text
stringlengths
0
1.48k
Nhưng khi đối mặt với anh, ánh mắt đó chớp nhoáng lại mờ đi, cả người cũng hơi suy sụp.
“Tổng giám đốc Tần, anh cũng ở đây à?”
Tần Hiếu Minh hơi ngừng lại, cầm điện thoại che loa đi, “Ừ, sao cô lại ở chỗ này? Có phỏng vấn?”
Trịnh Thư Ý thành thật trả lời: “Vâng, tới chờ tổng giám đốc Thời ạ.”
Tần Hiếu Minh quan sát cô mấy lượt, lại nấn ná nơi sắc mặt tái nhợt của cô mấy giây, cũng không nói nhiều mà chỉ lẩm bẩm câu “Để cho cô chờ lâu như vậy” rồi đi.
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, từng giọt tí tách đập lên lá cây phát ra âm thanh sàn sạt lạnh lẽo và buồn bã.
Dưới lầu thi thoảng sẽ truyền đến động tĩnh trong bữa tiệc, tuy nhỏ vụn nhưng cũng có thể thấy vô cùng náo nhiệt.
Đối lập như vậy, Trịnh Thư Ý lại càng cảm thấy mình thảm hại hơn.
Hai tiếng sau.
Ngay lúc Trịnh Thư Ý quả thực buồn ngủ không chịu được, mí mắt trên dưới đánh nhau, chuông điện thoại rốt cuộc vang lên.
Tiếng chuông lanh lảnh vọng trong căn phòng trống sinh ra dự cảm xấu.
Trần Thịnh: “Cô Trịnh, xin lỗi, bữa tiệc đã kết thúc. Kế tiếp tổng giám đốc Thời còn có việc khác cho nên…”
Quả nhiên.
Trịnh Thư Ý im lặng mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Tôi biết, cảm ơn anh.”
Cuộc phỏng vấn này đã không kịp rồi.
Trịnh Thư Ý đứng lên, đầu choáng váng. Cô đỡ ghế sofa đứng một lúc lâu rồi mới dợm bước trên giày cao gót vào thang máy.
Chờ khi cô ra đến cổng lớn của trang viên Warner, không ngoài dự kiến, mưa đã giăng kín.
Gió thu lạnh kèm mưa bụi như dao nhỏ cắt lên đùi Trịnh Thư Ý.
Cô chưa từng nghĩ hôm nay sẽ phải lăn lộn lâu ở bên ngoài, trang phục là váy công sở bình thường, nhìn thì nghiêm túc đứng đắn nhưng tất chân mỏng dính chỉ để làm cảnh, căn bản chẳng được việc gì.
Dưới lớp áo choàng, hai chân cô phơi bày ra ngoài. Chiếc váy khó lắm mới che kín đầu gối, đứng một hồi cô gần như mất cảm giác chân.
Dần dần có người đi ra, Trịnh Thư Ý lùi qua một bên. Lúc nghiêng đầu nhìn, cô phát hiện có không ít người mình đã từng phỏng vấn.
Nhìn dáng vẻ thì đây chính là một bữa tiệc trong giới tài chính.
Trịnh Thư Ý theo bản năng muốn nhìn thêm xem có khả năng gặp được Thời Yến không.
Nhưng cô không biết mặt anh.
Tác phong của Thời Yến rất khiêm tốn, cực ít xuất hiện trước mặt công chúng. Lúc chuẩn bị tài liệu Trịnh Thư Ý đã lên mạng tìm kiếm thử, chỉ thấy một vài bức ảnh chụp tập thể có anh xuất hiện, nhưng không có ảnh rõ mặt.
Lát sau, một nữ giám đốc của công ty tài chính internet có quan hệ với Trịnh Thư Ý thấy cô đứng chờ xe buýt đáng thương nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, nhưng Trịnh Thư Ý từ chối.
Vừa nãy Nhạc Tinh Châu nói muốn đến đón cô.
Bây giờ là mười một giờ đúng, chỉ một tiếng nữa sinh nhật anh sẽ trôi qua.
Cô nghĩ, dù thế nào cũng vẫn phải chính miệng nói với anh một câu “Chúc mừng sinh nhật”.
Bãi đậu xe tầng một vừa rộng rãi lại sạch sẽ, khách mời lục tục lái xe rời đi, lưu lại ánh đèn lờ mờ.
Chẳng bao lâu sau, sảnh lớn bữa tiệc không còn mấy người nữa.
“Phóng viên Trịnh?” Một người đàn ông tiến lên.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn, là quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, mới gặp mặt cô một lần nhưng thường lên WeChat nhắn tin nói chuyện với cô.
Người đàn ông cười tiến lên, dựa vào rất gần, mở miệng toàn hơi rượu: “Một mình à? Tôi đưa em về nhà nhé.”
Người này bình thường xuất hiện trong các trường hợp xã giao đều ra hình ra dạng, nhưng hiện tại anh ta còn không thèm hàn huyên đôi câu, ý đồ rõ như ban ngày.
Trịnh Thư Ý: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Người đàn ông tiến đến gần rồi kéo cánh tay cô, “Đi thôi, mưa lớn như vậy không bắt xe được đâu.”
Trịnh Thư Ý cau mày, gỡ tay anh ta ra, “Thật sự không cần, cảm ơn, bạn trai tôi sắp tới rồi.”
Nghe được hai chữ “bạn trai”, người đàn ông dừng lại đánh giá Trịnh Thư Ý. Lúc đối mặt với cô, biết lời này không phải thoái thác, anh ta không nói hai lời bèn quay đầu đi mất.
Kế tiếp lại có một người đàn ông trẻ tuổi mời cô như vậy.
Đây cũng là người quen, nhưng Trịnh Thư Ý biết anh ta là phú nhị đại* playboy chân chính.
(*) Thế hệ nhà giàu thứ hai
Tương tự như người trước, sau khi dùng sức mạnh của hai chữ “bạn trai” tống tiễn người đi xong, Trịnh Thư Ý tiến đến đứng sát tường.
Vốn dĩ hôm nay bị Thời Yến cho leo cây nên trong lòng cô đã không thoải mái, liên tiếp gặp những chuyện như vậy, trong lồng ngực càng có một ngọn lửa không tên bùng lên.
Cảnh cô đứng trong gió rét vừa vặn rơi vào mắt Tần Hiếu Minh đang đi ra từ phòng tiệc.
Tần Hiếu Minh động lòng trắc ẩn, xoay người nói với Thời Yến: “Đây không phải là Trịnh Thư Ý sao? Cô gái trẻ rất đáng thương, uổng công chờ em một hồi. Bên này nhiều người, anh cũng không tiện, em tìm cơ hội hỗ trợ, tiễn cô ấy một đoạn đường đi.”
Thời Yến liếc mắt nhìn sang. Cô gái dùng khăn quàng quấn chặt mấy vòng, chỉ lộ ra gương mặt lớn hơn bàn tay một chút.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, sắc mặt cô hơi tái nhợt, chóp mũi bị cóng đỏ ửng nhưng vẫn khó che được vẻ xinh đẹp tinh xảo, mắt hạnh môi đỏ, mềm mại yêu kiều giống như đứa trẻ phấn nộn đứng ở đó, có chút khiến người ta thương xót.
Chờ khi Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, một chiếc Bentley màu đen đã chậm rãi dừng trước mặt cô.