text
stringlengths
0
1.48k
Trò hề tối nay của anh có lẽ sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng Thời Yến vẫn chưa lập tức đi. Anh ngồi lại trong xe vài phút rồi mới khởi động xe.
Nhưng, vừa ra khỏi chỗ đậu xe, anh lại thấy dưới ánh đèn nhập nhoạng, Trịnh Thư Ý rũ thấp đầu lủi thủi một mình bước đi.
Tối muộn chạy ra ngoài làm gì?
Thời Yến nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm Trịnh Thư Ý.
Cô đi tới ven đường, chốc thì nhấc chân nhìn quanh, lát lại cúi xem điện thoại, dường như đang đợi ai đó.
Vài phút chờ đợi này với Thời Yến mà nói lại như một hồi dày vò.
Cho nên lúc anh hạ cửa kính xe, gọi tên cô, trong giọng nói còn có chút bực tức.
“Trịnh Thư Ý.”
-
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng nói của anh, Trịnh Thư Ý cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cô nhìn xung quanh, người xe tấp nập, không thấy bóng dáng Thời Yến.
Sau đó cô lại vỗ đầu, chờ xe tiếp.
Vài giây sau, giọng nói của Thời Yến vang lên lần nữa.
Lần này Trịnh Thư Ý nghe rõ ràng.
Là Thời Yến, âm thanh phát ra từ phía sau.
Trịnh Thư Ý cứng ngắc xoay người, nhìn thấy xe của anh dưới bóng cây.
Sau đó cô sợ sệt chậm rãi di chuyển tầm mắt, xác nhận người ngồi trong.
Sợ thật sự xuất hiện ảo giác, lại sợ thật sự là anh.
Nhưng khi thấy khuôn mặt ấy, trong chớp mắt Trịnh Thư Ý lại có cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Rõ ràng mới mấy ngày không gặp mà như đã cách ba thu.
Ánh mắt hai người xuyên qua đèn đường chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Thời Yến nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Em đi đâu?”
“Bệnh viện.” Trịnh Thư Ý nói lí nhí rồi bổ sung, “Em bị ốm.”
Giống như theo bản năng làm nũng, giọng nói còn mang thêm chút ấm ức mà chính cô cũng không ý thức được.
Dưới màn đêm, Trịnh Thư Ý không thấy rõ sắc mặt Thời Yến, chỉ cúi đầu yên lặng chờ.
Hồi lâu sau, Thời Yến nặng nề nhìn cô, “Lên xe.”
-
Suốt một đường không lên tiếng.
Trịnh Thư Ý an phận ngồi trên ghế phụ, không xem điện thoại cũng chẳng nhìn Thời Yến.
Nếu là cô trước đây, có lẽ sẽ hỏi thẳng anh vì sao xuất hiện dưới lầu nhà cô, có phải anh muốn gặp cô không.
Nhưng hiện giờ cô lại phát hiện bản thân mình không có tư cách hỏi những câu này.
Nếu không có mục đích thì sẽ còn vô tình gặp được nhau sao?
Đề cập đến chuyện này, Trịnh Thư Ý càng không nói nên lời, chóp mũi chua xót xuyên qua hốc mắt, tai ù ù.
Dù có chua xót khổ sở hơn đi nữa thì cũng là do cô tự làm tự chịu.
-
Thời Yến đưa cô tới bệnh viện Nhân Dân 2 gần đó.
Sau khi xuống xe, một cơn gió lạnh ùa tới đập thẳng vào mặt.
Trịnh Thư Ý bị gió thổi rùng mình, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô nói với Thời Yến trong xe: “Cảm ơn, em… vào trước.”
Thời Yến chỉ nhìn cô, không nói gì.
Trịnh Thư Ý mím môi, sau một lát yên lặng bèn xoay người đi vào bệnh viện.
Mặc dù là ban đêm nhưng trong bệnh viện vẫn người đến người đi.
Sau cuộc hội chẩn ngắn, Trịnh Thư Ý cầm chỉ định của bác sĩ chuẩn bị đi xét nghiệm máu bình thường.
Mới mở cửa phòng khám bệnh ra, cô vừa ngẩng đầu đã thấy Thời Yến đứng trên hành lang, dựa vào tường, lưng hơi khom, khuôn mặt ngược sáng thoạt nhìn càng gầy hơn.
Cô không ngờ Thời Yến lại đi theo mình vào bệnh viện.
Giống như có cảm ứng, Thời Yến ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Trịnh Thư Ý lại lần nữa rơi vào cảm xúc lúc trước, ngón tay nắm chặt tờ giấy chẩn bệnh, nhẹ giọng nói: “Cảm mạo, em đi xét nghiệm máu trước.”