text
stringlengths 0
1.48k
|
---|
“Không được cũng phải được, nếu không thì làm thế nào.” |
Trịnh Thư Ý đi tới cạnh máy in, ôm một xấp giấy tờ, cúi mặt nhìn chằm chằm xuống đất ngơ ngác. |
Máy in lặng lẽ hoạt động, giấy chất đống ngay ngắn trước mặt. |
Chẳng biết là tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Trịnh Thư Ý đột nhiên ngẩng đầu, chớp mắt một cái rồi cũng lấy điện thoại của mình ra. |
Cô định gọi điện nói với Nhạc Tinh Châu một tiếng, nhưng vừa mới mở danh bạ ra, đối phương dường như có thần giao cách cảm đã gọi tới. |
“Em yêu, khi nào tan tầm? Anh tới đón em?” |
Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trên trang bìa: “Xin lỗi nhé, tạm thời em phải đi phỏng vấn, có thể mất khoảng hai tiếng, chắc là không ăn cơm với anh được rồi.” |
Cô nghĩ một lát rồi lại nói: “Hôm nay thân thể em không thoải mái, có lẽ buổi tối cũng không đi xem phim được.” |
Nhạc Tinh Châu nghe vậy thở dài: “Thôi được rồi, anh gọi bạn đi cùng vậy.” |
“Vâng, xin lỗi anh nhiều.” Trịnh Thư Ý mím môi, giọng càng nhỏ hơn, “Lần sau bù cho anh được không?” |
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp máy, chuyển tay cầm bút, tay kia chống cằm cười híp mắt hỏi: “Cho bạn trai cậu leo cây?” |
“Nếu không thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo?” |
“Ài, đáng thương thật, bạn trai thân yêu của cậu cứ thế bị một người đàn ông chưa biết mặt đoạt đi cơ hội cùng cậu ăn mừng sinh nhật.” |
“Nói giống như là tớ đi ăn sinh nhật với Thời Yến vậy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đóng ghim, “Tớ cũng phục mình rồi, Thời Yến trông như thế nào tớ còn không biết nhưng lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.” |
Khổng Nam cảm thấy có chút là lạ: “Nhưng mà nói lại thì, bạn trai cậu không ý kiến gì sao?” |
“Loại chuyện này có thể có ý kiến gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ nghĩ, nói, “Anh ấy chẳng nói gì cả, tỏ ý đã hiểu.” |
truyện bách hợp |
“Chậc, bạn trai cậu quá là hiểu chuyện nhỉ.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Không giống bạn trai tớ, dính người muốn chết. Nếu tớ cho anh ấy leo cây, mặc kệ do nguyên nhân gì, chắc chắn anh ấy sẽ giận tớ.” |
Trịnh Thư Ý thất thần trong chốc lát. |
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau nhói. Cô theo phản xạ rút tay ra mới không bị máy đóng sách đâm thủng da. |
Nhưng cảm giác đau đớn bén nhọn nơi đầu ngón tay thật lâu không tiêu tan, dần lan vào trong lòng. |
Trịnh Thư Ý một tay cầm tài liệu, một tay nắm điện thoại, đứng trước máy in ngẩn người. |
“Tớ tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa tới một hộp thuốc, “Tớ thấy thuốc giảm đau của cậu đã hết rồi, cầm lấy của tớ này. Uống một chút trước đi, đừng để lúc phỏng vấn bị đau ngất đi.” |
Nói xong, cô ấy xích lại gần, thấp giọng nói: “Nếu cậu làm hỏng, có người như hổ rình mồi sẽ vui vẻ muốn chết.” |
Lúc này Trịnh Thư Ý đã không còn lòng dạ nào đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô chỉ có mấy chữ “hiểu chuyện”. |
Nhạc Tinh Châu có phải quá “hiểu chuyện” hay không? |
Hơn nữa, khi nãy cô nói thân thể mình không thoải mái, Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô khó chịu chỗ nào. |
Những ý nghĩ này một khi sinh ra sẽ khó mà ức chế được, nảy mầm trong lòng. |
Trịnh Thư Ý hơi hoảng hốt ngồi vào vị trí, cầm điện thoại chần chờ một lúc mới gửi tin nhắn cho Nhạc Tinh Châu. |
Trịnh Thư Ý: Anh có mất vui không? |
Nhạc Tinh Châu: ? |
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu anh hiểu, công việc quan trọng, sau này còn có rất nhiều dịp đón sinh nhật cùng nhau mà. |
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, em nói thân thể không thoải mái, làm sao vậy? Ốm à? |
Trịnh Thư Ý thở phào một hơi. |
Xem ra là kỳ sinh lý nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều. |
Trịnh Thư Ý: Không có gì, chu kỳ tới không thoải mái TAT |
Nhạc Tinh Châu: Đau lòng bé yêu. |
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu? Sau khi kết thúc anh tới đón em. |
Địa chỉ Trần Thịnh cho là trang viên Warner ở ngoại ô phía tây. |
Giờ cao điểm, đường kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, vòng vo từ tàu điện ngầm đến xe buýt rồi lại bắt taxi, mất một tiếng mới tới nơi. |
Nói không bực bội là giả, dọc đường đi không biết cô đã âm thầm mắng Thời Yến bao nhiêu lần. |
Nơi Trần Thịnh sắp xếp cho cô là khu nghỉ ngơi ở tầng trên của phòng tiệc. Chỗ này rộng rãi, sang trọng nhưng lại không có một bóng người, đủ để khiến sự cô đơn của một người xa lạ phóng đại gấp trăm lần. |
Trịnh Thư Ý ngồi trên sofa, hai chân lắc lư theo nhịp đồng hồ tích tắc trên tường, hết lần này đến lần khác đánh giá bốn phía, mục đích để mình không ngủ quên mất. |
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực quá dài, mấy lần cô đã gật gù như con gà mổ thóc, suýt nữa thì ngủ mất. Cho đến khi ngoài cửa có tiếng động vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn. |
Ánh đèn hắt thẳng vào, một người đàn ông bước tới, càng đi càng sáng ngời. |
Trịnh Thư Ý thấy rõ người tới, lập tức lại ỉu xìu. |
Người đến không phải Thời Yến mà là anh rể của anh ta, Tần Hiếu Minh, hiện là phó tổng của tập đoàn Minh Dự. |
Người này đã từng nhận phỏng vấn của Trịnh Thư Ý vài lần cho nên bọn họ cũng coi như quen biết. |
Tần Hiếu Minh vừa tiến vào đã thấy Trịnh Thư Ý. |
Mới đầu cô bỗng chốc ngồi thẳng lưng, cặp mắt sáng lấp lánh kia ở nơi tối tăm cũng toát ra sự hưng phấn. |