text
stringlengths
0
1.48k
Trịnh Thư Ý cũng kịp phản ứng, lập tức nói: “Ăn chung nhé?”
Tần Thời Nguyệt vừa kéo ghế vừa nói: “Ngại quá.”
Sau khi ngồi xuống, cô ấy lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin cho Thời Yến.
Tần Thời Nguyệt: Cậu, hôm nay là lễ tình nhân đấy!
ngôn tình sắc
Cậu trẻ: ?
Tần Thời Nguyệt: Có gã nào đó mời chị Thư Ý đi ăn cơm rồi đây này, sao cậu còn chưa hành động gì?
Sau khi nhắn xong, Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu lễ phép cười với Dụ Du, thuận tiện tỉnh bơ quan sát anh ta.
Khuôn mặt không đẹp trai như cậu mình, thoạt mình cũng không giàu có như cậu.
Không chơi.
-
Nửa giờ sau, trên bàn ăn, Tần Thời Nguyệt nói ngày càng ít.
Đến tận cuối bữa, canh được bưng lên, Tần Thời Nguyệt rũ thấp mắt, nắm thìa thất thần khuấy canh trong chén.
Cô rút lại kết luận vừa rồi.
Trải qua nửa giờ tiếp xúc, cô cảm thấy cậu mình đang rất nguy hiểm.
Suy nghĩ trong đầu đang bay xa thì đột nhiên bị tiếng rung điện thoại kéo trở về.
Cậu trẻ: Cho nên?
Cho nên?
Còn cho nên à?
Tần Thời Nguyệt quả thực hận rèn sắt không thành thép.
Cô giận đến mức theo bản năng liếc nhìn Dụ Du, vừa lúc ánh mắt anh ta cũng lướt qua cô.
Nhìn lén bị bắt gặp, Tần Thời Nguyệt không tự chủ được hơi hốt hoảng, múc canh lên cho vào miệng.
Dụ Du đang nói chuyện với Trịnh Thư Ý đột nhiên duỗi tay chặn tay Tần Thời Nguyệt lại.
“Chờ một chút.”
Tần Thời Nguyệt bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy được sườn mặt Dụ Du.
Lúc này anh ta mới xoay đầu nhìn Tần Thời Nguyệt, “Cẩn thận nóng.”
Dưới lớp mỡ trong chén là canh gà nóng bỏng.
Trong lòng Tần Thời Nguyệt bỗng nhiên thấy căng thẳng. Cô cúi đầu, chớp chớp mắt, càng thêm thất thần khuấy canh.
Cô nghĩ, cậu trẻ của mình xong rồi, người ta tỉ mỉ hơn, săn sóc hơn cậu nhiều.
Còn dịu dàng hơn cậu nữa chứ.
-
Trịnh Thư Ý về đến nhà vẫn chưa tới 8 giờ.
Đèn đường dưới lầu đã sáng lên, đám hàng rong cũng đều bắt đầu bày biện, mặc dù thời tiết lạnh nhưng vẫn cứ náo nhiệt không ngớt.
Thế mà không biết tại sao, hôm nay cô lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chuyện gì cũng không muốn làm. Thu quần áo phơi ngoài ban công xong, cô nằm thẳng lên giường, chăn còn chưa đắp đã ngủ mất.
Khoảng hơn một tiếng sau, cô mơ màng tỉnh lại, cảm thấy cả người càng thêm uể oải, hơn nữa cảm giác mình ra mồ hôi.
Lúc cô giùng giằng đứng dậy còn có cảm giác muốn nôn, ngồi xổm cạnh thùng rác nôn khan mấy cái nhưng không phun ra được gì.
Ngồi trên đất một hồi, Trịnh Thư Ý bất giác nhận ra có lẽ mình đã bị ốm.
Cô lấy súng đo nhiệt độ ra, thử một chút.
Quả nhiên sốt rồi.
-
Trời lại bắt đầu mưa nhỏ.
Xe Thời Yến đã đậu dưới lầu gần hai tiếng đồng hồ.
Anh không biết tại sao mình muốn tới đây.
Trong nháy mắt thấy tin nhắn của Tần Thời Nguyệt, anh sống sờ sờ tức quá hóa cười.
Sau đó anh mặc áo khoác, một đường chạy xe xuyên qua hơn nửa nội thành Giang Thành tới.
Nhưng khi đến dưới lầu nhà cô rồi, anh chợt bình tĩnh lại.
Sau khi xúc động biến mất, lộ ra chính là phiền muộn càng sâu.
Anh vốn định đi luôn, nhưng trên ban công bỗng nhiên xuất hiện bóng người Trịnh Thư Ý.
Ngón tay cầm lái của Thời Yến chợt căng thẳng, cuối cùng cũng không dẫm xuống chân ga.
Hơn một tiếng sau, ánh đèn trong căn hộ kia rốt cuộc cũng tắt.