text
stringlengths
0
1.48k
Lúc hai người ra khỏi đại sứ quán, sắc trời đã tối.
Chẳng biết có phải do lăn lộn quá lâu không mà Trịnh Thư Ý cảm giác lòng bàn tay nóng lên, cả người bủn rủn vô lực.
Khi cô và Dụ Du đi tới bãi đỗ xe, mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn ướt nhẹp, càng có vẻ rét mướt hơn.
“Cùng ăn bữa cơm đi.” Vừa lên xe, Dụ Du nói, “Ăn xong tôi đưa cô về nhà.”
Trịnh Thư Ý gật đầu, “Được.”
Lúc lái xe, Dụ Du liên tục nhận mấy cuộc gọi công việc, Trịnh Thư Ý yên lặng ngồi cạnh ghế lái xem điện thoại, hai người không có gì để trao đổi, bầu không khí rất hài hòa.
Chờ dừng đèn xanh đèn đỏ, anh ta chống cùi chỏ dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý.
“Gần đây tâm trạng cô không tốt lắm?”
“Ừ?” Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên từ điện thoại, phất phất tóc, “Có chút.”
Thật ra cô chưa quen Dụ Du lâu, nhưng anh ta hơn cô mấy tuổi, cả người lúc nào cũng lộ vẻ thong dong ổn định.
Quan trọng hơn chính là, cái cảm giác ở trong thành phố xa lạ vật đổi sao dời này lại gặp được một người đồng hương không tình bạn nào so sánh được.
Vì vậy đối mặt với người “tuy quen mà lạ” như anh ta, Trịnh Thư Ý cũng dễ dàng thổ lộ tâm tình hơn.
Nghe vậy, Dụ Du không hỏi nhiều thêm, “Vậy hôm nay tôi mời, cô đừng giành với tôi kẻo tâm trạng lại càng tệ hơn đấy.”
Trịnh Thư Ý bất ngờ bị anh ta chọc cười, gật đầu liên tục: “Được.”
Dụ Du chọn một nhà hàng đặc trưng Thanh An.
Lúc xuống xe anh ta lại nhận được điện thoại, Trịnh Thư Ý bèn yên lặng đi theo sau lưng.
Phố đối diện, bãi đỗ xe lộ thiên của Bách hóa Lan Thần.
Tài xế mở cửa xe, Tần Thời Nguyệt cầm túi xách đi xuống, liếc mắt đã thấy một bóng người quen thuộc.
Cô đột nhiên dừng bước, rướn cổ híp mắt nhìn.
Đúng là Trịnh Thư Ý.
Hôm nay là ngày gì vậy.
Tần Thời Nguyệt nhìn thoáng qua bong bóng hồng lớn trưng bày trước cửa bách hóa.
Lễ tình nhân hả?
Trịnh Thư Ý mà lại ăn tối với người đàn ông khác ư!
-
Trong nhà hàng.
Phục vụ vừa đặt thực đơn lên vừa nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, nhà hàng chúng tôi mở thêm combo cặp đôi, anh chị có thể xem chi tiết ở trang đầu ạ.”
Dụ Du dựa vào ghế, rũ mắt nhìn thực đơn, thờ ơ nói: “Cô bé, ai nói chúng tôi là tình nhân?”
Lúc anh ta mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ngứa ngáy phất qua lỗ tai, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Phục vụ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Dụ Du xem thực đơn mấy lần rồi đưa cho Trịnh Thư Ý: “Cô chọn thêm nữa đi.”
Nhưng Trịnh Thư Ý còn đang bị chữ ‘lễ tình nhân’ trong miệng phục vụ khiến lòng nổi sóng. Cô vừa xem thực đơn vừa thất thần.
Nếu ngày mùng bốn ấy Thời Yến không tới Thanh An.
Giờ phút này người ăn cơm với cô hẳn sẽ là anh.
Nửa phút sau, Trịnh Thư Ý thở dài, khép thực đơn lại.
“Anh chọn là đủ rồi.”
-
Trong lúc chờ đồ ăn được chuẩn bị, Dụ Du tháo kính xuống, xoa mày, “Gần đây ba mẹ giục cô đi xem mắt à?”
“Không có.” Trịnh Thư Ý cười nói, “Đầu năm tương đối bận, bọn họ không rảnh rỗi như vậy, có thể qua một khoảng nữa mới bắt đầu.”
Dụ Du nhíu mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên thấy Trịnh Thư Ý nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
“Tần Thời Nguyệt?”
Chỉ trong chớp mắt Trịnh Thư Ý thất thần, giây tiếp theo, Tần Thời Nguyệt đã đi đến trước mặt cô.
“Em tới ăn cơm một mình à?”
Lúc nói chuyện Trịnh Thư Ý theo bản năng nhìn sau lưng cô ấy.
Không có ai khác.
“Đúng vậy.” Tần Thời Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lơ đãng quét qua Dụ Du, “Chị đi ăn với bạn à?”
Trịnh Thư Ý gật đầu.
Tần Thời Nguyệt không hỏi thêm gì nhưng cũng không đi, cứ đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ với Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý không hiểu cô ấy có ý gì, chớp chớp mắt.
Mấy giây sau, Dụ Du vẫy tay với phục vụ: “Thêm một bộ chén đũa.”