờ...cám n, Harry nói, đưa cho cô bé cái lồng cú và cầm cái lồng cú Hedwig chặt hơn trong tay. Bọn chúng bước ra khỏi toa tàu và ngay lập tức cảm thấy sự lạnh buốt của không khí ban đêm trên mặt khi bọn chúng hoà vào đám đông trong hành làng. Từ từ, bọn trẻ đi về phía cánh cửa. Harry có thể ngưỉ thấy mùi của cây thông đứng thành hàng hai bên lối đi dẫn đến hồ. Cậu bước xuống sân ga và nhìn quanh, cố tìm nghe âm thanh quen thuộc đang gọi năm thứ nhất, tập trung lại đây… năm thứ nhất… Nhưng chẳng có gì cả. Thay vào đó là một giòn nói hoàn toàn khác, một giọng nữ hoạt bát đang kêu gọi, &quot;Năm thứ nhất xếp thành hàng ở đây! Tất cả học sinh năm thứ nhất chú ý vào tôi! Một cái đèn lồng lướt về phía Harry và dưới ánh sáng của nó, cậu nhìn thấy gưng mặt với đôi gò má cao và mái tóc cắt ngắn của giáo sư Grubbly-Plank, người đã thay thế bác Hagrid dạy môn Chăm sóc các sinh vật huyền bí trong năm trước. Bác Hagrid đâu? cậu nói to. Em không biết, Ginny nói, Nhưng chúng ta nên ra khỏi chỗ này, chúng ta đang đứng chắn cửa đấy. À, phải… Harry và Ginny bị tách khỏi nhau khi họ di chuyển dọc theo sân ga và ra khỏi đó. Bị xô đẩy bởi đám đông, Harry cố nhìn xuyên qua bóng tối để tìm bóng dáng bác Hagrid; bác ấy phải có mặt ở đây, Harry đã tin tưởng vào điều đó – gặp lại bác Hagrid là một trong những việc mà cậu trông đợi nhất. Nhưng không có biểu hiện gì về sự có mặt của bác ấy. Bác ấy không thể nào rời khỏi đây, Harry tự nhủ khi cậu di chuyển từ từ qua cánh cửa hẹp ra đến đường mới đám đông còn lại. Bác ấy chỉ bị cảm lạnh hay bận một cái gì đó thôi … Cậu nhìn quanh tìm Ron hoặc Hermione, muốn biết hai đứa nghĩ như thế nào về việc giáo sư Grubbly-Plank xuất hiện lại ở đây, nhưng chẳng đứa nào ở gần cậu cả, vì vậy cậu một mình bước ra khỏi nhà ga Hogsmeade theo con đường ướt mưa tối đen. Có hàng trăm xe ngựa nhưng không có ngựa đứng chờ sẵn ở đó để chở những học sinh năm thứ nhất về Lâu đài. Harry liếc nhanh chúng, sau đó quay đi tìm Ron và Hermione, rồi lại nhìn lại đám xe ngựa lần nữa. Nhưng cái xe không còn không có ngựa nữa. Có các sinh vật đang đứng giữa hai càng xe. Nếu cậu có thể gọi tên chúng, cậu nghĩ nên gọi chúng là ngựa, mặc dù chúng có dáng vẻ của loài bò sát. Chúng hoàn toàn không có thịt, bộ da đen của chúng bọc lấy bộ xương, do đó tất cả xương xẩu trở nên nhìn thấy rõ. Đầu của chúng giống như đầu rồng, đôi mắt không có con ngươi của chúng trắng dã và nhìn trừng trừng. Đôi cánh của chúng to lớn, khô héo, phủ đầy lông đen trông như thể cánh của những con dơi khổng lồ. Đứng yên lặng với vẻ ủ rũ, các sinh vật này trông thật kỳ quái và nham hiểm. Harry không thể hiểu được tại sao những cái xe ngựa lại được kéo bởi những con vật kinh khủng như vậy trong khi chúng hoàn toàn có thể tự mình di chuyển. Con Heo đâu? giọng Ron vang lên ngay sau Harry. Luna đang cầm nó, Harry nói, quay lại rất nhanh, hăm hở hỏi Ron về bác Hagrid. Bồ đoán được là bác Hagrid đang ở đâu không - - Bác Hagrid á? tớ không biết, Ron nói nghe có vẻ lo lắng. Chắc bác ấy ổn thôi … Cách đó một quãng ngắn, Draco Malfoy, được hộ tống bởi một nhóm nhỏ những đứa bạn chí cốt là Crabbe, Goyle và Pansy Parkinson, đang xô đẩy các học sinh năm thứ hai nhút nhát ra khỏi đường đi để nó và bạn gái có thể đến gần chiếc xe ngựa. Vài giây sau, Hermione xuất hiện từ đám đông, thở hổn hển. Malfoy rõ ràng là đang bắt nạt các học sinh năm thứ nhất ngay ở đây. Tớ thề là tớ sẽ báo cáo về việc đó, nó chỉ mới gắn phù hiệu được có 3 phút và nó đã sử dụng để bắt nạt mọi người tồi tệ hơn bao giờ hết… Crookshanks đâu? Ginny đang cầm, Harry nói. Đây rồi… Ginny vừa thoát khỏi đám đông, ôm con Crookshanks đang uốn éo. Cám ơn em, Hermione nói và đỡ lấy con mèo khỏi tay Ginny. Đi thôi, hãy kiếm một cái xe trước khi chúng chật hết …&quot; Tớ vẫn chưa lấy lại được con Heo! Ron nói, nhưng Hermione đã đi về phía chiếc xe gần nhất đang còn trống. Harry vẫn đứng lại phía sau với Ron. Những cái này là cái gì vậy, bồ có thể đoán được không? cậu hỏi Ron, và hất hàm chỉ về phía những con vật kéo kinh khủng trong khi những học sinh khác lũ lượt đi qua bọn trẻ. Cái gì cơ? Những con vật kéo đó - Luna xuất hiện trong tay cầm cái lồng chứa con Pigwidgeon ; con cú bé nhỏ đang đang kêu lên những tiếng líu ríu kích động như thường lệ. Các anh chị đây rồi, cô bé nói. Con cú thật là dễ thương? Ờ… phải… nó cũng tạm được, Ron cộc cằn nói. Thôi, đi nào, hãy lên xe đi… bồ nói gì cơ hả, Harry? Tớ nói là những con ngựa kinh tởm kia là cái thứ gì vậy? Harry nói, khi cậu, Ron và Luna chui vào xe trong đó Hermione và Ginny đang ngồi sẵn. Con ngựa nào cơ? Con ngựa đang kéo chiếc xe của chúng ta! Harry nói hết sức thiếu kiên nhẫn. Bọn trẻ chỉ cách con gần nhất khoảng 3 feet; con ngựa đang nhìn bọn chúng bằng đôi mắt trống rỗng, trắng dã. Tuy nhiên Ron lại ném cho Harry một cái nhìn khó hiểu. Bồ đang nói về cái gì vậy? Tớ đang nói về – nhìn xem! Harry nắm tay Ron và đẩy cậu bé đến khi mặt của Ron đối mặt với con ngựa có cánh. Ron nhìn chằm chằm vào phía trước trong một giây, sau đó nhìn trở lại Harry. Tớ đang nhìn vào cái gì vậy? Ở đó đó, giữa hai càng xe đó! Gắn váo cái xe đó! Ngay trước mặt bồ - Nhưng khi Ron vẫn tiếp tục tỏ ra hết sức sửng sốt, một ý nghĩ lạ thường xuất hiện trong đầu. Không lẽ… không lẽ bồ không nhìn thấy bọn chúng à? Nhìn thấy cái gì cơ? Bồ không thể nhìn thấy cái gì đang kéo những cái xe à? Lúc này trông Ron thực sự hoảng sợ. Bồ cảm thấy ổn chứ, Harry? Tớ á … tất nhiên rồi… Harry cảm thấy hoàn toàn hoang mang. Con ngựa vẫn còn đó, ngay trước mắt cậu, in cái bòng hình khối trên nền ánh sáng mờ mờ phát ra từ các cửa sổ của nhà ga phía sau bọn trẻ, hơi phả ra từ lỗ mũi trong không khí buổi đêm lạnh lẽo. Trừ phi là Ron giả vờ - và như thế thì quả thực là một trò đùa nhạt nhẽo – nếu không thì có nghĩa là Ron không nhìn thấy cái gì hết. Chúng ta lên xe chứ? Ron ngập ngừng nói, và cậu nhìn Harry với vẻ rất lo lắng cho nó. Ừ, Harry nói. Phải đấy, đi thôi… Không sao đâu, một giọng mơ màng cất lên từ bên cạnh Harry khi Ron biến mất vào trong bóng tối của cái xe. Cậu không điên hay là tưng tự thế đâu. Tớ cũng có thể nhìn thấy chúng. Cậu nhìn thấy? Harry nói tuyệt vọng, và quay sang Luna. Cậu có thể nhìn thấy những con ngựa có đôi cánh di phản chiếu trong đôi mắt trong sáng đang mở rộng của cô bé. Ừ, phải, Luna nói, Tớ có thể nhìn thấy bọn chúng ngay ngày đầu tiên tớ đến đây. Chúng luôn kéo những cái xe. Đừng có lo. Trí óc cậu hoàn toàn bình thường như tớ vậy: Mỉm cười uể oải, cô trèo lên và chui vào xe sau Ron. Không hoàn toàn chắc chắn lắm, Harry nối gót cô bé. Harry Potter v&amp;#224; m&amp;#7853;t l&amp;#7879;nh ph&amp;#432;&amp;#7907;ng ho&amp;#224;ng - J.K. Rowling J.K. Rowling Harry Potter v&amp;#224; m&amp;#7853;t l&amp;#7879;nh ph&amp;#432;&amp;#7907;ng ho&amp;#224;ng B&amp;#7843;n d&amp;#7883;ch c&amp;#7911;a: Lhoxung Ch&amp;#432;&amp;#417;ng 11 B&amp;#224;i h&amp;#225;t m&amp;#7899;i c&amp;#7911;a c&amp;#225;i m&amp;#361; ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i Harry kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i v&amp;#7899;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;c r&amp;#7857;ng n&amp;#243; v&amp;#224; Luna c&amp;#243; c&amp;#249;ng m&amp;#7897;t &amp;#7843;o gi&amp;#225;c nh&amp;#432; nhau, n&amp;#7871;u &amp;#273;&amp;#250;ng l&amp;#224; nh&amp;#432; v&amp;#7853;y, n&amp;#234;n n&amp;#243; kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236; v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng con ng&amp;#7921;a khi n&amp;#243; ng&amp;#7891;i v&amp;#224;o trong c&amp;#7895; xe v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#243;ng c&amp;#7917;a l&amp;#7841;i. Tuy nhi&amp;#234;n, n&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; kh&amp;#244;ng nh&amp;#236;n v&amp;#224;o h&amp;#236;nh b&amp;#243;ng nh&amp;#7919;ng con ng&amp;#7921;a chuy&amp;#7875;n &amp;#273;&amp;#7897;ng ph&amp;#237;a sau c&amp;#7895; xe. &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#243; ai th&amp;#7845;y b&amp;#224; Grubbly-Plank &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; Ginny n&amp;#243;i. &amp;#8220;B&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#224;m g&amp;#236; &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#7845;y nh&amp;#7881;? B&amp;#225;c Hagrid kh&amp;#244;ng c&amp;#243; r&amp;#7901;i &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#226;u, ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; s&amp;#7869; m&amp;#7915;ng l&amp;#7855;m n&amp;#7871;u &amp;#244;ng &amp;#7845;y &amp;#273;i,&amp;#8221; Luna n&amp;#243;i, &amp;#8220;&amp;#212;ng &amp;#7845;y h&amp;#7859;n kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; m&amp;#7897;t th&amp;#7847;y gi&amp;#225;o gi&amp;#7887;i r&amp;#7891;i.&amp;#8221; b&amp;#225;c &amp;#7845;y l&amp;#224; m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7847;y gi&amp;#7887;i!&amp;#8221; Harry, Ron v&amp;#224; Ginny gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i. &amp;#160;Harry nh&amp;#236;n Hermione. C&amp;#244; b&amp;#233; h&amp;#7855;ng gi&amp;#7885;ng v&amp;#224; n&amp;#243;i nhanh, &amp;#8220;Erin&amp;#8230; v&amp;#226;ng&amp;#8230; b&amp;#225;c &amp;#7845;y r&amp;#7845;t t&amp;#7889;t.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, b&amp;#7885;n nh&amp;#224; Ravenclaw ch&amp;#250;ng em ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng &amp;#244;ng &amp;#7845;y ch&amp;#7881; gi&amp;#7905;n l&amp;#224; gi&amp;#7887;i,&amp;#8221; Luna n&amp;#243;i. th&amp;#236; b&amp;#7885;n em l&amp;#7841;i l&amp;#224; m&amp;#7897;t l&amp;#361; chuy&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#7891;n nh&amp;#7843;m r&amp;#7891;i,&amp;#8221; Ron c&amp;#7855;t ngang, khi nh&amp;#7919;ng b&amp;#225;nh xe b&amp;#234;n d&amp;#432;&amp;#7899;i ch&amp;#250;ng b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u chuy&amp;#7875;n &amp;#273;&amp;#7897;ng c&amp;#243;t k&amp;#233;t. &amp;#160;Luna kh&amp;#244;ng t&amp;#7887; ra m&amp;#7845;t b&amp;#236;nh t&amp;#297;nh v&amp;#236; s&amp;#7921; th&amp;#244; l&amp;#7895; c&amp;#7911;a Ron; ng&amp;#432;&amp;#7907;c l&amp;#7841;i, c&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;&amp;#417;n gi&amp;#7843;n l&amp;#224; nh&amp;#236;n n&amp;#243; m&amp;#7897;t l&amp;#250;c nh&amp;#432; th&amp;#7875; n&amp;#243; l&amp;#224; m&amp;#7897;t ch&amp;#432;&amp;#417;ng tr&amp;#236;nh truy&amp;#7873;n h&amp;#236;nh &amp;#234;m d&amp;#7883;u th&amp;#250; v&amp;#7883;. &amp;#160;&amp;#272;u &amp;#273;&amp;#432;a v&amp;#224; l&amp;#250;c l&amp;#7855;c, &amp;#273;o&amp;#224;n xe di chuy&amp;#7875;n tr&amp;#234;n Khi ch&amp;#250;ng b&amp;#259;ng qua gi&amp;#7919;a &amp;#273;&amp;#7881;nh c&amp;#225;i c&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#225; cao ng&amp;#7845;t v&amp;#7899;i &amp;#273;&amp;#244;i c&amp;#225;nh dang r&amp;#7897;ng sang hai b&amp;#234;n c&amp;#7911;a c&amp;#225;nh c&amp;#7893;ng tr&amp;#234;n n&amp;#7873;n tr&amp;#432;&amp;#7901;ng, Harry ch&amp;#7891;m ng&amp;#432;&amp;#7901;i t&amp;#7899;i tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#7875; c&amp;#7889; t&amp;#236;m xem c&amp;#243; ch&amp;#250;t &amp;#225;nh s&amp;#225;ng n&amp;#224;o trong c&amp;#225;i l&amp;#7873;u c&amp;#7911;a b&amp;#225;c Hagrid b&amp;#234;n Khu R&amp;#7915;ng C&amp;#7845;m hay kh&amp;#244;ng, nh&amp;#432;ng khu &amp;#273;&amp;#7845;t ho&amp;#224;n to&amp;#224;n t&amp;#7889;i &amp;#273;en. L&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#224;i Hogwarts, tuy v&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7901; m&amp;#7901; b&amp;#234;n c&amp;#7841;nh: nh&amp;#7919;ng c&amp;#7897;t cao &amp;#273;&amp;#7847;y th&amp;#225;p canh, m&amp;#7885;c l&amp;#234;n &amp;#226;m u gi&amp;#7919;a b&amp;#7847;u tr&amp;#7901;i &amp;#273;en, &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#243; nh&amp;#7919;ng c&amp;#7917;a s&amp;#7893; ph&amp;#225;t ra &amp;#225;nh s&amp;#225;ng r&amp;#7915;ng r&amp;#7921;c ph&amp;#237;a tr&amp;#234;n ch&amp;#250;ng. &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng c&amp;#7895; xe k&amp;#234;u leng keng &amp;#273;&amp;#7875; ng&amp;#7915;ng g&amp;#7847;n nh&amp;#7919;ng b&amp;#7853;c &amp;#273;&amp;#225; d&amp;#7851;n l&amp;#234;n c&amp;#226;y s&amp;#7891;i tr&amp;#432;&amp;#7899;c c&amp;#7893;ng v&amp;#224; Harry ra kh&amp;#7887;i xe tr&amp;#432;&amp;#7899;c ti&amp;#234;n. N&amp;#243; quay l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#236;n nh&amp;#7919;ng c&amp;#7917;a s&amp;#7893; l&amp;#7853;p lo&amp;#232; d&amp;#432;&amp;#7899;i Khu R&amp;#7915;ng, nh&amp;#432;ng ho&amp;#224;n to&amp;#224;n ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; d&amp;#7845;u hi&amp;#7879;n n&amp;#224;o c&amp;#7911;a s&amp;#7921; s&amp;#7889;ng &amp;#7903; c&amp;#259;n l&amp;#7873;u c&amp;#7911;a Hagrid. M&amp;#7897;t c&amp;#225;ch mi&amp;#7877;n c&amp;#432;&amp;#7905;ng, b&amp;#7903;i v&amp;#236; n&amp;#243; &amp;#273;ang n&amp;#7917;a hy v&amp;#7885;ng r&amp;#7857;ng ch&amp;#250;ng s&amp;#7869; bi&amp;#7871;n m&amp;#7845;t, n&amp;#243; quay l&amp;#7841;i nh&amp;#236;n v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng con v&amp;#7853;t x&amp;#432;&amp;#417;ng x&amp;#7849;u k&amp;#7923; l&amp;#7841; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7913;ng l&amp;#7863;ng trong tr&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#234;m l&amp;#7841;nh gi&amp;#225;, &amp;#273;&amp;#244;i m&amp;#7855;t tr&amp;#7855;ng d&amp;#227; v&amp;#244; h&amp;#7891;n c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng &amp;#273;ang lo&amp;#233; s&amp;#225;ng. &amp;#160;Harry tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; kinh nghi&amp;#7879;m v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c n&amp;#243; c&amp;#243; th&amp;#7875; th&amp;#7845;y m&amp;#7897;t s&amp;#7889; th&amp;#7913; m&amp;#224; Ron kh&amp;#244;ng th&amp;#7875;, nh&amp;#432;ng &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng h&amp;#236;nh &amp;#7843;nh ph&amp;#7843;n chi&amp;#7871;u tr&amp;#234;n m&amp;#7897;t c&amp;#225;i g&amp;#432;&amp;#417;ng, l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng th&amp;#7913; kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#225;ng quan t&amp;#226;m b&amp;#7857;ng h&amp;#224;ng tr&amp;#259;m con v&amp;#7853;t c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; &amp;#273;ang hi&amp;#7879;n h&amp;#7919;u, &amp;#273;&amp;#7911; kho&amp;#7867; &amp;#273;&amp;#7875; k&amp;#233;o c&amp;#7843; m&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#7897;i xe. N&amp;#7871;u nh&amp;#432; Luna l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#225;ng tin, th&amp;#236; nh&amp;#7919;ng con v&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#250;c n&amp;#224;o c&amp;#361;ng &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#243; nh&amp;#432;ng v&amp;#244; h&amp;#236;nh. V&amp;#236; sao v&amp;#224; Harry l&amp;#7841;i th&amp;#236;nh l&amp;#236;nh c&amp;#243; th&amp;#7875; th&amp;#7845;y ch&amp;#250;ng, v&amp;#224; v&amp;#236; sao Ron th&amp;#236; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875;? &amp;#273;i ch&amp;#7913; h&amp;#7843;?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i c&amp;#7841;nh n&amp;#243;. c&amp;#243; ch&amp;#7913;,&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i nhanh v&amp;#224; h&amp;#7885; nh&amp;#7853;p v&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#225;m &amp;#273;&amp;#244;ng &amp;#273;ang v&amp;#7897;i v&amp;#227; leo l&amp;#234;n nh&amp;#7919;ng b&amp;#7853;c thang d&amp;#7851;n v&amp;#224;o l&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#224;i. &amp;#160;L&amp;#7889;i V&amp;#224;o &amp;#272;&amp;#7841;i S&amp;#7843;nh &amp;#273;ang b&amp;#7853;p b&amp;#249;ng &amp;#225;nh &amp;#273;u&amp;#7889;c v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng vang c&amp;#7911;a ti&amp;#7871;ng b&amp;#432;&amp;#7899;c ch&amp;#226;n khi nh&amp;#7919;ng h&amp;#7885;c sinh b&amp;#259;ng ngang n&amp;#7873;n d&amp;#225;t &amp;#273;&amp;#225; qua nh&amp;#7919;ng c&amp;#7917;a &amp;#273;&amp;#244;i v&amp;#224;o l&amp;#7889;i &amp;#273;i b&amp;#234;n , h&amp;#432;&amp;#7899;ng v&amp;#7873; H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n v&amp;#224; b&amp;#7919;a &amp;#259;n khai gi&amp;#7843;ng. &amp;#160;B&amp;#7889;n d&amp;#227;y b&amp;#224;n d&amp;#224;nh cho c&amp;#225;c nh&amp;#224; &amp;#7903; H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n n&amp;#7857;m d&amp;#432;&amp;#7899;i m&amp;#7897;t n&amp;#7873;n nh&amp;#224; &amp;#273;en ng&amp;#242;m ch&amp;#7859;ng anh sao, gi&amp;#7889;ng y nh&amp;#432; b&amp;#7847;u tr&amp;#7901;i m&amp;#224; h&amp;#7885; &amp;#273;ang li&amp;#7871;c qua nh&amp;#7919;ng c&amp;#7917;a s&amp;#7893; tr&amp;#234;n cao. &amp;#193;nh n&amp;#7871;n lung linh trong v&amp;#249;ng kho&amp;#7843;ng kh&amp;#244;ng d&amp;#7885;c theo c&amp;#225;c b&amp;#224;n, r&amp;#7885;i l&amp;#234;n nh&amp;#7919;ng con ma b&amp;#224;ng b&amp;#7841;c &amp;#273;ang &amp;#7849;n hi&amp;#7879;n trong H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t nh&amp;#7919;ng h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;ang s&amp;#244;i n&amp;#7893;i tr&amp;#242; chuy&amp;#7879;n, trao &amp;#273;&amp;#7893;i tin t&amp;#7913;c v&amp;#7873; m&amp;#249;a h&amp;#232;, c&amp;#7845;t nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng ch&amp;#224;o th&amp;#226;n thi&amp;#7879;n v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n b&amp;#232; &amp;#7903; nh&amp;#224; kh&amp;#225;c, nh&amp;#236;n nh&amp;#7919;ng b&amp;#7897; t&amp;#243;c v&amp;#224; &amp;#225;o cho&amp;#224;ng m&amp;#7899;i c&amp;#7911;a ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;c. M&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a, Harry th&amp;#7845;y m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i h&amp;#7845;t &amp;#273;&amp;#7847;u v&amp;#7873; ph&amp;#237;a n&amp;#243; v&amp;#224; th&amp;#236; th&amp;#224;o khi n&amp;#243; b&amp;#259;ng qua; n&amp;#243; nghi&amp;#7871;n r&amp;#259;ng v&amp;#224; c&amp;#7889; c&amp;#432; x&amp;#7917; nh&amp;#432; th&amp;#7875; n&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7845;y ho&amp;#7863;c kh&amp;#244;ng h&amp;#7873; quan t&amp;#226;m. &amp;#160;Luna &amp;#273;&amp;#227; d&amp;#7901;i v&amp;#7873; &amp;#273;&amp;#225;m b&amp;#7841;n &amp;#7903; ph&amp;#237;a b&amp;#224;n Ravenclaw. Ngay khi h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224;n Gryffindor, Ginny ch&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#243;n b&amp;#7903;i m&amp;#7897;t s&amp;#7889; b&amp;#7841;n n&amp;#259;m th&amp;#7913; t&amp;#432; v&amp;#224; chuy&amp;#7875;n &amp;#273;&amp;#7871;n ng&amp;#7891;i v&amp;#7899;i h&amp;#7885;; Harry, Ron, Hermione v&amp;#224; Neville t&amp;#236;m ch&amp;#7895; ng&amp;#7891;i kho&amp;#7843;ng &amp;#7903; n&amp;#7917;a cu&amp;#7889;i b&amp;#224;n, ng&amp;#7891;i gi&amp;#7919;a Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u, con ma c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor, v&amp;#224; Parvati Patil v&amp;#224; Lavender Brown, hai ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#224;y ch&amp;#224;o Harry m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch tho&amp;#7843;i m&amp;#225;i, qu&amp;#225; th&amp;#226;n thi&amp;#7879;n khi&amp;#7871;n cho n&amp;#243; tin r&amp;#7857;ng ch&amp;#250;ng ch&amp;#7881; m&amp;#7899;i ng&amp;#7915;ng n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n v&amp;#7873; n&amp;#243; &amp;#7903; gi&amp;#226;y tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#243;. Tuy nhi&amp;#234;n, n&amp;#243; c&amp;#243; l&amp;#7841;i chuy&amp;#7879;n kh&amp;#225;c quan tr&amp;#7885;ng h&amp;#417;n &amp;#273;&amp;#7875; quan t&amp;#226;m: n&amp;#243; &amp;#273;ang nh&amp;#236;n qua r&amp;#7915;ng &amp;#273;&amp;#7847;u c&amp;#7911;a h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#236;n v&amp;#7873; b&amp;#224;n d&amp;#224;nh cho gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n ch&amp;#7841;y d&amp;#7885;c theo b&amp;#7913;c t&amp;#432;&amp;#7901;ng ph&amp;#237;a &amp;#273;&amp;#7881;nh c&amp;#7911;a H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng. &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng c&amp;#243; &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y.&amp;#8221; &amp;#160;Ron v&amp;#224; Hermione c&amp;#361;ng &amp;#273;ang qu&amp;#233;t m&amp;#7855;t d&amp;#7885;c b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n, d&amp;#249; &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7853;t s&amp;#7921; c&amp;#7847;n; v&amp;#243;c d&amp;#225;ng c&amp;#7911;a Hagrid khi&amp;#7871;n cho b&amp;#225;c n&amp;#7893;i b&amp;#7853;t h&amp;#7859;n &amp;#7903; b&amp;#7845;t k&amp;#7923; h&amp;#224;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#224;o. &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; r&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#226;y Ron n&amp;#243;i, h&amp;#417;i lo l&amp;#7855;ng. nhi&amp;#234;n l&amp;#224; kh&amp;#244;ng r&amp;#7891;i,&amp;#8221; Harry kh&amp;#7859;ng &amp;#273;&amp;#7883;nh. b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng ngh&amp;#297; l&amp;#224; b&amp;#225;c &amp;#7845;y&amp;#8230; b&amp;#7883; th&amp;#432;&amp;#417;ng ch&amp;#7913;, ho&amp;#7863;c sao &amp;#273;&amp;#243;?&amp;#8221; Hermione b&amp;#7913;t r&amp;#7913;t n&amp;#243;i. &amp;#273;&amp;#226;u,&amp;#8221; Harry tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i ngay. th&amp;#236; b&amp;#225;c &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#226;u ch&amp;#7913;?&amp;#8221; &amp;#160;Ng&amp;#7915;ng m&amp;#7897;t ch&amp;#250;t, r&amp;#7891;i Harry n&amp;#243;i r&amp;#7845;t kh&amp;#7869;, &amp;#273;&amp;#7875; cho Neville, Parvati v&amp;#224; Lavender kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; nghe &amp;#8220;C&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224; b&amp;#225;c &amp;#7845;y ch&amp;#432;a quay v&amp;#7873;. C&amp;#225;c b&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7845;y &amp;#8211; b&amp;#225;c &amp;#7845;y &amp;#273;ang thi h&amp;#224;nh nhi&amp;#7879;m v&amp;#7909; m&amp;#224; b&amp;#225;c &amp;#7845;y l&amp;#224;m trong m&amp;#249;a h&amp;#232; cho c&amp;#7909; Dumbledore.&amp;#8221; ph&amp;#7843;i, ch&amp;#237;nh l&amp;#224; th&amp;#7871;,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, c&amp;#243; v&amp;#7867; kh&amp;#244;ng ch&amp;#7855;c l&amp;#7855;m. nh&amp;#432;ng Hermione c&amp;#7855;n m&amp;#244;i, nh&amp;#236;n quanh qu&amp;#7845;t d&amp;#7885;c b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n nh&amp;#432; th&amp;#7875; hy v&amp;#7885;ng r&amp;#7857;ng s&amp;#7869; c&amp;#243; s&amp;#7921; gi&amp;#7843;i th&amp;#237;ch thuy&amp;#7871;t ph&amp;#7909;c v&amp;#7873; s&amp;#7921; v&amp;#7855;ng m&amp;#7863;t c&amp;#7911;a Hagrid. &amp;#160;&amp;#8220;Ai th&amp;#7871; kia?&amp;#8221; c&amp;#244; b&amp;#233; ch&amp;#7907;t n&amp;#243;i, ch&amp;#7881; v&amp;#224;o gi&amp;#7919;a c&amp;#225;i b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n. &amp;#160;M&amp;#7855;t Harry nh&amp;#236;n theo tay c&amp;#244; b&amp;#233;. N&amp;#243; tr&amp;#432;&amp;#7899;c ti&amp;#234;n nh&amp;#236;n l&amp;#234;n Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Dumbledore, &amp;#273;ang ng&amp;#7891;i tr&amp;#234;n chi&amp;#7871;c gh&amp;#7871; v&amp;#224;ng cao &amp;#7903; gi&amp;#7919;a d&amp;#227;y b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n, m&amp;#7863;c m&amp;#7897;t c&amp;#225;i &amp;#225;o cho&amp;#224;ng t&amp;#237;m &amp;#273;&amp;#7853;m &amp;#273;i&amp;#7875;m v&amp;#224;i ng&amp;#244;i sao b&amp;#7841;c r&amp;#7845;t h&amp;#7907;p v&amp;#7899;i c&amp;#225;i m&amp;#361; c&amp;#7911;a c&amp;#7909;. &amp;#272;&amp;#7847;u c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;ang h&amp;#432;&amp;#7899;ng v&amp;#7873; v&amp;#7873; m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i ph&amp;#7909; n&amp;#7919; &amp;#273;ang ng&amp;#7891;i k&amp;#7871; c&amp;#7909;, &amp;#273;ang n&amp;#243;i th&amp;#7847;m v&amp;#224;o tai c&amp;#7909;. Harry ngh&amp;#297; l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#7845;y nh&amp;#236;n gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; m&amp;#7897;t b&amp;#224; c&amp;#244; gi&amp;#224;: m&amp;#7853;p b&amp;#232; b&amp;#232;, m&amp;#7897;t t&amp;#243;c n&amp;#226;u n&amp;#226;u, qu&amp;#259;n v&amp;#224; ng&amp;#7855;n m&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; g&amp;#7855;n l&amp;#234;n m&amp;#7897;t d&amp;#7843;i n&amp;#417; Alice m&amp;#224;u h&amp;#7891;ng kinh d&amp;#7883; r&amp;#7845;t h&amp;#7907;p v&amp;#7899;i c&amp;#225;i &amp;#225;o len h&amp;#7891;ng b&amp;#7857;ng b&amp;#244;ng m&amp;#224; b&amp;#224; m&amp;#7863;c b&amp;#234;n ngo&amp;#224;i &amp;#225;o cho&amp;#224;ng. R&amp;#7891;i b&amp;#224; h&amp;#417;i quay m&amp;#7863;t l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#7845;p m&amp;#7897;t ng&amp;#7909;m n&amp;#432;&amp;#7899;c t&amp;#7915; c&amp;#225;i c&amp;#7889;c c&amp;#7911;a b&amp;#224; v&amp;#224; n&amp;#243; kinh ho&amp;#224;ng khi nh&amp;#7853;n ra khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; con c&amp;#243;c xanh xao v&amp;#224;ng v&amp;#7885;t v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#244;i m&amp;#7855;t m&amp;#7885;ng l&amp;#7891;i l&amp;#234;n. l&amp;#224; c&amp;#225;i b&amp;#224; Umbridge &amp;#7845;y!&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Ai ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; &amp;#7845;y c&amp;#243; m&amp;#7863;t trong phi&amp;#234;n to&amp;#224;, b&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c c&amp;#249;ng v&amp;#7899;i &amp;#244;ng Fudge!&amp;#8221; &amp;#225;o len &amp;#273;&amp;#7865;p nh&amp;#7881;!&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, c&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#7849;y. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c v&amp;#7899;i &amp;#244;ng Fudge &amp;#224;!&amp;#8221; Hermione l&amp;#7863;p l&amp;#7841;i, cau m&amp;#224;y, &amp;#8220;Th&amp;#7871; th&amp;#236; b&amp;#224; ta l&amp;#224;m c&amp;#225;i qu&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y v&amp;#7853;y tr&amp;#7901;i?&amp;#8221; Kh&amp;#244;ng &amp;#160;Hermione r&amp;#224; qu&amp;#233;t c&amp;#225;i b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n, m&amp;#7855;t nheo l&amp;#7841;i. n&amp;#243; th&amp;#236; th&amp;#224;o, &amp;#8220;kh&amp;#244;ng, ch&amp;#7855;c ch&amp;#7855;n l&amp;#224; &amp;#160;Harry kh&amp;#244;ng hi&amp;#7875;u c&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;ang n&amp;#243;i v&amp;#7873; c&amp;#225;i g&amp;#236; nh&amp;#432;ng kh&amp;#244;ng h&amp;#7887;i; s&amp;#7921; t&amp;#7853;p trung c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;ang h&amp;#250;t v&amp;#7873; ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Pank &amp;#273;ang v&amp;#7915;a xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n sau b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n; b&amp;#224; ta &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#7871;n t&amp;#7853;n cu&amp;#7889;i v&amp;#224; ng&amp;#7891;i v&amp;#224;o ch&amp;#7895; v&amp;#7889;n d&amp;#224;nh cho Hagrid. &amp;#272;&amp;#243; c&amp;#243; ngh&amp;#297; l&amp;#224; h&amp;#7885;c sinh n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t &amp;#273;&amp;#227; qua h&amp;#7891; v&amp;#224; v&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#7871;n l&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#224;i, v&amp;#224; nh&amp;#432; &amp;#273;&amp;#7875; kh&amp;#7859;ng &amp;#273;&amp;#7883;nh, v&amp;#224;i gi&amp;#226;y sau, c&amp;#225;nh t&amp;#7915; L&amp;#7889;i V&amp;#224;o Ti&amp;#7873;n S&amp;#7843;nh m&amp;#7903; ra. M&amp;#7897;t h&amp;#224;ng d&amp;#224;i nh&amp;#7919;ng khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t s&amp;#7907; s&amp;#7879;t c&amp;#7911;a h&amp;#7885;c sinh n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t &amp;#273;ang &amp;#273;i v&amp;#224;o, d&amp;#7851;n &amp;#273;&amp;#7847;u b&amp;#7903;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall, b&amp;#224; &amp;#273;ang c&amp;#7847;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i gh&amp;#7871; &amp;#273;&amp;#7849;u, tr&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7863;t m&amp;#7897;t c&amp;#225;i n&amp;#243;n ph&amp;#249; thu&amp;#7927; c&amp;#361; r&amp;#237;ch, v&amp;#225; ch&amp;#7857;ng v&amp;#225; &amp;#273;&amp;#7909;p v&amp;#224; b&amp;#7883; r&amp;#225;ch m&amp;#7897;t m&amp;#7843;ng l&amp;#7899;n tr&amp;#234;n c&amp;#225;i v&amp;#224;nh &amp;#273;&amp;#227; s&amp;#7901;n c&amp;#7911;a ti&amp;#7871;ng n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n x&amp;#236; x&amp;#224;o trong H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n b&amp;#7895;ng bi&amp;#7871;n &amp;#273;i. M&amp;#7897;t c&amp;#7853;u b&amp;#233; nh&amp;#7887; &amp;#273;&amp;#7913;ng ngay gi&amp;#7919;a h&amp;#224;ng nh&amp;#236;n quanh, run nh&amp;#432; c&amp;#7847;y s&amp;#7845;y. Harry nh&amp;#7899; l&amp;#7841;i r&amp;#7845;t nhanh l&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y s&amp;#7907; khi&amp;#7871;p nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o khi n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7913;ng &amp;#273;&amp;#226;y, ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i m&amp;#7897;t cu&amp;#7897;c ki&amp;#7875;m tra &amp;#273;&amp;#7875; x&amp;#225;c &amp;#273;&amp;#7883;nh xem n&amp;#243; thu&amp;#7897;c v&amp;#7873; nh&amp;#224; n&amp;#224;o. &amp;#160;Trong nh&amp;#7919;ng ng&amp;#224;y x&amp;#432;a c&amp;#361; khi ta c&amp;#242;n r&amp;#7845;t tinh kh&amp;#244;i &amp;#160;V&amp;#224; Hogwarts c&amp;#361;ng ch&amp;#7881; m&amp;#7899;i v&amp;#7915;a xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#225;ng l&amp;#7853;p &amp;#273;&amp;#227; ngh&amp;#297; ra bao chuy&amp;#7879;n &amp;#160;C&amp;#249;ng th&amp;#7889;ng nh&amp;#7845;t v&amp;#7899;i nhau trong m&amp;#7897;t m&amp;#7909;c &amp;#273;&amp;#237;ch sau c&amp;#249;ng &amp;#160;H&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; c&amp;#249;ng m&amp;#7897;t n&amp;#7895;i kh&amp;#225;t khao chung &amp;#160;&amp;#272;&amp;#7875; t&amp;#7841;o ra ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; h&amp;#249;ng m&amp;#7841;nh nh&amp;#7845;t &amp;#160;H&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#234;n nhau m&amp;#417; c&amp;#249;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7845;c ta s&amp;#7869; c&amp;#249;ng d&amp;#7921;ng x&amp;#226;y v&amp;#224; d&amp;#7841;y d&amp;#7895; t&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#226;y&amp;#8221; &amp;#160;B&amp;#7889;n h&amp;#7885;c sinh gi&amp;#7887;i &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh ngay &amp;#160;Ngay c&amp;#7843; trong gi&amp;#7845;c m&amp;#7897;ng &amp;#273;&amp;#234;m khuya l&amp;#7841;nh gi&amp;#225; &amp;#160;C&amp;#361;ng ch&amp;#7859;ng ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng s&amp;#7869; c&amp;#243; ng&amp;#224;y ph&amp;#7843;i chia xa, &amp;#160;T&amp;#236;nh b&amp;#7841;n &amp;#7845;y, th&amp;#7871; gian l&amp;#224;m sao c&amp;#243; &amp;#160;V&amp;#7899;i Slytherin v&amp;#224; Gryffindor lu&amp;#244;n g&amp;#7855;n b&amp;#243; &amp;#160;V&amp;#7899;i ngh&amp;#297;a t&amp;#236;nh ch&amp;#7859;ng &amp;#273;&amp;#244;i b&amp;#7841;n n&amp;#224;o h&amp;#417;n &amp;#160;Hufflepuff v&amp;#224; Ravenclaw lu&amp;#244;n m&amp;#227;i keo s&amp;#417;n &amp;#160;Nh&amp;#432;ng v&amp;#236; sao m&amp;#224; ch&amp;#7859;ng c&amp;#242;n ch&amp;#250;t t&amp;#236;nh th&amp;#226;n &amp;#160;&amp;#272;&amp;#7875; khi&amp;#7871;n cho t&amp;#236;nh b&amp;#7857;ng h&amp;#7919;u b&amp;#7895;ng nhi&amp;#234;n tan v&amp;#7905; &amp;#160;V&amp;#236; chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#243;, ta &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#7875; k&amp;#7875; l&amp;#7841;i r&amp;#7857;ng &amp;#160;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; c&amp;#7843; m&amp;#7897;t c&amp;#226;u chuy&amp;#7879;n bu&amp;#7891;n , m&amp;#7897;t c&amp;#226;u chuy&amp;#7879;n ly tan &amp;#160;Slytherin &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i&amp;#8221; Ch&amp;#250;ng ta ch&amp;#7881; d&amp;#7841;y cho nh&amp;#7919;ng ai &amp;#160;Mang trong ng&amp;#432;&amp;#7901;i d&amp;#242;ng m&amp;#225;u thu&amp;#7847;n ch&amp;#7911;ng ch&amp;#7859;ng t&amp;#7841;p lai&amp;#8221; &amp;#160;Radenclaw th&amp;#236; n&amp;#243;i&amp;#8221; Ch&amp;#250;ng ta ch&amp;#7881; d&amp;#7841;y cho nh&amp;#7919;ng ai &amp;#160;Th&amp;#7853;t th&amp;#244;ng minh v&amp;#7899;i m&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#7847;u th&amp;#244;ng th&amp;#225;i nh&amp;#7919;ng ai c&amp;#243; tr&amp;#225;i tim d&amp;#361;ng c&amp;#7843;m &amp;#160;M&amp;#7899;i c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m h&amp;#7885;c tr&amp;#242; c&amp;#7911;a nh&amp;#7919;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; nh&amp;#432; ta,&amp;#8221; Gryffindor c&amp;#7845;t ti&amp;#7871;ng tr&amp;#7847;m ng&amp;#226;m &amp;#160;Hufflepuff n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng &amp;#8220;Ta s&amp;#7869; d&amp;#7841;y cho t&amp;#7845;t c&amp;#7843; m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#242;n l&amp;#7841;i &amp;#160;V&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7889;i x&amp;#7917; c&amp;#244;ng b&amp;#7857;ng ch&amp;#7859;ng ph&amp;#226;n bi&amp;#7879;t m&amp;#7897;t ai&amp;#8221; &amp;#160;S&amp;#7921; kh&amp;#225;c bi&amp;#7879;t &amp;#273;&amp;#227; khi&amp;#7871;n cho b&amp;#7845;t ho&amp;#224; b&amp;#249;ng n&amp;#7893; &amp;#160;V&amp;#224; cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng, m&amp;#7895;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i trong b&amp;#7885;n h&amp;#7885; &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#225;ng l&amp;#7853;p c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng ta &amp;#160;&amp;#272;&amp;#227; x&amp;#226;y ri&amp;#234;ng m&amp;#7895;i v&amp;#7883; m&amp;#7897;t ng&amp;#244;i nh&amp;#224; &amp;#160;V&amp;#224; ch&amp;#7881; ch&amp;#7885;n nh&amp;#7919;ng ai m&amp;#224; h&amp;#7885; th&amp;#237;ch &amp;#160;V&amp;#237; d&amp;#7909; nh&amp;#432; Slytherin ki&amp;#234;u h&amp;#227;nh &amp;#160;Ch&amp;#7881; tuy&amp;#7875;n nh&amp;#7919;ng ai thu&amp;#7847;n m&amp;#225;u ph&amp;#249; thu&amp;#7927; r&amp;#7841;ng danh &amp;#160;C&amp;#361;ng v&amp;#7899;i s&amp;#7921; x&amp;#7843;o tr&amp;#225; gian h&amp;#249;ng c&amp;#249;ng m&amp;#7897;t t&amp;#237;nh &amp;#160;V&amp;#224; ch&amp;#7881; nh&amp;#7919;ng ai s&amp;#225;ng d&amp;#7841; th&amp;#244;ng minh &amp;#160;M&amp;#7899;i c&amp;#243; th&amp;#7875; d&amp;#7841;y b&amp;#7903;i Ravenclaw &amp;#273;i&amp;#7873;m t&amp;#297;nh &amp;#160;Trong khi &amp;#273;&amp;#243; nh&amp;#7919;ng ai can tr&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; d&amp;#361;ng c&amp;#7843;m &amp;#160;S&amp;#7869; &amp;#273;&amp;#7871;n v&amp;#7899;i nh&amp;#224; Gryffindor can &amp;#273;&amp;#7843;m &amp;#160;Hufflepuff s&amp;#7869; ch&amp;#7885;n nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#242;n l&amp;#7841;i &amp;#160;V&amp;#224; d&amp;#7841;y h&amp;#7871;t nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; b&amp;#224; bi&amp;#7871;t ch&amp;#7859;ng gi&amp;#7845;u m&amp;#7897;t ai &amp;#160;V&amp;#224; v&amp;#236; th&amp;#7871; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#227; s&amp;#225;ng l&amp;#7853;p &amp;#160;&amp;#272;&amp;#227; gi&amp;#7919; l&amp;#7841;i t&amp;#236;nh th&amp;#226;n h&amp;#7919;u b&amp;#7873;n ch&amp;#7863;t &amp;#160;Su&amp;#7889;t nhi&amp;#7873;u n&amp;#259;m r&amp;#242;ng trong t&amp;#236;nh th&amp;#226;n &amp;#225;i chan ho&amp;#224; &amp;#160;Nh&amp;#432;ng r&amp;#7891;i m&amp;#7889;i b&amp;#7845;t ho&amp;#224; l&amp;#7841;i xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n gi&amp;#7919;a ch&amp;#250;ng ta &amp;#160;G&amp;#7853;m nh&amp;#7855;m v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng l&amp;#7895;i l&amp;#7847;m v&amp;#224; e ng&amp;#7841;i &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; &amp;#7845;y nh&amp;#432; b&amp;#7889;n c&amp;#7897;t tr&amp;#7909; v&amp;#7919;ng ch&amp;#227;i &amp;#160;&amp;#272;&amp;#227; d&amp;#7921;ng n&amp;#234;n ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng y&amp;#234;u d&amp;#7845;u c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng ta &amp;#160;Nay b&amp;#7895;ng d&amp;#432;ng m&amp;#7895;i nh&amp;#224; l&amp;#7841;i t&amp;#225;ch xa &amp;#160;H&amp;#7885; ph&amp;#226;n r&amp;#7869; v&amp;#224; tranh gi&amp;#224;nh quy&amp;#7873;n l&amp;#7921;c &amp;#160;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; l&amp;#250;c ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#7847;y t&amp;#7913;c b&amp;#7921;c &amp;#160;V&amp;#224; t&amp;#432;&amp;#7903;ng nh&amp;#432; &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#7845;m d&amp;#7913;t ch&amp;#7859;ng c&amp;#242;n chi &amp;#160;V&amp;#7899;i tranh gi&amp;#224;nh, v&amp;#7899;i &amp;#273;&amp;#7845;u &amp;#273;&amp;#225; m&amp;#7885;i khi &amp;#160;Khi m&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i b&amp;#7841;n th&amp;#7859;ng tay v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n &amp;#160;V&amp;#224; cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng trong m&amp;#7897;t bu&amp;#7893;i mai n&amp;#7855;ng r&amp;#7841;ng &amp;#160;Khi m&amp;#224; Slytherin gi&amp;#224; c&amp;#7843; quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh chia tay &amp;#160;V&amp;#224; ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng nh&amp;#7919;ng cu&amp;#7897;c chi&amp;#7871;n s&amp;#7869; ch&amp;#7845;m d&amp;#7913;t t&amp;#7915; &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#160;&amp;#212;ng &amp;#273;&amp;#227; r&amp;#7901;i kh&amp;#7887;i ch&amp;#250;ng ta v&amp;#7899;i tr&amp;#225;i tim ch&amp;#225;n n&amp;#7843;n &amp;#160;V&amp;#224; t&amp;#7915; &amp;#273;&amp;#243; ch&amp;#7859;ng bao gi&amp;#7901; c&amp;#243; l&amp;#7841;i b&amp;#7889;n ng&amp;#432;&amp;#7901;i b&amp;#7841;n &amp;#160;T&amp;#7915; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#7881; c&amp;#242;n ba &amp;#160;V&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; l&amp;#7841;i t&amp;#225;i nh&amp;#7853;p ch&amp;#7859;ng c&amp;#225;ch xa &amp;#160;Khi h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#227; quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh r&amp;#7857;ng ch&amp;#250;ng s&amp;#7869; kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n ph&amp;#226;n c&amp;#225;ch &amp;#160;V&amp;#224; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n Ph&amp;#226;n Lo&amp;#7841;i c&amp;#7845;t cao ti&amp;#7871;ng h&amp;#225;t &amp;#160;V&amp;#224; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; bi&amp;#7871;t &amp;#253; ngh&amp;#297;a c&amp;#7911;a vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y &amp;#160;Ta s&amp;#7869; ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i c&amp;#225;c ng&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; nh&amp;#432; x&amp;#432;a nay &amp;#160;B&amp;#7903;i v&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; l&amp;#253; do &amp;#273;&amp;#7875; ta hi&amp;#7879;n h&amp;#7919;u &amp;#160;Nh&amp;#432;ng h&amp;#244;m nay ta s&amp;#7869; &amp;#273;i xa h&amp;#417;n n&amp;#7919;a &amp;#160;H&amp;#227;y l&amp;#7855;ng nghe b&amp;#224;i h&amp;#225;t c&amp;#7911;a ta &amp;#160;C&amp;#225;c ng&amp;#432;&amp;#417;i ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng ta &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#432;&amp;#7905;ng b&amp;#225;ch c&amp;#225;c ng&amp;#432;&amp;#7901;i ph&amp;#7843;i chia xa &amp;#160;Ta v&amp;#7851;n xin l&amp;#7895;i r&amp;#7857;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; ho&amp;#224;n to&amp;#224;n l&amp;#7847;m l&amp;#7841;c &amp;#160;&amp;#272;&amp;#243; ch&amp;#237;nh l&amp;#224; b&amp;#7893;n ph&amp;#7853;n c&amp;#7911;a ta kh&amp;#244;ng h&amp;#7873; sai tr&amp;#7853;t &amp;#160;V&amp;#7899;i m&amp;#7895;i m&amp;#432;&amp;#7901;i l&amp;#259;m ph&amp;#250;t trong bao nhi&amp;#234;u n&amp;#259;m nay &amp;#160;Ta v&amp;#7851;n h&amp;#225;t b&amp;#224;i h&amp;#225;t ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i v&amp;#7899;i n&amp;#7895;i &amp;#273;&amp;#7855;m say &amp;#160;C&amp;#243; th&amp;#7875; s&amp;#7869; kh&amp;#244;ng mang &amp;#273;&amp;#7871;n c&amp;#225;i k&amp;#7871;t c&amp;#7909;c m&amp;#224; ta h&amp;#7857;ng e s&amp;#7907; &amp;#160;Ta &amp;#273;&amp;#227; bi&amp;#7871;t tr&amp;#432;&amp;#7899;c hi&amp;#7875;m ho&amp;#7841;, ta &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7885;c th&amp;#7845;y d&amp;#7845;u hi&amp;#7879;u tai &amp;#432;&amp;#417;ng &amp;#160;L&amp;#7883;ch s&amp;#7917; &amp;#273;&amp;#227; t&amp;#7915;ng ch&amp;#7881; ra l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o &amp;#160;R&amp;#7857;ng Hogwarts y&amp;#234;u th&amp;#432;&amp;#417;ng s&amp;#7869; l&amp;#226;m v&amp;#224;o nguy hi&amp;#7875;m kh&amp;#244;n l&amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng k&amp;#7867; th&amp;#249; kinh khi&amp;#7871;p s&amp;#7869; tr&amp;#224;n ng&amp;#7853;p kh&amp;#7855;p tr&amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#160;Khi&amp;#7871;n ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869; ph&amp;#7843;i h&amp;#7907;p nh&amp;#7845;t c&amp;#249;ng b&amp;#224; &amp;#7845;y &amp;#160;Ho&amp;#7863;c ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869; tan v&amp;#7905; trong ch&amp;#237;nh t&amp;#7841;i n&amp;#417;i &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#160;Ta &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i c&amp;#225;c ng&amp;#432;&amp;#417;i, ta &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#432;a ra l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o sau c&amp;#249;ng &amp;#160;V&amp;#224; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; h&amp;#227;y b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u cu&amp;#7897;c ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i thu&amp;#7927; chung n&amp;#243;n m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a l&amp;#7841;i tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i im l&amp;#236;m, nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng v&amp;#7895; tay t&amp;#7855;t l&amp;#7883;m nh&amp;#432; b&amp;#7883; x&amp;#236; h&amp;#417;i; v&amp;#224; l&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n, theo nh&amp;#432; Harry nh&amp;#7899;, b&amp;#7903;i nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i x&amp;#236; x&amp;#224;o qua l&amp;#7841;i. Kh&amp;#7855;p c&amp;#7843; H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n c&amp;#225;c h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;ang trao &amp;#273;&amp;#7893;i nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i b&amp;#236;nh lu&amp;#7853;n v&amp;#7899;i c&amp;#225;c b&amp;#7841;n chung quanh, v&amp;#224; Harry, c&amp;#361;ng &amp;#273;ang v&amp;#7895; tay c&amp;#249;ng v&amp;#7899;i m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;c, &amp;#273;&amp;#227; bi&amp;#7871;t ch&amp;#237;nh x&amp;#225;c h&amp;#7885; &amp;#273;ang n&amp;#243;i v&amp;#7873; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236;. nay c&amp;#243; v&amp;#7867; kh&amp;#225;c l&amp;#7841; nh&amp;#7881;?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, l&amp;#244;ng m&amp;#224;y nh&amp;#237;u l&amp;#7841;i. n&amp;#224;y th&amp;#236; qu&amp;#225; Harry n&amp;#243;i. &amp;#160;Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n Ph&amp;#226;n Lo&amp;#7841;i v&amp;#7851;n th&amp;#432;&amp;#7901;ng ch&amp;#7881; gi&amp;#7899;i h&amp;#7841;n m&amp;#236;nh &amp;#7903; vi&amp;#7879;c m&amp;#244; t&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng ph&amp;#7849;m ch&amp;#7845;t kh&amp;#225;c nhau c&amp;#7911;a t&amp;#7915;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; trong s&amp;#7889; b&amp;#7889;n ng&amp;#244;i nh&amp;#224; &amp;#7903; Hogwarts v&amp;#224; vai tr&amp;#242; c&amp;#7911;a n&amp;#243; trong vi&amp;#7879;c ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i h&amp;#7885;c sinh. Harry nh&amp;#7899; l&amp;#224; tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y n&amp;#243; ch&amp;#432;a bao gi&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#432;a ra l&amp;#7901;i khuy&amp;#234;n cho ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng. bi&amp;#7871;t l&amp;#224; tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; t&amp;#7915;ng &amp;#273;&amp;#432;a ra nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o ch&amp;#432;a nh&amp;#7881;?&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, gi&amp;#7885;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; lo l&amp;#7855;ng. &amp;#273;&amp;#227; t&amp;#7915;ng c&amp;#243; r&amp;#7891;i,&amp;#8221; Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u n&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch hi&amp;#7875;u bi&amp;#7871;t, lu&amp;#7891;n qua Neville h&amp;#432;&amp;#7899;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a c&amp;#244; b&amp;#233; (Neville nh&amp;#259;n m&amp;#7863;t; r&amp;#245; r&amp;#224;ng l&amp;#224; vi&amp;#7879;c m&amp;#7897;t con ma lu&amp;#7891;n xuy&amp;#234;n qua ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#236; ch&amp;#7859;ng d&amp;#7877; ch&amp;#7883;u g&amp;#236;.). Chi&amp;#7871;c N&amp;#243; lu&amp;#244;n t&amp;#7921; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y c&amp;#243; b&amp;#7893;n ph&amp;#7853;n ph&amp;#7843;i &amp;#273;&amp;#432;a ra cho tr&amp;#432;&amp;#7901;ng nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o m&amp;#7895;i khi n&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y Gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall, v&amp;#7851;n &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c danh s&amp;#225;ch t&amp;#234;n h&amp;#7885;c sinh n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t, &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#233;m cho &amp;#273;&amp;#225;m h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;ang lao xao m&amp;#7897;t c&amp;#225;i nh&amp;#236;n s&amp;#7855;c l&amp;#7865;m. Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u &amp;#273;&amp;#432;a ng&amp;#243;n tay trong su&amp;#7889;t c&amp;#7911;a &amp;#244;ng l&amp;#234;n m&amp;#244;i v&amp;#224; nghi&amp;#234;m ngh&amp;#7883; ng&amp;#7891;i th&amp;#7859;ng tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i trong khi nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng lao xao kia &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7897;t ng&amp;#7897;t ch&amp;#7845;m d&amp;#7913;t. N&amp;#233;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i nh&amp;#236;n nghi&amp;#234;m kh&amp;#7855;c sau c&amp;#249;ng qu&amp;#233;t ngang b&amp;#7889;n d&amp;#227;y b&amp;#224;n c&amp;#7911;a b&amp;#7889;n nh&amp;#224;, gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall h&amp;#7841; m&amp;#7855;t xu&amp;#7889;ng m&amp;#7849;u gi&amp;#7845;y da d&amp;#224;i c&amp;#7911;a b&amp;#224; v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7885;c l&amp;#7899;n t&amp;#234;n th&amp;#7913; nh&amp;#7845;t. Euan.&amp;#8221; &amp;#160;C&amp;#7853;u b&amp;#233; c&amp;#243; v&amp;#7867; &amp;#273;&amp;#7847;y kinh h&amp;#227;i m&amp;#224; Harry &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#250; &amp;#253; khi n&amp;#224;y run r&amp;#7849;y &amp;#273;i l&amp;#234;n v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7897;i c&amp;#225;i n&amp;#243;n l&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#7847;u, ch&amp;#7881; nh&amp;#7901; c&amp;#243; hai c&amp;#225;i tai m&amp;#224; c&amp;#225;i n&amp;#243;n &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng s&amp;#7909;p xu&amp;#7889;ng lu&amp;#244;n vai c&amp;#7853;u b&amp;#233;. Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n suy ngh&amp;#297; m&amp;#7897;t l&amp;#250;c, r&amp;#7891;i c&amp;#225;i v&amp;#7871;t r&amp;#225;ch tr&amp;#234;n v&amp;#224;nh n&amp;#243;n l&amp;#7841;i m&amp;#7903; ra v&amp;#224; n&amp;#243;i: &amp;#160;Harry v&amp;#7895; tay l&amp;#7899;n c&amp;#249;ng v&amp;#7899;i ph&amp;#7847;n c&amp;#242;n l&amp;#7841;i c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor khi Euan Abercombie ti&amp;#7871;n l&amp;#7841;i b&amp;#224;n h&amp;#7885; v&amp;#224; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng, nh&amp;#236;n nh&amp;#432; th&amp;#7875; n&amp;#243; m&amp;#7915;ng qu&amp;#253;nh l&amp;#234;n khi ng&amp;#7891;i th&amp;#7909;p xu&amp;#7889;ng b&amp;#224;n v&amp;#224; kh&amp;#244;ng c&amp;#243; ai nh&amp;#236;n n&amp;#243; n&amp;#7919;a. &amp;#160;C&amp;#225;i h&amp;#224;ng d&amp;#224;i d&amp;#7857;ng d&amp;#7857;ng nh&amp;#7919;ng h&amp;#7885;c sinh n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t ch&amp;#7853;m ch&amp;#7841;p v&amp;#417;i d&amp;#7847;n. &amp;#7902; nh&amp;#7919;ng kho&amp;#7843;ng ng&amp;#7915;ng gi&amp;#7919;a l&amp;#250;c nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i t&amp;#234;n v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh c&amp;#7911;a Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n Ph&amp;#226;n Lo&amp;#7841;i, Harry c&amp;#243; th&amp;#7875; nghe th&amp;#7845;y ti&amp;#7871;ng b&amp;#7909;ng Ron s&amp;#244;i &amp;#249;ng &amp;#7909;c th&amp;#7853;t r&amp;#245;. Cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng, &amp;#8220;Zeller, Rose&amp;#8221; ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i v&amp;#224;o nh&amp;#224; Hufflepuff, r&amp;#7891;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall nh&amp;#7863;t chi&amp;#7871;c n&amp;#243;n c&amp;#249;ng c&amp;#225;i gh&amp;#7871; &amp;#273;&amp;#7849;u l&amp;#234;n, v&amp;#224; mang ch&amp;#250;ng &amp;#273;i trong khi gi&amp;#225;o s&amp;#432; Dumbledore &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y. &amp;#160;B&amp;#7845;t ch&amp;#7845;p nh&amp;#7919;ng c&amp;#7843;m x&amp;#250;c kh&amp;#243; ch&amp;#7883;u g&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#226;y d&amp;#224;nh cho th&amp;#7847;y hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh, Harry v&amp;#7851;n c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y c&amp;#243; ch&amp;#250;t g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; nh&amp;#7865; nh&amp;#245;m khi th&amp;#7845;y c&amp;#7909; Dumbledore l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7913;ng l&amp;#234;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c t&amp;#7845;t c&amp;#7843; b&amp;#7885;n h&amp;#7885;. V&amp;#7899;i s&amp;#7921; v&amp;#7855;ng m&amp;#7863;t c&amp;#7911;a Hagrid v&amp;#224; s&amp;#7921; xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n c&amp;#7911;a nh&amp;#7919;ng con ng&amp;#7921;a &amp;#273;&amp;#7847;u r&amp;#7891;ng, n&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y s&amp;#7921; tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i Hogwarts c&amp;#7911;a n&amp;#243;, sau m&amp;#7897;t th&amp;#7901;i gian ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#7857;ng &amp;#273;&amp;#7861;ng, ch&amp;#7913;a &amp;#273;&amp;#7847;y nh&amp;#7919;ng b&amp;#7845;t ng&amp;#7901; kh&amp;#244;ng l&amp;#432;&amp;#7901;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c, gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; nh&amp;#7919;ng &amp;#226;m &amp;#273;i&amp;#7879;u k&amp;#7923; l&amp;#7841; v&amp;#7859;ng l&amp;#234;n trong m&amp;#7897;t b&amp;#224;i h&amp;#225;t quen thu&amp;#7897;c. Nh&amp;#432;ng vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y, cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng, l&amp;#7841;i khi&amp;#7871;n cho m&amp;#7885;i vi&amp;#7879;c tr&amp;#244;ng c&amp;#361;ng v&amp;#7851;n nh&amp;#432; th&amp;#7871;: th&amp;#7847;y Hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#243;n n&amp;#7891;ng nhi&amp;#7879;t b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi b&amp;#7919;a ti&amp;#7879;c khai gi&amp;#7843;ng b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u. nh&amp;#7919;ng em h&amp;#7885;c sinh m&amp;#7899;i,&amp;#8221; c&amp;#7909; Dumbledore n&amp;#243;i b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng vang v&amp;#7885;ng, tay c&amp;#7909; vung r&amp;#7897;ng ra v&amp;#224; m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i r&amp;#7841;ng r&amp;#7905; hi&amp;#7879;n ra tr&amp;#234;n m&amp;#244;i c&amp;#7909;, &amp;#8220;Ch&amp;#224;o m&amp;#7915;ng c&amp;#225;c em! V&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng em l&amp;#7899;n h&amp;#417;n &amp;#8211; ch&amp;#224;o m&amp;#7915;ng c&amp;#225;c em tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i! &amp;#272;&amp;#225;ng l&amp;#253; &amp;#273;&amp;#226;y l&amp;#224; l&amp;#250;c &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c m&amp;#7897;t b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n, nh&amp;#432;ng th&amp;#244;i. Nh&amp;#233;t n&amp;#243; v&amp;#224;o t&amp;#250;i v&amp;#7853;y!&amp;#8221; &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng tr&amp;#224;ng c&amp;#432;&amp;#7901;i t&amp;#225;n th&amp;#432;&amp;#7903;ng v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng v&amp;#7895; tay b&amp;#7897;c ph&amp;#225;t vang l&amp;#234;n khi c&amp;#7909; Dumbledore ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng v&amp;#224; v&amp;#7855;t b&amp;#7897; r&amp;#226;u d&amp;#224;i c&amp;#7911;a &amp;#244;ng qua vai &amp;#273;&amp;#7875; tho&amp;#7843;i m&amp;#225;i c&amp;#250;i xu&amp;#7889;ng c&amp;#225;i d&amp;#297;a c&amp;#7911;a &amp;#244;ng &amp;#8211; v&amp;#236; th&amp;#7913;c &amp;#259;n &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#236;nh l&amp;#236;nh hi&amp;#7879;n ra, khi&amp;#7871;n cho n&amp;#259;m c&amp;#225;i b&amp;#224;n &amp;#273;&amp;#7873;u o&amp;#7857;n m&amp;#236;nh k&amp;#234;u r&amp;#259;ng r&amp;#7855;c v&amp;#7899;i b&amp;#225;nh pat&amp;#234;, nh&amp;#7919;ng &amp;#273;&amp;#297;a rau, b&amp;#225;nh m&amp;#236; v&amp;#224; n&amp;#432;&amp;#7899;c s&amp;#7889;t v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng b&amp;#236;nh n&amp;#432;&amp;#7899;c ng&amp;#244;. l&amp;#7855;m,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t ti&amp;#7871;ng r&amp;#234;n th&amp;#232;m kh&amp;#225;t; v&amp;#224; n&amp;#243; v&amp;#7899; ngay l&amp;#7845;y c&amp;#225;i d&amp;#297;a s&amp;#432;&amp;#7901;n g&amp;#7847;n nh&amp;#7845;t v&amp;#224; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u tr&amp;#250;t ch&amp;#250;ng v&amp;#224;o d&amp;#297;a c&amp;#7911;a n&amp;#243; tr&amp;#432;&amp;#7899;c c&amp;#225;i nh&amp;#236;n khao kh&amp;#225;t c&amp;#7911;a Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u. &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7883;nh n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n g&amp;#236; tr&amp;#432;&amp;#7899;c cu&amp;#7897;c ph&amp;#226;n lo&amp;#7841;i th&amp;#7871;?&amp;#8221; Hermione h&amp;#7887;i con ma, &amp;#8220;V&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o c&amp;#7911;a Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n &amp;#7845;y?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890; v&amp;#226;ng,&amp;#8221; Nick n&amp;#243;i, &amp;#244;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; r&amp;#7845;t vui khi c&amp;#243; c&amp;#7899; &amp;#273;&amp;#7875; r&amp;#7901;i m&amp;#7855;t kh&amp;#7887;i Ron, &amp;#273;ang n&amp;#7889;c &amp;#273;&amp;#7847;y khoai nghi&amp;#7873;n &amp;#273;&amp;#7847;y v&amp;#7867; ph&amp;#224;m &amp;#259;n t&amp;#7909;c u&amp;#7889;ng. t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; nghe Chi&amp;#7871;c N&amp;#243;n &amp;#273;&amp;#432;a ra nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i c&amp;#7843;nh c&amp;#225;o nhi&amp;#7873;u l&amp;#7847;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y, lu&amp;#244;n lu&amp;#244;n v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng l&amp;#250;c n&amp;#243; ph&amp;#225;t hi&amp;#7879;n ra nh&amp;#7919;ng chu k&amp;#7923; nguy hi&amp;#7875;m kh&amp;#7911;ng khi&amp;#7871;p cho ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng. V&amp;#224; l&amp;#7901;i khuy&amp;#234;n c&amp;#7911;a n&amp;#243; l&amp;#250;c n&amp;#224;o c&amp;#361;ng v&amp;#7853;y: h&amp;#227;y &amp;#273;&amp;#7913;ng b&amp;#234;n nhau, h&amp;#227;y v&amp;#7919;ng l&amp;#242;ng.&amp;#8221; ao &amp;#243; i&amp;#7871;t &amp;#224; &amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#7863;p uy i&amp;#7875;m &amp;#7871;u &amp;#243; &amp;#7881; &amp;#224; &amp;#7897;t &amp;#225;i &amp;#243;n?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i. &amp;#160;Mi&amp;#7879;ng n&amp;#243;i &amp;#273;&amp;#7847;y ngh&amp;#7865;t th&amp;#7913;c &amp;#259;n khi&amp;#7871;n Harry ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng n&amp;#243; ph&amp;#7843;i n&amp;#7895; l&amp;#7921;c l&amp;#7855;m m&amp;#7899;i c&amp;#243; th&amp;#7875; n&amp;#243;i ra l&amp;#7901;i &amp;#160;&amp;#8220;Xin l&amp;#7895;i?&amp;#8221; Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u l&amp;#7883;ch s&amp;#7921; n&amp;#243;i, trong khi Hermione t&amp;#7887; ra gh&amp;#234; t&amp;#7903;m. Ron nu&amp;#7889;t ch&amp;#7917;ng m&amp;#7885;i th&amp;#7913; v&amp;#224; n&amp;#243;i, &amp;#8220;L&amp;#224;m sao m&amp;#224; n&amp;#243; bi&amp;#7871;t l&amp;#224; tr&amp;#432;&amp;#7901;ng m&amp;#236;nh &amp;#273;ang g&amp;#7863;p nguy hi&amp;#7875;m n&amp;#7871;u nh&amp;#432; n&amp;#243; ch&amp;#7881; l&amp;#224; m&amp;#7897;t C&amp;#225;i N&amp;#243;n th&amp;#244;i?&amp;#8221; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t,&amp;#8221; Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u n&amp;#243;i. &amp;#8220;T&amp;#7845;t nhi&amp;#234;n l&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#7903; trong v&amp;#259;n ph&amp;#242;ng c&amp;#7911;a c&amp;#7909; Dumbledore, n&amp;#234;n t&amp;#244;i d&amp;#225;m n&amp;#243;i l&amp;#224; n&amp;#243; thu nh&amp;#7863;t m&amp;#7885;i chuy&amp;#7879;n &amp;#7903; &amp;#160;&amp;#8221;V&amp;#224; n&amp;#243; mu&amp;#7889;n t&amp;#7845;t c&amp;#7843; m&amp;#7885;i nh&amp;#224; l&amp;#224;m b&amp;#7841;n v&amp;#7899;i nhau?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, nh&amp;#236;n qua b&amp;#224;n Slytherin, n&amp;#417;i Draco Malfoy &amp;#273;ang l&amp;#224;m &amp;#273;&amp;#7847;u tr&amp;#242;. &amp;#8220;Kh&amp;#243; c&amp;#243; c&amp;#7917;a l&amp;#7855;m.&amp;#8221; v&amp;#224;o l&amp;#250;c n&amp;#224;y th&amp;#236; c&amp;#7853;u &amp;#273;&amp;#7915;ng n&amp;#234;n ngh&amp;#297; nh&amp;#432; v&amp;#7853;y,&amp;#8221; Nick n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; qu&amp;#7903; tr&amp;#225;ch. &amp;#8220;H&amp;#7907;p t&amp;#225;c ho&amp;#224; b&amp;#236;nh, &amp;#273;&amp;#243; ch&amp;#237;nh l&amp;#224; ch&amp;#236;a kho&amp;#225; c&amp;#7911;a v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873;. Ch&amp;#250;ng ta l&amp;#224; ma, m&amp;#7863;c d&amp;#249; ch&amp;#250;ng ta thu&amp;#7897;c v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#244;i nh&amp;#224; kh&amp;#225;c nhau, nh&amp;#432;ng ch&amp;#250;ng ta v&amp;#7851;n gi&amp;#7919; m&amp;#7889;i d&amp;#226;y t&amp;#236;nh b&amp;#7841;n. M&amp;#7863;c d&amp;#249; lu&amp;#244;n c&amp;#243; s&amp;#7921; c&amp;#7841;nh tranh gi&amp;#7919;a Gryffindor v&amp;#224; Slytherin, t&amp;#244;i kh&amp;#244;ng bao gi&amp;#7901; t&amp;#432;&amp;#7903;ng t&amp;#432;&amp;#7907;ng ra vi&amp;#7879;c m&amp;#236;nh c&amp;#243; th&amp;#7875; c&amp;#227;i nhau v&amp;#7899;i Nam T&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#272;&amp;#7851;m M&amp;#225;u.&amp;#8221; v&amp;#236; &amp;#244;ng s&amp;#7907; &amp;#244;ng &amp;#7845;y qu&amp;#225; m&amp;#224; th&amp;#244;i,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i &amp;#160;Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u c&amp;#243; v&amp;#7867; &amp;#273;&amp;#7847;y t&amp;#7893;n th&amp;#432;&amp;#417;ng. &amp;#160;&amp;#8220;S&amp;#7907; &amp;#7845;y &amp;#224;? T&amp;#244;i hy v&amp;#7885;ng l&amp;#224; t&amp;#244;i, Qu&amp;#253; Ng&amp;#224;i Nicholas de Mimsy-Porpington, ch&amp;#432;a bao gi&amp;#7901; ph&amp;#7841;m ph&amp;#7843;i t&amp;#7897;i h&amp;#232;n nh&amp;#225;t trong su&amp;#7889;t cu&amp;#7897;c &amp;#273;&amp;#7901;i t&amp;#244;i! D&amp;#242;ng m&amp;#225;u qu&amp;#253; t&amp;#7897;c v&amp;#7851;n lu&amp;#244;n tu&amp;#244;n ch&amp;#7843;y trong huy&amp;#7871;t m&amp;#7841;ch c&amp;#7911;a t&amp;#244;i-&amp;#8220; &amp;#8220;M&amp;#225;u g&amp;#236; tr&amp;#7901;i?&amp;#8221; Ron h&amp;#7887;i. &amp;#8220;&amp;#212;ng c&amp;#243; ch&amp;#7855;c l&amp;#224; &amp;#244;ng v&amp;#7851;n c&amp;#242;n-?&amp;#8221; l&amp;#224; m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch n&amp;#243;i th&amp;#244;i!&amp;#8221; Nick Su&amp;#253;t M&amp;#7845;t &amp;#272;&amp;#7847;u n&amp;#243;i, l&amp;#250;c n&amp;#224;y &amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#227; gi&amp;#7853;n &amp;#273;&amp;#7871;n m&amp;#7913;c &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#244;ng run b&amp;#7847;n b&amp;#7853;t tr&amp;#234;n c&amp;#225;i c&amp;#7893; kh&amp;#7889;n kh&amp;#7893; c&amp;#7911;a &amp;#244;ng, &amp;#8220;T&amp;#244;i gi&amp;#7843; s&amp;#7917; r&amp;#7857;ng r&amp;#244;i v&amp;#7851;n c&amp;#242;n ph&amp;#233;p t&amp;#7853;n h&amp;#432;&amp;#7903;ng vi&amp;#7879;c s&amp;#7917; d&amp;#249;ng b&amp;#7845;t k&amp;#7923; m&amp;#7885;i t&amp;#7915; m&amp;#224; t&amp;#244;i th&amp;#237;ch, th&amp;#7853;m ch&amp;#237; n&amp;#7871;u ch&amp;#7881; &amp;#273;&amp;#7875; gi&amp;#7843;i khu&amp;#226;y vi&amp;#7879;c t&amp;#244;i kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n &amp;#259;n v&amp;#224; u&amp;#7889;ng n&amp;#7919;a! Nh&amp;#432;ng t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; d&amp;#249;ng n&amp;#243; v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng h&amp;#7885;c sinh ch&amp;#7871; gi&amp;#7877;u c&amp;#225;i ch&amp;#7871;t c&amp;#7911;a t&amp;#244;i, t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#7843;m b&amp;#7843;o v&amp;#7899;i c&amp;#7853;u v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y!&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Nick &amp;#224;, b&amp;#7841;n &amp;#7845;y th&amp;#7853;t s&amp;#7921; kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n c&amp;#432;&amp;#7901;i nh&amp;#7841;o &amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#226;u!&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, n&amp;#233;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Ron. &amp;#160;Kh&amp;#244;ng may, m&amp;#7891;m Ron l&amp;#7841;i &amp;#273;ang b&amp;#7883; t&amp;#7897;ng &amp;#273;&amp;#7847;y th&amp;#7913;c &amp;#259;n &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7895;i nh&amp;#432; s&amp;#7855;p b&amp;#7883; n&amp;#7893; tung ra &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#417;i, v&amp;#224; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; n&amp;#243; c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m l&amp;#224; ph&amp;#225;t ra tr&amp;#224;ng &amp;#226;m thanh &amp;#8220; Node iddum eentup sechew&amp;#8221; , v&amp;#224; Nick kh&amp;#244;ng h&amp;#7873; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; &amp;#273;ang ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng c&amp;#225;i c&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#7845;u t&amp;#7841;o n&amp;#234;n m&amp;#7897;t l&amp;#7901;i xin l&amp;#7895;i t&amp;#432;&amp;#417;ng x&amp;#7913;ng. Bay l&amp;#234;n kh&amp;#244;ng trung, &amp;#244;ng nh&amp;#7845;c c&amp;#225;i m&amp;#361; l&amp;#244;ng c&amp;#7911;a &amp;#244;ng v&amp;#224; r&amp;#7901;i kh&amp;#7887;i b&amp;#7885;n h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#7875; bay xu&amp;#7889;ng &amp;#273;&amp;#7847;u kia c&amp;#7911;a c&amp;#225;i b&amp;#224;n, bay v&amp;#224;o gi&amp;#7919;a hai anh em nh&amp;#224; Creevey, Colin v&amp;#224; Dennis, &amp;#273;&amp;#7875; ngh&amp;#7881; ng&amp;#417;i. &amp;#273;&amp;#7845;y, Ron,&amp;#8221; Hermione qu&amp;#225;t. &amp;#8220;Sao?&amp;#8221; Ron c&amp;#259;m ph&amp;#7851;n n&amp;#243;i, v&amp;#224; cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng c&amp;#361;ng &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#7889; s&amp;#7889;ng c&amp;#7889; ch&amp;#7871;t nu&amp;#7889;t &amp;#8220;M&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng ph&amp;#233;p &amp;#273;&amp;#7875; h&amp;#7887;i nh&amp;#7919;ng c&amp;#226;u h&amp;#7887;i &amp;#273;&amp;#417;n gi&amp;#7843;n &amp;#224;?&amp;#8221; b&amp;#7887; chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y &amp;#273;i,&amp;#8221; Hermione c&amp;#225;u k&amp;#7881;nh n&amp;#243;i, v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#244;i b&amp;#7841;n th&amp;#432;&amp;#7903;ng th&amp;#7913;c ph&amp;#7847;n c&amp;#242;n l&amp;#7841;i c&amp;#7911;a b&amp;#7919;a &amp;#259;n trong m&amp;#7897;t s&amp;#7921; im l&amp;#7863;ng n&amp;#7863;ng n&amp;#7873;. &amp;#160;Harry &amp;#273;&amp;#227; qu&amp;#225; quen v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n c&amp;#227;i nhau v&amp;#7863;t v&amp;#227;nh c&amp;#7911;a h&amp;#7885; n&amp;#234;n kh&amp;#244;ng bu&amp;#7891;n ho&amp;#224; gi&amp;#7843;i h&amp;#7885; n&amp;#7919;a; n&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y t&amp;#7889;t h&amp;#417;n l&amp;#224; d&amp;#249;ng th&amp;#7901;i gian c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#259;n, n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7873;u x&amp;#7917; l&amp;#253; ph&amp;#7847;n th&amp;#7883;t b&amp;#242; c&amp;#7911;a n&amp;#243;, th&amp;#234;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i b&amp;#225;nh pat&amp;#234; b&amp;#7847;u d&amp;#7909;c v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7871;n nguy&amp;#234;n m&amp;#7897;t d&amp;#297;a m&amp;#243;n b&amp;#225;nh t&amp;#7841;c &amp;#432;a th&amp;#237;ch c&amp;#7911;a n&amp;#243;. &amp;#160;Khi m&amp;#224; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; &amp;#259;n xong v&amp;#224; m&amp;#7913;c &amp;#273;&amp;#7897; &amp;#7891;n &amp;#224;o trong ti&amp;#7873;n s&amp;#7843;nh &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u n&amp;#226;ng l&amp;#234;n tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i, c&amp;#7909; Dumbledore l&amp;#7841;i m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y. M&amp;#7885;i ti&amp;#7871;ng n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#7873;u ng&amp;#7915;ng ngay khi m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7873;u h&amp;#432;&amp;#7899;ng m&amp;#7863;t v&amp;#7873; ph&amp;#237;a hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng. L&amp;#250;c n&amp;#224;y Harry &amp;#273;ang c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y l&amp;#417; m&amp;#417; m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch d&amp;#7877; ch&amp;#7883;u. Chi&amp;#7871;c gi&amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#273;&amp;#7847;y nh&amp;#7919;ng &amp;#225;p ph&amp;#237;ch c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7907;i n&amp;#243; tr&amp;#234;n kia, &amp;#7845;m &amp;#7845;p v&amp;#224; m&amp;#7873;m m&amp;#7841;i tuy&amp;#7879;t v&amp;#7901;i&amp;#8230; &amp;#273;&amp;#7845;y, b&amp;#226;y gi&amp;#7901; th&amp;#236; sau khi t&amp;#7845;t c&amp;#7843; ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; ti&amp;#234;u ho&amp;#225; xong m&amp;#7897;t b&amp;#7919;a &amp;#259;n tuy&amp;#7879;t h&amp;#7843;o, th&amp;#7847;y mu&amp;#7889;n c&amp;#225;c em d&amp;#224;nh m&amp;#7897;t ch&amp;#250;t th&amp;#7901;i gian cho nh&amp;#7919;ng th&amp;#244;ng b&amp;#225;o quen thu&amp;#7897;c &amp;#273;&amp;#7875; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u n&amp;#259;m h&amp;#7885;c,&amp;#8221; c&amp;#7909; Dumbledore n&amp;#243;i, &amp;#8220; C&amp;#225;c em n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t n&amp;#234;n bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng Khu R&amp;#7915;ng &amp;#7903; kho&amp;#7843;ng &amp;#273;&amp;#7845;t kia l&amp;#224; khu v&amp;#7921;c c&amp;#7845;m v&amp;#224;o v&amp;#7899;i h&amp;#7885;c sinh, v&amp;#224; v&amp;#224;i h&amp;#7885;c sinh l&amp;#7899;n h&amp;#417;n c&amp;#361;ng n&amp;#234;n bi&amp;#7871;t &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; t&amp;#7915; b&amp;#226;y gi&amp;#7901;, &amp;#8220; (Harry, Ron v&amp;#224; Hermione c&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#432;&amp;#7901;i nh&amp;#236;n nhau.) Filch, th&amp;#7847;y gi&amp;#225;m th&amp;#7883;, v&amp;#7915;a y&amp;#234;u c&amp;#7847;u th&amp;#7847;y, v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; th&amp;#7847;y &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i th&amp;#7847;y li&amp;#234;n t&amp;#7909;c m&amp;#7897;t tr&amp;#259;m s&amp;#225;u m&amp;#432;&amp;#417;i hai l&amp;#7847;n, &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#7855;c nh&amp;#7903; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c em r&amp;#7857;ng ph&amp;#233;p thu&amp;#7853;t b&amp;#7883; c&amp;#7845;m d&amp;#249;ng &amp;#7903; trong c&amp;#225;c h&amp;#224;nh lang gi&amp;#7919;a c&amp;#225;c l&amp;#7899;p, ho&amp;#7863;c &amp;#7903; gi&amp;#7919;a m&amp;#7897;t s&amp;#7889; n&amp;#417;i kh&amp;#225;c, nh&amp;#7919;ng n&amp;#417;i n&amp;#224;y c&amp;#225;c em c&amp;#243; th&amp;#7875; xem &amp;#7903; c&amp;#225;i danh s&amp;#225;ch l&amp;#7899;n &amp;#273;&amp;#227; d&amp;#225;n l&amp;#234;n c&amp;#7917;a v&amp;#259;n ph&amp;#242;ng c&amp;#7911;a th&amp;#7847;y Filch.&amp;#8221; ta c&amp;#243; hai gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n m&amp;#7899;i &amp;#273;&amp;#7893;i &amp;#273;&amp;#7871;n trong n&amp;#259;m nay. Ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i r&amp;#7845;t vui m&amp;#7915;ng ch&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#243;n gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubby-Plank, ng&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#7869; d&amp;#7841;y m&amp;#244;n Ch&amp;#259;m s&amp;#243;c sinh v&amp;#7853;t huy&amp;#7873;n b&amp;#237;, v&amp;#224; ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i c&amp;#361;ng r&amp;#7845;t vui m&amp;#7915;ng gi&amp;#7899;i thi&amp;#7879;u gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge, gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n m&amp;#7899;i m&amp;#244;n Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m.&amp;#8221; &amp;#160;C&amp;#243; m&amp;#7897;t tr&amp;#224;ng v&amp;#7895; tay l&amp;#7883;ch s&amp;#7921; nh&amp;#432;ng kh&amp;#244;ng nhi&amp;#7879;t t&amp;#236;nh l&amp;#7855;m vang l&amp;#234;n, trong s&amp;#7889; &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; Harry, Ron v&amp;#224; Hermione &amp;#273;ang trao &amp;#273;&amp;#7893;i v&amp;#7899;i c&amp;#225;i nhau nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i nh&amp;#236;n h&amp;#417;i kinh s&amp;#7907;; c&amp;#7909; Dumbledore kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i b&amp;#224; Grubbly-Plank s&amp;#7869; d&amp;#7841;y trong bao l&amp;#226;u. &amp;#160;C&amp;#7909; Dumbledore ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c, &amp;#8220;Nh&amp;#7919;ng bu&amp;#7893;i t&amp;#7853;p cho c&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#7897;i b&amp;#243;ng Quidditch c&amp;#7911;a c&amp;#225;c nh&amp;#224; s&amp;#7869; t&amp;#7893; ch&amp;#7913;c &amp;#7903; &amp;#8211;&amp;#8220; &amp;#160;&amp;#212;ng ng&amp;#7915;ng l&amp;#7901;i, nh&amp;#236;n sang gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge d&amp;#242; h&amp;#7887;i. V&amp;#236; b&amp;#224; ta c&amp;#361;ng ch&amp;#7859;ng cao h&amp;#417;n bao nhi&amp;#234;u khi b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng l&amp;#234;n, n&amp;#234;n trong m&amp;#7897;t tho&amp;#225;ng ch&amp;#7859;ng ai hi&amp;#7875;u v&amp;#236; sao m&amp;#224; c&amp;#7909; Dumbledore l&amp;#7841;i ng&amp;#7915;ng n&amp;#243;i, nh&amp;#432;ng khi gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;&amp;#227; h&amp;#7855;ng gi&amp;#7885;ng, &amp;#8220;Hem, hem&amp;#8221; th&amp;#236; m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7905; ra r&amp;#7857;ng b&amp;#224; ta v&amp;#7915;a &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y v&amp;#224; s&amp;#7869; c&amp;#243; m&amp;#7897;t b&amp;#224;i ph&amp;#225;t bi&amp;#7875;u. &amp;#160;C&amp;#7909; Dumbledore ch&amp;#7881; h&amp;#417;i c&amp;#243; v&amp;#7867; ng&amp;#7841;c nhi&amp;#234;n trong m&amp;#7897;t ch&amp;#7889;c, r&amp;#7891;i c&amp;#7909; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng &amp;#273;&amp;#297;nh &amp;#273;&amp;#7841;c v&amp;#224; nh&amp;#236;n ch&amp;#259;m ch&amp;#250; sang gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge nh&amp;#432; th&amp;#7875; c&amp;#7909; kh&amp;#244;ng ao &amp;#432;&amp;#7899;c g&amp;#236; h&amp;#417;n l&amp;#224; l&amp;#7855;ng nghe b&amp;#224; n&amp;#243;i. Nh&amp;#7919;ng gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n kh&amp;#225;c kh&amp;#244;ng thi&amp;#7879;n ngh&amp;#7879; l&amp;#7855;m trong vi&amp;#7879;c che gi&amp;#7845;u c&amp;#7843;m x&amp;#250;c. &amp;#272;&amp;#244;i m&amp;#224;y gi&amp;#225;o s&amp;#432; Sprout bi&amp;#7871;n lu&amp;#244;n v&amp;#224;o m&amp;#225;i t&amp;#243;c xo&amp;#227; ra v&amp;#224; Harry ch&amp;#432;a bao gi&amp;#7901; th&amp;#7845;y mi&amp;#7879;ng gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall m&amp;#237;m ch&amp;#7863;t l&amp;#7841;i nh&amp;#432; v&amp;#7853;y. Ch&amp;#432;a h&amp;#7873; c&amp;#243; gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n m&amp;#7899;i n&amp;#224;o ng&amp;#7855;t l&amp;#7901;i c&amp;#7909; Dumbledore tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y. C&amp;#243; nhi&amp;#7873;u h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;ang c&amp;#432;&amp;#7901;i; ng&amp;#432;&amp;#7901;i ph&amp;#7909; n&amp;#7919; n&amp;#224;y r&amp;#245; r&amp;#224;ng l&amp;#224; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t c&amp;#225;ch x&amp;#7917; s&amp;#7921; &amp;#7903; tr&amp;#432;&amp;#7901;ng Hogwarts. &amp;#417;n, th&amp;#432;a th&amp;#7847;y Hi&amp;#7879;u gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge c&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;i&amp;#7879;u, &amp;#8220;v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i ch&amp;#224;o m&amp;#7915;ng v&amp;#7915;a r&amp;#7891;i.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#7885;ng c&amp;#7911;a b&amp;#224; cao lanh l&amp;#7843;nh, ph&amp;#236; ph&amp;#242; v&amp;#224; thi&amp;#7871;u n&amp;#7919; t&amp;#237;nh, v&amp;#224; m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a, Harry c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y v&amp;#244; c&amp;#249;ng m&amp;#7845;t c&amp;#7843;m t&amp;#236;nh v&amp;#7899;i b&amp;#224; m&amp;#224; n&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; gi&amp;#7843;i th&amp;#237;ch v&amp;#7899;i ch&amp;#237;nh m&amp;#236;nh; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; n&amp;#243; bi&amp;#7871;t l&amp;#224; n&amp;#243; ph&amp;#7843;i b&amp;#7845;t &amp;#273;&amp;#7855;c d&amp;#297; ph&amp;#7843;i ch&amp;#7883;u &amp;#273;&amp;#7921;ng m&amp;#7885;i th&amp;#7913; v&amp;#7899;i b&amp;#224;, t&amp;#7915; c&amp;#225;i gi&amp;#7885;ng ng&amp;#7899; ng&amp;#7849;n c&amp;#7911;a b&amp;#224; cho &amp;#273;&amp;#7871;n c&amp;#225;i &amp;#225;o len h&amp;#7891;ng kia. B&amp;#224; ta l&amp;#7841;i h&amp;#7855;ng gi&amp;#7885;ng th&amp;#234;m m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a (hem, hem) v&amp;#224; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c. th&amp;#7853;t l&amp;#224; d&amp;#7877; ch&amp;#7883;u khi tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i Hogwarts, c&amp;#244; ph&amp;#7843;i n&amp;#243;i l&amp;#224; nh&amp;#432; v&amp;#7853;y!&amp;#8221; b&amp;#224; m&amp;#7881;m c&amp;#432;&amp;#7901;i, &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7897; h&amp;#224;m r&amp;#259;ng s&amp;#7855;c nh&amp;#7885;n, &amp;#8220;V&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#236;n nh&amp;#7919;ng khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t vui v&amp;#7867; c&amp;#7911;a c&amp;#225;c em &amp;#273;ang ng&amp;#432;&amp;#7899;c nh&amp;#236;n c&amp;#244;!&amp;#8221; &amp;#160;Harry li&amp;#7871;c nh&amp;#236;n quanh. Ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t n&amp;#224;o m&amp;#224; n&amp;#243; th&amp;#7845;y l&amp;#224; c&amp;#243; v&amp;#7867; l&amp;#224; vui v&amp;#7867; c&amp;#7843;. Ng&amp;#432;&amp;#7907;c l&amp;#7841;i, ch&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#7873; c&amp;#243; th&amp;#7875; nh&amp;#432; ng&amp;#417; ng&amp;#417; ng&amp;#225;o ng&amp;#225;o nh&amp;#432; &amp;#273;&amp;#225;m tr&amp;#7867; l&amp;#234;n n&amp;#259;m. &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#244; &amp;#273;ang &amp;#273;ang r&amp;#7845;t mu&amp;#7889;n bi&amp;#7871;t t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c em v&amp;#224; c&amp;#244; tin ch&amp;#7855;c l&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869; l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i b&amp;#7841;n t&amp;#7889;t c&amp;#7911;a nhau!&amp;#8221; &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng h&amp;#7885;c sinh trao &amp;#273;&amp;#7893;i nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i nh&amp;#236;n v&amp;#7899;i nhau khi nghe &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y, m&amp;#7897;t s&amp;#7889; trong ch&amp;#250;ng &amp;#273;ang c&amp;#7889; m&amp;#224; nh&amp;#7883;n c&amp;#432;&amp;#7901;i. s&amp;#7869; l&amp;#224;m b&amp;#7841;n v&amp;#7899;i c&amp;#244; &amp;#7845;y khi m&amp;#224; m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i m&amp;#432;&amp;#7907;n c&amp;#225;i &amp;#225;o len &amp;#7845;y,&amp;#8221; Parvati th&amp;#236; th&amp;#7847;m v&amp;#7899;i Lavender, v&amp;#224; c&amp;#7843; hai &amp;#273;&amp;#7913;a &amp;#273;&amp;#7873;u c&amp;#432;&amp;#7901;i r&amp;#250;c r&amp;#237;ch. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge l&amp;#7841;i h&amp;#7855;ng gi&amp;#7885;ng (hem, hem) nh&amp;#432;ng khi b&amp;#224; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c, h&amp;#417;i v&amp;#7851;n ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c bi&amp;#7871;n &amp;#273;&amp;#226;u m&amp;#7845;t ti&amp;#234;u kh&amp;#7887;i gi&amp;#7885;ng c&amp;#7911;a b&amp;#224;. B&amp;#224; n&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch r&amp;#7845;t c&amp;#243; t&amp;#7893; ch&amp;#7913;c v&amp;#224; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; th&amp;#236; gi&amp;#7885;ng c&amp;#7911;a b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7873;u nh&amp;#432; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7885;c thu&amp;#7897;c l&amp;#242;ng v&amp;#7899;i ch&amp;#250;ng. &amp;#160;&quot;B&amp;#7897; Ph&amp;#233;p Thu&amp;#7853;t lu&amp;#244;n lu&amp;#244;n xem v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; gi&amp;#225;o d&amp;#7909;c nh&amp;#7919;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; tr&amp;#7867; l&amp;#224; m&amp;#7897;t v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; quan tr&amp;#7885;ng thi&amp;#7871;t th&amp;#7921;c. Nh&amp;#7919;ng m&amp;#243;n qu&amp;#224; qu&amp;#253; hi&amp;#7871;m m&amp;#224; c&amp;#225;c em c&amp;#243; t&amp;#7915; l&amp;#250;c sinh ra c&amp;#243; th&amp;#7875; ch&amp;#7859;ng mang &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; n&amp;#7871;u nh&amp;#432; c&amp;#225;c em kh&amp;#244;ng d&amp;#7841;y d&amp;#7895; v&amp;#224; luy&amp;#7879;n t&amp;#7853;p m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch c&amp;#7849;n th&amp;#7853;n. Nh&amp;#7919;ng k&amp;#7929; n&amp;#259;ng c&amp;#7893; x&amp;#432;a &amp;#273;&amp;#7897;c &amp;#273;&amp;#225;o trong c&amp;#7897;ng &amp;#273;&amp;#7891;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; ph&amp;#7843;i l&amp;#432;u truy&amp;#7873;n qua c&amp;#225;c th&amp;#7871; h&amp;#7879; &amp;#273;&amp;#7875; ch&amp;#250;ng ta kh&amp;#244;ng bao gi&amp;#7901; m&amp;#7845;t ch&amp;#250;ng. Nh&amp;#7919;ng kho b&amp;#225;u t&amp;#236;m ra t&amp;#7915; ki&amp;#7871;n th&amp;#7913;c ma thu&amp;#7853;t m&amp;#224; ti&amp;#7873;n nh&amp;#226;n c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng ta t&amp;#237;ch lu&amp;#7929; c&amp;#7847;n ph&amp;#7843;i b&amp;#7843;o t&amp;#7891;n, b&amp;#7893; sung v&amp;#224; n&amp;#226;ng c&amp;#7845;p v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng ai &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7843;m nh&amp;#7853;n s&amp;#7921; nghi&amp;#7879;p gi&amp;#225;o d&amp;#7909;c vinh quang.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge ng&amp;#7915;ng l&amp;#7841;i m&amp;#7897;t ch&amp;#250;t v&amp;#224; c&amp;#250;i ch&amp;#224;o v&amp;#7873; ph&amp;#237;a c&amp;#225;c gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n, nh&amp;#432;ng ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; ai c&amp;#250;i ch&amp;#224;o l&amp;#7841;i ph&amp;#237;a b&amp;#224;. &amp;#272;&amp;#244;i l&amp;#244;ng m&amp;#224;y s&amp;#7851;m c&amp;#7911;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall c&amp;#224;ng nh&amp;#237;u l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7895;i b&amp;#224; gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; m&amp;#7897;t con chim &amp;#432;ng &amp;#273;ang s&amp;#259;n m&amp;#7891;i, v&amp;#224; Harry c&amp;#243; th&amp;#7875; th&amp;#7845;y t&amp;#7915; xa l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;ang trao &amp;#273;&amp;#7893;i nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i li&amp;#7871;c &amp;#273;&amp;#7847;y &amp;#253; ngh&amp;#297;a v&amp;#7899;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; Sprout khi m&amp;#224; Umbridge l&amp;#7841;i ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c m&amp;#7897;t c&amp;#225;i &amp;#8220;hem,hem&amp;#8221; kh&amp;#225;c v&amp;#224; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n c&amp;#7911;a hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#7911;a Hogwarts &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; mang &amp;#273;&amp;#7871;n nh&amp;#7919;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u m&amp;#7899;i m&amp;#7867; trong nhi&amp;#7879;m v&amp;#7909; cao c&amp;#7843; l&amp;#224; &amp;#273;i&amp;#7873;u h&amp;#224;nh ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng l&amp;#7883;ch s&amp;#7917; n&amp;#224;y, thi&amp;#7871;u v&amp;#7855;ng nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; ti&amp;#7871;n b&amp;#7897; &amp;#7845;y, n&amp;#417;i &amp;#273;&amp;#226;y s&amp;#7869; tr&amp;#7903; n&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7889;n v&amp;#224; suy t&amp;#224;n nh&amp;#432; m&amp;#7897;t &amp;#273;i&amp;#7873;u t&amp;#7845;t y&amp;#7871;u ph&amp;#7843;i x&amp;#7843;y ra. M&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a, s&amp;#7921; ti&amp;#7871;n b&amp;#7897; v&amp;#236; l&amp;#7907;i &amp;#237;ch c&amp;#7911;a nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; ti&amp;#7871;n b&amp;#7897; ph&amp;#7843;i khuy&amp;#7871;n kh&amp;#237;ch, b&amp;#7903;i v&amp;#236; nh&amp;#7919;ng truy&amp;#7873;n th&amp;#7889;ng &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#7913;ng nghi&amp;#7879;m v&amp;#224; ki&amp;#7875;m tra c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng ta kh&amp;#244;ng ch&amp;#7845;p nh&amp;#7853;n s&amp;#7921; ch&amp;#7855;p v&amp;#225;. Do &amp;#273;&amp;#243;, m&amp;#7897;t s&amp;#7921; c&amp;#226;n b&amp;#7857;ng gi&amp;#7919;a c&amp;#225;i c&amp;#361; v&amp;#224; c&amp;#225;i m&amp;#7899;i, gi&amp;#7919;a c&amp;#225;i b&amp;#7845;t bi&amp;#7871;n v&amp;#224; c&amp;#225;i thay &amp;#273;&amp;#7893;i, gi&amp;#7919;a truy&amp;#7873;n th&amp;#7889;ng v&amp;#224; v&amp;#224; s&amp;#7921; c&amp;#225;ch t&amp;#226;n&amp;#8230; &quot;&amp;#160;Harry th&amp;#7843; cho s&amp;#7921; t&amp;#7853;p trung c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#226;u th&amp;#236; &amp;#273;i, nh&amp;#432; th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#243;c c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;ang m&amp;#417; m&amp;#7897;ng trong m&amp;#7897;t giai &amp;#273;i&amp;#7879;u n&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#243;. S&amp;#7921; im l&amp;#7863;ng &amp;#273;&amp;#227; tr&amp;#224;n ng&amp;#7853;p kh&amp;#7855;p H&amp;#7897;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng khi m&amp;#224; c&amp;#7909; Dumbledore n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7883; ph&amp;#225; b&amp;#7887; b&amp;#7903;i c&amp;#225;c h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;ang ch&amp;#7909;m &amp;#273;&amp;#7847;u l&amp;#7841;i v&amp;#7899;i nhau, th&amp;#236; th&amp;#7847;m v&amp;#224; r&amp;#250;c r&amp;#237;ch. B&amp;#234;n b&amp;#224;n c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Ravenclaw, Cho Chang &amp;#273;ang n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch r&amp;#7845;t s&amp;#244;i n&amp;#7893;i v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n c&amp;#7911;a c&amp;#244; b&amp;#233;. C&amp;#225;ch &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#224;i ch&amp;#7895;, Luna Lovegood l&amp;#7841;i l&amp;#244;i cu&amp;#7889;n K&amp;#7867; ngu&amp;#7925; bi&amp;#7879;n ra. Trong l&amp;#250;c &amp;#273;&amp;#243;, b&amp;#234;n b&amp;#224;n c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Hufflepuff, Ernie Macmila l&amp;#224; m&amp;#7897;t trong v&amp;#224;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i hi&amp;#7871;m hoi v&amp;#7851;n nh&amp;#236;n ch&amp;#7857;m ch&amp;#7857;m v&amp;#224;o gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge, nh&amp;#432;ng &amp;#273;&amp;#244;i m&amp;#7855;t c&amp;#7911;a n&amp;#243; ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; c&amp;#243; h&amp;#7891;n v&amp;#224; Harry tin ch&amp;#7855;c l&amp;#224; n&amp;#243; ch&amp;#7881; gi&amp;#7843; v&amp;#7901; l&amp;#7855;ng nghe trong m&amp;#7897;t c&amp;#7889; g&amp;#7855;ng &amp;#273;&amp;#7875; v&amp;#432;&amp;#417;n l&amp;#234;n nh&amp;#7857;m c&amp;#243; m&amp;#7897;t t&amp;#7845;m huy hi&amp;#7879;u huynh tr&amp;#432;&amp;#7903;ng l&amp;#7845;p l&amp;#225;nh tr&amp;#234;n ng&amp;#7921;c. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge h&amp;#236;nh nh&amp;#432; ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; ch&amp;#250; &amp;#253; &amp;#273;&amp;#7871;n v&amp;#7867; nh&amp;#7889;n nh&amp;#225;o c&amp;#7911;a c&amp;#225;c th&amp;#237;nh gi&amp;#7843; c&amp;#7911;a b&amp;#224;. Harry c&amp;#243; c&amp;#7843;m gi&amp;#225;c l&amp;#224; n&amp;#7871;u nh&amp;#432; m&amp;#7897;t cu&amp;#7897;c n&amp;#7893;i lo&amp;#7841;n th&amp;#7853;t s&amp;#7921; &amp;#273;ang di&amp;#7877;n ngay d&amp;#432;&amp;#7899;i m&amp;#361;i b&amp;#224; th&amp;#236; ch&amp;#7855;c b&amp;#224; ta v&amp;#7851;n c&amp;#7913; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7885;c b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh. Tuy nhi&amp;#234;n, nh&amp;#7919;ng th&amp;#7847;y c&amp;#244; gi&amp;#225;o th&amp;#236; v&amp;#7851;n l&amp;#7855;ng nghe r&amp;#7845;t ch&amp;#259;m ch&amp;#250;, v&amp;#224; Hermione th&amp;#236; h&amp;#236;nh nh&amp;#432; &amp;#273;ang u&amp;#7889;ng t&amp;#7915;ng l&amp;#7901;i v&amp;#224; Umbridge n&amp;#243;i ra, m&amp;#7863;c d&amp;#249;, qua bi&amp;#7875;u hi&amp;#7879;n c&amp;#7911;a c&amp;#244; b&amp;#233; th&amp;#236; ch&amp;#250;ng ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; l&amp;#224; th&amp;#7913; c&amp;#244; b&amp;#233; y&amp;#234;u th&amp;#237;ch. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#8230; b&amp;#7903;i v&amp;#236; m&amp;#7897;t s&amp;#7889; thay &amp;#273;&amp;#7893;i l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7875; h&amp;#432;&amp;#7899;ng &amp;#273;&amp;#7871;n c&amp;#225;i t&amp;#7889;t h&amp;#417;n, trong khi nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i kh&amp;#225;c s&amp;#7869; &amp;#273;&amp;#7871;n, v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t th&amp;#7901;i gian &amp;#273;&amp;#7911; d&amp;#224;i, &amp;#273;&amp;#7875; x&amp;#225;c nh&amp;#7853;n nh&amp;#432; nh&amp;#7919;ng sai s&amp;#243;t c&amp;#7911;a c&amp;#244;ng l&amp;#253;. Nh&amp;#432; v&amp;#7853;y, m&amp;#7897;t s&amp;#7889; th&amp;#243;i quen c&amp;#361; s&amp;#7869; gi&amp;#7919; l&amp;#7841;i l&amp;#224; v&amp;#236; th&amp;#7871;, trong khi c&amp;#243; m&amp;#7897;t s&amp;#7889; kh&amp;#225;c, &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7841;c h&amp;#7853;u v&amp;#224; kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n d&amp;#249;ng n&amp;#7919;a, ph&amp;#7843;i b&amp;#7883; ph&amp;#7871; b&amp;#7887;. H&amp;#227;y &amp;#273;&amp;#7875; cho ch&amp;#250;ng ta ti&amp;#7871;n l&amp;#234;n, &amp;#273;&amp;#7875;, ti&amp;#7871;n v&amp;#224;o m&amp;#7897;t k&amp;#7927; nguy&amp;#234;n m&amp;#7899;i r&amp;#7897;ng m&amp;#7903;, hi&amp;#7879;u qu&amp;#7843; v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7847;y tr&amp;#225;ch nhi&amp;#7879;m, &amp;#273;&amp;#7875; b&amp;#7843;o qu&amp;#7843;n nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; c&amp;#7847;n b&amp;#7843;o qu&amp;#7843;n, &amp;#273;&amp;#7875; ho&amp;#224;n thi&amp;#7879;n c&amp;#225;i c&amp;#7847;n ph&amp;#7843;i ho&amp;#224;n thi&amp;#7879;n, &amp;#273;&amp;#7875; lo&amp;#7841;i b&amp;#7887; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta th&amp;#7853;t s&amp;#7921; th&amp;#7845;y r&amp;#7857;ng n&amp;#234;n ng&amp;#259;n c&amp;#7845;m.&amp;#8221; &amp;#160;B&amp;#224; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng. C&amp;#7909; Dumbledore v&amp;#7895; tay. Nh&amp;#7919;ng gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n l&amp;#224;m theo l&amp;#227;nh &amp;#273;&amp;#7841;o c&amp;#7911;a h&amp;#7885;, m&amp;#7863;c d&amp;#249; Harry &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#253; r&amp;#7857;ng c&amp;#243; m&amp;#7897;t s&amp;#7889; trong h&amp;#7885; ch&amp;#7881; ch&amp;#7841;m hai b&amp;#224;n tay v&amp;#224;o nhau m&amp;#7897;t ho&amp;#7863;c hai l&amp;#7847;n g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi ng&amp;#7915;ng. M&amp;#7897;t v&amp;#224;i h&amp;#7885;c sinh c&amp;#361;ng l&amp;#224;m theo, nh&amp;#432;ng ph&amp;#7847;n l&amp;#7899;n b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng hay r&amp;#7857;ng b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n &amp;#273;&amp;#227; xong, ch&amp;#7859;ng &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7885;t tai bao nhi&amp;#234;u, v&amp;#224; tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng c&amp;#243; th&amp;#7875; v&amp;#7895; tay m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch &amp;#273;&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#7855;n, c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7913;ng l&amp;#234;n. &amp;#160;&amp;#8220;Xin c&amp;#225;m &amp;#417;n r&amp;#7845;t nhi&amp;#7873;u, gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge, th&amp;#7853;t l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng khai s&amp;#225;ng m&amp;#7899;i m&amp;#7867;,&amp;#8221; &amp;#244;ng n&amp;#243;i, c&amp;#250;i ch&amp;#224;o b&amp;#224;, &amp;#8220;B&amp;#226;y gi&amp;#7901;, nh&amp;#432; t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i, nh&amp;#7919;ng bu&amp;#7893;i t&amp;#7853;p Quidditch s&amp;#7869; t&amp;#7893; ch&amp;#250;ng th&amp;#7853;t l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i khai s&amp;#225;ng,&amp;#8221; Hermione r&amp;#236; r&amp;#7847;m n&amp;#243;i. c&amp;#243; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh l&amp;#224; b&amp;#7841;n kho&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#243; nhe&amp;#8221; Ron kh&amp;#7869; n&amp;#243;i, quay m&amp;#7863;t sang nh&amp;#236;n Hermione. &amp;#8220;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; m&amp;#7897;t b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n t&amp;#224;o lao nh&amp;#7845;t m&amp;#224; m&amp;#236;nh t&amp;#7915;ng nghe, &amp;#253; l&amp;#224; m&amp;#236;nh l&amp;#7899;n l&amp;#234;n c&amp;#7841;nh anh Percy &amp;#273;&amp;#243; nh&amp;#225;.&amp;#8221; n&amp;#243; l&amp;#224; khai s&amp;#225;ng, ch&amp;#7913; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; th&amp;#250; v&amp;#7883;,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i n&amp;#224;y gi&amp;#7843;i th&amp;#237;ch nhi&amp;#7873;u th&amp;#7913; l&amp;#7855;m,&amp;#8221; &amp;#432;?&amp;#8221; Harry ng&amp;#7841;c nhi&amp;#234;n. &amp;#8220;V&amp;#7899;i m&amp;#236;nh th&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; to&amp;#224;n l&amp;#224; m&amp;#7897;t m&amp;#7899; t&amp;#7915; ng&amp;#7919; d&amp;#244;ng d&amp;#224;i.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#243; nh&amp;#7919;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u quan tr&amp;#7885;ng &amp;#7849;n n&amp;#225;u d&amp;#432;&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng t&amp;#7915; ng&amp;#7919; d&amp;#244;ng d&amp;#224;i,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch m&amp;#7841;nh m&amp;#7869;. &amp;#160;&amp;#8220;L&amp;#224; g&amp;#236; th&amp;#7871;&amp;#8221; Ron h&amp;#7901; h&amp;#7919;ng h&amp;#7887;i. c&amp;#226;u: &amp;#8220;s&amp;#7921; ti&amp;#7871;n b&amp;#7897; v&amp;#236; l&amp;#7907;i &amp;#237;ch c&amp;#7911;a nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; ti&amp;#7871;n b&amp;#7897; ph&amp;#7843;i khuy&amp;#7871;n kh&amp;#237;ch&amp;#8221; l&amp;#224; th&amp;#7871; n&amp;#224;o? C&amp;#242;n &amp;#8220;ng&amp;#259;n ch&amp;#7863;n nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta th&amp;#7921;c s&amp;#7921; th&amp;#7845;y l&amp;#224; n&amp;#234;n c&amp;#7845;m th&amp;#236; sao?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, th&amp;#7871; ch&amp;#250;ng c&amp;#243; ngh&amp;#297;a g&amp;#236;?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;ng n&amp;#7843;y n&amp;#243;i. m&amp;#236;nh n&amp;#243;i v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n ch&amp;#250;ng c&amp;#243; ngh&amp;#297;a g&amp;#236; nh&amp;#233;,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i qua h&amp;#224;m r&amp;#259;ng nghi&amp;#7871;n ch&amp;#7863;t, &amp;#8220;n&amp;#243; c&amp;#243; ngh&amp;#297;a l&amp;#224; s&amp;#7921; can thi&amp;#7879;p c&amp;#7911;a b&amp;#7897; v&amp;#224;o Hogwarts.&amp;#8221; &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng &amp;#7891;n &amp;#224;o la h&amp;#233;t vang l&amp;#234;n chung quanh h&amp;#7885;; c&amp;#7909; Dumbledore r&amp;#245; r&amp;#224;ng l&amp;#224; v&amp;#7915;a ra l&amp;#7879;nh gi&amp;#7843;i t&amp;#225;n, b&amp;#7903;i v&amp;#236; m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#7875; r&amp;#7901;i kh&amp;#7887;i H&amp;#7897;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng. Hermione b&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7913;ng l&amp;#234;n, c&amp;#243; v&amp;#7867; b&amp;#7889;i r&amp;#7889;i. &amp;#160;&amp;#8220;Ron, ch&amp;#250;ng m&amp;#236;nh n&amp;#234;n ra ch&amp;#7881; d&amp;#7851;n cho c&amp;#225;c em n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t ch&amp;#7895; &amp;#273;i!&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, ph&amp;#7843;i,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, cu c&amp;#7853;u r&amp;#245; r&amp;#224;ng l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; qu&amp;#234;n b&amp;#7861;ng. &amp;#8220;N&amp;#224;y, n&amp;#224;y, c&amp;#225;c nh&amp;#243;c! M&amp;#7845;y ch&amp;#250; l&amp;#249;n kia!&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, th&amp;#236; ch&amp;#250;ng b&amp;#233; t&amp;#237; t&amp;#7865;o t&amp;#232;o teo bi&amp;#7871;t, nh&amp;#432;ng b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; g&amp;#7885;i ch&amp;#250;ng l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ch&amp;#250; l&amp;#249;n N&amp;#259;m nh&amp;#7845;t!&amp;#8221; Hermione g&amp;#7885;i d&amp;#7885;c theo b&amp;#224;n, &amp;#8220;&amp;#272;i n&amp;#224;y n&amp;#224;y!&amp;#8221; &amp;#160;M&amp;#7897;t nh&amp;#243;m h&amp;#7885;c sinh b&amp;#7869;n l&amp;#7869;n &amp;#273;i d&amp;#7885;c gi&amp;#7919;a d&amp;#227;y b&amp;#224;n nh&amp;#224; Gryffindor v&amp;#224; Hufflepuff, v&amp;#224; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng c&amp;#7889; g&amp;#7855;ng &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;i l&amp;#234;n kh&amp;#7887;i &amp;#273;&amp;#225;m &amp;#273;&amp;#244;ng. Ch&amp;#250;ng th&amp;#7853;t s&amp;#7921; c&amp;#243; v&amp;#7867; r&amp;#7845;t nh&amp;#7887;; Harry tin ch&amp;#7855;c l&amp;#224; n&amp;#243; kh&amp;#244;ng nh&amp;#236;n nh&amp;#7887; nh&amp;#432; v&amp;#7853;y khi n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#273;&amp;#226;y. N&amp;#243; m&amp;#7881;m c&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7899;i b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng. M&amp;#7897;t c&amp;#7853;u b&amp;#233; t&amp;#243;c v&amp;#224;ng &amp;#273;&amp;#7913;ng c&amp;#7841;nh Euan Abercrombie nh&amp;#236;n c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; &amp;#273;&amp;#227; ho&amp;#225; &amp;#273;&amp;#225; t&amp;#7899;i n&amp;#417;i; n&amp;#243; th&amp;#250;c Euan v&amp;#224; th&amp;#236; th&amp;#224;o &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#224;o tai b&amp;#7841;n. Euan Abercrombie nh&amp;#236;n c&amp;#361;ng kinh s&amp;#7907; nh&amp;#432; th&amp;#7871; v&amp;#224; nh&amp;#236;n tr&amp;#7897;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch kinh khi&amp;#7871;p v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry, k&amp;#7867; &amp;#273;ang c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;ang tr&amp;#432;&amp;#7907;t kh&amp;#7887;i m&amp;#7863;t m&amp;#236;nh y nh&amp;#432; ch&amp;#7845;t Stinknap. l&amp;#7841;i sau nh&amp;#233;,&amp;#8221; n&amp;#243; r&amp;#7847;u r&amp;#7847;u n&amp;#243;i v&amp;#7899;i Ron v&amp;#224; Hermione v&amp;#224; n&amp;#243; m&amp;#7897;t m&amp;#236;nh &amp;#273;i ra kh&amp;#7887;i H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n, l&amp;#224;m t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#224; n&amp;#243; c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7901; &amp;#273;i nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng th&amp;#236; th&amp;#7847;m, nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i nh&amp;#236;n v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i ch&amp;#7881; tr&amp;#7887; khi n&amp;#243; &amp;#273;i qua. N&amp;#243; gi&amp;#7919; c&amp;#225;i nh&amp;#236;n c&amp;#7889; &amp;#273;&amp;#7883;nh khi n&amp;#243; m&amp;#7903; &amp;#273;i qua &amp;#273;&amp;#225;m &amp;#273;&amp;#244;ng trong H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n, r&amp;#7891;i n&amp;#243; v&amp;#7897;i v&amp;#227; leo l&amp;#234;n c&amp;#7847;u thang c&amp;#7849;m th&amp;#7841;ch, &amp;#273;i theo m&amp;#7897;t v&amp;#224;i l&amp;#7889;i &amp;#273;i t&amp;#7855;t ng&amp;#7847;m v&amp;#224; nhanh ch&amp;#243;ng b&amp;#7887; &amp;#273;&amp;#225;m &amp;#273;&amp;#244;ng l&amp;#7841;i ph&amp;#237;a sau. &amp;#160;N&amp;#243; th&amp;#7853;t l&amp;#224; ngu ng&amp;#7889;c khi kh&amp;#244;ng ti&amp;#234;n li&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y, n&amp;#243; gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; ngh&amp;#297; khi r&amp;#7843;o b&amp;#432;&amp;#7899;c qua nh&amp;#7919;ng h&amp;#224;nh lang d&amp;#7851;n l&amp;#234;n tr&amp;#234;n v&amp;#7855;ng l&amp;#7863;ng h&amp;#417;n nhi&amp;#7873;u. T&amp;#7845;t nhi&amp;#234;n l&amp;#224; m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7851;n nh&amp;#236;n v&amp;#7873; ph&amp;#237;a n&amp;#243;; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; hi&amp;#7879;n ra t&amp;#7915; m&amp;#234; cung c&amp;#7911;a cu&amp;#7897;c thi Tam ph&amp;#225;p thu&amp;#7853;t hai th&amp;#225;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y, mang theo x&amp;#225;c c&amp;#7911;a m&amp;#7897;t b&amp;#7841;n h&amp;#7885;c c&amp;#249;ng tr&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; tuy&amp;#234;n b&amp;#7889; r&amp;#7857;ng Ch&amp;#250;a T&amp;#7875; Voldemort &amp;#273;&amp;#227; tr&amp;#7903; v&amp;#7873; &amp;#273;&amp;#7847;y quy&amp;#7873;n l&amp;#7921;c. Ph&amp;#7847;n th&amp;#7901;i gian c&amp;#242;n l&amp;#7841;i c&amp;#7911;a h&amp;#7885;c k&amp;#7923; kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7911; cho n&amp;#243; t&amp;#7921; gi&amp;#7843;i th&amp;#237;ch tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi t&amp;#7845;t c&amp;#7843; &amp;#273;&amp;#7873;u ph&amp;#7843;i tr&amp;#7903; v&amp;#7873; nh&amp;#224; &amp;#8211; n&amp;#7871;u n&amp;#243; nh&amp;#432; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y c&amp;#7847;n ph&amp;#7843;i gi&amp;#7843;i th&amp;#237;ch cho to&amp;#224;n b&amp;#7897; tr&amp;#432;&amp;#7901;ng m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch chi ti&amp;#7871;t v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; ki&amp;#7879;n kinh khi&amp;#7871;p t&amp;#7841;i c&amp;#225;i ngh&amp;#297;a &amp;#273;&amp;#7883;a &amp;#7845;y. &amp;#160;Harry &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#7871;n cu&amp;#7889;i h&amp;#224;nh lang d&amp;#7851;n &amp;#273;&amp;#7871;n c&amp;#259;n ph&amp;#242;ng sinh ho&amp;#7841;t chung c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng s&amp;#7919;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c t&amp;#7845;m ch&amp;#226;n dung B&amp;#224; B&amp;#233;o tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi n&amp;#243; nh&amp;#7853;n ra r&amp;#7857;ng n&amp;#243; kh&amp;#244;ng h&amp;#7873; bi&amp;#7871;t m&amp;#7853;t m&amp;#227;. n&amp;#243; &amp;#7911; r&amp;#7911; n&amp;#243;i, nh&amp;#236;n B&amp;#224; B&amp;#233;o, ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;ang vu&amp;#7889;t ph&amp;#7859;ng nh&amp;#7919;ng n&amp;#7871;p g&amp;#7845;p tr&amp;#234;n c&amp;#225;i &amp;#225;o &amp;#273;&amp;#7847;m satin h&amp;#7891;ng v&amp;#224; nghi&amp;#234;m ngh&amp;#7883; nh&amp;#236;n ng&amp;#432;&amp;#7907;c l&amp;#7841;i n&amp;#243;. c&amp;#243; m&amp;#7853;t m&amp;#227;, mi&amp;#7877;n v&amp;#224;o.&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch tr&amp;#7883;ch th&amp;#432;&amp;#7907;ng. &amp;#160;&amp;#8220;Harry, m&amp;#236;nh bi&amp;#7871;t n&amp;#232;!&amp;#8221; M&amp;#7897;t ai &amp;#273;&amp;#243; h&amp;#7893;n h&amp;#7875;n sau l&amp;#432;ng n&amp;#243;, n&amp;#243; quay l&amp;#7841;i v&amp;#224; th&amp;#7845;y Neville &amp;#273;ang lao v&amp;#7873; h&amp;#432;&amp;#7899;ng n&amp;#243;. &amp;#8220;Th&amp;#7845;y kh&amp;#244;ng? Cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng th&amp;#236; m&amp;#236;nh c&amp;#361;ng &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; th&amp;#7875; nh&amp;#7899; n&amp;#243; m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n&amp;#8211; &amp;#8220; N&amp;#243; v&amp;#7851;y c&amp;#225;i c&amp;#226;y x&amp;#432;&amp;#417;ng r&amp;#7891;ng c&amp;#242;i c&amp;#7885;c m&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; khoe v&amp;#7899;i c&amp;#225;c b&amp;#7841;n tr&amp;#234;n xe l&amp;#7917;a. Mimbulus mimble-tonifl! x&amp;#225;c&amp;#8221;, B&amp;#224; B&amp;#233;o n&amp;#243;i, v&amp;#224; t&amp;#7845;m ch&amp;#226;n dung c&amp;#7911;a b&amp;#224; t&amp;#225;ch ra v&amp;#7873; ph&amp;#237;a h&amp;#7885; nh&amp;#432; m&amp;#7897;t c&amp;#225;i c&amp;#7917;a, &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7897; ra m&amp;#7897;t c&amp;#225;i l&amp;#7895; tr&amp;#242;n tr&amp;#234;n b&amp;#7913;c t&amp;#432;&amp;#7901;ng ph&amp;#237;a sau, l&amp;#224; n&amp;#417;i m&amp;#224; Harry v&amp;#224; Neville &amp;#273;ang leo qua. &amp;#160;Ph&amp;#242;ng sinh ho&amp;#7841;t chung c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor nh&amp;#236;n v&amp;#7851;n &amp;#273;&amp;#7847;y n&amp;#7891;ng &amp;#7845;m nh&amp;#432; th&amp;#432;&amp;#7901;ng l&amp;#7879;, m&amp;#7897;t c&amp;#259;n ph&amp;#242;ng tr&amp;#242;n &amp;#7845;m &amp;#225;p tr&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#7881;nh th&amp;#225;o &amp;#273;&amp;#7847;y nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i gh&amp;#7871; h&amp;#432; v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i b&amp;#224;n c&amp;#361; &amp;#7885;p &amp;#7865;p. M&amp;#7897;t l&amp;#242; s&amp;#432;&amp;#7903;i &amp;#273;ang k&amp;#234;u l&amp;#225;ch t&amp;#225;ch &amp;#7845;m c&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#7847;y vui v&amp;#7867; v&amp;#224; v&amp;#224;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;ang h&amp;#417; tay tr&amp;#432;&amp;#7899;c n&amp;#243; tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi tr&amp;#7903; v&amp;#7873; k&amp;#253; t&amp;#250;c x&amp;#225; c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh; &amp;#7903; g&amp;#243;c kia c&amp;#7911;a c&amp;#259;n ph&amp;#242;ng, Fred v&amp;#224; George Weasley &amp;#273;ang g&amp;#7855;n c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#234;n t&amp;#7845;m b&amp;#224;n th&amp;#244;ng b&amp;#225;o. Harry v&amp;#7851;y tay ch&amp;#224;o h&amp;#7885; v&amp;#224; h&amp;#432;&amp;#7899;ng th&amp;#7859;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a c&amp;#7917;a d&amp;#224;nh cho khu k&amp;#253; t&amp;#250;c x&amp;#225; nam; l&amp;#250;c n&amp;#224;y n&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y kh&amp;#244;ng d&amp;#7877; ch&amp;#7883;u l&amp;#7855;m. Neville &amp;#273;i theo n&amp;#243;. &amp;#160;Dean Thomas v&amp;#224; Seamus Finigan &amp;#273;&amp;#227; v&amp;#7873; k&amp;#253; t&amp;#250;c x&amp;#225; tr&amp;#432;&amp;#7899;c v&amp;#224; &amp;#273;ang ti&amp;#7871;n h&amp;#224;nh d&amp;#225;n l&amp;#234;n nh&amp;#7919;ng b&amp;#7913;c t&amp;#432;&amp;#7901;ng chung quanh gi&amp;#432;&amp;#7901;ng c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng nh&amp;#7919;ng t&amp;#7845;m b&amp;#237;ch ch&amp;#432;&amp;#417;ng v&amp;#224; h&amp;#236;nh &amp;#7843;nh. Ch&amp;#250;ng &amp;#273;ang n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n khi Harry &amp;#273;&amp;#7849;y c&amp;#7917;a nh&amp;#432;ng l&amp;#7853;p t&amp;#7913;c im b&amp;#7863;t ngay khi tr&amp;#244;ng th&amp;#7845;y n&amp;#243;. Harry ng&amp;#7901; r&amp;#7857;ng ch&amp;#250;ng &amp;#273;ang n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n v&amp;#7873; m&amp;#236;nh, v&amp;#224; r&amp;#7891;i t&amp;#7921; h&amp;#7887;i kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t m&amp;#236;nh c&amp;#243; b&amp;#7883; b&amp;#7879;nh hoang t&amp;#432;&amp;#7903;ng hay kh&amp;#244;ng. &amp;#160;&amp;#8220;Xin ch&amp;#224;o,&amp;#8221; n&amp;#243; n&amp;#243;i, k&amp;#233;o c&amp;#225;i valy c&amp;#7911;a n&amp;#243; ra v&amp;#224; m&amp;#7903; n&amp;#243; ra. Harry,&amp;#8221; Dean n&amp;#243;i, n&amp;#243; &amp;#273;ang m&amp;#7863;c m&amp;#7897;t b&amp;#7897; qu&amp;#7847;n &amp;#225;o ng&amp;#7911; trong m&amp;#224;u &amp;#225;o c&amp;#7911;a West Ham &amp;#8220;Ngh&amp;#297; h&amp;#232; vui kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; t&amp;#7891;i,&amp;#8221; Harry l&amp;#7847;m b&amp;#7847;m, khi m&amp;#7885;i th&amp;#7913; &amp;#273;&amp;#7873;u li&amp;#234;n quan &amp;#273;&amp;#7871;n k&amp;#7923; ngh&amp;#7881; c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7873; c&amp;#7853;p &amp;#273;&amp;#7871;n su&amp;#7889;t c&amp;#7843; t&amp;#7889;i nay n&amp;#224;y v&amp;#224; n&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7889;i m&amp;#7863;t v&amp;#7899;i n&amp;#243;. &amp;#8220;C&amp;#242;n b&amp;#7841;n?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, c&amp;#361;ng l&amp;#7855;m.&amp;#8221; Dean c&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#250;c kh&amp;#237;ch. &amp;#8220;D&amp;#249; sao th&amp;#236; c&amp;#361;ng c&amp;#242;n kh&amp;#225; h&amp;#417;n Seamus, n&amp;#243; v&amp;#7915;a n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Sao th&amp;#7871;, c&amp;#243; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236; v&amp;#7853;y, Seamus?&amp;#8221; Neville h&amp;#7887;i khi n&amp;#243; nh&amp;#7865; nh&amp;#224;ng &amp;#273;&amp;#7863;t c&amp;#225;i Mimbulus mimbletonia c&amp;#7911;a n&amp;#243; b&amp;#234;n c&amp;#7841;nh c&amp;#225;i t&amp;#7911; c&amp;#7911;a n&amp;#243;. &amp;#160;Seamus kh&amp;#244;ng tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i ngay; n&amp;#243; &amp;#273;ang b&amp;#7853;n t&amp;#226;m &amp;#273;&amp;#7871;n vi&amp;#7879;c b&amp;#7843;o &amp;#273;&amp;#7843;m r&amp;#7857;ng t&amp;#7845;m b&amp;#237;ch ch&amp;#432;&amp;#417;ng c&amp;#7911;a &amp;#273;&amp;#7897;i Quidditch Kenmare Kestrels c&amp;#7911;a n&amp;#243; d&amp;#225;n th&amp;#7853;t l&amp;#224; ngay ng&amp;#7855;n. R&amp;#7891;i n&amp;#243; n&amp;#243;i, v&amp;#7851;n quay l&amp;#432;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry, &amp;#8220;M&amp;#7865; m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n m&amp;#236;nh tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#226;y.&amp;#8221; g&amp;#236;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, ng&amp;#7915;ng lu&amp;#244;n vi&amp;#7879;c c&amp;#7903;i &amp;#225;o cho&amp;#224;ng. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n b&amp;#236;nh tr&amp;#7903; v&amp;#7873; Hogwarts.&amp;#8221; &amp;#160;Seamus quay l&amp;#7841;i t&amp;#7915; t&amp;#7845;m b&amp;#237;ch ch&amp;#432;&amp;#417;ng v&amp;#224; l&amp;#244;i b&amp;#7897; &amp;#273;&amp;#7891; ng&amp;#7911; c&amp;#7911;a n&amp;#243; ra kh&amp;#7887;i valy, v&amp;#7851;n kh&amp;#244;ng nh&amp;#236;n v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry. &amp;#8211; v&amp;#236; sao m&amp;#7899;i ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, kinh ng&amp;#7841;c. N&amp;#243; bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng m&amp;#7865; c&amp;#7911;a Seamus l&amp;#224; m&amp;#7897;t ph&amp;#249; thu&amp;#7927;, v&amp;#224; do &amp;#273;&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; n&amp;#224;o hi&amp;#7875;u v&amp;#236; sao m&amp;#224; b&amp;#224; c&amp;#243; v&amp;#7867; &amp;#273;&amp;#7847;y ch&amp;#7911; ngh&amp;#297;a Dursley &amp;#273;&amp;#7871;n th&amp;#7871;. Seamus kh&amp;#244;ng tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i cho &amp;#273;&amp;#7871;n khi n&amp;#243; c&amp;#224;i n&amp;#250;t &amp;#225;o xong. n&amp;#243; n&amp;#243;i b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng th&amp;#259;m d&amp;#242;, &amp;#8220;m&amp;#236;nh ngh&amp;#297; l&amp;#224;&amp;#8230; v&amp;#236; b&amp;#7841;n n&amp;#243;i g&amp;#236; th&amp;#7871;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i nhanh. &amp;#160;Tim n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7853;p nhanh. N&amp;#243; ng&amp;#7901; ng&amp;#7907; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y nh&amp;#432; c&amp;#243; m&amp;#7897;t b&amp;#237; m&amp;#7853;t g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#7873; n&amp;#243;. Seamus l&amp;#7841;i n&amp;#243;i, v&amp;#7851;n tr&amp;#225;nh m&amp;#7855;t Harry, &amp;#417;&amp;#8230; &amp;#7915;, kh&amp;#244;ng ch&amp;#7881; v&amp;#236; b&amp;#7841;n, m&amp;#224; c&amp;#242;n v&amp;#236; c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#160;&amp;#8220;M&amp;#7865; b&amp;#7841;n tin t&amp;#7901; Ti&amp;#234;n Tri H&amp;#7857;ng Ng&amp;#224;y &amp;#224;?&amp;#8221; &amp;#160;Seamus nh&amp;#236;n n&amp;#243;. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7914;, gi&amp;#7889;ng v&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#243;.&amp;#8221; &amp;#160;Harry kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236;. N&amp;#243; n&amp;#233;m c&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#361;a th&amp;#7847;n c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh l&amp;#234;n c&amp;#225;i b&amp;#224;n b&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng ng&amp;#7911;, c&amp;#7903;i &amp;#225;o cho&amp;#224;ng ra, gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; nh&amp;#233;t n&amp;#243; v&amp;#224;o valy v&amp;#224; x&amp;#7887; b&amp;#7897; &amp;#225;o ng&amp;#7911; v&amp;#224;o. N&amp;#243; &amp;#273;ang gh&amp;#234; t&amp;#7903;m chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y; gh&amp;#234; t&amp;#7903;m c&amp;#225;i th&amp;#7913; ng&amp;#432;&amp;#7901;i l&amp;#250;c n&amp;#224;o c&amp;#361;ng ng&amp;#7891;i l&amp;#234; &amp;#273;&amp;#244;i m&amp;#225;ch. N&amp;#7871;u nh&amp;#432; h&amp;#7885; bi&amp;#7871;t &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243;, n&amp;#7871;u nh&amp;#432; h&amp;#7885; bi&amp;#7871;t m&amp;#7897;t &amp;#253; t&amp;#432;&amp;#7903;ng m&amp;#7901; nh&amp;#7841;t nh&amp;#7845;t v&amp;#7873; v&amp;#7873; c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; m&amp;#7897;t trong nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#227; x&amp;#7843;y ra&amp;#8230; B&amp;#224; Finigan kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t g&amp;#236; c&amp;#7843;, c&amp;#225;i b&amp;#224; ngu xu&amp;#7849;n &amp;#7845;y, n&amp;#243; b&amp;#7921;c b&amp;#7897;i ngh&amp;#297; th&amp;#7847;m,. &amp;#160;N&amp;#243; leo l&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; k&amp;#233;o r&amp;#232;m l&amp;#7841;i, nh&amp;#432;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi n&amp;#243; c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m v&amp;#7853;y, Seamus n&amp;#243;i, &amp;#8220;Nghe n&amp;#224;y&amp;#8230; v&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#234;m &amp;#273;&amp;#243; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#227; x&amp;#7843;y ra v&amp;#7853;y&amp;#8230; b&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7845;y, khi m&amp;#224;&amp;#8230; v&amp;#7899;i anh Cedric v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n kh&amp;#225;c?&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#7885;ng c&amp;#7911;a Seamus v&amp;#7915;a h&amp;#7891;i h&amp;#7897;p v&amp;#7915;a h&amp;#259;m h&amp;#7903;. Dean, &amp;#273;ang cu&amp;#7889;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7873; ph&amp;#237;a chi&amp;#7871;c valy &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7909;c t&amp;#236;m &amp;#273;&amp;#244;i d&amp;#233;p l&amp;#234;, c&amp;#361;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; k&amp;#7923; l&amp;#7841; v&amp;#224; Harry bi&amp;#7871;t l&amp;#224; ai n&amp;#7845;y &amp;#273;ang ch&amp;#259;m ch&amp;#250; l&amp;#7855;ng nghe n&amp;#243;. b&amp;#7841;n h&amp;#7887;i m&amp;#236;nh v&amp;#7873; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236;?&amp;#8221; Harry tr&amp;#7843; mi&amp;#7871;ng. &amp;#8220;Ch&amp;#7881; c&amp;#7847;n &amp;#273;oc t&amp;#7901; Ti&amp;#234;n Tri H&amp;#224;ng Ng&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#243; gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; m&amp;#7865; b&amp;#7841;n &amp;#7845;y. N&amp;#243; s&amp;#7869; n&amp;#243;i cho b&amp;#7841;n t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n b&amp;#7841;n c&amp;#7847;n bi&amp;#7871;t.&amp;#8221; &amp;#273;&amp;#7915;ng c&amp;#243; x&amp;#250;c ph&amp;#7841;m m&amp;#7865; m&amp;#236;nh,&amp;#8221; Seamus c&amp;#7855;t l&amp;#7901;i. s&amp;#7869; x&amp;#250;c ph&amp;#7841;m b&amp;#7845;t k&amp;#7923; ai g&amp;#7885;i m&amp;#236;nh l&amp;#224; k&amp;#7867; n&amp;#243;i d&amp;#7889;i,&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i. c&amp;#243; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh b&amp;#7857;ng c&amp;#225;i ki&amp;#7875;u &amp;#273;&amp;#243;!&amp;#8221; c&amp;#7913; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#236;nh mu&amp;#7889;n, &amp;#8220; Harry n&amp;#243;i, c&amp;#417;n gi&amp;#7853;n c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;ang nhanh ch&amp;#243;ng d&amp;#226;ng cao v&amp;#224; n&amp;#243; v&amp;#7891; l&amp;#7845;y c&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#361;a th&amp;#7847;n tr&amp;#234;n c&amp;#225;i b&amp;#224;n c&amp;#7841;nh gi&amp;#432;&amp;#7901;ng, &amp;#8220;N&amp;#7871;u nh&amp;#432; b&amp;#7841;n c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y kh&amp;#243; ch&amp;#7883;u n&amp;#7871;u ph&amp;#7843;i &amp;#7903; chung ph&amp;#242;ng k&amp;#253; t&amp;#250;c x&amp;#225; v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh, th&amp;#236; h&amp;#227;y &amp;#273;i v&amp;#224; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i c&amp;#244; McGonagall &amp;#273;&amp;#7875; chuy&amp;#7875;n &amp;#273;i&amp;#8230; ch&amp;#7845;m d&amp;#7913;t s&amp;#7921; lo l&amp;#7855;ng c&amp;#7911;a m&amp;#7865; b&amp;#7841;n-&amp;#8220; c&amp;#243; l&amp;#244;i m&amp;#7865; t&amp;#244;i v&amp;#224;o chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y, Potter!&amp;#8221; g&amp;#236; &amp;#160;Ron v&amp;#7915;a xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n &amp;#7903; ng&amp;#432;&amp;#7905;ng c&amp;#7917;a. &amp;#272;&amp;#244;i m&amp;#7855;t to c&amp;#7911;a n&amp;#243; nh&amp;#236;n t&amp;#7915; Harry, &amp;#273;ang qu&amp;#7923; tr&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng, ch&amp;#236;a &amp;#273;&amp;#361;a th&amp;#7847;n v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Seamus, qua Seamus, k&amp;#7867; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7913;ng &amp;#273;&amp;#7845;y v&amp;#7899;i n&amp;#7855;m &amp;#273;&amp;#7845;m gi&amp;#417; cao. &amp;#160;&amp;#8220;N&amp;#243; x&amp;#250;c ph&amp;#7841;m m&amp;#7865; t&amp;#244;i!&amp;#8221; Seamus la l&amp;#234;n. g&amp;#236;?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i. &amp;#8220;Harry kh&amp;#244;ng l&amp;#224;m th&amp;#7871; &amp;#273;&amp;#226;u &amp;#8211; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh g&amp;#7863;p m&amp;#7865; b&amp;#7841;n r&amp;#7891;i, b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh th&amp;#237;ch b&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#224; tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi b&amp;#224; ta tin v&amp;#224;o t&amp;#7845;t c&amp;#7843; m&amp;#7885;i l&amp;#7901;i c&amp;#7911;a c&amp;#225;i t&amp;#7901; Ti&amp;#234;n Tri H&amp;#224;ng Ng&amp;#224;y h&amp;#244;i th&amp;#7889;i &amp;#7845;y vi&amp;#7871;t v&amp;#7873; t&amp;#7899;!&amp;#8221; Harry k&amp;#234;u th&amp;#233;t l&amp;#234;n. Ron n&amp;#243;i, v&amp;#7867; hi&amp;#7875;u bi&amp;#7871;t hi&amp;#7879;n ra tr&amp;#234;n khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t t&amp;#224;ng nhang c&amp;#7911;a n&amp;#243;. &amp;#8220;&amp;#7890;&amp;#8230; ph&amp;#7843;i.&amp;#8221; bi&amp;#7871;t g&amp;#236; ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Seamus gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i, n&amp;#233;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i nh&amp;#236;n &amp;#273;&amp;#7897;c &amp;#273;&amp;#7883;a v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry. &amp;#8220;N&amp;#243; &amp;#273;&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#7845;y, t&amp;#244;i kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n d&amp;#249;ng chung ph&amp;#242;ng v&amp;#7899;i n&amp;#243; n&amp;#7919;a, n&amp;#243; b&amp;#7883; &amp;#273;i&amp;#234;n r&amp;#7891;i.&amp;#8221; n&amp;#224;y kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#250;ng n&amp;#7897;i quy, Seamus,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, tai n&amp;#243; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#273;&amp;#7887; l&amp;#234;n trong m&amp;#7897;t d&amp;#7845;u hi&amp;#7879;u nguy hi&amp;#7875;m. &amp;#273;&amp;#250;ng n&amp;#7897;i quy, t&amp;#244;i &amp;#7845;y &amp;#224;?&amp;#8221; Seamus h&amp;#233;t l&amp;#234;n, ng&amp;#432;&amp;#7907;c l&amp;#7841;i v&amp;#7899;i Ron, n&amp;#243; &amp;#273;ang tr&amp;#7855;ng b&amp;#7879;ch ra. &amp;#8220;B&amp;#7841;n c&amp;#361;ng tin t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n nh&amp;#7843;m nh&amp;#237; m&amp;#224; n&amp;#243; d&amp;#7921;ng l&amp;#234;n v&amp;#7873; &amp;#224;, b&amp;#7841;n ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng n&amp;#243; n&amp;#243;i th&amp;#7853;t &amp;#224;?&amp;#8221; t&amp;#244;i ngh&amp;#297; v&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#243;!&amp;#8221; Ron gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i. th&amp;#236; mi c&amp;#361;ng b&amp;#7883; &amp;#273;i&amp;#234;n lu&amp;#244;n,&amp;#8221; Seamus n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; gh&amp;#234; t&amp;#7903;m. &amp;#224;? &amp;#7900;, kh&amp;#244;ng may cho c&amp;#7853;u, &amp;#244;ng b&amp;#7841;n, t&amp;#244;i c&amp;#242;n l&amp;#224; m&amp;#7897;t huynh tr&amp;#432;&amp;#7903;ng n&amp;#7919;a!&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, t&amp;#7921; th&amp;#7885;c ng&amp;#243;n tay l&amp;#234;n ng&amp;#7921;c m&amp;#236;nh, &amp;#8220;V&amp;#7853;y th&amp;#236; c&amp;#7853;u n&amp;#234;n gi&amp;#7919; m&amp;#7891;m gi&amp;#7919; mi&amp;#7879;ng, tr&amp;#7915; khi c&amp;#7853;u mu&amp;#7889;n b&amp;#7883; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c!&amp;#8221; &amp;#160;Tr&amp;#244;ng v&amp;#224;i gi&amp;#226;y, Seamus ng&amp;#243; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; cho r&amp;#7857;ng c&amp;#7845;m t&amp;#250;c l&amp;#224; m&amp;#7897;t c&amp;#225;i gi&amp;#225; h&amp;#7907;p l&amp;#253; &amp;#273;&amp;#7875; n&amp;#243;i cho s&amp;#432;&amp;#7899;ng mi&amp;#7879;ng nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; trong &amp;#273;&amp;#7847;u n&amp;#243;; nh&amp;#432;ng r&amp;#7891;i n&amp;#243; th&amp;#7889;t ra m&amp;#7897;t ti&amp;#7871;ng khinh th&amp;#432;&amp;#7901;ng, quay l&amp;#432;ng l&amp;#7841;i, nh&amp;#7843;y t&amp;#243;t l&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; k&amp;#233;o r&amp;#232;m l&amp;#7841;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; h&amp;#7857;n h&amp;#7885;c &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7893;i ch&amp;#250;ng b&amp;#7883; d&amp;#7913;t ra lu&amp;#244;n kh&amp;#7887;i gi&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; x&amp;#7893; m&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#7889;ng b&amp;#7909;i xu&amp;#7889;ng s&amp;#224;n. Ron nh&amp;#236;n ch&amp;#7857;m ch&amp;#7857;m Seamus, r&amp;#7891;i nh&amp;#236;n sang Dean v&amp;#224; Neville. c&amp;#243; cha m&amp;#7865; c&amp;#7911;a ai c&amp;#243; v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; v&amp;#7899;i Harry n&amp;#7919;a kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; n&amp;#243; hung h&amp;#227;n h&amp;#7887;i. &amp;#160;&amp;#8220;Ba m&amp;#7865; t&amp;#244;i l&amp;#224; ng&amp;#432;&amp;#7901;i Muggle, &amp;#244;ng b&amp;#7841;n &amp;#7841;,&amp;#8221; Dean n&amp;#243;i, nh&amp;#250;n vai. &amp;#8220;H&amp;#7885; ch&amp;#7859;ng bi&amp;#7871;t t&amp;#237; g&amp;#236; v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i ch&amp;#7871;t &amp;#7903; Hogwarts c&amp;#7843;, b&amp;#7903;i v&amp;#236; t&amp;#244;i kh&amp;#244;ng c&amp;#243; ngu &amp;#273;&amp;#7871;n m&amp;#7913;c n&amp;#243;i cho h&amp;#7885; bi&amp;#7871;t.&amp;#8221; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t m&amp;#7865; t&amp;#244;i, b&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#7849;n tr&amp;#225;nh m&amp;#7885;i Seamus c&amp;#7855;t l&amp;#7901;i n&amp;#243;. &amp;#8220;D&amp;#249; sao th&amp;#236; ba m&amp;#7865; b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7885;c t&amp;#7901; Ti&amp;#234;n Tri H&amp;#224;ng Ng&amp;#224;y. H&amp;#7885; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7883; sa th&amp;#7843;i kh&amp;#7887;i Wizengamot v&amp;#224; Li&amp;#234;n &amp;#272;o&amp;#224;n Ph&amp;#249; Thu&amp;#7927; Qu&amp;#7889;c T&amp;#7871; b&amp;#7903;i v&amp;#236; &amp;#244;ng ta &amp;#273;&amp;#227; m&amp;#7845;t uy t&amp;#237;n. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; m&amp;#236;nh n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; nh&amp;#7843;m nh&amp;#237;,&amp;#8221; Neville b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u n&amp;#243;i. &amp;#8220;B&amp;#224; n&amp;#243;i l&amp;#224; t&amp;#7901; Ti&amp;#234;n Tri H&amp;#224;ng Ng&amp;#224;y m&amp;#7899;i l&amp;#224; th&amp;#7913; &amp;#273;ang xu&amp;#7889;ng d&amp;#7889;c ch&amp;#7913; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; c&amp;#7909; Dumbledore. B&amp;#224; &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; hu&amp;#7927; b&amp;#7887; kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7863;t b&amp;#225;o n&amp;#7919;a. Ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i tin Harry.&amp;#8221; Neville &amp;#273;&amp;#417;n gi&amp;#7843;n n&amp;#243;i. N&amp;#243; leo l&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; k&amp;#233;o ch&amp;#259;n &amp;#273;&amp;#7871;n t&amp;#7853;n c&amp;#7857;m, nh&amp;#236;n nghi&amp;#234;m ngh&amp;#7883; sang ph&amp;#237;a Seamus. &amp;#8220;B&amp;#224; m&amp;#236;nh lu&amp;#244;n n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng s&amp;#7869; tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i m&amp;#7897;t ng&amp;#224;y n&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#7845;y. B&amp;#224; &amp;#7845;y n&amp;#243;i n&amp;#7871;u c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng h&amp;#7855;n &amp;#273;&amp;#227; tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i, t&amp;#7913;c l&amp;#224; h&amp;#7855;n &amp;#273;&amp;#227; tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i. &amp;#160;Harry b&amp;#7895;ng c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y v&amp;#244; c&amp;#249;ng bi&amp;#7871;t &amp;#417;n Neville. Nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;c kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236;. Seamus r&amp;#250;t &amp;#273;&amp;#361;a th&amp;#7847;n ra, s&amp;#7917;a l&amp;#7841;i t&amp;#7845;m r&amp;#232;m v&amp;#224; bi&amp;#7871;n m&amp;#7845;t ph&amp;#237;a sau ch&amp;#250;ng. Dean leo l&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng, nh&amp;#236;n quanh v&amp;#224; im l&amp;#7863;ng. Neville c&amp;#361;ng ch&amp;#7859;ng n&amp;#243;i g&amp;#236; th&amp;#234;m, th&amp;#237;ch th&amp;#250; nh&amp;#236;n v&amp;#7873; ph&amp;#237;a c&amp;#226;y x&amp;#432;&amp;#417;ng r&amp;#7891;i c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;ang t&amp;#7855;m &amp;#225;nh tr&amp;#259;ng. &amp;#160;Harry n&amp;#7857;m ng&amp;#7917;a tr&amp;#234;n g&amp;#7889;i trong khi Ron l&amp;#259;ng x&amp;#259;ng tr&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng n&amp;#243;, &amp;#273;&amp;#7849;y m&amp;#7885;i th&amp;#7913; ra. N&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y dao &amp;#273;&amp;#7897;ng khi l&amp;#7841;i &amp;#273;i tranh c&amp;#227;i v&amp;#7899;i Seamus, ng&amp;#432;&amp;#7901;i m&amp;#224; n&amp;#243; r&amp;#7845;t th&amp;#237;ch. C&amp;#242;n bao nhi&amp;#234;u ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#7919;a ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng n&amp;#243; n&amp;#243;i l&amp;#225;o, ho&amp;#7863;c l&amp;#224; &amp;#273;ang m&amp;#7845;t tr&amp;#237;? &amp;#160;C&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; ph&amp;#7843;i ch&amp;#7883;u &amp;#273;&amp;#7921;ng nh&amp;#432; v&amp;#7853;y trong su&amp;#7889;t m&amp;#249;a h&amp;#232;, &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n l&amp;#224; v&amp;#7909; Wizengamot, r&amp;#7891;i &amp;#273;&amp;#7871;n Li&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#224;n Ph&amp;#249; Thu&amp;#7927; Qu&amp;#7889;c T&amp;#7871; v&amp;#7915;a lo&amp;#7841;i c&amp;#7909; ra? C&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224; v&amp;#236; gi&amp;#7853;n Harry m&amp;#224; c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n v&amp;#7899;i n&amp;#243; h&amp;#224;ng th&amp;#225;ng nay? X&amp;#233;t cho c&amp;#249;ng th&amp;#236; c&amp;#7843; hai ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7873;u c&amp;#249;ng d&amp;#237;nh v&amp;#224;o chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y, c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; tin Harry, &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#244;ng b&amp;#7889; c&amp;#226;u chuy&amp;#7879;n n&amp;#243; k&amp;#7875; cho to&amp;#224;n tr&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; c&amp;#7843; c&amp;#7897;ng &amp;#273;&amp;#7891;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; r&amp;#7897;ng l&amp;#7899;n h&amp;#417;n. N&amp;#7871;u c&amp;#243; ai &amp;#273;&amp;#243; r&amp;#7857;ng Harry l&amp;#224; k&amp;#7867; n&amp;#243;i l&amp;#225;o th&amp;#236; c&amp;#361;ng s&amp;#7869; ngh&amp;#297; v&amp;#7873; c&amp;#7909; Dumbledore nh&amp;#432; th&amp;#7871;, ho&amp;#7863;c n&amp;#7871;u kh&amp;#225;c h&amp;#417;n th&amp;#236; s&amp;#7869; ngh&amp;#297; l&amp;#224; c&amp;#7909; Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; m&amp;#7845;t tr&amp;#237; r&amp;#7891;i&amp;#8230; &amp;#160;Cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng th&amp;#236; h&amp;#7885; s&amp;#7869; bi&amp;#7871;t l&amp;#224; chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#250;ng, Harry &amp;#273;au kh&amp;#7893; suy ngh&amp;#297;, trong khi Ron leo l&amp;#234;n gi&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; th&amp;#7893;i t&amp;#7855;t c&amp;#226;y n&amp;#7871;n cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng trong ph&amp;#242;ng. Nh&amp;#432;ng n&amp;#243; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t l&amp;#224; s&amp;#7869; c&amp;#242;n bao nhi&amp;#234;u cu&amp;#7897;c c&amp;#244;ng k&amp;#237;ch n&amp;#7919;a gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; chuy&amp;#7879;n c&amp;#7911;a Seamus v&amp;#7915;a r&amp;#7891;i m&amp;#224; n&amp;#243; s&amp;#7869; ph&amp;#7843;i ch&amp;#7883;u &amp;#273;&amp;#7921;ng cho &amp;#273;&amp;#7871;n khi &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; s&amp;#7869; ra. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Sami Chương 12 Giáo sư Umbridge Seamus nhanh nhẹn thay đồ với tốc độ lẹ nhất có thể và rời khỏi phòng ký túc trước khi Harry thậm chí kịp xỏ vớ. “Hình như cậu ta nghĩ nếu ở cùng phòng với mình quá lâu thì cậu ta cũng bị điên theo thì phải?” “Đừng lo về chuyện này, Harry,” Dean thì thầm, quàng cặp xách của nó lên vai, “Cậu ấy chỉ…” Nhưng hình như nó không thể nào nói được chính xác Seamus nghĩ thế nào, nên kèm theo một chút ngập ngừng ngượng nghịu, nó đi luôn ra khỏi phòng. Neville và Ron cùng lúc nhìn Harry với ánh mắt , nhưng Harry cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Nó sẽ phải gặp những chuyện như thế này bao nhiêu lần nữa? “Chuyện gì thế?” Hermione hỏi năm phút sau, khi bắt kịp Harry và Ron ở trên đường ngang qua phòng sinh hoạt chung khi bọn nó đi ăn sáng. “Bạn có vẻ thật là – ôi, vì chúa.” Cô bé đứng trước tấm bảng thông báo của phòng sinh hoạt chung, nơi có một tấm thông báo lớn vừa được dán lên. TIỀN LÀ BIỂN(Gallons of galleons). Tiền trong túi bạn không đủ cho những chuyến đi chơi? Cần kiếm thêm một chút tiền? Hãy liên lạc với Fred và George Weasley, phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, với những công việc đơn giản, bán thời gian và hầu như không đau đớn. (Chúng tôi lấy làm tiếc rằng tất cả công việc sẽ được tiến hành trong đó ứng viên tự gánh chịu mọi rủi ro.) “Thế là quá lắm rồi,” Hermione bực bội nói, giật cái tờ thông báo mà Fred và George đã ghim lên trên một áp phích thông báo ngày nghỉ cuối tuần ở Hogsmeade đầu tiên vào tháng Mười. “Chúng ta sẽ phải nói chuyện với mấy ảnh, Ron à.” Ron có vẻ vô cùng lo lắng. “Tại sao ?” “Bởi vì chúng ta là Huynh trưởng!” Hermione nói, khi bọn nó leo qua cái lỗ chỗ bức tranh chân dung. “Nhiệm vụ của chúng ta là phải ngăn chặn mấy trò này!” Ron không nói gì; qua cái vẻ rầu rĩ của nó Harry có thể thấy được viễn cảnh ngăn chặn Fred và George không được làm đúng những việc bọn họ thích không phải là một công việc hứng thú với nó. “Dẫu sao thì, có chuyện gì thế, Harry?” Hermione tiếp tục nói, khi bọn nó đi xuống mấy bậc thang dọc theo những tấm chân dung mấy ông bà phù thuỷ già, tất cả mải mê với cuộc trò chuyện của mình, không buồn chú ý đến bọn nó, “Bạn trông như đang giận dữ về chuyện gì đó.” “Seamus cho rằng Harry nói dối về Ron nói ngắn gọn, trong khi Harry không phản ứng gì. Hermione, không phản ứng một cách giận dữ thay cho nó như Harry trông chờ, mà thở dài. “Phải rồi, Lavenders cũng nghĩ thế,” cô bé buồn buồn nói. “Và bạn đã có một buổi trò chuyện dễ chịu với cô ta về việc mình có phải là một thằng bé nói dối, thích thu hút sự chú ý hay không chứ gì?” Harry nói lớn. “Không,” Hermione bình thản nói. “Thực ra mình đã kêu bạn ấy hãy ngậm cái miệng nhiều chuyện của bạn ấy lại mà đừng nói về bạn nữa. Và nếu bạn đừng có chặn họng bọn mình nữa thì tuyệt lắm, Harry à, bởi vì giả như bạn không nhận thấy, thì Ron và mình luôn sát cánh bên bạn đấy.” Một thoáng im lặng trôi qua. “Xin lỗi nhé,” Harry nói nhỏ. “Thôi không sao đâu,” Hermione chững chạc nói. Và cô bé lắc đầu. “Bạn có nhớ những gì cụ Dumbledore đã nói tại buổi lễ bế mạc năm học vừa rồi không?” Harry và Ron nhìn cô bé ngơ ngác, và Hermione lại thở dài. “Về Cụ ấy nói rằng hắn “đặc biệt giỏi trong việc gây ra bất hoà và thù hằn. Chúng chỉ có thể chiến đấu lại bằng cách đưa ra một liên kết bền vững tương đương của tình bạn và tin tưởng-“ “Sao mà bạn có thể nhớ nổi những thứ đại loại như thế chứ?” Ron hỏi, nhìn cô bé với vẻ thán phục. “Mình lắng nghe, Ron ạ,” Hermione nói, với một vẻ khó chịu. “Mình cũng nghe vậy, nhưng mình vẫn không thể nào nói chính xác với bạn cái mà..“ “Vấn đề là,” Hermione lớn tiếng nhấn mạnh,” chính là những điều đã được cụ Dumbledore nói đến. chỉ mới quay lại có hai tháng mà chúng ta đã gây chuyện với nhau rồi. Và Chiếc Nón Phân Loại cũng nói như vậy: hãy sát cánh bên nhau, hãy đoàn kết lại...“ “Và Harry đã được nếm điều này ngay tối qua.” Ron trả đũa. “Nếu như điều đó có nghĩa là chúng ta phải tỏ ra thân thiết với nhà Slytherin thì ...thật là xui xẻo.” &quot;Ờ, mình lấy làm tiếc là chúng ta không cố thử một chút vì tình đoàn kết liên-nhà&quot;, Hermione cáu kỉnh. Ba đứa đã tới chân cầu thang bằng đá cẩm thạch. Một hàng học sinh năm thứ tư nhà Ravenclaws đang đi ngang đại sảnh, chúng nhận thấy Harry và vội vàng đi sát dính vô nhau, như thể sợ nó có thể tấn công những đứa tụt lại. &quot;Phải rồi, chúng ta thực sự nên cố mà kết bạn với những đứa như thế kia kìa&quot;, Harry giọng mỉa mai. Bọn nó đi sau hội Ravenclaws vô Đại Sảnh, vừa bước vào tất cả theo bản năng đều bất giác nhìn về phía bàn giáo viên . Giáo sư Grubbly-Plank đang trò chuyện với giáo sư Sinistra dạy môn Thiên Văn, và lần nữa lão Hagrid lại khiến người ta chú ý chỉ bởi cái chỗ trống rộng ngoác khi bác ấy vắng mặt. Trần nhà bị bỏ bùa bên trên dội lại tâm trạng của Harry, toàn bộ mang một màu mây mưa xám xịt đến thảm thương. “Cụ Dumbledore chẳng nói là bà Grubbly-Plank ấy sẽ ở lại đây bao nhiêu lâu,” nó nói, khi cả bọn đi ngang dãy bàn của nhà Gryffindor. “Có thể là…” Hermione nói, ngẫm nghĩ “Sao?” cả Harry và Ron cùng hỏi. “Ờ… có thể cụ ấy không muốn gây chú ý về việc bác Hagrid không có ở đây.” “Bạn nói vậy là ý gì, gây chú ý ?” Ron nói, cả cười. “Làm sao mà chúng mình lại không chú ý được chứ?” Hermione chưa kịp trả lời, một cô bé da đen cao với bím tóc dài đã bước đến chỗ Harry. “Chào chị, Angelina.” “Chào,” cô bé lanh lợi nói, nghỉ hè tốt chứ?” và chẳng cần đợi đến câu trả lời, “Nghe này, chị vừa được chọn làm đội trưởng của đội Quidditch Gryffindor.” “Tuyệt thật,” Harry nói, nhe răng cười với cô bé; có lẽ những bài động viên tinh thần đội nhà của Angelina sẽ không dài hơi như của anh Oliver Wood, và coi bộ đó là sự cải thiện duy nhất trong chuyện này. ”Ờ, à, chúng ta cần một Thủ quân (Keeper) mới vì bây giờ anh Oliver đã rời trường rồi. Buổi tập sẽ bắt đầu vào năm giờ chiều thứ Sáu và chị muốn cả đội đều có mặt, được chứ? Và chúng ta sẽ coi xem người mới sẽ hoà nhập với đội như thế nào?” “Vâng,” Harry nói. Angelina mỉm cười với nó và bước đi. “Mình quên mất là anh Wood đã rời khỏi trường,” Hermione lơ đãng nói khi cô bé ngồi xuống cạnh Ron và kéo dĩa bánh mì nướng lại phía mình. “Mình đoán điều ấy sẽ tạo ra một sự thay đổi đáng kể ? “Mình cho là vậy,” Harry nói, ngồi xuống băng ghế đối diện, “Anh ấy là một Thủ quân tốt.” “Nhưng mà, nếu có một chút thay đổi thì cũng không có hại gì lắm chứ hả1 ?” Ron nói. Với một tiếng huyên náo náo ầm ĩ, hàng trăm con cú bay xuyên vào qua những cửa sổ tầng trên. Chúng hạ xuống khắp Đại sảnh, mang những bức thư và gói đồ cho chủ nhân của chúng và làm rơi vài giọt nước xuống những người đang ăn sáng bên dưới, bên ngoài rõ là đang mưa to. Chẳng thấy con Hedwig đâu, nhưng Harry không lấy làm ngạc nhiên; chỉ có chú Sirius là có thể viết thư cho nó, mà nó thì không tin là chú Sirius lại có gì mới để thông báo với nó sau chỉ mới hai mươi bốn giờ không gặp. Tuy nhiên, Hermione thì phải di chuyển cái ly nước cam ép của cô bé thật nhanh sang một bên để một con cú lớn ướt sũng hạ xuống với một tờ Tiên Tri Hàng Ngày ướt đẫm ngậm trên mỏ. “Bạn vẫn còn đọc cái thứ này làm gì?” Harry cáu kỉnh nói, nghĩ đến Seamus khi mà Hermione đặt một đồng Knut vào cái túi nhỏ đeo ở chân con cú và nó lại bay đi. “Mình không quan tâm… toàn những thứ rác rưởi.” “Tốt nhất là mình phải biết kẻ thù đang nói gì,” Hermione ủ ê nói, rồi cô bé mở tờ báo ra và bị che kín đằng sau tờ báo, không hề thò mặt ra cho đến khi Harry và Ron kết thúc bữa ăn. “Chẳng có gì cả,” cô bé nói một cách đơn giản, cuộn tờ báo lại và đặt nó xuống cạnh cái đĩa của mình. “Chẳng có gì về bạn hay cụ Dumbledore hay bất kỳ chuyện gì khác.” Giáo sư McGonagall lúc này đang đi dọc theo bàn phân phát thời khoá biểu. “Nhìn xem hôm nay học cái gì này!” Ron rên lên, “Lịch sử Phép thuật, hai tiết Độc dược, môn Tiên Tri, và hai tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám… Binns, Snape, Trelawney và cái bà Umbridge ấy trong cùng một ngày! Ước gì mấy anh Fred và George mau làm lẹ cái món Snack Trốn Việc ấy…” “Anh có nghe lộn không ?” Fred nói, nó đang đi đến cùng với George và ngồi chen vào băng ghế cạnh Harry. “Huynh trưởng Hogwarts lý nào lại mong được trốn học nhỉ?” “Xem hôm nay bọn em phải học cái gì này,” Ron cục cằn nói, dí cái thời khoá biểu của nó vào mũi Fred. “Đây là ngày thứ Hai tồi tệ nhất mà em từng thấy.” “Nói trúng lắm, chú em,” Fred nói, lướt qua các cột, “chú có thể có được một mẩu Kẹo Nuga Chảy Máu Cam rẻ bèo nếu chú muốn.” “Sao lại rẻ?” Ron hỏi một cách nghi ngờ. “Bởi vì chú sẽ chảy máu cho đến khi teo quắt lại, bọn anh chưa có thuốc giải.” George nói, lấy cho mình một miếng cá hun khói. “Hoan hô,” Ron ủ rũ, nhét cái thời khoá biểu vào túi, “nhưng em nghĩ là em sẽ đi học thôi.” “Và nhân tiện nói về cái món Snack Trốn Việc của các anh,” Hermione nói, mắt sáng quắc nhìn Fred và George, “các anh không thể dán quảng cáo tìm người thử nghiệm ngay trên bảng thông báo của nhà Gryffindor.” “Ai nói vậy?” George hỏi, đầy kinh ngạc. “Em nói,” Hermione nói, “và Ron.” &quot;Đừng kéo mình vào chuyện này&quot; Ron vội nói. Hermione trừng mắt nhìn nó. Fred và George cười khẩy. “Em sẽ thay đổi giọng điệu sớm thôi, Hermione,” Fred nói, phết một lớp bơ dầy lên cái bánh xốp,”Em đang bắt đầu năm thứ năm, chẳng bao lâu nữa em sẽ phải van nài bọn anh cho một vài hộp Snack Trốn Việc thôi.” “Tại sao khi em bắt đầu năm thứ năm nghĩa là em sẽ muốn một hộp Snack Trốn Việc?” Hermione hỏi. “Năm thứ năm là năm thi OWL (Ordinary Wizarding Level – Phù Thuỷ Thường Đẳng2),” George nói. “Thì sao ?” “Thì em sẽ phải đối mặt với các kỳ thi, đúng không? Tụi em sẽ phải dí mũi vô học hành tới mức trầy da tróc vẩy luôn” Fred nói với vẻ hài lòng. “Phân nữa học sinh năm bọn anh đã bị suy nhược nhẹ trước kỳ thi” George vui vẻ nói “Chảy nước mắt và gắt gỏng loạn xị… Patricia Stimpson thì ngất luôn.” “Kenneth Towler thì ra khỏi phòng thi như bị luộc chín vậy, anh còn nhớ không?” Fred hồi tưởng lại. “Đó là tại vì mày nhét bột Bulbadox (Buld-củ hành) vô bộ đồ ngủ của nó,” George nói. “Ồ đúng vậy,” Fred toe toét cười. “Em quên bẵng mất… thỉnh thoảng cũng khó mà lần ra, phải không ? “Dù sao đi nữa, cái năm thứ năm này là một năm học ác mộng, “ George nói, “Dẫu sao, nếu em quan tâm đến kết quả của các kỳ thi. Fred và anh đã phải cố hết cách để làm cho mình hăng hái lên.” “Phải… rồi sao, mỗi người được hẳn ba cái chứng chỉ Phù Thủy Thường Đẳng chớ gì?” Ron nói. “Ờ,” Fred lơ đãng nói. “Nhưng mà bọn anh cảm thấy rằng tương lai của bọn anh không bị ảnh hưởng gì bởi những thành tích học tập” “Bọn anh đã thảo luận nghiêm túc về việc bọn anh sẽ làm gì khi đến năm thứ bảy,” George vui vẻ nói, “bây giờ thì bọn anh đã có...“ Một cái nhìn cảnh cáo từ Harry đã cắt ngang lời của cậu chàng, nó biết là George đang định nói đến số tiền thưởng của cuộc thi Tam pháp thuật mà nó đã tặng cho hai người. “...bọn anh đã có bằng Phù Thủy Thường Đẳng,” George vội nói, “Anh muốn nói rằng liệu bọn anh thật sự có cần bằng Phù Thủy Bậc Cao hay không? Nhưng bọn anh không nghĩ rằng mẹ cho phép bọn anh rời trường sớm, lại thêm vụ Percy trở thành cái mông đít (prat4) to nhất thế giới này . “Dù vậy bọn anh cũng không phí năm học cuối cùng của mình ở đây đâu,” Fred nói, nhìn quanh Đại sảnh với vẻ trìu mến. “Bọn anh sẽ dùng năm cuối này để làm một cuộc nghiên cứu thị trường, xác định chính xác xem học sinh Hogwarts cần gì ở một Tiệm Giỡn, cẩn thận đánh giá lại cuộc nghiên cứu của mình, rồi chế tạo sản phẩm theo các yêu cầu đó.” “Nhưng bọn anh kiếm đâu ra tiền để mở Tiệm Giỡn chứ?” Hermione nói .”Bọn anh cần phải có nguyên liệu và các thành phần khác– và cả cơ sở sản xuất, em cho là…” Harry không nhìn sang hai anh em sinh đôi. Mặt nó nóng bừng, nó cố tình đánh rơi cái nĩa và cúi xuống để nhặt nĩa lên. Nó nghe thấy Fred nói phía trên, “Chớ hỏi bọn anh thì bọn anh sẽ không nói dối với em, Hermione. Thôi nào, George, nếu tụi mình đến đó sớm thì mình có thể bán được vài Cái Tai Nối Dài trước giờ Thảo Dược đó.” Harry trồi lên từ dưới bàn để nhìn Fred và George bước đi, mỗi người cầm theo một chồng bánh mì nướng. “Thế có nghĩa là gì nhỉ?” Hermione nói, nhìn từ Harry sang Ron. “Chớ hỏi bọn anh...&quot; Có nghĩa là họ đã có tiền để bắt đầu mở Tiệm được rồi sao?” “Bạn biết đấy, mình cũng đang tự hỏi về điều này,” Ron nhăn mày. “Hè rồi mấy ảnh mua cho mình một mớ áo choàng mới và mình không thể hiểu được làm sao mà mấy ảnh có tiền…” Harry nghĩ rằng đã đến lúc phải lái cuộc đối thoại ra khỏi cái chủ đề nguy hiểm này. “Mấy bạn có nghĩ rằng năm học này sẽ rất khó không? Bởi vì các kỳ thi ấy?” “Ờ,” Ron nói. “Hẳn nhiên rồi ? Kỳ thi Phù Thủy Thường Đẳng rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến việc xin việc của bạn và mọi thứ khác nữa. Vào cuối năm nay bọn mình cũng sẽ nhận được các lời tư vấn hướng nghiệp, anh Bill nói mình thế. Từ đó bạn có thể quyết định xem vào năm tới bạn sẽ chọn lớp học Phù Thủy Bậc Cao3 nào.” “Thế các bạn đã có dự định làm gì sau khi rời Hogwarts chưa?” Harry hỏi hai bạn khi bọn nó rời khỏi Đại sảnh ngay sau đó và bắt đầu đi tới lớp Lịch Sử Pháp Thuật. “Chưa rõ lắm,” Ron chậm chạp nói, “Ngoại trừ… ờ…” Nó trông có vẻ hơi ngượng. “Cái gì chứ?” Harry hỏi bạn. “Ờ, nếu mà trở thành một Thần Sáng thì tuyệt lắm.” Ron nói một cách hơi thiếu tự nhiên. “Đúng vậy, rất tuyệt” Harry nồng nhiệt tán thành. “Nhưng mà họ giống như là những tinh hoa vậy,” Ron nói “Phải thật là giỏi mới được. Còn bạn thì sao, Hermione?” “Mình chưa biết,” cô bé nói. “Mình nghĩ mình sẽ làm một nghề gì đó thật là xứng đáng.” “Một Thần Sáng thì xứng đáng lắm!” Harry nói. “Vâng, đúng là vậy, nhưng đó đâu phải là nghề duy nhất có giá trị.” Hermione cẩn thận nói, “mình muốn nói là nếu mình có thể phát triển hội SPEW (Nôn mửa - A.K.A Hội cải thiện phúc lợi gia tinh) 5…” Harry và Ron cẩn thận tránh nhìn nhau. Lịch sử Pháp thuật được hầu hết bọn nó tán thành là môn học chán nhất từ trước đến nay được nghĩ ra bởi giới phù thuỷ. Giáo sư Binns, ông thầy giáo hồn ma của bọn chúng, có một giọng nói khò khè đều đều, hầu như chắc chắn gây buồn ngủ ngay trong vòng mười phút, mà nếu thời tiết ấm áp thì chỉ cần năm thôi. Ông không bao giờ thay đổi cách thức giảng bài, mà cứ thế giảng đều đều không ngừng trong khi bọn nhỏ ghi ghi chép chép, hoặc tệ hơn thì nhìn đờ đẫn ngái ngủ vào khoảng không. Harry và Ron cho đến nay chỉ có thể thi đậu được môn học này bằng cách chép lại bài vở của Hermione trước các kỳ thi, cô bé là người duy nhất có vẻ như kháng cự được khả năng gây mê bởi cái giọng của thầy Binns. Hôm nay, chúng trải qua gần một tiếng rưỡi đồng hồ khốn khổ với bài giảng về chiến tranh của những người khổng lồ đều đều bên tai. Harry cố mà nghe được khoảng mười phút đủ để hiểu rằng giả như dưới tay một giáo viên khác chắc bài này cũng thuộc loại khá ư thú vị, rồi đầu óc nó bắt đầu thả rông, và nó dùng một giờ hai mươi phút còn lại để chơi trò Treo Cổ ở góc tờ giấy da của nó với Ron, trong khi Hermione ném cho chúng những cái nhìn tức giận từ khoé mắt. “Mấy bạn sẽ thế nào ?” cô bé lạnh lùng hỏi họ, khi chúng ra khỏi lớp trong giờ giải lao (ông Binns biến đi xuyên qua tấm bảng) “nếu như năm nay mình không cho mấy bạn mượn tập nữa?” “Thì bọn mình sẽ thi rớt,” Ron nói, “nếu như lương tâm của bạn muốn thế, Hermione…” “Ờ, bạn đáng bị vậy lắm,” cô bé ngắt lời. “Thậm chí bạn còn không buồn nghe lời thầy giảng nữa mà.” &quot;Có chứ&quot;, Ron nói &quot;Chúng mình chỉ là không có bộ óc của bạn hay trí nhớ của bạn hoặc sự tập trung của bạn- bạn thì thông mình hơn bọn mình rồi- có cần phải nhai đi nhai lại điều đó không hả ?&quot; &quot;Nè, đừng có nói vớ vẩn&quot;, Hermione nói, nhưng nó trông có vẻ dịu đi một chút khi nó đi theo hành lang ra ngoài mặt sân ẩm ướt. Mưa phùn rắc một màn sương mờ nhạt, lũ học sinh đứng lộn xộn xung quanh bờ bao quanh sân, lờ mờ nhìn vào bờ rào. Harry, Ron và Hermione chọn một góc tách biệt bên dưới một ban công nước đang nhỏ giọt tong tỏng, dựng cổ áo choàng lên trước cái lạnh cóng tháng chín, và bàn coi Snape sẽ dạy bọn nó cái gì vào buổi đầu tiên của năm học. Bọn nó đã kịp nhất trí rằng đó nhất định sẽ là bài gì đó vô cùng khó, chỉ để trị bọn nó một trận hai tháng thoải mái nghỉ hè, khi ai đó vòng qua góc tới chỗ bọn nó. &quot;Chào, Harry !&quot; Đấy là Cho Chang và, hơn thế, cô bé chỉ có một mình. Thường thường vây quanh cô bé là một lũ nữ sinh cứ cười rúc rích; Harry vẫn còn nhớ sự khốn khổ mà nó phải chịu khi cố gắng gặp riêng cô bé để mời cô dự buổi khiêu vũ Giáng Sinh. &quot;Chào&quot;, Harry nói, cảm thấy mặt nó đang nóng lên. Ít nhất lần này mi cũng đâu bị phủ Stinksap (Nhựa-thối), nó tự nhủ với bản thân. Cho có vẻ cũng bối rối tương tự. &quot;Bạn nói chuyện xong rồi chứ ?&quot; &quot;Ừ&quot;, Harry nói, cố nhe răng cười như thể ký ức về lần bọn nó gặp nhau gần đây nhất rất vui vẻ chớ không khổ sở tí nào. &quot;Vậy, bạn ... ờ.. nghỉ hè vui vẻ chứ ?&quot; Vừa nói xong nó đã lập tức mong giá mà nó đừng nói – Cedric từng là bạn trai của Cho và, cũng giống với như Harry, ký ức về cái chết của anh chắc hẳn đã làm cho kỳ nghỉ của cô bé trở nên tệ hại. Gương mặt cô bé có vẻ căng thẳng, nhưng cô nói: &quot;À, cũng được, bạn biết đấy...&quot; &quot;Đó có phải là phù hiệu Tornados (đội Lốc xoáy) ?&quot;. Ron chợt hỏi, trỏ vào mặt trước áo choàng của Cho, nơi một phù hiệu màu xanh da trời được vẽ rõ nét và gắn chữ T kép bằng vàng &quot;Bạn không phải là cổ động viên của họ chứ ?&quot;. &quot;Có&quot;, Cho đáp. &quot;Bạn luôn ủng hộ họ chớ, hay chỉ từ khi họ thắng giải lần này ?&quot;, Ron nói bằng giọng mà Harry cho là buộc tội không cần thiết. &quot;Tôi là cổ động viên của họ từ khi tôi lên sáu&quot;, Cho lãnh đạm đáp &quot;Dẫu sao... hẹn gặp lại, Harry&quot;. Cô bé bỏ đi. Hermione đợi đến khi Cho đi quá nửa sân mới quay nhìn Ron: &quot;Bạn thật là bất lịch sự !&quot; &quot;Sao ? Mình chỉ hỏi cô nàng...&quot; &quot;Bạn không thấy là bạn ấy muốn nói chuyện riêng với Harry sao ?&quot; &quot;Thì sao ? Cô nàng có thể mà, mình đâu có ngăn... &quot; &quot;Vậy vì cái quái gì bạn công kích bạn ấy về đội Quidditch của bạn ấy hả ?&quot; &quot;Công kích ? Mình đâu có công kích, mình chỉ...&quot; &quot;Ai quan tâm việc bạn ấy ủng hộ đội Tornados ?&quot; &quot;Nào, coi, nửa số người mang phù hiệu ấy chỉ mua nó vào mùa (Quidditch) vừa rồi...&quot; &quot;Nhưng thế thì có vấn đề gì !&quot; &quot;Điều ấy có nghĩa họ không phải là người hâm mộ thực sự, họ chỉ là lũ theo đuôi6&quot; &quot;Chuông rồi đấy&quot;, Harry giọng chán ngán, bởi vì Ron và Hermione mải cãi nhau ủm tỏi đến nỗi không thể nghe thấy nổi. Hai đứa nó vẫn không ngừng tranh cãi mãi trên đường tới cái nhà ngục của thầy Snape, và vì thế Harry có nhiều thời gian để ngẫm ra rằng, giữa Neville và Ron, nó vẫn may mắn hơn nhiều vì có được hai phút trò chuyện với Cho mà sau này nó có thể nhớ lại mà không có ý nghĩ muốn bỏ sang nước khác&quot;. Và dù sao, nó nghĩ khi bọn nó xếp hàng ngoài cửa phòng học của thầy Snape, cô ấy đã chọn tới bắt chuyện với nó, phải không nào ? Cô ấy đã từng là bạn gái của Cedric; cô ấy rất có thể ghét Harry vì đã còn sống mà thoát khỏi mê cung Tam-Pháp-Thuật trong khi Cedric lại chết, hơn nữa cô ấy còn nói chuyện với nó bằng giọng điệu hết sức thân thiện, không có vẻ như là cô ấy nghĩ nó điên, hay là đứa dối trá, hay một cách khinh khủng nào đấy phải chịu trách nhiệm vì cái chết của Cedric... đúng thế, cô ấy đã dứt khoát tới bắt chuyện với nó, và đó là lần thứ hai trong hai ngày..., nghĩ tới đây tinh thần Harry phất phới. Ngay cả tiếng cọt kẹt khi cửa hầm của thầy Snape mở ra, vốn là tiếng &quot;báo điềm gở&quot; đối với Harry, cũng chẳng thể đâm thủng quả bóng hy vọng nho nhỏ đang mỗi lúc một phồng ra trong ngực nó. Harry nối đuôi sau Ron và Hermione thành hàng đi vào lớp học, cùng hai đứa tới cái bàn quen thuộc ở cuối lớp. Nó ngồi xuống giữa Ron và Hermione, mặc kệ những tiếng om sòm cáu kỉnh mà hai đứa phát ra. &quot;Các cô cậu im đi cho&quot;, Snape đóng cánh cửa đằng sau, lạnh nhạt nói. Thực ra không cần phải yêu cầu, ngay khi cả lớp nghe tiếng cửa đóng, lập tức toàn bộ trở nên im lặng và tất cả những tiếng sột soạt ngừng bặt. Chỉ cần sự hiện diện của thầy Snape đã là quá đủ để làm cả lớp nín thinh. &quot;Trước khi chúng ta bắt đầu bài học hôm nay&quot;, Snape nói, phủi chiếc bàn của thầy và nhìn chằm chằm một lượt vô tất cả, &quot;Tôi nghĩ cần nhắc nhở các cô cậu rằng chúng ta sẽ có một kỳ thi quan trọng vào tháng Sáu tới, trong đó các cô cậu sẽ phải chứng tỏ mình đã học được những gì về thành phần và công dụng của các loại độc dược ma thuật. Mặc dù một số cô cậu trong lớp rõ ràng là thứ thoái hóa não, nhưng tôi mong các cô cậu cố kiếm cho được một chữ &quot;Chấp nhận&quot; trên bằng Phù thủy thường đẳng, nếu không hãy ráng gánh lấy... sự không hài lòng của tôi. Cái nhìn chằm chằm của thầy nấn ná lâu hơn một chút vào Neville, đứa vừa nuốt ực một cái trong cổ họng. &quot;Sau năm nay, dĩ nhiên, rất nhiều cô cậu sẽ không học với tôi nữa&quot;, Snape tiếp tục &quot;Chỉ có đạt thành tích tốt nhất mới được vô lớp học Độc Dược bậc cao3, và điều đó cũng có nghĩa một số trong chúng ta nhất định sẽ phải gởi lời chào với lớp thôi&quot;. Mắt thầy dừng lại ở Harry và cánh môi thầy cong lên. Harry nhìn trừng lại, thấy rõ một ước muốn không gì lay chuyển là nó sẽ bỏ môn Độc dược sau năm thứ năm. &quot;Nhưng phải mất một năm nữa trước cái lúc vui sướng được bye-bye cái lớp này&quot;, thầy Snape nói êm ru, &quot;vì thế, dù các cô cậu có muốn tham gia lớp Bậc Cao hay không, tôi khuyên tất cả các cô cậu hãy tập trung hết nỗ lực để giữ cho được mức đỗ cao mà tôi đã mong chờ từ những học sinh Thường Đẳng của mình. Hôm nay chúng ta sẽ pha chế một thứ linh dược thường được đặt ra với Bậc Phù thủy Thường đẳng: Thuốc nước Hòa bình, một loại linh dược dùng làm dịu đi lo âu và kích động. Cảnh báo với các cô cậu: nếu các cô cậu quá tay với những thành phần thuốc thì có thể khiến người uống nó rơi vào trạng thái ngủ sâu và đôi lúc dẫn đến không thể tỉnh lại, vì thế các cô cậu cần thật chú ý vào công việc của mình . Bên trái Harry, Hermione ngồi thẳng dậy, trông có vẻ chú ý tới mức tối đa. Các thành phần và công thức... , thầy Snape gõ nhẹ cây đũa phép, ... ở trên bảng... (chúng liền xuất hiện ở đó) ...các trò sẽ thấy tất cả những thứ cần dùng... , ông gõ cây thước lần nữa, ...trong tủ cất giữ... (cánh cửa tủ mà ông nói đến chợt hiện mở ra) các cô cậu có một giờ rưỡi... Bắt đầu . Đúng như Harry, Ron và Hermione dự đoán, thầy Snape khó mà kiếm được thứ gì khó và phức tạp hơn như thế này. Các thành phần phải được cho vào vạc một cách thật chính xác về cả thứ tự lẫn số lượng; phải khuấy hỗn hợp đúng số lần, đầu tiên theo chiều kim đồng hồ, kế lại theo chiều ngược kim; sức nóng của ngọn lửa đun thuốc cũng phải hạ xuống đúng mức sau một thời gian nhất định trước khi thành phần cuối cùng được bỏ vô . Một làn hơi bạc mỏng phải tỏa ra từ chỗ linh dược , Snape yêu cầu khi còn năm phút nữa hết giờ. Harry, mồ hôi nhễ nhại, ngó một cách tuyệt vọng quanh căn hầm. Cái vạc của nó bốc đầy những đám hơi xám sẫm, còn của Ron lại bắn ra những tia lửa xanh lét. Seamus thì lúng túng chọc vô đám lửa đang có vẻ muốn tắt ngúm dưới đáy cái vạc của nó bằng đầu cây đũa phép. Tuy nhiên, trên mặt thứ thuốc của Hermione lại phủ một màn sương mờ màu bạc, và khi thầy Snape đi qua thầy cúi cái mũi khoằm khoằm xuống săm soi, rồi chẳng nói thêm gì, cũng có nghĩa thầy chẳng tìm được điều gì để chê trách. Nhưng tới đống thuốc của Harry, thầy Snape dừng lại, nhìn xuống với nụ cười tự mãn khủng khiếp. Potter, cái thứ này là cái gì vậy ? Những đứa nhà Slytherins ngồi đầu lớp đều có vẻ hăm hở, bọn nó rõ là rất thích coi thầy Snape chế nhạo Harry. Thuốc nước Hòa bình Harry căng thẳng nói. Nói coi, Potter , thầy Snape nói khẽ Cậu biết đọc chớ ? Draco Malfoy cười cợt. Dạ, con biết , Harry nói, các ngón tay ghì chặt cây đũa phép. Đọc cho tôi dòng thứ ba trong công thức, Potter Harry liếc lên bảng, cũng không dễ gì đọc được mấy dòng công thức qua đám sương mù hơi nước đủ màu đang tràn ngập căn hầm. &quot;Thêm bột đá mặt trăng, khuấy ba lần ngược chiều kim đồng hồ, để nhỏ lửa trong vòng bảy phút và cho thêm hai giọt xi-rô lê lư (cây lê lư, cây trị bệnh điên)&quot; . Tim nó chìm xuống. Nó đã không thêm xi-rô lê lư vô, mà làm luôn bước bốn của công thức sau khi ninh nhỏ lửa món thuốc của nó trong bảy phút. Cậu có làm đúng mọi điều ở dòng thứ ba không hả, Potter ? Không , Harry lí nhí. Vui lòng nói to lên ? Không ạ , Harry nói, có vẻ to hơn được một chút Con quên món lê lư . Tôi biết cậu quên, Potter, và điều đó cũng có nghĩa cái đám hổ lốn này hoàn toàn vứt đi. Biến. Món thuốc của nó biến mất; nó đứng chơ vơ một cách ngu ngốc bên cạnh chiếc vạc trống rỗng. Tất cả những ai đã chịu khó đọc công thức, cho một ít mẫu thuốc vào một cái lọ, dán nhãn ghi tên rõ ràng và mang lên bàn tôi để kiểm tra. , thầy Snape nói Bài tập về nhà, mười hai inch (30cm) giấy da về đặc tính của đá mặt trăng và công dụng của nó trong việc pha chế linh dược, nộp vào thứ Năm. Trong khi tất cả những đứa khác cho thuốc vô lọ, Harry dọn đồ của nó, kích động. Thứ thuốc của nó chẳng tệ hơn cái của Ron, vốn đang tỏa một mùi khủng khiếp của trứng thối, hay của Neville, thứ đạt đến độ cứng của xi măng vừa trộn, và Neville giờ phải đục món thuốc của nó ra, vậy mà lại là nó, Harry, nhận điểm không cho buổi học hôm nay. Nó cất đũa phép vô túi và ngồi phịch xuống ghế, nhìn những đứa khác hết đứa này đến đứa kia tới bàn thầy Snape với những lọ đầy nút chặt. Khi cuối cùng chuông cũng reo, Harry là đứa ra khỏi căn hầm đầu tiên và khi Ron với Hermione gặp nó ở Đại Sảnh, nó đã bắt đầu đang ăn trưa. Trần nhà thậm chí còn xám xịt hơn suốt buổi sáng. Mưa quất vô những cửa sổ cao. Thật không công bằng, Hermione ngồi xuống cạnh Harry, tự lấy cho mình món thịt bằm với khoai tây và an ủi, Món thuốc của bạn còn chả tệ như của Goyle; khi nó cho thuốc vô cái lọ vỡ tan làm cháy cả áo choàng của nó Ờ, thì vậy , Harry nói, trừng mắt nhìn đĩa thức ăn của nó, đã bao giờ Snape công bằng với mình chưa ? Không có đứa nào trả lời, cả ba đứa tụi nó đều biết sự thù hằn giữa Snape với Harry đã bắt đầu vô điều kiện từ khi nó đặt chân vô trường. Mình đã nghĩ thầy ấy sẽ đối tốt với bạn hơn trong năm học này , Hermione nói giọng thất vọng. Ý mình là... bạn biết đấy... nó thận trọng nhìn xung quanh; có nửa tá ghế trống ở cả hai phía và không có ai di ngang qua ...giờ thầy ấy trong Hội và mọi thứ... Nấm độc không đổi chỗ chúng mọc (thành ngữ), Ron mỉa mai. Dẫu sao mình vẫn luôn nghĩ thầy Dumbledore thật gàn khi tin tưởng Snape. Bằng chứng nào nói ông ấy đã thực sự không làm cho ? Mình nghĩ có lẽ thầy Dumbledore có nhiều chứng cứ, cho dù thầy không nói cho bạn, Ron , Hermione bực nói. Thôi, cả hai im đi , Harry nặng nề nói, khi Ron mở miệng định cãi lại. Cả Hermione và Ron đều đông cứng lại, trông giận dữ và tổn thương. Hai bạn không thể để yên được à ? Harry nói Các bạn cứ luôn công kích lẫn nhau, nó làm mình phát ốm lên . Và bỏ món thịt hầm, nó quàng cặp xách lên vai để mặc hai đứa ngồi lại đó. Harry đi hai bước một trên cầu thang cẩm thạch, luồn qua nhiều học sinh đang vội vã tới ăn trưa. Cơn tức giận đột ngột bùng lên vẫn sùng sục trong lòng nó, và vẻ mặt choáng váng của Ron và Hermione làm nó, trong thâm tâm cảm thấy thỏa mãn. Cũng đáng thôi, nó nghĩ, tại sao tụi nó không yên được chút nào hết... cãi vặt liên miên... quá đủ để làm ai cũng phải tăng xông đến đầu... Nó luồn qua bức tranh lớn của Ngài Hiệp sĩ Cadogan ở đầu cầu thang, Ngài Cadogan rút gươm ra và khua mạnh về phía Harry, đứa dám phớt lờ ông ta. Trở lại, đồ chó má đáng khinh ! Mau dừng và chiến đấu ! Ngài Cadogan hét lên bằng giọng ngèn ngẹt sau tấm mũ sắt che mặt, nhưng Harry cứ đi tiếp và khi Ngài Cadogan định đuổi theo nó bằng các chạy sang bức tranh bên cạnh, nhưng ông ta đã bị chủ của nó, một con chó sói săn hung dữ và to lớn, đẩy lui trở lại. Harry dùng quãng thời gian còn lại của giờ ăn trưa ngồi một mình dưới cái cửa sập trên đỉnh Tháp phía Bắc. Vì thế, nó là đứa đầu tiên trèo lên chiếc thang bạc dẫn tới phòng học của giáo sư Sybill Trelawney khi chuông reo. Sau tiết Độc dược, Tiên tri là môn Harry thấy khó ưa nhất, phần lớn bởi vì thói quen của Giáo sư Trelawney trong việc tiên đoán những cái chết sớm xảy ra với nó cứ mỗi vài tiết một lần. Người đàn bà gầy, quấn hàng lớp khăn choàng và chói lọi với những chuỗi hạt đeo đầy mình, luôn luôn nhắc nhở Harry về những thứ linh tinh đáng sợ, với đôi kính làm đôi mắt trở nên to một cách quá đáng. Bà đang bận xếp những cuốn sách bọc da cũ mèm lên từng chiếc bàn khẳng khiu, nhưng ánh sáng của những ngọn đèn bị phủ trùm bởi những chiếc khăn choàng và ánh lửa nhỏ bé yếu ớt quá lờ mờ khiến bà có vẻ không nhận thấy nó bước vào và chọn một chỗ ngồi trong bóng tối. Những đứa khác vào lớp sau nó khoảng hơn 5 phút. Ron xuất hiện từ sau cánh cửa lật, cẩn thận nhìn quanh, phát hiện ra Harry và đi thẳng về phía nó, hoặc đi thẳng nhất mà nó có thể trong lúc mải tránh đám bàn ghế và những cái nệm quá sức rườm rà. Hermione và mình đã không cãi nhau nữa , nó nói, ngồi xuống cạnh Harry. Tốt , Harry làu bàu. Nhưng Hermione nói bạn ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu bạn không trút sự bực tức lên đầu bọn mình nữa , Ron nói. Mình không.. Mình chỉ chuyển lời thôi , Ron ngắt lời, Nhưng mình nghĩ là bạn ấy đúng. Bọn mình không có lỗi gì khi Seamus và thầy Snape đối xử với bạn như vậy Mình chưa bao giờ nói thế... Chúc một ngày tốt lành , Giáo sư Trelawney nói bằng giọng mơ hồ huyền bí thường ngày, và Harry dừng bặt, một lần nữa cảm thấy khó chịu và một chút hổ thẹn. Và chào mừng các con trở lại lớp Tiên tri. Dĩ nhiên, cô đã cẩn thận theo dõi số mệnh của các con trong dịp hè, và cô vui mừng thấy các con trở lại Hogwarts an toàn... và, tất nhiên, cô đã biết trước như vậy. Các con có thể thấy trên bàn trước mặt các con những cuốn Sấm Đoán Mộng, tác giả Inigo Imago. Giải nghĩa các giấc mơ là một phương pháp quan trọng trong việc tiên đoán tương lại vì nó đạt tới nghệ thuật thiêng liêng của tiên tri. Nếu các con có Nội Nhãn, chứng chỉ và điểm số không thành vấn đề. Tuy nhiên, ngài Hiệu trưởng muốn các con phải có bài kiểm tra, vì thế... Giọng bà kéo dài một cách công phu, làm bọn nó không chút nghi ngờ rằng giáo sư Trelawney coi môn của cô cao quý hơn nhiều mấy thứ trần tục hèn kém kiểu như các kỳ thi. Nào, vui lòng chuyển sang phần giới thiệu và đọc coi Imago đã nói gì về giải mộng. Sau đó, chia thành cặp. Sử dụng Sấm Đoán mộng để cắt nghĩa những giấc mơ gần đây của nhau. Bắt đầu đi . Điểm tốt duy nhất của môn học này là nó không chiếm luôn 2 tiết. Khi bọn nó đã xong phần giới thiệu của cuốn sách, bọn nó còn có mười phút để giải mộng. Ở bàn cạnh Harry và Ron, Dean cặp đôi với Neville, đứa ngay lập tức bắt tay vào kể một tràng dài về cơn ác mộng trong đó một cái kéo khổng lồ phá hoại chiếc mũ đẹp nhất của bà nó; trong khi Harry và Ron chỉ nhìn nhau ủ rũ. Mình chưa bao giờ nhớ nổi những giấc mơ của mình , Ron nói, Bạn kể đi . Bạn phải nhớ được một cái chứ , Harry nôn nóng nói. Nó không định kể với ai về những giấc mơ của nó. Nó hiểu rõ cơn ác mộng thường xuyên về bãi tha ma ấy có ý nghĩa gì, nó không cần Ron hay Giáo sư Trelawney hoặc là cái thứ Sấm Đoán Mộng ngu ngốc ấy chỉ ra hộ. &quot;Thế này, một đêm nọ mình mơ thấy mình chơi Qidditch&quot;, Ron nói, cau mặt cố nhớ lại &quot;Bạn đoán coi nó có nghĩa gì ?&quot; &quot;Không khéo bạn lại sắp bị một cây thục quỳ khổng lồ hay cái gì đó xơi mất cũng nên&quot;, Harry nói, lật các trang Sấm Đoán Mộng với vẻ chẳng chút hứng thú. Tìm kiếm những mảnh của các giấc mơ trong bài Sấm thật là một công việc đần độn, và Harry cũng chẳng phấn khởi hơn khi Giáo sư Trelawney giao bài tập cho bọn nó về nhà làm là ghi nhật ký các giấc mơ trong vòng một tháng. Khi chuông reo hết giờ, nó và Ron xuống thang trở về, Ron càu nhàu inh ỏi. &quot;Bạn có thấy chúng ta đã bị giao bao nhiêu bài tập về nhà rồi chớ ? Thầy Binns bắt chúng ta viết một bài luận dài một foot rưỡi (khoảng 30cm) về cuộc chiến với người khổng lồ, Snape thì đòi tụi mình viết một foot (25cm) về công dụng của đá mặt trăng, và bây giờ còn phải làm nhật ký về các giấc mơ trong một tháng trời ! Fred và George đâu có sai khi nói về năm Bậc Thường Đẳng phải không ? Cái bà Umbridge đó tốt nhất không nên cho chúng ta thêm chút bài gì nữa...&quot; Khi bọn nó vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bọn nó thấy Giáo sư Umbridge đã ngồì sẵn trên bàn giáo viên, mặc chiếc áo len đan màu hồng mịn mượt hôm trước với một cái nơ bướm bằng nhung đen trên đầu, làm Harry lại lần nữa liên tưởng tới hình ảnh con ruồi đậu một cách thiếu khôn ngoan trên chóp một con cóc lớn. Cả lớp im lặng vô lớp; Giáo sư Umbridge hãy còn là con số bí ẩn và không đứa nào biết bà có thể nghiêm khắc về kỷ luật tới mức nào. &quot;À, chào các con !&quot;, bà nói, khi cuối cùng cả lớp đều đã ngồi yên vị trí. Vài đứa lầm bầm đáp lại &quot;Chào cô&quot;. &quot;Chậc chậc&quot;, giáo sư Umbridge nói &quot;Không phải như thế chứ ? Ta muốn các con vui lòng đáp lại &quot;Chào cô, Giáo sư Umbridge&quot;. Một lần nữa nào. Chào cả lớp !&quot; &quot;Chào cô, Giáo sư Umbridge &quot;, bọn nó đáp giọng đều đều. &quot;Đấy, coi&quot;, giáo sư Umbridge ngọt ngào nói &quot;Không khó lắm, phải không ? Cất đũa phép đi và lấy bút lông ra nào&quot;. Nhiều đứa trong lớp trao đổi những cái nhìn u ám; yêu cầu &quot;cất đũa phép&quot; chưa bao giờ mở đầu cho một tiết học thú vị. Harry nhét đũa phép của nó trở lại cặ và kéo ra bút lông, mực và cuộn giấy da. Giáo sư Umbridge mở túi xách, rút chiếc đũa phép ngắn khác thường ra, và gõ mạnh lên bảng; một dòng chữ hiện lên ngay lập tức: &quot;Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Trở lại những Khái niệm Cơ bản&quot; &quot;Nào, mấy bài học của các con ở môn học này thường bị ngắt quãng và dở dang, phải không ?&quot;, Giáo sư Umbridge phát biểu, quay trở lại nhìn cả lớp với đôi tay nắm chặt ngay ngắn phía trước. Việc thay đổi giáo viên không ngớt, mà rất nhiều trong số đó lại có vẻ không theo bất cứ chương trình giảng dạy nào được Bộ phê chuẩn, đáng tiếc là đã dẫn tới trình độ quá thấp so với chuẩn mà chúng ta mong đợi ở các con vào năm Thường Đẳng. &quot;Tuy nhiên, các con sẽ rất vui khi biết rằng, những vấn đề ấy nay sẽ đươc sửa. Chúng ta sẽ theo một giáo trình có kết cấu, tập trung vào lý thuyết và đã được Bộ phê chuẩn. Nào, chép vô&quot;. Bà ta lại gõ vào tấm bảng; dòng chữ đầu tiên biến mất, thay vào đó là &quot;Mục tiêu của khóa học&quot; .Hiểu nguyên lý cơ bản của ma thuật phòng vệ. .Học nhận biết những trường hợp mà ma thuật phòng vệ có thể được sử dụng một cách hợp pháp. .Xác định cách dùng ma thuật phòng vệ trong các ngữ cảnh thực tế. Trong hai giây lớp học đầy những tiến sột soạt của bút lông ngỗng viết lên giấy da. Khi cả lớp đã chép xong ba mục tiêu khóa học của Giáo sư Umbridge, bà hỏi, &quot;Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ ?&quot; Đáp lại cô là những tiếng &quot;Dạ&quot; lào thào uể oải. &quot;Cô thấy chúng ta nên thử lại lần nữa&quot;, giáo sư Umbridge nói &quot;Khi cô đặt câu hỏi cho các con, cô muốn các con trả lời Vâng, thưa giáo sư Umbridge , hoặc &quot;Không ạ, thưa giáo sư Umbridge&quot;. Nào ! Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ ?&quot; Vâng, thưa giáo sư Umbridge , tiếng cả lớp vang vang. &quot;Tốt,&quot;, giáo sư Umbridge nói, &quot;Bây giờ mở trang 5 ra và đọc Chương Một, Những khái niệm cơ bản cho Người mới học . Không cần thảo luận bàn tán gì cả&quot;. Giáo sư Umbridge rời bảng và ngồi xuống chiếc ghế sau bàn giáo viên, chăm chú quan sát bọn trẻ với cặp mắt cóc hum húp. Harry mở trang 5 cuốn Lý thuyết Ma thuật Phòng vệ của nó và bắt đầu đọc. Đó thật là một công việc chán òm, cũng tệ chẳng khác nào nghe nghe Giáo sư Binns giảng bài. Nó càng lúc càng cảm thấy không thể tập trung nổi; nó đọc đi đọc lại một dòng đến nửa tá lần mà chẳng hiểu nổi quá vài từ đầu. Vài phút im lặng trôi qua. Bên cạnh nó, Ron lơ đãng quay quay cây bút của nó giữa các ngón tay, nhìn chằm chặp vào cùng một điểm trên trang sách. Harry nhìn sang phải và ngạc nhiên đến tỉnh cả ngủ. Hermione thậm chí còn chưa mở cuốn sách của nó ra. Nó đang nhìn chăm chăm vào Giáo sư Umbridge, tay giơ lên không. Harry không thể nhớ nổi có bao giờ Hermione lại bỏ bê không đọc sách khi thầy cô yêu cầu, hoặc cưỡng lại nổi sự cám dỗ của bất cứ cuốn sách nào trước mũi cô bé. Nó nhìn Hermione vẻ dò hỏi, nhưng cô bé chỉ khẽ lắc đầu ra dấu rằng chưa trả lời được, và tiếp tục chăm chú vào Giáo sư Umbridge, trong khi bà đương cương quyết nhìn theo hướng khác. Tuy nhiên, vài phút sau, Harry không còn là đứa duy nhứt nhìn Hermione. Cái chương bọn nó phải đọc chán đến nỗi càng lúc có nhiều đứa thà ngồi coi Hermione cố gắng một cách thầm lặng nhằm thu hút sự chú ý của Giáo sư Umbridge hơn là vật lộn với &quot;Những khái niệm cơ bản cho Người mới học” Khi có hơn nửa lớp nhìn Hermione hơn là nhìn vô mấy cuốn sách, Giáo sư Umbridge dường như đã quyết định không thể lờ đi được nữa. &quot;Con muốn hỏi gì về chương này à, cưng ?&quot;, bà hỏi Hermione, như thể bà vừa mới nhận ra. &quot;Không phải về chương này ạ&quot;, Hermione đáp. &quot;À, chúng ta đang đọc mà&quot;, Giáo sư Umbridge nói, phô ra hàm răng nhọn nhỏ tí, &quot;Nếu con có thắc mắc gì khác chúng ta có thể bàn vào cuối tiết học&quot;. &quot;Con có một thắc mắc về mục tiêu khóa học này, thưa cô&quot;. Hermione nói. Giáo sư Umbridge nhếch đôi lông mày. &quot;Và tên con là ... ?&quot; Hermione Granger, Hermione trả lời. Thế này, Trò Granger, cô nghĩ mục tiêu khóa học đã quá rõ ràng nếu con chịu khó đọc cho kỹ một chút&quot;, Giáo sư Umbridge cố nói bằng một giọng thật ngọt. Con đọc không kỹ lắm , Hermione nói huỵch toẹt Trong đó không có đoạn nào nói về việc sử dụng các câu thần chú phòng vệ cả Lập tức một sự im lặng bao trùm cả lớp và nhiều học sinh ngoảnh đầu lộ vẻ không tán thành với ba mục tiêu khóa học trên bảng. Sử dụng thần chú phòng vệ ? Giáo sư Umbridge khẽ cười nhắc lại Tại sao, cô chẳng tưởng ra được có tình thế nào trong lớp của cô lại cần các trò sử dụng thần chú phòng vệ cả, Trò Granger. Chắc là trò không mong bị tấn công trong giờ học đấy chứ ? Chúng con sẽ không sử dụng ma thuật sao ?&quot;, Ron la to. Trong lớp của tôi học sinh giơ tay phát biểu khi họ muốn nói gì đó, Trò- ?&quot; Weasley, Ron đáp, tay bật giơ lên. Giáo sư Umbridge, vẫn cười thoải mái, quay lại phía nó. Harry và Hermione cũng lập tức giơ tay. Đôi mắt mòng mọng của Giáo sư Umbridge nấn ná một chút ở Harry trước khi nhắm Hermione. Rồi, Trò Granger ? Trò muốn hỏi gì nữa ? Vâng , Hermione nói. Chắc hẳn nội dung chính của Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn thực hành bùa chú phòng vệ chứ ạ ? Trò có phải là là chuyên gia Giáo dục do Bộ đào tạo không, trò Granger ? Giáo sư Umbridge hỏi bằng giọng ngọt ngào giả tạo. Không, nhưng... Vậy thì, cô e là trò không đủ tư cách để quyết định xem nội dung chính của bất cứ lớp học nào. Những phù thủy già dặn hơn và thông minh hơn trò rất nhiều đã lập ra giáo trình mới này cho chúng ta. Trò sẽ học về thần chú phòng vệ theo một cách an toàn và không nguy hiểm... Cái đó thì dùng làm gì ? Harry nói to. Nếu chúng con bị tấn công, đó sẽ không theo một cách... Tay.. Trò Potter Giáo sư Umbridge nói như hát. Harry giơ mạnh nắm tay lên. Một lần nữa, Giáo sư Umbridge mau chóng quay mặt đi khỏi nó, nhưng bây giờ một số học sinh khác cũng giơ tay lên. Và tên trò là... Giáo sư Umbridge nói với Dean. Dean Thomas. Được rồi, Trò Thomas? Dạ, phải chăng như Harry nói , Dean phát biểu Nếu chúng ta bị tấn công, thì sẽ không thể không nguy hiểm Cô nhắc lại , Giáo sư Umbridge cười khích bác Trò hy vọng bị tấn công trong giờ của cô lắm phỏng ? Không, nhưng... Giáo sư Umbridge át lời nó Cô không muốn phê phán cái cách người ta điều hành cái trường này , bà nói, một nụ cười thiếu sức thuyết phục làm căng chiếc miệng rộng, nhưng các con đã bị đưa vào tình thế nguy hiểm bởi một số phù thủy tắc trách ở lớp này, quả thực rất vô trách nhiệm - không thể tuyên dương nổi , bà cười khỉnh, đặc biệt là những kẻ lai... Nếu cô nói Giáo sư Lupin, Dean nói to giận dữ, thầy ấy là giáo viên tốt nhất mà bọn con từng... Tay, Trò Thomas ! Như cô đã nói-các trò đã được dậy vỡ lòng bằng những thần chú phức tạp, không thích hợp với độ tuổi và có khả năng gây chết người. Các trò đã bị làm cho phát hoảng lên và tin rằng các trò có thể bị tấn công bởi Pháp thuật Hắc ám mọi lúc... Không, bọn con không hoảng sợ , Hermione kêu, Bọn con chỉ... Tay chưa giơ lên, Cô Granger ! Hermione đưa tay lên. Giáo sư Umbridge quay qua chỗ khác. Tôi cho là người tiền nhiệm của tôi không chỉ biểu diễn những lời nguyền bất hợp pháp trước mắt các trò, ông ta đã thiệt đã thực hiện nó lên mình các trò Nói vậy, hóa ra thầy ấy là kẻ điên, phải không ? , Dean kịch liệt, Xin cô nhớ cho, bọn con vẫn học được rất nhiều . Tay cậu chưa giơ lên, Cậu Thomas ! , giọng Giáo sư Umbridge rung lên, Bây giờ, Bộ thấy là những kiến thức lý thuyết là quá đủ cho các trò qua được các kỳ thi, mà, rốt lại thì đấy cũng là tất cả những gì các trò cần khi tới trường. Và tên trò là ? , bà ta tiếp, chằm chằm nhìn Parvati, đứa vừa giơ tay lên. Parvati Patil ạ, con muốn hỏi bọn con có được thực hành chút nào ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Thường đẳng không ạ ? Chúng con chẳng lẽ không được thể hiện xem chúng con có thể thực sự thực hiện thần chú phản-nguyền hay đại loại như thế sao ? Khi nào các trò học lý thuyết đủ vững, không có lý do gì mà các trò không thể biểu diễn các câu thần chú dưới hoàn cảnh được kiểm soát cẩn thận của kỳ thi , Giáo sư Umbridge tùy tiện nói. Mà không được thực hành từ trước ư ? Parvati giọng hoài nghi. Cô nói rằng lần đầu tiên chúng con được làm phép là trong kỳ kiểm tra sao ? Cô nhắc lại, khi nào các trò học lý thuyết đủ vững... Thế lý thuyết thì dùng được gì trong hoàn cảnh thực tế ? Harry nói to, nắm tay nó lại giơ lên. Giáo sư Umbridge nhìn lên. Đây là trường học, không phải hoàn cảnh thực tế , bà ta nói một cách êm ái. Như vậy tức là chúng con không cần phải chuẩn bị cho những gì đang đợi chúng con ở ngoài đấy ư ? Không có gì đang đợi ngoài đó hết, Cậu Potter . Ồ vậy sao ? , Harry nói. Sự tức giận của nó, có vẻ như âm ỉ trong lòng nó suốt ngày nay, đã sôi lên. Cậu tưởng ai muốn tấn công lũ trẻ nít như các cô cậu chứ , Giáo sư Umbridge hỏi bằng một giọng ngọt ngào khủng khiếp. Hmm, coi nào... , Harry nhại giọng trầm ngâm nói Có thể... Chúa tể hắc ám Voldemort chăng ? Ron há hốc miệng, Lavender Brown thét nhỏ một tiếng, Neville tuột ra khỏi ghế của nó. Giáo sư Umbridge, tuy vậy, không hề nao núng. Bà ta nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ mặt đắc ý ác nghiệt. Trừ mười điểm nhà Gryffindor, Cậu Potter . Lớp học im phăng phắc. Tất cả đều nhìn vào bà Umbridge và Harry. Nào, để tôi nói rõ một số điều . Giáo sư Umbridge đứng lên và chúi đầu nhìn bọn nó, bàn tay với những ngón cũn cỡn dằn lên bàn. &quot;Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết Hắn không chết , Harry tức giận, Nhưng đúng, hắn đã trở lại ! , Giáo sư Umbridge nói một hơi không thèm nhìn nó. Như tôi đã nói, Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã hoành hành trở lại. Đó là điều dối trá . Nó KHÔNG PHẢI là điều dối trá , Harry nói. Tôi đã nhìn thấy hắn, tôi đã chọi nhau với hắn ! Cấm túc, trò Potter ! , Giáo sư Umbridge giọng đắc thắng. Tối mai. Vào lúc 5 giờ. Ở văn phòng của tôi. Tôi nhắc lại, đó là điều dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các trò không hề bị bất cứ nguy hiểm nào từ bất cứ phù thủy Hắc ám nào. Nếu các trò còn lo lắng nữa, bằng cách nào cũng được, tới gặp tôi ngoài giờ học. Nếu có ai gây hoang mang cho các trò bằng những trò bịa đặt về sự hồi sinh của phù thủy Hắc ám, tôi muốn được nghe về điều đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các trò. Và bây giờ, các trò vui lòng tiếp tục đọc đi. Trang 5, Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học . Giáo sư Umbridge ngồi xuống sau chiếc bàn giáo viên. Nhưng Harry vẫn đứng. Mọi người nhìn chằm chằm vào nó; Seamus trông nửa hoảng sợ, nửa mê hoặc. Harry, không ! Hermione thầm thì cảnh cáo, kéo ống tay áo nó, nhưng giật tay ra. Vậy, theo cô, Cedric Diggory chết vì tự sát, phải không ? Harry hỏi, giọng nó run lên. Cả lớp dường như cùng lúc hít vô, không ai, ngoài Ron và Hermione, từng nghe Harry nói về những chuyện xảy ra vào đêm Cedric chết. Cả bọn nhìn ngấu nghiến hết Harry lại sang Giáo sư Umbridge, người đang trừng mắt nhìn nó, nụ cười giả tạo trên mặt không còn thấy đâu nữa. Cái chết của Cedric Diggory là một tai nạn thảm thương , bà ta lạnh nhạt nói. Đó là một vụ giết người , Harry tuyên bố. Nó có thể cảm nhận thân hình nó đang run lên. Nó hầu như không nói với ai về điều này, và chẳng nói tí nào với cả ba mươi đứa bạn cùng lớp đang háo hức lắng nghe. Voldemort đã giết anh ấy và cô biết điều đó Gương mặt Giáo sư Umbridge thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, Harry tưởng bà ta sẽ thét vô mặt nó. Nhưng rồi bà nói, bằng giọng nữ ngọt ngào nhất, êm dịu nhất của mình: Tới đây, Trò Potter thân mến . Nó đẩy ghế sang một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione lên bàn giáo viên. Nó có thể cảm nhận những đứa còn lại trong lớp đang nín thở. Nó quá giận dữ đến nỗi chả cần biết cái gì sẽ xảy ra nữa. Giáo sư Umbridge rút ra khỏi túi xách một cuộn giấy da nhỏ màu hồng, trải nó lên bàn, nhúng bút lông chấm mực và bắt đầu viết ngoệch ngoạc, uốn cong cuộn giấy da che lên đặng Harry không nhìn được bà viết cái gì. Không ai nói câu nào. Sau khoảng một phút bà cuộn tờ giấy lại và lấy đũa phép gõ nhẹ vào đó, nó như bị gắn chặt không có đến một đường nối để Harry có thể mở ra. Đưa nó cho Giáo sư McGonagall dùm cô , Giáo sư Umbridge giơ ra đưa cho nó. Nó nhận lấy mà không nói một tiếng, xoay gót chân và rời khỏi phòng, thậm chí không hề nhìn Ron và Hermione, đóng sầm cánh cửa đằng sau nó. Nó đi rất nhanh theo hành lang, nắm chặt bức thư gửi Giáo sư McGonagall trong tay, và khi rẽ ngoặt nó va phải con yêu tinh Peeves, kẻ nhỏ thó miệng rộng đang thả mình lơ lửng giữa không trung và chơi trò tung hứng với vài lọ mực. Sao lại là Potty Wee Potter7 (Potter nhỏ bé ngớ ngẩn, cũng có nghĩa khác là Thợ gốm làm bô) ! , Peeves cười khích khích, để hai lọ mực rơi xuống sàn nhà làm chúng vỡ ra và bắn mực tung tóe; Harry nhảy lùi lại tránh cùng với một tiếng gầm gừ: Thôi cái trò đó đi, Peeves . Ô hô, Crackpot (Người lập dị/Cái lọ vỡ) quạu rồi , Peeves nói, đeo đẳng nó suốt dọc hành lang, liếc mắt đểu cáng khi hắn bay vù vù trên đầu nó Lần này là chuyện gì thé, ông bạn tốt Potty (Cái bô/Ngu xuẩn) của tôi ? Nghe thấy những giọng nói ? Nhìn thấy ảo ảnh ? Nói bằng... Peeves trề dài miệng bĩu môi ... ngữ ? Tao nói, để tao MỘT MÌNH ! Harry hét, chạy xuống tầng cầu thang gần nhất, nhưng Peeves chỉ việc trượt theo thành cầu thang bên cạnh nó. Ồ, coi cậu ta sủa kìa, cậu nhỏ Potty (Mất trí/Cái Bô), Nhưng những người tốt bụng thì nghĩ cậu ta buồn, Còn Peevesy biết rõ hơn và nói cậu ta điên... IM ĐI ! Cánh cửa bên trái nó chợt mở ra và Giáo sư McGonagall hiện ra từ trong phòng với vẻ dữ dằn và hơi phiền. Con hét cái gì thế, Potter ? , bà cáu kỉnh nói, trong lúc Peeves cười khích khích vui sướng và phóng mình khỏi tầm mắt. Sao con không học trong lớp ? Con được cử tới gặp cô , Harry khó nhọc nói. Được cử ? Con nói vậy là sao, được cử ? Nó giơ bức thư của Giáo sư Umbridge ra. Giáo sư McGonagall cầm lấy, cau mày, rạch nó ra bằng cách gõ nhẹ cây đũa phé, duỗi thẳng và bắt đầu đọc. Trong lúc đọc, mắt bà lia ngang từ bên này sang bên kia đằng sau cặp kính vuông, và cứ mỗi lần như thế chúng lại càng thu hẹp lại. Tới đây, Potter Nó theo bà vào phòng làm việc của bà. Cánh cửa tự động đóng lại đằng sau nó. Vậy , Giáo sư McGonagall bất thần hỏi, Có đúng thế không ? Cái gì đúng ạ ? , Harry hỏi, có vẻ hung hăng hơn dự định. Giáo sư ? , nó thêm, cố gắng nói bằng giọng lễ độ hơn. Có đúng là con đã lớn tiếng với giáo sư Umbridge không ? Vâng , Harry nói. Con gọi bà ấy là kẻ nói dối ? Vâng Con bảo bà ấy Kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã trở lại ? Vâng Giáo sư McGonagall ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, nhìn nó một cách kỹ lưỡng. Rồi bà nói: Ăn bánh quy nhá, Potter . Ăn... Cái gì ạ ? Bánh quy , bà nhắc lại vẻ sốt ruột, chỉ chiếc hộp kẻ vuông đặt trên một trong những chồng sách trên bàn. Và ngồi xuống . Đã có lần Harry tưởng sẽ bị Giáo sư McGonagall đánh cho mấy roi, mà cuối cùng lại được bà giới thiệu vào đội Quidditch Nhà Gryffindor. Nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà và tự mình lấy một chiếc Bánh Sa Giông Vị Gừng, cảm thấy bối rối và thiếu chuẩn bị cũng giống như lần trước. Giáo sư McGonagall đặt bức thông điệp của Giáo sư Umbridge xuống và nghiêm trang nhìn Harry. Potter, con cần phải cẩn thận . Harry nuốt vội miếng bánh đang đầy trong mồm và chăm chú nhìn bà. Giọng bà không giống như bất cứ lần nào nó đã nghe trước đây, nó không sôi nổi, mạnh mẽ và nghiêm khắc, nó chậm rãi, quan ngại và có vẻ gì đó tình cảm hơn nhiều lúc bình thời. Hạnh kiểm xấu trong giờ học của Dolores Umbridge sẽ làm con phải trả giá rất nhiều hơn là điểm Nhà và Cấm túc . Cô nói... Potter, bình tĩnh mà phán đoán , Giáo sư McGonagall cáu kỉnh, đột ngột trở lại cách cư xử thường ngày. Con biết bà ta đến từ nơi nào, con phải hiểu bà ta làm việc cho ai . Tiếng chuông reo báo hiệu tiết học kết thúc. Bên trên và mọi phía xung quanh vang lên tiếng rầm rập của hàng trăm học sinh. Trong này nói là bà ta phạt Cấm túc con vào tất cả các tối trong tuần này, bắt đầu từ ngày mai , Giáo sư McGonagall nói, nhìn lại bức thư của bà Umbridge. Tất cả các tối trong tuần ! Harry lặp lại, kinh khiếp. Nhưng, Giáo sư, cô có thể... ? Không, cô không thể , Giáo sư McGonagall thẳng thừng. Nhưng... Bà ta là giáo viên của con và có đủ quyền để phạt Cấm túc con. Con sẽ tới phòng của bà ta vào 5 giờ ngày mai để bắt đầu. Nhớ một điều: chỗ bà Dolores Umbridge thì đi đứng cho cẩn thận đấy . Nhưng con đã nói sự thật ! , Harry nói với giọng tổn thương. Voldemort đã trở lại, cô biết hắn đã trở lại, Giáo sư Dumbledore biết hắn đã trở lại . Chúa ơi, Potter ! , Giáo sư McGonagall nói, giận dữ đẩy kính lên (Bà nhăn mặt khủng khiếp khi nó nói ra tên của Voldemort). Con thực nghĩ đây là chuyện nói thật nói dối à ? Đây là chuyện nhẫn nhịn và kiểm soát tính khí của mình ! Bà đứng dậy, mũi phập phồng và miệng khép chặt, và Harry cũng đứng dậy theo. Ăn cái bánh nữa đi , bà nói cáu kỉnh, đẩy mạnh cái hộp về phía nó. Không, con cảm ơn . Harry lạnh nhạt đáp. Đừng có làm trò tức cười . Bà cắn cảu. Nó lấy một cái. Con cảm ơn , nó miễn cưỡng nói. Con có nghe bài diễn thuyết của Dolores Umbridge vào bữa tiệc đầu năm học không, Potter ? Có , Harry nói Ờ.. bà ta nói... sự xúc tiến sẽ bị ngăn chặn hay... ờ... điều đó có nghĩa là...là Bộ Pháp thuật đang cố gắng can thiệp vào Hogwarts Giáo sư McGonagall quan sát nó một cách tỉ mỉ trong một thoáng, rồi khẽ khụt khịt, đi vòng qua bàn và mở cửa cho nó. Vậy, cô rất mừng là em chịu lắng nghe Hermione Granger trong mọi trường hợp , bà nói, ra hiệu cho nó ra khỏi phòng. Chú thích: 1.It won t be hurt to have some new blood (sẽ không đau nếu có thêm một ít máu mới) thành ngữ, chỉ sự thay đổi cũng không có hại gì mấy. 2. O.W.L: Ordinary Wizarding Levels-Phù thủy thường đẳng: kỳ thi trình độ bậc trung ở trường Hogwart. Bản thân từ OWL lại có nghĩa là CON CÚ. 3.NEWT: Nastily Exhausting Wizarding Tests-Kỳ thi Pháp thuật Mệt nhoài Tồi tệ, một kỳ thi bậc cao hơn ở Hogwarts. Bản thân từ NEWT nếu đọc lên phát âm như từ CON SA GIÔNG (động vật học) Lớp học Độc dược bậc cao- NEWT Potions class: lớp học độc dược để đạt được bằng NEWT (ở đây tôi không dùng từ cấp cao vì bậc này chỉ cao với học sinh thôi ^^) 4. Prat-kẻ ngu, đồng thời có nghĩa là cái mông đít, ở đây có lẽ Percy dùng nhiều ở nghĩa sau hơn J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Sami &amp;amp; Lhoxung Chương 13 Bị cấm túc với Doroles Umbridge Bữa ăn tối trong Đại Sảnh hôm đó thật không dễ chịu chút nào với Harry. Tin tức về vụ nó dám cự cãi lại giáo sư Umbridge đã lan ra với một tốc độ đáng kinh ngạc, kể cả so với tiêu chuẩn của trường Hogwart (vốn loan tin rất lẹ) . Nó nghe những tiếng thì thầm ở khắp xung quanh khi nó ngồi ăn giữa Ron và Hermione. Buồn cười là chẳng có tiếng thì thầm nào có vẻ quan tâm đến việc nó có thể nghe được họ nói gì về nó. Ngược lại, có vẻ như mấy đứa kia hy vọng nó sẽ nổi giận và lại bắt đầu quát tháo, để bọn chúng có thể trực tiếp nghe câu chuyện của nó. “Nó nói rằng nó đã thấy Cedric Diggory bị giết…” “Nó cho rằng nó đã chọi nhau với “Thôi đừng nói nữa…” “Nó nghĩ là nó đang đùa với ai chứ?” “Tur-Zease…” “Cái mà mình không hiểu là,” Harry nói qua hàm răng nghiến chặt, đặt dao và nĩa xuống, (tay nó run đến nỗi khó mà cầm chắc được) “Vì sao hai tháng trước khi cụ Dumbledore nói chuyện này, tất cả bọn họ đều tin…” “Vấn đề là, Harry, mình không chắc là bọn họ đã tin,” Hermione nói dứt khoát “Đi khỏi đây thôi&quot; Cô bé đặt mạnh dao và nĩa của mình xuống; Ron nhìn nửa cái bánh táo còn lại của mình một cách thèm thuồng, nhưng nó vẫn đi theo các bạn. Mọi người cứ chăm chú tụi nó suốt đoạn đường ra khỏi Đại sảnh. “Lúc nãy bạn nói vậy là sao, bạn không chắc là bọn họ tin cụ Dumbledore à?” Harry hỏi Hermione khi bọn nó đã ở cầu thang tầng hai. &quot;Nhìn coi, bạn không hiểu sau khi chuyện đó xảy ra trông mọi thứ có vẻ như thế nào đâu,” Hermione khẽ nói. “Bạn đã trở lại giữa bãi cỏ, mang theo thi thể của anh Cedric… chẳng có ai trong bọn mình thấy được điều gì đã xảy ra trong mê cung… chúng mình chỉ được nghe cụ Dumbledore nói rằng đã trở lại, giết chết Cedric và đánh nhau với bạn.” “Đó là sự thật mà!” Harry nói lớn. “Mình biết, Harry, do đó bạn làm ơn đừng có làm mình nhức đầu lên như thế được không,” Hermione mệt mỏi nói, “Chỉ vì trước khi có đủ thời gian thấu hiểu toàn bộ sự thật, mọi người đã về nhà nghỉ hè, và họ đã có hai tháng để đọc rằng bạn là một kẻ điên rồ và cụ Dumbledore đã trở nên gàn dở đến thế nào !” Mưa đang đập mạnh vào khung cửa sổ trong lúc bọn nó sải bước dọc theo những hành lang vắng tanh trở về Tháp Gryffindor. Harry cảm thấy như thể ngày đi học đầu tiên của nó đã kéo dài đến cả tuần, vậy mà nó còn có một núi bài tập phải làm trước khi đi ngủ. Một cơn đau âm ỉ đang càng lúc càng nhức nhối bên mắt phải của nó. Nó liếc nhìn qua cánh cửa sổ đẫm nước mưa về phía khoảng sân tối khi bọn nó rẽ vào hành lang của Bà Béo. Vẫn không hề có ánh sáng trong căn lều của bác Hagrid. Mimbulus mimbletonia, Hermione nói, trước khi Bà Béo kịp hỏi. Tấm chân dung mở ra và để lộ cái lỗ phía sau nó, và ba đứa chui vào. Phòng sinh hoạt chung gần như hoàn toàn vắng vẻ; hầu hết mọi người đều đương còn ăn tối ở dưới. Từ chiếc ghế bành con Crookshanks vươn mình phóng đến đón, kêu gừ gừ thật lớn, và khi Harry, Ron và Hermione đã ngồi trên mấy chiếc ghế quen thuộc của bọn nó đặt bên lò sưởi, con mèo nhẹ nhàng nhảy vào lòng Hermione và cuộn tròn ở đó như một cái nệm lông thú màu hung. Harry nhìn vào đống lửa, cảm thấy rã rời và kiệt sức. “Sao thầy Dumbledore lại có thể để chuyện này xảy ra nhỉ?” Hermione đột ngột la lên, khiến Harry và Ron giật mình nhảy dựng, Crookshanks thì bật ra khỏi lòng cô bé, có vẻ tức giận. Hermione giận dữ đập tay xuống tay ghế, đến nỗi bông nhồi bên trong lòi ra từ lỗ rách. “Làm sao mà thầy ấy lại để một người phụ nữ khủng khiếp như thế dạy chúng mình? Và lại là đúng năm mình thi Phù thủy thường đẳng nữa chứ!” “Ờ, bọn mình chưa bao giờ có được một giáo viên Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tuyệt vời cả, đúng không?” Harry nói, “Bạn biết nó nghĩa là thế nào mà, bác Hagrid đã nói, không ai muốn nhận công việc này; họ nói việc này rất xúi quẩy.” “Thì thế, nhưng chẳng lẽ lại giao nó cho một người khăng khăng không chịu dạy phép thuật cho chúng ta! Cụ Dumbledore đang muốn gì thế nhỉ?” “Mà bà ta còn định lôi kéo mọi người thành gián điệp cho bả nữa chứ!” Ron u ám nói. “Hãy nhớ lại những gì bà ta đã nói, bà ta muốn chúng ta tới nói ngay với bả khi chúng ta nghe bất kỳ ai nói rằng đã trở lại.” “Tất nhiên là bà ta đến đây để dò xét tất cả chúng ta, chuyện đó thì rõ quá rồi, nếu không lão Fudge muốn bả tới để làm gì chớ hả?” Hermione ngắt lời. “Đừng có lại cãi nhau nữa đấy,” Harry mệt mỏi nói, khi Ron lại há ngoác miệng ra chuẩn bị phản bác. “Tại sao chúng ta không thể chỉ… hãy lo làm bài tập về nhà thôi và mặc kệ chuyện đó…” Tụi nó nhặt cặp xách ở góc phòng lên và trở về ghế bên lò sưởi. Những đứa khác cũng đang trở về sau bữa tối. Harry cố gắng không hướng cái nhìn về cái lỗ sau tấm chân dung, nhưng vẫn có thể cảm thấy những cái nhìn như bị thu hút về phía nó. “Làm bài của thầy Snape giao cho trước chứ nhỉ?” Ron nói, nhúng cây bút lông ngỗng vào lọ mực. “Những tính chất… của đá mặt trăng… và công dụng chúng nó… trong việc chế tạo linh dược…” nó lẩm bẩm, vừa đọc vừa viết những từ này trên đỉnh tờ giấy da. “Đấy” Nó gạch dưới tựa đề, rồi bắt đầu nhìn sang Hermione với vẻ chờ đợi. “Thế, những tính chất của đá mặt trăng và công dụng của chúng trong việc chế tạo linh dược là gì vậy?” Nhưng Hermione không nghe thấy, cô bé đang liếc về phía góc phòng, nơi Fred, George và Lee Jordan đang ngồi giữa một đám học sinh năm nhất có vẻ khờ khạo, cả đám đều đang nhai nhai cái gì đó có vẻ như được lấy ra từ cái một cái túi giấy lớn mà Fred đang giữ. “Không, mình rất tiếc, bọn họ đã đi quá xa,” cô bé nói, đứng dậy và nhìn, rõ ràng là rất giận dữ, “Đi nào, Ron.” “Cái... cái gì?” Ron nói, rõ ràng là đang tìm cách câu giờ. “Không... thôi nào, Hermione... chúng ta không thể rầy mấy ảnh tội phân phát những viên kẹo được cả.” “Bạn biết rõ về mấy cái thứ Kẹo Nuga Chảy Máu Cam hoặc – hoặc Puking Pastilles (Kẹo Thơm Nôn Mửa) hay...“ “Fainting Fancies (Giả Ngất) ?” Harry lặng lẽ nói thêm. Như thể một cái vồ vô hình nện vô đầu, đám học sinh năm nhất từng đứa một gục xuống bất tỉnh trên ghế, một số đứa té lăn ra nền nhà, số khác đổ gục trên tay vịn, lưỡi thè lè ra. Mọi người hầu hết đều cười phá lên; tuy nhiên Hermione thì lại thẳng vai bước tới chỗ Fred và George, lúc này đang đứng đấy với những tấm bìa kẹp hồ sơ, cẩn thận xem xét những học sinh năm nhất đang bất tỉnh. Ron đã nhổm nửa người lên khỏi ghế, thoáng ngập ngừng, rồi thì thào với Harry, “Cô ấy giải quyết được thôi” trước khi ngồi sụp xuống ghế thấp hết mức cái độ cao lêu nghêu của nó cho phép. “Đủ rồi!” Hermione uy lực nói với Fred và George, cả hai đang nhìn lên hơi ngạc nhiên. “Ờ, em nói đúng,” George nói, gật đầu, “Liều lượng thuốc như vậy là đủ rồi, phải không?” “Sáng nay em đã nói với các anh rồi, các anh không được thử nghiệm mấy thứ nhảm nhí của mình với các học sinh!” “Bọn anh trả tiền cho chúng mà !” Fred bực nói. “Em không cần biết, nó có thể sẽ gây nguy hiểm!” “Nhảm nhí,” Fred nói. “Bình tĩnh nào, Hermione. bọn chúng ổn cả mà!” Lee nói với vẻ đảm bảo khi nó đi tới từng đứa học sinh năm nhất một, nhét những viên kẹo tím vô miệng chúng. “Ờ, nhìn coi. bây giờ thì chúng sẽ hồi phục liền thôi,” George nói. Một vài học sinh năm nhất đã thật sự nhúc nhích. Mấy đứa có vẻ khá sửng sốt thấy mình đang nằm trên sàn nhà, hoặc đang rũ người trên ghế, điều đó làm Harry tin chắc là Fred và George đã không báo trước tác dụng của viên kẹo với bọn chúng . “Cảm thấy khoẻ chứ hả?” George nói với một cô bé tóc sẫm nhỏ bé đang nằm sát chân nó. “Em – em nghĩ vậy,” cô bé run run nói. “Tuyệt,” Fred vui mừng nói, nhưng liền ngay sau đó Hermione đã giật lấy cả tấm bìa kẹp hồ sơ và cả cái túi giấy đững những viên Giả Ngất ra khỏi tay nó. “Cái này KHÔNG tuyệt chút nào!” “Tất nhiên là nó tuyệt, chúng còn sống cả kìa, thấy không?” Fred giận dữ nói. “Các anh không thể làm thế được, lỡ các anh làm cho đứa nào bệnh thiệt thì sao?” “Bọn anh sẽ không làm chúng bịnh đâu, bọn anh đã tự mình thử nghiệm tất rồi, cái này chỉ để xem mọi người có cùng phản ứng như vậy không-“ “Nếu các anh không dừng lại, em sẽ...&quot; “Cấm túc bọn này à?” Fred nói, với cái giọng đầy vẻ tôi-thách-cô-làm-vậy-đấy. “Hay bắt bọn này chép phạt?” George nói, cười khẩy. Những người ngồi trong phòng cười phá lên. Hermione đứng thẳng người lên, mắt nó nheo lại và mái tóc dầy dường như đang phóng điện lách tách. “Không,” giọng cô bé run lên vì giận dữ, “nhưng tôi sẽ viết thư cho mẹ các anh.” “Em sẽ không làm thế,” George nói, hoảng hốt, bước lùi lại một bước. “Ồ, có chứ, em sẽ làm thế,” Hermione dứt khoát nói, “Em không thể ngăn các anh tự ăn những cái thứ ngu ngốc này, nhưng các anh không được phát nó cho các em năm nhất.” Fred và George nhìn nhau sững sờ. Rõ ràng là, sự đe doạ ủa Hermione đã giáng trúng đích. Ném cái nhìn đe dọa lần chót, cô bé quẳng tập hồ sơ của Fred cùng với cái túi Giả Ngất về lại tay nó, rồi trở về ghế của mình bên lò sưởi. Ron ngồi rúm mình lại tại chỗ, mũi nó gần như chạm vào đầu gối. “Cám ơn sự hỗ trợ của bạn, Ron,” Hermione chua chát nói. “Bạn xử lý tốt lắm,” Ron ấp úng nói. Hermione nhìn xuống tờ giấy da trắng tinh của mình vài giây, rồi bực dọc nói, “Ồ, không được rồi, lúc này mình không thể tập trung, mình sẽ phải đi ngủ thôi.” Cô bé mở cặp xách ra; Harry nghĩ là cô bé sẽ nhét sách vào, nhưng thay vì làm thế cô bé lại lôi ra hai cái gì đó như len chẳng ra hình thù gì, đặt chúng cẩn thận lên một cái bàn cạnh lò sưởi, phủ lên đó vài mẩu giấy da và một cái bút lông gãy, rồi cô bé đứng lùi lại nhìn ngắm với vẻ hài lòng. “Ôi trời, bạn đang làm cái gì thế này ?” Ron nói, nhìn cô bé như thể nó đang sợ rằng cô bé đang lên cơn điên. “Đó là những cái nón dành cho gia tinh,” Hermione đáp lẹ, đồng lúc nhét sách vào túi. “Mình đã làm chúng suốt mùa hè. Không được dùng phép, cắt gọt bằng dao rất là chậm, nhưng bây giờ mình đã trở lại trường rồi, mình có thể làm được nhiều hơn.” “Này, bạn định phân phát nón cho bọn gia tinh à?” Ron chậm chạp nói, “Và bạn định đội lên đầu chúng cái thứ vớ vẩn này à?” “Ừ,” Hermione bướng bỉnh nói, đeo cái cặp lên lưng. “Không thể được,” Ron giận dữ nói. “Bạn đang cố nhử chúng nhặt những cái mũ. Bạn đang muốn trả tự do cho chúng trong khi chúng có thể chẳng hề muốn tự do.” “Tất nhiên là chúng muốn tự do!” Hermione nói ngay, mặt cô bé đang ửng đỏ lên. “Thách bạn chạm vào những cái nón này đấy, Ron!” Cô bé quay gót và bỏ đi. Ron đợi cho đến khi cô bé biến mất đằng sau cánh cửa khu phòng nữ là lập tức dọn dẹp ngay mấy cái nón len kỳ cục kia đi. “Ít nhất bọn chúng phải biết chúng đã nhặt lên cái gì,” nó cứng rắn nói, “Dù sao…” nó cuộn tờ giấy da mà nó viết được cái tiêu đề bài luận mà Snape giao cho lên đó, “Bây giờ cố làm thứ này cũng chẳng ích gì, tớ không thể hoàn thành nó mà không có Hermione, tớ chẳng có được chút manh mối gì về việc đá mặt trăng dùng để làm gì cả, bạn thì thế nào?” Harry lắc đầu, nhận ra rằng khi nó làm thế thì cơn đau nửa đầu bên phải của nó càng tệ hơn. Nó nghĩ về cái bài luận dài ngoằng về cuộc chiến tranh của những người khổng lồ và cơn đau càng nhức nhối. Biết rõ rằng sáng mai, nó sẽ phải hối hận vì đã không làm cho xong bài tập về nhà vào đêm nay, nó gom góp đống sách vào cặp. “Tớ cũng đi ngủ đây.” Nó đụng Seamus trên đường đi đến cửa dẫn về ký túc xá, nhưng không nhìn về phía nó. Harry thoáng có cảm giác rằng Seamus đang há miệng ra để nói cái gì đó, nhưng nó dấn bước và tới chiếc cầu thang đá xoắc ốc yên tĩnh để chẳng phải bị chọc tức thêm nữa. Bình minh của ngày tiếp theo vẫn mưa gió u ám như ngày trước. Bác Hagrid vẫn không xuất hiện trong bàn giáo viên khi ăn sáng. “Nhưng dù sao hôm nay cũng có cái hay là không có giờ của thầy Snape,” Ron hí hửng nói. Hermione ngáp dài và rót cà phê cho mình. Cô bé trông có vẻ như đang hài lòng về chuyện gì đó, và khi Ron hỏi xem cái gì làm cho nó có vẻ vui như vậy, Hermione chỉ đơn giản nói. “Không thấy mấy cái mũ đâu nữa. Có vẻ như là những gia tinh cuối cùng cũng đã muốn tự do.” “Mình không cá vậy đâu,” Ron nói một cách cay độc. “Chúng có thể không được tính là quần áo. Mấy cái thứ đó đối với mình nhìn không giống mấy cái mũ chút nào, nhìn giống mấy cái ruột bóng bằng len hơn.” Hermione không thèm nói chuyện với nó suốt buổi sáng. Bùa Đôi được sử dụng cho phép Nhân đôi (thầy cô ai cũng vậy thôi ??). Giáo sư Flitwick và giáo sư McGonagall đều dùng mười lăm phút đầu tiên của trong các bài học của họ để giảng cho cả lớp nghe về tầm quan trọng của kỳ thi Phù thủy thường đẳng. “Các trò phải nhớ là,” giáo sư Flitwick người bé nhỏ như thường lệ ngồi trên một đống sách để ông có thể nhìn qua bàn, “Kỳ thi này có thể ảnh hưởng đến tương lai của các trò trong nhiều năm sau! Nếu các trò không suy nghĩ thật sự nghiêm túc về nghề nghiệp của mình, thì bây giờ là lúc phải làm như vậy. Và trong lúc đó, thầy e rằng, chúng ta sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết để bảo đảm rằng các trò đã dốc hết khả năng của mình!” Rồi cả lớp dùng hơn một giờ tiếp theo để học lại phép sử dụng Bùa Triệu Tập, theo lời giáo sư Flitwick thì chắc chắn sẽ được hỏi trong kỳ thi Phù thủy thường đẳng, rồi ông kết thúc bài học bằng cách giao cho họ nhiều bài tập nhứt từ trước tới nay về các loại bùa. Mọi sự diễn ra y như vậy, nếu như không muốn nói là còn tệ hơn, trong lớp Biến. “Các trò không thể đậu được kỳ thi Phù thủy thường đẳng,” giáo sư McGonagall nói dứt khoát, “Mà không có ứng dụng, thực hành và nghiên cứu. Tôi không thấy một lý do nào để có ai trong lớp này không đạt được chứng chỉ Phù thủy thường đẳng về môn Biến khi mà người đó làm việc tốt.” Neville phát ra một tiếng ậm ừ không tin tưởng lắm. “Vâng, em cũng vậy, Longbottom,” giáo sư McGonagall nói. “Em chẳng có vấn đề gì ngoài việc thiếu lòng tự tin. Vì thế… hôm nay chúng ta bắt đầu học các câu Thần Chú Biến Mất. Nó dễ hơn so với các câu Thần Chú Hiện Hồn, những thần chú các trò sẽ không thường phải dùng cho tới khi lên lớp Bậc Cao, nhưng chúng vẫn là một trong những loại thần chú khó nhất mà các trò sẽ được kiểm tra trong kỳ thi Phù thủy thường đẳng.” Bà đã nói đúng; Harry thấy Thần Chú Biến Mất khó khủng khiếp. Sau hai tiết học cả nó và Ron đều không thể nào làm biến mất được những con ốc sên trong lúc thực hành, mặc dù Ron đã nói đầy hy vọng rằng con ốc sên của nó đã có vẻ mờ hơn. Hermione, ngược lại, làm con ốc sên của cô bé biến mất thành công ở lần thử thứ ba, và giành được mười điểm thưởng cho nhà Gryffindor từ giáo sư McGonagall. Cô bé là người duy nhất không bị giao bài tập về nhà; những đứa khác được yêu cầu phải tập lại câu thần chú này suốt đêm, chuẩn bị sẵn sàng để thử lại với những con sên vào chiều hôm sau. Bắt đầu kinh sợ về số lượng những bài tập về nhà mà tụi nó phải làm, Harry và Ron dùng hết những giờ nghỉ trưa trong thư viện để tìm kiếm công dụng của đá mặt trăng trong việc chế tạo linh dược. Vẫn còn giận dữ về sự dèm pha của Ron về những cái nón len, Hermione không nhập bọn với tụi nó. Khi chúng tới lớp Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí vào buổi chiều, đầu Harry lại đau nhức trở lại. Thời tiết mát và có chút gió, và khi tụi nó đi xuống bãi cỏ dốc về phía căn lều của bác Hagrid nằm bên cạnh Khu Rừng Cấm, tụi nó có thể cảm thấy những giọt mưa thỉnh thoảng đập vào mặt. Giáo sư Grubbly-Plank đang đứng đợi cả lớp cách khoảng mười yard trước cửa lều bác Hagrid, một cái bàn dài có giá đỡ đặt trước mặt bà trĩu nặng bởi những cành cây; khi quay qua, bọn nó thấy Draco Malfoy đang bước về phía tụi nó, bao quanh bởi cái băng quen thuộc của nhà Slytherin. Rõ ràng nó pha trò gì đó, bởi vì Crabbe, Goyle và Pansy Parkinson và những đứa còn lại đều tiếp tục cười khẩy khoái chí khi cả bọn đi vòng quanh cái bàn và, dựa trên cái cách mà chúng liếc về phía Harry, nó có thể đoán được chủ đề của câu chuyện đùa cợt kia chẳng khó khăn gì. “Mọi người tới đủ cả rồi chứ?” giáo sư Grubbly-Plank giọng khàn khàn, ngay khi tất cả mọi người ở nhà Slytherin và Gryffindor đều đến. “Nhìn đây. Ai có thể nói với tôi rằng những cái này gọi là gì?” Bà chỉ vào đỉnh của những cành cây trước mặt. Tay Hermione giơ cao lên. Đằng sau lưng cô bé, Malfoy làm động tác vẩu răng cửa ra bắt chước động tác nhấp nhổm của cô bé khi hăm hở muốn trả lời. Pansy Parkinson ré lên một tiếng cười khiến hầu hết mọi người đều quay phắt lại, và những cái cành cây trên bàn bắn vút lên không và tự lộ ra nguyên hình là những sinh vật nhìn giống những con yêu tinh nhỏ làm bằng gỗ, mỗi con có những cái tay và chân nâu nâu nổi mấu, hai ngón tay dạng cành cây ở cuối mỗi ngón tay, và một khuôn mặt giống vỏ cây ngộ nghĩnh bèn bẹt với một mắt lấp lánh dưới đôi lông mày sâu róm. “Ồ !” Parvati và Lavender kêu lên, khiến cho Harry phát cáu. &quot;Ai nấy chắc hẳn đều nghĩ rằng bác Hagrid sẽ chẳng bao giờ cho chúng xem những sinh vật ấn tượng như vậy; phải thừa nhận rằng, những con Nhuyễn Trùng có hơi chán ngắt một chút, nhưng những con Rồng Lửa và Bằng Mã thì cũng thú vị đấy chứ, và những con Quái tôm đuôi nổ thì có thể còn vui hơn thế này nhiều.&quot; “Xin vui lòng giữ trật tự, các cô gái!” giáo sư Grubbly-Plank nói, vung ra một nắm những cái gì đó giống như gạo có màu nâu ra giữa đám sinh vật hình cây này, và cả đám lập tức ào xuống tìm thức ăn. “Vậy... ai biết tên của những sinh vật này? Trò Granger?” “Chúng là Bowtruckles (Luồn cong? -ND) ạ,” Hermione nói. &quot;Chúng là những sinh vật bảo vệ cây, thường sống trên những cây dùng làm đũa thần.” “Năm điểm cho nhà Gryffindor,” giáo sư Grubbly-Plank nói. “Đúng thế, chúng chính là Bowtruckles, và như trò Granger đã nói rất chính xác, chúng thường sống trên những cây mà gỗ của chúng có khả năng làm thành đũa thần. Có ai biết chúng ăn gì không?” “Ăn mọt cây ạ,” Hermione nói liền, và Harry biết được vì sao mà cái nắm gạo màu nâu kia lại chuyển động, “Nhưng ăn cả trứng tiên nữa nếu như chúng bắt được.” “Cô gái giỏi lắm, năm điểm nữa. Nào, khi nào mà các em cần lá cây hoặc gỗ từ một cái cây mà có nhà của một Bowtruckle, thì nên chuẩn bị một sẵn một ít mọt cây làm quà để dụ dỗ hoặc xoa dịu nó. Có thể là chúng trông không nguy hiểm lắm, nhưng khi nổi giận thì chúng sẽ cố móc mắt người bằng những ngón tay của chúng, các em thấy là chúng rất sắc bén và không nên để cho nó tiến lại gần đồng tử mắt chút nào. Vì vậy nếu các em muốn lại gần, thì nhặt vài con mọt cây và một Bowtruckle - tôi có đủ cho cứ mỗi ba em một con – các em có thể quan sát chúng gần hơn. Tôi muốn mỗi em nộp cho tôi một bản phác họa minh hoạ rõ mỗi bộ phận trên cơ thể chúng vào cuối buổi học này.” Cả lớp tràn về phía cái bàn. Harry thận trọng vòng ra đằng sau để cuối cùng nó cũng đứng ngay bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank. “Bác Hagrid đâu rồi cô?” nó hỏi bà, trong khi những đứa khác đang chọn Bowtruckles. “Trò không cần quan tâm,” giáo sư Grubbly-Plank nói một cách thô bạo, giống như lần trước khi bác Hagrid không thể lên lớp. Với một nụ cười khẩy lan khắp khuôn mặt góc cạnh của mình, Draco Malfoy trườn qua phía Harry và tóm lấy con Bowtruckle lớn nhất. “Có thể là,” Malfoy thì thầm thật nhỏ để chỉ một mình Harry có thể nghe thấy, “Cái lão lớn xác đần độn ngu xuẩn ấy đã tự làm cho mình bị thương nặng rồi.” “Có thể mày sẽ bị như vậy đó nếu mày không câm miệng đi,” Harry nói lớn. “Có thể là lão ăn chung với những kẻ quá lớn so với lão, nếu như mày hiểu ý tao.” --- từ phần này là bản dịch của lhoxung --- Malfoy bước đi, cười khảy với qua vai nó với Harry, người đang hoàn toàn thất thần. Chẳng lẽ Malfoy đã biết được điều gì đó. Sau hết, cha nó là một Tử Thần Thưc Tử; chẳng lẽ nó đã nghe được những thông tin nào đó về về số phận của Hagrid mà Hội huynh đệ chưa được biết đến? Nó vội vã quay lại bàn của Ron và Hermione, đang ngòi xổm ở một vùng cỏ phía xa và cố thuyết phục con Bowtruckle ở yên đủ lâu để chúng có thể vẽ nó. Harry rút tờ giấy da và bút lông ra, cúi xuống bên cạnh các bạn và thì thào lại những chuyện mà Malfoy vừa nói. “Cụ Dumbledore chắc là biết chuyện gì xảy ra với bác Hagrid,” Hermione nói ngay,” Nếu chúng ta tỏ ra lo lắng là mắc bẫy thằng Malfoy, điều này sẽ cho nó biết là chúng ta chẳng biết được gì chính xác. Chúng ta phải lờ nó đi, Harry ạ. Này, giữ con Bowtruckle này một chút, để mình vẽ cái mặt của nó…” “Vâng,” giọng của Malfoy lè nhè vang rõ lên từ một nhóm gần họ nhất, “Ba tao vừa nói chuyện với Bộ vài ngày trước, bọn mày biết rồi đó, và có vẻ như là Bộ thật sự đã quyết định đuổi thẳng bọn giáo viên kém chất lượng ở nơi này. Và thậm chí nếu như cái tay con nít to xác đó lại hiện ra, hắn có thể sẽ phải thu xếp hành lý ngay.” “OUCH!” Harry nắm con Bowtruckle chặt quá khiến nó gần như phát cáu lên, và nó quật trả lại một cái quật mạnh trên tay cậu bé bằng những cái móng tay bén nhọn của nó và để lại đó hai vết cắt sâu hoắm. Harry buông nó ra, Crabbe và Goyle, đang cười hô hố với cái ý tưởng rằng Hagrid đã bị sa thải, càng cười lớn hơn khi con Bowtruckle bắt đầu mau chóng lao về phía khu Rừng, và cái sinh vật hình cây đó nhanh chóng biến mất hút vào giữa những cái rễ cây. Khi tiếng chuông từ đằng xa vẳng trên khắp vùng đất, Harry cuộn cái con Bowtruckle nhuốm máu của nó lại và đi đến lớp Thực vật học với cái cây đũa thần của nó được bọc trong khăn tay của Hermione, và tiếng cười chế nhạo của Malfoy vẫn còn vẳng trong tai nó. “Nếu nó gọi bác Hagrid lại tên con nít to xác lần nữa…” Harry nói rít qua kẽ răng. “Harry, đừng có mà gây sự với Malfoy, đừng quên rằng bây giờ nó đã là huynh trưởng, nó có thể gây khó dễ cho bạn…” ”Wow, mình đang tự hỏi có một cuộc sống khó khăn là như thế nào?’ Harry nói mỉa mai. Ron cười, nhưng Hermione cau mày. Chúng cùng đi bên nhau băng qua luống rau. Bầu trời hình như vẫn chưa thể quyết định được là có nên mưa hay không. “Mình chỉ mong sau bác Hagrid mau mau trở lại, thế thôi,” Harry nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, khi họ đi đến cái nhà kính. “Và đừng có nói rằng cái bà Grubbly-Plank ấy là một giáo viên giỏi hơn!” nó thêm vào với vẻ đe dọa. “Mình có nói thế đâu,” Hermione bình thản nói. “Bởi vì bà ấy không thể nào giỏi như bác Hagrid,” Harry chắc nịch nói, nó đang ý thức rõ là nó vừa trải qua một bài học Chăm sóc Sinh Vật Huyền Bí rất mẫu mực, và nó rất khó chịu về chuyện này. Cánh cửa của ngôi nhà kính gần nhất mở ra và một số học sinh năm thứ tư ào ra, có cả Ginny. “Chào,” cô bé tươi tắn nói khi băng qua. Vài giây sau, Luna Lovegood hiện ra, đi phía sau lớp, có một vệt đất trên mũi cô bé, và tóc của cô bé rối tinh vào nhau trên đầu. Khi cô bé thấy Harry, đôi mắt lộ của cô bé có vẻ như nhô lên đầu khích động và cô bé tiến thẳng đến chỗ cậu. Nhiều bạn học của cậu bé tò mò quay lại quan sát. Luna hít một hơi dài và nói, không cần phải chào hỏi gì hết, “Em tin là Kẻ Mà Không Được Gọi Tên Ra đã trở lại, em tin là anh đã chiến đấu với hắn và đã trốn thoát khỏi hắn.” “Ơ- đúng.” Harry lúng túng nói. Luna đang đeo một cái gì đó giống như một cặp củ cải màu da cam để làm hoa tai, điều này hình như khiến cho Parvati và Lavender để ý, khi họ đều rúc rích cười và chỉ về phía tai cô bé. “Các chị có thể cười,” Luna nói, giọng cô bé cao lên, có vẻ như cô bé tưởng rằng Parvati và Lavender cười vì những gì cô bé nói hơn là những gì cô đang đeo trên tai, “Như cũng đã từng chẳng có ai tin vào những chuyện như là Blibbering Humdinger hay Crumple-Horned Snorkack?” “Ờ, thế những chuyện đó có thật không?” Hermione nóng nảy hỏi. “Chẳng hề có những chuyện như là Blibbering Humdinger hay Crumple-Horned Snorkack.” Luna ném cho cô bé một cái nhìn khinh thường rồi vội vã bỏ đi, hai cái củ cải lúc lắc man dại. Lúc này thì không chỉ Parvati và Lavender là những người duy nhất bật cười. “Bạn có thể nào không xúc phạm đến những người ít ỏi đã tin tưởng mình không?” Harry hỏi Hermione khi họ đi vào lớp. “Ôi, vì chúa, Harry ạ, bạn nên hiểu hơn về cô bé ấy,” Hermione nói, “Ginny đã nói với mình về cô bé ấy; có vẻ như là nó chỉ tin về những chuyện khi mà chúng chưa được chứng minh mà thôi. Thế đấy, mình không chờ đợi những gì khác hơn từ những người có cha điều hành tờ Kẻ Nguỵ Biện.” Harry nghĩ đến những con ngựa hung hãn có cánh mà nó đã từng thấy trong cái đêm nó đến đây và nghĩ đến việc Luna nói rằng cô bé cũng nhìn thấy được chúng. Tinh thần nó hơi suy sụp. Chẳng lẽ cô bé nói dối ư? Nhưng trước khi nó có thể suy nghĩ thêm về chuyện này thì Ernie Mcmillan đã bước đến chỗ nó. “Mình muốn bạn biết điều này, Potter,” nó nói bằng một giọng lớn, sang sảng “không chỉ có những người lập dị mới ủng hộ bạn. Cá nhân tôi tin tưởng bạn một trăm phần trăm. Gia đình tôi luôn tuyệt đối ủng hộ cụ Dumbledore, và tôi cũng vậy.” “Ơ – cám ơn bạn nhiều, Ernie,” Harry nói, lùi lại, nhưng hài lòng. Ernie có vẻ khá phô trương trong trường hợp này, nhưng Harry đang ở một tâm trạng mà nó vô cùng trân trọng những niềm tin được đưa đến từ ai đó không đeo củ cải ở hai bên tai. Những lời của Ernie đã hoàn toàn quét nụ cười ra khỏi mặt Lavender Brown và nó quay lại nói chuyện với Ron và Hermione. Harry thấy biểu hiện của Seamus, nhìn vừa có vẻ bối rối vừa có ngờ vực. Chẳng có ai ngạc nhiên khi giáo sư Sprout bắt đầu bài học bằng cách giảng cho chúng nghe về tầm quan trọng của những Chứng chỉ Phù thuỷ thường đẳng. Harry ước sao tất cả các giáo viên ngừng làm việc này; nó bắt đầu cảm thấy một cảm giác lo lắng cuộn lấy tâm tưởng mỗi khi nó nhớ đến khối lượng bài tập lớn mà nó phải làm, với cảm giác này càng tăng nặng hơn khi giáo sư Sprout cho họ một bài luận khác khi hết giờ. Mệt mỏi và tởm lợm bởi phân rồng, thứ phân bón ưa thích của giáo sư Sprout, toán học sinh nhà Gryffindor trở về lâu đài khoảng một giờ rưỡi sau, chẳng ai nói chuyện gì nhiều; ngày hôm nay đã khá vất vả rồi. Do Harry đã đói ngấu, và vì nó phải chịu buổi cấm túc đầu tiên với giáo sư Umbridge vào lúc năm giờ, nó hướng thẳng về phía bữa tối mà không bỏ cái túi của nó lại tháp Gryffindor để nó có thể ăn ngốn vài thứ gì đó trước khi đối mặt với bất kỳ thứ gì mà bà ta dành sẵn cho nó. Nó nó thể đến thẳng lối đi đến Hội Trường Lớn, tuy nhiên, một giọng nói lớn và giận dữ vang lên “Ôi, Potter!” “Bây giờ là cái gì đây?” nó lầm bầm tức giận, quay lại đối mặt với Angelina Johnson, người đang nhìn như thể đang đùng đùng nổi giận. “Chị sẽ nói với em cái gì bây giờ,” cô bé nói, bước thẳng đến chỗ cậu bé và chỉ mạnh ngón tay vào ngực cậu. “Làm sao mà em có thể đến được khi em bị cấm túc lúc năm giờ thứ Sáu?” “Cái gì?” Harry nói, “Vì sao… ôi trời. Buổi tập kiểm tra cho Thủ Môn!” “Bây giờ thì nó nhớ rồi!” Angelina nói. “Chị đã chẳng nói với em rằng chị muốn có một cuộc luyện tập kiểm tra với toàn bộ đội hình đó sao, và sẽ phải tìm một ai đó thích hợp với toàn bộ mọi người. Chẳng sẽ chị đã nó với em là chị đã phải đăng ký trước một buổi đặc biệt ở sân cho đội Quidditch? Và bây giờ thì em quyết định là sẽ không đến đấy!” “Em không hề quyết định là không đến đấy!” Harry nói, đau nhói vì những lời không công bằng này, “Em bị cấm túc bởi lời bà Umbridge nói, chỉ vì em nói với bà ta sự thật về “Ờ, em có thể đến gặp thẳng bà ấy và nói với bà ấy để cho em được miễn vào ngày thứ Sáu được không,” Angelina tức giận nói, “và chị không cần biết em sẽ làm thế nào. Nói với bà ấy rằng chỉ là một sự bịa đặt từ trí tưởng tượng của em nếu em thích, nhưng hãy đảm bảo là em sẽ đến đấy.” Cô bé quay gót và biến đi. “Các bạn biết gì không?” Harry nói với Ron và Hermione khi họ đi vào Hội Trường Lớn. “Mình nghĩ là tốt hơn chúng ta nên kiểm tra lại ở đội Puddlemere United xem anh Oliver Wood đã bị giết trong khi một phiên tập nào đó hay không, bởi vì chị Angelina xem ra đang được truyền vào linh hồn của anh ta.” “Thế cậu định nói những chuyện kỳ quặc nào với Umbridge để bà ta miễn cho cậu khỏi cấm túc vào ngày thứ Sáu?” và Ron nối tiếp, khi họ ngồi xuống bàn của nhà Gryffindor. “Còn ít hơn là không nói gì nữa,” Harry rầu rĩ nói, lấy một miếng thịt cừu vào dĩa của nó và bắt đầu ăn. “Mặc dù tốt hơn là tớ nên thử, phải không?” Tớ sẽ đề nghị thêm hai buổi cấm túc nữa, tớ không biết…” Nó nuốt ực một miệng khoai tây và nói thêm, “Tớ hy vọng rằng bà ta sẽ không giữ tớ lại quá lâu trong buổi tối. Cậu cũng biết là bọn mình còn ba bài luận, thực hành những câu Thần Chú Biến Mất của cô McGonagall, làm việc với bài phản bùa của thầy Flitwick, vẽ cho xong con Bowtruckle và bắt đầu làm cái nhật ký giấc mơ ngu ngốc cua cô Trelawney không?” Ron rên lên với cùng lý do và liếc nhìn trần nhà. “Có vẻ như trời sẽ mưa.” “Thế nó liên quan gì đến bài tập của bọn mình?” Hermione nói, lông mày nhíu lại. “Không có gì,” Ron nói ngay, tai đỏ lên. Đến năm giờ kém năm thì Harry chào tạm biệt hai bạn và bắt đầu đi lên văn phòng của giáo sư Umbridge ở tầng ba. Khi nó gõ cửa bà ta nói, “Mời vào,” với một giọng ngọt ngào. Nó cẩn thận bước vào, nhìn quanh. Nó đã biết căn phòng này khi ba người tiền nhiệm trước đây dùng nó. Trong những ngày Gilderoy Lockhart sống ở đây thì nơi đây được dán đầy những bức chân dung rực rỡ của ông. Khi Lupin dùng căn phòng này, có vẻ như đây là nơi hấp dẫn để gặp một sinh vật Hắc Ám ẩn náu nếu như có ai đó muốn kiếm thử. Khi mà kẻ mạo danh Moody ở đây, nó được gắn đầy những dụng cụ và cổ vật khác nhau để phát hiện ra những sự phạm pháp và che đậy. Tuy nhiên, lúc này, nó có vẻ như hoàn toàn khác hẳn. Các bề mặt đều được bao bọc bởi khăn phủ và vải ren. Có rất nhiều lọ đầy hoa khô ở đây, mỗi cái đều có một cái khăn lót riêng, trên một bức tường là một bộ sưu tập dĩa trang trí, mỗi cái được trang hoàng bởi một một con mèo con thắt những cái nơ khác nhau quanh cổ. Chúng có vẻ hơi ngớ ngẩn khi Harry nhìn chúng, đầy sửng sốt, cho đến khi giáo sư Umbridge lên tiếng trở lại. “Xin chào, ngài Potter.” Harry bắt đầu nhìn quanh quanh. Nó không nhận ra bà ngay bởi vì bà đang mặc một cái áo đầm nhiều hoa đến nỗi nó lẫn hẳn luôn vào tấm trải bàn phủ lên cái bàn phía sau bà. “Xin chào, giáo sư Umbridge.” Harry nói một cách cứng rắn. “Được, ngồi đi,” bà nói, chỉ về một cái bàn nhỏ phủ đầy ren kế bên mà bà đã để sẵn một cái ghế lưng thẳng. Một mẫu giấy da đen nằm trên bàn, có vẻ như đợi sẵn nó. “Ơ,” Harry nói, không nhúc nhích. “Thưa giáo sư Umbridge. Ơ – trước khi chúng ta bắt đầu, em – em muốn hỏi cô về một… sự chiếu cố.” Đôi lông mày căng phồng của bà ta nhíu lại. “Ồ, vâng?” “Vâng, em... em ở trong đội Quidditch Gryffindor. Và em phải có mặt tại buổi tập để biết Thủ môn mới vào năm giờ ngày thứ Sáu và em đã – đã tự hỏi không biết em có thể được miễn buổi cấm túc đêm đó và thực hiện – thực hiện vào một đêm khác để… bù lại…” Nó không cần đợi lâu trước khi kết thúc câu nói của nó để biết rằng kết quả không hay tí nào. “Ồ, không,” Umbridge nói, mỉm cười thật rộng và bà nhìn như thể bà vừa nuốt một con ruồi đặc biệt nhiều nước. “Ồ, không, không, không. Đó là hình phạt của ngài về việc lan truyền những câu chuyện đầy tai họa, ghê tởm nhằm thu hút sự chú ý, thưa ngài Potter, và hình phạt không thể điều chỉnh để làm cho phù hợp với hoàn cảnh của người phạm lỗi. Không, ngài sẽ phải đến đây vào lúc năm giờ ngày mai, ngày kế tiếp và cả ngày thứ Sáu, và ngài sẽ phải thực hiện việc cấm túc của mình theo đúng kế hoạch. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là một điều tốt khi ngài phải lỡ vài chuyện mà ngài thật sự cần làm. Điều đó hẳn sẽ củng cố bài học mà tôi định dạy ngài.” Harry cảm thấy máu bốc lên đầu và nghe thấy những tiếng lùng bùng trong lỗ tai. Nó đã nói những “câu chuyện đầy tai họa, ghê tởm nhằm thu hút sự chú ý” ư? Bà ta hơi nghiêng đầu sang một bên để quan sát nó, vẫn mỉm cười thật rộng, như thể bà biết chính xác nó đang nghĩ gì và đợi để thấy nó lại la hét trở lại. Với một nỗ lực khủng khiếp, Harry nhìn lại bà, thả cái cặp sách sang một bên ghế và ngồi xuống. “Thế đấy,” Giáo sư Umbridge dịu dàng nói, “Chúng ta sẽ cảm thấy tốt hơn nếu điều khiển được cảm xúc của mình, đúng không? Bây giờ thì ngài sẽ viết một số dòng cho tôi, ngài Potter. Không, không phải với cây bút của ngài,” bà ta thêm vào, khi Harry cúi xuống cái cặp của nó. “Ngài sẽ dùng một cây viết đặc biệt của tôi. Đây.” Bà đưa cho nó một cây viết lông ngỗng dài, mảnh với ngòi đặt biệt nhọn. “Tôi muốn ngài viết, tôi không được nói dối,” bà nhẹ nhàng nói với nó. “Bao nhiêu lần ạ?” Harry nói, với một vẻ lễ phép được giả tạo một cách đáng khen ngợi. “Ồ, cho đến khi nào thông điệp này được thấm nhuần hoàn toàn ,” Umbridge nói ngọt ngào, “ và ngài sẽ đi.” Bà di chuyển qua bàn, ngồi xuống và cúi xuống nhìn về phía chồng giấy da nhìn giống như những bài luận để chấm điểm. Harry nhấc cái bút lông đen nhọn lên, và nhận ra rằng thiếu cái gì đó. “Cô không cho em chút mực nào,” nó nói. “Ồ, ngài sẽ không cần mực,” giáo sư Umbridge nói với vẻ ám chỉ nhẹ nhàng cùng với một tiếng cười trong giọng nói. Harry đặt ngòi viết lên tờ giấy và viết: Tôi không được nói dối. Nó há hốc miệng vì đau. Những từ vừa viết trên tờ giấy da đã hiện ra trong một thứ mực đỏ sáng rực. Cùng lúc đó, những từ ấy xuất hiện trên cổ tay phải của Harry, ăn qua da của nó như những con dao mổ – và sau khi bị chúng cắt vào với những vết cắt sáng loáng, da của nó liền trở lại, để lại chỗ mà những vết cắt vừa xuất hiện một vết đỏ hơn trước nhưng rất trơn mịn. Harry nhìn về phía Umbridge. Bà đang nhìn nó, cái miệng cóc rộng của bà toét ra thành một nụ cười. “Vâng?” “Không có gì ạ,” Harry lặng lẽ nói. Nó nhìn ngược vào tờ giấy da, đặt cây viết lên một lần nữa, viết Tôi không được nói dối, và cảm thấy cơn đau thiêu đốt lên mu bàn tay nó lần thứ nhì; một lần nữa, chúng lại liền lại vài giây sau đó. Và nó cứ thế tiếp tục. Lặp đi lặp lại. Harry viết chữ lên tờ giấy da bằng cái mà nó đã nhanh chóng nhận ra rằng không phải là mực mà chính máu của nó. Và, hết lần này đến lần khác, những chữ cái cắt lên mu bàn tay nó, liền lại, rồi lại xuất hiện ở lần tiếp theo khi nó đặt cây bút lên tờ giấy da. Bóng đêm đã phủ xuống bên ngoài cửa sổ của giáo sư Umbridge. Harry không hỏi xem nó đã được cho phép ngừng lại chưa. Thậm chí nó còn không buồn kiểm tra đồng hồ. Nó biết là bà đang quan sát xém nó đã có dấu hiệu yếu đi chưa và nó sẽ không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào, dù thậm chí nó phải ngồi đây suốt đêm, cứa rách toang bàn tay nó với cái cây bút này… “Đến đây thôi,” bà nói, sau khi đã mọi việc đã trôi qua hàng giờ. Nó đứng dậy, tay nó đau nhói. Khi nó nhìn nhìn xuống thì những vết cắt đã liền lại, nhưng da nó vẫn còn những đường đỏ. “Tay,” bà nói. Nó chìa ra. Bà cầm nó lên bằng chính tay bà. Harry rùng mình khi bà chạm vào nó với những ngón tay nần nẫn đầy lông mà bà đã đeo lên một mớ nhẫn cổ rất xấu xí. “Chậc chậc, có vẻ như tôi đã không tạo được nhiều ấn tượng lắm nhỉ?” Bà nói, mỉm cười, “Ờ, chúng ta sẽ thử lần nữa vào tối mai phải không? Ngài đi được rồi đó.” Harry lời khỏi văn phòng mà không nói một lời. Ngôi trường khá vắng lặng; rõ ràng là đã quá nửa đêm rồi. Nó chậm chạp đi lên hành lang, rồi, rồi nó rẽ vào góc và khi chắc chắn là lúc này bà giáo sư không thể nghe thấy được nó, nó vội vã chạy vụt đi. Nó không có thời gian để thực hành những Câu Thần Chú Biến Mất, chẳng viết được một giấc mơ nào trong cuốn nhật ký giấc mơ của nó và không kịp vẽ cho xong con Bowtruckle và cũng không biết vược bài luận nào hết. Nó bỏ luôn bữa ăn sáng vào hôm sau để nguệch ngoạc vài giấc mơ tự chế cho môn Bói toán, môn học đầu tiên của nó, và ngạc nhiên khi thấy Ron tóc tai bù đang làm giống như nó. “Sao cậu không chịu làm tối qua chứ?” Harry hỏi, khi Ron đang nhìn loạn xạ khắp căn phòng chung để tìm ý tưởng. Ron, người đã ngủ say khi Harry trở về ký túc xá, lẩm bẩm điều gì đó về việc bận nó bận làm những chuyện khác, cúi xuống tấm giấy da của nó và nguệch ngoạc lên đó vài chữ. “Đó sẽ là những việc phải làm,” nó nói, đóng sập cuốn nhật ký lại. “Tớ nói là là tớ đã mơ thấy tớ đang mua một cặp giày mới, và hẳn là bà ta sẽ không suy ra được những điều tệ hại nào từ đó, phải không?” Chúng vội vã cùng đi về phía Tháp Bắc. “Thế còn vụ cấm túc với bà Umbridge thì thế nào? Bà đã bắt cậu làm gì?” Harry ngần ngừ trong một phần nhỏ của giây, rồi nói, “Chép phạt.” “Đâu đến nỗi quá tệ, nhỉ?” Ron nói. “Không,” Harry nói. “Này – thôi quên đi – bà ta có cho cậu nghỉ bữa thứ Sáu không?” “Không” Harry nói. Ron rên lên một cách thông cảm. Hôm nay không đến nỗi là một ngày tệ hại khác của Harry; nó không phải đứa kém nhất trong lớp Biến, không phải thực hành lại Những Câu Thần Chú Biến Mất. Nó đã phải hy sinh giờ nghỉ trưa để vẽ cho xong bức tranh con Bowtruckle và trong khi đó thì giáo sư McGonagall, Grubbly-Plank và Sinistra giao cho chúng thêm một mớ bài tập về nhà khác, những thứ mà nó không hề trông mong là sẽ hoàn thành trong tối nay vì nó còn buổi cấm túc thứ hai với giáo sư Umbridge. Hơn thế nữa, Angelina Johnson lại tìm đến nó ở buổi chiều, và khi biết được rằng nó không thể có mặt ở bữa tập Thủ môn vào thứ Sáu, cô bé nói với nó rằng cô ta hoàn toàn không có hài lòng về thái độ quan điểm của nó và cô bé chỉ muốn các cầu thủ muốn ở lại tập với đội trước khi bước vào các trận đấu. “Nhưng em bị cấm túc!” Harry la lên với cô bé khi cô ta oai phong bỏ đi. “Bộ chị nghĩ là em thích bị nhốt trong cái phòng với con cóc già đó thay vì chơi Quidditch à?” “Ít ra thì cũng chỉ là chép phạt thôi,” Hermione nói một cách nhẹ nhõm, khi Harry ngồi xuống băng ghế, nhìn xuống món thịt và bánh bầu dục của nó, những thứ mà nó chẳng có thích thú nữa. “Thật sự thì nó không giống như một hình phạt kinh khiếp…” Harry mở miệng ra, đóng trở lại rồi gật đầu. Nó không thật sự biết chắc vì sao mà nó không nói với Ron và Hermione chính xác những gì xảy ra trong căn phòng của Umbridge: nó chỉ biết rằng nó không muốn thấy những cái nhìn kinh hãi của bọn họ; điều đó chỉ càng làm cho mọi chuyện tệ thêm và vì vậy càng khó mà đương đầu. Nó cảm thấy lờ mờ rằng đây chỉ là chuyện giữa nó và giáo sư Umbridge, một cuộc chiến ý chí cá nhân, và nó không muốn cho bà ta sự hài lòng khi nghe nó phàn nàn về chuyện này. “Mình không thể tin là bọn mình có nhiều bài tập đến thế,” Ron đau khổ nói. “Ờ, mà sao bạn không làm nó vào tối hôm qua chứ?” Hermione hỏi nó. “Thế bạn đã ở đâu nào?” “Mình… ờ, mình thích đi bộ,” Ron nói với vẻ xảo nguyệt. Harry cảm giác theo bản năng rằng nó không phải là người duy nhất che giấu mọi chuyện vào lúc này. Buổi cấm túc thứ hai cũng tồi tệ như bữa đầu. Bây giờ thì da mu bàn tay của Harry trở nên mau đau đớn hơn, chúng nhanh chóng trở nên đỏ ửng và tấy lên. Harry nghĩ rằng nó không thể tự lành lại sau một lúc lâu được.Những vết cắt đã nhanh chóng để lại những cạnh sâu trên tay nó, và có vẻ là bà Umbridge hài lòng. Nó không biểu lộ ra một hơi thở đau đớn nào, tuy nhiên, kể từ lúc vào phòng cho đến lúc được ra về, một lần nữa lại quá nửa đêm, nó không nói gì ngoài những từ, “xin chào,” và “tạm biệt”. Tuy nhiên tình trạng những bài tập về nhà của nó không đến nỗi quá tuyệt vọng, và khi nó trở về căn phòng chung của nhà Gryffindor thì nó không đi ngủ ngay, dù đã mệt lử, nó mở những cuốn sách nó ra và bắt đầu bài luận của Snape. Khi nó làm xong thì đã hai giờ rưỡi. Nó biết là nó vừa viết ra một bài luận khá tệ, nhưng không thể làm gì hơn; nếu không có gì để nộp thì nó sẽ lại lãnh tiếp buổi cấm túc của Snape. Nó lại lôi các câu hỏi mà giáo sư McGonagall đã nêu ra mà trả lời, rồi quệt vội mấy đường biểu diễn con Bowtruckle cho giáo sư Grubbly-Plank, rồi lảo đảo lên giường, nằm vật trên cái chăn, vẫn còn mặc nguyên quần áo và ngủ ngay tắp lự. Ngày thức ba trôi qua trong một trạng thái mệt mỏi lơ mơ. Ron cũng có vẻ khá ngái ngủ, mặc dù Harry không thể hiểu được vì sao nó lại thế. Buổi phạt cấm túc thứ ba của Harry cũng trôi qua y như hai bữa trước, ngoại trừ một việc là sau hai giờ thì những từ “Tôi không được nói dối,” không có biến khỏi mu bàn tay của Harry nữa, mà để lại đó những vết trầy, những giọt máu rỉ ra. Tiếng ngòi viết ngừng lại khiến giáo sư Umbridge nhìn lên “Ah,” bà nhẹ nhàng nói, di chuyển quanh cái bàn để tự mình kiểm tra tay nó. “Tốt. Nó sẽ là một lời nhắc nhở với ngài. Tối nay ngài có thể về được rồi.” “Em có phải trở lại vào ngày mai không ạ?” Harry nhặt cặp xách lên, hỏi, tay trái của nó bây giờ còn thuận hơn cả tay phải. “Ồ, tới chứ,” giáo sư Umbridge nói, mỉm cười rộng hoác như mọi khi, “Vâng, tôi nghĩ là chúng ta sẽ phải khắc thông điệp này sâu hơn một chút khi làm việc vào những tối khác.” Trước đó Harry ko bao giờ nghĩ đến khả năng là trên đời này có thể có một giáo viên khác khiến nó căm ghét hơn cả Snape, nhưng khi nó đi bộ dọc về tháp của nhà Gryffindor nó phải thừa nhận là nó đã có một đối thủ đáng gờm. Bà ta thật ma quái, nó nghĩ, khi mà nó leo lên cầu thang tầng bảy, bà ta là một con quái vật già điên loạn hung hăng – “Ron à?” Nó đã lên đến đỉnh cầu thang, rẽ phải và gần như đâm vào Ron, đang lởn vởn đằng sau bức tượng Lachlan nhà Lanky, cầm theo cây chổi của nó. Nó nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi thấy Harry và cố giấu cái cây chổi Cleansweep Mười Một mới ra sau lưng. “Cậu làm cái quái gì vậy?” “Ờ, không có gì. Thế cậu làm gì ở đây?” Harry cau mày với bạn. “Thôi nào, cậu có thể nói với tớ mà! Cậu che giấu làm gì? “Tớ – tớ giấu anh Fred và George, bây giờ thì cậu biết rồi đấy” Ron nói. Họ chỉ mới vừa đi qua với một đám học sinh năm nhất, tớ cá là họ lại đang thử nghiệm mấy món thuốc của họ. Tớ muốn nói là bây giờ họ không thể làm điều này trong phòng sinh hoạt chung khi mà có Hermione ở đấy.” Nó vội vã bước đi, chân quáng chân quàng. “Nhưng mà cậu lấy cây chổi của cậu theo làm cái gì, cậu đâu có bay đâu?” Harry hỏi. “Tớ – ờ – ờ – được rồi, tớ nói với cậu, nhưng mà cấm cười đấy nhá?” Ron nói, giữ miếng, mặt đỏ dần lên. “Tớ – tớ nghĩ là tớ sẽ cố làm Thủ môn của nhà Gryffindor khi mà bây giờ tớ đã có một cây chổi xịn. Đấy. Lại cười.” “Tớ có cười đâu nào,” Harry nói. Ron chớp mắt, “Đấy là một ý kiến tuyệt vời! Nếu mà cậu cũng có trong đội thì tuyệt lắm! Tớ chưa thấy cậu chơi vai Thủ môn bao giờ cả, cậu chơi khá không?” “Không tệ đâu,” Ron nói, nó đang chăm chú quan sát phản ứng của Harry. “Anh Charlie, Fred và George luôn cho tớ giữ gôn cho họ khi họ tập trong ngày nghỉ.” “Thế tối nay cậu đã tập rồi à?” “Tối nào cũng tập kể từ Thứ ba… mặc dù chỉ có mình tớ. Tớ đang cố đọc thần chú cho mấy quả Quaffle bay với tớ, những điều đó không dễ chút nào và tớ không biết sử dụng nó nhiều.” Ron có vẻ bối rối và lo lắng. “Anh Fred và George sẽ ngớ cả ra khi tớ xuất hiện tại buổi tập kiểm tra cho mà xem. Mấy ảnh vẫn chưa thôi trêu tớ kể từ khi tớ được làm huynh trưởng.” “Ước gì tớ được ở đấy,” Harry giận dữ nói, khi họ bắt đầu đi về phòng sinh hoạt chung. “Ừ, đúng vậy – Harry, cái gì trên mu bàn tay cậu vậy?” Harry vừa gãi mũi bằng cái tay phải rảnh rỗi, cố giấu nó đi cuống quýt như khi nãy Ron đã làm với cây Cleansweep của nó. “Chỉ là một vết trầy – không có gì đâu – nó –“ Nhưng Ron đã chộp lấy cổ tay Harry và kéo mu bàn tay của bạn lên ngang tầm mắt. Nó ngừng một lúc để nhìn chằm chằm vào những dòng chữ được khắc lên da của bạn, rồi với vẻ kinh tởm, nó thả tay Harry ra. “Tớ nghĩ là cậu đã nói rằng bà ta chỉ bắt cậu chép phạt thôi mà?” Harry ngần ngừ, nhưng dù sao thì Ron cũng đã thành thực với nó, vì vậy nó kể cho Ron nghe sự thật về những giờ mà nó đã phải trải qua trong văn phòng của bà Umbridge. “Mụ phù thuỷ già này!” Ron kinh tởm thì thào khi họ dừng trước Bà Béo, người đang mơ ngủ hướng đầu về phía khung ảnh. “Bà ta bệnh hoạn quá! Đến gặp cô McGonagall và nói lại đi!” “Không,” Harry nói ngay. “Tớ sẽ không cho bà ta sự thoả mãn khi biết rằng bà ta đã khuất phục được tớ.” “Khuất phục cậu ấy à? Cậu không thể để bà ta tiếp tục làm cái trò đó đó được!” “Tớ không biết là cô McGonagall có đủ quyền để nói chuyện với bả không,” Harry nói. “Cụ Dumbledore, vậy thì, nói với cụ Dumbledore!” “Không,” Harry nói dứt khoát. “Sao không chứ?” “Cụ ấy đã đủ việc để lo rồi,” Harry nói, nhưng đó không phải là lý do thật. Nó sẽ không đến nhờ cụ Dumbledore giúp nó khi mà cụ Dumbledore đã không hề nói chuyện với nó một lần nào kể từ tháng Sáu. “Trời, tớ nghĩ là cậu nên-“ Ron bắt đầu, nhưng nó bị ngắt lời Bà Béo, đang ngái ngủ nhìn bọn chúng và bây giờ cáu tiết la lên, ”Bọn bây có định nói cho ta nghe mật mã không, hay là ta phải thức ở đây suốt đêm chờ cho bọn bây nói chuyện xong?” Buổi bình minh của ngày thứ Sáu u ám và ẩm ướt như suốt tuần. Mặc dù Harry vẫn tự động liếc nhìn về phía bàn giáo viên khi nó đi vào Hội Trường Lớn, vẫn không chút xíu hy vọng thật sự nào để thấy được bác Hagrid, và tâm tưởng nó lập tức quay lại đến những vấn đề thúc ép hơn, như là hàng núi bài tập phải làm và viễn cảnh về một cuộc cấm túc nữa với giáo sư Umbridge. Có hai điều nâng đỡ trong Harry lên trong ngày này. Một là ý nghĩ đã gần đến kỳ nghĩ cuối tuần; điều kia là, cùng với những ý nghĩ kinh khiếp về buổi cấm túc cuối cùng của nó với bà Umbridge buộc phải có, nó có thể nhìn từ xa sân Quidditch từ cửa sổ của nó, và có thể là nếu may mắn thì nó có thể thấy buổi kiểm tra của Ron sẽ diễn ra như thế nào. Đó là những tia hy vọng mỏng manh, đúng là như vậy, nhưng Harry lúc này vô cùng biết ơn bất kỳ điều gì khiến cho hiện tại đen tối của nó tươi sáng hơn, nó chưa bao giờ có tuần lễ bắt đầu học kỳ tồi tệ thế tại Hogwarts. Đến năm giờ chiều thì nó gõ cửa phòng giáo sư Umbridge, nó thành thật hy vọng rằng đó sẽ là lần cuối cùng, và được mời vào. Mẫu giấy da đen đã để sẵn cho nó trên tấm bàn phủ ren, cây bút lông đen nhọn bên cạnh. “Ngài đã biết phải làm gì rồi đấy, ngài Potter,” Umbridge nói, mỉm cười ngọt ngào với nó. Harry nhặt cây bút lông lên và liếc qua cửa sổ. Nếu như nó dịch được cái ghế một inch hoặc khoảng thế qua bên phải… với cái cớ là để nhích gần lại bàn, nó cố làm như vậy. Nó bây giờ đã thấy được quang cảnh từ xa của đội Quidditch nhà Gryffindor đang bay lượn lên xuống trên sân, trong khi nửa tá bóng đen khác đang đứng trên ba cây cột gôn cao ngất, hình như đang sẵn sàng để đến lượt mình giữ gôn. Thật khó để biết ai là Ron từ cự ly này. Tôi không được nói dối, Harry viết. Vết cắt trên mu bàn tay của nó tách ra và bắt đầu ăn vào da thịt. Tôi không được nói dối. Và vết cắt ăn sâu hơn, nhức nhối và đau xé. Tôi không được nói dối. Máu chảy xuống cổ tay nó. Nó tận dụng cơ hội để liếc nhìn về cửa sổ. Dù cho ai đang đang giữ gôn đi nữa, thì rõ là người đó hiện đang chơi rất tệ. Katie Bell đã ghi hai bàn trong vài giây mà Harry bạo gan liếc nhìn. Hy vọng rằng tay thủ môn đó không phải là Ron, nó lại hạ mắt xuống tấm giấy da đang sáng lên những hàng máu. Tôi không được nói dối. Tôi không được nói dối. Nó lại liếc nhìn lên bất kỳ lúc nào mà nó có thể mạo hiểm làm vậy; khi nó có thể nghe tiếng sột soạt từ ngòi viết của bà Umbridge hoặc là tiếng mở ngăn kéo. Người thứ ba vào thử đã chơi rất tốt, người thứ tư chơi tệ hại, người thứ năm đuổi theo quả Bludger đặc biệt giỏi như thủ kém quá. Trời đã tối hơn, và Harry nghi ngờ không biết nó có thể thấy được người thứ sáu và thứ bảy hay không. Tôi không được nói dối. Tôi không được nói dối. Tờ giấy da bây giờ đã lốm đốm những giọt máu từ mu bàn tay của nó, đang tấy lên vì vết thương. Khi nó lại nhìn lên, trời đã tối, và sân Quidditch không thể nhìn rõ được nữa. “Xem xem chúng ta đã có được thông điệp ấy chưa nhỉ?” Bà Umbridge nhẹ nhàng nói sau nửa giờ sau. Bà hướng về phía nó, đưa những ngón tay ngắn cũn của bà về phía tay nó. Rồi bà giữ tay nó để kiểm tra rằng những từ ấy bây giờ đã ăn sâu vào da nó, vết thương lại đau nhói lên, không phải là về thương ở mu bàn tay, mà là vết thương trên trán nó. Cùng lúc đó, nó cảm thấy một cảm giác kỳ lạ quanh cơ hoành của nó. Nó giật mạnh tay nó ra khỏi sự nắm chặt của bà và bật đứng dậy, nhìn bà chằm chằm. Bà nhìn ngược lại nói, một nụ cười toét ra trên cái miệng rộng nhão nhoẹt của bà. “Đau lắm, phải không?” bà nhẹ nhàng nói. Nó không trả lời. Tim nó đập thình thịch rất mạnh và nhanh. Bà đang nói về tay nó hay bà biết nó cảm thấy gì trên trán? “Ờ, tôi nghĩ là tôi đã chấm điểm xong, ngài Potter. Ngài có thể đi được rồi.” Nó nhặt cặp xách lên và rồi khỏi phòng với khả năng nhanh nhất của nó. “Bình tĩnh nào,” nó tự nói, khi nó chạy vù vù về phía cầu thang. “Bình tĩnh, chưa chắc điều đó có nghĩ là cái mà mày nghĩ đâu…” “Mimbulus mimbletonia” nó hổn hển với Bà Béo, người lại một lần nữa hướng mình tới trước. Một tiếng gầm chào mừng nó. Ron đang lao về phía nó, vẻ mặt hớn hở và Bia Bơ văng ra từ cái cốc mà nó đang cầm. “Harry, tớ đã làm được rồi, tớ đã vào được rồi, tớ là Thủ môn!” “Cái gì – ồ, tuyệt vời!” Harry nói, cố để mỉm cười thật tự nhiên, trong khi tim nó vẫn tiếp tục thình thịch, tay nó vẫn còn run và rỉ máu. “Uống một cốc Bia Bơ nào.” Ron tóm lấy cái chai. “Tớ chẳng thể nào tin nổi – Hermione đâu rồi nhỉ?” “Nó kìa,” Fred nói, nó cũng đang nốc Bia Bơ ừng ực và chỉ về cái ghế bên lò sưởi. Hermione đang ngủ gật, tay cô bé vẫn cầm hờ cái cốc. “Ờ, bạn ấy nói là bạn ấy rất vui khi tớ nói với bạn ấy,” Ron nói, nhìn có vẻ bối rối. “Để nó ngủ đi,” George vội vã nói. Chỉ trong giây lát sau Harry nhận thấy một đám học sinh năm nhất đang tập trung quanh họ với những dấu hiệu không thể nhầm lẫn được là chúng vừa chảy máu cam. “Đến đây nào, Ron, và xem chiếc áo cũ của anh Oliver có vừa với em không,” Katie Bell nói, “chúng ta có thể tháo tên anh ấy ra và gắn tên em thay vào…” Khi Ron bước đi, Angelina bước đến chỗ Harry. “Chị xin lỗi là đã hơi nặng lời với em, Potter,” cô bé đột ngột nói. “Chuyện quản lý nhức đầu lắm, em biết đấy, chị bắt đầu nghĩ là chị đã quá xét nét với anh Wood trước đây,” Cô bé nhìn Ron qua hình ảnh lờ mờ của cái cốc của cô với một cái cau mày nhẹ. “Thế đấy, chị biết nó là bạn thân nhất của em, nhưng nó không phải là tuyệt lắm,” cô bé nói thẳng. “Mặc dù chị nghĩ là nếu luyện tập thì nó sẽ ổn thôi. Nó ở trong một gia đình chơi Quidditch rất giỏi. Thật ra mà nói, chị mong chờ là nó sẽ bộc lộ nhiều tài năng hơn so với những gì nó làm hôm nay. Tối nay Vicky Frobisher và Geoffrey Hooper đều bay khá hơn, nhưng Hooper thật sự là một tay hay rên rỉ, nó cứ hay than van về chuyện này chuyện nọ, còn Vicky thì bận nhiều công chuyện xã hội quá. Cô bé tự thú nhận là nếu lịch tập vướng với lịch sinh hoạt của Câu lạc bộ Bùa của nó thì nó sẽ ưu tiên cho Bùa. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ có một buổi tập vào hai giờ chiều mai, vậy hãy bảo đảm là sẽ đến đúng giờ. Hãy giúp chị một tay và giúp Ron càng nhiều càng tốt, được chứ?” Nó gật đầu và Angelina đi bộ về phía Alicia Spinnet. Harry đi đến ngồi cạnh Hermione, cô bé vừa giật mình tỉnh dậy khi nó đặt cặp xuống. “Ồ, Harry, bạn đấy à… Ron tuyệt đấy nhỉ?” cô bé lờ đờ nói, “Mình chỉ là quá-quá-quá mệt.” cô bé ngáp. “Mình đã phải thức đến một giờ để làm thêm mấy cái mũ. Chúng cứ biến mất tiêu, điên lên được!” Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ thì khi nhìn quanh thì Harry đã thấy những cái mũ len được giấu khắp nơi trong phòng để cho một vài con gia tinh mất cảnh giác có thể vô tình nhặt nó lên. “Tuyệt lắm,” Harry lơ đãng nói ; nếu như nó không nói chuyện với ai đó liền, nó sẽ nổ tung mất. “Nghe này, Hermione, mình vừa ở ở trong phòng cô Umbridge và bà ta chạm vào tay mình.” Hermione lắng nghe. Khi Harry nói xong, cô bé nói thật chậm, “Bạn lo rằng đang điều khiển bà ấy giống như đã điều khiển Quirrell à?” “Ờ,” Harry nói, hạ giọng, “Có thể lắm, phải không?” “Mình nghĩ thế,” Hermione nói, mặc dù giọng của cô bé không chắc chắn lắm. “Nhưng mình không nghĩ rằng hắn có thể sở hữu bà ấy như cách hắn đã sở hữu Quirrell, mình muốn nói rằng, lúc này hắn đã có thể sống lại được rồi, hắn đã có cơ thể riêng, hắn không cần dùng chung cơ thể với người khác nữa. Hắn có điều khiển bà ấy bằng Lời Nguyền Imperius, mình nghĩ thế…” Harry quan sát Fred, George và Lee Jordan đang tung hứng những cốc bia rỗng một thoáng. Rồi Hermione nói, “Nhưng năm vừa rồi vết sẹo của bạn bị đau khi có ai đó chạm vào bạn, và cụ Dumbledore đã chẳng nói là sẽ bị như thế khi đang nghĩ đến vào lúc đó? Mình muốn nói là, có thể chẳng có gì xảy ra với cô Umbridge cả, có thể nó chỉ ngẫu nhiên xảy ra khi bạn ở cạnh bà ta?” “Bà ta thật là ma quái,” Harry nói thẳng. “Xảo nguyệt.” “Bà ta kinh thật, đúng vậy, nhưng mà… Harry này, mình nghĩ bạn nên nói với cụ Dumbledore rằng vết sẹo của bạn lại đau.” Đây là lần thứ hai trong hai ngày nó được khuyên đi gặp cụ Dumbledore và câu trả lời của nó cũng giống như câu trả lời của nó dành cho Ron. “Mình sẽ không quấy rầy cụ ấy về chuyện này đâu. Đúng như bạn nó, không phải là chuyện lớn đâu. Nó lâu lâu lại đau tấy lên trong suốt hè – tôi nay nó chỉ hơn tệ hơn một chút, thế thôi –“ “Harry, mình tin chắc cụ Dumbledore rất muốn bị quấy rầy vì chuyện này –“ “Phải” Harry nói, trước khi nó có thể kìm lại được, “chỉ có một thứ của mình mà cụ Dumbledore quan tâm đến, đó là vết sẹo của mình?” “Đừng nói vậy, điều đó không đúng!” “Mình nghĩ là mình sẽ viết thư kể lại cho chú Sirius nghe, xem chú ấy nghĩ gì –“ “Harry, bạn không thể viết những thứ như vậy trong một bức thư được!” Hermione nói, đầy lo lắng. “Chẳng lẽ bạn không nhớ là ông Moody đã nói với chúng ta phải cẩn thận về những gì chúng ta viết! Chúng ta không thể bảo đảm được là những con cú không bị chặn lại nữa!” “Được rồi, được rồi, vậy thì mình sẽ không nói với chú!” Harry cáy kỉnh nói. Nó đứng dậy “Mình đi ngủ đây. Chào Ron hộ mình nhé?” “Ồ không,” Hermione nói, có vẻ nhẹ nhõm, “Nếu như bạn đi thì tức là mình cũng có thể đi mà không có vẻ mất lịch sự. Mình đã hoàn toàn kiệt sức và mình muốn làm thêm vài cái nón vào tối mai. Nghe này, bạn có thể giúp mình nếu như bạn thích, nó vui lắm, mình làm khá hơn rồi, bây giờ thì mình có thể tạo hoa văn và những quả cầu len và những thứ khác nữa.” Harry nhìn vào mặt cô bé, đang sáng lên đầy hân hoan, và cố tỏ ra là nó có vẻ bị quyến rủ với lời mời này. “Ờ… không được, mình không nghĩ là mình làm được, cám ơn nhé,” nó nói. “Ờ, tối mai, mình có một đống bài tập để làm…” Và nó vội vã leo lên cầu thang về dãy con trai, để lại cô bạn đang có vẻ đầy thất vọng. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 14 Percy và Padfoot Harry là người đầu tiên trong phòng tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Cậu nằm ườn trên giường một lát, ngắm nhìn bụi bay lơ lửng trong tia nắng mặt trời đang chiếu qua khong không của cái màn bốn cọc, nhấm nháp các ý nghĩ dễ chịu hôm nay là ngày thứ Bẩy. Tuần đầu tiên của học kỳ có vẻ dài hơn bao giờ hết, giống như một tiết học Lịch sử Pháp thuật lê thê. Đắm chìm trong sự im lặng buồn ngủ và cái nhìn không chút vẩn đục vào các tia sáng mặt trời, đó thực sự là một ngày nghỉ. Cậu kéo rèm qua bên giường, ngồi dậy và bắt đầu mặc quần áo. Âm thanh diuy nhất ngoài tiếng kêu líu ríu của lũ chim từ xa vẳng lại là tiếng thở sâu của các bạn cùng phòng của nhà Gryffindors. Cậu cẩn thận mở cặp sách, lấy ra một mẩu giấy da, cái bút lông ngỗng, đi ra khỏi phòng ngủ và đến phòng sinh hoạt chung. Đi thẳng đến chiếc ghế bành cũ kỹ êm ái ưa thích của cậu bên cạnh đống lửa giờ đã tắt, Harry ngồi xuống đầy thoải mái, mở cuộn giấy da và nhìn quanh gian phòng. Các mẩu giấy da vụn nhàu nhĩ, các mẩu Gobstones (đá-đờm? - HĐ) cũ, những cái bình rỗng, và những mẩu giấy gói kẹo thường vung vãi trong phòng sinh hoạt chung vào cuối mỗi ngày đã được dọn sạch, chỉ còn lại những cái mũ gia tinh của Hermione. Lơ đãng tự hỏi có bao nhiêu con gia tinh đã được thả tự do liệu có muốn được như vậy hay không, Harry mở nắp bình mực, nhúng cây bút lông vào đó, sau đó giữ nó lơ lửng cách bề mặt mầu màng nhạt, nhẵn mịn của mẩu giấy da khong 1 inch (~2,5cm - HĐ) và cậu nghĩ rất lung … nhưng sau một phút hoặc hơn, cậu nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi trông trơn, hoàn toàn không biết viết gì. Bây giờ cậu mới thực sự nhận thức được là Ron và Hermione đã phải khó khăn như thế nào khi viết cho cậu các bức thư trong mùa hè vừa qua. Làm sao mà cậu có thể kể cho chú Sirius mọi việc đã xảy ra trong tuần vừa rồi và hỏi chú các câu hỏi mà cậu đang nung nấu trong lòng mà không để cho bọn đánh cắp thư nhận được những thông tin cậu không muốn bọn chúng biết? Cậu ngồi bất động một lúc, nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi,: sau đó, cuối cùng đi đến quyết định, cậu nhúng cây bút lông ngỗng và bình mực một lần nữa và cưng quyết đặt bút lên mẩu giấy da. Chú Snuffles (Khụt Khịt - bí danh của chú Sirius -HĐ) - thân mến, Con hy vọng là chú vẫn khoẻ, tuần đầu tiên trở lại đây thật là tồi tệ, con thực sự vui mừng khi ngày cuối tuần đến. Bọn con đã có giáo viên môn Nghệ thuật phòng chống thế lực hắc ám mới, đó là giáo sư Umbridge. Bà ấy dễ thường gần bằng mẹ của chú. Con viết cho chú bởi vì cái điều mà con đã viết cho chú mùa hè vừa qua lại xảy đến với con đêm qua khi con bị phạt ở chỗ giáo sư Umbridge. Tất cả bọn con đều nhớ người bạn to lớn, và hy vọng người bạn đó sẽ trở lại sớm. Hãy viết thư trả lời con thiệt sớm nhé. Chào chú, Harry Harry đọc lại lá thư vài lần, cố gắng đọc nó như một người không có liên quan. Cậu không thể phát hiện cái mà cậu đang nói đến– hay người mà cậu đề cập đến – nếu chỉ đọc bức thư này. Cậu hy vọng là chú Sirius sẽ hiểu được lời bòng gió về bác Hagrid và nói cho bọn cậu biết khi nào bác quay về. Harry không muốn hỏi một cách trực tiếp phòng trường hợp câu hỏi sẽ lôi cuốn sự chú ý về cái mà bác Hagrid có thể đang làm trong lúc bác không có mặt tại trường Hogwarts. Mặc dù đây là một lá thư ngắn, nhưng cậu đã mất nhiều thời gian để viết xong nó; ánh nắng đã trườn qua nửa gian phòng trong khi cậu viết thư và cậu đã có thể nghe thấy những tiếng động xa xôi vẳng lại từ những chuyển động trong phòng ngủ phía trên. Gắn xi lên mẩu giấy da cẩn thận, cậu trèo qua lỗ hổng trên bức chân dung và đi đến Chuồng Cú. Ta sẽ không đi lối đó nếu ta là cậu, Nick Suýt Mất Đầu nói, trôi lờ lững qua bức tường phía trên đầu Harry khi cậu bước trên lối đi. Peeves đang chuẩn bị một trò quậy để chọc người tiếp theo băng ngang qua bức tượng bán thân Paracelsus ở giữa hành lang đấy. Có phải là bức tượng đó sẽ rơi trúng đỉnh đầu tôi không? Harry hỏi. Kỳ quặc thật, trúng phóc, Nick Suýt Mất Đầu nói với giọng tẻ ngắt. Sự quỉ quyệt chưa bao giờ là thế mạnh của Peeves. Ta phải cố gắng kiếm cho ra Bloody Baron… ông ta có thể ngừng cái trò đó lại … gặp cậu sau nhé, Harry Vâng, tạm biệt, Harry nói và thay vì rẽ phải, cậu rẽ sang trái, chọn một lối đi xa hơn nhưng an toàn hơn để đến Chuồng Cú. Tinh thần cậu phấn khởi hẳn lên khi cậu đi qua các ô cửa sổ nối tiếp nhau và nhìn thấy bầu trời xanh rực rỡ; lát nữa cậu sẽ luyện tập, cuối cùng thì cậu cũng được trở lại với sân Quidditch. Có cái gì đó cọ vào mắt cá chân cậu. Cậu nhìn xuống và thấy con mèo xương xẩu mầu xám của Thầy Giám thị, bà Norris, đang lượn lờ quanh cậu. Con mèo huớng đôi mắt mầu vàng trông như ngọn đèn vào cậu trong giây lát rồi biến mất ra đằng sau bức tượng Wilfred Kẻ đăm chiêu. Tao chẳng làm gì sai cả, Harry gọi với theo con mèo. Nó có vẻ của một con mèo không thể sai lầm khi báo cáo mọi việc lên chủ nó, Harry không biết tại sao; rõ ràng là cậu có quyền đi lên Chuồng Cú vào một buổi sáng thứ Bẩy. Mặt trời đã lên cao và khi cậu đi lên tới Chuồng Cú, các cô cửa sổ không có kính làm loá mắt cậu; ánh náng chói chang đan chéo vào nhau trong căn phòng hình tròn chứa hàng trăm tổ cú đặt ở các dầm trên mái nhà, một chút xáo động trong ánh mặt trời buổi sáng sớm, một vài con cú hẳn là mới đi săn trở về. Sàn nhà phủ đầy rơm rạ kêu răng rắc khi cậu bước qua những cái xương bé tí, nghển cổ tìm con Hedwig. Mày đây rồi, cậu nói, khi phát hiện thấy con cú đang đậu gần đỉnh của mái vòm trần nhà. Bay xuống đây, Tao cần gửi một bức thư.&quot; Với một tiếng kêu trầm trầm, con cú si đôi cánh trắng và lượn xuống vai cậu bé. Phải, tao biết lá thư này đề bên ngoài gửi người có tên là Snuffles, cậu nói với con cú, đưa cho nó bức thư mà nó ngậm chặt trong mỏ, và không biết chính xác tại sao, cậu thì thầm, nhưng nó là cho chú Sirius, nhớ chưa? Con cú chớp đôi mắt to cồ cộ và cậu biết điều đó có nghĩa là nó đã hiểu. Bay cho cẩn thận nhé, Harry nói và cậu đưa con cú ra một trong các ô cửa sổ; nó tỳ lên tay cậu trong giây lát rồi Hedwig cất cánh bay vào bầu trời trong sáng. Cậu theo dõi con cú cho đến khi nó chỉ còn là một chấm mầu đen nhỏ bé và cuối cùng biến mất, sau đó chuyển tia nhìn sang túp lều của bác Hagrid, túp lều trông rất rõ khi nhìn từ cửa sổ này, và hiển nhiên là không giống như thường lệ, ống khói không có khói bốc lên còn các bức rèm thì vẫn kéo xuống. Các ngọn cây trong Khu Rừng Cấm đu đưa nhè nhẹ. Harry nhìn đám cây, thưởng thức không khí trong lành mơn man trên mặt cậu, nghĩ về trận Quidditch sắp tới… rồi cậu nhìn thấy nó. Một con ngựa có cánh khổng lồ trông như loài bò sát, giống những con ngựa đã kéo xe cho trường Hogwarts, con ngựa có cánh phủ đầy lông đen xoi rộng đôi cánh như một con thằn lằn bay đang bay khỏi những cái cây, trông giống một con chim khổng lồ kệch cỡm. Con ngựa lượn tròn, sau đó lao trở lại sau những cái cây. Toàn bộ sự việc xảy ra quá nhanh, đến mức Harry khó có thể tin được cái mà cậu vừa nhìn thấy, trừ phải cậu bị điên. Cửa Chuồng Cú mở ra đằng sau cậu. Vẫn còn sững sờ, cậu quay nhanh lại và nhìn thấy Cho Chang đang cẩm một lá thư và một cái gói trong tay. Chào, Harry máy móc nói. Ơ… xin chào, co bé nín thở nói. Tớ không nghĩ là có ai lại lên đây vào sáng sớm như thế này … Tớ chỉ vừa chợt nhớ ra cách đây 5 phút, hôm nay là sinh nhật má tớ. Cô gi cái gói lên. À há, Harry nói. Đầu óc cậu đặc lại. Cậu muốn nói một cái gì đó khôi hài và thú vị, nhưng ký ức về những con ngựa có cánh khủng khiếp đó vẫn còn quá sống động trong đầu cậu. Một ngày đẹp trời , cậu nói, hất hàm ra hiệu về cửa sổ. Ruột cậu quạn thắt lại vì bối rối. Thời tiết. Cậu đang nói chuyện về thời tiết… Ờ phải, Cho nói và nhìn quanh để tìm một con cú thích hợp. Rất tuyệt để chơi Quidditch. Tớ đã không ra ngoài cả tuần nay rồi, cậu thì sao? Cũng vậy, Harry nói. Cho lựa lấy một con cú trong đấm cú của trường. Cô vẫy nó đậu xuống cánh tay mình và dỗ dành nó giơ chân ra để cô buộc cái gói vào. Này, nhà Gryffindor đã kiếm được Thủ môn mới chưa? cô hỏi. Đã, Harry nói. Đó là bạn tớ tên là Ron Weasley, cậu có biết cậu ấy không? Người ghét bão đó hả? Cho nói không sốt sắng lắm. Cậu ấy giỏi chứ? Ờ, Harry nói, Tớ nghĩ là như thế. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chơi thử bởi tớ đang bị phạt Cấm túc mà. Cho ngước nhìn lên, cái gói buộc dở vào chân con cú. Cái bà Umbridge đó thiệt là bẩn tính cô bé nói rất nhỏ Giam cầm cậu vì cậu đã nói sự thật về lý - lý -lý do mà ảnh đã chết. Mọi người đã nghe cả rồi, việc đó lan ra toàn trường. Cậu đã thực sự dũng cảm dám đứng lên để xem khinh bà ta như vậy. Harry nở nang hết cả ruột gan đến mức cậu cảm thấy như thể cậu đang trôi đi vài inch trên sàn nhà vưng vãi đầy rơm. Ai lại có thể quan tâm đến cái con ngựa bay ngu ngốc đấy chứ; Cho đã nghĩ cậu thực sự dũng cảm. Trong chốc lát, cậu cân nhắc xem cậu có nên cho Cho xem cánh tay bị cắt của cậu không khi cậu giúp cô bé cột bức thư vào chân con cú… nhưng trước khi cậu có thể thực thi cái ý nghĩ táo gan đó, cánh cửa Chuồng Cú lại mở ra. Thầy giám thị Filch thở khò khè và bước vào gian phòng. Có những đốm màu tim trên hai gò má gân guốc và hõm xuống của thầy, cằm thầy giật giật và mái tóc mỏng mầu xám của thầy rối bù; rõ ràng là thầy vừa chạy đến đây. Bà Norris chạy lon ton theo gót thầy, liếc nhìn những con cú trên cao và kêu meo meo thèm khát. Có tiếng vỗ cánh ở phía trên và một con cú lớn màu nâu táp táp cái mỏ với vẻ đe doạ. A ha! thầy Filch nói và tiến một bước quả quyết về phía Harry, hai má xệ xuống của thầy rung rung vì giận dữ. Ta đã nhận được một lời cảnh báo là trò đang có ý định đặt hàng một lố Bom Phân rất lớn Harry thu tay lại và nhìn chằm chằm vào thầy Giám thị. Ai nói với thầy điều đó ạ? Cho hết nhìn Harry lại chuyển sang thầy Filch, cô cau mày không tán thành; con cú vãn nằm trong tay cô bé, đang buồn chán đứng trên một chân, kêu những tiếng kêu thúc giục nhưng cô lờ đi. Ta có những nguồn tin riêng, thầy Filch rít lên bằng giọng hài lòng với bản thân. Bây giờ trò hãy đưa cái mà trò định gửi đi ra đây. Cảm thấy hết sức may mắn vì cậu đã không chậm trễ gửi lá thư đi, Harry nói, Em không thể, em đã gửi nó đi rồi. Đi rồi? Filch nói, khuôn mặt thầy trở nên méo mó vì thịnh nộ. Đã đi rồi ạ, Harry bình tĩnh nói. Filch há miệng giận dữ trong vài giây, sau đó nhìn vào bộ quần áo của Harry. Làm sao ta biết được là cậu không giấu nó trong túi? Bởi vì ... Em đã nhìn thấy Harry gửi nó đi rồi, Cho giận dữ nói. Thầy Filch quay lại phía cô bé. Trò đã nhìn thấy -? Đúng thế, em đã nhìn thấy, cô bé khẳng định. Có một khoảng dừng khi thầy Filch nhìn trừng trừng vào Cho và cô bé đáp trả, sau đó thầy giám thị quay gót và đi về phía cửa. Thầy đặt tay lên tay nắm cửa, dừng lại và quay lại nhìn Harry. Nếu như ta mà bắt gặp dù chỉ là một quả Bom Phân - Thầy quay bước xuống thang. Bà Norris ném một cái nhìn thèm muốn lần cuối vào những con cú truớc khi đi theo thầy. Harry và Cho nhìn nhau. Cám ơn, Harry nói. Không có vấn đề gì, Cho nói, cuối cùng thì cô cũng buộc xong cái gói vào chân con cú, gương mặt cô hơi hồng lên. Cậu không đặt hàng Bom Phân đấy chứ? Không, Harry nói. Tớ tự hỏi, tại sao ông ấy lại nghĩ là cậu đang ở đây? cô bé nói trong lúc mang con cú ra cửa sổ. Harry nhún vai. Cậu cũng bị hoang mang chẳng kém cô, mặc dù rất lạ lùng là nó chẳng làm cậu chú ý lắm vào lúc này. Họ cùng rời Chuồng Cú. Tại lối đi hành lang dên tới chái nhà phía Tây của lâu đài, Cho nói, Tớ đi lối này. Ờ ...Gặp lai cậu sau nhé, Harry. Ờ… hẹn gặp sau. Cô bé mỉm cười với cậu và bước đi. Harry đi tiếp và cảm thấy vô cùng phấn chấn. Cậu đã có thể nói chuyện một cách trọn vẹn với Cho mà không bị lúng túng… Cậu thực là dũng cảm khi phản đối bà ấy như vậy… Cho đã bảo cậu là người dũng cảm … Cô ấy không ghét cậu vì cậu vẫn còn sống… Dĩ nhiên là cô ấy thích Cedric hơn, cậu biết điều đó… cho dù nếu cậu mời cô ấy đi dự Vũ hội trước khi Cedric làm viẹc đó, mọi việc có thể đã đi theo một hướng khác … cô ấy có vẻ thực sự tiếc khi từ chối lời mời của Harry … Chào buổi sáng, Harry nói vui vẻ với Ron và Hermione khi cậu nhập bọn cùng họ tại bàn của nhà Gryffindor ở Đại Sảnh Đường. Cái gì làm bạn trông phởn chí thế? Ron nói, nhướng mắt nhìn Harry đầy ngạc nhiên. Ờ… trận Quidditch sắp tới, Harry vui sướng nói, kéo một đĩa tướng thịt lợn muối xông khói và trứng về phía mình. Ờ… phải… Ron nói. Cậu đặt miếng bánh mì nướng đang ăn dở xuống và uống một ngụm lớn nuớc bí ngô. Sau đó, cậu nói Nghe này… bạn có thể ra sân sớm một chút cùng mình không? Chì là...tớ muốn được thực hành một chút trước khi luyện tập thôi? Bỏi vì tớ có thể, bạn biết đấy, khởi động trước một tý (? -HĐ). Được thôi, Harry nói. Nghe này, tớ nghĩ là các bạn không nên đi, Hermione nghiêm túc nói. Cả hai người còn cả đồng bài tập chưa hoàn thành - Nhưng cô đột nhiên ngừng lại; chuyến thư buổi sáng đã đến và như thường lệ, một con cú ngậm trong mỏ tờ Nhật báo Tiên tri bay về phía cô bé, vừa bay vừa kêu the thé, nó đậu một cách khinh suất xuống gần lộ đường và giơ chân ra. Hermione bỏ một đồng Knut vào cái túi bằng da của con cú, nhặt lấy tờ báo, và lượt nhanh tranh nhất trong khi con cú bay đi. Có gì hay không? Ron nói. Harry nhe răng cười, vì biết là Ron đang muốn kéo cô bé nhãng đi khỏi đề tài bài tập ở nhà. Không có, cô bé thở dài, Chỉ là chuyện hết sức vớ vẩn về vụ kết hôn của tay chơi bass trong nhóm Weird Sisters (những chị em của định mệnh - HĐ). Hermione mở tờ báo và biến mất sau tờ báo. Harry giành hết tâm trí vào một đĩa thịt lớn muối hun khối và trứng khác. Ron nhìn chắm chằm vào các cửa sổ cao, trông như có vẻ đang bận tâm với một suy nghĩ nào đó. Đợi một chút, đột nhiên Hermione nói. Ôi không… chú Sirius này! Có chuyện gì vậy? Harry nói, giật tờ báo một cách thô bạo khiên cho nó bị rách toạc ra ở giữa, và kết quả là cậu và Hermione mỗi người cầm một nửa tờ báo. Bộ Pháp thuật nhận được thông tin từ một nguồn đáng tin cậy nói rằng Sirius Black, kẻ giết người hàng loạt khét tiếng … vân vân và vân vân… hiện đang lẩn trốn tại Luân đôn!&quot; Hermione đọc từ nửa tờ báo nằm trong tay bằng giọng thì thầm đau khổ. Chính là Lucius Malfoy, tớ cược đây, Harry hạ thấp giọng giận dữ. Hắn đã nhận ra chú Sirius trên sân ga… Cái gì? Ron hong sợ nói. Cậu không định nói là ... Suỵt! cả Harry và Hermione cùng nói. …&quot;Bộ cảnh báo cộng đồng phù thuỷ là Black hết sức nguy hiểm… hắn đã giết 13 người … trốn thoát khỏi nhà tù Azkaban …&quot; Lại những thứ rác rưởi như thường lệ, Hermione kết luận, ngả nửa người lên nửa tờ báo, nhìn Harry và Ron đầy sợ hãi. Chú ấy sẽ không thể rời khỏi ngôi nhà đó một lần nữa, không thể, cô bé thì thầm. Cụ Dumbledore đã cảnh cáo chú ấy không được làm như thế. Harry rầu rĩ nhìn xuống mẩu báo mà cậu vừa giật rách. Phần lớn của trang báo là qung cáo bán hạ giá Trang phục cho Mọi dịp của Bà Malkin. Này! cậu nói và vuốt phẳng tờ báo ra để Hermione và Ron có thể nhìn thấy. Nhìn đây nè! Tớ có đủ quần áo rồi, Ron nói. Không phải cái đó, Harry nói. Nhìn đi… cái mẩu tin nhỏ ở đây cả … Ron và Hermione cúi người sát hơn; mẩu tin rất sơ sài, chỉ chiếm một đoạn dài khoảng 1 inch (~2,5 cm - HĐ) ngay ở cuối cột báo. Nó có tựa đề: Một vụ xâm nhập Bộ Pháp thuật Sturgis Podmore, 38, ngụ tại số 2, Laburnum Gardens, Clapham, đã xuất hiện trước toà án Wizengamot với tội danh đột nhập và cố gắng đánh cướp Bộ Pháp thuật hôm 31 tháng 8. Podmore bị một phù thuỷ canh gác của Bộ Pháp Thuật có tên là Eric Munch bắt giữ, ông này bắt quả tang Sturgis Podmore đang cố gắng đột nhập qua cánh cửa được bảo vệ chặt chẽ nhất vào lúc 1h sáng. Podmore từ chối phát biểu để tự bảo vệ đã bị buộc phạm cả hai tội danh trên và nhận bản án 6 tháng tù tại nhà tù Azkaban. Sturgis Podmore? Ron chậm rãi nói. Ông ấy là cái người có mái tóc dày bờm xờm đúng không? Ông ấy cũng tham gia vào Hội Huynh đệ ... Ron, suỵt! Hermione nói, nắm cái nhìn lo lắng ra xung quanh. 6 tháng ở Azkaban! Harry sững sờ thì thầm. Chỉ vì cố gắng đột nhập qua một cái cửa! Đừng có ngốc thế, đó không chì là bởi vì ông ấy đột nhập qua một cái cửa. Ông ấy làm cái quái quỉ gì ở Bộ Pháp thuật vào lúc 1h sáng nhỉ? Hermione thở ra. Cậu có cho là ông ấy đang làm gì đó cho Hội Huynh đệ không? Ron thì thầm. Khoan đã… Harry nói từ từ. Sturgis chính là người đáng lẽ sẽ đến đón và đưa chúng ta đi, nhớ không? Cả hai đứa nhìn cậu. Phải, ông ấy đáng lẽ là một trong những người bảo vệ chúng ta đi đến Ngã Tư Vua, nhớ không? Và thầy Moody rất bực mình vì ông ấy không trở lại; cho nên ông ấy không thể tham gia vào công việc với bọn thầy ấy, đúng không? Phải, có lẽ họ không nghĩ tới khả năng ông ấy bị bắt giữ, Hermione nói. Đó có thể là một vụ mưu hại! Ron xúc động kêu lên. Không được – nghe này! cậu tiếp tục, hạ giọng xuống thấp khi bắt gặp cái nhìn đe doạ trên gương mặt của Hermione. Bộ Pháp Thuật nghi ngờ ông ấy là người của cụ Dumbledore – có lẽ thế, tớ cũng không biết nữa – họ nhử ông ấy tới Bộ Pháp Thuật, và ông ấy cũng chẳng đột nhập qua cái cửa nào hết! Có thể họ đã nghĩ ra cái cớ nào đó để bắt ông ấy! Có một lúc ngừng khi Harry và Hermione xem xét ý kiến đó. Harry nghĩ nó có vẻ còn xa mới đúng sự thực. Mặt khác Hermione lại có vẻ bị gây ấn tượng. Các bạn có biết không, tớ sẽ chẳng ngạc nhiên lắm đâu nếu đó là sự thực. Cô bé tư lự gập nửa tờ báo lại. Khi Harry đặt dao và dĩa xuống, cô bé có vẻ đã thoát khỏi mơ màng. Thôi được rồi, tớ nghĩ là chúng ta cần hoàn thành cho xong một bài luận cho giáo sư Sprout về cây tự dưỡng, và nếu gặp may chúng ta có thể bắt đầu luyện tập Lời Nguyền Ma thuật Vô tri Vô Giác trước bữa ăn trưa … Harry cảm thấy hơi có cảm giác cắn rứt lưng tâm với ý nghĩ về đống bài tập về nhà đang đợi cậu trên gác, nhưng bầu trời thật là trong xanh rực rỡ và cậu thì đã không cưỡi cây Tia chớp cả tuần nay rồi … Ý bọn tớ là, chúng tớ sẽ làm bài tập vào buổi tối, Ron nói, khi cậu và Harry đi qua bãi cỏ nằm thoai thoải về phía sân Quidditch, vai vác cây chổi, tai lùng bùng với những lời cảnh cáo ghê gớm của Hermione về việc bọn chúng sẽ trượt trong kỳ thi Chứng chỉ phù thuỷ Thường Đẳng. Và chúng ta sẽ có vào sáng mai. Hermione đã chuẩn bị rất kỹ, đó là vấn đề của cậu ấy … Dừng một lát, cậu bổ sung thêm với giọng có vè hi lo lắng, Cậu có nghĩ là cậu ấy định ngụ ý điều đó khi cậu ấy nói là chúng ta sẽ không cóp bài của cậu ấy không? Phải, tớ nghĩ thế, Harry nói. Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải luyện tập nếu chúng ta muốn ở lại đội Quidditch… Phải, đúng vậy, Ron nói với giọng phấn khởi. Và chúng ta còn vô khối thời gian để hoàn thành công việc… Khi họ đên sân Quidditch, Harry liếc nhìn qua bên phải cậu, chỗ những cái cây của Khu Rừng Cấm đang đu đưa buồn rầu. Chẳng có cái gì bay lên khỏi chỗ đó cả; bầu trời trong sáng không có vật gì cả ngoài mấy con cú xa xa đang lượn quanh tháp Chuồng Cú. Cậu không lý do để lo lắng; những con ngựa bay không làm hại cậu được; và cậu đẩy nó ra khỏi đầu óc mình. Bọn chúng lấy những quả bóng ra khỏi hộp đựng bóng trong phòng thay đồ và bắt đầu luyện tập, Ron bảo vệ khung gôn cao ba feet, Harry chi ở vị trí Tầm thủ và cố gắng ném trái banh Quaffle qua Ron. Harry nghĩ rằng Ron chơi rất tốt; Ron chặn đứng được 3/4 số trái bóng mà Harry cố gắng ném qua Ron, bọn chúng càng luyện tập lâu, Ron chơi càng tốt. Sau vài tiếng đồng hồ, bọn trẻ quay trở về lâu đài để ăn trưa – trong khi đó Hermione ra sức biểu lộ ý nghĩ của cô bé rằng bọn chúng thật là vô trách nhiệm — sau đó, hai đứa lại quay trở lại sân Quidditch để sẵn sàng cho bài luyện tập thực sự. Toàn đội, trừ Angelina đã đợi sẵn trong phòng thay quần áo khi bọn chúng bước vào. Ổn chứ, Ron? George nháy mắt nói với cậu. Vâng ạ, Ron nói, cậu trở nên ít nói hơn lúc mọi người đi ra sân luyện tập. Đã sẵn sàng thể hiện chưa, Thủ lĩnh Lả lướt? Fred nói, mái tóc bù xù phủ lên cái cổ áo của bộ đồ cầu thủ Quidditch, một nụ cười hằn học trên gưng mặt. Anh hãy im mồm đi, Ron nói, gương mặt trở nên lạnh lùng, và lần đầu tiên mặc bộ quần áo cầu thủ vào. Bộ quần áo vừa khít với nó hơn là Oliver Wood, cậu này có vai rộng hơn. Tốt lắm tất cả mọi người, Angelina nói gia nhập với mọi người từ văn phòng Đội trưởng, cô đã thay quần áo. Alicia và Fred, các cậu hãy hộp đựng bóng lại đây. Ôi, có vài người đang quan sát chung ta đấy, nhưng tớ muốn các cậu hãy lờ đi, được chứ? Có một cái gì đó trong giọng nói lẽ ra là ngẫu nhiên của cô khiến cho Harry nghĩ rằng cậu biết ai là vị khách không mời, và nó được khẳng định, khi họ rời khỏi phòng thay đồ ra đến sân bóng trành ngập ánh nắng mặt trời rực rỡ, ở đó cang lên inh ỏi tiếng huýt sáo và những lời chế giễu từ phía đội Quidditch nhà và những kẻ cổ vũ đủ loại, những kẻ này đang đứng thành nhóm ở lưng chứng khán đài và giọng của bọn chúng vang lên oang oang khắp sân vận động. Thằng nhãi Weasley đang cưỡi cái gì thế kia? Malfoy gọi bằng giọng nói nhừa nhựa đầy châm chọc. Tại sao vẫn có người bay trên những cái gậy cũ kỹ bẩn thỉu như thế nhỉ? Crabbe, Goyle và Pansy Parkinson cười hô hố. Ron cưỡi lên cái chổi và đạp xuống đất, Harry theo sát Ron, từ phía sau cậu nhìn thấy tai Ron đỏ bừng lên. Lờ bọn chúng đi, cậu nói, cố gắng bắt kịp Ron, Chúng ta sẽ xem ai là người cười sau khi chúng ta chiến thắng bọn chúng … Đó chính là thái độ mà tớ muốn các cậu thể hiện, Harry, Angelina nói với vẻ tán thành, cô lượn xung quanh bọn chúng với trái banh Quaffle trong tay, gim tốc độ và lơ lửng ngay trước đội bay của mình. Tốt lắm, tất cả các cậu, chúng ta sẽ khởi động một chút cho ấm người, toàn đội chú ý - Này, Johnson, đó là kiểu tóc gì vậy? Pansy Parkinson rú lên từ phía dưới. Tại sao lại có người muốn mình trông giống như thể là có những con giun nhô ra từ đầu vậy nhỉ? Angelina hất mái tóc tết bím dài của mình ra khỏi khuôn mặt và vẫn hết sức bình tĩnh, Tản rộng ra, được rồi, xem chúng ta có thể làm được cái gì nào … Harry lộn ngược lại từ tít tận bên kia sân. Ron hướng về phía gôn đối diện. Angelina nâng trái banh Quaffle bằng một tay và ném thẳng về phía Fred, Fred ném cho George, George ném cho Harry, Harry ném cho Ron, Ron đánh rơi trái bóng. Bọn nhà Slytherin, cầm đầu là Malfoy, rú lên cười. Ron hạ xuống để đón lấy trái banh trước khi nó rơi xuống đất, cậu lượn một đường cẩu thả, nghiêng khỏi cây chổi, và lấy lại độ cau, mặt cậu đỏ lên. Harry nhìn thấy Fred và George trao đổi những cái nhìn, nhưng trái với tính cách thường lệ, không ai trong hai người nói gì, và cậu thầm cảm ơn hai người vì việc đó. Bắt lấy, Ron, Angelina gọi như chưa hề có gì xảy ra. Ron ném trái banh Quaffle cho Alicia, Alicia ném trả lại cho Harry, Harry ném cho George… Này, cái sẹo của mày sao rồi? Malffoy nói. Mày có chắc không cần nói dối không? Chắc hẳn rồi, đã một tuần mày nằm trong bệnh xá rồi, phải không? George ném cho Angelina; cô ném ngược lại cho Harry, tuy bị bất ngờ nhưng cậu vẫn bắt được trái banh bằng các đầu ngón tay và nhanh chóng ném cho Ron, lúc này bị bất ngờ và bắt trượt trái banh hàng inch. Tiếp tục đi nào, Ron, Angelina cáu kỉnh nói, khi cậu bé hạ xuống đất một lần nữa để đuổi theo trái banh. Hãy chú ý vào. Khó có thể nói mặt của Ron hay trái banh đỏ hơn khi cậu lấy lại độ cao. Malfoy và đội nhà Slytherin lại rú lên cười. Với nỗ lực lần thứ ba, Ron bắt được trái Quaffle; có lẽ do quá căng thẳng, cậu ném nó khá mạnh khiến nó bay thẳng về phía Katie và đâm trúng mặt cô bé. Xin lỗi! Ron rên lên, phóng vọt về phía trước đễ xem cậu có gây ra thiệt hại gì không. Quay trở lại vị trí, cô ấy không sao! Angelina gầm lên. Nhưng khi cậu ném banh cho một đồng đội, cô gắng đừng làm người ta ngã khỏi chổi, nhớ chưa? Có những trái Bludgers làm việc đó rồi! Mũi của Katie đang chảy máu. ở phía dưới, bọn nhà Slytherins đang dậm chân chế giễu. Fred và George lại chỗ Katie. Cầm lấy cái này, Fred nói, lôi ra từ trong túi và đưa cho cô bé vật gì đó nhỏ và có màu tím, Nó sẽ làm sạch trong nháy mắt. Được rồi, Angelina gọi to, Fred, George, hãy lấy gậy và trái banh Bludger ra đây. Ron, hãy đứng vào vị trí trước gôn. Harry thả trái banh Snitch khi chị bảo nhé. Chúng ta sẽ tập trung mục tiêu vào khung thành của Ron, rõ chưa. Harry bám theo hai anh em sinh đôi để tìm trái Snitch. Ron vụng về như một con lợn, đúng không? George cài nhàu, khi ba bọn chúng hạ cánh xuống gần cái hộp đựng banh, mở nó ra để lấy một trái Bludgers và một trái Snitch. Cậu ấy chỉ căng thẳng quá thôi, Harry nói, Cậu ấy chơi rất tốt khi chúng em luyện tập cùng nhau vào sáng hôm nay. Phải, anh hy vọng là nó không ốm o gầy mòn qua nhanh, Fred ủ rũ nói. Họ quay trở lại không trung. Khi Angelina huýt sáo, Harry thả trái Snitch ra, Fred và George thả trái Bludger. Từ lúc đó, Harry khó có thể theo dõi người khác đang làm gì. Nhiệm vụ của cậu là bắt được trái banh vàng nhỏ xíu đang vỗ cánh điên cuồng để thu được 150 điểm, để làm được điều này cần phải đạt được tốc độ khủng khiếp và kỹ năng điêu luyện. Cậu tăng tốc, lộn mèo, quẹo lên và xuống qua các người đang bám đuổi, không khí ấm áp của mùa thu đập vào mặt cậu, và tiếng kêu xa xăm của bọn Slytherin trở thành những tiếng vô nghĩa trong tai cậu … nhưng không lâu, tiếng còi làm cậu phải ngừng lại. Dừng lại – dừng lại – Dừng lại! Angelina thét lên. Ron – cậu không tập trung bảo vệ khu vực giữa! Harry nhìn Ron, lúc này đang lượn ngay trước cái vòng bên tay trái, để lại hai cái vòng còn lại hoàn toàn trống và không được bảo vệ. Ôi… xin lỗi… Cậu phải di chuyển xung quanh trong khi cậu trông chừng bọn Truy thủ! Angelina nói. Và hãy ở vị trí trung tâm trừ phải cậu phải di chuyển để bảo vệ cái vòng, hoặc bay lượn tròn quanh chúng, nhưng không được trượt hẳn sang một phía như vậy, cách mà cậu đã làm trong ba bàn thua gần đây! Xin lỗi… Ron lặp lại, gương mặt đỏ bừng của cậu sáng lên như đèn hiệu nổi bật trên nền trời trong xanh rực rực rỡ. Còn Katie, cậu không thể làm gì với cái mũi chảy máu của mình à? Đã càng lúc càng tệ! Katie khó nhọc nói trong lúc vẫn cố gắng chặn máu chảy từ mũi. Harry liếc nhìn Fred, lúc này trông rất lo lắng và đang soát lại các túi quần. Cậu nhìn thấy Fred lôi ra cái gì đó màu tím, kiểm tra nó trong giấy lát rồi nhìn trở lại Katie, rõ ràng là rất hoảng sợ. Thôi nào, hãy cố gắng lần nữa thử coi, Angelina nói. Cô lờ tịt bon nhà Slytherin, lúc này đang hô khẩu hiệu Bọn nhà Gryffindor là lũ bại trận, Bọn nhà Gryffindor là lũ bại trận, nhưng chắc chắn là cô cứng người lại trên cây chổi. Lần này họ bay được khoảng 3 phút thi tiếng còi của Angelina lại vang lên. Harry dõi theo trái banh Snitch bay vòng vòng ở khung thành đối diện, và cảm thấy buồn phiền. Cái gì nữa đây? cậu nói với Alicia là người đứng gần cậu nhứt với vẻ thiếu kiên nhẫn. Katie có vấn đề, cô nói cộc lốc. Harry quay nhìn Angelina, Fred và George đang bay hết sứ nhanh đến mức có thể về phía Katie. Harry và Alicia cũng lao theo họ. Rõ ràng là Angelina đã ngừng luyện tập rất đúng lúc; Katie tráng bệch như viên phấn và đầy máu. Cô ấy cần đến bệnh xá, Angelina nói. Chúng tớ sẽ đưa Katie đi, Fred nói. Cô ấy, ờ... có thể đã vô tình nuốt nhầm phải Blood Blisterpod - Thôi được, không thể luyện tập mà thiếu Tấn thủ và Truy thủ được, Angelina rầu rĩ nói khi Fred và George đỡ Katie về phía lâu đài. Đi thay đồ thôi. Bọn nhà Slytherin vẫn tiếp tục la ó khi họ quay về phòng thay đồ. Buổi luyện tập thế nào? Hermione lạnh nhạt hỏi một tiếng rưỡi sau đó, khi Harry và Ron trèo qua lỗ hổng sau bức chân dung vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Hôm nay ... Harry mở mồm. Hoàn toàn tệ hại, Ron uể oải nói, đắm mình trong cái ghế bành cạnh Hermione. Cô bé nhìn Ron và vẻ băng giá của cô có vẻ bắt đầu tan ra. Không sao, đó mới chỉ là lần đầu tiên thôi mà, cô nói với vẻ an ủi, chắc chắn là chuyện đó cần có thời gian - Ai nói là do tớ mà buổi luyện tập hôm nay trở nên tệ hại đâu? Ron làu bàu. Không ai nói cả, Hermione nói, có về thủ thế, Mình nghĩ là - Bạn nghĩ mình chỉ là đồ vô dụng thôi chứ gì? Không, tất nhiên là mình không nghĩ thế! Xem này, bạn nói là hôm nay rất tệ hại nên tớ chỉ ... - Mình đi làm bài tập đây, Ron tức giận nói và nhẩy mạnh trên các bậc thang gác dẫn đến Phòng Ngủ Nam và biến mất khỏi tầm nhìn. Hermione quay sang Harry. Cậu ấy chơi tồi lắm hả? Không tệ lắm, Harry nói khẳng định. Hermione nhướn mày lên. Mình cho rằng cậu ấy không thể chơi tốt hơn, Harry lầu bầu, nhưng đó chỉ là buổi đầu tiên, như bạn nói đấy … Cả Harry lẫn Ron đều có vẻ không thể tập trung vào đống bài tập ở nhà được vào tối hôm đó. Harry biết là Ron quá bận tâm với kết quả tồi tệ của buổi luyện tập Quidditch và tự Ron cảm thấy rất khó vứt bỏ những lời chế giễu Gryffindor là lũ bại trận ra khỏi đầu. Bọn chúng mất cả ngày Chủ Nhật trong Phòng Sinh Hoạt Chung, vùi mình trong đống sách, trong khi đó gian phòng hết đầy những người lại chuyển sang trống trơn. Đó là một ngày đẹp trời và phần lớn học sinh của nhà Gryffindors tiêu khiển bằng cách ra ngoài, tắm trong ánh nắng mặt trời cuối cùng của năm. Khi tối đến, Harry bắt đầu cảm thấy như có ai đó đang gõ trong đầu cậu. Bạn biết không, trong tuần chúng ta nê cố gắng hoàn thành các bài tập nhiều hơn, Harry càu nhàu với Ron, khi bọn chúng cuối cùng cũng gác bài luận dài lê thê về những lời phù phép buồn tẻ của Giáo sư McGonagall sang một bên và chuyển sang bài luận cũng dài và khó không kém của Giáo sư Sinistra về Các mặt trăng của sao Mộc. Phi đấy, Ron nói, cậu lấy tay day day đôi mắt mọng máu và lần thứ năm, ném mẩu giấy da hỏng vào đống lửa bên cạnh đó. Nghe này… chúng ta có nên đề nghị Hermione cho xem những cái mà cậu ấy đã làm không? Harry liếc nhìn Hermione; cô bé đang ngồi với con Crookshanks trong lòng và tán gẫu vui vẻ với trong khi một đôi kim đan đang nhảy nhót trong không trung trước mặt cô bé, nó đang đan một đôi tất gia tinh chưa thành hình dáng. Không, cậu nặng nề nói, Bạn biết là cậu ấy sẽ không để cho chúng ta xem đâu. Và bọn chúng lại cắm cúi với đống bài vở trong khi bên ngoài cửa sổ, bầu trời bầu trời bắt đầu sẫm màu dần. Đám đông trong Phòng Sinh hoạt chung bắt đầu thưa dần. Vào lúc Mười một giờ rưỡi, Hermione đi qua bọn chúng, ngáp dài. Gần xong rồi chứ? Không, Ron cộc cằn nói. Mặt trăng lớn nhất của Sao Mộc là Ganymede chứ không phải là Callisto, cô bé nói và chỉ qua vai Ron dòng chữ bị sai trong bài luận Thiên Văn Học, Và ở chỗ này có núi lửa. Cám ơn, Ron càu nhàu và xoá đi những câu bị sai. Xin lỗi, mình chỉ - Tốt thôi, nếu cậu đến đây để chỉ trích - Ron - Mình không dư thời gian để nghe ba lời thuyết pháp đó, được chưa, Hermione, mình đang ngập cổ ở đây - Không phải đâu, xem này! Hermione chỉ ra cửa sổ gần nhất. Cả Harry và Ron ngước nhìn lên. Một con cú bảnh choẹ đang kêu rít lên đậu ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Ron. Đó có phải là con Hermes không nhỉ? Hermione nói có vẻ ngạc nhiên. Chính nó! Ron nói lặng lẽ, ném cây bút lông xuống và đứng dậy. Anh Percy viết cái quái gì cho mình được nhỉ? Cậu băng qua gian phòng đến bên cửa sổ, mở nó ra; con Hermes bay vào trong, đậu lên bài luận của Ron và chìa chân có một lá thư buộc ở đó. Ron tháo lấy lá thư và con cú bay đi ngay lập tức để lại một vết mực hình dấu chân trên cái bản đồ mặt trăng của cậu bé. Đó là một bức thư tay của anh Percy, Ron nói, quay trở lại ngồi phịch xuống cái ghế và nhìn trừng trừng vào những từ viết ngoài cuộn giấy: Ronald Weasley, Nhà Gryffindor, trường Hogwarts. Cậu nhìn lên hai đứa. Các bạn có hình dung được nó là cái gì không? Mở nó ra! Hermione hăm hở nói, và Harry gật đầu tán thành. Ron tháo cuộn giấy ra và bắt đầu đọc. Cậu càng đọc thì càng tỏ ra giận dữ. Khi cậu đọc xong, trông cậu có vẻ vô cùng phẫn nộ. Ron ném lá thư cho Harry và Hermione, hai đứa chụm đầu vào và cùng đọc lá thư: Ron thương mến, Anh vừa được biết (từ không ai khác mà chính là ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, ông ấy đã được nghe tin này từ cô giáo mới của em là Giáo sư Umbridge) rằng em đã trở thành một Huynh trưởng của trường Hogwarts. Thực sự là anh đã rất ngạc nhiên và hài lòng khi anh nghe được tin này và muốn chúc mừng em. Anh phải thừa nhận là anh luôn lo ngại em sẽ đi theo con đường của Fred và George , chứ không lựa chọn con đường của anh đã đi, vì thế em có thể hình dung những cảm xúc của anh khi anh nghe rằng em đã không còn lươn khươn mà quyết định gánh vác trách nhiệm thực sự. Nhưng anh muốn không chỉ đơn thuần là chúc mừng em, mà còn hơn thế nữa, Ron à, anh muốn cho em vài lời khuyên, và đó là lý do tại sao anh gửi lá thư này vào tối nay chứ không phải đợi đến chuyến thư vào buổi sáng như thường lệ. Hy vọng rằng em có thể đọc lá thư này tránh xa những con mắt tọc mạch và quấy rầy. Từ những gì mà ông Bộ trưởng vô tình hở ra khi thông báo cho anh cái tin em đang là một Huynh trưởng, anh suy ra là em vẫn gặp gỡ thường xuyên thằng bé Harry Potter. Anh phải nói với em, Ron à, là không gì có thể làm em có nguy cả bị mất cái huy hiệu Huynh Trưởng cao bằng việc tiếp tục thân thiết với thằng bé đó. Phải, anh chắc là em sẽ ngạc nhiên nghe nghe thấy như vậy – anh không nghi ngờ là em hẳn sẽ nói Potter luôn được cụ Dumbledore ưu ái — nhưng anh cảm thấy chắc chắn phải nói với em rằng cụ Dumbledore có thể sẽ làm hiệu trưởng trường Hogwarts không lâu nữa và những người có quan điểm rất khác – và chắc chắn là chính xác hơn – sẽ giám sát hành vi của thằng Potter. Anh không thể nói nhiều ở đây, nhưng nếu em xem tờ Nhật Báo Tiên Tri sáng mai, em sẽ rõ ràng gió đang thổi theo hướng nào — và xem liệu em có thể nhận thức rõ vai trò của mình không! Thực sự, Ron, em không muốn bị trừng phạt theo thằng Potter chứ, điều đó có thể sẽ phương hại đến tiền đồ của em, ý anh là đến cuộc sống sau khi em tốt nghiệp. Em hẳn phải nhận thức được hậu quả việc ba chúng ta hộ tống thằng bé đến phiên toà, thằng Potter đã vướng phải một phiên toà kỷ luật mùa hè rồi, trước toàn thể thành viên của Wizengamot và nó đã không phải là dễ dàng thoát ra khỏi đó. Nó thuát khỏi chỉ nhờ một bằng chứng rất vặt vãnh không có sức thuyết phục, nếu em hỏi anh, và nhiều người mà anh đã nói chuyện vẫn tin là nó có tội. Có thể là em sợ việc cắt đứt quan hệ với thằng Potter – anh biết là thằng bé đó không bình thường cho lắm, hơn thế nữa có khuynh hướng bạo lực – nhưng nếu em có bất kỳ lo lắng nào đại loại như vậy, hay phát hiện bất cứ điều gì trong hành vi của thằng Potter có thể làm phiền em, anh khẩn thiết khuyên em nên nói chuyện với cô Umbridge, một người phụ nữ trung thực và rất thú vị, người mà anh biết sẽ rất vui mừng được cho em lời khuyên. Nhắc đến chuyện này lại buộc anh phải cho em thêm một lời khuyên nữa. Như anh đã ám chỉ ở trên, đế chế Dumbledore sẽ kết thúc sớm trong nay mai. Sự trung thành của em, Ron à, không phải là giành cho ông ta, mà là cho trường học và Bộ Pháp thuật. Anh rất lấy làm tiếc phải nói với em như vậy, hơn nữa, giáo sư Umbridge đang phải đương đầu với một số các giáo viên liên kết với nhau khi cô ấy cố gắng tiến hành một số thay đổi cần thiết trong trường Hogwarts mà Bộ Pháp thuật thiết tha mong muốn (mặc dù công việc đó sẽ trở nên dễ dàng hơn vào tuần tới — một lần nữa anh lại nhắc lại, hãy xem Nhật báo Tiên tri ngày mai!). Anh chỉ có thể nói thế này – một học sinh thể hiện ý muốn giúp đỡ giáo sư Umbridge bây giờ sẽ có thể đạt được một vị trí tốt ở Đoàn Huynh Trưởng trong vài năm! Anh rất lấy làm tiếc phải nói rằng anh không thể gặp em mùa hè vừa qua. Thật là đau đớn phải chê trách ba má của chúng ta, nhưng anh e là anh không thể sống dưới mái nhà của ba má thêm một giây phút nào nữa chừng nào họ còn tiếp tục tham gia vào cái đam người nguy hiểm quanh lão Dumbledore. (Nếu như em định viết cho má, em có thể nói cho má biết là ông Sturgis Podmore, người bạn lớn của lão Dumbledore hiện đã được đưa đến nhà tù Azkaban vì tội đột nhập vào Bộ Pháp Thuật. Có thể điều đó sẽ mở mắt cho ba má về những tên tội phạm tầm thường mà ba má đang qua lại.) Bản thân anh cảm thấy thực là may mắn vì đã thoát ra khỏi việc quan hệ với cái đám người tội lỗi đó – ông Bộ trưởng thực sự là đã tở ra không thể tử tế hơn thế nữa — và anh hy vọng, Ron à, em sẽ không để cho những ràng buộc với gia đình che mắt em khỏi những bản chất lầm lạc trong niềm tin và hành động của ba má. Anh tuyệt đối tin hy vọng là ba má sẽ nhận ra ba má đã sai lầm như thế nào đúng lúc và anh sẽ, tất nhiên rồi, luôn sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi của ba má khi cái ngày đó đến. Hãy suy nghĩ cẩn thận những điều anh vừa nói, đặc biệt là về Harry Potter, và một lần nữa chúc mừng em đã trở thành Huynh Trưởng. Anh trai thương mến của em, Percy Harry ngước nhìn Ron. Ờ, cậu nói, cố gắng cho giọng có vẻ như cậu xem lá thư như một trò giỡn, Nếu bạn muốn - ờ – cái gì ấy nhỉ? – cậu kiểm tra lá thư của Percy - À phải - &quot;cắt đứt quan hệ&quot; với mình, mình thề là mình sẽ không sử dụng bạo lực. Trả nó lại cho tớ, Ron chìa tay ra. Anh ấy là - Ron nói nhát gừng, xé lá thư của Percy làm đôi một tên git - cậu xé làm tư lớn nhất - cậu xé làm tám thế giới. Cậu ném những mẩu giấy bị xé vào lửa. Thôi nào, chính mình phải làm xong những bài tập này trước khi trời sáng, cậu mạnh mẽ nói với Harry, và kéo bài luận của giáo sư Sinistra trở lại phía mình. Hermione nhìn Ron với vẻ mặt lạ lùng. Nào đưa đây cho mình, cô bất ngờ nói. Cái gì cả? Ron nói. Đưa chúng cho mình, mình sẽ xem và sửa cho, cô nói. Bạn nghiêm túc chứ? Hermione, bạn đúng là cứu tinh của mình, Ron nói, Mình có thể đền đáp bạn cái gì đây-? Cái mà bạn có thể nói là, &quot;Chúng mình hứa là sẽ không bao giờ làm bài tập chậm trễ như vầy nữa,&quot; cô bé nói, đưa cả hai tay ra cầm lấy các bài luận, nhưng trông cô có vẻ lại vui vẻ như mọi khi. Cám ơn bạn cả triệu lần, Hermione, Harry yếu ớt nói trong khi chuyển bài luận của cậu qua và thả mình vào chiếc ghế bành, day nhẹ đôi mắt. Bây giừa đã quá nửa đêm và phòng sinh hoạt chung chẳng còn ai ngoài ba bọn chúng và con mèo Crookshanks. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng bút lông của Hermione tẩy xoá những câu này hay câu khác trong bài tập và tiếng lật những trang giấy khi cô bé kiểm tra các chi tiết khác nhau trong các quyển sách tham khảo nằm vung vãi khắp bàn. Harry đã kiệt sức. Cậu có cảm giác muốn bệnh, trống rỗng và lạ lùng trong dạ dầy vì chẳng thể làm gì được với sự mệt nhọc và tất cả những điều làm với lá thư hiện đang cháy đen giữ đống lửa. Cậu biết là một nửa số người tại Hogwarts nghĩ rằng cậu không bình thường, thậm chí còn điên nữa; cậu biết là tờ Nhật báo Tiên tri đăng những lời đánh giá đầy ác ý về cậu hàng tháng nay rồi, nhưng việc nhìn thấy nó được viết ra như anh Percy đã làm, việc biết rằng anh Percy đang khuyên bảo Ron bỏ rơi cậu và thậm chí báo các câu chuyện về cậu cho bà Umbridge, những việc đó làm cho hoàn cảnh của cậu trở nên thực hơn bất cứa cái gì. Cậu biết anh Percy được bốn năm, đã ở trong nhà anh suốt các kỳ nghỉ hè, ở chung lều với anh ấy trong thời gian diễn ra Cúp thế giới Quidditch, đã được anh ấy cho điểm tối đa trong nhiệm vụ thứ hai của của thi Cúp Tam Pháp Thuật hồi năm ngoái, nhưng bây giờ, anh Percy nghĩ rằng cậu là không bình thường và có khả năng gây bạo lực. Lòng tràn ngập nỗi cảm thông với cha đỡ đầu, Harry nghĩ rằng chú Sirius hẳn là người duy nhất cậu nghĩ là có thể thực sự hiểu được cậu cảm thấy như thế nào vào lúc này, bởi chú Sirius cũng ở trong hoàn cảnh giống vậy. Gần như tất cả mọi người trong giới phù thuỷ đều nghĩ rằng chú Sirius là một tên giết người nguy hiểm và là một kẻ tay sai của Voldemort vĩ đại, và chú đã phải sống với áp lực đó trong 14 năm ròng … Harry chớp mắt. Cậu vừa nhìn thấy cái gì đó trong đống lửa mà đúng ra thì không thể ở đó được. Nó thình lình xuất hiện và biến mất ngay lập tức. Không… không thể như thế được … hẳn là cậu đã tưởng tượng ra nó bởi cậu đang nghĩ về chú Sirius… OK, viết lại cái này đi, Hermione nói với Ron, đẩy bài luận và một tờ giấy phủ lên bài viết của cô bé về phía Ron, Sau đó, bổ sung phần kết luận mà mình đã viết cho bạn. Hermione, bạn quả thực là người tuyệt vời nhất mà mình từng gặp, Ron yếu ớt nói, Và nếu như mình lại tỏ ra thô lỗ với bạn một lần nữa - - Mình nghĩ là cậu sẽ trở lại như cũ thôi, Hermione nói. Harry, bài của bạn bỏ cả trừ một đoạn gần cuối, mình nghĩ là bạn hẳn đã nghe nhầm lời giáo sư Sinistra, Europa bị bao phủ bởi băng chứ không phải là chuột (ND:hai từ này đọc vần với nhau: ice và mice) –Harry à? Harry đã trượt khỏi ghế, quì trên đầu gối và bây giờ đang cúi ngưới trên tấm thảm mòn xơ xác trải trước lò sưởi, nhìn chằm chằm vào đống lửa. Này - Harry? Ron nhập ngừng nói. Tại sao bạn lại ngồi như vậy? Vì mình vừa nhìn thấy đầu của chú Sirius trong đống lửa, Harry nói. Cậu nói hoàn toàn bình tĩnh; lần cuối cùng, cậu đã nhìn thấy đầu của chú Sirius trong đống lửa và nói chuyện với chú vào năm ngoái; tuy nhiên, cậu không chắc lắm là lần này cậu đã thực sự nhìn thấy … cái đầu biến mất rất nhanh … Đầu của chú Sirius? Hermione lặp lại. Bạn định nói là giống như khi chú ấy muốn nói chuyện với bạn trong suột thời gian diễn ra cuộc thi Cúp Tam Pháp Thuật à? Nhưng chú ấy sẽ không làm như thế vào lúc này, nó sẽ quá là - chú Sirius! Cô bé thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào đống lửa; Ron đánh rơi cây bút. Ở giữa đống lửa đang nheo vui nhảy múa hiện ra đầu của chú Sirius, mái tóc đen dài bao phủ quanh gương mặt đang cười toe toét. Chú bắt đầu nghĩ là con đã vào giường trước khi những người khác biến mất khỏi đây, chú nói. Chú kiểm tra hàng tiếng đồng hồ rồi. Chú thò đầu ra khỏi đống lửa mỗi tiếng đồng hồ à? Harry nói, suýt phá ra cười. Chỉ vài giây thôi để kiểm tra xem còn ai không. Thế nhỡ chú bị nhìn thấy thì sao? Hermione lo lắng nói. Ờ, chú nghĩ là có một cô bé năm nhất, chú đoán dụa vào cái nhìn của cô bé – có thể đã thoáng nhìn thấy chú lúc sớm, nhưng đừng có lo Sirius vội vàng nói khi thấy Hermione bịt tay lên mồm, Chú biến ngay lúc cô bé nhìn trở lại và chú cá là cô bé chỉ nghĩ rằng đó là một khúc gỗ có hình dáng bất bình thường hay cái gì đó tương tự vậy. Nhưng mà, chú Sirius, đây là rủi ro rất tồi tệ - Hermione bắt đầu. Con nói sao mà giống bác Molly quá, chú Sirius nói. Đây là cách duy nhất để chú có thể gặp Harry và trả lời bức thư của nó mà không phải sử dụng mật mã - mà mật mã nào rồi cũng có thể bị phá. Ngay khi chú nhắc đến lá thư của Harry, cả Hermione và Ron quay lại nhìn chằm chằm vào cậu. Bạn không nói là bạn đã viết cho chú Sirius! Hermione nói với vẻ buộc tội. Mình quên mất, Harry nói, điều này hoàn toàn là sự thực; cuộc chạm trán với Cho tại Chuồng Cú đã quét sạch mọi thứ khỏi đầu cậu. Đừng có nhìn mình như thế, Hermione, không một ai có thể đoán ra đựoc thông tin bí mật gì từ lá thư đó, đúng không chú Sirius? Đúng vậy, lá thư rất kín đáo, chú Sirius mỉm cười nói. Dù sao, chúng ta cũng phải nhanh lên đề phòng trường hợp chúng ta bị quấy rầy cắt ngang – vết thẹo của con. Cái gì cơ -? Ron bắt đầu, nhưng Hermione cắt ngang cậu. Chúng ta sẽ nói sau. Tếp tục đi chú Sirius. Chú biết không thể giỡn chơi được mỗi khi nó bị đau đâu, nhưng chúng ta không nghĩ là thực sự cần phải lo lắng nhiều về nó, đúng không? Vâng ạ, và cụ Dumbledore nói rằng nó sẽ đau mỗi khi Voldemort có tình cảm mạnh mẽ, Harry nói, và như thường lệ, lờ đi những cái nhăn mặt của Ron và Hermione. Vì vậy, có thể là, con cũng không biết nữa, hắn đã tức giận hay đại loại như vậy vào cái đêm con bị phạt cấm túc. Tốt lắml, bây giờ hắn đã trở lại nên vết thẹo sẽ bị đau thường xuyên hơn, Schú irius nói. Chú có nghĩ là giáo sư Umbridge đã làm cái gì đó khi chạm vào con lúc con bị phạt cấm túc ở chỗ bà ấy không? Harry hỏi. Chú nghi ngờ việc đó, chú Sirius nói. Chú biết tiếng tăm của bà ấy và chú chắc chắn bà ấy không phải là một Tử thần Thực tử - Bà ấy đủ xấu xa để trở thành bọn chúng, Harry ủ rũ nói, Ron và Hermione gật đầu mạnh mẽ để tán thành. Phải, nhưng thế giới này lại không chia ra thành những người tốt và những Tử Thần Thực Tử, chú Sirius nói với nụ cười châm biếm. Chú biết là bầ ấy rất khó chịu trong công việc, tuy nhiên — cháu nên lắng nghe thầy Remus nói về bà ấy. Thầy Lupin cũng biết bà ấy ạ? Harry sốt sắng hỏi, cậu nhớ lại những lời bình phẩm của giáo sư Umbridge về những kẻ tạp chủng nguy hiểm trong tiết học đầu tiên. Không, chú Sirius nói, Nhưng bà ấy đã thảo ra một Đạo luật chống lại Người Hoá Sói cách đây hai năm khiên cho thầy Lupin không thể kiếm được việc làm. Harry nhớ lại trông thầy Lupin tồi tàn như thế nào vào thời gian đó và sự căm ghét giành cho giáo sư Umbridge trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Cái gì làm cho bày ấy chống lại những Người Hoá Sói?&quot; Hermione tức giận nói. Chắc là do sợ hãi, chú đoán thế, chú Sirius nói, mỉm cười khi thấy cô bé phẫn nộ. Rõ ráng là bà ấy ghê tởm những người mang trong mình một nửa dòng máu người; năm ngoái, bà ấy phát động một chiến dịch tập trung những người đó lại, buộc họ đeo thẻ. Hãy thử tưởng tượng xem phải hao phí thời gian và công sức như thế nào để khủng bố mấy người đó trong khi thả lỏng những đám giẻ rách như Kreacher. Ron cười to nhưng Hermione có vẻ không vui. Chú Sirius! cô nói với vẻ quở trách. Thiệt tình mà nói, nếu như chú nỗ lực một chút xíu với Kreacher, con tin chắc là ông ấy sẽ đáp ứng lại. Suy cho cùng, chú là thành viên duy nhất trong gia đình mà ông ấy phục vụ, và Giáo sư Dumbledore nói rằng - Thế nào, bài ging của giáo sư Umbridge như thế nào? Sirius cắt ngang. Liệu bà ấy có luyện cho các con giết những kẻ tạp chủng không? Không, Harry nói, lờ Hermione trông có vẻ bị sỉ nhục khi bị cắt ngang bài phát biểu bảo vệ. Bà ấy không để cho bọn con thực hiện phép thuật nữa cơ! Tất cả những gì bọn con làm là đọc quyển sách giáo khoa ngu ngốc, Ron nói. Rõ rồi, chú Sirius nói. Nguồn tin nội bộ của chúng ta từ Bộ Pháp Thuật cho biết ông Fudge không muốn các con được luyện tập chiến đấu. Luyện tập chiến đấu! Harry hoài nghi lặp lại. Thế ông ấy nghĩ bọn con làm cái quái gì ở đây, lập một đội quân phù thuỷ chắc? Đó chính xác là cái ông ấy nghĩ con đang làm, chú Sirius nói, Ờ, đúng hơn thì, đó chính xác là cái mà ông ấy sợ cụ Dumbledore đang làm – lập một đội quân riêng, để cụ có thể kiểm soát được Bộ Pháp Thuật. Tất cả ngừng lặng vào lúc đó, sau đó Ron nói, Đó là điều ngu ngốc nhất mà con được nghe, không kể đến cái đống mà Luna Lovegood đã nói. Vì vậy, bọn con bị ngăn không cho học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám chỉ bởi vì ông Fudge sợ bọn con sẽ sử dụng những Lời Nguyền để chống lại Bộ Pháp Thuật? Hermione nói hết sức giận dữ. Trúng phóc, chú Sirius nói. Ông Fudge cho rằng cụ Dumbledore sẽ không ngừng lại chừng nào cụ chưa nắm được quyền lực. Ông ấy bị hoang tưởng về cụ Dumbledore. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi ông ấy vu cáo một tội gì đó và bắt giữ cụ Dumbledore thôi. Điều đó nhắc nhở Harry về lá thư của anh Percy. Chú có biết cái gì sẽ xảy đến với cụ Dumbledore trong tờ Nhật Báo Tiên tri ngày mai không? Anh trai Percy của Ron cho rằng sẽ có - Chú không biết, chú Sirius nói, Chú không gặp ai trong Hội Huynh đệ Phượng Hoàng suốt những ngày cuối tuần qua, tất cả bọn họ đều bận. Chỉ có mỗi Kreacher và chú ở đó thôi Rõ ràng là có chút cay đắng trong giọng chú Sirius. Thế chú cũng không có tin tức gì của bác Hagrid à? À phải… chú Sirius nói, Bác ấy đáng lẽ đã trở về lúc này rồi, nhưng không ai ai biết chắc cái gì đã xảy ra với bác. Sau đó khi nhìn thấy vẻ mặt bị tác động mạnh của bọn chúng, chú nói thêm, Nhưng cụ Dumbledore không lo lắng lắm, vì vậy các con cũng đừng có tự đặt mình vào tình trạng lo lắng đó; Chú chắc là bác Hagrid sẽ ổn thôi. Nhưng nếu bác ấy đáng lẽ là phải trở về rồi … Hermione nói với giọng nhỏ và lo lắng. Bà Maxime đi cùng với bác ấy, chúng ta vẫn liên lạc với bà ấy và bà ấy nói rằng họ đã chia tay nhau để trở về nhà - nhưng không có vẻ gì là bác ấy bị thương hay là - không có vẻ gì là bác ấy không ổn. Không tin tưởng lắm, Harry, Ron và Hermione trao đổi cho nhau những cái nhìn lo lắng. Nghe này, đừng có hỏi quá nhiều về bác Hagrid, chú Sirius hấp tấp nói, nó chỉ khiến cho người ta chú ý thêm vào sự thật là bác ấy chưa trở lại và chú biết là cụ Dumbledore không muốn thế. Bác Hagrid rất vững chãi, bác ấy sẽ ổn thôi. Và khi bọn chúng không có vẻ vui mừng với điều đó, chú Sirius đế thêm, Khi nào bọn cháu có chuyến viếng thăm làng Hogsmeade vào cuối tuần? Chú đang nghĩ, chúng ta đã ở ga với một con chó, đúng không? Chú nghĩ rằng chú có thể — Không! Harry và Hermione cùng nói to. Chú Sirius, chẳng lẽ chú không đọc Nhật báo Tiên tri? Hermione nói với vẻ lo lắng. Tờ báo đó, chú Sirius lầu bầu nói, Bọn họ luôn đoán mò xem chú ở đâu, họ chẳng bao giờ biệt nơi lẩn trốn thực sự của chú - Phải, nhưng bọn con nghị rằng, lần này họ sẽ đoán ra, Harry nói. Cái điều mà thằng Malfoy nói trên tàu ho khiến bọn con nghĩ rằng nó đã biết đó là chú, và bố nó cũng có mặt trên sân ga lúc đó, chú Sirius – chú biết đấy, là lão Lucius Malfoy – vì vậy chú đừng có đến đây, bất kể chú làm điều gì. Nếu thằng Malfoy nhận ra chú nữa - Thôi được, thôi được, chú biết rồi, chú Sirius. Chú có vẻ không hài lòng. Chỉ là ý tưởng thôi mà, chú nghĩ là con thích chúng ta đi cùng nhau. Con rất muốn, con chỉ không muốn chú bị đưa vô lại ngục Azkaban! Harry nói. Có một lúc ngừng khi cú nhìn vào Harry, có một nếp nhăn giữa hai mắt trũng sâu của chú. Con không giống ba con nhiều như chú nghĩ, cuối cùng chú nói, có một chút lạnh nhạt trong giọng chú. Hiểm nguy luôn là trò giỡn đối với anh James. Xem này - Thôi được rồi, chú nên đi thôi, chú nghe thấy tiếng Kreacher đang xuống gác, chú Sirius nói, nhưng Harry chắc chắn là chú đang nói dối. Hãy viết cho chú thông báo thời gian chú có thể trở lại đây qua đống lửa, được không? Nếu như cháu có thể chấp nhận rủi ro? Có một tiếng bụp nhẹ, và ni vốn đầu của chú Sirrus hiện ra lại hoàn toàn là ngọn lửa như cũ. Harry Potter v&amp;#224; m&amp;#7853;t l&amp;#7879;nh ph&amp;#432;&amp;#7907;ng ho&amp;#224;ng - J.K. Rowling J.K. Rowling Harry Potter v&amp;#224; m&amp;#7853;t l&amp;#7879;nh ph&amp;#432;&amp;#7907;ng ho&amp;#224;ng B&amp;#7843;n d&amp;#7883;ch c&amp;#7911;a: Lhoxung Ch&amp;#432;&amp;#417;ng 15 Thanh tra cao c&amp;#7845;p cho tr&amp;#432;&amp;#7901;ng Hogwarts B&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng &amp;#273;&amp;#7873;u ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#7875; c&amp;#224;o n&amp;#225;t t&amp;#7901; Nh&amp;#7853;t b&amp;#225;o Ti&amp;#234;n Tri c&amp;#7911;a Hermione v&amp;#224;o s&amp;#225;ng h&amp;#244;m sau &amp;#273;&amp;#7875; t&amp;#236;m b&amp;#224;i b&amp;#225;o m&amp;#224; Percy n&amp;#243;i &amp;#273;&amp;#7871;n trong l&amp;#225; th&amp;#432; c&amp;#7911;a anh. Tuy nhi&amp;#234;n, con c&amp;#250; ph&amp;#225;t th&amp;#432; &amp;#273;&amp;#227; ph&amp;#7843;i lao v&amp;#7897;i ra kh&amp;#7887;i &amp;#273;&amp;#7881;nh b&amp;#236;nh s&amp;#7919;a khi Hermione h&amp;#225; h&amp;#7889;c mi&amp;#7879;ng ra v&amp;#224; tr&amp;#7843;i t&amp;#7901; b&amp;#225;o ra, &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7897; ra m&amp;#7897;t t&amp;#7845;m &amp;#7843;nh l&amp;#7899;n c&amp;#7911;a Dolores Umbridge, &amp;#273;ang c&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7853;t r&amp;#7897;ng v&amp;#224; thong th&amp;#7843; nh&amp;#225;y m&amp;#7855;t v&amp;#7899;i h&amp;#7885; t&amp;#7915; d&amp;#432;&amp;#7899;i c&amp;#225;i t&amp;#7921;a. &amp;#160;B&amp;#7896; &amp;#272;ANG THEO &amp;#272;U&amp;#7892;I K&amp;#7870; HO&amp;#7840;CH &amp;#272;I&amp;#7872;U CH&amp;#7880;NH L&amp;#7840;I C&amp;#416; C&amp;#7844;U GI&amp;#193;O D&amp;#7908;C. &amp;#160;DOLORES UMBRIDGE V&amp;#7914;A CH&amp;#7880; &amp;#272;&amp;#7882;NH L&amp;#192; THANH TRA CAO C&amp;#7844;P &amp;#272;&amp;#7846;U TI&amp;#202;N Thanh tra cao c&amp;#7845;p &amp;#224;?&amp;#8221; Harry ng&amp;#417; ng&amp;#225;c h&amp;#7887;i, mi&amp;#7871;ng b&amp;#225;nh m&amp;#236; n&amp;#432;&amp;#7899;ng &amp;#273;ang &amp;#259;n d&amp;#7903; tr&amp;#432;&amp;#7907;t kh&amp;#7887;i nh&amp;#7919;ng ng&amp;#243;n tay n&amp;#243;i. &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#243; ngh&amp;#297;a l&amp;#224; g&amp;#236;?&amp;#8221; Hermione &amp;#273;&amp;#7885;c l&amp;#7899;n l&amp;#234;n. &amp;#160;Trong m&amp;#7897;t di&amp;#7877;n ti&amp;#7871;n b&amp;#7845;t ng&amp;#7901; v&amp;#224;o t&amp;#7889;i qua, B&amp;#7897; Ph&amp;#225;p Thu&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#244;ng qua d&amp;#7921; lu&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7875; ban h&amp;#224;nh th&amp;#234;m m&amp;#7897;t m&amp;#7913;c qu&amp;#7843;n l&amp;#253; ch&amp;#432;a t&amp;#7915;ng c&amp;#243; ti&amp;#7873;n l&amp;#7879; tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y t&amp;#7841;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng Ph&amp;#249; Thu&amp;#7927; v&amp;#224; Ph&amp;#225;p Thu&amp;#7853;t Hogwarts. &amp;#160;Ng&amp;#224;i B&amp;#7897; tr&amp;#432;&amp;#7903;ng ng&amp;#224;y c&amp;#224;ng t&amp;#7887; ra b&amp;#7845;t an v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng di&amp;#7877;n ti&amp;#7871;n g&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#226;y t&amp;#7841;i Hogwarts , Tr&amp;#7907; l&amp;#253; c&amp;#7845;p th&amp;#7845;p c&amp;#7911;a B&amp;#7897; Tr&amp;#432;&amp;#7903;ng, Percy Weasley n&amp;#243;i,&amp;#8221; Ng&amp;#224;i &amp;#7845;y &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#225;p &amp;#7913;ng l&amp;#7841;i nh&amp;#7919;ng ki&amp;#7871;n ngh&amp;#7883; c&amp;#7911;a m&amp;#7897;t s&amp;#7889; ph&amp;#7909; huynh &amp;#273;ang lo l&amp;#7855;ng v&amp;#236; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng c&amp;#243; th&amp;#7875; &amp;#273;ang ho&amp;#7841;t &amp;#273;&amp;#7897;ng theo nh&amp;#7919;ng khuynh h&amp;#432;&amp;#7899;ng kh&amp;#244;ng ch&amp;#7845;p nh&amp;#7853;n. kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; l&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n trong nh&amp;#7919;ng tu&amp;#7847;n g&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#226;y ng&amp;#224;i B&amp;#7897; tr&amp;#432;&amp;#7903;ng, Corneliuss Fudge, &amp;#273;&amp;#227; ban h&amp;#224;nh nh&amp;#7919;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u lu&amp;#7853;t m&amp;#7899;i trong n&amp;#7895; l&amp;#7921;c c&amp;#7843;i thi&amp;#7879;n ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng ph&amp;#249; thu&amp;#7927; n&amp;#224;y. G&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#226;y v&amp;#224;o ng&amp;#224;y 30 th&amp;#225;ng T&amp;#225;m, &amp;#272;&amp;#7841;o Lu&amp;#7853;t Gi&amp;#225;o D&amp;#7909;c S&amp;#7889; Hai m&amp;#432;&amp;#417;i hai &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#244;ng qua &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7843;m b&amp;#7843;o r&amp;#7857;ng n&amp;#7871;u x&amp;#7843;y ra tr&amp;#432;&amp;#7901;ng h&amp;#7907;p hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng th&amp;#7901;i kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; cung c&amp;#7845;p m&amp;#7897;t &amp;#7913;ng vi&amp;#234;n cho m&amp;#7897;t v&amp;#7883; tr&amp;#237; gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n, th&amp;#236; B&amp;#7897; s&amp;#7869; ch&amp;#7885;n ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#237;ch h&amp;#7907;p cho v&amp;#7883; tr&amp;#237; n&amp;#224;y. &quot;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; l&amp;#253; do v&amp;#236; sao m&amp;#224; b&amp;#224; Dolores Umbridge ch&amp;#7881; &amp;#273;&amp;#7883;nh &amp;#273;&amp;#7871;n gi&amp;#7843;ng d&amp;#7841;y t&amp;#7841;i Hogwarts,&amp;#8221; ng&amp;#224;i Weasley &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i v&amp;#224;o t&amp;#7889;i qua &amp;#8220;&amp;#212;ng Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; t&amp;#236;m ra ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#224;o n&amp;#234;n ng&amp;#224;i B&amp;#7897; tr&amp;#432;&amp;#7903;ng &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#7881; &amp;#273;&amp;#7883;nh b&amp;#224; Umbridge , v&amp;#224; t&amp;#7845;t nhi&amp;#234;n l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; kh&amp;#7903;i &amp;#273;&amp;#7847;u th&amp;#224;nh c&amp;#244;ng ngay t&amp;#7913;c kh&amp;#7855;c &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#224;m C&amp;#193;I QU&amp;#193;I G&amp;#204; ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Harry la l&amp;#7899;n l&amp;#234;n. n&amp;#224;o, c&amp;#242;n n&amp;#7919;a n&amp;#224;y,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i.&amp;#160;--- &amp;#272;&amp;#227; th&amp;#224;nh c&amp;#244;ng ngay t&amp;#7913;c kh&amp;#7855;c, &amp;#273;&amp;#227; ho&amp;#224;n to&amp;#224;n c&amp;#7843;i t&amp;#7893; vi&amp;#7879;c gi&amp;#7843;ng d&amp;#7841;y m&amp;#244;n Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m,v&amp;#224; cung c&amp;#7845;p cho ng&amp;#224;i B&amp;#7897; tr&amp;#432;&amp;#7903;ng nh&amp;#7919;ng ph&amp;#7843;n h&amp;#7891;i r&amp;#7845;t tinh t&amp;#7871; v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; &amp;#273;ang th&amp;#7853;t s&amp;#7921; di&amp;#7877;n ra t&amp;#7841;i Hogwarts.&amp;#160;Trong bu&amp;#7893;i l&amp;#7877; cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng m&amp;#224; B&amp;#7897; &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#237;nh th&amp;#7913;c th&amp;#244;ng qua &amp;#272;&amp;#7841;o Lu&amp;#7853;t Gi&amp;#225;o D&amp;#7909;c s&amp;#7889; Hai M&amp;#432;&amp;#417;i Hai, m&amp;#7897;t ch&amp;#7913;c v&amp;#7909; m&amp;#7899;i &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7853;p ra, Thanh Tra Cao C&amp;#7845;p cho tr&amp;#432;&amp;#7901;ng Hogwarts. &amp;#160;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; m&amp;#7897;t ph&amp;#7847;n m&amp;#7899;i m&amp;#7867; v&amp;#224; n&amp;#259;ng &amp;#273;&amp;#7897;ng trong k&amp;#7871; ho&amp;#7841;ch c&amp;#7911;a B&amp;#7897; &amp;#273;&amp;#7875; n&amp;#7855;m v&amp;#7919;ng c&amp;#225;i &amp;#273;ang g&amp;#7885;i l&amp;#224; s&amp;#7921; sa s&amp;#250;t chu&amp;#7849;n m&amp;#7921;c &amp;#7903; Hogwarts.&amp;#8221; ng&amp;#224;i Weasley n&amp;#243;i, &amp;#8220;Ng&amp;#224;i Thanh tra s&amp;#7869; c&amp;#243; quy&amp;#7873;n &amp;#273;&amp;#7875; thanh tra v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng nh&amp;#226;n vi&amp;#234;n gi&amp;#225;o d&amp;#7909;c c&amp;#7911;a b&amp;#224; v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7843;m b&amp;#7843;o l&amp;#224; h&amp;#7885; s&amp;#7869; h&amp;#224;nh &amp;#273;&amp;#7897;ng chu&amp;#7849;n m&amp;#7921;c. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; v&amp;#7915;a &amp;#273;&amp;#7873; ngh&amp;#7883; nh&amp;#7853;n ch&amp;#7913;c v&amp;#7909; n&amp;#224;y b&amp;#7893; sung v&amp;#224;o c&amp;#244;ng vi&amp;#7879;c gi&amp;#7843;ng d&amp;#7841;y c&amp;#7911;a b&amp;#224; t&amp;#7841;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng v&amp;#224; ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i r&amp;#7845;t vui m&amp;#7915;ng &amp;#273;&amp;#7875; n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; nh&amp;#7853;n ti&amp;#7871;n m&amp;#7899;i t&amp;#7841;i B&amp;#7897; &amp;#273;&amp;#227; nh&amp;#7853;n s&amp;#7921; &amp;#7911;ng h&amp;#7897; nhi&amp;#7879;t th&amp;#224;nh t&amp;#7915; m&amp;#7897;t s&amp;#7889; b&amp;#7853;c ph&amp;#7909; huynh t&amp;#7841;i Hogwarts. c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y t&amp;#226;m t&amp;#432;&amp;#7903;ng &amp;#273;&amp;#227; tho&amp;#7843;i m&amp;#225;i h&amp;#417;n nhi&amp;#7873;u khi t&amp;#244;i bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng &amp;#244;ng Dumbledore &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7863;t d&amp;#432;&amp;#7899;i m&amp;#7897;t s&amp;#7921; &amp;#273;&amp;#225;nh gi&amp;#225; c&amp;#244;ng b&amp;#7857;ng v&amp;#224; kh&amp;#225;ch quan,&amp;#8221; &amp;#244;ng Lucius Malfoy, 41 tu&amp;#7893;i, n&amp;#243;i t&amp;#7841;i l&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#224;i Wiltshire v&amp;#224;o t&amp;#7889;i qua. &amp;#8220;Nhi&amp;#7873;u ng&amp;#432;&amp;#7901;i trong s&amp;#7889; ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i c&amp;#249;ng v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng &amp;#273;&amp;#7913;a tr&amp;#7867; y&amp;#234;u th&amp;#432;&amp;#417;ng nh&amp;#7845;t t&amp;#7853;n &amp;#273;&amp;#225;y l&amp;#242;ng r&amp;#7845;t lo l&amp;#7855;ng v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh r&amp;#7845;t l&amp;#7853;p di c&amp;#7911;a &amp;#244;ng Dumbledore v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng n&amp;#259;m v&amp;#7915;a qua v&amp;#224; r&amp;#7845;t vui m&amp;#7915;ng khi bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng B&amp;#7897; &amp;#273;&amp;#227; quan t&amp;#226;m &amp;#273;&amp;#7871;n t&amp;#236;nh h&amp;#236;nh n&amp;#224;y.&amp;#8221; &amp;#160;Kh&amp;#244;ng nghi ng&amp;#7901; g&amp;#236; n&amp;#7919;a, trong s&amp;#7889; nh&amp;#7919;ng quy&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7883;nh l&amp;#7853;p d&amp;#7883; &amp;#273;&amp;#243; h&amp;#7859;n ph&amp;#7843;i c&amp;#243; nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; b&amp;#7893; nhi&amp;#7879;m gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n g&amp;#226;y tranh c&amp;#227;i &amp;#273;&amp;#227; t&amp;#432;&amp;#7901;ng thu&amp;#7853;t tr&amp;#234;n b&amp;#225;o tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y, bao g&amp;#7891;m vi&amp;#7879;c thu nh&amp;#7853;n ng&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#243;i Remus Lupin, ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#7917;a kh&amp;#7893;ng l&amp;#7891; Rubeus Hagrid v&amp;#224; ng&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#7921;u Th&amp;#7847;n S&amp;#225;ng gi&amp;#7843; m&amp;#7841;o Moody &amp;#8220;M&amp;#7855;t &amp;#272;i&amp;#234;n&amp;#8221;. &amp;#160;T&amp;#7845;t nhi&amp;#234;n l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7891;n &amp;#273;&amp;#7841;i r&amp;#7857;ng &amp;#244;ng Albus Dumbledore, t&amp;#7915;ng l&amp;#224; Ch&amp;#7911; T&amp;#7883;ch T&amp;#7889;i Cao c&amp;#7911;a Li&amp;#234;n &amp;#272;o&amp;#224;n Ph&amp;#249; Thu&amp;#7927; v&amp;#224; Ng&amp;#259;n Ch&amp;#7863;n Chi&amp;#7871;n Tranh Qu&amp;#7889;c T&amp;#7871; Wizengamot, s&amp;#7869; kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n &amp;#273;&amp;#7843;m nhi&amp;#7879;m vai tr&amp;#242; qu&amp;#7843;n l&amp;#253; t&amp;#7841;i ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#273;&amp;#7847;y uy t&amp;#237;n Hogwarts l&amp;#226;u n&amp;#7919;a. ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng vi&amp;#7879;c b&amp;#7893; nhi&amp;#7879;m vai tr&amp;#242; Thanh tra s&amp;#7869; l&amp;#224; b&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7843;m b&amp;#7843;o r&amp;#7857;ng tr&amp;#432;&amp;#7901;ng Hogwarts c&amp;#243; m&amp;#7897;t hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng m&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7863;t tr&amp;#7885;n ni&amp;#7873;m tin,&amp;#8221; m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c trong B&amp;#7897; v&amp;#7915;a n&amp;#243;i v&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#234;m qua. &amp;#160;&amp;#8220;Hai th&amp;#224;nh vi&amp;#234;n l&amp;#227;o th&amp;#224;nh c&amp;#7911;a Wizengamot Griselda Marchbank v&amp;#224; Tiberius Ogden v&amp;#7915;a t&amp;#7915; ch&amp;#7913;c &amp;#273;&amp;#7875; ph&amp;#7843;n &amp;#273;&amp;#7889;i t&amp;#7841;i bu&amp;#7893;i gi&amp;#7899;i thi&amp;#7879;u Thanh tra m&amp;#7899;i t&amp;#7841;i Hogwarts. l&amp;#224; m&amp;#7897;t ng&amp;#244;i tr&amp;#432;&amp;#7901;ng, kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; m&amp;#7897;t ti&amp;#7873;n &amp;#273;&amp;#7891;n c&amp;#7911;a v&amp;#259;n ph&amp;#242;ng Cornelius Fudge,&amp;#8221; b&amp;#224; Marchbanks n&amp;#243;i. &amp;#8220;Vi&amp;#7879;c l&amp;#224; m&amp;#7897;t c&amp;#7889; g&amp;#7855;ng kh&amp;#225;c &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#224;m m&amp;#7845;t uy t&amp;#237;n Albus Dumbledore.&amp;#8221; &amp;#160;(&amp;#272;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c &amp;#273;&amp;#7847;y &amp;#273;&amp;#7911; nh&amp;#7919;ng lu&amp;#7853;n c&amp;#7913; c&amp;#7911;a b&amp;#224; Marchbank xin h&amp;#227;y l&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224;i v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng nh&amp;#243;m y&amp;#234;u tinh n&amp;#7893;i d&amp;#7853;y &amp;#7903; trang m&amp;#432;&amp;#7901;i b&amp;#7843;y.) &amp;#160;Hermione ng&amp;#7915;ng &amp;#273;&amp;#7885;c v&amp;#224; nh&amp;#236;n hai b&amp;#7841;n qua b&amp;#224;n. b&amp;#226;y gi&amp;#7901; th&amp;#236; ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#227; bi&amp;#7871;t l&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; c&amp;#225;i g&amp;#236; v&amp;#7899;i vi&amp;#7879;c c&amp;#7911;a b&amp;#224; Umbridge! Fudge &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#244;ng qua lu&amp;#7853;t Gi&amp;#225;o d&amp;#7909;c&amp;#8221; v&amp;#224; c&amp;#7917; b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#7871;n qu&amp;#7843;n ch&amp;#250;ng ta! V&amp;#224; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; l&amp;#227;o &amp;#7845;y cho b&amp;#224; ta quy&amp;#7873;n thanh tra c&amp;#225;c gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n kh&amp;#225;c!&amp;#8221; Hermione th&amp;#7903; g&amp;#7845;p v&amp;#224; m&amp;#7855;t c&amp;#244; b&amp;#233; s&amp;#225;ng qu&amp;#7855;c. &amp;#8220;M&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; tin &amp;#272;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y th&amp;#7853;t l&amp;#224; th&amp;#225;i qu&amp;#225;!&amp;#8221; bi&amp;#7871;t m&amp;#224;,&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i. N&amp;#243; nh&amp;#236;n xu&amp;#7889;ng tay ph&amp;#7843;i c&amp;#7911;a n&amp;#243;, si&amp;#7871;t ch&amp;#7863;t tr&amp;#234;n b&amp;#224;n, v&amp;#224; n&amp;#243; nh&amp;#236;n th&amp;#7859;ng nh&amp;#7919;ng v&amp;#7879;t tr&amp;#7855;ng m&amp;#7901; c&amp;#242;n l&amp;#7841;i c&amp;#7911;a nh&amp;#7919;ng t&amp;#7915; m&amp;#224; Umbridge &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7855;t n&amp;#243; ph&amp;#7843;i c&amp;#7855;t v&amp;#224;o da th&amp;#7883;t n&amp;#243;. &amp;#160;Nh&amp;#7919;ng m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7915;a n&amp;#7903; ra tr&amp;#234;n khu&amp;#244;n m&amp;#7863;t c&amp;#7911;a Ron. g&amp;#236; th&amp;#7871;?&amp;#8221; Harry m Hermione c&amp;#249;ng l&amp;#250;c nh&amp;#236;n v&amp;#224;o n&amp;#243;. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#7875; th&amp;#7845;y c&amp;#244; McGonagall b&amp;#7883; thanh tra,&amp;#8221; Ron vui v&amp;#7867; n&amp;#243;i. &amp;#8220;B&amp;#224; Umbridge kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t l&amp;#224; g&amp;#7863;p ph&amp;#7843;i tay ai &amp;#273;&amp;#226;u.&amp;#8221; th&amp;#244;i n&amp;#224;o,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, nh&amp;#7843;y d&amp;#7921;ng d&amp;#7853;y, &amp;#8220;ch&amp;#250;ng ta n&amp;#234;n &amp;#273;i th&amp;#244;i, n&amp;#7871;u nh&amp;#432; b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#7883;nh thanh tra l&amp;#7899;p c&amp;#7911;a th&amp;#7847;y Binns th&amp;#236; ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#7915;ng c&amp;#243; m&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#160;Nh&amp;#432;ng gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge kh&amp;#244;ng thanh tra c&amp;#225;c b&amp;#224;i h&amp;#7885;c L&amp;#7883;ch s&amp;#7917; Ph&amp;#233;p thu&amp;#7853;t c&amp;#7911;a h&amp;#7885;, v&amp;#7889;n c&amp;#361;ng v&amp;#7851;n ch&amp;#225;n ng&amp;#7855;t nh&amp;#432; bu&amp;#7893;i th&amp;#7913; Hai tu&amp;#7847;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c, c&amp;#361;ng kh&amp;#244;ng xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n trong h&amp;#7847;m c&amp;#7911;a th&amp;#7847;y Snape khi h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#7871;n h&amp;#7885; Linh D&amp;#432;&amp;#7907;c &amp;#273;&amp;#244;i, n&amp;#417;i m&amp;#224; b&amp;#224;i lu&amp;#7853;n v&amp;#7873; &amp;#273;&amp;#225; m&amp;#7863;t tr&amp;#259;ng c&amp;#7911;a Harry tr&amp;#7843; l&amp;#7841;i n&amp;#243; v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t con &amp;#8220;D&amp;#8221; (D&amp;#7903;) l&amp;#7899;n, &amp;#273;en ng&amp;#242;m v&amp;#224; r&amp;#245; n&amp;#233;t &amp;#7903; g&amp;#243;c tr&amp;#234;n. &amp;#160;&amp;#8220;Ta v&amp;#7915;a cho c&amp;#225;c em &amp;#273;i&amp;#7875;m m&amp;#224; c&amp;#225;c em s&amp;#7869; nh&amp;#7853;n n&amp;#7871;u c&amp;#225;c em l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c nh&amp;#432; th&amp;#7871; &amp;#7903; k&amp;#7923; thi OWL,&amp;#8221; Snape n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#7849;y khi &amp;#244;ng l&amp;#432;&amp;#7907;n v&amp;#242;ng quanh h&amp;#7885;, ph&amp;#225;t l&amp;#7841;i c&amp;#225;c b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224; c&amp;#7911;a h&amp;#7885;. N&amp;#243; s&amp;#7869; cho c&amp;#225;c em m&amp;#7897;t kh&amp;#225;i ni&amp;#7879;m v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; &amp;#273;ang th&amp;#7853;t s&amp;#7921; ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i c&amp;#225;c em &amp;#7903; k&amp;#7923; thi.&amp;#8221; &amp;#160;Snape b&amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#234;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#7899;p v&amp;#224; quay g&amp;#243;t l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#7875; nh&amp;#236;n h&amp;#7885;. &amp;#160;Nh&amp;#236;n chung b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224; n&amp;#224;y c&amp;#225;c em l&amp;#224;m r&amp;#7845;t t&amp;#7879;. Ph&amp;#7847;n l&amp;#7899;n c&amp;#225;c em s&amp;#7869; r&amp;#7899;t n&amp;#7871;u l&amp;#224;m nh&amp;#432; th&amp;#7871; trong k&amp;#7923; thi. Ta mu&amp;#7889;n th&amp;#7845;y nhi&amp;#7873;u n&amp;#7895; l&amp;#7921;c h&amp;#417;n n&amp;#7919;a trong b&amp;#224;i lu&amp;#7853;n tu&amp;#7847;n n&amp;#224;y v&amp;#7873; c&amp;#225;c lo&amp;#7841;i thu&amp;#7889;c gi&amp;#7843;i &amp;#273;&amp;#7897;c kh&amp;#225;c nhau, ho&amp;#7863;c l&amp;#224; ta s&amp;#7869; ph&amp;#7843;i b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u ban b&amp;#7889; s&amp;#7921; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng k&amp;#7867; t&amp;#7889;i d&amp;#7841; n&amp;#224;o nh&amp;#7853;n &amp;#273;i&amp;#7875;m &amp;#8220;D.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#212;ng c&amp;#432;&amp;#7901;i nh&amp;#7841;t khi Malfoy c&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#7849;y v&amp;#224; n&amp;#243;i b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng th&amp;#236; th&amp;#7847;m d&amp;#224;i C&amp;#243; ai &amp;#273;&amp;#243; b&amp;#7883; &amp;#273;i&amp;#7875;m D &amp;#224;? Ha!&amp;#8221; &amp;#160;Harry nh&amp;#7853;n ra l&amp;#224; Hermione &amp;#273;ang li&amp;#7871;c qua &amp;#273;&amp;#7875; xem &amp;#273;i&amp;#7875;m m&amp;#224; n&amp;#243; v&amp;#7915;a nh&amp;#7853;n; n&amp;#243; v&amp;#7897;i nh&amp;#233;t b&amp;#224;i lu&amp;#7853;n v&amp;#7873; &amp;#273;&amp;#225; m&amp;#7863;t tr&amp;#259;ng v&amp;#224;o c&amp;#7863;p c&amp;#224;ng nhanh c&amp;#224;ng t&amp;#7889;t, c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y l&amp;#224; n&amp;#243; n&amp;#234;n gi&amp;#7919; l&amp;#7841;i cho m&amp;#236;nh m&amp;#7897;t &amp;#237;t th&amp;#244;ng tin ri&amp;#234;ng t&amp;#432;. &amp;#160;Quy&amp;#7871;t t&amp;#226;m kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7875; cho Snape c&amp;#243; c&amp;#417; h&amp;#7897;i ch&amp;#7845;m r&amp;#7899;t n&amp;#243; trong b&amp;#224;i h&amp;#7885;c n&amp;#224;y, Harry &amp;#273;&amp;#7885;c &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#7885;c l&amp;#7841;i m&amp;#7885;i d&amp;#242;ng ch&amp;#7881; d&amp;#7851;n tr&amp;#234;n t&amp;#7845;m b&amp;#7843;ng &amp;#273;en ba l&amp;#7847;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi th&amp;#7921;c hi&amp;#7879;n n&amp;#243;. C&amp;#225;i m&amp;#243;n thu&amp;#7889;c S&amp;#7913;c M&amp;#7841;nh Ho&amp;#224; Tan c&amp;#7911;a n&amp;#243; kh&amp;#244;ng ho&amp;#224;n to&amp;#224;n c&amp;#243; c&amp;#225;i s&amp;#7855;c ng&amp;#7885;c lam th&amp;#7851;m &amp;#243;ng &amp;#225;nh nh&amp;#432; c&amp;#7911;a Hermione, nh&amp;#432;ng &amp;#237;t nh&amp;#7845;t c&amp;#361;ng xanh h&amp;#417;n c&amp;#225;i m&amp;#224;u h&amp;#7891;ng c&amp;#7911;a Neville, v&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#432;a b&amp;#236;nh thu&amp;#7889;c c&amp;#7911;a n&amp;#243; l&amp;#234;n b&amp;#224;n c&amp;#7911;a Snape v&amp;#224;o cu&amp;#7889;i gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c v&amp;#7899;i c&amp;#7843;m gi&amp;#225;c th&amp;#225;ch th&amp;#7913;c v&amp;#224; t&amp;#7921; tin tr&amp;#7897;n l&amp;#7851;n v&amp;#224;o nhau. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, kh&amp;#244;ng t&amp;#7879; nh&amp;#432; tu&amp;#7847;n v&amp;#7915;a r&amp;#7891;i h&amp;#7843;?&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, khi h&amp;#7885; leo l&amp;#234;n kh&amp;#7887;i h&amp;#7847;m v&amp;#224; b&amp;#259;ng ngang H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#259;n tr&amp;#432;a. &amp;#8220;V&amp;#224; b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224; c&amp;#361;ng kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7893;i qu&amp;#225; t&amp;#7879; ch&amp;#7913;?&amp;#8221; &amp;#160;Khi ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; ai trong s&amp;#7889; Ron hay Harry tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i, c&amp;#244; b&amp;#233; nh&amp;#7845;n m&amp;#7841;nh, th&amp;#244;i, m&amp;#236;nh mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i l&amp;#224;, m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;i&amp;#7875;m t&amp;#7889;i &amp;#273;a, n&amp;#7871;u nh&amp;#432; &amp;#244;ng &amp;#7845;y kh&amp;#244;ng ch&amp;#7845;m theo chu&amp;#7849;n c&amp;#7911;a OWL, nh&amp;#432;ng vi&amp;#7879;c &amp;#273;&amp;#7911; &amp;#273;i&amp;#7875;m &amp;#273;&amp;#7853;u c&amp;#361;ng l&amp;#224; m&amp;#7897;t s&amp;#7921; khuy&amp;#7871;n kh&amp;#237;ch l&amp;#7899;n trong ho&amp;#224;n c&amp;#7843;nh n&amp;#224;y m&amp;#224;, c&amp;#225;c b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236; sao?&amp;#8221; &amp;#160;Harry ph&amp;#225;t ra m&amp;#7897;t ti&amp;#7871;ng &amp;#7853;m &amp;#7915; v&amp;#244; th&amp;#432;&amp;#7903;ng v&amp;#244; ph&amp;#7841;t trong c&amp;#7893; h&amp;#7885;ng. nhi&amp;#234;n l&amp;#224; c&amp;#242;n nhi&amp;#7873;u chuy&amp;#7879;n c&amp;#243; th&amp;#7875; x&amp;#7843;y ra t&amp;#7915; &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#7871;n l&amp;#250;c thi, ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; nhi&amp;#7873;u th&amp;#7901;i gian &amp;#273;&amp;#7875; c&amp;#7843;i thi&amp;#7879;n, nh&amp;#432;ng &amp;#273;i&amp;#7875;m m&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta m&amp;#224; nh&amp;#7853;n l&amp;#250;c n&amp;#224;y l&amp;#224; ch&amp;#237;nh l&amp;#224; m&amp;#7897;t lo&amp;#7841;i ranh gi&amp;#7899;i, &amp;#273;&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng? Ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; th&amp;#7875; x&amp;#226;y d&amp;#7921;ng c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; &amp;#160;H&amp;#7885; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng c&amp;#7841;nh nhau t&amp;#7841;i b&amp;#224;n Gryffindor. n&amp;#227;y, m&amp;#236;nh s&amp;#432;&amp;#7899;ng run l&amp;#234;n khi m&amp;#236;nh nh&amp;#7853;n m&amp;#7897;t &amp;#273;i&amp;#7875;m &amp;#8220;T&amp;#8221; (T&amp;#7889;t) - n&amp;#224;y,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i g&amp;#7885;n &amp;#8220;n&amp;#7871;u b&amp;#7841;n mu&amp;#7889;n bi&amp;#7871;t b&amp;#7885;n n&amp;#224;y bao nhi&amp;#234;u &amp;#273;i&amp;#7875;m, th&amp;#236; c&amp;#7913; vi&amp;#7879;c h&amp;#7887;i.&amp;#8221; kh&amp;#244;ng &amp;#8211; m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i v&amp;#7853;y &amp;#8211; &amp;#7903;, n&amp;#7871;u b&amp;#7841;n mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh th&amp;#236;-&amp;#8220; nh&amp;#7853;n m&amp;#7897;t con P (Ph&amp;#236;nh Ron n&amp;#243;i, m&amp;#250;c s&amp;#250;p v&amp;#224;o t&amp;#244;. &amp;#8220;Vui kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; g&amp;#236; ph&amp;#7843;i x&amp;#7845;u h&amp;#7893; v&amp;#7873; n&amp;#224;y,&amp;#8221; Fred n&amp;#243;i, n&amp;#243; v&amp;#7915;a chuy&amp;#7875;n &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224;n n&amp;#224;y v&amp;#7899;i George v&amp;#224; Lee Jordan v&amp;#224; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng b&amp;#234;n ph&amp;#7843;i Harry. &amp;#8220;Ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; g&amp;#236; t&amp;#7879; v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t con &amp;#8220;P&amp;#8221; tr&amp;#224;n tr&amp;#7873; sinh l&amp;#7921;c c&amp;#7843;.&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, &amp;#8220;kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; &amp;#8221;P&amp;#8221; bi&amp;#7875;u di&amp;#7877;n cho&amp;#8230;&amp;#8221; ph&amp;#432;&amp;#7901;ng, ph&amp;#7843;i,&amp;#8221; Lee Jordan n&amp;#243;i, &amp;#8220;Nh&amp;#432;ng m&amp;#224; v&amp;#7851;n c&amp;#242;n kh&amp;#225; h&amp;#417;n &amp;#8220;D&amp;#8221; m&amp;#224;, ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng? D&amp;#7903;?&amp;#8221; &amp;#160;Harry c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y m&amp;#7863;t n&amp;#243;ng b&amp;#7915;ng v&amp;#224; gi&amp;#7843; v&amp;#7901; ho, cu&amp;#7889;i xu&amp;#7889;ng &amp;#7893; b&amp;#225;nh c&amp;#7911;a n&amp;#243;. Khi n&amp;#243; ng&amp;#7849;ng l&amp;#234;n th&amp;#236; n&amp;#243; ch&amp;#225;n ng&amp;#225;n khi th&amp;#7845;y Hermione v&amp;#7851;n c&amp;#242;n &amp;#273;ang qu&amp;#7849;n quanh v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; &amp;#273;i&amp;#7875;m OWL. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#236; v&amp;#7853;y &amp;#273;i&amp;#7875;m h&amp;#224;ng &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#8220;T&amp;#8221; l&amp;#224; c&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;ang n&amp;#243;i, &amp;#8220;r&amp;#7891;i t&amp;#7899;i &amp;#8220;A&amp;#8221;- &amp;#8220;X&amp;#8221;, George ch&amp;#7881;nh l&amp;#7841;i cho c&amp;#244; b&amp;#233;, &amp;#8220;X&amp;#8221; l&amp;#224; &amp;#8220;Xu&amp;#7845;t s&amp;#7855;c&amp;#8221; V&amp;#224; anh lu&amp;#244;n lu&amp;#244;n ngh&amp;#297; l&amp;#224; Fred v&amp;#224; anh &amp;#273;ang l&amp;#253; ph&amp;#7843;i nh&amp;#7853;n &amp;#8220;X&amp;#8221; trong m&amp;#7885;i th&amp;#7913;, v&amp;#236; b&amp;#7885;n anh lu&amp;#244;n v&amp;#432;&amp;#7907;t qu&amp;#225; mong &amp;#273;&amp;#7907;i trong vi&amp;#7879;c qu&amp;#7853;y t&amp;#432;ng c&amp;#225;c k&amp;#7923; thi.&amp;#8221; &amp;#160;H&amp;#7885; c&amp;#432;&amp;#7901;i ph&amp;#225; l&amp;#234;n ngo&amp;#7841;i tr&amp;#7915; Hermione, &amp;#273;ang chau m&amp;#224;y, &amp;#8220;V&amp;#7853;y, sau &amp;#8220;X&amp;#8221; l&amp;#224; &amp;#8220;C&amp;#8221; t&amp;#7913;c l&amp;#224; &amp;#8220;Ch&amp;#7845;p ch&amp;#7853;n&amp;#8221;, v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; &amp;#273;i&amp;#7875;m cao nh&amp;#7845;t, &amp;#273;&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; Fred n&amp;#243;i, nh&amp;#250;ng to&amp;#224;n b&amp;#7897; c&amp;#225;i b&amp;#225;nh m&amp;#236; tr&amp;#242;n v&amp;#224;o ch&amp;#233;n s&amp;#250;p, chuy&amp;#7875;n l&amp;#234;n mi&amp;#7871;ng v&amp;#224; nu&amp;#7889;t ch&amp;#7917;ng. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#224; v&amp;#236; v&amp;#7853;y c&amp;#225;c anh nh&amp;#7853;n &amp;#8220;P&amp;#8221; l&amp;#224; Ph&amp;#236;nh Ph&amp;#432;&amp;#7901;ng, - Ron &amp;#273;&amp;#432;a hai tay l&amp;#234;n v&amp;#7899;i v&amp;#7867; ch&amp;#7871; nh&amp;#7841;o &amp;#8211; &amp;#8220;v&amp;#224; D l&amp;#224; D&amp;#7903;,&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#224; r&amp;#7891;i &amp;#8220;Q&amp;#8221;; George nh&amp;#7855;c n&amp;#243;. &amp;#160;&amp;#8220;Q&amp;#8221;? Hermione h&amp;#7887;i, c&amp;#243; v&amp;#7867; th&amp;#7845;t kinh. &amp;#8220;Th&amp;#7853;m ch&amp;#237; d&amp;#432;&amp;#7899;i c&amp;#7843; D? N&amp;#243; bi&amp;#7875;u di&amp;#7877;n cho c&amp;#225;i qu&amp;#225;i g&amp;#236; v&amp;#7853;y?&amp;#8221; D&amp;#7903;&amp;#8221; George tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i ngay. &amp;#160;Harry l&amp;#7841;i ph&amp;#236; c&amp;#432;&amp;#7901;i, cho d&amp;#249; n&amp;#243; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t ch&amp;#7855;c l&amp;#224; George c&amp;#243; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#249;a hay kh&amp;#244;ng. N&amp;#243; t&amp;#432;&amp;#7903;ng t&amp;#432;&amp;#7907;ng &amp;#273;&amp;#7871;n vi&amp;#7879;c m&amp;#236;nh ph&amp;#7843;i c&amp;#7889; gi&amp;#7845;u Hermione khi n&amp;#243; nh&amp;#7853;n &amp;#273;i&amp;#7875;m Q trong t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c k&amp;#7923; OWL c&amp;#7911;a n&amp;#243;, v&amp;#224; ngay l&amp;#7853;p t&amp;#7913;c n&amp;#243; nh&amp;#7853;n ra l&amp;#224; ph&amp;#7843;i l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c ch&amp;#259;m ch&amp;#7881; h&amp;#417;n ngay t&amp;#7915; l&amp;#250;c n&amp;#224;y. em &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7883; thanh tra v&amp;#7873; c&amp;#225;c gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c ch&amp;#432;a?&amp;#8221; Fred h&amp;#7887;i h&amp;#7885;. Hermione n&amp;#243;i ngay, &amp;#8220;C&amp;#242;n anh?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Ngay khi n&amp;#227;y, tr&amp;#432;&amp;#7899;c b&amp;#7919;a tr&amp;#432;a,&amp;#8221; George n&amp;#243;i. &amp;#8220;M&amp;#244;n B&amp;#249;a.&amp;#8221; n&amp;#243; nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o?&amp;#8221; Harry v&amp;#224; Hermione c&amp;#249;ng h&amp;#7887;i. &amp;#160;Fred nh&amp;#250;n vai. t&amp;#7879; l&amp;#7855;m.B&amp;#224; Umbridge ch&amp;#7881; l&amp;#7903;n v&amp;#7903;n &amp;#7903; g&amp;#243;c ph&amp;#242;ng, ghi ghi ch&amp;#233;p ch&amp;#233;p c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#244; h&amp;#7891; s&amp;#417;. B&amp;#7885;n em bi&amp;#7871;t th&amp;#7847;y Flitwick r&amp;#7891;i &amp;#273;&amp;#243;, &amp;#244;ng &amp;#7845;y coi b&amp;#224; nh&amp;#432; m&amp;#7897;t v&amp;#7883; kh&amp;#225;ch, kh&amp;#244;ng quan t&amp;#226;m g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224; ta c&amp;#7843;. B&amp;#224; ta kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i nhi&amp;#7873;u. H&amp;#7887;i Alicia v&amp;#224;i c&amp;#226;u v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c l&amp;#7899;p h&amp;#7885;c th&amp;#432;&amp;#7901;ng nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o, Alicia tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i b&amp;#224; ta r&amp;#7857;ng ch&amp;#250;ng r&amp;#7845;t t&amp;#7889;t, th&amp;#7871; th&amp;#244;i.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Anh ch&amp;#432;a bao gi&amp;#7901; th&amp;#7845;y th&amp;#7847;y Flitwick gi&amp;#224; nua &amp;#7845;y cho &amp;#273;i&amp;#7875;m th&amp;#7845;p c&amp;#7843;,&amp;#8221; George n&amp;#243;i, &amp;#8220;&amp;#244;ng &amp;#7845;y th&amp;#432;&amp;#7901;ng cho m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7853;u h&amp;#7871;t c&amp;#225;c k&amp;#7923; thi.&amp;#8221; chi&amp;#7873;u nay th&amp;#236; b&amp;#7885;n em h&amp;#7885;c ai?&amp;#8221; Fred h&amp;#7887;i Harry. &amp;#8220;Q&amp;#8221;, nh&amp;#432; t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; t&amp;#7915;ng n&amp;#243;i.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;- v&amp;#224; ch&amp;#237;nh c&amp;#225;i b&amp;#224; Umbridge &amp;#273;&amp;#243;.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, h&amp;#227;y l&amp;#224;m m&amp;#7897;t c&amp;#7853;u b&amp;#233; t&amp;#7889;t v&amp;#224; r&amp;#225;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u khi&amp;#7875;n t&amp;#226;m t&amp;#237;nh c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#7899;i Umbridge v&amp;#7899;i b&amp;#7919;a nay nh&amp;#233;,&amp;#8221; George n&amp;#243;i. &amp;#8220;Angelina s&amp;#7869; l&amp;#234;n c&amp;#417;n &amp;#273;i&amp;#234;n n&amp;#234;n nh&amp;#432; em l&amp;#7841;i b&amp;#7887; l&amp;#7905; th&amp;#234;m b&amp;#7845;t k&amp;#7923; bu&amp;#7893;i t&amp;#7853;p Quidditch n&amp;#224;o n&amp;#7919;a.&amp;#8221; &amp;#160;Nh&amp;#432;ng Harry kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#7871;n gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m &amp;#273;&amp;#7875; g&amp;#7863;p gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge. N&amp;#243; ch&amp;#7881; v&amp;#7915;a r&amp;#250;t c&amp;#225;i cu&amp;#7889;n nh&amp;#7853;t k&amp;#253; gi&amp;#7845;c m&amp;#417; ra t&amp;#7841;i ch&amp;#7895; ng&amp;#7891;i &amp;#7903; c&amp;#225;i g&amp;#243;c t&amp;#259;m t&amp;#7889;i trong ph&amp;#242;ng B&amp;#243;i To&amp;#225;n th&amp;#236; ch&amp;#7907;t Ron th&amp;#250;c khu&amp;#7927;u tay v&amp;#224;o x&amp;#432;&amp;#417;ng s&amp;#432;&amp;#7901;n n&amp;#243;, v&amp;#224; khi nh&amp;#236;n ra, n&amp;#243; th&amp;#7845;y gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;ang hi&amp;#7879;n ra qua c&amp;#225;i c&amp;#7917;a ch&amp;#7899;p &amp;#7903; n&amp;#7873;n nh&amp;#224;. C&amp;#7843; l&amp;#7899;p, v&amp;#7851;n &amp;#273;ang n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n vui v&amp;#7867;, b&amp;#7895;ng nhi&amp;#234;n im b&amp;#7863;t &amp;#273;i. S&amp;#7921; im l&amp;#7863;ng &amp;#273;&amp;#7897;t ng&amp;#7897;t gi&amp;#7919;a khung c&amp;#7843;nh &amp;#7891;n &amp;#224;o khi&amp;#7871;n cho gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney, &amp;#273;ang &amp;#273;ung &amp;#273;&amp;#432;a nh&amp;#232; nh&amp;#7865; m&amp;#7897;t b&amp;#7843;n sao c&amp;#7911;a quy&amp;#7875;n S&amp;#7921; Ti&amp;#234;n Tri C&amp;#7911;a Gi&amp;#7845;c M&amp;#417;, quay l&amp;#7841;i. &amp;#160;&amp;#8220;Xin ch&amp;#224;o, gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7853;t r&amp;#7897;ng, &amp;#8220;T&amp;#244;i tin l&amp;#224; l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; nh&amp;#7853;n th&amp;#244;ng b&amp;#225;o c&amp;#7911;a t&amp;#244;i? B&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; cho bi&amp;#7871;t ng&amp;#224;y gi&amp;#7901; c&amp;#7911;a cu&amp;#7897;c thanh tra v&amp;#7873; l&amp;#7899;p b&amp;#224;?&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney g&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7847;u c&amp;#7897;c l&amp;#7889;c, v&amp;#224; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; r&amp;#7845;t b&amp;#7845;t b&amp;#236;nh, b&amp;#224; quay m&amp;#7863;t l&amp;#7841;i ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge v&amp;#224; v&amp;#7851;n ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c vung v&amp;#7851;y m&amp;#7845;y cu&amp;#7889;n s&amp;#225;ch. V&amp;#7851;n m&amp;#7881;m c&amp;#432;&amp;#7901;i, gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge t&amp;#243;m l&amp;#7845;y l&amp;#432;ng c&amp;#225;i gh&amp;#7871; d&amp;#7921;a g&amp;#7847;n nh&amp;#7845;t v&amp;#224; k&amp;#233;o n&amp;#243; ra tr&amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#7899;p, ch&amp;#7881; c&amp;#225;ch ph&amp;#237;a sau ch&amp;#7895; ng&amp;#7891;i c&amp;#7911;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney v&amp;#224;i inch. B&amp;#224; ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng, l&amp;#7845;y h&amp;#7891; s&amp;#417; ra kh&amp;#7887;i c&amp;#225;i t&amp;#250;i u &amp;#225;m c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#224; nh&amp;#236;n m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch &amp;#273;&amp;#7847;y mong m&amp;#7887;i v&amp;#7873; ph&amp;#237;a l&amp;#7899;p &amp;#273;&amp;#7875; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney si&amp;#7871;t ch&amp;#7863;t c&amp;#225;i kh&amp;#259;n cho&amp;#224;ng quanh m&amp;#236;nh v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng b&amp;#224;n tay h&amp;#417;i run v&amp;#224; ng&amp;#243; kh&amp;#7855;p l&amp;#7899;p qua c&amp;#7863;p k&amp;#237;nh to t&amp;#432;&amp;#7899;ng c&amp;#7911;a b&amp;#224;. nay ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c b&amp;#224;i h&amp;#7885;c v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n c&amp;#225;c gi&amp;#7845;c m&amp;#417;,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t c&amp;#7889; g&amp;#7855;ng phi th&amp;#432;&amp;#7901;ng &amp;#273;&amp;#7875; gi&amp;#7919; gi&amp;#7885;ng n&amp;#243;i th&amp;#7847;n b&amp;#237; th&amp;#432;&amp;#7901;ng l&amp;#7879;, m&amp;#7863;c d&amp;#249; gi&amp;#7885;ng b&amp;#224; h&amp;#417;i run. &amp;#8220;H&amp;#227;y chia th&amp;#224;nh c&amp;#7863;p, v&amp;#224; ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n v&amp;#7873; vi&amp;#7877;n &amp;#7843;nh c&amp;#7911;a gi&amp;#7919;a gi&amp;#7845;c m&amp;#417; m&amp;#7899;i nh&amp;#7845;t c&amp;#7911;a nhau b&amp;#7857;ng c&amp;#225;ch d&amp;#249;ng cu&amp;#7889;n Ti&amp;#234;n Tri.&amp;#8221; &amp;#160;B&amp;#224; l&amp;#224;m nh&amp;#432; th&amp;#7875; quay l&amp;#7841;i ch&amp;#7895; ng&amp;#7891;i, li&amp;#7871;c v&amp;#7873; ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;ang ng&amp;#7891;i ngay b&amp;#234;n ph&amp;#7843;i, r&amp;#7891;i ngay l&amp;#7853;p t&amp;#7913;c quay tr&amp;#225;i v&amp;#7873; h&amp;#432;&amp;#7899;ng Parvati v&amp;#224; Lavender, &amp;#273;ang tranh lu&amp;#7853;n say s&amp;#432;a v&amp;#7873; gi&amp;#7845;c m&amp;#417; m&amp;#7899;i nh&amp;#7845;t c&amp;#7911;a Parvati. &amp;#160;Harry m&amp;#7903; cu&amp;#7889;n S&amp;#7921; Ti&amp;#234;n Tri c&amp;#7911;a Gi&amp;#7845;c M&amp;#417; c&amp;#7911;a n&amp;#243; ra, l&amp;#233;n quan s&amp;#225;t Umbridge. B&amp;#224; &amp;#273;ang ghi ghi ch&amp;#233;p ch&amp;#233;p v&amp;#224;o h&amp;#7891; s&amp;#417;. Sau v&amp;#224;i ph&amp;#250;t b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y v&amp;#224; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#273;i theo Trelawney, l&amp;#7855;ng nghe nh&amp;#7919;ng cu&amp;#7897;c th&amp;#7843;o lu&amp;#7853;n c&amp;#7911;a b&amp;#224; v&amp;#7899;i h&amp;#7885;c sinh v&amp;#224; th&amp;#7881;nh tho&amp;#7843;ng l&amp;#7841;i h&amp;#7887;i v&amp;#224;i c&amp;#226;u. Harry v&amp;#7897;i c&amp;#250;i &amp;#273;&amp;#7847;u xu&amp;#7889;ng cu&amp;#7889;n s&amp;#225;ch. ngh&amp;#297; ra m&amp;#7897;t gi&amp;#7845;c m&amp;#417; l&amp;#7865; &amp;#273;i,&amp;#8221; n&amp;#243; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i Ron, &amp;#8220;&amp;#273;&amp;#7873; ph&amp;#242;ng con c&amp;#243;c gi&amp;#224; &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#7871;n t&amp;#7853;n &amp;#273;&amp;#226;y.&amp;#8221; v&amp;#7915;a r&amp;#7891;i t&amp;#7899; &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#224;m r&amp;#7891;i,&amp;#8221; Ron ph&amp;#7843;n &amp;#273;&amp;#7889;i, l&amp;#432;&amp;#7907;t c&amp;#7853;u, c&amp;#7853;u k&amp;#7875; cho t&amp;#7899; m&amp;#7897;t gi&amp;#7845;c m&amp;#417; g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; &amp;#273;i..&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, t&amp;#7899; kh&amp;#244;ng Harry n&amp;#243;i tuy&amp;#7879;t v&amp;#7885;ng, n&amp;#243; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; nh&amp;#7899; ra m&amp;#7897;t gi&amp;#7845;c m&amp;#417; trong m&amp;#7845;y ng&amp;#224;y g&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#226;y, &amp;#8220;H&amp;#227;y n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng t&amp;#7899; m&amp;#417; th&amp;#7845;y t&amp;#7899; &amp;#273;ang&amp;#8230; d&amp;#236;m l&amp;#227;o Snape v&amp;#244; c&amp;#225;i v&amp;#7841;c c&amp;#7911;a t&amp;#7899;. &amp;#7900;, v&amp;#7853;y &amp;#160;Ron c&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#7863;c l&amp;#234;n khi n&amp;#243; m&amp;#7903; cu&amp;#7889;n Ti&amp;#234;n Tri c&amp;#7911;a Gi&amp;#7845;c M&amp;#417;. &amp;#160;&amp;#8220;OK, b&amp;#226;y gi&amp;#7901; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh c&amp;#7847;n c&amp;#7897;ng tu&amp;#7893;i c&amp;#7911;a c&amp;#7853;u v&amp;#224; ng&amp;#224;y c&amp;#7853;u c&amp;#243; gi&amp;#7845;c m&amp;#417; n&amp;#224;y, th&amp;#234;m v&amp;#224;o con s&amp;#7889; c&amp;#225;c ch&amp;#7919; c&amp;#225;i c&amp;#7911;a ch&amp;#7911; &amp;#273;&amp;#7873;&amp;#8230; ch&amp;#7911; &amp;#273;&amp;#7873; n&amp;#234;n l&amp;#224; hay hay Snape nh&amp;#7881;?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Sao c&amp;#361;ng ch&amp;#7885;n &amp;#273;&amp;#7841;i &amp;#273;i,&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, tranh th&amp;#7911; li&amp;#7871;c m&amp;#7855;t ra sau. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7913;ng c&amp;#7841;nh vai gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney v&amp;#224; ghi ch&amp;#233;p trong khi ng&amp;#432;&amp;#7901;i gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n m&amp;#244;n B&amp;#243;i To&amp;#225;n v&amp;#7851;n &amp;#273;ang h&amp;#7887;i Neville v&amp;#7873; cu&amp;#7889;n nh&amp;#7853;t k&amp;#253; gi&amp;#7845;c m&amp;#417; c&amp;#7911;a n&amp;#243;. l&amp;#7841;i m&amp;#417; th&amp;#7845;y &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y v&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#234;m n&amp;#224;o?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, m&amp;#7843;i m&amp;#234; t&amp;#237;nh to&amp;#225;n. &amp;#160;&amp;#8220;T&amp;#7899; ch&amp;#7843; bi&amp;#7871;t, &amp;#273;&amp;#234;m qua, ho&amp;#7863;c l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#234;m n&amp;#224;o c&amp;#7853;u th&amp;#237;ch c&amp;#361;ng Harry n&amp;#243;i v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n, c&amp;#7889; nghe xem Umbridge &amp;#273;ang n&amp;#243;i g&amp;#236; v&amp;#7899;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney. L&amp;#250;c n&amp;#224;y h&amp;#7885; ch&amp;#7881; c&amp;#225;ch b&amp;#224;n n&amp;#243; v&amp;#224; Ron m&amp;#7897;t b&amp;#224;n. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;ang ghi m&amp;#7897;t ch&amp;#250; th&amp;#237;ch kh&amp;#225;c l&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417; c&amp;#7911;a b&amp;#224; c&amp;#242;n gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney th&amp;#236; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; r&amp;#7845;t kh&amp;#243; ch&amp;#7883;u. gi&amp;#7901;,&amp;#8221; Umbridge n&amp;#243;i, nh&amp;#236;n sang Trelawney, &amp;#8220;b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#224;m ngh&amp;#7873; n&amp;#224;y bao l&amp;#226;u r&amp;#7891;i, m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch ch&amp;#237;nh x&amp;#225;c?&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney c&amp;#225;u k&amp;#7881;nh nh&amp;#236;n b&amp;#224; ta, khoanh tay l&amp;#7841;i v&amp;#224; vai cong l&amp;#234;n nh&amp;#432; th&amp;#7875; mu&amp;#7889;n b&amp;#7843;o v&amp;#7879; m&amp;#236;nh c&amp;#224;ng nhi&amp;#7873;u c&amp;#224;ng t&amp;#7889;t tr&amp;#432;&amp;#7899;c s&amp;#7921; s&amp;#7881; nh&amp;#7909;c t&amp;#7915; cu&amp;#7897;c thanh tra n&amp;#224;y. Sau khi ng&amp;#7915;ng m&amp;#7897;t l&amp;#250;c, b&amp;#224; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y r&amp;#7857;ng c&amp;#226;u h&amp;#7887;i n&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7893;i qu&amp;#225; x&amp;#250;c ph&amp;#7841;m &amp;#273;&amp;#7875; b&amp;#224; c&amp;#243; th&amp;#7875; b&amp;#7887; qua n&amp;#243; m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch h&amp;#7907;p l&amp;#253;, b&amp;#224; n&amp;#243;i b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng b&amp;#7921;c b&amp;#7897;i. &amp;#8220;G&amp;#7847;n m&amp;#432;&amp;#7901;i s&amp;#225;u n&amp;#259;m.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#192;, th&amp;#226;m ni&amp;#234;n th&amp;#7853;t,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, l&amp;#7841;i ghi ch&amp;#250; l&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417;. &amp;#8220;V&amp;#7853;y c&amp;#243; ph&amp;#7843;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; Dumbledore b&amp;#7893; nhi&amp;#7879;m b&amp;#224; kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney n&amp;#243;i ng&amp;#7855;n g&amp;#7885;n. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge l&amp;#7841;i ghi ghi ch&amp;#233;p ch&amp;#233;p. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#224; b&amp;#224; ch&amp;#237;nh l&amp;#224; ch&amp;#225;u g&amp;#225;i v&amp;#297;-v&amp;#297;- &amp;#273;&amp;#7841;i c&amp;#7911;a Seer Cassandra Trelawney l&amp;#7851;y l&amp;#7915;ng?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney n&amp;#243;i, &amp;#273;&amp;#7847;u h&amp;#417;i ng&amp;#7849;ng cao l&amp;#234;n. &amp;#160;L&amp;#7841;i th&amp;#234;m nh&amp;#7919;ng d&amp;#242;ng ghi ch&amp;#233;p kh&amp;#225;c. t&amp;#244;i ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng &amp;#8211; ch&amp;#7881;nh l&amp;#7841;i cho t&amp;#244;i n&amp;#7871;u t&amp;#244;i sai &amp;#8211; r&amp;#7857;ng b&amp;#224; l&amp;#224; ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n trong gia &amp;#273;&amp;#236;nh b&amp;#224; k&amp;#7875; t&amp;#7915; Cassandra c&amp;#243; kh&amp;#7843; n&amp;#259;ng Linh C&amp;#7843;m?&amp;#8221; kh&amp;#7843; n&amp;#259;ng &amp;#273;&amp;#243; th&amp;#432;&amp;#7901;ng b&amp;#7887; qua &amp;#8211; &amp;#7901; &amp;#8211; c&amp;#225;ch kho&amp;#7843;ng ba th&amp;#7871; h&amp;#7879;.&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney n&amp;#243;i. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge l&amp;#7841;i to&amp;#233;t m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i nh&amp;#432; con c&amp;#243;c. nhi&amp;#234;n r&amp;#7891;i,&amp;#8221; b&amp;#224; ng&amp;#7885;t ng&amp;#224;o n&amp;#243;i, l&amp;#7841;i ghi ch&amp;#233;p ti&amp;#7871;p. &amp;#8220;&amp;#7900;, b&amp;#224; c&amp;#243; th&amp;#7875; ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n ch&amp;#7881; m&amp;#7897;t &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; cho t&amp;#244;i ch&amp;#7913;?&amp;#8221; V&amp;#224; b&amp;#224; nh&amp;#236;n v&amp;#7899;i v&amp;#7867; ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i, v&amp;#7851;n c&amp;#432;&amp;#7901;i. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; c&amp;#7913;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i l&amp;#7841;i nh&amp;#432; th&amp;#7875; kh&amp;#244;ng tin v&amp;#224;o tai m&amp;#236;nh. &amp;#8220;T&amp;#244;i kh&amp;#244;ng hi&amp;#7875;u b&amp;#224;,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i, k&amp;#233;o m&amp;#7841;nh c&amp;#225;i kh&amp;#259;n quanh c&amp;#225;i c&amp;#7893; kh&amp;#7859;ng khiu c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh. mu&amp;#7889;n b&amp;#224; th&amp;#7917; &amp;#273;&amp;#432;a ra m&amp;#7897;t ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n cho t&amp;#244;i,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i th&amp;#7853;t r&amp;#245;. &amp;#160;Harry v&amp;#224; Ron kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i duy nh&amp;#7845;t &amp;#273;ang nh&amp;#236;n v&amp;#224; nghe l&amp;#233;n sau nh&amp;#7919;ng cu&amp;#7889;n s&amp;#225;ch c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng. G&amp;#7847;n nh&amp;#432; c&amp;#7843; l&amp;#7899;p &amp;#273;ang nh&amp;#236;n c&amp;#7913;ng v&amp;#224;o gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney khi b&amp;#224; v&amp;#432;&amp;#417;n th&amp;#7859;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i l&amp;#234;n, nh&amp;#7919;ng chu&amp;#7895;i h&amp;#7841;t v&amp;#224; v&amp;#242;ng c&amp;#7911;a b&amp;#224; k&amp;#234;u x&amp;#7911;ng xo&amp;#7843;ng. Nh&amp;#227;n kh&amp;#244;ng th&amp;#7871; Th&amp;#7845;y khi b&amp;#7883; b&amp;#7855;t &amp;#233;p!&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng the th&amp;#233;. hi&amp;#7875;u,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge nh&amp;#7865; nh&amp;#224;ng n&amp;#243;i, l&amp;#7841;i ghi th&amp;#234;m c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417;. &amp;#8211; nh&amp;#432;ng &amp;#8211; nh&amp;#432;ng &amp;#8230; &amp;#273;&amp;#7907;i &amp;#273;&amp;#227;!&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney ch&amp;#7907;t n&amp;#243;i, trong c&amp;#7889; g&amp;#7855;ng &amp;#273;&amp;#7875; gi&amp;#7919; cho gi&amp;#7885;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; si&amp;#234;u nhi&amp;#234;n nh&amp;#432; th&amp;#432;&amp;#7901;ng l&amp;#7879;, m&amp;#7863;c d&amp;#249; c&amp;#225;i hi&amp;#7879;u &amp;#7913;ng ma thu&amp;#7853;t c&amp;#7911;a n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7883; phai &amp;#273;i ph&amp;#7847;n n&amp;#224;o khi n&amp;#243; run l&amp;#234;n trong gi&amp;#7853;n d&amp;#7919;. T&amp;#244;i ngh&amp;#297; l&amp;#224; t&amp;#244;i &amp;#273;ang th&amp;#7845;y m&amp;#7897;t c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243;&amp;#8230; c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; li&amp;#234;n quan &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224;&amp;#8230; v&amp;#236; sao, t&amp;#244;i c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y m&amp;#7897;t c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243;&amp;#8230; c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; &amp;#273;en t&amp;#7889;i&amp;#8230; m&amp;#7897;t s&amp;#7921; nguy hi&amp;#7875;m t&amp;#7897;t &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney ch&amp;#7881; ng&amp;#243;n tay run r&amp;#7849;y c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#7873; ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge v&amp;#7851;n &amp;#273;ang m&amp;#7881;m c&amp;#432;&amp;#7901;i d&amp;#7883;u d&amp;#224;ng v&amp;#7899;i b&amp;#224;, l&amp;#244;ng m&amp;#224;y nh&amp;#432;&amp;#7899;n l&amp;#234;n. e r&amp;#7857;ng&amp;#8230; t&amp;#244;i e r&amp;#7857;ng b&amp;#224; &amp;#273;ang &amp;#7903; trong m&amp;#7897;t m&amp;#7889;i nguy t&amp;#7897;t c&amp;#249;ng!&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney k&amp;#7871;t th&amp;#250;c m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch th&amp;#7853;t l&amp;#224; k&amp;#7883;ch. &amp;#160;Ng&amp;#7915;ng m&amp;#7897;t l&amp;#250;c. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge quan s&amp;#225;t k&amp;#7929; l&amp;#432;&amp;#7905;ng gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney. b&amp;#224; d&amp;#7883;u d&amp;#224;ng n&amp;#243;i, l&amp;#7841;i ngu&amp;#7879;ch ngo&amp;#7841;c l&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417; m&amp;#7897;t l&amp;#7847;n n&amp;#7919;a. &amp;#8220;&amp;#7900;, &amp;#273;&amp;#243; th&amp;#7853;t s&amp;#7921; l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; t&amp;#7889;t nh&amp;#7845;t m&amp;#224; b&amp;#224; c&amp;#243; th&amp;#7875; &amp;#160;B&amp;#224; quay &amp;#273;i, &amp;#273;&amp;#7875; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney &amp;#273;&amp;#7913;ng ch&amp;#244;n ch&amp;#226;n t&amp;#7841;i ch&amp;#7895;, ng&amp;#7921;c ph&amp;#7853;p ph&amp;#7891;ng. Harry nh&amp;#236;n sang Ron v&amp;#224; bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng Ron &amp;#273;ang ngh&amp;#297; &amp;#273;&amp;#250;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#243; ngh&amp;#297;: hai &amp;#273;&amp;#7913;a &amp;#273;&amp;#7873;u bi&amp;#7871;t gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney l&amp;#224; m&amp;#7897;t k&amp;#7867; l&amp;#7915;a &amp;#273;&amp;#7843;o gi&amp;#224; gi&amp;#7863;n, nh&amp;#432;ng m&amp;#7863;t kh&amp;#225;c, ch&amp;#250;ng c&amp;#259;m gh&amp;#233;t Umbridge nhi&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7893;i ch&amp;#250;ng l&amp;#7841;i ho&amp;#224;n to&amp;#224;n &amp;#273;&amp;#7913;ng v&amp;#7873; phe Trelawney &amp;#8211; cho &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224; nh&amp;#224;o xu&amp;#7889;ng ch&amp;#7895; ch&amp;#250;ng v&amp;#224;i gi&amp;#226;y sau. v&amp;#224; b&amp;#224; n&amp;#243;i, x&amp;#7881;a nh&amp;#7919;ng ng&amp;#243;n tay d&amp;#224;i c&amp;#7911;a b&amp;#224; ra ngay d&amp;#432;&amp;#7899;i m&amp;#361;i Harry, &amp;#273;&amp;#7863;c bi&amp;#7879;t nhanh. &amp;#8220;Cho c&amp;#244; xem em &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u ghi cu&amp;#7889;n nh&amp;#7853;t k&amp;#253; gi&amp;#7845;c m&amp;#417; c&amp;#7911;a em th&amp;#7871; n&amp;#224;o n&amp;#224;o.&amp;#8221; &amp;#160;V&amp;#224; nh&amp;#226;n th&amp;#7875; b&amp;#224; l&amp;#7841;i b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u suy di&amp;#7877;n nh&amp;#7919;ng gi&amp;#7845;c m&amp;#417; c&amp;#7911;a Harry b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng cao nh&amp;#7845;t (t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng gi&amp;#7845;c m&amp;#417; c&amp;#7911;a n&amp;#243;, k&amp;#7875; c&amp;#7843; vi&amp;#7879;c n&amp;#243; &amp;#259;n ch&amp;#225;o, &amp;#273;&amp;#7873;u c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n tr&amp;#432;&amp;#7899;c cho m&amp;#7897;t c&amp;#225;i ch&amp;#7871;t y&amp;#7875;u &amp;#273;&amp;#7847;y bi th&amp;#7843;m), v&amp;#224; n&amp;#243; l&amp;#7841;i c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y s&amp;#7921; th&amp;#244;ng c&amp;#7843;m c&amp;#7911;a n&amp;#243; d&amp;#224;nh cho b&amp;#224; gi&amp;#7843;m &amp;#273;i nhi&amp;#7873;u. Trong l&amp;#250;c &amp;#273;&amp;#243;, gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;&amp;#7913;ng c&amp;#225;ch &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#224;i b&amp;#432;&amp;#7899;c ch&amp;#226;n, ghi ch&amp;#233;p l&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417;, v&amp;#224; khi chu&amp;#244;ng vang l&amp;#234;n, b&amp;#224; l&amp;#224; ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n &amp;#273;i xu&amp;#7889;ng c&amp;#225;i c&amp;#7847;u thang b&amp;#7841;c v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng &amp;#273;&amp;#7907;i c&amp;#7843; b&amp;#7885;n ch&amp;#250;ng cho &amp;#273;&amp;#7871;n khi ch&amp;#250;ng &amp;#273;i v&amp;#224;o l&amp;#7899;p Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m m&amp;#432;&amp;#7901;i ph&amp;#250;t sau. &amp;#160;B&amp;#224; &amp;#7853;m &amp;#224; &amp;#7853;m &amp;#7915; v&amp;#224; m&amp;#7881;m c&amp;#432;&amp;#7901;i v&amp;#7899;i ch&amp;#237;nh m&amp;#236;nh khi ch&amp;#250;ng &amp;#273;i v&amp;#224;o ph&amp;#242;ng. Harry v&amp;#224; Ron n&amp;#243;i l&amp;#7841;i v&amp;#7899;i Hermione, ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7885;c cu&amp;#7889;n S&amp;#7889; h&amp;#7885;c, t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#227; x&amp;#7843;y ra trong l&amp;#7899;p B&amp;#243;i To&amp;#225;n khi ch&amp;#250;ng r&amp;#250;t nh&amp;#7919;ng cu&amp;#7889;n L&amp;#253; Thuy&amp;#7871;t Ph&amp;#233;p Thu&amp;#7853;t Ph&amp;#242;ng Th&amp;#7911; ra, nh&amp;#432;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c khi Hermione k&amp;#7883;p h&amp;#7887;i g&amp;#236; th&amp;#236; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;&amp;#227; k&amp;#234;u ch&amp;#250;ng tr&amp;#7853;t t&amp;#7921; v&amp;#224; s&amp;#7921; im l&amp;#7863;ng tr&amp;#249;m l&amp;#234;n t&amp;#7845;t c&amp;#7843;. c&amp;#7845;t &amp;#273;&amp;#361;a &amp;#273;i&amp;#8221; b&amp;#224; ra l&amp;#7879;nh cho ch&amp;#250;ng v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i, v&amp;#224; khi m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i ch&amp;#7881; v&amp;#7915;a r&amp;#250;t ch&amp;#250;ng ra, th&amp;#236; &amp;#273;&amp;#227; bu&amp;#7891;n r&amp;#7847;u nh&amp;#233;t n&amp;#243; l&amp;#7841;i v&amp;#224;o t&amp;#250;i. &amp;#8220;Khi ch&amp;#250;ng ta &amp;#273;&amp;#227; k&amp;#7871;t th&amp;#250;c Ch&amp;#432;&amp;#417;ng M&amp;#7897;t trong b&amp;#224;i tr&amp;#432;&amp;#7899;c, th&amp;#236; h&amp;#244;m nay c&amp;#244; mu&amp;#7889;n t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c em l&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7871;n trang m&amp;#432;&amp;#7901;i ch&amp;#237;n v&amp;#224; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#273;&amp;#7885;c Hai, L&amp;#253; Thuy&amp;#7871;t Ph&amp;#242;ng Th&amp;#7911; Chung v&amp;#224; Ngu&amp;#7891;n G&amp;#7889;c c&amp;#7911;a ch&amp;#250;ng.&amp;#8221; Kh&amp;#244;ng c&amp;#7847;n ph&amp;#7843;i gi&amp;#7843;ng v&amp;#7873; ph&amp;#7847;n n&amp;#224;y. &amp;#160;V&amp;#7851;n c&amp;#432;&amp;#7901;i to&amp;#233;t &amp;#273;&amp;#7847;y v&amp;#7867; t&amp;#7921; tho&amp;#7843; m&amp;#227;n, b&amp;#224; l&amp;#7841;i ng&amp;#7891;i xu&amp;#7889;ng t&amp;#7841;i b&amp;#224;n m&amp;#236;nh. C&amp;#7843; l&amp;#7899;p th&amp;#7903; d&amp;#224;i th&amp;#224;nh ti&amp;#7871;ng khi l&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7871;n trang m&amp;#432;&amp;#7901;i ch&amp;#237;n. Harry bu&amp;#7891;n ch&amp;#225;n t&amp;#7921; h&amp;#7887;i l&amp;#224; c&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7911; c&amp;#225;c ch&amp;#432;&amp;#417;ng trong c&amp;#225;i cu&amp;#7889;n s&amp;#225;ch n&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c trong t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c trong c&amp;#7843; n&amp;#259;m hay kh&amp;#244;ng v&amp;#224; v&amp;#7899;i &amp;#253; ngh&amp;#297; n&amp;#224;y n&amp;#243; l&amp;#7853;t trang m&amp;#7909;c l&amp;#7909;c &amp;#273;&amp;#7875; ki&amp;#7875;m tra th&amp;#236; n&amp;#243; th&amp;#7845;y Hermione l&amp;#7841;i gi&amp;#417; tay l&amp;#234;n. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge c&amp;#361;ng th&amp;#7845;y, v&amp;#224; c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; s&amp;#7861;n m&amp;#7897;t chi&amp;#7871;n l&amp;#432;&amp;#7907;c cho t&amp;#236;nh hu&amp;#7889;ng nh&amp;#432; v&amp;#7853;y. Thay v&amp;#236; gi&amp;#7843; v&amp;#7901; nh&amp;#432; kh&amp;#244;ng th&amp;#7845;y Hermione b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y v&amp;#224; b&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#7871;n d&amp;#227;y b&amp;#224;n cho &amp;#273;&amp;#7871;n khi h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#7889;i m&amp;#7863;t nhau, r&amp;#7891;i b&amp;#224; c&amp;#250;i xu&amp;#7889;ng v&amp;#224; th&amp;#236; th&amp;#224;o, &amp;#273;&amp;#7875; cho nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#242;n l&amp;#7841;i trong l&amp;#7899;p kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; nghe &amp;#8220;Th&amp;#7871; l&amp;#7847;n n&amp;#224;y l&amp;#224; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#226;y, c&amp;#244; Granger?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Em &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7885;c Ch&amp;#432;&amp;#417;ng Hai r&amp;#7891;i &amp;#7841;,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, n&amp;#7871;u v&amp;#7853;y th&amp;#236; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c Ch&amp;#432;&amp;#417;ng Ba.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Em c&amp;#361;ng &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7885;c r&amp;#7891;i &amp;#7841;. Em &amp;#273;&amp;#227; h&amp;#7885;c h&amp;#7871;t c&amp;#7843; cu&amp;#7889;n s&amp;#225;ch r&amp;#7891;i &amp;#7841;.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge ch&amp;#7899;p m&amp;#7855;t, nh&amp;#432;ng l&amp;#7841;i ph&amp;#7909;c h&amp;#7891;i v&amp;#7867; th&amp;#7843;n nhi&amp;#234;n g&amp;#7847;n nh&amp;#432; ngay t&amp;#7913;c kh&amp;#7855;c. v&amp;#7853;y th&amp;#236; em c&amp;#243; th&amp;#7875; n&amp;#243;i cho c&amp;#244; nghe xem Slinkhard &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i g&amp;#236; v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c ph&amp;#7843;n &amp;#7903; Ch&amp;#432;&amp;#417;ng M&amp;#432;&amp;#7901;i L&amp;#259;m.&amp;#8221; &amp;#7845;y n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng l&amp;#224; m&amp;#7897;t c&amp;#225;i t&amp;#234;n kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#250;ng quy c&amp;#225;ch,&amp;#8221; Hermione tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i ngay &amp;#8220;&amp;#212;ng &amp;#7845;y n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng ch&amp;#7881; l&amp;#224; m&amp;#7897;t c&amp;#225;i t&amp;#234;n m&amp;#224; m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7863;t cho nh&amp;#7919;ng nguy&amp;#7873;n c&amp;#7911;a h&amp;#7885; khi h&amp;#7885; mu&amp;#7889;n ch&amp;#250;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; nghe ch&amp;#7845;p nh&amp;#7853;n h&amp;#417;n.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge nh&amp;#432;&amp;#7899;ng m&amp;#224;y l&amp;#234;n v&amp;#224; Harry bi&amp;#7871;t b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#243; &amp;#7845;n t&amp;#432;&amp;#7907;ng, ng&amp;#432;&amp;#7907;c v&amp;#7899;i &amp;#253; mu&amp;#7889;n c&amp;#7911;a b&amp;#224;. em kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7891;ng &amp;#253;,&amp;#8221; Hermione ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c. &amp;#160;L&amp;#244;ng m&amp;#224;y gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge l&amp;#7841;i nh&amp;#432;&amp;#7899;n cao l&amp;#234;n v&amp;#224; c&amp;#225;i nh&amp;#236;n c&amp;#7911;a b&amp;#224; tr&amp;#7903; n&amp;#234;n l&amp;#7841;nh l&amp;#249;ng h&amp;#417;n r&amp;#245; r&amp;#7879;t. &amp;#160;&amp;#8220;Em kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7891;ng &amp;#253;?&amp;#8221; b&amp;#224; l&amp;#7863;p l&amp;#7841;i. &amp;#7841;,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; Umbridge, c&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;&amp;#227; kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n th&amp;#236; th&amp;#224;o n&amp;#7919;a, m&amp;#224; n&amp;#243;i r&amp;#245;, vang khi&amp;#7871;n cho c&amp;#7843; l&amp;#7899;p &amp;#273;&amp;#7873;u ch&amp;#250; &amp;#253;. &amp;#8220;&amp;#212;ng Slinkhard h&amp;#236;nh nh&amp;#432; kh&amp;#244;ng th&amp;#237;ch nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i nguy&amp;#7873;n, ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng &amp;#7841;? Nh&amp;#432;ng em ngh&amp;#297; ch&amp;#250;ng c&amp;#243; th&amp;#7875; r&amp;#7845;t h&amp;#7919;u d&amp;#7909;ng n&amp;#7871;u d&amp;#249;ng &amp;#273;&amp;#7875; ph&amp;#242;ng th&amp;#7911;.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, em cho l&amp;#224; th&amp;#7871; &amp;#224;?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, qu&amp;#234;n ph&amp;#7855;t &amp;#273;i vi&amp;#7879;c th&amp;#236; th&amp;#7847;m v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng h&amp;#7859;n l&amp;#234;n. &amp;#8220;&amp;#7900;, t&amp;#244;i e r&amp;#7857;ng quan &amp;#273;i&amp;#7875;m c&amp;#7911;a &amp;#244;ng Slinkhard, ch&amp;#7913; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i c&amp;#7911;a c&amp;#244;, l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u b&amp;#224;n th&amp;#7843;o l&amp;#7841;i l&amp;#7899;p h&amp;#7885;c n&amp;#224;y, c&amp;#244; Granger.&amp;#8221; Hermione b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u. l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7911; r&amp;#7891;i,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i. B&amp;#224; &amp;#273;i ng&amp;#432;&amp;#7907;c l&amp;#7841;i tr&amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#7899;p v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7913;ng tr&amp;#432;&amp;#7899;c h&amp;#7885;, t&amp;#7845;t c&amp;#7843; s&amp;#7921; vui v&amp;#7867; m&amp;#224; b&amp;#224; bi&amp;#7875;u l&amp;#7897; l&amp;#250;c b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c &amp;#273;&amp;#227; m&amp;#7845;t h&amp;#7859;n. &amp;#8220;C&amp;#244; Granger, t&amp;#244;i s&amp;#7869; tr&amp;#7915; n&amp;#259;m &amp;#273;i&amp;#7875;m c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor.&amp;#8221; &amp;#160;C&amp;#243; nh&amp;#7919;ng ti&amp;#7871;ng th&amp;#236; th&amp;#224;o vang l&amp;#234;n v&amp;#236; vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#236; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236;?&amp;#8221; Harry gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i. &amp;#273;&amp;#7915;ng d&amp;#237;nh v&amp;#224;o!&amp;#8221; Hermione v&amp;#7897;i th&amp;#236; th&amp;#224;o v&amp;#7899;i b&amp;#7841;n. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#236; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#7855;t ngang gi&amp;#7901; h&amp;#7885;c v&amp;#236; nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; gi&amp;#225;n &amp;#273;o&amp;#7841;n v&amp;#244; ngh&amp;#297;a,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i li&amp;#7873;n li&amp;#7873;n. &amp;#8220;T&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#7875; d&amp;#7841;y c&amp;#225;c v&amp;#7883; c&amp;#225;ch d&amp;#249;ng nh&amp;#7919;ng ph&amp;#432;&amp;#417;ng ph&amp;#225;p &amp;#273;&amp;#227; B&amp;#7897; x&amp;#225;c nh&amp;#7853;n v&amp;#224; &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; kh&amp;#244;ng bao h&amp;#224;m vi&amp;#7879;c m&amp;#7901;i h&amp;#7885;c sinh &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#432;a ra quan &amp;#273;i&amp;#7875;m c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; m&amp;#224; h&amp;#7885; &amp;#273;&amp;#227; r&amp;#7845;t hi&amp;#7875;u. Nh&amp;#7919;ng ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7847;y tr&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;&amp;#226;y trong m&amp;#244;n n&amp;#224;y c&amp;#243; th&amp;#7875; cho ph&amp;#233;p c&amp;#225;c v&amp;#7883; nhi&amp;#7873;u quy&amp;#7873;n h&amp;#7841;n h&amp;#417;n, nh&amp;#432;ng kh&amp;#244;ng ai trong s&amp;#7889; h&amp;#7885; &amp;#8211; ngo&amp;#7841;i tr&amp;#7915; tr&amp;#432;&amp;#7901;ng h&amp;#7907;p c&amp;#243; th&amp;#7875; ngo&amp;#7841;i l&amp;#7879; c&amp;#7911;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Quirrel, ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#227; cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng &amp;#273;&amp;#227; ph&amp;#7843;i t&amp;#7921; gi&amp;#7899;i h&amp;#7841;n m&amp;#236;nh v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng ch&amp;#7911; &amp;#273;&amp;#7873; ph&amp;#249; h&amp;#7907;p v&amp;#7899;i l&amp;#7913;a tu&amp;#7893;i - c&amp;#243; th&amp;#7875; qua cu&amp;#7897;c thanh tra c&amp;#7911;a B&amp;#7897;. Quirrel l&amp;#224; m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7847;y v&amp;#297; Harry n&amp;#243;i l&amp;#7899;n, &amp;#8220;&amp;#244;ng &amp;#7845;y ch&amp;#7881; c&amp;#243; m&amp;#7897;t khuy&amp;#7871;t &amp;#273;i&amp;#7875;m l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7875; cho Ch&amp;#250;a T&amp;#7875; Voldemort b&amp;#225;m ch&amp;#7863;t ph&amp;#237;a sau &amp;#273;&amp;#7847;u th&amp;#244;i.&amp;#8221; &amp;#160;C&amp;#226;u n&amp;#243;i n&amp;#224;y theo sau b&amp;#7903;i m&amp;#7897;t trong nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; im l&amp;#7863;ng gh&amp;#234; g&amp;#7899;m nh&amp;#7845;t m&amp;#224; Harry c&amp;#243; th&amp;#7875; nghe. V&amp;#224; r&amp;#7891;i &amp;#8211; ngh&amp;#297; l&amp;#224; m&amp;#7897;t tu&amp;#7847;n l&amp;#7877; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c n&amp;#7919;a s&amp;#7869; t&amp;#7889;t cho ng&amp;#224;i, ng&amp;#224;i Potter,&amp;#8221; Umbridge n&amp;#243;i m&amp;#432;&amp;#7907;t m&amp;#224;. &amp;#160;V&amp;#7871;t c&amp;#7855;t tr&amp;#234;n mu b&amp;#224;n tay Harry &amp;#273;&amp;#227; g&amp;#7847;n nh&amp;#432; l&amp;#224;nh, v&amp;#224; qua bu&amp;#7893;i s&amp;#225;ng ti&amp;#7871;p theo, n&amp;#243; l&amp;#7841;i ch&amp;#7843;y m&amp;#225;u tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i. N&amp;#243; kh&amp;#244;ng ph&amp;#224;n n&amp;#224;n g&amp;#236; trong su&amp;#7889;t bu&amp;#7893;i t&amp;#7889;i c&amp;#7845;m t&amp;#250;c; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; x&amp;#225;c &amp;#273;&amp;#7883;nh l&amp;#224; kh&amp;#244;ng ban cho Umbridge m&amp;#7897;t s&amp;#7921; tho&amp;#7843; m&amp;#7843;n n&amp;#224;o; n&amp;#243; c&amp;#7913; vi&amp;#7871;t &amp;#273;i vi&amp;#7871;t l&amp;#7841;i h&amp;#224;ng ch&amp;#7919; T&amp;#244;i kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i d&amp;#7889;i m&amp;#224; kh&amp;#244;ng m&amp;#7897;t &amp;#226;m thanh n&amp;#224;o to&amp;#225;t ra kh&amp;#7887;i m&amp;#244;i, cho d&amp;#249; v&amp;#7871;t c&amp;#7855;t nghi&amp;#7871;n s&amp;#226;u v&amp;#224;o v&amp;#7899;i t&amp;#7915;ng ch&amp;#7919; vi&amp;#7871;t. &amp;#160;C&amp;#225;i gi&amp;#225; t&amp;#7879; nh&amp;#7845;t cho tu&amp;#7847;n th&amp;#7913; hai b&amp;#7883; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c l&amp;#224;, &amp;#273;&amp;#250;ng nh&amp;#432; George ti&amp;#234;n &amp;#273;o&amp;#225;n, ph&amp;#7843;n &amp;#7913;ng c&amp;#7911;a Angelina . C&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;&amp;#226;m v&amp;#224;o n&amp;#243; ngay khi n&amp;#243; v&amp;#7915;a &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224;n c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Gryffindor &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#259;n s&amp;#225;ng v&amp;#224;o th&amp;#7913; Ba v&amp;#224; la l&amp;#7899;n &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7895;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall ph&amp;#7843;i &amp;#273;i ch&amp;#7895; hai &amp;#273;&amp;#7913;a t&amp;#7915; b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n. &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#244; Johnson, sao c&amp;#244; d&amp;#225;m l&amp;#224;m huy&amp;#234;n n&amp;#225;o nh&amp;#432; v&amp;#7853;y trong H&amp;#7897;i Tr&amp;#432;&amp;#7901;ng L&amp;#7899;n! Tr&amp;#7915; n&amp;#259;m &amp;#273;i&amp;#7875;m cho nh&amp;#224; Gryffindor!&amp;#8221; th&amp;#432;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; &amp;#8211; n&amp;#243; l&amp;#7841;i t&amp;#7921; l&amp;#224;m cho n&amp;#243; b&amp;#7883; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c n&amp;#7919;a r&amp;#7891;i-&amp;#8220; g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#7845;y, Potter?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall n&amp;#243;i g&amp;#7885;n, quay sang ph&amp;#237;a Harry. &amp;#8220;C&amp;#7845;m t&amp;#250;c n&amp;#7919;a &amp;#224;? B&amp;#7903;i ai?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge,&amp;#8221; Harry l&amp;#237; nh&amp;#237;, kh&amp;#244;ng d&amp;#225;m nh&amp;#236;n l&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#244;i m&amp;#7855;t tr&amp;#242;n s&amp;#225;ng, vu&amp;#244;ng v&amp;#7855;n c&amp;#7911;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall. &amp;#160;&amp;#8220;Em &amp;#273;ang n&amp;#243;i v&amp;#7899;i t&amp;#244;i l&amp;#224;,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i, h&amp;#7841; gi&amp;#7885;ng &amp;#273;&amp;#7875; cho c&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#225;m h&amp;#7885;c sinh t&amp;#242; m&amp;#242; c&amp;#7911;a nh&amp;#224; Ravenclaws &amp;#273;&amp;#7857;ng sau h&amp;#7885; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; nghe &amp;#8220;r&amp;#7857;ng sau khi c&amp;#244; &amp;#273;&amp;#227; khuy&amp;#7871;n c&amp;#225;o em v&amp;#224;o th&amp;#7913; Hai v&amp;#7915;a r&amp;#7891;i em l&amp;#7841;i ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c kh&amp;#244;ng t&amp;#7921; ch&amp;#7911; trong l&amp;#7899;p c&amp;#7911;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge?&amp;#8221; &amp;#7841;,&amp;#8221; Harry l&amp;#237; nh&amp;#237;, c&amp;#250;i g&amp;#7857;m m&amp;#7863;t xu&amp;#7889;ng &amp;#273;&amp;#7845;t. em ph&amp;#7843;i bi&amp;#7871;t t&amp;#7921; ki&amp;#7873;m ch&amp;#7871; ch&amp;#7913;! Em &amp;#273;ang d&amp;#7845;n v&amp;#224;o m&amp;#7897;t s&amp;#7921; r&amp;#7855;c r&amp;#7889;i nghi&amp;#234;m tr&amp;#7885;ng! Tr&amp;#7915; n&amp;#259;m &amp;#273;i&amp;#7875;m ti&amp;#7871;p cho nh&amp;#224; Gryffindor!&amp;#8221; &amp;#8211; sao &amp;#7841; - ? Gi&amp;#225;o s&amp;#432; &amp;#417;i, kh&amp;#244;ng!&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; v&amp;#7873; s&amp;#7921; b&amp;#7845;t c&amp;#244;ng n&amp;#224;y, &amp;#8220;Em s&amp;#7861;n s&amp;#224;ng b&amp;#7883; ph&amp;#7841;t b&amp;#7903;i b&amp;#224; ta, nh&amp;#432;ng sau c&amp;#244; l&amp;#7841;i v&amp;#236; th&amp;#7871; m&amp;#224; tr&amp;#7915; &amp;#273;i&amp;#7875;m nh&amp;#224;?&amp;#8221; v&amp;#7883; s&amp;#7921; c&amp;#7845;m t&amp;#250;c t&amp;#7887; ra ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; c&amp;#243; t&amp;#225;c d&amp;#7909;ng v&amp;#7899;i em!&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall b&amp;#7921;c t&amp;#7913;c n&amp;#243;i. &amp;#8220;Kh&amp;#244;ng, kh&amp;#244;ng khi&amp;#7871;u n&amp;#7841;i th&amp;#234;m l&amp;#7901;i n&amp;#224;o n&amp;#7919;a, Potter! V&amp;#224; v&amp;#7873; ph&amp;#7847;n c&amp;#244;, c&amp;#244; Johnson, trong t&amp;#432;&amp;#417;ng lai c&amp;#244; ch&amp;#7881; n&amp;#234;n gi&amp;#7919; ti&amp;#7871;ng la h&amp;#233;t c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh &amp;#7903; ngo&amp;#224;i s&amp;#226;n Quidditch, ho&amp;#7863;c l&amp;#224; c&amp;#244; s&amp;#7869; ph&amp;#7843;i ch&amp;#7883;u s&amp;#7921; r&amp;#7911;i ro m&amp;#7845;t &amp;#273;i ch&amp;#7913;c &amp;#273;&amp;#7897;i tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh!&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall b&amp;#432;&amp;#7899;c tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n. Angelina n&amp;#233;m cho Harry m&amp;#7897;t c&amp;#225;i nh&amp;#236;n r&amp;#7845;t ph&amp;#7851;n n&amp;#7897; r&amp;#7891;i b&amp;#432;&amp;#7899;c &amp;#273;i, &amp;#273;&amp;#7875; l&amp;#7841;i c&amp;#7853;u b&amp;#233; &amp;#273;ang t&amp;#7921; qu&amp;#259;ng m&amp;#236;nh tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i tr&amp;#234;n b&amp;#259;ng gh&amp;#7871; b&amp;#234;n c&amp;#7841;nh Ron, b&amp;#7915;ng b&amp;#7915;ng l&amp;#7917;a gi&amp;#7853;n. &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#244; &amp;#7845;y tr&amp;#7915; &amp;#273;i&amp;#7875;m nh&amp;#224; Gryffindor b&amp;#7903;i v&amp;#236; m&amp;#236;nh ch&amp;#7881; xo&amp;#232; ng&amp;#7917;a b&amp;#224;n tay m&amp;#7895;i &amp;#273;&amp;#234;m! Th&amp;#7871; l&amp;#224; c&amp;#244;ng b&amp;#7857;ng sao?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;T&amp;#7899; hi&amp;#7875;u m&amp;#224;, &amp;#244;ng b&amp;#7841;n!&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; th&amp;#244;ng c&amp;#7843;m, &amp;#273;&amp;#7849;y m&amp;#7897;t mi&amp;#7871;ng th&amp;#7883;t mu&amp;#7889;i v&amp;#224;o d&amp;#297;a c&amp;#7911;a Harry, &amp;#8220;c&amp;#244; &amp;#7845;y l&amp;#224;m sai lu&amp;#7853;t r&amp;#7891;i.&amp;#8221; &amp;#160;Tuy nhi&amp;#234;n Hermione th&amp;#236; l&amp;#7841;i ch&amp;#250;i m&amp;#361;i v&amp;#224;o nh&amp;#7919;ng trang b&amp;#225;o Nh&amp;#7853;t b&amp;#225;o Ti&amp;#234;n Tri v&amp;#224; kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236;. b&amp;#7841;n ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng c&amp;#244; McGonagall &amp;#273;&amp;#250;ng &amp;#224;?&amp;#8221; Harry gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i b&amp;#7913;c h&amp;#236;nh Cornelius Fudge &amp;#273;ang che tr&amp;#432;&amp;#7899;c m&amp;#7863;t Hermione. kh&amp;#244;ng mu&amp;#7889;n c&amp;#244; &amp;#7845;y tr&amp;#7915; &amp;#273;i&amp;#7875;m b&amp;#7841;n, nh&amp;#432;ng m&amp;#236;nh ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng c&amp;#244; &amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#250;ng khi c&amp;#7843;nh b&amp;#225;o b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng m&amp;#7845;t t&amp;#7921; ch&amp;#7911; v&amp;#7899;i b&amp;#224; Umbridge,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, trong khi &amp;#244;ng Fudge h&amp;#259;ng h&amp;#225;i khoa ch&amp;#226;n m&amp;#250;a tay &amp;#7903; trang nh&amp;#7845;t, r&amp;#245; r&amp;#224;ng l&amp;#224; &amp;#273;ang &amp;#273;&amp;#7883;nh &amp;#273;&amp;#7885;c m&amp;#7897;t b&amp;#224;i di&amp;#7877;n v&amp;#259;n. &amp;#160;Harry kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n v&amp;#7899;i Hermione su&amp;#7889;t c&amp;#7843; gi&amp;#7901; B&amp;#249;a, nh&amp;#432;ng khi h&amp;#7885; v&amp;#224;o l&amp;#7899;p Bi&amp;#7871;n th&amp;#236; n&amp;#243; qu&amp;#234;n khu&amp;#7845;y &amp;#273;i chuy&amp;#7879;n c&amp;#227;i c&amp;#7885; v&amp;#7899;i c&amp;#244; b&amp;#233;. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge c&amp;#249;ng v&amp;#7899;i c&amp;#225;i h&amp;#7891; s&amp;#417; c&amp;#7911;a b&amp;#224; ta &amp;#273;ang ng&amp;#7891;i &amp;#7903; g&amp;#243;c ph&amp;#242;ng v&amp;#224; s&amp;#7921; xu&amp;#7845;t hi&amp;#7879;n c&amp;#7911;a b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; xua ngay k&amp;#253; &amp;#7913;c v&amp;#7873; b&amp;#7919;a s&amp;#225;ng c&amp;#7911;a Harry &amp;#273;i m&amp;#7845;t bi&amp;#7871;n ngay. l&amp;#7855;m,&amp;#8221; Ron th&amp;#236; th&amp;#224;o, khi h&amp;#7885; ng&amp;#7891;i v&amp;#224;o ch&amp;#7895; ng&amp;#7891;i th&amp;#432;&amp;#7901;ng l&amp;#7879;. &amp;#8220;H&amp;#227;y xem v&amp;#224; Umbridge nh&amp;#7853;n c&amp;#225;i m&amp;#224; b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#225;ng nh&amp;#7853;n.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall &amp;#273;i &amp;#273;&amp;#7873;u v&amp;#224;o ph&amp;#242;ng m&amp;#224; kh&amp;#244;ng l&amp;#7897; ra m&amp;#7897;t d&amp;#7845;u hi&amp;#7879;u nh&amp;#7887; nh&amp;#7845;t n&amp;#224;o r&amp;#7857;ng b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#7845;y gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge &amp;#273;&amp;#227; ng&amp;#7891;i s&amp;#7861;n &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#243;. &amp;#160;&amp;#8220;Nghe n&amp;#224;y&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i v&amp;#224; c&amp;#7843; l&amp;#7899;p im l&amp;#7863;ng ngay t&amp;#7913;c kh&amp;#7855;c. &amp;#8220;Ng&amp;#224;i Finnigan, vui l&amp;#242;ng l&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#226;y v&amp;#224; ph&amp;#225;t l&amp;#7841;i c&amp;#225;c b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224;, - c&amp;#244; Brown, c&amp;#7847;m l&amp;#7845;y h&amp;#7897;p chu&amp;#7897;t n&amp;#224;y &amp;#8211; &amp;#273;&amp;#7915;ng c&amp;#243; kh&amp;#7901; th&amp;#7871;, c&amp;#244; g&amp;#225;i, ch&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng c&amp;#243; c&amp;#7855;n em &amp;#273;&amp;#226;u, - v&amp;#224; ph&amp;#225;t cho c&amp;#225;c b&amp;#7841;n.&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, d&amp;#249;ng &amp;#273;&amp;#250;ng c&amp;#225;i gi&amp;#7885;ng ho ng&amp;#7899; ng&amp;#7849;n m&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; d&amp;#249;ng d&amp;#7875; ng&amp;#7855;t l&amp;#7901;i c&amp;#7909; Dumbledore trong &amp;#273;&amp;#234;m &amp;#273;&amp;#7847;u h&amp;#7885;c k&amp;#7923;. gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall kh&amp;#244;ng bu&amp;#7891;n &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#253; &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#224; ta. Seamus &amp;#273;&amp;#432;a b&amp;#224;i lu&amp;#7853;n c&amp;#7911;a Harry ra; Harry c&amp;#7847;m l&amp;#7845;y m&amp;#224; kh&amp;#244;ng nh&amp;#236;n b&amp;#7841;n, v&amp;#224; v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t s&amp;#7921; khoan kho&amp;#225;i, th&amp;#7845;y r&amp;#7857;ng m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#227; m&amp;#7897;t con &amp;#8220;C&amp;#8221;. gi&amp;#7901; th&amp;#236;, c&amp;#225;c em nghe cho k&amp;#7929; &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#8211; Dean Thomas, n&amp;#7871;u em l&amp;#7841;i l&amp;#224;m nh&amp;#432; v&amp;#7853;y v&amp;#7899;i con chu&amp;#7897;t th&amp;#236; t&amp;#244;i s&amp;#7869; cho em m&amp;#7897;t bu&amp;#7893;i c&amp;#7845;m t&amp;#250;c &amp;#8211; ph&amp;#7847;n l&amp;#7899;n c&amp;#225;c em &amp;#273;&amp;#7871;n nay &amp;#273;&amp;#227; th&amp;#7921;c hi&amp;#7879;n vi&amp;#7879;c l&amp;#224;m Bi&amp;#7871;n M&amp;#7845;t con &amp;#7889;c s&amp;#234;n, c&amp;#242;n nh&amp;#7919;ng ai c&amp;#242;n l&amp;#224;m s&amp;#243;t l&amp;#7841;i m&amp;#7897;t m&amp;#7849;u v&amp;#7887; n&amp;#224;o th&amp;#236; ph&amp;#7843;i c&amp;#7889; n&amp;#7855;m nguy&amp;#234;n l&amp;#253; ch&amp;#237;nh c&amp;#7911;a c&amp;#226;u th&amp;#7847;n ch&amp;#250;. H&amp;#244;m nay, ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869;,-&amp;#8220; &amp;#160;&amp;#8220;Hem, hem&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge l&amp;#7841;i ho. gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall n&amp;#243;i, quay l&amp;#7841;i, l&amp;#244;ng m&amp;#224;y c&amp;#7911;a b&amp;#224; nh&amp;#237;u s&amp;#225;t l&amp;#7841;i v&amp;#7899;i nhau khi&amp;#7871;n ch&amp;#250;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; t&amp;#7841;o th&amp;#224;nh m&amp;#7897;t th&amp;#7859;ng t&amp;#7855;p. ch&amp;#7881; m&amp;#7899;i v&amp;#7915;a t&amp;#7921; h&amp;#7887;i, th&amp;#432;a gi&amp;#225;o s&amp;#432;, r&amp;#7857;ng b&amp;#224; c&amp;#243; nh&amp;#7853;n th&amp;#244;ng b&amp;#225;o c&amp;#7911;a t&amp;#244;i th&amp;#244;ng b&amp;#225;o v&amp;#7899;i b&amp;#224; v&amp;#7873; ng&amp;#224;y gi&amp;#7901; c&amp;#7911;a cu&amp;#7897;c thanh-&amp;#8220; nhi&amp;#234;n l&amp;#224; t&amp;#244;i nh&amp;#7853;n n&amp;#7871;u kh&amp;#244;ng th&amp;#236; t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; h&amp;#7887;i b&amp;#224; l&amp;#224; &amp;#273;ang l&amp;#224;m g&amp;#236; trong l&amp;#7899;p t&amp;#244;i,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall n&amp;#243;i, l&amp;#7841;nh l&amp;#249;ng quay l&amp;#432;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge. Nhi&amp;#7873;u h&amp;#7885;c sinh kho&amp;#225;i ch&amp;#237; nh&amp;#236;n nhau. &amp;#8220;Nh&amp;#432; t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i: h&amp;#244;m nay, ch&amp;#250;ng ta s&amp;#7869; c&amp;#249;ng th&amp;#7921;c h&amp;#224;nh vi&amp;#7879;c Bi&amp;#7871;n M&amp;#7845;t nh&amp;#7919;ng con chu&amp;#7897;t, m&amp;#7897;t vi&amp;#7879;c kh&amp;#243; h&amp;#417;n nhi&amp;#7873;u. B&amp;#226;y gi&amp;#7901;, c&amp;#226;u Th&amp;#7847;n Ch&amp;#250; Bi&amp;#7871;n M&amp;#7845;t &amp;#8211;&amp;#8220; &amp;#160;&amp;#8220;Hem hem,&amp;#8221; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall n&amp;#243;i b&amp;#7857;ng m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng l&amp;#7841;nh ng&amp;#7855;t, quay v&amp;#7873; ph&amp;#237;a gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge, &amp;#8220;l&amp;#224; l&amp;#224;m sao b&amp;#224; c&amp;#243; th&amp;#7875; thu th&amp;#7853;p &amp;#253; ki&amp;#7871;n v&amp;#7873; ph&amp;#432;&amp;#417;ng ph&amp;#225;p gi&amp;#7843;ng d&amp;#7841;y quen thu&amp;#7897;c c&amp;#7911;a t&amp;#244;i n&amp;#7871;u nh&amp;#432; c&amp;#7913; li&amp;#234;n t&amp;#7909;c ng&amp;#7855;t &amp;#273;o&amp;#7841;n l&amp;#7901;i gi&amp;#7843;ng c&amp;#7911;a t&amp;#244;i? B&amp;#224; th&amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#7845;y, t&amp;#244;i th&amp;#432;&amp;#7901;ng kh&amp;#244;ng cho ph&amp;#233;p ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;c n&amp;#243;i trong khi t&amp;#244;i &amp;#273;ang n&amp;#243;i.&amp;#8221; &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge nh&amp;#236;n nh&amp;#432; th&amp;#7875; v&amp;#7915;a b&amp;#7883; m&amp;#7897;t c&amp;#225;i t&amp;#225;t v&amp;#224;o m&amp;#7863;t. B&amp;#224; kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i g&amp;#236;, nh&amp;#432;ng nh&amp;#236;n th&amp;#7859;ng v&amp;#224;o m&amp;#7851;u gi&amp;#7845;y da trong c&amp;#225;i h&amp;#7891; s&amp;#417; c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#224; b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u nghi&amp;#7871;n b&amp;#250;t gi&amp;#7853;n d&amp;#7919;. &amp;#160;V&amp;#7899;i v&amp;#7867; ch&amp;#7859;ng bu&amp;#7891;n ch&amp;#250; &amp;#253;, gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall l&amp;#7841;i quay v&amp;#7873; v&amp;#7899;i l&amp;#7899;p h&amp;#7885;c. t&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i: nh&amp;#7919;ng C&amp;#226;u Th&amp;#7847;n Ch&amp;#250; Bi&amp;#7871;n M&amp;#7845;t s&amp;#7869; tr&amp;#7903; n&amp;#234;n kh&amp;#243; h&amp;#417;n khi l&amp;#224;m Bi&amp;#7871;n M&amp;#7845;t nh&amp;#7919;ng con th&amp;#250; ph&amp;#7913;c t&amp;#7841;p h&amp;#417;n. Con &amp;#7889;c s&amp;#234;n v&amp;#224; m&amp;#7897;t lo&amp;#224;i v&amp;#7853;t kh&amp;#244;ng x&amp;#432;&amp;#417;ng s&amp;#7889;ng, n&amp;#234;n kh&amp;#244;ng g&amp;#226;y ra nhi&amp;#7873;u tr&amp;#7903; ng&amp;#7841;i; nh&amp;#432;ng con chu&amp;#7897;t l&amp;#224; m&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#7897;ng v&amp;#7853;t h&amp;#7919;u nh&amp;#361;, th&amp;#236; s&amp;#7869; g&amp;#226;y ra nhi&amp;#7873;u tr&amp;#7903; ng&amp;#7841;i h&amp;#417;n. Do &amp;#273;&amp;#243;, kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; n&amp;#224;o m&amp;#224; c&amp;#225;c em thi h&amp;#224;nh ph&amp;#233;p thu&amp;#7853;t n&amp;#224;y khi m&amp;#224; t&amp;#226;m tr&amp;#237; c&amp;#7913; l&amp;#7903;n v&amp;#7903;n v&amp;#7873; b&amp;#7919;a chi&amp;#7873;u c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh. Do &amp;#273;&amp;#243; - c&amp;#225;c em &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; bi&amp;#7871;t c&amp;#226;u th&amp;#7847;n ch&amp;#250; r&amp;#7891;i, h&amp;#227;y cho t&amp;#244;i xem c&amp;#225;c em c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m m&amp;#224; c&amp;#244; &amp;#7845;y c&amp;#243; th&amp;#7875; d&amp;#7841;y cho t&amp;#7899; c&amp;#225;ch &amp;#273;&amp;#7915;ng m&amp;#7845;t t&amp;#7921; ch&amp;#7911; v&amp;#7899;i b&amp;#224; Umbridge &amp;#7845;y nh&amp;#7881;!&amp;#8221; Harry th&amp;#236; th&amp;#7847;m v&amp;#7899;i Ron, nh&amp;#432;ng n&amp;#243; l&amp;#7841;i &amp;#273;ang c&amp;#432;&amp;#7901;i t&amp;#432;&amp;#417;i &amp;#8211; c&amp;#417;n gi&amp;#7853;n c&amp;#7911;a n&amp;#243; v&amp;#7899;i gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall &amp;#273;&amp;#227; bay h&amp;#417;i m&amp;#7845;t. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge kh&amp;#244;ng &amp;#273;i theo gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall &amp;#273;i l&amp;#242;ng v&amp;#242;ng trong l&amp;#7899;p nh&amp;#432; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;i theo gi&amp;#225;o s&amp;#432; Trelawney; c&amp;#243; th&amp;#7875; v&amp;#236; b&amp;#224; nh&amp;#7853;n ra r&amp;#7857;ng gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall s&amp;#7869; kh&amp;#244;ng cho ph&amp;#233;p nh&amp;#432; v&amp;#7853;y. Tuy nhi&amp;#234;n, b&amp;#224; l&amp;#7841;i ghi ch&amp;#233;p nhi&amp;#7873;u h&amp;#417;n nhi&amp;#7873;u khi ng&amp;#7891;i t&amp;#7841;i g&amp;#243;c c&amp;#7911;a b&amp;#224;, v&amp;#224; khi gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall cu&amp;#7889;i c&amp;#249;ng c&amp;#361;ng n&amp;#243;i c&amp;#7843; l&amp;#7899;p b&amp;#7887; l&amp;#7841;i chu&amp;#7897;t v&amp;#224;o h&amp;#7897;p, b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t v&amp;#7867; d&amp;#7919; t&amp;#7907;n hi&amp;#7879;n r&amp;#245; tr&amp;#234;n m&amp;#7863;t. &amp;#273;&amp;#7845;y, b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#273;&amp;#226;y,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, ch&amp;#7909;p c&amp;#225;i &amp;#273;u&amp;#244;i d&amp;#224;i ngoe ngu&amp;#7849;y c&amp;#7911;a con chu&amp;#7897;t v&amp;#224; th&amp;#7843; n&amp;#243; tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i v&amp;#224;o c&amp;#225;i h&amp;#7897;p m&amp;#224; Lavender v&amp;#7915;a &amp;#273;&amp;#432;a qua. &amp;#160;Khi ch&amp;#250;ng l&amp;#7909;c t&amp;#7909;c ra kh&amp;#7887;i l&amp;#7899;p, Harry th&amp;#7845;y gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge ti&amp;#7871;n l&amp;#7841;i b&amp;#224;n gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n; n&amp;#243; th&amp;#250;c Ron, &amp;#273;&amp;#7871;n l&amp;#432;&amp;#7907;t m&amp;#236;nh Ron th&amp;#250;c Hermione, v&amp;#224; c&amp;#7843; ba &amp;#273;&amp;#7913;a &amp;#273;&amp;#7873;u th&amp;#7853;n tr&amp;#7885;ng nghe tr&amp;#7897;m xem hai ng&amp;#432;&amp;#7901;i n&amp;#243;i g&amp;#236;. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; d&amp;#7841;y &amp;#7903; Hogwarts bao l&amp;#226;u r&amp;#7891;i?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge h&amp;#7887;i. &amp;#160;&amp;#8220;Ba m&amp;#432;&amp;#417;i ch&amp;#237;n n&amp;#259;m t&amp;#237;nh &amp;#273;&amp;#7871;n th&amp;#225;ng Ch&amp;#7841;p n&amp;#224;y,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i g&amp;#7885;n, &amp;#273;&amp;#243;ng m&amp;#7841;nh c&amp;#225;i c&amp;#7863;p c&amp;#7911;a b&amp;#224; l&amp;#7841;i. &amp;#160;Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge ghi ghi ch&amp;#233;p ch&amp;#233;p. l&amp;#7855;m,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i, &amp;#8220;b&amp;#224; s&amp;#7869; nh&amp;#7853;n k&amp;#7871;t qu&amp;#7843; cu&amp;#7897;c thanh tra c&amp;#7911;a b&amp;#224; v&amp;#224;o m&amp;#432;&amp;#7901;i ng&amp;#224;y t&amp;#7899;i.&amp;#8221; s&amp;#7869; c&amp;#7889; gi&amp;#225;o s&amp;#432; McGonagall n&amp;#243;i v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t v&amp;#7867; l&amp;#7841;nh l&amp;#249;ng kh&amp;#225;c h&amp;#7859;n, v&amp;#224; b&amp;#432;&amp;#7899;c v&amp;#7873; ph&amp;#237;a c&amp;#7917;a. &amp;#8220;Nhanh l&amp;#234;n n&amp;#224;o, ba em,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i, xua Harry, Ron v&amp;#224; Hermione ra tr&amp;#432;&amp;#7899;c. &amp;#160;Harry kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; n&amp;#224;o kh&amp;#244;ng n&amp;#7903; m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i t&amp;#225;n th&amp;#432;&amp;#7903;ng v&amp;#7899;i c&amp;#244; gi&amp;#225;o c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh v&amp;#224; nh&amp;#7853;n l&amp;#7841;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;i c&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#226;u y&amp;#7871;m c&amp;#7911;a c&amp;#244;. &amp;#160;N&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; ngh&amp;#297; l&amp;#224; l&amp;#7847;n ti&amp;#7871;p theo n&amp;#243; s&amp;#7869; g&amp;#7863;p Umbridge s&amp;#7869; l&amp;#224; l&amp;#7847;n c&amp;#7845;m t&amp;#250;c v&amp;#224;o bu&amp;#7893;i t&amp;#7889;i, nh&amp;#432;ng n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7847;m. Khi ch&amp;#250;ng &amp;#273;i xu&amp;#7889;ng b&amp;#227;i c&amp;#7887; v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Khu R&amp;#7915;ng &amp;#273;&amp;#7875; h&amp;#7885;c m&amp;#244;n Ch&amp;#259;m S&amp;#243;c Sinh V&amp;#7853;t Huy&amp;#7873;n B&amp;#237;, ch&amp;#250;ng l&amp;#7841;i th&amp;#7845;y b&amp;#224; ta v&amp;#224; v&amp;#7899;i c&amp;#225;i c&amp;#7863;p h&amp;#7891; s&amp;#417; c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7907;i s&amp;#7861;n c&amp;#7841;nh gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; kh&amp;#244;ng th&amp;#432;&amp;#7901;ng xuy&amp;#234;n d&amp;#7841;y m&amp;#244;n n&amp;#224;y ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; Harry nghe th&amp;#7845;y b&amp;#224; h&amp;#7887;i khi ch&amp;#250;ng &amp;#273;i v&amp;#7873; c&amp;#225;i b&amp;#224;n d&amp;#224;i c&amp;#243; m&amp;#7897;t nh&amp;#243;m nh&amp;#7919;ng con Bowtruckle b&amp;#7883; b&amp;#7855;t s&amp;#7861;n &amp;#273;ang nh&amp;#7889;n nh&amp;#225;o quanh &amp;#273;&amp;#225;m m&amp;#7885;t c&amp;#226;y nh&amp;#432; m&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#225;m c&amp;#224;nh c&amp;#226;y s&amp;#7889;ng. nh&amp;#432; v&amp;#7853;y,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank n&amp;#243;i, ch&amp;#7855;p tay sau l&amp;#432;ng v&amp;#224; ng&amp;#432;&amp;#7899;c m&amp;#7855;t l&amp;#234;n. &amp;#8220;T&amp;#244;i l&amp;#224; gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n thay th&amp;#7871; cho gi&amp;#225;o s&amp;#432; Hagrid.&amp;#8221; &amp;#160;Harry trao &amp;#273;&amp;#7893;i nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i nh&amp;#236;n kh&amp;#243; ch&amp;#7883;u v&amp;#7899;i Ron v&amp;#224; Hermione. Malfoy hu&amp;#253;t s&amp;#225;o v&amp;#7899;i Crabbe v&amp;#224; Goyle; r&amp;#245; l&amp;#224; n&amp;#243; r&amp;#7845;t th&amp;#237;ch c&amp;#417; h&amp;#7897;i n&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#7875; d&amp;#7921;ng chuy&amp;#7879;n v&amp;#7873; v&amp;#7899;i Hagrid v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t th&amp;#224;nh vi&amp;#234;n c&amp;#7911;a B&amp;#7897;. gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i,h&amp;#7841; gi&amp;#7885;ng, cho d&amp;#249; Harry v&amp;#7851;n c&amp;#243; th&amp;#7875; nghe gi&amp;#7885;ng b&amp;#224; kh&amp;#225; r&amp;#245;, &amp;#8220;T&amp;#244;i kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t l&amp;#224; &amp;#8211; ng&amp;#224;i hi&amp;#7879;u tr&amp;#432;&amp;#7903;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7887; qua m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch kh&amp;#225; l&amp;#7841; l&amp;#249;ng vi&amp;#7879;c cho t&amp;#244;i bi&amp;#7871;t nh&amp;#7919;ng th&amp;#244;ng tin v&amp;#7873; v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; n&amp;#224;y - b&amp;#224; c&amp;#243; th&amp;#7875; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i r&amp;#7857;ng nguy&amp;#234;n nh&amp;#226;n n&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#227; khi&amp;#7871;n gi&amp;#225;o s&amp;#432; Hagrid &amp;#273;&amp;#227; k&amp;#233;o d&amp;#224;i k&amp;#7923; &amp;#273;i ngh&amp;#7881; c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh c&amp;#7911;a m&amp;#236;nh l&amp;#226;u th&amp;#7871; kh&amp;#244;ng?&amp;#8221; &amp;#160;Harry nh&amp;#236;n th&amp;#7845;y Malfoy &amp;#273;ang h&amp;#259;m h&amp;#7903; ng&amp;#432;&amp;#7899;c nh&amp;#236;n l&amp;#234;n v&amp;#224; nh&amp;#236;n Umbridge v&amp;#7899;i Grubbly-Plank m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch ch&amp;#259;m ch&amp;#250;. &amp;#160;&amp;#8220;E r&amp;#7857;ng t&amp;#244;i kh&amp;#244;ng th&amp;#7875;,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank n&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch h&amp;#7899;n h&amp;#7903;. &amp;#8220;T&amp;#244;i kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t g&amp;#236; h&amp;#417;n v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y h&amp;#417;n b&amp;#224;. T&amp;#244;i nh&amp;#7853;n m&amp;#7897;t tin c&amp;#250; t&amp;#7915; c&amp;#7909; Dumbledore, h&amp;#7887;i r&amp;#7857;ng t&amp;#244;i c&amp;#243; th&amp;#7875; nh&amp;#7853;n vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y v&amp;#224;i tu&amp;#7847;n kh&amp;#244;ng. T&amp;#244;i &amp;#273;&amp;#7891;ng &amp;#253;. &amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; t&amp;#244;i bi&amp;#7871;t. V&amp;#226;ng&amp;#8230; t&amp;#244;i b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u r&amp;#7891;i ch&amp;#7913;?&amp;#8221; xin m&amp;#7901;i,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, ghi ngu&amp;#7879;ch ngo&amp;#7841;c v&amp;#224;o h&amp;#7891; s&amp;#417;. &amp;#160;V&amp;#7899;i m&amp;#244;n n&amp;#224;y, Umbridge d&amp;#249;ng m&amp;#7897;t ch&amp;#237;nh s&amp;#225;ch kh&amp;#225;c, b&amp;#224; &amp;#273;i v&amp;#224;o gi&amp;#7919;a c&amp;#225;c h&amp;#7885;c sinh, h&amp;#7887;i ch&amp;#250;ng v&amp;#7873; c&amp;#225;c sinh v&amp;#7853;t huy&amp;#7873;n b&amp;#237;. Ph&amp;#7847;n l&amp;#7899;n m&amp;#7885;i ng&amp;#432;&amp;#7901;i &amp;#273;&amp;#7873;u c&amp;#243; th&amp;#7875; tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i kh&amp;#225; t&amp;#7889;t v&amp;#224; &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y l&amp;#224;m Harry kh&amp;#225; l&amp;#234;n tinh th&amp;#7847;n. &amp;#205;t nh&amp;#7845;t th&amp;#236; l&amp;#7899;p n&amp;#224;y kh&amp;#244;ng l&amp;#224;m cho uy t&amp;#237;n c&amp;#7911;a b&amp;#225;c Hagrid b&amp;#7883; h&amp;#7841; xu&amp;#7889;ng. chung,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, quay tr&amp;#7903; v&amp;#7873; ng&amp;#7891;i c&amp;#7841;nh gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank sau khi h&amp;#7887;i han k&amp;#7929; l&amp;#432;&amp;#7905;ng Dean Thomas, &amp;#8220;b&amp;#224; ngh&amp;#297; nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o, v&amp;#7899;i t&amp;#432; c&amp;#225;ch l&amp;#224; m&amp;#7897;t gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n t&amp;#7841;m th&amp;#7901;i &amp;#8211; m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i kh&amp;#225;ch quan ngo&amp;#224;i cu&amp;#7897;c. T&amp;#244;i ngh&amp;#297; l&amp;#224; b&amp;#224; n&amp;#234;n n&amp;#243;i xem &amp;#8211; b&amp;#224; ngh&amp;#297; nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o v&amp;#7873; Hogwarts? B&amp;#224; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y l&amp;#224; b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; nh&amp;#7853;n s&amp;#7921; h&amp;#7895; tr&amp;#7907; &amp;#273;&amp;#7847;y &amp;#273;&amp;#7911; t&amp;#7915; ph&amp;#237;a l&amp;#227;nh &amp;#273;&amp;#7841;o &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, v&amp;#226;ng, c&amp;#7909; Dumbledore tuy&amp;#7879;t l&amp;#7855;m,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank nhi&amp;#7879;t th&amp;#224;nh n&amp;#243;i. &amp;#8220;V&amp;#226;ng, t&amp;#244;i h&amp;#224;i l&amp;#242;ng v&amp;#7899;i c&amp;#244;ng vi&amp;#7879;c, th&amp;#7853;t s&amp;#7921; l&amp;#224; r&amp;#7845;t h&amp;#224;i l&amp;#242;ng.&amp;#8221; &amp;#160;V&amp;#7899;i v&amp;#7867; ho&amp;#224;i nghi r&amp;#7845;t l&amp;#7883;ch s&amp;#7921;, Umbridge ghi ch&amp;#250; ng&amp;#7855;n tr&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417; v&amp;#224; ti&amp;#7871;p t&amp;#7909;c &amp;#8220;Th&amp;#7871; v&amp;#224;o n&amp;#259;m nay b&amp;#224; &amp;#273;&amp;#7883;nh d&amp;#7841;y l&amp;#7899;p n&amp;#224;y nh&amp;#7919;ng g&amp;#236;- gi&amp;#7843; s&amp;#7917; nh&amp;#432; l&amp;#224; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Hagrid kh&amp;#244;ng tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7890;, t&amp;#244;i s&amp;#7869; d&amp;#7841;y c&amp;#225;c em v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng sinh v&amp;#7853;t huy&amp;#7873;n b&amp;#237; th&amp;#432;&amp;#7901;ng h&amp;#7887;i &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#7903; k&amp;#7923; thi OWL,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank n&amp;#243;i. &amp;#8220;Kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n nhi&amp;#7873;u th&amp;#7913; &amp;#273;&amp;#7875; d&amp;#7841;y - c&amp;#225;c em &amp;#273;&amp;#227; h&amp;#7885;c v&amp;#7873; k&amp;#7923; l&amp;#226;n v&amp;#224; v&amp;#7873; Nifflers, t&amp;#244;i ngh&amp;#297; v&amp;#224; ch&amp;#250;ng t&amp;#244;i s&amp;#7869; l&amp;#224;m vi&amp;#7879;c ti&amp;#7871;p v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng con Porlock v&amp;#224; Knezale, b&amp;#7843;o &amp;#273;&amp;#7843;m r&amp;#7857;ng c&amp;#225;c em c&amp;#243; th&amp;#7875; ph&amp;#226;n bi&amp;#7879;t nh&amp;#7919;ng con Crup v&amp;#7899;i Knarl, b&amp;#224; bi&amp;#7871;t b&amp;#224; r&amp;#7845;t c&amp;#243; v&amp;#7867; nh&amp;#432; bi&amp;#7871;t r&amp;#245; r&amp;#7857;ng b&amp;#224; &amp;#273;ang l&amp;#224;m g&amp;#236;,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, v&amp;#7879;t m&amp;#7897;t d&amp;#7845;u r&amp;#7845;t r&amp;#245; tr&amp;#234;n h&amp;#7891; s&amp;#417;. Harry kh&amp;#244;ng th&amp;#237;ch v&amp;#7867; nh&amp;#7845;n m&amp;#7841;nh khi b&amp;#224; ta n&amp;#243;i ch&amp;#7919; &amp;#8220;b&amp;#224;&amp;#8221; v&amp;#224; th&amp;#7853;m ch&amp;#237; c&amp;#242;n kh&amp;#244;ng th&amp;#237;ch h&amp;#417;n khi c&amp;#226;u h&amp;#7887;i ti&amp;#7871;p theo b&amp;#224; ta d&amp;#224;nh cho Goyle.&amp;#8221; N&amp;#224;o, t&amp;#244;i nghe n&amp;#243;i r&amp;#7857;ng em &amp;#273;&amp;#227; b&amp;#7883; th&amp;#432;&amp;#417;ng khi h&amp;#7885;c m&amp;#244;n n&amp;#224;y?&amp;#8221; &amp;#160;Goyle n&amp;#7903; m&amp;#7897;t n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i ngu ng&amp;#7889;c. Malfoy h&amp;#259;m h&amp;#7903; tr&amp;#7843; l&amp;#7901;i. l&amp;#224; em. T&amp;#244;i b&amp;#7883; m&amp;#7897;t con B&amp;#7857;ng M&amp;#227; t&amp;#225;p.&amp;#8221; con B&amp;#7857;ng M&amp;#227;?&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge n&amp;#243;i, ghi v&amp;#7897;i ghi v&amp;#224;ng. v&amp;#236; b&amp;#7841;n ta qu&amp;#225; ng&amp;#7889;c m&amp;#224; kh&amp;#244;ng ch&amp;#7883;u nghe l&amp;#7901;i d&amp;#7863;n c&amp;#7911;a b&amp;#225;c Hagrid,&amp;#8221; Harry gi&amp;#7853;n d&amp;#7919; n&amp;#243;i. &amp;#160;C&amp;#7843; Ron v&amp;#224; Hermione &amp;#273;&amp;#7873;u r&amp;#234;n l&amp;#234;n. Gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge ch&amp;#7853;m ch&amp;#7841;p quay &amp;#273;&amp;#7847;u v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry. ngh&amp;#297; l&amp;#224; s&amp;#7869; c&amp;#243; nh&amp;#7919;ng &amp;#273;&amp;#234;m c&amp;#7845;m t&amp;#250;c kh&amp;#225;c,&amp;#8221; b&amp;#224; n&amp;#243;i nh&amp;#7865; nh&amp;#224;ng, &amp;#8220;V&amp;#226;ng, c&amp;#225;m &amp;#417;n b&amp;#224; r&amp;#7845;t nhi&amp;#7873;u, gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank, t&amp;#244;i ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; t&amp;#7845;t c&amp;#7843; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; t&amp;#244;i c&amp;#7847;n &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y. B&amp;#224; s&amp;#7869; nh&amp;#7853;n k&amp;#7871;t qu&amp;#7843; thanh tra c&amp;#7911;a b&amp;#224; sau trong v&amp;#242;ng m&amp;#432;&amp;#7901;i ng&amp;#224;y.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;Hay l&amp;#7855;m,&amp;#8221; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Grubbly-Plank n&amp;#243;i, v&amp;#224; gi&amp;#225;o s&amp;#432; Umbridge b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u tr&amp;#7903; v&amp;#7873; b&amp;#227;i c&amp;#7887; h&amp;#432;&amp;#7899;ng tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i l&amp;#226;u &amp;#273;&amp;#224;i. &amp;#273;&amp;#243;, khi Harry r&amp;#7901;i kh&amp;#7887;i v&amp;#259;n ph&amp;#242;ng c&amp;#7911;a Umbridge th&amp;#236; &amp;#273;&amp;#227; g&amp;#7847;n n&amp;#7917;a &amp;#273;&amp;#234;m, tay n&amp;#243; b&amp;#226;y gi&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#227; ch&amp;#7843;y m&amp;#225;u r&amp;#7845;t nhi&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7895;i n&amp;#243; r&amp;#7883;n ra c&amp;#7843; c&amp;#225;i kh&amp;#259;n m&amp;#224; n&amp;#243; d&amp;#249;ng &amp;#273;&amp;#7875; b&amp;#259;ng v&amp;#7871;t th&amp;#432;&amp;#417;ng. N&amp;#243; t&amp;#432;&amp;#7903;ng l&amp;#224; c&amp;#259;n ph&amp;#242;ng sinh ho&amp;#7841;t chung s&amp;#7869; v&amp;#7855;ng l&amp;#7863;ng khi n&amp;#243; tr&amp;#7903; v&amp;#7873;, nh&amp;#432;ng c&amp;#7843; Ron v&amp;#224; Hermione l&amp;#7841;i ng&amp;#7891;i &amp;#273;&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7907;i n&amp;#243;. N&amp;#243; r&amp;#7845;t m&amp;#7915;ng khi th&amp;#7845;y c&amp;#225;c b&amp;#7841;n, &amp;#273;&amp;#7863;c bi&amp;#7879;t khi Hermione bi&amp;#7875;u l&amp;#7897; m&amp;#7897;t s&amp;#7921; th&amp;#244;ng c&amp;#7843;m h&amp;#417;n l&amp;#224; ph&amp;#234; ph&amp;#225;n. c&amp;#244; b&amp;#233; lo l&amp;#7855;ng n&amp;#243;i, &amp;#273;&amp;#432;a m&amp;#7897;t c&amp;#225;i h&amp;#361; nh&amp;#7887; &amp;#273;&amp;#7921;ng m&amp;#7897;t ch&amp;#7845;t l&amp;#7887;ng m&amp;#224;u v&amp;#224;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a b&amp;#7841;n, &amp;#8220;h&amp;#227;y ng&amp;#226;m tay v&amp;#224;o, n&amp;#243; l&amp;#224; n&amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#7885;c t&amp;#7915; n&amp;#432;&amp;#7899;c ng&amp;#226;m v&amp;#242;i c&amp;#7911;a con Murtlap, n&amp;#243; c&amp;#243; l&amp;#7907;i cho b&amp;#7841;n &amp;#273;&amp;#243;. &amp;#8220; &amp;#160;Harry &amp;#273;&amp;#432;a c&amp;#225;nh tay &amp;#273;&amp;#7847;y m&amp;#225;u &amp;#273;au nh&amp;#7913;c c&amp;#7911;a n&amp;#243; v&amp;#224;o c&amp;#225;i h&amp;#361; v&amp;#224; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;t m&amp;#7897;t c&amp;#7843;m gi&amp;#225;c d&amp;#7877; ch&amp;#7883;u l&amp;#7841; th&amp;#432;&amp;#7901;ng. Con Crookshanks c&amp;#7885; v&amp;#224;o ch&amp;#226;n n&amp;#243;, g&amp;#7915; g&amp;#7915; r&amp;#245; to, v&amp;#224; nh&amp;#7843;y v&amp;#224;o l&amp;#242;ng n&amp;#243; v&amp;#224; ng&amp;#7891;i y&amp;#234;n. &amp;#417;n,&amp;#8221; n&amp;#243; n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; bi&amp;#7871;t &amp;#417;n, g&amp;#227;i tai con Crookshanks b&amp;#7857;ng tay tr&amp;#225;i. &amp;#160;&amp;#8220;T&amp;#7899; v&amp;#7851;n ngh&amp;#297; l&amp;#224; c&amp;#7853;u n&amp;#234;n b&amp;#225;o l&amp;#7841;i v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y,&amp;#8221; Ron nh&amp;#7887; nh&amp;#7865; n&amp;#243;i. Harry d&amp;#7913;t kho&amp;#225;t n&amp;#243;i. &amp;#160;&amp;#8220;C&amp;#244; McGonagall s&amp;#7869; gi&amp;#7853;n l&amp;#7855;m n&amp;#7871;u c&amp;#244; bi&amp;#7871;t &amp;#8211;&amp;#8220; c&amp;#243; th&amp;#7875; c&amp;#244; &amp;#7845;y s&amp;#7869; nh&amp;#432; v&amp;#7853;y,&amp;#8221; Harry bu&amp;#7891;n bu&amp;#7891;n n&amp;#243;i. &amp;#8220;V&amp;#224; c&amp;#7853;u ngh&amp;#297; l&amp;#224; b&amp;#224; Umbridge &amp;#7845;y s&amp;#7869; c&amp;#7847;n bao nhi&amp;#234;u th&amp;#7901;i gian &amp;#273;&amp;#7875; th&amp;#244;ng qua m&amp;#7897;t &amp;#273;&amp;#7841;o lu&amp;#7853;t kh&amp;#225;c quy &amp;#273;&amp;#7883;nh r&amp;#7857;ng b&amp;#7845;t k&amp;#7923; ai ph&amp;#224;n n&amp;#224;n v&amp;#7873; Thanh Tra Cao C&amp;#7845;p s&amp;#7869; b&amp;#7883; sa th&amp;#7843;i ngay t&amp;#7913;c kh&amp;#7855;c?&amp;#8221; &amp;#160;Ron h&amp;#225; h&amp;#7889;c mi&amp;#7879;ng &amp;#273;&amp;#7875; tranh c&amp;#227;i nh&amp;#432;ng ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; l&amp;#7901;i n&amp;#224;o l&amp;#7885;t ra, v&amp;#224; sau m&amp;#7897;t l&amp;#250;c, n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#243;ng mi&amp;#7879;ng tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i, ch&amp;#7883;u thua. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#224; ta l&amp;#224; m&amp;#7897;t ph&amp;#7909; n&amp;#7919; x&amp;#7845;u xa,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i nh&amp;#7887;, &amp;#8220;X&amp;#7845;u xa. B&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t kh&amp;#244;ng, m&amp;#236;nh v&amp;#7915;a n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n v&amp;#7899;i Ron khi b&amp;#7841;n &amp;#273;i&amp;#8230; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh n&amp;#234;n l&amp;#224;m &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#7899;i b&amp;#224; &amp;#7845;y.&amp;#8221; &amp;#273;&amp;#7873; ngh&amp;#7883; l&amp;#224; n&amp;#234;n &amp;#273;&amp;#7847;u &amp;#273;&amp;#7897;c b&amp;#224; ta,&amp;#8221; Ron g&amp;#7857;n gi&amp;#7885;ng. m&amp;#236;nh mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i, l&amp;#224;m g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c b&amp;#224; &amp;#7845;y l&amp;#224; m&amp;#7897;t gi&amp;#225;o vi&amp;#234;n kh&amp;#7911;ng khi&amp;#7871;p nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o, v&amp;#224; v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c ch&amp;#250;ng m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; h&amp;#7885;c m&amp;#7897;t ph&amp;#233;p Ph&amp;#242;ng th&amp;#7911; n&amp;#224;o t&amp;#7915; b&amp;#224;,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#7900;, th&amp;#7871; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224;m g&amp;#236; n&amp;#224;o?&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, ng&amp;#225;p. &amp;#8220;Qu&amp;#225; tr&amp;#7877; r&amp;#7891;i, ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng? B&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#227; nh&amp;#7853;n vi&amp;#7879;c, b&amp;#224; ta &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#273;&amp;#226;y &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y lu&amp;#244;n. L&amp;#227;o Fudge mu&amp;#7889;n ch&amp;#7855;c ch&amp;#7855;n v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c n&amp;#224;y m&amp;#224;.&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i ng&amp;#7853;p ng&amp;#7915;ng. &amp;#8220;B&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t &amp;#273;&amp;#7845;y, h&amp;#244;m nay m&amp;#236;nh v&amp;#7915;a ngh&amp;#297; ra&amp;#8230;&amp;#8221; c&amp;#244; b&amp;#233; n&amp;#233;m m&amp;#7897;t c&amp;#225;i nh&amp;#236;n h&amp;#417;i lo l&amp;#7855;ng v&amp;#7873; ph&amp;#237;a Harry v&amp;#224; n&amp;#243;i lu&amp;#244;n v&amp;#7899;i v&amp;#7867; quy&amp;#7871;t t&amp;#226;m, &amp;#8220;m&amp;#236;nh ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng, - c&amp;#243; th&amp;#7875; l&amp;#224; &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7871;n l&amp;#250;c m&amp;#224; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh n&amp;#234;n ch&amp;#7881; &amp;#8211; ch&amp;#7881; t&amp;#7921; m&amp;#236;nh l&amp;#224;m &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243;.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;T&amp;#7921; m&amp;#236;nh l&amp;#224;m &amp;#7845;y &amp;#224;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; nghi ng&amp;#7901;, v&amp;#7851;n &amp;#273;ung &amp;#273;&amp;#432;a tay trong l&amp;#7885; n&amp;#432;&amp;#7899;c v&amp;#242;i Murtlap. t&amp;#7921; m&amp;#236;nh h&amp;#7885;c Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#160;&amp;#8220;B&amp;#7887; &amp;#273;i,&amp;#8221; Ron r&amp;#234;n l&amp;#234;n. &amp;#8220;B&amp;#7841;n mu&amp;#7889;n ch&amp;#250;ng m&amp;#236;nh ph&amp;#7843;i h&amp;#7885;c th&amp;#234;m ngo&amp;#224;i gi&amp;#7901;? B&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng th&amp;#7845;y l&amp;#224; c&amp;#7843; Harry v&amp;#224; m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#7841;i h&amp;#7909;t h&amp;#417;i v&amp;#7899;i m&amp;#7899; b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224; v&amp;#224; &amp;#273;&amp;#226;y ch&amp;#7881; m&amp;#7899;i l&amp;#224; tu&amp;#7847;n th&amp;#7913; hai th&amp;#244;i sao?&amp;#8221; chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y quang tr&amp;#7885;ng h&amp;#417;n c&amp;#7843; b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224;!&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#160;Harry v&amp;#224; Ron nh&amp;#236;n c&amp;#244; b&amp;#233; ch&amp;#259;m ch&amp;#259;m. kh&amp;#244;ng ngh&amp;#297; l&amp;#224; c&amp;#243; c&amp;#225;i g&amp;#236; trong v&amp;#361; tr&amp;#7909; n&amp;#224;y quan tr&amp;#7885;ng h&amp;#417;n b&amp;#224;i t&amp;#7853;p v&amp;#7873; nh&amp;#224; c&amp;#7843;!&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i. c&amp;#243; kh&amp;#7901; th&amp;#7871; ch&amp;#7913;, t&amp;#7845;t nhi&amp;#234;n l&amp;#224; c&amp;#243; r&amp;#7891;i,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t v&amp;#7867; lo l&amp;#7855;ng, theo nh&amp;#432; Harry th&amp;#7845;y, v&amp;#7867; m&amp;#7863;t c&amp;#244; b&amp;#233; &amp;#273;ang th&amp;#236;nh l&amp;#236;nh &amp;#225;nh l&amp;#234;n v&amp;#7867; h&amp;#259;ng h&amp;#225;i m&amp;#224; nh&amp;#7919;ng v&amp;#7845;n &amp;#273;&amp;#7873; v&amp;#7873; SPEW (h&amp;#7897;i c&amp;#7843;i thi&amp;#7879;n ph&amp;#250;c l&amp;#7907;i gia tinh) th&amp;#432;&amp;#7901;ng g&amp;#226;y ra v&amp;#7899;i c&amp;#244; ta. &amp;#8220;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; vi&amp;#7879;c ch&amp;#250;ng ta ph&amp;#7843;i t&amp;#7921; chu&amp;#7849;n b&amp;#7883;, nh&amp;#432; Harry &amp;#273;&amp;#227; n&amp;#243;i trong gi&amp;#7901; b&amp;#224; Umbridge &amp;#7845;y, cho nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; &amp;#273;ang ch&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#7907;i ch&amp;#250;ng ta. &amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; vi&amp;#7879;c ch&amp;#250;ng ta ph&amp;#7843;i ch&amp;#7855;n ch&amp;#7855;n l&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; th&amp;#7875; t&amp;#7921; v&amp;#7879;. N&amp;#7871;u ch&amp;#250;ng ta kh&amp;#244;ng h&amp;#7885;c &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; trong su&amp;#7889;t c&amp;#7843; n&amp;#259;m &amp;#8211;&amp;#8220; &amp;#160;&amp;#8220;T&amp;#7921; ch&amp;#250;ng m&amp;#236;nh th&amp;#236; kh&amp;#244;ng l&amp;#224;m &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; nhi&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#226;u,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i v&amp;#7899;i v&amp;#7867; cam ch&amp;#7883;u. &amp;#8220;M&amp;#236;nh mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i, th&amp;#244;i, ch&amp;#250;ng m&amp;#236;nh c&amp;#243; th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng l&amp;#7901;i nguy&amp;#7873;n &amp;#7903; th&amp;#432; vi&amp;#7879;n v&amp;#224; th&amp;#7921;c h&amp;#224;nh ch&amp;#250;ng, m&amp;#236;nh cho l&amp;#224;-&amp;#8220; m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7891;ng &amp;#253; l&amp;#224; ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; th&amp;#7875; v&amp;#432;&amp;#7907;t h&amp;#417;n nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#224; ch&amp;#250;ng ch&amp;#7881; c&amp;#243; th&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7885;c t&amp;#7915; nh&amp;#7919;ng quy&amp;#7875;n s&amp;#225;ch,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, &amp;#8220;Ch&amp;#250;ng ta c&amp;#7847;n c&amp;#243; th&amp;#7847;y, m&amp;#7897;t ng&amp;#432;&amp;#7901;i th&amp;#7847;y &amp;#273;&amp;#250;ng ngh&amp;#297;a, ng&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#243; th&amp;#7875; ch&amp;#7881; cho ch&amp;#250;ng ta c&amp;#225;ch d&amp;#249;ng c&amp;#225;c c&amp;#226;u th&amp;#7847;n ch&amp;#250; v&amp;#224; ch&amp;#7881;nh l&amp;#7841;i cho ch&amp;#250;ng ta n&amp;#7871;u ch&amp;#250;ng ta l&amp;#224;m sao.&amp;#8221; nh&amp;#432; b&amp;#7841;n mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i v&amp;#7873; th&amp;#7847;y Lupin&amp;#8230;&amp;#8221; Harry b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u. kh&amp;#244;ng, m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i v&amp;#7873; th&amp;#7847;y Lupin,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i, &amp;#8220;Th&amp;#7847;y &amp;#7845;y qu&amp;#225; b&amp;#7853;n v&amp;#7899;i &amp;#272;&amp;#7897;i qu&amp;#226;n r&amp;#7891;i, d&amp;#249; sao &amp;#273;i n&amp;#7919;a, ch&amp;#250;ng ta c&amp;#243; th&amp;#7875; g&amp;#7863;p th&amp;#7847;y trong k&amp;#7923; ngh&amp;#7881; cu&amp;#7889;i tu&amp;#7847;n &amp;#7903; Hogsmeade v&amp;#224; &amp;#273;i&amp;#7873;u n&amp;#224;y &amp;#273;&amp;#227; qu&amp;#225; &amp;#273;&amp;#7911; th&amp;#432;&amp;#7905;ng xuy&amp;#234;n r&amp;#7891;i.&amp;#8221; th&amp;#236; ai ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Harry h&amp;#7887;i, cau m&amp;#224;y nh&amp;#236;n c&amp;#244; b&amp;#233;. &amp;#160;Hermione th&amp;#7901; d&amp;#224;i th&amp;#432;&amp;#7901;n th&amp;#432;&amp;#7907;t. r&amp;#245; sao?&amp;#8221; c&amp;#244; b&amp;#233; n&amp;#243;i. &amp;#8220;M&amp;#236;nh &amp;#273;ang n&amp;#243;i v&amp;#7873; b&amp;#7841;n &amp;#273;&amp;#7845;y, Harry.&amp;#8221; &amp;#160;C&amp;#243; m&amp;#7897;t kho&amp;#7843;ng im l&amp;#7863;ng. M&amp;#7897;t c&amp;#417;n gi&amp;#243; &amp;#273;&amp;#234;m nh&amp;#7865; lao xao ngo&amp;#224;i c&amp;#7917;a s&amp;#7893;, v&amp;#224; &amp;#225;nh l&amp;#7917;a b&amp;#7853;p b&amp;#249;ng. &amp;#160;&amp;#8220;V&amp;#7873; m&amp;#236;nh l&amp;#224; sao?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i. &amp;#273;ang n&amp;#243;i l&amp;#224; b&amp;#7841;n s&amp;#7869; d&amp;#7841;y m&amp;#236;nh Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m.&amp;#8221; &amp;#160;Harry ng&amp;#243; c&amp;#244; b&amp;#233; ch&amp;#259;m ch&amp;#250;. R&amp;#7891;i n&amp;#243; quay sang Ron, s&amp;#7861;n s&amp;#224;ng &amp;#273;&amp;#7875; trao &amp;#273;&amp;#7893;i nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i nh&amp;#236;n t&amp;#7913;c b&amp;#7921;c m&amp;#224; ch&amp;#250;ng v&amp;#7851;n trao cho nhau khi Hermione h&amp;#242; h&amp;#233;t v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng th&amp;#7913; ba tr&amp;#7907;n nh&amp;#432; SPEW. Tuy nhi&amp;#234;n, tr&amp;#432;&amp;#7899;c v&amp;#7867; th&amp;#7845;t kinh c&amp;#7911;a Harry, Ron ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; v&amp;#7867; b&amp;#7921;c b&amp;#7897;i g&amp;#236; h&amp;#7871;t. &amp;#160;N&amp;#243; kh&amp;#7869; cau m&amp;#224;y, c&amp;#243; v&amp;#7867; suy ngh&amp;#297;. R&amp;#7891;i n&amp;#243; n&amp;#243;i, l&amp;#224; m&amp;#7897;t &amp;#253; ki&amp;#7871;n?&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#8220;&amp;#221; ki&amp;#7871;n g&amp;#236; ch&amp;#7913;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i. Ron n&amp;#243;i,&amp;#8221; d&amp;#7841;y b&amp;#7885;n n&amp;#224;y h&amp;#7885;c m&amp;#243;n &amp;#273;&amp;#243;.&amp;#8221; &amp;#160;Harry b&amp;#226;y gi&amp;#7901; &amp;#273;&amp;#227; c&amp;#432;&amp;#7901;i toe to&amp;#233;t, tin ch&amp;#7855;c l&amp;#224; hai &amp;#273;&amp;#7913;a b&amp;#7841;n &amp;#273;ang ch&amp;#417;i m&amp;#236;nh. t&amp;#7899; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; th&amp;#7847;y gi&amp;#225;o, t&amp;#7899; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875;-&amp;#8220; &amp;#160;&amp;#8220;Harry &amp;#7841;, b&amp;#7841;n &amp;#273;&amp;#7913;ng &amp;#273;&amp;#7847;u trong n&amp;#259;m v&amp;#7873; Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m,&amp;#8221; Hermione n&amp;#243;i. &amp;#7845;y &amp;#224;?&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, b&amp;#226;y gi&amp;#7901; th&amp;#236; n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#7911;a n&amp;#243; c&amp;#224;ng r&amp;#7897;ng h&amp;#417;n bao gi&amp;#7901;, Kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#226;y, b&amp;#7841;n h&amp;#417;n m&amp;#236;nh trong t&amp;#7845;t c&amp;#7843; c&amp;#225;c b&amp;#224;i ki&amp;#7875;m tra&amp;#8220; s&amp;#7921; th&amp;#236; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i v&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#226;u,&amp;#8221; Hermione l&amp;#7841;nh l&amp;#249;ng n&amp;#243;i. &amp;#8220; B&amp;#7841;n h&amp;#417;n m&amp;#236;nh trong n&amp;#259;m th&amp;#7913; ba &amp;#8211; n&amp;#259;m duy nh&amp;#7845;t m&amp;#224; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh th&amp;#7853;t s&amp;#7921; ng&amp;#7891;i thi v&amp;#224; c&amp;#243; m&amp;#7897;t th&amp;#7847;y gi&amp;#225;o hi&amp;#7875;u r&amp;#245; m&amp;#244;n n&amp;#224;y. Nh&amp;#432;ng m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i v&amp;#7873; k&amp;#7871;t qu&amp;#7843; ki&amp;#7875;m tra, Harry &amp;#7841;. H&amp;#227;y ngh&amp;#297; v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n m&amp;#224; b&amp;#7841;n &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#224;m.&amp;#8221; &amp;#273;ang mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i chuy&amp;#7879;n qu&amp;#225;i g&amp;#236; th&amp;#7871;?&amp;#8221; bi&amp;#7871;t kh&amp;#244;ng, m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng ch&amp;#7855;c l&amp;#224; m&amp;#236;nh mu&amp;#7889;n c&amp;#225;i k&amp;#7867; ngu ng&amp;#7889;c kia d&amp;#7841;y m&amp;#236;nh,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i v&amp;#7899;i Hermione, h&amp;#417;i c&amp;#432;&amp;#7901;i. V&amp;#224; n&amp;#243; quay sang Harry. &amp;#273;i n&amp;#224;o,&amp;#8221; n&amp;#243; n&amp;#243;i, t&amp;#7841;o ra v&amp;#7867; m&amp;#7863;t gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; Goyle &amp;#273;ang suy ngh&amp;#297;. &amp;#8220;&amp;#7914; &amp;#8211; n&amp;#259;m nh&amp;#7845;t th&amp;#236; b&amp;#7841;n b&amp;#7843;o v&amp;#7879; H&amp;#242;n &amp;#273;&amp;#225; Ph&amp;#249; Thu&amp;#7927; kh&amp;#7887;i b&amp;#224;n tay &amp;#273;&amp;#243; l&amp;#224; may m&amp;#7855;n th&amp;#244;i,&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, &amp;#8220;n&amp;#243; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; t&amp;#224;i n&amp;#259;ng-&amp;#8220; th&amp;#7913; hai,&amp;#8221; Ron ng&amp;#7855;t l&amp;#7901;i, &amp;#8220;b&amp;#7841;n gi&amp;#7871;t con T&amp;#7917; X&amp;#224; v&amp;#224; ti&amp;#234;u di&amp;#7879;t Riddle.&amp;#8221; n&amp;#7871;u con Fawkes kh&amp;#244;ng &amp;#273;&amp;#7871;n th&amp;#236; t&amp;#7899; &amp;#8211;&amp;#8220; th&amp;#7913; ba,&amp;#8221; Ron v&amp;#7851;n n&amp;#243;i l&amp;#7899;n, &amp;#8220;c&amp;#7853;u m&amp;#7897;t m&amp;#236;nh h&amp;#7841; c&amp;#249;ng c&amp;#249;ng l&amp;#250;c c&amp;#7843; tr&amp;#259;m Gi&amp;#225;m Ng&amp;#7909;c-&amp;#8220; bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#361;ng l&amp;#224; r&amp;#249;a , n&amp;#7871;u nh&amp;#432; m&amp;#224; c&amp;#225;i Xoay Th&amp;#7901;i Gian kh&amp;#244;ng-&amp;#8221; v&amp;#7915;a qua,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, l&amp;#250;c n&amp;#224;y th&amp;#236; n&amp;#243; g&amp;#7847;n nh&amp;#432; h&amp;#233;t l&amp;#7841;i &amp;#273;&amp;#225;nh b&amp;#7841;i &amp;#160;&amp;#8220;Nghe t&amp;#7899; &amp;#273;&amp;#226;y n&amp;#232;!&amp;#8221; Harry n&amp;#243;i, g&amp;#7847;n nh&amp;#432; t&amp;#7913;c &amp;#273;i&amp;#234;n l&amp;#234;n, v&amp;#236; l&amp;#250;c n&amp;#224;y c&amp;#7843; Ron v&amp;#224; Hermione &amp;#273;&amp;#7873;u c&amp;#432;&amp;#7901;i nghe t&amp;#7899; th&amp;#244;i, kh&amp;#244;ng? R&amp;#7845;t tuy&amp;#7879;t khi nghe c&amp;#7853;u n&amp;#243;i v&amp;#7853;y, nh&amp;#432;ng nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7873;u l&amp;#224; may m&amp;#7855;n c&amp;#7843;, g&amp;#7847;n n&amp;#7917;a th&amp;#7901;i gian khi &amp;#273;&amp;#7909;ng chuy&amp;#7879;n t&amp;#7899; kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t ph&amp;#7843;i l&amp;#224;m g&amp;#236; h&amp;#7871;t, t&amp;#7899; ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; k&amp;#7871; ho&amp;#7841;ch n&amp;#224;o v&amp;#7873; ch&amp;#250;ng, t&amp;#7899; ch&amp;#7881; l&amp;#224;m b&amp;#7845;t k&amp;#7923; chuy&amp;#7879;n g&amp;#236; m&amp;#224; t&amp;#7899; c&amp;#243; th&amp;#7875; ngh&amp;#297; ra, v&amp;#224; t&amp;#7899; g&amp;#7847;n nh&amp;#432; lu&amp;#244;n c&amp;#243; s&amp;#7921; gi&amp;#250;p &amp;#273;&amp;#7905;-&amp;#8220; &amp;#160;Ron v&amp;#224; Hermione v&amp;#7851;n c&amp;#7913; c&amp;#432;&amp;#7901;i, v&amp;#224; Harry c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y t&amp;#7913;c l&amp;#7891;ng l&amp;#234;n; n&amp;#243; th&amp;#7853;m ch&amp;#237; kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; hi&amp;#7875;u v&amp;#236; sao m&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;i&amp;#234;n ti&amp;#7871;t nh&amp;#432; th&amp;#7871;. c&amp;#243; ng&amp;#7891;i &amp;#273;&amp;#243; m&amp;#224; c&amp;#432;&amp;#7901;i nh&amp;#432; th&amp;#7875; c&amp;#225;c b&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t r&amp;#224;nh h&amp;#417;n m&amp;#236;nh v&amp;#7853;y, m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#227; &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#243; ph&amp;#7843;i kh&amp;#244;ng&amp;#8221; n&amp;#243; h&amp;#233;t to&amp;#225;ng l&amp;#234;n. &amp;#8220;M&amp;#236;nh bi&amp;#7871;t m&amp;#7885;i chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#227; di&amp;#7877;n ra th&amp;#7871; n&amp;#224;o, &amp;#273;&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng? V&amp;#224; m&amp;#236;nh ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; v&amp;#432;&amp;#7907;t qua nh&amp;#7919;ng chu&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#243; b&amp;#7903;i v&amp;#236; m&amp;#236;nh xu&amp;#7845;t s&amp;#7855;c trong m&amp;#244;n Ph&amp;#242;ng Ch&amp;#7889;ng Ngh&amp;#7879; Thu&amp;#7853;t H&amp;#7855;c &amp;#193;m, m&amp;#236;nh v&amp;#432;&amp;#7907;t qua b&amp;#7903;i v&amp;#236; &amp;#8211; b&amp;#7903;i v&amp;#236; nh&amp;#7919;ng s&amp;#7921; gi&amp;#250;p &amp;#273;&amp;#7905; &amp;#273;&amp;#7871;n &amp;#273;&amp;#250;ng l&amp;#250;c, ho&amp;#7863;c b&amp;#7903;i v&amp;#236; m&amp;#236;nh &amp;#273;o&amp;#225;n &amp;#273;&amp;#250;ng &amp;#8211; nh&amp;#432;ng m&amp;#236;nh ch&amp;#7881; m&amp;#242; m&amp;#7851;m m&amp;#224; qua th&amp;#244;i, m&amp;#236;nh ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; &amp;#253; ni&amp;#7879;m g&amp;#236; v&amp;#7873; vi&amp;#7879;c m&amp;#236;nh l&amp;#224;m c&amp;#7843; &amp;#8211; &amp;#272;&amp;#7914;NG C&amp;#211; C&amp;#431;&amp;#7900;I N&amp;#7918;A!: &amp;#160;C&amp;#225;i h&amp;#361; n&amp;#432;&amp;#7899;c ng&amp;#226;m Murtlap r&amp;#417;i xo&amp;#7843;ng xu&amp;#7889;ng n&amp;#7873;n nh&amp;#224; v&amp;#224; v&amp;#7905; tan. N&amp;#243; nh&amp;#7853;n ra r&amp;#7857;ng n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y, d&amp;#249; n&amp;#243; ch&amp;#7859;ng h&amp;#7873; nh&amp;#7899; l&amp;#224; m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#227; &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y t&amp;#7915; l&amp;#250;c n&amp;#224;o. Crookshanks lu&amp;#7891;n &amp;#273;i d&amp;#432;&amp;#7899;i gh&amp;#7871; b&amp;#224;nh. Nh&amp;#7919;ng n&amp;#7909; c&amp;#432;&amp;#7901;i c&amp;#7911;a Ron v&amp;#224; Hermione bi&amp;#7871;n m&amp;#7845;t. b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng bi&amp;#7871;t n&amp;#243; nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o &amp;#273;&amp;#226;u! C&amp;#225;c b&amp;#7841;n &amp;#8211; b&amp;#7845;t k&amp;#7923; ai trong s&amp;#7889; c&amp;#225;c b&amp;#7841;n &amp;#8211; &amp;#273;&amp;#7873;u ch&amp;#432;a h&amp;#7873; &amp;#273;&amp;#7889;i m&amp;#7863;t v&amp;#7899;i h&amp;#7855;n, &amp;#273;&amp;#250;ng kh&amp;#244;ng? C&amp;#225;c b&amp;#7841;n ngh&amp;#297; r&amp;#7857;ng ch&amp;#7881; &amp;#273;&amp;#417;n thu&amp;#7847;n l&amp;#224; nh&amp;#7899; v&amp;#7873; c&amp;#225;c c&amp;#226;u th&amp;#7847;n ch&amp;#250; v&amp;#224; tung n&amp;#243; v&amp;#224;o m&amp;#7863;t h&amp;#7855;n &amp;#224;, gi&amp;#7889;ng nh&amp;#432; c&amp;#225;c b&amp;#7841;n l&amp;#224;m trong l&amp;#7899;p v&amp;#7853;y h&amp;#7843;? Su&amp;#7889;t c&amp;#7843; th&amp;#7901;i gian &amp;#273;&amp;#243; b&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t ch&amp;#7855;c l&amp;#224; ch&amp;#7859;ng c&amp;#243; g&amp;#236; gi&amp;#7919;a b&amp;#7841;n v&amp;#224; c&amp;#225;i ch&amp;#7871;t ngo&amp;#224;i tr&amp;#7915; ch&amp;#237;nh b&amp;#7841;n &amp;#8211; tr&amp;#237; kh&amp;#244;n c&amp;#7911;a b&amp;#7841;n, ho&amp;#7863;c l&amp;#242;ng can &amp;#273;&amp;#7843;m c&amp;#7911;a b&amp;#7841;n, ho&amp;#7863;c l&amp;#224; b&amp;#7845;t k&amp;#7923; c&amp;#225;i g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#243; - nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; b&amp;#7841;n c&amp;#243; th&amp;#7875; ngh&amp;#297; ra khi b&amp;#7841;n bi&amp;#7871;t r&amp;#7857;ng ch&amp;#7881; c&amp;#242;n c&amp;#225;ch m&amp;#7897;t nan&amp;#244; gi&amp;#226;y (~kho&amp;#7843;ng th&amp;#7901;i gian si&amp;#234;u ng&amp;#7855;n) n&amp;#7919;a th&amp;#236; b&amp;#7841;n s&amp;#7869; b&amp;#7883; gi&amp;#7871;t, ho&amp;#7863;c b&amp;#7883; tra t&amp;#7845;n, ho&amp;#7863;c th&amp;#7845;y b&amp;#7841;n m&amp;#236;nh b&amp;#7883; gi&amp;#7871;t, h&amp;#7885; kh&amp;#244;ng c&amp;#243; d&amp;#7841;y b&amp;#7841;n nh&amp;#7919;ng &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#273;&amp;#243; trong l&amp;#7899;p &amp;#273;&amp;#226;u, &amp;#273;&amp;#7875; &amp;#273;&amp;#7847;u v&amp;#7899;i nh&amp;#7919;ng chuy&amp;#7879;n nh&amp;#432; v&amp;#7853;y &amp;#8211; v&amp;#224; hai b&amp;#7841;n ng&amp;#7891;i &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#432; x&amp;#7917; nh&amp;#432; th&amp;#7875; m&amp;#236;nh l&amp;#224; m&amp;#7897;t th&amp;#7857;ng b&amp;#233; r&amp;#7845;t th&amp;#244;ng minh &amp;#273;&amp;#7875; c&amp;#242;n &amp;#273;&amp;#7913;ng &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#226;y v&amp;#224; s&amp;#7889;ng s&amp;#243;t, c&amp;#242;n anh Diggory th&amp;#236; th&amp;#7853;t ngu ng&amp;#7889;c khi anh ta th&amp;#226;t b&amp;#7841;i - c&amp;#225;c b&amp;#7841;n ch&amp;#7881; l&amp;#224; ch&amp;#432;a t&amp;#7915;ng tr&amp;#7843;i qua, chuy&amp;#7879;n &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#243; th&amp;#7875; d&amp;#7877; d&amp;#224;ng x&amp;#7843;y ra v&amp;#7899;i m&amp;#236;nh, n&amp;#7871;u nh&amp;#432; kh&amp;#244;ng ph&amp;#7843;i l&amp;#224; Voldemort c&amp;#242;n c&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#7871;n m&amp;#236;nh-&amp;#8220; m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng n&amp;#243;i nh&amp;#432; v&amp;#7853;y &amp;#273;&amp;#226;u, &amp;#244;ng b&amp;#7841;n,&amp;#8221; Ron n&amp;#243;i, kinh h&amp;#227;i. &amp;#8220;B&amp;#7885;n m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng x&amp;#250;c ph&amp;#7841;m anh Diggory, b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh kh&amp;#244;ng &amp;#8211; c&amp;#7853;u &amp;#273;&amp;#227; hi&amp;#7875;u sai v&amp;#7873; &amp;#8211;&amp;#8220; &amp;#160;N&amp;#243; nh&amp;#236;n m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch tuy&amp;#7879;t v&amp;#7885;ng sang ph&amp;#237;a Hermione, &amp;#273;ang c&amp;#243; m&amp;#7897;t v&amp;#7867; m&amp;#7863;t &amp;#273;&amp;#7847;y &amp;#273;au kh&amp;#7893;. &amp;#160;&amp;#8220;Harry &amp;#417;i,&amp;#8221; c&amp;#244; b&amp;#233; r&amp;#7909;t r&amp;#232; n&amp;#243;i, &amp;#8220;b&amp;#7841;n kh&amp;#244;ng th&amp;#7845;y sao? &amp;#272;&amp;#7845;y l&amp;#224;&amp;#8230; &amp;#273;&amp;#7845;y ch&amp;#237;nh x&amp;#225;c l&amp;#224; nh&amp;#7919;ng g&amp;#236; m&amp;#224; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh c&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#7871;n b&amp;#7841;n&amp;#8230; b&amp;#7885;n m&amp;#236;nh c&amp;#7847;n bi&amp;#7871;t l&amp;#224; n&amp;#243; th&amp;#7853;t s&amp;#7921; nh&amp;#432; th&amp;#7871; n&amp;#224;o khi &amp;#8230; &amp;#273;&amp;#7889;i m&amp;#7863;t v&amp;#7899;i h&amp;#7855;n&amp;#8230; &amp;#273;&amp;#7889;i m&amp;#7863;t v&amp;#7899;i Voldemort.&amp;#8221; &amp;#160;&amp;#272;&amp;#243; l&amp;#224; l&amp;#7847;n &amp;#273;&amp;#7847;u ti&amp;#234;n c&amp;#244; b&amp;#233; n&amp;#243;i &amp;#273;&amp;#7871;n t&amp;#234;n c&amp;#7911;a Voldemort, v&amp;#224; chuy&amp;#7879;n n&amp;#224;y, h&amp;#417;n h&amp;#7859;n m&amp;#7885;i th&amp;#7913; kh&amp;#225;c, &amp;#273;&amp;#227; l&amp;#224;m Harry d&amp;#7883;u l&amp;#7841;i. V&amp;#7851;n c&amp;#242;n th&amp;#7903; m&amp;#7841;nh, n&amp;#243; ng&amp;#7891;i tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i xu&amp;#7889;ng gh&amp;#7871;, b&amp;#7855;t &amp;#273;&amp;#7847;u nh&amp;#7853;n th&amp;#7913;c r&amp;#245; l&amp;#224; tay n&amp;#243; l&amp;#7841;i &amp;#273;au nh&amp;#243;i m&amp;#7897;t c&amp;#225;ch kh&amp;#7911;ng khi&amp;#7871;p. N&amp;#243; &amp;#432;&amp;#7899;c l&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#227; kh&amp;#244;ng l&amp;#224;m v&amp;#7905; c&amp;#225;i h&amp;#361; &amp;#273;&amp;#7921;ng n&amp;#432;&amp;#7899;c ng&amp;#226;m Murlapt. r&amp;#7891;i&amp;#8230; b&amp;#7841;n h&amp;#227;y ngh&amp;#297; v&amp;#7873; &amp;#273;i&amp;#7873;u &amp;#7845;y,&amp;#8221; Hermione kh&amp;#7869; n&amp;#243;i. &amp;#160;Harry kh&amp;#244;ng th&amp;#7875; ngh&amp;#297; ra &amp;#273;i&amp;#7873;u g&amp;#236; &amp;#273;&amp;#7875; n&amp;#243;i. N&amp;#243; c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y x&amp;#7845;u h&amp;#7893; v&amp;#236; l&amp;#7841;i n&amp;#7893;i n&amp;#243;ng. N&amp;#243; g&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7847;u, kh&amp;#244;ng r&amp;#245; l&amp;#7855;m l&amp;#224; n&amp;#243; &amp;#273;&amp;#7891;ng &amp;#253; v&amp;#7899;i chuy&amp;#7879;n g&amp;#236;. &amp;#160;Hermione &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y. l&amp;#7855;m, m&amp;#236;nh &amp;#273;i ng&amp;#7911; &amp;#273;&amp;#226;y,&amp;#8221; c&amp;#244; b&amp;#233; n&amp;#243;i, v&amp;#7899;i m&amp;#7897;t gi&amp;#7885;ng r&amp;#245; l&amp;#224; c&amp;#7889; l&amp;#224;m ra v&amp;#7867; c&amp;#224;ng t&amp;#7921; nhi&amp;#234;n c&amp;#224;ng t&amp;#7889;t. &amp;#8220;Erm&amp;#8230; ch&amp;#224;o nh&amp;#233;.&amp;#8221; &amp;#160;Ron c&amp;#361;ng &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y. ch&amp;#7913;?&amp;#8221; N&amp;#243; ng&amp;#432;&amp;#7907;ng ngh&amp;#7883;u n&amp;#243;i v&amp;#7899;i Harry. Harry n&amp;#243;i. ch&amp;#7881; m&amp;#7897;t ph&amp;#250;t th&amp;#244;i. T&amp;#7899; c&amp;#7847;n ph&amp;#7843;i d&amp;#7885;n d&amp;#7865;p c&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#7889;ng n&amp;#224;y.&amp;#8221; &amp;#160;N&amp;#243; mu&amp;#7889;n n&amp;#243;i &amp;#273;&amp;#7871;n c&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#225;m l&amp;#7885; v&amp;#7905; n&amp;#7857;m tr&amp;#234;n s&amp;#224;n nh&amp;#224;. Ron g&amp;#7853;t &amp;#273;&amp;#7847;u v&amp;#224; r&amp;#7901;i &amp;#273;i. (~S&amp;#7917;a ch&amp;#7919;a),&amp;#8221; Harry l&amp;#7847;m b&amp;#7847;m, ch&amp;#7881; &amp;#273;&amp;#361;a th&amp;#7847;n v&amp;#7873; ph&amp;#237;a &amp;#273;&amp;#225;m m&amp;#7843;nh s&amp;#7913;. Ch&amp;#250;ng li&amp;#7873;n tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i, t&amp;#7889;t nh&amp;#432; m&amp;#7899;i, nh&amp;#432;ng kh&amp;#244;ng c&amp;#242;n n&amp;#432;&amp;#7899;c ng&amp;#226;m Murtlap trong h&amp;#361;. &amp;#160;N&amp;#243; th&amp;#236;nh l&amp;#236;nh c&amp;#7843;m th&amp;#7845;y &amp;#273;&amp;#7847;y m&amp;#7879;t m&amp;#7887;i &amp;#273;&amp;#7871;n n&amp;#7895;i n&amp;#243; mu&amp;#7889;n ng&amp;#7891;i ph&amp;#7883;ch tr&amp;#7903; l&amp;#7841;i v&amp;#224;o gh&amp;#7871; v&amp;#224; ng&amp;#7911; lu&amp;#244;n &amp;#7903; &amp;#273;&amp;#243;, nh&amp;#432;ng thay v&amp;#236; l&amp;#224;m v&amp;#7853;y th&amp;#236; n&amp;#243; t&amp;#7921; b&amp;#7855;t m&amp;#236;nh &amp;#273;&amp;#7913;ng d&amp;#7853;y v&amp;#224; &amp;#273;i theo Ron l&amp;#234;n c&amp;#7847;u thang. C&amp;#225;i &amp;#273;&amp;#234;m x&amp;#225;o tr&amp;#7897;n &amp;#273;&amp;#243; c&amp;#7911;a n&amp;#243; b&amp;#7883; l&amp;#7841;i ng&amp;#7855;t qu&amp;#227;ng b&amp;#7903;i nh&amp;#7919;ng gi&amp;#7845;c m&amp;#417; v&amp;#7873; nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i h&amp;#224;nh lang d&amp;#224;i v&amp;#224; nh&amp;#7919;ng c&amp;#225;i c&amp;#7917;a kho&amp;#225; k&amp;#237;n v&amp;#224; khi n&amp;#243; th&amp;#7913;c d&amp;#7853;y th&amp;#236; v&amp;#7871;t s&amp;#7865;o c&amp;#7911;a n&amp;#243; l&amp;#7841;i nh&amp;#7913;c bu&amp;#7889;t. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 16 Tại quán đầu heo Hermione không nhắc đến việc Harry sẽ dạy các bài học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trong vòng hai tuần sau khi cô bé đưa ra lời đề nghị đầu tiên. Những buổi cấm túc của Harry với Umbridge cuối cùng cũng chấm dứt (nó nghi ngờ không biết những cái từ bây giờ đã khắc sâu và mu bàn tay nó có thể xoá đi được hoàn toàn hay không); Ron đã tập thêm được bốn buổi Quidditch nữa và đã không bị la hét trong hai bữa tập sau; và tất cả ba đứa bọn nó đều có thể Làm Biến Mất được những con chuột của chúng (Hermione thật ra đã có thể tiến đến việc Làm Biến Mất những con mèo con), trước khi chủ đề này được khơi lại, vào một buổi chiều gió lộng vào cuối tháng Chín, khi mà cả ba đứa đều đang ngồi trong thư viện, tìm kiếm nguyên liệu làm linh dược theo yêu cầu của Snape.“Mình không biết là,” Hermione thình lình nói, “không biết là bạn đã có nghĩ gì thêm về việc Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chưa, Harry.”“Tất nhiên là mình đã nghĩ đến rồi,” Harry gắt gỏng nói, “chúng ta có thể quên nó đi được không, với cái mụ phù thuỷ đang dạy ta thì...“ “Mình muốn nói đến ý kiến của mình và Ron kìa,” Ron liếc sang cô bé cánh cảo, với vẻ đe doạ. Cô bé nhíu mày với nó – “Ồ, được thôi, ý kiến của mình là bạn có thể dạy cho bọn mình.” Harry không trả lời ngay. Nó giả vờ như đang nghiên cứu trang sách Chống-Độc Châu Á, bởi vì nó không muốn nói ra những gì trong tâm tưởng nó. Nó đã được đề nghị vấn đề này với một khoảng thời gian rộng rãi hai tuần trước đây để suy nghĩ. Đôi khi cái ý tưởng này có vẻ điên khùng, như vào cái đêm mà Hermione đề nghị nó, nhưng vào những lúc khác, nó lại thấy mình đang nghĩ về những câu thần chú hữu dụng với nó nhất trong những lần đụng độ khác nhau với các sinh vật Hắc Ám và các Tử Thần Thực Tử – nó thấy chính bản thân nó đang thật sự chuẩn bị các bài học trong tiềm thức. “Ờ,” nó chậm chạp nói, khi mà nó không thể giả vờ tìm kiếm trong cuốn Chống-Độc Châu Á được nữa. “vâng – mình đã suy nghĩ rồi.” “Và?” Hermione hăm hở nói. “Mình không biết,” Harry nói, câu giờ. Nó nhìn sang Ron. “Tớ nghĩ rằng đó là một ý kiến tốt để bắt đầu,” Ron nói, nó có vẻ đã sẵn lòng hơn để tham gia vào cuộc tranh luận khi thấy Harry không la hét trở lại. Harry lắc lư người một cách không thoải mái trên ghế. “Các bạn đã nghe mình nói rằng nhiều lần trong số đó chỉ là may mắn rồi chứ?” &quot;Ừ Harry,” Hermione dịu dàng nói, “nhưng cùng với những chuyện đó, chẳng có ích gì để giả vờ rằng bạn không giỏi môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cả, bởi vì bạn rất giỏi. Bạn là người duy nhất trong năm qua có thể thực hiện câu thần chú Imperius (Lời nguyền Độc đoán) hoàn hảo, bạn có thể tạo ra được Thần Hộ Mệnh, bạn có thể làm được nhiều điều mà ngay những phù thuỷ đã trưởng thành hoàn toàn cũng không thể, anh Viktor đã luôn nói thế...“ Ron liếc sang cô bé nhanh đến nỗi nó cổ nó kêu rắc rắc. Xoa lên cổ, nó hỏi. “Thế ư? Vicky nói thế nào?” “Hờ hờ,” Hermione nói bằng một giọng buồn chán, “Anh ấy nói rằng Harry biết làm những chuyện mà thậm chí anh ấy cũng không làm nổi, trong khi anh ấy đang là học sinh năm cuối ở Durmstrang.” Ron nhìn Hermione với vẻ nghi ngờ. &quot;Bạn không liên lạc với anh ta nữa chứ ?&quot; “Thế mình làm gì đây?” Hermione lạnh lùng nói, dù mặt cô bé hơi hồng lên. “Mình có thể có được một người bạn qua thư nếu như mình...“ “Anh ấy không chỉ muốn làm bạn qua thư với bạn đâu,” Ron nói với vẻ kết án. Hermione lắc đầu giận dữ và, mặc kệ Ron, vẫn đang quan sát cô, cô bé nói với Harry, “Thế nào, bạn nghĩ thế nào? Dạy bọn mình chứ?” “Chỉ bạn và Ron thôi nhé?” “Ờ,” Hermione nói, lại có vẻ hơi bối rối. “Ờ... này, xin bạn đừng lảng tránh như vậy Harry... mình thật sự nghĩ rằng bạn nên dạy cho bất kỳ ai muốn học. Mình muốn nói là chúng ta đang nói đến việc tự bảo vệ mình chống lại V...Voldemort. Ồ, đừng có mà sợ như vậy chứ, Ron. Nó có vẻ như không được công bằng nếu như mình không cho các bạn khác cơ hội.” Harry ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói. “Ờ, nhưng mình nghi ngờ rằng ngoài trừ hai bạn thì còn có ai muốn được mình dạy không. Mình là một kẻ gàn dở mà, nhớ không?” “Ờ, mình nghĩ là bạn có thể ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người đã rất ấn tượng khi nghe những gì mà bạn đã phải nói,” Hermione nói nghiêm túc.,”Nhìn này,” cô bé trườn về phía nó – Ron với nhìn cô bé với vẻ trầm tư trên mặt, cũng trườn tới trước để nghe – các bạn cũng biết là trong kỳ nghỉ cuối tuần ở tuần cuối cùng ở tháng Mười sẽ diễn ra ở Hogsmeade chứ? Thế nếu bọn mình nói với những ai có hứng thú đến gặp bọn mình ở làng để chúng ta có thể nói chuyện thì sao?” “Vì sao bọn mình phải thực hiện điều này ở ngoài trường?” Ron nói. “Bởi vì,” Hermione nói, quay lại với cái hình về món Cải Bắp Nhai Rào Rạo Trung Quốc mà cô bé vừa sao lại, “mình không nghĩ là bà Umbridge lại vui vẻ nếu bà ta thấy bọn mình tụ tập lại.” * Harry vô cùng mong ngóng đến cuộc đi chơi ở Hogsmeade, nhưng còn một điều làm nó lo lắng. Chú Sirius vẫn im như thóc kể từ lần xuất hiện trong lửa vào đầu tháng Chín, Harry biết là bọn nó đã làm cho ông giận vì họ không muốn ông đến đó – nhưng lúc nào nó cũng canh cánh là chú Sirius sẽ ném tung những lời khuyến cáo ra trước gió và lại đến bừa. Bọn chúng sẽ làm gì nếu một con chó đen to tướng lao về phía chúng ở Hogsmeade, có thể là ngay trước mũi Draco Malfoy? “Ờ, cậu không thể trách chú ấy về việc chú ấy muốn ra ngoài được,” Ron nói, khi Harry thảo luận về nỗi sợ hãi của nó với Ron và Hermione. “Mình muốn nói là chú ấy đã bị săn đuổi suốt hai năm ròng , và mình biết rằng chuyện này chẳng vui vẻ gì, nhưng ít ra thì chú ấy vẫn còn đang được tự do, phải không? Và lúc này chú ấy lại phải im lặng suốt với cái lão gia tinh dở điên dở dại đó. Hermione quắc mắt với Ron, nhưng cô bé đành phải bỏ qua sự khinh thường dành cho Kreacher này. &quot;Vấn đề rắc rối là,” cô bé nói với Harry, cho đến khi V...Voldemort – ồ, vì chúa, Ron ơi là Ron – khi đi ra ngoài, chú Sirius vẫn phải lẫn trốn, đúng không? Mình muốn nói là cái Bộ ngu si ấy vẫn không thể nhận ra rằng chú Sirius vô tội trừ khi họ chấp nhận là mọi chuyện cụ Dumbledore nói về chú ấy đều là sự thật. Và khi những gã ngốc ấy bắt đầu phải bắt bọn Tử Thần Thưc Tử trở lại, thì sẽ rõ là chú Sirius không phải là một người trong số chúng... Mình muốn nói, chú ấy không có Dấu Hiệu, là một chuyện nhé.” “Mình không nghĩ là chú ấy khờ đến nỗi lại xuất hiện,” Ron nói chắc chắn. “Cụ Dumbledore sẽ phát điên lên nếu chú ấy làm thế và chú Sirius luôn nghe lời cụ Dumbledore thậm chí nếu chú ấy không thích những gì chú ấy nghe.” Khi Harry vẫn có vẻ lo lắng, Hermione nói, “Nghe này, Ron và mình phải đã thông báo với những người nào mà bọn mình nghĩ là họ có thể muốn học một số bài học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chính thống, và có một số đã có hứng thú. Bọn mình đã nói bọn họ đến gặp mình ở Hogsmeade.” “Ờ,” Harry lơ đãng nói, tâm trí nó vẫn còn mãi nghĩ về chú Sirius. “Đừng lo, Harry,” Hermione khẽ nói, “Bạn đã có quá đủ chuyện để lo ngoài chuyện chú Sirius rồi.” Tất nhiên là cô bé khá có lý, nó chỉ vừa bắt kịp đống bài tập về nhà, cho dù nó đã làm khá hơn nhiều khi không phải đêm đêm bị cấm túc ở chỗ Umbridge nữa. Ron thậm chí vẫn còn tụt lại sau đống bài tập về nhà hơn Harry, bởi vì trong khi hai đứa cùng tập luyện Quidditch hai tuần một lần, thì Ron còn bổn phận của một huynh trưởng. Tuy nhiên, Hermione người đăng ký nhiều môn hơn cả hai đứa, không chỉ làm sạch sành sanh mọi bài tập của cô bé mà còn tìm được thời gian để đan quần áo cho bọn gia tinh. Harry phải công nhận là cô bé đã làm khá hơn nhiều; bây giờ thì chúng đã luôn có thể phân biệt được đâu là nón và đâu là vớ. Buổi sáng đi chơi đến Hogsmeade là một buổi bình minh sáng sủa nhưng lộng gió. Sau bữa ăn sáng họ xếp hàng trước mặt Flinch, người đang đọc tên họ từ một cái danh sách học sinh dài được phép của cha mẹ hoặc người giám hộ cho phép đến làng chơi. Với với nỗi xót xa nhè nhẹ, Harry nhớ lại rằng nếu không có Sirius, thì nó sẽ không thể nào đi được. Khi Harry đến lượt mình đến chỗ Flinch, ông thầy giám thị khịt mũi thật mạnh như thể muốn phát hiện đánh hơi một cái gì đó từ Harry. Rồi ông gật đầu khẽ và khiến xương hàm ông lại run run, và Harry bước qua, bước lên những bậc đá và bước vào một ngày lạnh giá nhưng chan hoà ánh nắng “Er – vì sao mà ông Flinch lại đánh hơi cậu thế?” Ron hỏi, khi nó, Harry và Hermione bước nhanh xuống lối đi rộng mở về phía cổng. “Tớ cho rằng ông ta đang kiểm tra xem có mùi Bom Thối không,” Harry nói, cười nhạt, “Tớ quên kể cho các bạn nghe...” Và nó kể lại câu chuyện về việc gửi thư cho Sirius và ông Flinch hầm hầm xông đến trong những giây sau đó, yêu cầu được thấy bức thư. Trước vẻ hơi ngạc nhiên của nó, Hermione thấy câu chuyện này rất thú vị, thật sự là thú vị hơn nhiều so với nó cảm thấy. “Ông ta nói là nhận được tố cáo là bạn đang đặt Bom Thối à? Nhưng mà ai mách với ông ta chứ?” “Mình đâu có biết,” Harry nói, nhún vai. “Có thể là Malfoy,” và nó bật cười khi nghĩ đến chuyện này. Chúng vẫn đi giữa những cái cột đá cao ngất với những con lợn lòi có cánh trên đỉnh và rẽ trái vào con đường dẫn vào làng, gió thổi tóc rũ xuống mắt chúng. “Malfoy à?” Hermione nói, suy nghĩ. “Ờ.. ừ.. có thể…” Và cô bé vẫn miên man suy nghĩ trên suốt đoạn đường ra ngoại ô của Hogsmeade. “Ờ, nhưng mà bọn mình đang đi đâu đây?” Harry hỏi. Đến Chỗ Ba Cây Chổi?” “Ồ... không,” Hermione nói, dứt khỏi cơn mơ mộng. “không, chỗ đó lúc nào cũng đông và ồn, mình đã nói với mọi người đến gặp bọn mình ở chỗ Đầu Heo, một quán rượu khác, bạn biết chỗ đấy rồi đấy, nó không nằm trên đường lớn. Mình nghĩ nó có phần... bạn hiểu không... có phần... láu cá (dodgy)… nhưng học sinh không thường đến đó đâu, vì thế bọn mình không sợ bị nghe lén.” Họ đi xuống con đường lớn, băng qua Tiệm Giỡn Phù Thuỷ của Zonko, nơi mà chúng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Fred, George và Lee Jordan, băng qua bưu điện, chỗ bọn cú đang đều đặn làm việc, và leo lên một con phố nhỏ dẫn đến một quán rượu nhỏ nằm trên đỉnh. Một cái bảng hiệu gỗ xiêu vẹo treo trên cái giá đỡ bụi bậm phía trên cửa, với một bức tranh đầu một con heo rừng hoang dại, máu nhỏ ra từ tấm vải trắng bao quanh nó. Cái dấu hiệu kêu cót két trong gió khi họ lại gần. Cả ba đều hơi ngần ngừ ngoài cửa. “Thôi, vào đi nào,” Hermione nói, hơi lo ngại. Harry mở đường vào trong. Nơi đây hoàn toàn không giống như Ba Cây Chổi, nơi có một quầy bar lớn mang đến một ấn tượng ấm cúng, sáng sủa và sạch sẽ. Quầy bar của quán Đầu Heo bao một một căn phòng nhỏ, xám xịt và dơ bẩn bốc đầy một cái mùi gì đó giống như mùi dê. Những cánh cửa sổ bên hông thì bám một lớp bụi dày cứng khiến cho rất ít ánh sáng thấm được vào phòng, thay vào đó căn phòng được chiếu sáng bằng những giá nến đặt nằm trên những cái bàn bằng gỗ thô. Nền nhà khi nhìn lướt qua thì có vẻ như giống như làm bằng đất nện, cho dù khi Harry bước trên nó thì nó nhận ra rằng có những lớp đá bên dưới những thứ trông giống như rác rưới đã được tích tụ lại đây hàng thế kỷ. Harry nhớ rằng ông Hagrid đã từng nói đến quán rượu này trong năm học đầu tiên của nó. “Kó khá nhìu trò vui ở Đầu Heo, ông đã nói thế khi giải thích về việc làm cách nào mà ông có được trứng rồng từ một người lạ mặt che mặt ở đây. Lúc đó Harry đã tự hỏi vì sao mà Hagrid không thấy lạ lùng khi người lạ mặt đó luôn che mặt trong suốt cuộc nói chuyện, bây giờ nó mới biết là việc che mặt là cái gì đóng giống như thời trang ở Đầu Heo. Có một người đàn ông ngồi ở quầy bar, đầu được phủ bởi những dải băng xám dơ bẩn, cho dù ông ta vẫn cố nuốt ừng ực hết ly này đến ly khác của một cái chất gì đó bốc khói nóng bỏng qua miệng; hai người khác liệm người trong áo choàng trùm đầu đang ngồi ở một cái bàn bên một cửa sổ, Harry đã thoáng nghĩ rằng họ là các Giám Ngục nếu như họ không nói chuyện với nhau bằng một giọng nặng thổ âm Yorkshirre, và ở một góc tối khác bên ngoài lò sưởi có một bà phù thuỷ đang ngồi với tấm voan đen dày phủ đến tận ngón chân. Họ chỉ có thể thấy chót mũi của bà vì nó hơi nhô lên từ tấm voan. “Mình không biết nơi này, Hermione ạ,” Harry thì thầm, khi họ băng ngang quầy bar. Nó đặc biệt chú ý đến bà phù thuỷ che voan dày. “Có thể nào là bà Umbridge ở đó không ta?” Hermione ném một tia mắt đánh giá người đeo voan kia. “Umbridge thấp hơn bà này,” nó khẽ nói, “Và dù sao đi nữa, thậm chí nếu Umbridge đến đây thì bà cũng không thể làm gì để ngăn cản bọn mình được, Harry à, bởi vì đã kiểm tra lại luật của trường hai ba lần rồi. Chúng ta không bị giới hạn; mình đã đặc biệt hỏi giáo sư Flitwick xem học sinh có được quyền đến Đầu Heo không, thầy ấy nói được, nhưng thầy đã đặc biệt khuyên mình rằng phải mang theo những cái cốc của chính mình. Và khi mình đánh giá mọi thứ mình có thể nghĩ rằng việc này giống như một hoạt động học nhóm và làm bài tập nhóm và hiển nhiên chúng hoàn toàn được phép. Mình chỉ không nghĩ rằng chúng mình nên phô trương những gì chúng ta đang làm.” “Không,” Harry nói lạnh nhạt nói, “đặc biệt khi mà thứ bạn hoạch định không chính xác là một việc làm bài tập nhóm, phải không?” Người đàn ông ở quầy bar khẽ khàng đi đến chỗ họ. Ông ta là một người đàn ông già nhìn có vẻ cục cằn râu tóc bạc, rậm rạp. Ông ta cao, gầy và có vẻ gì đó quen thuộc với Harry. “Uống gì?” ông hỏi cộc lốc. “Ba Bia Bơ ạ,” Hermione nói. Người đàn ông vươn tay xuống dưới quầy thu tiền và rút lên ba cái chai bụi bậm rất dơ bẩn và đặt mạnh lên quầy bar. “Sáu Sickle” ông ta nói. “Cứ giữ hết” Harry vội nói, đưa ra một đồng bạc. Mắt người đàn ông đảo khắp Harry, dừng lại khoảng một phần nhỏ của giây ở vết sẹo của nó. Rôi ông quay đi đặt đồng tiền của Harry vào một cái ngăn kéo cổ bằng gỗ, nó tự động đẩy ngăn ra để nhận nó. Harry, Ron và Hermione rút ra một cái bàn xa nhất và ngồi xuống, nhìn quanh. Người đàn ông trong lớp băng xám tiến lại quầy với những đồng knuckle và nhận tiếp một cốc cái chất uống bốc khói từ người chủ quán. “Các bạn biết gì không?” Ron thì thầm, hăm hở nhìn về phía quầy. “Chúng ta có thể gọi bất kỳ món gì mà chúng ta thích tại đây. Mình cá là cái lão ấy sẽ bán cho chúng ta bấy kỳ món gì, ông ta không quan tâm đâu. Mình luôn muốn thử uống cái món Whisky Lửa-“ “Bạn–là–một-huynh-trưởng,” Hermione ngắt lời. “Ồ” Ron nói, nụ cười tắt khỏi gương mặt, “Vâng...” “Nếu thế thì những người mà bạn nói sẽ đến gặp bọn mình đâu?” Harry hỏi, mở cái nắp bụi bặp của chai Bia Bơ của nó ra và tớp một ngụm. “Chỉ có vài người thôi,”Hermione nói, nhìn đồng hồ và nhìn với vẻ lo lắng về phía cửa. “Mình nói họ đến đây vào lúc này, và mình chắc là tất cả bọn họ đều biết chỗ – ồ, nhìn kìa, có thể là bọn họ. Cánh cửa quán rượu lại mở ra. Một đám bụi nắng tràn vào phòng trong một thoáng và biến mất, bị che khuất bởi một toán người đang vội vã đi vào. Đi vào đầu tiên là Neville cùng với Dean và Lavender, theo sát họ là Parvati và Padma Patil rồi (bao tử Harry quặn lên) Cho và một cô bạn gái đang ba chí ba choé, rồi (đi riêng ra và đầy mơ mộng như thể chỉ vô tình đến đây) Luna Lovegood; rồi Katie Bell, Alicia Spinet và Angelina Johson, Coin và Dennis Creevey, Ernie Macmillan. Justin Finch-Fletchley, Hannah Abbott, một cô bé nhà Hufflepuff với một cái bím tóc dài trên lưng mà Harry không biết tên; ba cậu bé nhà Ravenclaws mà nó chắc rằng được gọi là Anthony Goldstein, Michael Corner và Terry Boot, Ginny, theo sát bởi một cậu bé tóc vàng gầy nhẵng với cái mũi hếch mà Harry lờ mờ nhận ra là một thành viên của đội Quidditch nhà Hufflepuff và, đi cuối, là Fred với George Weasley cùng người bạn thân Lee Jordan của họ, cả ba đều mang theo những túi giấy đầy những hàng hoá mua ở tiệm Zonko. “Chỉ vài người đấy à?” Harry khàn giọng nói với Hermione, “Chỉ vài người?” “Vâng, ý kiến này có vẻ khá được lan rộng ,” Hermione vui mừng nói, “Ron này, bạn lấy thêm vài cái ghế nhé?” Người chủ quán đờ ra trong khi đang lau những cái cốc bằng một miếng giẻ rách dơ bẩn trông như thể chưa bao giờ được giặt. Có thể là ông chưa bao giờ thấy quán của ông lại đầy người đến thế. “Chào,” Fred nói, nó là người đầu tiên tới quầy bar và nhanh chóng đếm số bạn của mình,”cho chúng tôi… hai mươi lăm chai Bia Bơ?” Người chủ quán nhìn nó chằm chằm một thoáng, rồi ném mạnh nắm giẻ rách của ông xuống như thể ông bị ngắt ngang khi đang làm một công chuyện quan trọng, ông bắt đầu nhấc lên những chai Bia Bơ từ dưới quầy. “Chúc mừng,” Fred nói, đưa chúng ra. “Xem nào, mọi người, tôi không có đủ tiền để trả cho tất cả những thứ này…” Harry lặng người khi cái đám đông đang lao xao kia nhận bia từ tay Fred và lục trong túi áo choàng của họ để tìm tiền. Nó không thể tưởng tượng được là có bao nhiêu người đây xuất hiện cho đến khi một ý nghĩ khủng khiếp chật đập vào óc nó rằng có thể họ đang chờ đợi một bài diễn văn nào đó, và với ý nghĩ đó nó quay sang Hermione. “Bạn đã nói gì với mọi người thế?” nó hạ giọng nói, “Họ đang chờ đợi cái gì?” “Mình nói với bạn rồi, họ chỉ đến để nghe những gì bạn phải nói,” Hermione nói dịu dàng, nhưng Harry vẫn nhìn cô bé đầy giận dữ đến nỗi cô bé phải nhanh chóng thêm vào, “nhưng bạn khỏi phải làm cái gì hết, để mình nói với họ trước cho.” “Chào, Harry,” Neville nói, hớn hở đến ngồi cạnh bạn. Harry cố mà cười trả, nhưng không nói được gì; miệng nó khô rang. Cho vừa mỉm cười với nó và ngồi bên phải Ron. Bạn của cô bé, một cô bé có một mái tóc vàng hung quăn, không cười mà nhìn Harry một cách hoàn toàn thiếu tin tưởng như muốn nói rõ với nó rằng, tránh đường cho cô, cô sẽ không ở lại đây đâu. Trong những toán hai và ba người mới đến ngồi quanh Harry, Ron và Hermione, một số có vẻ rất hăm hở, một số thì tò mò, Luna Lovegood nhìn mơ mộng vào không trung. Khi mọi người đều đã yên vị trên ghế, thì tiếng xì xào tắt hẳn đi. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Harry. “E...” Hermione nói, giọng cô bé hơi cao hơn vẻ bình tĩnh ngày thường. “E... hèm... xin chào.” Nhóm người bây giờ chuyển sự chú ý của họ sang cô bé, dù vẫn chốc chốc lại liếc về phía Harry. “Vậy… erm… vậy là, các bạn đã biết vì sao mà các bạn ở đây rồi đó. Erm… ờ, bạn Harry đây có một ý tưởng – mình muốn nói (Harry liếc nhìn cô bé thật sắc), “là mình có một ý tưởng – đó sẽ là một ý hay với những người muốn học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám – và mình muốn nói, thật sự muốn học, bạn biết đấy, không phải cái thứ mà Umbridge đang nhồi nhét cho chúng ta –“ (giọng Hermione thình lình trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn)- bởi vì chẳng có ai gọi nổi chúng là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cả’ (Phải, phải,” Anthony Goldstein nói, và Hermione trông có vẻ càng cuồng nhiệt) – “Ờ, mình nghĩ rằng nếu bọn mình có thể, ờ tự mình giải quyết vấn đề thì thật là hay.” Cô bé ngừng lại, nhìn liếc sang Harry, và nói tiếp, “Và cái và mình muốn nói đến là việc học cách bảo vệ chúng ta hữu hiệu như thế nào, không chỉ bằng lý thuyết mà bằng cách thực hiện những câu thần chú thật sự-“ “Bạn cũng muốn thi đậu môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở kỳ thi OWL luôn chứ gì?” Michael Corner nói, nó đang nhìn cô bé chăm chú. “Tất nhiên là vậy rồi,” Hermione nói ngay. “Nhưng hơn cả thế, mình muốn được huấn luyện một cách đúng đắn kỹ thuật phòng thủ bởi vì… bởi vì…” cô bé thở mạnh và bắt đầu, “bởi vì Chúa tể Voldemort đã trở lại rồi.” Phản ứng có ngay tức thì và có thể tiên đoán trước. Bạn của Cho ré lên và té luôn Bia Bơ vào chính mình; Terry Boot thì co giật lại không sao kìm được,; Padma Patil nhún vai, và Neville la lên một cách kỳ lạ khi cu cậu cố gắng biến nó thành một cái ho. Cả bọn, tuy vậy, lại nhìn chăm chú và thậm chí hăm hở hơn về phía Harry. “Ờ… dù sao thì đó cũng là kế hoạch,” Hermione nói. “Nếu các bạn muốn gia nhập với chúng tôi, chúng ta sẽ cần phải quyết định là chúng ta sẽ phải-“ “Có gì chứng minh là đã trở lại?” tuyển thủ tóc vàng nhà Hufflepuff nói với vẻ công kích. “Ờ, cụ Dumbledore đã tin như vậy” – Hermione nói. “Bạn muốn nói rằng cụ Dumbledore đã tin cậu ta,” cậu bé tóc vàng nói, hất đầu về phía Harry. “Bạn là ai?” Ron nói, có vẻ hơi thô lỗ. “Zacharias Smith,” cậu bé nói, “và tôi nghĩ là chúng ta có quyền biết chính xác những chuyện gì đã khiến cậu ta nói rằng đã trở lại.” “Nghe này,” Hermione can thiệp ngay,”đây không thật sự là vấn đề mà cuộc họp này nói đến...“ “Điều đó đúng mà, Hermione,” Harry nói. Mọi chuyện đã rõ ràng với nó về việc sao mà có nhiều người đến đây thế. Nó nghĩ là Hermione không thấy được vấn đề này. Một số trong bọn họ – thậm chí có thể là phần lớn bọn họ – đã đến với hy vọng rằng có thể nghe trực tiếp câu chuyện của Harry. “Điều gì đã khiến tôi nói rằng đã trở lại ư?” nó lặp lại, nhìn thẳng vào mặt Zacharias . “Tôi đã thấy hắn. Nhưng cụ Dumbledore đã nói với cả trường những điều gì đã xảy ra vào năm ngoái, và nếu bạn không tin cụ, bạn sẽ không tin tôi, và tôi sẽ không tốn thời gian của buổi trưa này để thuyết phục bất kỳ ai.” Cả nhóm người đều hầu như nín thở khi Harry nói. Harry có ấn tượng rằng thậm chí cả tay chủ quán cũng lắng nghe. Ông ta cứ lau cùng một cái cốc với cái giẻ dơ bẩn của mình, khiến cho nó càng bẩn thêm khủng khiếp. Zachariass nói một cách mạnh bạo, “Tất cả những gì mà cụ Dumbledore nói với chúng tôi vào năm ngoái rằng anh Cedric Diggory đã bị giết và bạn đã mang xác anh Diggory trở về Hogwarts. Cụ ấy không kể cho chúng tôi nghe chi tiết, cụ ấy không nói chúng tôi rõ về việc anh Diggory bị giết như thế nào, tôi nghĩ là tất cả bọn tôi đều muốn biết...“ “Nếu bạn đến để nghe tường tận việc Voldemort giết người như thế nào thì tôi không thể giúp bạn.” Harry nói. Cơn giận của nó, mấy ngày nay cứ âm ỉ dưới bề mặt, lại sục sôi lên. Nó không nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ công kích của Zacharias Smith, và nhìn đầy chủ đích sang Cho. “Mình không muốn nói về anh Cedric Diggory, được không? Và nếu đó là lý do các bạn đến đây, các bạn có thể đi được rồi.” Nó ném một cái nhìn giận dữ sang phía Hermione. Điều này, nó cảm thấy, là lỗi của cô bé, cô bé đã quyết định trình diễn nó như một nhân vật đặc biệt và tất nhiên mọi người đều muốn đến xem câu chuyện hấp dẫn này là như thế nào. Nhưng không ai trong số họ rời khỏi ghế, thậm chí cả Zacharias Smith, cho dù nó vẫn tiếp tục nhìn Harry trừng trừng. “Vậy,” Hermione nói, giọng cô bé vút cao lên trở lại. “Vậy… như tôi đã nói… nếu các bạn muốn học một số kỹ thuật phòng thủ, thì chúng ta cần phải làm rõ là chúng ta sẽ học chúng như thế nào, chúng ta sẽ gặp nhau vào những lúc nào và ở đâu-“ “Có đúng là” cô bé với cái bím tóc dài thả xuống lưng ngắt lời, nhìn sang Harry, “bạn có thể gọi được Thần Hộ Mệnh không?” Có những tiếng xì xào thích thú vang lên về chuyện này. “Đúng vậy,” Harry nói với vẻ hơi đề phòng. “Một Thần Hộ Mệnh hữu hình?” Cái cụm từ này gợi cho Harry nhớ một cái gì đó. “Ơ – bạn biết bà Bones à?” nó hỏi. Cô bé mỉm cười. “Bà ấy là dì mình,” cô bé nói. “Mình là Susan Bones. Bà ấy đã kể cho mình nghe về phiên toà của bạn. Vậy ra – điều đó là đúng à? Bạn gọi được một con hươu Hộ Mệnh à?” “Vâng,” Harry nói. “Trời đất, Harry ạ!” Lee nói, với vẻ đầy ấn tượng. “Anh chưa bao giờ biết chuyện này!” “Mẹ nói Ron không được tuyên truyền chuyện này,” Fred nói, cười với Harry. “Mẹ nói rằng nó đã có quá đủ sự chú ý rồi.” “Mẹ anh không sai đâu,” Harry lầm bà lầm bầm, và vài người bật cười. Bà phù thuỷ che voan đang ngồi một mình khẽ chuyển động trên chỗ ngồi của bà. “Và bạn đã giết con Tử Xà bằng thanh gươm trong văn phòng của cụ Dumbledore à?” Terry Boot hỏi. “Đó là điều mà những bức tranh trên tường kể với mình khi mình ở đấy vào năm ngoái…” “Ơ, vâng, tôi đã làm vậy” Harry nói. Justin Finch-Fletchley huýt sáo, và anh em nhà Creevey trao đổi những cái nhìn kinh hoàng và Lavender Brown kêu khẽ “Wow!”. Harry cảm thấy nóng nơi cổ áo; nó có thể nhìn về bất cứ đâu trừ chỗ Cho. “Và khi bọn này học năm nhất,” Neville nói lớn với đám đông, “cậu ta đã bảo vệ được Hòn đá Ngữ Văn (Philological)...“ “Phù Thuỷ (Philosopher),” Hermione rít lên. “Vâng, cái hòn đá ấy – khỏi tay Neville dứt lời. Mắt Hannah Abbot tròn xoe như những đồng Galleons. “Còn chưa kể đến,” Cho nói (mắt Harry liếc nhanh sang cô bé, cô bé nhìn lại nó, mỉm cười, khiến trống ngực nó lên một cơn lô tô mới)”những nhiệm vụ mà anh ấy đã phải vượt qua trong kỳ thi Tam Pháp Thuật vào năm ngoái - vượt qua những con rồng, những người cá (merpeople – not siren or mermaid), con Chân Kềnh và những thứ khác nữa…” Những tiếng thì thào tán thưởng lan khắp bàn. Harry cảm thấy thật lúng túng. Nó cố điều chỉnh nét mặt để không tỏ ra là nó đang quá hài lòng với chính mình. Việc Cho tán dương nó khiến cho nó rất rất khó để nó nói lên chuyện mà nó đã tự hứa sẽ nói với họ. “Nghe này,” nó nói, và mọi người đều im bặt ngay. “Mình… mình không muốn tỏ ra là mình đang làm ra bộ khiêm tốn hoặc đại loại như thế, nhưng… mình đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ trong những việc này…” “Không phải với những con rồng,” Michael Corner nói ngay. “Đó là một đường bay rùng rợn…” “Vâng, phải,” Harry nói, cảm thấy nếu phản đối lại thì thô quá. “Và không có ai giúp bạn quét sạch bọn Giám Ngục hồi hè hết,” Susan Bones nói. “Không” Harry nói, “không ai cả, đúng vậy, mình biết là là mình làm được vài chuyện mà không cần giúp đỡ, nhưng vấn đề mà mình muốn nói là...“ “Bạn đang lẩn tránh việc cho chúng tôi thấy bất kỳ bằng chứng gì của việc ấy à?” Zacharias Smith nói. “Đây có một ý này,” Ron nói lớn, trước khi Harry có thể nói, “vì sao mà bạn không thử đóng cái miệng lại giùm?” Có thể là từ lẩn tránh (weasel) đã tác động mạnh đến Ron. Và lúc này, nó đang nhìn Zacharias như thể nó không muốn gì hơn là được nện cậu ta. Zacharias đỏ bừng mặt. “Ờ, tất cả mọi người bọn ta đều đến đây để học từ cậu ta và bây giờ cậu ta đang nói là cậu ta chẳng hề thật sự làm gì cả,” “Đó không phải là cái mà cậu ta nói,” Fred ngắt lời. “Thế chú có cần bọn anh rửa tai cho không thì bảo?” George hỏi, lấy ra một cái vật gì đó dài ngoằng nhìn rất ghê từ bên trong một trong những túi đồ Zonko. “Vâng, được rồi,” Hermione nóng nảy nói, “tiếp tục nào, vấn đề là, có phải chúng ta đều đồng ý là chúng ta sẽ được Harry dạy không?” Có một tiếng xì xào tán thành chung. Zacharias khoanh tay lại và không nói gì, mặc dù có thể chuyện này là do nó đang phải để mắt đến cái vật dài dài trên tay Fred. “Được rồi,” Hermione nói, có vẻ an tâm hơn khi cuối cùng cũng đã quyết định được một cái gì đó. “Ờ, vậy thì, câu hỏi tiếp theo là chúng ta sẽ gặp nhau vào những lúc nào. Mình thật sự không nghĩ là chuyện này có ý nghĩa nếu như chúng ta gặp nhau ít hơn một lần một tuần.” “Đợi nào,” Angelina nói, “chúng ta cần phải đảm bảo rằng nó không đụng với lịch tập Quidditch của tụi này,” “Không,” Cho nói, “không đụng độ với lịch tập của bọn em nữa.” “Của bọn tôi nữa,” Zacharias Smith nói. “Mình tin chắc là bọn mình sẽ tìm ra được một buổi tối thích hợp với tất cả mọi người,” Hermione nói, hơi nóng nảy, “nhưng các bạn cũng biết là chuyện này quan trọng hơn này, chúng ta phải bàn về việc học cách chống lại bọn Tử Thần Thưc Tử của V...Voldemort.” “Nói hay lắm!” Ernie Macmillan khàn giọng, Harry chờ đợi cậu này lên tiếng nãy giờ, “Cá nhân tôi nghĩ rằng điều này thật sự quan trọng, có thể còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì chúng ta sẽ làm trong năm nay, thậm chí với cả kỳ thi OWL!” Nó nhìn quanh với vẻ tinh tướng, mặc dù vẫn chờ đợi là có ai đó la lên “Chắc chắn là không!” Khi không ai nói gì, nó nói tiếp,” Cá nhân tôi rất bối rối không hiểu vì sao Bộ lại đưa đến đây một giáo viên vô dụng như thế vào đúng thời điểm quan trọng này. Rõ ràng là, họ đang chối bỏ sự trở về của mà lại cho bọn mình một giáo viên thật sự đang ra sức ngăn cản chúng ta dùng đến những câu thần chú phòng thủ...“ “Bọn mình nghĩ lý do mà Umbridge không muốn chúng mình tập Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,” Hermione nói,” là bà ta có một số… một số ý tưởng điên rồ rằng cụ Dumbledore có thể dùng các học sinh ở đây để thành lập một loại quân đội riêng. Bà ta nghĩ rằng cụ ấy đang hướng dẫn chúng ta chống lại Bộ.” Gần như chẳng có ai sửng sốt trước tin này; ngoại trừ Luna Lovegood chợt nói to lên. “Ờ, điều này có ý nghĩa lắm. Dù sao thì Cornelius đã có quân đội riêng rồi.” “Cái gì chứ?” hoàn toàn sửng sốt trước cái tin không chờ đợi này. “Vâng, ông ta có một đạo quân Heliopath,” Luna trịnh trọng nói. “Không, không có.” Hermione quát lên. “Có, có mà.” Luna nói. “Heliopath là cái gì?” Neville hỏi, ngơ ngác. “Chúng là những linh hồn của lửa,” Luna nói, mắt cô bé mở to và nhô lên khiến cô bé càng có vẻ dài dại hơn lúc nào hết, “những sinh vật làm từ lửa rất to lớn, chúng ào qua mặt đất và đốt sạch những gì trước mặt...“ “Chúng không tồn tại, Neville ạ” Hermione bực bội nói. “Ồ, có, chúng tồn tại mà!” Luna giận dữ. “Tôi xin lỗi, nhưng có gì chứng minh không?” Hermione nói lớn. “Có rất nhiều bài tường thuật của các phù thuỷ đã thấy tận mắt. Chỉ vì chị quá hẹp hòi nên chị mới cần phải thấy mọi thứ hiện ra trước mũi chị trước khi chị...“ “Hem, hem” Ginny nói, bắt chước giáo sư Umbridge rất tuyệt khiến nhiều người giật mình nhìn lại và bật cười. “Sao mà bọn mình không quyết định về việc sẽ gặp nhau vào những lúc nào và học những bài phòng thủ nào nhỉ?” “Phải,” Hermione nói ngay, “phải, chúng ta nên làm thế, em đúng lắm, Ginny.” “Ờ, một tuần một lần là được rồi,” Lee Jordan nói. “Khi mà...“ Angelina bắt đầu. “Vâng, vâng, bọn em biết về chuyện Quidditch rồi,” Hermione nói với vẻ căng thẳng. Ờ, vấn đề khác cần bàn là việc chúng ta sẽ gặp ở đâu…” Chuyện này có vẻ khó, và cả nhóm đều im lặng. “Thư viện được không?” Katie Bell đề nghị, sau một lúc. ”Khó mà tin được là bà Pince sẽ vui mừng hớn hở khi chúng ta thực hiện các lời nguyền trong thư viện.” Harry nói. “Có thể là một căn phòng bỏ hoang chăng?” Dean nói. “Được đấy,” Ron nói, “cô McGonagall có cho chúng ta mượn phòng, cô ấy đã làm vậy khi Harry tập để thi Tam pháp thuật”. Nhưng Harry tin chắc là lần này cô McGonagall không sẵn lòng đến thế. Với những gì Hermione nói về việc cho phép học và làm bài tập nhóm, nó cảm giác theo bản năng rằng điều này có thể đưa đến nhiều sự phản đối. “Được rồi, chúng ta sẽ tìm thấy một nơi nào đó,” Hermione nói “Chúng tôi sẽ nhắn tin cho mọi người khi chúng tôi có được một thời gian và địa điểm thích hợp cho lần họp mặt đầu tiên.” Cô bé lục lọi trong túi và lấy ra một tấm giấy da và một cây bút lông ngỗng, rồi với vẻ ngập ngừng, như thể cô bé đang cố tự động viên mình để nói điều gì đó. “Mình... mình nghĩ rằng mọi người nên viết tên vào đây, chỉ để biết rằng ai đã đến đây. Nhưng mà mình nghĩ rằng,” cô bé hít một hơi sâu,”rằng chúng ta nên thoả thuận với nhau là sẽ không nói với người khác về việc chúng ta đang làm. Vì vậy khi các bạn ký tên bạn, coi như các bạn đồng ý rằng sẽ không nói với Umbridge hoặc với bất kỳ ai khác về những gì chúng ta đã thoả thuận.” Fred giật lấy tờ giấy da và hăm hở ký tên, nhưng Harry thấy ngay là có nhiều người khác không có vẻ vui lắm với viễn cảnh điền tên họ vào danh sách. “Ơ…” Zacharias chậm chạp nói, không cầm tờ giấy da khi George đưa sang nó, “ờ… tôi tin chắc là Ernie sẽ nói với tôi về thời điểm cuộc họp.” Nhưng Ernie cũng trông có vẻ ngần ngại về việc ký tên. Hermione nhíu mày với nó. “Tôi... ờ, chúng ta là huynh trưởng mà.” Ernie nói lớn. “Và nếu cái danh sách này bị phát hiện thì… ờ, tôi muốn nói là… bạn nên tự hiểu, nếu Umbridge tìm thấy...“ “Bạn chẳng phải vừa mới nói rằng nhóm học tập này là điều quan trọng nhất mà bạn làm trong năm nay sao?” Harry nhắc nó. “Tôi... vâng,” Ernie nói, “vâng, tôi tin là tôi đã nói vậy, nó chỉ...“ “Ernia à, chẳng lẽ bạn lại thật sự tin là tôi lại để tờ danh sách này hớ hênh sao?” Hermione nói thăm dò. “Không. Không, tất nhiên là không,” Ernie nói, có vẻ đã bớt lo hơn. “Tôi... ờ, tất nhiên là tôi ký rồi.” Sau Ernie, không ai phản đối nữa, cho dù Harry thấy bạn của Cho ném cho cô bé một cái nhìn khuyến cáo trước khi ghi tên mình vào. Khi người cuối cùng – Zacharias – ký vào, Hermione nhặt tờ giấy da trở lại và cẩn thận đặt nó vào túi. Lúc này trong cả nhóm đều có một cảm giác là lạ. Có vẻ như họ vừa ký một loại hợp đồng nào đó. “Ờ, đến giờ rồi,” Fred lanh lẹn nói, đứng phắt dậy. “George, Lee và tôi có vài món đồ mang tính nhạy cảm phải mua, bọn này sẽ gặp lại các bạn sau.” Những nhóm hai ba người còn lại cũng rời đi. Cho nhìn có vẻ gặp khó khăn khi cài lại móc khoá túi xách của cô trước khi rời đi, mái tóc đen xoăn của cô bé rũ xuống phía trước che kín mặt cô bé, nhưng bạn cô bé đứng liền sau, tay khoanh lại, tặc lưỡi, và Cho chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra với bạn. Khi bạn cô bé đi qua cửa, Cho nhìn lại và vẫy tay với Harry. “Ờ, mình nghĩ là mọi việc đã diễn tiến khá tốt,” Hermione vui mừng nói, khi cô bé, Harry và Ron đi ra khỏi quán Đầu Heo và tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ sau đó. Harry và Ron xách theo những chai Bia Bơ của chúng. “Cái tay Zacharias ấy khó chịu thật,” Ron nói, nhìn về phía bóng của Smith, có thể nhận rõ từ xa. “Mình cũng chẳng thích cậu ta lắm.” Hermione thừa nhận. “nhưng cậu ta nghe lỏm được khi mình đến nói chuyện với Ernie và Hannah ở bàn Hufflepuff và khi cậu ta cũng có vẻ thích đến đây, thì mình nói gì được bây giờ? Nhưng có nhiều người thật sự khá hơn – mình muốn nói Michael Corner và đám bạn của cậu ấy đã không đến đây nếu như cậu ta không đang đi chơi với Ginny.” Ron vừa nốc cạn những giọt cuối cùng trong cái chai Bia Bơ của nó, sặc và phun Bia Bơ ra phía trước. “Thằng đó làm cái gì?” Ron lắp bắp, giận điên, tai nó nhúm lại như thịt bò sống. “Con bé đi chơi với... em tôi đi... bạn nói gì, Michael Corner?” “Ờ, đó là lý do mà cậu ta đến đây với đám bạn của mình, mình nghĩ vậy – ờ, họ rõ ràng là thích học cách phòng thủ, nhưng nếu Ginny không nói trước với Michael chuyện gì xảy ra?” “Vào lúc nào... vào lúc nào mà nó...?” “Bọn họ gặp nhau ở buổi Dạ Vũ Giáng Sinh và kết bạn với nhau vào cuối năm,” Hermione điềm tĩnh nói. Bọn chúng đi vào Con Đường Cao và cô bé ngừng lại bên ngoài Tiệm Viết Scrivenhaft, nơi đang những cây bút lông chim trĩ nhìn thật đẹp đang hiện ra qua cửa sổ. &quot;Hmm... mình sẽ mua một cây viết mới vậy.” Cô bé rẽ vào tiệm. Harry và Ron đi theo bạn. “Thế thằng nhóc nào là Michael Corner chứ?” Ron tức tối hỏi. “Cái cậu đen đen ấy,” Hermione nói. “Mình cóc thích nó,” Ron nói ngay. “Kỳ vậy” Hermione thì thầm. “Nhưng mà,” Ron nói, đi theo Hermione dọc theo những dãy bút đặt trong những cái hộp đồng “Mình cứ nghĩ là Ginny si mê Harry!” Hermione nhìn bạn với vẻ thương hại và lắc đầu. “Ginny đã từng mê Harry, nhưng cô bé đã từ bỏ từ hàng tháng rồi. Không phải vì cô bé không thích bạn, tất nhiên rồi,” nó dịu dàng nói với Harry khi kiểm tra một cây viết dài đen và vàng. Harry, đầu óc vẫn tràn ngập cái vẫy tay tạm biệt của Cho, chẳng thấy hứng thú về cái chủ đề này như Ron, đứa đang run lên vì tức, nên nó đã không hề tham gia câu nào cho đến khi bị lôi vào cuộc. “Thế đó là lý do khiến nó nói chuyện vào lúc này à?” nó hỏi Hermione. “Nó chẳng hề nói gì trước mặt mình trước đây.” “Chính thế,” Hermione nói, “Ờ, mình nghĩ là mình sẽ lấy cây này…” Cô bé tiến tới quầy thu tiền đặt lên mười lăm Sickle và hai Knut, với Ron vẫn thở hừng hực sau gáy. “Ron,” cô bé nghiêm khắc nói khi cô quay lại và giẫm phải chân bạn. “Đó chính là lý do vì sao mà Ginny không nói gì với bạn về việc nó đã gặp Michael, nó biết bạn sẽ khó chấp nhận chuyện này. Vì vậy, vì chúa, đừng có nói tới nói lui mãi về chuyện này.” “Bạn nói gì vậy? Ai khó chấp nhận chuyện gì chứ? Mình chả có nói tới nói lui về chuyện gì sất…” Ron tiếp tục kêu ca bằng một giọng thì thầm suốt cả đoạn đường. Hermione tròn mắt với Harry và hạ giọng, trong khi Ron vẫn lầm bà lầm bầm chửi rủa Michael Corner không tiếc lời. “Và khi đã nói về chuyện của Michael và Ginny… còn chuyện của Cho và bạn thì sao?” “Bạn muốn nói gì?” Harry nói nhanh. Hơi nước đang bốc ngùn ngụt bên trong nó, một cảm giác rát mặt bùng lên khiến mặt nó chuyển ngay sang vẻ lạnh lùng – chẳng lẽ nó đã quá lộ liễu à? “Ờ,” Hermione nói, khẽ mỉm cười, “cô bé ấy không thể rời mắt khỏi bạn, phải không?” Harry chưa bao giờ say sưa nhận thức rằng cái làng Hogsmeade này lại đẹp đến thế. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 17 Đạo luật giáo dục số Hai mươi Bốn Harry cảm thấy vui hơn trong phần thời gian còn lại của cuối tuần hơn bất kỳ thời gian nào trong suốt năm học. Nó và Ron dùng phần lớn thời gian của ngày Chủ Nhật để giải quyết mớ bài tập về nhà của chúng, và mặc dù công việc này khó có thể gọi là vui vẻ được, những tia nắng mặt trời cuối cùng của ngày thu này vẫn còn sáng rỡ, vì vậy thay vì ngồi cứng ở những cái bàn trong phòng sinh hoạt chung, chúng mang bài vở ra ngoài trời và ngồi tản mạn trong bóng râm của một cây sồi lớn ở bên bờ hồ. Hermione tất nhiên là đã giải quyết xong hết các bài tập của mình, cô bé mang ra ngoài một mớ len và niệm chú cho mấy cây kim đan của mình để chúng loé lên lách cách trong khoảng không trước mặt cô bé, đan tiếp những cái nón và khăn quàng. Biết rõ rằng bọn nó đang làm một chuyện chống lại Umbridge và Bộ, và biết rằng mình giữ vai trò chính yếu trong kế hoạch nổi loạn này, những việc này khiến cho Harry cảm thấy vô cùng hài lòng. Nó ôn lại buổi họp mặt thứ Bảy trong đầu: tất cả những người đã đến với nó dể Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám… và những cái nhìn trên mặt họ khi họ nghe về những việc mà nó đã làm… và Cho đã ca tụng những thành tích của nó trong cuộc thi Tam pháp thuật – nó đã biết rằng tất cả những người đó đã không cho rằng nó là một kẻ lập dị nói dối, họ còn thán phục và nâng cao tinh thần nó đến nỗi nó vẫn còn ở trên mây vào sáng thứ Hai, bất chấp cái viễn cảnh sắp tới về những môn học chán nhất của nó. Nó và Ron đi xuống lầu từ khu ký túc xá của chúng, thảo luận về ý kiến của Angelina về việc bọn nó sẽ tập một chiến thuật mới gọi là Sự Xoay Tròn Chậm và Chặt vào đêm tập Quidditch, và cho đến khi bọn nó đã băng qua được nửa căn phòng sinh hoạt chung tràn ngập ánh nắng thì tụi nó mới để ý đến một thứ mới của căn phòng chung đang tập trung sự chú ý của một nhóm nhỏ người. Một tờ thông báo mới vừa được dán lên tấm bảng thông báo của nhà Gryffindor, nó lớn đến nỗi che hết mọi tấm thông báo khác, - những danh sách sách thần chú cũ được rao bán, tờ nhắc nhở thường trực về những luật lệ cũ rích của trường được dán bởi Argus Flinch, lịch tập luyện của đội Quidditch, những lời rao về việc trao đổi những tấm thẻ Chocolate Ếch với những người khác, tờ quảng cáo mới nhất của anh em nhà Weasley về việc tuyển những người thử nghiệm. Tờ thông báo mới được in bằng một thứ chữ đen lớn và được đóng một cái dấu có vẻ từ một cơ quan cao cấp ở cuối trang, dưới một chữ ký rõ và ngắn. THỪA LỆNH CỦA THANH TRA CAO CẤP CỦA HOGWARTS Tất cả các tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm và chức câu lạc bộ của học sinh đều bị đình chỉ kể từ lúc này. Một tổ chức, đoàn thể, đội và hoặc câu lạc bộ tức là những cuộc họp thường trực của một nhóm của ba học sinh hoặc nhiều hơn. Quyết định cho phép tổ chức lại các hoạt động trên có thể được cấp bởi Thanh tra Cao Cấp (giáo sư Umbridge). Không một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ học sinh nào được phép tồn tại mà không được Thanh Tra Cao Cấp chấp nhận. Bất kỳ học sinh nào tìm cách thành lập, hoặc tham gia vào một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ có mà không được chấp nhận bởi Thanh tra Cao cấp sẽ bị trục xuất. Những thông báo trên đây dựa trên Đạo Luật Giáo Dục số Hai Mươi Bốn. Ký tên, Dolores Jane Umbridge, Thanh tra Cao cấp Harry và Ron đọc thông báo qua đầu của một đám học sinh năm thứ hai trông có vẻ đầy băn khoăn. “Chẳng lẽ điều này có nghĩa là họ đóng cửa Câu lạc bộ Chơi Bi sao?’ một trong số đám trẻ hỏi. “Anh nghĩ là bọn em sẽ được chơi Bi thôi,” Ron u ám nói, khiến bọn học sinh năm hai nhảy dựng lên mừng rỡ. “Nhưng mà chắc bọn mình không có được cái may mắn đó đâu hỉ?” nó hỏi Harry khi đám học sinh năm hai tản đi. Harry đọc lại tấm thông báo lần nữa. Những niềm vui lồng lộng đang tràn ngập nó từ thứ Bảy đã tan biến. Tâm tưởng nó ngập tràn giận dữ. “Đây không thể nào là một sự ngẫu nhiên được,” nó nói, tay nắm chặt lại. “Bà ta đã biết rồi.” “Không thể được,” Ron nói ngay. “Chắc là có ai đó đã nghe lén ở quán rượu. Và hãy đối mặt với chuyện này, chúng ta không thể nào biết được có bao nhiêu người trong số những người có mặt ở đó chúng ta có thể tin tưởng được… có thể có ai đó đã chạy đi mách lẻo bà Umbridge…” Thế mà nó đã nghĩ rằng bọn họ tin nó, nghĩ rằng bọn họ thậm chí còn thán phục nó… “Zacharias Smith!” Ron nói ngay, đấm vào tay mình, “hoặc – tớ nghĩ rằng cái thằng Michael Corner cũng trông có vẻ gian lắm-“ “Không biết Hermione đọc cái này chưa nhỉ?” Harry nói, nhìn về phía cửa khu ký túc xá nữ “Đi nói với cô ấy thôi,” Ron nói. Nó phóng tới trước, kéo cửa ra và lao lên cái cầu thang cuộn. Nó vừa leo đến tầng sáu thì một tiếng động lớn, nghe như tiếng còi ré lên và tất cả những bậc thang hoà vào nhau tạo thành một khối đá nghiêng trượt dài trông cái cầu trượt. Ron còn chạy được theo đà một chút xíu, tay vung vẫy điên cuồng như cái cối xay gió, rồi nó trượt ngược xuống và rơi ào theo cái cầu trượt mới tạo ra, nằm thẳng cẳng ngay dưới chân Harry. “Ờ – tớ không nghĩ là bọn mình được phép vào khu ký túc xá nữ,” Harry nói, đỡ Ron đứng dậy dưới chân nó và cố để không cười lăn cười bò ra. Hai cô bé năm thứ tư thích thú trượt phóng xuống từ cái cầu trượt đá. “Ồ, ai vừa định leo lên đấy?” họ khúc khích cười thích thú, đứng dậy và nguýt bọn Harry và Ron. “Là anh,” Ron nói, nó vẫn còn rũ rượi, “tớ không biết rằng sẽ xảy ra như vậy. Không công bằng tí nào!” nó nói với Harry, trong khi các cô gái đi về phía cái lỗ chân dung, vẫn còn cười như điên. “Hermione được phép đi vào khu ký túc xá của bọn mình, vậy tại sao bọn mình lại không được?” “Ờ, đó là một cái luật cổ lỗ sĩ,” Hermione nói, cô bé vừa trượt xuống đúng ngay vào một cái thảm trước mặt họ và đang đứng dậy, “nhưng trong cuốn Hogwarts: Một lịch sử nói rằng các cậu bé không đáng tin bằng các cô gái. Dù sao đi nữa, thì các bạn tìm cách mò lên đó làm gì.” “Để kiếm bạn chứ làm gì – nhìn này,” Ron nói, kéo cô bé về phía tấm bảng thông báo. Mắt Hermione lướt nhanh xuống tờ thông báo. Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng. “Có ai đó mách lẻo với bà ta rồi!” Ron giận dữ nói. “Họ không làm như vậy đâu,” Hermione nhỏ nhẹ nói. “Bạn khờ quá,” Ron nói, “bạn nghĩ thế vì bạn quá chính trực và ngay thẳng-“ “Không đâu mà, họ không làm vậy đầu, bởi vì mình đã ếm một lời nguyền lên tấm giấy da mà tất cả chúng ta đều đã ký lên,” Hermione quả quyết nói, “tin mình đi, nếu có ai đó chạy đi mách lẻo với bà Umbridge, tất cả chúng ta đều biết kẻ đó là ai và người đó sẽ phải hối tiếc đấy.” “Chuyện gì xảy ra với nó?” Ron hăm hở hỏi. “Ờ, sẽ giống như thế này,” Hermione nói, “nó sẽ làm kẻ đó nổi lên những cái mụn trứng cá của Eloise Midgeon như một một loại tàn nhang tuyệt đẹp. Thôi đi nào, hãy đi xuống ăn sáng và xem xét những chuyện khác… Không biết cái thông báo này đã được dán lên những nhà khác chưa nhỉ?” Gần như ngay sau khi bước vào Đại Sảnh họ đã thấy rằng cái thông báo của Umbridge đã không chỉ xuất hiện ở tháp Gryffindor. Nó là chủ đề thảo luận đặc biệt của mọi người và Hội trường nhốn nháo một cách đặc biệt khi mọi người lăng xăng bàn tán về những gì họ vừa được đọc. Harry, Ron và Hermione chỉ vừa mới kiếm được chỗ ngồi thì Neville, Dean, Fred, George và Ginny xán đến chỗ họ. “Thấy rồi chứ?” “Mấy em có cho rằng mụ ấy biết rồi không?” “Bọn mình làm gì đây?” Cả bọn đều nhìn Harry. Nó liếc quanh để đảm bảo rằng không có giáo viên nào đang ở gần chỗ họ. “Tất nhiên là bọn mình vẫn cứ tiến hành,” nó khẽ nói. “Biết là thế nào em cũng nói vậy mà,” George nói, hớn hở và đấm lên tay Harry. “Thế các vị huynh trưởng cũng vậy chứ?” Fred nói, liếc nhìn Ron và Hermione một cách giễu cợt. “Tất nhiên” Hermione lạnh lùng nói. “Ernie và Hannah Abbott đến kìa,” Ron nói, nhìn qua vai nó, “Và cả đám nhà Ravenclaws nữa và cả Smith… không có ma nào nổi mụn cả.” Hermione liếc quanh với vẻ cảnh giác. “Đừng quan tâm đến những cái mụn, những tên ngốc đó không thể đến đây đâu, vì nó sẽ gây nghi ngờ – ngồi xuống đi!” cô bé nói với Ernie và Hannah, đang thân thiện vẫy họ sang bàn nhà Hufflepuff ngồi. “Lát nữa đã! “Để em nói với Michael,” Ginny nóng nảy, đứng lên khỏi ghế, “cái cậu ngốc thật thà này…” Cô bé chạy vội về phía bàn Ravenclaws, Harry nhìn cô bé chạy đi. Cho đang ngồi phía xa xa, đang nói chuyện với cô bạn tóc quăn đã đi cùng cô tới quán Đầu Heo. Có khi nào cái thông báo của Umbridge khiến cho cô bé sợ không dám gặp lại họ không?” Nhưng những tác động của tờ thông báo nọ vẫn không hề tan đi khi tụi nó rời khỏi Đại Sảnh để đi học môn Lịch Sử Pháp Thuật. “Harry! Ron!” Đấy là Angelina và cô bé đang chạy vội về phía họ với vẻ hoàn toàn tuyệt vọng. “Không sao đâu,” Harry khẽ nói, khi cô bé chạy đến đủ gần để nghe nó. “Chúng ta vẫn sẽ...“ “Em có nhận ra là bà ta bao hàm luôn cả Quidditch trong cái thứ đó không?” Angelina la lên với nó. “Chúng ta phải đi xin phép để tổ chức lại đội Quidditch.” “Cái gì?” Harry nói. “Không thể nào,” Ron nói, thất kinh. “Bọn em không đọc cái tờ thông báo ấy à, nó cũng đề cập đến cả các đội mà! Nghe này, Harry… chị nói điều này lần cuối cùng nhá… xin, xin em đừng có mất tự chủ với bà Umbridge lần nữa nếu không thì bà ta sẽ không cho bọn mình chơi nữa đâu!” “OK, OK,” Harry nói, bởi vì Angelina nhìn có vẻ như sắp khóc đến nơi. “Đừng lo, em sẽ tự chủ mà…” “Cá là mụ Umbridge ấy đã có mặt ở lớp Lịch sử Pháp thuật,” Ron quả quyết nói, khi họ bắt đầu đi đến lớp của Binns. “Bà ta chưa thanh tra thầy Binns… cá với cậu bất kỳ cái gì cũng được là mụ ta đang ở đó…” Nhưng nó đã lầm; người giáo viên duy nhất có mặt khi chúng đi vào lớp là giáo sư Binns. đang bay lơ lửng khoảng một inch trên cái ghế của ông như thường lệ và chuẩn bị tiếp tục cái bài diễn văn đơn điệu của ông về cuộc chiến tranh của những người khổng lồ. Hôm nay Harry thậm chí không buồn cố để mà nghe xem ông đang nói gì, nó nguệch ngoạc vô hồn trên tờ giấy da của nó mặt kệ Hermione cứ chốc chốc lại liếc sang và huých nó, cho đến khi một cú thọc thật đau vào xương sườn làm nó giận dữ ngước qua. “Gì chứ?” Cô bé chỉ ra cửa sổ. Harry ngó ra. Hedwig đang đậu bên cửa cái bờ khung cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn qua tấm kính dày về phía nó, một bức thư buộc trên chân nó. Harry không thể hiểu nổi, chúng chỉ mới ăn sáng xong, có trời mới biết tại sao mà nó lại không phát thư vào lúc đó như thường lệ? Có nhiều bạn của cũng đang chỉ nhau về phía Hedwig. “Ồ, mình luôn thích con cú này, nó đẹp quá!” Harry nghe Lavender thở dài với Parvati. Nó liếc về phía giáo sư Binns vẫn đang đều đều đọc bài giảng của ông, chẳng hề biết được rằng sự chú ý của cả lớp giành cho ông thậm chí còn kém hơn bình thường nữa. Harry khẽ trượt khỏi quế, cúi thấp người và luồn giữa các dãy ghế về phía cửa sổ, nó khẽ kéo then và từ từ mở ra. Nó cứ tưởng Hedwig sẽ lại đưa chân ra để nó có thể lấy lá thư ra rồi lại bay về Tổ Cú, nhưng khi cửa sổ chỉ vừa mớ hé ra đủ khoảng trống là nó ào vào ngay, kêu rít lên đầy buồn thảm. Nó đóng vội cửa sổ và lo lắng liếc về giáo sư Binns, lại cúi thấp người xuống và trườn về chỗ ngồi với Hedwig đậu trên vai. Nó ngồi lên ghế, chuyển Hedwig xuống lòng và tháo thư ra khỏi chân con cú. Chỉ đến lúc đó nó mới nhận ra rằng lông con Hedwig đang xù lên một cách kinh dị, vài chỗ dựng ngược lên, và một bên cánh của nó nghiêng đi rất kỳ. “Nó bị thương rồi!” Harry thì thào, cuối đầu xuống sát con cú. Hermione và Ron trườn lại gần; Hermione thậm chí buông rơi cả bút. “Nhìn này... có cái gì lạ bên cánh nó... “ Hedwig vẫn còn run; khi Harry chạm vào bên cánh nó thì nó khẽ nhảy dựng lên, tất cả lông đều run liên tục như thể nó đang cố lấy lại can đảm, và nó nhìn cậu bé với vẻ trách móc. “Thưa giáo sư Binns,” Harry nói lớn, và mọi người trong lớp đều quay lại nhìn nó. “Em cảm thấy không được khoẻ ạ.” Giáo sư Binns nhướng mắt ra khỏi bài giảng của ông, có vẻ ngạc nhiên, như thường lệ, khi thấy căn phòng trước mặt ông đầy người với người. “Không cảm thấy khoẻ à?” ông lặp lại mơ hồ. “Không được khoẻ lắm ạ,” Harry nói lớn, đứng thẳng lên với con Hedwig được giấu sau lưng. “Em nghĩ em cần phải vào bệnh xá ạ.” “Ờ,” giáo sư Binns nói, rõ ràng là rất bất ngờ. “Ờ… ờ, bệnh xá, ờ, em đi đi, Perkins…” Khi ra khỏi phòng, Harry thả Hedwig lại lên vai và chạy vội theo dọc hành lang, chỉ ngừng lại khi nó nghĩ rằng đã ra khỏi tầm mắt của Binns. Quyết định đầu tiên của nó nếu phải tìm ai đó chữa thương cho Hedwig thì đó là Hagrid, tất nhiên, nhưng vì nó chẳng biết bác ấu ở đâu nên nó chỉ còn một giải pháp và đi tìm giáo sư Grubbly-Plank và hy vọng là bà có thể giúp được. Nó liếc qua cửa sổ về phía bãi đất u ám lộng gió. Không thấy dấu hiệu nào của bà ấy cạnh lều của bác Hagrid; nếu như bà không phải đang dạy, thì có thể là bà đang ở phòng giáo viên. Nó đi xuống cầu thang, Hedwig kêu lên yếu ớt khi nó lắc lư trên vai Harry. Hai con gargoyle &amp;lt;một loại quái vật bay được, ai chơi War3 thì biết con này&amp;gt; bằng đá chực hai bên cửa phòng giáo viên. Khi Harry đến gần, một con khọt khẹt. “Mi đáng lý phải ở trong lớp, hỡi đứa con trai của Jim.” “Đây là một trường hợp khẩn cấp,” Harry nói ngắn. “Ồồồồồồồồ, khẩn cấp hả?” con gargoyle kia nói bằng một giọng the thé. “Ở, điều đó đặt chúng ta vào vị trí của mình, phải không?” Harry gõ cửa. Nó nghe thấy tiếng chân, rồi cánh cửa mở ra, và nó thấy mình đang đối mặt với giáo sư McGonagall. “Không phải là em lại bị cấm túc nữa chứ” bà nói ngay, cặp kính vuông của bà loé lên lo ngại. “Không, thưa giáo sư!” Harry vội nói. “Vậy thì, sao em lại không ở trong lớp,” “Có vẻ như đây là một trường hợp khẩn cấp,” con gargoyle thứ hai cạnh khoé. “Em đang tìm giáo sư Grubbly-Plank,” Harry giải thích, “Con cú của em, nó bị thương rồi cô ơi.” “Con cú bị thương, em nói thế à?” Giáo sư Grubbly-Plank hiện ra bên cạnh giáo sư McGonagall, hút một cái tẩu và cầm một tờ Tiên Tri Hàng Ngày. “Vâng,” Harry nói, cẩn thận đưa Hedwig khỏi vai, “nó về đến đây sau những con cú đưa thư khác, và một bên cánh của nó kỳ lắm, cô trông này...“ Giáo sư Grubbly-Plank ngậm chặt cái tẩu giữa hàm răng và nhận Hedwig từ tay Harry trong khi giáo sư McGonagall quan sát. “Hmm,” giáo sư Grubbly-Plank nói, cái tẩu của bà lắc nhẹ khi bà nói. “Có cái gì đó đã tấn công vào nó, Nhưng tôi không thể nghĩ ra được là cái gì đã làm điều này. Tất nhiên là đôi khi Thestral cũng săn chim, nhưng ông Hagrid đã huấn luyện kỹ lưỡng những con Thestral không được chạm vào cú.” Harry không biết và cũng không quan tâm xem Thestral là gì &amp;lt;cá mười ăn một rằng đó là cái con ngựa có cánh-LHX&amp;gt;, chỉ muốn biết xem Hedwig có sao không. Tuy nhiên giáo sư McGonagall lại liếc nhanh sang Harry vào nói, “Em biết con cú bay baoxa không, Potter?” “Ơ,” Harry nói, “em nghĩ là từ London, thưa cô.” Nó liếc nhanh lên mắt cô, và qua việc lông mày cô đang chạm nhau ở giữa trán, nó biết rằng cô đã hiểu, “London tức là số mười hai, quảng trường Grimmauld.” Giáo sư Grubbly-Plank lấy ra cái kính một mắt của bà từ trong cái áo choàng và đeo nó vào mắt, kiểm tra cánh của Hedwig thật kỹ. “Tôi nghĩ rằng nên giải quyết bằng cách em để nó lại với tôi, Potter,” bà nói, “trong bất kỳ trường hợp nào cũng không để cho nó bay một đoạn đường dài trong vài ngày tới.” “Ơ- vâng ạ – cám ơn cô ạ.” Harry nói, ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên. “Không có gì,” giáo sư Grubbly-Plank nói gọn, quay lưng lại và đi vào phòng giáo viên. “Đợi một chút, Wilhelmina à!” giáo sư McGonagall nói, “Còn cái thư của Potter nữa!” “Ồ vâng!” Harry nói, nó đã trong một thoáng quên cái cuộn giấy buộc dưới chân Hedwig. Giáo sư Grubbly-Plank đưa nó ra và biến luôn vào phòng giáo viên, mang theo Hedwig, con cú vẫn nhìn Harry thể không sao tin được là cậu bé lại bỏ rơi nó như vậy. Cảm thấy hơi cắn rứt, nó quay đi, giáo sư McGonagall gọi nó lại. “Potter!” “Dạ, thưa giáo sư?” Bà ngó quanh hành lang, đang có nhiều học sinh đi đến từ hai đầu. “Nhớ này,” bà nói nhanh và khẽ, mắt bà vẫn nhìn vào cuộn giấy trên tay nói, “các kênh liên lạc ra vào Hogwarts đều bị theo dõi, biết không?” “Em...“ Harry nói, nhưng đám học sinh đang đi tới đi lui đã gần đến chỗ nó. Giáo sư McGonagall gật đầu khẽ với nó và lui lại vào phòng giáo viên, để Harry đi ra sân cùng với học sinh. Nó thấy Ron và Hermione đang đứng ở góc mái, cổ áo choàng dựng lên chống gió. Harry mở tung cái thư khi nó chạy vội đến chỗ các bạn và thấy năm từ viết tay của Sirius như sau: “Hôm nay, giờ cũ, chỗ cũ.” “Hedwig không sao chứ?” Hermione lo lắng hỏi, khi mà nó đã đến đủ gần để nghe. “Cậu mang nó đi đâu thế?” Ron hỏi. “Đến chỗ Grubbly-Plank,” Harry nói, “Và tớ đã gặp cô McGonagall… nghe này…” Và nó nói với các bạn về những điều giáo sư McGonagall đã nói. Trước sự ngạc nhiên của nó, chẳng có ai trong hai đứa bạn nó có vẻ sốc cả. Ngược lại, chúng còn trao đổi cho nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa. “Cái gì vậy?” Harry nói, nhìn từ Ron qua Hermione rồi nhìn ngược trở lại. “Ờ, mình chỉ vừa mới nói với Ron… có lẽ có kẻ nào đó cố chặn Hedwig lại? Mình muốn nói, trước đây nó đâu có bao giờ bị thương đâu.” “Dù sao thì, ai gửi lá thư đó vậy?” Ron hỏi, cầm lấy lá thư từ tay Harry. “Snuffles” Harry khẽ nói. “Giờ cũ, chỗ cũ?” Chẳng lẽ chú ấy nói đến cái lò sưỡi trong phòng chung?” “Rõ là thế rồi,” Hermione nói, cô bé cũng đang đọc lá thư. Cô bé có vẻ khó chịu. “Mình chỉ hy vọng là chưa có ai khác đọc cái thư này…” “Nhưng nó vẫn còn được niêm kín mà,” Harry nói, cố thuyết phục mình cũng như bạn “Và cũng sẽ chẳng có ai hiểu nó có nghĩa là gì nếu như họ không biết là mình đã nói chuyện với chú ấy trước đây, phải không?” “Mình không biết,” Hermione buồn buồn nói, khoác cái túi lên vai khi tiếng chuông reo vang. “không quá khó để mở niêm cuộn thư bằng pháp thuật đâu… và nếu có ai đó theo dõi mạng Floo thì… nhưng mình thật sự không biết làm cách nào bọn mình có thể khuyến cáo chú ấy đừng đến mà nó không bị ngăn chặn!” Chúng chậm chạp lê bước xuống những bậc đá đi vào căn hầm học môn Linh Dược, cả ba đều miên man suy nghĩ, nhưng khi chúng bước xuống những bậc đá cuối cùng thì chúng đều bừng tĩnh với cái giọng lanh lảnh của Draco Malfoy đang đứng ngay bên ngoài phòng học của Snape, vẫy một mẫu giấy da có vẻ đúng nghi thức và đang nói lớn hơn mức cần thiết để họ có thể nghe thấy từng lời của nó. “Ờ, cô Umbridge đã cho đội Quidditch Slytherin được phép tiếp tục chơi bóng ngay tức khắc, tao đã đến xin bà ấy đầu tiên trong sáng nay. Ờ, nó chỉ có vẻ là thủ tục thôi, tao muốn nói, bà ấy biết rõ ba tao, ba tao ra vào Bộ như đi chợ mà… để coi xem nhà Gryffindor có được phép tiếp tục chơi không nhỉ?” “Đừng có nóng lên đấy,” Hermione thì thầm van nài với Harry và Ron, cả hai đang trừng mắt nhìn Malfoy, mặt đanh lên và nắm đấm siết lại. “Đó là cái nó muốn mà.” “Tao muốn nói,” Malfoy nói, cất cao giọng hơn nữa, đôi mắt xám của nó sáng lên đầy ác ý về hướng Harry và Ron, “nói đến những tin đồn đang lan trong Bộ, tao không nghĩ là họ có nhiều cơ hội… từ những gì ba tao nói, họ đang tìm lý do để sa thải Arthur Weasley nhiều năm rồi… và về Potter… ba tao nói là chỉ là vấn đề thời gian trước khi Bộ tống mày về St Mungo… có vẻ như ở đấy có một sự chăm sóc đặc biệt dành cho những kẻ bị loạn óc vì ma thuật.” Malfoy tạo ra một vẻ mặt kỳ khôi, miệng nó mở ra trệ xuống dưới và mắt nó trợn tròn lên. Crabbe và Goyle lại phá lên cười như thường lệ, Pansy Parkinson ré lên vì khoái chí. Có cái gì đó giật mạnh lên vai Harry, kéo nó qua một bên. Liền đó nó thấy Neville vừa bước qua khỏi nói, hướng thẳng về phía Malfoy. “Neville ơi, đừng!” Harry phóng lên và nắm lưng áo choàng Neville lại, Neville vùng vằng dữ dội, nắm đấm nó hoa lên, cố để phóng đến chỗ Malfoy, lúc đó đang rất sửng sốt. “Giúp tớ!” Harry la lên với Ron, cố choàng tay quanh cổ Neville và kéo bạn trở lại, tránh xa khỏi nhà Slytherin. Crabbe và Goyle đang cung tay lên khi chúng bước lên trước mặt Malfoy, sẵn sàng đánh nhau. Ron nắm lấy tay Neville, và nó cùng với Harry cuối cùng cũng đã kéo được Neville về phía Gryffindor. Khuôn mặt Neville đỏ bừng, lực mà Harry siết quanh cổ nó khiến nó phát ra những từ khó hiểu, những khá lạ lùng từng miệng nó. “Không… buồn cười… không được… Mungo s… cho…nó biết...” Cửa hầm mở tung. Snape hiện ra. Đôi mắt đen của ông lướt qua đám học sinh Gryffindor, dừng lại ở chô Harry và Ron đang giằng co với Neville. “Đánh nhau à? Potter, Weasley, Longbottom?” Snape nói bằng một giọng lạnh lùng và chế nhạo. “Trừ mười điểm cho nhà Gryffindor. Thả Longbottom ra, Potter, nếu không sẽ là cấm túc đấy. Đi vào, tất cả các em.” Harry thả Neville ra, nó vẫn đứng hổn hển và ngó về phía bạn. “Mình phải ngăn cậu lại,” Harry hổn hển, nhặt cặp lên. “Crabbe và Goyle sẽ làm gỏi cậu mất.” Neville không nói gì; nó chỉ đơn giản là nhấc lại cái túi của nó lên và đi thẳng vào hầm. “Thề có tên của thánh Merlin,” Ron chậm chạp nó, khi chúng đi theo Neville, “thế là thế nào?” Harry không trả lời. Nó biết vì sao mà vấn đề những người phải điều trị ở St Mungo’s vì những tác hại của pháp thuật lên não bộ của họ lại khiến cho Neville xúc động cực độ như vậy, nhưng nó đã thề với cụ Dumbledore rằng nó sẽ không nói với bất kỳ ai về bí mật của Neville. Thậm chí cả Neville cũng không biết là Harry biết. Harry, Ron và Hermione ngồi vào chỗ ngồi thường lệ của họ ở cuối lớp, rút mấy tờ giấy da, bút lông và cuốn Một Ngàn Loại Thảo Mộc và Nấm Phép ra. Trong lớp vẫn thì thào về việc của Neville, nhưng khi Snape đóng sầm cửa hầm với một tiếng vang lớn, mọi người lập tức im ngay. “Các em sẽ thấy là,” Snape nói với một giọng trầm, khinh bỉ “là chúng có một vị khách vào hôm nay.” Ông vẫy tay về một góc tối trong hầm và Harry thấy giáo sư Umbridge đã ngồi sẵn đó, hồ sơ đặt trên đầu gối. Nó liếc qua Ron và Hermione, lông mày nhướng lên. Snape và Umbridge, hai giáo viên mà nó ghét nhất. Thất khó mà quyết định ai là người mà nó muốn sẽ là người chiến thắng. “Chúng ta tiếp tục với bài học Dung Dịch Sức Mạnh. Các em sẽ nhận lại hỗn hợp các em đã làm pha vào buổi học trước; nếu các em làm đúng thì chúng sẽ phát triển tốt vào kỳ nghĩ cuối tuần, - các lời chỉ dẫn – ‘ông lại vẫy đũa’ – trên bảng. Làm đi.” Giáo sư Umbridge dùng nửa giờ đầu của bài học để ghi chép ở cái góc của bà. Harry rất muốn nghe những câu hỏi của bà với Snape, nó quá ham chuyện này đến lỗi lại sơ ý với món linh dược của nó. “Máu rồng lửa, Harry!” Hermione rên lên, chụp lấy cổ tay bạn để ngăn chặn bạn pha sai dược chất lần thứ ba, “chứ không phải là nước ép quả lựu!” “Phải” Harry lơ đãng nói, hạ cái chai xuống và tiếp tục quan sát về góc phòng. Umbridge chỉ vừa đứng dậy. “Ha”, nó nói nhẹ nhàng, khi bà luồn giữa hai dãy bàn hướng về phía Snape, đang cúi người về phía cái vạc của Dean Thomas. “Ờ, cả lớp tỏ ra rất khá so với trình độ của chúng,” bà lanh lợi nói sau lưng Snape. “Mặc dù tôi vẫn có có câu hỏi là liệu có nên không khi dạy học sinh một loại linh dược như Dung Dịch Sức Mạnh. Tôi nghĩ là Bộ sẽ vui nếu như nó được loại khỏi chương trình học.” Snape thong thả đứng thẳng dậy và quay lại nhìn bà. “Bây giờ thì… ông đã dạy ở Hogwarts bao lâu rồi?” bà ta hỏi, bút lông đặt sẵn trên cặp hồ sơ. “Mười bốn năm,” Snape trả lời. Vẻ mặt của ông kín như bưng. Harry vẫn đang quan sát ông cẩn thận, nhỏ thêm vào giọt vào món linh dược của nó, nó kêu xèo xèo đầy đe doạ và chuyển từ màu lam sang màu da cam. “Tôi tin là ban đầu ông nộp đơn xin dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” giáo sư Umbridge hỏi Snape. “Vâng,” Snape lặng lẽ nói. “Nhưng ông đã không thành công?” Môi Snape bĩu ra. “Rõ là thế.” Giáo sư Umbridge nguệch ngoạc lên cái cặp hồ sơ. “Và ông vẫn thường xin dạy lại môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám từ khi ông làm việc tại trường, đúng không?” “Vâng” Snape nói khẽ, môi ông run lên rõ. Ông có vẻ tức giận. “Thế ông có biết vì sao ông Dumbledore vẫn luôn từ chối bổ nhiệm ông?” Umbridge hỏi, “Tôi đề nghị bà nên hỏi cụ ấy,” Snape trả lời nhát gừng. “Ồ, tôi sẽ làm thế,” giáo sư Umbridge nói, với một nụ cười ngọt ngào. “Tôi không biết là chuyện này có cần thiết không?” Snape hỏi, cặp mắt đen của ông nheo lại. “Ồ, vâng,” giáo sư Umbridge nói, “vâng, Bộ muốn hiểu về... ờ... nội tình giữa các giáo viên.” Bà quay đi, bước về phía Pansy Parkinson và bắt đầu hỏi nó về các bài học. Snape quay về phía Harry và mắt họ chạm nhau trong một giây. Harry vội vã nhìn xuống món linh dược của nó, lúc này đang đông lại và bốc lên một mùi cao su khét đậm đặc. “Thế thì, thêm một con zero, Potter.” Snape nói một cách hung hiểm, xoá cạn cái vạc của Harry với một cái vẫy đũa. “Em sẽ viết cho tôi một bài luận về thành phần chính xác của món linh dược này, chỉ rõ em đã làm sai như thế nào và vì sao, nộp vào buổi học sau, em hiểu chứ?” “Vâng,” Harry tức giận nói. Snape vừa mới cho chúng một mớ bài tập, và nó còn phải tập Quidditch vào chiều nay nữa; và điều này có nghĩa là lại thêm vài đêm không ngủ nữa. Điều này không có vẻ gì là nó sẽ được thức dậy trong sảng khoái vào buổi sáng. Tất cả những gì mà nó mong muốn thiết tha vào lúc này là cái ngày này chấm dứt cho rồi. “Chắc mình cúp môn Tiên Tri quá,” nó nói mạnh, khi họ đứng ngoài sân sau giờ ăn trưa, gió quất mạnh vào những cái áo choàng và vành mũ. Chắc sẽ lại giả vờ ốm và làm cho xong bài luận của thầy Snape, để tớ khỏi phải thức hết phân nửa buổi đêm.” “Bạn không thể cúp môn được,” Hermione nghiêm khắc nói. “Nghe xem ai nói kìa, chính bạn đã bỏ môn Tiên Tri, bạn ghét cô Trelawney lắm mà!” Ron tức giận nói. “Mình không ghét bà ta,” Hermione nói một cách trịch thượng. “Mình chỉ nghĩ rằng bà ta là một giáo viên tuyệt đối đáng ghê sợ và là một bà bợm già. Nhưng Harry vừa bỏ lỡ môn Lịch Sử Pháp Thuật và mình không nghĩ là bạn ấy nên bỏ thêm một môn nào đó vào hôm nay!” Điều này quá đúng và không thể lờ được, vì vậy trong suốt một giờ rưỡi sau đó Harry ngồi trong cái không khí nóng hầm hập ở lớp học Tiên Tri, cảm thấy tức giận với tất cả mọi người. Giáo sư Trelawney lại bắt đầu rút cái cuốn Đoán Mộng ra. Harry nghĩ rõ là nó nên làm cái bài luận mà Snape phạt hơn là ngồi đây để tìm ý nghĩ của hàng đống những giấc mơ được chế ra. Tuy nhiên có vẻ như nó không phải là người duy nhất trong lớp đang nổi cơn. Giáo sư Trelawney nện mạnh cuốn Đoán Mộng xuống cái bàn nằm giữa Harry và Ron và bước đi, môi mím lại; bà ném mạnh cuốn Đoán Mộng khác về phía Seamus và Dean, nó bay sượt qua đầu Seamus, và đẩy mạnh một cuốn khác vô ngực Neville với một lực mạnh đến nỗi nó trượt ra khỏi ghế. “Ờ, tiếp tục nào!” giáo sư Trelawney nói lớn, giọng bà the thé và có vẻ hơi kích động “các em biết phải làm gì rồi! Hay là tôi là một giáo viên dưới tiêu chuẩn đến nỗi các em chưa bao giờ học được cách mở sách?” Cả lớp bắt đầu bối rối nhìn bà, rồi nhìn nhau. Tuy nhiên, Harry nghĩ là nó biết vấn đề. Khi giáo sư Trelawney khoa tay múa chân đi về chiếc ghế giáo viên, đôi mắt trong chiếc kính phóng đại của bà đầy những giọt lệ căm hờn, nó nghiêng đầu về phía Ron và thì thào, “Tớ nghĩ là bà đã có kết quả thanh tra.” “Thưa giáo sư?” Parvati Potter nói với một sợ sệt (cô bé và Lavender luôn luôn thán phục giáo sư Trelawney). “Thưa giáo sư, có chuyện gì... ơ... không ổn à?” “Không ổn à?” giáo sư Trelawney hét lớn lên với một giọng run lên vì xúc động. “Tất nhiên là không! Chính xác ra là tôi đã bị làm nhục… có những lời bóng gió nhằm vào tôi… những lời buộc tội kết án được đưa lên… nhưng không, không có gì không ổn cả, hoàn toàn không!” Bà hít một hơi đầy run rẩy và nhìn tránh khỏi Parvati, giữa giọt lệ căm giận ứa ra dưới kính bà. “Tôi không nói gì” bà nấc lên, “về mười sáu năm phục vụ… nó đã qua, có vẻ vậy, trong quên lãng… nhưng tôi sẽ không bị lăng mạ, không, không được như vậy!” “Nhưng, thưa giáo sư, ai lăng mạ cô ạ?” Parvati rụt rè hỏi. “Giới Quyền uy!” giáo sư Trelawney nói, bằng một giọng sâu lắng, đầy cảm xúc, run rẩy. “Vâng, những kẻ với những đôi mắt bị che phủ bởi những vấn đề trần tục để có thể Thấy được như tôi Thấy, để Biết như tôi Biết… tất nhiên, những điều chúng ta Thấy luôn đáng sợ, nó luôn hành hạ chúng ta… đó là – than ôi – là số mệnh của chúng ta.” Bà nuốt nước mắt, chặm cái góc khăn choàng lên đôi má ướt đẫm, rồi bà lấy ra một cái khăn thêu từ cổ tay, và xì mũi thật mạnh gây ra một âm thanh giống như Peeves đang búng lưỡi. Ron cười khẩy. Lavender ném cho nó một cái nhìn phẫn nộ. “Thưa giáo sư,” Parvati nói, “cô muốn nói… nói về giáo sư Umbridge-?” “Đừng có nói với tôi về người đàn bà ấy!” giáo sư Trelawney la lên, đứng phắt dậy, những chuỗi hạt của bà rổn rảng và bà cặp kính của bà loé lên. “Vui lòng tiếp tục công việc của các em đi!” Và suốt cả phần còn lại của buổi học bà đi đi lại lại giữa các học sinh, nước mắt vẫn chảy ra dưới cặp kính, thì thầm những tiếng gì đó có vẻ như đe doạ dưới hơi thở. “… có thể nên rời đi… sự xỉ nhục này… thử thách… chúng ta sẽ… sao mà mụ ta dám…” “Bạn và bà Umbridge có một điểm chung,” Harry nói với Hermione khi chúng gặp lại nhau ở bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. “Bà ta rõ ràng cũng cho rằng cô Trelawney là một bà bợm già… hình như bà ta quyết định thử thách cô ấy.” Umbridge bước vào phòng khi nó đang nói, đeo cái nơ đen ngòm của mình, bà có vẻ rất phởn phơ. “Xin chào cả lớp,” “Xin chào, giáo sư Umbridge,” cả đám rầu rĩ tụng lại. “Xin cất đũa đi.” Nhưng lần này chẳng có tiếng động nào đáp trả; chẳng ai quan tâm đến việc rút đũa thần ra trước đó. “Bây giờ xin lật trang ba mươi bốn của quyển Lý Thuyết Phép Thuật Phòng Thủ và đọc chương ba, có tựa “Trường hợp Không Tấn Công Đáp trả Sự Tấn Công Pháp Thuật.” Phần này thì- “-không cần phải giảng,” Harry, Ron và Hermione cùng thì thầm đồng loạt. * “Không được tập Quidditch,” Angelina nói bằng một giọng trống rỗng khi Harry, Ron và Hermione đi vào phòng sinh hoạt chung sau buổi ăn tối đêm đó. “Nhưng em đã tự chủ mà!” Harry nói, kinh hoảng. “Em không nói gì với bà ta cả, chị Angelina, em thề đấy, em-“ “Chị biết, chị biết mà,” Angelina đau khổ nói. “Bà ta chỉ nói là cần thêm thời gian để xem xét.” “Xem xét cái gì chứ?” Ron giận dữ nói. “Mụ ta cho phép nhà Slytherin, sao lại không cho phép chúng ta?” Nhưng Harry có thể tưởng tượng việc Umbridge tận hưởng việc đưa lời đe doạ không cho đội Quidditch Gryffindor hoạt động lơ lửng trên đầu họ và có thể dễ dàng hiểu được vì sao mà bà ta bỏ món vũ khí này sớm. “Ờ” Hermione nói, “hãy nhìn vào mặt tích cực của vấn đề – ít nhất các bạn sẽ có thời gian để làm bài luận của thầy Snape!” “Đấy là mặt tích cực ấy à?” Harry la lên, trong khi Ron hoài nghi nhìn Hermione. “Không có Quidditch, và thêm các bài Linh dược làm thêm?” Harry buông mình xuống ghế, rút cái bài luận Linh dược còn dở dang ra khỏi túi và lại bắt đầu làm việc. Khó mà tập trung được, cho dù nó biết sẽ còn lâu nữa chú Sirius mới lại hiện ra trong đám lửa, nhưng nó không thể không liếc nhìn và ánh lửa cứ vài phút một lần. Cũng có những tiếng động nhộn nhịp trong phòng: Fred và George cuối cùng cũng đã hoàn thành được một loại Snack Trốn Việc, và họ đang minh họa nó cho một đám đông hào hứng cỗ vũ xem. Đầu tiên, Fred cắn một nữa vàng của miếng kẹp, liền đó nó nôn ằng ặc vào một cái thùng đặt sẵn trước mặt. Rồi nó ráng sức nuốt nửa tím của mẫu kẹp, và cơn nôn ngừng ngay tức thì. Lee Jordan, người trợ giúp cho buổi biễn biễn, đang lười nhác Làm Biến Mất những gì được nôn ra sau những chu kỳ đều đặn, dùng cùng câu Thần Chú Biến Mất mà Snape dùng để xử lý những món linh dược của Harry. Với những âm thanh thường trực của sự nôn mửa, hoan hô và những tiếng lao xao khi Fred và George nhận những sự đặt hàng trước từ đám đông, Harry cảm thấy đặc biệt khó khăn trong việc tập trung vào việc xác định phương thức đúng để pha chế món Dung Dịch Sức Mạnh. Hermione không giúp được trong chuyện này; những tiếng hoan hô và tiếng động khi cái những vũng nôn chạm vào đáy cái xô của Fred và George liên tục bị ngắt quãng bởi những tiếng khịt mũi lớn và bất mãn của cô bé, là cái thứ càng làm cho Harry rối trí hơn nữa. “Đến ngăn họ lại đi!” nó cáu kỉnh nói, sau khi gạch xoá cái số lượng sai bét của món bột móng của sư tử đầu chim cần dùng đến lần thứ tư. “Không thể được, về mặt kỹ thuật họ không làm gì sai cả,” Hermione nói qua hàm răng nghiến chặt. “Họ đã cư xử trong quyền hạn của mình khi tự mình ăn cái thứ nhảm nhí đó và mình không thể tìm ra một luật nào nói rằng những gã ngốc khác không được quyền mua chúng, trừ phi chúng được chứng minh là có thể gây nguy hiểm hơn những gì đang diễn ra.” Cô bé, Harry và Ron quan sát George nôn thẳng vào xô, nuốt ực phần còn lại của mẫu kẹo và đứng thẳng lên, tươi hơn hớn với hai tay dang rộng để đón nhận những tiếng hoan hô. “Bạn biết không, mình không biết vì sao mà hai anh Fred và George mỗi người chỉ được có ba chứng chỉ Phù Thủy Thường Đẳng,” Harry nói, quan sát khi Fred, George và Lee hí hửng gom tiền từ đám đông cuồng nhiệt. “Họ thật sự biết nhiều thứ.” “Ồ, mấy ảnh chỉ biết những cái món hoa hoè chả hữu dụng gì với bất kỳ ai,” Hermione nói một cách chê bai. “Không hữu dụng à?” Ron nói bằng một giọng gây gỗ. “Hermione à, họ thu được hai mươi sáu Galleons rồi kìa.” Một lúc lâu sau đám đông quanh anh em sinh đôi nhà Weasley mới giải tán, rồi Fred, Lee và George lại còn ngồi lại đếm tiền thêm một lúc nữa, nên đến quá nửa đêm Harry, Ron và Hermione cuối cùng mới có thể dùng được căn phòng sinh hoạt chung cho riêngmình. Anh em sinh đôi rời khỏi phòng, vung vẫy hộp tiền với vẻ khoe khoang đến nỗi Hermione lại quắc mắt lên. Harry, đạt được rất ít tiến bộ trong bài luận Linh dược của mình, quyết định đêm nay thế là đủ. Và nó đẩy sách đi, Ron, vẫn đang ngủ gà gật trên ghế, phát ra một tiếng kêu ằng ặc, rồi bật dậy và lờ đờ nhìn vào đám lửa. “Chú Sirius!” nó nói. Harry quay phắt lại. Cái đầu bù xù của chú Sirius lại hiện ra trong đám lửa. “Chào,” ông nói, cười toe toét. “Chào chú,” Harry, Ron và Hermione cùng nói, và cả ba quỳ gối trên tấm thải trải lò sưởi. Con Crookshanks gừ gừ rõ lớn và tiến lại gần lò sưởi, và cố đưa mặt lại gần Sirius, bất chấp cái nóng. “Thế nào rồi?” Sirius hỏi. “Không tốt lắm,” Harry nói, trong khi Hermione kéo con Crookshanks lại để ngăn nó không làm tự cháy râu mình. Bộ lại cưỡng bách thông qua một đạo luật khác, có nghĩa là không ai được cho phép tham gia vào một đội Quidditch –“ “Hoặc một nhóm bí mật học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” Sirius nói. Có một khoảng im lặng ngắn. “Làm sao mà chú biết vậy?” Harry hỏi. “Các con phải chọn chỗ hội họp cẩn thận hơn nữa mới được,” Sirius nói, nụ cười càng lúc càng rộng. “Cái chỗ Đầu Heo ấy không ổn.” “Ờ, dù sao thì nó vẫn tốt hơn Ba Cây Chổi!” Hermione cãi lại. “Ở đó lúc nào cũng đông nghẹt người...“ “Điều đó có nghĩa là các con sẽ khó bị nghe lén hơn,” Sirius nói. “Cháu phải học thêm nhiều, Hermione ạ.” “Ai nghe lén bọn con?” Harry hỏi. “Mundungus, tất nhiên,” Sirius nói, và khi cả đám nhìn nhau chưng hửng thì ông phá lên cười, “Ông ta là cái bà phù thuỷ che voan đó.” “Đó là ông Mundungus đấy à?” Harry nói, ngơ ngáo. “Ông ta làm gì ở Đầu Heo vậy?” “Thế con nghĩ là ông ta làm gì?” Sirius nóng nảy nói. “Trông chừng con, tất nhiên rồi.” “Con vẫn bị theo dõi à?” Harry giận dữ hỏi. “Ờ, vẫn thế,” Sirius nói, “và điều đó là quá đúng rồi, phải không, khi mà điều đầu tiên bọn con làm trong kỳ nghĩ của mình là tổ chức một nhóm học phòng thủ bất hợp háp.” Nhưng ông không có vẻ giận dữ hoặc lo lắng. Ngược lại, ông nhìn Harry với vẻ hảnh diện ngầm. “Nhưng vì sao Dung lại giấu bọn con chứ?” Ron hỏi, có vẻ thất vọng, “bọn con thích gặp ổng lắm.” “Ông ta bị cấm vào Đầu Heo hai mươi năm rồi,” Sirius nói, “và cái tay chủ quán ấy có một trí nhớ tốt lắm. Chúng ta đã mất Chiếc Áo Tàng Hình dự trữ của Moody khi Sturgis bị bắt, do đó gần đây Dung đã phải cải trang làm một bà phù thuỷ… dù sao đi nữa, Ron ạ, - chú đã trịnh trọng hứa là sẽ chuyển cho cháu một thông điệp từ mẹ cháu.” “Ồ vâng?” Ron nói, có vẻ e ngại. “Mẹ cháu nói cháu không được tham dự gì vào cái nhóm học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bí mật. Bà nói là cháu chắc chắn sẽ bị trục xuất và tương lai của cháu sẽ tiêu tùng. Bà ấy nói rằng có nhiều thời gian để cháu tự học cách phòng thủ sau này và cháu còn quá trẻ để nghĩ về chúng vào lúc này. Bà cũng “(mắt Sirius chuyển sang nhìn hai người kia) khuyên Harry và Hermione đừng tiếp tục tiến hành cái nhóm này nữa, cho dù bà chấp nhận rằng bà không có quyền với hai đứa và chỉ đơn giản mong hai đứa nhớ là bà luôn đặt hai đứa vào những chỗ sâu thẳm nhất trong tim. Bà muốn viết thư cho các con, nhưng nếu con cú bị chặn thì các con sẽ gặp rắc rối lớn, và bà không thể tự mình nói vì tối nay bà bận nhiệm vụ.” “Nhiệm vụ gì thế chú?” Ron hỏi nhanh. “Cháu không cần biết đâu, chỉ là công việc của Đội quân,”Sirius nói, “Thế là chú trở thành một người truyền tin và hãy đảm bảo là các cháu sẽ nói lại với bà là chú đã truyền đạt lại hết, bởi vì chú không nghĩ là bà ấy tin chú.” Có một khoảng lặng khác khi con Crookshanks kêu meo meo, cố cào cái đầu của Sirius, và Ron nghịch nghịch một cái lỗ trên thảm. “Thế chú muốn cháu nói là sẽ không tham gia trong nhóm học Phòng thủ à?” cuối cùng nó nói. “Chú ấy à? Hẳn nhiên là không!” Sirius nói, đầy ngạc nhiên. “Chú nghĩ rằng đó là một ý kiến tuyệt vời!” “Chú nghĩ thế à?” Harry nói, tim nó đập mạnh. “Tất nhiên là chú nghĩ vậy rồi!” Sirius nói. “Thế con nghĩ rằng ba con và chú lại có thể nằm im và nhận lệnh của một mụ phù thuỷ già như Umbridge ấy à?” “Nhưng – trong học kỳ trước ai cũng nói con phải cẩn thận và không mạo hiểm-“ “Năm ngoái, tất cả bằng chứng đều cho thấy có ai đó trong Hogwarts đang cố giết con, Harry ạ!” Sirius nói với vẻ nóng nảy. Năm nay, bọn ta biết rằng có ai đó bên ngoài Hogwarts đang muốn giết sạch chúng ta, vì vậy chú nghĩ học tự bảo vệ mình đúng cách là một ý kiến tốt!” “Thế nếu bọn cháu bị trục xuất?” Hermione hỏi, một vẻ giễu cợt hiện ra trên mặt cô bé. “Hermione ạ, cái chuyện này là ý kiến của bạn mà!” Harry nói, nhìn sang cô bé. “Mình biết mà. Mình chỉ muốn biết ý nghĩ của chú Sirius thôi,” cô bé nói, nhún vai. “Ờ, tốt hơn là bị trục xuất nhưng có khả năng tự bảo vệ mình hơn là ngồi an toàn trong trường mà chẳng biết khỉ gì,” chú Sirius nói. “Phải, phải,” Harry và Ron hăm hở nói. “Vậy,” Sirius nói, “thế các con tổ chức cái nhóm này thế nào? Các con sẽ gặp nhau ở đâu?” “Đang nhức đầu về chuyện này nè chú,” Harry nói. “Bọn con không biết phải đi đâu bây giờ đâu.” “Thế cái Lều Hét đâu?” Sirius đề nghị. “Hey, ý kiến này hay đấy,” Ron mừng rỡ la lên, nhưng Hermione phát ra một tiếng kêu và cả ba quay lại nhìn cô bé, đầu Sirius quay đi trong đám lửa. “Ờ, chú Sirius ạ, chỉ có bốn người bọn chú họp nhau ở Lều Hét khi bọn chú đi học,” Hermione nói, “và tất cả bọn chú đều có khả năng biến thành loài thú và cháu nghĩ rằng tất cả bọn chú đều chen nhau dưới một Chiếc Áo Tàng Hình duy nhất nếu các chú cần. Nhưng ở đây là hai mươi lăm đứa bọn cháu và không ai biết phép Hóa Thú cả, nếu bọn cháu rất cần một Chiếc Áo Tàng Hình thì nó phải to bằng một Cái Lều Tàng Hình-“ “Phải đấy-“ chú Sirius nói, có vẻ hơi cụt hứng. “Ờ, chú chắc là bọn con cuối cùng sẽ tìm được một nơi nào đó. Có một lối đi bí mật rộng rãi nằm sau cái gương lớn ở tầng thứ tư, các con có thể có đủ chỗ để thực hành các lời nguyền ở đấy.” “Anh Fred và George nói với con là nó bị khoá rồi,” Harry nói, lắc đầu, “Bị sập hầm hay sao đó.” “Ồ…” Sirius nói, cau mày. “Ờ, chú sẽ nghĩ ra ý nào đó và trở lại...“ Ông ngưng lời. Mặt ông thình lình căng thẳng, đề phòng. ông quay đi, có vẻ như nhìn vào bức tường gạch của lò sưởi. “Chú Sirius?” Harry lo lắng hỏi. Nhưng ông biến mất. Harry há hốc mồm nhìn ngọn lửa một thoáng, rồi quay lại nhìn Ron và Hermione. “Vì sao ông lại?” Hermione thở mạnh đầy kinh sợ và đứng dậy, vẫn nhìn vào ngọn lửa. Một bàn tay vừa xuất hiện giữa đám lửa, mò mẫm như thể đang nắm một vật gì, một bàn tay nần nẫn với những ngón ngắn mập đeo đầy với những cái nhẫn cổ xấu xí, Cả ba đứa vội vã bỏ chạy. Đến cửa phòng ký túc xá nam Harry nhìn ngược lại. Bàn tay của Umbridge vẫn đang cố vồ lấy cái gì đó ở giữa ngọn lửa, như thể bà biến chính xác mái tóc của Sirius trước đó ở chỗ nào và quyết định tóm lấy nó. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 18 Quân đội của cụ Dumbledore “Mụ Umbridge ấy đọc được thư của bạn rồi, Harry. Không còn cách giải thích nào khác.”“Bạn nghĩ là Umbridge tấn công Hedwig à?” nó nói, gần như phát điên.“Mình gần như tin chắc thế,” Hermione quả quyết thế. “Hãy nhìn con ếch của bạn đi, nó thoát rồi.”Harry vung đũa về phía con ễnh ương và đang mừng rơn nhảy về phía góc kia của bàn – “Acio” – và con ễnh ương buồn rầu chịu bị lôi ngược về phía cây đũa của nó.Bùa luôn là một bài học thích hợp bậc nhất để nói chuỵện riêng; có quá nhiều sự di chuyển và hoạt động lộn xộn nên mối nguy bị nghe lén là rất ít. Hôm nay, cả phòng vang đầy tiếng ộp ộp của ễnh ương và tiếng quạ kêu khắo nơi, và với tiếng mưa rơi đầu hạt va đập vào cửa sổ, Harry, Ron và Hermione tha hồ thì thầm thảo luận về việc Umbridge đã suýt bắt được chú Sirius mà không sợ ai chú ý.“Mình thậm chí đã nghi ngờ điều này từ khi Flinch kết án bạn về việc đặt mua Bom Thối, bởi vì nó là một lời nói dối cực kỳ nhảm,” Hermione thì thầm, “mình muốn nói, khi thư bạn bị đọc lén thì họ biết rõ rằng bạn chẳng hề đặt mua chúng, vì thế cho nên bạn chẳng gặp phải rắc rối gì sau đó – nó giống như một chuyện đùa đúng không? Thế đấy, đó là cách tốt nhất để Umbridge thực hiện điều này – mụ mách lẻo với Flinch, để ông ấy làm cái việc bẩn thỉu là tịch thu lá thư, rồi có thể hoặc là ăn trộm nó từ chỗ ông hoặc yêu cầu được xem nó – mình không nghĩ là thầy Flinch sẽ phản đối, khi mà ông ta bao giờ cũng dị ứng với quyền của học sinh? Harry, bạn ép con ếch của bạn dẹp lép rồi kìa.”Harry nhìn xuống; nó thật sự đã siết con ễnh ương quá mạnh khiến mắt con vật lồi ra, nó vội vã thả lại con ễnh ương lên bàn.“Tối hôm qua thì đã gần như rõ cả,” Hermione nói. “Mình nghi ngờ không biết mụ Umbridge đã biết rõ đến mức nào. Silencio.”Con ễnh ương mà nó đang tập Bùa Im Lặng lập tức hết phương ộp ộp và nhìn cô bé một cách tức giận.“Nếu mà mụ ta bắt được Snuffles...” Harry kết thúc câu nói cho cô bé.“... thì ba đã có thể bị tống trở lại vào Azkaban ngay sáng hôm nay rồi.” nó vẫy đũa thần mà không thật sự tập trung; con ễnh ương của nó phình lên thành một trái bóng màu lục và kêu thất thanh.“Silencio!” Hermione vội nói, chỉ cây đũa thần của cô bé về phía con ếch của Harry, khiến nó câm lặng và xẹp lại trước mặt tụi nó. “Ờ, chú ấy không được làm vậy lần nữa. Mình chỉ không biết làm cách nào bọn mình cho chú ấy biết dây. Không thể gửi cú cho chú ấy được rồi.”“Mình không nghĩ là chú ấy lại làm như vậy lần nữa đâu,” Ron nói, “Chú ấy không khờ vậy đâu, chú biết làm mụ ta suýt bắt được chú ấy rồi. Silencio.”Con quạ lớn và xấu xí trước mặt nó phát ra một tiếng kêu chế giễu.“Silencio. SILENCIO!”Con quạ càng quặc lên ầm ĩ.“Tại vì bạn không chịu di chuyển đũa,” Hermione nói, nhìn Ron với vẻ trách móc, “bạn chẳng chịu vẫy nó gì cả, bạn làm nhìn giống như là đâm ấy,”“Qụa khó hơn ếch nhiều,” Ron nói qua hàm răng nghiến chặt.“Được, vậy đổi nào,” Hermione nói, tóm lấy con quạ của Ron và thay nó bằng con ếch ương béo phị của cô bé. “Silencio!” Con quạ vẫn tiếp tục há mỏ bén của nó ra rồi khép lại, nhưng không còn âm thanh nào phát ra.“Tuyệt lắm, cô Granger!” giáo sư Flitwick nói bằng cái giọng chút chít, khiến cho Harry, Ron và Hermione giật bắn. “Nào, bây giờ c thử cho tôi xem nào, cậu Weasley.”“Cái... ? Ồ – ồ, vâng ạ,” Ron nói, rất bối rối, “Ơ – silendo!”Nó đâm cây đũa về phía con ễnh ương mạnh đến nỗi nó chọc đúng mắt con vật; con ễnh ương kêu inh ỏi và nhảy chồm chồm trên bàn.Chẳng có ai ngạc nhiên khi Harry và Ron nhận thêm các bài tập về Bùa Im Lặng để về nhà làm.Tụi nó được phép ở lại trong phòng vào giờ giải lao vì mưa vẫn rơi lớn ngoài sân. Tụi nó tìm chỗ ngồi giữa một đám đông ồn ào lộn xộn trong căn phòng ở tầng nhất khi Peeves lơ lửng mơ mộng gần ngọn đèn trận, thỉnh thoảng lại bắn vài viên mực lên đầu ai đó. Tụi nó vừa mới ngồi đó thì Angelina hăm hở lao về phía tụi nó qua một đám học sinh đang tán chuyện tầm phào.“Chị được phép rồi!” cô bé nói. Để thành lập lại đội Quidditch!”“Tuyệt vời!” Ron và Harry cùng la lên.“Vâng,” Angelina nói, hớn hở, “chị đi gặp cô McGonagall và chị nghĩ có thể cô đã kiến nghị lên cụ Dumbledore. Dù sao đi nữa thì bà Umbridge ấy cũng đã cho phép rồi. Ha! Bây giờ thì chị muốn các em có mặt tại sân lúc bảy giờ tối nay, được rồi, bởi vì chúng ta phải tranh thủ thời gian. Các em cũng biết là còn ba tuần nữa là tới trận đầu rồi chứ?”Cô bé băng ra khỏi tụi nó, một viên mực của Peeves bay sượt qua, văng trúng vào một học sinh năm nhất gần đó, và cô biến mất.Ron mỉm cười nhè nhẹ khi nó nhìn qua cửa sổ, lúc này đang mờ đục với cơn mưa nặng hạt.“Hy vọng là nó sẽ tạnh. Chuyện gì với bạn thế, Hermione?”Cô bé cũng đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nhưng không có vẻ như cô bé đang nhìn nó. Mắt cô bé bất định và trên mặt cô bé hiện ra vẻ trầm tư.“Chỉ nghĩ thôi…” cô bé nói, vẫn trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ đẫm nước mưa.“Về Siri... Snuffles à?” Harry hỏi.“Không… không phải chính xác về chuyện đó… “ Hermione chậm chạp nói, “ Hơn thế nữa… tự hỏi… mình không biết là chúng ta làm như vậy có đúng không… mình nghĩ… bọn mình?”Harry và Ron nhìn nhau.“Ờ, làm rõ đi,” Ron nói. “Nếu bạn không chịu giải thích với chính bạn một cách đúng đắn thì phiền đấy.”Hermione nhìn bạn như thể chỉ mới nhận ra là nó đang đứng đấy.“Mình chỉ tự hỏi,” cô bé nói, lúc này giọng cô bé đã mạnh mẽ hơn, “bọn mình làm như vậy có đúng không, việc lập cái nhóm học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ấy.”“Cái gì?” Harry và Ron cùng nói.“Hermione à, vào ban đầu đó chính là ý kiến của bạn mà!” Ron tức giận la lên.“Mình biết chứ,” Hermione nói, đan những ngón tay vào nhau. “Nhưng sau khi nói chuyện với Snuffles…”“Nhưng chú Sirius hoàn toàn ủng hộ mà” Harry nói.“Phải,” Hermione nói, lại nhìn ra cửa sổ, “Phải, điều đó khiến mình lại nghĩ rằng đó không phải là một ý hay…”Peeves vẫn lơ lửng, nằm sấp, cái ống thổi sẵn sàng trên tay; cả ba đứa đều tự động nâng túi lên che đầu khi nó bay qua.“Hãy đi thẳng vào vấn đề,” Harry giận dữ nói, khi chúng hạ túi xuống đất, “ chú Sirius đã đồng ý với bọn mình, và vì thế bạn nghĩ là chúng mình không nên làm điều đó nữa?”Hermione có vẻ căng thẳng và hơi đau khổ. Bây giờ thì nhìn vào chính tay mình, cô bé nói, “Bạn có thật sự tin sự đánh giá của chú ấy không?”“Có chứ!” Harry nói ngay. “Chú luôn cho bọn mình những lời khuyên hay.”Một giọt mực sượt qua tụi nó, bắn trúng vào tai Katie Bell.Hermione quan sát Katie đang nhảy dựng lên và bắt đầu lấy đồ chọi Peeves; một lúc sau Hermione mới nói trở lại, và có vẻ như cô bé đã rất cẩn thận lựa lời.“Bạn không nghĩ là chú ấy đã trở thành… giống như là… thiếu thận trọng… bởi vì chú ấy bị giam ở quảng trường Grimmauld? Bạn không nghĩ là chú ấy... giống như là… sống qua chúng mình?”“Bạn nói thế là sao, “sống qua chúng mình?” Harry vặn lại.“Mình muốn nói… ờ, mình nghĩ là chú ấy thích tạo nên một đoàn thể học Phòng thủ bí mật ngay dưới mũi một ai đó từ Bộ… Mình nghĩ là chú ấy thật sự đã thất bại trong một số ít chuyện gì đó chú ấy có thể làm khi chú ấy ở đây… vì vậy mình nghĩ chú ấy đại loại như là… thúc giục chúng ta.”Ron có vẻ lúng túng.“Chú Sirius nói đúng quá,” nó nói, “bạn nói giống y như mẹ mình vậy.”Hermione cắn môi và không trả lời. Tiếng chuông vang lên khi Peeves hạ xuống về phía Katie và ném cái bình mực rỗng qua đầu cô bé.*Sau đó thời tiết vẫn chẳng khá hơn, và vì vậy đến bảy giờ tối đó, khi Harry và Ron xuống sân Quidditch để tập, thì tụi nó ướt sũng, chân đi trơn trượt trên nền cỏ ướt nhẹp. Bầu trời xám xịt đầy giông tố, tụi nó cảm thấy dễ chịu hơn khi có được cái ấm và ánh sáng trong phòng thay đồ, thậm chí cả khi chúng biết rõ rằng sự trì hoãn này chỉ là tạm thời. Tụi nó thấy Fred và George đang trao đổi về việc dùng chính những cái Skiving Snackboxes của tụi nó để trốn khỏi phải bay vào lúc này.“… nhưng tôi cá là cô ta sẽ biết liền nếu tụi mình dùng,” Fred thì thào ở góc, “tôi chỉ mới chào hàng cô ta mấy viên Thuốc Thơm Nôn Mửa hồi hôm qua.”“Chúng ta có thể thử Kẹo Mềm Gây Sốt,” George lầm bầm, “chưa ai biết món này hết...““Nó có tác dụng không?” Ron khấp khởi nói, khi mưa càng rơi nặng hạt trên trần và gió rít lên quanh toà nhà.“Tất nhiên là có,” Fred nói, “nhiệt độ của em sẽ tăng cao.”“Nhưng em cũng sẽ mọc đầy nhọt mũ,” George nói, “mà bọn anh chưa tìm được cách để khử mấy cái nhọt này,”“Em đâu thấy cái nhọt nào đâu,” Ron nói, nhìn hai anh em sinh đôi.“Không, đúng thế, em đã không thấy,” Fred ủ ê nói, “chúng không mọc ở chỗ mà bọn anh có thể phô ra nơi công cộng.”“Nhưng chúng làm cho em bị đau khi ngồi lên chổi, đau ngay ở...““Được rồi, mọi người, nghe này,” Angelina la lớn, hiện ra từ phòng đội trưởng. “Tôi biết thời tiết không lý tưởng, nhưng có thể bọn mình phải đấu với bọn Slytherin trong điều kiện như thế này, vì vậy nên thử xem bọn mình có thể chơi được không. Harry, em đã làm chuyện gì đó để ngăn không cho nước mưa làm mờ kính khi bọn mình chơi với Hufflepuff trong cơn bão phải không?”“Hermione đã làm điều đó,” Harry nói. Nó rút đũa thần ra, vỗ lên kính và nói, “Impervius!”“Tôi nghĩ là tất cả chúng ta nên thử,” Angelina nói. “Nếu chúng ta giữ không cho mưa táp vào mặt thì chúng ta sẽ nhìn rõ hơn... tất cả, làm nào... Impervius! Ok. Đi thôi.”Cả bọn nhét đũa trở lại vào trong túi áo choàng, vác chổi lên vai và theo Angelina ra khỏi phòng thay đồ.Tụi nó bước sâu vào vũng bùn ở giữa sân; tầm nhìn có được rất hẹp cho dù đã dùng bùa Impervius; những tia chớp loé lên rất nhanh và màn mưa vẫn phủ đầy mặt đất.“Được rồi, theo lệnh còi của tôi,” Angelina la lớn.Harry bay lên từ mặt đất, toé bùn lên khắp mọi hướng, và vọt thẳng lên, gió rít lên quanh nó. Nó không biết là nó có thể thấy được trái Snitch trong thời tiết này hay không; nó đã quá đủ vất vả để thấy được một trái Bludger khi tụi nó tập; trong lúc tập đã có một quả suýt nữa hất văng nó và nó phải dùng Cú Lượn Vòng Chậm và Chắc để tránh nó. Không may, Angelina không thấy được điều đó. Thật ra, cô bé không thể thấy được gì cả; không ai thấy được chút gì về việc người khác đang làm. Gió vẫn thổi mạnh; thậm chí từ xa Harry cũng có thể nghe tiếng âm thanh phần phật rầm rập của mưa đang quất mạnh xuống mặt hồ.Angelina gắng gượng giữ tụi nó tập lại khoảng gần một giờ trước khi chịu thua. Cô bé dẫn đội bóng ướt sũng và cáu kỉnh của mình trở về phòng thay đồ, khăng khăng cho rằng buổi tập này không hề phí. Fred và George tỏ ra rất bực; cả hai liên tục khuỳnh chân và nhăn mặt. Harry có thể nghe tụi nó phàn nàn bằng giọng thì thầm khi nó lau khô tóc.“Tôi nghĩ là vài cái của tôi tiêu rồi,” Fred nói bằng một giọng trống rỗng.“Cái của tôi thì không” George nói, răng nghiến lại, “chúng đập như điên… cảm thấy mọi thứ đều lớn hơn.” “OUCH!” Harry nói.Nó ấn mạnh cái khăn lên mặt, mắt nó trợn lên vì đau. Vết sẹo trên trán nó lại đau buốt trở lại, đau hơn những lần trước trong suốt mấy tuần qua.“Chuyện gì thế?” có nhiều giọng nói vang lên.Harry hiện ra sau cái khăn tắm; căn phòng mờ ảo vì nó không đeo kính, nhưng nó vẫn có thể thấy rằng khuôn mặt của mọi người đang hướng về phía nó.“Không có gì,” nó lầm bầm, “em... chọc phải mắt mình, thế thôi.”Nhưng nó liếc nhìn ra hiệu với Ron và đôi bạn tụt lại sau khi cả đội thay nhau đi ra, trùm kín áo choàng, mũ kéo sụp đến tai.“Chuyện gì thế?” Ron hỏi, ngay khi Alicia biến mất khỏi cửa. “Lại vết sẹo à?”Harry gật đầu.“Nhưng…” nhìn với vẻ kinh hãi, Ron bước về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào màn mưa, “hắn... hắn không thể ở gần chúng ta vào lúc này.”“Không,” Harry thì thầm, ngồi xuống ghế và chà lên trán. “Hắn có thể đang ở xa đây hàng dặm. Nó đau bởi vì… hắn… nổi giận.”Harry không muốn nói thế chút nào, và nghe những điều này như thể có một người lạ đang nói với chúng – nó biết ngay rằng những điều này là đúng. Nó không biết vì sao mà nó lại nghĩ thế, nhưng nó biết; Voldemort, dù hắn đang ở đâu, dù hắn đang làm gì, đang cực kỳ nổi giận.“Cậu thấy hắn à?” Ron nói, nhìn thật kinh dị, “Cậu… cậu thấy một cảnh tượng, hoặc một cái gì đó?”Harry vẫn ngồi yên, nhìn xuống chân, để cho tâm tưởng và trí nhớ của nó thư giãn sau cơn đau.Những hình bóng lộn xộn hoà vào nhau, nhưng tiếng tru vang vọng…“Hắn muốn một cái gì đó được làm, và việc này tiến hành chưa đủ nhanh,” nó nói.Một lần nữa, nó cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy những từ đang phát ra khỏi miệng mình, và một lần nữa lại tin chắc là chúng hoàn toàn đúng.“Nhưng… làm sao mà cậu biết?” Ron nói.Harry lắc đầu và lấy tay che mắt, vuốt xuống chúng bằng lòng bàn tay. Có những đom đóm nảy lên trong chúng. Nó cảm thấy Ron đang ngồi xuống băng ghế cạnh nó và biết rằng Ron đang nhìn nó chằm chằm.“Có phải nó giống như lần cuối không?” Ron nói bằng một giọng lặng lẽ. “Khi mà vết sẹo của cậu đau trong phòng của mụ Umbridge ấy? nổi giận à?”Harry lắc đầu.“Vậy thì sao?”Harry đang hồi tưởng lại. Nó đang nhìn vào khuôn mặt của Umbridge… vết sẹo của nó tấy đau… và nó cảm thấy một cảm giác là lạ trong bụng… một cảm giác lạ dâng trào… một niềm vui dâng trào… nhưng tất nhiên là, nó không nhận ra nó đấy là gì khi nó đang tự cảm thấy vô cùng đau khổ…“Lần cuối, thì bởi vì hắn hài lòng,” nó nói. “Rất hài lòng. Hắn nghĩ… một cái gì đó tốt đẹp đang diễn ra. Và trong đêm trước khi chúng ta trở về Hogwarts…” nó hồi tưởng lại khi vết sẹo của nó nhói đau khủng khiếp trong phòng của nó và Ron ở quảng trường Grimmauld… “hắn đang tức giận.Nó nhìn sang Ron, người đang nhìn nó chằm chằm.“Cậu có thể kế tục cô Trelawney được rồi đấy, ông bạn,” nó nói bằng một giọng kính sợ.“Tớ đâu có nói ra những lời tiên đoán,” Harry nói.“Không à, thế cậu biết cậu đang làm gì không?” Ron nói, tỏ ra vừa sợ hãi vừa ấn tượng, “Harry, cậu đang đọc tâm trí của Harry nói, lắc đầu. “Nó có vẻ là… trạng thái của hắn thì đúng hơn. Tớ chỉ cảm thấy thoáng qua về những gì hắn cảm thấy. Cụ Dumbledore nói rằng một điều giống như vậy đã xảy ra vào năm ngoái. Cụ nói rằng khi Voldemort ở gần tớ, hoặc khi hắn cảm thấy bực bội, thì tớ có thể nói được những chuyện này. À, bây giờ thì tớ cũng có thể cảm thấy được khi hắn hài lòng…”Ngừng một lúc. Gió mưa vẫn thét gào khắp toà nhà.“Cậu phải nói với ai đó thôi,” Ron nói.“Mình đã nói với chú Chú Sirius lần rồi.”“Vậy thì, nói với chú ấy về lần này nữa!”“Làm sao bây giờ?” Harry buồn rầu nói. “Mụ Umbridge canh chừng khắp các con cú và lò sưởi rồi, nhớ không?”“Vậy thì, nói với cụ Dumbledore.”“Tớ đã nói với cậu, cụ ấy biết rồi,” Harry nói gọn, đứng dậy, lấy cái áo choàng ra khỏi mắc áo và choàng quanh người. Nói lại với cụ ấy lần nữa chẳng có ích gì.”Ron đã choàng sát cái áo choàng của nó, trầm ngâm nhìn Harry.“Cụ Dumbledore sẽ muốn biết đấy,” nó nói.Harry nhún vai.“Đi nào… chúng ta còn phải tập Bùa Im Lặng nữa.”Chúng vội vã quay về bãi đất đen ngòm, trượt vấp trên bãi cỏ lầy lội, không nói gì. Harry nghĩ rất lung. Chuyện gì mà Voldemort muốn tiến hành và nó đã không được tiến hành nhanh như ý của hắn?“… hắn có những kế hoạch khác… những kế hoạch mà hắn không thể tiến hành trong bí mật được… những thứ mà hắn chỉ có thể có bằng sự lén lút… chẳng hạn như vũ khí. Những thứ mà hắn không có trong lần vừa rồi.”Harry đã không nghĩ về những từ này suốt cả tuần; nó đã quá bị thu hút bởi những gì đang diễn ra ở Hogwarts, đã quá bận đương đầu với những trận chiến triền miên với Umbridge, về tất cả những sự can thiệp vô lý từ Bộ… nhưng bây giờ những ý nghĩ này trở lại với nó và khiến nó băn khoăn… cơn giận của Voldemort hình như có ý nghĩa là hắn đã không thể tiến gần hơn đến việc nắm trong tay vũ khí, bất kể đó là cái gì. Đội quân đã ngăn được hắn, đã cản hắn nắm trong tay vũ khí nào sao? Nó được giữ ở đâu? Lúc này ai đang giữ nó?”“ Mimbulus mimbletonia” giọng của Ron vang lên chỉ khiến nó bừng tĩnh lại khi lăm qua cái lỗ chân dung đi vào phòng sinh hoạt chung.Hermione đã đi ngủ sớm, để Crookshanks nằm cuộn tròn gần bên ghế và một dãy mũ len nằm trên bàn cạnh lò sưởi. Harry cảm thấy mừng khi cô bé không có ở đây, bởi vì nó không muốn thảo luận thêm về cái đau của vết sẹo của nó và lại để cô bé thuyết phục nó đi gặp cụ Dumbledore. Ron vẫn nhìn nó bằng những cái nhìn băn khoăn, nhưng Harry lôi cuốn sách Bùa chú của nó ra và bắt đầu làm việc để hoàn thành bài luận của nó, cho dù nó chỉ giả vờ tập trung và cho đến khi Ron nói rằng nó cũng sẽ đi ngủ, thì nó vẫn chả viết được gì cho ra hồn.Thời khắc nửa đêm đã đến và qua khi Harry đọc đi đọc lại đoạn nói về cách dùng cỏ co rút, cây cần núi và cỏ hắt hơi mà không nắm được một từ nào.Những thực vật này có tác động khích động rất mạnh lên não bộ, và vì vậy được dùng nhiều trong Thuốc Nước Lẫn Lộn và Ngớ Ngẩn, là thứ mà các phù thuỷ thèm muốn để tạo ra các cơn nóng nảy và bất cẩn…… Hermione đã nói rằng chú Sirius đã trở nên bất cẩn khi phải giam mình ở quảng trường Grimmauld…… có tác dụng khích động mạnh lên não bộ, và vì vậy được dùng nhiều…… tờ Tiên Tri Hàng Ngày đã nghĩ rằng não nó bị khích động và nếu họ biết được rằng nó biết Voldemort đang cảm thấy thế nào thì…… vì vậy được dùng nhiều trong Thuốc Nước Lẫn Lộn và Ngớ Ngẩn… … cả thế giới này lẫn lộn hết rồi, đúng vậy; vì sao mà nó biết Voldemort cảm thấy gì? Giữa họ đã có sự kết nối kinh dị nào, cái mà cụ Dumbledore chẳng bao giờ giải thích thảo đáng cả?… cái mà các phù thuỷ luôn mong muốn…… Harry muốn ngủ lắm rồi…… để tạo ra các cơn nóng nảy…… thật là ấm áp và dễ chịu khi ngồi trên ghế bành trước lò sưởi, với tiếng mưa rơi mạnh bên khung cửa sổ, Crookshanks gừ gừ, và tiếng lửa lách tách…Cuốn sách trượt khỏi cái nắm tay hờ hững của Harry và rơi uỵch xuống tấm thải trải trước lò sưởi. Đầu nó nghiêng sang một bên.Nó một lần nữa lại đi dọc theo một cái hành lang không cửa sổ, tiếng chân nó vang lên trong im lặng. Khi cánh cửa ở cuối lối đi hiện ra lớn hơn, tim nó đập nhanh vì khích động… giá như mà nó có thể mở nó ra… và đi vào phía sau… Nó vươn tay ra… những ngón tay của nó chỉ còn cách cánh cửa ấy vài inch…“Thưa ngài Harry Potter!”Nó giật mình. Những ngọn nến đã tắt hẳn trong căn phòng sinh hoạt chung, nhưng có cái gì đó đang di chuyển sát bên.“Ai đấy?” Harry nói, ngồi thẳng lên trên ghế. Ngọn lửa cũng đã gần tắt, căn phòng rất tối.“Dobby với con cú của ngài, thưa ngài!” một giọng lanh lảnh vang lên.“Dobby à?” Harry khó nhọc nói, nhìn qua vùng tối hướng về nơi phát ra giọng nói.Con gia tinh Dobby đang đứng cạnh cái bàn mà Hermione đã để lại nữa tá nón đan của cô bé. Cặp tai nhọn lớn của nó bây giờ vểnh ra từ dưới cái gì đó trông giống như tất cả những cái nón mà Hermione đã từng đan, nó đội cái này chồng lên cái kia, cho nên đầu của nó có vẻ kéo dài lên hai hoặc ba foot, và trên đỉnh của cái quả cầu len đó là Hedwig, đang kêu khe khẽ và rõ ràng đã hoàn toàn lành lặn.“Dobby tự nguyện trả lại ngài Harry Potter con cú,” con gia tinh nói lanh lảnh, với một cái nhìn đầy yêu mến lan toả khắp mặt, “giáo sư Grubbly...Plank nói rằng con cú đã hoàn toàn khỏi hẳn, thưa ngài.” Nó gập người thật sâu cúi chào khiến cái mũi hình bút chì của nó quét lên cái bề mặt xác xơ của cái thảm trải lò sưởi và Hedwig kêu lên một tiếng lên phẫn nộ rồi bay lên cái tay vịn của cái ghế của Harry.“Cám ơn, Dobby!” Harry nói, vuốt ve đầu con Hedwig và nhắm chặt mắt, cố dứt nó ra khỏi cái hình ảnh của cái cửa trong giấc mơ… nó có vẻ quá chói chang. Nhìn kỹ Dobby hơn, nó nhận ra rằng con gia tinh cũng mang nhiều cái khăn và một số không đếm nổi vớ, nên chân nó có vẻ lớn hơn nhiều so với cơ thể của nó.“Ơ… thế ông đã lấy hết tất cả các loại y phục mà Hermione để lại đây à?”“Ồ không, thưa ngài,” Dobby phấn khởi nói, “Dobby có lấy vài thứ cho Winky nữa, thưa ngài.”“Vâng, thế Winky thế nào?” Harry hỏi.Tai Dobby gục xuống chán nản.“Winky vẫn uống bí tỉ, thưa ngài,” nó buồn rầu nói, đôi mắt xanh to tròn của nó, vốn lớn những quả banh tennis, cụp xuống. “Cô ta vẫn không quan tâm đến y phục, thưa ngài Harry Potter. Và những gia tinh khác cũng vậy. Không ai trong bọn họ lau chùi tháp Gryffindor nữa, khi mà nón và vớ được giấu khắp nơi, họ cảm thấy bị sỉ nhục, thưa ngài. Dobby phải tự làm hết, thưa ngài, nhưng Dobby không lấy làm phiền, vì nó luôn hy vọng được gặp ngài Harry Potter, và vào tối nay, thưa ngài, nó đã được điều ước nguyện!” Dobby lại cúi gập xuống. “Nhưng ngài Harry Potter có vẻ không được vui,” Dobby nói tiếp, đứng trở lên và rụt rè nhìn Harry. “Dobby nghe thấy cậu ta thì thầm trong giấc ngủ. Harry Potter gặp những cơn mộng tệ hại ư?”“Không thật sự tệ lắm,” Harry nói, ngáp và dụi mắt. “Tôi đã từng có những cơn mộng tệ hơn.”Con gia tinh nhìn Harry với cặp mắt to tướng hình cầu của nó. Rồi nó nói với vẻ rất nghiêm trọng, tai nó cụp xuống. “Dobby ước là nó có thể giúp được ngài Harry Potter, vì Harry Potter đã mang đến tự do cho Dobby và Dobby lúc này rất rất vui.”Harry mỉm cười.“Ông không giúp tôi được đâu, Dobby, nhưng cám ơn vì lời đề nghị này.”Nó cúi xuống và nhặt cuốn sách Linh dược lên. Nó sẽ cố để hoàn tất bài luận ngày mai. Nó đóng cuốn sách lại và khi nó làm vậy thì ánh lửa bập bùng phản chiếu vết sẹo trắng trên mu bàn tay của nó – kết quả buổi cấm túc của nó với Umbridge…“Đợi chút nào – có một chuyện mà ông có thể làm được cho tôi đấy, Dobby,” Harry chậm chạp nói.Con gia tinh nhìn lại, hớn hở.“Xin hãy nói đi, thưa ngài Harry Potter!”“Tôi cần một nơi để hai mươi lăm người có thể tập luyện Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mà không một giáo viên nào phát hiện được. Đặc biệt là,” Harry siết chặt tay trên sách, khiến vết sẹo trên tay nó sáng lên những đường trắng “giáo sư Umbridge.”Nó tưởng là nụ cười của con gia tinh sẽ biến mất, tai nó sẽ rũ xuống; nó tưởng là con gia tinh sẽ nói rằng chuyện này là bất khả thi, hoặc khác đi thì nó sẽ nói là nó sẽ cố tìm một nơi nào đó, nhưng đừng đặt nhiều hy vọng vào đó. Cái mà nó không chờ đợi là Dobby lại nhảy cẩng lên, tai nó vẩy một cách khoái khí, và hai tay vỗ mạnh vào nhau.“Dobby biết một chỗ tuyệt vời, thưa ngài!” nó nói một cách vui vẻ, “Dobby có nghe nói về nó bởi những con gia tinh khác khi nó đến Hogwarts, thưa ngài. Chúng ta biết nó dưới cái tên Phòng Đến Và Đi, thưa ngài, hoặc có thể gọi khác là Phòng Yêu Cầu!”“Sao thế?” Harry tò mò hỏi.“Bởi vì căn phòng này chỉ có một người có thể vào,” Dobby nói thật nghiêm trọng, “khi họ thật sự cần đến nó. Đôi khi nó ở đấy, đôi khi nó không có, nhưng khi nó xuất hiện, nó sẽ luôn được trang bị cho nhu cầu của những người tìm kiếm. Dobby đã dùng nó, thưa ngài,” con gia tinh nói, hạ giọng và nhìn có vẻ như đang thú tội, “khi Winky rất say, nó đã giấu cô ta trong Căn Phòng Yêu Cầu và nó đã tìm thấy thuốc giải Bia Bơ ở đấy, và một cái giường gia tinh xinh xắn để đặt cô ấy nằm ngủ ở đó, thưa ngài… và Dobby cũng biết là ngài Flinch đã tìm thấy một số vật liệu lau dọn phụ trội ở đó khi ông ta thiếu chúng, thưa ngài, và...““Và nếu như ông thật sự cần một buồng tắm,” Harry nói, thình lình nhớ lại những gì cụ Dumbledore nói trong buổi Dạ Vũ Giáng Sinh ở kỳ Noel trước, “nó có thể tự phả nước đầy bồn tắm được chứ?”“Dobby cho rằng như vậy, thưa ngài,” Dobby nói, gật đầu hăm hở, “Đó là căn phòng kỳ ngộ nhất, thưa ngài.”“Bao nhiêu người biết về nó?” Harry nói, ngồi thẳng người lên ghế.“Rất ít, thưa ngài. Phần lớn mọi người tình cờ gặp nó khi họ thật sự cần nó, thưa ngài, nhưng thường thì họ chẳng bao giờ gặp lại nó lần nữa, bởi vì họ không biết nó vẫn luôn ở đó để đợi được gọi phục vụ, thưa ngài.”“Nghe tuyệt đấy,” Harry nói, tim đập mạnh. “Nghe hoàn hảo lắm, Dobby. Khi nào thì ông có thể chỉ tôi nó ở đâu?”“Bấy kỳ lúc nào, thưa ngài Harry Potter.” Dobby nói, vui mừng nhìn về phía Harry đầy nồng nhiệt. “Chúng ta có thể đi ngay, nếu ngài muốn!”Trong một thoáng Harry đã định đi với Dobby. Nó đã nửa ngồi dậy, đi ào lên lầu lấy Chiếc Áo Tàng Hình, nhưng rồi, lần đầu tiên, tiếng thì thầm của Hermione lại vang lên trong tai nó: bất cẩn. Dù sao thì, cũng đã quá trễ rồi, nó đã kiệt sức, và vẫn còn bàu luận của Snape để làm cho xong.“Đêm nay không được, Dobby,” Harry miễn cưỡng nói, ngồi phịch trở lại xuống ghế. “Điều này rất quan trọng… tôi không muốn làm ẩu, nó cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Nghe này, ông có thể nói với tôi chính xác Căn phòng Yêu Cầu ở đâu, và làm cách nào để đi vô nó?” * Áo choàng của chúng cuộn lên và quấn chặt vào chúng khi chúng vừa đi vừa tung toé nước lên nền những luống rau để học hai tiết Thực vật học, nơi mà chúng phải rất vất vả để nghe xem giáo sư Sprout nói gì giữa những tiếng mưa rơi nặng hạt nhưng những nhát búa đóng đinh trên trần nhà kính. Bài học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí vào buổi trưa được dời từ khu đất đang tắm trong bão và một phòng trống ở tầng trệt, và trước sự nhẹ nhõm của chúng, Angelina tìm đến đội của cô bé vào buổi trưa để nói rằng buổi tập Quidditch của chúng đã được huỷ bỏ.“Tốt lắm,” Harry nói khẽ, khi cô bé nói với nó, “bởi vì chúng ta đã tìm được một nơi để họp mặt cho buổi học Phòng thủ đầu tiên của chúng ta. Tối nay, lúc tám giờ, ở tầng bảy đối diện với tấm thảm của Barnabas Gàn Dở đang bị tên quỷ khổng lồ nện. Chị nói giùm với Katie và Alicia được không?”Cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng hứa là sẽ nói với những người khác. Harry vội vã trở về món xúc xích và cháo khoai tây của nó. Khi nó ngẩng lên để lấy một cốc nước bí, nó thấy Hermione đang nhìn mình.“Gì thế?” nó nặng nề nói.“Ờ… mình chỉ muốn nói rằng kết hoạch của Dobby không được an toàn lắm. Bạn không nhớ là nó đã làm bạn mất luôn tất cả xương ở trên tay à?”“Căn phòng ấy không phải là một ý tưởng điên rồ của Dobby đâu; cụ Dumbledore cũng đã biết về nó, cụ ấy đã nói về nó với mình tại buổi Dạ Vũ Giáng Sinh.”Sự quan tâm của Hermione hiện rõ.“Cụ Dumbledore đã nói với bạn về nó?”“Chỉ thoáng qua thôi,” Harry nói, nhún vai.“Ồ, được rồi, thế thì ổn rồi,” Hermione lanh lợi nói và không đưa ra lời phản đối nào nữa.Cùng với Ron, bọn trẻ đã dùng gần hết ngày hôm đó để tìm những người đã ký tên trong danh sách ở Đầu Heo và nói với tụi nó về nơi gặp nhau vào buổi tối. Harry hơi thất vọng, khi Ginny nhanh nhảu đảm nhiệm việc tìm Cho Chang và bạn cô ta; tuy nhiên, đến cuối buổi ăn tối nó vững tin rằng tin tức đã được truyền đến từng người trong số hai mươi lăm người đã đến quán Đầu Heo.Đến bảy giờ rưỡi, Harry, Ron và Hermione rời khỏi căn phòng chung của nhà Gryffindor, Harry cầm chặt trên tay một mẫu giấy da cũ. Học sinh năm thứ năm được cho phép rời khỏi hành lang đến chín giờ, nhưng cả ba đứa tụi nó đều nhìn quanh một cách căng thẳng khi chuúng đi dọc tầng bảy.“Giữ nó,” Harry nói, trải mẫu giấy ra trên đỉnh cái cầu thang cuối cùng, gõ cây đũa thần lên và thì thầm, “Tôi xin long trọng thề rằng cái tôi đang làm chẳng có gì tốt đẹp cả.”Một tấm bản đồ Hogwarts xuất hiện trên bề mặt trống trơn của tờ giấy da. Những chấm đen di chuyển, được gắn với những cái tên, chỉ ra là có nhiều người khác nhau đang đến.“Thầy Flinch đang ở tầng hai,” Harry nói, giữ tấm bản đồ sát gần mắt, “ và bà Norris đang ở tầng bốn.”“Còn mụ Umbridge?” Hermione lo ngại hỏi.“Trong phòng mụ,” Harry nói, chỉ lên bản đồ. “Được rồi, đi thôi.”Chúng vội vã lao đi dọc cầu thang về phía cái nơi mà Dobby đã mô tả cho Harry, một khoảng tường liên tục đối diện với một tấm thảm khổng lồ tả lại cảnh Barnabas Gàn Dở ngốc nghếch đang cố dạy cho tên khổng lồ tập balê.“OK,” Harry lặng lẽ nói, trong khi tên khổng lồ bị mọt ăn khắp người ngừng việc nện không thương xót ông thầy dạy balê của hắn để nhìn mọi người. “Dobby nói rằng đi qua chỗ tường này ba lần, hết sức tập trung vào cái mà chúng ta cần.”Tụi nó làm như vậy, quay về phía cánh cửa sổ đằng sau bức tượng trống, rồi đến cái bình lớn bằng vóc người ở phái đối diện. Ron trợn mắt lên khi cố tập trung; Hermione thì thầm cái gì đó; Harry siết nắm đấm lại khi nó nhìn lên trên.Chúng tôi cần một nơi để học chiến đấu… nó nghĩ. Chỉ để cho chúng tôi một nơi để tập luyện… một nơi mà họ không tìm thấy chúng tôi…“Harry!” Hermione chợt nói, khi nó vòng quanh bức tường ba lần.Một cánh cửa tao nhã vừa hiện ra trên tường. Ron nhìn nó chằm chằm, có vẻ rất thận trọng. Harry bước đến, nắm lấy cái tay nắm cửa bằng đồng, kéo mở cửa và đi vào căn phòng rộng rãi đầu những ngọn nến lung linh đang phản chiếu căn hầm tám cửa phía dưới.Những bức tường đầy những giá sách gỗ xếp dọc và thay vào những cái ghế có một cái nệm tơ lớn ở trên nền. Một dãy kệ nằm ở góc xa của phòng đầy những dụng cụ như Sneakoscope, những Bộ Cảm Ứng Bí Mật và một cái Kính Kẻ Thù cót két mà Harry chắc là đã từng treo trong năm ngoái ở văn phòng của tay Moody giả mạo.“Tập phép Bất Tỉnh ở đây thì tuyệt quá,” Ron hăm hở nói, nhún nhảy trên một cái nệm.“Và nhìn những cuốn sách này,” Hermione cuồng nhiệt nói, lướt một ngón tay quanh trên gáy những cuốn sách lớn bọc da. “Một Bản Trích Yếu của Những lời Nguyền Thông Dụng và cách Phản Công… Những Nghệ Thuật Hắc Ám Nổi Trội… Những Câu Thần Chú Tự Bảo Vệ… wow…” cô bé nhìn sang Harry, mặt cô sáng lên, và nó thấy rằng sự có mặt của hàng trăm cuốn sách rốt cuộc cũng đã thuyết phục được Hermione rằng họ đã làm đúng. “Harry à, tuyệt quá, chúng ta có hết mọi thứ mình cần ở đây!”Và không rối rít nữa, cô bé rút ngay cuốn Những Lời Nguyền Rủa để Nguyền Rủa từ cái kệ, ngồi xuống tấm nệm gần nhất và bắt đầu đọc.Có tiếng gõ nhẹ ở phía cửa. Harry liếc ra. Ginny, Neville, Lavender, Parvati và Dean vừa đi đến.“Whoa,” Dean nói, bắt đầu nhìn quanh với vẻ ấn tượng. “Đây là nơi nào thế?”Harry bắt đầu giải thích, nhưng nó chưa kịp nói xong thì lại có thêm người đến và nó lại phải bắt đầu lại. Đến tám giờ, mọi tấm nệm đã đầy người. Harry tiến đến cửa và vặn khoá lại; nó kêu lách cách một cách hài lòng và mọi người im lặng, nhìn vào nó. Hermione cẩn thận đánh dấu lại trang cô bé đang đọc trên cuốn Những Lời Nguyền Rủa để Nguyền Rủa và đặt nó sang một bên.“Ờ,” Harry nói, hơi căng thẳng. Đây là nơi mà bọn mình tìm được để tập các bài học, và các bạn thấy là – ờ – nó rõ ràng là rất tuyệt.”“Nó tuyệt vời!” Cho nói, và nhiều người khác thì thào tán thưởng.“Thật là quái,” Fred nói, trầm ngâm nhìn quanh, “Bọn mình đã từng trốn khỏi Flinch ở trong đây, nhớ không, George? Nhưng chỉ có một cái tủ đựng chổi ở kia thôi.”“Hey, Harry, thế cái gì kia?” Dean hỏi từ cuối phòng, chỉ về phía cái Ống kính mách lẻo và Tấm Kính Kẻ Thù.“Những thứ phát hiện các ma thuật Hắc Ám,” Harry nói, bước giữa các tấm nệm về phía chúng, “Về cơ bản thì tất cả chúng sẽ hiện lên các phù thuỷ Hắc Ám hoặc các kẻ thù đang ở quanh, nhưng bạn không nên dựa vào chúng quá nhiều, chúng có thể bị đánh lừa…”Nó nhìn một thoáng vào Tấm Kính Kẻ Thù đang cót két; có những bóng đen đang di chuyển bên trong nó, cho dù những cái bóng này không thể nhận rõ được. Harry quay lưng lại nó.“Ờ, tôi đã nghĩ về những chuyện mà chúng ta nên làm trước tiên và... ờ” nó thấy một cánh tay giơ lên “Gì thế, Hermione?”“Mình nghĩ chúng ta nên bầu một thủ lĩnh,” Hermione nói.“Harry là thủ lĩnh,” Cho nói ngay, nhìn Hermione như thể cô bé bị điên.Bao tử Harry lại cuộn lại.“Vâng, nhưng mình nghĩ là chúng ta nên bầu chọn một cách chính quy,” Hermione nói, bình thản. “Nó làm cho mọi việc đúng nghi thức và cho bạn ấy quyền lực cần thiết. Vì vậy... ai nghĩ là Harry nên là thủ lĩnh của chúng ta nào?” Mọi người giơ tay lên ngay, thậm chí cả Zacharias Smith, mặc dù nó làm một cách không nhiệt thành lắm.“Ơ... được rồi, cám ơn các bạn,” Harry nói, nó cảm thấy mặt mình đang nóng bừng, “Và... gì nữa thế, Hermione?”“Mình nghĩ là chúng ta nên có một cái tên,” cô bé vui vẻ nói, tay vẫn còn giơ cao. “Nó có thể thúc đẩy tinh thần và sự đoàn kết của cả đội, các bạn nghĩ sao?”“Chúng ta có thể gọi là Liên Đoàn Anti-Umbridge được không?” Angelina thích thú nói.“Hoặc là Nhóm Bộ Pháp Thuật là Những Đứa Trẻ To Xác?” Fred đề nghị.“Em đang nghĩ đây,” Hermione nói, cau mày với Fred ”có lẽ là một cái tên để nói với mọi người là chúng ta đang làm gì, để chúng ta có thể nói đến nói một cách an toàn bên ngoài các cuộc họp.”“Hiệp hội Phòng thủ?” Cho nói. Gọi tắt là DA (Defence Associataion), và thế là chẳng ai biết bọn ta đang nói gì hết?”“Vâng, cái chữ DA ấy hay lắm,” Ginny nói, “Mình dùng nói để gọi tắt cho chữ Quân đội Dumbledore (Dumbledore’s Army). bởi vì đó là điều mà Bộ sợ nhất, đúng không?”Những tiếng thì thầm và cười tán thưởng vang lên.“Thế tất cả đều đồng ý là DA phải không?” Hermione nói với giọng quan dạng, quỳ lên trên tấm nệm của mình để đếm. “Có đa số rồi... thông qua!”Cô bé trải tờ giấy da với chữ ký của tụi nó ra viết cái tên lên đỉnh với những chữ cái lớn:“Được rồi,” Harry nói, khi cô bé ngồi xuống trở lại, “chúng ta sẽ bắt đầu tập chứ? Mình nghĩ rằng điều đầu tiên chúng ta nên tập là bài Expelliarmus, các bạn biết đấy, Bùa Tước Vũ Khí. Mình biết rằng nó khá cơ bản nhưng mình thấy là nó khá hữu dụng...““Ôi, xin đừng,” Zacharias Smith nói, tròn mắt lên và khoanh tay lại. “Tôi không nghĩ là Expelliarmus sẽ giúp chúng ta chống lại được đúng không vậy?”“Tôi đã dùng nó chống lại hắn,” Harry nói nhẹ nhàng, “Nó đã cứu mạng tôi vào tháng Sáu.”Smith há hốc miệng một cách ngớ ngẩn. Cả phòng còn lại im lặng.“Nhưng nếu các bạn nghĩ là nó dưới tầm bạn, các bạn có thể đi.” Harry nói.Smith không đi. Và cũng không ai đi.“Được rồi,” Harry nói, miệng nói hơi khô lại hơn bình thường khi mọi cặp mắt đều đổ dồn về nó. “Mình nghĩ là chúng ta nên chia thành từng cặp và tập.”Có một cảm giác rất lạ khi bắt đầu đưa ra những lời chỉ dẫn, nhưng càng lạ hơn khi thấy mọi người đều răm rắp tuân theo. Mọi người đứng dậy và chia cặp. Có thể đoán trước, Neville không có bạn tập. “Bạn có thể tập mới mình,” Harry nói với nó. &amp;lt;quái, hai mươi lăm người thì phải có số lẻ chứ, bà Rowling quên môn toán rồi)&amp;gt; “Được rồi – đếm đến ba nhé, bắt đầu – một, hai, ba –“ Cả phòng thình lình vang lên tiếng hô Expelliarmus. Đũa thần vung lên khắp mọi hướng; những câu thần chú chệch hướng giáng trúng những quyển sách trên kệ và hất chúng bay văng lên lung tung trong không khí. Harry quá nhanh so với Neville, cây đũa của Neville văng ra khỏi tay nó, văng trúng cái trần, toé lửa ra, và bay tuốt luốt lên đỉnh kệ sách, kêu lách cách trên đó, và Harry gọi nó lại bằng Bùa Triệu Tập. Nhìn quanh, nó nghĩ là nó đúng khi nó đề nghị mọi người tập những phép cơ bản trước; có nhiều người dùng câu thần chú này một cách trật lất; nhiều người không thể Tước Vũ Khí đối phương được, mà chỉ khiến đối thủ lùi lại vài bước hoặc nhăn mặt khi câu thần chú yếu ớt của họ sượt qua đối thủ.“Expelliarmus!” Neville nói, và Harry, đang sơ ý, thấy cây đũa thần của nó bay tuốt ra khỏi tay nó.“TÔI LÀM ĐƯỢC RỒI!” Neville la lên khoái chí. “Trước đây tôi chưa bao giờ làm được cả – TÔI LÀM ĐƯỢC RỒI!”“Tốt lắm!” Harry nó với giọng khuyến khích, quyết định không chỉ rõ ra rằng trong một trận đấu thật sự thì đối thủ của Neville sẽ không nhìn đi hướng khác và cầm đũa một cách hờ hững tnhư thế. “Nghe này, Neville, cậu có thể sang tập đổi phiên với Ron và Hermione vài phút để mình để có đi vòng quanh và xem mọi người khác tập không?” &amp;lt;quả là bà Rowling quên béng mất tính chẵn lẻ của số rồi Harry đi về phía giữa phòng. Có cái gì đó rất lạ xảy ra cho Zacharias Smith. Cứ mỗi lần nó há miệng ra để tước vũ khí Anthony Goldstein thì vũ khí của nó lại văng đi, cho dù Anthony có vẻ như chưa hề phát ra một âm thanh nào. Harry không cần phải nhìn đâu xa để giải điều bí mật này: Fred và George đứng cách Smith vài foot và thay phiên nhau chĩa đũa vào lưng nó.“Xin lỗi, Harry,” George lấp liếm nói, khi Harry nhìn sang nó, “Không cưỡng lại được.”Harry bước sang những đôi khác, cố chỉnh lại cho những ai thực hiện câu thần chú sai. Ginny bắt cặp với Michael Corner; cô bé thực hiện rất tốt, còn Michael có vẻ như rất tệ hoặc chẳng hề muốn tấn công cô bé &amp;lt;i see&amp;gt;. Ernie Macmillan đang lả lướt cây đũa thần của mình một cách không cần thiết, khiến cho đối thủ của nó có thời gian để phòng thủ; anh em nhà Creevey rất hăng nhưng làm sai bét và chịu trách nhiệm cho việc tất cả những cuốn sách văng ra khỏi những cái kệ chung quanh chúng; Luna Lovegood khá thất thường, đôi khi cô bé hất văng được đũa thần của Justin Finch...Fletchley ra khỏi tay nó, và những lần khác thì chỉ làm cho tóc cậu bé dựng đứng cả lên.“OK, ngừng lại thôi!” Harry la lên. “Ngừng lại! Ngừng lại!”“Tôi cần một cái còi,” nó nghĩ, và ngay lập tức phát hiện ra một cái hiện ra nằm trên đỉnh một dãy sách gần nhất. Nó tóm lấy và thổi to. Mọi người hạ đũa xuống.“Không tồi lắm,” Harry nói, “nhưng rõ ràng có vài người cần phải cải thiện thêm.” Zacharias nhìn nó chằm chằm. “Thử lại thôi.”Nó lại đi quanh phòng, dừng lại đây đó để đưa ra những chỉ dẫn. Dần dần rồi khả năng chung của mọi người cũng được cải thiện từ từ.Nó tránh đi lại gần Cho và bạn cô bé một thoáng, nhưng sau khi đi hai lần quanh những đôi khác trong phòng, nó cảm thấy không thể bỏ qua họ được nữa.“Ồ không,” Cho nói có vẻ lộn xộn khi nó tiến lại gần, “Expelliarmious! Mình muốn nói, Expellimelius’t’! Mình – ôi, xin lỗi, Marietta!”Cổ tay áo của cô bạn tóc quăn của Cho bắt đầu bắt lửa; Marietta dập nó bằng cây đũa của mình và nhìn Harry như thể đó là lỗi của nó.“Anh là em bối rối quá, trước đó em làm tốt lắm!” Cho thiểu não nói với Harry.“Nó cũng khá tốt mà,” Harry nói dối, nhưng cô bé nhướng mày lên khi cậu bé nói, “Ồ, không, nó khá tồi, nhưng anh nghĩ em có thể làm được mà, anh đã quan sát ở đằng kia nãy giờ,”Cô bé cười. Cô bạn Marietta của cô nhìn họ với vẻ chua như dấm và quay đi.“Đừng để ý bạn ấy,” Cho thì thào. “Bạn ấy thật sự không muốn đến đây nhưng em đã đem bạn ấy theo mình. Ba mẹ bạn ấy cấm bạn ấy làm điều gì phật ý Umbridge. Anh biết không – mẹ bạn ấy làm việc ở Bộ.”“Thế còn ba mẹ em?” Harry hỏi.“Ờ, họ cũng cấm em nghịch ý bà Umbridge luôn,” Cho nói, ngẩng đầu lên với vẻ kiêu hãnh. “Nhưng nếu họ nghĩ là em sẽ không chiến đấu với sau những gì đã xảy ra cho anh Cedric...“Cô bé ngừng lời, có vẻ bối rối, và một sự im lặng lúng túng diễn ra với họ; tiếng cây đũa thần của Terry Boot rít lên qua tai Harry và nó văng trúng ngay mũi Alicia Spinnet.“Ờ, ba của em rất ủng hộ cho bất kỳ hành động anti...Bộ nào!” Luna Lovegood nói một cách tự hào từ phía sau Harry; rõ ràng là cô bé đã nghe trộm cuộc trao đổi của cậu bé trong khi Justin Finch...Fletchey cố gắng dãy thoát ra khỏi cái áo choàng đang trùm lên đầu cậu. “Ba em luôn nói rằng ông ta tin vào những chuyện của lão Fudge; em muốn nói về số yêu tinh mà Fudge đã ám sát! Và tất nhiên ông ta đã dùng Bộ Bí Ẩn để phát triển những thứ chất độc kinh dị, nà ông ta đã bí mật dùng để đầu độc bất kỳ ai không tán đồng ông ta. Và đó là cái món Umgubular Slashkilter –““Đừng có hỏi,” Harry thì thào với Cho khi cô bé há hốc mồm ra, đầy sửng sốt. Cô bé rúc rích cười.“Hey Harry,” Hermione gọi từ góc kia của căn phòng, “bạn có coi lại giờ chưa?”Nó nhìn xuống đồng hồ, và sửng sốt khi nhận ra rằng đã chín giờ mười phút, điều đó có nghĩa là chúng cần phải trở về phòng sinh hoạt chung hoặc có thể rủi ro bị tóm và phạt bởi Flinch vì vi phạm kỷ luật. Nó thổi còi, mọi người ngừng hò hét “Expelliarmus” và những chiếc đũa thần cuối cùng lẻng kẻng trên nền nhà.“Được rồi, nhìn chung là khá tốt,” Harry nói, “nhưng bọn mình quá giờ rồi, bọn mình nên rời khỏi đây. Giờ này, nơi này tuần sau nhé?”“Sớm hơn đi!” Dean Thomas hăm hở nói và nhiều người gật đầu đồng ý.Tuy nhiên, Angelina lại nói nhanh. “Mùa Quidditch đã bắt đầu rồi, bọn mình cũng cần nhiều thời gian để luyện tập.”“Vậy thì tối thứ Tư tuần sau vậy,” Harry nói, “bọn mình có thể quyết định về việc những buổi tập thêm. Thôi nào, bọn mình nên đi thôi.”Nó lại rút tấm Bản Đồ Kẻ Cướp ra và kiểm tra cẩn thận xem có dấu vết nào của các giáo viên ở tầng bảy không. Nó để mọi người đi ra từng nhóm ba và bốn người, lo lắng dõi theo những dấu nhỏ của họ để thấy họ đã an toàn trở về ký túc xá: nhóm Hufflepuff trở về hành lang ngầm nên họ đi ra hướng bếp, nhóm Ravenclaws đi về ngọn tháp phía tây của lâu đài, còn nhóm Gryffindor đi dọc theo hành lang về chỗ tấm chân dung của Bà Béo.“Rất, rất la øtốt, Harry à,” Hermione nói, khi cuối cùng chỉ còn cô bé, Harry và Ron ở lại.“Phải, đúng vậy!” Ron hăm hở nói, khi tụi nó đi ra khỏi cửa và quan sát nó tan trở lại thành đá đằng sau tụi nó. “Cậu có thấy tớ tước vũ khí Hermione không, Harry?”“Chỉ được mỗi một lần,” Hermione nói với vẻ chọc tức. “Mình tước được của bạn mình hơn bạn tước của mình...““Mình không chỉ thắng bạn một lần, mình thắng bạn ít nhất ba lần...““Ờ, nếu như bạn tính luôn cái lần bạn bị vấp và đánh văng cây đũa khỏi tay mình...“Chúngï tranh cãi suốt quãng đường trở về căn phòng chung, nhưng Harry không lắng nghe chúng. Nó vẫn để mắt lên tấm Bản Đồ Kẻ Cướp nhưng nó lại đang mãi nghĩ về việc Cho nói rằng nó làm cho cô bé bối rối. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 19 Sư tử và rắn Harry cảm thấy như nó đang mang một loại bùa chú trong lồng ngực suốt 2 tuần tiếp đó, một bí mật rực ngời ủng hộ nó qua suốt những tiết học của Umbridge và giúp nó mỉm cười hòa nhã khi nó nhìn vào cặp mắt ốc nhồi khủng khiếp của bà ta. Nó và nhóm DA đang chống lại Umbridge ngay dưới mũi bà ta, làm cái việc mà bà và Bộ Pháp thuật căm sợ nhất, và bất cứ khi nào Harry phải đọc cuốn sách của Wilbert Slinkhard trong những tiết học của bà, thì nó liền thay thế bằng việc hồi tưởng về những ký ức đầy thích thú về buổi gặp mặt gần đây nhất, nhớ lại Neville đã Giải Giới Hermione thành công như thế nào, Colin Creevey đã áp chế được bùa Xúi Quẩy Trở Ngại sau nỗ lực của ba buổi họp mặt ra sao, Parvati Patil đã làm ra được một Lời Nguyền Thu Nhỏ tốt như thế nào đến nỗi cô đã thu nhỏ chiếc bàn mang tất cả những Bùa Hớt Lẻo lại thành bụi luôn.Harry thấy rằng gần như không thể ấn định một tối cố định mỗi tuần cho những buổi họp mặt của nhóm DA, khi mà tụi nó phải dàn xếp các buổi tập Quidditch cho cả ba nhóm, cái mà thường xuyên được sắp đặt lại vì những điều kiện thời tiết xấu; nhưng Harry không cảm thấy lấy làm tiếc vì điều này; nó có cảm giác rằng dường như tốt hơn để giữ thời gian họp mặt của nhóm không thể đoán trước được. Nếu bất cứ kẻ nào đang theo dõi tụi nó, thì cũng khó mà nhận ra một sự trùng lặp nào.Hermione đã nhanh chóng đặt ra một phương pháp liên lạc rất thông minh về thời gian và ngày của buổi họp mặt tới đến tất cả các thành viên, phòng trường hợp tụi nó cần thay đổi chúng trong thông báo ngắn gọn, bởi vì trông sẽ rất đáng nghi nếu học sinh của các nhà khác nhau được nhìn thấy đi qua Đại sảnh để nói chuyện quá thường xuyên. Hermione đưa cho mỗi thành viên của nhóm DA một đồng Galleon dởm ( Ron trở nên rất thích thú khi lần đầu tiên nó nhìn thấy cái rổ và tin rằng Hermione thực sự đang phát vàng).&quot;Các bạn có thấy các chữ số vòng quanh mép của những đồng tiền không?&quot; Hermione nói, giơ một cái lên để kiểm tra vào cuối buổi họp thứ tư. Đồng tiền phát ra một ánh lập lòe to và vàng trong ánh sáng từ những ngọn đuốc. &quot; Trên những đồng Galleon thật nó chỉ là một con số theo thứ tự dựa vào yêu tinh nào đã tính đồng xu. Trên những đồng giả này, tuy vậy, các con số sẽ thay đổi để đưa lại thời gian và ngày của buổi họp tới. Những đồng xu sẽ trở nên nóng khi ngày họp thay đổi, vì vậy nếu các bạn đang mang nó trong túi, các bạn sẽ có thể cảm thấy ngay. Mỗi bạn lấy một đồng, và khi Harry chọn ngày họp của buổi họp tới bạn ấy sẽ thay đổi các con số trên đồng xu của bạn ấy, và bởi vì mình đã đặt một Bùa Không Kiên Định lên tụi nó, tất cả sẽ tự thay như cái của bạn Harry.&quot; Một sự yên lặng hoàn toàn chào đón những lời nói của Hermione. Cô bé nhìn quanh tất cả các khuôn mặt đang quay lên nhìn mình, đúng hơn là khá bối rối. &quot; Ừm - mình nghĩ đó là một ý kiến hay,&quot; Cô bé nói ngập ngừng,&quot;Ý mình là, ngay cả nếu Umbridge hỏi chúng mình dốc túi ra, thì cũng không có gì ám muội về việc mang một đồng galleon, phải không? Nhưng...ừm, nếu các bạn không muốn sử dụng chúng - &quot; &quot; Bạn có thể tạo ra một Bùa Không Kiên Định?&quot; Terry Boot nói. &quot; Ừh,&quot; Hermione trả lời. &quot; Nhưng đó....đó là kiến thức thường đẳng, đúng vậy,&quot; Cậu nói một cách yếu ớt. &quot; Ồ,&quot; Hermione nói, cố gắng trông thật khiêm tốn.&quot; Ồ......ừm.....đúng, mình cho là nó như vậy.&quot; &quot; Vậy tại sao bạn không ở trong nhà Ravenclaw?&quot; cậu bé hỏi gặng, nhìn chằm chằm vào Hermione với chút ít gần như băn khoăn. &quot;Cùng với bộ não như của bạn?&quot; &quot;Ừm, Chiếc mũ phân loại đã nghiêm túc xem xét đặt mình vào nhà Ravenclaw trong suốt lúc phân loại,&quot; Hermione nói sáng ngời, &quot;nhưng cuối cùng nó quyết định mình vào Gryffindor. Vậy thì, đó có nghĩa là chúng mình sẽ dùng những đồng Galleon, phải không?&quot; Có vài tiếng rầm rì tán thành và mọi người tiến tới chọn một đồng từ cái giỏ. Harry nhìn nghiêng vào Hermione. &quot; Bạn biết những điều này nhắc mình tới cái gì không?&quot; &quot; Không, gì vậy?&quot; &quot; Những vết sẹo của tụi Tử Thần Thực Tử. Voldemort chạm vào một trong số bọn chúng, và tất cả những vết sẹo của chúng cháy bỏng, và chúng biết rằng chúng phải nhập bọn với hắn.&quot; &quot; Ừm....đúng,&quot; Hermione yên lặng nói, &quot;Mình lấy cái ý tưởng từ đó. Nhưng bạn chú ý mình đã quyết định khắc ngày lên những mảnh kim loại hơn là lên da thịt các thành viên của tụi mình.&quot; &quot;Ừh.....mình thích cách của bạn hơn,&quot; Harry nói, cười toe toét khi nó đút nhanh đồng Galleon vào túi. &quot;Mình cho rằng nguy hiểm duy nhất với những đồng này là chúng ta có thể vô tình sử dụng chúng.&quot; &quot;Khó lắm,&quot; Ron nói, nó đang kiểm tra đồng Galleon giả của mình với một dáng điệu hơi ảm đạm. &quot;Mình chưa bao giờ có một đồng Galleon thực sự nào để mà nhầm lẫn đâu.&quot; Khi mà trận Quidditch đầu tiên của mùa giải, Gryffindor đấu với Slytherin, đang đến gần hơn, những buổi họp DA của chúng được đặt vào sự tạm giữ bởi vì Angelina khăng khăng đòi trên hầu hết những buổi tập hàng ngày. Sự thật rằng Cúp Quidditch đã quá lâu không được giữ cộng thêm nhiều vào với sự thích thú và quan tâm xung quanh cuộc thi đấu sắp tới; những học sinh nhà Revanclaw và Huflepuff đều nói chuyện một cách thích thú sống động trong sự tác động, đối với họ, tất nhiên, sẽ chơi vào năm tới; và Đứng đầu mỗi nhà của đội ganh đua, mặc dù họ cố gắng che giấu nó dưới sự giả vờ hòa nhã của tinh thần thể thao, đều quyết tâm để nhìn thấy chiến thắng riêng của mình. Harry nhận thấy Giáo sư McGonagall quan tâm nhiều đến việc đánh bại Slytherin như thế nào khi bà kiêng khem trong việc giao bài tập về nhà cho chúng trong tuần dẫn tới trận đấu. &quot;Ta nghĩ các trò đã nhận đủ tiến bộ thời gian này&quot; Bà trịnh thượng nói. Không ai có thể tin vào tai mình cho đến khi bà nhìn trực tiếp vào Harry và Ron và nói dứt khoát, &quot;Ta đã quen với việc nhìn thấy chiếc cúp Quidditch trong phòng làm việc của mình, các cậu bé, và ta thực sự không muốn phải đưa nó cho Giáo sư Snape đâu, vì vậy hãy sử dụng thời gian phụ để luyện tập, nhớ chứ?&quot; Snape rõ ràng không kém thiên vị hơn; ông đã giữ chỗ tập ném Quidditch trước cho sự luyện tập của nhà Slytherin quá thường xuyên đến nỗi những thành viên nhà Gryffindor gặp khó khăn trong việc xoay xở để được chơi. Ông cũng quay một cái tai hươu tới rất nhiều bản báo cáo những cố gắng của nhà Slytherin để bỏ bùa những cầu thủ nhà Gryffindor trong hành lang. Khi Alicia Spinnet xuất hiện trong cánh bệnh viện cùng cặp lông mày của cô bé trở nên quá dày và nhanh, chúng che mờ tầm nhìn và làm tắc nghẽn miệng của cô bé, Snape khăng khăng rằng cô đã phải thử Bùa Dày Đặc Tóc lên bản thân và từ chối lắng nghe theo mười bốn nhân chứng, những người nhấn mạnh rằng họ đã nhìn thấy Thủ môn Slytherin, Miles Bletchley, đánh cô bé từ đằng sau cùng một Bùa Xúi Quẩy trong khi cô đang học trong thư viện. Harry cảm thấy lạc quan về những cơ hội của nhà Gryffindor; xét cho cùng, họ chưa bao giờ thua đội của Malfoy. Phải thừa nhận rằng, Ron vẫn chưa thực hiện được như trình độ của Wood, nhưng nó đang tập luyện cực kỳ chăm chỉ để cải thiện. Điểm yếu lớn nhất của nó là một cái xu hướng đánh mất sự tự tin sau khi nó mắc một lỗi ngớ ngẩn; nếu Ron để lọt một bàn, nó trở nên bối rối và do đó có thể thất bại nhiều hơn. Mặt khác, Harry đã nhìn thấy Ron làm một vài sự cứu nguy thực sự ngoạn bàc khi nó đang trên sự phấn khởi; trong một lần luyện tập đáng ghi nhớ, Ron đã treo một tay từ cây chổi và đá mạnh trái Quaffle đi từ vòng gôn đến nỗi nó bay vút lên chiều dài của đường ném bóng và qua tâm vòng ở đầu kia. Những người còn lại trong đội cảm thấy sự cứu nguy này có thể so sánh được một cách tốt đẹp với cái được làm bởi Barry Ryan, Thủ môn Quốc tế Ai-len đấu lại Tầm thủ đỉnh cao của Ba Lan, Ladislaw Zamojski. Ngay cả Fred đã nói rằng Ron có thể làm anh ấy và George tự hào, và rằng họ đang nghiêm túc xem xét thừa nhận Ron có họ hàng với họ, thứ mà họ quả quyết với Ron họ đã cố gắng phủ nhận trong bốn năm. Điều duy nhất thực sự làm Harry lo lắng là Ron đang cho phép bao nhiêu mẹo vặt của đội Slytherin để làm nó bối rối trước khi cả họ có thể bước vào sân. Harry, tất nhiên, đã chịu đựng được những lời bình luận cạnh khóe của bọn chúng suốt bốn năm học, vì thế những lời xì xào như, &quot;Này, Potty, tao nghe thấy Warrington thề đánh bật mày ra khỏi cây chổi của mày vào thứ bảy đấy,&quot; chẳng những không làm ớn lạnh máu của Harry, mà nó còn làm Harry cười thêm. &quot;Ý định của Warrinton quá là lâm ly. Tao sẽ lo lắng hơn đấy nếu nó nhắm vào cái người cạnh tao đây.&quot; Harry trả miếng, làm Ron và Hermione cười phá lên và làm tắt cái nụ cười tự mãn ra khỏi mặt Pansy Parkinson. Nhưng Ron chưa bao giờ chịu đựng được một chiến dịch lăng mạ, chế nhạo và hăm doạ triền miên. Khi những đứa nhà Slytherin, một vài đứa là học sinh năm thứ bẩy và lớn hơn Ron nhiều, thì thầm khi chúng đi ngang qua trong hành lang, &quot;Giữ sẵn cái giường của mày trong nhà thương chưa, Weasley?&quot;. Nó không cười, nhưng trở nên hơi xanh xao mảnh khảnh. Khi Draco Malfoy bắt chước Ron làm rơi trái Quaffle (lần nào Ron cũng vậy khi chúng gặp nhau), đôi tai Ron nóng bừng lên và tay nó rung quá mạnh đến nỗi nó có thể đánh rơi bất cứ cái gì nó đang giữ lúc đó. Tháng Mười tự tiêu tan trong một luồng gió rít và cơn mưa nặng hạt. Tháng Mười Một tới, lạnh như đóng băng, cùng gió mạnh mỗi buổi sáng và những cơn gió đóng băng cắt vào những khuôn mặt và đôi tay trần. Bầu trời và trần nhà Đại sảnh chuyển sang một màu xám nhợt nhạt ngọc trai, những dãy núi xung quanh trường Hogwart bao phủ trong tuyết, và nhiệt độ trong lâu đài hạ xuống quá thấp đến nỗi rất nhiều học sinh phải đeo găng tay da rồng bảo vệ khá dày trong hành lang giữa các tiết học. Buổi sáng trận thi đấu hé một chút sáng sủa và lạnh lẽo. Khi Harry thức giấc, nó nhìn quanh vào giường Ron và thấy cậu đang ngồi thẳng dậy, đôi tay vòng quanh đầu gối, nhìn chằm chằm bất động vào không gian. &quot; Bạn khỏe chứ?&quot; Harry nói.Ron gật đầu nhưng không nói. Harry nhớ lại sinh động lúc Ron vô tình đặt Bùa Nôn Sên lên bản thân; giờ nó trông cũng xanh xao và đẫm mồ hôi như hồi đó, không kể đến miễn cưỡng phải mở miệng. &quot; Bạn chỉ cần một chút bữa sáng thôi,&quot; Harry nói khoẻ khoắn. &quot;Đi nào.&quot; Đại sảnh tràn ngập người nhanh chóng khi chúng xuống, nói chuyện to hơn và không khí hồ hởi hơn thường ngày. Khi chúng đi qua chiếc bàn nhà Slytherin, có một sự ầm ĩ bùng lên. Harry nhìn quanh và thấy, cộng thêm với những cái khăn quàng và mũ màu xanh bạc như thường lệ, mỗi người trong bọn họ đều đang đeo một phù hiệu bạc với hình dáng giống như một cái vương miện. Với rất nhiều lí do chúng vẫy tay với Ron, cười ồn ào. Harry có gắng nhìn xem cái gì được viết trên những phù hiệu khi nó đi ngang qua, nhưng nó quá lo âu đưa Ron vượt qua chiếc bàn đó một cách nhanh chóng nên không nấn ná đủ lâu để đọc.Ron và Harry nhận một sự chào đón nồng nhiệt tại bàn nhà Gryffindor, nơi mọi người đều đang mặc đồng phục đỏ và vàng, nhưng trái lại làm phấn chấn tinh thần của Ron lên, sự cổ vũ dường như làm cạn đi tinh thần cuối cùng của nó. Ron ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất nhìn như thể nó đang đối mặt với bữa ăn cuối cùng của mình. &quot;Mình hẳn là điên mới làm việc này.&quot; Nó nói trong giọng thầm thì càu nhàu. &quot;Điên&quot;. &quot;Đừng có ngốc thế.&quot; Harry cứng rắn nói, đưa Ron các loại ngũ cốc để chọn. &quot;Bạn sẽ ổn thôi. Căng thẳng là chuyện bình thường mà.&quot; &quot;Mình thật vô tác dụng.&quot; Ron rền rĩ. &quot;Mình thật tệ hại. Mình không thể chơi để cứu vãn cuộc đời mình. Mình đang nghĩ gì vậy nè?&quot; &quot;Hiểu cái này này,&quot; Harry nghiêm nghị nói. &quot;Nhìn vào lần cứu nguy bạn và chân bạn làm hôm trước, ngay cả Fred và George nói rằng nó thật xuất sắc.&quot; Ron quay bộ mặt bị tra tấn sang Harry. &quot;Đó chỉ là một sự tình cờ.&quot; Ron khổ sở thì thầm. &quot;Mình không có ý làm thế - Mình bị tuột ra khỏi cây chổi khi không ai trong số mấy bạn nhìn thấy và khi mình cố gắng ngồi lại, mình đã đá trái Quaffle hoàn toàn vô tình.&quot; &quot;Ừm.&quot; Harry nói, lấy lại tinh thần nhanh chóng từ bất ngờ không được thú vị lắm này. &quot;Thêm một vài sự tình cờ nữa như vậy và cuộc đấu ở trong túi chúng mình, phải không?&quot; Hermione và Ginny ngồi xuống đối diện chúng, cũng đeo khăn quàng, găng tay và phù hiệu hoa hồng đỏ vàng. &quot;Anh thấy thế nào?&quot; Ginny hỏi Ron, người đang nhìn chằm chằm vào chút xíu sữa còn lại ở đáy bát ngũ cốc trống rỗng của nó, như thể đang nghiêm túc cân nhắc việc thử trầm mình tử tự vào trong đó. &quot;Bạn ấy chỉ căng thẳng thôi&quot; Harry nói. &quot;Ồ, đó là một dấu hiệu tốt đó, mình chưa bao giờ thấy bạn biểu diễn cũng như trong bài kiểm tra nếu bạn không có chút xíu căng thẳng.&quot; Hermione nồng nhiệt nói. &quot;Xin chào&quot; Một giọng nói mơ màng mập mờ vang lên sau lưng. Harry nhìn lên: Luna Lovegood vừa đi qua từ dãy bàn nhà Ravenclaw. Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô bé và một vài đang cười một cách công khai và chỉ trỏ, cô bé đã thành công kiếm được một cái mũ hình dáng trông như đầu của một con sư tử to thật sự. &quot;Em ủng hộ đội Gryffindor.&quot; Luna nói, chỉ một cách không cần thiết lên cái mũ. &quot;Nhìn coi..&quot; Cô tiến lên và gõ nhẹ cây đũa phép vào cái mũ. Nó mở rộng miệng và vang ra một tiếng gầm cực kỳ giống thật khiến tất cả học sinh xung quanh đó nhảy dựng lên. &quot;Tuyệt không?&quot; Luna vui vẻ nói. &quot;Em muốn nó nhai một con rắn tượng trưng cho nhà Slytherin, anh chị biết đấy, nhưng mà không có đủ thời gian. Dù sao......chúc may mắn, Ronald!&quot; Cô bé lại đi. Tụi nó vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc về cái mũ của Luna trước khi Angelina hấp tấp tiến đến, đi cùng Katie và Alicia, đôi lông mày của cô bé đã khoan dung quay trở lại như bình thường bởi Bà Pomfrey. &quot;Khi mấy em sẵn sàng&quot; Cô nói, &quot;Chúng ta sẽ đi thẳng xuống sân, kiểm tra các điều kiện và sự thay đổi.&quot; &quot;Chúng em sẽ xuống đó ngay&quot; Harry cam đoan với cô. &quot;Ron chỉ phải ăn sáng chút xíu thôi.&quot;Tuy vậy, nó trở nên rõ ràng là sau mười phút, Ron không có khả năng ăn được thêm bất cứ thứ gì và Harry nghĩ rằng tốt nhất là đưa Ron xuống phòng thay đồ. Khi chúng đứng lên từ bàn ăn, Hermione cũng đứng dậy, và cầm tay Harry kéo sang một bên. &quot;Đừng để Ron nhìn thấy cái gì trên mấy tấm phù hiệu của nhà Slytherin.&quot; Cô bé thì thầm gấp.Harry nhìn một cách dò hỏi vào Hermione, nhưng cô bé rung cây đũa phép cảnh báo; Ron vừa mới đi nhẹ nhàng tới chỗ của họ, trông thất bại và tuyệt vọng. &quot;Chúc may mắn, Ron&quot; Hermione nói, đứng kiễng lên và hôn lên má cậu. &quot;Và bạn, Harry-&quot; Ron dường như trở nên tỉnh táo hơn một chút khi chúng bước trở lại ngang qua Đại sảnh. Nó chạm vào chỗ trên má nơi Hermione đã hôn, nhìn bối rối, như thể nó khá là không chắc chắn cái vừa mới xảy ra. Ron dường như quá mất trí để nhận thấy nhiều thứ xung quanh, nhưng Harry quăng một cái liếc nhìn tò mò vào những tấm phù hiệu hình vương miện khi chúng đi qua chiếc bàn nhà Slytherin, và lần này cậu hiểu những từ khắc trên đó: Weasley là vị vua của chúng ta. (Weasley is our King) Cùng với một cảm giác khó chịu rằng đây không có gì tốt đẹp, nó thúc giục Ron đi qua Lối vào Đại sảnh, đi xuống những bậc thang đá và ra ngoài không khí lạnh băng. Cỏ phủ đầy sương giá kêu lạo xạo dưới chân Harry và Ron khi chúng vội vàng đi xuống bãi cỏ nghiêng tới sân vận động. Hoàn toàn không có ngọn gió nào và bầu trời là một màu trắng ngọc trai đều đều; điều đó có nghĩa là tầm nhìn sẽ khá tốt mà không có điều trở ngại của ánh nắng mặt trời trực tiếp vào mắt. Harry chỉ ra những nhân tố có lợi này với Ron khi chúng bước đi, nhưng cậu không chắc chắn rằng Ron đang lắng nghe. Angelina đã thay đồ và đang nói chuyện với mọi người trong đội khi chúng bước vào. Harry và Ron kéo áo choàng của chúng lên (Ron cố gắng làm chiếc áo của nó từ đằng sau ra đằng trước trong vài phút trước khi Alicia thấy thương hại và đến giúp nó), sau đó chúng ngồi xuống lắng nghe cuộc nói chuyện trước trận đấu trong khi những tiếng nói rì rào bên ngoài trở nên to hơn đều đều khi đám đông đổ ra từ toà lâu đài tiến tới sân thi đấu. &quot;Ok, chị chỉ vừa khám phá ra đội hình cuối cùng của nhà Slytherin,&quot; Angelina nói, tra cứu một tấm da dê. &quot;Những Tấn thủ năm ngoái, Derrick và Bole, đều không còn, nhưng xem chừng Montague vẫn thay thế chúng bằng mấy con khỉ đột như thường lệ, hơn là một ai có thể bay giỏi đặc biệt. Đó là hai chàng cục mịch tên Crabble và Goyle, chị không biết nhiều về chúng -&quot; &quot;Tụi em biết,&quot; Harry và Ron đồng thanh nói. &quot;Ừm, chúng không nhìn đủ thông minh để nói đâu là đuôi chổi từ cái kia,&quot; Angelina nói, bỏ mảnh da dê vào túi, &quot;nhưng chị luôn luôn ngạc nhiên Derrick và Bole có thể tìm được đường vào sân mà không cần biển hướng dẫn.&quot; &quot;Crabble và Goyle là giống y như vậy,&quot; Harry cam đoan với cô. Họ có thể nghe hàng trăm tiếng bước chân đang trèo lên những chiếc ghế dài được chất đống tại chỗ đứng cho khán giả. Một vài người đang hát, mặc dù Harry không thể nghe ra lời. Nó đang bắt đầu trở nên căng thẳng, nhưng nó biết những bồn chồn lo lắng của nó chẳng là gì so với của Ron, người đang ôm chặt bụng và lại nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, quai hàm của nó đang nghiến và nước da trở nên tái xám đi. &quot;Đến giờ rồi,&quot; Angelina nói trong giọng im lặng, nhìn đồng hồ. &quot;Đi thôi mọi người.....Chúc may mắn!&quot; Cả đội đứng lên, đặt cây chổi lên vai và đi thành hàng đơn ra khỏi phòng thay đồ và vào ánh sáng mặt trời chói loà. Một âm thanh gầm lên chào đón họ mà lẫn vào đó Harry vẫn nghe thấy những giọng hát, mặc dù nó bị nghẹt lại bởi tiếng hoan hô và huýt sáo. Đội Slytherin đang đứng đó đợi họ. Chũng cũng đeo những phù hiệu bạc giống hình vương miện. Thủ quân mới, Montague, xây dựng dọc theo một đội hình như Dudley Dursley, cùng cẳng tay đồ sộ như đùi lợn có lông. Crabble và Goyle núp sau nó, gần như to bằng, nháy mắt đần độn trong ánh nắng mặt trời, đu đưa những cái vợt Tấn thủ mới của chúng. Malfoy đứng sang một bên, ánh nắng lập loè trên cái đầu vàng trắng bệch của nó. Nó bắt được ánh mắt Harry và cười khẩy, vỗ nhẹ vào phù hiệu hình vương miện trên ngực. &quot;Hai thủ quân, bắt tay nhau&quot; Bà Hooch-trọng tài ra lệnh, khi Angelina và Montague tiến đến gần nhau hơn. Harry có thể nói rằng Montague đang cố gắng bóp nát những ngón tay của Angelina, mặc dù cô không hề cau mày. &quot;Trèo lên chổi...&quot; Bà Hooch đưa còi lên miệng và thổi. Những trái bóng được thả ra và mười bốn cầu thủ bắn vọt lên không. Ra khỏi khoé mắt Harry nhìn thấy Ron phóng vụt lên về phía cầu môn. Harry vọt lên cao hơn, tránh trái Bludger, và bắt đầu lên đường trên một khu rộng của sân, nhìn chăm chú xung quanh cho một tia sáng màu vàng; mặt bên kia của sân vận động, Draco Malfoy cũng làm chính xác y hệt như vậy. &quot;Và đó là Johnson - Jonhson cùng trái Quaffle, thật là một cầu thủ nữ tuyệt vời, tôi đã nói hàng năm trời mà cô ấy vẫn không chịu hẹn hò với tôi -&quot; &quot;JORDAN!&quot; Giáo sư McGonagall la lên. &quot; - Chỉ là một phần thú vị thôi mà, Giáo sư, cộng thêm một ít sự chú ý - và cô ấy cúi thình lình xuống né Warrington, vượt qua Montague, cô ấy - ái- vừa bị đánh từ đằng sau bởi một trái Bludger từ Crabbe...Montague bắt được trái Quaffle, Montague phóng ngược trở lại sân và - một trái Bludger đẹp từ George Weasley, đó là trái Bludger về phía trước dành cho Montague, cậu đã làm rơi trái Quaffle, Katie Bell bắt được rồi, Katie Bell của Gryffindor chuyền ngược qua cho Alicia Spinnet và Spinnet đã bay xa -&quot;Lời tường thuật của Lee Jordan vang xa qua sân vận động. Harry chăm chú lắng nghe như có thể qua tiếng gió huýt trong tai cùng tiếng ầm ĩ của đám đông, tất cả đều đang hét lên, la ó và hát. &quot;- né qua Warrington, tránh một trái Bludger - thoát hiểm rồi, Alicia - và đám đông thực sự yêu thích điều này, hãy lắng nghe họ, xem họ đang hát gì nào?&quot;Và khi Lee dừng lại để lắng nghe, bài hát vang lên to và rõ hơn từ biển nguời xanh bạc trong khu vực nhà Slytherin trên chỗ đứng. &quot;Weasley không thể cứu vãn một thứ gì. Nó không thể chặn đứng cả một cái nhẫn. Đó là lí do Slytherin đều hát: Weasley là vị vua của chúng ta.Weasley được sinh ra trong một cái thùng. Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle. Weasley sẽ chắc chắn rằng chúng ta thắng. Weasley là vị vua của chúng ta.&quot; &quot; - và Alicia ném lại cho Angelina !&quot; Lee hét lên, và khi Harry đổi hướng, trong người nó sôi lên vì cái vừa nghe được, nó biết Lee đang cố gắng nhấn chìm những lời bài hát. &quot;Cố lên nào, Angelina - xem chừng cô ấy chỉ cần đập qua Thủ môn! CÔ ẤY SÚT - CÔ ẤY - aaaaa.....&quot;Bletchley, Thủ môn nhà Slytherin, đã cứu được khung thành; nó ném trái Quaffle tới Warrington người tăng tốc độ vụt lên với trái bóng, chạy ngoằn ngoèo giữa Alicia và Katie; tiếng hát từ bên dưới trở nên to hơn và to hơn khi nó đến gần nữa và nữa cạnh Ron. &quot;Weasley là vị vua của chúng ta, Weasley là vị vua của chúng ta, Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle, Weasley là vị vua của chúng ta.&quot; Harrry không thể giúp bản thân; nó từ bỏ việc tìm kiếm trái Snitch, lượn vòng xung quanh để xem Ron, một hình dáng cô độc ở tận cuối sân, bay lượn đằng trước ba cầu môn trong khi Warrington to lớn ném loạn xạ về phía nó. &quot;- và đó là Warrington cùng trái Quaffle. Warrinton tiến về phía khung thành, cậu ấy đã ra khỏi tầm trái Bludger với duy nhất một Thủ môn phía trước-&quot;Bài hát mạnh lên kinh khủng từ phía dãy nhà Slytherin bên dưới: &quot;Weasley không thể cứu vãn một thứ gì. Nó không thể che được dù chỉ một cái nhẫn tí ti...&quot; &quot;- vậy đó là bài kiểm tra đầu tiên cho Thủ môn mới nhà Gryffindor Weasley, em trai của hai Tấn thủ Fred và George, và một tài năng mới hứa hẹn cho đội tuyển - tiến lên nào, Ron !&quot;Nhưng tiếng hét của sự sung sướng từ đoạn cuối nhà Slytherin: Ron đã lao xuống dữ dội, hai tay nó dang ra, và trái Quaffle bay vút lên giữa chúng thẳng qua tâm vòng khung thành của Ron. &quot;Slytherin ghi điểm!&quot; Giọng Lee vang lên giữa tiếng hò reo và la ó của đám đông bên dưới. &quot;Vậy là 10-0 cho Slytherin- Không may rồi, Ron.&quot; Nhà Slytherin hát to hơn nữa: &quot;Weasley được sinh ra trong một cái thùng Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle..&quot; &quot;- và Gryffindor quay trở lại trong khu vực riêng và đó là Katie Bell đang đổ đầy năng lượng vào sân-&quot; Lee quả quyết la lên, mặc dù tiếng hát giờ đây quá inh tai đến nỗi cậu khó mà nghe được giọng mình trên đó. &quot;Weasley sẽ chắc chắn rằng chúng ta thắng. Weasley là vị vua của chúng ta...&quot; &quot;Harry, em đang làm gì thế?&quot; Angelina hét lên, bay vút lên vượt qua nó để tiếp tục với Katie. &quot;Đi tiếp đi!&quot; Harry nhận ra mình đã đứng bất động giữa không trung hơn một phút, theo dõi sự tiến triển của trận đấu mà không để suy nghĩ tới trái Snitch ở nơi nào; sợ hãi, nó phóng vụt xuống và bắt đầu bay quanh sân thi đấu một lần nữa, nhìn chăm chú xung quanh, cố gắng lờ đi cái hợp xướng giờ đang ầm ầm như sấm qua sân vận động. &quot;Weasley là vị vua của chúng ta, Weasley là vị vua của chúng ta.....&quot;Không có dấu hiệu nào của trái Snitch bất cứ nơi nào Harry nhìn; Malfoy vẫn bay lượn quanh sân vận động như nó. Chúng vượt qua nhau ở nửa đường xung quanh sân, đi theo các hướng đối diện, và Harry nghe thấy Malfoy hát to: &quot;Weasley sinh ra trong một cái thùng...&quot; &quot;- và một lần nữa lại là Warrington&quot; Lee gầm lên. &quot;Chuyền cho Pucey, Pucey đi qua Spinnet, tiến lên nào, Angelina, bạn có thể bắt nó - hoá ra là không thể - nhưng một trái Bludger đẹp từ Fred Weasley, ý tôi là, George Weasley, ồ, không quan tâm, dù sao cũng là một trong hai người đó, và Warrington làm rơi trái Quaffle và Katie Bell - ờ - cũng làm rơi nó - vậy là Montague cùng trái Quaffle, Thủ quân Slytherin Montague bắt lấy trái Quaffle và bay lên sân, tiến lên nào, Gryffindor, chặn cậu ấy lại!&quot; Harry phóng vọt lên quanh đầu cuối sân vận động đằng sau cầu môn nhà Slytherin, dự định sẽ không nhìn vào chuyện gì đang diễn ra đầu cuối bên kia của Ron. Khi nó tăng tốc độ vượt qua Thủ môn Slytherin, nó nghe Bletchley hát vang cùng đám đông bên dưới: &quot;Weasley không thể cứu vãn một thứ gì....&quot; &quot;- và Pucey lại né được Alicia và đang hướng thẳng về hướng khung thành, chặn nó lại, Ron!&quot;Harry không phải nhìn xem cái gì đã diễn ra: có một tiếng rên rỉ khủng khiếp từ đầu nhà Gryffindor, gắn với những tiếng rú lên và vỗ tay từ nhà Slytherin. Nhìn xuống, Harry thấy khuôn mặt như khỉ của Pansy Parkinson ngay phía trước vị trí đứng, lưng nó quay lại sân khi nó chỉ huy những đứa ủng hộ Slytherin đang gào lên: &quot;ĐÓ LÀ VÌ SAO TẤT CẢ SLYTHERIN HÁT WEASLEY LÀ VỊ VUA CỦA CHÚNG TA.&quot;Nhưng 20-0 chẳng là cái gì, vẫn còn thời gian cho Gryffindor đuổi kịp hoặc bắt trái Snitch. Một vài bàn thắng và họ sẽ dẫn trước như thường lệ, Harry quả quyết với bản thân, nhấp nhô và len lỏi qua các cầu thủ khác đuổi theo thứ gì đó sáng chói hoá ra là dây đồng hồ của Montague. Nhưng Ron cho vào thêm hai bàn. Có một sự nguy khốn hoảng sợ trong mong muốn của Harry tìm thấy trái Snitch bây giờ. Nếu cậu chỉ có thể bắt được nó sớm và kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng. &quot;- và Katie Bell của Gryffindor né được Pucey, cúi nhanh qua Montague, chuyển hướng đẹp lắm, Katie, và cô ném trái banh cho Johnson, Angelina Johnson bắt trái Quaffle, cô ấy vượt qua Warrington, tiến thẳng về phía khung thành, cố lên nào, Angelina - GRYFFINDOR GHI ĐIỂM! Giờ là Bốn mươi- Mười, Bốn mươi - Mười nghiêng về Slytherin và Pucey có trái Quaffle-&quot;Harry có thể nghe cái mũ sư tử lố bịch của Luna gầm lên giữa tiếng reo hò của nhà Gryffindor và cảm thấy phấn khởi lên; chỉ còn hơn ba mươi điểm, đó chẳng là gì, họ có thể dàn hoà dễ dàng. Harry len lỏi qua một trái Bludger mà Crabble vừa gửi phóng như tên lửa vào huớng của nó và tiếp tục lại sự tìm kiếm trên sân điên rồ cho trái Snitch, theo dõi Malfoy trong trường hợp nó tỏ ra những dấu hiệu phát hiện ra trái banh, nhưng Malfoy, cũng như Harry, đang tiếp tục phóng vút quanh sân, tìm kiếm một cách vô ích..... &quot;- Pucey chuyền cho Warrington, Warrington chuyền cho Montague, Montague chuyền trở lại Pucey - Johnson xen vào, Johnson bắt lấy trái Quaffle, Jonhson chuyền cho Bell, xem ra khá tốt - ý tôi là tệ - Bells bị đánh bởi một trái Bludger từ Goyle của nhà Slytherin và đó là Pucey khống chế trái -&quot; &quot;Weasley được sinh ra trong một cái thùng Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle Weasley sẽ chắc chắn chúng ta thắng&quot; Nhưng cuối cùng Harry cũng thấy nó: trái Snitch vàng bé xíu rung động đang bay lượn lờ mấy feet trên mặt đất ở đầu nhà Slytherin sân thi đấu. Harry lao đầu xuống.... Trong vài giây, Malfoy phóng vụt ra khỏi bầu trời bên trái Harry, một cái dáng mập mờ xanh bạc nằm thẳng đứng trên cây chổi của nó.... Trái Snitch bay dọc theo chân một cầu môn và lỉnh ra phía bên kia khán đài; sự thay đổi huớng bay của nó có lợi cho Malfoy, giờ nó đã ở gần hơn. Harry kéo cây Tia chớp vòng quanh, nó và Malfoy ngang bằng nhau.... Vài feet trên mặt đất, Harry giơ tay phải ra từ cây chổi, vươn tới trái Snitch....bên phải nó, cánh tay Malfoy cũng dãn ra, đang quờ quạng tiến tới.... Tất cả kết thúc trong hai giây nín thở, căng thẳng, quật vào gió - những ngón tay Harry khép lại quanh trái banh nhỏ đang giãy giụa - những móng tay Malfoy bất lực cào vào mặt sau bàn tay Harry - Harry vút cây chổi lên không, giữ trái banh vẫn đang vật lộn trong tay và cổ động viên nhà Gryffindor thét lên trong sung sướng. Chúng đã được cứu thoát, chẳng vấn đề gì rằng Ron đã để lọt lưới những bàn đó, không ai sẽ nhớ điều đó chừng nào mà nhà Gryffindor còn chiến thắng. RẦM. Một trái Bludger đánh trúng vào lưng Harry tạo thành góc vuông nhỏ và Harry tuột ra khỏi cây chổi ngã về phía trước. May mắn sao, nó chỉ ở năm hay sáu feet trên mặt đất vì đã lao xuống quá thấp để bắt trái Snitch, nhưng nó vẫn mệt đứt hơi khi lưng đập xuống mặt sân đóng băng. Nó nghe tiếng còi chói tai của Bà Hooch, một tiếng huỵch, sau đó là cái giọng phát điên lên của Angelina. &quot;Em ổn chứ?&quot; &quot;Tất nhiên rồi&quot; Harry nói dứt khoát, nắm lấy tay cô và để cô kéo nó dậy. Bà Hooch đang phóng vọt về phía một cầu thủ nhà Slytherin ở trên nó, mặc dù Harry không thể nhìn thấy đó là ai từ góc độ này. &quot;Đó là thằng Crabbe du côn&quot; Angelina tức giận nói. &quot;Nó đã đánh mạnh trái Bludger vào em lúc nó thấy em bắt được trái Snitch - nhưng chúng ta thắng rồi, Harry, chúng ta thắng!&quot; Harry nghe thấy một tiếng khịt mũi đằng sau lưng và quay lại, vẫn nắm chặt trái Snitch trong tay: Draco Malfoy đã hạ xuống đất gần đó. Mặt trắng bệch vì giận dữ, nó vẫn cười chế nhạo được. &quot;Cứu Weasley thoát chết, phải không?&quot; Nó nói với Harry. &quot;Tao chưa bao giờ thấy một thủ môn nào tệ hơn vậy....nhưng nó được sinh ra trong một cái thùng mà....mày có thích lời bài hát của tao không, Potter?&quot; Harry không trả lời. Nó quay đi gặp những thành viên khác của đội, giờ đang hạ xuống đất từng người một, hét lên và đấm vào không khí trong chiến thắng; tất cả ngoại trừ Ron, nó vẫn chưa trèo ra khỏi chổi bên trên cầu môn và dường như đang chậm chạp quay trở về phòng thay đồ một mình. &quot;Chúng tao muốn viết thêm một vài cặp câu nữa!&quot; Malfoy nói với theo, khi Katie và Alicia ôm chầm lấy Harry. &quot;Nhưng chúng tao không thể tìm thấy vần thơ cho béo và xấu xí - chúng tao muốn hát về mẹ của nó, hiểu chưa- &quot; &quot;Nói về cái chùm nho thối của mày ý,&quot; Angelina nói, ném một cái nhìn căm ghét vào Malfoy. &quot;- chúng tao cũng không thể đặt cho khớp cụm Kẻ thua cuộc vô tích sự vào - cho bố của nó, mày biết đấy -&quot; Fred và George nhận ra Malfoy đang nói về cái gì. Nửa đường từ qua chỗ bắt tay Harry, chúng cứng đờ cả người, nhìn vào Malfoy. &quot;Mặc kệ nó!&quot; Angelina nói ngay, dùng tay giữ Fred lại. &quot;Mặc kệ nó, Fred, cứ để nó hét, nó chỉ tức giận vì thua cuộc thôi, phất lên được một chút -&quot; &quot;- nhưng mày thích nhà Weasley, phải không, Potter?&quot; Malfoy nói chế nhạo. &quot;Dùng những ngày nghỉ ở đó và mọi thứ khác, đúng không? Không thể hiểu được làm thế nào mà mày chịu nổi cái mùi hôi thối đó, nhưng tao cho rằng khi mày bị nuôi dạy bởi bọn Muggle, thì cái mùi túp lều của nhà Weasley cũng ok thôi -&quot; Harry túm lấy cái nắm của Geogre. Cùng lúc đó, Angelina, Acilia và Katie đang cố gắng phối hợp để ngăn Fred nhảy vào Malfoy, đứa đang công khai cười sảng khoái. Harry nhìn quanh tìm Bà Hooch, nhưng bà vẫn đang quát mắng Crabbe vì cú tấn công Sludger trái luật. &quot;Hoặc là có lẽ&quot; Malfoy nói, liếc mắt đểu cáng khi nó quay đi. &quot;Mày có thể nhớ được ngôi nhà mẹ mày bốc mùi giống cái gì, Potter, và cái chuồng heo nhà Weasleys nhắc mày nhớ đến nó -&quot;Harry không nhận thấy mình đã thả George ra, tất cả nó biết là một giây sau cả hai đứa đều xông vào Malfoy. Nó hoàn toàn quên bẵng rằng tất cả giáo viên đang theo dõi: tất cả điều nó muốn làm là đánh cho Malfoy càng đau như nó có thể; cũng không có thời gian rút cây đũa phép ra, nó chỉ đơn thuần kéo lùi cái nắm tay giữ trái Snitch và hạ xuống càng mạnh như có thể vào bụng Malfoy- &quot;Harry! Harry! George! Không !&quot; Harry có thể nghe giọng các bạn nữ hét lên, Malfoy thét lên, George chửi rủa, một tiếng huýt còi thổi lên và tiếng gầm lên của đám đông xung quanh nó, nhưng nó không quan tâm. Cho đến khi ai đó ở xung quanh hét lên &quot;Impedimenta!&quot; (Bùa trở ngại) và nó bị đánh bật lên về phía sau bởi sức mạnh của cây thần chú, làm cho nó phải từ bỏ nỗ lực đấm mỗi inch vào Malfoy mà nó có thể vươn tới. &quot;Trò nghĩ trò đang làm gì hả?&quot; Bà Hooch hét lên, khi Harry nhảy lên. Dường như đó là Bà Hooch người đã đánh nó với bùa Xúi Quẩy Trở Ngại; bà đang giữ cái còi trong một tay và cây đũa phép trong tay kia; cây chổi của bà nằm vất vưởng vài feet cách đó. Malfoy ngã sụp xuống đất, khóc thút thít và rên rỉ, mũi nó chảy đầy máu; George đang chưng ra cái môi sưng phồng; Fred vẫn đang bị giữ lại bằng sức mạnh bởi ba Tiền đạo, và Crabbe đang nói lảm nhảm phía sau. &quot;Ta chưa bao giờ thấy một cách xử sự như vậy - quay trở lại lâu đài ngay, cả hai trò, và đi thẳng tới văn phòng Giáo viên nhà các trò! Đi! Ngay bây giờ!&quot; Harry và George quay gót giày và đi ra khỏi sân, cả hai thở hổn hển, không đứa nào nói một lời với đứa kia. Tiếng la hét và chế nhạo của đám đông trở nên yếu hơn và yếu hơn cho đến khi chúng tiến đến Lối vào Đại sảnh, nơi chúng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng bước chân của bản thân. Harry trở nên nhận ra rằng thứ gì đó vẫn đang vùng vẫy trong bàn tay phải của nó, những đốt ngón tay nó đã thâm tím chống lại hàm dưới của Malfoy. Nhìn xuống, Harry thấy những cái cánh bạc của trái Snitch thò ra giữa những ngón tay nó, giãy giụa để được giải thoát. Chúng đã gần tiến tới cánh cửa văn phòng giáo sư McGonagall khi bà đi dọc theo hành lang đằng sau. Bà đang quàng một cái khăn nhà Gryffindor, nhưng xé tan nó ra từ cổ họng bằng đôi tay run rẩy khi bà sải bước về phía chúng, trông giận tím gan.&quot;Vào trong!&quot; bà nói giận dữ, chỉ vào cánh cửa. Harry và George đi vào. Bà sải bước quanh đằng sau bàn làm việc và đối mặt với chúng, run lên vì tức giận khi bà ném cái khăn quàng Gryffindor sang một bên trên nền nhà. &quot;Thế nào?&quot; Bà nói. &quot;Ta chưa bao giờ nhìn thấy một sự biểu lộ nhục nhã như vậy. Hai đánh một! Giải thích đi!&quot; &quot;Malfoy khiêu khích tụi em.&quot; Harry cứng rắn nói. &quot; Khiêu khích các trò?&quot; Giáo sư McGonagall quát to, đấm tay một cái sầm xuống bàn đến nỗi chiếc hộp vải len kẻ ô vuông của bà trượt ra khỏi bàn và bật tung ra, rải rác trên nền nhà cùng những viên kẹo sa giông vị gừng. &quot;Trò ấy vừa mới thua, phải không? Tất nhiên là trò ấy muốn khiêu khích các trò! Nhưng trò ấy đã nói về cái quái gì để bào chữa cho việc hai trò -&quot; &quot;Nó lăng mạ bố mẹ em&quot; George gầm gừ. &quot;Và mẹ Harry.&quot; &quot;Nhưng thay vào việc để nó cho Bà Hooch giải quyết, hai trò quyết định đưa ra một cái cách biểu hiện cuộc đấu tay đôi của dân Muggle, phải không?&quot; Giáo sư McGonagall gầm lên. &quot;Các trò có suy nghĩ gì về việc các trò vừa - ?&quot; &quot;Hèm, hèm.&quot; Cả Harry và George quay sang. Dolores Umbridge đang đứng trong hành lang, mặc một chiếc áo khoác vải tuýt xanh lá cây, làm nổi bật sự tương đồng của bà với một con cóc khổng lồ, và đang nở một nụ cười khủng khiếp, độc địa, quái gở làm Harry liên tưởng tới một việc khốn khổ sắp xảy ra. &quot;Tôi có thể giúp gì không, Giáo sư McGonagall?&quot; Giáo sư Umbridge hỏi trong giọng điệu ngọt ngào hiểm độc nhất của bà. Máu dồn lên mặt giáo sư McGonagall. &quot;Giúp ư?&quot; Bà nhắc lại trong giọng thiển cận. &quot;Ý giáo sư là gì, giúp đỡ?&quot; Giáo sư Umbridge đi vào căn phòng, vẫn nở cái nụ cười độc địa. &quot;Sao chứ, tôi nghĩ giáo sư có thể thấy biết ơn cho một người có thẩm quyền hơi đặc biệt hơn.&quot; Harry không ngạc nhiên khi thấy những tia lửa loé lên lỗ mũi Giáo sư McGonagall. &quot;Vậy giáo sư nghĩ sai rồi.&quot; Bà nói, quay lưng lại Umbridge. &quot;Bây giờ, hai trò tốt hơn hết là nghe cho kỹ. Ta không quan tâm Malfoy đã chọc tức các trò cái gì, ta không quan tâm nếu trò ấy đã lăng nhục mọi thành viên trong gia đình trò, sự cư xử của các trò thật là ghê tởm và ta yêu cầu mỗi trò một tuần phạt cấm túc! Đừng có nhìn ta như thế, Potter, trò đáng bị như vậy! Và nếu ai trong hai trò bao giờ - &quot; &quot;Hèm, hèm.&quot;Giáo sư McGonagall nhắm mắt lại như thể cầu chúa cho sự kiên nhẫn khi bà quay mặt lại đối diện với giáo sư Umbridge một lần nữa. &quot;Vâng?&quot; &quot;Tôi nghĩ chúng đáng bị nhiều hơn là phạt cấm túc.&quot; Umbridge nói, mỉm cười rộng hơn.Mắt Giáo sư McGonagall mở to ra. &quot;Nhưng rất đáng tiếc&quot; Bà nói, cùng một cố gắng với nụ cười có đi có lại, khiến bà trông như đang có chứng khít hàm. &quot;Đó là cái tôi nghĩ đáng quan tâm, khi chúng còn ở trong nhà của tôi, Dolores.&quot; &quot;Ừm, thực sự, Minerva.&quot; Giáo sư Umbridge cười điệu. &quot;Tôi nghĩ rằng Giáo sư sẽ thấy rằng cái tôi nghĩ cũng đáng quan tâm. Giờ nó ở đây? Cornelius vừa gửi nó đến...Ý tôi là,&quot; Bà phát ra một chút tiếng cười giả dối khi lục lọi trong túi xách, &quot;Bộ Pháp thuật vừa gửi nó đến....àh vâng....&quot; Bà lôi ra một mảnh da dê, trải nó ra, sửa lại giọng một cách cầu kỳ trước khi bắt đầu đọc nó nói gì. &quot;Hèm, hèm.... &quot;Nghị định Giáo dục Số Hai Mươi Lăm&quot; .&quot; &quot;Không phải một cái nữa chứ!&quot; Giáo sư McGonagall kịch liệt kêu lên. &quot;Ừm, có đó.&quot; Umbridge nói, vẫn mỉm cười. &quot;Như là thực tế, Minerva, đó là giáo sư người cho tôi thấy rằng chúng ta cần một sự bổ sung xa hơn....giáo sư có nhớ giáo sư đã gạt tôi sang một bên như thế nào không, khi mà tôi không có ý định cho phép Đội Quidditch nhà Gryffindor cải tạo lại đó? Giáo sư đã đưa trường hợp lên với Dumbledore như thế nào, người nhấn mạnh rằng đội sẽ được phép chơi đó? Ừm, bây giờ, tôi sẽ không để như vậy nữa. Tôi đã liên lạc với Bộ trưởng ngay lập tức, và ngài khá là đồng ý với tôi rằng Đại diện Thẩm tra Cấp cao phải có quyền tước đi những đặc quyền của học sinh, hoặc là cô ấy - ý nói rằng, tôi - sẽ có ít quyền lực hơn những giáo viên bình thường! Và giáo sư thấy đấy, phải không, Minerva, tôi đã đúng như thế nào trong việc cố gắng ngăn đội Quidditch Gryffindor cải cách lại? Tâm tính đáng khiếp sợ.... dù thế nào đi nữa, tôi đang đọc sự sửa đổi bổ sung của chúng ta....hèm hèm...&quot;Đại diện Thẩm tra Cấp cao từ nay trở đi sẽ có quyền lực tối cao trên tất cả mọi hình phạt, phê chuẩn và cách chức những đặc quyền thuộc về học sinh của trường Hogwarts, và quyền để thay đổi những hình phạt, phê chuẩn và cách chức những đặc quyền như thế này có thể được ra lệnh bởi các thành viên ban tham mưu khác. Ký tên, Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Huân chương Merlin Hạng Một, vân vân và vân vân....&quot;Bà cuộn tấm da dê lại và đặt nó vào túi xách, vẫn mỉm cười. &quot;Vì thế.....tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ phải cấm hai em này chơi Quidditch mãi mãi về sau.&quot; Bà nói, nhìn từ Harry tới George và lùi lại. Harry cảm thấy trái Snitch vẫy cánh điên cuồng trong tay. &quot;Cấm chúng em?&quot; Nó nói, và giọng nó nghe xa xăm một cách kỳ lạ. &quot;Mãi mãi...không được chơi tiếp?&quot; &quot; Vâng, ngài Potter, tôi nghĩ rằng một lệnh cấm đoán suốt đời sẽ có thể ăn tiền đó.&quot; Umbridge nói, nụ cười của bà rộng hơn khi bà theo dõi nó đấu tranh để lĩnh hội điều bà vừa nói. &quot;Ngài và Ngài Weasley đây. Và tôi nghĩ rằng, cho an toàn, người anh em sinh đôi của chàng trai trẻ này cũng nên ngừng chơi - nếu đồng đội của cậu ấy không ngăn cậu ấy lại, thì tôi chắc chắn rằng cậu ấy cũng sẽ tấn công Ngài Malfoy trẻ như vậy mà thôi. Tất nhiên, tôi sẽ muốn những cây chổi của chúng bị tịch thu; tôi sẽ giữ nó an toàn trong phòng làm việc, để đảm bảo rằng sẽ không có sự vi phạm lệnh cấm của tôi. Nhưng tôi không phải là quá đáng, Giáo sư McGonagall,&quot; Bà tiếp tục, quay lưng lại Giáo sư McGonagall, người giờ đang đứng như bức tượng đá, nhìn chằm chằm vào bà ta. Những thành viên còn lại của đội vẫn có thể chơi tiếp, tôi không thấy dấu hiệu nào của bạo lực từ họ. Ừm....tạm biệt mọi người.&quot; Và cùng cái nhìn thoả mãn tột bậc, Umbridge rời khỏi phòng, để lại một sự yên lặng kinh sợ sau lưng. * &quot;Bị cấm,&quot; Angelina nói trong giọng rỗng tuếch, khá muộn buổi tối hôm đó trong phòng chung. &quot;Bị cấm. Không Truy thủ và không Tấn thủ....Chúng ta sẽ làm cái quái gì được?&quot; Chẳng hề có cái cảm giác họ vừa mới thắng gì cả. Mọi nơi Harry nhìn vào đều có những khuôn mặt giận dữ và chán nản; cả đội ngồi sụp xuống quanh ngọn lửa, tất cả trừ Ron, không ai thấy nó kể từ khi trận đấu kết thúc. &quot;Thật không công bằng.&quot; Alicia điếng người nói. &quot;Ý mình là, Crabbe cùng trái Bludger nó ném sau khi còi đã được thổi thì sao? Bà ấy có cấm nó không?&quot; &quot;Không.&quot; Ginny buồn bã nói; nó và Hermione đang ngồi ở mỗi bên Harry. &quot;Nó chỉ bị chép phạt thôi, em nghe Montague cười vì điều đó vào bữa tối.&quot; &quot;Và cấm Fred khi bạn ấy chẳng làm gì cả!&quot; Alicia tức giận nói. &quot;Đó không phải là lỗi của mình là mình không làm gì cả.&quot; Fred nói cùng một cái nhìn khó chịu trên mặt. &quot;Mình đã nện cái thằng xấu xa đó thành cục bột nhão rồi nếu ba bạn không giữ mình lại.&quot; Harry buồn rầu nhìn chăm chú lên cánh cửa sổ tối đen. Tuyết đang rơi. Trái Snitch nó bắt hồi nãy giờ đang bay vù vù quanh và quanh căn phòng chung; mọi người đang ngồi theo dõi cuộc hành trình của nó như bị thôi miên và Crookshanks đang nhảy từ ghế này sang ghế khác cố bắt nó. &quot;Chị đi ngủ đây,&quot; Angelina nói, đứng dậy chậm chạp. &quot;Có thể tất cả hoá ra chỉ là một cơn ác mộng...có thể sáng mai chị thức dậy và phát hiện ra rằng chúng ta vẫn còn chưa thi đấu...&quot; Alicia và Katie sớm đi theo cô ấy. Fred và George chuồn lên giường một lúc sau, nhìn trừng trừng vào mọi người khi họ đi qua, và Ginny đi không lâu sau đó. Chỉ còn Harry và Hermione còn ngồi lại bên đống lửa. &quot;Bạn có thấy Ron đâu không?&quot; Hermione hỏi nhỏ. Harry lắc đầu. &quot;Mình nghĩ bạn ấy đang tránh tụi mình,&quot; Hermione nói. &quot;Bạn nghĩ bạn ấy đang ở đâu - ?&quot; Nhưng đúng lúc đó, có một tiếng cót két sau lưng chúng khi Bà Béo lắc lư về phía trước và Ron trèo qua lỗ bức chân dung. Nó thực sự rất xanh xao và có tuyết phủ trên mái tóc. Khi nó thấy Harry và Hermione, nó đứng sững lại trên đường. &quot;Bạn đã ở đâu vậy?&quot; Hermione lo lắng hỏi, nhảy bật lên. &quot;Đi dạo,&quot; Ron lầm bầm. Nó vẫn đang đeo những thứ của nhà Gryffindor. &quot;Trông bạn đóng băng rồi kìa.&quot; Hermione nói. &quot;Đến đây và ngồi xuống đi!&quot; Ron đi tới chỗ cạnh lò sưởi và ngồi chìm vào chiếc ghế xa Harry nhất, không hề nhìn vào nó. Trái Snitch ăn trộm phóng vèo vèo trên đầu tụi nó. &quot;Mình xin lỗi,&quot; Ron nhìn xuống chân lầm bầm. &quot;Vì cái gì?&quot; Harry nói. &quot;Vì nghĩ rằng mình có thể chơi Quidditch,&quot; Ron nói. &quot;Mình sẽ xin thôi đầu tiên vào ngày mai.&quot; &quot;Nếu bạn bỏ,&quot; Harry gắt gỏng nói. &quot;Sẽ chỉ còn lại ba cầu thủ trong đội.&quot; Và khi Ron nhìn lên bối rối, nó nói. &quot;Mình vừa bị cấm suốt đời. Fred và George cũng vậy.&quot; &quot;Cái gì?&quot; Ron kêu lên. Hermione kể cho nó toàn bộ sự việc; Harry không thể chịu đựng để kể lại một lần nữa được. Khi cô bé kết thúc, Ron nhìn đau khổ hơn bao giờ hết. &quot;Đó là lỗi của mình - &quot; &quot;Bạn chẳng làm mình đấm Malfoy,&quot; Harry tức giận nói. &quot; - nếu mình không chơi Quidditch quá tệ - &quot; &quot; - chẳng liên quan gì tới cái đó cả.&quot; &quot; - cái bài hát đó đã xúc phạm mình - &quot; &quot; - nó xúc phạm tất cả mọi người -&quot; Hermione đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, tránh xa cuộc tranh cãi, dựa vào tấm kính ngắm nhìn tuyết rơi. &quot; Nghe này, chấm dứt nó đi, được không!&quot; Harry nói ầm lên. &quot;Bạn không cần tự đổ lỗi cho bản thân vì mọi thứ, nó cũng đủ tệ lắm rồi!&quot; Ron không nói gì ngoài việc ngồi nhìn buồn bã vào đường viền áo choàng ẩm ướt của mình. Sau một lúc nó nói trong giọng thẫn thờ. &quot;Đây là điều tồi tệ nhất mình đã từng phải chịu trong đời.&quot; &quot;Hãy tham gia đội đi!&quot; Harry nói chua chát. &quot;Ừm,&quot; Hermione nói, giọng cô bé hơi run run. &quot;Mình nghĩ có một thứ có thể làm các bạn vui lên.&quot; &quot;Ồ gì vậy?&quot; Harry ngờ vực hỏi. &quot;Ừh&quot; Hermione trả lời, quay lại từ cánh cửa sổ tối đen như mực, lốm đốm tuyết, một nụ cười rộng nở ra trên khuôn mặt cô bé. &quot;Bác Hagrid đã quay trở lại.&quot; J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 20 Câu chuyện của bác Hagrid Harry chạy hết tốc lực lên phòng nam để tìm cái áo tàng hình và bản đồ Kẻ Cướp trong rương; nó làm lẹ đến nỗi nó và Ron đã sẵn sàng để đi ít ra là được năm phút rồi mới thấy Hermione trở lại từ phòng ngủ nữ sau khi choàng khăn, đi găng và mang theo một trong những cái mũ gia tinh có chỏm. Ở ngoài lạnh lắm! cô bé nói khi Ron chặc lưỡi vẻ thiếu kiên nhẫn. Bọn chúng chui qua lỗ chân dung và phủ lên mình áo choàng tàng hình - Ron lớn nhanh quá nên nó phải cúi lom khom để không hở đôi chân ra khỏi cái áo – sau đó, bọn chúng di chuyển từ từ và rất thận trọng, bọn chúng đi xuống nhiều cầu thang, dừng lại tại các chiếu nghỉ giữa các cầu thang để kiểm tra trên bản đồ các dấu hiệu xuất hiện cuả thầy Filch hay bà Norris. Bọn chúng gặp may; bọn chúng chẳng nhìn thấy ai ngoài Nick Suýt Mất đầu đang bay lượn lơ đãng và kêu la cái gì đó nghe có vể như là Weasley làVua của chúng ta . Họ rón rén lẻn qua Gian Sảnh Chính và ra ngoài không khí yên tình và đất phủ đầy tuyết. Tim nó nhảy lên khi Harry nhin thấy những ô vuông sáng ánh đèn phía trước vfa khói cuộn lên từ ống khói túp lều của bác Hagrid. Nó tăng tốc, những người khác xô đẩy và va vào nhau phía sau nó. Tuyết dầy bị nghiến xào xạo theo chân chúng cho đến khi bọn chúng đến cánh cửa làm bằng gỗ. Khi Harry giơ tay gõ cửa ba lần, có tiếng chó bắt đầu sủa ầm ầm phía trong. Bác Hagrid, chúng cháu đây! Harry gọi qua cái lỗ khoá. Làm sao mà ta biết được! một giọng nói cộc cằn vang lên. Bọn chúng cười với nhau dưới cái áo tàng hình; giọng nói của bác Hagrid nói cho bọn chúng biết là bác đang hài lòng. Ba giây thôi … tránh ra, Fang… tránh ra, cái con chó lười biếng này… Cái then được kéo lên, cánh cửa kẽo kẹt mở ra và đầu của bác Hagrid xuất hiện ở chỗ khe hở. Hermione la lên. Ôi trời, hạ giọng xuống! bác Hagrid nhớn nhác nói, và nhìn chằm chằm qua đầu bọn chúng ra khắp xung quanh. Nấp dưới cái áo đi, được rồi? Vào nhà đi, vào đi! Chú xin lỗi! Hermione thì thầm khi ba đứa bọn chúng lách qua bác Hagrid để vào nhà và cởi cái áo tàng hình ra để bác có thể nhìn thấy bọn chúng. Cháu chỉ... ôi, bác Hagrid! Không sao , không sao ! bác Hagrid hấp tấp nói, đóng cánh cửa đằng sau bọn chúng và vội vã kéo tất cả cá tấm rèm lại, nhưng Hermione vẫn tiếp tục nhìn bác hết sức hoảng sợ. Tóc bác Hagrid bết máu, mắt trái thì híp tịt lại thành đường chỉ giữa một khoảng thâm tím lớn. Có rất nhiều vết cắt trên mặt và tay bác, một số vẫn đang còn rỉ máu, , và bác đi lại hết sữc rón rén thận trọng, có vẻ như là bị gãy xương sườn. Ró ràng là bác chỉ vừa mới về đến nhà; một cái áo choàng lữ hành dầy bình bịch vắt ngang qua lưng cái ghế và một cái túi dết đủ lớn để nhét vài đứa trẻ dựa vào bức tường đối diện cánh cửa. Bản thân bác Hagrid, kích thước gấp đôi người bình thường, đang khập khiếng đi về phía lò sưởi và đặt lên đó một cái ấm bằng đồng. Bác gặp chuyện gì vậy? Harry hỏi, trong khi con Fang nô giỡn xung quanh ba đứa, cố gắng liếm mặt bọn chúng. Đã nói gồi, không sao hít , bác Hagrid dứt khoát nói. Uống trà nhé? Bác đừng có nói như thế nữa đi, Ron nói, bác đang ở một chỗ an toàn mà! Bác nói là bác ổn mà, bác Hagrid nói, trong khi thẳng lưng lên và quay sang cười với tất cả bọn chúng nhưng không kìm nổi cái nhăn mặt. Ồ, rất mừn được gặp lại các cháu – nghỉ hè vui chứ hả? Bác Hagrid, bác đã bị tấn công! Ron nói. Lần cuối cùng bác nói là hông có zì cả ! Hagrid nói hết sức khẳng định. Bác có thể nói là không có gì được không nếu một trong ba đứa bọn cháu có một bộ mặt trông như thịt băm thế kia ? Ron chất vấn. Bác nên đến chỗ bà Pomfrey, bác Hagrid, Hermione lo lắng nói, một số vết cắt trông tệ quá. Bác có thể xử lý được, gõ chứ ? bác Hagrid nói vẻ thô bạo. Bác đi ngang về phía cái bàn gỗ khổng lồ nằm ở giữa căn lều và giật sang bên cái khăn trải bàn đang phủ lên một cái gì đó. Dưới cái khăn là môt miếng thịt sống hơi ngả xanh, vẫn còn tươm máu và lớn hơn một cái lốp xe ô tô trung bình. Bác không định ăn cái thứ đó đấy chứ, bác Hagrid? Ron nói, ngả người ra để nhìn rõ hơn. Nó trông có vẻ độc. Nó trông như dzậy thôi, đó là thịt rồng, bác Hagrid nói. Và bác không lấy về đây để ăn nó. Bác cầm miếng thịt lên và vỗ vỗ nó vào nửa mặt bên trái. Máu màu xanh nhạt chảy thành dòng xuống bộ râu trong khi bác rên rỉ hài lòng. Bác đỡ hơn gồi. Cái này giúp bác bớt nhức nhối, các cháu biết đấy. Bác có định nói cho chúng cháu biết cái gì xảy ra với bác không? Harry hỏi. Bác không thể, Harry à. Tuyệt mật đấy. Thà là bác mất việc làm chứ hông thể nói được. Có phải những người khổng lồ tấn công bác không, bác Hagrid? Hermione hỏi. Các ngón tay của Hagrid trượt khỏi miếng thịt rồng và nó rơi xuống ngực bác. Những người khổng lồ? bác Hagrid nói, kịp bắt miếng thịt trước khi nó rơi xuống đến thắt lưng và ấp nó trở lại mặt, có ai nói gì đó về những người khổng lồ? Cháu đã nói chuyện này với ai gồi? Ai nói với cháu điều đó – ai nói là bác đã ở chỗ đó... ờ? Chúng cháu chỉ đoán thôi, Hermione nói hết sức hối lỗi. Ồ, cháu chỉ đoán thôi à? bác Hagrid nói, nhìn cô bé hết sức thăm dò với con mắt chưa bị miếng thịt che khuất. Thì rõ ràng là như vậy…, Ron nói. Harry gật đầu tán thành. Bác Hagrid liếc nhìn bọn chúng, sau đó thờ phì phì, ném miếng thịt lên bàn, sải bước đến bên cái ấm lúc này đã bắt đầu reo. Bác không sao có thể biết được là những đứa trẻ như ba đứa bọn bây lại có thể biết nhiều hơn những gì có thể, bác gầm gừ, và rót tung toé nước sôi vào ba cái ca có hình dáng như cái thùng. Và bác cũng sẽ hông khen các cháu về sự hiểu biết đó đâu. Người ra gọi đó là tò mò đấy. Xen vào chuyện người khác . Nhưng chòm râu của bác thì giật giật. Có nghĩa là bác đã tìm gặp những người khổng lồ? Harry nói và nhe răng ra cười khi nó ngồi xuống cạnh bàn. Bác Hagrid đặt chè xuống trước mặt bọn chúng, ngồi xuống và lại nhặt miếng thịt lên, ấp nó trở lại vào mặt bác. Phải, đúng thế , bác cằn nhằn, Bác đã đi đến đó. Và bác tìm thấy bọn họ chứ? Hermione nói với giọng bí mật. Phải, trung thực mà nói, tìm thấy bọn họ không khó lắm, bác Hagrid. những con người to lớn xinh đẹp. Họ ở đâu ạ? Ron nói. Trên những ngọn núi, bác Hagrid nói không nhiệt tình lắm. Thế tại sao dân Muggles không...? Bọn họ có, Hagrid u ám nói. Chỉ những cái chết của bọn họ lun được qui cho là tai nạn trên núi, đúng hông? Bác sửa lại miếng thịt để nó có thể phủ lên toàn bộ vết tím. Tiếp tục đi, bác Hagrid, bác hãy kể cho chúng cháu bác làm gì ở đó! Ron nói. Bác hãy kể về cuộc tấn công của những người khổng lồ và Harry sẽ kể cho bác bạn ấy bị bọn Giám Ngục tấn công như thế nào- Bác bóp chặt cái ca và buông rơi miếng thịt cùng một lúc; một đống tương nước dãi, chè và máu rồng văng ra khỏi bàn khi bác Hagrid ho, nói lắp bắp và miếng thịt trượt xuống sàn. Cháu định nói gì vậy, bị bọn Giám ngục tấn công? bác Hagrid gầm lên. Bác không biết à? Hermione hỏi bác, mắt mở to. Bác chẳng biết cái gì hết trơn kể từ khi bác đi. Bác đang làm nhiệm vụ bí mật mà, bác hông muốn những con cú theo bác khắp mọi chốn – bọn Giám Ngục đáng nguyền rủa! Hông có gì nghiêm trọng chứ? Có nghiêm trọng, bọn chúng đến và tấn công cháu và thằng anh họ cháu, và sau đó Bộ Pháp thuật đuổi cháu khỏi trường - Cái gì? - và cháu phải ra trước một phiên toà và mọi thứ khác, nhưng hãy nói cho chúng cháu về những người khổng lồ trước đã. Cháu bị đuổi học! Hãy kể cho chúng cháu về kỳ nghỉ hè của bác và cháu sẽ kể cho bác chuyện của cháu. Bác Hagrid nhìn nó giận dữ bằng con mắt mở lớn. Harry nhìn trả, vẻ quả quyết vô tội hiện rõ trên mặt nó. Thôi được , bác Hagrid nói với giọng đầu hàng. Bác cúi xuống và giật miếng thịt rồng ra khỏi miệng con Fang. Ôi, bác Hagrid, đừng làm như thế, nó không vệ sinh lắm đâu— Hermione bắt đầu, nhưngt Hagrid đã ấp miếng thịt trở lại con mắt sưng phồng của mình. Bác uống thêm một ngụm nước trà nữa để lấy hơi, sau đó nói, Bọn bác ra đi ngay sau khi học kỳ kết thúc- Bà Maxime đi cùng bác đúng không? Hermione nói xen vào. Phải rồi , bác Hagrid nói, và một vẻ dịu dàng xuất hiện trên vùng vài insơ của khuôn mặt bác, chỗ chưa bị bộ râu hay miếng thịt che khuất mất. Phải, hai người bọn bác cùng đi. Và bác phải nói điều này, bà ấy chẳng sợ điều gì hết, bà Olympe ấy. Các các biết đấy, bà ấy rất tốt, ăn mặc lịch sự, và biết rõ noiư chúng ta sẽ đến, bác tự hỏi bà ấy cảm thấy như thế nào khi trèo qua những tảng đá và ngủ trong các hang động, nhưng bà ấy không hề phàn nàn. Bác có biết nơi bác đến ở chỗ nào không? Harry lặp lại. Bác có biết những người khổng lồ đó ở đâu không? À, cụ Dumbledore biết, và cụ nói cho bác, bác Hagrid nói. Are they hidden? Ron hỏi. Nó có bí mật không, họ ở đâu ạ? Cũng không bí mật lắm đâu bác Hagrid nói, lắc lắc cái đầu bờm xờm. Đó chỉ là phần lớn các phù thuỷ không bao giờ thắc mắc la bọn họ ở đâu thôi, khá xa chỗ này đấy. Nhưng ở nơi đó bọn họ zất khó chạm trán với con người, vì vậy chúng ta cần phải có những chỉ dẫn của cụ Dumbledore. Chúng ta phải mất khoảng 1 tháng để đi đến đó - Một tháng? Ron nói, như thể là cạu chưa bao giờ nge nói tới một chuyến đi dài và lâu như vậy. Nhưng mà - nhưng sao bác không sử dụng một Khoá Cảng hay một cái gì đại loại như thế? Có một vẻ lạ lùng hiện ra trong con mắt không bị che khuất của bác Hagrid khi bác nhìn Ron đầy dò xét; cái nhìn gần như thương hại. Chúng ta đang bị theo dõi, Ron, bác cộc cằn nói. Ý bác là gì vậy? Cháu không hiểu à, bác Hagrid nói. Bộ đang để mắt đến cụ Dumbledore và bất kỳ ai mà họ nghi là đứng về phe của, ờ - Chúng cháu biết điều đó, Harry nói nhanh, nó nóng lòng muốn nghe phần còn lại trong câu chuyện của bác Hagrid, chúng cháu biết Bộ đang theo dõi cụ Dumbledore - Vì thế bác đã không thể sử dụng phép thuật để đi đến đó? Ron hỏi, trông có vẻ rất sững sờ, bác đã đi theo cách của dân Muggles? À, cũng không hoàn toàn chính xác là như thế bác Hagrid nói không cởi mở lắm. Bọn bác chỉ hết sức cẩn thận thôi, bởi vì bác và Olympe, chúng ta có cỡi chổi, thỉnh thoảng thôi — Ron tạo ra một tiếng động có vẻ nửa gần như tiếng huýt và nửa giống tiếng hít vào và vội vàng uống một ngụm nước trà. - vì vậy chúng ta cũng không vất vả lắm. Bọn bác giả như là đang đi nghỉ cùng nhau, và bọn bác đã đi đến Pháp giống như là bọn bác... Bác đi thẳng đến chỗ trường của Olympes, bởi bọn bác bít là sẽ bị người của Bộ bám đuôi. Chúng ta phỉa đi hết sức chậm, bởi bác không thực sự được sử dụng pháp thuật và bọn bác bít là Bộ đang tìm lý do để bắt giam bọn bác. Nhưng bọn bác cố gắng để con chó bám đuôi đó lượn quanh Dee-John — Ôi không, Dijon? Hermione nói vẻ thích thú. Cháu đã ở đó vào kỳ nghỉ, bác có nhìn thấy -? Cô bé ngừng bặt khi bắt gặp vẻ mặt của Ron. Chúng ta có cơ hội sử dụng pháp thuật và đó không phải làmột chuyến đi tồi. Bọn bác đã chạy như những người khổng lồ điên khùng đến biên giới Ba Lan vfa bác đã có một chút bất đồng với một con ma cà rồng trong một quán rượu ở Minsk, nhưng sau đó thì mọi việc đều trôi chảy hơn. Và khi bọn bác đến nơi, bọn bác đã men theo đường mòn lên núi, tìm kiếm dấu hiệu của bọn họ… Bọn bác không được sử dụng phép thuật khi bọn bác ở gần bọn họ. Một phần bởi vì bọn họ không thích các phù thuỷ và chúng ta không muốn họ quay lưng quá sớm, và một phần bởi vì cụ Dumbledore đã cảnh báo chúng ta Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là ai cũng đang có ý định về bọn người khổng lồ. Có vẻ lạ lùng nhưng hắn ta đã gửi thống điệp đến những người khổng lồ rồi. Cụ nói là chúng ta phải hết sức cẩn thận đừng có lôi kéo sự chú ý về phía chúng ra khi chúng ta ở đó phòng trường hợp có bọn tử Thần Thựuc tử lượn quanh đó. Bác Hagrid ngừng lại để uống một ngụm trà lớn. Tiếp đi bác! Harry nói vẻ thúc giục. Bọn bác đã tìm thấy họ, bác Hagrid nói không màu mè và có chút khoe khoang nào. Bọn bác vượt qua một mỏm núi vào một đêm và thấy bọn họ ở đó, ngay dưới bọn bác. Có những đống lửa nhỏ đang cháy và những cái bóng khổng lồ … trông như là những ngọn núi đang chuyển động . Họ lớn chừng nào hả bác? Ron hỏi với giọng hạ thấp. Cao khoảng 20 feet, bác Hagrid nói. Một số thậm chí cao đến 25 feet. Và bọn họ có bao nhiêu người? Harry hỏi. Bác nghĩ là khoảng 70 hoặc 80, bác Hagrid nói. Đó là tất cả ạ? Hermione nói. Ờ phải, bác Hagrid buồn rầu nói, chỉ còn 80 người, và còn những nhóm khác nữa, khoảng 100 nhóm khác nhau trên khắp thế giới. Nhưng bọn họ đang chết giần theo thời gian. Các phù thuỷ tiêu diệt một số, dĩ nhiên, nhưng chủ yếu là bọn họ tiêu diệt lẫn nhau, và bây giờ bọn họ chết còn nhanh hơn bao giờ hết. Bọn họ không bị buộc phải sống co cụm với nhau như vầy . cụ Dumbledore nói đó là lỗi của chúng ta, là lỗi của các phù thuỷ đã buộc họ phải ra đi và sống cách xa chúng ta, và họ không có cơ hội đoàn kết với nhau để tự bảo vệ. Rồi sao nữa, Harry nói, bác nhìn thấy họ và cái gì xảy ra sau đó? Chúng ta đợi đến sáng hôm sau, vì không muốn đi đên chỗ họ với vẻ lén lút trong đêm, cho sự an toàn của bản thân chúng ta thôi, bác Hagrid nói. &quot;Vào khoảng 3h sáng bộn họ đã say ngủ tại nơi họ ngồi . Bọn ta không dám ngủ. Chì vì chúng ta muốn chắc chắn là không ai trong số họ thức giấc và đi đến chỗ chúng ta đứng, và lý do khác là tiếng ngáy của bác không đáng tin cậy lắm. Có một cơn tuyết lở lúc gần sáng . Dù sao, khi trời sáng, chúng ta đi xuống và gặp họ. Bác đi như thế nào ạ? Ron nói, trông nó có vẻ khiếp sợ. Bác chỉ đơn giản là đi thẳng đến lều của một người khổng lồ thôi à? À, cụ Dumbledore đã bày cho bác phải làm như thế nào, bác Hagrid nói. Trao cho vị Gurg những món quà, bày tỏ cho ông ấy thấy sự kính trọng của mình, các cháu bít đấy. Bác đã đưa trao quà cho ai ạ? Harry hỏi. Ồ, vị Gurg – nghĩa là người đứng đầu. Làm sao bác có thể biết ai là Người Đứng Đầu được? Ron hỏi. Hagrid làu bàu với vẻ thích thú. Rất đơn giản, bác nói. Người Đứng Đầu là người to lớn nhất, xấu xí nhất và lười biếng nhất. Là người chỉ ngồi đó chờ những người khác mang thức an dâng cho mình. Những con dê chết và những thứ tương tự. Tên ngườ đó là Karkus. Bác ước ông ấy cao khoảng 22 đến 23 và trọng lượng tương đương hai con voi đực. Da trông như da con tê giác. Và bác đi thẳng đến chỗ ông ấy? Hermione nín thở nói. Ờ… chúng ta đi đến chỗ ông ấy đang nằm trong thung lũng. Bọn họ đang ở trong chỗ trũng giữa bôn ngọn núi cao đẹp đẽ, bên cạnh một cái hồ núi, còn Karkus đang nằm cạnh bờ hồ, la hét những người khác mang thức ăn lại chô ông ấy và vợ ông ta. Olympe và bác đi xuống men theo sườn núi - Thế họ không cố giết bác khi bọn họ nhìn thấy bác à? Ron hoài nghi hỏi. Chắc chắn là bọn họ có ý tưởng đó trong đầu, bác Hagrid nói, và nhún vai vẻ coi khinh, nhưng chúng ta là điều mà cụ Dumbledore bảo, đó là giơ món quà lên cao, nhìn hong rời mắt khỏi Người Đứng Đầu và lờ những người khác đi. Đó là những cái mà chúng ta đã làm. Và những người còn lại sẽ im lặng quan sát chúng ta đi qua và chúng ta có thể đi thẳng đến dưới chân Karkus, chúng ta cúi đầu chào và đặt các quà tặng ngay trước mặt ông ta. Bác đã đưa tặng món quà gì vậy? Ron hăm hở hỏi. Thức ăn à? Không, ông ta có tất cả những thức ăn ông ta cần rồi, bác Hagrid nói. Chúng ta mang cho ông ta một phép màu. Những người khổng lồ thích phép thuật, họ chỉ không thích chúng ta sử dụng phép thuật để chống lại bọn họ thôi. Dù sao, đó cùng là lần đầu tiên chúng ta trao cho họ một chùm lửa Gubraithian. Hermione nói khẽ, Không thể như thế được! , nhưng Harry và Ron cả hai nhăn mặt vẻ không hiểu. Một chùm -? Lửa bất diệt, Hermione cáu kỉnh nói, các bạn nên biết là giáo sư Flitwick đã nhắc đến nó tới hai lần lận trong lớp học! Ờ, dù sao, bác Hagrid nhanh chóng nói, xen vào trước khi Ron có thể đáp trả, cụ Dumbledore đã ếm bùa vào chùm lửa để nó cháy mãi không bao giờ tắt, điều đó không phải phù thuỷ nào cũng có thể làm được, và bác đã đặt cái chùm lửa đó trên tuyết dưới chân Karkus và nói, &quot;Một món quà từ Albus Dumbledore gửi cho Người Đứng Đầu những người khổng lồ kèm theo những lời chào trân trọng nhất. &quot; Và ông Karkus đã nói gì? Harry nôn nóng hỏi. Chẳng gì cả , bác Hagrid nói. ông ấy không nói được tiếng Anh. Bác nói giỡn à! Không hề gì, bác Hagrid nói không chút nao núng, cụ Dumbledore đã cảnh báo bác về điều đó có thể xáy ra. Karkus bít đủ để kêu một vài người khổng lồ bít thứ tiếng của chúng ta và người đó đã dịch lại cho ông ấy. Thế ông ta thích món quà chứ ạ? Ron hỏi. Tất nhiên rồi, nó như là một cơn bão khi họ hiểu đó là cái gì, bác Hagrid vừa nói vừa lật miếng thịt rồng lại và áp mặt mát hơn vào con mắt bị sưng. Bọn họ rất hài lòng. Và rồi bác nói, &quot;Ngài Albus Dumbledore đề nghị Người Đứng Đầu sẽ trả lời cho ông một thông điệp khi chúng ta quay trở lại cùng một món quà khác vào ngày mai.&quot; Thế tại sao bác không nói với họ vào ngay hôm đó? Hermione hỏi. Cụ Dumbledore muốn chúng ta tiến hành từ từ thôi, bác Hagrid nói. Hãy để cho họ thấy là chúng ta sẽ giữa lời hứa. Chúng ta trở lại vào ngày mai zới một món quà khác và chúng ta lại trở lại zới một món quà khác nữa - để tạo ấn tượng tốt với bọn họ? Và cho họ thời gian để kiểm tra xem liệu món quà đầu tiên của chúng ta có tốt không, làm cho họ háo hức hơn. Trong bất kỳ trường hợp nào, những người khổng lồ như Karkus – sẽ chất lên họ vô số thông tin và họ sẽ giết chóc chỉ để đơn giản hoá mọi việc. Vì thế chúng ta chỉ cúi chào, zời khỏi chỗ đó và tìm một cái hang nhỏ xinh đẹp để qua đêm, và sáng hôm sau nữa chúng ta trở lại, lần này chúng ta thấy Karkus đang ngồi đợi chúng ta, tất cả bọn họ đều rất háo hức. Và bác đã trò chuyện với ông ta? Ờ. Đầu tiên, chúng ta tặng ông ấy một cái mũ trụ dùng trong giao chiến rất đẹp – những con yêu tinh đã làm ra và nó không thể phá huỷ được, các cháu bít đấy – sau đó chúng ta ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện. Ông ấy nói gì? Không nhiều, bác Hagrid nói. Ông ấy lắng nghe là chủ yếu. Nhưng họ tỏ ra có những tín hiệu tốt. Ông ấy đã được nghe về cụ Dumbledore, rằng cụ phản đối việc tiêu diệt những người khổng lồ cuối cùng ở Anh. Karkus có vẻ rất qua tâm đến những điều cụ Dumbledore đã nói. Và một vài người khác, đặc biệt là những người có chút ít tiếng Anh, họ tụ tập xung quanh và cũng lắng nghe. Chúng ta đã tràn trề hy vọng khi chúng ta đi khỏi vào ngày hôm đó. Chúng ta đã hứa là sẽ quay trở lại vào buổi sáng tiếp theo với một món quà khác … Nhưng tối hôm đó, tất cả đã thay đổi. Bác định nói gì cơ ạ? Ron hấp tấp nói. Ờ, như bác đã nói, bọn họ không sống tập trung cùng nhau, những người khổng lồ đó, bác Hagrid buồn bã nói. Không thành từng nhóm lớn như vầy. Họ không thể tự giúp đỡ chính bọn họ, cứ vài tuần, bọn họ lại giết chóc lẫn nhau vợi đi một nửa. Những người đàn ông đánh nhau với những người đàn ông, cón những người đàn bà thì đánh lẫn nhau, và họ đánh nhau thậm chí không vì những cuộc tranh giành thức ăn, lửa hay những chỗ ngủ tốt. Các cháu hãy nghĩ xem, thử hình dung cuộc chiến đấu của bọn họ kết thúc như thế nào, bọn họ tách khỏi nhau, nhưng … Bác Hagrid thở đánh sượt một cái. Đêm đó, một cuộc chiến đã nổ ra, chúng ta nhìn thấy nó từ trên miệng cái hang mà chúng ta qua đêm, chúng ta nhìn xuống thung lũng. Cuộc chiến diẫn ra trong vài giờ, các cháu sẽ không thể hình dung ra những tiếng động kinh khủng đó đâu. Và khi mặt trời mọc, tuyết nhuộm đỏ máu, còn cái đầu của ông ta đã nằm ở đấy hồ. Đầu của ai cơ ạ? Hermione nói hổn hển. Của Karkus, bác Hagrid nặng nề nói. Bọn họ đã có người đứng đầu mới, tên là Golgomath. Bác thở dài. Chúng ta đã không mặc cả gì với Người Đứng Đầu mới trong hai ngày sau khi chúng ta đã thiết lập đươcj mối quan hệ thân thiện với người đầu tiên, và chúng ta có cảm giác là Golgomath sẽ không thiết tha lắng nghe chúng ta, nhưng chúng ta phải thử xem. Bác đi đến nói chuyện với hắn ta? Ron sợ hãi hỏi. Sau khi bác nhìn thấy hắn cắt đầu một người khổng lồ khác? Tất nhiên là chúng ta phải làm như thế, bác Hagrid nói, chúng ta không thể đi chừng ấy quãng đường rồi để từ bỏ tất cả chỉ sau có hai ngày! Chúng ta đi xuống đó với món quà tiếp theo chúng ta định tặng cho Karkus. Bác đã bít là không ổn trước khi bác mở miệng. Hắn ta ngồi đó, đầu đội mũ trụ của Karkus, liếc mắt khả ố nhìn chúng ta khi chúng ta lại gần. Hắn rất đồ sộ, là một trong những người to lớn nhất ở đó. Hắn có mái tóc đen, răng đều và đeo vòng cổ làm bằng xương. một số có vẻ là xương người. Bác đưa món quà ra-một cuộn da rồng thiệt bự - và nói, &quot;Một món quà tặng cho Người đứng đầu những người khổng lồ —&quot; Điều tiếp theo bác được bít, là bác bị treo ngược trên chân, lơ lửng trong không khí, hai tuỳ tùng của hắn đã túm lấy bác. Hermione giơ cả hai tay bịt lấy miệng. Làm thế nào mà bác thoát khỏi đó được? Harry hỏi. Bác sẽ chẳng thể nào thoát ra được nếu không có bà Olympe ở đó, bác Hagrid nói. Bà ấy rút cây đũa phép ra và thực hiện một câu thần chú nhanh nhất mà bác đã từng nhìn thấy. Thật là đáng kinh ngạc. Tấn công hai tên đang nắm bác vào mắt với lời nguyền Conjunctivitus và bọn họ phải thả bác ra –nhưng chúng ta đã gặp rắc rối lớn sau đó, bởi vì chúng ta đã sử dụng pháp thuật chống lạo họ, và đó là cái mà những người khổng lồ ghét nhứt ở các phù thuỷ. Chúng ta phải thoát cho mau và chúng ta bít rằng chẳng có cách nào có thể vào cái lều đó nữa. Ồ, bác Hagrid, Ron lặng lẽ nói. Thế sau bác lâu trở về đây thê nếu bác chỉ ở đó có ba ngày? Hermione hỏi. Chúng ta đã không đi khỏi đó sau ba ngày! bác Hagrid nói, trông có vẻ bị xúc phạm. cụ Dumbledore đã tin cậy vào chúng ta! Nhưng bác vừa nói là chẳng có cách nào để có thể quay trở lại đó cơ mà! Có phải hiẻn nhiên như ban ngày là chúng ta không thể đâu. Chúng ta chỉ suy nghĩ lại một chút. ở lại thêm vài ngày trong hang và quan sát . Và cái mà chúng ta nhìn thấy không được tốt cho lắm. Hắn lại cắt đầu ai đó à? Hermione hỏi, giọng cô coe vẻ phẫn nộ. Không, bác Hagrid nói, Bác ước là hắn bị cắt đầu. Bác định nói gì vậy? ý bác là chúng ta chẳng bao lâu đã phát hiện ra là hắn không phải là chống lại toàn bộ giới phù thuỷ – hắn chỉ phản đối chúng ta thôi. Bọn Tử Thần Thực Tử? Harry nói nhanh. Phải, bác Hagrid u ám nói. Một vài tiên đến thăm hắn hàng ngày, mang theo quà cáp, và hắn không treo ngược lũ đó lên. Làm sao mà bác biết đó là những Tử Thần Thực Tử? Ron nói. Bởi vì bác nhận ra một tên trong bọn chúng, bác Hagrid gầm gừ. Macnair, có nhớ lão đó không? Gã đao phủ được gửi đến để giết con Buckbeak? Maniac, chính là hắn ta. Thích giết chóc như Golgomath; không hy vọng là bọn chúng trở nên tử tế được. Thế bọn Macnairs đã thuyết phục được những người khổng lồ đi theo Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai rồi chứ? Hermione nói. Hãy đừng có đoán mò, bác còn chưa kể hết chuyện mà! bác Hagrid phẫn nộ nói, bác chính là người ban đầu không muốn kể cho chúng bất cứ chuyện gì, bây giờ có vẻ rất phấn khích. Bác và bà Olympe đã nói chuyện với nhau và bọn bác nhất trí về điều đó bởi vì Người Đứng Đầu có vẻ ngả về phía Kẻ-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy không có nghĩa là tất cả những người khổng lồ đều như thế. Chúng ta phải thử cố và thuyết phục một số người khács, những người không muốn Golgomath làm Người Đứng Đầu. Làm sao bác có thể biết được bọn họ là những người nào? Ron hỏi. À thì, họ là những người bị đánh đập, đúng không? bác Hagrid nói hết sức kiên nhẫn. Những người mong muốn tránh xa khỏi tên Golgomath, trốn trong những cái hang xung quanh đó như chúng ta vẫn làm. Và rồi chúng ta quyết định lục lọi quanh những cái hang vào ban đêm và tìm hiểu xem liệu chúng ta có thể thuyết phục nổi một vài người trong số họ không. Bác mò mẫm trong những cái hang tối để tìm kiếm những người khổng lồ? Ron nói, rõ ràng có sự kính trọng trong giọng nó. Phải, không phải những người khổng lồ lo ngại chúng ta nhất, bác Hagrid nói. Bon Tử Thần Thực Tử rấ quan tâm theo dõi chúng ta. Cụ Dumbledore đã nói cho chúng ta chúng ta cố gắng không khuấy động bọn chóng lên nếu chúng ta tránh được điều đó, và vấn đề là ở chỗ bọn chúng bít chúng ta đang ở quanh đó — tên Golgomath đã kể cho bọn chúng vầ chúng ta. Vào ban đêm, khi những người khổng lồ đã ngủ và chúng ta muốn đi vào các hang động, , Macnair và một tên nữa lén lút lượn quanh các quả núi để tìm chúng ta. Bác đã phải rất khó khăn để ngăn bà Olympe không nhảy xổ vào bọn chúng, bác Hagrid nói, mép bác nhếch lên, nâng cả bộ râu rậm rạp, bà ấy nóng lòng tấn công bọn chúng… bà ấy rất khó tả khi bị chọc tức, bà Olympe ấy… nảy lửa, các cháu bít đấy… có lẽ là do dòng máu Pháp trong người bà ấy… Hagrid mơ màng nhìn vào đống lửa. Harry để cho bác hồi tưởng lại trong 30 giây trước khi lên tiếng thúc giục bác. Sau đó như thế nào nữa ạ? Bác có lại gần được những người khổng lồ nào khác không? Cái gì cơ? à… à, có chứ, chúng ta đã gặp được. Phải, vào đêm thứ ba sau khi Karkus bị giết, chúng ta đi khỏi cái hang mà chúng ta lẩn trốn và hướng xuống thung lũng, đồng thời để mắt xem có tên Tử Thần Thực Tử nào lảng vảng quanh đó không. Cúng ta đi vào vài cái hang, nhưng chẳng thấy ai cả - sau đó, ở cái hang thứ sáu, chúng ta gặp được ba người khổng lồ đang lẩn trốn . Cái hang đó chắc là bị lèn chặt, Ron nói. Nó không phải là một căn phòng để cho một Kneazle, bác Hagrid nói. Chẳng lẽ họ không tấn công bác khi họ nhìn thấy bác à? Hermione hỏi. Chắc chắn là họ sẽ làm điều đó nếu như họ có khả năng, bác Hagrid nói, nhung họ bị thương rất nặng, cả ba người; Golgomath đã đánh bọn họ đến bất tỉnh; bọn họ tỉnh dậy và bò vào nơi ẩn náu gần nhất mà họ có thể tìm được. Rất may là một người trong bọn họ có thể nói được một chút tiếng Anh và anh ta đã dịch cho những người khác, và những điều mà chúng ta nói ra có vẻ cho phản ứng không tồi lắm. Vì thế chúng ta tiếp tục quay trở lại, thăm những người bị thương … Bác nghĩ bọn bác có khoảng 6 hay bảy người đã tin bọn bác ở một điểm . Sáu hoặc bảy? Ron háo hức nói. Thật không tệ nhỉ – thế bọn họ có đến đây và cùng với chúng ta đánh nhau với Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không? Nhưng Hermione nói, ý bác là gì khi bác nói &quot;ở một điểm&quot;, bác Hagrid? Bác Hagrid nhìn cô bé buồn rầu. Golgomath lùng sục các hang. Những người còn sống sót sau đó không muốn tiếp tục với chúng ta nữa. Thế… thế sẽ chẳng có người khổng lồ nào đến đây nữa à? Ron nói, trông rất thất vọng. Không có, bác Hagrid nói, thốt ra một hơi thở dài khi bác lật mặt lạnh hơn của miếng thịt áp vào mặt, nhưng chúng ta đã thực hiện được cái mà chúng ta định làm, chúng ta đã trao cho bọn họ một thông điệp của cụ Dumbledore, một số bọn họ đã nghe được thông điệp đó và bác tin là một số sẽ nhớ thông điệp đó. Có khả năng nào đó họ sẽ không muốn ở lại với Golgomath, bọn họ sẽ đi khỏi những ngọn núi, khi đó, có khả năng họ sẽ nhớ đến sự thân thiện của cụ Dumbledore… cvà có thể họ sẽ đến đây. Tuyết đang rơi ngoài cửa sổ. Harry nhận thấy gấy áo của nó bị ngấm ướt sũng: con Fang đang chảy dãi dớt khi ngả đâu trên vạt áo của nó. Bác Hagrid? sau một lúc, Hermione lặng lẽ nói. Hả? Bác có… có dấu hiệu gì … bác có nghe được gì về … về… mẹ của bác khi bác ở đó không? Con mắt không bị che khuất của bác Hagrid dừng lại trên cô bé và Hermione trông rất sợ hãi. Cháu xin lỗi… cháu… thôi quên nó đi - Đã chết, Hagrid lẩm bẩm. Đã chết cách đây nhiều năm. Họ nói với bác như thế. Ôi… cháu… cháu rất tiếc Hermione nói với giọng rất nhỏ. Bác Hagrid nhún bờ vai khổng lồ của mình. Không cần đâu, bác nói ngắn gọn. Bác cũng không thể nhớ được nhiều về bà ấy. Bà ấy không phải là một người mẹ tốt. Bọn chúng lại im lặng. Hermione căng thẳng liếc nhìn Harry và Ron , rõ ràng là đợi bọn chúng mở miệng. Nhưng bác vẫn chưa giải thích là làm thế nào bác lại ở trong tình trạng này, bác Hagrid, Ron nói, ra hiệu chỉ về bộ mặt đầy máu của bác Hagrid. Hặc là tại sao bác lại trở vè muộn như vầy, Harry nói. Chú Sirius nói bà Maxime đã trở về chỗ của bà ấy lâu rồi - Ai đã tấn công bác? Ron nói. Bác không bị tấn công! bác Hagrid nói khẳng định. Bác - Nhưng phần cuối của câu bị ngừng lại bất thình lình bởi tiếng gỗ cửa. Hermione há hốc miệng; cái ca của cô bé trượt khỏi những ngón tay và rơi vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà; con Fang sủa ăng ẳng. Bốn người nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh lối cửa ra vào. Cái bóng của một ai đó nhỏ và béo lùn lờ mờ hiện ra qua lớp rèm mỏng. Bà ta đấy! Ron thì thầm. Chui vào đây mau lên! Harry nói gấp; chộp lấy cái áo tàng hình, nó trùm nó qua mình và Hermione trong khi Ron chạy vòng qua cái bàn và cũng chui vào dưới cái áo. Đứng chen chúc với nhau, bọn chúng dồn lại vào góc nhà. Con Fang sủa như điên dại về phía cánh cửa. Bác Hagrid trông rất bối rối. Bác Hagrid, giấu những cái ca của chúng cháu đi! Bác Hagrid cầm những cái ca của Harry và Ron lên, đem nhét chúng dưới tấm thảm trong cái ổ của con Fang. Con Fang đang cào cào vào cánh cửa; bác Hagrid dùng chân đẩy con chó tránh đường và mở cánh cửa. Giáo sư Umbridge đang đứng trước cửa, mặc một cái áo choàng len màu xanh lục, một cái mũ cùng màu với hai miếng che tai. Môi bĩu ra, bà ta ngả ra sau để nhìn gương mặt của bác Hagrid; bà ta chỉ đứng đến ngang rốn của bác. Thế là, bà ta nói chậm và to, như thể nói voí một người bị điếc. Ông là Hagrid đúng không? Không đợi câu trả lời, bà ta đi vào căn nhà, đôi mắt lối của bà ta đảo theo mọi hướng. Đi ra, bà ta cáu kỉnh nói, đấp đập cái túi xách tay vào con Fang, lúc này dang nhẩy lên theo và cố gắng liếm mặt bà ta. Ờ – Tô không muốn tỏ ra thô lỗ, bác Hagrid nói, và nhìn chằm chằm vào bà ta, nhưng bà là cái đồ chết tiệt nào vậy? Tên tôi là Dolores Umbridge. Đôi mắt của bà ta nhìn bao quát cả căn lều. Chúng nhìn thẳng vào cái góc Harry đang đứng tới hai lần, xuyên giữa Ron và Hermione. Dolores Umbridge? bác Hagrid nói, giọng có vẻ bối rối. Tôi nghĩ là bà làm ở Bộ – bà làm việc với ông Fudge đúng không? Tôi là Trợ lý cao cấp của ông Bộ trưởng, đúng đấy, bà Umbridge nói, và đi qua lại trong căn lều, xem xét kỹ mọi thứ, từ cái túi dết để dựa vào tường tới cái áo choàng lữ hành được cởi ra. Bây giờ tôi là giáo viên môn Phòng chốn Nghệ thuật hắc ám - Bà thật là dũng cảm, bác Hagrid nói, không có nhiều người muốn nhận công việc đó. - và là Thanh tra Giáo dục cao cấp của Hogwarts, bà Umbridge nói, không tỏ ra dấu hiệu nào là bà ta nghe thấy những lời bác nói. Cái gì cơ? bác Hagrid nói và cau mày. Chính xác là cái tôi đang định hỏi bác đây, bà Umbridge nói và chỉ vào những mảnh sứ vỡ tren sàn vốn là cái ca của Hermione. À, bác Hagrid nói, liếc nhìn vào gốc nhà nơi Harry, Ron và Hermione đang nấp, À, đó là… đó là do con Fang. Nó làm vỡ cái ca. Vì thế tôi phải sử dụng cái này để thay thế. Bác Hagrid chỉ vào cái ca mà bác đang uống, một tay bác vẫn ấp miếng thịt bò lên con mắt. Bà Umbridge đứng đối diện với bác, xem xét diện mạo bác một cách chi tiết chứ không nhìn quanh căn lều nữa. Tôi nghe thấy có giọng nói, bà ta lặng lẽ nói. Tôi trò chuyện với con Fang, bác Hagrid quả quyết nói. Và nó đáp chuyện bác? À… ở khía cạnh đó , bác Hagrid nói, trong không được thoải mái. Tôi đôi khi có thể nói rằng con Fang gần giống với người - Có ba dấu chân trên tuyết dẫn từ lâu đầi đến lều của bác, bà Umbridge nói ngọt xớt. Hermione thở hổn hển; Harry giưo tay lên bịt miệng cô bé. Rất may, con Fang đang đánh hơi khụt khịt ầm ỹ xung quanh gấu áo của giáo sư Umbridge và bà ta không có vẻ là đã nghe thấy những tiếng động đó. Ờ, Tôi chỉ vừa mới trở về, bác Hagrid nói, vẫy vẫy tay về phía cái túi dết. Có thể có ai đó đến gọi tôi lúc sớm và tôi không gặp được họ. Không có dầu chân đi rời kòi lều bác. À, tôi… tôi không bít được, có thể là … bác Hagrid nói, giật mạnh bộ râu một cách căng thẳng và lại liếc về phía Harry, Ron và Hermione đứng, như thể cầu cứu sự giúp đỡ. E hèm… Umbridge lượn quanh ngôi nhà, sục sạo hết chiều dài của căn lều, xem xét hết sức cẩn thận. Bà ta cúi gập người nhòm xuống dưới giường. Bà ta mở tủ chén của bác Hagrid. Bà ta lướt ngang cách có 2 insơ qua chỗ Harry, Ron và Hermione đang đứng ép sát vào tường; dạ dầy của Harry lộn tùng phèo khi bà ta đi ngang qua. Sau khi xem xét kỹ cái vạc khổng lồ bác Hagrid dùng để nấu ăn, bà ta vòng trở lại và nói, Có chuyện gì xảy ra với bác vậy? Làm sao mà bác lại có những vết thương đó? Bác Hagrid vội vàng bỏ miêng thịt rồng ra khỏi mặt, theo ý kiến của Harry, phương pháp của bác có vẻ sai lầm, bởi cái đám tím đen quanh mắt bác bây giờ trông càng rõ, không phải là do máu tươi và khô bám trên mặt bác. À, tôi… tôi bị một tai nạn nhỏ, bác dè dặt nói. Tai nạn như thế nào? Tôi – tôi bị ngã. Bác bị ngã, bà ta lặp lại hết sức lạnh lùng. Phải, đúng vậy. từ… từ chổi một người bạn. Tự tôi không bay. Bà xem, với thân hình tôi như vầy, tôi không nghĩ là có cây chổi nào có thể mang được tôi. Bạn của tôi có nuôi lây giống những con ngựa Abraxan, tôi hông bít là bà đã nhìn thấy chúng bao giờ chưa, ngực nở nang, có cánh, bà bít đấy, tôi đã cưỡi một chút và rồi - Bác đã ở đâu? bà Umbridge hỏi, lạnh lùng cắt ngang câu nói lắp bắp của bác Hagrid. Tôi đã -? Ở đâu, đúng thế, bà ta nói. Học kỳ đã bắt đầu cách đây hai tháng. Một giáo viên khác phải dậy thay cho bác. Không một ai trong số đồng nghiệp của bác có thể cho tôi bất kỳ thông tin nào về nơi bác đang ở. Bác đã không để lại địa chỉ. Bác đã ở đâu? Có một lúc dừng trong khi bác Hagrid nhìn chằm chằm bà ta với con mắt không bị che phủ nữa. Harry gần như có thể nge được đầu bác đang làm việc điên cuồng. Tôi – Tôi đi chữa bệnh, bác nói. Chữa bệnh, giáo sư Umbridge nhắc lại. Dôi mắt của bà ta dò xét bộ mặt sưng vù và đổi màu của bác Hagrid; máu rồng chày từ từ thành dòng trên cái áo chẽn lưng của bác. Tôi hiểu. Phải, bác Hagrid nói, tôi cần một chút không khí trong lành, bà bít đấy... Phải, với vai trò là người gác cửa, không khí trong lành quả là khó kiếm, bà Umbridge ngọt ngào nói. Khoảng nhỏ chưa bị ngả màu tím hay đen trên gương mặt bác Hagrid giãn ra. À vâng... chỉ là thay đổi không khí một chút, bà bít... Không khí vùng núi à? bà Umbridge ngọt ngào nói . Bà ta biết, Harry tuyệt vọng nghĩ. Núi? Hagrid lặp lại, rõ ràng bác đang nghĩ hết sức nhanh. Không, tôi đến miền Nam nước Pháp. một chút nắng … và biển. Thật à? bà Umbridge nói. Bác có vẻ không rám nắng lắm. À… vâng… tôi có làn da nhậy cảm, bác Hagrid nói, cố gắng nở nụ cười lấy lòng. Harry để ý là hai răng bác đã gãy. Bà Umbridge nhìn bác lạnh lùng; nụ cười của bác chuyển thành ngập ngừng. Sau đó, bà ta nhấc cái túi sách của bà ta lên cao hơn một chút, máng nó vào tay và nói, Tất nhiên là tôi sẽ phải thông báo với Bộ về việc bác trở về trễ. Được thôi , bác Hagrid nói, gật đầu đồng ý. Bác cũng cần phải biết, là với tư cách là Thanh tra Giáo dục cao cấp, nhiệm vụ rất đáng tiếc nhưng lại cần thiết của tôi là thanh tra các giáo viên đồng nghiệp của tôi. Vì thế, tôi có thể nói là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Bà ta quay ngoắt đi và tiến ra cửa. Bà thanh tra chúng tôi? Hagrid lặp lại, ngây người ra nhìn theo bà ta. À, vâng, bà Umbridge nhẹ nhàng nói, nhìn trở lại bác trong khi một tay đã để lên quả nắm cửa. Bộ quyết định loại bớt một số giáo viên không thích hợp, bác Hagrid. Chúc bác ngủ ngon. Bà ta đi khỏi sau khi đóng cửa đánh sầm. Harry định chui ra khỏi cái áo tàng hình nhưng Hermione lôi cổ tay nó lại. Chưa được, cô bé thở vào tai nó. Bà ấy có thể chưa đi đâu. Bác Hagrid có vẻ cũng nghĩ như vậy; bác chạy qua căn phòng vè kéo cái rèm qua bên độ vài insơ. Bà ấy đang trở lại lâu đài, bác hạ thấp giọng. Ôi trời… thanh tra mọi người, đúng bà ta hong? Phải, Harry nói, nó chui ra khỏi cái áo. Cô Trelawney đang ở trong thời gian thử thách … Hừm… thế bác định kế hoạch như thế nào với lớp học, bác Hagrid? Hermione hỏi. Ờ, các cháu đừng có lo về điều đó, bác đã bố trí hàng đồng bài giảng cho các cháu rồi, bác Hagrid hăng hái nói, nhặt miếng thịt rồng lên từ cái bàn và áp lại nó vào mắt bác. bác đang có một số sinh vật dành riêng cho năm học các cháu thi Chứng chì Phù thuỷ Thường đẳng; các cháu hãy chờ xem, bọn chúng thực sự đặc biệt. E hèm… đặc biệt theo cách nào ạ? Hermione cảnh giác hỏi. Bác sẽ không nói đâu , bác Hagrid sung sướng nói. Bác không muốn các cháu mất đi sự ngạc nhiên. Cẩn thận bác Hagrid, Hermione nôn nóng nói, cô không giả vờ nữa, Giáo sư Umbridge sẽ không vui một tẹo nào nếu bác mang vào lớp bất kỳ cái gì gây nguy hiểm đâu. Nguy hiểm? bác Hagrid nói, trông hết sức sửng sốt. Đừng có ngốc thế, bác sẽ hong mang cái gì nguy hiểm vào lớp học đâu! Ý bác là, bọn chúng có thể tự chăm sóc bản thân... Bác Hagrid, bác phải vượt qua kỳ thanh tra của bà Umbridge, và sẽ thực sự tốt nếu bà ấy nhìn thấy bác dậy bọn cháu làm thế nào để chăm sóc bọn Porlocks, hay giảng cho bọn cháu sự khác nhau giữa Knarls và Nhím Âu, những thứ như vậy! Hermione nghiêm túc nói. Mí đó đâu có vui , Hermione, bác Hagrid nói. Cái thứ mà bác có gây ấn tượng hơn nhiều. Bác đã có chúng hàng năm rồi, bác nghĩ bác là người duy nhất có giống sinh vật này ở Anh. Bác Hagrid… làm ơn đi… Hermione nói, có chút tuyệt vọng trong giọng cô bé. Bà Umbridge đang tìm cớ để giũ bỏ những giáo viên mà bà ta nghĩ là quá thân cận với cụ Dumbledore. Làm ơn đi, bác Hagrid, hãy dậy chúng cháu cái gì đó cũng được đủ để bọn cháu vượt qua kỳ thi Chứng chỉ Phù Thuỷ Thường đẳng. Nhưng bác Hagrid chỉ ngáp dài và hướng cái nhìn chỉ một bên mắt về phía cái giường khổng lồ ở trong góc. Nghe này, bác đã có một ngày rất dài và đã muộn rồi, bác nói, vỗ nhẹ lên vai Hermione, khiến cho đầu gối cô bé khuỵ xuống và đập vào sàn. Ôi – bác xin lỗi - Bác nắm lấy cổ áo và kéo cô bé lên. Các cháu đừng có lo lắng quá cho bác, bác xin hứa là bác đã chuẩn bị kỹ cho tiết học của các cháu, bác đã trở về … bây giờ tất cả các cháu tốt hơn hết là nên quay về lâu đài, và đừng có quên xoá các dấu chân đàng sau bọn cháu nhé! Mình không biết là liệu bạn có thể thuyết phục được bác ấy không, Ron nói sau một lát, khi bọn chúng đã kiểm tra thấy không có ai và trở về lâu đài, lội qua tuyết dầy, xoá mọi dấu vết đàng sau bằng cầu bùa chú Obliteration mà Hermione thực hiện khi bọn chúng rời đi. Mình sẽ quay lại đó vào ngày mai, Hermione quả quyết nói. Thậm chí là chuẩn bị bài giảng cho bác ấy nếu cần thiết. Mình không quan tâm nếu bà ta đuổi cô Trelawney nhưng bà ta không thể đuổi được bác Hagrid! J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Lhoxung Chương 21 Con mắt rắn Hermione quày quả trở lại túp lều của Hagrid trên một lớp tuyết dày hai food vào sáng Chủ nhật. Harry và Ron muốn đi cùng cô bé, nhưng núi bài tập về nhà của chúng đã đạt đến mức báo động, và chúng đành bất đắc dĩ ở lại phòng sinh hoạt chung, trong khi các học sinh khác giải trí với việc trượt patanh trên mặt hồ đóng băng, đi trượt tuyết và tệ hơn nữa là niệm phép cho những hòn tuyết bay lên tháp Gryffindor và đập mạnh vào cửa sổ.“Oi!” Ron kêu lên, cuối cùng cũng đã mất kiên nhẫn và thò đầu ra khỏi cửa sổ, “tớ là một huynh trưởng và nếu có thêm môt hòn tuyết nữa đập vào cửa sổ này thì – OUCH!”Nó rụt vội đầu vào, mặt phủ đầy tuyết.“Là anh Fred và George,” nó giận dữ nói, dập mạnh cửa sổ lại. “những tay càn quấy…”Hermione quay lại từ chỗ ông Hagrid ngay trước bữa trưa, run rẩy, áo choàng của cô bé ướt đẫm ngang đầu gối.“Thế?” Ron nói, nhìn lên khi cô bé đi vào. “Đã soạn hết các bài học cho bác ấy chưa?”“Ờ, mình đã cố,” cô bé u ám nói, ngồi vào cái ghế cạnh Harry. Cô bé rút đũa thần ra và và biễu diễn một điệu vẫy phức tạp khiến một luồng hơi ấm toả ra từ đầu đũa; rồi cô bé chỉ nó vào áo choàng của mình, để hong khô nó. “Bác ấy thậm chí còn không ở đó khi mình đến, mình gõ cửa ít nhất là nữa giờ liền. Và rồi bác ấy đi ra từ Khu Rừng...“Harry rên lên. Khu Rừng Cấm đầy những sinh vật có khả năng làm Hagrid bị sa thải. “Thế bác ấy nuôi con gì trong đó? Bác ấy có nói không?” nó hỏi.“Không,” Hermione đau khổ nói. “Bác ấy nói bác ấy muốn gây bất ngờ bằng những con ấy. Mình cố giải thích về Umbridge, nhưng bác ấy không hiểu được . Bác ấy cứ nói đi nói lại là chẳng ai muốn học Knarl bằng Chimaera &amp;lt;một loại quái vật, thường gặp trong các game FF &amp;gt; cả - ôi, mình không nghĩ là bác ấy đang nuôi một con Chimaera,” cô bé thêm vào với một cái nhìn hoảng hốt về phía Harry và Ron, “nhưng hình như bác ấy chưa thử, qua việc bác ấy than vãn về việc khó mà có được trứng của tụi nó. Mình đã nói không biết bao nhiêu lần là bác ấy nên theo giáo trình của cô Grubbly-Plank, thành thật mà nói mình không nghĩ rằng bác ấy nghe được phân nửa những gì mình nói. Bác ấy đang rất là hưng phấn, các bạn biết đấy. Và bác ấy vẫn không chịu kể vì sao mà bác ấy bị thương.”Sự xuất hiện trở lại bên bàn giáo viên của Hagrid vào buổi ăn sáng hôm sau không được các học sinh chào đón nồng nhiệt. Một số, như Fred, George và Lee thì reo lên vui mừng và chạy dọc theo lối đi giữa hai bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff để bắt cánh tay khổng lồ của Hagrid; một số khác, như Parvati và Lavender, trao đổi với nhau những cái nhìn buồn bã và lắc đầu. Harry biết rằng nhiều người trong bọn họ thích những bài học của giáo sư Grubbly-Plank hơn, và ít ra cũng có một phần tí tẹo trong nó hiểu được rằng họ có một lý do hợp lý: một lớp học lý tưởng của Grubbly-Plank không phải là một lớp học mà có ai đó có thể bị mất đầu.Harry, Ron và Hermione có phần e sợ khi đi xuống lớp học của Hagrid vào thứ ba, chúng mặc kỹ để chống lạnh. Harry lo lắng, không chỉ vì những thứ mà Hagrid có thể dùng để dạy chúng, mà còn về thái độ của những người người còn lại trong lớp, đặc biệt là Malfoy và đồng đảng, nếu như Umbridge đến quan sát lớp học.Tuy nhiên, chẳng ai thấy vị Thanh tra Cao cấp ấy đâu khi cả lớp xuyên qua màn tuyết về phía Hagrid, đang đứng đợi tụi nó bên bìa Rừng. Vẻ ngoài của ông không tạo được sự an tâm; những vết bầm có màu tím vào thứ Bảy nay đã chuyển sang màu lục và vàng, và một số vết thương của ông vẫn còn chảy máu. Harry không thể nào hiểu nổi điều này: có thể Hagrid đã bị tấn công bởi một loài sinh vật nào đó có nọc độc khiến cho những vết thương nó gây ra không lành lại được? Như thể để hoàn thành bức tranh u ám, Hagrid mang theo một cái gì đó trông giống như một nửa con bò chết trên vai ông.“Hôm nay chúng ta sẽ học ở đấy!” Hagrid vui vẻ gọi với những học sinh đang đi đến, hất đầu về phía những cái cây u ám phía sau ông. “Ở đấy kín đáo hơn! Dù sao thì chúng cũng thích bóng tối hơn!”“Cái gì thích bóng tối chứ?” Harry nghe Malfoy nói ngay với Crabbe và Goyle, một vẻ kinh sợ hiện ra trong giọng của nó. “Ông ta nói cái gì thích bóng tối hơn – bọn bây nghe không?”Harry nhớ rằng trước đây chỉ có một trường hợp mà Malfoy bước vào Khu Rừng Cấm; tên này không được can đảm lắm. Nó tự mỉm cười với chính mình; sau trận Quidditch vừa rồi thì bất kỳ cái gì khiến cho Malfoy bất an đều làm cho nó hài lòng.“Sẵn sàng gồi chứ?” Hagrid vui vẻ nói, nhìn quanh khắp lớp, “Được gồi, ta đã chuẩn bị sẵn một chuyến du ngoạn vào Khu Rừng Cấm cho mí học sinh năm thứ năm bọn bây. Tưởng tượng coi bọn ta có thể đi zà ngắm các sinh vật huyền bí trong môi trường tự nhiên của chúng. Nào, những thứ mà bọn ta sẽ học hôm nay rất hím thấy, ta cho gằng ta có thể là người duy nhứt ở Anh có thể huấn liện được chúng.”“Ông có chắc là chúng được huấn luyện rồi chứ?” Malfoy nói, vẻ kinh hoàng trong giọng nói càng rõ rệt. “Chỉ vì đây không phải là lần đầu tiên ông mang những thứ kinh dị vào lớp, đúng không?”Nhà Slytherin lao xao đồng ý và vài học sinh Gryffindor cũng có vẻ như cho rằng điều Malfoy nói là hợp lý.“Tất nhiên là chúng đã được huấn liện gồi,” Hagrid nói, quắc mắt nói và xốc con bò chết của ông lên cao hơn lên vào,“Thế chuyện gì đã xảy ra với mặt ông thế?” Malfoy hỏi.“Không phải chiện của trò!” Hagrid giận dữ nói, “Bây giờ, nếu bọn bây đã hỏi xong những câu hỏi ngớ ngẩn, thì đi theo ta!”Ông quay lại và đi thẳng vào Khu Rừng. Không có ai có vẻ sẵn lòng đi theo ông. Harry liếc nhìn Ron và Hermione, cô bé thở dài nhưng gật đầu, và ba đứa bọn chúng bắt đầu đi theo sau Hagrid, dẫn đầu cả lớp.Chúng đi được khoảng mười phút thì họ đến một nơi mà cây mọc rất um tùm khiến cảnh vật tối tăm chạng vạng và không có tuyết bám trên nền đất. Với một tiếng càu nhàu, Hagrid ném nữa con bò của ông xuống nền đất, bước lùi lại và quay mặt về phía cả lớp, phần lớn đều đang đi len lỏi qua những cái cây về phía ông, nhìn quanh đầy lo lắng như thể chờ đợi sẽ bị tấn công bất kỳ lúc nào.“Tập hợp lại đây, tập hợp lại đây,” Hagrid khuyến khích, “Bây giờ thì, chúng sẽ bị hấp zẫn bởi mùi thịt và ta cũng sẽ gọi chúng, bởi zì chúng bít và thích ta.”Ông quay lại, lắc mạnh đầu để rũ tóc khỏi mặt và phát ra một tiếng kêu kỳ lạ vang vọng qua những cái cây u ám như tiếng gọi của một số loài chim khổng lồ. Không ai cười cả: phần lớn bọn chúng đều quá sợ không phát ra nổi một tiếng động nào.Hagrid lại cất cái tiếng gọi kinh dị ấy lần nữa. Một phút trôi qua, cả lớp vẫn tiếp tục hoang mang nhìn qua vai mình và nhìn quanh những cái cây để cố tìm xem cái gì đang đến. Và rồi, khi Hagrid hất mái tóc của ông về phía sau lần thứ ba và ưỡn bộ ngực khổng lồ của ông lên, Harry thúc Ron và chỉ về một vùng đen giữa hai cây thủy tùng rậm rạp.Một cặp mắt trắng dã, vô hồn và rực sáng đang hiện lớn dần qua vùng tối lờ mờ và một thoáng sau thì một khuôn mặt rồng, một cái cổ và thân hình xương xẩu của một con ngựa lớn, đen và có cánh hiện ra từ vùng tối đen. Nó nhìn quanh cả lớp một vài giây, vung vẫy cái đuôi dài và đen của nó, rồi cúi đầu xuống và bắt đầu xé thịt từ con bò chết bằng cặp răng nanh sắc nhọn của nó. Một cảm giác nhẹ nhõm lan toả khắp Harry. Ít nhất thì điều này cũng chứng minh rằng nó không tưởng tượng ra những con vật này: chúng đều có thật và Hagrid cũng biết về chúng. Nó hăm hở liếc về phía Ron, nhưng Ron vẫn đứng trơ trơ nhìn về giữa các hàng cây và sau vài giây nó lẩm bẩm” Sao bác Hagrid không thử gọi lần nửa?”Phần lớn những học sinh còn lại trong lớp cũng đang tỏ ra đầy bối rối và hồi hộp chờ đợi như Ron và nhìn dáo dát khắp nơi trừ chỗ con ngựa đang đứng cách chúng khoảng một food. Chỉ có hai người có vẻ là có thể thấy được chúng: một cậu bé nhà Slytherin gầy nhẵng đứng ngay sau Goyle đang đứng nhìn con ngựa ăn với một vẻ ghê tởm hiện rõ trên mặt; và Neville, mắt dõi theo từng cái vung vẫy của cái đuôi đen dài thoòng.Ồ, lại thêm một con khác đến!” Hagrid hãnh diện nói, khi một con ngựa đen thứ hai hiện ra khỏi đám cây đen sì, khép đôi cánh da vào sát người và cúi đầu xuống để tọng thịt vào bụng. “Bây giờ thì… ai có thể thấy được chúng thì zơ tay lên.”Vô cùng hài lòng khi cảm thấy cuối cùng nó cũng sẽ hiểu được bí ẩn của những con ngựa này, Harry giơ tay lên. Hagrid gật đầu với nó.“Được… được, ta bít là cháu có thể thấy được, Harry,” rồi ông nói tiếp, “Zà con cũng zậy à, Neville, ề? Zà...““Xin lỗi,” Malfoy nói bằng một giọng khinh bỉ,”nhưng chính xác ra thì bọn tôi sẽ phải thấy cái gì?”Để trả lời, Hagrid chỉ về phía xác con bò trên đất, Cả lớp nhìn chằm chằm vào nó vài giây, rồi nhiều người trong số chúng há hốc miệng và Parvati kêu thét lên. Harry hiểu lý do vì sao: những miếng thịt bị dứt ra khỏi xương và biến mất vào khoảng không khí trống rỗng hẳn là sẽ trông vô cùng kỳ dị.“Cái gì đang làm chuyện đó?” Parvati hỏi bằng một giọng kinh hãi, thụt lùi trở lại sau cái cây gần nhất, “Cái gì đang ăn nó?”“Thestral,” Hagrid hãnh diện nói và Hermione kêu khẽ lên “Ồ!” một cách hiểu biết sau lưng Harry, “Trường Hogwarts có nui một bầy ở đây. Nào, ai bít...?”“Nhưng chúng rất rất xui xẻo!” Parvati cắt ngang, nhìn đầy hốt hoảng. “Chúng sẽ mang những nỗi bất hạnh khủng khiếp cho những ai thấy chúng. Giáo sư Trelawney đã nói với tôi một lần rồi –““Hông, Hông, Hông,” Hagrid nói, cười khúc khích,” đó chỉ là những đìu mê tín, tức là, chúng không mang đến xui xẻo đâu, chúng thông minh và hữu dụng cực kỳ! Tất nhiên, chúng không có nhìu ziệc để làm, nhiệm zụ chính của chúng là kéo những cổ xe của trường trừ khi cụ Dumbledore muốn đi xa mà không muốn Độn thổ – zà xem kìa, lại có một cặp khác nữa-“Thêm hai con ngựa khác nhẹ nhàng lướt ra khỏi hàng cây, một con đi sát ngang Parvati, đang run như cầy sấy và nép sát vào cái cây, nói, “tôi nghĩ là tôi vừa cảm thấy cái gì đó, tôi cảm thấy nó gần sát bên tôi!”“Đừng lo, nó không làm cháu bị thương đâu,” Hagrid kiên nhẫn nói. “Bây zờ, ai có thể nói với ta zì sao có một số ngừi có thể thấy chúng zà một số khác thì không?”Hermione giơ tay.“Chỉ có một số người có thể nhìn thấy Thestral,” cô bé nói, “ đó là những ai đã nhìn thấy cái chết.”“Hoàn toàn chính xác,” Hagrid trịnh trọng nói, “mười điểm cho nhà Gryffindor. Bây giờ thì, Thestral-““Hem, hem.”Giáo sư Umbridge vừa đến. Bà đứng cách Harry vài bước, vẫn đội mũ và mặc cái choàng xanh, hồ sơ trên tay. Hagrid, vốn chưa bao giờ nghe tiếng giả ho của Umbridge trước đó, đang nhìn chăm chú vào con Thestral gần nhất, rõ ràng là ông nghĩ rằng con vật vừa phát ra âm thanh này.“Hem, hem.”“Ôi, xin chào!” Hagrid nói, mỉm cười, ông đã phát hiện ra nơi phát ra tiếng động.“Ông đã nhận được thông báo của tôi gửi đến lều ông sáng nay?” Umbridge nói, với cái giọng lớn và chậm rãi mà bà đã dùng để nói chuyện với ông trước đây, như thể bà đang nói chuyện với một người ngoại quốc và rất chậm chạp. Nói với ông rằng tôi sẽ thanh tra lớp học của ông.”“Ồ, vâng,” Hagrid vui vẻ nói, “Rất mừng là bà có thể tìm được địa điểm! Ờ, liệu bà có thể... hoặc , tui không bít ...bà có thể không? Hôm nay bọn tui học về Thestral...““Xin lỗi?” giáo sư Umbridge nói lớn, đưa tay lên vành tai và nhíu mày. “Ông vừa nói gì?”Hagrid nhìn có vẻ hơi bối rối.“Ờ – Thestral!” ông nói lớn. “Những con ngựa ... ờ ... bự zà có cánh, bà bít đấy!”Ông vỗ mạnh những cánh tay to tướng của ông một cách khấp khởi. Giáo sư Umbridge nhíu mày về phía ông và khi bà ghi chú lên hồ sơ: “Phải… sử dụng… đến… dấu hiệu… ngôn ngữ… thô lỗ”“Ờ, dù sao thì…” Hagrid nói, quay về phía cả lớp và nhìn có vẻ bối rối, “erm… ta nói đến đâu gồi?”“Có vẻ… như… có… trí nhớ… tồi… kém” bà Umbridge lầm bầm, nói đủ lớn để mọi người có thể nghe được. Draco Malfoy nhìn vui như thể mùa Noel đang đến sớm cả tháng; Hermione, ngược lại, đỏ bừng mặt lên và tỏ ra giận dữ.“Ồ, zâng,” Hagrid nói, ném một cái nhìn bất an về cái hồ sơ của Umbridge, nhưng vẫn quả quyết tiếp tục. “Vâng, ta sẽ nói zới bọn bây về việc làm xao chúng ta có được một bầy. Ờ, đầu tiên bọn ta có được một con đực và năm con cái. Con này,” ông chỉ sang con ngựa xuất hiện đầu tiên &amp;lt;ổng khùng chắc, có bao nhiêu người thấy được đâu mà chỉ-LHX&amp;gt;, “tên của nó là Tenebrus, nó là con ưa thích của ta, con đầu tiên được sinh ga trong Rừng.”“Ông có biết là,” Umbridge nói lớn, ngắt lời ông, “rằng Bộ Phép Thuật đã phân loại Thestral thuộc nhóm “nguy hiểm” không?”Tim Harry như hoá đá, nhưng Hagrid chỉ đơn thuần là bật cười.“Thestral không nguy hỉm! Đồng ý chúng là có thể hơi hung hăng nếu thật sự bị làm phiền...““Đưa ra… những…. dấu hiệu… hài lòng… về… ý tưởng… bạo lực,” bà Umbridge lầm bầm, tiếp tục rột rẹt trên cái hồ sơ.“Không...coi nào,” Hagrid, lúc này đã có vẻ tức giận.” Tui muốn nói là ngay một con chó cũng sẽ cắn nếu như bị chọc, đúng không –nhưng Thestral bị tiếng xấu chỉ zì cái zấn đề zề cái chít – mọi người nghĩ gằng chúng báo đìm xấu, đúng không? Nhưng họ không hỉu? Đúng không?”Umbridge không trả lời, bà ghi cho xong những dòng ghi chú cuối cùng, rồi nhìn lên Hagrid và nói, cũng vẫn rất lớn và chậm, “Xin hãy tiếp tục dạy tiếp như bình thường, tôi sẽ đi,” bà giả vờ động tác đang đi (Malfoy và Pansy Parkinson bật lên một cơn cười trong im lặng), giữa các học sinh, (bà chỉ về phía các học sinh trong lớp, “và hỏi họ các câu hỏi,” bà chỉ vào miệng ra hiệu về sự nói chuyện.Harry nhìn bà ta chằm chằm, rõ ràng là không hiểu vì sao bà lại cư xử như ông Hagrid không hiểu tiếng Anh bình thường. Những giọt lệ giận dữ đang ứa ra trên mắt Hermione.“Mi là một mụ phù thuỷ, một mụ phù thuỷ độc ác!” cô bé thì thầm, khi Umbridge đi về phía Pansy Parkinson, “Ta biết mi đang làm gì, kẻ ghê tởm, ma quái, xấu xa kia...“Cũng như Hermione, Pansy đang ứa nước mắt, nhưng vì do nó đã cười quá nhiều; thật ra, những câu trả lời của nó gần như chẳng có gì mạch lạc vì nó phải cố để kìm tiếng rúc rích của nó.“Không… bởi vì… ờ… nó có vẻ như là… giống như tiếng làu bàu suốt mọi lúc.Umbridge sột soạt ghi chép trên cặp hồ sơ. Phần mặt không bị sưng của Hagrid ửng đỏ lên, nhưng ông vẫn cố cư xử như ông không nghe thấy câu trả lời của Pansy.“Ờ… vâng… những đìu tốt về Thestral. Ờ, khi chúng đã được thuần hoá, giống như những con này, thì không bao zờ ta có thể mất chúng. Chúng có cảm zác tốt zìa phương hướng, chỉ cần nói zới chúng zìa nơi mình muốn đi...““Tất nhiên là giả sử rằng chúng hiểu được ông,&quot; Malfoy nói lớn, và Pansy Parkinson đổ vật ra vì một tràng cười mới. giáo sư Umbridge mỉm cười bao dung với chúng và quay về phía Neville.“Em có thể thấy Thestral à, Longbottom?” bà nói. Neville gật đầu.“Vậy là em đã thấy người chết rồi à?” bà hỏi bằng một giọng khác lạ.“Ông… ông của em,” Neville nói.“Thế em nghĩ sao về chúng?” bà nói, vẫy cánh tay thô ngắn của mình về phía những con ngựa, lúc này đã rỉa cái xác lớn đến tận xương.“Erm,” Neville hồi hộp nói, liếc về phía Hagrid, “Ờ, chúng trông… ơ… trông cũng được…”“Học sinh … đã … bị… đe nẹt… để không… thú nhận… rằng… chúng… khiếp sợ…” Umbridge lầm bầm, lại tiếp tục ghi chép lên hồ sơ.“Không!” Neville nói, có vẻ bối rối, “Không, em không có sợ chúng!”“Được rồi,” Umbridge nói, vỗ lên vai với một một nụ cười mà bà rõ ràng là làm cho có vẻ thông hiểu, cho dù với Harry thì nó giống một cái liếc mắt đểu cáng hơn. “Được, ông Hagrid,” bà lại quay trở lại phía ông, lại bằng một giọng thật to và chậm, “tôi nghĩ là tôi đã thu thập đủ các thông tin cần thiết. Ông sẽ nhận (bà làm điệu bộ như đang lấy một vật gì từ khoảng không trước mặt) “kết quả về buổi thanh tra của ông, (bà chỉ lên cặp hồ sơ), trong mười ngày nữa.” Bà giơ những ngón tay bè bè của mình lên, rồi nụ cười của bà càng toét rộng hơn và nhìn càng giống một con cóc hơn bao giờ hết dưới cái nón xanh của bà, rồi bà hối hả bỏ trước mặt mọi người, khiến cho Malfoy và Pansy Parkinson lại lăn ra mà cười, Hermione lắc đầu giận dữ và Neville thì ngó đầy bối rối và lúng túng.“Đồ cái đầu già, ngớ ngẩn, láo lếu và ma quái kia!” Hermione bùng lên vào nửa giờ sau, khi tụi nó trở về lâu đài theo lối đi băng tuyết mà tụi nó đã đi trước đó. “Các bạn xem mụ ta muốn gì kìa? Mụ ta lại tiếp tục làm những gì đã làm với những người lai – bà ta cố làm cho bác Hagrid giống như một con quỷ khổng lồ tối dạ, chỉ vì bác ấy có một người mẹ khổng lồ – và ôi, điều đó chẳng hề công bằng tí nào, đấy hoàn toàn không phải là một bài học tồi – mình muốn nói, tất nhiên, nếu như nó lại là Quái Tôm Đuôi Nổ thì khác, nhưng những con Thestral thì cũng tốt rồi, - thật ra, đối với bác Hagrid, chúng thật sự rất tuyệt!”“Mụ Umbridge nói rằng chúng nguy hiểm,” Ron nói.“Ờ, như bác Hagrid nói, chúng có thể tự trông chừng chính chúng,” Hermione nóng nảy nói, “và mình cho rằng một giáo viên như cô Grubbly-Plank chưa chắc gì sẽ cho chúng ta xem những thứ như vậy trước khi chúng ta đạt được chứng chỉ NEWT, nhưng mà, chúng thật sự rất thú vị đấy chứ? Có một số người có thể thấy được và một số người khác không thể! Giá mà mình có thể thấy nhỉ.”“Bạn muốn à?” Harry nhẹ nhàng hỏi cô bé.Cô bé trông giống như bị khiếp hãi bất thình lình.“Ồ, Harry – mình xin lỗi – không, tất nhiên là mình không – nói lên một điều như vậy thì thật là ngu xuẩn.”“Không sao đâu,” Harry nói nhanh, “đừng lo.”“Mình ngạc nhiên là lại có nhiều người có thể thấy chúng như thế,” Ron nói. “Đây là một lớp học...““Phải, Weasley, bọn ta cũng chỉ vừa tự hỏi điều đó,” một giọng nói hiểm độc vang lên. Malfoy, Crabbe và Goyle đang đi sau ngay sau lưng họ, nhưng chẳng có ai nghe thấy chúng trong tiếng tuyết rơi. “Thế mày có nghĩ rằng nếu mày thấy ai đó chết ngoẻo thì mày có thể thấy quả Quaffle tốt hơn không?”Nó, Crabbe và Goyle cùng cười phá lên khi bọn chúng băng lên và đi về phía lâu đài, và lại bắt đầu hát vang bài điệp khúc “Weasley là Vua của bọn này.” Tai Ron lại ửng đỏ.“Mặc kệ chúng đi, chỉ việc mặc kệ chúng thôi,” Hermione nói khẽ, rút đũa thần ra và lại thực hiện câu thần chú tạo ra không khí nóng, nhờ đó cô bé đã đưa tụi nó vào một con đường dễ đi hơn để xuyên qua mà không chạm vào đám tuyết ngăn cách giữa tụi nó và ngôi nhà kính *Tháng chạp lại đến, tuyết lại rơi nhiều thêm, và cơn thác bài tập bề nhà cho học sinh năm thứ năm vẫn tuôn không ngớt. Nhiệm vụ huynh trưởng của Ron và Hermione càng lúc càng trở nên nặng nề khi lễ Giáng sinh đến gần. Tụi nó được gọi đi giám sát việc trang hoàng lâu đài (“bọn mình phải treo những sợi kim tuyến trong khi Peeves nắm một đầu kia và tìm cách siết cổ bọn mình với những thứ đó”, Ron nói), để trông chừng cho học sinh năm thứ nhất và năm thư hai chỉ được nghỉ giải lao trong nhà trong vì trời quá lạnh (“Và bọn chúng thật sự là những thằng nhóc hỗn xược thò lò mũi xanh, cậu biết đấy, bọn mình không hề hư như như vậy khi bọn mình học năm nhất, Ron nói) và để đi tuần các hành lang cùng với với Argus Flinch, người luôn nghi ngờ rằng cái không khí lễ hội có thể gây nên những trận ẩu đả giữa các phù thuỷ (“Cái đầu lão ấy thật là bã đậu, Ron giận dữ nói). Họ quá bận đến nỗi Hermione phải ngừng việc đan những cái nón và cô bé cáu kỉnh nói khi cô đặt xuống ba cái cuối cùng của mình.“Những con gia tinh tội nghiệp mà mình chưa trả tự do kịp sẽ phải ở lại đây trong mùa Giáng sinh chỉ vì không có đủ nón!”Harry không nỡ nói cho bạn nghe về việc Dobby đã thu dọn sạch tất cả những món y phục mà cô bé đã làm ra, nó cúi gằm xuống cái bài luận Lịch sử Pháp Thuật của mình. Trong bất kỳ trường hợp nào, nó cũng không muốn nghĩ về Lễ Giáng Sinh. Lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình, nó lại rất muốn được nghỉ lễ tránh xa khỏi Hogwarts. Với việc bị cấm chơi Quidditch và lo lắng không biết Hagrid có bị thử thách hay không, nó cảm thấy nơi này thật là đáng chán vào lúc này. Điều duy nhất mà nó thật sự trông đợi là những buổi họp DA, và những việc này cũng phải tạm ngừng vào kỳ nghỉ, khi mà gần như các thành viên của DA đều về nghỉ với gia đình. Hermione sẽ đi trượt tuyết với bố mẹ cô bé, những chuyện này làm Ron rất thích thú, nó chưa bao giờ nghe chuyện những người Moogle buộc những mảnh gỗ vào chân để trượt từ trên núi xuống. Ron sẽ trở về nhà nó ở The Burrow (trang trại Hang Sóc-ND). Harry đã phải cam chịu nhiều ngày sống trong đố kỵ trước khi Ron nói, để trả lời cho việc Harry hỏi nó về việc nó sẽ trở về nhà trong dịp Giáng sinh: “Nhưng cậu cũng sẽ đi mà! Bộ tớ không nói à? Mẹ đã viết thư nó tớ mời cậu cả tuần trước rồi!”Hermione tròn mắt, nhưng tinh thần Harry lại được nâng lên: ý nghĩ về việc hưởng Giáng sinh ở The Burrow thật là tuyệt vời, mặc dù Harry vẫn còn lấn cấn với mặc cảm tội lỗi rằng nó không thể nghĩ lễ cùng với Sirius. Nó không biết là nó có thể thuyết phục bà Weasley để mời cha đỡ đầu của nó đến cùng tham dự những ngày lễ hay không. Mặc dù nó vẫn nghi ngờ không biết cụ Dumbledore có cho phép chú Sirius rời khỏi quảng trường Grimmauld hay không, nó không thể làm gì được khi nghĩ rằng bà Weasley có thể không thích ông; họ vẫn thường bất hoà với nhau. Sirius đã không liên lạc với Harry kể từ lần xuất hiện cuối của ông trong đám lửa, và mặc dù Harry biết rằng Umbridge vẫn thường xuyên theo dõi mọi chuyện, và vì thế thật không khôn ngoan khi cố tìm cách liên lạc với ông, nó vẫn không thích nghĩ đến việc chú Sirius cô đơn thui thủi trong căn nhà cũ của mẹ ông, có thể lại sửng cồ trong cô đơn với Kreacher.Harry đến Phòng Yêu Cầu sớm trong buổi họp DA cuối trước kỳ nghĩ, và nó rất vui, vì khi những ngọn đuốc bừng sáng nó thấy rằng Dobby đã tự mình ngồi trang trí nơi này cho buổi Giáng Sinh. Nó có thể nói chắc là Dobby đã làm việc này, vì không ai khác có thể treo hàng trăm sợi trang sức bằng vàng dọc ngang trên trần nhà, mỗi cái đều hiện ra hình khuôn mặt của Harry cùng với dòng chữ : “CHÚC MỘT LỄ GIÁNG SINH THẬT HARRY (A VERY HARRY CHRISTMAS)!”Harry chỉ vừa kịp hạ cái ảnh cuối cùng xuống trước khi cửa cót két mở và Luna Lovegood đi vào, vẫn mơ mơ màng màng như thường lệ.“Xin chào,” cô bé lơ đãng nói, nhìn những mẫu vật trang trí còn lại. “Đẹp thật, anh làm đấy à?”“Không,” Harry nói, “đó là con gia tinh Dobby.”“Cây tầm gửi,” Luna mơ màng nói, chỉ về một nhánh cây lớn với những chùm quả trắng nằm ở gần như ngay trên đầu Harry. Nó nhảy ra khỏi vị trí ngay dưới cái cây. “Hay đấy,” Luna trịnh trọng nói, “Nó thường bị phá hoại bởi bọn Nargles.”Harry để dành lại việc hỏi xem Nargle là cái gì vì Angelina, Katie và Alicia đi vào. Cả ba đều hổn hển và có vẻ rất lạnh.“Ờ,” Angelina buồn buồn nói, tháo áo khoác ra và ném nó vào góc, “cuối cùng bọn chị cũng đã thay thế bọn em.”“Thay thế bọn em?” Harry ngơ ngác nói.“Em và Fred và George,” cô bé nóng nảy nói, “bọn ta có một tầm thủ mới!”“Ai thế?” Harry hỏi nhanh.“Ginny Weasley,” Katie nói Harry ngó cô bé trân trối.“Vâng, chị biết,” Angelina nói, rút đũa thần ra và cong tay lại, “nhưng cô bé ấy cũng tuyệt lắm. Tất nhiên là không bằng em,” cô bé nóo, ném cho nó một cái nhìn rười rượi, “nhưng khi mà bọn chị không có em…”Harry rất muốn trả đũa lại bằng điều mà nó day dứt từ lâu: có khi nào cô bé nghĩ được rằng nó đã hối tiếc về việc bị trục xuất ra khỏi đội gấp cô bé cả trăm lần hay không.“Thế còn các Tấn thủ?” nó hỏi, cố giữ giọng tự nhiên.“Andrew Kirke,” Alicia nói với vẻ không nhiệt tình lắm, “và Jack Sloper. Không ai trong số họ thật xuất sắc cả, nhưng nếu so với những gã ngốc còn lại xuất hiện tại đó thì…”Sự xuất hiện của Ron, Hermione và Neville đã kết thúc cuộc nói chuyện chán nản này, và năm phút sau căn phòng đã đủ người để ngăn Harry không nhìn sang Angelina những cái nhìn nóng nảy và trách móc nữa. “Được rồi” nó nói, gọi mọi người trật tự trở lại, “Mình nghĩ rằng tối nay chúng ta nên ôn lại những gì chúng mình đã tập cho đến nay, bởi đây là buổi tập cuối trước kỳ nghỉ và vì vậy không nên bắt học một cái gì mới trước kỳ nghỉ ba tuần...““Chúng ta sẽ không tập cái gì mới ư?” Zacharias Smith nói, với một tiếng huýt sáo bất bình đủ lớn để vọng khắp phòng. “Nếu tôi biết điều này, tôi đã không đến.”“Vậy thì tất cả bọn này đều xin lỗi là Harry đã không nói với chú mày trước đó,” Fred nói lớn.Nhiều người bật cười. Harry thấy Cho đang cười và cảm thấy tâm tưởng lại rộn rã lên một cách quen thuộc, như thể nó lại vừa bước hụt một bậc thang.“... chúng ta có thể tập từng đôi,” Harry nói. “Chúng ta bắt đầu với Lời Nguyền Ngăn Trở trong mười phút, sau đó chúng ta trải nệm ra và tập Bùa Choáng Váng trở lại.”Họ chia cặp ra theo lệnh của cậu, Harry vẫn bắt cặp với Neville như thường lệ. Căn phòng lại nhanh chóng vang lên những tiếng “Impedimenta”. Những người nào trúng đòn thì bị đông cứng lại khoảng một phút, trong khi bạn tập của họ thì nhìn ngó vu vơ khắp phòng, quan sát những đôi khác tập, cho đến khi bạn của họ được giải đông và lại thay phiên nhau tập câu nguyền này.Ai cũng công nhận là Neville đã tiến bộ rõ rệt. Một lúc sau, khi mà Harry phải giải đông liên tiếp ba lần, nó để Neville nhập bọn với Ron và Hermione trở lại để nó có thể đi khắp phòng và quan sát những người khác. Khi nó đi chỗ Cho thì cô bé vui vẻ nhìn nó; nó phải cố lắm mới không quay lại chỗ cô bé thêm nhiều lần nữa.Sau mười phút tập Lời Nguyền Ngăn trở, họ trải những tấm nệm ra nền nhà và bắt tập lại Bùa Choáng Váng. Không gian khá hạn chế để cho tất cả bọn họ có thể tập câu thần chú này cùng lúc; nửa nhóm quan sát các bạn tập một lúc, rồi họ đổi phiên.Harry cảm thấy thật sự hãnh diện khi nó quan sát tất cả các bạn. Đúng là Neville đã làm Choáng Váng Padma Patil hơn là Dean, là người mà nó đang nhắm đánh, nhưng khoảng cách chệch đi đã ngắn hơn thường lệ rất nhiều còn những người khác đã có sự tiến bộ rõ nét.Được khoảng một giờ, Harry gọi mọi người dừng lại.“Các bạn tập tốt lắm,” nó nói, vui mừng nhìn mọi người, “Khi chúng ta trở lại sau kỳ nghỉ chúng ta có thể bắt đầu tập những thứ khó hơn,- thậm chí có thể là Phép Hộ Mệnh.”Những tiếng xì xào phấn khích vang lên. Căn phòng lại bắt đầu thưa dần khi từng nhóm hai và ba người quen thuộc rời đi, phần lớn mọi người đều chúc Harry “Giáng sinh vui vẻ” khi họ đi qua. Cảm thấy thật phấn khởi, nó cùng với Ron và Hermione thu lại những tấm nệm và xếp chúng chồng ngăn nắp lên nhau. Ron và Hermione rời đi trước khi nó làm xong, nó nán lại một chút bởi vì Cho vẫn còn đó, và nó hy vọng sẽ nhận được câu chúc “Giáng sinh vui vẻ” từ cô bé.“Không, bạn đi trước đi,” nó nghe cô bé nói với cô bạn Marietta của mình, và tim nó giật mạnh nó.Nó giả vờ như đang duỗi thẳng đám nệm ra. Nó chắc là lúc này chỉ còn hai đứa nó và nó chờ cô bé lên tiếng. Nhưng nó lại nghe thấy những tiếng sụt sịt.Nó quay lại và thấy Cho đang đứng giữa phòng, nước mắt chảy dài trên mặt cô bé,“Cái...?”Nó không biết phải làm gì. Cô bé đứng đấy, khóc lặng lẽ.“Chuyện gì thế?” nó yếu ớt nói.Cô bé lắc đầu và lấy tay chùi nước mắt.“Mình... xin lỗi,” cô bé mệt mỏi nói, “Mình nghĩ rằng… chỉ là… khi học tất cả những phép này… nó chỉ làm cho mình… mình nghĩ là… giá mà anh ấy cũng biết được… thì chắc là anh ấy vẫn còn sống.”Tim Harry trụt vội xuống và bây giờ nó nằm chặt ở chỗ nào đó quanh rốn nó. Nó lẽ ra phải biết điều này. Cô bé muốn nói về Cedric.“Anh ấy biết hết những phép này,” Harry nặng nề nói. “Anh ấy thực hiện chúng giỏi lắm, nếu không thì anh ấy không thể nào đi vào giữa cái mê cung ấy được đâu. Nhưng nếu Voldemort muốn giết ai, thì người đó không có cơ hội đâu.”Cô bé nấc lên khi nghe thấy tên Voldemort, nhưng lại nhìn Harry chằm chằm không hề nao núng.“Bạn đã sống sót ngay khi bạn chỉ là một em bé,” cô bé lặng lẽ.“Phải, ờ” Harry mệt mỏi nói, đi về phía cửa, “mình không biết vì sao hay có ai khác làm được không, nhưng chẳng có gì đáng tự hào đâu.”“Ôi, đừng đi mà,” Cho kêu lên, giọng lại đầy nước mắt. “Mình thật sự xin lỗi đã khiến mọi chuyện trở nên buồn như thế… mình không muốn thế…”Cô bé lại nấc lên. Cô bé nhìn thật là xinh, cho dù mắt cô bé đỏ và mọng lên. Harry cảm thấy hoàn toàn đau khổ. Nó hẳn đã là rất vui dù với chỉ một câu “Giáng sinh vui vẻ.” “Mình biết là đối với bạn điều đó kinh dị lắm,” cô bé nói, lại quệt mắt bằng cổ tay áo, “Mình muốn nói đến anh Cedric, khi mà bạn thấy anh ấy chết… mình nghĩ là bạn chỉ muốn quên nó đi?”Harry không nói gì về việc này; điều đó thật đúng, nhưng nó cảm thấy nói như thế thì thật là nhẫn tâm.“Bạn là m...một giáo viên rất cừ, bạn biết không,” Cho nói, với một nụ cười đẫm nước. “Trước đây mình chưa bao giờ thực hiện được Bùa Choáng Váng cả.”“Cám ơn,” Harry ngượng nghịu nói,Họ nhìn nhau thật lâu. Harry cảm thấy thèm khát dữ dội được chạy ra khỏi phòng, nhưng cùng lúc đó, chân nó hoàn toàn không thể nào chuyển động được.“Cây tầm gửi kìa,” Cho khẽ nói, chỉ về phía khoảng trần trên đầu nó.“Vâng,” Harry nói. Miệng nó khô khốc. “Nhưng có thể nó cũng bị Nargle phủ đầy rồi.”“Nargle là gì thế?”“Không biết,” Harry nói. Cô bé bước lại gần hơn. Óc nó có vẻ như đang trúng phải một cái Bùa Choáng Váng. “Bạn nên hỏi Loony ấy. Mình muốn nói Luna.”Cho phát ra một âm thanh ngộ nghĩnh giữa tiếng nức nở và tiếng cười. Lúc này thì cô bé lại càng tiến sát Harry hơn nữa. Nó thậm chí có thể đếm được nốt tàn nhang trên mũi cô bé.“Mình rất thích bạn, Harry à.”Harry chẳng thể nghĩ gì được. Một cảm giác lẫn lộn lan toả khắp nó, làm cho tay, chân và não của nó đều tê liệt.Cô bé đã ở gần sát bên nó. Harry đã có thể thấy những giọt lệ còn vương trên mi cô bé …Harry trở về phòng sinh hoạt chung một giờ rưỡi sau, nó thấy Hermione và Ron đang ngồi ở những cái ghế tốt nhất bên lò sưỡi, tất cả mọi người khác đã đi ngủ cả. Hermione đang viết một lá thư thật là dài, cô bé đã viết được hơn nửa cuộn giấy da, đang thõng ra đu đưa từ cạnh bàn. Ron đang nằm bò trên tấm thảm, cố làm cho xong bài luận môn Biến của nó.“Sao ở lại lâu thế?” nó hỏi, khi Harry ngồi vào cái ghế cạnh Hermione.Harry không trả lời. Nó vẫn còn đang sốc. Nó nửa muốn kể cho Ron và Hermione về những gì vừa diễn ra, nửa lại muốn mang theo bí mật này bên mình xuống tận mồ.“Bạn khoẻ không, Harry?” Hermione hỏi, nhìn qua nó từ trên đỉnh cây viết lông của mình. Harry nhún vai một cách miễn cưỡng. Thật sự, nó cũng không biết là nó có khoẻ hay không nữa. “Chuyện gì thế?” Ron nói, chống khuỷu tay ngồi dậy để nhìn Harry rõ hơn. “Chuyện gì đã xảy ra?”Harry không biết nên bắt đầu kể cho các bạn như thế, và nó vẫn thật sự không chắc là nó muốn thế. Thế là nó quyết định không nói gì hết. Hermione giật mạnh tay nó.“Cho phải không?” cô bé chủ động hỏi, “bạn ấy đã ở lại với bạn sau buổi họp à?”Điếng cả người vì kinh ngạc, Harry gật đầu. Ron bật cười, nhưng im bặt đi khi gặp ánh mắt của Hermione.“Vậy... ơ... thế cô ta muốn gì?” nó hỏi bằng một giọng làm ra vẻ vô tình.“Bạn ấy...“ Harry bắt đầu, hơi khàn giọng, nó hắng giọng và thử lại. “Bạn ấy...ơ”“Hôn chưa?” Hermione lanh lợi hỏi.Ron ngồi bật dậy nhanh đến mức bình mực của nó đổ ập ra thảm. Hoàn toàn không quan tâm đến việc đó, nó ngấu nghiến nhìn Harry.“Thế nào?” nó hỏi.Harry nhìn vẻ mặt tò mò lẫn vui nhộn của Ron, rồi nhìn sang vẻ mặt hơi nghiêm của Hermione, rồi gật đầu.“HA!”Ron là một động tác mừng chiến thắng bằng cú đấm của nó rồi cười sặc lên bằng một giọng khàn khàn và khiến cho một đám học sinh năm thứ hai nhút nhát bên ngoài cửa sổ giật bắn cả người. Một nụ cười bất đắc dĩ được gắn lên mặt Harry khi nó nhìn Ron lăn lộn trên tấm thảm.Hermione nhìn Ron với một vẻ cực kỳ kinh tởm rồi quay trở về với lá thư của mình.“Thế nào?” Ron cuối cùng cũng nói được, nó nhìn lên Harry. “Nó ra sao?”Harry lưỡng lự một chút.“Ướt nhẹp,” nó nói một cách thật thà. &amp;lt;ặc ặc ặc&amp;gt;Ron phát ra một tiếng động rất có thể ám chỉ một sự vui mừng mà cũng có thể là kinh tởm, khó mà nói được.“Bởi vì cô ấy đang khóc,” Harry nặng nề nói.“Ồ,” Ron nói, nụ cười dạt đi, “Thế là khi hôn nhau các cậu cảm thấy tệ vậy à?”“Tớ không biết,” Harry nói, nó không nghĩ đến việc này, và lập tức cảm thấy lo lắng. “Có thể tớ thấy như thế.”“Tất nhiên là bạn không thế rồi,” Hermione lơ đãng nói, vẫn viết lấy viết để trên lá thư.“Sao mà bạn biết?” Ron nói thật nhanh.“Bởi vì Cho khóc suốt mấy ngày nay,” Hermione trả lời một cách vô tâm. “Bạn ấy khóc trong giờ ăn, trong nhà vệ sinh, và những nơi khác nữa.”“Thế bạn có nghĩ là việc hôn sẽ khiến bạn ấy vui lên không?” Ron nói, toét miệng cười.“Ron à,” Hermione nói bằng một giọng đường hoàng, nhúng ngòi viết vào hộp mực của mình, “bạn là một gã vô tâm nhất trên đời mà mình đã xui xẻo gặp phải.”“Thế điều đó có nghĩa là gì,” Ron cáu kỉnh nói. “Thế những người khóc trong khi hôn là loại người gì?”“Phải,” Harry nói, hơi tuyệt vọng “ai lại làm như vậy?”Hermione nhìn đôi bạn với một vẻ mặt gần như là thương hại.“Các bạn không hiểu tình cảm của Cho vào lúc ấy à?” cô bé hỏi.“Không,” cả Harry và Ron cùng nói.Hermione thở dài và đặt viết xuống.“Ờ, rõ ràng là bạn ấy rất buồn vì cái chết của anh Cedric. Và mình nghĩ rằng bạn ấy bối rối vì bạn ấy đã thích anh Cedric và bây giờ lại thích Harry, và bạn ấy không thể biết là mình thích ai nhất. Rồi bạn ấy cảm thấy có lỗi, nghĩ rằng bạn ấy đã xúc phạm đến ký ức của anh Cedric khi hôn Harry, rồi bạn ấy lo lắng về những gì mà những người khác nói về bạn ấy khi bạn ấy bắt đầu đi chơi với Harry. Và bạn ấy không thể hiểu rõ được tình cảm của mình đối với Harry vào lúc này, bởi vì dù sao đi nữa Harry là người cũng là người ở cạnh anh Cedric khi anh Cedric chết, những thứ ấy trộn lẫn vào nhau và làm cho bạn ấy cảm thấy đau khổ. Ồ, và bạn ấy còn sợ rằng bạn ấy sẽ bị loại ra khỏi đội Quidditch của nhà Ravenclaws nữa vì gần đây bạn ấy bay tệ lắm.”Một sự im lặng chóang váng tiếp đón sự kết thúc của bài nói, và Ron nói “Nếu một người cảm thấy tất cả những thứ như vậy cùng lúc thì nổ tung mất thôi.”“Chỉ vì nếu tình cảm của bạn chỉ đủ đựng đầy trong một muỗng cà phê thì không có nghĩa tất cả bọn tôi đều thế,” Hermione nói với vẻ kinh tởm nói và lại nhặt cây bút lên.“Bạn ấy không phải là người bắt đầu,” Harry nói, “Mình không... bạn ấy chỉ là đến bên mình... và điều tiếp theo là bạn ấy khóc với mình... mình không biết phải làm gì ... ““Ông bạn, đừng đổ lỗi cho mình,” Ron nói, có vẻ suy nghĩ rất lung.“Bạn phải dịu dàng với bạn ấy,” Hermione nói, có vẻ áy náy, “bạn đã làm như thế chứ?”“Ờ,” Harry nói, mặt nóng bừng lên một cách khó chịu, “mình giống như là ... vỗ lưng bạn ấy nhè nhẹ.”Có vẻ phục hồi trở lại tình trạng bình thường sau khi trợn tròn mắt là một việc làm cực kỳ khó khăn với Hermione vào lúc này.“Ờ, mình nghĩ rằng thế cũng không tệ lắm,” cô bé nói. “Thế bạn sẽ gặp lại bạn ấy chứ?” &amp;lt;chẳng lẽ không?&amp;gt;“Vẫn phải gặp mà?” Harry nói. “Bọn mình vẫn còn những buổi họp DA mà, đúng không?”“Bạn biết mình muốn nói gì mà,” Hermione nóng nảy nói.Harry không nói gì. Những lời của Hermione vừa mở ra một khung cảnh hãi hùng trước mắt nó . Nó cố tưởng tượng ra một nơi nào đó để đưa Cho đi chơi – có thể là Hogsmead – và chỉ có mình nó với cô bé hàng giờ. Tất nhiên là cô bé sẽ chờ nó đưa cô bé đi chơi sau những gì vừa xảy ra… ý nghĩ này làm dạ dày nó lại lên cơn đau &amp;lt;dạ dày tui cũng đang lên cơn đau – vì cười-lhx&amp;gt;“Ồ, được rồi,” Hermione nói với vẻ lạnh nhạt, lại cúi xuống với lá thư của mình, “bạn sẽ có nhiều cơ hội để hỏi bạn ấy mà.”“Thế nếu cậu ấy không muốn hỏi cô ta thì sao?”, Ron nói, nó đang quan sát Harry với một vẻ mặt khôn ngoan kỳ lạ.“Đừng có khờ thế,” Hermione lơ đãng nói, “Harry thích bạn ấy từ lâu rồi, đúng không, Harry?”Nó không trả lời. Phải, nó đã thích Cho từ lâu, nhưng mỗi khi nó tưởng tượng đến một khung cảnh chỉ có hai người bọn nó với thì luôn là hình ảnh Cho đang rất vui cười tươi tỉnh, hoàn toàn ngược lại với việc Cho sụt sùi nức nở không kìm được trên vai nó. “Thế bạn đang viết tiểu thuyết cho ai vậy?” Ron hỏi Hermione, cố đọc cái phần giấy da đang trải ra trên nền nhà. Hermione vội giấu nó khỏi tầm nhìn.“Anh Viktor.”“Krum ấy à?”“Thế bọn mình biết được bao nhiêu Viktor hả?”Ron không nói gì, nhưng nó có vẻ bất bình lắm. Họ ngồi im lặng thêm hai mươi phút nữa, Ron làm cho xong bài luận về môn Biến của nó với nhiều cái khịt mũi nóng nảy và gạch xoá tùm lum, Hermione vẫn tỉnh bơ viết cho xong cuộn giấy da, cuộn nó lại và niêm phong, còn Harry nhìn trừng trừng vào lò sưởi, ước gì đầu chú Sirius lại hiện ra và cho nó những lời khuyên về các cô bé. Nhưng ngọn lửa cứ lách tách tàn dần và tàn dần, cho đến khi những mẫu than hồng cũng trở thành tàn tro. Nhìn quanh, Harry lại nhận thấy một lần nữa rằng họ là những người cuối cùng còn lại trong phòng sinh hoạt chung.“Ờ, khuya rồi,”Hermione nói, ngáp dài khi nó đi về cầu thang dành cho nữ.“Cô ta thấy được điểm gì hay ở Krum nhỉ?” Ron hỏi, khi nó và Harry leo lên cầu thang dành cho con trai.“Ờ,” Harry nói, tỏ vẻ quan tâm đến vấn đề, “mình cho rằng vì anh ấy lớn tuổi hơn, đúng không… và anh ấy là tuyển thủ Quidditch quốc tế…”“Nhưng ngoài chuyện đó ra,” Ron nói, có vẻ càng bực thêm, “mình nói, anh ta là một con gà trống bẳn tính, đúng không?”“Ờ, hơi bẳn tính, đúng vậy,” Harry nói, những ý nghĩ của nó lại hướng về Cho.Chúng cởi áo choàng ra, mặc đồ ngủ vào trong im lặng; Dean, Seamus và Neville đã ngủ từ lâu. Harry đặt kính lên cái bàn cạnh giường và nằm lên giường như nó không kéo rèm lại quanh bốn tấm bích chương của nó; thay vào đó, nó nhìn chằm chằm vào khoảng trời đầy sao hiện ra qua khung cửa sổ kế bên giường của Neville. Nếu như nó biết, điều đó xảy ra vào đêm nay, trong khoảng thời gian hai mươi bốn giờ nó đã hôn Cho Chang…“Ngủ ngon,” Ron nói, từ đâu đó bên phải nó.“Ngủ ngon,” Harry nói.Có thể lần sau… nếu như có lần sau… cô bé sẽ hạnh phúc hơn. Nó nên rủ cô bé đi chơi, cô bé có thể là đang chờ điều ấy và bây giờ đang cảm thấy giận nó… hay là cô bé nằm trên giường, vẫn còn khóc vì Cedric? Nó muốn suy nghĩ nữa. Những lời giải thích của Hermione khiến cho mọi việc càng phức tạp thay vì dễ hiểu hơn.Đáng lý họ nên nên dạy chúng ta về việc này, nó suy nghĩ, trở mình, đầu óc của các cô gái là như thế nào… dù sao thì vấn đề này còn hữu dụng hơn cái trò Bói Toán kia… Neville khụt khịt trong giấc ngủ. Và một con cú tru lên vơ vẩn trong đêm.Harry mơ là nó đã trở lại phòng DA. Cho đang buộc tội nó là đã dụ dỗ cô bé đến bằng một lý do giả mạo, cô bé nói nó đã hứa cho cô một trăm năm mươi tấm thẻ Chocolate Ếch nếu cô bé chịu đến. Harry phản đối… Cho la lên “Anh Cedric đã cho tôi vô số tấm thẻ Chocolate Ếch, nhìn này!” rồi cô bé rút ra một nắm thẻ từ trong áo choàng và ném chúng vào không khí. Rồi cô bé quay sang Hermione, người đang nói, “Bạn đã hứa với bạn ấy mà Harry… mình nghĩ là bạn nên cho bạn ấy cái gì khác bù vào… thế cây Tia Chớp của bạn thì thế nào?” Và Harry phản đối rằng nó không thể nào cho Cho cây Tia Chớp của nó, bởi vì mụ Umbridge đã lấy nó, và dù sau đi nữa mọi việc cũng thật là buồn cười, nó chỉ đến phòng DA chỉ để treo một số hình trang trí cho lễ Giáng Sinh có hình dáng giống nhu cái đầu của Dobby…Giấc mơ lại thay đổi…Cơ thể của nó có vẻ như rất uyển chuyển, mạnh mẽ và mềm dảo. Nó đang lướt giữa những thanh kim loại sáng loại, băng qua những tảng đá lạnh ngắt, tối tăm… nó đang nằm trên nền, trượt trên bụng nó… khung cảnh rất tối tăm, nó có thể thấy những gì chung quanh nó đều tỏ ra những màu sắc rực rỡ và mờ ảo lạ lùng… nó quay đầu lại… khi nhìn lần đầu thì có vẻ như hành lang trống rỗng… nhưng không… một người đàn đông đang ngồi trước nền đất, cằm ông gục xuống ngực, dáng người của ông lập loè trong bóng tối…Harry thè lưỡi ra… nó có cảm thấy được hương của người đàn ông này trong không khí…ông ta vẫn còn sống nhưng đang ngủ lơ mơ… ngồi trước cánh cửa ở cuối hành lang…Harry muốn cắn người đàn ông… nhưng nó phải điều khiển được cảm xúc của mình… nó còn việc quan trọng hơn để làm….Nhưng người đàn ông chuyển động… một cái Áo Khoác bạc rơi khỏi chân ông khi ông nhảy đứng dậy, và Harry có thể thấy một hình bóng rực rỡ và mờ ảo ở phía trên nó, thấy cây đũa thần ở thắt lưng… không còn lựa chọn nữa… nó ngẩng lên từ nền đất và cắn một, hai, ba lần, cắm sâu răng nanh của nó vào da thịt người đàn ông, cảm thấy xương sườn của ông ta vỡ vụn dưới hàm mình, cảm thấy dòng máu nóng phun ra…Người đàn ông thét lên đau đớn… rồi ông ta im lặng… ông ta bật lùi trở lại bức tường… máu rơi tung toé trên nền đất…Trán nó đau nhức dữ dội… cơn đau như thiêu đốt nó…“Harry! HARRY!”Nó mở bừng mắt. Khắp cơ thể nó đều được đầy mồ hôi lạnh; tấm trải giường của nó cuộn quanh nó như một cái áo bó; nó cảm thấy như thể có một cái dùi sắt nung trắng lên vừa dí vào trán nó.“Harry!”Ron đang đứng bên giường nó, có vẻ rất kinh hãi. Có nhiều bóng người khác ở chân giường Harry. Nó đang ôm đầu bằng tay mình, cơn đau làm nó tối tăm mặt mũi…. nó cuộn mình lại và nôn ra một góc đệm.“Cậu ta bị bệnh rồi,” một giọng lo sợ nó, “Nên gọi ai đó chứ?”“Harry! Harry ơi!”Nó phải nói với Ron, có một điều quan trọng nói phải nói với bạn… hớp một ngụm không khí, Harry đẩy nó lại giường, nỗ lực để không quăng mình đi, cơn đau làm mắt nó hoa lên.“Ba của cậu,” nó hổn hển, ngực phập phồng, “ba của cậu… bị tấn công…”“Cái gì chứ?” Ron nói, có vẻ chưa ý thức được.“Ba của bạn! Ông ấy bị cắn, nghiêm trọng lắm, chỗ nào cũng có máu…”“Mình đi gọi người giúp đây” vẫn cái giọng nói kinh hoàng cũ, và Harry nghe thấy tiếng chân chạy ra khỏi ký túc xá.“Harry, cậu à,” Ron nói một cách ngập ngừng, “cậu chỉ… cậu chỉ mơ thôi….”“Không!” Harry giận dữ nói; chuyện sống còn bây giờ là phải làm cho Ron hiểu.“Không phải là mơ…. không phải là một giấc mơ thường… tớ đã ở đấy… tớ thấy… tớ làm…”Nó nghe thấy tiếng Seamus và Dean thì thầm nhưng nó không quan tâm. Cơn đau trên trán nó đã giảm bớt, dù nó vẫn cảm thấy mồ hôi tuôn ra và người run cầm cập. Nó lại oẹ ra và Ron bật lùi lại.“Harry ơi, cậu không khoẻ,” nó run rẩy nói, “Neville chạy đi gọi người giúp rồi.”“Tớ khỏe!” Harry nấc lên, chùi miệng bằng cái áo ngủ và run lên không sao điều khiển được. Chẳng có gì bất ổn với tớ đâu, cậu phải lo về ba cậu – chúng ta cần phải tìm xem ông ấy ở đâu – ông ấy nhuộm máu – tớ đã – đó là một con rắn khổng lồ.”Nó cố lao ra khỏi giường nhưng Ron đã đẩy nó nằm lại, Dean và Seamus vẫn thì thầm đâu đó bên cạnh. Đã một hay mười phút trôi qua, Harry không biết; nó chỉ ngồi đó và rung lên, cảm thấy vết thương đang dịu dần từ vết sẹo của nó… và có nhiều tiếng chân vội vã lao lên cầu thang, và nó lại nghe thấy tiếng Neville.“Đây này, giáo sư.”Giáo sư McGonagall vội vã lao vào ký túc xá trong cái váy sọc của bà, kiếng của bà trệ xuống cái mũi xương xẫu của bà.“Sao thế, Potter? Em đau ở đâu?”Nó chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi thấy bà đến thế, một thành viên của Đội quân Phượng Hoàng là thứ mà nó cần lúc này, chứ không phải là ai đó nhặng xị bên nó và kê cho nó những món linh dược gì đó.“Ba của Ron, cô ơi,” nó nói, ngồi phắt dậy. “Ông ấy bị tấn công bởi một con rắn, nghiêm trọng lắm, em thấy nó xảy ra.”“Em muốn nói gì, em thấy nó xảy ra à?” giáo sư McGonagall nói, cặp lông mày sẫm của cô nhíu lại.“Em không biết… em ngủ và thế là em ở đấy…”“Em muốn nói em mơ thấy thế?”“Không!” Harry giận dữ nói; sao không ai hiểu nó thế này? “Đầu tiên em mơ về những chuyện hoàn toàn khác, những chuyện vớ vẩn… và rồi nó cắt ngang. Nó là sự thật, em không tưởng tượng đâu. Bác Weasley ngủ trên đấy và bị tấn công bởi một con rắn khổng lồ, máu vương ra khắp nơi, bác ấy đổ xuống, phải có ai đó tìm xem bác ấy đang ở đâu…”Giáo sư McGonagall nhìn nó chằm chằm qua cặp kính trễ xuống như thể kinh hoàng trước những gì mà bà đang thấy.“Em không nói dối và em không điên!” Harry nói với bà, giọng nó vút lên thành một tiếng hét. “Em nói với cô rồi, em thấy nó diễn ra!”“Cô tin em, Potter,” giáo sư McGonagall nói gọn. “Mặc đồ đi, chúng ta đi gặp thầy hiệu trưởng.” J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 22 Bệnh viện thánh Mugo Chuyên trị các chứng bệnh và các thương tích do ma thuật Harry nhẹ cả người vì bà rất nghiêm túc khi thấy nó không ngập ngừng lưỡng lự, bà nhảy ngay lập tức ra khỏi giường, mặc quần áo và đeo kính lên mũi. Trò Weasley, trò nên qua đây luôn, giáo sư McGonagall nói. Bọn nó theo giáo sư McGonagall băng ngang qua các hình hài bất động của Neville, Dean và Seamus, ra khỏ căn phòng ngủ, đi xuống theo cái cầu thang xoáy ốc đến phòng sinh hoạt chung, qua cái lỗ trên bức chân dung và đi dọc theo hành lang có treo bức chân dung Bà béo được ánh trăng soi rọi. Harry cảm thấy như thể nỗi sợ hãi bên trong nó có thể trào ra bất kỳ lúc nào; nó muốn chạy, muốn kêu tên cụ Dumbledore; ông Weasley vẫn đang bị chảy máu khi bọn họ đi im lặng đi tiếp, và liệu những cái răng nanh đó có bị tẩm độc không (Harry khó nhọc cố không nghĩ đến đó là những cái răng nanh của nó )? Họ đi qua bà Norris, lúc này đang nhìn bọn họ bằng đôi mắt như ngọn đèn và rít lên những tiếng uể uải, nhưng giáo sư McGonagall nói, Xuỳ! bà lẩn vào bóng tối, và vài phút sau, bọn họ đi đến chỗ bức tượng hình đầu thú bằng đá gác trước lối vào văn phòng cụ Dumbledore. Fizzing Whizzbee, giáo sư McGonagall nói. Bức tượng trở nên sống động và trượt qua bên; bức tường đằng sau tách làm đôi để lộ một cầu thang bằng đá chuyển động liên tục như một cái thang cuốn hình xoắn ốc. Ba người bọn họ bước lên các bậc thang đi chuyển động; bức tường đứng đàng sau họ đóng lại cái thịch và bọn họ chuyển động lên phía trên theo những vòng tròn nhỏ cho đến khi chạm tới một cánh của gỗ sồi bòng loáng, trên cánh cửa có gắn một nắm đấm gõ cửa hình con quái vật sư tử đầu chim. Mặc dù nửa đêm qua đã lâu nhưng vẫn có những giọng nói vẳng lại từ phía trong phòng, nghe như ai đó đang rì rầm nói chuyện. Có vẻ như cụ Dumbledore đang vui vẻ với ít nhất là một tá người. Giáo sư McGonagall dộng tay đấm cửa ba lần và những giọng nói đó dừng lại ngay lập tức như thể có ai đó vặn tắt chúng vậy. Cánh cửa tự mở ra, giáo sư McGonagall đẩy Harry và Ron bước vào. Căn phòng tranh tối tranh sáng; những dụng cụ lạ lùng bằng bạc đứng trên những cái bàn và vẫn đang kêu vo vo và phun ra những làn khói như thường lệ; các bức chân dung cựu ông và bà hiệu trưởng phủ đầy các bức tường đang ngủ gà ngủ gatạ trong các khung tranh. Phía sau cánh cửa, một con chim có màu vàng và đỏ hết sức lộng lẫy , có kích thước một con thiên nga đang ngủ lơ mơ trên giá đậu, rúc đầu vào cánh của mình. Ôi, bà đấy à, giáo sư McGonagall… và đây… a. Cụ Dumbledore đang ngồi phía sau cái ghế lưng cao phía sau cái bàn; cụ đang ngả người về phía vùng ánh sáng đèn nến đang soi rọi những tờ giấy nằm trước mặt. Cụ mặc một một cái áo choàng mầu vàng và tía thêu rực rỡ khoác ngoài cái áo ngủ trắng như tuyết, nhưng có vẻ cụ thức dậy đã lâu, đôi mắt mầu xanh sáng có sức xuyên thấu nhìn giáo sư McGonagall đầy ý nghĩa. Giáo sư Dumbledore, Potter có có… ờ, một cơn ác mộng, giáo sư McGonagall nói. Trò ấy nói rằng… Đó không phải là một cơn ác mộng, Harry nói nhanh. Giáo sư McGonagall ngoái nhìn Harry vẻ không tán thành. Thôi được, Potter, trò nói cho Hiệu trường về câu chuyện của trò đi. Con… à, con đang ngủ… Harry nói và, ngay cả khi nó vẫn còn đang rất kinh hoàng và nỗ lực tuyệt vọng để làm cho cụ Dumbledore hiểu, nó vẫn cảm thấy cụ Hiệu trưởng không nhìn mình mà đang xem xét những ngón tay đan vào nhau. Nhưng đó không phải là một giấc mơ bình thường … nó là thực… con nhìn thấy nó xảy ra … Nó hít mạnh một hơi, Ba của Ron – bác Weasley - đã bị một con rắn khổng lồ tấn công. Những từ đó có vẻ như treo lơ lửng trong không khí khi nó nói chúng ra, âm hưởng của chúng nghe hơi tức cười, thậm chí khôi hài. Một lúc ngừng trong lúc cụ Dumbledore ngả người ra phía sau và nhìn hết sức trầm ngâm lên trần nhà. Ron hết nhìn từ Harry sang cụ Dumbledore, gương mặt trắng bệch và sững sờ. Làm thế nào mà con nhìn thấy cảnh đó được? cụ Dumbledore lặng lẽ hỏi, vẫn không nhìn Harry. Ơ… con không biết, Harry nói vẻ tức giận - điều đó có ý nghĩa không ạ? con cho là con nhìn thấy từ trong đầu con... Con hiểu nhầm ý ta, cụ Dumbledore nói vẫn hết sưc bình tĩnh. ý ta là… con có thể nhớ được — ờ – con đứng ở vị trí nào khi con nhìn thấy cuộc tấn công đó xảy ra? Có thể lúc đó con đứng cạnh nạn nhân, hoặc là nhìn thấy cảnh đó từ trên cao? Đó quả thực là một câu hỏi hết sức tò và làm cho Harry há hốc miệng ra; gần như là cụ biết hết mọi chuyện … Com là con rắn, nó nói. Còn nhìn mọi việc với vai trò là một con rắn. Trong giây lát, không ai thốt nổi một lời, sau đó cụ Dumbledore bây giờ nhìn Ron đang đứng đó với gương mặt trắng bệch và hỏi với giọng sắc nhọn hơn, Bác Arthur có bị thương nghiêm trọng lắm không? Có, Harry trả lời với giọng khẳng định – tại sao tất cả bọn họ lại chậm hiểu đến như vậy, chẳng lẽ hộ không nhận biết được một người có thể bị chảy máy đến cỡ nào khi bị những cái răng cắm sâu như vậy vào sườn? Và tại sao cụ Dumbledore lại không thể hạ cố nhìn xuống nó? Nhưng cụ Dumbledore đã đứng lên, làm cho Harry nhảy dựng lên, cụ hướng vào một trong những bức chân dung cũ kỹ treo tít gần trần nhà. Everard? cụ nói sắc nhọn. và bà nữa, Dilys! Một ông phù thuỷ với gương mặt vàng vọt, chòm râu ngắn màu đen và một bà phủ thuỷ khác già hơn có mái tóc bạc quăn dài trong cái khung bên cạnh, cả hai đang có vẻ chìm sâu trong giấc ngủ say sưa, họ mở mắt ra ngay khi được hỏi. Mọi người đã nghe cả rồi chứ? cụ Dumbledore nói. Ông phù thuỷ gật đầu; còn bà phù thuỷ nói, Tự nhiên rồi. Người đàn ông có mái tóc đỏ và đeo kính, cụ Dumbledore nói. Everard, ông sẽ phải đề cao cảnh giác đó, hãy đảm bảo là ông ấy sẽ được người thích hợp phát hiện ra - Cả hai gật đầu tỏ ý đã hiểu và di chuyển ra khỏi các khung tranh, nhưng họ chẳng xuất hiện ở bức tranh bên cạnh (như thường vẫn xảy ra tại Hogwarts) hay hiện ra. Một khung bây giờ chẳng có gì cả ngoài nền sẫm cửa bức rèm, ở bức khác, người ta chỉ nhìn thấy một cái ghế bành bằng da bảnh choẹ. Harry để ý là có rất nhiều các ông hoặc bà hiệu trưởng khác trên các bức tường, mặc dù đang ngáy và chảy nước dãi , nhưng vẫn lén lút liếc trộm nó qua hàng mi, và bất thình lình nó hiểu ra ai đang trò chuyện khi bọn họ gõ cửa. Everard và Dilys là hai hiệu trưởng lừng danh nhứt của Hogwarts, cụ Dumbledore nói, bây giờ cụ đang đi vòng qua Harry, Ron và giáo sư McGonagall để đến chổ con chim lộng lẫy đang say ngủ trên cái giá gần cửa. Danh tiếng của họ đủ để các bức chân dung của họ được treo trong các trụ sở của phù thuỷ quan trọng khác. Và bởi vì họ có thể tự do ôừi khỏi các bức chân dung của chính mình nên họ có thể nói cho chúng ta cái gì đang xảy ra ở đâu đó …&quot; Nhưng bác Weasley có thể ở bất kỳ đâu! Harry nói. Mọi ngườì hãy ngồi xuống, cụ Dumbledore nói, như thể là Harry chưa nói gì, Everard và Dilys chưa thể về ngay được đâu. Giáo sư McGonagall, liệu cô có thể lấy thêm ghế được không. Giáo sư McGonagall rút cây đãu phép ra khỏi túi áo và vẫy vẫy; ba cái ghế hiện ra trong không khí, những cái ghế bằng gỗ, lưng thẳng, hầu như khác với cái ghế bành bọc hoa sặc sỡ êm ái mà cụ Dumbledore đã làm xuất hiện tại phiên toà xét xử Harry. Harry ngồi xuống, ngắm nhìn qua vai cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore bây giờ vuốt ve cái đầu vàng óng của con Fawkes bằng một ngón tay. Con phượng hoàng thức dậy ngay lập tức. Nó vươn cao cái đầu đẹp đẽ và quan sát cụ Dumbledore bằng đôi mắt đen và sáng. Chúng ta cần, cụ Dumbledore nói hết sức êm ái với con chim, một lời cảnh báo. Có ánh lửa nháng lên và con phượng hoàng bay đi. Cụ Dumbledore cầm lấy một cái dụng cụ bạc mỏng mảnh và Harry không biết rõ công dụng, mang nó qua bàn của mình, ngồi xuống đối diện bọn họ một lần nữa và gõ nhẹ vào nó bằng câu đũa của mình. Cái dụng cụ đó trở nên sống động với những kêu tinh tinh rất có nhịp điệu. Những làn khói mầu xanh nhạt nhỏ mảnh phun ra từ cái ống bé xíu trên đỉnh. Cụ Dumbledore ghé sát vào để quan sát làn khói, lông mày cụ nhăn tít lại. Sau vài giây, làn khói mảnh mai trở thành một làn khói dầy và toả thành vòng tròn trong không khí… một cái đầu hình con rắn từ từ mọc lên ở cuối của làn khói, miệng há hốc. Harry tự hỏi có phải cái dụng cụ này đang xác nhận lại câu chuyện của nó không: nó nhìn cụ Dumbledore hết sức chăm chú hòng tìm ra một dấu hiệu chứng tỏ là nó đúng, nhưng cụ Dumbledore không nhìn lên. Rất tự nhiên, rất tự nhiên, cụ Dumbledore rõ ràng là đang tự lẩm bẩm, cụ vẫn đang quan sát làn khói mà không tỏ ra chút ngạc nhiên nào. Nhưng bản chất của chúng là phân đôi chứ? Harry không thể bắt được đầu hay đuôi của câu hỏi này. Tuy nhiên, cái đầu con rắn trong làn khói bắt đầu tách ra thành hai con rắn, cả hai đều cuộn mình uốn éo trong làn không khí sẫm màu. Với cái nhìn thoả mãn, cụ Dumbledore gõ vào dụng cụ đó một lần nữa bằng cây đũa phép của mình: âm thanh chậm dần và tắt ngấm, con rắn mờ nhạt dần, hình dáng của nó trở nên không rõ ràng và cuối cùng biến mất. Cụ Dumbledore đặt cái dụng cụ đó trở lại cái bàn xoay nhỏ giành cho nó. Harry nom thấy rất nhiều vị cựu hiệu trưởng trong các bức chân dung đang theo dõi nó, sau đó khi nhận ra là Harry đang quan sát bọn họ lại nhanh chóng giả vờ đang ngủ. Harry muốn hỏi những cái dụng cụ lạ lùng bằng bạc kia dùng để làm gì, nhưng trước khi nó có thể làm điều đó, có một tiếng kêu ngay trên đỉnh bức tường bên phải họ; phù thuỷ có tên là Everard đã xuất hiện trở lại trong bức chân dung của ông, hơi thở hổn hển. Ông Dumbledore! Có tin gì không? cụ Dumbledore nói ngay. Tôi la hét cho đến khi có ai đó chạy tới, ông phù thuỷ nói, ông đang dụi trán lên bức rèm đằng sau, Tôi chắc là tôi nghe thấy cái gì đó dang xuống thang gác – không chắc là họ có tin tôi khong nhưng vẫn đi xuống để kiểm tra – ông biết đấy, chẳng có bức chân dung nào ở dó để dòm ra cả. Dù sao, họ cũng đã mang ông ấy đi vài phút sau đó. Ông ta trông có vẻ không được tốt lắm, ông ta đẫm máu, tôi chạy vào bức chân dung của Elfrida Cragg để nhìn cho rõ khi họ đi khỏi đó - Tốt lắm, cụ Dumbledore nói khi Ron làm một chuyển động nôn nóng hoảng sợt. Tôi chắc là bà Dilys sẽ nhìn thấy ông ấy đến, sau đó - Và một giấy lát sau, bà phù thuỷ có mái tóc bạc quăn xuất hiện trong bức chân dung của bà; bà ta ném mình vào ghế bành, hắng giọng ho và nói, Phải, bọn họ đã mang ông ấy đến chỗ bệnh viện St Mungo, Dumbledore… bọn họ mang ông ấy đi ngang qua bức chân dung có tôi … ông ta trông tệ lắm … Cám ơn, cụ Dumbledore nói. Cụ ngước nhìn giáo sư McGonagall. Minerva, tối cần bà đi đánh thức lũ trẻ nhà Weasley. Tất nhiên rồi… Giáo sư McGonagall đứng dậy và lướt ra cửa. Harry ném một cái liếc sang Ron, lúc này trông rất hoảng sợ. Ông Dumbledore – thế còn Molly? giáo sư McGonagall nói, ngừng lại chỗ cửa. Việc đó giành cho con Fawkes sau khi nó làm một vòng kiểm tra xem có ai đang tới gần không, cụ Dumbledore nói. Nhưng bà ấy có thể đã biết … bà ấy có cái đồng hồ rất tuyệt vời … Harry biết cụ Dumbledore đang đề cập đến cái đồng hồ không phải để xem thời gian mà để thông báo vị trí và tình trạng của những thành viên gia đình nhà Weasley, và với tâm trạng dằn vặt khi nó nghĩ đến chuyện cái kim chỉ ông Weasley chắc hẳn bây giờ đang chỉ vào chỗ nguy hiểm chết người. Nhưng bây giờ đã rất muộn. Bà Weasley chắc hẳn đã ngủ và không thể xem cái đồng hồ. Harry cảm thấy lạnh mình khi nó nhớ thân hình không có sự sống của ông Weasley, cặp kính lệch đi, máu chảy xuống từ khuôn mặt … nhưng ông Weasley không thể chết được … bác ấy không thể… Cụ Dumbledore bây giờ lục tìm gì đó trong cái tủ chén đằng sau Harry và Ron. Cụ lôi ra khỏi tủ một cái ấm cũ đen xì và đặt rất thận trọng lên bàn. Cụ giơ cây đũa phép lên và lầm rầm, Portus! Trong chốc lát, cái ấm rung lên, sinh động hẳn lên với ánh sáng mầu xanh trông rất lạ thường; sau đó nó run nhè nhẹ khi chuyển sang mầu đen kịt. Cụ Dumbledore đi qua một bức chân dung khác, lần này là một phù thuỷ trông rất thông minh với bộ râu nhọn, được vẽ đang mặc một bộ trang phục nhà Slytherin có màu xanh lá cây và bạc, người này rõ ràng là ngủ rất say nên không thể nghe thấy giọng nói của cụ Dumbledore khi cụ cố đánh thức ông ta dậy. Phineas. Phineas. Các nhân vật trong các bức chân dung khác treo trên tường gian phòng không tiếp tục giả vờ đang ngủ nữa; Bọn họ di chuyển trong các khung tranh và theo dõi cái gì đang xảy ra. Khi ông phù thuỷ trông có vẻ thông minh vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, một số họ bắt đầu cũng la tên ông ta. Phineas! Phineas! PHINEAS! Ông ta không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa; ông ta giật mình và mở to mắt ra. Có ai gọi tôi thì phải? Tôi cần ông viếng thăm một bức chân dung khác của chính ông một lần nữa, Phineas, cụ Dumbledore nói. Tôi có một thông điệp nữa cần gửi. Thăm một bức chân dung khác của tôi? Phineas nói với giọng lạo xạo, mở miệng ngáp dài đầy giả tạo (cặp mắt của ông ta đảo khắp gian phòng và dừng lại ở Harry). ÔI, không, Dumbledore, tối nay tôi quá mệt rồi. Có cái gì đó trong giọng nói của Phineas rất quen thuộc với Harry, nó đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải? Nhưng trước khi nó có thể nghĩ ra, các bức chân dung trên các bức tường xung quanh la hét phản đối. Đó là sự không phục tùng,! một phù thuỷ có cái mũi đỏ, to béo vung vẩy quả đấm. Lơ là bổn phận! Chúng ta rất vinh dự được phục vụ vị Hiệu trưởng đương tại vị của trường Hogwarts! một phù thuỷ già ẻo lả la lên, người này Harry nhận ra là người tiền nhiệm của cụ Dumbledore, Armando Dippet. thật là xấu hổ cho anh, Phineas! Tôi có cần phải thuyết phục ông ấy không, Dumbledore? một bà phù thuỷ có đôi mắt sắc lẻm, giơ một cây đũa phép to đùng không bình thường, trông có vẻ làm bằng gỗ cây bulô. Ồ, thôi được, phù thủy có tên là Phineas nói, nhìn trừng trừng vào cây đũa phép, mặc dù hắn đã có thể phá huỷ bức chân dung của tôi hoàn toàn vào lúc này, hắn ta đã làm như thế đối với phần lớn gia đình hắn... Sirius không phá huỷ bức chân dung của ông, cụ Dumbledore nói, và Harry ngay lập tức nhận nó đã nghe thấy giọng nói của Phineas ở đâu trước đó: từ cái khung tranh rỗng trong cắn phòng ngủ tại Lâu đài ở Quảng trường Grimmauld Place. Ông hãy gửi cho Sirrus một thông điệp là ông Arthur Weasley đã bị thương nặng, và vợ ông cùng các con ông ấy và Harry Potter sẽ đến nhà ông ấy ngay lập tức. Ông có hiểu không? Arthur Weasley, bị thương, vợ, con và Harry Potter đang đến đó, Phineas nhắc lại với giọng buồn chán. Được rồi, được rồi… thôi được Ông ta trượt khỏi cái khung của bức chân dung và trong giây lát biến mất. Cánh cửa lại mở ra, Fred, George và Ginny được giáo sư McGonagall dẫn vào, cả ba đều tóc tai bù xù, vẫn còn mặc đồ ngủ và có vẻ sững sờ. Anh Harry... có chuyện gì vậy? Ginny hỏi với vẻ sợ hãi. Giáo sư McGonagall nói anh nhìn thấy ba của em bị thương... Ba của các con bị thương trong khi thực hiện nhiệm vụ của Hội Huynh đệ Phượng Hoàng, cụ Dumbledore cất tiếng trước khi Harry kịp nói. Ông ấy được đưa đến bệnh viện St Mungo chuyên trị các chứng bệnh và thương tích do ma thuật. Ta đưa các con trở về nhà của chú Sirius, ở đó sẽ thuận tiện cho các con trong việc thăm nom tại bệnh viện hơn là ở Trang trại Hang sóc. Các con sẽ gặp má của các con ở đó. Chúng cháu đi bằng cách nào ạ? Fred hỏi trông nó có vẻ run rẩy. Bằng bột Floo ạ? Không, cụ Dumbledore nói, Lúc này bộ Floo không an toàn, Mạng đang bị theo dõi. Các con sẽ sử dụng Khoá cảng. Cụ chỉ chiếc ấm cũ đang nằm trên bàn. Chúng ta sẽ đợi Phineas Nigellus trở về để báo cáo tình hình … Ta muốn chắc là mọi việc đều an toàn trước khi đưa các cháu đi... Bỗng nháng lên tia lửa giữa gian phòng và một cái lông bắng vàng đơn độc bay la đà xuống sàn nhà. Đó là thông báo của con Fawkes cụ Dumbledore nói và nhặt cái lông lên khi nó rơi xuống. Giáo sư Umbridge hẳn là đã biết các con rời khỏi giường … Minerva, bà hãy đánh lạc hướng bà ta... hãy kể cho bà ta câu chuyện gì đó... Giáo sư McGonagall đi ra với tiếng quần áo kêu sột soạt. Hắn ta nói là hắn ta rất vui mừng, một giọng nói cất lên phái sau cụ Dumbledore; phù thuỷ có tên là Phineas lại xuất hiện ngay trước biểu ngữ nhà Slytherin của ông ta. Đứa cháu mấy đời của ta luôn có khẩu vị lạ lùng về những vị khách của nó. Đến đây, cụ Dumbledore nói với Harry và những đứa trẻ nhà Weasley. Nhanh lên nào, trước khi có ai xuất hiện. Harry và những đứa khác tập trung xung quanh cái bàn của cụ Dumbledore. Tất cả các cháu đã bao giờ sử dụng Khoá cảng chưa? cụ Dumbledore hỏi, và tất cả gật đầu, tất cả đưa tay ra chạm lấy một phần của cái ấm đen kịt. Tốt. Đếm đến ba nhé, ba, nào… một… hai… Nó chỉ xảy ra trong một phần của giây: một lúc ngừng tưởng chừng như vô tận trước khi cụ Dumbledore nói ba , Harry ngước nhìn cụ – bọn họ đứng rất gần nhau – và đôi mắt xanh sáng của cụ Dumbledore chuyển từ cái Khoá cảng lên gương mặt của nó. Ngay lập tức, vết sẹo của cháy bỏng lên, như thể một vết thương cũ nay lại tấy lên – không báo trước, không mong muốn, nhưng rất mạnh mẽ, bên trong Harry, nó cảm thấy dấy lên một sự căm thù cháy bỏng, như thể nó không muốn gì hơn là được đánh - được cắn - được cắm ngập những cái răng của nó vào người đàn ông đứng trước nó — … ba. Harry cảm thấy bị giật rất mạnh bất thình lình ở ngay trung tâm, mặt đất biến mất dưới chân nó, tay dính chặt vào cái ấm; nó va mạnh vào những người khác khi tất cả bọn họ lao nhanh vào vòng xoáy đấy màu sắc và gió lốc, cái ấm đẩy tuộc bọn họ đi … cho đến khi chân nó lại chạm mạnh vào đất khiến cho đầu gối nó khuỵu xuống, cái ấm va uỳnh vào nền đất, và ở nơi nào đó rất gần, vang lên giọng nói: Lại quay lại, bọn láo xược, bọn phản bội dòng máu. Có đúng là cha bọn nó đã chết rồi không? ĐI RA! giọng thứ hai gầm lên. Harry đứng dậy và nhìn quanh; bọn chúng đang đứng trong căn bếp ở tầng hầm tối tăm của Nhà số 12, Quảng trường Grimmauld. Nguồn sáng duy nhất là đống lửa và một cây nến chiếu sáng phần còn lại của bữa ăn tối cho một người. Kreacher đã biến mất qua cánh cửa dẫn vào gian tiền sảnh, ngoái lại nhìn bọn chúng đầy ác ý khi ông ta xiết chặt lại thắt lưng; chú Sirius vội vã đi đến chỗ bọn chúng, trông rất căng thẳng. Chú chưa cạo râu và vẫn mặc quần áo ban ngày; người chú có mùi ôi thiu giống Mundungus khi ông ta uống rượu. Có chuyện gì vậy? chú nói và giơ tay ra để đỡ Ginny đứng dậy. Thineas Nigellus nói là anh Arthur bị thương rất nặng... Hãy hỏi Harry ấy, Fred nói. Đúng thế, cháu cũng muốn nghe, George nói. Hia anh em sinh đối và Ginny nhìn chằm chằm vào nó. Tiếng bước chân của Kreacher ngừng lại ở cầu thang phía ngoài. Đó là... Harry bắt đầu; nó còn tệ hơn là kể cho bà McGonagall và cụ Dumbledore. Con có... một năng lực... về nhìn Và nó kể lại cho bọn họ tất cả những gì nó nhìn thấy, tuy nhiên nó chọn cách kể câu chuyện như thể câu nhìn thấy với tư cách người ngoài cuộc khi con rắn tấn công, chức không phải là từ chính mắt con rắn. Ron vẫn còn trắng bệch nhưng không nói gì cả. Khi Harry kết thúc, Fred, George và Ginny tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó trong một lúc. Harry không biết là nó có tưởng tượng không, nhưng nó cảm thấy là có một chút gì đó như là buộc tội trong cái nhìn của bọn họ. Nếu như họ định đổ lỗi cho nó vì đã nhìn thấy cuộc tấn công thì nó lấy làm mừng là đã không nói cho họ biết thực ra nó chính là con rắn trong câu chuyện lúc đó. Má cháu có ở đây không ạ? Fred quay sang chú Sirius nói. Chắc là bà ấy còn chưa biết cái gì đã xảy ra đâu, chú Sirius nói. Vì điều quan trọng là phải đưa bọn con đi khỏi đó trước khi bà Umbridge có thể xen vào. Chú nghĩ chắc bây giờ cụ Dumbledores đã cho chị Molly biết chuyện rồi. Chúng cháu muốn đi đến bệnh viện St Mungo s, Ginny hối thúc. Cô bé nhìn các anh mình; bọn chúng vẫn còn đang mặc pyjamas. Chú Sirius, chú có thể cho bọn cháu mượn áo choàng hay thứ gì đó để mặc không? Hượm đã, các cháu không thể đi đến bệnh viện St Mungo s! chú Sirius nói. Dĩ nhiên là chúng cháu có thể đi nếu chúng cháu muốn, Fred bướng bỉnh nói. Đó là ba chúng cháu! Thế các cháu định giải thích như thế nào về chuyện các cháu biết ba Arthur của các cháu bị tấn công thậm chí trước cả vợ của ông ấy? Có chuyện gì không ạ? George nóng nảy nói. Vấn đề là ở chỗ chúng ta không muốn lôi kéo sự chú ý về sự thật rằng Harry có khả năng nhìn thấy những sự việc đang xảy ra cách đó hàng trăm dặm! chú Sirius tức giận nói. Các cháu có thể hình dung ra là Bộ sẽ phản ứng với cái thông tin đó như thế nào không? Fred và George nhìn như thể chúng chẳng thèm quan tâm Bộ có thể làm gì. Ron vẫn còn tái mét và giữ im lặng. Ginny nói, Phải có ai đó nói cho chúng cháu … chúng cháu phải nghe từ một ai khác ngoài anh Harry. Ai chẳng hạn? chú Sirius nói hết sức thiếu kiên nhẫn. Nghe này, cha của các cháu đang bị thương trong khi làm nhiệm vụ của Hội Huynh đệ, tình huống rất không rõ ràng và các con của ông không thể biết ngay sau khi nó xảy ra, các con có thể gây tổn thất nghiêm trọng cho hội... Chúng cháu không quan tâm đến cái Hội chết tiệt đó! Fred la lên. Chính ba của chúng cháu mới là người đang sắp chết! George kêu lên. Ba của các con nhận thức rõ cái mà ông ấy đang tham gia và ông ấy sẽ không cảm ơn các con vì đã làm rối tung cái Hội này lên đâu! chú Sirius nói, cũng tức giận không kém. Chính là vì như thế – là lý do tại sao mà các con không được tham gia vào Hội – các con không hiểu – có những thứ mà chúng ta cần phải hi sinh vì nó! Chú nói thì dễ rồi, vì chú chỉ ngồi ở đây thôi! Fred gầm lên. Cháu thấy là chú có phải mạo hiểm tính mạng của mình đâu! Chút màu sắc hồng hào trên mặt chú Sirius mắt hẳn khi chú nghe thấy câu nói đó. Chú nhìn một lát như thể muốn đánh Fred, nhưng khi chú bắt đầu nói, giọng chú hoàn toàn bình tĩnh. Chú biết là rất khó khăn, nhưng tất cả chúng ta phải xử sự như là chúng ta không biết gì hết. Chúng ta phải ở yên đây, ít nhất là cho đến khi chúng ta nghe được tin tức từ mẹ của các con, được chứ? Fred và George vẫn còn có vẻ muốn phản đối. Tuy nhiên Ginny đã đi vài bước đến bên chiếc ghế bành gần nhất, quăng mình vào đó. Harry nhìn Ron đang có cử động tức cười giữa gật đầu và nhún vai, và cuối cùng bọn chúng cũng ngồi xuống. Hai anh em sinh đôi nhìn chú Sirius trừng trừng thêm vài phút rồi cũng ngồi xuống cạnh Ginny. Tốt lắm, chú Sirius nói giọng động viên, Thôi nào, tất cả… tất cả chúng ta hãy uống chút gì đó trong lúc chờ đợi. Bia bơ lại đây! Chú giơ cây đũa phép khi chú nói và khoảng nửa tá chai bia bay khỏi chạn, trượt theo cái bàn về phía bọn chúng, làm văng tung toé những mẩu thức ăn thừa trong bữa ăn còn lại của chú Sinus, và dừng lại có thứ tự ngay trước mặt sáu người. Tất cả mọi người uống bia, và trong một lúc âm thanh duy nhất chỉ là tiếng reo của lửa trong lò sưởi bếp và tiếng chai va nhẹ vào mặt bàn. Harry uống chỉ vì hai tay nó không biết làm gì. Bao tử nó quặn lên vì mặc cảm có tội khủng khiếp. Bọn họ đã không phải ở đây nếu không là vì nó; tất cả mọi người lẽ ra là đang trong giường ngủ. Và không tốt khi tự nhủ là chỉ cần báo động là có thể đảm bảo người ta sẽ tìm ra ông Weasley, bởi nó không thể trốn chạy được sự thực là nó chính là người tấn công ông Weasley ở chỗ đó. Đừng có ngốc thế, mày không có những cái răng nanh, nó tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù bàn tay cầm chai bia bơ của nó đang run bần bận bật, mày đang nằm trên giường, mày chẳng tấn công ai cả… Nhưng sau đó, cái giì đã xảy ra trong văn phòng cụ Dumbledore? nó tự hỏi mình. Mình đã cảm thấy là mình muốn tấn công cụ Dumbledore … Ngoài ý muốn, nó đặt chai bia xuống bàn hơi mạnh và nó đổ cả lên mặt bàn. Không ai để ý cả. Sau đó, một đốm lửa bùng lên giữa không trung chiếu rõ một cái đĩa bẩn trước mặt mọi người, và khi bọn họ bật kêu lên sững sờ, một cuộn giấy da rơi xuống bàn kèm theo một cái lông đuôi phượng hoàng bằng vàng. Của con Fawkes! chú Sirius nói ngay lập tức và giơ tay bắt lấy cuộn giấy da. Đây không phải là chữ của cụ Dumbledore – hẳn là từ mẹ của các cháu... đúng rồi... Chú nhét lá thư vào tay George, nó vội vã xé toạc ra và đọc to len: Ba vẫn còn sống. Má sẽ đi ngay đến chỗ bệnh viện. Các con hãy ở yên đó. Má sẽ gởi tin sớm cho các con ngay khi má có thể. Má của các con. George nhìn quanh bàn. Vẫn còn sống… nó chậm rãi nói. Nhưng nó nghe như có vẻ … Nó không cần phải nói hết câu. Đối với Harry cũng vậy, nó nghe như có vẻ ông Weasley đang nằm giữa sự sống và cái chết. Vẫn còn nhợt nhạt lạ lùng, Ron nhìn chằm chằm vào là thư của má từ phía sau như thể nó sẽ nói những lời an ủi nó. Fred giật tờ giấy ra khỏi tay George và tự mình đọc nó, sau đó nhìn Harry, lúc này lại cảm thấy bàn tay cầm chai bia của mình bắt đầu run và nó nắm chặt hơn để ngừng nó lại. Harry không thể nhớ nổi nó đã bao giờ trải qua một đêm dài như đêm này chưa. Một lần chú Sirius thử gợi ý nhưng không mấy thuyết phục là bọn chúng nên đi ngủ, nhưng những cái nhìn phẫn nộ của bọn trẻ nhà Weasleys đủ nói lên câu trả lời. Phần lớn bọn chúng ngồi xung quanh cái bàn, im lặng, theo dõi ngọn nến tan chảy dần thành sáp lỏng, thỉnh thoảng nâng chai bia lên môi, chỉ nói khi hỏi giờ, tự hỏi cái gì đang xảy ra và để đảm bảo là nếu có tin xấu bọn chúng sẽ biết ngay lập tức vì bà Weasley hẳn là đã đến chỗ bệnh viện St Mungo được khá lâu. Fred rơi vào giấc ngủ gà gật, đầu của nó ngật sang bên vai. Ginny cuộn mình như con mèo trên ghế, nhưng mắt vẫn mở; Harry có thể nhìn thấy chúng đang lấp lánh ánh lửa. Ron ngồi ôm đầu trong tay, không thể biết là đang thức hay đã ngủ. Harry và Sirius thường xuyên nhìn nhau, họ là những nguời đang xâm phạm vào nỗi buồn của gia đình, chờ đợi… chờ đợi… Lúc 10h5 phút theo đồng hồ của Ron, cánh cửa bếp mở ra và bà Weasley bước vào. Trông bà hết sức nhợt nhạt xanh xao nhưng khi bọn họ nhìn bà, Fred, Ron và Harry nhổm nửa người khỏi ghế thì bà nở nụ cười mệt mỏi. Ba các con sẽ ổn thôi, bà nói với giọng yếu ớt và mệt mỏi. Ba đang ngủ. Chúng ta có thể thăm ba sau. Bây giờ anh Bill đang ở đó; Anh ấy xin nghỉ sáng nay. Fred rơi trở lại ghế, tay giơ lên khỏi mặt. George và Ginny đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên mẹ và ôm lấy bà. Ron cười run rẩy và nốc cạn một hơi chai bia bơ. Bữa sáng! chú Sirius nói to và vui vẻ, và nhẩy lên. Cái con gia tinh đang ghê tởm ở đâu rồi nhỉ? Kreacher! KREACHER! Nhưng Kreacher không trả lời câu gọi đó. Thôi, quên nó đi, chú Sirius càu nhàu và đếm số người đang đứng trước mặt mình. để xem bữa sáng có bao nhiêu người nào – bẩy người… thịt lợn muối xông khói và trứng, chú nghĩ thế, một ít trà, và bánh mỳ nướng - Harry vội vã đi đến chỗ cái lò để giúp chú. Nó không muốn xen vào niềm vui của nhà Weasley và càm thấy sợ khi nghĩ đến cái giây phút bà Weasley đề nghị nó thuật lại những gì nó nhìn thấy. Tuy nhiên, nó vẫn lấy những cái đĩa từ tủ để bát đĩa ra trong khi bà Weasley lấy chúng ra khỏi tay nó và ôm ghì lấy nó. Bác không biết là cái gì sẽ xảy ra nếu cháu không nhìn thấy, Harry à, bà nói, giọng nghẹn lại. Bọn họ có thể không tìm thấy Arthur trong hàng tiếng đồng hồ, và sẽ là quá muộn, nhưng nhờ cháu ông ấy vãn còn sống và Dumbledore có thể nghĩ ra một câu chuyện hợp lý giải thích cho việc bác Arthur có mặt ở nơi mà người ta tìm thấy bác ấy, cháu không thể hình dung ra bác ấy sẽ gặp phiền phức như thế nào nếu sự tình khác đi, cháu hãy coi ông Sturgis tội nghiệp ấy…&quot; Harry khó có thể nuốt trôi quan điểm của bà được, nhưng rất may là bà đã thả nó ra, quay sang chú Sirius và cám ơn chú đã trông nom bọn trẻ suốt đêm. Chú Sirius nói là chú rất mừng được giúp đỡ mọi người, và chú hy vọng là bọn trẻ sẽ ở lai đây với chú chừng nào ông Weasley còn nằm trong viện. Ôi, anh Sirius, tôi thực là mừng … người ta nói là ông ấy sẽ phải ở đó trong một thời gian và chẳng còn gì tốt hơn là chúng tôi ở gần đó … dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ ở đây đến tận Giáng Sinh. Càng lâu tôi càng mừng! chú Sirius nói chân thành khiến cho bà Weasley phải mỉm cười với chú, bà phù khăn trải bàn lên và bắt đầu giúp chuẩn bị bữa ăn sáng. Chú Sirius, Harry thì thầm, nó không thể chịu đựng giây phút này thêm đựoc nữa. Cháu có thể nói chuyện ngắn gọn với chú được không? Ngay bây giờ? Nó đi phòng để đồ tối và chú Sirius theo sau. Không mào đầu, Harry kể cho cha nuôi mọi chi tiết mà nó nhìn thấy, bao gồm cả sự thực chính nó là con rắn đã tấn công ông Weasley. Khi nó ngừng lại để thở, chú Sirius nói, Con đã kể cho cụ Dumbledore chưa? Con đã, Harry nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng cụ không hề nói cho con biết điều đó có nghĩa là gì. Phải đấy, cụ chẳng nói cho con bất cứ điều gì. Nhưng chú chắc là cụ sẽ nói cho con nếu có điều gì cần phải lo ngại, chú Sirius điềm tĩnh nói. Nhưng chưa hết đâu, Harry nói với giọng hạ thấp xuống thành tiếng thì thầm. Chú Sirius, con… con nghĩ là con sắp bị mất trí rồi. Khi bọn con ở trong văn phòng của cụ Dumbledore, ngay trước khi bọn con nắm lấy cái Khoá Cảng … trong vài giây ở đó, con đã nghĩ con là một con rắn, con cảm thấy như thế – vết sẹo của con đau nhói khi con nhìn cụ Dumbledore – chú Sirius, con đã muốn tấn công cụ Dumbledore! Nó chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt của chú Siriuss; phần còn lại chìm trong bóng tối. Đó hẳn là hậu quả của những cái mà con nhìn thấy, có thế thôi chú Sirius nói. Con vẫn còn đang nghĩ về giấc mơ hay những gì đại laọi như vậy và... Không phải, Harry nói và lắc đầu, nó giống như là một cái gì đó dâng lên trong con, giống như là có một con rắn trong con. Con cần ngủ một giấc, chú Sirius kiên quyết nói. Con đi ăn sáng đi, sau đó lên gác ngủ một giấc, và sau bữa trưa con có thể đi thăm bác Arthur với những người khác. Con vừa bị sốc, Harry à; con đang đổ lỗi cho bản thân vì một điều mà con chỉ được chứng kiến, và rất may là con đã chứng kiến nó, nếu không bác Arthur có thể chết. Hãy đừng lo lắng nữa. Chú vỗ vào vai Harry và rời khỏi phòng chứa, để Harry đứng một mình trong bóng tối. Tất cả mọi người trừ Harry ngủ suốt phần còn lại của buổi sáng. Nó lên gác vào phòng ngủ mà nó và Ron đã chung nhau suốt vài tuần cuối mùa vè vừa rồi, nhưng trong khi Ron cuộn mình trong giường và thiết đi chỉ trong vài phút, thì Harry vẫn mặc nguyên quần áo, cố uốn cong các thanh kim loại lạnh lẽo của cái khung giường, cố ý giữ mình không được thoải mái, quyết tâm không để rơi vào giấc ngủ vì sợ mình sẽ lại một lần nữa trở thành con rắn trong giấc ngủ và thức giấc thấy mình đang tấn công Ron, hoặc trườn qua ngôi nhà tấn công những người khác … Khi Ron tỉnh dậy, Harry giả vờ như nó cũng vừa có một giấc ngủ rất ngon lành. Những cái rương của bọn chúng đã đến noỉtong khi bọn họ dùng bữa trưa, vì vậy bọn chúng có thể mặc đồ như dân Muggles để đi đến bệnh viện của ông St Mungos. Tất cả mọi người, ngoại trừ Harry đều hết sứ vui mừng và trò chuyện rôm rả khi thay đổi quần áo, mặc những cái quần jean và áo len ngắn tay. Khi cô Tonks và thầy Mắt điên quay trở lại để hộ tống bọn họ lên London, bọn họ chào đón hai người hết sức vui mừng, cười nhạo cái mũ quả dưa mà thầy Mắt điên đang đội sụp xuống để che đi con mắt thần, mặc dù vậy thực tình mà nói cô Tonks với mái tóc ngắn và có màu hồng tươi sẽ còn ít thu hút sự chú ý hơn. Cô Tonks rất quan tâm đến việc Harry nhìn thấy cuộc tấn công vào ông Weasley, tuy nhiên đó là là điều mà nó hoàn toàn không thích thú đua ra bàn luận. Hoàn toàn không có chút dòng máu của Người tiên tri nào trong gia đình cháu đấy chứ? cô hỏi hết sức tò mò, khi họ ngồi cạnh nhau trên xe lửa lao nhanh về trung tâm thành phố. Không có, Harry nói, nó nghĩ ngay tới giáo sư Trelawney và cảm thấy bị xúc phạm. Không, cô Tonks đăm chiêu nói, không, cô cho đó không thực sự là một lời tiên tri. Ý cô là, cháu không nhìn thấy tương lai, cháu nhìn thấy hiện tại … thật là lạ lùng? Rất hữu ích, mặc dù… Harry không trả lời; rất may bọn chúng đã đến nơi, đó là một nhà ga ở trung tâm London, và trong khi hối hả xuống tàu, nó có thể đi theo Fred và George để ngăn nó với cô Tonks đang đi dẫn đường. Tất cả mọi người theo cô lên thang cuốn, thầy Moody đi chặn hậu đằng sau nhóm người, cái mũ quả dưa của thầy sụp xuống, bàn tay xương xẩu của thầy thu trong áo khoá giữa mấy cái cúc, nắm chặt cây đũa phép. Harry cảm thấy con mắt bị che khuất của thầy đang chìn nó hết sức chăm chú. Cố gắng tránh mọi câu hỏi về giấc mơ của nó, nó hỏi thầy Mắt điên là bệnh viện St Mungo ở chỗ nào. Không xa đây lắm đâu, thầy Moody làu nhàu khi họ bước ra trong không khí đầy gió trên một con phố toàn là các cửa hàng lớn đầy những người đang đi mua sắm cho Giáng Sinh. Thầy đẩy nhẹ Harry về phía trước và i ngay sau cạu; Harry biết con mắt thần của thầy đang đảo tít theo mọi hướng dưới cái mũ. Không dễ dàng tìm một vị trí tốt để đặt một bệnh viện. Chẳng có chỗ nào trong trong Hẻm Xðo đủ lớn và chúng ta thì không để đặt nó ngầm dưới đất như Bộ Pháp Thuật được – không khí không tốt. Cuối cùng, người ta quyết định xây dựng một toà nhà ngay đằng kia. Lý thuyết là, các phù thuỷ ốm có thể đến và đi, chỉ cần hoà vào đám đông. Thầy nắm lấy vai Harry để bọn họ khỏi tách nhau ra bởi một nhóm người đi mua sắm đang lang thang xô đẩy họ vào một cái của hàng đầy đồ điện gần đó. Chúng ta tới nơi rồi, thầy Moody nói sau một giây lát. Bọn họ đang đứng ngoài một cửa hàng lớn, cổ lỗ có tên là Purge &amp;amp; Dowse Ltd. Cái nơi đó trông tồi tàn, cũ kỹ; Qua cửa sổ, có thể trông thấy vài hình nộm sứt mẻ đội những mái tóc giả bị xô lệch, đứng rải rác và mặc những bộ quần áo lỗi mốt ít nhất là 10 năm. Trên tấtc cả các cánh cửa bẩn thỉu, người ta có thể đọc được ở các tấm bảng lớn: Đóng cửa để cải tạo lại . Harry nghe thấy rõ ràng nghe thấy một người phụ nữ xách nặng trĩu những túi đồ mua hàng bằng chất dẻo nói với bạn khi đi ngang qua, Cái cửa hàng này chẳng bao giờ mở cửa cả … Chính xác, cô Tonks nói, đẩy bọn họ về phía một cửa số chẳng trưng bày cái gì ngoài một con hình nộm phụ nữ xấu xí. Hàng mi giả của hình nộm nhắm hờ và nó khoác một bộ váy không tay bằng nylon màu xanh lá cây. Tất cả đã sẵn sàng chưa? Mọi người gật đầu, đứng vây xung quanh cô. Thầy Moody đẩy vào giữa hai bờ vai của Harry để nó đi lên phía trước và cô Tonks ngả lại gần cửa kính, nhước nhìn con người nộm rất xấu xí kia, hơi thở cô làm mờ mặt kính. Wotcher, cô nói, chuns tôi đến đây để thăm ông Arthur Weasley. Harry nghĩ cô Tonks thật là ngớ ngẩn khi trông đợi hình nộm đó nghe được lời cô thì thầm cô nói thầm qua lớp cửa kiếng, với cả đống xe ô tô chạy rầm rầm đằng sau cô và tiếng động huyên náo của con phố đầy người đi mua hàng. Rồi nó tự nhắc mình là những hình nộm thì không thể nghe được. Giây lát sau, miệng nó há hốc ra vì kinh ngạc khi hình nộm khẽ gật đầu và ra hiệu bằng ngón tay được nối khớp, và cô Tonks kéo khuỷu tay Ginny và bà Weasley lại, bước ngay qua cửa kiếng và biến mất. Fred, George và Ron bước theo họ. Harry liếc nhìn đám đông đang xô đẩy; không một ai thèm liếc nhìn cái cửa kiếng xấu xí của cửa hàng Purge &amp;amp; Dowse Ltd; hay có vẻ để ý là có sau người vừa mới tan biến vào không khí ngay trước mũi họ. Đi thôi, thầy Moody gầm gừ, đẩy Harry một lần nữa từ đằng sau, và họ cùng bước về phía trước xuyên qua một lớp như nước mát lạnh và xuất hiện ở bên kia khô ráo và ấm áp. Không có dấu hiệu nào của con hình nộm xấu xí hay nơi mà nó đứng. Họ đang đứng trong một khu vực đông đúc có vẻ là chỗ tiếp tân, nơi có một hàng các nữ phù thuỷ và nam phù thuỷ đang ngồi trên những cái ghế ghỗ ọp ẹp, một số trông hoàn toàn khoẻ mạnh và đang chăm chú đọc những số Tuần báo Phù Thuỷ đã cũ, một số có vẻ bị biến dạng khủng khiếp chẳng hạn như có thân hình to như con voi hay có những cái tay phụ mọc ra trên ngực. Căn phòng còn huyên náo đáng sợ hơn ngoài phố bởi có nhiều bệnh nhân đang tạo ra những tiếng ồn lạ lùng: một bà phù thuỷ nhễ nhại mồ hôi trên mặt ngồi ở giữa hàng ghế trước, quạt lấy quạt để bằng một tờ Nhật báo Tiên tri, đang phát ra tiếng huýt sáo the thé và một luồng hơi thoát ra khỏi miệng bà ta; một phù thuỷ trông dơ dáy trong góc rung lên như chuông mỗi khi cử động, và mỗi một tiếng kêu, đầu của ông lại rung lên dễ sợ khiên cho ông phải nắm lấy tai của mình để giữ nó đứng yên. Các nữ phù thuỷ và nam phù thuỷ mặc những cái áo choàng màu vàng-xanh đang đi lại dọc theo hàng ghế, hỏi han và ghi chú vào cái bìa kẹp hồ sơ giống của bà Umbridge. Harry để ý thấy cái biểu tượng được thêu trên ngực áo của họ: cây đũa phép và một cái xương bắt chéo. Bọn họ là bác sỹ à? nó lặng lẽ hỏi Ron. Bác sỹ? Ron nói, trông có vẻ giật mình. Những người Muggle chuyên cắt người ta ra á? Không, họ là những Thầy thuốc. Qua đây! bà Weasley kêu át tiếng chuông phát ra từ người phù thuỷ trong góc, và bọn họ theo bà đứng xếp vào hàng người trước một cô phù thuỷ tóc vàng mũm mĩm đang ngồi trước một cái bàn có đề Chỉ dẫn. Bức tường đằng sau cô phủ đầy những thông báo và quảng cáo đại loại như: MỘT CÁI VẠC SẠCH SẼ GIỮ CHO MÓN LINH DƯỢC KHÔNG TRỞ THÀNH THUỐC ĐỘC VÀ MỌI LIỀU THUỐC GIẢI ĐỘC ĐỀU BỊ CẤM TRỪ PHI ĐƯỢC CHẤP THUẬN BỞI MỘT THẦY THUỐC CÓ ĐỦ TƯ CÁCH. Có một bức chân dung cỡ lớn của một bà phù thuỷ với mái tóc quăn dài màu bạc, bức chân dung đề: Dilys Derwent Thầy thuốc của bệnh viện St Mungo năm 1722- Hiệu trưởng trường Phù thuỷ Hogwarts năm 1741- Bà Dilys đang dán mắt vào nhóm nhà Weasley ở rất gần như thể là đang đếm bọn họ; khi Harry bắt gặp mắt bà ta, bà ta khẽ nháy mắt, đi khỏi bức chân dung và biến mất. Trong lúc đó, ngay trước dòng người đang xếp hàng, một phù thuỷ trẻ đang thực hiện một điệu nhảy jig tại chỗ hết sức lạ lùng, và đang cố gắng giữa những tiếng rên rỉ đau đớn giải thích tình trạng của nó cho cô phù thuỷ đằng sau cái bàn. Đó là... oái... đôi giầy anh trai cháu cho cháu... ôi... chúng ăn thịt cháu... Oái... cái chân... hãy nhìn bọn chúng, chắc hẳn là phải có... á... cái gì đó quỉ quái ếm lên đôi giầy và cháu không thể... AAAAAH... cởi chúng ra hộ cháu với. Nó nhảy tưng tưng hết trên chân này lại đổi qua chân khác như thể đang nhảy trên than nóng. Đôi giầy không thể ngăn cháu đọc được chứ? cô phù thuỷ tóc vàng nói, cáu kỉnh chỉ vào cái biển lớn bên trái bàn của cô. Cháu cần đến chỗ MA Thuật gây thương tích, tầng bốn. Giống như trên bảng chỉ dẫn các tầng. Tiếp theo! Khi nó phù thuỷ tập tễnh đi khỏi hàng, gia đình nhà Weasley nhích lên phía trước được một vài bước và Harry đọc thấy bảng chỉ dẫn các tầng: CÁC TAI NẠN DO DỤNG CỤ … Tầng trệtNổ vạc, đũa phép bắt cháy, chổi rơi, v.v... CÁC THƯƠNG TẬT DO CÁC SINH VẬT GÂY RA … Tầng một Các vết cắn, đốt, bỏng, gai châm, v.v.... CÁC LOÀI SINH VẬT HUYỀN BÍ … Tầng hai Các chứng bệnh lây, ví dụ như mụn rồng, chứng ốm biến, scrojungulus, v.v... LINH DƯỢC VÀ NGỘ ĐỘC THỰC VẬT … Tầng ba Mẩn đỏ, nôn mửa, mất khả năng kiểm soát, v.v... MA THUẬT GÂY THƯƠNG TÍCH … Tầng bốn Lời nguyền không giải được, bùa ma thuật, thần chú áp dụng sai, v.v... PHÒNG UỐNG TRÀ CHO KHÁCH THĂM VIẾNG / CỬA HÀNG … Tầng năm NẾU BẠN KHÔNG CHẮC CHẮN VỀ NƠI CẦN ĐẾN, KHÔNG THỂ TRÌNH BÀY RÕ RÀNG HOẶC KHÔNG THỂ NHỚ TẠI SAO BẠN Ở ĐÂY, CÁC NỮ PHÙ THUỶ TIẾP ĐÓN CỦA CHÚNG TÔI SẼ RẤT VUI LÒNG ĐƯỢC GIÚP ĐỠ. Một ông phù thuỷ già với một cái tai nghe đứng ở đầu hàng bây giờ đang lê bước đến bàn lễ tân. Tôi muốn gặp Broderick Bode! ông nói trong khi thở khò khè Phòng 49, nhưng tôi sợ là cụ chỉ lãng phí thời gian thôi, cô phù thuỷ thô bạo nói. Ông ấy hoàn toàn lẫn trí rồi, cụ biết đấy - ông ấy vẫn nghĩ mình là một cái ấm trà. Tiếp theo! Một phù thuỷ có cái nhìn ưu phiền dắt một đứa con gái nhỏ bằng cách nắm chặt mắt cá chân cô bé trong khi cô bé đập cánh phành phạch vào đầu ông, một đôi cánh cực lớn, phủ đầy lông nhô ra ngay sau lưng. Tầng bốn, cô phù thuỷ nói, giong buồn chán mà không thèm hỏi han gì, và người đàn ông biến mất qua cánh cửa đôi bên cạnh cái bàn, tay vẫn nắm đứa con gái trong như quả bóng có hình dáng lạ lùng. Tiếp theo! Bà Weasley nhích về phái cái bàn. Xin chào, bà nói, chồng tôi, tên Arthur Weasley, hình như là đã được chuyển sang phòng khác sáng nay, có có thể nói cho chúng tôi...? Arthur Weasley? cô phù thuỷ nói, rê ngón tay theo một bảng danh sách dài đặt trước mặt. Phải, tầng một, cánh cửa thứ hai, Phòng của Dai Llewellyn. Cám ơn, bà Weasley nói. Đi thôi nào, tất cả mọi người. Tất cả mọi người theo chân bà qua cánh cửa đôi và đi dọc theo hành lang hẹp có treo chân dung những Thầy thuốc nổi tiếng được chiếu sáng bằng những cây nến đặt trong những bóng đèn pha lê đang lơ lửng trên trần nhà trông giống như những cái bong bóng xà phòng khổng lồ. Có nhiều nữ phù thuỷ và bnam phù thuỷ trong bộ áo choàng xanh-vàng ra vào qua cánh cửa mà bọn họ vừa đi qua; một thứ khí màu vàng hôi thối toả ra trên lối đi khi bọn họ đi qua một cánh cửa, và bây giờ họ nghe thấy tiếng kêu khóc vẳng lại từ mọi phía. Bọn họ vội vã chạy lên một cầu thang và đi vào hành lang có tên Các Vết Thương do Sinh vật gây ra, ở đó, trên cánh cửa thứ hai có ghi dòng chữ: Nguy hiểm Phòng Dai Llewellyn: Các vết cắn nghiêm trọng. Ngay dưới dòng chữ đó, có một tấm danh thiếp trong một cái giá bằng đồng, trên đó có dòng chữ được viết bằng tay: Thầy thuốc chính: Hippocrates Smethwyck. Thực tập sinh: Augustus Pye. Chúng ta sẽ đợi ở ngoài, anh Mắt điên, cô Tonks nói. Anh Arthur không muốn có quá nhiều người viếng thăm một lúc đâu … phải ưu tiên cho gia đình trước đã. Thầy Mắt điên làu bàu tỏ ý tán thành và lùi lại dựa lưng vào tường hành lang, con mắt thần của thầy quay tít thò lò nhìn mọi hướng. Harry cũng lùi lại, nhưng bà Weasley đã giơ tay đẩy nó qua cánh cửa và nói, Đừng ngốc thế, Harry, bác Arthur muốn cảm ơn cháu. Căn phòng bé và xám xịt, trong khi cửa sổ duy nhất thì hẹp và nằm tít trên cao của bức tường đối diện cửa ra vào. Phần lớn ánh sáng phát ra từ những bóng đèn pha lê treo lơ lửng giữa trần nhà. Các bức tường được phủ bằng gỗ sồi và có một bức chân dung của một phù thuỷ trông rất xấu xa treo trên tường, dưới có đề: Urquhart Rackharrow, 1612—1697, Phát minh ra Lời Nguyền Entrail-expelling (Lời Nguyền Thòi Ruột-có lẽ để khỏi phải mổ chăng ?). Chỉ có ba bệnh nhân trong đó. Ông Weasley chiếm cái giường tít cuối phòng, bên cạnh cái cửa sổ bé tí xíu. Harry vui mừng và yêm tâm khi nhìn thây ôgn đang dựa vào mấy cái gối và đọc tờ Nhật báo Tiên tri dưới tia sáng mặt trời rơi trên giường. Ông ngước nhìn lên và nở nụ vười rạng rỡ khi bọn họ đi về phía ông. Chào mọi người! ông vui vẻ kêy to và ném tờ báo Tiên tri qua bên. Bill vừa đi, Molly à, nó phải trở lại làm việc, nhưng nó nói là sẽ tạt vào thăm em sau. Anh cảm thấy như thế nào rồi, Arthur? bà Weasley hỏi trong khi cúi xuống để hôn má ông Weasley và lo lắng nhìn vào mặt ông. Trông anh vẫn còn yếu lắm. Anh cảm thấy hoàn toàn khoẻ, ông Weasley rạng rỡ nói, giơ cánh tay còn lành lặn ra để ôm ghì lấy Ginny. Nếu bọn họ có thể tháo cái băng này ra, anh hoàn toàn khoẻ để về nhà. Tại sao họ lại không thể tháo băng, ba? Fred hỏi. À, ta đã bị chảy máu như điên mỗi khi họ cố thử, ông Weasley vui vẻ nói, giơ tay với cây đũa phép của ông đang nằm trên cái tủ đầu giường, vẫy vẫy và thêm sáu cái ghế xuất hiện bên cạnh giường của ông và tất cả ngồi xuống. Hình như trên răng nanh của con rắn có một loại chất độc không bình thường khiến cho vêt thương luôn hở ra. Chắc chắn là họ sẽ tìm ra thuốc giải độc; họ nói là bọn họ đã tiếp nhận nhiều ca tệ hơn thế này, và trong lúc chờ đợi, mỗi giờ ba phải uống Thuốc Bổ Sung Máu. Nhưng cái người nằm ở đằng kia, ông hạ thấp giọng và hất đầu về phía cái giường đối diện, nơi có một người đàn ông xanh xao và ốm yếu đang nằm nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bị một Người Hoá Sói cắn, tội nghiệp. Không thể chữa được. Một Người Hoá Sói? bà Weasley thì thầm trông có vẻ cảnh giác. Ông ta có gây nguy hiểm ở khu vực công cộng không? Đáng lẽ ông ấy phải ở trong phòng riêng chứ? Còn hai tuần nữa mới tới lúc trăng tròn, ông Weasley lặng lẽ nhắc. Người ta đã nói chuyện với ông áy sáng nay, những thầy thuốc cố gắng thuyết phục ông ấy là ông ấy có thể quay về một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Tôi nói với ông ấy mà không nêu tên- dĩ nhiên – là tôi biết có một Người Hoá Sói, một nguời đàn ông rất dễ thương đã tìm ra được cách rất tốt để vượt qua. Ông ấy nói gì? George hỏi. Nói là ông ấy sẽ cắn ba nếu ba không im đi, ông Weasley buồn rầu nói. Và người phụ nữ ở đằng kia, ông chỉ người duy nhất còn lại đang nằm trên giường bên phải cửa ra vào, không chịu nói cho người chữa trị cái gì đã cắn bà ta, việc đó khiến cho chúng ta nghĩ rằng hẳn là bà ta đã làm một điều gì đó phi pháp. Cho dù là cái gì, thì nó cắn bà ta một miếng khá tệ hại vào chân, nó có thứ mùi kinh tởm khi họ tháo băng. Thế ba sẽ kể cho chúng con cái gì đã xảy ra chứ, ba? Fred hỏi và kéo cái ghế lại gần giường hơn. Các con đã biết rồi còn gì, đúng không? ông Weasley nói với một nụ cười đầy ý nghĩa về phía Harry. Mọi việc rất đơn giản – Ba đã trải qua một ngày dài, ngù lơ mơ, bị đánh thức dậy và bị cắn. Tờ báo Tiên tri có nói rằng ba bị tấn công không? Fred hỏi và chỉ vào tờ báo mà ông Weasley để sang bên cạnh. Không, tất nhiên là không, ông Weasley nói với một nụ cười hơi chua chát, Bộ không muốn mọi người biết có một con rắn lớn và bẩn thỉu tấn công... Anh Arthur! Mrs Weasley cảnh cáo. ...tấn công... e hèm... ba, ông Weasley vội vàng nói, mặc dù Harry có thể chắc rằng đó không phải là cái ông định nói. Thế ba ở đâu khi sự việc xảy ra? George hỏi. Đó là việc của ba, ông Weasley nói tuy vẫn cười. Ông cầm lấy tờ Nhật báo Tiên Tri và mở nó ra lại, Ba vừa đọc được là Willy Widdershins đã bị bắt khi trước khi mọi người đến đây. Các con biết là Willy bị nghi là đứng đằng sau vụ mấy cái bồn cầu phun ngược nước mùa hè vừa qua? Một cái chẳng may bắt lửa, cái bồn cầu phát nổ và người ta tìm thấy ông ấy nằm bất tỉnh, từ đầu đến chân phủ đầy mảnh vỡ ... Khi ba nói là ba đang &quot;làm nhiệm vụ&quot;, Fred chen vào với giọng hạ thấp, thì ba đang làm cái gì vậy? Con nghe thấy ba con nói rồi đấy, bà Weasley thì thầm, chúng ta không thảo luận những vấn đề đó ở đây! Tiếp tục chuyện về Willy Widdershins đi anh Arthur. Đừng có hỏi tôi bàng cách nào, nhưng ông ta đã thực sự thoát khỏi vụ mấy cái bồn cầu, ông Weasley khẳng định. Tôi chỉ có thể phỏng đoán là vàng đã làm thay đổi mọi thứ... Ba đang bảo vệ nó, đúng không ba? George lặng lẽ nói. Vũ khí ấy mà? Thứ mà Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang tìm kiếm? George, hãy yên lặng đi! bà Weasley nạt. Dù sao, ông Weasley nói với giọng cao hơn, lần này Willy bị bắt quả tang đang bán nhưng cái nắm đấm cửa biết cắn cho dân Muggles nhưng anh không nghĩ là ông ta có thể thoát khỏi vụ này bởi vì theo bài báo này, hai dân Muggles đã bị mất ngón tay và bây giờ đang ở trong bệnh viện St Mungo để tái tạo xương khẩn cấp và điều chỉnh trí nhớ. Thử nghĩ mà xem, dân Muggles đang ở trong St Mungo! Anh tự hỏi bọn họ đang ở khu nào? Và ông phấn khích nhìn xung quanh như thể hy vọng sẽ trông thấy một cái biển báo nào đó. Em đã chẳng nói có một con rắn mà Harry? Fred hỏi và nhìn và ba để thăm dò phản ứng. Một con rắn lớn? Em đã nhìn thấy vào đêm mà hắn trở lại, đúng không? Bấy nhiêu đó đủ rồi, bà Weasley cắt ngang. Anh Mắt điên và cô Tonks gác ở ngoài, Arthur, bọn họ đến gặp anh. Và các con hãy đợi bên ngoài, bà nói thêm với lũ trẻ và Harry. Các con có thể đến chào tạm biệt sau. Đi nào. Họ đi thành đoàn trở lại hành lang. Thầy Mắt điên và cô Tonks bước vào và đóng cánh cửa ngăn đằng sau họ lại. Fred nhướn mày. Tốt lắm, nó bình tĩnh nói và lục lọi trong túi quần áo, phải như vầy thôi. Đừng ai nói gì nữa cả. Anh tìm cái này à? George nói và lôi ra một cái gì đó trông như sợi dây màu da người. Anh đọc được ý nghĩ của em, Fred nói và nhe răng ra cười. Để xem vái bệnh viện St Mungo s có ếm bùa Chặn vào cánh cửa không? Nó và George gỡ sợi dây ra và tách năm cái Tai nối dài ra khỏi nhau. Fred và George giơ chúng lên. Harry ngại ngần không muốn cầm. Thôi nào, Harry, cầm lấy đi! Em đã cứu sống ba. Nếu như ai có quyền nghe trộm ba, thì đó chính là em. Nhe răng ra cười ngoài ý muốn, Harry cầm lấy một đầu sợi dây và nhét nó vô tai bắt chước hai anh em sinh đôi. OK, đi thôi! Fred thì thầm. Sợi dây màu da người uốn éo trườn đi như một con sâu mảnh và dài, luồn qua cánh cửa. Đầu tiên, Harry chẳng nghe thấy gì, sau đó nó nhảy dựng lên khi nó nghe thấy cô Tonks thì thầm rất rõ như thể là cô đứng ngay bên cạnh nó. … bọn họ đã tìm kiếm toàn bộ khu vực đó những không tìm thấy con rắn đó ở bất kỳ đâu. Có vẻ như nó đã biến mất sau khi tấn công anh Arthur… nhưng không thể hy vọng vào việc sử dụng một con rắn để đột nhập được? Tôi cho là hắn ta gửỉ con rắn đó đến để do thám, thầy Moody gầm gừ, &quot;bởi hắn ta không thể gặp may mắn được nữa, đúng không? Không, Tôi cho rằng hắn đang cố gắng có được một hình ảnh rõ hơn về cái hắn đang phải đương đầu và nếu anh Arthur không có ở đó, hắn sẽ càng có thêm nhiều thời gian để dòm ngó xung quanh. Thế thằng bé Potter nói là nó nhìn thấy tất cả những điều đó xảy ra à? Phải, bà Weasley nói. Bà thốt ra có vẻ khó khăn. Mọi người biết đấy, cụ Dumbledore có vẻ trông đợi Harry sẽ nhìn thấy một cái gì đó tương tự như thế. À, phải, thầy Moody nói, có cái gì đó rất lạ lùng về thằng bé Potter, tất cả chúng ta đều biết điều đó. Cụ Dumbledore có vẻ lo lắng về thằng bé Harry khi tôi nói chuyện với cụ vào sáng nay, bà Weasley thì thầm. Dĩ nhiên là cụ phải lo lắng rồi, thầy Moody làu bàu. Thằng bé nhìn thấy mọi thứ qua đôi mắt con rắn của Rõ ràng là Potter không nhận ra điều đó có nghĩa là gì, nhưng nếu làm chủ được thằng bé... Harry gỡ cái Tai nối dài ra, trái tim nó đập rất nhanh và hơi nóng toả lên mặt. Nó nhìn những người khác. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào nó, những sợi dây vẫn còn lòng thòng trên tai, trông họ có vẻ rât ghê sợ. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Selfistar Chương 23 Giáng sinh trong phòng kín Có phải đây chính là lý do mà cụ Dumbledore không nhìn vào mắt Harry nữa? Có phải cụ cho rằng Voldermort đang quan sát họ, sợ rằng, rất có thể tuổi trẻ rực rỡ của họ có thể biến thành màu đỏ, với những vết xước giống như mèo cào gây ra cho học sinh? Harry vẫn nhớ khuôn mặt rắn của Voldermort đã thoát khỏi đằng sau đầu giáo sư Quirrel và trói cánh tay của nó ra sau lưng như thế nào, thắc mắc không biết rằng nó sẽ cảm thấy gì nếu như Voldermort thoát ra khỏi thể xác nó.Nó cảm thấy mình bẩn thỉu, ô uế, giống như nó đang chứa trong mình mầm mống của chết chóc, cảm thấy không xứng đáng để được ngồi trên chuyến xe điện ngầm trở về từ bệnh viện với những con người trong sạch, vô tội, mà cả linh hồn và thể xác đều không bị ràng buộc bởi sự nhơ bẩn của Voldermort… Nó không chỉ nhìn thấy con rắn đó, mà nó là con rắn, giờ thì nó đã biết…Một ý nghĩ khủng khiếp, rất thật chợt loé lên trong đầu nó, một ký ức đang trôi nổi dần lên trong ý thức, suy nghĩ đã làm thâm tâm nó lăn lộn, quằn quại giống như những con rắn thực sự.Ngoài việc tập trung bọn tay chân thì hắn còn làm gi nữa không?Những thứ mà hắn chỉ có thể làm một cách lén lút… giống như một thứ vũ khí mà lần trước hắn chưa kịp xài…Mình là thứ vũ khí đó, Harry nghĩ, và ý nghĩ đó giống như một thứ chất độc đã bơm vào huyết quản, làm nó nhụt chí, khiến cho nó toát mồ hôi khi ngồi trên chiếc xe điện lắc lư qua đường hầm tối mịt. Mình là thứ mà Voldermort đang cố gắng sử dụng, đó là lý do mà họ cho người bảo vệ xung quanh mình bất cứ mình ở đâu, đó không phải là bảo vệ mình, mà để bảo vệ những người khác, chỉ có một nơi mà họ không thể bảo vệ, họ không thể cho người nào đó để mắt đến mình suốt ngày ở Hogwarts… Mình đã tấn công bác Weasley tối qua, kẻ đó chính là mình… Voldermort đã bắt mình phải làm điều đó, và lúc này hắn có thể đang ở trong con người mình, đang nghe những suy nghĩ của mình…“Con có sao không Harry?” bà Weasley thì thầm, vươn người qua Ginny để nói với nó trong khi chiếc xe điện vẫn lắc lư trong hầm tối. “Con trông không được khoẻ lắm đâu. Con có thấy mệt không?”Mọi người đều nhìn về phía nó. Harry lắc đầu quả quyết và nhìn lên tờ quảng cáo về bảo hiểm gia đình.“Harry, con có chắc là con khoẻ không?” bà Weasley nói với một giọng lo lắng khi họ đi ngang qua khu đất hoang đầy cỏ dại ở giữa Grimmauld Place. “Con trông nhợt nhạt quá đấy… Sáng nay con có ngủ không vậy? Con lên gác ngay và nghỉ ngơi lấy vài giờ trước bữa tối, được không?”Harry gật đầu. Đây có lẽ là một lý do được chuẩn bị sẵn để không phải nói chuyện với bất cứ người nào khác, lý do nó thực sự muốn, nên khi bà vừa mở cửa chính, nó vội vã chạy thẳng vào, vượt qua cái giá để dù, lên gác, vào phòng ngủ của nó và Ron.Ở đó, nó bắt đầu đi đi lại lại, giữa hai cái giường và bức tranh trống rỗng của Phineas Nigellus, trong đầu nó đang sôi sục đầy rẫy những câu hỏi và thậm chí những ý nghĩ điên rồ.Làm thế nào mà nó lại có thể biến thành một con rắn? Chẳng lẽ nó lại là một người hoá thú… không, không thể nào, nó biết như vậy… có thể Voldermort là một người hoá thú… đúng rồi, Harry nghĩ, điều đó có vẻ hợp lý, tất nhiên rằng hắn đã biến thành một con rắn… và khi hắn điều khiển mình, cả hai biến đổi… điều đó vẫn không thể giải thích làm thế nào mình có thể tới London và quay lại giường trong vòng 5 phút… nhưng lúc này Voldermort là phù thuỷ hùng mạnh nhất trên thế giới, trừ cụ Dumbledore, rất có khả năng là hắn di chuyển người như vậy rất dễ dàng.Và sau đó, cùng với một cơn đau nhói hoảng loạn, nó nghĩ, nhưng điều này thật điên rồ, nếu Voldermort điều khiển được mình, mình đang cho hắn một cái nhìn tuyệt vời trong đại bản doanh của Hội Huynh đệ Phượng hoàng ngay lúc này! Hắn sẽ biết ai nằm trong tổ chức và chú Sirius đang ở đâu… và mình đã nghe rất nhiều thứ mà mình không nên, mọi thứ mà chú Sirius đã kể cho mình vào cái đêm đầu tiên mình ở đây…Chỉ có một cách để giải quyết: nó phải rời Grimmauld Place ngay lập tức. Nó sẽ hưởng trọn Giáng Sinh ở Hogwarts mà không có những người khác, ít ra để giữ cho họ an toàn trong ngày lễ… nhưng không, điều đó không thể, vẫn cỏn rất nhiều người ở Hogwarts có thể bị thương. Cái gì sẽ xảy ra nếu như lần tới là Seamus hay Neville? Nó dừng lại và đứng nhìn chằm chằm vào bức chân dung trống rỗng của Phineas Nigellus. Một cảm giác nặng nề đang lắng xuống ở phía cuối dạ dày nó. Nó không có sự lựa chọn nào khác. Nó sẽ phải trở lại đường Privet Drive, tách biệt hoàn toàn khỏi những phù thuỷ khác.Thế đấy, nếu như nó phải đi, thì không còn lý do gì để luẩn quẩn ở đây. Cố gắng hết sức để không nghĩ đến nhà Dursley sẽ ca thán thế nào khi họ thấy nó ở trước ngưỡng cửa nhà họ sáu tháng sớm hơn họ nghĩ, nó bước nhanh đến rương của mình, đóng mạnh nắp và khoá lại, sau đó tự động nhìn quanh tìm con Hedwig trước khi nhớ ra rằng nó vẫn còn ở Hogwarts - tốt, điều đó tức là bớt đi một thứ phải mang - nó nắm một đầu của cái rương và đã lê hết một nửa đường về phía cửa khi một giọng nói cạnh khoé vang lên “Chạy trốn hả?”Nó nhìn quanh. Phineas Nigellus đã trở lại trên bức chân dung và tựa vào khung tranh, quan sát Harry với một vẻ mặt thích thú.“Không phải chạy trốn, không” Harry nói ngắn gọn, kéo cái rương của nó thêm vài feet nữa qua căn phòng. (1 foot bằng 31 cm, feet là số nhiều của foot - ND)“Ta nghĩ rằng”, Phineas Nigellus vuốt chòm râu nhọn của ông, “để thuộc về nhà Gryffindor cậu phải dũng cảm! Cậu đang cho ta thấy rằng cậu tốt hơn là phải thuộc về nhà của ta. Slytherin chúng ta dũng cảm, đúng, nhưng không hề ngu ngốc. Chẳng hạn, nếu phải chọn, chúng ta luôn chọn để bảo đảm an toàn cho cái đầu của chúng ta.”“Không phải tôi đang bảo vệ cái đầu của tôi,” Harry nói cụt lủn, kéo mạnh cái rương qua phần sàn nhà đặc biệt gồ ghề, một tấm thảm cũ rích trước cửa ra vào.“Ồ, ta thấy rồi,” Phineas Nigellus nói, vẫn đang mân mê chòm râu, “đây không phải là một cuộc trốn chạy bẩn thỉu - cậu đang tỏ ra rất đáng khâm phục.”Harry mặc kệ ông ta. Bàn tay nó đang cầm cái tay nắm cửa thì Phineas Nigellus nói một cách uể oải, “Ta có một thông báo cho cậu từ Albus Dumbledore.”Harry quay lại.“Đó là gì?”“Hãy ở nguyên đó.”“Tôi có di chuyển đâu!” Harry nói, tay nó vẫn đặt trên quả đấm cửa. “Thế thông báo là gì vậy?”“Ta đã đưa nó cho nó rồi còn gì, hả kẻ đần độn,” Phineas Nigellus nói nhẹ nhàng. “Dumbledore nói ‘Hãy ở nguyên đó’”“Tại sao?” Harry nôn nóng nói, buông tay ra khỏi cái rương. “Tại sao ông ấy lại muốn tôi ở lại đây? Ông ấy còn nói gì nữa không?”“Chẳng thấy ông ấy nói gì cả,” Phineas Nigellus nói, nhướn đôi lông mày đen và mỏng giống như ông cảm thấy Harry đang rất hỗn láo.Tâm trạng của Harry bùng lên giống như một con rắn phóng ra khỏi một bãi cỏ dài. Nó đã cạn kiệt, nó đang bối rối trong khoảng không gian bao la, nó đã đối mặt với sự kinh hoàng, rồi bình yên, rồi lại kinh hoàng một lần nữa trong vòng có 12 tiếng qua, và thầy Dumbledore vẫn không muốn nói gì với nó!“Thế ra đó chính là thông điệp, phải không?” nó nói to. “ ‘Hãy ở nguyên đó’! Đó cũng là tất cả những gì mà người ta có thể ra lệnh tôi sau khi tôi bị tấn công bởi những Giám Ngục! Hãy ở đó để những người lớn giải quyết mọi chuyện, Harry! Chúng ta sẽ không nói với cháu mọi thứ đâu, bởi vì bộ não nhỏ bé của cháu sẽ có thể không đủ sức để đương đầu với nó!”“Cậu biết không,” Phineas Nigellus nói, thậm chí còn to hơn cả Harry “đây chính xác là lý do mà ta căm ghét việc trở thành thầy giáo! Những người trẻ tuổi luôn luôn tin chắc tuyệt đối rằng họ hoàn toàn đúng đắn về mọi thứ. Có phải điều đó đã không hiện ra rõ ràng trước mặt cậu, hả kẻ đáng thương đang dương dương tự đắc kia, rằng phải có một lý do chính đáng nào đó mà vị Hiệu trưởng của Hogwarts không tiết lộ mọi chi tiết cụ thể trong kế hoạch của ông cho cậu? Cậu có bao giờ dừng cái việc nghĩ mình bị đối xử tàn tệ, để lưu ý rằng tuân theo sự chỉ bảo của Dumbledore chưa bao giờ khiến cho cậu gặp một nguy hiểm tai hại nào? Không. Không, giống như tất cả những đứa trẻ khác, cậu hoàn toàn chắc chắn rằng cậu đang cô đơn suy nghĩ vả chịu đựng một mình, cậu một mình nhận ra sự nguy hiểm, cậu là người duy nhất đủ thông minh để nhận ra Chúa tể Hắc Ám đang có những kế hoạch như thế nào.”“Hắn đang lên kế hoạch để làm điều gì đó với tôi đúng không?” Harry nói ngay lập tức.“Ta có nói thế không?” Phineas Nigellus nói, lười nhác mân mê đôi găng tay bằng lụa của ông. “Bây giờ, nếu cậu tha lỗi cho ta, ta có những thứ khác quan trọng phải làm hơn là nghe những nỗi đau của trẻ con … chúc cậu một ngày tốt lành.”Rồi ông bước qua mép khung bức tranh và biến mất.Bức tranh trống rỗng vẫn yên lặng. Tức giận, Harry kéo chiếc rương của nó trở lại chân giường và ném mình úp mặt xuống tấm trải giường đã cũ, mắt nó nhắm tịt, cơ thể nặng trịch và đau nhức.Nó cảm thấy giống như đã trải qua một cuộc hành trình dài hàng dặm… khó có thể tin được khi chưa đầy 24 giờ trước Cho Chang đã lại gần nó dưới cây tầm gửi… nó mệt mỏi quá… nó rất sợ ngủ… nhưng nó không biết nó có thể chịu đựng điều đó trong bao lâu… thầy Dumbledore đã bảo nó ở lại… điều đó có nghĩa là nó được phép ngủ… nhưng nó sợ… điều gì sẽ xảy ra nếu như nó lại tiếp diễn một lần nữa?Nó đang chìm vào bóng tối…Tất cả giống như một cuộc phim có sẵn trong đầu nó chỉ chờ đề bắt đầu. Nó đang đi bộ dọc theo một hành lang vắng vẻ hướng tới một cánh cửa đen giản dị, đi qua những bức tường đá xù xì, những ngọn đuốc và một cánh cửa mở sẵn tới những bậc thang bằng đá dẫn xuống tầng dưới ở phía bên trái…Nó đã đến cánh cửa đen nhưng không thể mở được nó… nó đứng nhìn chằm chằm vào nó, tuyệt vọng… những gì nó tha thiết muốn bằng cả trái tim mình đang ở ngoài tầm với… điều mong ước ở ngoài giấc mơ của nó… giá mà vết sẹo của nó thôi đau nhức… lúc đó nó có thể suy nghĩ thông suốt hơn…“Harry,” giọng của Ron vang lên, ở xa, rất xa, “Mẹ nói là bữa tối đã xong, nhưng mẹ sẽ để phần lại cho nó nếu như cậu muốn nghỉ ngơi.”Harry mở mắt, nhưng Ron đã rời căn phòng.Bạn ấy không muốn ở một mình với mình, Harry nghĩ. Không phải sau những gì bạn ấy nghe thầy Moddy nói. Nó cho rằng không một ai muốn nó ở lại đó cả, bây giờ thì họ đã biết cái gì ở trong con người nó.Nó không xuống để ăn tối, nó không muốn áp đặt sự có mặt của nó cho mọi người. Nó quay người sang hướng khác, và một lúc sau, chìm vào giấc ngủ. Nó tỉnh dậy rất lâu sau đó, vào lúc sáng sớm, bụng nó nhức nhối vì đói và Ron đang ngáy đều đều ở giường bên. Nhìn quanh căn phòng, nó nhìn thấy cái hình dáng đen đen của Phineas Nigellus đã trở lại bức tranh của ông và điều này có nghĩa là thầy Dumbledore rất có thể đưa Phineas Nigellus tới để trông nom nó, trong trường hợp nó lại tấn công một ai khác.Cảm giác không được trong sạch lại trỗi dậy. Đôi lúc nó ước rằng mình đã không tuân theo cụ Dumbledore... nếu như đây là cách mà cuộc sống trôi qua đối với nó khi nó ở lại Grimmauld Place kể từ bây giờ, thì xét cho cùng có thể nó đã khấm khá hơn ở Privet Drive.Tất cả mọi người khác giành toàn bộ buổi sáng hôm sau để trang hoàng nhà cửa cho Giáng Sinh. Harry không thể nhớ được chú Sirius đã từng ở trong một tâm trạng vui vẻ bao giờ chưa; chú thực sự đang hát những bài hát mừng, hình như rất vui mừng rằng chú đã có bạn bè xung quanh trong dịp Noel. Harry có thể nghe thấy giọng chú vang lên qua sàn nhà trong phòng khách lạnh lẽo khi nó ngồi một mình, nhìn ra bầu trời ngày càng trắng hơn ở ngoài cửa sổ, tuyết rơi dữ dội, lúc nào cũng cảm thấy một niềm thích thú hoang dại rằng nó đang cho mọi người cơ hội để nói chuyện với nhau về nó, giống như họ bắt buộc phải làm điều đó. Khi nó nghe thấy bà Weasley gọi tên nó một cách nhẹ nhàng lúc bữa trưa tới, nó rút vào xa hơn ở trên gác và mặc kệ.Khoảng sáu giờ tối, chuông cửa reo vang và bà Black lại bắt đầu rú lên. Cho rằng Mundungus hoặc một vài thành viên khác của Hội Huynh Đệ đến gọi, Harry chỉ chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, dựa vào bức tường của căn phòng Buckbeak cư trú, nơi nó đang ẩn mình, cố gắng quên đi cái đói cồn cào khi nó cho con Bằng Mã ăn những con chuột chết. Vài phút sau, có ai đó đập mạnh vào cửa làm nó thoáng giật mình.“Mình biết là cậu ở đây,” giọng Hermione vang lên. “Cậu có thể ra ngoài được không? Mình muốn nói chuyện với cậu.”“Bạn làm cái quái gì ở đây thế?” Harry hỏi cô bé, mở cửa ra khi Buckbeak tìm kiếm những mảnh vụn của những con chuột chết trên sàn nhà phủ rơm mà nó có thể làm rơi ra. “Mình nghĩ là bạn đang trượt tuyết cùng với bố mẹ chứ?”“Thôi, nói thật, trượt tuyết không thực sự là việc của mình,” Hermione nói. “Nên mình đến đây đón Giáng Sinh.” Có tuyết bám trên tóc của cô bé và mặt cô bé đã tím bầm vì lạnh. “Nhưng đừng có nói với Ron nhé. Mình bảo cậu ấy rằng trượt tuyết thực sự thú vị vì cậu ấy cứ cười suốt. Ba và mẹ có đôi chút không đồng tình, nhưng mình nói với họ rằng những ai lo lắng đến bài thi đều ở lại Hogwarts để học. Họ muốn mình làm tốt bài thi, họ sẽ hiểu thôi. Dù thế nào đi chăng nữa,” cô nói mạnh mẽ, “hãy vào phòng ngủ của cậu, mẹ Ron đã đốt lò sưởi ở đó và bác ấy đã gửi lên vài cái sandwich.”Harry theo cô bé xuống tầng hai. Khi nó vào trong phòng ngủ, nó đã khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cả Ron và Ginny đang chờ, ngồi trên giường của Ron.“Mình đến đây bằng Chuyến Xe Đò Hiệp Sỹ,” Hermione nói nhẹ nhàng, cởi áo vét ra trước khi Harry có thời gian để nói. “Cô Dumbledore đã nói cho mình biết vào sáng sớm nay điều gì xảy ra, nhưng mình phải chờ cho đến khi chương trình học thực sự kết thúc mới rời đi. Umbridge thực sự cáu tiết khi thấy tất cả các cậu đã biến mất trước mũi bà ta, mặc dù cô Dumbledore thậm chí đã nói với bà ta rằng bác Weasley đang ở bệnh viện St Mungo và cô đã cho phép tất cả các bạn được đến thăm. Vì thế nên...”Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ginny, và hai cô gái cùng với Ron đều nhìn thẳng vào Harry.“Cậu cảm thấy thế nào?” Hermione hỏi.“Mình khoẻ,” Harry nói một cách khó nhọc.“Ồ, đừng nói dối, Harry,” cô bé nôn nóng. “Ron và Ginny nói rằng cậu đã tránh mặt mọi người kể từ khi cậu trở về từ St Mungo.”“Họ đã nói thế à?” Harry nói, trừng trừng nhìn Ron và Ginny. Ron cúi xuống nhìn vào chân mình, nhưng Ginny dường như hoàn toàn không bối rối.“Đúng, anh đã như thế!” cô bé nói. “Và anh sẽ không nhìn bất cứ ai nữa!”“Chính là tất cả mọi người sẽ không nhìn vào tôi đấy chứ!” Harry giận dữ.“Có thể cậu cứ nghĩ qua nghĩ lại như vậy, và cứ thế làm cho cậu tưởng mọi người không nhìn cậu,” Hermione gợi ý, khoé miệng của cô bé giật giật.“Buồn cười thật,” Harry cáu, quay mặt đi chỗ khác.“Thôi, đừng có gây thêm hiểu lầm nữa,” Hermione nói lanh lảnh. “Xem nào, mọi người đã nói với mình về những gì cậu nghe lén được tối qua bằng cái Tai Nối Dài”“Rồi sao?” Harry càu nhàu, đút hai tay sâu vào trong túi áo khi nhìn tuyết rơi ngày càng dày ở bên ngoài. “Tất cả đều nói về tôi, đúng không? Thế đấy, tôi đang phải làm quen với điều đó đây.”“Chúng em muốn nói chuyện với anh, Harry,” Ginny nói, “nhưng anh cứ trốn biệt từ khi chúng ta về đây...““Tôi không muốn bất cứ ai nói chuyện với tôi hết,” Harry nói, càng lúc càng thấy tức giận hơn.“Tốt thôi, anh hơi bị ngu ngốc đấy,” Ginny tức tối, “chẳng lẽ anh không biết chính em là người đã bị điều khiển bởi và em có thể nói cho anh biết em cảm thấy thế nào.”Harry vẫn yên lặng khi tác dụng của những lời nói này dần đánh gục nó. Sau đó nó quay đầu ra xung quanh.“Anh đã quên mất,” nó nói.“Thật may mắn cho anh,” Ginny điềm tĩnh.“Anh xin lỗi” Harry nói, và nó muốn nói. “Thế... thế thì, em có nghĩ rằng anh đã bị điều khiển không?”“Để xem, anh có nhớ tất cả những gì anh làm không?” Ginny hỏi. “Có những khoảng thời gian dài nào mà anh không biết anh đang làm gì không?”Harry lục lọi trong trí nhớ của mình.“Không,” nó nói.“Thế thì chưa từng chiếm hữu anh đâu,” Ginny nói một cách đơn giản. “Khi hắn làm điều đó cho em, em không thể nhớ được em đã làm gì trong nhiều giờ. Em thấy mình ở một nơi nào đó và không thể biết được mình tới đó thế nào.”Harry không dám tin cô bé, nhưng trái tim của nó đã loé lên hầu như bất chấp chính bản thân nó.“Giấc mơ đó là về ba của em và con rắn đó, mặc dù--” “Harry, cậu đã có những giấc mơ như vậy từ trước rồi,” Hermione nói. “Cậu đã có những hình ảnh về những việc mà Voldermort dự định từ năm trước.”“Đó là chuyện khác,” Harry lắc đầu. “Mình đã ở trong con rắn đó. Điều đó giống như mình là con rắn... điều gì sẽ xảy ra nếu Voldermort bằng cách nào đó đưa mình tới London --?”“Một ngày nào đó,” Hermione thực sự tức tối, “cậu sẽ phải đọc Hogwarts: Một Lịch Sử, và có thể nó sẽ chỉ cho nó thấy rằng nó không thể hiện ra rồi lại biến mất trong Hogwarts được. Thậm chí cả Voldermort cũng không thể làm cho cậu bay ra khỏi phòng ngủ của cậu được, Harry ạ.”“Cậu không hề rời khỏi giường ngủ, bạn thân ạ,” Ron nói. “Mình nhìn thấy cậu quẫy đạp trong giấc ngủ ít nhất là một phút trước khi chúng mình có thể đánh thức cậu dậy.”Harry bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, nghĩ ngợi. Những gì họ nói không chỉ để an ủi. mà còn rất hợp lý... không phải nghĩ nhiều, nó lấy một cái sandwich từ cái đĩa đặt trên giường tống vào mồm nghiến ngấu.Cuối cùng mình không phải là vũ khí, Harry nghĩ. Trái tim nó căng lên vì hạnh phúc và thoải mái, và nó cảm thấy mình thực sự hoà nhập vào mọi người khi họ nghe thấy chú Sirius đi qua cửa để vào phòng Buckbeak, hát “God Rest Ye, Merry Hippogriffs” víi giäng cao nhất có thể.Làm thế nào mà nó lại có thể từng mong muốn trở lại đường Privet Drive để đón Giáng Sinh nhỉ? Niềm vui của chú Sirius vì căn nhà lại đông đúc như trước, và đặc biệt là Harry đã quay lại, thật là dễ lây lan sang người khác. Chú không còn là một chủ nhà ủ rũ như mùa hè vừa rồi nữa, bây giờ chú dường như đã xác định rằng mọi người nên thưởng thức ngày lễ cùng nhau, nếu như ngày lễ không vui hơn những gì có ở Hogwarts, và chú làm việc không mệt mỏi để chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, dọn dẹp và trang hoàng với sự giúp đỡ của bọn trẻ, đến nỗi khi chúng lên giường ngủ Đêm Giáng Sinh, ngôi nhà hầu như không thể nhận ra được nữa. Cái đèn chùm mờ xỉn đã không còn bị mạng nhện giăng đầy nữa mà giờ đây được bao phủ bởi những vòng hoa của cây nhựa ruồi và những lá cờ dài bằng vàng, bạc; tuyết ma thuật rơi lấp lánh thành từng đống trên những tấm thảm xác xơ; một cây thông Noel to đùng mà Mundungus kiếm được, đã được trang hoàng bởi những nàng tiên thật sự, che khuất cái cây gia phả của chú Sirius, và thậm chí những cái đầu gia tinh nhồi bông trên tường của đại sảnh cũng được đeo râu và mũ ông già Noel.Harry tỉnh dậy vào sáng Noel để mở đống quà ở chân giường của nó và Ron đã mở được một nửa đống quà có vẻ to hơn của nó ta.“Năm nay thu nhập tốt thật,” nó thông báo cho Harry qua một đám giấy lộn. “Cảm ơn vì cái La bàn hình Chổi Thần, nó thật là tuyệt, ăn đứt quà của Hermione - bạn ấy cho mình cả một bản kế hoạch bài tập về nhà.. ”Harry sắp xếp lại đống quà của nó và tìm thấy một món quà với chữ viết tay của Hermione ở trên. Cô bé cũng tặng nó một quyển số giống như một quyển nhật ký, chỉ trừ có một điều là mỗi khi nó mở một trang nào đó, nó lại rống lên những câu đại loại như: “Làm ngay hôm nay hoặc bạn sẽ phải trả giá!”Chú Sirius và thầy Lupin tặng Harry một bộ sách tuyệt hảo có tựa đề Thực hành Ma thuật Phòng thủ và ứng dụng của nó để chống lại Nghệ thuật Hắc ám, với những minh hoạ tuyệt vời sinh động cho những Phép Giải Bùa và ma thuật được miêu tả trong đó. Harry hăm hở rút ra quyển tập một và nó có thể thấy ngay rằng nó rất hữu ích cho kế hoạch sắp tới của DA. Bác Hagrid đã gửi tới một cái ví da màu nâu có những chiếc răng nanh, có lẽ đó là một cách để chống trộm, nhưng không may là Harry không thể nhét tiền vào mà ngón tay không bị cắn toạc ra. Quà của cô Tonks là một mô hình nhỏ của cây Tia chớp, có thể hoạt động được, khi Harry nhìn nó bay vòng quanh phòng, nó ước rằng nó vẫn còn chiếc chổi thần với kích cỡ bình thường (Tia chớp là một cây chổi thần, có thể tăng tốc từ 0 đến 150 dặm trên giờ trong vòng 10 giây - ND); Ron tặng nó một túi Đậu Đủ Vị to đùng, của ông bà Weasley thì vẫn là một cái áo len tự đan như bình thường và một vài cái bánh pate (thường dùng trong dịp Noel - ND), và quà của Dobby là một bức tranh thực sự tồi tệ mà Harry ngờ rằng nó được con gia tinh tự vẽ lấy. Nó đã phải lộn ngược bức tranh từ đầu này sang đầu khác xem đằng nào thì đẹp hơn khi mà, với một tiếng rắc lớn, Fred và George độn thổ tới chân giường nó.“Giáng Sinh tốt lành,” George nói. “Đừng xuống tầng dưới vào lúc này nhé.”“Tại sao không?” Ron nói.“Mẹ lại khóc nữa,” Freg nói nặng nề. “Percy đã gửi trả cái áo len chui đầu của anh ấy.”“Không một lời giải thích,” George thêm vào. “Không hề hỏi thăm xem bố thế nào, hoặc nói về việc qua thăm bố, hay những thứ đại loại như thế.”“Các anh đã cố an ủi mẹ,” Fred nói, đi vòng qua giường để xem bức tranh của Harry. “Nói với mẹ rằng Percy chẳng là cái gì tốt hơn một đống phân chuột.”“Không hiệu quả,” George nói, với tay lấy một cái kẹo Sô-cô-la Ếch Nhái. “Nên thầy Lupin thay thế. Tốt nhất là nên để cho ông ta làm cho mẹ vui lên trước khi chúng ta xuống dưới ăn sáng, anh nghĩ thế,”“Cái này có thể là gì nhỉ?” Fred hỏi, mắt liếc sang bức tranh của Dobby. “Giống như một con vượn với cặp mắt đen.”“Đó là Harry đấy!” George nói, chỉ vào đằng sau bức tranh, “đằng sau viết thế.”“Giống thật đấy,” Fred cười toe toét. Harry ném quyển nhật-ký-bài-tập-về-nhà mới của nó về phía anh ta; nó đâm vào bức tường đối diện và rơi xuống sàn nhà, vẫn ngân nga một cách hạnh phúc: “Nếu bạn đã đánh đủ dấu chấm lên những chữ i và vẽ đủ những nét ngang của chữ t thì bạn có thể làm bất cứ thứ gì bạn muốn!”Họ đứng dậy và thay đồ. Họ có thể nghe thấy những người trong nhà đang nói “Merry Christmas” với nhau. Trên đường xuống cầu thang họ gặp Hermione.“Cám ơn về cuốn sách, Harry” cô bé nói một cách hạnh phúc. “Mình đã muốn có cuốn Thuyết Số Học Mới đó từ lâu rồi! Và lọ nước hoa đó thật là không bình thường Ron ạ.”“Không sao đâu,” Ron nói. “Còn cái đó là cho ai vậy?” nó thêm vào, hất đầu về phía món quà được gói ghém gọn gàng mà cô bé đang cầm trên tay.“Kreacher,” Hermione nói vui vẻ.“Không được cho nó quần áo đấy nhé!” Ron cảnh báo cô bé. “Bạn biết chú Sirius nói gì rồi đấy: Kreacher biết quá nhiều, chúng ta không thể giải phóng cho nó được!”“Đây không phải là quần áo đâu,” Hermione nói, “mặc dù nếu mình có con đường riêng mình sẽ tặng ông ấy một cái gì đó để mặc, thay cho cái mảnh vải cũ rách nát ấy. Không, đây chỉ là một cái chăn cũ mình khâu lại. mình nghĩ rằng nó sẽ làm cho phòng ngủ của ông ấy sáng sủa hơn.”“Phòng ngủ nào cơ?” Harry hỏi, hạ thấp giọng xuống đến mức nói thầm khi họ đi qua bức chân dung của mẹ chú Sirius.“Chú Sirius nói rằng đó không hẳn là phòng ngủ, nói đúng hơn là một căn lều nhỏ tồi tàn,” Hermione nói. “Hình như ông ấy ngủ dưới cái nồi hơi trong cái tủ sâu trong bếp.”Bà Weasley là người duy nhất ở trong tầng hầm khi họ tới. Bà đang đứng trước lò sưởi, giọng nói giống như bà bị cảm lạnh trầm trọng khi bà chúc lũ trẻ “Merry Christmas”, và chúng rời mắt đi chỗ khác.“Thế đây là phòng ngủ của Kreacher à?” Ron nói, bước vượt qua để tới một cánh cửa bẩn thỉu ở góc tường đối diện cái chạn để thức ăn. Harry chưa bao giờ thấy nó mở ra cả.“Ừ,” Hermione nói, nghe có vẻ hơi lo lắng. “Ơ... Mình nghĩ là chúng ta nên gõ cửa.”Ron gõ nhẹ vào cánh cửa nhưng không có hồi âm.“Nó có thể ở đâu đó trên gác,” nó nói, và không khó khăn lắm, kéo bật cánh cửa ra. “Urgh!”Harry nhòm vào trong. Kệ đồ bát đĩa hầu như được đỡ bằng một cái nồi hơi cổ lỗ sĩ rất to, nhưng ở phía cuối của khoảng không gian dưới những cái ống dẫn hơi, Kreacher đã làm cho nó một cái gì đó trông giống như một cái tổ chim. Một mớ hỗn độn những miếng giẻ rách đủ loại và những tấm chăn cũ bốc mùi được chất đống trên sàn và một cái hõm nhỏ ở giữa cho biết nơi Kreacher nằm ngủ mỗi đêm. Đây đó ở giữa những miếng vải là những mẩu bánh mì đã mốc và những lát pho mát ôi thiu. Ở trong một góc sâu có những đồ vật và đồng xu lấp lánh mà Harry cho rằng Kreacher đã giữ lại, giống như một con chim ác là, trong lúc chú Sirius dọn dẹp căn nhà, và nó cũng tìm thấy được những bức ảnh chụp gia đình có khung bằng bạc mà chú Sirius đã ném đi trong mùa hè. Những tấm kính của chúng đã vỡ, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy những hình người nhỏ trong bức ảnh đen trắng đang nhìn nó một cách kiêu căng, kể cả - nó cảm thấy có một cú sốc nhẹ trong bụng - một phụ nữ đen, vẻ mặt nặng nề mà phiên toà xử bà ta nó đã được chứng kiến trong Cái Tưởng Ký của thầy Dumbledore: Bellatrix Lestrange. Cứ theo bề ngoài của nó mà xét thì những bức ảnh của bà ta được Kreacher thích nhất; bức ảnh đó được đặt ở trước tất cả những bức ảnh khác và tấm kính được gắn một cách vụng về bằng Bùa Nối Liền.“Mình nghĩ rằng mình sẽ để lại quà cho ông ấy ở đây,” Hermione nói, đặt gói quà gọn gàng vào giữa chỗ lõm của những miếng giẻ và chăn, và đóng cửa nhẹ nhàng. “Ông ấy sẽ tìm thấy nó sau, sẽ ổn thôi mà.”“Hãy thử nghĩ xem nào,” chú Sirius hiện ra từ phía cái chạn đang đựng một con gà tây to khi bọn trẻ đóng cánh cửa tủ, “gần đây có ai thực sự nhìn thấy Kreacher không?”“Cháu không nhìn thấy nó từ cái đêm mà chúng ta quay lại đây,” Harry nói. “Chú đã ra lệnh cho nó ra khỏi bếp.”“Ừ...”, chú Sirius tư lự. “Cháu biết đấy, đó cũng là lần cuối cùng mà chú nhìn thấy nó... nó có thể đang trốn đâu đó trên gác.”“Nó không thể rời đi phải không?” Harry nói. “Ý cháu là khi chú nói ‘ra khỏi’, có thể nó nghĩ là chú muốn nó ra khỏi căn nhà?”“Không, không, những con gia tinh không được rời đi trừ khi chúng bị cho quần áo. Chúng đã bị trói buộc vào gia đình nhà chủ,” chú Sirius nói.“Chúng có thể rời nhà nếu thực sự chúng muốn thế,” Harry bác lại. “Dobby đã làm thế, nó đã rời nhà Malfoy để cho cháu lời cảnh báo hai năm trước. Nó đã phải tự phạt mình sau đó, nhưng nó vẫn làm thế.”Chú Sirius hơi bối rối trong giây lát, và nói, “Sẽ tìm nó sau vậy, chú mong rằng sẽ tìm thấy nó ở trên gác đang khóc trước những cái quần của mẹ chú hay một vài thứ khác. Chắc chắn rồi, có thể nó đã bò vào cái tủ đang phun khí và chết... (Cái tủ được đặt trên cái nồi hơi - ND) nhưng chú không được đặt niềm hy vọng cao như thế.”Fred, George và Ron đều bật cười; mặc dù Hermione nét mặt rất quở trách.Trong khi ăn bữa trưa trong Noel, nhà Weasley, Harry và Hermione đã lên kế hoạch đi thăm ông Weasley một lần nữa, được hộ tống bởi Mắt-Điên và thầy Lupin. Mundungus xuất hiện đúng lúc mọi người ăn bánh pudding và bánh xốp kem, đã được nhờ đi ‘mượn’ một chiếc xe hơi cho dịp này, vì xe điện ngầm không làm việc trong Giáng Sinh. Chiếc xe, mà Harry rất nghi ngờ rằng nó liệu có được lấy đi với sự chấp thuận của người chủ, đã được làm rộng ra bằng câu thần chú mà đã một lần được niệm trên chiếc xe Ford Anglia cũ của nhà Weasley. Mặc dù với bề ngoài có kích thước bình thường, mười người với tài xế Mundungus vẫn có thể vừa vặn trong chiếc xe hoàn toàn thoải mái. Bà Weasley lưỡng lự trước khi vào xe - Harry biết việc bà không tán thành với Mundungus đang đấu tranh với việc bà không thích đi lại mà không có ma thuật - nhưng, cuối cùng, cái rét ở bên ngoài cùng với sự van nài của lũ trẻ đã thắng, và bà thả mình vào một chỗ ngồi đằng sau, giữa Fred và Bill với một tâm trạng thoải mái.Chuyến đi đến bệnh viện St Mungo tốn rất ít thời gian vì hầu như không có xe cộ chạy trên đường. Những nhóm nhỏ phù thuỷ đang lén lút, dần dần đi đến một con phố vắng vẻ khác để vào bệnh viện. Harry cùng những người khác ra khỏi xe, và Mundungus lái xe về phía góc phố để chờ họ. Họ đi bộ một cách tình cờ về phía cái cửa số có một hình nộm mặc quần áo nilon đứng đó, sau đó, lần lượt từng người một bước qua tấm kính.Khu tiếp tân trông rất phù hợp với ngày lễ: quả cầu thuỷ tinh thắp sáng St Mungo đã mang màu đỏ và vàng, càng trở nên khổng lồ, sặc sỡ với đồ trang hoàng cho Giáng Sinh; những cây nhựa ruồi được treo ở mỗi cửa ra vào; và những cây thông Noel sáng ngời bao phủ bởi tuyết ma thuật và những cột băng lộng lẫy ở mỗi góc tường, mỗi cây đều có một ngôi sao vàng lấp lánh trên đỉnh. Lúc này, bệnh viện không đông như lần trước họ tới đây, mặc dù ở giữa phòng Harry vẫn bị đẩy sang một bên bởi một phù thuỷ có một quả quất gắn chặt nơi lỗ mũi bên trái của bà ta.“Bất hoà gia đình phải không?” cô phù thuỷ tóc vàng khẽ cười đằng sau cái bàn. “Bà là người thứ ba tôi gặp trong ngày hôm nay đấy... Ma thuật gây thương tích, tầng bốn.”Họ thấy ông Weasley đang ngồi tựa vào thành giường, với phần còn lại của con gà tây làm bữa tối đặt trong lòng và một vẻ mặt hơi ngượng ngùng.“Một thứ đều ổn chứ, anh Arthur?” bà Weasley hỏi, sau khi tất cả chúc mừng và tặng quà cho ông.“Tốt, tốt,” ông Weasley nói, hơi quá nồng nhiệt. “Em - ơ - chưa gặp Thầy Lang Smethwyck phải không?”“Chưa,” bà Weasley có vẻ nghi ngờ, “thế thì sao?”“Không có gì, không có gì,” ông Weasley nói nhẹ nhõm, bắt đầu mở đống quà của mình. “Sao, mọi người vẫn vui vẻ chứ? Mọi người đã được tặng những gì trong Noel thế? Ồ - Harry - cái này thật tuyệt vời đấy!” Ông vừa mới mở quả của Harry, là mỏ hàn và những cái tua vít.Bà Weasley không hoàn toàn bằng lòng với câu trả lời của ông Weasley. Khi chồng của bà vươn tới để bắt tay Harry, bà nhòm vào dải băng trắng bên trong áo ngủ của ông.“Anh Arthur,” bà nói, với một tiếng ‘táp’ trong giọng nói giống như bẫy chuột sập, “anh đã thay băng rồi à. Tại sao anh lại phải thay băng sớm một ngày hả Arthur? Họ nói với em rằng họ sẽ không phải thay cho tới ngày mai cơ mà.”“Gì cơ?” ông Weasley có vẻ hoảng sợ và kéo tấm trải giường cao lên tận ngực. “Không, không - không có gì đâu - nó chỉ là - ”Ông có vẻ nhụt chí dưới cái nhìn sắc nhọn của bà Weasley.“Thôi được - đừng tức giận nghe Molly, nhưng Augustus Pye có một ý tưởng... nó ấy là Thầy Lang thực tập, em biết đấy, một thằng cha rất dễ gần và rất yêu thích... um... thuốc bổ... Ý anh là, một vài cách chữa bệnh của dân Muggle... chúng được gọi là những vết khâu, Molly, và chúng có tác dụng rất tốt để - chữa lành vết thương cho dân Muggle - ”Bà Weasley phát ra một âm thanh có vẻ ở đâu đó giữa tiếng rít và tiếng gầm. Lupin bước ra khỏi giường và tiến về phía Người Sói, một bệnh nhân không có người đến thăm và đang nhìn một cách thèm muốn vào đám đông xung quanh ông Weasley; Bill thầm thì một điều gì đó về việc lấy cho mình một tách trà, còn Fred và George nhảy tới cùng anh, cười toe toét.“Có phải là anh muốn nói với em,” giọng của bà ngày càng to theo từng lời nói và hình như không để ý rằng những người đi cùng bà đang tìm chỗ trốn, “rằng anh đã tào lao với cái thứ thuốc của dân Muggle đó?”“Không phải là tào lao đâu em yêu à,” ông Weasley van nài, “đó chỉ là - là thứ mà Pye và anh nghĩ rằng bọn anh chỉ thử mà thôi, nhưng tiếc là - thế đấy, với những loại vết thương như thế này, có vẽ nó không hoạt động tốt như bọn anh nghĩ”“Thế có nghĩa là gì?”“Thế... để xem, anh không biết rằng liệu em có biết - những vết khâu là gì không?”“Nghe có vẻ như anh đang cố khâu da của anh lại,” bà Weasley nói với một nụ cười rầu rĩ, “nhưng thậm chí là anh, Arthur, cũng không nên ngu ngốc như thế - ”“Cháu cũng muốn một tách trà,” Harry chạy đi.Hermione, Ron và Ginny cũng chạy nhanh ra cửa cùng nó. Khi cánh cửa đóng lại phía sau bọn trẻ, chúng nghe thấy bà Weasley thét lên, “ANH NÓI GÌ CƠ, ĐÓ LÀ MỘT XU HƯỚNG CHUNG À?”“Đúng là ba,” Ginny lắc đầu khi chúng bắt đầu ra hành lang. “Những mũi khâu... con đã nói rồi...”“Em biết đấy, chúng rất có hiệu quả với những vết thương bình thường,” Hermione nói thẳng thắn. “Chị cho rằng có cái gì đó trong nọc rắn đã cản trở chúng hay đại loại như thế. Chị không biết phòng uống trà ở đâu nhỉ?”“Tầng năm,” Harry nói, cố nhớ ký hiệu ở trên bàn của Phù thuỷ Đón tiếp.Chúng đi dọc theo hành lang, qua một dãy các cửa đôi và tìm thấy một cầu thang nhỏ hẹp với rất nhiều những chân dung của những ThÇy thuèc đầy vẻ hung dữ. Khi chúng trèo qua đó, những Thầy Lang đã chẩn đoán cho chúng những chứng bệnh kỳ lạ và đưa ra những phương thuốc kinh khủng. Ron đã thực sự cảm thấy bị nhục mạ khi một phù thuỷ thời Trung cổ đã phán rằng nó rõ ràng là một ca tồi tệ của bệnh Spattergroit (Hình như là Bệnh đậu mùa, không thấy có trong từ điển - ND)“Và cái đó là gì vậy?” Ron giận dữ khi vị Thầy Lang đuổi theo nó suốt sáu bức tranh, xô hết những người ngụ trong đó ra khỏi đường chạy.“Nó là một sự đau đớn trầm trọng nhất gây ra cho da thịt, thưa chàng trai trẻ, thứ mà sẽ để lại cho nó những nốt đậu mùa và thậm chí còn khủng khiếp hơn nó bây giờ nhiều - ”“Nhìn xem ông nói ai khủng khiếp đấy!” tai Ron đỏ ửng lên.“ - phương thuốc duy nhất là lấy gan của một con cóc, ngậm chặt trong họng, đứng trần truồng lúc trăng tròn trong một cái thùng chứa đầy mắt lươn - ”“Tôi không bị Spattergroit!” (Có lẽ Spattergroit là bệnh Đậu mùa - ND)“Nhưng những vết xấu xí trên mặt cậu, thưa chàng trai trẻ - ”“Đó là tàn nhang!” Ron nổi quạu. “Bây giờ hãy quay trở lại bức tranh của ông và để tôi yên!”Nó quay lại với những người khác, tất cả vẫn đang cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.“Tầng mấy đây nhỉ?”“Mình nghĩ là tầng năm đấy,” Hermione nói.“Không, mới tầng bốn thôi,” Harry nói, “chỉ còn một - ”Nhưng khi nó bước tới đầu cầu thang, nó bỗng nhiên dừng lại đột ngột, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ bên trong những cánh cửa đôi ở đầu hành lang, có ghi: Lời nguyền GÂY THƯƠNG TÍCH. Một người đàn ông đang nhìn chúng với cái mũi ấn vào cửa kính. Ông có bộ tóc hơi xoăn, đôi mắt xanh sáng và một nụ cười trống rỗng lộ ra hàm răng chói loà.“Ồ!” Ron nói, cũng đang nhìn vào người đàn ông.“Ôi, trời đất ơi,” Hermione bất chợt nói hổn hển. “Giáo sư Lockhart!”Cựu giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn trẻ đẩy cửa ra và tiến về phía chúng, đang mặc một chiếc áo choàng có màu hoa cà.“Chào!” ông nói. “Tôi cho rằng các bạn sẽ xin chữ ký của tôi đúng không?”“Không thay đổi nhiều lắm nhỉ?” Harry thì thầm với Ginny, cô bé đang cười đến tận mang tai.“Ơ - thầy có khoẻ không, thưa Giáo sư?” Ron nói, nghe hơi đáng khiển trách. Chính là cái đũa phép trục trặc của Ron đã phá hoại trí nhớ của Giáo sư Lockhart quá tồi tệ đến nỗi ông ta phải vào St Mungo ngay lập tức, mặc dù lúc đó Lockhart đang cố gắng để xoá bỏ hoàn toàn trí nhớ của Harry và Ron, sự thông cảm của Harry cũng chỉ có giới hạn.“Tôi thực sự rất khoẻ, cảm ơn các bạn!” Lockhart cởi mở, rút ra một cái bút lông công hơi méo mó từ trong túi của ông. “Nào, các bạn cần bao nhiêu chữ ký? Tôi có thể ký liền một lúc đấy!”“Er - chúng tôi không cần một chữ ký nào cả vào lúc này, cám ơn,” Ron nói, nhướng lông mày lên khi Harry hỏi, “Thưa Giáo sư, thầy không nên đi lang thang ngoài hành lang thế này. Tại sao thầy không ở trong phòng?”Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt thầy Lockhart. Sau một thời gian nhìn chăm chú vào Harry, ông nói, “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”“Er... có, chúng ta đã gặp nhau,” Harry nói. “Thầy đã từng dạy chúng con ở trường Hogwarts, thầy có nhớ không?”“Dạy?” Lockhart nhắc lại, có vẻ hơi do dự. “Tôi á? Tôi đã dạy học à?”Và ngay lập tức nụ cười xuất hiện trở lại trên khuôn mặt của ông, điều này hơi gây hoang mang.“Đã dạy cho cậu tất cả những gì cậu biết, tôi cho rằng như vậy, đúng không nào? Thế nào, những chữ ký thì sao nhỉ? Hay là ta sẽ ký liền một tá nhỉ, các bạn có thể đưa cho những bạn nhỏ khác để không ai bị chừa ra!”Nhưng ngay sau đó một cái đầu thò ra khỏi cửa ở cuối hành lang và một giọng nói vang lên, “Gilderoy, cậu bé hư đốn quá, nó lại lang thang đâu mất rồi?”Một bà Thầy Lang trông giống như một bà mẹ hiền đầu đội một vòng hoa lấp lánh chạy nhanh dọc theo hành lang, tặng cho Harry và những người khác một nụ cười ấm áp.“Ồ, Gilderoy, nó có khách à! Thật là tuyệt quá, nhất là vào Giáng Sinh nữa! Các cháu có biết không, nó ta không bao giờ có người đến thăm, tội nghiệp thằng bé, và ta không thể nghĩ xem tại sao lại thế, nó ta là một cục cưng dễ thương mà.”“Tụi nhóc muốn xin chữ ký!” Gilderoy nói với vị Thầy Lang, một nụ cười toe toét nở trên môi. “Họ muốn xin hàng đống chữ ký, mà không cần đáp lại. Tôi chỉ mong rằng chúng ta có đủ ảnh thôi!”“Hãy nghe cậu bé này xem,” vị Thầy Lang cầm lấy tay của Lockhart và nhìn ông ta trìu mến giống như ông ta là một đứa trẻ hai tuổi sớm phát triển. “Cậu bé đã rất nổi tiếng một vài năm trước; chúng ta rất hy vọng rằng ý thích tặng chữ ký cho người khác của nó là một dấu hiệu cho ký ức của nó đã bắt đầu quay lại. Các cháu sẽ đi cùng chứ? Cậu ta ở trong một phòng bệnh khép kín, cháu biết đấy, cậu đã thoát ra khi ta đang mang quà Giáng Sinh, cách cửa thường xuyên được khoá kín... không phải là vì cậu ấy nguy hiểm đâu! Nhưng mà,” bà hạ giọng xuống như thì thầm, “cậu ta nguy hiểm cho chính cậu, chúa phù hộ cậu... không biết mình là ai, các cháu thấy rồi đấy, thơ thẩn xung quanh và không biết làm thế nào để quay lại... các cháu thật là tốt khi đến thăm nó thế nay.”“Er,” Ron ra hiệu một cách không cần thiết vào cánh cửa phía trước, “thực ra, chúng cháu chỉ - er -”Nhưng bà Thầy Lang nở một nụ cười đầy hi vọng, và lời thì thầm lờ mờ của Ron về ‘định đi uống một tách trà’ liền tan mất vào không gian. Chúng nhìn nhau bất lực, và sau đó theo Lockhart và bà Thầy Lang đi xuống cuối hành lang.“Chúng ta đừng ở lại lâu quá,” Ron nói khẽ.Bà Thầythuốcchỉ đũa thần vào cánh cửa của Phòng Của Janus Thickey và thì thầm, ‘Alohomora’. Cánh cửa mở ra và bà dẫn bọn trẻ vào trong, nắm chắc tay của Gilderoy cho đến khi bà đặt ông ta vào chiếc ghế bành bên cạnh giường.“Đây là phòng dành cho bệnh nhân nội trú dài hạn của chúng tôi,” bà nói với Harry, Ron, Hermione và Ginny với một giọng buồn bã “Dành cho những thương tật lâu dài gây ra bởi phép thuật đấy. Chắc chắn rằng với những liều thuốc và những bùa chú mạnh, với một chút may mắn nữa, chúng ta có thể có những kết quả khả quan. Gilderoy đang có vẻ lấy lại được một số ý thức về bản thân, và chúng ta đã nhìn thấy những tiến bộ thực sự của ông Bode, ông ấy dường như đã lấy lại được sức mạnh của lời nói, mặc dù ông không nói bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà chúng tôi có thể nhận ra được. Thôi, ta phải đi tặng quà Giáng Sinh đây, các cháu cứ thoải mái nói chuyện nhé.”Harry nhìn quanh. Căn phòng hiện ra với những dấu hiệu không chệch đi đâu được rằng nó thực sự là nơi ở lâu dài cho những người bệnh trong đó. Họ có nhiều vật dụng cá nhân xung quanh giường hơn bác Weasley; bức tường ở phía đầu giường thầy Gilderoy là một ví dụ, nó được phủ kín bởi những bức ảnh của ông, tất cả đều đang tươi cười hết cỡ và vẫy chào những người mới đến. Ông ta đã ký rất nhiều lên những bức ảnh đó, với một nét chữ nguệch ngoạc, trẻ con. Trong lúc ông được bà Thầy Lang đặt xuống ngồi ở chiếc ghế của ông, Gilderoy kéo một đống ảnh về phía mình, lấy bút lông và bắt đầu ký vào đó một cách luống cuống.“Bạn có thể đặt nó vào trong phong bì,” ông nói với Ginny, ném những bức ảnh đã được ký vào vạt áo của cô bé từng chiếc một khi ông ký xong. “Tôi chưa quên đâu, các bạn biết đấy, chưa, tôi vẫn nhận được rất nhiều thư hâm mộ... Gladys Gudgeon viết hàng tuần... tôi chỉ hy vọng rằng tôi biết lý do tại sao” ông ta ngừng lại, hơi lúng túng, rồi lại cười và quay trở lại công việc của minh với một sự hăng hái mới. “Tôi ngờ rằng đó chỉ là vì vẻ đẹp trai của tôi...”Một phù thuỷ da vàng ủng, trông rất thiểu não nằm ở giường đối diện đang nhìn lên trần nhà; ông đang lầm bầm với chính mình và có vẻ hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Hai chiếc giường đằng kia có một người phụ nữ với cái đầu bị bao phủ hoàn toàn bởi lông; Harry vẫn còn nhớ một điều tương tự đã xảy đến cho Hermione trong năm thứ hai, mặc dù tai nạn, trong trường hợp của cô bé, thì không lâu dài. Ở phía cuối phòng, những tấm màn sặc sỡ đã được kéo ra giữa hai cái giường để giữ cho bệnh nhân và những người đến thăm họ tách biệt khỏi những người khác.“Của bà đây, Agnes,” vị Y sĩ nói với người phụ nữ mặt đầy lông một cách vui vẻ, đưa cho bà một đống nhỏ quà Giáng Sinh. “Thấy chưa, không quên phải không? Và con trai của bà đã gửi cú nói rằng nó sẽ tới vào tối nay, thật tuyệt phải không?”Agnes sủa vài tiếng rất to.“Và nhìn này, Broderick, ông đã được tặng một chậu cây và một cuốn lịch rất đẹp với mỗi hình một con Bằng Mã cảnh cho mỗi tháng; chúng nó sẽ làm cho mọi thứ sáng sủa hơn phải không nào?” Vị Thầy Lang nói, hối hả tiến về phía người đàn ông đang lầm bầm, đặt cái chậu cây xấu xí với những xúc tu dài loằng ngoằng lên cái tủ cạnh giường và treo cuốn lịch lên trên tường bằng đũa thần của bà. “Và - ồ - bà Longbottom, bà đang định ra về đấy à?”Harry quay đầu lại. Tấm màn che đã được kéo lên khỏi hai cái giường ở cuối phòng và hai người khách đi ra ở con đường đi giữa những cái giường: một phù thuỷ già trông rất khủng khiếp, mặc một chiếc váy màu xanh, một chiếc áo lông cáo đã cũ và đội một cái mũ nhọn được trang trí bởi một thứ không thể chệch đi đâu được là một con kền kền nhồi bông, và đằng sau bà, trông rất phiền muộn - Neville.Trong một thoáng suy nghĩ, Harry nhận ra người nằm trên chiếc giường đằng kia là ai. Nó cố gắng điên cuồng, bằng mọi cách làm xao nhãng những người khác để Neville có thể rời căn phòng mà không bị để ý và hỏi han, nhưng Ron cũng đã để ý đến cái tên ‘Longbottom’, và trước khi Harry kịp ngăn lại nó gọi to, “Neville!”.Neville nhảy lên và co rúm lại giống như có một viên đạn vừa sượt qua nó.“Bọn mình đây, Neville!” Ron nói vui vẻ, bước đi. “Cậu đã nhìn thấy chưa? Thầy Lockhart đang ở đây đấy! Nó đến thăm ai vậy?”“Bạn của cháu hả Neville?” bà của Neville nói ân cần, tiến tới bọn trẻ.Neville trong có vẻ như nó nên ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới trừ chỗ này. Khuôn mặt nặng nề của nó dần tím ngắt và nó không hề nhìn vào bất cứ ai trong bọn trẻ.“À, đúng rồi,” bà của nó bé nói, nhìn chăm chú vào Harry và chìa bàn tay nhăn nheo giống chân chim ra. “Đúng rồi, ta biết cháu là ai, tất nhiên. Neville đã kể rất nhiều về cháu.”“Ơ - cám ơn bà,” Harry bắt tay. Neville không nhìn vào nó, mà nhìn xuống chân mình, mặt ngày càng đỏ gay.“Và hai cháu chắc chắn là nhà Weasley rồi,” và Longbottom tiếp tục, lần lượt đưa đưa tay ra cho Ron và Ginny. “Ta biết bố mẹ các cháu - không nhiều lắm, tất nhiên - nhưng họ là những người tốt, rất tốt... và cháu là Hermione Granger?”Hermione hơi giật mình vì bà Longbottom biết tên mình, nhưng cũng bắt tay như những người khác.“Có, Neville đã kể tất cả mọi chuyện về cháu. Giúp nó vượt qua một vài trường hợp bùng nhùng đúng không? Nó là một đứa trẻ ngoan,” bà nói, ném một cái nhìn nghiêm nghị qua cái mũi hơi to về phía Neville, “nhưng nó không có được sự thông minh của ba nó, ta rất tiếc phải nói như vậy.” Và bà quay mạnh đầu về phía hai cái giường ở cuối phòng, đến nỗi con kền kền nhồi bông trên mũ của bà lắc lư nghiêm trọng.“Gì cơ ạ?” Ron ngạc nhiên. (Harry muốn đạp lên chân của Ron, nhưng cách đó khó hơn rất nhiều để ra hiệu khi mà bạn mặc quần bò so với khi mặc áo choàng.) “Ba của cậu ở đó hả Neville?”“Cái gì vậy?” bà Longbotton nói the thé. “Cháu chưa kể cho bạn bè về cha mẹ của cháu hả Neville?”Neville thở sâu, nhìn lên trần nhà và lắc đầu. Harry không thể nhớ được rằng đã từng cảm thấy hổ thẹn hơn chưa, nhưng nó không thể nghĩ ra một cách nào đó để cứu Neville ra khỏi hoàn cảnh này.“Nào, không có gì mà phải ngượng cả!” bà Longbottom giận dữ. “Cháu phải tự hào, Neville, phải tự hào! Chúng nó không bao giờ từ bỏ sức khoẻ và sự tỉnh táo của mình để cho đứa con trai duy nhất của chúng lại xấu hổ cả, cháu biết không!”“Cháu không xấu hổ,” Neville nói nhẹ nhàng, vẫn nhìn quanh trừ Harry và những người khác. Ron bây giờ đang cố kiễng chân để xem người nằm trên hai chiếc giường đó như thế nào.“Thế đấy, cháu có một cách biểu lộ thật nực cười!” bà Longbottom nói. “Con trai ta và vợ của nó,” bà quay sang Harry, Ron, Hermione và Ginny “đã bị tra khảo đến mất trí bởi bọn tay chân của Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy.”Hermione và Ginny đều đưa tay lên bịt chặt miệng. Ron ngừng nghển cổ ngó bố mẹ của Neville và cảm thấy hổ thẹn.“Chúng nó là những Thần Sáng, cháu biết đấy, và rất được tôn trong trọng ở thế giới phù thuỷ,” bà Longbottom bước đi. “Có năng khiếu bẩm sinh, cả hai đứa nó, ta - ồ, Alice con, con muốn gì vậy?”Mẹ của Neville đã đứng dậy ở phía cuối phòng trong bộ đồ ngủ. Cô không còn khuôn mặt bụ bẫm, tràn đầy hạnh phúc mà Harry đã thấy trong bức ảnh cũ của thầy Moddy về Hội Huynh Đệ Phượng Hoàng lúc đầu tiên. Mặt của cô bây giờ đã gầy xọp đi và mệt mỏi, mắt của cô có vẻ to quá cỡ và tóc đã bạc trắng, mỏng và trông như đã chết rồi. Cô có vẻ không muốn nói chuyện, hoặc có lẽ cô không thể nói, nhưng cô có những cử động rụt rè về phía Neville, cầm cái gì đó trong cánh tay mở rộng của cô.“Nữa à?” bà Longbottom nói hơi mệt mỏi. “Rất tốt, Alice con, rất tốt - Neville, hãy cầm lấy bất kể là thứ gì.”Nhưng Neville đã chìa tay ra rồi, với lấy thứ mà mẹ của nó vừa làm rơi, một mảnh giấy gói kẹo Thổi To Nhất Của Drooble.“Rất tuyệt con à,” bà Neville nói với một giọng vui vẻ giả tạo, vỗ lên vai của mẹ nó.Nhưng Neville nói khẽ, “Cám ơn mẹ.”Mẹ của nó lảo đảo quay lại về cuối phòng, rên rỉ với chính mình. Neville nhìn những người khác, vẻ mặt nó có vẻ thách thức, giống như là đang thách mọi người dám cười, nhưng Harry không nghĩ rằng nó có thể tìm thấy chuyện gì ít vui vẻ hơn trong cuộc đời của nó.“Chúng ta phải về thôi,” bà Longbottom thở dài, đeo đôi găng tay dài màu xanh vào. “Rất vui được gặp các cháu. Neville, vứt cái giấy kẹo đó vào thùng rác, mẹ cháu đã cho cháu giấy kẹo đủ để phủ kín phòng ngủ của cháu rồi đấy.”Nhưng khi họ rời đi, Harry chắc chắn rằng nó nhìn thấy Neville lén lút nhét tờ giấy kẹo vào trong túi của nó.Cánh cửa đã đóng sau lưng chúng.“Mình chưa bao giờ biết,” Hermione nói, trông như sắp khóc.“Mình cũng vậy,” Ron nói với giọng hơi khàn khàn.“Em cũng thế,” Ginny nói thầm.Cả ba đều nhìn vào Harry.“Mình đã biết,” nó nói ủ rũ. “Thầy Dumbledore đã nói cho mình nhưng mình đã thề là không nói cho ai biết... đó chính là lý do khiến cho Bellatrix Lestrange bị đưa đến Azkaban, vì thực hiện lời nguyền Quên Lãng đối với cha mẹ của Neville cho đến khi họ mất hoàn toàn trí nhớ.”“Bellatrix Lestrange đã làm điều đó à?” Hermione thì thầm, sợ hãi. Người đàn bà mà Kreacher giữ bức ảnh trong phòng của ông ấy à?”Có một khoảng thời gian dài yên lặng, bị phá vỡ bởi giọng nói tức giận của Lockhart.“Thấy chưa, ta không học cách viết chữ liền để chẳng làm gì cả!” J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Helene Ninh Chương 24 Phép phong toả (Occlumency) Kreacher thừa nhận là ông ta đã núp trên gác mái. Chú Sirius nói đã tìm thấy ông ta ở đó, che phủ bởi lớp bụi, không nghi ngờ gì là để trông chừng những di vật của dòng họ Black được giấu trong cái tủ của ông ta. Mặc dù chú Sirius có vẻ hài lòng với chuyện này, điều đó lại làm Harry băn khoăn. Kreacher dường như có tâm trạng khá hơn trong lần tái xuất hiện này, vẻ kiên quyết cay đắng của ông ta đã lắng đi một phần và ông ta đã chịu phục tùng mệnh lệnh một cách ngoan ngoãn hơn ngày thường, thế nhưng Harry đã bắt gặp một hay hai lần con gia tinh nhìn cậu chằm chằm, nhưng lúc nào cũng nhanh chóng hướng ra xa khi thấy Harry nhận ra điều đó. Harry đã không đề cập đến sự nghi ngờ mơ hồ đó với chú Sirius, khi sự vui mừng của chú đã tan biến nhanh chóng ngay lúc này khi mùa Giáng sinh đã qua. Ngày khởi hành trở về Hogwarts của họ đến gần, chú trở nên ngày càng giống cái vẻ mà bà Weasley gọi là “những đợt ủ rũ”, chú thường trở nên lầm lì và cộc cằn, thường xuyên rút vào phòng của con Buckbeak nhiều giờ liền. Vẻ âm trầm của chú thấm cả vào căn nhà, rỉ dưới những cánh cửa như vài loại khí độc, cho nên tất cả chúng đều bị nhiễm phải. Harry không muốn rời xa chú Sirius lần nữa khi chú chỉ mỗi Kreacher bầu bạn; trên thực tế, lần đầu tiên trong đời nó, nó có vẻ không muốn nhanh chóng quay về trường Hogwarts. Quay lại truờng học có nghĩa là một lần nữa đặt chính nó dưới sự chuyên quyền của Dolores Umbridge, người, không một chút hoài nghi, đã đặt ra thêm hàng tá điều luật khác trong khi chúng vắng mặt; đó là không có trận Quidditch nào để coi trong thời gian tới khi nó đang bị cấm; đó là khả năng gánh nặng bài tập ở nhà của chúng sẽ bị tăng thêm khi kỳ thi đến gần hay thậm chí ngay trong khoảng thời gian sắp tới; và cụ Dumbledore thì vẫn thờ ơ với chuyện đó. Trên thực tế, nếu không có Hiệp Hội Phòng Thủ thì Harry nghĩ là nó đã xin chú Sirius cho nó rời khỏi Hogwarts và ở lì trong Grimmauld Place. Và rồi, trong ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cái gì đó đã xảy ra, làm cho Harry cực kỳ sợ hãi chuyến trở về Hogwarts của nó. “Harry yêu quý”, bà Weasley nói, trong khi thò đầu vào phòng ngủ của nó và Ron, nơi mà hai đứa chúng nó đang chơi cờ phù thuỷ mà Hermione, Ginny và con Crookshanks đang theo dõi, “con có thể đi xuống nhà bếp không ? Giáo sư Snape muốn nói vài lời với con”. Harry chưa nhận ra ngay lập tức những gì bà vừa nói; một trong những quân cờ của nó đang chiến đấu trong một cuộc ẩu đả dữ dội với một con tốt của Ron và nó đang bị thúc giục một cách hăng hái. “Nghiền nát nó - nghiền nát nó, con tốt duy nhất của nó đó, mày thật ngu ngốc. Xin lỗi, bác Weasley, bác vừa nói gì thế ?” “Giáo sư Snape, con yêu ạ. Trong nhà bếp, ông ấy có vài lời.” Miệng của Harry há ra trong nỗi kinh hoàng. Nó nhìn một lượt Ron, Hermione và Ginny, tất cả chúng đều há hốc mồm trước mặt nó. Con Crookshanks mà Hermione giữ yên một cách khó khăn hơn 15 phút qua, vui sướng nhảy qua tấm ván và làm cho những quân cờ đang đi văng ra, kêu ré lên với cái giọng cao nhất của chúng. “Snape ? “ Harry ngây ra nói. “Giáo sư Snape, cưng ạ.”, bà Weasley quở trách nói. “Nào lẹ lên, ông ấy bảo là không thể nán lại lâu đâu.” “Ong ta muốn gì ở cậu nhỉ ?” Ron nói với vẻ bực mình khi bà Weasley đã ra khỏi phòng. “Cậu đâu có làm gì, đúng không ?” “Không !”, Harry tức giận nói, vắt óc ra để nghĩ xem nó đã làm gì đến nỗi Snape đuổi bắt nó đến tận Grimmauld Place. Hay cuộn giấy da trong bài tập về nhà gần đây của nó có thể đã giành được một điểm T ?” Một, hai phút sau, khi nó đẩy cửa vào nhà bếp tìm chú Sirius và thầy Snape thì thấy cả hai đang ngồi vào cái bàn dài trong bếp, đang nhìn trừng trừng vào đối phương. Sự im lặng giữa họ thật sự nặng nề trong sự ghanh ghét lẫn nhau đó. Một lá thư được mở ra trên bàn gần chú Sirius. “Hem,” Harry nói để thông báo sự có mặt của nó. Thầy Snape quan sát nó một vòng , khuôn mặt của thầy đặt giữa mớ tóc đen và bóng nhờn - “Ngồi xuống, Potter” “Ong biết đấy,” Sirius la lên, khi đang dựa vào cái ghế phía sau và nói với cái trần nhà, “Tôi nghĩ tôi sẽ hài lòng hơn nếu ông không ra lệnh ở đây, Snape à. Đây là nhà của tôi, ông lưu ý đấy.” “Tôi đã nghĩ rằng được gặp riêng trò, Potter,” Snape nói với nụ cười lạnh lùng thường ngày cong lên trên môi, “nhưng Black - “ “Tôi là cha đỡ đầu của nó,” Sirius nói với giọng lớn hơn. “Tôi ở đay theo lệnh của cụ Dumbledore”, Snape nói, giọng của ông ta, ngược lại, đã trở nên chua chát hơn một cách êm ả, “nhưng tất nhiên ở yên đó, Black, tôi biết là anh thích cảm thấy…dính dáng đến mọi việc. “ “Điều đó nghĩa gì ?” Chú Sirius hỏi trong lúc chú đẩy cả bốn chân cái ghế quay ngược lại gây ra một tiếng sập lớn. “Chẳng qua là tôi chắc chắn rằng anh phải cảm thấy, à, nản lòng vì trên thực tế anh không thể làm bất cứ việc gì có ích,” thầy Snape đã thể hiện một sự nhấn mạnh rất tinh vi trong câu nói đó, “cho Hội.” Điều đó đã làm cho mặt chú Sirius đỏ bừng lên. Môi của thầy Snape cong lên với vẻ đắc thắng và ông ta quay về phía Harry. “Thầy hiệu trưởng phái tôi đến nói với trò, Potter, rằng ông ấy mong muốn trò học khóa học Occlumency.” Harry ngây người ra hỏi: “Học cái gì cơ ạ?” Nụ cười lạnh lùng của Snape trở nên rõ ràng hơn. “Occlumency, Potter. Sự phòng thủ ma thuật của tâm trí chống lại những xâm nhập từ bên ngoài. Một loại phép thuật ít tiếng tăm, nhưng là một phép thuật cao cường và rất có ích.” Tim Harry bắt đầu đập rất nhanh. Sự phòng thủ chống lại những xâm nhập từ bên ngoài ư ? Nhưng mà nó chưa bị tẩu hoả, trong khi tất cả bọn họ như đã công nhận điều đó.“Tại sao em phải học cái Occlu - đó ?” Harry buột miệng thốt ra. “Tại vì ông hiệu trưởng cho rằng đó là một ý kiến hay,” thầy Snape nhẹ nhàng nói. “Trò sẽ học riêng mỗi tuần một lần, nhưng trò sẽ không nói điều đó cho bất kỳ ai biết, nhất là với Dolores Umbridge. Trò rõ chưa ?” “Vâng” Harry trả lời. “Và ai sẽ dạy con ?” Thầy Snape trợn lông mày lên. Ông ta nói :”Tôi.” Harry có một cảm giác khủng khiếp như ruột gan của nó đang tan ra dần. Giờ học ngoại khóa với thầy Snape - nó đã làm gì trên đời này mà phải chịu đựng điều đó ? Nó nhìn về phía chú Sirius để tìm sự ủng hộ. “Tại sao cụ Dumbledore không thể dạy Harry ?” Chú Sirius hùng hổ hỏi. “Tại sao lại là anh ?” “Tôi nghĩ rằng đó là do đặc quyền của ông hiệu trưởng trong việc ủy thác nhiệm vụ kém thú vị này,” thầy Snape ngọt xớt bảo. “Tôi đảm bảo với anh là tôi đã không van xin công việc này.” Thầy đứng dậy. “Tôi sẽ đợi trò vào lúc 6 giờ chiều mỗi buổi thứ hai, Potter. Ở văn phòng của tôi. Nếu có ai hỏi, cứ bảo là trò đang học thêm giờ Độc Dược dành cho học sinh yếu kém. Không ai trong lớp tôi thấy trò không cần đến chúng.” Ong ta quay đi và rời khỏi, cái áo chùng đen của ông ta cuồn cuộn sau lưng. “Chờ đã,” chú Sirius nói, khi ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Thầy Snape quay lại nhìn họ một cách giễu cợt. “Tôi thực sự đang rất gấp, Black à. Không như anh, tôi không có thời gian nhàn rỗi vô tận.” “Đi vào vấn đề đi,” Sirius đứng dậy nói. Chú khá là cao hơn so với thầy Snape, Harry nhận thấy rằng lúc đó thầy đã nắm chặt nắm đấm trong túi áo của chiếc áo chùng và ngay sau đó nó chắc chắn rằng đó là cái tay cầm của cây đũa phép. “Nếu tôi nghe nói rằng anh lợi dụng những bài học về Occlumency để gây khó khăn cho Harry, thì anh sẽ phải giải thích cho tôi về điều đó đấy.” “Cảm động làm sao”, thầy Snape châm chọc. “Nhưng chắc chắn là anh đã nhận thấy Potter rất giống cha nó.” Chú Sirius tự hào trả lời: “Đúng.” “Vậy thì, anh sẽ thấy nó kiêu căng đến nỗi những lời phê bình có thể làm nó tức nhảy dựng lên,” thầy Snape nói một cách ngọt xớt. Chú Sirius thô lỗ đẩy cái ghế qua một bên và sải bước về phía thầy Snape, vừa đi vừa rút ra cây đũa phép. Thầy Snape giựt mình Họ đang cương quyết đối đầu nhau, chú Sirius giận tím gan, thầy Snape thì đang tính toán, thầy phóng nhanh tầm mắt từ đầu đũa phép của chú Sirius đến mắt thầy. “Chú Sirius !” Harry kịch liệt la lên, nhưng chú Sirius hình như không nghe nó nói. “Tôi đã cảnh cáo anh rồi, Snivdlus” chú Sirius nói, mặt chú và mặt thầy Snape cách nhau vừa đúng 1 foot (~33cm). “Tôi không quan tâm đến việc cụ Dumbledore đã tin anh đã sửa đổi, tôi không bị mắc lừa đâu” “Ồ, vậy sao anh không đi nói điều đó với ông ấy ?” thầy Snape thì thầm. “Hay là anh sợ ông ấy có thể sẽ không mấy cho là đúng đắn khi nghe lời khuyên của một kẻ núp trong nhà của mẹ trong 6 tháng trời ?” “Nói đi, dạo này Lucius Malfoy ra sao ? Tôi nghĩ là hắn rất hài lòng khi con chó cưng của hắn làm việc tại Hogwarts, đúng không ?” “Lời nói của những con chó,” thầy Snape nhẹ nhàng nói, “Thế anh có biết là Lucius Malfoy đã nhận ra anh lần trước trong một chuyến dạo chơi nhỏ của anh ở ngoài không ? Một ý nghĩ khôn ngoan, Black ạ, thận trọng trở thành chính mình ở sân ga - đã không cho anh một cái cớ đủ cứng cỏi để rời khỏi chỗ ẩn nấp của anh trong tương lai, đúng không ?” Chú Sirius giơ phép đũa của chú lên. “Đừng !” Harry thét, nhảy qua cái bàn và cố gắng đứng xen giữa họ. “Chú Sirius, đừng !” “Ông vừa gọi tôi là một kẻ nhát gan à ?” chú Sirius gầm lên, cố đẩy Harry ra khỏi chỗ đó, nhưng Harry không muốn nhúc nhích. “Tại sao à, đúng đấy, tôi nghĩ tôi đúng.” Thầy Snape nói. “Harry - ra - khỏi - chỗ - đó“ chú Sirius gầm lên, đẩy nó ra bằng tay kia. Cửa nhà bếp đã mở và cả gia đình Weasley, cùng Hermione, đi vào, mọi người đều có vẻ vui mừng, ông Weasley hãnh diện đi giữa họ với bộ pyjama vải sọc được che kín bởi cái áo mưa. “Bình phục rồi !” Ông rạng rỡ thông báo khắp nhà bếp “Hoàn toàn bình phục !” Ông ấy và tất cả các thành viên khác của nhà Weasley lạnh cứng ở ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, đang tạm ngừng ngay giữa cuộc tranh đấu, cả chú Sirius và thầy Snape đều nhìn về phía cánh cửa với cây đũa phép chỉ ngay vào mặt đối phương và Harry thì đứng yên giữa họ, hai bàn tay của nó căng ra và cố gắng tách rời họ. “Thề có Merlin” ông Weasley nói với nụ cười đã tắt ngúm trên mặt, “chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ?” Cả hai người: chú Sirius và thầy Snape đều hạ đũa phép của họ xuống. Harry quan sát người này đến người kia. Cả hai đều mang một vẻ mặt cực kỳ khinh miệt nhau, còn sự đi vào không mong đợi này của một số nhân chứng dường như đem đến cho họ cái cảm giác này. Thầy Snape bỏ đũa phép vào túi, quay gót và đi nhanh về phía bên kia của nhà bếp, và không nói một lời bình luận nào khi đi ngang qua gia đình Weasley. Thầy ra đến cửa và quay lại bảo :”Lúc sáu giờ, mỗi tối thứ hai, Potter.” Và sau khi ông ấy đi khỏi, chú Sirius vẫn nhìn trừng trừng theo, đũa phép của chú để bên cạnh. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?” ông Weasley hỏi lại. “Không có gì, anh Arthur”, chú Sirius nói và đang thở hổn hển như thể chú vừa chạy xong một đoạn đường dài. “Chỉ là một cuộc trò chuện thân mật giữa hai người bạn học cũ thôi.” Như với một sự cố gắng to lớn, chú cười và nói: “Vậy là…anh đã bình phục rồi ? Đây quả là một tin trọng đại, rất trọng đại.” “Rất đúng, phải không ?” bà Weasley nói và dẫn chồng bà đến chỗ cái ghế. “Bác sỹ Swethwyck cuối cùng cũng sử dụng phép thuật của ông ta, tìm ra thuốc giải độc cho bất cứ cái gì tương tự như độc trong răng nọc của rắn, và anh Arthur đã có được bài học về những hiểu biết qua loa về y học của dân Muggle, phải không, anh yêu ?” bà nói thêm với vẻ đe doạ. “Đúng đấy, Molly thân yêu,” ông Weasley ngoan ngoãn trả lời. Bữa ăn tối hôm đó sẽ là một bữa ăn vui vẻ khi ông Weasley đã quay về với họ. Harry rất muốn trò chuyện với chú Sirius và cố gắng làm điều, nhưng khi thấy cha đỡ đầu của nó không quá gượng ép mình để cười đùa một cách khó chịu trước những trò đùa giỡn của Fred và George hay múc thêm thức ăn cho từng người một, nét mặt chú có vẻ rất phiền muộn và ủ rũ. Harry bị Mắt Điên và Mundungus kéo khỏi chú ấy khi hai người tạt vào để chúc mừng ông Weasley. Nó rất muốn bảo chú Sirius và nói với chú ấy đừng để ý đến những gì thầy Snape nói, ông ta chỉ cố ý trêu tức chú ấy và rằng những người còn lại không hề cho là chú là một kẻ hèn nhát khi chú làm theo lời căn dặn của cụ Dumbledore và ở lại Grimmauld Place. Tuy nhiên nó lại không có cơ hội để làm việc đó mà chỉ quan sát cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt của chú Sirius, có lúc nó tự hỏi liệu có đủ can đảm để đề cập việc đó hay không nếu nó có cơ hội. Thay vào đó, nó nói nhỏ với Ron và Hermione việc phải học Occlumency với Snape. Hermione lập tức nói: “Cụ Dumbledore muốn chấm dứt những giấc mơ của cậu về Voldemort. Vậy, cậu sẽ không cảm thấy thiểu não khi học chúng chứ ? Đúng không ?” “Giờ học ngoại khoá với Snape à ?” Ron kinh hoàng nói. “Mình thà mơ ác mộng còn sướng hơn.” Hôm sau, chúng sẽ quay về Hogwarts bằng Xe đò hiệp sĩ, một lần nữa được hộ tống bởi Tonks và thầy Lupin, cả hai đang ăn sáng trong bếp khi Harry, Ron và Hermione xuống đó sáng hôm đó. Những người lớn hình như đang thì thầm trò chuyện giữa chừng và khi Harry đến mở cửa, tất cả bọn họ vội vàng nhìn quanh và trở nên im lặng. Sau bữa ăn sáng vội vàng, tất cả đều mặc áo ấm và quàng khăn quàng, chống lại một buổi sáng tháng Giêng giá lạnh. Harry có một cảm giác khó chịu đè nén trong người, nó không muốn tạm biệt chú Sirius. Nó có một cảm giác xấu về buổi chia tay này, nó thật sự không rõ lắm, khi họ nhìn nhau lần nữa và nó cảm thấy có bổn phận phải nói gì đó với chú Sirius để ngăn cản chú làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Harry rất lo lắng rằng lời kết tội về sự hèn nhát của Snape sẽ xúc phạm chú nặng nề đến độ chú có thể sẽ vạch kế hoạch cho vài chuyến đi mạo hiểm xa Grimmauld Place. Trước khi nó kịp suy nghĩ nên nói gì thì chú Sirius đã gọi nói đến bên chú. “Chú muốn con giữ cái này.” Chú nói nhanh và thô lỗ nhét vào tay Harry một gói đồ bọc kín có kích cỡ bằng một cuốn sách bìa mỏng. “Đây là cái gì vậy ?” Harry hỏi. “Nhớ viết thư cho chú biết nếu lão Snape làm khó con. Đừng mở nó ở đây” chú Sirius vừa nói vừa thận trọng nhìn bà Weasley khi bà đang thuyết phục hai đứa song sinh đeo đôi găng tay hở ngón. “Chú nghĩ là Molly sẽ không tán thành chuyện này, nhưng chú muốn con hãy dùng nó khi nào con cần chú, nhớ chứ ?” “Dạ” Harry đáp và xếp gọn gàng cái bọc vào trong túi áo ấm của nó nhưng nó biết rằng sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó dù nó là cái gì đi nữa. Sẽ không thể là nó, Harry, là nguyên nhân khiến chú Sirius rời khỏi chốn an toàn này dù trong giờ học Occlumency sắp tới, nó có bị Snape đối xử tàn ác đến đâu đi nữa. “Nào, đi đi” chú Sirius vừa nói vừa vỗ vai Harry và mỉm cười, và trước khi Harry có thể nói bất cứ cái gì khác thì họ đã đứng trước đầu thang, dừng lại trước cánh cửa được xích lại và cài then, chỗ mà gia đình Weasley vây quanh. “Tạm biệt, Harry, nhớ bảo trọng nhé.”, bà Weasley ôm nó nói. “Gặp lại cháu sau, Harry, và nhớ để mắt đến con rắn dùm bác.” Ong Weasley thân ái nói và bắt tay với nó. “Dạ, được ạ.”, Harry lơ đãng nói, đây là cơ hội cuối để nó nói với chú Sirius phải cẩn thận, nó quay lại, nhìn vào mặt người cha đỡ đầu và mở miệng định nói, nhưng trước khi nó có thể làm việc đó thì chú Sirius đã một tay ôm nhanh nó và nói cộc lốc: “Harry, nhớ tự chăm sóc mình.”. Sau chốc lát, Harry thấy nó đã chuyển hướng ra ngoài trời mùa đông băng giá, cùng với Tonks (hôm nay, cô ta hóa trang thành một người phụ nữ cao, mặc quần áo vải tuýt với mái tóc màu xám sắt) đang thúc nó bước xuống. Cánh cửa của ngôi nhà số 12 đóng sầm lại sau lưng nó. Họ đi theo thầy Lupin xuống cầu thang. Khi ra đến vỉa hè, nó quay lại nhìn. Ngôi nhà số 12 đang co rút lại một cách nhanh chóng, một trong hai mép cửa của nó giãn sang một bên, dồn căn nhà ra khỏi tầm nhìn. Chỉ trong nháy mắt, căn nhà đã biến mất. “Nào, lẹ lên, tốt hơn hết là chúng ta nên đi xe buýt.” Tonks nói và Harry nghĩ thật là bực dọc với cái liếc nhìn mà cô ta ném xung quanh. Thầy Lupin đang vung tay phải của thầy. ĐÙNG Một chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lọi từ trong không khí loãng hiện ra trước mắt họ, vừa suýt sao tránh được cái cột đèn đường gần nhất và cái cột đèn đó nhảy lùi lại ra khỏi đường đi của chiếc xe. Một thanh niên gầy, mặt đầy mụn, có đôi tai vểnh ra mặc đồng phục màu tía, nhảy xuống vỉa hè và rao to: “Chào mừng quí vị đến - “ “Được rồi, chúng tôi biết rồi, cám ơn.”, Tonks mau nói, “Nào, nào, đi lên - “ Cô ta đẩy mạnh Harry về trước, lên bậc, đi qua anh tài xế, người đang trợn tròn mắt nhìn Harry khi nó đi qua. “Ê, đây là Any - “ “Nếu em mà la to tên anh ta thì chị sẽ cho em thử bùa Lú” Tonks đe doạ nói khi cô ta chuyển sang đẩy Ginny và Hermione về phía trước. “Từ lâu mình đã muốn đi thử thứ này,” Ron hớn hở nói khi nhập bọn với Harry và nhìn quanh. Lần trước, khi Harry đáp Xe Đò Hiệp Sĩ là vào buổi tối và lúc đó tầng ba đầy những khung giường bằng đồng thau. Bây giờ, vào buổi sáng sớm, ở đây được nhét đầy hàng loạt ghế xếp lộn xộn và ngẫu nhiên quay cửa sổ. Một vài trong số chúng hình như đã ngã xuống khi chiếc xe đột ngột dừng lại ở Grimmauld Place, một số phù thuỷ vẫn đứng vững và cằn nhằn; túi mua hàng của vài người trượt dài theo xe: một mớ hổn độn rất ư là đáng ghét của mấy con ếch con, gián và món trứng sữa nằm tan tác trên sàn xe. “Coi nào, chúng ta nên tách ra thì hơn.” Tonks lanh lẹ nói khi nhìn quanh mấy cái ghế. “Fred, George và Ginny, nếu mấy em giữ được mấy cái ghế phía sau thì anh Remus có thể ở yên đó mấy em.” Cô ta, Harry, Ron và Hermione tiến đến mấy cái ghế trên cùng, chỗ có hai cái ghế trống chỗ trên cùng và hai cái ngay phía sau. Stan Shunpike và anh tài xế háo hức theo Harry và Ron ra phía sau. Có những cái đầu quay về phía Harry lúc nó đi ngang, nó ngồi xuống và thấy mọi người lại bị giật từ sau ra trước. Khi Harry và Ron, mỗi đứa đưa cho Stan 11 Sickles, xe buýt lại khởi hành và lắc lư một cách đáng ngại. Chiếc xe chạy rầm rầm quay ở quảng trường Grimmauld Place, quanh co đi lên và xuống vỉa hè, và một tiếng ĐÙNG ghê gớm khác vang lên, họ đều bị văng ra sau. Ghế của Ron lật sang phải và con Pigwidgeon trên vạt áo của nó bật ra khỏi cái lồng, bị kích động và bay điên cuồng về phía trước, cuối cùng nó run rẩy đáp xuống và đậu trên vai Hermione. Còn Harry sau khi nắm chặt cái giá đèn cầy, không bị té đã nhìn ra ngoài cửa sổ, tụi nó đang lao nhanh xuống một cái gì trông như một xa lộ cao tốc. “Ngay ngoài kia là Birmingham” Stan vui vẻ nói, trả lời cho thắc mắc không nêu ra của Harry trong khi đó Ron đang vùng vẫy đứng dậy từ sàn xe. “Cậu đứng vững được à, hay thiệt…Arry ? Tôi thấy tên cậu trên báo suốt mùa hè này các bài báo đó toàn lói cậu gàn cả. Tôi lói zới Ern, Tôi lói nà, Cậu có zẻ không gàn nắm khi chúng tôi gặp cậu. ló bịa za zậy đúng hông? Tay anh ta nắm chặt vé xe của chúng và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Harry, như bị mê hoặc. Rõ ràng là Stan không quan tâm đến chuyện một số người điên khùng đến đâu nếu họ đã quá nổi tiếng trên báo chí. Xe Đò Hiệp Sĩ lại lắc lư một cách đáng lo ngại, vượt qua một hàng xe từ bên trong. Nhìn về phía trước chiếc xe, Harry thấy Hermione đang che mắt lại, con Pidwidgeon thì vui sướng đu đưa trên vai cô bé. ĐÙNG Mấy cái ghế lại ngã về sau khi Xe Đò Hiệp Sĩ nhảy từ vỉa hè Birmingham đến một thành phố yên bình đầy những con đường quanh co. Những hàng rào cây phía bên kia đường nhảy ra khỏi đường đi của chiếc xe như là chúng đang tâng lên bờ vậy. Từ chỗ này, họ đi ra một con đường cái giữa một thị trấn nhộn nhịp, đến một cây cầu cạn bao quanh bởi đồi núi, sau đó đến con đường hứng gió giữa những nền đất nhô cao, mỗi lần đều kèm theo một tiếng ĐÙNG nặng nề. “Mình thay đổi cách nghĩ rồi,” Ron thì thầm khi lần thứ sáu nó đứng dậy từ sàn xe. “Mình không bao giờ muốn leo lên cái đồ này nữa.” “Quí vị chú ý, sau trạm này sẽ đến Hogwarts.” Stan vui vẻ nói khi anh ta đang lắc lư trước mặt chúng. “Người đàn bà hách dịch ngay phía trước mấy em kìa, bà ta đã cho tụi anh chút đỉnh để cho tụi em xếp hàng ở phía trên. Tụi anh sẽ cho bà Marsh xuống trước, nên…” một tiếng động nghe phát ói vang lên từ tầng dưới, kế đó là tiếng ồn ào khủng khiếp bắn tung lên “…bà ta thấy không thoải mái lắm.” Vài phút sau, Xe Đò Hiệp Sĩ rít lên ở trạm dừng trước một quán rượu nhỏ và tự ép ra ngoài đường để tránh va đụng. Tụi nó có thể nghe thấy tiếng của Stan đưa bà Marsh tội nghiệp xuống xe và thở phào nhẹ nhõm khi chuyển được mấy thứ tiếng xì xào của những hành khách cùng ngồi với bả xuống tầng 2. Chiếc xe lại chuyển bánh, tăng tốc và cho đến khi ĐÙNG. Tụi nó đang lăn bánh giữa một Hogsmeade phủ đầy tuyết. Harry thoáng thấy quán Đầu Heo bên đường, Bảng hiệu có hình đầu lợn lòi xấu xí kêu cọt kẹt trong gió lạnh. Những vết tuyết lốm đốm bám trên cửa sổ lớn phía trên chiếc xe. Và cuối cùng tụi nó cũng đến trạm dừng trước cổng Hogswarts, thầy Lupin và Tonks giúp tụi nó khiêng hành lí xuống và tạm biệt tụi nó. Harry liếc nhanh lên tầng 3 của xe buýt và thấy tất cả hành khách chúi mình xuống, mũi của họ thì bị dính chặt vào cửa sổ. “Em sẽ an toàn một khi vào trong khuôn viên trường”, Tonks vừa nói vừa thận trọng nhìn quanh những con đường hoang vắng. “Chúc tụi em có một học kỳ tốt đẹp.” Thầy Lupin dặn: “Nhớ tự chăm sóc mình nha” khi thầy bắt tay hết thảy tụi nó và cuối cùng đến chỗ Harry. Khi những đứa kia chào tạm biệt Tonks, thầy hạ thấp giọng nói: “Nghe này, Harry, thầy biết con không ưa gì Snape, nhưng ông ta là một thầy giáo dạy Occlumens rất giỏi và tất cả chúng ta, kể cả anh Sirius, đều muốn con học cách tự bảo vệ mình, cho dù đây là một việc khó nhọc, được chứ ?” “Dạ, được ạ.” Harry nghiêm túc nói khi nhìn khuôn mặt nhăn nheo của thầy. “Hẹn gặp lại thầy sau.” Sáu đứa chúng nó phải vật lộn để đi về phía toà lâu đài khi phải kéo theo mấy cái rương. Trước khi đi ngủ, Hermione luôn miệng nhắc đến mấy cái nón len đan cho gia tinh. Harry nhìn lướt ra đằng sau khi chúng nó đến chỗ những cánh cửa bằng gỗ cây sồi, Xe Đò Hiệp Sĩ đã đi khỏi và nó nửa muốn biết điều gì sẽ xảy ra vào tối mai, như lúc nó đã nghĩ về chuyện này khi còn ở trên xe. Phần lớn thì giờ của hôm sau, Harry đã kiệt sức khi kinh hãi nghĩ về buổi tối. Buổi sáng, trong hai giờ Độc Dược, nó không làm gì cả để xua đi sự lo lắng của mình, Snape thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Tinh thần của nó ít được khích lệ hơn khi những thành viên của Hiệp Hội Phòng Thủ cứ liên tục đến gặp nó ngoài hành lang lớp học và phấn khởi hỏi liệu tối nay có cuộc mít tinh nào không. “Chừng nào có cuộc gặp mặt kế tiếp thì các bạn sẽ được thông báo theo cách thông thường,” Harry lặp đi lặp lai, “nhưng nếu tối nay mình không thể tham dự, mình phải đi, ờ, học thêm giờ Độc Dược dành cho học sinh yếu.” “Bạn học giờ học thêm dành cho học sinh yếu à !” Zacharias Smith kiêu kì hỏi khi nó gặp Harry tại chỗ quẹo vào Đại Sãnh đường sau bữa ăn trưa. “Trời ạ, chắc bạn phải học tệ lắm. Thầy Snape đâu có thường xuyên dạy ngoại khoá, đúng không ?” Smith bước nhanh trong bộ đồ nổi trội một cách dễ ghét, Ron nhìn trừng trừng vào nó. “Làm như mình làm nó xúi quẩy chắc ? Mình có thể tóm được nó ngay tại chỗ này,” Ron vừa nói vừa giơ cây đũa phép lên và chỉ vào giữa xương bả vai của Smith. “Thôi, quên đi,” Harry ảm đạm nói, “Ai cũng suy nghĩ như vậy mà, đúng không ? Nghĩ là mình thật là ngu-” “Chào, Harry,” một giọng nói từ phía sau nó vang lên. Nó quay lại và thấy Cho đang đứng đằng kia. “Ồ”, Harry nói, bao tử nó quặn lại. “Chào” “Tụi mình sẽ lên thư viện, Harry à” Hermione kiên quyết nói, tóm lấy tay áo Ron và kéo nó về phía cầu thang cẩm thạch. “Kỳ nghỉ Giáng Sinh có vui không ?” Cho hỏi. “Cũng được, không tệ lắm,” Harry trả lời. “Kỳ nghỉ của mình khá yên tĩnh,” Cho nói. Một lí do nào đó, nhìn cô bé có vẻ lúng túng hơn. “À,…có một chuyến đi thăm làng Hogsmeade vào tháng sau, bạn đọc thông báo chưa ?” “Sao ? Ồ, chưa, mình chưa xem bảng thông báo từ lúc về trường đến nay.” “Ờ, vào ngày lễ Valentine” “Đúng vậy,” Harry nói và rất muốn biết tại sao cô ấy lại nói với nó chuyện này. “Mình nghĩ là bạn muốn - ?”, “Dĩ nhiên là nếu bạn…” cô tha thiết nói. Harry biết cần nói về cái gì và nói bắt đầu: “Mình nghĩ là bạn muốn biết chừng nào đến cuộc gặp mặt DA sau ?”, nhưng có vẻ câu trả lời của cô ấy không khớp lắm. Nó nói: “Mình... ờ...” “Ồ, không sao đâu nếu bạn không muốn,” cô nói, nhìn có vẻ xấu hổ. “Không sao đâu, vậy mình sẽ gặp lại bạn sau.” Cô bé quay đi. Harry đứng đó và suy nghĩ dữ dội. Và cái gì đó nảy ra trong đầu nó rất đúng lúc. “Cho ! Này Cho !” Harry chạy sau và đuổi cô bé giữa đường lên cầu thang cẩm thạch. “Ờ, bạn muốn đi chơi làng Hogsmeade vào ngày Valentine với mình không ?” “Ôôô, được thôi !”, cô nói, đỏ mặt và mỉm cười với nó. “Ừ, quyết định vậy nhé.” Harry nói và cảm thấy ngày này cũng không hẳn đã hoàn toàn thất bại, nó nhảy ngay lên thư viện gặp Ron và Hermione trước giờ học buổi chiều. Vào 6 giờ tối, dù gì đi nữa, ngay cả cảm giác ấm áp của việc mời được Cho Chang đi chơi cũng không làm dịu bớt những cảm giác của điềm xấu ngày càng mãnh liệt, khi Harry lê từng bước lên văn phòng của Snape. Nó dừng lại trước cửa, mong rằng ông ta đã đi chỗ khác, và rồi, nó hít một hơi thật sâu, gõ cửa và đi vào. Căn phòng tối om có nhiều kệ đặt hàng trăm hũ thuỷ tinh đựng mấy thứ nhầy nhựa của động, thực vật, lơ lửng trong cái vẻ đa dạng màu sắc của độc dược. Ở trong một góc, là 1 cái tủ đựng đầy nguyên liệu mà có lần Snape đã kết tội Harry, và không phải là thiếu lí do, đã ăn cắp chúng. Sự chú ý của nó bị thu hút về phía trước cái bàn, chỗ có một cái chậu cạn bằng đá chạm khắc quanh mép bằng cổ tự và ký hiệu, một thứ chất lỏng phát ra ánh sáng lung linh như nến. Harry nhận ra ngay, đó là cái Tưởng Ký của cụ Dumbledore. Rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong đó, nhưng nó giật mình khi giọng nói lạnh lùng của Snape vang ra từ trong tối. “Đóng cánh cửa phía sau trò lại, Potter.” Harry làm theo với cái cảm giác như bị giam hãm bởi chính mình. Khi nó quay vào thì Snape đã bước ra chỗ sáng và lặng lẽ chỉ cái ghế đối diện cái bàn của ông ta. Harry ngồi xuống trong khi đôi mắt đen lạnh lùng của Snape dán chặt vào Harry, nhìn nó không chớp mắt, sự căm ghét khắc rõ trên từng nét nhăn của khuôn mặt ông. “Potter, trò đã biết tại sao trò đến đây,” ông ấy nói. “Thầy hiệu trưởng yêu cầu tôi dạy trò Occlumency. Tôi chỉ mong trò thể hiện khả năng của mình tốt hơn trong giờ Độc Dược.” “Được.” Harry trả lời cộc lốc. “Đây có thể không phải là một lớp học thông thường, Potter”, Snape nói khi nheo mắt lại một cách ác ý, “nhưng tôi vẫn là thầy giáo của trò và cho nên lúc nào trò cũng phải gọi tôi là “thầy” hoặc “giáo sư”.” “Vâng…thưa thầy.” Harry nói. Thầy Snape tiếp tục quan sát nó qua đôi mắt nheo lại một lúc sau, và nói: “Bây giờ, về Occlumency. Như tôi đã nói với trò lúc ở nhà bếp của cha đỡ đầu trò, đây là một loại phép thuật bảo vệ trí óc chống lại sự xâm nhập và ảnh hưởng ma thuật.” “Và tại sao giáo sư Dumbledore nghĩ rằng con cần cái đó, thưa thầy ?” Harry hỏi, nhìn thẳng vào Snape và nghi ngờ rằng Snape sẽ trả lời nó. Snape nhìn nó một hồi rồi khinh khỉnh nói: “Đương nhiên là trò có thể làm việc ngay ngoài kia, Potter ? Chúa Tể Hắc ám rất thành thạo Legilimency - “ “Cái đó là cái gì vậy ? Thưa thầy ?” “Đó là khả năng rút ra những cảm giác và ký ức từ trí óc của nguời khác.” “Hắn có thể đọc ý nghĩ à ?” Harry nói với sự khiếp sợ tệ hại nhất. “Potter, trò không khôn ngoan lắm,” thầy Snape nói, đôi mắt đen của ông ta sáng lên, “Trò không hiểu được những điểm khác biệt tinh tế. Đó là một trong những nhược điểm làm trò trở thành một nhà pha chế độc dược như vậy.” Thầy Snape dừng lại một lát, có vẻ đang thưởng thức sự thích thú đã sỉ nhục Harry, trước khi nói tiếp. “Chỉ có bọn Muggles mới gọi là “khả năng ngoại cảm”. Trí óc không phải là một quyển sách, dùng để mở ra và tra cứu lúc rãnh rỗi, và nó sẽ bị rà soát bởi bất kỳ kẻ xâm nhập nào. Trí óc là một thứ phức tạp và nhiều tầng lớp, Potter à, ở mức độ tối thiểu, hầu hết trí óc đều như vậy.” Ong ta tự mãn cười. “Điều đó là sự thật, dù sao thì, những ai thành thạo Legilimency có khả năng, với một số điều kiện, đào bới trong đầu óc nạn nhân của chúng và hiểu được chính xác những gì chúng cần tìm. Chúa Tể Hắc ám chẳng hạn, hắn luôn biết được ai đang nói dối hắn. Chỉ có những người thành thạo Occlumency mới có thể đẩy lùi những cảm giác và kí ức mà lời nói dối thể hiện ra và có thể nói dối mà không bị phát hiện.” Dù thầy Snape nói gì đi nữa thì đối với Harry, Legilimency rất giống Khả năng ngoại cảm và nó thì không thích cái đó một chút nào. “Vậy bây giờ hắn có biết được những gì chúng ta đang nghĩ không ? Thưa thầy ?” “Chúa Tể Hắc ám đang ở rất xa và những bức tường và khuôn viên của trường Hogwarts được bảo vệ bởi rất nhiều thần chú và phép thuật có thể đảm bảo an toàn cho thân xác và tinh thần những người ở đây.” Thầy Snape nói. Trong pháp thuật có những vấn đề về thời gian và không gian, Potter à. Tiếp xúc trực tiếp bằng mắt thường là điều cơ bản trong Legilimency. “Vậy thì, vì sao con phải học Occlumency ?” Thầy Snape nhìn Harry, dùng ngón tay dài và thon của mình vuốt dài cái miệng. “Những qui tắc thông thường hình như không thích hợp áp dụng trên người trò, Potter. Lời nguyền không giết được trò dường như đã tạo một loại liên kết giữa trò và Chúa Tể Hắc ám. Bằng chứng cho thấy, khi trí óc trở nên thư thả và có thể bị tổn thương, lúc trò ngủ chẳng hạn, trò tham gia vào những suy nghĩ và cảm xúc của Chúa Tể Hắc ám. Thầy hiệu trưởng cho rằng thật không khôn ngoan nếu để chuyện này tiếp tục. Ông ấy muốn tôi dạy cho trò cách đóng kín tâm trí trò lại trước Chúa tể Hắc ám.” Tim Harry lại đập nhanh hơn, nhanh hơn bình thường. “Nhưng tại sao giáo sư Dumbledore muốn chấm dứt chuyện đó ?” nó vội vã hỏi. “Con không thích chuyện đó nhưng nó có vẻ là có ích, đúng không ạ ? Ý con là... con đã thấy con rắn tấn công bác Weasley và nếu con không thấy thì có chắc chắn là giáo sư Dumbledore có thể cứu bác ấy không ? Thưa thầy ?” Thầy Snape nhìn Harry trừng trừng một lúc, vẫn tiếp tục vuốt dài cái miệng bằng ngón tay thon dài của thầy. Khi thầy lên tiếng thì có vẻ rất chậm và rất cân nhắc như đang cân từng từ vậy. “Rõ ràng là rất gần đây thôi, Chúa Tể Hắc ám vẫn không hề hay biết về mối liên hệ giữa trò và hắn. Cho đến khi trò trải qua cảm xúc của hắn, chia sẻ những suy nghĩ của hắn, điều mà hắn không mong muốn tí nào. Dù gì thì, những điều trò mơ thấy ngay trước Giáng Sinh...” “Cũng là con rắn đó và bác Weasley ?” “Đừng ngắt lời tôi, Potter,” thầy Snape nói với giọng nguy hiểm “Như tôi đã nói, những điều trò mơ thấy ngay trước Giáng Sinh cho thấy đã có một sự xâm nhập mạnh mẽ nào đó vào những ý nghĩ của Chúa Tể Hắc ám - ” “Con thấy được trong đầu của con rắn, không phải của hắn !” “Tôi nghĩ là đã dặn trò đừng ngắt lời tôi rồi chứ, Potter ?” Nhưng Harry không quan tâm đến việc thầy Snape có nổi giận hay không, ông ấy có vẻ muốn đi về cuối văn phòng; khi ông ta đi về phía cái ghế và như không hề ý thức, cho nên ông ấy ngồi với vẻ rất kích động, căng thẳng như đang giữ thăng bằng lúc đang bay. “Làm sao mà con thấy được qua mắt con rắn nếu con đang chia sẻ suy nghĩ của Voldemort ?” “Đừng có gọi tên của Chúa Tể Hắc ám !” thầy Snape thốt ra. Một sự im lặng đầy thù hằn. Hai người nhìn trừng trừng về phía cái Tưởng Kí. “Giáo sư Dumbledore gọi tên hắn,” Harry bình thản nói. “Cụ Dumbledore là một phù thuỷ vô cùng giỏi,” thầy Snape thì thào. “Đến khi nào ông ấy cảm thấy an toàn khi dùng cái tên này…còn chúng ta…” Thầy xoa cẳng tay trái một cách không ý thức, lên chỗ mà Harry biết là cái Dấu Hiệu Đen khắc trong da. “Con chỉ muốn biết,” Harry lại nói, cố lễ phép lại, “tại sao ?” “Trò có vẻ đã vào trong đầu óc của con rắn vì Chúa Tể Hắc Ám đã ở đó vào những thời điểm đặc biệt,” thầy Snape gầm gừ. “Hắn ở trong con rắn lúc đó nên trò mơ thấy trò cũng ở trong đó,” “Và Vol- hắn nhận ra con ở đó ?” “Có lẽ là vậy,” thầy Snape lạnh lùng trả lời. “Làm sao mà biết được ?” Harry vội vàng hỏi. “Chỉ là do giáo sư Dumbledore đoán, hay - ?” “Tôi đã nói với trò,” thầy Snape nói với vẻ khe khắc, đôi mắt nheo lại, “phải gọi tôi là “thầy”.” “Vâng, thưa thầy,” Harry mất kiên nhẫn nói, “nhưng làm sao thầy biết -?” “Chúng ta biết, vậy là đủ,” thầy Snape đàn áp nói “Điều quan trọng là bây giờ Chúa Tể Hắc ám đã nhận biết được trò đã tiếp cận được những cảm giác và suy nghĩ của hắn. Hắn cũng suy luận ra tiến trình này có làm ngược lại, có nghĩa là, hắn biết rằng hắn có thể tiếp cận những cảm xúc và suy nghĩ của trò theo chiều ngược lại - “ “Và hắn có thể thử và bắt con làm cái gì đó ?” Harry hỏi. “phải không thưa thầy ?”, nó hấp tấp thêm vào. “Hắn có thể,” thầy Snape nói với giọng lạnh lùng và hờ hững. “Cho nên chúng ta phải dùng đến Occlumency.” Thầy Snape từ cái túi trong của áo chùng rút đũa phép ra và Harry ngồi căng thẳng trên ghế, nhưng thầy Snape chỉ đặt đầu đũa gần thái dương, vào giữa chân tóc bóng nhờn của thầy. Khi thầy kéo, một chất màu bạc hiện ra từ thái dương như những sợi tơ nhẹ và chắc; thầy nhẹ nhàng dùng đũa phép thả chúng trượt vào cái Tưởng Kí, ở đó cái chất màu trắng bạc đó xoáy tít, không như chất lỏng lẫn chất khí. Một lần nữa, thầy đưa đũa lên thái dương và thả chất màu bạc vào cái chậu bằng đá, và không đưa ra một lời giải thích nào cho hành động này, thầy cẩn thận đậy cái Tưởng Kí lại, đặt nó lên một cái kệ và quay về phía Harry với cây đũa phép cầm sẵn trên tay. “Đứng lên và lấy đũa phép của trò ra, Potter.” Harry đứng dậy và cảm thấy rất căng thẳng. Họ mặt đối mặt nhìn nhau qua cái bàn chắn giữa. “Trò phải dùng đũa phép mà cố tước vũ khí của tôi, hay phải tự vệ bằng cách nào đó mà trò biết,” thầy Snape nói. “Và thầy đang làm gì vậy ?” Harry hỏi và lo lắng nhìn cây đũa phép trên tay Snape. “Tôi sẽ cố đột nhập vào trí óc của trò,” thầy Snape nhẹ nhàng trả lời. “Chúng ta sẽ xem xem trò kháng cự ra sao. Tôi có nghe nói trò đã chứng tỏ khả năng chống lại được lời nguyền Imperius. Trò sẽ phải làm điều tương tự để chống lại cái này... nào, hãy dốc hết sức của trò. Legilimens !” Thầy Snape đã tấn công trước khi Harry sẵn sàng, trước khi nó kịp bắt đầu tập trung sức mạnh và sự đối kháng. Văn phòng đang quay cuồng trong mắt nó và biến mất; từng hình ảnh một bị bứt ra từ đầu óc nó như một cuốn phim chập chờn nhưng sống động và làm loà mắt nó với những gì xung quanh. Lúc nó 5 tuổi, nhìn thầy Dudley đạp một chiếc xe đạp mới màu đỏ, nó sắp nổ tung lên vì ganh tị... nó 9 tuổi, con chó bun Ripper đuổi nó trèo lên cây và gia đình Dursley đứng dưới bãi cỏ đang cười phá lên…nó đang ngồi dưới cái Nón Phân Loại, và cái nón nói với nó rằng nó sẽ rất giỏi nếu vào nhà Slytherin…Hermione đang nằm trong bệnh thất, khuôn mặt cô bé phủ bởi mái tóc dày màu đen... hàng trăm tên giám ngục đang bao vây nó quanh bờ hồ đen…Cho Chang đang đến gần nó dưới gốc cây tầm gửi....Không…một giọng nói vang lên trong đầu Harry, vào lúc kí ức về Cho Chang đến gần, ông không được xem cái đó, ông không được xem cái đó, đó là chuyện riêng tư,... Nó cảm thấy đau buốt chỗ đầu gối. Văn phòng của thầy Snape xuất hiện lại và nó nhận thấy nó đã té xuống sàn; cái đầu gối của nó đập mạnh một cách đau đớn vào chân bàn làm việc của thầy Snape. Nó ngước nhìn thầy Snape, thầy đã hạ đũa phép xuống và đang xoa cổ tay của mình. Chỗ đó đã sưng lên, nhìn như một vết cháy sém. “Trò đang làm bùa gây nhức nhối hả ?” thầy Snape lạnh lùng hỏi. “Không,” Harry cay đắng đáp và đứng lên. “Tôi thấy không phải như thế,” thầy Snape nói và tỉ mỉ nhìn nó. “Trò đã để tôi vào quá sâu. Trò đã mất điều khiển.” “Thầy thấy hết những gì con thấy à ?” Harry hỏi và nghi ngờ là nó có thể nghe được câu trả lời. “Chỉ chớp nhanh qua thôi,” thầy Snape nói, môi thầy cong lên, “con chó đó của ai vậy ?” “Dì Marge của con,” Harry lẩm bẩm, đang căm ghét thầy Snape.” “Cố gắng đầu tiên này quá kém so với những gì nó cần thể hiện,” thầy Snape nói và giơ đũa phép lên lần nữa. “Cho dù trò có lãng phí thời gian và sức lực để gào thét thì cuối cùng cũng phải xoay sở để chặn tôi lại. Ngăn cản tôi bằng đầu óc của trò và trò sẽ không cần dùng đến đũa phép.” “Con đang cố gắng,” Harry giận dữ nói, “nhưng thầy không chỉ con bằng cách nào !” “Nhiều cách, Potter à,” thầy Snape nguy hiểm nói. “Và bây giờ, tôi muốn trò nhắm mắt lại.” Harry ném cho ông ta một cái nhìn ác ý trước khi làm theo. Nó thật không thích thú với ý nghĩ đứng đó và nhắm mắt lại trong khi thầy Snape đối mặt với nó với cây đũa phép trong tay. “Làm rỗng đầu óc của trò đi, Potter,” thầy nói với giọng lạnh lùng “Hãy làm biến mất mọi cảm xúc...” Nhưng cơn tức giận của Harry tiếp tục dâng lên trong mạch máu nó như nọc độc chảy vậy. Bỏ qua cơn tức giận của nó ? Ờ, dễ như tháo chân của nó ra vậy... “Trò không có làm điều đó, Potter... trò cần phải được rèn luyện thêm... nào tập trung vào...” Harry cố gắng làm rỗng đầu óc nó, cố không suy nghĩ, hay nhớ, hay cảm nhận… “Chúng ta làm lại…ba…hai - một - ba - Legilimens!” Một con rồng thật bự đang lồng lên trước mặt nó…ba và mẹ nó đang vẩy tay với nó trong tấm gương nịnh hót…Cedric Diggory nằm dài trên đất với đôi mắt trống rỗng đang nhìn nó... “Khôôông!” Harry lại quỳ xuống lần nữa, mặt nó giấu trong hai tay, đầu nó đau như có ai đã cố kéo giãn nó ra từ trong hộp sọ. “Đứng dậy!” thầy Snape gắt “Đứng dậy, trò đã không cố gắng, không cố gắng một chút nào. Trò đã cho phép tôi tiếp cận những kí ức mà trò sợ hãi, cầm vũ khí lên!” Harry đứng dậy, tim nó đập thình thịch một cách đáng sợ y như rằng nó vừa nhìn thấy Cedric chết trong cái nghĩa trang đó. Thầy Snape có vẻ nhợt nhạt hơn và sau đó giận dữ, dù cơn giận dữ đó còn thua xa cơn giận của Harry. “Con - đang - rất - cố - gắng,” nó nghiến chặt răng nói. “Tôi đã nói là trò phải trút ra hết mọi cảm xúc !” “Vậy à ? Được thôi, lúc này con thật sự cảm thấy khổ sở,” Harry gầm lên. “Và trò sẽ thấy mình trở thành con mồi của Chúa Tể Hắc ám ! “ thầy Snape hung ác nói. “Những kẻ hãnh diện khi biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài thật điên rồ, những kẻ không thể kiểm soát cảm xúc của mình, những kẻ đắm mình vào những kí ức tồi tệ và tự cho phép mình bị tấn công một cách dễ dàng, - nói cách khác, những kẻ yếu ớt - họ sẽ không có cơ may nào có thể chống lại hắn ! Trò sẽ để mặc hắn xâm nhập vào trí óc trò một cách thoải mái và ngu xuẩn, Potter!” “Con không yếu ớt,” Harry nói nhỏ, sự giận dữ đang bơm vào người nó đến nỗi nó có thể tấn công thầy Snape ngay lúc này. “Vậy thì chứng minh đi! Tự làm chủ lại đi!” thầy Snape thốt ra. “Điều khiển cơn giận của trò, rèn luyện đầu óc của mình! Chúng ta sẽ bắt đầu lại! Đứng dậy ngay! Legilimens!” Nó thấy dượng Vernon đang đóng đinh cái hộp thư lại... hàng trăm tên giám ngục đang lướt trên hồ và tiến về phía nó... nó đang đi qua một chỗ không có cửa số cùng ông Weasley... họ đang đến gần cánh cửa màu đen cuối hành lang... Harry nghĩ là sẽ đi qua đó... nhưng ông Weasley đẩy nó sang trái, đến một lối mở dẫn xuống bậc cầu thang đá... “Con biết rồi! Con biết rồi!” Nó lại quỳ trên sàn của văn phòng thầy Snape, vết thẹo của nó như đau bị kim đâm, nhưng giọng nói phát ra từ miệng nó nghe rất đắc thắng. Nó thúc mình đứng dậy và thấy thầy Snape đang nhìn nó trừng trừng với cây đũa phép giơ cao. Dễ dàng nhận thấy, vào lúc này, là thầy Snape đã tung ra câu thần chú trước khi Harry kịp cố gắng phản công. “Chuyện gì nữa đây, Potter?” ông ấy hỏi và chăm chú nhìn Harry. “Con đã thấy - con nhớ ra, “ Harry hổn hển nói. “Con vừa nhớ nhận ra…” “Nhận ra cái gì?” thầy Snape gay gắt hỏi. Harry không trả lời ngay; nó đang thưởng thức cái khoảnh khắc nó nhận thức rõ ràng và nó xoa xoa trán nó... Nó đã mơ thấy một cánh cửa bị khóa ở cuối một hành lang không cửa sổ từ mấy tháng nay, mà không nhận ra chỗ chính của nó ở đâu. Bây giờ, khi nhìn lại những kí ức này, nó biết cái mà nó mơ thấy lâu nay là vào ngày 12 tháng 8 nó cùng ông Weasley vội vã đi đến toà án của bộ; hành lang đó dẫn đến Cục Bí Ẩn và đêm đó, ông Weasley bị con rắn của Voldemort tấn công tại chỗ đó. Nó nhìn thầy Snape...“Có cái gì ở trong Cục Bí ẩn vậy?” “Trò nói gì?” thầy Snape hỏi nhanh và Harry hài lòng khi thấy thầy Snape có vẻ căng thẳng. “Con hỏi, có cái gì trong Cục Bí ẩn, thưa thầy?” Harry nói. “Nhưng tại sao,” thầy Snape chậm rãi nói, “trò lại hỏi những chuyện đó ?” “Vì,”Harry nói, nhìn thầy chằm chằm, “cái hành lang đó, con vừa thấy - con mơ thấy nó từ mấy tháng nay - con vừa nhận ra nó - nó dẫn đến Cục Bí ẩn… và con nghĩ Voldemort muốn cái gì đó từ chỗ đó -” “Tôi đã bảo trò không được nhắc tên của Chúa Tể Hắc ám !” Họ nhìn nhau trừng trừng. Vết thẹo của Harry lại thấy rát nhưng nó không để ý đến. Thầy Snape nhìn có vẻ kích động; nhưng khi ông ấy nói thì nghe như ông ấy cố làm ra lạnh lùng và không ý thức. “Trong Cục Bí ẩn có chứa một số thứ, Potter, một vài trong số đó trò sẽ biết đến và không có cái gì liên quan đến trò hết. Ta chẳng đã giảng một cách đơn giản nhất cho trò rồi sao? “ “Dạ,” Harry vừa nói vừa xoa vết thẹo đau buốt, giờ đang trở nên đau hơn. “Tôi muốn trò quay lại đây vào giờ này ngày thứ tư. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc.” “Biến ngay,” Harry nói. Bằng mọi cách nó phải rời khỏi văn phòng của thầy Snape và đi tìm Ron và Hermione. “Trò phải tống khứ mọi cảm nghĩ ra khỏi đầu mỗi đêm trước ngủ; làm cho nó trống rỗng, làm điều đó một cách bình tĩnh và hoàn toàn, trò hiểu chưa ?” “Vâng,” Harry nghe sơ sơ và trả lời. “Và tôi cảnh cáo trò, Potter... tôi sẽ phát hiện ra nếu trò không thực hành.” “Được thôi,” Harry lầm bầm. Nó nhặt cái cặp lên, khoác lên vai và vội vã đi về phía cửa văn phòng. Khi mở cửa, nó liếc về sau nhìn thầy Snape và thầy cũng làm điều tương tự. Thầy dùng đũa phép múc những suy tư của thầy lên từ cái Tưởng Kí và cẩn thận đặt chúng trở vào đầu. Harry quay đi không nói lời nào, cẩn thận đóng cửa lại, cái thẹo của nó vẫn đang đau nhói lên. Nó gặp được Ron và Hermione ở thư viện, tụi nó đang làm đống bài tập về nhà mới đây của bà Umbridge. Những đứa khác hầu hết là những đứa học sinh năm Năm, ngồi ở những cái bàn có thắp đèn dầu, chúi mũi vào cuốn sách, nghe những tiếng sột soạt lính quýnh của mấy cây bút lông; đến khi bầu trời ngoài cái cửa sổ $mulhoned$ kia dần dần đen hẳn. Chỉ còn nghe thấy thứ âm thanh của tiếng kêu cọt kẹt nhỏ xíu của chiếc giày của bà Pince khi bà quản lí thư viện này đi lảng vảng giữa các dãy bàn và thì thào cảnh cáo vào cổ áo của những đứa dám đụng đến những quyển sách quý của bà. Harry cảm thấy rùng mình, cái thẹo của nó còn nhức nhối, nó lại càng thấy bồn chồn hơn. Khi nó ngồi xuống, đối diện với Ron và Hermione, nó tự nhìn mình trong cửa sổ đối diện; mặt nó tái mét và vết thẹo hình như trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. “Sao rồi ?” Hermione lo lắng hỏi nhỏ. “Cậu không sao chứ, Harry ?” “Không sao... mình khoẻ mà... mình cũng không biết nữa,” Harry mất kiên nhẫn nói và nhăn mặt lại khi vết thẹo lại đau lần nữa. “Nghe này... mình vừa nhận ra vài điều...” Nó kể lại những gì nó mới thấy và suy luận được. “Vậy... vậy cậu nói là...” Ron thì thầm khi bà Pince vừa đi ngang qua và the thé rít lên, “thứ vũ khí - cái thứ mà muốn - ở trong Bộ Pháp thuật à?” “Trong Cục Bí ẩn, có lẽ là như vậy,” Harry nói nhỏ. “Mình đã thấy cánh cửa hôm ba cậu đưa mình đến chỗ toà án hôm phiên toà của mình và chắc chắn đó cùng là một chỗ với chỗ ba cậu bị nguy hiểm khi bị con rắn cắn.” Hermione thở dài. “Đang tiến hành,” cô bé thì thào. “Cái gì đang tiến hành ?” Ron có vẻ thiếu kiên nhẫn hỏi. “Ron à, suy nghĩ coi…ông Sturgis Podmore tìm cách đi qua một cánh cửa ở Bộ Pháp thuật... chắc cũng là cánh cửa đó, đây là một sự trùng hợp quá ngẫu nhiên rồi đó!” “Nhưng tại sao Sturgis tìm cách đột nhập vô đó khi ổng ở bên phe mình chứ ?” Ron nói. “Mình không biết,” Hermione công nhận “Chuyện đó thật là lạ…” “Vậy có cái gì ở trong cái Cục Bí ẩn đó?” Harry hỏi Ron “Ba cậu có nhắc gì về chuyện đó không ?” “Mình chỉ biết những người làm việc ở trỏng gọi là “Chuyên viên Bất Khả Ngôn”,” Ron nói có vẻ tư lự. “Tại vì hình như không ai biết chính xác những gì họ làm... chắc là một chức vụ kì quặc về vũ khí.” “Không kỳ quặc tí nào đâu, nó buộc phải có một khả năng phán đoán tuyệt vời,” Hermione nói. “Đó chắc là những điều bí mật mà Bộ đang làm, mình nghĩ vậy…Harry, cậu có chắc là cậu khoẻ chứ ?” Harry vừa đặt cả hai tay nó ôm lấy trán dù đã rất cố gắng lờ nó đi. “Ừ…mình khoẻ mà…” nó nói và hạ cánh tay đang run rẩy xuống. “Mình chỉ cảm thấy hơi... mình không thích học Occlumency chút nào.” “Mình hiểu là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào nếu trí óc bị tấn công nhiều lần như vậy,”Hermione thông cảm nói “Nào, tụi mình xuống Phòng sinh hoạt chung đi, ở đó mình sẽ thấy thoải mái hơn...” Nhưng Phòng sinh hoạt chung lại là chỗ tụ tập hàng loạt tiếng thét, tiếng cười và sự náo động; Fred và George đang giới thiệu món hàng mới nhất của tiệm giỡn. “Nón Mất Đầu đi!” George rao trong khi Fred phe phẩy cái nón nhọn trang trí bằng một loại lông tơ xốp màu hồng trước mặt mấy đứa học sinh. “Hai Galleon mỗi cái, xem Fred biểu diễn đi !” Fred chụp nhanh cái nón lên đầu và tươi cười. Nó chỉ trông ngố ngáo chừng một giây và cái nón lẫn cái đầu của nó đều biến mất. Một số cô gái kêu thất thanh nhưng những đứa khác thì rống lên cười. “Và hiện lên lại nào!” George la lên, tay của Fred như dò dẫm trong không khí một hồi sau vai nó; và rồi đầu nó hiện ra lại khi nó lấy cái nón lông tơ màu hồng đó ra. “Cái nón đó hoạt động ra sao vậy?” Hermione hỏi, nó không tập trung làm bài tập được và nhìn chằm chặp vào Fred và George. “Em nghĩ, đây chắc chắn là một loại bùa Biến Mất, nhưng nó được khéo léo mở rộng hơn lĩnh vực của khả năng biến mất ra khỏi ranh giới những thứ được phù phép... Tuy nhiên em có thể hình dung được là bùa chú này sẽ không kéo dài được lâu đâu.” Harry không đáp lại, nó thấy muốn bệnh. “Ngày mai, mình sẽ làm cái đống này,” nó thì thầm và dẹp sách vở vào cặp. “Thôi được, ghi lại đó vào kế hoạch làm bài của cậu ngay bây giờ đi!” Hermione khích lệ. “Để cậu đừng quên thôi.” Harry và Ron trao đổi nhau một cái nhìn, sau đó nó với tay lấy cái cặp và rút ra bảng kế hoạch và ngập ngừng mở ra. “Đừng quên nó trước khi quá muộn, hạng người bỏ đi như mày!” cuốn sách mắng mỏ khi Harry viết nguệch ngoạc vào vở bài làm của bà Umbridge. Hermione bật cười. “Mình nghĩ là mình đi ngủ đây,” Harry nói, nhét cuốn vở vào cặp và nhớ trong đầu để có cơ hội đầu tiên bỏ qua sự xúc động này. Harry đi ngang qua phòng sinh hoạt chung, cố né George đang tìm cách chụp vào đầu nó cái Nón Mất Đầu, và đi đến cái cầu thang đá yên bình và lạnh lẽo và về đến kí túc xá nam. Nó còn thấy như đang bị bệnh, giống y như cảm giác của cái đêm nó mơ về con rắn, nhưng nó nghĩ là nằm xuống một hồi sẽ giúp nó thấy khoẻ hơn. Nó mở cửa phòng ngủ của nó và ngay bước đầu tiên vào phòng, nó thấy rất đau y như có ai bổ vào ngay bên trong đỉnh đầu nó. Nó không biết mình đang ở đâu, đang đứng hay nằm dài, thậm chí nó cũng không nhớ tên của nó. Một giọng cười điên cuồng vang dội trong tai nó... nó thấy hạnh phúc hơn sau cả một khoảng thời gian dài... tưng bừng, ngây ngất, chiến thắng... một cái gì rất tuyệt, rất tuyệt vời đang xảy ra...“Harry? Harry!” Ai đó đang đánh vào mặt nó. Tiếng cười điên dại bị ngắt quãng bởi một giọng khóc đau đớn. Niềm vui sướng đã rút khỏi người nó nhưng tiếng cười tiếp tục vang lên... Nó mở mắt ra và nhận thức được rằng tiếng cười điên cuồng đó phát ra từ miệng của chính nó. Ngay thời điểm nó nhận ra điều đó thì tiếng cười đã dứt; Harry thở hổn hển trên sàn, nhìn đăm đăm lên trần nha, vết thẹo trên trán nó đau nhói lên một cách đáng sợ. Ron đang cúi xuống chỗ nó, có vẻ rất lo lắng. “Chuyện gì vậy?” nó hỏi. “Mình…không biết…” Harry thở hổn hển và ngồi dậy. “Hắn đang rất vui…rất vui…”... à?” “Điều gì đó rất tốt đẹp đang xảy ra,” Harry lẩm bẩm. Nó cảm thấy yếu ớt hơn cả lúc sau khi nó nhìn thấy con rắn tấn công ông Weasley và nó cảm thấy rất đau khổ. “Hắn đang mong muốn có được cái gì đó.” Nó nhớ lại, ngay sau khi tụi nó quay lại Phòng sinh hoạt của nhà Gryffindor, một người lạ mặt đã nói chuyện thông qua miệng của Harry, nhưng nó biết là đó là sự thật. Nó thở sâu vào, muốn ra chính nó đừng tuôn ra tất cả trước mặt Ron. Nó thấy vui vì Dean và Seamus không có ở đó và thấy nó vào lúc này. “Hermione bảo mình đến xem cậu,” Ron nói nhỏ và đỡ Harry đứng lên. “Nó nói khả năng phòng thủ của cậu bị yếu đi sau khi Snape làm những trò vấn vở với đầu óc cậu... còn mình nghĩ cái đó sẽ phải được giúp đỡ dài dài, đúng không?” Nó nghi ngại nhìn Harry và giúp nó leo lên giường. Harry gục đầu xuống không một lời kết tội nào và nó ngã dài trên gối, cảm thấy đau đớn sau nhiều lần té xuống sàn tối hôm nay, vết thẹo của nó vẫn còn đau như bị kim chích. Nó không thể không cảm thấy là cuộc đột phá đầu tiên vào Occlumency đã làm yếu đi sức chịu đựng của trí óc nó hơn làm làm cho nó mạnh hơn; nó rất muốn biết với một sự lo lắng mãnh liệt, chuyện gì đã xảy ra và làm cho Chúa tể Voldemort vui sướng đến như vậy khi nó còn sống sót trong 14 năm nay. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Helene Ninh Chương 25 Áp lực với con bọ Câu hỏi của Harry được trả lời vào sáng hôm sau. Khi tờ Nhật Báo Tiên Tri của Hermione được gửi đến, cô bé liền vuốt phẳng tờ báo, nhìn chằm chằm vào trang nhất một lúc rồi la lên một tiếng làm cho mọi người xung quanh phải quay lại nhìn. “Gì vậy?” Harry và Ron đồng thanh. Thay cho câu trả lời, cô bé trải rộng tờ báo ra trước mặt hai đứa và chỉ vào mười bức ảnh đen trắng che kín toàn bộ trang nhất, chín bức có hình của những thầy phủ thuỷ, còn bức thứ mười là hình của một bà phù thuỷ. Một số người trong những bức ảnh đó đang kín đáo nở một nụ cười nhạo báng, những người khác thì đang gõ nhẹ những ngón tay của họ vào viền của bức ảnh, trông rất xấc láo. Anthonin Dolohov, dòng chữ viết dưới một phù thuỷ với khuôn mặt dài, tái nhợt và méo mó đang cười nhạo Harry, bị kết án vì giết Gildeon và Fabian Prewell một cách tàn bạo. Algernon Rookwood, lời chú thích dưới bức ảnh một người đàn ông đầy nốt đậu mùa, với một mái tóc nhớp nháp, đang dựa vào mép bức hình, trông rất buồn não, bị kết án vì tiết lộ những bí mật của bộ Pháp Thuật cho Kẻ Mà Chớ Gọi Tên Ra. Nhưng Harry đang chú ý vào bức ảnh của bà phù thuỷ. Mặt của bà ta đang quay đi lúc Harry xem trang nhất. Bà có một bộ tóc dài, đen, rối bù và mỏng trong bức ảnh, mặc dù Harry đã từng nhìn thấy nó rất dày và bóng mượt. Bà nhìn trừng trừng vào Harry bằng con mắt thâm quầng, với một nụ cười kiêu căng, khinh bỉ nở trên làn môi mỏng. Giống như chú Sirius, bà vẫn còn giữ được những dấu vết của một vẻ đẹp tuyệt vời, nhưng cái gì đó - có thể là ngục Azkaban - đã lấy đi hầu hết vẻ đẹp của bà. Bellatrix Lestrange, bị kết án vì đã tra tấn và làm mất hết năng lực của Frank và Alice Longbottom. Hermione thúc Harry và chỉ vào cái đầu đề ở trên những bức ảnh mà Harry đang tập trung vào Bellatrix mà chưa đọc. MỘT CUỘC VƯỢT NGỤC LỚN TỪ AZKABAN BỘ SỢ RẰNG BLACK LÀ ‘MẤU CHỐT’ CỦA NHỮNG TỬ THẦN THỰC TỬ CŨ. “Black?” Harry nói to. “Không phải - ?” “Shhh!” Hermione thầm thì. “Đừng có nói to quá - đọc đi đã!” Đêm qua, Bộ Pháp Thuật đã thông báo rằng có một cuộc vượt ngục lớn từ Azkaban. Nói chuyện với phóng viên từ phòng riêng của ông, Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, đã xác nhận rằng mười tù nhân được canh phòng cẩn mật đã trốn thoát vào tối hôm qua và ông đã thông báo cho Thủ tướng dân Muggle về sự nguy hiểm của những con người này. ‘Chúng tôi tự cảm thấy, thật là không may mắn, rằng chúng tôi đã ở trong một hoàn cảnh giống như cách đây hai năm rưỡi khi mà kẻ sát nhân Sirius Black trốn thoát,’ ôngFudge nói tối qua. ‘Chẳng lẽ chúng tôi lại nghĩ rằng hai vụ vượt ngục là không liên quan đến nhau. Sự trốn thoát với số lượng lớn như vậy cần một sự trợ giúp từ bên ngoài, và chúng tôi phải nghĩ rằng Black, với tư cách là người đầu tiên từng trốn khỏi Azkaban, sẽ là người lý tưởng để nâng đỡ những người khác đi theo vết chân của hắn. Chúng tôi nghĩ điều đó rất phù hợp rằng những người này, trong đó có cả người chị họ của Black, Bellatrix Lestrange, đã tập hợp xung quanh Black giống như người dẫn đầu của họ. Tuy vậy, chúng tôi đang cố gắng hết sức để vây bắt tội phạm, và chúng tôi yêu cầu toàn bộ giới Pháp thuật cần thận trọng và cảnh giác. Không được để một ai trong những kẻ này đến gần mình.’ “Chính cái này, Harry,” Ron kinh hoàng. “Đó là lý do mà hắn rất hạnh phúc tối qua.” “Mình không tin nổi,” Harry càu nhàu. “Lão Fudge đang đổ lỗi cho chú Sirius về cuộc tẩu thoát?” “Ông ta làm gì còn cách nào khác.” Hermione nói chua chát. “Ông ấy không thể nói rằng, ‘Xin lỗi tất cả mọi người, Dumbledore đã cảnh báo tôi rằng điều này sẽ xảy ra, những cai ngục Azkaban đã về phe Chúa Tể Voldermort’ - đừng có thút thít nữa Ron - ‘và những người ủng hộ nguy hiểm nhất của Voldermort cũng đã tẩu thoát.’ Ý mình là, ông ta đã bỏ ra sáu tháng để nói với mọi người rằng cậu và thầy Dumbledore là những kẻ dối trá, đúng không?” Hermione mở toang tờ báo và bắt đầu đọc những thông tin bên trong trong khi Harry nhìn quanh Đại Sảnh Đường. Nó không thể hiểu nổi tại sao những bạn bè của nó không thấy sợ hãi hoặc ít ra là bàn tán với nhau về mẩu tin khủng khiếp ở trang nhất, nhưng chỉ có rất ít người trong số bọn chúng đặt báo hàng ngày như Hermione. Bọn chúng đang ở đó, nói về bài tập và Quidditch và nhiều chuyện lăng nhăng khác nữa, ai mà biết được, trong khi bên ngoài những bức tường này, mười Tử Thần Thực Tử nữa gia nhập hàng ngũ của Voldermort. Nó liếc qua dãy bàn giáo viên. Câu chuyện ở đây lại khác: cụ Dumbledore và Giáo sư McGonagall đang trao đổi, cả hai đều có vẻ cực kỳ nghiêm trọng. Giáo sư Sprout có một tờ Tiên Tri dựa vào chai nước sốt cà chua nấm và đang đọc trang nhất với một sự tập trung đến nỗi bà không để ý đến giọt lòng đỏ trứng đang rơi xuống vạt áo của bà từ cái thìa không động đậy trên tay. Trong lúc đó, ở phía xa của bàn, giáo sư Umbridge đang xục đầu vào một tô cháo yến mạch. Chỉ duy nhất có lần này mà con mắt giống cóc của bà không nhìn quanh Đại Sảnh Đường tìm kiếm những học sinh cư xử không đúng mực. Bà quắc mắt lên mỗi khi nốc thức ăn và thỉnh thoảng lại ném một cái nhìn đầy ác ý về phía cái bàn nơi mà thầy Dumbledore và cô McGonagall đang nói chuyện rất nhập tâm. “Ôi trời...” Hermione kinh ngạc, vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo. “Gì nữa đây?” Harry nói nhanh, nó đang cảm thấy rất bồn chồn. “Thật là...khủng khiếp,” Hermione bàng hoàng. Cô bé gập tờ báo lại ở trang mười và đưa nó cho Harry và Ron. CÁI CHẾT BI THẢM CỦA NHÂN VIÊN BỘ PHÁP THUẬT Bệnh viên St Mungo đã hứa một sự điều tra cục bộ vào tối qua sau khi một nhân viên của Bộ Pháp Thuật, Broderick Bode, 49 tuổi, được phát hiện đã chết trên giường ngủ, bị siết cổ bởi một chậu cây. Các Y Sĩ được gọi đến đã không thể cứu được ông Bode, người đã từng bị thương bởi một tai nạn lao động vài tuần trước khi qua đời. Y sĩ Miriam Strout, người trực trong phòng bệnh của ông Bode vào lúc vụ việc xảy ra, hôm qua, đã bị cắt toàn bộ lương và không sẵn sàng để bình luận, nhưng phù thuỷ phát ngôn của bệnh viện đã nói trong một lời tuyên bố: ‘St Mungo rất lấy làm thương tiếc cho cái chết của ông Bode, mà sức khoẻ của ông đang cải thiện một cách vững vàng trước khi tai nạn thảm khốc này xảy ra. ‘Chúng tôi đã có những chỉ dẫn nghiêm ngặt về những đồ trang trí được chấp nhận trong những phòng bệnh của chúng tôi nhưng rõ ràng rằng Y sĩ Strout, bận bịu với Giáng Sinh, đã không để ý đến sự nguy hiểm của chậu cây đặt trên cái bàn cạnh giường ông Bode. Bởi vì khả năng nói và linh hoạt của ông đã tiến bộ, nên Y sĩ Strout đã động viên ông Bode sự chăm sóc chậu cây đó, mà không ý thức rằng đó không chỉ là một cây Flitterbloom bình thường, mà chứa trong nó là một cái Bẫy Quỷ, khi bệnh nhân Bode sờ vào thì ngay lập tức bóp cổ ông ta. ‘St Mungo cho đến giờ vẫn chưa thể giải thích nguyên nhân của sự tồn tại của chậu cây trong phòng bệnh và hỏi bất cứ phù thuỷ nào về thông tin cần trình diện.’ “Bode...” Ron nói. “Bode. Nó gợi lên điều gì đó...” “Chúng ta đã thấy ông ấy,” Hermione nói thầm. “Trong bệnh viện St Mungo, nhớ không? Ông nằm trên chiếc giường đối diện với giường thầy Lockhart, chỉ nằm đó thôi, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Và bọn mình đã thấy cái Bẫy Quỷ được đưa đến. Bà ấy - vị Y sĩ - đã nói rằng đó là quà Giáng Sinh.” Harry quay lại nhìn mẩu chuyện. Một cảm giác khiếp sợ đang dâng lên giống như mật đắng trong họng nó. “Làm thế nào mà chúng ta lại không nhận ra cái Bẫy Quỷ nhỉ. Chúng ta đã từng nhìn thấy nó rồi mà... chúng đã có thể ngăn chặn việc này xảy ra.” “Ai mà biết được cái Bẫy Quỷ lại vào bệnh viện bằng cách nguỵ trang thành một chậu cây.” Ron nói sắc nét. “Đó không phải là lỗi của bọn mình, cái người mà gửi nó cho ông ta mới phải chịu trách nhiệm! Họ đúng là ngu thực sự, tại sao họ không kiểm tra xem họ đang mua cái gì nhỉ?” “Ôi, thôi nào Ron!” Hermione run run. “Mình không nghĩ rằng ai đó lại đặt một cái Bẫy Quỷ vào một cái chậu và không nhận ra rằng nó cố gắng giết những người chạm vào nó. Đây - đây là một vụ giết người... một vụ giết người thông minh... nếu như cái cây được gửi đến bằng cách nặc danh, làm thế nào mà mọi người tìm ra ai gửi nó được?” Harry không nghĩ về cái Bẫy Quỷ. Nó đang nhớ lại lúc đi thang máy xuống tầng chín của Bộ vào ngày diễn ra phiên toà của nó và người đàn ông mặt vàng ủng đã vào thang máy ở tầng cửa ra vào. “Mình đã gặp Bode rồi,” nó nói chậm rãi. “Mình nhìn thấy ông ta ở Bộ cùng với bố của cậu.” Miệng Ron há hốc. “Mình đã nghe thấy bố nói về ông ta ở nhà! Ông ta bị cấm khẩu, ông làm ở Cục Những Điều Bí Ẩn!” Chúng nhìn nhau mất một lúc, sau đó Hermione kéo tờ báo về phía mình, gấp nó lại, nhìn trừng trừng vào những bức ảnh của mười Tử Thần Thực Tử trốn thoát ở trang nhất, rồi bước đi. “Cậu đi đâu đấy?” Ron giật mình. “Đi gửi một bức thư,” Hermione nói, vắt cái cặp của cô bé lên vai. “Điều này... ừm, mình không biết là có được hay không... nhưng cũng đáng để thử... và mình là người duy nhất có thể.” “Mình rất ghét cái kiểu này của con nhỏ.” Ron cằn nhằn khi nó và Harry rời khỏi bàn và cùng đi chầm chậm ra khỏi Đại Sảnh Đường. “Điều đó có giết nhỏ đó không nếu như nhỏ nói với tụi mình nhỏ đang làm gì chỉ một lần thôi? Mà cũng chỉ mất thêm mười giây chứ mấy... hey, bác Hagrid!” Hagrid đang đứng bên cái cửa dẫn vào Sảnh Ngoài, chờ đám nhà Ravenclaws đi qua. Ông vẫn còn thâm tím nặng nề giống như cái ngày mà ông trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ với những người khổng lồ và có một vết cắt mới ngang sống mũi. “Khoẻ hông, hai đứa?” ông nói, cố gắng tập trung cho ra một nụ cười, nhưng chỉ là một sự nhăn nhó đau đớn. “Bác có khoẻ không vậy, bác Hagrid?” Harry hỏi, đi theo ông khi ông lết theo đám nhà Ravenclaws. “Tốt, tốt,” Hagrid nói với sự giả tạo yếu ớt của sự thoải mái; ông vẫy tay lên và gần như không thấy mình đang đe doạ Giáo sư Vector đang đi qua với vẻ mặt khiếp sợ. “Đang bận, các cháu biết rồi đấy, những thứ bình thường thôi - bài học phải chuẩn bị - vài con kỳ nhông bị thối vảy - và ta đang trong thời gian thử thách,” ông lầm bầm. “Bác đang trong kỳ thử thách?” Ron nói rất to, đến nỗi rất nhiều học sinh đi qua nhìn quanh một cách hiếu kỳ. “Xin lỗi, ý cháu là - bác đang bị thử thách à?” Ron thì thầm. “Ừ,” Hagrid nói. “Điều này không tệ hơn ta nghĩ là mấy, nói thật với các cháu. Các cháu không bị như vậy, nhưng mà sự kiểm duyệt này đúng là không thuật lợi lắm, cháu biết không... dầu sao thì, &quot; ông thở mạnh. &quot;Tốt hơn nên đi và chà thêm một chút bột ớt khô vào chúng, những con kỳ nhông hoặc là những cái đuôi của chúng sẽ rụng ra mất. Gặp lại sau nhé... Harry...Ron...&quot; Ông lê bước chậm chạp, ra khỏi cửa chính và xuống những bậc thang bằng đá đến khu đất ẩm. Harry nhìn ông bước đi, phân vân không biết rằng ông có thể chịu thêm bao nhiêu tin xấu nữa. Sự thật rằng Hagrid đang trong thời gian thử thách đã được tất cả mọi người trong trường biết đến vài ngày sau, nhưng trước sự tức giận của Harry, hầu như chẳng mấy ai có biểu hiện lo lắng về điều đó, thực vậy, một vài người, đặc biệt là Draco Malfoy, có vẻ cực kỳ vui sướng. Giống như sự kiện về cái chết kỳ cục của một nhân viên vô danh của Cục Những Điều Bí Ẩn trong bệnh viện St Mungo, Harry, Ron và Hermione có lẽ là những người duy nhất biết đến hoặc chú ý đến. Bây giờ chỉ có một chủ đề để nói đến trong hành lang: mười Tử Thần Thực Tử trốn thoát, mà câu chuyện này đã lan ra toàn trường qua một số ít người đọc báo. Tin đồn đã lan truyền rằng một số trong những người tù đã bị phát hiện ở Hogsmeade, rằng họ có bổn phận phải trốn ở Lều Hét và rằng họ sẽ đột nhập vào Hogwarts, giống như Sirius Black đã từng làm. Những người xuất thân từ những gia đình phù thuỷ đã lớn lên và nghe những cái tên của những Tử Thần Thực Tử này được nói ra với vẻ sợ hãi hầu như giống hệt khi nghe cái tên của Voldermort, những tội ác mà mà chúng đã phạm trong suốt thời đại thống trị kinh hoàng của Voldermort giống như chuyện truyền thuyết. Có những họ hàng của những nạn nhân của bọn chúng trong hàng ngũ học sinh Hogwarts, những người đã tự cảm thấy một sự chịu đựng miễn cưỡng của một loại tiếng tăm tồi tệ kinh khủng khi họ đi qua những hành lang: Susan Bode, người có chú, cô và những anh em họ đã chết hết bởi bàn tay của một trong mười tên này, nói một cách đáng thương trong giờ Thảo Dược rằng bây giờ cô đã có một ý niệm đúng đắn về cảm giác giống Harry là như thế nào. &quot;Và mình không biết làm thế nào mà bạn có thể chịu đựng được những điều đó - thật là khủng khiếp,&quot; cô nói thẳng thừng, đổ quá nhiều phân rồng vào cái khay chứa những cây Screechsnap (cây La hét) , làm cho chúng quằn quại và kêu ré lên trong sự bực dọc. Quả Harry đã là chủ đề mới nhất của nhiều lời bàn tán và chỉ trỏ trong hành lang vào những ngày này, nhưng nó nghĩ rằng nó có thể cảm nhận được những sự khác nhau trong giọng của những lời thì thầm. Bây giờ chúng đã có vẻ tò mò hơn là thù địch, và một hay hai lần gì đó nó chắc chắn rằng nó đã tình cờ nghe được một đoạn hội thoại ngắn mà đã nói lên rằng bọn trẻ không thoả mãn với sự giải thích của tờ Tiên Tri về việc làm thế nào và tại sao mà mười Tử Thần Thực Tử đã quyết định trốn khỏi pháo đài Azkaban. Trong sự hỗn loạn và sợ hãi, những người có ý nghi ngờ này bây giờ có vẻ đang xoay sang một cách giải thích duy nhất có giá trị với họ: cái mà Harry và thầy Dumbledore đã trình bày kể từ năm ngoái. Không chỉ có tâm trạng của học sinh bị thay đổi. Bây giờ, thật hoàn toàn bình thường khi đi qua hai hoặc ba giáo viên nói chuyện với giọng thì thầm rất thấp và cấp bách trong hành lang, ngừng nói chuyện ngay khi họ thấy học sinh lại gần. &quot;Mọi người rõ ràng không thể nói chuyện thoải mái trong phòng giáo viên nữa rồi,&quot; Hermione nói với giọng rất thấp, khi cô bé, Harry và Ron đi qua Giáo sư McGonagall, Flitwick và Sprout tụm đầu vào nhau ở ngoài cửa lớp Bùa Chú một ngày nọ. &quot;Không thể khi có Umbridge ở đó.&quot; &quot;Liệu họ biết điều gì mới chăng ?&quot; Ron liếc mắt về phía ba giáo viên qua vai của mình. &quot;Nếu như họ biết, chúng ta sẽ không thể nghe về nó được đúng không?&quot; Harry giận dữ. &quot;Không phải là sau Sắc Lệnh... bây giờ đã đến số mấy nhỉ?&quot; Nó nói về cái thông báo mới đã xuất hiện trên bảng thông báo nhà vào buổi sáng sau tin tức về sự vượt ngục Ãkaban: THEO YÊU CẦU CỦA ĐIỀU TRA VIÊN CẤP CAO Ở HOGWART Từ giờ giáo viên không được phép cho học sinh biết bất cứ thông tin nào không liên quan chặt chẽ đến những môn học mà họ được trả tiền để dạy. Thông báo trên dựa trên Sắc Lệnh Giáo Dục số Hai Mươi Sáu. Đã ký: Dolores Jane Umbridge, Điều tra Viên Cấp Cao. Sắc Lệnh mới nhất này đã là chủ đề cho một số loạt những truyện cười trong học sinh. Lee Jordan đã lưu ý với Umbridge rằng với điều khoản của luật lệ mới bà không được phép kể tội Freg và George vì chơi Bài Nổ ở cuối lớp. &quot;Bài Nổ không có gì dính líu tới Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, thưa Giáo sư! Đó không phải là những thông tin liên quan tới môn học của cô!&quot; Khi lần sau Harry thấy Lee, mu bàn tay của cậu ta đang chảy máu thậm tệ, Harry đã gợi ý đến nước Murtlap. Harry đã nghĩ rằng sự vượt ngục Azkaban đã hạ thấp Umbride một chút, rằng bà ta có thể bị lúng túng trước cái kết thúc thê thảm đã diễn ra ngày dưới mũi của ông Fudge kính yêu của bà ta. Tuy vậy, điều này chỉ làm tăng thêm ý muốn điên cuồng của bà ta về việc đem mọi khía cạnh của cuộc sống ở Hogwarts dưới sự điều khiển cá nhân của mình. Bà đã có vẻ quả quyết, ít ra là hoàn tất sự sa thải vào một ngày gần đây, và câu hỏi duy nhất lúc này là không biết rằng sẽ là ai, Giáo sư Trelawney hay bác Hagrid ra đi trước. Mỗi giờ Tiên Tri và Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí bây giờ đều bị kiểm soát bởi sự xuất hiện của Umbridge và cái ca táp của bà ta. Bà núp bên cạnh lò sưởi trong căn phòng đầy nước hoa trên đỉnh tháp, phá vỡ bài giảng ngày càng kích động của giáo sư Trelawney bằng những câu hỏi khó về khoa bói chim và thú, khăng khăng đòi bà phải dự đoán câu trả lời của học sinh trước khi bọn chúng trả lời và đòi hỏi bà phải chứng minh khả năng của mình đối với lần lượt quả cầu thuỷ tinh, những lá chè, và những hòn đá thần bí. Một vài lần nó đi ngang qua bà trong hành lang - điều vốn là một sự kiện rất bất bình thường khi bà thông thường chỉ ở lại trong căn phòng trên đỉnh tháp - nói năng lung tung với chính mình, vặn vẹo bàn tay và ném những cái nhìn khiếp sợ qua vai của bà, và luôn nồng nặc mùi rượu nâu. Nếu như nó không quá lo lắng cho bác Hagrid, thì chắc nó đã cảm thấy buồn cho bà - nhưng nếu như một trong hai người sẽ bị đuổi việc, chỉ có một lựa chọn cho Harry về việc ai sẽ ở lại. Thật không may, Harry không thể thấy rằng bác Hagrid biểu hiện một sự trình diễn tốt hơn cô Trelawney. Mặc dù ông có vẻ nghe theo lời khuyên của Hermione và đã không dạy cho bọn trẻ cái gì đáng sợ hơn một con Crup - một loài sinh vật không thể phân biệt được với một con chó săn chuột chỉ trừ cái đuôi hình chạc của chúng - kể từ Giáng Sinh, ông xem ra đã mất tinh thần quá nhiều. Ông mất trí nhớ một cách lạ kỳ và hay giật mình trong giờ học, quên mất những gì ông đang nói với lớp, trả lời câu hỏi sai, và lúc nào cũng liếc nhìn Umbridge một cách lo âu. Ông càng ngày càng cách xa Harry, Ron và Hermione hơn ông đã từng trước đây, và hoàn toàn cấm bọn chúng đến thăm ông khi trời tối. &quot;Nếu như bà ta mà bắt được bọn bây, chúng ta sẽ lãnh đủ,&quot; ông nói dứt khoát với bọn chúng, và không hề mong muốn làm điều gì đó có hại đến nghề nghiệp của ông thêm nữa, chúng đành tránh đi xuống túp lều của ông vào các buổi tối. Với Harry, có vẻ như Umbridge đang tước đoạt hết khỏi nó những thứ khiến cho cuộc sống của nó tại Hogwarts đáng sống: đến nhà ông Hagrid chơi, viết thư cho Sirius, cây Firebolt và Quidditch. Nó báo thù bằng cách duy nhất nó có thể làm – nỗ lực gấp đôi cho DA. Harry rất hài lòng khi thấy rằng tất cả tụi nó, thậm chí cả Zacharis Smith, đã được thôi thúc tập luyện chăm chỉ hơn trước vì cái tin mười Tử Thần Thực Tử đang được thả lỏng, nhưng không có sự tiến bộ của ai đáng được để ý hơn của Neville. Cái tin về sự trốn thoát của người tấn công bố mẹ nó đã tạo ra một sự thay đổi kỳ lạ và hơi hoang mang trong nó. Nó không một lần nào nói về cuộc gặp gỡ với Harry, Ron và Hermione trong phòng bệnh ở St Mungo và bọn trẻ cũng biết ý im lặng. Nó cũng không hề nói chút gì về chủ đề Bellatrix và những kẻ đồng loã với bà trốn thoát. Thực sự, Neville rất ít nói trong cuộc họp mặt của DA, mà làm việc không mệt mỏi với những bùa chú và những phép phản nguyền mới mà Harry dạy chúng, khuôn mặt bụ bẫm của nó căng lên vì tập trung, hình như không khác nhau là mấy với việc bị thương hay tai nạn và làm việc nặng hơn bất cứ ai trong phòng. Nó đã tiến bộ quá nhanh và khi Harry dạy chúng bùa Bảo Vệ - một loại bùa làm chệch hướng những câu thần chú để chúng bật lại về phía người tấn công - chỉ có Hermione khống chế được lời nguyền nhanh hơn Neville. Harry sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để có được tiến bộ ở thần chú Occlumency giống như tiến bộ của Neville trong cuộc họp mặt của DA. Những lần đối mặt với Snape, vốn có một sự bắt đầu đã đủ tồi tệ, không hề tiến triển một chút nào. Ngược lại Harry đã cảm thấy nó càng ngày càng tồi hơn với mỗi bài học này. Trước khi nó bắt đầu học Occlumency, vết sẹo của nó thỉnh thoảng mới đau, thông thường thì vào ban đêm, hoặc là theo những dấu hiệu kỳ lạ về những suy nghĩ và cảm xúc của Voldermort mà thỉnh thoảng nó cảm thấy được. Tuy vậy, những ngày này, vết sẹo của nó hầu như không lúc nào không đau, và nó thường cảm thấy tròng trành trong cơn tức tối hoặc phấn khởi mà cái đó chẳng liên quan gì đến những gì xảy ra với nó lúc đó, thường đi cùng với những cơn nhức nhối đặc biệt của vết sẹo. Nó có một ấn tượng khủng khiếp rằng nó đang dần dần trở thành một loại dây cảm ứng nào đó dao động theo từng cảm xúc nhỏ của Voldermort, và nó chắc chắn rằng sự nhạy cảm này ngày càng gia tăng sau bài học Occlumency đầu tiên với Snape. Tồi tệ hơn là, bây giờ hầu như nó đêm nào cũng mơ về việc đi dọc theo hàng lang dẫn đến cánh cửa của Cục Những Điều Kỳ Bí, những giấc mơ luôn luôn lên đến cực điểm trong nó khi đứng một cách khao khát trước cách cửa đen giản dị. &quot;Có thể nó hơi giống như một thứ bệnh,&quot; Hermione nói, trông rất lo âu khi Harry kể chuyện này cho cô bé và Ron. &quot;Giống như bệnh sốt hay cái gì đó. Nó phải trở nên tồi tệ hơn trước khi khá lên.&quot; &quot;Những bài học với ông Snape đang làm cho nó tồi đi đấy,&quot; Harry nói dứt khoát. &quot;Mình đang cảm thấy bệnh vì vết sẹo cứ đau và mình đã chán ngấy cứ phải đi xuống cái hành lang đó mỗi đêm.&quot; Nó xoa trán mình một cách tức giận. &quot;Mình chỉ ước rằng cánh cửa đó mở ra, mình đã chán ngấy với việc cứ đứng mà nhìn vào nó - &quot; &quot;Nghe không vui vẻ chút nào,&quot; Hermione sắc bén nói. &quot;Thầy Dumbledore không muốn cậu có những giấc mơ về cái hành lang đó một chút nào, nếu không thầy đã không nhờ tới thầy Snape để dạy bạn thần chú Occlumency. Bạn phải học hành chăm chỉ hơn.&quot; &quot;Mình đang học đấy chứ!&quot; Harry nói như bị chọc tức. &quot;Cậu phải thử nó mới được - lão Snape cố gắng thâm nhập vào đầu cậu - cậu biết mà, đó không phải là một trò vui đâu!&quot; &quot;Có lẽ là...&quot; Ron nói chậm rãi. &quot;Có lẽ gì cơ?&quot; Hermione cáu gắt. &quot;Có lẽ không phải lỗi của Harry khi cậu ấy không thể đóng ký ức của mình,&quot; Ron nói ủ ê. &quot;Ý cậu là gì?&quot; Hermione hỏi. &quot;Để xem, có thể lão Snape không thực sự cố gắng giúp Harry...&quot; Harry và Hermione nhìn chằm chằm vào nó. Ron nhìn một cách u ám và đầy ý nghĩa từ người này đến người kia. &quot;Có thể,&quot; nó nói lần nữa, với giọng thấp hơn, &quot;lão ta thực tế đang cố gắng mở ký ức của Harry rộng thêm một chút... để dễ dàng hơn cho Kẻ Mà Ai Cũng - &quot; &quot;Đừng nói nữa, Ron,&quot; Hermione tức giận. &quot;Đã bao nhiều lần rồi cậu nghi ngờ thầy Snape, và đã lần nào cậu đúng chưa? Thầy Dumbledore tin thầy ấy, thầy cũng làm việc cho Hội Huynh Đệ, đó là đủ rồi.&quot; &quot;Ông ta đã từng là Tử Thần Thực Tử,&quot; Ron nói ngang bướng. &quot;Và chúng ta chưa hề nhìn thấy một chứng cứ nào nói rằng ông ta thực sự cải tà quy chánh.&quot; &quot;Thầy Dumbledore tin tưởng thầy ấy,&quot; Hermione lặp lại. &quot;Và nếu chúng ta không thể tin thầy Dumbledore, chúng ta không thể tin một ai khác.&quot; * Với quá nhiều thứ phải lo lắng đến và quá nhiều thứ phải làm - một số lượng đáng kể bài tập về nhà mà học sinh năm thứ năm thường xuyên phải làm đến tận quá nửa đêm, những cuộc họp mặt bí mật của DA và những bài học đều đặn với thầy Snape - tháng giêng có vẻ trôi qua nhanh một cách đáng lo ngại. Trước khi Harry kịp nhận ra điều đó, tháng Hai đã tới, mang theo một khí hậu ẩm ướt hơn và ấm áp hơn cùng viễn cảnh về chuyến thăm làng Hogsmeade lần thứ hai trong năm học. Harry đã có rất ít thời gian để tán gẫu với Cho từ khi hai đứa đồng ý đi thăm ngôi làng cùng nhau, nhưng bất chợt nó thấy mình đối diện với ngày Valentine được giành toàn bộ bên cạnh cô bé. Vào buổi sáng ngày mười bốn nó ăn mặc cẩn thận một cách đặc biệt. Nó và Ron đến ăn sáng đúng vào lúc những con cú chuyển thư đến. Hedwig không ở đó - không chỉ có Harry trông chờ nó - mà Hermione đang giật mạnh bức thư từ mỏ một con cú lạ màu nâu khi bọn trẻ ngồi xuống. &quot;Thật là đúng lúc! Nếu như nó không đến trong ngày hôm nay...&quot; cô bé nói, hăm hở xé mở phong bì thư và kéo ra một mẩu giấy da nhỏ. Mắt của cô chạy từ trái sang phải khi cô đọc bức thư và một vè thoả mãn hoàn toàn hiện ra trên mặt cô bé. &quot;Nghe này, Harry,&quot; cô bé nhìn vào nó, &quot;điều này thực sự quan trọng. Bạn có thể gặp mình tại quán Ba Cây Chổi Thần vào khoảng trưa nay không?&quot; &quot;Để xem... mình cũng chẳng biết,&quot; Harry nói không chắc chắn. &quot;Cho chắc là muốn mình giành cả ngày cho bạn ấy. Chúng mình chưa nói gì về những thứ chúng mình định làm.&quot; &quot;Ừ, đem bạn ấy theo nếu như cậu phải làm thế,&quot; Hermione nói ngay tức khắc. &quot;Nhưng mà bạn có đến không?&quot; &quot;Ừm... được thôi, nhưng mà tại sao?&quot; &quot;Mình không có thời gian để nói với bạn bây giờ, mình phải trả lời cái này ngay.&quot; Và cô bé vội vàng ra khỏi Đại Sảnh Đường, bức thư nắm chặt trong một tay và tay kia là một miếng bánh mỳ. &quot;Cậu có đến không?&quot; Harry hỏi Ron, nhưng nó lắc đầu, trông rất ủ rũ. &quot;Mình không thể vào Hogsmeade một chút nào; chị Angelina muốn bọn mình tập cả ngày. Không thể làm khác được, chúng mình là một đội tồi nhất mà mình đã từng thấy. Cậu nên xem Sloper và Kirke, họ thực sự thảm hại, còn tồi hơn cả mình nữa.&quot; Nó ráng một hơi thở thật dài. &quot;Mình không biết tại sao Angelina không cho mình từ chức.&quot; &quot;Là bởi vì cậu chơi tốt khi cậu trong đội,&quot; Harry nói cáu gắt. Nó cảm thấy rất khó có thể thông cảm được với hoàn cảnh khó khăn của Ron, trong khi bản thân nó có thể đánh đổi hầu hết tất cả để được chơi trong trận đấu sắp tới với nhà Hufflepuff. Ron dường như đã quan tâm đến giọng nói của Harry, nó không đề cập đến Quidditch một lần nào nữa trong suốt bữa sáng, và có một chút lạnh lùng khi chúng chào tạm biệt nhau không lâu sau đó. Ron khởi hành đến sân tập Quidditch và Harry, sau khi cố gắng chải phẳng tóc bằng cách soi vô mặt úp của cái thìa cà phê, bước đi một mình đến Sảnh Ngoài để gặp Cho, cảm thấy thật e dè và phân vân không biết tụi nó sẽ nói chuyện gì đây. Cô bé đã chờ nó một lúc ở bên cạnh cánh cửa trước bằng gỗ sồi, trông rất xinh đẹp với mái tóc được buộc ra sau thành một cái đuôi sam. Chân của Harry có vẻ quá to so với thân hình của nó khi nó bước về phía cô bé và nó bất chợt để ý đến cánh tay của mình và chúng trông điên rồ đến thế nào khi đung đưa bên cạnh người. &quot;Chào,&quot; Cho nói hơn nín thở. &quot;Chào,&quot; Harry đáp lại. Tụi nó nhìn vào nhau một lúc và Harry nói, &quot;Ừm, er - chúng ta sẽ đi bây giờ chứ?&quot; &quot;Ô, được...&quot; Hai đứa nhập vào dòng người đang được ra hiệu bởi thầy Filch, thỉnh thoảng bắt gặp cái nhìn của nhau và cười gượng, nhưng không hề nói chuyện với nhau. Harry thấy bớt căng thẳng khi tụi nó đi ra ngoài trời thoáng đãng, khám phá ra rằng sẽ dễ dàng hơn khi đi bên nhau trong yên lặng so với việc cứ đứng đó mà nhìn nhau lúng túng. Đó là một ngày trong lành, gió hiu hiu và khi chúng đi qua sân vận động Quidditch Harry thoáng thấy Ron và Ginny bay là là qua khán đài và cảm thấy một sự day dứt khủng khiếp rằng nó đã không ở đó với bọn họ. &quot;Bạn thực sự nhớ nó, phải không?&quot; Cho nói. Nó nhìn quanh và thấy cô bé đang nhìn mình. &quot;Ừ,&quot; Harry thở dài. &quot;Mình rất nhớ.&quot; &quot;Có nhớ lần đầu tiên chúng mình đấu với nhau không, trong năm thứ ba ấy?&quot; cô hỏi nó. &quot;Có,&quot; Harry cười. &quot;Bạn đã cố ngăn cản mình.&quot; &quot;Và anh Wood nói bạn đừng có làm một quý ông nữa và cứ đánh bật mình ra khỏi cây chổi nếu cần,&quot; Cho cười, nhớ lại. &quot;Mình nghe nói rằng anh ấy đã được nhận vào đội Pride of Portree, đúng không?&quot; &quot;Không, đó là Puddlemere United; mình thấy anh ấy trong kỳ World Cup năm ngoái.&quot; &quot;Ồ, mình cũng thấy bạn ở đó, nhớ không? Chúng mình ở cùng một sân cắm trại. Lần đó vui quá há?&quot; Bọn nó đã nói về vòng Chung kết cúp Quidditch Thế giới trên toàn bộ con đường xuống chuyến xe và ra khỏi cánh cổng. Harry khó có thể tin được thật dễ dàng tới mức nào để có thể nói chuyện với cô bé - thật ra không hề khó hơn so với nói chuyện cùng Ron và Hermione - và nó đã bắt đầu cảm thấy tự tin và vui vẻ khi một đám con gái nhà Slytherin đi ngang qua, trong đó có cả Pansy Parkinson. &quot;Potter và Chang!&quot; Pansy rít lên với đồng thanh những tiếng cười rúc rích cạnh khoé. &quot;Urgh, Chang, tôi không hiểu nổi khẩu vị của cô... ít ra thì Diggory còn có vẻ điển trai!&quot; Đám con gái vượt lên, nói chuyện và la ó trong vẻ châm chọc với những cái liếc mắt cường điệu về phía Harry và Cho, để lại một sự yên lặng ngượng nghịu theo sau chúng. Harry không thể nghĩ ra cái gì khác để nói về Quidditch và Cho, hơi xúc động, đang nhìn xuống chân mình. &quot;Thế... bây giờ cậu muốn đi đâu?&quot; Harry hỏi cô bé khi chúng vào làng Hogsmeade. Con Phố Chính đầy ắp những học sinh đang đi bộ lên xuống, ngó vào những cửa sổ của cửa hiệu và nói chuyện tào lao với nhau trên vỉa hè. &quot;Ồ... mình chưa biết.&quot; Cho nói, nhún vai. &quot;Ừm, chúng ta sẽ đi vào xem các cửa hiệu hay cái gì đó đại loại như thế?&quot; Hai đứa đi lững thững về phía cửa hàng Dervish &amp;amp; Banges. Một áp phích lớn được dựng lên ở trong cửa sổ và có một vài người dân làng Hogsmeade đang xem nó. Họ tránh sang một bên khi Harry và Cho lại gần và Harry lại thấy mình đối diện một lần nữa với bức ảnh của mười Tử Thần Thực Tử trốn thoát. Bức áp phích, &quot;Thừa Lệnh Của Bộ Pháp Thuật , đưa ra phần thưởng một ngàn Galleon cho bất cứ phù thuỷ nào có thông tin dẫn đến việc bắt lại bất cứ người tù nào trong bức ảnh. &quot;Thật là nực cười, phải không,&quot; Cho nói với giọng thấp, nhìn lên những bức ảnh của những Tử Thần Thực Tử, &quot;có còn nhớ khi Sirius Black trốn thoát, và có những đầy rẫy Giám Ngục khắp làng Hogsmeade để tìm hắn? Và bây giờ những mười Tử Thần Thực Tử đang được thả lỏng thì lại không có một Giám Ngục nào...&quot; &quot;Ừ,&quot; Harry rời mắt khỏi khuôn mặt của Bellatrix để nhìn quanh Phố Chính. &quot;Ừ, thật kỳ lạ.&quot; Nó không cảm thấy lo lắng khi không có Giám Ngục ở gần đây, nhưng bây giờ nó bắt đầu nghĩ về điều đó, sự vắng mặt của họ đúng là một điều thực sự quan trọng. Bọn chúng không những để cho những Tử Thần Thực Tử trốn thoát, mà còn không buồn tìm bắt phạm nhân nữa... xem ra bây giờ chúng đã thoát khỏi sự điều khiển của Bộ rồi. Mười Tử Thần Thực Tử trốn thoát đang nhìn ra từ mọi cửa số mà nó và Cho đi qua. Trời bắt đầu mưa khi hai đứa đến Scrivenshaft, những giọt nước lạnh, nặng nề không ngừng rơi xuống mặt và gáy của Harry. &quot;Ừm... bạn có muốn đi uống cà phê không?&quot; Cho ngập ngừng, khi mưa bắt đầu rơi ngày càng nặng hạt. &quot;Ừ, được đấy,&quot; Harry nhìn quanh. &quot;Ở đâu thế?&quot; &quot;Ồ, có một chỗ rất tuyệt ở gần đây thôi, bạn đã bao giờ tới quán của bà Puddifoot chưa?&quot; cô bé nói mừng rỡ, dẫn nó tới một con đường phụ và vào một quán trà nhỏ mà Harry chưa bao giờ được biết tới. Đó là một chỗ chật hẹp, ẩm ướt, nơi mà mọi thứ dường như đều được trang trí bởi những diềm đăng ten và nơ con bướm. Harry nhớ đến văn phòng của Umbridge một cách không dễ chịu cho lắm. &quot;Tuyệt phải không?&quot; Cho nói sung sướng. &quot;Er... ừ,&quot; Harry nói dối. &quot;Nhìn kìa, bà ấy đã trang trí nó cho ngày Valentine!&quot; Cho nói, chỉ vào rất nhiều những thiên sứ nhỏ bằng vàng đang trôi lơ lửng trên những chiếc bàn nhỏ, hình tròn, thỉnh thoảng lại ném những bông hoa giấy màu tím lên những người ngồi đó. &quot;Aaah...&quot; Chúng ngồi vào cái bàn cuối cùng còn lại, mà ở phía trên đó là một cái cửa số đầy hơi nước. Roger Davies, Đội Trưởng đội Quidditch nhà Ravenclaw, đang ngồi cách đó khoảng một foot rưỡi với một cô gái tóc vàng rất đẹp. Họ đang nắm tay nhau. Cảnh đó làm cho Harry cảm thấy bất tiện, đặc biệt là khi, nhìn quanh phòng trà, nó nhìn thấy căn phòng toàn là những đôi, tất cả đều đang nắm tay nhau. Có thể Cho cũng muốn nó nắm nắm tay cô ấy. &quot;Tôi có thể lấy gì cho các bạn, các bạn nhỏ thân mến?&quot; bà Puddifoot, một phụ nữ rất mập mạp với một búi tóc đen sáng bóng, len qua bàn của chúng và của Roger Davies một cách cực kỳ khó khăn. &quot;Cho cháu hai cà phê,&quot; Cho nói. Trong thời gian chờ cà phê của họ tới, Roger Davies và bạn gái của anh ta đã bắt đầu hôn nhau qua cái tách đường của họ. Harry hy vọng họ đừng có làm thế, nó cảm thấy rằng Davies đã thiết lập nên một tiêu chuẩn mà Cho sẽ sớm muốn nó vượt qua. Nó thấy mặt mình ngày càng nóng và cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nó đã phủ đầy hơi nước, không thể nhìn ra con đường ở ngoài được. Để trì hoãn cái khoảnh khắc mà nó sẽ phải nhìn vào Cho, nó nhìn lên trần như thể để chiêm ngưỡng bức sơn và nhận một nhúm những bông hoa giấy thẳng vào mặt từ chú thiên sứ nhỏ của chúng. Sau một vài phút khó nhọc nữa, Cho nhắc đến Umbridge. Harry bắt chộp lấy chủ đề đó với sự khuây khoả và chúng trải qua một khoảng thời gian thoải mái nói xấu bà ta, nhưng chủ đề mà đã hoàn toàn được gợi ra để nói trong những cuộc họp của DA rồi thì không thể kéo dài được. Im lặng lại bao trùm một lần nữa. Harry có thể nhận biết rất rõ ràng tiếng sùm sụp từ bàn bên cạnh và nhìn lung tung ra xung quanh tìm cái gì khác để nói. &quot;Er... nghe này, bạn có muốn đi với mình đến hiệu Ba Cây Chổi Thần vào trưa nay không? Mình định gặp Hermione Granger ở đó.&quot; Cho nhướn lông mày. &quot;Bạn định gặp Hermione Granger? Hôm nay à?&quot; &quot;Ừ. Ừm, bạn ấy nói với mình như vậy, nên mình nghĩ rằng mình sẽ đến. Bạn có muốn đi với mình không? Bạn ấy nói rằng sẽ không sao đâu nếu như bạn đi cùng.&quot; &quot;Ồ... ờ... cô ấy hay thật.&quot; Nhưng Cho dường như không cảm thấy điều đó là hay một chút nào. Ngược lại, giọng của cô bé lạnh lùng và bất thình lình, cô bé trông hơi khó chịu. Một vài phút nữa trôi qua trong yên lặng hoàn toàn, Harry uống cốc cà phê của nó quá nhanh đến nỗi nó nhanh chóng cần một cốc mới. Bên cạnh chúng, Roger Davies và cô bạn gái của anh ta có vẻ đã dính chặt vào nhau bởi đôi môi. Bàn tay của Cho đang đặt trên bàn bên cạnh cốc cà phê của cô bé và Harry cảm thấy một sức ép đang gia tăng để cầm lấy nó. Chỉ cần nắm lấy thôi, nó tự nói với mình, giống như một đợt sóng trộn lẫn lo âu và kích động đang dâng lên trong ngực nó, chỉ cần đưa tay ra và nắm lấy. Thật ngạc nhiên, thật là khó khăn hơn bao nhiêu khi giơ tay ra thêm mười hai inch và chạm vào tay của cô bé so với việc bắt một trái Snitch đang bay nhanh trong không gian... Nhưng khi nó đưa tay ra trước, Cho liền rút tay khỏi bàn. Lúc này cô bé đang nhìn Roger Davies hôn cô bạn gái của anh ta với một vẻ thích thú nhẹ nhàng. &quot;Anh ấy đã mời mình ra ngoài, bạn biết không,&quot; cô nói khẽ. &quot;Một vài tuần trước. Roger, mặc dù vậy, mình đã từ chối.&quot; Harry đang nắm chặt lấy cái tách đường để tránh giật mình bất chợt, không thể hiểu nổi tại sao cô bé lại nói với nó chuyện này. Nếu như cô bé ước rằng cô đang ngồi ở bàn bên cạnh và nhận nụ hôn nồng nhiệt từ Roger Davies, tại sao cô lại đồng ý đi cùng nó? Nó chẳng nói gì cả. Chú thiên sứ nhỏ ở bàn của hai đứa lại ném một nắm hoa giấy nữa lên đầu chúng, một vài bông rơi vào trong chút xíu cà phê đã nguội còn lại mà Harry đã định uống. &quot;Mình đã đến đây với Cedric năm ngoái,&quot; Cho nói. Nó mất một vài giây để nhận thức được cô bé vừa nói cái gì, bên trong Harry chợt trở nên lạnh buốt. Nó không thể tin nổi cô bé lại muốn nói về Cedric vào lúc này, trong khi những đôi hôn nhau vây quanh và một thiên sứ nhỏ đang lơ lửng trên đầu chúng. Giọng của Cho cao hơn nữa khi cô bé tiếp tục. &quot;Mình đã muốn hỏi bạn từ lâu rồi... Cedric - anh ấy - có nhắc đến mình một chút nào trước khi anh ấy mất không?&quot; Đây là chủ đề cuối cùng trên thế giới này mà Harry muốn nói tới, ít ra là với Cho. &quot;Ừm... không... &quot; nó nói khẽ. &quot;Không có... không có thời gian cho anh ấy nói điều gì cả. Erm... thế... bạn có... bạn có xem Quidditch nhiều vào kỳ nghỉ không? Cậu cũng ủng hộ cho đội Tornados, đúng không?&quot; Giọng nói của nó nghe vui vẻ và hân hoan một cách giả tạo. Trong nỗi kinh hoàng của mình, nó nhìn thấy mắt cô bé lại đầy nước, giống hệt như hoàn cảnh mà chúng đã trải qua sau buổi họp sau cùng của DA trước Giáng Sinh. &quot;Xem kìa,&quot; nó nói một cách tuyệt vọng, nghiêng lại gần để không có ai nghe thấy, &quot;chúng ta đừng nói về Cedric vào lúc này nhé... hãy nói về cái gì khác đi.&quot; Nhưng , hình như, đây hoàn toàn là một cách nói sai lầm. &quot;Mình đã nghĩ rằng,&quot; cô bé nói, nước mắt rơi lã chã xuống bàn, &quot;mình đã nghĩ rằng bạn đã h... h... hiểu! Mình cần phải nói về chuyện này! Chắc chắn bạn cũng c... cần phải nói chuyện về nó! Ý mình là, bạn đã thấy nó xảy ra, ph... phải không?&quot; Mọi thứ đang chệch hướng giống như một cơn ác mộng; bạn gái của Roger Davies đã tự tách ra để nhìn Cho đang khóc. &quot;Ừm, mình đã nói về điều đó rồi mà,&quot; Harry nói thầm, &quot;với Ron và Hermione, nhưng mà...&quot; &quot;Ồ, bạn đã nói với Hermione Granger!&quot; cô bé khẽ rít lên, mặt của cô bây giờ đã đầy nước mắt. Một vài đôi khác đã tách nhau ra để nhìn. &quot;Nhưng bạn không hề nói với mình! C... có thể sẽ là tốt nhất nếu như chúng ta tr... trả tiền ngay... ngay lập tức và bạn đi mà gặp cái cô Hermione G... Granger, giống như bạn rõ ràng muốn như thế!&quot; Harry nhìn chằm chằm vào cô bé, hoang mang thực sự, khi cô bé nắm lấy cái khăn tay có thêu đăng ten và chấm nhẹ lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô. &quot;Cho à?&quot; nó nói yếu ớt, chỉ mong rằng Roger ôm chặt lấy cô bạn gái của anh ta mà tiếp tục hôn để ngăn cô ấy đừng có trợn tròn mắt với nó và Cho. &quot;Đi đi!&quot; lúc này cô bé đang khóc trong chiếc khăn tay. &quot;Mình không thể hiểu tại sao bạn lại mời mình đầu tiên nếu như bạn đã sắp đặt để gặp những cô gái khác sau mình... bạn định gặp bao nhiêu cô gái nữa sau Hermione?&quot; &quot;Không phải như vậy đâu!&quot; Harry nói, và nó đã bớt căng thẳng vì cuối cùng đã hiểu được cô bé đang bực mình vì cái gì, đến nỗi nó cười to, mà nó nhận ra muộn hơn một phần giây sau đó rằng đó cũng là một sai lầm. Cho bật dậy. Cả phòng trà lúc này đều yên lặng và mọi người đều nhìn vào hai đứa. &quot;Gặp bạn sau, Harry,&quot; cô bé nói đột ngột, nấc nhẹ và lao đến cửa ra vào, giật mạnh cánh cửa và lao nhanh ra ngoài trời đang mưa như trút nước. &quot;Cho!&quot; Harry gọi theo sau cô bé, nhưng cánh cửa đã đóng lại sau lưng cô bé với tiếng kêu leng keng du dương. Có một sự im lặng hoàn toàn trong phòng trà. Mọi con mắt đều đổ về Harry. Nó ném một đồng Galleon lên bàn, rũ hết những bông hoa giấy màu tím trên tóc và theo Cho ra khỏi cửa. Lúc này trời đang mưa rất to và không thể nhìn thấy cô bé ở đâu cả. Nó chỉ đơn giản không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ mới nửa tiếng trước, hai đứa đang tiến triển rất tốt cơ mà. &quot;Con gái!&quot; nó giận dữ lầm bầm, lội bì bõm xuống con đường ngập nước với hai bàn tay đút trong túi. &quot; Dẫu sao cô ấy muốn nói về Cedric để làm gì cơ chứ? Tại sao cô ta lại cứ lôi ra cái chủ đề mà làm cho cô ta giống như một cái ống phun nước di động vậy?&quot; Nó rẽ phải và chạy làm cho nước bắn tung toé, và trong vòng vài phút, nó rẽ vào ngưỡng cửa của quán Ba Cây Chổi Thần. Nó biết rằng nó đến quá sớm để gặp Hermione, nhưng nó nghĩ rằng sẽ rất phù hợp nếu ở đây có ai đó để nó có thể nói chuyện trong thời gian chờ đợi. Nó gạt mái tóc ướt ra khỏi mắt và nhìn quanh. Bác Hagrid đang ngồi một mình trong góc, trông rất buồn rầu. &quot;Chào bác Hagrid!&quot; nó lách qua những dãy bàn chật ních và kéo một cái ghế bên cạnh về phía mình. Hagrid nhảy dựng lên và nhìn xuống Harry giống như ông vừa mới nhận ra nó. Harry nhìn thấy ông có hai vết cắt mới trên mặt và vài vết thâm tím mới. &quot;Ô, là cháu hả, Harry,&quot; Hagrid nói. &quot;Cháu khoẻ chứ?&quot; &quot;Vâng, cháu khoẻ,&quot; Harry nói dối, nhưng trước một Hagrid méo mó và ảm đạm thế này, nó cảm thấy nó chẳng có gì nhiều để phải phàn nàn. &quot;Er - bác vẫn bình thường chứ?&quot; &quot;Bác á?&quot; Hagrid nói. &quot;Ừ, bác rất tuyệt, Harry ạ, tuyệt.&quot; Ông nhìn xuống đáy của những cái cốc vại bằng thiếc của ông, mà phải có cỡ của những chiếc xô lớn, và thở dài. Harry không biết phải nói gì với ông. Họ ngồi cạnh nhau trong yên lặng mất một lúc. Rồi Hagrid bất ngờ nói, &quot;Cùng thuyền hả, cháu và bác, đúng hông Harry?&quot; &quot;Er...&quot; Harry đáp lại. &quot;Ừ... bác đã nói một lần rồi... đều là những người ngoài cuộc, giống nhau,&quot; Hagrid gật đầu có vẻ thông suốt. &quot;Và cùng mồ côi. Ừ... cùng mồ côi.&quot; Ông nốc một ngụm lớn trong cái cốc của ông. &quot;Nêu lên một sự khác biệt, có một gia đình tử tế,&quot; ông nói. &quot;Bố của ta rất tử tế. Và cha mẹ của cháu cũng tử tế. Nếu như họ còn sống thì cuộc sống sẽ khác nhiều, phải không?&quot; &quot;Vâng... cháu tin rằng sẽ như vậy,&quot; Harry nói thận trọng. Hagrid có vẻ đang ở trong một tâm trạng rất lạ. &quot;Gia đình,&quot; Hagrid rầu rĩ. &quot;Nói gì đi nữa, giòng máu là quan trọng...&quot; Ông lau đi một giòng máu trên mắt của mình. &quot;Bác Hagrid,&quot; Harry nói, không thể dừng được chính mình, &quot;bác bị những vết thương này ở đâu vậy?&quot; &quot;Er?&quot; Hagrid giật mình. &quot;Vết thương nào cơ?&quot; &quot;Tất cả những cái đó!&quot; Harry nói, chỉ vào mặt bác Hagrid. &quot;Ồ... chỉ là vết thâm và va đập bình thường thui&quot; Hagrid nói tuỳ tiện, &quot;bác có một công việc khó khăn.&quot; Ông uống nốt cốc của mình, đặt nó lên bàn và bước đi. &quot;Gặp lại sau Harry... nhớ giữ gìn nhé.&quot; Ông lết ra khỏi quán rượu, trông rất khốn khổ, và mất hút trong cơn mưa xối xả. Harry nhìn ông đi mà lòng thấy rất thương. Bác Hagrid đang buồn và ông đang cố giấu cái gì đó, nhưng ông nhất định không cần giúp đỡ. Điều gì đang xảy ra nhỉ? Nhưng trước khi Harry kịp nghĩ thêm chút nào về điều đó, nó nghe một giọng nói gọi tên nó. &quot;Harry! Harry, ở đây nè!&quot; Hermione đang vẫy nó ở phía bên kia căn phòng. Nó đứng dậy và đi về phía cô bé qua quán rượu đông nghịt. Nó chỉ còn cách một vài bàn nữa khi nó nhận ra rằng Hermione không đến một mình. Cô bé đang ngồi ở một cái bàn với một đôi bạn cùng bàn ít phù hợp nhất mà nó có thể tưởng tượng ra: Luna Lovegood và không ai khác chính là Rita Skeeter, phóng viên cũ của tờ Nhật Báo Tiên Tri và là một trong những người Hermione ít ưa trên trái đất. &quot;Cậu đến sớm quá!&quot; Hermione nói, ngồi dịch ra đề lấy chỗ cho Harry. &quot;Mình nghĩ rằng cậu đang ở cùng Cho chứ, mình không mong cậu ít nhất là một giờ nữa!&quot; &quot;Cho?&quot; Rita nói ngay lập tức, xoay người đi trong ghế của bà ta để nhìn Harry ngấu nghiến. &quot;Một cô gái à?&quot; Bà vồ lấy cái túi xách bằng da ca sấu của bà và mò mẫm trong đó. &quot;Không phải là việc của bà nếu như Harry đi cùng với một trăm cô gái,&quot; Hermione bình tĩnh nói với Rita. &quot;Thế nên bà có thể đặt cái đó ra kia ngay bây giờ.&quot; Rita đã bắt đầu rút được cái bút lông màu xanh ra khỏi cái túi. Giống như vừa bị bắt ép nuốt Nhựa Thối, bà lại đóng nó lại. &quot;Cậu đang định làm gì vậy?&quot; Harry hỏi, ngồi xuống và nhìn từ Rita đến Luna, rồi đến Hermione. &quot;Cô Huynh Trưởng nhỏ bé chỉ nói với tôi khi mà cậu đến đây,&quot; Rita nói, uống một ngụm lớn từ cốc đồ uống của bà ta. &quot;Tôi nghĩ rằng tôi đã được phép nói chuyện với cậu ta phải không?&quot; bà liếc về phía Hermione. &quot;Đúng, tôi nghĩ rằng bà có thể,&quot; Hermione lạnh lùng. Sự thất nghiệp không phù hợp với Rita. Mái tóc đã từng được uốn cong một cách thiện nghệ thì nay đã để thẳng và rối bù quanh khuôn mặt bà ta. Lớp sơn màu đỏ trên những móng tay dài hai inch của bà đã bị mài đi và có vài viên đã quý giả bị mất từ cái kính có cánh của bà. Bà nuốt một ngụm lớn nữa và nói ra từ khoé miệng của mình, &quot;Cô gái đó đẹp không, Harry?&quot; &quot;Một từ nữa về chuyện tình cảm của Harry thì sự thoả thuận chấm dứt, đó là lời hứa đấy,&quot; Hermione cáu gắt. &quot;Thoả thuận nào cơ?&quot; Rita lau miêng bằng mu bàn tay. &quot;Cô chưa bao giờ nói đến một thoả thuận nào hết, cô Khó Tính ạ, cô chỉ bảo tôi xuất hiện. Ô, một ngày trong những ngày gần đây...&quot; Bà thở một hơi dài, rùng mình. &quot;Đúng, đúng, một ngày gần đây bà sẽ viết những mẩu chuyện kinh khủng về Harry và tôi,&quot; Hermione nói thờ ơ. &quot;Tìm ai đó quan tâm đến ý, tại sao bà không làm thế?&quot; &quot;Họ đã in rất nhiều câu chuyện tồi tệ về Harry trong năm nay mà không cần sự giúp đỡ của tôi,&quot; Rita nói, liếc mắt chéo về nó qua đỉnh cặp kính của bà và thêm vào một lời nói thầm cộc cằn, &quot;Những cái đó làm cho cậu cảm thấy thế nào, Harry? Quẫn trí? Bội bạc? Khó hiểu?&quot; &quot;Tất nhiên là bạn ấy cảm thấy rất tức giận,&quot; Hermione nói bằng một giọng cứng rắn, rõ ràng. &quot;Bởi vì bạn ấy nói với Bộ Pháp Thuật sự thật và Bộ có quá nhiều những thằng ngốc để không tin bạn ấy.&quot; &quot;Vậy cậu thực sự giữ vững lập trường, đúng không, tức là Kẻ Mà Chớ Gọi Tên Ra đã trở lại?&quot; Rita kéo kính của mình xuống và hỏi Harry với một cái nhìn sắc nhọn trong khi ngón tay của bà vẩn vơ một cách thiết tha nơi cái khoá của chiếc cặp da cá sấu. &quot;Cậu ủng hộ toàn bộ những thứ rác rưởi mà Dumbledore đã nói với mọi người về sự trở lại Kẻ Mà Ai Cũng Biết và cậu là nhân chứng duy nhất?&quot; &quot;Tôi không phải là nhân chứng duy nhất,&quot; Harry càu nhàu. &quot;Phải có đến một tá có dư những Tử Thần Thực Tử ở đó. Muốn biết tên của họ không?&quot; &quot;Tôi rất muốn,&quot; Rita thở nhẹ, lúc này lại lần mò trong cái túi của bà ta một lần nữa và nhìn chằm chằm vào Harry như thể nó và thứ đẹp nhất trên đời này mà bà đã từng thấy. &quot;Một tít tuyệt vời in đậm: Potter Kết Tội... Một đầu đề phụ, Harry Potter Kể Tên Những Tử Thần Thực Tử Vẫn Còn Trong Hàng Ngũ Chúng Ta . Và sau đó, dưới một bức ảnh to đẹp đẽ của cậu, Một thiếu niên đang bối rối sống sót sau sự tấn công của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết Là Ai-Đấy, Harry Potter, 15 tuổi, đã gây ra những sự rất bình ngày hôm qua vì đã tố cáo một số thành viên đáng kính và nổi tiếng trong cộng đồng phủ thuỷ là Tử Thần Thực Tử...&quot; Cái Bút Lông Ghi Nhanh đã thực sự ở trên tay bà ta và đã ghi được nửa chừng theo lời của bà khi cái vẻ mặt sung sướng của bà biến mất. &quot;Nhưng tất nhiên,&quot; bà nói, hạ cây bút lông xuống và nhìn trừng trừng vào Hermione, &quot;Cô Huynh Trưởng Nhỏ Bé không hề muốn câu chuyện này đồn ra ngoài, phải không?&quot; &quot;Trong thực tế,&quot; Hermione nói duyên dáng, &quot;đó chính xác là điều mà Cô Huynh Trưởng Nhỏ Bé mong muốn.&quot; Rita nhìn chằm chằm vào cô bé. Harry cũng vậy. Còn Luna, mặt khác, lại mơ màng hát Weasley là Vua của chúng tôi dưới hơi thở của mình và quấy cốc nước của mình với cốc tai hành tây bằng một cái đũa. &quot;Cô muốn tôi thông báo những gì cậu ấy nói về Kẻ Mà Chớ Gọi Tên Ra?&quot; Rita hỏi Hermione bằng một giọng thì thầm. &quot;Đúng, tôi muốn vậy,&quot; Hermione nói. &quot;Câu chuyện thật sự. Toàn bộ. Chính xác như những gì Harry nói. Cậu ấy sẽ cho bà tất cả những chi tiết, cậu ấy sẽ nói cho bà tên của những Tử Thần Thực Tử chưa được biết đến mà cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy sẽ kể cho bà Voldermort lúc này trông như thế nào - ồ, bình tĩnh nào,&quot; cô bé khinh khỉnh thêm vào, ném cài khăn ăn xuyên qua bàn, bởi vì, khi nghe thấy cái tên của Voldermort, Rita đã nhẩy dựng lên tệ đến nỗi làm đổ phân nửa cốc Whisky Lửa xuống người bà. Rita lau cái áo mưa dơ dáy của bà, vẫn còn nhìn chằm chằm vào Hermione. Sau đó, bà nói không hề che đậy, &quot;Tờ Tiên Tri sẽ không in nó. Trong trường hợp cô chưa báo trước, sẽ chẳng ai tin câu chuyện vẽ vời của cậu ta cả đâu. Mọi người sẽ nghĩ rằng cậu ta bị ảo tưởng. Còn bây giờ, nếu như cô để tôi viết một câu chuyện từ khía cạnh...&quot; &quot;Chúng tôi không cần một câu chuyện khác về việc làm thế nào mà Harry đánh mất những viên bi của cậu ấy!&quot; Hermione tức giận. &quot;Chúng tôi đã có quá nhiều những thứ đó rồi, cám ơn! Tôi muốn cậu ấy có cơ hội để nói sự thật!&quot; &quot;Sẽ không có chỗ cho những câu chuyện như vậy đâu,&quot; Rita lạnh lùng. &quot;Ý bà là tờ Tiên Tri sẽ không in nó vì lão Fudge không cho họ làm thế,&quot; Hermione cáu gắt. Rita ném một cái nhìn dài và nặng nề về phía Hermione. Sau đó, rướn người ra trước qua cái bàn về phía cô bé, bà nói với một giọng như buôn bán, &quot;Đúng thế, ông Fudge đang dựa vào tờ Tiên Tri, nhưng nó cũng thế cả thôi. Họ sẽ không in một câu chuyện mà trình diễn Harry trên một phương diện tốt. Sẽ không ai muốn đọc nó. Nó chống lại tâm trạng chung. Cuộc vượt ngục Azkaban này đã hoàn toàn đủ cho mọi người lo lắng rồi. Mọi người sẽ không muốn tin Kẻ Mà Ai Cũng Biết quay lại.&quot; &quot;Thế tờ Nhật Báo Tiên Tri tồn tại để nói cho mọi người thứ mà họ muốn nghe, phải không?&quot; Hermione nói gay gắt. Rita ngồi thẳng dậy, nhướn lông mày và uống cạn cốc Whisky Lửa của bà. &quot;Tờ Tiên Tri tồn tại để bán được, cô bé ngu ngốc ạ,&quot; bà nói lạnh lùng. &quot;Bố tôi nghĩ đó là tờ báo khủng khiếp,&quot; Luna thình lình xen vào câu chuyện. Vẫn đang uống cốc cocktail hành, cô bé nhìn Rita bằng cặp mắt to, lồi ra và hơi điên dại của mình. &quot;Ông xuất bản những cậu chuyện quan trọng mà ông nghĩ dân chúng cần biết. Ông không quan tâm đến chuyện kiếm tiền.&quot; Rita nhìn một cách miệt thị vào Luna. &quot;Tôi ngờ rằng bố của cô sở hữu một tờ Thông Báo Làng nhỏ điên rồ nào đó? &quot; bà nói. &quot;Có lẽ, Hai Mươi Nhăm Cách Để Lẫn Vào Dân Muggle chuyên xuất bản trong những dịp làm từ thiện &quot; &quot;Không,&quot; Luna nói, ngâm món hành của cô bé vào thứ nước Gillywater của mình, &quot;ông là chủ bút của tờ Kẻ Ngụy Biện.&quot; Rita khịt mũi rất to khiến cho mọi người ở những bàn bên cạnh đều giật mình quay lại nhìn. &quot;Những câu chuyện quan trọng mà ông nghĩ dân chúng cần biết, hả?&quot; bà nói một cách coi thường. &quot;Tôi có thể bón phân cho vườn của tôi bằng nội dung trong thứ rác rưởi đó.&quot; &quot;Ồ, đây là cơ hội để bà lên giọng như vậy, phải không?&quot; Hermione nói vui vẻ. &quot;Luna nói rằng bố em ấy hoàn toàn vui vẻ để phỏng vấn Harry. Đó sẽ là người xuất bản câu chuyện này.&quot; Rita nhìn chằm chằm vào bọn trẻ một lúc, sau đó bật ra một tiếng cười lớn. &quot;Kẻ Ngụy Biện!&quot; bà khúc khích. &quot;Cô nghĩ rằng mọi người sẽ cho cậu ta là quan trọng khi cậu ta được xuất bản trong Kẻ Ngụy Biện à?&quot; &quot;Một vài người thì không,&quot; Hermione nói với giọng cao hơn. &quot;Nhưng số Nhật Báo Tiên Tri nói về cuộc vượt ngục Azkaban đầy những lỗ hổng khó tin. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người phân vân rằng sẽ không có sự giải thích nào tốt hơn cho những gì xảy ra, và nếu như có một câu chuyện khác hợp lý, thậm chí nó được xuất bản trong một...&quot; cô bé liếc sang Luna, &quot;trong một... ừm... một tạp chí khác thường - tôi nghĩ rằng họ sẽ rất muốn đọc nó.&quot; Rita không nói gì trong lúc đó, mà nhìn Hermione một cách sắc sảo, đầu hơi nghiêng về một bên. &quot;Được rồi, hãy nói về lúc mà tôi làm việc đó nhé,&quot; bà nói bất thình lình. &quot;Hạng nhuận bút nào tôi sẽ được hưởng đây?&quot; &quot;Tôi không nghĩ rằng bố chính xác trả tiền cho mọi người để viết cho tờ báo,&quot; Luna nói mơ hồ. &quot;Họ làm việc đó vì đó là danh tiếng và, tất nhiên rồi, để thấy tên họ được lên báo.&quot; Rita trông như mùi của Nhựa Thối lại tràn lên trong miệng khi quay lại Hermione. &quot;Tôi buộc phải làm cái này à?&quot; &quot;Ừm, đúng vậy,&quot; Hermione nói điềm tĩnh, nhấp một ngụm nhỏ trong cốc của cô bé. &quot;Mặt khác, như bà đã biết rõ, tôi sẽ thông báo cho những người có thẩm quyền rằng bà là một Người Hoá Thú chưa đăng ký. Tất nhiên, tờ Tiên Tri có thể sẽ cho bà rất nhiều nhuận bút về cuộc sống của một người trong cuộc ở Azkaban.&quot; Rita trông giống như bà chẳng thích gì hơn là chộp lấy cái dù giấy nhỏ đang nhô lên trong cốc của Hermione và cắm phập vào mũi cô bé. &quot;Tôi không được phép có sự lựa chọn nào phải không?&quot; Rita nói, giọng hơi run. Bà mở cái túi da cá sấu một lần nữa, lấy ra một mẩu giấy da và nâng cái Bút Lông Ghi Nhanh lên. &quot;Bố sẽ rất vui lòng,&quot; Luna nói khẽ. Hàm của Rita giật lên một cái. &quot;Được chưa, Harry?&quot; Hermione nói, quay về phía nó. &quot;Sẵn sàng để nói với mọi người sự thật rồi chứ?&quot; &quot;Mình tin là như vậy,&quot; Harry nói, quan sát Rita đang chỉnh cái Bút Ghi Nhanh vào vị trí sẵn sàng trên tờ giấy da giữa họ. &quot;Bắt đầu thôi, Rita,&quot; Hermione nó bình thản, khều quả anh đào ở đáy chiếc cốc của mình. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Sun King &amp;amp; Newbie Chương 26 Biết và không biết trước Luna nói mập mờ rằng cô bé không biết cuộc phỏng vấn Rita thực hiện với Harry sẽ xuất hiện trên tờ Quibbler (Kẻ Nguỵ Biện) nhanh như thế nào, và rằng ba cô bé đang mong đợi một bài báo thật dài và hay về những lần phát hiện Crumple-Horned Snorkacks (Snorkack sừng gãy) mới đây, Luna nói thêm,&quot; - Và tất nhiên, đó sẽ là một câu chuyện rất quan trọng, hẳn là Harry sẽ phải đợi đến số sau.&quot; Harry đã rất khổ sở khi nói về đêm Voldemort trở lại. Còn Rita thì cố ép Harry nhớ cho ra mỗi chi tiết nhỏ nhặt nhất, cứ làm như thể đây là cái cơ hội trọng đại để Harry nói sự thật với cả thế giới. Nó đoán rằng câu chuyện này sẽ làm cho nhiều người tin chắc là nó đã hoàn toàn mất trí, đặc biệt là bởi vì chuyện này sẽ xuất hiện ngay bên những thứ rác rưởi về Crumple-Horned Snorkacks. Nhưng sự trốn thoát của Bellatrix Lestrange và bọn Tử-thần-thực-tử làm cho Harry khao khát mãnh liệt được làm điều gì đó, cho dù kết quả có ra sao đi nữa.. &quot;Mình không thể đợi coi bà Umbridge thế nào trước việc cậu xuất hiện trước mọi người,&quot; Dean nói vào bữa ăn tối thứ hai, giọng nghe kinh hoàng. Seamus đang xúc một mớ đùi và thịt gà bên cạnh Dean, nh­ưng Harry biết rằng nó vẫn đang nghe. &quot;Bạn làm đúng đó, Harry,&quot; Neville lên tiếng, nó ngồi ngay trước mặt Harry. Neville trông khá là nhợt nhạt, như­ng vẫn tiếp tục một giọng nói thấp,&quot; Chắc hẳn là... khó khăn... nói về nó... đúng không? &quot; &quot;Ừ,&quot; Harry lầm bầm,&quot; nhưng mà mọi người cũng phải biết hiện tại Voldemorts đã có thể làm được những gì, ha? &quot; &quot;Ừ,&quot; Neville gật gù nói,&quot; và, cả những Tử-thần-thực-tử nữa... mọi người cần phải biết... &quot; Seamus đảo mắt nhìn quanh nhưng bất chợt gặp phải ánh mắt của Harry, nó mau chóng cúi xuống và ăn tiếp. Lát sau, Dean, Seamus và Neville rời khỏi phòng chung, bỏ đi Harry và Hermione ở lại bàn đợi Ron, Ron đã bỏ cả bữa ăn tối để luyện tập Quidditch. Cho Chang bước vào Đại sảnh với cô bạn Marietta. Dạ dày của Harry lúc này đang đảo lộn tùng phèo, nhưng dù sao Cho Chang cũng không nhìn qua phía bàn Gryffindor, cô ngồi quay lưng lại với Harry. &quot;Oh, Mình quên hỏi bạn,&quot; Hermione vui vẻ nói, lướt mắt qua phía bàn của Ravenclaw,&quot; Cuộn hẹn của bạn với Cho thế nào rồi? Sao trở về sớm quá vậy? &quot; &quot;Er... à, thì...&quot; Harry ngập ngừng, kéo một đĩa bánh hấp đại hoàng (rhubarb crumble – ND) về phía mình,&quot; thất bại hoàn toàn, giờ bạn còn nói tới nữa. &quot; Và nó kể cho Hermione nghe cái gì đã xảy ra trong quán trà của bà Puddifoot &quot;... rồi thì,&quot; vài phút sau, khi những mẫu bánh cuối cùng cũng đã xơi hết, Harry kết thúc,&quot; cô ấy nhảy lên, ừ, và nói, &quot;Gặp lại sau, Harry,&quot; rồi chạy ù khỏi chỗ!&quot; Nó đặt thìa xuống và nhìn Hermione. &quot;Mình muốn nói là, tất cả những chuyện đó có nghĩa là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hermione nhìn lướt qua phía sau đầu Cho và nói trong tiếng thở dài. &quot;Ôi chao, Harry&quot; cô nói buồn bã. &quot;Mình xin lỗi, như­ng mà bạn đã hơi không lịch thiệp rồi. &quot; &quot;Mình á, không lịch thiệp?&quot; Harry cảm thấy hơi bị xúc phạm. &quot;Phút đầu bọn mình đang tiến triển rất tốt, rồi phút sau cô ấy nói với mình chuyện Roger Davies yêu cầu cô ấy rời khởi đội Quidditch và cách cô ấy vẫn thường hẹn hò với Cedric tại cái quán trà ngớ ngẩn đó – Mình phải nghĩ về những chuyện đó thế nào đây? &quot; &quot;Được rồi, bạn biết đấy,&quot; Hermione nói, với sự kiên nhẫn của người đang cố giải thích giải thích rằng một-cộng-một-bằng-hai cho một đứa trẻ mới chập chững biết đi và dễ bị xúc động,&quot; bạn đâu cần nói với cô ấy rằng bạn muốn gặp mình vào nửa chừng cuộc hẹn. &quot; &quot;Nh­ưng, Như­ng,&quot; Harry lắp bắp,&quot; Như­ng - bạn nói mình gặp bạn lúc 12g và đi cùng với cô ấy, làm sao mình rủ được cô ấy đi mà không nói cho cô ấy biết hết? &quot; &quot;Bạn nên nói với cô ấy khác cơ,&quot; Hermione nói, vẫn với cái thái độ kiên nhẫn đến đáng bực đó. &quot;Đáng lẽ bạn phải nói là bạn khó chịu thật sự, như­ng mình đã bắt bạn hứa là phải đi cùng mình đến tiệm Ba-Cây-Chổi (Three Broomsticks), và bạn thật sự chẳng muốn đi tẹo nào, bạn muốn đi chơi cả ngày với cô ấy cơ, nhưng bạn nghĩ là dù sao bạn cũng phải gặp mình, và bạn mong sao cô ấy sẽ vui lòng, vui lòng đi với bạn và rất hy vọng là bạn sẽ mau chóng ra được khỏi nơi đó. &amp;lt;-:Nhớ kỹ nghe mấy anh-sk&amp;gt;Và bạn cũng có thể chỉ ra là bạn thấy mình xấu thế nào,&quot; Hermione nói thêm vào. &quot;Nh­ưng mình không nghĩ là bạn xấu,&quot; Harry sửng sốt nói. Hermione cười. &quot;Harry, bạn còn tệ hơn Ron... ôi, không, không đâu,&quot; cô ấy thở dài, trong khi chính Ron đang đi cà nhắc vào đại sảnh, bùn rơi lộp độp và trông rất chi là gắt gỏng. &quot;Thấy không - bạn làm Cho cảm thấy khó chịu khi khi bạn nói bạn sẽ gặp mình, vì vậy cô ấy sẽ cố làm bạn ghen tị. Đó là cách cô ấy thử xem bạn thích cô ấy như thế nào. &quot;Đó là những gì cô ấy đang làm sao? &quot;, Harry hỏi lại, trong khi Ron gục xuống chiếc ghế dài trước mặt chúng và vơ tất cả các đĩa thức ăn trong tầm với. &quot;Chà, có phải là khỏe hơn nhiều không nếu cô ấy cứ hỏi thẳng là có phải mình thích cô ấy nhiều hơn bạn? &quot; &quot;Những cô gái thường không hỏi những câu hỏi kiểu vậy đâu,&quot; Hermione nói. &quot;Ồ, nhưng mà nên hỏi!&quot; Harry mạnh mẽ nói. Và rồi mình có thể nói ngay rằng mình mến cô ấy, và cô ấy cũng không cần tự gợi mối thương cảm về Cedric đã chết &quot; &quot;Mình không nói là mọi thứ cô ấy làm đều có thể cảm nhận được đâu&quot; Hermione nói, lúc đó Ginny đi vào, cũng lấm đầy bùn nh­ư Ron và trông cáu kỉnh không kém &quot;Mình chỉ đang cố làm cho bạn hiểu cô ấy đang cảm thấy như thế nào vào lúc này. &quot; &quot;Bạn nên viết một quyển sách đi,&quot; Ron nói với Hermione khi­ đang cắt mấy miếng khoai tây,&quot; biên dịch những thứ điên rồ của con gái để bọn con trai có thể hiểu được. &quot; &quot;Phải đó,&quot; Harry hưởng ứng nồng nhiệt &amp;lt;Tui cũng thế!&amp;gt;, nhìn qua bên bàn Ravenclaw. Cho vừa mới thức dậy, và, vẫn không nhìn qua nó, cô ấy đã rời khỏi Đại sảnh. Cảm thấy khá là thất vọng, nó quay lại với Ron và Ginny. &quot;Hây, tập Quidditch thế nào rồi? &quot; &quot;Đúng là ác mộng,&quot; Ron nói bằng một giọng cau có. &quot;Oh, tiếp đi,&quot; Hermione nói, nhìn vào Ginny,&quot; Chị chắc không phải thế chứ - &quot; &quot;Đúng là thế,&quot; Ginny nói.&quot;Thật là kinh khủng. Chị Angelina gần nh­ư phát khóc vào cuối buổi tập. Sau bữa ăn tối, Ron và Ginny đứng lên đi tắm; Harry Và Hermione trở lại với căn phòng chung náo nhiệt nhà Gryffindor và một mớ bài tập thường ngày. Harry vật lộn với một biểu-đồ-sao mới của môn Thiên văn được chừng nửa giờ khi Fred và George đi lên. &quot;Ron và Ginny không ở đây sao?&quot; Fred hỏi, vừa nhìn quanh vừa kéo ghế, và khi Harry lắc đầu, anh ta nói, &quot;Tốt. Bọn anh đã xem chúng tập. Chúng sẽ bị đánh bại hoàn toàn. Chúng hoàn toàn là thứ bỏ đi nếu không có chúng ta.&quot; &quot;Ờ, nhưng mà Ginny cũng chơi đâu có tệ,&quot; George nói giọng công bằng, ngồi xuống cạnh Fred. &quot;Thật ra, anh không biết làm sao nó có thể chơi tốt như vậy, nhất là khi chúng ta chẳng bao giờ để nó chơi chung. &quot; &quot;Cô bé đã đột nhập vào kho chổi trong vườn từ khi 6 tuổi và lần lượt thử từng chiếc chổi khi mấy anh đi vắng,&quot; Hermione nói từ sau đống sách Ngôn-ngữ-ma-thuật-cổ (Ancient Rune books) cao lênh nghênh. &quot;Oh,&quot; George thốt lên, có vẻ ấn tượng.&quot;Chà - điều đó đã giải thích tất cả. &quot; &quot;Thế Ron đã chụp được quả nào chưa?&quot; Hermione hỏi, nhòm qua đỉnh cuốn Mật-mã-và Dấu-tốc-ký ma-thuật &quot;À, nó có thể làm được nếu nó không nghĩ rằng có ai đó đang quan sát nó,&quot; Fred nói, nhắm mắt. &quot;Như vậy tất cả những gì chúng ta phải làm là thứ bảy tới yêu cầu đám đông quay lưng lại và trò chuyện với nhau mỗi lần quả Quaffle bay đến phía cầu môn của Ron. &quot; Anh ấy đứng dậy lần nữa và di chuyển không ngừng tới cửa sổ, nhìn chằm chằm sang bãi đất tối tăm phía bên kia. &quot;Em biết đó, Quidditch gần như là thứ duy nhất ở nơi này đáng giá để mà ở lại. &quot; Hermione ném anh ấy một cái nhìn nghiêm nghị. &quot;Những kỳ thi của anh sắp đến rồi đó! &quot; &quot;Anh nói rồi, bọn anh chẳng buồn để ý đến kỳ thi nữa &amp;lt;Nastily Exhausting Wizarding Tests - Chứng chỉ phù thuỷ thượng đẳng ý!&amp;gt;,&quot; Fred nói. &quot;Những cái Snackboxes đều đã sẵn sàng, bọn anh đã tìm được cách từ bỏ việc đun nấu, chỉ cần hai giọt Murtlap tinh chất là xong, Lee đã chỉ cho bọn anh. George ngáp thật dài và chán chường nhìn ra bầu trời đêm đầy mây. &quot;Không biết mình có muốn coi trận này không nữa. Nếu Zacharias Smith đánh bại chúng ta, chắc tôi phải tự tử mất. &quot; &quot;Giết hắn, nghe hay hơn,&quot; Fred nói chắc chắn. Đó là vấn đề của Quidditch,&quot; Hermione lơ đãng nói, một lần nữa nhào đầu vào bản dịch Ngôn-ngữ-ma-thuật (Runes),&quot; Nó tạo ra tất cả sự căng thẳng và ác cảm giữa các nhà. &quot; Cô bé đang tìm kiếm bản sao Bảng-ký-hiệu-âm-tiết của Spellman, và làm cho Fred, George và Harry tất cả nhìn chằm chằm vào cô với những biểu lộ tình cảm trộn lẫn giữa sự phẫn nộ và hoài nghi trên khuôn mặt họ. &quot;Chà, đúng mà!&quot; cô ấy nói nôn nóng. &quot;Đó chỉ là một trò chơi thôi mà, đúng không? &quot; &quot;Hermione,&quot; Harry lắc đầu và nói,&quot; bạn biết nhiều về chuyện tình cảm và đồ đạc, nhưng không hiểu về Quidditch rồi. &quot; &quot;Có lẽ thế,&quot; cô ơ hờ nói, trở lại tới bản dịch của mình,&quot; như­ng ít nhất hạnh phúc của mình không phụ thuộc vào khả năng bắt bóng vủa Ron. &quot; Và tuy Harry chẳng thà nhảy ra khỏi Tháp thiên văn để khỏi chấp nhận điều đó với Hermione, nhưng khi xem trận đấu vào hôm thứ bảy sau, nó sẵn sàng đánh đổi bao nhiêu Galleon-vàng cũng được để có thể không quan tâm đến Quidditch nữa. &amp;lt;Hi hi! Đoạn này có lúc tui wên mất Galleon là Đồng vàng nên đã dịch là: “nó thà chấp nhận chiến đấu với một hạm đội thuyền chiến đông bao nhiêu cũng được để khỏi lo về..”.&amp;gt; Một thứ rất tốt mà bạn có thể nói về trận đấu là nó cực ngắn; Những người xem nhà Gryffindor chỉ phải chịu đựng hai m­ươi hai phút đau đớn. Thật khó nói điều tệ hại nhất là gì: Harry nghĩ rằng đó thật là một cuộc thi khít khao giữa mư­ời bốn cú chụp hỏng của Ron, Sloper đánh hụt quả Bluger nhưng cái vợt quơ chính xác vào miệng Angelina, và Kirke hét toán lên, rơi ngược ra khỏi chổi khi Zacharias Smith phóng vọt qua mang theo quả Quaffle. Điều kỳ diệu là đội Gryffindor chỉ thua có 10 điểm: Ginny chụp thành công quả Snitch ngay dưới mũi của tầm thủ Summerby nhà Hufflepuff, và tỉ số chung cuộc là hai trăm bốn mươi - hai trăm ba mươi. &quot;Chụp đẹp lắm,&quot; Harry nói với Ginny sau đó trong phòng chung, nơi mà bầu không khí ảm đạm như thể đang có một tang lễ đặc biệt. &quot;Em gặp may thôi,&quot; cô bé nhún vai. &quot;quả Snitch đó bay không nhanh lắm và Summerby bị cảm, anh ấy hắt hơi và nhắm tịt mắt ngay chính giây phút quan trọng. Dù sao đi nữa, cũng sẽ có lúc anh trở về với đội - &quot; &quot;Ginny, anh đã bị cấm thi đấu suốt đời. &quot; &quot;Anh chỉ bị cấm trong khi bà Umbridge còn ở trường thôi,&quot; Ginny hiệu đính. &quot;Điều đó khác chứ. Dù sao đi nữa, em tin sẽ có lúc anh trở lại, em nghĩ là ...lúc đó em sẽ thử chơi Truy thủ. Angelina và Alicia đều sẽ rời đội năm sau và em thích ghi bàn hơn là đuổi bắt. Harry ngó qua phía Ron, người đang gập mình trong góc, nhìn chằm chằm vào đầu gối, tay cầm chặt ly Bia-bơ. &quot;Angelina sẽ vẫn không để anh Ron rút lui đâu,&quot; Ginny nói, nh­ư thể đọc được ý nghĩ của Harry. Chị ấy nói chị ấy biết anh ấy đang nghĩ vậy. &quot; Harry thích Angelina vì niềm tin mà cô ấy đặt vào Ron, nhưng lúc ấy nó cũng nghĩ là còn tốt hơn nếu đễ Ron rời khỏi đội. Ron đã rời khỏi chỗ dàn đồng ca Slytherins đang oang oang hát &quot;Weasley là Vua của chúng ta&quot; với sự phấn kích mãnh liệt, giờ thì nhà Slytherins là ứng cử viên sáng giá của chức vô địch. Fred và George thơ thẫn đi qua. &quot;Tui thậm thí chẳng còn tâm trí để trêu chọc nó nữa,&quot; Fred nói, nhìn qua dáng vẻ suy sụp của Ron. &quot;Nhớ coi... khi nó chụp hụt quả thứ 14- &quot; Tay nó chuyển động loạn xạ cứ như một con chó bơi ở tư thế thẳng đứng. &quot;- rồi, tui sẽ nhớ cho mấy bữa tiệc, eh? &quot; Ron tự kéo mình lên giường không lâu sau tất cả chuyện này. Tôn trọng tình cảm của bạn, Harry chờ một lát trước đi lên phòng ngủ, để Ron có thể giả vờ như đã ngủ nếu nó muốn. Khi chắc là đã đủ, Harry cuối cùng cũng bước vào phòng, Ron đang ngáy hơi to hơn mức bình thường. Harry leo lên giường, nghĩ về trận đấu. Nó đã vô cùng chán nản khi đứng xem ngoài đường biên. Harry khá là ấn tượng bởi màn trình diễn của Ginny nhưng nó biết nếu nó được chơi thì nó có thể đã bắt được quả Snitch sớm hơn... Đã có lúc nó lượn lờ gần mắt cá của Kirke; nếu Ginny đừng do dự, thì cô bé có thể đã kiếm được một trận thắng cho Gryffindor. Giáo sư Umbridge đang ngồi dưới Harry và Hermione vài hàng ghế. Một lần hoặc hai lần bà đã ngồi xổm lên ghế ngó Harry, cái miệng cóc mở to và trệ xuống mà Harry nghĩ là bà ta đang cười đắc thắng. Ký ức đó làm cho nó cảm thấy tức giận tưởng như ngọn lửa trong đêm. Tuy nhiên it phút sau, nó nhớ rằng nó phải loại hết mấy cảm nghĩ này ra khỏi đầu trước khi đi ngủ, như là thầy Snape đã bảo nó cuối mỗi tiết học Occlumency (Giữ Tâm Trí). Harry đã cố một hay hai lần, nhưng những ý nghĩ về thầy Snape thêm vào với bà Umbridge đơn thuần làm nó tăng thêm cảm giác căm thù, và nó thấy mình càng tập trung nghĩ về việc mình đã ghét hai người này như thế nào. Từ từ, mấy tiếng ngáy của Ron cũng nhỏ đi, dần được thay bởi âm thanh của hơi thở sâu và chậm. Mất một lúc sau Harry mới ngủ được; thân thể của nó đã mỏi nhừ, nhưng lâu sau đầu óc của nó mới nghỉ ngơi được. Nó mơ rằng Neville và Giáo sư Sprout đang nhảy điệu vanxơ xung quanh phòng Yêu cầu (Requirement Room) trong khi Giáo sư McGonagall chơi kèn túi. Nó vui vẻ ngồi xem họ một lúc, rồi quyết định đi tìm những thành viên khác của DA (Nhóm học phòng thủ-NA). Nhưng khi nó rời khỏi phòng, đối mặt với nó, không phải là tấm thảm thêu Barnabas-điên-khùng, mà là một ngọn đuốc đang cháy trên bức tường đá. Harry quay đầu về qua trái. Tại đó, ở xa cuối con đường Không-cửa-sổ là một cái cửa trơn tru, màu đen. Nó đi về phía đó với sự kích động trào dâng. Nó có một cảm giác rất lạ là rồi cuối cùng nó sẽ gặp may mắn, và nó tìm cách mở cánh cửa... Nó chỉ còn cách nó vài foot, và khoái trá nhìn một dải sáng màu xanh nhạt phía bên phải… cánh cửa hé mở... Nó đưa tay đẩy cửa mở rộng và... on gáy ầm ĩ, kèn kẹt và Harry choàng tỉnh với cánh tay phải đang đưa ra trước trong bóng tối, để mở một cái cửa cách xa hàng trăm dặm. Nó hạ tay xuống với một cảm giác trộn lẫn sự chán nản và tội lỗi. Nó biết rằng nó không nên xem xét cánh cửa, nhưng cảm giác mải mê tò mò về cái gì phía sau cánh cửa cũng không làm cho nó đỡ cảm thấy bực mình với Ron... Phải chi Ron nán chỉ vài phút nữa thôi rồi ngáy. * Chúng bước vào Đại sảnh để ăn sáng ở chính xác cùng một lúc cũng như những con Cú-đưa-thư vào sáng thứ hai. Hermione không phải là người duy nhất háo hức chờ đợi tờ Nhật-báo-tiên-tri (Daily Prophet): Gần như mọi ngư­ời đều muốn biết nhiều hơn về những Tử-thần-thực-tử đã trốn thoát, bọn chúng, dù có nhiều tin báo là đã trông thấy, nhưng vẫn chưa bị bắt. Cô bé đưa cho cho con cú giao hàng một Knut và hăng hái mở tờ báo ra trong khi Harry đang tự khuấy một ly nước cam; trong khi chỉ nhận có một bức thư trong cả năm, Harry chắc rằng, khi con cú đầu tiên hạ cánh cái uỵch trước mặt nó, nó đã tìm lộn người. &quot;Mày đưa thư cho ai vậy?&quot; nó hỏi nó, uể oải kéo ly nước cam bên dưới tránh mỏ con chim và rướn tới trước để nhìn thấy tên và địa chỉ người nhận: Harry Potter - Đại sảnh - Trường Hogwarts Tư lự, nó làm cầm lấy bức thư từ con cú, nhưng chưa kịp làm vậy, ba, bốn, năm con cú nữa đã bay đến bên cạnh và giành chỗ, chúng giẫm lên cả bơ và muối để cố đưa thư cho Harry trước. &quot;Cái gì thế này?&quot; Ron ngạc nhiên hỏi, trong khi toàn bộ bàn Gryffindor chồm tới để xem bảy con cú khác hạ cánh giữa mấy con trước, kêu ré và vỗ cách phành phạch. Harry!&quot; Hermione hổn hển nói, nhúng đôi tay vào mớ lông lá và kéo ra một con cú mang một gói dài, hình ống. Mình nghĩ rằng mình biết mấy thứ này có nghĩa gì - mở cái này trước đi! &quot; Harry xé toạc cái gói màu nâu ra. ở trong cuộn chặt một bản copy tờ Kẻ-ngụy-biện (The Quibbler) Tháng ba. Nó mở nó ra nó và nhìn thấy bộ mặt của chính nó đang nhe răng cười ngượng ngạo ở bìa trước. Trong những chữ cái lớn màu đỏ căng ngang qua bức ảnh là những từ: TỰ THUẬT: SỰ THẬT VỀ VÀ ĐÊM MÀ TÔI THẤY HẮN TRỞ LẠI &quot;Cũng tốt đấy chứ?&quot; Luna nói, cô bé đã lội qua bàn Gryffindor và bây giờ đang chen chúc trên chiếc ghế dài giữa Fred và Ron. &quot;Nó được xuất bản hôm qua, em đã nhờ ba gởi cho anh một bản miễn phí. Em cho rằng tất cả mấy thứ này,&quot; Cô bé vung tay tập hợp hết mấy con cú vẫn còn đang lảng vảng vòng quanh Chiếc bàn trước mặt Harry,&quot; là những bức th­ư từ người đọc. &quot; Đó là những gì mình nghĩ,&quot; Hermione hăng hái nói. &quot;Harry, bạn có phiền không nếu bọn mình -?&quot; &quot;Cứ tự nhiên,&quot; Harry nói, cảm thấy hơi sửng sốt. Cả Ron lẫn Hermione đều bắt đầu mở mớ phong bì. Cái này từ một gã nghĩ rằng bạn thật điên rồ,&quot; Ron nói, xem sơ qua bức thư. &quot;Ah... &quot; Người phụ nữ này khuyến cáo bạn nên thử một loại thần chú Cường độ mạnh ở bệnh viện St Mungo,&quot; Hermione nói, trông chản nản và hơi thất vọng. Cái này có vẻ được đấy,&quot; Harry nói chậm, quét qua một bức thư dài từ một phù thuỷ ở Paisley. &quot;Hey, cô ấy nói cô ấy tin mình! &quot; Cái này thì có đến hai ý kiến,&quot; Fred nói, anh ta cũng đã hăng hái tham gia vào việc mở thư. &quot;Ông ta nói bạn không xuất hiện như một người điên, nhưng ông ta thật sự không muốn tin là trở lại, vậy ổng không biết là phải nghĩ về cái gì bây giờ. Trời ạ, lãng phí giấy da quá. &quot;Đây là một người nữa tin bạn nè, Harry!&quot; Hermione khoái trá nói. &quot;Tôi có đọc câu chuyện của bạn, Tôi bắt buộc phải kết luận rằng tờ Nhật-báo-tiên-tri đã đối xử với bạn rất không công bằng... Mặt dầu chẳng muốn nghĩ tẹo nào là đã trở lại, Tôi vẫn buộc chấp nhận rằng bạn đang kể sự thật... Ôi chao, thật là tuyệt! &quot; Một người khác nghĩ là bạn nói láo,&quot; Ron nói, ném một lá thư nhàu nát qua vai Harry &quot;... Nhưng còn người này nói rằng bạn đã thay đổi được cô ấy và cô ấy bây giờ nghĩ bạn là thực sự là anh hùng – cô ấy còn gởi kèm một bức ảnh nữa - wow! &quot; &quot;Cái gì thế này?&quot; một giọng nữ ngọt ngào giả tạo vang lên. Harry nhìn lên với bàn tay cầm đầy phong bì. Giáo sư Umbridge đang đứng sau Fred Và Luna, quét đôi mắt cóc xuyên qua đống cú và những lá thư. Đằng sau bà, Harry thấy có rất nhiều học sinh đang say sưa quan sát chúng. Tại sao cậu lại có tất cả những lá thư này, cậu Potter?&quot; Bà chậm rãi hỏi. &quot;Bây giờ đó là một tội ác sao?&quot; Fred nói kịch liệt. &quot;nhận thư ấy? &quot; &quot;Cẩn thận đấy, cậu Weasley, hoặc là tôi sẽ phải cấm túc cậu đấy,&quot; bà Umbridge nói. &quot;Sao, Cậu Potter? &quot; Harry do dự, nhưng nó chẳng thể biết được làm sao để giữ kín tất cả chuyện này; Hẵn là việc bà Umbridges sẽ trông thấy tờ Nhật-báo-tiên-tri chỉ còn là vấn đề thời gian. &quot;Người ta đã viết thư cho con bởi vì con đã có một cuộc phỏng vấn,&quot; Harry nói. &quot;Về những việc đã xảy ra vào tháng sáu trước. &quot; Vì vài lý do nào đó, Harry liếc lên phía bàn hội đồng khi nói tới đây. Harry có một cảm giác rất lạ là cụ Dumbledore đã quan sát nó vài giây trước đó, Nhưng khi nó nhìn về phía thầy Hiệu trưởng, cụ dường như đang mải mê với cuộc đối thoại với Giáo sư Flitwick. &quot;Một cuộc phỏng vấn?&quot; Umbridge lặp lại, tiếng nói của bà ấy đã mỏng hơn và cao hơn bao giờ hết. &quot;Cậu muốn nói gì? &quot; &quot;Con muốn nói rằng một phóng viên hỏi con những câu hỏi và con trả lời chúng,&quot; Harry nói. &quot;Đây này - &quot; Và nó đưa bản copy tờ Kẻ-nguỵ-biện cho giáo sư. Bà ta bắt nó và nhìn chằm chằm vào trang bìa. Khuôn mặt nhợt nhạt, bềnh bệch của bà chuyển sang một màu tím xấu xí, lốm đốm. &quot;Cậu làm trò này khi nào?&quot; bà hỏi, tiếng nói rung nhẹ. &quot;Cuối tuần rồi ở Hogsmeade,&quot; Harry nói. Bà nhìn vào nó, cơn tức giận bùng cháy, cuốn tạp chí lung lay trong những ngón tay lùn và mập của bà. Sẽ không có chuyến đi Hogsmeade nào nữa, cậu Potter,&quot; Bà thì thầm. &quot;Sao cậu dám... sao cậu có thể...&quot; Bà hít một hơi thở sâu. &quot;Tôi đã cố hết lần này đến lần khác để dạy cậu không được nói dối. Thông điệp đó, hình như, vẫn chưa thấm vào đâu cả. Trừ nhà Gryffindor 50 điểm và cấm túc một tuần. Bà ấy oai vệ đi ra, ôm chặt tờ Kẻ-nguỵ-biện trước ngực, cặp mắt nhiều học sinh vẫn dõi theo bà. Khoảng giữa sáng, những tấm biển to tướng được đặt khắp nơi trong trường, không chỉ ở phòng thông báo, mà cả ở khắp các hành lang và lớp học nữa. THEO LỆNH CỦA THANH TRA CAO CẤP TRƯỜNG HOGWARTS Bất kỳ học sinh nào được thấy xuất hiện trên tờ tạp chí Kẻ-nguỵ-biện sẽ bị đuổi học. Quyết định trên tuân theo Sắc Lệnh Giáo Dục Số Hai Mươi Bảy. Đã ký: Dolores Jane Umbridge, Thanh tra Cấp cao * Vì lý do nào đó, mỗi lần Hermione bắt gặp một trong số mấy cái bảng là cô lại cười thích thú. &quot;Chính xác là bạn đang hạnh phúc về cái gì vậy?&quot; Harry hỏi cô bé. &quot;Ôi, Harry, bạn không thấy sao?&quot; Hermione thốt lên. &quot;Nếu bà ấy có thể làm một thứ để chắc chắn tuyệt đối là mỗi cá nhân trong trường này sẽ đọc bài phỏng vấn của bạn, thì thứ này đã làm vậy đó! &quot; Và có vẻ là Hermione hoàn toàn đúng. Cho đến cuối ngày, mặc dù Harry chẳng nhìn thấy một mẫu của tờ Kẻ-nguỵ-biện ở bất cứ nơi nào trong trường, nhưng dường như toàn bộ mọi người đều đang trích dẫn bài phỏng vấn với nhau. Harry nghe thấy họ thì thầm về nó trong khi đang xếp hàng bên ngoài lớp học, bàn luận về nó suốt giờ ăn trưa và sau những tiết học, trong khi đó Hermione thậm chí còn tường thuật là mấy cô gái trong nhà vệ sinh nữ cũng nói về chuyện đó khi cô bé vào đó trước tiết Ngôn-ngữ-cổ (Ancient Runes). &quot;Rồi họ phát hiện ra mình, và rõ ràng họ biết là mình biết bạn, vì vậy họ đặt cho mình bao nhiêu là câu hỏi dồn dập,&quot; Hermione kể cho Harry, đôi mắt sáng lên,&quot; Và Harry, mình nghĩ họ tin bạn, mình thật sự tin đấy, mình nghĩ cuối cùng họ cũng bị thuyết phục rồi! &quot; Trong lúc đó, Giáo sư Umbridge oai vệ bước đi khắp trường, bắt ngẫu nhiên nhiều học sinh và yêu cầu họ mở hết sách và những cái túi ra: Harry biết rằng bà đang tìm những bản copy tờ Kẻ-nguỵ-biện, nhưng những học sinh đã đi trước bà vài bước rồi. Các trang báo phỏng vấn Harry đã được niệm phép sao cho những người khác ngoại trừ chủ nhân của nó chỉ thấy toàn những đoạn trích từ sách giáo khoa, hay bị xóa trắng cho tới khi những đứa trẻ muốn đọc lại. Dường như là tất cả mọi người trong trường đều đã đọc nó. Các giáo viên tất nhiên cũng bị cấm đến việc đề cập bài phỏng vấn bởi vì Sắc lệnh Giáo dục số hai mươi sáu, nhưng họ đều tìm được cách bày tỏ cảm nghĩ giống nhau về nó. Giáo sư Sprout tặng nhà Gryffindor hai m­ươi điểm vì Harry chuyển cho bà một cái chậu tư­ới cây; Giáo sư Flitwick tư­ơi c­ười ấn cho nó một hộp Chuột-đường-chít-chít (squeaking sugar mice) vào cuối tiết Bùa-Chú, và nói, &quot;Shuỵtt! &quot;rồi thúc giục nó ra về; còn Giáo sư Trelawney đã xúc động đến nổi khóc nức nở trong suốt buổi học Tiên-tri và có lời tuyên bố khiến cả lớp giật mình là không đồng ý với bà Umbridge, bà nói rằng Harry rốt cuộc sẽ không phải chết sớm đâu, mà sống đến già nua, rằng nó sẽ trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật và có đến cả tá con. Nhưng điều làm Harry hạnh phúc nhất là khi Cho bắt kịp nó trong lúc nó đang khẩn trương đến lớp Biến-hình (Transfiguration) vào ngày hôm sau. Trư­ớc khi Harry kịp biết điều gì đang xảy ra thì cô bé đã nắm lấy tay nó và ghé sát vào tai nó thổn thức: &quot;Harry à, mình thực sự... thực sự muốn xin lỗi bạn... bài phỏng vấn đó... nó thật can đảm... nó đã làm mình khóc.&quot; Nó thấy thật có lỗi khi nghe cô ấy nói đã khóc nhiều như thế (vì nó), nhưng nó cũng cảm thấy vui vì hai đứa đã nói chuyện thân mật lại rồi, thậm chí còn tuyệt hơn khi cô bé hôn lên má nó trước khi lại vội vã chạy đi. &amp;lt;Wá tuyệt là đằng khác 8-(&amp;gt; Và không thể tin được, khi nó bước ra khỏi phòng học môn Biến-hình thì không còn điều gì có thể tối đẹp hơn có thể xảy ra: Seamus bư­ớc ra khỏi hàng để giáp mặt với nó. &quot;Mình chỉ muốn nói,&quot; Seamus nói lầm bầm, liếc mắt nhìn cái đầu gối trái của Harry,&quot; mình tin bạn. Và mình đã gửi một bản sao của tạp chí đó cho má mình rồi. Nếu bất cứ điều gì cần để làm cho hạnh phúc của Harry trọn vẹn hơn hết, đó là phản ứng của Malfoy, Crabbe và Goyle. Harry thấy chúng chụm đầu với nhau vào buổi chiều ngày hôm sau trong thư viện; đứng với một thằng bé hốc hác mà Hermione thì thầm tên là Theodore Nott. Chúng nhìn quanh Harry trong khi nó đang tìm trên kệ cuốn sách Triệt-tiêu-từng-phần (Partial Vanishment) mà nó cần: Goyle bẻ ngón tay răng rắc đầy‎ đe dọa và Malfoy thì thầm cái gì đó với Crabbe, hẳn là rất xấu xa. Harry biết rõ tại sao chúng lại hành động như vậy: nó đã nêu tên cha của bọn chúng, gọi họ là những Tử-thần-thực-tử. &quot;Và đoạn hay nhất,&quot; Hermione hoan hỉ thì thầm, trong khi chúng rời thư viện, &quot;là chúng không thể cự cãi với bạn, vì chúng không thể thừa nhận là chúng đã đọc bài báo! Hơn nữa thì, Luna nói với Harry trong bữa ăn tối rằng chưa có số nào của tờ Kẻ-ngụy-biện bán hết nhanh như thế. &quot;Ba sẽ cho tái bản!&quot; cô bé nói với Harry, đôi mắt mở to xúc động. &quot;Ba không thể tin được, ông nói người ta dường như còn khoái chuyện này hơn cả chuyện về lũ Snorkacks sừng gãy nữa! Harry là một anh hùng trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor đêm ấy. Một cách táo bạo, Fred và George đã ếm một bùa Phóng lớn lên bìa trước tờ Kẻ-Ngụy-Biện và treo nó lên tường, thỉnh thoảng nói vài thứ kiểu như­ &quot;BỘ LÀ NHỮNG THẰNG KHỜ&quot; và &quot;ĂN PHÂN ĐI, UMBRIDGE&quot; trong một giọng âm vang. Hermione không thấy mấy thứ này buồn cười; Cô bé nói cô bị quấy rầy không tập trung được, kết quả là cô bé bực tức đi ngủ sớm. Harry phải thú nhận rằng tấm poster không còn buồn c­ười nữa sau một giờ hoặc hai giờ, đặc biệt khi bùa âm vang bắt đầu biến mất, nó chỉ đơn thuần hét to những từ rời rạc như ­&quot;PHÂN&quot; và &quot;UMBRIDGE&quot; với những khoảng càng lúc càng gần và tiếng nói thì cao dần lên. (Newbie starts here! à Sun King&quot;s made last corrections on 8/4/2003 3:52 PM) Thật ra, đầu nó bắt đầu đau buốt và vết sẹo của nó đang rát bỏng lần nữa. Để thoả mãn mong đợi của mọi người xung quanh, yêu cầu nó kể lại cuộc phỏng vấn không biết bao nhiêu lần, nó nhận thấy nó quá cần đi ngủ sớm. Khi Harry đi lên ký túc xá thì nơi này hoàn toàn vắng vặng. Nó áp trán vào tấm kính mát lạnh cạnh giường một lúc; việc này làm cho vết sẹo của nó có phần dịu đi. Rồi nó thay đồ và lên giường, ước rằng cơn nhức đầu biến mất. Nó cảm thấy hơi mệt. Nó cuộn người về một phía, nhắm mắt lại, và gần như là ngủ thiếp đi ngay. Nó nằm nghiêng mình, mắt nó nhắm nghiền, nó lại chìm vào giấc ngủ... ...Nó đang đứng trong bóng tối, chỉ có vài ngọn nến le lói thắp sáng cho căn phòng kín như bưng này. Đôi tay của nó siết chặt vào cái thành ghế ở phía trư­ớc. Đôi bàn tay ấy có những ngón tay dài ngoằng và trắng như­ thể chúng chưa được tiếp xúc ánh sáng mặt trời trong nhiều năm rồi, nhợt nhạt khi phản chiếu lại với màu nhung tối của cái ghế và trông như những cái chân nhện khổng lồ. Đằng trước cái ghế, nơi vẫn chiếu sáng bởi những ngọn nến kia và cũng là nơi mà một gã khác đang quỳ sụp trước nó - một kẻ mặc chiếc áo chùng đen. &quot;Dường như ta đã được một lời khuyên tệ hại­,&quot; Harry nói bằng một nói giọng sắc lạnh trộn lẫn với cơn giận dữ. &quot;Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho kẻ bầy tôi,&quot; gã đàn ông đang quỳ trên sàn rên rỉ . Những ngọn nến vẫn chập chờn chiếu sáng phía đầu hắn. Hắn có vẻ đang thật sự sợ hãi. &quot;Ta không khiển trách ngươi đâu, Rookwood,&quot; Harry vẫn nói bằng cái giọng sắc lạnh, tàn bạo ấy. Nó đã thôi siết chặt vào thành ghế, bắt đầu đi vòng quanh ghế rồi tiến lại gần ngư­ời đàn ông co rúm trên sàn nhà, cho đến khi nó đứng thẳng trước gã đó trong bóng tối, nhìn xuống từ một tầm cao hơn so với bình thường. &quot;Ngươi có tin chắc vào lập luận của ngươi không , Rookwood?&quot; Harry hỏi. &quot;Vâng, thưa Chủ nhân, vâng... Kẻ bầy tôi xét ... xét cho cùng đã làm việc trong uỷ ban...&quot; &quot;Avery nói với ta rằng Bode có thể đã lấy nó đi.&quot; &quot;Nhưng Bode chưa bao giờ có khả năng thực hiện được điều đó, thưa Chủ nhân... Bode biết rằng hắn không thể... chắc chắn, vì thế nên hắn tìm cách chống lại lời nguyền Độc-đoán (Imperius) của Mafloy.&quot; &quot;Đứng lên nào, Rookwood,&quot; Harry thì thầm. Hắn ta gần như tuân lệnh trong sự vội vã và sợ hãi. Trên mặt hắn ta có những vết sẹo hằn sâu; những những vết sẹo ấy được phơi bày dưới ánh nến mập mờ. Và hắn vẫn tiếp tục cúi khom xuống ngay cả khi đứng, cứ như thể là một cây cung, hắn liếc nhìn Harry đầy sợ hãi. &quot;Ngươi đã hành động đúng khi kể cho ta nghe điều này,&quot; Harry nói. &quot;Rất đúng đấy... Dường như ta đã phí hàng tháng trời cho những kế hoạch vô ích kia,... nhưng không hề gì... chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa, ngay từ bây giờ. Ngươi đã có sự biết ơn của ta – Chúa tể Voldemort đó, Rookwood...&quot; &quot;Vâng, thưa Chủ nhân... vâng,&quot; Rookwood thở hổn hển, giọng nói khản đặc của hắn như được xoa dịu đôi phần. &quot;Ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của ngươi.Ta sẽ cần tất cả thông tin mà người có thể cung cấp.&quot; &quot;Dĩ nhiên, thưa Chủ nhân, dĩ nhiên... bất cứ cái gì...&quot; &quot;Rất tốt... ngươi đi được rồi.&quot;. &quot;Gọi Avery đến đây. &quot; Rookwood vội vã cúi đầu và rút lui, đi xuyên qua một cái cửa và rồi hắn biến mất. Còn một mình trong phòng tối om, Harry đang tiến về phía bức tường. Vết nứt trên tường đang treo một tấm gương cũ kĩ dơ bẩn phản chiếu lờ mờ những hình bóng. Harry tiến lại gần hơn. Hình ảnh phản chiếu ấy trở nên rõ ràng và lớn hơn trong bóng tối... Một bộ mặt trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu... đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử chỉ như một khe hở... &quot;KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG! &quot; &quot;Gì thế?&quot; một tiếng hét bên cạnh. Harry quay cuồng điên dại, bị vướng vào tấm rèm và rớt khỏi giường. Ngay sau đó vài giây, nó vẫn không biết mình đang ở đâu; Nó tin chắc rằng nó vừa nhìn thấy một gương mặt trắng dã như cái­ đầu lâu hiện ra lờ mờ trong bóng tối, rồi nó nghe loáng thoáng giọng của Ron. &quot;Cậu có thể dừng cái trò kỳ cục của cậu không, để mình có thể gỡ cậu ra khỏi cái đám này!&quot; Ron giật chiếc màn ra từng mảnh và Harry ngước mặt nhìn chằm chằm vào Ron dưới ánh trăng, nó cảm thấy cái sẹo của mình đang đau rát. Ron trông như thể còn đang ngái ngủ; Một tay của nó đã lòi ra khỏi chiếc áo chùng. &quot;Có người nào đó bị tấn công hả? &quot;Ron vừa hỏi vừa kéo mạnh bàn chân của Harry. &quot;Phải ba mình không? Vẫn con rắn đó hả? &quot;Không - mọi ngư­ời vẫn ổn - &quot;Harry thở hổn hển, dường như trán nó đang bị nung trên lửa.&quot;Ờ... Avery thì không ... hắn ta đang gặp rắc rối... hắn ta đ­ã cung cấp thông tin sai... Voldemort đã thật sự nổi giận.&quot;Harry rền rỉ, run rẩy và rồi nó gục ngã, ngay trên giường, hai tay vẫn không ngớt xoa lên cái sẹo của nó.&quot;Thế nhưng, giờ thì Rookwood đã giúp hắn... và hắn lại đi đúng hướng rồi.&quot; &quot;Cậu đang nói gì thế?&quot; Ron kêu lên một cách sợ hãi. &quot;Ý...‎ ý cậu là... cậu đã đã nhìn thấy &quot;Mình đã là hắn,&quot; Harry nói, duỗi đôi tay ra ngoài bóng tối, đưa chúng ra trước mặt, kiểm tra xem có còn màu trắng chết chóc và mấy ngón tay dài kia không. &quot;Hắn đã gặp Rookwood, một trong những tên Tử-thần-Thực-tử đã trốn khỏi Azkaban, bạn nhớ chứ? Rookwood nói với hắn rằng Bode không thể làm được điều đó. &quot;Làm cái gì? &quot; &quot;Lấy cái gì đó đi... hắn nói Bode đã biết rằng hắn không thể đã làm được... Bode đã bị khống chế bởi lời nguyền Độc-Đoán (Imperius)... Mình nghĩ rằng hắn nói ba của Malfoy đã trù ếm ông ấy.&quot; &quot;Bode bị bỏ bùa để lấy cái gì đó?&quot; Ron nói. &quot;Nhưng – Harry à, đó là cái gì chứ?&quot; &quot;Vũ khí ,&quot; Harry kết luận &quot;Mình biết.&quot; Cánh cửa ký túc xá mở ra; Seamus và Dean bước vào. Harry nhanh chóng đu chân lên giường. Nó không muốn những thứ đã xảy ra bị nhìn thấy, Seamus chỉ vừa mới thôi nghĩ rằng Harry là một thằng khùng. &quot;Có phải bạn nói rằng,&quot; Ron rì rầm, ghé sát đầu về phía Harry vờ như đang giúp Harry rót nước từ cái bình trên bàn bên cạnh, &quot;bạn đã là ư? &quot;Ừ, &quot; Harry thầm thì. Ron cầm cái bình tu ừng ục một cách vô ích; Harry nhìn thấy nước chảy ra từ cằm của Ron rồi chảy xuống ngực của nó. &quot;Harry à,&quot; nó nói, trong khi Seamus và Dean đang gây ồn ào vì chúng đang cởỉ áo chùng và nói chuyện, &quot;bạn phải kể cho... –&quot; Mình sẽ không kể cho ai đâu, &quot;Harry nói ngắn gọn. &quot;Mình có thể đã không thấy việc đó nếu mình thực hiện được Phép Phong Tỏa Trí (Occlumency). Đáng ra mình phải học để chấm dứt tất cả những chuyện như thế này. Đó là những gì họ muốn.&quot; Harry dùng &quot;họ&quot; dường như để ám chỉ đến cụ Dumbledore. Nó trở lại giường, cuộn mình và quay lưng lại với Ron, rồi một lúc sau nó nghe tiếng cót két phát ra từ tấm đệm của Ron, Ron đã ngủ lại rồi. Vết sẹo của Harry dường như bắt đầu bùng cháy; Nó cắn mạnh vào cái gối để ngăn bản thân nó không la lên nữa. Nó biết, ở đâu đó ngoài kia, Avery đang bị trừng phạt. * Harry và Ron phải đợi cho đến giờ giải lao sáng hôm sao để kể lại cho Hermione chính xác những gì đã xảy ra; tụi nó muốn chắc chắn rằng sẽ không bị nghe lóm. Vẫn đứng ở cái góc sân mát và thoáng như mọi lần, Harry kể từng chi tiết mà nó còn nhớ cho Hermione. Khi nó kết thúc câu chuyện, cô bé vẫn trầm ngâm trong chốc lát, nhưng lại đang nhìn chằm chằm một cách khó chịu vào trò quậy phá của Fred và George, cả hai đều ngu ngốc và họ lại đang bán những chiếc mũ ma thuật dưới lớp áo chùng ở phía kia sân trường. &quot;Vì thế mà chúng giết ông ta ,&quot; cô ấy lặng lẽ nói, cuối cùng thì cũng thôi ngó trừng trừng vào Fred và George. &quot;Khi mà Bode cố gắng lấy trộm thứ vũ khí này, cái gì đó buồn cư­ời xảy đến với ông ấy. Mình nghĩ rằng hẳn đó là câu thần chú phòng thủ được ếm lên nó, hoặc xung quanh nó, để không cho người khác đụng vào. Đó là lí do tại sao ông ta ở St Mungo, đầu óc ông ta trở nên rất kì cục và ông ta không thể nói. Nhưng mấy bạn có nhớ thầy thuốc nói với chúng ta cái gì không? Ông ta đang phục hồi. Và chúng không thể liều lĩnh khi mà ông ta đang dần hồi phục phải không? Mình nghĩ là cú sốc khi ông ta chạm vào thứ vũ khí đó, đã giải lời nguyền độc-đoán. Một lần nữa ông ta đã lên tiếng, ông đã giải thích việc ông ta đang làm? Chúng sẽ biết ông ta được gởi đi là để ăn cắp vũ khí. Và vì thế nên đương nhiên, Lucius Malfoy đã khá dễ dàng khi ếm bùa khống chế ông ấy. Hắn chưa bao giờ bị tống cổ ra khỏi bộ Pháp Thuật phải không? Mình còn nghe nói hắn ta thậm chí còn lượn lờ quanh Bộ cả ngày hôm đó . Harry nói &quot;Bên trong - đợi chút...&quot; nó nói chậm rãi. &quot;Hắn ta ở trong Ban Cơ mật trong những ngày ấy! Ba của bạn nói bác ấy đã cố gắng lẻn vào để cố tìm ra chuyện gì đã xảy ra trong phiên tòa của mình, nhưng mà nếu - &quot; &quot;Ông Sturgis! &quot;Hermione há hốc miêng, nhìn sửng sốt. &quot;Hả? &quot;Ron bối rối đáp trả. &quot;Sturgis Podmore - &quot;Hermione hối hả, &quot;bị bắt vì đã cố vượt qua một cánh cửa! Lucius Malfoy chắc cũng ếm bùa ông ấy rồi! Mình cược rằng hắn làm điều đó đúng cái ngày bạn thấy hắn ở đấy ấy. Có phải Sturgis dùng chiếc áo choàng vô hình của thầy Moody, đúng không? Vậy... Điều gì sẽ xảy ra nếu như ông ta đang canh giữ trước cửa, vô hình, và có lẽ Lucius đã nghe thấy ông ta đi lại - hoặc đoán có ngư­ời nào đang ở đó - hoặc chỉ thử ếm lời nguyền đôc đoán lên để xem có ai canh cánh cửa đó không? Như­ vậy là khi Sturgis có một cơ hội tiếp theo - có lẽ khi ông ta đến phiên trực lần sau – ông lại cố đột nhập vào bên trong để trộm vũ khí cho Voldemort – Ron à - Trừ phi ông ta bị bắt và gửi đến ngục Azkaban...&quot; Hermione nhìn chằm chằm vào Harry. &quot;Và bây giờ Rookwood nói cho Voldemort làm sao để lấy vũ khí?&quot; &quot;Mình không nghe hết được cuộc trò chuyện, nhưng nghe có vẻ như thế,&quot; Harry nói. &quot;Rookwood đã làm việc ở đó... Voldemort có thể sẽ cài Rookwood để thực hiện điều đó? &quot; Hermione gật đầu, hình như vẫn đang suy nghĩ lung lắm. Rồi, khá bất ngờ, cô nói, &quot;Nhưng bạn không nên thấy những chuyện này chút nào, Harry. &quot; &quot;HẢ? &quot;nó giật nảy. &quot;Bạn phải học để tránh những điều này vào tâm trí, &quot;Hermione bất ngờ nói nghiêm khắc. &quot;Mình biết, mình biết , &quot;Harry nói. &quot;Nhưng mà - &quot; &quot;Tốt rồi, mình nghĩ rằng chúng ta chỉ cần thử quên đi những gì bạn đã thấy&quot; Hermione nói chắc nịch. &quot;Và ngay từ bây giờ bạn hãy dồn tâm trí và công sức cho Phép Phong Tỏa đi.&quot; Harry thực sự nổi giận với Hermione đến nổi nó hầu như không nói gì với cô ấy trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm ấy, lại thêm một ngày tồi tệ. Khi mọi người thôi bàn tán về cuộc đào tẩu của những tên Tử-thần-Thực-tử ở mấy hành lang, thì họ lại cười nhạo sự tệ hại của đội Quidditch nhà Gryffindor trong trận đấu với đội nhà Hufflepuff; lũ nhà Slytherins vẫn tru lên ôm ổm hát &quot;Weasley là vua của chúng ta&quot;, vì quá liên tục như thế nên ông Filch phát cáu lên và tuyên bố cấm hẳn chúng hát tại các hành lang. Tuần này cũng chẳng khá như nó tưởng. Harry nhận thêm hai điểm D ở môn Độc-Dược; nó ở trong trạng thái căng thẳng vì Hagrid có thể bị đuổi và nó chẳng thể tự ngăn mình nghĩ đến cái giấc mơ mà nó trở thành Voldemort - tuy thế nó không đề cập chuyện đó với Ron và Hermione nữa; nó không muốn nhận thêm những lời lên lớp từ Hermione. Nó mong muốn, thực sự mong rằng nó có thể tâm sự với chú Sirius về câu chuyên của nó, tuy nhiên điều đó thật sự là cả một vấn đề, vì thế nó cố xua đuổi ‎ý nghĩ ra khỏi đầu. Nhưng thật không may, ngay cả đầu óc nó cũng không phải là một nơi an toàn. &quot;Dậy đi, Potter. &quot; Hai tuần sau giấc mơ về Rookwood, lại một lần nữa, nó thấy mình đang quỳ trên sàn văn phòng thầy Snape, cố gắng giũ sạch đầu óc. Một lần nữa, thầy Snape bắt nó hồi tưởng lại các kí ức gần đây và thu được hầu hết là những lần nó bị Dudley và băng của nó làm nhục trước lớp lúc còn ở trường tiểu học. Kí ức cuối cùng, &quot;Snape nói. &quot;Nó là cái gì? &quot; &quot;Con không biết, &quot;Harry nói trong sự mỏi mệt từ đầu đến chân. Nó nhận thấy càng lúc càng khó để thoát ra khỏi những âm thanh và hình ảnh hỗn độn mà Snape liên tục gọi về.&quot;Thầy muốn nói đó là lần anh họ của con cố nhốt con trong toilet? &quot; &quot;À không , &quot;Snape nhẹ nhàng nói. &quot;Ý ta là ký ức về một gã đang quỳ sụp trong một căn phòng tối...&quot; &quot;Chẳng... có gì cả đâu, &quot;Harry nói. Đôi mắt đen lạnh lùng của Snape nhìn xoáy vào Harry. Nhớ lại những gì thầy Snape đã nói ánh mắt đóng vai trò cốt yếu trong phép Legilimency (Phép Khiển Tâm) , Harry chớp mắt và nhìn đi chỗ khác. &quot;Làm sao mà gã đàn ông đó và căn phòng đó lại có trong đầu mi hả, Potter&quot; Snape nói. &quot;Nó... - &quot;Harry vừa nói vừa nhìn khắp nơi trừ Snape, &quot;Nó... chỉ là một giấc mơ của con thôi.&quot; &quot;Một giấc mơ? &quot;Snape lặp lại. Một thoáng ngưng đọng và Harry nhìn chằm chằm vào một con cóc chết lớn ình nằm lơ lửng trong một lọ chất lỏng màu tía. &quot;Mi có biết tại sao chúng ta ở đây hay không, Potter? &quot;Snape rít lên khe khẽ đầy độc địa.&quot;Mi có biết rằng tại sao ta phải bỏ những buổi tối để làm cái công việc chán ngắt nay không? &quot; &quot;Dạ, &quot;Harry nói khó nhọc. &quot;Nhắc lại cho tôi tại sao chúng ta ở đây, Potter.&quot; &quot;Để con có thể học Phép Phong Tỏa , &quot;Harry nói, bây giờ nó nhìn tới con lươn chết. &quot;Chính xác, Potter. Và tuy là mi kém thông minh - &quot;Harry nhìn lại Snape, căm thù ông ta&quot;- Ta nghĩ rằng sau hơn hai tháng học phép mi cũng phải có chút tiến bộ rồi chứ. Còn có bao nhiêu giấc mơ về Chúa tể Hắc ám nữa? &quot;Chỉ có một thôi, &quot; Harry nói dối . &quot;Có lẽ,&quot; Snape nói khi đôi mắt đen tối lạnh lẽo nheo lại nhìn vào Harry, &quot;có lẽ mi thật sự thích thú mấy ảo ảnh và giấc mơ này phải không, Potter? Có thể chúng làm mi cảm thấy mình đặc biệt - quan trọng? &quot;Không, không phải, &quot;Harry nói, quai hàm nghiến chặt và những ngón tay của nó nắm chặt lấy cây đũa phép. &quot;Thế thì tốt, Potter,&quot; Snape nói một cách lạnh lùng, &quot;Bởi vì mi chẳng đặc biệt mà cũng chẳng quan trọng, và cũng chẳng cần mi để khám phá xem Chúa tể Hắc ám đang nói với những tên Tử-thần-Thực-tử của hắn cái gì. &quot; &quot;Không... đó là việc của thầy, phải không? &quot;Harry hỏi thẳng thừng ông ta. Nó đã không suy nghĩ về lời nói; điều đó đã làm Snape bùng nổ. Sau một hồi lâu họ nhìn nhau chòng chọc, Harry tin rằng nó đã đi quá xa. Nhưng thật là lạ, dường như lão ta tỏ vẻ hài lòng ra mặt khi lão đáp trả. &quot;Ô vâng, Potter à,&quot; lão nói, đôi mắt ông ta lóe sáng. Đó là công việc của ta. Bây giờ, nếu cậu đã sằn sàng, thì chúng ta sẽ bắt đầu lần nữa. &quot; Ông ta nâng đũa phép lên: &quot;Một- hai- ba – Legilimens&quot; Một trăm tên Giám ngục (Dementors) đang ào ào nhào về phía Harry băng ngang qua cái hồ chỗ khu đất... nó ngẩng lên tập trung... Chúng đang tiến lại gần hơn... Nó có thể nhìn thấy những khoảng đen thui dư­ới những cái mũ trùm đầu của chúng... thế mà nó cũng thấy Snape đứng phía trước nó, nhìn chằm chằm vào mặt nó, lầm bầm nói trong hơi thở của lão... và bằng cách nào đó, Snape càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, và lũ Giám ngục càng trở nên yếu ớt hơn... Harry giơ lên cây đũa phép của nó lên. &quot;Protego&quot; (&quot;Thần hộ mệnh hiện hình!&quot;) Snape lảo đảo - đũa phép văng ra xa khỏi Harry - và bất ngờ trong đầu Harry hiện ra những kí ức không phải của nó: Một ngư­ời đàn ông có mũi khoằm đang quát một phụ nữ đang run rẩy, trong khi một nó bé tóc đen đang khóc lóc tại 1 góc khác... Rồi một gã thanh niên béo ị ở một mình trong cái phòng ngủ tối om, chỉ đũa phép ông ta lên trần nhà, và rồi một cây chổi bay thẳng xuống... cô gái thì cười phá lên khi thằng bé gầy gò kia cố gắng leo lên cán chổi thần – &quot;ĐỦ RỒI! &quot; Harry cảm thấy như thể nó vừa bị đẩy mạnh vào ngực; nó lảo đảo bư­ớc lùi vài bước, va trúng cái kệ treo trên tư­ờng và nó nghe thấy cái gì đó kêu răng rắc. Snape đang giận run lên, khuôn mặt thì trắng bệch ra. Phía sau chiếc áo choàng của Harry ướt đẫm. Một trong những chiếc bình đằng sau nó đã vỡ tan khi nó té lên; thứ chât lỏng nhầy nhụa bên trong đang chảy ra khỏi cái bình. &quot;Reparo (Phục hồi),&quot; Snape rít lên, và cái bình tự bịt kín lại ngay lập tức. “Rất khá, Potter... đã có nhiều tiến bộ...&quot; hơi hổn hển, Snape sắp sếp lại mấy bình thuốc độc để có thời gian cất giữ lại mấy ý nghĩ trước khi bắt đầu lại bài học, cứ như thể lão đang kiểm tra xem chúng còn ở đó không. &quot;Ta không nhớ là đã nói với mi về cách sử dụng bùa Chống Mê hoặc... tuy nhiên không thể hoài nghi về tính hiệu quả của nó...&quot; Harry không nói gì cả; Nó cảm thấy nói bất kì điều gì vào lúc này cũng sẽ rất nguy hiểm.Nó chắc rằng nó đã thâm nhập vào kí ức của Snape, hẵn là nó vừa nhìn thấy cảnh tượng hồi nhỏ của thầy Snape. Thật không dễ chịu gì khi nghĩ rằng chú nhóc nhỏ bé đã khóc lóc khi chứng kiến cảnh cha mẹ nó cãi nhau lại đang đứng rành rành phía trước nó và nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm. &quot;Chúng ta hãy thử lần nữa chứ?&quot; Snape nói. Harry cảm thấy một sự rùng mình sợ hãi; nó chuẩn bị phải nói ra những gì đã xảy ra. Họ bước lùi lại vào đúng vị trí những cái bàn giữa họ, Harry cảm thấy nó sẽ khó có thể làm rỗng cái đầu vào lúc này. &quot;Ta sẽ đếm từ một đến ba, &quot;Snape nói, rồi nâng đũa phép của lão lên lần nữa. &quot;Một – hai... &quot; Harry không có đủ thời gian để sắp xếp lại các kí ức của mình trước khi Snape thét lên, &quot;Legidimens!&quot; Nó chạy rầm rầm dọc theo hành lang về phía Cục Bí Ẩn, vượt qua bức tường đá, vượt qua những ngọn đuốc - Cánh cửa đen trơn càng lúc càng trở nên rõ ràng và lớn hơn bao giờ hết; nó chuyển động nhanh như muốn tông vào cánh cửa, nó chỉ còn cách cái cửa vài foot và nó có thể thấy cái khe sáng xanh nhạt ấy - Cánh cửa đã mở tung rồi! Cuối cùng thì nó đã đi qua cánh cửa, bên trong là căn phòng tròn với tường màu đen – sàn nhà màu đen được chiếu sáng bằng những ngọn nến màu xanh, và chung quanh nó có rất nhiều cánh cửa khác - nó cần phải tiếp tục – nhưng nó cần đi vào cánh cửa nào? &quot;POTTER!&quot; Harry mở mắt ra, nó nằm thẳng cẳng dưới sàn, chẳng có chút ký ức nào là mình đã ở đó, đang thở hổn hển như thể nó thực sự chạy dọc suốt chiều dài hành lang của Cục Bí Ẩn, thật sự đã lướt qua cái cửa đen và tìm thấy căn phòng tròn đó. “Tự giải thích đi! &quot;Snape đang đứng trước nó, nói một cách giận dữ. &quot;Con... không biết chuyện gì đã xảy ra, &quot;Harry đứng dậy và nói một cách thành thật. Đầu nó u lên một cục ở phía sau chỗ nó đập xuống đất và nó cảm thấy đau nhức. &quot;Con chưa từng nhìn thấy điều đó tr­ước đây. Ý con là... con đã nói với thầy, là con mơ thấy một cánh cửa nhưng chưa từng vào đó bao giờ. &quot;Ngươi đã không đủ chăm chỉ! &quot; Vì lí do nào đó mà Snape có vẻ giận dữ còn hơn cả hai phút trước, khi mà Harry đã xem được kí‎ ‎ức của ông. &quot;Ngươi thật là lười biếng và ­cẩu thả, Potter ạ, hơi đáng kinh ngạc là Chúa tể Hắc ám... &quot; &quot;Thầy có thể cho em biết vài thứ được không? &quot;Harry nói một cách giận dữ. &quot;Tại sao thầy gọi Voldemort là Chúa tể Hắc ám ? Con chỉ từng nghe thấy những tên Tử-thần-Thực-tử gọi hắn như thế mà thôi. Snape há hốc miệng trong giây lát – và rồi bỗng có tiếng một phụ nữ hét lên từ đâu đó ngoài căn phòng. Snape đẩy cái đầu mạnh lên trên; lão ta nhìn chằm chằm xuống trần nhà. &quot;Chuyện gì thế..?&quot; lão ta thì thầm. Harry có thể nghe thấy một chấn động nhỏ từ nơi mà nó nghĩ có thể là Tiền Sảnh. Snape nhìn xung quanh Harry, nhăn mặt. &quot;Ngươi có nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường trên đường xuống đây không, Potter? &quot; Harry lắc đầu. Đâu đó phía trên, người phụ nữ ấy lại thét lên 1 lần nữa. Snape sải bước ra khỏi văn phòng của lãoa, đũa phép của lão vẫn được nắm chặt trong tư thế sẵn sàng, và quét một cái nhìn. Harry do dự trong chốc lát, rồi cũng đi theo. Những tiếng hét ấy đúng là vọng ra từ Tiền Sảnh, càng lúc càng nghe thấy rõ hơn hơn khi Harry tiến lại gần bức tường đá từ hầm tối của Snape. Khi nó đến nơi nó nhận ra rằng Đại Tiền Sảnh đã đầy nhóc; quá nhiều học sinh đã làm đầy ứ Đại Sảnh, nơi mà bữa ăn tối vẫn đang được tiến hành, để xem điều gì đang xảy ra; những người khác đã nhồi kẹt cầu thang đá hoa cương. Harry vội vã tiến lên phía trư­ớc xuyên qua một lũ học sinh của Nhà Slytherins cao lớn và nhận thấy rằng những người xem đang đứng thành một cái vòng lớn, một số nhìn có vẻ bị sock, số khác thậm chí còn sợ hãi. Giáo sư McGonagall trực tiếp đối diện với nó ở phía kia Sảnh; trông cứ như thể những gì bà đang thấy làm cho bà muốn ốm. Giáo sư Trelawney đang đứng giữa Đại Tiền Sảnh với cây đũa phép trên một tay và một chai rượu rỗng ở tay kia, trông điên rồ hoàn toàn. Tóc bà dựng đứng lên, đôi kính nằm lệch khiến một mắt bà trông to hơn mắt kia; Vô số những khăn chùng và khăn quàng kéo lê lộn xộn từ vai bà, tạo nên ấn tượng bà vừa mới ngã lên mớ lùng bùng khăn đó.Hai cái rương bự nằm trên sàn nhà bên cạnh bà, một cái lộn ngược; Trông rất có thể là nó đã được ném xuống những bậc thang phía sau bà. Giáo sư Trelawney đang nhìn chằm chằm, trông rất kinh hãi, vào cái gì đó Harry không thể nhìn thấy nhưng mà có vẻ như nằm ở chân cầu thang. &quot;Không !&quot; bà rít lên. &quot;Không ! Điều này không thể xảy ra... nó không thể... ta không chấp nhận nó được! &quot;Bà không thấy là nó đang đến đấy sao?&quot; một giọng cao lanh lảnh cất lên, với vẻ vui thích một cách tàn nhẫn, và Harry, đang tiến chậm về phía phải, nó nhận thấy rằng nỗi khiếp sợ của Giáo sư Trelawney chẳng chăng gì khác ngoài Giáo sư Umbridge. &quot;Dù không đủ khả năng thậm chí chỉ việc dự báo được thời tiết ngày mai, bà hẳn nhận ra rằng màn trình diễn của bà thật kém cỏi trong suốt thời gian thanh tra của tôi, mà chẳng có chút cải thiện nào, chắc chắn dẫn đến tất yếu bà sẽ bị sa thải!&quot; &quot;Bà kh - không thể! &quot;Giáo sư Trelawney gào lên, nước mắt trào ra chảy xuống mặt từ phía sau đôi kính to bự, &quot;Bà không thể sa thải tôi được! Tôi đã ở đ-đây 16 năm nay rồi! H - Hogwarts là n-nhà của tôi! &quot; &quot;Thì nó vẫn là nhà của bà,&quot; Giáo sư Umbridge nói, và làm Harry cảm thấy ghê tởm khi nó nhìn thấy vẻ mặt thích thú của bà lúc nhìn Giáo sư Trelawney quỳ sụp xuống một trong những cái va li, khóc nức nở, &quot;cho đến trước đây một giờ, khi Bộ trưởng bộ Phép thuật phê chuẩn lệnh sa thải bà. Bây giờ thì hãy vui lòng đi khỏi Đại sảnh này. Bà đang gây khó khăn cho chúng tôi. &quot; Nhưng bà ta vẫn đứng đó và quan sát, với một vẻ mặt hau háu lộ rõ sự thích thú, khi Giáo sư Trelawney rùng mình và rền rỉ, lay chiếc vali của bà ra trước rồi lại lay ngược lại trong sự đau buồn tột độ. Harry nghe thấy những lời thổn thức và than vãn bên trái và nhìn xung quanh. Lavender và Parvati, cả hai đang ôm chầm lấy nhau mà khóc thút thít. Rồi nó nghe thấy tiếng những bư­ớc chân. Giáo sư McGonagall lách qua đám người xem, tiến thẳng về phía Giáo sư Trelawney và cố vỗ về Giáo sư Trelawney trong khi rút ra một cái khăn tay to từ trong áo chùng. Thôi, thôi, Sybill... Bình tĩnh nào... hỉ mũi đi... nó không tồi tệ như chị nghĩ đâu... chị sẽ không phải rời Hogwarts...&quot; &quot;Ô, thật sao, Giáo sư McGonagall?&quot; Umbridge nói bằng một giọng nói tàn nhẫn đến kinh người. &quot;Và bà lấy quyền gì mà phát biểu điều đó... ?&quot; &quot;Quyền ở tôi,&quot; một tiếng nói trầm cất lên. Cánh cửa bằng gỗ sồi mở tung ra. Học sinh đứng cạnh đấy vội vàng dạt ra khi cụ Dumbledore xuất hiện từ lối ra vào. Harry không thể biết được cụ đã làm gì ngoài kia, nhưng cảnh tượng cụ đứng ở cánh cửa trông thật ấn tượng, tương phản với cái cảnh tối tăm kì quặc này. Rời cánh cửa đang mở rộng phía sau, cụ tiến đến phía trước xuyên qua cái vòng khán giả và tiến về phía Giáo sư Trelawney, đang run sợ và giàn giụa nước mắt trên cái rương, Giáo sư McGonagall ngồi bên cạnh. &quot;Ở ông à, Giáo sư Dumbledore?&quot; Umbridge nói bằng một giọng cười khảy khó chịu. &quot;Tôi e rằng ông không hiểu rõ tình huống này rồi. &quot;Tôi có ở đây –&quot; Bà ấy kéo một cuộn giấy da từ bên trong chiếc áo chùng &quot;- Một Sắc lệnh sa thải do chính tôi đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật ký. Dưới những điều khoản của Sắc lệnh giáo dục số Hai mươi ba đã ghi rõ, Thanh tra cấp cao Hogwart có quyền thanh tra, theo dõi và sa thải bất kỳ giáo viên nào không đáp ứng đủ tiêu chuẩn cơ bản của Bộ. Tôi đã quyết định rằng Giáo sư Trelawney sẽ không được làm việc nữa. Tôi đã sa thải bà ấy. Harry cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Dumbledore vẫn tiếp tục mỉm cười. Cụ nhìn xuống Giáo sư Trelawney, người đang khóc nức nở và nghẹt ngào bên chiếc vali. &quot;Bà nói rất đúng, Giáo sư Umbridge. Với cương vị là­ Thanh tra Cấp cao bà có quyền sa thải những giáo viên của tôi. Bà có quyền sa thải họ, nhưng chắc chắn không có quyền đuổi họ ra khỏi lâu đài này . &quot;Tôi e rằng,&quot; Cụ tiếp tục, với một cái cúi đầu lịch sự, vẫn cái sức mạnh tiềm ẩn trong ông Hiệu trưởng, &quot;và tôi thật sự mong muốn rằng Giáo sư Trelawney sẽ tiếp tục sống ở Hogwarts.&quot; Lúc này, Giáo sư Trelawney đã bật cười nho nhỏ, những tiếng nấc của bà cũng không che đậy được nó. &quot;Không - Không , Tôi sẽ... đi, thưa cụ Dumbledore! Tôi sẽ... sẽ... sẽ rời khỏi Hogwarts và... tìm kiếm vận may của mình ở nơi khác - &quot; &quot;Không,&quot; Dumbledore nói 1 cách dứt khoát. &quot; Tôi mong muốn cô ở lại, Sybill à. &quot; Cụ quay sang phía Giáo sư McGonagall. &quot;Tôi có thể nhờ bà đưa Sybill lên gác không, Giáo sư McGonagall? &quot; &quot;Dĩ nhiên là được,&quot; McGonagall nói. &quot;Đi lên chứ , Sybill...&quot; Giáo sư Sprout đến khẩn trương bước ra khỏi đám đông và chụp lấy cánh tay kia của Giáo sư Trelawney. Họ cùng nhau băng qua mặt bà Umbridge và bước lên trên những bậc thang đá hoa cương. Giáo sư Flitwick vội vã đi theo sau họ, đũa phép của ông giơ ra trư­ớc mặt; ông ta khẽ hô &quot; rương ơi bay lên nào!&quot; Và những chiếc rương màu hồng của giáo sư Trelawney được nhấc bỗng lên trong không khí và bay lên cầu thang, Giáo sư Flitwick cũng theo sau. Giáo sư Umbridge đang đứng bất động, nhìn chằm chằm vào Cụ Dumbledore, vẫn đang mỉm cư­ời hiền từ. &quot;Và rồi,&quot; bà ta nói, trong khi cả Đại Tiền Sảnh đang xôn xao, &quot;Ông sẽ làm gì với bà ấy nếu tôi chuẩn bị bổ nhiệm một Giáo viên tiên-tri mới?&quot; &quot;Oh, chẳng có gì đâu, &quot;Dumbledore hào hứng nói. &quot;Bà thấy đấy, tôi đã tìm cho chúng ta một giáo viên Tiên tri mới, và ông ta sẽ thích ở trong túp lều đó.&quot; &quot;Ông đã tìm rồi ư... ?&quot; Umbridge rít lên. &quot;Ông đã tìm..? Cho phép tôi nhắc lại, ông Dumbledore, sắc lệnh Giáo dục số Hai mươi hai... &quot; Bộ có quyền chỉ định một người thích hợp – khi và chỉ khi - Hiệu trưởng không thể tìm ra người thay thế, &quot;cụ Dumbledore nói. &quot;Và tôi rất hạnh phúc khi nói rằng mà lần này tôi đã thành công. Tôi có thể giới thiệu với cô chứ? Cụ quay về phía cánh cửa đã mở, xuyên qua màn sương lững thững trôi. Harry nghe thấy tiếng vó ngựa. Xung quanh Đại Tiền Sảnh có những lời thầm đầy kinh ngạc và những người ở gần đó vội vàng bước lùi lại, một số thì nhanh chóng dạt qua một bên để trả ra lối đi cho người mới đến. Xuyên qua sương mù, một bộ mặt mà Harry đã thấy một lần trong cái đêm đen tối và nguy hiểm trong khu rừng Cấm: “tóc” hoe vàng và đôi mắt xanh biếc; cái đầu và thân thể của người như đưa kết nối với cái mình của một con ngựa có cái bờm vàng óng &quot;Đây Firenze,&quot; Cụ Dumbledore nói một cách sung sướng trong khi bà Umbridge thật sự sửng sốt. &quot;Tôi nghĩ rằng bà sẽ thấy ông rất thích hợp với vị trí này.&quot; J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: SunMoon Chương 27 Nhân mã và kẻ tố giác &quot;Mình cá rằng giờ bạn ước bạn chưa hề bỏ môn Tiên Tri, phải không, Hermione?&quot; Parvati cười điệu hỏi.Đó là vào giờ ăn sáng, hai ngày sau vụ sa thải Giáo sư Trelawney, Parvati đang uốn cong đôi lông mi bằng cây đũa phép và kiểm tra kết quả ở mặt sau cái thìa. Chúng sẽ có bài học đầu tiên với thầy Firenze vào sáng nay.&quot;Không hẳn&quot; Hermione lãnh đạm trả lời, cô bé đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri. &quot;Mình thực sự chưa bao giờ thích ngựa lắm.&quot;Cô bé giở sang trang khác và đọc lướt qua các mục.&quot;Thầy ấy không phải một con ngựa, thầy ấy là một nhân mã!&quot; Lavender nói, giọng khá sốc.&quot;Một nhân mã tuyệt đẹp...&quot; Parvati thở dài.&quot;Cách khác, thấy vẫn có bốn chân,&quot; Hermione nói nhạt nhẽo. &quot;Dù thế nào đi nữa, mình nghĩ hai bạn đều buồn bã vì cô Trelawney đã đi, phải không?&quot;&quot;Ừh có chứ !&quot; Lavender quả quyết. &quot;Tụi mình đã tới văn phòng để gặp cô; tụi mình mang tới cho cô vài bông hoa thuỷ tiên - không phải mấy bông kêu như còi ô tô của cô Sprout, mà những bông thật đẹp cơ.&quot;&quot;Cô ấy thế nào?&quot; Harry hỏi.&quot;Không khoẻ lắm, thật tội nghiệp.&quot; Lavender nói một cách thông cảm. &quot;Cô ấy khóc và nói rằng cô ấy thà muốn rời khỏi lâu đài hơn là ở lại nơi có Umbridge, và mình không trách cô, vì Umbridge đã đối xử quá kinh khủng với cô ấy, phải không?&quot;&quot;Mình có cảm giác rằng Umbridge chỉ mới bắt đầu trở nên khủng khiếp.&quot; Hermione ủ ê nói.&quot;Không thể được.&quot; Ron nói, nó đang ăn ngon lành một đĩa trứng và thịt xông khói lớn. &quot;Bà ấy không thể nào tồi tệ hơn bây giờ được.&quot;&quot;Bạn hãy nhớ lời mình nha, bà ấy sẽ muốn trả thù cụ Dumbledore lắm vì cụ đã bổ nhiệm một giáo viên mới mà không hề bàn bạc với bà.&quot; Hermione nói, gấp tờ báo lại. &quot;Đặc biệt một kẻ nửa người khác. Mấy bồ đã thấy cái nhìn trên mặt bà ta khi bà thấy Firenze rồi đó.&quot;Sau bữa sáng Hermione rời đi tới lớp Số Học của cô bé khi Harry và Ron theo Parvati cùng Lavender vào Đại Sảnh Đưòng, tiến tới lớp Tiên Tri.&quot;Chúng mình không đi lên Tháp Bắc ah?&quot; Ron hỏi, trông khá băn khoăn khi Parvati đi vòng qua dãy cầu thang cẩm thạch.Parvanti nhìn khinh khỉnh vào Ron qua vai cô bé.&quot;Bạn trông chờ Firenze trèo lên cái thang đó như thế nào? Giờ chúng mình học trong phòng số mười một, nó được thông báo trên bảng ngày hôm qua.&quot;Phòng học số 11 nằm trên tầng trệt dọc theo hành lang bắt đầu Lối vào Đại sảnh từ mặt kia với Đại Sảnh Đường. Harry biết nó là một trong những phòng học không thường xuyên được sử dụng, và vì thế nó hơi có cảm giác lôi thôi lếch thếch của một cái tủ ly hay một cái nhà kho. Khi nó bước vào ngay sau Ron, và nhận thấy mình đang ở giữa một khoảng rừng trống, nó kinh ngạc ngay lập tức. &quot;Cái gì - &quot;&quot;Nền lớp học đã trở nên phủ đầy rêu và cây cối đang nảy nở ra từ đó; những cái cành rậm lá vươn ra ngang qua trần nhà và cửa sổ, làm cho căn phòng tràn ngập những tia sáng nghiêng xanh, mềm mại và lốm đốm. Các học sinh đã vào lớp đang ngồi trên nền nhà trống trơn, dựa lưng vào thân cây hoặc những tảng đá, tay cuộn quanh đầu gối hay khoanh trước ngực. Tất cả đều nhìn khá căng thẳng. Giữa khoảng rừng, nơi không có cái cây nào cả là thầy Firenze.&quot;Harry Potter.&quot; Ông nói, giơ tay ra khi Harry bước vào.&quot;Ơ - Chào thầy.&quot; Harry nói, bắt tay nhân mã, người đang chăm chú quan sát cậu qua cặp mắt xanh đầy kinh ngạc nhưng không hề mỉm cười. &quot;Ơ - Rất vui được gặp thầy.&quot;&quot;Và cậu.&quot; Nhân mã nói, cúi mái đầu vàng sáng xuống. &quot;Nó đã được đoán trước rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.&quot;Harry nhận ra rằng có một vết thâm tím hình móng guốc trên ngực Firenze. Khi nó quay lại nhập bọn cùng các bạn trong lớp, nó thấy tất cả chúng đều đang nhìn lên nó trong sự sợ hãi, như thể bị ấn tượng sâu sắc rằng nó đã dám nói chuyện với Firenze, người mà chúng dường như thấy rất đáng kinh sợ.Khi cánh cửa được đóng lại và học sinh cuối cùng đã ngồi yên trên một gốc cây cạnh thùng giấy lộn, Firenze ra hiệu quanh lớp học.&quot;Giáo sư Dumbledore đã rất tốt bụng sắp xếp lớp học này cho chúng ta.&quot; Firenze nói, khi tất cả học sinh đã yên vị. &quot;trong sự mô phỏng môi trường sống tự nhiên của tôi. Tôi thực sự thích dạy các trò trong Khu Rừng Cấm hơn, nơi mà - cho đến hôm Thứ Hai - là nhà của tôi....nhưng giờ nó không thể nữa.&quot;&quot;Thưa - ơ - thầy-&quot; Parvati nín thở nói, giơ tay lên. &quot;- tại sao không ạ? Chúng em vẫn học trong đó cùng thầy Hagrid, chúng em không sợ gì cả ạ!&quot;&quot;Đó không phải là một câu hỏi về lòng dũng cảm của trò&quot; Firenze nói. &quot;nhưng về quan điểm của tôi, tôi không thể quay trở lại Khu rừng được. Bầy đàn đã trục xuất tôi.&quot;&quot;Bầy đàn?&quot; Lavender nói trong giọng bối rối, và Harry biết cô bé đang nghĩ đến những con bò. &quot;Cái gì - ồh!&quot;Sự lĩnh hội loé ra trên khuôn mặt cô bé. &quot;Có nhiều người như thầy.&quot; Cô nói, khá sửng sốt.&quot;Thầy Hagrid có nuôi dưỡng thầy, như những con Thestral không ạ ?&quot; Dean háo hức hỏi.Firenze rất chậm rãi quay đầu sang đối mặt với Dean, nó dường như nhận ngay ra rằng nó đã nói một điều rất xúc phạm.&quot;Em không - Ý em là - em xin lỗi&quot; Nó kết thúc trong giọng lặng thinh.&quot;Nhân mã không phải là đầy tớ hay đồ chơi của con người.&quot; Firenze yên lặng nói. Có một lúc chững lại, và sau đó Parvati giơ tay một lần nữa.&quot;Thưa thầy...Vì sao những nhân mã khác lại trục xuất thầy ạ?&quot;&quot;Bởi vì tôi đã đồng ý làm việc cho Giáo sư Dumbledore.&quot; Firenze nói. &quot;Họ xem đó như là một sự phản bội đồng loại.&quot;Harry nhớ lại, gần bốn năm trước, nhân mã Bane đã quát Firenze như thế nào vì việc cho phép Harry cưỡi trên lưng chạy trốn; ông ấy đã kêu Firenze là một &quot;con la tầm thường&quot;. Nó băn khoăn tự hỏi liệu có phải Bane là nguời đã đá vào ngực Firenze không.&quot;Chúng ta hãy bắt đầu nào.&quot; Firenze nói. Ông vút cái đuôi ngực dài màu sáng, vẫy cây đũa phép lên về phía vòm kính rậm lá trên đầu, sau đó chậm rãi hạ thấp nó xuống, và khi ông làm, ánh sáng trong căn phòng mờ đi, khiến họ giờ như đang ngồi trong một khoảng rừng lúc chạng vạng sáng, và những ngôi sao lấp lánh trên trần nhà. Có những tiếng ồ và thở hổn hển và Ron nói rõ ràng. &quot;Ồ!!&quot;&quot;Tất cả hãy nằm xuống&quot; Firenze nói dịu dàng. &quot;và quan sát những khoảng trời. Nó đã được viết xuống, cho những ai có thể nhìn thấy, vận mệnh của chúng ta.&quot;Harry duỗi lưng ra và nhìn chăm chú lên trên trần nhà. Một ngôi sao đỏ lấp lánh nhấp nháy với cậu từ bên trên.&quot;Tôi biết rằng các trò đã được học tên các hành tinh và mặt trăng của chúng trong môn Thiên Văn Học.&quot; Giọng nhẹ nhàng của Firenze cất lên. &quot;và các trò đã vạch ra được cuộc hành trình của những ngôi sao ngang qua bầu trời. Nhân mã đã làm sáng tỏ bí mật của những chuyển động này qua hàng thế kỷ. Sự khám phá của chúng tôi dạy ta rằng tương lai có thể thoáng hiện ra trên bầu trời đó - &quot;&quot;Giáo sư Trelawney dạy chúng em thuật chiêm tinh!&quot; Parvati thích thú nói, giơ tay về phía trước sao cho nó vướng lên trong không khí khi cô nằm. &quot;Sao Hoả gây ra những tai nạn và thiêu cháy và một vài việc như vậy, và khi nó tạo ra một góc với Sao Thổ, như bây giờ - &quot; Cô mô tả một góc vuông phía trên. &quot;- thì nghĩa là con nguời cần cẩn thận hơn khi cầm vật dụng nóng - &quot;&quot;Cái đó,&quot; Firenze êm ả nói, &quot;là lời nói vô lý của con người.&quot;Cánh tay Parvati ẻo lả rơi xuống.&quot;Những vết thương không đáng kể, những tai nạn nhỏ xíu,&quot; Firenze nói, khi móng vuốt của ông rơi thịch trên nền nhà phủ đầy rêu. &quot;Đó chẳng có một ý nghĩa nào hơn là một bầy kiến chạy nhốn nháo tới vũ trụ rộng lớn, và không bị ảnh hưởng bởi những chuyển động của hành tinh.&quot;&quot;Giáo sư Trelawney - &quot; Parvati bắt đầu, giọng bị thương và phẫn nộ.&quot;- là một con người.&quot; Firenze đơn giản nói. &quot;Và do đó bị che đi và ràng buộc bởi những giới hạn của con người.&quot;Harry hơi quay đầu sang nhìn Parvati. Cô bé nhìn rất bị xúc phạm, cũng như một vài người xung quanh đó.&quot;Sybill Trelawney có thể được nhìn thấy, tôi không biết.&quot; Firenze tiếp tục, và Harry nghe tiếng ông vụt đuôi một lần nữa khi ông đi lên và xuống cạnh chúng. &quot;Nhưng cô ấy đang uổng phí thời giờ, trong cái chính là, trên lời nói vô lý tự khen mình mà loài người gọi là bói toán. Tuy nhiên, tôi ở đây để giải thích sự thông thái của nhân mã, cái khách quan và công bằng. Chúng tôi theo dõi bầu trời cho những điều không may lớn hay sự thay đổi thỉnh thoảng được chỉ ra ở đó. Chúng tôi có lẽ phải mất muời năm để chắc chắn về cái chúng tôi đang thấy.&quot;Firenze chỉ vào ngôi sao màu đỏ ngay phía trên Harry.&quot;Trong thập kỷ trước, những dấu hiệu rằng phù thuỷ đang sống qua không gì hơn là một thời kỳ yên ổn ngắn giữa hai cuộc chiến tranh. Sao Hoả, kẻ gây ra chiến tranh, chiếu sáng rực rỡ trên đầu chúng ta, ám chỉ cuộc chiến sẽ sớm nổ ra một lần nữa. Sớm như thế nào, nhân mã có thể cố gắng tiên đoán bằng sự thiêu cháy của những loài thảo mộc và lá đặc biệt; bằng sự quan sát lửa và khói...&quot;Đó là tiết học đặc biệt nhất Harry đã từng tham gia. Chúng quả thực đã đốt cây xô thơm và cây cẩm quỳ ngọt trên nền lớp học, và Firenze bảo chúng tìm những hình dáng và ký hiệu nhất định trong hơi khói cay xè, nhưng dường như ông hoàn toàn không quan tâm rằng chẳng đứa nào trong số chúng có thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào mà ông đã miêu tả, và nói với chúng rằng con nguời hầu như không hề khá trong việc này, rằng nhân mã mất hàng năm và năm để trở nên thành thạo, và kết thúc bằng việc nói với chúng rằng dù thế nào đi nữa, thật là ngu ngốc khi đặt quá nhiều niềm tin vào những thứ như vậy, bởi vì ngay cả nhân mã thỉnh thoảng cũng đọc sai chúng. Ông ấy không giống bất cứ giáo viên nào Harry đã từng có. Dường như ưu thế của ông không phải là để dạy chúng những thứ ông biết, mà thực sự là để in sâu vào chúng rằng chẳng có cái gì, không kể học thức của nhân mã, là đáng tin cậy.&quot;Thầy ấy không quá chắc chắn về bất cứ thứ gì, phải không?&quot; Ron nói nhỏ, khi chúng dập tắt ngọn lửa cây cẩm quỳ ngọt. &quot;Ý mình là, mình có thể làm cùng với thêm một chút chi tiết về cuộc chiến chúng ta sẽ có, phải không?&quot;Chuông reo ngay bên ngoài lớp học và cả lớp nhảy lên; Harry hoàn toàn quên mất họ vẫn đang ở trong lâu đài, và thực sự tin rằng mình đang ở trong Khu Rừng. Cả lớp nối đuôi nhau ra ngoài, trông hơi bối rối.Harry và Ron đang bắt đầu đi theo các học sinh khác thì Firenze gọi lại. &quot;Harry Potter, một từ thôi.&quot;Harry quay lại. Người thầy nhân mã hơi tiến về phía cậu một chút. Ron lưỡng lự.&quot;Trò có thể nán lại.&quot; Firenze nói với nó. &quot;Nhưng vui lòng đóng hộ cửa lại.&quot; Ron vội vã làm theo.&quot;Harry Potter, trò là bạn của Hagrid, phải không?&quot; Nhân mã nói.&quot;Vâng ạ&quot; Harry nói.&quot;Vậy thì hãy giúp thầy gửi đến ông ấy một lời cảnh báo. Nỗ lực của ông ấy không hề làm việc. Ông ấy tốt hơn là bỏ nó đi.&quot;&quot;Nỗ lực của thầy ấy không làm việc?&quot; Harry ngây ra nhắc lại.&quot;Và ông ấy tốt hơn là bỏ nó đi.&quot; Firenze gật đầu nói. &quot;Tôi nên tự mình cảnh báo Hagrid, nhưng tôi đã bị trục xuất - nên sẽ rất ngu ngốc nếu giờ tôi đi quá gần tới Khu Rừng - Hagrid đã có đủ phiền phức mà không cần thêm một trận đánh của nhân mã nữa rồi.&quot; &quot;Nhưng - Hagrid đang cố gắng làm gì chứ?&quot; Harry căng thẳng hỏi.Firenze bình thản nhìn Harry.&quot;Hagrid gần đây đã giúp đỡ tôi rất lớn.&quot; Firenze nói. &quot;và ông ấy đã dành được lòng tôn trọng của tôi kể từ rất lâu vì việc chăm sóc tất cả những sinh vật sống mà ông ấy đã chỉ ra. Tôi sẽ không thể tiết lộ bí mật của ông ấy. Nhưng ông ấy phải biết điều phải trái. Nỗ lực không hề làm việc. Nói với ông ấy như vậy, Harry Potter. Một ngày tốt lành.&quot;*Niềm hạnh phúc Harry cảm thấy trong kết quả của bài phỏng vấn tờ Kẻ Ngụy Biện cách đây đã lâu sớm tan biến. Khi Tháng Ba xám xịt che mờ Tháng Tư bão tố, cuộc sống của nó dường như lại một lần nữa trở thành một chuỗi ngày dài lo lắng và đầy những vấn đề. Umbridge tiếp tục tham gia tất cả các tiết học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, nên nó thực sự rất khó để chuyển lời cảnh báo của Firenze tới Hagrid. Cuối cùng, Harry thành công giả vờ nó đã đánh mất bản sao của Những Con Thú Kỳ Quái Và Tìm Chúng Ở Đâu, và chạy trở lại sau giờ học vào một ngày. Khi nó nhắc lại lời Firenze, Hagrid nhìn chằm chằm vào nó trong một lúc qua đôi mắt sưng phù và đen sẫm của ông, hình như hơi lùi lại. Sau đó ông dường như lấy lại được bình tĩnh.&quot;Chàng trai khá lắm, Firenze&quot; Ông nói cộc cằn. &quot;nhưng hắn không biết hắn đang nói về cái gì đâu. Nỗ lực đang tiến tới rất tốt.&quot;&quot;Hagrid, bác đang dự định gì vậy?&quot; Harry nói nghiêm nghị. &quot;Bởi vì bác phải cẩn thận đi, Umbridge đã sa thải Trelawney rồi và, nếu bác hỏi cháu, bà ấy đang ở trên một cái văn kiện. Nếu bác đang làm bất cứ thứ gì bác không nên làm, bác sẽ bị - &quot;&quot;Có nhiều thứ quan trọng hơn là việc giữ nghề.&quot; Hagrid nói, mặc dù đôi tay ông hơi run rẩy khi ông nói và một cái bồn đầy những phân chim Knarl đâm sầm vào mặt đất. &quot;Đừng lo lắng về bác, Harry, giờ chỉ lo sống tốt thôi, có một chàng trai tốt đó.&quot;Harry đành phải rời Hagrid thu dọn đống phân ô uế trên nền một mình, nhưng nó cảm thấy hoàn toàn chán nản khi nó lê bước quay trở về lâu đài. Trong lúc ấy, khi các giáo viên và Hermione bền bỉ nhắc nhở chúng, Kỳ thi Thường Đẳng đang đến gần hơn. Tất cả những học sinh năm thứ năm đang đau đớn trải qua tâm trạng căng thẳng quá mức, nhưng Hannah Abbott là người đầu tiên nhận Liều thuốc Điềm tĩnh từ Bà Pomfrey sau khi cô bé oà khóc trong tiết Thực Vật và nức nở rằng cô quá dốt để làm bài kiểm tra và muốn rời khỏi trường ngay bây giờ. Nếu đó không phải là cho những tiết học của nhóm DA, Harry nghĩ rằng nó sẽ cực kỳ buồn khổ. Thỉnh thoảng nó cảm thấy nó đang sống hàng giờ đồng hồ trong Căn Phòng Yêu cầu, làm việc chăm chỉ nhưng hoàn toàn thích thú cùng một lúc, căng lên đầy tự hào khi nó nhìn quanh những thành viên nhóm DA và xem xét họ đã tiến xa như thế nào. Quả thực, Harry thỉnh thoảng băn khoăn Umbridge sẽ phản ứng thế nào khi tất cả các thành viên nhóm DA đạt được điểm &quot;Oustanding” (Nổi Bật) trong kỳ thi thường đẳng môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.Chúng cuối cùng bắt đầu học về Thần Hộ Mệnh, cái mà mọi người đều tỏ ra rất thích thú thực hành, mặc dù vậy, khi Harry tiếp tục nhắc nhở họ, tạo ra một Thần Hộ Mệnh ở giữa căn phòng được chiếu sáng ngời khi chúng không bị đe doạ là rất khó hơn việc tạo ra nó khi đối mặt với thứ gì đó như là một tên Giám Ngục.&quot;Ồ, đừng có làm một người phá đám như thế.&quot; Cho rạng rỡ nói, ngắm nhìn Thần Hộ Mệnh hình con thiên nga bạc của cô bé bay vút lên xung quanh Căn Phòng Yêu Cầu trong bài học cuối cùng của họ trước Lễ Phục Sinh. &quot;Chúng thật là đẹp!&quot;&quot;Chúng không cần phải đẹp, chúng cần phải bảo vệ bạn.&quot; Harry kiên nhẫn nói. &quot;Cái chúng ta thực sự cần là một Ông kẹ hoặc là một thứ gì đó; đó là mình đã học như thế nào, mình phải gọi lên một Thần hộ mệnh trong khi Ông kẹ giả vờ là một tên Giám ngục -&quot;&quot;Nhưng thế sẽ đáng sợ lắm!&quot; Lavender nói, cô bé đang bắn những luồng hơi nước bạc ra khỏi đầu cây đũa phép. &quot;và mình vẫn - không thể - tạo ra nó!&quot; Cô giận dữ nói thêm.Neville cũng đang gặp phiền phức. Khuôn mặt nó nheo lại để tập trung, nhưng chỉ có những làn khói bạc mỏng manh thoát ra từ đầu cây đũa phép của nó.&quot;Bạn cần phải nghĩ đến điều gì đó hạnh phúc.&quot; Harry nhắc nhở nó.&quot;Mình đang cố.&quot; Neville khổ sở nói, nó đang cố gắng hết sức, khuôn mặt tròn của nó thực sự đang sáng lên cùng mồ hôi.&quot;Harry, mình nghĩ mình đang làm được nó!&quot; Seamus hét lên, nó được đưa đến buổi họp mặt DA đầu tiên của nó hôm nay bởi Dean. &quot;Nhìn này - àh - nó đi mất rồi....nhưng nó chắc chắn là một thứ gì đó có lông, Harry àh!&quot;Thần Hộ Mệnh của Hermione, một con rái cá bạc sáng ngời, đang nô đùa xung quanh cô bé.&quot;Chúng khá là đẹp, phải không?&quot; Cô bé nói, nhìn vào nó trìu mến.Cánh cửa Căn phòng Yêu cầu mở ra, rồi đóng vào. Harry nhìn quanh xem ai vừa mới bước vào, nhưng dường như không có ai ở đó cả. Một lúc trước khi nó nhận ra rằng người đóng cửa lại đang im lặng. Điều tiếp theo nó biết là, thứ gì đó đang giật mạnh áo choàng của nó chỗ gần đầu gối. Nó nhìn xuống và thấy, cực kỳ ngạc nhiên, Dobby con gia tinh đang nhìn chăm chú lên Harry từ bên dưới tám cái mũ len thông thường của nó.&quot;Chào, Dobby!&quot; Harry nói. &quot;Bạn làm - Có chuyện gì vậy?&quot;Cặp mắt con gia tinh mở rộng ra vì sợ hãi và nó đang run lập cập. Những thành viên trong nhóm DA gần với Harry nhất chìm trong im lặng; mọi người trong căn phòng đều đang nhìn Dobby. Một vài Thần Hộ Mệnh mọi người đã gọi ra được dần dần biến mất vào màn sương bạc, để lại căn phòng tối hơn cả lúc trước.&quot;Harry Potter, ngài...&quot; Con gia tinh kêu the thé, run từ đầu tới chân. &quot;Harry Potter, ngài....Dobby đến để cảnh báo ngài....nhưng những gia tinh khác đã răn đe không được nói...&quot;Nó chạy đập đầu vào tường. Harry, đã có một vài kinh nghiệm về những thói quen tự trừng phạt mình của Dobby, phải tóm lấy nó, nhưng Dobby chỉ đơn thuần nhảy vụt ra khỏi bức tường đá, được lót nệm bởi tám cái mũ của nó. Hermione và một vài bạn nữ khác phát ra những tiếng rít lên vì sợ hãi và thương cảm.&quot;Chuyện gì vậy, Dobby?&quot; Harry hỏi, chộp lấy cánh tay bé xíu của con gia tinh và giữ nó khỏi bất cứ thứ gì nó có thể tự làm đau mình.&quot;Harry Potter....bà ấy...bà ấy....&quot;Dobby đấm mạnh nắm tay ko bị giữ vào mũi. Harry cũng chộp lấy nó luôn.&quot;Ai là bà ấy , Dobby?&quot;Nhưng Harry nghĩ nó biết; chắc chắn chỉ có &quot;bà ấy&quot; mới có thể làm Dobby sợ hãi đến như vậy? Con yêu tinh nhìn lên Harry, hơi lé mắt, và không nói nên lời.&quot;Umbridge?&quot; Harry kinh hãi hỏi.Dobby gật đầu, sau đó cố gắng đập đầu nó vào đầu gối Harry. Harry giữ lấy nó bởi chiều dài cánh tay.&quot;Bà ấy thì sao? Dobby - bà ấy chưa phát hiện ra chuyện này phải không - về chúng ta - về nhóm DA?&quot;Harry đọc câu trả lời trên khuôn mặt kinh sợ của con gia tinh. Tay được giữ chắc bởi Harry, con gia tinh cố gắng đá bản thân và ngã xuống nền nhà.&quot;Bà ta đang tới àh?&quot; Harry yên lặng hỏi.Dobby phát ra một tiếng rú, và bắt đầu dẫm mạnh chân xuống đất.&quot;Vâng, Harry, vâng!&quot;Harry đứng thẳng lên và nhìn quanh bất động, tất cả sợ hãi nhìn chằm chằm vào con gia tinh đang tự đánh mình. &quot;CÒN CHỜ GÌ NỮA?&quot; Harry gầm lên. &quot;CHẠY!&quot;Tất cả vắt chân lên cổ chạy tới lối ra ngay lập tức, tạo ra một cuộc hỗn độn lớn ở đây cửa, sau đó cùng ào ra. Harry có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của chúng dọc theo hành lang và hi vọng không có đứa nào cố gắng chạy hết con đường về nhà ngủ chung. Đó là mười ăn chín, nếu chúng có thể trốn trong thư viện hay Tổ Cú, cả hai đều ở gần hơn.&quot;Harry, đi thôi!&quot; Hermione thét lên từ giữa nhóm người đang tranh giành để thoát ra.&quot;Dobby- đây là một mệnh lệnh - quay trở lại bếp cùng những con gia tinh khác và, nếu bà ta hỏi có phải bạn đã báo cho tôi không, nói dối là không!&quot; Harry nói. &quot;Và tôi cấm bạn tự hành hạ bản thân!&quot; Nó nói thêm, thả con gia tinh ra khi nó cuối cùng đi qua ngưỡng cửa và đống sầm cánh cửa lại sau lưng. &quot;Cảm ơn, Harry Potter!&quot; Dobby the thé rít lên, và nó phóng vụt đi. Harry liếc nhìn bên trái và phải, những người khác đều đang chạy đi thật nhanh, nó chỉ còn thấy những cái gót chân thoáng bay qua cuối hành lang trước khi chúng biến mất. Harry bắt đầu chạy sang phải; có một nhà vệ sinh nam ở phía trước, nó có thể giả vờ rằng nó đã ở trong đó suốt thời gian chỉ cần nó có thể tiến tới đó được - &quot;Aaargh!&quot;Có thứ gì đó đã tóm được mắt cá chán Harryvà nó ngã một cú ngoạn mục, lộn về phía trước sáu feet trước khi dừng lại. Ai đó sau lưng đang cười nhăn nhở. Nó lăn lưng lại và thấy Malfoy đang trốn trong một hốc tường bên dưới lọ hoa hình rồng khủng khiếp. &quot;Chuyến du lịch xui xẻo, Potter!&quot; Nó nói. &quot;Giáo sư ơi! Giáo sư! Em bắt được một đứa rồi!&quot;Umbridge hối hả tới từ góc nhà đằng xa, không kịp thở nhưng mỉm cười rạng rỡ.&quot;Nó đây rồi!&quot; Bà sung sướng nói khi nhìn thấy Harry trền sàn nhà. &quot;Quá xuất sắc, Draco, xuất sắc, ồh, tốt lắm - 50 điểm cho nhà Slytherin! Giờ tôi sẽ đưa nó đi...đứng lên, Potter!&quot;Harry đứng lên, nhìn giận dữ vào cả hai. Nó chưa bao giờ trông thấy Umbrige hạnh phúc như vậy. Bà ta tóm lấy cánh tay nó giữ chặt như mỏ kẹp và quay đi, tươi cười rạng rới với Malfoy.&quot;Trò hãy chạy dọc theo và tìm xem trò có thể bắt thêm được đứa nào nữa không, Draco.&quot; Bà nói. &quot;Nói với những trò khác tìm trong thư viện - bất cứ đứa nào thở hổn hển - kiểm tra cả phòng vệ sinh nữa, cô Parkinson có thể tìm trong phòng của nữ- trò đi đi - và trò,&quot; bà nói trong giọng ngọt ngào đáng sợ nhất, khi Malfoy đã đi. &quot;trò có thể đi với ta tới văn phòng ngài Hiệu Trưởng, Potter.&quot;Họ đang ở miệng bằng đá trong vòng vài phút. Harry tự hỏi bao nhiêu người trong số chúng đã bị bắt. Nó nghĩ tới Ron - Bà Weasley sẽ giết nó mất - và Hermione sẽ cảm thấy thế nào nếu cô bé bị đuổi ra khỏi trường trước cả khi làm bài kiểm tra thường đẳng. Và đó là buổi họp đầu tiên của Seamus...và Neville đã tốt hơn rất nhiều.....&quot;Fizzing Whizzbee (Ong xì xèo)&quot; Umbridge hát; cái miệng đá nhảy sang một bên, bức tường đằng sau mở tách ra, và họ trèo lên cầu thang đá tự động. Họ tiến đến cánh cửa tao nhã cùng nắm gõ cửa hình con sư tử đầu chim, nhưng Umbridge không thèm gõ cửa, bà ta sải bước vào thẳng bên trong, vẫn giữ chặt Harry.Căn phòng chật kín người. Cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn, khuôn mặt bình thản, tay cu chụm lại. Giáo sư McGonagall đứng cứng rắn bên cạnh cụ, khuôn mặt bà cực kỳ căng thẳng. Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, đang đu đưa những ngón chân bên cạnh ngọn lửa, nhìn vô cùng thoả mãn với tình hình, Kingsley Shacklebolt và một thầy phù thuỷ trông rất khắc nghiệt cùng mái tóc ngắn thô và xoắn - người Hary không biết, đang đứng một bên cửa như lính gác, và hình dáng đeo kính, đầy tàn nhang của Percy Weasley thích thú lảng vảng cạnh bức tường, trong tay cầm bút lông và một cuộn giấy da dê, sẵn sằng ghi chép. Bức chân dung các ông bà hiệu trưởng không còn giả vờ ngủ tối nay nữa. Tất cả đều trông rất nghiêm nghị và cảnh giác, theo dõi chuyện gì đang diễn ra bên dưới. Khi Harry bước vào, một vài bay sang bức tranh bên cạnh và thì thầm vào tai nhau khẩn cấp.Harry giật tay ra khỏi Umbridge khi cánh cửa đu đưa đóng sầm lại sau lưng. Cornelius Fudge đang nhìn trừng trừng vào nó cùng sự thoả mãn xấu xa trên khuôn mặt.&quot;Tốt.&quot; Ông ta nói. &quot;Tốt, tốt, tốt lắm....&quot;Harry trả lời bằng cái nhìn căm ghét nhất nó có thể làm ra. Trái tim nó đập thình thịch điên cuồng bên trong, nhưng não nó vẫn bình tĩnh và rõ ràng một cách kỳ quặc.&quot;Trò ấy đang trên đường quay lại Tháp Gryffindor.&quot; Umbridge nói. Có một sự thích thú gắn liền vào trong giọng nói của bà, cùng cái niềm sung sướng nhẫn tâm khi bà nhìn Giáo sư Trelawney đầm đìa nước mắt trong Đại Sảnh Đường. &quot;Cậu bé nhà Malfoy đã dồn trò ấy vào chân tường.&quot;&quot;Ồ, thật không?&quot; Fudge nói một cách khen ngợi. &quot;Tôi phải ghi nhớ để nói với Lucius mới được. Ờ, Potter...Tôi cho rằng cậu biết vì sao cậu ở đây chứ?&quot;Harry hoàn toàn định trả lời &quot;Vâng&quot; một cách bướng bỉnh: miệng nó mở ra và từ ngữ ra đến một nửa thì nó bắt gặp khuôn mặt cụ Dumbledore. Dumbledore không nhìn trực tiếp vào Harry - cặp mắt của cụ tập trung vào một điểm trên vai nó - nhưng khi Harry nhìn chăm chú vào cụ, cụ lắc đầu một phần inch.Harry thay đổi ngay lập tức.&quot;Vâ- không ạ.&quot;&quot;Gì cơ?&quot; Fudge hỏi.&quot;Không ạ.&quot; Harry chắc chắn nói.&quot;Cậu không biết vì sao cậu ở đây?&quot;&quot;Dạ, không ạ.&quot; Harry trả lời.Fudge nhìn hoài nghi từ Harry tới Giáo sư Dumbledore. Harry tranh thủ khoảnh khắc ông ta không chú ý nhìn trộm thật nhanh về phía cụ Dumbledore, người gật đầu với cậu chút xíu và bóng của cái nháy mắt.&quot;Vậy là cậu không có ý kiến gì.&quot; Fudge nói, giọng hoàn toàn lún xuống vì mỉa mai. &quot;Vì sao Giáo sư Umbridge lại mang cậu tới văn phòng này? Cậu không nhận thấy là mình đã vi phạm bất cứ luật lệ nào của trường ah?&quot;&quot;Luật lệ của trường ạh?&quot; Harry nói. &quot;Dạ không.&quot;&quot;Hay Nghị định của Bộ Pháp Thuật?&quot; Fudge tức giận sửa lại.&quot;Em không thấy thế.&quot; Harry ôn tồn nói.Tim nó đập thình thịch rất nhanh. Thật đáng nói những lời nói dối này để nhìn áp suất máu của Fudge tăng lên, nhưng nó không thể hiểu làm thế quái nào nó có thể thoát khỏi bọn chúng. Nếu kẻ nào đó đã cảnh báo về nhóm DA với Umbridge thì nó, đứa cầm đầu, tốt nhất là nên đi gói ghém hành lí ngay bây giờ.&quot;Ra vậy, đó là tin tức mới cho cậu, phải không?&quot; Fudge nói, giọng ông ta giờ đầy tức giận. &quot;rằng một tổ chức học sinh phi pháp đã bị phát hiện trong trường?&quot;&quot;Vâng, tin mới ạ.&quot; Harry nói, đưa một cái nhìn ngạc nhiên ngây thơ kém thuyết phục trên mặt.&quot;Tôi nghĩ là, thưa Bộ trưởng.&quot; Umbridge nói ngọt xớt bên cạnh nó. &quot;chúng ta có thể tìm hiểu rõ hơn nếu tôi đưa người cung cấp tin tức ra.&quot;&quot;Đúng, đúng, làm đi.&quot; Fudge gật đầu nói, và ông ta liếc cái nhìn hiểm độc vào cụ Dumbledore khi Umbridge rời khỏi phòng. &quot;Không có thứ gì tốt hơn một nhân chứng, phải không, ngài toàn không thứ gì cả, Cornelius.&quot; Cụ Dumbledore trang nhiêm nói, cúi nhẹ đầu xuống.Tất cả chờ đợi trong một vài phút, không ai nhìn ai, sau đó Harry nghe tiếng cửa mở sau lưng. Umbridge đi vượt qua nó vào phòng, giữ chặt vai cô bạn tóc quăn của Cho, Marietta, giờ đang núp khuôn mặt trong đôi tay.&quot;Đừng sợ, cưng, đừng sợ gì cả.&quot; Giáo sư Umbridge nói ngọt ngào, vỗ nhẹ vào lưng cô bé. &quot;Giờ mọi thứ đều ổn rồi. Con đã làm một việc rất đúng. Ngài Bộ trưởng rất hài lòng về con. Ngày ấy sẽ nói với má con rằng con là một cô bé ngoan như thế nào. Má Marietta, thưa ngài Bộ trưởng,&quot; Bà ta nhìn lên Fudge nói thêm, &quot;chính là Bà Edgecombe ở Văn phòng Chuyên chở Pháp thuật, Hệ thống Floo - bà ấy đã giúp chúng ta kiểm soát những ngọn lửa của trường Howgart, ngài biết đấy.&quot;&quot;Tốt lắm, tốt lắm!&quot; Fudge nồng nhiệt nói. &quot;Mẹ nào con nấy nhỉ? Ờ, đến đây nào, cưng, đừng ngượng ngùng gì cả, hãy nghe xem chúng ta có gì nào - buông tay ra nào!&quot;Khi Marietta ngẩng đầu lên, Fudge nhảy giật lùi lại vì sốc, gần như rơi vào ngọn lửa. Ông ta nguyền rủa và dẫm lên mép chiếc áo choàng, nơi đã bắt đầu bốc khói. Marietta khóc rền rĩ và kéo cổ áo choàng lên tới tận mắt, nhưng mọi người đều đã kịp thấy khuôn mặt biến dạng khủng khiếp của cô bé với một chuỗi những nốt mụn đỏ tía sít vào nhau ngang qua mũi và má tạo thành chữ &quot;Kẻ tố giác&quot;.&quot;Mặc kệ mấy cái nốt đó đi, cưng&quot; Umbridge sốt ruột nói. &quot;chỉ cần bỏ áo choàng ra và nói cho ngài Bộ Trưởng-&quot;Nhưng Marietta lại phát ra một tiếng khóc rền rĩ bị nghẹt lại và lắc đầu như điên. &quot;Ồ, được thôi, cô bé ngốc nghếch, ta sẽ nói với ông ấy.&quot; Umbridge ngắt lời. Bà ta lại bắt đầu mỉm cười độc địa và nói, &quot;Vâng, ngài Bộ Trưởng, Cô Edgecombe đây đã tới văn phòng của tôi không lâu sau bữa tối hôm nay và kể rằng cô ấy có vài thứ muốn nói với tôi. Cô bé nói rằng nếu tôi đi đến một căn phòng bí mật trên tầng 7, được biết đến như Căn phòng Yêu cầu, thì tôi sẽ phát hiện ra vài thứ có lợi. Tôi đã hỏi cô bé thêm chút nữa và cô ấy thừa nhận rằng có vài loại cuộc họp ở đó. Đáng tiếc là, cái bùa này,&quot; bà ta nôn nóng vẫy về phía khuôn mặt Marietta đang che đi &quot;bắt đầu hiện ra và khi cô bé nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, nó trở nên quá lo sợ và không nói thêm chút gì nữa cho tôi.&quot;&quot;Ừm, bây giờ,&quot; Fudge nói, nhìn Marietta với cố gắng thật giống một cái nhìn thân thiện và hiền hậu như người cha. &quot;con rất giống cảm đấy, cưng, đến nói với Giáo sư Umbridge. Con đã làm một việc thật chính xác. Giờ, con có thể nói với ta cái gì diễn ra trong buổi họp được không? Mục đích của nó là gì? Và ai đã ở đó?&quot;Nhưng Marietta không nói gì cả, cô bé đơn thuần lắc đầu một lần nữa, đôi mắt mở rộng đầy sợ hãi.&quot;Chúng ta khong có một cái bùa giải sao?&quot; Fudge sốt ruột hỏi Umbridge, chỉ về phía khuôn mặt Marietta. &quot;Để cô ấy thoải mái nói hơn?&quot;&quot;Tôi vẫn chưa tìm ra được cái nào.&quot; Umbridge miễn cưỡng thừa nhận, và Harry tràn lên niềm tự hào về năng lực ếm bùa của Hermione. &quot;Nhưng không vấn đề gì nếu cô ấy không nói, tôi có thể tiếp tục câu chuyện ở đây. Ngài còn nhớ chứ, thưa Ngài bộ trưởng, tôi đã gửi một bản báo cáo tới ngài vào Tháng Mười rằng Potter có gặp mặt một số học sinh tại Quán rượu ở Hogsmead - &quot;&quot;Và bằng chứng của bà là gì?&quot; Giáo sư McGonagall cắt ngang.&quot;Tôi có bằng chứng từ Willy Widdershins, Minerva, người đã ở trong quán bar cùng lúc đó. Ông ấy bị băng bó kín đặc, thật sự là thế, nhưng thính giác của ông ấy vẫn hoàn toàn chính xác,&quot; Umbridge nói. &quot;Ông ấy nghe từng từ Potter đã nói và vội vã đi tới trường để thuật lại với tôi - &quot;&quot;Ồ, ra đó là lí do ông ấy bị truy tố vì đã dựng lên tất cả những cái bệ xí nôn ra đó!&quot; Giáo sư McGonagall nói, nhướn lông mày lên. &quot;Thật là một sự sáng suốt thú vị trong hệ thống luật pháp của chúng ta!&quot;&quot;Sự tham nhũng rành rành!&quot; Bức chân dung vị phù thuỷ mũi đỏ to béo trên bức tường sau bàn cụ Dumbledore gầm lên. &quot;Bộ Pháp thuật không hề cắt bớt sự đối xử với những phạm nhân tốt thời của tôi, không thưa ngài, họ không hề!&quot;&quot;Cảm ơn, Fortescue, cái đó sẽ có ích.&quot; Cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng.&quot;Mục đích cuộc họp của Potter cùng những học sinh này.&quot; Giáo sư Umbridge tiếp tục. &quot;là để thuyết phục chúng tham gia vào một hội bất hợp pháp, mà mục đích là để học những câu thần chú và lời nguyền Bộ Pháp thuật đã quyết định rằng không thích hợp với tuổi đi học - &quot;&quot;Tôi nghĩ rằng giáo sư đã sai ở đây, Dolores,&quot; Dumbledore nói yên lặng, nhìn chăm chú vào bà ta qua cặp mắt kính trăng khuyết trên sống mũi.Harry nhìn chằm chằm vào cụ. Nó không thể hiểu cụ Dumbledore sẽ đưa nó ra khỏi việc này như thế nào; nếu Willy Widdershins đã thực sự nghe từng lời nó nói ở quán rượu thì đơn giản là không còn đường thoát nữa.&quot;Ô hô!&quot; Fudge nói, nhún lên nhún xuống trên xương chân. &quot;Vậy, hãy nghe câu chuyện bịa đặt mới nhất được sáng chế để kéo Harry ra khỏi rắc rối! Nào, tiếp đi. Dumbledore, nói xem nào - Willy Widdershins đang nói dối, phải không? Hay là đó là đứa anh em sinh đôi của Harry tại Quán rượu ngày hôm đó? Hay là có một lời giải thích đơn giản như bình thường dính líu tới sự quay ngược thời gian, một người đàn ông đã chết sống lại và một cặp Giám ngục vô hình?&quot;Percy Weasley cười nồng nhiệt.&quot;Ồ, hay lắm, Ngài Bộ trưởng, hay thật đó!&quot;Harry chỉ muốn đá nó một cái. Rồi nó vô cùng ngạc nhiên thấy cụ Dumbledore vẫn mỉm cười dịu dàng.&quot;Cornelius, tôi không phủ nhận - và tôi chắc chắn rằng Harry cũng vậy - rằng trò ấy đã ở trong Quán rượu ngày hôm đó, cũng không phủ nhận rằng trò ấy đang cố gắng tuyển thêm học sinh vào nhóm Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Tôi đơn thuần muốn chỉ ra rằng Dolores đã sai khi ám chỉ một nhóm như vậy vào thời gian đó là bất hợp pháp. Nếu ngài còn nhớ, Nghị Định của Bộ Pháp Thuật cấm tất cả các hội học sinh chưa hề có hiệu lực cho tới khi hai ngày sau buổi gặp mặt tại Hogsmeade của Harry, vì thế trò ấy hoàn toàn không vi phạm bất cứ luật lệ nào trong Quán Rượu.Percy nhìn như thể nó vừa bị đấm một cú vào mặt bởi vật rất nặng. Fudge vẫn còn đứng bất động giữa cái nhún chân, miệng há to.Umbridge bình tĩnh lại đầu tiên:&quot;Ổn thôi, Ngài Hiệu trưởng.&quot; bà ta mỉm cười ngọt ngào nói. &quot;nhưng giờ chúng ta đã gần sáu tháng sau khi Nghị Định Giáo dục số Hai Mươi Tư được đưa ra. Nếu cuộc gặp đầu tiên không phạm pháp, thì tất cả những buổi họp sau tất nhiên là phạm pháp.&quot;&quot;Ừm,&quot; Dumbledore nói, nhìn kỹ bà ta với sự thích thú quan tâm trên đỉnh các ngón tay đan vào nhau. &quot;Tất nhiên là như vậy, nếu như chúng đã tiếp tục sau khi Nghị Định có hiệu lực. Giáo sư có bằng chứng về việc bất cứ buổi họp nào như vậy đã tiếp diễn không?&quot;Khi Dumbledore nói, Harry nghe thấy một tiếng sột soạt sau lưng và nghĩ Kingsley đang thì thầm gì đó. Nó cũng có thể thề rằng nó đã cảm thấy thứ gì đó chạm nhẹ vào sườn, một thứ gì đó mềm mại như làn gió hay cánh chim, nhưng khi nhìn xuống nó chẳng thấy gì cả.&quot;Bằng chứng ư?&quot; Umbridge nhắc lại với nụ cười rộng khủng khiếp như con cóc. &quot;Ngài không lắng nghe sao, Dumbledore? Thế ngài nghĩ Cô Edgecombe ở đây để làm gì?&quot;&quot;Ồ, trò ấy có thể nói cho chúng ta về sáu tháng họp mặt được không?&quot; Dumbledore nhướn mày nói. &quot;Tôi có cảm tưởng rằng trò ấy chỉ tường thuật lại cuộc họp tối nay mà thôi.&quot;&quot;Cô Edgecombe.&quot; Umbridge nói ngay lập tức. &quot;nói cho chúng ta biết những cuộc họp này đã kéo dài trong bao lâu, cưng. Con chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, ta chắc chắn rằng những cái nốt đó sẽ không trở nên tệ hơn đâu. Có phải những cuộc họp này đã diễn ra đều đặn sáu tháng qua không?&quot;Harry thấy một cảm giác hẫng hụt khủng khiếp trong bụng nó. Chính là cái đó, chúng đã đánh trúng vào đường cùng với bằng chứng sắt đá, ngay cả cụ Dumbledore cũng không thể thoái thác sang một bên.&quot;Chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi, cưng.&quot; Umbridge nói ngọt ngào với Marietta. &quot;Nói đi nào cưng, nó sẽ không kích hoạt cái bùa đâu.&quot;Tất cả mọi nguời trong căn phòng đều nhìn chăm chú lên khuôn mặt Marietta. Chỉ duy nhất đôi mắt cô bé hiện ra giữa chiếc áo choàng được kéo lên và viền tóc xoăn. Có lẽ đó là do ánh sáng ngọn lửa, nhưng đôi mắt cô bé trông ngây dại một cách kỳ quặc. Và sau đó - với sự sửng sốt tuyệt đối của Harry - Marietta lắc đầu.Umbridge liếc nhanh tới Fudge, rồi nhìn lại Marietta.&quot;Ta nghĩ con không hiểu câu hỏi, phải không, cưng? Ta đang hỏi là liệu con có đi đến những buổi họp trong sáu tháng gần đây không? Con đã đi, phải không?&quot;Một lần nữa, Marietta lắc đầu.&quot;Con lắc đầu với ý gì hả, cưng?&quot; Umbridge gắt gỏng hỏi.&quot;Tôi nghĩ là ý nghĩa của trò ấy khá là rõ ràng.&quot; Giáo sư McGonagall nói khắc nghiệt. &quot;Không hề có một cuộc họp bí mật nào trong vòng sáu tháng qua. Phải không, cô Edgecombe?&quot;Marietta gật đầu. &quot;Nhưng có một buổi họp tối nay!&quot; Umbridge tức giận nói. &quot;Có một buổi họp tối nay, Cô Edgecombe, cô đã nói với tôi như vậy, trong Căn phòng Yêu cầu! Và Potter là đứa cầm đầu, phải không, Potter đã thành lập nó, Potter - vì sao cô lắc đầu hả, cô gái?&quot;&quot;Ừm, thường thì khi một người lắc đầu,&quot; Giáo sư McGonagall lạnh lùng nói. &quot;họ có ý là &quot;không&quot;; vậy thì trừ khi Cô Edgecombe đang sử dụng một loại ngôn ngữ ký hiệu con người chưa biết đến - &quot;Giáo sư Umbridge tóm lấy Marietta, quay cô bé lại đối mặt với bà và bắt đầu lay cô bé rất mạnh. Một nửa giây sau Dumbledore đứng dậy, cây đũa phép của cụ giơ lên; Kingsley tiến tới phía trước và Umbridge nhảy lùi lại khỏi Marietta, vẫy vẫy tay trong không trung như thể chúng vừa bị đốt cháy.&quot;Tôi không thể cho phép giao sư cư xử thô bạo với học sinh của tôi, Dolores.&quot; Cụ Dumbledore nói và, lần đầu tiên, cụ thực sự trông rất tức giận.&quot;Hãy bình tĩnh lại đi, Bà Umbridge.&quot; Kingsley nói trong giọng chậm rãi và sâu thẳm của ông. &quot;Bà không muốn gặp phiền phức Umbridge nói không kịp thở, nhìn lên hình dáng mạnh mẽ của Kingsley. &quot;Ý tôi là, đúng - ông nói đúng, Shacklebolt - Tôi- Tôi đã mất bình tĩnh.&quot;Marietta đang đứng đúng nơi Umbridge vừa thả cô ra. Cô bé dường như chẳng hề lo sợ vì sự tấn công bất ngờ của Umbridge, cũng không yên lòng vì được thả ra; cô vẫn giữ chặt áo choàng lên tới tận đôi mắt ngây dại và nhìn chằm chằm về phía trước.Một sự nghi ngờ bất chợt, nối với lời thì thầm của Kingsley và thứ nó đã cảm thấy bắn qua người, xuất hiện trong đầu Harry.&quot;Dolores.&quot; Fudge nói, với không khí cố gắng giải quyết việc gì đó cho dứt khoát, &quot;cuộc họp tối này - cái mà chúng ta biết chắc chắn rằng đã diễn ra -&quot;&quot;Vâng,&quot; Umbridge nói, bình tĩnh lại. &quot;Vâng....ừh...cô Edgecombe đã cảnh báo với tôi và tôi tới tầng bảy ngay lập tức, đi cùng những học sinh đáng tin cậy, để bắt quả tang những trò trong buổi họp. Tuy nhiên, hình như chúng đã được báo trước tôi sắp đến, bởi vì khi chúng tôi tới tầng bẩy, tất cả đều đang chạy đi mọi hướng. Tuy nhiên, không sao cả. Tôi có tên tất cả các trò ấy ở đây, Cô Parkinson đã chạy vào Căn phòng yêu cầu để tìm xem nếu chúng có để sót lại vật gì không. Chúng tôi cần bằng chứng và căn phòng đã cung cấp.&quot;Và với sự khiếp sợ của Harry, bà rút từ túi ra một bản danh sách tên thành viên được ghim lên tường Căn Phòng Yêu Cầu và đưa nó cho Fudge.&quot;Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tên Potter trên danh sách, tôi đã biết chúng ta đang phải giải quyết với cái gì.&quot; Bà nói mềm mại.&quot;Xuất sắc.&quot; Fudge nói, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt. &quot;xuất sắc, Dolores. Và....ôi chao...&quot;Ông ta ngước lên nhìn cụ Dumbledore, người vẫn đang đứng cạnh Marietta, cây đũa phép của cụ giữ lỏng lẻo trong tay.&quot;Xem chúng đã đặt tên nhóm là gì này?&quot; Fudge nói yên lặng. &quot;Quân đội của tiến đến và cầm lấy mảnh da dê từ Fudge. Cụ nhìn chăm chú vào tiêu đề được viết nghuệch ngoạc bởi Hermione mấy tháng trước và trong một lúc dường như không thể nói được lời nào. Sau đó cụ nhìn lên, mỉm cười.&quot;Tốt, cuộc chơi đã kết thúc.&quot; Cụ nói đơn giản. &quot;Ngài có muốn một bản nhận tội từ tôi không, Cornelius - hay một lời trình bày trước những nhân chứng này là đủ?&quot;Harry thấy giáo sư McGonagall và Kingsley nhìn nhau. Có sự sợ hãi trên cả hai khuôn mặt. Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra, và dường như Fudge cũng vậy.&quot;Lời trình bày?&quot; Fudge nói chậm rãi. &quot;Cái gì - Tôi không - ?&quot;&quot;Quân đội của Dumbledore, Cornelius.&quot; Dumbledore nói, vẫn mỉm cười khi cụ vẫy vẫy tờ danh sách trước mặt Fudge. &quot;Không phải quân đội của Potter. Quân đội của - nhưng - &quot;Sự thấu hiểu cháy dữ dội bất chợt trên khuôn mặt Fudge. Ông bước lùi lại sợ hãi, kêu lên, và nhảy ra khỏi ngọn lửa một lần nữa.&quot;Ông?&quot; Fudge thì thầm, lại dẫm lên chiếc áo choàng cháy âm ĩ.&quot;Đúng vậy.&quot; Dumbledore nói vui vẻ.&quot;Ông thành lập cái này?&quot;&quot;Là tôi.&quot; Cụ Dumbledore nói.&quot;Ông tuyển mộ học sinh cho - cho quân đội của ông?&quot;&quot;Tối nay là buổi họp mặt đầu tiên.&quot; Dumbledore gật đầu nói. &quot;Đơn thuần để xem liệu chúng có thích thú tham gia với tôi không. Tất nhiên, giờ tôi thấy rằng thật là sai lầm khi mời cô Edgecombe đây.&quot;Marietta gật đầu. Fudge nhìn từ cô bé tới Dumbledore, ngực phồng lên.&quot;Vậy là ông âm mưu chống lại tôi!&quot; Ông ta kêu lên.&quot;Đúng vậy.&quot; Cụ Dumbledore nói thích thú.&quot;Không!&quot; Harry hét lên.Kingsley loé lên một cái nhìn cảnh báo tới nó, cô McGonagall mở rộng đôi mắt sợ hãi, nhưng nó bất chợt hiện ra trong Harry cụ Dumbledore dự định làm gì, và nó không thể để chuyện đó xảy ra. &quot;Không - Giáo sư Dumbledore - !&quot;&quot;Yên lặng, Harry, hoặc ta sợ rằng trò sẽ phải rời khỏi văn phòng của ta đấy.&quot; Dumbledore nói bình tĩnh.&quot;Đúng đấy, im mồm đi, Potter!&quot; Fudge sủa, kẻ vẫn đang nhìn hau háu vào cụ Dumbledore cùng sự sung sướng đáng sợ. &quot;Tốt, tốt, tốt - Ta đến đây tối nay dự định trục xuất Harry và thay vào đó - &quot;&quot;Thay vào đó ông bắt được tôi,&quot; Cụ Dumbledore nói, vẫn mỉm cười. &quot;Như là mất một đồng Knut và tìm được một đồng Galleon, phải Fudge hét lên, giờ rõ ràng rung lên cùng sung sướng. &quot;Weasley, cậu đã ghi hết xuống chưa, mọi thứ ông ấy nói, lời nhận tội, đã có hết chưa?&quot;&quot;Rồi ạ, thưa ngài, tôi nghĩ là đủ tất cả, thưa ngài!&quot; Percy háo hức nói, mũi nó dính lấm chấm mực từ tốc độ ghi chép của nó.&quot;Phần ông ta cố gắng xây dựng quân đội chống lại Bộ Pháp thuật và làm việc để tôi bị mất ổn định?&quot;&quot;Vâng, thưa ngài, có hết rồi ạ, đủ rồi ạ!&quot; Percy nói, đọc lướt qua những lời ghi chép một cách thích thú.&quot;Tốt lắm.&quot; Fudge nói, khuôn mặt giờ rạng lên vì vui sướng. &quot;Sao lại một bản nữa, Weasley, và gửi một bản tới tờ Nhật Báo Tiên Tri ngay lập tức. Nếu chúng ta gửi một con cú nhanh thì chúng ta có thể cho xuất bản vào sáng mai!&quot; Percy lao ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, và Fudge quay lại nhìn cụ Dumbledore. &quot;Giờ ông sẽ được hộ tống tới Bộ Pháp thuật, nơi ông sẽ chính thức bị buộc tội, và sau đó sẽ được gửi tới Azkaban đợi cho đến phiên toà xử!&quot;&quot;Àh,&quot; Cụ Dumbledore nói hoà nhã. &quot;Vâng, vâng, tôi nghĩ chúng ta có thể làm nó hơi có chút trục trặc.&quot;&quot;Trục trặc?&quot; Fudge nói, giọng vẫn rộn ràng cùng sự vui sướng. &quot;Tôi không thấy trục trặc nào cả, Cụ Dumbledore biện hộ. &quot;Tôi sợ là tôi thấy có.&quot;&quot;Ồ, thật chứ?&quot;&quot;Thôi được - hình như ngài chỉ dốc sức dưới ảo tưởng ám ảnh rằng tôi sẽ - nói thế nào nhỉ? - đi một cách im lặng. Tôi sợ rằng tôi sẽ hoàn toàn không đi yên lặng đâu, Cornelius. Tôi hoàn toàn không có ý định được gửi tới Azkaban. Tất nhiên là tôi có thể trốn thoát - nhưng thật là phí thời gian, và thực sự thì tôi có thể nghĩ ra hàng đống thứ tôi nên làm hơn.&quot;Khuôn mặt Umbridge trở nên đỏ dần lên; bà ta nhìn như thể đang bị đổ đầy nước nóng. Fudge nhìn chằm chằm vào Dumbledore với một nét mặt rất ngu ngốc; như là ông ta vừa bị đánh bật tình bởi một cú đấm bất ngờ và không thể tin được nó đã xảy ra. Ông phát ra một tiếng nghẹt mũi nhỏ, sau đó nhìn quanh vào Kingsley và người đàn ông cùng mái tóc xám ngắn, người duy nhất trong căn phòng vẫn hoàn toàn im lặng cho tới nay. Người đó gật đầu bảo đảm với Fudge và tiến về phía trước một chút, tách ra khỏi bức tường. Harry nhìn thấy tay ông ta giãn ra, hầu như là tình cờ, về phía túi áo.&quot;Đừng có ngốc thế, Dawlish.&quot; Dumbledore nói nhẹ nhàng. &quot;Ta chắc chắc rằng cậu là một Thần Sáng xuất sắc - Ta vừa nhớ ra cậu đã đạt được điểm &quot;Oustanding&quot; (Nổi bật) trong tất cả các kỳ kiểm tra thường đẳng - nhưng nếu cậu cố gắng để - ờ - đưa ta đi bằng vũ lực, thì ta sẽ phải làm đau cậu đấy.&quot;Người đàn ông tên Dawlish nháy mắt khá ngu ngốc. Ông ta lại nhìn vào Fudge, nhưng lần này dường như đang hi vọng cho một manh mối làm gì tiếp theo.&quot;Vậy thì.&quot; Fudge cười khẩy, bình tĩnh lại. &quot;Ông định đơn phương độc mã đánh lại Dawlish, Shacklebolt, Dolores và cả tôi nữa sao, Dumbledore?&quot;&quot;Ồh, không.&quot; Dumbledore mỉm cười nói. &quot;không trừ khi ông quá ngu ngốc để bắt tôi phải làm như vậy.&quot;&quot;Ngài ấy sẽ không đơn phương độc mã đâu!&quot; Giáo sư McGonagall nói to, thọc tay vào túi.&quot;Ồ ông ấy sẽ đấy, Minerva!&quot; Dumbledore nói mạnh mẽ. &quot;Hogwarts cần giáo sư!&quot;&quot;Vớ vẩn đủ rồi đấy!&quot; Fudge nói, lôi cây đũa phép ra. &quot;Dawlissh! Shacklebolt! Bắt lấy ông ta!&quot;Một làn ánh sáng mờ bạc loé lên quanh căn phòng; có một tiếng nổ vang như của tiếng súng và nền nhà rung lên; một bàn tay tóm lấy cổ Harry và đè nó xuống nền nhà khi ánh sáng mờ bạc thứ hai biến mất; vài bức chân dung hét lên, Fawkes kêu rít và một đám bụi tràn ngập không gian. Ho sặc sụa trong khí bụi, Harry nhìn thấy một bóng dáng tối đen đổ xuống nền nhà cùng một tiếng sầm ngay phía trước nó; có tiếng la thét và tiếng uỵch cùng ai đó đang khóc. &quot;Không!&quot;, và sau đó là tiếng kính vỡ, tiếng bước chân ẩu đả điên cuồng, tiếng rên rỉ.....và im lặng.Harry cố gắng len qua xung quanh để nhìn ai đã suýt bóp nghẹt nó và thấy Giáo sư McGonagall núp bên cạnh nó. Bà đã kéo nó và Marietta ra khỏi chỗ nguy hiểm. Bụi vẫn lơ lửng nhẹ nhàng xuống chúng qua không khí. Thở hổn hển, Harry thấy một hình dáng rất cao đang tiến về phía chúng.&quot;Mọi người ổn chứ?&quot; Dumbledore hỏi.&quot;Vâng!&quot; Giáo sư McGonagall nói, ngồi dậy và kéo Harry cùng Marietta lại với bà.Bụi sáng dần. Khung cảnh tan hoang của căn phòng hiện ra lờ mờ trong tầm mắt: chiếc bàn của cụ Dumbledore đã bị lật đổ, những dụng cụ bằng bạc của họ đều vỡ tan thành mảnh. Fudge, Umbridge, Kingsley và Dawlish nằm bất động trên sàn nhà. Con phượng hoàng Fawkes bay vút lên thàn vòng tròn bên trên chúng, hát dịu dàng.&quot;Thật không may, tôi phải ếm bừa lên cả Kingsley, nếu không thì sẽ rất bị nghi ngờ.&quot; Cụ Dumbledore nói nhỏ. &quot;Cậu ấy thông minh một cách xuất săc, thay đổi ký ức Cô Edgecombe như vậy khi tất cả đều đang nhìn đi hướng khác - cảm ơn cậu ấy hộ tôi, được không, Minerva?&quot;&quot;Bây giờ, tất cả họ sẽ sớm tỉnh dậy và tốt nhất là họ không biết rằng chúng ta đã có thời gian để nói chuyện - mọi người phải xử sự như là chưa giây phút nào trôi qua, như là tất cả họ chỉ vừa bị đánh xuống sàn nhà, họ sẽ không nhớ đâu-&quot;&quot;Ngài sẽ đi đâu, Dumbledore?&quot; Giáo sư McGonagall thì thầm. &quot;Quảng trường Grimmauld?&quot;&quot;Ồ, không.&quot; Cụ Dumbledore mỉm cười nói. &quot;Tôi sẽ không đi trốn ở đâu cả. Fudge sẽ sớm ước rằng ông ấy chưa hề đuổi tôi ra khỏi Hogwart, Tôi hứa đấy.&quot;&quot;Giáo sư Dumbledore....&quot; Harry bắt đầu.Nó không biết nói gì trước: muốn xin lỗi như thế nào vì nó đã lập ra nhóm DA đầu tiên và gây ra tất cả những phiền phức này, hay nó cảm thây kinh khủng thế nào khi cụ Dumbledore ra đi để cứu nó khỏi bị trục xuất? Nhưng cụ Dumbledore đã cắt ngang trước khi nó có thể nói một từ nào. &quot;Nghe này, Harry.&quot; Cụ nói khẩn cấp. &quot;Trò phải học Occlumency với hết sức của trò, trò có hiểu không? Làm mọi thứ Giáo sư Snape bảo trò và thực hành nó thường xuyên mỗi buổi tối trước khi đi ngủ sao cho trò có thể che giấu tâm trí lại khỏi những giấc mơ không tốt - trò sẽ sớm hiểu vì sao, nhưng trò phải hứa với ta - &quot;Người đàn ông tên Dawlish động đậy. Dumbledore cầm lấy cổ tay Harry.&quot;Hãy nhớ - phải che giấu tâm trí - &quot;Nhưng khi những ngón tay cụ Dumbledore chạm vào da thịt Harry, một cơn đau bắn lên qua vết sẹo trên trán nó và nó lại cảm thấy một lần nữa sự khao khát mãnh liệt khủng khiếp muốn tấn công Dumbledore như con rắn, muốn cắn ông, muốn làm ông bị thương -&quot; - trò sẽ hiểu.&quot; Cụ Dumbledore thì thầm.Fawkes bay vòng quanh căn phòng và sà xuống trên cụ. Dumbledore thả Harry ra, giơ tay lên và nắm chặt cái đuôi vàng dài của con phượng hoàng. Có một tia lửa loé lên và cả hai biến mất.&quot;Ông ta đâu rồi?&quot; Fudge hét lên, đẩy người dậy. &quot;Ông ta đâu rồi?&quot;&quot;Tôi không biết!&quot; Kingsley hét lên, cũng nhảy dậy.&quot;Hừm, ông ta không thể Độn Thổ được!&quot; Umbridge la lên. &quot;Ta không thể làm thế trong ngôi trường này-&quot;&quot;Cái cầu thang!&quot; Dawlish hét lên, và ông ta lao người lên cánh cửa, giật mạnh nó mở ra và biến mất, theo sát sau là Kingsley và Umbridge. Fudge chần chừ, rồi cũng đứng lên chậm chạp, phủi bụi từ vạt áo trước. Có một sự im lặng dài đau đớn.&quot;Ừm, Minerva.&quot; Fudge nói ghê tởm, kéo thẳng cái tay áo sơ mi rách. &quot;Tôi sợ rằng đây là đoạn kết cho người bạn Dumbledore của bày đấy.&quot;&quot;Ngài nghĩ vậy, phải không?&quot; Giáo sư McGonagall nói khinh bỉ.Fudge dường như không nghe thấy lời bà. Ông ta đang nhìn quanh căn phòng tan hoang. Một vài bức chân dung huýt sáo chê bai ông ấy; một hay hai người còn còn làm những cử chỉ tay giận dữ.&quot;Tốt hơn hết là bà đưa hai đứa này đi ngủ đi.&quot; Fudge nói, nhìn trở lại Giáo sư McGonagall cùng cái gật đầu thô bạo về phía Harry và Marietta.Giáo sư McGonagall không nói gì cả, nhưng dẫn Harry và Marietta ra cửa. Khi nó đóng lại sau lưng họ, Harry nghe thấy giọng nói của Phineas Nigellus.&quot;Ngài biết đấy, ngài Bộ trưởng, tôi không đồng ý với Dumbledore ở rất nhiều điểm, nhưng tôi không thể phủ nhận ông ấy có tác phong...&quot; J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 28 Ký ức tồi tệ nhất của thày Snape THỪA LỆNH BỘ PHÁP THUẬT Dolores Jane Umbridge (Thanh tra cao cấp) sẽ thay thế Albus Dumbledore làm hiệu trưởng Trường Phù thuỷ và Ma thuật Hogwarts. Việc bổ nhiệm thay thế trên tuân theo Đạo luật Giáo dục số 28. Ký tên: Cornelius Oswald Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Những tờ thông báo bay lượn khắp trường suốt cả đêm, nhưng chúng không giải thích được làm sao dường như tất cả mọi người trong lâu đài đều biết cụ Dumbledore đã đánh bại hai Thần Sáng, một vị Thanh Tra Cao Cấp, ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật và Trợ lý trẻ tuổi của ông Bộ trưởng để trốn thoát. Cho dù Harry đi tới bất kỳ đâu trong phạm vi lâu đài, chủ đề trò chuyện duy nhất chính là chuyến đào thoát của cụ Dumbledore, và mặc dù một vài chi tiết có thể bị bóp méo đi khi được kể lại (Harry nghe lỏm được một học sinh nữ năm thứ hai thề sống thề chết với một học sinh khác là ông Fudge hiện đang nằm trong bệnh viện Thánh Mungo với một quả bí đỏ thế chỗ cho đầu của ông ta) nhung thật là ngạc nhiên bởi những thông tin còn lại mà bọn họ có được lại rất chính xác. Mọi người đều biết, chẳng hạn như, Harry và Marietta là những học sinh duy nhứt chứng kiến sự việc trong văn phòng cụ Dumbledore, và bởi vì Marietta đang nằm trong bệnh xá, Harry nhận thấy mình luôn bị vây quanh và được yêu cầu kể lại trực tiếp. Cụ Dumbledore sẽ quay lại sớm thôi, thằng Ernie Macmillan nói khẳng định trên đường trở về từ lớp học Dược Thảo, sau khi lắng nghe câu chuyện của Harry một cách chăm chú . Bọn họ đã không thể đuổi được thầy khi chúng ta học năm thứ hai và lần này bọn học cũng sẽ không thể làm được việc đó đâu. Bà Béo đã nói với mình - nó hạ giọng vẻ bí mật, buộc Harry, Ron và Hermione phải ngả lại gần hơn để nghe thấy -là bà Umbridge đã cố gắng quay trở lại văn phòng của thầy vào đêm qua, sau khi bọn họ tìm kiếm trong và ngoài lâu đài. Bọn họ không tài nào qua được bức tượng đá. Văn phòng thầy hiệu trưởng đã bị niêm kín đối với bà ta. Ernie cười tự mãn. Rõ ràng bà ta đã rất tức giận. Ồ, mình nghĩ là bà ta thực sự muốn được ngồi trong văn phòng đó, Hermione hằn học nói khi bọn chúng bước xuống những bậc cầu thang đá của Tiền sảnh. ra lệnh cho các giáo viên khác, dương dương tự đắc một cách ngu ngốc, say mê quyền lực - Bây giờ, mày có thực sự muốn kết thúc câu nói đó không, Granger? Thằng Draco Malfoy lướt ra từ phía sau cánh cửa, theo sát nó là hai thằng Crabbe và Goyle. Gương mặt nhợt nhạt nhọn hoắt của nó sáng rỡ lên với một nụ cười hiểm độc. Tao sợ là tao sẽ phải trừ điểm cho nhàGryffindor và nhà Hufflepuff, nó nói lè nhè. Chỉ có giáo viên mới có quyền trừ điểm các nhà thôi Malfoy, Ernie nói ngay lập tức. Hơn nữa, chúng tao cũng là những Huynh Trưởng, nhớ không? Ron gầm gừ. Tao dư biết là các huyenh trưởng không có quyền trừ điểm, Weasel King, thằng Malfoy cười khinh bỉ. Crabbe và Goyle cười theo. Nhưng các đội viên của Đội Kiểm Tra thì - Cái gì Hermione nói the thé. Đội Kiểm Tra, Granger, thằng Malfoy nói và chỉ vào cái huy hiệu bạc nhỏ trên cái áo choàng ngay dưới cái phù hiệu Huynh Trưởng. Một nhóm lựa chọn những học sinh có khả năng giúp đỡ Bộ Pháp Thuật, do đích thân Giáo sư Umbridge chỉ định. Các đội viên của Đội Kiểm Tra đều có quyền trừ điểm… vì vậy, cô Granger, tao trừ của mày 5 điểm vì đã tỏ ra hỗn láo với bà Hiệu trưởng mới của chúng ta. Macmillan, 5 điểm vì đã cãi lại tao. 5 điểm vì tao không ưa mày, Potter. Weasley, quần áo của mày trông tởm qua, vì vậy tao trừ năm điểm. À, quên mất, mày là đồ Máu bùn,, mười điểm cho lý do đó. Ron rút cây đũa phép ra, nhưng Hermione đẫ đẩy nó đi, cô bé thì thầm, Đừng! Khôn ngoan đấy, Granger, thằng Malfoy phun ra. Hiệu trưởng mới, thời kỳ mới … bây giờ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, Potty… Weasel King… Cười phá lên, nó bỏ đi cùng hai thằng Crabbe và Goyle. Nó bịp bợm đấy, Ernie nói có vẻ rất kinh hoảng. Nó không thể được phép trừ điểm… thật nực cười… nó sẽ phá huỷ hoàn toàn hệ thống huynh trưởng. Nhưng Harry, Ron và Hermione đã quay trở lại phía những cái đồng hồ cát lớn đặt trong các hốc tường dọc theo bức tường phía sau bọn chúng, nơi ghi điểm các nhà. Nhà Gryffindor và nhà Ravenclaw đang ở vị trí ngang nhau trong buổi sáng hôm nay. Ngay khi bọn chúng quan sát, các viên đá vẫn bay lên trên, làm giảm số lượng trong phần dưới cái đồng hồ. Trong thực tế, cái đồng hồ cát duy nhất dường như không thay đổi là của nhà Slytherin, nó đang chứa đầy những viên đá màu xanh Các em thấy rồi chứ? giọng Fredvang lên. Nó và George vừa mới đi xuống cầu thang đá và nhập bọn với Harry, Ron, Hermione và Ernie đứng trước những cái đồng hồ cát. Thằng Malfoy vừa trừ tất cả chúng em năm mươi điểm, Harry cáu tiết nói khi bọn chúng quan sát thêm vài viên đá bay lên phía trên trong cái đồng hồ cát nhà Gryffindor. Ờ, thằng Montague đã cố gắng chơi các anh trong giờ nghỉ, George nói. Ý các anh định nói gì, &quot;đã cố gắng&quot; là thế nào? Ron nói ngay lập tức. Nó sẽ không bao giờ có thể nói được nữa, Fred nói, bởi các anh đã nhốt nó vào Căn phòng Biến ở tầng một. Hermione trông rất sững sờ. Nhưng các anh sẽ gặp rắc rối to đấy! Không thể nào cho đến khi thằng Montague xuất hiện lại, mà cũng phải mất đến vài tuần ấy chứ, anh cũng không biết bọn anh đưa nó đến chỗ nào rồi, Fred lạnh lùng nói. Dù sao… bọn anh đã quyết định là không thèm quan tâm đến việc gặp rắc rối nữa hay không nữa. Các anh đã từng quan tâm đến việc đó rồi à? Hermione hỏi. Dĩ nhiên là có, George nói. Bọn anh chưa bao giờ bị đuổi học, đúng không? Bọn anh luôn biết cách ngừng lại ở giới hạn cho phép, Fred nói. Bọn anh luôn được hoan nghênh, George nói. Nhưng bọn anh luôn luôn dừng lại trước khi gây ra tình trạng lộn xộn thực sự, Fred nói. Thế còn bay giờ? Ron nói thăm dò Ờ, bây giờ - George nói. - khi mà cụ Dumbledore đã bỏ đi - Fred nói. - bọn anh cho là một chút lộn xộn — George nói. — là cái mà bà Hiệu trưởng mới của chúng ta xứng đáng được nhận, Fred nói. Các anh được làm như thế! Hermione thì thầm. Thực sự là các anh không được làm như vậy! Bà ấy đang muốn có cớ để đuổi học các anh! Em không hiểu à, Hermione? Fred nói, và mỉm cưởi với cô bé. Bọn anh không thiết tha với việc ở lại chút nào nữa. Bọn anh đã bỏ đi ngay rồi nếu bọn anh không quyết định là phải làm cái gì đó cho cụ Dumbledore trước đã. Vì thế, dù sao, nó kiểm tra đồng hồ của mình, giai đoạn một cũng chuẩn bị bắt đầu. Anh sẽ đến Đại Sảnh để ăn trưa, nếu anh là các em, để các giáo viên không cho là các em dính dáng đến chuyện này. Không dính dáng đến chuyện gì? Hermione lo lắng nói. Các em sẽ biết ngay thôi, George nói. Lẹ lên nào. Fred và George quay gót và biến mất trong đám đông đang xuống cầu thang đi ăn trưa. Có vẻ bị bối rối cao độ, Ernie lẩm bẩm cái gì đó về bài tập Biến hình chưa làm xong và chạy đi mất. Mình nghĩ là chúng ta nên đi khỏi đây thôi, các cậu biết đấy Hermione căng thẳng nói. chỉ là để đề phòng... Ờ, đi thôi, Ron nói, và ba đứa đi về phía cáccánh cửa của Đại Sảnh, nhưng Harry chỉ vừa mới kịp nhìn thấy bầu trời với những đám mây trắng đang bay thì có ai đó vỗ vào vai nó, khi quay lại, mũi nó suýt nữa thì cụng vào mũi của thầy giám thị Filch. Nó bước lùi lại một vài bước; thầy Filch trông dễ nhìn nhất khi đứng xavừa đủ. Bà Hiệu trưởng muốn gặp trò, Potter, thầy ranh mãnh nói. Em không làm gì, Harry nói một cách ngớ ngẩn, đầu nó nghĩ tới cái mà Fred và George định làm. Cằm thầy rung lên vì nén cuời. Có tật thì giật mình, phải không? thầy thở khò khè. Theo ta. Harry liếc nhìn trở lại Ron và Hermione, cả hai đứa trông có vẻ rất lo lắng. Nó nhún vai và đi theo thầy Filch trở lại vào Tiền Sảnh, lách ngược lại các học sinh đói ngấu đang lũ lượt đi ăn. Thầy Filch có trông đang đặc biệt vui vẻ; thầy ầm ừ trong miệng khi bọn họ trèo lên cầu thang đá. Khi bọn họ lên đến chiếu nghỉ của tầng một, thầy nói Mọi thứ quanh đây đang thay đổi, đúng không, Potter. Em thấy rồi, Harry lạnh lùng nói. Hừm… Ta đã nói với cụ Dumbledore hàng bao năm nay là cụ đã quá nương nhẹ với các học sinh, thầy Filch nói, và cười khúc khích vẻ khoái trá. Lũ bẩn thỉu chúng mày sẽ không bao giờ còn dám thả Đạn thối nữa nếu chúng mày biết ta được phép trừng phạt chúng mày bằng roi, đúng không? Không một đứa nào sẽ cón tơ tưởng đến chuyện ném Fanged Frisbees trong các hàng lang nữa nếu ta có thể treo cổ chân chúng mày lên trong văn phòng của ta? Nhưng khi Đạo luật Giáo dục số 29 được ban hành, Potter,ta sẽ được phép làm tất cả những việc đó… và bà ấy đã đề nghị ông Bộ trưởng ký lệnh trục xuất con yêu tinh Peeves… ôi, mọi thứ ở đây sẽ rất khác với việc bà ấy lên nắm quyền. Bà Umbridge rõ ràng là đã tiến được những bước dài để kéo thầy Filch về phe bà ta, Harry nghĩ, và điều tồi tệ nhứt là ông ta sẽ trở thành một thứ vũ khí quan trọng; thầy biết rõ các lối đi bí mật trong trường và các nơi ẩn nấp chỉ thua có hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Đến nơi rồi, thầy nói và liếc nhìn Harry vẻ đểu cáng khi thầy gõ ba lần lên cánh cửa văn phòng giáo sư Umbridge và đẩy cửa mở ra. Thằng bé Potter đến gặp bà, thưa bà. Văn phòng bà Umbridge rất quen thuộc với Harry sau rất nhiều lần nó bị phạt cấm túc, vẫn giống như thường lệ, ngoại trừ một tấm biển gồ mầu đen nằm chình ình ngay phía trước trên bàn của bà ta, trên đó có thể đọc được hàng chữ bằng: HIỆU TRƯỞNG. Đồng thời, nó nhìn thấy với một cảm giác đau nhói, cây chổi Tia Chớp, hai cây Cleansweep của Fred và George s Cleansweeps bị xích và bị khoá chặt vào một cái móc kim loại vững chắc trên bức tường phía sau cái bàn. Bà Umbridge đang ngồi phía sau cái bàn, bận rộn cạo viết gì đó lên tờ giấy da mầu hồng, nhưng bà ta đã ngước nhìn lên và mỉm cười hết cỡ khi bọn họ bước vào. Cám ơn, ông Argus, bà ta ngọt ngào nói. Không có chi, thưa bà, không có chi, thầy Filch nói, thầy cúi đầu chào rất thấp đến mức mà bệnh thấp khớp của thầy cho phép, sau đó bước lui trở ra. Ngồi xuống, bà Umbridge nói cộc lốc, chỉ tay về phía cái ghế. Harry ngồi xuống. Bà ta tiếp tục viết thêm một lúc nữa. Nó theo dõi những con mèo con đang nô giỡn trong những bức tranh trên đầu bà ta và tự hỏi bà ta trữ sẵn cho nó những sự đe doạ nào đây. Tốt rồi, bây giờ, cuối cùng bà ta nói sau khi đặt cây viết lông xuống và nhìn cậu rình mò với vẻ thoả mãn, như là một con cóc chuẩn bị đớp một con ruồi tươi ngon. Trò có muốn uống cái gì đó không? Gì cơ ạ? Harry nói, hoàn toàn chắc là cậu đã nghe lầm. Để uống, Ngài Potter, bà ta nói, nở nụ cười còn tươi hơn trước. Trà? Cà fê? Nước bí đỏ? Khi bà ta gọi tên các đồ uống, bà ta vẫy vẫy cây đũa của mình, và một cái ly xuất hiện trên bàn. Em không uống ạ, cảm ơn giáo sư, Harry nói. Ta muốn trò uống gì đó cùng ta, bà ta nói, giọng bà ta trờ nên ngọt ngào một cách nguy hiểm. Hãy chọn một thứ đi. Vâng… cho em trà ạ, Harry nhún vai nói. Bà ta đứng dậy và làm một động tác đổ sữa quay lưng lại với cậu. Sau đó, bà ta lăng xăng vòng quanh cái bàn mang nó lại cho cậu, miệng nở nụ cười ngọt ngào với điệu bộ ngớ ngẩn. Đây, bà ta nói và đưa ly trà cho nó. Hãy uống đi không nó nguội mất, đuợc chứ? Nào, bây giờ, Ngài Potter… Ta nghĩ là chúng ta cần trao đổi một chút, sau cái sự kiện đau buồn đêm qua. Nó không nói gì. Bà ta ngồi trờ lại chỗ mình và chờ đợi. Một khoảng thời gian im lặng dài trôi qua, sau đó bà ta tươi cười nói, Trò vẫn chưa uống tra! Nố nâng cái ly lên môi và sau đó thình lình lại hạ nó xuống. Một trong những con mèo kinh tởm trong tranh phía sau bà Umbridge có đôi mắt xanh lớn giống hệt con mắt thần của thầyMoody Mắt điên và nó thình lình nghĩ ra điều mà thầy sẽ nói nếu như thầy nghe thấy nó uống thứ gì đó do một kẻ thù không biết rõ mời. Có chuyện gì vậy? bà Umbridge nói, bà ta vẫn đang theo dõi nó rất chăm chú. Trò có muốn thêm đường không? Không ạ, Harry nói. Nó lại nâng cái ly lên môi và giả vờ nhấp một ngụm, mặc dù vẫn ngậm chặt miệng. Bà Umbridge nở nụ cười toe toét. Tốt, bà ta thì thào. Rất tốt. Bây giờ… Bà ta hơi ngả người ra phía trước. Albus Dumbledore đang ở đâu? Em hoàn toàn không biết, Harry nói ngay lập tức. Uống đi, uống đi, bà ta nói trong khi vẫn mỉm cười. Bây giờ, ngài Potter, chúng ta hãy đừng chơi trò trẻ con nũa. Ta biết là trò biết ông ta đi đâu. Trò và ông Dumbledore đã cùng nhau làm trò này ngay từ đầu. Hãy cân nhắc tình thế của mình, Ngài Potter… Em không biết ông ấy đang ở đâu, Harry lặp lại. Nó lại giả vờ uống. Bà ta theoi dõi cậu một cách chăm chú. Rất tốt, bà ta nóid, mặc dù bà ta có vẻ không hài lòng. Trong trường hợp đó, nhân tiện trò hãy vui lòng nói cho ta biết về Sirius Black. Bao tử của Harry quặn lên và bàn tay cầm ly trà của nó run lên khiến cho cái ly va lách cách vào cái đĩa lót. Nó nâng cái ly lên sát miệng với hai môi ngậm chặt khiến cho một chút nước nóng bắn đổ vào cái áo choàng của nó. Em không biết, nó nói hơi quá nhanh. Ngài Potter, bà Umbridge nói, ta phải nhắc để trò nhớ chính ta là người gần như tóm được tên tội phạm Black trong đống lửa của Nhà Gryffindor vào tháng Mười vừa qua. Ta biết rất rõ là hắn ta đã gặp trò và nếu ta có được bất kỳ bằng chứng nào về chuyện đó, trò sẽ bị đuổi ngay lập tức, ta hứa đấy. Ta nhắc lại, ngài Potter… Sirius Black hiện đang ở đâu? Em không biết, Harry nói to. Em không hề biết gì hết. Họ nhìn nhau trừng trừng rất lâu khiến cho Harry bắt đầu cảm thấy nước mắt chảy ra. Sau đó bà Umbridge đứng dậy. Rất tốt, Potter, lần này ta sẽ ghi nhớ lời trò, nhưng trò đã được cảnh cáo rồi đấy: đằng sau ta là sức mạnh của Bộ Pháp Thuật. Bất kỳ kênh thông tin liên lạc nào vào và ra khỏi trường đều bị kiểm soát. Người điều hành mạng Floo sẽ để mắt đến tất cả các đống lửa trong trường Hogwarts – dĩ nhiên là trừ đống lửa của chính ta. Đội Kiểm Tra của ta sẽ mở và đọc tất cả các thư cú được gửi đến và đi khỏi Lâu đài. Và ông Filch sẽ theo dõi tất cả các lối đi bí mật vào và ra khỏi lâu đài. Nếu như ta tìm được dù chỉ là một mẩu bằng chứng… BÙM! Sàn nhà rung lên. Bà Umbridge trượt sang bên, vội túm lấy cái bàn để khỏi ngã và trông rất sững sờ. Cái gì đã -? Bà ta đang nhìn về phía cánh cửa. Harry lợi dụng cơ hội đó đổ ly trà hầu như còn đầy nguyên vào cái bình cắm hoa khô gần đó nhứt. Nó có thể nghe thấy tiếng người chạy và la hét cách đó vài tầng bên dưới. Quay trở lại ăn trưa đi, Potter! bà Umbridge la lên, bà ta giơ cây đũa phép và lao ra khỏi văn phòng. Harry để bà ta chạy đi sau đó mới hối hả chạy theo để xem nguyên nhân của những tiếng la hét đó. Cũng chẳng khó khăn gì để tìm ra. Khi xuống dưới một tầng gác, tiếng huyên náo càng trở nên rõ hơn. Ai đó (và Harry ngay lập tức biết đó là ai) đã đốt cái gì đó có vẻ như một đám pháo bông phù thuỷ khổng lồ. Những con rồng làm tuyền bằng nhừng tia sáng mầu xanh xen lẫn vàng đang bay lượn lên xuống trong các hành lang, tuôn ra những luồng lửa và tiếng nổ lớn; những vòng pháo hoa có đường kính tới cả 5 foot màu hồng đang bay lượn chối chết trong không trung trông như những cái đĩa bay; những quả hoả tiễn với những cái đuôi dài hình ngôi sao màu bạc sáng rực rỡ nã ầm ầm ra từ các bức tường; những quả pháo hoa cà hoa cải viết những từ tục tĩu trong không khí; những quả pháo nố tung như mìn ở khăp mọi nơi, và thay vì cháy bùng lên, mờ dần hay tắt ngấm thì những quả pháo hoa phủ thuỷ này có vẻ được nạp lại năng lượng và tiếp tục biểu diễn. Thầy Filch và bà Umbridge đang đứng đó, rõ ràng là chết đứng vì khiếp sợ, trên lưng chừng cầu thang. Khi Harry theo dõi, một trong những vòng pháo hoa lớn có vẻ quyết định là nó cần thêm không gian để biểu diễn; nó khuấy lộn về phía bà Umbridge và Filch với tiếng kêu đầy đe doạ wheeeeeeeeee . Cả hai người la lên sợ hãi và cúi thụp xuống, và nó lượn thẳng qua cửa sổ phía sau họ và tuôn ra đất. Trong khi đó, một vài con rồng và những con dơi lớn màu tím đang tuôn khói mù mịt thì lợi dụng cánh cửa đang mở ở cuối hành lang để lẻn vào tầng hai. Nhanh lên, Filch, nhanh lên! bà Umbridge hét lên, bọn chúng sẽ tràn ra khắp trường mất nếu chúng ta không kịp làm gì đó - Stupefy] Một luồng sáng đỏ phun ra từ đầu cây đũa thần của bà và bắn vào một quả hoả tiễn. Thay vì chết sững trongkhông khí, nó nổ tung lên mạnh đến nỗi đục luôn một lỗ trên một bức tranh vẽ hình một bà phù thuỷ có vẻ đang sướt mướt giữa một bãi cỏ; bà ta chạy tránh được vừa kịp lúc, vài giây sau bà xuất hiện lại trên bức tranh kế bên, nơi có một đôi phù thuỷ đang chơi bài vội vã đứng dậy nhường chỗ cho bà. “Đừng làm Choáng Váng chúng, Flinch!” Umbridge giật dữ quát lên, khi đoán được những từ mà ông sắp niệm chú Bà nói đúng, thưa bà Hiệu Trưởng! Flinch khò khè, vì một Squib sẽ không cách nào làm Choáng Váng được những viên pháo trừ phi nuốt chúng. Ông băng đến cái tủ gần nhất, rút ra một cái chổi và bắt đầu chiến đấu với những viên pháo đang bay lượn giữa không trung, được vài giây thì đầu chổi bắt đầu rừng rực bốc cháy. Harry nhìn đã mắt rồi, nó vừa cười vừa lẻn xuống dưới, chạy đến một cái cửa mà nó biết là đang được giấu sau một tấm thảm treo dọc theo một hành lang và lao qua nó để thấy anh em Fred và George đang trốn ngay đằng sau đó, đang nghe Umbridge và Flinch la hét, rung rung vì cố nhịn cười Ấn tượng quá, Harry khẽ nói, nó nhe răng cười. Rất ấn tượng… các anh sẽ làm ông Filibuster thất nghiệp mất thôi… Hay không, George thì thầm, lau nước mắt vì cười khỏi khuôn mặt. Ôi trời, anh hi vọng là bà ta sẽ thử phép Biến Mất… bọn chúng sẽ nhân lên gấp mười nếu bà ta làm việc đó. Những viên pháo bông tiếp tục nổ bùng lên và văng ra khắp trường trong suốt ngày hôm đó. Và cho dù chúng gây ra nhiều thiệt hại, đặc biệt là những viên pháo đốt, những giáo viên khác có vẻ như không quan tâm lắm đến chúng. “Nào nào,” giáo sư McGonagall nói với vẻ nhạo báng, khi một trong những con rồng lao vào lớp của bà, gầm gừ dữ dội và phun ra những luồng lửa. “Trò Brown, trò có thể chạy lên phòng hiệu trưởng và báo rằng có một quả pháo lạc vào đây không?” Kết quả là giáo sư Umbridge dùng buổi chiều đầu tiên làm hiệu trưởng của mình để chạy lăng xăng khắp trường, đáp trả những lời yêu cầu của những giáo viên khác, hình như chẳng có ai trong số họ có khả năng quét những viên pháo ấy ra khỏi phòng mà không có bà. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên và bọn chúng quay trở về tháp Gryffindor với cặp sách của mình, Harry thấy, với một vẻ khoái trá khôn tả, Umbridge, đầu tóc rối bời, bồ hóng đen ngòm đang lảo đảo bước đi với khuôn mặt đẫm đầy mồ hôi, bước về phía lớp của giáo sư Flitwick. Cám ơn bà thiệt là nhiều, thưa giáo sư! giáo Flitwick nói với giọng líu ríu như chuột kêu. Tôi có thể tự mình đuổi được cái đám pháo bông này, dĩ nhiên, nhưng tôi không chắc là liệu tôi có được phép làm thế hay không. Cười rạng rỡ, ông đóng cửa lớp học ngay trước bộ mặt cau có của bà. Đêm đó Fred và George là những người hùng trong nhà Gryffindor. Thậm chí Hermione cũng len qua đám đông náo nhiệt để đến chúc mừng chúng. “Những quả pháo đó tuyệt quá.” Cô bé nói với vẻ thán phục. “Cám ơn,” George nói, nhìn ngạc nhiên với vẻ hài lòng, “Đó là Đại Bác Cháy Weasley&quot;. Chỉ có điều là, bọn anh đã dùng sạch cả kho dự trữ rồi, và lại phải bắt đầu từ tay trắng.” “Dù vậy thì nó vẫn đáng mà,” Fred nói. “Nếu em muốn có tên trong danh sách đợi, Hermione à, thì một hộp Lửa Thường giá năm Galleon và hai mươi cho Sự Bùng Cháy Thượng Hạng…” Hermione trở lại bàn, nơi Harry và Ron đang ngồi nhìn chằm chằm vào cái túi sách của chúng như thể hy vọng rằng cái đống bài tập về nhà kia sẽ tự chuyển động và bắt đầu tự làm lấy. “Vì sao mà chúng ta không nghỉ một đêm nào?” Hermione vui vẻ nói, khi một quả hoả tiễn Weasley với cái đuôi bạc bắn vụt qua cửa sổ. “Dù sao thì kỳ Phục sinh sẽ bắt đầu vào Thứ Sáu, chúng mình còn nhiều thời gian mà.” “Bạn thấy thế là ổn là?” Ron hỏi, nhìn cô bé với vẻ không tin nổi. “Bây giờ nếu như bạn muốn đề cập đến,” Hermione nói, “bạn biết không… mình nghĩ rằng mình đang có một chút mầm mống… nổi loạn.” Harry vẫn còn nghe thấy những tiếng gầm từ phía xa của những quả pháo còn sót lại khi nó và Ron lên giường một giờ sao, và khi nó thay đồ thì một quầng sáng vút qua tháp, vẫn còn hiện rõ thành một chữ “FOO”. Nó leo lên giường, ngáp dài. Khi nó tháo kính ra, những quả pháo thỉnh thoảng lại vút qua cửa sổ trở nên mờ ảo, nhìn như những đám mây sáng, xinh đẹp và bí ẩn trong màn trời đêm huyền ảo. Nó trở mình, tự hỏi xem Umbridge đang cảm thấy gì trong ngày đầu tiên đảm nhận chức vụ của cụ Dumbledore, và bây giờ ông Fudge đang phản ứng thế nào khi ông ta biết cả trường đã trải qua gần hết ngày trong tình trạng hỗn loạn. Tự mỉm cười với chính mình, Harry nhắm mắt lại… Nhưng tiếng hú và gầm của những quả pháo còn sót có vẻ như dạt xa dần… hoặc có thể đơn giản là nó đang cách chúng quá xa… Nó ngã đúng ngay vào hành lang dẫn đến Cục Những Điều Huyền Bí. Nó chạy vội đến cánh cửa đen đó… mở ra… mở ra nào… Nó mở ra rồi. Nó đi vào căn phòng tròn đầy cửa… nó băng qua… đặt tay lên một cánh cửa trong những cái giống y nhau này, và nó mở vào trong. Bây giờ thì nó đang đang ở trong một căn phòng dài, hình chữ nhật đầy những món đồ kim khí kỳ lạ đang lách cách. Có những đốm sáng lấp lánh trên tường, nhưng nó không dừng lại để nhìn kỹ… nó phải tiếp tục… Lại có một cánh cửa cuối phía xa kia… và cánh cửa này lại cũng mở bung ra khi nó chạm vào… Và bây giờ nó đang ở trong một căn phòng sáng lờ mờ, cao và rộng như một nhà thờ, đầy những hàng và hàng kệ cao chót vót, mỗi cái chất đầy những quả cầu thuỷ tinh nhỏ, đầy bụi… bây giờ thì tim Harry đang đập nhanh vì khích động… nó biết nơi để đi rồi… nó chạy nhanh đến, nhưng bước chân của nó không phát ra tiếng động nào trong căn phòng rộng và vắng vẻ này… Có một cái gì đó mà nó rất, rất rất muốn… Nó muốn một cái gì đó… hoặc ai khác muốn… Vết sẹo của nó đau nhức… BANG! Harry tỉnh lại ngay, bối rối và giận dữ. Căn phòng ký túc xá tối om đang đầy những tràng cười. “Hay thật!” Seamus nói, bóng nó đang rọi lên cửa sổ. “Mình nghĩ là một trong quầng pháo bông ấy đã chạm phải một trái hoả tiễn, chúng như một đôi bạn ấy, đến đây mà nhìn này!” Harry nghe thấy tiếng Ron và Dean ào ra khỏi giường để nhìn rõ hơn. Nó vẫn nằm yên trong yên lặng trong khi vết sẹo trên trán nó dịu dần và một nỗi thất vọng tràn ngập khắp nó. Nó cảm thấy một cảm giác hài lòng đang tràn ngập nó chính vào cái khoảnh khắc ấy… lúc ấy nó đã ở gần lắm rồi. Những con heo con hồng và bạc có cánh phát sáng đang bay quanh cửa sổ vào của tháp Gryffindor. Harry nằm xuống và lắng nghe những tiếng kêu thán phục của đám bạn nhà Gryffindor ở những phòng ký túc xá phía dưới chúng. Bụng nó lại giật thột khi nó nhớ rằng nó phải học Occlumency vào buổi tối tiếp theo. * Cả ngày tiếp theo, Harry nơm nớp khiếp sợ không biết thầy Snape sẽ nói gì nếu thầy phát hiện ra Harry đã đi được xa như thế nào trong Gian Phòng Những Điều Huyền bí trong giấc mơ dêm qua. Với cảm giác tội lỗi trào dâng, nó nhận ra là nó chưa luyện tập bài Occlumency kể từ buổi học cuối cùng: có quá nhiều thứ xảy ra sau khi cụ Dumbledore had ra đi; nó chắc là nó sẽ không thể làm trống rỗng đầu óc minhg thậm chí nếu nó có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên, nó rất nghi ngờ việc thầy Snape sẽ chấp nhận cái cớ đó. Nó cố gắng luyện tập một chút váo những phút cuối của buổi học ngày hôm đó, nhưng không có kết quả. Hermione liên tục hỏi nó có chuyện gì mỗi khi nó im lặng cố gắng xua đuổi khỏi đầu óc mọi ý nghĩ và cảm xúc và sau cùng đây không phải là thời điểm tốt nhứt để làm trống rỗng đầu óc trong khi các giáo viên luôn đưa ra các câu hỏi ôn lại bài trong lớp. Đành hứng chịu điều tệ hại nhứt, nó bắt đầu đi đến văn phòng thầy Snape sau bữa tối. Tuy nhiên, khi nó đi được nửa đường qua gian Tiền Sảnh, Cho vội vã đuổi theo nó. Ở đây, Harry nói, rất vui mừng ví có cớ trì hoãn buổi học với thầy Snape, và vẫy tay ra hiệu cho cô bé đi vào góc của gian Tiền Sảnh, nơi có những cái đồng hồ cát khổng lồ. Cái đồng hồ của nhà Gryffindor bây giờ hầu như trống rỗng. Cậu không sao chứ? Bà Umbridge có tra hỏi cậu về DA không? Không, Cho vội vã nói. Không, chỉ là… ờ, mình chỉ muốn nói… Harry, mình không bao giờ có thể ngờ được là Marietta sẽ để lộ… Ờ, thôi đi, Harry ủ rũ nói. Nó cảm thấy Cho nên chọn bạn bè của cô bé cẩn thận hơn; nó đã được an ủi một chút it khi nghe được tin tức mới nhất, Marietta vận còn trong bệnh xá và bà Pomfrey không thể cải thiện chút nào tình trạng mụn nhọt của cô ta. Cô ấy thực sự rất đáng yêu, Cho nói. Cô ấy chỉ phạm sai lầm một chút thôi - Harry nhìn cô bé vẻ ngờ vực. Một con người đáng yêu phạm một chút sai lầm? Nó ấy đã bán đứng tất cả chúng ta, kể cả cậu nữa! Ờ… tất cả chúng ta đã thoát, đúng không? Cho nói biện hộ. Cậu biết đấy, má cô ấy làm việc cho Bộ, thực khó cho cô ấy - Ba của Ron cũng làm việc cho Bộ! Harry cáu tiết nói. Và cậu để ý, cậu ấy không có hàng chữ kẻ tố giác trên mặt - Đó thực sự là một thủ đoạn đáng ghê tởm của Hermione Granger s, Cho dữ dội nói. Cô ta nên nói với chúng ta là cô ta đã ếm bùa cái bản danh sách đó - Mình nghĩ đó là một ý tưởng thông minh, Harry lạng lùng nói . Cho nổi điên lên và mắt cô bé loé sáng. À phải, mình quên mất – dĩ nhiên rồi, nếu đó là ý tưởng của Hermione yêu quý - Đứng có bắt đầu khóc đấy, Harry nói cảnh cáo. Mình sẽ không làm như thế! cô bé la lên. Ờ… phải… tốt thôi, nó nói. Mình có đủ thứ phải lo rồi. Hãy đi mà lo việc của cậu đi! Cho tức giận nói, quay gót hiên ngang bước đi. Vô cùng cáu kỉnh, Harry đi xuống cầu thang đến gian hầm của thầy Snape và mặc dù nó biết từ kinh nghiệm của mình là thầy Snape có thể dễ dàng xuyên qua đầu óc nó nếu như nó đến đó với tâm trạng tức giận và bực bội, nhưng nó chẳng làm được gì ngoài chuyện nghĩ đến một số điều nó nên nói với Cho về Marietta trước khi nó đến cửa của gian hầm. Trò đến muộn, Potter, thầy Snape lạng lùng nói khi Harry đóng cánh của đằng sau nó. Thầy Snape đang đứng quay lưng lại với nó, như thường lệ đang lấy những ý nghĩ của thầy ra và đặt chúng rất cẩn thận vào cái Chậu Tưởng Ký của cụ Dumbledores. Thầy thả sợi bạc cuối cùng vào cái chậu đá và quay mặt lại với Harry. Thế nào, thầy nói. Trò đã luyện tập chưa? Rồi ạ, Harry nói dối, và nhìn hết sức chăm chú và một cái chân bàn của thầy Snape. Tốt lắm, chúng ta sẽ biết điều này ngay thôi? thầy Snape êm ái nói. Rút đũa ra, Potter. Harry đứng vào vị trí như thường lệ của nó, đối mặt với thầy Snape qua cái bàn. Trái tim nó đập nhanh vì sự giận dữ với Cho và nỗi lo lắng về việc thầy Snape sẽ rút được bao nhiêu ý nghĩ từ đầu óc nó. Đếm đến ba đi, thầy Snape lười biếng nói. Một - hai - Cửa phòng thầy Snape thình lình mở ra và thằng Draco Malfoy bước vào. Giáo sư Snape, thưa thầy - ồ - xin lỗi - Thằng Malfoy nhìn thầy Snape và Harry với vẻ ngạc nhiên. Không có gì đâu, Draco, thầy Snape nói và hạ cây đũa phép xuống. Trò Potter ở đây để bồi dưỡng thêm về môn Độc Dược. Harry không nhìn thấy cái nhìn hân hoan vui sướng như thế của thằng Malfoy kể từ khi bà Umbridge xới tung mọi thứ lên để kiểm tra bác Hagrid. Em không biết, nó nói, liếc nhìn Harry đểu cáng, Harry biết mặt mình đang nóng bừng. Nó có thể trả bất cứ giá nào để gào lên sự thật với thằng Malfoy - hoặc, tốt hơn, là tấn công nó bằng một lời nguyền. Thôi được, Draco, có chuyện gì vậy? thầy Snape hỏi. Đó là giáo sư Umbridge, thưa thầy – cô ấy cầy sự giúp đỡ của thầy, thằng Malfoy nói. Người ta đã tìm thấy Montague, thưa thầy, nó nhẩy vào một cái bồn cầu ở tầng tư. Làm sao mà nó lại vào trong đó được? thầy Snape chất vấn. Em không biết, thưa thầy, nó rất bối rối. Rất tốt, rất tốt. Trò Potter, thầy Snape nói, chúng ta sẽ học tiếp bài này vào tối mai. Thầy quay đi và chạy khỏi văn phòng của thầy Snape. Malfoy sủa theo nó, Bồi dưỡng môn Độc dược hả? từ phía sau thầy Snape trước khi chạy theo ông ta. Sôi sùng sục lên vì tức giận, Harry nhét cây đũa phép trở vô áo choàng và chuẩn bị rời khỏi phòng. Ít nhất nó được thêm hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa để luyện tập; nó biết là nó cần cảm thấy vui sướng vì đã thoát nạn trong gang tấc, mặc dù thật khó tiêu hoá nổi việc thằng Malfoy sẽ kể khắp trường là nó cần phải bồi dưỡng thêm môn Độc Dược. Nó đã đến bên cánh cửa văn phòng thì chợt nhìn thấy nó: một vùng ánh sáng bạc đang nhảy nhót trên khung cửa ra vào. Nó dừng lại và đứng nhìn nó, nó nhắc nhở đến điều gì đó… và rồi nó nhớ ra: nó giống như ánh sáng mà nó nhìn thấy trong giấc mơ đêm qua, ánh sáng trong gian phòng thứu hai mà nó đi qua trên đường đến Gian Phòng Những Điều Huyền Bí. Nó quay lại. Ánh sáng đó phát ra từ cái Chậu Tưởng Ký đặt trên bàn thầy Snape. Đám mầu trắng bạc đang dập dờn khuấy lộn trong đó. Những ý nghĩ của thầy Snape… những thứ mà thầy không muốn Harry nhìn thấy nếu nó đột nhiên phá vớ được sự phòng thủ của thầy… Harry nhìn chằm chằm vào cái Chậu Tưởng Ký, sự tò mò thiêu đốt cậu… có cái gì mà thầy Snape lại muốn giấu Harry? Những ánh sáng bạc nhảy nhót trên bức tường… Harry tiến hai bước về phía cái bàn, nó nghĩ rất lung. Nó có thể là những thông tin về Gian Phòng Những Điều Huyền Bí mà thầy Snape cương quyết không cho nó biết không? Harry nhìn ra sau vai, bây giờ trái tim nó đập thình thịch nặng nề và nhanh hơn bao giừo hết. Thầy Snape sẽ mất bao lâu để giải thoát thằng Montague ra khỏi cái bồn cầu đó? Liệu thầy có trở về thẳng đây không, hay thầy sẽ đưa thằng Montague đến bệnh xá? Giả thiết sau có vẻ chắc chắn hơn… thằng Montague là đội trưởng của đội Quidditch nhà Slytherin, thầy Snape sẽ muốn đảm bảo là nó không bị sao hết. Harry đi thêm vài bước còn lại về phía cái Chậu Tưởng Ký và nhìn sâu vào trong đó. Nó ngập ngừng, nghe ngóng cuối cùng lại rút cây đũa phép ra. Văn phòng và hành lang phía trên hoàn toàn yên tĩnh. Nó dùng cây đũa phép chọc nhẹ vào cái đám trong Chậu Tưởng Ký. Cái đám mây bạc trong đó bắt đầu khuấy lộn rất nhanh. Harry ngả người vào trong và nhìn thấy nó trở nên trong suốt. Một lần nữa, nó nhìn vào một gian phòng như thể nhìn từ một cửa sổ tròn… và, trừ phi nó nhầm lẫn, nó đang nhìn vào gian Đại Sảnh. Hơi thở của nó đang làm mờ những ý nghĩ của thầy Snapes… đầu của nó ong ong… thật là điên rồ nếu nó làm cái điều rất đáng thèm muốn này… nó đang run lên… thầy Snape có thể trở về bất kỳ lúc nào… nhưng Harry nghĩ về nỗi tức giận của Cho, về khuôn mặt chế giễu của thằng Malfoy, và sự can đảm liều lĩnh tóm lấy nó. He hít một hơi và nhúng hẳn khôn mặt vào vùng ý nghĩ của thầy Snape. Ngay lập tức sàn nhà văn phòng trở nên chao đảo, làm cho đầu Harry nghiêng hẳn vào cái Chậu Tưởng Ký… Cậu rơi qua một màn đen lặnh buốt, nó quay cuồng khi cậu đi qua , và sau đó - Cậu đang đứng giữa gian Đại Sảnh, nhưng không hề có bốn cái bàn của bốn nhà. Thay vào đó là hơn trăm cái bàn nhỏ hơn, cùng ngoảnh theo một hướng, mỗi bản có một học sinh đang ngồi, đầu cúi thấp, đang cắm cúi viết trên cuộn giấy da. Âm thanh duy nhất là tiếng cào cào của cây viết lông và thỉnh thoảng có những tiếng sột soạt khi có học sinh nào đó sửa cuộn giấy. Rõ ràng đó là một tiết kiểm tra. Ánh mặt trởi chiếu qua các ô cửa sổ cao lên những cái đầu đang cúi thấp, soi sáng rõ những mái tóc hạt dẻ, đồng và mầu vàng trong ánh sáng rực rỡ. Harry cẩn thận nhìn quanh. Thầy Snape phải ở đâu đó quanh đây… đây là ký ức của thầy… Và thầy kia, sau một cái bàn cao phía sau Harry. Harry nhìn chằm chằm. Snape ở tuổi thiếu niên có vẻ gầy nhẳng, vàng vọt, trông như một cái cây trồng trong bóng râm. Tóc thầy thẳng và rủ xuống, nhờn bóng và đang xoã xuống bàn, cái mũi khoằm của thầy chí cách mặt tờ giấy da khoảng nửa insơ khi thầy viết. Harry đi vòng ra sau thầy và đọc thấy tiêu đề của bài kiểm tra: PHÒNG CHỐNG NGHỆ THUẬT HẮC ÁM - CHỨNG CHỈ PHÙ THUỶ THƯỜNG ĐẲNG. Thầy Snape chắc đang vào khoảng 15 hoặc 16, trạc tuổi hiện giờ Harry. Tay thầy vươn ra trên cuộn giấy; thầy viết dài hơn những người ngồi kế ít nhất cả foot, chữ thầy bé xíu và rất khó đọc. Năm phút nữa! Giọng nói làm Harry giật bắn. Quay lại, cậu nhìn thấy đỉnh đầu Giáo sư Flitwick đang chuyển động giữa các dẫy bàn cách đó không xa. Giáo sư Flitwick đang đi qua một cậu bé với mái tóc đen rối bù… mái tóc đen rất rối bù… Harry di chuyển nhanh đến mức nếu nó thật sự tồn tại hữu hình ở đó thì nó hẳn đã xô ngã tung mấy cái bàn. Thay vào đó có như nó đang trượt đi như mơ giữa hai dãy bàn và tiến vào dãy thứ ba. Phần gáy của cậu bé tóc đen đã gần hơn… cậu ta đang ngồi thẳng dậy, hạ viết xuống, kéo cuộn giấy da của mình lên để đọc lại những gì mình vừa viết… Harry đang đứng trước bàn và nhìn sững vào người cha mười lăm tuổi của mình. Một cảm giác phấn khích nổ bùng trong đầu nó: có vẻ như nó đang nhìn về chính mình với một vài sai khác. Mắt của ba James màu nâu, mũi ba hơi cao mũi của Harry và không có vết sẹo nào trên trán ba, nhưng họ có cùng một khuôn mặt gầy gầy, cùng một vẻ miệng, cùng đôi lông mày; tóc của ba James đang hất về sau giống y như tóc của Harry lúc này, tay ba giống y như tay Harry và Harry có thể nói rằng, nếu ba James đứng dậy thì họ chênh nhau chưa đầy một inch. Ba James ngáp dài và lại vò đầu; khiến cho tóc đã rối càng thêm rối. Rồi, liếc nhanh về phía giáo sư Flitwick, ba quay lại và cười với một cậu bé đang ngồi sau cậu bốn dãy ghế. Giật bắn cả người, Harry nhìn thấy chú Sirius đang giơ ngón cái với James. Chú đang lúc lắc cái ghế của mình với vẻ ung dung, để cho nó dựa trên hai chân sau. Chú nhìn rất bảnh trai; mái tóc đen đang phủ xuống mắt với một vẻ thanh nhã tự nhiên mà cả James lẫn Harry đều không thể có được, và một cô bé ngồi phía sau cậu đang nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, cho dù cậu có vẻ như không nhận ra. Và ngồi cách cô bé này hai ghế – dạ dày Harry lại rộn lên một cách vui thích – là Remus Lupin. Thầy trông có vẻ xanh ốm và đang cắm cúi với bài thi của mình: trong lúc thầy đọc lại những câu trả lời của mình, cậu gại gại cằm bằng đầu bút, mày hơi nhíu lại. Như vậy có nghĩa là Đuôi Trùn hẳn cũng đang ở đâu quanh đây… và chỉ sau vài giây, Harry nhìn thấy gã: một cậu bé nhỏ bé, tóc xám xịt với một cái mũi nhọn. Đuôi Trùn có vẻ lo lắng; gã gặm móng tay, nhìn chằm chằm vào tờ bài làm, di di ngón chân trên nền đất. Thỉnh thoảng cậu lại dòm sang bài kế bên. Harry nhìn chằm chằm Đuôi Trùn trong một thoáng, rồi quay lại nhìn James, lúc này đang nguệch ngoạc gì đó trên một mẩu giấy. Ông đang vẽ một quả Snitch và bây giờ đang ghi lại những chữ cái “L.E”. “Xin bỏ viết xuống!” giáo sư Flitwick lại líu ríu nói. Trò nữa, Stebbins! Xin hãy ngồi yên khi tôi thu bài! Accio!” Hơn một trăm cuộn giấy lượn vào không trung và và bay về phía đôi tay chờ sẵn của giáo sư Flitwick, khiến ông bật lùi lại vài bước. Nhiều học sinh cười phá lên. Một vài học sinh ở bàn đầu đứng dậy, chạy lên nắm lấy khuỷu tay giáo sư Flitwick và đỡ ông đứng dậy. “Cám ơn… cám ơn,” giáo sư Flitwick hổn hển. “Tốt lắm, các em đi được rồi!” Harry nhìn về phía cha mình, ba nó đang vội vã gạch ngang chữ “L.E” mà ba vừa trau chuốt tới lui, ba đứng dậy, nhét viết và tờ đề thi vào túi, quàng túi lên lưng và đứng đợi Sirius nhập bọn. Harry nhìn quanh và thoáng thấy thầy Snape ở gần đó, đang đi giữa những cái bàn hướng ra phía Tiền Sảnh, vẫn còn đang cắm cúi đọc lại đề thi. Vai vẫn so lại, thầy đi với vẻ ngều ngoào gợi nhớ đến một con nhện, mái tóc bóng nhiừn bóng của cậu rủ xuống mặt. Một tốp các cô bé đang ríu ra ríu rít ngăn cách giữa Snape và James, Sirius và Lupin. Harry luồn vào giữa họ để cố giữ Snape trong tầm nhìn trong khi vẫn dỏng tai lên nghe cuộc nói chuyện của James và các bạn. “Cậu có thích câu số mười không, Trăng Bạc?” Sirius hỏi khi cả bọn đi vào Tiền Sảnh. “Thích chứ,” Lupin vui vẻ nói. “Đưa ra năm dấu hiệu để nhận dạng một người sói. Một câu tuyệt hảo.” “Thế cậu đã trình bày đủ các dấu hiệu đó chứ?” ba James hỏi có vẻ nhạo báng. “Tớ nghĩ thế,” thầy Lupin trả lời với giọng nghiêm túc, khi họ đi vào đám đông đang chen chúc quanh cửa trước, hăm hở ùa ra khoảng sân ngập tràn ánh nắng. “Một: nó đang ngồi trên ghế của tôi. Hai: nó đang mặc quần áo của tôi. Ba: tên của nó là Remus Lupin.” Đuôi Trùn là người duy nhất không cười. “Tôi có mõm, đồng tử trong mắt và một túm đuôi,” gã lo lắng nói, “nhưng mình không thể nghĩ thêm gì-“ “Đần thế, Đuôi Trùn?” James nóng nẩy nói, “Cứ mỗi tháng cậu lại đi chơi với với một người sói –“ “Nói nhỏ nào,” Lupin nhắc nhở. Harry lo lắng nhìn lại ra sau nó. Snape vẫn đang ở gần nó, vẫn đang chìm đắm trong các câu hỏi trong đề thi– nhưng đây là trí nhớ của thầy Snape, và Harry tin chắc là nếu thầy Snape chọn một hướng đi khác để đi ra khỏi sân thì nó, không thể nào đi theo ba James xa hơn được nữa. Tuy nhiên, nó nhẹ nhõm khi thấy ba James cùng ba bạn sải bước qua những luống cỏ đến thẳng hồ, thầy Snape đi theo, vẫn miệt mài đọc lại đề thi và có vẻ như đang chẳng hề biết là mình đang đi đâu. Bằng cách vượt lên khỏi thầy một chút, Harry cố để vẫn đứng gần ba James và các bạn. “Ờ, mình nghĩ là đề thi kỳ này dễ ợt,” nó nghe thấy chú Sirius nói. “Mình sẽ rất ngạc nhiên nếu mình không nhận được điểm “Outstanding”.” “Mình cũng thế,” ba James nói. Ba đút tay vào túi và lấy ra một quả Snitch vàng đang dãy dụa. “Cậu mang nó đi đâu đấy?” “Đi mạ,” ba James nói một cách hờ hững. Ba đang chơi với quả Snitch, thả cho nó bay ra nhiều nhất chừng một foot trước khi tóm lại nó, phản xạ của ba thật tuyệt vời. Gã Đuôi Trùn nhìn ba với vẻ thán phục Họ dừng lại trong bóng râm của một cây sồi ngay bên hồ, nơi mà Harry, Ron và Hermione đã một lần ngồi suốt cả một ngày Chủ Nhật để hoàn tất những bài tập về nhà của mình, rồi cả bọn ngã người nằm ra cỏ. Harry lại nhìn ra sau, và nó vui mừng nhận ra rằng thầy Snape đang ngồi yên một chỗ trên bải cỏ trong bóng râm của một bụi rậm. Thầy vẫn mê mải với bài thi OWL như thường lệ, và do đó Harry thoải mái ngồi giữa một vùng cỏ nằm giữa cây sồi và bụi rậm và quan sát nhóm bốn người dưới cái cây. Ánh mặt trời đang lan toả trên mặt hồ êm ả, trên những bờ sông mà nhóm các cô gái vừa rời khỏi Hội Trường Lớn khi nãy đang ngồi cười rúc rích, họ đã cởi giày và tất ra, ngâm châm mình vào nước. Thầy Lupin rút ra một cuốn sách và đọc. Chú Sirius nhìn về những học sinh đang cười đùa trên bãi cỏ, với một vẻ ngạo mạn buồn chán, nhưng rất lôi cuốn. Ba James vẫn đang chơi với quả Snitch, để cho nó văng ra thật xa, tưởng như nó có thể trốn thoát được, nhưng ba luôn bắt lại được nó ở giây sau cùng. Đuôi Trùn há hốc mồm nhìn ba. Mỗi lần ba James thực hiện một cú bắt đặc biệt khó, Đuôi Trùn lại há hốc mồm và vỗ tay. Sau năm phút quan sát, Harry tự hỏi không hiểu sao mà ba James không nói gã Đuôi Trùn kiềm chế lại, nhưng có vẻ như vào buổi chiều đó ba James rất thích thú. Harry để ý thấy cha nó có thói quen vò đầu như thể giữ cho tóc luôn rối, và ba cứ liên tục liếc về các cô gái đang ngồi ở bên bờ sông. Cậu có thể thôi đi được không, cuối cùng chú Sirius nói, khi ba James biểu diễn một pha bắt bóng tuyệt đẹp và Đuôi Trùn lại nhảy cẩng lên hoan hô, “trước khi Đuôi Trùn tự làm hắn ướt nhẹp vì cái trò cổ vũ của hắn.” Gã Đuôi trùn đỏ mặt, còn ba James ngoác miệng ra cười tới tận mang tai Nếu nó làm phiền cậu, ba nói và nhét trái banh Snitch vô trở lại túi áo. Harry có ấn tượng rõ ràng chú Sirius là người duy nhất mà ba James thôi không phô trương bản thân. Mình buồn chán quá, chú Sirius nói. Ước gì bây giờ trăng lại tròn. Cậu có thể làm việc đó mà, thầy Lupin u ám nói từ phía sau quyển sách. Chúng ta có Bùa Biến Hình, nếu như cậu buồn chán, cậu có thể thử nó trên mình. đây này…&quot; và thầy giơ quyển sách ra. Nhưng chú Sirius chỉ khịt mũi. Mình không cần xem cái thứ nhảm nhí đó, Mình đã biết cả rồi. Cái này sẽ làm cậu phấn khởi lên đấy, Chân Nhồi Bông, James lặng lẽ nói . Nhìn xem ai đây… Chú Sirius quay đầu lại. Chú trở nên im lìm như một con chó đang rình một con thỏ. Tuyệt vời, chú nhẹ nhàng nói. Snivellus. Harry quay lại để xem chú Sirius đang nhìn cái gì. Thầy Snape đã đứng dậy, bỏ bài kiểm tra Chứng Chỉ Phù Thuỷ Thường Đẳng vào trong cặp sách. Khi thầy rời khỏi bóng râm của đám cây và băng ngang qua thảm có, cả chú Sirius và ba James đứng dậy. Thầy Lupin và Wormtail vẫn ngồi: thầy Lupin vẫn đanh nhìn quyển sách hết sức chăm chú, mặc dù đôi mắt thầy không chuyển động và và một nếp nhăn mờ nhạt xuất hiện giữa hai hàng lông mày; gã Đuôi Trùn hết nhìn chú Sirius và ba James rồi chuyển sang thầy Snape với cái nhìn đoán trước sự việc đầy thèm thuồng trên khuôn mặt. Khoẻ chứ, Snivellus? ba James nói lớn. Thầy Snape phản ứng hết sức nhanh như thể thầy luôn đề phòng một cuộc tấn công: thả cặp sách xuống, thò tay vào bên trong cái áo choàng và thầy rút cây đũa phép được nửa chừng khi ba James la lên, Expelliarmus! Cây đũa phép của thầy Snape bay véo đi cách xa tận 12 feet trong không trung và rơi xuống đám cỏ phía sau. Chú Sirius cất tiếng cười. Impedimenta! chú nói, chỉ đũa vào thầy Snape, lúc này đã đi được nửa đường về chỗ cây đũa bị rơi của thầy. Các học sinh quay cả lại để nhìn. Một số tiến lại gần hơn. Một số trông có vẻ sợ hãi, số khác thì hoan hô. Thầy Snape nằm thở hồn hển trên mặt đất. Ba James và chú Sirius tiến lại gần thầy, đũa phép giơ lên, ba James liếc nhìn các cô gái ở mép bờ hồ qua vai trong khi di chuyển. Gã Đuôi trùn đã đứng dậy, quan sát mọi việc với vẻ thèm khát, sau dó vòng qua thầy Lupin để nhìn cho rõ hơn. Bài kiểm tra thế nào, Snivelly? ba James nói. Mình đã theo dõi nó, mũi nó dính vào tờ giấy da, chú Sirius hằn học nói. Cuộn giấy đầy vết nhờn, sẽ không thể đọc được một từ nào hết. Vài người theo dõi cất tiếng cười; rõ ràng là thầy Snape không được mọi người ưa thích. Gã Đuôi trùn cười eo éo. Thầy Snape cố gắng đứng lên nhưng phép thuật vẫn còn có tác dụng; thầy giẫy dụa như bị trói bởi những sợi dây vô hình. Chúng mày - đợi đấy, thầy thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào James với vẻ căm ghét , chúng mày - đợi đấy! Đợi cái gì? chú Sirius bình tĩnh nói. Mày định làm gì nào, Snivelly, cọ mũi vào chúng tao à? Thầy Snape tuôn ra một tràng chửi thề và câu thần chú, nhưng với cây đũa phép nằm cách xa cả chục feet, thì chẳng có gì xảy ra hết. Hãy rửa sạch mồm mày đi, James lạnh lùng nói . Scourgify! Ngay lập tức, những cái bong bóng xà phòng màu hồng tuôn ra khỏi miệng thầy Snape; bọt phủ trên môi của thầy, khoá miệng thầy lại và làm thầy bị nghẹt - Để anh ta YÊN! Ba James và chú Sirius nhìn quanh. Bàn tay còn rảnh của ba James ngay lập tức giơ lên tóc. Đó là một trong số các cô gái đang đứng ở mép bờ hồ. Cô ấy có mái tóc dầy, đỏ sậm đỏ xuống bờ vai và đôi mắt hình trái hạnh mầu xanh sáng – đôi mắt của Harry. Đó là má của Harry. Khoẻ chứ, Evans? ba James nói, và giọng nói của ba đột ngột trở nên dễ thương, trầm hơn và người lớn hơn. Để anh ta yên, má Lily lặp lại. Má đang nhìn ba đầy căm ghét. Anh ấy đã làm gì anh nào? Ờ thì, ba James nói, có vẻ cân nhắc, chẳng làm gì cả, nó cứ lù lù trước mặt anh, nếu em biết ý anh định nói gì… Nhiều học sinh quanh đó phá ra cười, chú Sirius và gã Đuôi trùn cũng cười, nhưng thầy Lupin rõ ràng là để tâm vào cuốn sách thì không cwoif và cả má Lily cũng vậy. Anh nghĩ là anh khôi hài lắm à, má lạnh lùng nói. Nhưng anh chỉ là đồ kiêu căng tự phụ thôi, đồ chuyên bắt nạt người khác, Potter. Để anh ấy yên. Anh sẽ để nó yên nếu em đi chơi với anh, Evans, James nói nhanh. Đi nào… hãy đi chơi với anh và anh sẽ không bao giờ giơ đũa lên với thằng Snivelly nữa. Đằng sau ba, Bùa Chướng Ngại Vật đã hết tác dụng. Thầy Snape bắt đầu nhúc nhích lần tới chỗ cây đũa phép bị rơi, khạc nhổ bọt xà phòng khi thầy lê đi. Tôi sẽ không đi chơi với anh nếu như tôi phải lựa chọn giữa anh và con mực khổng lồ, má Lily nói. Kém may mắn rồi, Sừng tấm, chú Sirius nói hết sức khẳng định và quay sang thầy Snape. ÔI TRỜI! Nhưng đã quá muộn; thầy Snape đã hướng cây đũa phép thẳng vào ba James; có một tia sáng loé lên và một vết cắt sâu xuất hiện ở một bên mặt của ba James, làm cho máu bắn vung vãi trên bộ quần áo. Ba James phản ứng rất nhanh: một tia sáng thứ hai loé lên, thầy Snape bị treo lộn ngược trong không khí, cái áo choàng rơi qua đầu để lộ đôi chân xanh xao khẳng khiu và bộ quần áo màu xám. Rất nhiều người trong cái đám đông nho nhỏ đó hò reo cổ vũ; chú Sirius, ba James và gã Đuôi trùn rú lên cười. Lily nói với gương mặt giận dữ đang giãn ra như thể sắp mỉm cười, Bỏ anh ấy xuống! Được thôi, ba James nói và đột ngột giơ đũa lên; thầy Snape rơi xuống thành một đống bèo nhèo trên mặt đất. Rũ rũ quần áo, thầy nhanh chóng đứng dậy, giơ đũa lên, nhưng chú Sirius đã nói, Petrificus Totalus! và thầy Snape lại quị gối xuống, cứng đờ như một tấm bảng. ĐỂ ANH ẤY YÊN! Lily la lên. Cô đã rút cây đũa phép ra. Ba James và chú Sirius nhìn nó đề phòng. A ha, Evans, đừng có buộc anh phải ếm bùa em, James nghiêm túc nói . Hãy giải lời nguyền cho anh ấy! James thở dài, sau dó quay lại chỗ thầy Snape và lầm bầm câu thần chú giải lời nguyền. Mày đi đi, ba nói, khi thầy Snape cố đứng lên. Mày gặp may vì Evans ở đây đấy, Snivellus — Tao không cần sự giúp đỡ từ một đứa Máu Bùn bẩn thỉu như cô ta! Lily chớp mắt làm ngơ. Tốt thôi, má lạnh lùng nói. Tôi sẽ không còn phải lo lắng vì anh nữa. Và nếu tôi là anh, tôi sẽ đi gột cái quần đó, Snivellus. Hãy xin lỗi Evans đi! ba James gầm lên với thầy Snape, cây đũa phép chĩa vào thầy đầy đe doạ. Tôi không cần anh bắt anh ta phải xin lỗi tôi, má Lily la lên không úp mở với ba James. Anh cũng tồi như anh ta thôi. Cái gì? ba James kêu lên. Anh KHÔNG BAO GIỜ gọi em là...em thì biết cái gì! Làm cho tóc rối bù lên vì anh nghĩ là trông nó sẽ thật là bảnh như thể anh vữa mới xuống chổi xong, phô trương mình với trái Snitch ngu ngốc, đi lại trong các hành lang và giở phép thuật ra với bất kỳ ai làm phiền anh chỉ bởi vì anh có thể - Tôi lấy làm ngạc nhiên là cây chổi của anh không rơi lộn nhào với một cái đầu ngu ngốc như vậy. Anh làm tôi phát BỆNH. Má quay gót và vội vã bỏ đi. Evans! ba James la lên đàng sau má. Này, EVANS! Nhưng má không ngoái lại. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy thế nhỉ? ba James nói, và thất bại hoàn toàn trong việc tỏ ra câu hỏi đó là đồ bỏ và chẳng hề quan trọng đối với ba. Hãy cố mà đọc ý nghĩa những lời cô ấy nói, mình đã nói cô ấy nghĩ cậu là đồ tự phụ mà, chú Sirius nói. Được thôi, ba James nói, trông ba rất giận dữ, được thôi - Một ánh sáng loé lên và thầy Snape một lần nữa lại bị treo ngược trong không khí. Có ai muốn nhìn thấy tôi tụt quần thằng Snivelly ra không? Nhưng liệu James có thực sự tụt quần thầy Snapes ra không, Harry không bao giờ khám phá ra. Một bàn tay xuất hiện tóm chặt lấy cánh tay phía trên của nó như một cái kẹp. Nhăn mặt đau đớn, Harry nhìn quanh để xem ai đang nắm tay nó, và nhìn thấy, với một sự sợ hãi khủng khiếp, thầy Snape có kích thước của người lớn, hoàn toàn trưởng thành đang đứng ngay bên cạnh nó, mặt trắng bệch vì tức giận. Mi vui chứ? Harry cảm thấy nó bị nhấc bổng lên trong không khí; không khí mùa hè bốc hơi mất xung quanh nó; nó đang trôi lên trên trong màn đen băng giá, tay thầy Snape vẫn nắm chặt lấy cánh tay phía trên của nó. Sao đó, với một cảm giác đang lao lên như thể nó đang lộn ngược đầu trong không trung, chân nó chạm mạnh và nền đá trong gian hầm của Snape và nó lại đứng cạnh cái Chậu Tưởng Ký đặt trên bàn của thầy Snape vào cái ngày đã ngả tối của buối học do thầy dạy môn Độc Dược thực hiện. Thế nào, thầy Snape nói, vẫn kẹp tay Harry rất chặt khiến cho bàn tay nó bắt đầu tê dại. Thế nào… mi đã vui vẻ chứ, Potter? Kh-không ạ, Harry nói và cố gắng thoát khỏi tay thầy. Cảnh tượng thật kinh hoàng: đôi môi thầy Snape run run, gương mặt thầy trắng bệch, răng nhe ra. Một con người khôi hài, ba của mi, có phải không? thầy Snape nó và lắc Harry thiệt mạnh khiến cho cặp kiếng của nó tụt xuống tận mũi. Em - không - Thầy Snape đẩy Harry khỏi thầy với tất cả sức mạnh của mình. Harry ngã sóng xoài trên nền gian hầm. Mi sẽ không được nhắc lại cái mà mi đã nhìn thấy với bất cứ ai! thầy Snape gầm lên. Không, Harry nói và cố gắng tránh xa thầy Snape. Không, dĩ nhiên là em — Cút ngay, cút, ta không bao giờ muốn nhìn thấy mi trong văn phòng này nữa! Và khi Harry va rầm vào cái cửa, một cái bình chứa những con gián chết vỡ tung trên đầu nó. Nó mở cửa và chạy vùn vụt dọc hành lang, chỉ ngừng lại khi đã cách thầy Snape tới ba tầng nhà. Ở đó, nó tựa mình vào bức tường, tim đập thình thịch và xoa xoa cánh tay thâm tím. Nó hoàn toàn không muốn quay về Tháp Gryffindor quá sớm, và không muốn nói cho Ron và Hermione cái nó vừa mới nhìn thấy. Cái làm cho Harry cảm thấy sợ hãi và không vui không phải là bị la mắng hay bị những cái lọ ném vào mình; mà là việc nó biết cái cảm giác bị sỉ nhục ngay giữa một đám người bàng quan, và việc nó biết chính xác thầy Snape đã cảm thấy như thế nào khi bị ông bố của nó chửi bới thầy, và nếu cứ xét đoán theo những thứ mà nó vừa nhìn thấy, thì cái tinh kiêu căng ngạo mạn của bố nó, là tính cách mà thầy Snape luôn gán cho nó. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 29 Lời khuyên về nghề nghiệp Nhưng tại sao cậu lại không tiếp tục những bài học về Phép Phong Toả nữa? Hermione nói vẻ không tán thành. Mình đã nói với cậu rồi, Harry càu nhàu. Thầy Snape cho là mình có thể tự luyện tập được vì mình đã nắm được căn bản rồi. Thế cậu không còn mơ thấy những giấc mơ kỳ cục nữa chứ? Hermione nói với vẻ ngờ vực. Không, Harry nói không nhìn vào cô bé. Mình nghĩ là thầy Snape không nên ngừng các buổi học lại cho đến khi chắc chắn cậu có thể nắm vững được cách sử dụng phép thuật đó! Hermione nói vẻ phẫn nộ. Harry, mình nghĩ là cậu nên quay lại chỗ thầy Snape và hỏi thầy... Không, Harry mạnh mẽ nói. Bỏ qua đi, Hermione, được chứ? Hôm nay là ngày đầu tiên của Kỳ nghỉ Phục sinh và Hermione, theo truyền thống của mình, sử dụng phần lớn thời gian trong ngày để vẽ cái bảng thời khoá biểu đã được sửa đổi của cả ba đứa. Harry và Ron để yên cho cô bé làm việc đó; nó còn dễ hơn là tranh cãi với cô, và dù sao thì chúng cũng có thể hữu dụng. Ron giật mình hoảng hốt khi phát hiện ra rằng bọn chúng chỉ còn có 6 tuần là đến kỳ thi. Làm sao cậu lại có thể ngạc nhiên thế nhỉ? Hermione chất vấn trong khi cô bé dùng cây đũa phép gõ nhẹ vào từng ô nhỏ trên cái bảng thời gian biểu của Ron, làm cho nó loé lên những mầu khác nhau tuỳ vào môn học. Mình không biết nữa, Ron nói, có nhiều việc xảy ra quá. Xong rồi, của cậu đây, cô bé nói và trao cho Ron cái bàng thời gian biểu, nếu cậu theo kịp cái này, cậu sẽ ổn thôi. Ron rầu rĩ nhìn vào cái bảng, nhưng sau đó tươi hẳn lên. Cậu cho mình nghỉ mỗi tuần một buổi tối! Đó là buổi luyện tập Quidditch, Hermione nói. Nụ cười héo đi trên mặt Ron. Mình không hiểu? nó than vãn. Cơ hội đoạt Cúp Quidditch năm nay của chúng ta cũng ngang với cơ hội ba mình trở thành Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật. Hermione lặng thinh; cô bé nhìn vào Harry, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bức tường đối diện của phòng sinh hoạt chung trong khi con mèo Crookshanks cào cào vào tay nó để mong được gãi tai. Chuyện gì vậy, Harry? Cái gì cơ? nó nói nhanh. Không có gì. Nó cầm lấy quyển Lý Thuyết Phòng thủ Pháp Thuật và giả vờ tìm kiếm cái gì đó ở trang mục lục. Crookshanks thôi không cố lôi kéo sự chú ý của Harry nữa mà đi đến ghế của Hermione. Mình trông thấy Cho sớm nay, Hermione nói thăm dò. Cô ấy trông rất khổ sở … hai người lại cãi nhau à? à, ờ, bọn mình đã cãi nhau, Harry nói, chộp ngay lấy cái cớ đó đầy biết ơn. Về chuyện gì vậy? Về cô bạn hay hớt lẻo của cô ấy, Marietta, Harry nói. ờ, phải đó, mình không thể cho là cậu có lỗi được! Ron tức giận nói và đặt cái bảng thời gian biểu đã được sửa chữa xuống. Nếu đó không phải là vì cô ta… Ron bắt đầu phê phán Marietta Edgecombe, nhờ đó Harry cảm thấy được giúp đỡ; tất cả những gì nó phải làm là tỏ ra tức giận, gật đầu tán thành và nói Phải đấy và Đúng thế mỗi khi Ron ngừng lại lấy hơi, còn lại nó thả tâm trí mình lang thang, với một tâm trạng còn khổ sở hơn bao giờ hết, vào những gì mà nó đã nhìn thấy trong Cái Tưởng Ký. Nó cảm thấy ký ức về những thứ đó gằm nhấm nó từ bên trong. Nó luôn chắc chắn ba má nó là những con người tuyệt vời và những lời phỉ báng của thầy Snape về tính tình của ba không thể xoá bỏ niềm tin đó. Lẽ nào lời của những người như bác Hagrid và Sirius kể về người ba tuyệt vời lại không đúng ư? (Thật sao, hãy nhìn chú Sirius đi, một giọng nói chì chiết vang lên trong đầu cậu … chú ấy có xấu không?) Phải, một lần nó đã nghe lỏm được giáo sư McGonagall nói rằng ba và chú Sirius là những kẽ luôn gây rối trong trường học, nhưng bà ấy mô tả họ như những nguyên mẫu của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, mà Harry lại không thể hình dung được Fred và George treo lộn ngược ai đó chỉ để đùa giỡn… không bao giờ trừ phi bọn họ rất căm ghét người đó … như Malfoy chẳng hạn, hay một ai đó thực sự đáng bị như thế … Harry cố tự thuyết phục mình bằng những chi tiết trong câu chuyện là thầy Snape đang bị chịu những thứ mà ba James đã làm với thầy: nhưng có phải là má Lily đã hỏi, Anh ấy đã làm gì anh? Và chẳng phải là ba James đã trả lời, Chẳng làm gì cả trừ một việc là nó cứ lù lù trước mặt anh, nếu em hiểu ý anh. Chẳng phải là ba James đã bắt đầunhững trò đó đơn giản chỉ bởi vì chú Sirius nói là chú đang buồn chán? Harry nhớ thầy Lupin đã nói với lại trong ngôi nhà ở Quảng trường Grimmauld là cụ Dumbledore đã cho thầy Snape làm Huynh trưởng với hi vọng thầy có thể kiểm soát được ba James và chú Sirius… nhưng trong cái Tưởng Ký đó, thầy ngồi đó và nhìn mọi chuyện xảy ra… Harry tự nhắc mình là má Lily đã can thiệp kịp thời; má của nó rất tốt bụng. Ký ức về vẻ mặt của má là khi má la ba James, làm cho ba trở nên lúng túng hơn bao giờ hết; rõ ràng là má căm ghét ba James, và Harry không thể hiểu làm thế nào mà bọn họ có thể đi đến hôn nhân. Hơn một hoặc hai lần, nó thậm chí còn tự hỏi liệu ba James có ép buộc má làm chuyện đó không… Trong gần năm năm qua, cái ý nghĩ về người ba đã là nguồn động viên, là chỗ dựa tinh thần của nó. Mỗi khi có ai đó nói là nó giống ba James, nó lại cảm thấy căng phồng lên vì tự hào. Còn bây giờ… bây giờ nó cảm thấy lạnh giá và rất khổ sở với ý nghĩ về ba. Thời tiết trở nên quang đãng hơn, sáng sủa và ấm áp hơn khi kỳ nghỉ lễ Phục Sinh trôi qua, nhưng Harry, cùng với số học sinh năm thứ năm và năm thứ bẩy, vẫn chết dí trong nhà, đi thơ thẩn tới lui trong thư viện. Nó giả vờ như tâm trạng tồi tệ là vì không còn có lý do nào khác ngoài kỳ thi sắp tới, và vì đám học sinh nhà Gryffindors cũng đang phát bệnh lên vì học nên lý do của nó chẳng bị ai thắc mắc. Harry, em đang nói với anh đấy, anh có nghe thấy không? Hả? Nó nhìn quanh. Ginny Weasley, trông như vừa phơi mình trước gió mạnh đang ngồi xuống cùng bàn với nó trong thư viện. Lúc đó đã muộn vào buổi tối Chủ Nhật: Hermione đã trở về Tháp Gryffindor để sửa bài tập về Ngôn ngữ Runes cổ, còn Ron thì đang luyện tập Quidditch. Xin chào, Harry nói và kéo những quyển sách về phía mình. Sao em không luyện tập à? Đã xong rồi, Ginny nói. Anh Ron phải đưa Jack Sloper đến bệnh xá. Sao thế? à, chúng em cũng không chắc lắm, nhưng có vẻ như cậu ta bị đốn ngã bằng cú đánh của chính mình. Cô bé thở dài nặng nề. Dù sao… có một cái gói mới được gửi tới, nó vừa qua Thủ tục kiểm tra mới của bà Umbridge. Cô bé giơ một cái gói được bọc trong giấy mằu nâu lên cái bàn; rõ ràng nó đã được mở ra và sau đó gói lại hết sức cẩu thả. Có một dòng chữ nguyệch ngoạc viết trên đó bằng mực đỏ: Đã kiểm tra bởi Thanh Tra Cao Cấp Trường Hogwarts. Má gởi những quả trứng Phục Sinh, Ginny nói. Có một quả cho anh … của anh đây. Cô bé trao cho nó một quả trứng xinh xắn bằng sôcôla có trang trí những trái Snitche nhỏ bằng đá, và theo chữ trên bao bì thì có chứa một túi Fizzing Whizzbees. Harry nhìn nó một lát và với một sự hoảng sợ, nó bắt đầu cảm thấy cổ họng như ngẹn tắc lại. Anh không sao chứ, Harry? Ginny lặng lẽ hỏi. ờ, anh không sao, Harry nói cộc lốc . Cục nghẹn trong cổ họng làm nó đau đớn. Nó không hiểu tại sao một quả trứng Phục Sinh lại cho nó cảm giác đó. Anh trông có vẻ không ổn lắm, Ginny vẫn khăng khăng nói. Em chắc là nếu anh nói chuyện với chị Cho… Anh không muốn nói chuyện với Cho, Harry nói thẳng toẹt. Thế anh muốn nói chuyện với ai? Ginny hỏi và nhìn nó sát hơn. Anh… Nó liếc nhìn quanh để chắc chắn là không có ai đang lắng nghe. Bà Pince ở cách đó vài kệ, đang dãn nhãn một đống sách cho Hannah Abbott. Anh ước sao có thể nói chuyện với chú Sirius, nó thì thầm. Nhưng anh biết là không thể được. Ginny tiếp tục dòm nó lom lom đầy vẻ hiểu biết. Chẳng biết làm gì, Harry bóc giấy bọc quả trứng Phục Sinh, bẻ một mẩu cho vào miệng. Thế này, Ginny từ từ nói và cũng bỏ vào miệng một mẩu khác, nếu anh thực sự muốn nói chuyện với chú Sirius, em nghĩ chúng ta có thể tìm cách. Thôi đi, Harry thất vọng nói. bà Umbridge vẫn kiểm tra các lò sưởi và đọc tất cả các bức thư của chúng ta? Cái điều mà luôn theo sát hai anh Fred và George, Ginny thông thạo nói, là bạn có thể thực hiện mọi thứ nếu bạn có đủ trí khôn. Harry nhìn cô bé. Có lẽ đó là do tác động của sôcôla – thầy Lupin thường khuyên nên ăn một chút sôcôla sau khi bị đụng độ với bọn Giám Ngục – hoặc đơn giản là nó đãnói to niềm mong muốn đang nung mấu trong nó suốt tuần vừa rồi, nhưng nó vẫn cảm thấy có chút hy vọng. Trò nghĩ là trò đang làm gì không? Chết tiệt thật, Ginny thì thầm và nhảy dựng lên. Em quên mất ạ - Bà Pince đang hằm hằm nhìn bộn chúng, gương mắt teo tóp của bà nhăn nhúm lại vì tức giận. Sôcôla trong thư viện! bà la lên. Đi ra - đi ra - ĐI RA! và bà vẫy vẫy cây đũa phép điều khiển những quyển sách, túi và bình mực của Harry lùa nó và Ginny ra khỏi thư viện, và tiếp tục theo bọn chúng trên đầu khi bọn chúng chạy đi vội vã. * Mặc dù kỳ thi sắp tới có tầm quan trọng lớn nhưng một lô những sách mỏng, tờ rơi và thông báo có liên quan đến vô số các nghề dành cho phù thuỷ vẫn xuất hiện trên những tám bảng thông báo của Tháp Gryffindor trong một thời gian ngắn ngay trước khi kết thúc kỳ nghỉ, cùng với những thông báo khác, người ta có thể đọc được: Tấc cả các học sinh năm thứ năm cần phải dự buổi gặp mặt với Chủ nhiệm Nhà của mình trong tuần đầu tiên của học kỳ mùa hè. Thời gian các buổi gặp riêng được liệt kê dưới đây. Harry nhìn danh sách và nhận thấy nó được hẹn gặp tại văn phòng giáo sư McGonagall vào lúc 2h30 ngày thứ Hai, có nghĩa là nó sẽ mất phần lớn tiết học môn Tiên tri. Nó và những học sinh năm thứ năm khác sẽ mất phần đáng kể thời gian cuối tuần cuối cùng của Kỳ nghỉ Phục Sinh để đọc tất cả những thông tin về nghề nghiệp được để đó cho bọn chúng nghiên cứu. Hừm, mình không thích nghề thầy thuốc, Ron nói vào buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ. Nó đang đắm mình nghiên cứu những tờ rơi có mang biểu tượng xương và đũa phép bắt chéo nhau của bệnh viện Thánh Mungo trước mặt. ở đây nói là bạn cần ít nhất điểm &quot;E&quot; trong chứng chỉ NEWT cho các môn Linh dược, Thảo dược, Biến hình, Bùa phép và Phòng chống nghệ thuật Hắc ám. ý mình là… ồ… chúng không hấp dẫn lắm? ờ, đó là một công việc đầy trách nhiệm, đúng không? Hermione lơ đãng nói. Cô bé đang nghiền ngẫm tờ rơi mầu cam và hồng tươi có đề, Bạn có nghĩ là mình thích làm việc liên quan đến dân MUGGLE không? Người ta sẽ không cần nhiều chứng chỉ để có thể tiếp xúc với dân Muggles đâu; tất cả những thứ họ yêu cầu chỉ là chứng chỉ OWL ỏ môn Muggle học: Điều quan trọng hơn cả là bạn phải có đức tính nhiệt tình, kiên nhẫn và khiếu hài hước tốt Người ta sẽ cần không chỉ là khiếu hài hước để bắt chuyện với dượng của mình, Harry u ám nói. Khiếu né tránh tốt thì hợp lý hơn. Nó đã đọc lướt được một nửa tờ rơi về ngành ngân hàng phù thuỷ. Nghe này: Có phải bạn đang tìm kiếm một nghề nghiệp đầy thách thức, có cơ hội đi du lịch, phiêu lưu và những khoản thưởng lớn gắn với nguy hiểm? Nếu có, hãy cân nhắc đến một vị trí trong Ngân Hàng Phù Thuỷ Gringotts Wizarding Bank, chúng tôi đang tuyển dụng Nhân viên Môi giới Lời Nguyền, bạn sẽ có cơ hội đi ra nước ngoài … Họ muốn môn Số học; cậu có thể làm đấy, Hermione à! Mình không thích ngân hàng, Hermione lơ đãng nói, bây giờ cô bé đã chuyển sang đọc tờ có đề: Bạn có đủ năng lực để huấn luyện những người khổng lồ bảo vệ không? Này, bên tai Harry vang lên giọng nói. Nó nhìn quanh; Fred và George đã đến bên bọn chúng. Ginny vừa nói với các anh về chuyện của em, Fred nói, nó gác chân lên cái bàn trước mặt và làm cho một vài tờ rơi về nghề nghiệp trong Bộ Pháp Thuật trượt xuống nền nhà. Nó nói là em cần nói chuyện với chú Sirius? Cái gì? Hermione nói sắc lẻm, tay cô bé dừng lại ở nửa đuờng khi đang vươn tay nhặt lấy tờ rơi có đề Hãy làm nổ tung Phòng Tai nạn và thảm hoạ pháp thuật . Phải… Harry nói, cố gắng làm cho nghe có vẻ vô tình, phải, mình nghĩ là mình - Đừng có lố bịch như thế, Hermione nói, cô ngồi thẳng dậy và nhìn nó như thể cô không tin vào mắt mình nữa. Cậu định làm việc đó trong khi bà Umbridge lượn lờ quanh các lò sưởi và kiểm tra tất cả các con cú à? à, bọn anh nghĩ là bọn anh đã tìm ra cách giải quyết vấn đề, George nói, nó duỗi dài người và mỉm cười. Đơn giản là chỉ cần gây ra một sự đánh lạc hướng. Các em có nhận thấy là bọn anh không hề gây lộn xộn trong suốt kỳ nghỉ Phục sinh? Bọn anh đã tự hỏi tại sao lại phải làm phiền mọi người trong thời gian nghỉ ngơi? Fred tiếp tục. Chẳng có lý do nào hết, bọn anh đã tự trả lời. Tất nhiên, bọn anh đã gây lộn xộn trong lúc mọi người ôn bài, và tin bọn anh đi đó, là điều cuối cùng mà bọn anh muốn làm. Anh ném cho Hermione một cái gật đầu ngụ ý vẻ cao ngạo. Cô bé trông có vẻ thủ thế trước cái cử chỉ đó. Nhưng công việc làm ăn sẽ trở lại bình thường vào ngày mai, Fred tiếp tục mạnh mẽ. Và nếu chúng ta vẫn bị cho là gây ra huyên náo, thì tại sao chúng ta lại không tiếp tục để Harry có thể nói chuyện với chú Sirius? Cũng được, nhưng còn một vấn đề, Hermione nói, và giải thích thêm một cách đơn giản cho những ai còn chưa hiểu ra, nhưng nếu các anh đánh lạc hướng thành công, làm sao mà Harry có thể nói chuyện với chú ấy? Văn phòng của bà Umbridge, Harry lặng lẽ nói. Nó đã nghĩ về nơi đó vào đêm hôm trước và đi đên kết luận là không có lựa chọn nào khác. Chính bà Umbridge đã nói với nó lò sưởi duy nhất không bị theo dõi là lò sưởi trong phòng bà ta. Cậu - có – mất – trí – không? Hermione nói với giọng cố kìm nén lại. Ron hạ tờ rơi về công việc trong Sở Buôn bán Nấm trồng xuống và theo dõi cuộc đối thoại với vẻ thận trọng. Mình không nghĩ vậy, Harry nhún vai nói. Thế làm thế nào cậu có thể vào đó được? Harry đã có sẵn câu trả lời. Con dao của chú Sirius, nó nói. Gì cơ? Lễ Giáng Sinh trước nữa chú Sirius đã cho mình một con dao có thể mở được mọi ổ khoá, Harry nói. Vì vậy thậm chí nếu bà ta ếm bùa Alohomora vào cánh cửa thì mình vẫn mở được, mà mình cá là bà ta sẽ làm vậy - Cậu nghĩ sao? Hermione chất vấn Ron, và Harry không tránh được việc nhớ lại lời thỉnh cầu của bà Weasley với chồng bà trong bữa tối đầu tiên của nó ở quảng trường Grimmauld. Mình không biết, Ron nói, trông nó có vẻ thận trọng khi được hỏi ý kiến. Nếu Harry muốn làm việc đó, thì tuỳ cậu ấy, đúng không? Hãy nói như một người bạn thực sự và như một người nhà Weasley xem nào, Fred nói và vỗ mạnh vào lưng Ron. Thôi được. Chúng ta sẽ nghĩ cách thực hiện nó vào ngày mai, ngay sau buổi học, bởi nó có thể gây tác động tối đa nếu tất cả mọi người đều ở hành lang - Harry, chúng ta sẽ bố trí nó xảy ra ở cánh nhà phía Đông, khiến cho bà ta sẽ phải ra khỏi văn phòng của mình — Anh chắc là chúng ta có thể bảo đảm cho em khoảng 20 phút? nó nói và nhìn George. Dễ ợt, George nói. Thế các anh sẽ đánh lạc hướng theo kiểu gì vậy? Ron hỏi. Rồi sẽ biết , Fred nói khi nó và George đứng lên. Em sẽ biết nếu em đi qua hành lang Gregory the Smarmy vào khoảng 5h ngày mai. * Harry thức giấc rất sớm vào sáng hôm sau, nó cảm thấy lo lắng gần như cái buổi sáng nó phải ra trước phiên toà của Bộ Pháp Thuật. Không chỉ cái viễn cảnh đột nhập vào văn phòng bà Umbridge và sử dụng lò sưởi của bà để nói chuyện với chú Sirius làm nó cảm thấy căng thẳng, mặc dù như thế cũng đã đủ tệ rồi; hôm nay là lần đầu tiên Harry sẽ ở ngay cận kề thầy Snape kể từ khi thầy ném nó ra khòi văn phòng của thầy. Sau khi nằm dài trên giường một lát và nghĩ về ngày trước mặt, Harry lặng lẽ ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ cạnh giường Neville, và nhìn ra ngoài trong không khi buổi sáng rực rỡ. Bầu trời trong trẻo, mù sương màu xanh đục. Ngay trước mặt nó, Harry có thể nhìn thấy cây sồi cao chót vót mà dưới đó ba nó đã quấy rối thầy Snape. Nó không chắc là chú Sirius có thể nói gì để giải thích cho cái nó nhìn thấy trong Cái Tưởng Ký, nhưng nó muốn nghe chính chú Sirius nói xem cái gì đã xảy ra, mong muốn biết được bất kỳ yếu tố giảm nhẹ có thể có, bất cứ lý do gì có thể biện minh cho hành động của ba nó … Có cái gì đó lôi cuốn sự chú ý của Harry: có một chuyển động ở rìa Khu Rừng Cấm. Harry nheo mắt dưới ánh mặt trời và nhìn thấy bác Hagrid xuất hiện giữa những cái cây. Hình như là bác đi khập khiễng. Harry nhìn thấy bác lảo đảo đi về phía cánh cửa lều và biến vào bên trong. Harry nhìn thêm vài phút nữa. Nhưng Hagrid không xuất hiện trở lại, tuy nhiên có khói bốc lên từ ống khói, vì vậy bác Hagrid chắc không thể bị thương quá nghiêm trọng khiến cho bác không thể nhóm lửa được. Harry rời khỏi cửa sổ, đi đến chỗ cái rương của nó và bắt đầu mặc quần áo. Với triển vọng sẽ đột nhập vào văn phòng bà Umbridge, Harry không bao giờ hy vọng đó sẽ là một ngày thảnh thơi, nhưng nó không trông đợi việc Hermione cố gắng thuyết phục nó từ bỏ cái mà nó định làm vào lúc 5h. Lần đầu tiên trong đời, cô bé lơ đễnh trong tiết học của giáo sư Binns về môn Lịch Sử Pháp Thuật giống Harry và Ron, trong khi tuôn ra không ngừng những lời thì thầm la rầy mà Harry hết sức vất vả lờ đi. … và nếu mà bà ta bắt được cậu ở đó, không chỉ cậu bị đuổi mà bà ta còn có thể đoán ra là cậu đang nói chuyện với chú Snuffles và lần này mình chắc là bà ta sẽ buộc cậu uống Veritaserum và trả lời các câu hỏi của bà ta … Hermione, Ron nói với giọng hạ thấp, cậu có thôi đi và lắng nghe ông Binns không, hoặc là mình sẽ phải tự ghi bài lấy đây? Cậu hãy thay mình ghi bài một hôm đi, nó cũng chưa giết được cậu ngay đâu! Lúc bọn chúng đi đến gian hầm, cả Harry và Ron vẫn chưa bắt chuyện với Hermione. Không nao núng, cô bé lợi dụng sự im lặng của bọn chúng để tiếp tục tuôn ra không ngừng những lởi cảnh cáo nghe rất kinh khủng, lời nói của cô bé thoát ra khỏi cổ họng nghe như những tiếng rít xì xì khiên cho Seamus mất tới 5 phút để kiểm tra xem cái vạc của nó có bị lủng chỗ nào không. Trong lúc đó, thầy Snape có vẻ đã quyết định là xử sự như thể Harry không có mặt ở đó. Dĩ nhiên là nó rất quen thuộc với cái mánh này, vì đó là một trong những trò được ưa thích của dượng Vernon, và xét cho cùng thì đó cũng chẳng phải là cái tệ hại nhứt mà nó đã phải chịu đựng. Trong thực tế, so với những những lời châm chích hay cách chấm điểm đầy ác ý mà nó thường nhận được từ thầy Snape thì nó thấy có cái gì đó mới mẻ và được cải thiện hơn, và nó hài lòng nhận thấy nếu được ở yên một mình, nó có thể pha chế được món Nước Tăng lực rất dễ dàng. Vào cuối tiết học, nó múc một ít món linh dược vào một cái hũ, đậy nút lại và mang lên bàn thầy Snape để chấm điểm, trong lòng cảm thấy cuối cùng nó có thể chạm đến được điểm E . Nó vừa mới quay đi thì nghe thấy tiếng rơi vỡ. Thằng Malfoy đang phá ra cười. Harry ngó lại. Hũ đựng liều Linh dược của nó rơi vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà và thầy Snape trông có vẻ hả hê ra mặt. Chà, thầy nhẹ nhàng nói. một điểm không nữa cho trò Potter. Harry không nói được lời nào vì quá tức giận. Nó quay về chỗ cái vạc của mình với ý định lấy một hũ linh dược khác để buộc thầy Snape phải cho nó điểm, nhưng nó kinh hoảng nhận ra phần còn lại của món linh dược đã biến mất. Mình xin lỗi! Hermione nói với bàn tay giơ lên bịt miệng. Mình rất xin lỗi, Harry. Mình nghĩ là cậu đã xong nên mình đã dọn sạch rồi! Harry không buồn trả lời nữa. Khi chuông reo lên, nó vội vã đi ra khỏi căn hầm mà không thèm liếc lại đằng sau, và đảm bảo là nó có thể kiếm cho mình một chỗ ăn trưa giữa Neville và Seamus để Hermione không thể bắt đầu cằn nhằn nó một lần nữa về việc sử dụng văn phòng của bà Umbridge. Với tâm trạng tồi tệ như vậy, nó đi thẳng đến lớp học môn Tiên trì và quên biến cuộc hẹn để thảo luận về nghề nghiệp với giáo sư McGonagall, nó chỉ nhớ ra khi Ron hỏi tại sao nó không đến văn phòng giáo sư chủ nhiệm. Nó lộn ngược trở lên gác và chạy vội vã đến đó, chỉ muộn có vài phút. Em xin lỗi, thưa giáo sư, nó thở hổn hển trong khi quay lại đóng cửa. Em quên mất. Không sao, Potter, bà nói khẳng định, nhưng khi bà nói, có ai đó trong góc phòng khụt khịt mũi. Harry nhìn quanh. Giáo sư Umbridge đang ngồi đó, một cái cặp hồ sơ kê trên đầu gối, một đồng diềm xếp nếp nhỏ cầu kỳ xung quanh cổ bà ta với một nụ cười thiển cận đầy tự mãn trông rất kinh tởm nở trên khuôn mặt. Ngồi xuống đi, trò Potter, giáo sư McGonagall nói ngắn gọn. Hai bàn tay bà hơi run khi bà sắp xếp lại vô số các tờ rơi đang để bừa bãi trên bàn. Harry ngồi xuống quay lưng lại với bà Umbridge và cố gắng giả vờ như nó không nghe thấy tiếng cây viết lông cạo trên cái cặp hồ sơ của bà ta. Ta bắt đầu nhé, trò Potter, buổi gặp ngày hôm này là để thảo luận các ý tưởng về nghề nghiệp mà trò có thể có và để giúp trò quyết định nên theo học môn nào trong những năm học thứ sáu và thứ bẩy, giáo sư McGonagall nói. Trò đã suy nghĩ về việc mình muốn làm gì sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts chưa? Er - Harry nói. Nó nhận ra là tiếng sột soạt phía sau nó làm nó nhãng đi không tập trung được. Có không? giáo sư McGonagall thúc giục Harry. à, em nghĩ là có, có thể là làm Thần Sáng ạ, Harry lầm bầm. Em cần đạt mức cao nhất cho nghề đó, giáo sư McGonagall nói, và rút la một tờ rơi nhỏ, tối màu từ dưới đống giấy tờ trên bàn bờ và mở nó ra. ở đây người ta yêu cầu ít nhất là 5 chứng chỉ NEWTs, và tất cả phải đạt điểm &quot;Exceeds Expectations&quot; (Vượt quá mong đợi~Khá-ND),. Ngoài ra, trò cần phải vượt qua một loạt các bài kiểm tra rất nghiêm ngặt về tính cách và năng khiếu tại Văn phòng Thần Sáng. Đó là một con đường khó khăn đấy Potter, họ chỉ lấy những người giỏi nhất. Trong thực tế, ta nghĩ là trong ba năm gần đây, không có ai được chọn cả. Ngay lúc đó, giáo sư Umbridge ho khẽ một tiếng, như thể bà ta đang cố gắng giữ yên lặng hết mức có thể được. Giáo sư McGonagall lờ bà ta đi. Trò có muốn biết trò cần phải học những môn nào không? bà tiếp tục nói to hơn lúc trước. Có ạ, Harry nói. Em cho là có môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám? Đương nhiên rồi, giáo sư McGonagall khẳng định. Ta cũng sẽ khuyên trò - Giáo sư Umbridge ho thêm một tiếng khác, lần này thì nghe rõ hơn một chút. Giáo sư McGonagall nhắm mắt lại trong giây lát, sau đó mở ra, và lại tiếp tục như không có gì xảy ra. Ta cũng khuyên trò nên học các môn Biến hình, vì các Thần Sáng sẽ luôn cần đến Bùa Biến Hình và Bùa Hiện Hình trong công việc của mình. Và ta phải nói với trò ngay bây giờ, Potter, là ta sẽ không chấp nhận một học sinh nào trong lớp học NEWT của ta trừ phi học sinh đó đạt điểm &quot;Exceeds Expectations&quot; (Vượt quá mong đợi~Khá-ND) hoặc cao hơn khi lấy Chứng Chỉ Phù Thuỷ Thường Đẳng OWL. Hiện nay, trò mới chỉ đạt mức &quot;Acceptable&quot; (Chấp nhận được~Trung bình-ND), vì vậy trò sẽ phải cố gắng nhiều hơn trước kỳ thi để có cơ hội theo đuổi nghề trò đã chọn. Tiếp theo trò phải học môn Bùa Chú, luôn hữu dụng, Độc Dược. Phải, trò Potter, Độc Dược, bà bổ sung thêm, gương mặt thoáng một nụ cười. Độc dược và thuốc giải là môn học rất cần thiết cho các Thần Sáng. Và ta phải nói với trò là thầy Snape chắc chắn sẽ từ chối nhận các học sinh chỉ đạt Chứng Chỉ OWL loại &quot;Outstanding&quot; (Chưa vượt qua~Chưa đạt hay Dưới Trung Bình-ND), vì vậy - Giáo sư Umbridge lại ho thêm một tiếng tỏ ý báo hiệu. Chị có cần một liều thuốc ho không, chị Dolores? giáo sư McGonagall hỏi sẵng mà không nhìn giáo sư Umbridge. à không, cám ơn chị rất nhiều, bà Umbridge nói với một tiếng cười ngớ ngẩn mà Harry ghét cay ghét đắng. Tôi tự hỏi là tôi có thể cắt ngang chút xíu không, chị Minerva? Tôi chắc là chị hoàn toàn có thể, giáo sư McGonagall nói, hai hàm răng nghiến chặt. Tôi chỉ tự hỏi liệu Ông Potter có đủ khí chất để trở thành một Thần Sáng hay không? giáo sư Umbridge ngọt ngào nói. Chị thấy thế à? giáo sư McGonagall ngạo nghễ nói. Như vậy, trò Potter, bà tiếp tục như không hề có sự cắt ngang, nếu trò thực sự nghiêm túc, ta khuyên trò nên tập trung nhiều để đạt được tiến bộ trong các môn Biến Hình và Độc Dược. Ta biết là giáo sư Flitwick đã cho trò điểm &quot;Acceptable&quot; (Chấp nhận được~Trung bình-ND) và &quot;Exceeds Expectations&quot; (Vượt quá mong đợi~Khá-ND) cho hai năm vừa qua, vì vậy có vẻ là môn Bùa Chú của trò tạm ổn. Về môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám, điểm của trò nhìn chung khá cao, đặc biệt giáo sư Lupin nghĩ rằng trò... – chị có hoàn toàn chắc là không cần một liều thuốc ho không, chị Dolores Không cần, cám ơn chị Minerva; giáo sư Umbridge mỉm cười ngớ ngẩn và ho to hơn bao giờ hết. Tôi cho là chị vẫn chưa có bảng điểm mới nhất của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám. Tôi chắc là tôi đã kẹp vào đó một bản nhận xét. Chị muốn nói thứ này phải không? giáo sư McGonagall nói, giọng đột ngột thay đổi khi bà kéo ra một tờ giấy da mầu hồng trong đám giấy tờ kẹp trong Hồ sơ đề Harry. Bà liếc nhìn nó, hàng mi khẽ nhướn lên, sau đó để nó vào chỗ cũ mà không bình luận gì. à phải, như tôi đã nói, trò Potter, giáo sư Lupin nghĩ rằng trò thể hiện khí chất đáng chú ý trong môn này, và rõ ràng là đối với một Thần Sáng - Chị không hiểu bản nhận xét của tôi phải không, bà Minerva? giáo sư Umbridge hỏi với giọng ngọt như mật, hoàn toàn quên cả ho. Dĩ nhiên là tôi hiểu, giáo sư McGonagall, hàm răng bà nghiến chặt lại khiến cho lời nói phát ra nghe như tiếng rít. à, tôi rất bối rối… tôi sợ là tôi không hiểu được làm sao mà chị có thể tạo ra một niềm hy vọng giả tạo cho Ông Potter là - Hi vọng giả tạo? giáo sư McGonagall nhắc lại vẫn không chịu nhìn giáo sư Umbridge. Tró Porter đã đạt điểm cao trong tất cả các bài kiểm tra Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám - Tôi rất lấy làm tiếc phải phủ nhận điều chị nói, chị Minerva, nhưng chị có thể xem bản nhận xét của tôi, Harry đang đạt được kết quả rất tồi trong lớp học của tôi - Tôi có cách đánh giá của riêng mình, giáo sư McGonagall nói, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn thẳng vào mắt bà Umbridge. Trò Porter đã đạt điểm cao trong các bài kiểm tra môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám bởi một giáo viên có trình độ. Nụ cười của giáo sư Umbridge tắt ngấm như bóng đèn bị nổ. Bà ta ngả người trên cái ghế, lật lật một tờ giấy trong cái bìa kẹp hồ sơ và bắt đầu viết rất nhanh, hai con mắt lồi đảo từ bên này qua bên kia. Giáo sư McGonagall quay lại với Harry, cánh mùi phập phồng, mắt toé lửa. Còn câu hỏi nào nữa không, trò Potter? Có ạ, Harry nói. Nếu như con có đủ các chứng chỉ NEWT cần thiết, Bộ sẽ có những bài kiển tra về tính cách và năng khiếu như thế nào ạ? à, trò cần phải chứng tỏ được khả năng chịu được áp lực và những thứ khác, giáo sư McGonagall nói, như kiên nhẫn và toàn tâm toàn ý, bới việc huấn luyện một Thần Sáng sẽ mất đến ba năm, không chỉ là thực hành các kỹ năng cao cấp trong môn Phòng Chống. Điều đó có nghĩa là thậm chí sau khi tốt nghiệp, trò cũng sẽ phải học rất nhiều nữa, vì vậy, nếu trò có ý định trở thành Thần Sáng, trò phải chuẩn bị sẵn sàng để - Ta nghĩ là trò cũng sẽ thấy là, bà Umbridge nói với giọng hết sức lạnh lùng, Bộ sẽ xem xét rất kỹ lý lịch của những ai muốn trở thành Thần Sáng. Những bản lý lịch tư pháp đó. - trừ phi là trò phải chuẩn bị sẵn sàng để vượt qua một số kỳ thi khác sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts, còn không trò nên thực sự cân nhắc một nghề... Cơ hội thằng bé này trở thành Thần Sáng cũng vô vọng như cơ hội ông Dumbledore trở về trường này. Một cơ hội rất lớn, giáo sư McGonagall nói. Trò Potter có một bản án, bà Umbridge nói to. Trò Potter hoàn toàn trong sạch, không bị buộc bất kỳ tội gì, bà McGonagall nói còn to hơn. Giáo sư Umbridge đứng dậy. Bà ta quá lùn nên hành động đó cũng không làm thay đổi mấy so với khi ngồi, nhưng điệu bộ cười màu mè kiểu cách của bà ta đã thấp thoáng bóng dáng của sự giận dữ khiến cho bộ mặt bè bè nhẽo nhớt của bà ta trông nham hiểm lạ lùng. Trò Potter sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để trở thành một Thần Sáng! Giáo sư McGonagall cũng đứng dậy, nhưng đối với bà việc đó gây ấn tượng hơn nhiều; bà cao hơn giáo sư Umbridge rất nhiều. Trò Potter, bà nói với giọng rõ ràng dứt khoát, Ta sẽ giúp đỡ để trò có thể trở thành một Thần Sáng nếu như đó là điều cuối cùng ta có thể làm được! Nếu ta kèm thêm trò vào ban đêm, ta chắc chắn là trò sẽ đạt được kết quả cần thiết! Bộ Pháp Thuật sẽ không bao giờ tuyển dụng những người như Harry Potter! bà Umbridge nói, giọng bà chuyển sang giận dữ. Có thể chúng ta sẽ có một ông Bộ trưởng mới khi Potter đủ tuổi để tham gia vào đó! bà McGonagall hét lên. Aha! giáo sư Umbridge hét lên, chỉ thẳng ngón tay ngắn chủn lủn vào bà McGonagall. Phải! phải, phải, phải! Tất nhiên rồi! Đó là điều mà bà muốn phải không, Minerva McGonagall? Bà muốn ngài Cornelius Fudge sẽ bị Albus Dumbledore thế chỗ! Bà nghĩ bà sẽ thế chỗ của tôi, đúng không: bà định đá tôi ra khỏi vị trí Trợ lý cao cấp của Bộ Trưởng và Hiệu trưởng chứ gì! Bà đang mê sảng rồi, giáo sư McGonagall nói với thái độ khinh thị. Trò Potter, chúng ta kết thúc buổi tư vấn về nghề nghiệp tại đây. Harry ném cái cặp vắt qua vai và vội vã ra khỏi phòng, không dám nhìn lại giáo sư Umbridge. Nó có thể nghe thấy bà ta và giáo sư McGonagall tiếp tục la hét nhau khi nó đi suốt chiều dài của hành lang. Giáo sư Umbridge vẫn còn thở hổn hển như thể đang chạy đua khi bà ta sải bước vào lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám của bọn chúng vào chiều đó. Mình hy vọng là cậu đã suy nghĩ kỹ về cái cậu định làm, Harry à, Hermione thì thầm trong lúc mở cuốn sách của bọn chúng đến Chương 34, Không Trả Đũa và Hãy Thương Thuyết . bà Umbridge trông có vẻ đang có tâm trạng xấu … Bà Umbridge thường xuyên bắn sang Harry những cái nhìn giận dữ, còn nó đầu cúi thật thấp, nhìn chắm chằm vào cuốn sách Lý Thuyết Phòng Chống Ma Thuật, mắt nó không tập trung vào điểm nào cả vì nó đang mải nghĩ ngợi … Nó có thể hình dung phản ứng của giáo sư McGonagall nếu như nó bị bắt quả tang đột nhập vào văn phòng giáo sư Umbridge chỉ vài tiếng sau khi bà đã bảo vệ nó … chẳng có gì ngăn cản nó trở về Tháp Nhà Gryffindor và hy vọng một dịp thuận tiện trong kỳ nghỉ hè tới nó sẽ có cơ hội hỏi chú Sirius vầ cảnh nó được chứng kiến trong Cái Tưởng Ký … chẳng có gì cả, ngoại trừ cái ý nghĩ về tính chất nhạy cảm của hành động đó khiến nó cảm thấy như có một khối đá nặng trong bao tử … và vấn đề với hai anh em sinh đôi Fred và George, hai người đã lên xong kế hoạch đánh lạc hướng, không kể đến con dao mà chú Sirius cho nó lúc này đang yên vị trong cái cặp sách cùng với cái áo Khoác Tàng Hình của ba nó. Nhưng nếu nó bị tóm thì sao … Cụ Dumbledore đã hy sinh cả bản thân để cậu được ở lại trường học, Harry à! Hermione thì thầm, cô bé nâng quyển sách lên để bà Umbridge không nhìn thấy mặt. Và nếu cậu bị đuổi khỏi trường ngày hôm nay, sự hi sinh đó sẽ trở thành vô nghĩa! Nó có thể từ bỏ kế hoạch đó và học cách sống chung với những ký ức về cái mà ba nó đã làm trong một ngày mùa hè cách đây hơn 20 năm … Và nó nhớ lại những lời mà chú Sirius đã nói khi ở trong đống lửa trong phòng sinh hoạt chung ở trên gác của Nhà Gryffindor … Con không giống ba con nhiều như chú vẫn nghĩ … nguy hiểm luôn là trò đùa đối với anh James… Nhưng liệu nó có còn muốn được giống như ba nó nữa không? Harry, đừng làm vậy, làm ơn đừng có làm như vậy! Hermione nói với giọng tha thiết khi tiếng chuông vang lên vào cuối buổi học. Nó không trả lời; nó không biết phải làm gì. Ron có vẻ như đã quyết định không đưa ra bất kỳ ý kiến hay lời khuyên nào; nó không nhìn Harry, tuy khi Hermione mở miệng cố khuyên can Harry thêm nữa, nó nói với gipngj hạ thấp, Cậu thôi đi được không? Cậu ấy có thể tự quyết định được mà. Trái tim Harry đập rất nhanh khi nó rời khỏi lớp học. Nó đi được một nửa hành lang bên ngoài thì nghe thấy những âm thanh không thể lẫn đi đâu được báo hiệu kế hoạch đánh lạc hướng đã tiến hành ở đâu đó. Có những tiếng kêu và la hét dội lại từ một nơi nào đó phía trên; tất cả mọi người chạy ra khỏi lớp học ngừng lại trên lối đi và nhìn lên trần nhà đầy sợ hãi - Bà Umbridge chạy hộc tốc ra khỏi lớp nhanh hết mức mà đôi chân ngắn ngủn của bà cho phép. Rút cây đũa phép ra, bà ta vội vã chạy theo hướng ngược với văn phòng: hoặc là bây giờ hoặc là chẳng bao giờ hết. Harry – xin đừng! Hermione nài xin hết sức yếu ớt. Nhưng nó đã có quyết định; choàng cặp sách chắc hơn lên vai, nó bắt đầu co cẳng chạy luồn lách trong đám đông học sinh lúc này đang vội vã đổ xô theo hướng ngược lại để xem cái gì là nguyên nhân của tiếng động om xòm ở cánh nhà phía Đông. Harry chạy đến hành lang có văn phòng của bà Umbridge và nhận thấy chẳng có ai ở đó cả. Nấp ra đằng sau một bộ áo giáp có cái mũ trụ cứ đảo quanh theo dõi nó, nó mở cặp, cầm lấy con dao của chú Siriuss và khoác áo Choàng Tàng Hình vào. Sau đó, nó rón rén một cách từ từ và thận trọng ra khỏi chỗ nấp sau bộ áo giáp, đi dọc theo hành lang tới cánh cửa văn phòng bà Umbridge. Nó lách lưỡi con dao thần vào khe cửa và khẽ nhấc nó chuyển động lên xuống, sau đó rút ra. Có một tiếng kêu tách nhỏ, và cánh cửa mở ra. Nó lẻn vào phòng, đóng thật nhanh cánh cửa đằng sau và nhìn quanh. Chẳng có gì chuyển động ngoài những con mèo nhỏ xấu xí đang đùa giỡn trên những cái kệ sát tường phía trên những cây chổi thần bị tịch thu. Harry cới cái áo Tàng Hình ra, đi đến trước lò sưởi, phát hiện ra cái nó cần trong có vài giây: đó là một cái hộp nhỏ chứa bột Floo lấp lánh. Nó cúi xuống cái lò sưởi lạnh lẽo, hai tay nó run bắn. Nó chưa bao giờ làm điều này trước đó cả, mặc dù nó nghĩ là nó biết nó hoạt động như thế nào. Thò đầu vào cái lò sưởi, nó bốc một vốc bột lớn và thả nó lên những thanh củi được xếp thành đống thứ tự bên dưới nó. Chúng ngay lập tức bùng lên thành ngọn lửa xanh ngọc lục bảo rực rỡ. Số 12, quảng trường Grimmauld! Harry nói to và rõ ràng. Đó là một trong những cảm giác lạ lùng nhất mà nó đã trải qua. Dĩ nhiên là nó đã di chuyển bẳng bột Floo trước kia, nhưng khi đó toàn thân nó quay tít và quay tít bên trong ngọn lửa qua mạng lò sưởi phù thuỷ phủ khắp đất nước. Lần này, đầu gối của nó vẫn đang quỳ trên sàn nhà lạnh giá của văn phòng bà Umbridge, chỉ có đầu của nó là chuyển động qua đống lửa màu xanh ma quái … Và sau đó, cũng đột ngột như khi nó bắt đầu, quá trình quay tít dừng lại. Cảm thấy như bị bệnh và như đang quấn một cái khăn quá nóng quanh đầu, , Harry mở mắt ra, thấy mình đang nhìn qua một cái lò sưởi của một gian bếp và thấy một cái bàn gỗ dài, nơi có một người đàn ông đang nghiền ngẫm một tờ giấy da. Chú Sirius? Người đàn ông nhảy dựng lên và nhìn quanh. Đó không phải là chú Sirius mà là thầy Lupin. Harry! thầy nói, trông rất kinh ngạc. Con làm gì vậy-có chuyện gì xảy ra sao, mọi việc vẫn ổn chứ? Vâng ạ, Harry nói. Con chỉ tự hỏi — ý con là, con chỉ muốn được nói chuyện với chú Sirius. Ta sẽ gọi, thầy Lupin nói, thầy bước đi nhưng vẫn còn khá bối rối, chú ấy lên gác kiếm Kreacher, ông ta hình như lại đang trốn vào gác mái … Và Harry thấy thầy Lupin vội vã ra khỏi gian bếp. Bây giờ nó chẳng nhìn thấy cái gì ngoài cái ghế và những cái chân bàn. Nó tự hỏi tại sao chú Sirius không bao giờ nói cho nó biết là nói qua đống lửa lại bất tiện như vậy; hai đầu gối nó đau điếng vì quỳ tquá lâu trên sàn đá trong phòng bà Umbridge. Một lát sau, thầy Lupin quay lại với chú Sirius theo sát gót. Có chuyện gì vậy? chú Sirius nôn nóng nói, chú hất mái tóc đen dài ra khỏi mắt và quỳ xuống trước đống lửa để chú và Harry ở ngang tầm nhau. Thầy Lupin cũng quỳ xuống, trông đầy vẻ quan tâm. Con không sao chứ? Chú có giúp gì được cho con không? Không, Harry nói, không phải là chuyện đó đâu … chỉ là con muốn nói chuyện … về ba của con. Bọn họ trao đổi cái nhìn rất kinh ngạc, nhưng Harry không có thời gian để cảm thấy ngượng nghịu hay lúng túng nữa; hai đầu gối của nó lại nhói lên lần nữa và nó phỏng chừng 5 phút đã trôi qua kể từ lúc hai anh em sinh đôi bắt đầu đánh lạc hướng; George chỉ đảm bảo cho nó có 20 phút. Do đó, nó đi vào câu chuyện ngay lập tức về cái mà nó đã nhìn thấy trong Cái Tưởng Ký. Khi nó kể xong, trong giây lát cả chú Sirius lẫn Lupin chẳng ai nói gì. Sau đó, thầy Lupin lặng lẽ nói, Ta không muốn con phán xét ba của mình vì những gì con nhìn thấy đó, Harry à. Ba con chỉ mới 15 tuổi khi - Con cũng 15 tuổi! Harry nóng nảy nói. Harry à chú Sirius xoadịu, Ba James và thầy Snape đã căm ghét nhau ngay từ khi bọn họ nhìn thấy nhau lần, đó chỉ là một trong vô vàn lý do, con có hiểu không? Chú nghĩ ba James có tất cả những gì mà thầy Snape khao khát – ba con rất nổi tiếng, rất giỏi môn Quidditch – và giỏi nhiều thứ khác nữa. Và thầy Snape thì lại là người rất lập dị, luôn quan tâm đến Nghệ Thuật Hắc ám, và ba James của con – cho dù có xuất hiện dưới mắt con như thế nào đi nữa, Harry à - lại luôn luôn căm ghét Nghệ Thuật Hắc ám. Phải, Harry nói, nhưng ba đã tấn công thầy Snape mà chẳng có lý do chính đáng nào hết, chỉ bởi vì - chỉ bởi vì chú nói là chú buồn chán, nó kết thúc với một chút có lỗi trong giọng nói. Chú không tự hào về điều đó đâu, chú Sirius nói nhanh. Thầy Lupin ngoảnh nhìn sang chú Sirius, rồi nói, Harry, cái mà con phải hiểu là ba con và chú Sirius là những người giỏi nhất trường trong bất kì chuyện gì - mọi người luôn nghĩ rằng họ là những người giỏi nhất – nếu như đôi khi bọn họ có hơi bốc đồng - Nếu như chúng ta đôi khi tỏ ra là những kẻ kiêu căng ngạo mạn, anh định nói thế phải không, chú Sirius nói. Thầy Lupin mỉm cười. Ba làm cho đầu tóc ba rối bù, Harry nói với giọng đau khổ. Chú Sirius và thầy Lupin bật cười. Chú đã quên mất rồi đấy, chú Sirius nói có vẻ bị ấn tượng sâu sắc. Ba con đang chơi với trái banh Snitch chứ? thầy Lupin nôn nóng hỏi. Có ạ, Harry nói, nhìn cả hai người với vẻ không hiểu trong khi chú Sirius và thầy Lupin cười và hồi tưởng lại chuyện cũ. ờ… Ta nghĩ là ba con cũng hơi ngốc. Dĩ nhiên là anh ấy ngốc rồi! chú Sirius khẳng định, tất cả chúng ta đều là những gã ngốc! Hừm – không nên mơ mộng nữa, chú nói rõ và nhìn thầy Lupin. Nhưng thầy Lupin lắc đầu. Tôi đã bao giờ nói với các anh hãy buông tha Snape chưa? thầy nói. Đã bao giờ tôi có đủ can đảm để nói với các anh là tôi nghĩ các anh đang vi phạm nội quy chưa? ờ thì..., chú Sirius nói, đôi khi anh đã làm chúng tôi tự cảm thấy xấu hổ … nó là một cái gì đó…&quot; Và, Harry kiên nhẫn nói với quyết tâm sẽ nói ra những điều trong đầu nó, mà chính vì những thứ đó mà nó đang ở đây, ba luôn nhìn các cô gái bên kia hồ, hy vọng họ đang chiêm ngưỡng ba! à, ba con luôn làm cho mình trở thành ngu ngốc như vậy mỗi khi Lily ở quanh đó, chú Sirius nhún vai nói, , ba con không thể thôi không thể hiện mình mỗi khi ba con ở gần má con. Làm thế nào mà má con lại đồng ý lấy ba con được? Harry đau khổ hỏi. Má đã rất căm ghét ba! Ôi trời, không phải đâu, Sirius nói. Má con bắt đầu đi chơi với ba con vào năm học thứ bẩy, thầy Lupin nói. Lần đầu tiên, anh James đã làm cho cái đầu của mình nguội đi một chút, chú Sirius nói. Và ngừng ếm bùa mọi người chỉ để trửng giỡn, thầy Lupin nói. Thậm chí với cả thầy Snape? Harry nói. Hừm, thầy Lupin nói chậm rãi, Thầy Snape là một ca đặc biệt. ý ta là, ông ấy không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thực hiện lời nguyền đối với anh James, và con cũng không thực sự mong đợi ba James của con thất bại đấy chứ? Và má con đã không phản đối chuyện đó? Má con không biết gì nhiều về chuyện đó, thực tình mà nói , chú Sirius nói. anh James không bao giờ đụng đến thầy Snape vào những hôm đi với má con và cũng không bao giờ thực hiện bùa phép trước mặt má con cả? Chú Sirius nhăn mặt nhìn Harry, trông nó vẫn có vẻ nửa tin nửa ngờ. Con biết đấy, chú nói, ba con là người bạn tốt nhất của chú và ba con là người tốt. Có rất nhiều người tỏ ra rất ngớ ngẩn khi ở tuổi 15. Ba con đã vượt qua được chuyện đó. Thôi được, Harry nặng nề nói. Chỉ vì con không bao giờ lại nghĩ là con sẽ lại cảm thấy có lỗi với thầy. Nhân thể con đang nói đến thầy Snape, thầy Lupin nói, một nếp nhăn mệt mỏi hằn lên giữa hai hàng lông mày, ông ấy phản ứng như thế nào khi ông ấy khám phá ra con đã nhìn thấy tất cả những thứu đó? Thầy nói với con là thầy sẽ không bao giờ dậy con môn Phép Thuật Phong Toả nữa, Harry nói, giống như thể đó là một sự thất vọng lớn đối với con— Anh ta nói Cái gì? chú Sirius la lên, làm cho Harry giật bắn mình lên và hít ngay một mồm đầy tro. Con nghiêm túc đấy chứ, Harry? thầy Lupin nói nhanh. Thày Snape thôi không dạy con nữa à? Vâng ạ, Harry nói, rất ngạc nhiên với phản ứng mà nó cho là hơi quá đáng này. Nhưng không sao, con không quan tâm lắm, con có thể nói là con cảm thấy nhẹ cả... - Chú sẽ đến đó để nói với thầy Snape! chú Sirius nói một cách mạnh mẽ, và chú nhấp nhổm đứng ngay dậy nhưng thầy Lupin đã ấn chú ngồi xuống. Nếu cần có ai đó cần nói với anh Snape thì người đó phải là tôi! thầy khẳng định. Nhưng trước tiên Harry phải quay lại chỗ thầy Snape và nói với thầy là không có lý do gì mà thầy được phép dừng những tiết học đó lại — nếu cụ Dumbledore mà nghe thấy - Con không thể nói như vậy được, thầy Snape sẽ giết con mất! Harry giận dữ nói. Thầy không đuợc thấy thầy Snape khi bọn con cùng nhau ra khỏi Cái Tưởng Ký đâu. Harry, không có gì quan trọng bằng việc học sử dụng Phép Thuật Phong Toả của con đâu! thầy Lupin nghiêm nghị nói. Con có hiểu không? Không gì quan trọng hơn! Vâng, vâng ạ, Harry nói, hoàn toàn bị làm cho bối rối,. Con… Con sẽ cố và nói gì đó với thầy Snape … nhưng nó sẽ không- Nó chợt rơi vào im lặng. Nó có thể nghe thấy tiếng bước chân. Có phải ông Kreacher đang xuống thang không ạ? Không, Sirius nói sau khi ngoái liếc nhìn phía sau. Chắc là có ai đó phía con đó. Trái tim Harry như ngừng đập. Con nên đi thôi! Harry vội vã nói và rút đầu khỏi đống lửa ở Quảng trường Grimmauld. Trong giây lát, cái đầu của nó quay tít trên vai, sau đó nó thấy mình đang quỳ gối trước lò sưởi của bà Umbridge và nhìn ngọn lửa bùng lên rồi chết lịm. Nhanh lên, nhanh lên! nó nghe thấy một giọng nói ngay ngoài cánh cửa. Ôi, bà ấy để cửa mở đây này - Harry ẩn mình trong cái áo Tàng Hình và cố gắng kéo nó trùm kín khắp mình khi thầy Filch lao vào phòng. Thầy rõ ràng là đang tìm kiếm cái gì đó và tự nói với mình với vẻ nôn nóng khi thầy đi ngang qua phòng, kéo cái ngăn kéo ở bàn của bà Umbridge và bắt đầu lục lọi giấy tờ bên trong. Phê duyệt cho phép trừng phạt bằng roi … Phê duyệt cho phép trừng phạt bằng roi … cuối cùng mình có thể thực hiện được điều đó … bọn chúng sẽ nhớ đến hàng năm ấy chứ … Thầy lôi ra một cuộn giấy, hôn nó đánh chụt, sau đó vội vã bước ra cửa, vẫn ôm khư khư cuộn giấy trước ngực. Harry lao ra, kiểm tra chắc chắn nó đã cầm cặp sách và cái áo Choàng Tàng Hình hoàn toàn che kín người nó, nó mở cửa và vội vã ra khỏi văn phòng sau thầy Filch, lúc này đang đi với một tốc độ rất nhanh mà chưa bao giờ Harry nhìn thấy. Ra khỏi văn phòng của Umbridge, Harry nghĩ là an toàn để hiện hình trở lại. Nó cởi áo Tàng Hình, nhét nó vào cặp và tiếp tục chạy. Có rất nhiều tiếng kêu la và chuyển động từ Gian Sảnh ra vào. Nó chạy xuống theo cầu thang lát đá và nhận thấy có vẻ như toàn trường đang tụ tập ở đó. Nó giống như cái đêm mà cô Trelawney bị đuổi. Các học sinh đứng dựa vào các bức tường xung quanh thành một vòng lớn (Harry nhận thấy một số đang bị dính cái gì đó khắp người rất giống như là Stinksap); các giáo viên và những con ma cũng đứng lẫn trong đám đông. Nổi bật lên trong số khán giả là những thành viên của Đội Kiểm Tra, tất cả bọn chúng trong rất tự hài lòng với bản thân mình, và Peeves, lúc này đang lượn lờ phía trên đầu thì nhìn chằm chằm vào Fred và George đang đứng giữa sàn với vẻ không phạm tội nhưng đang bị dồn vào chân tường. Thế nào! bà Umbridge nói với vẻ chiến thắng. Harry nhận thấy bà ta chỉ đứng cách nó có vài bậc thang ngay đằng trước, nhìn xuống con mồi của mình. Thế nào – các trò nghĩ thật là đáng tức cười khi biến hành lang trường học thành một cái đầm lấy phải không? Rất tức cười, phải đấy, Fred nói, nó ngước nhìn bà ta không chút sợ hãi. Filch huých khuỷ tay để tiến lại gần bà Umbridge, gần như phát khóc vì hạnh phúc. Tôi đã có văn bản đây, thưa bà Hiệu trưởng, thầy nói với giọng khàn khàn, vẫy vẫy mẩu giấy da mà Harry vừa nhìn thấy thầy lấy từ bàn của bà ta. Tôi đã có văn bản đây và tôi có sắn cả những cái roi da … ôi, hãy để tôi làm việc đó Rất tốt, Argus, bà ta nói. Cả hai trò, bà tiếp tục, nhìn chằm chằm vào Fred và George, sẽ phải làm quen với những gì sẽ xảy ra với những kẻ làm sai trong trường của ta. Cô thì biết cái gì? Fred nói. Em không nghĩ là chúng em sẽ quen. Nó quay lại người anh em sinh đôi. George, Fred nói, Anh nghĩ là chúng ta đã học đủ rồi. Phải, em cũng cảm thấy như vậy, George rạng rỡ nói. Đã đến lúc chúng ta phải thử trí thông minh của chúng ta với phần còn lại của thế giới, em có thấy thế không? Fred hỏi. Hoàn toàn chính xác, George nói. Và trước khi bà Umbridge có thể thốt được một lời, bọn chúng giơ đũa phép lên một lượt và cùng nói: Chổi lại đây! Harry nghe thấy tiếng động ở đâu đó xa xa. Nhìn sang bên trái, nó cúi mình xuống đúng lúc. Những cây chổi của Fred và George, một vẫn còn kéo lê theo dây xích và cái móc sắt mà bà Umbridge dùng để gắn chúng vào bức tường, đang bay rít lên ầm ầm dọc hành lang về phía chủ nhân của chúng; chúng rẽ trái, trượt thấp xuống theo cầu thang và dừng ngay lại trước mặt hai anh em sinh đôi, cái dây xích va vào nhau loảng xoảng ầm ĩ trên sàn nhà lát đá phiến. Chúng em sẽ không gặp cô nữa, Fred nói với giáo sư Umbridge, nhún nhún chân trên cây chổi. Phải, chúng em sẽ không làm phiền liên lạc với cô nữa, George nói và cưỡi lên cây chổi của mình. Fred nhìn quanh các học sinh đang tụ tập, im lặng và theo dõi chăm chú. Nếu như có ai muốn mua một cái Đầm lầy Bỏ túi, như đã được xem trên gác, hãy đến số 93, phố Diagon Alley – Cửa hàng Weasleys Wizarding Wheezes, nó nói rất to. Nơi trú ngụ mới của chúng tôi! Giảm giá đặc biệt cho những học sinh trường Hogwart cam kết sẽ sử dụng sản phẩm của chúng tôi để thoát khỏi cái con dơi già này, George đế thêm và chỉ vào bà giáo sư Umbridge. Ngăn bọn chúng lại! bà Umbridge gầm lên, nhưng đã quá muộn. Trước khi Đội Điều tra có thể chặn lại, Fred và George đã thoát ra cửa, lao vọt đến cả 15 feet vào không khí, cái móc bằng sắt lơ lửng một cách nguy hiểm phía dưới. Fred nhìn ngang qua gian sảnh vào con yêu tinh đang trôi lờ lững ngang tầm với nó ở phía trên đám đông. Hãy gửi cho bà ấy địa ngục từ chúng ta, Peeves. Và Peeves, người mà Harry chưa bao giờ thấy làm theo lời của một học sinh nào trước đó, đã ngả cái mũ đính chuông từ trên đầu xuống để chào tạm biệt khi Fred và George lượn đi trước những tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ỹ của những học sinh bên dưới và bay ra phía các cánh cửa trước đang mở toang dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 30 GRAWP Trong những ngày sau đó, câu chuyện về chuyến bay vào tự do anh em Fred và George được kể đi kể lại một cách thường xuyên, đến mức mà Harry có thể khẳng định là chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành một phần của các huyền thoại về trường Hogwarts: trong vòng có một tuần, thậm chí ngay cả những học sinh đã tận mắt nhìn thấy sự kiện cũng bị thuyết phục đến mức họ gần như tin là bản thân mình đã nhìn thấy hai anh em sinh đôi dội bom xuống bà Umbridge từ trên cây chổi và trút xuống bà ta như mưa những quả bom phân trước khi thoát khỏi các cánh cửa. Hậu quả tức thì của chuyến đào thoát đó là một làn sóng bất tận những cuộc tranh luận về việc bắt chước bọn họ. Harry thường xuyên nghe được các học sinh nói những câu đại loại như, &quot;Đôi lúc, tớ thực sự muốn nhẩy lên cây chổi và chuồn khỏi nơi này,&quot; hay là, &quot;Chỉ cần thêm một buổi học thế này nữa thôi, là tớ sẽ đi theo con đường của anh em nhà Weasley.&quot; Fred và George có thể chắc chắn là không có ai lãng quên bọn chúng quá sớm. Duy chỉ có một điều, bọn chúng không để lại chỉ dẫn làm thế nào có thể thoát khỏi cái đầm lầy bây giờ đang nằm chình ình trong cái hành lang ở tầng thứ năm của cánh nhà phía Đông. Người ta thấy bà Umbridge và Filch đã cố thử rất nhiều cách khác nhau để làm nó biến mất nhưng chẳng thu được thành công nào. Cuối cùng, khu vực đó được chăng dây khoanh lại và thầy Filch, với hàm răng nghiến kèn kẹt, đành phải nhận lãnh nhiệm vụ chèo thuyền chuyên chở học sinh băng qua cái đầm lầy đó đến lớp học. Harry chắn chắn là các giáo viên như bà McGonagall hay thầy Flitwick có thể di chuyển cái đầm lầy đó trong nháy mắt, nhưng trong trường hợp trò quấy rối của anh em sinh đôi Fred và Georges, họ có vẻ thích nhìn bà Umbridge vật lộn hơn. Có hai cái lỗ in hình cái chổi trên cánh cửa văn phòng bà Umbridge, qua hai lỗ đó, những cây chổi nhãn Cleansweeps của Fred và George đã xông pha để trở về tái hợp với các ông chủ của mình. Thầy Filch đã gắn một cánh cửa mới để thay thế và đưa cây chổi Tia chớp của Harry tới nơi cất giữ mới, mà theo như đồn đại thì bà Umbridge đã bố trí cả một người khổng lồ có vũ trang để canh gác nó. Tuy nhiên, những rắc rối mà bà ta gặp phải còn lâu mới hết. Bất chấp tấm gương của Fred và George, một số lượng lớn các học sinh hiện vẫn đang ganh đua nhau để chiếm vị trí đang bị bỏ trống- trở thành người Đầu trò Quậy. Mặc dù cánh cửa mới đã được thay thế, ai đó vẫn nhét được một con Đào mỏ vô văn phòng của bà Umbridge, con vật đó xáo tung cả căn phòng lên để tìm những đồ vật lấp lánh, nó lao vào bà Umbridge khi bà ta bước vào và cố gắng giật những cái nhẫn ra khỏi những ngón tay ngắn chủn lủn của bà ta. Bom Phân và Đạn nhựa thối rơi như mưa trên các hành lang, đến mức học sinh hình thành một thói quen là tự ếm bùa Đầu Bong Bóng cho mình trước khi rời khỏi lớp học để đảm bảo có đủ không khí trong lành, mặc dù những quả bóng đó làm cho bọn chúng có bề ngoài kì cục trông như là đang đội trên đầu những cái bể cá lộn ngược. Thầy Filch lảng vảng trong các hành lang, tay lăm lăm một cây roi ngựa, cố gắng đến tuyệt vọng để bắt được những kẻ vi phạm, nhưng vấn đề là ở chỗ có quá nhiều những kẻ đó khiến thầy không biết xoay xở như thế nào. Đội Kiểm Tra cố gắng giúp đỡ thầy, nhưng luôn có những thứ dị thường xảy ra với những thành viên của Đội đó. Thằng Warrington trong đội Quidditch nhà Slytherin được đưa đến bệnh xá với một thứ bệnh khủng khiếp về da khiến cho nó trông như bị phủ bằng bỏng ngô; Pansy Parkinson, đã làm cho Hermiones hết sức vui thích khi nó bỏ tất cả các tiết học của ngày tiếp theo vì tự dưng mọc trên đầu một cặp sừng. Trong khi đó, có thể thấy rõ là Fred and George đã kịp bán rất nhiều Hộp Snack Skiving trước khi chuồn khỏi Hogwarts. Bà Umbridge bước vào một lớp học chỉ để thấy ở đó các học sinh đang bị ngất, bị nôn mửa, bị các cơn sốt trầm trọng hay máu chảy không ngừng từ cả hai lỗ mũi. Điên lên vì giận dữ và bất lực, bà ta cố gắng tìm ra nguyên nhân vủa những triệu chứng không thể giải thích đó, nhưng các học sinh vẫn cứng đầu cứng cố nói với bà ta là bọn chúng đang phải chịu một thứ triệu chứng được gọi nôm na là &quot;Triệu chứng Umbridge&quot;. Sau khi phạt cấm túc bốn lớp liên tiếp mà vẫn không thể khám phá ra bí mật của bọn chúng, bà ta buộc phải từ bỏ công cuộc điều tra và cho phép hàng loạt học sinh bị chảy máu, ngất và nôn mửa rời khỏi lớp học. Tuy nhiên, không chỉ những người sử dụng hộp Snackboxes là đang ganh đua nhau để trở thành Đầu Trò Quậy, con yêu tinh Peeves có vẻ đã khắc sâu những lời của Fred vào tận tim. Cười khúc khích điên khùng, nó lượn lờ khắp trường, lật tung những cái bàn, làm nổ tung những cái bảng đen, làm đổ những bức tượng và những cái bình; hai lần nhốt bà Norris vào trong một bộ áo giáp, khiến cho khi được thầy giám thị cứu thoát đã gào lên ầm ỹ. Con Peeves đập tan thành từng mành các đèn lồng và thổi tắt những cây nến, tung hứng những cây đuốc cháy bùng bùng trên đầu các học sinh đang kêu thét lên, làm cho những đống giấy da được xếp gọn ghẽ rơi đổ vào đống lửa hay quẳng ra ngoài cửa sổ; gây ra một trận lũ lụt ở tầng hai khi nó mở tất cả các vòi nuớc trong phòng tắm, thả một túi đầy nhện đen ngay giữa Gian Đại Sảnh trong lúc học sinh đang ăn sáng và, khi nào nó muốn xả hơi thì nó tiêu tốn hàng giờ đồng hồ trôi lẵng nhẵng sau bà Umbridge và búng lưỡi khinh bỉ rất to mỗi khi bà ta nói. Không ai trong số giáo viên, ngoại trừ thầy Filch có vẻ muốn nhấc tay giúp bà ta. Không những thế, một tuần sau chuyến đào thoát của Fred và George, Harry nhìn thấy giáo sư McGonagall đi ngang qua con Peeves lúc đó đang cố tháo cái chao đèn pha lê ra và nó có thể thề là nó nghe thấy giáo sư thốt lên với con yêu tinh qua một khoé miệng, &quot;Phải vặn nó ngược lại cơ.&quot; Thêm vào đó, Montague vẫn chưa bình phục lại sau khi ở trong cái toilet đó; nó vẫn còn rất hoảng sợ và mất phương hướng, và mọi người thấy ba má nó sải bước trên ở lối đi trước lâu đài vào một sáng Thứ Ba, trông hết sức tức giận. &quot;Chúng ta có nên nói gì đó không?&quot; Hermione nói hết sức lo lắng, cô bé tỳ má vào cánh cửa số lớp Bùa Chú để có thể nhìn thấy ông bà Montague đang bước vào trong. &quot;Về cái đã xảy ra cho cậu ta? Nếu như nó có thể giúp bà Pomfrey chữa cho cậu ta?&quot; &quot;Tất nhiên là không, nó sẽ khỏi thôi,&quot; Ron hờ hững nói. &quot;Dù sao thì cùng thêm việc cho bà Umbridge đúng không?&quot; Harry nói với giọng thoả mãn. Cả nó và Ron đang dùng những cây đũa phép gõ nhẹ vào những cái tách trà để ếm bùa. Cái tách của Harry mọc ra bốn chân ngắn ngủn đến mức nó không thể chạm tới mặt bàn mà khua loạn lên trong không khí. Cái chén của Ron mọc ra những cái chân khẳng khiu mềm xèo, chúng đỡ cái tách trà lên khỏi mặt bàn hết sức khó khăn, xiêu vẹo được một vài giây sau đó đổ gập xuống và làm cho cái tách vỡ làm đôi. &quot;Reparo,&quot; Hermione nói nhanh, và gắn các mảnh vỡ bẵng một cái vẫy đũa. &quot;Tất nhiên là vậy rồi, nhưng nếu như Montague sẽ không bao giờ bình phục thì sao?&quot; &quot;Ai thèm quan tâm?&quot; Ron cáu kỉnh nói, trong khi cái tách của nó lại đứng lên xiêu vẹo như say rượu một lần nữa, run run trên các đầu gối. &quot;Thằng Montague chẳng phải đã làm cho nhà Gryffindor bị trừ bao nhiêu điểm còn gì? Nếu như cậu muốn lo lắng cho ai đó, hãy nghĩ tới mình nè, Hermione!&quot; &quot;Cậu à?&quot; cô nói, trong khi túm lấy cái tách trà của mình bởi nó cứ nhảy vòng vòng vui sướng qua cái bàn trên bốn cái chân bằng gỗ liễu cứng cáp và đặt nó trước mặt mình. &quot;Tại sao mình lại phải lo lắng cho cậu?&quot; &quot;Khi nào lá thư của má qua được quy trình kiểm tra của bà Umbridge,&quot; Ron chua chát nói, bây giờ nó đỡ lấy cái tách trà của mình trong khi những cái chân ẻo lả vẫn cố gắng vô vọng để đỡ lấy cái trọng lượng của nó, &quot;Mình sẽ thực sự ngập trong rắc rối. Mình sẽ chẳng ngạc nhiên đâu nếu má gửi một lá Thư Sấm nữa.&quot; &quot;Nhưng mà -&quot; &quot;Đó sẽ là lỗi của mình vì đã để cho Fred và George chuồn mất, rồi các cậu sẽ thấy,&quot; Ron ủ rũ nói. &quot;Má sẽ nói lẽ ra mình phải ngăn các anh ấy làm như thế, mình nên túm những cái đuôi chổi của các anh ấy và kéo lại hay làm những việc tương tự … đúng thế đấy, đó sẽ là lỗi của mình.&quot; &quot;E hèm, nếu má cậu làm vậy thì thậ là không công bằng, cậu không thể làm gì được! Nhưng mình tin chắc là má cậu sẽ không làm như vậy đâu, ý mình là, nếu như các anh ấy thực sự có một nơi trú ngụ ở Diagon Alley, thì hẳn là các anh ấy đã sắp sẵn kế hoạch từ lâu rồi.&quot; &quot;Phải, nhưng còn một điều khác, làm thế nào mà họ có được chỗ đó?&quot; Ron nói, nó gõ cây đũa hơi mạnh vào cái tách trà làm cho những cái chân của nó lại đổ sụp xuống và nằm co giật trước mặt nó. &quot;Các anh ấy thật là ranh ma đúng không? Phải có hàng đống Galleons để thuê được một chỗ ở Diagon Alley. Má sẽ muốn biết các anh ấy đã làm những gì để có được từng đấy vàng.&quot; &quot;Đúng vậy, mình cũng tự hỏi như vậy,&quot; Hermione nói, trong khi ra lệnh cái tách trà của mình nhẩy nhảy quanh cái tách trà của Harry, những cái chân nhỏ ngắn ngủn này vẫn không thể chạm tới mặt bàn, &quot;Mình tự hỏi liệu có phải Mundungus đã thuyết phục các anh ấy bán các thứ đồ được đánh cắp hay những thứ tồi tệ tương tự hay không.&quot; &quot;Không phải là ông ta đâu,&quot; Harry nói cộc lốc. &quot;Làm sao mà cậu biết được?&quot; Ron và Hermione đồng thanh nói.&quot;Bởi vì -&quot; Harry ngập ngừng, nhưng có vẻ giây phút xưng tội cuối cùng cũng phải đến. Việc giữ im lặng sẽ là không tốt nếu như điều đó có nghĩa là có ai đó sẽ nghi ngờ Fred và George là những tên tội phạm. &quot;Mình đã đưa vàng cho các anh ấy. Mình đã đưa cho họ toàn bộ phần thưởng Cúp Tam Pháp Thuật mà mình nhận được tháng Sáu năm ngoái.&quot; Có một sự im lặng sững sờ, sau đó cái tách trà của Hermione nhẩy qua mép bàn và rơi thẳng xuống sàn. &quot;Ôi trời, Harry, cậu không thể làm việc đó!&quot; cô bé nói. &quot;Có, tớ đã làm việc đó,&quot; Harry nói với vẻ nổi loạn. &quot;Và tớ không hối tiếc đâu. Tớ không cần đến số vàng đó và các anh ấy thì rất muốn có một Tiệm Giỡn.&quot; &quot;Nhưng nếu như thế thì thật là tuyệt!&quot; Ron nói, trông nó rất xúc động. &quot;Tất cả là do cậu, Harry – Má sẽ không thể buộc tội mình được! Mình có thể nói với má được chứ?&quot; &quot;Được, mình hy vọng là cậu sẽ khá hơn,&quot; Harry uể oải nói, &quot;nhất là nếu như má cậu nghĩ là các anh ấy tiêu thụ những cái vạc ăn cắp hay những thứ tương tự.&quot; Hermione chắng nói gì nữa trong suốt phần còn lại của tiết học, nhưng Harry ngờ là sự tự kiềm chế của cô bé nhất định sẽ bùng nổ nhanh chóng. Sự ngờ vực đó được khẳng định ngay khi bọn chúng rời lâu đài để nghĩ giải lao và đứng dưới ánh mặt trời nhợt nhạt của tháng Năm, cô bé nhìn Harry chăm chằm bằng đôi mắt nhỏ và sáng, quả quyết mở miệng. Harry chặn ngang trước khi cô bé kịp mở miệng. &quot;Cậu cằn nhằn mình chẳng có ích gì hết, mọi việc đã xảy ra,&quot; nó kiên quyết nói. &quot;Fred và George đã cầm vàng - đã tiêu khá nhiều –mình không thể và không muốn lấy lại. Vì vậy, cậu đừng nòi gì hết cả, Hermione.&quot; &quot;Mình không định nói bất cứ thứ gì về hai anh Fred và George!&quot; cô bé nói với giọng bị tổn thương. Ron khịt mũi vẻ không tin và Hermione ném cho nó một cái nhìn khó chịu. &quot;Mình không định nói mà!&quot; cô bé tức giận nói. &quot;Trong thực tế, mình định hỏi Harry khi nào cậu ấy quay lại chỗ thầy Snape và đề nghị thầy dậy thêm về bùa Phong toả (Occlumency)!&quot; Trái tim Harry chùng hẳn xuống. Ngay khi bọn chúng cạn kiệt chuyện về đề tài chuyến đào thoát đầy kịch tính của Fred và George, câu chuyện đã tiêu tốn vô khối các giờ đồng hồ, Ron và Hermione muốn được nghe tin tức của chú Sirius. Và bởi vì Harry chưa hề kể cho các bạn mình lý do tại sao nó muốn nói chuyện với chú Sirius ngay lập tức, nên rất khó có thể bịa ra cái gì đó để kể cho bọn chúng; nó kết thúc câu chuyện một cách trung thực là chú Sirius muốn Harry quay trở lại với các buổi tập bùa Occlumency. Bây giờ nó hối tiếc về điều đó hơn bao giờ hết; Hermione sẽ không bao giờ buông tha khỏi chủ đề này và sẽ luôn quay lại với nó vào những lúc nó ít ngờ tới nhất. &quot;Cậu đừng có nói với mình là cậu thôi không còn có những giấc mơ kỳ cục nữa,&quot; Hermione nói, &quot;bởi vì Ron nói với mình là cậu lại nói mớ trong lúc ngủ tối qua.&quot; Harry ném cho Ron một cái nhìn giận dữ. Ron có vẻ xấu hổ. &quot;Cậu chỉ nói mớ một lúc thôit,&quot; cậu lẩm bẩm với vẻ có lỗi. &quot;Một cái gì đó như là &quot;chỉ một chút nữa thôi&quot;.&quot; &quot;Mình mơ mình đang xem cậu chơi Quidditch,&quot; Harry nói dối thẳng thừng. &quot;Mình cố gắng nhắc cậu vươn người thêm một chút nữa là tóm được trái banh Quaffle.&quot; Hai tai Ron đỏ ửng lên. Harry cảm thấy một chút thoả mãn vì được báo thù; dĩ nhiên nó chẳng mơ thấy cái gì tương tự như thế cả. Đêm qua, nó lại mơ thấy mình đang đi dọc hành lang đến Văn phòng Những Điều Thần Bí. Nó đã đi qua một gian phòng có hình tròn, sau đó gian phòng tràn ngập những tiếng động và ánh đèn nhảy múa, cuối cùng nó lại thấy mình ở trong gian phòng trông như một cái hang kê đầy những cái kệ, trên đó xếp các quả cầu thuỷ tinh. Nó vội vã đi thẳng đến dẫy số chín-mươi-bảy, rẽ trái và chạy dọc cái kệ đó … rõ ràng là nó đã nói to … chỉ một chút nữa thôi … bởi nó cảm thấy mình sắp thức dậy… và trước khi nó đi đến cuối dãy, nó thấy mình lại nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào cài đỉnh màn của cái giường bốn cọc. &quot;Cậu đang cố gắng phòng toả trí óc cậu đúng không?&quot; Hermione nói trong khi nhìn Harry chăm chú. &quot;Cậu vẫn luyện tập bùa Phong Toả đấy chứ?&quot; &quot;Tất nhiên rồi,&quot; Harry nói, cố gắng để giọng nói của nó nghe có vẻ như bị xúc phạm bởi câu hỏi đó. Sự thực thì nó hết sức thắc mắc về cái được giấu trong căn phòng đầy những quả cầu bụi bặm đó đến mức mà nó rất muốn các giấc mơ đó tiếp tục diễn ra. Vấn đề là ở chỗ con chưa đầy một tháng là đến kỳ thi và bọn chúng phải giành mọi thời gian để ôn tập bài vở, đầu óc nó có vẻ bị bão hoà bởi bài tập cho nên khi nó vào giường ngủ, nó nhận thấy rất khó mà ngủ cho say được; và khi nó chìm vào giấc ngủ, bộ não bị quá tải của nó chỉ mơ thấy những giấc mơ ngớ ngẩn về các bài thi. Nó cũng ngờ là một phần trong đầu nó – phần thường lên tiếng bằng giọng của Hermione — cảm thấy tội lỗi mỗi khi nó tiến lại cuối hành lang nơi có cánh cửa màu đen và cố đánh thức nó dậy trước khi nó đến được đích. &quot;Cậu biết không,&quot; Ron nói trong khi tai vẫn đỏ lựng, &quot;nếu như thằng Montague không thể bình phục trước trận đấu giữa nhà Slytherin và nhà Hufflepuff, chúng ta sẽ có cơ hội đoạt Cúp.&quot; &quot;Đúng vậy, mình cũng nghĩ thế,&quot; Harry nói, nó rất mừng vì đổi được đề tài. &quot;Bởi vì chúng ta đã thắng một trận và thua một trận – nếu như nhà Slytherin thua nhà Hufflepuff vào thứ Bảy tới -&quot; &quot;Đúng thế,&quot; Harry nói, nó hoàn toàn mất ý thức là nó đang đồng ý với cái gì. Cho Chang vừa đi ngang qua cái sân nhỏ mà không thèm liếc nhìn nó. * Trận đấu cuối cùng của mùa Quidditch năm nay, Gryffindor đấu với nhà Ravenclaw, đã diễn ra vào kỳ nghỉ cuối tuần sau cùng của tháng Năm. Mặc dù nhà Slytherin đã bị nhà Hufflepuff đánh bại trong trận cuối cùng, nhưng nhà Gryffindor cũng không dám mơ tưởng nhiều tới chiến thắng, chủ yếu là vì bảng thành tích giữ gôn khủng khiếp của Ron (mặc dù dĩ nhiên là không ai nói điều đó với nó cả). Tuy nhiên, nó lại có vẻ rất lạc quan. &quot;ý tớ là, tớ không thể tệ hơn được nữa, đúng không nào?&quot; nó nói với Harry và Hermione giọng dứt khoát trong bữa ăn sáng vào buổi sáng của trận đấu. &quot;Chẳng có gì để mất cả?&quot; &quot;Cậu biết không,&quot; Hermione nói, khi cô bé và Harry đi xuống sân đấu, lọt thỏm trong đám đông đang hết sức phấn khích, &quot;Mình nghĩ là Ron sẽ chơi tốt hơn khi khi không có Fred và George ở đó. Các anh ấy không bao giờ làm cho cậu ấy cảm thấy tự tin cả.&quot; Luna Lovegood bắt kịp bọn họ với một con đại bàng còn sống nguyên đậu ở trên đầu. &quot;Thôi chết rồi, mình quên mất!&quot; Hermione nói, trong khi dõi theo con đại bàng đang vỗ cánh khi Luna đi ngang qua một đám nhà Slytherin đang cười khúc khích và chỉ chỏ. &quot;Cho có chơi trận này không?&quot; Harry, người hoàn toàn không quên chuyện này, chỉ lầm bầm gì đó không rõ ràng. Họ tìm được chỗ ngồi ở hàng trên cùng của khán đài. Trời đẹp và quang đãng; Ron không thể ước gì tốt hơn nữa, và Harry cảm thấy một niềm hi vọng Ron sẽ không tạo ra cái cớ để đám nhà Slytherins lặp lại cái điệp khúc &quot;Weasley là vua của bọn này&quot;. Lee Jordan, người hoàn toàn mất hết nhuệ khí kể từ khi Fred và George ra đi, đang làm nhiệm vụ tường thuật như thường lệ. Khi hai đội tiến ra sân, nó đọc tên từng cầu thủ nhưng giọng không còn niềm thích thú như mọi khi. &quot;… Bradley… Davies… Chang,&quot; nó nói, và Harry cảm thấy bao tử nó bắt đầu nhộn nhạo, như bị đánh một cú và cảm thấy choáng váng khi Cho tiến ra sân, mái tóc đen sáng bóng của cô bé bay bay trong gió nhẹ. Nó không còn muốn một điều gì ngoại trừ một điều là nó không đứng ở trên khán đài này. Thậm chí cách cô bé nhìn trong lúc thảo luận sôi nổi với Roger Davies khi bọn họ chuẩn bị lên chổi cũng khiến nó nhói lên vì ghen tuông. &quot;Và trận đấu bắt đầu!&quot; Lee nói. &quot;Và Davies đã bắt được trái Quaffle ngay lập tức, đội trưởng nhà Ravenclaw Davies đang có trái Quaffle, anh né được Johnson, Bell, và cả Spinnet … anh đang tiến thẳng về hướng khung gôn! Anh đã ném trái banh – và - và -&quot; Lee hét to. &quot;và anh ta đã ghi điểm.&quot; Harry và Hermione rên lên cùng với toàn thể học sinh nhà Gryffindors. Như đã đoán trước, đám nhà Slytherin ở phía bên kia của khán đài bắt đầu hát: &quot;Weasley không thể bảo vệ một cái chi. Nó không thể che được một cái vòng bé tí ti...&quot; &quot;Có một giọng nói khàn khàn vang bên tai nó. &quot;Hermione…&quot; Harry nhìn quanh và thấy gương mặt râu ria của bác Hagrid giữa đám người đang ngồi. Rõ ràng là bác rất vất vả để chen qua được những hàng ghế phía dưới, bởi bọn học sinh năm nhất và năm nhì nhìn bọn họ bực tức khi bác đi qua. Vì một lý do nào đó, bác Hagrid cúi gập người xuống như thể sợ bị ai đó nhìn thấy, mặc dù bác vẫn nhô lên so với mọi người xung quanh ít nhất là bốn feet. &quot;Nghe này,&quot; bác thì thầm, &quot;các cháu có thể đi với bác được không? Ngay bây giờ? Trong khi mọi người đang theo dõi trận đấu?&quot; &quot;ờ… không thể muộn hơn được hả bác Hagrid?&quot; Harry hỏi. Cho đến khi trận đấu kết thúc?&quot; &quot;Không,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Không thể, Harry à, phải ngay bây giờ… trong khi mọi người đang tập trung vào việc khác … các cháu hãy làm ơn đi?&quot; Mũi bác Hagrid đang chảy máu. Hai mắt bác tối sầm. Harry chưa bao giờ nhìn bác gần như thế kể từ sau khi bác quay trở lại trường; bác trông hoàn toàn thiểu não. &quot;Dĩ nhiên,&quot; Harry nói ngay lập tức, &quot;dĩ nhiên là chúng cháu sẽ đi với bác.&quot; Nó và Hermione len theo lối đi giữa hàng ghế của mình, đám học sinh phải đứng dậy nhường lối thốt ra những tiếng càu nhàu. Những người khác nơi hàng ghế bác Hagrid đang đứng thì không càu nhàu mà chỉ cố gắng thu người nhỏ lại hết mức có thể. &quot;Bác rất biết ơn các cháu, cả hai cháu, thực đấy,&quot; bác Hagrid nói khi bọn họ ra đến cầu thang. Bác thường xuyên đảo mắt ra xung quanh với vẻ lo lắng khi họ đi xuống bãi bỏ bên dưới. &quot;Bác chỉ hy vọng bà ta không để ý đến việc chúng ta đang rời khỏi&quot;.&quot; &quot;Bác định nói bà Umbridge hả?&quot; Harry nói. &quot;Bà ta không để ý đâu, bà ta đang ngồi cùng với cái đám trong Đội Kiểm Tra, bác không nhìn thấy à? Bà ta hẳn là đang trông đợi có rắc rối xảy ra trong trận đấu.&quot; &quot;ờ, phải, một chút rắc rối nhỏ chắc cũng chẳng hại gì,&quot; bác Hagrid nói, ngừng lại một chút kiểm tra xung quanh để chắc chắn là bãi cỏ giữa sân đấu và túp lều của bác hoàn toàn không có ai. &quot;Chúng ta sẽ có thêm thời gian.&quot; &quot;Có chuyện gì vậy, bác Hagrid?&quot; Hermione nói, cô bé nhìn bác với vẻ quan tâm hiện rõ trên gương mặt khi bọn họ hối hả băng ngang qua bãi cỏ đến rìa Khu Rừng Cấm. &quot;Các cháu sẽ biết ngay thôi&quot;,&quot; bác Hagrid nói, bác đang nhìn qua vai khi có tiếng hò reo rất lớn từ phía khán đài phái sau bọn họ. &quot;Này – hình như có ai đó vừa mới ghi điểm?&quot; &quot;Chắc là đội Ravenclaw,&quot; Harry nặng nề nói. &quot;Tốt… hay lắm…&quot; bác Hagrid vội vã nói. Thiệt là tốt…&quot; Bọn chúng chạy lúp xúp theo sau bác đi qua bãi cỏ, cẩn thận nhìn quanh sau mỗi bước đi. Khi bọn họ đến lều của bác Hagrid, Hermione tự động rẽ trái về phía cửa trước. Tuy nhiên, bác Hagrid lại bỏ qua túp lều, đi thẳng vào bóng tối của những cái cây nằm ở rìa của Khu Rừng Cấm, đến đó bác nhặt lấy cái ná đang để dựa vào một cái cây. Khi bác nhận ra là bọn trẻ không theo mình, bác quay lại. &quot;Chúng ta đi vào đây cơ,&quot; bác nói, vuốt mái tóc bờm xờm ra sau. &quot;Vào Rừng Cấm?&quot; Hermione bối rối nói. &quot;Phải,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Đi thôi, nhanh lên nào, trước khi ai đó bám theo chúng ta!&quot; Harry và Hermione nhìn nhau, sau đó luồn mình dưới những cái cây, theo sau bác Hagrid, lúc này đã bỏ bọn chúng khá xa trong bóng tối âm u mầu xanh, cái ná trong tay bác. Harry và Hermione chạy theo để bắt kịp bác. &quot;Hagrid, tại sao bác lại phải mang theo vũ khí?&quot; Harry nói. &quot;Chỉ để phòng xa thôi,&quot; bác Hagrid nói, nhún đôi vai khổng lồ. &quot;Bác không hề mang theo cái ná của bác vào hôm bác chỉ cho chúng cháu những con ngựa có cánh Thestrals,&quot; Hermione rụt rè nói. &quot;Bởi vì chúng ta sẽ đi xa hơn nhiều,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Và dù sao, ngày hôm đó cũng xảy ra trước khi Firenze rời khỏi Khu Rừng Cấm mà?&quot; &quot;Tại sao việc ông Firenze rời bỏ Khu Rừng lại làm cho mọi việc lại khác đi được?&quot; Hermione tò mò hỏi. &quot;Bởi những những con nhân mã khác đã bị bác làm cho tức giận,&quot; bác Hagrid lặng lẽ nói, vẫn liếc nhìn xung quanh. &quot;Bọn họ đã - ờ, không thể gọi là thân thiện được — nhưng chúng ta thu xếp ổn thoả với nhau&quot;. Chúng ta kết bạn với nhau, nhưng bọn họ luôn thay đổi hẳn thái độ mỗi khi ta muốn có một lời tiên tri. Không một lời nào nữa.&quot; Bác thở dài. &quot;Ông Firenze nói là bọn chúng rất tức giận bởi ông ấy bỏ đi làm việc cho cụ Dumbledore,&quot; Harry nói, nó vấp vào một cái rễ trồi lên khỏi mặt đất khi mải theo dõi câu chuyện của bác. &quot;Phải,&quot; bác Hagrid nặng nề nói. &quot;Phải đó, giận dữ cũng không thể diễn tả hết đâu. Ruddy giận tím gan tím ruột. Nếu bác không vào đó, bác nghĩ là bọn chúng đã đá ông Firenze đến chết rồi -&quot; &quot;Bọn chúng đánh ông ấy?&quot; Hermione nói, giọng rất sững sờ. &quot;ừ,&quot; bác Hagrid cộc cằn nói, và rẽ lối đi qua những cái nhánh cây mọc sà gần mặt đất. &quot;Đến cả nửa bầy xông vào ông ấy.&quot; &quot;Và bác đã chặn chuyện đó lại?&quot; Harry nói, trong cậu hết sức ngạc nhiên và có vẻ bị gây ấn tượng mạnh. &quot;Một mình bác?&quot; &quot;Dĩ nhiên là bác ngăn lại, làm sao bác có thể đứng nhìn bọn chúng giết ông ta được?&quot; bác Hagrid nói. &quot;Rất may là bác đi ngang qua đó đúng lúc… và bác nghĩ là ông Firenze có thể nhớ đến điều đó khi bắt đầu gửi cho bác những lời cảnh báo ngu ngốc!&quot; bác bất ngờ thêm vào với vẻ nóng nảy. Harry và Hermione nhìn nhau, giật mình, nhưng bác Hagrid, vẫn còn rất giận dữ không nói thêm chi tiết nữa. &quot;Dù sao,&quot; bác nói, hơi thở nặng nề hơn bình thường, &quot;sau chuyện đó, những con nhân mã đã rất tức giận với bác, và rắc rối là ở chỗ bọn chúng có nhiều ảnh hưởng trong Khu Rừng Cấm này … bọn chúng là những sinh vật thông minh nhất ở đây.&quot; &quot;Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây phải không hả bác Hagrid?&quot; Hermione hỏi. &quot;là vì những con nhân mã phải không?&quot; &quot;à, không đâu ,&quot; bác Hagrid nói, lắc đầu phản đối mạnh mẽ, &quot;không, không phải là vì bọn chúng đâu. Dĩ nhiên là bọn chúng có thể làm phức tạp thêm vấn đề… nhưng các cháu sẽ biết ngay thôi.&quot; Sau câu nói không rõ ràng đó, bác im lặng và tiến lên phía trước, sải những bước chân dài bằng ba lần bước chân của bọn chúng khiến chúng rất vất vả để theo kịp bác. Lối đi ngày càng rậm rạp, những cái cây mọc san sát khi bọn họ ngày càng tiến sâu vào Khu Rừng Cấm âm u như trời đã chuyển sang tối. Bọn họ đã vượt bãi trống nơi bác Hagrid chỉ cho bọn trẻ những con ngựa có cánh Thestrals được một quãng khá xa, nhưng Harry không cảm thấy băn khoăn cho tới khi bác Hagrid bất ngờ bước khỏi đường mòn và đi vòng qua những cái cây hướng về khu trung tâm âm u của Rừng Cấm. &quot;Bác Hagrid!&quot; Harry nói trong khi rẽ một bụi cây rậm rạp đầy gai mà bác Hagrid bước qua dễ dàng để lấy lối đi, và nhớ rất rõ cái gì đã xảy ra với nó vào cái lần nó bước khỏi lối mòn của Khu Rừng Cấm. &quot;Chúng ta đang đi đâu đây?&quot; &quot;Thêm một chút nữa thôi,&quot; bác Hagrid nói qua vai. &quot;Cố lên, Harry… chúng ta cần đi sát vào nhau.&quot; Phải rất cố gắng mới theo kịp bác Hagrid, bởi những nhánh cây và bụi cây đầy gai mà bác Hagrid bước qua dễ dàng như thể chúng là mạng nhện lại cứ mắc vào quần áo của Harry và Hermione, thường xuyên níu chúng lại khiến bọn chúng cứ vài phút một lần phải dừng lại để gỡ ra. Tay chân Harry nhanh chóng đầy vết cắt và xây xước. Bây giờ, bọn chúng đang ở rất sâu trong rừng, thỉnh thoảng, Harry chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đen to tướng của Hagrid trong bóng tối phía trước. Bất kỳ âm thanh nào cũng đều có vẻ đe doạ trong sự im lặng ngột ngạt này. Tiếng cành cây gẫy vọng lại nghe rất to và tiếng sột soạt nhỏ nhất, cho dù chỉ là do chuyển động vô tình của một con chim sẻ cũng làm cho Harry nhìn vào bóng tối để tìm nguyên nhân. Nó nảy ra ý nghĩ là nó chưa bao giờ cố gắng đi sâu vào Khu Rừng Cấm mà không gặp bất kỳ một sinh vật nào; sự thiếu vắng các loài sinh vật trong rừng gây ấn tượng cho nó như là một điềm gở. &quot;Bác Hagrid, chúng cháu có thể thắp sáng cây đũa phép chứ?&quot; Hermione lặng lẽ nói. &quot;ờ… được&quot;,&quot; bác Hagrid thì thầm đáp. &quot;Sự thực thì -&quot; Bác bất thình lình ngừng đi và quay lại; Hermione đi ngay sau bác và bị xô mạnh về phía sau. Harry túm kịp cô bé trước khi Hermione ngã xuống. &quot;Có lẽ chúng ta nên dừng lại một chút&quot;, để bác có thể … ờ ...giải thích cho các cháu hiểu,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Trước khi chúng ta đi đến đó.&quot; &quot;Được lắm!&quot; Hermione nói khi Harry đỡ cô bé đứng dậy. Cả hai đứa thì thầm &quot;Lumos!&quot; và các đầu đũa của bọn chúng loé sáng. Gương mặt của bác Hagrid hiện rõ từ bóng tối nhờ hai chùm ánh sáng đó và Harry nhận thấy bác có vẻ căng thẳng và buồn nữa. &quot;Thế này&quot;,&quot; bác Hagrid nói. &quot;ờ… để xem nào… câu chuyện là…&quot; Bác thở rõ mạnh. &quot;Bác phải nói là bác rất có thể sẽ bị đuổi bất kỳ lúc nào,&quot; bác nói. Harry và Hermione nhìn nhau sau đó cùng nhìn bác. &quot;Nhưng bác đã trì hoãn được việc đó khá lâu -&quot; Hermione ngập ngừng nói. &quot;Cái gì khiến bác nghĩ rằng -&quot; &quot;Bà Umbridge cho là bác đã bỏ con Đào mỏ vào văn phòng bà ta.&quot; &quot;Có đúng thế không ạ?&quot; Harry nói, trước khi có thể ngừng lại được. &quot;Không, chắc chắn là không rồi!&quot; bác Hagrid phẫn nộ nói. &quot;Bất cứ chuyện gì dính đến những sinh vật huyền bí là bà ta liến nghĩ ngay là có liên quan đến bác. ờ, các cháu đều biêt là bà ta luôn tìm cơ hội để đuổi bác ngay sau khi bác quay trở về. Bác không muốn đi đâu, dĩ nhiên rồi, nhưng nếu nó không phải là … ờ… tình huống đặc biệt, bác phải giải thích cho các cháu để... ờ, có lẽ bác phải ra đi ngay bay giờ, trước khi bà ta tìm ra cớ để đuổi bác ngay trước toàn thể trường học, giống như bà ta đã làm với cô Trelawney.&quot; Cả Harry và Hermione kêu lann phản đối, nhưng bác Hagrid đã vẫy vẫy bàn tay to tướng tỏ vẻ không đếm xỉa đến ý kiến của bọn chúng. &quot;Đó chưa phải là ngày tận thế đâu, bác sẽ có thể giúp đỡ cụ Dumbledore nếu bác đi khỏi đây, bác có thể hữu dụng cho Hội Huynh Đệ. Và các cháu còn có bà Grubbly-Plank, ờ...và - và các cháu sẽ vượt qua kỳ thi thôi …&quot; Giọng bác run run và vỡ ra. &quot;Đừng lo cho bác,&quot; bác vội vàng nói khi Hermione định vỗ vỗ vào cánh tay bác. Bác lôi ra từ trong túi áo chẽn một cái khăn mùi xoa chấm to tướng và dùng nó để lau mắt. &quot;Thế này, bác sẽ không cho các cháu biết chuyện này nếu như bác không bị buộc phải làm như thế. Hừm, nếu bác đi… ờ, bác không thể ra đi mà không… mà không kể cho ai đó … bởi vì bác – bác cần...ờ...các cháu giúp bác. Cả Ron, nếu cậu ấy muốn&quot;.&quot; &quot;Đương nhiên là chúng cháu sẽ giúp bác,&quot; Harry nói ngay lập tức. &quot;Bác muốn chúng cháu làm gì?&quot; Bác Hagrid khịt mũi rõ to, không nói nên lời và vỗ vào vai Harry khiến cho nó va mạnh vào một cái cây. &quot;Bác biết...ờ...các cháu sẽ nói là có,&quot; bác Hagrid nói qua cái khăn mùi xoa, &quot;nhưng bác không… bao giờ… quên… ờ… đi thôi nào… chỉ đi thêm một chút nữa … cẩn thận đấy, nào, có những cây tầm ma đấy…&quot; Bọn họ tiếp tục đi trong im lặng thêm mười lăm phút nữa; Harry vừa định mở miệng để hỏi xem bọn chúng còn phải đi bao xa nữa thì bác Hagrid giơ tay lên ra hiệu cho bọn chúng dừng lại. &quot;Rất dễ thôi&quot; bác nhẹ nhàng nói. &quot;Thật yên lặng, nào…&quot; Bọn họ bước lên phía trước và Harry trông thấy một ụ đất to tướng, mềm mềm cao gần bằng bác Hagrid khiến cho cậu có cảm giác chắc chắn, với một sự khiếp sợ choáng váng, đó hẳn là hang ổ của một con thú khổng lồ nào đó. Những cái cây quanh cái đống đó bị nhổ trơ rễ, khiến cho cái đống đó nằm chơ vơ trên một khoảng đất trơ trụi, xung quanh là rất nhiều thân cây và cành cây tạo nên một thứ hàng rào hay chướng ngại vật, sau hàng rào đó là Harry, Hermione và bác Hagrid đang đứng. &quot;Đang ngủ&quot;,&quot; Hagrid thở ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, Harry có thể nghe thấy một tiếng ngáy nhịp nhàng, xa xôi mà âm thanh có vẻ như phát ra từ hai lá phổi khổng lồ đang hoạt động. Cậu liếc sang bên Hermione, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào ụ đất, miệng hơi há ra. Cô bé trông có vẻ khiếp hãi. &quot;Bác Hagrid,&quot; cô bé thì thầm với giọng vừa đủ nghe trong cái thứ âm thânh phát ra từ sinh vật đang ngủ kia, &quot;anh ta là ai đấy ạ?&quot; Harry nhận thấy đó là một câu hỏi thật lạ lùng … &quot;Đó là cái gì?&quot; là câu mà nó định hỏi. &quot;Bác Hagrid, bác đã kể cho chúng cháu là -&quot; Hermione nói, cây đũa phép run run trong tay cô bé, &quot;bác đã kể cho chúng cháu là không ai trong số bọn họ muốn ra đi!&quot; Harry hết nhìn từ cô bé sang bác Hagrid và sau đó, khi nhận thức ra vấn đề, nó nhìn trở lại cái đống đó, thở hổn hển vì sợ hãi. Cái đống khổng lồ mà cả cậu, Hermione và bác Hagrid có thể dễ dàng đứng lên đó bây giờ đang chuyển động lên xuống hết sức chậm theo nhịp thở sâu và nặng nề. Đó hoàn toàn không phải là một ụ đất. Đó rõ ràng chính là một cái lưng của một... — &quot;ờ – không – nó cũng không muốn đến đây đâu,&quot; bác Hagrid nói nghe có vẻ tuyệt vọng. &quot;Nhưng bác buộc phải mang nó ta đi, Hermione à, bác bị buộc phải làm như thế!&quot; &quot;Nhưng tại sao?&quot; Hermione hỏi, giọng cô bé nghe như muốn khóc. &quot;Tại sao – vì cái gì - ôi trời ơi, bác Hagrid&quot; &quot;Bác nghĩ là nếu bác mang nó trở lại đây,&quot; bác Hagrid nói, giọng cũng rất giống như là chuẩn bị khóc, &quot;và - và dậy cho nó một số điều – bác nghĩ là bác có thể đưa nó ra trước mọi người và chỉ cho bọn họ thấy nó hoàn toàn vô hại!&quot; &quot;Vô hại!&quot; Hermione nói rít lên, và bác Hagrid vội vã giơ tay chặn bịt giọng nói của cô bé lại bởi cái sinh vật trước mặt bọn họ càu nhàu ầm ỹ và chuyển mình trong khi vẫn ngủ. &quot;Anh ta đã làm bác bị thương trong suốt thời gian qua? Đó là lý do tại sao bác có tất cả các vết thương đó!&quot; &quot;Nó không biết đến sức mạnh của chính mình!&quot; bác Hagrid nghiêm túc nói. &quot;Và nó đang khá lên, nó không gây sự nhiều nữa —&quot; &quot;Thế ra đó chính là lý do tại sao bác mất tới hai tháng để về đến nhà!&quot; Hermione tức giận nói. &quot;Ôi trời, bác Hagrid, tại sao bác lại mang anh ta đi trong khi anh ta không muốn như thế? Anh ta hẳn là sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu được sống cùng với những người giống anh ta?&quot; &quot;Tất cả bọn họ đều ức hiếp nó, Hermione à, &quot;bởi vì nó quá nhỏ bé!&quot; bác Hagrid nói. &quot;Nhỏ bé?&quot; Hermione nói. &quot;Nhỏ bé à?&quot; &quot;Hermione, bác không thể bỏ nó lại,&quot; bác Hagrid nói, bây giờ nước mắt chày ròng ròng trên gương mặt thâm tím xuống bộ râu của bác. &quot;Đó là -hic- đó là em trai bác!&quot; Hermione chỉ nhìn chằm chằm vào bác, miệng há hốc. &quot;Bác Hagrid, bác nói là &quot;em trai&quot;,&quot; Harry từ từ nói, &quot;ý bác là —?&quot; &quot;ờ – em cùng mẹ khác cha,&quot; bác Hagrid chữa lại. Má của bác đã lấy một người khổng lồ khác sau khi bà rời bỏ ba của bác, bà đã ra đi và sinh ra thằng Grawp ở đó -&quot; &quot;Grawp?&quot; Harry nói. &quot;ờ… phải, đó là cái âm thânh gần giống khi nó nói tên của mình,&quot; bác Hagrid lo lắng nói. &quot;Nó không nói được nhiều Tiếng Anh … Bác đang cố dạy nó … dù sao thì má của bác có vẻ cũng không ưa thích nó, giống như bác vậy. Trong những người khổng lồ, cái làm người ta kính trọng và đánh giá cao là sản sinh ra những đứa bé khổng lồ, và nó thì luôn được cho là đứa trẻ còi cọc – chỉ cao có 16 foot -&quot; &quot;ờ, vâng, nhỏ bé thật!&quot; Hermione nói với một chút chế nhạo. &quot;Rõ ràng là bé tí xíu rồi!&quot; &quot;Tất cả bọn họ đối xử tàn tệ với nó – Bác không thể để nó ở lại được -&quot; &quot;Thế bà Maxime có muốn mang anh ta đi cùng không?&quot; Harry hỏi. &quot;Bà ấy - ờ, bà ấy biết là điều này rất quan trọng đối với bác,&quot; bác Hagrid nói, vặn vẹo hai bàn tay. &quot;Như&quot; – nhưng&quot; được một thời gian thì bà ấy ... ờ...hơi mệt vì nó, bác phải thừa nhận điều đó… vì thế chúng ta tách ra trong chuyến trở về … bà ấy đã hứa là không kể cho bất cứ ai hết …&quot; &quot;Làm thế nào mà bác mang anh ta đến đây mà không ai chú ý hết được?&quot; Harry nói. &quot;ờ, đó là lý do tại sao mác đã mất rất nhiều thời gian, các cháu biết đấy,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Bọn bác chỉ có thể đi vào ban đêm và đi qua những vùng nông thôn hoang dại vắng người. Dĩ nhiên, nó có thể dễ dàng tự giấu mình rất tốt khi nó muốn, nhưng nó vẫn cứ muốn quay trở lại.&quot; &quot;Ôi trời, bác Hagrid, tại sao bác không để anh ta làm thế!&quot; Hermione nói, buông mình xuống một cái cây bị nhổ tung lên và vùi mặt vào hai bàn tay. &quot;Bác nghĩ là bác có thể làm gì được với một người khổng lồ hung dữ trong khi anh ta thì lại không muốn ở nơi này!&quot; &quot;ờ, bây giờ - &quot;hung dữ&quot; – như vậy thì hơi khe khắt quá,&quot; bác Hagrid nói và vẫn vặn xoắn hai bàn tay. Cho tới giờ bác phải thừa nhận là nó có thể xô đẩy bác một chút khi nào nó không vui, nhưng nó sẽ khá lên, khá lên nhiều ấy chứ, tính khí nó sẽ trầm hơn.&quot; &quot;Thế những cái dây thừng đó là để làm gì vậy?&quot; Harry hỏi. Nó chợt nhận thấy có những sợi dây thừng to như thân cây nhỏ buộc xung quanh những cái cây lớn nhất gần đó và chạy về nơi mà Grawp đang nằm còng queo trên mặt đất, quay lưng lại với bọn họ. &quot;Bác phải trói anh ta lại?&quot; Hermione rụt rè nói. &quot;ờ… phải…&quot; bác Hagrid nói, trông hết sức lo lắng. &quot;Chẳng là - như bác đã nói – nó không biết được sức mạnh thực sự của chính mình.&quot; Harry đã hiểu tại sao lại thiếu hẳn những tiếng động đáng ngờ của những sinh vật sống trong khu vực này của Khu Rừng Cấm. &quot;Thế bác muốn Harry, Ron và cháu làm gì bây giờ?&quot; Hermione lo lắng hỏi. &quot;Chăm sóc nó,&quot; bác Hagrid nói giọng sầu thảm. &quot;Sau khi bác đi.&quot; Harry và Hermione trao đổi cho nhau cái khổ sở, Harry nhận thức hết sức thiếu thoải mái là nó đã hứa với bác Hagrid sẽ làm bất cứ điều gì bác yêu cầu. &quot;Thế – thế chính xác là bọn cháu phải làm những gì?&quot; Hermione hỏi. &quot;Không cần cung cấp thức ăn hay bất cứ thứ gì hết&quot;!&quot; bác Hagrid hăm hở nói. &quot;Nó có thể tự kiếm lấy thức ăn cho mình, hoàn toàn không có vấn đề gì. Chim chóc hay hươu nai gì đó … không, tất cả những gì mà nó cần là người bầu bạn. Nếu như bác biết là có ai đó tiếp tục cố gắng giúp đỡ nó...ờ...dậy dỗ nó hiểu biết.&quot; Harry không nói gì mà quay lại nhìn cái hình thù khổng lồ đang say sưa ngủ trên mặt đất trước mặt họ. Không giống bác Hagrid, người trông giống như một người bình thường nhưng quá cỡ, Grawp ltrông chẳng ra hình thù gì hết trơn. Cái Harry nhìn thấy có vẻ là một tảng đá phủ đầy rêu to tướng nằm ở bên trái của cái ụ đất khổng lồ đó mà bây giờ cậu nhận ra là cái đầu của người có tên là Grawp. So với người bình thường, cái đầu đó không tương xứng và có vẻ quá lớn so với thân hình, nó gần như tròn xoe, được phủ bởi mái tóc xoăn tít đang mọc nhu nhú. Cái vành tai hồng hồng to tướng có thể nhìn thấy ở ngay trên đỉnh đầu, cái đầu thì có vẻ như , rất giống dượng Vernon, nằm ngay trên hai vai và cái cổ hầu như ngắn ngủn hoặc là không có. Cái lưng rất rộng được phủ bởi một lớp gì đó màu nâu bẩn thỉu trông như là các miếng da động vật khâu hết sức vụng về lại với nhau; và bởi vì sinh vật có tên là Grawp đang ngủ, nên có vẻ như các đường ráp đó sắp bục ra. Cái chân gập lại dưới thân mình. Harry có thể nhìn thấy đôi bàn chân trần to tướng, dơ hầy, chân nọ gác lên chân kia trên nền đất của Khu Rừng Cấm. &quot;Bác muốn chúng cháu dạy dỗ cho anh ta,&quot; Harry nói với giọng không thành thật. Nó đã hiểu lời cảnh báo của ông Firenze có ý nghĩa gì. Những cố gắng của bác ấy sẽ không có kết quả. Bác ấy tốt hơn là nên từ bỏ điều đó đi. Dĩ nhiên những con nhân mã khác sống trong Khu Rừng Cấm hẳn là đã nghe thấy những nỗ lực vô ích của bác Hagrids trong việc dậy Grawp nói tiếng Anh. &quot;ờ – các cháu chỉ cần trò chuyện với nó một chút thôi,&quot; bác Hagrid nói đầy hi vọng. &quot;Bởi vì, bác cho là nếu nó có thể trò chuyện với mọi người, nó sẽ hiểu ra là tất cả mọi người đều thích nó và muốn nó ở lại.&quot; Harry nhìn Hermione, người đang nhìn trả lại nó qua kẽ ngón tay úp trên gương mặt. &quot;Cũng chẳng khác gì việc bác ước con Norbert ở lại với chúng ta, đúng không?&quot; nó nói, và cô bé bật ra tiếng cười ngập ngừng. &quot;Các cháu sẽ giúp bác chứ?&quot; bác Hagrid nói, chẳng có vẻ gì là nắm được ý nghĩa câu nói của Harry. &quot;Chúng cháu sẽ…&quot; Harry nói, bị ràng buộc bởi lời hứa. &quot;Chúng cháu sẽ cố, bác Hagrid.&quot; &quot;Bác biết là bác có thể trông cậy vào các cháu, Harry à,&quot; bác Hagrid nói, bác cười rưng rưng nước mắt và lại dùng cái khăn mùi xoa chấm chùi mặt. &quot;Và bác cũng không muốn các cháu ra ngoài quá nhiều đâu, ờ… bác biết là các cháu còn có các bài kiểm tra nữa … nếu các cháu có thể đến đây trong cái áo Choàng Tàng Hình...tuần một lần...ờ và chuyện trò với nó. Bác sẽ đánh thức nó dậy, nhé – ờ.. để giới thiệu các cháu -&quot; &quot;Gì cơ ạ— đừng!&quot; Hermione nói, giật bắn mình. &quot;Bác Hagrid, đừng, đừng có đánh thức anh ta dậy, thực đấy, không cần thiết đâu -&quot; Nhưng bác Hagrid đã bước qua cái thân cây lớn trước mặt bọn họ và tiến lại gần Grawp. Khi bác còn cách khoảng mười feet, bác nhấc một nhánh cây dài bị gẫy rời trên mặt đất, mỉm cười trấn an Harry và Hermione qua vai, sao đó chọc Grawp rất mạnh vào giữa lưng bằng đầu nhánh cây đó. Người khổng lồ phát ra một tiếng gầm vang động xé nát không khí tĩnh lặng của Khu Rừng Cấm; chim chóc từ các ngọn cây bay trên đầu bay túa lên hoảng loạn và lượn đi. Trong khi đó, trước mặt Harry và Hermione, người khổng lồ tên Grawp đã nhổm dậy khỏi mặt đất lúc này chuyển động rùng rùng khi anh ta chống bàn tay khổng lồ xuống đất để quì lên đầu gối của mình. Anh ta quay đầu lại để xem cái gì đã quấy rầy mình. &quot;Khoẻ chứ, Grawpy?&quot; bác Hagrid nói với giọng cố tỏ ra âu yếm, hoàn toàn không ăn nhập với nhành cây đang giơ cao sẵn sàng thúc Grawp thêm một lần nữa. &quot;Em ngủ ngon chứ hả?&quot; Harry và Hermione lùi ra xa hết mức chúng có thể mà vẫn nhìn được người khổng lồ. Grawp quỳ giữa hai cái cây mà anh ta chưa nhổ lên. Bọn chúng nhìn lên gương mặt to tướng của anh ta đầy sửng sốt bởi nó trông giống như một mặt trăng tròn màu xanh bơi trên nền tối quang đãng phía sau. Trông nó giống như được đẽo từ một tảng đã tròn lớn. Cái mũi ngắn ngùn và chả ra hình dạng gì, cái mồm lệch hẳn về một bên và đầy những cái răng vàng khè, hình thù kì dị có kích thước to bằng nửa viên gạch một; đôi mắt nhỏ so với kích thước của anh ta có màu vàng xanh và mờ đục, bây giờ anh ta đang mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ. Grawp giơ ngững ngón tay bẩn thỉu to bằng trái banh cricket lên dụi mắt, sau đó, không có dấu hiệu báo trước, tự đứng dậy rất nhanh nhẹn. &quot;Trời ơi!&quot; Harry nghe thấy Hermione kêu ré lên sợ hãi bên cạnh cậu. Những cái cây được cuốn sợi dây mà đầu kia buộc vòng quanh cổ tay và mắt cá chân của Grawp kêu lên răng rắc rất đáng ngại. Anh ta, như bác Hagrid đã nói, cao ít nhất là 16 feet. Liếc nhìn xung quanh một cách lờ đờ, Grawp giơ một bàn tay có kích thước của một cái tán ô che nắng, vơ lấy một tổ chim nằm trên một nhánh cây khá cao của cây thông, dốc ngược nó xuống và gầm gừ không thoả mãn vì chẳng có con chim nào trong đó cả; trứng rơi tõm xuống phía dưới và bác Hagrid giơ tay lên che đầu để bảo vệ mình. &quot;Grawpy,&quot; bác Hagrid la lên trong khi nhìn lên lo lắng vì sợ lại có quả trứng nào rơi xuống nữa, &quot;Anh mang tới đây vài người bạn nhỏ để gặp em. Có nhớ không, anh đã nói là anh có thể? Em có nhớ, khi anh nói là anh có thể phải đi xa một chút và sẽ nhờ bọn chúng chăm sóc em? Nhớ không, Grawpy?&quot; Nhưng Grawp chỉ thốt ra những tiếng gầm gừ trầm trầm; rất khó có thể nói anh ta có lắng nghe bác Hagrid nói hoặc anh ta thậm chí có nhận ra âm thanh giọng nói của bác hay không nữa. Baya giờ, anh ta túm tấy ngọn cây thông và kéo nó về phía mình, có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy nó có thể bật trở lại xa như thế nào khi anh ta thả nó ra. &quot;Nào, Grawpy, đừng có làm như thế!&quot; bác Hagrid la lên. &quot;đừng có kéo những cái cây đi -&quot; Và không còn nghi ngờ gì nữa, Harry có thể nghe thấy tiếng mặt đất xung quang cái rễ cây bắt đầu tách ra. &quot;Anh mang bạn đến đây... ờ... để!&quot; bác Hagrid la lên. &quot;Này, trông này! Hãy nhìn xuống đây, thằng nỡm, anh đã mang tới đây vài người !&quot; &quot;Ôi, bác Hagrid, đừng,&quot; Hermione rền rĩ, nhưng bác Hagrid đã lại giơ cái cành cây lên và chọc mạnh vào đầu gối của Grawp. Người khổng lồ buông ngọn cây ra, cái cây lắc la lắc lư trông rất đáng lo ngại và trút như mưa xuống bác Hagrid những cái lá thông hình kim, và anh ta nhìn xuống. &quot;Đây ...,&quot; bác Hagrid nói, chỉ về phía Harry và Hermione đang đứng, &quot;là Harry, Grawp! Harry Potter! Cậu ta sẽ đến đây thăm em ...ờ...nếu anh phải đi khỏi đây, hiểu không?&quot; Chỉ lúc đó, người khổng lố mới nhận ra có Harry và Hermione đứng đấy. Bọn chúng theo dõi với vẻ rất lo lắng khi anh ta hạ thấp cái đầu to như tảng đá khổng lồ xuống để có thể nhìn bọn chúng rõ hơn bằng cái nhìn lờ đờ. &quot;Còn đây là Hermione, thấy không? Her—&quot; Hagrid ngập ngừng. Quay sang Hermione, bác nói, &quot;Cháu có phiền không nếu nó gọi cháu là Hermy? Nó sẽ rất khó nhớ tên cháu.&quot; &quot;Ôi, không, không,&quot; Hermione rít lên. &quot;Đây là Hermy, Grawp! Và cô ấy cũng sẽ đến đây!? Này? Hai người bạn - GRAWPY, KHÔNG!&quot; Tay của Grawp thò ra bất thình lình về phía Hermione; Harry túm lấy cô bé kéo lùi lại sau cái cây khiến cho tay Grawp bị vướng vào cái thân cây và quơ vào không khí. &quot;Hư quá, GRAWPY!&quot; bọn chúng nghe thấy bác Hagrid la lên khi Hermione bám chặt lấy Harry phía sau cái cây, cô bé run rẩy và khóc thút thít. &quot;Rất hư! này, không được làm thế – oái!&quot; Harry thò đầu ra từ phía sau cái cây và nhìn thấy bác Hagrid đang nằm ngửa, tay bịt chặt lấy mũi. Còn Grawp, rõ ràng là không quan tâm gì đến, thì đã đứng thẳng dậy và dồn hết tâm trí vào việc kéo những cái câi thông để nhìn nó bật xa như thế nào. &quot;Không sao đâu&quot;,&quot; bác Hagrid nói một cách khó khăn trong khi đứng dậy với một tay vẫn bịt chặt mũi đang chảy máu và tay khác nhặt cái ná lên, &quot;ờ… các cháu … các cháu đã gặp nó rồi đấy và - và bây giờ nó sẽ biết khi các cháu quay lại đây. ờ… tốt rồi…&quot; Bác ngước nhìn Grawp đang kéo cái cây thông với vẻ vui sướng vô tư trên khuôn mặt như đẽo bằng đá; những cái rễ cây kêu răng rắc khi anh ta thả chúng bật lên. &quot;ờ, bác nghĩ hôm nay thế là đủ rồi,&quot; bác Hagrid nói. &quot;Chúng ta -hèm – chúng ta sẽ trở lại sau chứ?&quot; Harry và Hermione gật đầu đồng ý. Hagrid lại khoác cái ná lên vai và vẫn bịt chặt mũi, bác quay trở lại vào đám cây. Chắng ai nói gì trong một lúc, thậm chí ngay cả khi bọn họ nghe thấy tiếng động xa xôi báo hiệu là Grawp vẫn kéo cây thông về phía mình. Gương mặt Hermione buồn bã và nhợt nhạt. Harry không thể nghĩ ra cái gì để nói. Cái gì sẽ xảy ra nếu như có ai đó phát hiện ra bác Hagrid giấu Grawp trong Khu Rừng Cấm? Và nó lại còn hứa là nó, Ron và Hermione sẽ tiếp tục những cố gắng hoàn toàn vô hiệu quả của bác Hagrid để văn minh hoá người khổng lồ này. Thậm chí với khả năng phi thường của bác trong việc ảo tưởng với bản thân là cái con quái vật đang bị vô hiệu hoá kia hoàn toàn vô hại và đáng yêu, làm sao bác Hagrid lại có thể tự lừa phỉnh bản thân là Grawp sẽ có thể hoà nhập được với thế giới loài người một ngày nào đó? &quot;Chờ một chút,&quot; bác Hagrid đột ngột nói khi Harry và Hermione đang di chuyển một cách khó khăn qua một lối đi ken đầy cây chút chít phía sau bác. Bác kéo ra một mũi tên từ cái bao đựng sau vai và lắp nó vào ná.. Harry và Hermione hườm sẵn đũa phép của chúng; bọn chúng cũng đã ngừng đi và bây giờ cũng có thể nghe thấy có chuyển động rất gần quanh đó. &quot;Ôi trời&quot; bác Hagrid lặng lẽ nói. &quot;Tôi nghĩ là tôi đã nói với bác, bác Hagrid,&quot; một giọng nam trầm trầm cất lên, &quot;là bác không còn được hoan nghênh ở đây nữa?&quot; Một nửa thân trên để trần của một người đàn ông trông như đang trôi về phía bọn họ trong ánh sáng lờ mờ có mầu xanh vằn vện; sau đó, bọn họ nhìn thấy từ phần thắt lưng trở xuống là một thân mình ngựa có mằu hạt dẻ. Con nhân mã đó có một gương mặt đầy kiêu hãnh với gò má cao và mái tóc đen. Giống như bác Hagrid, nó cũng mang vũ khí; môt cái bao đựng đầy tên và một cái cung tên gắn lông chim quàng trên vai. &quot;Anh thế nào rồi, Magorian?&quot; bác Hagrid thận trọng nói. Những cái cây đằng sau con nhân mã lay động và có bốn hoặc năm con nhân mã khác xuất hiện phía sau. Harry nhận ra con nhân mã tên là Bane có bộ râu và thân ngựa màu đen, chính là con nhân mã mà cậu đã gặp cách đây gần bốn năm vào đúng cái đêm mà cậu gặp Firenze. Bane không tỏ ra dấu hiệu nào là đã nhìn thấy Harry trước đó. &quot;Thế nào,&quot; con nhân mã nói với giọng ác độc trước khi quay sang Magorian. &quot;Tôi nghĩ chúng ta đã nhất trí về cái mà chúng ta sẽ làm nếu như người này còn ló mặt vào Khu Rừng Cấm một lần nữa?&quot; &quot;Người này&quot;, tôi á?&quot; bác Hagrid nói một cách bực tức. &quot;Chỉ vì tôi ngăn tất cả các anh khỏi phạm tội giết người?&quot; &quot;Bác không nên can thiệp vào chuyện của chúng tôi, bác Hagrid,&quot; Magorian nói. &quot;Con đường mà chúng tôi đi không phải là con đường của các người, không theo luật pháp của các người. Firenze đã phản bội và làm ô danh chúng tôi.&quot; &quot;Tôi không biết chuyện này sẽ đi tới đâu,&quot; bác Hagrid nói vẻ thiếu kiên nhẫn. &quot;Anh ta chẳng làm gì cả ngoài trù chuyện giúp đỡ ông Albus Dumbledore -&quot; &quot;Firenze đang trở thành nô lệ cho con người,&quot; một con nhân mã mằu xám với gương mặt có những nếp nhăn hằn sâu khắc khổ nói. &quot;Nô lệ!&quot; bác Hagrid nói gay gắt. &quot;Việc anh ta làm ơn cho cụ Dumbledore là tất cả...&quot; &quot;Anh ta đang truyền lại những hiểu biết và bí mật của chúng ta cho loài người,&quot; Magorian lặng lẽ nói. Anh ta sẽ không thể quay trở về đây với sự nhục nhã như thế.&quot; &quot;Đó là anh nói thế,&quot; bác Hagrid nhún vai nói, , &quot;cá nhân tôi nghĩ các anh đang phạm phải sai lầm lớn đấy -&quot; &quot;Và anh, con người kia,&quot; Bane nói, &quot;đã dám trở lại Khu rừng của chúng ta ngay cả khi chungs ta đã cảnh cáo anh -&quot; &quot;Giờ thì hãy nghe tôi nói đây,&quot; bác Hagrid tức giận nói. &quot;Nó không phải là Khu Rừng của &quot;các anh&quot;, nếu các anh định nói thế. Các anh không có quyền quyết định ai đến và đi ở đây -&quot; &quot;Và nó cũng cũng phụ thuộc vào bác đâu, bác Hagrid,&quot; Magorian mềm mỏng nói. &quot;Tôi để bác đi ngày hôm nay là vì bác đi cùng những người bạn trẻ tuổi của bác... &quot; &quot;Bọn chúng không phải là bạn của ông ta!&quot; Bane khinh khỉnh cắt ngang. &quot;chúng là các học sinh, Magorian, từ cái trường kia! Bọn chúng đã tiếp thu những kiến thức mà tên phản bội Firenze đã dậy.&quot; &quot;Tuy nhiên,&quot; Magorian bình tĩnh nói, &quot;giết hại trẻ em là một tội ác khủng khiếp – chúng ta không được đụng đến sự ngây thơ trong trắng. Hôm nay, bác Hagrid, bác có thể đi. Từ nay trở về sau, hãy tránh xa nơi này. Bác đã đánh mất tình bạn với loài nhân mã khi bác giúp đỡ tên phản bội Firenze trốn thoát khỏi chúng tôi.&quot; &quot;Tôi sẽ chẳng tránh xa chỗ này chỉ vì một lũ ương bướng như các người!&quot; bác Hagrid nói to. &quot;Bác Hagrid,&quot; Hermione nói với giọng cao vút đầy sợ hãi khi cả hai con nhân mã Bane và con màu xám gõ chân xuống đất, &quot;đi thôi bác, cháu xin bác hãy đi thôi!&quot; Bác Hagrid tiến về phía, nhưng cái ná vẫn giương lên và đôi mắt bác vẫn nhìn chằm chằm vào Magorian một cách đe doạ. &quot;Chúng tôi biết bác đang giữ cái gì trong Khu Rừng Cấm, bác Hagrid!&quot; Magorian gọi với theo bọn họ khi những con nhân mã chuẩn bị khuất dạng. &quot;Và lòng khoan dung của chúng tôi cũng sắp hết rồi!&quot; Bác Hagrid quay người lại và tỏ vẻ như muốn quay thẳng trở lại chỗ Magorian. &quot;Các người sẽ còn phải chịu đựng nó chừng nào nó còn ở đây, đây là Khu Rừng của nó cũng như là của các người!&quot; bác gầm lên trong khi cả Harry và Hermione lấy hết sức mình đẩy vào cái áo chẽn bằng da chuột chũi nhằm buộc bác đi tiếp. Vẫn còn giận dữ, bác nhìn xuống; vẻ mặt bác chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy cả hai đứa đang ra sức đẩy bác; bác có vẻ không cảm thấy điều đó. &quot;Bình tĩnh nào, hai đứa,&quot; bác nói và quay lại bước đi trong khi cả hai đứa thở hổn hển đằng sau bác. &quot;Những con la già chết tiệt, hả?&quot; &quot;Bác Hagrid,&quot; Hermione hụt hơi nói trong khi men theo lối mòn đầy cây tầm ma mà bạn họ đã đi lúc trước để đến đó, &quot;nếu những con nhân mã không muốn có nguời trong Khu Rừng Cấm thì cháu sợ là cháu và Hary không thể -&quot; &quot;à, các cháu đã nghe thấy bọn chúng nói rồi đấy, &quot;bác Hagrid cộc cằn nói, &quot;bọn chúng sẽ không đụng đến những con ngựa con – ý bác là những đứa trẻ. Dù sao thì chúng ta cũng không thể để bọn chúng đẩy chúng ta đi .&quot; &quot;Hay thật,&quot; Harry lẩm bẩm với Hermione trông đang rất tiu nghỉu. Cuối cùng, bọn họ lại đặt chân trở lại con đường lớn, và sau mười phút, cây cối trở nên thưa; bọn họ lại có thể nhìn thấy những mảng trời trong xanh và xa xa vẳng lên những âm thânh hò reo la hét. &quot;Lại ghi thêm điểm à?&quot; bác Hagrid hỏi, bác ngừng lại dưới tán cây khi sân đấu Quidditch hiện ra trong tầm mắt. &quot;hay trận đấu kết thúc rồi?&quot; &quot;Cháu không biết,&quot; Hermione đau khổ nói. Harry nhìn thấy bề ngoài cô bé trông rất thảm hại; tóc cô bé đầy những nhánh cây con và lá, áo choàng bị rách toạc vài chỗ và có vô số vết cào xước trên mặt và cánh tay của cô. Harry biết nó trông chỉ khá hơn chút xíu. &quot;Bác nghĩ là trận đấu kết thúc rồi!&quot; bác Hagrid nói, bác vẫn đang nheo mắt nhìn về phía sân vận động. &quot;Nhìn kìa – mọi người đang đi ra đấy – nếu hai đứa nhanh lên một chút các cháu có thể đi lẫn vào đám đông và không một ai sẽ biết các cháu đã không ở trong sân vận động!&quot; &quot;Hay đấy,&quot; Harry nói. &quot;ờ… gặp lại bác sau nhé, bác Hagrid.&quot; &quot;Mình không tin bác ấy,&quot; Hermione nói với giọng không quả quyết lắm khi bọn chúng vừa ra khỏi tầm nghe của bác Hagrid. &quot; Mình không tin bác ấy. Mình thực sự không tin tưởng bác ấy.&quot; &quot;Bình tĩnh đi nào,&quot; Harry nói. &quot;Bình tĩnh!&quot; cô bé hấp tấp la lên. &quot;Một người khổng lồ! Một người khổng lồ trong Khu Rừng Cấm! Và chúng ta được yêu cầu dậy anh ta Tiếng Anh! Dĩ nhiên, với giả thiết là chúng ta có thể qua mặt bầy nhân mã sát nhân đó đi! Mình – không - tin – tưởng - bác - ấy!&quot; &quot;Chúng ta không thể làm khác đuợc!&quot; Harry cố thuyết phục cô bạn với giọng lặng lẽ khi bọn chúng nhập vào đám đông huyên náo nhà Hufflepuffs hướng về phía lâu đài. &quot;Bác ấy không bao giờ yêu cầu chúng ta làm bất cứ điều gì trừ phi bác ấy bị đuổi mà điều đó chưa chắc đã xảy ra.&quot; &quot;ÔI trời, cậu thôi cái giọng điệu đó đi, Harry!&quot; Hermione tức giận nói, đứng sững lại khiến cho đám đông phía sau buộc phải chuyển hướng để tránh. &quot;Dĩ nhiên là bác ấy sẽ bị tống cổ khỏi đây và trung thực mà nói, sau những gì mà chúng ta nhìn thấy thì ai có thể đổ lỗi cho bà Umbridge được?&quot; Có một khoảng khắc im lặng khi Harry nhìn chằm chằm cô bé, nước mắt từ từ dâng đầy trong đôi mắt cô bé. &quot;Cậu không định nói thế chứ,&quot; Harry lặng lẽ nói. &quot;Không… ờ… thôi đi… mình không định nói thế,&quot; cô bé nói và chùi nước mắt một cách tức giận. &quot;Nhưng tại sao bác ấy lại tự làm cho cuộc sống của mình trở nên khó khăn như vậy – cho cả chúng ta nữa?&quot; &quot;Mình không biết -&quot; &quot;Weasley là Vua của bọn này, Weasley là Vua của bọn này, Cậu ta không để lọt vô một trái Quaffle vào bất kỳ cái chi, Weasley là vua của bọn này …&quot; &quot;Và mình ước sao bọn nó ngừng ngay cái bài hát ngớ ngẩn đó đi,&quot; Hermione đau khổ nói, &quot;bọn chúng hả hê như thế còn chưa đủ hay sao?&quot; Một làn sóng khổng lồ các học sinh đang di chuyển từ sân đấu lên thảm dốc. &quot;ồ, chúng ta hãy vào trong nhà đi nếu không muốn gặp bọn Slytherins,&quot; Hermione nói. &quot;Weasley có thể cứu bất kỳ cái chi, cậu ta không bao giờ bỏ trống một cái vòng tí ti, Đó là lý do tại sao. Nhà Gryffindors chúng ta cùng hát: Weasley là vua của bọn này.&quot; &quot;Hermione…&quot; Harry từ từ nói. Bài hát trở nên lớn hơn, nhưng nó phát ra không phải từ đám nhà Slytherins trong mầu áo xanh-trắng, mà là từ đám đông mặc mầu đỏ và vàng đang di chuyển từ từ về phía lâu đài, nâng trên những đôi vai một thân hình. &quot;Weasley là vua của bọn này, Weasley là vua của bọn này, Cậu ta không để lọt vô một trái Quaffle vào bất kỳ cái chi, Weasley là vua của bọn này …&quot; &quot;Không á?&quot; Hermione nói với giọng bị nén lại. &quot;Có!&quot; Harry nói to. &quot;HARRY! HERMIONE!&quot; Ron la lên, giơ cái cúp Quidditch bằng bạc lên và nhìn sang bên cạnh. &quot;Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã chiến thắng!&quot; Bọn chúng cười với nó khi nó được kiệu đi ngang qua. Có một sự lộn xộn tại cửa ra vào lâu đài và đầu của Ron va mạnh vào cái rầm cửa, nhưng không ai có vẻ muốn hạ thấp nó xuống. Vẫn hát, đám đông chen lấn qua cửa vào Gian Tiền Sảnh và khuất dạng. Harry và Hermione nhìn đám đông vui sướng đi mất, cho tới tận khi tiếng vọng cuối cùng của câu hát &quot;Weasley là Vua của bọn này&quot; tắt hẳn. Sau đó, bọn chúng quay sang nhìn nhau, nụ cười nhạt dần đi. &quot;Chúng ta nên giữ tin này lại cho đến sáng mai, được chứ?&quot; Harry nói. &quot;Được,&quot; Hermione nói vẻ mệt mỏi. &quot;Mình cũng chẳng vội gì.&quot; Bọn chúng cùng nhau trèo lên bậc tam cấp. Tại cửa trước, cả hai theo bản năng cùng ngoảnh lại nhìn vào Khu Rừng Cấm. Harry không chắc đó có phải là do đầu óc nó tưởng tượng ra không nhưng nó nghĩ hình như là nó nhìn thấy một đám những con chim bay túa lên từ những ngọn cây phía xa, như thể là cái cây mà bọn chúng đang làm tổ vừa bị nhổ bật cả rễ lên. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Nhóm dịch vnHP gồm Admin, Selfistar, August Story (dịch chính) Chương 31 Vô tựa Trạng thái phấn khích của Ron khi giúp bọn nhà Gryffindor nâng cao chiếc cúp Quiddicth khiến ngày hôm sau nó không thể yên ổn chú tâm vào làm bất cứ chuyện gì. Tất cả việc nó muốn chính là việc nói về cái trận đấu đó, nên Harry và Hermione phát hiện ra rằng rất khó bắt đầu kể với nó về chuyện anh chàng Grawp. Cả hai bọn nó đã cố hết mức, nhưng chúng đều thất bại trong việc mang Ron về với thực tại khi nó đang điên cuồng vì chiến thắng. Đó cũng là một ngày đẹp trời và ấm áp, bọn nó đã thuyết phục Ron nhập hội để ôn thi dưới bóng cây sồi ở góc hồ, nơi mà chúng ít có nguy cơ bị nghe lén hơn là ở phòng sinh hoạt chung. Ron đầu tiên cũng không có chấp nhận cái ý kiến ày - nó đang hưởng thự một cách hoàn toàn việc được vỗ vào vai bởi bất kỳ một học sinh Gryffindor đi ngang qua cái ngai của nó, không kể nó luôn được khạc vào tai những từ &quot;Weasley là Vua của chúng ta&quot; một cách thường xuyên - Nhưng cuối cùng thì nó cũng đồng ý là một ít không khí trong lành thì chắc là tốt đối với nó. Bọn chúng trảu rộng những quyển sách của mình ra dưới bóng cây sồi và ngồi xuống khi mà Ron vẫn say sưa kể đến hàng chục lần về cái pha cứu nguy đầu tiên của nó trong trận đấu. Ồ, mình muốn nói, mình đã từng cản được pha cứu nguy lần trước của Davies rồi, nhưng mình vẫn không tự tin lắm, nhưng mình hỏng biết, khi Bradlay đến trước mặt mình, chỉ trong chóc lát, mình nghĩ --- Mày làm được mà ---! Và mình đã nghĩ mất một giây để quyết định xem sẽ bay về hướng nào, các bạn biết đấy, vì nó trong như có vẻ đang ngắm vào phía phải cầu môn - phía phải của mình, rõ ràng, là bên trai của nó - nhưng mình dột nghiên nghxi ra một ý tưởng buồn cười là nó đang nhử mình, sau đó mình đoạt được cơ hội và bay sang trái, mình muốn nói - và - ờ - các bạn đã nhìn thấy cái gì xảy ra rồi đấy, nó kết thúc đột ngột, đồng thời hất tóc về đường sau một cách thừa thãi và như thể xem ai là người gần nhất đang liếc về phía nó --- một nhóm bọn nhà Hufflepuffs năm thứ ba --- đã nghe câu chuyện đó. Và sau đó, khi Chambers đến chỗ mình khoảng chừng năm phút sau - Cái gì đây? Ron hỏi, phải ngắt giữa chừng câu của nó khi nó nhìm vào khuôn mặt của Harry Tại sao bạn lại cười? mình không có cười Harry nhanh nhảu nói, và chăm chú nhìn xuống cuốn vở ghi môn Biến Hình, cố gắng làm cho khuôn mặt nó nghiêm nghị hơn một chút. Sự thực là Ron đã vừa gợi nhớ thật sinh động mìnhi Harry về một người trong đội Gryffindor khác người đã từng một lần ngồi tại đây cũng hất tóc dưới một cái cây rất giống cây này. Mình chỉ thấy vui vì chúng ta đã chiến thắng, thế thôi. Ờ hén Ron nói chậm rãu, thưởng thức những từ đó, Chúng ta đã thắng. Bạn đã nhìn thấy khuôn mặt của Chang khi Ginny tóm được quả bóng ngay trước mũi nó không? Mình nghĩ rằng bạn ấy đã khóc, đúng không? Harry chua chát nói. Ờ, đúng, Nó giận hơn bao giờ hết, đúng... Ron làm ra vẻ buồn thảm. Nhưng bạn đã thấy nó liệng cây chổi của nó ra phía sau sân đấu, đúng không? Ờ...&quot; Harry nói. Này, thữc ra thì,... không, Ron này Hermione nói với một tiếng thở dài nặng nề, đặt cuốn sách xuống và nhìn Ron cỏ vẻ hối lỗi lắm. Sự thực là, Harry và mình chỉ xem có một tý trận đấu khi mà Davies ghi bàn đầu tiên thôi Cái mái tóc rối bù của Ron dường như rũ xuống vì thất vọng Các bạn đã khôgn xem hả? Cậu nói ủe oải, nhìn hết người này đến người khác. Các Bạn đã không có nhìn mình cứu nguy cho đội nhà một bàn nào hết? Ờ... Không, Hermione nói, đưa đôi tay ra về phía Ron nhằm xoa dịu nó. Nhưng Ron àny, chúng mình không có muốn đi đâu --- chúng mình bị bắt phải làm vậy! Ờ? Ron nói, mặt nó đỏ như xôi gấc Thì làm sao? Đó là bác hagrid, Harry nói Bác định tiết lộ cho bọn mình vì làm sao mà Bác bị đầy thương tích như vậy khi bác trở về từ chỗ những người khổng lồ. Bác muốn chúng mình đi vào khu rừng Cấm với Bác, chúng mình không còn sự lựa chọn nào khác hết, bạn biết bác sẽ thế nào đấy. Dù sao... Câu chuyện được kể lại trong năm phút, cuối cùng thì sự căm phẫn của Ron cũng được thay thế bằng một cái nhìn hoàn toàn hoài nghi. Bác đã mang một người trở về và giấu nó ở trong rừng? Đúng Harry cương quyết. Không thể Ron nói, như thể là nói như thế thì câu chuyện sẽ chuyển thành chuyện bịa. Không, bác ta khôgn thể làm vậy được Ờ, bác ấy đã làm vậy Hermione nói dứt khoát Grawp cao 16 feet, khoái xé toạc những cây gỗ thôing hai mươi foot ra, và biết mình,&quot; cô bé xì một cái Dưới tên Hermy Ron cười như bị tâm thần. Và Bác Hagrid muốn chúng mình....? Dạy ảnh tiếng Anh, đúng đấy. Harry nói Bác bị điên rồi Ron nói trong một giọng kinh sợ. Ừ Hermione gắt, lật một trang môn Biến Trung Cấp và nhìn vào một loạt những biểu đồ nói về cách để biến một con xú thành một cặp kiếng Opera. Ừ, mình cũng nghĩ là bác có vẻ thế. Nhưng, không may là, bác buộc mình và Harry phải hứa Ờ, vậy thì bạn chỉ phải phá vỡ lời hứa đó thôi, cậy là xong Ron nói chắc Ý mình là, xem nào... chúng ta phải làm bài thi và chúng ta sắp sửa --- Nó nói, đưa tay lên để cho mọi người thấy những ngón tay gần như chạm vào nhau --- bị dính vào nhiều vụ rắc rối trong cái việc này đây. Và ... nhớ con Norbert không? Nhớ con nhện Aragog không? Chúng ta có bao giờ gặp điều gì tốt lành khi chạm trán với những quái vật bạn của bác Hagrid đâu cơ chứ? Mình hiểu vậy, nhưng -- bọn mình đã hứa rồi Hermione nói nhỏ. Ron lại vuốt tóc lại cho ngay ngắn, nhìn có vẻ lo lắng lắm. Ừ, Nó thở dài, Nhưng bác Hagrid vẫn chưa bị sa thải, đúng không? Bác sẽ còn bị thử thách dài dài, có thể bác ấy sẽ còn bị thử thách đến hết học kỳ này và chúng ta sẽ không phải đến gần Grawp trong thời gian đó * Nền đất của lâu đài được chiếu những tia lấp loá như nó vừa được sơn lại xong, Bầu trời không có mây như tự cười với chính mình trong cái hồ đang lấp lánh, những bãi cỏ thường khẽ lay động khi có gió nhẹ thổi qua. Tháng Sáu đã tới, nhưng với những học sinh năm thứ năm nó chỉ có nghĩa là: Cưộc Thi Lấy chứng chỉ Pháp thuật thường đẳng cuối cùng cũng đã đến. Giáo viên của bọ chúng không giao bài về nhà nữa, các tiết học được dành hết cho việc ôn lại các kiến thức mà những giáo sư đó cho rằng sẽ được cho trong bài kiểm tra. Một cách có chủ định, cái áp lực về sự mệt mỏi đã chiếm ở khắp mọi nơi mọi chỗ nhưng không phải là những cuộc thi OWL từ trong tâm trsi của Harry. Mặc dầu vậy cậu đã vài lần tự hỏi trong giờ Độc dược rằng có phải thày Lupin đã nói với thày Snape về việc bắt ông tiếp tục dạy phép Vũng Tâm (Occlumency) cho Harry hay chưa. Nếu thày đã đề nghị, thì thày Snape sẽ bỏ qua hoàn toàn lời nói của thày Lupin như là ông đã bỏ qua Harry. Việc này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của Harry, cậu đã quá bận và đủ lo lắng mặc dù không có giờ phải học thêm với thày Snape, và để giải vây cho nó Hermione đã ám ảnh nó bằng cách suốt ngày lải nhải nó về phép Vững Tâm, co bé đã dùng phần lớn thời gian để cằn nhằn với mình, và không may một bộ quàn áo cho gia tinh nào khác trong nhiều ngày. Cô khôgn pảhi là người duy nhất sử xự không bình thường khi những ngày thi cứ dần đến. Ernie Macmillan đã có thói quen làm phát cáu mọi người vì cứ chất vấn về thói quen ôn bài của chúng nó. Các bạn nghĩ là dành bao thời gian trong ngày để làm việc? Nó hỏi Harry và Ron khó bọn chúng xếp hàng ngoài lớp Thực vật học, với một tia sáng yếu ớt trong con mắt của nó. Mình hỏng biết Ron nói Vài giờ Nhiều hay ít hơn tám giờ? Ít hơn, đoán vậy Ron nói, nhìn cỏ vẻ hơi lo lắng. Mình làm đúng tám giờ Ernie nói, vỗ ngực. Chín hay tám gì đó. Mình học một tiếng trước khi ăn sáng mỗi ngày. Tám giờ là thời gian trung bình. Mình có thể học mười tiếng trong một ngày nghỉ cuối tuần thuận lợi. Mình học chín tiếng rưỡi trong ngày thứ Hai. Thứ ba thì không được như vậy- chỉ có bảy tiếng rưỡi. Sau đó là ngày thứ tư thì... Harry thầm biết ơn vì lúc đó Giáo sư Sprout đã dẫn bọn nó đến nhà Thực vật, bắt Ernie thôi kể lể lôi thôi đi. Trong khi đó, Draco Mlàoy đã tìm được một cách khác để đem lại sự hoảng loạn. Tất nhiên rồi, đó không phải là tin mà bọn mày đã biết Nó nghe thấy Mlàoy nói ông ổng với Crabble và Goyle ngoài đó. Hiẹn tại thì bố tao đã có những mỗi quan hệ thân tình với Uỷ ban Thi cử Pháp thuật nhiều năm rồi --- Mụ Griselda Marchbanks già --- chúng ta đã ở nhà mụ mãi để ăn tối và làm mọi việc. Bạn có nghĩ nó nói thật không? Hermione hỏi khẽ một cách lo lắng về phía Harry và Ron. Chúng ta chẳng làm gì được nếu đó là sự thật Ron ủ rũ. Mình không nghĩ nó nói thật Neville nói khẽ sau bọn chúng Vì Griselda Marchbanks là một người bạn của ông bà tớ, và bà chưa bao giờ đề cập đến nàh Mlàoys cả. Bà ta thế nào hả Nelville? Hermione hỏi ngay lập tức Bà ta có nghiêm khắc không? Giống ông bà tớ một ít, thật đấy Neville nói khẽ. Bạn Biết rằng bả sẽ không động gì đến những cơ hội của bạn, đúng không? Ron động viên Nelville. &quot;ồ mình khôgn nghĩ là sẽ có sự ưu đãi nào Neville nói, nghe vẫn rất đáng thương Ông bà tớ nói Giáo sư Marchbanks răng mình không giỏi bằng ba mẹ mình... ừm... bạn thây bà tớ thế nào ửo bệnh viến Thánh Mungo rồi đấy. Neville nhìn dán mắt vào trần nhà. Harry, Ron và Hermione liếc nhau, nhưng bọn nó không biết nên nói gì. Đó làn Lần đầu Neville nhắc đến việc họ đã gặp nhau ở bênh viện Pháp thuật. Trong khi ấy, một bọn đang tập trung buôn bán nơi chợ đen, một sự nhanh nhẹn và cảnh giác đã xuất hiện nơi những học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy. Harry và Ron đã bị quyến rũ bởi cái lọ chứa thuốc Não của Baruffio khi thằng Eddie Carmichael năm thứ sáu nhà Ravenclaw giới thiệu cho chúng nó, thằng đó đã thề thốt rằng loại thuốc đó đã giúp nó đạt diểm &quot;Ngoại hạng&quot; ở kỳ thi OWL hè năm ngoái và chỉ giao với giá mười hai Galleons cho nửa lít. Ron đoan chắc rằng nó sẽ hoàn trả cho Harry ngay lập tức số tiền đó khi nó ra trường và kiếm được việc, nhưng trước khi bọn nó thoả thuận xong thì Hermione đã tịch thu cái lọ từ Carmichael và đổ nó xuống bàn cầu toilet. Hermione, bọn này muốn mua thứ thuốc đó mà! Ron hét lên. Đừng ngốc vậy Hermione nói Bạn thà mua bột móng vuốt con rồng thung lũng Harold còn hơn . Bột chế từ móng vuốt con rồng thung lũng? Ron hỏi hăm hở. Nhưng chẳng còn gì đâu. Hermione nói Mình cũng thu nốt rồi. Không cái nào trong số những thứ đó thực sự hiệu nghiệm, bạn biết đây. Móng rồng có hiệu nghiệm chứ! Ron nói Mình cho rằng hiệu quả sẽ không thể tin được, nó thực sự kích thích trí não mà, bạn sẽ khôn lên trong vòng vài giờ tới - Hermione, cho mình một nhúm nhỏ thôi, nào, nó chẳng bận gì mà... Cái thứ vớ vẩn này có thể đấy Hermione dứt khoát Mình đã nghiên cứu kỹ rồi, và nó thực sự là một nhúm phân Tiên-nhức-nhối phơi khô! Thông tin này đã làm mất đi cả mọi khao khát của Ron và Harry về thứ thuốc kích thích não. Bọn nó đã nhận được lịch thi và quy trình thi OWL trong giờ môn Biến tới. Các con thấy đây Giáo sư McGonagall nó với cả lớp khi bọn nó chép vào vở ngày và thời gian thi ghi trên bảng, Những kỳ thi OWL của cá con sẽ trải dài trong hai tuần bận rộn. Các con sẽ thi lý thuất vào buổi sáng và thi thực hành vào buổi chiều. Bài thực hành về Thiên văn học cũng, tất nhiên, sẽ thi vào buổi tối. Bây giờ, ta phải cảnh báo với các con rằng những bùa Chống gian lận chặt chẽ nhất cũng sẽ được yểm vào trong giấy thi của các con. Những cuộn giấy Tự trả lời cũng sẽ bị cấm từ hành lang, cũng như bùa Nhớ, và Cổ Tay Quay cóp Tháo Rời, cũng như mực Tự Sửa lỗi sai. Mỗi năm, ta rất tiếc phải nói, dường như đều có ít nhất một thí sinh nghĩ mình sẽ qua mặt được những luật lệ của Uỷ ban Thi cử Pháp thuật. Ta chỉ hy vọng rằng đó không phải là người của Gryffindor. Bà Hiệu trưởng mới - ‘ giáo sư McGonagall phát âm ra cái từ này với vẻ mặt giống như vẻ mặt của dì Petunia mỗi khi bà nhìn thấy một vết bẩn bướng bỉnh ‘ - đã nói với Chủ nhiệm của từng nhà để nói với học trò của họ rằng gian lận sẽ bị trừng phạt khắt khe nhất, bởi vì, tất nhiên rồi, kết quả thi của các con sẽ cho thấy cách thức cai quản mới của bà Hiệu trưởng đối với trường chúng ta - ‘ Giáo sư McGonagall khẽ thở dài; Harry nhìn thấy cái mũi nhọn của bà phồng lên. ‘ - tuy vậy, không có một lý do nào để các con không cố hết sức mình. Các con có tương lai của chính mình để suy nghĩ đến.’ “Thưa Giáo sư,’ Hermione nói, cánh tay giơ lên không trung, ‘khi nào chúng con có thể biết kết quả bài thi?’ ‘Một con cú sẽ gửi đến cho con vào một lúc nào đó trong tháng Bảy.” Giáo sư McGonagall nói. “Tuyệt thật,’ Dean Thomas nói với giọng thì thầm rõ rệt, ‘vì thế nên chúng ta không phải lo lắng về nó cho đến hết đến kỳ nghỉ.’ Harry tưởng tượng đến cảnh nó ngồi trên giường ngủ của mình ở đường Privet Drive trong khoảng thời gian 6 tuần, chờ kết quả OWL của mình. Thế đấy, nó nghĩ mù mờ, ít ra nó sẽ chắc chắn về một mẩu thư trong hè. Bài thi thứ nhất của bọn trẻ, Lý Thuyết Bùa Chú, đã được lên lịch vào sáng thứ Hai. Harry đã đồng ý kiểm tra Hermione sau bữa trưa hôm Chủ nhật, nhưng đã ân hận hầu như ngay lập tức; cô bé rất kích động và thường xuyên vồ lấy quyển sách từ tay nó để kiểm tra xem cô bé có câu trả lời hoàn toàn đúng hay không, cuối cùng đã đập nó rất mạnh vào mũi với cái gáy sắc của cuốn Những Thành Tựu Của Bùa Chú. ‘Tại sao cậu không tự mình làm việc này đi?’ nó nói dứt khoát, đưa lại quyển sách cho cô bé, chảy đầy nước mắt. Trong lúc đó, Ron đang đọc một số lượng những câu Thần Chú dành cho hai năm với ngón tay bịt chặt tai, môi đang mấp máy im lặng; Seamus Finnigan đang nằm ngửa thẳng ở trên sàn nhà, thuật lại định nghĩa Bùa Chú Thực Sự trong khi Dean đang kiểm tra nó trong cuốn Sách Giáo Khoa Bùa Chú, Cấp 5; còn Parvati và Lavender, đang thực hành Bùa Di Chuyển cơ bản, làm cho hộp bút của chúng chạy quanh mép bàn. Bữa tối đúng là một công việc dễ chịu đêm hôm đó. Harry và Ron không nói nhiều, nhưng đã ăn với một sự sảng khoái, đã học hành mệt mỏi cả ngày. Hermione, mặt khác, thường xuyên đặt dao và dĩa của mình xuống, và cúi xuống dưới bàn để lấy cái túi của cô bé, để cô có thể lấy ra một cuốn sách để kiểm tra một vài sự việc và con số. Ron đã nói với cô bé rằng cô phải có một bữa ăn đúng kiểu hoặc cô sẽ không thể ngủ được đêm đó, khi cái dĩa của cô bé rơi từ trên những ngón tay mềm mại xuống cái đĩa của cô với một tiếng leng keng rất to. ‘Ôi, trời ơi,’ cô bé nói khẽ, nhìn chằm chằm vào Hội Trường Ngoài. ‘Có phải là họ không nhỉ? Đó là những người chấm thi phải không?’ Harry và Ron quay phắt lại trên cái ghế băng của chúng. Qua cánh cửa của Đại Sảnh Đường chúng có thể nhìn thấy Umbridge đứng cùng với một nhóm những ông bà phù thuỷ cao tuổi. Umbridge, Harry rất thoả mãn khi nhìn thấy, trông có vẻ lo lắng. ‘Chúng ta sẽ đến đó và xem cẩn thận hơn chứ?’ Ron nói. Harry và Hermione gật đầu và chúng vội vàng đến cánh cửa đôi dẫn vào Hội Trường Ngoài, chậm lại khi chúng bước qua ngưỡng cửa để đi bộ bình thản qua những người chấm thi. Harry nghĩ rằng Giáo sư Marchbanks phải là một phù thuỷ nhỏ bé và còng lưng với một vẻ mặt nhiều nếp nhăn đến nỗi nó trông giống như bị phủ bởi mạng nhện; Umbridge đang nói chuyện với bà rất kính cẩn. Giáo sư Marchbanks có vẻ hơi lãng tai; bà đang trả lời Giáo sư Umbridge rất to mà trong thực tế họ chỉ đứng cách nhau một bước chân. ‘Chuyến đi rất tốt, chuyến đi rất tốt, chúng ta đã đi như vậy rất nhiều lần trước đây!’ bà nói một cách sốt ruột. ‘Lúc này, tôi đã không nghe tin tức về Dumbledore gần đây!’ bà thêm vào, nhìn quanh Hội trường dường như rất hi vọng rằng ông có thể bất thình lình xuất hiện từ một cái tủ đựng chổi. ‘Không có thông tin về ông ấy ở đâu, ta cho là như vậy?’ ‘Không có một chút nào,’ Umbridge nói, ném một cái nhìn ác ý về phía Harry, Ron và Hermione đang nhởn nhơ xung quanh chân cầu thang khi Ron giả vở buộc lại dây giày của mình. ‘Nhưng tôi dám nói rằng Bộ Pháp Thuật sẽ bắt được ông ta nhanh đến mức có thể.’ ‘Ta nghi ngờ đ&quot;ều đó,’ Giáo sư Marckbanks nhỏ bé thét lên, ‘arông thể nếu như Dumbledore không muốn bị phát hiện! Ta biết... đã đích thân kiểm tra ông ta môn Biến và Bùa Chú khi ông thi NEWT... làm mọi thứ bằng đũa thần mà ta chưa hề nhìn thấy trước đó.’ ‘Vâng... ừm...’ Giáo sư Umbridge nói khi Harry, Ron và Hermione lê bước chân lên cái cầu thang bằng cẩm thạch chậm đến mức có thể, ‘để tôi chỉ cho bà phòng giáo viên. Tôi dám nói rằng bà sẽ muốn một tách tr_ sau chuyến đi của bà.’ Đó là một buổi tối không dễ chịu. Mọi người đang cố gắng ôn lại vào những phút cuối nhưng không ai có vẻ khá hơn cả. Harry lên giường ngủ sớm nhưng sau đó nằm thao thức đến hàng giờ. Nó nhớ lại sự tham khảo về nghề nghiệp của nó và lời tuyên bố giận dữ của McGonagall rằng bà giúp nó trở thành một Thần Sáng nếu như đó là điều cuối cùng bà còn làm được. Nó ước rằng nó đã thể hiện một mong ước có thể thực hiện được vào lúc ngày thi đã đến. Nó biết rằng nó không là người duy nhất còn thức, nhưng không một ai trong những người còn lại ở phòng ngủ phát ngôn và cuối cùng, lần lượt, chúng chìm vào giấc ngủ. Không một học sinh năm thứ năm nào nói chuyện nhiều vào bữa sáng hôm sau: Parvati đang thực hành những lời thần chú dưới hơi thở của mình trong khi lọ muối trước mặt cô bé cứ giật lên, Hermione đang đọc lại Những Thành Tựu Của Bùa Chú nhanh đến nỗi mắt cô bé trở nên mờ đi; và Neville thường xuyên làm rơi dao và dĩa của cậu ta và gõ gõ vào miếng mứt cam. Đến khi bữa sáng qua đi, những học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy tập trung xung quanh Đại Sảnh Đường trong khi những học sinh khác thì rời khỏi đó đến các lớp học; sau đó, lúc chín rưỡi, chúng được gọi trở lại từ lớp này đến lớp khác để vào trong Đại Sảnh Đường, được sắp xếp lại giống hệt như Harry đã nhìn thấy trong Cái Tưởng Ký khi bố của nó, chú Sirius và thày Snape dự kỳ thi OWL; những chiếc bàn của bốn nhà đã được bỏ đi và thay vào đó là rất nhiều bàn, tất cả đều hướng về bàn giáo viên ở cuối Sảnh Đường nơi mà Giáo sư McGonagall đứng đối diện với bọn trẻ. Khi chúng đều đã ngồi xuống và im lặng, bà nói, ‘Các con có thể bắt đầu,’ và lật ngược cái đồng hồ tính giờ khổng lồ ở trên bàn đằng sau bà, nơi có rất nhiều những bút lông dư, lọ mực và những cuộn giấy da ở trên đó. Harry mở đề thi của mình ra, tim đập mạnh - cách ba hàng ở bên phải và bốn chỗ ngồi ở đằng trước, Hermione đã bắt đầu viết vội vàng - và hạ thấp mắt xuống câu hỏi đầu tiên: a)Hãy đưa ra câu thần chú và b) mô tả sự chuyển động của đũa thần cần thiết để làm cho sự vật bay lên. Harry có một ký ức nhanh về một cái dùi cui bay vút lên cao trong không trung và hạ cánh rất mạnh xuống cái đầu to của một người khổng lồ... khẽ cười, nó quay về tờ giấy và bắt đầu viết. * ‘Ừm, nó không quá tồi, đúng không?’ Hermione nói một cách lo lắng trong Hội Trường Ngoài hai giờ sau, tay vẫn nắm chặt tờ đề thi. ‘Mình không chắc rằng mình đã vận dụng hết hiểu biết của mình về Bùa Hưng Phấn, mình bị thiếu giờ. Cậu có thêm phép phản nguyền cho những cái nấc không? Mình đã không viết vào, chắc chắn mình nên viết vào, nó quá giống như vậy - và đối với câu hỏi hai mươi ba -‘ ‘Hermione,’ Ron nói cứng rắn, ‘chúng ta đã từng trải qua hoàn cảnh này rồi... chúng ta không thể nào làm mọi bài thi sau này nữa, làm nó một lần đã đủ tồi tệ rồi.’ Học sinh năm thứ năm ăn trưa cùng với những người còn lại trong trường (bốn chiếc bàn đã xuất hiện trở lại cho bữa trưa), sau đó chúng tập trung lại trong một căn phòng nhỏ bên cạnh Đại Sảnh Đường, nơi chúng chờ đến lượt gọi vào để thi thực hành. Mỗi khi một nhóm nhỏ học sinh được gọi vào theo bảng chữ cái, những người còn lại thì thầm những câu thần chú và thực hành cách giơ đũa thần, thỉnh thoảng lại chọc vào lưng hoặc mắt của nhau do lỗi. Tên của Hermione được gọi. Run run, cô bé rời căn phòng cùng Anthony Goldstein, Gregory Goyle và Daphne Greengrass. Những học sinh đã được kiểm tra rồi thì không quay trở lại nữa, nên Harry và Ron không biết Hermione đã làm bài thế nào. “Bạn ấy sẽ tốt thôi, có nhớ là bạn ấy có một trăm mười hai phần trăm đối với mỗi bài kiểm tra Bùa Chú không?’ Ron nói. Mười phút sau, Giáo sư Flitwick gọi, ‘Parkinson, Pansy - Patil, Padma - Patil, Parvati - Potter, Harry.’ (Gọi họ trước, tên sau - ND) ‘Chúc may mắn,’ Ron nói khẽ. Harry bước vào Đại Sảnh Đ&quot;ờng, nắm chặt lấy đũa thần củal&quot;ình, tay run lên. ‘Giáo sư Tofty đang rỗi, trò Potter,’ Giáo sư Flitwick chút chít, đang đúng ngay trong cánh cửa. Ông chỉ Harry về phía ai đó giống như người chấm thi già nhất và hói nhất đang ngồi đằng sau một cái bàn nhỏ ở một góc xa, cách một khoảng nhỏ từ Giáo sư Marchbanks, người đang kiểm tra Draco Malfoy được một nửa. ‘Potter đúngn&quot;ông_’ Giáo sư Tofty nói, kiểm tra lại ghi chú của ô�__à nhìn Harry qua cái kính-kẹp-mũi khi ông hỏi. ‘Potter nổi tiếng?’ Qua kẽ mắt của mình, Harry rõ ràng nhìn thấy Malfoy ném một cái nhìn khinh miệt về phía nó; cốc rượu mà Malfoy làm bay lên đã rơi xuống sàn và vỡ tan. Harry không thể kìm nén một nụ cười; Giáo sư Tofty mỉm cười đáp lại nó một cách khích lệ. ‘Đó,’ ông nói trong giọng già cỗi run rẩy của mình, ‘không cần phải lo lắng. Bây giờ, nếu ta có thể bảo con cầm lấy cái cốc đựng trứng này và làm cho no quay như chong chóng cho ta.’ Trong tổng thể, Harry nghĩ rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Thần chú Di Chuyển của nó chắc chắn tốt hơn Malfoy rất nhiều, mặc dù nó ước rằng nó đã không nhầm lẫn câu thần chú Thay Đổi Màu với Bùa Lớn Lên, đến nỗi con chuột mà nó phải đổi thành màu da cam đã phình ra một cách tồi tệ và có kích cỡ của một con lửng trước khi Harry có thể sửa lỗi của mình. (Không biết con lửng là con gì... - ND) Nó rất mừng rằng Hermione không ở trong Sảnh Đường lúc đó và bỏ qua việc đề cập đến chuyện này với cô bé. Nó có thể nói với Ron, mặc dù vậy; Ron đã làm cho một cái đĩa ăn tối biến thành một cây nấm lớn mà không hiểu vì sao nó lại xảy ra như vậy. Không có thời gian để nghỉ ngơi đêm hôm đó; chúng đến thẳng phòng học chung sau bữa tối và tự mình ôn tập cho môn Biến vào hôm sau; Harry lên giường ngủ với đầu óc cứ vo vo những mẫu và thuyết thần chú phức tạp. Nó đã quên mất định nghĩa của Thần Chú Chuyển Đổi trong bài thi viết sáng hôm sau nhưng nghĩ rằng bài thực hành sẽ còn tệ hơn nhiều. Ít ra nó còn có thể làm biết mất toàn bộ con cự đà của nó, (Chả biết con cự đà là con gì - ND) trong khi Hannah Abbott tội nghiệp đã làm mất hoàn toàn đầu của mình ở bàn bên cạnh và bằng một cách nào đó đã nhân con chồn sương của cô bé thánh một đám chim hồng hạc, làm cho buổi thi phải dừng lại mười phút để lũ chim được bắt hết và đem ra khỏi Đại Sảnh Đường. Bọn trẻ có bài thi Thảo Dược vào thứ Tư (loại trừ một vết cắn nhỏ của một cây Phong Lữ Có Răng Nanh, Harry cảm thấy nó làm bài khá tốt); và sau đó, vào thứ Năm, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Lúc này, lần đầu tiên, Harry cảm thấy chắc chắn rằng nó sẽ đậu. Nó không có một vấn đề nào với những câu hỏi viết và có một sự thoải mái đặc biệt, trong suốt bài thi thực hành, trong lúc trình bày những Pháp Giải Nguyền và những thần chú bảo vệ ngay trước mặt Umbridge, người đang quan sát một cách lãnh đạm từ gần những cánh cửa dẫn vào Đại Sảnh Đường. ‘Ồ, tuyệt!’ Giáo sư Tofty, lại kiểm tra Harry một lần nữa, thốt lên, khi Harry thực hiện một thần chú đuổi Ông Kẹ hoàn hảo. ‘Rất tốt đấy! Ừm, ta nghĩ rằng thế là đủ, Potter... trừ khi...’ Ông rướn người lên đằng trước một chút. ‘Ta nghe nói, từ người bạn thân Tiberius Ogden của ta, rằng con có thể làm ra một vị Thần Hộ Mệnh? Nào, một điểm thưởng...?’ Harry nâng đũa thần lên, nhìn thẳng vào Umbridge và tưởng tượng rằng bà ta bị đuổi việc. ‘Expecto patronum!’ Một con hươu bạc chui ra từ đầu đũa thần của nó và đi nước kiệu theo chiều dài của Sảnh Đường. Tất cả những người chấm thi đều nhìn vào nó và khi nó tan ra thành làn sương màu bạc Giáo sư Tofty vỗ đôi tay xương xẩu gân guốc của ông một cách hăng hái. ‘Rất tuyệt!’ ông nói. ‘Tốt lắm, Potter, con có thể đi!’ Khi Harry đi qua Umbridge bên cạnh cửa ra vào, mắt của họ gặp nhau. Có một nụ cười dơ dáy trên cái miệng rộng và uể oải của bà ta, nhưng nó không quan tâm. Trừ khi nó có quá nhiều lỗi (và nó không có ý định kể cho một ai cả, trong trường hợp nó bị như vậy), nó đã giành được một kỳ thi OWL ‘Nổi bật’. (Nổi Bật là một thang điểm - ND) Vào thứ Sáu, Harry và Ron có một ngày rỗi rãi trong khi Hermione thi môn Cổ Ngữ, và khi chúng có toàn bộ ngày nghỉ cuối tuần trước mắt, chúng đã tự cho phép mình một ngày nghỉ không ôn bài. Chúng vươn vai và ngáp dài bên cạnh cửa sổ để mở, không khí ấm áp mùa hè đang phảng phất khi chúng chơi cờ phù thuỷ. Harry có thể nhìn thấy bác Hagrid ở đằng xa, đang dạy một lớp học ở bìa rừng. Nó đang cố nhìn xem sinh vật nào đang được kiểm tra - nó nghĩ rằng có thể đó là những con kỳ lân, bởi vì những cậu bé có vẻ lùi ra đằng sau một chút - khi cái lỗ chân dung mở ra và Hermione trèo vào, trông hoàn toàn bực bội. ‘Bài thi Cổ Ngữ thế nào?’ Ron hỏi, ngáp và vươn vai. ‘Mình đã dịch sai từ ehwaz,’ Hermione nói điên tiết. ‘Nó có nghĩa là sự cộng tác, không phải là bảo vệ; mình đã nhầm sang từ eihwaz.’ ‘À, tốt,’ Ron nói một cách lười nhác, ‘đó là lỗi duy nhất đúng không, cậu sẽ vẫn có...’ ‘Ôi, đừng nói nữa!’ Hermione tức giận. ‘Đó có thể là lỗi duy nhất làm nên sự khác biệt giữa đỗ và trượt. Và còn gì nữa, ai đó đã đặt một con Đào Mỏ vào trong văn phòng của Umbridge. Mình không biết làm thế nào họ có thể đột nhập qua cánh cửa mới đó, nhưng mình vừa mới qua đó và Umbridge đang la hét - với cái thứ âm thanh đó, nó đã cố lấy đi một khúc từ chân của bà ta - ‘ ‘Tốt,’ Harry và Ron nói đồng thanh. ‘Điều này không tốt một chút nào!’ Hermione nóng nảy. ‘Bà ta nghĩ rằng bác Hagrid làm điều đó, nhớ không? Và chúng ta không muốn bác Hagrid bị đuổi!’ ‘Bác ấy đang dạy học vào lúc này, bà ta không thể khiển trách bác ấy được,’ Harry nói, ra hiệu về phía cửa sổ. ‘Ôi, cậu thỉnh thoảng thật ngây thơ quá, Harry ạ. Cậu thực sự nghĩ rằng Umbridge sẽ chờ chứng cứ à?’ Hermione nói, rõ ràng đang ở trong cơn tức giận cực độ, và cô bé quay về phía phòng ngủ nữ, dập mạnh cửa đằng sau mình. Thật là một cô gái tính tình đáng yêu, Ron nói rất nhẹ nhàng, đẩy quân hậu của nó tấn công quân hiệp sỹ của Harry. Tâm trạng tồi tệ của Hermione còn kéo dài trong phần lớn kỳ nghỉ cuối tuần, mặc dù Harry và Ron nhận thấy rất dễ dàng lờ nó đi bởi vì bọn chúng sử dụng phần lớn ngày thứ Bẩy và Chủ Nhật để ôn bài học môn Độc Dược cho kỳ thi ngày thứ Hai tới, kỳ thi mà Harry trông ngóng ít nhất – và là kỳ thi mà nó tin chắc là sẽ làm tiêu tan mơ ước trở thành một Thần Sáng. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó thấy bài thi viết thiệt là khó, mặc dù nó nghĩ nó có thể đạt điểm tối đa cho câu hỏi về món Đa dược (Polyjuice Potion); nó đã mô tả các tác dụng của món linh dược đó một cách chính xác bởi đã pha chế lén nó vào năm học thứ hai. Giờ thực tập buổi chiều không dễ sợ như nó nghĩ. Không có mặt thầy Snape , nó nhận thấy nó thoải mái hơn nhiều so với thường lệ trong khi tiến hành pha chế. Neville, ngồi rất gần Harry, cũng có vẻ vui vẻ hơn so với lúc Harry thường nhìn thấy nó trong lớp Đọc Dược. Khi Giáo sư Marchbanks nói, Làm ơn tránh ra khỏi vạc của các trò, giờ thi đã hết, Harry đóng nắp cái hũ đựng món linh dược của nó lại và cảm thấy tuy nó chắc là không đạt được điểm giỏi nhưng nếu may mắn ra thì nó có thể tránh được việc bị đánh trượt. Chỉ còn có bốn môn thi, Parvati Patil mệt lử nói khi bọn chúng bước về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Chỉ còn bốn! Hermione cáu gắt nói. Mình còn môn Số học, đó chắc chắn đó là môn xương nhất! Không ai ngu ngốc đến nỗi vặc lại câu nói đó, nên cô bé không có chỗ để trút cơn cáu giận của mình và đành thoả mãn với việc rầy la lũ học sinh năm nhất vì tội cười rúc rích quá to trong phòng sinh hoạt chung. Harry quyết tâm sẽ thực hiện rất tốt bài kiểm tra Chăm Sóc Các Sinh Vật Huyền Bí vào ngày thứ Ba để bác Hagrid không bị mất mặt. Bài thực hành tiến hành vào buổi chiều hôm đó trên bãi cỏ ở sát mép Khu Rừng Cấm, ở đó các học sinh được yêu cẩu xác định chính xác các con Knarl đang lẩn trốn trong một tá nhím (mẹo ở đây là lần lượt dỗ chúng uống sữa: Knarls là các sinh vật rất đa nghi và những cái lông của nó có rất nhiều những tính chất ma thuật, nói chung những con vật đó sẽ nổi giận với cái mà nó cho là một nỗ lực nhằm đầu độc nó); sau đó thể hiện cách đối xử phù hợp với một con Bowtruckle; cho ăn và làm vệ sinh một con Cua Lửa mà không làm cho mình bị bỏng; và lựa chọn từ một loạt các thức ăn món đồ ăn kiêng dành cho một con kỳ lân bị bệnh. Harry có thể nhìn thấy bác Hagrid đang theo dõi hết sức lo lắng từ cửa số túp lều của bác. Khi người kiểm tra Harry, lần này là một bà phù thuỷ nhỏ bé và bụ bẫm mỉm cười với nó và nói nó có thể đi, , Harry giơ ngón tay lên với bác Hagrid trước khi đi về lâu đài. Bài thi Lý thuyết môn thiên Văn Học vào sáng thứ Tư cũng không đến nỗi tệ. Harry không tự tin là nó điền đầy đủ tên các mặt trăng của hành tinh Jupiter, nhưng ít nhất nó chắc chắn là nó không nhầm chúng với một con chuột nào. Bọn chúng phải đợi cho cho đến tối mới có thể tiến hành bài thực hành môn Thiên Văn Học; thay vào đó buổi chiều bọn chúng thi môn Tiên Tri. Ngay cả khi Harry đặt tiêu chuẩn cho môn Tiên Tri rất thấp, nhưng bài kiểm tra của nó quả thật là tệ. Nó đã rất cố gắng xem các hình ảnh chuyển động nền trời cũng như trong các quả cầu thuỷ tinh trống rỗng cứng đầu cứng cổ; nó cắm đầu cắm cổ vào việc đọc những lá trà, nói rằng có vẻ như là giáo sư Marchbanks sẽ sớm chạm trán với một vật thể lạ, ướt sũng nước, đen và tròn, hoàn tất thất bại của mình bằng việc lẫn lộn đường chỉ tay sống và đường chủ đạo trong lòng bàn tay bà, thông báo với bà là đáng lẽ ra bà đã chết vào Thứ ba trước. Chúng ta đến trượt môn này mất thôi, Ron ủ rũ nói khi bọn chúng leo lên cầu thang đá. Nó làm cho Harry cảm thấy dễ chịu hơn khi nó kể nó đã nói những gì với người kiểm tra nó về một người đàn ông xấu xí với một cái mụn cóc trên mũi trong quả cầu pha lê của nó, và chỉ khi ngước nhìn lên mới nhận ra nó đang mô tả hình ảnh phản chiếu của người kiểm tra. Ngay từ đầu, chúng ta không nên chọn cái môn học ngu ngốc này , Harry nói. Vẫn chưa muộn đâu, ít ra chúng ta có thể từ bỏ nó ngay bây giờ. Đúng thế, Harry nói. Chúng ta sẽ không phải giả vờ là chúng ta quan tâm đến việc gì sẽ xảy ra nếu hành tinh Jupiter và Uranus tiến lại quá gần nhau. Và từ bây giờ trở đi, mình sẽ chẳng cần quan tâm nếu những lá trà báo hiệu cái chết, Ron, sẽ chết – mình chỉ đơn giản là quăng chúng vào chỗ giành cho chúng là các thùng rác. Harry bật cười khi Hermione chạy tới sau bọn chúng. Nó ngừng tiếng cười ngay lập tức phòng khi nó làm phiền cô bé. Mình nghĩ là mình làm bài kiểm tra môn Số học khá tốt cô bé nói, và cả Harry lẫn Ron thở phào nhẹ nhõm. chúng mình phải xem qua bản đò sao một chút trước khi ăn tối…&quot; Khi bọn chúng lên tới đỉnh của Tháp Thiên Văn vào lúc 11 giờ, bọn chúng nhận thấy đó là một đêm lý tưởng để quan sát các vì sao, không một gợn mây và rất yên tĩnh. Mặt đất tắm mình trong ánh trăng bàng bạc và không khí hơi lành lạnh. Bọn chúng chia nhau các ống kính viễn vọng và khi giáo sư Marchbanks cho phép, bắt đầu điền vào cái bản đồ sao bỏ trống mà bọn chúng vừa nhận được. Giáo sư Marchbanks và Tofty đi đi lại lại giữa bọn chúng, theo dõi bọn chúng điền chính xác vị trí của các ngôi sao và hành tinh mà chúng quan sát được. Tất cả yên lặng ngoại trừ tiếng loạt xoạt của các tờ giấy da, tỉnh thoảng có tiếng động của một cái ống kính viễn vọng khi học sinh điều chỉnh vị trí của nó trên giá, và tiếng viết lông cạo sột soạt. Một tiếng rưỡi đã trôi qua, sau đó lại một tiếng nữa; các vùng ánh sáng vàng phản chiếu nhấp nháy hình vuông trên mặt đất phía dưới bắt đầu biến mất khi ánh sáng từ các cửa sổ lâu đài tắt đi. Tuy nhiên, khi Harry hoàn thành việc điền chòm sao Orion vào bản đồ của nó thì cánh cửa trước lâu đài mở ra ngay bên dưới cái lan can nơi nó đang đứng, làm cho ánh sáng tràn ngập các bậc thang đá và lối đi hướng ra bãi cỏ. Harry liếc nhìn xuống trong khi nó điều chỉnh một chút vị trí của ống kính viễn vọng và nhìn thấy có năm hay sáu bóng người trải dài đang di chuyển qua bãi cỏ được chiếu sáng trước khi cánh cửa đóng lại và bãi cỏ ngập chìm trở lại trong bóng tối. Harry hướng mắt trở lại ống kính viễn vọng và lại tập trung vào đó kiểm tra vị trí sao Venus. Nó nhìn xuống bản đồ và điền hành tinh đó vào, nhưng có cái gì đó lôi cuốn sự chú ý của nó; làm ngừng cây bút lông lơ lửng phía trên tờ giấy da, nó liếc mắt xuống mặt đất tối đen bên dưới và nhìn thấy sáu cái bóng đang đi qua bãi cỏ. Nếu họ không chuyển động và ánh trăng không rọi thẳng xuống đầu họ thì bọn hò hoàn toàn lẫn vào bóng đêm. Ngay ở khoảng cách này, Harry cũng có cảm giác kỳ cục là nó nhận ra cái điệu đi của một bóng ngưới lùn chủn trong số họ, người có vẻ đang dẫn đầu nhóm người. Nó không thể nghĩ ra tại sao bà Umbridge lại muốn ra ngoài đi dạo vào lúc sau nửa đêm như thế này cùng với năm người khác. Có ai đó ho phía sau nó, và nó nhớ ra là nó mới làm được một nửa bài kiểm tra. Nó hoàn toàn quên béng mất vị trí của saoVenus. Dán mắt cào cái ống kính viễn vọng, nó tìm ra và một lần nữa chuẩn bị định điền vào cái bản đồ, sẵn sàng tóm bắt một âm thanh lạ thì nó nghe thấy một tiếng gõ cửa xa xa vang vọng trên mặt đất không một bón người bên dưới, ngay sau đó là tiếng chó sủa lớn như điên. Nó nhìn lên, tim nó đập thình thịch. Có ánh sáng trên ô cửa sổ túp lều của bác Hagrid và đán người mà nó quan sát băng ngang qua bãi cỏ bây giờ đang in bóng lên cửa sổ. Cáng cửa mở ra và nó nhìn thấy rõ ràng có sáu bóng người đang bước qua ngưỡng cửa. Cánh cửa đóng lại và ngôi nhà chìm vào yên lặng. Harry cảm thấy băn khoăn. Nó liếc nhìn xem Ron hay Hermione có để ý thấy gì như nó không, nhưng giáo sư Marchbanks đã đi đến sau nó ngay lúc đó, và vì nó không muốn trông có vẻ là đang xem lén bài của bất kỳ ai nên Harry vội vàng cúi xuống cái bản đồ sao của nó và giả vờ như đang thêm vào đó các chú thích trong khi thực ra thì đang quan sát từ mép lan can về phía túp lều bác Hagrid. Các hình bóng bây giờ đang chuyển động ngang qua cửa sổ túp lều, làm chắn mất ánh sáng. Nó có thể cảm thấy đôi mắt của giáo sư Marchbanks chĩa vào sau gáy nó và buộc nó phải hướng mắt trở lại với cái ống kính viễn vọng, nhìn chằm chằm lên mặt trăng mà nó đã đánh dấu vị trí cách đây cả tiếng đồng hồ, nhưng ngay khi giáo sư Marchbanks hướng ra chỗ khác nó nghe thấy một tiếng gầm lớn từ túp lều xãa vọng qua màn đên lên tận đỉnh của Tháp Thiên văn. Vài học sinh xung quanh rời khỏi ốgn kính viễn vọng và bắt đầu nhìn về phía túp lều của bác Hagrid. Giáo sư Tofty ho thêm một tiếng khô khan nữa. Cố gắng và tập trung vào, các trò, ông nói êm ái. Phần lớn học sinh quay lại với cái ống kính viễn vọng. Harry nhìn sang bên trái. Hermione đang nhìn chằm nhằm về phía lều bác Hagrid. E hèm – còn hai mươi phút nữa, giáo sư Tofty nói. Hermione giật bắn mình và quay ngay trở lại với cái bản đồ sao; Harry nhìn xuống cái bản đồ của mình và nhận thấy nó đã đặt nhầm tên Mars cho sao Venus . Nó cúi người xuống để sửa. Cố một tiếng ẦM lớn từ mặt đất. Vài người kêu to Ối! khi bọn chúng tự chọc mặt mình với phần đuôi của ống kính viễn vọng bởi chúng muốn nhô người ra để xem cái gì đang xảy ra bên dưới. Cánh cửa túp lều bác Hagrid mở rộng và nhờ ánh sáng hắt ra từ bên trong túp lều, bọn chúng nhìn thấy rất rõ cái bóng khổng lồ của bác đang la hét và giơ nắm đấm, bác đang bị bao vây bởi sáu người, tất cả bọn họ có vẻ đang cố gằng làm Choáng Váng bác, nếu cứ xét theo những tia sáng đỏ mà bọn họ vung về phía bác Hagrid. Không! Hermione la lên. Các trò! giáo sư Tofty nói với giọng phật ý. đây là giờ kiểm tra mà! Nhưng không ai còn chú ý đến cái bản đồ sao của bọn chúng nữa. Những chùm sáng đỏ rực vẫn đang bay lên từ túp lều của bác Hagrid, và có vẻ như chúng bật ra khỏi bác; bác vẫn đứng thẳng và vẫn đang đánh nhau nếu như theo Harry nhìn thấy. Những tiếng la hét vang vọng khắp mặt đất; một người đàn ông la lớn, Hãy biết điều đi, Hagrid! Bác Hagrid gầm lên, Biết điều cái chết tiệt ấy, các người sẽ không thể bắt được ta đâu! Harry có thể nhìn thấy hình dáng bé xíu của con Fang đang cố gắng bảo vệ bác, nó liên tục lao vào các phù thuỷ xunh quanh bác cho đến khi Lời Nguyền Choáng Váng giáng trúng nó và nó ngã lăn ra đất. Bác Hagrid rít lên một tiếng thịnh nộ, nâng thủ phạm lên khỏi mặt đất và ném hắn ta đi; người đàn ông bay vèo đi cách đó cả đến 10 feet và không đứng dậy được nữa. Hermione thở hổn hển, hai tay giơ lên bịt miệng; Harry nhìn Ron và thấy nó cũng đang rất hoảng sợ. Không ai trong bọn chúng từng trông thấy bác Hagrid trong trạng thái như vậy trước đó. Nhìn kìa! Parvati kêu ré lên, cô bé đang dựa vào cái lan can và chỉ về phía chân lâu đài, nơi có cánh cửa trước lại mở ra một lần nữa; có thêm ánh sáng tràn ra soi rõ thảm cỏ tối đen và một hình bóng đen dài đang chạy vội vã qua bãi cỏ. Bây giờ! giáo sư Tofty lo lắng nói. chỉ còn 16 phút nữa thôi! Nhưng không ai chú ý đến lời ông: bọn chúng đang theo dõi cái người bây giờ đang chạy về phía xảy ra trận đấu bên cạnh túp lều bác Hagrid. Làm sao các người dám! bóng người la to trong khi chạy. Làm sao các người dám! Đó là cô McGonagall! Hermione thì thầm. Hãy để bác ấy yên! ! giọng giáo sư McGonagall vẳng lại từ bóng tối. Cái quái quỉ gì khiến các người tấn công bác ấy? Bác ấy chẳng làm gì hết, không có trát bắt - Hermione, Parvati và Lavender cùng la lên. Những bóng người xung quanh túp lều cùng giáng ít nhất là bốn lời nguyền Choáng Váng vào giáo sư McGonagall. Mới được nửa đường từ lâu đài đến túp lều thì chùm ánh sáng đỏ đụng vào bà; trong giây lát, bà trông như toả sáng và ngập trong ánh sáng đỏ dị thường, sau đó ngã ngửa người ra và không nhúc nhích nữa. Galloping gargoyles! giáo sư Tofty la lên, trông ông có vẻ cũng hoàn toàn quên biến bài kiểm tra. Không báo trước! Thật là một hành động đê hèn! LŨ HÈN NHÁT! bác Hagrid gầm lên; giọng bác vang lên tận tới đỉnh tháp, và một vài ánh sáng nháy lên bên trong lâu đài. LŨ HÈN NHÁT KHỐN KIẾP! HÃY NHẬn LẤY NÀY – VÀ ĐÂY NỮA - Ôi trời — Hermione thở hổn hển. Bác Hagrid đấm mạnh vào hai kẻ tấn công gần nhất; nếu cứ xét theo cái cách bọn chúng đổ xuống ngay lập tức thì có vẻ bọn chúng đã bị hạ gục. Harry nhìn thấy Hagrid gập người xuống và nó nghĩ cuối cùng bác đã bị một lời nguyền đốn ngã. Nhưng ngược lại, ngay sau đó bác Hagrid đứng thẳng lên với một cái gì đó trông như cái bao tải trên lưng - Harry nhận ra đó là thân hình mềm oặt của con Fang đang nằm vắt qua vai bác. Bắt lấy hắn ta! bà Umbridge la to, nhưng kẻ giúp đỡ còn lại của bà ta có vẻ miễn cưỡng tiến vào phạm vi tầm những quả đấm của bác Hagrid, hắn ta thụt lùi lại rất nhanh, vấp phải một đồng bọn đang bất tỉnh và ngã lăn ra. Bác Hagrid quay đi và bắt đầu chạy với con Fang vẫn nằm vắt qua cổ. Bà Umbridge ném theo một lời Nguyền Choáng Váng nhưng trượt mất; và bác Hagrid chạy như điên về phía cái rào chắn xa xa, biến mất vào bóng tối. Cả một phút dài run rẩy trôi qua trong yên lặng trong khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm xuống đất, miệng há hốc. Sau đó giọng giáo sư Tofty yếu ớt cất lên, Hừm… còn năm phút nữa, tất cả các trò. Mặc dù nó chỉ mới điền được hai phần ba vào cái bản đồ của nó, nhưng Harry mong đến tuyệt vọng cho giờ kiểm tra chấm dứt. Khi cuối cùng nó cũng kết thúc, nó, Ron và Hermione đặt cẩu thả những cái ống kính viễn vọng trở lại giá và trèo xuống vội vã theo cái cầu thang xoáy ốc. Không học sinh nào muốn đi ngủ; bọn chúng trò chuyện ầm ầm và sôi nổi tại chân cầu thang về cái bọn chúng vừa được chứng kiến. Mụ đàn bà xấu xa! Hermione thở hổn hển, cô bé có vẻ rất khó khăn trong việc kiềm chế giận dữ. Cố gắng tấn công trộm bác Hagrid trong đêm tối! Mụ ta rõ ràng là muốn tránh một cảnh khác tương tự như của côTrelawney, Ernie Macmillan nói vẻ khôn ngoan trong khi nhập bọn với bọn chúng. Bác Hagrid đã rất giỏi, đúng không? Ron nói, trông nó có vẻ lo sợ hơn là bị gây ấn tượng. Làm sao mà các lời nguyền lại không có tác dụng với bác ấy nhỉ? Đó là do dòng máu khổng lồ của bác ấy, Hermione run run nói. Rất khó có thể làm Choáng Váng một người khổng lồ, bọn họ rất khoẻ… nhưng rội nghiệp giáo sư McGonagall… bốn lời nguyền Choáng Váng cùng tấn công thẳng vào ngực và cô ấy không còn trẻ nữa, đúng không? Thật là kinh tởm, Ernie nói, trong khi lắc lắc cái đầu một cách khoa trương. Mình đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon. Các học sinh xung quanh bọn chúng tản đi trong khi vẫn bàn tán hết sức sôi nổi về cái bọn chúng vừa mới nhìn thấy. Ít nhất thì bọn họ cũng không thể đưa bác ấy đến Azkaban, Ron nói. Mình nghĩ là bác ấy sẽ đến chỗ cụ Dumbledore, đúng không? Mình cũng nghĩ thế, Hermione nói, trông cô bé đầy nước mắt. Thật là ghê tởm, mình thực sự nghĩ là cụ Dumbledore sẽ trở về sớm, nhưng bây giờ thì chúng ta đã mất cả bác Hagrid. Bọn chúng đi thơ thẩn tới gian phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor và thấy nó đầy người. Sự náo loạn vừa rồi đã đánh thức một số người, những người này lại vội vã đánh thức bạn của mình. Seamus và Dean, vừa vào trước Harry, Ron và Hermione, bây giờ đang kể cho tất cả mọi người cái mà bọn chúng đã nhìn thấy từ trên đỉnh Tháp Thiên Văn. Nhưng tại sao lại đuổi bác Hagrid? Angelina Johnson hỏi trong khi lắc lắc cái đầu. Không giống như cô Trelawney; bác ấy đang dậy rất tốt năm học này! Mụ Umbridge căm ghét những người có mang dòng máu con người, Hermione cay đắng nói, và thả mình vào cái ghế bành. Bà ta luôn luôn cố gắng tòm mọi cách đuổi bácHagrid. Và bà ta nghĩ chính bác Hagrid đã bỏ những con Đào Mỏ vào văn phòng bà ta, Katie Bell rít lên. Ôi trời, Lee Jordan nói và giơ tay bịt miệng. Chính mình đã bỏ những con Đào mỏ vào văn phòng bà ta. Fred và George để lại cho mình một đôi; mình đã thả chúng bay vào cửa sổ của bà ấy. Dù sao mà ta cũng sẽ đuổi bác ấy thôi Dean nói. Bác ấy quá gần gũi với cụ Dumbledore. Đúng thế, Harry nói trong khi cũng thả mình vào một cái ghế bành bên cạnh Hermione. Mình chỉ hy vọng là giáo sư McGonagall sẽ không sao cả, Lavender nói đầy nước mắt. Bọn họ đã mang cô ấy trở lại lâu đài, chúng mình đã nhìn thấy qua của sổ phòng ngủ, Colin Creevey nói Cô ấy trông không được khoẻ lắm. Bà Pomfrey sẽ chữa lành cho cô ấy thôi, Alicia Spinnet quả quyết nói. Bà ấy chưa bao giờ thất bại hết trơn. Đã gần bốn giờ sáng khi phòng sinh hoạt chung không còn bóng người. Harry cảm thấy tỉnh ngủ hẳn; hình ảnh bác Hagrid chạy như điên vào bóng đêm ám ảnh nó; nó cảm thấy tức giận bà Umbridge đến mức nó không thể nghĩ ra một biện pháp trừng phạt nào đủ tệ với bà ta, mặc dù gợi ý của Ron về việc cho bà ta nuốt trọn một hộp Blast-Ended Skrewts có vẻ nghe cũng được. Nó chìm vào giấc ngủ trong khi vẫn tính toán các biện pháp trả thù ghê ghớm và khi tỉnh dậy ba tiếng sau đó thì cảm thấy như chưa được nghỉ ngơi chút nào. Bài kiểm tra cuối cùng là môn Lịch Sử Pháp Thuật sẽ diễn ra vào buổi chiều hôm đó. Harry đã những muốn quay trở lại giường ngủ sau khi ăn sáng, nhưng nó phải tận dụng buổi sáng còn lại để ôn lại bài vào giây phút buối, vì vậy nó ngồi bên cửa sổ của phòng sinh hoạt chung, đầu ôm trong tay, cố gắng một cách khó nhọc để không ngủ gật trong khi đọc lướt qua chồng vở cao đến ba feet rưỡi mà Hermione đã cho nó mượn Các học sinh năm thứ năm bước vào Gian Đại Sảnh lúc hai giờ và ngồi vào chỗ của mình , trước mặt chúng là đề bài kiểm tra được úp mặt xuống. Harry cảm thấy kiệt sức. Nó chỉ muốn kỳ thi này chóng kết thúc, để nó có thể đi ngủ; sau đó ngày mai, nó và Ron sẽ đi ra sân đấu Quidditch – nó sẽ bay bằng cây chổi của Ron - và tận hưởng tự do thoát khỏi việc ôn bài. Lật đề thi lên, giáo sư Marchbanks nói khi bà đứng trước chúng trong gian Đại Sảnh, lật ngược cái đồng hồ cát bự tổ chảng. Các trò có thể bắt đầu làm bài. Harry nhìn chằm chằm như đóng đinh vào câu hỏi đầu tiên. Phải mất vài giây nó mới nhận ra là mình không đọc nổi lấy một từ trong đó; có một tiếng vo vo khó hiểu vọng qua một trong những ô cửa sổ trên cao. Rất chậm rãi, uể oải, cuối cùng nó cũng bắt đầu viết câu trả lời. Nó nhận thấy rất khó nhớ lại được các tên và không nhầm lẫn ngày tháng. Nó bỏ ngay qua câu hỏi bốn (Theo bạn, điều luật về đũa phép đã góp phần tốt hơn hay xấu hơn vào việc kiểm soát những cuộc nổi loạn của các con yêu tinh ở thế kỷ 18?), nó nghĩ là nó sẽ quay trở lại với câu hỏi này vào cuối giờ. Nó thử làm câu năm (Đạo luật về Bảo Mật đã bị vi phạm như thế nào vào năm 1749 và biện pháp nào được áp dụng để ngăn ngừa sự tái phạm?) nhưng nó ngờ là nó đã bỏ qua một số điểm quan trọng; nó có cảm giác là đâu đó trong câu chuyện phải có sự xuất hiện của những con ma cà rồng. Nó cố gắng tìm kiếm một câu hỏi mà nó có thể trả lời chính xác và đôi mắt nó dừng lại ở câu số mười: Mô tả các tình huống dẫn tới việc thành lập Liên Đoàn Phù Thuỷ Quốc Tế và giải thích tại sao các thầy phù thuỷ của Liechtenstein lại từ chối tham gia. Mình biết chuyện này, Harry nghĩ, mặc dù đầu óc nó cảm thấy trì độn và lơ đãng. Nó có thể hình dung thấy một cái tựa đề, với nét chữ viết của Hermione: Thành lập Liên Đoàn Phù Thuỷ Quốc Tế … nó mới đọc những quyển vở đó sáng nay. Nó bắt đầu viết, đôi lúc lại ngước lên nhìn cái đồng hồ cát lớn trên bàn bên cạnh giáo sư Marchbanks. Nó ngồi ngay sau Parvati Patil, mái tóc dài đen của cô bé rũ xuống cái lưng ghế cô bé đang ngồi. Một hay hai lần gì đó, nó nhận thấy mình nhìn chằm chằm vào những tia sáng vàng bé xíu phản chiếu trên mái tóc đó mỗi khi cô bé chuyển động cái đầu, và nó phải lắc mạnh đầu của chính mình để xoá bỏ hình ảnh đó. … Chủ tịch tối cao đầu tiên của Liên Đoàn Phù Thuỷ Quốc Tế là Pierre Bonaccord, nhưng việc bổ nhiệm ông đã không được cộng đồng phù thuỷ Liechtenstein thừa nhận, bởi vì - Nhưng cây bút lông quanh Harry đang cạo sột soạt lên những cuộn giấy da như những con chuột đang đào bới nháo nhác. Mặt trời rọi nóng bỏng phía sau đầu nó. Bonaccord đã làm cái gì xúc phạm đến các phù thuỷ của Liechtenstein? Harry có cảm giác đó là một cái gì đó có liên quan đến những người khổng lồ… nó liếc nhìn không tập trung ở một điểm nào vào phía sau đầu của Parvati một lần nữa. Nếu nó có thể thực hiện câu thần chú Legilimency để mở cửa sổ phía sau đầu cô bé và tìm xem cái gì có liên quan đến người khổng lồ đã gây ra xung đột giữa Pierre Bonaccord và Liechtenstein… Harry nhắm mắt và vùi mặt vào hai bàn tay, khiến cho mí mắt đỏ sọng của nó chìm vào bóng tối và trở nên dễ chịu hơn. Bonaccord đã muốn ngừng việc săn đuổi những người khổng lồ và trao quyền cho bọn họ… nhưng Liechtenstein đang gặp rắc rối với một nhóm người khổng lồ hoang dã và nguy hiểm sống trên núi… đúng rồi. Nó mở mắt ra; đôi mắt nó cay xè và đầy nước khi nó nhìn vào tờ giấy da trắng trải rộng trước mặt. Từ từ, nó viết được khoảng hai dòng về những người khổng lồ, và đọc xem nó làm được đến đâu. Bài của nó có vẻ không có nhiều thông tin và không được chi tiết lắm, tuy nó chắc là những quyển vở của về Liên đoàn này ghi rất chi tiết từ trang này qua trang khác. Nó lại nhắm mắt vào, cố gắng nhớ lại các quyển vở, cố gắng nhớ lại… Liên đoàn đã họp lần đầu tiên ở Pháp, đúng rồi, nó đã viết về điều đó… Những con yêu tinh đã cố gắng để được tham dự và đã bị đuổi đi… nó cũng đã viết về điều đó rồi… Và không một đại diện nào của Liechtenstein muốn tham dự… Hãy nghĩ đi, nó tự nói với mình, bàn tay ôm trọn gương mặt, xung quanh nó những cây viết lông cạo sột soạt những câu trả lời vô tận và cát đang chảy trong cái đồng hồ cát ở trước mặt… Nó lại đang đi dọc cái hành lang tối và mát mẻ của Cục Những Điều Huyền Bí, đầy quả quyết và có chủ ý, thỉnh thoảng chuyển sang chạy, quyết tâm đến đích… cánh cửa màu đen lại mở ra đu đưa như thường lệ, và nó lại đứng trong gian phòng hình tròn có vô số các cánh cửa… Bước trên sàn đá và xuyên qua cánh cửa thứ hai… những vùng ánh sáng nhảy nhót trên các bức tường và sàn nhà và những tiếng kim loại kêu lanh canh lạ lùng, nhưng nó không có thời gian để khám phá, nó phải nhanh lên… Nó chạy những bước cuối cùng đến cánh cửa thứ ba, vẫn mở và lắc lư như những cái khác… Một lần nữa, nó lại ở trong gian phòng lớn như một thánh đường đầy những cái kệ bầy các quả cầu thuỷ tinh… trái tim nó bây giờ đập rất nhanh… lần này, nó sẽ đến được chỗ đó… khi nó đến dãy số chín mươi bảy, nó rẽ trái và vội vã chạy dọc theo lối đi giữa hai dãy… Nhưng có một hình thù ở cuối dãy, một hình thù màu đen động đậy trên sàn như một con vật đang bị thương… Bao tử Harry quặn lên vì sợ hãi… với một chút phấn khích… Một giọng nói thoát ra từ miệng nó, một giọng nói lạnh lẽo, cao vống lên không mang tính người… Hãy lấy nó cho ta… hãy lấy nó xuống, ngay bây giờ… Ta không thể chạm vào nó… nhưng ngươi thì có thể Cái hình thù màu đem trên sàn khẽ nhúc nhích. Harry nhìn thấy một bàn tay trắng bệch với những ngón tay dài nắm chặt cây đũa phép giơ cao lên… nó nghe thấy cái giọng lạnh lẽo cao vút đó nói Crucio! Người đàn ông trên sàn rú lên một tiếng đau đớn, cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống quằn quại đau đớn. Harry cười lớn. Nó giơ cây đũa phép lên, đọc lời nguyền, cái hình thù đó rên rỉ và trở nên bất động. Chúa tể Lord Voldemort đang đợi Rất chậm, hai cánh tay run rẩy, người đàn ông trên sàn nhà dướn vai lên độ vài insơ và ngẩng đầu lên. Gương mặt người đàn ông đầy máu và rất hốc hác, nhăn nhúm lại vì đau đớn nhưng có vẻ bất chấp mọi chuyện… Mi phải giết ta đã, chú Sirius thì thầm. Không nghi ngờ gì là ta sẽ làm việc đó, một giọng lạnh lẽo vang lên. Nhưng ngươi phải đưa nó cho ta trước đã, Black… ngươi nghĩ là ngươi có thể chịu được thêm đau đớn nữa ư? Hãy suy nghĩ kỹ đi… chúng ta còn nhiều thời gian và không ai có thể nghe thấy tiếng ngươi la hét đâu… Nhưng ai đó la hét khi Voldemort hạ cây đũa xuống một lần nữa; ai đó kêu to và rơi từ cái bàn ấm áp xuống sàn đá lạnh giá; Harry tỉnh dậy khi nó chạm sàn, vẫn còn la hét, vết thẹo nóng như thiêu đốt trong khi cả gian Đại Sảnh xôn xao quanh nó. J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Nhóm dịch vnHP gồm Admin, Selfistar, August Story (dịch chính) Chương 32 Vượt lửa “Con không đi đâu… Con không cần tới trạm xá… Con không muốn” Harry lắp bắp khi nó cố gắng thoát khỏi giáo sư Tofty, ông đang nhìn Harry rất quan tâm sau khi giúp nó ra khỏi Đại sảnh đường trong khi các học sinh xung quanh đang nhìn họ chằm chằm. “Con khỏe mà, giáo sư”, Harry lắp bắp và lau mồ hôi trên mặt. “Thực sự… Con chỉ mới thiếp đi thôi… và có một cơn ác mộng…” “Áp lực của kì thi!” ông giáo sư già nói một cách thông cảm, vỗ nhè nhẹ lên vai Harry. “Nó có thể xảy ra, cậu bé, ngẫu nhiên thôi! Bây giờ hãy uống một cốc nước lạnh và có lẽ con sẽ sẵn sàng để quay vào Đại sảnh đường? Giờ thi sắp hết rồi nhưng con vẫn có thể hoàn chỉnh câu cuối cho thật tốt” “Vâng” Harry nói vu vơ “Con muốn nói… không… con đã làm xong - tất cả những gì con có thể làm, con nghĩ thế…” “Rất tốt, rất tốt! Ta sẽ thu bài của con và ta cho là con nên đi nghỉ” “Con sẽ làm như vậy” Harry gật đầu “cảm ơn giáo sư rất nhiều” Ngay khi bóng giáo sư khuất sau ngưỡng cửa vào Đại sảnh, Harry chạy lên cầu thang bằng đá cẩm thạch, dọc theo hành lang qua những tấm chân dung đang càu nhàu, qua những chiếc cầu thang chuyển động, và cuối cùng xông qua cánh cửa đôi vào trạm xá như một cơn bão, làm cho bà Pomfrey - người đang đút thứ thuốc màu xanh nhạt vào miệng Montagues - phải hét lên cảnh cáo. “Potter, trò nghĩ là trò đang làm gì thế hả?” “Con cần gặp giáo sư McGonagall” Harry thở hổn hển. “… ngay bây giờ… đây là việc khẩn cấp!” “Bà ấy không có ở đây, Potter” bà Pomfrey nói một cách buồn bã “bà ấy đã được chuyển tới bệnh viện Thánh Mungo sáng nay. Bốn Bùa Choáng vào ngực ở tuổi của bà ấy? Thật kì diệu khi chúng không giết được bà ấy”. “Giáo sư đi rồi sao…?” Harry cảm thấy sốc. Chuông reo bên ngoài kí túc xá và nó nghe thấy tiếng ầm ầm như mọi khi của các học sinh đang tràn ra các hành lang tầng trên và dưới nó. Nó vẫn đang nhìn thẳng vào bà Pomfrey. Sự khiếp sợ đang dâng lên trong nó. Không còn ai để có thể thông báo. Dumbledore đã đi, Hagrid đã đi, nhưng nó vẫn hy vọng Giáo sư McGonagall còn ở đó, nóng nảy và cứng rắn, có lẽ, nhưng luôn luôn có thể tin cậy, đặc biệt trong thời điểm này… “Ta không ngạc nhiên khi con cảm thấy bị sốc, Potter” bà Pomfrey nói, với vẻ rất tán thành trên khuôn mặt. “Cứ như thể một trong số bọn chúng có thể yểm bùa trước mặt bà ấy vào ban ngày. Hèn hạ, có thể nói là sự hèn hạ đáng khinh… nếu ta không lo lắng vì những gì có thể xảy ra cho các trò nếu không có ta thì ta đã xin thôi việc để phản đối”.“Dạ”, Harry nói một cách lơ đãng. Nó quay người và bước thẫn thờ ra khỏi trạm xá, đi trong một hành lang đông đúc, bị xô đẩy bởi đám đông, sự hoảng loạn gia tăng trong nó giống như hơi độc khiến đầu nó choáng váng và nó không biết phải làm gì… Ron và Hermione, một giọng nói xuất hiện trong đầu nó. Nó lại chạy, đẩy lũ học sinh ra, lờ đi sự phản đối giận dữ của chúng. Nó chạy hết tốc lực, xuống dưới hai tầng và tới đầu cầu thang bằng đá cẩm thạch thì nó nhìn thấy hai đứa đang chạy về phía nó. “Harry!” Hermione nó trước tiên, trông rất hoảng sợ. “Chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ? Cậu ốm phải không?” “Cậu đã đi đâu?” Ron gặng hỏi. “Đi với mình” Harry nói nhanh. “Đi nào, mình có cái này muốn nói với các cậu” Nó kéo chúng đi dọc theo hành lang tầng một, ngó qua ô cửa, và cuối cùng tìm ra một phòng học trống, nó chui vào, đóng cửa ngay khi Ron và Hermione vào trong, dựa lên cái cửa và nhìn chúng. “Voldemorts đã bắt chú Sirius” “Cái gì?” “Làm sao cậu biết —?” “Mình nhìn thấy. Vừa xong. Khi mình ngủ gật trong lúc thi” “Nhưng — nhưng ở đâu? Bằng cách nào?” Hermione mặt trắng bệch. “Mình không biết” “Nhưng mình biết chính xác nó ở đâu. Đó là một căn phòng trong Sở Cơ mật đầy những cái giá với những quả cầu thủy tinh nhỏ và họ đang ở cuối dãy chín mươi bảy… hắn đang cố gắng dùng chú Sirius để lấy cái gì đó mà hắn muốn ở đó...hắn tra tấn chú ấy… hắn nói rằng cuối cùng hắn sẽ giết chú ấy!”. Giọng Harry run rẩy. Đầu gối của nó cũng thế. Nó đi tới một cái bàn, ngồi lên đấy và cố gắng làm chủ chính mình. “Làm thế nào chúng ta tới đó được?” Harry hỏi hai đứa bạn. Im lặng. Rồi Ron nói “Đ..đến đó à?” “Đến Sở Cơ mật, chúng ta có thể cứu chú Sirius!” Harry nói to. “Nhưng ...Harry…” Ron nói một cách yếu ớt. “Cái gì? Cái gì?” Harry ngắt lời Ron. Nó không thể hiểu vì sao hai đứa đều nhìn chằm chằm vào nó như thể nó đang nhờ chúng làm một việc gì đó quá đáng. “Harry” Hermione nói với giọng hoảng sợ hơn “ờ… làm… làm thế nào mà Voldemort vào được Bộ Pháp thuật mà không bị ai đó nhận ra?” “Làm sao mình biết được?” Harry gào lên “Câu hỏi bây giờ là làm thế nào chúng ta có thể tới đó được!” “Nhưng… Harry, hãy suy nghĩ điều này” Hermione bước đến gần nó, “bây giờ là năm giờ chiều… Bộ pháp thuật có đầy người đang làm việc… làm sao Voldemort và chú Sirius có thể vào đó mà không bị phát hiện? Harry… họ là hai phù thủy bị truy lùng gắt gao nhất trên thế giới… cậu nghĩ rằng họ có thể vào một toà nhà đầy những Thần Sáng mà không bị phát hiện?” “Mình không biết, Voldemort có thể dùng Áo khoác tàng hình hoặc một thứ gì đó!” Harry nói to “Dù sao chăng nữa, Sở Cơ mật luôn luôn không có người mỗi lần mình đến đó....” “Cậu chưa bao giờ ở đó, Harry”, Hermione nói nhỏ. “Tất cả chỉ là cậu mơ thấy nó”. “Đó không phải là những giấc mơ bình thường!” Harry hét vào mặt cô bé, đứng dậy và tới lượt nó tiến tới gần cô bé. Nó muốn làm lay chuyển suy nghĩ của cô bé, “Thế cậu giải thích thế nào về vụ ba của Ron, về tất cả những cái đó, làm thế nào mình có thể biết được điều gì đã xảy ra với bác ấy?” “Nhưng chuyện này thì — thì không thể xảy ra được!” Hermione nói một cách liều lĩnh “Harry, làm thế nào mà Voldemort có thể bắt chú Sirius khi chú ấy vẫn luôn ở Quảng Trường Grimmauld được?” “Chú Sirius có thể trốn ra chỉ để có một chút không khí trong lành” giọng Ron lo lắng “chú ấy đã liều lĩnh ra khỏi ngôi nhà đó năm ngoái...” “Nhưng vì sao”, Hermione tiếp tục phản đối, “Tại sao Voldemort muốn dùng chú Sirius để lấy cái vũ khí đó, hay bất cứ thứ gì như vậy.” “Mình không biết, có thể có hàng đống lí do!” Harry hét. “Có thể chú Sirius là người mà Voldemort không phải lo lắng xem chú ấy bị thương hay không...” “Các bạn biết không, mình vừa mới nghĩ ra một điều”, Ron cao giọng. “Em trai của Sirius là một Tử thần Thực tử, phải không? Có thể hắn đã nói cho Sirius bí mật làm thế nào để lấy được thứ vũ khí đó” Đúng — và điều đó giải thích tại sao thầy Dumbledore đã rất muốn giữ chú Sirius trong nhà suốt ngày!” Harry nói. “Nghe này, mình xin lỗi,&quot; Hermione la lên ,&quot;nhưng cả hai cậu đều không chắc chắn và chúng ta không có một bằng chứng nào cho chuyện này, không có gì chứng minh Voldemort và chú Sirius đang ở đó...&quot; “Hermione, Harry đã nhìn thấy họ!” Ron vặn lại. “Được rồi”, cô bé nói, trông hơi sợ hãi nhưng quả quyết “Mình phải nói điều này...” “Gì vậy?” “Cậu… điều này không phải là sự phê phán, Harry! Nhưng cậu hành động… phần nào… ý mình là — cậu có nghĩ rằng cậu mắc phải một chút giống như là — sự ám ảnh của trách nhiệm đi cứu người?” cô bé nói. Nó nhìn cô bé trừng trừng.“Vậy cái gì được cho là “trách nhiệm phải đi cứu người”?” “À… cậu…”, cô bé trông sợ hãi hơn bao giờ hết. “Ý mình là… chẳng hạn năm ngoái… trong hồ nước… khi cuộc thi đấu Tam Pháp thuật… cậu không cần thiết phải… mình muốn nói, cậu không cần phải cứu em gái của Delacour… nhưng cậu đã… mang nó theo” Một đợt sóng giận dữ nhói lên trong người Harry, “sao cô bé có thể làm nó nhớ lại sự ngu ngốc ấy lúc này?” “Mình muốn nói, đó thật sự là điều rất tốt ở cậu và tất cả mọi thứ” Hermione nói nhanh, trông gần như hoá đá khi cô bé nhìn vào mặt Harry, “mọi người đều nghĩ rằng đó là điều thực sự tuyệt vời ...” “Thật buồn cười”, Harry rít qua kẽ răng, “bởi vì mình nhớ rất rõ Ron đã nói rằng mình đã lãng phí thời gian để hành động như một vị anh hùng — đó là điều mà cậu nghĩ phải không? Cậu cho rằng mình lại muốn làm anh hùng một lần nữa?” “Không, không phải như vậy!” Hermione trông sợ hãi. “Mình hoàn toàn không có ý như vậy” “Tốt, thế thì hãy nói cái mà cậu muốn nói đi, bởi vì chúng ta đang phí thời gian ở đây!” Harry hét lên. “Mình đang cố gắng nói điều này — Voldemort hiểu rõ cậu, Harry! Hắn mang Ginny xuống Phòng chứa bí mật để lừa cậu vào đó, đó là kiểu hắn hay làm, hắn hiểu cậu là kiểu người ... người sẽ đi giúp chú Sirius! Điều gì sẽ xảy ra nếu hay đang cố lừa cậu vào trong Sở Cơ mật... ?” “Hermione, hắn làm điều đó để dụ mình tới hay không, đó không phải là việc quan trọng — họ đã đưa giáo sư McGonagall tới Bệnh viện St Mungo, ở đây không còn thành viên của Hội để mình có thể kể, và nếu chúng mình không tới, chú Sirius sẽ chết!” “Nhưng Harry... điều gì xảy ra nếu giấc mơ của cậu chỉ là.... chỉ là một giấc mơ?” Harry gào lên trong thất vọng. Hermione gần như lùi lại, trông rất cả giác. “Mình không mơ!” Harry hét vào mặt cô bé, “Mình không gặp ác mộng, mình không mơ! Bạn nghĩ tất cả phép Phong Tỏa (Occlumency) để làm gì, tại sao bạn không nghĩ rằng Dumbledore muốn mình đừng nhìn thấy những thứ đó? Bởi vì chúng là THỰC, Hermione — Chú Sirius đã bị bắt, chỉ có một người có thể cứu chú ấy, và nếu cậu không muốn đi, tốt thôi, nhưng mình sẽ đi, cậu hiểu không? Và nếu mình nhớ không nhầm, cậu đã không có vấn đề gì với cái sự ám ảnh phải đi cứu người của mình khi chính là cậu được mình cứu khỏi lũ Dementors (Giám Ngục-ND), hay —” nó quay sang Ron “khi em gái cậu được mình cứu khỏi con Tử xà. “Mình không nói là mình có vấn đề với điều đó!” Ron giận dữ. “Nhưng Harry này, mình đã nói điều này nhiều lần”, Hermione dữ dội nói, “thầy Dumbledore muốn cậu học Phép Phong tỏa để ngăn chặn những thứ đó ra khỏi tâm trí cậu, nếu cậu học xong nó rồi thì cậu đã không bao giờ nhìn thấy điều này....” “NẾU CẬU NGHĨ RẰNG MÌNH SẼ HÀNH ĐỘNG NHƯ THỂ MÌNH KHÔNG NHÌN THẤY GÌ ...&quot; “Chú Sirius nói với cậu rằng không có điều gì quan trọng hơn việc cậu học cách phong tỏa tâm trí” “ĐƯỢC, MÌNH HI VỌNG CHÚ ẤY SẼ NÓI KHÁC NẾU CHÚ ẤY BIẾT ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA...” Cửa phòng học mở ra. Harry, Ron và Hermione quay ngoắt lại. Ginny đi vào, trông rất tò mò, theo sát sau đó là Luna, trông như thể là chỉ tạt vào một cách tình cờ. “Chào”, Ginny ngập ngừng. “Bọn em nghe thấy tiếng anh đang hét. Anh đang nói điều gì vậy?” “Không phải việc của em”, Harry nói một cách cộc cằn. Ginny nhướn lông mày “Không cần phải nói giọng như vậy với em”, cô bé lạnh lùng nói, “em chỉ tự hỏi em có thể giúp gì hay không”. “À, em không thể giúp gì được”, Harry nói ngắn gọn. “Anh đang trở nên thô lỗ đấy, anh biết không”, Luna nhẹ nhàng nói. Harry rủa thầm và quay đi. Điều cuối cùng mà nó có thể muốn làm bây giờ chính là nói chuyện với Luna Lovegood. “Đợi đã,” Hermione đột ngột nói, “đợi đã… Harry, chúng có thể giúp.” Harry và Ron nhìn cô bé. “Nghe này,” cô bé nói gấp, “Harry, chúng ta cần biết chính xác xem chú Sirius có thật sự rời Đại bản doanh hay không.” “Mình đã nói rồi, mình đã nhìn thấy...“ “Harry, mình xin cậu, làm ơn đi!” Hermione tuyệt vọng nói. “Làm ơn kiểm tra xem chú Sirius có thật sự không ở đó hay không trước khi chúng ta tới London. Nếu chúng ta biết chắc chắn chú ấy không ở nhà, thì mình thề là mình sẽ không ngăn cản cậu. Mình sẽ đi, mình sẽ l..làm bất cứ cái gì có thể để cứu chú ấy.” “Chú Sirius đang bị tra tấn!” Harry hét. “Chúng ta không còn thời gian để mà lãng phí đâu.” “Nhưng nếu đó chỉ là mẹo lừa của Voldemort, Harry, chúng ta sẽ đi kiểm tra, chúng ta phải đi.” “Bằng cách nào?” Harry hỏi gặng. “Làm thế nào chúng ta có thể kiểm tra được?” “Chúng ta sẽ dùng lò sưởi của mụ Umbridge và xem chúng ta có thể liên lạc với chú Sirius hay không” Hermione trông rất kinh hãi khi nghĩ đến điều đó, “chúng ta sẽ lừa mụ Umbridge đi đâu đó, nhưng chúng ta cần phải canh chừng, và vì vậy chúng ta cần nhờ Ginny và Luna.” Mặc dù đang phải vật lộn với việc hiểu xem cái gì đang diễn ra, Ginny nói ngay lập tức, “Đúng, bọn em sẽ làm điều đó,” và Luna nói, “khi anh nói “Sirius”, có phải anh đang nói về Stubby Boardman (Người đàn ông râu ria xồm xoàm trên ảnh truy nã)?” Không ai trả lời cô bé. “Được rồi,” Harry nói với Hermione, “Được rồi, nếu cậu nghĩ ra cách gì để làm điều đó thật nhanh, mình sẽ theo ý cậu, nếu không mình sẽ tới Sở cơ mật ngay bây giờ.” “Sở cơ mật?” Luna trông hơi ngạc nhiên. “Nhưng làm thế nào anh tới đó được?” Một lần nữa Harry lại lờ cô bé đi. “Rồi,” Hermione vặn hai tay vào nhau và gõ gõ vào mặt bàn. “Xong rồi… ờ… một người trong chúng ta phải đi tìm Umbridge và... và lái mụ ta đi hướng khác, giữ cho mụ ta tránh xa khỏi văn phòng của mụ. Người đó có thể kể cho mụ ta... mình không biết ... rằng Peeves như thường lệ đã làm điều gì đó tệ lắm…” “Mình sẽ làm,” Ron nói ngay. “Mình sẽ nói với mụ rằng Peeves đã phá tung lớp học Biến hình hoặc cái gì đó, chỗ đó ở rất xa văn phòng của mụ. Mình chắc chắn có thể thuyết phục được Peeves làm điều đó nếu mình gặp nó.” Trong tình hình nghiêm trọng như vậy, Hermione không phản kháng gì việc phá tung lớp học Biến hình. “Rồi,” cô bé nói, trán cô bé nhăn lại khi cô tiếp tục, “Bây giờ chúng ta cần phải giữ các học sinh khác tránh xa văn phòng khi chúng ta vào trong, nếu không lũ Slytherin sẽ thấy vào báo cho mụ ta biết. “Luna và em sẽ đứng ở hai đầu hành lang,” Ginny nói ngay lập tức, “và cảnh báo mọi người không đi qua đó bởi vì ai đó đã phun Khí gây nghẹt thở.” Hermione trông rất ngạc nhiên với sự lanh ý của Ginny khi đưa ra mẹo lừa đó; Ginny nhún vai và nói, “Anh Fred và anh George đã dự định làm điều đó trước khi họ rời trường.” “Tốt,” Hermione nói. “Và sau đó, Harry, cậu và mình sẽ khoác Áo tàng hình vào trong văn phòng và cậu có thể nói chuyện với chú Sirius....”. “Chú ấy không có ở đó, Hermione!” “Ý mình là, cậu có thể... có thể kiểm tra xem chú Sirius có ở nhà hay không trong khi mình canh chừng cho cậu, mình không nghĩ là cậu nên ở đó một mình, Lee đã tạo ra một cái lỗ trên cửa sổ và thả vào trong phòng mấy con Nifflers. Mặc dù đang giận dữ và sốt ruột, Harry nhận ra rằng lời đề nghị của Hermione cùng đi với nó vào văn phòng mụ Umbridge là một dấu hiệu của sự đoàn kết và trung thành. “Mình… được rồi, cảm ơn cậu,” nó thì thầm. “Được rồi, thậm chí nếu chúng ta làm tất cả những điều đó, tôi không nghĩ là chúng ta có nhiều hơn năm phút,” Hermione nói, trông đỡ căng thẳng hơn vì Harry có vẻ như đã chấp nhận kế hoạch của cô bé, “không có cả lão Filch và cả cái bọn đáng ghét trong Đội Thẩm Tra lảng vảng quanh đó.” “Năm phút là đủ,” Harry nói “Nào, chúng ta tiến hành thôi...” “Bây giờ ư?” Hermione trông như thể bị sốc. “Tất nhiên là bây giờ!” Harry giận dữ. “cậu nghĩ rằng chúng ta sẽ đợi đến tận sau bữa tối hay sao? Hermione, Sirius đang bị tra tấn ngay lúc này!”. “Mình — ờ, được rồi,” cô bé tuyệt vọng nói. “Cậu đi lấy cái Áo tàng hình và chúng ta sẽ gặp nhau tại cuối hành lang có văn phòng của Umbridge, được chứ?” Harry không trả lời, chạy vụt ra khỏi phòng và chạy xuyên qua đám đông bên ngoài hành lang. Khi lên được 2 tầng, nó gặp Seamus và Dean, đang réo gọi nó một cách vui vẻ và nói rằng chúng đang chuẩn bị một bữa tiệc thâu đêm ăn mừng việc kết thúc kì thi tại phòng sinh hoạt chung. Harry hầu như không để ý đến chúng, nó chui qua cái lỗ chân dung khi chúng đang tranh luận về số chai bia bơ chợ đen mà chúng cần và sau đó lại trèo ra, cái Áo tàng hình và con dao ma thuật của chú Sirius nằm an toàn trong túi nó trước khi bọn kia nhận ra nó đã đi khỏi đó. “Harry, cậu có muốn góp vài đồng Galleon không? Harold Dingle nói rằng ông ta có thể bán cho chúng ta vài li Whisky Lửa”. Nhưng Harry đã chạy rất nhanh dọc theo hành lang, và vài phút sau nó nhảy qua những chiếc cầu thang cuối cùng để gặp lại Ron, Hermione, Ginny và Luna, đang hội ý ở cuối hành lang của mụ Umbridge. “Mình đã lấy được rồi,” nó thở hổn hển. “Sẵn sàng tiến hành chứ?” “Được rồi”, Hermione thì thầm khi có một đám học sinh năm thứ sáu ồn ào đi qua chúng. “Vậy Ron — cậu đi đi và kéo mụ Umbridge đi thật xa… Ginny, Luna, nếu bọn em có thể bảo mọi người tránh cái hành lang này… Harry và chị sẽ khoác Áo tàng hình và đợi cho đến khi hành lang không còn ai…” Ron bước sải chân, màu tóc đỏ rực của nó xuất hiện ở cuối hành lang, trong khi cái đầu sặc sỡ không kém của Ginny lúc lắc giữa đám học sinh đang chen lấn xung quanh chúng theo một hướng khác được vạch ra bởi cái đầu hoe vàng của Luna. “Hãy ra khỏi đây,” Hermione thì thầm, kéo mạnh cổ tay Harry và đẩy nó vào một hốc tường chỗ đặt một cái đầu xấu xí bằng đá của một lão phù thủy thời trung cổ đứng lẩm bẩm một mình với cái cột. “Cậu có chắc chắn là mình khoẻ chứ, Harry? Trông mặt cậu nhợt nhạt lắm.” “Mình khoẻ mà,” nó nói ngắn gọn, kéo cái Áo tàng hình ra khỏi túi. Thực sự, cái sẹo của nó đang đau, nhưng không nghiêm trọng bằng việc nó nghĩ rằng Voldemort đã tra tấn chú Sirius rất mạnh tay. Nó đau hơn rất nhiều so với khi Voldemort trừng phạt Avery… “Đây,” nó trùm cái áo qua hai đứa, chúng đứng đó và nghe thấy rõ tiếng Latin lẩm bẩm từ một người đằng trước chúng. “Mọi người không thể đi qua đây!” Ginny đang gọi đám đông. “Không, xin lỗi, các bạn phải đi vòng lại bằng cái cầu thang xoay, ai đó đã phun Khí gây nghẹt thở dọc hành lang này...”. Hai đứa có thể nghe thấy tiếng mọi người phàn nàn, một giọng gắt gỏng “Tôi không thấy có khí gì.” “Bởi vì nó không màu,” Ginny nói với giọng nghiêm túc một cách thuyết phục, “nhưng nếu bạn muốn đi qua, cứ việc, sau đó chúng tôi sẽ dùng xác bạn để chứng minh điều tôi nói cho những tên ngốc tiếp theo không tin lời chúng tôi.” Một cách chậm chạp, đám đông thưa dần. Cái tin về Khí gây nghẹt thở hình như đã lan ra, mọi người không đi theo đường đó nữa. Cuối cùng khi xung quanh khu vực đó đã hoàn toàn vắng vẻ, Hermione nói nhỏ, “mình nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta vào đó, Harry... đi thôi.” Hai đứa đi tới, được trùm kín bằng Áo tàng hình. Luna đang đứng quay lưng về phía chúng ở cuối hành lang. Khi hai đứa đi qua Ginny, Hermione thì thầm, “Tốt lắm… và đừng quyên mật hiệu.” “Mật hiệu là gì thế?” Harry thì thầm, khi hai đứa tới cửa văn phòng. “Một đoạn điệp khúc “Weasley là vua của chúng ta” nếu chúng nhìn thấy Umbridge quay lại,” Hermione trả lời khi Harry đút cái lưỡi dao vào cái khe giữa cánh cửa và tường. Cái khoá kêu click và mở ra. Hai đứa đi vào văn phòng. Con mèo con lông sặc sỡ đang sưởi ấm trong ánh nắng chiều, nhưng ngược lại văn phòng vẫn giống như lần cuối cùng nó đến đó. Hermione thở dài nhẹ nhõm. “Mình đã nghĩ có thể mụ ta đã thêm những biện pháp canh phòng sau con Niffler thứ hai.” Chúng kéo cái Áo tàng hình xuống, Hermione bước nhanh tới cửa sổ và đứng nấp vào một góc, nhòm xuống dưới sân tay nắm chặt đũa phép. Harry lao tới cái lò sưởi, bốc một nhóm bột Floo và ném vào vỉ lò, làm bùng lên một ngọn lửa màu xanh ngọc. Nó quỳ xuống, chui đầu vào trong ngọn lửa và hét, “Số 12, Grimmauld Place!”. Đầu nó bắt đầu quay như thể nó vừa mới ra khỏi cái đu quay mặc dù đầu gối vẫn đang quỳ chắc chắn trên sàn nhà lạnh. Nó cố gắng giữ cho mắt nó khỏi bị bồ hóng và khi sự quay tròn chấm dứt nó mở mắt ra và thấy mình đang nhìn vào cái bếp dài và lạnh lẽo tại Grimmauld Place. Ở đó không có ai cả. Nó đã cho rằng như vậy, dù chưa chuẩn bị đón nhận đợt sóng sợ hãi và hoảng loạn mà dường như làm nổ tung dạ dày nó khi nhìn thấy căn phòng vắng vẻ. “Chú Sirius?” nó gào lên. “Chú có ở đó không?” Tiếng nó vang vọng khắp phòng, nhưng không hề có tiếng trả lời ngoại trừ tiếng lướt nhẹ từ bên phải cái đồ trang trí. “Ai đó?” nó gọi, tự hỏi liệu đó có phải là một con chuột. Con gia tinh Kreacher rón rén bước vào tầm mắt của Harry. Nó trông rất hài lòng vì điều gì đó, mặc dù nó hình như vừa chịu một vết thương khá nặng ở cả hai bàn tay, đang được băng kín. “Đó là cái đầu của thằng bé nhà Potter trong ngọn lửa,” Kreacher nói với cái bếp trống rỗng, lén nhìn Harry một cái với vẻ hân hoan một cách kì quặc. “Kreacher tự hỏi nó đến đến đây làm gì nhỉ?” “Chú Sirius ở đâu, Kreacher?” Harry hỏi gặng. Con gia tinh cười khò khè. “Ông chủ đã đi ra ngoài rồi, Harry Potter.” “Chú ấy đi đâu? Chú ấy đã đi đâu, Kreacher?” Kreacher chỉ cười khúc khích một mình. “Ta cảnh cáo ông!” Harry nói, hoàn toàn ý thức được rằng rằng cơ hội của nó để gây ra sự trừng phạt lên Kreacher là hoàn toàn không có trong tình cảnh này. “Thế còn thầy Lupin? Mắt điên? Ai đó trong số họ, ở đó có ai đó trong số họ không?” “Không có ai ngoài Kreacher!” con gia tinh nói một cách sung sướng, và quay lưng lại, nó bắt đầu đi chầm chậm về phía cái cửa ở cuối phòng ăn. “Kreacher nghĩ rằng nó sẽ nói chuyện với bà chủ của nó bây giờ, đúng, nó không có được cơ hội đó trong một thời gian dài, chủ nhân của Kreacher đã cấm nó không được nói chuyện với bà —”. “Thế chú Sirius đi đâu?” Harry hét lên sau lưng con gia tinh. “Kreacher, có phải chú ấy đi đến Sở Cơ mật không?” Kreacher dừng lại. Harry không thể nhìn thấy cái đầu hói của nó qua một rừng ghế trước mặt nó. “Chủ nhân không nói cho Kreacher khốn khổ này nơi chủ nhân đến,” con gia tinh nói nhỏ. “Nhưng ông biết!” Harry hét. “Phải không? Ông biết nơi chú Sirius tới!”. Một chút im lặng, sau đó con gia tinh bật ra một tiếng cười khò khè to hơn. “Chủ nhân sẽ không quay trở về từ Sở Cơ mật!” nó nói một cách vui sướng. “Kreacher và bà chủ của nó lại được cô độc một lần nữa!” Và nó chạy nhanh về phía trước rồi biến mất sau cánh cửa gian phòng. “Mày...!” Nhưng trước khi Harry kịp thốt ra một lời nguyền rủa hay lăng mạ, nó cảm thấy một cơn đau ở đầu, nó hít phải rất nhiều bồ hóng và ho, thấy nó đang bị kéo về phía sau qua ngọn lửa với sự thô lỗ kinh khủng, cho đến khi nó đang nhìn chằm chằm vào cái mặt to bè, xanh xao của giáo sư Umbridge - người đã nắm tóc nó kéo về phía sau ra khỏi lò sưởi và giờ đây đang bẻ cổ nó về phía sau càng mạnh hết mức nó có thể chịu được, như thể là mụ ta đang chuẩn bị cắt cổ nó. “Trò nghĩ xem,” mụ thì thầm, kéo cổ Harry thậm chí còn mạnh hơn, khiến cho nó có thể nhìn thấy trần nhà, “sau hai con Niffler, ta lại để cho một sinh vật còn bẩn thỉu hơn vào văn phòng của ta mà không biết? Ta đã ếm bùa Lén lút Dò tìm lên khắp cánh cửa sau khi con cuối cùng vào đây, thằng bé ngu ngốc. Lấy đũa phép của nó,” mụ quát ai đó mà nó không thể nhìn thấy, và nó cảm thấy một bàn tay mò mẫm trong túi ngực của cái áo khoác và lấy mất cái đũa phép. “và của con bé kia nữa”. Harry nghe thấy tiếng ẩu đả ở cạnh cửa và biết rằng Hermione đã bị tước mất đũa phép. “Ta muốn biết tại sao trò lại ở trong văn phòng của ta,” Umbridge nói, lắc cái bàn tay đang nắm tóc nó làm cho nó lảo đảo. “Con chỉ ... cố gắng lấy lại cây chổi Tia chớp!” Harry rên rỉ. “Dối trá.” Mụ lắc đầu nó một lần nữa. “Cái chổi của trò đã được canh gác nghiêm ngặt trong hầm ngầm, như trò đã biết rất rõ, Potter. Đầu của trò đã ở trong lò sưởi của ta. Trò đang liên lạc với ai?” “Không ai cả ...” Harry cố gắng kéo ra khỏi mụ. Nó cảm thấy vài vùng tóc dính chặt vào da đầu. “Nói dối!” Umbridge hét lên. Mụ ném nó rơi phịch xuống cái bàn. Bây giờ nó có thể thấy Hermione bị ấn chặt vào tường bởi Millicent Bulstrode. Malfoy đang dựa vào bậu cửa sổ, nở một điệu cười tự mãn khi ném cái đũa phép của Harry lên trời và rồi bắt lại. Ở bên ngoài có tiếng ồn ào và một nhóm Slytherins đông hơn đi vào, mỗi đứa túm chặt Ron, Ginny, Luna và — với sự bối rối của Harry — là Neville, đang bị bóp chặt bởi Crabbe và trông như thể đang rất nghẹt thở. Cả bốn đều bị bịt miệng. “Bắt được tất cả bọn chúng,” Warrington nói, đẩy Ron một cách thô bạo vào phòng. “Thằng này,” nó chỉ bằng ngón tay mập mạp vào Neville, “cố gắng ngăn cản tôi bắt con bé kia,” nó chỉ vào Ginny, đang cố gắng đá vào cẳng chân một con bé Slytherin to lớn đang tóm chặt cô bé. “nên tôi đã bắt cả nó theo.” “Tốt, tốt” Umbridge nhìn Ginny vùng vẫy. “Ờ, có vẻ như Hogwarts không lâu nữa sẽ thành hả?” Malfoy cười to một cách nịnh nọt. Umbridge cười với Ginny bằng một nụ cười rộng tới tận mang tai rất tự mãn. Mụ ngồi len cái ghế bành phủ vải hoa sặc sỡ, nháy mắt với những tù nhân của mụ như một con cóc ngồi trong chậu hoa. “Vậy là Potter,” mụ nói. “Mi bố trí vài người canh chừng xung quanh văn phòng của ta và mi đã gởi thằng hề này,” mụ hất cằm về phía Ron — Malfoy thậm chí cười to hơn — “đến báo với ta rằng con yêu tinh đang tiến hành tàn phá trong lớp Biến hình trong khi ta biết chính xác rằng nó đang bôi mực lên các mắt kính tại lớp học thiên văn — ông Filch vừa mới thông báo cho ta điều đó.” “Rất rõ ràng, rằng có việc gì đó rất quan trọng để mi nói với người nào đó. Đó là Albus Dumbledore? Hay là tên lai khổng lồ Hagrid? Ta nghi ngờ rằng đó có thể là Minerva McGonagall, ta biết rằng bà ta bị thương nặng đến nỗi khó mà nói chuyện được với ai.” Malfoy và vài đứa nữa trong Đội của Người thanh tra cười nhiều hơn khi nghe câu đó. Harry cảm thấy sự giận dữ và căm ghét trào lên tận cổ khiến cho nó run lẩy bẩy. “Tôi nói chuyện với ai không phải là việc của bà,” nó gầm gừ. Cái mặt của mụ Umbridge, vốn đã trông đã chán ngắt, dường như lại căng ra. “Rất tốt,” mụ nói với cái giọng nguy hiểm và ngọt ngào một cách giả dối nhất. “Rất tốt, Potter… Ta cho trò một cơ hội để kể lại. Nếu trò từ chối. Ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài ép buộc trò. Draco” “... tìm cho ta giáo sư Snape.” Malfoy cất cái đũa phép của Harry vào trong áo choàng của nó và rời khỏi phòng với nụ cười ngớ ngẩn, nhưng Harry hầu như không nhận thấy điều đó. Nó chợt nhận ra một điều; nó không thể tin được là nó lại ngu đến nỗi quên mất điều đó. Nó cứ nghĩ rằng tất cả thành viên của Hội, tất cả những ai có thể giúp nó cứu Sirius, đã đi khỏi — nhưng nó đã nhầm. Vẫn còn một thành viên của Hội Phượng hoàng tại Hogwarts — Snape.” Sự im lặng bao trùm trong văn phòng ngoại trừ tiếng sột soạt và tiếng thứ gì đó bị kéo lê đi gây ra bởi những nỗ lực của lũ học sinh nhà Slytherin để giữ Ron và những người khác trong vòng kiểm soát. Môi của Rôn chảy máu xuống cái thảm khi nó vật lộn chống lại Warrington; Ginny vẫn còn cố dẫm lên chân con bé năm thứ sáu đã khoá chặt cả hai tay cô bé; và Hermione trong nỗ lực, không có kết quả lắm, đẩy Millicent Bulstrode ra khỏi cô bé. Tuy nhiên, Luna, đứng một cách yếu ớt bên cạnh kẻ đã bắt cô bé, nhìn chằm chằm một cách lơ đãng ra ngoài cửa sổ như thể là phần nào buồn bực bởi vụ việc này. Harry quay lại nhìn vào Umbridge, cũng đang nhìn nó chăm chú. Nó giữ một bộ mặt hiền lành và không biểu lộ tình cảm một cách có chủ ý khi nghe tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài và Draco Malfoy đi vào phòng, theo sát nó là Snape. “Bà muốn gặp tôi, bà hiệu trưởng?” Snape nói, nhìn quanh tất cả những cặp học sinh đang vật lộn với một thái độ hoàn toàn thờ ơ. “À, giáo sư Snape,” Umbridge nói, với nụ cười mở rộng và đứng dậy lần nữa. “Đúng, tôi muốn có một chai Chân dược, nhanh hết mức có thể, làm ơn.” “Bà đã dùng chai Chân dược cuối cùng của tôi để thẩm vấn Potter,” Snape đang quan sát mụ một cách điềm tĩnh qua mái tóc đen nhờn nhờn của mình. “Chắc rằng bà chưa dùng hết nó chứ? Tôi đã nói với bà rằng ba giọt là đủ.” Umbridge bối rối. “Anh có thể làm thêm nữa chứ, phải không?” giọng mụ trở nên ngọt ngào như con gái giống như mỗi khi mụ giận dữ. “Đương nhiên,” môi Snape cong lên. “Nó cần một chu kì trăng tròn để hoàn thành, vì vậy tôi sẽ có nó cho bà trong vòng 1 tháng.” “Một tháng?” Umbridge kêu lên quang quác, miệng phồng lên như con cóc. “Một tháng! Nhưng tôi cần nó ngay tối nay, Snape! Tôi vừa bắt được Potter đang dùng lò sưởi của tôi để liên lạc với một người hoặc một nhóm người nào đó!” “Thật chứ?” Snape nói, lần đầu tiên biểu lộ một dấu hiệu rất mờ nhạt của sự thích thú, khi lão nhìn quanh Harry. “Ồ, điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Potter không bao giờ tỏ ra chú ý tới việc thực hiện các nội quy của trường.” Đôi mắt lạnh giá, tối tăm của lão đang nhìn xoi mói vào mắt của Harry, nó bắt gặp cái nhìn của lão một cách thản nhiên, tập trung sự chú ý của nó vào những gì nó thấy trong giấc mơ, hi vọng rằng Snape sẽ đọc điều đó từ trong tâm trí nó, để có thể hiểu… “Tôi muốn thẩm vấn nó!” Umbridge lặp lại một cách giận dữ, và Snape thôi không nhìn Harry nữa mà quay lại khuôn mặt run lẩy bẩn vì giận dữ của mụ. “Tôi muốn anh cung cấp cho tôi một thứ độc dược gì đó có thể bắt nó nói với tôi sự thật!” “Tôi đã nói với bà rồi,” Snape nhẹ nhàng nói, “rằng tôi không còn Chân dược dự trữ nữa. Trừ phi bà muốn đầu độc Potter — và tôi bảo đảm với bà rằng tôi sẽ có sự đồng cảm rất lớn với bà nếu bà làm điều đó — Tôi không thể giúp bà. Điều rắc rối duy nhất là hầu hết những chất độc tác động quá nhanh khiến cho các nạn nhân không có đủ thời gian để nói sự thật.” Snape nhìn lại Harry, cũng đang nhìn lão chằm chằm, cố gắng một cách điên cuồng nhằm chuyển thông tin mà không dùng lời. Voldemort đã bắt Sirius ở Sở Cơ mật, nó nghĩ đến điều đó một cách tuyệt vọng. Voldemort đã bắt Sirius .... “Anh bị thử thách!” mụ Umbridge gào lên, và Snape quay lại nhìn mụ, chân mày lão nhướn lên một chút. “Anh đang trở nên vô dụng một cách có chủ ý! Tôi trông đợi nhiều hơn thế, Lucius Malfoy luôn đánh giá rất cao về anh! Bây giờ hãy ra khỏi văn phòng của tôi.” Snape cúi chào mụ một cách mỉa mai, và quay lại để đi ra khỏi phòng. Harry biết rằng đó là cơ hội cuối cùng của nó để báo cho Hội biết cái gì đang diễn ra bên ngoài. “Hắn đã bắt được Chân nhồi bông!” nó hét. “Hắn đã bắt được Chân nhồi bông tại nơi mà nó được giấu&quot; Snape dừng lại khi bàn tay đang đặt lên núm vặn cửa văn phòng. “Chân nhồi bông?” mụ Umbridge gào lên, nhìn rất hăm hở từ Harry tới Snape. “Chân nhồi bông là cái gì? Cái đó đang giấu ở đâu? Điều đó có ý nghĩa là gì hả Snape?” Snape nhìn quanh Harry. Khuôn mặt lão trông rất bí hiểm. Harry không thể nói liệu lão có hiểu được hay không, nhưng nó không dám nói một cách rõ ràng hơn trước mặt mụ Umbridge. “Tôi không có ý kiến gì,” Snape lạnh lùng nói. “Potter, khi ta muốn điều gì đó vô lí được hét vào mặt ta thì ta sẽ cho trò một chai Đồ uống Lảm nhảm. Và Crabbe, nới lỏng tay ra một chút. Nếu Longbottom bị chết ngạt thì điều đó có nghĩa là sẽ có hàng đống công việc giấy tờ chán ngắt phải làm và ta sợ rằng ta sẽ phải đề cập đến điều đó vào trong bản đánh giá về trò khi nào trò đi xin việc.” Lão đóng cái cửa rất nhanh, bỏ lại Harry trong tình trạng rối loạn còn tồi tệ hơn trước. Snape là hi vọng cuối cùng của nó. Nó nhìn Umbridge, người dường như cũng đang có cảm giác đó, trông mụ rất giận dữ và thất vọng. “Rất tốt,” mụ nói, và rút ra đũa phép. “Rất tốt… Ta được bỏ lại trong tình trạng không còn sự lựa chọn nào khác… điều này lớn hơn vấn đề kỉ luật của trường… đây là vấn đề an ninh của Bộ… đúng… đúng…” Mụ dường như đang nói với chính mình điều gì đó. Mụ bước tới một cách lo lắng, từng bước một (She was shifting her weight nervously from foot to foot), nhìn chằm chằm vào Harry, đập đập cái đũa phép vào lòng bàn tay mụ và thở mạnh. Khi nó nhìn mụ, nó cảm thấy sự bất lực kinh khủng vì không có cây đũa phép. “Mi đang ép buộc ta, Potter… Ta không muốn làm điều đó,” Umbridge vẫn không ngừng đập đập cây đũa vào lòng bàn tay, “nhưng thỉnh thoảng trong vài trường hợp có thể thanh minh cho việc sử dụng… Ta chắc chắn Bộ sẽ hiểu rằng ta không còn sự lựa chọn nào khác…” Malfoy đang nhìn mụ với vẻ thèm khát trên khuôn mặt. “Lời nguyền Tra Tấn sẽ moi được từ cái lưỡi của mi,” Umbridge nói nhỏ. “Không!” Hermione gào lên. “Giáo sư Umbridge — điều đó là bất hợp pháp.” Nhưng Umbridge không để ý. Có một sự hăng hái và thích thú đáng kinh tởm trên mặt mụ mà Harry chưa bao giờ thấy trước đó. Mụ giơ đũa phép lên. “Bộ không muốn bà phá luật, giáo sư Umbridge!” Hermione thút thít khóc. “Những điều mà Cornelius không biết sẽ không làm tổn thương ông ta,” Umbridge đang thở hổn hển khi mụ chĩa đũa phép lần lượt vào những phần khác nhau trên trên cơ thể Harry, hình như đang cố quyết định xem chỗ nào sẽ gây đau đớn nhất. “Ông ta không bao giờ biết rằng ta đã sai bọn Giám ngục đuổi theo Potter vào mùa hè năm ngoái, nhưng ông ta đã vui mừng khi có được cơ hội để đuổi học nó, tất cả đều như nhau.” “Chính là bà?” Harry há hốc miệng vì kinh ngạc. “Bà đã cử bọn Giám ngục đuổi theo tôi?” “Ai đó phải hành động,” Umbridge thở hắt ra, khi cái đũa của mụ quyết định chỉ thẳng vào trán Harry. “Chúng đều ba hoa về việc bắt mi câm mồm bằng cách này hay cách khác — hay làm mất uy tín của mi — nhưng ta là người đã thực sự làm một cái gì đó cho điều đó… chỉ có điều là mi đã lách được phải không, phải không hả Potter? Nhưng hôm nay thì không đâu, bây giờ thì không...&quot;. Và hít một hơi thật sâu, mụ rống lên, “Cruc— “KHÔNG!” Hermione hét lên với một giọng bị đè nén đằng sau Millicent Bulstrode. “Không ... Harry ... chúng mình sẽ nói với bà ta!” “Không đời nào!” Harry hét, nhìn chằm chằm vào hình bóng lấp ló của Hermione mà nó có thể trông thấy. “Chúng ta phải làm làm thế, Harry, dù sao chăng nữa bà ta sẽ bắt cậu phải nói, thế... thế thì ích gì...?&quot; Và Hermione bắt đầu khóc một cách yếu ớt sau lưng áo choàng của Millicent Bulstrode. Millicent ngay lập tức thôi không cố ép cô bé vào tường. “Tốt, tốt, tốt!” Umbridge trông rất hoan hỉ. “Cô Hỏi-Suốt bé nhỏ này sẽ cho chúng ta vài câu trả lời.&quot; “Er — my — nee — không!” Ron gào lên trong khi vẫn đang bị bịt mồm. Ginny nhìn chằm chằm vào Hermione như thể nó chưa bao giờ nhìn thấy cô bé trước đây. Neville, vẫn còn bị nghẹt thở, cũng đang nhìn cô bé như vậy. Nhưng Harry đã nhận ra điều gì đó. Mặc dù Hermione đang thút thít một cách tuyệt vọng trong hai bàn tay, nhưng không hề có dấu vết của nước mắt. “Mình... mình xin lỗi tất cả, nhưng ... mình không thể chịu nổi... ”. “Rất đúng, rất đúng, cô gái!” Umbridge tóm lấy vai Hermione, đẩy cô bé vào cái ghế bọc vải hoa đáng ghét và ngả người về phía cô bé. “Bây giờ… ai là người Potter muốn liên lạc lúc nãy?” “Ờ,” Hermione hít sâu trong hai bàn tay, “ờ, bạn ấy đang cố gắng liên lạc với giáo sư Dumbledore.” Ron như chết cứng, đôi mắt mở rộng. Ginny thôi không dẫm lên ngón chân đứa học sinh Slytherin đang giữ cô bé, và thậm chí Luna trông cũng hơi ngạc nhiên. May mắn là, sự chú ý của Umbridge và lũ tay sai của mụ đang tập trung quá mức vào một mình Hermione để tìm ra dấu hiệu khả nghi. “Dumbledore?” Umbridge hăm hở. “Mi biết Dumbledore ở đâu, hả?” “Ồ… không!” Hermione nức nở. “Chúng tôi đã thử tìm ở quán Cái vạc lủng, ở Hẻm Xéo và quán Ba cây Chổi thần và thậm chí là quán Đầu Heo ... ” “Con bé ngu ngốc — Dumbledore sẽ không ngồi ở quán rượu trong khi cả Bộ đang tìm kiếm lão!” Umbridge gào lên, sự thất vọng hằn lên thành từng đường trên mặt mụ. “Nhưng... nhưng bọn tôi phải nói với giáo sư một việc rất quan trọng!” Hermione rên rỉ, hai bàn tay bấu chặt vào mặt, Harry biết, không phải vì đau, mà để giấu đi việc thiếu vắng những giọt nước mắt. “Hả?” Umbridge nói với thích thú đột ngột sống dậy. “Cái gì bọn mi muốn kể cho lão?” “Chúng tôi… chúng tôi muốn nói với giáo sư rằng tất cả đã s — sẵn sàng!” Hermione nghẹn ngào. “Cái gì đã sẵn sàng?” Umbridge hỏi gặng, và bây giờ mụ tóm lấy vai Hermione lần nữa và lắc nhẹ. “Cái gì đã sẵn sàng, cô gái?” “Cái… cái vũ khí,” Hermione nói. “Vũ khí? Vũ khí gì?” Umbridge nói, và mắt mụ gần như nổ tung vì thích thú. “Bọn mi đang phát triển một phương pháp chống cự? Một thứ vũ khí có thể dùng để chống lại Bộ? Theo lệnh của lão Dumbledore, tất nhiên?” “Đ-đ-đúng vậy,” Hermione thở hổn hển, “nhưng thầy phải đi trước khi nó được hoàn thành và b-b-bây giờ chúng tôi đã làm xong nó cho thầy, và chúng tôi kh-kh-không thể tìm thấy thầy đ-để nói điều đó!” “Đó là loại vũ khí gì vậy?” Umbridge nói một cách cay nghiệt, bàn tay ngắn và mập của mụ vẫn nắm chặt vai của Hermione. “Chúng tôi không th-th-thực sự hiểu nó,” Hermione nói, sụt sịt to lên. “Chúng tôi c..chỉ làm cái mà g-g-giáo sư Dumbledore bảo chúng tôi l-l-làm.” Umbridge đứng thẳng dậy, trông rất đắc chí. “Hãy dẫn ta tới chỗ để cái vũ khí,” mụ nói. “Tôi sẽ không chỉ khi có… lũ chúng nó,” Hermione kêu lên the thé, nhìn lũ học sinh Slytherins qua những ngón tay của cô bé. “Không phải mi là người được đặt điều kiện,” giọng Umbridge cay độc. “Tốt,” Hermione nói, bây giờ lại thổn thức trong hai bàn tay, “Tốt… cứ để bọn chúng nhìn thấy nó, tôi hi vọng lũ chúng nó sẽ áp dụng nó lên bà! Ờ, thực ra, tôi muốn bà mời rất nhiều, rất nhiều người đến và xem! Đ- điều đó sẽ thoả mãn bà phải không ... ồ, tôi sẽ rất thích nếu c-cả trường biết nó ở đâu, và làm thế nào để d-dùng nó, và sau đó nếu bà gây khó chịu cho họ, họ sẽ có khả năng l- loại bỏ bà!” Những lời đó có tác động rất lớn tới Umbridge, mụ quay lại nhìn ngay lập tức, một cách nghi ngờ tất cả Đội Thẩm tra của mụ, đôi mắt lồi của mụ dừng lại một lúc ở Malfoy, đang cố gắng che dấu sự hăng hái và ham muốn xuất hiện trên khuôn mặt. Umbridge nhìn vào Hermione và suy nghĩ một lúc, sau đó nói ra rất rõ ràng cái mà mụ nghĩ với giọng của một bà mẹ. “Được rồi, cưng, hãy để việc này chỉ có mình mi và ta… và chúng ta sẽ đem theo Potter nữa, hả? Đứng dậy, ngay.” “Thưa giáo sư,” Malfoy hăng hái nói, “Giáo sư Umbridge, con nghĩ rằng vài người trong Đội nên đi cùng với giáo sư để canh chừng... ” “Ta là một công chức đầy đủ chất lượng của Bộ, Malfoy, trò thật sự nghĩ rằng ta không thể xử lý hai đứa trẻ vị thành niên không có đũa phép một mình được à?” Umbridge hỏi lại lanh lảnh. “Trong bất cứ trường hợp nào, có vẻ như là cái vũ khí này là thứ gì đó mà học sinh không nên nhìn thấy. Các trò nên ở lại đây cho tới khi ta quay lại và hãy đảm bảo rằng không đứa nào trong số chúng nó — mụ ra hiệu về phía Ron, Ginny, Neville và Luna “ — trốn thoát.” “Vâng ạ,” Malfoy nói, vẻ mặt hờn dỗi và thất vọng. “Và hai đứa bọn mi hãy đi trước và chỉ cho ta đường,” Umbridge chỉ cây đũa phép vào Harry và Hermione. “Nào đi.” J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Duynd Chương 33 Chiến đấu và bay Harry không có ý tưởng gì về kế hoạch của Hermione, hoặc thậm chí không biết liệu cô bé có kế hoạch gì hay không. Nó đi sau cô bé một nửa bước chân khi tụi nó đi xuống hành lang ngoài văn phòng của Umbridge, biết rằng sẽ làm cho mụ (bây giờ ta có thể gọi là mụ được rồi nhỉ ?) nghi ngờ nếu nó tỏ ra không biết nơi chúng sắp tới. Nó thậm chí không dám nói chuyện với cô bé, mụ Umbridge vẫn đang đi rất gần chúng đến nỗi nó có thể nghe thấy hơi thở không đều của mụ. Hermione đi xuống cầu thang dẫn vào Tiền Sảnh. Có tiếng ầm ĩ của những giọng nói to và tiếng lách cách của dao nĩa vọng ra từ cánh cửa lớn ở Đại Sảnh đường — dường như thật khó tin đối với Harry khi mà cách đó chỉ 20 feet, người ta đang tận hưởng bữa tối, ăn mừng khi thi xong, không phải bận tâm đến bất cứ thứ gì trên thế giới này… Hermione đi thẳng qua cánh cửa gỗ sồi phía trước, xuống những bậc cầu thang bằng đá trong bầu không khí êm dịu của buổi tối. Mặt trời đã lặn sau những rặng cây trong rừng Cấm, và khi Hermione sải bước một cách có chủ đích qua bãi cỏ — với mụ Umbridge rảo bước theo sau — những cái bóng đằng sau họ uốn lượn trên bãi cỏ giống như những chiếc áo choàng. “Nó được giấu ở trong lều của Hagrid hả?” giọng của Umbridge hăm hở. “Tất nhiên là không rồi,” Hermione chế nhạo. “Bác Hagrid sẽ vô tình khởi động nó mất.” “Đúng rồi,” trông mụ Umbridge có vẻ bị kích thích hơn. “Đúng, hắn ta sẽ làm thế, đương nhiên rồi, tên khổng lồ lai phù thuỷ ngu ngốc.” Mụ cười. Harry cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn quay lại và tóm lấy cổ họng của mụ, nhưng nó đã ngăn lại được. Cái sẹo của nó nhói lên trong bầu khí êm đềm của buổi tối, nhưng cơn đau vẫn chưa bùng lên như khi Voldemort đang chuẩn bị giết ai đó. “Vậy… nó ở đâu?” Umbridge nói, một với một chút không chắc chắn trong giọng nói khi Hermione tiếp tục đi thẳng vào rừng. “Ở trong đó, đương nhiên rồi,” Hermione chỉ vào trong khu rừng tối đen. “Nó phải ở một nơi mà học sinh không thể tình cờ tìm ra, phải không?” “Đương nhiên,” mụ Umbridge trả lời mặc dù nghe giọng mụ bây giờ thoáng một chút e sợ. “Đúng vậy… rất tốt, vậy… hai đứa mi hãy đi trước đi.” “Nếu chúng tôi đi trước, liệu chúng tôi có thể cầm đũa phép của bà không?” Harry hỏi mụ. “Không, ta không nghĩ thế, Potter,” mụ Umbridge ngọt ngào, đẩy vào lưng nó. “ta e rằng Bộ coi trọng mạng sống của ta hơn của bọn mi” Khi họ đã tới chỗ cái bóng của hàng cây đầu tiên, Harry cố gắng bắt lấy ánh mắt của Hermione (cố gắng để Hermione nhìn vào mắt nó, để hiểu nó đang nghĩ gì-ND); đi vào rừng mà không có đũa phép đối với nó có vẻ như còn liều lĩnh một cách dại dột hơn bất cứ điều gì chúng đã làm cho đến tối nay. Tuy nhiên, cô bé chỉ đơn thuần ném cho Umbridge một cái nhìn khinh bỉ và đi thẳng vào trong rừng, cô bé sải bước khiến cho mụ Umbridge, với đôi chân ngắn hơn, khó có thể theo kịp. “Nó ở rất sâu trong rừng hả” mụ hỏi khi áo choàng của mụ bị cào rách bởi một bụi gai. “Đúng vậy,” Hermione nói, “nó được giấu rất kín.” Sự nghi ngại của Harry dần dần tăng lên. Hermione không đi theo con đường mà chúng đã đi khi đến gặp Grawp, mà là con đường nó đã đi ba năm trước, tới tổ của con quái vật Aragog (con Acromantula – nhện khổng lồ mà Hagrid nuôi trước đây - tập 2: Harry Potter and the Chamber of Secret-ND). Hermione đã không đi cùng nó lúc đó, nó ngờ rằng cô bé không biết tí gì về sự nguy hiểm trước mặt. “Ờ ... cậu có chắc là đi đúng đường không?” nó hỏi cô bé một cách đầy ngụ ý. “Ồ, đúng mà,” cô bé nói với giọng nghiêm khắc và làm gãy một bụi cây khi đi qua nó với những tiếng động mà Harry nghĩ rằng hoàn toàn không cần thiết. Đằng sau chúng, mụ Umbridge bị vấp vào một cái cây non đã chết. Cả hai đứa đều không thèm dừng lại giúp mụ, Hermione vẫn sải bước và nói to qua vai chứ không ngoảnh mặt lại, “Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi!” “Hermione, nói nhỏ nhỏ chứ,” Harry thì thầm, vội vàng bắt kịp cô bé. “Bất cứ cái gì cũng có thể nghe được ở đây ...” “Mình muốn chúng ta bị phát hiện,” cô bé nói nhỏ khi mụ Umbridge bước đi một cách ồn ào sau lưng chúng. “Rồi cậu sẽ thấy…” Họ đi trong một lúc lâu nữa, cho tới khi ở rất sâu trong rừng với những vòm cây rậm rạp che kín ánh sáng. Harry thấy cái cảm giác mà nó đã có trước khi vào rừng, cảm giác bị theo dõi bởi những đôi mắt không bị phát hiện. “Còn bao xa nữa?” mụ Umbridge gặng hỏi giận dữ sau lưng nó. “Không xa nữa đâu!” Hermione nói to, lúc họ đi vào một khoảng rừng trống tối lờ mờ và ẩm ướt. “Chỉ còn một chút nữa...”. Một mũi tên bay trong không khí và cắm vào thân cây với một tiếng phập đầy đe doạ, chỉ ngay sát trên đầu cô bé. Xung quanh đột nhiên đầy những tiếng vó ngựa, Harry có thể cảm thấy nền đất trong rừng rung lên, mụ Umbridge hét lên một tiếng nhỏ và đẩy nó về phía trước mụ như một tấm lá chắn...”. Nó vặn người thoát khỏi mụ và quay lại. Khoảng năm mươi con nhân mã xuất hiện khắp tứ phía, với những chiếc cung đang giương lên và đã lắp tên, hướng vào Harry, Hermione và Umbridge. Họ chầm chậm quay lại giữa khoảng rừng trống, Umbridge thốt ra một tiếng rên kì cục vì khiếp sợ. Harry nhìn nghiêng sang Hermione, cô bé đang nở một nụ cười chiến thắng. “Ngươi là ai?” một giọng nói cất lên. Harry nhìn sang trái. Con Nhân mã màu hạt dẻ tên gọi là Magorian đang đi ra khỏi vòng vây tiến về phía chúng: cái cung của nó, giống như của những con nhân mã khác, đang giương lên. Ở bên phải Harry, mụ Umbridge vẫn đang rên rỉ, cây đũa phép của mụ đang rung lên dữ dội khi mụ chỉ nó vào con nhân mã đang tiến đến. “Ta hỏi ngươi, ngươi là ai, hỡi con người kia,” Magorian cộc cằn nói. “Ta là Dolores Umbridge!” mụ Umbridge trả lời, giọng the thé sợ hãi. “Thứ trưởng của Bộ pháp thuật và là Hiệu trưởng kiêm Thanh tra tối cao của trường Hogwarts!” “Ngươi là người của Bộ Pháp thuật?” Magorian hỏi, khi các con nhân mã trong vòng tròn xung quanh đang di chuyển không ngừng. “Đúng rồi!” Umbridge giọng còn cao hơn nữa, “vì vậy hãy cẩn thận! Theo điều luật của Sở Quản lý Sinh vật Huyền bí, những sự tấn công của các loài vật lai người như các ngươi vào con người —”. “Ngươi gọi chúng ta là gì?” một con nhân mã màu đen trông hoang dại thét lớn, Harry nhận ra đó là Bane. Một âm thanh trộn lẫn giữa tiếng thì thầm giận dữ và tiếng dây cung kéo căng hơn xung quanh họ. (Harry, Hermione và Umbridge) “Đừng gọi chúng như vậy!” Hermione giận dữ nói, những mụ Umbridge không có vẻ là đã nghe thấy cô bé nói. Vẫn còn run run chỉ cây đũa phép vào Magorian, mụ tiếp tục, “Điều luật 15B nói rõ ràng rằng “bất cứ sự tấn công của những sinh vật huyền bí có đều bị xem xét về mặt pháp lý ...”. “ Trí thông minh gần giống như con người?” Magorian nhắc lại, khi Bane và vài con nhân mã nữa gào lên giận dữ và gõ móng xuống đất. “Chúng ta coi đó như một điều sỉ nhục khủng khiếp, con người ạ! Trí tuệ của chúng ta, may mắn là, đã bỏ xa loài người các người.” “Các người đang là gì trong rừng của bọn ta?” một con nhân mã màu xám với bộ mặt nghiêm khắc gầm lên. Harry và Hermione đã nhìn thấy nó trong chuyến vào rừng lần trước. “Tại sao các ngươi lại ở đây?” “Rừng của các ngươi?” mụ Umbridge run lên không chỉ vì sợ hãi mà còn, dường như là, vì căm phẫn. “Ta phải nhắc các ngươi nhớ rằng, các ngươi được sống ở đây chỉ bởi vì Bộ Pháp thuật cho phép các ngươi có một chút ít đất đai...” Một mũi tên bay rất gần đầu mụ, sượt qua mái tóc xám xịt. Mụ hét lên một tiếng chói tai và vung cây đũa phép lên đầu, trong khi vài con nhân mã đang gầm lên tán thành và những con khác cười khàn khàn. Âm thanh của sự hoang dại, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khoảng rừng thưa và cảnh tượng lũ nhân mã giậm chân quả thực cực kì khủng khiếp, khiến cho họ thấy mất hết can đảm. “Bây giờ ai là chủ khu rừng hả?” Bane gầm lên. “Lũ lai người bẩn thỉu!” mụ Umbridge thét lên, tay vẫn nắm chặt đũa phép đang giơ quá đầu. “Lũ thú vật không bị kiểm soát!” “Bình tĩnh đi!” Hermione nói to, nhưng đã quá muộn: Umbridge chỉ đũa phép vào Magorian và thét, “Incarcerous!” Dây thừng hiện ra từ trong không trung như những con rắn to, quấn chúng rất chặt quanh thân mình con nhân mã và trói tay nó lại: nó gầm lên những tiếng giận dữ và chồm lên bằng hai chân sau, cố gắng tự giải thoát, trong khi những con nhân mã khác đang tấn công. Harry nắm lấy Hermione và đẩy cô bé xuống đất, úp mặt xuống nền đất của khu rừng, nó thấy sợ hãi trong chốc lát khi tiếng vó ngựa ầm ầm xung quanh, nhưng những con nhân mã nhảy qua chúng, gầm rống với sự giận dữ. “Khôôôôông!” nó nghe tiếng mụ Umbridge gào. “Khôôôôông… Ta là thứ trưởng cao cấp… các ngươi không thể — buông ta ra, đồ súc vật… khôôôôông! Harry nhìn thấy một tia sáng đỏ loé lên và biết rằng mụ đang cố gắng ếm bùa Choáng lên bọn chúng; sau đó mụ gào lên rất to. Harry ngẩng đầu lên một chút và nhìn thấy Umbridge đã bị tóm đằng sau bởi Bane và bị giơ cao lên khỏi mặt đất, đang quằn quại và gào lên vì sợ hãi. Cây đũa phép rơi khỏi tay mụ xuống đất, và tim Harry đập mạnh một cái. Nếu nó có thể với được cây đũa... Nhưng khi nó đang với tay về phía cây đũa, một cái móng của con nhân mã đã giẫm lên cây đũa và làm nó gãy đôi. “Bây giờ!” Harry nghe thấy một giọng nói rống lên và một bàn tay to lớn hạ xuống, kéo nó đứng thẳng lên, Hermione cũng vậy. Qua những cái lưng và đầu rất nhiều màu của lũ nhân mã, Harry nhìn thấy Umbridge đang bị Bane mang đi xuyên qua những hàng cây. Không ngừng la hét, giọng mụ trở nên yếu ớt dần cho đến khi chúng không còn nghe thấy qua tiếng vó ngựa dồn dập xung quanh chúng. “Còn mấy đứa này?” một con nhân mã đang tóm Hermione hỏi. “Chúng còn trẻ,” một giọng nói buồn tẻ và sầu thảm vang lên đằng sau Harry. “Chúng ta không tấn công những đứa trẻ.” “Chúng mang mụ kia tới đây, Ronan,” con nhân mã đang nắm chặt lấy Harry trả lời. “Và chúng không còn quá trẻ… thằng bé này đã gần như một người đàn ông.” Hắn lắc Harry bằng cái cổ áo choàng của nó. “Làm ơn,” Hermione thở hổn hển, “làm ơn, đừng tấn công chúng tôi. Chúng tôi không nghĩ giống như mụ ấy, chúng tôi không phải là công chức của Bộ Pháp thuật! Chúng tôi chỉ đến đây bởi vì chúng tôi hi vọng các ông sẽ tống cổ mụ ta hộ chúng tôi.” Harry nhận biết được ngay lúc đó, từ cái nhìn trên khuôn mặt của con nhân mã màu xám đang tóm giữ Hermione, rằng cô bé đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi nói điều đó. Con nhân mã màu xám quay đầu lại, hai chân sau của nó giậm một cách giận dữ, và gầm lên, “Anh thấy chưa, Ronan? Chúng đã bắt đầu có sự ngạo mạn trong bản tính của chúng! Vậy là chúng ta đã làm những công việc bẩn thỉu cho ngươi, phải không, con bé kia? Chúng ta đã hành động như những người hầu của ngươi, tống cổ kẻ thù của ngươi giống như những con chó săn chỉ biết vâng lời?” “Không!” Hermione nói trong sự sợ hãi. “Làm ơn... Tôi không có ý như vậy! Tôi chỉ hi vọng rằng các ông có thể...có thể giúp chúng tôi ...” Nhưng dường như cô bé chỉ làm tình hình càng tồi tệ hơn. “Chúng ta không giúp đỡ con người!” con nhân mã đang giữ Harry gầm gừ, nắm Harry chặt hơn và lồng lên một chút vào lúc đó, vì vậy trong giây lát Harry cảm thấy bị ngã xuống mặt đất. “Chúng ta là một chủng tộc khác và tự hào vì điều đó. Chúng ta không cho phép các ngươi đi khỏi đây, khoe khoang rằng bọn ta đã làm theo mệnh lệnh của các ngươi!” “Chúng tôi không nói bất cứ điều gì như vậy!” Harry hét. “Chúng tôi biết các ông không làm những điều đó chỉ bởi vì chúng tôi muốn thế ... ” Nhưng dường như không ai nghe nó nói. Một con nhân mã có râu hướng về phía đám nhân mã hét, “Chúng đến đây mà không được mời, chúng phải chịu hậu quả!” Một tiếng gầm tán thành với những lời đó và một con nhân mã màu nâu xám nói to, “Chúng có thể gia nhập với người đàn bà kia!” “Các ông nói rằng các ông không tấn công người vô tội!” Hermione hét, những giọt nước mắt thật sự đang chảy trên khuôn mặt cô bé. “Chúng tôi không làm gì động đến các ông, chúng tôi không dùng đũa phép hoặc đe doạ, chúng tôi chỉ muốn quay trở lại trường, làm ơn để chúng tôi trở lại ...” “Bọn ta không giống như kẻ phản bội Firenze, con bé kia!” con nhân mã màu xám quát, với nhiều những tiếng hí tán thành hơn từ bầy nhân mã. “Có lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta giống như những con ngựa đẹp biết nói? Chúng ta là những cư dân cổ xưa, những người không muốn chung sống với sự xâm lấn và xúc phạm của phù thuỷ! Chúng ta không tuân theo luật lệ của các người, không thừa nhận sự mạnh hơn của các người, chúng ta là ...”. Nhưng chúng không nghe được lũ nhân mã nói gì nữa, vào lúc đó có một tiếng gãy từ phía rìa khoảng rừng thưa lớn đến nỗi tất cả bọn chúng, Harry, Hermione và năm mươi hoặc khoảng chừng đó nhân mã đang đứng đầy trong khoảng rừng, phải nhìn quanh. Con nhân mã thả Harry rơi xuống đất lần nữa khi tay nó với lấy cái cung tên và bao đựng tên. Hermione cũng bị thả xuống như vậy, và Harry chạy nhanh về phía cô bé khi hai thân cây lớn bị bẻ gãy một cách nhanh chóng và thân hình khổng lồ của Grawp xuất hiện trong khoảng trống. Những con nhân mã đứng gần Grawp nhất lùi ra đằng sau; khoảng rừng thưa bây giờ là một rừng cung tên đang chuẩn bị bắn, tất cả đều hướng lên cái mặt xam xám to lớn đang hiện ra mờ mờ phía trên lũ nhân mã bên dưới những tán cây dày. Cái miệng không cân xứng của Grawp đang ngáp một cách ngớ ngẩn, có thể nhìn thấy những cái răng vàng xỉn và to như viên gạch thấp thoáng trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt xám ngu ngốc nheo nheo khi nó liếc mắt nhìn xuống những sinh vật ở dưới chân. Những sợi dây thừng đứt bị kéo lê dưới mắt cá chân nó. Grawp há miệng to hơn nữa. “Hagger.” Harry không biết “hagger” có nghĩa là gì, hoặc cái ngôn ngữ đó là gì, và nó cũng không quan tâm lắm; nó đang quan sát cái chân của Grawp, giờ đây đã dài gần bằng cơ thể Harry. Hermione nắm tay nó rất chặt; lũ nhân mã cũng im lặng, nhìn chằm chằm vào người khổng lồ, với cái đầu to lớn, tròn trịa đang lắc lư khi nó tiếp tục nhìn chăm chú cả bọn như thể đang tìm kiếm cái gì đó mà nó đã làm rơi mất. “Hagger!” nó gầm lên lần nữa, vẻ khẳng định hơn. “Hãy cút khỏi đây, đồ khổng lồ!” Magorian hét. “Mi không được chào đón ở chỗ chúng ta!” Những lời đó dường như không gây bất kì tác dụng gì đối với Grawp. Nó dừng lại một lúc (Những cánh tay của bọn nhân mã vẫn kéo căng những chiếc cung của chúng), sau đó nó gầm lên, “HAGGER!”. Vài con nhân mã giờ trông rất lo lắng. Tuy nhiên Hermione lại há hốc miệng. “Harry!” cô bé thì thầm. “Mình nghĩ là nó đang cố gắng nói “Hagrid”!” Và đúng lúc đó Grawp nhìn thấy hai đứa, hai con người duy nhất giữa một lũ nhân mã. Nó cúi cái đầu xuống vài feet hoặc chừng đó, nhìn chăm chú vào chúng. Harry có thể cảm thấy Hermione đang run lên khi Grawp há to miệng lần nữa và nói, với một giọng trầm và ầm ầm, “Hermy.” “Thật tốt,” Hermione nói, nắm tay Harry chặt đến nỗi tay nó tê tê và trông như thể cô bé sắp ngất đến nơi, “nó — nó vẫn còn nhớ!” “HERMY!” Grawp rống lên. “HAGGER ĐÂU RỒI?” “Tôi không biết!” Hermione kêu ré lên, sợ hãi. “Tôi xin lỗi, Grawp, tôi không biết thật mà!” “GRAWP MUỐN HAGGER!” Một bàn tay to lớn của người khổng lồ hạ xuống. Hermione hét lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước và vấp ngã. Không có lấy một cây đũa phép, Harry cố hết sức đấm, đá, cắn hay bất cứ cái gì khác khi cái bàn tay hạ xuống phía nó và đánh ngã con nhân mã màu trắng.” (Harry braced himself to punch, kick, bite or whatever else it took as the hand swooped towards him and knocked a snow-white centaur off his legs) Đó chính là cái mà lũ nhân mã đang chờ đợi — khi những ngón tay của Grawp duỗi ra chỉ cách Harry có một bước chân thì năm mươi mũi tên bay vút trong không khí về phía người khổng lồ, cắm phập vào cái mặt to lớn của nó, làm cho nó tru lên vì đau đớn và giận dữ và đứng thẳng dậy, ôm mặt nó bằng hai bàn tay to lớn, bẻ gãy những cái đuôi mũi tên nhưng lại làm cho đầu mũi tên cắm sâu hơn. Nó gào thét và giậm bàn chân khổng lồ, lũ nhân mã, chạy rải rác về các hướng khác nhau; những giọt máu to bằng hòn đá cuội của Grawp rơi trúng Harry khi nó đang kéo Hermione đứng dậy và cả hai chạy nhanh hết mức chúng có thể tới nấp sau những cái cây. Khi chúng quay lại nhìn, Grawp đang quờ quạng tìm bắt những con nhân mã, máu vẫn chảy ròng ròng trên mặt; lũ nhân mã bỏ chạy toán loạn, nhanh chóng biến mất sau hàng cây phía bên kia khoảng rừng thưa. Harry và Hermione nhìn Grawp rống lên giận dữ lần nữa và lao theo lũ nhân mã, làm gãy rất nhiều cây cối khi nó đi qua. “Ôi không,” Hermione run lẩy bẩy đến nỗi đầu gối cô bé khuỵu xuống. “ôi, thật kinh khủng. Nó sẽ giết tất cả bọn chúng mất.” “Thành thực mà nói mình chẳng thấy điều đó quan trọng lắm,” Harry chua chát nói. Tiếng lũ nhân mã bỏ chạy và tiếng Grawp mò mẫm đuổi theo nhỏ dần, nhỏ dần. Khi Harry đang lắng nghe chúng, cái sẹo của nó lại nhói một lần nữa và một đợt sóng giận dữ lại trào dâng trong nó. Chúng nó đã bỏ phí quá nhiều thời gian – chúng nó giờ đây còn cách xa việc giải cứu Sirius hơn là khi nó nhìn thấy cảnh tượng đó. (“cảnh tượng đó” - cảnh Sirius bị bắt, ám chỉ rằng vị trí hiện tại của Harry – không đũa phép, ở trong rừng trong khi lúc trước đó nó chỉ việc đi cứu Sirius mà thôi,). Bây giờ không chỉ Harry bị mất đũa phép mà chúng còn bị kẹt giữa rừng Cấm mà không hề có một phương tiện di chuyển nào. “Một kế hoạch thông minh,” nó hét vào mặt Hermione, bộc lộ sự giận dữ của nó. “Thật sự thông minh. Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?” “Chúng ta cần trở lại lâu đài,” Hermione yếu ớt. “Khi chúng ta trở lại được đó, thì có thể chú Sirius đã chết rồi!” Harry đá cái cây gần đó trong giận dữ. Có tiếng rít the thé phía trên đầu, nó ngẩng lên và nhìn thấy một con Bowtruckle đang giận dữ uốn hai ngón tay dài như cành cây con về phía nó. “Nhưng chúng ta không thể làm gì mà không có đũa phép,” Hermione tuyệt vọng, tự kéo mình đứng dậy lần nữa. “Dù sao chăng nữa, Harry, chính xác là bạn định đi tới London như thế nào?” “Ừ, chúng tớ cũng đang tự hỏi điều đó.” một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau cô bé. Harry và Hermione quay lại theo bản năng và nhìn qua những cái cây. Ron hiện ra từ trong bóng tối, theo rất sát là Ginny, Neville và Luna. Tất cả bọn chúng trông đều thảm hại hơn một chút — có vài vết xước dài trên má Ginny; một cái bướu thâm tím sưng lên bên mắt phải của Neville; môi Ron đang chảy máu nhiều hơn trước đó — nhưng tất cả trông đều hài lòng với chính mình. “Vậy,” Ron đẩy một cành cây thấp sang bên, tay đang cầm chiếc đũa phép của Harry, “cậu đã có cách gì chưa?” “Làm thế nào các cậu thoát được?” Harry ngạc nhiên hỏi, lấy lại chiếc đũa từ Ron. &quot;Hai phát bùa Choáng, một bùa tước vũ khí, và Neville thực hiện một lời nguyền Ngăn trở tuyệt đẹp,” Ron vui vẻ nói, giờ đang trả lại cây đũa phép cho Hermione. “Nhưng Ginny là giỏi nhất, nó cho Malfoy nếm một bùa Bat Bogey (L) — thật là xuất sắc, cái mặt thằng Malfoy bị bao phủ bởi một thứ gì đó cực lớn cứ bay phần phật. Dù sao chăng nữa, chúng tớ đã nhìn thấy qua cửa sổ là các cậu đi vào rừng Cấm và chúng tớ đuổi theo. “Các cậu đã làm gì với mụ Umbridge?” “Mụ ta đã bị đem đi rồi,” Harry nói. “Bị đàn nhân mã đem đi.” “Và chúng tha cho bọn anh?” trônng Ginny rất ngạc nhiên. “Không, chúng bị Grawp truy đuổi,”. “Grawp là ai thế?” Luna thích thú. “Em của bác Hagrid,” Ron trả lời mau lẹ. “Dù gì thì cũng không cần lo lắng tới điều đó bây giờ. Harry, cậu đã tìm thấy cái gì trong lò sưởi? Có phải là đã bắt chú Sirius hay là ...?” “Đúng,” cái sẹo của nó lại nhói lên một lần nữa, “và mình chắc là chú Sirius vẫn còn sống, nhưng mình không biết là làm thế nào chúng ta đến đó được để giúp chú ấy.” Cả bọn im lặng, trông sợ hãi hơn; vấn đề chúng phải đối mặt dường như không vượt qua được. “Ồ, chúng ta sẽ phải bay, đúng không?” Luna nói, với một giọng gần với vấn đề thực tế nhất mà lần đầu tiên Harry thấy cô bé dùng. “Được rồi,” Harry cáu kỉnh vặn lại. “Đầu tiên là, “chúng ta” không làm gì cả nếu chúng ta bao gồm cả bọn em như thế này, và thứ hai là, chỉ có cây chổi của Ron là không bị canh giữ bởi con quỉ khổng lồ, do đó...” “Em có một cái chổi!” Ginny nói. “Đúng, nhưng em sẽ không đi đến đó,” Ron giận dữ. “Xin lỗi nhưng em cũng quan tâm đến điều gì xảy ra với chú Sirius giống như anh!” Ginny nói, quai hàm cô bé đột nhiên trông giống Fred và George. “Em còn quá —” Harry bắt đầu, nhưng Ginny phản ứng dữ dội, “Em còn hơn ba tuổi so với anh khi anh đối đầu với để bảo vệ Hòn đá Phù thủy, và nhờ có em mà Malfoy đang bị kẹt lại trong văn phòng mụ Umbridge bị con ma ba bị khổng lồ tấn công ...” “Đúng vậy, nhưng ...” “Chúng ta đều ở trong DA mà,” Neville nói nhỏ. “Nó được lập ra để chống lại đúng không? Và đây chẳng phải là cơ hội đầu tiên để chúng ta làm một cái gì đó thật sự sao ... hay tất cả điều đó chỉ là một trò chơi hoặc thứ gì đó tương tự?” “Không ... đương nhiên nó không phải như vậy” Harry sốt ruột. “Vậy thì chúng ta nên cùng đi,” Neville nói một cách đơn giản. “Bọn tớ muốn giúp.” “Đúng thế.” Luna cười hạnh phúc. Ánh mắt của Harry bắt gặp Ron. Nó biết rằng Ron đang nghĩ những điều giống như nó, nếu nó phải chọn vài thành viên trong DA, ngoài nó, Ron và Hermione, để cùng đi cứu chú Sirius, nó sẽ không chọn Ginny, Neville hay Luna. “Ồ, dù gì thì đó không phải là vấn đề,” Harry rít qua kẽ răng, “bởi vì chúng ta còn chưa biết làm thế nào để đến đó ...” “Em tưởng là chúng ta đã quyết định rồi,” Luna trông bực mình. “Chúng ta sẽ bay!” “Coi,” Ron hầu như không thèm kiềm chế cơn giận, “em có thể bay mà không cần đến chổi nhưng còn những người còn lại thì không thể mọc cánh mỗi lúc ta...“ Có cách khác để bay mà không cần chổi,” Luna nhẹ nhàng nói. “Anh đoán là chúng ta sẽ cưỡi trên lưng con Kacky Snorgle hoặc cái gì đó tương tự phải không?” Ron hỏi gặng. “Con Crumple-Horned Snorkack (Snorkack sừng gãy ?) không biết bay,” Luna nói với giọng nghiêm trang, “nhưng bọn kia có thể, và Hagrid đã nói là chúng rất giỏi tìm những nơi mà người cưỡi chúng đang tìm kiếm.” Harry nhìn quanh. Đứng giữa hai gốc cây, đôi mắt trắng của chúng nhấp nháy một cách kì lạ, có hai con Thestrals, đang quan sát chúng nó thì thầm với nhau như thể là chúng có thể hiểu từng từ một. “Đúng rồi!” nó thì thầm, đi về phía hai con thú. Chúng hất cái đầu giống loài bò sát, rũ cái bờm đen dài xuống, và Harry hăng hái vuốt ve và vỗ nhẹ lên cái cổ sáng bóng của con đứng gần; “làm sao nó có thể từng nghĩ rằng bọn chúng xấu xí?” “Có phải đó là những con ngựa điên không?” giọng Ron không thoải mái lắm, nhìn chằm chằm vào bên trái của con Thestral mà Harry đang vuốt ve. “Những con thú mà mình không thể nhìn thấy trừ khi mình đã trông thấy ai đó chết phải không?” “Đúng thế,” Harry nói. “Có bao nhiêu con?” “Chỉ có hai con mà thôi.” “Ồ, chúng ta cần ba con,” Hermione trông vẫn còn run rẩy, nhưng cũng rất quả quyết. “Bốn chứ, chị Hermione,” Ginny cau có. “Em nghĩ là cần sáu con cho tất cả chúng ta, thực sự là như vậy,” Luna điềm tĩnh đếm. “Đừng ngốc như thế, tất cả không thể cùng đi!” Harry giận dữ. “Hãy xem, ba người...” nó chỉ vào Neville, Ginny và Luna, “Ba người không dính dáng tới chuyện này, cả ba không ... ” Cả ba bùng lên phản đối dữ dội hơn. Cái sẹo của nó lại nhói lên một cái nữa, đau đớn hơn. Mỗi giây chúng dừng lại đều quí giá, nó không có thì giờ để tranh luận. “Được rồi, tốt thôi, đó là sự lựa chọn của các bạn,” nó cộc lốc, “nhưng nếu chúng ta không tìm thấy thêm con Thestrals nào nữa thì các bạn không thể ... ” “Ồ, bọn chúng sẽ đến thêm,” Ginny tự tin nói, mặc dù cũng giống Ron, cô bé đang nheo mắt nhìn theo một hướng hoàn toàn sai, với điệu bộ như thể cô bé đang nhìn thấy lũ ngựa. “Cái gì làm em nghĩ vậy?” “Bởi vì, trong trường hợp anh không nhận ra, anh và chị Hermione đều dính đầy máu,” cô bé điềm tĩnh, “và chúng ta biết rằng bác Hagrid gọi mấy con Thestrals bằng thịt tươi. Điều đó cho thấy tại sao có hai con xuất hiện ở đây.” Lúc đó Harry cảm thấy có ai đó kéo nhẹ áo choàng và nhìn thấy con Thestral gần nhất đang liếm ống tay áo nó, vẫn dính đầy máu của Grawp. “Được rồi, vậy thì,” nó nói, một ý tưởng sáng suốt xuất hiện, “Ron và mình sẽ cưỡi hai con và đi trước, và Hermione có thể ở lại đây với ba người và bạn ấy sẽ gọi thêm Thestrals đến ...” “Mình sẽ không ở lại phía sau!” Hermione giận dữ. “Không cần đâu,” Luna mỉm cười. “Nhìn kìa, chúng nó đã đến thêm rồi… hai anh chỉ quả thật đầy mùi…” Harry quay lại: không ít hơn sáu hay bảy con Thestral đang đi tới qua những cái cây, đôi cánh da thu gọn trong thân mình, đôi mắt chúng nhấp nháy trong bóng tối. Nó không còn có cớ gì nữa. “Được rồi,” nó cáu kỉnh nói, “mỗi người hãy chọn một con và đi thôi nào.” J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Slytherin Chương 34 Sở cơ mật Harry quấn chặt tay vô bờm của một con Thestral gần nhất, đặt chân lên gốc cây bên cạnh và trườn một cách vụng về trên cái lưng êm mượt của con ngựa. Con Thestral không phản đối, nhưng vặn đầu vòng quanh, những cái răng nanh trần trụi, và tiếp tục liếm cái áo choàng của Harry trong sự hứng thú. Harry tìm ra cách đặt đầu gối vào mấu nối của đôi cánh cho chắc chắn hơn, rồi nhìn những người khác ở xung quanh. Neville đã cố gắng để nhấc thân mình lên lưng con Thestral tiếp theo và bây giờ đang thử cố gắng đu cái chân ngắn ngủn qua tấm lưng của con vật ấy. Luna đã sẵn sàng ở vị trí, cô bé đang ngồi trên một bên của yên ngựa, chỉnh lại vạt áo choàng cứ như thể là từng làm việc này hàng ngày vậy. Ron, Hermione và Ginny, tuy thế, vẫn đang đứng bất động tại chỗ, miệng há ngoác và mắt nhìn chằm chằm. “Gì vậy?” Harry hỏi. “Bọn mình làm thế nào để lên được?” Ron nói yếu ớt. “Khi nào thì bọn mình mới nhìn thấy những vật này?” “Ồ, dễ ấy mà,” Luna nói, sốt sắng trượt khỏi con Thestral và tiến đến bên nó, Hermione và Ginny. “Lại đây...” Cô bé kéo ba đứa lại gần những con Thestral còn lại đang đứng vòng quanh và từng con đều muốn giúp họ lên trên lưng chúng. Cả ba trông vô cùng lo lắng khi cô bé quấn tay tụi nó vào những cái bờm ngựa và dặn tụi nó nắm thật chắc trước khi quay trở lại với con ngựa mình. “Thật muốn phát điên,” Ron lẩm bẩm khi rón rén di bàn tay kia của cậu lên xuống cái cổ của con ngựa. “Điên lên được... nếu mà mình có thể nhìn thấy nó...“ “Cậu sẽ ước giá như chúng vô hình, “ Harry ảm đạm nói. “Vậy, chúng ta đều sẵn sàng cả rồi chứ?” Tất cả gật đầu và nó nhìn thấy 5 đôi chân ghì chặt phía dưới lớp áo choàng. “Được rồi...&quot; Nó nhìn xuống phía sau cái đầu đen nhoáng bóng của con Thestral và nuốt nước bọt. “Bộ Pháp Thuật, lối vào của những vị khách, London, sau đó, “ nó do dự. “Ơ...nếu các bạn biết...nơi nào để đi...” Con Thestral của Harry đứng im trong một thoáng; sau đó, với một cú lướt nhanh suýt nữa làm nó ngã văng ra khỏi yên, con ngựa duỗi thẳng hai cái cánh ở cả hai bên thân, chậm chạp thu mình lấy đà, rồi bay vụt lên phía trước một cách nhanh lẹ và dốc thẳng đến nỗi Harry phải siết thật chặt tay và đầu gối để tránh bị trượt về phía sau và rơi khỏi cái mông xương xẩu của con ngựa. Nó nhắm mắt và ép mặt xuống cái bờm mượt như lụa của con vật, cả hai vọt qua những ngọn cây cao nhất và bay lên bầu trời hoàng hôn đỏ như máu. Harry không nghĩ rằng nó đã từng di chuyển nhanh như thế bao giờ; con Thestral phi nhanh như chớp qua lâu đài, đôi cánh rộng của nó gần như không đập; không khí mát lạnh vỗ vào mặt Harry; mắt nheo lại vì luồng gió mạnh, nó nhìn quanh và thấy năm người bạn đang bay dọc ngay sau mình, mỗi người đều cúi thấp hết mức có thể xuống cổ lũ Thestral, cố gằng tránh cho mình không bị trượt ra. Tụi nó đã ra khỏi Hogwarts, đã vượt qua Hogsmeade; Harry có thể nhìn thấy những ngọn núi và những mương đào ngay phía dưới. Khi ánh sáng ban ngày đã gần tắt, Harry nhìn thấy những chùm sáng nhỏ lúc đoàn người ngựa vượt qua thêm vài ngôi làng, sau đó là một con đường quanh co, nơi có một chiếc xe đơn độc đang vội vã tìm đường về nhà xuyên qua những ngọn đồi... “Thế này thật kỳ quái!” Harry nghe rõ tiếng hét của Ron đâu đó phía sau, và nó bắt đầu tưởng tượng xem cái cảm giác khi bay với vận tốc này ở độ cao này bằng một phương tiện hoàn toàn vô hình thì sẽ như thế nào. Hoàng hôn đã tắt: bầu trời chuyển màu tím sáng mờ với vô số những ngôi sao nhỏ màu bạc, và chẳng bao lâu thì chỉ còn những ánh đèn của thị trấn dân Muggle còn sáng, nhắc cho tụi nó biết tụi nó đang ở độ cao bao nhiêu so với mặt đất, hay là tụi nó đang đi nhanh khủng khiếp như thế nào. Cánh tay Harry đang ôm chặt vòng quanh cổ con ngựa, nó thậm chí còn muốn con vật đi nhanh hơn. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi nó nhìn thấy chú Sirius ngã xuống nền nhà của Sở Cơ Mật? Chú Sirius còn có thể kháng cự lại Voldermort bao lâu nữa? Tất cả những gì Harry có thể biết chắc là cha đỡ đầu của nó chưa làm theo những điều Voldermort muốn, và cũng chưa chết, bởi vì nếu không nó đã phải cảm thấy được sự hân hoan hoặc cơn giận dữ thịnh nộ của Voldermort tràn ngập khắp cơ thể, làm cho vết thẹo thiêu đốt đau đớn như chính cái đêm ông Weasley bị tấn công. Tụi nó bay xuyên qua màn đêm dầy đặc, Harry có thể cảm thấy mặt nó cứng lại và lạnh giá, chân nó tê cóng vì đã kẹp sườn con Thestral quá chặt, nhưng nó không dám dịch chuyển vị trí vì sợ rằng sẽ bị trượt... tai nó ù đặc vì luồng gió mạnh dữ dội giờ đã tràn đầy màng nhĩ, miệng nó khô khốc và gần như đóng băng bởi gió đêm lạnh buốt. Nó hoàn toàn mất cảm giác về việc tụi nó đã đi xa như thế nào; tất cả niềm tin của nó đều đặt cả ở con mãnh thú bên dưới, giờ vẫn đang lao nhanh như chớp xuyên màn đêm một cách có chủ đích, công khai vỗ cánh khi tăng tốc độ tiến về phía trước. Nhưng nếu mà tụi nó đã quá chậm... Chú ấy vẫn còn sống, chú ấy vẫn đang chiến đấu, mình cảm nhận được điều ấy... Nếu Voldermort định rằng chú Sirius sẽ không thể bị khuất phục... Mình sẽ biết... Dạ dày Harry nẩy lên một cái, đầu của lũ Thestral bỗng nhiên chúi về phía mặt đất và nó thực sự trượt một vài inch về phía trước dọc theo cái cổ của con vật. Cuối cùng thì tụi nó cũng đã hạ xuống... Nghĩ rằng mình vừa nghe thấy một tiếng kêu thét từ phía sau lưng, nó vặn người vòng quanh một cách liều lĩnh, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ một dấu hiệu nào chứng tỏ ai đó đang bị rơi. Có thể cả đám cũng vừa gặp một cú sốc do dịch chuyển phương hướng, như nó vậy. Ron hạ xuống cách Harry một khoảng ngắn và ngay lập tức ngã đổ khỏi con Thestral và văng xuống vỉa hè. “Sẽ không bao giờ như thế này nữa,” Ron nói, chân vùng vẫy. Làm như thể là đang sải bước xa khỏi con Thestral, nhưng, do không thể nhìn thấy nó, nên nó đụng phải phần thân sau của con vật và suýt nữa thì lại ngã. “Không bao giờ, không thêm một lần nào như thế này nữa... thế này là tồi tệ nhất rồi...&quot; Hermione và Ginny đáp xuống phía hai bên của Harry, cả hai trượt khỏi con ngựa của tụi nó có phần duyên dáng hơn Ron, mặc dù vậy cũng có cùng một cách bộc lộ niềm thư giãn khi được chạm lại vào mặt đất vững chắc; Neville nhảy xuống, run lẩy bẩy còn Luna xuống ngựa một cách êm thấm. “Chúng ta đi đâu tiếp đây?” cô bé hỏi Harry, giọng nói lịch sự nhưng mang một niềm hứng khởi, như thể đây là một chuyến du lịch cả ngày thú vị vậy. &quot;Ở ngay đây,” nó nói, vỗ nhẹ để cảm ơn con Thestral của mình, rồi nó nhanh chóng dẫn đường tới một cái bốt điện thoại đã bị đập vỡ và mở cửa. “Nào!”, nó thúc giục những người còn lại, khi thấy tụi nhỏ đang có vẻ lưỡng lự. Ron và Ginny ngoan ngoãn tiến tới. Hermione, Neville và Luna chen vào sau; Harry liếc nhanh đám Thestral, bây giờ đang chăm chú tìm kiếm thức ăn đã thối rữa trong thùng, rồi ép bản thân chui vào trong bốt điện thoại sau Luna . “Dù cho ai đang ở gần ống nghe nhất, hãy quay số 62442!” nó nói. Ron làm việc này, cánh tay nó cong xuống một cách kì quái để với tới nút ấn; khi nó trở lại vị trí thì một giọng phụ nữ điềm tĩnh cất lên từ trong hộp. “Chào mừng đến với Bộ Pháp Thuật. Xin vui lòng nói rõ tên, và nơi làm việc.” “Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger,” Harry nói nhanh, ”Ginny Weasley, Neville Longbottom, Luna Lovegood... Chúng tôi ở đây để cứu một người, nếu như Bộ không thể làm việc đó trước!” “Cám ơn,” giọng người phụ nữ vang lên điềm tĩnh. “Khách viếng thăm, vui lòng nhận lấy huy hiệu và gắn chúng ở phía trước áo choàng của mình.” Một tá huy hiệu trượt ra khỏi đường trượt bằng kim loại và được truyền tới tay Harry qua đầu Ginny; nó liếc nhìn cái trên cùng, Harry Potter, phái đoàn cứu hộ. “Khách tới Bộ Pháp Thuật, các bạn được yêu cầu phải chịu một cuộc khám xét và phải giới thiệu về cây đũa thần để đăng kí ở bàn bảo vệ, đặt ở sâu trong cùng Cổng ra vào.” “Tốt!” Harry nói to, khi vết thẹo của nó lại bắt đầu đau dữ dội. “Bây giờ chúng tôi di chuyển được chưa?” Sàn của bốt điện thoại rùng mình và phần vỉa hè vươn lên vượt qua cả tấm kính cửa sổ; những con Thestral đang tìm bới thức ăn bắt đầu trượt ra khỏi tầm mắt; bóng đen bao trùm phía trên đầu tụi nó và cùng với tiếng nghiến rít kèn kẹt, cả bọn xuống chìm tới độ sâu của Bộ Pháp Thuật. Một tia sáng vàng nhạt từ khe nứt chạm tới chân tụi nhỏ và mở rộng ra, vươn tới bao trùm thân thể bọn nó. Harry cong đầu gối và cầm chặt đũa thần như để sẵn sàng đối phó với một tình trạng éo le khi nó chăm chú nhìn qua lớp kính để xem liệu có ai đang chờ đợi tụi nó Cổng ra vào, nhưng ở đó có vẻ hoàn toàn không có ai. Ánh sáng mờ mịt hơn so với lúc ban ngày, không có một đốm lửa nào dưới kệ lò sưởi được gắn vào tường, nhưng cùng lúc khi cái thang máy êm ái trượt vào một trạm nghỉ thì nó nhìn thấy những biểu tượng bằng vàng vẫn đang uốn lượn ngoằn ngoèo trên trần nhà màu xanh thẫm. “Bộ Pháp Thuật chúc bạn một buổi tối tốt lành,” giọng người phụ nữ nói. Cánh cửa của buồng điện thoại đột nhiên bật tung làm Harry ngã văng ra, theo sát phía sau là Neville và Luna . Âm thanh duy nhất trong Cổng ra vào là tiếng nước tuôn chảy đều đặn từ cái vòi phun bằng vàng, nơi mà nước phun thành tia từ những cái đũa thần của cả phù thuỷ thiện và ác, từ đầu nhọn của những chiếc cung tên thuộc đám người ngựa, từ chóp mũ của đám yêu tinh và những cái tai của lũ gia tinh thì tiếp tục phun nước vào bể nước bao quanh. “Tiếp đi,” Harry nói nhỏ và cả sáu người bọn họ chạy vụt xuống sảnh chính, Harry dẫn đầu, vượt qua vòi phun nước và tiến tới cái bàn vị trí nơi vị phù thuỷ gác cửa, người đã cân đũa thần của nó, từng ngồi, và bây giờ đang bị bỏ trống. Harry cảm thấy rằng việc có một người bảo vệ ở chỗ này là bắt buộc, và chắc chắn sự vắng mặt của họ là một điềm báo, và cảm giác của nó về điềm báo trước càng tăng lên khi tụi nó vượt qua cánh cổng vàng đến chỗ thang máy. Nó ấn nút “xuống” gần nhất và một cái thang máy gần như ngay lập tức đập vào mắt nó, tấm lưới sắt trượt ra với một thứ tiếng kêu loảng xoảng ồn ào và vang vọng khi tụi nó lao mạnh vào trong. Harry nhấn vô nút số 9; tấm lưới sắt đóng lại cái rầm và thang máy bắt đầu hạ thấp, nhanh chóng và kêu chói tai. Harry đã không nhận ra cái thang máy ồn ào cỡ nào khi nó đến đây với ông Weasley; và nó chắc chắn rằng tiếng ầm có thể báo động tới từng người bảo vệ trong cái toà nhà này, song khi thang máy ngừng lại, giọng phụ nữ điềm tĩnh lại vang vọng “Sở Cơ Mật”, và tấm lưới sắt trượt mở. Cả bọn bước vào một hành lang. Không có cái gì đang chuyển động ở đó, ngoài những ngọn đuốc gần nhất, sáng lập loè khi luồng gió từ thang máy tạt tới. Harry quay thẳng về phía cánh cửa đen láng. Sau hàng tháng trời mơ về nó, cuối cùng Harry cũng đã ở đây. “Đi thôi,” nó nói thầm, và dẫn đường tiến xuống hành lang, Luna ở ngay đằng sau, nhìn chăm chú xung quanh, miệng hé mở. “Được rồi, nghe này,” Harry dừng lại trong phạm vi 6 feet gần cánh cửa và nói. “Có thể...có thể một vài người nên ở lại để... như là để canh gác ấy, và-“ “Và bọn mình làm thế nào để báo cho cậu biết nếu có một cái gì đó đang tới?” Ginny nhướng lông mày. “Cậu có thể ở cách xa tới cả dặm.” “Bọn mình sẽ đi cùng cậu, Harry,” Neville nói. “Vậy thì tiếp tục đi thôi,” Ron nói dứt khoát. Harry vẫn không muốn để tất cả mọi người theo mình, nhưng có vẻ như nó chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nó quay lại đối diện với cái cửa và tiến về phía trước...giống như trong những giấc mơ, cửa bật mở và nó bước qua ngưỡng cửa, những người khác bám theo ngay sát gót chân. Họ đang đứng trong một căn phòng rộng, và tròn. Mọi thứ ở đây đều màu đen kể cả trần và sàn nhà; những cái cửa màu đen không có tay nắm giống hệt nhau, không rõ ràng được gắn vào từng khoảng cách xung quanh bức tường đen, ở giữa là những cây nến với ngọn lửa màu xanh biển; ánh sáng mờ mờ lung linh của chúng được phản chiếu trên nền lát đá cẩm thạch trông như là có một dòng nước bí mật đang ở ngay dưới chân. “Ai đó hãy đóng cửa lại,” Harry thì thầm. Và nó thấy hối hận ngay khi Neville thực hiện yêu cầu. Không có ánh đuốc từ hành lang, nơi này trở nên tối tới mức trong một lúc, thứ duy nhất tụi nó nhìn thấy là chùm ánh sáng màu xanh run rẩy trên tường và hình ảnh phản chiếu đầy ma quái của cả bọn trên sàn. Trong những giấc mơ, Harry luôn luôn đi bộ một cách có chủ đích dọc căn phòng này và tiến ngay lập tức đến cánh cửa đối diện lối vào và bước tới. Nhưng ở đây có tới khoảng một tá cánh cửa. Ngay khi nó đang chăm chú nhìn thẳng tới những cánh cửa đối diện mình, cố gắng quyết định xem đâu mới là cái đúng, thì có một tiếng ầm ầm khủng khiếp vang lên và những cây nến bắt đầu di chuyển về một phía. Bức tường tròn đang quay. Hermione níu chặt cánh tay Harry như thể cô bé sợ rằng cả sàn nhà cũng có thể chuyển động, nhưng nó đã không hề. Trong một vài giây, ngọn lửa màu xanh ở quanh họ sáng mập mờ giống với những hàng đèn neon khi bức tường tăng tốc độ quay; sau đó, cũng bất thình lình như lúc bắt đầu, tiếng ầm ầm dừng lại và mọi thứ lại đứng yên như cũ. Mắt của Harry bị thiêu đốt bởi những đường sọc màu xanh; nhưng đó là tất cả những gì nó có thể nhìn thấy. “Việc đó để làm gì vậy?” Ron thì thầm đầy hoảng sợ. “Em nghĩ đó là để chúng ta không thể biết được chúng ta đã đi vào qua cánh cửa nào,” Ginny nói bằng một giọng im lặng. Harry ngay lập tức nhận ra cô bé nói đúng: việc xác định được cửa ra lúc này cũng như xác định vị trí của một con kiến trên sàn nhà đen huyền; và cánh cửa tụi nó cần phải bước qua có thể là bất cứ cái nào trong mười hai cái đang bao quanh. “Vậy chúng ta sẽ ra bằng cách nào?” Neville nói bằng giọng lo lắng. “Đó không phải là vấn đề bây giờ,” Harry mạnh mẽ nói, chớp mắt cố xoá những đường thẳng màu xanh khỏi tầm nhìn, và giữ cây đũa thần chặt hơn bao giờ hết, “chúng ta sẽ không cần phải ra ngoài cho tới khi tìm được chú Sirius –“ “Mặc dù vậy, đừng có đi gọi chú ấy đấy!” Hermione khẩn nài; nhưng Harry cũng chẳng cần đến lời khuyên của cô bé, bản năng của nó ép nó phải giữ cho càng yên lặng càng tốt. “Bây giờ thì chúng ta đi đâu, Harry?” Ron hỏi. “Mình không...&quot; Harry bắt đầu. Nó nuốt nước bọt. “Trong những giấc mơ mình đi qua cánh cửa tới cuối hành lang và vào một cái phòng tối – chính là cái này đây- và sau đó mình đi qua một cái cửa khác và vào một căn phòng, một căn phòng rất... rực rỡ. Chúng ta nên thử một vài cánh cửa xem sao,” nó nói vội, “Mình sẽ nhận ra con đường đúng khi mình nhìn thấy nó. Đi nào” Nó tiến thẳng tới cánh cửa bây giờ đang ở đối diện mình, những người còn lại theo sát phía sau, đặt tay trái lên cái bề mặt mát lạnh đang phát sáng của cánh cửa, giơ đũa thần sẵn sàng tấn công ngay khi cửa bật mở, nó đẩy mạnh. Cánh cửa bật mở dễ dàng. Với sự tối tăm của căn phòng đầu tiên, những chiếc đèn treo thấp bằng dây xích vàng từ trên trần ở đây tạo nên ấn tượng rằng căn phòng dài hình tam giác này sáng hơn nhiều, mặc dù không hề có thứ ánh sáng lung linh, lộng lẫy và tráng lệ như Harry đã thấy trong mơ. Nơi này hoàn toàn trống rỗng trừ một vài bộ bàn ghế và, một cái bể kính khổng lồ đựng một thứ chất lỏng màu xanh bí hiểm được đặt ở ngay chính giữa phòng, cái bể đủ lớn cho tất cả bọn nó bơi ở trong, một số vật thể màu trắng long lanh như hạt ngọc trai đang trôi dạt vật vờ trong đó. “Những thứ đó là cái gì vậy?” Ron thì thầm. “Không biết,” Harry nói. “Chúng có phải là cá không vậy?” Ginny thở hổn hển. “Aquavirius Maggots (Giòi nước) !” Luna nói rất hứng thú. “Bố em bảo rằng Bộ đang gây giống –“ “Không,” Hermione nói. Giọng cô bé có vẻ rất lạ. Cô tiến tới gần hơn để nhìn vào phía trong bể. “Chúng là những bộ não đấy.” “Những bộ não?” “Đúng vậy... mình tự hỏi là họ sẽ làm gì với chúng?” Harry nhập bọn với cô và tiến tới gần bể nước. Khi nó đứng gần như thế này, nó không thể nhầm được. Sáng le lói một cách kì quái, những vật thể lạ trôi ra trôi vào tầm mắt trong thứ chất lỏng màu xanh, nhìn giống như đống cải bông bầy nhầy. “Ra khỏi đây thôi,” Harry nói . “Cái này không đúng, chúng ta cần phải thử cái khác.” “Ở đây còn có những cái cửa khác này,” Ron chỉ xung quanh tường. Tim của Harry như ngừng đập; căn phòng này lớn dữ vậy ? “Trong những giấc mơ mình đi qua một căn phòng tối và tiến vào một căn phòng thứ hai,” nó nói. “Mình nghĩ chúng ta nên quay lại và thử lại từ đó.” Họ vội vàng quay trở lại căn phòng tối hình tròn; hình ảnh ma quái của những bộ não bây giờ đang bơi ngay trước mắt Harry thay vì ánh lửa xanh của những ngọn nến. “Đợi đã!” Hermione thình lình nói khi Luna ở phía sau đang chuẩn bị đóng cửa căn phòng chứa những bộ não. “Flagrate!” Cô vẫy đũa thần trong không khí và một chữ “X” bốc cháy hiện lên trên cánh cửa. Ngay khi cánh cửa đóng lại thì một tiếng ầm lớn vang lên, và bức tường lại một lần nữa quay tròn nhanh đến chóng mặt, nhưng bây giờ có một vệt mờ màu đỏ vàng rất lớn xen giữa vệt xanh và, khi mọi thứ trở về yên tĩnh, dấu chéo vẫn bốc cháy, chỉ rõ cánh cửa mà tụi nó đã đi qua. “Ý hay đó,” Harry nói. ”Rồi, bây giờ chúng ta sẽ thử cánh này...” Nó lại sải bước thẳng đến cánh cửa đối diện và đẩy mở cửa, đũa thần vẫn giơ cao và những người khác ngay sát gót. Căn phòng này rộng hơn cái trước, mờ mịt hơn và hình tam giác chứ không phải hình tròn, hõm ở chính giữa, tạo thành một cái hầm bằng đá sâu khoảng 20 feet. Tụi nó đang đứng trên tầng cao nhất của một dãy tựa như một hàng ghế đá chạy quanh căn phòng và có bậc chạy dốc xuống như một giảng đường, hoặc căn phòng xử án mà Harry đã từng bị xét xử bởi Hội đồng Wizengamot. Tuy thế, thay vì một cái ghế có xích, lại là một cái bục bằng đá đắp nổi ở ngay giữa hầm, trên đặt một cái cổng tò vò bằng đá trông thật cổ quái, nứt vỡ và bở bục đến nỗi Harry rất lấy làm ngạc nhiên với việc nó vẫn còn đứng được. Không có bức tường bao quanh nào bao quanh làm chỗ dựa, cái cổng được treo bởi một cái rèm cửa, hoặc một cái màn, màu đen và rách tả tơi mà, mặc kệ sự tĩnh lặng tuyệt đối của bầu không khí lạnh lẽo bao bọc, vẫn đang rung rinh rất nhẹ như vừa bị ai đó chạm vào. “Ai đó?” Harry nhảy xuống hàng ghế phía dưới . Không có tiếng trả lời, nhưng tấm màn vẫn tiếp tục rung rinh và đu đưa. “Cẩn thận!” Hermione thầm thì. Harry bò xuống từng hàng ghế một cho tới khi nó chạm tới phiến đá tận cùng của cái hầm trũng. Tiếng bước chân của nó dội vang khi nó chầm chậm bước tới cái bục đá. Cánh cổng nhọn nhìn cao hơn nhiều từ chỗ nó đang đứng so với lúc nãy khi nhìn từ phía trên cao xuống. Tấm màn vẫn nhẹ nhàng đu đưa, như vừa có ai đó băng ngang qua vậy. “Chú Sirius?” Harry lại gọi, nhưng nhỏ tiếng hơn vì bây giờ nó đã ở gần nơi đó. Nó có một cảm xúc lạ lùng nhất là có ai đó đang đứng ngay sau tấm màn, ở phía bên kia cánh cổng. Nắm đũa thần thật chắc, nó len quanh cái bục, nhưng không có ai ở đó cả; tất cả những gì nó có thể nhìn thấy là mặt bên kia của tấm màn rách tả tơi. “Đi thôi,” Hermione gọi từ lưng chừng những bậc phía trên. “Cái này không đúng đâu Harry, thôi nào, đi thôi.” Giọng cô nghe sợ hãi, sợ hơn cả lúc ở trong phòng chứa những bộ não đang bơi, tuy vậy Harry nghĩ rằng cánh cổng có một cái gì đó như là một vẻ đẹp, mặc dù nó đã cũ. Tấm màn gợn sóng lăn tăn như thúc giục nó; làm cho nó cảm thấy có một thôi thúc rất mạnh mẽ rằng mình cần phải trèo lên bục và đi qua cổng. “Harry, đi thôi, OK?” Hermione càng nói mạnh mẽ hơn. “OK,” nó nói, nhưng vẫn không di chuyển. Nó vừa nghe thấy một cái gì đó. Có tiếng thầm thì yếu ớt, hay là tiếng lẩm bẩm phát ra từ phía bên kia của tấm màn. “Bạn đang nói gì?” nó nói, rất to, tới mức từng lời vang vọng khắp xung quanh hàng ghế đá. “Không ai đang nói gì cả, Harry!” Hermione nói, bây giờ cô đang tiến tới gần nó. “Ai đó đang thầm thì phía sau đó,” nó tiến ra khỏi tầm với của cô và tiếp tục cau mày nhìn tấm màn. “Có phải là cậu không, Ron?” “Tớ ở đây,” Ron xuất hiện bên cánh cổng. “Có ai khác nghe được chúng không?” Harry gặng hỏi, vì tiếng thì thầm và lẩm bẩm đang to dần, mặc dù không hề có chủ ý, nó thấy mình đã đặt chân lên bục. “Em cũng có thể nghe được,” Luna hổn hển, nhập bọn với họ ở bên cánh cổng và chăm chú nhìn vào tấm màn đang đu đưa. “Có người ở trong đó!” “Nói “ở trong” là em có ý gì vậy?” Hermione nhảy xuống bậc cuối cùng, gặng hỏi, và nghe có vẻ giận dữ hơn nhiều so với lúc trước, “không có ai ở trong này cả, nó chỉ là một cánh cổng, không có phòng nào cho bất cứ ai có thể ở trong cả. Harry, dừng lại đi, ra khỏi chỗ đó ...“ Cô nắm lấy tay Harry và kéo, nhưng nó kháng cự. “Harry, chúng ta ở đây là vì chú Sirius!” cô nói, giọng căng thẳng. “Sirius,” Harry nhắc lại, vẫn chăm chú nhìn như bị thôi miên vào tấm màn vẫn đang tiếp tục lay động. “Yeah...” Một cái gì đó cuối cùng cũng trượt về đúng vị trí trong não nó; Sirius, bị bắt giữ, bị trói lại và giày vò, vậy mà nó lại đang nhìn chăm chăm vào cánh cổng này... Nó lùi một vài bước khỏi bục và rời mắt khỏi tấm màn. “Đi thôi,” nó nói. “Đó là điều mình vẫn đang cố làm...rồi, vậy thì đi nào!”, Hermione nói, và cô dẫn đường đi về vòng quanh cái bục. ở phía bên kia, Ginny và Neville, rõ ràng là do bị mê hoặc, đang chăm chú nhìn vào tấm màn. Không nói lời nào, Hermione túm lấy cánh tay Ginny, Ron nắm tay Neville, và tụi nó kiên quyết bắt chúng trở lại hàng ghế thấp nhất và trèo lên cánh cửa ra vào. “Cậu nghĩ rằng cánh cổng đó là gì vậy ?” Harry hỏi Hermione khi họ trở lại căn phòng tối hình tròn. “Mình không biết, nhưng bất luận nó là cái gì, thì nó cũng nguy hiểm,” cô bé nói một cách kiên quyết, lại khắc thêm một dấu chéo bốc cháy trên cửa. Một lần nữa, bức tường lại quay và rồi lại yên tĩnh. Harry chọn bừa một cánh cửa khác, lại gần và đẩy. Nó không chuyển động. “Có chuyện gì vậy?” Hermione nói. “Nó...bị khoá rồi...” Harry nói, xông tới dùng cả thân mình để phá cửa, nhưng cái cửa thậm chí không nhúc nhích. “Vậy thì, đây chính là nó rồi phải không?” Ron nói đầy hứng thú, nhập hội với Harry cùng cố gắng đẩy mở cửa. “Nhất định là nó!” “Lùi xa ra!” Hermione thình lình xen vào. Cô chỉ đũa thần về phía mà đúng ra sẽ đặt ổ khoá trên một cánh cửa bình thường và đọc thần chú, “Alohomora!” Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. “Con dao của chú Sirius!” Harry nói. Nó kéo con dao ra từ trong áo choàng và trượt vào kẽ nứt giữa cánh cửa và bức tường. Những người còn lại đều đứng xem đầy hào hứng khi nó kéo cán dao từ phía trên cao xuống dưới, rồi rút dao ra và đẩy nhanh vai vào cửa. Cửa vẫn đóng cứng như thường. Tuy nhiên cũng có một điều khác, khi Harry nhìn xuống con dao, nó nhận thấy lưỡi dao đã tan chảy. “Rồi, vậy chúng ta hãy rời khỏi căn phòng này,” Hermione quả quyết. “Nhưng nhỡ đâu đây đúng là nó thì sao?” Ron vừa nói vừa nhìn cánh cửa bằng một cảm xúc e sợ lẫn lộn với nóng nảy. “Không thể nào, Harry có thể đi qua mọi cánh cửa trong giấc mơ của cậu ấy,” Hermione nói, cô tiếp tục đánh dấu cánh cửa này bằng một con dấu khác trong khi Harry bỏ cái cán dao từ con dao của chú Sirius, bây giờ đã hoàn toàn vô dụng, vào túi. “Các anh chị có biết ở trong đó có thể là thứ gì không?” Luna nói hào hứng, ngay khi bức tường lại bắt đầu quay. “Một cái gì đóquái đản, hoàn toàn không nghi ngờ gì hết,” Hermione vừa nói vừa thở còn Neville nở một nụ cười nhẹ đầy lo lắng. Bức tường dừng quay và Harry, với cái cảm giác tuyệt vọng ngày càng gia tăng, đẩy mở cánh cửa kế tiếp. “Đây chính là nó.” Nó biết điều đó ngay lập tức nhờ ánh đèn đẹp đẽ, nhảy nhót và lấp lánh như kim cương. Khi mắt Harry đã bắt đầu quen với ánh sáng chói lọi, nó nhìn thấy những chiếc đồng hồ đang chiếu ra những tia sáng yếu ớt từ mọi phía, lớn nhỏ,đứng trên những khoảng không gian giữa các tủ sách hoặc đứng trên những cái bàn sắp hàng dọc khắp chiều dài căn phòng, vì vậy một thứ tiếng tick tick bận rộn và dồn dập tràn ngập khắp căn phòng như hàng nghìn tiếng bước quân hành nhỏ xíu. Nguồn gốc phát ra thứ ánh sáng kim cương nhảy nhót ấy là từ một cái bình chuông hình tháp bằng pha lê đứng ở phía xa góc cuối phòng. “Đường này!” Tim Harry nhảy nhót điên cuồng bởi vì bây giờ nó biết là họ đang đi đúng đường; nó dẫn đường xuống khoảng nhỏ hẹp giữa những hàng bàn ghế, dẫn đầu, giống như trong những giấc mơ, để tiến tới đầu nguồn ánh sáng, cái bình chuông pha lê cao tương đương với nó được đặt đứng trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy cuồn cuộn và lấp lánh. “Nhìn kìa!” Ginny nói khi tụi nó tiến gần hơn, cô bé chỉ vào ngay chính vị trí tâm của cái bình chuông. Trôi dạt theo luồng khí phía trong là một quả trứng nhỏ, lấp lánh như đá quý. Khi dâng lên trong bình, nó nứt vỡ và một con chim ruồi thoát ra, con chim được đưa lên chính đỉnh của bình, nhưng bị rớt xuống nên lông nó dơ bẩn và lại ẩm ướt, và đúng vào lúc rơi xuống đáy bình con chim một lần nữa lại bị bao quanh bởi lớp vỏ trứng. “Đi tiếp đi!” Harry nói bất thình lình, bởi vì Ginny đã có dấu hiệu muốn dừng lại và xem sự phát triển trở lại thành chim của cái trứng. “Anh đã lãng phí đủ thời gian bởi cái cổng cũ rích đó rồi!” cô bé phản bác, nhưng cũng theo nó đi qua cái bình chuông để tới cánh cửa duy nhất phía sau họ. “Nó đây rồi,” Harry lại nói, và tim nó bây giờ đập mạnh tới mức nó có cảm giác rằng điều đó đang cản trở lời nói của mình, “đi xuyên qua đây...“ Nó liếc nhìn đám bạn; họ đều lôi đũa thần ra và đột nhiên mang vẻ mặt rất nghiêm trọng và lo lắng. Nó nhìn lại về phía cánh cửa và đẩy. Cửa bật mở. Tụi nó đã ở đó, tụi nó đã tìm thấy nơi ấy: cao như một cái nhà thờ và đầy những kệ sách như những cái tháp được lấp đầy những quả cầu thuỷ tinh nhỏ và bụi bặm. Hình ảnh của tụi nó chập chờn mờ mờ trong ánh sáng bắt nguồn từ nhiều ngọn nến đặt ở khoảng cách dọc các kệ sách. Giống như ở căn phòng tối hình tròn vừa nãy, ngọn lửa ở đây có màu xanh nước biển. Căn phòng vô cùng lạnh lẽo. Harry tiến tới trước và nhìn chăm chú xuống một trong những lối đi mờ ảo giữa 2 hàng kệ sách. Nó không nghe thấy bất cứ tiếng động gì cũng như không nhìn thấy dù là một dấu hiệu nhỏ nhất của sự chuyển động. “Cậu nói đó là hàng số 97,” Hermione thì thầm. “Ừ,” Harry thở hổn hển, nhìn lên phía đầu hàng gần nhất. Phía dưới nhánh nến đang toả tia lửa xanh chập chờn nhô ra một số 53 bằng bạc. “Chúng ta cần phải đi ngay, mình nghĩ vậy,” Hermione nói nhỏ, liếc nhìn về phía hàng kế tiếp. “Đó là số 54.” “Sẵn sàng đũa phép nha,” Harry nói khẽ. Tụi nó rón rén tiến về phía trước, vừa liếc nhìn phía sau khi đi trên lối đi dài và hẹp của kệ sách, ở phía xa con đường gần như hoàn toàn tối. Những tấm ghi nhãn nhỏ, vàng vọt được dán phía dưới mỗi quả cầu thuỷ tinh trên kệ. Một vài cái có đựng một thứ chất lỏng kỳ cục rực sáng; những cái khác thì phía trong mờ và tối như những bóng đèn hàn. Họ đi qua hàng số ... 85 ... Harry cố lắng tai nghe để phát hiện một âm thanh dù nhỏ nhất của sự chuyển động, nhưng mà bây giờ chú Sirius có thể đang bị bịt miệng, hoặc là đang hôn mê bất tỉnh ... hoặc là, một giọng nói vô thức vang lên trong đầu nó, chú ấy có thể đã chết... “Nếu thế thì mình đã cảm nhận được rồi”, nó tự bảo bản thân, trái tim nó đang chống lại cổ họng, “Mình đã phải biết rồi...” “97!” Hermione thầm thì. Họ đứng thành nhóm quanh góc cuối hàng sách, nhìn chăm chăm xuống lối đi bên cạnh. Không có ai ở đó cả. “Chú ấy ở ngay phía cuối thôi,” Harry nói, miệng nó khô rang. “Các cậu không thể nhìn thấy chính xác từ đây được.” Và nó dẫn cả đám đi giữa nhứng hàng cầu thuỷ tinh cao như tháp, một vài cái nhẹ nhàng rực sáng khi họ đi qua... “Chú ấy phải ở quanh đây,” Harry nói thầm, tự nhủ rằng mỗi bước đi tới sẽ đem hình hài rách tả tơi của chú Sirius trên sàn nhà tăm tối vào trong tầm mắt. &quot;Ở bất cứ đâu quanh đây...rất gần...” “Harry?” Hermione đề nghị, nhưng nó không muốn đáp trả. Miệng nó đang rất khô. “Ở đâu đó...trong khoảng...này” nó nói. Tụi nó đã tới cuối hàng, chỗ này ánh nến thậm chí còn mờ mịt hơn. Không có một ai ở đây cả. Tất cả chỉ là sự im lặng mơ hồ vang vọng. “Chú ấy có thể...” Harry thì thầm bằng một giọng khàn khàn, vừa nhìn kỹ lối đi bên cạnh. “Hoặc cũng có thể...” Nó vội vã nhìn xuống lối đi phía xa bên cạnh cái đó. “Harry?” Hermione lại nói. “Cái gì?” Nó gầm gừ. “Mình...mình không nghĩ là chú Sirius có ở đây.” Không ai nói câu nào cả. Harry cũng không muốn nhìn ai trong số họ. Nó cảm thấy phát ốm. Nó không hiểu tại sao mà chú Sirius lại không ở đây. Chú ấy phải ở đây chứ. Đây là nơi mà nó, Harry, đã nhìn thấy chú. Nó chạy lên khoảng không phía cuối hàng, nhìn xuống bọn họ. Vượt qua những gian kệ sách trống rỗng sáng lập loè nối tiếp nhau. Nó lại chạy theo một con đường khác, vượt trở lại đám bạn đang nhìn mình chằm chằm. Không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ chú Sirius ở quanh đây, cũng như không có dấu vết nào của một cuộc vật lộn. “Harry?” Ron gọi. “Cái gì?” Nó không muốn nghe những điều Ron phải nói; không muốn nghe Ron nói rằng nó là một thằng ngu và gợi ý về việc tụi nó phải quay trở về Hogwarts, mặt nó trở nên nóng bừng và nó có cảm giác muốn lẩn trốn ở đây, trong bóng tối này một thời gian dài trước khi phải đối mặt với ánh sáng của Cổng ra vào phía trên và cái nhìn kết tội của những người còn lại... “Cậu đã bao giờ nhìn thấy cái này chưa?” Ron nói, “Cái gì?” Harry hỏi, nhưng lần này một cách đầy hứng thú – chắc hẳn đó phải là một dấu hiệu của sự có mặt của chú Sirius ở nơi này, một manh mối nào đó. Nó sải bước tới chỗ đám bạn trên một con đường nhỏ dọc xuống hàng số 97, nhưng chẳng tìm thấy bất cứ cái gì ngoài Ron đang chăm chú nhìn một quả cầu thuỷ tinh bụi bặm trên kệ. “Cái gì đây?” Harry rầu rĩ nhắc lại. “Nó... nó có tên cậu ở trên,” Ron nói. Harry tiến tới gần hơn một chút. Ron đang chỉ vào một trong những quả cầu thuỷ tinh bé nhỏ phát sáng nhờ một thứ ánh sáng mờ ảo phía trong, mặc dù nó vô cùng bụi bặm và có vẻ như đã không được chạm tới trong vòng nhiều năm. “Tên mình?” Harry đứng ngây ra. Nó bước tới phía trước. Không cao như Ron, nó phải nghển cổ mới đọc được cái nhãn màu vàng được gắn chắc vào kệ sách ngay phía dưới quả cầu thuỷ tinh dơ hầy. Nét viết khẳng khiu chắc đã được hoàn thành trong một ngày nào đó vào khoảng 16 năm về trước, và ở phía dưới: S.P.T to A.P.W.B.DChúa tể Hắc ám và (?) Harry Potter Harry nhìn chằm chằm vào vật đó. “Đó là cái gì vậy?” Ron hỏi, có vẻ mất can đảm. “Tại sao có tên cậu trên đó vậy?” Nó liếc nhìn những cái nhãn khác trên cũng một kệ. “Mình không ở đây,” nó nói, giọng lúng túng. “Không ai trong chúng ta ở đây.” “HARRY, mình không nghĩ là cậu nên chạm vào cái đó,” Hermione nói thình lình, ngay khi nó vươn tay ra. “Tại sao không?” nó nói. “Đó là một điều gì đó về mình, đúng không?” “Đừng, Harry,” Neville nói ngay lập tức. Harry nhìn cậu. Khuôn mặt tròn trĩnh của Neville bây giờ đang bóng nhẫy mồ hôi. Trông cứ như là cậu không thể trì hoãn việc này thêm nữa. “Có tên mình ở trên đó,” Harry nói. Một chút cảm giác bất cần liều lĩnh, nó khép ngón tay xung quanh mặt cầu bụi bặm. Nó chờ đợi một cảm giác lạnh lẽo từ quả cầu, nhưng không. Thậm chí ngược lại, có vẻ như quả cầu đã nằm dưới ánh sáng cả giờ đồng hồ, hay là thứ ánh sáng ở bên trong đã sưởi ấm cho nó. Trông chờ, thậm chí hy vọng, là một điều bi kịch nào đó sẽ xảy ra, một điều gì đó thú vị sẽ làm cho cuộc hành trình dài và đầy nguy hiểm này của họ cuối cùng cũng trở nên đáng giá, Harry nâng quả cầu thuỷ tinh khỏi kệ và nhìn chằm chằm. Không có bất cứ một sự kiện nào xảy ra. Những người còn lại tiến gần hơn phía xung quanh Harry, mắt cả lũ dán vào quả cầu khi nó quét đi lớp bụi bẩn đang bít kín mặt cầu. Và sau đó, từ ngay phía sau lưng tụi nó một giọng lè nhè cất lên. “Rất tốt, Potter. Bây giờ thì quay lại đi, chạm rãi và ngoan ngoãn thôi, và đưa cái đó cho ta.” J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: summer Chương 35 Phía sau màn che Những bóng đen hiện ra trong làn không khí mỏng xung quanh tụi nó, chặn hết con đường hai bên; những đôi mắt loé sáng qua khe hở của chiếc mũ chùm đầu và một tá đũa thần đang chỉ thẳng vào tụi nó; Ginny thở hổn hển vì sợ hãi. “Theo tao, Potter”, giọng nói lè nhè của Lucius Malfoy lặp lại. Trong lòng Harry nặng trữu sự thất vọng. Tụi nó đã bị bao vây bởi số địch đông gấp đôi. “Theo tao”, giọng Malfoy lại vang lên “Chú Sirius ở đâu?” Harry hỏi Một vài Tử thần thực tử cười lớn; một giọng nữ khàn khàn vang lên từ giữa những hình bóng bên trái Harry một cách đắc thắng: “Chúa Tể Hắc Ám luôn luôn biết!” “Luôn luôn”, giọng Malfoy vang lại. “Ngay bây giờ, đưa cho tao quả cầu tiên tri, Potter” “Tôi muốn biết Sirius ở đâu?” “Tôi muốn biết Sirius ở đâu?”, giọng nữ bên trái nó nhại lại. Dường như cô ta và các Tử thần thực tử chỉ cách bọn Harry vài bước chân, ánh sáng từ những chiếc đũa thần của bọn chúng làm Harry loá mắt. “Bọn mi đã bắt ông ấy”, Harry nói trong sự hoang mang đang trào lên, sự khiếp sợ mà nó đã đấu tranh từ khi họ bước vào hàng thứ 97. “Ta biết ông ấy ở đây” “Thằng bé đã thức dậy và đang tìm kiếm những gì nó mơ”, một giọng nữ bắt chước giọng trẻ con nghe hết sức khó chịu. Harry cảm thấy Ron đang di chuyển bên cạnh nó. “Đừng làm gì cả”, Harry thì thầm, “Không gì cả” Người đàn bà đã nhại lại giọng Harry lại cất tiếng cười ghê rợn. “Mày đã nghe nó nói chưa? Hãy nói lại điều đó với tất cả những đứa có ý định chống lại bọn tao” “Bellatrix, mày không biết Potter bằng tao. Nó là một anh hùng yếu đuối, Chúa Tể Hắc Ám biết tất cả những điều này về nó. Nào, đưa cho tao quả cầu tiên tri, Potter”, giọng Malfoy cất lên. “Tôi biết Sirius đang ở đây. Tôi biết lũ các ông đã bắt chú ấy”, Harry nói, mặc dù sự hoang mang làm cho nó cảm thấy nghẹt thở. Các Tử thần thực tử lại cười lớn và giọng nữ cười to nhất trong số chúng. “Đây là thời điểm để mày biết về sự khác nhau giữa cuộc sống thực sự và những giấc mơ. Đưa cho tao quả cầu tiên tri hoặc bọn tao sẽ sử dụng đũa thần” Malfoy nói. “Cứ việc!”, Harry nói và nâng đũa thần của nó lên ngang ngực. Ngay lập tức, năm chiếc đũa thần của Ron, Hermione, Neville, Ginny và Luna xung quanh nó cũng sáng lên. Bụng Harry thắt lại, nếu Sirius thực sự không ở đây nghĩa là chú ấy đã bỏ bạn bè, mặc cho họ chết mà không có lý do gì cả. Nhưng những Tử thần thực tử không tấn công. “Hãy buông quả cầu tiên tri ra và không ai sẽ bị đau cả”, Malfoy nói lạnh lùng. Đến lượt Harry cười lớn. “Ừ đúng, tôi đưa cho mấy người quả cầu tiên tri và mấy người sẽ để cho bọn tôi về nhà đúng không?” Harry nói. Lời nói thoát ra khỏi miệng nó một cách khó khăn khi một Tử thần thực tử nữ thét lên: “ACCTO PROPH—” Harry đã sẵn sàng đối phó với cô ta. Nó thét lên “PROTEGO!” trước khi cô ta nói xong và mặc dù quả cầu thuỷ tinh bị trượt khỏi những ngón tay nó nhưng nó đã giữ được nó lại. “Ồ, cậu biết chơi đấy, cậu Potter bé nhỏ”, cô ta nói trong khi đôi mắt điên dại nhìn chằm chằm qua khe hở của chiếc mũ chùm đầu. “Rất tốt, sau đó -” “TÔI NÓI VỚI CÔ LÀ KHÔNG!” Lucius Malfoy thét lên với người phụ nữ. “Nếu cô làm vỡ nó...!” Những ý nghĩ diễn ra trong đầu Harry rất nhanh. Những Tử thần thực tử muốn quả cầu thuỷ tinh vô nghĩa này còn nó không có hứng thú gì với nó. Nó chỉ muốn tất cả được sống sót, nó muốn đảm bảo chắc chắn rằng không một người bạn nào của nó phải trả một giá đắt cho sự ngu ngốc của mình... Người phụ nữ bước lên phía trước, bước ra xa khỏi những thành viên của cô và kéo khăn chùm đầu ra. Giám mục Azkaban có khuôn mặt ốm mang vẻ thê lương và giống một cái đầu lâu của Bellatrix Lestrange nhưng vẫn mang sự sống với một vẻ bồn chồn và nước da hồng hào. “Mày cần thêm chút thuyết phục, hử?” Cô ta nói, ngực cô ta phồng lên và xẹp xuống một cách nhanh chóng. “Rất tốt – hãy tóm lấy đứa nhỏ nhất” Cô ta quay sang Tử thần thực tử bên cạnh: “Hãy để cho nó xem trong khi chúng ta chăm sóc cô gái nhỏ. Tao sẽ xử nó” Harry cảm thấy những kẻ khác đang rất gần xung quanh Ginny, nó bước vài bước về bên cạnh để có thể đứng trước mặt Ginny, quả cầu tiên tri được giữ vững trong ngực nó. “Cô sẽ phải làm vỡ nó nếu cô muốn tấn công bất cứ ai trong số bọn tôi” Nó nói với Bellatrix. “Tôi không nghĩ là ông chủ của các cô lại hài lòng nếu cô trở về mà không có nó đúng không?” Cô ta đứng yên, nhìn chằm chằm nó, đầu lưỡi liếm quanh làn môi mỏng của mình. “Vì vậy ... ” Harry nói: “Dẫu sao ...chúng ta đang nói về quả cầu tiên tri nào nhỉ?” Nó không nghĩ ra phải làm gì nhưng vẫn tiếp tục nói. Cánh tay của Neville ôm chặt nó và nó có thể cảm thấy cậu ta đang lắc lư; và ai khác đằng sau nó đang thở mạnh. Nó hy vọng tụi nó có thể tìm được đường rời khỏi nơi này vì hiện tại đầu óc của nó không thể suy nghĩ được gì cả. “Quả cầu tiên tri nào vậy?” Bellatrix lặp lại, những cái răng nhe ra từ khuôn mặt của cô ta. “Đùa à, Harry Potter” “Không, không đùa tí nào”, Harry nói, đôi mắt nó lướt qua từng Tử thần thực tử để tìm ra điểm yếu của chúng, một khoảng trống mà qua đó họ có thể trốn thoát. “Voldemort muốn nó như thế nào?” Một vài Tử thần thực tử rít lên giận giữ. “Mày dám gọi tên ông ta ư?” Bellatrix thì thào. “Đúng thế”, Harry nói trong khi vẫn giữ chắc quả cầu thuỷ tinh để đề phòng kẻ khác lấy được nó. “Đúng, tôi không gặp vấn đề gì khi nói Vol—“ “Câm miệng lại” Bellatrix rít lên. “Mày dám nói tên ngài bằng đôi môi đê tiện của mày, mày dám bôi nhọ nó bằng cái lưỡi ‘Máu bùn’ của mày ư, mày dám ...” &quot;À, cô có biết hắn cũng là ‘Máu bùn’ không?“, Harry nói một cách coi thường. Hermione cũng cất tiếng khe khẽ: “Voldemort, mẹ ông ta là một mụ phù thuỷ còn bố ông ta là một Muggle, hay là ông ta nói với mày ông ta là phù thuỷ thuần chủng?” STl/PEF— KHÔNG Một tia sáng mầu đỏ bắn ra từ phía cuối chiếc đũa thần của Bellatrix Lestrange nhưng Malfoy đã làm lệch hướng nó; câu thần chú của nó đã làm cho tia sáng của cô ta đánh trúng mặt đất ngay bên trái Harry và làm cho một vài quả cầu thủy tinh vỡ tan. Hai hình dạng trắng xoá như những bóng ma di chuyển như một làn khói, bóng của chúng hiện ra từ những mảnh thuỷ tinh vỡ trên sàn và chúng bắt đầu nói; giọng của chúng bị lẫn vào những giọng khác; vì vậy chỉ có một số câu có thể nghe được cùng với tiếng la của Malfoy và Bellatrix. … thời điểm mới sẽ đến … hình dáng của một người đàn ông già có râu lên tiếng. “KHÔNG ĐƯỢC TẤN CÔNG! CHÚNG TA CẦN QUẢ CẦU TIÊN TRI” “Nó dám thách thức, nó dám thách thức” Bellatrix thét lên một cách rời rạc “Nó đứng đây, đồ máu bùn dơ dáy” “HÃY CHỜ CHO ĐẾN KHI CHÚNG TA CÓ QUẢ CẦU TIÊN TRI”, Malfoy nói oang oang. “... và không ai được tiếp tục ... ”, bóng người đàn ông trẻ lên tiếng Hai hình bóng đã hiện ra từ những mảnh thuỷ tinh vỡ đã tan ra vào không khí. Không gì còn lại ngoài những mảnh kính vỡ trên sàn gợi nhớ về sự có mặt của họ. Họ đã biến mất nhưng điều này làm cho Harry nảy ra một ý nhưng vấn đề là làm thế nào để có thể truyền đạt được điều đó cho những người khác. &quot;Mấy người đã không nói với tôi quả cầu tiên tri mà tôi định vứt đi này có gì đặc biệt ” Harry nói để kéo dài thời gian. Nó di chuyển chân sang ngang một cách chậm chạp, dò tìm những người khác xung quanh. “Đừng có làm trò với bọn tao, Potter”, Malfoy nói “Tôi không làm trò gì cả”, Harry nói, một nửa tâm trí nó để vào cuộc nói chuyện, một nửa còn lại để tâm vào sự di chuyển. Và khi nó phát hiện ra những ngón chân của ai đó nó liền dẫm lên đó. Một hơi thở đột ngột đằng sau mách bảo với nó rằng những ngón chân đó là của Hermione. “Gì đó?”, cô thì thầm “Đã bao giờ Dumbledore nói với mày nguyên nhân mày có vết sẹo được giấu kín trong Sở Cơ Mật?” Malfoy châm chọc “Tôi... cái gì? ” Harry nói, và trong tích tắc nó hoàn toàn quên kế hoạch của mình. “Cái sẹo của tôi làm sao?” “Gì đó?” Hermione thì thầm khẩn cấp hơn đằng sau nó “Điều này có thể ư?” giọng Malfoy vui sướng một cách độc ác; một vài Tử thần thực tử lại tiếp tục cười. Lợi dụng lúc chúng cười, Harry thì thầm với Hermione, nó cố gắng mấp máy môi một cách ít nhất, “Phá vỡ những cái ngăn kéo” “Dumbledore đã không nói với mày?” Malfoy lặp lại. “Điều này giải thích tại sao mày không đến sớm hơn, Potter, Chúa Tể Hắc Ám đã tự hỏi tại sao... ” “ – khi mình nói ‘Bây giờ’ – ” “ ... mày không chạy ngay tới khi ngài chỉ cho mày nơi nó được giấu thông qua những giấc mơ của mày. Ngài nghĩ rằng sự tò mò có thể làm cho mày muốn biết chính xác nơi đó ...” &quot;Hắn đã làm thế sao?” Harry nói. Nó đang cảm nhận hơn là nghe thấy Hermione đang nói lại thông điệp của nó với những người khác và nó cần tiếp tục nói để làm sao lãng các Tử thần thực tử. “Tại sao hắn muốn tôi đến và lấy nó?” “Tại sao?” Malfoy nói với một vẻ ngờ vực. “Bởi vì mọi người chỉ được phép lấy quả cầu tiên tri của chính mình ra khỏi Sở Cơ Mật, Potter, Chúa Tể Hắc Ám đã phát hiện ra điều này khi ngài thử sử dụng người khác để lấy cắp cho ngài.” “Tại sao hắn muốn lấy cắp quả cầu tiên tri về tôi?” “Về cả hai, Potter, cả ông ta và mày...đã bao giờ mày tự hỏi tại sao Chúa Tể Hắc Ám đã cố gắng giết mày khi mày còn là một đứa bé?” Harry nhìn chằm chằm vào kẽ hở của đôi mắt mà qua đó đôi mắt xám xịt của Malfoy đang phát ra một ánh lập loè. Có phải quả cầu tiên tri là nguyên nhân gây ra cái chết của cha mẹ nó, là nguyên nhân nó phải mang một vết sẹo hình tia chớp. Có phải câu trả lời cho tất cả vấn đề trên đang nằm trên tay của nó? “Có phải ai đó đã làm ra quả cầu tiên tri về Voldermort và tôi?” nó khẽ nói, và nhìn chằm chằm vào Lucius Malfoy, các ngón tay của nó siết chặt hơn quả cầu thuỷ tinh trong tay. Quả cầu to hơn quả bóng Snitch và vẫn còn đầy những bụi bẩn. “Và hắn khiển tôi đến lấy cho hắn? Tại sao hắn không tự đến và lấy nó đi?” “Tự đi lấy nó ư?” Ballatrix thốt lên, trong khi cười khúc khích một cách điên dại. “Chúa Tể Hắc Ám tới Bộ Pháp thuật, khi mà họ đã có nhã ý phớt lờ sự trở lại của ngài ư? Chúa Tể Hắc Ám mà lại tự đi bộc lộ mình với lũ Thần Sáng trong lúc cả lũ vẫn đang lãng phí thời gian với ông anh họ yêu quí của tao hay sao ?&quot; “Vì vậy hắn đã muốn tôi làm công việc bẩn thỉu đó cho hắn”. Harry nói. “giống như hắn đã sử dụng Sturgis để ăn cắp nó, và Bode..” “Giỏi lắm, Potter, giỏi lắm ... ” Malfoy nói chậm rãi. “Nhưng Chúa Tể Hắc Ám biết rằng mày không ng....” “BÂY GIỜ”, Harry hét lên Năm giọng nói khác nhau phía sau nó thét vang “REDUCTO!”. Năm lời nguyền bay ra năm hướng khác nhau và những cái ngăn đối diện với họ phát nổ khi lời nguyền trúng đích; toà tháp lung lay về một bên khi hàng trăm quả cầu thuỷ tinh phát nổ, những bóng trắng hiện ra trong không khí và trôi nổi ở đó, âm thanh của chúng vọng lại từ những người biết rằng cái chết đã qua từ giữa dòng chảy của thuỷ tinh vỡ và những mảnh vụn của gỗ đang đổ xuống sàn. “CHẠY!”, Harry thét lên khi những cái ngăn lắc lư một cách không chắc chắn và những quả cầu thuỷ tinh bắt đầu rơi xuống dưới. Nó chụp lấy ống tay chiếc áo choàng của Hermione và kéo cô về phía trước, một tay nó che lên đầu để tránh những chiếc kệ thấp và hàng trăm mảnh thuỷ tinh vỡ đang ầm ầm rơi xuống. Một Tử thần thực tử lao lên phía trước qua đám mây bụi bẩn nhưng Harry đã thúc khuỷu tay vào mặt hắn ta; Bọn chúng kêu thét lên khi những mảnh vỡ của những chiếc ngăn ầm ầm đổ xuống đầu chúng, những âm thanh khó hiểu và đứt đoạn của những nhà tiên tri vỡ ra từ những quả cầu của họ. Harry tìm thấy một đường ra an toàn và nhìn thấy Ron, Ginny, và Luna đang chạy hết tốc lực phía sau nó; những cánh tay họ che đầu, thỉnh thoảng, một vật nặng đập trúng một bên mặt nó nhưng nó chỉ cúi đầu xuống và tiếp tục chạy nước rút; một cánh tay tóm được vai nó nhưng nó nghe thấy Hermione kêu lên: “STUPEFY!” và cánh tay đã buông nó ra ngay lập tức. Tụi nó đã ở phía cuối của hàng thứ 97; Harry rẽ phải và chạy nước rút; nó có thể nghe thấy những bước chân ở phía sau bên phải nó và giọng Hermione đang thúc giục Neville; nó chạy thẳng về phía trước qua cái cửa mà tụi nó đã vào đang hé mở; Harry có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của cái chuông kêu chói tai; nó chạy hết tốc lực qua cái cửa, quả cầu tiên tri vẫn được giữ chặt an toàn trong tay và chờ cho đến khi những người khác vượt qua ngưỡng cửa nó đóng sầm cánh cửa phía sau họ lại. “Colloportus!” Hermione vừa nói vừa thở hổn hển và cánh cửa tự đóng kín bằng một âm thanh im lặng kỳ quặc. “Những người khác ở đâu?” Harry hỏi Nó đã nghĩ là Ron, Luna và Ginny đã ở phía trước, rằng tụi nó đang chờ trong căn phòng này nhưng không có ai ở đây cả. “Chắc là các bạn ấy đã bị lạc đường!” Hermione thì thao, sự kinh hoàng vẫn còn trên nét mặt cô. “Nghe này!” Neville thì thầm Những bước chân và những âm thanh vang lên từ phía sau cánh cửa vừa được đóng kín; Harry áp tai vào cửa và nghe thấy Lucius Malfoy la lên, “Bỏ ra Nott, bỏ nó ra – làm nó bị thương cũng chẳng có ý nghĩa gì và không thể so sánh được việc để mất quả cầu tiên tri. Jugson, quay lại đây, chúng ta cần tổ chức lại! Chúng ta sẽ chia thành từng cặp và tìm kiếm; và đừng có quên là hãy lịch sự với Potter cho đến khi chúng ta có được quả cầu tiên tri, mày có thể giết những người khác nếu thấy cần thiết; Bellatrix, Rodolphus đi sang trái; Crabbe, Rabastan, sang phải – Jogson, Dolohov đi thẳng về phía cánh cửa phía trước – Macnair và Avery qua bên này – Rookwood, đằng kia – Mulciber, theo tao!” “Chúng ta sẽ làm gì?” Harmione hỏi Harry trong tâm trạng lo sợ, “Chúng ta sẽ không đứng đây để đợi chúng tìm ra chúng ta” Harry nói, “Hãy tránh xa cánh cửa này”. Họ cố gắng chạy một cách im lặng, qua cái chuông đang kêu ầm ĩ, nơi quả trứng nhỏ đang được ấp và tiến về hướng cái cửa tròn ra hành lang ở phía xa cuối phòng.Khi gần tới đó, Harry nghe thấy cái gì đó đang đập mạnh vào cánh cửa mà Harmione đã làm phép đóng lại. “Tránh sang một bên!” một giọng nói cất lên, “Alahomora!” Harry, Hermione và Neville chui xuống gầm bàn khi cánh cửa mở ra. Họ nhìn thấy phía dưới chiếc áo choàng của hai Tử thần thực tử đang tiến lại gần; chúng di chuyển rất nhanh chóng. “Có thể bọn chúng chạy thẳng ra đại sảnh”, một giọng lỗ mãng cất lên. “Kiểm tra gầm bàn”, một giọng khác nói Harry nhìn thấy đầu gối của các Tử thần thực tử khuỵu xuống; nó chĩa đầu đũa thần ra ngoài từ phía dưới gầm bàn và kêu lên: “STUPEFY!” Một tia sáng đỏ đánh trúng Tử thần thực tử gần nhất, đánh văng hắn ra phía sau trúng vào một chiếc đồng hồ, nhưng Tử thần thực tử thứ hai đã nhảy sang một bên và chĩa đũa thần của hắn vào Hermione đang bò ra ngoài gầm bàn. “AVADA-” Harry lao người qua sàn nhà và tóm lấy chân của Tử thần thực tử làm cho hắn không đứng vững và tay hắn bị lệch hướng. Neville hất đổ chiếc bàn, trỏ cây đũa thần về phía hai người đang vật lộn và thét lên: EXPELLIARMUS! Cả đũa thần của Harry và tên Tử thần thực tử tuột khỏi tay họ và bay vút về phía cửa Đại sảnh; cả hai bò trên mặt đất để lấy lại đũa thần, tên Tử thần thực tử ở phía trước, Harry bò sát theo sau; Neville thì đứng sững như trời chồng, kinh sợ về điều mình vừa làm. “Tránh ra xa, Harry!” Neville hét lên với ý định rõ ràng là sửa chữa lại lỗi lầm vừa gây ra Harry lao nhanh sang một bên khi Neville đưa tay lên và la lên: STUPEFY! Một tia sáng đỏ bay thẳng qua vai phải của Tử thần thực tử và đập trung vào một ngăn tủ thuỷ tinh đựng đầy những đồng hồ thuỷ tinh khác nhau ở bức tường phía trước; cái ngăn tủ đổ ập xuống sàn nhà và nổ tung, những mảnh thuỷ tinh văng khắp nơi, những phần còn nguyên vẹn bắn cả lên trên tường và lại rơi xuống vỡ tan. Tên Tử thần thực tử vồ lấy đũa thần đang nằm bên cạnh quả chuông lấp lánh trên mặt đất. Harry cúi xuống dưới một chiếc bàn khác khi tên này quay lại; hắn không thể nhìn được vì mặt nạ của bị tuột ra. Hắn dùng tay còn lại xé toạc mặt nạ và hét lên: “STUP-” “STUPEFY!”, Hermione la lên. Một tia sáng mầu đỏ đánh trúng giữa ngực tên Tử thần thực tử khiến hắn bị đóng băng, cánh tay hắn vẫn giơ lên, cây đũa thần của hắn rơi xuống sàn phát ra một tiếng kêu loảng xoảng và hắn ta đổ sập về phía cái chuông ở phía sau. Harry nghĩ rằng hắn sẽ ngã vào đống thuỷ tinh và đẩy quả chuông trên sàn về phía sau nhưng thay vì thế hắn ngã sõng xoài trên mặt bàn, đầu hắn chìm xuống qua bề mặt của quả chuông. “Accio!” Hermione kêu lên.. Cây đũa thần của Harry bay từ góc nhà vào tay cô, cô ném nó cho Harry. “Cám ơn”, Harry nói, “Nào, hãy ra khỏi - ” “Nhìn kìa!” Neville kêu lên khiếp sợ. Nó nhìn chằm chằm vào cái đầu của Tử thần thực tử trong quả chuông. Cả 3 người lại nâng đũa thần lên nhưng không ai động đậy, họ nhìn chằm chằm, miệng há hốc hoảng sợ khi chứng kiến điều đang xảy ra với cái đầu của hắn. Nó đang co lại rất nhanh và ngày càng tiến triển, râu và bộ tóc đen rụt vào bên trong đầu lâu của hắn; má hắn trở nên nhẵn nhụi, đầu lâu tròn và được bao phủ bởi một đám lông tơ ... Một cái đầu trẻ con mọc lên một cách kỳ cục ở chính giữa cổ của Tử thần thực tử như hắn đang đấu tranh để bắt đầu lại từ đầu; nhưng ngay cả khi họ nhìn, mồm há hốc, cái đầu bắt đầu mọc ở ở vị trí trước đây của nó; mái tóc đen mọc lên từ cái đầu và cằm ... “Đó là Thời gian”, Hermione nói trong sự khiếp sợ, “Thời gian ...” Tử thần thực tử lại lắc cái đầu xấu xí của hắn, cố gắng làm sạch nó nhưng trước khi hắn có thể tự kéo đầu mình ra nó lại bắt đầu trở lại tuổi thơ một lần nữa. Có một âm thanh hét lên từ một căn phòng gần đó, sau đó là một tiếng đổ vỡ và một tiếng hét. “RON?” Harry kêu lên và bừng tỉnh trước hiện tượng chuyển đổi kỳ quặc trước mắt họ. “GINNY? LUNA?” “Harry!” Hermione la lên. Tên Tử thần thực tử đã kéo được đầu ra khỏi cái chuông. Hắn xuất hiện trong bộ dạng quái lạ, cái đầu trẻ con bé tí của hắn nói oang oang, cánh tay cứng nhắc của hắn giơ lên đập loạn xạ về mọi hướng một cách nguy hiểm, suýt nữa trúng vào Harry vừa mới cúi nhanh xuống để tránh. Harry nâng đũa thân lên nhưng nó ngạc nhiên khi thấy Hermione giữ tay nó lại. “Cậu có thể làm đứa bé bị thương!” Không có thời gian để tranh cãi về điều này, Harry có thể nghe thấy những bước chân vang lên rõ hơn từ Đại sảnh và biết rằng đã quá muộn; rằng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. “Đi nào!” nó nói và bỏ mặc cái đầu trẻ con xấu xí của Tử thần thực tử đã gây kinh ngạc cho tụi nó lại phía sau, cả bọn tiến về cánh cửa dẫn ra hành lang tối om đã mở ở đầu kia căn phòng. Khi đã chạy được một nửa đường, Harry nhìn qua cánh cửa mở và thấy thêm 2 Tử thần thực tử đang chạy ngang qua căn phòng tối về phía tụi nó; đổi hướng sang trái, nó đột ngột rẽ vào một căn phòng nhỏ tối om, lộn xộn và đóng sầm cánh cửa phía sau họ. “COLLO-”, Hermione bắt đầu nhưng trước khi cô kịp đọc xong, cánh cửa đã bị phá tung và 2 Tử thần thực tử đã lao vào bên trong. Với một âm thanh vui mừng, cả hai kêu lên: IMPEDIMENTA! Harry, Hermione và Neville bị đánh bật về phía sau, Neville bị đánh bật qua chiếc bàn và không nhìn thấy đâu nữa, Hermione bị va mạnh vào một tủ sách và ngay lập tức bị những quyển sách nặng đè vào người; đầu Harry bị đập mạnh vào bức tường đá phía sau nó, những ánh sáng nhỏ xuất hiện trước mắt nó làm cho nó bị choáng váng một lúc. “Chúng tôi đã bắt được nó!” một Tử thần thực tử đứng gần Harry kêu lên, “Trong một văn phòng - ” “SILENCIO!”, Hermion kêu lên và giọng của Tử thần thực tử tắt ngấm. Hắn tiếp tục nói qua cái lỗ hở trên mặt nạ những không có âm thanh nào phát ra. Hắn ta bị đẩy mạnh sang một bên bởi Tử thần thực tử thứ 2. “PETRIFICUS TOTALUS!”, Harry hét lên khi Tử thần thực tử thứ 2 nâng đũa thần lên. Tay và chân của hắn bị khoá vào nhau và hắn ngã về phía trước, đập mặt vào cái thảm dưới chân Harry, cứng đơ như một con thuyền và không thể cử động “Tốt lắm, Ha- ” Nhưng Tử thần thực tử mà Hermione vừa mới làm bị câm đã bất ngờ thực hiện một sự di chuyển phi thường với cây đũa thần của hắn; một vệt trông như ngọn lửa mầu tía đánh trúng ngực Hermione. Cô kêu lên “Ồ” đầy ngạc nhiên và ngã gục xuống sàn nằm bất động. “HERMIONE!” Harry quỳ xuống bên cạnh cô khi Neville đang cố gắng lê bước về phía cô từ phía dưới chiếc bàn, cây đũa thần được giữ phía trước nó. Tử thần thực tử đá mạnh vào đầu Neville khi nó xuất hiện, cú đá làm chiếc đũa thần của Neville bị gẫy làm đôi và trúng mặt nó. Neville kêu lên đau đớn và lùi lại, che miệng và mũi. Harry nhìn quanh, đũa thần của nó giơ cao và nó nhìn thấy tên Tử thần thực tử đã xé toạc chiếc mặt nạ của hắn và đang trỏ thằng đũa thần vào Harry, và nó đã nhận ra khuôn mặt dài, tái nhợt và méo mó từ tờ Nhật báo Tiên tri: Antonin Dolohov, tên phù thuỷ đã giết Prewett. Dolohov cười toe toét, với cánh tay còn rỗi, hắn chỉ vào quả cầu tiên tri vẫn được nắm chặt trong tay Harry, vào hắn và sau đó là Hermione. Mặc dù hắn không thể nói nhưng ý đồ của hắn rất rõ ràng. Đưa cho hắn quả cầu tiền tri hoặc là nó sẽ bị giống như cô ta ... Harry nói: “Nếu mày không giết bọn tao, tao sẽ đưa nó cho mày!” Một ý nghĩ hoảng loại trong đầu đã làm Harry không thể suy nghĩ đúng đắn; nó đặt một tay lên vai vẫn còn ấm của Hermione, nhìn cô với vẻ lo lắng: đừng để cô chết, đừng để cô chết, đó là lỗi của mình nếu cô bé chết. “Bạn đang làm gì vậy, Harry” giọng Neville vang lên từ dưới bàn, cánh tay bỏ xuống để lộ ra cái mũi bị gẫy và máu đang chảy xuống từ miệng nó và nói: “Đừng đưa nó cho hắn!” Sau đó có một tiếng động ở phía ngoài cánh cửa và Dolohov nhìn qua vai hắn: đứa trẻ - cái đầu của Tử thần thực tử đã xuất hiện ở cửa, cái đầu đó nói oang oang, nắm đấm của hắn vẫn đập một cách không thể điều khiển được vào mọi thứ xung quanh hắn. Harry chộp lấy cơ hội này: PETRIFICUS TOTALUS! Câu thần chú đánh trúng Dolohov trước khi hắn kịp ngăn chặn nó và hắn đổ vật về phía trước đè ngang lên đồng đội của hắn, cả 2 bọn chúng cứng ngắt như những chiếc thuyền và không thể di chuyển được tí nào. “Hermione” Harry nói và giữ cô khi cái đầu trẻ con của Tử thần thực tử vẫn đang mò mẫm xung quanh. “Hermione, tỉnh lại ...” “Hắn đã làm gì cô ấy vậy?” Neville nói, nó lê bước ra khỏi dưới chiếc bàn và quỳ xuống phía bên kia cô bé, máu vẫn chảy từ chỗ bị sưng lên của chiếc mũi “Mình không biết ...” Neville nắm lấy cổ tay Hermione “Vẫn còn đập, Harry, mình chắc chắn đấy” Như một cơn sóng đánh tan sự buồn rầu rằng mình đã hành động thiếu suy nghĩ, Harry nói: “Bạn ấy còn sống chứ?” “Ừ, mình nghĩ thế” Có một khoảng thời gian chờ đợi khi Harry lắng nghe âm thanh của những bước chân nhưng tất cả những gì nó có thể nghe được là tiếng khóc và mò mẫm của cái đầu trẻ con của Tử thần thực tử ở căn phòng bên cạnh. “Neville, chúng ta không xa cửa thoát ra đâu” Harry thì thào, “Chúng ta sẽ tới căn phòng tròn kia ... nếu chúng ta có thể để cho cậu đi ra đó được và tìm ra cánh cửa đúng trước khi có thêm bất kỳ Tử thần thực tử nào đến, mình đánh cuộc là cậu có thể đưa Hermione ra hành lang và vào trong thang ... sau đó cậu có thể tìm được ai đó ... và báo động ...” “Còn cậu sẽ làm gì?” Neville nói, mũi nó nhăn lại và không bằng lòng với Harry. “Mình sẽ đi tìm những người khác” Harry nói “Mình sẽ đi tìm họ cùng với nó”, Neville nói kiên quyết “Nhưng Hermione – “ “Chúng ta sẽ đưa bạn ấy đi cùng”, Neville nói, “Mình sẽ ẵm bạn ấy ạncauj đánh nhau tốt hơn mình ...” Nó đứng dậy và túm lấy một cánh tay của Hermione, giận dữ nhìn Harry đang đứng lưỡng lự, rồi tóm nốt lấy tay kia và đưa thân hình ẻo lả của Hermione qua vai. “Chờ đã” Harry nói, nó cầm đũa thần của Hermione lên và đặt nó vào tay Neville, “Tốt hơn cậu nên cầm cái này.” Neville vứt nốt nửa chiếc đũa thần đã bị gẫy và tụi nó tiến chầm chậm về phía cái cửa. “Bà tôi sẽ giết tôi mất” Neville nói, máu nhỏ xuống thành giọt từ chiếc mũi khi nó nói, “Đó là đũa thần của ông nội tôi.” Harry ló đầu ra khỏi cửa và nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Cái đầu của Tử thần thực tử vẫn đang la hét và đập phá đồ vật, làm đổ chiếc đồng hồ cổ, lật đổ chiếc bàn, nói oang oang và làm xáo trộn mọi thứ, trong khi đó chiếc vỏ trong như thủy tinh mà giờ Harry đoán là chứa đựng sự Quay vòng thời gian lại tiếp tục rơi xuống, vỡ tan và tự khôi phục trên bức tường phía sau. “Hắn ta sẽ không chú ý đến chúng ta đâu” nó thì thầm, “Đi nào, nhớ đi ngay sau mình ...” Tụi nó đi rón rén ra khỏi văn phòng và quay trở lại cánh cửa đi ra hành lang tối om giờ đây dường như hoàn toàn vắng vẻ. Tụi nó tiến từng bước về phía trước, Neville bước đi chập chững vì sức nặng của Hermione; cánh cửa của căn phòng Thời gian lắc lư phía sau tụi nó và những bức tường bắt đầu quay. Những cơn gió thổi vào đầu Harry từ phía sau dường như làm cho nó đứng không vững; nó đưa mắt nhìn xung quanh cho đến khi những bức tường không còn di chuyển nữa. Harry nhìn thấy chữ thập lửa của Hermione đang mờ đi trên những cánh cửa. “Chúng ta sẽ đi đường nào đây?“ Nhưng trước khi họ có thể quyết định xem là đi đường nào, một cánh cửa bên phải bật mở ra và có 3 người bước ra. “Ron!“ Harry kêu lên và bước nhanh về phía họ. “Ginny - mọi người ở đó chứ?” “Harry”, Ron nói và cười một cách yếu ới, đi lảo đảo về phía trước, tóm lấy phía trước áo choàng của Harry và nhìn Harry bằng ánh mắt không tập trung: “Cậu ở đây, ... ha ha ha ... cậu trông ngộ quá, ... Harry, ... cậu trông thật nhếc nhác ... ” Khuôn mặt Ron trắng bệch và một chất màu sẫm đang chảy xuống từ khoé miệng nó. Sau đó đầu gối nó khuỵu xuống nhưng nó vẫn giữ chặt chiếc áo choàng của Harry làm cơ thể Harry bị kéo xuống cong như cánh cung. “Ginny?” Harry hỏi sợ hãi, “Chuyện gì xảy ra vậy?” Nhưng Ginny lắc đầu, thở hổn hển và giữ chặt mắt cá chân. “Mình nghĩ là cô ấy bị vỡ mắt cá chân, mình đã nghe thấy cái gì đó bị gẫy“ Luna thì thầm, cúi xuống phía Ginny. Dường như cô bé là người duy nhất không bị đau. “Bốn Tử thần thực tử đã đuổi theo bọn em trong một căn phòng tối đầy các hành tinh, đó là một nơi bỏ không, đôi lúc cả bọn trôi nổi trong bóng đêm.” “Harry, chúng tớ đã nhìn thấy Uranus rất gần”, Ron nói và vẫn cười yếu ớt. “Biết không, Harry?” bọn tớ đã nhìn thấy Uranus – ha ha ha - Một bong bóng máu xuất hiện ở khoé miệng Ron và vỡ tan. “- hơn nữa, một trong số bọn chúng đã tóm lấy chân Ginny, em đã sử dụng &quot;Lời nguyền Đánh Bật&quot; và đánh cho nó tá hỏa tam tinh nhưng ... “ Luna ra hiệu một cách tuyệt vọng về Ginny, hơi thở của cô dường như rất yếu, mắt Ginny vẫn nhắm chặt. “Còn Ron thì sao?” Harry hỏi trong khi Ron vẫn tiếp tục cười khúc khích, tay vẫn tóm chặt phía trước áo choàng của Harry. “Em không biết là họ đã đánh anh ấy bằng thứ gì” Luna buồn bã nói “nhưng anh ấy trở nên khác lạ, em đã rất khó khăn để kéo anh ấy đi theo” “Harry” Ron nói và kéo tai Harry xuống sát miệng nó và vẫn cười yếu ớt, “cậu biết cô bé này là ai không Harry? Cô ta là Loony ... Loony Lovegood .... ha ha ha&quot; “Chúng ta phải rời khỏi đây” Harry nói lại, “Luna, em có thể giúp Ginny chứ?” “Được” Luna nói, cài chiếc đũa thần ra sau tai và vòng một tay qua eo Ginny kéo cô lên. “Chỉ là mắt cá chân thôi mà, em có thể tự làm được mà”, Ginny nôn nóng nói, nhưng ngay sau đó, cô bị ngã về một bên và phải tóm lấy Luna để đứng vững. Harry kéo tay Ron qua vai mình như vài tháng trước đây nó đã kéo tay Dudley. Nó nhìn xung quanh: tụi nó chỉ có một phần mười hai cơ hội để tìm ra đúng cánh cửa ra ngoài trong lần đầu tiên. Nó kéo Ron về phía một cách cửa; tụi nó chỉ cách cánh cửa đó một vài bước chân khi một cánh cửa khác trong sảnh bật tung ra và 3 Tử thần thực tử bước vào, dẫn đầu là Bellatrix Lestrange. “Chúng ở đây!” Cô ta la lên. Những lời nguyền Stunning Spell bắn ngang qua căn phòng, Harry đã thành công trong việc vượt qua cánh cửa phía trước, nó đẩy Ron ra và cúi xuống phía sau để giúp Neville với Hermione, tụi nó vượt qua được ngưỡng cửa đúng lúc Bellatrix đâm sầm vào cánh cửa. “COLLOPORTUS!”, Harry kêu lên và nghe thấy 3 cơ thể đâm sầm vào mặt kia của cánh cửa. “Không sao cả!” một giọng đàn ông cất lên. “Còn đường khác để vào – Chúng ta đã tóm được chúng, Chúng ở đây!” Harry nhìn xung quanh, tụi nó đã quay trở lại phòng Trung tâm và chắc chắn là có những cánh cửa xung quanh các bức tường. Nó có thể nghe thấy những bước chân ở đại sảnh phía sau họ và có thêm rất nhiều những Tử thần thực tử đang chạy đến và tham gia vào nhóm đầu tiên. Luna - Neville – giúp mình! Ba đứa đi một vòng tròn xung quanh căn phòng, đóng kín những cánh cửa mà tụi nó đã đi vào, Harry đâm sầm vào một cái bàn và lăn qua mặt bàn trong sự vội vàng đi tới cánh cửa tiếp theo. colloportus!&quot; Có tiếng bước chân dọc theo phía sau của các cánh cửa, cứ chốc chốc một thân hình khá nặng lại lao đập vào đó, cánh cửa kêu kẽo kẹt và rung lên; Luna và Neville bỏ bùa các cánh cửa ở bức tường đối diện, sau đó khi Harry tới được đầu căn phòng, nó nghe thấy Luna kêu: Collo— aaaaaaaaargh… Nó quay lại đúng lúc nhìn thấy cô bé bay ngang qua không trung; năm Tử thần thực tử đang tràn vào phòng qua cánh cửa mà cô đã không đi tới đúng lúc; Luna đập vào một chiếc bàn, trượt qua mặt bàn rơi xuống sàn và nằm bất động giống như Hermione. “Bắt Potter!” Bellatrix thét lên và chạy lại chỗ nó; nó né tránh cô ta và chạy nước rút quay lại căn phòng; nó còn an toàn chừng nào bọn người đó còn nghĩ rằng bọn chúng có thể làm vỡ quả cầu tiên tri. “Này!” Ron vừa nói vừa cười khi đang lảo đảo trên đôi chân của mình và bước đi chao đảo như người say rượu về phía Harry, “Này Harry, có các bộ não ở đây, ha ha ha, điều đó có kỳ lạ không Harry?” “Ron tránh ra ngay, nằm xuống - ” Nhưng Ron đã trỏ đũa thần về phía chiếc bể. “Harry, bạn yêu quý, chúng là những bộ não đấy, nhìn kìa, ACCIO BRAIN!” Sự chuyển động của các sự vật dường như đóng băng lại. Harry, Ginny và Neville và các Tử thần thực tử quay lại để nhìn lên đỉnh của chiếc bể khi một bộ não bất ngờ xuất hiện từ chất lỏng mầu xanh giống như một con cá đang bơi: trong một lúc, mọi thứ dường như ngừng lại; sau đó nó bay về phía Ron, xoay tròn và trông như một dải ruy băng đang di chuyển và tạo ra các hình thù, tách ra và cuộn vào như một cuốn phim - “Ha ha ha, Harry, hãy nhìn kìa”, Ron nói và nhìn nó phun ra những bộ phận bên trong, “Harry, hãy đến và động vào chúng đi, mình đánh cuộc là nó rất kỳ lạ -“ RON, KHÔNG! Harry không biết chuyện gì sẽ xẩy ra nếu Ron chạm vào các xúc tu của những ý nghĩ đang bay phía dưới của bộ nào nhưng nó chắc chắn rằng đó sẽ không phải là điều tốt lành gì. Nó lao về phía trước nhưng Ron đã chạm vào bộ não bằng hai cánh tay của mình. Ngay khi chúng chạm vào da nó, những xúc tu bắt đầu quấn lấy hai tay Ron như một chiếc áo choàng. “Harry, nhìn điều gì xảy ra này – không, không, tôi không thích nó, không, dừng lại, dừng lại” Nhưng những dải ruy băng nhỏ tiếp tục quấn quanh ngực Ron, nó kéo mạnh và gỡ chúng khi bộ não kéo căng chống lại nó giống như cơ thể của một con bạch tuộc. “Diffindo!” Harry kêu lên, cố gắng cắt rời những xúc tu đang quấn quanh Ron trước mắt nó nhưng chúng đã không bị bẻ gẫy. Ron đã buông xuôi, thất bại hoàn toàn trước những cái đai quấn quanh người “Harry, nó sẽ làm anh ấy ngạt thở mất!”, Ginny kêu lên khi vẫn bất động trên sàn vì bị vỡ mắt cá chân; sau đó một tia sáng đỏ từ đũa thần của một Tử thần thực tử bay tới và đánh trúng mặt cô bé. Cô bị đánh lật sang mặt bên kia và nằm bất tỉnh. STUBEFY! Neville kêu lên, xoay chiếc đũa của Hermione thành hình vòng tròn và lượn sóng hướng vào những Tử thần thực tử đang đến gần. “STUBEFY, STUBEFY!” Nhưng đã không có điều gì xảy ra. Một Tử thần thực tử bắn lời nguyền Stunning Spell về phía Neville nhưng nó cách nó vài inch. Harry và Neville bây giờ chỉ còn hai người chống lại năm Tử thần thực tử, hai tên trong số bọn chúng bắn những tia sánh mầu bạc giống như những mũi tên về phía tụi nó nhưng bị trượt và để lại một cái hố trên tường phía sau. Harry bắt đầu chạy và Bellatrix Lestrange đuổi theo nó; vừa giơ quả cầu tiên tri lên trên đầu nó vừa chạy nước rút quay trở lại căn phòng; tất cả những gì nó có thể nghĩ bây giờ là làm mọi thứ để thu hút các Tử thần thực tử ra xa khỏi những người khác. Điều này dường như có hiệu quả, bọn chúng đuổi theo sau nó, đập những chiếc ghế và bàn nhưng không dám liều lĩnh đánh trúng nó vì sợ làm vỡ quả cầu và nó lao qua chiếc cửa duy nhất vẫn còn mở, cánh cửa mà qua đó những Tử thần thực tử đã đi vào; trong thâm tâm nó cầu chúa rằng Neville sẽ ở lại với Ron và tìm ra cách gì đó để giải thoát cho nó ta. Nó chạy một vài feet vào trong căn phòng mới và cảm thấy sàn nhà biến mất ... Nó bị ngã xuống từng bậc đá dốc đứng, bậc này qua bậc khác, nẩy lên ở từng bậc cho đến bậc cuối cùng và việc va đập làm cho nó không thể thở được, lưng nó nằm xuống một cái chỗ lõm trên sàn, chỗ cái vòm cửa hồi nãy. Toàn bộ căn phòng rung lên vì tiếng cười của các Tử thần thực tử, nó nhìn quanh và thấy 5 tên đã ở trong căn phòng trung tâm đi xuống về phía nó trong khi thêm nhiều tên khác xuất hiện từ những cánh cửa khác và đang tiến lại gần. Harry cố đứng dậy mặc dù hai chân nó đang run lên một cách tệ hại và rõ ràng chúng không ủng hộ nó: quả cầu tiên tri vẫn không hề bị vỡ nằm trong tay trái nó, cây đũa thần được nắm chặt trong tay phải. Nó quay ra đằng sau, nhìn xung quanh nhưng vẫn để mắt đến bọn Tử thần thực tử. Cái chân phía sau của nó chạm vào một vật rắn nào đó: nó đã chạm vào những cái bệ của cái vòm. Nó nhẩy ra sau lên trên nó. Các Tử thần thực tử bất động nhìn nó chằm chằm. Một số bọn chúng thở hổn hển. Dolohov vẫn trong tìn trạng tồi tệ do hậu quả của lời nguyền Trói Buộc liếc nhìn một cách đểu cáng, đũa thần của hắn trỏ thẳng vào mặt Harry. “Potter, trò chơi của mày đã hết.” Lucius Malfoy lè nhè và kéo mặt nạ ra, “bây giờ hãy ngoan ngoãn đưa tao quả cầu tiên tri.” “Hãy để cho những người khác đi, tôi sẽ đưa nó cho ông!” Harry nó một cách liều lĩnh. Một vài Tử thần thực tử cười lớn. “Mày không ở vị trí có thể thương lượng được, Potter” Lucius Malfoy nói, khuôn mặt tái nhợt của hắn đầy vẻ hài lòng. “Mày nhìn này, bọn tao có 10 người còn mày chỉ có một mình ... hay là thậm chí Dumbledore không dậy mày biết đếm?” “Bạn ấy không chỉ có một mình!” một giọng nói vang lên phía trên đầu bọn chúng, “Bạn ấy còn có ta!” Trái tim Harry chìm xuống: Neville đang bước xuống những bậc thanh bằng đá về phía họ, chiếc đũa thần của Hermione được cầm chắc trong cánh tay run rẩy của cậu ta. “Neville – không – quay trở lại chỗ Ron - ” STUBEFY! Neville lại kêu lên và trỏ đũa thần vào từng Tử thần thực tử đang quay lại “STUBEFY! STl/BE—“ Một trong những Tử thần thực tử lớn nhất tóm lấy Neville từ phía sau, giữ chặt hai cánh tay nó về một phía. Nó vùng vẫy và phản kháng lại; một vài Tử thần thực tử lại cười. “Longbottom có phải không?” Lucius Malfoy nhếc mép, “nào, bọn tao đã làm cho bà mày mất gia đình ... cái chết của mày sẽ không gây sốc cho mụ ta” “Longbottom?” Bellatrix lặp lại và một nụ cười độc ác nở ra trên khuôn mặt hốc hác của mụ. “Tại sao, tao đã rất vui mừng khi gặp bố mẹ mày, thằng nhóc.” “Tao hy vọng mi cũng sẽ bị như thế!” Neville la lên, và nó thấy rằng thật khó mà chống lại những tên bắt nó đang đứng xung quanh, một Tử thần thực tử nói: “Ai đó hãy làm cho nó bất tỉnh!” “Không ... không ... không ...” Bellatrix nói. Trông cô ta đang rất xúc động, đang ở trong tình trạng bị kích thích khi cô liếc mắt qua Harry, sau đó quay lại Neville. “Không, hãy xem Longbottom có thể chịu đựng được bao nhiêu lâu trước khi nó bị bẻ gẫy giống như bố mẹ nó ... trừ phi Potter muốn đưa cho chúng ta quả cầu tiên tri.” “Đừng đưa nó cho bọn chúng!” Neville nói, nó giẫy dụa và chống lại khi Bellatrix kéo nó và tên đang giữ nó lại gần hắn, đũa thần của hắn vung lên. “Đứng đưa nó cho bọn chúng, Harry!” Bellatrix vung đũa thần lên: ”Crude” Neville la lên, hai chân nó bị kéo lên đến tận ngực vì thế mà tên Tử thần thực tử đang giữ nó ngay lập tức thả nó xuống sàn. Tên Tử thần thực tử thả nó ra và nó nằm ra sàn, bị co rút và la hét trong sự đau khổ. “Đó mới chỉ là một chút thưởng thức!” Bellatrix nó, vung đũa thần lên và âm thanh la hét của Neville dừng lại và nó nằm thổn thức phía dưới chân cô ta. Cô ta quay lại và nhìn Harry, “Nào, Potter đưa cho bọn tao quả cầu tiên tri hoặc là mày sẽ nhìn nó bạn bé nhỏ của mày chết từ từ!” Harry không suy nghĩ gì nữa, không có sự lựa chọn nào khác. Quả cầu tiên tri đang nóng lên trong tay nó và nó đưa nó ra. Malfoy nhảy về phía trước để chộp lấy nó. Ngay lúc đó, thêm hai cánh cửa nữa phía trên họ mở toang và thêm năm người chạy vào căn phòng: Sirius, Lupin, Moddy, Tonks và Kingsley. Malfoy quay lại vung đũa thần nhưng Tonks đã đánh một lời nguyền Stunning Spell trúng hắn. Harry đã không chờ đợi tình huống bọn họ có thể gặp nhau này, nhưng nó nhảy xuống khỏi cái bục. Những Tử thần thực tử hoàn toàn quẫn trí bởi sự xuất hiện của những thành viên trong Hội, những người ở phía trên đang bắn một cơn mưa những lời nguyền xuống chúng khi chúng nhảy từng bước về phía sàn thấp hơn. Qua nhưng thân thể đang lao tới, và nhờ chút ánh sáng loé lên, Harry có thể nhìn thấy Neville đang bò dọc. Nó khéo léo né tránh một tia sáng đỏ và lao nhanh tới chỗ Neville. “Cậu không sao chứ?” Harry nói, một lời nguyền khác bay vụt đến cách đầu tụi nó vài inch. “Ừ” Neville nói và cố gắng đứng lên. “Còn Ron thì sao?” “Mình nghĩ là bạn ấy vẫn ổn - bạn ấy vẫn đánh nhau với bộ não khi mình đi - ” Sàn đá giữa tụi nổ bị nổ vì bị một lời nguyền đánh trúng để lại một hố sâu, nơi mà tay của Neville còn đặt ở đó vài giây trước; cả hai bò ra khỏi nơi đó, bỗng nhiên một cánh tay mập mạp đưa ra từ một nơi nào đó, tóm lấy quanh cổ Harry và kéo nó thẳng lên làm cho những ngón chân Harry không chạm đất. “Đưa nó cho tao”, một giọng nói vang lên trong tai nó “đưa cho tao quả cầu tiên tri - ” Người đàn ông ấn chặt lấy khí quản của Harry, làm cho nó không thể thở được. Qua đôi mắt đang nhạt nhoà nó nhìn thấy Sirius đang đấu tay đôi với một Tử thần thực tử cách họ khoảng 10 feet; Kingsley đang đánh nhau với hai người cùng một lúc; Tonks vẫn cách hàng ghế nửa đường, đang đánh những lời nguyền xuống Bellatrix – dường như không có ai nhận ra rằng Harry sắp chết. Nó quay đũa thần về phía người đàn ông nhưng nó không còn hơi sức để nói ra câu thần chú và cánh tay còn rỗi của người đàn ông mò mẫm về phía cánh tay mà Harry đang cầm quả cầu tiên tri. AARGH! Neville từ đâu hiện ra tấn công một cách bất ngờ, không có khả năng đọc rõ ràng câu thần chú nó đâm mạnh cây đũa thần của Hermione vào hốc mắt của chiếc mặt nạ tên Tử thần thực tử đang đeo. Tên Tử thần thực tử buông Harry ra và tru lên đau đớn. Harry xoay đũa quanh mặt hắn và nói trong khi thở hổn hển: STUPEFY! Tên Tử thần thực tử lật úp về phía sau và chiếc mặt nạ tuột ra; đó là Macnair, Buckbeak có thể đã bị giết, một mắt hắn sưng lên đỏ ngầu. “Cám ơn cậu!” Harry nói với Neville và kéo nó ta sang một bên khi Sirius và một tên Tử thần thực tử lảo đảo đi qua; cuộc đấu tay đôi dữ dội đến mức những chiếc đũa thần của họ mờ đi; sau đó Harry dẫm phải một vật gì đó tròn, rắn chắc và nó trượt chân ngã. Trong một thoáng nó nghĩ là mình đã làm vỡ quả cầu tiên tri nhưng sau đó nó nhìn thấy con mắt phép thuật của Moody đang xoay tròn ra xa trên sàn nhà. Quả cầu tiên tri đang nằm bên cạnh nó; máu vẫn chảy trên đầu, và kẻ tấn công nó đang đuổi theo Harry và Neville: Dolohov, khuôn mặt xám xịt nhăn nhó đầy vẻ vui mừng. Tarantallegra! hắn hét lên, đũa thần trỏ thẳng vào Neville và ngay lập tức làm hai chân nó nhẩy điên cuồng, không thể giữ cân bằng được và làm nó lại ngã xuống sàn nhà. “Nào, Potter” Hắn làm một động tác vẫy đũa dữ dột giống như đã sử dụng với Hermione đúng lúc Harry la lên: “ Protege/” (Bảo vệ !) Harry cảm thấy cái vệt gì đó ngang mặt nó giống như một vết dao cùn; lực đẩy đánh nó nghiêng sang bên và nó ngã đè lên cái chân đang co giật của Neville nhưng phép thuật bảo vệ đã hạn chế điều tồi tệ nhất của lời nguyền. Dolohov lại vung đũa thần lên: “Accio proph-” Sirius từ đâu di chuyển đến, nện mạnh vào Dolohov bằng vai của mình và đẩy hắn bắn ra nơi khác. Quả cầu tiên tri lại tuột ra khỏi những đầu ngón tay Harry nhưng nó đã giữ chặt được nó. Lúc này Sirius và Dolohov đang đấu tay đôi, đũa thần của họ phát sáng như những thanh kiếm, những tia sáng bay ra từ đầu đũa thần của họ. Dolohov vẫy mạnh đũa giống như hắn đã làm với Harry và Hermione. Harry nhảy bật lên và kêu to: “Petrificus Totalus! (Tê liệt toàn bộ) ”. Một lần nữa, hai tay và hai chân của Dolohov bị khoá lại với nhau và hắn bị lật úp về phía trước, nằm xuống đấm với một tiếng đổ ầm xuống ở sau lưng. “Tuyệt đó!” Sirius kêu lên, ấn đầu Harry xuống khi 2 lời nguyền Stunning bay về phía họ. “Nào chú muốn cháu ra khỏi... ” Cả hai lại thụp xuống, một tia sáng màu xanh như một mũi tên đã bắn trượt Sirius. Ngang qua căn phòng, Harry nhìn thấy Tonks ngã xuống từ giữa cầu thang bằng đá, thân hình ẻo lả của cô ngã xuống từng bậc thang và Bellatrix với vẻ vui mừng chiến thắng đang chạy lại cuộc chiến. “Harry, cầm lấy quả cầu tiên tri, tóm lấy Neville và chạy đi!” Sirius thét lên và chạy đi đối đầu với Bellatrix. Harry không nhìn thấy điều gì xảy ra tiếp đó: Kingsley đang lắc lư ở phía đằng xa, đánh nhau với một người mặt rỗ không mang mặt nạ: Rookwood; một tia sáng mầu xanh khác bay vèo qua đầu Harry khi nó tiến về phía Neville – “Cậu đứng được không?” nó hét to vào tai Neville, chân Neville vẫn co giật và không thể điều khiển được. “Vòng tay nó qua cổ mình - ” “Cố lên Neville” Harry kéo nó ta lên – chân Neville vẫn di chuyển về mọi hướng, chúng không theo ý nó và từ đâu đó một người đàn ông thình lình tấn công tụi nó: cả hai ngã về phía sau, chân Neville vẫn tiếp tục lượn sóng giống như một nghệ sỹ nhào lộn, Harry giơ tay trái lên trên không để giữ an toàn cho quả cầu thuỷ tinh nhỏ khỏi bị vỡ. “Quả cầu tiên tri, đưa cho tao quả cầu tiên tri, Potter!” giọng Lucius Malfoy gầm gừ trong tai nó và Harry và nó cảm thấy đầu đũa thần của Malfoy đang chọc mạnh vào giữa xương sườn nó. “Không, bỏ ta ra ... Neville - bắt lấy nó!” Harry ném quả cầu ngang qua căn phòng, Neville giang rộng tay ra và ôm quả cầu vào ngực. Malfoy trỏ đũa thần về phía Neville, nhưng Harry đã thọc mạnh đũa thần của nó qua vai và kêu lên: “Impedimenta! (Ngăn trở)” Malfoy đã bị lĩnh hậu quả. Khi Harry la lên một lần nữa nó nhìn xung quanh và thấy Malfoy bị văng vào chiếc bệ mà trên đó Sirius và Bellatrix đang đấu tay đôi. Malfoy giơ đũa thần của hắn về phía Harry và Neville nhưng trước khi hẵn có thể lấy hơi để tấn công, Lupin đã nhẩy vào giữa. “Harry, gọi mọi người xung quanh và đi đi!” Harry tóm lấy vai áo của Neville và kéo cơ thể cậu ta lên tầng đầu tiên của những bậc đá; chân Neville co giật và không thể đỡ nổi trọng lượng của nó; Harry cố gắng nhấc lên với tất cả sức mạnh mà nó có và tụi nó leo lên một bậc khác. Một lời nguyền đánh trúng bậc dài ở dưới chân Harry; nó vỡ vụn ra và nó bị ngã xuống bậc bên dưới. Neville ngã lăn ra sàn, chân nó vẫn co giật và quẫy đạp, nó nhét quả cầu tiên tri vào trong túi. “Đi nào!” Harry nói liều lĩnh, kéo mạnh áo choàng của Neville. “Hãy thử ấn mạnh chân cậu xuống.” Nó lại cố gắng kéo và chiếc áo choàng của Neville bị rách toạc ra, quả cầu thuỷ tinh rơi ra khỏi túi áo nó và trước khi ai đó tóm lấy nó một cái chân loạng choạng của Neville đã đá trúng nó, nó bay đi khoảng 10 feet về phía bên phải họ và đập mạnh vào bậc bên dưới họ. Khi cả hai người đang nhìn chằm chằm vào nơi mà quả cầu bị vỡ, một điều kinh hoàng đã xẩy ra, một hình dáng trắng như ngọc trai với một đôi mắt mở rất to nhuốm hồng trong không khí, không được ai chú ý đến ngoài hai người. Harry có thể nhìn thấy cái miệng của nó chuyển động nhưng họ không thể nghe được quả cầu tiên tri nói gì vì những tiếng va chạm, gào thét và la hét xung quanh họ. Hình thù đó không nói nữa và tan biến vào hư không. “Harry, xin lỗi cậu!” Neville khóc lên, khuôn mặt nó đau khổ vì những cái chân tiếp tục loạng choạng. “mình xin lỗi, Harry, mình không thể làm được ... ” “Không sao đâu!” Harry nói, “hãy thử đứng lên và đi ra khỏi ... ” “Dubbledore!” Neville nói, khuôn mặt đầy mồ hôi của nó bỗng nhiên xúc động mạnh mẽ, nó nhìn chằm chằm qua vai của Harry. “Cái gì?” DUBBLEDORE! Harry quay lại để nhìn nơi mà Neville đang nhìn chằm chằm. Ở phía trên đầu họ, trong khung cửa từ căn phòng Trung tâm, Albus Dumbledore đang đứng, đũa thần ở trên cao, khuôn mặt ông trắng xoá và giận dữ. Harry cảm thấy như có một luồng điện trào dâng đến từng thớ thịt trong cơ thể nó - tụi nó đã được an toàn. Dumbledore bước chậm rãi xuống những bậc thang, qua Neville và Harry đang đứng bất động không hề nghĩ đến việc chuyển động. Dumbledore đã bước xuống đến bậc thang cuối cùng khi những Tử thần thực tử gần nhất nhận ra cụ đang ở đó và la lên với những tên khác. Một tử thần thực tử đã chạy, quờ quạng như một con khỉ lên trên cầu thang đá đối diện. Lời nguyền của cụ Dumbledore đã kéo hắn lại một cách dễ dàng như là ông móc hắn lại bằng một sợi dây vô hình. Chỉ còn một cặp vẫn đánh nhau như không hề nhận biết là có người mới đến. Harry nhìn thấy chú Sirius cúi xuống tránh một tia sáng đỏ của Bellatrix và cười nhạo cô ta: “Tiếp đi, mày có thể làm tốt hơn thế!”, chú kêu lên, giọng chú vang vọng xung quanh căn phòng. Tia sáng đỏ thứ hai đã đánh trúng giữa ngực chú. Tiếng cười vẫn không dứt trên gương mặt chú nhưng đôi mắt chú mở to vì bị sốc. Harry buông Neville ra mặc dù nó không hề có ý định làm điều đó. Nó lại nhẩy xuống những bậc thang, lấy đũa thần khi cụ Dumbledore cũng làm như vậy và quay về phía những chiếc bục. Dường như thời gian chú Sirius ngã kéo dài hàng thế kỷ: cơ thể chú cong lại thành hình cánh cung khi chú ngã xuống phía sau bức màn tả tơi treo rủ từ trên đỉnh cổng vòm. Harry nhìn thấy sự sợ hãi và ngạc nhiên trộn lẫn trên gương mặt của cha đỡ đầu, một gương mặt đẹp trai khi chú ngã qua cánh cửa và biến mất phía sau những tên trùm mặt. Những tên này đang run rẩy như trước một cơn gió lớn và ngã ụp về phía sau. Harry nghe thấy âm thanh vui mừng của Bellatrix Lestrange nhưng nó biết rằng nó không có nghĩa gì cả - Sirius đã bị ngã qua cái cổng tò vò, chú ấy sẽ lại xuất hiện từ một chỗ khác trong vài giây tới ... Nhưng chú Sirius đã không xuất hiện lại. &quot;SIRIUS!&quot; Harry kêu lên. &quot;Chú SIRIUS!&quot; Nó đã xuống đến sàn, hơi thở của nó héo hắt và hổn hển. Sirius ắt hẳn là đang ở sau bức màn, nó – Harry, sẽ kéo chú trở lại. Nhưng khi nó đến mặt đất, Lupin đã tóm lấy ngực Harry và giữ nó lại. “Không thể làm được gì nữa đâu, Harry” “Giữ chú ấy, cứu chú ấy, chú ấy vừa mới ngã thôi” “ - đã quá muộn rồi, Harry” “Chúng ta vẫn có thể giữ chú ấy lại” Harry vùng vẫy dữ dội nhưng Lupin không thả nó ra ... “Chúng ta không thể làm được gì nữa, Harry, không thể, ... anh ấy đã đi rồi.” Chú thích: tiêu đề của chương này, beyond the veils, có rất nhiều nghĩa, vừa có nghĩa sự thật đằng sau những gì bị che dấu, vừa có nghĩa phía bên kia tấm màn của chiếc cổng mà chú Sirius đã ngã xuống (-sami-) J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story và Duynd Chương 36 Người duy nhất hắn sợ Chú ấy vẫn chưa đi!&quot; Harry la lớn. Nó không tin vào điều đó; nó sẽ không tin; nó vẫn tiếp tục vùng vẫy thoát khỏi thầy Lupin với tất cả sức mạnh mà nó có. Thầy Lupin vốn không hiểu; có người nấp đằng sau những bức rèm; Harry đã nghe thấy bọn họ thì thầm ngay khi nó bước vào phòng. Chú Sirius đang ẩn nấp, chỉ là đang trốn khỏi mọi người thôi CHÚ SIRIUS!&quot; nó kêu rống lên. CHÚ SIRIUS!&quot;&quot;Chú ấy không thể quay trở lại đâu, Harry,&quot; thầy Lupin nói, giọng thầy vỡ ra khi thầy cố gắng giữ Harry lại. &quot;Chú ấy không thể quay lại,bởi vì chú ấy đã - &quot;CHÚ - ẤY - CHƯA - CHẾT!&quot; Harry gầm lên. &quot;CHÚ SIRIUS!&quot; Có sự chuyển động xung quanh bọn họ, tiếng huyên náo không rõ phát ra từ đâu, những tia sáng do lời nguyền loé lên. Với Harry đó là những tiếng động vô nghĩa, những lời nguyền không trúng đích bay ngang qua bọn họ không gây ra chút phản ứng nào, chẳng có ý nghĩa gì trừ việc thầy Lupin nên ngừng ngay việc giả vờ là chú Sirius - người chỉ cách nó chưa đầy một feet phía sau tấm rèm - sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sẽ không bao giờ còn lắc lắc mái tóc đen và hăng hái lao vào trận đánh một lần nữa. Thầy Lupin kéo Harry tránh xa cái bục. Harry, vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cái cổng tò vò, bắt đầu tức giận vì chú Sirius bắt nó phải chờ đợi lâu như thế. Nhưng đâu đó trong nó bắt đầu nhận thức ra, ngay trong khi nó vẫn quẫy đạp lung tung để thoát khỏi thầy, chú Sirius không bao giờ bắt nó phải chờ đợi trước đó cả… Chú Sirius luôn mạo hiểm mọi thứ để nhìn thấy Harry, để giúp đỡ nó… nếu như chú Sirius không xuất hiện trở lại từ cái cửa tò vò đó khi Harry la hét gọi chú như thể cuộc sống của nó phụ thuộc vào điều đó, thì lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là chú ấy không thể quay lại… chú ấy thực sự không thể ... Cụ Dumbledore đã dồn phần lớn bọn Tử Thần Thực Tử vào giữa phòng, bọn chúng có vẻ bị làm cho không thể nhúc nhích được bằng những sợi dây thừng vô hình; Thầy Moody mắt điên bước lê qua gian phòng đến chỗ cô Tonks đang nằm, và cố gắng làm cô tỉnh dậy; đằng sau cái bục vẫn còn có ánh sáng loé lên, những tiếng càu nhàu và la hét – ông Kingsley đang thay chú Sirius tiếp tục đuổi theo Bellatrix. &quot;Harry?&quot; Neville bò xuống từng bậc thang đá một tới chỗ Harry đứng. Harry không còn vật lộn với thầy Lupin nữa, mặc dù thế thầy vẫn nắm lấy hai tay nó. &quot; harry… Mình rất tiếc…&quot; Neville nói. Chân của nó vẫn còn nhảy múa như điên không sao dừng được. &quot;Có phải người đàn ông đã chết đó – là Sirius Black, một - một người bạn của cậu?&quot; Harry gật đầu. &quot;Ở đây à,&quot;thầy Lupin lặng lẽ nói, và chỉ cây đũa của thầy vào chân Neville, thầy nói, &quot;Finite.&quot;Lời nguyền được giải: Chân Neville duỗi thẳng trên sàn, vẫn còn run rẩy. Gương mặt thầy Lupin xanh xao. &quot; hãy – hãy tìm kiếm những người khác. Bọn chúng ở đâu, Neville?&quot; Thầy Lupin quay đi khỏi cái cổng tò vò trong lúc thầy nói. Tiếng thầy vang lên như thể mọi lời nói đều làm thầy đau. &quot;Bọn họ ở đàng sau đó,&quot; Neville nói. &quot; Một bộ não đã trói Ron lại nhưng con nghĩ là bạn ấy không sao cả - còn Hermione thì vẫn bất tỉnh, nhưng chúng con cảm thấy bạn ấy vẫn còn thở ...&quot; Có một tiếng nổ ầm và một tiếng thét từ phía sau cái bục. Harry nhìn thấy ông Kingsley ngã rầm xuống nền sàn nhà và kêu lên đau đớn: Bellatrix Lestrange đã thoát được và chạy điên cuồng như thể cụ Dumbledore quất roi đằng sau. Cụ tấn công cô ả bằng một lời nguyền nhưng cô ả đã làm nó chệch đi; ả đã đi được một nửa các bậc cầu thang. &quot;Harry - không!&quot; thầy Lupin la lên, nhưng Harry đã giải phóng được cánh tay của nó nhân một lúc thầy Lupin buông hơi lỏng tay. &quot;MỤ TA ĐÃ GIẾT CHÚ SIRIUS!&quot; Harry kêu rống lên. &quot;MỤ TA ĐÃ GIẾT CHÚ ẤY, CON SẼ GIẾT MỤ!&quot; Và nó thoát được ra, nhảy lên các bậc cầu thang; mọi người la hét phía sau nhưng nó không quan tâm. Hình dáng Bellatrix trong bộ áo choàng đang ở phía trước và hai người đã trở lại gian phòng có những bộ não đang bơi lượn… Mụ ta ném một lời nguyền ra sau vai. Cái bể bị hất tung lên không không khí và nước bị đổ văng ra. Harry bị chìm ngập trong thứ chất lỏng có mùi hôi thối ở trong: những bộ não văng về phía nó và bắt đầu giăng mắc những xúc tu đầy màu sắc và dài thoòng, nhưng nó la lên, &quot;Wingardium Leviosa!&quot;và những xúc tu đó buông nó ra văng vào không khí. Vừa đi vừa trượt ngã, nó chạy về phía cánh của; nó vượt qua Luna, vẫn đang rên rỉ trên sàn nhà, vượt qua Ginny, cô bé nói, &quot;anh Harry – cái gì vậy -? , vượt qua Ron, vẫn đang cười khúc khích hết sức yếu ớt, và qua Hermione vẫn còn đang bất tỉnh. Nó xoay quả đấm cửa mở cửa dẫn vào căn phòng tròn mầu đen và nhìn thấy Bellatrix biến mất sau một cánh kia bên kia gian phòng; phía trước mụ ta là hành lang dẫn tới thang máy. Nó chạy tới nhưng mụ ta đã đóng sập cánh cửa lại và những bức tường bắt đầu xoay. Một lần nữa, nó lại bị vây quanh bởi những vệt sáng xanh phát ra từ ngọn đèn ầy đang quay tròn. &quot;Lối ra ở đâu?&quot; Nó liều lĩnh la lên, và bức tường lại bắt đầu dừng lại. &quot;Lối ra ở đâu?&quot;Gian phòng dường như chỉ chờ có thế. Cánh cửa ngay sau nó trượt mở và hành lang dẫn tới thang máy trải dài trước mặt nó, được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc và không một bóng người. Nó bắt đầu chạy … Nó có thể nghe thấy tiếng thang máy di chuyển ở đằng trước; nó chạy hết tốc lực trên lối đi, quay ngoắt ở góc và đấm cái rầm vào nút bấm để gọi thang mấy lần thứ hai. Cái thang máy rít lên chói tai và lao vun vút xuống thấp dần; Cái lồng sắt mở ra và nó nhảy vào trong, đấm vào cái nút bấm đề &quot;Phòng Tiếp Tân . Cánh cửa đóng lại và nó bắt đầu đi lên …Nó len mình ra khỏi thang máy trước khi cánh cửa mở ra hoàn toàn và nhìn quanh. Bellatrix đã đến gần cái buồng điện thoại ở đầu kia của gian phòng, nhưng mụ ta nhìn trở lại khi nó chạy hết tốc lực về phía mụ và giáng một lời nguyền nữa vào nó. Nó nấp đằng sau cái Vòi phun nước Tình Bằng Hữu Ma thuật: lời nguyền sượt qua nó và giáng trúng vào cánh cửa bằng vàng ở đầu kia của Cổng ra vào khiến cho nó kêu váng lên như chuông. Không có thêm bước chân nào nữa. Mụ ta đã ngừng lại. Nó ẩn nấp sau những bức tượng và nghe ngóng. &quot;Ra đây, ra đây, Harry bé nhỏ!&quot; Mụ ta gọi bằng thứ giọng trẻ em đầy chế giễu, giọng mụ vang vọng khắp các hành lang lát gỗ bóng loáng. &quot; Mi rượt theo ta để làm gì, thằng bé kia? Ta nghĩ mi ở đây là để trả thù cho người anh họ thuơng mến của ta! &quot;Tôi sẽ trả thù!&quot; harry kêu lên, và dường như có hàng chục Harry khác lặp lại Tôi sẽ trả thù! Tôi sẽ trả thù! Tôi sẽ trả thù! vang động khắp gian phòng &quot;Aaaaaah … mày yêu mến hắn phải không, nhóc Potter bé nhỏ?&quot; Lòng căm thù chưa bao giờ nó biết đến trước đó giờ trào dâng trong Harry; nó nhào ra từ phía sau cái vòi phun và gầm lên, &quot;Crucio!&quot; Mụ Bellatrix thét lên: lời nguyền đã đốn quị chân mụ, nhưng mụ ta không lăn lộn và hét lên vì đau đớn như Neville - mụ đứng ngay lên được, há hốc mồm để thở và không còn cười nữa. Harry lại nấp vào sau cái viòi phun nước bằng vàng. Lời nguyền trả đũa của mụ giáng trúng cái đầu cửa một ông phù thuỷ trông rất đẹp trai khiến cho cái đầu văng đi và nằm trên mặt sàn nhà tới cả hai chục feet, làm nên một vệt xước dài trên sàn gỗ. &quot; Mi chưa bao giờ sử dụng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ đúng không, cậu bé?&quot; Mụ ta hét lên. Mụ đã bỏ hẳn giọng nói trẻ con. &quot; Mi cần phải muốn chúng, Potter! Mi cần phải muốn thực sự làm cho ai đó đau đớn – thích thú với nó - sự giận dữ chính đang đã không còn làm ta bị thương nữa – Ta sẽ chỉ cho mi làm như thế nào? Ta sẽ cho mi một bài học -&quot; Harry men theo bờ của cái bể phun nước sang phía đối diện khi mụ thét lên , &quot;Crucio!&quot;và nó buộc phải nấp trở lại khi cánh tay của con nhân mã, trong tay có cung tên, gãy rời ra và rơi xuống sàn nhà cánh cái đầu của ông phù thuỷ bằng vàng không xa lắm. &quot;Potter, mi không thể thắng được ta đâu!&quot; Mụ la lên. Nó có thể nghe thấy tiếng động khi mụ di chuyển sang bên phái, cố gắng tiến lại gần nó. Nó vòng ra sau bức tượng cách xa mụ, nấp sau những cái chân của con nhân mã, đầu nó nhô lên ngang với đầu con gia tinh. &quot;Ta đã từng và đang là đầy tớ trung thành nhất của Chúa tể Hắc ám. Ta đã học Nghệ Thuật Hắc Ám từ ngài, và ta biết những lời nguyền đầy quyền năng như thế thì mi, thằng bé đáng thương kia, không bao giờ có thể mơ đến chuyện thực hiện được...&quot; &quot;Stupefy!&quot; harry la lên. Nó đi men vòng quanh tới nơi có con yêu tinh đang đứng, nở nụ cười toe với ông phù thuỷ giờ đã không có đầu và chuẩn bị tập hậu mụ khi mụ ta đảo mắt nhìn quanh cái bể phun nước. Mụ ta phản ứng hết sức nhanh khiến nó không có thời gian để ẩn nấp. &quot;Protego!&quot; Chùm ánh sang đỏ, Lời Nguyền Choáng Váng của chính nó, bật trở lại. Harry trườn trở lại ra sau bể phun nước và tai của con yêu tinh bắn vèo qua gian phòng. &quot;Potter, ta sẽ cho mi một cơ hội!&quot; Mụ Bellatrix hét lên. &quot; hãy đưa cho ta quả cầu tiên tri – hãy lăn nó về phía ta ngay bây giờ - và ta có thể để cho mi được sống!&quot; &quot;Bà sẽ phải giết tôi thôi, vì nó đã mất rồi!&quot; harry gầm lên và khi nó hét lên những lời đó, sự đau đớn thiêu đốt trán nó; vết sẹo lại trở nên nóng bỏng, và nó cảm thấy trào dâng một sự thịnh nộ hoàn toàn không có liên quan gì đến cơn giận dữ của chính bản thân nó. &quot;Và hắn ta sẽ biết!&quot; harry nói, với tiếng cười điên khùng đáp trả lại tiếng cười của Bellatrix. &quot;Lão già Voldemort yêu quý của bà sẽ biết là nó không còn nữa! Hắn ta sẽ không hài lòng với bà đâu, đúng không?&quot; Cái gì? Mi nói cái gì?&quot; Mụ la lên, và lần đầu tiên có một sự sợ hãi trong giọng nói. &quot;Quả cầu tiên tri đã vỡ khi tôi cố gắng đưa Neville lên cầu thang! Bà nghĩ Voldemortsẽ nói như thế nào về chuyện đó đây?&quot; Vết thẹo của nó đau buốt và thiêu đốt nó… sự đau đớn khiến nó chảy cả nước mắt … &quot;ĐỒ NÓI DỐI!&quot; Mụ ta gầm lên, nhưng nó có thể nghe thấy âm hưởng kinh hoàng đằng sau sự tức giạn đó. &quot; MI ĐANG GIỮ NÓ, POTTER, VÀ MI SẼ PHẢI GIAO NÓ CHO TA! Accio prophecy! ACCIO PROPHECY!&quot;(Quả cầu tiên tri lại đây-ND) Harry lại cười lớn bởi nó biết tiếng cười sẽ chọc tức mụ ta, sự đau đớn kinh khủng trên trán khiến nó nghĩ là đầu nó có thể nổ tung ra. Nó vẫy bàn tay không từ phía sau con yêu tinh còn có một bên tai và rụt lai rất nhanh khi mụ ta phóng một chùm sáng xanh về phía nó. &quot;Không có gì ở đó!&quot; Nó la lên. &quot;Không có gì để bẩm báo! Nó đã vỡ và không một ai nghe thấy nó nói gì, hãy nói với ông chủ bà như thế!&quot; &quot;Không đúng!&quot; Mụ hét lên. &quot;Không đúng, mi đang nói dối! ÔNG CHỦ, TÔI ĐÃ CỐ GẮNG, TÔI ĐÃ CỐ GẮNG – XIN ĐỪNG TRỪNG PHẠT TÔI,&quot; &quot;Đừng có phí hơi!&quot; harry hét lên, mắt nó chớp chớp cố gắng chống chọi sự đau đớn ở chỗ vết thẹo, bây giờ sự đau đớn trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. &quot; hắn ta không thể nghe được được bà ở đây đâu!&quot; &quot;Ta không thể ư, Potter?&quot; Một giọng lạnh lẽo cao vống vang lên. Harry mở mắt ra. &amp;lt;Từ đây là bản dịch của Duynd&amp;gt;Một dáng người cao gầy với mũ trùm đầu màu đen, khuôn mặt hắn trắng bệch và dữ tợn giống như một con rắn, đôi mắt đỏ ké, hai con ngươi đang nhìn chằm chằm... Chúa tể Hắc ám Voldemort đã xuất hiện ngay giữa căn phòng, với đũa phép chỉ vào Harry lúc này như bị đóng băng, không có khả năng cử động. “Vậy là mi đã làm vỡ lời tiên tri của ta?” Voldemort nhẹ nhàng, vẫn nhìn chòng chọc vào Harry bằng đôi mắt đỏ ké tàn bạo. “Không, Bella, nó không nói dối đâu... Ta thấy sự thành thật từ trong cái tâm hồn vô dụng của nó... hàng tháng ròng chuẩn bị, hàng tháng nỗ lực... và các Tử thần Thực tử của ta lại để cho thằng Harry Potter thọc gậy bánh xe một lần nữa...” Bellatrix thổn thức: “Thưa Chủ nhân, tôi xin lỗi, tôi không biết điều đó, lúc đó tôi đang đánh nhau với tên Hoá thú sư Black!” mụ quăng mình tới trước chân Voldemort khi hắn tới gần hơn. “Chủ nhân, Người phải biết rằng... ” “Hãy im lặng, Bella,” giọng Voldemort trở nên nguy hiểm. “Ta sẽ chưa tính sổ với ngươi lúc này. Ngươi nghĩ rằng ta phải vào tận Bộ Pháp thuật chỉ để nghe ngươi cầu xin sự tha thứ sao?” “Nhưng thưa Chủ nhân – lão ta đang ở đây – lão đang ở tầng dưới – ” Nhưng Voldemort không chú ý đến mụ. Hắn nhỏ nhẹ: “Ta không còn gì để nói với mày, Potter. Mày đã làm phiền ta quá nhiều, quá lâu. AVADA KEDAVRA!” Harry thậm chí không mở được mồm để chống cự, đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, cây đũa phép đang chỉ xuống sàn nhà một cách vô dụng. Nhưng đột nhiên cái tượng pháp sư không đầu bằng vàng trên vòi phun nước trở nên sống động nhảy ra khỏi bệ tới chắn giữa Harry và Voldemort. Lời nguyền chỉ sượt qua ngực cái tượng khi nó giơ tay bảo vệ Harry. “Cái gì - ?” Voldemort thốt lên và nhìn quanh. Và hắn thở hắt ra, “Dumbledore!” Harry nhìn ra sau lưng hắn, tim nó đập thình thịch. Cụ Dumbledore giờ đang đứng trước cánh cửa vàng. Voldemort giơ đũa phép và một tia sáng xanh lè bắn thẳng vào cụ, nhưng cụ đã đổi hướng và biến mất trong cái áo choàng đang xoay tít. Sau đó, cụ đột nhiên hiện ra đằng sau Voldemort và vẫy đũa phép về phía phần còn lại của cái vòi phun nước. Những bức tượng còn lại cũng trở nên sống động. Bức tượng mụ phù thuỷ chạy tới Bellatrix lúc này đang gào thét ếm bùa một cách vô ích vào ngực bức tượng trước khi nó lao vào mụ và ấn mụ xuống sàn nhà. Trong lúc đó, con yêu tinh và con gia tinh hấp tấp lao về phía lò sưởi và biến mất bên cạnh cái bể nước. Cái tượng không đầu đẩy Harry về phía sau, tránh khỏi cuộc đấu, khi cụ Dumbledore đang chiếm lợi thế trước Voldemort và bước tượng nhân mã chạy nước kiệu xung quanh họ. Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói: “Thật là dại dột khi tới đây vào tối nay, Tom. Các Thần Sáng đang trên đường tới đây - ” (Tom – tên thật của Voldemort khi còn nhỏ: Tom Mavolor Riddle-ND) “Lúc đó ta đã đi khỏi đây, và ngươi sẽ chết!” Voldemort đáp lại. Hắn lại bắn ra một lời nguyền giết người vào Dumbledore nhưng lại trượt, thay vào đó nó bắn chúng cái bàn của người bảo vệ làm nó bùng cháy. Cụ Dumbledore vẩy nhẹ cây đũa: quyền lực của bùa phép toả ra từ cây đũa làm cho Harry, dù đã được che bởi bức tượng, cũng cảm thấy tóc dựng ngược lên khi nó bay qua và cùng lúc đó Voldemort hoá phép ra một cái lá chắn bằng bạc để làm chệch hướng nó. Bùa phép của cụ, dù nó là bất cứ cái gì, không gây ra một thiệt hại cụ thể nào lên cái lá chắn, mặc dù có một tiếng coong dội lại - một âm thanh sắc lạnh kì quặc. Voldemort nói, đôi mắt đỏ ké của hắn nhô lên trên cái lá chắn: “Ngươi không định giết ta hả, Dumbledore?. Cao hơn cả sự tàn bạo, phải không?” “Chúng ta đều biết rằng có nhiều cách khác để huỷ diệt một con người, Tom,” Cụ Dumbledore vẫn điềm tĩnh, tiếp tục tiến về phía Voldemort như thể cụ không hề sợ hãi thứ gì, rằng không có gì có thể ngăn cản cụ đi dạo trong phòng. “Chỉ đơn thuần lấy đi cuộc sống của ngươi không làm ta hài lòng, ta phải thừa nhận điều đó – ” “Không có cái gì tồi tệ hơn cái chết, Dumbledore!” Voldemort gầm gừ. “Ngươi đã sai hoàn toàn,” cụ Dumbledore vẫn đang tiến gần tới Voldemort và nói rất nhẹ nhàng như thể họ đang thảo luận về một vấn đề gì đó bên ly rượu. Harry cảm thấy sợ hãi khi phải nhìn cụ đi tới, không phòng thủ, không có lá chắn bảo vệ; nó muốn gào lên cảnh báo, nhưng cái tượng không đầu vẫn giữ nó quay mặt vào tường, ngăn chặn mọi nỗ lực của nó để thoát ra từ đằng sau. “Quả thực, sự thất bại trong việc nhận thức được cái gì còn tồi tệ hơn cái chết luôn luôn là điểm yếu lớn nhất của ngươi... ”. Một tia sáng màu xanh nữa lại bay ra từ sau cái lá chắn bạc. Lần này là con nhân mã một tay lao nhanh tới trước cụ Dumbledore chắn lấy cú đánh và vỡ tan thành trăm mảnh, nhưng trước khi các mảnh vỡ kịp chạm xuống sàn, cụ Dumbledore đã giơ đũa phép lên và vẫy như thể đang vung roi. Một luồng lửa dài phóng ra từ đầu đũa; nó bao bọc xung quanh Voldemort, cái khiên và tất cả mọi thứ. Trong chốc lát, có vẻ như cụ Dumbledore đã thắng, nhưng sau đó cái dây lửa biến thành con rắn, nó không cuốn lấy Voldemort nữa mà rít lên dữ dội và lao vào cụ Dumbledore. Voldemort biến mất; con rắn ngỏng đầu lên, chuẩn bị tấn công – ” Một ngọn lửa bùng lên trong không trung, phía trên cụ Dumbledore ngay khi Voldemort hiện ra trên cái bệ giữa bể nước chỗ 5 cái tượng lúc trước vẫn đứng. “Coi chừng!” Harry hét. Nhưng ngay khi nó hét, một tia sáng xanh lại bay về phía cụ Dumbledore từ cây đũa của Voldemort và con rắn cũng lao tới – ” Con phượng hoàng Fawkes nhào xuống trước mặt cụ Dumbledore, nó há rộng cái mỏ đón lấy toàn bộ tia sáng rồi bốc cháy và rơi xuống sàn, dưới sàn xuất hiện một con chim non xấu xí, da nhăn nheo và không bay được. Cùng lúc đó, cụ Dumbledore vẩy đũa phép thành một đường dài – con rắn đang chuẩn bị đớp cụ bay lên cao và biến mất trong làn khói đục; và nước trong bể đột nhiên dâng cao bao phủ lấy Voldemort như một cái kén bằng thủy tinh nóng chảy. Trong vài giây hình thù Voldemort trên cái bệ trông mờ ảo, không rõ mặt, rõ ràng là đang vật lộn để thoát khỏi khối nước ngột ngạt... Rồi hắn biến mất và khối nước lại rơi xuống bể, tràn ra tứ phía làm ướt cả sàn nhà bóng loáng. Bellatrix gào lên: “CHỦ NHÂN!” . Chắc hẳn là mọi việc đã kết thúc, Voldemort đã bỏ chạy, Harry bèn chạy ra khỏi bức tượng đang bảo vệ nó, nhưng cụ Dumbledore nói to: “Hãy ở nguyên đấy, Harry!” Lần đầu tiên nó nghe thấy cụ giọng Dumbledore đe doạ. Harry không thể hiểu được tại sao: căn phòng đã hoàn toàn trống rỗng, Bellatrix vẫn đang thổn thức dưới bức tượng mụ phù thủy, và con phượng hoàng Fawkes đang chíp chíp yếu ớt trên sàn nhà – ” Đột nhiên cái thẹo của harry bùng lên đau đớn, nó tưởng rằng nó đã chết: cơn đau này vượt ra ngoài sự tưởng tượng, vượt quá sự chịu đựng của nó – ” Hắn chạy trốn nhưng lại tự ẩn mình trong cái sinh vật có đôi mắt đỏ ké, giờ đang xiết chặt lấy đến nỗi nó không biết đâu là cơ thể nó và đâu là cái sinh vật kia: họ như bị hoà lẫn vào nhau, bị ràng buộc bởi sự đau đớn, và không có cách nào để thoát khỏi nó –” Rồi cái sinh vật kia cất tiếng, nó dùng mồm của Harry để nói, mặc dù đang trong cơn đau đớn cực độ nó vẫn nhận thấy quai hàm của mình đang chuyển động... “Hãy giết ta đi, Dumbledore...” Mắt mờ dần và cảm thấy như đang chết dần, toàn bộ cơ thể nó kêu gào đòi được giải thoát, Harry lại thấy sinh vật đó sử dụng cơ thể nó một lần nữa... “Nếu cái chết chẳng là gì cả, Dumbledore, hãy giết thằng bé đi...” Hãy chấm dứt sự đau đớn, Harry nghĩ... hãy để cụ giết chúng ta... chấm dứt chuyện này, cụ Dumbledore... cái chết chẳng là gì nếu so sánh với chuyện này... Và nó sẽ được gặp lại chú Sirius... Và khi trái tim Harry tràn đầy cảm xúc, cái sinh vật đang cuộn chặt lấy nó bỗng nới lỏng ra, cơn đau đã hết; Harry thấy mình đang nằm úp mặt trên sàn nhà, kính đã rơi mấy, nó run rẩy như thể đang nằm trên băng chứ không phải gỗ... Rồi ở đâu đó vang lên giọng nói, nhiều giọng nói hơn lúc nãy... Harry mở mắt và nhìn thấy cái kính của nó ngay cạnh gót chân của bức tượng mất đầu đã bảo vệ nó, nhưng bây giờ nằm ngửa trên sàn, rạn nứt và bất động. Nó đeo kính vào, ngẩng đầu lên một chút và thấy cái mũi khoằm của cụ Dumbledore ngay phía trên nó. “Con có sao không Harry?” “Dạ,” Harry lắc mạnh như thể nó không thể giữ cái đầu của mình một cách tự nhiên. “Con, à – Voldemort đâu rồi, - họ là ai vậy – cái gì – ” Căn phòng Tiếp đón chật ních người; sàn nhà phản chiếu những luồng lửa màu xanh ngọc bích đang cháy trong tất cả các lò sưởi dọc một bên tường; và một lô phù thủy đang xuất hiện từ đó. Khi cụ Dumbledore kéo nó dậy, Harry nhìn thấy cái tượng nhỏ bằng vàng hình con gia tinh và yêu tinh đang dẫn ông Cornelius Fudge – trông rất sững sờ – đi tới. “Hắn đã ở đó!” một phù thủy mặc áo choàng màu đỏ với búi tóc đuôi ngựa hét lên và đang chỉ vào cái cột đá vỡ nham nhở phía bên kia căn phòng, nơi mà Bellatrix đã bị nhốt chỉ ít phút trước đó. “Tôi đã thấy hắn, ngài Fudge, tôi thề rằng đó chính là hắn tóm lấy người đàn bà và Độn thổ mất tiêu!” “Tôi biết, Williamson, tôi biết, tôi cũng thấy hắn!” ông Fudge lắp bắp, ông vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ và có khoác thêm cái áo choàng bên ngòai, thở hổn hển như thể vừa mới chạy cả cây số. “Ôi trời – ngay tại đây – ngay tại đây! – trong Bộ Pháp Thuật! – ôi lạy trời đất - không thể nào – tuyên bố của tôi – sao chuyện đó có thể xảy ra - ?” “Nếu anh chịu khó đi xuống Sở Cơ mật ở tầng dưới, Cornelius,” cụ Dumbledore nói – hình như cụ đã hài lòng vì Harry không sao, bèn tiến về phía những người mới đến đã nhận ra cụ trước đó (vài người đã giơ đũa phép lên; số khác chỉ đơn thuần biểu lộ sự ngạc nhiên; cái tượng con gia tinh và yêu tinh vỗ tay hoan nghênh còn ông Fudge giậm chân mạnh đến nỗi cái dép đi trong nhà tuột ra khỏi chân) – “anh sẽ thấy vài tên Tử thần Thực tử trốn ngục đang bị giam trong Căn phòng Chết Chóc, bị ếm bùa Chống Độn Thổ và đang đợi xem ông sẽ làm gì với chúng.” “Dumbledore!” ông Fudge thở hổn hển với sự ngạc nhiên. “Ông – ở đây – tôi – tôi –” Ông ta điên cuồng nhìn đám Thần Sáng mà ông ta đã mang theo và không thể rõ ràng hơn rằng ông ta đang gào lên bằng toàn bộ sức mạnh, “Bắn lấy lão!” “Cornelius, tôi đã sẵn sàng để đánh nhau với người của ông – và lại thắng!” giọng cụ vang như sấm. “Nhưng vài phút trước đây ông đã nhìn thấy bằng chứng, với chính mắt ông, rằng tôi đã nói với ông sự thật cách đây một năm. Chúa Tể Voldemort đã trở lại, ông đã truy tìm sai đối tượng suốt 12 tháng ròng, và bây giờ là lúc để ông nghe theo sự thật!” “Tôi – không – thôi được –” Fudge vẻ hăm doạ, nhìn xung quanh như thể chờ đợi ai đó sẽ nói cho ông ta biết phải làm gì. Khi không có ai làm điều đó, ông ta nói, “Rất tốt – Dawlish! Williamson! Đi xuống Sở Cơ mật và xem xét ở đó... Dumbledore, ông – ông sẽ phải nói cho tôi biết chính xác – cái vòi phun nước Tình bằng hữu của Cộng đồng Pháp thuật - chuyện gì đã xảy ra?” ông ta rên rỉ và nhìn xung quanh sàn nhà, nơi giờ đây chỉ còn lại những mảnh vụn của bức tượng phù thủy, pháp sư và con nhân mã. “Chúng ta có thể thảo luận về điều đó sau khi tôi đưa Harry trở lại Hogwarts,” cụ nói. Harry — Harry Potter?&quot; Ông Fudge quay lại và nhìn chằm chằm vào Harry lúc này vẫn đang đứng sát tường bên cạnh cái tượng đã bảo vệ nó trong suốt cuộc đấu giữa Dumbledore và Voldemort. “Nó - ở đây?” Fudge vẫn giương mắt nhìn Harry. “Tại sao - tất cả những điều này là sao?” “Tôi sẽ giải thích tất cả, khi nào Harry trở lại trường.” Dumbledore nhắc lại. Cụ đi ra khỏi bể nước tới chỗ cái đầu phù thủy bằng vàng đang nằm trên sàn. Rồi cụ chỉ đũa phép vào đó và nói khẽ, “Portus”. Cái đầu bỗng rực sáng một thứ ánh sáng màu xanh và rung lên trên sàn gỗ trong vài giây, sau đó nó trở lại như cũ. “Hãy xem xét điều này tại đây ngay bây giờ, Dumbledore!” Fudge nói khi cụ Dumbledore cúi xuống nhặt cái đầu phù thủy và mang nó đi về phía Harry. “Ông không được quyền sử dụng Khóa cảng! Ông không thể làm điều đó ngay trước mũi Bộ, ông – ông –” Ông ta ấp úng khi cụ Dumbledore nhìn ông một cách đầy quyền uy qua đôi kính nửa vầng trăng của cụ. Cụ nói: “Anh sẽ ra chỉ thị thuyên chuyển Dolores Umbridge ra khỏi trường Hogwarts, anh sẽ ra lệnh cho các Thần Sáng của anh ngừng truy tìm giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của tôi để ông ấy có thể trở lại làm việc. Tôi sẽ cho anh...”. Cụ lấy chiếc đồng hồ có 12 cái kim trong túi ra xem... “nửa giờ trong tối nay, khi đó tôi nghĩ là chúng ta sẽ có thể xem xét những điểm quan trọng nhất của sự việc đã xảy ra ở đây. Sau đó, tôi cần phải quay về trường của tôi. Nếu anh cần sự giúp đỡ nhiều hơn từ phía tôi, tất nhiên anh có thể liên lạc với tôi ở Hogwarts. Hãy đề địa chỉ thư tới Ngài Hiệu trưởng.” Fudge trợn tròn mắt hơn bao giờ hết; mồm mở rộng và cái mặt tròn trịa trở nên đỏ hơn giữa mái tóc hoa râm bờm xờm. “Tôi – ông – ” Cụ Dumbledore quay lưng lại. “Con hãy cầm lấy cái Khóa cảng, Harry.” Cụ giơ cái đầu tượng bằng vàng ra và Harry đặt tay lên nó, vừa mới tự hỏi nó sẽ làm gì tiếp theo hoặc sẽ đi đến đâu. “Tôi sẽ gặp anh trong nửa giờ nữa,” cụ Dumbledore nói nhỏ “Một... hai... ba” Harry nhận ra cái cảm giác quen thuộc như thể có một cái móc câu ở rốn nó bỗng nhiên bị giật mạnh về phía sau. Cái sàn gỗ bóng loáng xa dần dưới chân nó; the Atrium, ông Fudge và cụ Dumbledore biến mất và nó thấy mình đang bay tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện... J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: Sami Chương 37 Lời tiên tri đã mất Chân Harry chạm vào mặt đất cứng, đầu gối nó khẽ oằn, chiếc đầu phù thủy bằng vàng rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng đăng . Nó nhìn quanh và thấy mình đã ở trong văn phòng của cụ Dumbledore. Mọi thứ dường như đã tự sửa chữa và sắp xếp lại trong lúc thầy Hiệu trưởng vắng mặt. Những nhạc cụ bằng bạc tinh xảo lại ngay ngắn trên chiếc bàn thanh mảnh, đương tấu nên tiếng nhạc trong trẻo dịu êm. Chân dung các ông bà cựu Hiệu trưởng đang ngủ gà gật bên trong khung ảnh, đầu ngả vào thành ghế hay dựa vào gờ tranh. Harry ngó qua khung cửa sổ. Một đường chỉ xanh mờ ở đằng chân trời: bình minh đang tới. Sự yên lặng và tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi những tiếng khụt khịt hoặc làu bàu từ các tấm chân dung, làm nó không chịu nổi. Nếu những gì xung quanh nó có thể phản ánh cảm giác trong lòng nó, mấy bức tranh chắc phải kêu thét lên vì đau đớn. Nó đi lòng vòng trong văn phòng đẹp yên tĩnh, thở dồn dập, cố gắng không nghĩ một điều gì. Nhưng nó phải nghĩ ... nó không thể trốn tránh... Cái chết của chú Sirius là lỗi của nó, tất cả đều là lỗi của nó. Giá như nó, Harry, không ngu ngốc đến nỗi mắc phải cạm bẫy của Voldemort, nếu nó không tin chắc đến thế rằng giấc mơ của nó là thật, nếu nó chịu mở đầu óc để thấy được Voldemort có thể, như Hermione đã nói, lợi dụng cái tính ưa đóng vai anh hùng của nó... Không thể chịu nổi, nó không thể nghĩ về điều đó, không thể chịu đựng được điều đó, một sự trống rỗng kinh khủng trong sâu thẳm tâm hồn nó mà nó không muốn cảm nhận, không muốn xem xét, một lỗ hổng ở nơi chú Sirius tồn tại, nơi chú Sirius biến mất, nó không muốn phải ở một mình trong không gian lặng thinh to lớn ấy, nó không thể chịu nổi... Một bức tranh đằng sau nó buông tiếng ngáy to, và một giọng thờ ơ vang lên: &quot;Ali ... Harry Potter&quot;. Phineas Nigellus ngáp một cái dài, vươn tay ra trong lúc vẫn chăm chú quan sát Harry từ sau đôi mắt hẹp tinh anh. &quot;Và cái gì đã đưa cậu tới đây vào sáng sớm như thế này ?&quot;, Phineas cuối cùng cất tiếng. &quot;Tưởng là văn phòng này đã đóng chặn với tất cả trừ vị Hiệu trưởng chính đáng của nó. Hay Dumbledore gởi cậu tới đây hả ? Ồ, đừng nói với ta rằng...&quot;, ông buông tiếp một cái ngáp kinh dị, &quot;Một thông điệp nữa cho đứa chút chít vô dụng của ta đấy chớ ?&quot; Harry không thể trả lời. Phineas không biết rằng chú Sirius đã chết, nhưng Harry không thể nói cho ông hay. Nói to lên điều ấy tức là thừa nhận đó là sự thực, không thể cứu vãn và không thể thay đổi.. Thêm một số bức chân dung nhúc nhích. Nỗi khiếp sợ bị hỏi han này nọ khiến nó sải bước một mạch qua phòng, và chộp lấy tay đấm cửa. Tay đấm không xoay, nó đã bị nhốt ở trong. &quot;Ta hy vọng điều này có nghĩa &quot;, ông phù thủy to béo với chiếc mũi đỏ trong bức tranh treo đằng sau bàn Hiệu trưởng nói, &quot; là Dumbledore sẽ sớm trở lại với chúng ta chứ?&quot; Harry quay lại. Ông phù thủy đang ngắm nghía nó với vẻ vô cùng hứng thú. Harry gật đầu. Nó lại giật mạnh tay đấm cửa lần nữa, nhưng tay đấm vẫn không nhúc nhích. &quot;Ồ tốt,&quot; ông phù thủy nói &quot;Không có Dumbledore ở đây thật buồn tẻ, quả là vô cùng buồn tẻ&quot;. Ông ngồi trên cái ghế giống như một chiếc ngai của mình, nơi ông được vẽ lên đó, và mỉm cười đôn hậu với Harry. &quot;Dumbledore rất đề cao cậu, ta chắc là cậu biết điều ấy,&quot; ông nói một cách thoải mái, &quot;Ờ, đúng vậy, ông ấy vô cùng quý trọng cậu&quot;. Cảm giác tội lỗi lấp đầy lồng ngực Harry như một con vật ăn bám nặng nề gớm guốc, bây giờ lại quặn lên đau đớn. Harry không thể chịu đựng nổi, nó không thể chịu đựng việc nó là chính nó thêm một phút nào nữa... nó chưa bao giờ cảm thấy bị mắc kẹt trong đầu óc cơ thể mình đến như vậy, chưa bao giờ có ước muốn mãnh liệt như vậy rằng nó có thể là một người nào đó, bất kể người nào, miễn không phải là nó... Chiếc lò sưởi trống rỗng chợt bùng lên một ngọn lửa màu xanh lục bảo; khiến Harry bật nhảy ra xa cửa, chăm chú nhìn người đàn ông đang xoay tròn trong lò. Khi dáng cao cao của cụ Dumbledore hiện ra từ ngọn lửa, những ông bà phù thủy trên các bức tường xung quanh giật mình tỉnh dậy, nhiều người trong số họ reo lên chào mừng. &quot;Cảm ơn&quot;, cụ Dumbledore nói êm ái. Cụ không nhìn Harry trước nhứt, mà đi tới chỗ chiếc lồng chim gần cửa và rút ra, từ túi trong chiếc áo choàng của mình, con Fawkes nhỏ xíu, trần trụi và xấu xí, rồi cụ nhẹ nhàng đặt nó lên trên chiếc khay đựng tro mềm bên dưới chiếc trụ vàng nơi con Fawkes trưởng thành vẫn thường đậu. &quot;À, Harry&quot;, cuối cùng cũng quay đầu khỏi chỗ con chim mới sinh, cụ cất tiếng, &quot;con sẽ rất vui nếu biết rằng không có bạn học nào của mình phải chịu những vết thương lâu dài sau những sự kiện hồi hôm&quot;. Harry cố gắng nói &quot;Tốt quá&quot;, nhưng không một âm thanh nào phát ra. Dường như cụ Dumbledore vừa nhắc cho nó nhớ về những thiệt hại mà nó đã gây ra, và mặc dù cụ dã nhìn thẳng vào nó một lần, mặc dù nét mặt của cụ trông thân mật hơn là kết án, Harry vẫn không dám nhìn vào mắt cụ. &quot;Bà Pomfrey đang chữa trị cho mọi người&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Nymphadora Tonks có lẽ phải được chữa trị ở bệnh viện Thánh Mungo một thời gian ngắn, nhưng trông vẻ cô ấy sẽ phục hồi hoàn toàn thôi&quot;. Harry tự chiều lòng bằng việc cắm cúi nhìn tấm thảm dưới chân, tấm thảm đang sáng dần lên trong lúc bầu trời ngoài kia trở nên xanh hơn. Nó biết rõ những bức chân dung quanh phòng đang chăm chú lắng nghe từng lời của cụ Dumbledore, tự hỏi cụ và Harry đã ở đâu, và tại sao lại có người bị thương. &quot;Thầy biết con cảm thấy như thế nào, Harry&quot;, cụ Dumbledore trầm giọng nói. &quot;Không, thầy không biết đâu&quot;, Harry buột miệng, giọng nó chợt to lên và dữ dội, cơn nóng giận điên cuồng dâng trào trong lòng nó, cụ Dumbledore không biết tí vì về cảm giác của nó. &quot;Thấy chưa, Dumbledore?&quot;, Phineas Nigellus tinh quái nói &quot;Đừng có cố mà hiểu học trò. Bọn nhóc không thích đâu. Chúng thích bị hiểu lầm theo kiểu bi kịch hơn, thích đắm mình trong sự tự thương hại, hãm mình trong...&quot; &quot;Đủ rồi đấy, Phineas&quot;, cụ Dumbledore nói. Harry quay lưng lại phía cụ Dumbledore và nhất quyết nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ. Nó có thể nhìn thấy sân Quidditch ở đằng xa. Sirius đã từng xuất hiện ở đó, ngụy trang bằng hình dạng một con chó đen bờm xờm, để có thể coi Harry chơi bóng ... có lẽ chú ấy tới xem Harry có thể chơi tốt như là ba nó hay không... Harry chưa bao giờ hỏi chú điều đó. &quot;Cảm xúc của con chẳng có gì đáng xấu hổ cả, Harry&quot;, giọng cụ Dumbledore vang lên &quot;Trái lại, cảm nhận nỗi đau như thế chính là mặt mạnh lớn nhất của con&quot;. Harry cảm thấy cơn nóng giận của nó đang thiêu rụi tâm hồn nó, bừng bừng trong sự trống rỗng khủng khiếp, một mong muốn làm tổn thương cụ Dumbledore vì sự bình tĩnh của cụ, và vì những từ ngữ vô nghĩa ấy... &quot;Mặt mạnh lớn nhất của con, là nó à ?&quot;, Harry nói, giọng nó run rẩy trong lúc vẫn nhìn chằm chằm ra sân Quidditch một cách vô thức &quot;Thầy không thể biết... thầy không biết...&quot; &quot;Thầy không biết gì cơ?&quot;, cụ Dumbledore điềm tĩnh hỏi. Quá lắm rồi. Harry quay lại, run lên vì giận dữ. &quot;Con không muốn nói về cảm xúc của con, được chưa ?&quot; &quot;Harry, cảm nhận nỗi đau như vậy mới chứng tỏ thiên tính con người! Nỗi đau là một phần của nhân tính..&quot;. !&quot; Harry gào, và nó chộp lấy một nhạc cụ bằng bạc tinh xảo trên chiếc bàn cao mảnh bên cạnh và quăng đi, chiếc nhạc cụ va vào tường vỡ tan thành trăm mảnh . Vài bức tranh la thét giận giữ và hoảng hốt, và tấm chân dung của Armando Dippet nói &quot;Thực a !&quot; &quot;CON KHÔNG QUAN TÂM !&quot;, Harry kêu lên, chộp lấy cái kính viễn vọng mặt trăng và ném nó vô lò lửa. CON ĐÃ CÓ QUÁ ĐỦ RỒI, ĐÃ COI QUÁ ĐỦ RỒI, CON MUỐN THOÁT KHỎI NÓ, CON MUỐN NÓ KẾT THÚC, CON KHÔNG CẦN BIẾT GÌ HẾT NỮA&quot; Nó túm lấy chiếc bàn có những nhạc cụ và ném luôn. Chiếc bàn vỡ thành từng mảnh trên nền phòng, mỗi chân lăn một phía. &quot;Con có quan tâm&quot;, cụ Dumbledore nói. Cụ không hề nao núng hay làm gì để ngăn cản Harry phá văn phòng. Cụ vẫn bình tĩnh, gần như tách biệt. &quot;Con chú trọng nó tới nỗi con cảm thấy như thể mình sẽ chảy máu đến chết vì vết thương đó&quot;. CON-KHÔNG !&quot; Harry hét to tới mức nó cảm thấy họng nó muốn rách ra, trong một giây nó muốn xông vào cụ và phá nát giống như với những đồ vật hồi nãy; phá tan gương mặt già nua điềm tĩnh, làm nó rúng động, làm nó đau đớn, làm nó nhận thấy một phần rất nhỏ sự kinh tởm bên trong nó. &quot;Ồ, con có đấy&quot;, cụ Dumbledore nói, còn điềm tĩnh hơn trước, &quot;Con đã mất mẹ, mất cha, và bóng hình gần gũi nhất của tình cha con mà con có. Dĩ nhiên là con quan tâm&quot;. &quot;THẦY KHÔNG BIẾT CON CẢM THẤY NHƯ THẾ NÀO !&quot;, Harry gào &quot;THẦY-ĐỨNG ĐÓ- THẦY&quot; Nhưng lời nói cũng đâu đủ, phá vỡ đồ đạc thì có ích gì; nó muốn chạy, nó muốn chạy mãi và không bao giờ ngoảnh lại, nó muốn tới một nơi nó không phải thấy đôi mắt xanh trong đó chăm chú nhìn nó, không phải thấy gương mặt già điềm tĩnh đáng ghét đó. Nó quay gót chạy lẹ ra cửa, vồ lấy nắm đấm cửa lần nữa và vặn mạnh. Nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Nó quay lại nhìn cụ Dumbledore. &quot;Cho con ra&quot;, nó nói, run rẩy từ đầu đến chân. &quot;Không&quot;, cụ Dumbledore đáp gọn. Trong một thoáng hai người chằm chằm nhìn nhau. &quot;Cho con ra&quot;, nó lại nói. &quot;Không&quot;, cụ Dumbledore nhắc lại. &quot;Nếu thầy không...nếu thầy giữ con lại đây... nếu thầy không để con...&quot; &quot;Thì con sẽ làm mọi cách để phá hủy mấy đồ vật của thầy&quot;, cụ Dumbledore bình thản tiếp &quot;Thầy dám nói thầy có nhiều đồ lắm&quot; Cụ đi vòng ra sau bàn và ngồi xuống, quan sát Harry. &quot;Cho con ra&quot;, Harry vẫn tiếp tục bằng một giọng lạnh lùng và bình tĩnh gần như của cụ. &quot;Chưa được, cho tới khi thầy nói xong đã&quot;, cụ Dumbledore đáp. &quot;Thầy... thầy nghĩ là con muốn ư... thầy nghĩ là con sẽ... CON KHÔNG QUAN TÂM TỚI THẦY MUỐN NÓI GÌ !&quot;, Harry gào. &quot;Con không muốn nghe bất cứ gì thầy nói !&quot; &quot;Con sẽ nghe&quot;, cụ Dumbledore nói chắc chắn &quot;Bởi vì con không thực sự tức giận với thầy như là con phải vậy. Nếu con muốn tấn công ta, theo thầy biết con định làm thế, thầy sẽ hoàn toàn nhận lấy điều đó&quot;. &quot;Thầy nói gì thế?&quot; &quot;Sirius chết là lỗi của thầy&quot;, cụ nói rõ ràng, &quot;Hay là nên nói rằng, gần như hoàn toàn lỗi của thầy- Thầy không được kiêu ngạo cho rằng mình có thể gánh tất cả trọng trách. Sirius là một người nghị lực, thông minh và gan dạ, và loại người như cậu ấy thường không thể bằng lòng với việc trốn trong nhà trong khi tin rằng những người khác đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, con không thể tin ngay được rằng con cần phải có mặt ở Sở Cơ Mật đêm đó. Nếu như thầy đã nói rõ với con, Harry, đáng lẽ thầy phải làm như vậy, con có thể đã biết từ lâu rằng Voldemort sẽ cố gắng nhử con vào Sở Cơ Mật, và con sẽ không bị lừa tới đó hồi hôm. Và Sirius sẽ không phải đuổi theo con. Trách nhiệm đó là ở thầy, chỉ một mình thầy&quot;. Harry vẫn đứng đó, tay đặt trên nắm cửa, nhưng không có ý thức gì về điều đó. Nó nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore, thở khó nhọc, nghe mà chỉ hiểu lờ mờ những gì cụ vừa nói. &quot;Ngồi xuống đi&quot;, cụ Dumbledore bảo. đây không phải là mệnh lệnh, mà là một lời yêu cầu. Harry ngập ngừng, rồi bước chậm rãi qua căn phòng giờ rải đầy những bánh răng bạc và những mảnh gỗ vỡ vụn, và ngồi xuống trước bàn cụ Dumbledore. &quot;Ta phải hiểu rằng&quot;, Phineas Nigellus nói chậm rãi từ bên trái Harry, &quot;là đứa chút chít của ta-người cuối cùng của dòng họ Black, đã chết ?&quot; &quot;Đúng vậy, Phineas&quot;, cụ Dumbledore đáp. &quot;Ta không tin&quot;, Phineas cộc cằn nói. Harry quay đầu đúng lúc thấy Phineas bước qua tấm chân dung của mình và nó biết, ông đã tới bức chân dung khác của ông ở Quảng trường Grimmauld. Có lẽ ông đang đi, từ bức này sang bức khác, gọi chú Sirius từ đầu này tới đầu kia căn nhà... &quot;Harry, thầy nợ con một lời giải thích&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Lời giải thích về những lỗi lầm của một ông già. Như thầy thấy hiện nay, những gì thầy đã làm, hoặc đã không làm, có liên quan tới con, mang tất cả những dấu hiệu của tuổi già. Thanh niên không thể hiểu người có tuổi nghĩ gì và cảm nhận gì. Nhưng người già sẽ phạm lỗi nếu họ quên mất trẻ tuổi là như thế nào... và dường như thầy đã quên mất, gần đây...&quot;. Mặt trời giờ đã lên, một vầng màu cam chói lọi bên trên những ngọn núi và bầu trời phía trên sáng ngời không màu. Ánh sáng chiếu lên cụ Dumbledore, lên đôi lông mày và hàm râu bạc của cụ, chiếu lên những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt cụ. &quot;Thầy đã đoán vào mười lăm năm trước&quot;, cụ nói &quot;khi thầy nhìn thấy vết thẹo trên trán con, rằng nó có thể là một dấu hiệu của sự liên kết giữa con và Voldemort&quot;. &quot;Thầy đã nói điều đó rồi, thưa Giáo sư&quot;, Harry nói thẳng thừng. Nó không quan tâm việc mình có bất lịch sự hay không. Nó không quan tâm lắm tới bất cứ điều gì nữa. &quot;Ờ,&quot; cụ Dumbledore biện giải &quot;Ờ, nhưng con biết là... cần thiết phải bắt đầu từ vết thẹo của con. Việc nó hiện rõ, một thời gian ngắn sau khi con trở lại với thế giới ma thuật, thầy nói đúng không nhỉ, và việc vết thẹo cảnh báo trước cho con mỗi khi Voldemort tới gần, hoặc là khi hắn có một cảm xúc mạnh mẽ&quot;. &quot;Con biết&quot;, Harry mệt mỏi nói. &quot;Và khả năng đó của con- tìm ra sự hiện diện của Voldemort, ngay cả khi hắn trá hình, và biết được hắn cảm thấy gì khi những cảm xúc của hắn bị khuấy động- càng trở nên mạnh mẽ hơn từ khi Voldemort có lại được thân xác và sức mạnh của hắn&quot; Harry không buồn gật đầu. Nó đã biết tất cả điều này. &quot;Gần đây&quot;, cụ tiếp &quot;Thầy bắt đầu lo ngại rằng Voldemort có thể nhận ra mối liên kết giữa con và hắn. Chắc hẳn là, đã có lúc con thâm nhập quá sâu vào tâm trí hắn khiến hắn cảm nhận được sự hiện diện của con. Dĩ nhiên thầy đang nói về đêm con chứng kiến vụ tấn công Ông Weasley&quot;. &quot;Vâng, Snape đã nói vậy&quot;, Harry lầm bầm. &quot;Giáo sư Snape, Harry&quot;, cụ Dumbledore nhẹ nhàng chữa lại &quot;Nhưng con không thắc mắc tại sao người giải thích điều này cho con không phải là thầy sao ? Tại sao thầy không dậy con Phép Phong Tỏa ? Tại sao thầy không nhìn ngó tới con trong hàng tháng trời ?&quot;. Harry nhìn lên. Giờ nó có thể thấy vẻ buồn bã và mệt mỏi của cụ Dumbledore. &quot;Vâng&quot;, Harry lẩm bẩm &quot;Vâng, con đã thắc mắc&quot;. &quot;Con phải hiểu&quot;, cụ Dumbledore tiếp tục &quot;Thầy tin rằng Voldemort sẽ nhanh chóng cố gắng chi phối con, lôi kéo và làm chệch những suy nghĩ của con, và thầy không muốn khích lệ hắn thêm chút nào. Thầy chắc là nếu hắn nhận thấy quan hệ của chúng ta đã -hay vốn đã- thân thiết hơn là quan hệ giữa một Hiệu trưởng với học sinh của mình, hắn có thể vồ lấy cơ hội sử dụng con như một thứ phương tiện do thám ta. Thầy sợ hắn sẽ sử dụng con, sợ hắn có thể cố gắng khống chế con. Harry, thầy tin rằng thầy đã đúng khi nghĩ Voldemort có thể đã lợi dụng con theo cách đó. Một vài dịp hiếm hoi khi chúng ta gặp mặt, thầy nghĩ rằng thầy đã thấy hình bóng của hắn chuyển động đằng sau đôi mắt con... Harry nhớ lại cảm giác con rắn đang ngủ yên chợt tỉnh dậy trong nó, sẵn sàng tấn công, vào những lúc nó và cụ Dumbledore chạm mắt nhau. &quot;Việc Voldemort cố chiếm tâm trí con, như là hắn biểu lộ đêm qua, không phải để chống lại thầy. Hắn muốn tiêu diệt con. Vừa rồi khi hắn chiếm hữu con, hắn hy vọng thầy sẽ hy sinh con nhằm tiêu diệt được hắn. Con thấy đó, thầy đã cố gắng, bằng cách rời xa con, để bảo vệ cho con, Harry ạ. Một lỗi lầm lẩm cẩm...&quot; Cụ buông tiếng thở dài. Harry để cho lời cụ trôi đi. Nó có lẽ đã rất muốn biết tất cả những điều này vài tháng trước, nhưng bây giờ chúng không có nghĩa lý gì nếu đem so với vết rạn nứt trong lòng nó bởi cái chết của chú Sirius, giờ chẳng có gì quan trọng... &quot;Sirius nói với thầy con cảm thấy Voldemort đã thức dậy trong con vào cái đêm con nhìn thấy Arthur Weasley bị tấn công. Thầy biết ngay rằng sự lo ngại của thầy đã thành sự thực: Voldemort đã nhận ra hắn có thể lợi dụng con. Trong một nỗ lực nhằm trang bị cho con chống lại sự xâm nhập của Voldemort vào trí óc con, thầy đã sắp xếp các buổi học cho con với Giáo sư Snape.&quot;. Cụ ngừng lời. Harry ngắm nhìn tia nắng đang trượt từ từ qua mặt bàn bóng loáng của cụ, chiếu sáng lọ mực bạc và chiếc bút lông đỏ tươi xinh đẹp. Harry có thể chắc rằng những tấm chân dung xung quanh đều đã dậy và lắng nghe một cách chăm chú lời giảng giải của cụ Dumbledore, nó có thể nghe thấy tiếng áo choàng thỉnh thoảng sột soạt, tiếng hắng giọng khe khẽ. Phineas Nigellus vẫn chưa quay trở lại... &quot;Giáo sư Snape đã phát hiện&quot;, cụ Dumbledore lại tiếp tục &quot;rằng con đã mơ thấy cánh cửa Sở Cơ Mật trong hàng tháng trời. Hẳn nhiên là Voldemort đã bị ám ảnh bởi việc phải được nghe lời tiên tri từ khi hắn có lại được hình hài, và hắn đã dừng lại trước cửa, con cũng vậy, mặc dù con không biết điều đó có nghĩa là gì. Và khi con thấy Rockwood, người đã từng làm trong Sở Cơ Mật trước khi bị bắt, nói với Voldemort điều mà chúng ta đều đã biết- rằng những lời tiên tri cất giữ trong Sở Cơ Mật được bảo quản chặt chẽ. Chỉ có người mà điều tiên tri nhắc đến là có thể lấy nó ra khỏi kệ mà không bị mất trí: trong trường hợp này, hoặc là Voldemort phải tự mình thâm nhập Bộ Pháp Thuật, và cuối cùng có nguy cơ bị bộc lộ bản thân... hoặc là con sẽ phải tới lấy nó cho hắn. Việc con phải luyện Phép Phong Tỏa càng trở nên cấp bách&quot;. &quot;Nhưng con đã không&quot;, Harry lầm bầm. Nó nói rõ lên điều đó, cố gắng làm bớt đi sức nặng chết người của mặc cảm tội lỗi trong lòng: một lời thú tội hẳn sẽ làm vơi đi cái áp lực khủng khiếp đang đè nặng trái tim nó &quot;Con đã không luyện. Con đã không lo lắng. Con chẳng cố gắng ngăn chặn những giấc mơ đó, Hermione vẫn bảo con phải làm thế, nếu con đã làm thế hắn sẽ không thể dẫn dắt con phải tới đâu, và... chú Sirius sẽ không... chú Sirius sẽ không...&quot; Cái gì đó vỡ bùng trong nó: nó cần thanh minh cho nó, cần giải thích... &quot;Con đã cố kiểm tra coi hắn đã thực sự bắt chú Sirius chưa, con đã tới văn phòng của Umbridge, con đã nói chuyện với Kreacher qua lò lửa và nó nói Sirius không ở đó, chú ấy đã đi!&quot; &quot;Kreacher đã nói dối,&quot; cụ Dumbledore điềm tĩnh nói &quot;Con không phải là chủ của nó, nó có thể dối con mà không cần tự trừng phạt mình. Kreacher muốn con tới Bộ Pháp Thuật&quot;. &quot;Nó... nó cố ý.. ?&quot; &quot;Ờ, phải. Thầy e là, Kreacher đã phục vụ cho không chỉ một vị chủ nhân trong mấy tháng trời&quot;. &quot;Sao có thể thế được ?&quot;, Harry ngây người &quot;Nó không ra khỏi Quảng trường Grimmauld đã hàng năm nay&quot;. Kreacher chộp được cơ hội đó không lâu trước lễ Giáng Sinh&quot;, cụ Dumbledore nói, &quot;Khi Sirius, hình như, đã hét lên cút đi . Nó nghe lời Sirius, và hiểu những lời đó là mệnh lệnh rời khỏi nhà. Nó đã tới nhà một thành viên của dòng họ Black mà nó còn kính trọng... Em họ của nhà Black Narcisssa, chị của Bellatrix và là vợ của Lucius Malfoy&quot;. &quot;Làm sao thầy biết tất cả những điều đó ?&quot;, Harry hỏi. Tim nó đập dồn. Nó cảm thấy muốn bệnh. Nó nhớ tới nỗi lo lắng về sự vắng mặt kỳ lạ của Kreacher trong suốt dịp Giáng sinh, nhớ tới con gia tinh xuất hiện trở lại trên gác mái... &quot;Kreacher nói với thầy hôm qua&quot;, cụ Dumbledore đáp &quot;Con biết đầy, khi con gởi tới Giáo sư Snape lời cảnh báo khó hiểu đó, anh ta liền nhận ra con đã nhìn thấy Sirius bị bắt bên trong Sở Cơ Mật. Cũng như con, anh ta đã cố gắng liên lạc với Sirius ngay lập tức. Thầy phải giải thích thêm những thành viên của Hội Phượng Hoàng có những phương pháp chắc chắn để liên lạc với nhau hơn là cái lò sưởi trong phòng Dolores Umbridge . Giáo sư Snape phát hiện ra Sirius con sống và an toàn tại Quảng Trường Grimmauld. &quot;Tuy nhiên, khi con không trở lại sau khi vào rừng cùng Dolores Umbridge, Giáo Sư Snape đâm lo là con vẫn tin rằng Sirius đang là tù nhân của Chúa Tể Hắc Ám Voldemort. Anh ta liền lập tức báo động cho những thành viên khác trong Hội &quot;. Cụ thốt lên một tiếng thở dài và tiếp &quot;Alastor Moody, Nymphadora Tonks, Kingsley Shacklebolt và Remus Lupin đang ở Tổng Hành Dinh khi anh ta liên lạc. Tất cả nhất trí đi cứu con ngay. Giáo sư Snape yêu cầu Sirius ở lại, vì cần có người ở Tổng Hành Dinh thông báo cho thầy biết chuyện, vì thầy cũng đến lúc phải xuất hiện ở đó. Trong khi đó, anh ta, Giáo sư Snape ấy, quyết định đi vào Rừng tìm các con. Nhưng Sirius không muốn ở lại đó trong khi những người khác đi tìm các con. Anh ta giao nhiệm vụ thông báo với thầy cho Kreacher. Và thế là khi thầy tới Quảng trường Grimmauld một lúc không lâu sau khi họ đã lên đường tới Bộ, chính con gia tinh đã nói với thầy – trong lúc cười hả hê – nơi Sirius tới&quot;. &quot;Nó cười à ?&quot; Harry nói giọng trống rỗng. &quot;Ờ, phải&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Con biết đó, Kreacher không thể phản bội chúng ta hoàn toàn. Nó không thể là Người Giữ Bí Mật cho Hội, nó không thể báo cho Malfoy biết chúng ta ở đâu, hoặc kể bất cứ kế hoạch bí mật nào của Hội mà nó bị cấm tiết lộ. Nó bị giới hạn bởi suy nghĩ mù quáng của loài gia tinh, vốn nói rằng nó không thể không tuân theo mệnh lệnh trực tiếp từ chủ nhân của nó, Sirius. Nhưng nó mang tới Narcissa một thứ thông tin rất có giá trị đối với Voldemort, nhưng phải tầm thường tới mức Sirius không nghĩ tới việc cấm nó lặp lại điều đó.&quot; &quot;Như là cái gì ?&quot; Harry hỏi. &quot;Như là việc người Sirius quan tâm nhất trên đời là con&quot;, cụ Dumbledore trầm trầm nói, &quot;Như là việc con coi Sirius vừa là cha, vừa là anh mình. Hiển nhiên Voldemort biết rõ điều rằng, Sirius ở trong Hội, và rằng con biết anh ta ở đâu... nhưng những thông tin của Kreacher đã khiến hắn nhận ra rằng người con có thể đi xa tới bất cứ đâu để giải cứu chính là Sirius Black&quot;. Môi Harry lạnh ngắt và tê cóng. &quot;Như vậy...hồi đêm khi con hỏi Kreacher chú Sirius có ở đó không...&quot; &quot;Nhà Malfoy- rõ ràng là tuân theo chỉ thị của Voldemort- đã bảo nó tìm cách giữ Sirius tránh đi một khi con nhìn thấy cảnh chú ấy bị tra tấn. Vì thế, nếu con quyết định kiểm tra xem Sirius có ở nhà hay không, Kreacher có thể vờ như Sirius đang vắng nhà. Kreacher đã làm bị thương con Bằng Mã Buckbeak hôm trước, và, khi con xuất hiện trong lò lửa, Sirius đang ở trên trần săn sóc cho nó.&quot; Dường như có rất ít không khí trong lồng ngực Harry, nó thở vội và không sâu. &quot;Và Kreacher nói với thầy tất cả điều đó... và cười ?&quot;, nó rên lên. &quot;Nó không muốn nói với thầy&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Nhưng thầy đã luyện xong Legilimens (Phép Thấu Tâm) để biết được khi nào ai đó nói dối với thầy và thầy... thuyết phục nó... kể cho thầy toàn bộ câu chuyện, trước khi thầy tới Bộ Pháp Thuật&quot;. &quot;Và&quot;, Harry thì thầm, tay nó nắm chặt nơi đầu gối, &quot;và Hermione cứ bảo chúng con phải tử tế với nó&quot; &quot;Cô ấy khá đúng đầy, Harry&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Thầy đã từng cảnh cáo Sirius khi chúng ta chọn Quảng trường Grimmauld làm Tổng Hành Dinh rằng Kreacher cần được đối xử tử tế và tôn trọng. Thầy cũng bảo anh ta rằng Kreacher có thể nguy hiểm cho chúng ta. Thầy không nghĩ rằng Sirius đã nghiêm túc chú ý tới điều thầy nói, hay đã coi Kreacher như một sinh vật có những cảm xúc tinh tế của con người...&quot; &quot;Không phải thầy đang trách... không phải thầy đang... nói...về chú Sirius như thể...&quot;. Hơi thở nó thít lại, nó không nói chính xác những gì đang nghĩ, nhưng sự giận dữ đã chìm xuống lại bùng lên trong nó: nó không thể để cụ Dumbledore chỉ trích chú Sirius &quot;Kreacher là kẻ nói dối... xấu xa... nó đáng phải...&quot; &quot;Kreacher như thế nào là do các phù thủy tạo ra, Harry&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Ờ, nó thật đáng thương. Cuộc sống của nó cũng khốn khổ như là Dobby bạn con. Nó buộc phải tuân theo mệnh lệnh của Sirius, bởi vì Sirius là người cuối cùng của dòng họ mà nó là nô lệ, nhưng nó không có một chút trung thành nào với anh ta. Và cho dù Kreacher có lỗi gì đi nữa, phải thừa nhận rằng Sirius đã không làm gì để cải thiện cuộc sống của nó...&quot; &quot;ĐỪNG NÓI VỀ CHÚ SIRIUS NHƯ VẬY&quot;, Harry la lên. Nó lại đứng dậy, điên tiết, sẵn sàng lao vào cụ Dumbledore, cụ chẳng hiểu gì về chú Sirius hết, chẳng biết chú dũng cảm như thế nào, chẳng biết chú đã phải chịu đựng nhiều dường nào... &quot;Thế còn Snape&quot;, Harry vặc, &quot;Thầy không nói về ông ta à ? Khi con nói với ông ta Voldemort đã bắt chú Sirius ông ta chỉ khinh khỉnh nhìn con như thường lệ..&quot; &quot;Harry, con biết Giáo sư Snape không thể làm gì khác ngoài việc làm bộ chẳng coi con vào đâu trước mặt Dolores Umbridge&quot;, cụ Dumbledore điềm tĩnh nói &quot;nhưng như thầy đã nói, anh ta đã thông báo với Hội sớm nhất có thể điều con đã nói. Chính anh ta đã suy ra con đã đi đâu khi con không quay trở ra khỏi Khu Rừng. Và cũng chính anh ta đã đưa liều Chân dược giả cho Umbridge khi cô ta cố gắng buộc con nói ra nơi ẩn náu của Sirius&quot;. Harry bất kể điều đó, nó cảm thấy một ý muốn đầy ác ý phải chỉ trích Snape, điều đó dường như có thể làm giảm cảm giác tội lỗi khủng khiếp của nó, và nó muốn nghe thấy cụ Dumbledore đồng ý với nó. &quot;Snape... Snape.. d..dằn vặt chú Sirius về việc chú ấy cứ ở trong nhà.. ông ta nói chú Sirius là kẻ hèn nhát..&quot; &quot;Sirius đã đủ trưởng thành và khôn ngoan để không để những lời chế nhạo vớ vẩn đó tổn thương&quot;, cụ Dumbledore nói. &quot;Snape không dậy con các bài học Phong Tỏa nữa !&quot;, Harry càu nhàu &quot;Ông ấy quẳng con ra khỏi văn phòng !&quot; &quot;Thầy biết điều đó&quot;, cụ Dumbledore giọng nặng nề &quot;Thầy đã nói đó là lỗi của thầy vì đã không tự mình dạy cho con, dù lúc đó thầy đã chắc rằng, không có gì nguy hiểm hơn là mở đầu óc ra cho Voldemort thâm nhập trong khi thầy hiện diện...&quot; &quot;Snape càng làm nó tồi tệ hơn, vết thẹo của con luôn đau hơn sau mỗi buổi học,&quot; Harry nhớ tới những ý kiến của Ron về điều đó và lao sâu vào &quot;...làm sao thầy biết thầy ấy không cố gắng làm con yếu đi giúp Voldemort, khiến hắn dễ dàng thâm nhập vào bên trong..&quot; &quot;Thầy tin Severus Snape&quot;, cụ Dumbledore nói đơn giản &quot;Nhưng thầy quên mất- lại một lỗi lẩm cẩm nữa-rằng một số vết thương quá nặng để có thể chữa lành. Thầy nghĩ Giáo sư Snape có thể khắc phục ác cảm đối với cha của con. Thầy đã lầm&quot;. &quot;Nhưng thế lại được, phải không ?&quot;, Harry la lên, mặc kệ những gương mặt khó chịu và những tiếng thì thầm phản đối từ các chân dung trên tường. &quot;Snape ghét cha con là phải, còn chú Sirius ghét Kreacher lại không phải ư ?&quot; &quot;Sirius không ghét Kreacher&quot;, cụ Dumbledore nói &quot;Anh ta coi nó như một đầy tớ vô dụng không cần quan tâm hay để ý tới. Sự thờ ơ và bỏ mặc thường gây nhiều tác hại hơn là sự căm ghét rõ ràng... cái giếng nước mà ta đã phá hủy hồi hôm là một hình ảnh dối trá. Chúng ta những phù thủy đã ngược đãi và lợi dụng những người bạn của chúng ta trong một thời gian dài, và bây giờ chúng ta phải gánh chịu hậu quả&quot;. &quot;NHƯ VẬY NHỮNG GÌ CHÚ SIRIUS PHẢI CHỊU LÀ ĐÁNG, PHẢI KHÔNG ?&quot;, Harry la lên. &quot;Thầy không nói như vậy, và chắc con chưa thấy thầy nói điều gì như vậy&quot;, Dumbledore điềm tĩnh đáp &quot;Sirius không phải là một người độc ác, nói chung anh ta khá tốt với gia tinh. Anh ta không yêu Kreacher, bởi vì nó nhắc nhở anh ta về ngôi nhà mà anh ta căm ghét&quot;. &quot;Phải, chú ấy căm ghét nó !&quot;, Harry nói, giọng nó vỡ ra, quay lưng về phía cụ Dumbledore và bước đi. Mặt trời giờ đã chiếu sáng khắp căn phòng và ánh mắt của những tấm chân dung theo dõi khi nó bước đi một cách vô thức, không nhìn tí gì tới căn phòng. &quot;Thầy muốn chú ấy tự nhốt mình trong nhà và chú ấy ghét như vậy, đó là lý do chú ấy ra khỏi nhà vào tối qua...&quot; “Thầy đã cố giữ cho Sirius còn sống,” cụ Dumbledore lặng lẽ nói. “Không ai muốn bị nhốt kín lại cả!” Harry giận dữ nói, đi vòng quanh cụ. “Thầy đã làm như vậy với con suốt cả mùa hè..“ Cụ Dumbledore nhắm mắt lại và che mặt mình bằng đôi bàn tay dài xương xẩu. Harry quan sát cụ, nhưng vẻ khó nhận biết là kiệt sức, hay mệt mỏi, hoặc là bất kỳ cảm xúc gì của cụ Dumbledore này, không làm cho nó dịu đi. Ngược lại, nó càng cảm thấy giận dữ hơn khi cụ Dumbledore tỏ ra yếu đuối. Cụ không có quyền yếu đuối khi Harry giận dữ và và la thét với cụ. Cụ Dumbledore hạ tay xuống và nhìn Harry qua đôi kính hình bán nguyệt. “Đây là lúc,” cụ nói,” để thầy nói với con những gì thầy đáng ra phải nói với con năm năm trước, Harry ạ. Ngồi xuống đi. Thầy sẽ nói với con tất cả. Thầy chỉ yêu cầu một chút kiên nhẫn thôi. Con vẫn còn cơ hội để giận dữ với thầy – để làm những gì con thích – khi thầy dừng lời. Thầy sẽ không cản con.” Harry trừng trừng nhìn cụ trong một thoáng, rồi lại ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với cụ và chờ đợi. Cụ Dumbledore nhìn một lúc vào ánh khoảng sân ngập nắng ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại Harry và nói, “Năm năm trước khi con đến Hogwarts, Harry ạ, an toàn và bình an vô sự, như thầy đã sắp xếp và mong đợi. À – không được bình an lắm. Con đã bị tổn thương. Thầy biết con sẽ chịu tổn thương khi thầy để con lại trên ngưỡng cửa nhà dì dượng con. Thầy biết là thầy đã kết án con mười năm khổ sở và u ám.” Cụ ngừng lời. Harry không nói gì. “Con có thể hỏi – và rất có lý khi hỏi rằng – vì sao thầy lại làm vậy. Vì sao không để một gia đình phù thủy nào đó nhận con? Có rất nhiều gia đình, còn hơn cả vui mừng, sẽ tự hào và sung sướng được nuôi nấng con như một người con trai. “Câu trả lời của thầy là thầy ưu tiên việc giữ cho con còn sống trước nhất. Con gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai và thầy biết điều đó. Voldemort đã biến mất vài giờ trước, nhưng những thuộc hạ của hắn – và nhiều tên cũng kinh khiếp như hắn – vẫn còn rất đông, giận dữ, tuyệt vọng và hung tợn. Và thầy cũng phải có quyết định về những năm tháng sắp đến. Thầy có tin rằng Voldemort đã ra đi vĩnh viễn không? Không. Thầy biết rằng cho dù mười, hai mươi hay năm mươi năm sau, nhưng chắc chắn hắn sẽ quay lại, và thầy cũng biết chắc, vì thầy biết rõ hắn, rằng hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi hắn giết được con. “Thầy biết rằng hiểu biết về phép thuật của Voldemort có thể còn vượt xa hơn bất kỳ phù thuỷ đương đại nào. Thầy biết rằng thậm chí ngay cả những câu thần chú và bùa phép phức tạp và mạnh mẽ nhất của thầy cũng không thể thắng được khi hắn trở về với đầy đủ sức mạnh. “Nhưng thầy cũng biết điểm yếu của Voldemort. Và vì thế thầy đã ra quyết định. Con đã được bảo vệ bởi một phép thuật cổ xưa mà hắn biết rõ, hắn xem thường và do đó hắn đã phải trả giá vì đã đánh giá thấp nó. Tất nhiên là thầy đang nói về việc mẹ con đã chết để bảo vệ con. Bà đã cho con một sự bảo vệ lâu dài mà hắn không bao giờ chờ đợi, một sự bảo vệ vẫn còn tuôn chảy trong các mạch máu của con cho đến tận bây giờ. Vì thế thầy đã đặt niềm tin vào dòng máu của mẹ con. Thầy đã giao con cho chị của bà, người bà con duy nhất còn lại.” “Bà ta không yêu con,” Harry nói ngay, “Bà ta không một chút...&quot; “Nhưng bà ta đã nhận con,” cụ Dumbledore ngắt lời. “Bà ta có thể đã nuôi con một cách miễn cưỡng, bất đắc dĩ, điên tiết, cay cú, nhưng bà ta vẫn đã nhận con, và khi làm thế, bà ta đã chứng thực bùa phép ta đặt lên con. Sự hy sinh của mẹ con đã làm cho sự ràng buộc về dòng máu là cái khiên vững chắc nhất mà ta có thể cho con.” “Con vẫn không...“ “Cho tới khi con vẫn gọi nơi có dòng máu của của mẹ con là nhà, thì con không thể bị Voldemort chạm đến hay làm hại được. Hắn làm mẹ con chảy máu, nhưng dòng máu ấy vẫn còn sống trong con và chị của bà. Dòng máu của bà đã trở thành nơi ẩn náu cho con. Con chỉ cần trở về nơi ấy một lần trong năm, nhưng khi mà con vẫn còn gọi nơi đó là nhà, thì hắn vẫn không thể làm hại con được. Dì của con biết điều này. Ta đã giải thích điều này trong cái lá thư mà ta để lại với con trên ngưỡng cửa của bà ta. Bà ta biết rằng cho phép ở lại sẽ giữ cho con sống sót suốt mười lăm năm qua.” “Khoan đã thầy” Harry nói, “Khoan một chút...” Nó ngồi thẳng lên trên ghế, nhìn chăm chăm vào cụ Dumbledore. “Thầy đã gửi bức Thư Cú ấy. Thầy đã nhắc bà hãy nhớ – đó là giọng của thầy...“ “Thầy nghĩ,” cụ Dumbledore nói, hơi nghiêng đầu, “rằng bà ta có lẽ cần được nhắc lại cái hiệp ước mà bà ta đã ký khi nhận con. Thầy ngờ rằng việc những tên Giám Ngục tấn công con có thể đã nhắc bà ta nhớ về mối nguy hiểm khi nhận nuôi con.” “Điều ấy đã xảy ra,” Harry khẽ nói. “Mà... dượng con còn hơn thế nữa. Ông ấy muốn đuổi con đi, nhưng sau khi bức thư Sấm ấy đến thì dì... bà nói con phải ở lại.” Nó nhìn lên trần một thoáng, rồi nói, “Nhưng điều đó thì có liên quan gì với...“ Nó không thể nói ra tên của Sirius. “Vào năm năm trước,” cụ Dumbledore tiếp tục, như thể nó không hề ngắt lời, “con đã đến Hogwarts, có thể con đã không được hạnh phúc và nuôi nấng chu đáo như thầy chờ dợi, nhưng còn sống và khoẻ mạnh. Con không phải là một hoàng tử nhỏ được nuông chiều, nhưng như một cậu bé bình thường mà thầy có thể hy vọng có được dưới điều kiện như vậy. Cho tới lúc đó, kế hoạch của thầy đã phần nào thành công. “Và rồi… ờ, có lẽ con cũng nhớ rõ về những sự kiện trong năm đầu tiên của con ở Hogwarts như thầy. Con đã chiến đấu rất cừ với những thách thức và sớm hơn... sớm hơn rất nhiều... so với thầy dự tính, con đã tự mình đối mặt với Voldemort. Con lại sống sót. Con còn làm nhiều được hơn thế. Con đã ngăn cản sự trở lại của hắn với đầy đủ quyền lực và sức mạnh. Con đã chiến đấu như một người đàn ông. Thầy đã… tự hào về con hơn là thầy có thể nói. “Nhưng vẫn có một thiếu sót trong kế hoạch tuyệt hảo của thầy,” cụ Dumbledore nói, “Một thiếu sót mà thầy biết rằng thậm chí có thể sẽ làm đảo lộn mọi thứ. Và rồi, biết rằng sự thành công của kế hoạch của thầy quan trọng đến mức nào, thầy đã tự nhủ rằng không thể để sự thiếu sót ấy làm huỷ hoại nó đi. Thầy có thể đơn độc ngăn chặn được nó, nên thầy phải đơn độc vững mạnh. Và đó là bài kiểm tra đầu tiên của thầy, khi thầy để con trong bệnh xá, yếu ớt sau cuộc chiến đấu với Voldemort.” “Con không hiểu thầy muốn nói gì,” Harry nói. “Con không nhớ là có hỏi thầy, khi con nằm trong bệnh xá rằng, vì sao Voldemort đã cố giết con khi con hãy là một đứa trẻ?” Harry gật đầu. “Thầy có nên nói với con lúc đó?” Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh và không nói gì, nhưng tim nó lại đập mạnh. “Con không thấy cái thiếu sót trong kế hoạch của thầy à? Không… có thể là không. À, như con biết đấy, thầy đã quyết định không trả lời. Mười một tuổi, thầy tự nhủ, thì còn quá nhỏ để biết điều đó. Thầy đã không bao giờ muốn nói cho con hay khi con mới mười một tuổi. Hiểu biết điều đó có thể là quá nhiều với một đứa bé ở tuổi ấy.” &quot;Thầy lẽ ra đã phải nhận thấy những dấu hiệu nguy hiểm. Thầy đáng lẽ phải tự hỏi vì sao mình không cảm thấy lúng túng khi con hỏi thầy cái câu hỏi mà thầy biết, một ngày nào đó, thầy phải đưa ra câu trả lời khủng khiếp. Thầy nhận ra rằng thầy đã vui khi nghĩ rằng thầy không phải làm điều ấy vào ngày hôm đó… Con còn quá trẻ, quá trẻ “Và rồi bước sang năm thứ hai ở Hogwarts. Và một lần nữa con lại gặp những thử thách thậm chí từ những phù thủy trưởng thành mà con chưa bao giờ gặp mặt: một lần nữa con lại tự giải quyết, còn hơn cả những giấc mơ hoang đường nhất của thầy. Tuy nhiên con đã không hỏi lại thầy, vì sao Voldemort để lại cái dấu hiệu đó trên con. Chúng ta đã nói chuyện về vết thẹo của con, ờ phải… chúng ta đã rất rất gần với vấn đề. Vì sao thầy không nói gì với con ? &quot;Ờ, dù sao , với thầy thì mười hai tuổi, có vẻ cũng không hơn mười một tuổi bao nhiêu để tiếp nhận những thông tin như vậy. Thầy cho phép con rời khỏi thầy, đầy máu, kiệt sức nhưng hớn hở, và nếu như thầy có cảm thấy một chút cắn rứt rằng có lẽ thầy nên nói với với con, thì nó lập tức lại lịm đi. Con thấy đó, con còn quá nhỏ, và thầy tự thấy là không thể làm hỏng cái đêm chiến thắng ấy…” “Con đã thấy chứ, Harry? Bây giờ con đã thấy cái thiếu sót trong cái kế hoạch tuyệt vờì của thầy chứ? Thầy rơi vào cái bẫy mà thầy đã thấy trước, mà thầy đã tự nhủ rằng thầy có thể tránh, mà thầy cần phải tránh” “Con không...” “Thầy đã quan tâm đến con nhiều quá,” Dumbledore nói một cách đơn giản. “thầy đã quan tâm đến hạnh phúc của con nhiều hơn là việc cho con biết sự thật, quan tâm đến sự bình an trong tâm hồn con hơn là kế hoạch của thầy, quan tâm đến cuộc sống của con hơn là là những sự sống có thể mất đi nếu kế hoạch của thầy thất bại. Nói cách khác, thầy đã cư xử đúng như những gì Voldemort mong chờ những kẻ ngốc như chúng ta ưa làm.” “Đó có phải là lời biện hộ chăng? Thầy bất kể bất kỳ ai trông chừng con như thầy – và thầy đã trông chừng con sát sao hơn nhiều so với những gì con có thể tưởng tượng - không muốn để con đau khổ hơn những gì con đã phải chịu đựng. Thầy quan tâm làm gì nếu như có một số người và sinh vật khác mà thầy không hề biết sẽ bị tàn sát trong một tương lai không thể xác định, nếu như ở đây con vẫn còn sống, và, hạnh phúc? Thầy chẳng bao giờ mơ rằng mình lại chăm lo đến một người như thế.” “Khi ta vào năm ba. Thầy đã quan sát từ xa khi con chiến đấu để đẩy lùi các Giám Ngục, khi con tìm thấy Sirius, tìm hiểu anh ta là ai và cứu anh ta. Lúc đó thầy đã nên nói với con chưa, khi mà con đang cảm thấy chiến thắng khi giành lại người cha đỡ đầu từ tay của Bộ? Nhưng lúc này, vào tuổi mười ba, thì những lời bào chữa của thầy đã không còn. Con có thể còn nhỏ, nhưng con đã chứng minh rằng con là một ngoại lệ. Lương tâm của thầy không yên, Harry ạ. Thầy biết rằng thời điểm đó sẽ sớm tới… “Nhưng năm ngoái con thoát khỏi cái mê cung ấy, vừa chứng kiến cái chết của Cedric Diggory, rồi tự mình thoát khỏi cái chết trong gang tấc… và thầy đã không nói với con, cho dù thầy biết, lúc này khi Voldemort đã trở lại, thì thầy phải sớm nói cho con. Và bây giờ, vào đêm nay, thầy biết con đã sẵn sàng từ lâu để nghe những điều mà thầy đã giấu con quá lâu, bởi vì con đã chứng minh rằng thầy đáng ra nên đặt gánh nặng này lên con trước đó. Lời biện hộ duy nhất của thầy là thế này: thầy đã thấy con chiến đấu dưới những gánh nặng mà chưa có học sinh nào trải qua trong ngôi trường này và thầy không thể đặt lên con một gánh nặng khác, nặng hơn tất cả.” Harry đợi, nhưng cụ Dumbledore không nói tiếp. “Con vẫn chưa hiểu.” “Voldemort đã cố giết con khi con chỉ là một đứa bé bởi vì một lời tiên tri không lâu sau khi con ra đời. Hắn biết về về lời tiên tri ấy, cho dù hắn không biết được toàn bộ nội dung. Hắn đã đi giết con khi con vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, tin rằng hắn đã hoàn thành những điều được tiên đoán. Hắn phát hiện ra rằng hắn đã sai lầm, và đã phải trả giá, khi lời nguyền hắn dùng giết con quật ngược trở lại. Và rồi, khi hắn trở về với thể xác của hắn, và nhất là khi con trốn thoát một cách ngoạn mục khỏi hắn vào năm ngoái, hắn quyết định phải nghe được toàn bộ lời tiên tri ấy. Đó chính là vũ khí mà hắn kiên trì tìm kiếm từ khi hắn trở lại: kiến thức về việc làm cách nào giết được con.” Mặt trời bây giờ đã lên cao: văn phòng của cụ Dumbledore đang tắm trong ánh nắng. Cái hòm kính trong đó đặt thanh gươm của Godric Gryffindor trở nên sáng trắng và mờ đi, những mảnh nhạc cụ vỡ mà Harry vừa ném xuống nền nhà lấp lánh như những giọt nước mưa, và đằng sau nó, con chim Fawkes nhỏ non nớt đang kêu líu ríu trong cái tổ tro của nó. “Quả cầu tiên tri đã vỡ rồi,” Harry ngây người nói. “Lúc ấy con đang kéo Neville lên trên các hàng ghế trong cái – cái phòng có cái cổng tò vò ấy, rồi con làm rách áo bạn ấy và nó rơi xuống.&quot; &quot;Thứ bị vỡ ấy chỉ đơn thuần là một hồ sơ ghi lại lời tiên tri được Sở Cơ Mật cất giữ. Nhưng lời tiên tri ấy đã được nói với một người khác, và người đó có thể nhắc lại nó hoàn toàn chính xác.” “Ai đã nghe nó?” Harry hỏi, cho dù nó nghĩ là nó đã biết câu trả lời. “Chính thầy,” cụ Dumbledore nói, “Trong một đêm lạnh giá, ẩm ướt mười sáu năm về trước, trong một căn phòng nằm trên quầy rượu ở quán Đầu Heo. Thầy đến đấy để gặp một ứng viên cho vị trí giáo viên môn Tiên Tri, mặc dù việc cho phép môn Tiên Tri được tiếp tục dạy quả có trái với ý thầy. Tuy nhiên, ứng viên này là cháu gái mấy đời của một nhà Tiên tri thiên tài rất nổi tiếng và thầy nghĩ là nên gặp bà ta vì phép lịch sự chung. Thầy đã thất vọng. Dường như bà ta có vẻ không thừa hưởng được tài năng ấy. Thầy nói với bà ấy, thầy hy vọng rằng đủ nhã nhặn, rằng thầy không nghĩ là bà thích hợp cho vị trí đó. Rồi thầy quay ra chuẩn bị rời đi.” Cụ Dumbledore đứng dậy và băng qua Harry đi về phía cái tủ đen ở cạnh cái lồng của con Fawkes. Cụ cúi xuống, kéo một ngăn kéo và lấy ra một cái chậu đá nông, chạm trổ xung quanh, chiếc chậu trong đó Harry từng thấy cha mình trêu chọc Snape. Cụ Dumbledore đi lại bàn, đặt cái Tưởng Ký lên trên, và đặt đũa thần lên thái dương của ông. Cụ rút ra từ đó những sợi ý nghĩ bạc mỏng mảnh như tơ dính trên đầu đũa và thả nó vào cái chậu. Cụ ngồi xuống lại sau bàn và quan sát ý nghĩ của mình xoáy tròn và trôi nổi trong chậu một lúc. Rồi, buông một tiếng thở dài, cụ nâng đũa lên và nhúng đầu đũa vào cái chất bạc ấy. Một hình bóng vọt lên, choàng khăn, mắt bà được phóng to lên sau cặp kính, và bà ta chầm chậm xoay tròn, chân đặt trên cái chậu. Nhưng khi Sybill Trelawney nói, thì không phải là cái giọng thần bí cao vút thường ngày, mà là một giọng khàn khàn, khó nghe mà Harry chưa bao giờ nghe thấy bà dùng trước đây: “Người có sức mạnh đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám sắp xuất hiện, sinh ra bởi những người đã ba lần thách thức hắn...sinh ra khi tháng thứ bảy chết đi… và Chúa Tể Hắc Ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn, nhưng người này sẽ có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám không biết đến… và một trong hai người phải chết dưới tay của người kia vì không ai có thể sống khi người kia còn tồn tại… người có quyền lực để đánh bại Chúa Tể Hắc Ám sẽ sinh ra khi tháng thứ bảy chết đi…” Thân người Giáo sư Trelawney xoay tròn chầm chậm và chìm dần xuống cái vũng bạc phía dưới rồi biến mất. Văn phòng trở nên tuyệt đối tĩnh lặng. Cụ Dumbledore, Harry lẫn các bức tranh đều không phát ra một âm thanh nào. Ngay cả Fawkes cũng chìm vào im lặng. “Giáo sư Dumbledore?” Harry nói rất khẽ, và cụ Dumbledore, vẫn đương nhìn xuất thần vào cái chậu Tưởng ký, dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong suy tư. “Điều đó… có phải nghĩa là… điều đó có nghĩa là gì?” “Nó có nghĩa là,” cụ Dumbledore nói, “rằng người duy nhất có thể đánh bại Chúa tể Voldemort sẽ sinh ra vào cuối tháng Bảy của gần mười sáu năm trước. Đứa bé này sẽ được sinh ra từ một cặp vợ chồng đã ba lần thách thức Voldemort.” Harry cảm thấy có gì đó ngột ngạt bên trong nó. Hơi thở của nó lại có vẻ khó nhọc. “Điều đó có nghĩa là...con ạ?” Cụ Dumbledore nhìn nó một thoáng qua cặp kính của mình. “Điều kỳ lạ là, Harry ạ,” cụ nhẹ nhàng nói, “có thể không phải là con. Lời tiên tri của Sybill có thể dùng cho hai cậu bé phù thuỷ, đều được sinh ra vào cuối tháng Bảy năm đó, cả hai đều có cha mẹ nằm trong Hội Phượng Hoàng, cha mẹ của cả hai đều thoát được Voldemort trong đường tơ kẽ tóc ba ìân. Một, tất nhiên, là con. Người kia là Neville Longbottom.” “Nhưng… nhưng, vì sao lại là tên của con trên quả cầu tiên tri chứ không phải là Neville?” &quot;Hồ sơ chính thức đã ghi tên con sau khi Voldemort tấn công con lúc con hãy là một đứa trẻ,” cụ Dumbledore nói. “Nó khiến cho người canh giữ Căn Phòng Tiên Tri cảm thấy rõ rệt là Voldemort có thể cố giết con chỉ vì hắn biết con chính là đứa trẻ mà Sybill đề cập đến&quot; “Vậy tức là... có thể đó không phải là con?” Harry nói. “Thầy e rằng,” cụ Dumbledore chậm chạp nói, có vẻ như mỗi lời nói đều lấy của ông rất nhiều nỗ lực, “rằng không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ đó chính là con.” “Nhưng, thầy đã nói – Neville cũng được sinh vào cuối tháng Bảy, - và ba mẹ bạn ấy...&quot; “Con đã quên phần tiếp của lời tiên tri, dấu vết để nhận dạng đứa trẻ có thể đánh bại Voldemort… Voldemort sẽ tự mình đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn. Và hắn đã làm thế, Harry ạ. Hắn đã chọn con, chứ không phải Neville. Hắn đã để lại cho con vết thẹo mang theo cả những lời chúc lành và nguyền rủa.” “Nhưng có thể hắn đã chọn sai!” Harry nói. “Hắn có thể đã đánh dấu sai người!” “Hắn đã chọn đứa trẻ nào mà hắn nghĩ là nguy hiểm cho hắn,” cụ Dumbledore nói, “ Và để ý rằng, Harry: hắn chọn, không phải là là một kẻ thuần chủng (những người này, theo niềm tin của hắn, là những phù thuỷ duy nhất có giá trị hoặc đáng biết đến) mà là tấn công một người máu pha tạp, giống như hắn. Hắn đã thấy chính hắn trong con thậm chí trước cả khi hắn thấy con, và đã đánh dấu con với một vết thẹo, hắn đã không giết được con như hắn muốn, mà mang tới cho con một sức mạnh, và một tương lai, trong đó con có thể thoát khỏi hắn không chỉ một, mà đến bốn lần cho đến giờ phút này- những việc mà cả cha mẹ con lẫn cha mẹ Neville đều không thể làm được.” “Vậy thì vì sao hắn làm thế?” Harry nói, nó cảm thấy tê cóng và lạnh ngắt. “Vì sao hắn lại cố giết con khi con còn là một đứa trẻ mới sinh? Sao hắn không đợi xem Neville hay con tỏ ra nguy hiểm với hắn hơn khi chúng con lớn lên và cố giết ai mà...“ “Ý nghĩ này, quả là, có vẻ thực tế hơn, “ cụ Dumbledore nói, “ ngoại trừ rằng Voldemort chưa có đủ thông tin về lời tiên tri này. Cái quán Đầu Heo, nơi mà Sybill chọn vì giá rẻ, đã thu hút được, nói thế nào nhỉ, những khách hàng thú vị hơn ở Ba Cây Chổi. Như con và các bạn con đã biết, với cái giá của các con, và thầy với phải trả cái giá của thầy, đó là một nơi chưa bao giờ là an toàn để bảo đảm rằng mình không bị nghe lén. Tất nhiên, thầy không mơ tưởng đìều đó, khi thầy đến gặp Sybill Trelawney, thì thầy đã xem xem có ai nghe lén không. Một vận may lớn của thầy – của chúng ta – là kẻ nghe lén đã bị phát hiện khi lời tiên tri chỉ mới được đọc lên và bị tống ra khỏi nơi đó. “Vậy là hắn chỉ nghe thấy...?” “Hắn chỉ nghe thấy phần mở đầu, phần nói rằng đứa trẻ ra đời vào tháng Bảy có cha mẹ ba lần thách thức Voldemort. Do đó, hắn không cảnh báo được cho chủ hắn biết về việc tấn công có thể dẫn tới nguy cơ chuyển sức mạnh qua cho con, và đánh dấu con như một kẻ tương đương với hắn. Vì vậy Voldemort không bao giờ biết được rằng tấn công con có thể nguy hiểm, rằng nếu đợi để biết thêm thì có thể là khôn ngoan hơn. Hắn có thể không biết được rằng con có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám không biết...&quot; “Nhưng con đâu có!” Harry nói, cố nén giọng, “Con không có sức mạnh nào mà hắn không có cả, con không thể chiến đấu như hắn đã làm hồi hôm, con không thể khống chế người khác... hoặc giết họ...“ “Có một căn phòng trong Sở Cơ Mật” cụ Dumbledore ngắt lời, “luôn luôn được khoá kín. Nó chưa một lực lượng còn kỳ diệu và kinh khiếp hơn cái chết, hơn sự thông minh của con người, hơn tất cả các sức mạnh tự nhiên. Đó cũng có thể chính là điều huyền bí nhất trong số những vấn đề được nghiên cứu tại đó. Con có được cái sức mạnh tương đương như trong căn phòng đó còn Voldemort thì hoàn toàn không. Sức mạnh đó đã khiến con đến cứu Sirius vào tối nay. Cái sức mạnh đó đã khiến con không bị Voldemort khống chế, bởi vì hắn không thể trú ngụ được trong một cơ thể đầy những sức mạnh mà hắn căm ghét. Cuối cùng, vấn đề không phải là con có thể phong tỏa được tâm trí của con hay không. Chính trái tim con đã cứu con.” Harry nhắm mắt lại. Nếu nó không đi cứu chú Sirius, chú ấy đã không chết… Để cố dằn mình không nghĩ về chú Sirius nữa, Harry hỏi, mà không quan tâm lắm đến câu trả lời, “Phần kết của lời tiên tri… nó nói cái gì đó về việc… không ai có thể sống…” “… khi người kia còn sống sót,”cụ Dumbledore nói. “Thế,” Harry nói, cố thốt lên lời từ cái cảm giác giống như tuyệt vọng thăm thẳm bên trong nó, “thế điều đó có nghĩa là… một trong hai, con và hắn, phải giết người kia… vào lúc kết thúc?” “Phải,” cụ Dumbledore nói. Không ai nói gì trong một lúc lâu. Ở nơi nào đó phía xa bên ngoài những bức tường của văn phòng, Harry có thể nghe thấy những tiếng động, học sinh đang đi xuống Đại Sảnh, có thể để ăn sáng sớm. Dường như khó có thể tưởng được là trên đời này còn có những người vẫn còn muốn ăn, vẫn còn có thể cười, không biết hoặc không quan tâm gì đến việc chú Sirius đã ra đi vĩnh viễn. Chú Sirius có lẽ đáng cách xa đây hàng ngàn dặm rồi; thậm chí bây giờ một phần trong Harry vẫn còn tin rằng ông chỉ ngã vào tấm màn đó thôi, rồi nó sẽ thấy Sirius quay nhìn nó, chào mừng nó, có thể, với tiếng cười như tiếng sủa của chú… “Thầy nợ con một lời giải thích nữa, Harry,” cụ Dumbledore lưỡng lự nói. “Có thể con đã tự hỏi vì sao thầy đã không chọn con làm huynh trưởng? Thầy phải thú nhận rằng… thầy đã nghĩ… con đã quá đủ trách nhiệm phải gánh vác rồi.” Harry nhìn lên và thấy một giọt nước mắt chảy trên gương mặt cụ Dumbledore lăn xuống chòm râu bạc dài của cụ . J.K. Rowling Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Bản dịch của: August Story Chương 38 Cuộc chiến thứ hai bắt đầu KẺ-MÀ-CHỚ-GỌI-TÊN-RA ĐÃ TRỞ LẠI &quot;Trong một lời phát biểu ngắn gọn tối hôm Thứ sáu, Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge xác nhận rằng Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra đã quay lại đất nước này và lộng hành trở lại&quot;Thật vô cùng đáng tiếc là tôi phải xác nhận rằng tên phù thuỷ tự phong mình là Chúa tể - chắc mọi người biết tôi nhắc đến ai - lại đang sống giữa chúng ta một lần nữa,&quot; - ông Fudge nói, trông ông có vẻ mệt mỏi và bối rối khi nói chuyện với các phóng viên. &quot;Đáng tiếc không kém chúng tôi phải thông báo về cuộc nổi loạn quy mô lớn của những tên Dementor (Giám Ngục_ND) tại nhà ngục Azkaban, những kẻ chống đối lại việc tiếp tục phục vụ cho Bộ pháp thuật. Chúng tôi tin rằng những tên Dementor hiện đang chịu sự chỉ đạo của Chúa tể - mà tôi không muốn nêu tên này&quot;&quot;Chúng tôi nhấn mạnh rằng các công dân phù thuỷ hãy đề cao cảnh giác. Bộ hiện đang xuất bản các hướng dẫn tự vệ cơ bản cho cá nhân và gia đình và sẽ phân phát miễn phí tới các gia đình phù thuỷ trong tháng tới.&quot; &quot;Lời phát biểu của Bộ trưởng làm cộng đồng phù thuỷ hoang mang và làm dấy lên những hồi chuông báo động, bởi mới gần đây nhất vào Thứ tư tuần trước, họ đã được Bộ đảm bảo rằng &quot;không có một tý xác thực nào trong những lời đồn đại dai dẳng về tin đã trỗi dậy trong chúng ta một lần nữa&quot;. &quot;Các chi tiết dẫn đến việc thay đổi quan điểm đột ngột của Bộ vẫn còn mơ hồ, nhưng có thể tin rằng Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra cùng một nhóm những kẻ theo gót (được biết dưới cái tên Tử Thần Thực Tử) đã đột nhập vào Bộ pháp thuật vào tối Thứ năm. &quot;Albus Dumbledore, Hiệu trưởng mới được tái bổ nhiệm của Trường phủ thuỷ và pháp thuật Hogwarts, thành viên mới tái cử của Liên minh quốc tế các phù thuỷ, Thủ lĩnh phù thuỷ mới tái cử của Wizengamot, lại chưa đưa ra lời bình luận. Ông ta đã khẳng định suốt cả năm trước rằng Kẻ-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy không hề chết, như đã từng được hy vọng và tin tưởng rộng rãi như vậy, mà một lần nữa lại đang chiêu mộ những kẻ theo gót để cố chiếm lấy quyền lực. Trong khi đó &quot;Cậu-bé-sống-sót&quot;.. &quot;Bạn lại xuất hiện đây này, Harry, mình biết thế nào họ cũng kéo bạn vào,&quot; Hermione nói khi nhìn vào nó qua mép trên của tờ báo. Hai đứa đang ở trong bệnh xá. Harry ngồi ở đầu giường của Ron và cả hai cùng đang nghe Hermione đọc trang nhất tờ Tiên tri Chủ nhật. Ginny, mắt cá chân được bà Pompfrey chữa lành trong nháy mắt, thu mình dưới chân giường của Hermione; Neville với cái mũi gần như đã trở lại hình dáng và kích thước bình thường, đang ngồi trên cái ghế đặt giữa hai cái gường; và Luna, người vừa đến viếng thăm, giữ khư khư cuốn tạp chí Kẻ Ngụy Biện mới nhất, đang đọc lộn đầu cuốn tạp chí và tỏ ra không nghe một lời nào của Hernione. &quot;Cậu ấy lại là &quot;Cậu-bé-sống-sót&quot; phải không?&quot; Ron ủ rũ nói. &quot;Không phải là một sự phô trương dối trá nữa chứ?&quot; Nó tự thưởng cho mình một vốc những miếng sôcôla ếch trong đống lớn trên ngăn kéo cạnh giường, ném một ít cho Harry, Ginny và Neville, còn nó thì dùng răng xé rách túi bọc. Vẫn còn những vết sưng trên cánh tay nó nơi những cái xúc tu của bộ não quấn lấy nó. Theo bà Pompfrey thì những ý nghĩ có thể để lại sẹo sâu hơn bất cứ thứ gì khác, tuy nhiên từ khi bà dùng một lượng lớn thuốc bôi quên lãng của bác sĩ Ubbly, tình hình xem ra có vẻ tiến triển. &quot;Phải, giờ họ lại ca tụng cậu đấy Harry ạ,&quot; Hermione nói và lướt nhìn xuống bài báo. &quot;Một tiếng nói đơn độc của sự thật… được xem là không bình thường, chưa hề nao núng trong câu chuyện… buộc phải chịu đựng sự giễu cợt và sự phỉ báng… &quot;Hừ,&quot; cô bé nói có vẻ khó chịu,&quot;Mình thấy họ chẳng hề đề cập đến việc chính họ đã làm việc cái việc giễu cợt và phỉ báng đó trên tờ Tiên tri…&quot; Cô bé nhăn mặt một cái và đặt một tay vào mạng sườn. Lời nguyền Dolohov đã có tác dụng đối với cô, dù rằng ảnh hưởng đã nhẹ hơn so với thực tế nếu hắn có thể đọc to câu thần chú, tuy thế cũng đủ gây ra, theo như lời bà Pompfrey, &quot;đủ thiệt hại để chịu đựng&quot;. Hermione đang phải dùng mười loại linh dược khác nhau mỗi ngày, đang bình phục rõ rệt và thực sự đã chán ngấy cái bệnh xá này. &quot;Cố gắng cuối cùng của để chiếm quyền, từ trang hai đến trang bốn, Những điều mà Bộ pháp thuật nên nói với chúng ta, trang năm, Tại sao không ai lắng nghe Albus Dumbledore, từ trang sáu đến trang tám, Cuộc phỏng vấn đặc biệt với Harry Potter, trang chín… Tốt,&quot; Hermione nói rồi gấp tờ báo và ném nó sang bên cạnh, &quot;Đúng là có khối điều để họ viết. Và cái cuộc phỏng vấn đó với Harry Potter thật chẳng có gì đặc biệt, đó chính là bài trên tạp chí Kẻ Ngụy Biện mấy tháng trước…&quot; &quot;Bố đã bán nó cho họ,&quot; Luna nói một cách mập mờ và giở một trang trong tạp chí Kẻ Ngụy Biện. &quot;Ông ra giá khá cao, do đó chúng mình sẽ có một chuyến thám hiểm ở Thuỵ Điển mùa hè này, biết đâu chúng mình lại chẳng bắt được một con Crumple-Horned Snorkack (Snorkack sừng gãy).&quot; Hermione có vẻ cố gắng kiềm chế trong giây lát rồi nói, &quot;Nghe hay đấy&quot; Ginny chạm phải ánh mắt của Harry và vội nhìn ra chỗ khác và nhe răng cười. &quot;Thôi, thế nào cũng được,&quot; Hermione nói rồi đứng thẳng lên một chút và lại nhăn mặt, &quot;ở trường sao rồi?&quot; &quot;À, thầy Flitwick đã làm cái đầm lầy của Fred và George biến mất trong nháy mắt,&quot; Ginny nói, &quot;thầy chỉ mất có ba giây. Nhưng thầy đã để lại một khoảng nhỏ dưới cửa sổ và và chăng dây xung quanh nó&quot; &quot;Sao lại thế? Hermione nói, trông có vẻ giật mình &quot;Ồ, thầy nói chỗ đó được phù phép rất tốt,&quot; Ginny nhún vai và nói &quot;Mình nghĩ rằng thầy ấy muốn để nó lại để làm kỷ niệm về hai anh Fred và George,&quot; Ron nói qua cái miệng đầy sôcôla.&quot;Cậu biết đấy, các anh ấy đã gửi cho mình tất cả những thứ này,&quot; nó nói với Harry và chỉ vào một đống to như một quả núi nhỏ đầy sôcôla ếch bên cạnh mình.&quot;Các anh ấy chắc là kiếm khá với cái Tiệm Giỡn đó? Hermione trông có vẻ không tán thành và cất tiếng hỏi, &quot;Thế thì liệu mọi phiền toái sẽ chấm dứt khi cụ Dumbledore trở lại chứ?&quot; &quot;Phải,&quot; Neville nói, &quot;tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường ngay.&quot; &quot;Mình hi vọng là thầy Filch sẽ vui vẻ? Ron hỏi và dựng cái thẻ trong túi sôcôla ếch có hình cụ Dumbledore tựa vào cái bình của mình. &quot;Không phải thế đâu,&quot; Ginny nói&quot;Ông ấy thực sự rất đau khổ…&quot; Cô bé hạ thấp giọng nghe như thì thầm vậy.&quot;Ông ấy cứ lải nhải bà Umbridge là điều tốt nhất từng có với Hogwarts… Cả sáu đứa nhìn quanh. Giáo sư Umbridge đang nằm trên cái giường đối diện với họ và đang nhìn chằm chặp lên trần nhà. Cụ Dumbledore đã một mình chạy vào rừng và cứu bà thoát khỏi bọn nhân mã; làm thế nào mà cụ ấy làm được việc đó – lôi giáo sư Umbridge ra khỏi những cái cây mà không hề có một vết xước trên mình - không ai biết, và hẳn là bà Umbridge cũng sẽ chẳng bao giờ kể lại. Từ khi bà ấy quay về lâu đài đến giờ, theo như mọi người biết, bà ta thốt ra một từ nào. Cũng chẳng ai thực sự biết điều gì không hay xảy đến với bà. Mái tóc xám luôn gọn gàng của bà ta rối tung lên và còn cả những cành cây nhỏ và những chiếc lá trên đó, nhưng xem chừng bà ấy chẳng hề bị thương gì. &quot;Bà Pompfrey nói bà ấy vẫn đang còn bị sốc.&quot; Hermione thì thào &quot;Hình như còn có vẻ hờn dỗi,&quot; Ginny nói &quot;Phải, bà ấy sẽ bộc lộ những dấu hiệu của sự sống nếu em làm điều này,&quot; Ron nói, lưỡi phát ra những liếng lộp cộp nho nhỏ. Bà Umbridge ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh một cách hoang dại. &quot;Có điều gì vậy, Giáo sư?&quot; Bà Pompfey gọi và thò đầu qua cánh cửa. &quot;Không… không…&quot; bà Umbridge nói rồi giấu mình vào những chiếc gối.&quot;Hẳn là tôi nằm mơ thôi…&quot; Hermione và Ginny giấu tiếng cười của mình sau những chiếc ga trải giường. &quot;Lại nói về bọn nhân mã,&quot; Hermione nói sau khi đã bình thường lại một chút,&quot;Thế bây giờ ai là giáo viên môn Tiên Tri? Thầy Firenze sẽ tiếp tục dạy chứ?&quot; &quot;Thầy ấy vẫn dạy,&quot; Harry nói,&quot;những con nhân mã khác sẽ không bao giờ tiếp nhận thầy ấy nữa phải không?&quot; &quot;Có vẻ như là thầy ấy và cô Trelawney đều sẽ dạy,&quot; Ginny nói &quot;Mình cuộc là cụ Dumbledore mong sao thoát được khỏi cô Trelawney,&quot; Ron nói và nhai tóp tép con ếch thứ mười bốn.&quot;Nhớ cho, nếu các cậu có hỏi mình thì toàn bộ môn học này thật vô dụng, thầy Firenze chẳng khá hơn chút nào đâu…&quot; &quot;Làm sao bạn lại có thể nói thế được?&quot; Hermione hỏi. &quot;Sau khi mà chúng ta biết được rằng có những lời tiên tri thực sự?&quot; Tim Harry bắt đầu đập mạnh. Nó đã không nói với Ron, Hermione hay bất cứ người nào khác lời tiên tri chứa đựng điều gì. Neville đã nói với họ rằng nó đã vỡ tan thành nhiều mảnh khi Harry kéo nó lên cầu thang trong Căn phòng chết chóc và Harry đã không hề đính chính lại hình ảnh này. Nó chưa sẵn sàng cho nhìn thấy phản ứng của mọi người khi nó nói với họ nó chắc chắn hoặc là kẻ sát nhân, hoặc là nạn nhân, không có cách nào khác… &quot;Thật là đáng tiếc nó đã bị vỡ,&quot; Hermione nói khẽ và lắc đầu. &quot;Phải,&quot; Ron nói.&quot;Tuy nhiên, ít ra thì không bao giờ tìm ra được bên trong nó có gì - mà cậu định đi đâu thế?&quot; trông nó có vẻ vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, nó nói thêm khi thấy Harry đứng dậy. &quot;Ờ - đến chỗ bác Hagrid,&quot; Harry nói, &quot;Cậu biết đấy, bác ấy vừa quay trở lại và mình đã hứa mình sẽ đến kể về tình hình của hai cậu. &quot;Ồ, thế thì thôi,&quot; Ron gắt gỏng, &quot;nhìn mảnh trời thanh thiên xa xa ngoài cửa sổ.&quot;Giá như bọn mình đi được.&quot; &quot;Chào bác ấy hộ bọn mình nhé!&quot; Hermione gọi khi Harry xuống khỏi khu nhà.&quot;Và nhớ hỏi bác ấy điều gì xảy ra với… với anh bạn nhỏ của bác ấy!&quot; Harry vẫy tay chứng tỏ nó đã nghe thấy và hiểu lời cô nói. Lâu đài xem chừng có vẻ yên tĩnh, thậm chí vào ngày Chủ nhật. Mọi người đã ra ngoài sân nắng tận hưởng kỳ thi kết thúc và những ngày cuối cùng của khoá học không hề vướng bận bởi việc ôn thi cũng như bài tập. Harry thong thả đi dọc theo dãy hành lang vắng lặng, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ theo mỗi bước chân; nó có thể nhìn thấy mọi người bay lượn trong không gian bên trên sân Quidditch và hai học sinh một nam một nữ đang bơi trong hồ với một con mực khổng lồ theo sát. Nó cảm thấy khó khăn khi quyết định mình muốn được ở cùng mọi người hay không; bất cứ khi nào nó có người xung quanh nó lại muốn cách xa và khi nó một mình nó lại muốn có người bên cạnh. Nó nghĩ nó có thể đến thăm bác Hagrid dù bác ấy chưa nói chuyện nghiêm túc với nó kể từ khi bác ấy quay về… Harry bước xuống bậc cẩm thạch cuối cùng dẫn đến tiền sảnh thì Malloy, Crabbe và Goyle hiện ra từ một cánh cửa bên phải mà nó biết nó dẫn đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Harry đứng chết lặng, cả Malfoy và mấy thẳng kia cũng thế. Những âm thanh duy nhất chỉ là tiếng la hét, tiếng cười và tiếng nước bắn vào Sảnh từ ngoài sân qua mấy cánh cửa trước đang mở. Malfoy liếc nhìn xung quanh - Harry biết nó đang kiểm tra xem có giáo viên nào không - rồi nó quay lại nhìn vào Harry và hạ giọng, &quot;Mày chết rồi, Potter.&quot; Harry nhướn đôi lông mày. &quot;Thật buồn cười,&quot; nó nói, &quot;mày nên nghĩ rằng tao đã dừng bước rồi đấy…&quot; Malfoy trông giận giữ hơn bất cứ lúc nào Harry từng thấy; nó cảm thấy sự thoải mái bị tước mất khi nhìn thấy khuôn mặt tái ngắt, dô về phía trước của nó bị méo mó bởi cơn thịnh nộ. &quot;Mày sẽ phải trả giá,&quot; Malfoy nói bằng giọng vừa đủ lớn hơn lời thì thào,&quot;Tao sẽ bắt mày phải trả giá vì những gì mày làm với bố tao…&quot; &quot;Ôi, giờ tao sợ quá rồi,&quot; Harry nói bằng giọng mỉa mai. &quot;Tao nghĩ rằng Chúa tể Voldemort vừa có một sự khởi động giống như ba thằng chúng mày - có chuyện gì thế?&quot; nó nó thêm khi thấy cả Malfoy, Crabble và Goyle đều bị kích động mạnh bởi cái tên đó. &quot;Lão là bạn của bố mày phải không? Mày không sợ lão ấy chứ? &quot;Mày nghĩ mày là một vĩ nhân đấy Potter ạ,&quot; Malfoy nói lấn lướt, Crabble và Goyle đang đồng tình với nó.&quot;Mày chờ đấy, tao sẽ nắm được mày. Mày không thể đưa bố tao vào tù được&quot; &quot;Tao nghĩ tao đã làm rồi, Harry nói. &quot;Bọn Dementors đã đi khỏi Azkaban,&quot; Malfoy nói nhỏ.&quot;Bố tao và những người khác sẽ sớm ra ngoài thôi…&quot; &quot;Phải, tao mong mấy người đó sẽ làm được,&quot; Harry nói, &quot;Ít ra thì mọi người đều biết giờ bọn họ là những kẻ cặn bã ra sao.&quot; Bàn tay Malfoy vụt đến đũa phép của nó nhưng Harry đã quá nhanh; nó đã rút đũa phép của mình ra thậm chí trước khi những ngón tay của Malfoy kịp đưa vào túi trong áo choàng của nó. &quot;Potter!&quot; Tiếng nói vang vọng dọc theo Tiền Sảnh. Thầy Snape đã hiện ra ở cầu thang dẫn xuống phòng làm việc của thầy, và từ cái nhìn của thầy, Harry cảm thấy lòng căm hận đang dồn đến vượt qua bất cứ những gì nó dành cho Malfoy, bất cứ những gì cụ Dumbldore nói, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho thầy Snape… không bao giờ… &quot;Trò đang làm gì vậy hả Potter?&quot; Thầy Snape nói với vẻ lạnh lùng thường nhật khi thầy rảo bước về phía bốn đứa. &quot;Em đang cố quyết định sẽ dùng lời nguyền nào với Malfoy, thưa thầy,&quot; Harry trả lời một cách mãnh liệt Thầy Snape nhìn chằm chằm vào nó. &quot;Cất cây đũa phép ngày lập tức,&quot; thầy nói cộc lốc.&quot;Trừ mười điểm của nhà Gryff-&quot; Thầy nhìn về phía những cái đồng hồ cát khổng lồ trên tường và nở một nụ cười giễu cợt. &quot;A, ta thấy chẳng còn điểm nào ở đồng hồ cát của nhà Gryffindor để trừ cả. Trong trường hợp đó, Potter, đơn giản chúng ta sẽ phải – &quot;Thêm vào một ít?&quot; Giáo sư McGonagall vừa lộp cộp bước lên những bậc đá dẫn vào lâu đài, một tay bà đang xách một cái túi hành lý ô vuông kẻ chéo và nặng nề chống lên cây gậy ở tay kia, nhưng xem chừng bà trông vẫn khoẻ. &quot;Giáo sư McGonnagall!&quot; thầy Snape nói, sải bước về phía trước,&quot;Ra khỏi bệnh viện Thánh Mungo, đúng vậy!&quot; &quot;Vâng, thưa giáo sư Snape, &quot; giáo sư McGonagall nói, &quot;Tôi vẫn tốt như mới vậy. Hai đứa Crabble và Goyle&quot; Bà kiêu hãnh vẫy tay ra hiệu bọn chúng và bọn chúng bước lại, lê những bước dài và trông thật ngượng nghịu. &quot;Này,&quot; giáo sư McGonagall nói và đẩy cái túi hành lý vào ngực Crabble và áo choàng vào ngực Goyle, &quot;mang những thứ này lên phòng làm việc cho ta.&quot; Bọn chúng quay đi và bước lên cầu thang bằng cẩm thạch. &quot;Rồi,&quot; giáo sư McGonagall nói, nhìn lên những chiếc đồng hồ cát trên tường, &quot;Phải, ta nghĩ Potter và những người bạn của mình cần có năm mươi điểm cho mỗi người vì đã báo động cho thế giới biết sự trở lại của Giáo sư nói thế nào, thưa giáo sư Snape?&quot; &quot;Cái gì?&quot; thầy Snape cắn cảu, dù Harry biết thầy nghe rất rõ, &quot;À, tốt, tôi nghĩ rằng…&quot; &quot;Thế thì năm mươi điểm từng người cho Potter, hai anh em Weasleys, Longbottom và Quý cô Granger,&quot; giáo sư McGonagall nói, và một cơn mưa ruby rơi xuống bầu dưới đồng hồ cát của nhà Gryffindor khi bà nói.&quot;Ồ - và năm mươi điểm cho Quý cô Lovegood, ta nghĩ vậy,&quot; bà nói thêm, và rất nhiều những viên saphia rơi vào đồng hồ của nhà Ravenclaw.&quot;Bây giờ thầy muốn trừ Cậu Potter mười điểm, ta nghĩ, thưa giáo sư Snape - vậy thì chúng ta có…&quot; Mấy viên ruby rút lên bầu trên đồng hồ cát, tuy nhiên vẫn để lại một số lượng lớn ở phía dưới. &quot;Rồi, Potter, Malfoy, ta nghĩ rằng các trò nên ra ngoài vào ngày đẹp trời như hôm nay,&quot; Giáo sư McGonagall lanh lẹ nói tiếp. Harry không cần phải nói đến lần thứ hai - nó đút cây đũa phép vào lại áo choàng và hướng thẳng về cửa trước mà không hề nhìn lại thầy Snape và Malfoy. Mặt trời nóng bỏng rọi xuống nó bằng một luồng hơi nóng khi nó vượt qua những thảm cỏ đi về phía túp lều của bác Hagrid. Những cô cậu học sinh nằm ngổn ngang trên thảm cỏ tắm nắng, trò chuyện, đọc tạp chí Tiên tri Chủ nhật và nhai kẹo, nhìn lên khi thấy nó đi qua; một vài người gọi nó, người khác vẫy tay, rõ ràng tụi nó háo hức chứng tỏ tụi nó, cũng như tờ Tiên Tri, đã quyết định coi nó như một người anh hùng. Harry chẳng nói gì với bọn chúng. Nó không biết tụi nó biết được bao nhiêu về những gì xảy ra ba ngày trước, nhưng nó đã tránh bị đặt câu hỏi và thích làm theo cách đó hơn. Ban đầu nó nghĩ khi gõ cửa túp lều của bác Hagrid là bác ấy đi vắng, nhưng sau đó con Fang xô đến từ trong góc và gần như lăn ngã nó với sự nhiệt tình chào đón của nó. Bác Hagrid đang thu hoạch những cây đỗ biết chạy ở vườn sau. &quot;Được rồi, Harry!,&quot; bác nói và rạng rỡ khi Harry tiến đến hàng rào.&quot;Vào đây, vào đây, chúng ta sẽ uống một cốc bồ công anh…&quot; &quot;Mọi chuyện sao rồi?&quot; Bác Hagrid hỏi nó khi họ ngồi xuống chiếc bàn gỗ với một cốc nước ép có đá trong tay mỗi người.&quot;Ờ, cháu cảm thấy tốt rồi chứ?&quot; Qua cái nhìn đầy quan tâm trên khuôn mặt bác Hagrid, Harry biết bác ấy không hề đề cập đến sức khoẻ của nó. &quot; Cháu tốt thôi,&quot; Harry trả lời thật nhanh, bởi nó không thể chịu đựng được việc nói về điều nó biết là đang ở trong đầu bác Hagrid.&quot;Vậy bác đã ở đâu?&quot; &quot;Lẩn trốn trong núi,&quot; bác Hagrid trả lời,&quot;Trong một cái hang, giống như Sirius làm khi cậu ấy… Bác Hagrid dừng lại, cộc lốc lấy hơi cổ họng, nhìn Harry và uống một hơi dài nước ép. &quot;Dù sao cũng đã quay lại,&quot; ông nói một cách yếu ớt. &quot;Bác, trông bác khá hơn rồi,&quot; Harry nói, cố giữ cuộc nói chuyện xa khỏi chú Sirius. &quot;Gì cơ?&quot; bác Hagrid nói, nâng bàn tay to bè và cố cảm nhận khuôn mặt mình.&quot;Ồ, phải, tốt, thằng Grawpy cư xử tốt hơn rồi. Xem ra có vẻ hài lòng khi thấy ta trở về, để kể với cháu sự thật. Nó là một người tốt, thật đấy,… Ta đã nghĩ mãi về chuyện cố gắng tìm cho nó một người bạn gái, thực ra thì…&quot; Bình thường thì Harry đã cố thuyết phục bác Hagrid quên ý định này ngay lập tức; viễn cảnh về một tên khổng lồ thứ hai sống trong Rừng, thậm chí hoang dã hơn và tàn ác hơn Grawp, thực sự đáng báo động, nhưng vì lý do gì đó Harry không đủ sức để chỉ ra điều đó. Nó bắt đầu lại mong mình cô độc, và với ý nghĩ ra về thật nhanh, nó uống vài ngụm lớn nước ép bồ công anh, cạn đến nửa cốc. &quot;Mọi người đều biết cháu nói thật, Harry,&quot; bác Hagrid nói nhẹ nhàng và không chủ đích. Bác vẫn để ý Harry rất sát.&quot;Như vậy tốt hơn rồi chứ?&quot; Harry nhún vai. &quot;Xem này…&quot; bác Hagrid cúi người qua chiếc bàn,&quot;Ta biết Sirius lâu hơn cháu… cậu ấy chết trong chiến trận, và đó là cách cậu ấy vẫn muốn…&quot; &quot;Chú ấy chẳng muốn ra đi đâu!&quot; Harry tức giận trả lời. Bác Hagrid gập cái đầu bù xù của mình xuống… &quot;Này, ta không cho là cậu ấy đã ra đi,&quot; bác nói khẽ.&quot;Nhưng dù sao, Harry… cậu ấy không bao giờ là người chỉ ngồi không ở nhà mà để người khác chiến đấu cả. Cậu ấy không thể chịu đựng cái cảnh ngồi nhà nếu cậu ấy có thể giúp đỡ…&quot; Harry nhảy dựng lên. &quot;Cháu phải đến thăm Ron và Hermione ở bệnh viện,&quot; nó nói một cách máy móc. &quot;Ồ, &quot; bác Hagrid nói, có vẻ không vui.&quot;Ồ… tốt thôi, Harry… cẩn thận đấy nhé, và hãy quay lại nếu cháu có… &quot;Vâng… được ạ…&quot; Harry bước tới cửa nhanh hết mức có thể và mở nó ra; nó lại ở dưới ánh nắng mặt trời trước khi bác Hagrid kịp nói xong lời từ biệt, và nó lại bước trên thảm cỏ. Một lần nữa, mọi người lại cất tiếng gọi khi nó đi qua. Nó nhắm mắt trong một vài khoảnh khắc, mong sao bọn họ đều biến mất, để nó có thể mở mắt và thấy mình đơn độc trên mặt đất… Mấy ngày hôm trước, trước khi kỳ thi của nó kết thúc và nó thấy hình ảnh của Verdemort mọc lên trong óc nó, nó đã có thể cho gần như tất cả mọi thứ để thế giới phù thuỷ biết rằng nó nói sự thật, để họ tin rằng Voldemort đã qua trở lại, và để biết rằng nó không phải là kẻ nói dối hay điên khùng. Dù sao bây giờ… Nó đi đường tắt đến hồ, ngồi xuống bên bờ, ẩn nấp sau một bụi cây rậm tránh cái nhìn của người đi qua lại, nhìn chằm chặp xuống mặt hồ như gương và suy nghĩ… Có lẽ lý do vì sao nó muốn một mình chính bởi nó cảm thấy bị cô lập khỏi mọi người từ lần nói chuyện với cụ Dumbledore. Một rào cản vô hình chắn giữa nó và phần còn lại của thế giới. Nó - như đã từng trước đây - là một người khác biệt. Chỉ có điều là nó chưa bao giờ thực sự hiểu điều đó có nghĩa như thê nào… Vào bây giờ ngồi đây bên bờ hồ, với nỗi đau khổ đang giằng xé, với nỗi đau mất chú Serius đau buốt và còn tươi mới trong lòng, nó không thể tập hợp nổi bất cứ cảm giác sợ hãi nào. Trời nắng đẹp và trên mặt đất xung quanh đầy đầy những người cười nói, và thậm chí nó cảm thấy xa cách với họ như nó thuộc về một nòi giống khác vậy, thật khó tin rằng khi nó ngồi đây thì cuộc đời nó phải chứa đựng, hoặc kết thúc bằng việc giết người… Nó ngồi đó thật lâu, cứ nhìn mãi làn nước hồ, cố không nghĩ về người cha đỡ đầu của mình hay nhớ rằng đúng từ đây đối diện sang bên kia hồ chính là nơi chú Serius đã một lần ngã xuống để chống lại hàng trăm tên Dementor… Mặt trời đã lặn xuống trước khi nó cảm thấy lạnh. Nó đứng dậy và quay lại lâu đài, lau khô khuôn mặt bằng tay áo khi bước đi. Ron và Hermione rời bệnh viện đúng ba ngày trước khi kết thúc học kỳ. Hermione tỏ ra vẫn muốn nói về chú Serius, nhưng Ron luôn khẽ suỵt mỗi khi cô bé nhắc đến tên chú ấy. Harry vẫn không chắc được nó có muốn nói về cha đỡ đầu của mình hay không; mong muốn của nó thay đổi theo tâm trạng. Nó biết một điều dù hiện tại nó cảm thấy không vui nhưng nó sẽ nhớ Hogwarts vô cùng trong vài ngày nữa khi nó quay lại căn nhà số bốn phố Privet Drive. Dù hiện tại nó hiểu rất rõ tại sao nó phải quay lại đó vào mỗi mùa hè, nó chẳng cảm thấy khá hơn. Thực tế, nó sợ hãi chuyến quay về của mình hơn. Giáo sư Umbridge rời Hogwarts một ngày trước khi kết thúc học kỳ. Có vẻ như bà đã bò ra khỏi bệnh xá vào bữa tối, hiển nhiên mong muốn ra đi không bị phát hiện, nhưng thật không may, bà gặp con yêu tinh Peeves trên đường, kẻ cố nắm lấy cơ hội của mình như Fred chỉ cho, hân hoan đuổi theo bà từ ngoài lâu đài và tấn công bà bằng gậy và một túi đầy phấn. Rất nhiều học sinh đã chạy ra ngoài Tiền sảnh để chứng kiến bà chạy trốn và chủ nhiệm các nhà đã ngăn cản họ một cách tốt bụng nửa vời. Và quả thực, giáo sư McGonagall đã ngồi lại chiếc ghế nơi bàn làm việc sau vài phản kháng yếu ớt và người ta nghe rõ ràng bà biểu hiện sự ân hận rằng bà không thể tự mình chạy theo bà Umbrige hoan hô, vì chính Peeves đã mượn gậy của bà. Buổi tối cuối cùng của mọi người đã đến; hầu hết mọi người đã gói ghém xong và đã đi xuống dự buổi tiệc chia tay cuối năm học, nhưng Harry thậm chí còn chưa bắt đầu. &quot;Ngày mai làm cũng được!&quot; Ron đang đứng ở cửa phòng ngủ chung, nói.&quot;Đi nào, mình đang chết đói đây.&quot; &quot;Mình sẽ nhanh thôi… nhìn xem, cậu cứ đi đi…&quot; Nhưng khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng Ron, Harry chẳng hề cố gắng để đóng gói nhanh hơn. Điều sau cùng nó muốn làm là tham gia vào Bữa tiệc chia tay. Nó lo lắng rằng cụ Dumbledore sẽ giới thiệu nó trong bài phát biểu của mình. Nó chắc cụ sẽ nhắc đến sự trở lại của Voldemort; dẫu sao cụ đã nói với về điều đó năm ngoái... Harry kéo mấy cái áo choàng nhàu nát ra khỏi đáy rương của mình để lấy chỗ cho những cái đã được xếp gọn gàng và nhận thấy có một cái gói được bọc một cách xấu xí nằm trong góc. Nó chẳng thể nghĩ ra sau nó lại nằm ở đó. Nó cúi xuống, kéo nó ra từ dưới đôi giày thể thao và xem xét nó. Trong vài giây nó đã nhận ra đó là thứ gì. Chú Sirius đã đưa nó cho nó ngay bên trong cánh cửa số 12 quảng trường Grimmauld.&quot;Khi nào cần đến chú, cháu hãy dùng nó, được chứ?&quot; Harry ngồi phịch xuống giường và mở cái gói ra. Nó nhìn thấy một cái gương nhỏ hình vuông. Trông nó có vẻ cũ; nó thực sự là bẩn. Harry nâng nó lên ngang mặt và thấy hình ảnh của mình trong đó. Nó lật cái gương lại. Trên mặt kia có một dòng chữ nguệch ngoạc của chú Serius. &quot;Đây là một cái gương hai phía, chú có một cái khác của đôi gương. Nếu cháu muốn nói với chú, chỉ cẩn nhắc tên chú cho nó; cháu sẽ hiện ra trong cái gương của chú và chú sẽ có thể nói chuyện trong cái gương của cháu. James và chú vẫn dùng chú khi bọn ta bị phạt cấm túc ở hai nơi cách biệt nhau. Trái tim Harry bắt đầu đập dồn dập. Nó nhớ lại lần gặp cha mẹ mình trong chiếc Gương quá khứ bốn năm trước. Giờ nó lại có thể nói chuyện với chú Sirius, nó biết vậy - Nó nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó; phòng ngủ quả thật trông còn ai. Nó nhìn lại chiếc gương, đưa nó đến trước mặt bằng đôi tay run rẩy và cất tiếng nói to và rõ ràng, &quot;Chú Sirius.&quot; Hơi thở của nó làm mờ đi mặt gương. Nó thậm chí đưa cái gương lại gần hơn, sự kích động lan toả trong nó, nhưng đôi mắy đang nhấp nháy với nó qua màn hơn đích thị là của nó. Nó lau sạch chiếc gương và nói, tiếng nói vang khắp phòng: &quot;Chú Sirius hãy quay lại!&quot; Chẳng có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt thảng thốt nhìn nó qua tấm gương đúng là của nó… Sirius không mang theo cái gương của mình khi chú ấy đi qua cánh cổng tò vò, một giọng nói nhỏ cất lên trong đầu Harry. Đó là lý do tại sao nó không có kết quả… Harry đứng lặng một lát, sau đó ném mạnh chiếc gương vào lại cái rương và nó vỡ tan. Nó đã bị thuyết phục, trong một phút loé sáng, rằng nó sẽ lại gặp chú Serius, lại nói chuyện với chú ấy… Sự thất vọng đốt cháy cổ họng nó; nó đứng dậy và bắt đầu ném đồ đạc lộn xộn của mình vào chiếc rương phủ lên trên cái gương vỡ - Nhưng một ý nghĩ đã đến với nó… một ý nghĩ hay hơn một cái gương… một ý nghĩ to lớn hơn, quan trọng hơn… sao trước đây chưa bao giờ nó nghĩ đến - sao nó chưa bao giờ hỏi? Nó chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ chung và xuống cầu thang xoắn ốc; khi chạy nó đâm cả vào tường mà không nhận ra được điều đó; nó phóng nhanh qua phòng sinh hoạt chung không một bóng người, qua lỗ hổng sau bức chân dung và thẳng dọc theo hành lang, phớt lờ Bà Béo gọi với theo nó:&quot;Bữa tiệc sắp bắt đầu, cậu biết đấy, cậu đến rất đúng lúc!&quot; Nhưng Harry không có ý định dự bữa tiệc… Sao mà lâu đài lắm ma thế khi mà bạn chẳng cần đến một, còn lúc này… Nó chạy xuống cầu thang và dọc theo các dãy hành lang mà không gặp bất cứ ai dù sống hay chết. Tất cả bọn họ, chắc chắn rằng, đang ở Đại sảnh. Đến bên ngoài phòng học Bùa ngải nó chợt dừng lại, thở hổn hển và thất vọng nghĩ rằng mình nên đợi cho đến cuối bữa tiệc… Nhưng khi nó vừa từ bỏ hy vọng thì nó nhìn thấy ông ta - một người nào đó trong suốt trôi lập lờ ở cuối hành lang. &quot;Này - này Nick! NICK!&quot; Con ma kéo cái đầu mình ra khỏi bức tường, để lộ ra chiếc mũ trang trí bằng lông chim một cách quái gở và lắc lư cái đầu của Ngài Nicholas de Mimsy-Porpington. &quot;Xin chào,&quot; ông nói trong khi rút phần còn lại của thân mình ra khỏi khối đá vững chắc và cười với Harry&quot;Ta chẳng phải là người duy nhất đến muộn phải không? Nhưng&quot;, ông thở dài bằng một thái độ khác, tất nhiên… &quot;Nick, tôi có thể hỏi ông được không?&quot; Một sự kinh ngạc thấy rõ hiện lên trên khuôn mặt của Nick-Suýt-Mất-Đầu khi ông đút một ngón tay vào chiếc áo cổ cứng chỗ cổ và kéo thẳng nó ra một chút, có vẻ như để bản thân có thời gian suy nghĩ. Ồng chỉ ngừng lại chỉ khi cái cổ đứt một phần của hắn rời hẳn ra. &quot;Ê - gì vậy Harry?&quot; Nick nói, trông thật bối rối.&quot;Không có thể đợi đến sau bữa tiệc được sao?&quot; &quot;Không - Nick - xin ông,&quot; Harry nói,&quot;Tôi thực sự muốn nói chuyện với ông. Chúng ta có thể vào trong này được không?&quot; Harry mở cửa phòng học gần nhất và Nick-Suýt-Mất-Đầu thở dài. &quot;Ồ, thôi được,&quot; hắn nói, trông thật là cam chịu.&quot;Ta không thể giả vờ là ta không mong điều này.&quot; Harry giữ cánh cửa mở cho ông nhưng thay vào đó ông ta lại trôi xuyên qua tường. &quot;Mong đợi điều gì?&quot; Harry hỏi khi nó đóng cánh cửa lại. &quot;Cậu đến tìm ta,&quot; Nick nói, giờ lại lướt đến bên cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân tối đen.&quot;Nó vẫn xảy ra, đôi khi… khi một người phải chịu đựng… sự mất mát.&quot; &quot;Phải,&quot; Harry nói, cố không chùng xuống.&quot;Ông đã đúng, tôi - tôi đến để tìm ông.&quot; Nick không nói gì. &quot;Bởi -‘ Harry nói, xem chừng có vẻ ngượng ngùng hơn nhiều do với nó dự tính trước,&quot;bởi - ông đã chết. Nhưng ông vẫn ở đây phải không?&quot; Nick thở dài và tiếp tục nhìn xuống dưới sân. &quot;Đúng thể, phải không?&quot; Harry giục ông.&quot;Ông đã chết, nhưng tôi đang nói chuyện với ông… ông có thể đi xung quanh Howarts và mọi thứ phải không?&quot; &quot;Phải,&quot; Nick-Suýt-Mất-Đầu khẽ nói,&quot;Ta đi và nói, đúng.&quot; &quot;Vậy là ông đã quay trở lại phải không?&quot; Harry nói gấp gáp.&quot;Người ta có thể trở lại phải không? Như những hồn ma. Họ không biến mất hoàn toàn? Đúng không? Nó không kiên nhẫn nói thêm trong khi Nick vẫn tiếp tục không nói gì. Nick-Suýt-Mất-Đầu lưỡng lự một lát rồi nói,&quot;Không phải tất cả mọi người đều có thể trở lại như một hồn ma.&quot; &quot;Ý ông là sao?&quot; Harry nói nhanh. &quot;Chỉ… chỉ có những phù thuỷ.&quot; &quot;Ồ,&quot; Harry nói, gần như cười thành tiếng với sự khuây khoả .&quot;Tốt, thế thì tốt rồi, người mà tôi hỏi là một phù thuỷ. Vậy ông ấy có thể trở lại, đúng không?&quot; Nick rời xa khỏi cửa sổ và ảm đạm nhìn Harry. &quot;Anh ta sẽ không trở lại.&quot; &quot;Ai?&quot; &quot;Sirius Black,&quot; Nick nói. &quot;Nhưng ông đã trở lại!&quot; Harry tức giận nói.&quot;Ông đã trở lại - ông đã chết và ông đã không biến mất -‘ &quot;Những phù thuỷ có thể để lại dấu vết của mình trên mặt đất, để đi đến nơi bản thân họ khi sống đã từng qua,&quot; Nick đau khổ nói.&quot;Nhưng chỉ số ít phù thuỷ chọn cách đó.&quot; &quot;Tại sao không?&quot; Harry nói,&quot;Dù sao thì - cũng chẳng vấn đề - Chú Sirius không quan tâm nó có bất bình thường hay không, chú ấy sẽ trở lại, tôi biết chú ấy sẽ!&quot; Và với niềm tin mãnh liệt, Harry quay đầu ra phía cửa, chắc chắn, chỉ trong tích tắc, nó sẽ gặp chú Sirius, sáng như ngọc trai và trong suốt nhưng sáng ngời, đi xuyên qua cánh cửa đến với nó. &quot;Anh ta sẽ không trở lại,&quot; Nick nhắc lại.&quot;Anh ta sẽ… đi mãi.&quot; &quot;Ông nói sao “đi mãi” nghĩa là sao?&quot; Harry nói ngay&quot;Đi mãi đến đâu? Nghe này - dù sao thì chuyện gì đã xảy ra khi ông chết vậy? Ông đi đến đâu? Tại sao tại sao mọi người không quay lại? Tại sao ở đây lại không có nhiều hồn ma? Tại sao?&quot; &quot;Ta không thể trả lời được&quot; Nick nói. &quot;Ông đã chết phải không?&quot; Harry đau đớn hơn nói.&quot;Ai có thể trả lời tốt hơn ông được?&quot; &quot;Ta rất sợ cái chết,&quot; Nick nói nhẹ nhàng.&quot;Ta đã chọn ở lại sau. Đôi khi ta nghĩ không biết liệu ta có phải… phải, chẳng ở đây cũng như đó… thực ra ta chẳng ở đây cũng chẳng ở đó…&quot; Ông nở một nụ cười buồn bã.&quot;Ta chẳng biết gì về những bí mật của cái chết, Harry, vì thay vào đó ta đã chọn sự bắt chước yếu ớt của cuộc sống. Ta tin những phù thuỷ có học thức nghiên cứu vấn đề này ở Cục Những Điều Huyền Bí -‘ &quot;Đừng nói với tôi về nơi đó!&quot; Harry dữ tợn nói. &quot;Ta xin lỗi chẳng giúp gì được hơn,&quot; Nick nói nhẹ nhàng&quot;Phải… phải, cho ta xin lỗi… bữa tiệc, cậu biết đấy…&quot; Và ông ra khỏi căn phòng, để Harry lại đó một mình, nhìn vô hồn vào bức tường mà Nick biến mất qua. Harry cảm thấy gần như nó mất người cha đỡ đầu của mình một lần nữa cũng như không còn hy vọng chú ấy có thể nhìn thấy và chuyện trò với nó được nữa. Nó bước đi thật chậm và khổ đau qua lâu đài trống vắng, tự hỏi liệu mình có còn vui vẻ được nữa hay không. Nó đã đi qua góc hướng về phía hành lang của Bà Béo thì thấy ai đó phía trước đang cài một lời nhắn lên cái bảng trên tường. Một cái nhìn trong giây lát cho nó biết đó là Luna. Chẳng có chỗ nào lẩn trốn tốt gần đó, cô bé sắp nghe thấy tiếng bước chân của nó, và trong mọi trường hợp, lúc này Harry khó có thể tập trung được sức lực để lẩn trốn ai đó. &quot;Xin chào,&quot; Luna nói lơ đãng và liếc nhìn xung quanh nó khi cô lùi lại khỏi tấm bảng. &quot;Sạo em không ở bữa tiệc nhỉ?&quot; Harry hỏi. &quot;Ờ, em đã mất gần hết đồ đạc của em,&quot; Luna bình thản nói. ‘Mọi người đã lấy chúng và giấu chúng đi, anh biết đấy. Nhưng vì là đêm cuối cùng rồi, em thực sự muốn lấy lại chúng, vậy em phải thông báo.&quot; Cô bé làm một động tác về phía tấm bảng, ở đó, đủ chắc chắn, cô đã gắn một danh sách sách vở và quần áo bị mất của mình, cùng với một lời khẩn cầu xin trả lại chúng. Một cảm giác kỳ cục hiện ra trong đầu Harry; mội cảm xúc khác với sự giận dữ và nỗi khổ đau lấp đầy trong nó kể từ cái chết của chú Sirius. Một lúc sau nó mới nhận ra rằng nó thương cảm cho Luna. &quot;Sao mọi người lại có thể giấu đồ đạc của em? Nó nghiêm nghị hỏi cô bé. &quot;Ờ… phải…&quot; cô bé nhún vai. ‘Em nghĩ họ cho rằng em hơi kỳ cục, anh biết đấy. Vài người gọi em là Lovegood “điên”, thật đấy.&quot; Harry nhìn cô bé và cảm giác thương xót càng thêm nhiều. &quot;Chẳng có lý do gì để họ lấy đồ của em cả.,&quot; nó nói thẳng thừng. &quot;Em muốn anh giúp tìm lại chúng không? &quot;Ồ, không,&quot; cô bé nói và cười với nó.&quot;Chúng sẽ quay về, họ thường làm thế vào phút cuối. Chỉ là em muốn gói ghém vào tối nay thôi. À… mà sao anh không ở bữa tiệc?&quot; Harry nhún vai.&quot;Chỉ vì cảm thấy không thích.&quot; &quot;Không,&quot; Luna nói và nhìn nó bằng đôi mắt sưng ướt át một cách kỳ cục.&quot;Em không nghĩ anh lại làm thế. Người bị bọn Tử Thần Thực Tử giết là cha đỡ đầu của anh phải không? Ginny đã kể cho em biết.&quot; Harry cộc lốc gật đầu, nhưng nhận ra rằng nó cũng không sao khi Luna nói về chú Sirius. Nó nhớ ra rằng cô bé cũng có thể thấy được những con Thestral. &quot;Đã bao giờ…&quot; nó bắt đầu.&quot;Ý anh là, ai… đã có ai em biết chết đi chưa?&quot; &quot;Có,&quot; Luna nói nhẹ nhàng,&quot;mẹ em. Bà ấy quả là một phù thuỷ khác thường, anh biết đấy, nhưng bà muốn thử nghiệm và một ngày nọ một trong những lời nguyền của bà đã vô cùng sai lầm. Lúc đó em mới chín tuổi.&quot; &quot;Anh xin lỗi&quot; Harry lầm bầm. &quot;Phải, nó thật là khủng khiếp,&quot; Luna nói giọng bình thường.&quot;Đôi khi em vẫn cảm thấy rất buồn về điều đó. Nhưng em vẫn còn bố. Và dù sao đi nữa, chẳng phải là em sẽ không bao giờ gặp mẹ nữa phải không?&quot; &quot;Ơ - không nữa?&quot; Harry nói không chắc chắn. Cô bé lắc đầu không tin tưởng. &quot;Nào. Anh đã nghe thấy họ, ngay sau tấm rèm, phải không? &quot;Ý em là…&quot; &quot;Trong căn phòng có cảnh cửa tò vò. Họ ẩn nấp ở đó, vậy thôi. Em đã nghe thấy họ.&quot; Hai người nhìn nhau. Luna mỉm cười nhẹ nhàng. Harry chẳng biết nói gì hay phải nghĩ gì; Luna tin tưởng vào rất nhiều điều khác thường… cũng như nó đã chắc chắn mình cũng đã nghe thấy những giọng sau tấm rèm. &quot;Em có chắc không cần anh giúp tìm đồ đạc chứ?&quot; nó nói. ‘Ồ, không,&quot; Luna nói.&quot;Không, em nghĩ mình nên đi xuống nhà, ăn mấy cái bánh pudding và đợi đến khi chúng xuất hiện… chuyện vẫn như thế vào phút cuối… phải, chúc anh một kỳ nghỉ tốt đẹp nhé Harry&quot; &quot;Ừ… ừ, em cũng vậy.&quot; Cô bé bước đi và, khi nó nhìn theo, nó phát hiện sức nặng kinh khủng trong lòng nó xem ra đã giảm đi phần nào. Chuyến đi trở về nhà trên chuyến tàu tốc hành của trường Hogwarts ngày hôm sau theo cách nào đó thật đáng ghi nhớ. Đầu tiên Malfoy, Crabble và Goyle, những kẻ chắc chắn đã đợi cả tuần lễ để có cơ hội tấn công mà không bị giáo viên chứng kiến, cố gắng chặn đánh Harry dọc đường trên tàu khi nó từ toilet về. Việc tấn công đó có lẽ đã thành công nếu bọn chúng không sơ ý chọn nơi tấn công ngay bên ngoài khoang của vô số các thành viên D.A, những người đã chứng kiến chuyện xảy ra qua cửa kính và ngay lập tức đã đứng dậy giúp đỡ Harry. Lúc đó Erine Macmillan, Hannah Abbott, Susan Bones, Justin Finch-Fletchley Anthony Goldstein và Terry Boot đã sử dụng vô số các bùa phép và thần chú mà Harry đã dạy cho họ, Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng thu gì được nhiều ngoài việc biến thành ba con sên khổng lồ trong bộ quần áo trường Hogwarts khi Harry, Ernie và Justin nhấc chúng đặt lên giá hành lý để chúng rỉ nước ở đó. &quot;Mình cần phải nói rằng mình rất mong được nhìn thấy mặt mẹ của Malfoy khi nó bước xuống tàu,&quot; Ernie nói với đôi chút hài lòng khi ngắm nhìn Malfoy bò ngoằn ngoèo trên đầu. Ernie chưa bao giờ bỏ qua việc Malfoy sỉ nhục khi trừ điểm của nhà Hufflepuff khi hắn là thành viên của Đội kiểm tra. &quot;Mẹ Goyle chắc sẽ hài lòng,&quot; Ron nói khi đến tìm hiểu xem nguyên nhân chuyện ồn ào là gì.&quot;Tính tình của nó giờ khá hơn rồi… dù sao thì, Harry, xe thức ăn đến rồi không biết cậu có muốn thứ gì không…&quot; Harry cảm ơn mọi người và đi theo Ron trở về khoang mình; nơi nó mua một đống lớn bánh Vạc và bánh bí đỏ. Hermione lại đang đọc Nhật báo Tiên tri, Giny đang giải ô chữ của tờ Kẻ Ngụy Biện và Neville đang chơi với cái cây Mimbulus mimbletonia, nó đã lớn lên rất nhiều sau một năm và cất lên những tiếng ngân nga kỳ quặc khi ai đó chạm vào. Harry và Ron giết thì giờ của chuyến đi bằng việc chơi cờ phù thuỷ trong khi Hermione đọc to những mẩu tin trích từ tờ Tiên tri. Giờ thì nó đầy những bài về cách làm thế nào để đuổi bọn Dementor (Giám Ngục_ND), những nỗ lực của Bộ pháp thuật lần theo bọn Tử Thần Thực Tử và những lá thư kích động nói rằng tác giả đã từng trông thấy Chúa Tể Voldemort đi qua nhà mình sáng hôm đó… &quot;Nó thực sự chưa bắt đầu,&quot; Hermione thở dài rầu rĩ và gấp tờ báo lại.&quot;Nhưng giờ thì không còn lâu nữa đâu…&quot; &quot;Này, Harry&quot; Ron nói nhẹ nhàng, hất đầu về phía cửa sổ lắp kính nhìn ra hành lang. Harry nhìn ra. Cho đang đi qua, theo cùng là Marietta Edgecombe, người đang mang một chiếc mũ trùm đầu. Mắt nó và mắt Cho gặp nhau giây lát. Cho đỏ mặt và vẫn bước đi. Harry nhìn xuống bàn cờ đúng lúc thấy một quân tốt của mình bị quân tượng của Ron ăn mất. &quot;Ờ, cậu và cô ấy sao rồi?&quot; Ron khẽ hỏi. &quot;Chẳng có gì,&quot; Harry nói thành thật &quot;Mình - ờ - nghe thấy dạo này cô ấy đi chơi với người khác rồi,&quot; Hermione nói thăm dò. Harry thật ngạc nhiên vì tin đó chẳng làm nó đau đớn chút nào. Ý muốn gây ấn tượng cho Cho dường như đã thuộc về một quá khứ mà chẳng còn liên quan gì đến nó; vào những ngày này, nhiều điều nó muốn trước khi cái chết của chú Sirius xảy đến cũng như vậy… dường như tuần nó gặp chú Sirius lần cuối còn lại lâu hơn cả; nó nằm ở cả hai thế giới, một có chú Sirius và một không. &quot;Cậu bỏ chuyện đó được đấy&quot; Ron nói mạnh mẽ.&quot;Ý mình là cô ấy trông dễ thương đấy, nhưng cậu cần ai đó vui vẻ hơn cơ.&quot; &quot;Với người khác cô ấy chắc chắn là vui vẻ hơn,&quot; Harry nói và nhún vai. &quot;Giờ cô ấy đi với ai vậy?&quot;, Ron hỏi Hermione, nhưng Ginny lại là người trả lời. &quot;Michael Corner,&quot; cô nói. &quot;Michael – nhưng,&quot; Ron nói, từ ghế của mình nghển cổ nhìn chằm chằm vào cô bé. &quot;Nhưng em đã đi chơi với nó mà!&quot; &quot;Không lần nào nữa,&quot; Ginny nói cương quyết.&quot;Cậu ta không hề thích nhà Gryffindor đánh bại nhà Ravenclaw trong trận Quidditch, và cậu ấy đã thực sự giận dỗi, vậy là em bỏ rơi cậu ta và thay vào đó cậu ta đã chạy đến Cho để an ủi.&quot; Cô bé lơ đãng gãi gãi mũi mình bằng đuôi chiếc bút lông, quay ngược tờ Kẻ Ngụy Biện và bắt đầu đánh dấu những câu trả lời của mình. Ron trông có vẻ hài lòng. &quot;Phải, anh luôn nghĩ rằng hắn hơi ngốc nghếch,&quot; nó nói và thúc quân hậu của mình lên phía trước về phía quân xe đang run lẩy bẩy của Harry.&quot;Tốt cho em thôi. Chỉ cần chọn một người khác - tốt hơn - lần sau.&quot; Nó đưa một cái nhìn trộm kỳ quặc về phía Harry khi nói. &quot;Phải, em đã chọn Dean Thomas, anh có cho là cậu ấy tốt hơn không?&quot; Ginny lơ đãng hỏi. &quot;CÁI GÌ? Ron hét lên, lật úp bàn cờ: Con Crookshanks chạy đuổi theo những quân cờ, con Hedwig và con Pigwidgeon cất líu lo và thét lên giận dữ phía trên đầu. Khi đoàn tàu chậm lại tiến vào sân ga Ngã Tư Vua, Harry nghĩ mình chẳng bao giờ muốn rời khỏi đó cả. Nó thậm chí đã nghĩ nhanh xem điều gì sẽ xảy ra nếu đơn giản nó từ chối không xuống khỏi tàu và bướng bỉnh ngồi đó đến tận mùng một tháng Chín khi nó sẽ lại đưa nó quay lại Hogwarts. Tuy nhiên, khi con tàu tút hồi còi cuối cùng và dừng hẳn, nó lại nhấc lồng con Hegwid xuống và chuẩn bị kéo cái rương của mình ra khỏi con tàu như mọi khi. Khi người soát vé ra hiệu cho Harry, Ron và Hermione rằng đã an toàn để bước qua chiếc barie kỳ diệu giữa sân ga số chín và mười thì nó lại phát hiện ra một điều ngạc nhiên đang đợi mình ở phía bên kia: một nhóm người mà nó không mong đợi chúng nào đang đứng đó chào đón nó. T rong số đó có thầy Moody-Mắt-Điên, trông hung dữ với chiếc mũ quả dưa kéo sụp che kín con mắt thần của thầy như khi không có nó vậy, đôi tay xương xẩu của thầy nắm chặt một cái ba toong dài, người thầy được quấn trong một chiếc áo choàng du lịch lụng thụng. Cô Tonks đứng ngay sau thầy, mái tóc sáng màu xịt-bọt-gôm-hồng chiếu yếu ớt trong ánh nắng xuyên qua lớp kính bẩn thỉu của trần nhà ga, cô mặc một chiếc quần jean vá chằng vá đụp và một chiếc sơ mi mang hình truyền thuyết Chị em định mệnh. Đứng cạnh cô Tonks là thầy Lupin, khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc hoa râm, chiếc áo khoác ngoài dài và xác xơ che chiếc áo trùm đầu và chiếc quần đã sờn vải. Đứng trước mọi người là ông bà Weasley, mặc bộ trang phục Muggle đẹp nhất và hai anhFred và George, cả hai đều mặc áo jacket mới toanh làm bằng một chất liệu gì đó màu xanh nhợt và có vảy. &quot;Ron, Ginny!&quot; Bà Weasley gọi và chạy nhanh về phía bọn trẻ và ghì chúng thật chặt &quot;Ồ, và Harry thân yêu – Cháu khoẻ chứ?&quot; &quot;Cháu khoẻ,&quot; Harry nói dối khi bà kéo nó vào lòng ôm thật chặt. Qua vai bà, nó thấy Ron đang giương mắt nhìn những cái áo mới của hai ông anh sinh đôi. &quot;Thực ra chúng là cái thứ gì vậy?&quot; nó hỏi và chỉ vào hai cái jacket. &quot;Da rồng loại tốt nhất đấy cậu em ạ,&quot; Fred nói và kéo cái khoá một chút.&quot;Công việc đang tiến triển thuận lợi và bọn anh nghĩ rằng nên tự thưởng cho bản thân.&quot; &quot;Chào Harry,&quot; thầy Lupin nói khi bà Weasley thả nó ra để chào đón Hermione. &quot;Xin chào thầy,&quot; Harry nói.&quot;Con chẳng hề mong đợi điều này… mọi người làm gì ở đây vậy?&quot; &quot;À,&quot; thầy Lupin nói với một nụ cười nhẹ nhàng,&quot;Chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải nói chuyện một chút với dì dượng của con trước khi để họ đưa con về nhà.&quot; &quot;Con không biết đó có phải là một ý kiến tốt hay không,&quot; Hary nói ngay lập tức. &quot;Ồ, ta nghĩ là đúng,&quot; thầy Moody gầm lên và khập khiễng tiến lại gần hơn.&quot;Chắc kia là bọn họ phải không Potter?&quot; Thầy đưa ngón tay cái chỉ qua vai mình, con mắt thần của thầy rõ ràng đang nhìn xuyên qua phía sau đầu và cái mũ quả dưa của thầy. Harry cúi sang bên trái một chút để nhìn chỗ thầy Mắt-Điên đang chỉ và ở đó, chắc chắn, chính là ba người nhà Dursley trông thật là hoảng sợ khi nhìn thấy những người đi đón Harry. &quot;À, Harry,&quot; bà Weasley nói và quay lại từ phía cha mẹ của Hermione, những người vừa phấn khới chào đón và giờ lại quay sang ghì chặt lấy Hermione.&quot;Phải - giờ thì chúng ta làm điều đó chứ?&quot; &quot;Phải, tôi cho là như vậy, Arthur,&quot; thầy Moody nói. Thầy và ông Weasley dẫn đầu dọc theo sân ga đi về phía nhà Dursleys giờ đang bám rễ xuống đất. Hermione nhẹ nhàng tách khỏi mẹ và nhập vào cùng mọi người. &quot;Xin chào,&quot; ông Weasley vui vẻ nói với dượng Vernon khi ông dừng lại trước mặt dượng .&quot;Ông chắc còn nhớ tôi chứ, tên tôi là Arthur Weasley&quot; Khi mà ông Weasley một tay đã phá huỷ hầu hết mọi thứ trong phòng khách của nhà Dursley hai năm trước, Harry sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu dượng Vernon có thể quên được ông. Chắc chắn rằng dượng Vernon sầm mặt lại và rất tức giận ông Weasley nhưng dượng đã chọn cách không nói gì, trong chừng mực nào đó, có lẽ vì nhà Dursley kém hơn hai lần về quân số. Dì Petunia trông vừa sự hãi vừa xấu hổ; bà ta cứ nhìn xuống đất như sợ rằng ai đó bà biết đi cùng đám người như vậy. Trong khi đó Dudley dường như đang cố gắng để trông nhỏ bé và tầm thường, một việc mà nó đã thất bại thảm hại. &quot;Chúng tôi nghĩ chúng tôi phải nói vài điều với ông về Harry,&quot; ông Weasley nói và vẫn mỉm cười. &quot;Phải,&quot; thầy Moody gầm lên.&quot;Về cách cậu bé được đối xử khi ở chỗ ông bà.&quot; . Bộ ria mép của dượng Vernon dường như dựng đứng lên cùng với sự phẫn nộ. Có lẽ vì cái mũ quả dưa đã tạo ra cho thầy một ấn tượng hoàn toàn sai lầm là dượng đang phải đối đầu với con nguời giống như dượng; dượng nói với với thầy Moody. &quot;Tôi không nghĩ rằng ông liên quan gì đến chuyện xảy ra trong nhà tôi cả -‘ &quot;Tôi nghĩ rằng ông không nhận thức được rằng mình sẽ bị nhồi vài quyển sách đâu, thưa ông Dursley,&quot; thầy Moody gầm lên. &quot;Dù sao thì đó không phải là vấn đề,&quot; cô Tonks, người có mái tóc màu hồng dường như đã làm dì Petunia khó chịu hơn những người còn lại bởi cô đã nhắm mắt thay vì nhìn dì, xen vào.&quot;Vấn đề là, nếu chúng ta phát hiện ra các người đối xử tệ với Harry&quot; &quot;Và đừng làm gì sai trái, chúng ta sẽ nghe được điều đấy đấy,&quot; thầy Lupin vui vẻ thêm vào. &quot;Phải,&quot; ông Weasley nói,&quot;thậm chí nếu ông không để cho Harry sử dụng fellytone. &quot;Telephone,&quot; Hermione thì thào. &quot;Phải, nếu chúng ta nghe thấy bất cứ điều gì về việc Harry bị ngược đãi theo bất cứ cách nào, ông sẽ phải nói chuyện với chúng ta,&quot; thầy Moody nói. Dượng Vernon phồng người lên. Cảm giác bị xúc phạm của dượng dường như nặng hơn cả nỗi sợ hãi đám người kỳ quặc này. &quot;Ngài đang doạ dẫm tôi phải không, thưa ngài?&quot; dượng nói, to đến nỗi những người đi ngang qua phải thực sự quay lại nhìn. &quot;Phải, tôi đang làm việc đó,&quot; thầy Mắt-Điên nói, xem ra có vẻ hài lòng khi dượng Vernon nhanh chóng nhận ra sự thực. &quot;Và trông tôi giống một kẻ có thể bị hăm doạ hay sao?&quot; dượng Vernon sủa lên. &quot;Phải…,&quot; thầy Moody nói và đẩy cái mũ quả dưa của mình về phía sau để lộ ra con mắt thần quay tít hung dữ. Dượng Vernon nhảy lùi lại sợ hãi và va vào một cái xe đẩy chở hành lý.&quot;Phải, ta phải nói rằng ông đúng là như vậy, ông Dursley&quot;- Thầy quay đi khỏi dượng Vernon và xem xét Harry. &quot;Harry này… hãy kêu to khi con cần chúng ta. Nếu trong ba ngày liền chúng ta không nghe thấy gì từ con, chúng ta sẽ cử một ai đó đến…&quot; Dì Petunia thút thít một cách đáng thương. Rõ ràng là dì đang nghĩ về điều những người hàng xóm sẽ nói nếu họ gặp những người này diễu hành trên lối đi trong vườn nhà mình. &quot;Thôi, giờ thì chào con, Potter,&quot; thầy Moody nói và nắm chặt vai Harry một lúc lâu bằng bàn tay xương xẩu. &quot;Nhớ giữ gìn nhé, Harry,&quot; thầy Lupin nói khẽ.&quot;Nhớ liên lạc đấy.&quot; &quot;Harry, chúng ta sẽ đưa con đi khỏi chỗ đó thật sớm chừng nào có thể,&quot; bà Weasley thì thầm, ôm chầm lấy nó một lần nữa. &quot;Bọn mình sẽ sớm gặp lại cậu&quot;, Ron lo lắng nói và lắc mạnh tay Harry. &quot;Thật sớm, Harry,&quot; Hermione nói nghiêm túc.&quot;Bọn mình hứa.&quot; Harry gật đầu. Chẳng hiểu sao nó không tìm được lời nào để nói với họ rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với nó, được thấy họ đứng đó, bên cạnh nó. Thay vào đó, nó mỉm cười, đưa tay vẫy chào rồi quay đầu lại và bước khỏi nhà ga đi về con đường đầy nắng, cùng dượng Vernon, dì Petunia và Dudley hối hả theo sau.Hêt Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng J.K. RowlingChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
vanhoc
Sergei Stanislavovich Udaltsov () là nhà hoạt động chính trị người Nga và là người lãnh đạo nhóm "Thanh niên Đỏ tiền phong" () thuộc phong trào Mặt trận cánh Tả (). Udaltsov Trong năm 2011 và 2012, đã giúp đỡ lãnh đạo một số các cuộc phản đối chống lại Putin. Năm 2014 ông bị xử 4 1/2 năm tù về tội tổ chức cuộc phản đối tháng 5 năm 2012 mà đã đưa tới sự xung đột giữa cảnh sát và người biểu tình. Cuộc đời và hoạt động Sergei Udaltsov sinh ngày 16.2.1977 tại Moskva. Anh tốt nghiệp "Học viện quốc gia Vận tải đường Thủy Moskva" (). Anh hiện là người lãnh đạo nhóm "Thanh niên đỏ tiền phong" thuộc "Mặt trận cánh Tả" (Nga). Ngày 4.12.2011, ngày bầu cử cơ quan Lập pháp Nga, 2011, Udaltsov bị bắt ở Moskva vì bị cho là "đã chống lại lời viên cảnh sát yêu cầu phải băng qua đường tại đúng chỗ quy định" và bị tạm giam 5 ngày. Khi hết thời hạn tạm giam, Udaltsov liền bị bắt lại và bị xử phạt 15 ngày tù vì bị cho là đã rời khỏi bệnh viện quá sớm mà không có phép, khi anh được điều trị ở đây trong thời gian bị giam lần trước hồi tháng 10 năm 2011. Khoảng 20 viên cảnh sát cùng cới các nhân viên mặc thường phục của Cục An ninh Liên bang đã tới bắt anh đi. Hiện nay Udaltsov đang bị giam trong cùng một nhà tù cùng với nhà hoạt động khác, blogger Alexei Navalny. Udaltsov đã tuyệt thực để phản đối. Kể từ tháng 11 năm 2010 đến ngày 17.12.2011, Udaltsov đã bị giam giữ 86 ngày về một số tội nhẹ, không nghiêm trọng. Theo Nikolai Polozov, một luật sư của Udaltsov, thì "Những vụ này được bịa ra để làm một chướng ngại có chủ tâm nhằm ngăn chặn Sergei thực hiện quyền tự do ngôn luận chính trị của mình theo hiến pháp". Tù nhân lương tâm Tháng 12 năm 2011 Tổ chức Ân xá Quốc tế đã gọi anh là tù nhân lương tâm và yêu cầu chính quyền Nga thả ngay anh ra. Một trong các luật sư khác của Udaltsov - Violetta Volkova – đã xin Tòa án Nhân quyền châu Âu phóng thích ông, vì cho rằng có rất nhiều vi phạm thủ tục tố tụng. Đời tư Sergei kết hôn với Anastasiya Udaltsova, một phát ngôn viên báo chí của Mặt trận Cánh Tả. Họ có hai con trai: Ivan (sinh năm 2002) và Oleg (sinh năm 2005). Tham khảo Liên kết ngoài Phỏng vấn Udaltsov trên tạp chí Rolling Stone (tiếng Nga) Phỏng vấn Anastasiya, vợ Udaltsov Sinh năm 1977 Nhân vật còn sống Tù nhân lương tâm Nhà cách mạng Nga Người cộng sản Nga Người Moskva
wiki
Vệ binh Missouri (tiếng Anh:Missouri State Guard) là tên gọi lực lượng dân quân có vũ trang do chính phủ tiểu bang Missouri thành lập vào thời gian đầu của Nội chiến Hoa Kỳ chống lại quân Liên bang miền Bắc. Tuy không chính thức thuộc quân đội Liên minh miền Nam, Vệ binh Missouri chiến đấu cùng chiến tuyến, và đôi khi tuân theo chỉ huy của sĩ quan của quân đội này. Thành lập Trong những tháng đầu của cuộc nội chiến, Missouri là một trong những tiểu bang ranh giới, chưa ngả về phe nào - nhưng lại có một kho súng đạn rất lớn. Đại úy miền Bắc Nathaniel Lyon lo ngại là nhóm dân theo chính phủ ly khai miền Nam Hoa Kỳ sẽ chiếm dần kho đạn này nên tiến vào chiếm lấy và lập một đội dân quân gồm nhiều người di cư gốc Đức. Thống đốc Missouri là Claiborne Jackson, lúc bấy giờ đang có ý muốn theo Liên minh miền Nam, triệu tập dân quân và thao diễn tại một trại lính lây tên của ông là "Camp Jackson". Lyon thấy vậy đem quân đến trại hăm dọa và bắt 669 người làm tù binh. Ngày 10 tháng 5 năm 1861, quân miền Bắc bắt nhóm tù binh miền Nam diễn hành xuống phố để thị uy trước công chúng. Thường dân tại St. Louis phẫn nộ cho đây là một điều sỉ nhục, lại thấy trong toán quân có lính gốc Đức lâu nay vẫn bị khinh thị, bèn tràn ra tấn công, chửi mắng và ném đá vào quân miền Bắc. Sau cuộc xung đột, 28 người trong đó có đàn bà trẻ em bị lạc đạn chết và hơn 100 người bị thương. Ngày 11 tháng 5 chính quyền tiểu bang Missouri thông qua quyết nghị thành lập đội quân Vệ binh Missouri, gồm các nhóm dân quân tình nguyện không chính quy khi trước. Sterling Price được cử làm tướng chỉ huy. Chính quyền Missouri chưa chính thức theo Liên minh miền Nam nhưng đồng thời không muốn bị quân miền Bắc khống chế. Ngày 10 tháng 8, tướng miền Bắc Lyon bị vệ binh Missouri bắn chết tại trận Wilson's Creek. Đến tháng 10 năm 1861 thì Missouri quyết định ly khai, chính thức theo phe Liên minh miền Nam. Vệ binh Missouri có khoảng 34 đến 40 nghìn lính. Kết thúc Ngày 17 tháng 3 năm 1862, Price sáp nhập Vệ binh Missouri vào Binh đoàn miền Tây. Sau nữa, một số quân được nhập vào Binh đoàn Missouri trong cuộc tấn công do tướng Price chỉ huy năm 1864. Một số tiểu đội khác thuộc Vệ binh Missouri sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu đơn độc cho đến cuối cuộc nội chiến vào năm 1865, tham chiến tại mặt trận Mississippi, dưới chỉ huy của Mosby M. Parsons và James S. Rains. Chú thích Nội chiến Hoa Kỳ
wiki
Tổng cục Thuế (tiếng Anh: General Department of Taxation, viết tắt là GDT) là cơ quan trực thuộc Bộ Tài chính, thực hiện chức năng tham mưu, giúp Bộ trưởng Bộ Tài chính quản lý nhà nước về các khoản thu nội địa trong phạm vi cả nước, bao gồm: thuế, phí, lệ phí và các khoản thu khác của ngân sách nhà nước (gọi chung là thuế); tổ chức quản lý thuế theo quy định của pháp luật. Chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ chức của Tổng cục Thuế được quy định tại Quyết định số 41/2018/QĐ-TTg ngày 25 tháng 9 năm 2018 và Quyết định số 15/2021/QĐ-TTg ngày 30 tháng 3 năm 2021 của Thủ tướng Chính phủ. Lịch sử phát triển Chính phủ đã ban hành sắc lệnh số 27/SL đặt ra Sở Thuế quan và thuế gián thu (trực thuộc Bộ Tài chính) dưới quyền điều khiển của một Tổng giám đốc được bổ nhiệm bằng sắc lệnh theo đề nghị của Bộ trưởng bộ Tài chính. Trong cùng ngày, Chính phủ ra sắc lệnh bổ nhiệm ông Trịnh Văn Bính, Giám đốc Sở thương chính Bắc kỳ làm Tổng giám đốc. Để tách biệt với ngành hải quan, ngày 25/3/1946 Bộ trưởng Bộ Tài chính đã ban hành nghị định số 210-TC thành lập Nha Thuế trực thu Việt Nam (trực thuộc Bộ Tài chính) có nhiệm vụ nghiên cứu, đề nghị thi hành và kiểm soát các công việc liên quan đến các loại thuế trực thu (thuế điền thổ, thuế thổ trạch, thuế môn bài, thuế lương bổng, thuế lãi doanh nghiệp, thuế lợi tức tổng hợp). Ở mỗi kỳ có Nha thuế trực thu cấp kỳ; ở mỗi tỉnh có phòng thuế trực thu. Sau Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II (2/1951), Chính phủ đã ban hành hệ thống chính sách thuế mới, chủ yếu là thuế nông nghiệp và thuế công thương nghiệp. Ngày 14/7/1951, Bộ Tài chính đã ban hành nghị định số 55/NĐ thành lập Vụ Thuế Nông nghiệp (trực thuộc Bộ Tài chính) với nhiệm vụ xây dựng và tồ chức chỉ đạo, quản lý thu thuế nông nghiệp. Ở các liên khu, tỉnh, huyện, cơ quan tài chính trực tiếp phụ trách công tác chỉ đạo, quản lý thu thuế nông nghiệp trên địa bàn. Ngày 17/7/1951, Bộ Tài chính đã ban hành nghị định số 63/NĐ thành lập hệ thống tổ chức ngành thuế công thương nghiệp bao gồm: + Ở trung ương: Tổng cục Thuế (Trực thuộc Bộ Tài chính). + Ở tỉnh: Cục thuế. + Ở tuyến có hoạt động xuất nhập khẩu lớn: Chi sở thuế xuất nhập khẩu. + Ở huyện, thị xã: Chi Cục Thuế Sở thuế trung ương có nhiệm xây dựng và tổ chức thực hiện việc quản lý với mọi loại thuế (trừ thuế nông nghiệp và thuế trước bạ). Ngày 7/8/1990, Hội đồng Bộ trưởng đã ban hành nghị định số 218-HĐBT về việc thành lập ngành thuế nhà nước được hợp nhất từ 3 hệ thống tổ chức: Thu quốc doanh, thuế công thương nghiệp, thuế nông nghiệp, thực hiện sự đổi mới cơ bản về hệ thống tổ chức thống nhất,kiện toàn bộ máy, đào tạo, bồi dưỡng cán bộ, bảo đảm các mục tiêu cải cách hệ thống thuế mới với hiệu quả cao nhất. Ngành thuế nhà nước được tổ chức qua 3 cấp từ tổng cục thuế, cục thuế đến chi cục thuế; được xác định rõ quyền hạn trách nhiệm và sự phân công cụ thể hợp lý giữa cơ quan thuế ngành dọc cấp trên và chính quyền từng cấp trong tổ chức lãnh đạo chỉ đạo thực hiện nghiêm chỉnh chính sách thuế chung cả nước và trên địa bàn lãnh thổ theo nguyên tắc song hành lãnh đạo. Lãnh đạo Tổng cục đương nhiệm Tổng cục trưởng: Mai Xuân Thành Phó Tổng cục trưởng: Phi Vân Tuấn Đặng Ngọc Minh Vũ Chí Hùng Mai Sơn Cơ cấu tổ chức Cơ quan Tổng cục Thuế ở Trung ương (Theo Điều 1, Quyết định số 15/2021/QĐ-TTg ngày 30 tháng 3 năm 2021 của Thủ tướng Chính phủ) Khối quản trị nội bộ và quản lý chuyên ngành Văn phòng Tổng cục Vụ Tổ chức cán bộ Cục Kiểm tra nội bộ, Giải quyết khiếu nại, tố cáo và Phòng, chống tham nhũng Vụ Tài vụ - Quản trị Vụ Tuyên truyền - Hỗ trợ người nộp thuế Vụ Kê khai và Kế toán thuế Vụ Quản lý nợ và Cưỡng chế nợ thuế Cục Thanh tra - Kiểm tra thuế Vụ Chính sách Vụ Pháp chế Cục Công nghệ Thông tin Vụ Dự toán thu thuế Vụ Hợp tác Quốc tế Cục Thuế doanh nghiệp lớn Vụ Quản lý thuế Doanh nghiệp nhỏ và vừa và Hộ kinh doanh, cá nhân Khối đơn vị sự nghiệp Trường Nghiệp vụ thuế Tạp chí Thuế Hệ thống 63 Cục Thuế cấp tỉnh Văn phòng Cục Phòng Tổ chức cán bộ Phòng Kiểm tra nội bộ Phòng Tuyên truyền - Hỗ trợ người nộp thuế Phòng Kê khai và Kế toán thuế Phòng Quản lý nợ và Cưỡng chế nợ thuế Phòng Thanh tra - Kiểm tra thuế Phòng công nghệ thông tin Phòng Nghiệp vụ dự toán - Pháp chế Phòng Quản lý các khoản thu từ đất Phòng Quản lý hộ kinh doanh cá nhân và thu khác Hệ thống 415 Chi cục Thuế cấp huyện Đội/Phòng Kiểm toán nội bộ Đội/Phòng Hành chính - Tổ chức - Tài vụ Quản trị - Ấn chỉ Đội/Phòng Tuyên truyền - Hỗ trợ người nộp thuế Đội/Phòng Kê khai và Kế toán thuế - Tin học Đội/Phòng Quản lý nợ và Cưỡng chế nợ thuế Đội/Phòng Kiểm tra thuế Bộ phận một cửa của Chi cục không đóng trụ sở chính Đội/Phòng Tổng hợp - Nghiệp vụ dự toán - Pháp chế Đội/Phòng trước bạ và thu khác Đội/Phòng thuế liên phường, xã Ghi chú: Cơ quan in nghiêng là bộ phận có thể có tùy theo quy mô cơ quan thuế Tham khảo Xem thêm Bộ Tài chính Việt Nam Thuế Việt Nam Liên kết ngoài Website chính thức của Tổng cục Thuế Cơ quan trực thuộc Bộ Tài chính Việt Nam Thuế Thuế Việt Nam
wiki
Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương I Bích hán vọng cùng vân diểu diểuHoàng lương mộng tỉnh hạ du duBồng lai sơn thượng âm dung đoạnBăng ngọc u hồn nhập mộng vôDịch:Tầng biếc xa trông mây thăm thẳmKê vàng tỉnh giấc bóng âm thầmÂm dương cách biệt, đâu tiên cảnhThân ngọc hồn mê giấc mộng trần(“Tự thuật thi”- Lê Thánh Tông) I- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuếPhải đến trăm cái đầu áp sát mặt đất như hình chữ S lùn, bị cả trên lẫn dưới ép cho bẹp dí. Vị thánh đế khoác hoàng bào bước đi giữa thứ âm thanh trầm trầm, rền rĩ tựa sấm. Nắng chiếu thẳng xuống sân rồng, nổi lên nét khắc tinh tế, điêu luyện của người thợ cả. Thánh đế dẫm lên những nét khắc như cưỡi rồng bay giữa thanh thiên. Quan đại thần hé mắt nhìn thấy thánh thượng được những con rồng đá nâng dần, nâng dần tới bậc tam cấp, nơi ngai vàng được tôn vinh.Ngài ngự giữa chiếc ghế vàng óng ánh hơn cả nắng mặt trời. Đức hoàng mỉm cười nhìn hàng hàng người cúi đầu dưới chân mình. Ngài khoát tay, vạt áo chạm vào gió, phát ra tiếng “soạt” rất nhỏ.- Bình thân!Hình như cả trăm người dưới kia chỉ đợi hai tiếng ngắn ngủi và nhạt nhẽo ấy. Họ mỏi lưng lắm rồi. Thánh thượng đảo mắt điểm mặt từng vị đại thần. Hôm nào cũng vậy, cũng vậy… vẫn những khuôn mặt thung dung, nhàn hạ tựa chốn dân gian chẳng có một chút bão tố, một chút sóng gió… - Quan thượng thư, khanh có điều gì muốn tấu?- Muôn tâu Thánh thượng, năm nay đất trời hoà hảo, người dân được mùa, nơi đâu cũng vang lên tiếng Ngu Cầm.Tiếng nhã nhạc hôm ấy văng vẳng trong cấm thành. Người cung nữ chốn lãnh cung chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh nhỏ tí bằng ô cửa sổ. Nàng ngừng mũi kim, lặng người như pho tượng đã nhạt màu sơn.Lấp ló trong lùm cây rậm rạp có màu đỏ đỏ, xanh xanh của bọn thái giám, thị tì. Người cung nữ giật mình, ném tấm lụa hồng xuống mặt đất. Cây kim nẩy lên nẩy xuống mấy lần toan lăn vào gầm tủ, may vẫn còn sợi chỉ giữ cho… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương II Thư quán tịch mịch trong buổi trưa. Tiếng độc huyền trầm đục, chậm rãi ru lòng người vào giấc ngủ vô thường. Cơn gió nhỏ nhẹ thổi những trang điệp mỏng đung đưa mãi mà không lật lên nổi. Tự nhiên, dây đàn ngừng rung.Cô gái gấp cuốn sách lại, ngó qua cửa sổ. Thấp thoáng sau bụi trúc nhỏ là đôi ba chiếc khăn xếp.Cô gái mỉm cười:-Sao lại phải ngừng, họ tới kệ họ!Một giọng nói thánh thót nhẹ như dải lụa vướng trên cành mai vang lên từ phía sau bức bình phong:-Chẳng qua chỉ là phường giá áo túi cơm!Cô gái lắc đầu cười, nàng từ tốn đặt cuốn sách xuôốg bàn, nhẹ gót bước ra ngoài. Trứơc mắt nàng, ba thư sinh trẻ đang chắp tay xem những bộ sách xếp ngay ngắn.Bốn bức tường của thư quán tựa như được xây bằng sách. Trong phòng có bốn bức tranh thiếu nữ với các tư thế: đọc sách, chơi đàn và vịn một nhành mai.-Ba vị tìm cuốn gì?- Chúng tôi tìm mấy bản thơ của Thánh thượng, tiện thể xem qua vài cuốn sử!Cô gái cười nhẹ, nàng mở chiếc rương ở góc phòng, nâng niu vài trang giấy đưa cho vị thư sinh vừa hỏi. Anh chàng thư sinh ngơ ngẩn hồi lâu, mắt không rời khoé hạnh của cô gái. Cô gái nhếch mép:- Tiên sinh, những bản thơ này tiểu nữ phải vất vả lắm mới lấy được!Cô gái lôi ra một cuốn sổ nhỏ, chấm bút viết tên mấy bài thơ vào. Ba vị hiểu ý, đặt mấy xu tiền lên mặt bàn.- Thơ của Thánh thượng hình như là đứng đầu thiên hạ!- Cô gái thả tiền vào túi vải thêu loan phượng màu đỏ son.Một chàng thư sinh khác chắp tay, tỏ vẻ đạo mạo:- Qủa vậy, từng câu từng chữ của thánh thượng hàng hàng châu ngọc. Loại tầm thường nhất cũng được đúc bằng vàng…Cô gái che miệng cười khúc khích. Nàng nhìn xập giấy rời rạc trong tay mấy thư sinh:- Vậy chẳng hoá ra một chữ của hoàng thượng có thể nuôi sống cả nhà tiểu nữ trong vòng dăm ba năm sao!- Ta đỗ trạng nguyên, ta sẽ nuôi nhà nàng suốt mấy đờiCô gái cười to hơn:- Thiếp chẳng dám mong, phận cỏ hoa hèn mọn có mơ cũng không thể mọc trong vườn thượng uyển được!Ba vị thư sinh cất bước đi, trước đó còn liếc mắt nhìn trộm cô gái. Cô gái ghi số tiền vào sổ, gấp lại rồi đi vào trong.Cô gái ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, giở trang sách đã được đánh dấu. Nàng chép miệng, gập sách lại tỏ vẻ khó chịu:- Đúng là phường giá áo túi cơm! Làm mất hết cả hứng thú!Cô gái nhìn về phía bức bình phong vẽ người thiếu nữ ngả người trên đá ngủ say.- Em đã bảo chị rồi mà!- Giọng nói ban nãy lại vang lên.- Em ra đây đi! Cả ngày ngồi trong đó không biết chán hay sao!Một thiếu nữ tầm đôi tám bước ra khỏi bức bình phong.- Thiên hạ ai ai cũng tán dương thánh thượng, xem chừng chị lại chẳng coi ra sao cả!Cô gái nhếch mép:- Thì từ khi thánh thượng lên ngôi, nước ta liên tiếp được mùa, thóc gạo đầy bồ mà…Thiếu nữ vuốt từng cánh hoa sen nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ:- Lạ thật! Thánh thượng có gì ghê gớm mà đến Ngọc hoàng cũng bợ đỡ, nịnh nọt!Cô gái đặt tay lên miệng, ra dấu im lặng:- Suỵt, khẽ chứ! Nếu Ngọc hoàng bợ đỡ thánh thượng thì điều em nói sẽ tới tai ngài đấy!Hai cô gái bật cười thích thú! Gío bắt đầu nổi to lên, lay bụi trúc lào xào. Mặt trời tắt dần nắng để chuẩn bị cho một cuộc mây mưa… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương III Trống canh hai…Vua Hồng Đức gập bản tấu đặt lên bàn. Ngài chắp tay nhìn mưa rơi qua ô cửa sổ tròn. Mưa từ trời tuôn xuống, mưa từ vạt lá này rơi vào vạt lá khác rồi rỏ lên thành cửa sổ.- Tâu thánh thượng, đã khuya rồi…- Quan thái giám cúi người.- Đêm nay ta nghỉ ở cung nào?Quan thái giám giở sổ. Thánh thượng khoát tay:- Mà thôi… không cần xem! Đêm nay ta sẽ ở lại Ngự thư phòng duyệt bản tấu!Mưa vẫn còn những tiếng lách tách. Trăng vừa trắng vừa mờ như khuôn mặt của một cô gái chìm trong sương đêm.Đêm mưa toát lên hàn khí ẩm thấp của sơn động. Những lùm cây xa xa kia sao giống nấm mồ tới vậy. Ngài rùng mình. Màu đen là hố sâu khôn cùng đang hút lấy ngài. Năm ngón tay rồng vịn chặt lan can. Ngài sợ… sợ bị lụt vào cái hố đen vô cùng lơ lửng trước mặt kia. Nó hun hút, hun hút thành một vòng xoáy trôn ốc… Lơ lửng giữa nó, nào thì mưa… nào thì trăng… nào thì sương… nào thì những vãng vong của đêm thanh tĩnh.Bống nảy lên một tiếng tỳ bà. Đức ngài giật mình bước ra khỏi cơn hỗn loạn.Tiếng tỳ bà không chau chuốt, cũng chẳng gợi tình. Tiếng đứt tiếng nối nghe chưa ra cung ra bậc, giống âm thanh giọt nước mưa gõ lộp độp trên mái hiên. Ngài chau mày. Giữa đêm khuya khoắt sao lại vang lên tiếng tỳ bà. Của thần tiên hay ma nữ? Tiếc rằng nó chẳng bay bổng, siêu thoát như thần tiên, cũng không quyến rũ, mê hoặc như ma quỷ.Đẩy cửa bước ra trời mưa, tiếng đàn làm bật lên sự êm ả rì rầm của nước. Thánh thượng thở dài… Ngài thầm nghĩ thâm cung này sẽ chẳng bao giờ tạo ra được những ca kỹ giỏi. Người cung nữ rướn cao cổ hai ngấn nhìn về phía mặt trăng nhờn nhợt. Những ngón tay của nàng lúng túng vì ngượng với dây đàn. Cây nến nhỏ không đủ soi sáng cả thuỷ đình, chỉ đù để thấy rõ hoa văn thô kệch trên dải thắt lưng xanh. Dải hoa văn nhờ nhịp nhàng lúc lên lúc xuống, lúc ẩn lúc hiện mà trở nên dịu dàng hơn.- Chiếc đàn ấy không hợp với nàng đâu… Chơi nhiều sẽ hỏng tay đấy!- Thánh thượng…Người cung phi tròn mắt ngạc nhiên. Thánh thượng đang nắm lấy cổ tay nàng. Từng mạch máu của nàng rung lên dữ dội trong năm ngón tay của ngài. Nàng từ từ đặt cây tỳ bà xuống, e lệ cúi đầu tránh ánh mắt rồng phượng.Thánh thượng khẽ rút dải thắt lưng xanh. Hai vạt áo buông thõng lộ ra màu hồng hồng của chiếc yếm. Mưa lại ào ào đổ xuống. Ánh nến đã yếu đuối lắm rồi…Tấm áo cung nhân được dệt bằng lụa thô, rơi phịch xuống chiếc nến. Nến vụt tắt . Lửa bắt đầu bén vào lụa, nhai dần, nhai dần từng sợi tơ. Ánh sáng chập chờn, chập chờn mơn man trên màu yếm hồng, uốn lượn tựa muốn thiêu đốt tới làn da trắng xanh của người cung nữ. Chiếc yếm cũng tuột dần, lửa chẳng còn chỗ bám để leo lên nữa. Nàng chìm vào vòng tay của Thánh thượng. Gìơ thì đến long bào cũng trở nên vô nghĩa. Một cảm giác buồn buồn, tê tê, ướt ướt di chuyển trên da nàng. Nó lan từ môi xuống tới cổ, tới ngực, tới bụng… tới nơi thiêng liêng và cao quý nhất.Lửa tắt ngóm. Thuỷ đình chìm trong bóng tối. Trăng bị sương, bị mưa che khuất.Thánh thể của ngài trườn trên tấm thân nhỏ bé của nàng. Nàng thu mình lại, chỉ để bộ ngực phập phồng điều khiển từng hơi thở. Ngài đu đưa người nhẹ nhàng khiến nàng rùng mình. Trong mưa còn nghe rõ tiếng thở hổn hển và tiếng hai kẽ răng chạm vào nhau cam chịu.Chợt, tiếng đàn! Tiếng đàn như chuỗi ngọc trai đứt rơi từng hạt nẩy trên nền đá hoa cương! Thánh thượng giật mình buông người cung nữ ra.- Nàng có nghe thấy tiếng đàn không?- Dạ thưa không ạ…Thánh thượng bần thần. Tiếng đàn chỉ thoáng qua. Thực chất nó chỉ là dải váy trắng của một con ma nữ lướt qua đỉnh đầu ngài… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương IV Sau buổi chầu…Thánh thượng uể oải dạo trong vườn thượng uyển. Những loài kỳ hoa dị thạch đứng xếp hàng biểu diễn, khoe vẻ hay vẻ lạ một cách nhạt nhẽo. Thánh thượng lại thở dài. Ngài vẫn còn tơ tưởng tới tiếng đàn đêm nọ. Tại sao đã mấy ngày nay tổng quản thái giám đi tìm người chơi đàn mà vô ích? Hay đó đích thực là oan hồn của một cung nhân bị giam cầm trong cung cấm. Không! Chắc chắn không! Sự phiêu bồng, sự khuyến rũ, mê say, trăm ngàn tiếng tơ lòng ẩn chứa trong chuỗi âm thanh kỳ diệu ấy làm sao có thể được vút lên từ mồ lạnh với biết bao hờn tủi được!Ngài thay đồ thường dân, cưỡi ngựa ra khỏi cấm cung. Thuở nhỏ, khi còn là Tư Thành, Hồng Đức sống lẫn trong dân chúng, quen với sự phóng khoáng, tự do. Đôi khi ngài vẫn mơ thấy những tiếng guốc nện đều đều trong đêm, tiếng rao hàng thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương buổi tinh mơ… Và giờ đây, ngài lại mơ thấy một tiếng đàn.Ngựa của ngài dạo gót ven hồ Dâm Đàm. Nắng chiếu xuống lòng hồ xanh mờ những dải vàng lấp lánh. Đám sen hồng cũng lung linh, huyền ảo toả ra một thứ ánh sáng của những chiếc đèn lồng thả trên mặt nước trong ngày lễ hội.Bỗng văng vẳng cất lên tiếng ngâm thơ:“Hà diệp lục như cáiHà hoa hồng tự nhanTư quân vị đắc kiếnTrì thượng không bàn hoàn”(Lá sen như lọng biếcHoa sen như má đàoNhớ ai không gặp mặtThơ thẩn hoài bên ao)Thánh thượng giật mình nhìn về phía khuất trong đám sen, chiếc thuyền nhỏ đủng đỉnh rẽ lá xanh biếc trôi đi. Ngài nhận ra đó là vợ chồng Giáo thụ Phù Thúc Hoành và Ngô Chi Lan. Thánh thượng vỗ tay, nói to:- Quả là thơ hay!Cặp tài tử giai nhân ngạc nhiên, vội chắp tay thi lễ. Ngài khoát tay miễn lễ:- Ở đây ta không phải là Thánh thượng…Thánh thượng xuống thuyền cùng thưởng ngoạn cảnh hồ. Ngô Chi Lan rót ly rượu sen thơm ngào ngạt, nâng mời ngài. Ngài đón lấy, lâng lâng nuốt từng mùi thơm vào sâu trong lá phổi. Vị rượu ngòn ngọt như được khẽ chạm môi lên làn da mỏng mảnh của một thiếu nữ đang say ngủ.- Dân gian có câu: “Rượu sen càng nhắp càng say- Càng yêu vì nết, càng say vì tình…” Qủa là ứng vào vị rượu này vậy…Ngô Chi Lan đưa mắt về phía bờ xa xa, nhẹ nhàng tâu:- Dạ thưa, rượu này quả do giai nhân chưng cất nên hương vị tất không phải tầm thường…Phù Thúc Hoành cũng tiếp lời:- Thần và phu nhân cũng đang có ý định tới đó… Nếu thánh thượng không chê…- Sao khanh lại khách sao như vậy- Thánh thượng ngắt lời- Ta đã ở trên thuyền rồi, đành nghe theo loại liên tửu này vậy!Con thuyền tách ra khỏi đám sen trôi nổi, lững lờ tới một đám sen khác. Lại tiếng ngọc rung! Thánh thượng đứng bật dậy, ngơ ngác giữa bốn bề sen thơm ngát. - Hai khanh có nghe thấy gì không?Phù Thúc Hoành gõ nhịp những ngón tay đu đưa theo tiếng đàn:- Đó là tiếng đàn của Ngọc Cầm, người chưng cất loại hảo tửu này, thưa Thánh thượng.- Xem ra hôm nay cô em Ngọc Cầm có vẻ vui vẻ khác mọi ngày…- Ngô Chi Lan nhấp rượu, mỉm cười.Thánh thượng dường như không để ý tới lời qua tiếng lại giữa hai vợ chồng họ Phù. Ngài còn đang mải mơ. Ngài mơ thấy tiếng đàn đêm ấy. Kỳ lạ thay! Làm sao tiếng đàn có thể vượt qua cửa cấm thành để tới được tai ngài? Nhờ gió chăng? Hay là diễm phúc của Ngọc Hoàng thượng đế ban cho ngài.Chiếc thuyền ghé sát dần một thuỷ đình mái lợp cỏ đơn sơ mà thanh nhã. Càng tới gần, Thánh thượng mới phát hiện ra xen giữa âm thanh trong trẻo, phiêu lãng của dàn tỳ bà còn có tiếng mõ tụng kinh cầu Phật. Quả nhiên, một thiếu nữ khoác áo nâu sồng đang ngồi ở góc khuất của đình nhắm mắt toạ Thiền. Không hương khói, không bàn thờ, chỉ có trời, nước và những đám sen. Thánh thượng không khỏi ngỡ ngàng trước nhan sắc của nàng. Thiết nghĩ tứ đại mĩ nhân phương Bắc cũng chỉ tới thế mà thôi. Trong màu áo tu hành, vẻ chân thiện chân mĩ của nàng càng bội phần khiến nước hồ phải sóng sánh, chao đảo. Nàng chính là hoá thân của bông sen hồng giữa ánh nắng lấp lánh của buổi chiều hè… - Ngọc Thư…- Ngô Chi Lan cất tiếng gọi.Thiếu nữ bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ miên man về Phật. Nàng mỉm cười vẫy tay chào vợ chồng họ Phù. Thánh thượng cùng hai vợ chồng bước lên thuỷ đình. Bốn người ngồi bên bàn trà sen thơm dịu. - Em đang nghĩ điều gì mà miên man thế? Chị gọi mấy lần mới tỉnh!Ngọc Thư rót trà vào từng chén nhỏ màu đất nung nâu đỏ, lơ đãng chẳng để tâm tới Thánh thượng, miệng tươi cười:- Em đang ngẫm ngợi đôi điều trong một bài phú của Trúc Lâm tổ sư !“Cư trần lạc đạo khả tuỳ duyênCơ tắc xan hề, khốn tắc miênGia trung hữu bảo hưu tầm mịchĐối cảnh vô tâm mạc vấn Thiền”(Vui đạo dưới cõi trần nên tuỳ duyênĐói thì ăn, mệt thì nghỉTrong nhà có của quý đâu cần phải đi tìmĐứng trước cảnh mà vô tâm thì chẳng cần phải hỏi tới Thiền)Phù Phúc Hoành cả cười:- Trong cõi đời này, ít kẻ nghĩ thông suốt được vậy lắm… Nguyên lý ấy tưởng chừng đơn giản mà đâu phải ai cũng làm được! Kẻ truy cầu danh vọng, kẻ truy cầu tiền bạc, kẻ truy cầu cái đẹp… thậm chí truy cầu cả Thiền…Thánh thượng vẫn không khỏi băn khoăn. Từ khi Ngô Chi Lan lên tiếng gọi Ngọc Thư, ngài không còn nghe thấy tiếng đàn nữa.- Tiếng đàn vừa rồi…Ngọc Thư rót trà vào từng chén của khách. Luồng hơi nóng toả ra mang dáng vẻ của nàng vũ nữ tung dải lụa tới trời xanh.- Đó là em gái của tiện thiếp… Ngọc Cầm, em ra đây đi!Không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng cót két đẩy cửa. Thánh thượng ngơ ngẩn tới vuột tay đánh rơi cả chén trà xuống bàn lênh láng. Khuôn mặt nàng phất phơ mây phủ như tới từ một chốn cực lạc hư vô. Thánh thượng run rẩy thấy mắt mình mờ đi trong lớp sương mỏng. - Hôm nay em có chuyện gì vui mà tiếng đàn trong sáng, hồn nhiên thế?- Ngô Chi Lan lên tiếng hỏi.Ngọc Cầm chỉ cười cười không nói. - Tiếng đàn của nàng làm mê đắm lòng người… Khéo thay cho người đặt tên!Ngọc Cầm đưa mắt nhìn Thánh thượng. Đến ánh mắt của nàng cũng lãng đãng khói mây non nước của chốn Đào Nguyên. Phù Thúc Hoành hiểu ý Thánh thượng, khẽ bảo:- Hôm nay khí trời thanh nhẹ, em cho chúng ta nghe lại khúc “Hải du” được chứ!Ngọc Cầm khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý. Ngọc Thư vội đỡ lời:- Không sao! Bạn của anh chị Nhậm Nhân tất chẳng phải kẻ tầm thường… Huống hồ gì khách quan lại có ý yêu quí tiếng đàn của em…Ngọc Cầm lặng lẽ đứng dậy, một lúc sau, nàng ôm cây đàn tranh, khẽ tựa vào lan can và bắt đầu so dây.Thánh thượng rùng mình! Ngài chợt nhận ra chuỗi âm thanh quen thuộc của những viên ngọc trai rơi trên nền đá…Dồn dập tựa sóng biển rạt rào đêm ngày vẫn vỗ vào bờ và lôi tuột màu vàng của cát lẫn vào cái xanh thẳm vô cùng của đại dương! Gío lồng lộng chen qua muôn trùng mây trắng! Cánh chim âu nhịp nhàng lượn vòng như mũi kim khâu chặt bầu trời-mặt biển! Chợt, điệu châm dần, ngưng đọng! Sự ngưng đọng khiến trái tim của Thánh thượng thắt lại… Trong chốc lát, tiếng đàn tung thoát khỏi biển trời! Chỉ còn lại sự phiêu diêu! Chỉ còn lại bóng trăng dãi trên biển một vệt dài tới đường chân trời! Chỉ còn lại sự chuyển mình hoá thân của con cá Côn thành chim Bằng, “nương theo gió lốc mà lên tới chín vạn dặm”…Đột ngột, nàng dừng đàn, khẽ nhăn đôi mày…- Sao thế?- Ngô Chi Lan băn khoăn- Sao cứ tới chỗ này là em lại không đàn nữa!Ngọc Cầm thở dài, mắt vẫn không rời sóng nước. Nàng cất giọng đều đều:- Chúng ta đang ngồi ở Dâm Đàm… Hồ này quả thật mênh mông, rộng lớn, nhưng… tiếc rằng…Ngọc Thư cũng nhìn theo em gái một cách mơ hồ, nàng khe khẽ ngâm một đoạn trong chương “Thu Thuỷ”:“Nước trong thiên hạ không đâu lớn bằng biển. Muôn sóng dồn về không biết bao giờ thôi vậy mà không đầy. Rốn bể chảy đi không biết bao giờ ngừng, vậy mà không vơi. Xuân, Thu chẳng đổi; thuỷ, hạn không biết. Phần hơn các dòng sông, lạch không thể lường tính được…” Chú thích:1 -Tức Trần Nhân Tông 2 -Phù Thúc Hoành có tên tự là Nhậm Nhân. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương V Mưa lại rả rích trên mái nhà. Ngọc Cầm thay những bông sen mới vào chiếc bình gốm dáng hơi thô. Ngọc Thư lúc này đã thay y phục khác, nàng vén rèm bước ra, lắc đầu không vừa ý:- Sao em lại dùng cái bình ấy… Trông thật chẳng thanh nhã chút nào…Ngọc Cầm chẳng nói gì, nàng chỉ vuốt từng cánh hoa sen và mỉm cười ý nhị. Mưa hắt vào làm lấm tấm ướt mặt bàn gỗ mun. Ngọc Thư chìa bàn tay hứng từng giọt rơi rơi… Mưa mát lạnh thấm qua da, lan dần trong mạch máu khiến lòng nàng chững lại. - Người khách ấy không tầm thường đâu… Hắn ta si mê tiếng đàn của em như thế thảo nào cũng tới làm loạn Cầm Thư Qúan của chị em mình mất…Ngọc Cầm bật cười:- Si mê thì cứ để họ si mê …Sự dửng dưng và ngạo mạn của Ngọc Cầm khiến Ngọc Thư không khỏi buồn cười. Nàng kéo tấm mành mành để mưa đỡ hắt vào nhà rồi tiếp lời:- Em có nghĩ rằng hai chúng ta không thuộc về cõi này không…Ngọc Cầm lắc đầu:- Câu nói của chị điên rồ quá… nhưng em tin điều ấy!Bỗng có tiếng gõ cửa. Ngọc Thư đi ra ngoài. Khách là một người lính hầu, tay anh ta cầm một phong bao.- Ông chủ tôi xin gửi hai vị quán chủ!- Ai vậy?- Chủ tôi có dặn hai vị xem xong ắt sẽ đoán được…Ngọc Thư vừa đi vừa mở phong bao. Trong phong bao là một bài thơ được viết trên giấy hoa. - Có người gửi thơ tặng chị à?- Không! Tiếc là lại tặng hai chị em ta mới buồn…Đoạn, nàng khe khẽ ngâm:“Dìu dịu Lam Điền ngọc mới tươngHồ thanh sắc ánh mặt dường gươngNgọc in làm dáng tiền sơ đúcChàm nhuộm nên màu tán chửa giươngLạt biếc mới khai mây Thái MẫuThắm hồng còn kín má Vương TườngKhách thơ hứng nghĩ hiềm chưa đủMười trượng hoa thì mười trượng hương”- Em đoán là của người khách vừa rồi…Ngọc Thư gấp tờ giấy lại, nét mặt nàng trở nên không vui:- Hắn ta không tầm thường đâu… Khẩu khí ấy… là khẩu khí của bậc đế vương!Ngọc Thư linh cảm thấy một điều gì đó rất lạ, một ngày mai bão bùng mưa gió ư? Sự thanh thoát của Ngọc Cầm liệu có còn nguyên như thuở ban đầu hay dần dần nó sẽ bị những thứ nhục cảm, xấu xa, bẩn thỉu của kẻ luôn truy đuổi cái đẹp kia huỷ hoại. Nhiều khi nàng chỉ mong đứa em gái cao ngạo, phiêu lãng ấy có một chút sự khôn khéo của nàng… tiếc rằng, đôi khi, chính nàng cũng muốn vứt sự khôn khéo ấy xuống đáy hồ cho cá rỉa. Chú thích:1 -Trích “Nam Hoa Kinh” của Trang Tử Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương VI Ngọc Thư đã say ngủ trong khí man mát, ngọt ngọt của đầm sen sau cơn mưa. Ngọc Cầm thơ thẩn đi ra thuỷ đình. Trăng lên sáng tỏ đẩy lùi những mây mờ về phía sau.Khí từ trời ngấm vào gỗ rồi lại thấm ngược lên gan bàn chân cái cảm giác tê tê, lạnh lạnh. Nàng khẽ mỉm cười. Dải thắt lưng hồng vuột xuống mặt gỗ tự khi nào…Ngọc Cầm tháo từng lớp khuy… Gìơ thì chỉ còn dải yếm đào. Nàng vòng tay ra phía sau để lộ làn da trắng đến rợn mình. Dải yếm cũng tuột xuống cùng với xiêm y. Nàng lắc lắc đầu, chiếc trâm tung ra rơi vào góc tối đánh cạch một tiếng. Mái tóc buông xoã xuống như một dải suối mơ che khuất mảng sáng bừng của da thịt. Gío nhè nhẹ luồn qua kẽ tóc để vuốt ve mân mê nàng. Tùm! Nước bắn lên tung toé vỡ bóng trăng loang lổ… Những giọt nước đọng trên tóc, trên da thịt Ngọc Cầm ánh lên màu lấp lánh. Nàng ngụp xuống dưới đáy nước, đám sen rúng động. Đột ngột nàng ngoi lên, ánh mắt bừng sáng muốn đọ với trăng hạ… Nàng vốc một vốc nước, thả nhẹ xuống mặt hồ. Tiếng nước chạm nước sắc lạnh. Đột ngột một vòng tay luồn qua sóng nước, xiết chặt lấy nàng. Ngọc Cầm thốt hãi tới bối rối. Một hơi ấm phả nhẹ vào cổ nàng:- Tại sao người nàng lại lạnh vậy… Vì nước chăng hay là vì gió…Ngọc Cầm khẽ quay mặt lại:- Bài vịnh sen của ngài thiếp đã đọc rồi… quả là thanh nhã, quí phái… Mong ngài để thiếp vẫn giữ những cảm nhận ấy…Thánh thượng vẫn không buông tay, ngài ghì chặt nàng, ép nàng vào chân thuỷ đình.- Nàng là người phóng khoáng, tiêu diêu, nề hà gì những luận điệu giáo lý cứng nhắc đó…Ngọc Cầm đột ngột cười một tràng dài. Thánh thượng càng áp chặt nàng. Hơi lạnh từ cơ thể nàng vẫn lan ra trong sóng nước.- Điều ta nói đáng cười lắm ư?Ngọc Cầm bấy giờ mới thôi cười. Nàng nhếch mép mỉa mai:- Ta cười cho kẻ làm vua muốn quảng dương Nho học, gò ép muôn dân theo giáo lý, theo lễ nghĩa, thế mà chẳng thoát nổi dục vọng của chính mình…Thánh thượng tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngài nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của nàng. Năm ngón tay rồng luồn qua mái tóc ướt hương nước, mân mê gáy nàng để rồi thấy hồn mình như siêu thoát.Ngọc Cầm đẩy mạnh thánh thượng, thánh thượng chới với giữa dòng nước vì bất ngờ. Nàng chống hai cánh tay và nhảy lên thuỷ đình, khoác vội tấm áo lụa. Nàng hất tung mái tóc, nước văng lên mát lạnh trên da mặt của thánh thượng.- Nếu thánh thượng yêu quý tiếng đàn của tiện thiếp, xin mời thánh thượng hạ cố tới nghe chơi… Còn nếu như ngài chỉ mơ tới chuyện mây mưa thì…- Ngọc Cầm nhếch mép-… tam cung lục viện của ngài là quá đủ rồi…Thánh thượng mê mẩn nhìn theo dáng ngọc của nàng lướt đi trên thuỷ đình và biến mất sau cánh cửa.Ngài phát hiện ra một băng lụa hồng còn nằm vương vất trên sàn gỗ. Ngài với tay nhặt lấy. Đó là một dải thắt lưng thêu sen vàng tinh tế. Thánh thượng giữ chặt trong tay, khoả nước bơi về thuyền mà lòng vẫn còn luyến tiếc… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương VII Tiết trời đã vào thu. Heo may đùa bỡn ngọn nến. Thánh thượng vẫn miệt mài bên bản tấu. Trống điểm canh tư. Bóng mây đen nhạt dần ngoài ô cửa sổ. Ngài đặt bản tấu cuối cùng xuống, đi đi lại lại rồi lại nhìn ra ô cửa tò vò. Vài con chim dậy sớm kéo màn mây đen theo sau đuôi vũ. Đằng sau đám vũ là những vì tinh tú lác đác mờ dần… mờ dần…Ngài thở dài, giọng đều đều ngâm mấy câu thơ Nôm:“Kế lậu canh mấy khắc dưĐêm dài dằng dặc mới sang tưGío lay chồi ải khua chim thứcNước rẫy trăng tà giục sóng đưaVạc thẩn thơ tìm nội quạnhTrời lác đác vẻ sao thưaMột bầu thế giới hây hây lạMấy kẻ chung tình đã thức chưa?” Đã hơn một tháng nay ngài không gần nữ sắc. Cứ ôm một người con gái trong vòng tay, ngài lại nghe vút lên tiếng tỳ bà khoáng đạt, bay bổng của Ngọc Cầm. Điều ấy làm cõi lòng ngài tan nát. Còn những lúc như thế này… hơi lạnh trong cơ thể nàng lại ám ảnh ngài. Chưa bao giờ ngài thấy trong mình ẩn chứa một sự si mê, cuồng dại tới vậy. Ngài có thể chăn dắt muôn dân, có thể đứng đầu trong đám Nho sinh, có thể cầm quân đánh bại Chiêm Thành… thế mà lại chẳng chinh phục nổi một giai nhân… Và một lần nữa, ngài thua thảm hại vì cũng chẳng thể… gạt hình ảnh ấy ra khỏi tâm khản. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương VIII Đêm đã về khuya, khuya lắm rồi…Ngọc Cầm tung chăn bật dậy. Nàng thở dài tiếc nuối… Trong ảo giác của nàng vẫn còn văng vẳng tiếng sóng biển xô đẩy, dữ dội của một cơn bão khơi. Nàng cầm cây đàn ra ngoài thuỷ đình. Gío hiu hiu thổi. Trăng thu dìu dịu của tháng Bảy làm tan cơn sóng trong đầu nàng, nhưng nàng lại cảm thấy gờn gợn. Nàng vẩy tay trên dây đàn. Tiếng vỡ của thuỷ tinh trong!Trăng vẫn chỉ còn chưa tròn đầy… Xác sen trong đầm sáng lên lộ từng đường gân khô không khốc… Có tiếng mái chèo khoả nước. Nàng dừng đàn ngẩng lên.Một chiếc thuyền nan vạch đường trăng tiến về phía thuỷ đình. Ngọc Cầm vẫn ngồi im. Bóng đèn lồng mờ mờ không chen nổi với ánh trăng.Bỗng, từ thuyền văng vẳng ra tiếng hát của một người đàn ông:“Đèn tà thấp thoáng bóng trăngAi đem người ngọc thung thăng chốn này”Ngọc Cầm nhếch mép, nàng không để ý tới chiếc thuyền nữa. Rào rạt! Những dây đàn xô nhau như sóng nước. Tiếng nhạc lan trong nước, trở thành một loại thuỷ lực có thể đẩy bờ ra xa, xa mãi… xa tới vô cùng vô tận. Chậm rãi! Biến hoá! Chớp bể! Và … đột ngột dừng!Không gian chìm trong tĩnh lặng tới lạnh người. Thuỷ lực rút dần, rút dần về phía thuỷ đình. Trong thuyền lại vang tiếng cười lớn và ngâm thơ:“Nước biếc non xanh khéo hẹn hòThu màu đạm bạc bấy là thuRắp lòng đỏi lá thay hoa chốcQuen dạ thề sương nhũ tuyết đầuKhiến nguyệt lạnh lùng xâm trướng vócXui trăng thất thểu lọt chăn cùVì ai cho phải tin nhàn lệChẩng nhẽ đau lòng khách vọng phu”Ngọc Cầm đứng dậy, nàng đặt cây tì bà xuống, đi về phía con thuyền, khẽ nghiêng đầu:- Hay cho câu thơ “Quen dạ thề sương nhũ tuyết đầu”. Tiện thiếp xin được nghiêng mình kính phục Thánh thượng…Tiếng cười trở nên sảng khoái! Con thuyền quay đầu, để lại câu nói:- Hôm nay trẫm bận việc… Hẹn ngày Rằm sẽ cùng nàng thưởng nguyệt khoe tài…Ngọc Cầm khẽ nhếch khoé hạnh. Nàng quay người hất mái tóc tung bay trong gió, xuyên qua màn trăng… Trong không gian chỉ còn tiếng khoả nước bì bõm… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương IX “Hàng đêm ta cứ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào nhau vừa êm ái, vừa dữ dội… Long Thành chật hẹp ư? Hay cái thuỷ đình này quá chật hẹp? Bầu trời cao rộng kia liệu một ngày nào đó ta cũng sẽ thấy nó chật hẹp chăng? Ta cuồng dại, ta đầy tham vọng… ta chỉ nên vừa lòng với khoảng trời này… Mặt trăng tròn vành vạch kia đã thật sự hoàn hảo hay nó không tròn như ta tưởng?”Tiếng Ngọc Thư đều đều tụng theo bài kệ:“Sơn tiền nhất phiến nhàn điền địaXoạ thủ đinh ninh vấn Tổ ôngKỷ độ mại lai hoàn tự mãiVị lân tùng trúc dẫn thanh phong” (Đất hoang một khoảnh trước núi xanhChắp tay hỏi Tổ vẫn đinh ninhBao lượt bán đi rồi mua lạiVì thương tùng trúc gió trong lành)Trời bắt đầu đổ mưa, trăng mờ dần trong ô cửa sổ. Ngọc Cầm nhìn ra ngoài, lòng trĩu nặng. Mưa ngày lễ Thất tịch thật rầu rĩ. Nó gợi cho con người hình dung tới cảnh một ma nữ áo trắng xoã tóc, ôm hài nhi khóc lóc bên chiếc giếng cổ trơ ra vài cây dương xỉ. - Đêm nay là ngày mở cửa Âm tào… Em nghỉ sớm đi, đừng ra thuỷ đình chơi đàn nữa… Mấy năm trước có người bị ma đùa rơi xuống hồ đấy…- Vâng ạ… Mưa vẫn rả rích. Trăng thỉnh thoảng ló ra khỏi mây nhợt nhạt như khuôn mặt của một thiếu nữ chết đuối vừa được vớt từ hồ lên. Ngọc Cầm nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Ngọc Thư. Nàng còn nghe xa gần bì bõm mái chèo khua nước. Nhổm người dậy, nàng khe khẽ bước xuống, mở cửa đi ra thuỷ đình.Nàng rướn người treo chiếc đèn lồng đỏ viết câu thơ Nôm “Quen dạ thề sương nhũ tuyết đầu” lên xà nhà. Chiếc thuyền tiến lại gần trong màn sương mờ…Thánh thượng đã đứng ở đầu mũi thuyền… Mưa vương đầy trên trường bào của ngài!- Trời mưa lạnh… nàng không nên ăn mặc giản đơn như vậy!Thánh thượng cởi trường bào khoác lên vai Ngọc Cầm. Nàng cúi đầu e thẹn trước cử chỉ ân cần của Thánh thượng. Hai người cùng ngồi xuống bàn trà.- Hôm nay nàng không gẩy đàn sao?- Nhân lại không bằng địa lại, địa lại không bằng thiên lại. Sáo trời là tột đỉnh của âm thanh! Đã có tiếng mưa hay hơn tiếng đàn của tiện thiếp rồi…Hai chớp mắt gặp nhau. Hôm nay thì trăng chịu thua hẳn bóng đèn. Mái tranh bị dột, nước rỏ qua mấy lớp lá khô lợp mái, long tong xuống sàn gỗ. - Hàng ngày chúng thi lễ với ta, chẳng khác khấn vái nguyền ta chết sớm… Ta nào khác một cô hồn…- Thiên mệnh của ngài là vậy, không thể khác được…Thánh thượng đột ngột đứng dậy, đứng bên mép thuỷ đình nhìn ra phía mưa đi dạo trên mặt hồ. Ngọc Cầm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh thánh thượng.- Ấy là tại ngài đã tự xây xung quanh ngài và con dân của ngài một bức tường đồng quá ư vững chắc…Ngài ôm chầm lấy Ngọc Cầm. Nàng khẽ cựa mình đẩy thánh thượng nhưng sức nàng không đủ.- Chẳng lẽ nàng không thấy tội nghiệp ta ư? Ta chỉ xin nàng thời khắc này thôi, lòng ta được sưởi ấm biết bao…- Nếu thánh thượng còn những suy nghĩ ong bướm, tiện thiếp đành phải tự dấu mình dưới đáy hồ kia vậy…Thánh thượng buông Ngọc Cầm. Nàng cởi tấm trường bào trả lại cho ngài:- Xin thánh thượng hãy hồi cung… Ngài ngồi phịch xuống nền gỗ, tấm trường bào tuột tay rơi tõm xuống nước.- Dẹp yên Chiêm Thành có nghĩa gì với ta… Xây dựng một thời đại thái bình thịnh trị có nghĩa gì với ta… Hàng đêm ta vẫn mơ thấy điệu nhạc “Hải du” của nàng. Ngọc Cầm quỳ xuống bên thánh thượng, khẽ nắm đôi bàn tay ấm nóng của ngài. Mưa hắt vào đọng ngọc li ti trên từng sợi tóc của hai người. Thánh thượng lại cởi tấm áo đỏ thêu rồng phượng khoác lên người nàng.- Hôm nay âm khí nặng nề…Thánh thượng vòng tay qua vai Ngọc Cầm. Đôi mắt nàng ánh lên màu sáng của chiếc đèn lồng đỏ. Đôi tay ngài vuốt nhẹ trên bộ y phục lụa trắng thướt tha. Ngực nàng phập phồng một sự sờ sợ khó diễn tả.- Có một bài thơ ta muốn ngâm tặng nàng…Tấm áo đỏ và vạt áo trắng của nàng buông lỏng dần lộ ra bờ vai như sương tuyết. Trăng lúc này đã tỏ hơn đôi chút, làm bừng lên màu bạch ngọc của da thịt. Nàng ngậm những ngón tay đầy cảm xúc của ngài. Thánh thượng bật cười:“Linh linh dao thấu ngọcTải địa đức linh trườngHuân thạch vô đa điếu… (Róc rách tiếng ngọc từ suối vang xaĐất chứa nhiều chất quí, đức thiêng lâu dàiĐá nóng không thể buông câu ngồi chơi…)Thánh thượng ngập ngừng. Ngọc Cầm nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi. Thánh thượng khẽ đặt môi lên cặp môi hồng màu sen của nàng.- Ta sẽ làm nốt câu thơ cuối khi mưa tạnh!Thánh thượng từ từ đỡ Ngọc Cầm ngả lưng trên mặt gỗ lành lạnh. Những vạt áo dần dần trở nên vô nghĩa. Thánh thượng trườn trên tấm thân trắng trẻo và lạnh toát của nàng. Sự chạm nhau của vô thức! Đôi mắt nàng nhắm chặt, cố cắn răng không dám thốt lên một tiếng rên. Thánh thượng ôm chặt nàng trong lòng với hi vọng hơi ấm có thể làm tan băng giá và giảm nỗi đau tột cùng đang giằng xé nàng. Vẻ mặt ngài bừng lên sự say mê tựa thưởng thức một điệu nhạc độc nhất vô nhị. Ngài vùi đầu trong mái tóc dầy đen mượt thơm mùi sen. Những ngón tay mát rợn vẫn lướt trên da ngài. Ngài cảm giác từng mạch máu của mình đang rung lên một điệu nhạc mê hồn. Thánh thượng càng thích thú hơn khi nghe thấy tiếng những ván gỗ kót két theo nhịp điệu của khúc “Phượng Cầu Hoàng”. - Trời tạnh mưa rồi… Thiếp muốn đuợc nghe nốt câu thơ cuối…Thánh thượng khẽ di bộ ria lên ngực nàng đầy khoái cảm. Ngài ôm trọn Ngọc Cầm trong tay, thẫn thờ ngâm:“Mộng hàm tích ích chương”(Chỉ thấy một vốc nước là say sưa, rồi khí tiết càng già dặn)Ngọc Cầm cười khúc khích:- Thánh thượng quả là đã uống phải nước suối Tham rồi…Mưa lại tì tõm trên mặt nước. Những đám mây đen vội vàng che khuất ánh trăng.- Tình cảm thật sự của nàng đối với ta là như thế nào… Nếu nàng không biết ta là Hồng Đức!Ngọc Cầm nhếch mép, nàng quay đi, kéo vạt áo đắp lên cơ thể:- Ngài tưởng thiếp coi trọng cái địa vị đế vương của ngài ư… Sự si mê tiếng đàn của thiếp trong trái tim ngài đã khiến thiếp rung động…- Ta thiết nghĩ người si mê tiếng đàn của nàng không phải chỉ mình ta!Ngọc Cầm đặt tay lên môi giữ chặt lời thánh thượng. Tiếng trống canh tư vẳng lên. Thánh thượng khoác vội áo. Ngọc Cầm mệt mỏi quấn tấm lụa quanh mình. Chiếc thuyền nan biến mất trong cái mờ mờ nửa sáng nửa tối. Ngọc Cầm đứng dậy, nâng nhẹ gót bước vào phòng.Trên tấm ván còn một vệt máu đỏ tươi non. Mưa róc rách qua từng lớp lá khô tuôn xuống, rỏ trúng vệt máu. Máu và nước hoà tan, lăn qua kẽ hở của hai tấm ván, rơi dần… rơi dần chạm tới đáy hồ. Chú thích: 5- Bài thơ Thiền của Ngũ Tổ PhápDiễn của Trung Quốc 6- Lấy tứ trong chương “Tề vật luận”- “Nam Hoa Kinh”- Trang Tử Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương X Vẫn như mọi ngày Ngọc Cầm buông từng sợi tơ đàn theo tiếng gió… Lá dập dềnh dưới chân thuỷ đình, không thể thoát để lơ lửng ra khơi. Bóng nga chênh chếch sau mái cỏ dẫn lối cho một con thuyền nan nhỏ lướt giữa sóng để rồi khẽ chạm vào gác thuỷ đình.Thánh thượng vui vẻ bước lên từng bậc tới sát gần nàng nhưng tuyệt nhiên không cất tiếng gọi. Ngũ cung vẫn cứ thay nhau thoát ra một âm điệu trầm, chậm tới run lòng. - Xin thánh thượng hồi cung!Ngọc Cầm đột ngột dừng đàn. Thánh thượng không khỏi ngỡ ngàng, ngài lúng túng chưa biết phải hiểu ra sao…Nàng nhếch mép đứng dậy hất dải lụa vuốt qua bàn tay rồng:- “Yên khí lăng cung khuyết” ! Hay cho câu thơ của thánh thượng!Thánh thượng vòng tay ngang lưng nàng, nàng bước chân nhanh, nép vào cột đình. Ngài chợt hiểu ra điều giận dỗi của Ngọc Cầm. Thực tình đó chỉ là câu thơ để vịnh cảnh Dương Qúi Phi tự tử ở Mã Ngôi, vậy thì tại sao nàng lại phản ứng thái quá như vậy. - Ta chỉ vô tình nghĩ rằng Dương Quý Phi là kẻ làm loạn cung Đường thôi… Có gì mà phải giận! Nàng thật dư ý nghĩ…Ngọc Cầm lơ đãng lướt tay trên những sợi tơ ngân lên sóng vỗ mạn thuyền:- Thiếp chẳng qua có khác gì thương nữ cần gì biết đến vận nước suy vong, chỉ biết tới khúc “Hậu đình hoa” mà thôi … Thánh thượng là Kiệt Trụ hay Đường Minh Hoàng hay Hồng Đức, thiếp cũng chỉ muốn say theo khúc “Hải du”…Thánh thượng ôm nàng trong vòng tay, hơi lạnh từ người nàng vẫn toả ra khiến ngài càng xiết chặt hơn.- Ta hiểu, nhưng chẳng lẽ nàng lại chỉ tầm thường như Bao Tự, Dương Quý Phi ư…Ngọc Cầm lắc đầu cười. Nàng nghe thấy tiếng những chiếc lá khô vàng đang vươn mình cố bám riết lấy chân thuỷ đình. Nàng nghe thấy cả bóng trăng đang rướn người thoát khỏi mái cỏ, muốn bay vọt lên đỉnh trời cao. Cả kia nữa, tiếng giấc mộng bi thu của chị Ngọc Thư vẫn đang thổn thức trong căn phòng nhỏ trống vắng. Những thứ âm thanh ấy, Bao Tự không nghe được, Dương Qúi Phi không nghe được và… thánh thượng lại càng chẳng bao giờ nghe được.Thánh thượng kéo tay Ngọc Cầm, nàng thu lại. Đôi mắt nàng vẫn chạy theo ánh vàng dập dềnh trên sóng.- Thiếp đã từng nói với thánh thượng từ ngày đầu, nếu ngài coi thiếp là một số trong muôn vàn giai nhân được sủng ái thì thiếp…- Nàng vẫn không hiểu ta sao…- Thánh thượng chợt lớn tiếng- Ta cảm giác mình lãng quên tất cả khi ở bên nàng, tin thắng trận ư, hay tin được mùa làm ta phấn khích! Không! Khi nghe tiếng tì bà của nàng mới là lúc ta có được cái khoái cảm cực độ. Cái kẻ có thể hô phong hoán vũ, có thể thốt nửa lời mà vạn người chết thực ra chẳng bao giờ có thể tiêu diêu, tự tại như mong muốn. Bóng trăng đè lên ngực thánh thượng tới tức thở. Ngọc Cầm vẫn lạnh như băng. Nàng bắt đầu so dây.- Nàng đã quên rằng còn có ta ở đây sao?Điệu nhạc rung rung lung lay bóng nguyệt. Sương mờ kéo từ đâu lại phủ một lớp mỏng lên mặt nước. Bầu trời nén sương xuống mặt nước, mặt nước lại đẩy sương lên. Sương bị mắc giữa một khoảng không gian ngưng đọng. Sương lãng đãng chìm dần trong tiếng nhạc, và những chiếc lá cũng không muốn thoát khỏi chân thuỷ đình để phiêu du trên mặt sóng nữa. Thánh thượng lặng thinh. Ngài chỉ biết thở dài theo bóng đen của Ngọc Cầm đổ trên sàn gỗ. Đột ngột ngài đứng dậy, bước thật nhanh, toan chạm vào dải yếm đỏ. Nhưng… đôi tay Ngọc Cầm vẫn lướt nhanh trên cung bậc. Ngài đành ngồi xuống bên cạnh và bị mê hoặc bởi năm ngón tay ngà trượt dần theo những sợi tơ…Tấm yếm đỏ - cổ cao trắng ngần! Khúc thanh tâm – sóng lặng dưói màn sương! Nếu cứ ngồi trong thuỷ đình để nhìn lên trời thì chẳng bao giờ có thể thấy trăng.Thánh thượng ngoảnh đi chẳng dám nhìn vào dung nhan mơ màng của Ngọc Cầm. Ngài chỉ dám xốn xang theo lớp sóng loang lổ ánh nga. Một bóng ma nào đang múa trước mắt ngài… Bóng ma ẩn hiện trong sương, đong đưa theo nhạc… Nhìn kĩ… nhìn kĩ… hoá ra là Ngọc Cầm.Ngài choáng váng quay mặt lại. Ngọc Cầm vẫn ngồi đó trong khói sương đọng lại. Vẫn cổ cao trắng ngần, vẫn tấm yếm đỏ, vẫn dải tóc buông xoã như một bóng ma… Chú thích: 7 - Trích bài “Mã Ngôi” của Lê Thánh Tông vịnh Dương Qúi Phi. 8 - Lấy ý từ câu thơ “Thương nữ bất tri vong quốc hận- Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa” của Đỗ Mục. Có nghĩa là: “Gái làng chơi không biết tới cái hận mất nước- Phía bên sông chỉ biết hát khúc Hậu Đình Hoa. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XI Chiếc thuyền con bị buộc dây vào một chiếc cọc trên bãi cát trắng. Sóng đẩy thuyền ra xa rồi dây lại lôi tuột thuyền vào. Thuỷ triều dâng. Nước biển tháo nút buộc lỏng lẻo của sợi chão… Thuyền bị kéo ra xa dần… xa dần bờ cát trắng. Biển cả mênh mông thay! Sương chẳng đè nổi sóng lặng! Sao dập dìu đuổi nhau trên cánh sóng mà chẳng bao giờ bắt được nhau… Sao va đập vào mạn thuyền một thứ âm thanh xa vời…Ngọc Cầm mở bừng mắt dậy… Tiếng gió mùa đông rít từng hồi trên nóc thuyền. Nàng lách người khỏi tấm chăn bông đắp ngang ngực thánh thượng. Nàng nhìn qua khe hở. Ngoài kia có những gì? Một màu đen sâu thắm, không trăng, không sao, không phân biệt nổi đâu là trời là nước!Nàng bất chợt thở dài… Một hơi trắng mờ toả ra tan vào sợi khói tuôn dài từ ngọn bạch lạp. Nàng rờ rẫm trong khoang thuyền, khẽ chạm vào dây đàn! Nẩy lên tiếng sao sa…Thánh thượng cựa mình, ngài khẽ vuốt mái tóc của Ngọc Cầm:- Sao thế… nàng tỉnh rồi ư?Ngọc Cầm lại nép mình trong cánh tay ngài:- Thánh thượng có thấy đêm nay lạnh không?Ngài mỉm cười, giật mình vì cảm thấy mười đầu ngón chân nhỏ bé của Ngọc Cầm đang run lên:- Ta chỉ có một tham vọng là có thể sưởi ấm nàng… Vậy mà sao hơi lạnh của nàng vẫn đáng sợ như vậy. - Thiếp từ thuở sinh ra đã thế…Năm ngón tay nàng vẫn mân mê trên sợi đàn căng. - Có phải vì chiếc đàn kia đã hút hết sinh khí của nàng, để lại cho nàng thứ âm khí lạnh lẽo…Ngọc Cầm lại gẩy một dây đàn. Ánh mắt nàng xa heo hút về phía chân trời vô định.- Tại sao ngài không nghĩ rằng mây nước cũng lạnh!- Nhưng nàng không phải mây nước…Ngài lại di bộ ria mép lên gò má Ngọc Cầm. Màu điểm trang trên khuôn mặt nàng đã nhạt dần theo tiếng trống canh. Chiếc chăn bông bị dồn xuống cuối khoang thuyền… Ngọc Cầm bật cười thích thú phát hiện ra một vết son mờ mờ trên bụng thánh thượng. Nàng dùng ngón tay xoá vội vết son.- Sao thế? Ta muốn giữ nó lại, như lúc nào cũng cảm thấy có nàng bên cạnh…Vết son biến mất. Ngọc Cầm gối đầu lên ngực ngài:- Còn thiếp chỉ muốn là một người bước đi trên cát mà không để lại dấu chân…Sóng vỗ mạn thuyền! Đều đều, êm êm! Lạnh! - Ta e sẽ ít tới thăm nàng được…Ngọc Cầm vẫn lơ đãng nghịch những dây đàn một cách hỗn độn.- Quan ngự sử Lương Như Hộc đã biết chuyện của chúng ta… Viên trung thần ấy hết lời can ngăn ta… Ta không thể không nghe…Những âm thanh chợt im. Ngọc Cầm khẽ thở dài:- Lương ngự sử là trung thần, ngài nên nghe lời can gián của ông ấy…- Nàng giận ta đấy ư? Ta chỉ hận mình làm vua mà không được thoả lòng mình…Ngọc Cầm ngồi dậy, nàng thắt lại dải yếm đào, khoác vội từng tấm xiêm y.- Tiện thiếp tự lấy làm xấu hổ… Thánh thượng ở đây cùng tiện thiếp, tức là có biết bao cung nữ đang thầm khóc trong thâm cung và cũng có biết bao bản tấu nằm dở dang trên bàn đợi phê duyệt…Thánh thượng suy tư miết chiếc lược ngà trên mái tóc đen mượt óng ánh bóng sáng của nàng. Hai ba sợi tóc mỏng như tơ quấn theo chân lược. Ngài gỡ chúng ra, thả trên đầu ngọn lửa. Lửa xèo xèo thiêu đốt rụi. Đám tro tàn lả tả bay xuống chăn… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XII Ngọc Cầm cựa mình thức dậy… Qua tấm bình phong, nàng thấy Ngọc Thư và vợ chồng Phù Thúc Hoành đang nhàn đàm trong thư quán. Hoa đào bắt đầu rơi từng cánh xuống thành cửa sổ. Đôi bướm trắng vẫn lượn lờ quanh cành đào khô như xương của một hạc tiên. Ngọc Thư khe khẽ ngâm:“Xuân lai hoa điệp thiện tri thìHoa điệp ưng tu cộng ứng kìHoa điệp bản lai giai thị huyễnMạc tri hoa điệp hướng tâm trì”(Xuân sang, hoa bướm khéo quen thìBướm liệng, hoa cười vẫn đúng kỳNên biết bướm hoa đều huyễn ảoThây hoa mặc bướm để lòng chi)Phù Thúc Hoành và Ngô Chi Lan cả cười. Phù Thúc Hoành lắc đầu:- Ngọc Thư càng ngày càng luyến ái các vị thiền sư rồi đấy… Chẳng lẽ trong hàng trăm tao nhân mặc khách ghé qua Cầm Thư quán, em không thấy vừa ý một ai?Ngọc Thư vuốt nhẹ mái tóc. Ngô Chi Lan nhấp một ngụm rượu rồi ngẫm nghĩ, suy tư:- Cách đây hai năm, chị tình cờ nghe một buổi giảng đạo chùa An Quốc, khí độ cao sang. Khi ấy, vị trụ trì đang hỏi đồ đệ về lẽ sinh trong trời đất. Các sư đều trả lời rằng do khổ mà nên… Chỉ có một nhà sư trẻ tuổi, khí độ cao sang, khác người cho rằng: “Nguồn gốc của sinh là đi từ nhị nguyên tới nhất nguyên.” - Ta thiết nghĩ vị sư đó mới thực là đắc đạo!- Phù Thúc Hoành tiếp lời- E rằng chùa An Quốc chẳng giữ nổi chân con người đó…Ngọc Thư cười khúc khích:- Đã tu thì phải thành Phật chứ tu thành người, e rằng vị sự đó chưa đắc đạo thật đâu…- Ta nghe nói nhà sư ấy dã dong thuyền giữa biển khơi, giờ chẳng biết phiêu dạt phương nào…Đã cuối giờ Tị, Ngọc Thư liếc nhìn qua tấm bình phong. Nàng thở dài, khuôn mặt trở nên buồn bã. Ngày nào Ngọc Cầm cũng ngủ tới gần trưa, ngày nào cũng lặng lẽ chơi đàn sau tấm bình phong. Nàng cảm nhận thấy sự bất ổn, bấn loạn trong cung đàn của người em gái. Vợ chồng Phù Thúc Hoành vừa lên thuyền ra về thì Ngọc Cầm mới vươn mình thức dậy. Ngọc Thư xếp lại những cuốn sách lên kệ, để mặc tiếng đàn đủng đỉnh, đu đưa. Nàng đột ngột cất tiếng hát:“Lửng lơ vừng quê soi thềmHương đưa bát ngát càng thêm bận lòngDao vàng bỏ đẫy kim nhungBiết rằng quân tử có dùng ta chăngĐèn tà thấp thoáng bóng trăngAi đem người ngọc thung thăng chốn này…”Ngọc Cầm ngừng đàn. Nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn Ngọc Thư.- Em đừng tưởng trong tiếng đàn của em có điều gì bất ổn chị không nhận ra…Ngọc Cầm lặng lẽ quay mặt đi.- Em đã dám làm chuyện gì thì em phải dám nhận chuyện ấy chứ! Đừng quay mặt đi như thế… Chị không muốn ngăn em lại, nhưng em cũng đừng đẩy mình vào ngõ tối…Ngọc Cầm đưa mắt nhìn những cuốn kinh Phật đặt trên kệ sách. - Chị cứ mê đắm theo Phật Thích Ca… nhưng Thích Ca đâu có cho chị sự khoái lạc mà chị đang khát khao! Hoa đào ngoài kia nở cho ai xem? Loài ong bướm đều là hạng tiểu nhân hết ư? Với kẻ đã lạnh lòng, hoa nở cũng như hoa tàn, thì cuộc đời này đâu còn nghĩa lý gì nữa… Ngọc Thư lắc đầu đánh rơi chồng sách trên tay. Nàng nhìn ra ngoài những bông hoa đọng sương.- Vị khách ấy đã làm em đổi khác quá nhiều… Em… không còn là Ngọc Cầm ngày xưa của chị nữa!Ngọc Cầm hất tay đẩy cây đàn xuống đất. Dây đàn run lên!- Thánh thượng khiến em cảm thấy cõi đời này nhạt nhẽo và nhàm chán… Ở trong vòng tay ngài, em vẫn mơ tới tiếng sóng biển xa khơi… Mặt hồ này chật hẹp quá chăng?Khói từ nhang trầm lượn vòng trong khí trời ẩm ướt. Ngọc Thư lặng lẽ nhặt từng cuốn sách lên. Những cuốn sách vẫn xô nhau ngã trên kệ… Khúc “Hải du” hôm nay chậm và lạnh đến ghê người. Đôi mắt Ngọc Cầm trở nên vô cảm. Tầng khói phủ uốn cong cành tre trĩu nặng. Mấy cánh hoa đào không ai bẻ cũng rơi… Chú thích 9 -Thơ Thiền của Giác Hải thiền sư. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XIII Cổng tam quan với tấm biển “Đông Long tự” nhoà trong màn mưa bụi phất phơ. Nắng nhàn nhạt chạy theo giọt nước lung linh rơi xuống sân gạch nâu bóng loáng. Mưa trơn tuột trên lá cỏ dài. Chuông chùa nện ba hồi nghe xa vắng đến nao lòng. Ngọc Thư và Ngọc Cầm mặc mưa ẩm xiêm y, vẫn nhẹ gót hài bước qua cổng tam quan. Trong chùa tiếng tụng kinh ê a như gọi oan hồn từ một cõi mênh mang nào đó theo hương khói trở về.Hai nàng chắp tay khấn trước lư hương trong sân chùa Hạ. Ngọc Cầm liếc mắt về phía mái hiên gần ao nước. Ngọc Thư trở gót đi, Ngọc Cầm vội vã đi theo.Qua chùa Trung rồi tới chùa Thượng… Ngọc Thư dừng bước bên bàn trà của vị trụ trì. Nắng nhẹ chiếu qua mái chùa làm bừng lên màu trắng tinh khiết của những bông lan đang rung rinh.- Thưa trụ trì… đây là Ngọc Cầm, em gái con…Trụ trì khẽ lướt qua rồi lẩm bẩm: “Mô Phật!” Ngọc Thư mỉm cười tiếp lời:- Ngày nguyên tiêu khách thập phương lại nhiều, con muốn dẫn em con lên chùa từ mười ba để được nghe trụ trì giảng về đạo…Ngọc Cầm vẫn lơ đãng nghĩ tới ao nước trong chùa. Vị trụ trì mỉm cười nhân từ:- Con thuyền lang thang giữa bể mơ… Khi cập bến ấy là lúc tỉnh mơ… Tiếc thay lẽ đời chẳng ai muốn tỉnh!Ngọc Thư nhấp một ngụm trà:- Nhưng thưa trụ trì… Liệu có phải rằng lúc cập bến ấy cận kề cùng lẽ diệt…- Hãy quên sự diệt đi… Mưa đọng trên mái rêu phong và lại biến đi đâu mất. Mưa đã diệt ư?Ngọc Cầm thở một hơi dài… Nàng đứng dậy chắp tay:- Thưa trụ trì, thưa chị, em muốn được vãng cảnh chùa…- Được, con hãy đi đi…- Trụ trì xua tay.Dáng Ngọc Cầm khuất dần sau chùa Trung, trụ trì mới lên tiếng:- Em gái con là người chìm đắm giữa biển mơ… e rằng sẽ không bao giờ chịu tỉnh.Ngọc Thư ngước mắt nhìn bầu trời âm u:- Con cũng chẳng biết làm sao! Chỉ có thể cầu trời Phật phù hộ cho Ngọc Cầm tiêu diêu, tự tại… Chẳng cách nào khác, kẻ tầm thường chỉ dám vui đạo dưới cõi trần thôi… Chú thích:10- Tức chùa Kim Liên ngày nay Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XIV Ngọc Cầm bước vội tới ao nước. Ao nước lốm đốm màu tím của những bông súng thanh thoát. Những bông súng không một chút cuốn hút Ngọc Cầm, nàng đang mê mẩn ngắm những bức thuỷ mặc treo dưới mái hiên ven bờ.Sự lung linh của giọt sương đọng trên ngọn măng non… Đôi bướm trắng lượn vòng đón xuân… Một con thuyền mơ chìm đắm giữa sông trăng… Hồn nhiên thay! Ma quái thay! Ba bức tranh treo cạnh nhau cuốn lấy ánh mắt của nàng. Ngọc Cầm xiết chặt vạt áo. Những ngón tay nàng lúng lúng…Cánh hoa đào rụng đầy hiên, điểm cho màu đất đen một vẻ tươi hồng. Ngày mai, những cánh hoa ấy cũng chỉ biến thành cát bụi!… Chiều mười bốn, Ngọc Cầm vẫn khoác mưa vào chùa Đông Long. Cánh hoa hồng nhạt bám đầy trên vạt áo trắng tinh của nàng. Trên tường đã treo ba bức tranh khác.Mưa thấm vài giọt vào bức tranh. Ngọc Cầm căng vạt áo lau nước đọng. Ai ngờ mực chưa khô. Những cây trúc ngả nghiêng trong gió bị nhoà đi không rõ lá cành. Ngọc Cầm ngẩn ngơ hồi lâu thật chẳng biết phải làm sao. Nàng đành đợi. Nàng ngồi tựa vào bao lơn quanh ao mắt đăm đăm nhìn về phía những bông súng tím. Biết bao con bướm đậu lên vai nàng rồi lại bay… Biết bao những con chim vụt qua cất lên tiếng hót cao vút và biến mất… Mặt trời lên cao xuống thấp… Chủ nhân của những bức tranh vẫn cứ bặt tăm hơi.Mưa càng lúc càng dầy… Hoa rụng mỗi lúc một nhiều… Những bức tranh đã nhoè hết, nét đậm lẫn vào nét nhạt. Chuông chùa nện mấy tiếng khơi vơi. Trăng mười bốn sáng đùng đục. Hơi lạnh thấm dần qua kẽ áo vào da thịt Ngọc Cầm. Nàng lại thấy biển… Biển chìm trong màn mưa xuân … Mưa nén biển lặng. Nước mặn đang thở ư? Hay màn mưa kia đang thở? Mưa dìm những cánh hải âu mệt mỏi, ủ rũ. Tiếng rít của một con mèo hoang kéo tuột Ngọc Cầm trở về cạnh chiếc ao nhỏ. Đêm đã khuya tự khi nào, trên người nàng phủ một tấm áo bào đậm mùi mằn mặn. Những chiếc tranh nhoè đã được cất đi lúc nào chẳng biết… Trong tay Ngọc Cầm là một nhành đào hoa nở rộ vẫn khoe hồng dưới ánh trăng phủ lớp mưa mù…Ngọc Cầm bâng khuâng. Trăng rơi theo mưa xuống tấm áo bào bằng vải thô đã cũ, nhuốm bụi đường và sương gió giang hồ. Con mèo hoang vẫn tru tréo gọi bạn tình trên mái tam quan… Tiếng chuông chùa chẳng cứu được màn đêm cứ tan dần… tan dần… theo sương.Gót sen nhẹ bước bỏ lại ao súng tím chìm trong đêm xuân. Trong từng bước đi, nàng còn đem theo cả cơ man nào là cánh hoa rơi chốn Thiền môn về tới Cầm Thư quán. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XV Ngọc Cầm trở về thư quán mà lòng vẫn còn ngơ ngẩn. Nét vẽ mờ ảo, huyền diệu của cái kẻ chưa biết mặt ấy cứ ám ảnh nàng trên đường về… Lúc nó xuất hiện như một ảo ảnh dưới ánh trăng! Lúc nó thành một con bướm ma lượn lờ trước mắt nàng. Ngọc Thư vẫn ngồi dưới ánh đèn đợi nàng. Ngọc Cầm đẩy cửa bước vào.- Tại sao chị không đi tìm em?Ngọc Thư đặt cuốn sách xuống:- Việc em về muộn và việc chị không tìm em thì có khác gì nhau đâu… Nguyên cớ của chị khó giải thích thì chị cũng không bắt em giải thích nguyên cớ của em…Ngọc Cầm vuốt tấm áo bào thô cho phẳng phiu cất vào dưới gối. - Phật dạy rằng mọi sự bắt đầu hay kết thúc đều do duyên nợ, phải không chị?Ngọc Thư bật cười, có chút gì đó thê lương trong chuỗi âm thanh trong trẻo đó:- Nhưng duyên thì ít mà nợ thì nhiều… Cái duyên kỳ ngộ sẽ mang theo nó cái nợ ba sinh… Đừng lấy thế làm vui mà cũng đừng lấy làm điều băn khoăn lo lắng. Ảo ảnh của những bức tranh nhoè mực lại hiện về giữa khói nhang trên bàn thờ. Ngọc Cầm lắc đầu. Nàng xé vạt lụa bị nhuốm mực đen. Trong mùi mực có một vị mằn mặn khó diễn tả.- Thánh thượng tới tìm em đấy!Câu nói lôi nàng ra khỏi sự ám ảnh của những bức tranh thuỷ mặc. Nàng vén bức rèm. Con thuyền quen thuộc vẫn lững lờ giữa màn mưa giăng giăng ánh trăng. Ngọc Cầm đột ngột rùng mình nghĩ tới cái cảm giác rờn rợn dưới lưng khi nằm trên nền gỗ. - Theo chị thì thánh thượng có biết vẽ tranh không?- Thánh thượng chỉ nên làm thánh thượng thì hơn…Ngọc Cầm treo cây tì bà lên tường. Nàng ngả lưng xuống giường.- Những bài thơ của thánh thượng liệu có là sáo rỗng… Khúc “Hải du” của em liệu có vô nghĩa?Ngọc Thư gấp cuốn sách lại. Nàng thổi tắt ba ngọn đèn thắp trong phòng.- Còn chị đang nghĩ về một sự vô nghĩa khác… Một con mèo hoang nào đó lại chạy ngang qua căn nhà nhỏ của hai chị em. Nó gào một hơi dài gọi xuân. Chẳng biết trong đêm tối nó có nhìn thấy trước mắt là mặt hồ rộng mênh mông không còn một nóc nhà nào khác.- Nếu chị từ bỏ Cầm Thư quán, em từ bỏ khúc “Hải du”, sống làm vợ của một vị triều thần, thậm chí làm quí phi của thánh thượng, sẽ ra sao nhỉ? - Hoặc thà rằng thành một kỹ nữ chốn lầu xanh chắc cũng đỡ mệt mỏi…Ngọc Thư bật cười. Một con mèo hoang khác hình như cũng ghé qua nóc nhà. Nó rên lên mấy tiếng thê thiết. Hai con mèo thi nhau kêu gào trong màn mưa. Chẳng biết chúng có nhận ra rằng trăng đêm nay tuy không sáng nhưng đẹp tới mơ hồ hay không nữa! Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XVI Ngọc Thư thức dậy bởi một mùi khét khét bay từ ngoài vườn vào. Nàng khẽ nhíu mày mở toang cửa sổ ngó ra vườn. Dưới khóm tre, Ngọc Cầm đang đốt một đống lửa lớn, khói lẫn tro nghi ngút. Ngọc Thư bật dậy, chạy vội ra ngoài. Lửa đang huỷ hoại dần xiêm y của những thiếu nữ trong bức tranh hàng ngày nàng treo trên tường nhà.- Em đang làm gì thế?- Ngọc Thư sẵng giọng.Ngọc Cầm vẫn lẳng lặng, mắt nàng không rời ngọn lửa. Màu đen của tro lan nhanh trên nền giấy trắng.- Hôm qua em đã nói với chị về sự vô nghĩa…- Chị không biết ngày hôm qua em đã gặp việc gì, nhưng những bức tranh kia…Ngọc Cầm nhếch mép:- Chúng vốn dĩ đã chết từ lâu rồi… Ngọc Thư nhìn lên trời, trời u ám lạ! Mưa chấm những chấm lạnh lên da mặt nàng.- Em quá tàn nhẫn… Ngọc Cầm… Huỷ hoại một bức tranh có khác gì huỷ hoại một sinh linh! - Tội lỗi với em cũng là một sự vô nghĩa! Chị là người đề cao Thiền tông mà sao không thể đối cảnh vô tâm được?Ngọc Thư giận dỗi bỏ vào phòng. Nàng thẫn thờ nhìn khắp căn phòng. Nào là sách… nào là sách… và khoảng trống thiếu vắng những bức tranh. Nếu một ngày mai lửa tấn công vào những kệ sách thì nàng sẽ ra sao? Tứ Thư Ngũ Kinh, Bách gia chư tử hay Thiền Uyển tập anh rồi thì cũng sẽ vô nghĩa trước lửa. Nàng giật mình! Cũng may Ngọc Cầm chưa mang mấy kệ sách của nàng hoả thiêu!Chẳng nói chẳng rằng, Ngọc Cầm lại rời nhà. Ngọc Thư chỉ biết nhìn theo dáng em mờ dần sau cơn mưa mù. Nàng bước ra vườn. Đống tro tàn ẩm ướt như đất vì mưa xuân. Nàng khẽ đặt tay xuống đống tro xám. Vẫn âm ấm hơi lửa. Ngọc Thư bới đất. Đám cỏ xanh non bị đốt héo bật tung lên. Đất xuân mềm và ướt, chắc nịch và dịu dàng như một cô thôn nữ.- Xin hỏi tiểu thư đây có phải là Cầm Thư quán không ạ?Một giọng nói lạ bất ngờ từ đâu tới. Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đó là một nhà sư đã gần ba chục, từng nét mặt như được hoạ bằng thứ mực Tàu đẹp nhất dưới ngòi bút của một hoạ sĩ tài hoa. Ngọc Thư mất hồn hồi lâu.- Dạ thưa vâng, mời thầy vào thư quán…Nàng đứng dậy bối rối mở cửa, trên tay vẫn còn lấm lem đất.- Tiểu thư đang bận gì vậy, tôi có thể giúp…Ngọc Thư ngượng nghịu nhìn đống tro tàn lẫn với đất ẩm chẳng biết giải thích ra sao cho phải lẽ. Nàng càng thấy khó xử hơn khi nhà sư cứ nhìn vào đôi tay trắng muốt đang nhem nhuốc của mình. Hai má nàng đỏ bừng.- Chỉ là một đồ vật trong nhà bén lửa cháy, tôi muốn táng cho nó thôi…Nhà sư mỉm cười từ tốn như đức Phật thấy chúng sinh hành đạo, xắn tay áo ngồi bệt xuống đất, cùng đắp mộ cho đống tro tàn. - Phiền thày quá…- Không có gì, hoá sinh là việc nên làm…Ngọc Thư càng bội phần khó xử. Nàng chỉ dám nhìn xuống mặt đất, nơi bàn tay thô ráp của nhà sư vẫn vốc từng nắm đen chồng lên nhau. Một tay nhà sư vẫn lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm kinh Kim Cương tụng dẫn hồn về cõi Niết Bàn. Càng lúc, tiếng tụng kinh càng khiến Ngọc Thư loạn trí. Nàng thấy xung quanh nhà sư có hào quang ngũ sắc, chẳng lẽ lại là Phật thật. Điều ấy không đáng tin!- Thày đợi tôi vào nhà lấy nước rửa tay…Nhà sư không trả lời. Ngọc Thư bước nhanh vào nhà. Nàng vẫn còn cảm giác tấm áo cà sa của nhà sư chạy theo nàng tới tận thuỷ đình. Bóng mưa lất phất ngoài mặt hồ ảm đạm. Những ngón tay dài, gày guộc thọc sâu xuống đất và lần tràng hạt, bám chặt lấy đôi mắt trong vắt như trân châu của nàng. Ngọc Thư dựa vào thành bàn, bàn rung nhẹ, những cánh hoa rơi như mưa xuống đất…Nàng múc một chậu nước bưng ra vườn. Lạ thay! Nhà sư đã chẳng còn ở đó. Ngọc Thư chỉ còn thấy trên nấm mộ là một cuộn giấy chắc của nhà sư để lại. Nàng mở cuộn giấy ra xem! Một bức tranh!Một thiếu nữ bước đi dưới ánh trăng. Tấm lưng nàng thon nhỏ trong tà áo trắng. Chiếc thắt lưng hồng đong đưa, gợi tình… Tà váy buông lơ đãng tựa bị gió thiêng đưa về miền cực lạc. Dưới gót hài trắng của nàng vương những cánh hoa đào hồng phớt buồn man mác!Có tiếng mõ cầu hồn vang lên trong tim Ngọc Thư… Bức tranh ấy dành tặng Ngọc Cầm. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XVII Ngọc Cầm uể oải bước vào nhà. Mưa vương đầy trên tóc và trên áo nàng. Theo từng gót hài của nàng là những cánh hoa đào rải đầy mặt đất. - Chị đã chôn những bức tranh ấy rồi…Ngọc Cầm vẫn có vẻ không để ý. Nàng bấm những dây đàn rất mạnh. Đôi vai nàng run lên.Ngọc Thư bước lại thật nhanh, nàng giữ chặt cây đàn.- Chuyện gì đã xảy ra với em thế?Ngọc Cầm bật cười một tràng dài:- Chị thì làm sao mà hiểu được… Hãy mặc em và chăm lo cho thư quán của chị thì hơn!Cây đàn rơi xuống đất! Một sợi cước đứt tung.- Những bức tranh không có tội… Em sẽ bị chúng quả báo đấy… Ngọc Cầm nhắm mắt. Nàng lặng lẽ nhặt cây đàn, ôm vào lòng.- Em xin chị… Hôm nay em đã đợi, đợi mãi mà chẳng thấy những bức tranh ấy đâu nữa… Anh ta đã đi đâu? Trời đất vô cùng mà sao lại khó kiếm được tri âm tri kỉ tới vậy… Thánh thượng ư? Những đêm hoan lạc trong thuỷ đình ư? Có nghĩa gì đâu trước một bức tranh chưa khô mực? Em không còn thấy nữa rồi chị ạ… Anh ta biết em hằng ngày vẫn chờ, vẫn đợi nên đã lạnh nhạt bỏ đi!Ngọc Thư ôm em gái vào trong lòng:- Tạo hoá trêu ngươi! Tại sao lại sinh ra số mệnh của chị em ta như vậy? Chúng ta không thuộc về nơi này ư? Vốn dĩ chúng ta là những kẻ cô đơn…- Đôi khi em ước mình là một kẻ tầm thường, chỉ biết quay tơ dệt lụa, trong đầu thông thuộc tam tòng, tứ đức thì chắc em sẽ chẳng bao giờ biết đến nỗi cô đơn…- Phải, giá mà chúng ta ngu xuẩn, giá mà chúng ta chịu giống như biết bao kẻ khác… giá mà…- Chị đừng nói nữa!Ngọc Cầm đột ngột lớn tiếng.- Chị hãy để em yên tĩnh được không!Ngọc Thư mím môi. Nàng đứng dậy ngồi xuống trường kỷ. Cạnh đó có một cái rương nhỏ. Ngọc Thư đặt tay lên khoá rương, nhưng rồi nàng dừng lại. Bóng Ngọc Cầm đổ trên mặt tường sự khắc khoải, sầu thương.Tiếng đàn lại vút lên hỗn loạn. Ngọc Thư vẫn mân mê ổ khoá. Điều gì sẽ xảy ra khi Ngọc Cầm thấy vật trong rương? Điều gì sẽ xảy ra nếu người đào đất chôn tranh hôm nay là Ngọc Cầm chứ không phải là nàng? Ngọc Thư thổi tắt từng ngọn nến. Trời đêm nay chỉ có một vầng trăng. Vắng sao trăng có cô đơn không? Ừ thì trăng đẹp! Nhưng đêm nay trăng chỉ có một mình. Những vì sao đã đi đâu hết rồi? Phải chăng vì chúng hiểu một điều rằng có ở lại, nỗi cô đơn của trăng cũng nào có giảm? Xin trăng hãy tắt để lòng người khỏi nghĩ tới nỗi cô đơn!Ngọn nến cuối cùng vụt tắt. Ngọc Thư gác tay lên trán nằm nghe tiếng những con mèo gọi đêm. Nàng có thể nghe thấy tiếng của những con mèo, nhưng những con mèo liệu có nghe thấy tiếng mưa đang mơn man trên bộ lông êm mượt của chúng? Xa xa tiếng rẽ nước của một thuyền câu càng lúc càng gần. Ngọc Cầm có còn nghe thấy, còn để ý tới có một con thuyền vẫn đợi nàng giữa mặt hồ gờn gợn. Một tiếng chuông chùa vẳng từ chùa Đông Long như khối nặng đè lên ngực Ngọc Thư. Bóng trăng đổ một vệt lên tấm yếm đỏ thắm của nàng. Nàng bị choáng ngợp bởi sự xô bồ, hỗn loạn, lẫn lộn của bóng tối và ánh sáng, của đen và trắng, của xấu và tốt, của sự sống và cái chết… Nếu có một điều ước, chỉ ước sao có thể nhắm mắt mà không nhìn thấy điều gì! Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XVIII “Sắc phong Ngọc Cầm làm Huyền Phi…”Ngọc Cầm choáng váng tới nỗi quên thi lễ tạ ơn.- Mời Huyền Phi chuẩn bị tiến cung…- Không!- Ngọc Cầm lạnh lùng đứng dậy mặc chiếu sắc phong nằm hờ hững trên đôi bàn tay nhẵn nhụi của vị thái giám.Nàng cất bước, chẳng nói chẳng rằng lui vào sau tấm bình phong.- Đó là ân sủng của Thánh thượng dành cho nàng, không phải người con gái nào cũng có được đâu!Tiếng nhạc ngựa phi nước đại ngoài sa trường! Cây đàn tì bà vang lên khúc “Hải du” nổi bão. Ngọc Thư lúc này mới lựa lời:- Xin công công bớt giận, chị em chúng tôi quen sống cảnh thanh nhàn, sợ chốn xa hoa… Mong công công thưa lại với Thánh thượng như vậy!Cơn bão tố trong khúc “Hải du” dường như dịu lại và tan biến… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XIX Chiếc thuyền đêm nay vẫn đi về phía chiếc đèn lồng viết câu thơ “Quen dạ thề sương nhũ tuyết đầu”. Vẫn mưa, vẫn trăng, vẫn tiếng mèo đùa nhau sột soạt trên mái nhà. “Dao vàng bỏ đẫy kim nhungBiết người quân tử có dùng ta chăngĐèn tà thấp thoáng bóng trăngAi đem người ngọc thung thăng chốn này…” Tiếng hát trong vắt và ma quái phất phơ khói hương của một thảo am nằm trên núi cao chon von thưa vắng người qua lại. Thánh thượng chợt rùng mình. Ngài bước ra phía trước mui thuyền.Một cô gái tựa cột, quay lưng về phía hồ nước tựa hồ như nàng không quan tâm tới trăng, không quan tâm tới mưa, không quan tâm tới sương và cũng chẳng quan tâm tới ngài. Gió không thổi bay được sự đoan trang trong tà áo của nàng.- Thiếp biết thánh thượng đêm nay sẽ lại tới…- Nàng không có được sự thần tiên thoát tục của Ngọc Cầm, còn Ngọc Cầm không có được sự cao sang, quý phái của nàng.Ngọc Thư không giấu nổi được nụ cười đầy chế giễu:- Thánh thượng si mê Ngọc Cầm hoá ra cũng không bỏ quên tiện thiếp!Thánh thượng cũng bật cười:- Nàng biết không! Vẻ đẹp của nàng không thích hợp với một nơi sương khói mờ mịt thế này. Ta tưởng nàng là một nàng công chúa đài các ngồi thêu hồ điệp trong vườn thượng uyển…Ngọc Thư nhìn về phía đèn lồng đỏ:- Vậy chẳng hoá ra người xứng đáng làm Huyền Phi phải là Ngọc Thư chứ không phải Ngọc Cầm!Thánh thượng bước lên những bậc thang gỗ. Ngài tới gần Ngọc Thư. Hương thơm của hoa lan từ đâu phả vào hơi thở của ngài. Bất chợt bâng khuâng. Không ai mách bảo, ngài khẽ chạm tay lên mái tóc buông xoã của Ngọc Thư. Mát như được chạm vào một tấm lụa tơ tằm. Ngọc Thư đưa tay vuốt nhẹ mái tóc. Đôi mắt nàng xoáy sâu vào đôi mắt đang mê đắm của thánh thượng.- Ngài thử nói xem, thiếp và Ngọc Cầm ai đẹp hơn…Thánh thượng đột ngột ôm chặt vòng thắt lưng của Ngọc Thư, đôi mắt vẫn bị nàng hút mất hồn:- Nhìn thấy Ngọc Cầm, hai kẻ không quen biết, không thù, không oán sẽ lao vào đánh nhau… Còn nàng, đôi mắt của nàng, sự quý phái của nàng, hương thơm của nàng có thể khiến một tên mọt sách quý sách hơn tính mạng vứt tất cả đống thư tịch ấy vào lửa.Ngọc Thư đưa ngón trỏ chạy dài trên sống mũi của thánh thượng:- Vậy còn ngài… ngài thích là một kẻ võ biền hay một thư sinh?Thánh thượng vùi nụ hôn của mình trong mái tóc nàng. - Nàng cũng biết rồi đấy, ta vừa là chiến tướng đánh một trận dẹp được Chiêm Thành, vừa là thống soái của hàng ngàn sĩ tử…Ngọc Thư đẩy thánh thượng tỏ vẻ giận dỗi:- Chẳng lẽ với thiếp, ngài cũng phải lo che trước chắn sau hay sao…Thánh thượng cười lớn:- Không phải! Ta không nói nửa lời dối trá… Ánh mắt của nàng khiến ta muốn nói dối cũng không được!Ngài càng trói Ngọc Thư chặt hơn bằng cánh tay rắn chắc của mình. Ngọc Thư chỉ cười khúc khích mà vẫn chẳng nói gì hơn nữa. Thánh thượng lần này lại bị mê mẩn vì nụ cười khuyến rũ của nàng.- Thánh thượng có còn muốn biết tại sao thiếp lại không nhận địa vị Huyền Phi của ngài chăng?Thánh thượng giật mình buông Ngọc Thư ra. Ngọc Cầm xuất hiện từ bao giờ. Tiếng cười của Ngọc Thư chuyển sang chế giễu.Hai nàng bước vào trong nhà một cách lãnh đạm khiến thánh thượng bối rối. Ngài nhìn lên chiếc đèn đung đưa trong gió. Hai ngưòi con gái ấy sẽ chẳng bao giờ thuộc về ai. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XX Khúc “Hải du” hôm nay được tấu lên nhẹ thênh thênh như những cụm mây trôi thẫn thờ trên biển. Chiếc đàn tì bà lại đột ngột đứt dây. Sợi cước sắc vạch một vệt đỏ trên đầu ngón tay của Ngọc Cầm.- Chị nói thử xem tại sao em không thể nào hoàn thiện được khúc “Hải du” của cha?Ngọc Thư vẫn không rời mắt khỏi ổ khoá của rương. Câu hỏi của Ngọc Cầm khiến nàng nắm chặt chiếc khăn tay. Nàng rút từ túi gấm ra một chìa nhỏ. Cũng chẳng nói một lời, nàng mở khoá.- Chị đã định không đưa vật này cho em…Ngọc Thư đặt một cuộn giấy dài lên bàn Ngọc Cầm. Ngọc Cầm nhíu mày không hiểu. Nàng mở từ từ ra xem.Nàng nhận ra nét vẽ thu hết hồn vía của vạn vật! Nàng đây ư? Nàng đã mang theo cả những cánh đào rụng về một chốn hư vô ư? Chốn hư vô không có mùa xuân, vậy thì những cánh đào còn bám theo gót hài của nàng để làm gì!Bất chợt, một giọt trong vắt rơi xuống bức tranh.- Chị ơi, em muốn ra biển! Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXI - Khanh hãy nói thử xem, ta có phải là vị hoàng đế vĩ đại nhất ở Đại Việt không?Thánh thượng đập mạnh ấn ngọc xuống bản tấu rồi từ từ nhấc lên để lại một hình triện đỏ như son. Viên sử quan khẽ giật mình rồi bình tĩnh thu người, chắp tay:- Tông miếu họ Lê nhờ có thánh thượng mà được vững bền…- Ta so với Đức Nhân Tông của dòng họ Đông A thì thế nào? - Nếu thánh thượng có thể dứt áo bỏ triều đình để lên núi tu Phật thì há lẽ lại thua Nhân Tông họ Trần!Thánh thượng trợn mắt nhìn viên sử quan rồi ngửa mặt cười lớn:- Phải phải… Ta thua ông ta sự cao khiết đó! Tiếc rằng ta không tin vào Phật. Thích Ca chắc hẳn ngày xưa cũng biết là vốn dĩ chẳng có cõi Niết Bàn nào cả, ông ta chỉ vẽ ra một cõi Niết Bàn để người ta tin theo. Cũng như vậy, Khổng Trọng Ni tưởng tượng tới một thời Nghiêu- Thuấn nào đó… Làm gì có! Nực cười cho kẻ nào chạy theo!- Dạ, muôn tâu thánh thượng…Viên sử quan lúng túng chẳng biết xử trí ra sao. Tiếng cười của thánh thượng đáng sợ quá!- Ta có cả thiên hạ trong tay, thế mà ta vẫn không có được thứ ta muốn… Khanh là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thử lý giải xem!Sử quan hắng giọng, ông chắp tay thưa:- Muôn tâu… Năm nay dân ta được mùa, sĩ tử đua tài khắp chốn… nhưng ai dám chắc trong lòng họ đạt như sở nguyện. Vốn dĩ trong đời người có được cái này lại ham muốn thứ khác! Thánh thượng gõ những ngón tay lên mặt bàn- Ta nghe nói khanh đang có ý định viết một bộ sử vượt qua cả bộ “Đại Việt Sử ký” của triều Trần! Khanh sẽ viết gì về ta?... Mà thôi! Làm vua là việc của ta còn chép sử là việc của các khanh!Viên sử quan im lặng. Ông lặng lẽ nhìn thánh thượng đang chìm vào một cơn mê đắm nào đó xa xôi… Đã lâu lắm rồi thánh thượng không còn nghe thấy tiếng tỳ bà. Nếu có thoảng hoặc chỉ như một chiếc lá khẽ rụng xuống cuối vườn thượng uyển mà chẳng biết từ phương hướng nào… Tiếng tỳ bà của cung nhân ngày nào lại nhịp nhịp đâu đây! Lần này tiếng đàn đã tròn trịa, đầy đặn hơn. Thánh thượng phất áo đứng dậy, tay áo lướt qua nghiên mực thấm những vết mực đen lốm đốm. Quan tâm làm gì những trang sử, quan tâm gì tới những thủ đoạn! Thời Nghiêu Thuấn ư? Một tiếng đàn cõi thần tiên ư? Vô nghĩa và vô ích! Đêm thâm cung lạnh tựa mồ hoang! “Côn Sơn hữu tuyền, kì thanh linh linh nhiên, ngô dữ vi cầm huyềnCôn Sơn hữu thạch, vũ tẩy đài phô bích, ngô dữ vi đạm tịch…”(Côn Sơn có suối, tiếng nghe kỳ lạ, ta lấy làm đànCôn Sơn có đá, mưa làm lộ màu xanh, ta lấy làm chỗ nghỉ ngơi)Hai câu trong khúc “Côn Sơn ca” của quan Nhập nội hành khiển Lê Trãi xưa kia khiến thánh thượng giật mình. Người cung nữ ít học trong thâm cung làm sao có thể hát được khúc ca ấy? Không phải! Quyết không phải của một cung nhân… Tiếng hát của Ngọc Cầm…Thánh thượng chạy dọc hành lang phảng phất sương khói. Ngài chạy xuống xuyên qua những lùm cây và hốc đá trong vườn thượng uyển. Chẳng thấy Ngọc Cầm đâu! Chỉ có những khoảng đen tối sẫm.- Thánh thượng…Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau! Thánh thượng quay lưng lại. Người cung nữ cổ cao hai ngấn! Đêm nay xiêm y nàng mang màu trắng trinh nguyên…- Là nàng ư?- Thiếp biết thánh thượng đang tìm thiếp…Thánh thượng mỉm cười, không đáp. Người cung nữ lại cất tiếng hát:“Lâm trung hữu trúc, thiên mẫu ấn hàn lục, ngô ư thị hồ ngâm khiếu kỳ trắc…”(Trong rừng có trúc, bao la xanh mát, ta ngâm thơ nhàn)Thánh thượng chợt đưa tay đặt lên trước môi của nàng. Tiếng hát ngừng đưa… Một hơi lạnh thấm qua đầu ngón tay thánh thượng.- Ta hiểu rồi… Sao nàng lại hát khúc “Côn Sơn ca”?Nàng mỉm cười huyền bí, nụ cười của nàng lẫn vào gió thổi tung mái tóc dài đen mượt:- Rồi một ngày kia người chủ của giang sơn gấm vóc này sẽ cảm thấy tù túng và nô lệ… Kìa… áo của ngài bị thấm mực rồi!Hai ngón tay của nàng miết trên long bào. Vết mực biến mất!Thánh thượng bị hút vào đôi mắt nàng… Ngài run rẩy vì một cái hố sâu vô hình đang bồng bềnh trong đôi mắt ấy. Hơi lạnh áp sát ngài… Cái hơi lạnh quen thuộc của Ngọc Cầm trong những đêm ở Cầm Thư quán. Ngài nghe thấy cái sờn sợn, tê tê của mười đầu móng tay di nhẹ trên sống lưng ngài. Ngài nhìn sang hai bên, mái tóc nàng đã che mất sưong. Nhìn thẳng lên, khuôn mặt nàng vượt cao hơn cả vầng trăng. Hơi thở nàng lạnh cái lạnh của khí trời ngay sau cơn bão lớn. Mưa chấm một giọt lên bụng thánh thượng. Ngài bừng tỉnh dậy! Trống canh tư! Một cái giếng cổ xơ xác dương xỉ và rêu phong. Ánh trăng rọi vào một căn phòng dột nát, bụi bặm, mạng nhện chăng đầy. Thánh thượng bước vào căn phòng. Qua cách bài trí, ngài biết rằng đó là căn phòng của một cung nữ. Trăng luồn qua cửa sổ vào tới tận gầm bàn. Ngài cúi người nhặt một tấm vải trắng nhuốm bẩn. Những đường thêu còn dở dang hình đôi uyên ương. Một sợi chỉ đỏ vẫn lủng lẳng cây kim hoen gỉ buông thõng giữa đêm trường… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXII - Đêm qua em lại mơ chị ạ…Ngọc Thư ngừng tụng kinh. - Lại là những con sóng ngoài khơi… Lại là những cánh chim…- Không!Ngọc Cầm búng dây đàn rơi một giọt thanh nhẹ. - Vẫn là những con sóng… trời trong veo… và những cánh hoa đào phủ đầy mặt biển… Hoa đào rụng ở đâu ra mà nhiều tới vậy?Nàng đưa mắt nhìn theo gót hài vương hoa đào trong bức tranh. Ngọc Thư xiết chặt chuỗi tràng hạt gỗ trong tay. Nàng lại tiếp tục nện chiếc dùi nhỏ xuống mõ. - Chị hãy thôi đọc kinh được không! Thích Ca Mâu Ni dù có pháp lực cao cường thì cũng không thể khiến hoa đào rụng được…Ngọc Thư dừng tiếng mõ. Nàng buông một hơi dài:- Cha đã truyền cho em khúc “Hải du”… Phật của em nằm ngay trong khúc “Hải du” ấy… Còn chị… Phật vẫn chỉ nằm trong kinh Phật thôi!Ngọc Cầm lặng người lúc lâu… Mắt nàng vẫn không rời những cánh hoa:- Tại sao chị không đi lấy chồng… Chẳng lẽ văn nhân tài tử không ai xứng đáng với chị sao?- Đừng hỏi chị điều tầm thường như thế… Chị chưa bao giờ hỏi em tại sao em lại không chịu nhập cung… Ngọc Cầm đứng dậy, nàng mở toang cánh cửa sổ. Trời về chiều hoàng hôn rung nhàn nhạt những làn mây… Ba dải lụa màu lam, màu hồng, màu vàng cứ chồng lên nhau căng kín cả bầu trời…- Những kẻ như em luôn là người đốt những bức tranh… còn chị lại luôn chôn những bức tranh… Ngọc Thư chợt cười khúc khích:- Chị cứ tưởng em đã lớn… Em chưa lớn đâu! Người lớn chẳng bao giờ suy nghĩ phức tạp mọi chuyện như em… Lần này tới Ngọc Cầm cũng cười:- Ừ thì em vẫn muốn là một cô bé gái chưa lớn mà… Nếu có điều gì khiến em mong muốn mình phải lớn thì có lẽ là khúc “Hải du”… Mãi mãi là một đứa bé thì sẽ chẳng bao giờ em tấu được khúc nhạc này…Không gian chìm trong tịch mịch sau những tràng cười. Qua khung cửa sổ, Ngọc Cầm phát hiện ra một bông sen vừa nhú nụ.- Đến mùa sen rồi…Ngọc Thư không đáp. Nàng bước tới gần Ngọc Cầm. Nàng cũng đã nhìn thấy búp sen.- Thực ra… Ngọc Cầm, điều gì là quan trọng với em? Khúc “Hải du” hay cuộc sống vô tư, hồn nhiên…- Hồn nhiên như cây cỏ ư?- Ngọc Cầm ngửa mặt cười lớn như một nhà Nho bất đắc chí- Hồn nhiên… hồn nhiên… vô tư lự… Khó gì đâu! Nhưng em sẽ mãi mãi chỉ là cây cỏ!Ngọc Thư vuốt nhẹ tấm áo nâu sồng:- Nhiều khi chị tự hỏi chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta chỉ là những người con gái bình thường. Cần gì mang trong mình một bồ kinh sử, cần gì tới ngón đàn đắm đuối lòng người, và càng chẳng cần tới nhan sắc diễm tuyệt này… Họ hay chúng ta rồi cuối cùng cũng sẽ chết!- Chị khiến em thấy sợ… Em vẫn luôn nằm mơ thấy biển… Phải chăng đó là nơi nghỉ chân của em? Hồi bé em sững người trước cảnh đại ngàn thế mà tại sao em lại luôn mơ thấy biển cả mênh mông?Ngọc Thư quay nhanh người. Nàng không muốn nhìn thấy búp sen trơ trọi giữa chiều tàn:- Chúng ta sẽ ra biển… Biết đâu khi em nhìn thấy những con sóng của biển em lại mơ về một đại ngàn hoang vu và dữ dội…- Và cả tiếng nhạc ngựa văng vẳng trên đường xa! Ước gì là một khách chinh phu… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXIII Đêm trăng vằng vặc sáng màu vàng bóng mặt nước. Chiếc thuyền nan bì bõm khua nước. Một búp sen he hé nở vươn cao thành một bóng đen giữa màn trăng.- Dừng thuyền…- Thưa thánh thượng… Phải đi qua đám sen này mới tới Cầm Thư quán…- Trẫm đã bảo dừng thuyền kia mà!Người chèo thuyền không dám cãi vội cắm sào. Thánh thượng cởi phăng áo bào. Khí trời vẫn còn lành lạnh âm ẩm dư âm của những cơn mưa bụi. - Muôn tâu…- Ta muốn hái búp sen kia!- Xin thánh thượng đừng để tổn hại tới ngọc thể. Cứ để thần…Không lời đáp. Thánh thượng nhảy ùm xuống mặt nước. Ngài khua tay gạt những đám lá xanh tròn, len lỏi tới chỗ búp sen hồng. Bẻ gốc sen. Trăng óng lên sợi tơ mỏng hơn tơ nhện. Nước sóng sánh đập vào ngực thánh thượng. Chiếc thuyền nan lại tiếp tục rẽ đám lá đi về phía thuỷ đình. Đêm nay không có tiếng huyền vọng gần vọng xa…- Ngọc Cầm...Thánh thượng khẽ gõ vào tấm cửa gỗ đã cũ. Trong nhà không có tiếng thưa và cũng không có ánh sáng.- Ngọc Thư…- Vẫn im vắng như tờ… Thánh thượng bất giác thở dài:- Những chuyện thế này sẽ chẳng bao giờ có trong sử xanh… Nàng nói thử xem, ngàn đời sau họ có còn muốn biết về một bông sen ta hái giữa Dâm Đàm trong đêm trăng thanh vắng… Thánh thượng gục đầu bên cột đình. Ngài mơ thấy tiếng nhạc vũ huyên náo… mơ thấy nàng Dương Qúi Phi đang múa khúc Nghê Thường… mơ thấy một đình Mã Ngôi đầy yêu khí… Có lẽ nào Ngọc Cầm lại giận ngài vì một Đường Minh Hoàng ở phương Bắc xa xôi…Thánh thượng đặt búp sen lên chỗ Ngọc Cầm vẫn thường ngồi gẩy đàn. Một cánh hoa mỏng mảnh lìa cuống rời ra… Chiếc thuyền nan lững thững ra về. Chỉ còn trăng, còn gió, còn một bông hoa nằm đợi chết trên sàn gỗ nhuốm hơi đêm. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXIV “Ếch giếng sở dĩ không thể nói cho biết chuyện biển là bởi câu nệ về chỗ, sâu hè sở dĩ không thể nói cho biết chuyện băng là bởi khư khư về mùa. Kẻ hẹp hòi sở dĩ không thể nói cho biết chuyện đạo bởi bó buộc về lối dạy. Nay ngươi ra khỏi bờ bến, nhìn xem biển cả mới biết mình là xấu, vậy sẽ có thể nói chuyện cho ngươi về lẽ cả…” - Đó chẳng phải là lời của Nhược ở biển Bắc nói với Hà Bá đấy ư?- Chị không bao giờ mơ tới biển, em nói xem có phải chị là kẻ tầm thường…Ngọc Cầm vọc tay xuống con sóng to. Nước biển xanh thế mà hoá ra trong lòng bàn tay lại trong suốt như gương. Nàng không để ý tới câu hỏi của Ngọc Thư. Nàng còn mải nghịch nước. Càng nghịch nàng càng lấy làm thú vị vì nước biển trông vậy mà cũng chẳng khác nước trong hồ. - Chị à… Tại sao nước biển mặn mà nước hồ lại nhạt nhẽo thế?Ngọc Thư tựa vào mạn thuyền, mắt bị hút về phía mặt trời chói chang:- Em nói thử xem tại sao các nhà sư lại ăn nhạt… Dục vọng của con người lớn như biển ư?Ngọc Cầm ngạc nhiên nhìn Ngọc Thư. Nàng cười như muốn tan vào gió:- Chị vốn dĩ thường ngày vẫn tụng kinh niệm Phật, sao lại hằn học với giới qui của Phật môn thế? Ngọc Thư bẽn lẽn đỏ mặt. Nàng vuốt vuốt giải tóc:- Có lẽ vì chị chỉ là một con ếch giếng tình cờ một lần được ra biển. Chợt, một con rùa biển lớn, vân hoa trên mai như được đục khắc bởi một ông thợ cả trồi lên giữa sóng. Nó vẫy vẫy chân tạt ngang qua thuyền của hai nàng. Ngọc Thư khẽ lướt tay trên mai rùa thấy ráp ráp, sần sần. Đoạn, nàng nhíu mày khẽ nói:- Một con rùa chết đã ba nghìn năm, được người ta đưa đến miếu đường mà khấn vái. Nó có sung sướng không nhỉ? - Thế gian vẫn còn nhiều kẻ trói chân trói tay để làm bộ xương rùa trong miếu đường để được thờ tự… Em thà mãi mãi làm một con rùa con… Nếu một ngày người ta nhận ra rằng bộ xương ấy không mang lại tài lộc cho họ, chẳng phải nó sẽ bị quẳng cho chó gặm ư?Ngọc Thư nhíu mày, nàng sẵng giọng:- Sao em lại nặng lời thế? Bộ xương ấy bị chó gặm hay không bị chó gặm thì rốt cuộc con rùa cũng đã chết được ba nghìn năm rồi…Ngọc Thư và Ngọc Cầm lại cười thật sảng khoái. - Thực ra chị rất tò mò… Cái thú của một kẻ quay tơ dệt lụa, quanh năm cày cấy cũng đáng để ngưỡng mộ lắm…- Và tất nhiên…- Ngọc Cầm thả dòng nước trong xuống mặt biển xanh thẳm- Con cá trong ao thì chẳg bao giờ được biết tới sóng biển. Ngọc Thư lấy trong khoang thuyền một cuốn “Nam Hoa kinh” từ tốn ngâm:- “ Gíông nấm sớm không biết ba mươi, mồng một, ve sầu không biết mùa Xuân mùa Thu. Đó là hạng tuổi nhỏ. Miền Nam nưứoc Sở có giống rùa minh linh, lấy năm trăm năm làm xuân, năm trăm năm làm thu…” Ngọc Cầm khẽ ho mấy tiếng gián đoạn sự cao hứng của Ngọc Thư:- Nhưng nếu lỡ ra… nếu lỡ ra em chết sớm… thì em không biết đến cái thú của tuổi già ư? Em cũng không có nhu cầu biết đến tuổi bảy mươi…Ngọc Thư vội giơ tay bịt miệng Ngọc Cầm:- Em nói linh tinh gì thế… Sao lại nói những điềm gở như vậy…Ngọc Cầm chỉ lắc đầu, nàng mỉm cười đến thần tiên cũng phải xiêu lòng. Trời xanh kia liệu có phải vô cùng chăng?- Mà có khi em lại nói đúng…- Ngọc Thư thở dài…- Sống mà làm gì đâu! “Cũng như người ta ai chẳng ăn uống, nhưng ăn uống mà biết mùi vị thật chẳng mấy người”. Ngọc Cầm phá lên cười:- Chị bắt đầu làm em khó hiểu rồi đấy… Cầm sách Trang Tử mà lại bàn đến Khổng Tử ư?Ngọc Thư trầm ngâm:- Ở đời ai cũng khuyên nhau diệt dục để đạt tới sự tự do… Ham muốn tự do cũng là dục vọng. Vậy chẳng phải họ đi từ cái chuồng này để vào một cái chuồng khác sao? Chuồng sắt càng rộng, chúng ta càng xa chấn song…- Chị có thấy rằng càng giải thích thì càng đặt ra cho mình những câu hỏi khác không… Xin chị đừng lí giải điều gì và đừng đặt ra điều gì nữa… Trời đất vô biên, sao ta không quên ta còn có ở trên đời đi…Ngọc Thư buông xoã tóc xuống lòng và bắt đầu chải. Cây lược gỗ màu đen xẻ dải tóc của nàng thành những khoảng sáng ma quái.- Chị em ta là hai người con gái đẹp nhất thế gian… vì thế chúng ta không có cái phúc được hưởng tuổi già và cũng không có hứng thú với cái phúc ấy!Ngọc Thư ngừng lược sững sờ nhìn em gái. Đôi mắt của Ngọc Cầm lại trôi dạt một phương xa bất tận nào. Đôi mắt ấy không làm người đời thấy sợ hãi mà chỉ thấy âu lo về một dự cảm bất thường. Một sợi tóc của Ngọc Thư rụng xuống tà áo trắng tinh. Ngọc Thư giật mình. Hai má nàng đỏ bừng.- Chị đang có gì lo nghĩ à?Ngọc Thư bối rối. Nàng cúi đầu nhìn từng cơn sóng dập dềnh:“Nhị bát giai nhân thích tú trìTử kinh hoa hạ chuyển hoàng lyKhả liên vô hạn thương xuân ýTận tại đình châm bất ngữ thì”(Cô gái đẹp tuổi đôi tám chầm chậm thêuDưới bóng hoa tử kinh, chim hoàng ly nhảy nhótĐáng yêu là cái ý thương xuân vô hạnĐọng lại tất cả ở lúc dừng kim không nói năng)- Thiền sư Huyền Quang còn biết thương xuân vô hạn, em có dám nói rằng thiền sư chưa đắc đạo chăng?Ngọc Thư ngẩng đầu lên vẫn không thấy Ngọc Cầm bàn thêm câu nào nữa. Đôi mắt mơ màng của nàng sáng bừng lên. Ngọc Thư nhìn về phía Ngọc Cầm đang chăm chú theo dõi.Một dải những trang giấy dập dềnh trên nước. Ngọc Cầm chèo thuyền vội vàng… Gío thổi mỗi lúc một lớn. Con thuyền gặp gió cản nhưng vẫn rẽ sóng lướt tới.Ngọc Cầm tự dưng bất động. Nàng như một kẻ bị thu mất hồn. Nàng không để ý tới Ngọc Thư cũng đang thốt lên kinh ngạc:- Quả là tuyệt tác… Em xem này…Con chim phượng uốn lượn trong trăng như mang theo cả dải ngân hà xuống nhân gian… Giọt sương sớm đọng trên mạn thuyền tựa muốn rơi xuống mà lại muốn níu lại… Cánh hoa đào phủ đầy bức tượng Quan Âm… Ngọc Cầm bị thoát mất hồn thật rồi! Giờ đây nàng không nghe thấy tiếng sóng biển hay bất kỳ một âm thanh nào nữa. Nàng chỉ nghe thấy tiếng chuông chùa trầm đục chậm rãi trong một đêm mưa xuân… cả tiếng mèo gào thê thiết! Nàng mơ hồ cảm nhận thấy một ngòi bút lông đang mơn man sau gáy, sổ một nét dài lên tấm lưng rồi điểm mấy nét chấm thuỷ đè nặng trên ngực nàng. Ngọc Thư tiếp tục chèo thuyền chạy dọc theo dấu tranh. Mỗi bức tranh như một bước chân đọng lại trên mặt sóng. Nét vẽ siêu thoát ấy giữa chốn trần gian này chỉ có được khi bám theo gót hài của Ngọc Cầm trong buổi xuân sang. Nàng mặc cho gió thổi tung bay làn tóc mỏng và nhẹ. Bất giác quanh nàng phảng phất mùi tro giấy lẫn vào mùi đất ẩm ướt trong vườn nhà. Vì quá mải mê chèo thuyền, tràng hạt nhỏ đeo ở tay nàng vuột đứt. Hạt gỗ nảy tung trên sàn thuyền, hỗn loạn theo nhịp sóng. Xa xa giữa ngàn khơi đâu đó có tiếng tụng kinh đều đều, lặng lặng…Chú thích: 12 - Trích chương “Thu thuỷ”- “Nam Hoa Kinh” của Trang Tử 13 - Trích chương “Tiêu dao du”- “Nam Hoa Kinh” của Trang Tử 14 - Trích sách “Trung dung” Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXV Ngàn vạn sao đuổi nhau nhảy nhót trên sóng biển. Gío đưa hương rượu xa bay lẫn với vị nồng và mặn. - Hương rượu sen…- Phải rồi… hương sen thơm ngát của Tây hồ! Giữa biển trời mênh mông này cuối cùng cũng tìm ra… Em chèo hộ chị một quãng, để chị vấn tóc lên…Ngọc Thư với chiếc lược chải tóc. Nàng vấn cao tóc lên lộ mảng gáy màu bạch của trăng thu. Nàng bắt đầu nhìn thấy nhấp nhô trên biển một mui thuyền và cũng bắt đầu nghe thấy tiếng cười hào sảng của bậc quân tử. Ngọc Thư vén lại tóc mai, nàng đột nhiên cất tiếng hát văng vẳng mà mơ hồ:“Lửng lơ vầng quế soi thềmHương đưa bát ngát càng thêm bận lòngDao vàng bỏ đẫy kim nhungBiết người quân tử có dùng ta chăng…”Nàng thả tiếng ngân theo ngọn hải phong. Từ con thuyền xa lạ cũng vang lên tiếng hát trầm trầm:“Đèn tà thấp thoáng bóng trăngAi đem người ngọc thung thăng chốn này…”Ngọc Cầm bắt đầu đặt tay lên phím dây. Đó là khúc hát dân gian mà thánh thượng vẫn thường hát khi tới chỗ nàng. Nhưng nàng biết đó không phải là thánh thượng. Ngọc Thư ngẩng đầu thấy vòm trời đính sao như muôn ngàn ngọn nến:- Liệu mấy kẻ trên đời hiểu được cái thú nương theo gió lốc lên tới chín vạn dặm của con chim bằng? Sóng biển được yên lòng xô nhau trong phút chốc, từ bên thuyền kia lại sang sảng tiếng ngâm:- “ Thầy Trang nói: Kìa đàn cá lượn lờ bơi chơi, đàn cá mới sướng chứ!- Thầy Huệ hỏi: Bác không phải cá, sao biết cái sướng của cá?- Thày Trang đáp: Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết cái sướng của cá- Thày Huệ nói: Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác không phải cá, bác hẳn là không biết cái sướng của cá.” - Trên đời này chẳng có ai hiểu được ai ư? Muôn sự vật đều chỉ một mình giữa biển trời rộng lớn ư? Âm và Dương chẳng bao giờ giao hoà, sống và chết luôn luôn xa cách ư? Ngọc Thư bất giác thở dài. Chiếc thuyền mỗi lúc tiến lại gần. Bên kia lại bật lên tiếng cười thoả chí:- Cho nên:“Ly tịch phương ngôn tịch diệt khứSinh vô sinh hậu thuyết vô sinh”(Thoát kiếp rồi bàn câu tịch diệtKhông sinh hãy nói chuyện siêu sinh)Hai con thuyền đang đi về phía nhau. Ngọc Cầm ngơ ngác nhìn Ngọc Thư vuốt lại xiêm y, đôi mắt sáng bừng màu lửa.- “Nếu chia ra mà xét cho rõ thì râu và lông mày có tên khác nhau. Nhưng hợp lại mà xét thì đều là lông của thân thể cả. Kẻ hiếu dị không chịu xét về gốc gác, mà ai nấy chỉ nói đến mình mà thôi, chứ không xét đến cái lẽ phải nương cậy lẫn nhau, rồi hoá ra tàn hại lẫn nhau, thù địch lẫn nhau, thế thì khác nào cắt đứt chi thể ra mà không biết đau.” Hai chiếc thuyền lúc này đã ghé sát nhau. Trên con thuyền xa lạ kia là một bàn rượu. Ngồi thưởng rượu sen giữa biển khơi có một nhà sư và một chàng thư sinh. Khuôn mặt chàng thư sinh thanh tú, trầm ngâm, sâu lắng như biển cả. Chàng dường như không quan tâm tới cuộc đàm đạo vừa rồi mà chỉ rót rượu liên tục. Ngọc Thư mỉm cười trìu mến. Nàng không lấy làm lạ mà cũng chẳng ngạc nhiên vì đã nhận ra nhà sư cùng nàng chôn tranh hôm Tết ngay từ tiếng hát ban đầu.- Thật là hân hạnh cho bần tăng được gặp hai vị tiểu thư Ngọc Thư và Ngọc Cầm của Cầm Thư quán…Ngọc Thư e lệ cúi người đáp lễ, cặp má của nàng phơn phớt hồng:- Thày là bậc thiền sư thoát tục mà cũng biết tới chị em thiếp ư?- Từ thuở nhỏ bần tăng đã nghe danh Cầm Thư quán. Đồn rằng ông chủ Cầm Thư quán có muôn vàn sách trong thiên hạ và có ngón đàn tuyệt duyệt làm lòng người bay bổng siêu thoát như được cưõi trên cánh chim bằng.Ngọc Thư cười gượng, nàng tránh ánh mắt của nhà sư:- Cha của tiện thiếp đã truyền lại khúc “Hải du” cho Ngọc Cầm…- Phải!- Chàng thư sinh đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu nói của Ngọc Thư- Thuở nhỏ ta từng tới Cầm Thư quán nghe trộm tiên sinh chơi khúc “Hải du”. Ngẫm cho cùng khúc “Quảng Lăng tán” của Kê Khang cũng chỉ tới thế là cùng. Dứt lời, chàng lại cạn sạch chén rượu. Ngọc Cầm bấy giờ mới so dây. Nàng nhìn thẳng vào những chén rượu cứ liên tục, liên tục được chàng thư sinh uống cạn.- Kẻ tài tử không uống rượu thô tục. Huống hồ hương sen thanh nhã chẳng thể hít một hơi thật mạnh để mà ngấm say. Điệu đàn hay sao có thể gẩy tai trâu và bắt nó mê đắm được! Chàng thư sinh dừng chén nhếch mép:- Chỉ e cô còn nhỏ tuổi, chẳng tấu được hết sự vi diệu trong khúc “Hải du”.Ngọc Cầm xiết chặt mép áo:- Dám mong được biết trong hai vị, chẳng hay ai là người vẽ những bức tranh vừa rồi!Chàng thư sinh nâng chén trước tầm mắt, xoay xoay chiếc chén, không thèm nhìn Ngọc Cầm lấy một cái:- Phải rồi! Phải rồi! Trang Chu hoá hồ điệp hay hồ điệp hoá Trang Chu, có trời mà biết! Chỉ biết có hồ điệp, có Trang Chu, có trời, có biển, có tranh… Ai vẽ mà chẳng thế…Ngọc Cầm bấm chặt dây đàn cố kìm cơn giận. - Xin lỗi hai vị tiểu thư…- Nhà sư khoát tay- Hiền đệ của bần tăng bản tính vốn kiêu bạc, lại đã quá chén, thật là thất lễ!Ngọc Cầm không đáp. Nàng búng dây đàn nhẹ tênh. Chàng thư sinh đưa mắt nhìn nàng. Chập chờn mờ mờ nhân ảnh của những ảo giác! Nhà sư nâng chén, tiếp lời:- Những bức tranh ấy chỉ lộ được thần của sự vật mà không thoát ra được cái thần ấy để đạt tới cực lạc. Chỉ có bức tranh hoạ tiểu thư Ngọc Cầm là tuyệt mĩ. - Không!- Chàng thư sinh ngắt lời- Bức tranh ấy lại thiếu sự lắng đọng của một giọt lệ thương xuân…Ngọc Cầm càng bội phần bối rối không thể phân biệt được ai là người vẽ bao bức tranh kỳ mĩ kia… Ngọc Thư gượng cười. Nhà sư chắp tay cúi mình trước thuyền của hai nàng:- Mọi sự gặp gỡ đều là duyên nghiệp… Biển cả mênh mông tới vậy mà thí chủ và bần tăng còn có duyên hội ngộ thì thật hoang đường nếu chúng ta không cùng thưởng rượu đàm luận về chữ đạo ở đời… Nếu hai tiểu thư không chê, mời tiểu thư sang thuyền chúng tôi…Ngọc Thư quay lại nhìn Ngọc Cầm. Ngọc Cầm vẫn không rời mắt khỏi những dây đàn đang ánh lên bóng sáng của ngọn đèn.- Chị vẫn muốn tìm người thông hiểu Phật pháp để cao đàm pháp luận… Chị hãy sang đó đi… Em muốn một mình…Ngọc Thư thở khẽ, nàng đưa mắt về phía nhà sư. Nàng nhìn thấy những đường gân xanh nổi rõ trên thái dương của nhà sư. Những đường gân xanh ấy giật giật như nhịp đập của trái tim nàng. Nàng gật đầu rồi bước chân sang thuyền.- Hết rượu rồi!- Chàng thư sinh thốt lên nuối tiếc- Có lẽ phải quay lại đảo lấy rượu.- Không sao đâu…- Ngọc Thư mỉm cười- Cảnh trời biển đẹp vậy, không rượu cũng đã đủ say…- Đệ không thích Phật, đệ chỉ thích rượu thôi… Không có rượu thì cảnh đẹp mấy cũng chỉ là một mặt hồ không sóng…Ngọc Thư nhíu mày, đăm chiêu giây lát:- Công tử có thể dùng thuyền của chúng tôi để về đảo lấy rượu cũng không muộn…Chàng thư sinh nhún vai uể oải đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng cứ thế xăm xăm bước qua thuyền. Ngọc Cầm vẫn không thèm để ý tới. Nàng mân mê những sợi đàn.- Nếu nàng không sang thuyền bên, ta buộc phải đưa nàng về đảo đấy!Ngọc Cầm vuốt lọn tóc rủ xuống:- Có hề gì… Nếu công tử thật sự say, biết đâu ta lại chẳng biết được ai là người vẽ bức tranh kia?Chàng đẩy mái chèo. Con thuyền này bắt đầu rời khỏi con thuyền kia. Nhà sư vẫn cứ nhìn theo con thuyền mất hút dần sau nhiều đợt sóng.- Biển cả bao la phải chăng là cõi mơ còn bờ kia là cõi thực, chỉ có bãi cát chạy dài là ranh giới giữa thực và mơ…Chú thích: 15- Trích “Thu thuỷ”- “Nam Hoa Kinh”- Trang Tử 16 -Thơ của Quảng Nghiêm Thiền Sư 17 -Lời của Nguyễn Tịch Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXVI Chỉ có tiếng sóng biển rì rầm vỗ vào mạn thuyền… Chỉ có tiếng gió vút qua mui thuyền… Chỉ có sự im lặng tới tuyệt đối.- Ai là người vẽ bức tranh ấy! Quan trọng lắm ư?Hương rượu sen toả ra từ hơi thở của chàng thư sinh. Ngọc Cầm không đáp. Nàng lướt tay trên dây đàn. Dây thứ nhất rung lên tiếng những tràng cát trượt dần theo đợt sóng… Dây thứ hai rung lên tiếng cánh chim lướt cánh trên mặt nước… Dây thứ vô tận là tiếng của nước muốn chạy tới chỗ mênh mông không bến bờ để chạm được vào mặt trời nóng bỏng…Chàng thư sinh bất ngờ ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười thê lương không dứt:- Tại sao nàng lại không nghĩ rằng sự vô tận của biển không phải ở cái rộng lớn mênh mang mà là ở cái sâu thăm thẳm… Dưới nước có cát, còn dưới cát có cái gì… ai biết…Ngọc Cầm vứt cây đàn xuống biển. Chàng thư sinh kinh ngạc nhìn theo cây đàn bập bềnh trên cánh sóng.Nàng đứng dậy, đôi mắt nhìn sâu vào khuôn mặt nhuốm phong sương của chàng. Bước đi làm chòng chành con thuyền. Nàng khẽ đặt tay lên bàn tay đang nắm chắc mái chèo. Có hai vì sao lấp lánh trong mắt nàng:- Thiếp biết là chàng… Tại sao chàng lại trốn thiếp? Tại sao chàng lại bỏ thiếp mà đi? Tại sao chàng lại lạnh lùng uống rượu khi đã nhận ra thiếp… Chàng đừng nói với thiếp rằng chàng vô cảm khi đối mặt với thiếp…Chàng trai rút tay lại, lãnh đạm nhìn xuống cây đàn trôi xa dần.- Lòng tự trọng của thiếp… thiếp đã để quên ở Cầm Thư quán mất rồi…Chàng trai lại cầm lấy mái chèo. Thuyền lướt nhanh hơn giữa bầu trời và mặt biển chan chứa ánh sao. Ngọc Cầm bước trở lại chỗ cũ. Nàng quay lưng lại. Nàng nghe thấy những giọt rưng rưng đang lăn quanh khoé mắt. Những vì sao kia làm sao mà hiểu được!- Hoá ra những cánh đào vẫn bám theo gót hài thiếp mà thiếp có bao giờ biết được…Chàng thư sinh nhìn đôi vai nàng rung rung không biết vì xúc động hay vì thuyền. Trên trán chàng rịn mồ hôi lấm tấm . Gío trở nên vô nghĩa hơn lúc nào hết! Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXVII Đảo vắng có một vách đá dựng đứng sần sùi đầy những cặp chim nép cánh say ngủ. Dựa vào vách đá là một căn lều tranh xiêu vẹo. - Nàng đợi ta ngoài này… Chàng thư sinh lẳng lặng xách đèn bước vào căn lều. Ngọc Cầm rút chân ra khỏi hài và khẽ chạm năm đầu ngón chân xuống mặt cát ram ráp mát hơi đêm. Sóng xô tà váy và đập vào cổ chân nàng. Vô vàn hạt cát li ti trườn qua mu bàn chân chạy về phía khơi xa… Nàng rón rén bước đi… nhè nhẹ… nhè nhẹ… Gió thổi mạnh làm lệch mảnh khăn vấn tóc. Ngọc Cầm đưa tay tháo tung để mặc mái tóc toả ra như những sợi tơ trời. Gió lặng trong khoảnh khắc, nàng ngồi sụp xuống, đôi mắt dõi ra xa tít phía sao rơi xuống biển sâu. Nàng nghe thấy tiếng một vì sao nảy lên từ đáy cát sâu ngút ngàn…Phảng phất mùi rượu sen luồn qua gáy nàng… Ngọc Cầm giật mình, bừng tỉnh khỏi thứ âm thanh bí ẩn mơ hồ ấy.Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy đôi tay nàng. Một cánh tay khác vòng quanh vai nàng. Một khuôn mặt của ai đó đang ghé sát khuôn mặt nàng. - Nàng đã hỏi ta quá nhiều và cũng đã nói với ta quá nhiều, nàng có biết không? Đông Đô đâu phải chỗ cho chúng ta…Ngọc Cầm áp má vào ngực của chàng. Chàng ngẩng đầu nhìn những vì sao. - Nàng đang lạnh à…Ngọc Cầm xiết chặt lấy chàng thư sinh:- Từ khi sinh ra, lúc nào cơ thể thiếp cũng lạnh như vậy… - Vì vậy nên ông trời mới sinh ra ta…Cả hai bật cười. Phút im lặng kéo dài miên man bất tận…Vụt một con chim trên vách đá đập cánh trong cơn mơ. Chàng thư sinh vuốt nhẹ một sợi tóc của Ngọc Cầm:- Chúng ta sẽ nói điều gì lúc này nhỉ? Về chúng ta chăng? Ta đã bỏ quên Khổng Tử ở Đông Đô mất rồi…- Chàng không cần phải nói gì cả! Thiếp không muốn nghe giọng nói của chàng. Thiếp chỉ muốn nghe tiếng của một vì sao bị rơi xuống đáy biển kia…Ngọc Cầm đặt tay lên tấm ngực nóng ran của chàng. Nàng nghe thấy tiếng đập liên hồi của những sợi thần kinh đang rúng động. Từ khi nào nàng đã nghe thấy tiếng sóng biển, hít vào vòm ngực mùi mằn mặn của muối, những con dã tràng đội cát trồi lên bò qua lưng chàng thư sinh rồi bò lên sống mũi của nàng. Nó ngơ ngác và lại quay ngược trở lại kéo theo sự tê tê, buồn buồn tới thích thú. Mãi một lúc sau, nó mới đặt chân xuống cát và lại đùn đống cát ướt lên, trốn biệt! Sóng biển mang theo cả mùi rong rêu lẫn vào mái tóc buông xoã trên mặt cát. Hơi thở của biển hoá ra cũng nhịp nhàng như tiếng thở của thiếu nữ trong đêm xuân. Mười đầu ngón tay của Ngọc Cầm đã trở thành những chiếc chân mảnh khảnh của loài dã tràng lạc đường trên cánh tay, trên tấm lưng dài rộng của chàng trai trẻ. Những ngón tay ấy chạm vào mái tóc sũng nước biển.Chàng thư sinh khẽ đặt môi lên trái tim nàng. Có gì đó ngọt ngào đầu lưỡi, lẫn vào vị mặn của nước biển đọng lại… Sự mơn man trong đôi bàn tay Ngọc Cầm đang rung lên sự sâu lắng của biển. Tiếng nhạc ray rứt trái tim chàng… Chàng ngậm đôi ba sợi tóc dài đã thấm ướt. Vẫn vị mặn của sóng!Lại một con chim đột ngột thức dậy trong đêm vỗ cánh xoàn xoạt! Chàng thư sinh giật mình nhìn vách đá mỉm cười. Con chim lại ngủ yên trong đêm thanh vắng. Ánh sao không sáng nhưng cũng đủ soi rõ khuôn mặt thanh tú của Ngọc Cầm. Bao sợi tóc mai dính nước thành những đường vẽ màu mực tàu trên trán và gò má nàng. Chàng áp lòng bàn tay lên má nàng vuốt nước đọng. Nàng di đầu ngón tay trỏ trên cặp môi của chàng:- Chàng biết không, thiếp vừa thấy bước chân của mình lẫn vào hoa rụng… Lại cả rừng trúc lao xao trong gió… Cả một cánh hạc bị mây mù đè nặng khi bay qua núi cao. Chàng thư sinh không nói một lời, nắm chặt tay nàng, kéo nàng dậy. Đôi chân hai người chạy thật nhanh qua những con sóng bạc. Nước dâng dần, dâng dần qua mắt cá, qua đầu gối, rồi tới bụng, tới ngang lưng…Mái tóc Ngọc Cầm bồng bềnh trên mặt nước, xô dạt theo sóng. Có những sợi rong rêu quấn quít lấy nhau trong nước ấm. Từng hạt cát vẫn lăn mình dưới lòng bàn chân…Hai vò rượu sen đã vỡ từ lúc nào. Gío và nước biển làm loãng cả hương nồng trong loài mĩ tửu. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXVII - Thiếp phải quay trở về kinh thành… Chàng sẽ về cùng thiếp chứ?Chàng thư sinh lặng người. Chàng vạch những đường vẽ vô định hình trên cát. Một cơn sóng xô tới lôi tất cả xuống đáy biển.- Ta đã cất bước rời khỏi đó, chẳng lẽ lại quay lại…Ngọc Cầm gượng cười:- Thiếp biết… với chàng, thiếp chỉ là một cơn gió thoảng qua!- Ừ!... Có lẽ… Ngoài biển này có quá nhiều gió!Ngọc Cầm thu gối chống cằm. Mặt trời đang đùn mây trắng lên cao.- Thiếp vốn dĩ đã linh cảm được rằng tất cả chỉ là một giấc mơ…Chàng thư sinh xiết bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay, chàng thấy giật mình vì bàn tay ấy mang hơi ấm của mặt trời.- Ta sẽ lênh đênh trên biển để vẽ một bức chân dung tận thiện tận mĩ tặng nàng… Trung Thu ta cùng nghĩa huynh trở lại chùa Đông Long, ta sẽ đợi nàng dưới mái chùa ấy, bên bờ ao ấy… Rồi chúng ta sẽ rời khỏi chốn kinh thành chật hẹp đó!Nắng đọng trên gò má của hai người. Những cánh chim vụt thoát khỏi vách đá chao người giữa biển. Hàng chục con dã tràng đội đất bò lổm ngổm trên mặt cát.Ngọc Cầm chợt bật cười.- Nàng cười gì? Nàng không thấy giây phút này thật đẹp à?- Thiếp chỉ băn khoăn tại sao nghĩa huynh của chàng và chị thiếp không quay trở lại tìm chúng ta…Chàng cười lớn:- Có gì lạ đâu! Họ sùng kính Phật Tổ quá mà… Chỉ e rằng họ quên lời Phật dạy!Một con thuyền đang nhú dần giữa sóng biển… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXIX Cầm Thư quán hơn một tháng vắng người mà vẫn giữ nguyên được vẻ trang nhã, lịch sự. Ngọc Thư đốt ba nén hương, vái lạy trước bàn thờ. Ngọc Cầm ngẩn ngơ nhìn những sợi khói làm mờ nét khắc trên hai tấm bài vị.- Phần nào em đã hiểu được khúc “Hải du” của cha…Ngọc Thư kéo rèm cửa, đôi mắt nàng dõi theo đám sen đang tàn dần…- Khúc “Hải du” vốn dĩ không phải của cha…Ngọc Cầm kinh ngạc:- Chị nói sao?Ngọc Thư vuốt lại những trang sách đã nhàu trên kệ:- Cha kể với chị rằng khi mới từ Hoan Châu lên kinh thành dự thi, cha tình cờ gặp mẹ ở Cầm Thư quán này… Cha say mê nhan sắc và học vấn của mẹ, rồi đêm nào cũng tới gẩy đàn trước cửa thư quán, mẹ vẫn tuyệt nhiên không mở cửa. Thi trượt, cha uống rượu say và nằm ngủ trước cửa nhà. Trong giấc mơ, cha nằm mơ thấy cùng mẹ rong ruổi thuyền trên biển xanh và nghe đâu đó văng vẳng khúc nhạc. Tỉnh dậy, cha chép lại thành khúc “Hải du” và tấu suốt đêm. Lúc này, mẹ mới thực sự đem lòng yêu cha…Ngọc Cầm tỏ vẻ giận dỗi:- Tại sao cha lại kể với chị mà lại không kể với em nhỉ!Ngọc Thư cất cuốn sách vào kệ:- Thì chị giống mẹ hơn em mà… Khi em lớn lên, chị mới hiểu tại sao một người tài hoa như cha lại có thể thi trượt… Cha vốn không coi trọng Khổng Tử, đương nhiên, cha sẽ không bao giờ răm rắp viết theo những lời khuôn vàng thước ngọc đó được…Ngọc Cầm mở cánh cửa nhìn ra thuỷ đình. Nàng bất ngờ tới nhíu đôi lông mày. Một bông sen nằm ngang cửa, cánh hoa đã bị viền đen, nhưng vẫn còn màu hồng của hoa. - Của thánh thượng đấy… Chắc thánh thượng vẫn còn rất nhớ em… - Chị bảo phải làm sao bây giờ…- Ngọc Cầm thở dài. Ngọc Thư lắc đầu như là nuối tiếc:- Thánh thượng lại chẳng có được cái phúc của cha…Ngọc Cầm bật cười, nàng chìm vào bức tranh chàng thư sinh hoạ dáng vẻ nàng trong ngày xuân. Nàng nói trong mơ màng:- Chị à… từ bây giờ cho tới khi gặp chàng em sẽ không đàn nữa… Lúc ở trên biển, em đã quên không nhớ tới là phải tặng chàng một khúc nhạc. Ngọc Thư chỉ lặng lẽ ngồi xâu lại những viên gỗ nhỏ trong tràng hạt vào sợi chỉ đỏ. Hai má nàng ửng hồng như cánh hoa sen. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXX - Ngọc Cầm, nàng mở cửa ra đi… Nàng đã về, tại sao lại còn tránh ta… Đã lâu lắm rồi ta không được nghe tiếng đàn của nàng, đã lâu lắm rồi ta không được ngắm dung nhan của nàng… Nàng mở cửa cho ta… Hãy ra đây! Ta hứa sẽ không để ý tới Ngọc Thư nữa… Ta chỉ cần có nàng thôi!Ngọc Cầm ghé sát đầu vào Ngọc Thư:- Chị đừng giả vờ ngủ thế chứ… Làm thế nào đây! Thánh thượng không muốn để ý tới chị nữa rồi…Ngọc Thư cố nhịn cười làm vẻ nghiêm túc:- Nghiệp chướng của em gây ra, em tự gánh vác lấy đi… - Chị ăn nói ngày càng giống cái chàng hoà thượng chẳng ra hoà thượng ấy…Ngọc Cầm giận dỗi, nhấp nhổm không yên. Ngoài cửa, thánh thượng vẫn tiếp tục nói:- Đêm nay là Rằm tháng Bảy, nàng nhớ không… Đã một năm rồi kể từ khi ta có được nàng… Những bông sen trong đầm cũng rã cánh hết rồi!Ngọc Cầm vùng đứng dậy, nàng bước nhanh tới gần cửa. Bóng thánh thượng in hình trên rèm:- Thánh thượng… xin ngài hãy hồi cung… Đêm đã khuya rồi… Chỗ của chị em thiếp không phải ở hoàng cung! Nếu thánh thượng vẫn nhớ tới tiếng đàn của thiếp thì bao giờ ngài cũng có thể nghe thấy, nếu thánh thượng còn nhớ tới dung nhan của thiếp thì lúc nào ngài cũng như có thiếp bên cạnh… Thiếp đã nói với thánh thượng rằng thiếp là kẻ đi trên cát không muốn để lại dấu chân… Vì vậy, mong ngài hãy trở về với triều đình!Tiếng thở dài từ bên kia cánh cửa làm lay động mảnh vải rèm:- Ta hiểu rồi… Thực ra chưa bao giờ trong lòng nàng có ta… Ta hiểu… Nhưng một ngày nào đó, nhất định nàng sẽ nhớ tới ta, sẽ mơ tới ta!Thánh thượng đặt một bông hoa sen xuống chân cửa. Ngài đi thẳng xuống thuyền. Trước mặt ngài là một đám sen đã tàn tạ của buổi đầu thu. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXI Trăng chưa lên tới đỉnh mà đã sáng tới trong vắt. Gío khiến ly rượu sen cũng nổi sóng. - Lâu rồi không được thưởng thức rượu sen và cũng không được nghe tiếng đàn của em Ngọc Cầm!Nữ sĩ Ngô Chi Lan nâng chén rượu trước mũi đưa hương nồng lẫn vào trong gió. - Phải rồi!- Phù Thúc Hoành tiếp lời- Ngày hôm nay đã là mười bốn, mai trung thu… Trăng đẹp quá, em chơi cho chúng ta nghe khúc “Hải du” như mọi năm được chứ?Ngọc Cầm gượng cười:- Em xin được dùng rượu thay cho đàn được không… Mai là trung thu, em sẽ tấu khúc “Hải du”, còn hôm nay, em đành phải thất lễ!Đoạn, nàng cạn chén rượu. Ngọc Thư vội đỡ lời:- Trăng hôm nay đẹp quá! Chưa bao giờ trăng mười bốn đẹp như vậy! Ngọc Cầm nhìn lên vầng trăng. Nàng chợt bùi ngùi. Tiếng trò chuyện luận đàm về thế sự, về thi phú cứ lãng dần… lãng dần bên tai nàng. Bất giác nàng thở dài:- Trăng mười bốn mà đã đẹp thế này, e rằng ngày mai không có trăng…Ngọc Thư mặt biến sắc, nàng nhăn mày:- Đừng có nói gở thế! Đã trung thu thì không thể không có trăng!Ngọc Cầm chỉ buồn rầu nâng chén. Hai vợ chồng Phù Thúc Hoành và Ngô Lan Chi ngơ ngác cũng lặng lẽ nâng chén. Vầng nguyệt lơ lửng mỗi lúc một cao giữa mênh mông trong vắt. Cứ mỗi lúc Ngọc Cầm ngước mắt nhìn lên, nàng càng cảm thấy trăng đẹp để rồi trong lòng lại cộn lên ý nghĩ: Ngày mai sẽ chẳng còn trăng nữa… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXII Trời mưa rào rào suốt từ sớm tinh mơ. Hai nàng bị đánh thức bởi tiếng mưa không ngớt trên mái tranh. Ngọc Cầm vùng dậy, nàng điểm trang vội, khoác áo, bước nhanh chân… Bức tranh sẽ ướt hết mất… Chàng sẽ ướt hết mất… Nước mưa luồn trên từng viên vạch nâu đỏ rêu phong rỏ từng giọt xuống khoảnh sân chùa ướt bóng. Chính ngọ mà trời như lúc sâm sẩm tối. Khí lạnh làm tan rã đám sen tàn trên mặt ao. Bức tường vẫn trống trơn không một bức tranh. Ngọc Cầm nép dưới mái hiên. Những giọt nước đọng rỏ từ tốn xuống vũng bắn văng ra tứ phía. Nàng bắt đầu nghĩ về những bức tranh… nghĩ về những đợt sóng đập vào mạn thuyền… cả về đáy đại dương sâu thẳm… có gì ẩn chứa trong ấy?“Dưới bầu trời là mặt nước… dưới mặt nước là lòng biển… dưới lòng biển là đáy cát… Hoá ra mặt đất mới là nơi rộng lớn mênh mông chứ không phải biển khơi! Ta đã sai ư? Ta đã ra đến tận biển để tìm được sự tự do nhưng rồi vẫn thấy băn khoăn… Biển dù rộng vẫn bị ngăn bởi đất, thậm chí chính đất lại chứa biển trong lòng…”- A di đà Phật… Mời thí chủ vào xơi nước…Ngọc Cầm giật mình, một sư thầy đang cúi người. Nàng cũng mỉm cười đáp lễ:- Dạ vâng… xin được thất lễ…Nhà sư lắc đầu quay đi… Mưa không ngớt. Gío mạnh đẩy mưa tạt vào ướt hết cả bức tường gạch nâu. “ Chắc chắn chàng cũng đang đội mưa để đến đây… Bức tranh này sẽ không bị nhoè như những bức tranh khác của chàng được! Đâu đây lạ thế! Sao lại có mùi rong rêu quấn theo vị muối mặn… Hay là chàng đã đến!”Ngọc Cầm cố căng mắt nhìn qua màn mưa trắng xoá… Chàng đang đến ư? Không!... Chỉ vắng lặng cổng tam quan…Tiếng chuông chùa trầm đục rền rền trong mưa. Lòng Ngọc Cầm thấy trống trải như gió.“ Mưa tạnh trăng lên chắc chàng sẽ tới! Đó là bức tranh tận thiện tận mĩ, vì thế không thể để nhoè dù chỉ một nét mầu…”Trời sẩm tối mà trời vẫn mưa, thậm chí càng lúc càng mưa dữ dội. “Trăng lên thì chàng sẽ tới… Hoá ra ta đợi trăng chứ đâu có đợi chàng! Nhưng nếu trăng không lên thì sao? Thiếp đã dự cảm rằng sẽ không có trăng mà…”Chuông chùa điểm canh khuya. Ngọc Cầm rùng mình. Lúc này nàng mới cảm thấy lạnh. Nàng mơ hồ nhận ra rằng mình đang dần tuyệt vọng.Mưa ngớt dần, ngớt dần… Trăng ló ra khỏi mây mù tỏa ánh sáng yếu ớt. Trong ánh sáng mỏng mảnh của trăng vẫn còn vẩn lên những đường đen sâu hoắm.“ Chàng có thấy trăng lên rồi không? Tất cả chỉ là một giấc mơ trong đêm xuân… Gíông như cái ảo vọng về sự tiêu diêu tự tại khi được lênh đênh trên biển. Cả cuộc đời ta luôn đuổi theo những ảo ảnh. Nào là chàng… nào là đáy biển mênh mông vô tận… nào là khúc “Hải du”. Ta đang đi đâu, đang ở đâu giữa cõi tục thế này? Rừng trúc có thật nhưng hơn ai hết thiếp hiểu rằng rừng trúc trong tranh của chàng chẳng bao giờ có thật… Biển mênh mông trước mắt nhưng vẫn nhìn thấy bờ, còn khúc “Hải du” thì chẳng bao giờ có thể thấu tới tận cùng… Đáy của biển ấy phải chăng chính là không có đáy!”Mưa ướt sũng khắp người Ngọc Cầm. Dáng chàng thư sinh lờn vờn như hồn ma bóng quế lững thững đi giữa ánh trăng… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXIII Lờ mờ nét bức tranh hoa đào bám vào gót hài… Lờ mờ cây độc huyền… Lờ mờ một người đàn ông đang bóp trán suy nghĩ.Ngọc Cầm khẽ ho tiếng nhỏ. Người đàn ông bừng tỉnh, quay người lại.- Ông là ai?Người đàn ông ôn hoà, cúi chào Ngọc Cầm:- Tôi là ngự y thánh thượng cử đến thăm bệnh cho tiểu thư…Ngọc Cầm thở một hơi nặng nhọc. Chân tay nàng bủn rủn tới không thể nào gượng dậy nổi.- Hãy tâu với thánh thượng rằng tôi không cần… Bệnh của tôi không chữa khỏi được…- Đó là thánh chỉ!Ngự y nhún vai và từ tốn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Ngọc Cầm:- Thánh thượng đã ở đây suốt hai ngày qua… Tiểu thư thật có phúc lớn!Ngọc Cầm thất thần:- Chị Ngọc Thư của tôi đâu?- Tiểu thư Ngọc Thư đã tới chùa Đông Long từ sớm cầu an cho tiểu thư!Ngọc Cầm quay mặt vào trong tường. Nàng hiểu rõ rằng Ngọc Thư không đến chùa để cầu an. - Hôm nay đã là mười tám rồi… Có còn trăng nữa không?Viên ngự y chợt sững sờ, ông nhìn ra khung cửa sổ:- Tiểu thư không thấy rằng trời vẫn mưa ư?Mưa vẫn còn rả rích và trời sầm sì buồn não. Ngọc Cầm nằm yên không nói thêm lời nào nữa nhưng đôi mắt nàng không rời bức tranh. Chàng đã không tới thật rồi… Phải! Biển có quá nhiều cơn gió đi qua… Tại sao những con chim biển lại luôn vỗ cánh trong giấc mơ… Tại sao những con dã tràng cứ rúc sâu xuống cát… Rõ ràng đó là điềm trời báo trước… Nếu người ta quên ngắm trăng vào mười bốn thì sẽ chẳng bao giờ được thấy trăng rằm…Những hạt mưa ngoài kia sao hồng hồng như cánh đào rơi buổi đêm xuân. Nàng lại chìm vào cơn mộng mị mất rồi… Biết bao con dã tràng đang vây xung quanh nàng… Tiếng vỗ cánh của loài chim biển… Lửa bùng lên thiêu những bức tranh cháy rụi… Một bông sen gãy cuống gục xuống mặt hồ lăn tăn sóng…- Ngọc Cầm… Ngọc Cầm… em sao thế…Ngọc Cầm hất chăn vùng dậy. Nàng thở dốc… Ngọc Thư đỡ nàng nằm xuống, nàng vẫn không lấy lại được bình tĩnh.- Em sốt cao quá… - Chị à…- Giọng nói của nàng chỉ còn hổn hển- Sau trận ốm này, liệu em có chết không?- Vớ vẩn!- Ngọc Thư quát to- Chị xin lỗi… Tại sao em lại chán nản đến thế! Từ lâu lắm rồi chị không thấy tiếng cười của em trong như ngọc nữa… Ngọc Thư vuốt mái tóc của Ngọc Cầm, trìu mến dõi ánh mắt mơ màng. - Chị à… Chị có thấy rằng càng trong thì càng dễ vẩn đục không? Nếu chị không muốn thấy em khóc, chị đành phải nghe tiếng cười của em vậy!Ngọc Thư thật chẳng biết nói gì hơn là im lặng. Sự im lặng càng lôi kéo Ngọc Cầm vào bức hoạ treo trên tường.- Mùa xuân sao lại ở sau lưng em… Hoá ra nó chẳng đuổi kịp nổi em rồi…Ngọc Thư kéo ghế dịch lại, che tầm mắt của Ngọc Cầm đang hướng về phía bức tranh. - Cả Đông Đô đang đồn đại về em, về mối tình của thánh thượng dành cho em… E rằng em không thể không nhận sắc phong được rồi…Ngọc Cầm thở một hơi nặng nhọc:- Cho dù chị có che bức tranh đi thì em vẫn nhìn thấy nó. Một bức tranh đầy mê cảm thì cho dù nó có bị đốt cháy thành tro bụi, người ta vẫn bị ám ảnh… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXIV Viên ngự y bê một bát thuốc nóng nghi ngút đặt lên trên bàn. Ngọc Cầm hé mắt, nàng gượng người dậy.- Lần sau thánh thượng tới, ông nhớ đánh thức tôi… Tôi có chuyện muốn tâu với ngài…Viên ngự y khẽ khuấy nhẹ thìa thuốc, giật mình gật đầu. Ngọc Cầm lại tiếp lời:- Ta không phải con gái ông, cũng không phải chủ nhân của ông, sao ông lại chăm sóc ta tận tình đến vậy…- Nghiệp y lấy đức làm trọng… Thánh thượng cũng thế mà một đứa trẻ lang thang cũng thế…Ngọc Cầm lại thở dài:- Giá như trên đời này còn được người có y đức như ông… Ngày mai ông không cần chăm sóc cho ta nữa… Đằng nào ta cũng sẽ chết, ông bị truy tội thì thật không công bằng… À, thuốc đã đỡ nóng chưa!Ngự y bưng bát thuốc tới cho Ngọc Cầm. Nàng ghé sát môi, thấy vị đắng, nhăn mặt khó chịu. Nàng trầm ngâm trước bát thuốc sóng sánh màu đen:- Ta nói trước với ông để ông biết rằng không phải là ta chê y thuật của ông kém… Chỉ vì ta cảm nhận được cái chết rất gần ta… Có thế thôi!Nàng lại đưa bát thuốc tới chạm môi. Viên ngự y đột ngột quỳ xuống, mặt tái lại vì xúc động:- Trong thuốc có độc… - Ta đã đoán trước hết rồi… Hôm nay ông khuấy thuốc nhiều hơn bình thường và sắc mặt ông cũng không được thư thái như mọi ngày… Ta cảm nhận được!Ông lắc đầu vì thất vọng:- Tại sao… tại sao chứ… Ta sẽ tìm tiểu thư Ngọc Thư về và sẽ giúp hai nàng trốn khỏi đây…Ngọc Cầm xua tay cười:- Còn gia quyến của ông thì sao… Số mệnh đã vậy rồi, cũng chẳng thoát được… Cuộc sống của ta đến đây, ta còn cảm thấy nó đáng sống… Nếu mai này, khi ta trở nên khôn ngoan hơn, thành bậc mẫu nghi thiên hạ để rồi chết khô trong hoàng cung… thì thà ta chết trong Cầm Thư quán còn sung sướng hơn biết bao lần… Ông hãy về đi! Ta muốn chết một mình… tiêu diêu tự tại đi giữa biển xanh… ông về đi!Mấy ngày chăm sóc Ngọc Cầm, chưa bao giờ ngự y thấy nàng nói nhiều như thế. Ông đành lặng lẽ đứng dậy, cúi người lui ra…- Ai là nguời muốn hại ta…Ngự y cúi đầu không đáp. Ngọc Cầm nhếch khoé hạnh, lắc đầu rồi ngửa mặt cười lớn… Ngọc Cầm thấy ông khuất bóng, nàng uống cạn bát thuốc rồi gượng dậy đi ra cửa sổ. Ao sen chỉ còn một đám khô đen xơ xác giữa bầu trời ảm đạm. Trời chiều đè nặng cánh chim bằng một thứ mây vô định. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXV “Nhi nữ đa tình nguyên thị PhậtAnh hùng mạt lộ bán vi Tăng” (Nhi nữ đa tình thì thỉnh PhậtAnh hùng cùng đường nửa là Tăng) Tiếng ngâm thơ văng vẳng sau điện thờ khiến Ngọc Thư không khỏi kinh ngạc. Nàng ngừng khấn, vội đứng dậy, bước nhanh tới gần điện. Từ sau bức tượng Thích Ca, một nhà sư áo trắng bước ra giữa nghi ngút khói hương. Ngọc Thư không giấu được sự vui mừng:- Đó không phải lời Thích Ca muốn dạy chúng tăng…- Có hề gì… Những lời dạy chỉ dành cho những kẻ còn mê muội… Còn tranh giành, còn muốn nói là còn ngu xuẩn… - Tiếc rằng thầy nói không phải ít…Nhà sư nghiêng người chắp tay:- Khi Thích Ca muốn truyền đạo, ông cũng không phải người nói ít… Cái nói của kẻ ngu và kẻ tuệ khác nhau… Lư hương đột ngột bốc lửa cháy nghi ngút. Lửa rừng rực thiêu đốt cả trăm nén hương đang đốt dở làm rụng xuống tro tàn. - Đã qua Trung thu từ rất lâu rồi…Nhà sư cúi đầu:- Bần tăng sẽ cùng tiểu thư về Cầm Thư quán… Ngọc Thư vuốt lọn tóc rũ xuống gò má, mỉm cười:- Bức tranh của Cầm Thư quán đang đợi thày tới hoá duyên…Lửa lại bùng lên lần nữa, đỏ hơn và khói toả mùi trầm lẫn khét ám cả vào tượng Phật. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXVI Nhà sư và Ngọc Thư vừa thấy rặng trúc trước cổng thì đã nghe thấy tiếng độc huyền run run… Nghe đâu đó đầu lưỡi vị mặn của bọt biển… Một màu đen vô cùng của đáy sâu thăm thẳm. Dưới đáy biển thì có bao giờ có sóng nhưng lại luôn làm dậy sóng. Mặt trời, mặt trăng, trời xanh, mây trắng rơi xuống đáy cũng chỉ đành tan vào màu đen bất tận ấy. Đàn lặng nén ngực tới ngừng đập.Ram ráp lòng bàn chân. Từng bước chân dưới đáy sâu hoá ra chỉ là những dấu chân hoảng loạn của con dã tràng trên bờ biền. Từng cung bậc cưa đứt lòng người thành trăm khúc… Từng ngón tay nổi lên đường gân tím chằng chịt quái trận. Một giọt máu đọng bám theo bầu đàn chạy vệt đỏ dài xuống dây… Dây đàn nhuốm màu đỏ tươi…Có gốc đào đâm chồi dưới đáy sâu… Nụ đào vừa he hé mượt nhung đã bung nở lung linh ánh hào quang ngũ sắc. Con rùa vô tình bơi qua uể oải làm rung thân cây… Cánh đào rời ra khỏi đài hoa… Vô vàn cánh đào không rụng xuống đáy mà dâng lên theo sóng… Sóng cứ dâng… Đào cứ lơ lửng, chơi vơi… Đâu đâu cũng thấy cánh đào… Mặt nước biển xanh lấm tấm những chấm phớt hồng kéo tới tận chân mây trắng…“Hoá ra chỉ là một tràng mộng của kẻ khát thèm. Sự tuyệt mỹ, khoái lạc vốn dĩ không có thực trên cõi đời này. Thấu tới tận cùng trời đất là chạm một đầu ngón tay vào cái chết… Chàng đã bỏ ta rồi, đã quên ta rồi… Chàng chỉ cần ta cho bức tranh tận thiện tận mỹ của chàng… Bức tranh ấy đâu còn là ta nữa… Chàng sẽ chẳng tới đâu vì trăng cũng không tới… Trăng rằm cũng đành chết dưới đáy trời bởi chẳng bao giờ đạt tới tận thiện, tận mĩ… Trăng đêm qua tuyệt đích nhưng nào có phải trăng rằm… Hương rượu sen… Hương rượu sen trong hơi thở của chàng… Rồi ta lại ra giữa trùng khơi tìm hương rượu sen…”Đàn vụt đứt. Máu ròng ròng trên sợi cước. Ngọc Cầm gục xuống thân đàn. Mái tóc nàng buông xoã phủ kín cây độc huyền. Đôi ba sợi tóc còn rung rung, phập phồng cũng lặng dần… lặng dần…Gót hài của nàng trong bức tranh như được nhập thần… Những cánh hoa đào đang bám theo gót hài về tận nơi xa vút… Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương XXXVII Trời sầm xuống… Mây đen đẩy lùi mây trắng xuống tận đáy biển sâu vạn dặm. Trời loang lổ, biển cũng loang lổ… Một con thuyền lạc giữa mênh mang…- Biển động!Nhà sư bình thản toạ thiền. Ngọc Thư áp lòng bàn tay lên sóng.- Ngọc Cầm vừa chạm tới đáy là biển động!- Điều bần tăng cần nói với tiểu thư Ngọc Cầm trở thành vô nghĩa mất rồi… Ngọc Thư rút tay lại vì nước biển đột ngột lạnh:- Vậy còn với ta… chẳng lẽ thầy không có điều gì muốn nói với ta hay sao? Thầy có sợ rằng sẽ có một ngày điều ấy trở nên vô nghĩa…- A di đà Phật…Nhà sư nhắm mắt cố định thần rồi đưa tay mở tay nải.Ngọc Thư chết lặng người. Nàng sững sờ. Trước mặt nàng là pho tượng Phật được điêu khắc tinh vi, màu sắc tươi tắn như đang sống động. Nhưng sự tinh tế trong từng đường khắc không khiến nàng kinh ngạc. Nàng bị choáng váng bởi hình thù quái dị của pho tượng. Một Phật Ông và một Phật Bà đang ôm nhau, nét mặt hoàn toàn thoát tục, mọi chiếc áo cà sa đều trở nên vô nghĩa… Ngọc Thư rón rén rờ tay khắp pho tượng, nàng vẫn im lặng, chưa hết sự hoảng loạn. - A di đà Phật…- Thày vẫn có thể đi theo Phật A di đà được ư? Bức tượng đẹp nhưng là vật dị giáo…Nhà sư chợt bật cười lớn át cả sóng đang mỗi lúc một dữ dội. Tiếng cười của nhà sư như được cất lên từ cõi sâu hun hút.- Đôi khi ta vẫn luôn tự hỏi mình rằng thày có phải là người theo Phật?Nhà sư lại càng cười lớn hơn… cười như chưa bao giờ được cười… cười khiến những đám mây cọ vào nhau thành tiếng sấm…- Tại sao nàng không cười đi! Đây là bức tượng Phật Đại Hoan Hỉ … Tại sao nhìn thấy Phật Hoan Hỉ, nàng lại hoảng sợ tới vậy? Nàng muốn nghe điều ta muốn nói với nàng kia mà…Ngọc Thư đỏ mặt quay đi. Thuyền chòng chành khiến nàng bám chặt vào thành thuyền. Nhà sư đột ngột gỡ tay nàng và nắm thật chặt, gối chàng quỳ xuống đè lên tà váy Ngọc Thư.- Nàng đã bao giờ nghĩ tới nếu Thích Ca, Lão Đam, Khổng Khâu cùng sống với nhau thì như thế nào chưa? Chỉ có những kẻ bám theo gấu áo của ba ngài mới nhốn nháo tranh cãi nhau và đưa ra trăm vàn giới luật… Những kẻ ấy chẳng bao giờ xót thương để biết đem chôn và hoá duyên cho những bức tranh trong một ngày xuân… Ta chẳng muốn đi theo ai… Ta chỉ muốn đi trên con đường của ta giữa bể khổ và chẳng cần biết đến quay đầu… Ai không phải chết, chết giữa bể khổ và chết trên bờ thì có gì khác nhau?Bức tượng Phật Hoan Hỉ rơi tùm xuống biển. Phật Bà chìm trước, Phật Ông chìm sau giữa muôn trùng tăm tối. Hai vị Phật ở dưới đáy sâu vẫn sẽ ấp ủ sự hoan hỉ. Này thì “định”, này thì “tuệ”… đều chẳng là gì giữa màu đen của biển khơi.Trên mặt nước, sóng vẫn chồm cao. Sét rạch ngang bầu trời mặt biển như muốn xé đôi tất cả để tìm thử xem pho tượng Hoan Hỉ đang nằm ở đâu dưới đáy sâu vạn dặm kia. Chú thích: 19 -Phật Hoan Hỉ là một trong số những bức tượng thờ Phật của phái Mật Tông. Phật Hoan Hỉ có hình thù của đôi trai gái loã thể, tượng trưng cho sự thoát tục, người nam đại biểu cho “tuệ”, người nữ đại biểu cho “định”, như hai bánh xe của một cỗ xe, như một con chim có hai cánh. Hai thân thể nam nữ ôm nhau đã thể hiện sự thành công về cả trí tuệ lẫn phương pháp, gọi là “bi trí tương hợp”, nam nữ tương hợp là một con người hoàn chỉnh, là một sự viên mãn đầy đủ. Bức tượng cũng thể hiện cho việc song tu sẽ sớm thành Phật. Hà Thủy Nguyên Cầm Thư Quán Chương Kết “Ai đếm nổi bao cánh đào rơi buổi xuân tàn? Ai thấu hết thanh hương từ bầu rượu sen đang lênh láng trên mặt bàn… Gót hài kia đang đi về đâu thế? Đất trời rộng bao la làm vậy mà sao chẳng nơi nào có thể là nơi ta tung cánh tự do? Thế gian chua ngoa, độc ác đâu có chỗ cho những cánh hoa đào mỏng mảnh sống qua được mùa xuân…Tại sao ta còn cố đi tìm một bức tranh chân thiện, chân mỹ? Gót hài của nàng… gót hài của nàng… Không kẻ nào có thể chiếm đoạt, cưỡng bức…”Chàng thư sinh gạt tay! Bầu rượu vỡ tan tành trên sàn gỗ. Những giọt rượu lăn dài qua kẽ hở giữa hai tấm ván, trườn nhẹ trong thinh không rồi chìm dần trong đáy nước xôn xao của Dâm Đàm.Mười đầu ngón tay như những bước chân của loài dã tràng trên cát chạy dài lên sợi tơ đàn bật ra dải âm thanh day dứt khôn nguôi. Cứ mỗi một phím tơ rung lên là một bông hoa đào rụng xuống trước hiên.- Ta biết là ngươi sẽ xuất hiện! Ta biết… ta biết…Chàng giật mình nhìn về phía cánh cửa gỗ dẫn ra thuỷ đình. Thánh thượng đã lặng lẽ đứng đó từ khi nào.- Ta biết vì ngươi mà nàng lánh xa ta… ta biết ngươi sẽ quay lại Cầm Thư quán để tìm nàng… Ta không biết ngươi là ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy bức tranh kia, ruột ta như đứt đoạn… Ngươi còn về đây để làm gì?Một phút im lặng kéo dài! Im lặng tới còn nghe thấy cả những bông hoa đào chạm vào nền gỗ ướt mưa. Bất chợt, chàng thư sinh ngửa cổ dốc ngược bầu rượu sen. Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng thấy rượu đang thiêu đốt cổ họng tan thành tro bụi. Chàng cười lớn, cười thật lớn để thổi cao ngọn lửa đang bừng bừng.- Ngươi đam mê nàng ư? Không! Ngươi chỉ muốn chiếm giữ cả thân xác, cả tâm hồn, cả khúc “Hải du” của nàng thôi… Kẻ làm vua… Kẻ làm vua bao giờ chẳng coi những điều chân thiện, chân mĩ như vàng bạc, châu báu trong kho… Ngươi hãy ra khỏi đây đi… Cầm Thư quán không phải chỗ cho kẻ dơ bẩn như ngươi. Hãy về với cung vàng điện ngọc của nhà ngươi, hãy ôm ánh hào quang của ngươi vào lăng mộ để muôn vàn bóng ma nhảy múa ngợi ca, đừng bắt nàng hay ta phải khuất phục trước ngươi…Lại một khoảng im lặng. Có cơn gió luồn qua vai thánh thượng, khẽ lay bức tranh Ngọc Cầm, làm rung rung gót hài. Thánh thượng giật mình. Bước chân Ngọc Cầm mang theo cơ man nào là đào hoa đang đi xa dần ngài… ngài sẽ không bao giờ với tới. Bất giác, ngài thở dài… quay đi…Chàng nghe tiếng kẽo kẹt của mái chèo xa dần. Chàng lại tiếp tục say hương rượu. Kìa lửa! Lửa! Lửa lan bốn phía tưởng. Lửa cao dần ngút trời khói. Tiếng cười của chàng như rạch lửa xao động cả mặt hồ. Hơi khói lẫn vào hơi rượu sen.“Nàng đang đi đâu thế? Đợi ta cùng đi! Ta sẽ nhặt từng cánh hoa đào còn vương vất giữa quãng đường mòn… Ở chốn ấy, không có cánh đào rơi… không có những kẻ luôn muốn cưỡng đoạt nàng để biến nàng thành thứ ngọc ngà, vàng bạc… không có biển và chẳng có đất liền… Nơi ấy là nơi ta và nàng đã ra đi để bây giờ lại cùng nhau trở về… Chờ ta cùng về…”Tia chớp rạch ngang trời! Bầu rượu sen trên tay chàng rực lửa đỏ. Lửa cũng rơi xuống đáy hồ… Tro tan thành bọt nước…Giữa đống tro tàn của Cầm Thư quán nhú lên một búp hoa trắng muốt tựa trăng thu, he hé hàm tiếu - một loài hoa sương lẫn tuyết, thấm hồn trinh nữ nở trong đêm. Hà Nội, ngày 20 tháng 11 năm 2005 Mục lục Chương I Chương II Chương III Chương IV Chương V Chương VI Chương VII Chương VIII Chương IX Chương X Chương XI Chương XII Chương XIII Chương XIV Chương XV Chương XVI Chương XVII Chương XVIII Chương XIX Chương XX Chương XXI Chương XXII Chương XXIII Chương XXIV Chương XXV Chương XXVI Chương XXVII Chương XXVII Chương XXIX Chương XXX Chương XXXI Chương XXXII Chương XXXIII Chương XXXIV Chương XXXV Chương XXXVI Chương XXXVII Chương Kết Cầm Thư Quán Hà Thủy NguyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả : VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 1 năm 2008
vanhoc
Battalion 1944 là một game bắn súng góc nhìn thứ nhất nối mạng nhiều người chơi do hãng Square Enix phát hành cho Microsoft Windows, PlayStation 4 và Xbox One. Trò chơi đã được công bố thông qua một chiến dịch Kickstarter vào ngày 3 tháng 2 năm 2016. Trò chơi lấy bối cảnh Thế chiến II và chạy trên Unreal Engine 4. Game này là một trong những trò chơi đầu tiên từ studio Bulkhead Interactive, một studio bao gồm các nhà phát triển AAA trước đây. Chính Bulkhead Interactive là một nỗ lực hợp tác giữa các công ty Deco Digital và Bevel Studios, hãng từng phát hành trò Pneuma: Breath of Life cùng nhau. Chiến dịch gọi vốn cộng đồng của trò chơi đã được tài trợ thành công trong vòng ba ngày. Phát triển Trong thông báo của Battalion 1944, các nhà phát triển tuyên bố rằng trò chơi sẽ có các máy chủ chuyên dụng trong khi sử dụng các biện pháp chống gian lận nhất định. Phần trực tuyến của trò chơi sẽ dựa nhiều vào kỹ năng và các nhà phát triển đảm bảo rằng mọi phần mở khóa sẽ không mang lại lợi thế cạnh tranh cho người chơi. Trò chơi đã được phát hành lên Steam Early Access vào ngày 1 tháng 2 năm 2018. Tham khảo Liên kết ngoài Trò chơi trên Windows Trò chơi Xbox One Trò chơi PlayStation 4 Trò chơi Unreal Engine Trò chơi bắn súng chiến thuật Bắn súng góc nhìn người thứ nhất Bắn súng góc nhìn thứ nhất Thế chiến II Trò chơi điện tử được Kickstarter tài trợ Trò chơi điện tử một người chơi và nhiều người chơi Trò chơi điện tử sắp tới dự kiến cho năm 2019 Trò chơi điện tử được phát triển ở Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland
wiki
Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 1 Ngừng xe trước căn biệt thự phủ đầy những cành hoa leo màu tím xinh đẹp, Quỳnh Giang chần chừ không muốn bấm chuông. Cô thật sự rất ngại khi phải bước vào căn nhà này, bởi vì ở nơi đây không có sự đón tiếp dành cho cô mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến nản lòng. Nhưng nhớ đến lời mẹ dặn, và nhất là nhớ đến những lời thư của Thường Quân từ xa gửi về, cô lại thấy mình có thêm can đảm . Thôi thì mặc kệ người ta đối xử với mình có không ra gì chăng nữa, nhưng chỉ cần Thường Quân vẫn một lòng một dạ với cô thì Quỳnh Giang lại thấy mình có đủ dũng khí để chấp nhận mọi sự thiệt thòi. Hít vào một hơi thật sâu, Quỳnh Giang nhất định đưa tay bấm chuông. Đã nhất định là thế mà khi tiếng chuông vang lên lảnh lót, cô vẫn giật mình một cái. Chờ đợi không lâu, Quỳnh Giang đã nghe tiếng cổng được mở lách cách, rồi vú Năm, người làm của nhà Thường Quân ló đầu ra. Trông thấy cô, vú Năm cười tươi: - Là cô à, cô Giang? Vậy mà vú lại tưởng là khách nào đến chứ . Sao hôm nay cô đến muộn quá vậy ? Sự vồn vã của vú Năm làm Quỳnh Giang thấy ấm lòng một chút . Hình như chỉ còn có bà là người duy nhất đón chào cô khi cô đến ngôi nhà này . Vừa dắt xe đi theo vú Năm, cô vừa vui vẻ trả lời: - Tại hôm nay con phải họp Hội đồng vú ạ, vì thế mà con về hơi muộn. Khoảng sân khá rộng làm vú Năm có thì giờ trò chuyện với Quỳnh Giang. Bà hỏi nhỏ: - Cô Giang biết tin gì chưa? Quỳnh Giang ngạc nhiên: - Tin gì hở vú ? Bà vú thấp giọng ra vẻ bí mật: - Ngày mai cậu Quân về. Quỳnh Giang gật đầu: - Con biết rồi, cũng vì chuyện đó mà hôm nay con đến đây nè . Con muốn biết ngày mai bên này chuẩn bị đón anh Quân như thế nào ? Không trả lời vào câu hỏi của Quỳnh Giang, vú Năm lại hỏi: - Làm sao mà cô biết được là cậu Quân về ? - Thì anh Quân viết thư cho con mà, anh còn nói rõ chuyến bay và giờ giấc nữa đó. Vú Năm gật đầu: - Hèn chi! Vậy mai cô có đi đón cậu Quân không? Quỳnh Giang gật đầu: - Có chứ vú, vì thế con mới đến hỏi bác Quyền đây. Câu chuyện giữa hai người bị cắt ngang vì từ trong nhà có tiếng bà Quyền hỏi vọng ra: - Khách nào đến giờ này vậy hả vú Năm? Có phải là cô Xuân Hoa không? Vú Năm nháy mắt với Quỳnh Giang một cái rồi lớn tiếng trả lời: - Không phải cô Xuân Hoa, thưa bà . Mà là cô Quỳnh Giang. Trong nhà im lặng chứ không có tiếng trả lời bà vú nữa, vú Năm đẩy lưng Quỳnh Giang: - Thôi, cô Giang vào đi kẻo bà đợi. Cẩn thận cởi bỏ đôi giày ngoài thềm, Quỳnh Giang nhẹ nhàng bước vào . Thấy bà Quyền đang ngồi gác chân trên chiếc bàn nhỏ nơi bộ salon giữa nhà coi TV, cô vội cúi đầu chào: - Thưa bác! Không rời mắt khỏi màn hình, ba Quyền cất giọng: - Ờ, có chuyện gì không? Quỳnh Giang khựng lại, cô đứng xớ rớ trước cửa mà nửa muốn bước vào, nửa lại muốn đi trở ra. Cái thái độ lạnh nhạt của bà Quyền dành cho cô không phải là cô không biết, nhưng hôm nay cô thật sự thấy mình bị tổn thương. Cô đến dây vì có mục đích hẳn hoi chứ cóc phải đến để xin xỏ một điều gì đâu, thế mà bà ta vẫn cứ coi cô như là ăn mày vậy. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Quỳnh Giang đành phải nín nhịn . Cô đã nhẫn nhục cả ba năm nay rồi, chỉ còn một ngày nữa thôi, tại sao cô lại không nhịn được ? Nghĩ thế, Quỳnh Giang nuốt trôi cục tức xuống ngực, cô trả lời bà Quyền: - Con tới thăm bác thôi ạ. Mãi tới bây giờ, bà Quyền mới rời mắt khỏi chiếc TV và quay sang Quỳnh Giang: - Vậy hả ? Mà sao cô tới trễ quá vậy ? Cơm nước gì chưa? Quỳnh Giang vẫn đứng im, chưa nghe lời mời của bà Quyền cô không tự tiện ngồi xuống ghế . Cô không muốn bị bà mắng, đó là điều tối kỵ của cộ Cô nhỏ nhẹ trả lời: - Con ghé thăm bác một chút rồi về liền, chắc là mẹ con đang đợi ở nhà . Cũng tại hôm nay trường con họp Hội đồng lâu quá nên con mới về muộn như vậy. - Vậy hả ? Tưởng rảnh rỗi thì xuống nhà ăn cơm với vú Năm, còn không ăn thì ngồi xuống đó đi. Quỳnh Giang đã nhắt tới mẹ mình, vậy mà bà Quyền vẫn không hỏi thăm mẹ cô một tiếng nào . Thế mà cách đây ba năm, bà Quyền và mẹ cô là hai người bạn thân thiết nhất đấy . Nhưng Quỳnh Giang đã quen rồi, cô không lấy đó làm phiền . Vì đó chỉ là một chuyện rất nhỏ trong rất nhiều điều mà bà Quyền đã đối xử với mẹ con cô từ ba năm nay mà. Quỳnh Giang nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chiếc cặp từ nãy giờ vẫn trên tay cô được cô đặt ngay ngắn trên lòng . Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: - Thưa bác... Bà Quyền không nhìn cô mà lại đưa bàn tay của mình lên để ngắm nghía những chiếc móng đỏ rực của mình: - Cái gì ? - Ngày mai, anh Quân về ạ... Vừa nghe Quỳnh Giang nói tới đó, bà Quyền như người bị bỏng . Bà nhổm người dậy hỏi ngay: - Sao cô biết ? Lại vú Năm vừa mới ton hót với cô phải không? Tuy rất phiền lòng, nhưng Quỳnh Giang vẫn điềm đạm lắc đầu: - Không phải đâu ạ, vú Năm không nói gì với cháu đâu ạ. - Thế sao cô lại biết ? - Là anh Quân viết thư về cho cháu ạ. Bà Quyền cau tít đôi lông mày được vẽ thật đậm: - Sao, lại là thằng Quân à ? Cái thằng này thật không ra gì . Về thì cứ về, cớ sao lại còn đi nói lung tung như vậy không biết ? Quỳnh Giang ngồi im nhưng cô có cảm giác như mình đang ngồi trên mộ Ổ kiến vậy . Cái cảm giác nhột nhạt đã lan toa? khắp châu thân cô khiến cô vô cùng khó chịu . Cô không ngờ bà Quyền lại có thái độ như thế này . Nếu biết trước thì dù cho mẹ cô có khuyên nhủ tới đâu chăng nữa, cô cũng không thèm đặt chân đến căn nhà này đâu. Nhưng thôi, cô cũng đã lỡ đến đây rồi . Phải cố gắng nín nhịn kẻo mai này &quot;họ&quot; lại có cớ trách cô, như thế thì chỉ có Thường Quân là khổ mà thôi. Quỳnh Giang lại hỏi bà Quyền: - Thưa bác, cháu muốn biết ngày mai ớ nhà bác có ai ra đón anh Quân không ạ ? Bà Quyền nhìn Quỳnh Giang bằng đôi mắt thật sắc: - Đương nhiên là phải có rồi, cô hỏi gì lạ vậy ? À, hay là vì cô không có xe nên cô muốn sang đây đi cùng với gia đình tôi đó ? - Hỏi rồi không đợi Quỳnh Giang trả lời, bà ta lại xua tay nói ngay - Thôi đi cô ơi, đón rước mà làm gì cho nó rườm rà . Tôi chỉ cho mấy đứa em nó mang xe ra chớ nó về thôi, nó đi làm xa trở về thôi chứ oai vệ gì mà phải đón rước. Quỳnh Giang vẫn nhỏ nhẹ: - Dạ, thì con cũng sang hỏi bác thế thôi chứ ngày mai con còn bận giờ lên lớp, chắc là con cũng không đi đón anh Quân được đâu ạ . Nhưng có mấy em bên này đón anh Quân là con yên tâm rồi. Bà Quyền liếc mắt: - Cô nói nghe lạ, bộ tôi là mẹ nó mà không lo cho nó hay sao mà cô phải lo cho nó như thế ? Quỳnh Giang vẫn nhẫn nhục tối đa: - Ý con không phải là như thế đâu ạ, chỉ vì con sợ là bên này cũng bận rộn không ra đón anh Quân được thôi. Mà nếu như thế thì con phải xin nghỉ một buổi để đi. Bà Quyền lại xua tay: - Thế thì không cần đâu, cô bận rộn như thế thì cứ ở nhà lo công việc của mình đi. Thằng Quân thì đã có các em nó lo rồi. Nói xong, bà Quyền đứng lên. Bà vặn người rồi nói bâng quơ: - Ối chà, ngồi có một lúc mà đã thấy mỏi quá chừng rồi . Cô ngồi chơi, tôi phải lên phòng nằm cho giãn lưng cái đã. Quỳnh Giang cũng vội đứng lên: - Thôi ạ, cháu cũng phải về bây giờ đây ạ . Muộn quá rồi, cháu sợ mẹ cháu mong. Bà Quyền gật đầu: - Vậy tôi không giữ, cô đi về cẩn thận - Quay mặt vào trong, bà gọi lớn - Vú Năm đâu rồi, ra đóng cổng kìa. Nói xong, bà bỏ đi thẳng lên lầu không cần ngó ngàng gì đến Quỳnh Giang nữa . Nhìn theo bà một thoáng, cô lủi thủi xách cặp ra về . Quỳnh Giang vừa xuống khỏi bậc thềm thì vú Năm chạy ra tới, bà vội kéo tay cô: - Cô Giang, tôi nói này cô nghe... Quỳnh Giang đứng lại, cô ơ thờ: - Chuyện gì đó vú ? Vú Năm làm ra vẻ bí mật: - Bữa trước cậu Quân gọi điện thoại về, tôi có nghe cậu ấy nhắc đến cô. Cái tin bà vú nói làm Quỳnh Giang chú ý . Khác hẳn sự miễn cưỡng vừa rồi, cô hỏi ngay: - Thế anh Quân nói gì hở vú ? Vú Năm thấp giọng như sợ có người nghe: - Hình như cậu ấy nói bà gọi cô qua đây để cùng đi đón cậu ấy sao đó, vì tôi nghe bà hỏi lại là: &quot;Sao, mẹ phải qua đó rước nó hay sao?&quot; - Thế rồi anh Quân nói sao? Vú Năm lắc đầu: - Làm sao mà tôi biết được, vì bà chủ nói điện thoại mà . Nhưng tôi nghe bà nói là xe chật rồi, không có chỗ cho cô ngồi đâu. Vả lại, cô còn mắc đi dạy chắc là không rảnh đâu. Quỳnh Giang gật đầu: - Con hiểu rồi, cám ơn vú. Quỳnh Giang dắt xe đi, nhưng vú Năm đã níu tay cô lại: - Vậy rồi cô tính sao, cô Giang? Quỳnh Giang nhíu mày: - Tính gì hở vú ? - Ngày mai đó, cô có đi đón cậu Quân không? Quỳnh Giang trả lời với một chút đắn đo: - Con cũng không biết nữa, con cũng chưa tính. Vú Năm thấp giọng: - Cô đừng tự ái như vậy, cô Giang. Tôi biết là cô cũng đã định đi đón cậu Quân phải không? Nhưng mà thái độ của bà làm cô không muốn đi nữa, đúng không? Đừng như vậy, cô Giang, cô làm như vậy thì cô sẽ thiệt thòi đấy. Quỳnh Giang cười gượng: - Con có gì để thiệt thòi đâu, còn anh Quân nữa chứ. Vú Năm gật đầu: - Đúng là còn cậu Quân, nhưng cô đừng đế cho người ta có cớ để làm cho cậu ấy hiểu lầm chứ . Cô Giang à, cậu Quân yêu cô lắm đó . Cô đừng có tự ái như vậy mà mất cậu ấy đó. Quỳnh Giang lắc đầu: - Vú thiệt à, bộ anh Quân nói với vú hay sao mà vú khẳng định như vậy ? Anh ấy và con xa nhau đã mười năm rồi, ngày anh ấy đi con còn bé tí xíu mà yêu thương nồi gì . Anh ấy có nhắc con thì cũng chỉ vì lời hứa của hai gia đình mà thôi. Vú Năm cương quyết: - Không, là vú nói thật đó . Mấy lần cậu Quân gọi điện về vó nói chuyện với vú nữa . Lần nào cậu ấy cũng nhắc đến cô và nói vú phải chú ý chăm sóc cộ Nhất là từ ngày nhà cô xảy ra chuyện, cậu ấy lại càng căn dặn vú nhiều hơn. Có khi cậu ấy còn dặn cả bà và hai cô nữa đó. Gương mặt chất phát của vú Năm làm Quỳnh Giang cảm động . Nào phải là cô không biết đến tình cảm của Thường Quân đâu. Nhưng với thái đội của mẹ anh thế kia thì cô không nên hy vọng qúa . Mọi việc đều còn ở phía trước, khi nào đến thì hãy hay. Quỳnh Giang nắm tay vú Năm siết nhẹ: - Con cám ơn vú, để đợi anh Quân về rồi mới biết được vú ạ . Mọi chuyện mình không tính trước được đâu. Thôi, con về, vú đóng cổng cho cẩn thận nhé. Ra khỏi nhà bà Quyền, Quỳnh Giang đạp xe thật nhanh về nhà . Giờ này chắc là mẹ cô đang mong lắm đây, tiếc là cô không có cách nào để báo tin cho mẹ biết về cuộc họp bất ngờ chiều naỵ Ngay cả điện thoại là một phương tiện thông tin thông dụng, thế mà nhà cô cũng không có . Nhiều lúc, Quỳnh Giang cũng muốn gắn một cái, nhưng rồi nghĩ tới chi phí lắp đặt và số tiền phải trả hàng tháng, cô lại thôi. Quỳnh Giang thở dài, cô không oán hận ông trời . Nhưng cô cũng buồn cho thân phận mình . Sao cô lại rơi vào cảnh khổ như thế này Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 2 Phi trường Tân Sơn Nhất! Khi Quỳnh Giang cùng với bà Viễn đến phi trường thì gia đình bà Quyền đã có mặt đông đủ . Bà Viễn khều tay con gái: - Giang này, mẹ thằng Quân đã đến kìa. Quỳnh Giang gật đầu: - Con thấy rồi, mẹ ạ. - Thế thì chúng ta phải đến chào hỏi bà ấy một tiếng chứ ? Quỳnh Giang vội vã lắc đầu khi nghe mẹ hỏi như thế: - Không cần đâu, mẹ ạ. Bà Viễn ngạc nhiên nhìn con: - Sao thế hở con? Dẫu sao thì... - Con đã nói là không cần mà, mẹ đừng hỏi nữa . Để con nhìn xem chuyến bay của anh Quân đã đáp chưa mẹ nhé! Quỳnh Giang vội vã ngắt lời mẹ và đưa mắt nhìn chăm chú lên trên tấm bảng điện tìm kiếm dù cô biết là phải mười lăm phút nữa thì chiếc máy bay có chở người cô thương yêu mới đáp xuống đường băng. Nhưng cô phải làm thế là để mẹ cô đừng hỏi nữa những điều mà cô khó trả lời. Thật là tội nghiệp cho mẹ cô, cho tới giờ này mà bà vẫn còn nghĩ về bà Quyền thật tốt . Bà cứ nghĩ là tình cảm trước đây thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, có nghĩa là nếu như trông thấy bà thì bà Quyền sẽ lại vồn vã tay bắt mặt mừng hay sao? Quỳnh Giang không muốn nói rõ hết mọi điều đau lòng này với mẹ mà chỉ thoái thác qua quýt cho xong chuyện những lần mà mẹ cô tỏ ý muốn đến thăm bà Quyền . Nhưng hôm nay, cô không thể để mẹ mình phải bẽ mặt vì sự lạnh nhạt của bà ta. Vả lại, Quỳnh Giang đã tinh ý nhận thấy ngoài gia đình bà Quyền nghĩa là ngoài ba mẹ con bà ấy ra, cô còn nhận thấy có thêm một người lạ nữa . Đó là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thật sang trọng và ôm trên tay một bó hoa hồng đỏ thắm . Chắc chắn đây là người con gái mà bà Quyền đã chọn cho con trai của mình. Dòng người đang đứng chờ bỗng nhiên nháo nhác hẳn lên, mọi người chen lấn xô đẩy nhau để tìm mọi cách áp sát vào chiếc hàng rào ngăn giữa người đón với lối đi dành cho thân nhân họ đi ra. Bà Viễn lại gọi con gái: - Giang này, hình như máy bay đáp xuống rồi thì phải. Quỳnh Giang nhìn lên bảng điện, hàng chữ đỏ nhấp nháy đã cho cô thấy điều cần biết . Cô gật đầu với mẹ: - Đúng rồi đấy mẹ ạ, chuyến bay của anh Quân đã đến rồi đấy. - Thế sao con không lại đấy, đứng ở đây thì làm sao mà nó nhìn thấy con được ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Anh ấy còn phải làm thủ tục, chưa ra ngay được đâu mẹ ạ. Bà Viễn lại đứm im, bà nhìn con gái và cũng lấy làm lạ khi thấy sự bình tĩnh của cô Làm sao nó lại có thể thản nhiên như thế được khi mà hai đứa nó đã xa nhau mười năm, một thời gian quá dài cho một tình yêu non trẻ của nó . Lẽ ra nó phải nôn nao mong đợi, và bây giờ thì cũng cuống quýt lên như mọi người chứ ? Bà Viễn đang suy nghĩ lan man bỗn giật mình khi cánh tay mình bị kéo thật mạnh, rồi tiếng Quỳnh Giang vội vã vang lên bên tai bà: - Mẹ à, mẹ nhìn xem có phải là anh Quân kia không? Bà Viễn nhón người lên, bà cố gắng nhìn xuyên qua lớp người đang nhốn nháo . Nhìn thấy người thanh niên cao lớn đang bước ra, bà mừng quýnh gật đầu: - Đúng là nó rồi, Quỳnh Giang à . Con nhìn kìa, bác Quyền đang chạy lại bên nó kia. Quỳnh Giang gật đầu: - Đúng là anh ấy rồi, mẹ ạ . Trông anh ấy cũng không khác mấy với những tấm hình anh ấy gửi về, mẹ nhỉ ? Lòng Quỳnh Giang bỗng bồi hồi . Tám năm nay, cô và Thường Quân chỉ yêu nhau qua những lá thư nồng nàn của anh, những lá thư hồi đáp ấm áp của cô và những tấm hình mà cả hai gửi cho nhau. Cùng với những điều đó thì ẩn giấu trong tình yêu của hai người còn bàng bạc những kỷ niệm ngọt ngào của thời thơ ấu . Còn bây giờ, Thường Quân bằng xương bằng thịt đang hiện diện trước mặt cô kia, không còn là mộng là mơ nữa. Quỳnh Giang chỉ muốn chạy ngay đến bên Thường Quân để được đứng bên cạnh anh, để được anh ôm trong vòng tay mạnh mẽ mà đã bao lần, cô thầm mơ ước khi nhìn những người trẻ tuổi yêu nhau sánh vai bên nhau trong cuộc sống quanh mình. Thế nhưng một sức mạnh nào đó đã níu chân cô lại không cho cô chạy đến bên anh khi cô nhìn thấy gia đình bà Quyền đang ríu rít bên anh, và nhất là cô gái lạ mặt kia đang trao cho Quân bó hoa hồng trong nụ cười rạng rỡ trước sự hài lòng của bà Quyền . Mọi người như không còn ai nhớ đến Quỳnh Giang này nữa đâu! Bà Viễn lại đụng vào vai con gái: - Sao con không đến đó đi? Quỳnh Giang ngập ngừng: - Để từ từ coi sao đã rồi hãy lại cũng không muộn đâu mẹ ạ, con sợ... Bà Viễn ngạc nhiên: - Con sợ gì ? Quỳnh Giang thẫn thờ: - Anh Quân khác xưa nhiều qúa, bây giờ anh ấy sang trọng hơn nhiều . Trong khi nhà mình... Bà Viễn cau mày: - Sao con lại nói như thế ? Chẳng phải là con đã kể hết mọi điều với nó rồi hay sao? Quỳnh Giang gật đầu: - Đúng thế, mẹ ạ . Nhưng đó chỉ là những lời lẽ trong thư, anh Quân cũng chỉ biết thế thôi chứ đâu có hình dung được hết mọi điều . Còn bây giờ, thực tế... Bà Viễn cắt ngang lời con gái: - Nhưng nó vẫn viết thư về cho con và nào có nói tới chuyện thay đổi gì đâu. Vả lại, hôm nay nó đã bảo con ra đón nó thì cũng có nghĩa là nó rất cần con. Tại sao con lại mặc cảm vớ vẩn như thế ? Quỳnh Giang phân vân nhìn mẹ, cô hỏi cứ như thể cô là một cô gái lên mười: - Vậy mình cứ đến đó hở mẹ ? Bà Viễn mạnh mẽ gật đầu: - Chứ sao? Con cần phải tỏ ra tự nhiên thì mới được. Quỳnh Giang lại ngập ngừng: - Sao con vẫn thấy ngại, mẹ ạ . Gia đình họ làm như không cần có con hay sao ấy ? Bà Viễn cau mày mắng con: - Mẹ còn phải nói sao nữa thì con mới chịu nghe hở ? Chẳng phải là Thường Quân đang tìm con kia hay sao? Đúng như lời bà Viễn nói, dù đang đứng giữa mọi người thân trong gia đình nhưng Thường Quân cứ dáo dác nhìn xung quanh. Và mặc dù cô gái lạ mặt kia cứ bám lấy anh nhưng Quỳnh Giang thấy hình như anh không nói gì với cô ta cả. Ngoài ra, Quỳnh Giang thấy không phải chỉ có mỗi một mình Thường Quân kiếm tìm mà cả Thường Dung, cô em gái út của anh cũng có vẻ như đang nhìn quanh tìm kiếm . Điều đó là Quỳnh Giang thấy ấm lòng, vì cô biết, Thường Dung cũng yêu quý mình. - Này, sao không đến đó đi? Bà Viễn lại thúc hối, Quỳnh Giang chỉ tay: - Mẹ có nhìn thấy cô gái kia không? Bà Viễn gật đầu: - Thế thì sao? - Con ngại cô ấy là do mẹ anh ấy đưa đến. Bà Viễn gắt lên: - Thế thì sao nào, bà ấy đưa đến chứ có phải là Thường Quân đưa đến hay sao? Con cần tình yêu của Thường Quân hay cần tình yêu của mẹ nó nào ? Những lời nói của bà Viễn đã đánh tan mọi nỗi nghi ngại của Quỳnh Giang, cô quay lại hỏi bà: - Thế mẹ cùng đến với con chứ ? Bà Viễn gật đầu: - Thì đương nhiên phải là như vậy rồi, chẳng lẽ mẹ đã cất công đến đây mà lại không đến cho nó chào hay sao? Bà Viễn nắm tay Quỳnh Giang kéo đi. Vừa đến sau lưng những người trong gia đình Thường Quân, cả hai mẹ con đều nghe rõ tiếng bà Quyền cằn nhằn: - Quân à, con lo ra ở đâu vậy ? Tại sao mẹ nói rồi Xuân Hoa hỏi con mà con không trả lời ? Thường Quân vẫn không quay lại nhìn mẹ mà vẫn cứ dáo dác kiếm tìm: - Con muốn tìm coi Quỳnh Giang đứng ở đâu, mẹ ạ. Bà Quyền lắc đầu: - Nó không đến đâu mà con tìm. Thường Quân bướng bỉnh: - Làm sao mà cô ấy lại không đến cho được, con đã viết thư và ghi rõ ngày giờ cho cô ấy mà. - Nhưng hôm qua nó nói với mẹ là phải đi dạy không đến được. - Chắc là cô ấy nói thế thôi chứ con chắc chắn là thế nào cô ấy cũng đến. Bà Quyền gắt lên: - Làm sao mà con lại dám chắc chắn như thế ? Con làm như ai cũng thừa ăn thừa để như mình mà muốn đi lúc nào cũng được . Mẹ con nhà nó dạo này túng đói lắm, không làm gì lấy cái gì mà ăn. Như thế thì còn có thì giờ đâu mà đi tới đâu nữa chứ ? Thôi, đi về nhà rồi muốn nói gì thì nói. Thường Quân lắc đầu: - Khoan đã mẹ, hình như... Đúng rồi, Quỳnh Giang đây rồi! Thường Quân đã nhìn thấy Quỳnh Giang và mẹ cô đứng lẫn vào những người phía sau gia đình bà Quyền . Anh vội nắm tay cô và cúi chào bà Viễn: - Con chào mẹ, mẹ và em Giang mới đến ạ ? Không muốn làm cho Thường Quân khó xử vì mẹ con bà đã nghe hết những điều bà Quyền nói về mình, bà Viễn điềm đạm gật đầu: - Ừ, mẹ vừa mới đến thôi. Cũng tại em Giang con phải đi xin phép nghỉ rồi hai mẹ con mới đi được. Thường Quân quay sang Quỳnh Giang, cô đang nhìn anh trân trối mà nước mắt thì lưng tròng . Thường Quân yêu qúa gương mặt mà đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm nay anh chỉ có thể nhìn ngắm qua những bức ảnh vô tri vô giác . Thật bất ngờ, anh cúi xuống hôn thật nhanh lên má Quỳnh Giang: - Cám ơn em, Quỳnh Giang! Chẳng riêng gì Quỳnh Giang sững người vì bất ngờ, mà mọi người ai na6 y cũng ngạc nhiên đến không nói được tiếng nào . Nước mắt đã trào ra khỏi hai khóe mắt, Quỳnh Giang chỉ nghẹn ngào nói được hai tiếng: - Anh Quân... Thường Quân choàng tay ôm gọn Quỳnh Giang vào lòng, anh úp mặt vào tóc cô thì thầm: - Em đừng khóc nữa, anh đã về với em đây rồi. Bà Quyền thấy chướng mắt quá nhưng không biết làm sao, vì thằng con trai của bà vừa mới về sau chừng ấy năm xa cách, làm sao bà lại có thể mắng chửi nó được . Vả lại, ngày nay nó đã là một người đàn ông chững chạc như thế, bà có thể nào điều khiển nó như khi nó còn bé hay sao? Quay sang hướng khác như để không trông thấy chuyện chướng mắt, bà Quyền gặp ngay bà Viền đang đứng trước ánh mắt của mình . Bất đắc dĩ, bà phải gật đầu chào: - Chào chị! Bà Viễn cười nhẹ: - Chị nói cũng phải, nhưng nếu như người ta chấp nhận với số phận của mình thì cũng sẽ không khổ sở hay buồn rầu đâu chị ạ. Bà Quyền cười khẩy: - Thế nào là chấp nhận ? Chứ không phải là không còn cách nào khác thì phải chịu hay sao? Ngay lúc đó, Thường Quân quay sang hai bà mẹ . Anh nói với bà Viễn: - Mẹ ạ, mẹ và Quỳnh Giang cứ về nhà. - Mẹ ạ, mẹ và Quỳnh Giang cứ về nhà đi. Con phải về thu xếp đồ đạc rồi mai con sẽ sang nhà ạ. Bà Viễn gật đầu: - Được rồi, con cứ lo việc của mình đi. Đừng có bận tâm cho mẹ và em. Nhưng mà này, con có biết nhà mới của mẹ không đấy ? Thường Quân cười thật tươi: - Con có địa chỉ mà mẹ, dù con xa xứ bằng ấy năm trời nhưng con cũng không thể nào lạc được đâu mẹ ạ. Bà Viễn cười tươi: - Thế là mẹ yên lòng rồi, thôi để mẹ và em Giang về trước. Thường Quân quay sang nắm tay Quỳnh Giang: - Em về đi, ngày mai anh sẽ sang. Mai em có ở nhà không? Quỳnh Giang gật đầu: - Có đấy anh ạ, ngày mai em được nghỉ cả ngày. - Thế là được rồi, anh có nhiều điều để nói với em lắm đấy - Rồi cũng đột ngột như lúc nãy, anh cúi xuống hôn lên má Quỳnh Giang thật nhanh và anh thì thầm - Anh yêu em. Đỏ hồng đôi má, Quỳnh Giang quay sang chào bà Quyền: - Thưa bác, cháu về. Nắm tay Thường Dung, cô thân ái nói tiếp: - Chị về nghe Dung, cô thân ái nói tiếp: - Chị về nghe Dung, mình về nghe Lan. - Chị về, mai em sẽ theo anh Quân sang nhà chị đó. Chỉ có Thường Dung trả lời Quỳnh Giang, còn Thường Lan thì ngoảnh mặt sang chỗ khác chứ không thèm đáp . Quỳnh Giang không lấy đó làm phiền, cô cười nói với Thương Quân lần nữa: - Em về nhé anh! - Ừ, em về đi! Nắm tay mẹ, Quỳnh Giang cùng bà rời khỏi phi trường trong một tâm trạng vô cùng rộn rã yêu đời . Tâm hồn cô dường như muốn bay bổng lên tận trời cao. Thường Quân đã về, và anh vẫn yêu cô như bao nhiêu lời tự tình anh đã viết cho cộ Thế thì cô còn phải lo sợ gì nữa ? Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 3 Ngồi trên xe, bà Quyền có vẻ giận Thường Quân nên im lìm không nói năng gì . Bà để mặc cho hai cô con gái của bà và Xuân Hoa líu lo cùng Thường Quân. Thường Lan nũng nịu: - Anh Quân à, anh đi xa lâu như thế mới về nhà chắc hẳn là sẽ mua rất rất nhiều quà cho chúng em, phải không? Thường Quân vui vẻ gật đầu: - Đương nhiên là anh phải mua quà cho hai em rồi, anh đã phải bỏ ra cả một tuần lễ để nhờ mấy người bạn cùng đi mua sắm đó. Lúc này, bà Quyền mới quay sang rầy con gái: - Tiền bạc đâu mà mua cho nhiều ? Anh con đi xa như vậy, lại ở nhừng nước phát triển cao như thế thì làm sao mà có dư để mua nhiều quà cho các con? Đừng có đòi hỏi nhiều mà làm cho nó khó xử. Thường Quân cười: - Mẹ đừng lo, không ít thì nhiều thế nào thì con cũng phải có quà cho các em chứ . Nếu không thì làm sao con làm anh Hai của tụi nó được ? Thường Lan cong môi lên với mẹ: - Đó mẹ thấy không? Anh Quân có mua quà cho chúng con mà . Vậy anh mua nhiều không? Thường Quân lắc đầu: - Anh thì rất muốn mua nhiều, nhưng vì máy bay chỉ cho anh mang có giới hạn nên chỉ mua cho mẹ và hai em có một valise đó thôi. Thường Lan thắc mắc: - Nhưng mà em thấy anh mang về tới hai cái valises và một cái túi xách to đùng kia mà ? Thường Quân bật cười: - Chỉ tinh mắt thế là giỏi thôi. Tuy là anh mang về hai cái valises nhưng còn phải đựng một ít đồ dùng của anh nữa chứ . Lại còn quà cho chị Quỳnh Giang nữa, em quên rồi à ? Thường Lan xụ mặt: - Tại sao lại phải cho chị Giang, chị ấy đâu phải là người trong nhà mình ? Thường Quân nghiêm mặt hẳn lại: - Sao em lại nói như thế ? Sao cô ấy lại không phải là người trong nhà mình ? Em quên là anh sẽ cưới cô ấy hay sao? Thường Lan sợ anh nhưng vẫn làu bàu: - Cưới gì mà cưới ? Cái bà ấy vừa nghèo vừa quê. Thường Quân giận dữ nhìn em gái: - Lan à, anh không muốn anh em bất hoà ngay khi anh mới về đâu, nhưng nếu em còn nói như thế nữa thì anh sẽ không tha cho em đâu. Lúc này bà Quyền mới lên tiếng để can thiệp vào câu chuyện đã căng thẳng giữa hai anh em: - Quân à, mẹ cũng chưa định nói với con. Mẹ muốn là con hãy nghỉ ngơi cho khỏe khoắn đi rồi mẹ con mình sẽ bàn chuyện. Thường Quân hỏi lại: - Có chuyện gì đâu mà phải bàn lại hở mẹ ? - Thì chuyện hôn nhân của con đó, con cũng đừng vội vã quá như thế không nên. Cái chuyện mà cha con hứa hẹn ngày đó bây giờ trở nên lạc hậu rồi, con đừng cố bám vào nó nữa . Không ai bắt buộc con nữa đâu. Thường Quân tỏ ra không bằng lòng: - Mẹ nói như thế sao được ạ, chuyện đó hai gia đình đã kết giao rồi . Vả lại, con cũng yêu Quỳnh Giang nên chuyện cưới cô ấy con nghĩ là sẽ không có trở ngại gì đâu ạ. Bà Quyền sa sầm mặt xuống: - Mẹ đã nói là con đừng vội vàng rồi mà . Bây giờ đâu còn giống như ngày con chưa đi du học đâu mà con cứ nói như thế. Hai mẹ con nói đến đây thì xe đã ngừng trước cổng nhà, Thường Quân vội nhảy xuống . Anh ngắm nhìn toàn cảnh căn nhà của mình rồi khoan khoái thở ra một hơi: - Căn nhà của mình vẫn như thế không có gì thay đổi cả. Ngồi trên xe, bà Quyền nói vọng xuống: - Ngay từ khi làm căn nhà này, ba con đã chọn kiểu đẹp nhất và làm toàn bằng vật liệu cao cấp nhất . Thế thì vừa không lạc hậu vừa không bị hư hỏng, làm sao lại có thể thay đổi gì được nhỉ ? Thôi, mau lên xe mà vào nhà kẻo nắng lên rồi. Thường Quân lắc đầu: - Mẹ và các em cứ vào đi, con muốn đi bộ vào trong nhà. Bà Quyền chép miệng: - Lại còn bày đặt như thế nữa. Nói thế nhưng bà vẫn bảo Thường Lan lái xe vào . Còn lại Thường Quân, anh lững thững đi vào mà nghe cảm xúc dâng ngập trong lòng . Căn nhà thân thương của anh đây rồi, ở nơi này anh đã được sinh ra và lớn lên . Cả một thời thơ ấu ngọt ngào của anh đã diễn ra ở đây . Bất giác, Thường Quân đưa mắt sang ngôi biệt thự bên cạnh, nhưng chiếc hàng rào bằng cây bông bụp và cánh cửa nhỏ xíu đã được thay bằng bức tường cao ngất mất rồi . Một chút buồn man mác dâng lên trong lòng anh. Vào đến trong nhà, Thường Quân đã thấy mọi người tề tựu đầy đủ trong phòng khách . Anh ôm vai vú Năm thân thiết: - Vú, con nhớ vú quá . Trông vú già quá mất rồi. Vú Năm xúc động ngắm cậu chủ nhỏ: - Cậu trưởng thành rồi, vú mừng cho cậu. - Con về đây rồi, nhất định con sẽ chăm sóc cho vú. Bà Năm rưng rưng nước mắt: - Vú không cần đâu, vú còn khỏe lắm . Vú chỉ đợi ngày cậu kết hôn với cô Giang để vú còn chăm sóc cho con của cậu nữa. Thường Quân siết chặt vai vú Năm: - Chuyện đo thì nhất định con dành cho vú rồi, vú cứ yên tâm. Cả hai người cùng cười vui, nhưng có một người không vui trước câu nói đó . Bà Quyền lên giọng nói với vú Năm: - Vú xuống coi cơm nước xong chưa, ở đó mà nói chuyện tào lao. Thường Quân ngồi xuống ghế, anh tỏ ra không bằng lòng với mẹ: - Sao mẹ kỳ vậy, vú mừng con thôi mà. Bà Quyền phẩy tay: - Ối, cái bà đó hồi này trở chứng hay sao ấy ? Mẹ nói mà bà ấy cứ cài lại mạ không à. Thường Quân ôn tồn can mẹ: - Vú già rồi nếu vú có lẩm cẩm thì mẹ cũng phải thông cảm cho vú chứ có đâu lại nói như thế . Mà thôi, con không muốn nhắc đến chuyện này nữa đâu. Thường Lan ngồi bên anh trai, nũng nịu: - Anh Quân, mau lấy quà cho tụi em đi. Thường Quân gật đầu: - Được rồi, để anh lấy cho - Quay sang Thường Dung, anh hỏi - Còn em, có thích quà hay không mà nãy giờ cứ lặng thinh, không lên tiếng gì hết vậy ? Bộ không cần thứ gì hết à ? Thường Dung cười nhẹ: - Anh cho gì thì em nhận đấy chứ có biết là anh mua gì đâu mà đòi . Vả lại, ở nhà mình cũng không thiếu thứ gì hết nên anh cho em cái gì em cũng quý vì là quà của anh mà thôi. Thường Lan xí dài một tiếng: - Vậy thì mày đừng có giành với tao nha, vì thứ nào anh Quân mang về tao cũng thấy cần hết đó - Quay sang Thường Quân, cô đòi hỏi - Anh Quân, anh có mua gì cho Xuân Hoa không? Thường Quân lắc đầu: - Anh không biết cô ấy nên đâu có mua gì . Nhưng mà quà cũng khá nhiều, em cứ lựa một món trong phần quà của em mà tặng cho cô ấy. Thường Lan la lên: - Tại sao lại bớt của em, con Dung không cần thì bớt của nó chứ. Nghe hai em nhắc đến mình, Xuân Hoa lên tiếng Xuân Hoa ngượng ngùng lên tiếng ngay khi Thường Quân chưa kịp trả lời với Thường Lan: - Em cũng không thiếu thứ gì đâu, anh Quân đừng bận tâm. Không hỏi đên cô gái này thì cũng thấy khó coi, vì thế Thường Quân lịch sự quay sang hỏi thăm cô: - Chắc là cô mới kết bạn với Thường Lan? Được Quân hỏi đến mình, Xuân Hoa sung sướng mỉm cười: - Da, em với Thường Lan mới quen khoảng ba năm nay, khi chúng em vào đại học . Vả lại, vì chúng em cùng tuổi nên cũng dễ thân nhau hơn những người khác. Thường Quân ngạc nhiên, anh hết nhìn em gái lại quay sang nhìn Xuân Hoa: - Cái gì ? Hai cô mới vào đại học ba năm nay thôi à ? Như thế có nghĩa là hai cô chưa ra trường ? Tại sao lại thế ? Nếu anh nhớ không lầm thì Lan cùng tuổi với Quỳnh Giang cơ mà, sao lại học chậm thế hở em? Thường Lan tức tối nhìn anh: - Sao anh hỏi nhiều thế, làm sao mà em trả lời cho được . Em chỉ nói ngắn gọn một câu như thế này thôi, là em ngu dốt chứ không thông minh như người ta mới học muộn như thế, được chưa ? Bà Quyền cũng xen vào: - Con thắc mắc làm gì chuyện học hành của em con, nó là con gái thì cứ từ từ mà học có đâu mà phải vội vã. Thường Quân quay sang cô em út: - Thế còn Dung thì sao? Đang học gì rồi ? Thường Dung mỉm cười: - Em đang học năm thứ cuối Sư phạm anh ạ. - Thế còn Dung thì sao? Đang học gì rồi ? Thường Dung mỉm cười: - Em đang học năm thứ cuối Sư phạm anh ạ. - Thế cũng giống như chị Giang à ? Thường Dung chưa kịp trả lời thì Thường Lan đã hậm hực chen vào: - Chị Giang, chị Giang... Bộ anh quên cái tên ấy một lần thì không được à ? Thường Quân không giận em gái, anh cười: - Khi nào em yêu thì sẽ biết, em mà không nhắc tên người yêu mình thì sẽ khổ sở lắm đấy . Thôi nào, kéo chiếc valise màu xanh lại đây anh lấy quà cho nào. Mớ valise ra, Thường Quân trao cho ẹm một gói thật to: - Đây là quà con mua cho mẹ. Bà Quyền cảm động khi thấy con trai vẫn nghĩ đến mình trước tiên: - Con chỉ bày vẽ, lại nhịn tiêu xài để mua quà cho mẹ đây phải không? Thường Quân cười: - Có là bao đâu mẹ, con cũng kiếm ra tiền mà. - Nhưng mà bên đó kiếm bao nhiêu cho đủ mà tiêu xài, bao nhiêu năm nay con có nhận tiền của nhà đâu. - Thì mẹ thấy con vẫn khỏe đây thôi, có sao đâu nào . Còn đây là quà của hai em, thứ nào anh cũng mua hai cái giống nhau hết nên cứ thế chia ra, không được giành nhau nhé . À, còn chiếc khăn và chiếc áo khoác kia, Dung mang cho vú Năm đi em. Thấy Thường Quân không nhắc gì đến Xuân Hoa, Thường Lan cố tình nói lớn với bạn cho anh trai cùng nghe: - Để mình chia cho bạn mấy món của mình, bạn thích thứ nào cứ chọn lấy cái đó. Thường Quân lờ đi như không nghe em gái nói . Anh làm thinh đem đồ đạc còn lại lên phòng với sự giúp đỡ của Thường Dung . Lên đến phòng, anh hỏi em gái: - Sao em không ở dưới đó mà chia quà, lỡ như chị Lan lại nhận nhiều hơn thì sao? Thường Dung lắc đầu: - Mặc kệ chị ấy, em chỉ cần có anh là đủ rồi. Thường Quân rút một sợi dây chuyền bằng bạch kim trong chiếc hộp để trong túi xách ra trao cho Thường Dung: - Anh cho em cái này, em có thích không? Long lanh mắt nhìn anh trai, Thường Dung nói như muốn khóc: - Em biết là lúc nào anh cũng thương em mà. Thường Quân choàng tay qua vai em gái: - Em đáng yêu như thế này thì anh phải thương em hơn chứ sao. Nhưng nhớ là đừng để cho Lan trông thấy, nó sẽ ganh tị với em đấy. Thường Dung gật đầu: - Em biết rồi, anh đừng có lọ Mà bà ấy cũng chẳng để ý gì đến em đâu, suốt ngày chỉ biết đi theo cái bà Hoa kia kìa. - Chuyện đó thì để anh em mình nói sau, bây giờ em cho anh nghỉ một lát nhé. - Dạ, anh cứ ngủ đi. Bao giờ tới giờ cơm em sẽ lên gọi anh. Em gái đi rồi, Thường Quân lăn người xuống nệm . Mùi hương quen thuộc của gối mền mà anh đã xa cách quá lâu lại thoang thoảng bay vào mũi anh. Thế là anh đã trở về nhà rồi, tất cả mọi thứ đều không đổi thaỵ Kể cả tình yêu của anh. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 4 Sau một giấc ngủ dài, Thường Quân thấy bao nhiêu mệt mỏi của chặng đường dài vừa qua như biến đâu mất . Anh thật sự thấy sảng khoái khi tắm thật lâu dưới làn nước mát lạnh. Thường Quân mớ tủ, anh chau mày khi nhìn trong tủ chỉ chỏng trơ vài ba bộ quần áo, mà khi nhìn kỹ lại, anh thấy những bộ quần áo này chính là quần áo của anh hồi mười năm về trước. Mẹ anh mới thật vô tâm làm sao! Chắc là bà chỉ bảo vú Năm dọn dẹp cho sạch sẽ phòng ốc để anh trở về mà thôi chứ chẳng nghĩ gì đến chuyện áo quần của anh gì cả . Thế mà khi anh gọi điện thoại về thì bà lại nói là ở nhà đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón anh trở về . Không biết là sẵn sàng thứ gì ? Chắc là chuẩn bị cho anh một cô vợ như Xuân Hoa chứ gì ? Nghĩ tới Xuân Hoa, Thường Quân chán nản ngồi phịch xuống giường . Anh chẳng lạ gì thâm ý của mẹ mình khi trưa nay ngoài phi trường, bên cạnh mẹ anh không phải là Quỳnh Giang mà lại là cô gái ấy . Thái độ nịnh bợ của Thường Lan và sự săn đón của mẹ anh dành cho Xuân Hoa đủ hiểu là hai mẹ con muốn gì . Nhưng mẹ anh đã lầm, Thường Quân đã nuôi dưỡng một tình yêu suốt mười năm dài, không lẽ chỉ một sớm một chiều bà lại có thể làm anh thay đổi như thế được hay sao? Nghĩ tới Quỳnh Giang, Quân thấy lòng ấm lại . Cô thật đáng yêu! Mười năm nay, anh chỉ ngắm nhìn cô qua những bức hình, thế mà trưa nay anh đã được ôm cô bằng xương bằng thịt thật rồi . Cái cảm xúc khi có Quỳnh Giang trong vòng tay thật mãnh liệt, lần đầu tiên anh mới có được một cảm nhận như thế . Vậy thì làm sao Quân lại có thể phụ bạc được cô nhỉ khi mà anh yêu cô đến thế ? Tiếng gõ cửa vang lên làm Quân giật mình, anh lên tiếng: - Vào đi! Cánh cửa được mở ra thật khẽ và vú Năm lách người vào Quân cười khi nhìn thấy bà: - Vú, lại đây ngồi cho con hỏi một chút. Vừa nói, Quân vừa vỗ nhè nhẹ vào chỗ nệm bên cạnh mình . Anh vẫn quý vú từ xưa đến giờ, mà đôi khi anh lại thấy mình thân thiết với bà hơn cả mẹ nữa . Vì ngay từ khi mới sinh ra, Quân đã được bà nâng niu ẵm bồng chứ chẳng phải mẹ anh, bà chỉ là người có công sinh thành ra anh mà thôi. Vú Năm ngồi ghé một chút trên nệm, Quân kéo tay bà: - Vú ngồi lên đàng hoàng coi nào, sao lại ngồi như thế. Nghiêng đầu nhìn bà, anh dịu dàng hỏi: - Vú khỏe không? Vú Năm cảm động: - Vú già rồi, làm sao khỏe như khi con... à mà khi cậu còn ở nhà được. Quân lắc đầu: - Vú cứ gọi con là con như trước, đừng gọi là cậu nghe xa lạ lắm. Vú Năm ấp úng: - Nhưng mà bà... Quân cắt ngang lời bà: - Kệ mẹ con, là vú gọi con chứ . Sao, Vú có điều gì muốn hỏi con à ? Vú Năm ngập ngừng: - Hồi chiều có bà nên vú không hỏi được, vú chỉ muốn biết... - Vú thắc mắc điều gì thì cứ hỏi, không phải ngại ngùng như thế đâu. - Vú chỉ muốn biết là hồi chiều, cô Giang có ra đón cậu không? Nghe nhắc tới Quỳnh Giang, Quân cười rạng rỡ: - Có chứ, làm sao mà cô ấy lại vắng mặt được . Con dặn kỹ rồi mà. Nụ cười nở ra trên môi vú Năm: - Thế mà vú cứ tưởng... Thế là vú yên tâm rồi. Quân chăm chú nhìn vào mặt bà vú của mình: - Nào, vú nói cho con nghe đi. Vú có điều gì lo lắng à ? - Không có gì, chỉ tại vú hay lo lắng vu vơ thế thôi. Quân không chịu thua, anh gặng lại: Vú lại không thành thật với von rồi, sao lại như thế nhỉ ? Vú Năm bối rối trước ánh mắt sáng quắc của Quân, cuối cùng thì bà đành phải chịu thua anh: - Thôi thì vú cũng không giấu con làm gì, chỉ tại cô Quỳnh Giang hay mặc cảm, mà bà thì tỏ ý không thích cô ấy nên vú mới sợ . Lỡ như cô ấy lại tự ái làm điều dại dột thì thật là... Vú Năm mới nói tới đó, Quân đã hiểu bà muốn nói gì . Anh nắm tay bà: - Vú cứ yên tâm, con yêu Quỳnh Giang. Và con biết mình phải làm gì để cho cô ấy khỏi mặc cảm như thế. Vú Năm đứng lên, bà cười thật tươi: - Thế thì vú thực sự yên tâm rồi . À, vú cám ơn con về những món quà của con. Thật là qúy giá quá chừng. Quân cũng đứng lên, anh ôm vai bà và đi theo bà ra cửa: - Một chút thôi mà vú, có gì đâu. À, mà sao con không thấy quần áo gì cho con hết vậy vú ? Vú Năm lắc đầu: - Tại bà bảo không phải mua, con sẽ mang quần áo về mà . Sau này nếu cần thì sẽ mua sau. Quân gật đầu: - Con hiểu rồi, vú xuống nghỉ đi. Lấy trong valise ra một chiếc áo thun và một chiếc quần soọc, Quân thay quần áo rồi lững thững xuống nhà . Trong phòng khách, lại cũng những người như hồi trưa ngồi đầy đủ ở đó . Anh chào mẹ xong và quay sang hỏi Xuân Hoa: - Ủa, cô chưa về à ? Được Quân hỏi đến, Xuân Hoa vội trả lời ngay: - Không, em vừa mới đến đấy chứ. Rồi trông thấy Quân nhìn mình như dò xét, cô lại nói tiếp: - Bác gọi em đến ăn cơm để mừng anh mới về. Quân cười: - Là mẹ tôi bày vẽ thế thôi chứ mừng rỡ gì - Anh cười cười nói đùa - Bây giờ thì mừng thế, không chừng mai này bà lại đuổi tôi ra khỏi cửa bây giờ. Xuân Hoa cũng cười: - Anh cứ nói thế chứ làm sao mà bác lại đuổi anh được . Anh không biết đấy thôi, ngày nào bác cũng nhắc và mong anh mau về đấy. Quân cười nhưng không nói gì thêm, Thường Dung từ trên lầu chạy xuống tới ngồi bên cạnh anh nói: - Em hứa gọi anh dậy, vậy mà em chưa gọi anh đã dậy rồi. Thường Quân choàng tay qua vai em gái: - Anh phải dậy chứ không thôi cô út giành ăn hết của anh thì sao? Biết là anh nói đùa, nhưng Thường Dung vẫn giận dỗi: - Hứ, nói xấu em như thế hay sao? Em giận anh bây giờ. Quân vỗ về em gái: - Là anh nói chơi thôi mà . À, Dung này! Ngày mai em có rảnh không? Thường Dung nói ngay: - Em chỉ rảnh buổi chiều thôi, sáng mai em có giờ học. Quân gật đầu: - Thế thì được rồi, ngày mai em đi mua cho anh vài thứ cần dùng nhé. Thường Dung sốt sắng: - Thế anh cần em mua cho anh những gì ? - Để tối anh ghi ra cho. Bà Quyền chen vào: - Sao con không nói Thường Lan và Xuân Hoa đi mua cho, Thường Dung khờ khạo lắm làm sao mà biết mua. - Con cũng không nhờ em mua những gì quan trọng lắm đâu mẹ, chỉ là vài thứ vật dụng bình thường thôi. Để em mua tiện hơn, con không muốn làm phiền cô Hoa đâu. Bà Quyền cau mày: - Sao lại làm phiền, trước sau gì cháu Hoa đây cũng là người nhà của mình mà. Thừa biết ý mẹ muốn nói gì nhưng Quân vẫn giả vờ ngơ ngạc nhiên: - Sao lại thế hở mẹ ? Sao cô ấy lại là người nhà với mình ? Hay mẹ định nhận cô ấy làm con nuôi à ? Bà Quyền lắc đầu: - Mẹ không nhận cô ấy làm con nuôi mà là con dâu cơ. Quân kêu lên: - Lại thế nữa, chẳng lẽ... Bà Quyền gật đầu: - Đúng đấy, mẹ muốn con cưới cháu Hoa đây. Quân bất mãn nói với mẹ: - Mẹ buồn cười thật, mẹ biết là con đã có Quỳnh Giang rồi mà. Bà Quyền cũng không chịu thua Thường Quân: - Mẹ đã nói là chuyện đó xưa rồi, ngày nay thì phải đổi khác đi chứ . Hồi trước hai gia đình đính ước cho hai đứa là vì bên ấy còn làm ăn được ngang ngửa với gia đình mình, nhưng từ ngày ông Viễn làm ăn thất bại qua đời, nợ nần còn để lại đến nỗi có căn nhà để ở cũng phải bán đi để trả nợ . Bây giờ thì mẹ con họ Ở trong cái nhà như cái chòi, làm sao mà mẹ có thể làm sui với họ được . Lại nữa, con bé Giang ấy lại đi dạy học, lương không đủ cho hai mẹ con họ sống . Con lấy nó về lại phải gánh thêm một bà mẹ vợ nữa à ? Sao mà con không biết nhìn gì hết vậy ? Thường Quân lắc đầu: - Những chuyện mẹ kể thật chẳng có ý nghĩa gì đối với con cản . Con yêu Quỳnh Giang và nhất định phải cưới cô ấy, thế thôi. Nếu như cưới cô ấy mà phải phụng dưỡng mẹ cô ấy con thấy cũng là chuyện bình thường thôi mà. - Con thấy bình thường nhưng mà mẹ thì không. Mẹ chỉ muốn con cưới Xuân Hoa thôi, bên nhà Xuân Hoa mới xứng cho mẹ làm sui. Thường Lan xen vào: - Nhà Xuân Hoa làm ăn lớn lắm, ba mẹ bạn ấy là chủ một hệ thống siêu thị và cửa hàng vàng bạc đấy . Ba chị ấy nói nếu có con rể có thực lực thì ông sẽ mở công ty cho làm giám đốc đó. Thường Quân cau mày nhìn em gái: - Thế nếu không có gia đình cô ấy thì anh chết đói hay sao? Chuyện của anh thì em để mặc anh chứ không được xen vào đâu đấy nhé. Xuân Hoa đột nhiên chen vào: - Cháu xin bác và Thường Lan đừng nói đến gia đình cháu, chắc là anh Quân không bằng lòng đâu . Cháu chỉ muốn anh ấy biết là cháu yêu anh ấy và muốn làm vợ anh ấy mà thôi. Thường Quân cười mai mỉa: - Tôi với cô gặp nhau mới chỉ có hai lần và mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ, nói với nhau chưa được dăm câu. Thế mà cô đã yêu tôi thì hay thật . Ở đâu lại có cái thứ tình yêu sét đánh ấy thế ? Xuân Hoa lắc đầu: - Không phải là hôm nay em mới yêu anh đâu, mà em đã yêu anh từ lâu rồi kia. Thường Quân nhìn cô gái trước mặt mình một cách kinh ngạc, cô ấy có mắc bệnh tâm thần không vậy nhỉ ? Tại sao lại yêu anh từ lâu rồi ? Anh đã gặp cô ấy bao giờ đâu mà yêu? Hình như đoán ra được sự kinh ngạc của Thường Quân, Xuân Hoa e thẹn nói: - Từ hồi mới quen với Thường Lan, em đã được bạn ấy cho xem hình của anh. Em đã đem lòng yêu anh từ dạo ấy đấy. Thật là hết biết! Quân muốn giơ hai tay lên trời đầu hàng luôn cô gái trước mặt mình . Tình yêu gì mà quái gở đến thế ? Chỉ mới trông thấy hình mà đã yêu rồi . Thế bây giờ gặp anh, chắc là cô ấy phải si mê mất thôi. Thường Dung ghét tai anh nói nhỏ: - Chết anh chưa, anh gặp phải cây si cổ thụ rồi. Quân cũng nói nhỏ vào tai em gái: - Nhưng nếu như em sẽ giúp thì anh sẽ không chết đâu. Thường Dung gật đầu: - Nếu anh cần thì em sẽ giúp, nhưng em giúp không phải vì anh mà vì chị Giang thôi. Quân gật đầu: -Nếu vậy thì anh lại càng hoan nghênh em nữa đó. Hai anh em cứ rù rù với nhau làm Thường Lan tức tối, cô la lên: - Có gì mà mày lại to nhỏ với anh Quân thế ? Tại sao lại không nói lớn lên? Quân cười: - À, Dung nó rủ anh đi ăn kem đấy mà. - Sao lại mình nó ? Cả em và Xuân Hoa nữa chứ. Bà Quyền la lên: - Đi đâu giờ này ? Tới giờ cơm rồi. Thường Quân nhay mắt với Thường Dung: - Thấy chưa, lệnh Mẫu hậu đã ban hành . Dám cãi không? Dung cười: - Thì để bữa khác, còn thiếu gì cơ hội. Bà Quyền đứng lên: - Thôi, vào ăn cơm. Quân cũng đứng lên, theo sát anh là Thường Dung. Còn lại hai cô gái kia cũng bám nhau đi vào phòng ăn. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 5 Mới sáng sớm, Quỳnh Giang đã dậy dọn dẹp nhà cửa tuy rằng trong căn nhà nhỏ của cô vốn không có một thứ gì không ngăn nắp . Thế nhưng hôm nay Thường Quân đến căn nhà nhỏ và nghèo nàn nay của mẹ con cô, cô không muốn anh thấy nó quá tệ hại. Sáu giờ, Quỳnh Giang vào nói với mẹ: - Mẹ Ơi, con đi chợ đây mẹ nhé. Bà Viễn gật đầu: - Ừ, con mua vật liệu về làm chả giò cho Thường Quân ăn, ngày xưa nó rất thích món đó đấy. Quỳnh Giang gật đầu: - Con biết rồi, còn trái cây thì mua chuối, phải không mẹ ? Bà Viễn cười: - Chắc là suy nghĩ cả đêm để nhớ ra xem nó thích thứ gì phải không? Quỳnh Giang cũng cười: - Phải thế chứ mẹ, ngày xưa con đã biết làm gì để chăm sóc cho anh ấy đâu. Con chỉ toàn là vòi vĩnh anh ấy không hà. - Thì ngày ấy con còn bé tí, biết gì mà vòi. - Thôi con đi chợ đây kẻo muộn không mua được thức ăn ngon, mẹ ạ. Bước chân ra đường, Quỳnh Giang thấy hôm nay cảnh vật như nhộn nhịp hơn . Mọi người chung quanh cô dường như vui vẻ hơn và nắng hình như cũng ấm hơn. Cô mua thật nhanh chứ không chậm chạp trả giá như mọi lần . Cô sợ khi Quân đến thì cô lại không có ở nhà. Quỳnh Giang lo thế mà lại đúng thật, khi cô về đến nhà thì Quân đã ngồi nói chuyện với bà Viễn từ bao giờ . Trông thấy cô, anh vội bước ra cửa: - Đâu, em đãi anh món gì nào ? Đưa giỏ đây anh xách cho! Quỳnh Giang vội giấu chiếc giỏ ra sau lưng: - Giỏ có tôm tanh lắm anh ạ, để em đem vào bếp đã. Vừa nói, cô vừa đi n hanh vào bếp . Quân cười với bà Viễn: - Con cũng vào bếp đây mẹ ạ. Bà Viễn chưa kịp trả lời thì Quân đã nối gót theo Quỳnh Giang để bà ngồi lại với nụ cười trên môi. Cứ theo tình hình này thì bà có thể yên tâm rồi, Quân yêu con gái bà thật chứ không thay lòng đổi dạ như mẹ nó đâu. Từ lâu, bà Viễn đã biết sự thay đổi nơi bà Quyền . Nhưng vì không muốn con gái tự ái nên bà cứ giả ngơ như không biết . Bao nhiêu năm nhẫn nhịn, bà đợi có ngày hôm naỵ Chỉ cần Quân yêu con gái bà hết lòng thì dù cho bà Quyền có thay đổi cách nào, bà cũng không sợ . Và quả nhiên, lòng kiên nhẫn của bà đã không vô ích một nào cả. Trong bếp, Quân đang choàng tay ôm gọn Quỳnh Giang vào lòng mình . Anh cúi hôn trên má cô và thủ thỉ: - Em có biết là anh đã mơ ước cái giây phút này lâu lắm rồi không? Quỳnh Giang cảm động, cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt long lanh: - Em cứ tưởng như mình đang sống trong mơ vậy, anh ạ . Em thật không dám nghĩ là sẽ có được ngày này... Quân cắt ngang lời Quỳnh Giang: - Tại sao em lại nghĩ như thế ? - Vì em thì xấu xí và bây giờ hoàn cảnh của mẹ con em bi đát quá . Em thật là bi quan trước tất cả mọi điều. - Em không được nghĩ như thế nhé, bao nhiêu thư anh viết cho em vẫn không làm em tin anh hay sao? Quỳnh Giang ấp úng: - Thì em vẫn tin anh, nhưng mà... Quân cắt ngang lời nói của Quỳnh Giang bằng một nụ hôn thật bất ngờ khiến cô chỉ biết đờ người ra đón nhận . Quân không vội vã, anh hôn cô thật nhẹ nhàng, thật từ tốn nhưng cũng thật nồng nàn, đắm saỵ Anh đã tưởng tượng và mơ ước giây phút này từ rất lâu rồi mà. Ngẩng đầu lên, Quân nhìn vào mắt người yêu: - Tin anh chưa? Quỳnh Giang gật đầu, Quân lại nói tiếp: - Thế thì từ bây giờ trở đi em không phải lo lắng một điều gì nữa nhé . Tất cả mọi việc anh đã biết cả rồi, và anh có cách của mình . Em hãy tin ở anh và giao hết mọi điều cho anh. Em chỉ có một việc là làm theo lời anh mà thôi. Quỳnh Giang lại gật đầu, vì ngoài việc gật đầu ra cô còn biết làm gì bây giờ nữa đây. Quân tỏ ý hài lòng: - Anh sẽ không làm em thất vọng đâu, nhất định là chúng mình sẽ hạnh phúc . Nào bây giờ em làm bếp đi nào . Để xem anh có thể phụ em được những gì ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Không cần đâu anh, em chỉ làm có vài món thôi. Anh không cần phải phụ em đâu. - Nhưng mà anh thích như thế - Quân thấp giọng kể lể - Em không biết chứ, ớ bên đó anh chỉ có một mình . Mỗi khi đi làm về chỉ biết ăn đồ hộp cho xong. Lâu lâu vào ngày nghỉ cũng bày ra nấu cơm ăn một mình, những khi đó anh cứ ước là khi nào có em, anh sẽ cùng em nấu cơm ăn thì hạnh phúc biết mấy. Quỳnh Giang trao cho Quân túi rau salad: - Vậy thì anh nhặt rau hộ em đi. - Quân chăm chú nhặt rau, vừa làm anh vừa ngắm nghía căn bếp nhỏ của Quỳnh Giang. Anh thật sự thương người yêu khi nhìn cô di chuyển khó khăn trong căn bếp nhỏ này, vì nếu như cô không chú ý thì sẽ bị đụng ngay vào những đồ đạc đang ở trong đó. Cuối cùng rồi bữa ăn cũng làm xong, Quỳnh Giang dọn lên chiếc bàn nhỏ trên phòng khách . Cả ba người quây quần trong không khí đầm ấm . Bà Viễn nói như muốn khóc: - Đã lâu lắm rồi, mẹ không được hưởng bữa ăn ấm áp như thế này . Hôm nay ăn rồi mà có chết mẹ cũng vui lòng nữa. Quỳnh Giang đỏ hoe mắt nhìn mẹ: - Mẹ đừng nói thế làm con sợ mẹ ạ. Quân buông đũa xuống mâm, anh nắm tay bà Viễn: - Mẹ ạ, từ nay thì mẹ sẽ xó những bữa cơm như thế này luôn luôn đấy ạ . Mẹ phải sống thật lâu để hưởng chứ. Bà Viễn rớt nước mắt: - Mẹ cảm ơn con, Quân ạ . Từ hôm qua đến nay mẹ vẫn cứ tưởng như mình đang nằm mơ vậy. Không muốn cho không khí nặng nề thêm, Quỳnh Giang vội cầm đũa lên: - Mẹ Ơi, mẹ ăn đi cho anh Quân còn ăn kẻo chả giò mềm hết thì không ngon nữa đâu, mẹ ạ. Bà Viễn cười hiền: - Ừ, thôi ăn đi con. Em nó còn nhớ món ăn mà con thích đấy . Chắc là lâu rồi con cũng không ăn chả giò đâu nhỉ ? Vừa ăn, Quân vừa nói: - Ở bên ấy cũng có chả giò đấy mẹ ạ, nhưng ăn không được ngon. Quỳnh Giang hỏi: - Ở bên ấy thì người ta làm chả giò đóng gói hay sao hở anh? Quân gật đầu: - Trong siêu thị cũng có bán đấy, hình như ở bên mình xuất sang thì phải . Nhưng anh không hay mua ở đó mà chỉ mua của những người Việt ở bên đó làm thôi. Có khi họ còn chiên sẵn để bán nữa đó. Quỳnh Giang gắp cho Quân con tôm rim đỏ au: - Anh ăn con tôm này coi có ngon hơn tôm bên đó không? Quân gật đầu: - Ngon hơn chứ em! Ở bên đó nếu muốn ăn tôm tươi chứ không muốn ăn tôm lạnh thì có thể đi câu. Tôm thì to lắm nhưng không hiểu sao nó không ngọt như tôm ở đây. - Vậy thì anh ăn nhiềuđi. - Thì mẹ và em cũng ăn chứ anh chỉ ăn một mình hay sao? Như sực nhớ ra, bà Viễn nói với Quỳnh Giang: - Anh Quân mang quà sang cho con, mẹ để trong phòng đấy . Không biết anh mang những gì mà cả một túi xách thật to đấy. Quỳnh Giang nhìn Quân: - Anh mang sang đây nhiều làm gì, sao không để chia cho các em? Anh chỉ cần mang cho em một món quà nhỏ là được rồi. Quân lắc đầu: - Phần của các em thì cũng có đủ rồi, những món này anh mua từ từ cho em dùng đó . Còn áo cưới và nữ trang thì hôm sau anh sẽ mang qua, anh mang cả áo cưới về cho em nữa đấy. Cứ thế, bữa ăn đầm ấm trôi quạ Khi Quỳnh Giang dọn dẹp xong thì bà Viễn lấy cớ cần phải nghỉ trưa để vào phòng trong, nhường chỗ cho hai người yêu nhau. Choàng tay qua vai người yêu, Quân siết chặt cô vào lòng . Anh tha thiết: - Anh yêu em quá, Giang ạ. Ngước mắt lên nhìn Quân, Quỳnh Giang khẽ nói: - Em cũng thế, anh ạ. Quân nhìn Giang, anh mơ màng: - Những ngày ở xa, anh cứ nhớ tới cô bé có hai cái bím tóc đong đưa mỗi khi anh chở đi học hồi đó. Quỳnh Giang cười khẽ: - Bây giờ em lớn rồi, không còn bính tóc nữa đâu. - Nhưng vẫn còn mái tóc dài cho anh là được rồi. Quỳnh Giang bật cười: - Tóc là của em chứ sao lại là của anh? Vòng tay Quân siết chặt hơn: - Cả tâm hồn và thể xác của em còn thuộc về anh chứ đừng nói chi là mái tóc . Em nhớ là đừng có bao giờ cắt tóc ngắn đi nhé. - Em biết rồi. Quân cúi xuống, anh soi mắt mình trong mắt người yêu. Rồi anh cúi xuống thấp hơn (thiếu 2 trang) chuyện của chúng mình rồi đó, vì thế nếu như mẹ anh không thay đổi ý kiến thì anh sẽ dùng nó để mua nhà rồi cưới em. Nhưng nếu mẹ anh không phản đối chuyện của chúng mình nữa thì cứ để đấy. - Thế anh không dùng để làm ăn à ? Quân lắc đầu: - Không cần, anh vẫn có việc mà . Lẽ ra anh định về ngay khi ba anh mất, nhưng nếu như thế thì anh phảI bỏ học nửa chừng và mất luôn công việc quá tốt này . Vì thế anh phải đợi đến hôm nay vừa lấy xong bằng, vừa xin chuyển về làm việc tại chi nhánh ở đây. - Thế bao giờ thì anh đi làm ? - Anh nghỉ hai tháng đã, đợi người đang trông coi ở đây mãn hợp đồng trở về bên đó thì anh mới thaỵ Sao em, hai tháng có đủ để chúng mình tổ chức đám cưới không? Quỳnh Giang đỏ mặt: - Em không biết, tùy bên nhà anh chứ bên em thì họ hàng không còn bao nhiêu người, bạn bè em cũng không có nhiều lắm đâu. Quân gật đầu: - Vậy thì được rồi, em cứ để mặc anh thu xếp nhé . Nếu như có chuyện gì xảy ra thì em cũng cứ nghe theo anh mọi điều nhé. Quỳnh Giang lo sợ nhìn Quân: - Có chuyện gì là sao hở anh? Quân lắc đầu: - Đó là anh phòng xa thế thôi chứ anh nghĩ chắc cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ tại tính anh hay lo xa đó mà. Quỳnh Giang vẫn lo sợ: - Nhưng còn mẹ anh, bà sẽ nói gì ? Em sợ mẹ anh không chịu đấy anh ạ. Quân cương quyết: - Anh cưới vợ cho anh chứ đâu phải cưới cho mẹ anh đâu, mọi chuyện phải do anh quyết định chứ . Anh biết, em lo chuyện mẹ muốn cưới người khác phải không? Quỳnh Giang gật đầu: - Là cô gái hôm qua cùng đi đón anh với bác phải không anh? - Em không cần phải biết là ai, cũng không cần phải biết một điều gì khác ngoài một điều duy nhất là anh yêu em và chỉ cưới em làm vợ mà thôi. Quỳnh Giang dịu dàng ngả đầu vào vai Quân: - Em yêu anh, và em tin anh. Quân lại dặn dò: - Hôm nay anh ớ chơi với em một ngày, tối nấu cơm cho anh ăn nữa nhé - Đợi cho Quỳnh Giang gật đầu xong, anh lại nói tiếp - Nhưng từ ngày mai anh phải lo mọi chuyện, nếu ngày nào anh không sang đượcc thì cũng đừng mong nhé. Quỳnh Giang nũng nịu: - Nhưng anh cũng cố gắng ghé em một chút nhé. Quân đưa mắt nhìn quanh rồi nói: - Mai em đi xin gắn điện thoại đi, nếu ngày nào anh không ghé được thì anh gọi điện cho em biết. Quỳnh Giang gật đầu: - Vậy cũng được, để mai em làm ngay. Quân siết chặt Quỳnh Giang trong vòng tay ấm áp của mình . Anh biết là chuyện anh cưới Quỳnh Giang sẽ không dễ dàng gì, nhưng anh sẽ vượt qua được tất cả để suốt đời, anh cứ mãi có cô trong vòng tay mình như thế này. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 6 Cơm chiều đã dọn xong, vậy mà bà Quyền cứ mãi ngồi nơi phòng khách . TV hôm nay đâu có gì xem mà bà lại cứ nhìn mãi vào màn hình thế nhỉ ? Đây đúng là một chuyện lạ, vì từ trước tới nay, ngoài chương trình chiếu phim ra thì bà có để ý tới một chương trình nào khác bao giờ đâu. Thường Lan từ trong phòng ăn đi ra, thấy mẹ còn ngồi mài nơi phòng khách, cô kêu ầm lên: - Trời ơi, mẹ ngồi đây mà con cứ tưởng mẹ đang bận làm gì đó trên phòng chưa xuống được . Thôi vào ăn cơm đi mẹ, con đói bụng quá rồi. Bà Quyền cáu kỉnh bảo con gái: - Con vào ăn đi, mẹ không ăn. Thường Lan lo lắng sà xuống bên mẹ: - Mẹ sao thế ? Bộ mẹ bệnh à ? Bà Quyền gắt lên: - Đã nói là vào ăn đi còn lắm chuyện . Không ăn là không ăn chứ bệnh họan gì đâu. - Vậy thì con bảo vú Năm mua cái gì cho mẹ ăn nhé ? Bà Quyền xô con: - Đã nói là không ăn. Tao đang tức đây, đừng có ở đó mà léo nhéo nữa. Thường Lan nghiêng đầu nhìn mẹ, cô láu lỉnh hỏi: - Mẹ tức vì anh Quân đi cả ngày không về chứ gì ? - Tao đang tức mà mày lại còn khơi đến nữa là sao? Thường Lan cười cười: - Thôi đi mẹ Ơi, mẹ tức làm gì . Mẹ cứ bảo thẳng với anh ấy là mẹ không cưới cái thứ nghèo đói đó về làm dâu thì anh ấy phải chịu cắt đứt thôi. Bà Quyền lườm con gái: - Lại còn dạy khôn tao nữa hay sao? Bộ tao không biết nói như thế sao chứ ? À, mà ngày hôm qua lúc mẹ nói với nó có cả con và Xuân Hoa ở đó còn gì - Bà thớ dài đánh thượt một cái - Cái thằng này nó mê muội mất rồi, mới về hôm qua mà hôm nay đã sang chầu chực bên đó cả ngày, hỏi coi có tức hay không? Thường Lan nói khích: - Mẹ tức làm gì ? Mai này người ta cưới nhau thì cả tháng cả năm mẹ lại không trông thấy mặt ông ấy nữa chứ ấy chứ. Bà Quyền hừ nhẹ trong cổ: - Thứ ấy mà đòi làm con dâu của mẹ thì sao được . Nhất định tao phải phá cho tan mới được. - Mẹ muốn làm như thế thì phải có sức khoẻ đã . Mẹ phải ăn cơm thì mới tỉnh táo mà nghĩ cách chứ. Nghe con gái nói có lý, bà Quyền giơ remote tắt TV rồi đứng lên: - Vậy thì vào ăn, ăn xong còn bao nhiêu thì đổ hết vào thùng rác, không chừa cho nó nghe chưa. Vừa nuốt được miếng cơm đầu tiên, bà Quyền lại tức tối nói: - Thật mẹ cũng không làm sao hiểu cho được nó, con bé đó thì có cái gì tốt đâu nào ? Vừa nghèo nàn vừa nhà quê, làm sao sánh được với Xuân Hoa mà nó cứ bám chặt lấy như thế không biết ? Thường Lan tài lanh: - Chắc có lẽ anh ấy nhớ lời giao ước của ba nên mới giữ lời như thế. Bà Quyền xí dài một tiếng: - Cái lời giao ước cổ lỗ ấy mà giữ làm gì ? Mà cả những người nói lời giao ước ấycó còn ai đâu, hơi đâu mà giữ. Thường Lan thở dài một tiếng: - Mà con cũng thấy lạ cho anh Quân, du học nước ngoài bao nhiêu năm trở về mà cứ giữ cái chuyện phong kiến ấy thì thật con không hiểu nổi. - Vậy mới nói là nó mê muội chứ. Từ nãy giờ ngồi im lặng ăn cơm để mặc cho mẹ và chị nói chuyện, mãi đến bây giờ Thường Dung mới xen vào: - Mê muội gì mà mê muội, chỉ tại anh ấy yêu chị Giang chứ. Thường Lan nguýt em gái: - Mày thì biết gì mà xen vào, im đi cho người lớn nói chuyện. Thường Dung lẩm bẩm: - Người lớn gì mà nói chuyện không có trước sau gì hết, vậy mà cũng đòi làm người lớn. Không nghe được em gái nói gì, Thường Lan quát lên: - Mày im cái mồm, không được lầm bầm nghe chưa? Thường Dung lại liếc xéo chị một cái: - Em có miệng thì nói, chị làm sao cấm em được! Bà Quyền cũng quát lên: - Đã nói là im mà sao lại cứ nói mãi như thế ? Tại sao bữa ăn mà cứ cãi nhau? Sợ mẹ, Thường dung im thin thít . Thường Lan lại nghiêng đầu sang mẹ hỏi nhỏ: - Mẹ có nghe anh Quân nói là có tiền mang về không hở mẹ ? Bà Quyền ngạc nhiên nhìn con gái: - Tiền gì ? - Thì... tiền anh ấy làm được ở bên đó chứ sao? Con thấy du học sinh nào về nước cũng có vốn mang về hết. Bà Quyền phẩy tay: - Ôi dào, tiền bạc như thế thì được bao nhiêu. Những người khác là con nhà nghèo, sang bên đó chịu vất vả vừa học vừa làm mà lại hà tiện không dám tiêu xài thì mới có dư mà mang về chứ . Còn anh mày bao nhiêu năm nay có xài tiền nhà đâu, như vậy có làm được bao nhiêu thì còn phải lo ăn lo học, có dư đâu mà mang về. - Nhưng mà chắc cũng phải có một ít chứ mẹ ? - Thì cũng đủ để cho nó tiêu xài khỏi xin tiền của mẹ chứ bao nhiêu mà nói . Con mặc kệ tiền bạc của nó đi, đừng có đá động đến rồi nó lại mặc cảm đấy. Thường Lan gật đầu: - Con biết rồi, nhưng như thế nếu anh ấy mở công ty thì mạ lại phải cho tiền anh ấy à ? Bà Quyền lại gắt lên: - Mày thắc mắc làm gì ? Nếu tao có cho tiền thì cũng là phần của nó, có hao mất phần của màyđâu mà lo. Thường Lan lắc đầu: - Đâu phải con lo chuyện đó đâu, nhưng nếu anh ấy cưới Xuân Hoa thì chuyện đó mẹ khỏi lọ Vì ba Xuân Hoa nói rằng sẽ mở cho một công ty thật tầm cỡ. Bà Quyền chép miệng: - Vậy mới nói là cái thằng này nói dại . Của dâng đến miệng rồi mà lại còn từ chối, thử hỏi có tức không chứ ? Thường Lan nói khích: - Chỉ cần mẹ ra tay thì mọi việc sẽ đâu vào đấythôi mà . Mẹ cứ việc nói thẳng với chị Quỳnh Giang là mẹ không đồng ý cưới chị ấy cho anh Quân, con tin là chị ấy sẽ rút lui ngay. - Ai cho phép em chen vào chuyện cúa anh thế hở Lan? Giọng Quân đanh thép vang lên khiến cả hai mẹ con bà Quyền cùng giật mình quay lại, Thường Quân đã đứng sừng sững ngay giữa cửa phòng ăn từ bao giờ . Có lẽ câu chuyện giữa bà Quyền và Thường Lan đã lọt hết vào tai anh. Trông thấy anh trai, Thường Lan rúm người lại vì sợ . Bình thường thì cô cũng chẳng biết sợ ai vì có sự chống lưng của mẹ, nhưng hiện giờ cô đang chen vào chuyện của Thường Quân mà . Cả bà Quyền cũng thấy e ngại trước ánh mắt sắc lạnh của con trai. Bà gượng cười: - Thường Lan chỉ nói chơi thôi mà, con đừng để ý đến. Thường Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai mẹ con, anh quét ánh mắt của mình trên mặt em gái: - Anh đã cảnh cáo em là không được chen vào chuyện của anh rồi mà, tại sao em lại không nghe lời thế ? Có mẹ bên cạnh nên tuy sợ anh trai, Thường Lan vẫn cứng đầu: - Em chỉ nói sự thật thôi mà... Thường Quân gằn giọng: - Sự thật gì ? Thường Lan ấp úng: - Là... là... mẹ không thích cưới chị Giang cho anh mà là mẹ muốn anh cưới Xuân Hoa cơ. Thường Quân nhìn thẳng vào mắt mẹ: - Thường Lan nói thế có đúng không hở mẹ ? Ánh mắt Quân tuy có làm cho bà Quyền nao núng, nhưng vốn là một người phụ nữ đanh đá đã từng không biết sợ ai, nên bà gật đầu ngay: - Đúng thế, mẹ muốn như thế. Được thể, Thường Lan lại vênh mặt lên: - Thấy không, em đâu có nói sai! Quân lại nhìn em gái: - Dù có nói đúng thì em cũng không được xen vào chuyện của anh, huống gì đây lại là nói sai. Quay sang mẹ, anh tiếp: - Con đã nói với mẹ rồi, con không làm theo ý mẹ đâu. Con yêu Quỳnh Giang, và con sẽ cưới cô ấy. Bà Quyền quăng mạnh đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, bà la lên: - Nhưng mà tao không bằng lòng. Quân lạnh lùng: - Con cưới vợ cho con chứ không phải cho mẹ hay cho gia đình, con cần phải cưới vợ để xây dựng hạnh phúc cho mình chứ không phải vì một lý do nào khác . Vì thế, mẹ không ép con được đâu. Bà Quyền lại la lên: - Tao không cho đứa nào qua mặt tao đâu, nếu đứa nào làm chuyện gì mà tao không đồng ý thì đừng ớ trong nhà này nữa. Quân lắc đầu: - Con không muốn cãi với mẹ đâu, nhưng nếu như mẹ cứ mãi không chấp nhận thì con đành phải chịu thôi. Lúc nào thì con cũng muốn gia đình mình sum họp vui vẻ, nhưng như thế không có nghĩa là con sẽ tự đánh mất đi hạnh phúc của mình. Bà Quyền phán một câu: - Như thế là con chấp nhận đổi mẹ để lấy đứa con gái ấy hay sao? - Không phải là như thế, nhưng con không thể phụ bạc Quỳnh Giang được . Cô ấy đã được gả cho con từ mười năm trước rồi, chúng con đã là vợ chồng theo lời giao ước của cha mẹ. - Nhưng mà bây giờ hoàn cảnh đã đổi khác rồi, mẹ con nó không thể cứ bắt gia đình ta phải hy sinh như vậy được. - Có gì là khác đâu, con vẫn chưa có vợ và cô ấy vẫn chưa có chồng . Có gì ngăn cản chúng con lấy nhau đâu. Bà Quyền lắc đầu chán nản: - Nói mãi mà sao con vẫn không chịu hiểu nhỉ ? Ngày trước hai gia đình kết sui gia với nhau vì hoàn cảnh cả hai nhà giống nhau. Ngày nay nhà nó đã suy sụp tới mức đó, con bảo làm sao mà mình có thể kết thân với họ được . Quân nè, con chưa sống chung với nó ngày nào thì chuyện huỷ bỏ lời giao ước này có gì là khó . Mẹ tin rằng khi mình từ chối thì nó cũng phải biết thân phận mình mà rút lui cho êm đẹp . Nhưng nếu vì thế mà con thấy áy náy thì mẹ sẽ cho mẹ con nó một số tiễn lớn để nó có thể mua được một căn nhà cho tử tế mà ở, như thế là được chứ sao? Quân thấy sợ cho sự tính toán của mẹ mình, cũng may mà anh đã biết sắp xếp cho mình chứ nếu không thì chắc chắn là chuyện giữa anh và Quỳnh Giang sẽ không thể nào thành được . Cứ tình hình này thì anh sẽ phải tính toán chu đáo hơn nếu như không muốn xảy ra trục trặc . Vấn đề là anh phải làm sao cho mẹ anh bằng lòng cưới Quỳnh Giang cho anh là được rồi . Mọi chuyện còn lại anh sẽ tự thu xếp. Nghĩ thế, Quân lấy giọng hòa hoãn nói với mẹ: - Mẹ khoan quyết định một điều gì cả, để con tìm hiểu xem sao đã . Theo như con được biết khi noi chuyện với bác Viễn hôm nay thì gia đình họ chưa chắc là đã khánh kiệt đâu. Có thể có một lý do gì đó mà minh chưa biết. Bà Quyền chú ý ngay vào câu nói của Quân. Thật lòng, bà muốn con trai cưới Xuân Hoa chỉ vì cái gia tài đồ sợ cúa gia đình cô ta thôi. Nhưng nếu như gia đình Quỳnh Giang còn lại một cái gì đó như lời Quân nói thì bà cũng phải xét lại chứ không nên làm căng làm gi `. Thở ra một cái, bà nói giọng như buông xuôi: - Mẹ chỉ nói thế thôi, nếu con thấy làm theo lời mẹ để gia đình được hòa thuận thì con làm . Còn nếu không thì mẹ cũng mặc con, mẹ không cần biết đến đâu. Quân đứng lên, anh mạnh dạn gật đầu: - Chuyện con làm con chịu, chỉ xin mẹ đừng có vội vã quyết định một điều gì mà thôi. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 7 Nhìn quanh không thấy ai, Thường dung khe khẽ gõ nhẹ trên cánh cửa phòng anh trai. Tiếng Quân vọng ra: - Vào đi! Nhẹ mở cánh cứa phòng ra, Thường Dung lách người vào . Đang nằm trên giường, trông thấy bộ dạng em gái như vậy, Quân bật cười: - Em làm gì mà rón ra rón rén như ăn trộm vậy ? Thường Dung rụt vai: - Tại em không muốn cho bà Lan biết, vì nếu bà ấy biết em nói chuyện với anh bà ấy sẽ mách mẹ . Mà như thế thì em sẽ bị la. Quân ngồi lêN, anh cau mày: - Tại sao chị em trong nhà mà lại như thế ? Thường Dung lúc lắc đầu: - Từ hồi nào tới giờ là như vậy rồi, nếu em làm điều gì trái ý mẹ và chị Lan thì em bị cả hai người cùng mắng. Quân nắm tay em gái: - Bây giờ có anh về rồi, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Thế hôm nay cô Út không đi học hay sao mà vào kiếm anh đây? - Hôm nay em được nghỉ, thầy em đi hội thảo khoa học . Anh Quân nè, em có chuyện muốn hỏi anh đó... Quân trìu mến nhìn em gái: - Có chuyện gì thắc mắc thì cứ hỏi anh chứ sao lại ngập ngừng như thế ? Thường Dung rụt rè: - Em chỉ muốn biết... là anh có cưới chị Giang không? Quân cười nhẹ: - Thế em muốn anh cưới chị ấy hay không? Thường Dung sôi nổi: - Đương nhiên là em rất muốn có chị dâu như chị Giang rồi . Chị ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại sâu sắc, em tin là anh sẽ có hạnh phúc nếu như anh cưới chị ấy. Quân gật gù: - Nói là xinh đẹp thì chắc là chị Giang không đẹp bằng cô Xuân Hoa đâu, lại còn thêm cái tội nghèo nữa chứ . Em không sợ anh cươ&quot;i chị ấy thì lại phải nuôi thêm mẹ chị ấy nữa à ? - Sao em lại phải sợ ? Anh cưới chị Giang thì phải phụng dưỡng bác Viền là lẽ đương nhiên rồi . Mẹ con chị ấy có còn ai nữa đâu. Mà bác ây hiền hậu thế kia, nếu có ở chung với anh chị thì anh lại có thêm người cho vui nhà vui vửa chứ sao. Thật nhiều khi em ước sao mẹ mình được như bác ấy thì thật là hạnh phúc đó. Quân nhìn em gái mà chạnh lòng, chắc hẳn nó đã rất buồn với lối sống thực dụng của mẹ anh và Thường Lan nên mới có nhữNg lời lẽ như thế . Như thế em gái anh là một cô gái tốt, anh sẽ phải có trách nhiệm với nó đây. Tuy nhiên, không muốn cho em gái buồn mãi, anh lại trêu em gái: - Thế em không muốn mình có chịu dâu giàu có để thỉnh thoảng được tặng quày hay sao? Với lại cô Xuân Hoa đẹp rực rỡ thế kia, có người chị dâu như thế cũng hãnh diện lắm chứ. Thường Dung bĩu môi: - Đẹp mà làm gì ? Đẹp rồi có mài ra được mà ăn đâu? Nhưng mà bà ấy đâu có đẹp, chỉ là nhờ phấn son đấy thôi. Cứ thử rửa hết son phấn đi coi, mặt bà ấy lại không tái mét như người thiếu máu nữa thì thôi. Vả lại, cái bà ấy thì có đồng tiền rồi làm phách thấy ghét lắm . Mấy hôm nay tại có anh nên bà ấy ra vẻ nhu mì thế thôi, cứ thử anh mà lại mê bà tai coi, bà ta không đày anh tới nơi tới chốn ấy chứ. Quân phá lên cười, em gái anh thú vị thật! Cô bé tưởng tượng chuyện gì vậy ? Anh mà lại mê cái cô gái phấn son loè loẹt đó hay sao? Cái cô gái chỉ trọng hình thức mà không trọng bề ngoài ấy, cô ta thì yêu anh ở cái chỗ nào khi mà chưa một lần gặp mặt . Chắc là chỉ mê anh vì mấy mảnh bằng nước ngoài của anh mà thôi. Cứ thử anh là một anh kỹ sư nghèo ở đây coi, chắc là cô ta sẽ không thèm nhìn anh bằng một nửa con mắt. Quân lại cười, anh thích thú nhìn em gái: - Anh thì không mê cô ấy đâu nhưng mà cô ta đã nói yêu anh đấy. Thường Dung lại bĩu dài đôi môi xinh xinh của mình: - Có mà mê cái bằng tiến sĩ của anh ấy chứ mê gì anh! Em đã từng thấy bà ta đi dung dăng dung dẻ với một anh chàng đẹp trai như diền viên ấy chứ, cỡ anh thì ăn thua gì. Quân chép chóp mũi em gái: - Dám chê anh xấu trai phải không? Thường Dung cười khúc khích: - Sự thật ra sao thì em nói đúng như thế thôi mà, anh có đẹp trai hay không thì phải nhường cho chị Quỳnh Giang nhận xét mới chính xác. Quân lắc đầu: - Anh cũng chịu thua em luôn, không nói lại em rồi. Quan những giây phút đùa vui giữa hai anh em, Thường Dung lại quay về nói với nỗi băn khoăn của mình: - Anh Quân này, vậy rồi anh tính sao? Quân nhướng mày: - Tính gì ? - Thì chuyện cưới vợ đó, anh có nghe lời mẹ không? Quân nhìn em gái bằng ánh mắt ấm áp: - Anh yêu chị Giang và sẽ cưới chị ấy chứ không nghe lời mẹ, em đã bằng lòng chưa? Thường Dung nhìn anh cười rạng rỡ, cô gật đầu rồi như sực nhớ ra, cô lại thì thầm với Quân: - Anh Quân này, hôm qua em nghe chị Lan xúi mẹ đó... Quân nhíu mày: - Xúi cái gì ? Thường Dung thấp giọng ra vẻ quan trọng: - Chị ấy xúi mẹ hỏi coi anh có mang tiền về nhiều hay không? Quân ngạc nhiên: - Tiền gì ? - Thì chị ấy cho rằng bao nhiêu năm nay anh ở bên đó làm việc thì phải có tiền dư mang về. Quân ngẩn người ra vì ngạc nhiên, Thường Lan thật là tinh quái . Chuyện vậy mà nó cũng nghĩ tới thì con bé này thật ranh mãnh vô cùng . Không biết là do nó nghĩ ra hay là có người bày cho nó không biết ? Nhưng dù thế nào thì đó cũng là một việc mà anh cần phải đề phòng cô em gái của mình. Quân hỏi Thường Dung: - Thế mẹ nói sao? - Thì mẹ cho rằng anh cũng chẳng có bao nhiêu đâu, vì từ lâu nay anh đâu có xài tiền nhà . Với lại anh qua đó để đi học chứ có phai đi làm đâu mà có dư, vì thế chắc cũng chỉ còn một ít để anh tiêu vặt mà thôi. Quân nén tiếng thở phào mừng rỡ vào trong lòng . Thật là hú vía! Cũng may anh đã đem quyển sổ gửi tiền của mình giao cho Quỳnh Giang, nếu chắng may mà mẹ anh hay Thường Lan biết được thì chắc chắn là anh sẽ không thực hiện ý định cúa mình đâu. Thật là cám ơn cô em gái nhỏ cúa anh! Quân nhìn Thường Dung với ánh mắt thương yêu. Con bé trung thực và hiền lương thật, nhất định mai này tương lai nó sẽ thật là tốt đẹp! Quân nói với em gái: - Mẹ nói đúng đấy, anh cũng còn được vài chục nghìn để tiêu xài từ nay cho đến khi có việc làm . Em có cần gì thì cứ nói với anh, anh sẽ cho nhé. Thường dung lại lúc lắc mái tóc của mình: - Em có tiền chứ bộ, mồi tháng mẹ cho mà em có xài gì đâu nên cũng còn cư để dành đó thôi. Nếu anh có dư thì dẫn chịu Giang đi mua sắm cho chị ấy một ít đồ dùng đi, chị ấy cực khổ lắm đó anh. Quân hỏi dò em gái: - Chị Giang cũng đi dạy mà cực khổ nồi gì ? Hay là chị ấy quan tính xài lớn nên mới thiếu thốn ? Thường dung lắc đầu: - Chị ấy đi dậy có bao nhiều tiền đâu mà anh nói như thế ? Lưong thì ít mà lại không dạy thêm như người ta được, hai mẹ con mà chỉ gói trọn trong số tiền ít ỏi ấy thì cực khổ là phải rồi . Nhiều khi bà Lan nhà mình xin tiền mẹ đi chơi còn nhiều hơn lương chị ấy nữa đó. Nghe em gái nói mà Quân thấy xót xa trong lòng . Vậy mà mấy năm trời nay Quỳnh Giang không hề than thớ với anh một lời . Thư nào viết cho anh cũng chỉ là những lời thương nhớ và những lời nói về một cuộc sống đơn giản nhưng thật tốt của cô. Ngày hôm qua, Quân đã tận mắt chứng kiến căn nhà nhỏ bé, nghèo nàn của mẹ con Quỳnh Giang, nhưng anh không ngờ cô lại khổ đến mức ấy . Nếu hôm nay em gái anh không nói, anh cũng không thể nào hiểu hết được . Bất giác, anh nắm ttay Thường dung: - Cám ơn em, Thường Dung ạ! Thường Dung ngơ ngác nhìn anh: - Sao lại cám ơn em? - Vì em đã thương yêu chị Giang như anh thương yêu vậy. Thường Dung cong môi: - Vì chị Giang rất đáng để được yêu thương mà . Nhưng anh phải đối tốt với chị ấy đó. Quân gật đầu: - Anh biết rồi, thỉnh thỏan em nên đến chơi vói chị Giang cho chị ấy khỏi mặc cảm nhé . Từ mai trở đi là anh bận rộn ghê lắm, không ghé chị Giang thường được đâu. Thường Dung tỏ ra hiểu biết: - Vì anh phải lo tìm việc chứ gì ? Quân kéo tai em gái: - Tài lanh hoài, làm như cái gì cũng biết hết vậy . Anh có sẵn việc làm rồi, nhưng anh chưa muốn đi làm . Để nghỉ ngơi một thời gian đã, anh đã cày như trâu bao nhiêu năm nay rồi mà. - Vậy thì đâu có gì làm cho anh phải bận rộn đâu? - Anh còn cả đống thủ tục giấy tờ phải lo, rảnh làm sao được mà rảnh . Nhưng nói như thế thôi chứ anh cũng có thể sắp xếp được, chỉ muốn bảo em sang đó chơi cho chị em thân thiết hơn với nhau thôi mà. - Em với chị Giang vẫn thân nhau đấy chứ . Em cùng học một ngành với chị Giang, có gì không hiểu em vẫn sang hỏi chị ấy đấy. - Ngày mai chủ nhật, em có rảnh không? Anh hỏi để làm gì ? - Đưa anh đi phố mua một ít quần áo mặc ớ nhà. - Thế quần áo anh đâu? - Quần áo bên kia anh không mang về, chỉ mang mấy bộ quần áo đe,p thôi. Cứ nghĩ là ở nhà mẹ lo sẵn cho anh, không dè là chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo cũ . Mà quần áo đó thì làm sao mà anh mặc cho được, vì vậy mà anh cứ phải mặc quần tây hoài, mệt qúa. Thường Dung gật đầu: - Em đi với anh cũng được, nhưng em nghỉ có một người thích hợp đi với anh hơn em đó. Quân không hiểu ý em gái muốn nói gì : - Là em nói ai đó ? Thường Lan ấy hở ? - Bà ấy chỉ biết sắm đồ model thôi, mua quần áo cho anh làm sao đượ . Là em muốn nói chị Giang đó, anh rủ chị ấy đi có phải hay hơn không? Quân gật đầu: - Ừ nhỉ, để mai anh sang rủ chị ấy . Em có cùng đi không? Thường Dung lè lưỡi: - Hai ông bà xa nhau bằng ấy năm trời, mới có chút thời gian đi với nhau mà em lại làm kỳ đà cản mũi thì coi sao được . Nếu anh biết nghĩ đến em út thì khi nào về nhớ mua kem cho em là được rồi. Quân bật cười: - Thật là nhiều chuyện, anh chị còn khối thời gian ở bên nhau, có cần tận dụng như vậy không? Thường Dung láu lỉnh gật đầu: - Cần chứ, bao nhiêu thời gian mà đủ cho hai người yêu nhau! Hai anh em cùng phá lên cười, Quân thấy ấm lòng với tình thương yêu mà Thường Dung dành cho mình . Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 8 Bà Quyền rầu rĩ thở dài, bà vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để nói rõ cho Quân biết chuyện bà muốn anh cưới Xuân Hoa. Ngoài chuyện bà không chịu cưới Quỳnh Giang cho anh vì gia đình cô bây giờ đã tàn mạt, bà lại còn không thích tính nết dửng dưng của cộ Thử hỏi từ ngày Quân đi tới bây giờ, trong mười năm trời đó nó đến thăm bà được bao nhiêu lần và có cho bà món quà nào ra hồn đâu. Trong khi đó, Xuân Hoa rất qúy bà . Và con bé lại cũng biết tỏ lòng yêu quý đó bằng những món quà hậu hĩ . Xuân Hoa luôn luôn biết săn đón xem bà thích gì và đáp ứng ngay những khi nó biết được . Rồi khi Quân mà cưới nó thì sẽ trở thành một ông Giám đốc ngay lập tức . Một đứa con gái đầy đủ những điều kiện tốt đẹp như thế mà bây giờ, bà lại không thể đón nó về làm dâu của mình . Thử hỏi làm mẹ như bà vậy thì có tức hay không? Mãi buồn rầu, bà Quyền không để ý gì đến mọi chuyện chung quanh. Ngay cả khi Thường Lan đến ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, bà cũng không hay. Thấy thái độ của mẹ hơi lạ, Thường Lan nhìn chằm chằm vào mặt bà Quyền một lúc lâu. Thấy bà vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích, cô lấy làm lạ khẽ hỏi: - Mẹ sao thế ? Bà Quyễn vẫn lặng thinh, Thường Lan lại gọi . Lần này cô gọi to hơn: - Mẹ Ơi, mẹ sao thế ? Bà Quyền giật mình quay lại . Thấy Thường Lan, bà hỏi: - Có chuyện gì ? Thường Lan lắc đầu: - Câu này phải để con hỏi mẹ mới đúng chứ. Bà Quyền cau mày: - Sao mày lại hỏi mẹ như thế ? - Vì mẹ lạ quá, mẹ cứ như người mất hồn ấy . Con gọi hai lần mẹ mới nghe. Bà Quyền thở dài: - Mẹ rầu chuyện anh con quá, không biết làm sao cho nó làm quen với con Xuân Hoa đây? Thường Lan ngạc nhiên: - Thì anh con đã biết Xuân Hoa rồi còn gì ? - Biết như thế thì có khác gì là xa lạ, nó có nói chuyện với con nhỏ đâu. Trong lòng nó chỉ có con Giang thôi mà. - Thì bây giờ mẹ con mình tìm cách để cho anh Quân tiếp xúc với Xuân Hoa nhiều nhiều một chút. Bà Quyền lắc đầu: - Cách gì bây giờ hở ? Chẳng lẽ bắt trói chúng nó lại cho nói chuyện với nhau hay sao? Mình đã giới thiệu cho biết nhau như thế, Xuân Hoa cũng đã gợi chuyện với anh mày như thế nhưng nó có chú ý tới đâu. Nó chỉ nói dăm ba câu cho đúng phép lịch sự rồi bỏ đi chỗ khác chứ có chịu ngồi nói chuyện lâu đâu. Thường Lan nhíu mày suy nghĩ, cô bỗng nảy ra một ý . Cô reo lên: - À, con nghĩ ra rồi, mẹ ạ . Có cách rồi. Bà Quyền nhỏm dậy: - Cách gì ? - Mình tổ chức đi du lịch đi mẹ, rủ cả Xuân Hoa đi nữa mẹ ạ . Rồi tới nơi, mình tạo điều kiện cho hai người gần nhau. Như thế thì tự khắc anh Quân phải nói chuyện với Xuân Hoa thôi. Bà Quyền gật gù: - Ý con như thế thì cũng được, nhưng đi đâu bây giờ ? Và lấy lý do nào mà đang tự dưng kéo nhau đi chơi? Thường Lan dài giọng: - Trời ơi, thiếu gì cách để nói . Mà mẹ nghĩ ngợi chi cho mệt vậy, chỉ cần nói là mừng cho anh Quân mới về nước nên tổ chức đi chơi cho cả nhà cùng vui thôi mà. - Phải ha, nhưng đi đâu bây giờ ? - Thì đi Đà Lạt, có chỗ nào thơ mộng và lý tưởng hơn chỗ đó nữa đâu? Bà Quyền gật đầu: - Vậy thì được rồi, con lo xe cộ để mẹ nói với anh con cho. Mẹ con bà Quyền nói chuyện tới đây thì Quân về tới . Trông thấy anh, bà Quyền gọi ngay: - Quân à, ngồi xuống đây mẹ nói chuyện một chút. - Có chuyện gì thế hở mẹ ? Quan trọng lắm hay sao? - Thì con cứ ngồi xuống đây đã nào. Quân ngồi xuống ghế, anh nhìn mẹ và em gái: - Rồi, con ngồi xuống đây rồi . Mẹ nói đi! Bà Quyền thong thả nói: - Chuyện là vầy, nhà mình lâu nay cũng không đi nghỉ mát ở đâu cả . Nay con về nhà, các em con mới đề nghị với mẹ là tổ chức đi một chuyến đi chơi xa cả gia đình vừa là mừng con mới về, vừa là nghỉ mát luôn thể . Sẵn con cũng chưa đi làm, mẹ thấy đề nghị này cũng haỵ Còn con nghĩ sao? Quân gật đầu: - Ý này hay đấy, thế bao giờ gia đình mình đi? Bà Quyền mừng rỡ: - Con bằng lòng rồi thì mình đi ngay thôi. Bây giờ đi du lịch cũng dễ rồi, không khó như ngày xưa đâu. Quân đứng lên: - Vậy là coi như xong chuyện này nha, bao giờ đi thì báo cho con biết trước vài ngày . Con muốn rủ vài người bạn cùng đi. Bà Quyền giật mình hỏi ngay: - Con muốn rủ ai đó ? Quân lấp lửng: - Thì cũng vài người bạn của con thôi, mẹ không biết đâu: - Được rồi, mẹ sẽ cho con hay. Quân đi lên phòng rồi, bà Quyền lại than thở với con gái: - Không biết là nó rủ ai đây nữa, có khi nào là con Giang hay không? Thường Lan cười: - Chắc là không đâu, thời điểm này bà ấy phải đi dạy học mà . Làm sao mà đi chơi được! - Thì mình cũng phải nghĩ coi có phảI là nó hay không. Nếu như thằng Quân mà đưa nó đi theo thì làm sao mà thực hiện kế hoạch của mình được. Thường Lan nhếch cưới: - Mẹ yên tâm, có bà đó càng haỵ Tụi con sẽ làm cho bà ấy biết là chuyện anh Quân cưới bà ấy chỉ là chuyện không tưởng. Bà Quyền nghi ngờ: - Có được không đó ? Thường Lan quả quyết: - Mẹ cứ tin ở con, nhất định là phải được. - Vậy thì được rồi, nhưng phải khéo đừng để anh mày nó nổi giận đó. Thường Lan tự tin: - Con biết phải làm sao mà. Thế là chuyện đi du lịch được tổ chức . Vì Quân nói là rủ thêm vài người bạn nên Thường Lan phải đi thuê một chiếc xe mười hai chỗ ngồi chứ chiếc xe ở nhà chỉ có bốn chỗ không đủ để đi. Buổi sáng hôm đó, gia đình bà Quyền chộn rộn chuẩn bị . Xuân Hoa cũng đã đến nhưng Thường Quân thì lại không có ở nhà . Bà Quyền hỏi Thường Lan: - Thằng Quân nói nó đi đâu? - Anh ấy đi rước mấy người bạn. - Thế thì bao giờ nó mới về ? - Anh ấy về ngay bây giờ đấy mà, còn sớm mà mẹ lo gì. Ngay khi đó, tiếng còi xe vang lên ngoài cổng . Thường Lan mừng rỡ nói ngay: - Đó, mẹ còn lo nữa thôi. Anh Quân về tới đó. Xuân Hoa chạy nhanh ra mở cổng để Quân lái xe vào, cô định reo lên mừng anh nhưng rồi cô khựng lại ngay khi thấy người ngồi bên cạnh anh trong xe là Quỳnh Giang. Trong sân, bà Quyền cũng đã nhìn thấy người mà Quân đưa về . Mặt bà sạm ngay lại . Bà nói với Thường Lan: - Nó lại đưa cái con kia cùng đi Lan à. Thường Lan trấn an mẹ: - Mẹ yên tâm đi, con đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi . Mẹ đừng nói gì kẻo anh Quân lại giận . Cứ bình thường đi. Quân đã đưa Quỳnh Giang đi tới bên bà Quyền, cô cúi đầu chào bà: - Cháu chào bác. Nhớ lời con gái, bà Quyền khẽ gật đầu: - Ờ. Quay sang nhìn Quân, bà hỏi: - Bạn con tới hết chưa? Quân vui vẻ gật đầu: - Không có ai nữa đâu, mình đi được rồi . Ở nhà xong hết chưa? Thường Lan gật đầu: - Chỉ còn đợi có mình anh thôi, ai nấy đều xong lâu rồi. Thường Dung từ trong nhà chạy ra: - Chị Giang, sao hôm nay chị biết mà đi chơi với gia đình em? Quỳnh Giang cười, cô chỉ Quân: - Là do anh Quân nè, anh ấy nói mãi làm chị phải xin nghỉ để đi chơi với anh ấy đó. - Vậy chị ngồi dưới với em nha! Quỳnh Giang vui vẻ nắm tay Thường Dung: - Ngồi đâu cũng được mà. Thường Lan đã sắp xếp sẵn, cô đẩy mọi người lên xe theo ý của mình . Chỗ ngồi của Quân là băng ghế trên, và bên cạnh anh là Xuân Hoa. Cô nói với Quỳnh Giang: - Giang ngồi ở băng dưới nha, tại bọn mình hay bị Ói đó nên ngồi sau không được. Quỳnh Giang vui vẻ gật đầu: - Giang ngồi đâu cũng được mà. Nói xong, Quỳnh Giang khom người chui vào xe . Thường Dung cũng định khom người theo Quỳnh Giang thì Quân đã gọi: - Dung, em lên ngồi với mẹ . Để chỗ đó cho anh. Thường Dung quay lại, cô thấy Quân nháy mắt với mình thì hiểu ngaỵ Cô gật đầu: - Được thôi, em thì dễ mà . Nhưng mà băng dưới này rộng lắm, ba người ngồi cũng đủ đó anh Quân. - Vậy thì em vào sau, để anh vào trước. Bà Quyền sầm mặt xuống, mặt Xuân Hoa thì lại tái ngắt còn Thường Lan thì tức muốn điên lên được . Cô muốn hủy ngay chuyến đi này, nhưng lại không dám vì thật ra, cô cũng sợ anh mình. Chuyện đã rồi, mọi người không thể làm gì khác hơn được là cùng lên xe để cho chuyến du lịch được bắt đầu . Xe bắt đầu chạy, bà Quyền ngả đầu vào ghế thiu thiu ngủ . Xuân Hoa và Thường Lan cũng chẳng còn hứng thú gì mà chuyện trò nữa . Cả hai cùng khoanh tay trước ngực im lặng nhìn thẳng ra phía trước. Chỉ có băng dưới là rôm rả . Thường Dung tíu tít đủ thứ chuyện, lâu lâu cô lại ré lên cười thích thú khiến Thường Lan không thể nào chịu được nữa . Xe vừa ra khỏi Hàng xanh, cô đã quay lại gắt em gái: - Mày ồn nãy giờ đủ chưa vậy Dung? Im miệng đi cho tao nhờ chút coi. Thường Dung vừa mới há miệng ra định cãi thì Quân đã bấm nhẹ tay cô ra hiệu . Anh nhẹ nhàng nói: - Được rồi, Lan đừng cáu với em như vậy . Anh sẽ không chọc cho Dung cười nữa đâu. Thường Lan quay lên, Thường Dung lè lưỡi với anh trai một cái rồi cô rù rì: - Tức lắm mà không biết làm gì nên kiếm chuyện với em đó mà . Đúng là &quot;giận cá chém thớt&quot;. Quân suỵt nhỏ: - Nó nghe được lại có chuyện nữa bây giờ. Thường Dung rúc rích cười. - Thôi, em không nói chuyện nữa đâu. Trả anh Quân lại cho chị Giang đó, em ngủ đây. Nói là làm, Thường Dung ngả đầu vào lưng ghế và nhắm nghiền mặt lại . Quân quay sang Quỳnh Giang: - Em dậy sớm như vậy có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì dựa vào vai anh mà ngủ nè. Quỳnh Giang lắc đầu: - Em không buồn ngủ đâu, anh ạ. Quân choàng tay qua vai Quỳnh Giang kéo cô lọt hẳn vào lòng mình: - Vậy thì nói chuyện với anh. Quỳnh Giang chỉ tay lên phía trên: - Để cho mọi người ngủ kìa anh. Quân kéo đầu Quỳnh Giang ngả vào vai mình: - Mình nói nhỏ thôi thì đâu có làm phiền đến ai. Từ lúc đó, mặc kê ai muốn ngủ thì ngủ, ai muốn ngắm cảnh thì ngắm cảnh . Còn hai kẻ yêu nhau thì chỉ còn thủ thỉ với nhau những lời yêu mà đã bao nhiêu lâu nay, họ chỉ nói được với nhau qua những trang giấy mà thôi. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 9 Tới Đà Lạt, chuyện thuê phòng cũng là một vấn đề để Thường Lan suy tính . Cô thuê phòng rồi chia thật nhanh: - Con với Thường Dung, Xuân Hoa ở phòng ba người, anh Quân với mẹ phòng đôi còn Giang thì một mình một phòng... Mới nghe tới đó, Thường Dung đã phản đối ngay: - Con với chị Giang phòng đôi... Quân tán thành ngay: - Phải đó, để Giang ở một mình anh cũng không yên tâm. Nếu ở một mình thì người đó là anh chứ. Bà Quyền phản đối: - Nhưng mẹ muốn ở chung phòng với con, mẹ có nhiều chuyện muốn nói với con. - Vậy thì được rồi, vào đổi phòng ba người vào phòng đơn lấy hai phòng đôi. Thường Lan vội lên tiếng: - Ở đây họ hết phòng đôi rồi. - Để anh vào hỏi lại coi họ có thu xếp được hay không, nếu không thì mình đổi khách sạn khác . Chuyện đó có khó gì đâu, ở đây có thiếu gì khách sạn. Nói xong, Quân xăm xăm bước vào phòng lễ tân. Chỉ một thoáng sau anh đã trở ra, tay vung vẩy chiếc chìa khóa: - Phòng đôi nữa đây, Lan đem chìa khóa vào đổi phòng lại đi. Còn Dung, em với chị Giang lên trước đi, anh với mẹ đợi Lan đổi phòng rồi lên sau. Thường Dung nhõng nhẽo với anh: - Thế còn valises của em và chị Giang thì sao? Quân bật cười, anh xua tay: - Được rồi, một lát anh đem lên hết cho. Thường Lan đã trở ra, Quân chỉ tay vào đống hành lý nói với người phục vụ: - Anh phụ tôi mang hết mấy cái valises này lên phòng nhé, ở đây chỉ có anh và tôi là nam giới thôi, chịu cực một chút vậy. Anh phục lễ phép: - Chuyện đó thì ông cứ để tôi, ông chỉ cần cho tôi biết là mang chiếc nào vào phòng nào là được rồi. Quân xách chiếc valises nhỏ của Dung và chiếc túi xách của Quỳnh Giang lên tay và hất hàm chỉ vào đống hành lý còn lại: - Những thứ này anh mang lên hai phòng cho qúy vị này giùm tôi là được rồi. Bà Quyền và Thường Lan tức tối khi thấy Thường Quân lo lắng cho Quỳnh Giang chu đáo, Thường Lan cũng giận luôn Thường Dung, cô bé đã vô tình làm hỏng kế hoạch cô lập Quỳnh Giang của cô mất rồi . Nhưng vốn là cô gái có nhiều mưu mô, cô không lo lắm . Mới chỉ bắt đầu để cô ta tưởng là thắng cuộc . Nhưng thời gian còn dài, cô sẽ cho Quỳnh Giang biết tay. Buổi chiều, mọi người kéo nhau đi ra hồ Xuân Hương chơi. Quân rủ Quỳnh Giang: - Mình vào Thủy tạ uống cà phê đi em. Quỳnh Giang lắc đầu: - Mình đi dạo ở ngoài này một chút đã anh ạ, em thích không khí lạnh này quá. Quân chiều ý Quỳnh Giang ngay: - Tùy em, anh thì sao cũng được. Choàng tay qua người Quỳnh Giang, Quân dìu cô đi chầm chậm quanh bờ hồ . Thỉnh thoảng, anh lại cúi xuống thì thầm điều gì vào tai cô và Quỳnh Giang lại ngước lên, trả lời lại điều gì đó với anh. Họ không thể ngờ rằng, vô tình họ đã làm nên một hình ảnh thật đẹp, thật ngọt ngào. Thường Lan không biết làm gì hơn để thực hiện kế hoạch của mình giúp Xuân Hoa, vì từ lúc bắt đầu đi tới giờ này tuy Quân chỉ làm những việc như vô tình nhưng cô biết là anh đã cố làm để bảo vệ Quỳnh Giang thật chu đáo . Mím chặt môi lại, Thường Lan cố gắng để nghĩ ra một cách nào đó mà Quân không thể nào làm khác được ngoài việc làm theo ý cô. Sáng sớm, vừa mới gặp nhau ở phòng ăn, Thường Lan đã tuyên bố: - Hôm nay chúng ta đi chơi hồ Tuyền Lâm. Quân chú ý ngay đến cái tên lạ: - Ở đây cũng có hồ nữa à ? Sao chúng ta không đi chơi thác hoặc là đến Thung lũng tình yêu? Thường Lan trề môi: - Mấy chỗ đó đi hoài, có gì là haỵ Em sẽ giới thiệu với anh một cảnh đẹp mới hoàn toàn với anh. Quân tò mò hỏi: - Cái hồ nào đó mới được xây dựng hay sao? - Thật ra thì cũng xây dưng cả chục năm nay rồi, nhưng hồi anh ở nhà thì chưa có . Mỗi năm họ lại tu sửa và xây dựng mới nên những chỗ như thế này đẹp lắm . Bảo đảm anh sẽ thích thú đấy. Đến thiền viện Trúc Lâm, quả nhiên mọi người đều thích thú trước cảnh trí xinh đẹp và hùng vĩ ở đây. Thường Lan gọi mọi người: - Chúng ta mau xuống thuê đò máy đi ra hồ và qua khu dã ngoại chơi đi. Bà Quyền lắc đầu: - Mẹ muốn ở đây để hưởng không khí thanh tịnh này, các con cứ đi chơi đi. Bao giờ về thì gọi mẹ. Suy nghĩ một chút, Thường Lan gật đầu: - Vậy cũng được chứ mẹ đi bộ trên khu dã ngoại cũng khá mệt đấy. Lúc xuống đò, Quân đưa tay ra gọi Quỳnh giang: - Giang à, bám vào tay để anh đỡ em xuống đò kẻo té. Quỳnh Giang lắc đầu: - Không sao đâu anh, em đi được mà. Quân nhìn lại, anh thấy trên chân Quỳnh Giang là đôi sandal mỏng nên cũng yên tâm. Ngay khi đó, Xuân Hoa đến kế bên anh nhõng nhẽo: - Anh Quân à, anh đỡ em xuống với . Em sợ ngã quá à. Quân sốt sắng: - Nào, cô đưa tay đây. Xuân Hoa yểu điệu đưa tay ra cho Quân, cô ta dò dẫm từng bước như người tập đi. Đặt một chân lên đò, cô bước mạnh rồi làm như mất đà, cô nhào vào người Quân, hai tay ôm chặt lấy anh. Quân vội kêu lên: - Từ từ chứ, cô nhào như vậy thì té luôn cả tôi đấy . Nào, đứng vững được chưa nào ? Xuân Hoa làm ra vẻ ngượng ngùng gật đầu: - Cám ơn anh, em không sao rồi. Thường Dung bĩu môi: - Khéo làm bộ, muốn ôm anh Quân thì nói thẳng ra cho rồi. Quỳnh Giang đập thật nhẹ vào tay cô bé: - Nói lung tung bị mắng bây giờ. Quân đã đến bên Quỳnh Giang, anh ngồi xuống giữa cô và Thường Dung rồi hỏi: - Em có bị say sóng không đấy ? Quỳnh Giang lắc đầu nhưng cô chưa kịp nói gì thì Thường Dung đã nghiêng đầu qua nói với anh: - Anh Quân, ở mấy chỗ này đi chơi đông người không thú vị gì hết . Mai mốt anh dẫn chị Giang đi hai người thôi. Quân gật đầu: - Em nói có lý, Giang nghĩ sao? Quỳnh Giang cười nhẹ: - Em còn bận đi làm mà, làm sao đi chơi hoài được! Thường Dung lại chen vào: - Mai mốt đi hưởng tuần trăng mật đó, làm sao lại không đi chơi được ? - Khi đó thì anh định đưa chị em đi nước ngoài du lịch một chuyến, không biết Giang thích đi nước nào ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Thôi đi anh, đi chơi ở đây được rồi . Đừng có bày ra tốn tiền lắm. Quân cười với Thường Dung: - Thấy chị em chưa ? Đời người ta chỉ có một lần trăng mật thôi mà cũng hà tiện thấy sợ luôn. Thường Dung cũng cười: - Vậy là anh gặp được thần giữ của rồi còn gì, kêu ca gì nữa ? Cứ thế, ba người vui vẻ nói cười mặc kệ Thường Lan và Xuân Hoa tức tối lườm nguýt . Lên đến khu dã ngoại, Quân cao hứng rủ Quỳnh Giang: - Mình cưỡi voi chơi đi em. Quỳnh Giang lắc đầu: - Em không dám leo lên đó đâu anh. Quân nằn nì: - Có anh mà sợ gì . Lên đi em! Quỳnh Giang còn chần chừ thì Thường Lan đã kéo tay Xuân Hoa chạy tới . Lan reo lên: - Anh Quân, em với anh cưỡi voi đi. Nói với Quân nhưng mắt Thường Lan lại nhìn Quỳnh Giang . Cô cười: - Đó, có người đi chung với anh rồi đó . Anh đi với Lan đi. Không muốn làm em gái khó chịu, Quân miễn cưỡng gật đầu: - Được rồi, Lan lên đây. Thường Lan dợm đặt chân lên bàn đạp, rồi bỗng nhiên cô quay lại phía sau nói với Xuân Hoa: - Mình nhường cho Hoa đi trước đó. Không một chút ngại ngùng, Xuân Hoa leo lên ngay không để cho Quân kịp phản ứng: - Được thôi, Hoa thích cưỡi voi lắm. Đợi cho Xuân Hoa ngồi lên bành voi, Thường Lan giơ cao máy ảnh gọi to: - Hoa, Lan chụp hình nè. Thật bất ngờ, Xuân Hoa nhủi đầu vào ngực Quân khiến anh vội choàng tay ôm lấy cô như hai người yêu nhau đang âu yếm bên nhau. Thường Lan bấm liền hai kiểu, cô cười khanh khách: - Bảo đảm sẽ có hình thật đẹp cho Hoa. Ngại Quỳnh Giang buồn, Quân giơ cao tay vẫy cô: - Một chút xíu là anh xuống liền, em đừng đi đâu nha. Quỳnh Giang cười thật tươi: - Anh cứ yên chí mà cưỡi voi, em với Dung đi ăn thịt nai nướng đây . Một lát xuống trả tiền cho em là được rồi. Ngồi vào chiếc lều của người bán hàng, Thường Dung làu bàu: - Thật là cái thứ con gái trơ trẽn, không biết xấu hổ là gì ? Quỳnh Giang can gián: - Kệ người ta, Dung nói làm gì lỡ họ nghe được lại có chuyện. Thường Dung chăm chú nhìn Quỳnh Giang: - Chị không ghen hở chị Giang? Quỳnh Giang cười: - Có phải anh Quân bày ra đâu mà chị ghen, là người khác đấy chứ. - Chị cũng không buồn chút nào hay sao? - Đã nói là không phải do anh Quân thì có gì mà phải buồn . Họ chỉ làm những chuyện vô ích thôi. Dung cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi. - Chị tin anh Quân như thế sao? Quỳnh Giang gật đầu ngay không đắn đo: - Chị luôn tin tưởng anh Quân từ trước tới giờ, Dung không thấy anh ấy luôn bảo vệ chị đó hay sao? Thường Dung nắm tay Quỳnh Giang cảm phục: - Em thật phục chị hết sức, hèn chi mà anh Quân yêu chị đến như vậy. Quỳnh Giang mỉm cười không nói, cô đưa miếng khô nai lên miệng nhấm nháp như để tận hưởng hương vị của núi rừng. Buổi dã ngoại rồi cũng qua, suốt thời gian còn lại Quân chỉ ngồi trong lều với Quỳnh Giang khiến Thường Lan tức tối phải kết thúc nhanh buổi đi chơi. Buổi tối, khi đã khá muộn . Quỳnh Giang đã thay áo ngủ và chỉ còn chờ giấc ngủ đến với mình thì tiếng gõ cửa phòng vang lên. Thường Dung vội vã nhảy xuống đất chạy ra cửa: - Ai đó ? Tiếng Quân vọng vào: - Anh đây, em mở cửa ra đi. Thường Dung hé cửa, Quân lách ngay vào . Anh có vẻ bực mình và ngồi phịch xuống ghế . Thường Dung ngạc nhiên khi thấy trên người Quân chỉ có bộ pyjama phong phanh. Cô hỏi: - Có chuyện gì vậy anh? Quân mệt mỏi lắc đầu: - Anh thật không biết là mẹ và Thường Lan muốn gì nữa, hai người đó thật quá đáng mà. - Nhưng mà có chuyện gì ? Quân nhìn Quỳnh Giang, cô hiểu ý nói ngay: - Anh không muốn nói thì thôi, không sao đâu. Quân vội nói: - Không có gì, chỉ tại anh sợ em buồn thôi. Nhưng mà anh cũng nói ra để em hiểu . Chuyện là không biết Thường Lan đau như thế nào mà mẹ phải sang bên đó chăm sóc nó, thế là mẹ đẩy Xuân Hoa sang ngủ bên phòng anh. Anh thấy bực quá nên mới qua đây. Quỳnh Giang lặng thinh không nói điều gì, nhưng Thường Dung thẳng tính nói ngay: - Bà Lan bệnh hoạn gì đâu, bà ấy mạnh đến nỗi con voi hồi chiều vật bà ấy cũng không ngã nữa à . Đây là mưu kế của bà ấy để gài anh với Xuân Hoa đó. Quân gật đầu: - Anh biết thừa như thế nhưng không muốn nói ra thôi. - Vậy anh đừng về phòng nữa, em sẽ nằm với chị Giang để một giường cho anh. Quân nhíu mày một chút rồi nói: - Mình dùng kế của họ làm cho họ tức chơi, Dung sang ngủ với Xuân Hoa đi, để anh ở đây với chị Giang được rồi. Thường Dung vỗ tay reo: - Được đó, cứ làm như thế đi. Quỳnh Giang yếu ớt phản đối: - Như thế sao tiện hở anh? Quân lắc đầu: - Có gì mà không tiện ? Chúng mình sắp cưới nhau rồi mà . Vả lại, anh sẽ tôn trọng em hoàn toàn, em đừng có lọ Anh chỉ muốn chứng tỏ cho mọi người biết em sẽ là vợ anh chứ không phải là ai khác. Thường Dung đã khoác áo lạnh lên người: - Anh Quân ra khóa cửa đi, em sang đó đây. Thường Dung đi rồi, Quân tắt đèn và nằm xuống giường, anh nói với Quỳnh Giang: - Ngủ đi em, mai chúng ta về sớm. - Nhưng mà theo dự định thì còn hai ngày nữa mà anh? - Mặc kệ họ, để cho họ đi với nhau. Anh với em về rồi mai mốt mình đi sau. Anh chán mấy người đầy mưu mô này lắm rồi. Quỳnh Giang nằm xuống, cô kéo chăn lên tận cổ cố dỗ giấc ngủ mà vẫn không sao ngủ được khi mà bên cạnh cô, người cô yêu thương đang nằm đó . Dường như ở giường bên kia Quân cũng không ngủ được vì khi Quỳnh Giang trở mình lần nữa thì anh ngồi nhỏm dậy: - Em không ngủ được à ? - Thế còn anh, sao không ngủ đi? Quân thả chân xuống gạch, anh cười nhẹ: - Cứ nghĩ em đang nằm một mình bên đó thì anh lại không ngủ được . Anh sang ru em ngủ nhé ? Rồi không đợi Quỳnh Giang đồng ý, Quân bước sang bên giường cô ngaỵ Anh chui người vào chăn và kéo cô ôm chặt trong vòng tay của mình: - Anh không làm gì em đâu, chỉ ôm em như thế này cho dễ ngủ thôi. Em hông biết là anh thèm ôm em như thế này đã lâu lắm rồi đâu. Ngủ đi em. Quân làm như lời mình nói, anh luồn tay cho Quỳnh Giang gối đầu và ôm cô thật chặt . Hôn nhẹ lên trán cô, anh nhắm mắt nằm im như đang ngủ thật say. Gối đầu trên tay Quân và nằm gọn trong lòng anh, Quỳnh Giang tê liệt hết mọi cảm giác để chỉ còn lại torng cô bừng bừng một cảm xúc ngọt ngào . Hơi ấm của Quân làm cô thấy người nóng bừng lên nhưng cô không dám có một phản ứng nào. Úp mặt vào ngực Quân, Quỳnh giang cố nén cảm xúc bồi hồi của mình để tìm giất ngủ . Và không hiểu sao, đang khó ngủ là thế mà bây giờ, trong vòng tay Quân, chỉ một lát sau cô đã dễ dàng trôi vào giấc ngủ thật êm đềm Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 10 Từ hôm đi Đà Lạt về, thấy Thường Quân cứ im lặng mà không đá động gì đến việc cưới Quỳnh Giang nữa, bà Quyền mừng thầm trong lòng . Chắc là thằng con trai bà đã suy nghĩ lại và thấy lời bà là đúng. Xuân Hoa ngày nào cũng sang chơi, nhưng không khi nào gặp được Thường Quân vì ngày nào cũng thế, anh ra đi từ sớm và đến tối mới trở về . Nhiều khi bà Quyền muốn bảo Quân ở nhà để Xuân Hoa có cơ hội tiếp xúc với anh, nhưng khi bà thức dậy thì anh đã đi mất. Hôm nay, bà Quyền chưa xuống đến phòng khách thì đã nghe thấy anh em Quân cười nói vui vẻ, bà mừng rỡ đi nhanh xuống lầu . Bà hỏi ngay khi Quân vừa chào bà: - Hôm nay con không đi đâu à ? Quân cười: - Ngày nào cũng đi, con thấy oải quá rồi . Hôm nay con nghỉ một hôm cho khỏe. Trông thấy mẹ, Thường Dung lủi nhanh lên lầu . Bà Quyền hỏi Quân: - Con mới vừa về mà làm gì đã đi suốt như vậy ? Con muốn tìm việc làm à ? - Thì phải tìm việc mà làm chứ mẹ, con không quen ai ở thành phố này thì phải chịu vất vả là đượng nhiên rồi. Bà Quyền lắc đầu: - Tại con muốn tìm vất vả cho mình chứ có phải là ai bắt con đâu. - Con hiểu ý mẹ muốn nói gì, nhưng mà con muốn tự đứng bằng sức của mình chứ không muốn dựa vào người khác, nhất là dựa vào phụ nữ đâu mẹ à. Bà Quyền xì dài một tiếng: - Có nhờ ai thì nhờ, nhưng mình có thực tài thì ngại gì mang tiếng . Mà con cũng đâu phải là nhờ, bao nhiêu người cầu cho đưo8.c bỏ iền ra cho con làm ăn đấy chứ. - Con không thích như thế đâu mẹ, con chỉ muốn làm một mình thôi. Việc này con tự biết thu xếp, mẹ không phải lo đâu. Bà Quyền nói dỗi: - Vậy thì mặc con, mẹ không lo nữa đâu. Cha con chết đi rồi, trong nhà này bây giờ thì con là chủ mà . Con muốn gì mà chẳng đưọc. - Mẹ đừng nói như thế, mẹ vẫn làm chủ trong nhà chứ đâu phải là con. - Làm chủ mà làm gì khi mà nói ra không ai chịu nghe lời. Quân cười cười: - Mẹ cứ dạy anh em chúng con làm những việc chính đáng thì có đứa nào dám cãi lại mẹ đâu. - Thế việc cưới vợ cho con mà không chính đáng à ? - Quan trọng là việc mẹ bảo con cưới ai. Nếu mẹ để cho con cưới người mà con thương yêu thì làm sao con cãi mẹ cho được ? - Nhưng nếu như thế thì suốt đời con sẽ khổ cực, mẹ phải tìm chỗ nào có điều kiện thật tốt cho con chứ. Quân lắc đầu: - Điều kiện tốt là do mình tạo ra, mẹ ạ . Con tự lượng sức mình, con thấy mình có thể tạo nên sự nghiệp . Con không muốn nhờ vào người khác đâu. - Nhưng mà như thế thì biết đến bao giờ con mới thành công? - Con còn trẻ mà mẹ, lo gì thời gian. Biết khó lay chuyển được ý định của Thường Quân, bà Quyền liền quay sang cách khác: - Nhưng mà mẹ không bằng lòng cái con Quỳnh Giang, rõ ràng là nó coi thường nhà mình. Quân kêu lên: - Sao mà nhiên mẹ lại kết tội cô ấy thế ? - Sao lại là tự nhiên, nó coi thường mẹ con mình rõ ra đó mà con còn muốn bào chữa cho nó hay sao? Con coi, con về nhà cả tuần nay rồi, nó có tới đây lần nào không? Quân bật cười: - Thì ra là chuyện đó, có quan trọng gì đâu mẹ . Quỳnh Giang bận đi dạy, con thì lại đi suốt ngày . Cô ấy đến đây cũng đâu có gặp con đâu mà đến. - Nhưng nó phải đến thăm mẹ chứ! Quân biết là không thể cứ mãi nói dông dài với mẹ được, anh nói thẳng: - Cô ấy có đến đây thì mẹ cũng có vui vẻ với cô ấy đâu mà đến . thôi thì cứ để vậy, bao giờ chúng con cưới nhau rồi thì sẽ về thăm mẹ mỗi ngày. - Khi đó thì mẹ không cần nữa. Quân ôm vai mẹ, anh vuốt ngọt bà: - Mẹ Ơi, đừng có giận dỗi như thế mà . Nếu mẹ muốn thì chủ nhật này con sẽ bảo Quỳnh Giang sang thăm mẹ. - Đã nói là mẹ không cần mà. - Là mẹ nói đấy nhé, mẹ bảo không cần cô ấy đến thăm mẹ đấy nhé. Bà Quyền quay mặt sang chỗ khác, than vãn: - Thật cái số tôi nó vô phúc làm sao, nuôi con thành tài như ngày hôm nay tưởng đâu được kết sui gia chỗ danh giá cho nở mày nở mặt với người ta, không ngờ lại cưới một con vợ nghèo kiết xác . Như vậy thì tôi làm sao mà dám nhìn mặt mọi người. Quân cười cho mưu kế của mình đang được thực hiện: - Ai nói với mẹ là Quỳnh Giang nghèo kiết xác đó ? - Cần gì phải nói, cứ nhìn mẹ con nó bây giờ cũng đủ biết rồi . Cái nhà mà mẹ con nó ở có gọi là cái nhà được không? Quân gật đầu: - Sao lại không gọi là cái nhà được ? Nó cũng có mái tôn, có tường xây, có đủ phòng khách, phòng ngủ và nhà bếp . Chỉ có điều là nó nhỏ xíu mà thôi. Bà Quyền ngơ ngác: - Thế sao chúng nó lại nói là một cái chòi rách ? - Chúng nó là ai? - Thì... là con Lan chứ ai? Quân chán nản nhìn mẹ: - Nghe lời ai không nghe, lại nghe lời nó . Trong mắt Thường Lan thì nhà ai cũng là cái chòi lá hết, mẹ không biết à ? - Thế... nhà nó cũng không đến nỗi nào à ? Quân cương quyết lắc đầu: - Con đã nói là căn nhà hẳn hoi, mẹ không tin thì hôm nào con dẫn mẹ đến chơi mẹ sẽ biết ngay. - Nhưng mà chỉ có thế thôi, một đồng vốn cũng không có thì làm được gì ? Quân cười có vẻ bí mật: - Ai bảo là bác Viễn hết vốn, bác ấy còn giàu lắm đó. Nghe Thường Quân nói thế, bà Quyên hấp tấp hỏi ngay: - Sao con biết ? - Thì bác ấy nói với con mà. Bà Quyền thở ra: - Nói thì ăn thua gì, có khi họ dựng lên như thế để làm cho con gái họ có giá đó. - Thì con đã được coi, mẹ chịu tin chưa? - Con thấy cái gì ? Vàng à ? Quân lắc đầu: - Không, ai lại để vàng hay để tiền ở nhà làm gì cho nguy hiểm . Là bác ấy cho con coi sổ gửi tiền ở ngân hàng cơ. Bà Quyền tỏ vẻ không tin: - Có tiền gửi ngân hàng cơ à ? Làm sao lại có thể như thế được ? Mấy năm nay mẹ con bà ấy nghèo khó lắm cơ mà, sao lại không lấy ra mà tiêu. Quân thấp giọng kể với mẹ: - Tuy bác Viễn không nói rõ ra nhưng hình như bác trai đã chuẩn bị tất cả cho hai mẹ con đấy . Mẹ cũng biết công ty trước đây là của ông nội Quỳnh Giang lập ra mà, vì thế mà cô chú của Giang cứ đòi chia phần hoài . Vì vậy mà bác Viễn mới gửi một số tiền rất lớn vào ngân hàng nước ngoài, để tên Quỳnh Giang đấy . Khi bác ấy mất đi, bác gái không dám rút ra sợ các em chồng đòi chia phần . Vì vậy mà ngày nay số tiền ấy mới còn đấy chứ. Bà Quyền gật gù: - Nói như vậy thì ông Viễn đã chuẩn bị cho gia đình ông ấy hết rồi . Hèn nào mà khi ông ấy mất đi, trong công ty hết cả vốn tới nỗi phá sản luôn. Thế nhưng tại sao mẹ con bà ấy không bỏ ra mà chuộc nhà, lại để cho tịch biên như thế ? - Thì đã nói là giấu mọi người mà, nếu như bỏ tiền ra để khỏi phải bán nhà thì chẳng khác gì &quot;lạy ông tôi ở bụi này&quot; à . Vì vậy mà dù tiếc căn nhà tới đâu chăng nữa thì mẹ con Quỳnh Giang cũng phải cắn răng mà chịu thôi. Bà Quyền lại hỏi: - Thế bây giờ họ tính sao? - Thì để làm của hồi môn cho con gái chứ sao? Nếu như con có ý định mở công ty thì bác ấy sẽ giao hết cho con, còn nếu như con có được việc làm tốt mà không cần mở công ty nữa thì sẽ để mua nhà, còn lại bao nhiêu thì cất làm vốn đó. Bà Quyền sáng mắt lên trước những gì Quân vừa nói . Hình như trong đầu bà giờ này không còn Xuân Hoa nữa mà tất cả chỉ tập trung vào số tiền mà Quân vừa nói . Bà lại hỏi: - Thế số tiền đó nhiều không? Quân làm ra vẻ nhẩm tính: - Khoảng ba trăm ngàn dollars, có nghĩa là khoảng cả ngàn lượng vàng đấy. Bà Quyền như mê đi trước viễn cảnh giàu sang của con trai bà . Bà nói ngay: - Vậy thì con lo mở công ty đi! Quân lắc đầu: - Con chưa muốn mở đâu, vì con đang liên hệ với công ty cũ của con ở bên ấy . Nếu họ nhận con làm đại diện ở đây thì không cần phải vất vả làm gì. Bà Quyền tỏ ra dễ dãi không ngờ: - Vậy thì tùy ý con chứ chuyện làm ăn thì mẹ không biết đâu. Nhưng như thế thì phải lo tổ chức đám cưới đi chứ ? Quân cười: - Thì tại mẹ không chịu nên con làm sao dám tiến hành . Con định khi nào việc làm con ổn định xong xuôi, bên ấy mua nhà cửa đàng hoàng rồi thì con mới về xin phép mẹ. Bà Quyền gạt đi như số tiền đó là tài sản của mình: - Thôi, để từ từ rồi hãy mua nhà . Phải để coi công việc ra sao đã chứ. Quân được thế đòi hỏi: - Nhưng cưới rồi thì tụi con cũng không thể về đây ở với mẹ được đâu, tụi con còn phải lo cho mẹ Quỳnh Giang nữa đấy . Chẳng lẽ họ giao hết tiền cho con mà con lại bỏ bà ấy một mình hay sao? Quỳnh Giang cũng không chịu như thế đâu. Bà Quyền gật đầu: - Thì phải vậy chứ sao! Thôi thì vì tương lai của con, mẹ cũng không bắt các con phải về đây ở đâu, chỉ cần thỉnh thoảng về thăm mẹ là được rồi. - Điều ấy thì mẹ khỏi lo, mỗi tuần tụi con sẽ về thăm mẹ mà. - Vậy thì được rồi, mẹ cũng không đòi hỏi gì ở con đâu. tiền bạc cha con để lại thì cũng còn, mai mốt có lo cho các em thì con chỉ giúp chúng nó một chút cho mọi người nhìn vào là được rồi. Quân cẩn thận dặn dò mẹ: - Mẹ nhớ là đừng bao giờ đề cập đến vấn đề tiền bạc với mẹ con bác Viễn nhé, kẻo không thôi họ lại bảo mẹ bằng lòng cho con cưới Quỳnh Giang là vì biết họ có tiền. Bà Quyền gật đầu: - Chuyện đó thì con không phải lo, mẹ có phải là trẻ con đâu. Quân chìa tay ra với mẹ: - Vậy là mẹ đồng ý rồi nhé, không được thay đổi ý kiến đấy. Bà Quyền đập mạnh tay trên tay Quân và lườm anh một cái: - Bộ mày nói mẹ là hay thay đổi thất thường hay sao? Quân cười: - Con không dám, là con thuận miệng thôi. - Vậy thì bao giờ tổ chức đám cưới ? - Cũng phải để con bàn với bên nhà Giang đã, chuyện này thì đâu thể quyết định một mình được. Bà Quyền gật đầu: - Con nói vậy cũng phải, nhưng mà cũng phải tổ chức nhanh lên chứ đừng kéo dài nữa . Con cũng lớn rồi đấy. Quân trêu mẹ: - Với lại ông bà ta cũng dạy &quot;cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha&quot; phải không mẹ. Bà Quyền đứng lên: - Cậu thì chỉ thế là giỏi thôi, nói thế thì phải lo sớm đi. Quân nhìn theo mẹ, anh cười một mình và lòng thầm khen cho mưu kế của mình . Thế là mọi chuyện đều suông sẻ như ý anh muốn . Trở ngại lớn nhất đã không còn, con đường đến với hạnh phúc của anh đang mở rộng. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 11 Thế là chuyện Thường Quân sẽ cưới Quỳnh Giang coi như đã được quyết định . Mọi người đón nhận tin này với tất cả sự vui mừng và chờ đợi ngày vui sắp đến . Nhưng riêng có một người thì không, người đó chính là Xuân Hoa. Khi được Thường Lan báo cho biết tin vui này, Xuân Hoa ngồi sững người mất một lát . Rồi đột nhiên cô khóc oà lên khiến Thường Lan bối rối . Cô vừa khóc vừa nói với bạn: - Tại sao anh Quân lại cưới cô bé đó mà không phải là mình ? Thật tình thì Thường Lan cũng không muốn chị dâu mình là Quỳnh giang mà chỉ muốn Quân cưới Xuân Hoa. Vì từ khi quen biết Xuân Hoa, cô đã choá mắt với gia cảnh của bạn . Rồi cho tới khi được bà Quyền húa hẹn chuyện cưới Xuân Hoa cho Quân thì khi đó Thường Lan tha hồ mà đón nhận quà cáp của Xuân Hoa. Bất cứ đi đâu, bất cứ làm gì Xuân Hoa cũng rủ Thường Lan. Những món mỹ phẩm đắt tiền, những chiếc áo thời trang là những món quà thường xuyên Thường Lan được nhận . Ngoài ra, những buổi đi chơi đó đây thì mọi chi phí đều do Xuân Hoa chi trả, Thường Lan chỉ có mỗi việc là đi cùng để hưởng thụ mà thôi. Nhưng điều quan trọng nhất mà Thường Lan gắn bó với Xuân Hoa là cô đã được cô bạn thân dẫn vào một thế giới mới, thế giới ăn chơi cuồng loạn của cuộc sống nhộn nhịp ban đêm. Phòng trà, vũ trường không mấy buổi là các cô không đi. Thường Lan như được mở mắt ra để hoà nhập vào một cuộc sống mới mà theo cô phải sống như thế mới là đáng sống, phải sống như thế mới là thời thượng. Giờ đây, nghe bạn trách, Thường Lan cũng không biết nói sao. Chẳng lẽ lại nói với bạn là anh cô cưới Quỳnh Giang vì món tiền hồi môn quá lớn hay sao? Như thế thì chẳng hoá ra anh cô chỉ là thằng đào mỏ hay sao? Vì thế, Thường Lan phải tìm cách nói cho xuôi: - Thì Lan cũng đang bực đây nè, tự nhiên lại cưới vội vàng như thế ? Anh ấy quen với cái bà ấy hồi nào ? Thường Lan rành rẽ trả lời: - Nếu nói là quen thì anh Quân quen với Quỳnh Giang lâu lắm rồi, từ hồi bọn mình mới sinh ra lận . Nói như thế có nghĩa là hai nhà ở bên cạnh nhau, vì thế anh em mình và Quỳnh Giang chơi với nhau từ nhỏ . Nhà Giang chỉ có mỗi một người con nên Giang qúy tụi mình lắm, thậm chí có thể coi nhau như chị em vậy . Riêng anh Quân thì quấn quít với Quỳnh Giang một cách kỳ lạ, có thể nói còn thân hơn các em mình nữa đấy. - Nếu nói như thế thì cũng chỉ như anh em thôi, sao lại lấy nhau? - Nhưng mà đâu phải anh em ruột thịt đâu, vì thế họ có quyền lấy nhau mà . Vả lại, ba mình với ba Quỳnh Giang đã giao ước với nhau và ngày mà anh Quân đi du học, hai nhà đã làm một buổi tiệc coi như là đính hôn cho dù lúc đó bà Giang cũng mới chỉ có mười bốn tuổi. Xuân Hoa cau mặt: - Đúng là những chuyện phong kiến vớ vẩn, thế mà bây giờ anh Quân lại cứ khăng khăng thực hiện. - Vấn đề là anh Quân yêu bà Giang nên mới khăng khăng như thế đấy chứ . Cho dù la `mẹ mình đã phản đối rất dữ, thế mà không biết là ông ấy rù rì gì với mẹ mà cuối cùng bà cũng bằng lòng. Xuân Hoa lại khóc: - Vậy mà Lan cứ nói là anh ấy chưa yêu ai, lại còn khẳng định là mẹ Lan nhất định sẽ chọn mình làm mình không biết ăn nói làm sao bây giờ. Thường Lan ngạc nhiên: - Có gì mà phải khó nói, chuyện Hoa yêu anh Quân có ai ngoài mẹ con mình biết đâu. Mà mình và mẹ mình thì đời nào lại nói với ai. Xuân Hoa lắc đầu: - Ở nhà Lan thì nói làm gì, chỉ tại mình nói với ba mẹ mình rồi, cả chị dâu mình cũng biết nữa . Bây giờ không xong như thế này thì mình còn dám nhìn mặt ai nữa. Thường Lan im lặng, cô không biết phải an ủi bạn thế nào . Hoàn cảnh của Xuân Hoa thì cô quá rõ . Vì chỉ có một mình cô là con gái nên ba mẹ cô cưng qúy cô như vàng như ngọc . Anh trai cô lại không được lòng gia đình vì cái tính nhu nhược để vợ lấn lướt nên người chị dâu của Xuân Hoa ghét cay ghét đắng cô em chồng . Mà Xuân Hoa thì cũng chả cần tình cảm của chị dâu một chút nào, vì thế chị dâu em chồng cứ như mặt trời với mặt trăng. Xuân Hoa đã hãnh diện khoe với mọi người trong nhà về Thường Quân .. Cô nói cứ như thể là anh về nước hôm trước thì hôm sau sẽ đến ngay nhà cô để cầu hôn vậy . Cha mẹ Xuân Hoa đã sướng mê đi vì cái viễn ảnh có một chàng rể tài giỏi như thế . Vì vốn dĩ họ giàu có nhưng lại ít học, ngay cả cậu con trai của họ cũng chỉ mới học hết lớp Chín mà thôi. Xuân Hoa lại thút thít khóc: - Làm sao bây giờ hở Lan, mình xấu hổ đến mức không dám trở về nhà mình nữa đâu. Thường Lan tìm kế hoãn binh: - Thì Hoa khoan nói với gia đình chuyện anh Quân cưới vợ đã, để từ từ mình tìm cách xem sao. Xuân Hoa thiểu não lắc đầu: - Nhưng mà ba mẹ mình biết anh Quân về rồi nên cứ hối mình đưa anh ấy đến nhà chơi. Ba mình còn nói phải mau mau gặp mặt và tính chuyện cưới xin cho sớm để rồi còn lập công ty nữa chứ. Thường Lan ngẩn người ra vì tiếc . Trước đây vì những món quà hậu hĩnh của Xuân Hoa mà cô ra sức xúi mẹ tiếp nhận Xuân Hoa chứ còn chuyện lập công ty thì cô nghĩ bạn mình chỉ nói cho cô mà thôi. Không ngờ gia đình Xuân Hoa lại tính thật! Chuyện này thì lại phải bàn lại với mẹ lần nữa thôi, may ra bà có thay đổi ý kiến hay không? Thường Lan nói với bạn: - Để mình về nói lại với mẹ một lần nữa coi sao. Thật tình thì mình không muốn cái bà nhà quê đó làm chị dâu của mình tí nào, chỉ có Hoa mới hạp với mình thôi. Đừng buồn nữa, Hoa đợi tin của mình nha. Nói xong, cô xách túi ra lấy xe về ngaỵ Về đến nhà, cô xộc thẳng vào phòng bà Quyền tìm mẹ: - Mẹ à... Đang lúi húi đếm tiền, bà Quyền giật mình khi con gái xông vào phòng mình bất ngờ như thế . Vơ vội số tiền bỏ vào ngăn kéo, bà gắt lên: - Sao vào phòng mẹ mà không gõ cửa ? Con có cái thói xông vào phòng người ta bất lịch sự như thế bao giờ đấy ? Không quan tâm đến nhừng đồng tiền của mẹ, lại cũng chẳng để ý đến chuyện mẹ mắng . Cô còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều cơ mà. Sà xuống bên mẹ, cô thì thầm: - Mẹ, Xuân Hoa đang khổ tâm lắm đó mẹ. Bà Quyền vô tâm: - Sao thế ? Xảy ra chuyện gì với nó à ? Thường Lan giận dỗi: - Mé nói thế mà được à , mẹ phải biết là tại sao Xuân Hoa buồn khổ mà. Bà Quyền nhìn Thường Lan một thóang, rồi như hiểu ra, bà hỏi: - Làm sao nó biết chuyện anh con sẽ cưới Quỳnh Giang? - Thì con nói... Bà Quyền cau mày: - Mẹ quên chưa dặn con đừng nói thì con lại nói cho nó biết rồi, con thật là mau miệng đấy. Thường Lan cãi lại: - Thì chúng con là bạn thân mà, có chuyện gì mà chúng con không nói cho nhau nghe, huống gì chuyện này thì lại càng phải nói cho nó biết để nó khỏi mơ mộng nữa chứ. Bà Quyền gật đầu: - Con nói cũng phải, nhưng mà nó buồn lắm hay sao? Thường Lan ra vẻ quan trọng: - Chẳng những là buồn mà nó lại còn khổ tâm nữa ấy chứ . Vì nó đã kể cho mọi người trong nhà nó nghe về anh Quân rồi, và ba nó đã hối nó dẫn anh ấy về nhà chơi để ông ấy biết mặt còn tiến hành chuyện cưới xin nhanh chóng nữa ấy chứ. - Làm cái gì mà vội vàng như thế ? Bộ nó cần chồng gấp lắm sao? Thường Lan gườm mẹ: - Mẹ không hiểu gì nên mới nói như thế chứ nhà người ta giàu có như thế thì tìm đâu lại không được chàng rể tốt . Có điều là ông bà ấy thấy Xuân Hoa thích anh Quân, lại thấy anh ấy có điều kiện tốt như thế nên mới thúc giục cưới nhanh để ông ấy còn cho thành lập công ty mà làm ăn. Bà Quyền chép miệng: - Thật, cái số thằng Quâng là cái số sướng . Chỗ nào cũng có người giàu có giúp đỡ. - Đâu mà chỗ nào cũng có, chỉ là gia đình Xuân Hoa thôi chứ. - Sao lại chỉ gia đình Xuân Hoa, còn bác Viễn thì sao? Thường Lan bĩu môi: - Bà ấy thì có bao nhiêu mà nói ? - Vậy là con không biết rồi, bà ấy còn nhiều tiền để dành lắm đấy. - Thế tại sao lâu nay mẹ con bà ấy không lấy ra mà tiêu xài lại chịu nghèo khổ như thế ? - Thì tại người ta cũng phải có lý do của người ta chứ . Nhưng con chỉ biết là bà ấy đã bảo với anh con lấy tiền ấy mà làm ăn. Thường Lan tỏ ý khinh thường: - Giỏi lắm thì cũng chỉ được vài trăm cây vàng là nhiều chứ bao nhiêu đâu mà kể ? - Vậy là con không biết rồi, bà ấy còn những ba trăm ngàn dollars kia đấy. Thường Lan trợn mắt nhìn mẹ: - Có thật không hở mẹ ? Bà Quyền khẳng định: - Anh mày nó đã coi quyển sổ ấy rồi, nó biết rõ đấy . Vì vậy mà bây giờ thì mẹ không còn lý do gì mà ngăm cấm chúng nó nữa, họ có nghèo khổ đâu mà. Thường Lan chép miệng: - Vậy thì tội nghiệp cho Xuân Hoa, nó vẫn còn hy vọng mẹ giúp nó đó. Bà Quyền lắc đầu: - Bây giờ thì mẹ cũng chịu thôi, vì không còn cách gì ngăn cản được anh con đâu. Nó đang tính với nhà bên kia để tổ chức đám cưới đó . Con liệu mà nói với Xuân Hoa cho nó hiểu là mình cũng muốn giúp nó nhưng không được. Thường Lan lắc đầu: - Hồi nãy con đã nói với nó rồi nhưng mà nó chỉ biết khóc thôi. Nó nói là nó xấu hổ với chị dâu nó lắm. - Vậy thì hôm nào bảo nó sang đây để mẹ nói chuyện với nó xem sao. Thật ra thì mình cũng không có lỗi với nó vì mẹ chỉ gợi ý thế thôi chứ có hứa hẹn gì với nó đâu. Chỉ tại nó vội vàng quá mà thôi. Thường Lan lườm mẹ: - Mẹ không hứa gì mà cứ nói là nhận nó làm con dâu thì cũng bằng mấy lần hứa với nó rồi còn gì nữa . Mẹ con mình thật là có lỗi với nó, con cũng không biết phải làm sao bây giờ. - Thì mẹ cũng làm hết sức rồi, mày muốn mẹ phải làm sao nữa ? - Hay là mẹ tìm cách kéo dài ngày cưới của anh Quân ra xem có cách nào khác hay không. Thường Lan bày mưu cho mẹ, bà Quyền thắc mắc: - Thế mày định làm gì ? - Con cũng chưa biết, nhưng con nghĩ khi nào anh Quân chưa cưới vợ thì Xuân Hoa vẫn còn có hy vọng . Vì vậy mà để nó tiếp cận với anh ấy thường xuyên xem có làm anh ấy cảm động không? Bà Quyền lắc đầu: - Chuyện này thì mẹ không muốn dính dáng vào đâu. Cả Xuân Hoa và Quỳnh Giang đều tốt cả, vì vậy mà tùy anh con thôi. Hai đứa đừng bày mưu nữa mà sinh chuyện ra. Thường Lan trấn an mẹ: - Mẹ cứ yên tâm, chúng con sẽ hết sức kín đáo . Anh Quân không biết đâu. Bà Quyền xiêu lòng với mưu kế của con gái, vì với bà, cả hai cô gái đều không chê vào đâu được . Vậy thì Quân cưới cô nào cũng được, bà đâu muốn phản đối làm gì . Xuân Hoa cũng dễ thương, nó rất chiều theo ý bà . Trong khi đó Quỳnh Giang thì lại không cần biết bà thích gì, ghét gì . Vậy thì bà cứ mặc kệ chúng, đứa nào làm cho con trai bà ưng ý thì được, thế thôi. Nghĩ thế, bà Quyền gật đầu: - Thôi thì mẹ mặc kệ chúng mày muốn làm sao thì làm . Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng kêu mẹ đấy nhé. Thường Lan hớn hở: - Mẹ chịu như thế là được rồi, cứ để mặc kệ chúng con. Vậy kể từ ngày mai, con sẽ rủ Xuân Hoa về chời nhà mình thường hơn cho thân thiết với anh Quân, mẹ nhé. Nói xong, Thường Lan chạy nhanh đến bên máy điện thoại . Cô muốn báo cho Xuân Hoa mưu kế của mình và rủ cô bạn thân đến ngay bây giờ Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 12 Trong khi Thường Lan cứ lo bày mưu tính kế cho cô bạn thân của mình thu phục con tim Thường Quân thì hai kẻ yêu nhau cứ coi như cái thành phố nhỏ bé nhưng đông dân này chỉ có một mình họ mà thôi. Đã thu xếp được với mẹ, Quân yên tâm lo cho đám cưới của mình . Anh không lo gì về công việc vì anh đã đến văn phòng đại diện, và người mà anh thay chỗ đã mừng rỡ khi biết sắp có người thế chỗ để mình được về nước. Quân đã hỏi ông Smith, người mà anh sắp thay thế: - Ông ở đây thì chỗ ở thu xếp như thế nào ? Ông Smith trả lời: - Vì tôi ở đây chỉ có một mình nên ở luôn trong văn phòng cho tiện, vì thế tôi có một căn phòng ở đây. Nhưng nếu như ông co gia đình thì sẽ ở tại một căn nhà của công ty mà từ lâu nay vẫn dùng để cho nhân viên từ bên đó sang công tác ở . Hiện bây giờ cũng đang có một người phục vụ lo chuyện dọn dẹp, nếu như ông ở thì giữ người đó lại để làm việc nhà luôn. Quân mừng rỡ hỏi luôn: - Thế nếu tôi không cần người phục vụ đó ? - Thì sẽ cho họ nghỉ, tiền lương trả cho họ sẽ tính luôn vào lương cho ông. Nhưng tôi khuyên ông nên giữ họ lại, vì người này làm việc tốt lắm . Vừa siêng năng, sạch sẽ vừa thật thà. Quân gật đầu: - Vậy thì tôi sẽ nghe lời khuyên cúa ông, tôi sẽ giữ họ lại . Vì vợ tôi cũng đi làm nên chúng tôi cũng cần có người giúp việc. Ông Smith ngạc nhiên: - Sao tôi được nghe báo từ tổng công ty qua là ông còn độc thân? Quân cười: - Tôi sắp kết hôn. Ông Smith reo lên: - Ô, xin chúc mừng ông . Thế vợ Ông cũng cùng về cới ông ạ ? Quân lắc đầu: - Không phải như thế đâu, cô ấy ở đây... Ông Smith trầm trồ: - Tôi thật là thần phục ông, mới về nước mà đã chinh phục được một cô rồi. Quân bật cười: - Lại càng không phải nữa, cô ấy đã đợi tôi mười năm nay rồi. Lần này thì ông Smith không phải chỉ tán phục Quân mà là ngưỡng mộ mói đúng, ông tròn miệng ra mà khen: - Thế thì không chỉ là khen mà phải là ca tụng cô ấy mới đúng, thật là một người phụ nữ chung thuỷ. Quân vỗ vai ông Smith: - Ở nước tôi, những người chung thuỷ như thế nhiều lắm . Ông hãy cố gắng tìm cho mình một người đi. Ông Smith cười: - Rất tiếc là tôi lại sắp trở về quê hương rồi, mẹ tôi đã chọn cho tôi một cộ Chắc là tôi cũng sẽ cưới vợ, nhưng hẳn là phải sau ông. Ông sẽ tổ chức đám cưới khi tôi còn ở đây chứ ? Quân gật đầu: - Điều ấy thì đương nhiên rồi, tôi phải cưới vợ trước khi nhận công tác chứ . Vì chúng to6i còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa mà. - Vậy ông đã dự tính là khi nào thì tổ chức chưa? - Khi nào tôi thu xếp nhà cửa xong xuôi thì sẽ lo tổ chức. Ông Smith sốt sắng: - Nhà cửa thì ông không phải lo, đã có sẵn sàng cho ông rồi . Bây giờ ông chỉ cần đến xem coi có cần sửa chữa gì thì gọi người tới làm ngay, chắc là cũng mau thôi. Quân gật đầu: - Vậy thì tôi sẽ tới xem ngay, nếu mọi việc thuận lợi thì chỉ trong vòng tháng tới là tôi sẽ mời ông uống rượu đấy. Quân nói là là ngay, anh đến xem căn nhà và hết sức ưng ý . Như thế này thì số tiền anh có lại chẳng phải dùng đến rồi. Quân đến nhà Quỳnh Giang và nói với cô: - Chúng ta tổ chức đám cưới đi em ạ. Quỳnh Giang ngạc nhiên hỏi lại Quân; - Sao lại vội vàng như thế hở anh? Hôm trước anh bảo là đợi lo nhà cửa xong xuôi rồi mới tính cơ mà. Quân lắc đầu: - Không phải lo nhà nữa em ạ, chúng mình sẽ ở nhà của công ty cấp, anh đã đến coi rồi. - Thế nhà cửa ra sao hở anh? - Nhà rộng rãi lắm, đủ chỗ cho chúng mình và mẹ Ở luôn em ạ . Anh thấy cũng không cần sửa chữa gì cả, nhưng anh sẽ đưa em đến xem có cần gì không? Quỳnh Giang lắc đầu: - Anh cứ ưng ý là được rồi, không cần em phải coi nữa đâu. Quân không đồng ý với Quỳnh Giang: - Đâu được, em là nội tướng của anh mà . Mai mốt em sẽ là người chủ trong nhà, em phải ưng ý mới được. Quỳnh Giang chúm chím cười: - Anh mới là ông chủ chứ sao lại là em? Quân hôn nhẹ trênmá người yêu: - Thì anh là ông chủ của em, nhưng em lại là bà chủ trong nhà . Nhưng mà thôi, không nói nhiều nữa . Mau thay quần áo anh đưa đi xem nhà nào. - Coi liền bây giờ hở anh? Quân gật đầu, anh đưa Quỳnh Giang đến căn nhà mà hai người sẽ đến ở . Trước căn biệt thự nhỏ nhắn nhưng thật xinh đẹp, Quỳnh Giang suýt soa: - Nhà đẹp quá, anh ạ. - Thế em có thấy cần phải mua sắm gì thêm không? - Để em đi xem một vòng đã. Quân đưa Quỳnh Giang đi xem nhà, anh chỉ cho cô thấy mọi phòng . Quỳnh Giang thích nhất là căn bếp, nó rộng rãi không thua gì căn bếp của gia đình cô khi xưa. Nhưng ở đây, vật dụng lại hiện đại hơn rất nhiều. Không có gì để chê nữa cả, Quỳnh Giang nói với Quân: - Chỉ cần sơn nhà lại và thay màn cửa nữa thôi là được rồi, anh ạ. - Thế em thích sơn nhà màu gì ? Quỳnh Giang ngẫm nghĩ: - Cửa thì màu nâu, vậy sơn nhà màu kem đi anh. Như thế thì mới hợp màu. Quân gật đầu: - Được rồi, để anh báo lại với công ty để họ cho người làm lại . Chúng ta chỉ cần biết là bao giờ họ làm xong thì có thể lo đám cưới được rồi . Như thế này thì chúng ta không phải mua sắm đồ đạc nữa đâu em ạ. - Em biết rồi, đồ dùng ở đây cũng quá đầy đủ rồi. - Nhưng mà mình vẫn phải đi mua sắm đó, em biết không? Quỳnh Giang ngạc nhiên: - Sắm gì nữa hở anh? Quân nhìn Quỳnh Giang bằng ánh mắt đằm thắm: - Giang này, anh muốn đưa em đi may một ít quần áo mới: Quỳnh Giang cúi xuống nhìn mình: - Thì em vẫn đủ quần áo mặc mà anh... Quân gật đầu, anh trầm giọng: - Anh biết, nhưng đó là quần áo em mặc đi làm hằng ngày thôi. Mai này làm vợ anh rồi, có những buổi chiêu đãi mà em cũng phải có mặt . Vì thế mà em cần phải may thêm một ít quần áo cho những dịp như thế . Vả lại, anh muốn em có một số quần áo trẻ trung một chút để khi đi chơi, em có thể mặc ấy mà. Quỳnh Giang cúi mặt, cô buồn buồn nói: - ý anh là chê quần áo em không đẹp và quê mùa chứ gì ? Quân ôm Quỳnh Giang vào lòng: - Em đừng mặc cảm như thế, anh nào có chê em đâu. Anh chỉ muốn em xinh đẹp hơn mà thôi. Trước đây em phải lo mọi chuyện trong nhà nên ít may sắm, nhưng giờ có anh rồi, anh muốn được lo cho em - Rồi anh lên giọng - Này, không được tự ái hay mặc cảm với anh nhé, chúng ta tuy hai nhưng mà chỉ là một thôi mà. Quỳnh Giang ngước mắt nhìn Quân, mắt cô bắt gặp ngay đôi mắt sáng quắc của anh đang nhìn thẳng vào mắt mình . Ánh mắt Quân mới thành thật và thẳng thắn làm sao. Chỉ trong một tích tắc thôi, Quỳnh Giang hiểu ra một điều là Quân đối xử với cô rất chân thành chứ không hề có một chút màu mè nào cả. Xúc động, cô hỏi nhỏ: - Anh nói đi, tại sao anh lại muốn mua sắm cho em? Vòng tay Quân siết nhẹ thân hình Quỳnh Giang: - Thật không thể giấu em được một điều gì cả, thôi thì anh cũng thành thật khai báo cho rồi . Giang này, không phải là anh chuộng bề ngoài đâu, những gì em có anh đều trân trọng . Những ngày tháng đã qua, anh biết là em đã phải vất vả như thế nào . Vì vậy mà em không có điều kiện như người ta được . Nhưng nay đã có anh, anh không muốn người ta có thể chê em được ở một điều gì cả, thế thôi. Quỳnh Giang cũng thành thật: - không phải là em không biết là mình xấu xí và nhà quê hơn người khác, nhưng em không thể làm cách nào khác được . Mỗi khi muốn may thêm một cái áo mới, em đều phải cân nhắc rất kỹ . Vì thế mà anh thấy em nhà quê như thế đó. Quân cúi xuống hôn Quỳnh Giang: - Dù em có nhà quê tới đâu thì anh cũng yêu hết . Sở dĩ anh làm như thế chỉ vì anh chỉ muốn em hoàn mỹ hơn mà thôi. Quỳnh Giang gật đầu: - Em biết mà, anh không phải phân trần với em nữa đâu. - Vậy bây giờ đi mua sắm với anh chứ ? - Thì đi, nhưng em có một điều kiện với anh... - Em nói đi! - Em sẽ mua quần áo, nhưng anh phải để em chọn cơ. - Anh có được góp ý không? Quân nghiêng đầu hỏi, Quỳnh Giang gật đầu: - Đương nhiên là được, nhưng không được bắt buộc em đấy. - Anh sẽ không bắt buộc em đâu, vì anh tin vào khiếu thẩm mỹ của em mà . Nhưng em có biết là phải đi đâu để may quần áo thời trang hay không? - Em biết chứ, tuy là em chưa từng may bao giờ. Quân gật đầu: - Vậy chúng ta đi, phải chuẩn bị ngay thì mới kịp, em à. Thế là Quân và Quỳnh Giang tưng bừng mua sắm, anh không tiếc một thứ gì với cô vợ yêu của mình . Quỳnh Giang cứ phải làm mặt giận để ngăn bớt nhiệt tình của Quân lại. Về đến nhà, Quỳnh giang khoe ngay với mẹ: - Anh Quân may cho con bao nhiêu là quần áo đẹp đó mẹ. Bà Viễn chau mày: - Con thì cũng tạm đủ quần áo mặc rồi, tốn kém làm chị Tiền Quân có kiếm được thì cũng phải vất vả lắm, các con đưng phung phí quá. Quỳnh Giang rụt cổ, lè lưỡi: - Đó, thấy không. Em biết thế nào cũng bị mẹ mắng mà. Quân cười: - Không bao nhiêu đâu, mẹ ạ . Cũng tại con muốn cho vợ con đẹp thêm thôi. Bà Viễn lườm Quân: - Chứ không phải là chê vợ con xấu à ? Quân nhìn Quỳnh Giang: - Đâu có, vợ con là đẹp nhất rồi . Nhưng con còn muốn vợ con đẹp hơn nữa kia. Quỳnh Giang chen vào kheo thêm: - Anh Quân lựa kiểu đẹp lắm, mẹ ạ . Con cũng thích những mẫu anh ấy chọn cho con đấy. Bà Viễn mắng yêu con gái: - Cô giáo dạy bao nhiêu học trò mà còn thích quần áo mới như trẻ con thế kia! Quỳnh Giang cười: - Con thích là vì do anh Quân may cho con đấy chứ từ hồi nào tới giờ, mẹ có thấy con may quần áo nhiều đâu. Mắt bà Viễn thoáng buồn: - Cũng tại cha con mất sớm làm nhà mình sa sút nên con mới khổ như thế... Một tay Quân choàng qua vai Quỳnh Giang, tay kia anh nắm tay bà Viễn, an ủi bà: - Bây giờ đã có con rồi, mẹ ạ, con sẽ chăm sóc cho Quỳnh Giang chu đáo, Mẹ đừng lo. Bà Viễn rơm rớm nước mắt nhìn Quân: - Được như thế thì mẹ mãn nguyện rồi, mẹ chẳng còn ước ao gì nữa đâu. - Mẹ đừng nói như thế, chăm sóc mẹ và em Giang là bổn phận của con mà. - Thế các con đã lo áo cưới chưa? Quân trả lời: - Con đã đem về cho em Giang hai chiếc, chỉ còn phải may thêm một chiếc nữa thôi. Hồi nãy chúng con cũng đặt may luôn rồi. Bà Viễn nhìn Quân với đôi mắt ướt, con gái bà đã gặp được một người chồng chu đáo như thế thử hỏi bà con ao ước gì hơn nữa đây? Quỳnh Giang nói với mẹ: - Mẹ Ơi, anh Quân đưa con đi coi nhà rồi, mẹ ạ . Nhà đẹp không thua gì nhà mình hồi xưa đâu, chúng con dành cho mẹ căn phòng đẹp nhất đó. Bà Viễn lắc đầu: - Các con không cần phải làm như thế, mẹ không đến đó ở đâu. Quỳnh Giang bật kêu lên: - Sao lại thế hở mẹ, sao mẹ lại không ở với con? Quân cũng nói: - Mẹ đến ở với chúng con đi, mẹ ạ . Mẹ cũng lớn tuổi rồi, ở một mình thì chúng con sẽ không yên tâm đâu. Vả lại, Quỳnh Giang cũng không chịu xa mẹ đâu, mẹ ạ. Bà Viễn phân tích: - Giá như Quân chỉ có một mình thì mẹ sẽ ở với các con, nhưng đàng này thì còn mẹ và các em nữa . Mẹ nghĩ là mẹ Ở với các con thì không tiện lắm, cứ để mẹ Ở đây rồi các con về thăm mẹ thì tốt hơn. Quỳnh Giang lắc đầu: - Nếu như thế thì con cũng sẽ không sang bên đó ở đâu, con chỉ ở đây với mẹ thôi. Bà Viễn lắc đầu: - Đừng trẻ con như thế chứ con. Đâu phải mọi điều cứ phải tuân theo ý muốn của con đâu. Quỳnh Giang cương quyết: - Nhưng con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu. - Thì con cũng ở gần đây, về thăm mẹ mỗi ngày là được rồi. Quân chen vào: - Mẹ đến ở với chúng con, còn nhà này thì bán hay là cho thuê tùy ý mẹ, mẹ ạ . Còn nếu mẹ không chịu như thế thì con sẽ làm thêm một cái gác gỗ ở đây, con và Quỳnh Giang ở cũng được rồi . Con sẽ không nhận nhà của công ty nữa. Bà Viễn ngẩn ra nhìn Quân, rồi bà cười trong nước mắt: - Hai đứa làm mẹ không còn cách nào thoát được nữa rồi. Quỳnh giang ôm chầm lấy mẹ, cô reo lên: - Hoan hô mẹ, mẹ muôn năm! Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 13 Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đám cưới của Quân và Quỳnh Giang, Xuân Hoa biết như thế và cô buồn đến não cả lòng . Từ lâu, cô đã được Thường Lan và bà Quyền nói với cô biết bao nhiêu điều tốt đẹp về Quân. Lại thêm những lời hứa hẹn mà cả hai mẹ con đều nhất định là sẽ thành công đã làm cho cô luôn mơ tới vị hoàng tử của lòng mình. Cho đến khi gặp được Quân nơi phi trường, trái tim con gái chưa một lân yêu của Xuân Hoa đã rung động mãnh liệt . Cô mang cảm giác của một người con gái đi đón người yêu cách lâu ngày trở về, và cô ước ao được anh ôm thật chật trong vòng tay rắn chắc của anh. Nhưng rồi Xuân Hoa đã hụt hẫng khi thấy anh mừng vui đón chào người con gái khác, mà người con gái, mới chỉ nhìn thoáng qua thôi, Xuân Hoa đã xác nhận một điều là thua mình về mọi mặt . Và rồi niềm hy vọng lại bùng lên khi mà bà Quyền vẫn khẳng định là sẽ chọn cô chứ không phải người con gái đó làm con dâu của bà. Hằng đêm, Xuân Hoa đã dệt bao nhiêu mộng đẹp và cô đã khoe với mọi người trong nhà về người chồng tương lai của mình . Cái viễn cảnh có một người chồng tài giỏi và đẹp trai như thế, cộng với gia tài mà ba mẹ cô cho sẽ tạo cho cô một cuộc sống sang giàu làm cô đã đặt ra cho mình biết bao nhiêu là kế hoạch trong tương lai. Thế mà hôm nay thì mất hết, mất hết chỉ vì một người con gái thua kém mình về mọi mặt. Xuân Hoa vùng lên, cô nhất định không chịu thuạ Cô phải chinh phục Quân cho bằng được! Anh cưới Quỳnh Giang thì sao chứ ? Dù cho cưới rồi, anh vẫn có thể bỏ được khi mà cô chiếm được tình yêu của anh cơ mà . Mà chuyện chiếm cho được con tim của Quân, Xuân Hoa không tin là mình không thể làm được . Vì ngoài tiền bạc, nhan sắc, cô còn có sự ủng hộ của mẹ con bà Quyền . Hôm nay anh ta cưới Quỳnh Giang ư? Cô cứ tạm nhường một bước đi, nhưng rồi sẽ có ngày anh ta rời bỏ cô ta mà đến với cô thôi. Bấm một hồi chuông dài, Xuân Hoa đứng im chờ đợi . Đã khẳng định cho mình một phương cách, cô thấy mình tự tin hơn. Nhất định cô sẽ không để vuột mất Thường Quân, dù cho cô có phải đánh đổi như thế nào cũng được. Người ra mở cổng cho cô là Thường Dung. Vốn không thích Xuân Hoa, nhưng nghĩ đến chị mình, lại thêm một điều là đám cưới anh Quân đã gần ngày, không thể có chuyện gì làm thay đổi được nên Thường Dung cũng không lạnh nhạt với Xuân Hoa cho lắm . Cô hỏi: - Chị kiếm chị Lan em hả ? Xuân Hoa lắc đầu: - Không, cũng lâu chị không qua đây nên hôm nay chị đến chơi thôi. Bộ Thường Lan không có ở nhà à ? Thường Dung đóng cổng lại, cô lắc đầu: - Chị ấy có ở nhà nhưng chưa dậy. Vừa đi theo chân Thường Dung, Xuân Hoa vừa kêu lên: - Cái gì ? Giờ này mà chưa thức nữa à ? Nó ngủ gì mà ghê thế ? Thường Dung lại lắc đầu: - Em cũng không biết, chỉ thấy chị ấy chưa ra khỏi phòng thôi. - Vậy để chị lên kêu nó. Vào đến phòng khách, Xuân Hoa gặp ngay bà Quyền . Cô chào ngay: - Thưa bác! Bà Quyền hơi ngượng khi trông thấy Xuân Hoa, vì những lời bà đã hứa với cô bây giờ không thể thực hiện được . Không hiểu sao chuyện Quân cưới Quỳnh Giang đã thành sự thật với việc bà hoan hỉ tán thành, thế mà trông thấy mặt Xuân Hoa, bà lại vẫn tiếc vì không có cô gái này làm con dâu? Bà Quyền khẽ cười khi Xuân Hoa chào mình, bà gượng gạo đáp lại: - À cháu, cháu sang chơi với Thường Lan đó à ? Xuân Hoa sà xuống ngay bên cạnh bà, cô cầm tay bà: - Cháu sang thăm bác và chơi với Thường Lan luôn ạ. - Ờ vậy cháu ngồi đây chơi, để bác bảo Thường Dung lên gọi nó. Xuân Hoa cản bà lại: - Thôi bác, chừng nào nó muốn dậy thì dậy, để cháu ngồi chời với bác một lát - làm như nhớ ra, cô hỏi luôn - Hai ngày nữa là đám cưới của anh Quân rồi hở bác ? Bà Quyền gượng gạo gật đầu: - Ừ, bác... Xuân Hoa cười thật tươi: - Bác đừng ngại, cháu không buồn đâu - Rồi cô cúi mặt cuống như để giấu đi đôi mắt buồn rầu của mình - Thật ra, mấy hôm nay cháu cũng buồn lắm, nhưng nghĩ đi rồi lại phải nghĩ lại, cháu thấy mình cố chấp làm gì khi mà anh Quân không hề yêu cháu . Hơn nữa, cháu đâu phải là người đến trước . Anh Quân đã yêu Qùynh Giang từ lâu rồi cơ mà . Vậy thì cháu chen vào giữa họ để làm gì cơ chứ ? Bà Quyền thấy nhẹ nhõm cả người, bà rất mừng khi nghe thấy những lời lẽ như thế từ miệng Xuân Hoa. Bà nói với giọng thương yêu: - Cháu hiểu được như thế thì bác rất mừng, từ hôm này tới nay bác cứ áy náy mãi . Thật lòng thì bác rất tiếc khi không được cháu làm con dâu. Nhưng con trai bác cứng lòng quá... Xuân Hoa nhìn bà Quyền, gương mặt cô mang một vẻ nhu mì trông thật đáng yêu: - Cháu không có diễm phúc được làm con dâu của bác thì thôi, cháu xin làm con gái bác vậy . Có được không hở bác ? Bà Quyền mừng rỡ nắm tay Xuân Hoa: - Thế thì còn gì hơn, bác rất mừng đấy Xuân Hoa. Xuân Hoa nũng nịu: - Thế thì mẹ đừng gọi con là cháu và xưng là bác nữa, phải gọi cho đúng thôi mẹ ạ. Bà Quyền cười thật tươi: - Con gái của mẹ! Xuân Hoa ngả đầu vào ngực bà Quyền như một đứa con gái nhỏ làm nũng mẹ . Ngay khi đó, Quân từ ngoài bước vào, anh hơi khựng lại trước hình ảnh trước mắt. Bà Quyền thấy Quân trước, bà gọi ngay: - Quân à, con lại đây. Mẹ báo cho con biết một tin vui... Quân thủng thỉnh bước lại chiếc ghế đối diện với bà Quyền và Xuân Hoa, anh nói với cô: - Xuân Hoa đến chơi với Thường Lan à ? - Rồi quay sang mẹ, anh hỏi tiếp - mẹ có tin vui gì thế ? Bộ mẹ mới biết tin trúng số hay sao? Bà Quyền cười thật tươi: - Trúng số mà làm gì ? Mẹ đâu có thiếu tiền . Chuyện này vui hơn nhiều, mẹ vừa nhận Xuân Hoa làm con gái đấy. Quân ngỡ ngàng nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình . Bà Quyền thì có vẻ vui thật sự . Hình như bà rất quý Xuân Hoa nên chuyện nhận cô làm con gái là niềm vui của bà . Nhưng còn cô gái kia thì sao? Quân không tin là Xuân Hoa thực sự muốn làm con gái của mẹ anh, vì cô ta đâu phải là người thiếu tình thương đâu? Và hơn nữa, Quân đã nhận thấy ánh mắc cô ta nhìn anh rất lạ . Cái ánh mắt như khiêu khích nhưng lại thương yêu. Cái ánh mắt như thoa? mãn lại cũng như mất mát . Nhưng chỉ một tia sáng nhỏ loé lên trong ánh mắt Xuân Hoa nhìn mình, Quân đã thấy chuyện không phải là bình thường. Nhưng thôi, anh hãy biết như thế đã . Không nên làm mất đi niềm vui của mẹ anh khi mà anh cũng đang vui như thế này . Anh cười với Xuân Hoa: - Cám ơn cô, Xuân Hoa. Xuân Hoa ngồi thẳng lên, cô làm ra vẻ ngơ ngác: - Tại sao anh lại cám ơn em? - Vì cô đã chịu làm con gái của mẹ tôi, cô đã đem lại cho bà thêm một niềm vui nữa. - Em sẽ luôn luôn đem lại niềm vui cho mẹ chứ không phải chỉ là môt đâu. Nhưng mà này, sao em đã là con gái của mẹ rồi mà anh lại còn xưng hô khách sáo với em như thế ? Quân cười cười, anh nói cho qua chuyện: - Chuyện xưng hô đâu có quan trọng gì . Vấn đề là tôi coi cô là em gái cũng như Thường Lan và Thường Dung thôi chứ. Xuân Hoa nũng nịu: - Nhưng mà em thích anh gọi em như là gọi các em gái của anh cợ Gọi như thế mới thân thiếc chứ. Quân cười xoà: - Thôi được rồi, gọi thế nào cũng được mà. Thường Lan từ trên lầu đi xuống, cô gọi to: - Mày tới sao không gọi tao hở Xuân Hoa? Xuân Hoa vênh mặt: - Tao cần gì phải gọi mày, tao đến chơi với mẹ mà. Thường Lan trố mắt nhìn bạn: - Cái gì, mày vừa gọi mẹ tao là gì ? Xuân Hoa bật cười khanh khách: - Không còn là mẹ của mình mày nữa đâu mà là mẹ của cả tao nữa đấy . Mẹ vừa nhận tao làm con gái rồi đấy. Thường Lan nghi ngờ nhìn hai người: - Có thật không hở mẹ ? Xuân Hoa ôm tay bà Quyền: - Thường Lan còn chưa tin kìa mẹ, mẹ nói cho nó nghe đi! - Phải rồi, mẹ vừa nhận Xuân Hoa là con gái đấy . Bây giờ các con là anh em, chị em với nhau cả rồi đấy. Nhân lúc Thường Quân không để ý, Xuân Hoa nháy mắt với Thường Lan một cái . Tuy chưa hiểu rõ ý nghĩa của cái nháy mắt đó, nhưng Thường Lan biết ngay là cô bạn của mình lại có một mưu kế gì đây. Phụ họa ngay với cô bạn thân của mình, Thường Lan làm ra vẻ mừng . Cô reo lên: - Một chuyện đáng ăn mừng, phải không anh Quân. Mẹ sắp có con dâu, nhưng ngay từ hôm nay mẹ đã có thêm một cô con gái . Nhất định nhà mình phải ăn mừng mới được. Xuân Hoa nói ngay: - Vậy thì chúng ta đi nhà hàng. Thường Lan gật đầu: - Chuyện đó thì đương nhiên rồi, nhưng vấn đề ai là người móc túi ra đây? - Nghiêng đầu sang Quân, cô hỏi tiếp - Anh trả tiền há, anh Quân? Quân lừng khừng gật đầu, anh không chút hứng thú với đề nghị này một chút nào: - Cũng được thôi. Thường Lan la lên: - Sao anh đồng ý gì mà yếu xìu vậy ? Phải hăng hái lên chứ ! Mấy khi mà có được một ngày vui như thế này ? Anh làm em mất hứng hết trơn. Quân lắc đầu: - Nhưng anh bận quá, anh còn phải lo nhiều việc nữa mà. Xuân Hoa chen vào: - Phải rồi, chỉ còn hai ngày nữa là đám cưới anh Quân rồi, anh ấy bận rộn là phải . Mày đừng có nhõng nhẽo với anh ấy nữa đi. Anh Quân nè, có việc gì cho em làm không, em rất sẵn sàng giúp anh đó. Bà Quyền gạt đi: - Việc gì đâu mà bận rộn, tất cả đã do nhà hàng lo hết rồi mà . Ở nhà thì chỉ dọn mỗi bàn thờ gia tiên, việc này cũng làm xong hết rồi. Quân nhìn mẹ: - Con phải sang nhà Quỳnh Giang một chút, bên đó không có ai lo giúp mẹ à. Bà Quyền có vẻ không bằng lòng khi thấy Quân phải lo lắng mọi việc bê nhà vợ . Bà lắc đầu: - Thật là tự con làm khổ con đấy nhé! Quân cau mày nhìn mẹ: - Mẹ! Bà Quyền nhận ra mình đã lỡ lời vì có mặt Xuân Hoa, bà cười gượng: - Ấy là mẹ nói thế thôi chứ con muốn cưới đứa nào thì mẹ cũng không ngăn cản được mà . Thôi, con muốn đi đâu thì đi đi, mẹ không giữ ở nhà nữa đâu. Đợi cho Thường Quân đi khỏi, bà Quyền than thở: - Thật là khổ, mẹ không muốn mà cứ phải chiều theo ý nó . Mai mốt đây rồi có chuyện gì thì ráng mà chịu. Xuân Hoa vuốt ve bà: - Ai cũng vậy thôi mẹ Ơi, mẹ con ở nhà cũng thấy khổ tâm hết sức vì anh trai con chỉ nghe lời vợ mà thôi. - Đời bây giờ hình như đàn ông họ như nhược hay sao ấy chứ hồi đó đâu có vậy . Mẹ là sợ ba con một phép, chớ có dám hó hé gì với ông. Xuân Hoa lại cười: - Nếu như đàn ông mà nhu nhược hết như lời mẹ thì tụi con cũng sướng chứ sao mẹ ? - Ừ, mẹ cũng cầu xin cho mấy đứa con gặp được thằng chồng giỏi giắn, tốt nết như thằng Quân thì mẹ mừng. Câu nói của bà Quyền lại làm Xuân Hoa chạnh lòng . Quân quả thật tốt như thế ư ? Nếu vậy thì cô đúng là người vô duyên vô phận nhất rồi còn gì ? Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 14 Đám cưới đã xong, Quân đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật . Anh muốn mình vui chơi thoải mái trước khi bắt tay vào làm việc . Vì đã từng làm việc ở nước ngoài nhiều năm rồi anh biết, làm việc ở những công ty đó thì bận rộn vô cùng, không thể vừa làm vừa chơi được . Khi đó thì chẳng mong có thì giờ mà đưa vợ đi chơi nữa đâu. Quỳnh Giang tắm trước, trong khi Quân vào tắm thì cô ngồi trước bàn phấn và chải lại mái tóc dài của mình . Thấy hơi lạnh, cô lấy chiếc áo lạnh khoác vào người. Quân cũng đã trở ra, anh cười với vợ: - Khí hậu trên này dễ chịu thật, chẳng bù với Sài Gòn cứ nóng đến điên cả người. Ngả dài người xuống giường, chiếc nệm dày êm ái ôm lấy người làm Quân lại rên lên một tiếng: - Thật là thoải mái, lại đây em ơi. Quỳnh Giang mỉm cười, cô đi lại bên chồng . Từ mấy hôm nay rồi, Quân nói gì là cô làm theo ngay, vì cô chẳng hề muốn làm trái ý anh một chút nào. Kéo vợ nằm xuống bên mình và vòng tay ôm ngay cô vào lòng, Quân hơi khựng lại khi bắt gặp chiếc áo lạnh của cô. Anh hỏi: - Em định đi ra ngoài à ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Không! Sao anh lại hỏi thế ? - Thế thì tại sao em lại mặc áo lạnh ? Hiểu ra điều thắc mắc của chồng, Quỳnh Giang vội giải thích: - À, khi nãy vừa mới tắm xong ra ngoài này thấy lạnh nên em mặc vào đấy mà. Quân kéo chiếc áo lạnh ra khỏi người vợ: - Để anh sưởi ấm cho em, bỏ cái áo này ra đi! Luồn tay cho vợ gối đầu, Quân ôm chặt Quỳnh Giang vào lòng và âu yếm hỏi: - Bây giờ em còn lạnh nữa không? Quỳnh Giang hóm hỉnh bật cười: - Không còn lạnh nữa và sắp chết ngạt rồi đây. - Tại sao lại chết ngạt ? Nóng quá hay sao? - Không phải tại nóng, mà tại anh ôm em chặt quá . Em mà không thở được thì chết ngạt chứ sao? Quân chống khuỷu tay ngước lên, anh say đắm nhìn vợ: - Anh yêu em quá, Giang ạ . Anh chỉ muốn ôm em thật chặt như thế này thôi. Quỳnh Giang long lanh mắt: - Em cũng thích nằm như thế này mãi thôi. Quân cúi xuống, anh không biết là từ hôm cưới nhau đến nay đã hôn vợ bao nhiêu lần rồi . Thế mà lần nào thì Quân cũng thấy nụ hôn thật nồng, thật ngọt . Anh muốn quên hết mọi điều xung quanh mình để chỉ ở mãi với Quỳnh Giang trong căn phòng thần tiên này mà thôi. Nhưng Quỳnh Giang lại là người đã làm cho Quân hết mơ mộng . Khi anh dứt môi mình ra khỏi môi cô, Quỳnh Giang đã nói ngay: - Em nhớ nhà quá, anh ạ! Quân ngạc nhiên: - Sao lại nhớ nhà ? Nhà nào ? Mình đến ở nhà của mình ngày nào đâu mà đã nhớ ? Quỳnh Giang cười: - Nói là nhớ nhà thì cũng không đúng lắm, mà là em nhớ mẹ thôi. Từ khi còn bé cho đến giờ, đây là lần đầu tiên em xa mẹ lâu như thế này đấy. Vòng tay Quân lại siết chặt Quỳnh Giang: - Ở bên anh không vui hay sao mà lại còn nhớ mẹ ? Quỳnh Giang gật đầu: - Đương nhiên là vui rồi, nhưng nghĩ tới mẹ thui thủi một mình, em lại thương mẹ quá anh ạ. - Thì ngày nào mình cũng gọi điện về cho mẹ, biết là mẹ khỏe cơ mà. - Vậy mà em vẫn lo đó anh. Quân dỗ dành: - Chịu khó đi em ạ, chúng mình chỉ có được một lần trăng mật như thế này thôi. Anh muốn chúng mình đi chơi cho thoải mái, mai mốt anh đi làm rồi thì không có thì giờ đi chơi đâu. - Thì mình cũng đi chơi cả tuần rồi còn gì ? Quân kêu lên: - Mới có một tuần mà em đã cho là nhiều rồi à ? Anh nghỉ gần cả tháng nữa cơ mà, chúng mình cứ đi chơi, khi nào anh gần đi làm hãy về. Quỳnh Giang cũng kêu lên: - Như thế thì bao nhiêu tiền cho đủ ? Mấy hôm nay em thấy anh tiêu tiền mà xót cả ruột đấy. Quân lắc đầu: - Không bao nhiêu đâu em, mình làm được thì phải tiêu xài chứ . Nào, không nói nhiều nữa, mai tụi mình định đi đâu chơi đây? Quỳnh Giang có vẻ suy nghĩ: - Em cũng không biết nữa, các thắng cảnh ở đây mình đi cũng hết rồi. - Vậy mình qua Nha trang chơi thêm một tuần nữa nhé, sau đó thì về Vũng tàu chơi thêm ít ngày nữa. Qùynh Giang lại lắc đầu: - Mùa này Nha Trang nóng lắm, em không đi đâu. Quân ôm nghiến Quỳnh giang: - Vậy thì ở lại đây chơi cho đã, khi nào chán thì mới về . Anh muốn có một khung cảnh riêng tư cho tụi mình, anh đợi cơ hội này đã lâu rồi em có biết không? Quỳnh Giang không thể nói thêm lời nào để phản đối Quân được nữa, vì môi anh đã bám chặt lấy đôi môi hồng của cô rồi . Quỳnh Giang chỉ còn biết mềm người ra mà đón nhận tình yêu của chồng. Buổi sáng, khi Quỳnh Giang thức giấc thì trời vẫn còn sớm . Khoác chiếc áo len lên vai, cô tới đứng bên cửa sổ nhìn xuống đồi thông ngay trước khách sạn . Nắng chưa lên, cảnh vật còn chìm trong làn sương mù lãng đãng . Vùng cao nguyên này có khí hậu thật thích, còn đang là mùa hè mà đã mát mẻ như thế này . Nếu là mùa đông thì chắc là lạnh phải biết . Ở Sài gòn quanh năm chỉ toàn thấy nắng bụi, làm sao có được không gian khoáng đãng và thanh tịnh như thế này ? Khép hai vạt áo len lại, Quỳnh Giang phóng tầm mắt ra xa hơn. Nắng đã bắt đầu lên, những tia sáng màu vàng đã bắt đầu chen vào lớp sương mù và làm tan dần đi bầu không khí trắng đục đó . Xa xa, những vườn cây đã bắt đầu hiện rõ, những đám mây hồng đã xuất hiện nơi chân trời tít tắp xa xa. Quỳnh Giang nhìn xuống sân khách sạn . Cả một thảm hoa màu vàng đang rực rỡ khoe màu trước mắt cộ Hoa hồng vàng! Tất cả đều là hoa hồng vàng, một màu vàng sang cả tràn ngập kín một khoảng sân thật rộng. Mặt trời đã lên, ánh nắng tỏa xuống trên những giọt sương long lanh đọng trên cành lá . Chim chóc đã bắt đầu hót líu lo, và hơi lanh đã dần tan. Cảnh trí ban mai thật tuyệt vời, Quỳnh Giang cứ muốn ngắm mãi không thôi! Quỳnh Giang kéo rèm cửa lại, căn phòng lại chìm trong làn ánh sáng mờ ảo . Cô trở lại giường, Quân vẫn còn chìm trong giấc ngủ thật saỵ Nhìn dáng anh nằm, cô có cảm giác anh như một đứa trẻ thật vô tư Tay chân anh sải dài, và hơi thở anh thật đều. Ghé người nằm thật nhẹ nơi mép giường, Quỳnh Giang không muốn làm chồng thức giấc . Những ngày rảnh rỗi này, cô và Quân cần gì phải dậy sớm . Thôi cứ để cho anh ngủ cho thật no mắt vậy! Quân chợt trở mình, Quỳnh Giang lại nhích sát ra ngoài . Nhưng vòng tay anh ấm nồng đã ôm gọn thân người cộ Và giọng Quân tỉnh táo cất lên: - Buổi sáng ngắm cảnh một mình đã chưa? Quỳnh Giang mở to mắt nhìn chồng, thì ra anh không ngủ say như cô tưởng . Đánh nhẹ vào ngực chồng, cô nũng nịu: - Anh thức rồi mà nãy giờ cứ làm bộ ngủ để gạt em, báo hại người ta không dám làm gì mạnh tay. Quân cười: - Anh muốn theo dõi coi &quot;người ta&quot; đang tơ tưởng tới ai vậy mà. Qùynh Giang khiêu khích: - Vậy anh đã khám phá ra chưa? Quân nhìn lên trần nhà, anh ra vẻ suy nghĩ: - Hình như có đó, anh đã thấy &quot;người ta&quot; dựa song cửa mơ mộng một hồi, rồi lại để hồn trở về căn phòng này . Như thế thì người mà &quot;người ta&quot; mơ tưởng còn ai vào đây nữa. Quỳnh Giang cười khúc khích: - Vậy mà cũng nói, toàn là vơ vào cho mình không à. Vòng tay Quân lại siết chặt: - Vơ vào mà có lợi cho mình thì ngu gì mà không vơ. Quỳnh Giang lắc đầu: - Chịu thua anh luôn, nói cách nào cũng được cả. Quân hỏi: - Sáng nay mình làm gì nhỉ ? - Thì mình dậy đi ăn sáng rồi lại lang thang cho hết ngày thôi chứ còn làm gì nữa bây giờ. - Giá như cuộc sống mà chỉ toàn là những ngày lang thang như thế này thì tuyệt vời ghê, em nhỉ ? - Nhưng mà cứ như thế này thì tới một lúc nào đó cũng chán chứ anh. - Khi nào tới lúc đó hãy hay, còn bây giờ thì phải tận hưởng niềm vui đã em ạ - Quân trầm giọng - Em có biết không, mười năm nay anh chưa từng có những ngày thảnh thơi như thế này . Lúc nào anh cũng làm việc và làm việc . Vì những lúc không làm việc, anh thấy thời gian dài vô tận . Muốn có một người thân bên cạnh mình để nói chuyện cũng không có . Anh đã thèm được nhìn thấy em, được nghe em nói và được ngắm em cười biết bao. Quỳnh Giang ôm Quân thật chặt: - Vì thế mà anh cứ mãi làm việc phải không? Em thương anh quá, Quân ạ. Quân cười: - Những ngày ấy đã qua rồi, bây giờ thì anh nghĩ là không ai hạnh phúc như anh đấy. Quỳnh Giang bâng khuân: - Em nghĩ mà thương mẹ ghê, anh ạ. Quân hiểu ý vợ: - Thì mẹ là người sinh ra em, em thương là phải rồi. Quỳnh Giang lắc đầu: - Không phải mẹ em, là mẹ anh cơ. - Thế sao em lại thấy thương mẹ ? - Vì mẹ đã sinh ra anh, đã nuôi dạy anh thật tốt, lại phải xa anh từng ấy năm. Thế mà bây giờ khi anh về đến lại ở bên em chứ không phải là ở bên mẹ. Quân cảm động: - Biết làm sao được bây giờ, anh không muốn chúng mình sống chung với gia đình sẽ không có tự dọ Nhưng nếu em nghĩ như thế thì chúng mình sẽ hiếu lễ với mẹ là được rồi. Quỳnh giang lại hỏi: - Vậy thì mình phải làm gì hở anh? Quân ngẫm nghĩ một chút: - Thì mình sẽ về thăm mẹ thường hơn một chút. Quỳnh Giang phân vân: - Nhưng mà em không thích em, mình về thì mẹ có vui không? Quân lắc đầu: - Sao em lại nghĩ như thế ? Mẹ không thích em thì đâu có nhận em làm con dâu. Chỉ tại tính mẹ hơi khó khăn nên em mới thấy như thế thôi, em đừng để bụng nhé. - Em không nghĩ gì đâu, chỉ là muốn làm cách nào cho mẹ vui mà thôi. Hay là mai mình về đi anh, còn ít ngày nghỉ nữa chúng mình sang chơi bên nhà cho em quen với không khí bên nhà anh hơn. Quân bật cười: - Nói đi nói lại thì cũng là chuyện em muốn về phải không? Thôi được rồi, mai về chịu chưa? Quỳnh Giang cười thật tươi: - Thế thì nhất rồi, em còn đòi gì nữa đâu. Kề tai vợ, Quân nói nhỏ: - Thế em có muốn biết làm cách nào để mẹ vui là thương yêu em không? Quỳnh Giang háo hức: - Đương nhiên là em rất muốn biết rồi, anh chỉ cho em đi! Quân thì thầm với Quỳnh Giang: - Em cứ mau mau sinh cho bà một thằng cháu nội thì chắc chắn em sẽ là con dâu cưng ngay. Quỳnh Giang đỏ mặt nhìn chồng: - Chuyện đó thì em làm sao mà biết được, khi nào nó đến thì đến chứ. Quân nồng nàn nhìn vợ: - Anh sẽ giúp em, chịu không? Quỳnh Giang không nói gì thêm, Quân ôm chặt vợ trong vòng tay mạnh mẽ của mình . Cả hai cùng lắng nghe niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng họ . Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 15 Quân mở tủ quần áo, anh ngắm nghía một hồi rồi rút chiếc váy màu hồng phấn ra trao cho Quỳnh Giang: - Em mặc áo này đi Giang! Đang chải tóc trước gương, Qùynh Giang quay lại . Cô ngần ngừ khi nhìn chiếc áo trên tay chồng: - Có nên mặc áo này không anh? Quân ngạc nhiên nhìn vợ: - Sao lại không nên? Chẳng phải là em rất thích áo này hay sao? Quỳnh Giang gật đầu: - Thì em rất thích, nhưng mặc về nhà thì mẹ có la không? - Sao lại la em? Quỳnh Giang lúng túng: - Vì... nó ngắn quá... Quân lắc đầu: - Ngắn gì mà ngắn, trên đầu gối thôi mà . Em chưa thấy đó chứ, Thường Lan nó còn mặc ngắn hơn nhiều . Thôi, không được có ý kiến gì nữa . Mau thay quần áo rồi đi kẻo muộn em ạ. Quân rất muốn vợ mặc chiếc cáo này, vì khi đó trông Quỳnh Giang thật xinh đẹp . Trông cô vừa nhỏ n hắn, vừa thanh thoát . Anh muốn khoe với mọi người cô vợ xinh xắn của mình. Quỳnh Giang đã thay quần áo xong, Quân nghiêng đầu ngắm vợ: - Em đẹp lắm, như thế này thì chắc là anh không dám để em đi một mình nữa đâu. - Sao thế hở anh? - Thì bao nhiêu người nhìn em, làm sao anh chịu được ? Quỳnh Giang đập vào tay Quân: - Chỉ hay nói nhảm nhí thôi, bộ em lẳng lơ như thế hay sao? - Anh nói chơi thôi mà. Quỳnh Giang ngắm chồng, trông Quân thật trẻ trung và khỏe mạnh trong chiếc quần Jean màu xanh đậm và chiếc áo thun trắng . Nhìn như thế này thì ai mà nói anh đã có vợ nhỉ ? Bỗng nhiên, Quỳnh Giang lại thấy lo lọ Cô hỏi chồng: - Trong sở làm của anh có phụ nữ không? Quân ngạc nhiên nhìn vợ: - Em hỏi như thế là có ý gì ? - Thì anh cứ trả lời em đi đã. Suy nghĩ một chút, Quân lắc đầu: - Anh cũng chưa nắm được là trong đó có bao nhiêu nhân viên và những ai. Phải đợi người làm việc trước anh bàn giao thì mới biết được. Ngẫm nghĩ một chút, anh bật cười hỏi lại: - Sao lại hỏi anh như thế ? Em ghen à ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Không phải là em ghen, mà chỉ là đề phòng một chút thôi. Quân ngạc nhiên: - Đề phòng cái gì ? Quỳnh Giang tủm tỉm cười: - Trông anh phong độ như thế này, làm sao em yên tâm được nhỉ ? Hiểu ý vợ, Quân cười xòa: - Cả hai đứa mình đều lo lắng như nhau, thôi thì mỗi đứa đừng đi đâu cả . Cứ ở nhà nhìn nhau suốt ngày cho chắc ăn. Quỳnh Giang lườm chồng: - Thế thì mua ký đinh về đóng lên tường để treo soong lên, khỏi ăn. - Sao lại không ăn? Không ăn thì làm sao mà sống được ? - Thế cứ ở nhà nhìn nhau mà không làm việc thì có tiền mà sống à ? Quân phá lên cười: - Công nhận là em thực tế kinh khủng, em luôn làm cho anh trở về với cuộc sống đời thường mà quên đi những giây phút mơ mộng. Quỳnh Giang cũng cười: - Nhưng mơ mộng thì đâu có sống được đâu, phải thực tế chứ anh. Mà thôi, cứ ở đây mà nói mãi thì trưa mất, đi mau đi anh. Bà Viễn đang trông ngóng con gái thì vợ chồng Qùynh Giang về tới . Trông thấy con gái và con rể, bà mừng rỡ chạy vội ra: - Mẹ cứ tưởng hai đứa quên mất đường về rồi chứ ? Quỳnh Giang chỉ Quân: - Tại anh Quân nè mẹ, cứ đòi đi chơi nữa . Con phải đòi mãi anh mới chịu về đó. Quân ngồi xuống ghế, anh cười: - Con đợi ngày có em Giang từ lâu lắm rồi, con muốn hai đứa đi chơi cho đã rồi mới về làm việc . Nhưng cô ngày cứ khóc lóc nói là nhớ mẹ nên con phải chiều ý đó mẹ. Bà Viễn mắng con gái: - Sao con lại thế, mới xe mẹ có vài ngày đã nhớ rồi ư? Quỳnh Giang ôm vai mẹ, nũng nịu: - Thì mẹ cũng nhớ con đấy thôi. Bà Viễn lắc đầu: - Làm sao có thể so sánh như thế được ? Vì mẹ Ở nhà một mình nên mới buồn như thế chứ con có chồng bên cạnh mà lại còn nhớ nỗi gì ? Quỳnh Giang cười trừ: - Anh Quân là anh Quân, mà mẹ là mẹ . Hai người khác nhau cơ mà. Quân nói với bà Viễn: - Chúng con chỉ mang trái cây chứ không mang những chai thuốc qua đây cho mẹ là vì ngày mai chúng con rước mẹ về bên đó rồi, khi nào vè bên đó mẹ sẽ uống mẹ ạ. Bà Viễn lắc đầu: - Phải tuần sau mẹ mới sang được, cậu con vừa mới báo cho mẹ biết là các em con còn phải thu xếp một số việc tại nơi ở cũ. - Thì mẹ cứ đóng cửa lại và hôm, khi nào các em đến thì đến. - Mẹ không muốn để nhà trống, các con cứ để mẹ đợi ở đây. Hai người ở chơi với bà Viễn đến chiều, sau đó Quân lái xe đưa Quỳnh Giang về bên nhà mình . Bà Quyền ở trong nhà, Thường Lan và Xuân Hoa đang ngồi trên chiếc băng đá ngoài sân nói chuyện với nhau. Thấy Quân và Quỳnh Giang về, Thường Dung từ trong nhà chạy vội ra reo to: - A, anh Quân với chị Giang đến, mẹ Ơi! Thường Lan thì sầm mặt lại không nói năng gì, còn Xuân Hoa thì ngẩn người ra với một ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu: - Cô ta đẹp như thế kia thì làm sao mà mình có thể sánh được . Hèn gì mà anh ta chẳng thèm dòm ngó đến mình . Mà tại sao trước kia cô ta trông nghèo hèn và nhà quê như thế mà bây giờ lại lột xác xinh đẹp và sang trọng như thế nhỉ ? Có phải là Quân đã mang tiền về cho cô ta chưng diện hay không? Như không để ý đến thái độ lãnh đạm của em gái, Quân vui vẻ nói: - Có quà cho hai cô đây, vào nhà mà lấy. Xuân Hoa vẫn lặng thinh, còn Thường Lan thì lẩm bẩm: - Làm như quý giá lắm, ai mà thèm. Rồi quay qua Xuân Hoa, cô nói với bạn: - Đừng thèm vào Hoa ạ, cứ mặc kệ họ đi. Nhưng vốn là một cô gái ngôn ngoan, đã qua phút bất ngờ nên Xuân Hoa đã bình tĩnh suy nghĩ lại . Cô lắc đầu: - Như thế thìn người ta sẽ cho là mình ganh ghét vì không bằng người ta, như thế thì không được . Mình cũng vẫn cứ vào nhà và có thái độ vui vẻ như mọi người Lan ạ. Thế là hai cô lại nắm tay nhau đi vào . Trong nhà, Thường Dung đang ngồi sát bên chị dâu, nói gì đó không biết mà cả hai cùng cười rạng rỡ . Còn Quân thì đang trao cho mẹ một giỏ khá nặng: - Mẹ ạ, đây là rượu dâu tằm, chúng con mua biếu mẹ đấy . Con nghe người quen ở trên Đà Lạt nói là uống rượu này thì bớt đau lưng đấy mẹ a. Bà Quyền gật đầu: - Thì mẹ cũng nghe như thế, nhưng không biết là có đúng không? Lại còn mua như thế này thì không biết là có phải thật dâu tằm không hay là ba cái thứ vớ vẩn đấy. Quân quả quyết: - Là thật đấy, mẹ ạ . Bởi vì chúng con tình cờ gặp được người bạn của Quỳnh Giang trên đó, cô ấy dẫn đi mua của người cô ruột cô ấy đấy. - Vậy thì để mẹ uống thử coi, lâu nay mẹ cũng thấy đau lưng nhiều. Thường Dung líu ríu: - Này, quà cho mẹ xong rồi thì tới tụi em chứ, sao lại im ru vậy ? Quân cười: - Các cô thì chỉ có trái cây và mứt thôi, ai thích ăn thứ gì thì lấy thứ đó vậy . Tất cả anh để ngoài xe đó, Dung ra mở cửa lấy vào giùm anh chị đi. Xuân Hoa và Thường Lan ngồi xuống trước mặt hai vợ chồng, Quân nhìn cô em gái mang nét mặt cau có và hỏi: - Hôm nay chủ nhật mà cô Lan nhà ta chịu khó ở nhà nhỉ ? Nghe anh trai hỏi thế, Thường Lan gây sự liền: - Tại sao em lại không ở nhà ? Em có phải là cái thứ suốt ngày chạy rông ngoài đường đâu? Quân ngỡ ngàng vì thái độ của em gái, anh chưa kịp nói gì thì bà Quyền đã mắng át con: - Con Lan hay nhỉ, trả lời anh thế à ? Không đi chơi thì nói là em không đi chơi chứ sao lại nói hỗn như thế ? Tuy hỗn hào với anh, nhưng Thường Lan cũng biết sợ mẹ nên cô đành ngồi im. Thật ra, bà Quyền cũng chẳng thương yêu gì Quỳnh Giang, nhưng bà đang mát dạ vì khi nãy, bà đã hỏi khi hai vợ chồng mới bước vào nhà: Sao hai đứa về sớm thế, hôm trước Quân nói với mẹ là sẵn dịp vợ con đang nghỉ hè nên các con đi chơi cho đến khi gần đi làm về cơ mà ? Quân chỉ vào tay Quỳnh Giang: - Là do cái cô này đây, mẹ ạ . Chỉ sợ đi nhiều tốn tiền rồi đòi về suốt thôi. Bà Quyền đã gật đầu: - Vậy cũng phải, mẹ còn lạ gì tính rộng rãi của con nữa . Thả ra cho con đi chắc là hết tiền mới về phải không? Thường Dung lễ mễ xách mấy cái túi trĩu nặng bước vào, cô nhăn nhó: - Nặng ghê mà chẳng có ai phụ với con cả. Quân trêu em: - Muốn ăn thì phải chịu cực một chút chứ sao? Còn kêu ca gì nữa ? Anh chị đến nãy giờ cũng chưa cho uống nước đây này. Quỳnh Giang đập vào tay Quân: - Anh này, sao lại nói với em Dung như thế ? Anh có khát nước thì bảo em vào lấy chứ sao lại sai em. Nói xong, Quỳnh Giang đứng dậy đi ngay vào trong. Xuân Hoa nhìn theo và buột miệng khen: - Công nhận là anh Quân có mắt tinh đời thật, anh cưới cô vợ thật là đẹp. Quân bật cười: - Đẹp gì cô ơi, nhà quê thì có . Cái áo đó mua từ hôm đầu mà mài cứ không chịu mặc, bảo là ngắn quá . Hôm nay tôi phải làm dữ mới chịu mặc đấy. Bà Quyền gật đầu: - Thì phụ nữ có chồng rồi phải ăn mặc cho đứng đắn chứ sao, bì với các cô gái chưa chồng đâu có được. Quân lắc đầu: - Nhưng vợ con còn trẻ như thế mà cứ mặc cái áo già cỗi thì coi sao được, phải trẻ trung một tí chứ. Bà Quyền háy Quân một cái: - Thế sao khi con chưa về thì nó mặc được, có ai làm gì nó đâu nào. Quân lại cười: - Thì khi đó có một mình phải làm ra vẻ như thế cho khỏi có anh nào tán tỉnh chứ . Còn bây giờ có con một bên rồi, nhà quê quá thì con đâu có chịu. Thường Lan ngồi im nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: - Công nhận con người tràn trề hạnh phúc có khác, cười mãi. Xuân Hoa chêm vào: - Thì anh Quân mới cưới vợ mà, phải vui vì hạnh phúc chứ sao? Quân cười: - Các cô cứ lấy chồng đi xem có cười suốt ngày vì hạnh phúc không nào . Tôi sợ khi đó các cô lại hét toáng lên cho mọi người cùng biết ấy chứ. Quỳnh Giang đã trở ra với khay nước trên tay, cô bưng một ly đặt trước mặt bà Quyền và nói: - Mời mẹ uống nước. Xuân Hoa cho là Quân mỉa mai mình vì anh đã thừa biết là cô yêu anh mà vẫn dửng dưng đi lấy vợ . Cô sầm mặt xuống và nói: - Em làm sao có phước được như người ta, em thuộc loại vô duyên xấu số mà. Quân bưng ly nước từ tay vợ, anh uống một hơi dài rồi cười to: - Xinh đẹp và lanh lợi như cô mà nói là vô duyên xấu số thì chắc là trên thế gian này không ai còn đẹp hết cả . Cô chưa lấy chồng là vì duyên số của cô chưa đến thôi đấy mà. Bà Quyền gạt đi khi thấy nét mặt Xuân Hoa không vui: - Thôi bỏ chuyện đó đi, cứ nói mãi rồi lại có chuyện bây giờ . Hai đứa đã sang bên nhà bên kia chưa? - Thưa mẹ... Quỳnh Giang định trả lời thì Quân đã vội hớt ngang: - Bên ấy xe không vào hẻm được nên chúng con định mai đến để đưa mẹ con sang nhà luôn. - Vậy bây giờ hai đứa có ăn cơm ở đây không? Quỳnh Giang vội đáp: - Chúng con đến để ăn cơm với mẹ đấy ạ. Bà Quyền đứng lên: - Vậy vào nói với vú Năm chuẩn bị đi. Quỳnh Giang cũng đứng lên: - Để con vào phụ với vú. Quỳnh Giang uyển chuyển đi vào trong, ba người còn lại đều nhìn theo nhưng ánh mắt mỗi người một khác . Quân thì nhìn theo với ánh mắt tràn đầy yêu thương, Thường Lan thì ghét bỏ còn Xuân Hoa thì ngập tràn đầy ghen hận trong lòng. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 16 Thả dài bước chân trên lề đường, Xuân Hoa quay sang Thường Lan cũng đang lê từng bước như mình: - Đi suốt cả một buổi sáng mà chẳng có được cái áo nào ưng ý, chán quá Lan ơi! Thường Lan mệt mỏi quay sang nhìn bạn: - Tại Hoa kén quá, cái nào cũng chê hết . Hồi trước có như vậy đâu? - Chứ Lan không thấy mấy cái áo đó không có cái nào đẹp hết sao, cái thì mỏng quá, cái thì khoét sâu quá . Làm sao mà mua được! Thường Lan dừng hẳn chân lại, cô quay sang nhìn Xuân Hoa như vừa nghe thấy một điều lạ lùng nhất trên đời: - Có phải là Hoa không vậy ? Bồ mà cũng chê mấy cái áo đó hay sao? Đổi tính hồi nào vậy ta? Xuân Hoa ngượng ngùng: - Không phải là ta đổi tính, mà là ta muốn tìm một cái áo giống như cái áo của vợ anh Quân hôm nọ. Thường Lan hỏi ngay: - Tại sao lại phải giống áo của cái bà nhà quê đó ? - Bộ Lan không thấy anh Quân rất thích cái áo đó hay sao? Anh ấy đã nói là phải bắt vợ mặc áo ấy đó. Thường Lan nhìn bạn thương hại: - Vậy rồi Hoa muốn kiếm cái áo giống như vậy để mặc hay sao? Xuân Hoa gật đầu: - Ừ, mình sẽ làm những gì anh Quân thích, khi đó anh ấy sẽ chú ý đến mình. Thường Lan lắc đầu, ai mà ngờ con bạn mình lại si tình như vậy . Thật tình thì cô cũng thích Xuân Hoa là chị dâu của mình hơn Quỳnh Giang, nhưng anh cô đã chọn rồi . Vả lại, hai vợ chồng không sống chung với gia đình nên cô cũng nguôi ngoai. Cứ ngỡ là bạn mình cũng chỉ thích anh Quân thế thôi, và chuyện không thành thì cũng là xong. Không ngờ lại đến nông nỗi này. Không biết làm cách gì để giúp bạn, Thường Lan đành phải can gián: - Đừng để ý đến ông Quân nhà mình nữa, ông ấy đã cưới cái con nhỏ nhà quê ấy rồi mà. Xuân Hoa tin tưởng: - Mình không tin anh Quân lại vô tình mãi như thế, chỉ tại anh ấy chưa hiểu rõ mình nên mới vội vàng kết hôn thôi. Nhưng mình nghĩ nếu như anh ấy biết mình yêu anh ây thật thì anh ấy sẽ chán cô vợ nhà quê đó mà đến với mình. - Vậy thì sao, anh ấy sẽ bỏ vợ à ? Hoa chịu làm người đến sau à ? - Đến sau thì sao? Tuy là đến sau nhưng cuối cùng sẽ đạt được mục đích thì vẫn hơn là đến trước mà bị bỏ rơi chứ sao. Thường Lan không thể tưởng tượng được con bạn của mình lại si mê đến như vậy . Xuân Hoa nghĩ là sẽ chia cách được Quân và Quỳnh Giang hay sao? Thường Lan không tin vào điều này, vì cô đã chứng kiến tình yêu của Quân dành cho vợ . Đã mấy năm nay, biết bao lá thư cô viết thay mẹ gửi sang cho anh đều nói bóng nói gió về việc bỏ đi lời hứa hôn cổ hũ đó . Thậm chí có thư bà Quyền còn bắt cô viết thẳng là bà sẽ không bằng lòng chuyện anh cưới Quỳnh Giang. Nhưng như thế thì sao chứ ? Mới về nước chưa đầy một tháng, anh cô đã tổ chức đám cưới rồi . Như thế đủ hiểu là lòng Quân chung thủy biết bao. Lại thêm một điều, từ khi Quân về, Quỳnh Giang đã thay đổi hoàn toàn . Cô ta không còn là một con bé mờ nhạt, nhà quê như trước đây nữa . Mà hiện nay, cô ta như một bông hoa được chăm sóc đúng mức nên nở rộ với đầy đủ sắc hương. Như thế liệu bạn cô có thể làm gì được ? Thường Lan định bụng sẽ về nói với mẹ để bà tìm cách tháo gỡ vấn đề này . Cô thật không biết hậu quả xảy ra sẽ thế nào nếu Xuân Hoa cứ khăng khăng ý mình như thế ? Xuân Hoa bỗng níu tay bạn: - Lan nè, công ty anh Quân làm việc gọi là gì ? Thường Lan lắc đầu: - Lan cũng không nhớ rõ, hình như tên viết tắt của nó là ECS thì phải. - Thế Lan có biết chỗ không? Thường Lan gật đầu: - Biết chứ. Xuân Hoa háo hức nắm tay bạn: - Vậy mình tới đó chơi đi. Thường Lan ngần ngừ: - Bây giờ đang giờ làm việc mà, làm sao mà tới chơi được ? - Thì có sao đâu, mình cứ như những người khách hàng khác đến giao dịch thôi mà. Xuân Hoa khuẩn khoản: - Đi đi Lan, mình chỉ nhờ Lan dẫn đến lần này thôi. Mai mốt biết chỗ rồi mình sẽ tự đến. Thường Lan tự giận mình sao mau miệng để bây giờ làm vào thế kẹt . Không dẫn Xuân Hoa tới thì không được, mà dẫn tới thì lại sợ anh mắng . Tuy không thích chị dâu, nhưng Thường Lan vẫn nể anh mình vô cùng. Xuân Hoa lại thúc hối: - Đi Lan, mình đi mau lên. Thường Lan chép miệng một cái rồi đành đi với Xuân Hoa. Thôi, cũng liều một phen, nhưng không lẽ anh Quân lại mắng mình ngay tại chỗ làm của anh ấy hay sao? Chắc là không đâu. Thường Lan tự hỏi rồi lại tự mình tòa nhà ngay tại tâm thành phố . Thường Lan nói với người bảo vệ: - Tôi muốn gặp ông Lê Thường Quân. Người bảo vệ hỏi lại: - Các cô có giấy hẹn của ông Giám đốc không? Thường Lan lắc đầu: - Không, tôi là người nhà của ông ấy. Người bảo vệ lắc đầu: - Vậy thì cô không vào được đâu, ông Giám đốc sẽ không tiếp đâu. Thường Lan lắc đầu với Xuân Hoa: - Họ không cho vào thì làm sao? Xuân Hoa tiến lên một bước, cô nói với người bảo vệ: - Mấy hôm nay, anh Quân không về nhà . Mẹ tôi nóng ruột nên bảo chúng tôi đến xem anh ấy có bệnh hoạn gì không? Nếu ông không cho chúng tôi vào thì cho chúng tôi gọi điện thoại cho anh ấy. Người bảo vệ có vẻ suy nghĩ, anh ta không biết phải làm sao. Nếu là người nhà Giám đốc mà không cho vào lỡ như có chuyện gì cần thì thật khổ . Nhưng nếu cho vào mà ông Giám đốc không bằng lòng thì thật không biết tính sao. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh ta nghĩ ra một cách . Anh ta nói với hai người: - Thế các cô tên gì để tôi báo với Giám đốc xem ông có cho vào không? Xuân Hoa mừng rỡ nói ngay: - Vậy thì nhờ anh nói hộ là có Thường Lan muốn gặp. - Được rồi, các cô chờ một lát. Anh bảo vệ quay vào phòng, một chút sau anh ta quay ra gật đầu: - Ông Giám đốc nói mời các cô lên. Thường Lan hách dịch hỏi: - Nhưng phòng Giám đốc ở đâu? - Ở lầu một, cô cứ lên đó sẽ thấy bảng ghi trên cửa. Thường Lan và Xuân Hoa vừa đẩy cửa bước vào đã trông thấy một cô gái rất xinh đẹp đang đứng sát bên bàn làm việc của Thường Quân và chăm chú nghe anh vừa nói vừa chỉ tay vào xấp giấy tờ trên bàn . Nghe tiếng động nơi cửa, Quân chau mày ngó ra nhưng rồi anh cười ngay khi thấy em gái . Anh nói với cô gái: - Em gái tôi lên tới rồi, cô về phòng đi và làm theo những gì tôi nói nhé. Cô gái vâng dạ rồi ôm hồ sơ đi ra, mắt không nhìn đến hai người mới đến . Nhưng Xuân Hoa thì lại nhìn theo cô gái trân trối khiến Quân phải lấy làm lạ . Anh hỏi: - Sao thế, có chuyện gì à ? Vừa ngồi vào ghế, Xuân Hoa vừa hỏi: - Có phải cô gái đó tên là Thúy Vy không hở anh Quân? Quân gật đầu: - Phải, cô quen với cô ấy à ? Xuân Hoa lắc đầu: - Không những quen mà còn rất quen nữa đó, Thúy Vy là con chú em. Quân thắc mắc: - Như vậy là chị em chú bác, họ hàng cũng gần mà sao lại như không nhận ra nhau vậy ? Xuân Hoa lúng túng vì câu hỏi thẳng tuột của Quân, cô ấp úng: - Cũng tại... tụi em cũng ít đến nhà nhau. Biết là có một cái gì đó mắc mứu trong quan hệ họ hàng của Xuân Hoa, Quân thầm chê trong lòng nhưng anh tế nhị lảng qua chuyện khác, anh quay sang hỏi Thường Lan: - Sao, có chuyện gì mà em tìm anh thế ? Thường Lan ấp úng: - Cũng không có gì, chỉ tại mấy ngày không thấy anh về nên... Quân lắc đầu: - Mới có ba ngày chứ mấy, anh còn làm việc chứ có phải là chơi đâu. Em về thưa với mẹ là chủ nhật anh chị mới về được, nếu có chuyện gì cần thiết thì chỉ cần gọi điện cho anh thôi, anh sẽ về ngay. Ánh mắt Quân nghiêm lạnh khiến Thường Lan thấy sợ, cô buột miệng nói ngay: - Chỉ tại Xuân Hoa đòi biết chỗ anh làm nên em... Lần này thì ánh mắt của Quân chuyển sang Xuân Hoa, anh nói: - Tôi rất ngại khi phải tiếp người nhà ở đây, Hoa ạ . Bởi vì nếu mình làm như thế được thì người khác cũng thế . Khi đó mình không thể nói người ta được nếu như người nhà họ tới tìm quá nhiều . Vì vậy, nếu có thể thì xin các cô miễn cho tôi phải tiếp các cô ở đây. Câu nói của Quân làm Xuân Hoa bẽ mặt mà không thể nói được tiếng nào . Cô tự rủa thầm mình, ai bảo mình muốn tìm người ta làm gì ? Bây giờ thì người ta đã nói thẳng vào mặt mày đó, đáng đời mày chưa Hoa ơi! Mặt Xuân Hoa đỏ bừng lên vì ngượng . Rồi không biết phải làm sao, cô không nói gì với Quân nữa mà đứng phắt ngay dậy và kéo tay Thường Lan: - Chúng ta về thôi, Lan! Thường Lan vội đứng lên, tuy sợ anh trai nhưng trong lòng cô cũng thấy giận khi Quân nói thẳng thừng như thế . Cô chỉ kịp nói với Quân mấy tiếng trước khi đi theo Xuân Hoa: - Em về! Quân gật đầu và dặn với theo: - Nhớ lời anh dặn đó. Ra tới ngoài đường, Xuân Hoa bật khóc: - Lan thấy không, anh ấy coi thường mình quá chừng. Thường Lan không biết làm gì hơn là an ủi bạn: - Bỏ đi Hoa, không phải trên thế gian này chỉ có mỗi một mình ông anh Lan đâu. Mai mốt Hoa còn gặp người tốt hơn ông ấy cả vạn lần ấy chứ. Vừa lau nước mắt, Xuân Hoa vừa ấm ức nói: - Bộ anh Quân thấy mình quý anh ấy làm cao hả ? Mình sẽ cho anh ấy thấy anh ấy chẳng là cái gì với mình hết . Nhưng trước hết mình phải cho cái con nhà quê kia biết thế nào là đau khổ mới được . Nó có hơn gì mình mà anh Quân lại coi trọng nó đến nỗi coi mình không ra gì như thế ? Lòng ghen đã làm cho lý trí Xuân Hoa mờ mất rồi . Biết là Quân rất yêu vợ, nhưng cô vẫn cứ muốn anh cho riêng mình. Cho xe chạy trên đường, Xuân Hoa quay lại nói với Thường Lan: - Lan có muốn đi đâu nữa không? Thường Lan lắc đầu: - Chán quá rồi, về nhà thôi. Xuân Hoa im lặng điều khiển xe, trong đầu cô đang suy tính thật căng thẳng để tìm cách trả mối hận này. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 17 Trao cho thím dâu túi quà, Xuân Hoa vui vẻ chào: - Thưa chú thím, cháu mới qua! Ngạc nhiên vì sự có mặt bất ngờ của cô cháu gái giàu có, nhưng ông Thịnh cũng vui vẻ đáp lời: - Ờ, cháu qua thăm chú thím hay có chuyện gì không? Ngồi xuống ghế, Xuân Hoa xởi lời: - Dạ, đâu có chuyện gì đâu. Chỉ là lâu quá không gặp chú thím nên cháu đến thăm thôi mà. Ông Thịnh hỏi thăm: - Dạo này ba má cháu sao rồi, có khỏe không? - Ba má cháu cũng bình thường, chỉ có điều là má cháu dạo này hay đau lưng mà thôi. Bà Thịnh gật đầu: - Chắc là tại thời tiết đó cháu, nhiều lúc thím đấy cũng thấy mệt mỏi ghê lắm . Nhưng vài bữa thì cũng hết thôi. Xuân Hoa tỏ ra săn sóc thím dâu: - Nếu mà như vậy thì thím phải đi bác sĩ chữa cho hết đi chứ! Đẩy ly nước tới trước mặt Xuân Hoa, bà Thịnh tỏ ra thản nhiên: - Ối, ba cái bịnh già thì hơi đâu mà chữa . Cứ để tự nhiên rồi cũng hết thôi mà. Xuân Hoa đưa mắt nhìn quanh: - Nhà chú thím dạo này sửa chữa lại coi cũng khang trang quá chứ. Câu nói của Xuân Hoa làm bà Thịnh thấy bực mình . Vốn dĩ chồng bà và cha của Xuân Hoa là anh em ruột, thế mà chưa bao giờ cái gia đình túng thiếu của bà lại nhận được một sự ân cần chăm sóc từ ông anh của mình . Nhiều khi chồng bà cũng muốn sang thăm anh, nhưng lại sợ chị dâu và các cháu cho rằng qua để xin xỏ nên lại thôi. Từ rất lâu rồi, hai gia đình đã không qua lại thăm viếng nhau. Chồng bà là một giáo viên nghèo nên hoàn cảnh khó khăn đã đành . Vậy mà ông Tân, cha của Xuân Hoa giàu có như thế mà cũng chẳng bao giờ hỏi tới em trai. Các con của ông cũng thế, hôm nay không hiểu vì lý do gì mà cô cháu tiểu thư nhà giàu lại hạ cố đến nhà bà đây không biết . Chắc là để coi gia đình bà mạt vận tới nỗi nào chăng? Tuy bực mình như thế, nhưng vốn là một người điềm đạm và có một phẩm chất tốt, bà Thịnh vẫn vui vẻ trả lời: - Ừ, từ khi Thúy Vy đi làm thì chú thím cũng đỡ khó khăn. Em nó mới sửa nhà từ hồi năm ngoái đó chứ. Làm như vì bà Thịnh nhắc tới nên cô mới nhớ, Xuân Hoa à lên một tiếng: - Thím nói cháu mới nhớ, Thúy Vy đi làm hả thím ? Bà Thịnh lắc đầu: - Không, hôm nay chủ nhật mà đi làm cái gì, em Vy đang ở trên gác kia. Chắc là lại đang học Anh văn đó thôi, để thím gọi nó xuống chơi với cháu. Bà Thịnh đi vào nhà trong, ông Thịnh hỏi thăm Xuân Hoa: - Cháu đã đi làm ở chỗ nào chưa? Xuân Hoa lắc đầu: - Cháu còn đi học mà chú! Nhưng nếu học xong chắc là cháu cũng không đi làm đâu, cháu sẽ tới phụ với ba cháu. Ông Thịnh gật đầu: - Vậy cũng tốt, không ai tin tưởng được bằng con cái trong nhà . Nhất là kinh doanh như ba cháu lại càng phải có người thân tín mới được. Thúy Vy từ trong nhà bước ra, cô bình thản chào người chị họ của mình: - Chị Hoa mới tới chơi hở ? Không như Thúy Vy, Xuân Hoa thì lại quá vồn vã: - Lâu ngày không găp, giờ thấy em đẹp quá chừng . Hôm rồi suýt nữa chị nhận không ra. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Xuân Hoa, Thúy Vy ngạc nhiên hỏi: - Chị trông thấy em ở đâu mà nhận không ra? - Thì ở công ty ECS đó, em làm ở đó chứ gì ? Thúy Vy vẫn chưa hết ngạc nhiên: - Đúng là em làm ở đó, nhưng mà tại sao chị biết ? Xuân Hoa hớn hở khoe liền: - Thì chị quen với Giám đốc ở đó mà . Anh Quân là anh nuôi của chị đó Thúy Vy ngạc nhiên hết cỡ, cô tròn mắt nhìn chị: - Ông Giám đốc mới về nước chưa được bao lâu, làm sao mà chị quen được ? Xuân Hoa thích chí cười: - Vậy mới hay chứ! Nói ra thì em sẽ không ngờ đâu, chị là bạn thân với em của anh Quân. Mẹ anh Quân nhận chị làm con gái, thế là chị thành em gái anh Quân luôn. Thúy Vy ngỡ ngàng: - Thế nhà Giám đốc không có con gái à ? - Sao lại không? Có hai cô con gái chứ, cô lớn là bạn với chị mà. - Thế sao bà ấy còn nhận chị làm con gái ? - Thì vì bà ấy quý chị mà . Cũng tại bà ấy chỉ có một người con trai, mà anh Quân thì lại cưới vợ rồi nên bà ấy mới nhận chị làm con gái chứ nếu có thêm một người con trai nữa thì chắc là bà ấy sẽ xin cưới chị cho con trai bà ấy đấy. Thúy Vy lờ mờ hiểu ra câu chuyện của bà chị mình, nhưng cô vẫn giả ngơ như không biết: - Ông Giám đốc của em mới cưới vợ đây chứ đâu phải là đã lâu. Nếu như bà ấy quý chị đến thế thì sao lại không bảo con trai mình cưới chị nhỉ ? Xuân Hoa lắc đầu: - Làm sao mà bảo được, họ có hôn ước từ trước mà . Anh Quân đi du học mà vẫn liên lạc với người vợ này chứ có bỏ nhau đâu. Thế là đã rõ! Chỉ cần vào câu nói của Xuân Hoa thôi thì một cô gái thông minh như Thúy Vy đã nắm được vấn đề . Chắc hẳn là biết cô làm ở đó nên chị ta muốn nhờ cậy điều gì đây. Tuy nhiên Thúy Vy mới chỉ suy đoán thế thôi chứ chưa rõ được mục đích bà chị yêu quý của mình . Cần phải lắng nghe thêm nữa. Thúy Vy chú ý quan sát nét mặt Xuân Hoa, thấy khi nhắc đến ông Giám đốc của mình thì chị ta có vẻ mơ màng lắm . Chắc chắn là Xuân Hoa đã mê ông ta rồi . Nhưng mà như thế thì được gì nhỉ khi mà ông ta đã có vợ rồi, một người vợ mà ông ta rất yêu. Thúy Vy vờ như không biết gì, cô hỏi Xuân Hoa: - Thế chị có biết vợ Ông Giám đốc của em không? Xuân Hoa trề môi: - Biết quá đi chứ, một cô gái nhà quê cực kỳ . Không xứng với ông ta một chút nào. Thúy Vy cố nín cười: - Theo chị phải thế nào mới xứng, cỡ như chị phải không? Thúy Vy tưởng đâu Xuân Hoa sẽ bác bỏ, không ngờ cô nhận luôn: - Chứ sao, phải giàu có sang trọng như chị mới đáng làm bà Giám đốc chứ giáo viên nghèo như nó mà dám sánh với ai. Cũng tại anh Quân thương ba anh ấy lắm, vì ông cụ hứa hẹn hồi còn sống nên anh ấy giữ lời chứ thật ra anh ấy đâu có thương yêu gì con nhỏ ấy đâu. Anh ấy còn quý chị hơn nó nữa kìa. - Vậy sao hôm rồi em thấy chị vào đó có một chút rồi về ngay vậy ? Anh ấy không giữ chị Ở lại chơi à ? Xuân Hoa ba hoa không một chút ngượng miệng: - Có chứ sao lại không? Nhưng mà chị thấy là nơi làm việc nên không muốn ở lâu đấy chứ . Thật ra chị đâu có muốn đến đó đâu, chỉ tại em gái anh Quân đi cùng chị muốn tới nói với anh ấy cái gì đó nên chị mới đi cùng . Nhưng nhờ thế mà chị mới biết em làm ở đó đấy chứ. Thúy Vy ra vẻ ngạc nhiên: - Biết em làm ở đó thì cũng thế thôi chứ có gì lạ đâu? - Thì chỗ quen biết vẫn hơn chứ, chị đã nói với anh Quân tụi mình là chị em rồi đó . Bộ anh ấy không nói lại với em à ? Thúy Vy giật mình, cô biết tính Quân rất nguyên tắc chứ không lôi thôi, nhập nhèm một chút nào . Lỡ như ông ta lại tưởng là mình lợi dụng chỗ quen biết thì chết . Cô nhăn mặt: - Sao chị lại nhận kỳ vậy ? Lỡ như ông ta tưởng là em dựa hơi chị thì chết em. - Thì có sao đâu, anh Quân sẽ quý em như chị vậy chứ có hại gì đâu mà sợ. Thúy Vy lắc đầu: - Không phải như chị nghĩ đâu, ông ấy nguyên tắc lắm. - Không sao đâu, em cứ yên tâm. Mai mốt rồi em thấy ông ấy sẽ quý em hơn cho mà coi. Mà nè, Thúy Vy... Thúy Vy nhướng mắt nhìn Xuân Hoa chứ không trả lời, cô đã thấy chán bà chị họ của mình lắm rồi . Nhưng dường như Xuân Hoa không nhận ra được tâm trạng cúa Thúy Vy nên cô vẫn thản nhiên hỏi tiếp: - Bộ làm việc ở đó lương khá lắm hở Vy? Lại sang tới chuyện khác rồi! Thúy Vy nghĩ thầm, và cô miễn cưỡng trả lời: - Ừ thì cũng khá... - Cao hơn mấy chỗ khác nhiều không? - Em có làm ở mấy chỗ khác đâu mà biết để so sánh, chỉ biết lương ở đây thì cũng dư cho em xài. - Lương em đã vậy, còn lương anh Quân chắc cũng nhiều hở Vy? Nhìn vẻ chờ đợi của Xuân Hoa, Thúy Vy biết đây là điều mà bà chị cô cần biết chứ còn chuyện lương lậu của cô chỉ là cái cớ mà thôi. Cô gật gù: - Điều đó là đương nhiên rồi, ông Giám đốc vừa là nhân viên chính thức bên đó cử sang, lại có bằng cấp cao nên lương phải mấy ngàn dollars ấy chứ. Xuân Hoa hỏi tới: - Mấy ngàn là mấy ngàn? Thúy Vy rất muốn nói thẳng vào mặt Xuân Hoa cho chị ta tiếc chơi, nhưng cô lại ngại tới tai ông Giám đốc của mình thì sẽ phiền phức nên đáp lững lờ: - Làm sao em rõ chuyện đó, người ta là sếp của mình mà . Có bao nhiêu tiền người ta đâu có nói cho mình hay. Xuân Hoa chép miệng: - Thật là... Tự nhiên cái con nhà quê đó lại được hưởng biết bao nhiêu thứ . Có một ông chồng đẹp trai tài giỏi, lại có tiền nhiều như thế tha hồ mà tiêu xài trong khi bản thân nó lại chẳng có gì hết . Đời thật là bất công. Thúy Vy cố nín cười: - Em thì lại thấy đời công bằng đấy chứ, ông Giám đốc em làm ra nhiều tiền thì phải cưới một cô vợ nghèo mới có chỗ mà xài tiền . Chứ nếu như ông ta lại cưới một cô vợ nhà giàu như chị thì tiền để đâu cho hết .. - Thì để làm giàu, em không biết hay sao. Mà Thúy Vy này... Xuân Hoa đột nhiên thấp giọng . Thúy Vy lạ lùng nhìn cô: - Gì nữa đây chị Hoa? Xuân Hoa làm ra vẻ bí mật: - Chị thấy anh Quân không yêu vợ đâu, chỉ vì lời hứa với lại cô kia bám theo quá nên anh ấy mới phải cưới thôi. Như thế thì trước sau gì anh ấy cũng chán mà bỏ, nên nếu em thân thiết được với anh ấy sẽ sướng lắm đây, tính anh ấy rộng rãi nên tiền bạc mà tha hồ mà tiêu xài. Xuân Hoa nói như thế vì cô nghĩ gia đình Thúy Vy túng thiếu, bây giờ có cơ hội kiếm được một ông bồ giàu có thì tội gì mà không làm . Hơn nữa Quân lại là một người đàn ông đáng giá như thế thì dù có chịu thiệt một chút cũng không sao. Nhưng đẹp như Thúy Vy thì Quỳnh Giang làm sao mà sánh được, cô ta sẽ thua là cái chắc. Trong khi đo, Thúy Vy càng nghe Xuân Hoa nói càng thấy giận . Chị ta coi cô là cái thứ gì vậy ? Là hồ ly tinh đi phá gia cang người ta hay sao? Nhưng vốn thông minh, cố không để lộ ra sự tức giận của mình mà vẫn giả vờ ngây thơ dò ý Xuân Hoa: - Nghĩa là chị bảo em làm bồ nhí hay là vợ nhỏ của ông ấy chứ gì ? Xuân Hoa xua tay: - Làm gì mà đã vội như thế ? Chỉ cần em làm cho anh Quân quý em thì khi nào anh ấy bỏ vợ là sẽ tới phần em ngaỵ Lúc đó thì em sẽ là vợ chính thức của anh ấy chứ. Bây giờ thì Thúy Vy mới thấy rõ mưu kế của Xuân hoa, cô thực sự ghê tởm cô chị của mình rồi, nhưng cô vẫn làm như vô tình: - Thôi đi, như vậy thì chị làm sao? Em không muốn tranh giành với chị đâu. Xuân Hoa vội nói: - Không có chuyện tranh giành đâu, chị đâu có gì với anh Quân. Chị đã nói anh ấy là anh trai của chị rồi mà. Thúy Vy cười cười: - Vậy nếu như em chinh phục được ông ấy thì chị không được phản đối đó nha! Xuân Hoa gật đầu lia lịa: - Điều đó thì đương nhiên rồi, chị còn muốn nói tốt cho em để anh Quân chú ý tới em đó chứ. Nghe Xuân Hoa nói thế, Thúy Vy hoảng kinh. Chuyện gì chứ chuyện này thì thật là tai họa rồi, tự nhiên lại nói tới ông Giám đốc thế thì dám lắm ạ . Ai dám bảo đảm là cái đầu tối tăm của chị ta biết cân nhắc đúng sai đâu. Thúy Vy vội lắc đầu lia lịa: - Chị mà nói gì với Giám đốc của em thì em sẽ không nhìn mặt chị đâu nhé . Không được đá động gì đến em với ông ta đấy. Xuân Hoa nhìn Thúy Vy nghi ngờ, con bé này cũng thích Quân hay sao mà mới nói như thế nó đã phản đối ghê thế . Xuân Hoa biết rõ là Thúy Vy rất thông minh, và khi cô ta muốn làm gì thì chuyện đó thật khó khăn là bao. Coi chừng chuyện mình nói nãy giờ nó lại làm thật thì chết . Con nhỏ nhà quê kia thì không đáng kể chứ con nhỏ này thì thật là phải nể mặt nó thôi. Nghĩ thế, Xuân Hoa vội tìm cách sửa chữa lỗi lầm cúa mình . Cô lắc đầu: - Nói chơi với em thế thôi chứ ai lại làm chuyện như thế . Anh Quân sống đàng hoàng lắm, dù không yêu vợ nhưng anh ấy cũng không lăng nhăng đâu. Rồi như thấy mục đích của mình đã đạt được, Xuân Hoa đứng lên cáo từ: - Chị đến chơi nãy giờ cũng khá lâu rồi, chị phải về đây kẻo mẹ chị mong. Em nói với chú thím giùm chị nghe. Miệng nói chân bước, câu nói vừa dứt thì Xuân Hoa cũng ra tới cửa để mặc Thúy Vy ngồi đó mà lắc đầu cho bà chị chảnh chọe của mình. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 18 Nói chuyện với Thúy Vy rồi, Xuân Hoa yên chí rằng mình đã gợi cho cô em mình một kế haỵ Thế nào vào công ty nó cũng chú ý đến Quân để thấy những ưu điểm của anh, và từ đó tình cảm sẽ nảy sinh. Ngày nào hai người cũng kề cận làm việc bên nhau như thế thì chuyện này sẽ không có gì là khó khăn đối với Thúy Vy. Nhưng như thế chưa đủ, phải chọc cho Quỳnh Giang ghen giận tưng bừng lên thì mới có kết quả . Khi đó thì Quân sẽ bực mình với vợ, và không khí gia đình nặng nề sẽ giúp cho Thúy Vy mau thành công. Xuân Hoa chỉ cần như thế mà thôi. Vì khi gia đình Quân đổ vỡ thì người được bà Quyền chọn sẽ là cô chứ không phải là Thúy Vy nghèo nàn kia đâu. Cô em cô chỉ là một phương tiện giúp cô thành công thôi mà. Mang theo một túi trái cây thật ngon, Xuân Hoa rủ Thường Lan tới nhà Quân. Thường Lan ngạc nhiên hỏi: - Tới làm gì ? - Thì tới chơi thăm anh Quân. Thường Lan nhíu mày: - Nhưng ở đó có vợ anh ấy, khó chịu lắm. - Có gì đâu mà khó chịu, mình cũng quen trông thấy hai người bên nhau rồi mà. Thường Lan chăm chú nhìn bạn: - Bộ Hoa nhìn họ như thế mà không buồn hay sao? Xuân Hoa giả vờ không hiểu: - Tại sao Hoa lại buồn ? Thường Lan nói thẳng: - Thì Hoa thích anh Quân nhưng anh ấy chỉ yêu vợ mà không chú ý gì đến Hoa cả, như thế mà Hoa không đau lòng à ? Xuân Hoa cười to như đế che giấu tâm sự của mình: - Làm gì có chuyện đó, mình tỉnh ngộ rồi . Bây giờ anh Quân chỉ là anh trai của mình thôi, hôm nay mình tới thăm vợ chồng anh ấy là để cho mọi người biết điều đó đó. Tuy vẫn chưa tin hẳn lời Xuân Hoa nhưng Thường Lan cũng không biết làm sao khác hơn, cô đành phải đi theo bạn. Người mở cổng nhà Quân chính là Quỳnh Giang, tuy có hơi ngỡ ngàng khi trông thấy hai người nhưng cô vẫn mở rộng cánh cổng: - Hai cô vào chơi. Dắt xe vào sân, Xuân Hoa quay sang hỏi Quỳnh Giang: - Anh Quân đi làm về chưa chị ? Đã biết chuyện Xuân Hoa nhận làm con nuôi bà Quyền nên Quỳnh Giang không một chút ngạc nhiên trước cách gọi của cô ta mà cô chỉ ngạc nhiên không biết tại sao lại có cuộc thăm viếng bất ngờ này . Nhưng cô không để lộ ra sự thắc mắc của mình và vẫn vui vẻ tiếp chuyện: - Hôm nay anh Quân về muộn, anh ấy bảo có ai mời cơm anh ấy đó mà. - Vậy là tối nay chị Ở nhà có một mình à ? Quỳnh Giang cười nhẹ: - Thì có sao đâu, anh Quân đi hoài chứ gì . Hai cô ngồi chơi đi. Nói xong, Quỳnh Giang đi thẳng vào nhà trong để lấy nước . Ngồi xuống ghế, Xuân Hoa đưa mắt ngắm chung quanh căn phòng . Khi nãy, mới bước chân qua cổng, cô đã thấy lòng ghen tỵ khi thấy căn nhà quá đẹp . Lẽ ra căn nhà này phải do cô làm chủ mới đúng, không ngờ con bé nhà quê lại may mắn như thế này. Giờ đây, ngồi trong căn phòng khách giản dị nhưng thật trang nhã với những món đồ trưng bày đắt tiền càng làm cho Xuân Hoa sôi sục thêm lòng căm giận . Nhưng cô ta biết mình phải cố gắng dằn nén nếu như muốn thành công. Quỳnh Giang đã trở ra, trên tay cô là hai ly nước cam. Đặt nước xuống bàn, cô mời: - Hai cô dùng nước đi! Trao cho Quỳnh Giang túi trái cây, Xuân Hoa ra vẻ thân thiết: - Em tưởng đâu hôm nay có anh Quân ở nhà nên rủ Thường Lan tới đây đòi anh ấy đã cơm một bữa, ai ngờ anh ấy lại vắng nhà . Đúng là tụi em không có lộc ăn rồi. Quỳnh Giang cười: - Không có anh Quân thì có tôi, tôi cũng đãi cơm các cô được chứ sao. Chỉ có điều là vì không có anh Quân ở nhà nên tôi chỉ làm thức ăn đơn giản thôi à. Xuân Hoa nói ngay: - Em cũng dễ ăn lắm, vậy chị cho tụi em căn cơm với nha. - Vậy thì các cô phải đợi tôi độ nữa tiếng nữa, để tôi nấu thêm cơm... Thường Lan thật không hiểu bạn mình muốn gì, nhưng thật tình cô không thích ăn cơm với chị dâu một chút nào . Cô vội ngăn Quỳnh Giang lại: - Thôi đi chị, mất công nấu cơm. Tụi này về thôi. Quỳnh Giang lắc đầu: - Có gì đâu mà mất công, tôi chỉ vo gạo rồi đặt nồi cơm điện thôi mà . Có thêm các cô thì càng vui chứ sao, có một mình tôi định nấu gói mì ăn cho xong bữa đó chứ. Xuân Hoa nắm tay bạn nhưng lại nói với Quỳnh Giang: - Chị cứ nấu đi, nó không ăn thì em ăn với chị chứ chị mà ăn mì gói riết thì sẽ đau bao tử đó. Quỳnh Giang lại đi vào bếp, Thường Lan nhăn nhó: - Mày sao vậy ? Vui vẻ gì mà ăn uống nữa đây? Xuân Hoa lắc đầu: - Mày không biết gì hết, muốn tạo tình cảm thân thiết mà cứ như mày sao được . Mày chịu khó nghe lời tao chút đi. Thường Lan hậm hực: - Thật là tức, mày có thấy không? Cái con nhà quê nghèo hèn đó bây giờ sống như công chúa trong cung điện vậy . Tất cả là nhờ ai? Nếu không có ông anh tao thì nó làm gì được như vậy ? Thế mà cứ lên mặt chủ nhân. Không có anh Quân thì có tôi... Nói cứ như bà lớn vậy. Thường Lan dài miệng ra chế giễu lời nói của Quỳnh Giang, Xuân Hoa bụm miệng cười: - Tao không tức thì thôi chứ sao mày lại tức ? Đó là chị dâu mày mà. Tức quá, Thường Lan nói liều: - Là vợ của anh tao chứ không phải chị dâu của tao. Mày có thấy anh tao mê nó tới nỗi chỉ biết có nó thôi không? Hồi anh Quân mới về, mày có thếy là anh ấy chỉ dành cho mẹ con tao có một valise không? Còn nó nguyên một valise to tướng như thế, thử hỏi có tức không? Mẹ tao lo cho anh Quân đủ thứ, thế mà tự nhiên nó nhảy vào hưởng hết. Ai mà nghe Thường Lan nói như thế thì cũng không thể chấp nhận được, thế mà Xuân Hoa lại tán thành ngay: - Thì như thế mày lại phải cố gắng giúp tao loại trừ bà đó ra khỏi gia đình mày. Thường Lan nhìn Xuân Hoa: - Bằng cách nào ? Xuân Hoa ra vẻ bí mật: - Mày không cần phải biết, chỉ việc làm theo tao là được rồi . Trước hết, mày phải dọn lại mặt mày vui vẻ cái đã. Thường Lan lụng bụng: - Mày toàn là bắt tao làm chuyện tréo ngoe không à . Cái người mà tao ghét cay ghét đắng lại bắt tao phải vui vẻ với họ là sao? - Đã nói là cứ nghe lời tao đi mà... Nè, chị dâu mày ra tới kìa, không nói chuyện này nữa nghe. Quỳnh Giang ra tới, cô vui vẻ gọi: - Có cơm ăn rồi, mời hai cô vào đi thôi. Xuân Hoa đứng lên ngay: - Mau vào đi Lan ơi, tao đói bụng lắm rồi. Tuy nói là làm cơm đơn giản nhưng Quỳnh Giang cũng dọn ra ba món . Múc một muỗng canh cải nấu với thịt nạc vào chén, Xuân Hoa khen: - Chị nấu canh trông thích mắt ghê, màu rau cứ xanh mướt. Quỳnh Giang vui vẻ: - Là mẹ tôi tập cho đó, bà rất ghét ăn canh mà rau bị nấu đỏ ra. Xuân Hoa nhìn quanh: - À, em nghe nói là anh chị Ở với bác mà, sao hôm nay em không trông thấy bác ? - À, mẹ tôi về quê mấy hôm vì có chút việc. Mặc cho hai người nói chuyện, Thường Lan làm thinh nhơi nhơi chén cơm mà Quỳnh Giang trao cho mình . Tuy rất ghét chị dâu, nhưng trong lòng cô cũng phải thầm nhận là Quỳnh Giang nấu thức ăn rất ngon. Món canh đã thế, còn những miếng thịt ram vàng cạnh trông mới thích mắt làm sao. Và món bông cải xào thịt bò nữa, món nào cũng nêm nếm rất vừa miệng. Thường Lan nghĩ, nếu là cô và Xuân Hoa, chắc chắn anh cô sẽ chẳng bao giờ có được những món ăn như thế này . Tự nhiên trong cô có một sự thay đổi nho nhỏ, cô thấy chán ngán chứ không hăng hái ủng hộ Xuân Hoa như khi nãy nữa. Xuân Hoa đột nhiên hỏi Quỳnh Giang: - Anh Quân hay đi ăn cơm với khách như thế này không hở chị ? Quỳnh Giang gật đầu: - Có tuần đi một lần, cũng có khi hai. Không chừng đâu. Xuân Hoa làm ra vẻ vô tư: - Sao chị không đi với anh ấy ? Thường thì khi đãi cơm khách, người ta thường đi cả hai vợ chồng mà. Quỳnh Giang cười nụ: - Là công việc của anh ấy chứ có phải tiệc chiêu đã gì đâu, anh Quân nói là có người ở công ty đi cùng nên tôi đâu phải đi theo. - Thế anh Quân có nói là ai đi với anh ấy không? Quỳnh Giang ngạc nhiên: - Sao cô lại hỏi như thế ? Bộ có chuyện gì à ? Xuân Hoa nhắc lại: - Thì chị cứ trả lời em đã, anh Quân có nói là đi với ai không? - Thì là cô trợ lý của anh ấy chứ còn ai khác đâu. Xuân Hoa gật gù: - Em biết ngay mà, có con nhỏ đó nên anh Quân mới không đưa chị theo. Quỳnh Giang ngơ ngác chưa hiểu ý Xuân Hoa muốn nói gì thì cô ta lại nói tiếp: - Em thương chị nên mới nói cho chị biết, nhưng chị nhớ đừng nói lại với anh Quân kẻo anh ấy lại mắng em là nhiều chuyện đấy nhé . Thật ra, em không lạ gì con nhỏ trợ lý của anh Quân đâu, nó là Thúy Vy, em họ của em chứ ai. Con nhỏ này đẹp cực kỳ nhưng lẳng lơ cũng hết ý . Em nghĩ là nó có ý đồ gì đó nên mới theo anh Quân đi ăn cơm khách đó thôi. Lẽ ra chỗ đó phải là của chị chứ. Quỳnh Giang hoang mang nhìn Xuân Hoa: - Cô nói vậy là sao? Cô biết cô trợ lý của anh Quân à ? - Em còn lạ gì con nhỏ đó nữa, nó là con của chú ruột em mà - Quay sang Thường Lan, cô vô tư nhắc lại - Lan này, mày có nhớ con nhỏ mà hôm tao với mày đến công ty anh Quân gặp nó đang ở trong phòng với anh ấy đó không? Thấy hai đứa mình nó không thèm nhìn bằng nửa con mắt nữa mà. Thường Lan gật đầu: - Nhớ chứ sao không? Nó đẹp như người mẫu thời trang mà. Xuân Hoa lại quay sang Quỳnh Giang: - Chị phải coi chừng, anh Quân mà cứ đi với nó mãi là có vấn đề đó . Em thấy anh Quân cũng có vẻ thân thiết với nó lắm, mà nó cũng khoe với em là anh ấy rất cưng nó . Nhà con nhỏ này lại rất nghèo, gặp một người có điều kiện tốt như anh Quân dễ gì mà nó chịu tha. Qùynh Giang không lạ gì chuyện bà Quyền muốn Quân cưới cô gái này, thế mà anh lại chỉ biết có mình cô thôi và đã làm mọi điều để hai đứa lấy nhau. Điều đó chứng tỏ là Quân rất thật lòng với cô, như thế thì cô còn phải sợ điều gì nữa đâu. Còn cô gái này, lẽ ra cô ta phải hận cô mới đúng, thế mà hôm nay lại tỏ ra thân thiện với cô và lại lo lắng cho hạnh phúc của cô như thế . Không phải là đáng ngờ hay sao? Chưa thể khẳng định được là Xuân Hoa có ý gì đối với mình, Quỳnh Giang vẫn giữ được sự bình thản . Cô lắc đầu: - Gì chứ chuyện đó thì tôi không sợ đâu. Xuân Hoa gặng lại: - Chị có vẻ tin tưởng anh Quân quá nhỉ ? Quỳnh Giang gật đầu: - Tại sao tôi lại không tin anh ấy được khi mà tình cảm của chúng tôi đã lâu dài như thế ? Đâu phải là chúng tôi chỉ mới quen biết nhau thôi mà đã hơn hai mươi năm rồi cơ mà. Xuân Hoa mỉa mai: - Chị nói như thế có nghĩa là mới chỉ vài ba tuần thôi thì chị đã yêu anh Quân rồi ? Quỳnh Giang cười: - Không phải là như thế, nhưng chúng tôi thân thiết với nhau từ khi còn bé . Và ngay từ hồi đó tôi đã luôn tin tưởng anh Quân rồi . Như thế thì không có lý do gì mà bây giờ tôi lại không tin tưởng anh ấy cả . Thật ra, nếu anh Quân không yêu tôi thì có lẽ anh ấy đã cưới vợ Ở bên đó rồi . Còn nếu không thì về đây anh ấy cũng chẳng cưới tôi đâu. Quỳnh Giang nhìn thẳng vào mắt Xuân Hoa khiến cô ta nhột nhạt . Cái ý định chia rẽ vợ chồng Quân coi bộ không dễ dàng chút nào . Bây giờ chỉ còn mong Thúy Vy ham mê tiền bạc và chức vụ mà quyến rũ Quân thì may ra. Từ mai, cô nhất định sẽ thường xuyên đến nhà chú mình chơi để tác động đến Thúy Vy mới được . Có thể Thúy Vy chưa nghĩ đến, nhưng nếu cô cứ nhắc mãi thì chắc chắn là nó sẽ xiêu lòng . Quân vừa đẹp trai vừa tài giỏi đến thế cơ mà, làm việc cùng với anh suốt ngày, có là nữ thánh thì Thúy Vy mới không xiêu lòng ấy chứ. Xuân Hoa nháy Thường Lan, hai cô đứng lên cáo từ . Xuân Hoa không ngờ một điều là với những gì đã nhìn thấy Quỳnh Giang làm, đã nghe Quỳnh Giang nói . Cái nhìn của Thường Lan về chị dâu của mình đã có một sự thay đổi. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 19 Xuân Hoa và Thường Lan về rồi, Quỳnh Giang cứ suy nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân cuộc thăm viếng của hai cô gái này. Dù Quân không nói ra, mà ngay cả những người trong gia đình anh cũng không nói nhưng với thái độ của mẹ chồng và cô em gái lớn của chồng, Quỳnh Giang cũng thừa hiểu là mẹ con họ muốn gì . Và ngay trong ngày đón Quân nơi phi trường, thái độ ghẻ lạnh của họ dành cho cô trái ngược với sự vồn vã ân cần đối với Xuân Hoa đã khẳng định cho cô biết điều đó. Nhưng Quỳnh Giang thấy mình rất may mắn khi có được người chồng hiểu biết như Quân. Bao nhiêu năm xa xứ, anh vẫn một lòng một dạ với cộ Và ngay khi về nước, anh đã làm mọi cách để cưới cô làm vợ bất chấp sự phản đối của mẹ mình . Và mặc dù có sẵn một cô gái xinh đẹp, giàu có sẵn sàng làm vợ anh, anh cũng vẫn chung thủy với cô. Với những điều như thế, Quỳnh Giang không thấy mình có một lý do gì để nghi ngờ chồng mình cả . Ngay cả tiền bạc, một số tiền lớn bằng cả một gia tài như thế anh cũng giao trọn cho cô cơ mà . Thế mà hôm nay Xuân Hoa lại tới nói với cô về tình cảm của Quân dành cho một người con gái khác . Chẳng lẽ lại có chuyện như thế hay sao? Quỳnh Giang tự đặt mình vào vị trí của Xuân Hoa, cô thầm nghĩ mình sẽ phải làm gì trước người con gái đã làm mình mất đi tình yêu và hạnh phúc mà mình đang ao ước . Nếu là cô, nhất định cô sẽ không bao giờ nhìn đến người con gái đó và suốt đời cô sẽ không thể quên được nỗi đau này. Vậy mà với một cô gái kiêu kỳ như Xuân Hoa, cô ta lại ép mình đến làm thân với cô, lại nhận làm em gái của Quân. Và hôm nay lại tỏ ý quan tâm tới hạnh phúc của cô nữa . Thật là một điều lạ lùng mà Quỳnh giang không thẻ nào nghĩ tới được. Càng nghĩ, Quỳnh Giang càng thấy rối . Nhưng có một điều cô vẫn kiên định là lòng nói không hề làm lòng cô lay chuyển . Chỉ có điều, cô vẫn cứ thấy trong lòng mình thắc mắc mãi không nguôi. Điều thắc mắc đó cứ bám theo Quỳnh Giang mãi khiến đã khuya rồi mà cô vẫn cứ trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được . Nằm bên vợ, Quân đã thiu thiu lại thức giấc vì cô cứ mãi trở mình . Anh nghiêng người qua hỏi vợ: - Em chưa ngủ à ? Quỳnh Giang giật mình: - Em làm anh thức giấc à ? Quân lắc đầu: - Không sao, anh vẫn chưa ngủ . Nhưng mà hôm nay em sao thế, sao cứ trở mình mãi như thế ? Em không ngủ được hay là em không khỏe trong người ? Quỳnh Giang đặt tay mình lên tay Quân: - Em không sao, anh ngủ đi. Quân chống tay nhỏm đầu dậy, anh chăm chú nhìn vợ: - Có chuyện gì vậy em? Biết là không giấu được chồng, vả lại thực tâm cô cũng không muốn giấu, Quỳnh Giang quyết định nói thật với anh nỗi thắc mắc của mình . Nhưng cô nghĩ, mình phải cân nhắc để đừng làm anh phải suy nghĩ . Cô hỏi: - Hồi chiều anh ăn cơm với ai vậy ? Quân lại nằm xuống, anh trả lời vợ: - Một khách hàng, người này anh không biết đâu. Mà sao em lại hỏi anh như thế ?? Làm như không nghe câu hỏi của chồng, Quỳnh Giang lại hỏi tiếp: - Thế ở công ty có ai đi với anh không hay là anh chỉ đi một mình ? Quân lại nhỏm dậy, anh chăm chú nhìn vợ thật kỹ . Đúng là có chuyện gì xảy ra rồi nên Quỳnh Giang mới hỏi anh như thế chứ từ hồi nào tới giờ, có bao giờ cô thắc mắc đến chuyện làm ăn của anh đâu. Quân hỏi lại: - Có chuyện gì đó em? Quỳnh Giang lắc đầu: - Thì anh cứ trả lời em đi đã. Ánh mắt Quỳnh Giang thật thẳng thắn, Quân đành nhượng bộ. - Có cô trợ lý của công ty cùng đi. - Có phải cô ấy tên là Thúy Vy không? Quân ngạc nhiên quá đỗi, tại sao vợ anh lại biết tên Thúy Vỵ Anh nhớ là chưa bao giờ anh nói với Quỳnh Giang về các nhân viên của công ty cơ mà . Nhưng dù thắc mắc như thế nhưng Quân vẫn trả lời: - Đúng rồi, cô ấy tên là Thúy Vỵ Em quen với cô ấy à ? Quỳnh Giang lắc đầu: - Em không quen với cô Thúy Vy đó đâu. Quân thắc mắc quá đồi, anh ngồi hẳn lên: - Thế sao em lại hỏi anh như thế ? Có chuyện gì à ? Quỳnh Giang hơi mỉm cười: - Em thì không có chuyện gì nhưng người khác thì có đó. - Người khác là ai? - Em cũng không biết, có thể là anh chăng? Quân ngơ ngẩn không biết chuyện là như thế nào, anh bật ngọn đèn ở đầu giường dùng để đọc sách và xốc vợ ngồi dậy theo mình: - Nào, em nói rõ mọi chuyện ra xem nào . Ai đã nói gì với em hay là em nghi ngờ điều gì thì nói đi. Quỳnh Giang vẫn cười: - Anh có muốn nghe không? Quân nhăm mặt: - Anh muốn vỡ tung cả đầu ra vì thắc mắc đây này . Em mà không nói mau thì anh đến điên lên mất thôi. - Thì anh cứ bình tĩnh đã nào, có phải anh đã làm điều gì lỗi với em nên mới nóng nảy như thế không? - Lại còn như thế nữa ? Em không tin anh hay sao? Quỳnh Giang phá lên cười: - Thôi được, để em nói rõ cho anh nghe kẻo chậm chạp anh lại điên mất thì em không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Chuyện là như thế này, hồi chiều hai cô em của anh đến đây chơi... Quân ngắt lời vợ: - Là Thường Lan với Thường Dung à ? Sao lại thế, hai đứa nó có thích đi chung với nhau đâu? Quỳnh Giang lắc đầu: - Không phải, để yên em kể cho mà nghe. Là Thường Lan với Xuân Hoa cơ... Quân gật đầu: - Có thế chứ, hai đứa nó thì dính nhau như sam. - Hai cô ấy đòi ăn cơm... - Chuyện lạ à nha, hai đứa nó đâu có thích tới đây. Vậy mà lại còn đòi ăn cơm nữa chứ ? Em có nấu cơm cho tụi nó ăn không? - Đương nhiên là có rồi, họ là em gái của anh mà . Nhưng chuyện đó không có gì đáng nói mà là chuyện cô Xuân Hoa nói với em kìa... Quân nóng nảy: - Là chuyện gì ? Quỳnh Giang tủm tỉm cười: - Đã nói anh đừng có nóng mà, từ từ rồi em nói . Cô Thường Lan thì không nói gì, cô ấy vẫn có vẻ ghét em ra mặt . Nhưng cô Xuân Hoa thì khác, cô ấy vui vẻ bắt chuyện với em và nói với em về anh. Quân nhíu mày: - Cô ấy nói sao? - Cô ấy nói là em phải đi theo anh trong những buổi chiêu đãi khách hàng như thế này chứ đừng để anh đi một mình với cô thư ký như thế, nếu như em không muốn mất anh. - Vớ vẩn, bộ anh là cái gì hay sao mà mất . Nhưng cô ta nói mất như thế nào, em nói rõ ra coi! - Xuân Hoa nói rằng cô trợ lý này rất xinh đẹp, còn Thường Lan thì lại nói thêm là đẹp như mấy cô người mẫu thời trang. Có phải như thế không anh? Quân gật đầu: - Đúng, cô Thúy Vy rất đẹp . Nhưng chuyện đó thì có quan hệ gì ? - Có đó, Xuân Hoa nói là cô ấy biết rất rõ về cô trợ lý của anh vì họ là chị em chú bác với nhau. Và cô em họ của Xuân Hoa thì vừa đẹp vừa cực kỳ lẳng lơ, vì thế em phải coi chừng anh lọt vào ý đồ của cô trợ lý thì chỉ có nước mất chồng mà thôi. Quân lắc đầu: - Cô ả này còn chuyện gì để tưởng tượng ra hay hơn chuyện này nữa không biết . Phải kiếm chuyện xúc xiếm người khác mới được hay sao? Hôm trước tới công ty của anh, cô ta đã trông thấy cô trợ lý của anh khi đó đang làm việc với anh. Họ là hai chị em mà lại không nhận ra nhau thì em thấy là tình cảm của họ đối với nhau tốt như thế nào rồi . Có lẽ là nhà của cô Thúy Vy nghèo nên Xuân Hoa không thân thiết đấy mà. - Thế những gì mà Xuân Hoa nói thì sao hở anh? - Nói về cái gì ? - Về chuyện cô trợ lý của anh đó. Quân lắc đầu: - Làm gì có chuyện đó, cô ấy nghiêm chỉnh lắm . Đó là một cô gái có năng lực và rất đứng đắn, để hôm nào anh rủ cô ấy về đây chơi cho em biết. Quỳnh Giang lắc đầu: - Là em hỏi thế thôi chứ anh rủ cô ấy về đây làm gì, không khéo cô ấy lại cười anh đó. - Chuyện đó thì anh không ngại, anh chỉ ngại em nghe con nhỏ đó tác động rồi nghi ngờ anh thôi. Quỳnh Giang liếc chồng: - Bộ anh cũng có ý gì hay sao mà ngại em nghi ngờ ? Quân kêu lên: - Làm gì có chuyện đó, nhưng anh cũng phải đề phòng chuyện em nhẹ dạ nghe lời xúc xiểm của kẻ xấu mà thôi. - Em không nhẹ dạ đâu, vì vậy mà em đã không tin những gì mà Xuân Hoa đã nói với em. Quân nhìn vợ: - Có đúng là em không tin hay không? Quỳnh Giang kêu lên: - Bây giờ lại tới anh không tin lời em nói ư? Nếu như em tin lời Xuân Hoa thì em đã không kể với anh mà phải im lặng để theo dõi chứ. - Nhưng nếu em tin thì em đã không như thế ? - Em thế nào ? - Thì em đã phải bận tâm suy nghĩ đến nó tới nỗi đã không ngủ được đấy thôi. Quỳnh Giang lắc đầu: - Không phải là em không tin, em đã tin anh đến mức bác bỏ ngay lời nói của Xuân Hoa. - Em bác bỏ như thế nào ? - Em đã nói là nếu như anh không yêu em thì anh đã cưới vợ Ở cái đất nước xa xôi đó rồi, còn nếu không thì anh đã cưới người con gái vừa xinh đẹp vừa giàu có sẵn sàng lấy anh ngay khi anh về nước chứ không phải là cưới em đâu. Tình cảm của chúng mình đã bền vững hơn hai mươi năm nay rồi, em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh đâu. Quân kéo Quỳnh Giang vào lòng, anh hôn nhẹ lên tóc vợ: - Em nói đúng lắm, và anh thấy mình rất hạnh phúc khi có được niềm tin của em. Em hãy yên tâm, anh sẽ không bao giờ làm điều gì để em phải mất lòng tin nơi anh đâu. Quỳnh Giang gật đầu: - Em biết mà... - Thế sao em vẫn có vẻ suy nghĩ như thế ? Quỳnh Giang thành thật: - Vì em không thể nào hiểu được tại sao Xuân Hoa lại nói với em như thế ? Vì nếu là em, em sẽ không bao giờ kết thân với vợ anh hoặc dọa thì em cũng không bao giờ nói đâu. Mình đã bị khước từ thì làm sao lại có thể thân thiết với người ta được nữa. Quân nhíu mày: - Ừ nhỉ, em nói anh mới để ý . Không hiểu cô ta dựng chuyện nói với em như thế để làm gì ? Có lẽ... Quân bỏ lửng câu nói, Quỳnh Giang thúc hối: - Có lẽ như thế nào hở anh? Quân ngập ngừng: - Có lẽ là... cô ta muốn tìm cách chia rẽ vợ chồng mình chăng? Cô ta nghĩ em cũng sẽ nghĩ như cô ta, và như thế em sẽ ghen loạn lên. Khi đó thì hạnh phúc của chúng mình sẽ bị đổ vỡ mất thôi, vì anh không làm điều có lỗi với em thì làm sao anh lại chấp nhận chuyện bị em ghen như thế được. - Nhưng mà như thế thì cô ta cũng có lợi gì đâu, tại sao cô ta lại phải mất công như thế ? - Thì không ăn được phải phá cho hôi mà, nhưng cũng có kho cô ta có một mục đích khác... - Mục đích gì nữa hở anh? - Có thể là cô ta muốn làm cho vợ chồng mình bất hòa, khi đó thì người có lợi là ai, em có nghĩ ra không? Quỳnh Giang gật đầu: - Em hiểu rồi, khi đó chắc chắn là anh sẽ nghe theo lời mẹ mà cưới cô ấy, vì khi đó chúng mình đã bỏ nhau rồi. Quân gật đầu: - Đúng thế, đó chính là mục đích của cô ta. Quỳnh Giang cười: - Cô ta không thể nào ngờ được chuyện em lại tin anh đến như thế đâu nhỉ ? - Cô ta làm gì có niềm tin vào ai đâu mà biết . Nhưng mà này, em đừng thèm giao thiệp với cô ta nữa, mệt óc lắm . Lần sau mà cô ta đến thì em đừng cho vào nhà nhé. - Làm như thế sao được hở anh, cô ấy là con gái nuôi của mẹ mà. - Mặc kệ nó, chúng mình không cần phải quan tâm đến cô ta đâu. - Không nên như thế anh ạ, em sẽ đối xử với cô ta bình thường như là mình không biết gì đến mưu kế của cô ta nhưng sẽ không tin cô ta là được rồi. - Thì tùy em, nhưng nhất định là đừng có tin lời cô ta đó. - Em không tin đâu, biết cô ta như thế mà con tin lời cô ta thì có mà điên. - Em nghĩ như thế thì anh mới yên lòng không sợ em lo nghĩ vì những lời nói của con người xấu xa đó . Thôi ngủ đi em ạ, cũng muộn rồi đấy. Quân với tay tắt đèn, anh nằm xuống và kéo vợ nằm theo. Quỳnh Giang vẫn ở trong vòng tay của chồng. Quân ôm gọn thân hình ấm nồng của vợ trong vòng tay mạnh mẽ của mình . Hôn vợ thật nồng anh ru cô vào giấc ngủ của tình yêu. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 20 Hôm nay, Quân đón nhận một nhân viên mới . Điều này không làm anh bất ngờ một chút nào vì anh đã nhận được thông tin này từ trước, và anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận người nhân viên này. Chín giờ ba mươi phút, Quân nói với Thúy Vy: - Cô Vy này, tôi ra phi trường đón cậu Minh đây. Có chuyện gì thì cô cứ xử lý đi nhé, khi nào cần thiết lắm thì mới gọi cho tôi. Thúy Vy gật đầu: - Tôi biết rồi, thưa ông Giám đốc. Quân vừa đi ra tới của phòng thì Thúy Vy lại vội hỏi: - Thưa ông, thế chiều nay ông có đi làm không ạ ? Ngẫm nghĩ một chút, Quân lắc đầu: - Có lẽ tôi sẽ ở nhà, vì đón cậu Minh xong thì cũng qua giờ làm việc rồi . Tôi muốn đưa cậu ấy về thong thả một chút. Thúy Vy lại hỏi tiếp: - Thế có cần báo cho người phục vụ biết là ông Minh sẽ tới ở ngay chiều nay không thưa ông? - Khoan đã, mai hãy tính tới chuyện này . Tạm thời để cậu ấy chơi ở nhà tôi vài hôm xem sao. - Vâng, thưa ông! Chuyến bay của Minh tới rất đúng giờ, Quân nhận ra ngay người bạn của mình khi Minh vừa đẩy xe ra khỏi cánh cửa kính của phòng hải quan. Anh vẫy tay gọi to: - Minh ơi, Quân đây! Minh cũng nhận ra bạn, anh cười thật tươi và đi nhanh ra ngoài . Hai người bạn gặp nhau đã ôm choàng lấy nhau mừng rỡ: - Anh Quân! - Minh! Qua rồi giây phút xúc động, hai người buông nhau ra. Minh lùi lại một bước, ngắm nghía Quân: - Anh có vẻ mập hơn hồi ở bên đó. - Con người hạnh phúc giống như tôi đi, có khó gì đâu. Minh cũng cười: - Chuyện này chắc là phải nhờ đến anh rồi, em mới chân ướt chân ráo về đây có biết gì đâu. Quân gật đầu: - Chuyện đó thì cậu cứ yên tâm, trong công ty cũng có vài cô thuộc vào hạng hoa hậu chứ không phải chơi đâu. Nhưng mà thôi, chuyện này thì để từ từ rồi tính, còn bây giờ chúng ta phải về nhà đã, ở đây mãi nắng quá rồi. Ngồi vào xe, Minh lắc đầu: - Công nhận ở đây nắng gió nóng thật, em mới về tới chưa quen khí hậu thấy ngộp thật. Vừa điều khiển xe, Quân vừa gật đầu: - Cậu mới về thì sẽ mệt mất một thời gian đấy, nhưng từ từ rồi cũng sẽ quen thôi. Ngay như tôi đây mà cũng phải mất cả tháng mới quen đấy chứ. Minh lại quay sang nhìn Quân: - Trông anh rắn rỏi hơn chứ không còn &quot;cậu ấm&quot; như hồi ở bên đó nữa rồi. - Đương nhiên rồi, rồi đen ra nhiều chứ không trắng như trước đâu. Mai mốt rồi cậu cũng vậy thôi, xứ sở của nắng gió mà. Minh gật đầu: - Không sao đâu anh, em cũng thích được đen như anh vậy . Con trai mà trắng quá cũng đâu có đẹp. Quân cười: - Vốn dĩ cậu đã đẹp trai rồi, không sợ xấu đâu. Minh đột ngột đổi đề tài: - Công việc ở đây thế nào hở anh? Có dễ chịu không? Quân gật đầu: - Tương đối là ít việc hơn bên ấy, nhưng giao tiếp với khách hàng ở đây khó hơn ở bên ấy nhiều đấy . Vì mỗi nơi cách làm việc cũng khác nhau mà. - Chắc là em phải học hỏi ở anh nhiều. Quân lắc đầu: - Cũng không có gì khó lắm đâu, tại tôi cũng cầu toàn quá nên mới thấy thế thôi. Nhưng khi làm việc thì đôi khi mình cũng phải giải quyết thoáng hơn một chút, như thế thì mới thành công được . Cậu chỉ cần theo dõi ít lâu là làm được thôi mà. - Anh chở em về công ty hay đi đâu vậy ? - Về nhà tôi đã, từ từ hãy đến công ty. - Thế anh thu xếp cho em ở đâu? - Ở công ty có một căn phòng trống, lúc trước ông Smith ở luôn tại đấy . Tạm thời tôi để cậu ở tại đó, nhưng nếu cậu không thích thì sẽ thuê một căn phòng nào đó cũng được. Không cần suy nghĩ, Minh quyết định ngay: - Em sẽ ở ngay tại công ty, nếu có gì trở ngại sẽ tính sau. Xe đã về đến nhà Quân, anh thấy cánh cổng hơi hé chứ không khóa như mọi lần liền nói với Minh: - Cậu xuống mở rộng cổng giùm tôi để tôi cho xe vào sân luôn. Quân cho xe chạy luôn vào sân còn Minh thì ở lại đóng cổng rồi lững thững đi vào sau. Quỳnh Giang ở trong nhà chạy ra, cô ngạc nhiên khi thấy chỉ mình Quân mở cửa xe bước xuống: - Ủa, sao anh nói là đưa bạn về nhà mình chơi mà ? Hôn nhẹ lên má Quỳnh Giang và choàng tay ôm ngang người vợ, Quân trả lời: - Cậu Minh đóng cổng hộ anh và đang đi đằng sau kia. Ai đến nhà mình thế hở em? - Là Thường Dung, anh ạ . Cô ấy đi học về sớm nên ghé nhà mình chơi, em thấy vậy nên rủ cô ấy ở lại ăn cơm luôn. Quân gật đầu: - Vậy càng vui, Minh nó cũng dễ thương lắm. Thường Dung từ trong nhà chạy ra, cô líu lo với anh trai: - Anh Quân, chị Giang bảo là hôm nay anh chị đãi cơm khách, em được chị cho ăn ké luôn. Vừa nói đến đây thì Thường Dung vội bụm miệng lại khi nhìn thấy Minh đang lững thững đi vào . Quân bật cười trước cử chỉ con nít của em gái, anh giới thiệu: - Đây là chị Giang, vợ anh và Thường Dung, em út của anh đó Minh. Còn đây là cậu Minh, đồng nghiệp của anh vừa mới từ Mỹ qua đó. Tất cả đã vào tới phòng khách, Quỳnh Giang vui vẻ chào hỏi: - Chào cậu, cậu ngồi đi. Anh Quân mong cậu lắm đó. Minh cũng chào: - Chào chị, hân hạnh được làm quen với Thường Dung. Minh chìa tay ra trước mặt Thường Dung khiến cô không làm sao tránh được đành phải ngượng ngùng bắt tay anh: - Chào anh, mừng anh trở về quê hương. Quỳnh Giang đã mang nước lên, Minh không một chút khách sáo đã bưng ly nước chanh muối lên uống một hơi gần cạn . Anh tỏ ra thích thú: - Thật là đã khát, đây là ly nước chanh ngon nhất mà em đã được uống đấy. Quỳnh Giang cười: - Gì chứ chanh muối thì nhà này lúc nào cũng có sẵn, lúc nào muốn uống thì cậu cứ đến đây. Minh gật đầu: - Chị đã hứa như thế thì em sẽ không khách sáo đâu, chỉ ngại khi ấy chị lại chán vì em cứ quấy rầy chị mãi thôi. Quân cười: - Việc đó thì cậu không lo, chị cậu biết khách lắm . Giang này, hồi ở bên đó thì Minh làm sếp của anh đấy. - Nhưng bây giờ thì em lại làm lính của anh Quân rồi. Thường Dung tròn mắt nhìn Minh, cô hỏi: - Sao lại có chuyện đổi vị trí như thế hở anh Quân? Quân giải thích: - Thì ở bên đó Minh là nhân viên chính thức, anh thì chỉ là sinh viên làm thêm mà thôi. Nhưng bây giờ thì Minh về đây làm việc với anh nên phải làm lính của anh thôi. Minh giả vờ thiểu não: - Không biết là ông sếp này có trù dập mình để trả thù những ngày mình làm sếp của ông ấy không biết nữa đây? Thường Dung cong môi: - Ai bảo hồi đó anh làm khó anh Quân làm gì ? Bây giờ thì phải trả nợ là đúng rồi. Quân lắc đầu: - Không phải như em nghĩ đâu, Thường Dung. Hồi đó Minh giúp đỡ anh nhiều lắm đấy, bây giờ anh phải trả ơn cho Minh mới phải chứ. Minh thích thú cười: - Thấy không, tôi cũng đâu có ác như Dung nghĩ đâu. Tôi tốt tới nỗi anh Quân còn nói là sẽ gả em gái cho tôi nữa đấy. Thường Dung nguýt dài: - Ham lắm, cứ đợi đó đi. Quỳnh Giang đứng lên, cô nói với chồng: - Anh vào tắm đi rồi ăn cơm anh ạ. Quân cũng đứng lên: - Dung tiếp Minh hộ anh nhé. Quỳnh Giang cũng đi vào bếp, còn lại một mình với Minh, Thường Dung bỗng dưng thấy ngượng ngùng . Cô tự giận mình, đã bao giờ cô lại luống cuống như thế này đâu nhỉ ? Thấy Thường Dung im lặng, Minh gợi chuyện: - Dung còn đi học à ? Thường Dung gật đầu, Minh lại hỏi: - Thế Dung học ở trường nào ? - Em học ở Đại học sư phạm. Minh reo lên: - Thì ra Dung là cô giáo tương lai. Nhưng mà mai mốt Dung sẽ dạy môn gì ? Có phải là môn Văn không? Thường Dung mở to mắt nhìn Minh, cô hỏi lại: - Sao anh biết ? Bộ anh Quân nói à ? Minh lắc đầu: - Hồi ở bên đó, anh Quân cũng không biết là các cô em gái của mình học trường nào và theo ngành nào mà. - Thế sao anh lại biết như thế ? Minh nhìn Thường Dung bằng ánh mắt ấm áp: - Chỉ là suy đoán của anh, không ngờ lại may mắn mà đúng đó thôi. Không hiểu sao, nhìn Dung anh cứ nghĩ là em phải làm một nghề gì đó dịu dàng và phong phú như văn chương vậy. Thường Dung đỏ mặt, cô không ngờ là Minh lại nhận xét cũng ngộ đấy chứ, từ trước tới nay chưa có ai lại so sánh cô như thế. Minh lại hỏi: - Anh nói như thế có đúng không hở Dung? Thường dung khẽ gật, cô tự giận mình tại sao lại lúng túng như vậy . Chỉ là một người bạn của anh trai cô thôi mà, sao cô lại để mình mất tự tin như thế này. Quỳnh Giang đi trở ra, cô &quot;cứu nguy&quot; cho Thường Dung: - Thôi, mời hai người vào ăn cơm, anh Quân cũng đang ra rồi đó. Ngồi vào bàn ăn, Minh nhìn một vòng rồi tấm tắc khen: - Đúng là một bữa cơm Việt Nam. - Cậu Minh ăn thử xem có ngon bằng cơm Tây không nhé ? Minh lắc đầu: - Không cần ăn thì em cũng biết là ngon rồi, ở bên đó ai cũng bận rộn nên thường dùng thức ăn nhanh là chính . Mỗi bữa cơm chỉ làm khoảng chừng mười lăm phút là xong. Nhiều khi lười quá, em chỉ ăn mấy miếng bánh mì với đồ hộp là xong ngay. Gắp cho Minh con tôm rim đỏ au, Quỳnh Giang lắc đầu: - Ăn như thế mà làm việc lại nhiều, không hiểu sao người ta vần cứ đầy đủ sức khoẻ để làm việc tốt nhỉ ? - Tuy là ăn uống như thế nhưng mà rất đủ chất chứ không thiếu đâu chị ạ. Quỳnh Giang lại hỏi: - Cậu Minh có ngại ăn rau sống không? Minh lắc đầu: - Không sao đâu chị ạ! Quỳnh Giang đẩy đĩa salad trộn dầu giấm tới trước mặt Minh: - Nãy giờ tôi cứ sợ là cậu không ăn nên không dám mời. Minh khen: - Chị trộn rau ngon thật, nước mắm chấm cũng ngon nữa. Quỳnh Giang chỉ vào Thường Dung: - Món này là do cô Dung làm đấy. Minh lại quay sang Thường Dung: - Cô giáo tương lai giỏi nội trợ như thế này là nhất rồi . Mai mốt ai mà cưới được Thường Dung là có phước lắm đấy. Thường Dung có cảm giác mặt mình đang đỏ rần lên sau câu nói của Minh. Cô cúi mặt xuống bát cơm đang cầm trên tay mà không dám nhìn ai. Quân cười to: - Thế mà cậu có muốn mình là người hưởng cái phước đó không? Thường Dung kêu lên: - Anh Quân! Minh không trả lời câu hỏi của Quân vì anh không muốn làm Thường Dung ngượng thêm, nhưng ánh mắt anh đang nhìn cô thật ấm áp, dịu dàng... Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 21 Quân giới thiệu với mẹ: - Đây là cậu Minh, làm việc chung với con. Minh mới từ Mỹ sang đó mà. Nhìn dáng dấp Minh, bà Quyền đã thích rồi . Bây giờ lại nghe Quân giới thiệu như thế, bà liền vồn vã cất lời: - Cháu ngồi đi, thật là vui mừng được gặp cháu ở đây. Công việc bận rộn mà cũng dành thì giờ đến thăm bác, quý hóa quá. Minh cười hồn nhiên: - Cháu chưa nhận việc đâu, bác ạ . Nhưng dẫu có nhận việc rồi mà đi với anh Quân thì cháu cũng chẳng lo, có anh ấy chịu hết mà. Quân cười: - Này, cậu đừng có bán cái cho tôi như thế chứ, tôi lại giao việc cho cậu làm không kịp thở bây giờ. Bà Quyền ngắm Minh, một cậu con trai thành đạt và có vẻ giàu sang. Lại từ bên kia mới về, không hiểu là cậu ta du học như Quân hay là chỉ sang đây làm việc ? Bà hỏi một cách khéo léo: - Nhà cháu có ở gần đây không? Minh lắc đầu: - Cháu không có nhà ở đây, thưa bác. - Thế gia đình cháu ở dưới quê à ? Minh lại lắc đầu lần nữa: - Không ạ, cha mẹ cháu hiện đang ở bên Mỹ . Cháu về đây chỉ có một mình thôi. Lại thêm một điều kiện thật tốt nơi cậu thanh niên này . Ngay lập tức, trong đầu bà Quyền nghĩ ngay đến cô con gái lớn của mình . Không có gì tốt hơn nếu như cậu ta để ý đến Thường Lan. Mà con gái bà xinh xắn thế kia, điều bà mong ước cũng đâu có gì là quá đáng. Nghĩ thế, bà Quyền tỏ ra quý Minh ra mặt, bà suýt soa khen: - Gia đình ở bên ấy mà cháu lại chịu về đây làm việc, cháu thật can đảm. Minh cười nhẹ: - Có gì là can đảm đâu, thưa bác . Cháu cũng muốn về xem quê hương của mình thế nào, sẵn dịp công ty muốn cử người sang đây nên cháu tình nguyện đi luôn. Vả lại, ở đây còn có anh Quân. Anh em cháu rất hợp ý nhau nên không có gì khó khăn cho cháu cả. - Vậy có nghĩa là cháu chỉ về đây công tác thôi à ? - Vâng, thưa bác . Cháu về làm việc theo hợp đồng một năm. Nếu như thích thì ký thêm còn không thích thì lại trở về bên ấy. - Thế hiện giờ cháu ở đâu? Nhà thằng Quân à ? - Không đâu, bác ạ . Anh chị Quân cũng đi làm cả ngày, cháu ở đấy cũng bất tiện nên hiện tại cháu đang ở tại một căn phòng trong công ty. Bà Quyền kêu lên: - Ở trong công ty thì làm sao mà đầy đủ tiện nghi cho được . Lại còn chuyện ăn uống nữa, ai nấu cho cháu ăn? Nếu cháu thấy không có gì bất tiện thì về nhà bác mà ở, căn phòng của Quân vẫn còn để trống đó. Quân ngạc nhiên nhìn mẹ . Tại sao hôm nay bà lại tốt bụng đến thế ? Nhưng chỉ một thoáng thôi, anh đã hiểu ngay ý nghĩ của mẹ mình . Thật là một con người thực dụng! Nếu như Minh chỉ là một anh chàng kỹ sư nghèo ở dưới quê mới lên đây làm việc, không biết bà có dành cho một phần mười ưu ái như bà đang dành cho Minh hiện giờ hay không? Trong khi đó thì Minh đang nhẹ nhàng từ chối: - Cháu cám ơn bác, nhưng chỗ cháu ở hiện giờ cũng tốt lắm ạ . Tuy nói là một căn phòng của công ty nhưng thật ra nó giống một căn nhà nhỏ hơn. Cũng đầy đủ tiện nghi lắm. Quân nói thêm: - Ông sếp Mỹ trước con ở đó cả hai năm trời đấy mẹ. Bà Quyền hơi thất vọng vì ý định đầu tiên của mình không được đáp ứng, nhưng và vẫn tỏ ra vui vẻ: - Thế thì tốt rồi . Nhưng nếu khi nào cháu muốn ăn cơm gia đình thì cháu cứ đến đây. Gia đình bác luôn sẵn sàng đón tiếp cháu. Minh reo lên: - Ôi, bác nói như thế làm cháu mừng quá . Cháu đang sợ Ở đây có một mình không có chỗ nào để đi chơi. Tới anh Quân thì lại ngại quá mất không khí hạnh phúc của anh chị ấy. Quân đập mạnh vào vai Minh: - Cậu có muốn ăn ngon và ngắm các cô em gái của tôi hơn là nhìn ông bà già như tôi với Quỳnh Giang thì nói đại đi chứ đừng có kiếm cớ như thế. Minh nhăn nhó cười với Quân: - Anh biết hết trơn thì để khi nào có mình em với anh hãy nói . Khai ra hết cho bác nghe như thế này thì em bị mất điểm làm sao? Quân quay sang mẹ: - Thằng này đang có ý đồ ngấp nghé làm rể nhà mình đấy, mẹ phải giữ các em cho kỹ vào. Bà Quyền dễ dãi: - Chuyện đó thì mẹ sẽ không ngăn cản đâu. Cậu Minh đây thân với con thì chắc chắn phải là người tốt rồi, nêu cậu ấy và em con hợp nhau thì mẹ cũng bằng lòng thôi. Minh cười thật tươi: - Anh thua em rồi nhé, bác đâu có chê em. Quân lắc đầu: - Tình hình này thì chắc mình sẽ phải chuẩn bị tiền mừng đám cưới rồi đây. Ngay khi đó, Thường Lan và Xuân Hoa cũng đi vào . Vừa trông thấy Quân, Xuân Hoa đã reo lên: - Hay quá, thấy xe của anh là em biết ngay anh đang ở đây mà . Hôm nay anh không về nhà à ? Nói xong, cô tự động ngồi xuống sát bên cạnh Quân. Anh ngồi xích ra một chút và lắc đầu: - Hôm nay tôi về ăn cơm với mẹ tôi. Xuân Hoa lại reo lên: - Đúng là anh với em có thần giao cách cảm rồi, em cũng tới ăn cơm với bác đây. Minh đột ngột chen vào: - Thế chị Giang có về đây ăn cơm luôn không hở anh Quân? Quân lắc đầu: - Nhà tôi phải về bên nhà, còn có mẹ vợ tôi nữa. - Vậy chị mong anh thì sao? - Tôi đã dặn cô ấy rồi, không phải lo chuyện đó. Thường Lan đã lên lầu thay quần áo xong, cô hỏi bà Quyền: - Thường Dung không có ở nhà hở mẹ ? Bà Quyền gật đầu: - Hôm nay nó học hai buổi nên không về, con coi vú Năm dọn cơm xong chưa? Thường Lan đi vào nhà trong, một lát sau cô trở ra nói với mẹ: - Có cơm rồi đó mẹ, vào ăn thôi. Từ lúc trở về nhà đến giờ, Thường Lan không hỏi đến Minh một câu nào ngoài cái gật đầu chào cho đúng phép lịch sự . Còn Xuân Hoa, trong mắt cô hình như chỉ có Quân mà thôi. Trong đầu hai cô gái, họ cho rằng đây chỉ là một anh chàng làm việc chung với Quân chứ không có gì đặc biệt hết. Ngồi vào bàn ăn, Quân giới thiệu: - Đây là Minh, bạn anh. Còn đây là Thường Lan, em gái tôi và xuân Hoa, bạn của nó đó Minh. Bà Quyền nói với Minh: - Bác không biết có cháu nên không có món gì đặc biệt để đãi cháu cả, cháu ăn tạm bữa cơm thường này nhé. Minh tươi cười: - Cơm như thế này là ngon lắm rồi, bác ạ . Ở bên đó nhiều khi cháu phải ăn bánh mì trừ cơm đấy bác ạ. Câu nói của Minh làm hai cô gái giật mình . Thường Lan nhìn Minh trân trối trong khi đó, Xuân Hoa đang gắp thức ăn cho Quân cũng dừng ngay tay lại làm miếng thức ăn cứ lơ lửng ngay trước mặt anh. Quân bật cười: - Cô sao thế, Xuân Hoa? Ngạc nhiên chuyện gì à ? Xuân Hoa ngượng ngùng rút tay về, thuận tay cô bỏ miếng thịt gà vào chén mình: - À không... không có gì đâu. Từ lúc đó, Quân không phải là người được Xuân Hoa tiếp thức ăn cho nữa mà cô ta bây giờ lại quay sang Minh. Xuân Hoa tìm cách bắt chuyện với anh: - Anh Minh về đây chơi được bao lâu? Minh nháy mắt với Quân một cái, anh cười nhẹ: - Cũng chưa biết chừng, nếu kiếm được việc làm tốt thì có lẽ sẽ ở lâu. Còn nếu như không kiếm được việc thì sẽ nhanh chóng trở về bên đó chứ ở đây thì lấy đâu ra tiền mà sống. Xuân Hoa như thân thiết với Minh đã lâu, cô cười thật tươi: - Anh cứ nói như thế chứ ở bên đó sướng hơn, tội gì mà phải về đây làm việc . Em mà được sang bên đó thì em cũng chẳng về đây đâu tuy rằng ở đây thì em chẳng thiếu một thứ gì cả. - Vậy thì cô ở đây sẽ sướng hơn bên đó nhiều đấy . Ở bên đó phải làm việc cực ghê lắm. Xuân Hoa nũng nịu: - Vậy mà ba em cứ muốn em sang đó đấy chứ. - Thì cô có thể đi du học nếu gia đình có khả năng. Xuân Hoa khoe ngay: - Khả năng thì gia đình em có thừa, nội cái cửa hàng vàng bạc của ba em cũng dư rồi huống chi ông còn kinh doanh thêm nhiều lãnh vực khác nữa . Có điều là qua đó một mình em ngại lắm, vì em chưa xa gia đình bao giờ cả . Nhưng nếu như có người nào cùng đi với em thì em sẽ đi ngay. Nghe Xuân Hoa khoe của, bà Quyền thấy bực quá . Nhưng bà không biết phải làm sao. Chẳng phải trước kia bà cũng đã rất thích cô vì cái gia tài của gia đình cô và cái viễn cảnh sẽ có của hồi môn cô mang về đó hay sao? Và ngay cả bây giờ cũng thế, ngay trong tận cùng tâm trí bà, bà vẫn có một ước ao là Quân sẽ chọn cô ta cơ mà. Trong khi đó, Minh cười với Xuân Hoa: - Vậy thì cô lấy chồng rồi hai vợ chồng cùng đi. Xuân Hoa gật đầu ngay: - Em cũng nghĩ như thế nhưng để có một người chồng hợp ý với mình thì cũng khó . Ở đây thì họ chỉ nhìn vào gia tài của ba em mà thôi, em sợ là người ta có ý không tốt. Minh hứa hẹn: - Vậy thì để mai mốt tôi giới thiệu cho cô một người bạn của tôi bên đó nhé, cô có chịu không? Xuân Hoa nói ngay: - Nếu như người đó tốt như anh thì em chịu liền. Minh cười to: - Tôi mà tốt ? Cô chưa biết đó thôi, tôi có hàng tỉ tỉ thói hư tật xấu đấy. Cứ thế, Xuân Hoa nói chuyện với Minh suốt cả bữa cơm mà không để cho bà Quyền hay Thường Lan chen vào được câu nào . Bà Quyền tức tối khi thấy Xuân Hoa đã nhanh chân chớp ngay thời cơ làm mục đích của bà bị ngăn cản . Ngay khi bữa cơm vừa tàn, bà đã nói với Thường Lan: - Con lấy trái cây ra cho các anh tráng miệng đi. Thường Lan đứng lên, cô mở tủ lạnh lấy ra đưa trái cây đã gọt sẵn . Cô vừa đặt xuống bàn thì Xuân Hoa đã lại nhanh nhẩu cầm chiếc nĩa xăm vào miếng táo trao cho Minh: - Anh ăn đi! Minh lịch sự cầm lấy miếng táo, nhưng anh chưa kịp ăn thì một bàn tay đã nhẹ nhàng gỡ lấy chiếc nĩa trên tay anh và hỏi: - Anh có thích ăn chuối không? Minh quay sang, thì ra Thường Lan đang cầm trên tay dĩa chuối già hương chín vàng . Anh gật đầu ngay: - Thích chứ, tôi thích ăn chuối lắm đó. - Vậy thì mời anh. Vừa bóc trái chuối, Minh vừa hỏi Thường Lan: - Sao cô lại biết là tôi thích chuối hơn táo ? Thường Lan ngồi xuống bên cạnh Minh, cô mỉm cười: - Vì tôi biết là nơi anh đã ở đầy dẫy những táo, nhưng chuối thì lại có ít hơn ở đây. Nhất là chuối già hương chín cây như thế này thì lại càng hiếm có . Phải không anh? Minh cười: - Phải đó, thường thì tôi ăn chuối đóng hộp hoặc thỉnh thoảng có chuối tươi thì cũng không ngon như thế này đâu. Về đây, mãi tới hôm nay tôi mới được ăn trái chuối ngon như thế này đó l - Vậy một lát nữa em sẽ gởi cho anh mấy trái, anh mang về nhà mà ăn. Xuân Hoa chen vào: - Anh Minh thích ăn trái cây tươi gì thì cứ nói, em sẽ mang đến cho anh. Minh lắc đầu: - Không dám làm phiền cô, tôi cũng không thích trái cây lắm đâu. Thường Lan lẳng lặng đứng lên, cô giận cô bạn của mình hết sức mà không biết phải làm sao để ngăn cản Xuân Hoa nói chuyện với Minh được . Cô tự hứa trong lòng, kể từ hôm nay, cô sẽ không bao giờ rủ Xuân Hoa về nhà mình nữa . Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 22 Thấy mẹ cứ mãi trầm ngâm, Quân lấy làm lạ . Mẹ anh gọi anh về đây không lẽ để hai mẹ con ngồi nhìn nhau như thế này hay sao? Mà nếu như không có chuyện gì thì bà gọi anh làm gì khi mà mới ngày hôm qua, anh đã về thăm mẹ ? Cuối cùng, không thể chịu được sự thắc mắc cứ ngập đầy trong lòng, Quân hỏi mẹ: - Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con à ? Bà Quyền nhìn Quân, bà vẫn không thể mở lời được với con trai. Quân lại nói: - Có chuyện gì thì mẹ cứ nói ra đi xem có giúp gì được hay không? Ngần ngừ một chút, bà Quyền hỏi: - Cái cậu Minh ấy là người như thế nào ? Quân tỏ ra không hiểu ý mẹ: - Mẹ hỏi như thế là có ý gì ? - Ý mẹ muốn biết là cậu Minh đó có tốt không thôi. Quân nhìn mẹ một chút, rồi như hiêuỷ bà, anh thận trọng trả lời: - Con chỉ làm việc với Minh có vài năm thôi, nhưng cũng thấy cậu ấy là người tốt . Hồi ở bên đó, Minh đã giúp đỡ con rất nhiều. - Con làm gì mà phải nhờ vả người ta? Quân bật cười: - Mẹ cứ làm như con là thánh hay sao mà có thể tự mình làm hết được mọi thứ, nhất là khi con ở xa gia đình như thế . Thật ra trong công việc con cũng gặp khó khăn chứ, vì con vừa làm vừa học cơ mà . Khi đó thì Minh làm sếp của con, nhưng cậu ấy rất thông cảm cho con những khi con bận học . Nhờ vậy mà con giữ được việc làm tốt này cho đến khi ra trường. Bà Quyền lái sang vấn đề mà bà vẫn thắc mắc từ khi Quân về nước tới nay mà không biết hỏi ai: - Con có được việc làm tốt như thế mà không để dành được chút nào à ? Quân giật mình, anh không ngờ cho tới giờ này mà mẹ anh còn thắc mắc đến chuyện tiền bạc của anh. Anh cười to để che giấu sự bối rối của mình: - Trời ơi, mẹ làm như con giỏi lắm vậy . Con làm đủ để ăn và học là tốt lắm rồi . Có khi con còn thiếu tiền thuê nhà nữa đó . Mẹ không biết chứ, ở bên đó tiền học ở chương trình sau đại học nặng lắm . Mà con thì chỉ làm ít thời gian thôi, còn để thì giờ mà học nữa chứ . Thời gian sau này con lại không xin được học bổng, vì vậy mà làm gì có tiền dư! Bà Quyền gật đầu: - Thì mẹ cũng hỏi thế thôi chứ mẹ cũng đâu cần đến tiền của con mà làm gì . Mấy năm con bảo đừng gửi tiền mẹ cũng lo lắm chứ. Ngừng lại một chút, bà thấp giọng nói với con trai: - Thật ra, mẹ cũng có một ý định... - Mẹ định làm gì ? Bà Quyền lại đắn đo giây lát, rồi bà nói ra điều đang ấp ủ trong lòng: - Con cũng biết đó, nhà mình thì cũng chỉ là khá giả thôi chứ không giàu có gì . Từ ngày cha con mất đi thì mẹ và các em con chỉ có ăn tiêu thôi chứ có làm ra tiền đâu. Cũng may là số vốn ba con để lại cũng lớn nên chuyện tiền bạc thì không phải lọ Có điều để các em có điều kiện như người ta để có thể lấy được một người chồng tốt thì hơi khó... Quân cắt ngang lời mẹ: - Mẹ lo gì chuyện đó, các em con ngoan ngoãn và xinh đẹp như thế. Nhất định chúng nó sẽ có được những anh chàng tốt đến cưới mà. Bà Quyền lắc đầu: - Nói như con đâu có được, làm mẹ thì phải lo cho con cái chứ . Nhất là các em con lại là gái, mẹ không lo làm sao được . Với Thường Dung thì mẹ cũng chưa phải lo lắm vì em nó còn nhỏ, nhưng Thường Lan thì mẹ phải lo rồi đó . Vì vậy mẹ muốn hỏi con, cái cậu Minh đó thế nào ? Quân chăm chú nhìn mẹ: - Ý mẹ là muốn gả Thường Lan cho Minh chăng? Bà Quyền gật đầu: - Thì mẹ muốn như thế, nhưng không biết ý con nghĩ sao? - Con thì không nghĩ gì, vì Minh là một chàng trai tốt . Những chuyện này thì mình không thể áp đặt cho chúng nói được đâu, phải để chúng đến với nhau thôi mẹ ạ. - Thì mẹ cũng biết như thế nên mẹ mới bàn với con, nếu như con có ý muốn giúp em con thì mẹ nghĩ là sẽ được đấy. - Thế mẹ muốn con làm gì cho em con bây giờ ? Chẳng lẽ lại nói với Minh à ? Bà Quyền lắc đầu: - Mẹ không bảo con làm như thế, chỉ cần con tạo điều kiện cho nó thội con hày thường xuyên đưa cậu Minh về nhà mình chơi, ăn cơm để chúng nó có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Như thế là được rồi. Quân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: - Chuyện này thì con làm được, nhưng thành hay không thì con không biết đâu đấy nhé . Thí dụ như hôm qua, Minh nó có nói chuyện với Thường Lan đâu. Xuân Hoa nắm nó chặt quá mà. - Mẹ biết, vì vậy mà mẹ đã bảo Thường Lan không rủ nó về nhà mình nữa - Rồi bà nói như oán trách Quân - Cũng tại con nữa, nếu như con cưới Xuân Hoa thì giờ này mình đâu phải ngại về nó. Quân nhăn mặt: - Mẹ lại nhắc đến chuyện này nữa rồi, con không yêu mà bảo con cưới sao được. Bà Quyền nói dỗi: - Thì tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi chứ tôi có cưới vợ cho tôi đâu. Nhưng mà thôi, chuyện đã rồi . Có nói mãi thì cũng thế thôi, nhưng cậu phải chuộc lỗi với tôi bằng cách giúp cho em câu chuyện này là được rồi. - Được rồi, con đã nói là con làm theo ý mẹ được mà . Bây giờ thì con về được chưa? Bà Quyền nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: - Tới giờ ăn trưa rồi, ở lại đây ăn với mẹ. Quân lắc đầu: - Thôi mẹ ạ, con không nói với nhà con. Để con về không thì cô ấy đợi. Bà Quyền trề môi. - Con có vẻ &quot;thờ bà&quot; quá nhỉ! Quân cười: - Mẹ lại thế rồi, vợ chồng thì tôn trọng nhau thôi mà . Thế mai mốt con gái mẹ có chồng, mẹ có muốn con rể mẹ bỏ đi luông tuồng mà không cần biết tới vợ nó hay không? - Thôi, cậu về đi không có lại có người mong. Quân về tới nhà thấy Quỳnh Giang đang trông ngóng, anh cười như nhận lỗi với vợ: - Tại anh phải ghé qua nhà mẹ một chút nên mới về trễ. Quỳnh Giang theo chồng vào phòng, cô giúp anh cởi áo ngoài: - Tại anh không gọi điện về cho em nên mới lo, không biết là tại sao anh lại về muộn như thế. Quân hôn nhẹ lên má Quỳnh Giang: - Tại hồi đi vội quá nên anh quên, còn khi ngồi nói chuyện với mẹ anh không tiện gọi điện về cho em. Quỳnh Giang đẩy tay vào lưng chồng. - Anh vào rửa mặt đi rồi ra ăn cơm. - Em vào mời mẹ đi! - Mẹ hơi mệt nên ăn trước và đi nghỉ rồi, chỉ còn hai vợ chồng mình thôi. Đang định đi vào phòng tắm, Quân khựng lại ngay khi nghe nói mẹ vợ mệt . Anh hỏi ngay: - Mẹ mệt thế nào ? Để anh vào thăm mẹ đã. Quỳnh Giang vội cản: - Em vừa vào thăm chừng rồi, mẹ đang ngủ anh ạ. - Vậy thì khi nào mẹ thức dậy em phải hỏi, nếu thấy mẹ mệt quá thì gọi anh về để đưa mẹ đi bác sĩ nhé. - Em biết rồi. Ngồi ăn cơm với vợ, Quân hỏi: - Em có muốn biết hôm nay mẹ gọi anh về làm gì không? Quỳnh Giang gật đầu: - Đương nhiên là em muốn biết rồi, nhưng nếu như anh không tiện nói thì thôi. Quân búng nhẹ lên chóp mũi vợ: - Sao lại không tiện nói, anh có giấu em điều gì bao giờ đâu nào . Lần sau mà còn nói như thế nữa thì coi chừng anh nghe không? Quỳnh Giang chớp nhẹ đôi mắt: - Em biết rồi, em xin lỗi anh. - Không phải xin lỗi anh mà là phải tin anh tuyệt đối, biết chưa. Gắp thức ăn vào chén cho chồng, Quỳnh Giang gật đầu: - Em luôn tin anh mà, nhưng em nghĩ cũng có khi anh không muốn nói một điều gì đó cho em biết vì những lý do tế nhị thôi. - Anh không như thế đâu, cái gì anh cũng muốn em chia xẻ với anh hết đó . Hôm nay mẹ gọi anh về vì việc của Thường Lan đó. Quỳnh Giang ngạc nhiên nhìn Quân không chớp: - Thường Lan làm sao? Có chuyện gì xảy ra cho cô ấy à ? Quân vội trấn an vợ: - Không có chuyện gì đâu, em đừng căng thẳng như thế . Là mẹ chỉ muốn Thường Lan có chồng thôi. Qùynh Giang thở ra: - Thế mà anh nói làm em hết hồn, cứ ngỡ có chuyện gì chứ . Thế có người muốn cưới cô Lan à ? Quân lắc đầu: - Không phải có người muốn cưới, mà là mẹ muốn gả. Quỳnh Giang tròn xoe mắt: - Sao lại thế ? Gả cho ai? - Mẹ thấy cậu Minh có những điều kiện rất tốt nên muốn anh tạo cơ hội cho hai đứa tiếp xúc với nhau thường xuyên. Mẹ bảo anh phải đưa cậu ấy về nhà ăn cơm thường xuyên đấy. - Mẹ nghĩ thế cũng phải, nhưng biết cậu Minh có người yêu chưa? Quân lắc đầu: - Theo anh biết thì chưa. - Vậy thì anh cứ làm theo ý mẹ đi, biết đâu lại thành công thì sao! - Thì đương nhiên là anh phải làm theo ý mẹ rồi, nhưng anh vẫn thấy sao sao ấy. - Anh nói như thế là sao? Quân trầm ngâm: - Anh thấy tính cách của Minh và Thường Lan có thể không hợp với nhau. - Sao anh lại nói như thế ? Biết đâu tính cách khác nhau nhưng họ lại thích nhau thì sao? - Thì anh chỉ nói như thế thôi, nhưng quen với Minh lâu ngày, anh biết . Nó chỉ thích những cô gái dịu dàng và có tâm hồn sâu sắc . Còn Thường Lan thì lại hời hợt quá nên không biết làm sao? Lại còn Xuân Hoa nữa, mới nghe giới thiệu về Minh đã bám riết lấy nó rồi . Không hiểu cô ta nghĩ gì ? Quỳnh Giang chưng hửng: - Chứ không phải là Xuân Hoa rất thích anh hay sao? Cô ấy đã tìm đủ mọi cách để đến gần anh kia mà. Quân nhìn vợ: - Em cũng biết chuyện đó nữa hay sao? - Sao em lại không biết ? Nội cái chuyện cô ấy tới đây để nói xấu về cô thư ký mà cũng là em họ cô ta thì đủ hiểu rồi . Cô ta biết rất rõ là giữa anh và cô thư lý của anh chẳng có gì nhưng lại cố tình nói xấu em mình . Mục đích của cô ta là làm cho em nghi ngờ anh rồi gia đình mình xào xáo chứ gì, khi đó thì cô ta sẽ nhảy vào. - Cô ta mắc bệnh hoang tưởng rồi, ngay như hôm qua mới chỉ gặp Minh một thoáng thôi mà đã khoe của khoe cải rồi. - Vậy cậu Minh nói sao? - Thì nó cũng vuốt theo cô ta cho xong chuyện thôi chứ nói gì nữa bây giờ . Nhưng trên đường về nó lắc đầu lắc cổ mãi. - Thế anh thấy thái độ của cậu Minh đối với Thường Lan thế nào ? - Anh không nghe nó nói gì, chắc là chưa có ấn tượng gì đâu. Nhưng mà hôm trước thì anh lại nghe nó khen Thường Dung đấy . Nhưng ý mẹ thì lại muốn tạo cơ hội cho Thường Lan kìa. Quân buông chén xuống, Quỳnh Giang vội bưng dĩa trái cây đặt trước mặt chồng và rót cho anh ly trà . Quân quay sang hỏi vợ: - Chiều nay em có đi dạy không? Quỳnh Giang lắc đầu: - Không, anh ạ . Lúc này em cũng ít giờ nên xin chỉ dạy vào buổi sáng thôi. Cũng may là nhà trường cũng thông cảm nên không nói gì. - Vậy bỏ chén bát đó, một lát chiều rồi hãy rửa em ạ . Vào đây nằm với anh một lát đi. Quỳnh Giang ngần ngừ một chút rồi gật đầu, cả buổi chiều cô hoàn toàn rảnh rồi cơ mà. Quân luồn tay cho vợ gối đầu, anh ôm gọn Quỳnh Giang vào lòng và thở ra một hơi dài: - Cứ ôm em như thế này là anh lại quên hết tất cả mọi chuyện phiền toái bên ngoài. Trong căn phòng mờ tối vì tất cả các cánh cửa đều đóng kín, hơi lạnh tỏa ra nhè nhẹ từ chiếc máy lạnh nhỏ ở góc phòng làm Qùynh Giang cũng thấy dễ chịu . Cô choàng tay qua ngực chồng nói nhỏ: - Anh ngủ một lát đi, tới một giờ em sẽ gọi anh dậy. - Anh để đồng hồ reo rồi, em cũng ngủ đi. Trong vòng tay ấm nồng của chồng, Quỳnh Giang nằm im cho anh ngủ mà đầu óc cô cứ mãi suy nghĩ lan man. Những ngày tháng cực khổ đã qua rồi, hiện giờ thì cô chỉ còn thấy nắng hồng rực rỡ phủ ngập đường cô đi mà thôi. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 23 Minh đẩy cửa phòng làm việc của Quân, anh bước vào với nụ cười trên môi: - Anh Quân, tối nay mình đi chơi không? Ngước mắt lên khỏi tập hồ sơ dày cộm trên bàn, Quân hỏi lại: - Đi đâu? Minh vung tay một vòng: - Thì đi ăn rồi đến vũ trường . Lâu rồi em không được khiêu vũ, chồn chân quá đi. Quân lắc đầu: - Thôi đi, tôi đâu còn được tự do thoải mái như cậu đâu mà vung vít như thế . Tôi phải về nhà. Minh năn nỉ: - Thôi mà anh Quân, chiều em út một lần đi mà . Rủ chị Giang đi luôn. - Quỳnh Giang không thích mấy chỗ như thế, có rủ cô ấy cũng không đi đâu. Minh nhìn Quân với vẻ chế diễu: - Hai ông bà còn trẻ mà sao &quot;cụ&quot; quá vậy ? Không đi chơi chứ làm gì cho hết ngày ? Chẳng lẽ hai ông bà lại ngồi uống trà ngắm trăng và ngâm Kiều ? Quân nháy mắt với Minh: - Cậu cứ lấy vợ đi thì sẽ biết ngay là sẽ làm gì cho hết ngày . Tôi sợ khi đó cậu lại không muốn một ngày mới bắt đầu mà ngày cũ cứ kéo dài mãi ấy chứ. Minh phá lên cười: - Anh mới cưới vợ không bao lâu mà đã rành quá nhỉ! Quân cũng cười: - Bởi vậy cậu đừng có rủ tôi tới mấy chỗ đó mất công, tôi không đi đâu. Suốt cả buổi chiều cô ấy đã phải ở nhà một mình rồi, tôi phải về với cô ấy chứ . Cậu có muốn đi chơi thì rủ mấy người cũng độc thân như cậu ấy. Minh nhăn nhó: - Em không thân với ai trong công ty này, làm sao mà rủ họ đi chơi được ? - Đi chơi ở đâu vậy anh Minh, cho em đi với. Một giọng nói cất lên ngoài cửa làm cả hai người cùng giật mình nhìn ra. Xuân Hoa đang đứng ở đó với chiếc váy ngắn đỏ rực trên người . Minh vội nói nhỏ với Quân: - Anh đừng nói là em muốn đi chơi nhé. - Nào có đi đâu, việc làm còn không hết đây này. Xuân Hoa bước hẳn vào phòng, mùi dầu thơm đắt tiền tỏa ra ngào ngạt . Cô tới bên cạnh Minh và ngồi xuống trên thành ghế của anh thật tự nhiên như thể hai người đã thân thiết với nhau lắm vậy . Cô nũng nịu: - Em vừa mới nghe anh nói là không biết rủ anh đi chơi cơ mà. Minh vội chối nguây nguẩy: - Nào có đâu, tôi chỉ nói là họ không quen biết gì mình hết mà đã rủ đi chơi thôi mà. Xuân Hoa liếc mắt với Minh môt cái thật dài: - Thế bây giờ có em là người quen với anh, rủ anh đi chơi thì anh có đi không? Minh lại lắc đầu: - Hôm nay tôi bận rồi, không thể đi được đâu. Xuân Hoa phản đối: - Hết giờ làm việc thì có gì mà bận ? Anh lại ở đây có một mình, không vướng bận gia đình gì hết . Đi chơi với em đi, bảo đảm em sẽ đưa anh tới những chỗ thật tuyệt vời. Minh đứng lên bước sang ngồi ở một chiếc ghế khác, và anh vẫn cứ lắc đầu: - Cám ơn cô, tôi bận thật mà . Không thể đi được đâu. Nhìn thái độ của Xuân Hoa, Quân thấy chướng mắt quá . Anh nghỉ mình phải can thiệp để cứu nguy cho Minh mới được. Hắng giọng một tiếng, Quân hỏi Xuân Hoa: - Làm sao mà cô lên đây được thế ? Ai đã cho cô vào cổng ? Xuân Hoa cười thật tươi: - Thì bảo vệ cho em vào chứ sao! Quân cau mày: - Cô nói sao mà họ lại cho cô vào ? Xuân Hoa vênh mặt lên: - Hôm trước em đã đến đây rồi mà, ông bảo vệ đã biết em là em gái của anh thì làm sao mà không cho vào được. - Nghĩa là cô tự nhận mình là em gái của tôi? - Không phải như thế sao? Mẹ đã nhận em là con gái nuôi rồi mà. Quân lắc đầu: - Mẹ tôi nhận cô đó là chuyện của mẹ tôi chứ tôi đâu có nói tôi là anh trai của cô đâu. Lỡ lần này rồi thì thôi nhưng tôi đề nghị cô lần sau đừng có mạo nhận như thế nữa nhé. Bị Quân làm cho bẽ mặt trước sự hiện diện của Minh, Xuân Hoa tức lắm . Cô hầm hầm nhìn anh: - Tại em cứ nghĩ đơn giản là bác đã nhận em là con nên mình là anh em, nhưng nếu như anh không thích thế thì thôi. Lần sau đến đây em sẽ không nhận là em gái của anh nữa đâu. Bộ anh tưởng là em thích làm em gái của anh lắm sao? Quân lắc đầu: - Tôi nào có thích như thế bao giờ đâu. Vả lại mấy hôm trước tôi thấy cô cũng đâu có thích làm em gái của tôi mà muốn làm bà chủ của tôi cơ mà. Xuân Hoa đỏ bừng cả mặt khi bị Quân nói thẳng ra những điều mà cô muốn giấu Minh. Nhưng cô không biết phải nói sao để trả đũa Quân. Vì từ khi anh về nước đến nay, anh hoàn toàn cư xử rất đúng mực . Cô không thể có một lý do nào để nói xấu lại anh. Ngay khi đó, tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên. Quân cầm lấy ống nghe: - Alô! Tôi nghe! Không biết là đầu dây bên kia nói gì mà chỉ thấy Quân hỏi lại: - Nói là tên gì ? -... - Được rồi, cho lên đi. Không khí trong phòng trầm hẳn xuống, không ai nói với ai tiếng nào . Tiếng gót giầy gõ nhẹ bên ngoài cửa, rồi Thường Lan xuất hiện nơi cửa phòng . Xuân Hoa là người mau miệng nhất . Cô hỏi trước tiên: - Ủa, Lan đi đâu vậy ? - Lan có chút chuyện muốn nói với anh Quân. Xuân Hoa đứng lên: - Vậy thì chắc là Hoa phải đi chỗ khác cho Lan nói chuyện rồi nhỉ ? - Quay sang Minh, cô rủ - Mình đi sang phòng anh đi, anh Minh. Thường Lan lắc đầu: - Hoa không cần phải đi đâu, chuyện Lan muốn nói với anh Quân không có gì bí mật cả . Hơn nữa, Lan cũng nói với cả anh Minh nữa đấy. Quay sang Quân, cô nói tiếp: - Anh Quân, mẹ nói tối anh và anh Minh về anh cơm. Quân ngạc nhiên hỏi em gái: - Có chuyện gì thế Lan? Thường Lan lắc đầu: - Cũng không có gì, chỉ tại mấy hôm anh không về nên mẹ gọi thế thôi. Với lại hôm nay mẹ làm chả giò, mẹ nói anh Minh chắc là thích đấy. Cả Quân và Minh chưa kịp nói gì thì Xuân Hoa đã chen vào: - Chả giò mà làm ở nhà thì có gì mà ngon, anh Minh đi với em, em sẽ dẫn anh tới một chỗ bán chả giò ngon tuyệt luôn. Thường Lan liếc Xuân Hoa một cái: - Lúc trước Hoa vẫn khen là mẹ Lan làm chả giò ngon hơn bất cứ tiệm ăn nào cơ mà, sao bây giờ lại nói như thế ? Nhưng mà em chỉ có nhiệm vụ truyền đạt lại lời của mẹ thế thôi, còn chuyện đi hay không là tùy các anh. Quân nói với em gái: - Hôm nay anh không về được đâu, Lan ạ . Em về nói với mẹ hộ anh như thế nhé, bảo là anh có một cuộc hẹn với khách hàng . Nhưng Minh thì có lẽ đi được đấy, phải không? Minh cười: - Đương nhiên là em đi rồi, em đang thèm ăn cơm gia đình mà . Nhưng không có lời gọi của bác thì em không dám đường đột đấy chứ . Nay bác đã cho gọi, em làm sao mà không đi cho được. Quân giơ cổ tay lên xem đồng hồ: - Cũng hết giờ làm việc rồi, Minh đi luôn với Thường Lan đi. Minh quay sang Thường Lan: - Lan có chạy xe tới đây không? - Có ạ! - Vậy là chúng ta sẽ đi hai xe. Tưởng là cô không có xe thì tôi sẽ chở cô. - Anh đi cùng xe với em cũng được. Minh lắc đầu: - Thôi, như thế tối tôi lại không có xe để về. - Vậy thì chúng ta đi. Minh đứng lên: - Vậy thì em với Lan đi luôn nhé, anh Quân? - Đợi cho Quân gật đầu, anh lại quay sang nói với Xuân Hoa - Cô Hoa về sau nhé. Ra tới cửa phòng, Minh lại đổi ý . Anh nói với Thường Lan: - Lan về nhà trước đi, tôi sẽ tới sau. Thường Lan đứng lại, cô ngạc nhiên nhìn anh: - Sao thế ? Hay là anh không muốn tới ? Minh xua tay: - Không phải là như thế, thật ra tôi muốn về phòng thay quần áo cái đã . Đi ăn cơm mà phải mặc bộ quần áo như thế này thì thật là không thoải mái tí nào cả. Thường Lan nhìn xuống bộ veston mà Minh đang mặc . Anh nói rất đúng! Cô gật đầu: - Thế thì Lan có thể ở lại đây đợi anh cũng được vậy. Minh lắc đầu: - Không cần đâu, tôi còn phải tắm rửa một chút . Lan cứ về trước đi, tôi sẽ đến trước giờ cơm mà. Biết không thể làm khác hơn được, Thường Lan đành gật đầu: - Vậy em về trước. Minh cũng đi nhanh ra khỏi phòng, anh ngại Xuân Hoa lại níu kéo anh thêm nữa . Thật ra, anh lấy cớ phải thay quần áo để khỏi đi chung với Thường Lan. Bởi vì Minh không lạ gì ý định của mẹ con bà Quyền là muốn anh tiến tới với Thường Lan. Anh thật không có tình cảm với cô, nhưng anh không thể khước từ thẳng thừng được . Bởi vì trong căn nhà đó, có một người đã giữ trái tim anh mất rồi. Chỉ mới gặp có mấy lần thôi, nhưng Minh hiểu là mình đã yêu rồi . Tình yêu đến với anh thật bất ngờ khi mà anh đối diện với người con gái ngây thơ như thế . Cô không màu mè kiểu cách, không lẳng lơ khêu gợi . Thế mà trái tim Minh cứ bị hút vào hình bóng ấy không thôi. Vấn đề là làm sao nói ra đây! Không biết khi anh nói ra cô bé có chịu chấp nhận tình cảm của anh hay không? Và nhất là gia đình cô nữa, mẹ cô sẽ có thái độ như thế nào khi mà ý định của bà không thành . Nhưng dù thế nào thì Minh cũng sẽ bảo vệ tình yêu của mình . Anh tự nhủ với mình như thế. Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 24 Nhóng mắt nhìn vào cổng trường, Minh chú ý đến từng gương mặt đang đi ra. Thế nhưng người thì cứ lũ lượt đi ra mà Minh tìm mãi vẫn chưa trông thấy bóng hình anh đang trông ngóng. Lau những giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán, Minh lại tìm kiếm dưới anh nắng chang chang của buổi trưa mùa hè . Và cuối cùng, anh đã không uổng công . Cái bóng dáng nhó nhắn mà anh đang mong đợi đã đi ra kia rồi . Minh tiến lên mấy bước: - Thường Dung! Đang đi, Thường Dung giật mình khi thấy có một người đứng chắn ngang đường mình và gọi tên cộ Ngước mắt lên, cô ngạc nhiên khi nhận ra Minh: - Ủa, anh Minh! Anh đi đâu đây? Minh cười nhẹ: - Tới đây thì chỉ có mỗi việc là đón em chứ còn đi đâu nữa. Thường Dung càng ngạc nhiên hơn: - Đón em? Anh đón em làm gì ? Minh nắm tay Thường Dung kéo đi: - Anh có chuyện muốn nói với em, đừng đứng đây hỏi mãi nữa, nắng lắm. Thường Dung trì tay lại: - Nhưng mà anh đưa em đi đâu? Minh lập lại: - Chúng mình đi uống nước, anh có chuyện muốn nói với em. - Chuyện gì ? Sao mấy lần tới nhà gặp em anh không nói ? Minh lắc đầu: - Ở nhà em có đông người quá, làm sao mà nói được. Thường Dung kêu lên: - Đông đâu mà đông, chỉ có mẹ với chị Lan chứ có ai đâu mà đông. Minh nhăn mặt: - Như thế là đông rồi, chuyện này anh chỉ có thể nói với một mình em thôi. Không thể để cho người khác nghe được đâu. Dung à, cứ đứng mãi ở đây đâu có được . Trời nắng quá em không thấy sao? Vài người bạn trong trường đi ra nhìn nhìn làm Thường Dung thấy ngượng . Cô đành phải gật đầu: - Thôi được rồi, em đi với anh. Nhưng mà phải nói nhanh lên đó. - Nhanh hay chậm là do em đó, cứ đứng đây không chịu đi mà còn đòi nhanh. Bây giờ anh chở em đi! Minh đưa Thường Dung tới một tiệm ăn nhỏ nhưng thanh lịch . Chọn một phòng riêng, anh hỏi cô khi người phục vụ đem thực đơn đến bên: - Em ăn gì, Thường Dung? Thường Dung lắc đầu: - Anh chỉ nói là uống nước thôi mà. - Nhưng mà bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng mình dùng cơm luôn. - Nhưng mà anh muốn nói chuyện gì với em? Minh gật đầu: - Anh sẽ nói, nhưng chuyện hơi dài . Vì thế chúng mình vừa ăn vừa nói. Thường Dung đành nhượng bộ khi thấy Minh cứ nhất định như thế, cô nói với Minh: - Vậy thì anh gọi đi, em ăn gì cũng được. Minh gọi nhanh vài món ăn rồi anh nhìn Thường Dung chăm chú làm cô ngượng ngùng . Cô hỏi: - Thế anh muốn nói với em chuyện gì thì nói đi, em đã sẵn sàng nghe đây. Minh kéo dài thời gian: - Thì đợi ăn cơm xong, anh sẽ nói. Thường Dung lắc đầu: - Em đang thắc mắc muốn biết chuyện anh muốn nói với em là chuyện gì ? Có quan trọng hay không vậy mà anh còn kéo dài thời gian chi nữa ? Ngần ngừ một chút, rồi Minh gật đầu: - Thôi được, để anh nói... Dung à, anh muốn nói cho em biết là anh rất quý em. Thường Dung gật đầu: - Em biết, anh rất quý em cũng như mọi người trong gia đình em. Minh lắc đầu: - Không phải là như thế, anh quý em khác với những người khác. Thường Dung lặng thinh, cô không biết phải nói gì với Minh bây giờ . Tuy Minh chưa nói rõ nhưng cô đã cảm nhận được là anh muốn nói gì với cộ Thật lòng, cô rất sợ buổi nói chuyện này . Vì những lần Minh đếnnhà, cô cũng đã thấy anh đối xử với vô ra sao rồi. Thường Dung biết rất rõ, chị gái của cô đã mơ tưởng có một ngày sánh vai bên Minh suốt đời . Và mẹ cô, bà cũng rất muốn điều đó . Vì thế mà mỗi khi Minh đến nhà chơi, cô thường tránh né chứ không muốn gặp anh . Vì cô đã nhận biết ánh mắt khác lạ của anh dành cho mình . Nhưng cô không được quyền đón nhận ánh mắt đó, và có cũng không muốn trái tim mình bị tổn thương. Chi bằng hãy tránh xa nhau ngay từ đầu là hơn. Rồi Thường Dung lại tự trách mình, tại sao cô lại theo anh tới đây để làm gì ? Tại sao cô lại tự đưa mình vào thế khó xử như thế này ? Phải chăng từ tận cùng trái tim nhỏ bé của cô, Thường Dung vẫn mong có một ngày được đối diện với anh như thế này ? Nhìn thẳng vào mắt Thường Dung, Minh trầm giọng: - Dung à, anh muốn nói với Dung một điều mà ngay từ lần gặp Dung đầu tiên, anh đã muốn nói... Ánh mắt của Minh như có lửa nhìn thẳng vào cô làm Thường Dung phát run cả người, cô nhìn Minh và lắp bắp: - Anh Minh... anh đừng... đừng nói... Em không nghe đâu... Minh đột ngột với tay ra nắm bàn tay Thường Dung đang đặt trên bàn, anh tha thiết: - Em phải nghe anh nói, Dung ạ . Vì anh yêu em, anh rất yêu em... Thường Dung lắc đầu thật mạnh: - Không được đâu, anh Minh. Vì chị Lan em yêu anh. Anh phải yêu chị Lan em mới phải... Minh nhìn thẳng vào mắt Thường Dung giọng anh trầm hẳn xuống: - Thường Lan yêu anh hay không thì mặc kệ cô ấy . Anh chỉ yêu em thôi. Thường Dung lại lắc đầu: - Nhưng mà mẹ em đã có ý định gả chị Lan cho anh rồi... Bây giờ thì đến lượt Minh lắc đầu: - Anh chưa bao giờ ngỏ ý yêu Thường Lan cả, và cũng chưa bao giờ anh làm điều gì để cho cô ấy hiểu lầm hết . Tất cả chỉ là do cô ấy ảo tưởng mà thôi. Và mẹ em, ý bà như thế vì bà cũng ảo tưởng như chị gái của em mà thôi. Còn chuyện yêu ai là chuyện của trái tim anh. Không ai bắt buộc hay ngăn cấm được anh đâu. Thường Dung lắc đầu yếu ớt: - Nhưng mà như thế thì em cũng không thể yêu anh được đâu. Sẽ không có ai chấp nhận đâu... Minh mạnh mẽ lắc đầu: - Sao lại không có ai chấp nhận khi mà anh yêu em rất thật lòng . Dung à, anh sẽ thưa chuyện với mẹ em, anh sẽ nói rõ với bà là anh yêu em chứ không phải là Thường Lan đâu. Thường Dung vẫn lắc đầu: - Không thể nào đâu, không thể đâu... Minh nghiêm giọng: - Em không thể yêu anh hay là em không yêu anh, em nói rõ ra đi Dung! Thường Dung ngước lên nhìn Minh, cô yếu đuối lắc đầu: - Đừng bắt em phải nói rõ ra điều đó, anh ạ . Anh chỉ nên biết rằng em không thể... Minh gằn giọng: - Không, em phải nói rõ ra mới được . Em có yêu anh không? Nước mắt đã ngập hai bờ mi Thường Dung, cô cúi đầu như muốn giấu đi niềm đau trong tim mình . Cho tới bây giờ thì cô đã biết rõ một điều mà từ lâu nay cô đã cố tình không dám nghĩ tới . Là trong tim cô đã có hình bóng của Minh từ bao giờ không biết . Hình như ngay từ lần gặp đầu tiên, với những câu chuyện nho nhỏ . Anh đã làm cho trái tim cô phải xao động. Nhưng Thường Dung không dám nhận biết tình yêu của mình, bởi vì cô đã thấy hy vọng nơi Thường Lan, và ngay cả mẹ cô, bà cũng đã nghĩ Minh sẽ là của chị cô cơ mà. Minh lại thúc hối: - Nói đi Dung, em nói đi. Là em cũng yêu anh có phải không? Nước mắt đã rơi xuống khỏi mắt Thường Dung. Minh bàng hoàng nhận ra điều đó . Và ngay lập tức, bằng trái tim yêu cuồng nhiệt của mình, anh biết là tình yêu của mình đã được đáp trả. Rời khỏi chỗ ngồi, Minh bước sang chiếc ghế sát với Thường Dung. Choàng tay qua vai cô để ghì cô sát vào mình, anh vụng về lau đi những giọt nước mắt của cộ Anh thì thầm: - Em nín đi Dung, chúng mình đang hạnh phúc như thế này thì em đừng khóc nữa. Thường Dung gục đầu vào vai Minh, cô nghẹn ngào: - Em không thể chạy trốn anh được nữa rồi Minh ơi, em yêu anh. Nâng mặt Thường Dung lên, Minh soi mắt mình trong đôi mắt còn ước nước của cộ Anh trầm giọng: - Thế thì không có gì có thể ngăn trở được tình yêu của chúng mình đâu em. Anh nhất định sẽ nói rõ với mọi người là anh yêu em. Và sẽ cưới em. Thường Dung vội vã kêu lên: - Không được đâu anh, em còn đi học mà... Minh mỉm cười: - Còn đi học thì cũng có sao đâu, cô bé của anh? Anh sẽ giúp em học tốt hơn là khi chưa có tình yêu của chúng mình nữa kìa. - Nhưng mà anh đừng nói ra bây giờ nhé, em sợ... Minh âu yếm lau hết những giọt nước mắt còn vương trên gò má Thường Dung: - Em còn sợ gì nữa hở em yêu? Có anh bên cạnh rồi, em sẽ không phải sợ bất kỳ một điều gì nữa cả . Anh sẽ bảo vệ em, em của anh ạ. Thường Dung ấp úng: - Nhưng còn mẹ em và chị Thường Lan, chị ấy sẽ thế nào ? Minh quả quyết: - Cô ấy sẽ không sao cả, vì anh nào có yêu cô ấy bao giờ . Anh sẽ nói rõ chuyện của chúng mình với mẹ em, có thể là bất ngờ như thế này thì hai người ấy sẽ có một chút phản ứng . Nhưng anh tin là khi bình tâm lại, họ sẽ hiểu ra cho chúng mình. - Minh ơi, em sợ lắm... Minh trấn an người yêu: - Em không phải sợ một điều gì cả, hãy giao hết mọi việc cho anh. Em chỉ cần biết một điều duy nhất thôi, là yêu anh hết cả trái tim em mà thôi. Thường Dung ngước nhìn Minh, ánh mắt cô long lanh. Minh bồi hồi trước đôi mắt xinh đẹp đang tin cậy nhìn anh. Và Minh cúi xuống, cúi xuống cho đến khi đôi môi nóng bỏng tình yêu của anh tìm được đôi môi hồng . Nụ hôn đầu tiên thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật nồng nàn, say đắm. Ngước lên, Minh mỉm cười với Thường Dung: - Em tuyệt lắm, Dung ơi! Thường Dung thẹn thùng giấu mặt vào vai Minh. Cô thì thầm: - Em không biết phải nói sao với mẹ, anh ạ. - Thì cứ nói là chúng mình yêu nhau, có gì đâu mà em phải ngại. - Mẹ sẽ không chấp nhận đâu... - Tại sao lại không chấp nhận ? Mẹ chê anh à ? Thường Dung lắc đầu: - Không phải như thế, mà là chị Thường Lan.. Minh quả quyết nhắc lại ý anh lần nữa khi thấy Thường Dung cứ mãi lo sợ về chuyện này: - Anh sẽ nói rõ với mẹ em và Thường Lan, ngay tối nay anh sẽ nói . Em không có gì phải lo lắng cả. Thường Dung phụng phịu: - Làm sao em không lo lắng cho được khi mà mẹ em và chị Lan đã nghĩ như thế . Thật em không dám tin là có lúc mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, chắc là mẹ em sẽ giận lắm đấy. Minh tự tin: - Mẹ sẽ không khi mẹ biết là anh yêu con gái mẹ như thế này, rất... rất yêu. Thường Dung lắc đầu: - Em không biết đâu, anh làm sao thì làm . Nếu như mẹ mà không bằng lòng và cấm em yêu anh thì em sẽ... không yêu anh nữa đâu. Minh kêu lên: - Làm sao lại không yêu anh, phải vững tin vào tình yêu của chúng mình chứ em. - Nhưng em sẽ không dám cãi lại mẹ đâu. - Được, anh sẽ làm cho mẹ bằng lòng chứ không phản đối . Vậy em đã yên tâm chưa? Thường Dung nhẹ gật đầu, hạnh phúc làm hồn cô choáng ngợp . Tất cả còn đang ở phía trước, cô chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì . Nhưng giờ phút này, trong vòng tay Minh, trong ánh mắt anh, cô thấy hồn mình rộn rã một cảm giác thật khó tả. Bên Thường Dung, Minh cũng im lặng để cảm nhận hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng mình . Cả hai dường như đã quên hết thực tại, quên luôn cả những món ăn trước mặt đã nguội ngắt từ bao giờ... Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương 25 Buổi trưa, trước khi đi dạy thì Quỳnh Giang đã thấy trong người choáng váng rất khó chịu . Nhưng cô không dám nói với chồng vì nếu như Quân biết là cô không được khỏe, nhất định anh sẽ bắt cô phải nghỉ dạy, ít nhất là buổi dạy hôm nay. Đã nhiều lần, Quân xót cả lòng khi thấy vợ phải thức khuya soạn hoặc là chấm bài . Nhưng anh biết đây là công việc mà vợ mình yêu thích nên chỉ biết thức cùng với cô, pha cho vợ ly sữa hay là sắp xếp bài vở lại hộ cô mà thôi. Quỳnh Giang cũng biết sự ân cần chăm sóc của chồng đối với công việc của mình nên thường thì cô vẫn cố tránh làm việc những khi có Quân ở nhà . Cô làm việc vào những buổi cô được nghỉ và Quân thì đang ở công tỵ Chỉ khi nào gấp rút lắm cô mới làm muộn để chồng phải bận tâm về công việc của mình. Cố gắng tới trường, Quỳnh Giang không muốn nghỉ bởi vì sáng nay, cô phải giảng bài cho học sinh lớp cuối cấp . Mà như thế thì cô không thể vắng mặt được, không còn bao lâu nữa thì ngày thi đã đến, cô phải cố gắng hết sức mình. Nhưng cho đến cuối buổi dạy thì Quỳnh Giang thấy mệt mỏi quá sức . Cô tưởng như mình không thể chịu đựng được thêm nữa nếu như buổi dạy chưa chấm dứt . Cũng may, giờ dạy đã hết nên Quỳnh Giang quyết định đi khám bệnh . Đã trải qua những ngày vất vả, cô hiểu rất rõ giá trị của sức khỏe . Nhất là hiện giờ, cô đang sống trong hạnh phúc tràn trề như thế thì sức khỏe lại càng cần thiết hơn bao giờ. Rời khỏi phòng khám bệnh của một bác sĩ nổi tiếng, Quỳnh Giang thấy mình như được chắp cánh . Toàn thân cô như đang bay bổng nơi đó chỉ có hạnh phúc ngọt ngào mà thôi. Bác sĩ đã chích cho Quỳnh Giang một mũi thuốc trợ lực, nhờ thế mà cô thấy bao nhiêu mệt mỏi hầu như đã tan biến hết để chỉ còn lại trong cô nỗi vui sướng rộn ràng . Cô muốn hét lên cho mọi người biết niềm vui trong cô, nhưng Quỳnh Giang biết mình không thể làm được chuyện đó nếu như không muốn mọi người nhìn mình như một kẻ tâm thần . Vì thế cô cứ phải cố nén nồi rạo rực trong lòng mình . Trong nỗi vui mừng đó, Qùynh Giang chợt nảy ra một ý, và cô quay xe đi về hướng đi mà cô vừa quyết định. Đứng trước cánh cổng nặng nề của toà nhà đồ sộ, Quỳnh Giang lại thấy ngại ngùng . Cô chưa bao giờ tới công ty của chồng như thế này . Nhưng hôm nay thì đúng là một ngoại lệ, cô không thể đợi đến tối mới nói với anh được. Thấy một cô gái cứ chần chừ trước cổng, ông bảo vệ lấy làm lạ . Cứ trông dáng vẻ cô ta thì ông thấy không phải là người gian xảo . Nhưng tại sao cô ta lại cứ đứng nhìn vào công ty thế kiả Cô ta muốn tìm ai ư? Ông thầm thắc mắc và đã bước ra khỏi phòng bảo vệ của mình . Ông hỏi to: - Cô kia, cô làm gì mà đứng ở trước cổng công ty vậy ? Quỳnh Giang chậm chạp dắt xe lại gần, cô khẽ nói : - Cháu muốn tìm một người trong công ty này, có được không hở bác ? Ông bảo vệ sốt sắng gật đầu: - Được chứ, đây chỉ là công ty chứ có phải là lô cốt chống giặc đâu mà không cho cô tìm. Cách ví von của ông bảo vệ làm Quỳnh Giang buồn cười . Cô mỉm cười và sự rụt rè như biến mất . Cô hỏi ngay: - Vậy bác cho cháu gặp anh Quân một chút đi bác. Ông bảo vệ nhíu mày: - Quân nào ? - Anh Thường Quân là Giám đốc ở đây đó bác. Cặp mày của ông bảo vệ chẳng những không được giãn ra mà hình như lại còn nhíu thêm chút nữa . Ông hắng giọng một tiếng rồi hỏi: - Thế cô quan hệ thế nào với ông Giám đốc mà muốn tìm ông ấy ? Quỳnh Giang lúng túng mất một phút, cô không muốn mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường . Nhưng cô đã tìm được cho mình một lối thoát . Cô nhỏ nhẹ nói: - Cháu là em gái của anh ấy ạ. Ông bảo vệ ngạc nhiên tới nỗi buộc miệng: - Sao hôm nay Giám đốc có nhiều em gái đến tìm vậy không biết nữa. Quỳnh Giang giật mình, ai lại đến tìm Quân như thế nhỉ ? Chẳng lẽ là Thường Lan hay Thường Dung? Nhưng thắc mắc là thế mà cô vẫn bình tĩnh trả lời với ông bảo vệ: - Anh Quân có tới hai cô em gái mà bác, cháu là một, còn hồi nãy chắc là em gái của cháu đó. - Vậy có em cô trên đó rồi thì cô có muốn lên nữa không? - Có chứ bác, cháu có chuyện cần nói với anh Quân mà. Vừa khi đó, Minh đi ra cổng . Trông thấy Quỳnh Giang, anh ngạc nhiên hỏi: - Ủa, chị Giang! Chị gặp anh Quân hả ? Quỳnh Giang gật đầu: - Anh Quân có ở trên đó không cậu Minh? Minh gật đầu: - Có đấy... Anh bỗng ngần ngừ: - Nhưng anh Quân đang có khách đấy, chị Giang ạ. - Thì tôi sẽ đợi khi nào anh ấy tiếp khách xong... Minh lắc đầu: - Khách này thì chị không phải đợi đâu, chị cứ vào đi thôi. Quỳnh Giang ngạc nhiên: - Sao thế ? Là ai vậy hở cậu Minh? Minh cười: - Xuân Hoa đấy, chị có ngại không? Quỳnh Giang cũng cười: - Anh Quân có ngại thì ngại chứ tôi thì việc gì phải ngại. - Thế thì anh Quân cũng không phải ngại đâu, vì anh ấy đang đỡ cục nợ giùm cho em đấy . Nhưng thôi, chị cứ vào cứu nguy cho anh ấy đi. Em phải đi đón người yêu của em đây. Quỳnh Giang tròn mắt nhìn Minh: - Người yêu của cậu à ? Là ai thế ? Tôi có biết không ?? Minh cười bí mật: - Chưa thể nói cho chị biết đưọc, hôm nào rồi em sẽ trình diện anh chị . Bây giờ thì em phải đi đây kẻo muộn mất. Minh phóng xe đi, Quỳnh Giang quay sang ông bảo vệ: - Thế cháu lên gặp anh Quân được không hở bác ? Đã chứng kiến cuộc nói chuyện giữa Minh và Quỳnh Giang, ông bảo vệ biết ngay đây là người nhà của Giám đốc . Vì vậy, ông gật đầu ngay: - Cô lên đi, phòng ông Giám đốc ở ngay lầu một đấy. Quỳnh Giang gửi xe rồi nhanh chóng đi lên lầu . Đến trước cửa phòng Giám đốc, cô vừa đưa tay lên định gõ cửa thì vội ngừng ngay lại nghe tiếng Quân vọng ra: - Cô nói cái gì vớ vẩn vậy ? Tại sao tôi lại phải chiều theo ý cô? Tiếng Xuân Hoa cũng to không kém gì Quân. - Vì nếu anh không giúp em thì em sẽ bám theo anh mãi . Anh đừng quên là mẹ anh rất thích em làm con dâu của bà . Và nếu như bây giờ em muốn thì bà vẫn cứ chấp nhận em là con dâu của bà như thường . Chỉ cần anh ly dị thì mọi việc sẽ theo ý em ngay. - Cô đừng nói điên khùng như vậy . Tôi đang có hạnh phúc, tại sao tôi phải ly dị . Mà nếu như tôi chưa có vợ đi nữa, sẽ không bao giờ có chuyện tôi lại lấy một kẻ khùng điên luôn sống trong ảo tưởng như thế đâu. - Thế anh có thấy là em đã không quấy rầy anh nữa mà có tình cảm với anh Minh hay sao? Thế mà em gái anh lại ngăn đường em. Em nói cho anh biết, nếu như em không có được anh Minh thì hạnh phúc của anh cũng không còn đâu. Em sẽ có cách phá nát gia đình anh đó. Mở cửa thật nhẹ, Quỳnh Giang bước vào và hỏi ngay: - Cô làm cách nào mà phá nát được gia đình của tôi hở cô Hoa? Xuân Hoa giật thót cả người, cô vội quay nhìn ra ngoài cửa và luống cuống rõ rệt khi nhìn thấy Quỳnh Giang. Cả Quân cũng bất ngờ không kém, anh vội rời khỏi chỗ ngồi của mình và nhảy vội đến bên Quỳnh Giang. Giọng anh gấp rút: - Sao em lại lên đây hở Giang? Có chuyện gì à ? Quỳnh Giang gật đầu: - Có một chút chuyện em muốn nói với anh, nhưng để em nói chuyện với cô Hoa trước đã anh ạ. Nhìn thẳng vào mặt Xuân Hoa, Quỳnh Giang gằn từng tiếng một: - Cô nói lại tôi nghe xem, cô làm cách nào mà phá nát được hạnh phúc của gia đình tôi. Nếu như cô nói nghe hợp lý, tôi sẽ nhường anh Quân lại cho cô đó. Quân vội kêu lên: - Quỳnh Giang! Quỳnh Giang giơ tay ngăn Quân lại: - Anh để em nói chuyện với cô ấy đủ rồi, anh không cần phải bận tâm đến đâu - Quay sang Xuân Hoa, cô lập lại - Sao, cô trả lời tôi đi. Hồi nãy cô nói nghe mạnh miệng lắm mà. Xuân Hoa đỏ bừng cả mặt, cô ấp úng: - Chị à... ý em không phải như thế đâu. Quỳnh Giang nghiêm mặt: - Thế ý cô là sao, cô có thể nói cho tôi nghe được không? Mà thôi, khỏi cần cô nói tôi cũng biết tất cả rồi, để tôi nói cho cô nghe. Cô nghĩ là anh Quân sẽ chao đảo vì cô chứ gì, mặt khác cô lại lung lạc tôi bằng cô Thúy Vy trong công ty. Sao cô lại làm như thế ? Cô Thúy Vy là một cô gái đứng đắn, và hơn nữa lại là em gái của cô cơ mà . Vả lại, cô Hoa à, những chuyện mà cô làm đó chỉ là vô ích thôi. Tôi luôn tin tưởng chồng tôi, và anh ấy thì luôn xứng đáng với lòng tin tưởng đó . Vì thế cô có đem bất cứ chuyện gì ra để làm chúng tôi nghi ngờ nhau cũng không bao giờ thành công đâu. Bây giờ thì cô lại tức vì cậu Minh chỉ biết tới em chồng tôi mà không đáp ứng lại tình cảm của cô chứ gì ? Tôi khuyên cô một điều cô Hoa à, cô hãy đến với người đàn ông bằng trái tim chân thật của mình, như thế thì mới có hạnh phúc chứ cô chỉ biết đem tiền bạc cúa gia đình cô ra mà nhử người ta thì rồi cô sẽ chỉ gặp toàn bất hạnh mà thôi. Xuân Hoa không biết nói gì hơn, vì lý lẽ của Quỳnh Giang vững vàng quá, có chỗ nào cho cô cãi lại được đâu. Tất cả những điều mà Quỳnh Giang vừa nói chẳng phải là cô đã thể hiện ra hết trong thời gian qua đó sao. Tất cả đã qua rồi, và cô cũng đã trắng tay rồi. Xuân Hoa lao người ra cửa, cô va vào Thúy Vy đang từ ngoài bước vào . Trông thấy chị mình có vẻ hoảng loạn, Thúy Vy ngạc nhiên hỏi: - Chị sao thế, chị Hoa? Xuân Hoa không trả lời câu hỏi của Thúy Vy mà cô vẫn tiếp tục đi như chạy xuống lầu . Quân vẫy tay: - Để cho cô ấy đi. Chừng như đã hiểu ra vấn đề vì Thúy Vy vừa trông thấy Quỳnh Giang, cô hỏi Quân: - Ông có cần gì tôi nữa không ạ ? Quân nhướng mày: - Cô hỏi thế để làm gì ? - Tôi muốn xin phép ông để về sớm một chút, hôm nay tôi có chút việc riêng. Quân gật đầu: - Được, cô cứ về đi. Thúy Vy đi ra rồi, Quỳnh Giang thở ra một hơi và thả người ngồi phịch xuống ghế . Quân vội bước đến bên cô. - Em sao vậy, mệt à ? Quỳnh Giang gật đầu: - Em vừa đi dạy về, có chuyện muốn nói với anh không ngờ lại gặp cô ta ở đây. Nhưng mà em nghĩ là từ bây giờ, cô ta sẽ không đến để làm phiền anh nữa đâu. Quân cười, anh nịnh vợ: - Cô giáo dạy văn mà nói chuyện thì anh mà cãi được ? Anh nghe em nói mà thấy thích quá, nhiều khi anh cũng muốn nói với cô ta như thế nhưng là đàn ông nên anh không thể nói được. Quỳnh Giang xô mặt Quân đang chờn vờn sát mặt mình ra: - Đừng có nịnh em, mau đi rót cho em ly nước đi. - Anh quên, để anh rót liền . Em uống gì đây? - Cho em một ly nước lọc được rồi. Quân mang ra cái ly và chai nước khoáng . Đợi cho vợ uống nước xong, anh mới hỏi: - Em có chuyện gì cần phải nói ngay với anh vậy ? Quỳnh Giang cười cười: - Em nói thế thôi chứ thật ra là em muốn đến bất ngờ để kiểm tra xem anh có nghiêm chỉnh không đó mà. - Vậy em thấy sao? - Thì thấy có một cô gái đang tán tỉnh anh đó. Quân giơ cả hai tay lên trời: - Thôi đi, cô ta tới ám anh và cậu Minh thì có . Tán tỉnh cái nỗi gì. Quỳnh Giang bật cười: - Chưa thấy ai như anh, được cô con gái vừa đẹp vừa giàu tán tỉnh mà sợ tới nỗi như thế. Quân choàng tay qua vai vợ, anh kéo cô ngả vào mình: - Anh chỉ cần cô giáo của anh tán tỉnh anh là đủ rồi . Còn các cô gái khác thì xin tránh xạ Nào, em nói đi, em có chuyện gì cần nói với anh? Quỳnh Giang xoay người ại, cô nhìn vào mắt chồng và miệng thì tủm tỉm: - Em có một tin, không biết là anh có mừng hay không nữa đây? Quân sốt ruột: - Mừng hay không thì em cứ nói ra đi nào, anh nóng ruột quá rồi nè. Qùynh Giang vẫn nhẩn nha: - Em mới vừa đi khám bác sĩ về... Mới nghe tới đó, Quân đã nhảy nhổm lên: - Em bệnh à ? Sao không nói với anh để anh đưa đi? Quỳnh Giang lắc đầu: - Em không có bệnh... - Không có bệnh sao lại phải đi khám bác sĩ ? - Tại em có chuyện mà... - Chuyện gì, nói mau coi nào .. Quỳnh Giang nói thật nhỏ như sợ có người thứ ba nghe được: - Em có thai rồi. Quân sững người trong giây lát, rồi anh nắm chặt lấy vai Quỳnh Giang hỏi dồn dập: - Em có thai rồi à ? Sao em biết ? Được mấy tháng rồi ? Quỳnh Giang nhăn mặt: - Anh làm em đau quá à... Quân vội buông tay ra: - Vậy thì em nói đi, anh nóng ruột quá mà em cứ thủng thỉnh hoài. Quỳnh Giang vẫn chậm rãi: - Hồi chiều em thấy khó chịu quá nên sẵn đi ngang phòng mạch của một bác sĩ nổi tiếng là giỏi, em ghé vào khám luôn. Bác sĩ nói cho em biết là em đã có thai, gần hai tháng rồi. Quân lại hỏi một câu thật ngớ ngẩn: - Nói như thế nhưng mà đã chắc chưa em? - Bác sĩ đã xét nghiệm luôn rồi, chắc chắn rồi anh à . Nhưng mà, anh Quân nè... - Gì hở em? - Bộ anh không thích chúng mình có con hở ? Quân trợn mắt nhìn vợ: - Sao em lại hỏi như thế ? Em không thấy anh đang mừng đến nỗi muốn phát điên lên đây à ? - Tại em thấy... - Thấy gì ? Tại anh cứ hỏi mãi nên em mới nghi ngờ như thế phải không? Anh muốn hỏi cho chắc thôi mà . Mẹ mà biết được tin này chắc là mừng lắm em nhỉ ? Quỳnh Giang gật đầu: - Mẹ vẫn mong chúng mình mau có con đấy. - Thế em nói cho mẹ biết chưa? - Chưa, em đi thẳng từ phòng khám về đây mà. Quân đứng bật dậy, anh kéo tay vợ: - Mình đi về đi em, về báo tin cho mẹ biết để mẹ mừng. Xuống đến sân, Quân hỏi vợ: - Em đi xe gì đến đây? - Thì đi xe của em. - Vậy em để xe ở đâu? Quỳnh Giang chỉ tay vào chỗ để xe của khách tới liên hệ công việc với công ty: - Em gửi ở đằng kia. - Vậy em để xe lại đây, để anh đưa về. - Còn xe của em thì sao? - Để anh dặn bảo vệ cất vào nhà xe, mai anh nhờ cậu Minh đem về. - Nhưng mà sáng mai em đi dạy thì lấy xe ở đâu? Quân lắc đầu: - Từ hôm nay anh sẽ không cho em đi xe một mình nữa, anh sẽ đưa đón em hàng ngày. Quỳnh Giang lắc đầu: - Như thế không được đâu anh à, giờ giấc của em cũng đâu có trùng với giờ của anh. Quân cương quyết: - Anh tự biết thu xếp, em phải nghe theo anh mới được . Chuyện gì chứ chuyện này thì anh không chiều em đâu. Lần này thì Quỳnh Giang không nói nữa, vì cô biết, có cãi với Quân cũng không được . Tính anh vốn cương quyết và hơi gia trưởng như thế mà . Ai bảo cô yêu anh, thế thì cô phải yêu luôn cả cái tính gia trưởng của anh chứ bỏ làm sao được... Hoàng Kim Đâu là Hạnh Phúc Chương Kết Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Quân rủ vợ: - Mình sang nhà mẹ chơi đi em. Biết mục đích của Quân muốn sang nhà mẹ để làm gì, Quỳnh Giang ngượng ngùng lắc đầu: - Để hôm khác đi anh, em ngại quá à. Quân cũng hiểu ý vợ ngượng ngùng điều gì, anh khuyến khích: - Mình sang báo tin cho mẹ mừng, em à. - Nhưng mà em ngại quá... - Ngại gì, có chồng thì phải có con chứ ngại cái gì . Thôi mau thay quần áo đi, anh đợi. Biết là không thể cãi lại chồng, Quỳnh Giang đành đứng lên thay quần áo . Trên đường đi, cô mãi băn khoăn không hiểu mẹ chồng cô sẽ đón nhận tin vui này với thái đội như thế nào. Khi Quân và Quỳnh Giang bước vào phòng khách, hai người đã phải ngạc nhiên vì không khí nặng nề bao phủ trên mọi người đang có mặt . Ngạc nhiên hơn nữa là sự có mặt của Minh, và Thường Lan thì đang khóc . Còn bà Quyền và Thường Dung thì đều buồn hiu. Ngồi xuống ghế, Quân e dè hỏi: - Có chuyện gì thế hở mẹ ? Bà Quyền nhìn con dâu một cái rồi trả lời thật nhỏ: - Là chuyện của các em anh kia kìa. - Sao thế ? Các cô lại xảy ra chuyện gì à ? Thường Lan bật khóc to lên, rồi cô vụt chạy lên lầu . Thường Dung cũng đứng lên theo, nhưng rồi cô khựng lại nhìn theo chị mà đôi mắt đỏ hoẹ Ngồi trở xuống ghế, cô nói với Minh: - Em đã nói với anh rồi, không được đâu mà anh không nghe em. Minh cãi lại nho nhỏ: - Nhưng không nói ra mà cứ để hiểu lầm mãi thì cũng đâu có được. - Thì để từ từ... Minh ngắt lời Thường Dung: - Từ từ là bao giờ ? Chẳng thà nói cho rõ ràng. Quân lừ lừ nhìn Minh và em gái, rồi anh bật hỏi: - Nguyên nhân là cậu, phải không? Minh gãi đầu: - Em cũng đâu có muốn, nhưng chuyện tình cảm thì làm sao mà nói được. - Thế có nghĩa là cậu yêu Thường Dung chứ không phải là Thường Lan phải không? Minh gật đầu: - Em chưa bao giờ nói hay làm điều gì cho Thường Lan hiểu lầm hết anh ạ... Quân gật đầu: - Tôi hiểu rồi, cậu không phải nói nữa . Hai đứa đi ra ngoài đi, để tôi nói chuyện với mẹ. Minh và Thường Dung riu ríu làm theo lời Quân, Quỳnh Giang cũng đứng lên theo: - Em ra sân cho mát nhé anh. Suy nghĩ một chút rồi Quân gật đầu: - Một lát em vào ngay nhé, ngồi ngoài đó lâu sương xuống không tốt đâu. Bây giờ thì em phải giữ gìn sức khỏe cho kỹ đó. Đợi cho ba người đi khuất, Quân mới quay sang mẹ. - Mẹ phản đối chuyện của Minh và Thường Dung ạ ? Bà Quyền lắc đầu: - Mẹ không phản đối, nhưng mẹ không biết phải làm sao bây giờ . Từ hôm nào đến nay mẹ cứ nghĩ là cậu ấy thích Thường Lan, và em con cũng đã hy vọng như thế . Bây giờ đã lỡ dở hết... - Cũng đâu có gì mà gọi là lỡ dở hở mẹ, Minh nó không yêu Thường Lan thì không thể ép buộc nó được đâu. Chuyện cũng chưa có gì, mới chỉ là suy nghĩ của gia đình mình thôi mà . Còn chuyện nó yêu Thường Dung thì con nghĩ là mẹ cũng không nên phản đối, chẳng phải là mẹ cũng nói là thích có một người con rể như Minh đó sao? Bà Quyền gật đầu: - Thì đúng là như thế, nhưng nhìn Thường Lan nó buồn mẹ thấy đau lòng quá . Rồi đây lại chị vợ và em rể nữa, không biết phải làm sao? Quân an ủi mẹ: - Mẹ hãy khuyên nhủ em Lan đi, mẹ ạ . Thật ra, Lan nó mới chỉ nghĩ như thế thôi chứ cũng chưa có gì gọi là sâu đậm . Con tin là bất ngờ nên nó mới phản ứng như thế, nhưng khi hiểu ra rồi nó sẽ bình tâm lại thôi. Mẹ hãy phân tích cho nó hiểu. Bà Quyền thở dài: - Thì cũng phải như vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ ? Con nào cũng là con, mẹ đâu thể bắt nó yêu đứa nọ mà bỏ đứa kia được . Thôi thì duyên ai nấy hưởng vậy. Quân nắm tay mẹ: - Mẹ nghĩ được như vậy là con mừng rồi, mẹ hãy an ủi em con. Con tin là nó sẽ không buồn lâu đâu. Đừng để cho Thường Dung mặc cảm là nó đang làm khổ chị nó, như thế sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của nó đấy mẹ ạ. - Mẹ biết rồi . Thế hai đứa sao lại về chơi tối như thế này. Quân mỉm cười: - Chúng con có chuyện muốn nói với me, nhưng để con gọi nhà con vào đã. Quân đi ra ngoài sân, thấy Quỳnh Giang đang ngồi với Thường Dung và Minh. Anh gọi: - Vào nói chuyện với mẹ đi em! Cả hai người nữa, cũng vào luôn đi! Quỳnh Giang hỏi chồng: - Chứ anh chưa nói chuyện đó với mẹ à ? Quân lắc đầu: - Chưa, anh chưa nói . Anh muốn để em nói cho mẹ nghe. Quỳnh Giang đứng lên, Quân choàng tay qua ngang người cô dìu vào . Minh chỉ Thường Dung: - Em thấy anh chị Quân tình không? Quân quay lại cười: - Cậu có muốn bắt chước tụi tôi cũng chưa được đâu đấy nhé. Minh rụt cổ: - Em đâu dám! Hai vợ chồng đã ngồi trước mặt bà Quyền, Quân khuyến khích vợ: - Em nói cho mẹ biết đi! Quỳnh Giang còn ngần ngừ, bà Quyền thúc giục: - Có chuyện gì thì nói mau đi xem nào. Quỳnh Giang cười thật tươi: - Mẹ ạ, mẹ sắp lên chức bà nội rồi đấy. Bà Quyền ngẩn người ra: - Con nói thế có nghĩa là... Quân nói nhanh: - Vợ con đã có thai rồi đấy mẹ ạ, gần hai tháng rồi. Bà Quyền chưa kịp nói gì thêm thì Thường Dung đã reo lên: - Thế là em sắp được làm cô rồi . Hoan hô chị Giang. Bà Quyền cũng vui mừng trước cái tin con dâu vừa báo . Thật lòng thì bà không thích cô con dâu này chỉ vì mỗi khuyết điểm là Quỳnh Giang quá nghèo chứ thật ra bà cũng không tìm thấy một điểm nào khác nơi cô mà bà không vừa ý . Nhưng con trai bà đã cương quyết lựa chọn người bạn đời theo ý nó, bà không thể làm khác được . Nhưng thấy chúng sống hạnh phúc, yêu thương nhau như thế, trong lòng bà cũng nguôi ngoai. Nay thì con dâu bà lại sắp sinh cháu nội cho bà . Ước gì nó là một đứa con trai để mai này hương khói cho bà thì bà thật chẳng còn ao ước gì hơn. Bà Quyền nghĩ miên man. Lòng bà lại hướng về Thường Lan, cô con gái lớn của bà đang buồn khổ . Những tưởng bà đã se được duyên cho nó, không ngờ lại không thành . Nhưng dù không là chị thì cũng được cô em, dẫu sao thì bà cũng có được chàng rể ưng ý . Thế mới biết chẳng ai thắng được nhân duyên cả. Bà Quyền ân cần bảo con dâu: - Thời kỳ đầu mang thai con phải gìn giữ ghê lắm đấy, chắc là mẹ con cũng dặn rồi nhưng mà để mẹ nói thêm cho nhớ . Không được tự mình chạy xe, không được làm gì nặng, không được với cao hay là rướn người ra xạ Ăn uống cũng phải cẩn thận lắm đấy. Thấy mẹ chồng quan tâm chăm sóc mình khác hẳn với mọi lần, Quỳnh Giang cảm động lắm . Cô hiểu, như thế là tận trong lòng bà, bà đã chấp nhận cô rồi . Cô gật đầu với mẹ chồng: - Con nhớ rồi, thưa mẹ . Con sẽ giữ đúng những lời mẹ dặn. Bà Quyền cười mà nước mắt rưng rưng: - Quân cũng phải nhớ mà nhắc vợ đấy . Phải giữ gìn để cho cháu nội của mẹ mạnh khỏe đấy nhé. Quỳnh Giang với tay sang nắm tay mẹ chồng thật chặt . Giờ phút này hình như cô mới hiểu hết được tấm lòng của bà . Thì ra bà không hề ghét cô mà chỉ vì bà đã thất vọng một chút về cộ Và bây giờ thì niềm thất vọng đó đã mất, để bà lại đúng là bà mẹ luôn yêu thương con cái. Bà Quyền nhìn Quân đang âu yếm choàng tay qua vai Quỳnh Giang kéo cô dựa hẳn vào mình . Cạnh đó, Minh cũng đang ngồi kề bên Thường Dung với ánh mắt thương yêu. Bà chợt hiểu ra một điều, hạnh phúc thật bình dị nếu như mình biết tìm kiếm nó . Hãy biết hiểu về ý muốn của người khác và đừng bao giờ bắt người khác phải làm theo ý mình . Như thế là hạnh phúc đấy. Một chút vướng mắc còn sót lại trong lòng đã được giải tỏa, bà Quyền thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ khi chứng kiến nụ cười thật tươi và ánh mắt long lanh trên gương mặt sáng ngời tình yêu của các con. Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương Kết Đâu là Hạnh Phúc Hoàng KimChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm : ABCD Nguồn: VnthuquanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 1 tháng 11 năm 2005
vanhoc
Gối là tấm đệm lớn để đỡ lấy đầu trong quá trình nằm ngủ trên giường, hay để đỡ cơ thể khi ngồi trên sofa hay ghế. Cũng có loại gối ôm và gối kê (throw pillow) dùng để ôm khi ngủ hay để trang trí. Hoặc có thể chia các loại gối tùy theo công dụng của chúng, gồm 3 loại cơ bản: gối ngủ, gối chỉnh hình và gối trang trí. Tuy nhiên, 1 chiếc gối có thể được sử dụng với nhiều công dụng cùng lúc chống chéo nhau, chứ không nhất định chỉ có 1 công dụng. Gối về cơ bản bao gồm một lớp vỏ gối bằng vải bên ngoài, bên trong là ruột gối được nhồi bông để tạo cảm giác êm, xốp. Trong một số nền văn hóa thì gối được làm từ đá hay gỗ. Một dạng của gối ném là nệm, thường là một vải bọc chứa khí hay là chất đệm như lông vũ hoặc bọt biển. Ở nước Anh, loại gối dùng ở ghế, sofa gọi là đệm (cushion) còn loại gối dùng trên giường ngủ thì dùng từ riêng đó là pillow. Ở nước Anh thì gối đệm (cushion) thường vuông còn gối dùng trên giường ngủ (pillow) thường là hình chữ nhật Lịch sử hình thành Những người đầu tiên sử dụng gối đó là nền văn minh Mesopotamia khoảng 7000 năm trước Công nguyên, thời kì này thì chỉ có người giàu có mới được sử dụng gối, biểu trưng cho sự giàu có, càng nhiều gối chứng tỏ họ càng giàu có. Gối đã được sản xuất trên toàn thế giới với mục đích chữa đau nhức ở cổ, lưng và vai trong khi ngủ vì đa số người nằm ngủ thường là người nằm nghiêng (side sleeper), do vậy loại gối tốt nhất dùng cho tư thế ngủ này là gối cho người nằm nghiêng (pillow for side sleeper) Gối trong nền văn minh Ai Cập Gối đã được sử dụng với các xác ướp Ai Cập cổ, và trong các hầm mộ từ những năm 2055-1985 trước Công nguyên, gối của người Ai Cập cổ thường là gỗ hoặc đá, gối được đặt dưới đầu người chết thể hiện tính chất thiêng liêng bởi vì đầu được cho là nơi kết nối giữa cuộc sống trần tục và thánh thần. Gối trong nền văn minh châu Âu Người La Mã và Hy Lạp cổ đại đã làm chủ công nghệ tạo ra các loại gối mềm, những loại gối này được nhồi bằng sậy, lông vũ hay rơm rạ. Chỉ có những người thuộc tầng lớp trên mới được sử dụng gối mềm tuy nhiên những người ở tầng lớp thấp cũng không bị cấm sử dụng gối để dùng trong giấc ngủ. Những người Châu âu bắt đầu sử dụng gối để kê đầu gối trong khi nghe giảng ở nhà thờ và là nơi họ để kinh thánh. Tập tục này còn giữ đến ngày nay. Gối trong nền văn minh Trung Hoa Qua rất nhiều triều đại, gối được làm từ rất nhiều loại vật liệu khác nhau như tre, ngọc bích, sứ, gỗ hay cả đồng kim loại. Gối sứ trở nên phổ biến nhất. Gối sứ được sử dụng trong thời nhà Tùy từ năm 581 đến năm 618. Người Trung Hoa trang trí cho gối của họ bằng cách làm chúng thành các hình dạng khác nhau và trang trí hoa văn họa tiết. Gối sứ cực thịnh vào thời đại Đường, Jin, và Nguyên từ thế kỉ thứ 10 đến thế kỉ 14 và bắt đầu bão hòa vào thời kì Minh, Thanh từ năm 1368 đến 1911. Tham khảo Đồ dùng trong nhà
wiki
Các đơn vị dẫn xuất SI là các đơn vị đo lường được dẫn xuất từ bảy đơn vị cơ bản được xác định bởi Hệ đo lường quốc tế (SI). Những đại lượng này có thể không thứ nguyên hoặc được thể hiện dưới dạng tích của một hoặc nhiều đơn vị cơ bản, có thể có một lũy thừa thích hợp. Hệ đo lường quốc tế có các tên đặc biệt cho 22 trong số những đơn vị biến thể này (ví dụ: hertz, đơn vị dẫn xuất đo tần số), nhưng phần còn lại chỉ phản ánh nguồn gốc của chúng: ví dụ, đơn vị mét vuông (m²), đơn vị dẫn xuất đo diện tích; hay đơn vị kilôgam trên mét khối (kg/m³ or kg⋅m−3), đơn vị dẫn xuất đo tỉ trọng. Tên của những đơn vị dẫn xuất luôn ở dạng chữ thường khi được viết đầy đủ. Tuy nhiên, các ký hiệu cho các đơn vị được đặt theo tên người có chữ cái đầu được viết hoa. Ví dụ, ký hiệu cho hertz là "Hz", nhưng ký hiệu cho mét là "m". Các đơn vị dẫn xuất SI có tên riêng Hệ đo lường quốc tế gán tên cho 22 đơn vị dẫn xuất, bao gồm hai đơn vị không thứ nguyên, radian (rad) và steradian (sr). Ví dụ về các đại lượng và đơn vị dẫn xuất Các đơn vị khác được sử dụng với SI Một số đơn vị khác như giờ, lít, tấn, bar và electronvolt không phải là đơn vị SI, nhưng được sử dụng rộng rãi cùng với đơn vị SI. Các đơn vị bổ sung Cho đến năm 1995, SI đã phân loại radian và steradian là các đơn vị bổ sung, nhưng chỉ định này đã bị bỏ và các đơn vị được nhóm lại thành các đơn vị dẫn xuất. Xem thêm Hệ thống đại lượng quốc tế (ISQ) International Vocabulary of Metrology (VIM) Tiền tố SI Hệ mét Tham khảo Thư mục Đơn vị SI Đơn vị dẫn xuất trong SI
wiki
Daeheungsa (Đại Hưng tự) đôi khi còn được gọi là Daedunsa là một trong những chính tự của Tào Khê tông của Phật giáo Hàn Quốc. Nó nằm trên sườn núi Duryunsan (Đầu Luân sơn) thuộc trấn Samsan, huyện Haenam, tỉnh Jeolla Nam, gần điểm cực nam trên đất liền của Hàn Quốc. Nguồn gốc Daeheungsa được cho là có từ thời kỳ Tam Quốc (thế kỷ 4 đến 9), mặc dù không có tài liệu chính xác nào về việc nó được thành lập. Một số nguồn thông tin cho rằng nó được thành lập bởi nhà sư Adohwasang vào năm 514. Ban đầu nó được gọi là Handeumjeol, theo tên của núi Handeum. Các ký tự Trung Quốc cuối cùng đã được sử dụng, khiến nó được gọi là Daedum, và từ đó tên lại đổi thành Daeheungsa. Tên của ngọn núi sau đó được đổi thành Duryunsan. Daeheungsa ít được chú ý cho đến năm 1592 khi nhà sư Thanh Hư Đường Tập tổ chức và huấn luyện một đội quân du kích gồm 5.000 nhà sư tại chùa để giúp bảo vệ người dân Hàn Quốc trong Chiến tranh Nhật – Triều. Bảo vật Phật Di Lặc ngồi trên đá ở phía Bắc của chùa Daeheung là một bức tượng Phật được tạc từ một bức tường đá tự nhiên lớn được cho là có niên đại từ những năm đầu của Vương triều Cao Ly (918-1392), dựa trên tác phẩm điêu khắc tổng thể, kiểu dáng và phần dưới của bức tượng không cân xứng với phần trên lớn hơn. Bức tượng được xếp hạng là Quốc bảo Hàn Quốc số 48. Chùa đá Ba tầng của Daeheungsa là một ngôi chùa đá cao 4,3 mét là một công trình điển hình của vương triều Tân La nằm ở phía trước của sảnh Eungjinjeon. Nó được xây dựng một cách trang nhã đã được xếp hạng là Quốc bảo Hàn Quốc số 320. Bảo tháp Tây Sơn Đại Sư của Daeheungasa là đền thờ lưu giữ các xá lị của Tây Sơn Đại Sư. Ông nổi tiếng là nhà sư dẫn đầu một đội quân đánh bại quân Nhật xâm lược. Bảo tháp cao 2,6 mét được cho là xây dựng vào năm 1648 đã được xếp hạng là Quốc bảo Hàn Quốc số 1347. Hình ảnh Tham khảo Liên kết ngoài Official site KoreaTemple profile Di sản thế giới tại Hàn Quốc Chùa Hàn Quốc Công trình xây dựng Jeolla Nam Huyện Haenam
wiki
Phân tích khổ thơ đầu tiên bài thơ Đây mùa thu tới của tác giả Xuân Diệu Hướng dẫn Phân tích khổ thơ đầu tiên bài thơ Đây mùa thu tới của tác giả Xuân Diệu BÀI LÀM Xuân Diệu được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình” của văn học Việt Nam. Ông là nhà thơ tình viết hay nhất và nhiều nhất trong kho tàng thơ văn nước nhà. Với ngôn từ lãng mạn và nhịp điệu thơ đậm chất trữ tình, những tác phẩm của Xuân Diệu luôn lay động tâm hồn người đọc. Đối với ông, mùa thu cũng là nguồn cảm hứng bất tận, cảnh thu chứa đựng nhiều rung động bồi hồi, bởi lẽ “Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền”. Đối với Xuân Diệu, mùa thu lúc nào cũng thật thơ mộng, khiến cho tâm hồn người thi sĩ như dây đàn đang rung lên xao xuyến. Và “Đây mùa thu tới” là cũng là một tuyệt phẩm về mùa thu của nhà thơ Xuân Diệu. Tác phẩm được trích trong tập “Thơ thơ”, xuất bản năm 1938, thể hiện bước chân của mùa thu làm xôn xao, rung động đất trời và lòng người. Mùa thu thường gợi buồn và cũng gợi tình. Có lẽ chính vì thế, Xuân Diệu cũng không thể làm ngơ trước vẻ đẹp rất riêng của thu. Cảm nhận đầu tiên của thi sĩ Xuân Diệu về mùa thu không phải là ở không gian mênh mang, bao la khiến con người trở nên nhỏ bé như “Ao thu lạnh lẽo nước trong veo” hay “Trời thu xanh ngắt mấy từng cao” của Nguyễn Khuyến. Ông cảm nhận mùa thu trước hết ở dáng liễu nhỏ bé ven hồ. Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng”. Cả không gian “đìu hiu”, vắng vẻ và gợi cho người ta một nỗi buồn mang mác. Rặng liễu trầm mặc như chỉ biết “đứng chịu tang”, như một lẽ dĩ nhiên phải như vậy và chỉ có thể cam chịu, âm thầm đón nhận mà thôi. Lá liễu buông dài như tóc nàng góa phụ “buồn buông xuống”. Lá liễu ướt đẫm sương thu tưởng như “lệ ngàn hàng”. Nhành liễu đã được tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa, biến thành một người con gái yếu đuối, nhỏ bé với những tâm sự và cảm xúc riêng. Nàng “đứng chịu tang”, từ tóc liễu đến lệ liễu đều mang theo nỗi sầu man mác không biết ngỏ cùng ai. Chỉ một dáng liễu thôi cũng được Xuân Diệu miêu tả và cảm nhận đầy chất thơ, thổi vào đó hồn thu đầy hoài niệm. Bên cạnh đó, biện pháp láy âm cũng được thi sĩ Xuân Diệu vận dụng tài tình để tạo nên những vần thơ giàu nhạc điệu: “đìu hiu – chịu”, “tang – ngàn – hàng”, “buồn – buông – xuống”, như bước đi uyển chuyển, thướt tha, nhẹ nhàng của nàng thu. Đó là một điểm mới mà Xuân Diệu đã học tập được trong trường phái thơ tượng trưng Pháp thế kỉ XIX. Từ chỗ say mê ngắm “rặng liễu đìu hiu”, tâm hồn nhà thơ như khẽ reo lên khi nhận ra mùa thu đã đến. Cảm nhận đó được thể hiện qua hai câu thơ tiếp theo: Với áo mơ phai/dệt lá vàng”. Chắc hẳn điều đầu tiên mà người đọc cảm nhận được là nhịp thơ dồn dập, “mùa thu tới” được lặp lại trong câu cho thấy thu đã đến ngay trước hiên nhà, như tiếng reo hân hoan của thi sĩ trước mùa lãng mạn và tình nhất trong năm. Thu vừa tới, sắc màu cỏ cây vạn vật đều đổi thay, trở thành “mơ phai” nhẹ nhàng và có chút mơ hồ đầy quyến rũ. Từ “dệt” cũng được sử dụng tinh tế cho thấy bước đi mùa thu như có sức chuyển biến mạnh mẽ tới vạn vật, đi tới đâu là nơi đó trở nên huy hoàng, lộng lẫy hơn bội phần. Câu thơ “Với áo mơ phai dệt lá vàng” là một câu thơ thi vị, nói lên cái hồn thu vừa mơ màng, lơ đãng nhưng cũng rất tươi sáng và rực rỡ. Hai câu thơ đầu và cuối của khổ thơ đầu tiên trong “Đây mùa thu tới” của nhà thơ Xuân Diệu phản ảnh hai sắc thái của mùa thu trong cảm nhận của con người. Ban đầu, người ta sẽ thấy mùa thu thật buồn và ảm đạm qua nhịp thơ chậm rãi, âm điệu nhiều thanh bằng và hình ảnh rặng liễu. Nhưng rồi khi mùa thu thực sự tới, vạn vật như thay áo mới, đẹp thơ mộng và huy hoàng. Có thể nói, khổ thơ đầu của “Đây mùa thu tới” đã vẽ lên một bức tranh thu đượm buồn phủ lên cây cỏ và lòng người, nhưng không hề ảm đạm, thê lương mà trái lại, thu vẫn đẹp thơ mộng và làm lòng người khẽ reo vui mỗi khi mùa thu tới.
vanhoc
Oblimersen (INN, tên thương mại Genasense; còn được gọi là Augmerosen và Bcl-2 antisense oligodeoxynucleotide G3139) là một antisense oligodeoxyribonucleotide đang được nghiên cứu như một điều trị có thể cho một số loại ung thư, bao gồm cả bệnh bạch cầu lymphocytic mãn tính, u lympho tế bào B và ung thư vú. Nó có thể tiêu diệt tế bào ung thư bằng cách ngăn chặn việc sản xuất Bcl-2 -a protein mà làm cho tế bào ung thư sống lâu hơn và bằng cách làm cho chúng nhạy cảm hơn với hóa trị. Lịch sử Một loại thuốc antisense oligonucleotide Genasense (G3139) đã được Genta Incorporated phát triển để nhắm mục tiêu Bcl-2. Một chuỗi DNA hoặc RNA antisense không mã hóa và bổ sung cho chuỗi mã hóa (là khuôn mẫu để sản xuất RNA hoặc protein tương ứng). Một loại thuốc chống trầm cảm là một chuỗi ngắn RNA kết hợp với và làm bất hoạt mRNA, ngăn chặn protein được hình thành. Nó đã chỉ ra rằng sự tăng sinh của các tế bào ung thư hạch ở người (với sự chuyển vị t (14;18)) có thể bị ức chế bởi RNA antisense nhắm vào vùng codon khởi đầu của Bcl-2 mRNA. Các nghiên cứu in vitro đã dẫn đến việc xác định Genasense, bổ sung cho 6 codon đầu tiên của Bcl-2 mRNA. Những kết quả này đã cho thấy kết quả thành công trong các thử nghiệm Giai đoạn I/II đối với ung thư hạch và một thử nghiệm lớn ở Giai đoạn III đã được triển khai vào năm 2004. Đến quý 1 năm 2010, Genasense đã không nhận được sự chấp thuận của FDA do kết quả đáng thất vọng trong một thử nghiệm u ác tính. Mặc dù tính an toàn và hiệu quả của Genasense chưa được thiết lập cho bất kỳ mục đích sử dụng nào, Genta Incorporated vẫn tuyên bố trên trang web của mình rằng các nghiên cứu hiện đang được tiến hành để xem xét vai trò tiềm năng của Genasense trong nhiều chỉ định lâm sàng. Tham khảo
wiki
Quận Bayfield một quận thuộc tiểu bang Wisconsin, Hoa Kỳ. Quận lỵ đóng ở Washburn.. Theo điều tra dân số năm 2000 của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ năm 2000, quận có dân số 15.013 người. Ban đầu có tên là quận La Pointe, Wisconsin, nhưng đã được đổi tên thành quận Bayfield vào ngày 12/4/1866. Địa lý Theo Cục điều tra dân số Hoa Kỳ, quận có diện tích , trong đó có là diện tích mặt nước. Xa lộ Quận giáp ranh Ashland County – đông Sawyer County – nam Washburn County – tây nam Douglas County – tây quận Lake, Minnesota – bắc (chỉ giáp mặt nước, ở hồ Superior) Thông tin nhân khẩu Theo điều tra dân số năm 2000, đã có 15.013 người, 6.207 hộ gia đình, và 4.276 gia đình sống trong quận hạt. Mật độ dân số là 10 người trên một dặm vuông (4/km ²). Có 11.640 đơn vị nhà ở mật độ trung bình của 8 trên một dặm vuông (3/km ²). Cơ cấu chủng tộc của quận có 88,46% người da trắng, 0,13% da đen hay Mỹ gốc Phi, 9,39% người Mỹ bản xứ, 0,27% châu Á, Thái Bình Dương 0,01%, 0,26% từ các chủng tộc khác, và 1,49% từ hai hoặc nhiều chủng tộc. 0,61% dân số là người Hispanic hay Latino thuộc một chủng tộc nào. 23,3% là gốc Đức, gốc Na Uy 10,4%, 8,4% gốc Thụy Điển, gốc Ailen 6,1%, 5,9% gốc Ba Lan, gốc Phần Lan 5,7% và 5,0% gốc Anh. 96,8% nói tiếng Anh như ngôn ngữ đầu tiên của họ. Có 6.207 hộ, trong đó 28,90% có trẻ em dưới 18 tuổi sống chung với họ, 55,90% là đôi vợ chồng sống với nhau, 7,80% có nữ hộ và không có chồng, và 31,10% là các gia đình không. 26,40% hộ gia đình đã được tạo ra từ các cá nhân và 11,50% có người sống một mình 65 tuổi hoặc lớn tuổi hơn là người. Cỡ hộ trung bình là 2,40 và cỡ gia đình trung bình là 2,88. Trong quận, độ tuổi dân số đã được trải ra với 24,60% dưới độ tuổi 18, 5,30% 18-24, 25,20% 25-44, 28,50% từ 45 đến 64, và 16,40% từ 65 tuổi trở lên đã được những người. Độ tuổi trung bình là 42 năm. Đối với mỗi 100 nữ có 102,20 nam giới. Đối với mỗi 100 nữ 18 tuổi trở lên, đã có 100,70 nam giới. Tham khảo Quận của Wisconsin
wiki
Al-Sahwah (, cũng đánh vần el-Sahoa hoặc Sahweh, tiếng ); còn được gọi là Sahwat al-Qamh hoặc Sehwet el-Kamh là một ngôi làng ở miền nam Syria, một phần hành chính của Tỉnh Daraa, nằm ở phía đông Daraa. Các địa phương lân cận bao gồm al-Jiza ở phía tây nam, Ghasm ở phía nam, Maaraba, Daraa ở phía đông nam, Umm Walad ở phía đông bắc, al-Musayfirah ở phía bắc và Kahil ở phía tây. Theo Cục Thống kê Trung ương Syria, al-Sahwah có dân số 3.950 người trong cuộc điều tra dân số năm 2004, khiến nơi đây trở thành địa phương ít dân nhất trong al-Musayfirah nahiyah ("cấp dưới"). Lịch sử Năm 1596, Al-Sahwah xuất hiện trong sổ đăng ký thuế của Ottoman dưới tên Sahut al-Qamh, là một phần của nahiya của Butayna ở Qada của Hauran. Nó có một dân số hoàn toàn Hồi giáo bao gồm 9 hộ gia đình và 4 cử nhân. Thuế đã được trả cho lúa mì, lúa mạch, vụ mùa hè, dê và/hoặc tổ ong. Có những tàn tích của một tòa tháp cổ và một nhà thờ ở al-Sahwah. Mặc dù các tòa nhà có một số ý nghĩa, chúng không khác nhiều so với kiến trúc La Mã và Byzantine cổ đại được tìm thấy trên khắp Hauran. Ngôi làng không có bất kỳ cư dân Kitô giáo nào trong thế kỷ 19. Năm 1838, ngôi làng được phân loại là khirba ("ngôi làng bị bỏ hoang") bởi học giả kinh thánh người Anh Eli Smith. Vào cuối thế kỷ 19 al-Sahwah có dân số khoảng 350 người sống trong khoảng 70 hộ gia đình. Ngôi làng dễ bị xâm phạm bởi những kẻ đột kích Druze, và cũng thiếu nguồn nước. Dân làng đã phải trả một khoản tiền nhất định cho Druze sheikhs ("tù trưởng"), để kết nối với một kênh nước phía nam làng và lấp đầy hồ chứa của làng. Nếu trong trường hợp mùa màng thất bát, họ không thể trả số tiền này, ngôi làng sẽ phải đối mặt với nạn đói hàng loạt và gia súc phải được đưa đến Bosra để lấy nước. Tham khảo
wiki
Bài làm Giao thông luôn là vấn đề nan giản của mọi quốc gia, trong đó có Việt Nam ta, và vấn đè này còn có nhiều điều đáng nói hơn cả. Bao nhiêu số liệu về tai nạn giao thông được công bố, bao nhiêu lời cảnh báo giao thông được đưa ra, bao nhiêu biện pháp phòng ngừa được đề xuất, rất cần sự chung tay hợp tác của cộng đồng người tham gia giao thông nhưng đến nay, văn hóa giao thông vẫn là điều gây nhức nhối, cần có sự nhìn nhận, suy xét lại rất nhiều. An toàn giao thông là an toàn cho chính mình, cho gia đình, những người thân và toàn xã hội. Thực tế tình trạng giao thông luôn diễn biến vô cùng phức tạp. Các phương tiện truyền thông, báo chí, truyền hình rang rảng thông báo tình trạng, nguyên nhân rồi biện pháp giải quyết nhưng tình trạng này vẫn chưa có sự giải quyết thấu đáo nhất. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tai nạn giao thông như cơ sở hạ tầng còn kém chất lượng, tuy nhiên nguyên nhân chính hơn cả vẫn là do ý thức của người dân đối với việc tuân thủ các biện pháp an toàn giao thông là vẫn rất kém – hay có nghĩa rằng văn hóa giao thông của người dân nước ta rất cần được đem ra bàn luận. Văn hóa giao thông chính là văn hóa của người dân khi xuống đường tham gia giao thông. Người dân tham gia giao thông có văn hóa là người biết cách ứng xử, chấp hành các quy định về luật giao thông, tuân thủ các phép tắc chuẩn mực đạo đức cần có khi tham gia giao thông. Hay nói cụ thể hơn, văn hóa giao thông thể hiện ở khía cạnh thứ nhất là biết chấp hành theo pháp luật về các quy định an toàn giao thông. Tôn trọng luật giao thông và tự giác chấp hành luật giao thông như dừng đỗ đúng nơi quy định, đi đúng làn đường cho phép, không vượt đèn đỏ, không đi ngược chiều… Các hành động cần phải được thể hiện rõ trong sự tự giác, không phải do bị ép buộc hay hành động thep kiểu đối phó. Ở khía cạnh thứ hai, người tham gia giao thông có văn hóa là người có tinh thần vì cộng đồng cao. Không chen lấn xô đẩy, biết giúp đỡ các nạn nhân, giúp đỡ trẻ em người già, nhường đường cho xe cứu thương, kịp thời báo cáo đến các cơ quan có chức năng nếu phát hiện có tình trạng xấu về giao thông kể cả vấn đề liện quan đến cơ sở hạ tầng. Tuy nhiên, thực trạng hiên nay, một bộ phận người dân có “văn hóa giao thông” còn rất kém, đặc biệt là các bạn trẻ, tình trạng không đội mũ bảo hiểm, phóng nhạnh vượt ẩu, chở quá số người được quy định, tình trạng đi ngược chiều, cố tình đi vào đường cấm gây cản trở cho giao thông và những người có ý thức tốt trong tham gia giao thông rất nhiều. Ngay cả những vấn đề dừng đỗ xe không đúng quy định cũng gây nhiều bất cập.
vanhoc
Nguyễn Thị Hoàng Oanh Cô giáo Rừng “Tít tít tít” - A, có tin nhắn mới. “Chị về rồi nè, ra chỗ cũ đón chị nhé!”. Bà chị về phép, tháng đầu tiên đi làm. Chỉ mới một tháng thôi sao? Vậy mà tưởng lâu lắm rồi chớ! Ngày bà chị về sao mà mưa hoài không ngớt. Mưa to kinh khủng. Mái hiên Sở Lao động - Thương binh &amp;amp; Xã hội tuy rộng nhưng không cản được từng đợt mưa hình xiên cứ thi nhau trút xuống. Bà chị lúc nào cũng ào ào như vậy... - Trời ơi, đen quá! - Đàn em thốt lên hốt hoảng khi bà chị vừa bước xuống xe, mình khoác áo gió, đầu đội mũ tai bèo, vai đeo balô con cóc. - Mặt nở hoa rồi nè, quá trời luôn! - Đàn em cố hình dung lại cái làn da trắng mịn như bông bưởi của bà chị ngày nào - Trời, sao tàn nhanh dữ vậy? Một thoáng ngượng nghịu hiếm hoi lướt qua trên khuôn mặt bà chị, nhưng sau đó lại xuề xòa ngay: - Con khốn nạn kia, thấy chị mày về mà cứ đứng đực mặt ra đấy à? - Ôi, vẫn là cái giọng Hải Dương chua như giấm ngày nào. “Hầy!” - Đàn em lao vào. Sau vài giây, tất cả mọi người đều ngoái nhìn hai con bé khùng đang ôm nhau và chí chóe vỗ vào mông nhau bốp bốp. Thành phố lên đèn. Những cửa hiệu sáng choang, bảng quảng cáo nhấp nha nhấp nháy. Lạ chưa? Thành phố tối nào mà chả rực rỡ thế này. Chở bà chị vừa từ chốn “rừng sâu” trở về, cứ nghe bả lải nhải: “Người thành phố đẹp quá ta ơi!”, “Thành phố đẹp quá mày ơi!” - làm đàn em cứ ngỡ mình cũng ở chốn rừng rú như bả. Mà có lâu la gì cho cam, vừa tròn một tháng thôi. Chỉ mới 30 ngày không gặp thành phố chứ mấy - đàn em lý lẽ. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến một người “híp hốp” nhất xóm là bà chị trở nên quê mùa - đàn em thông cảm. * * * Thân nhau mùa hè năm ngoái trong chiến dịch tình nguyện ở một trường cai nghiện, nhưng đàn em vốn “ấn tượng” bà chị từ trước đó. Cái nhóm của bà chị toàn là dân xờ -hờ -hờ, nghĩa đen là “xã hội học”, nhưng nghĩa... đen hơn là “sờ hối hả”ư, “sờ hì hục”. Với mái tóc cụt lủn, cái mặt kên kên, thỉnh thoảng bà chị vẫn cười hô hố giữa sân trường. Đi tình nguyện, bà chị vác theo cái ngông nghênh hô hố như thế vào mặt trận, thế mới lắm chuyện, thế mới có nhiều điều để nhớ... - Hi hi... - Cười gì vậy mày? - Người như vậy mà cũng thành cô giáo, thật là vắt chân lên trán suy nghĩ hoài không ra, hi hi... Vậy mà linh thật! - Linh gì? - Thì cứ ra vô trường cai nghiện riết rồi lên đó ở luôn chứ sao! - Đàn em nheo mắt. - Ừ, chắc vậy quá mày ơi! - Bà chị cũng nheo mắt theo đầy tinh quái. Lúc đi Mùa hè xanh hai chị em ở cùng đội lao động tình nguyện số 2. Chiến sĩ phân về đội này chỉ có ba người. Thằng bé Long - như cách bà chị gọi - là một tên chiến sĩ hiền và nhiệt tình đến phát tội, suốt ngày bị hai “nữ tặc đồng nghiệp” đè đầu cưỡi cổ. Vậy mà hắn chẳng chút oán hận gì, còn chịu chung cái mác không lấy gì làm hay ho cho lắm: “Đội bị chỉ huy chửi nhiều nhất”. Qui định bắt buộc phải mặc áo Mùa hè xanh trong suốt mùa chiến dịch, bà chị rủ đàn em mặc “đồ đời” (cách gọi trong trường cai nghiện), đã vậy còn áo gió cột ngang eo, đi dép lào, đội nón lưỡi trai ngược. Chỉ huy bắt gặp, thế là bị làm kiểm điểm cả hai mụ. Đầu tuần phải dậy sớm chào cờ, ngủ nướng chấp nhận nghe chửi. Đi ăn cơm muộn, nghe chửi. Ngày Hằng bảo vệ đề tài nghiên cứu công trình thanh niên, hai mụ mải chơi trong đội mà quên béng. Lại chửi. Vậy mà mặt hai mụ lúc nào cũng hớn hở mới chết chứ, lại còn vỗ ngực tự hào: “Chúng mình xinh nhất mặt trận và... mất dạy nhất mặt trận!”. Chỉ huy lắc đầu: cấp độ “lì” đã chuyển thành “trơ trẽn” mất rồi! * * * - Làm giáo dục viên trường nữ, oai chứ bộ! - Lúc mới lên tụi nó có coi ra gì đâu. Nhưng bây giờ thì... - Thì chúng biết rằng cô giáo cũng đếch phải tay vừa chứ gì? - Mày chỉ được cái nói đúng thôi con mất dạy ạ! Lại cười hô hố. Bây giờ đã thành cô giáo quản lý hơn trăm nữ “học sinh to”, vậy mà vẫn cứ hô hố bắt ớn. Còn nhớ lúc tiễn bà chị đi, đàn em đã dặn: - Lên đó không được làm đại ca đâu đấy! - OK, làm đại bàng thôi chứ gì? - Không được tuồn thuốc lá vào! - Ừ, chỉ mang thuốc lắc thôi! - Hô hô, bà chị nắc nẻ, bà chị thật là! Ở trên ấy là lòng hồ thủy điện Thác Mơ, xung quanh là núi, là rừng. Theo cách nói của bà chị thì ban ngày nóng muốn lột da, ban đêm lạnh muốn cắt thịt. 5 giờ sáng phải thức dậy tập thể dục cùng học viên, ái chà, lại không được ngủ nướng như xưa rồi. Một ngày làm việc kéo dài hơn 15 tiếng, đưa học viên đi làm, canh học viên ăn, ngủ, tối về đứng lớp bổ túc văn hóa, giáo dục giá trị sống. Toàn là những công việc không tên không tuổi, vậy mà vất vả tợn. Tâm lý phụ nữ vốn thất thường, ma túy vào càng làm thất thường gấp bội. Sơ hở là đánh nhau, sơ hở là chửi lộn, sơ hở là giận “beo” (người yêu) rồi cắt tay tự tử. Ngày nào mà không giải quyết chừng ba vụ như thế thì có lẽ bà chị nuốt cơm không trôi mất. Nhưng vui nhất, bà chị nháy mắt, là những buổi giao lưu vào sáng chủ nhật, nam nữ gặp nhau chí cha chí chóe. Đứng từ “sam” nữ nhìn qua bên “sam” nam cách nhau cả một khoảng đất rộng, vậy mà những cái mi gió, những “quả tim”, những mật khẩu tình yêu cứ lượn tới lượn về đến hoa cả mắt... * * * Đêm. Hai chị em ôm nhau ngủ như hai con tôm sú xuất khẩu. Bà chị vẫn chứng nào tật ấy, thỉnh thoảng lại hỏi: - Của thật hay giả đây mày? - Thật 80%, giả 20%. - Xạo mày, làm gì mà to thế? - Hi hi, to hơn bà chị là cái chắc! - Con mất nết! - Bà chị vả vào má đánh bốp. Rồi bà chị kể rằng ở Trung tâm cai nghiện Bình Đức, trong những học viên “dưới tay” bà chị có “thằng” trước đây làm gái mại dâm rồi nghiện hay nghiện rồi túng tiền làm gái, đủ cả. Vào trường ra trại không biết bao nhiêu lần. Rồi nhiễm. Nhiễm gần hết, còn trẻ quá. Bà chị tặc lưỡi. Có đứa học viên khen tay bà chị đẹp: - Cô ơi, nhìn tay cô đã quá! - Đã gì? - Ben (gân máu) còn nguyên, cô cho em một cọng nhá! Trời, đã vào đến đây rồi mà còn chưa tởn. Ngày xưa chích choác thế nào mà bể hết ben, chỉ còn là những tia máu nhỏ xíu. Ngày đó lên cơn mà tìm được một cọng còn nguyên chắc mừng vãi linh hồn. Chích vỡ tĩnh mạch thì lại mò xuống động mạch ở gần háng. Thế thì còn gì là thân thể nữa, bảo sao không tàn tạ, rổ rá?! Ừ, cũng tiếc chứ nhỉ. Đều là con người cả. Đẻ ra cũng từng bú mớm, bi bô rồi lẫm chẫm. Lớn lên một chút lại ê a đến trường. Rồi nhớ, rồi yêu, rồi ước mơ, rồi kỳ vọng... Vậy mà chấm dứt cuộc đời bằng một cái chết do sida, quả là một kết thúc nghiệt ngã. Dù biết là nhân nào quả nấy nhưng vẫn thấy tiêng tiếc thế nào... Xinh đẹp thế, trẻ trung thế, tài ba là thế, nếu không nghiện ngập thì có lẽ cuộc đời đã khác, xã hội mình cũng đã khác. * * * Bà chị về phép bốn ngày thì hết ba ngày rủ đàn em ra quán lai rai. Rượu, bia làm đàn em cứ tưng tưng, mặt đỏ bừng như gà chọi. Bà chị cười bảo kém. Mà ngộ, càng uống bả càng tỉnh như sáo và nói nhiều kinh khủng. Dường như trong câu chuyện của bà chị đang thấp thoáng bóng dáng của một tên con trai nào đó. Bà chị khôn thật, nhè lúc đàn em xỉn thế này để nói về cái chuyện mà trước giờ vẫn chối. Hèn gì. Đàn em vỗ đùi cái bốp. Hèn gì bữa trước rủ đi siêu thị, bả cứ nhăm nhăm mấy cái áo kiểu, “mặc vào cho nó duyên dáng một chút”, lời giải thích lúc đó có vẻ khó hiểu nhưng bây giờ thì hợp quá. “Hô hô...” - bà chị cười hô hô thì tức là đã phê lắm rồi. Khác hôm gặp mặt mưa dầm, sáng nay tiễn bà chị về rừng mà nắng đẹp đến lạ. Sài Gòn cũng kỳ, cứ làm như bà chị chỉ hợp với rừng rú thôi vậy. Về phép mấy ngày, cái mặt vẫn chưa kịp trắng ra thì đã phải trở lên cái nơi đầy những tác nhân gây mụn ấy. Nhưng xem ra bả háo hức lắm. Vẫn nón tai bèo, áo gió cột ngang hông nhưng ba lô con cóc thì nặng hơn thấy rõ. Có gì đâu, toàn là sách tâm lý phụ nữ, sách “cửa sổ tâm hồn”, sách thuốc về những bệnh của phụ nữ lây qua đường tình dục và tất nhiên là có cả... áo kiểu. Sách để dành cho những buổi giáo dục chuyên đề giá trị sống. Còn áo kiểu, hôm trước có đứa học viên nữ nhờ mua giúp. Chả là “beo” của nàng chê dạo này ra giao lưu mà sao ăn mặc lúa lác thế. Ừ thì áo kiểu mặc vào sẽ duyên dáng hơn một chút, cả cô lẫn trò... Mục lục Cô giáo Rừng Cô giáo Rừng Nguyễn Thị Hoàng OanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 4 năm 2005
vanhoc
Hướng dẫn Giải bài tập Ngữ văn lớp 6 bài 18: Bài học đường đời đầu tiên. Đây là tài liệu tham khảo hay được sưu tầm nhằm giúp quá trình ôn tập và củng cố kiến thức chuẩn bị cho kì thi học kì mới môn Ngữ văn của các bạn học sinh lớp 6 trở nên thuận lợi hơn. Mời các bạn tham khảo Bài học đường đời đầu tiên Tô Hoài I. Kiến thức cơ bản • Tác giả: Nhà văn Tô Hoài tên khai sinh là Nguyễn Sen, sinh năm 1920, lớn lên ở quê ngoại Hà Đông – Hà Nội. Ông viết văn từ trước Cách mạng tháng Tám 1945. Số lượng sáng tác của ông rất phong phú và đa dạng, gồm nhiều thể loại. • Tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu kí” được in đầu năm 1941 là tác phẩm đặc sắc và nổi tiếng nhất của Tô Hoài viết về loài vật dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Truyện gồm mười chương kể về những cuộc phiêu lưu của Dế Mèn qua thế giới những loài vật nhỏ bé. Vốn quen sống độc lập từ thuở bé, khi trưởng thành, chán cảnh sống quẩn quanh bên bờ ruộng, Dế Mèn lên đường phiêu lưu để mở rộng hiểu biết và tìm ý nghĩa cuộc sống cho mình. Dế Mèn đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều loài, thấy nhiều cảnh sống và cũng nhiều phen gặp gian nan nguy hiểm, nhưng Dế Mèn không nản chí lùi bước. Dế Mèn là hình ảnh đẹp của tuổi trẻ, ham hiểu biết, trọng lẽ phải, khát khao lí tưởng và quyết tâm hành động cho những mục đích cao đẹp. • Văn bản “Bài học đường đời đầu tiên” (tên do người biên soạn đặt) trích Chương I của truyện “Dế Mèn phiêu lưu kí”. Bài văn miêu tả Dế Mèn có vẻ đẹp cường tráng của tuổi trẻ, nhưng tính nết còn kiêu căng xốc nổi. Do bày trò trêu chọc Cốc nên đã gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt, Dế Mèn hối hận và rút ra được bài học đường đời cho mình. Nghệ thuật miêu tả loài vật của Tô Hoài rất sinh động, cách kể chuyện theo ngôi thứ nhất tự nhiên, hấp dẫn, ngôn ngữ chính xác, giàu tính tạo hình. II. Hướng dẫn đọc – hiểu văn bản Câu 1. Kể tóm tắt đoạn trích và cho biết truyện được kể bằng lời của nhân vật nào? Bài văn có thể chia làm mấy đoạn? Nội dung chính của mỗi đoạn? a) Tóm tắt đoạn trích Dế Mèn cậy mình có sức khoẻ, đẹp mã hơn người, nên hay khoe mẽ, gây gổ, cà khịa với tất cả bà con trong xóm: Quát chị Cào Cào, ghẹo anh Gọng Vó… hung hăng, hống hách. Nhưng mọi người vị nể và không cố chấp. Dế Mèn lại càng tưởng mình ghê gớm đứng đầu thiên hạ. Cho đến lần Dế Mèn nảy ra ý định trêu chọc chị Cốc. Dế Mèn rủ Dế Choắt cùng tham gia, nhưng Choắt từ chối và hết sức can ngăn nhưng Dế Mèn không chịu nghe theo. Chị Cốc hiểu lầm Dế Choắt là người trêu chọc chị nên đã mổ những vố như dùi sắt vào Dế Choắt. Dế Choắt bị chết oan. Dế Mèn vô cùng ân hận, đứng bên mộ Dế Choắt suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. b) Ngôi kể Trong đoạn văn này, lời kể của nhân vật chính – Dế Mèn – kể ở ngôi thứ nhất (nhân vật xưng tôi). Lời kể chân thành, thể hiện trung thực sự ăn năn, hối lỗi của Dế Mèn. Tạo sự gần gũi giữa người kể và người đọc. c) Bố cục: gồm có 2 đoạn – Đoạn 1: Từ đầu đến “… không thể làm lại được”: Một chú dế cường tráng và kiêu ngạo. – Đoạn 2: Phần còn lại: Bài học đầu tiên về đường đời. Câu 2. Đọc kĩ lại đoạn văn từ đầu đến sắp đứng đầu thiên hạ rồi và ghi lại các chi tiết miêu tả Dế Mèn. Tìm một số tính từ miêu tả thay thế, rút ra nhận xét về cách dùng từ của tác giả; nhận xét về tính cách của Dế Mèn trong đoạn văn. a) Các chi tiết miêu tả ngoại hình và hành động của Dế Mèn * Ngoại hình: – Đôi càng ngẫm bóng. – Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. – Cái áo dài kín xuống tới tận chấm đuôi. – Cả người một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. – Đầu to và nổi từng tảng rất bướng. – Hai cái răng đen nhánh và lúc nào cũng nhai ngoằm ngoặp. – Sợi râu dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. => Ngoại hình của Dế Mèn được khắc hoạ rất sinh động. Đây là một chú dế rất đẹp và có sức vóc hơn người bởi: Sự sang trọng của bộ cánh, sự oai vệ của bộ râu, sự lợi hại của đôi càng, sự cường tráng của cơ thể giống như một võ sĩ oai phong. * Hành động – Co cẳng đạp phanh phách vào các ngọn cỏ, làm cho những ngọn cỏ gãy rạp như có dao cắt. – Mỗi khi tôi vũ lên nghe tiếng phành phạch giòn giã. – Đi đứng oai vệ dún dẩy các khoeo, chân rung lên rung xuống hai chiếc râu, chốc chốc lại trịnh trọng khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu. – Cà khịa với tất cả mọi người trong xóm. – Quát mấy chị Cào Cào. – Ngứa chân đá một cái ghẹo anh Gọng Vó đang ngơ ngác từ dưới đầm lên. => Những hành động của Dế Mèn vừa thể hiện sự dũng mãnh, vừa thể hiện sự kiêu căng tự phụ của một kẻ tưởng mình đứng đầu thiên hạ, cái tính xốc nổi của tuổi trẻ hay ảo tưởng về bản thân. * Trình tự miêu tả của đoạn văn Miêu tả từ bên ngoài đến bản chất bên trong, từ ngoại hình đến tính cách. b) Tìm tính từ thay thế – mẫm bóng = to mập, nhẵn bóng nhọn hoắt = nhọn như mũi giáo ngắn hẳn hoẳn = ngắn tun ngủn, ngắn cũn đen nhánh = rất đen, đen muột uốn cong = cong lên hùng dũng = oai vệ, hùng hổ bóng mỡ = bóng nhẫy Bướng = cứng đầu – Nhận xét: cách dùng từ của tác giả rất chính xác, sinh động, giàu sức gợi cảm, những từ đồng nghĩa mà ta tìm để thay thế không thể nào bằng được, làm dở câu văn đi.
vanhoc
Alphestes afer, tên thường gọi trong tiếng Anh là mutton hamlet, là một loài cá biển thuộc chi Alphestes trong họ Cá mú. Loài này được Marcus Elieser Bloch mô tả lần đầu tiên vào năm 1793. Phân bố và môi trường sống A. afer có phạm vi phân bố rộng rãi ở vùng biển Tây Đại Tây Dương và rải rác ở Đông Đại Tây Dương. Chúng được tìm thấy từ phía đông nam bang Florida (Hoa Kỳ), Bermuda, Bahamas trải dài xuống đến tây bắc vịnh Mexico và khắp vùng biển Caribe, kéo dài đến Suriname; ngoài khơi bờ biển Brazil từ Maranhao đến Sao Paulo. Ngoài ra, loài này còn được biết đến ở hai địa điểm phía đông Đại Tây Dương: bờ biển Guinea và São Tomé. A. afer sinh sống trong các thảm cỏ rong, ẩn mình trong các khe đá gần bọt biển; độ sâu được ghi nhận là khoảng 35 m trở lại. Mô tả A. afer trưởng thành đạt kích thước khoảng 33 cm, nhưng thường trung bình dài khoảng 25 cm. Cơ thể và các vây của nó có màu nâu nhạt hoặc màu ôliu, có các vệt đốm và sọc màu nâu đậm. Một số cá thể có nhiều đốm chấm màu cam; đầu, cơ thể và tất cả các vây thường có các đốm trắng. Vây ngực có thể có màu cam hoặc vàng. Số gai ở vây lưng: 11; Số vây tia mềm ở vây lưng: 17 - 20; Số gai ở vây hậu môn: 3; Số vây tia mềm ở vây hậu môn: 9 - 10; Số vây tia mềm ở vây ngực: 16 - 18. A. afer sống đơn độc, ít hoạt động vào ban ngày, thường ẩn nấp trong các kẽ đá hoặc nằm trong đám cỏ biển, đôi khi chúng ngụy trang bằng cách lấp cát lên thân. Về đêm, chúng bắt đầu đi kiếm ăn, là những loài động vật giáp xác dưới đáy biển. A. afer là loài lưỡng tính tiền cái (protogynous hermaphrodite), sinh sản từ cuối mùa đông đến đầu mùa xuân. A. afer được đánh bắt để phục vụ ngành thương mại cá cảnh tại Brazil. Xem thêm Food and Agriculture Organization of the United Nations (2018), The living marine resources of the Eastern Central Atlantic, quyển 4: Bony fishes part 2 (Perciformes). FAO, tr. 2378-2379. John D. McEachran, Janice D. Fechhelm (1998), Fishes of the Gulf of Mexico, Volume 2: Scorpaeniformes to Tetraodontiformes, Nhà in Đại học Texas, tr.128. Chú thích A Động vật được mô tả năm 1793
wiki
Beta Arietis (β Arietis, viết tắt Beta Ari, β Ari), chính thức đặt tên Sheratan , là một hệ thống sao và ngôi sao thứ hai sáng nhất trong chòm sao Bạch Dương (Aries), đánh dấu sừng thứ hai của chòm sao hình con dê. Danh pháp Beta Arietis là tên gọi của ngôi sao theo danh pháp Bayer. Nó cũng mang ký hiệu Flamsteed 6 Arietis. Tên truyền thống, Sheratan (hoặc Sharatan, Sheratim), đầy đủ Al Sharatan, xuất phát từ tiếng Ả Rập الشرطان AS-šaraţān "hai dấu hiệu", một tham chiếu đến các ngôi sao đã đánh dấu sự xuân phân bán cầu bắc cùng với Gamma Arietis nhiều ngàn năm trước.Năm 2016, Liên minh Thiên văn Quốc tế đã tổ chức một Nhóm làm việc về Tên sao (WGSN) để lập danh mục và chuẩn hóa tên riêng cho các ngôi sao. WGSN đã phê duyệt tên Sheratan cho ngôi sao này vào ngày 21 tháng 8 năm 2016 và hiện tại nó đã được đưa vào Danh mục tên của IAU. Đặc điểm Beta Arietis có cấp sao biểu kiến là 2,66. Dựa trên các phép đo thị sai, nó nằm ở khoảng cách tính từ Trái đất. Đây là một hệ sao đôi quang phổ bao gồm một cặp sao quay quanh nhau với sự phân tách hiện không thể thấy được bằng kính viễn vọng thông thường. Tuy nhiên, cặp đôi đã được phân tách rõ khi quan sát với Giao thoa kế Mark III Stellar tại Đài thiên văn Mount Wilson. Điều này cho phép các yếu tố quỹ đạo được tính toán, cũng như khối lượng riêng của hai ngôi sao. Các ngôi sao hoàn thành quỹ đạo hình elip cao của chúng sau mỗi 107 ngày. Ngôi sao chính có phân loại sao là A5 V, có nghĩa là nó là một ngôi sao theo trình tự chính loại A đang tạo ra năng lượng thông qua phản ứng tổng hợp hạt nhân của hydro trong vùng lõi của nó. Dự án NStars cung cấp cho ngôi sao một loại phổ kA4 h5 m5 Va theo hệ thống phân loại phổ MK sửa đổi. Quang phổ của ngôi sao thứ cấp chưa được xác định, nhưng, dựa trên khối lượng, nó có thể thuộc phân loại sao dạng F5 III-V hoặc G0 V. Sao phụ mờ hơn 4 độ so với sao chính; do đó tổng năng lượng thoát ra từ hệ thống bị chi phối bởi ngôi sao chính. Trong một vài triệu năm, khi sự phát triển sao chính trở thành sao khổng lồ đỏ, dự kiến là một lượng lớn khối lượng đáng kể sẽ chuyển đến sao thứ cấp. Sao chính đã được phân loại là một sao tự quay nhanh, với tốc độ quay dự kiến là 73 km/s với giới hạn dưới của tốc độ quay phương vị dọc theo đường xích đạo. Nó cũng có thể là một ngôi sao Am nhẹ, là một nhóm các ngôi sao cho thấy quang phổ kỳ dị với các vạch hấp thụ mạnh từ các yếu tố và sự thiếu hụt khác nhau ở những người khác. Trong β Arietis, các đường hấp thụ này được mở rộng do hiệu ứng Doppler từ phép quay, khiến cho việc phân tích các mẫu phong phú trở nên khó khăn. Tham khảo Liên kết ngoài GJ 80 Catalog Image Beta Arietis Beta Arietis by Professor Jim Kaler. ARICNS entry The Constellations and Named Stars Chòm sao Bạch Dương Sao dãy chính nhóm A Sao dãy chính nhóm G Sao đôi quang phổ Thiên thể Bayer Thiên thể Flamsteed Thiên thể HD Thiên thể HR Thiên thể Durchmusterung
wiki
Khỉ sóc nhỏ, danh pháp hai phần là Saguinus bicolor, là một loài động vật có vú trong họ Cebidae, bộ Linh trưởng. Loài này được Spix mô tả năm 1823. Loài này được tìm thấy trong một khu vực giới hạn trong các rừng mưa Amazon của Brasil. Loài khỉ Tân thế giới này được tìm thấy bên trong và phía Bắc của đường giới hạn thành phố Manaus, thủ phủ của bang Amazonas của Brazil. Sự phân bố chính là trong khu vực giữa sông Cuieiras và sông Preto da Eva. Chúng cũng được tìm thấy trong khu vực phụ cần gần giữa hai sông Preto da Eva và sông Urubu, nhưng tương đối hiếm. Dường như có sự cạnh tranh giữa các loài với nhau giữa loài khỉ này với loài khỉ tay đỏ trong chi và loài khỉ tay đỏ đang dần dần thay thế loài này từ khu vực phân bố lịch sử của chúng. Do đó, có nhiều mối đe dọa đến sự tồn tại lâu dài đối với loài khỉ này xuất phát từ sự phá hủy môi trường sống và sự cạnh tranh giữa hai loài. Hình ảnh Chú thích Tham khảo B Động vật được mô tả năm 1823 Động vật có vú Brasil
wiki
Soạn bài lớp 11: Tinh thần thể dục Hướng dẫn Soạn bài: Tinh thần thể dục Soạn bài lớp 11: Tinh thần thể dục do Nguyễn Công Hoan sáng tác thuộc môn Ngữ văn lớp 11 học kỳ 1. Bài soạn dưới đây được VnDoc sưu tầm và giới thiệu với các bạn để tham khảo về tính phê phán thói giả dối, chính sách lừa bịp mị dân của bọn cầm quyền thực dân phong kiến. Quan trên sức giấy xuống bắt người dân xã Ngũ Vọng phải tập trung để lên sân vận động để xem bóng đá giúp học tập tốt môn Ngữ Văn lớp 11 chuẩn bị cho bài giảng sắp tới đây của mình. Soạn bài lớp 11: Chí Phèo Soạn bài lớp 11: Luyện tập kết hợp các thao tác nghị luận TINH THẦN THỂ DỤC Nguyễn Công Hoan I. KIẾN THỨC CƠ BẢN Nguyễn Công Hoan sinh ngày 6 tháng 3 năm 1903 tại làng Xuân Cầu, huyện Văn Giang, tỉnh Bắc Ninh (nay thuộc Hưng Yên), trong một gia đình quan lại phong kiến xuất thân khoa bảng bắt đầu sa sút. Ông đặc biệt thành công với loại truyện ngắn trào phúng. Tác phẩm của Nguyễn Công Hoan tập trung phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội cũ. Đối tượng phê phán của ông chủ yếu là bọn nhà giàu, quan lại, tư sản. Nguyễn Công Hoan là người có nhiều đóng góp vào sự phát triển của văn xuôi quốc ngữ. Tác phẩm chính: Lá ngọc cành vàng (tiểu thuyết 1935), Cô giáo Minh (tiểu thuyết, 1935), Bước đường cùng (tiểu thuyết, 1938)… Kép Tư Bền (truyện ngắn, 1935), Hai thằng khốn nạn (truyện ngắn, 1937), Đào kép mới (truyện ngắn, 1937)… Đời viết văn của tôi (hồi kí, 1971) và một số tập truyện ngắn… Tinh thần thể dục là một truyện ngắn trào phúng của Nguyễn Công Hoan. Tác phẩm phê phán thói giả dối, chính sách lừa bịp mị dân của bọn cầm quyền thực dân phong kiến. Quan trên sức giấy xuống bắt người dân xã Ngũ Vọng phải tập trung để lên sân vận động để xem bóng đá. Nhân dân trong xã không ai muốn đi. Người trốn chạy, người lo lót, người van xin để không phải đi xem bóng đá. Lý trưởng phải đe dọa, bắt bớ, lùng sục những cuối cùng vẫn không đủ số người đi xem theo lệnh quan trên. Đây là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách truyện ngắn Nguyễn Công Hoan giai đoạn 1936 – 1939 về cả hai phương diện tư tưởng và nghệ thuật. II. RÈN KĨ NĂNG 1. Truyện ngắn được chia làm sáu đoạn, mỗi đoạn kể một nội dung. 2. Đoạn 1 có thể gọi tên là lệnh quan trên. Đây là một cái lệnh khá đặc biệt, độc đáo, không giống những cái lệnh thông thường khác. Thường quan trên sức giấy bắt phu phen, thu thuế, bắt tội phạm… Còn ở đây quan trên sức giấy bắt người đi xem đá bóng. Tác giả không dùng ngôn ngữ kể chuyện mà dùng cách để nguyên văn bản lệnh quan trên. Lệnh quan rất đầy đủ, đúng nghi thức một văn bản hành chính quan trọng. Lệnh quy định rõ số lượng người phải có mặt, những việc người đi xem phải làm… Điều đó cho thấy quan trên rất coi trọng việc thể dục này. Đoạn 2: van xin. Anh Mịch van xin ông Lí cho miễn cho việc đi xem bóng đá vì anh còn phải đi làm trừ nợ cho ông Nghị. Nhưng lời van xin thống thiết của anh không làm ông Lí động lòng. Đoạn 4: đút lót. Bà cụ Phó Bính thức thời hơn, cũng bởi bà có tiền hơn. Bà có ba hào để đút lót ông Lí. Bà có tiền để thuê người đi thay. Vì vậy phản ứng của ông Lí nhã nhặn hơn. Ông không doạ nạt mà chỉ trách nhẹ “Làm việc mà cứ gặp phải những người như con bà, thì tôi đến chết mất”, sau khi đã bỏ ba hào vào túi. Đoạn 5: Lùng sục. Người van xin, người nài nỉ, người chạy chọt, người trốn tránh khiến các ông lí dịch trong làng vô cùng vất vả với việc bắt người đi xem thể thao. Các nhà chức trách phải tróc nã, bắt bớ vất vả hơn cả bắt lính. Không khí trong làng như có trận càn. Đánh đập, quát tháo, chửi rủa. Cảnh tượng thương tâm nhất là ở nhà thằng Cò. Ôm con trốn ra đống rơm mà cũng không thoát. Kết thúc đoạn kể về chuyện lùng sục người ấy là hình ảnh “Thằng bé con nhắm nghiềm mắt, ôm chặt lấy bố. Nó sợ quá, không khóc được nữa. Thằng Cò chưa kịp trả lời, đã bị lôi xềnh xệch đi”. Đoạn 6: Lên đường. Không khí của buổi lên đường cũng không vui vẻ gì. Những người không may mắn, không thể trốn thoát được phải tập trung xếp hàng năm để lên đường đi xem bóng đá. Họ bị giải đi như đoàn tù binh. Mỗi đoạn là một mâu thuẫn hỗ trợ làm nổi bật mâu thuẫn chúng của toàn bộ tác phẩm. Đoạn 1: Yêu cầu người dân đi xem bóng đá, một hoạt động thể thao bằng một cái lệnh. Đoạn 2: Vận động người đi xem bóng đá bằng vũ lực, như đi bắt phu, Anh Mịch van xin để không phải đi xem. Đoạn 3: Bác Phô gái đến tận nhà lí trưởng để xin cho chồng không phải đi xem đá bóng… 4. Để làm nổi bật tính chất trào phúng của tác phẩm nhà văn đã dùng các thủ pháp nói giễu, cường điệu, giọng điệu kể chuyện tự nhiên hài hước. Nhà văn đã cường điệu hóa khi kể về phản ứng của người dân xã Ngũ Vọng trước việc phải đi xem đá bóng. Chắc chắn họ không cần phải trốn tránh đến mức đó chỉ vì một buổi đi xem đá bóng. Giọng kể tự nhiên, pha tính chất hài hước để làm nên giá trị châm biếm của tác phẩm. 5. Tinh thần thể dục phê phán thói giả dối, chính sách lừa bịp mị dân của bọn cầm quyền thực dân phong kiến. Trong khi cuộc sống của dân chúng vô cùng khốn khổ thì chính quyền tay sai thực dân lại bày đặt những trò thể thao xa xỉ.
vanhoc
Hwang Sun-hong (Hangul: 황선홍, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1968) là cựu cầu thủ và huấn luyện viên bóng đá chuyên nghiệp người Hàn Quốc. Hwang được coi là một trong những tiền đạo hàng đầu của Hàn Quốc thời còn thi đấu. Ông có trận ra mắt lần đầu tiên gặp Nhật Bản vào tháng 12 năm 1988. Hwang sau đó đã cùng với đội tuyển Hàn Quốc liên tiếp tham dự các vòng chung kết World Cup từ năm 1990 cho đến 2002. Thống kê sự nghiệp |- |1988||5||2 |- |1989||12||8 |- |1990||17||6 |- |1991||0||0 |- |1992||0||0 |- |1993||6||1 |- |1994||17||16 |- |1995||3||1 |- |1996||10||8 |- |1997||0||0 |- |1998||8||3 |- |1999||5||0 |- |2000||2||0 |- |2001||7||2 |- |2002||11||3 |- !Tổng cộng||103||50 |} Tham khảo Liên kết ngoài Hwang Sun-hong tại KFA RSSSF Sinh năm 1968 Nhân vật còn sống Cầu thủ bóng đá nam Hàn Quốc Huấn luyện viên bóng đá Hàn Quốc Tiền đạo bóng đá Cầu thủ bóng đá Thế vận hội Mùa hè 1996 Cầu thủ bóng đá Thế vận hội Hàn Quốc Cầu thủ Cúp Liên đoàn các châu lục 2001 Cầu thủ Giải vô địch bóng đá thế giới 1998 Cầu thủ Giải vô địch bóng đá thế giới 2002 FIFA Century Club Cầu thủ bóng đá nước ngoài ở Đức Cầu thủ bóng đá nước ngoài ở Nhật Bản Cầu thủ Giải vô địch bóng đá thế giới 1994 Cầu thủ Giải vô địch bóng đá thế giới 1990 Cầu thủ bóng đá Cerezo Osaka
wiki
Hướng dẫn Bài 1: Đoạn văn “Trăng đêm nay sáng quá! Trăng mai còn sáng hơn. Anh mừng cho các em vui tết trung thu độc lập đầu tiên và anh mong ước ngày mai đây những tết trung thu tươi đẹp hơn nữa sẽ đến với các em” “Trung thu độc lập” – Thép Mới. – Đoạn văn trên giúp em cảm nhận được điều gì? Em có suy nghĩ gì, mơ ước gì về tương lai của Đất nước?. Gợi ý: + Câu cảm ở đầu đoạn văn “Trăng đêm nay sáng quá” gợi vẻ đẹp của ánh trăng và cảm xúc vui sướng của anh chiến sỹ khi ngắm trăng độc lập đầu tiên. + Các từ chỉ cảm xúc “mừng” “mong ước” từ gợi tả “tươi đẹp” -> diễn tả niềm vui, những suy nghĩ của anh chiến sỹ về tương lai tươi đẹp của các em của đất nước. + Suy nghĩ và mơ ước của bản thân: Bài 2: Hái triệu vì sao xuống cùng Đúc thành ông mặt trời mới Mãi mãi không còn mùa đông” Đoạn thơ thể hiện những điều gì đẹp đẽ. Em có những cảm nhận gì khi đọc đoạn thơ trên. Gợi ý: + Nghệ thuật liên tưởng Biểu tượng “Ông mặt trời” gợi một thế giới ấm no hạnh phúc, đầy ánh sáng. Biểu tượng “Mùa đông” gợi sự lạnh lẽo, đói rét, nghèo khổ. + Cách dùng các động tự “hái” “đúc” thể hiện khát vọng của tuổi thơ muốn chinh phục vũ trụ bao la và các hành tinh xa xôi. + Đoạn thơ thể hiện sinh động ước mơ cao đẹp đầy tính nhân văn của tuổi thơ không còn đói rét nghèo khổ và bất công. Các em ước mơ một thế giới tốt đẹp đầy ánh sáng văn minh, ấm no và hạnh phúc. + Cảm xúc của bản thân Bài 3: Đoạn thơ Hoá trái bom thành trái ngon Trong ruột không còn thuốc nổ Chỉ toàn kẹo và bi tròn” Trình bày cảm nhận của em khi đọc đoạn thơ trên. »Tải về file word tại đây Xem thêm: – Một số vấn đề chung – Cảm thụ văn học lớp 4
vanhoc
nhỏ|Phân tử hexamethylen diamin chứa sáu nhóm methylen. Trong hóa học hữu cơ, nhóm methylen là bất kỳ phần nào của phân tử bao gồm hai nguyên tử hydro liên kết với một nguyên tử carbon, được liên kết với phần còn lại của phân tử bằng hai liên kết đơn. Nhóm có thể được biểu diễn dưới dạng CH2<, trong đó '<' biểu thị hai liên kết đơn. Điều này cũng có thể được biểu diễn dưới dạng -CH2-. Điều này trái ngược với trường hợp nguyên tử carbon liên kết với phần còn lại của phân tử bằng một liên kết đôi, được gọi là nhóm methyliden, được biểu diễn dưới dạng CH2=. Trước đây, tên methylen được sử dụng cho cả hai chất đồng phân. Tên "methanediyl" có thể được sử dụng cho đồng phân liên kết đơn, khác với methyliden. Sự phân biệt chúng thường là rất quan trọng, bởi vì liên kết đôi khác biệt về mặt hóa học với hai liên kết đơn. Nhóm methylen cần được phân biệt với phân tử CH2, được gọi là methyliden hoặc carben. Chất này trước đây còn được gọi là methylen. Methylen hoạt hóa nhỏ|Tính acid của diethyl malonat, hợp chất 1,3-dicacbonyl. Nguyên tử carbon ở vị trí trung tâm trong hợp chất 1,3-dicarbonyl được biết đến như một nhóm methylen hoạt hóa. Điều này là do cấu trúc carbon có tính acid và có thể dễ dàng bị deproton hóa để tạo thành nhóm methylen. Xem thêm Nhóm methyliden Methylen Nhóm methyl Nhóm methin Tham khảo Hợp chất hữu cơ Hóa hữu cơ Nhóm chức
wiki
Sedlec Ossuary () là một nhà thờ Công giáo La Mã nhỏ, nằm bên dưới Nhà thờ Nghĩa trang của Tất cả các Thánh (tiếng Séc: Hřbitovní kostel Všech Svatých), đây là một phần của Tu viện Sedlec cũ ở Sedlec, ngoại ô thị trấn Kutna Hora - một thành phố cổ kính, nơi từng là trung tâm kinh tế, chính trị của Cộng hòa Séc khoảng thế kỷ 13-16.. Các chỗ để hài cốt được ước tính chứa khoảng 40.000 đến 70.000 bộ xương người, được sắp xếp nghệ thuật để trang trí và tạo nên hệ thống nội thất đặc biệt cho nhà thờ Tháng 7/2008, nhà thờ Sedlec và ngôi làng cùng tên đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản văn hóa thế giới vào năm 1995 nhờ những kiến trúc độc đáo của nó và trở thành một trong những điểm thu hút khách du lịch nhất của Cộng hòa Séc với hơn 200.000 du khách hàng năm. Nhà thờ được dựng lên và trang trí với rất ít các chất liệu xây dựng truyền thống. Thay vào đấy, ở mọi ngõ ngách của nhà thờ, người ta có thể thấy, cảm nhận và cả chạm vào xương người. Có vô số xương người, những hộp sọ hoặc những khúc xương khuỷu tay, khủy chân hay xương sườn tại mọi nơi trong nhà thờ cổ kính, lạnh lẽo và đầy bí ẩn này. Nhà thờ có bốn ụ hình chuông khổng lồ nằm ở các góc. Nội thất tiêu biểu ở đây là một chiếc đèn chùm khổng lồ bằng xương, chứa ít nhất một trong số mỗi xương trên cơ thể người, được treo ở giữa gian giữa với những vòng hoa hình đầu lâu trên vòm. Các công trình khác bao gồm cầu tàu và bàn thờ monstrances, một huy hiệu của Nhà Schwarzenberg, và chữ ký của František Rint viết bằng xương, trên tường gần cửa ra vào. Lịch sử Trước thế kỷ 13, vùng đất xây nhà thờ là một khu nghĩa trang đơn sơ của làng. Năm 1278, Henry, tu viện trưởng của tu viện Xitô ở Sedlec, được vua Otakar II của Bohemia cử đến Thánh địa. Khi trở về, ngài đã mang theo mình một nhúm đất Golgotha và rắc lên nghĩa trang các tu sĩ. Lời đồn về hành động này nhanh chóng lan rộng, kể từ đó có đến hàng ngàn người dân đã đổ xô đến vùng đất này để an táng cho người thân và nghĩa trang ở Sedlec trở thành một địa điểm chôn cất mà ai cũng mơ ước trên khắp Trung Âu. Chỉ khoảng 1 thế kỷ sau đó, vào giữa thế kỷ 14, nạn dịch hạch "Cái chết Đen" hoành hành và Chiến tranh Hussite diễn ra vào đầu thế kỷ 15 khiến số lượng người được chôn cất trong nghĩa trang của tu viện tăng vọt nên nó đã phải được mở rộng rất nhiều. Vào khoảng những năm 1400, các bộ xương ở nghĩa trang được gom lại để lấy đất cho việc xây dựng và phát triển thị trấn. Khi đó, một nhà thờ mang kiến trúc Gothic đã được xây dựng ở trung tâm của nghĩa trang với một mái vòm phía trên và một nhà nguyện phía dưới để được sử dụng như một chỗ để hài cốt cho các ngôi mộ tập thể được khai quật được trong quá trình xây dựng, hoặc đơn giản là dự kiến sẽ phá hủy để nhường chỗ cho những "cư dân" mới. Đến giữa năm 1703 và 1710, một lối vào mới đã được xây dựng để bức tường phía trước có thể nghiêng ra ngoài và nhà nguyện phía trên cũng đã được tu sửa lại theo phong cách Baroque của Séc, được thiết kế bởi Jan Santini Aichel. Qua thời gian, cả hầm chứa cũng đầy những ngôi mộ, không còn giống một nhà thờ thì vào năm 1870, một dòng họ có quyền thế ở địa phương là Schwartzenberg đã thuê nghệ nhân điêu khắc gỗ nổi tiếng František Rint làm công việc kỳ quái là đưa những bộ xương từ hầm chứa lên, xếp các đống xương vào trật tự tạo thành các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật rùng rợn mà bây giờ chúng ta đã có thể chiêm ngưỡng. Chữ ký của Rint, cũng được thực hiện bằng xương, xuất hiện trên bức tường gần lối vào nhà nguyện. Trong phim ảnh Năm 1970, để kỷ niệm một trăm năm bởi đóng góp của František Rint, nhà làm phim người Séc Jan Švankmajer đã được ủy quyền để làm phim ghi lại tài liệu về thánh địa bí ẩn này. Một đoạn phim dài 10 phút được cắt ghép tỉ mỉ với những hình ảnh về một nhà thờ bao trùm bởi những bộ xương rùng rợn và kì quái. Trong bộ phim tài liệu Long Way Round, Ewan McGregor và Charley Boorman dừng lại để xem nhà thờ này. Dan Cruickshank cũng đã xem nhà thờ trong Cuộc phiêu lưu trong kiến trúc của anh ấy. Sedlec Ossuary là một địa điểm của cốt truyện chính trong tiểu thuyết Thiên thần đen của John Connolly. Sedlec Ossuary được sử dụng làm địa điểm cho bộ phim <i id="mwcQ">Dungeons &amp; Dragons</i> và bộ phim Blood &amp; Chocolate. Các chỗ để hài cốt đã xuất hiện trong Ripley: tin hay không và được mô tả bởi Cara Seymour trong cảnh cuối cùng của bộ phim thích ứng. Ossuary xuất hiện trên hai phiên bản The Amazing Race: The Amazing Race Australia 1 và HaMerotz LaMillion 2. Xem thêm Vương cung thánh đường và Tu viện San Francisco Capela dos Ossos Capuchin Crypt San Bernardino alle Ossa Nhà nguyện đầu lâu Tháp đầu lâu Tham khảo Bài viết được khởi tạo hoặc cải thiện trong Cuộc thi Ba Lan lần thứ III/19
wiki
Vụ tấn công Na Uy năm 2011 là các cuộc tấn công khủng bố được phối hợp nhằm tấn công chính phủ, một trại hè chính trị và thường dân ở Na Uy vào thứ Sáu, 22 tháng 7 năm 2011. Vụ đầu tiên là một vụ nổ bom ở Regjeringskvartalet, trụ sở của chính phủ tại Oslo, khoảng 15h26, bên ngoài văn phòng của Thủ tướng Jens Stoltenberg và các tòa nhà chính phủ khác. Vụ đánh bom đã giết chết tám người và làm bị thương nhiều người khác. Vụ tấn công thứ hai xảy ra khoảng hai giờ sau đó tại một trại thanh thiếu niên được tổ chức bởi tổ chức thanh thiếu niên (AUF) của Công đảng Na Uy tại hòn đảo Utøya trong Tyrifjorden, Buskerud. Ít nhất một tay súng vũ trang cải trang như là một cảnh sát nổ súng tại điểm cắm trại, giết chết 69 người tham dự. Cảnh sát đã bắt giữ Anders Behring Breivik, một người đàn ông Na Uy, 32 tuổi vì đã bắn chết người tại Utøya sau đó buộc tội anh ta cả hai vụ tấn công trên. Liên minh châu Âu (EU), NATO và một số nước trên thế giới bày tỏ sự ủng hộ của họ đối với Na Uy và lên án các cuộc tấn công. Mỹ đã lên án "những hành động bạo lực hèn hạ" tại Oslo, trong khi Chủ tịch Hội đồng châu Âu Herman Van Rompuy nói ông "bị sốc nặng bởi những hành động hèn nhát này". Tham khảo Na Uy năm 2011
wiki
Ilyushin Il-6 là một máy bay ném bom tầm xa và máy bay ném bom phóng ngư lôi, được thiết kế để thay thế cho Ilyushin Il-4 trong không quân hải quân Xô viết. Nó có chức năng và sức mạnh giống như Il-4, nhưng lớn hơn, có một buồng điều áp cho phi hành đoàn khi hoạt động trên độ cao lớn, gờ trước cánh có góc xuôi khá lớn, và nó được trang bị động cơ Charomsky ACh-30B. Các thử nghiệm với bắt đầu tại nhà ngày 7 tháng 8-1943, do V.K. Kokkinaki điều khiển, và sau đó các cuộc thử nghiệm diễn ra tiếp tục tại Viện nghiên cứu bay Gromov do phi công thử nghiệm A.N. Grinchik và N.S. Rybko thực hiện. Đến giữa năm 1944, động cơ mạnh hơn là ACh-30BF đã được lắp đặt trên máy bay, nhưng các vẫn đề nảy sinh với động cơ đã dẫn đến kế hoạch này bị hủy bỏ, chỉ có một chiếc được chế tạo. Thông số kỹ thuật (Il-6) Đặc điểm riêng Phi đoàn: 6 Chiều dài: 17.38 m (57 ft 0 in) Sải cánh: 26.07 m (85 ft 6 in) Chiều cao: 4.20 m (13 ft 9 in) Diện tích cánh: 84.8 m² (913 ft²) Trọng lượng rỗng: 11.830 kg (26.080 lb) Trọng lượng cất cánh: 16.100 kg (35.500 lb) Trọng lượng cất cánh tối đa: 19.600 kg Động cơ: 2× động cơ piston Charomsky ACh-30BF, 1.400 kW (1.900 hp) mỗi chiếc Hiệu suất bay Vận tốc cực đại: 464 km/h (250 knots, 288 mph) Tầm bay: 5.450 km (2.943 nm, 3.390 mi) Trần bay: 7.000 m (23.000 ft) Vận tốc lên cao: 174 m/min (570 ft/min) Lực nâng của cánh: 190 kg/m² (39 lb/ft²) Lực đẩy/trọng lượng: 0.18 kW/kg (0.11 hp/lb) Vũ khí 3 × súng máy 7.62 mm ShKAS 4.500 kg (9.900 lb) bom hay 2 ngư lôi Tham khảo Chú thích Tài liệu Gordon, Yefim and Khazanov, Dmitri. Soviet Combat Aircraft of the Second World War, Volume 2: Twin-Engined Fighters, Attack Aircraft and Bombers. Earl Shilton, UK: Midland Publishing Ltd., 2006. ISBN 1-85780-084-2. Nowarra, Heinz J. and Duval, G.R. Russian Civil and Military Aircraft, 1884-1969. London: Fountain Press Ltd., 1971. ISBN 0-852-42460-4. Stapfer, Hans-Heiri. Ilyushin Il-4 in Action (aircraft number 192). Carrollton, Texas: Squadron/Signal Publications, Inc., 2004. ISBN 0-89747-471-6. Liên kết ngoài http://www.aviation.ru/Il/#6 Nội dung liên quan Máy bay có cùng sự phát triển Ilyushin DB-3 Ilyushin Il-4 Trình tự thiết kế Il-1 - DB-3 - Il-2 - Il-4 - Il-6 - Il-10 Danh sách Danh sách máy bay quân sự của Liên Xô và CIS Danh sách máy bay ném bom Il-006 Máy bay quân sự Liên Xô thập niên 1930 Máy bay chiến đấu Máy bay ném bom Máy bay hai động cơ cánh quạt Máy bay cánh dưới Dự án máy bay hủy bỏ của Liên Xô
wiki
Hướng dẫn Sau đây mình xin được tổng hợp lại một số bài thuyết minh về cây lúa Việt Nam đủ thể loại được xem là khá hay và đánh giá cao được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau ở trên mạng, sách, vở, báo chí, tự làm,… Với các bài thuyết minh về cây lúa việt nam này sẽ giúp được các bạn tìm cho mình được một nguồn cảm hứng tốt khi làm văn với những lời hay, ý đẹp và cảm xúc dồi dào khi viết. Bài mẫu 1: Đây là một bài thuyết minh về cây lúa nước Việt Nam văn học lớp 9 “Việt Nam đất nước ta ơi, Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn.” Từ ngàn đời nay, cây lúa đã gắn bó thân thiết với con người, làng quê Việt Nam.Bằng hạt gạo – hạt ngọc trời ban cho, Lang Liêu đã làm nên bánh chưng, bánh giầy tượng trưng cho trời và đất – để kính dâng vua Hùng. Chính vì thế, cây lúa nước đã trở thành một nét đẹp văn hóa của người Việt. Hình ảnh của cây lúa và người nông dân đã trở thành những mảnh màu không thể thiếu trong bức tranh của làng quê Việt Nam bây giờ và mãi mãi về sau. Lúa là một thực vật quý giá, là cây trồng quan trọng nhất trong nhóm ngũ cốc, là cây lương thực chính của người Việt Nam nói riêng và người dân Châu Á nói chung. Lúa thuộc loài thân thảo. Thân cây lúa tròn chia thành từng lóng và mắt. Lóng thường rỗng ruột, chỉ có phần mắt là đặc. Lá lúa có phiến dài và mỏng,mọc bao quanh thân, mặt lá nhám, gân lá chạy song song. Tùy thời kì sinh trưởng, phát triền mà lá lúa có màu khác nhau.Khi lúa chín ngả sang màu vàng. Rễ của cây lúa không dài lắm, thường mọc với nhau thành chùm bám chặt vào bùn để giữ cho thân lúa thẳng đồng thời hút dưỡng chất nuôi thân cây. Hoa lúa nhỏ nhắn, mọc thành nhiều chùm dài. Điều đặc biệt của cây lúa mà ít ai để ý đến. Hoa lúa cũng chính là quả lúa đồng thời trở thành hạt lúa sau này. Hoa lúa không có cánh hoa, chỉ có những vảy nhỏ bao bọc lấy nhuỵ ở bên trong. Lúc hoa lúa nở, đầu nhuỵ thò ra ngoài, có một chùm lông để quét hạt phấn. Hoa lúa tự thụ phấn rồi biến thành quả. Chất tinh bột trong quả khô đặc lại dần và biến thành hạt lúa chín vàng. Trước đây, người Việt chỉ có hai vụ lúa:chiêm và mùa. Ngày nay, khoa học phát triển, mỗi năm có nhiều vụ nối tiếp nhau. Trồng lúa phải qua nhiều giai đoạn: từ hạt thóc nản mầm thành cây mạ; rồi nhổ cây mạ cấy xuống ruộng.Ruộng phải cày bừa,làm đất, bón phân. Ruộng phải sâm sấp nước. Khi lúa đẻ nhánh thành từng bụi (đang thì con gái) lại phải làm cỏ, bón phân, diệt sâu bọ. Rồi lúa làm đòng, trổ bông rồi hạt lúa chắc hạt,chín vàng.Người nông dân cắt lúa về tuốt hạt, phơi khô,xay xát thành hạt gạo…Biết bao công sức của nhà nông để có hạt gạo nuôi sống con người. Hạt gạo có vai trò vô cùng quan trọng đối với đời sống vật chất của chúng ta.Hạt gạo cung cấp chất dinh dưỡng thiết yếu,rất cần thiết cho cơ thể con người.Ngoài việc nuôi sống con người,hạt lúa,hạt gạo còn gắn bó với đời sống tinh thần của người Việt.Có nhiều loại gạo:gạo tẻ, gạo nếp…Gạo nếp dùng làm bánh chưng, bánh giầy là hai loại bánh truyền thống của con người Việt Nam trong dịp Tết Nguyên Đán.Bánh chưng, bánh giầy còn gắn liền với Lang Liêu thời vua Hùng dựng nước. Lúa nếp non còn dùng để làm cốm- một thức quà thanh lịch của người Hà Nội.Gạo nếp dùng để đồ các loại xôi – một món đồ lễ không thể thiếu trên bàn thờ của người Việt Nam trong ngày Tết và ngày cúng giỗ tổ tiên. Đồng thời xôi cũng là thức quà quen thuộc hằng ngày. Từ lúa gạo, người Việt còn làm rất nhiều loại bánh như:bánh đa,bánh đúc, bánh giò, bánh tẻ,bánh nếp,bánh phở,cháo…Nếu không có gạo, thật là khó khăn trong việc tạo nên nền văn hóa ẩm thực mang bản sắc văn hóa Việt Nam. Ngày nay, nước ta đã lai tạo được gần 30 giống lúa được công nhận là giống lúa quốc gia.Việt Nam từ một nước đói nghèo đã trở thành một nước đứng thứ 2 trên thế giới sau Thái Lan về xuất khẩu gạo. Tóm lại, cây lúa có tầm quan trọng rất lớn đối với nền kinh tế nước nhà chủ yếu còn dựa vào nông nghiệp. Cây lúa bao đời là bạn thân thiết của người nông dân Việt Nam, không chỉ về mặt vật chất mà còn cả về mặt tinh thần. Mãi mãi vẫn còn nghe mọi người nhắc nhau những vần điệu ca dao thấp thoáng bóng hình con trâu và cây lúa: “Bao giờ cây lúa còn bông Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn”. Bài mẫu 2: Đây là dàn bài thuyết minh về cây lúa Việt Nam (sử dụng biện pháp tự thuật) cũng khá hay I. Mở bài: – Cây lúa tự giới thiệu chung về bản thân (Chúng tôi sinh ra, lớn lên và gắn liền với nền văn minh lúa nước sông Hồng. Nói như vậy chắc hẳn các bạn đã biết chúng tôi là ai rồi phải không. Tôi là lúa nếp cái hoa vàng, một thành viên khá quan trọng không thể thiếu trong tập thể họ hàng nhà lúa. Họ nhà lúa không chỉ là nguồn sống, đem lại những giá trị vật chất nuôi sống con người mà chúng tôi còn là người bạn tâm giao, cùng sẻ chia những vui buồn, ước vọng của người nông dân Việt Nam nữa cơ đấy.) II. Thân bài: 1. Nguồn gốc: – Lúa là một loại cây trồng cổ có vai trò quan trọng trong đời sống và lịch sử phát triển của hàng triệu, triệu người trên Trái đất từ xa xưa đến nay… ( Không rõ họ hàng nhà lúa chúng tôi có mặt trên Trái đất từ bao giờ, nhưng nghe cha ông kể lại thì đã từ lâu, rất lâu rồi, chúng tôi đã là một loại cây lương thực cổ có vị trí quan trọng trong đời sống và lịch sử phát triển của hàng triệu, triệu người từ xa xưa đến nay. Đi khắp đất nước Việt Nam, từ Bắc vào Nam, từ miền ngược đến miền xuôi,… đâu đâu các bạn cũng có thể bắt gặp hình ảnh họ hàng nhà lúa chúng tôi trải rộng trên các cánh đồng thẳng cánh cò bay. Cây lúa chuíng tôi đã góp phần tạo nên vẻ đẹp tuyệt vời vời cho đất nước: “Việt Nam đất nước ta ơi Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn…” (Nguyễn Đình Thi) 2. Đặc điểm: – Lúa là loại cây lương thực quan trọng nhất thuộc nhóm ngũ cốc. – Lúa là cây có một lá mầm, rễ chùm, thân cỏ rỗng – Lá lúa có phiến dài mỏng, mọc bao quanh thân – Hoa lưỡng tính, không có bao hoa; quả có vỏ trấu bao ngoài gọi là hạt thóc. – Khi lúa chín, cả thân, lá, quả đều ngả màu vàng – Hạt gạo nằm bên trong vỏ trấu màu trắng… 3. Các loại lúa: – Có nhiều loại: lúa tẻ, lúa nếp. Mỗi loại lại có nhiều loại nhỏ khác nhau………………… – Căn cứ vào thời vụ gieo trồng, có: lúa chiêm, lúa mùa, lúa xuân hè, lúa hè thu,… – Căn cứ cách gieo trồng, có: lúa cấy, lúa sạ, lúa trời, 4. Quá trình sinh trưởng: trải qua nhiều giai đoạn – Từ hạt thóc – nẩy mầm – lên mạ – thành cây lúa – bén rễ – hồi xanh – rồi đẻ nhánh – làm đốt – làm đòng – trổ bông – làm hạt – nở hoa – thụ phấn – hình thành hạt chín – Quá trình tạo hạt: từ chín sữa chín sáp chín hoàn toàn. 5. Ích lợi và vai trò của cây lúa: – Là cây lương thực chính nuôi sống con người (40% dân số thế giới coi lúa là lương thực chính). Tổ chức dinh dưỡng quốc tế gọi htj gạo là “hạt của sự sống”. Lúa có đầy đủ các chất din hdưỡng như tinh bột, prôtêin, lipit, xenlulôzơ, nước,… – Gạo để xuất khẩu (Việt Nam là nước xuất khẩu gạo đứng thứ 2 trên thế giới) – Lúa gạo dùng để chăn nuôi – Lúa còn chế biến ra nhiều sản phẩm như: bánh, cốm, rượu,… – Sản phẩm phụ từ lúa được sử dụng trong nhiều lĩnh vực: + Tấm để sản xuất tinh bột, rượu, cồn, a-xê-tôn, phấn mịn,thuốc chữa bệnh,… + Cám làm thức ăn cho gia súc, gia cầm, trong côn gfnghiệp dược (sản xuất B1, chữa tê phù., làm mỹ phẩm, dầu cám,…) + Trấu dùng sản xuất men làm thức ăn gia súc, sản xuất vật liệu đóng lót hàng, độn chuồng, làm phân bón, chất đốt,… + Rơm, rạ làm thức ăn cho gia súc, sản xuất giấy, đồ gia dụng, làm đồ thủ công mỹ nghệ, trồng nấm rơm, làm chất đốt… – Cây lúa có ý nghĩa quan trọng trong đời sống tinh thần của người Việt Nam: + Đó là loại cây tiêu biểu của xứ sở Việt Nam, gắn với văn hoá ẩm thực, với nhiều phong tục, tập quán của người dân Việt như: tục gói bánh chưng, bánh giầy, lễ hội xuống đồng, tục cúng cơm mới, thổi cơm thi,… + Cây lúa đã đi vào nhiều câu ca dao tục ngữ, nhiều câu chuyện dân gian, nhiều bài thơ bài hát… – Nhánh lúa vàng được thể hiện trên quốc huy nước Việt Nam dân chủ công hoà, nay là nước CHXHCN Việt Nam – Bó lúa còn là biểu trưng cho tình đoàn kết hữu nghị của các dân tộc Đông Nam Á trên lá cờ Asian 6. Cách gieo trồng chăm sóc lúa: – Trồng trên ruộng nước – Chăm sóc lúa gồm nhiều công việc: làm cỏ, sục bùn, diệt cỏ dại, kích thích ra rễ mới, tưới nước, bó phân… (Với vai trò và tác dụng to lớn như trên, nên họ nhà lúa chúng tôi được loài người chăm sóc rất cẩn thận. Từ nhận thức giá trị và lòng yêu mến cây lúa chúng tôi, con người đã gắn sự sống của mình với chúng tôi, nâng chúng tôi lên thành một biểu tượng cao đẹp, coi cư dân nhà lúa như con người. Có lẽ vì thế mà các bác nông dân đi làm đồng thường nói là đi thăm đồng, thăm lúa. Chúng tôi được người nông dân gieo trồng trên những ruộng lúa nước (vì chúng tôi là lúa nước mà lại). Các bác ấy chăm sóc chúng tôi vô cùng cẩn thận với nhiều công việc như……) III. Kết bài: – Cảm nghĩ chung về cây lúa. Bài mẫu 3: Đây là một bài thuyết mình về cây lúa Việt Nam mẫu từ lâu đời đây Việt Nam đất nước ta ơi, Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn Lời thơ quả không sai, lịch sử Việt Nam đã chứng minh Việt Nam là cái nôi của nền văn minh lúa nước. Đất nước ta khởi nghiệp là nghề trồng lúa mà lại, bên những bản làng xóm thôn, những triền sông, con suối những cánh đồng xanh thẳm trải dài tận chân trời như dấu hiệu cho du khách nhận ra đất nước chúng ta- một đất nước có nghề nông với sự gắn bó của con người cùng cây lúa nước. Lúa là cái tên có từ bao giờ trong lời ăn tiếng nói cũng như trong từ điển Việt Nam, để chỉ loài cây lương thực chính từ việc ươm mầm những hạt thóc căng tròn vàng óng. Hạt thóc được người nông dân ngâm ủ lên mầm gieo xuống một lớp bùn dặc sếnh phát triển thành những cây mạ xanh non. Sau khi người nông dân cày bừa kĩ, đầy tháng được nhổ lên bó lại thành bó trông như những cô thiếu nữ thắt đáy lưng ong trong bộ đầm mầu xanh khuyến rũ. Rồi dưới bàn tay khéo léo nhẹ nhàng người mẹ, người bà, người chị thoăn thoắt cắm xuống bùn sâu mầu mỡ. Người nông dân ngày đêm chăm chút cho cây lúa lớn nhanh và khoẻ mạnh, không phụ lòng người chăm sóc cây lúa phát triển rất nhanh thành những ruộng lúa mênh mông, bát ngát, bờ nối bờ, thăm thẳm. Chẳng mấy chốc, ba, bốn tháng trôi qua từ cây mạ non đã trở thành cánh đồng lúa màu vàng như thảm lụa, báo hiệu mùa bội thu. Lúa phát triển theo ba giai đoạn chính: Giai đoạn mạ non, mảmh mai yếu ớt như em bé sơ sinh run rẩy trước nắng mai hay gió bão lạnh lẽo cũng như đe doạ của những côn trùng gây hại. Dưới bàn tay cần cù và tình thương yêu của người nông dân cây mạ cũng trải qua được mùa đông giá rét của vụ đông xuân. nắng ửng hồng, bà già mùa đông cũng mệt mỏi đi nghỉ nhường chỗ cho chị mùa xuân ấm ạp trở về. Chỉ chờ có thế cây mạ xanh non trở lại, cây mạ lại được những bà mẹ nhổ lên đem ra ruộng cấy. Họ thi nhau cấy lúa thẳng hàng với lời ca và cũng là lời nhắc nhở nhau cấy đúng kĩ thuật để cây lúa cho năng xuất cao “Ngửa tay cấy lúa thẳng hàng, vừa hàng sông, đông hàng con, tròn cây lúa, nó múa nó lên”. Lúa cứ thế mà lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của người nông dân. Nó sinh sôi nảy nở thành những khóm lúa to chật đất, lúa rì rào trong gió như kể chuyện ngày xưa lang Liêu cấy lúa lấy hạt gạo làm bánh chưng bánh giầy trong ngày lễ tiên vương. Những lá lúa như lưới lề nhưng yểu điệu duyên dáng như hàng nghìn cánh tay đùa giớn với gió tạo thành những đợt sóng lúa nhấp nhô dưới nắng chiều vàng óng. Với câu ca của người nông dân khuyên nhủ nhau “ Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống”, họ đã chăm sóc cho cây lúa phát triển, không phụ lòng dân, cây lúa ba tháng mười ngày sau khi cấy đã trổ bông rồi làm mẩy chín vàng cho những hạt gạo trắng ngần nuôi sống con người. Cây lúa nước thích nghi với nhiều loại đất: đất cát pha, đất phèn, đất thịt, đất mỡ gà…cũng giống người nông dân cây lúa cần cù chắt lọc tinh tuý từ đất mẹ mà lớn lên trỏ thành cây lương thực chủ lực của nền kinh tế nông nghiệp Việt Nam.. Cây lúa ở Việt Nam được người nông dân canh tác hai vụ chính là lúa chiêm (từ tháng giêng đến tháng 4, tháng 5) và lúa mùa (từ tháng 6 đến tháng 9, tháng 10)âm lịch. Cây lúa cũng có rất nhiều loại, nhưng có hai loại khác biệt là: lúa tẻ, và lúa nếp. Lúa tẻ không thể thiếu được trong bữa cơm của con người Việt Nam từ Bắc đến Nam, từ miền xuôi đến miền ngược, từ dân tộc kinh đến dân tộc tiểu số lúa vẫn là cây lương thực chính, gạo lấy từ cây lùa là thực đơn số 1 trong bữa cơm của người Việt Nam. Lúa lếp ngoài việc làm lương thực hạt gạo nếp to tròn thơm lừng người nông dân còn đem chế biến thành các lôại bánh như: Bánh cốm hay còn gọi là bánh hạnh phúc làm từ hạt thóc nếp không thể thiếu trong lễ ăn hỏi của chủ rể trong ngày lễ đính hôn, bánh chưng bánh giầy trong ngày tết, thổi xôi trong mâm cỗ cúng gia tiên. Cứ như vậy cây lúa cùng với người nông dân gắn bó bao đời nay. Cuộc sống của người Việt Nam cũng như người châu á mãi mãi đồng hành với cây lúa. Năm tháng trôi qua nền công nghiệp hoá, hiện đại hoá được thịnh hành nhưng hình ảnh cây lúa và giá trị tiềm năng của nó vẫn là vị trí số một trong quá trình phát triển của đất nước chẳng những thế mà nó còn được lấy làm biểu tượng của các nước trong khối ASEAN như một báu vật cao quý. Bài mẫu 4: Một bài thuyết minh về cây lúa Việt Nam khá hay khi nói lên vai trò của cây lúa Nước Việt Nam ta hình thành và phát triển từ nền văn minh lúa nước. Khoảng 90% dân số nước ta sống chủ yếu nhờ vào nông nghiệp. Trong đó, cây lúa đóng vai trò chủ yếu. Bao nhiêu thế kỉ đã qua, con người và cây lúa gắn bó với nhau keo sơn bền chặt. Mồ hôi con người rơi đổ xuống từng luống cày mới lật, thấm vào từng tấc đất cho cây lúa ươm mầm vươn lên mượt mà xanh tốt. Đi từ Bắc chí Nam, dọc theo đường quốc lộ hay ven những rặng núi, những dòng sông, bao giờ ta cũng cũng thấy những cánh đồng lúa xanh tận chân trời hoặc vàng thắm một màu trù phú. Cây lúa là người bạn của con người, là biểu tượng của sự no ấm phồn vinh của đất nước. Thế nhưng, có mấy ai trong chúng ta biết rõ về cây lúa? Lúa thuộc loài thân thảo. Thân cây lúa tròn chia thành từng lóng và mắt. Lóng thường rỗng ruột, chỉ có phần mắt là đặc. Lá lúa dài và mỏng, mặt lá nhám, gân lá chạy song song. Rễ của cây lúa không dài lắm, thường mọc với nhau thành chùm bám chặt vào bùn để giữ cho thân lúa thẳng đồng thời hút dưỡng chất nuôi thân cây. Hoa lúa nhỏ nhắn, mọc thành nhiều chùm dài. Điều đặc biệt của cây lúa mà ít ai để ý đến. Hoa lúa cũng chính là quả lúa đồng thời trở thành hạt lúa sau này. Hoa lúa không có cánh hoa, chỉ có những vảy nhỏ bao bọc lấy nhuỵ ở bên trong. Lúc hoa lúa nở, đầu nhuỵ thò ra ngoài, có một chùm lông để quét hạt phấn. Hoa lúa tự thụ phấn rồi biến thành quả. Chất tinh bột trong quả khô đặc lại dần và biến thành hạt lúa chín vàng. Muốn lấy hạt gạo bên trong, con người phải trải qua nhiều công đoạn: gặt lúa, trục lúa về, phơi cho hạt thật khô. Sau đó đổ lúa vào trong cối, dùng chày mà giã liên tục cho lớp vỏ trấu bong tróc ra. Kế tiếp phải sàng sảy để lựa ra hạt gao chắc mẩy… Sau này, máy móc đã thay dần cho sức người, năng suất tăng dần theo thời gian, nhưng ở những vùng cao người ta vẫn dùng chày để giã gạo. Tiếng chày “cụp, cum” văng vẳng trong đêm gợi lên một cuộc sống lao động thanh bình mang đậm bản sắc riêng của người dân Việt. Cây lua ở nước ta có rất nhiều giống nhiều loại. Tuỳ vào đặc điểm địa lý từng vùng, từng miền mà người ta trồng những giống lúa khác nhau. Ở miền Bắc với những đồng chiêm trũng, người ta chọn lúa chiêm thích hợp với nước sâu để cấy trồng, miền Nam đồng cạn phù sa màu mỡ hợp với những giống lúa cạn. Ở những vùng lũ như Tân Châu, Châu Đốc, Mộc Hoá, Long Xuyên người ta chọn loại lúa “trời” hay còn gọi là lúa nổi, lúa nước để gieo trồng. Gọi là lúa “trời” vì việc trồng tỉa người nông dân cứ phó mặc cho trời. Gieo hạt lúa xuống đồng, gặp mùa nước nổi, cây lúa cứ mọc cao dần lên theo con nước. Đến khi nước rút, thân lúa dài nằm ngã rạp trên đồng và bắt đầu trổ hạt. Người dân cứ việc vác liềm ra cắt lúa đem về. Ngày nay, ngành nghiên cứu nuôi trồng phát triển đã cho ra đời nhiều loại lúa ngắn ngày có năng suất cao như NN8, Thần Nông 8, ÔM, IR66… Theo điều kiện khí hậu và thời tiết nước ta, cây lúa thường được trồng vào các vụ mùa sau: miền Bắc trồng vào các vụ lúa chiêm, lúa xuân, miền Nam chủ yếu là lúa Đông Xuân và lúa Hè Thu. Các loại lúa ngắn ngày thường không bị ảnh hưởng bởi vụ mùa. Cây lúa đã mang đến cho dân ta hai đặc sản quí từ lâu đời. Đó là bánh chưng, bánh giầy và cốm. Bánh chưng bánh giầy xuất hiện từ thời Hùng Vương, biểu tượng cho trời và đất. Người Việt ta dùng hai thứ bánh này dâng cúng tổ tiên và trời đất vào những dịp lễ tết. Nó trở thành đặc sản truyền thống của dân tộc Việt. Cốm, một đặc sản nữa của cây lúa. Chỉ những người chuyên môn mới định được lúc gặt thóc nếp mang về. Qua nhiều chế biến, những cách thức làm có tính gia truyền từ đời này sang đời khác đã biến hạt thóc nếp thành cốm dẻo, thơm và ngon. Nhắc đến cốm, không đâu ngon bằng cốm làng Vòng ở gần Hà Nội.. Tóm lại, cây lúa có tầm quan trọng rất lớn đối với nền kinh tế nước nhà chủ yếu còn dực vào nông nghiệp. Cây lúa bao đời là bạn thân thiết của người nông dân Việt Nam, không chỉ về mặt vật chất mà còn cả về mặt tinh thần. Mãi mãi vẫn còn nghe mọi người nhắc nhau những vần điệu ca dao thấp thoáng bóng hình con trâu và cây lúa: Bao giờ cây lúa còn bông Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn. Bài mẫu 5:Một số đoạn thuyết minh về cây lúa Việt Nam khá hay được tổng hợp Lúa là một trong năm loại cây lương thực chính của thế giới. Đối với người Việt chúng ta cây lúa không chỉ là một loại cây lương thực quý mà còn là một biếu tượng trong văn chương ẩn dưới “bát cơm”,”hạt gạo”. Việt Nam, một nước có nền kinh tế nông nghiệp từ hàng ngàn năm nay. Từ một nước thiếu lương thực trầm trọng trong những năm chiến tranh nhưng hiện nay, nền nông nghiệp của nước ta không chỉ sản xuất ra đủ một lượng lớn lương thực đáp ứng nhu cầu trong nước mà còn xuất khẩu sang nhiều thị trường lớn trên thế giới. Trong đó ngành trồng lúa ở nước ta là một trong những ngành ngành sản xuất lương thực vô cùng quan trọng và đạt được những thành tựu đáng kể, đưa Việt Nam trở thành nước xuất khẩu gạo lớn thứ hai trên thế giới. Đối với người Việt chúng ta, hay phần lớn dân Á châu nói chung, cây lúa (tên khoa học là Oryza sativa) và hạt gạo là một loại thực phẩm hết sức gần gũi và đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong dinh dưỡng. Ngay từ khi còn trong lòng mẹ, chúng ta đã làm quen với cơm gạo, và lớn lên theo cây lúa cùng hạt gạo. Với bản sắc văn hóa nông nghiệp, cây lúa và hạt gạo còn là một biểu tượng của cuộc sống. Ca dao, khẩu ngữ chúng ta có câu “Người sống về gạo, cá bạo về nước”, hay “Em xinh là xinh như cây lúa”, v.v.. – Qua hàng nghìn năm lịch sử, lúa đã là cây lương thực chủ yếu nuôi sống các thế hệ người Việt cho đến nay. Trong đời sống tinh thần của con người, cây lúa cũng gắn bó thân thiết vô cùng. Điều đó được thể hiện rất rõ trong ngôn ngữ hàng ngày, trong cách nói, cách đặt tên, gọi tên từ cửa miệng của những người hai sương một nắng. Bắt đầu từ lúc ném hột mộng xuống đồng. Thông thường ném buổi sáng thì buổi chiều mộng “ngồi” được, tức là rễ đã bám được vào đất và mầm nhọn đã xuôi hướng lên trời. Bác nông dân hoàn toàn có thể yên tâm vì nó đã sống được trong môi trường mới, đích thực của nó. Qua hôm sau, mầm nhú lên cao hơn, bắt đầu có chút xanh xanh, người ta bảo là mạ đã “xanh đầu”. Mạ cũng có “gan”. “Gan mạ nằm ở thân non, dễ bị gãy nát. Nhổ không khéo, nhỡ để giập “gan” thì dảnh mạ sẽ “chết”. Cấy xuống được vài ba hôm thì lúa đâm rễ mới, gọi là bén chân hay “đứng chân”. Cũng như chữ “ngồi” ở trên, chữ “đứng chân” rất chính xác, rất hình tượng, vì chỉ vài ba hôm trước do mới cấy, mọi cây lúa đều ngả nghiêng, xiêu vẹo, thậm chí có cây còn bị nổi trên mặt nước nữa. Giờ đây đã “đứng chân” được, tức là cũng giống như người ta, có một tư thế đứng chân vững vàng, đã chắc chắn bám trên mặt đất. Khác với lúc nảy mầm, cây lúa sinh sôi bằng cách “đẻ nhánh”. Nhánh “con” nhánh “cái” thi nhau mọc ra, tần vần thành khóm. Vào khoảng tháng hai âm lịch, khắp cánh đồng mơn mởn màu xanh. Dáng cây thon thả, mềm mại, sắc lá non tơ đầy sức sống gợi cái gì đấy tươi trẻ, xinh xắn, dịu dàng. Đó chính là lúc cây lúa “đang thì con gái”, thời đẹp nhất của đời lúa, đời người. Gặp hôm trời quang mây tạnh, đứng ở đầu làng mà trông, cánh đồng trải ra bát ngát, đẹp tựa bức tranh. Hết thời kỳ xuân xanh, lúa chuyển sang giai đoạn “tròn mình”, “đứng cái” rồi “ôm đòng”. Đòng lúa to nhanh, nắng mưa rồi mỗi ngày mỗi khác. “Lúa chiêm lấp ló đầu bờ/Hễ nghe tiếng sấm phất cờ mà lên”. Nếu mưa thuận gió hoà chỉ mươi hôm là lúa trỗ xong. Nhưng chẳng may gặp kỳ khô hạn thì đòng không trỗ lên được, người ta bảo bị “nghẹn”. “Nghẹn” là cực lắm rồi, là có cái gì nó vương vướng, như uẩn ức trong lòng… Ngoài ra cũng có thể bị “ngã”, bị “nằm” lúc gặp gió lớn mưa to. Ông bà ta sợ nhất cảnh này vì mấy tháng trông cây đã sắp đến ngày hái quả. Nếu chẳng may bị “ngã” non thì hột thóc sẽ lép lửng, coi như hỏng ăn. Còn lúa “nằm” dưới nước, ngâm độ vài ngày thì hột thóc trương lên, nứt nanh và nảy mầm ngay trên bông. Mầm nhú trắng trông xót ruột. Xót ruột về khoe vui với nhau, thóc nhà tôi “nhe răng cười” ông ạ! Người nông dân xưa nay vốn mộc mạc, chất phác. Chẳng phải họ văn vẻ gì đâu. Chỉ vì gần gũi quá, thân quen quá. Ban ngày vác cuốc ra đồng thăm lúa. Ban đêm giấc mơ toàn thấy những cây lúa. Lúa là đói no, là người bạn có thể sẻ chia nỗi niềm, buồn vui tâm sự. Trải qua chiều dài các thế hệ, đời lúa lặn vào đời người. Và rồi, đời người lại chan hoà, gửi gắm vào đời lúa thông qua những từ ngữ nôm na, những tên gọi sinh động kể trên. Cây lúa gần gũi với người nông dân cũng như bờ tre, khóm chuối. Bởi vậy thấm đẫm tình người và hồn quê, càng nắng mưa, sương gió, càng nồng nàn hoà quyện thân thương. Nông nghiệp Việt Nam vốn mang dáng dấp một nước -nền công nghiệp lúa nước bao đời nay cho nên cây lúa gắn bó,gần gũi với người Việt,hồn Việt là lẽ dĩ nhiên. Dưới đây là 1 đoạn thuyết minh về cây lúa mà mình sưu tầm được,bạn có thể tham khảo thêm: Từ ngàn đời nay,cây lúa đã gắn bó với con người,làng quê Việt nam.Và đồng thời cũng trở thành tên gọi cho một nền văn minh-nền văn minh lúa nước. Cây lúa không chỉ mang lại sự no đủ mà còn trở thành một nét đẹp trong đời sống văn hóa và tinh thần.hạt lúa và người nông dân cần cù,mộc mạc là mảng màu không thể thiếu trong bức tranh của đồng quê Việt nam hiện nay và mãi mãi về sau
vanhoc
{{dablink|Bài này viết về đơn vị đo khối lượng. Về đơn vị đo lực, xem Pound-lực. Về đơn vị đo thể tích, xem Ounce chất lưu. Về các nghĩa khác, xem Ounce (định hướng).}} Ounce (viết tắt: oz, từ tiếng Italia cổ onza, hiện nay được viết là oncia; ký hiệu bào chế thuốc: ℥, phiên âm tiếng Việt aoxơ, đôi khi cũng gọi là lượng tây) là một đơn vị đo khối lượng trong một số hệ đo lường khác nhau, bao gồm các hệ thống khác nhau đo khối lượng tạo thành một phần của hệ đo lường Anh và hệ đo lường tập quán Mỹ. Giá trị của nó thay đổi tùy theo hệ thống. Các dạng ounce được sử dụng phổ biến nhất hiện nay là Ounce avoirdupois quốc tế và Ounce troy quốc tế. Định nghĩa Trong lịch sử, tại các nơi khác nhau trên thế giới, ở các khoảng thời gian khác nhau, và cho các ứng dụng khác nhau, ounce, once, ons, unze (và các kiểu viết khác nhau trong một số ngôn ngữ) được nói đến là tương tự nhau theo nghĩa rộng nhưng có các tiêu chuẩn khác nhau về khối lượng (hay trọng lượng, trước khi có sự phân biệt giữa khối lượng và trọng lượng). Ounce cũng thường được dùng để đo lực, được so sánh với pound lực hay lbf. Một vài kiểu ounce khác này được miêu tả dưới đây. Ounce avoirdupois quốc tế Ounce avoirdupois là dạng ounce được sử dụng phổ biến nhất hiện nay, được viết tắt là oz. Nó được định nghĩa như là một phần mười sáu của pound avoirdupois và như thế nó tương đương với khoảng 437,5 grain. Năm 1958, Hoa Kỳ và các quốc gia của Khối Thịnh vượng chung Anh đã đồng ý định nghĩa pound avoirdupois quốc tế bằng chính xác 0,45359237 kilôgam. Kết quả là, kể từ năm 1958, một ounce avoirdupois quốc tế bằng chính xác 28,349523125 gam theo định nghĩa. Ounce là đơn vị đo khối lượng sử dụng phổ biến nhất tại Hoa Kỳ. Trong khi các đơn vị đo của hệ đo lường Anh đã bị chính thức bãi bỏ tại Vương quốc Anh thì ounce vẫn còn là đơn vị thân thuộc, đặc biệt đối với những người già. Ounce troy quốc tế Ounce troy (viết tắt là: ozt) tương đương với 480 grain. Kết quả là, một ounce troy quốc tế là tương đương với chính xác 31,1034768 gam hay là 1,09714 ounce avoirdupois. Theo quy ước có 12 ounce troy trong mỗi pound troy (hiện nay không còn được dùng nữa). Ngày nay, ounce troy chỉ được dùng trong đo lường khối lượng của các kim loại quý như vàng, bạch kim hay bạc, đôi khi còn được gọi là lượng tây, khác với lượng ta (lạng) hay lượng (kim hoàn). Về đo lường của vàng: Một ounce nguyên chất là một ounce troy chứa vàng 99,5% ("0,995") tinh khiết Một ounce tiêu chuẩn là một ounce troy chứa vàng 22 kara (vàng có độ tinh khiết 91,66% hay 11 "ounce nguyên chất" cộng 1 ounce các chất tạo hợp kim) Ounce bào chế thuốc Ounce bào chế thuốc đã lỗi thời (viết tắt hay U+2125) tương đương với ounce troy, trước đây được các nhà bào chế thuốc sử dụng. Ounce Maria Theresa "Ounce Maria Theresa" là dạng ounce được giới thiệu tại Ethiopia và một số quốc gia châu Âu, nó tương đương với khối lượng của một thaler Maria Theresa hay 28,0668 g. Cả khối lượng và giá trị là định nghĩa của một "Birr", vẫn còn được sử dụng tại Ethiopia ngày nay và trước đây tại Eritrea. Ounce hệ mét Một số quốc gia đã định nghĩa lại ounce của mình để phù hợp với hệ mét. Người Hà Lan đã định nghĩa lại ounce (tiếng Hà Lan: ons'') của mình bằng 100 gam. Các giá trị hệ mét Hà Lan, chẳng hạn như 1 ons = 100 gam, được thừa hưởng, chấp nhận và giảng dạy tại Indonesia kể từ trường tiểu học. Nó cũng được ghi chính thức trong từ điển quốc gia Indonesia (Kamus Besar Bahasa Indonesia) và trong sách vở chính thức cho tiểu học. Ghi chú và tham khảo Liên kết ngoài Dictionary of Units: Ounce Hệ đo lường Mỹ Hệ đo lường Anh Đơn vị đo khối lượng
wiki
Katty Nguyễn Cái chết của nàng Nàng chết sau một cơn đau tim quằn quại. Trái tim co thắt từng cơn, gào rú lên những cảm xúc kìm nén cuối cùng trước khi nguội đập. Bác sĩ chẩn đoán nàng chết do suy tim cấp. Nàng nằm trên giường bệnh trắng ởn giữa mọi người khóc lóc thương tiếc nàng. Bao khuôn mặt kia, khuôn mặt nào đang khóc vì thương tiếc thật, bộ mặt nào là dối trá nén niềm vui. Trong cơn đau hay sự lột xé cảm xúc cuối cùng của nàng, chỉ có một người chia sẻ cơn đau đó với nàng bằng ánh mắt tuỵệt vọng, nắm chặt tay nàng như để chia sẻ cơn đau. Nhưng mọi sự chia sẻ, những lời nói an ủi, những giọt nước mắt cũng không thể giữ nàng lại trên trần thế. Một ánh mắt cười nhẹ thoáng nhìn chàng rồi lặng lẽ nàng trút hơi thở cuối cùng mặc cho chàng gào thét gọi, lay cái cơ thể mới chết vẫn chưa kịp nguội lạnh. Nàng đã chết khi còn quá trẻ. Với người khác, đó là một sự khởi đầu, một sự tiếp nối chuỗi những ngày tháng vất vả gây dựng tương lai hay cũng có thể bắt đầu tháng ngày thành đạt hạnh phúc. Với nàng, là kết thúc một sự sống. Một vòng đời quá ngắn, hay vừa đủ, hay quá dài cho những gì nàng đã trải qua. Nó là như thế nào, mỗi người quan tâm sẽ có câu trả lời cho riêng mình. Vì nàng đã chết rồi, mà khi chết rồi thì nàng đâu thể trả lời họ được.Ai sẽ có câu trả lời chính xác nhất về nguyên nhân cái chết của nàng phù hợp với ý nàng nhỉ? Có lẽ chỉ có chàng. Chàng hiểu tại sao nàng chết. Chàng là người gần như duy nhất biết được sự thật về cuộc đời u tối được che đậy khéo léo qua khuôn mặt cười của nàng. Nhưng chàng không thể giữ nàng lại được, vì số phận của nàng vốn ngắn gủi và bạc mệnh như vậy. Chàng không thể thay đổi cả một cuộc đời, mà chỉ có thể thay đổi được một quãng thời gian sống của nàng. Nhưng có câu trả lời rồi thì sao? Nàng đâu có sống lại được đâu và chàng cũng đâu được phép nói nó ra. Chàng phải giữ nó trong sâu thẳm tâm hồn riêng mình cho tới tận khi xuống mồ vì đã hứa với nàng. Thân xác nàng được người ta giằng ra khỏi vòng tay níu kéo của chàng. Mình chàng sao có thể chống lại cả một nhóm người, cũng như chàng đã không thể bảo vệ nàng trước những thế lực đen tối. Người ta mặc cho nàng một bộ áo dài màu trắng truyền thống. Thật nực cười. Nàng vốn không hợp với áo dài, mà hợp với những bộ đầm hiện đại hơn. Nàng có khuôn mặt của một con búp bê Tây Âu. Và thật lố bịch là lại màu trắng. Nàng đâu còn trong trắng. Nàng đã bị cướp mất sự tinh khiết của một nụ cười từ trước 18 tuổi. Rồi những sự tráo đổi suy đồi truyền thống để thoả mãn ý định hèn mọi của người đời, hỏi làm sao nàng còn có thể giữ được sự trong trắng cơ chứ. Ấy thế mà bây giờ người ta lại bọc nàng trong một vỏ bọc truyền thống. Kệch cỡm. Người ta make up cho nàng, bôi lên da nàng một lớp son phấn rẻ tiền dày cỡ 2 cm, để che đi sự tím tái khi máu rút khỏi huyết mạch, để chụp ảnh cho có màu, khỏi lờ lờ như cảm xúc người đi viếng đám ma dành cho người chết. Nếu như còn có thể nói ra được ý kiến của mình trước khuôn mặt trang điểm giả tạo sự sống gắn trên bộ áo dài trắng, chắc chắn nàng sẽ sợ hãi và phải phá lên cười. Cười cái sự dởm đời. Cười những người tự cho mình quyền được tô vẽ cho người khác trong khi không dám tô vẽ cho bản thân mình, chẳng hiểu hay chưa được qua một trường lớp trang điểm tối thiểu; hay họ nghĩ rằng những người chết thì là hết và muốn tô vẽ ra sao thì tô, nằm im dưới lớp đất dày với khuôn mặt do họ vẽ ra, làm chết đi những nét thanh tú, những nét bỉ ổi, đặc trưng của từng người. Trăm người chết gần như đều được trang điểm theo một kiểu. Vậy chứ người ta nói đến sự khác nhau của các linh hồn để làm gì nhỉ? À, thế thì sẽ dễ hiểu hơn tại sao những con ma mà người ta bắt gặp đâu đó chỉ toàn không đầu hoặc có một khuôn mặt giống y như nhau, trắng bệch. Bao năm, bao lớp đất vẫn không thể xoá mờ cái lớp phấn rẻ tiền trát trên mặt những xác chết, những linh hồn vật vờ vô vọng đi tìm lại chính mình.Những người thổi kèn đám ma cố gắng kìm nén sự thèm thuồng được nuốt nước bọt qua tiếng kèn ai oán. Một khối nước bọt chỉ chờ một cái nuốt ực để có thể thoát khỏi cái vòm miệng đang phồng lên cho nó rộng chỗ. Cái nhu cầu tự nhiên của con người rồi vẫn được phát ra tự nhiên qua những nốt rê giáng che giấu tiếng “chẹp”. Với họ, người chết nào chẳng thế, chẳng được đưa tiễn bằng một loạt những bài kèn theo thứ tự mặc định. Người mới vào nghề thì còn có chút tâm huyết, hổ thẹn không dám thể hiện cái nhu cầu nuốt nước bọt của bản thân. Nhưng khi đã quen nghề và chai nghề, người ta cũng quên mất cái nỗi hổ thẹn đó, thoải mái, tự nhiên, vì dù sao người chết cũng đâu có thể oán hay cười họ được. Hồn nàng bây giờ đã được gọi về nhập quan, nên nàng có thể đếm được bao nhiêu lần người thổi kèn kia nuốt nước bọt. Hồn nàng ngồi chồm hỗm trên mặt quan tài, nghịch ngợm hai cái đũa được đánh bông lên, ngó nhìn xung quanh, đếm vòng hoa và theo dõi những cơ mặt đang căng ra hay chùng xuống của người đi viếng đám ma nàng. Nàng vui thích vì có được cảm giác mình nhìn thấy mọi người, trêu chọc mọi người mà không ai biết gì cả. Thích ngồi đâu cũng được, thích làm gì cũng chẳng ai nói hay bị xét nét hay đề phòng. Hồn nàng lởn vởn quanh phòng tang lễ. Nhưng vui chơi một mình, ngắm nhìn những khuôn mặt đau khổ giả vờ, những giọt nước mắt cố nặn mãi cũng chán. Mà nàng thì chẳng muốn chui vào cái quan tài chứa đựng một cái xác mặc định như vậy. Nàng len lén bước ra cửa. Những linh hồn mới lìa xác còn quá mỏng manh và phải tránh ánh sáng để khỏi tiêu tan, nàng ý thức được điều đó, và thấy cần tìm cho mình một chỗ nấp an toàn. Đúng rồi, chỗ an toàn nhất là sau lưng chàng.Chàng đang đứng tựa cửa hút thuốc, nuốt nước mắt vào trong. Có lẽ cả phòng tang lễ này chỉ có chàng là thương xót nàng thật - mỗi chàng hiểu nỗi oan khuất cái chết của nàng. Nàng đưa tay nghịch những lọn tóc của chàng, chúng lọt qua tay nàng, nàng không thể cầm hay sờ được nó, chỉ có thể cảm nhận qua những gì tiềm thức còn giữ lại. Nàng thấy ngón tay mình nằm bên trong giọt nước mắt của chàng, ngón tay nàng không thể lau nó giúp chàng như trước. Nàng hốt hoảng, nàng đau đớn nhận ra thế yếu của một linh hồn. Nàng cố gắng nắm lấy tay chàng để lay mạnh, để gọi chàng, nhưng bàn tay này của nàng nhẹ nhàng lướt qua lớp vải bên ngoài, rồi da thịt chàng, và cả xương tuỷ của chàng để tóm lấy tay bên kia của chính nàng. Chàng vẫn trầm ngâm đốt thuốc, mặc cho nàng dậm chân, đấm vào ngực chàng. Vô ích. Một linh hồn khóc lóc trước một con người. Nàng thực sự cảm nhận được rằng nàng đang tan ra, nàng đã chết và những con người đang sống kia đang dần quên nàng. Họ đang làm cái việc mà khi còn sống nàng khao khát họ làm để nàng được sống yên thân, vậy mà họ lại chọn lúc này để làm. Ngay cả chàng, dù nàng đã bắt chàng hứa sẽ chỉ được nhớ đến nàng không quá 7 ngày, hôm nay đã là ngày thứ 3, vậy mà sao nàng vẫn không muốn tin cái thực tại hiển nhiên đó: nàng đang bị lãng quên. Nàng muốn được sống lại. Thực ra cái chết của nàng là sự kết thúc tất yếu của một cuộc đời như cuộc đời nàng, chứ nàng đâu đã muốn chết. Nàng chết để cứu nhiều người khác được sống…Chàng đã đến với nàng tình cờ như hơi thở, không hẹn trước, không điều khoản trao đổi… như những cuộc gặp không tình cờ hay giả vở tình cờ trước đây của nàng. Chàng tin nàng, nhìn nàng như một thiên thần, chua xót cho những gì nàng đã phải trải qua. Chàng cố gắng đem đến cho nàng những phút giây hạnh phúc bằng tình yêu chân thành của mình. Ban đầu nàng nhìn chàng với một ánh mắt dành cho những kẻ đang si mê cuồng dại nàng, một chút thương hại, một chút cợt nhả, và hoàn toàn không tin. Nàng bỡn cợt chàng, vờn chàng phát điên. Nhưng chàng trước sau vẫn bên nàng, kiên nhẫn chăm sóc nàng sau những cơn say, đợi nàng sau những chuyến đi đột ngột mất tích không báo trước. Chàng đã chứng tỏ mình là một người đàn ông trưởng thành chứ không phải một chàng si mê cuồng điên một người đàn bà quá sành sỏi về đàn ông như nàng. Chàng đã giúp nàng biết khóc, khơi những cảm xúc trong nàng, những yếu lòng của nàng… chàng đưa nàng về cuộc sống của một người con gái ở độ tuổi nàng bằng tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim. Nàng khóc ngon lành trên vai chàng, nhõng nhẽo với chàng. Trước chàng, nàng thấy mình vẫn chỉ là một cô bé. Nàng dần kể cho chàng về cuộc đời của mình, lý do của những chuyến đi không báo trước của nàng và cái gì đang đón chờ nàng. Và báo trước cho chàng cả một cái kết tất yếu: nàng sẽ chết. Nàng bắt chàng thề không được nói ra sự thật về cuộc đời nàng, không được khóc khi nàng chết và phải quên nàng trong vòng 7 ngày. Vì nàng thực sự yêu chàng. Nếu như chàng nói ra sự thật về cái chết của nàng, chàng sẽ gặp nguy hiểm, và khó thoát được lưới giăng của vòng vây ma quỷ. Chàng không được khóc trước quan tài nàng vì nàng không muốn ai biết chàng chính là người nàng yêu và là người khiến nàng lẩn tránh những chuyến đi, chống đối lại những mệnh lệnh, và phải trả giá bằng cái chết. Nàng cho chỉ phép chàng được nghĩ đến nàng trong vòng 7 ngày sau khi nàng chết và rồi sau đó phải quên đi, vì nàng hiểu chàng còn quá trẻ để mà đau khổ, sống trong tuyệt vọng về mối tình với nàng.Nàng đề ra một kế hoạch hoàn hảo cho cái chết của mình. Nàng đã ngầm chuẩn bị cho chàng một cuộc sống sau khi nàng chết. Nàng sắp xếp lần lượt cả những hình phạt thích đáng dành cho những kẻ suy đồi đã tàn phá cuộc đời nàng theo những mốc thời gian đã định. Cất nhắc, hoàn tất tất cả những việc cần phải làm. Không còn đắn đo điều gì, nàng uống nốt viên thuốc phá huỷ tim được nguỵ trang đựng trong lọ thuốc bổ cuối cùng. Hàm lượng độc tố cùng với các chất trong máu, cộng với chất xúc tác rượu mạnh sẽ làm tim nàng ngừng đập sau 12h đồng hồ. Thời gian đó vừa đủ chàng đưa nàng đến bệnh viện cấp cứu, hoàn tất vở kịch chết vì suy tim do nàng dàn dựng. Mục lục Cái chết của nàng Cái chết của nàng Katty NguyễnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thanh niênĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 29 tháng 3 năm 2007
vanhoc
Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế (tiếng Anh: Miss International Queen) là cuộc thi sắc đẹp lớn nhất hành tinh dành cho người chuyển giới nữ. Cuộc thi được công ty Tiffany's Show Pattaya Co, Ltd. (Thái Lan) tổ chức. Đây là công ty chuyên tổ chức các cuộc trình diễn ca nhạc, vũ công, múa thoát y dành cho người chuyển giới ở thành phố Pattaya. Thái Lan là đất nước nổi tiếng có nhiều người chuyển giới tham gia các hoạt động giải trí, do vậy việc tổ chức cuộc thi chính là một cách để công ty Tiffany quảng bá hình ảnh của mình. Đương kim Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế là Solange Dekker đến từ Hà Lan, đăng quang vào ngày 24 tháng 6 năm 2023, Á hậu 1 là Qatrisha Zairyah Kamsir đến từ Singapore, Á hậu 2 là Melony Munro đến từ Hoa Kỳ. Thông tin cuộc thi Cuộc thi là thương hiệu đã đăng ký của một công ty Thái Lan - Tiffany's Show Pattaya Co, Ltd. Nó được tổ chức hàng năm tại Thành phố Pattaya, Thái Lan từ năm 2004. Các thí sinh phải là nam chuyển giới thành nữ và trong độ tuổi từ 18 đến 35. Ngoài ra, người tham gia chỉ có thể đại diện cho quốc gia sinh của họ hoặc quốc gia được liệt kê trong hộ chiếu của họ và trước đó không được tham gia bất kỳ ấn phẩm nào. Các thí sinh đoạt giải hoặc Á quân trước đó không được phép tham gia lại. Các ứng viên không thuộc vị trí lặp lại được phép nộp lại thông tin đăng nhập và đơn đăng ký của họ. Vòng chung kết yêu cầu tham gia hai tuần hoạt động: chụp ảnh, ăn trưa với quan chức thành phố, ăn tối với báo chí, thăm nhà tài trợ và tiếp cận cộng đồng, các điều kiện tương tự như đối thủ trong các cuộc thi sắc đẹp khác. Chương trình cuối cùng sẽ được phát sóng trên truyền hình Thái Lan cũng như phát trực tuyến trực tiếp. Năm 2011, chiếc vương miện dành cho Miss International Queen Crown đã được thiết kế lại theo cảm hứng từ loài bướm và vương miện của Nữ thần Tự do. Vương miện không được tặng mà vẫn thuộc về Tổ chức Miss International Queen với giá trị ước tính là 10.000 đô la Mỹ. Người chiến thắng nhận được giải thưởng tiền mặt trị giá 450.000 baht Thái (khoảng 15.000 USD), nhiều quà tặng của nhà tài trợ, một căn hộ tại Woodlands Resort Pattaya trong thời gian đương nhiệm và những vật lưu niệm khác. Do tình hình dịch Covid 19 - diễn ra phức tạp ở Thái Lan và cả thế giới, cuộc thi Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế 2021 dời sang 12 tháng 3 năm 2022. Điều này không đồng nghĩa với việc phiên bản của năm 2021 sẽ đổi thành 2022. Chính vì thế, việc dự thi Quốc tế của đại diện Việt Nam tại Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế 2021 & Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế 2022 vẫn là Phùng Trương Trân Đài và Lương Mỹ Kỳ. Chỉ trích Tuy có tên gọi khá ấn tượng là Hoa hậu Chuyển giới "Quốc tế", nhưng thực ra cuộc thi chỉ do 1 công ty Thái Lan tổ chức với quy mô hạn chế tại chính Thái Lan, chưa từng được các tổ chức quốc tế hoặc nước nào khác đăng cai tổ chức. Thí sinh từ mọi nước trên thế giới đều có thể đăng ký tham gia, nhưng do quy mô cuộc thi nhỏ, việc đăng cai tổ chức chỉ diễn ra tại Thái Lan nên ít người nước khác biết đến, do vậy mỗi lần tổ chức số lượng thí sinh tham dự chỉ dao động trong khoảng 20 - 30 thí sinh (ví dụ như năm 2019 chỉ có 20 thí sinh tham dự). Và cũng vì Thái Lan luôn là nước chủ nhà kiêm luôn công ty tổ chức, trưởng ban giám khảo cũng thường là người Thái Lan nên có nhiều chỉ trích về sự thiên vị trong cuộc thi. Tính đến 2018, Thái Lan là nước có nhiều người đăng quang nhất với 4 lần (và cả bốn thí sinh Thái Lan này đều là vũ công của công ty Tiffany - chính là nhà tổ chức cuộc thi), và lần thi nào Thái Lan cũng có thí sinh đứng trong Top 3 chung cuộc. Cuộc thi được tổ chức cho người chuyển giới, nhưng ngoại hình của nhóm đối tượng này không phải là tự nhiên mà chủ yếu là do phẫu thuật thẩm mỹ tạo thành (bao gồm phẫu thuật hông, ngực và khuôn mặt). Do vậy, cuộc thi không có tính công bằng trong điều kiện đánh giá, bởi thí sinh nào càng phẫu thuật thẩm mỹ nhiều thì càng có thêm cơ hội chiến thắng. Tính đến năm 2019, Thái Lan là nước đăng quang nhiều nhất với 4 lần, và cả bốn thí sinh Thái Lan này đều là vũ công của công ty Tiffany - chính là nhà tổ chức cuộc thi, và lần thi nào Thái Lan cũng có thí sinh đứng trong Top 3. Điều này đặt ra nghi vấn về sự thiên vị trong cuộc thi. Ngoài ra, nhà tổ chức là công ty Tiffany ở Pattaya, một công ty chuyên thuê người chuyển giới trình diễn trên sân khấu (có cả những show múa thoát y gợi dục), nên tính nghiêm túc của cuộc thi cũng bị nghi ngờ. Có nhiều thí sinh bị phát hiện là vũ công múa thoát y khiêu dâm nhưng vẫn không bị loại, thậm chí còn giành vương miện, cho thấy yếu tố đạo đức đã không được cuộc thi quan tâm. Nhiều người cho rằng cuộc thi thực chất chỉ là một show diễn để quảng cáo cho công ty Tiffany. Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế 2019 là Jazell Barbie Royale đến từ Hoa Kỳ bị phát hiện là vũ công chuyên múa thoát y ở các quán bar, hộp đêm. Những hình ảnh gần như khỏa thân đang múa khiêu dâm của Jazell đã được lan truyền trên mạng trước đêm chung kết, nhưng cuối cùng Jazell vẫn đoạt vương miện Điều này nhận phải nhiều chỉ trích từ khán giả và cho thấy tiêu chí đánh giá của cuộc thi là quá dễ dãi, bởi trong những cuộc thi hoa hậu khác, thí sinh chắc chắn sẽ bị loại khi trình diễn những hình ảnh phản cảm như vậy. Các lần tổ chức Một số hoa hậu Giải thưởng phụ Danh sách thí sinh Ghi chú Nhiều thí sinh bỏ cuộc vẫn được liệt kê tại đây Chú thích 2015 - nay 2004 - 2014 Danh sách các quốc gia tại Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế Thành tích của các nước tại Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế Top 10 quốc gia có thành tích tốt nhất Xem thêm Hoa hậu Hoàn vũ Tiffany Hoa hậu Chuyển giới Việt Nam Tham khảo Liên kết ngoài Khởi đầu năm 2004 ở Thái Lan Sự kiện LGBT ở Thái Lan Tỉnh Chonburi
wiki
Lê Thành Chơn (1938-2021) là một cựu Thiếu tá Quân đội nhân dân Việt Nam, một doanh nhân và một nhà văn Việt Nam. Ông được biết nhiều nhất với tư cách là một sĩ quan dẫn đường của Không quân Nhân dân Việt Nam và với các tác phẩm văn học về đề tài không quân Việt Nam. Bước đầu binh nghiệp Ông sinh ngày 23 tháng 3 năm 1938 tại xã Tân Mỹ, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang, nguyên quán ở Bình Định. Năm 1952, ông tham gia Vệ quốc đoàn dù còn rất nhỏ tuổi. Vì vậy, năm 1954, ông theo đơn vị tập kết ra Bắc, được phiên chế về Đại đoàn 338, mật danh Đoàn Đồng Nai. Năm 1958, ông được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam. Trong thời gian Đại đoàn 338 được tái tổ chức thành cấp Lữ đoàn (1960), một năm sau nâng lên thành cấp Sư đoàn (1961), ông được cấp trên cử đi học bổ túc văn hóa một thời gian. Ngày 1 tháng 5 năm 1960, ông là chiến sĩ duy nhất, cùng với 6 sĩ quan được triệu tập về Trường Văn hóa quân đội ở Lạng Sơn để ôn văn hóa và học tiếng Trung Quốc, chuẩn bị để đào tạo sĩ quan dẫn đường (hoa tiêu) trong lực lượng không quân. Sau khi hoàn tất khóa học, ông được cử đi học một khóa 6 tháng tiêu đồ gần (đánh dấu đường bay trên bàn dẫn đường tại sở chỉ huy) tại Trung Quốc. Ông là sĩ quan tiêu đồ gần đầu tiên của Không quân Nhân dân Việt Nam. Tháng 6 năm 1961, sau khi đi thực tập tại Sư đoàn Không quân số 5 ở sân bay Hàng Châu, tỉnh Triết Giang (Trung Quốc), ông về nước và công tác Cục Không quân với quân hàm Thiếu úy. Trong thời gian này, ông luyện thi và trúng tuyển vào lớp ban đêm ngành Vật lý, trường Đại học Tổng hợp. Là hoa tiêu tiêu đồ nhiều kinh nghiệm nhất trong Không quân Việt Nam, Lê Thanh Chơn đã trực tiếp dẫn đường cho các máy bay tiêm kích hàng trăm trận trong gần 20 năm, trong đó dẫn đường thành công khoảng 80 trận đánh, góp phần quan trọng để phi công Việt Nam bắn hạ hơn 60 máy bay Mỹ. Rất nhiều trận đánh được ông ghi lại chi tiết trong hồi ký và tái hiện lại trong các tác phẩm về không quân Việt Nam, trong đó có các trận đánh đầu tiên của MiG-17, các cuộc giao chiến của MiG-21, cho đến các trận tập kích bằng A-37 vào sân bay Tân Sơn Nhứt, hoặc trên chiến trường Tây Nam. Nhà văn - doanh nhân Lê Thành Chơn vốn có thói quen ghi hồi ký. Và thói quen này vẫn được ông giữ cho đến tận hôm nay. Tác phẩm đầu tiên của ông là một truyện ngắn viết bằng tiếng Hoa, có tựa đề "Người chính ủy của tôi" được ông viết trong chưa đầy một ngày và được đăng trên báo Quân giải phóng của Quân đội nhân dân Trung Hoa. Khi đó ông đang học tập tại Trung Quốc. Tuy nhiên, sự nghiệp văn chương của ông vẫn chưa thực sự bắt đầu. Năm 1983, ông giải ngũ với cấp bậc Thiếu tá và chuyển sang công tác ở Ban Tổ chức Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh. Ông theo học một khóa ngoại ngữ tiếng Anh và quản lý kinh tế. Năm 1989, ông được phân công quản lý khách sạn Sài Gòn, một khách sạn nằm ở trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh nhưng đã xuống cấp sau nhiều năm quản lý kém. Là một người nhiệt tình và chịu học hỏi, ông tìm mọi cách để vực dậy hoạt động của khách sạn. Chỉ trong vòng 5 năm, khách sạn trở thành một doanh nghiệp hiệu quả với nhiều lĩnh vực khách sạn, lữ hành, nhà hàng, giải trí… và được Nhà nước tặng thưởng Huân chương Lao động hạng ba. Năm 1995, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc Lê Thành Chơn được bầu chọn là một trong 10 giám đốc khách sạn giỏi nhất cả nước. Khách sạn Sài Gòn cũng là một địa chỉ thường được các sĩ quan chỉ huy hoặc phi công tham gia trong các trận không chiến ở Việt Nam biết đến và thường tiếp chuyện với ông với tư cách cựu sĩ quan hoa tiêu. Cũng từ khi chuyển qua làm doanh nghiệp, ông bắt đầu viết với các bút danh Lê Thanh Tông, Thành Ngọc, Lê Nam. Tuy nhiên, bút hiệu nổi tiếng nhất của ông lại chính là tên thật Lê Thành Chơn. Một trong những tác phẩm đầu tiên của ông ra đời vào năm 1990, lúc đó cấp bậc của ông bị sắp sai thành "thiếu tướng". Sự nhầm lẫn này mất mấy năm sau mới điều chỉnh lại. Năm 1997, ông được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam. Ông nhận được một số giải thưởng văn học. Ngoài ra, ông còn là cộng tác viên thân thuộc của nhiều tờ báo, nhất là về đề tài người lính, phi công. Gần đây, ông còn tham gia viết bài về thị trường chứng khoán với tư cách một chuyên gia am hiểu cho Báo Sài Gòn Giải Phóng. Ông qua đời ngày 10 tháng 9 năm 2021 tại Thành phố Hồ Chí Minh, thọ 84 tuổi. Một số tác phẩm tiêu biểu Lê Thành Chơn đã cho xuất bản hơn 8 tập ký, 6 tập tiểu thuyết, 3 kịch bản phim truyện. Các tác phẩm của ông chủ yếu về đề tài không quân và ông là một trong 3 nhà văn là sĩ quan không quân hay viết về đề tài không quân, tuy nhiên ông được đánh giá cao hơn vì tính chính xác trong tường thuật của một người từng tham gia trong tổ chức chiến đấu và có ghi chép cụ thể trong hồi ký. Đọ cánh (tiểu thuyết, 1990) Anh hùng trên chín tầng mây (truyện ký, 1994, tái bản 1997) Duyên thơ (thơ, in chung, 1995) Thơ chọn lọc (in chung, 1995) Như muôn vàn người lính (tập truyện ký, in chung, 1996) Người anh hùng chưa được tuyên dương (1998) Canh năm (2000) Bầu trời ước vọng (2000) Tầm cao (2001) Huyền thoại đất phương Nam (2002) Bản án tản thất quân dụng (2002) Đọ cánh với pháo đài bay B52 (2002) Khối mây hình lưỡi búa (2006) Bầu trời và mặt đất (kịch nói). Các giải thưởng văn học Giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam với tập ký Anh hùng trên chín từng mây (1996). Giải thưởng cuộc thi viết tiểu thuyết do Hội Nhà văn Việt Nam và Bộ Công an tổ chức 1998-2000 với tiểu thuyết Bản án tản thất quân dụng. Giải thưởng cuộc thi viết tiểu thuyết do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức 1998-2000 với tiểu thuyết Canh năm. Giải nhì (không có giải nhất) cuộc thi viết phóng sự ký sự báo Sài gòn giải phòng (2005). Gia đình Ông lập gia đình với bà Nguyễn Thị Thanh. Sau khi chuyển ngành, gia đình ông chuyển về sống ở quận Tân Bình, thành phố Hồ Chí Minh. Năm 2004, bà Thanh qua đời. Gia đình ông gửi toàn bộ số tiền phúng điếu 20 triệu đồng cho Hội Bảo trợ bệnh nhân nghèo Thành phố Hồ Chí Minh. Chú thích Liên kết ngoài Lê Thành Chơn Những cựu chiến binh trở thành doanh nhân thành đạt, Bài 3: Chuyện một người lính với bầu trời, thương trường và trang viết Lê Thành Chơn và những trang viết về anh hùng liệt sĩ Người An Giang Nhà văn Việt Nam thời kỳ từ 1976 Thiếu tá Quân đội nhân dân Việt Nam Lãnh đạo doanh nghiệp Nhà văn quân đội
wiki
Eric Holcomb (hay Eric Joseph Holcomb, sinh ngày 2 tháng 5 năm 1968) là một chính trị gia người Mỹ. Ông hiện là Thống đốc thứ 51 và đương nhiệm của tiểu bang Indiana kể từ năm 2017. Ông nguyên là Phó Thống đốc Indiana từ năm 2016 đến năm 2017 dưới thời Thống đốc Mike Pence, cựu Phó Tổng thống Hoa Kỳ. Ông đã được đề cử để kế nhiệm Phó Thống đốc Sue Ellspermann sau khi bà từ chức vào ngày 2 tháng 3 năm 2016. Ông đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm 2016 cho chức vụ Thống đốc Indiana trước ứng cử viên Đảng Dân chủ John R. Gregg. Tiếp tục tranh cả và tái đắc cử năm 2020 trước ứng cử viên Đảng Dân chủ Woody Myers và ứng cử viên Đảng Tự do Donald Rainwater. Eric Holcomb là Đảng viên Đảng Cộng hòa, chính trị gia bảo thủ, từng phục vụ Hải quân Hoa Kỳ với vị trí sĩ quan tình báo, khi lãnh đạo Indiana, ông tập trung vào các chính sách đẩy mạnh kinh tế thương mại, hợp tác quốc tế và thu hút đầu tư nước ngoài. Xuất thân và giáo dục Eric Holcomb sinh ra ở thủ phủ Indianapolis, Indiana, Hoa Kỳ, tên khai sinh là Eric Joseph Holcomb. Ông theo học phổ thông ở quê nhà, tốt nghiệp Trường Trung học Pike ở Indianapolis năm 1986. Sau đó, ông tới thị trấn Hannover, Hanover, quận Jefferson theo học Trường Hanover, nhận bằng Cử nhân Nghệ thuật năm 1990. Tại Hanover, ông tham gia nhóm huynh đệ Phi Gamma Delta, và giữ chức chủ tịch. Sau khi tốt nghiệp đại học, Eric Holcomb nhập ngũ và phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ trong sáu năm với tư cách là sĩ quan tình báo, đóng quân tại Jacksonville, Florida và ở Lisboa, Bồ Đào Nha. Với những hoạt động trong sự nghiệp và xã hội, ông nhận bằng Tiến sĩ Danh dự về Thư từ Nhân đạo (Doctor of Humane Letters) từ Đại học Trine vào ngày 5 tháng 10 năm 2018, và bằng Tiến sĩ Luật danh dự từ Đại học Anderson vào ngày 11 tháng 5 năm 2019. Sự nghiệp Thời kỳ đầu Năm 1997, Eric Holcomb xuất ngũ, bắt đầu sự nghiệp chính trị. Ban đầu, ông làm việc cho John Hostettler, Hạ nghị sĩ Hạ viện Hoa Kỳ. Đến năm 2000, ông tranh cử vào Hạ viện Indiana, đối đầu với ứng viên John Frenz, nhưng bị đánh bại. Từ năm 2003 đến năm 2011, ông làm cố vấn cho Thống đốc Indiana Mitch Daniels, từng là Phó Chánh văn phòng, và là Giám đốc chiến dịch vận động tranh cử năm 2008 của Mitch Daniels. Năm 2011, ông trở thành Chủ tịch Đảng Cộng hòa Indiana. Năm 2013, ông từ chức ở Đảng Cộng hòa Indiana, giữ chức Chánh văn phòng hỗ trợ Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Dan Coats. Vào tháng 3 năm 2015, Dan Coats thông báo rằng ông sẽ không tái tranh cử vào Thượng viện trong cuộc bầu cử năm 2016, và Eric Holcomb tuyên bố ý định tranh cử. Đến tháng 2 năm 2016, ông rút khỏi cuộc đua vào Thượng viện. Phó Thống đốc Tháng 2 năm 2016, Phó Thống đốc Sue Ellspermann của Indianatuyên bố từ chức, Thống đốc Mike Pence đã chọn Eric Holcomb để kế nhiệm và trở thành đồng sự tranh cử của ông trong cuộc bầu cử Thống đốc năm 2016. Ông tuyên thệ nhậm chức Phó Thống đốc Indiana vào ngày 3 tháng 3 năm 2016. Ông công tác ở vị trí Phó Thống đốc cùng Thống đốc Indiana Mike Pence trong hơn một năm. Thống đốc Indiana Tranh cử Vào cuối tháng 6 năm 2016, nhiều thông tin tuyên bố Mike Pence sẽ là ứng cử viên của Đảng Cộng hòa cho vị trí Thó Tổng thống dưới sự đề cử của ứng viên Tổng thống Donald Trump. Đầu tháng 7, Donald Trump đã chính thức chọn Mike Pence là đồng minh tranh cử của mình. Mike Pence sau đó rút khỏi cuộc bầu cử Thống đốc bang Indiana và Eric Holcomb rút lui khỏi tư cách là người được đề cử cho chức vị Phó Thống đốc. Ông quyết định tham gia tranh cử cho chức vụ Thống đốc, đánh bại Hạ nghị sĩ Hoa Kỳ Susan Brooks, đại diện Todd Rokita, và Thượng nghị sĩ tiểu bang Jim Tomes, trở thành ứng viên của Đảng Cộng hòa. Ông đã chọn Kiểm toán viên Indiana Suzanne Crouch làm đồng minh ứng cử cho chức vụ Phó Thống đốc trong chiến dịch cua mình. Đối thủ của ông là ứng viên Đảng Dân chủ John R. Gregg, cựu Chủ tịch Hạ viện Indiana, cũng là người tham gia tranh cử Thống đốc năm 2012 đối mặt với Mike Pence; đồng minh của John R. Gregg là Hạ nghị sĩ Indiana Christina Hale. Sau một chiến dịch kéo dài 106 ngày chưa từng có trong lịch sử Indiana, Eric Holcomb đã đánh bại John R. Gregg với tỷ lệ 51,4–45,4%, trở thành Thống đốc Indiana. Năm 2020, ông tiếp tục tranh cử và tái đắc cử vị trí này, đánh bại ứng viên Dân chủ Woody Myers với tỷ lệ 56,51–32,05%; trở thành ứng viên nhận được nhiều phiếu bầu nhất trong lịch sử Indiana. Eric Holcomb nhậm chức nhiệm kỳ thứ hai vào ngày 11 tháng 1 năm 2021, cũng ngày với Tổng Chưởng lý Indiana Todd Rokita. Nhiệm kỳ Trong nhiệm kỳ Thống đốc thứ nhất, Eric Holcomb đã công bố chương trình nghị sự của mình cho kỳ họp của Hội đồng Lập pháp Indiana. Chương trình nghị sự của ông dựa trên năm vấn đề trụ cột, gồm: củng cố và đa dạng hóa nền kinh tế của Indiana; tăng cường cơ sở hạ tầng của Indiana; tăng cường giáo dục và đào tạo lực lượng lao động; tăng cường sức khỏe cộng đồng; và tấn công tình trạng nghiện ngập trong xã hội và cung cấp dịch vụ chính phủ với giá trị vượt trội cho người nộp thuế. Hoạt động đầu tiên của ông với tư cách Thống đốc là thành lập Văn phòng Phòng chống, Thực thi và Điều trị ma túy, giao nhiệm vụ giải quyết cuộc khủng hoảng opioid và các vấn đề nghiện ngập khác ở Indiana. Ngoài ra, vào đầu nhiệm kỳ của mình, Eric Holcomb đã tiến hành: ân xá cho Keith Cooper, người đã ngồi tù tám năm sau khi bị kết án oan vì một vụ cướp có vũ trang; tuyên bố tình trạng khẩn cấp về thảm họa môi trường tại vùng Đông Chicago ở Indiana; và kết thúc các cuộc thảo luận hợp đồng giữa Cơ quan Tài chính Indiana và Agile Networks để quản lý cơ sở hạ tầng thông tin liên lạc của Indiana, bao gồm cả tháp di động. Eric Holcomb đã ưu tiên thu hút đầu tư quốc tế và mở thêm thị trường nước ngoài cho hàng hóa do Hoosier sản xuất. Kể từ khi nhậm chức, ông đã có 11 chuyến công du phát triển kinh tế quốc tế với các nhà lãnh đạo chính phủ, doanh nghiệp, giáo dục, quân đội và tổ chức phi lợi nhuận ở Vương quốc Anh, Pháp, Hungary, Nhật Bản, Ấn Độ, Canada, Israel, Cộng hòa Séc, Slovakia, Áo, Thụy Sĩ, Đức, Ý, Bỉ, Luxembourg, Hàn Quốc và Trung Quốc. Ông cũng đã đến thăm các quân nhân và phụ nữ người Indiana và các thành viên của Đoàn Ngoại giao Hoa Kỳ đang phục vụ ở nước ngoài. Chiến lược tham gia quốc tế của ông đã giúp đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) vào Indiana tăng 300% kể từ năm 2017. Vào tháng 4 năm 2017, Hội đồng Lập pháp Indiana đã chấp thuận yêu cầu của Eric Holcomb về việc tăng thuế nhiên liệu và phí đăng ký ô tô để tài trợ cho chi tiêu cơ sở hạ tầng, chủ yếu cho bảo trì và xây dựng đường bộ. Luật có hiệu lực vào ngày 1 tháng 7 năm 2017 và dự kiến sẽ huy động được trung bình 1,2 tỷ USD mỗi năm cho đến năm 2024. Lịch sử tranh cử Đời tư Eric Holcomb và vợ là Janet Holcomb, điều hành một doanh nghiệp gia đình ở quận Madison, Indiana. Hai người không có con, cùng nuôi một chú chỏ nhỏ Schnauzer còn được gọi là First Dog of Indiana. Xem thêm Đại dịch COVID-19 tại Hoa Kỳ Thống đốc Indiana Tham khảo Ghi chú Chú thích Liên kết ngoài Website Chính phủ Indiana . Người Mỹ Nhân vật còn sống Chính khách Mỹ Chính khách Mỹ thế kỷ 21 Sinh năm 1968 Thống đốc Indiana Quân nhân Hải quân Hoa Kỳ
wiki
Phân tích tình huống truyện Vợ Nhặt của Kim Lân Bài làm Nói đến nghệ thuật truyện ngắn, người ta thường coi ba yếu tố sau đây là cơ bản nhất: tình huống truyện, nhân vật truyện và cách trần thuật. Có nhiều truyện ngắn, sự sáng , tạo tình huống đóng vai trò then chốt. Đặt vào tình huống ấy, nhân vật truyện bộc lộ sâu sắc tâm lý, tính cách. Tư tưởng của thiên truyện cũng nhờ thế mà được thể hiện đậm đà. Và xoay quanh tình huống ấy, các tình tiết cũng trở nên hấp dẫn.Truyện Vợ nhặt của Kim Lân thuộc loại tác phẩm như thế. Tình huống của Vợ nhặt thể hiện ngay ở tên truyện Một anh nông dân “nhặt” được vợ. Mà nào anh ta có bảnh bao hấp dẫn gì: vừa nghèo, vừa xấu trai, lại là dân ngụ cư. Vậy mà chỉ “tầm phơ tầm phào” mấy câu mà có vợ theo về. Sự hấp dẫn của tình huống truyện trước hết là ở đó. Như một nghịch lý, nó gây ngạc nhiên cho mọi người trong xóm ngụ cư, cho bà cụ Tứ, mẹ Tràng, và cho cả bản thân Tràng là kẻ đã “nhặt” được vợ. “… người trong xóm lạ lắm: Họ đứng cả trong ngưỡng cửa nhìn ra bàn tán…” Đến khi hiểu ra là Tràng có vợ theo về, thì họ lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Người thì “cười lên rung rúc’. Người lại lo dùm cho anh ta Ôi chao! Giời đất này còn rước cái của nợ dài về. Biết có nuôi nổi nhau sống qua được cái thì này không?” Bà cụ Tứ hiểu tỉnh cảnh con mình hơn ai hết nên càng khó tin Tràng có vợ. Thấy có người đàn bà đứng ngay ở đầu giường còn mình, bà cụ cứ ngơ ngác tự hỏi: ”Quái sao lại có người đàn bà nào ở trong ấy nhỉ? Sao lại chào mình bằng u? Ai thế nhỉ?” Bà cụ làm sao hiểu nổi. Nghèo như con bà ai người ta thèm lấy mà có vợ được. Vả lại trời làm đói khát thế này, nuôi thân chẳng nổi, lấy gì nuôi vợ nuôi con? Bản thân Tràng cũng lấy làm lạ cho mình. Nhìn vợ, ngồi ngay giữa nhà, anh ta “vẫn còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ rồi đấy ư?”Xem thêm: Cảm nhận của anh (chị) về hình tượng thiên nhiên và con người Việt Bắc trong đoạn thơ sau: "Ta về, mình có nhớ ta... Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung” Đúng là một tình huống thật lạ. Nhưng khi hiểu ra rồi thì lại thấy có gì đáng ngạc nhiên đâu. Cái lý do dễ hiểu biết bao, nhưng cũng buồn tủi biết bao, tội nghiệp biết bao! Điều này, bà cụ Tứ gần hết đời người phải làm bạn với cái nghèo mới thật sự thấm thía: “Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình. Chao ôi, người ta dựng vợ gả chồng cho con trong lúc trong nhà ăn nên làm nổi, những mong sinh con đẻ cái mở mặt sau này. Con mình thì… Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà cụ rủ xuống hai dòng nước mắt… Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau cho qua được cơn đói khát này không?” Lòng bà cụ thật là ngổn ngang trăm mối: vừa mừng vừa lo, vừa vui vừa tủi. Mừng vui vì dù sao con mình cũng cd vợ, điều mà bổn phận làm mẹ bà đã không lo nổi cho con: ừ thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau u cũng mừng lòng. Nhưng lo buồn, tủi nhục vì “người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới lấy đến con mình, Mà con mình mới có vợ được…” Như thế là tình huống truyện đã làm bộc lộ sâu. sắc tâm trạng, tính cách các nhân vật Bà cụ Tứ do từng trải nhiều nên tâm lý diễn biến phức tạp hơn cả. Còn Tràng thì lo ít, vui nhiều. Mới đầu cũng “chọn”, nhưng liền sau đó chặc lưỡi mặc kệ!”. Trên đường đưa vợ về nhà, thấy người ta tò mò nhìn ngó, “hắn lại lấy vậy làm thích ý làm, cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình. Niềm vui át hẳn nỗi lo, đến nỗi anh ta không hiểu được tại sao vợ lại buồn, mẹ lại khóc: “Chán quá chẳng đâu vào đâu tự nhiên cũng khóc”.Xem thêm: Có ba điều làm hỏng một con người: rượu, tính kiêu ngạo và sự giận dữ.Anh (chị) suy nghĩ như thế nào về ý kiến đó Bỗng nhiên “nhặt” được vợ, hạnh phúc đến với Tràng quá lớn và quá đột ngột. Mãi đến sáng hôm sau anh ta vẫn còn thấy “trong người êm ái lửng lơ như người vừa ờ trong giấc ma di ra”. Và cùng với niềm vui, ý thức về bổn phận, về trách nhiệm đối với cái tổ ấm của mình, cũng nảy sinh. Anh ta thấy thương yêu gắn bó với mọi người, với cái nhà, cái sân, khoảnh vườn của mình một cách lạ lùng. “Một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng. Bây giờ hắn mới thấy hắn nên người” Buồn tủi nhất là tâm trạng của người vợ Tràng “nhặt” được. Lấy chồng là chuyện thiêng liêng là sự phó thác cả cuộc đời minh cho người đàn ông mà mình yêu quý. Vậy mà chị ta nào có biết Tràng là ai, tốt xấu thế nào đâu. Chỉ một câu hò bâng quơ và mấy bát bánh đúc riêu cua là theo ngay về, Cái đói đã đẩy người đàn bà đến chỗ chẳng còn biết xấu hổ là gì, mất hết ý thức tự trọng, thấy mình không hơn gì cái rơm cái rác, người ta có thể “nhặt” được nơi đầu đường, xó chợ… Tác giả “Vợ nhạt” quả đã sáng tạo được một tình huống truyện thật độc đáo. Một tình huống vừa rất hiện thực, vừa mang nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Lên án tội ác của bọn đế quốc Nhật Pháp đã gây ra cho nhân dân ta nạn đói khủng khiếp mùa xuân năm 1945, đã là đề tài của hàng loạt tác phẩm thơ văn sau Cách mạng tháng Tám, 1945 (Thơ Văn Cao, truyện ngăn, tiểu thuyết của Nguyên Hồng, Tô Hoài, Nguyễn Đình Thi. ..v.v.) Với Vợ nhặt, Kim Lân đã giải quyết đề tài ấy một cách riêng vừa vô cùng cảm động, vừa buộc người ta đọc phải suy nghĩ nhức nhối, day dứt mãi, lớp thanh thiếu niên ngày nay đọc chắc không thể tưởng tượng nổi cái giá của con người đã cd lúc rẻ mạt đến thế. Nghĩa là không bằng con vật. Cái Tý của Chị Dậu trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố vẫn còn cao giá hơn nhiều. Chỉ vài bát bánh đúc mà thành vợ hẳn hoi, thân phận con người như thế có hơn gì cỏ rác. Bọn phát xít thực dân đã từng đấy nhân dân ta đến nông nỗi như thế đấy. Lời kết tội của Vợ nhặt thật là ngắn gọn sâu sắc thấm thía biết bao!Xem thêm: Phân tích bài thơ Giải đi sớm của Hồ Chí Minh Nhưng chủ đề của Vợ nhặt không chỉ có thế. Tình huống truyện đã đặt nhân vật kề bên nanh vuốt của cái chết. Một không khí chết chóc cứ len lỏi trong tác phẩm với mùi khói, khét lẹt của những đống rấm trong nhà có người chết lan tới và tiếng hờ khóc ngoài xóm lọt vào tỉ tê lúc to lúc nhỏ… Nhưng qua tâm trạng của các nhân vật, nhất là Tràng và bà cụ Tứ, thấy người dân lao động tin ở sự sống, vẫn hy vọng ở tương lai, cũng khao khát một tổ ấm gia đình để được thương yêu nhau và cùng chia sẻ vui buồn, để có bổn phận với nhau cũng như có trách nhiệm với đời… Đó là bản chất lạc quan của nhân dân lao động. Một chủ nghĩa lạc quan có căn cứ gì rõ rệt – “Ai giàu ba họ, ai khó ba đời“. – Vẫn tồn tại dai dẳng ở những con người luôn sống hết mình với cuộc sống trong lao động và đấu tranh để sinh tồn. Niềm tin tưởng lạc quan ấy cuối cùng đã gặp được ánh sáng của cách mạng với lá cờ Việt Minh bay phấp phới báo hiệu cuộc đổi đời vĩ đại của dân tộc đang sắp sửa.
vanhoc
Lý Tiểu Nhiễm (sinh ngày 8 tháng 5 năm 1976) là nữ diễn viên người Trung Quốc được biết đến qua các phim truyền hình Như sương như mưa lại như gió, Tạm Biệt Vancouver, Thất kiếm hạ Thiên Sơn, Màn đêm ở Cáp Nhĩ Tân, Không kịp nói yêu em, Nghịch Thủy Hàn. Tiểu sử Cha cô là lính phòng không trong Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc còn mẹ cô là dược sĩ. Lý Tiểu Nhiễm đã từng có 9 năm học chuyên ngành múa dân tộc, năm đó cô là người duy nhất tại Bắc Kinh được tuyển vào Học viện Múa Bắc Kinh nhờ tài năng và kinh nghiệm đã được rèn luyện nhiều năm trước. Dù có kĩ năng tốt nhưng múa lại không phải là niềm yêu thích của cô. Năm 14 tuổi cô từng có ý định bỏ dở nhưng do sự phản đối của giáo viên và cha nên không thành. Năm 17 tuổi, Lý Tiểu Nhiễm tốt nghiệp Học viện Múa Bắc Kinh đầu quân về làm diễn viên múa cho Đoàn ca múa nhạc Đông Phương trong 3 năm, sau đó cô tiếp tục về làm diễn viên cho Công ty điện ảnh Nguyên Bảo Bắc Kinh và nhận vai diễn trong các phim Như sương như mưa lại như gió, Tạm Biệt Vancouver. Đời tư Lý Tiểu Nhiễm từng gặp rắc rối về tình cảm trong ngành giải trí. Năm 2010, bạn trai của cô là đạo diễn Yên Pha đã bị hành hung. Năm 2011, thủ phạm thừa nhận gây án chính là bạn trai cũ của cô, nhà sản xuất, doanh nhân Tôn Đông Hải, cháu nội của tướng quân đội Tôn Kế Tiên đã thuê nhóm 10 người ra tay. Tôn Đông Hải thậm chí đã ly hôn để đến với Lý Tiểu Nhiễm nhưng cô vẫn kiên quyết chia tay . Ngày 18 tháng 6 năm 2014, Lý Tiểu Nhiễm cùng người yêu là nhà sản xuất Từ Giai Ninh đến Trường Xuân, Cát Lâm. Ngày hôm sau cả hai đã đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Từ Giai Ninh được người trong cuộc nhận xét là thẳng thắn và tốt bụng và hai người rất tâm đầu ý hợp. Phim Truyền hình Phim điện ảnh Giải thưởng Ghi chú Liên kết ngoài Weibo Sina blog Baidu Nữ diễn viên điện ảnh Trung Quốc Nữ diễn viên truyền hình Trung Quốc Nhân vật còn sống Sinh năm 1976 Nữ diễn viên từ Bắc Kinh Nữ diễn viên Trung Quốc thế kỷ 20 Vũ công Trung Quốc Nữ vũ công Trung Quốc
wiki
Giới thiệu khái quát huyện Tháp Mười Sau năm 1975, ba quận Mỹ An, Kiến Văn và Cao Lãnh nhập lại thành huyện Cao Lãnh. Đến năm 1981, do nhu cầu phát triển kinh tế-xã hội, phần đất của quận Mỹ An cũ được tách ra để thành lập huyện Tháp Mười . Từ thành phố Hồ Chí Minh theo quốc lộ 1, qua khỏi ngã ba An Cư rẽ vào đường 856 vào 30 km, du khách gặp một thị trấn đông vui, đó là chợ Mỹ An, thị trấn của huyện Tháp Mười. Huyện nằm về phía đông bắc của tỉnh; phía dông giáp tỉnh Long An , phía nam giáp tỉnh Tiền Giang, phía bắc và tây bắc giáp huyện Tam Nông , phía tây và tây nam giáp huyện Cao Lãnh. Tháp Mười có diện tích tự nhiên là 528 km 2 với 127.175 nhân khẩu, mật độ 241 người/km 2 (2005)), gồm một thị trấn và 12 xã là Hưng Thạnh, Trường Xuân, Mỹ Quí, Đốc Binh Kiều, mỹ An, Mỹ Hòa, Mỹ Đông, Tân Kiều, Phú Điền, Thanh Mỹ, Láng Biển, Thạnh Lợi và thị trấn Mỹ An. Địa danh Tháp Mười có lẽ ra đời vào khoảng đầu thế kỷ 19 và chính thức xuất hiện trên văn bản vào những năm Thiên hộ Võ Duy Dương lấy Gò Tháp làm căn cứ nghĩa quân chống thực dân Pháp (1864-1866) với tên Hán Việt là Thập Tháp (tức Tháp Mười)[1] . Người Pháp sau khi chiếm ba tỉnh miền Đông Nam Kỳ, chủ quan đặt tên cho cánh đồng này là “Plaine inondée couverte d’herbe” sau đổi thành “Plaine des Jones” có nghĩa là cánh đồng cỏ lát hay đồng cỏ bàng; song cuối cùng họ vẫn sử dụng tên Tháp Mười[2]. Tháp Mười có tất cả đặc điểm tự nhiên của vùng trũng Đồng Tháp Mười là môi trường và cảnh quan đều bị chi phối bởi nước, gồm nước mưa và nước lũ. Vào tháng 4, tháng 5 âm lịch, khi mùa mưa bắt đầu, nước mưa từ thượng nguồn các sông Tiền và Vàm Cỏ Tây tràn vào vùng trũng; cao điểm vào tháng 8 có khi ngập sâu đến 3, 4 mét. Đến tháng 10, nước bắt đầu rút; cây cỏ chết, mục nát rữa ra tạo thành một thứ nước cỏ màu xanh đậm của phèn và có mùi hôi, gọi là “nước cỏ” hay “nước thúi” ảnh hưởng đến môi trường sống của con người và động vật nhất là loài cá. Đến tháng 2, tháng 3 nước cạn kiệt dần, phèn lừng lên (xì phèn) làm héo úa các loại cây cỏ chịu hạn và chịu phèn kém. Cũng cần lưu ý rằng địa bàn huyện Tháp Mười nằm sâu trong vùng Đồng Tháp Mười, nên vào thời điểm này không có một con sông rạch tự nhiên nào dẫn nước sông Tiền vào; nước chỉ còn lại ở các đìa, bàu, lung, trấp, sình… Chu kỳ này lặp đi lặp lại hàng năm có tác động lớn đối với quá trình sinh trưởng của động vật và thực vật và đời sống con người. Nơi đây là môi trường thích hợp của cây tràm, năn, lác, bàng…Riêng cây lúa ma (lúa trời) có thể lên theo mực nước tới 20-30 cm mỗi ngày . Tôm, cá, rắn, rùa, chim chuột, muỗi, đỉa… tùy theo mỗi giai đoạn của chu kỳ mà mỗi loại xuất hiện ít nhiều khác nhau. Từ lâu đời, con người ở đây đã sống chung với lũ với mái nhà sàn, nơi trú mưa nắng; chiếc xuồng, phương tiện đi lại, chuyên chở và trải qua một thời gian khá dài con người ở đây sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá và khai thác các lâm thủy sản khác chứ không phải trồng lúa. Cho đến đầu thế kỷ 20, vùng này đại bộ phận hoang hóa với rừng tràm, lau sậy; khai phá chưa được bao nhiêu; dân chúng khắp nơi chỉ vào cất chòi trại tạm bợ để khai thác cá, xong mùa cá thì trở về quê quán. Các tài liệu còn lại đến nay chưa đủ để xác định thời điểm cụ thể mà các nhóm lưu dân người Việt dừng chân trên vùng đất này. Tuy nhiên cũng có thể khẳng định rằng, khi Thống suất Nguyễn Hữu Cảnh vào Nam kinh lược (1698), xác lập chủ quyền của người Việt trên vùng đất mới lập hai dinh Trấn Biên và Phiên Trấn, thì huyện Tân Bình trải dài đến tận sông Tiền, tức là bao gồm cả vùng Tháp Mười. Đất khai phá mỗi ngày một mở rộng, để quản lý có hiệu quả, năm 1732, chúa Nguyễn lấy đất phía Nam Phiên Trấn, tức vùng đất ven sông Tiền làm châu Định Viễn lập dinh Long Hồ, lỵ sở đặt tại Cái Bè, nên thường gọi là Cái Bè dinh. Năm 1772, chúa Nguyễn Phước Thuần thấy “xứ Mỹ Tho” đã định hình, nên cho thành lập đạo Trường Đồn. Đến tháng 11 năm 1799, lại thấy đạo Trường Đồn quá rộng lại nằm ở chỗ trọng yếu của ba dinh Trấn Biên, Phiên Trấn và Long Hồ, nên cho nâng cấp đạo Trường Đồn lên thành dinh. Dinh Trường Đồn gồm một huyện là Kiến Khương với ba tổng. Địa bàn huyện Tháp Mười ngày nay nằm trong tổng Kiến Đăng. Năm Gia Long thứ 5 (1806), dinh Trường Đồn đổi thành trấn Định Tường với một phủ, ba huyện và 6 tổng, địa giới tổng Kiến Phong (huyện Kiến Đăng). Đến năm 1838, phần đất thượng lưu sông Tiền của huyện Kiến Đăng được tách ra để lập huyện Kiến Phong. Trong thời gian Pháp thuộc, huyện Tháp Mười thuộc quyền quản lý của khu tham biện Cần Lố từ năm 1865 đến 1876; thuộc khu tham biện Tân Thành (Sa Đéc) từ năm 1876 đến 1913 và thuộc quận Cao Lãnh từ 1914 đến 1956. Đến tháng 10 năm 1956, chính quyền Ngô Đình Diệm thành lập tỉnh kiến Phong gồm có 6 quận; huyện Tháp Mười nằm trên địa bàn của quận Mỹ An gồm có 6 xã là Mỹ An, Mỹ Qúi, Mỹ Hòa, Mỹ Đa, Mỹ Thạnh và Thạnh Lợi. Sắc lệnh số 162/SL/NV ngày 12-7-1974, chính quyền Sài Gòn cắt một phần đất thuộc xã Mỹ Đa để nhượng cho tỉnh Định Tường thành lập quận Hậu Mỹ. Sau ngày giải phóng (1975), ba quận Mỹ An, Kiến Văn và Cao Lãnh hợp lại thành huyện Cao Lãnh. Ngày 1-6-1981, phần đất của quận Mỹ An cũ được tách ra để thành lập huyện Tháp Mười. So với một số huyện trong tỉnh, Tháp Mười là huyện được khai phá khá muộn song lại có bề dày lịch sử đáng lưu ý. Theo kết luận của các nhà khảo cổ học thuộc trường Viễn Đông Bác Cổ, đã được các khám phá của ngành khảo cổ học Việt Nam hiện nay xác minh (qua các lần khai quật vào năm 1984 và 1993); thì từ thế kỷ 5 đến thế kỷ 8, gò Tháp Mười, còn có tên Prasat Pream Loven (nghĩa là Tháp Năm Căn), là một trung tâm tôn giáo khá quan trọng thuộc nền văn hóa Óc Eo, với nhiều ngôi tháp (hoặc ngôi đền), có liên quan đến sự kiện “vị thái tử Gunavarman, mặc dù còn trẻ tuổi đã được phong cho trị vì một lãnh thổ sùng đạo được chinh phục từ đầm lầy, vì ông là một người vừa có đạo đức, vừa có phẩm hạnh…” Trước khi đến ở và khai phá, người Việt cũng đã biết đến vùng đất này khá sớm. Trong Gia Định thành thông chí của Trịnh Hoài Đức có ghi chép “mùa xuân năm Ất Hợi (1755), Đại binh của Thiện Chánh Hầu đã về trước ở đồn Mỹ Tho, ra lệnh cho Côn Man Thuận Thành (người Chăm) bỏ đất Kha Khâm đem cả bộ lạc xe cộ xuống đồn trú ở đất Bình Thạnh (nay là Gò Vấp-nguyên tác), quân tinh tráng có trên vạn người, đi đến đất Vô-tà-ôn (tức Đồng Tháp Mười) [3] bị binh chúng Cao Miên đông hơn một vạn, thừa cơ đuổi theo chụp đánh, quân Côn Man đuối sức và cô thế, bèn đem xe kết đúc lại thành lũy đồng tâm chống giữ và cấp báo với Thiện Chính Hầu, Thiện Chính Hầu bị rừng ao ngăn trở khó bề ứng cứu cho mau được”. Vào cuối thế kỷ thứ 18, khi có một số người Việt đến khai phá vùng ven Đồng Tháp Mười (lúc ấy vùng này được gọi là chằm Mãng Trạch hoặc Lâm Tẫu) thì nơi đây là chiến trường tranh chấp giữa Tây Sơn và Nguyễn Ánh[4] . Sau khi thực dân Pháp chiếm ba tỉnh miền Đông thì Tháp Mười là căn cứ kháng chiến của nghĩa quân do Thiên Hộ Võ Duy Dương và Đốc binh Nguyễn Tấn Kiều cầm đầu, trung tâm đặt tại Gò Tháp. Với sự ủng hộ nhiệt tình của nhân dân trong và ngoài địa bàn Tháp Mười, từ căn cứ này nghĩa quân liên tục tiến công làm cho giặc khiếp đảm trong ba năm 1864, 1865 và 1866. Đến tháng 4 năm 1866, thủy sư đô đốc De Lagrandière, chỉ huy cao nhất của Pháp ở Nam Kỳ, ra lệnh cho đại quân tấn công Gò Tháp. Sau hơn một tuần chúng mới triệt hạ được căn cứ; song phải trả một giá khá đắt. Trong cuộc kháng chiến chống Pháp lần thứ 2 và chống Mỹ, Tháp Mười là một căn cứ địa vững chắc của cách mạng miền Nam. Tháp Mười là nơi đóng các cơ quan của Xứ ủy Nam Kỳ, Ủy ban Kháng chiến Hành chánh Nam Bộ, Tỉnh ủy Tân An, Mỹ Tho, Long Châu Sa… Tháp Mười còn là nơi đùm bọc, nuôi dưỡng, che chở các nhà lãnh đạo Đảng và Nhà nước như Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Phạm Hùng, Nguyễn Thị Thập… Nơi đây còn được mệnh danh là “Việt Bắc của Nam Bộ”, chính vì thế nên thường xuyên bị giặc đánh phá ác liệt. Kế thừa truyền thống yêu nước của dân tộc, dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân Tháp Mười đã vượt qua nhiều khó khăn, hy sinh, gian khổ mất mát, tạo nên nhiều chiến công lừng lẫy…, gây cho giặc nhiều tổn thất, góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc, tiêu biểu là các anh hùng Nguyễn Văn Tre, Dương Văn Hòa… cùng tập thể anh hùng các xã Đốc Binh Kiều, Thanh Mỹ… với hàng ngàn cán bộ, chiến sỹ, nhân dân đã anh dũng hy sinh. Trải qua một thời gian dài cuộc sống của người dân ở đây hết sức khó khăn. Đất thấp lại nhiễm phèn nặng cây lúa có khi mọc không nổi. Lúa trời, củ co, bông súng… là lương thực chủ yếu trong mùa nước nổi. Dù thiên nhiên khắc nghiệt, nhưng tài nguyên Tháp Mười rất phong phú đa dạng về động vật lẫn thực vật trong hệ thống cân bằng sinh thái chung; nhất là cá tôm mà sự giàu có về chủng loại và số lượng từng được ca ngợi như một huyền thoại về Đồng Tháp Mười [5] . Câu ca dao: Ai ơi, về với Tháp Mười, Cá tôm sẵn bắt, lúa trời sẵn ăn; nhằm ca ngợi tiềm năng dồi dào đó. Nhưng dưới mắt thực dân Pháp mà cụ thể là Paulin Vial[6], vốn là một viên sỹ quan quân đội thực dân trở thành giám đốc Nội vụ Nam Kỳ, mang bản chất của một kẻ tồn tại nhờ hàng hóa và thị trường, thì toàn vùng Đồng Tháp Mười là “một vùng đất không sinh lợi ”. Với tư cách của kẻ xâm lược chúng cần có tình hình an ninh xã hội ổn định, tạo điều kiện thuận lợi cho công cuộc cai trị; và dưới cặp mắt thực dân, tài nguyên thiên nhiên phong phú của vùng này là nguồn thu thuế rất lớn nên qua hai lần khai thác thuộc địa, trên địa bàn huyện Tháp Mười, chúng cho đào ba hệ thống kinh: – Kinh ngang có: kinh Nhứt cũ, kinh Tháp Mười (Nguyễn Văn Tiếp A) – Kinh đứng có: kinh Cái Bèo, kinh Bùi – Kinh chéo có: kinh Nhất mới, kinh Nhì, kinh Ba, kinh Tư, kinh Tư kép (Quate Bis: Cát Bíc), kinh 25, kinh 26, kinh 27… Nhưng kết quả không như chúng mong muốn, vì số kinh đó quá ít so với yêu cầu thau chua rửa phèn của toàn vùng. Sau 1954, chính quyền Ngô Đình Diệm cũng có tham vọng khai thác và khống chế vùng bưng biền sình lầy này. Song, do kế hoạch chưa thiết thực, quá nặng tính quân sự, lại thiếu vốn… nên không khai thác được bao nhiêu. Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng và nhất là từ khi thành lập huyện, nhân dân Tháp Mười dưới sự lãnh đạo của Huyện đảng bộ đã lập được thành tích đáng cho cả nước chú ý. Xuất phát từ nhận thức đúng đắn: làm thủy lợi là khâu đột phá để khai thác Đồng Tháp Mười, trong 10 năm (1981-1991), nhân dân trong huyện đã đào mới, nạo vét kinh tạo nguồn 5.725.196 m 3 ; 4.361.700 m 3 kinh nội đồng và sửa sang mặt bằng ruộng đồng (đó là chưa kể số lượng do nhân dân tự làm lấy), tổng cộng trên 10 triệu mét khối đất. Khâu thứ hai là tuyên truyền vận động nhân dân bỏ tập quán làm lúa một vụ để làm lúa hai vụ. Chính hai tác động chủ đạo này đã làm cho sản lượng lúa Tháp Mười tăng vọt, trở thành một trong những huyện có sản lượng lúa tính theo đầu người cao nhất nước (3.073 kg/người vào năm 1995). Năm Diện tích canh tác (ha) Năng suất (tấn/ha) Sản lượng theo đầu người 1981-1982 33.000 4 638 1991-1992 52.383 8-9 2.627 1995-1996 73.040 9 3.073 (* Nguồn: – Báo cáo thành tựu 10 năm thành lập huyện (1981-1991) ngày 20-12-1991 – Báo cáo của Ban chấp hành huyện Đảng bộ Tháp Mười tại Đại hội đại biểu huyện lần thứ V ngày 20-3-1996). Ngoài cây lúa, Tháp Mười còn thế mạnh thứ hai là cây tràm; hiện nay dù chưa có chính sách cụ thể, nhưng cũng đã khai thác được 6.300 ha trên 10.000 ha trồng tràm trước đây, chủ yếu tập trung ở các xã Trường Xuân, Hưng Thạnh, Mỹ Hòa và một phần xã Tân Kiều, đã mang lại cho nhân dân trong huyện một nguồn lợi đáng kể. Song đến năm 1995, diện tích trồng tràm giảm 50%, do hệ thống thủy lợi cho cây tràm và ý thức tổ chức bảo vệ rừng chưa tốt. Hơn nữa, càng ngày nông dân càng thấy trồng tràm không kinh tế bằng cây lúa. Cây lúa đã làm cho bộ mặt Tháp Mười thay đổi. Tháp Mười có điện và việc ngồi xe hơi tại thị trấn Mỹ An để đi Sài Gòn là điều mà trước đây không có người dân địa phương nào dám mơ tưởng; nhưng nay đã là hiện thực! Hiện nay chỉ mất ba hoặc bốn giờ là có thể đến Sài Gòn và chỉ một giờ thôi là đã đến thị xã Cao Lãnh, không còn cảnh phải co ro ngồi tắc ráng mất cả buổi. Các xã đã có điện sinh hoạt, điện thoại, trạm y tế, trường trung học cơ sở… tại thị trấn Mỹ An có trường trung học phổ thông, học sinh không phải ra Cái Bè hoặc Cao lãnh để học, từng bước giải quyết được tình trạng khan hiếm trí thức ở nông thôn. Trong năm học 1995-1996, toàn huyện có 34 trường tiểu học, trung học cơ sở và một trường phổ thông trung học với 22.897 học sinh chia ra : cấp tiểu học có 18.218 học sinh; cấp trung học cơ sở có 4.085 học sinh và cấp trung học phổ thông có 594 học sinh; ngoài ra còn có 22 lớp mẫu giáo với 648 cháu. Đến năm 2005, toàn huyện có 45 trường học, chia ra: tiểu học (28), trung học cơ sở (13) và phổ thông trung học (4); với số học sinh là 31.270, trong đó, học sinh tiểu học là 13.612, trung học cơ sở là 13.125 và phổ thông trung học là 4.533. Số giáo viên là 1.274 người, trong đó, giáo viên cấp tiểu học là 578 người, trung học cơ sở là 532 người và phổ thông trung học là 164 người. Riêng cấp mẫu giáo có 134 giáo viên và 3.663 cháu. Một trung tâm y tế với cơ sở vật chất, trang thiết bị khá hiện đại, có 100 giường; không những có đủ khả năng chuyên môn kỹ thuật điều trị cho nhân dân trong huyện mà còn chữa bệnh cho nhân dân các huyện lân cận. Toàn huyện có 13 trạm y tế xã với 56 giường bịnh, ba phòng khám khu vực với 10 giường, các trạm y tế đều có bác sĩ. Đặc biệt Tháp Mười còn có một thuyền y tế lưu động để chăm sóc sức khỏe cho đồng bào vùng sâu. Đường liên xã hoàn chỉnh, không còn cầu khỉ, xe hai bánh đi lại dễ dàng. Đường 847 nối liền Mỹ An với thị xã Cao Lãnh, Đường 846 trổ ra quốc lộ 30 đi Hồng Ngự, đường 845 vào đến Gãy Cờ Đen (xã Trường Xuân) thông với Long An, đường 865 nối thị trấn Mỹ An với quốc lộ 1. Còn đường thủy thì vô cùng thuận lợi, với khối lượng đất đào kể trên đã hình thành một hệ thống kinh mương chằng chịt vừa phục vụ tưới tiêu vừa là đường giao thông. Dân ở đây có thói quen cư ngụ trên bờ kinh, nhà nào cũng có xuồng hoặc ghe thường có gắn máy “đuôi tôm” làm phương tiện di chuyển, vận tải rất tiện lợi. Làng Mỹ An được thành lập bởi nghị định số 4117-CP ngày 27-11-1934 ghép một phần của làng Mỹ Lợi (Cái Bè Tiền Giang) với một phần làng Mỹ Thọ. Vào những năm đầu mới lập làng, nơi gặp nhau của kinh Nguyễn Văn Tiếp và kinh Cái Bíc có một ngôi chợ nhỏ, mang tên chợ Thầy Hai Trinh[7], chỉ buôn bán các thứ cá khô, mắm muối, cao đơn hoàn tán… Đến năm 1975, chợ chỉ là hai dãy phố lợp tôn, lá dọc theo hai bờ sông. Ngày nay chợ Mỹ An gồm hai khu cũ và mới với phố xá đông đúc, buôn bán tấp nập đông vui, trên xe, dưới thuyền… Là một trong các huyện được khai phá muộn trong tỉnh, nên Tháp Mười chỉ có ba ngôi đình (Mỹ An, Trường Xuân và Đốc binh Kiều), không có sắc phong nhưng dân làng từ lâu đã đưa hai vị anh hùng dân tộc địa phương Thiên hộ Dương và Đốc binh Kiều vào thờ với tư cách là thần thành hoàng bổn cảnh. Riêng tại xã Tân Kiều, trên Gò Tháp có đền thờ Thiên hộ Dương và Đốc binh Kiều cùng với miếu bà Chúa Xứ (được xây dựng lại vào năm 1992); mỗi năm hai kỳ (vào rằm tháng 3 và tháng 11 âm lịch) có đến vài chục ngàn khách hành hương từ các nơi đến viếng. Toàn huyện có 7.305 người là tín đồ các tôn giáo chiếm 9,64% dân số: – Đạo Phật : 2.733 tín đồ – Đạo Cao Đài: 2.370 tín đồ – Đạo PGHH : 1.049 tín đồ. – Đạo Thiên Chúa: 833 tín đồ – Đạo Tin Lành: 320 tín đồ (Nguồn: Thực trạng tôn giáo và tín ngưỡng Đồng Tháp năm 1995). Trong kháng chiến chống Pháp (1945-1954), chùa Ô Môi (xã Mỹ Qúi) có thời gian là nơi đặt trụ sở của Hội Phật giáo cứu quốc Nam Bộ, còn thánh thất Tháp Mười của đạo Cao Đài (xã Mỹ Hòa) là nơi diễn ra cuộc hội nghị hợp nhất 12 phái Cao Đài suốt 21 ngày trong tháng 10 năm 1948 để lập ra Cao Đài thống nhất lấy tên là Cao Đài Cứu Quốc do ông Cao Triều Phát nắm quyền Chưởng quản Cửu Trùng Đài. Thánh thất Tháp Mười là nơi đóng trụ sở của Cao Đài Cứu Quốc Nam Bộ. Bên cạnh các thành tựu trên, hiện nay nhân dân và Đảng bộ huyện Tháp Mười đang ra sức phấn đấu để giải quyết một số vấn đề trước mắt: 18% hộ nghèo với nhà cửa tre lá tạm bợ, một số lớp học ba ca và tình trạng xóa dốt mới giải quyết được 50%. Hiện nay, một số nơi như ở Mỹ Đông, Mỹ Qúi… với phương thức đắp đê bao đã đảm bảo được sản xuất, sinh hoạt bình thường trong mùa lũ; song đó chỉ là giải pháp cục bộ. Về lâu dài và cho toàn vùng, huyện phải có chiến lược “sống chung với lũ” thích hợp để đời sống cư dân được ổn định, nhà cửa, đường sá, cầu cống, trường học, trạm xá… không còn bị tàn phá mỗi khi lũ về. Là bưng biền trong kháng chiến, nhưng Tháp Mười hiện nay là một trong số địa phương có năng suất lúa cao nhất nước. Người dân Tháp Mười đã bao đời chịu nhiều hy sinh gian khổ vì thiên tai, địch họa; kế thừa truyền thống dân tộc, phát huy kinh nghiệm của thế hệ đi trước, thế hệ hôm nay dưới sự lãnh đạo của Đảng bộ huyện, đã đẩy lùi được cảnh “muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lội tựa bánh canh”, nhà đưng, ngủ nóp, lúa trời, củ co… vào quá khứ. Họ có quyền tự hào và tin tưởng vào ngày mai tươi sáng.
vanhoc
Pseudolabrus semifasciatus là một loài cá biển thuộc chi Pseudolabrus trong họ Cá bàng chài. Loài này được mô tả lần đầu tiên vào năm 1921. Từ nguyên Từ định danh của loài được ghép từ hai từ trong tiếng Latinh: semi ("một nửa") và fasciatus ("có sọc"), hàm ý đề cập đến các dải sọc ở hai bên thân không kéo dài xuống phần thân dưới. Phạm vi phân bố và môi trường sống P. semifasciatus có phạm vi phân bố ở Đông Nam Thái Bình Dương. Loài này hiện chỉ được biết đến tại đảo Phục Sinh (thuộc Chile). P. semifasciatus sống trên các rạn đá ngầm ở độ sâu khoảng từ 40 đến 250 m. Mô tả P. semifasciatus có chiều dài cơ thể tối đa được ghi nhận là 25 cm. Cá trưởng thành không biểu hiện sự lưỡng hình giới tính. Cơ thể màu vàng nhạt, sẫm màu hơn ở đầu. Có các dải sọc dọc ở hai bên thân màu đen, ngoại trừ sọc đầu tiên có màu hơi xám (ngay sau đầu). Đầu có các vệt sọc và đốm màu nâu. Vây lưng màu vàng nhạt ở phía trước, chuyển thành đỏ tươi ở phía sau; có đốm màu xám đen ở trước vây. Vây hậu môn màu đỏ thẫm. Đuôi màu đỏ nhạt. Vây bụng màu vàng nhạt. Vây ngực trong mờ. P. semifasciatus khá tương đồng với Pseudolabrus torotai về kiểu màu nhưng các dải sọc đen ở P. torotai lại kéo dài xuống đến phần thân dưới. Tham khảo Trích dẫn S Cá Thái Bình Dương Cá Chile Động vật được mô tả năm 1921
wiki
Vùng đô thị châu Âu München (EMM) là một trong 11 vùng đô thị hiện nay có ở Đức. EMM bao gồm phần lớn các vùng ở miền Nam Bayern xung quanh khu vực vòng đai của München với trung tâm là thành phố München, thủ đô bang Bayern. Các vùng đô thị vào năm 1995 được Hội nghị cấp Bộ trưởng về Quy hoạch vùng (MKRO) định nghĩa như là các vùng không gian và chức năng phát ra tính năng vượt trội trong tiểu chuẩn quốc tế vượt qua các biên giới quốc gia. Chúng được coi là động cơ của sự phát triển xã hội, kinh tế và văn hóa. Dữ liệu và sự kiện Vùng đô thị München có những dữ liệu căn bản nổi bật như sau: 36,2 % diện tích Bayern, 25.548 km² 46,65 % dân số Bayern, 5,991 triệu dân (2015) 48,2 % việc làm Bayern, đó là 2,6 triệu việc làm có đóng bảo hiểm xã hội (2016) 53,8 % GDP Bayern, 283,2 triệu Euro trong năm (2014) So sánh với tất cả các vùng đô thị châu Âu, vùng đô thị München có: Số dân chúng phát triển cao nhất: từ 1990 tới 2015: tăng trên 19,8 % Số người đi làm có đóng bảo hiểm xã hội gia tăng cao nhất, từ 2006 tới 2017 tăng 23,4 % GDP tính theo đầu người đi làm cao nhất, với 82.696 € trong năm 2014 (21 % trên mức trung bình Đức) Lượng mua sắm cao nhất, 25.790 € mỗi người dân (2016) Tham khảo Liên kết ngoài Official website (tiếng Đức) Initiative for European Metropolitan Regions in Germany (tiếng Đức) Vùng đô thị Đức Địa lý München
wiki
Togo là một dải đất hẹp ở Tây Phi giữa Ghana ở phía tây và Benin về phía đông, giáp Burkina Faso ở phía bắc, có đường bờ biển ngắn với các bãi biển được lót bằng cọ và vùng đầm lầy rộng lớn, đầm lầy trên Vịnh Guinea ở phía nam . Quốc gia […] Thông tin nhanh Hành chính Vị trí Togo trên bản đồ Tên đầy đủ: Cộng hòa Togo Tên tiếng Anh: Togo Loại chính phủ: Cộng hòa ISO: tg, TGO Tên miền quốc gia : tg Múi giờ : 0:00 Mã điện thoại: +228 Thủ đô : Lomé Các thành phố lớn: Atakpamé, Kpalimé, Sokodé, Kara. Địa lý Diện tích : 56.785 km². Địa hình: lượn sóng ở phía bắc; Đồi trung tâm; phía Nam là cao nguyên; Đồng bằng ven biển thấp với đầm lầy. Khí hậu: Nhiệt đới; Nóng trong suốt cả năm, ẩm ướt ở phía nam; Semiarid ở phía bắc. Nhân khẩu Dân số : 8.278.737 người (07/2020 theo DanSo.org ) Dân tộc chính: người bản địa châu Phi (37 bộ lạc, lớn nhất và quan trọng nhất là Ewe, Mina, Kabre) 99%, Châu Âu và Syria-Lebanon chưa đầy 1%. Tôn giáo: các tôn giáo truyền thống Phi Châu 51%, Cơ đốc giáo 30%, Hồi giáo 15%. Ngôn ngữ : tiếng Pháp (chính thức và ngôn ngữ thương mại), Ewe và Mina (hai ngôn ngữ chính ở châu Phi), Kabye (đôi khi được đánh vần Kabiye) và Dagomba (hai ngôn ngữ châu Phi chính ở phía bắc). Kinh tế Tài nguyên: Phốt phát (nguồn ngoại hối chính), đá vôi, đá cẩm thạch, đất canh tác. Sản phẩm Nông nghiệp: Cà phê, ca cao, bông, khoai mì, sắn, ngô, đậu, gạo, kê, lúa miến; gia súc; cá. Sản phẩm Công nghiệp: Khai thác Phốt phát, chế biến nông nghiệp, xi măng; Hàng thủ công mỹ nghệ, hàng dệt may, đồ uống. Xuất khẩu: cacao, bột vàng, bông, phosphate, cà phê. Đối tác xuất khẩu: Ấn Độ 14,6%, Burkina Faso 11,3%, Trung Quốc 11,3%, Benin 9,6%, Ghana 9%, Lebanon 8,3%, Nigeria 6,1%, Niger 5,9% (2015) Nhập khẩu: máy móc, thiết bị, thực phẩm, sản phẩm dầu mỏ. Đối tác nhập khẩu: Trung Quốc 22,9%, Bỉ 20,3%, Hà Lan 11,9%, Pháp 6,6%, Ấn Độ 4,8%, Singapore 4,4% (2015) Tiền tệ : CFA Franc (Communaute Financiere Africaine) (XOF) GDP: 5,50 tỷ USD (2019 theo IMF) Tổng quan Togo là một dải đất hẹp ở Tây Phi giữa Ghana ở phía tây và Benin về phía đông, giáp Burkina Faso ở phía bắc, có đường bờ biển ngắn với các bãi biển được lót bằng cọ và vùng đầm lầy rộng lớn, đầm lầy trên Vịnh Guinea ở phía nam . Quốc gia nhiệt đới nằm ở phía bắc đường xích đạo có diện tích 56.785 km², tương dương diện tích của Croatia, hoặc nhỏ hơn một chút so với Tây Virginia. Đất nước này có dân số 7,1 triệu người (vào năm 2016), thủ đô và thành phố lớn nhất là Lomé, ngôn ngữ nói là tiếng Pháp (chính thức) và tiếng Gbe, Kotocoli và Kabiyé. Togoland, Togo ngày nay là một phần của nó, đã bị người Đức chiếm đóng vào năm 1894. Sự chiếm đóng của Đức đã kết thúc bởi một lực lượng Anglo-Pháp trong Thế chiến I. Năm 1960 Togoland Pháp trở thành Togo. Nhưng chỉ trong năm 2007, sau nhiều năm cai trị quân sự và bất ổn chính trị, Togo đã tổ chức cuộc bầu cử lập pháp tương đối tự do và công bằng.
vanhoc
Far Cry 6 là tựa game bắn súng góc nhìn thứ nhất do hãng Ubisoft Toronto phát triển và Ubisoft phát hành vào ngày 7 tháng 10 năm 2021. Đây là phần chính thứ sáu của dòng game Far Cry dành cho Amazon Luna, Microsoft Windows, PlayStation 4, PlayStation 5, Xbox One, Xbox Series X/S và Stadia. Game dự tính phát hành vào giữa năm 2021. Trò chơi lấy bối cảnh tại Yara, một hòn đảo hư cấu vùng Caribe nằm dưới sự cai trị của chế độ độc tài "El Presidente" Antón Castillo (do Giancarlo Esposito thủ vai), kẻ đang nuôi dạy đứa con trai tên Diego (Anthony Gonzalez) tuân theo sự cai trị của hắn. Người chơi sẽ vào vai một chiến binh du kích mang tên Dani Rojas, cố gắng lật đổ Castillo và chế độ của hắn. Lối chơi Far Cry 6 thuộc thể loại hành động phiêu lưu bắn súng góc nhìn thứ nhất. Lối chơi tiếp nối các bản Far Cry trước đó, với việc người chơi sử dụng vũ khí, phương tiện tạm thời và thuê mướn Amigos, hệ thống "Fangs for Hire" mới, nhằm lật đổ chế độ chuyên chế. Bối cảnh Far Cry 6 diễn ra trên hòn đảo giả tưởng Yara thuộc vùng Caribbe, nơi được lấy cảm hứng từ Cuba và được mô tả là "sân chơi Far Cry lớn nhất cho đến nay" và "một thiên đường nhiệt đới bị đóng băng theo thời gian". Đảo quốc này nằm dưới sự cai trị của "El Presidente" Antón Castillo (Giancarlo Esposito), một nhà độc tài phát xít có toàn quyền kiểm soát hòn đảo. Castillo đang dẫn dắt con trai mình là Diego (Anthony Gonzalez), không chắc chắn về tương lai của mình, đi theo bước chân của hắn. Esposito mô tả nhân vật này là một nhà lãnh đạo "cố gắng trao quyền cho người dân hiểu rằng họ cần sự lãnh đạo mạnh mẽ ngay bây giờ", nhưng lại bị mắc kẹt giữa một cuộc cách mạng. Esposito nói thêm "Cha của anh ấy là một nhà độc tài trước mình và anh ấy muốn trao quyền cho người dân để lấy lại đất nước của họ. Mục tiêu của anh ấy là sử dụng các nguồn lực mà họ có trong đất nước để tồn tại mà không cho phép người ngoài vào cuộc và kết nạp các nhà khoa học, tài sản trí tuệ của họ, tất cả những thứ này". Esposito tiếp tục rằng Antón đang "cố gắng trao quyền cho con trai mình để tiếp nhận lớp áo của mình và thực sự nắm lấy những ý tưởng cho phép anh ta thấy rằng anh ta có thể sớm trở thành nhà lãnh đạo tiếp theo ở đất nước này". Người chơi sẽ vào vai cư dân người Yara địa phương tên là Dani Rojas, một người lính du kích chiến đấu vì tự do, người đang cố gắng khôi phục lại quốc gia của họ trở lại vinh quang trước đây; người chơi có thể chọn giới tính của Dani khi khởi đầu trò chơi. Phát triển Quá trình sản xuất Far Cry 6 đã được tiến hành trong bốn năm tại thời điểm công bố vào tháng 7 năm 2020, với Ubisoft Toronto là studio chính của game. Đạo diễn tường thuật Navid Khavari nói rằng họ bắt đầu nghiên cứu về các cuộc cách mạng trong quá khứ, họ bắt gặp ý tưởng về cuộc cách mạng du kích hiện đại như Cách mạng Cuba, điều này đã đem lại cho họ nhiều ý tưởng về cách thúc đẩy nhân vật người chơi chiến đấu chống lại một chính phủ đàn áp. Điều này cũng dẫn đến sự cần thiết phải cung cấp cho nhân vật người chơi, Dani Rojas, phần lồng tiếng, so với các bản Far Cry gần đây mà nhân vật chính thường im lặng. Khavari nói "điều cần thiết đối với chúng tôi là đảm bảo rằng nhân vật chính có sự đầu tư cá nhân vào cuộc cách mạng này". Việc sử dụng Cuba làm ảnh hưởng cũng đã giúp lập lại bối cảnh nhiệt đới, một tính năng của các bản Far Cry trước đó, cũng như mang lại cho bối cảnh một cái nhìn "vượt thời gian" do các lệnh phong tỏa kinh tế đã được áp dụng trên hòn đảo, trộn lẫn những chiếc xe cổ kính với vũ khí hiện đại. Khavari đã dành một tháng ở Cuba và nói chuyện với cư dân ở đó để giúp phát triển bối cảnh. Lời nói về một tựa game Far Cry mới đã được hé lộ vào đầu tháng 7 năm 2020, khi nam diễn viên Giancarlo Esposito cho biết gần đây anh đã tham gia một "trò chơi điện tử khổng lồ", bao gồm cả công việc lồng tiếng và ghi hình chuyển động. Ngay sau đó, những tin đồn rò rỉ về sự tồn tại của Far Cry 6 đã xuất hiện, bao gồm cả những màn hình cho thấy một nhân vật giống Esposito. Ubisoft đã xác nhận sự tồn tại của tựa game này vài ngày trước khi thông báo đầy đủ thông qua phương tiện truyền thông xã hội và tiết lộ đầy đủ về trò chơi vào ngày 12 tháng 7 năm 2020, trong sự kiện trực tuyến Ubisoft Forward của họ. Ngoài ra, Anthony Gonzalez còn lồng tiếng và cung cấp mô hình nhân vật và ghi lại chuyển động cho Diego. Esposito và Gonzalez đã thực hiện công việc ghi hình chuyển động và lồng tiếng cho đoạn trailer của trò chơi trước khi quay bất kỳ cảnh quay nào cho phần kể chuyện trong game, vì điều này cho phép các nhà phát triển có thời gian để tạo ra các mô hình nhân vật cho chính trò chơi. Đối với Esposito, ông quan tâm đến các khía cạnh ghi hình chuyển động của vai diễn, vì ông đã thực hiện một số việc cho bộ phim Mouse Guard và quan tâm đến việc làm nhiều hơn, cũng như quan tâm đến kiểu nhân vật mà Ubisoft đã tạo ra cho ông. Khavari cho biết họ đã cung cấp tài liệu cơ bản về Esposito để giúp chuẩn bị trước khi ghi hình cho trò chơi, và sau các buổi này, anh ấy nhận thấy rằng Esposito đã "đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu dựa trên tài liệu mà chúng tôi gửi cho anh ấy. Anh ấy mang đến một sự đồng cảm đáng kinh ngạc cho các nhân vật của mình và anh ấy đã mang lại sự đồng cảm tương tự cho Antón mà tôi không mong đợi." Pedro Bromfman đảm nhân khâu soạn nhạc cho trò chơi. Phát hành Trò chơi ban đầu được lên kế hoạch phát hành vào ngày 18 tháng 2 năm 2021, trên Microsoft Windows, PlayStation 4, PlayStation 5, Xbox One, Xbox Series X/S và Stadia. Ngày 29 tháng 10 năm 2020, Ubisoft thông báo rằng việc phát hành sẽ bị trì hoãn do ảnh hưởng từ đại dịch COVID-19 đang diễn ra. Trong cuộc gọi thu nhập hàng quý của Ubisoft vào tháng 2 năm 2021, công ty đã thông báo rằng trò chơi sẽ được phát hành trước ngày 30 tháng 9 năm 2021. Chú thích Tham khảo Liên kết ngoài Trò chơi điện tử năm 2021 Bắn súng góc nhìn người thứ nhất Trò chơi điện tử một người chơi và nhiều người chơi Trò chơi điện tử thế giới mở Far Cry Trò chơi Stadia Trò chơi trên Windows Trò chơi PlayStation 4 Trò chơi PlayStation 5 Trò chơi Xbox One Trò chơi Xbox Series X và Series S Trò chơi Ubisoft Trò chơi điện tử phần tiếp theo Trò chơi điện tử phát triển tại Canada Trò chơi điện tử bị hoãn do đại dịch COVID-19 Trò chơi điện tử lấy bối cảnh ở Caribe Trò chơi điện tử lấy bối cảnh hòn đảo hư cấu Trò chơi điện tử có các nhân vật chính được chọn giới tính
wiki
Gregory Yong Sooi Ngean (1925 - 2008; Hán tự:楊瑞元; tiếng Việt:Dương Thụy Nguyên) là một Giám mục người Malaysia của Giáo hội Công giáo Rôma. Ông nguyên là Tổng giám mục chính tòa Tổng giáo phận Singapore, thuộc Singapore và Chủ tịch Hội đồng Giám mục Malaysia, Singapore và Brunei trong hai giai đoạn từ 1980 - 1987 và 1990 - 1994. Trước đó, ông còn đảm trách vị trí Giám mục chính tòa Giáo phận Penang, thuộc Malaysia. Tiểu sử Tổng giám mục Gregory Yong Sooi Ngean sinh ngày 20 tháng 5 năm 1925 tại Batu Gajah, thuộc Malaysia. Sau quá trình tu học dài hạn tại các chủng viện theo quy định của Giáo luật, ngày 3 tháng 12 năm 1951, Phó tế Ngean, 26 tuổi, tiến đến việc được truyền chức linh mục. Sau 17 năm thực thi các hoạt động mục vụ trên cương vị là một người linh mục, ngày 9 tháng 4 năm 1968, tin tức từ Tòa Thánh loan báo việc Giáo hoàng đã tuyển chọn linh mục v, 43 tuổi, gia nhập vào hàng ngũ các Giám mục, cụ thể với chức vị Giám mục chính tòa Giáo phận Penang. Lễ tấn phong cho vị giám mục tân cử được tổ chức sau đó vào ngày 1 tháng 7 cùng năm, với phần nghi thức chính yếu được cử hành bởi 3 giáo sĩ cấp cao. Chủ phong cho vị giám mục tân cử là Tổng giám mục Michel Olçomendy, M.E.P., Tổng giám mục Tổng giáo phận Malacca-Singapore. Hai vị còn lại với vai trò phụ phong, gồm có Tổng giám mục Michael Kien Samophithak, Tổng giám mục Tổng giáo phận Thare and Nonseng và Giám mục Dominic Aloysius Vendargon, Giám mục chính tòa Giáo phận Kuala Lumpur. Sau chín năm được chọn và tấn phong, ngày 3 tháng 2 năm 1977, Tòa Thánh thông tin việc đã quyết định thuyên chuyển Giám mục Gregory Yong Sooi Ngean đến nhiệm sở mới là Tổng giáo phận Singapore, với danh vị Tổng giám mục chính tòa. Tân Tổng giám mục đã đến nhận ngai tòa giáo phận này sau đó vào ngày 2 tháng 4 cùng năm. Sau hơn 23 năm cai quản Giáo phận duy nhất của đất nước Singapore trên cương vị là một Tổng giám mục, ngày 14 tháng 10 năm 2000, Tòa Thánhcho biết đã chấp thuận đơn từ nhiệm của Tổng giám mục Ngean, vì lí do tuổi tác theo Giáo luật. Ngày 28 tháng 6 năm 2008, Tổng giám mục Ngean qua đời, sau 57 năm linh mục và 40 năm giám mục. Ngoài các chức vụ chính thức do Tòa Thánh bổ nhiệm, Tổng giám mục Ngean còn kiêm nhiệm thêm vị trí Chủ tịch Hội đồng Giám mục Malaysia, Singapore và Brunei trong hai khoảng thời gian riêng biệt là từ năm 1980 đến năm 1987 và từ năm 1990 đến năm 1994. Tham khảo Sinh năm 1925 Mất năm 2008 Giám mục Công giáo Malaysia
wiki
Cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 1976 ()diễn ra vào ngày 2 tháng 11 năm 1976 giữa hai ứng cử viên của hai đảng là Jimmy Carter của Dân chủ và đương kim tổng thống Gerald Ford của Cộng hòa. Ứng cử viên Đảng Dân chủ Jimmy Carter của Georgia đã đánh bại Tổng thống đương nhiệm Đảng Cộng hòa Gerald Ford từ Michigan. Chiến thắng của Carter đại diện cho chiến thắng duy nhất của đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử tổng thống được tổ chức từ năm 1968 đến năm 1992. Tổng thống Richard Nixon đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm 1972 với Spiro Agnew là đối tác tranh cử của ông, nhưng năm 1973 Agnew từ chức và Ford được bổ nhiệm làm phó tổng thống thông qua Tu chính án thứ 25. Khi Nixon từ chức vào năm 1974 sau vụ bê bối Watergate, Ford lên nắm quyền tổng thống, trở thành tổng thống đầu tiên nhậm chức mà không được bầu làm tổng thống hay phó tổng thống. Ông đã phải đối mặt với thách thức mạnh mẽ từ cựu thống đốc bảo thủ và tổng thống tương lai Ronald Reagan của California trong cuộc bầu cử sơ bộ của đảng Cộng hòa, nhưng Ford đã thắng trong đại hội. Carter ít được biết đến vào đầu cuộc bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ, nhưng cựu thống đốc Georgia đã nổi lên như người dẫn đầu sau chiến thắng của ông trong tập hợp bầu cử sơ bộ đầu tiên. Vận động tranh cử với tư cách là một người ôn hòa chính trị và là người đứng ngoài Washington, Carter đã đánh bại các đối thủ như Jerry Brown và Mo Udall để giành được đề cử của đảng Dân chủ. Ford theo đuổi "chiến lược Vườn hồng ", trong đó ông tìm cách thể hiện mình là một nhà lãnh đạo giàu kinh nghiệm, tập trung vào việc hoàn thành vai trò giám đốc điều hành của mình. Carter nhấn mạnh địa vị của ông là một nhà cải cách "không bị Washington làm ô nhiễm". Với nền kinh tế nghèo nàn, sự sụp đổ của Việt Nam Cộng hòa và sự ân xá không công bằng của ông đối với Nixon, Carter đã dẫn trước một tỷ lệ lớn trong các cuộc thăm dò sau khi Carter chính thức được đề cử vào tháng 7 năm 1976. Tỷ lệ ủng hộ giữa hai ứng viên đã trở nên cân bằng hơn sau một màn trình diễn mạnh mẽ trong cuộc tranh luận tổng thống đầu tiên, và cuộc đua đã kết thúc vào ngày bầu cử. Carter đã giành được đa số phiếu phổ thông và đại cử tri. Ông đã thắng gần như mọi bang ở miền Nam trong khi Ford thống trị các bang miền Tây. Carter vẫn là ứng cử viên Đảng Dân chủ duy nhất kể từ năm 1964 giành được đa số các bang miền Nam. Ford đã giành được 27 bang, nhiều bang nhất mà một ứng cử viên thua cuộc mang lại. Cả hai ứng cử viên phó tổng thống của các đảng lớn, Walter Mondale năm 1984 và Bob Dole năm 1996, sau đó đều giành được đề cử tổng thống của đảng tương ứng, nhưng thua trong cuộc tổng tuyển cử. Tính đến năm 2020, đây là lần cuối cùng Alabama, Mississippi, Nam Carolina và Texas bỏ phiếu cho ứng cử viên Đảng Dân chủ trong một cuộc bầu cử tổng thống, cũng như cuộc bầu cử cuối cùng mà ứng cử viên chiến thắng không giành được đa số trong số 51 khu vực pháp lý (50 tiểu bang cộng với Đặc khu Columbia). Tuy nhiên, đây không phải là lần cuối cùng một ứng cử viên giành được số phiếu phổ thông mà không giành được đa số các bang, vì điều này cũng đã xảy ra với Al Gore vào năm 2000 và Hillary Clinton vào năm 2016. Tham khảo Lịch sử Hoa Kỳ (1964–80) Gerald Ford
wiki
Destiny's Child (tạm dịch: Những đứa trẻ của Số phận) là album đầu tay của nhóm nhạc R&B người Mỹ Destiny's Child, phát hành bởi hãng Columbia Records vào năm 1998. Album gồm hai đĩa đơn thành công là "No, No, No" và "With Me", đặc biệt là hai ca khúc này đều có thêm "Phần 2" và cả hai phần đều nằm trong album này. Đồng thời, album còn nhận một giải Soul Train Lady of Soul Awards cho Album R&B/Soul Xuất sắc của năm. Album nằm trong bảng xếp hạng Billboard 200 tại Mỹ 26 tuần liền, nhưng không bao giờ vượt qua vị trí #63. Tại Anh, album đứng ở vị trí #75 nhờ độ mạnh của đĩa đơn "No, No, No". Album đã bán gần 1 triệu bản tại Mỹ và 3 triệu bản toàn thế giới, sau đó đã được phát hành và "đóng gói" lại ở một vài quốc gia sau thành công vượt trội của album tiếp theo "The Writing's on the Wall". Vào năm 2002, album đã trì hoãn việc in ấn và bắt đầu trở thành hàng hiếm. Ngoài ra, album còn nhận được nhiều đánh giá tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc và thính giả. Danh sách ca khúc "Second Nature" (Kymberli Armstrong, Ronald Isley, Marvin Isley, Ernie Isley, O'Kelly Isley Jr., Chris Jasper, Terry T.) – 5:10 "No, No, No Part 2" (cùng Wyclef Jean) (Barry White, Calvin Gaines, Mary Brown, Rob Fusari, Vincent Herbert) – 3:25 "With Me Part I" (cùng Jermaine Dupri) (J. Dupri, Master P, Manuel Seal) – 3:26 "Tell Me" (Tim Kelley, Bob Robinson) – 4:47 "Bridges" (Mean Green, Michelle JoJo Hailey, D'Wayne Wiggins) – 4:05 "No, No, No Part 1" (C. Gaines, M. Brown, R. Fusari, V. Herbert) – 4:00 "With Me Part II" (cùng Master P) (J. Dupri, Beyoncé Knowles, LeToya Luckett, Master P, LaTavia Roberson, Kelly Rowland, M. Seal) – 4:16 "Show Me the Way" (Carl Breeding, Darcy Aldridge, Jeffrey Bowden) – 4:20 "Killing Time" (Taura Stinson, Dwayne Wiggins) – 5:09 "Illusion" (có sự tham gia của Wyclef Jean & Pras) – 3:53 "Birthday" (B. Knowles, L. Roberson, K. Rowland, D. Wiggins) – 5:15 "Sail On" (Lionel Richie) – 4:06 "My Time Has Come" (Gửi đến Andretta Tillman) (Sylvia Bennett-young, R. Vertelney) – 4:25 Các ca khúc chưa tiết lộ "Never Had a Love Like Mine" "I Try" "Something for Me" "Before I Let Go" Xếp hạng Thực hiện Mark Morales, Sản xuất Bill Ortiz, Trumpet Darin Prindle, Hòa âm Warren Riker, Kĩ thuật, Hòa âm Bob Robinson, Sắp đặt, Sản xuất, Nhạc cụ Tim Kelley, Sản xuất, Nhạc cụ Carl Washington, Sản xuất Carl Wheeler, Đàn điện tử D'Wayne Wiggins, Bass, Sản xuất, Guitar, Nhạc cụ Benjamin Wright, Hòa âm, Giám đốc Eric Fischer, Thực hiện Jay Lincoln, Trống, Sản xuất, Hòa âm, Đàn điện tử James Hoover, Thực hiện Erwin Gorostiza, Chỉ đạo nghệ thuật, Thiết kế Wyclef Jean, Sản xuất, Trình diễn Rawle Gittens, Thực hiện Vince Lars, Kèn Saxophone Corey Rooney, Kĩ thuật, Sản xuất, Hòa âm Craig B., Sản xuất, Hòa âm KLC, Sản xuất Sylvia Bennett-Smith, Hòa âm, Sản xuất Jerry Duplessis, Sản xuất Joey Swails, Thực hiện, Hòa âm Destiny's Child, Nhóm trình diễn chính Ian Dalsemer, Trợ lý Thực hiện Rob Fusari, Sản xuất Anthony Papa Michael, Guitar (kiểu Acoustic) Beyoncé, Giọng chính/Giọng nền LeToya Luckett, Giọng nền/Giọng chính LaTavia Roberson, Giọng nền/Giọng Rap chính cho ca khúc "Illusion" Kelly Rowland, Giọng chính/Giọng nền Lee Neal, Trống O'Dell, Sản xuất Mathew Knowles, Giám đốc Sản xuất Tina Knowles, Nhà tạo mẫu tóc Storm Jefferson, Trợ lý thực hiện Thực hiện, Trợ lý Hòa âm Mean Green, Phó Giám đốc Che Greene, Sản xuất Darcy Aldridge, Hòa âm Mike Arnold, Thực hiện Charles Brackins, Thực hiện Johnny Buick, Trang điểm, Làm tóc Kenny Demery, Guitar Paul Empson, Nhiếp ảnh gia Eric Ferrell, Trang điểm Debra Ginyard, Nhà tạo mẫu Mike Scott, Hòa âm Booker T. Jones III, Hòa âm Master P, Người trình diễn Terry T. Sản xuất Bill McKinley, Bass Paul Arnold, Thực hiện Preston Crump, Bass Jermaine Dupri, Sản xuất, Trình diễn Dale Everingham, ? Steve Foreman, Tiếp nhận phản hồi David Frank, Piano John Frye, Thực hiện Brian Gardner, Giám đốc Jamie Hawkins, Đàn điện tử Vincent Herbert, Sản xuất Jon Jubu Smith, Guitar Liên kết ngoài Album năm 1998 Album của hãng Columbia Records Album đầu tay năm 1998 Album của Destiny's Child Album sản xuất bởi Jermaine Dupri Album sản xuất bởi Wyclef Jean Album của Columbia Records
wiki
Manuel José Joaquín del Corazon de Jesús Belgrano (3 tháng 6 năm 1770 - 20 tháng 6 năm 1820), thường được gọi là Manuel Belgrano, là một nhà kinh tế, luật sư, chính trị gia và nhà lãnh đạo quân sự người Argentina. Ông đã tham gia vào chiến tranh độc lập Argentina tạo ra quốc kỳ Argentina. Ông được coi là một trong những Libertadores (người giải phóng) chính của đất nước này. Belgrano sinh ra tại Buenos Aires, con thứ tư của doanh nhân Ý Domingo Belgrano y Peri và Josefa Casero. Ông đã tiếp xúc với những ý tưởng của thời đại Khai sáng trong khi học tại trường đại học ở Tây Ban Nha trong khoảng thời gian của cuộc cách mạng Pháp. Khi trở về Lãnh địa Phó vương Río de la Plata, nơi ông trở thành một thành viên đáng chú ý của dân Criollo của Buenos Aires, ông đã cố gắng thúc đẩy một số các lý tưởng chính trị và kinh tế mới, nhưng không tìm thấy kháng dữ dội từ những người bán đảo. Sự từ chối này đã khiến ông làm việc theo hướng tự chủ lớn hơn cho đất nước từ chế độ thuộc địa Tây Ban Nha. Lúc đầu, ông không thành công thúc đẩy khát vọng của Carlota Joaquina để trở thành một người cai trị nhiếp chính cho Phó vương, trong thời kỳ Tây Ban Nha vua Ferdinand VII đã bị giam cầm trong bán đảo chiến tranh (1807-1814). Ông ủng hộ Cách mạng tháng, trong đó loại bỏ các phó vương Baltasar Hidalgo de Cisneros khỏi quyền lực vào ngày 25 tháng 5 năm 1810. Ông được bầu làm thành viên bầu cử của Primera Junta mà mất quyền sau khi bị lật đổ. Là một đại biểu cho Junta, ông đã lãnh đạo chiến dịch Paraguay văn số. Quân đội của ông đã bị Bernardo de Velasco đánh bại tại các trận "Campichuelo" và "Paraguari". Mặc dù ông đã bị đánh bại, chiến dịch bắt đầu chuỗi sự kiện dẫn đến sự độc lập của Paraguay tháng năm 1811. Ông rút về vùng lân cận của Rosario, để củng cố nó chống lại một cuộc tấn công hoàng gia có thể từ phía Đông Band of sông Uruguay. Trong khi đó, ông đã tạo ra lá cờ của Argentina. Bộ ba đầu tiên đã không chấp nhận lá cờ, nhưng vì truyền chậm, Belgrano chỉ tìm hiểu về nhiều tuần sau đó, trong khi củng cố quân đội của miền Bắc ở Jujuy. Có, biết ông là một bất lợi chiến lược chống lại quân đội hoàng gia đến từ Upper Peru, Belgrano đã ra lệnh Jujuy Exodus, mà sơ tán toàn bộ dân số của tỉnh Jujuy đến San Miguel de Tucumán. Ông phản công trong trận Tucumán dẫn đến một chiến thắng chiến lược quan trọng, và nó đã sớm theo sau là một chiến thắng hoàn toàn quân đội bảo hoàng của Pío Tristan trong trận Salta. Tuy nhiên, cuộc xâm nhập sâu hơn của mình vào Upper Perú dẫn đến thất bại tại Vilcapugio và Ayohuma, dẫn bộ ba thứ hai để đặt hàng thay thế ông là Tư lệnh quân đội của Bắc do mới đến José de San Martín. Đến lúc đó, Asamblea del Ano XIII đã thông qua việc sử dụng các cờ Belgrano như là lá cờ của quốc gia chiến tranh. Belgrano sau đó đã đi châu Âu với mục đích vận động ngoại giao cùng với Bernardino Rivadavia để tìm kiếm sự hỗ trợ cho chính quyền cách mạng. Ông trở lại trong thời gian để tham gia Đại hội Tucumán, mà tuyên bố Argentina Độc lập (1816). Ông thúc đẩy kế hoạch Inca để tạo ra một chế độ quân chủ lập hiến với một hậu duệ Inca như đứng đầu nhà nước. Đề xuất này đã có sự hỗ trợ của San Martín, Martín Miguel de Güemes, và nhiều đại biểu tỉnh, nhưng đã bị từ chối mạnh mẽ của các đại biểu đến từ Buenos Aires. Đại hội Tucumán chấp thuận việc sử dụng cờ hiệu của mình như là lá cờ quốc gia. Sau này, Belgrano lại nắm quyền chỉ huy quân đội của miền Bắc, nhưng nhiệm vụ của mình được giới hạn để bảo vệ San Miguel de Tucumán từ những tiến bộ hoàng gia trong khi San Martín chuẩn bị quân đội của dãy Andes cho một cuộc tấn công khác trên dãy núi Andes. Khi Buenos Aires sắp bị xâm chiếm bởi José Gervasio Artigas và Estanislao López, ông chuyển quân xuống phía Nam, nhưng quân đội của ông nổi loạn trong tháng 1 năm 1820. Belgrano chết do chứng cổ chướng ngày 20 tháng 6 năm 1820. Những lời cuối cùng của ông được báo cáo là: "¡Ay, Patria mía!" (Oh, đất nước tôi!). Tham khảo Sách tham khảo Liên kết ngoài Instituto Nacional Belgraniano Timeline of Manuel Belgrano Biography by the Minister of Education Người Buenos Aires Luật sư Argentina
wiki
Khu bảo tồn quốc gia Los Flamencos là một khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở xã San Pedro de Atacama, vùng Antofagasta ở miền bắc Chile. Nó có tổng diện tích trong vùng sinh thái puna khô Trung Andes và gồm bảy phần riêng biệt. Khí hậu Khu bảo tồn có khí hậu sa mạc với biên độ nhiệt đáng kể giữa ngày (nhiệt độ trung bình cao nhất là ) và đêm (trung bình thấp nhất là ). Mưa thường xuyên hơn vào mùa hè và có độ cao trung bình 3 milimét. Các phần Salar de Tara – Salar de Aguas Calientes Khu vực được tạo thành từ hai chảo muối: Salar de Tara, nằm cách San Pedro de Atacama 120 kilômét về phía đông và Antofagasta 440 kilômét về phía đông bắc và Salar de Aguas Calientes, đạt độ cao tới 4.860 mét so với mực nước biển. Năm 1996, Salar de Tara được Công ước Ramsar chỉ định là vùng đất ngập nước có tầm quan trọng quốc tế. Nó có cả hồ cố địng và theo mùa. Lớn nhất trong số này là Hồ Tara, lấy nước từ Sông Zapaleri. Salar de Tara trước đây được lấp đầy bởi một hồ nước tràn rộng diện tích và đã để lại những đường bờ biển nhô lên, 24 trong số đó có thể quan sát từ phía đông và các châu thổ. Đặc trưng của hệ thực vật là sự hiện diện của vùng đất ngập nước ở độ cao lớn, rơm vàng, Carex scoparia, tola de agua và tola amaia (hai loài Parastrephia lepidophylla) và coirón (Festuca gracillima), chúng có thể được quan sát trên địa hình bằng phẳng và đồi núi hoặc trên sườn của các núi lửa và đồi núi. Salar de Tara cung cấp môi trường sống cho nhiều loài động vật hoang dã quý hiếm và có nguy cơ tuyệt chủng. Một số loài như Lagidium viscacia, lạc đà Vicuña và đà điểu Nam Mỹ nhỏ được phân loại là loài nguy cấp. Những loài khác như Chloephaga melanoptera, Fulica cornuta, mòng biển Andes, Tinamotis pentlandii và ba loài chim hồng hạc ở Chile (hồng hạc Andes, hồng hạc Chile và hồng hạc James) được xem là dễ bị tổn thương. Tình trạng bảo tồn của Ctenomys fulvus và cáo culpeo không rõ. Riêng cáo culpeo ở tất cả các phần của khu bảo tồn. Xói mòn bởi gió xảy ra tại khu vực này. Salar de Pujsa Salar de Pujsa là một chảo muối nằm ở phía tây nam Salar de Tara, cách San Pedro de Atacama 83 kilômét và về phía đông bắc của núi lửa Acamarachi. Với độ cao tối đa 4.585 mét so với mực nước biển, Pujsa được coi là khu vực biệt lập nhất trong khu bảo tồn. Chảo muối này nhận được nước của các lạch Quepiaco và Alitar và được liệt kê là một vùng đất Ramsar vào năm 2009. Những con chim di cư qua các bán cầu dùng chảo muối và vùng đất xung quanh làm nơi lưu trú, bao gồm con Phalaropus tricolor. Hệ thực vật ở đây tương tự như ở các khu vực Tara và Aguas Calientes, có đặc trưng là vùng đất ngập nước cao, rơm vàng, Carex scoparia, tola de agua và tola amaia (hai loài Parastrephia lepidophylla) và coirón (Festuca gracillima). Hệ động vật bao gồm viscacha, Ctenomys fulvus, cáo culpeo, chuột lang nhà, hồng hạc Andes, hồng hạc Chile, đà điểu Nam Mỹ, thần ưng Andes, đại bàng và nhiều loài khác. Đầm phá Miscanti và Miñiques Một dòng dung nham từ một vụ phun trào núi lửa Miñiques đã tách Hồ Miscanti khỏi Hồ Miñiques. Nằm cách Socaire 25 kilômét về phía nam, San Pedro de Atacama 115 kilômét về phía đông nam và Antofagasta 431 kilômét về phía đông, khu vực này bao gồm Đầm phá Miscanti và Đầm phá Miñiques, nằm ở chân đồi Cerro Miscanti và núi lửa Miñiques. Các đầm phá có độ cao từ 4.100 đến 4.350 mét so với mực nước biển. Phần này gần với Salar de Talar và Hồ Lejía. Phần này của khu bảo tồn là nơi sinh sống của nhiều loại chim, bao gồm hồng hạc Andes, hồng hạc Chile, Fulica cornuta, Podiceps occipitalis, mòng biển Andes và Sicalis olivascens. Động vật có vú bao gồm lạc đà vicuña, cáo culpeo và Phyllotis darwini. Salar de Atacama Khu vực này được hình thành bởi hai phần nhỏ là Soncor và Quelana. Cả hai bao gồm những đầm phá nằm trên Salar de Atacama, chảo muối lớn nhất Chile ở độ cao 2.305 mét với lớp vỏ muối rộng lớn. Khu vực Soncor Khu vực Soncor bao gồm các đầm phá Chaxa, Puilar và Barros Negros. Bất chấp điều kiện khắc nghiệt, Salar de Atacama vẫn duy trì rất nhiều loài bao gồm hồng hạc Chile và Andes (đây là nơi làm tổ quan trọng đối với hồng hạc Andes), Recurvirostra andinan, Anas flavirostris, Lophonetta specularioides, Charadrius alticola và Calidris bairdii. Nhiều loài thực vật khác nhau nằm quanh rìa của những đầm phá, gồm Distichlis spicata, Ma hoàng, cachiyuyo (một loài thuộc chi Atriplex) cùng nhiều loài khác. Sistema hidrológico de Soncor (hệ thống thủy văn Soncor) là một địa điểm được bảo vệ bởi Ramsar tương tự như Salar de Tara. Nó bao gồm bốn hồ nước mặn nông. Khu vực Quelana Nằm cách đường di đến đầm Chaxa 10 kilômét, khu vực Quelana có lớp vỏ muối và bùn mặn rộng lớn. Địa hình bằng phẳng với độ cao trung bình 2.300 mét. Nó có nhiều loài động thực vật như ở khu vực Soncor, bao gồm ba loài hồng hạc ở Chile, đại bàng, chim én, cú vượn và ngỗng. Valle de la Luna Phần này bao gồm các địa điểm khảo cổ như làng Tulor và dãy núi Cordillera de la Sal, đạt độ cao 2.624 mét. Dãy núi này được hình thành bởi sự gấp khúc liên tiếp của một hồ nước mặn cũ cuối cùng đã khô và bị đẩy lên bởi sự di chuyển của các mảng kiến ​​tạo. Loài Thylamys pallidior có thể được tìm thấy trong khu vực này. Tambillo Phần này gần nhất với San Pedro de Atacama và đặc trưng bởi một khu rừng Prosopis tamarugo rộng 370 ha, chỉ có trong khu vực này. Tambillo có động thực vật giống như các khu vực khác, gồm có hồng hạc Andes, hồng hạc Chile, Fulica cornuta, Podiceps occipitalis, mòng biển Andes, Sicalis olivascens, cáo xám, cáo culpeo, Zonotrichia capensis, én và ưng. Xem thêm Hoang mạc Atacama Tham khảo Vùng đất Ramsar Los Flamencos Địa mạo Chile Lịch sử tự nhiên Chile Bảo tồn ở Chile Điểm tham quan ở Nam Mỹ
wiki
Estonian Air (mã IATA: OV, mã ICAO: ELL) là hãng hàng không của Estonia, có trụ sở chính tại Tallinn (Estonia). Estonian Air đảm nhiệm các tuyến đường hàng không trong nước và tới các nước châu Âu. Căn cứ chính của hãng ở Sân bay Tallinn. Năm 2002, Estonian Air có 302 nhân viên. Lịch sử Estonian Air được chính phủ Estonia thành lập từ ngày 1.12.1991, ngay sau khi Estonia giành được độc lập từ Liên bang Xô Viết. Lúc đầu Estonian Air sử dụng các máy bay cũ Tupolev Tu-134 của phân ban hãng Aeroflot ở Estonia. Năm 1996, chính phủ Estonia quyết định tư nhân hóa 66% cổ phần của công ty. Hãng Maersk Air của Đan Mạch mua 49%, công ty Cresco Ltd. mua 17% và chính phủ Estonia nắm 34% cổ phần. Năm 1992, Estonian Air gia nhập Hiệp hội Vận tải Hàng không Quốc tế (IATA). Năm 1995, Estonian Air thuê 2 máy bay Boeing 737-500 thay cho các máy bay Tupolev cũ. Năm 1996, công ty thuê 2 máy bay Fokker 50, thay hoàn toàn đội máy bay Tupolev. Năm 1998, công ty thuê thêm 1 máy bay Boeine 757-500. Năm 2002 và 2003, công ty thuê thêm 2 máy bay Boeing 737-500. Tháng 9/2003 Tập đoàn SAS mua lại 49% cổ phần của Maersk Air. Tháng 6/2007 Estonian Air lập công ty hàng không con Estonian Air Regional và mở đường bay từ Tallinn tới Kuressaare, Helsinki (Phần Lan) và Vilnius (Litva). Estonian Air không gia nhập Star Alliance và bất cứ Liên minh nào khác. Estonian Air chia sẻ chương trình EuroBonus và nhiều dịch vụ của Hãng hàng không Scandinavia. Đội máy bay 4 Boeing 737-500 2 Boeing 737-300 2 Saab 340A 3 Bombardier CRJ900NG (đang đặt hàng) Các nơi đến Áo Viên Belarus Minsk Bỉ Brussels Croatia Dubrovnik Đan Mạch Copenhagen Estonia Tallinn Kuressaare Phần Lan Helsinki Pháp Paris Đức Frankfurt München Hamburg Ireland Dublin Ý Milano Roma Litva Vilnius Na Uy Oslo Nga Moskva Tây Ban Nha Barcelona Thụy Điển Stockholm Ukraina Kiev Simferopol Anh London Các bên đối tác Hãng hàng không Scandinavia Blue1 Widerøe airBaltic Spanair Tham khảo Xem thêm Tập đoàn SAS Liên kết ngoài Hãng hàng không Estonia
wiki
Daft Club là album phối lại đầu tiên của bộ đôi nhạc điện tử người Pháp Daft Punk, được phát hành vào ngày 1 tháng 12 năm 2003 bởi Virgin Records. Album bao gồm nhiều bản phối lại của các bài hát trong album Homework (1997) và Discovery (2001). Tiểu sử Tên của album xuất phát từ dịch vụ âm nhạc trực tuyến của Daft Punk, bao gồm các bài hát được phối lại, bản thu âm trực tiếp của Daft Punk biểu diễn tại Que Club (sau này được phát hành với tên Alive 1997), và phiên bản hát chay và hòa tấu của "Harder, Better, Faster, Stronger". Dịch vụ được cung cấp miễn phí cho những người đã mua phiên bản đầu tiên của album Discovery. Mỗi album bao gồm một thẻ thành viên "Daft Club", thẻ này cấp quyền truy cập vào trang web Daft Club. Dịch vụ kết thúc vào tháng 1 năm 2003. Liên quan đến album và dịch vụ âm nhạc trực tuyến, Thomas Bangalter đã nói: Phiên bản giới hạn của bộ phim Interstella 5555: The 5tory of the 5ecret 5tar 5ystem có Daft Club là đĩa thứ hai. Bản nhạc "Something About Us (Bản tình ca từ Interstella 5555)" bị lược bỏ trong phiên bản này. Một phiên bản giới hạn của album này cũng đã được phát hành tại Nhật Bản. Nó bao gồm một bản nhạc bổ sung và một DVD-Video bổ sung. Đĩa DVD bao gồm bản xem trước của Interstella 5555, các cuộc phỏng vấn bằng tiếng Anh với Daft Punk, một video âm nhạc cho "Crescendolls" từ bộ phim và một video cho "Something About Us" bao gồm phần dựng phim của nhiều cảnh khác nhau. Các bản nhạc từ Discovery đã được phối lại trong Daft Club ngoại trừ "Nightvision", "Superheroes", "High Life", "Veridis Quo" và "Short Circuit". Thay cho các bài hát này là các bản phối bổ sung của "Face to Face", "Harder, Better, Faster, Stronger" và "Aerodynamic", tương ứng. Ngoài ra còn có mặt bên "Aerodynamic" có tên "Aerodynamite", bản nhạc chưa được phát hành trước đó "Ouverture" và bản phối lại của bài hát "Phœnix" trong Homework. Đánh giá từ giới phê bình Album đã nhận được phản ứng trái chiều đến tích cực từ các nhà phê bình. Một bài đánh giá tiêu cực của Pitchfork có phần giải thích minh họa của nghệ sĩ về cách các bài hát được phối lại so với các phiên bản gốc. Bài đánh giá cũng cho biết rằng những người đóng góp cho [album] "dường như đều có ý định hủ diệt hoàn toàn những bản nhạc gốc" và rằng "nghe Daft Club là - và việc phóng đại ở đây là vô nghĩa - xem một người thân yêu bị xé xác." Danh sách ca khúc Thứ hạng Bảng xếp hạng tuần Tham khảo Liên kết ngoài
wiki
nhỏ|200x200px|Hình chiếu của a lên b (a1), và hình phản chiếu (a2). nhỏ|248x248px|Khi 90° < θ ≤ 180°, a1 có chiều ngược lại so với b. Hình chiếu vectơ của một vectơ a lên một vectơ khác không b, ký hiệu là , (còn gọi là thành phần vectơ của a theo phương của b) là hình chiếu trực giao (vuông góc) của a lên một đường thẳng song song với b. Nó là một vectơ cùng phương với b, được định nghĩa là: trong đó là một vô hướng, gọi là hình chiếu vô hướng của a lên b, và b̂ là vectơ đơn vị theo hướng của b. Còn hình chiếu vô hướng được định nghĩa là: trong đó toán tử ⋅ ký hiệu cho tích vô hướng, ‖a‖ là độ dài của a, và θ là góc giữa hai vectơ a và b. Hình chiếu vô hướng bằng độ dài của hình chiếu vectơ và có giá trị đại số, với dấu trừ nếu chiều của hình chiếu ngược lại với chiều của b. Ta cũng gọi thành phần vectơ của a vuông góc với b là hình phản chiếu vectơ của a từ b (ký hiệu là ), đó là hình chiếu trực giao của a lên mặt phẳng (hay tổng quát là siêu phẳng) trực giao với b. Hình chiếu a1 và hình phản chiếu a2 của a đều là các vectơ và tổng của chúng bằng a, suy ra hình phản chiếu được cho bởi: Ký hiệu Thường thì hình chiếu vectơ được ký hiệu bằng chữ đậm (ví dụ a1), còn hình chiếu vô hướng tương ứng được viết thường (a1). Trong một số trường hợp, chẳng hạn khi viết tay, hình chiếu vectơ được ký hiệu bởi chữ với dấu ( hay a1). Ta đôi khi cũng ký hiệu hình chiếu và hình phản chiếu của vectơ a lên b tương ứng là a∥b và a⊥b. Định nghĩa theo góc θ Hình chiếu vô hướng Hình chiếu vô hướng của a lên b là một vô hướng có giá trị bằng , trong đó θ là góc giữa hai vectơ a và b. Hình chiếu vô hướng có thể được dùng làm hệ số nhân để tính hình chiếu vectơ tương ứng. Hình chiếu vectơ Hình chiếu vectơ của a lên b là một vectơ có độ dài bằng hình chiếu vô hướng của a lên b và có cùng phương với b. Cụ thể, nó được định nghĩa là: trong đó là hình chiếu vô hướng tương ứng được định nghĩa ở trên, còn là vectơ đơn vị cùng phương với b: Hình phản chiếu vectơ Theo định nghĩa, hình phản chiếu vectơ của a lên b là vectơ: vì vậy, Định nghĩa theo vectơ a và b Khi chưa biết góc θ, ta có thể tính giá trị cosin của θ dựa theo a và b, bằng tính chất sau của tích vô hướng a⋅b Hình chiếu vô hướng Bởi tính chất trên của tích vô hướng, có thể định nghĩa hình chiếu vô hướng như sau: . Trong không gian hai chiều ta có: . Hình chiếu vectơ Tương tự ta có định nghĩa hình chiếu vectơ của a lên b: điều này tương đương với hoặc là . Hình phản chiếu vô hướng Trong không gian hai chiều, hình phản chiếu vô hướng chính là hình chiếu của a lên vectơ trực giao , đó là vectơ sau khi quay 90° ngược chiều kim đồng hồ. Vì vậy, ta có . Tích vô hướng có dạng trên được gọi là "tích vô hướng vuông." Hình phản chiếu vectơ Theo định nghĩa: vì vậy, Tính chất phải|nhỏ|200x200px|Nếu 0° ≤ θ ≤ 90° như trong trường hợp này thì hình chiếu vô hướng của a lên b bằng độ dài của hình chiếu vectơ. Hình chiếu vô hướng Hình chiếu vô hướng của a lên b là một vô hướng, nó có dấu âm nếu 90° < θ ≤ 180°. Nó bằng độ dài ‖c‖ của hình chiếu vectơ nếu góc θ nhỏ hơn 90°. Một cách chính xác hơn là: a1 = ‖a1‖ nếu 0° ≤ θ ≤ 90°, a1 = −‖a1‖ nếu 90° < θ ≤ 180°. Hình chiếu vectơ Hình chiếu vectơ của a lên b là một vectơ a1, có thể song song với b hoặc bằng vectơ không. Cụ thể: a1 = 0 nếu θ = 90°, a1 và b cùng chiều nếu 0° ≤ θ < 90°, a1 và b ngược chiều nếu 90° < θ ≤ 180°. Hình phản chiếu vectơ Hình phản chiếu vectơ của a từ b là một vectơ a2, có thể trực giao với b hoặc bằng vectơ không. Cụ thể: a2 = 0 nếu θ = 0 or θ = 180°, a2 vuông góc với b nếu 0° < θ < 180°, Biểu diễn ma trận Phép chiếu trực giao có thể được biểu diễn bởi một ma trận chiếu. Để chiếu một vectơ lên một vectơ đơn vị a = (ax, ay, az), ta cần nhân vectơ đó với ma trận chiếu: Ứng dụng Phép chiếu vectơ là một phép toán quan trọng trong quá trình trực giao hóa Gram–Schmidt cho cơ sở của các không gian vectơ. Nó cũng được sử dụng trong định lý tách trục để xác định xem liệu hai hình lồi có giao nhau. Tổng quát hóa Bởi vì các khái niệm độ dài vectơ và góc giữa các vectơ có thể được tổng quát hóa trên một không gian tích trong n chiều, cũng có thể tổng quát hóa các khái niệm như hình chiếu trực giao của một vectơ, hình chiếu và hình phản chiếu của một vectơ lên vectơ khác. Trong một số trường hợp, như với không gian Euclid n chiều, khái niệm tích trong trùng với tích vô hướng. Nếu hai khái niệm này không giống nhau thì tích trong thay vì tích vô hướng sẽ được sử dụng trong định nghĩa chính tắc của hình chiếu và hình phản chiếu. Đối với một không gian tích trong 3 chiều, các khái niệm hình chiếu và hình phản chiếu của một vectơ lên một vectơ khác được tổng quát hóa lên khái niệm hình chiếu và hình phản chiếu của vectơ lên một mặt phẳng. Hình chiếu của một vectơ lên một mặt phẳng cũng chính là hình chiếu trực giao của vectơ đó lên mặt phẳng, còn hình phản chiếu của một vectơ lên mặt phẳng là hình chiếu trực giao của vectơ đó lên một đường thẳng trực giao với mặt phẳng đó. Cả hai đều là vectơ. Hình chiếu song song với mặt phẳng còn hình phản chiếu thì vuông góc. Đối với một vectơ và một mặt phẳng cho trước, tổng của hình chiếu và hình phản chiếu bằng vectơ ban đầu. Tương tự, đối với không gian tích trong nhiều hơn 3 chiều, các khái niệm hình chiếu và phản chiếu lên một vectơ có thể được tổng quát hóa lên thành hình chiếu và phản chiếu lên một siêu phẳng. Trong một đại số hình học, chúng được tổng quát hóa hơn nữa thành các khái niệm hình chiếu và hình phản chiếu của một đa vectơ tổng quát lên một k-blade khả nghịch. Xem thêm Hình chiếu vô hướng Ký hiệu vectơ Tham khảo Liên kết ngoài Projection of a vector onto a plane Hàm số và ánh xạ Vectơ (toán học và vật lý)
wiki
Agrogeology, còn gọi là liên ngành nông học - khoáng chất, nghĩa là ngành nghiên cứu về nguồn gốc của các khoáng chất, và ứng dụng của chúng. Những khoáng chất này có tầm quan trọng đối với nông nghiệp và làm vườn, đặc biệt là liên quan đến độ phì nhiêu của đất và các thành phần phân bón. Những khoáng chất này thường là chất dinh dưỡng thực vật thiết yếu. Nông học cũng có thể được định nghĩa là ứng dụng của địa chất vào các vấn đề trong nông nghiệp, đặc biệt là liên quan đến năng suất và sức khỏe của đất. Lĩnh vực này là sự kết hợp của một vài lĩnh vực khác nhau, bao gồm địa chất, khoa học đất, nông học và hóa học. Mục tiêu tổng thể là thúc đẩy sản xuất nông nghiệp bằng cách sử dụng tài nguyên địa chất để cải thiện các khía cạnh hóa học và vật lý của đất. Lịch sử Dự án nông học đầu tiên nhận được tài trợ lớn là dự án Tanzania-Canada (1989). Dự án này bắt đầu diễn ra ở miền nam Tanzania như một cách để hỗ trợ những người nông dân tăng khoáng chất cho đất bằng cách tìm kiếm và thử nghiệm các nguyên liệu thô địa phương. Tuy nhiên, việc sử dụng nguyên liệu thô làm phân bón là một thực tế có từ những năm 1800. Erling Bjarne Johnson là người đã phát hiện ra quá trình nitrophosphate trong những năm 1927-28. Danh sách các nguyên liệu thô khác được sử dụng trong nông nghiệp Apatit - một nguồn chính giải phóng phosphat chậm trong đất chua. Carbonate - chứa các vật liệu vôi được sử dụng để giải quyết các vấn đề về độ axit và độc tính liên quan trong đất. Malachit - hữu ích để điều chỉnh sự thiếu hụt độ đồng trong đất/. Scoria - hữu ích như một vật liệu phủ để bảo tồn nước trong đất và cung cấp giải phóng chất dinh dưỡng chậm. Zeolit - hữu ích trong việc bảo tồn nitơ và để giải phóng phosphor từ phản ứng cặp apatit, cũng làm tăng PH cho đất Tại Việt Nam Agrogeology đang là ngành được giảng dạy tại một số trường đại học của Việt Nam, cung cấp nguồn nhân lực kỹ sư nông học cho các vùng chuyên canh về cây trồng và ngành nông nghiệp xuất khẩu, như Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng), vùng cà phê ở Tây Nguyên, vùng xuất khẩu gạo VietGap ở đồng bằng sông Hồng và đồng bằng sông Cửu Long, là hai vùng đồng bằng lớn nhất của Việt Nam. Hiện nay ngành Agrogeology cũng đang được chú ý tới nhiều hơn, khi Việt Nam cần tăng năng suất cho ngành nông nghiệp, nhưng diễn tích canh tác nông nghiệp thì ngày càng thu hẹp dần do vấn đề phát triển đô thị. Xem thêm Khoáng chất Hình thái học Chất dinh dưỡng cần thiết Vi chất dinh dưỡng Tham khảo Liên kết ngoài Cuốn sách đá cho cây trồng Trang web dự án Chuyên ngành địa chất Nông nghiệp Khoa học đất nông nghiệp Nông học
wiki
Trong khói lửa chiến tranh ác liệt tình cảm yêu thương lại bừng sáng hơn bao giờ hết. Ta từng biết đến tình bà cháu sâu đậm của nhà thơ Nguyễn Duy trong bài thơ “ Đò Lèn”. Một lần nữa tình yêu cảm đẹp đẽ ấy được tác giả Bằng Việt khắc họa đậm nét, chân thực qua bài thơ “ Bếp lửa”. Lời thơ chảy theo miền kí ức của người cháu khi đã trưởng thành, sống thời bình, bắt gặp “ bếp lửa chờn vờn sương sớm” mà sống dậy cả trời thương nhớ về bà. Hình tượng người bà là hình ảnh trung tâm trong kỉ niệm tuổi thơ của cháu. Người bà được khắc họa những vẻ đẹp: giàu đức hi sinh, lòng vị tha, lạc quan, đầy nghị lực sống. Nét sáng tạo nghệ thuật của nhà thơ khi xây dựng hình ảnh bà gắn liền với hình ảnh bếp lửa khiến người bà hiện lên sinh động, chân thực. Sau đây là những bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo trước những băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn thành công! Hình ảnh người cháu đi lính trở về quê ngoại hồi tưởng lại hình bóng bà lam lũ vất vả trong bài thơ “ Đò Lèn” của Nguyễn Duy: gợi nhắc ta nhớ tới tình cảm bà cháu sâu nặng trong bài thơ “ Bếp lửa”. Nhà văn khắc họa hình ảnh người bà với những vẻ đẹp tần tảo, đức hi sinh và niềm tin mãnh liệt, qua đó thể hiện lòng kính yêu bà sâu nặng. Khơi nguồn kí ức của người cháu khi trưởng thành nhớ về bà khi anh bắt gặp hình ảnh quen thuộc: Người bà hiện lên chịu thương chịu khó, cần mẫn nhóm lửa ngày nào nay ùa về trước mắt người cháu. Hình ảnh bàn tay cần mẫn của người bà đang nâng niu, vun vén cho ngọn lửa chập chờn, bập bùng trong mỗi sớm mai. In hằn suốt đời bà là những vất vả, nhọc nhằn, hình ảnh ẩn dụ “ biết mấy nắng mưa” tượng trưng cho bao nỗi cơ hàn đè nặng lên tấm thân già nua của bà. Hình ảnh ấy khơi dậy niềm thương cảm, xót xa của người cháu khiến dòng hồi tưởng về bà rõ nét, chân thực hơn: Khi cháu lên bốn, lên tám đó là những mốc thời gian nguy khó nhất của cuộc chiến tranh: cái đói hoành hành, giặc tàn phá hậu phương. Bà cưu mang đứa cháu nhỏ dại, suốt tám năm ròng “ cháu cùng bà nhóm lửa”. Phải chăng bà luôn bền bỉ nhen lên hơi ấm của sự sống bần bỉ? Bà không chỉ trở thành người cha, người mẹ của cháu lúc cha mẹ bận công tác nơi tiền tuyến mà bà còn là người thầy hết mực bảo ban cháu. Điệp từ “ bà” lặp đi lặp lại cùng một loạt động từ “ kể chuyện, dạy, chăm cháu học” giúp ta hình dung bà là người khắc sâu lòng căm thù giặc trong lòng cháu qua những câu chuyện kể và bà bảo ban cháu nên người. Khó nhọc đời bà thêm trĩu nặng khi nuôi lớn cháu trong hoàn cảnh khốn khó, đầy thiếu thốn về vật chất. Nhà thơ khắc họa hình ảnh người bà với tình yêu thương cháu vô bờ bến, có lẽ bà muốn bù đắp phần nào những bất hạnh trong tuổi thơ đứa cháu bé bỏng. Không chỉ giàu tình yêu thương cháu mà bà còn giàu đức hi sinh và lòng vị tha: Nén nỗi khổ đau một mình bà chịu đựng tất cả nên lời căn dặn cháu “ chớ kể này, kể nọ” những gian khó ở quê nhà: “ giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi”, bởi bà muốn làm yên lòng những người nơi hỏa tuyến để họ làm tốt nhiệm vụ. Lòng vị tha giúp bà và dân làng tạo thành hậu phương vững chắc cho tiền tuyến đánh giặc. Bà luôn nuôi dưỡng, ấp ủ một niềm tin không bao giờ dập tắt, niềm tin nhỏ bé nhưng dai dẳng, được nhen lên bằng cả tấm lòng, trái tim nhân hậu: Điệp ngữ “ một ngọn lửa” ấm nồng vẫn âm ỉ cháy ngày qua ngày được bà nâng niu biến hình ảnh bếp lửa trở thành một hình tượng giàu sức tượng trưng: Hành động “ nhóm” bếp điệp lại tới bốn lần nhấn mạnh thói quen thường ngày thành nếp sống của suốt cuộc đời long đong “ lận đận” của bà. Nhưng việc làm giản đơn ấy có sức mạnh kì lạ. Nó thắt chặt tình nghĩa xóm làng bằng những củ khoai sắn hay nồi xôi gạo ngọt bùi từ bếp lửa bà đun nấu. Một trời mộng mơ của cháu từng bị lãng quên nay bên bà những nỗi niềm ấy lại sống dậy khi được sưởi ấm tâm hồn. Vậy bà không chỉ là người nhóm lửa, giữ lửa mà còn là người truyền lửa. Qua dòng kí ức tuổi thơ của người cháu, bài thơ “ Bếp lửa” gửi gắm lòng biết ơn bà sâu nặng. Nhà thơ Bằng Việt khéo léo xây dựng hình ảnh bếp lửa gắn lền với hình tượng người bà vừa làm nổi bật vẻ đẹp cao cả vừa tạo tính biểu tượng cho hình ảnh thơ. Lép Tôn-xtôi đã từng nói rằng: “Một tác phẩm nghệ thuật là kết quả của tình yêu”. Tình yêu con người, yêu cuộc sống chính là hạt mầm khỏe khoắn nuôi dưỡng nhân cách, tài năng con người, cũng là cảm hứng sáng tác cho muôn văn nhân,nghệ sĩ. Cùng chung mạch nguồn về tình yêu gia đình, nếu nữ sĩ Xuân Quỳnh khiến người đọc nhớ về một thời bên người bà kính yêu với tiếng bà mắng yêu, với hình ảnh “Tay bà khum soi trứng” thì Bằng Việt lại khiến ta nhớ mãi người bà đôn hậu, giàu tình yêu với con cháu, dân tộc, và đặc biệt người bà ấy gắn với hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt: “Bếp lửa”. “Bếp lửa” như một đóa hoa đầu mà Bằng Việt thân gửi đến độc giả khi ông đang là sinh viên năm thứ hai du học tại Liên Xô. Xa gia đình, bè bạn, quê hương, tại nơi đất khách quê người, ông bồi hồi nhớ lại kỉ niệm ấu thơ bên bếp lửa cùng người bà đáng kính. Đó là hình ảnh của ngọn lửa cháy leo lét bên vách bế trong làn sương buối sớm được đôi tay bà “ấp iu”, chở che. Hình ảnh “Một bếp lửa ấp iu nồng đượm” gợi ta nghĩ đến hình ảnh ngọn lửa có đôi tay gầy guộc, già nua của bà nhen nhóm, chở che cho ngọn lử cháy lên, sáng lên và khiến ta hình dung đến sự ôm ấp, che chở, tình cảm yêu thương, đùm bọc mà bà dành cho cháu trong những tháng ngày tuổi thơ. Và rồi trong kí ức của cháu hiện về kỉ niệm năm bốn tuổi, năm tám tuổi. Kỉ niệm tuổi ấu thơ cứ lần lượt hiện về trong nỗi nhớ của cháu tựa như một thước phim quay chậm, đó là kỉ niệm “Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa”. Lời thơ thủ thỉ, tâm tình như câu chuyện trong cuộc sốn đời thương, cùng điệp ngữ “tu hú kêu” và câu hỏi tu từ “Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà?” gợi về nhiều những câu chuyện mà bà đã kể cho cháu nghe. Trong những năm tháng cha mẹ đi công tác xa, bà và cháu quấn quýt bên nhau. Cháu ở bên bà, được bà nuôi dưỡng, săn sóc “bà bảo cháu nghe”, “bà dạy cháu học”, “bà chăm cháu làm”. Thời ấu thơ, bà chính là chỗ dựa tinh thần quan trọng cho cháu,…Bên bà, có lẽ cháu sẽ thấy thật ấm áp, bình yên, hạnh phúc biết bao. Trong tâm trí của cháu luôn khắc sâu kỉ niệm năm giặc phá làng, đốt làng, túp lều tranh của hai bà cháu cũng bị đốt. Trong những tháng năm khắc nghiệt ấy, cháu nhớ như in lời dạy của bà: Cuộc sống của hai bà cháu vô cùng khó khăn, cơ cực ở vào cảnh màn trời chiếu đất, đó là tháng ngày tăm tối nhất. So với thực tế cuộc sống của hai bà cháu, phương châm về chất đã không được tuân thủ. Bà dặn cháu như vậy là để bố mẹ cháu yên tâm công tác. Từ lời dặn ấy, ta thấy ở bà có những phẩm chất thật cao đẹp: giàu lòng thương con, hi sinh hạnh phúc tuổi già để đổi lấy độc lập dân tộc và đặc biệt là lòng dũng cảm, kiên định của bà trước mọi khó khăn khốc liệt. Tuy bà không trực tiếp tham gia chiến đấu nhưng lại là chỗ dựa vững chắc cho tiền tuyến. Cảm nhận đức hi sinh cao cả của bà, trong lòng ta lại nhớ về bao bà mẹ Việt Nam anh hùng, những người đã rơi bao giọt nước mắt khi phải tiễn chông con ra tiền tuyến, nhớ đến người mẹ Tà-ôi địu con trên lưng mà vẫn giã gạo nuội bộ đội trong “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của Nguyễn Khoa Điềm,… Những bà mẹ kính yêu ấy xứng đáng được bác Hồ ngợi ca là người “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”,…Bà chính là người tiêu biểu cho phẩm chất truyền thống của phụ nữ Việt Nam tự bao đời nay… Người cháu bộc lộ những nghĩ suy về bếp lửa bà nhóm, và cũng là về bà: “Bếp lửa bà nhen” là hình ảnh mang nghĩa thực- bếp lửa cháy bằng rơm, bằng củi do bàn tay gầy guộc của bà nhen nhóm. Từ hình ảnh bếp lửa mà nhà thơ có sự liên tưởng sâu sắc đến ngọn lửa ấm áp của tình yêu thương mà bà luôn ấp ủ dành cho cháu, bù đắp cho cháu khi cháu phải xa mẹ cha. “Ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng” là ngọn lửa của niềm tin trong cuộc sống, có sức sống mãnh liệt, bền bỉ mà bà truyền cho cháu. Bà không chỉ là người nhóm bếp lửa mà còn là người giữ lửa, truyền lửa, ngọn lửa của bà thật thiêng liêng, cao cả và vĩ đại. Cuộc đời bà dẫu đầy truân chuyên, vất vả, nhiều nắng mưa nhưng bà vẫn “giữ thói quen dậy sớm”- một người đảm đang, tần tảo, chịu thương, chịu khó. Với cháu, việc nhóm bếp lửa của bà có ý nghĩa vô cùng quan trọng: Mỗi khi bà nhóm lên bếp lửa là nhóm lên tất cả: nhóm lên tình yêu thương mà bà đã dành cho cháu, nhóm lên niềm vui trong lòng cháu mỗi khi mùa về, nhóm lên tình đoàn kết với hàng xóm, láng giềng và đặc biệt, bà nhóm dậy tất cả những kỉ niệm ấu thơ của cháu. Vậy là từ bếp lửa mà bà nhen, cháu đã khôn lớn cả về thể chất và tâm hồn, để cháu được bay cao bay xa,…Từ bếp lửa thiêng liêng ấy, cháu đã hiểu hơn về sự đảm đang vất vả của bà. Bà chính là người nuôi dưỡng tâm hồn chắp cánh ước mơ cho cháu.
vanhoc
Trong khoa học máy tính, một hàm hay biểu thức được cho là có hiệu ứng lề hay tác dụng phụ (side effect) nếu nó thay đổi một số trạng thái ngoài tầm vực của nó; hoặc có một sự tương tác quan sát được (observable) với hàm gọi nó hay phạm vi bên ngoài bên cạnh việc trả lại giá trị. Ví dụ, một hàm cụ thể có thể thay đổi giá trị của biến toàn cục (global variable) hay biến tĩnh (static variable), thay đổi một trong những tham số của nó, gây ra ngoại lệ (exception), hiển thị dữ liệu hay ghi dữ liệu vào tập tin, đọc dữ liệu, hay gọi các hàm khác có hiệu ứng lề. Với sự có mặt của hiệu ứng lề, hành vi của chương trình có thể phụ thuộc vào lịch sử của nó; nghĩa là, thứ tự của đánh giá các vấn đề. Hiểu đúng và gỡ lỗi một hàm có hiệu ứng lề đòi hỏi kiến thức về ngữ cảnh và lịch sử của nó. Hiệu ứng lề là cách phổ biến nhất mà một chương trình tương tác với thế giới bên ngoài (con người, hệ thống tập tin, các máy tính khác trong mạng). Nhưng mức độ sử dụng hiệu ứng lề phụ thuộc vào mẫu hình lập trình. Lập trình mệnh lệnh được biết đến nhiều vì thường sử dụng hiệu ứng lề. Trong lập trình hàm, hiệu ứng lề hiếm khi được sử dụng. Lập trình viên sử dụng hợp ngữ phải chú ý đến hiệu ứng lề ẩn. Tham khảo Lập trình máy tính Lý thuyết ngôn ngữ lập trình Lập trình hàm
wiki
Trong di truyền học, chuyển đoạn nhiễm sắc thể là một hiện tượng bất thường nhiễm sắc thể bị gây ra bởi sự tái cấu trúc các đoạn giữa những nhiễm sắc thể không tương đồng. Khi chuyển đoạn nhiễm sắc thể nối hai gen mà bình thường sẽ bị tách nhau thì có thể sẽ tạo nên hiện tượng dung hợp gen. Nó được phát hiện trên di truyền học tế bào hoặc trên một kiểu nhân đồ của tế bào bị ảnh hưởng. Chuyển đó có thể là chuyển đoạn cân bằng (tức là trao đổi vật liệu bằng nhau mà không có thông tin di truyền nào bị thừa hay thiếu, và có chức năng đầy đủ một cách lý tưởng) hoặc không cân bằng (là trao đổi vật liệu nhiễm sắc thể không bằng nhau dẫn đến thừa hay thiếu gen). Chuyển đoạn Chuyển đoạn thường là một sự trao đổi vật liệu giữa các nhiễm sắc thể không tương đồng. Ước tính trường hợp này rơi từ 1 trên 500 cho đến 1 trên 625 trẻ em mới sinh. Chuyển đoạn dạng này thường là vô hại và có thể phát hiện thấy thông qua chẩn đoán tiền sinh. Tuy nhiên, chủ thể mang chuyển đoạn tương hỗ không cân bằng có rủi ro cao hơn trong việc tạo ra giao tử với nhiễm sắc thể bị chuyển đoạn không cân bằng, dẫn tới sảy thai hoặc trẻ em có bất thường. Bác sĩ thường khuyên hội chẩn di truyền học với các gia đình có khả năng mang gien chuyển đoạn. Hầu hết chuyển đoạn cân bằng đều khỏe mạnh và không có triệu chứng gì, nhưng khoảng 6% trong số đó có một loạt các triệu chứng, có thể bao gồm tự kỷ, thiểu năng trí tuệ hoặc bất thường bẩm sinh. Tham khảo Bất thường nhiễm sắc thể Di truyền học tế bào
wiki