text
stringlengths
0
1.48k
Đồng thời sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý quay đầu, bỗng chốc mắt chạm mắt với người đàn ông đang đi tới.
Ánh mắt người đàn ông hơi dừng lại, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu phản chiếu lên gọng kính tơ vàng của anh, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo lấp loáng trên gò má.
“Phóng viên Trịnh?” Anh dừng bước lại, khuỷu tay hơi cong lên hiện ra mấy phần hời hợt, “Tôi tiễn cô một đoạn đường?”
Người đàn ông này Trịnh Thư Ý chưa từng gặp qua.
Cô nghĩ, sao bây giờ đám phú nhị đại đều tùy tiện như vậy.
“Không cần, cảm ơn.”
Đôi mắt sau gọng kính loang loáng ánh đèn, đuôi mắt cong lên, rõ ràng ánh mắt nên ngả ngớn lại lộ ra cảm giác áp bức khó có thể coi thường.
Vì vậy dưới cơn gió lạnh thấu xương, Trịnh Thư Ý đón lấy ánh mắt anh, bổ sung: “Bạn trai sẽ lập tức tới đón tôi.”
Từng câu từng chữ cộng thêm từ ‘bạn trai’, ngầm ý chính là: Tôi là hoa đã có chủ.
“…”
Khóe miệng Thời Yến cong lên một cách lạnh lùng. Anh đút một tay vào túi, bước đi.
Nhân viên mở cửa xe, anh khom người bước lên, chiếc Bentley thoáng chốc chạy như bay.
Xóa WeChat của Thời Yến là quyết định của Trịnh Thư Ý sau khi khóc đã đời một trận.
Trong chuyện này, Thời Yến rất dứt khoát gọn gàng, ngược lại cô thì dông dài.
Dù sao cô cũng bị Thời Yến ghét rồi, với tính cách của anh thì chuyện giữa bọn họ chắc chắn không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Giữ lại liên lạc của anh trừ bỏ tăng thêm chờ mong vô vọng thì chẳng có lợi gì cho Trịnh Thư Ý.
Hơn nữa anh cũng sẽ không liên lạc lại với cô, cũng chẳng quan tâm có bị xóa bạn bè không.
Cho nên sau khi xóa WeChat của anh xong, ngoại trừ một chút trống vắng thì Trịnh Thư Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp cô còn rất nhiều việc phải làm, sau khi tập trung toàn lực, năng suất tăng mạnh, trong mắt đồng nghiệp ở công ty cô nghiễm nhiên đã trở thành một kẻ cuồng công việc.
Có một buổi sáng, Khổng Nam bị tiếng lầu trên sửa nhà ồn ào ngủ không yên giấc, đến công ty sớm nửa tiếng. Cô ấy nghĩ dù sao các sếp cũng chưa tới, định làm biếng một hồi.
Nhưng thấy Trịnh Thư Ý còn tới sớm hơn mình vẫn nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính gõ chữ, Khổng Nam chợt chột dạ, lặng lẽ meo meo bỏ điện thoại xuống.
Đến giờ làm việc chính thức, Khổng Nam cuối cùng vẫn không nhịn được, đạp ghế đến cạnh Trịnh Thư Ý.
“Gần đây cậu sao rồi? Thật sự coi công ty là nhà hả? Có cần tớ dọn cái giường tới luôn không?”
Trịnh Thư Ý mải mê viết bưu kiện, không có thời gian tán gẫu với cô ấy.
“Tớ đang bận, có chuyện buổi trưa nói.”
“Tớ thì có chuyện gì được.” Khổng Nam vừa đi vừa càm ràm, “Chủ yếu là cậu như vậy khiến tớ rất áp lực.”
Trước mắt Trịnh Thư Ý đang chuẩn bị hồ sơ xin visa nước Mỹ. Với kinh nghiệm trong quá khứ của cô, rảnh rỗi bớt thời gian chuẩn bị cũng phải mất một tuần.
Nhưng lần này cô chỉ cần nửa ngày đã làm xong.
Ngày phỏng vấn xin visa là thứ 5. Mặc dù đã hẹn trước với nhân viên thị thực nhưng thường phải mất gần như cả ngày, nên Trịnh Thư Ý xin nghỉ buổi chiều để đến đại sứ quán.
Lúc tới nơi, quả nhiên như cô đoán, hàng người đông đúc xếp dài từ phòng khách đại sứ quán đến tận con ngõ bên ngoài, liếc mắt một cái đã thấy khó thở rồi.
Thời tiết hôm nay rét tháng ba, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, lúc ra ngoài Trịnh Thư Ý còn quên đeo khăn quàng.
Rét tháng ba bà già chết cóng, gió ngoài đường không hề dịu dàng như mùa đông chút nào, từng cơn thốc qua cổ còn tặng kèm vài giọt mưa phùn, Trịnh Thư Ý bị cóng tới mức hắt xì mấy cái.
“Trịnh Thư Ý?”
Bị tiếng hắt xì liên tục trong đám người đông nghịt hấp dẫn sự chú ý, Dụ Du rốt cuộc phát hiện ra Trịnh Thư Ý.
Anh ta xuyên qua dòng người, đi tới bên cô, “Cô cũng tới làm visa?”
Đang lúc nói chuyện, anh ta giơ lên một tờ khăn giấy.
Lỗ mũi Trịnh Thư Ý rất ngứa, tự nhiên nhận lấy khăn giấy, che miệng lại hắt xì rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, đầu tháng sau tôi phải đi Mỹ công tác.”
Cô nhìn Dụ Du, nhớ tới kế hoạch anh ta nói trước kia, lại hỏi: “Anh đã phải đi rồi?”
Dụ Du: “Không, tôi làm thị thực ngắn hạn.”
“Hả?” Trịnh Thư Ý xoa xoa mũi, ném khăn giấy đi, hỏi, “Trước đây không phải anh nói phải đi Mỹ du học à?”
“Lúc trước đúng là có kế hoạch này, nhưng bây giờ công ty cho tôi một số lựa chọn, vì vậy lần này tôi mới sang Mỹ tham gia diễn đàn học thuật đã được sắp xếp từ trước.”
Dụ Du cúi đầu, lúc nói chuyện đồng thời tháo mắt kính xuống, dùng khăn giấy thong thả lau chùi tròng kính dính nước mưa.
Lúc này Trịnh Thư Ý mới chú ý anh ta có một đôi mắt rất đẹp, cặp mắt hai mí bình thường bị che khuất nhưng sau khi tháo kính xuống, đuôi mắt nhếch lên lại có chút thần thái hấp dẫn người khác.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của anh ta, trong đầu Trịnh Thư Ý lại hiện ra hình ảnh Thời Yến.
Ánh mắt anh càng thâm thúy hơn, lộ ra vẻ lạnh nhạt từ chối thân cận từ sâu bên trong.
Lại một cơn gió thổi tới, cả người Trịnh Thư Ý lần nữa rét run lên.
Chẳng biết trước kia cô làm thế nào đối mặt với đôi mắt ấy mà còn không biết sống chết dính lấy.
Xếp hàng một buổi chiều nhưng làm thủ tục chỉ mất mười phút.